|
|
Thêm một tuần lễ nữa trôi qua, phượng
vỹ trở thành một màu hoa rưng rức nhớ thương, mỗi lần
Dự Thư đứng nh́n từ cửa sổ pḥng ḿnh xuống tàng cây
ngang tầm mắt. Nàng không ra đường nhiều như |
|
|
những ngày
đă qua, nàng không c̣n đủ sức để chạy xe ào ào trên phố
nữa. Một tuần lễ nay nàng tự giam ḿnh trong nhà, vùi đầu vào
lăng quên. Nàng chẳng quên được ǵ. H́nh ảnh chàng không c̣n
linh động trong tâm trí nàng, nhưng cũng chẳng phai mờ hơn. Nó
như một tấm ảnh củ, màu sắc ngả vàng, song đường nét c̣n
nguyên vẹn. Tấm ảnh củ ấy chưa phải là một dĩ văng hoàn toàn, cũng không c̣n là hiện tại với nàng. Nó lửng lơ, chới với ở
ngoài tầm tay, nó lẩn khuất như một cánh dơi trong ngôi nhà
thiếu ánh sáng, buổi chiều. Nàng nghe tiếng đấp của đôi cánh,
nhưng không nh́n thấy nó.
Tâm trí nàng mù tịt những ấn tượng đau thương. Những cánh hoa
úa, một tiếng ve kêu rền rĩ đâu đó trên cây, một tiếng c̣i tàu, một mái ngói xám đỏ trong nắng quái, một con diều lên quá cao, lẻ loi đơn độc trên nền trời xanh vắt. Và một căn pḥng không
tiếng người, một căn pḥng nh́n thấy bụi bay từng hạt trong ánh
nắng xiên, vướng ngang một sợi tơ trời từ đâu bay tới,
trong không khí tĩnh mịch.
Hai tiếng chuông ngắn gọi nàng reo vang. Chưa bao giờ Dự Thư
hồi hộp như thế nạy. Gần một tháng rồi chàng không tới, lần
này nhất định là chàng "Nam Đàn. Nam Đàn"
Nàng không vội. Nàng đứng trước gương.
-- " Thưa cô, mấy hôm nay em thấy cô gầy đi đấy ".
Mới hôm qua chị người làm nói nàng như thế.
-- " Cô có cần em giúp ǵ không ? "
Nàng không hiểu chị nghĩ ǵ. Một nụ cười chân thật và rụt rè
hiện lên trên cặp môi chị :
-- " Em nói cô bỏ qua. Nếu cô có cần đi t́m ai, hay mang thư
cho bạn, để em mang đi cho cô. "
Dự Thư lắc đầu. Thấy chị không an tâm, nàng nói khi cần nàng
sẽ nhờ. Nàng nói cho chị người làm có ḷng tốt đó yên ḷng,
nhưng nàng tự nhủ không bao giờ nàng cần phải nhờ đến chị ấy
hết.
Đứng trước gương, Dự Thư thấy khuôn mặt ḿnh hơi xanh, quầng
mắt hơi đen. Nàng muốn khóc. Nam Đàn đang chờ nàng dưới nhà. Nếu là chàng, nàng không thể nào không bắt đền cho được. Nghĩ
thế, nàng không thèm sửa soạn dung nhan nữa. Nếu có làm cho nó
bơ phờ thêm nàng cũng làm, nữa là. Phải cho chàng thật đau khổ
khi nh́n thấy ḿnh cho bỏ ghét. Nàng mở cửa xuống nhà.
Người ngồi trong pḥng khách là Bính.
-- Ḱa cô nương, ngủ ngày à ?
Dự Thư thất vọng. Tuy thế không thể nói là nàng không mừng rỡ
khi thấy anh ta. Từ chuyến du ngoạn về,
chưa ai tới nhà nàng.
-- Đau hả ?
-- Không được khoẻ. Trông anh vui vẻ thế kia, khiến Thư thèm. Làm ǵ mà bao lâu nay anh không đến chơi ?
-- Không dám đến.
Nàng ngạc nhiên :
-- Sao thế ?
-- Hôm nay nếu không có lư do chính đáng, kẻ hèn này
cũng không dám đến.
-- Sao vậy ? Anh nói ǵ Thư không hiểu ?
Bính giải thích ngay :
-- Nghe nói hai người ... giận nhau kịch liệt, nên tụi này
không dám đến. Nhất là lại giận nhau sau chuyến du ngoạn
Nha Trang. Ḷ ḍ đến lỡ ra bị vạ lây uổng mạng.
Dự Thư bực bội lắm hỏi bạn :
-- Nam Đàn nói với anh hả ?
-- Không nó chẳng nói ǵ hết. Độ rày nó mắc chứng
bịnh nan y.
Nàng giật ḿnh. Trời ơi chàng bệnh, thế mà v́ tự ái, nàng
không chịu hỏi han tin tức chàng, không đến thăm chàng, dù
nàng nhiều lần đi qua ngôi nhà chàng trọ học. Nàng ấp úng, thở
không ra :
-- Anh Nam đau hả ?
-- Không rơ hắn có đau không !
-- Thế sao anh nói Nam Đàn bị bịnh nan y ?
Bính C̣m nhún vai :
-- Nó bị trúng gió độc nặng lắm.
-- Trời ơi !
-- Tôi mới ghé nó, tính rủ nó đến đây, nó lắc đầu.
Nó bảo không thể nào đi được.
-- Anh Nam bị bịnh nặng thế cơ à ?
-- Đă bảo nó bị bịnh nan y mà. Nó nằm liệt giường.
Chưa bao giờ nó bệ rạc như thế.
Dự Thư không dám chớp mắt, hai gịng lệ sẽ được dịp tuôn ra. Nam Đàn bệnh, chắc là bệnh v́ nàng. Nàng cũng muốn bệnh mấy
hôm nay v́ chàng. Không ngờ chàng yêu nàng đến thế mà nàng cứ
nghi ngờ viển vong, để đến nổi người yêu đau ốm, ṿ vơ một
ḿnh trong pḥng trọ không người săn sóc, trong khi đó th́ nàng
giận chàng, mắng sau lưng chàng là đồ hèn. Bính lên tiếng :
-- Tôi có biết ǵ đâu, v́ sau khi ở Nha Trang về lại đi Vĩnh Long có
việc. Hết hè,kẻ hèn này sẽ hành nghề gơ đầu người lớn ở Vĩnh
Long, nên xuống xem qua nơi hành nghề, bắt liên
lạc với người quen để khi đi khỏi bị bắt nạt.
Dự Thư sốt ruột :
-- Ai nói cho anh biết ? Không phải anh Nam th́ ai ?
-- Hạ Liên. Nó bảo hai người giận nhau khốc liệt lắm,
thành ra bọn này sợ quá.
-- Thư sẽ cho con ăn vặt đó một trận. Chuyện của người ta mà nó
cứ xía vô chứ ?
Bính can :
-- Không nên. Chính Liên cũng không dám đến mà.
-- Nó sợ là phải rồi !
Nàng cười và đe :
-- Thư sẽ xử tội nó.
Bính gật gù, cười khó hiểu. Dự Thư không cần để ư đến thái độ
của anh ta, nói :
-- Nếu anh Nam đau nặng chắc Thư phải đi thăm ảnh ngay.
-- Nhớ mua cam táo cho nhiều, lát tôi cũng tới !
Thốt nhiên anh ta bối rối. Dự Thư có cảm tưởng anh ta đùa cợt
ḿnh, nên thắc mắc ngó nh́n. Nàng nhận rơ sự bối rối đó :
-- Ǵ đó anh ?
Bính C̣m căi lại :
-- Về bịnh nan y của Nam Đàn ấy mà.
-- Sao ?
-- Tôi chưa nói rơ cho Dự Thư hay t́nh trạng hắn.
-- Nằm liệt giường, có phải anh mới nói như vậy không ?
-- Ừ, nhưng mà nó nằm để uống cà phê, uống bia. Nghĩa là nó
bệ rạc lười biếng lắm, chứ không như trước đâu. Đó là trạng
thái bệnh của hắn. C̣n biến chứng th́ h́nh như hắn câm !
-- Câm ?
-- Ừ hắn chẳng nói với ai hết. Lầm
lầm lỳ lỳ y như cao bồi Ư Đại Lợi.
Dự Thư trừng mắt nh́n Bính C̣m. Nàng hiểu anh ta vừa đóng kịch. Nàng chưa biết dùng chữ ǵ để mắng anh ta cho bỏ ghét th́ anh
ta đă móc trong bụng áo ra một chiếc phong b́ khá to, màu trắng. Đó là một tấm thiệp mời. Anh ta nhe răng cười :
-- Thế nào Dự Thư cũng đi nhé.
Anh ta trao thiệp cho nàng cáo từ ngay :
-- Tôi c̣n phải đi nhiều chỗ khác nữa.
Nàng gọi giật anh ta lại :
-- Anh có tới anh Nam hôm nay không ?
-- Có. Nhớ mua cam táo ...
-- Anh đưa hộ tôi cái này.
Nàng viết vội vào một mảnh giấy lấy trên bàn, lấy phong b́ đề
tên Nam Đàn, đưa cho Bính.
-- Dự Thư không đến sao ?
Anh ta nghi ngờ ngó vào mảnh giấy, chỉ thấy một chữ : HÈN !
-- Trời ơi.
Dự Thư quay vào, Bính đuổi theo :
-- Ê, kư tên vào chứ ?
-- Kư th́ kư chứ sợ ǵ.
Nàng kư chữ Dự Thư thiệt to. Rồi bỏ lên gác. Trở về pḥng ḿnh, nàng nằm vật xuống giừờng. Như thế đúng là chàng muốn quên
nàng. Quên được hay không nàng không cần biết, chỉ nội việc
muốn quên nàng cũng là một cái tội không thể nào tha thứ được, nhất là sau khi đă nói những lời âu yếm với nàng. Sau khi đă
hôn nàng ...
Nàng mở thiệp mời, trố mắt nh́n. Đó là thiệp bó tin đám hỏi và
cũng là đám cưới luôn của Bính và Ư Hoa. Đối với Dự Thư lúc này, đó chỉ là một cái tin trời đánh.
o0o
Thưa quí vị quan khách hai họ, trước khi dứt lời, chúng tôi, đại diện cho nhà trai cũng như nhà gái, trân trọng mời quí vị
nâng ly mừng cho cô dâu, chú rễ được bách niên giai lăo, sắt
cầm hoà hợp ...
Một tràng pháo tay nổi lên cùng những tiếng ồn ào. Hai ông đại
diện hai bên bước xuống bục gỗ, theo sau là Ư Hoa và Bính. Trong lúc đó, tại 12 chiếc bàn tṛn trong pḥng cưới, mọi
người bắt đầu cầm đũa. Tiệc cưới được tổ chức tại một nhà hàng
vào loại trung b́nh trong Chợ Lớn, tại đường Đồng Khánh. Trên
một trăm người được mời, đa số là bạn của cô dâu, rồi đến bạn
của chú rể. Số c̣n lại là khách người lớn, khoảng vài chục
người. Một dàn nhạc của nhà hàng với những ca sĩ hạng nh́ giúp
vui đám tiệc. Bọn Hà Trường, Dự Thư dĩ nhiên ngồi ngay bàn cô
dâu chú rễ. Vào khoảng tám giờ, c̣n một chiếc ghế trống, mà
mọi người tưởng rằng sẽ không ai ngồi, hay sẽ được thay thế bởi
một người khác, v́ người ngồi chỗ đó được chính chú rễ dàng
riêng, lạ thay không thấy tới : Nam Đàn.
-- Năm phút nữa.
Bính xem giờ, nói với bạn bè. Anh chàng không tin rằng Nam sẽ
vắng mặt. Không ai tin như thế hết. Không v́ một lư do ǵ
chàng vắng mặt trong ngày trọng đại này của hai người bạn thân
trong suốt nhiều năm cùng học chung một trường một lớp. Bính
nóng ruột hơn ai hết, nhưng cố tŕ hoăn giờ khai mạc được phút
nào hay phút ấy. Anh chàng luôn luôn liếc nh́n Dự Thư, như
khuyến khích, như ngầm nói với nàng rằng thế nào người mà
nàng mong đợi cũng tới.
-- Chú rễ con đợi ǵ nữa ?
Một người từ bàn bên cạnh. Một vài
người lớn th́ thầm vào tai Bính.
-- Anh Bính khai mạc đi chứ ?
Dự Thư lên tiếng. Mọi người ngạc nhiên. Nàng nhắc, điệu bộ
hết sức thản nhiên :
-- Bắt đầu đi đói lắm rồi.
Ai cũng biết Dự Thư phải lấy hết can đảm đế thúc dục như thế. Nàng là người thất vọng nhất khi Nam Đàn không đến. Thấy thái
độ đó của nàng, tự dưng mọi người đều nh́n về phía cửa ra vào, chờ Nam.
Và tự dưng họ đều khó chịu v́ người vắng mặt.
-- Hắn là cái ǵ chứ ? Vừa vừa thôi ...
Hậu nham nhở phê b́nh. Anh ta vốn sổ sàng. Ít khi được sự biểu
đồng t́nh của bạn bè. Lần này th́ trái lại, hầu như ai cũng
tán thành ư kiến của anh ta. Dự Thư muốn bật khóc. Nàng không
ngờ chàng có thể trốn tránh ḿnh đến độ công khai như thế này. Nàng không chịu đựng nổi nữa. Nàng bỗng ngửng phắt đầu lên,
với ánh mắt loé sáng.
Hạ Liên vội nắm chặt tay bạn :
-- Thư !
Hai người trao đổi một cái nh́n thật ngắn, Liên nói thật nhanh
:
-- Mày định về hả ?
Dự Thư cười nhạt :
-- Sao mày có thể nghĩ như thế được nhỉ ? Anh Bính,
không khai mạc tôi về à.
Nhưng ngay lúc đó Nam Đàn bước vào.
Chàng ngơ ngác vài giây trong khung cửa.
-- Ê Nam !
Bính reo lên trong khi Dự Thư thản nhiên. Nàng nói thêm :
-- Lẹ lên, khai mạc đi chú rễ. Ai tới
muộn đừng có ăn.
