Hạ Đỏ Có Chàng Đến Hỏi  Viên Linh Pages Previous  1  2  3  4  Next 
“Tao sợ yêu lầm người yêu của bạn”.

Ngay khi mở mắt, Dự Thư đă nhớ tới câu nói của Hạ Liên. Nàng bàng hoàng trên mặt biển khi nghe câu
nói đó, và quay ngoắt lại. Nước ào vào miệng, nàng sặc sụa, ch́m xuống.

Nàng mở mắt, thấy nhiều người đang cúi ngó ḿnh. Ư Hoa qú trên người nàng, tay thoa bóp chân cẳng nàng.

-- Khoẻ rồi chứ?

Nàng thấy Nam Đàn qú bên cạnh. Hạ Liên ngồi ủ rủ dưới chân.

-- Tôi chưa chết mà.

Dự Thư ngồi nhổm dậy trừng mắt nh́n mọi người. Nàng chạy phăng phăng trên mặt cát ướt. Ư Hoa la:

-- Nó khùng rồi đó.

Nam Đàn đuổi theo, bắt kịp nàng ngang quán số 7. Chàng nắm lấy tay nàng:

-- Em làm sao thế?

-- Kệ tôi mà.

-- Dừng lại đi, không mệt…

-- Anh khỏi lo cảm ơn.

Chàng vỗ về:

-- Ai làm em giận. Không lẽ vọp bẻ em rồi em giận tất cả mọi người.

Nàng trừng mắt:

-- Sức mấy mà giận ai. Anh quay lại đi, Hạ Liên nó đang khóc ḱa.

Nam Đàn bỗng cười h́ h́:

-- Anh hiểu rồi. Em đừng nghĩ lầm cho Hạ Liên. Anh thú thật là anh rất mến Liên, anh quí Liên nữa là đằng khác, song giữa anh với Liên…

Nàng ngắt lời:

-- Anh đừng nói nữa, anh Nam. Anh nói như thế đủ rồi. Liên là bạn -- thân nhất của em, cho nên em cũng không giận nó.

-- Liên làm ǵ để em giận?

-- Anh không hiểu à? Suưt nữa nó giết em ngoài biển.

Nam Đàn ph́ cười:

-- Nói cái ǵ ghê quá.

Nàng cười nhạt:

-- Nếu Phong không đến kịp, giờ này em đă nằm trong bụng cá rồi.

-- Chắc là trong lúc đùa giỡn, Liên đạp vào đùi em chớ ǵ? Chuyện đó chẳng qua là…

-- Nó nói thế với anh à?

-- Không. Anh đoán thế.

-- Nó yêu anh lắm.

Chàng yên lặng trong giây lát.

-- Anh cũng biết mà?

-- Anh biết Liên có cảm t́nh với anh. Chỉ có thế thôi.

-- Cảm t́nh thôi à? Em không tin anh ngu như thế?

-- Hừ.

-- Em nói rằng nó yêu anh, hiểu chưả

-- Em nói chứ không phải Liên nói.

Hai ngườI tới dưới một bờ đá bên bóng dừa. Bấy giờ mới tám giờ sáng, trên băi biển chưa có ai ngoài bọn họ.

-- Đúng rồi th́ em nói quả em chưa thấy ai ngu như anh.

-- Hừ, thôi chứ.
-- Anh đợi người ta phải tỏ t́nh với anh trước hay saỏ Như thế mà không ngu th́ c̣n làǵ nữả

-- Cô mắng tôi nhiều lắm rồi đấy nhé.

-- Anh ngu!

-- Hỗn vừa vừa chứ!

-- Anh ngu lắm. Anh bắt người ta phải nói với anh trước hả? Mai tôi về Sài G̣n để cho…

Nam Đàn ngơ ngác trước cặp mắt rưng rưng lệ. Chàng vuốt tóc nàng:

-- Dự Thư…

Nàng chớp mắt.

-- Anh yêu em.

Nàng để rơi hai giọt lệ nồng trên má. Nam Đàn ṿng tay qua vai nàng, gh́ chặt lấy tấm thân mêm` mại, đặt trên môi nàng một cái hôn đằm thắm. Nàng mở mắt mỉm cười:

-- Anh yêu ai?

-- Anh yêu em.

-- Anh không yêu Hạ Liên chứ?

-- Không. Nhất định không.

-- Nó yêu anh.

-- Nhưng anh yêu em rồi. Yêu em th́ c̣n yêu ai được nữa. Em chiếm hết th́ giờ của anh. Em chiếm hết tâm hồn của anh. Lúc nào anh cũng nghĩ đến em hết. Trong căn gác trọ của anh ở Sài G̣n anh làm rất nhiều thơ cho em.

-- Anh làm thở

-- Anh chỉ làm thơ cho em mà thôi, không làm thơ đăng báo đâu. Anh chỉ mới cho một người xem.

-- Sao anh không cho em đọc trước?

-- Làm sao anh cho em đọc được? Bây giờ th́ được, lúc đó th́ không.

-- Ai đă đọc?

-- Hà Trường.

-- Đọc em nghe đi.

Chàng hôn nàng th́ thầm:

Tôi lượm được một hột xoàn không thuộc về ai
Th́ nó thuộc về tôi
Do tôi chiếm giữ.

Tôi t́m thấy một ḥn đảo không thuộc về ai
Th́ nó thuộc về tôi
Do tôi chiếm giữ.

Tôi t́m thấy em chưa thuộc về ai
Th́ em thuộc về tôi
Do tôi chiếm giữ.

-- Anh.

-- Ǵ?

-- Tại sao bây giờ anh mới nói với em?

-- Bởi v́ má em đă bằng ḷng…

Dự Thư ngạc nhiên:

-- Má em?

-- Má em đă bằng ḷng cho em ra nhà anh. Như thế có thể hiểu là bà cũng bằng ḷng nếu anh yêu em. Nếu bà từ chối không cho em ra đây, chắc là anh không có dịp đọc thơ anh cho em nghe. Em biết gia đ́nh anh không giàu. Hết hè, anh phải đi làm.

Nàng ôm chặt lấy chàng, hai người đi song song trên băi cát. Sóng đùa nghịch dưới chân họ.

-- Ba má em giàu quá, thành ra anh hơi ngại. Bây giờ anh không lo.

Dự Thư cảm động:

-- Em đâu biết anh tính kỹ như thế. Em lại cứ tưởng rằng anh không thật ḷng yêu em, nên anh lưỡng lự.

Nam Đàn chỉ tay về phía trước mặt:

-- Họ tới kià.

Hai người vội rời tay nhau. Bính C̣m hét lên:

-- Bắt quả tang nhé.

Hà Trường cười hóm hỉnh:

-- Mày mới nh́n thấy, chứ tao c̣n nghe thấy nữa.

-- Mày nghe thấy họ nói cái ǵ?

Dự Thư chạy lại bên Ư Hoa, như ngầm yêu cầu được che chở trước những con mắt quái ác. Ư Hoa né sang một bên:

-- Có gan ăn mặn có gan chịu đ̣n.

Bính C̣m gật gù:

-- Được lắm. Thế th́ mày nói những ǵ với nàng hả Nam?

Hà Trường thành thạo:

-- Nó đọc thợ Tao biết nó làm nhiều thơ t́nh mê ly lắm. Nó vừa đọc cho Dự Thư nghe.

Bính hất hàm:

-- Phải không? Đọc cho tụi tao nghe đi.

Nam Đàn thoái thác bằng cách hứa hẹn:

-- Để hôm khác.

Hà Trường khoanh tay trước ngực, nói:

-- Thôi để tao đọc hộ cho một đoạn.

Tôi bắt được một con chó không thuộc về ai
Th́ nó thuộc về tôi
Do tôi xiềng xích.
-- Đồ nham nhở.

Nam Đàn hét lên đuổi Hà Trường chạy quanh luớt qua chỗ Hạ Liên mà không biết. Ngồi coi đống quần aó cho họ, Hạ Liên vơ vội lấy quần áo của ḿnh, đi về phía quán thay đồ. Văng vẳng bên tai nàng là tiếng cười đuà ầm ĩ của chúng bạn.

o0o

Không xem lịch, Dự Thư cũng biết đêm nay là đêm rằm. Trên trời, trăng sao vằng vặc, gió lộng thổi trong những tàng lá sồi, nghe được cả tiếng vi vu, và tưa xa vọng lại tiếng sóng biển ŕ rào, ngắt quăng bởi những tiếng ầm lớn, khi ngọn sóng đập vào băi cát, dội lại. Nàng không thể nào nhắm mắt được.

Qua khung cửa sổ có chấn song sắt, ánh trăng xiên thẳng vào giường nàng. Ngước mắt nh́n lên cao, nàng thấy rơ vừng trăng tṛn vành vạnh, trong veo. Chưa bao giờ Dự Thư thấy thiên nhiên t́nh tứ như thế.

Ngoài vườn, lá cây xào xạc. Vườn nhà ông Thành trồng đủ thứ cây, phần lớn là cây ăn trái. Gần bên giếng nước, tiếng côn trùng kêu thánh thót vui tai.

-- Liên!

Nàng gọi khẽ không nghe bạn trả lời.

-- Hạ Liên!

Tin chắc Liên đă ngủ. Dự Thư không muốn làm phiền bạn. Nàng đẩy cửa ra sân một ḿnh. Ngoài sân, cả một sân trăng vàng óng ánh.

Thật là thần tiên, cảnh nhà quê đẹp như thế này tại sao người ta lại cứ theo nhau chen chúc trong thành phố? Nàng nghĩ đến Sài G̣n, cũng thấy nhớ, song chỉ trong một thoáng, nàng quên ngay. Nàng nhớ đến câu nói bóng gió của Thu Đà, và tự hỏi nàng thích sống ở đây hay thích sống ở Sài G̣n một khi lấy chồng?