Liên bóp tay bạn, nhăn nhó. Nam Đàn hẳn là phải nghe thấy lời
nói đó. Chàng phác tay chào các bạn và ngồi xuống ghế dành cho
ḿnh. Hàng chục con mắt đổ dồn về phía chàng. Người giật ḿnh, người thương hại. Chỉ trong ṿng một tháng trời, chàng thay
đổi như thể người ta phải thay đổi trong ṿng năm năm. Trước
mặt họ là một Nam Đàn khác. Nam vốn không chải chuốt, nhưng
chưa bao giờ chàng lại hốc hác, bơ phờ đến như thế. Nếu không
có bộ đồ lớn, trông chàng c̣n gầy guộc đến như thế nào. Má lơm
vào một vệt dài, hai mắt sâu xuống, con mắt lờ đờ mệt mỏi, trông chàng như một anh nghiện dở. Nếu Dự Thư nh́n kỹ vào mặt
chàng, nàng đă không nói ra những câu tàn nhẫn như nàng đă nói. Nàng không nh́n chàng, nàng nói luôn miệng như thể không quan
tâm đến chàng, không biết chàng có mắt cách ḿnh một
ghế.
-- Chú rể cô dâu xứng đôi ghê.
Nàng nói trống trên bàn tiệc. Hậu nham nhở nhún vai :
-- Chuyện đó là hẳn nhiên đi rồi.
Không xứng đôi ai người ta thèm lấy nhau.
Dự Thư thản nhiên :
-- Đúng thế. Nhiều anh cứ tướng ḿnh gồ ghề lắm,
trong khi người ta có coi ra ǵ đâu.
Hậu le lưỡi liếc nh́n Nam. Chàng cười nhạt, nâng ly rượu lên
môi. Một người hỏi Nam :
-- Tưởng bạn không đến.
Chàng trá lời :
-- Nếu không phải là đám cưới Bính C̣m,
tôi không đến thật.
" À, một lời trả đũa. "
Trên bục gỗ, đại diện hai họ đang ngỏ lời với quan khách. Chẳng ai nghe họ hết, nhất là ở bàn Nam, chiếc bàn này duy
nhất có một b́nh hoa hồng. Hậu chỉ Ư Hoa trên bục gỗ, lái câu
chuyện sang hướng khác :
-- Bao giờ th́ tới lượt Hạ Liên và Dự Thư đây ?
Liên nói :
-- Chắc là c̣n lâu. Chưa biết bao giờ mới có người rước
cho.
-- Đừng nói thế chứ ? Liên thiếu ǵ người mê.
Nam Đàn lại bắn xéo Dự Thư. Hạ Liên có vẻ không bằng ḷng nói :
-- Thôi nhé để cho Liên yên thân nhé.
-- Tôi thành thật nói như thế. Mới nhận được thư của Phong, nó
hỏi thăm Liên. Có cả một anh ở trong ban nhạc The Sea
Stars hỏi thăm nữa.
Cô bé lắc đầu :
-- Tôi không lấy chồng xa xứ đâu. Với lại
người ta c̣n bé đă biết ǵ đâu.
-- Ha ha ha !
Hậu cười nghiêng ngửa.
-- Dạ em nó mới có 13.
Một tràng pháo tay nổi lên, lúc đó họ mới biết những người đại
diện đă dứt lời. Cô dâu chú rễ từ bục gỗ trở về bàn ḿnh. Ư
Hoa mặc áo cưới theo quốc phục, áo gấm màu vàng vương giả với
vành khăn vàng --- đúng là một cái rế --- và đôi hài cùng màu. Nàng vốn mập mạp, hơi tốt bụng, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, trong khi Bính C̣m rất xứng danh với biệt hiệu mà các bạn đă đặt
cho. Với một bộ complet màu nhạt, trông anh ta khá hơn lên một
chút so với ngày thường. Bàn tiệc chính vui hẳn
lên khi tân lang và tân giai nhân đến.
-- Mệt quá.
Ư Hoa than. Hà Trường cười khẩy :
-- Ấy là mới bắt đầu đấy.
Bính cười h́ h́ :
-- C̣n mày sẽ mệt hơn tụi tao nhiều.
Làm đám cưới theo kiểu Trung Hoa không giản dị đâu.
-- Cái ǵ theo kiểu Trung Hoa ?
-- Tôi bắt gặp bạn ở đường Hàm Tử, chắc là đi đón ả sẩm. Hay
là bạn định không cưới xin ǵ th́ không biết ?
Ư Hoa nói :
-- Bạn Nam Đàn, bạn trốn chúng tôi lâu quá.
Tính ǵ th́ tính cho lẹ lên chứ.
Phó nháy hoạt động xung quanh họ. Bính đứng dậy cùng với vợ :
-- Chúng ta chụp thật nhiều h́nh ở bàn này.
Hai người đứng sau lưng Dự Thư, chụp một kiểu h́nh màu. Rồi cứ
lần lượt như thế, tới năm tấm riêng cho chiếc bàn chính. Rồi
họ sang bàn bên cạnh. Hà Trường nhắc lại câu hỏi của Ư Hoa chưa
được Nam trả lời :
-- Bao giờ Nam ?
-- Chưa biết được.
-- Tính lâu quá.
-- Có tính ǵ đâu. Chưa biết chừng mai mốt làm đám cưới mà
cũng có thể không bao giờ.
Liên lắc đầu :
-- Liên chẳng tin đâu.
Chàng uống rượu không ngừng. Trong khi những chiếc ly khác c̣n
đầy, hay c̣n vàng đậm, ly của chàng đă gần hết, trắng màu
nước đá. Chàng sắp gọi tới ly whisky thứ hai.
-- Liên không tin hả ? Không tin th́ thôi. Rồi xem.
-- Anh cưới người anh yêu chứ ?
Câu hỏi này gây sôI nổi ngay, v́ trong bàn tiệc của họ tất cả
c̣n độc thân, nên ai cũng muốn biết ư kiến người khác
về vấn đề này.
-- Trả lời đi.
-- Lấy người yêu ḿnh sẽ dễ thất vọng, v́ khi yêu họ thật kịch
liệt, nồng nàn ḿnh mới quyết định lấy họ. Lấy rồi có nghĩa là
ḿnh mất đối tượng, lúc ấy như thói đời, ḿnh lại đi kiếm một
đối tượng khác. Thế là rắc rối,
lỉnh kỉnh xảy ra.
-- Nghĩa là anh sẽ cưới người anh yêu ?
-- Cũng chưa hẳn.
Có tiếng phản đối :
-- Thế là thế nào ?
Nam chỉ Hà Trường :
-- Tôi sẽ lấy người ... ngoại quốc, như chủ trương của bạn ta
đa6y. Dù người ngoại quốc đó sinh ra ở Chợ Lớn. Lấy người
ngoại quốc là ḿnh chấp nhận có mâu thuẫn ngay từ đầu. Như thế
khi lấy nhau rồi, tương tự như t́nh yêu,
mâu thuẫn chỉ giảm đi chứ không thể tăng lên được.
Hạ Liên chế giễu :
-- Hôm đi Lương Sơn, Liên nhớ anh Bính nói có thể lấy gái Rhadé
hay Roglai. Họ cũng là người ngoại quốc, một thứ ngoại quốc. Té ra chị Ư Hoa là người ngoại quốc mà không ai hay chớ !
-- Ha ha ha.
Liên hỏi Dự Thư :
-- Mày ở đường Hàm Tử từ nhỏ, kể như mày cũng là người Chợ Lớn.
Chắc mày cũng là người ngoại quốc đấy.
-- Thôi đừng vớ vẩn.
Dường như câu mắng đó nhằm vào Nam Đàn dù rằng nàng trả lời Hạ
Liên. Lần này Nam đưa mắt nh́n người yêu. Rượu mạnh và không
khí bữa tiệc khiến chàng mất đi cái vẻ u buồn lúc mới đến. Dự
Thư cũng ngước mắt lên. Nàng giật ḿnh. Dưới ánh đèn rực rỡ
của pḥng cưới, khuôn mặt chàng phơi bày rơ từng nét --- những
nét phờ phạc, mệt mỏi, nhất là vừng trán trùng hẳn lại --- vết
tích thời gian xa cách đầy dằn vặt, nhớ thương. Nàng ngó nhanh
đi chỗ khác, sợ chàng khám phá ra tâm hồn của ḿnh, mà nàng
đang che dấu dưới cái mặt nạ cứng cỏi. Sau cái nh́n, hai người
làm bộ chư ư ăn uống. Cả hai cùng muốn đè nén sự xúc động của
ḿnh. Dự Thư nói :
-- Món này ngon quá.
Hậu vừa hỏi vừa cười :
-- Món ǵ thế nhỉ ?
-- Món này hả, xem nào ... hải vị. Liên trả
lời thay.
-- Hải vị hả ? Thảo nào. Lâu quá không
ăn đồ biển thấy ngon là phải.
Nam mỉm cười khoái ra mặt. Có lẽ từ lúc ăn đến giờ chàng mới nở
được một nụ cười tươi tỉnh như thế. Dự Thư bóng gió :
-- Tôi chán đồ biển rồi. Nhiều khi họ làm cá mập cho ḿnh ăn
ḿnh lại cứ tưởng bở !
Câu chuyện đang găng th́ micro oang oang một giọng chói tai. Một anh hoạt náo viên thấp bé đang đề nghị mỗi bàn cử một người
lên hát gọi là để chúc tụng cho đôi vợ chồng mới. Để mở đầu anh
ta giới thiệu một cô ở bàn ḿnh. Cô nàng lên ngay không chút e
dè. Cô nàng tŕnh bày bản Trăng Sáng Vườn Chè. Sáng kiến gây
căng thẳng trong mọi bàn tiệc, dù đó là sáng kiến luôn xảy ra
trong những đám cưới vui nhộn cũng như không vui nhộn tí nào. Nhiều người sợ bị gọi tên nhưng nhiều người thân thiết với cô
dâu chú rể rất sẵn sàng. Ư Hoa lúp xúp chạy về bàn ḿnh, nói
với các bạn :
-- Ư kiến của cái ông thấp bé đó, các bạn có quyền không tán
thành. Riêng bàn này, nhân danh cô dâu, tôi cho các bạn miễn.
Liên gật đầu :
-- Cám ơn cô dâu. Như thế đỡ khổ cho em. V́ nếu bàn này phải
có đại diện, chắc là em chứ không ai hết.
V́ ai cũng lười và ích kỷ cả.
Hà Trường phản đối :
-- Đừng có lầm. Tôi có tài hát tại chỗ, nghĩ cái ǵ hát ra cái
đó ...
-- Thôi ở đây là đám cưới của người ta, anh hát thế nào cũng
xúi quẩy cho cô dâu và chú rể !
Dự Thư đưa mắt nh́n người yêu. Chàng gật đầu. Nàng nói :
-- Nếu cần tôi hát !
Ư Hoa reo lên :
-- Nhất Thư rồi đấy.
-- Tôi cũng hát !
Mọi người há mồm ngơ ngác, suưt rơi cả đồ ăn xuống bàn, v́
người nói câu đó chính là Nam Đàn. Chàng thêm :
-- Chúng tôi song ca. Đại diện cho cô dâu chú rể,
chúng tôi song ca.
Dự Thư gật đầu, xác nhận một cách sung sướng. Một tràng vỗ tay
dữ dội nổi lên khiến cả pḥng tiệc phải theo dơi. Bính chạy ào
đến, nghe chuyện, hớn hở bước lên bục gỗ :
-- Thưa quí vị, sau khi mỗI bàn cử một đại diện lên hát chia
vui cùng vợ chồng nhà cháu, vợ chồng nhà cháu rất lấy làm sung
sướng mà loan báo rằng chúng cháu cũng có đại diện lên hát hầu
quí vị, gọi là để đáp lại tấm thịnh t́nh quí vị dành cho
hôm nay.
Tiếng la ó hoan hô ngắt quăng lời anh chàng. Đợi dứt sự ồn ào, Bính nói tiếp :
-- Các đơn vị ca, nhưng đại diện của vợ chồng nhà cháu dĩ nhiên
phải là một cặp, nghĩa là song ca ạ.
Lại vỗ tay. Bính lấy lại bộ điệu nghiêm chỉnh nói :
-- Cặp đại diện của chúng tôi hôm nay là một cặp uyên ương mà
chúng tôi mong ước không bao lâu nữa cũng sẽ như chúng tôi hôm
nay. Xin mời Dự Thư và Nam Đàn.
Không khí thay đổi hẳn. Người ta thấy có một điều ǵ khác
thường. Dự Thư líu ríu đi bên cạnh Nam, dáng điệu hơi xiêu vẹo. Chàng uống nhiều rượu quá. C̣n Dự Thư lúc đưa ra ư kiến lên
hát nàng mạnh bạo bao nhiêu th́ bây giờ nàng khớp bấy nhiêu. Nam nói nhỏ bên tai nàng điều ǵ không ai nghe, chỉ thấy nàng
gật đầu. Chàng mượn chiếc đàn Tây ban cầm của ban nhạc, tự đàn
lấy và cất tiếng hát. Với hơi rượu khà khà, giọng chàng rất
thích hợp với không khí hân hoan của đám cưới. Nhiều tiếng hỏi
:
-- Hắn hát bài ǵ thế ?
-- Không biết.
-- Chưa nghe bao giờ.
Hà Trường thông thạo giải thích :
-- Hắn sáng tác đấy. Hắn sáng tác khá nhiều bài rồi chứ không
phải chỉ có bài này. Phải không Liên ?
-- Đúng thế. Hôm ở Nha Trang Liên đă hát một bài của anh Nam
-- Suỵt.
Giọng Nam Đàn đầm ấm lạ thường. Khuôn mặt chàng thật say mê :
Tôi hát thay cho nàng, người tôi yêu dấu muôn đời
Tôi hát thay cho nàng, người tôi yêu dấu khôn nguôi
Tôi nhớ đêm nhớ ngày, tôi nhớ măi không thôi
Nhớ em như bầu trời nhớ áng mây trôi ...
Về đây
Vềa với nhau
Ngày nay
Và kiếp sau
Măi măi co đôi uyên ương chỉ nói một người ...