Thốt nhiên Dự Thư giật ḿnh. Có tiếng động đâu đó rất gần. Rồi một bóng người băng qua khoảng vườn phía sau. Sau một cái rùng ḿnh, nàng bỗng nhiên mừng rỡ. Dường như là Nam Đàn. Cái bóng tiến về phía nàng.

-- Ai đó?


Dự Thư b́nh tĩnh hỏi, v́ cái bóng có dáng đi rất quen thuộc. Nếu không phải là Nam Đàn th́ cũng là Phong. Hai anh em có dáng đi gần giống nhau. Cái đầu và cái lưng thẳng đứng.

-- Dự Thư hả

-- Anh Nam?

Chàng tới gần. Chàng cầm lấy tay nàng, nắm chặt.

-- Đau em.

-- Anh không ngủ được.

-- Trăng đẹp quá anh. Chưa bao giờ em thấy trăng óng ả như thế này.

-- Em quen ở thành phố, làm sao nh́n thấy ánh trăng thật. Trăng này là trăng vàng ṛng.

-- Anh ở đâu rả

-- Anh đang ngồi bên bờ giếng.

-- Sao em không thấỷ

-- Anh lẫn vào trong ánh trăng.

-- Anh ngồi đó làm ǵ?

-- Hy vọng thấy em!

Cặp má nàng nóng bừng:

-- Tại sao anh nghĩ là em sẽ ra mà đợỉ

Chàng ôm nganh lưng nàng. Nàng chỉ mặc chiếc áo ngắn.

-- Anh có đợi đâu. Anh ngồi đó với một hy vọng mơ hồ, hay với một linh tính th́ cũng thế. Linh tính báo cho anh biết là cứ ngồi đó măi, thế nào cũng gặp em.

-- Linh tính anh đi ḍ thám em không à?

Chàng ôm gh́ lấy vai nàng, đặt một cái hôn trên cổ nàng.

--Hèn chi em không ngủ được. Tại anh mong đó.
-- Anh mới đếm tới một ngàn.

-- Cái ǵ?

-- Anh ngồi nhắc tên em, mới nhắc tới lần thứ một ngàn. Lam` như thế cho em nóng ruột.

Dự Thư âu yếm hỏi:

-- Anh yêu em lắm hả?

-- C̣n phải hỏi.

-- Yêu như thế nàỏ

-- Yêu chết được.

Nàng bịt miệng chàng:

-- Đừng nói thế anh.

Hai người ra ngồi trên bờ giếng. Miệng giếng xây bằng gạch, trên có một lượt xi măng nhẵn bóng. Nam Đàn mới ngồi đây thật. Trên thành giếng có một cuốn sách bỏ đó.

-- Anh đọc cái ǵ đâỷ

-- Lĩnh Nam Dật Sử. Truyện cổ của nước ḿnh.

-- Truyện ma quái hả?

-- Không chuyện t́nh. Rất hay. Vai chính có rất nhiều mối t́nh thú vị, và cuối cùng th́ có ba vợ đề huề.

-- Hứ, ham lắm.

-- Không, hơi nhiều thôi.

Dự Thư lườm:

-- Mới hơi nhiều thôỉ Thế mấy th́ vừả Không đợi cho chàng trả lời, nàng thêm--- Em tin anh được chứ, anh Nam?

-- Chắc chắn là được.

-- Ví dụ có ǵ xảy ra…

Nam Đàn quàng tay qua vai nàng thủ thỉ:

-- Sẽ không có ǵ xảy ra hết em ạ. Khi người ta yêu nhau, không có ǵ đáng sợ cả. Em thấy không, ở đây thanh b́nh lắm.

-- Em thấy.

-- Em sợ ǵ?

-- Em sợ một điều ǵ đó rất mơ hồ. Nói như thế có khó hiểu không anh?

Chàng lắc đầu:

-- Anh hiểu em. Khi hạnh phúc, người ta đều lo sợ hạnh phúc đó tan vỡ. Nghĩa là người ta lo ngại sự bất hạnh xảy ra. Tâm trạng của em là tâm trạng rất b́nh thường. Theo anh, đừng bao giờ nghĩ đến điều ǵ khác hơn hiện tại. Chỉ nên nghĩ đến hiện tại mà thôi. Hiện tại như một ly rượu nồng, đừng nghĩ tới lúc nó c̣n là những tráI nho mà cũng đừng để đến khi nó chua mới uống.

-- Vâng.

Nam Đàn chỉ lên trời:

-- Trăng đêm nay đẹp lắm. Anh cũng chưa từng thấy trăng đẹp như thế này. Rất có thể ngày mai trời sẽ mưa. Em có nghĩ thế không?

-- Em hiểu. Em sẽ nhớ măi đêm trăng này. Chúng ḿnh sẽ không xa nhau anh nhé.

-- Ừ.

-- Sau này chắc em cũng đi dạy học như anh. Em thích làm cô giáo, nhưng phải là cô giáo ở một nơi nào nhỏ thôi. Như ở thành phố này chẳng hạn.

-- Anh chắc không khó.

-- Em mong thế. Khó hay không là ở anh. Liệu anh có thích sống măi ở một nơi thanh tịnh không? Hay là khi anh học cao hơn, anh sẽ đi đây đi đó, lúc đó anh quên em như không!

Nam Đàn lắc đầu:

-- Đừng nói những chuyện ấy.
-- Em đang nghĩ đến, v́ em sắp viết thư cho má em. Có lẽ lát về pḥng em sẽ viết ngay.

-- Em kể hết cho má em biết chứ?

-- Dĩ nhiên. Em sẽ không dấu má điều ǵ. Má c̣n trẻ lắm, anh thấy không?

-- Má em trẻ hơn ba em rất nhiều.

Dự Thư nhướng mắt:

-- Anh nhớ hôm ḿnh đến chùa Bảo Thiên không? D́ Bạch Lan nói em giống bố, phải không anh?

-- Ừ, ba em sẽ không phản đối chuyện của chúng ḿnh chứ?

Sau vài giây nàng nói:

-- Chắc là không. Ba ít khi để ư tới chuyện trong nhà. Nàng vui vẻ nói tiếp---cách đây nửa năm có một ông bạn ba muốn hỏi em cho con trai ông ta, song má không bằng ḷng. Từ đó em không nghe nói ǵ nữa.

-- Bây giờ th́ muộn rồi c̣n đâu. Bây giờ anh đă t́m thấy em không thuộc về ai.

Nàng cau mày nhăn nhó:

-- Bộ anh c̣n nói anh cũng t́m thấy con chó con mèo ǵ đó không thuộc về ai nữa phải không?

Chàng cười x̣a, hát nho nhỏ:

-- Tôi t́m thấy một vừng trăng không thuộc về ai.

-- Xí, vừng trăng đó của phi hàng gia Amstrong, anh đừng có nhận vợ

Chàng chỉ tay xuống ḷng giếng:

-- Anh nói vừng trăng dưới kia ḱa.

Hai người ngó xuống. Phản chiếu ánh trăng ngợp vàng, mặt giếng y như một mặt gương, soi tỏ bóng h́nh họ. Nam Đàn bất giác nói:

-- Chỉ có một bóng trăng thôi nhé. C̣n em th́ phải bằng xương bằng thịt anh mới chịu.
-- Thếcái bóng em dưới giếng anh để cho aỉ

-- Để cho…những giấc mơ của anh.

Chàng ôm gọn nàng trong tay, cho tới khi cả hai cùng giật ḿnh khi nghe có tiếng động nơi khung cửa sổ pḥng Hạ Liên. Dự Thư gỡ những sợi tóc mai loà xoà trên mặt, ngượng ngùng. Nam Đàn liếc về phía cửa sổ, lắc đầu, rồi vẫn ôm nàng trong tay. Chàng th́ thầm:

-- Chúng ta yêu nhau, có làm ǵ mà sợ…

o0o

Ông Thành lái chiếc xe Landrover vào trong sân, khuôn mặt không vui. Hôm nay ông rời sở sớm hơn mọi ngày. Vào tới pḥng khách, ông ngồi lại thay v́ như mọi khi, ông về thẳng pḥng ḿnh thay đồ.

Thu Đà lè lưỡi thông báo:

-- Ông già hôm nay chắc bị đào chê.

Nàng tiến ra pḥng khách.

-- Má chưa về hả con?

-- Thưa ba chưa. Hôm nay má dạy tới mười hai giờ.

-- Ờ ba quên.

-- Có chuyện ǵ thế bả

-- Con mở cho ba chai bia đă.

-- Vâng con mang ra ngay.

Thường lệ, ông chỉ uống bia vào bữa cơm chiều. Một ḿnh ông uống hết chai bia lớn. Quả là hôm nay có chuyện, nên ông mới phá bỏ lệ ấy. Khi mang đồ uống ra cho cha, Thu Đà nh́n thấy một cái điện tín cha vừa bỏ xuống bàn. Nàng thoáng nh́n thấy mấy chữ: Kính Gửi Ông Xếp Ga Ngọc Hội.

-- Ǵ vậy bả

-- Nam đâủ

-- Anh ấy đưa Dự Thư ra bưu điện.
-- Giờ này chưa về chắc chúng nó c̣n đi chơi đâu.

-- Vâng, Dự Thư c̣n đi thăm một vài nơi quen biết.

Ông cau mày:

-- Dự Thư có nhiều người quen ở đây lắm à?

-- Vâng, trước kia cha mẹ Dự Thư ở Nha Trang, ba à. Con mới nghe Dự Thư nói thế.