Tôi hát thay cho chàng hai tiếng nói chung môi
Tim sẽ không chia ĺa v́ tim đă chung nôi
Như đũa không một ḿnh v́ đũa vốn có đôi
Âu yếm nhau không rời v́ thương mến suốt đời
Về đây
Về với nhau
Ngày nay
Và kiếp sau
Măi măi có đôi uyên ương chỉ nói cùng lời ...
Bản nhạc thật hay, thật lạ. Hay và lạ v́ không nghe bao giờ
cũng có, mà v́ vẻ đẹp xứng đôi của Dự Thư và Nam Đàn cũng có. Nhưng gọi là song ca mà chỉ có Nam Đàn hát,
c̣n Dự Thư chỉ cười.
-- Người đẹp hát đi chớ. Song ca kiếu ǵ vậy ?
Nam Đàn cười thật tươi, trả lời thay cho nàng sau khi trao đổi
một cái nh́n âu yếm :
-- Lời ca có câu rằng "Măi măi có đôi uyên ương chỉ nói một
người" và "nói cùng lời", cho nên hai người có mặt nhưng chỉ
một người hát mới là đúng nghĩa. Hai người cùng hát hay cùng
nói tức là căi nhau rồi ...
-- Ngụy biện cha nội.
-- Ha ha ha ! Hậu vừa cười vừa lốp bốp vỗ tay.
Tràng pháo tay đưa họ trở lại bàn. Khuôn mặt Dự Thư đỏ hồng. Nàng nắm chặt tay Nam cho tới khi cùng ngồi xuống.
Bài hát đă nói thay cho họ rất nhiều.
o0o
Thoát khỏi đám cưới ngay khi mọi người mới dợm ra về, Nam kéo
Thư ra đường, sánh vai đi dọc theo hè phố. Mặc chiếc robe maxi
dài chấm gót, Thư trông mảnh khảnh hẳn đi, nhưng dáng điệu
thật là tha thướt. Nếp áo mỏng quyện vào thân
thể nàng khiến nhiều lần Nam ngơ ngẩn nh́n ngắm.
-- Em đẹp quá.
-- C̣n anh đáng ghét lắm.
Chàng quàng tay qua vai nàng :
-- Hèn nữa chứ.
Nàng nhăn mặt :
-- Thôi, đừng nhắc tới tiếng ấy nữa.
-- Em mắng anh bằng giấy tờ đàng hoàng mà.
Hiện anh đă đem bọ plastic giữ làm kỷ niệm.
Nàng nép sát vào người chàng, thủ thỉ "
-- Ai bảo anh không đến thăm em. Trong thư anh nói ngay khi vào
Sài G̣n sẽ đến thăm em, thế mà anh trốn mất.
Trong khi đó em đợi anh từng giờ từng phút.
-- Anh không biết giải quyết ra sao hết. Trước khi đi,
ba má anh dặn đi dặn lại rằng không bao giờ ông bà bằng ḷng cho
anh lấy em hết.
Nàng ngắt lời :
-- Ba má anh lo xa quá. Anh có nói sẽ cưới em bao giờ đâu ?
-- Em nói sao ?
Dự Thư buồn buồn :
-- Em bảo như thế là lo xa. Yêu nhau c̣n chưa
xong nữa là cưới xin cái ǵ.
Chàng giữ nàng đứng lại trên lề đường, hôn nhẹ trên má nàng :
-- Yêu em là anh muốn cưới em.
-- Nhưng mà ...
-- Anh yêu em.
-- Nhưng mà ...
-- Anh không phải thằng hèn.
Dự Thư nhảy lên. Nàng lắp bắp :
-- Anh tính sao ?
Chàng lại tiếp tục đi :
-- Suốt một tháng nay anh nghĩ về chuyện của ḿnh chẳng thấy lối
thoát nào mà không gây đỗ vở hết. Anh lại không muốn cho cha mẹ
phải khổ. Hai người làm việc vất vả gửi anh vào
Sài G̣n ăn học, thế
mà ngay khi tốt nghiệp, chưa làm được cái ǵ trả ơn cha mẹ, đă
gây cho cha mẹ những chuyện trái ư, là điều anh không nỡ. Nhưng mà, anh cũng nghĩ anh phải biết sống cuộc đời ḿnh, một
cuộc đời không có hai lần ...
Nhịp bước chàng nhanh hơn. Nàng rảo cẳng
theo muốn hụt hơi.
-- Vả lại điều quan trọng là chúng ta có hạnh phúc. Nếu chúng
ta hạnh phúc, thời gian sẽ khiến cha mẹ anh nguôi ngoai mà chấp
nhận việc làm của ḿnh. Chỉ sợ chúng ḿnh
không hạnh phúc mà thôi.
-- Anh sợ ?
-- Cũng sợ chứ ?
Dự Thư cau mày :
-- Em không sợ. Hạnh phúc hay không là ở ḿnh.
Em nghĩ t́nh yêu có thể đến t́nh cờ chứ hạnh phúc th́ phải gây
dựng mới có.
Nam vui vẻ :
-- Đồng ư. Anh cũng nghĩ như thế.
Anh mới nghĩ ra như thế.
-- Hừ. Thế th́ anh c̣n sợ ǵ ?
-- Sợ em. Không biết em có nghĩ như thế không ? Bây giờ th́ ...
-- Biết rồi ?
-- Ừ.
Họ nắm tay nhau đi thật nhanh, không biết đi đâu. Họ nói huyên
thuyên, cười ṛn ră. Tới một ngă tư, Dự Thư dừng lại hỏi ;
-- Quay về chứ ?
-- Về đâu ?
-- Anh đế xe ở đâu ?
-- Anh đi taxi. Xe anh bán rồi.
Nàng chưng hửng :
-- Bán xe.
-- Ừ ! Chàng cười h́ h́ --- Tháng này anh nghỉ kèm mấy cô cậu
học tṛ, uống cà phê nhiều gấp bốn lần tháng trước, hút thuốc
lá nhiều gấp năm lần, mỗi ngày hai chai rượu chát hảo hạng loại
rượu vo chai ở bên Marseille. Sau này, nghĩa là mấy hôm nay
gần hết tiền anh mới uống whisky.
Tại em hết.
-- Hứ, thiệt là hư đốn. Em chưa thấy ai hư đốn như anh.
Đă thế lại c̣n nói láo.
-- Đi bộ được chứ ?
-- Hỏng lẽ bắt anh cơng ?
Nam bị liếc xéo một cái tưởng đứt cổ. Nhưng cái liếc mở rộng
thành cái nh́n bao trùm chàng, đầy yêu thương :
-- Anh gầy quá. Hôm ở Nha Trang đâu có thế. Chỉ mới có một tháng ...
-- Em cũng có hơn ǵ.
Cả hai cùng thở dài. Nam hỏi :
-- Ba má em chắc c̣n gay gắt hơn ba má anh ?
-- Không chỉ có ba em là khó thôi. Má em lại tỏ ra thương
em.
-- Má em nói sao ?
-- Bà không nói ǵ rơ rệt. Thái độ đó khiến em có cảm
tưởng sẽ có một lối thoát.
-- Thật à ?
-- Em đoán thế, mà chưa hiểu rơ má sẽ đối xử với chúng ta ra
sao. Có lẽ má chỉ nghĩ đến quá khứ của ḿnh nên ...
Nàng kể sơ qua cho chàng biết thái độ của mẹ sau chuyến du ngoạn
Nha Trang của nàng.
-- Bà ân hận hả ?
-- Không hẳn. Có nhưng mà không rơ ràng. Bây giờ ân hận th́
cũng muộn rồi. Nhưng chắc bà đang nghĩ đến ông Bích. Riêng em, không hiểu sao cứ nghĩ đến ông hoạ sĩ hoài.
Những tấm tranh của ông ám ảnh em.
-- Tại v́ ông cô độc. Ông chọn đời sống cô độc
đó.
-- Em nghĩ là em hiểu được ông.
Nam cười ḍn :
-- Thật là vô lư. Em không hiểu được anh,
hay là hiểu anh một cách chẳng dễ ǵ thế mà em hiểu được ông
Bích.
-- Nói thật mà.
Nam gật đầu :
-- Dĩ nhiên là em nói thật. Nhưng em coi chừng : nhạy cảm trước
cảnh đau khổ, em cũng có rất nhiều hy vọng đế
đau khổ.
Nàng cười nhẹ :
-- Đau khổ với anh cứ được đi.
-- Nhớ nhé. Tôi ghi nhớ lời cô đấy.
Chàng cúi xuống hôn nàng. Một chiếc xe hơi chạy qua, một điệu
huưt gió nổi lên. Dự Thư đỏ mặt :
-- Bạ đâu cũng hôn à.
-- Từ mai đến anh.
Nàng le lưỡi :
-- Đến pḥng trọ của anh à ? Không, không
được đâu.
-- Chưa quyết định dứt khoát phải không ? Chứ nếu em quyết định
dứt khoát rồi, em sẽ đến.
Giọng Nam xúc động. Chàng nói mà không nh́n người yêu. Thư vội
thanh minh :
-- Không phải thế. Đến pḥng anh liệu ... có sao không ?
Nam cười hóm hỉnh :
-- Dĩ nhiên là có.
-- Trời ơi, em không đến đâu.
-- Đến pḥng anh tức là em vào hang cọp.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp.
-- Ai ham.
-- Bắt cọp con vậy.
Nàng lặng thinh quay đi. Dường như nàng đỏ mặt. Nam bóp nhẹ
tay nàng :
-- Với anh mà em c̣n hỏi có sợ ǵ không th́ anh biết trả lời ra
sao ? Anh nói không sợ em cũng không tin. Tốt nhất me cứ đến đi,
rồi sẽ biết có sợ hay không.
Nàng cười cười :
-- Lúc biết thi1 kể như " tan tác đời hoa " của người ta rồi c̣n
ǵ.
Nói thế nhưng nàng dừng lại, đưa môi cho chàng hôn.
Một cái hôn say đắm như rượu và lửa.
-- Bây giờ đưa em về. Khuya lắm rồi đấy.
Sắp giới nghiêm rồi.
-- C̣n sớm. Về nhà, việc đầu tiên là anh viết một cái thư cho
ba má anh. Anh nói hết những ǵ anh nghĩ, với hy vọng cuối
cùng là ông sẽ hiểu anh, và nhất là ông sẽ hiểu rằng không ai
có thể ngăn cản được anh hết.
Như thế may ra ông mới chấp thuận chuyện chúng ḿnh.
Dự Thư âu yếm :
-- Anh nghĩ kỷ rồi chứ ?
-- Rồi.
-- Chắc em cũng làm như anh. Em sẽ viết ra giấy
những ǵ em nghĩ.
Nam lo ngại :
-- Với anh th́ dễ, với em lại khó lắm đấy. Anh ở
Sài G̣n trong khi
ba má anh ở Nha Trang. C̣n em, em ở trong nhà cha mẹ.
Dám bị ăn đ̣n lắm.
Nàng rùng ḿnh :
-- Liệu ba đánh em không anh ?
-- Chắc là không đến nỗi như thế. Em là con gái, em lớn rồi
...
Dự Thư lắc đầu :
-- Tuy là anh nói có lư, em cũng nghĩ như anh, nhưng mà ba em
... Em tin là ông dám đánh em lắm. Ông không thương em như má
đâu. Nàng thở dài --- Dù sao, thế nào cũng phải nói, phải
không anh ?
Nàng xem giờ trên đồng hồ tay, giật ḿnh :
-- Muộn rồi anh.
Hai người đi nhanh hơn nữa. Chẳng mấy chốc họ đă đến đường Hàm
Tử. Chỉ c̣n một quăng ngắn nữa là tới nhà Dự Thư. Từ phía sau
một chiếc xe hơi tiến tới, pha đèn sáng rực một khoảng đường. Chiếc xe tới gần hai người th́ chạy chậm lại. Dự Thư thốt hoảng
sợ :
-- Có khi ba em.
Nam nắm chặt tay nàng, trấn an :
-- Em cứ b́nh tĩnh. Ḿnh có làm ǵ bậy bạ đâu mà sợ ?
Đúng là ông Trương. Ông đi chơi về muộn. Ông nhoài ra phía cửa
xe nói :
-- Cậu Nam tôi muốn nói chuyện với cậu.
-- Thưa bác ...
-- Vâng chào cậu. Tôi muốn nói chuyện với cậu ngay bây giờ.
Tôi đợi cậu đấy.
Nói xong, ông cho xe chạy vào trong ngôi biệt thự. Dự Thư nh́n
theo, run rẩy. Nàng muốn khóc. Trái lại, Nam không có vẻ ǵ
sợ sệt. Khuôn mặt chàng đanh lại. Chàng bảo nàng :
-- Có lẽ như thế này lại hay hơn, em ạ. Ḿnh nói một lần cho
xong, phải không ? Xong th́ càng tốt, c̣n không xong,
ḿnh tính cách khác.
-- Cách nào anh ? Em thấy không xong rồi đó. Em
sợ quá.
Ông Trương hiện ra trên lề đường. Ông tức giận lắm. Đèn trong
nhà bật sáng. Dường như ông đánh thức hết mọi người dậy.
-- Mời cậu vào.
Dự Thư đi nép vào Nam, Về phía tay mặt, v́ nàng không dám đi
gần cha. Ông trừng mắt nh́n nàng. Tiếng giày ông gơ cồm cộp
trên sân gạch. Ông tiến vào pḥng khách trước tiên. Ông nhấn
một tiếng chuông gọi vợ. Chắc là ngay lúc về ông đă nhấn chuông
một lần rồi, v́ sau tiếng chuông, bà Trương đă xuất hiện ra
trên cầu thang. Bà gật đầu đáp lại lời chào của Nam Đàn. Ông
Trương gằn giọng bảo vợ :
-- Tôi nói với bà ra sao, mà bà để nó đi chơi như thế này ? Tôi
không bằng ḷng hiểu chưa ?
Nam nóng mặt :
-- Thưa bác chúng cháu đă làm ǵ không phải sao ?
-- À cậu hỏi lại tôi ? Dĩ nhiên là cậu làm điều không phải rồi. Cậu quyến rũ gái vị thành niên, nhất là nó lại là con gái của
tôi, cậu hiểu chưa ...
Dự Thư ấp úng :
-- Thưa ba ...