Nàng chỉ tấm điện tín trên bàn:

-- Có tin ǵ vậy bả

-- Cuả Dự Thự

Nghe nói của Dự Thư, nàng vội cầm lên. Địa chỉ của ba nàng, nhưng lại ghi nhờ chuyển cho Nam Đàn, và nội dung lại viết cho Dự Thự

Dự Thư
Con Thu xếp về ngay, ba không bằng ḷng cho con ở đó.
Má Nhược Lan

Đọc xong mấy ḍng chữ, Thu Đà cảm thấy khó chịu. Nàng ngồi xuống ghế cạnh bố.

-- Ở đó là đâu bả

Ông Thành nh́n con rất ư nghĩa:

-- Ba cũng tự hỏi như thế. Chắc là ở nhà ḿnh.

Nàng băn khoăn:

-- Ở nhà ḿnh hay ở Nha Trang?

Ông lắc đầu:

-- Ba cũng nghĩ như con. Có lẽ ở nhà ḿnh. Không lẽ lúc Dự Thư ra Nha Trang, họ không biết ǵ sao?

Khuôn mặt ông thoáng tức giận. Thu Đà cố nghĩ khác:

-- Có thể là...

-- Không, ba nghĩ kỹ rồi. Ba bực quá, không chờ tới giờ tan sở được.

Ông xem giờ trên đồng hồ tay:

-- Anh con có nói ăn cơm nhà không?

-- Có, chắc anh ấy về bây giờ.

Ngoài cổng có tiếng xe. Bà Thành đi dạy học về. Nh́n thấy mẹ đi xe gắn máy. Thu Đà bỗng cười nói với bố:

-- Ba thấy má con trẻ ghê chưả Các bà đi xe gắn máy con trông không được, thế mà má đi vẫn đẹp như thường. Ba không chịu đón má, thế nào cũng có người tán má cho mà coi.

Ông mỉm cười nhẹ. Ư Thu Đà là chỉ muốn độc quyền dành chiếc xe ấy. Bà Thành ôm tập vở và xách cặp bước vào. Bà hỏi chồng:

-- Anh về sớm thế?

Nh́n thấy tấm điện tín, bà giật m`inh:

-- Cái ǵ đó?

-- Không có ǵ đâu má của Dự Thự

Nàng nói cho mẹ bớt lo ngại, nhưng bà cảm thấy ngay chính v́ tấm điện tín này mà hai cha con đang ngồi với nhau. Bà cầm lên đọc, kêu lên:

-- Nhược Lan?

Ông Thành giật ḿnh:

-- Saỏ Cái ǵ?

-- Nhược Lan?

Vợ ông nhắc lại tên người đàn bà, và ngồi xuống chiếc ghế thứ ba. Bà đưa mắt vào căn pḥng bên cạnh. Thu Đà hiểu ư, nói:

-- Các anh ấy đang đánh cờ. Anh Nam đưa Dự Thư đi chơi.

Ông Thành hỏi vợ:

-- Cái tên đó...em biết à?

-- Anh không nhớ ǵ sao?

Bà hỏi, nét mặt đầy ngạc nhiên. Ông Thành nhíu mày:

-- Không anh không quen ai có tên ấy. Anh chỉ đang khó chịu v́ cái điện tín ra ư bảo Dự Thư đừng ở nhà ḿnh nữa. Ở đó là ở nhà ḿnh chứ không phải chỗ nào khác.

Bà Thành gật đầu:

-- Th́ ở nhà ḿnh chứ c̣n ǵ nữa! Tại v́ anh không nhớ Nhược Lan là ai đó thôi. Nhớ ra, anh sẽ hiểu liền...

-- Lạ nhỉ... Ông Thành bóp trán nghĩ ngợi. Bà Thành trách chồng:

-- Em không thấy ai kém trí nhớ như anh. Bà này là vợ của một người đă từng xung đột với anh cách đây trên mười năm. Mười lăm năm, em c̣n nhớ rơ như thế.

Ông Thành cười kh́:

-- Trời đất ơi, mười lăm năm làm sao anh nhớ?

-- Anh hút thuốc lá như ống khói xe lửa...

-- Anh là xếp ga mà!

-- Anh uống rượu mỗi ngày, trí nhớ anh làm sao không tệ cho được. Nhớ chưả

Ông vẫn cười:

-- Tôi nhớ nhiều vụ xung đột lắm. Cái vụ xung đột hơn hai chục năm trước với ông anh trai khó chịu của bà tôi cũng c̣n nhớ nữa là...

Thu Đà cười khúc khích;

-- Ba kỳ ghê.

-- Mày xem, tao tán mà mày mà cứ có một anh chàng cản mũi kỳ đà, chịu ǵ nổi. Thế là uưnh lộn chứ có ǵ đâủ Bà Thành đỏ mặt. Được đà ông Thành nói tiếp--- Có ông anh bảo vệ như thế mà cuối cùng vẫn về đây làm áp trại phu nhơn như thường.

Ông cười ha hả quên hẳn nổi khó chịu ban năy. Bà Thành nhăn nhó:

-- Tầm bậy tầm bạ.

Thu Đà bỗng thấy ḿnh thừa. Nàng đứng dậy cười nói:

-- Con đi dọn cơm ba má ăn.

Bà Thành gật đầu. Đi được mấy bước, nàng bỗng bị gọi giật lại:

-- Lại má bảo, lại đây.

Nàng tới gần mẹ, bà dặn:

-- Đừng nói ǵ với các bạn con vội nhé. Đợi anh con về đă

Bà đẩy lưng nàng đi và quay sang nói với chồng:

-- Nhược Lan là vợ ông Trương.

-- Trương?

Khi quay lại nh́n, Thu Đà thấy nét mặt cha im sững, vừng trán cau lại, hằn lên những nếp nhăn trông già đi hẳn vài tuổi.

o0o

Trong khi đó, Nam Đàn đưa người yêu lại chùa Báo Thiên thăm d́ Bạch Lan. Dự Thư đ̣i tới v́ má nàng dặn nên tới thăm d́, xem d́ có cần giúp đỡ không. D́ không có nhà. Một ni cô cho biết d́ đi Lương Sơn.

-- Ḿnh đi Lương Sơn đi anh?

-- Em thích nơi đó lắm hả? Ăn xong ḿnh đi. Rủ cả bọn đi luôn.

Nàng tươi hẳn nét mặt:

-- Thật nhé anh. Hôm nọ em đ̣i, anh lại ngăn, làm em tức ghê.

-- Anh có ngăn ǵ đâủ Hôm đó anh chỉ nói phải thăm những nơi ở Nha Trang trước. Hôm qua ḿnh đă đi rồi.

Dọc đường về nhà, chàng lại hỏi:

-- Sao em thích Lương Sơn thế? Em đă tới đó bao giờ đâủ

-- Em chưa từng tới đó, v́thế em mới mong tới. Em ra đời ở Lương Sơn.

Nam Đàn muốn dừng xe lại.

-- Chi vậy anh?

-- Anh xin lỗi. Phải chi em nói sớm, anh đă đưa em đi ngay rồi.

Nàng cười ḍn:

-- Ăn cơm xong đưa em đi cũng không muộn mà.

Chàng phóng xe thật nhanh:

-- Ăn xong ḿnh đi ngay.

Vừa vào tới sân, Dự Thư đă la to:

-- Có ai đi thăm thánh tích không?

ư Hoa ṭ ṃ:

-- Thánh tích nào?

-- Nơi tôi ra đời.

Bính C̣m đang ngồi vân vê mấy sợi râu tưởng tượng, cười khẩy:

-- Lịch sử lại một phen trầm luân. Loạn to rồi.

Hạ Liên nạt:

-- Đừng nói gở nhé. Mới thanh b́nh được ít ngày lại mong loạn ly. Tôi xung phong đi đầu tiên.

Hà Trường nói:

-- Tôi cũng đi.

Nam Đàn bước vào trong nhà nói:

-- Tôi đề nghị đi hết. Tôi có qua Lương Sơn nhưng chưa để ư lắm, nhưng h́nh như nơi đó rất đẹp.

Bính gật gù:

-- Chưa để ư mà đă thấy nó đẹp th́ đúng là nó đẹp rồi.

Dự Thư nói lớn:

-- Đó là nơi tôi sinh ra đời, anh hiểu chưả

-- Bởi.

Hà Trường khật khừ:

-- Té ra đó là nơi địa linh nhơn liệt, nơi thánh nhân vong mạng, ủa...

Dự Thư lừ mắt:

-- ANh mới nói ǵ?

-- Nói lộn. Đó là nơi giai nhân danh tướng ra đời.

-- Tôi nói trước rồi à nghe.

Hà Trường xua tay:

-- Thôi tôi không nói nữa. Sao hôm nay "người" khó quá.

Mọi người ngồi vào bàn ăn. Ông Thành từ pḥng riêng đi ra, ngồi bên cạnh vợ. Nam Đàn xin phép cha mẹ đi Lương Sơn và mượn cha cái xe. Ông gật đầu:

-- Lát ba gửi cái thư cho bác Bích. Có tới cả năm rồi ba không gặp bác.

-- Mong bác ấy c̣n nhớ con.

-- Nhớ chứ. Hồi con vào Sài G̣n, bác có nhắc. Nếu không có ǵxảy rạ..Ông cười nh́n Dự Thư, nói tiếp---Nếu con gái bác ấy c̣n, hai gia đ́nh chắc đă là xuôi gia rồi.

Nàng bẽn lẽn hỏi:

-- Cô ấy mất sớm hả bác?

-- Bác ấy không may. Người th́ hiền lành mà cứ gặp phải chuyện bất hạnh. Lát Nam nhớ mua quà biếu bác.

-- Vâng.

-- Con nên mua biếu bác Bích một tút thuốc lá đen. Bác ấy hút thuốc lá c̣n hơn ba nữa.