-- Im. Con không được nói ǵ cả.
-- Thưa ba, anh Nam không quyến rũ con bao giờ.
Ông Trương cười khẩy :
-- Không lẽ người ta quyến rũ con mà người ta lại nói thẳng cho
con biết là người ta quyến rũ con ? Nhưng mà con ngồi im đó.
-- Anh à ! Bà Trương rụt rè lên tiếng. Ông Trương cau mày nh́n
vợ. Bà vẫn tiếp --- Cậu Nam không phải như vậy đâu, Dù ông
không bằng ḷng đi nữa, chúng ta cũng nên nói
với cậu cách khác.
Bà quay hẳn sang Nam :
-- Tôi biết cậu yêu Dự Thư đàng hoàng, nhưng như cậu biết đấy, ba nó không tán thành. Cả tháng nay hai người không gặp mặt
nhau, tôi tưởng rồi chuyện cũng qua đi. Ai ngờ ...
-- Bà biết ǵ. Rồi c̣n nhiều cái bà không ngờ nữa xảy ra nếu vụ
này không được giải quyết dứt khoát.
Tôi nói thẳng là tôi không muốn cậu Nam liên lạc với Dự Thư nữa.
Nam cố gắng dẹp tự ái :
-- Thưa bác, Nếu cháu có ư cưới Dự Thư ngay để chứng tỏ là ...
Ông xua tay :
-- Từ từ. Từ từ. A, cái đó th́ không bao giờ. Không làm ǵ
có chuyện đó cả. Tôi biết ba cậu.
Ba cậu là ông Thành chứ ǵ ? Tôi biết lâu rồi.
Ông tiếp :
-- Ông giám đốc hoả xa hiện nay là bạn thân của tôi, hôm tháng
trước đến đây cậu có gặp th́ phải. Trong ít ngày nữa, ông ta
sẽ là Tổng Trưởng trong chính phủ mới. Ông ấy muốn hỏi Dự Thư
...
-- Ba, con không bao giờ lấy ông ta hết.
Ông Trương cười nhạt :
-- Rồi con sẽ đổi ư. Mà dù cho con không bằng ḷng ...
-- Nhất định con không bằng ḷng !
-- Dù cho như thế đi nữa, ba cũng không bằng ḷng cho con lấy
cậu Nam, con hiểu chưa ? Ông giận dữ quay sang Nam --- Đó là
lời cuối cùng của tôi. Tôi nghĩ rằng ...
-- Anh ...
Bà Trương nhấp nhỏm trên ghế. Ông Trương lắc đầu :
-- Không, tôi không muốn nghe ...
Bà cắt đứt lời chồng :
-- Anh, anh chưa nên nói như thế trong khi anh chưa bàn lại với
em. Làm sao anh có thể nghĩ đến chuyện gă Dự Thư cho một người
đàn ông nhiều tuổi c̣n hơn cả em nữa ? Nhất là Dự Thư là con em.
Ông Trương quắc mắt :
-- À nó là con em ?
-- Nó là con gái em ! Bà Trương nói lại --- V́ nó là con gái,
anh phải để cho em giải quyết chuyện này mới phải.
Ông Trương lấy khăn lau mặt. Mồ hôi chảy từng gịng trên thái
dương ông. Ông gầm lên :
-- Để em giải quyết à ? Để em giải quyết tức là để nó bỏ nhà
theo trai, hiểu chưa ?
Ông hét rung chuyển cả căn pḥng. Nét mặt bà Trương tái đi. Bà
ấp úng không nói được ǵ trong khi bà muốn nói.
Cuối cùng bà bật khóc.
-- Em !
Ông Trương chợt tỉnh, ra khỏi cơn giận dữ mất khôn. Không
những bà Trương mà cả Dự Thư và Nam Đàn đều đau ḷng trước câu
nói tàn nhẫn của ông. Cả hai đều không dám nh́n vào mặt bà
Trương. Bà đang khóc ngất. Ông Trương lúng túng tới bên vợ :
-- Anh lỡ lời ...
Bà khóc rền rĩ. Ông Trương thốt trừng mắt với Nam Đàn :
-- Đó cậu thấy chưa ? Nếu không có cậu, nhà tôi đấu có cảnh này. Ngày nào mà cậu c̣n tới đây, gia đ́nh tôi c̣n xáo trộn ...
Nam muốn biện hộ, nhưng lại im lặng. Ông Trương chỉ tay vào
mặt Dự Thư :
-- Cũng v́ con, con thấy không ?
Nam không chịu được nữa :
-- Thưa bác, không phải như thế. Dự Thư
không có lỗi ǵ hết.
-- À ! Ông hét lớn --- Tôi cho cậu biết, cha cậu sẽ gặp rắc rối
nếu cậu c̣n liên lạc với con gái tôi. Cậu thừa hiểu ông Thành
chỉ là một viên chư'c nhỏ của Nha hoả xa chứ ? Không lẽ chỉ v́
một đứa con gái mà cậu để ba cậu phải mất việc sao ?
-- Trời ơi ba !
Dự Thư la to, sững sờ. Nam giận đến mỗi tay chân run rẩy. Điều ông Trương vừa nói không khác ǵ một tiếng sét đánh xuống
đầu chàng. Ngôi nhà đầm ấm mà cha mẹ chàng gây dựng trong bao
nhiêu năm mồ hôi nước mắt hiện ra trong tâm trí chàng. Không,
không bao giờ chàng muốn người cha tóc đă ngả hoa râm bỗng nhiên
chỉ v́ chàng mà phải buông rời bao nhiêu công tŕnh mà ông kỳ
vọng sau nửa đời người tận tâm với chức vụ.
-- " Ba " ...
Chàng lắp bắp trong miệng, sống lưng lạnh toát. Ông Trương
cười nhạt :
-- Sao ? Tôi tin cậu không phải là một đứa con bất hiếu. Cậu
hiểu rồi chứ ?
Nam nuốt nước miếng, thấy đôi môi mặn chát :
-- Thưa vâng ... tôi xin hứa không bao giờ trở lại đây nữa.
Chàng nh́n bà Trương :
-- Xin phép bác, cháu về.
Chàng không biết nói ǵ với người yêu. Khuôn mặt nàng trắng
nhợt. Chàng ra khỏi ngôi biệt thự không dám nh́n lại. Một cơn
gió lạnh tổi qua sân, vài cánh phượng vỹ lả tả rơi xuống đầu
chàng. Chàng rảo bước trên phố vắng,
lẩn vào bóng đêm.
o0o
Dự Thư,
Khi nh́n con dấu Bưu Điện trên b́ thư, hẳn em ngạc nhiên lắm. Tại sao anh lại ở Vĩnh Long ? Anh đi Vĩnh Long làm ǵ ? Em đă có
bao giờ có dịp ghé cái thành phố nhỏ bé đẹp đẽ này chưa ? Nếu
chưa em nên ghé một lần. Em chớ hiểu lầm là anh muốn gặp em lại
ở đây. Không, anh thương ba anh lắm. Ba anh chưa hẳn già, nhưng đời người, khi tới tuổi ba anh, không c̣n ǵ có thể thay
đổi được nữa. Ở cái tuổi đó, người ta chỉ mong được yên thân, lặng lẽ sống nốt những ngày cuối cùng của đời ḿnh, bằng ḷng
với những hạnh phúc nhỏ nhoi tầm thường. Anh thương ba anh,
anh sẽ giết ông nếu đẩy ông ra khỏi cái thế giới nhỏ bé nhưng
thanh b́nh của ông hiện tại. Anh cũng không muốn ở lại Sài G̣n,
và v́ thế anh đi Vĩnh Long.
Hẳn em biết trước khi cưới vợ, Bính đă đi tổ chức cuộc sống mới
của hắn, nơi hắn bắt đầu dạy học kiếm ăn ? Nhưng trong thời
gian đi hưởng tuần trăng mật với Ư Hoa ở Đà Lạt, hắn để trống
căn nhà ba pḥng hiện nay anh đang ở. Thế là anh xách vali
xuống đây tá túc. Vợ chồng hắn, sau tuần trăng mật kéo dài nửa
tháng ( hắn vẫn hay ăn gian,kể cả cưới vợ ) đă trở về.
Anh ở nhà dưới ,làm người coi nhà luôn thể trong khi vợ chồng
hắn ở căn pḥng lớn trên lầu.
Ư Hoa thương em lắm. Hoa nói tưởng là hai cô Ư, một cô Ư Hoa
một cô Phương Ư --- Cái tên thuở nhỏ của em chắc em chưa quên
--- Cùng là mùi thơm của hoa, th́ phải lên hương cùng một mùa
và tàn cùng một mùa mới phải. Thế mà mới đó Ư Hoa đă tàn, c̣n
Phương Ư chưa sao hết !
Dự Thư cười buồn bă :
-- Phương Ư ḿnh mong được trở lại cái tên thời thơ ấu đó.
Nàng lại đọc tiếp lá thư của Nam Đàn :
Hôm nay Bính bắt đầu đi dạy. Ư Hoa cũng dạy một trường với
chồng. Họ hạnh phúc quá phải không em ? Anh nhớ hôm ở Lương Sơn
em cũng mong như vậy, nhưng mà điều ḿnh mong lại không thực
hiện được tí nào. Bính nói sẽ thu xếp để kiếm cho anh một chỗ
dạy, hoặc ở trường công, hoặc ở trường tư, chứ số tiền bán xe
anh tiêu gần cạn rồi, mà không c̣n cái xe nào khác đế mà bán. Vả lại, anh đang thích cái thành phố này. Ư Hoa tinh thật, chính bà ta chọn nơi này đó. Bính cũng vậy.
Th́ ra người ta rất thực tế trong khi h́nh như chỉ có ḿnh là mơ
mộng.
Anh nhớ em lắm, nhưng mà nhớ thế thôi, nhớ như nhớ một vừng
trăng trong đáy giếng. Em cố gắng giữ ǵn sức khoẻ, đừng chạy
xe tối ngày ngoài đường như hồi giận anh nữa. Cứ nghĩ tới cái
cảnh có kẻ chạy xe phía sau em anh cũng thấy khổ. Anh làm ǵ có
quyền được tức nữa, phải không Thư ?
Anh cũng có nhiều cảm t́nh đối với má em, nhưng không tiện hỏi
thăm má. Anh cũng không định viết cái thư này cho em đâu, v́
anh đă viết nhiều cái khác mà đă xé đi, cái thư này chẳng ra
làm sao hết. Nhưng vừa hay Ư Hoa gửi thư cho Hạ Liên --- Anh
biết cô bé thỉnh thoảng có lại thăm em --- nên anh viết ít ḍng
cho em. Anh sợ em đi t́m anh ở căn gác đường Cao Thắng,
nên nhờ Liên chuyển đến cho em lá thư này.
Em đừng viết thư cho anh nhé. Không chắc anh ở Vĩnh Long lâu. Chưa biết chừng vài ngày nữa anh về lại Nha Trang, hay đi một
nơi nào khác với Hậu nham nhở. Hậu đang dự tính ra B́nh Thuận
khai thác hai cái tàu đánh cá của ông bố hắn, rất có thể vào
giờ chót, anh trở thành một chú dân chài ...
Anh
Nam Đàn
Dự Thư ngậm ngùi đưa lá thư của người yêu cho Liên :
-- Đọc mà coi.
-- Tao đọc rồi. Thư không niêm sức mấy tao
không đọc.
Cô bé cười hóm hỉnh nói tiếp :
-- Mày thấy anh chàng tâm thần bất định chưa ? Lúc th́ nói thích
Vĩnh Long, sẽ dạy học ở VL, khi th́
nói sẽ về lại Nha Trang, cuối
cùng lại nói sẽ đi B́nh Thuận. Coi chừng lát nữa ra đường,
dám thấy đứng dưới cột đèn lắm.
Dự Thư lắc đầu :
-- Không có đâu. Anh ấy có thể đi mọi nơi,
nhưng sẽ không trở lại Sài G̣n, ít ra là trong lúc này.
Liên thở dài thườn thượt :
-- Thật ra tao cũng nghĩ thế. Về Sài
G̣n ông ấy dám ḷ ḍ tới đây kiếm mày lắm.
Dự Thư lơ đăng đáp :
-- Không có đâu.
-- Rồi làm sao ?
Nàng ra đứng bên cửa sổ :
-- Chả làm sao cả. Không lẽ mày nghĩ là tao sẽ bỏ nhà ra đi ?
-- Đừng có làm liều nghe Thư. Ai chứ mày
th́ dám lắm.
-- Tao nhiều lần tự hỏi, nhưng không dám trả lời. Tao không
phải là đứa có gan, nên chẳng làm ǵ được. Đúng là định mệnh
đă an bài, nên xưa kia ba má mới đặt tên tao là Phương Ư. Phương Ư cánh hà thành, mày nhớ câu thơ chót trong bài thơ lồng
kính ở nhà ông Bích không ?
-- Không.
-- Nghĩa là thơm tho cũng chẳng làm nên cái ǵ cả.
Liên không tán thành :
-- Thôi mày ơi, đừng có bi quan như một bà cụ non. ở nhà măi
đâm chán đời đi rồi đấy.
Thay quần áo đi với tao.
-- Không.
-- Mày biết đi đâu chưa mà từ chối ? Rơ thật là ...
-- Đi đâu ? Với mày th́ đi xi nê là cùng chứ ǵ ? Tao không đi.
-- Không phải đi xi nê. Ông Phùng mới gặp tao ngoài phố, nói
đúng một giờ trưa nay Hàng Không VN sẽ cho bay thử chiếc phi cơ
Boeing 747 ǵ đó, nếu ḿnh muốn đi, tới
nhà anh chàng trước 12 giờ.
Cặp mắt Dự Thư vụt sáng :
-- Mà đi đâu ?
-- Bay thử mà.
-- Nhưng mà bay đi đâu mới được chứ ?
-- Ai biết. Theo tao biết, chắc là bay ḷng ṿng trên trời cho
ḿnh ngắm Saigon Cholon từ trên cao, rồi ... lại
xuống.
Dự Thư gật đầu :
-- Đi.
Liên chỉ ngón tay vào mặt bạn, cười trách :
-- Mày thấy chưa, từ giờ nghe người ta nói xong rồi hăy từ chối, nghe không mày ...