Bà Thành chen vào câu chuyện:

-- Khi về thế nào con cũng có quà quí mang về.Má biết con thích món đó lắm.

Nam Đàn không hiểu lắm:

-- Món ǵ má?

-- Thanh long trà.

Mắt chàng sáng lên:

-- Phải rồi thanh long trà. Thứ ǵ mắc quá. Chẳng bao giờ con bỏ tiền ra mua thứ đó đâu.

Chàng hỏi Dự Thư:

-- Em ăn thanh long trà bao giờ chưả

-- Chưa anh. Em cũng chưa biết thứ ấy ra làm sao.

-- Tương tự như trái thơm, da trơn bóng màu tía. Trông rất thanh nhă mỹ miều. Chỉ mới trông thấy trái thanh long, em đă nghe thơm mát rồi.

Ông Thành hỏi:

-- Nghe Thu Đà nói gia đ́nh cháu quen nhiều ở đây mà? Thế không ai mua cho bao giờ à?

-- Thưa bác cháu không thấy. Chắc tại đừờng xá xa xôi. Với lại tuy là có họ hàng ở đây, nhưng gia đ́nh cháu hầu như chẳng bao giờ liên lạc cả.

Ông Thành đưa mắt nh́n vợ, không nói ǵ nữa. Ăn xong, hai ông bà vào pḥng, trong khi bọn Nam Đàn sửa soạn lên đường. Phong và Thu Đà không đi.

Lúc cả bọn ra khỏi nhà, Thu Đà hỏi cha mẹ:

-- Sao ba má không đưa điện tín cho Dự Thử

Ông Thành nói:

-- Ba định đưa, nhưng má con ngăn lại.

Bà Thành nói:

-- Vừa vào nhà chúng nó đă đ̣i đi rồi, đưa ra để chưng hửng hết với nhau à? Tối về đưa cũng không muộn.

Mấy người ngồi lại pḥng khách. Bà Thành hỏi:

-- Hai đứa thấy Dự Thư ra saỏ

Thu Đà cười:

-- Má phải hỏi anh Nam mới phải.

Phong lắc đầu:

-- Con không có ư kiến.

Ông Thành trầm ngâm bên ly cà phê:

-- Nó bây giờ th́ c̣n biết ǵ nữa. Con bé kể th́ được lắm, chỉ phải cái gia đ́nh th́...

-- Thôi ông!

Ông Thành ngưng bặt. Rồi ông đứng dậy đi vào pḥng ḿnh:

-- Ấy cuộc đời nó vẫn như thế. Có cái ǵ suông sẻ như người ta mong đâu.

o0o

Nam Đàn ngồi sau tay lái chiếc Landrover, thẳng quốc lộ 1 chạy ra hướng Bắc. Băng ghế trên có thêm Dự Thư, Hạ Liên. Họ khởi hành vào giữa trưa mà không ai thấy buồn ngủ. Phong cảnh hai bên đường không hấp dẫn lắm, nhưng sau nhiều năm trời không ra khỏi Sài G̣n, họ thấy cái ǵ cũng khác lạ.

-- Tôi sung sướng. Bính lên tiếng trước.

-- V́ saỏ Nhiều người hỏi sau câu tuyên bố ngang xương của anh ta.

-- Thanh b́nh quá. Những lần trước, cách đây không bao lâu, chẳng khi nào tôi dám dùng đường bộ, dù không đi xa Sài G̣n bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe hơi đi trên con đường xuyên Việt sau cả mười năm.

-- Mười năm?

-- Đúng thề''.

Ư Hoa nói:

-- Đó là tại anh nhát, chứ tôi đi hoài. Những lần đi công tác xă hội, từ thiện, tôi đi xe nhà binh không à.

-- Chắc không khoái như lần nàỷ

Nàng cười nhẹ:

-- Dĩ nhiên. Lần này yên bụng hơn, v́ không c̣n lo ḿn bẫy dọc đường nữa. Ước ǵ nước m`inh thanh b́nh măi măi như thế này.

Hà Trường nói:

-- Tôi sẽ về quê làm ruộng khi đất nước thanh b́nh thật sự.

-- Bạn làm ruộng cái ǵ?

-- Sao lại không nhỉ. Anh chàng gân cổ cải---Tôi cũng cầy cuốc được như ai. Nói thế thôi chứ nghề nông bây giờ cũng cơ khí hóa nhiều rồi, không cần đến sức người như trước nữa. Ḿnh chỉ cần nghiên cứu kỹ một chút là trở thành nhà nông ngay chứ ǵ.

Bính tán thành:

-- Chắc vậy. C̣n tôi, hễ yên ổn hoàn toàn là tôi về quê chăn nuôi.

Hạ Liên quay lại nheo nhéo:

-- Ai ngờ hai ông này tâm đầu ư hợp thế? Ông làm ruộng ông chăn nuôi. Rồi lấy vợ để đâu?

-- Chồng đâu vợ đó. Đừng hỏi vô duyên.

-- Anh tưởng vợ anh chịu về quê chăn heo chăn ḅ với anh hả?

-- Tôi không lấy vợ thành phố đâu, đừng lo. Tôi sẽ lấy một cô thôn nữ cho mà coi.

Ư Hoa châm chọc:

-- Thôi ông ơi, nói nghe không được tí nào.

-- Thật mà, tôi sợ các cô thành phố lắm rồi.

-- Tại sao thế? Giọng Hạ Liên chanh chua.

-- Họ rắc rối quá chớ sao. Lấy vợ nhà quê coi bộ sướng hơn.

Ngay đúng lúc đó họ cùng trông thấy một thiếu nữ Thượng đang đứng bên đường. Ư Hoa nói ngay:

-- Nếu bị thôn nữ chê th́ lấy đồng bào Rhadé cũng được.
Cả bọn cười ầm. Hà Trường nghiêm giọng:

-- Đó không phải là người Rhadé đâu. Có lẽ là người Roglai đó. Giống này là giống dân lai giữa Rhadé và người Chàm.

-- Sao bạn biết?

-- Hỏi kỳ. Rhadé có nhiều ở mạn Ban Mê Thuột, c̣n vùng này ít khi thấy lắm. Vùng này thuộc ảnh hưởng Chàm.

-- Có lư.

Bính nói bừa:

-- Th́ lấy Roglai. Cô vừa rồi rất đẹp.

Không ai phản đối nhận xét sau này của anh ta. Người thiếu nữ đứng bên đường ban năy có khuôn ặt thật ưa nh́n. Nhất là đôi mắt thăm thẳm của nàng. Hà Trường hóm hỉnh:

-- Bạn biết đàn ông phải tán tỉnh gái Roglai ra làm sao không? Y phải đến nhà nàng làm lụng, đắp mương phá rẫy kịch liệt để tỏ thiện chí và khả năng lao động của ḿnh, chứ không như các bộ lạc khác. Giống Roglai rất chuộng sự cần lao.

Mọi người cười ầm ĩ ngó Bính C̣m. Mang vấn đề cần lao nói với anh ta cũng như mang văn chương ra nói giữa chợ. Bính thản nhiên:

-- Cần lao là việc tốt. Một dân tộc cường thịnh là một dân tộc...

-- Thôi, thôi, biết rồi...

Hà Trường tiếp:

-- Chuyện này nữa. Chúng ta đang đi trong lănh thổ xưa kia của người Chàm. Hôm qua chúng ta đă có dịp nh́n thấy Tháp Bà. Ngọn Tháp đó thờ Bà đấy.

-- Bà nàỏ

-- Họ gọi là bà Poh Nagar, nữ thần của bà vợ tương lai ông Bính đấy. Bà này có một khu hậu cung đồ sộ lắm, gồm 97 pḥng, nuôi 97 ông chồng.

Mọi người vừa cười vừa la lối. Bính cũng cười nói:

-- Đồ đểu.

Nam Đàn góp chuyện:

-- Họ theo chế độ mẫu hệ, chuyện đó có thật. Anh con trai khi lấy vợ là trở thành tài sản của vợ. Vợ chết anh phải lấy em vợ hay chị vợ nếu anh muốn tiếp tục ở lại. Nếu không, anh có quyền ra đi.

-- Đi làm saỏ

-- Ra khỏi nhà vợ, muốn đi đa6u th́ đi, dĩ nhiên là hoàn toàn tay trắng. Những ǵ anh có, anh làm ra đều phải để lại nhà vợ ráo trọi.

Mọi người lại được dịp vui cười. Bính cố giữ vững lập trường:

-- Cái vụ vợ chết ấy coi ṃi hấp dẫn.

-- Nham nhở quá.

Anh ta biết ḿnh nói bậy, nên nín khe sau khi bị Dự Thư cảnh cáo.

Xe tới một chân đèo. Ngọn đèo cao lối một trăm thước, khá rộng. Đường đèo uốn chữ chi thật quanh co. Hạ Liên nói nhỏ:

-- Đường ǵ ngoằn ngoèo quá.

Nam Đàn nói:

-- Chúng ta đang lên đèo Rù Rỳ. Đường đèo này nổi tiếng là quanh co khúc khuỷu, khó đi hơn rất nhiều ngọn đẹ khác.

Một chiếc xe đ̣ đột ngột hiện ra trước một khúc quanh. Hạ Liên ôm chặt vai Dự Thự Mọi người nín lặng. Chiếc Landrover chậm chậm men lên cho tới khi chiếc xe đ`o vượt qua. Đó là một chuyến xe chạy đường Nha Trang--Qui Nhơn. Ư Hoa chỉ Hạ Liên:

-- Chết nhát chưa.

-- Sợ chứ bộ.

Bính chăm chú ngó hai bên đường, nh́n cây cối nh́n đa6''t đá, nói:

-- Đố ai biết tại sao gọi là đèo Rù Rỳ?

-- Không biết th́ hỏi, đừng làm bộ khôn. Tại v́ đèo này có nhiều cây rù rỳ.

Không ai tin lời Hà Trường hết.

-- Cây rù rỳ là thứ cây ǵ?

Anh ta thản nhiên:

-- Ai biết. Tôi đọc một cuốn sách viết về tỉnh Khánh Hoà, tác giả thú nhận không biết cây rù rỳ là cây ǵ. Thế làm sao tôi biết.

-- Thế th́ thôi đừng nói nữa được không?

-- Không được. V́ nghe nói xưa kia trên ngọn đèo này là giống cây ấy.

-- C̣n bây giờ là cây ǵ?

-- Thường thôi. Không phải là cây danh mộc, ai biết làm ǵ.

Không ai thèm tiếp tục cuộc đối thoại cù nhầy ấy nữa. Trên đèo, những khúc quanh thật gấp. Ư Hoa cho biết nàng từng có dịp qua đèo Cả, cao hơn đèo này gấp bội, mà đường đi không nguy hiểm như thế. Tuy nhiên, đường đèo chỉ dài lối một cây số, nên cũng không mất bao nhiêu thời giờ, chiếc Landrover đă chạy trên đường thẳng. Nam thở phào:

-- Chúng ta vừa qua ngọn đèo đầu tiên của miền trung. Nếu từ ngoài vô th́ đây lại là ngọn đèo cuối cùng.

Xe chại trong ít phút, mọi người trôi vào thung lũng màu xanh, như trôi vào một giấc mộng. Không ai nói với ai một lời nào, tất cả đều chăm chú nh́n cảnh vật. Bên tay phải, biển xanh thẫm trong nắng vàng, sóng nho nhỏ. hiền làn. Vài chiếc thuyền tím dập dềnh ngoài xa. Phía tay trái là một dăy núi cao, chân đá xanh tươi. Xe chạy thẳng vào trong cái thung lũng thần tiên ấy. Lúa màu xanh non, gió lay phay thổi nhẹ nhàng, mát rượi.

-- Dừng lại đi. Dừng lại chơi đi. Chỗ này đẹp quá.

Nhiều người cùng lên tiếng. Dự Thư hồi hộp hỏi:

-- Đây là đâủ

Không ai biết. Xe ngang một ngôi nhà cũ kỹ cao hơn mặt đường vài thước. Tới đó mọi người mới nh́n thấy hai thanh đường rầy xe lửa, cách ngôi nhà lối chục thước. Con đường xe lửa tới đây nằm ngay ven quốc lộ 1. Mọi người đều nh́n thấy cùng một lúc, khi chiếc xe lăn thêm vài chục thước, một tấm biển hoen mờ treo dưới mái ngôi nhà: Ga Lương Sơn.

-- Lương Sơn! Dự Thư hét lên, nhổm người ngó ra ngoài--- Trời ơi, tôi ra đời ở chỗ này. Sướng chết được. Dừng lại đi anh Nam.

Mọi người lại ào ào. Mỗi người nói một câu:

-- Đẹp quá thật.

-- Chỗ đâu mà tuyệt vời. Một cánh đồng giữa núi và biển.

Xe đậu sát g̣ đất nhà ga. Hạ Liên bị đẩy xuống đất càu nhàu:

-- Làm ǵ vội thế hả Để cho tao xem với chứ?

Dự Thư nhảy xuống ngó lung tung:

-- Đẹp không?

Nam Đàn gật đầu:

-- Đẹp thật.

Bính C̣m cũng ngó quanh:

-- Thành thật mà nói, chỗ này đẹp chết được.

Hà Trường khoa tay:

-- Tôi đă đoán đây là nơi thánh nhân vong mạng mà.

Dự Thư vẫn cười, chẳng thèm để ư tới lời châm chọc không có ác ư ấy. Bính hỏi:

-- Đâu, Dự Thư ra đời ở chỗ nàỏ Trên cái g̣ này, ngoài biển kia, dưới chân núi hay là...

Nàng sung sướng:

-- Không cần biết ở đâu. Đúng ra tôi không biết. Nhưng miễn là tôi ra đời ở chỗ này là khoái rồi.

Nam Đàn vỗ hai tay vào nhau:

-- Lên xe! Lên xe!

-- Đi đâủ

-- Chúng ta ra băi biển đă.

Nơi đó lác đác bóng người, đứng ngồi bên những chiếc thùng, những cái rổ, kế cận đường xe chạy.

o0o

Càng đi sâu vào thung lũng người ta càng ch́m ngập trong màu xanh bát ngát của thảo mộc, của núi biển. Những chiếc ghe ở đây cũng sơn xanh, có chiếc sơn tím, với hai con mắt màu vàng, vẽ hai bên, giả một loại thuỷ quái. Ghe nào cũng vẽ rất đẹp.

Xe rời mặt đường nhựa, đậu lại trên băi cát trắng. Cả bọn theo nhau nhảy xuống. Bên đường, mấy chú nhỏ, mấy cô gái chạy tới chào khách, mời khách mua hàng. Những trái thanh long tươi xinh và tôm hùm, cua cá, nhảy, quăy tung tăng trong mấy chiếc thùng sóng sánh nước.

-- Mua đi cộ

-- Mua đi cậu.

Dự Thư nói:

-- Bây giờ chưa mua. Để khi về chứ.

Một cô bé có khuôn mặt tươi ṛn bảo nàng:

-- Khi về cô nhớ mua thanh long của em nghe.

Nàng gật đầu và hỏi nó:

-- Ở đây có ông họa sĩ phải không em?

-- Có cộ

-- Em biết ông ta ở đâu không?

Cô bé chỉ về phía nhà ga:

-- Ông ở đó.

-- Ở ngay trong đó à?

-- Ở ngôi nhà cạnh đó. Ngôi nhà có vườn đó. Ông đó là xếp ga mà.

Dự Thư “à” một tiếng. Nam Đàn thấy hai người nói chuyện bước tới.

-- Ông Bích là xếp ga như ba anh hả? Vậy mà em không nghĩ ra. Cô bé này nói em mới biết.

-- Đồng nghiệp của ba anh em quên saỏ

Nàng vỗ trán:

-- Em lại cứ nghĩ ông Bích chỉ là một họa sĩ. Một họa sĩ không thôi.

-- Một họa sĩ ở chỗ này chắc sống không nổi.

Nam Đàn vừa nói xong, cô bé bán thanh long trà chen vào:

-- Không phải đâu cậu tháng nào cũng có người ở Nha Trang ra đây mua tranh, ông xếp ga không có mà bán đấy.

Cả hai cùng ṭ ṃ:

-- Sao vậỷ

-- Ông xếp ga vẽ ít lắm. Em thấy cả tháng ông ấy mới vẽ xong một bức. Vẽ rồi có khi lại không bán, treo đầy trong nhà.

Dự Thư hỏi cô bé:

-- Em vào nhà ông xếp ga rồi à?

-- Vâng, ai vào chả được.

-- Ông Bích dễ tính lắm à?

Cô bé gật đầu:

-- Ông ấy hiền lắm. Cô cậu muốn mua tranh hả? Để khi nào ông ấy về, em dẫn đường cho.

Nam Đàn nhíu mày:

-- Ông xếp ga không có nhà hả Em biết ông ta đi đâu không?

Một vài đứa nhỏ đă xúm lại xung quanh hai người, trong khi những đứa khác bu quanh Bính xem anh ta chụp h́nh Hạ Liên, Ư Hoa. Hà Trường đă cởi giày treo lên một mỏm đá, nước bắn tung toé dưới chân.

-- Hôm nay ông xếp ga đi vẽ rồi.

-- Ông ở nhà. Ông có khách trong Nha Trang ra mà.

Chúng trao đổi với nhau những câu nói trái ngược. Dự Thư nôn nóng:

-- Sao, ông xếp ga ở nhà hay đi khỏỉ

Cô bé bán thanh long lườm lũ bạn:

-- Mấy đứa bây không biết ǵ hết cũng nói. Ông có khách nhưng khách về Nha Trang sáng nay rồi. Chính tao trông thấy bà ta vẫy xe đ̣ về hồi sáng này.

Nam Đàn mỉm cười:

-- Có bà khách ở Nha Trang ra mua tranh hả?

-- Dạ, bà này ra đây mua hoài. Bả mua tranh của ông xếp ga mang vào Nha Trang bán lại.

-- Bà ta tới hồi nào mà hồi sáng đă về?

-- Bà tới đâu chiều hôm qua.

-- Thế sáng nay em có trông thấy bà ta mang tranh lên xe đ̣ không?

Cô bé lắc đầu:

-- Không. Sáng nay em không thấy. Tháng trước em thấy. Ông xếp ga ưa vẽ nhũng tấm tranh thiệt là to.

Dự Thư nhớ ban sáng ni cô ở chùa Báo Thiên cho nàng hay d́ Bạch Lan ra Lương Sơn. Biết đâu ngườI đàn bà mua tranh không phảI là d́?

Nam Đàn hướng mắt về phía băi biển chạy dài cả cây số, nói:

-- Độ mấy giờ ông xếp ga mới về?

-- Không chắc à, chú. Một đứa bé trai nói---Có khi bốn năm giờ ông về, mà có khi mặt trời lặn cả giờ ông mới về. À tôi nhớ rồi(nó vỗ trán như một người lớn, che tay nh́n về phía Băi Miếu)---H́nh như hôm nay ông tới hang Ông Già.

Dự Thư thấy hiếu kỳ:

-- Hang Ông Già hả?

-- Vâng, hang Ông Già trên gành Bàn Than.

Đứa nhỏ trai nói:
-- Ông vẽ đá hoài.