Dự Thư không để ư đến lời cảnh cáo của bạn, vội vàng đi thay
quần áo. Nàng nói :
-- Cái anh chàng Phùng có ư ǵ với ḿnh không biết, cứ cho ḿnh
đi máy bay thử hoài. Tao nghi quá.
Liên cười ṛn ră :
-- Mày làm như anh ta muốn ám sát mày không bằng. Mày tưởng ai
cũng được bay thử hả ? Quan khách không à,
nói cho mày biết.
-- Ông ấy nói với mày thế hả ?
-- Ừ ông ấy bảo tới rủ mày đi cho vui, vồi nói thêm rằng đi bay
thử phi cơ sướng lắm. Có bánh ngọt, nước ngọt, ăn thả cửa. Có chụp h́nh kỷ niệm,
nhiều thứ lắm.
-- Không lẽ ông ấy nói nó cũng ham chết máy bay hơn là phi cơ
khác ? V́ thế mà tao muốn đi !
Liên lườm bạn :
-- Đừng có điên.
Dự Thư lắc đầu :
-- Chưa biết có điên không, nhưng có lúc tao nghĩ sao ḿnh
không chết quách đi có hơn không. Lát nữa máy bay rớt cái ầm, vậy là xong ...
Liên rùng ḿnh ;
-- Thôi mày ơi, tao không đi nữa đâu. Mày
chết một ḿnh đi.
-- Đó mày thấy không, chính mày cũng sợ những chuyến
bay thử mà.
Liên căi :
-- Không phải tao sợ, mà tao ghét cái ư nghĩ đen tối của mày. Sợ ǵ mà có cả ông Tổng Trưởng cũng đi ?
Dự Thư tṛn mắt :
-- Ai nói với mày thế ?
-- Ông Phùng chứ ai.
Liên chợt nhớ le lưỡi :
-- Chết cha, không được mày ơi. Có phải ông Tân tổng trưởng
nguyên là ông giám đốc hỏa xa không ? Tức là bạn ba mày ?
-- Chứ c̣n ǵ nữa.
-- Nghĩa là ba mày cũng có mặt trong chuyến bay ?
Dự Thư cười nhạt :
-- C̣n ǵ nữa. Hừ.
-- Thế th́ tụi ḿnh không đi được rồi.
-- Có đi được tao cũng không thèm đi. Tao nghĩ đây là một âm
mưu của anh chàng Phùng. Mày gặp anh chàng ở đâu ?
-- Ngay gần nhà tao.
-- Anh chàng đón mày đấy. Đón mày để bảo mày tới
rủ tao đi.
-- Cũng có lẽ, v́ anh chàng nói nhiều lần là nên rủ
mày đi cho vui.
Dự Thư cởi áo :
-- Vậy th́ suưt nữa toa mắc mưu anh ta.
Và mắc mưu ba tao luôn.
Liên ngơ ngác :
-- Cái ǵ mà ghê thế ?
-- Mày không hiểu à ? Hôm qua ông Phùng có đến đây, tao không
xuống. Chỉ có ba tao tiếp thôi. Má tao bệnh mấy hôm nay, cũng
không xuống. Trong nhà này chỉ có ba tao thích anh chàng. Có
lẽ ông bảo anh chàng nên rủ tao đi chơi cho khuây khoả. Và
trong chuyến bay thử này, ông muốn đẩy tao vào tay
hai người đàn ông đó.
Liên cau mặt :
-- Nói bậy đi.
Thư cười, nụ cười thích chí :
-- Dĩ nhiên là một trong hai người đàn ông đó thôi chứ. Tao
bằng ḷng người nào cũng được hết.
Dĩ nhiên là ông muốn ... Nhưng mà tao không dại.
Liên ngẩn ngơ :
-- Chuyện mày vừa nói khiến tao sợ quá.
Kinh khủng quá.
-- Nhất định là kinh khủng rồi.
-- Oái.
Liên la to, nhảy tránh sang một bên. Cô bé bị Dự Thư
nhéo một cái đau điếng.
-- Suưt nữa th́ em hại chị nhé. Thốt nhiên nàng nghiêm mặt hỏi
bạn --- Hay là mày làm nội tuyến cho ông Phùng, tính hại tao
đây hở con ăn vặt ?
-- Tầm bậy đi. Nhưng mà ... Liên ngượng ngập --- Mày tính chung
t́nh với anh Nam sao ? Chờ được không ?
-- Không biết.
-- Rồi làm sao ?
-- Làm sao cũng chẳng làm sao
Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi ...
Dự Thư không đọc hết được bốn câu thơ gàn bướng của Phan Khôi mà
nàng từng nghe Hậu đoc. Ngoài sân, h́nh như hoa phương vỹ đă
thưa thớt trên cành. Mùa hạ đang qua, dù mùa hạ mới tới ...
o0o
Bà Trương ngă bệnh hai hôm nay sau nhiều ngày gượng đi đứng một
cách mệt nhọc. Bà không nằm chung pḥng với chồng nữa, mà lên
ở cạnh Dự Thư, trong căn pḥng nhỏ cạnh pḥng nàng. Dự Thư ở
nhà săn sóc mẹ. Nàng biết bà không những chỉ bệnh mà thôi, bà
c̣n sa sút tinh thần quá nặng, và trải qua những ngày bi luỵ
không người an ủi. Thêm vào đó, bà c̣n ân hận về quá khứ của
ḿnh, một quá khứ đă làm tan vỡ mối t́nh thơ mộng của con. Bà
u uất, thường khóc thầm vào mỗi buổi chiều.
-- Má hay là má với con đi đâu chơi xa cho khuây khoả. Má có
thích đi Đà Lạt không ?
-- Má ra Long Hải cũng được đấy.
-- Má có đi ... Vĩnh Long không ?
Lần nào bà Trương cũng lắc đầu. Cuối cùng, Dự Thư chỉ biết đi
ra đi vào ủ dột lây. Chiều nay trước khi đi làm ông Trương lên
pḥng vợ hăm hỏi qua loa, không như ngày hôm trước. Ông nói
bận. Ông có vẻ lo lắng, nét lạc quan không c̣n nữa. Rất có
thể ông được đề cử làm Đổng Lư về ngồi tại bộ, mà cũng rất có
thể ông phải rời chức vụ hiện tại.
Dự Thư đợi khi ông đi rồi mới tha thẩn xuống nhà.
-- Cô ...
Chị người làm h́nh như đang ŕnh rập ai, nét mặt căng thẳng, ṭ ṃ hơn là sợ hăi.
Chị vẫy nàng xuống trong khi nàng c̣n đang bước trên những bậc
thang.
-- Có người trông dữ tợn lắm, đi qua đi lại nhà ḿnh hai ba lần
rồi, lần nào em cũng thấy ông ta ngó vào,
như thể người quan sát địa thế đó cô.
Nàng nhíu mày :
-- Đâu ?
-- Ông ta vừa đi qua. Thế nào ông ta cũng c̣n quay
lại.
-- Chị thấy ông ta lâu chưa ?
-- Lâu rồi cô. Từ lúc ông c̣n ở nhà. Em đoán
là ông ta đợi cho ông đi khỏi rồi mới dở tṛ.
Dự Thư giật ḿnh. Cứ theo lời chị người làm nói th́ người lạ
không phải là người đàng hoàng. Nàng băn khoăn hỏi :
-- Trông ông ta ra sao ?
-- Dữ lắm, râu ria xồm xoàm, hai con mắt nẩy
lửa.
Ngay lúc đó chuông cổng reo inh. Cả hai người cùng
giật ḿnh.
-- Trời ơi, mở không cô ?
Dự Thư bước ra sân :
-- Ban ngày ban mặt thế này sợ ǵ. Tuy nhiên ...
Nàng ngừng nói, v́ vừa trông thấy dưới khe cổng một đầu ống
nhôm bọc cao su. Người lạ chống nạng. Không có lẽ ...
Nàng vội vàng mở cổng, vụt reo lớn :
-- Bác Bích !
Người lạ chính là ông Bích. Ông Bích bước vào sân toà biệt thự, đứng ngó tàng hoa đỏ rực và ngôi nhà đồ sộ, sang trọng. Ông
mặc chiếc áo sơ mi trắng cắt rất khéo, và chiếc quần len xám. Ông quay lại ngó Dự Thư, cặp mắt long lanh tŕu mến. Nàng nhảy
một bước lên phía trước mặt, nói :
-- Mời bác vào trong nhà, ba cháu đi vắng.
Nàng suưt đưa tay bụm miệng. Câu nói của nàng nghe mâu thuẫn
quá. May mà chị người làm đă chạy xuống bếp.
-- Má có nhà chứ Dự Thư ?
Ông gọi nàng bằng tên, nàng hơi ngạc nhiên. Nàng mời ông ngồi
:
-- Bác đợi cháu gọi má xuống.
Bà Trương hiện ra như một cơn gió trên đầu cầu thang. Dự Thư
rảo bước theo sau mẹ, nét mặt ngơ ngẩn. Bà vén sơ mái tóc, đi
thẳng xuống nhà ngay lúc nghe nàng nói tên người khách. Bà tới
thật gần ông Bích. Ông đă rời ghế đứng dậy. Khác với bà,
ông Bích trầm tĩnh hơn nhiều.
-- Nhược Lan, cô không khác xưa bao nhiêu.
-- Anh ... anh đến đây làm ǵ ?
Ông Bích cười nhẹ :
-- Cô không nói chuyện với tôi được một hai giờ đồng hồ sao ?
Tôi đến đây từ lúc chưa tới mười hai giờ, song thấy xe hơi đậu
trong sân, tôi không vào. Tôi không làm phiền cô đa6u.
Hai người ngồi xuống ghế. Dự Thư đích thân mang nước ngọt ra, thay v́ gọi chị người làm. Bà Trương sợ hăi, xúc động lẫn lộn.
Bà nh́n cái nạng của ông Bích mà không dám nh́n xuống chân ông.
-- Cô được mấy cháu nhỏ ?
-- Ba.
Dự Thư nũng nịu :
-- Bốn chứ má. C̣n con nữa nè.
Ông Bích cười dịu dàng :
-- Dự Thư lớn rồi.
-- Cháu c̣n nhỏ xíi à.
Nàng bẽn lẽn biện hộ. Nàng le lưỡi khi nói xong. Ông Bích hỏi
:
-- C̣n nhỏ thật sao ?
-- Cháu c̣n nhỏ thật mà. Cháu c̣n đi học, cháu ưa ăn quà, cháu thích đi chơi. Hôm tới nhà bác ở Lương Sơn,
cháu vào tận trong bếp lục đồ ăn.
Ông Bích lắc đầu :
-- Cô vào thám thính chứ lục đồ ăn hồi nào.
Nếu quả cô tham ăn th́ mấy trái xoài của tôi đă không c̣n nguyên
vẹn.
-- Trời ơi, bác để đâu ? Cháu không thấy đấy !
Bà Trương xen vào câu chuyện. Bà sợ bị bỏ quên nếu không lên
tiếng :
-- Sao anh biết tôi ở đây mà t́m đến ?
-- Nhờ cái điện tín cô đánh cho ông Thành. Đêm qua chúng tôi
không ngủ để nói chuyện xưa, và chuyện nay. Ông đốt một điếu
thuốc lá, nói tiếp --- Cách đây vài hôm ông Thành ra Lương Sơn
thăm tôi, do đó tôi mới biết chuyện t́nh duyên của Nam Đàn và
Dự Thư. Nghe ông nói tới ông Trương, tôi hiểu ngay. Tôi nhớ
lại con bé khi nó tới nhà. Điều tôi nhớ nhất là khi nh́n tấm
tranh có hai câu thơ Lan Nhược tự Xuân Hạ ... Phương Ư cánh hà
thành, nó nói nó có đọc ở đâu rồi. Lúc bấy giờ tôi không nghĩ
ra đó là những câu thơ tôi ghi sau một tấm h́nh chụp cô ở
Lạng Sơn. Làm sao tôi có thể nghĩ ra được chứ ? Khi nghe ông Thành nói,
tôi bàng hoàng cả người.
Ông nh́n Dự Thư, nàng không hiểu sao cái nh́n của ông lạ quá. Nàng đỏ bừng mặt. Ông nh́n nàng từ đầu đến chân với một nụ cười
:
-- Phương Ư.
Dự Thư giật ḿnh. Ông này lại biết cả cái tên hồi mới đẻ của
nàng nữa sao ?
-- Phương Ư.
Nàng nhíu mày :
-- Bác biết tên đó của cháu nữa ?
Ông cười có vẻ mỉa mai, có vẻ chế giễu :
-- Phương Ư là mùi thơm của hoa, biết chứ !
-- Hương thơm.
Ông cười ha hả :
-- A nó sửa lưng tôi. Đúng rồi hương thơm chứ không phải mùi
thơm. Người ta quen nói mùi thơm, nhưng mùi là dùng cho thực
phẩm, những cái ǵ ăn được. Hoa phải nói hương thơm mới đúng. Nhưng mà hương thơm không ăn được !
Ông vẫn cười. Dự Thư bắt đầu thấy lạ lùng. Niềm vui trong ḷng
nàng lắng xuống, nàng ṭ ṃ theo dơi câu chuyện của hai người. Ông Bích tiếp tục nói. Lần này ông nói với bà Trương :
-- Chính v́ cái tên Nhược Lan của cô mà tôi mới đặt tên cho nó
là Phương Ư. Cả hai danh từ đều có trong một bài thơ.
Dự Thư như bị sét đánh :
-- Má chuyện ǵ vậy má ?
Bà Trương thở ra, mệt nhọc, nhưng bà cố gượng cười :
-- Con chưa hiểu ư ?
-- Không lẽ ...
Nàng nh́n mẹ rồi nh́n ông Bích. Nh́n ông Bích rồi lại nh́n mẹ. Bà Trương gật đầu. Bà chỉ ông Bích :
-- Dự Thư đây là ba con.
Nàng ngó ông Bích. Nàng vụt nhớ lời d́ Bạch Lan hôm ở chùa Báo
Thiên. D́ nói nàng giống bố, trong khi nàng chẳng giống ông
Trương tí nào. Nàng ngó người đàn ông đang nh́n nàng cười, nụ
cười héo hắt dần. Có lẽ nàng giống ông thật,
tuy rằng ông để bộ râu quai nón xum xuê che gần kín hai má.
-- Dự Thư, đây mới là ba con.
Bà Trương nghẹn ngào nhắc lại với con gái. Bà thấy con ngơ ngác
mà đau ḷng. Ông Bích cũng không nói ǵ. Ông hút thuốc
lá thở khói mù mịt.
-- Má sinh con ở Lạng Sơn năm 1955, năm nay con 18
tuổi. Tới năm 1958 má mới vào Sài G̣n, với ... ba của các em con
bây giờ.
Bà nói một cách khó khăn. Cổ họng bà như bị chặn lại :
-- Trước kia trong khai sinh con tên là Phương Ư,
và tên ba con là Bích. Bích này này. Vào Sài G̣n, khi con có em, ba của em con
mới đi khai sinh lại cho con, với hai người chứng giả mạo ở toà
hoà giải. Thế là con có tên là Dự Thư, và ...
Ông Bích mỉa mai :
-- Và con có ba mới. Giọng ông cay đắng trong khi ông không
muốn như thế --- Cái ǵ cũng tân kỳ phải không cô ?
Bà Trương gạt nước mắt :
-- Em có lỗi với anh, nhưng v́ lỗi của em quá nặng, nên khi
muốn quay trở về th́ em không dám nữa. Em đâu có ngờ trong lúc
xô đẩy anh, em làm anh té vào đường sắt.
Bà bật khóc, nước mắt ràn rụa. Lần này bà mới cúi nh́n chân
trái của người chồng cũ. Bà không thấy ǵ v́ ông đi vớ. Dự Thư
cũng khóc. Bây giờ nàng mới hiểu v́ sao ông Bích bị tàn tật. Chính người đàn bà ông thương yêu đă đẩy ông xuống đường khi con
tàu đang chạy. Dự Thư không nhớ một mảy may nào về chuyến tàu
ấy, thế mà lạ thay, trong tâm trí nàng, h́nh ảnh con tàu vẫn
hiện ra. Con tàu thật dài, kéo theo 18 toa, rời khỏi nhà ga
Ngọc Hội vào lúc trời chập choạng tối. Cuộc xung đột thật thê
thảm. Cha nàng đeo khẩu súng săn trên lưng cưỡi mô tô chạy ào
trên quốc lộ 1, đuổi theo con tàu. Hẳn là khi má nàng trốn đi
khá lâu ông mới biết. Khi ông biết th́ bà đă đem nàng lên tàu, đă nép ḿnh trong bóng một người đàn ông khác. --- Con đừng bao
giờ tiêu quá nhiều tiền của người khác --- Ba nàng liệng mô tô
ngoài sân ga Ngọc hội, xách súng nhảy lên con tàu đă chuyển
bánh, đang chạy về hướng Sài G̣n, sau khi ông suưt giết lầm ông
Thành, người vừa thay thế ông Trương làm xếp ga Ngọc hội. Ba
nàng chạy trên nóc tàu, t́m cho được toa ông Trương đang đem
theo má nàng. Lúc nhảy lên, ông đánh rơi khẩu súng xuống đường, chứ nếu không, chưa biết chuyện ǵ sẽ xảy ra. Nhưng cái cảnh
trước mắt mà ba nàng nh́n thấy đă biến ông thành đá, ông không
c̣n hành động được nữa. Thay v́ sợ hăi, van xin, Nhược Lan đă
nép ḿnh vào ngực ông Trương, xua đuổi ba nàng.
-- " Anh đừng đeo theo tôi nữa chứ, tôi có phải là con nợ suốt
đời của anh đâu ? Anh bỏ tôi đi ! Tôi van anh ! Bỏ tôi đi, tha
tôi đi ! "
Ông Bích rùng ḿnh. Ông hoa mắt. Nhược Lan bế nàng lên, đưa
ra phía trước :
-- " Anh có tha tôi không, hay anh muốn bắt nợ tôi suốt đời ?
Anh có muốn tôi ném nó xuống đường không hả ? Tôi vào tù hay là
tôi đi, chứ không bao giờ tôi trở vềi với anh hết. Anh hiểu
chưa ? "
Đứa nhỏ bị ném vào góc toa, khi người soát vé đột ngột xuất
hiện. Nhược Lan la lối xua đuổi anh ta đi. Ông Trương tiến lại
về phía anh ta, phất tay cho anh ta lui. Nhược Lan xô vào
người ông Bích. Trong lúc bàng hoàng, ông không ngờ, không
chống cự nổi. Ông không đề pḥng vợ. Ông chỉ đề pḥng t́nh
địch. Chính v́ thế mà ông bị xô té xuống đường một bàn chân ông
nằm trên đường sắt. Ông hét lên, ngất đi. Con tàu 18 toa vẫn
đều đều lăn bánh trên đường sắt, vĩnh viễn mang theo những
người thân yêu nhất đời của ông ...
Ông Bích vẫn hút thuốc như ống khói xe lửa. Đợi cho bà Trương
nói xong, tiếng khóc dịu bớt đi, ông mới lên tiếng :
-- Tôi rất vui ḷng được nghe cô nói như thế. Ít ra tôi cũng
phải được nghe thấy cô nói thế,
tuy rằng lời nói không mua được việc làm.
Bà Trương gạt nước mắt :
-- Anh mới về Sài G̣n phải không ? Anh ở tạm đâu chưa ?
-- Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó.
Nếu việc chưa xong tôi sẽ ở tạm trong một khách sạn nào đó.
Bà Trương sợ hăi :
-- Việc ǵ đó anh ?
Ông nh́n người vợ cũ một cách nghiêm khắc :
-- Việc của con bé này.
Vừa nói ông vừa chỉ Dự Thư. Bà
Trương im lặng,vẻ lo âu hiện trên vừng trán bà.
-- Hẳn cô hiểu là nếu tôi không biết th́ thôi, c̣n một khi đă
biết, tôi không thể không can thiệp. Cô và chồng cô cấm nó yêu
Nam Đàn, trong khi chính ông Thành lại cấm con trai lấy Phương
Ư, chỉ v́ họ tưởng nó là con của chồng cô bây giờ. Tôi nói cho
vợ chồng ông Thành hay chuyện rồi. Tôi
tới đây v́ chuyện đó.
Ông ngó quanh :
-- Nhà cô sang trọng quá, giàu tiền giàu bạc, tôi tin rằng hai
người xá ǵ một đứa con gái không phải của ḿnh ?
Ông cười lạnh lẽo. Bà Trương lắc đầu :
-- Anh đừng nói thế với em. Nó là con em.
Em yêu thương nó nhất nhà.
-- Bây giờ cô tính sao ?
Bà Trương ngồi im.
-- Nếu cô không tính được, để tôi tính
cho.
Nét mặt bà hoảng hốt. Bà ấp úng :
-- Anh hỏi lại ư kiến nó đă.
Dự Thư cũng đă nín khóc. Từ khi biết ông Bích là cha ḿnh, nàng hoang mang, vui buồn lẫn lộn. Càng nghe ông nói, nàng
càng thấy nhẹ nhơm. Ông vừa mở tung một cánh cửa cho nàng. Nàng không phải là con ông Trương, nghĩa là những khó khăn sẽ
không c̣n nữa. Nàng đang nghĩ tới Nam Đàn.
-- Phương Ư !
Ông Bích hất hàm. Ông nh́n nàng đăm đăm.
-- Thưa bác ...
Ông cười :
-- Có ai gọi cha bằng bác bao giờ không ? Má con vừa hỏi ư kiến
con về vụ Nam Đàn đấy. Con c̣n yêu no không, hay là ...
Dường như ông lại muốn mỉa mai. Nàng gật đầu, thẹn thùng :
-- Thưa ... c̣n chứ. Ảnh mới viết thư cho con.
Bà Trương nhíu mày :
-- Bao giờ ?
-- Hai hôm nay. Hạ Liên mang tới cho con.
Bà thở dài :
-- Thế ra con vẫn liên lạc với nó. Con không biết rằng nếu ...
Ông Bích chen vào :
-- ... Nếu hai đứa nó c̣n liên lạc với nhau thi ông Thành mất
việc, phải không cô ? Cô khỏi lo chuyện đó.
Ông Tân giám đốc hoả xa là bạn thân của tôi cũng như của ông
Thành.
Bà Trương nhấp nhỏm :
-- Anh nói ...
-- Chồng cô chưa cho cô hay à ? Hắn phải đi theo ông giám đốc cũ, có thể khá hơn, nhưng cũng có thể sẽ rất vất vả. Nhưng mà
thôi, nói chuyện đó làm ǵ ? Ông lộ vẻ nóng nảy --- Cô tính sao, hay là để tôi tính ?
-- Anh tính sao ?
Ông Bích xem giờ :
-- Tôi chờ chồng cô về.
Bà Trương run rẩy :
-- Không được đâu. Thà là anh giết em. Vâng,
anh để em tính.
Ông Bích đứng dậy :
-- Tôi thấy như thế phải hơn. Chỉ cần cô khéo léo một chút. Cứ
coi như cho nó đi lấy chồng, có ǵ thiệt hại đâu ? Dù lấy ai nó
cũng vẫn la con cô, trong khi nếu nó lấy Nam Đàn,
tôi sẽ có dịp gần nó.
Ông cố làm ra vẻ thản nhiên nói tiếp :
-- Tôi có một đứa con duy nhất đó, Nhược Lan.
Thế mà mười lăm năm nay tôi không được thấy con tôi.
Dự Thư vốn có cảm t́nh đặc biệt với ông Bích ngay từ khi chưa
biết đó là cha ḿnh, nay nàng càng thấy thương ông hơn. Nàng
tới gần cha, e thẹn nói :
-- Chắc má sẽ lo xong, ba. Con sẽ về
Lạng Sơn ở với ba.
Ông đặt tay lên đầu con gái. Ông khóc. Ông
lại xem giờ.
-- Ba có việc ǵ vội hả ?
Ông lắc đầu.
-- Sao ba xem giờ hoài ?
-- Ba sợ ... ông Trương về, chắc má con sẽ khổ ,mà việc của con
càng thêm khó khăn. Tốt hơn là ba nên lánh mặt ...
Ông nhẫn nhục quá, ḷng nhẫn nhục của ông bao la như thế, thảo
nào ông sống lẻ loi chịu đựng một ḿnh nổi khổ chẳng phải do ông
gây ra. Không những ông không oán trách vợ, mà lại c̣n lo cho
bà nữa. Càng nghĩ, nàng càng tức thay cho cha. Nàng nhăn nhó
:
-- Việc ǵ ba phải sợ ?
Ông vỗ vai nàng :
-- Ba có sợ ai đâu. Ba sợ ba không dằn được cơn nóng
giận khi thấy hắn.
Vừa nói ông vừa vỗ tay vào bụng ḿnh.
-- Chi vậy ba ?
Dự Thư sờ vào bụng ông BÍch, thốt giật tay lại.
Ông đeo một khẩu súng nhỏ.
-- Đừng ba.
-- Ba có nói với ông Thành hoặc là ba đem con về cho Nam Đàn và
cho ba, hoặc là không bao giờ ông bà Thành c̣n thấy ba nữa.
Ông cười khà, nói ngay sang chuyện khác bằng cách hỏi người vợ
cũ :
-- Cô có nhắn ǵ Bạch Lan không ? Mỗi tháng Bạch Lan vẫn tới
Lạng Sơn
lấy tranh của tôi về Nha Trang bán. Cô ấy kiếm
tiền giúp tôi nhiều lắm.
Bà Trương lắc đầu. Ông Bích phàn nàn :
-- Cô đó cũng rắc rối. Biết Phương Ư ra
Nha Trang mà không nói cho tôi hay.
-- Cô ấy ghét em có ǵ lạ đâu.
Ông Bích ôm vai con gái, bước đi. Được vài bước, ông quay hỏi
bà Trương :
-- Cô chắc làm xong việc chứ ? Chắc là tôi không phải quay lại
đây chứ ? Hắn đang giao động về danh vọng,
chắc việc con bé này không khó như trước nữa đâu.
Bà Trương đưa người chồng cũ ra sân :
-- Vâng, em sẽ phải làm xong.
-- Vậy tôi đi
.
-- Anh ...
Ông Bích phác một cử chỉ mơ hồ trong không khí :
-- Thôi tôi đi.
o0o
Hai cha con ra tới đường, không ai quay lại lấy một lần, bỏ
mặc bà Trương lạc lơng trên thềm nhà. Bà đứng đó một lát rồi
lủi thủi quay vào. Trước cổng biệt thự, hai cha con c̣n đứng
lại một lúc nữa. Dự Thư hỏi cha :
-- Bây giờ ba đi đâu ?
-- Ba đi Vĩnh Long đón Nam Đàn. Ông Thành
cho ba biết nó đang dạy học ở đấy.
-- Bao giờ ba trở lại Lạng Sơn ?
-- Trong ṿng hai ngày. Nhớ bảo má đánh điện tín cho ba biết
tin.
-- Ba ...
Nàng xao xuyến, không muốn rời cha.
-- Con đừng lo ǵ nữa hết. Ba biết thế nào cũng xong. Bây giờ
ông Trương không c̣n mong ǵ hơn là được ngồi lại chức vụ cũ. Ba đă nhờ ông tân giám đốc can thiệp rồi.
Ba đi nhé.
Nàng gật đầu, đứng nh́n bóng cha cho tới khi ông leo lên một
chiếc taxi. Hai ḍng lệ lại trào lăn trên má nàng.