-- Hay là cô cậu tới đó, có đứa đưa đi.

Cô bé không đợi hai người trả lời bắc loa tay gọi về phía lũ trẻ đang xem Bính chụp h́nh. Hai ba đứa nhỏ chạy như bay tới.

-- Tụi nó cho mướn ghe. Chúng nó chở luôn.

Trong những chiếc ghe nằm trên băi cát trắng phau, có chiếc ghe sơn tím, hai bên có hai con mắt xanh biếc, tṛng vàng. Chợt cô bé nói:

-- Ông họa sĩ vẽ đó. Mấy cái ghe ở đây đẹp hơn bất cứ ở đâu, v́ có ông họa sĩ vẽ hộNam Đàn gật đầu xác nhận. Lúc mới dừng xe trên băi cát chàng đă thầm khen những chiếc ghe sơn phết đẹp quá, màu sắc vô cùng ḥa hợp, sống động. Thường khi chàng thấy những chiếc xuồng sơn phết ḷe loẹt, nhất là cặp mắt vẽ ở đầu xuồng, cứ mười cái th́ có tới chín cái dùng màu đỏ. Riêng những chiếc ghe kia không có cái nào dùng màu đỏ hết. Màu vàng, và đen. Thân ghe sơn màu xanh nước biển hoặc màu tím rất kỳ dị. Chưa bao giờ chàng trông thấy một chiếc ghe sơn màu t''m như thế.

-- Chú mướn ghe hả?

Thằng nhỏ có nước da màu đồng, tóc cắt thật ngắn, săn đón hỏi. Nam Đàn nói:

-- Đủ ghe không? Nếu đi th́ đi hết. Sáu người tất cả.

-- Đủ mà. Dư nữa. Đi hai người một ghe hả chú?

Nó hỏi xong cũng không cần được sự trả lời của khách, lăng xăng gọi bạn. Thế là cả bọn trèo lên chiếc ghe, dập dềnh trên sóng biển nhỏ. Sóng ở đây không lớn, có lẽ không bao giờ lớn hơn, v́ ngọn núi phía bắc và phía Nam chắn đi khá nhiều sức gió rồi.

-- Núi ǵ kia em?

Dự Thư chỉ về hướng Bắc hỏi cậu nhỏ đang chèo ghe cho ḿnh.

-- Núi Phước Hà.

-- C̣n kiả

Nàng chỉ về phía sau.

-- Đèo Rù rỳ.

Nàng le lưỡi:

-- Ngu quá ḿnh mới qua mà đă quên mất.

Từ ngoài biển nh́n vào, Lương Sơn càng thêm quyến rủ. Có lẽ nơi đây không quá một trăm mái nhà, nằm ch́m trong khoảng đồng xanh gợn gió. Nam Đàn ngồi một ghe với Dự Thư, Hà Trường với Hạ Liên. Bính với Ư Hoa. Họ rất t́nh cờ mà chia ra ba cặp như thế. Ghe Nam Đàn ở giữa. Dự Thư chỉ phong cảnh đó nói với Nam Đàn:

-- Nếu đây có một trường trung học...

Chàng lắc đầu:

-- Không thể nào có được. Chỗ này nhỏ quá.

-- Em nói nếu có mà.

-- Nếu có anh sẽ cất ngôi nhà gần đường rầy xe lửa.

-- Không xa đường xe lửa.

-- Anh thích ở gần đường xe lửa. Mỗi ngày nh́n những khuôn mặt người ta qua cửa xe, cũng là một cái thú. Ḿnh ở yên một chỗ, nh́n thiên hạ xuôi ngược, ḿnh sẽ tự thấy hài ḷng với sự an nhàn của ḿnh. Như một dật sĩ thời xưa vậy đó.

-- Em th́ không. Em không muốn thấy ai hết, ngoại trừ anh mà thôi.

Chàng lắc đầu âu yếm nói:

-- Em sẽ chán ngắt khi quay ra quay vào chỉ thấy có một khuôn mặt đáng ghét. Thấy măi một khuôn mặt đáng yêu có khi cũng không tốt nữa là.

-- Chưa chi đă sợ rồi đấy nhé.

Ba chiếc ghe bơi xa bờ biển lối một trăm thước. Từ đó nh́n vào, Lương Sơn như một cảnh trong tranh Tàu.

-- Hang Ông Già.

Cậu nhỏ chèo ghe chỉ một miếng hang lấp ló trên mặt nước, khá rộng. Khi ghe vào gần hơn, họ thấy rơ hang rộng khoảng sáu thước, đá xanh lồi lơm, nước vỗ róc rách. Cả bọn nhao nhao hỏi:

-- Vào được không?

-- Dạ được.

-- Bơi vào đi.

Ghe tới sát miệng hang, nh́n vào trong thấy rêu mọc tua tuả, xanh ngắt. Cảnh tượng thật lạ mắt. Hang không sâu lắm, từ ngoài có thể dễ dàng nh́n thấy đáy, cho nên nó không có vẻ âm u đáng sợ như khi từ xa nh́n tới. Nơi vách cuối hang có một khoảng lơm, tượng h́nh một ông già râu dài đứng bên một cô bé tóc xơa. Bính nói từ chiếc ghe chở anh ta:

-- Thảo nào gọi là Hang Ông Già.

Cảnh cuối hang trông như một công tŕnh điêu khắc gần hoàn tất, có cái huyền bí của một truyện tích xa xưa. Không ai nói một lời nào khi ghe lặng lẽ theo nhau bơi vào. Bên trong mát lạnh. Dự Thư thấy rùng ḿnh:

-- Thôi đi ra.

Nam Đàn quàng tay qua vai nàng cho nàng bớt sợ. Nàng lộ vẻ sung sướng.

-- Tuyệt đẹp. Hà Trường nói--- Tiếc rằng cái hang này không phải do tôi t́m thấy lần đầu tiên, chứ không th́ nó thuộc về tôi rồi.

Bính C̣m cười hô hố trong khi Nam Đàn nhún vai. Dự Thư ngước mắt nh́n chàng. Nếu không có những con mắt ŕnh rập, nàng đă đ̣i người yêu một cái hôn.

Ra khỏi hang, họ đưa mắt t́m kiếm trên gành đá, chỉ thấy những mỏm đá lởm chởm, chỗ cao chỗ thấp, chạy dọc theo bờ biển. Từ ngoài khơi, sóng chạy vào từng vệt ngang dài, bắn tung nước trắng xoá quanh những ḥn đá nổi. Trên gành Bàn Than không một bóng người. Chắc ông Bích đă về.

o0o

Trở về nơi để xe, bọn Nam Đàn chia làm hai tốp. Một tốp theo Hà Trường ở lại bơi lội, và một tốp theo Nam Đàn lại nhà ông Bích, Hạ Liên theo họ.

Chỉ năm phút sau, chiếc Landrover đă dừng lại ngang nhà ga Lương Sơn. Trước khi tới nhà ga, họ đi qua một xưởng làm thuốc lá và Linh Sơn Tự nhỏ bé, hiền ḥa nằm dưới bóng cây.

Nam Đàn cho xe dừng lại bên lề Quốc lộ rồi ba người đi bộ leo lên khu đất cao, nơi nhà ga tọa lạc. Gọi là nhà ga, nhưng thực ra ga Lương Sơn chỉ là một ngôi nhà gạch nhỏ, bốn bên đóng kín cựa Sau hơn mười năm chiến tranh, xe lửa không c̣n chạy tới nơi nay. Sau ngày ngưng bắn, thanh b́nh vẫn chưa thực sự được văn hồi, đường xe lửa Sài G̣n mới khơi lại chưa được bao xa. Nghe đâu mới qua Long Khạnh Ga Lương Sơn, như tất cả những ga xe lửa ở miền Trung, là một ngôi nhà bỏ hoang năm này qua năm khác, cũ kỹ và trơ trọi trong vắng vẻ.

Dự Thư nói:

-- Đi t́m nhà ông xếp ga đi. Một ngôi nhà có vườn như cô bé bán thanh long nói đó.

Ngôi nhà rất dễ kiếm, ở cách nhà ga vài chục thước. Nhà nằm giữa thiết lộ và đường nhựa, cửa hướng về con đường sau này. Phía ngoài, sát mặt lộ, hai cánh cổng sắt khép kín. Ngó quanh phía trên cổng, họ thấy một khu vượn

-- Chắc là đầy.

Trong vườn trồng nhiều thứ hoa đủ màu. Dự Thư náo nức:

-- Ngôi nhà đẹp quá. Cứ coi qua khu vườn cũng phải thấy ông xếp ga này là một người rất là phong nhă.

Hạ Liên đẩy thử cánh cổng. Cửa sắt tự động mở ra.

-- Chắc là ông ta ở nhà.

Họ từ tốn theo nhau vào trong. Ngôi nhà đóng kín, chứng tỏ chủ nhân chưa về.

-- Ra ngoài đợi hay cứ ở đây ?

Hạ Liên e ngại hỏi. Ngay lúc đó họ nghe một thứ tiếng động cơ lạ nổ ṛn trong không khí thanh tinh. Cả ba cùng ngó ra đường qua những cây hoa thấp. Từ khu vườn nhà ông Bích, có thể nh́n bao quát con đường nhựa uốn ḿnh phía trước mặt, giữa ḷng thung lũng Lương Sơn. Trên đường, một chiếc mô tô chạy khá nhanh.

-- Ông Bích !

Dự Thư chỉ tay nói với mọi ngượi Nàng đoán người đàn ông trên mô tô là ông Bích v́ nganh ghi đông xe ô tô có một chiếc nạng. Mọi người chăm chú nh́n. Ông Bích chạy xe chậm lại khi tới gần nhà. Không ai rơ nét mặt của ông ra sao, v́ ông có bộ râu quai nón xum xê, bao gần kín khuôn mặt. Dường như ông vui vẻ khi nh́n thấy chiếc Landrover.