CHƯƠNG HAI MƯƠI CHÍN
" Thạch Bích bức tường đá. Thạch Bích bức tường đá "
Dự Thư lầm bầm nhắc đến tên cha khi trở vào pḥng khách. Tâm
trí nàng giờ đây đă sáng sủa như bầu trời trong vắt. Những linh
cảm phảng phất trước kia không c̣n nữa, v́ sự thật bị che phủ
trong bao nhiêu năm bỗng lộ nguyên h́nh, như mặt trời vừa ra
khỏi mây mù sau một cơn mưa ào ạt. Nàng có cảm tưởng nàng đang
bước ra ngoài thiên nhiên cao rộng sau nhiều ngày giam ḿnh
trong bóng tối một căn pḥng kín cửa. Những chi tiết mơ hồ nhất, những linh cảm xa xôi nhất cũng đă tan biến. Tất cả lùi khuất
lại phía sau như một tấm phông, trên đó lồ lộ hiện h́nh khuôn
mặt cha nàng, rực rỡ trong ánh sáng mùa hè. Khuôn mặt đó đă
từng bị ch́m khuất, bị bôi xoá trong suốt mười lăm năm qua. Nghĩ tới đó nàng thấy giận mẹ vô cùng. Nàng đưa mắt t́m bà, bỗng hốt hoảng thấy bà ngă người trên thành cầu thang,
như thể sắp ngă xuống.
-- Má !
Bà Trương bám chặt lấy tay vịn trên đầu cầu thang, đầu tóc rũ
rượi. Bà có vẻ sắp ngất đi.
-- Má !
Dự Thư chạy bay lên, đỡ được bà. Lưng áo bà xâm xấp mồ hôi,
thân thể lạnh toát.
-- Má làm sao thế ? Con đưa má đi bác sĩ nhé ?
Bà Trương gượng lắc đầu th́ thào :
-- Cho má vào pḥng. Má chóng mặt quá.
Khuôn mặt bà tái xanh, rịn mồ hôi. Dự Thư đoán mẹ bị trúng gió
trong cơn xúc động thái quá, hai ngày hôm nay bà đă ngă bệnh
sẵn. Nàng d́u mẹ xuống giường, băn khoăn hỏi :
-- Má thấy trong người thế nào ? Hay là con gọi bác sĩ đến nhé ?
Bà lắc đầu nhẹ :
-- Không sao đâu con. Con lấy cho má lọ dầu là được rồi.
Nàng thoa dầu cho mẹ, thấy bà tỉnh táo dần. Ít phút sau bà
gượng cười nói :
-- Ba đi rồi hả con ?
Giọng bà thật dịu dàng. Nàng gật đầu :
-- Ba đi VL. Anh Nam đang ở VL, ba xuống cho anh
ấy biết tin.
-- Ba có dặn ǵ con không ?
-- Ba nói sau đó ba về Nha Trang cho ông bà Thành hay
chuyện và đợi tin má.
Nàng lo ngại nh́n mẹ. Nàng biết bà đang rối như tơ ṿ về chuyện
của ḿnh. Đọc được ư con bà Trương nói :
-- Con đừng sợ, chuyện con thế nào rồi cũng giải quyết được. Trước kia khác, bây giờ khác. Trước kia má sợ sự thật, nhưng
bây giờ con đă biết sự thật đó rồi. Bà nh́n lên trần nhà, nói
tiếp --- Con cũng không nên trách ba của các em con, v́ trong
lúc nóng nảy, lo ngại, ông đă không biết làm ǵ hơn là gọi con
về cho bằng được. Ông tưởng như thế
là dấu được mọi chuyện ... Thật ra nếu ông không làm như thế có
lẽ đến bây giờ con vẫn chưa biết được tông tích con.
Dự Thư gật đầu :
-- Vâng. Con hứa với má là con sẽ không oán trách ǵ hết.
-- Con thấy không, ba con đă gặp con ở
Lạng Sơn mà c̣n không nhận ra
con, con cũng không nhận ra ba con, thế th́ con nên
cảm ơn ba của các em con mới phải.
-- Vâng.
Dự Thư thấy mẹ nói có lư, mặc dù nàng biết bà đang biện hộ cho
ông Trương. Thật t́nh lúc này nàng không oán trách ông một mảy
may nào. Bà Trương nghiêm mặt nh́n nàng hỏi :
-- Con có tin rằng chính má muốn con gặp ba con không ?
Dự Thư không tin, song không nói cho mẹ biết ư nghĩ
của ḿnh.
-- Con không tin má biết. Nói cho đúng th́ má không chủ tâm cho
con gặp ba con, v́ thật là khó nói cho con hiểu những chuyện
xảy ra trong quá khứ. Nhưng trong thâm tâm, má cầu mong hai
cha con nhận ra nhau. Chính v́ thế mà má bảo con tới gặp
d́ Bạch Lan.
Dự Thư biết mẹ ḿnh rất thành thật, nên lắng tai nghe. Bà tiếp
:
-- Nấu má cố t́nh dấu tông tích con, không đời nào má cho con
địa chỉ của d́ Bạch Lan hết. Má có liên lạc với d́ Bạch Lan bao
giờ đâu. Má bảo con tới thăm d́ cũng chẳng có việc ǵ hết, con
nhớ chứ ?
Nàng gật đầu hối hận đă có lúc ghét bà. Khi đi
Nha Trang bà bảo nàng tới thăm d́, bà c̣n dặn nàng nên tới thăm
thường nữa.
-- Má không đủ can đảm tự ḿnh nói ra cho con biết, nhưng má
cũng không cố t́nh dấu con, Dự Thư ạ.
Dự Thư ngắt lời mẹ :
-- Vâng con hiểu.
Mắt bà sáng lên :
-- Con hiểu chứ ?
-- Con hiểu má. Nàng nói với một nụ cười.
Bà Trương hân hoan tiếp :
-- Chính v́ không tự ḿnh nói được, má mới mong có sự t́nh cờ
run rủi cho on t́m biết tông tích ḿnh. Má cũng mong một cách
mơ hồ thôi, con biết th́ hay cho con, mà con không biết th́
thôi, má đỡ ân hận. Má từng nghĩ thầm nếu trời muốn thế nào, má sẽ tuân theo như thế. Má không cố t́nh một chút nào trong
việc này hết. Nếu cố t́nh, má đă không cho con gặp một người
oán ghé má suốt đời ...
Dự Thư mơ hồ hiểu bà đang nói đến d́ Bạch Lan. Nàng bỗng nhớ
hôm gặp d́ trong chùa Báo Thiên, d́ không hỏi thăm ông Trương
một lời nào, trong khi d́ hỏi tất cả mọi người, kể cả những
đứa em nàng, những đứa nhỏ mà d́ chưa từng gặp bao giờ. Hai
ḍng lệ bỗng trào ra khỏi khoé mắt bà Trương. Bà nức nở :
-- Má ân hận nhiều lắm, tuy má biết có ân hận cũng chẳng cứu
văn được những lầm lỗi của ḿnh. Bà khóc ngất, nói không thành
tiếng --- Ở đời nếu ḿnh phạm những lỗi nhỏ, thế nào cũng có
dịp sửa đổi, nhưng khi đă phạm lỗi tày
đ́nh th́ không c̣n cách ǵ chuộc lại được.
Dự Thư an ủi mẹ :
-- Con không giận má đâu. Con chắc ba cũng không giận má nữa. Nếu giận má,
không đời nào ba c̣n treo chân dung má trong pḥng ba nữa.
Bà Trương lắc đầu quầy quậy :
-- Má không nói chuyện đó. Má xa ba con cũng v́ ba con một phần. Hồi đó ba con mê săn bắn lắm, có khi vắng nhà hai ba ngày
liền. Má sa ngă mà để cho em ḿnh đau khổ, đó là điều không
bao giờ má có thể hiểu được. Thế mà má đă làm mới là khốn nạn
cho má ...
-- Má !
-- Con biết d́ Bạch Lan là ai không ? D́ chính là vợ của ba các
em con bây giờ.
Dự Thư ngồi xững như khúc gỗ. Không bao giờ nàng có thể ngờ
được chuyện ấy, mặc dù trong xă hội không thiếu ǵ những vụ hai
chị em cùng lấy một chồng. Nàng đứng dậy ra khỏi pḥng.
Nàng không muốn nghe một chút nào nữa.
Dự Thư nhớ đến cô bé mang nước trà cho Nam Đàn và nàng uống, khi hai người tới chùa Báo Thiên. Cô bé chắc là con nuôi của d́, v́ nó chẳng có vẻ ǵ là con d́. Con d́ nếu c̣n sống nay cũng
phải lớn hơn nàng một hai tuổi. Phải chăng số phận của d́ là
phải sống cô độc ?
Thấy mẹ quá xúc động. Dự Thư đứng lên, để bà nghỉ ngơi :
-- Chuyện qua rồi má.
Bà vẫy tay bảo nàng ở lại :
-- Má phải cho con biết hết, như thế má mới an ḷng. Má biết
rằng ba con khinh má ...
Nàng ngắt lời mẹ :
-- Không có đâu má. Con tin chắc không có chuyện đó đâu.
Cặp mắt bà long lanh hy vọng :
-- Con chắc chứ ?
-- Con chắc mà. Bây giờ ba không nghĩ tới chuyện ǵ khác ngoài
chuyện hội hoạ. Ba mê vẽ suốt ngày.
Tuy nói một cách vui vẻ nhưng nàng thấy buồn. Mấy đứa nhỏ ở
Lạng Sơn
cũng c̣n phải nói ông Xếp ga chỉ vẽ đá với thuyền, đá cô đơn
sừng sững và thuyền th́ mắc cạn. Cặp mắt bà Trương đă ráo lệ. Bà thân mật bảo con :
-- Hồi xưa má cho ba con là người khô khan, sau này má mới biết
ḿnh lầm. Vọng tưởng nhiều quá, má quên mất những ǵ đang có
trong tay. Nếu má c̣n khuyên được con, má khuyên con nên sống
ở Lạng Sơn.
-- Con thích chỗ đó lắm. Mấy năm trước con có
đọc một cuốn truyện dịch nah đề là Nội Cỏ Của Thiên Đường. Lạng
Sơn theo con chính là nội cỏ của Thiên Đường đấy.
Bà Trương vui vẻ :
-- Con nói như thế má thật mừng. Lúc bằng tuổi con má lại chỉ
mê những nơ phồn hoa lộng lẫy. Sau đám cưới,
con nên bảo Nam Đàn về đó mà ở.
-- Vâng. Con cũng định thế. Con muốn về ở
cạnh ba má ạ.
Người mẹ cảm động, gật đầu tán thành. Dự Thư cười hóm hỉnh nói
tiếp :
-- Con c̣n có ư định bắt ba lấy vợ nữa, má bằng ḷng không ?
Hai mẹ con cùng mỉm cười. Cửa khép lại rồi mà Dự Thư như c̣n
nh́n thấy nụ cười hân hoan của mẹ.
o0o
Ông Bích đưa Nam Đàn trở lại
Sài G̣n bằng một chuyến xe đ̣ rời
VL từ lúc c̣n tờ mờ sáng. Tới bến ông ra trạm hàng không ghi
chỗ về Nha Trang trong khi Nam xin phép ở lại
Sài G̣n một ngày. Ông chắc
lưỡi khi hai người chia tay :
-- Cũng được. Nhớ đừng gây thêm chuyện rắc rối nhé ?
-- Cháu đâu có muốn mất vợ.
Ông cười khà khà lên xe đi. Nam nh́n theo ông với ánh mắt tràn
đầy ân cảm, cho tới khi chiếc taxi khuất hẳn ở một góc đường, chàng mới gọi một chiếc xe khác tới nhà Hà Trường. Chàng văn sĩ
tập sự đang cắm cúi viết, khói thuốc lá mù mịt trước mặt. Nam
nhè nhẹ bước tới gần mà anh ta vẫn không hay biết. Anh ta bỗng
dừng bút, cầm tờ giấy lên ngâm nga :
-- Tôi tự hỏi tội lỗi là ǵ
Mà tội lỗi thơm như trái táo ?
Tôi yêu một người đàn bà không phải vợ tôi
Một người đàn bà đă sống nửa cuộc đời
Đầy giông băo
Khi đời tôi c̣n ngát tuổi Thanh Xuân
Khi trái tim tôi c̣n trắng vô ngần
Như ... như cái ǵ nhỉ ?
Anh ta ném tờ giấy xuống bàn, mồi một điếu thuốc trong khi trên
cái gạt tàn điếu thuốc đang hút dở dang c̣n dài tới hai đốt tay. Thốt nhiên anh ta quay phắt lại, hét oang oang :
-- Đồ bất lịch sự, vào nhà người ta không báo trước mà không
biết xấu hổ à ?
Nam Đàn cười hề hề :
-- Dĩ nhiên là có xấu hổ chứ, nhưng tao cũng đang tự hỏi xấu hổ
là ǵ ?
Hà Trường khua tay để che dấu sự ngượng ngập đang khiến anh ta
đỏ mặt :
-- Nghe lén người khác mày không biết trơ trẽn hay sao ? Thật là
mặt dạn mày dầy.
Nam đặt va li xuống, đi đi lại lại trong pḥng, gật gù mai mỉa
:
-- Phải rồi, tao mặt dạn mày dầy trong khi trái tim mày trong
trắng. Trước kia tao làm thơ bắt được một con chó, một con mèo
th́ bây giờ mày làm thơ khen trái táo thơm như tội lỗi, nội
việc này cũng đủ thấy là mày trong trắng rồi. Thế mà mày không
biết mày trong trắng như cái ǵ à ? Mày có cần tao làm hộ câu
thơ tiếp theo không ?
Hà Trường vo tṛn tờ giấy nháp, vứt vào xó nhà, lắc đầu :
-- Văn thơ của tao đâu phải đế mày nhuận sắc ? Mày mới đi tỉnh
mấy ngày mà đă có vẻ tiến bộ thế cơ à ? Ha ! Ha ! Lạ quá !
Nam dừng lại trước mặt bạn, nghiêm trang nói :
-- Tao không nói về vấn đề thuần tuư văn chương đâu. Về văn
chương th́ chắc chắn mày bỏ xa tao vài cây số rồi, không cần
phải bàn căi. Tao muốn nói về vấn đề khác ḱa.
-- Vấn đề ǵ ?
-- Tao muốn nói về người đàn bà mày đang yêu Hà Trường ạ.
Chàng văn sĩ tập sự nhảy nhổm :
-- Cái ǵ ? Mày biết tao yêu ai mà mày dám lông ngôn hở thằng
thất t́nh kia ?
Nam cười mỉm :
-- Tao mà thất t́nh th́ cả thế giới này thất t́nh, mày hiểu
chưa ?
-- Trời đất ơi !
Hà Trường kêu to, rời khỏi ghế ngồi và cũng đi đi lại lại trong
pḥng, ngắm nghía Nam Đàn như quan sát một hiện tượng lạ :
-- Mày mới đi xa về phải không ? Tao dư biết những người đi xa
về th́ có quyền nói láo tí tỉnh, điều đó không hề ǵ. Nhưng mà
VL với Sài G̣n cách nhau bao nhiêu cây số mày biết không ? Hay là mày
lầm tao với người nào khác chăng ?
Nam thư thả lắc đầu :
-- Mày không tin tao, tao biết. Đế chứng tó là tao không thất
t́nh, mày muốn theo tao tới nhà Dự Thư ngay bây giờ không ?
Hà Trường ṭ ṃ nh́n bạn, rồi x̣e rộng hai bàn tay trước ngực :
-- Thôi tao không muốn bị đá ra khỏi cửa như người ta đá một
thằng ăn trộm vặt.
Nam ỡm ờ nói :
-- Mày làm tao ngạc nhiên. Nếu tao không lầm th́ trước kia
mày chỉ mong được tao rủ đến nhà Dự Thư.
-- Đúng.
-- Mày mê ... con đường Hàm Tử lắm mà. Chương Dương cướp giáo
giặc, Hàm Tử giết ... quân ḿnh. Tao tưởng mày có thể chết ở
con đường đó được mới phải.
Té ra to tưởng lầm.
Hà Trường cau mày thắc mắc :
-- Tao chưa hiểu mày muốn ǵ. Có chuyện ǵ lạ mới xảy ra thế ?
Nam Đàn ngồi xuống ghế nói :
-- Ừ, mày hỏi như thế có phải là nghe được không.
Chuyện của tao với Dự Thư kể như xong rồi.
Hà Trường thắc mắc :
-- Xong rồi là như thế nào mới được chứ ? Chia tay nhau ngon
lành thế cơ à ?
-- Trái lại.
Chàng hân hoan kể cho bạn nghe chuyện ông Bích vào
Sài G̣n. ông Bích
xuống VL khiến anh ta trố mắt nh́n :
-- Mừng cho mày, mừng cho mày.
Nam gật đầu :
-- Cảm ơn mày. Nhưng mà mừng cho tao th́ lại không mừng cho mày, phải không ?
Hà Trường lại đứng dậy đi quanh quẩn trong pḥng, nét mặt lúc
đăm chiêu, lúc hớn hở. Ngay trong lúc hớn hở, trông anh ta
cũng rất bồn chồn. Nam nói tiếp :
-- Tâm sự của mày tao biết hết ,dù mày không hề hé môi với ai.
Ngay khi thấy mày ngồi làm thơ trên đường Hàm Tử là tao biết
rồi.
Hà Trường dừng lại :
-- Mày biết ?
-- Tao không biết th́ c̣n ai biết. Mày không từng nói tao là
tri kỷ của mày sao ? Nam mỉm cười kín đáo trước khi tiếp lời ---
Những thằng nghệ sĩ như mày chúa là hay ẩu. Trong khi có những
người cương ẩu mà không dám làm ẩu th́ những tên nghệ sĩ như mày
ngược lại, hay làm ẩu hơn là cương ẩu. Nghệ sĩ nhất là những
tên viết văn, thường uốn lưỡi bảy lần trước khi nói
nhưng giơ tay một cái là làm liền.
Hà Trường găy tai nhăn mặt :
-- Tao chưa hiểu mày muốn nói ǵ mà ḷng ṿng quá.
Mày muốn rủ tao tới nhà Dự Thư th́ ci*' rủ đại đi việc ǵ mà sợ.
-- Tao sẽ rủ mày đi với một điều kiện.
-- Nói đi tao sẵn sàng đây.
Anh ta nhanh nhẹn khoác áo vào người khiến Nam vội ngăn lại :
-- Hăy thư thả đă. Mày chưa nghe điều kiện của
tao mà.
-- Cứ nói đi. Tao tin rằng điều kiện ǵ tao cũng thoả
măn được hết.
Nam lắc đầu :
-- Mày nên b́nh tĩnh nghe tao nói. Trước hết mày phải tin rằng
chuyện của tao với Dự Thư xong rồi.
Xong thật sự rồi.
-- Tao tin trăm phần trăm.
-- Thế th́ má Dự Thư tức là bà nhạc tao.
Hà Trường do dự :
-- Rồi sao ?
Nam thản nhiên :
-- Mày chưa hiểu à ? Mày là một trong những tên bạn thân nhất
của tao, thế th́ mày phải quí trọng bà nhạc của tao cũng
như tao vậy.
Hà Trường buông ḿnh xuống ghế. Nam tới gần bạn, cười nhẹ :
-- Mày đừng làm thơ như vừa rồi nữa.
Anh ta im lặng mồi một điếu thuốc. Để đánh tan bầu không khí
căng thẳng. Nam vội nói :
-- Tao biết mày là thằng khá, chỉ phải cái mày ưa làm chuyện
khác người. Làm khác người măi mệt lắm đó Hà Trường.
Điếu thuốc trên môi anh ta đỏ rực. Nam quyết lôi anh ta ra khỏi
căn pḥng mỗi lúc một thêm nặng nề :
-- Tuần này có phim hay lắm, đi coi không uổng.
-- Mày did một ḿnh đi.
-- Tao muốn đi với mày. Tao muốn rằng giữa tao với mày chuyện
ǵ cũng đẹp, và càng những chuyện không thực hiện được càng đẹp,
phải thế không ? Hăy đế mọi chuyện thật đẹp.
Hà Trường cười ngạo :
-- Sao mày không để chuyện của mày với Dự Thư xảy ra cách nào đó
cho đẹp như mày nói.
Nam ngắt lời bạn :
-- Đừng nói bậy chứ. Bây giờ tao bao mày
đi xi nê.
Nam vừ nói vừa kéo bạn ra khỏi nhà. Nhưng khi ra tới đường, Hà
Trường thoái thác :
-- Nam, mày muốn đi đâu th́ đi đi.
-- Không đi xi nê với tao à ? Xa Sài G̣n lâu ngày,
tao nhớ xi nê kinh khủng.
-- Mày đừng có giả dối nữa. Đến với
người yêu của mày ngay đi.
-- Mày không đi với tao lại đằng Dự Thư à ?
-- Mày không xéo đi tao đổi ư kiến bây giờ.
Nói xong anh ta bỏ đi thẳng. Được vài chục bước, anh ta quay
lại nhe răng cười. Nam đàn hối hả chạy theo hỏi :
-- Không sao chứ ?
-- Ha ha ha ! Tao có bao giờ coi cái ǵ ra cái ǵ đâu ? Làm sao
cũng chẳng làm sao. Dẫu có thế nào cũng chắng làm chi ...
Cái bóng anh ta ngất ngưỡng trên hè phố nắng chang chang rồi
bỗng khuất vào ngơ hẽm. Nam thở phào nhẹ nhơm,
nhấy lên một chiếc xích lô máy vào Cholon.
CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT
Nam Đàn tới nhà người yêu đúng hai giờ rưỡi trưa, giờ mà chàng
tin ông Trương đă phải đi làm. Chàng cẩn thận ngó vào trong sân, khi không thấy chiếc xe ông Trương đâu, mới yên chí đẩy cống
bước vào. Pḥng khách không một bóng người. Chàng tới góc nhà, nơi có nút chuông điện. Vừa định bấm chuông, chàng vội ngừng
tay. Phải gặp bà Trương trước khi gặp Dự Thư. Bây giờ không dễ
nữa, phải xin phép đàng hoàng. Chàng bấm một lần, rồi quay ra
ghế ngồi. Ngay lúc đó ông Trương từ pḥng trong bước ra :
-- À cậu ! Chính cậu !
Ông nh́n chàng lom lom, vẻ bực bội nhưng không giận dữ.
Ông đang thắt cà vạt sứa soạn ra khỏi nhà.
-- Thưa ... bác đi làm ? Chàng bối rối chào hỏi ông.
-- Phải tôi đi làm. Giờ này không đi làm th́ đi đâu ?
Ông chỉ nút chuông, hất hàm :
-- Sao không nhấn hai cái, mà chỉ nhấn một ? Cậu biết nhấn một
là gọi ai không ?
-- Dạ biết. Gọi bác gái.
Bà Trương và Dự Thư vừa hiện ra, đang bước xuống cầu thang. Ông Trương chỉ một ngón tay cái lên phía vợ, hỏi Nam Đàn :
-- À, cấm cậu liên lạc với Dự Thư th́ cậu liên lạc với má nó cơ
à ?
Giọng ông gay gắt, song khuôn mặt lại tươi cười. Bà Trương
nháy chàng khi ngồi xuống ghế. Dự Thư ngồi trên chiếc ghế cạnh
mẹ, cũng le lưỡi, nháy mắt. Chàng nhe răng cười, dù không
hiểu hai người đàn bà muốn ǵ. Trước nét mặt vui vẻ của họ, chàng rất yên tâm. Chàng biết là mọi rắc rối đă được giải quyết
êm đẹp. Ông Trương mời chàng một điếu thuốc lá :
-- Tôi phải đi, Cậu cứ ớ lại chơi. Thế cậu định bao giờ làm
đám cưới ?
Chàng ấp úng :
-- Thưa ... chắc cưới ngay.
-- Cưới ngay ? Đâu có được.
Chàng chưng hửng.
-- Dù ǵ th́ cũng phải từ từ. Trước khi có đám cưới phải có đám
hỏi. Cậu đừng tưởng Dự Thư không phải là con ruột tôi rồi làm
thế nào cũng được đâu ! Tôi nuôi nó mười lăm năm nay, nó chính
là con tôi, muốn lấy nó cũng khó khăn lắm chớ ... đâu phải dễ !
Bà Trương vui vẻ bảo chồng :
-- Được rồi, anh để em lo chuyện đó với
Nam Đàn.
Ông Trương bắt tay chàng khi nghe tiếng xe hơi ngoài cổng :
-- Lại đưa nó đi chơi hả ?
-- Vâng cháu xin phép bác.
-- Thôi khỏi tôi có quyền ǵ đâu ! Mà ... nhớ đưa nó về sớm nhé
!
-- Dạ.
C̣n lại ba người trong pḥng khách, Nam hân hoan nghe bà Trương
thuật lại mọi chuyện. Nghe xong chàng thở phào :
-- Cháu mừng quá.
Dự Thư bảo chàng :
-- Anh làm em với má hết hồn. Ít ra cũng phải chờ đợi vài ngày
đă chứ ?
-- Nóng ruột quá.
Bà Trương nói :
-- Mới xong tối hôm qua, sáng nay đi làm mặt mũi ổng c̣n hầm
hầm. Trưa về th́ thay đổi hẳn. Nghĩa là ông chỉ vui vẻ được từ
bữa cơm trưa đến giờ. Gớm cậu
đến sớm một chút là lôi thôi to.
Nam biện hộ :
--Cháu tưởng giờ nay ông đi làm rồi,
ai ngờ ông đi muộn.
Bà Trương nh́n ra cổng :
-- Chưa muộn đâu. Tuy nhiên, trưa nay tài xế
mang xe đi sửa nên ông cũng đi trễ ít phút.
Dự Thư hất hàm :
-- Đồng hồ anh đâu rồi ?
-- Hả ?
-- Em hỏi đồng hồ anh đâu rồi ? Mới hôm đám cưới Ư Hoa em c̣n
thấy anh đeo cái đồng hồ mới tinh.
Nam găi tai :
-- Bán rồi. Hai tháng nay có đi làm đâu mà ... cần đồng
hồ.
Chàng nhận được một cái lườm như gươm giáo. Chàng nhe răng cười
:
-- Với lại anh sợ thời gian lắm !
Bà Trương cười theo và nói :
-- Lát nữa anh Nam đi đánh cái điện tín cho ông Bích nhé.
Để tôi ghi vài ḍng cho anh.
Dự Thư mang giấy bút ra cho mẹ. Nh́n bàn tay nổi gân của bà cầm
cây bút, nàng xúc động. Viết xong, bà ngẩng lên, khuôn mặt
rạng rỡ :
-- Cũng mừng, thế anh Nam định bao giờ làm đám hỏi, đám cưới ?
-- Ngay tháng này ạ. cháu muốn làm đám cưới đám hỏi luôn một
lúc, được không bác ?
-- Ừ làm thế cho nó tiện. Làm mau lên chứ tôi
coi bộ con nhỏ này nóng ruột lắm rồi đó.
Dự Thư giật tay áo mẹ :
-- Má Kỳ ghê. Má nói thế anh Nam lại tưởng là con cần anh
ấy lắm.
Bà cười :
-- Anh ấy lại không biết rơ hơn tôi ấy à ?
Nói xong bà đứng dậy :
-- Tôi phải đi nghỉ.
Nam cũng đứng lên :
-- Cháu đưa Dự Thư đi chơi ....
CHƯƠNG BA MƯƠI HAI
Hai người ra khỏi nhà, ḷng rộn ră như nắng mới. Ngoài sân hoa
phượng vỹ đỏ tươi rung rinh trong gió từ những tàng của cây
phượng già lẫn những tàng của những cây phượng trồng sau, ở hai
đầu sân. Dự Thư dừng lại giữa lối đi, ngửa mặt nh́n màu hoa
lập loè. Khuôn mặt nàng phản chiếu ánh hồng, đẹp như một bài
thơ nổi tiếng. Nàng nhắm mắt nói :
-- Mi em một cái đi.
Nam nh́n quanh.
-- Mau lên.
chàng hôn phớt trên má nàng, bật cười. Nàng trừng mắt :
-- Nhạo em hả ?
-- Không anh nghĩ đến một bài thơ.
Dự Thư nhún nhảy, chiếc váy ngắn như bay múa :
-- Em cũng đang nghĩ đến :
Về đây
Về với nhau
Ngày nay
Và kiếp sau
Măi măi có đôi uyên ương chỉ nói cùng lời ...
-- Không phải bài đó. Bài khác cơ :
Tôi bắt được một con mèo ...
-- Chết anh bây giờ !
Nàng ôm chặt người yêu, cắn lấy môi chàng, không cho chàng hát
bậy. Thế giới lúc đó chỉ c̣n có hai người ...
HẾT
|
|
|
|