-- Anh bạn già ...

Vừa lái mô tô vào sân nhà ḿnh, ông vừa lên tiếng. Khi thấy bọn Nam Đàn, ông ngạc nhiên:

-- Tôi cứ tưởng chiếc xe ngoài kia của ông bạn tôi. Hóa ra ...

Nam Đàn tiến ra:

-- Thưa bác cháu là Nam Đàn, con trai ông Thành.

-- À, cậu. Thế th́ đúng rồi.

Ông Bích dáng người cao lớn, hơi gầy. Trông ông phong trần như chiếc mô tô ông cưỡi. Chiếc xe c̣n vững chắc song sức mẻ nhiều chỗ v́ va chạm và không được sửa sang. Sau khi ngừng xe, ông BÍch nhấc chiếc nạng nhôm ra khỏi ghi đông, chống vào nách bên trái. Ông xuống xe, đưa tay cho Nam Đàn bắt:

-- Cậu lớn quá rồi nhỉ ?

-- Thưa bác đây là Hạ Liên, Dự Thư, bạn cháu ở Sài G̣n ra chơi.

Ông đưa mắt nh́n hai cô gái, gật đầu khi họ cúi chào. Ánh mắt ông rực sáng. Trên khuôn mặt đầy râu ria, cặp mắt ông thêm thu hút người đối diện.

-- Dự Thư rất thích mấy tấm tranh bác cho ba cháu, nên muốn được xem thêm.

Ông Bích rất hài ḷng:

-- Vậy hả ? Cô học mỹ thuật à ?

-- Không cháu học văn khoa.

-- Cũng không xa nhau lắm.

Tuy có vẻ cởi mở, ông Bích trông không hiền như cô bé bán thanh long trà nói. Trái lại, khi ông không lên tiếng, ông khá dữ tợn. Ông mở cửa ngôi nhà vuông vắn, đưa ba người vào. Khu vườn bao quanh ngôi nhà theo h́nh thước thợ, nên khi tất cả cửa số được mở ra, từ trong nhà, bọn Nam Đàn nh́n ra chỗ nào cũng thấy hoa. Cửa hậu hứớng về phía biển, nên mỗi đợt sóng chạy vào trông tưởng như sắp tới chân nhà. Pḥng khách của ông Bích dĩ nhiên treo đầy tranh. Không những tranh treo la liệt trên tường, mà c̣n dựng trên nền nhà nữa. Ngoài những tấm tranh, ông c̣n lồng khung vài bài thơ, như ông Thành vậy.

-- Các cô cậu uống ǵ đây ?

Ông hỏi mọi người khi mở tủ lạnh. Có bia và nước ngọt. Dự Thư vừa ngồi xuống ghế đă đứng dậy:

-- Bác để cháu làm cho.

Nàng thấy nhẫn tâm khi nh́n một người cụt chân di chuyển. Ông gật đầu vui vẻ nhường tủ lạnh cho na`ng. Ngay lúc ấy nàng cảm thấy xốn xang trong ḷng. Ông Bích đúng là người cô độc. Ông ở một ḿnh trong ngôi nhà khá rộng lớn như thế này. Nàng để ư t́m dấu vết đàn bà trong nhà, nhưng không thấy. Khi Hạ Liên tới giúp nàng một tay bày ly ra bàn, nàng hỏi nhỏ bên tay bạn:

-- Mày có thấy ǵ lạ trong nhà ông Bích không ?

-- Có, tao cũng định hỏi mày.

-- Cái ǵ ?

-- H́nh như ông Bích không có vợ.

-- Để tao xem.

Và Dự Thư hỏi chủ nhà:

-- Cháu vào trong bếp được không bác ?

-- Được chứ. Các cô cứ tự nhiên.

Mở xong mấy chai nước, cả hai kéo nhau vào căn pḥng nhỏ phía trong. Căn bếp tuy có vẻ vẫn được dùng tới, nhưng không phải là nơi có sinh hoạt đều đặn.

-- Ai nấu cơm cho ông Bích ăn ?

Trước câu hỏi của Dự Thư, Hạ Liên càu nhàu:

-- Mày ṭ ṃ quá tao làm sào biết được.

Nàng chỉ cánh cửa thấp nhỏ từ nhà bếp ăn thông sang nhà bên cạnh, nói:

-- Chắc hàng xóm nấu cơm cho ông Bích.

Hai người mở cửa bếp, quả nhiên thấy một căn nhà thấp bé phía sau, có lẽ chỉ là một phần phụ thuộc vào ngôi nhà của ông Bích.

-- Chắc vậy.

Hạ Liên nói và cùng bạn trở lên. Bỗng dưng Dự Thư kéo mạnh tay ban. Hai người dừng lại trước một căn pḥng để ngơ cửa, đó là pḥng ngủ của người đàn ông cô độc. Chiếc giường nệm thật bừa bộn, trên vất mấy cuốn sách, mấy tờ báo. Hạ Liên nhăn mặt:

-- Mày kỳ quá.

Cặp mắt Dự Thư mở lớn. Nàng không nh́n chiếc giường mà nh́n lên một tấm tranh treo trên tường. Chân dung người đàn bà tuyệt đẹp.

-- Giống d́ tao quá.

-- Ai ?

-- Tấm tranh giống d́ Bạch Lan tao, phải không ?

-- Tao có trông thấy d́ mày bao giờ đâu.

Nghe có tiếng động cả hai vội vă trở ra. Ông Bích đang nói với Nam Đàn:

-- Lần sau ra đây chắc là đi xe lửa được rồi. Tôi mới hỏi ở Nha Trang, Nha Trang hỏi lại Sài G̣n, được biết khoảng tháng sau đường xe lửa sẽ khơi lại tới đây. Hiện giờ đă gần tới Phan Thiết. Đi chơi phải đi xe lửa.

-- Vâng! Nam nói theo.

-- Tôi nhớ hồi thanh b́nh, xe lửa chạy thẳng từ Sài G̣n-Hà Nội, thật tuyệt vời. Sau hiệp định Genève, xe lửa vẫn c̣n chạy tới Quăng Trị. Chỉ từ năm 1960, đường xe lửa mới ngưng trệ.

-- Bác phải ở không từ đó đến giờ ?

Ông Bích cười buồn

-- Ba cậu ở ngay Nha Trang, c̣n làm cái này cái kia trong Sở hỏa xa, chứ ở một nơi nhỏ như thế này, tôi có ǵ mà làm ? Thế mà người ta vẫn giữ tôi lại. Hỏa xa không giải tán bao giờ hết, cho nên nhân viên vẫn c̣n làm việc như thường .Nhưng tàu không chạy việc đâu mà làm ? Ông pha tṛ --- Xếp ga như tôi cuối cùng trở thành gác gian cho nhà ga của ḿnh!

Ông cười hà hà:

-- Bác có nhiêu thời giờ để vẽ. Cháu thấy bác vẽ nhiều quá.

-- Th́ thế, tôi trở thành họa sĩ thực thụ là nhờ tàu không chạy nữa. Khi tàu chạy lại, chắc tôi lại là xếp ga thực thụ như xưa!

Hai người đàn ông cất tiếng cười, không để ư tới Dự Thư đang dừng trước một bài thơ lồng trong khung kính. Đó không phải là thơ của ông Thành, cũng không phải là thơ của ông Bích, mà là một bài đường thi. Hạ Liên giục:

-- Bộ mày lại mê cả thơ tàu nữa à. Ra ngồi chơi mày.

Ông Bích quay lại phía hai người cười hỏi:

-- Sao cô Dự Thư thích đường thi nữa à ?

Nàng trở lại ghế ngồi, cười gượng:

-- H́nh như cháu có đọc bài thơ này ở đâu rồi.

Cặp mắt ông Bính sáng lên:

-- Vậy hả ?

Ông mồi một điếu thuốc vừa lấy trong túi thuốc lá đen mà Nam Đàn mua biếu ông, vẻ hài ḷng. Ông nóo với Nam:

-- Cháu có cô bạn yêu nghệ thuật lắm. Bài thơ này theo chỗ bác biết, không được phổ thông lắm trong giới những người trẻ tuổi đâu. Thế mà Dự Thư đă đọc qua, thật là hay lắm.

Nam Đàn tốt nghiệp văn khoa, nghe nói thế liền hỉnh mũi hỏi:

-- Có khi cháu cũng chưa từng đọc. Để cháu xem.

Ông Bích có nụ cười xa vắng:

-- Đó là bài Cảm Ngộ của Trần Tử Ngang.

Cḥn Lan nhược, khóm xinh thay
Từ xuân qua hạ những ngày tươi xanh
Rừng sâu vắng vẻ một ḿnh ...

Ông bỗng ngừng lại, có lẽ v́ thấy ḿnh đọc thơ không đúng lúc. chỉ có Dự Thư lắng nghe ông, c̣n Nam Đàn và Hạ Liên vưa trao nhau một cái nh́n thản nhiên.

-- Đọc nữa đi bác.

Ông không trả lời nàng .Nam lên tiếng:

-- Bức tranh này chắc bác lấy ư ở bài thơ đó ?

Dự Thư vội đứng dậy. Đó là bức tranh kế cận bài thơ, vẽ một bông hoa đỏ thắm, lá tía, dưới một cây sồi già. Một cảnh âm u cô độc. Dưới bức tranh có hai câu thơ:

Lan Nhược tự xuân hạ ...
Phương Ư cánh hà thành.

-- Phải rồi. Đó là câu đầu và câu cuối bài thơ Cảm Ngộ. Thôi ra uống nước đi các cô.

Cả bọn trở lại ghế ngồi. Dự Thư vỗ trán nói:

-- Cháu tức quá. Cháu đă đọc ở đâu rồi mà quên mất.

-- Chắc cháu đọc trong tập thơ đường dịch ra việt ngữ chứ ǵ ?

-- Không mới tức chớ. Cháu chưa bao giờ đọc một tập thơ nào như thế hết.

Bỗng nàng nghĩ ra điều ǵ, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên. Nàng hỏi ông Bích:

-- Bác ở một ḿnh hả ?

-- Ừ, ở một ḿnh cũng có cái thú ...

-- Chắc bác sắp la6'y vợ ?

Mọi người đều kinh ngạc trước câu hỏi quá táo bạo và quá thân mật của nàng. Riêng ông Bính lại vui vẻ:

-- Tại sao cháu nói như thế ?

-- Cháu có gặp một người rất giống tấm chân dung bác treo trong pḥng ngủ. Ban năy đi qua pḥng ngủ của bác, cháu và Hạ Liên t́nh cờ trông thấy.

Ông Bích cười:

-- Cháu gặp ở đâu ?

-- Ở đây!

Ông ngạc nhiên. Dự Thư nháy mắt với Nam Đàn:

-- Người đó mới tới thăm bác mà bác đă quên rồi. Cô bé bán thanh long trà mới nói với cháu, khi cháu hỏi thăm nhà bác, rằng bà ta hay ra đây mua tranh của bác đem về Nha Trang bán. Phải không bác ?

Lần này ông Bích gật gù:

-- Phải.

Tới lượt Dự Thư sững sờ:

-- Đúng hả bác ?

-- Cái ǵ ?

-- Đúng là bác mê người mua tranh, bác vẽ chân dung người mua tranh treo trong pḥng ngủ. Thế bác sắp cưới vợ rồi ...

Ông cười nhẹ, thở khói thuốc mù mịt trước mặt:

-- Không đúng đâu cháu. Bác già rồi, ai thèm lấy bác ?

-- Bác cạo quách bộ râu quai nón đi.

Hạ Liên bụm miệng sau khi thốt lời đùa bỡn. Mọi người cùng cất tiếng cười vui vẻ. Bên ngoài cô bé bán thanh long trà bước vào, phía sau là bọn Bính. Họ giục Nam Đàn ra về .

o0o

Đúng như bà Thành đă nói, ông Bích mua cho Nam Đàn một chục thanh long trà khi chàng và các bạn từ biệt ra vê. Điều đặc biệt là ông mua riêng cho Dự Thư hai trái "để cháu ăn dọc đường". Họ về tới Đồng Đế vào lúc chập tối. Ông Thành đă dự tính trước việc đưa bức điện tín cho Nam Đàn và Dự Thư. Ông kêu chàng vào pḥng riêng, một điều rất ít khi xảy ra, trong khi mọi người c̣n ngồi ăn cơm chiều ngoài sân.

-- Con đọc cái này trước khi đưa Dự Thư.

Khuôn mặt chàng tối sầm vẻ đau đớn:

-- Thế là nghĩa làm sao ba ?

-- Ông Trương không thích cho con gái ổng ở trong nhà ḿnh, chứ c̣n làm sao nữa.

-- Con Vẫn không hiểu.

-- Con không hiểu ở điểm nào ?

-- Nếu ông ta phản đối, sao không phản đối ngay từ đầu ? Lúc con đến xin phép cho Dự Thư ra đây ?

-- Con có nói Dự Thư sẽ ở nhà ḿnh chứ ?

-- Vâng dĩ nhiên con nói.

-- Lúc ấy ông ta có biết địa chỉ nhà ḿnh không ?

Chàng lắc đầu:

-- Không. Chỉ trước khi đi con mới đưa địa chỉ và đưa cho bà Trương.

Ông Thành gật đầu:

-- Thế th́ phải rồi. Khi con và Dự Thư ra đây, ông Trương mới biết cái địa chỉ ấy. Ông ta biết xếp ga Ngọc Hội là ba. V́ thế mới có cái điện tín này. Theo ba biết th́ ông ta vẫn làm ở Nha Hỏa Xa ?

-- Vâng.

Ông Thành gật gù:

-- Thảo nào cái điện tín có vẻ lỗ măng như thế. Con biết là ông ta có thể thay thế ba bất cứ lúc nào ?

Nam Đàn nhíu mày:

-- Con không hiểu ?

-- Rồi con sẽ hiểu. Ba chỉ là một ông xếp ga nhỏ, cũng như bác Bích con vậy. C̣n ông Trương, theo ba biết, làm lớn ở trung ương. Ông ta nếu không có quyền thay thế ba th́ cũng quen lớn với những người có cái quyền đó.

Nam Đàn chợt nhớ ra hôm chàng đến nhà ông Trương, gặp ông đang tiếp một ông khách bệ vệ. Ông Trương c̣n giới thiệu chàng với người khách, mà chàng c̣n nhớ là ông Giám Đốc Nha Hỏa Xa. Bây giờ nghe cha nói, chàng mới hiểu ra. Chàng gật đầu:

-- Đúng thế hôm con tới nhà ông Trương, có gặp ông giám đốc hoả xa ở đấy.

Ông Thành nhướng mắt:

-- Ba biết mà. Ông ta là một người ba không lạ ǵ ?

-- Con không biết chuyện đó.

-- Bởi thế. Trước đây ông Trương là xếp ga Ngọc Hội, tức là như ba bây giờ. Khi ông ta vào Sài G̣n, ba được cử lên thay thế.

Nam Đàn mân mê tờ điện tín:

-- Con tưởng như thế hai người phải thân nhau mới hợp lư.

Ông Thành lắc đầu:

-- Trái lại. Có nhiều lư do lắm. Con chỉ nên biết khi ông Trương được lên chức vào làm việc ở Sài G̣n, ông ta đề cử một đàn em ông ta làm xếp ga Ngọc Hội. Người đàn em này ở dưới ba một bậc. V́ chuyện bất công đó mà ba phản đối, cũng như những người khác đă phản đối.

-- Cuối cùng ba được chọn ?

Ông Thành gật đầu:

-- Ông giám đốc sở hoả xa ở đây rất công minh. Nhưng xung đ^.t vẫn xảy ra giữa ông Trương và ba.

-- Con tưởng ...

-- Tưởng chỉ có chuyện công ăn việc làm thôi phải không ? C̣n chuyện rắc rối khác nữa con ạ.

-- Chuyện ǵ ba ?

Ông Thành nhồi thuốc vào tẩu .Ông mồi lửa, hít lơm cả hai má đi tẩu thuốc mới bắt lửa.

-- Chuyện t́nh cảm.

Nam Đàn ngạc nhiên:

-- Chuyện t́nh cảm ? Thế th́ rắc rối quá.

Khuôn mặt chàng có vẻ lo ngại. Ông Thành nh́n con, chậm răi nói:

-- Ba cũng nghĩ như vậy. Mới đầu, khi chưa có cái điện tín này, ba rất hài ḷng khi thấy con đem Dự Thư về. Dự Thư xinh đẹp, đàng hoàng lắm nhưng ...

Ông ngừng nói, nh́n tấm điện tín:

-- Như con biết bây giờ th́ hoá ra rắc rối.

Nam Đàn nghĩ tốt nhất chàng nên lắng nghe ư kiến của cha hơn là nói bất cứ một điều ǵ. Và thực t́nh, chàng cũng không biết nói ǵ và v́ sao mà rắc rối.

-- Ba bàn cả trưa nay với má con, má con cũng đồng ư rằng những xung đột về công việc giữa đàn ông với nhau là chuyện thường. Nếu giữa ông Trương với ba chỉ có xung đột đó thôi th́ ba không cần đưa ra ư kiến của ḿnh. Tiếc thay chuyện không đơn giản như vậy.

-- Ba mới nói chuyện t́nh cảm ?

Ông ra hiệu cho con đừng nói, và tiếp:

-- Con cần phải biết sự thật, nếu con tính chuyện lâu dài với Dự Thư.

Nam Đàn mừng rỡ gật đầu:

-- Vâng. Con đă tính tới chuyện đó. Dự Thư là người có tâm hồn, và cũng tính sẽ đi dạy học như con sau khi ra trường ...

Ông Thành lắc đầu:

-- Thế th́ không được.

-- Ba ...

-- Ba nói không được.

Nam Đàn bối rối ngó cha, chàng ngó ra cửa hy vọng bà Thành có ở đó.

-- Con muốn biết ư kiến má con hả ? Ba đă bàn với má con kỹ rồi. Má con c̣n chống đối quyết liệt hơn ba nữa.

Chàng x́u đi như một trái bóng lủng. Trong nhà, một khi má chàng phản đối, không một chuyện gi có thể thành tựu được.
Chàng gặng hỏi:

-- Má con nói sao ?

-- Má con nói không thể cho con lấy Dự Thư, nếu quả con có ư định đó.

Nam Đàn thấy hai tay ḿnh nóng bừng. Chàng nghĩ thầm chàng sẽ phản đối. Chàng nh́n thẳng vào mắt cha:

-- Thưa ba con có ư định đó.

-- Con nói với Dự Thư chưa ?

-- Chưa nói rơ, nhưng chúng con yêu nhau.

Ông Thành mỉm cười:

-- Thế th́ không sao.

-- Ba nói ǵ ?

-- Ba nói thế th́ không sao. Ba tưởng con nói điều đó với Dự Thư rồi th́ mới khó, chứ con chưa nói th́ chưa có ǵ đáng ngại

Chàng có vẻ bực:

-- Con không hiểu ư ba ?

-- Không hiểu à ? Người ta yêu nhau là thường. Nhưng c̣n chuyện hôn nhân mới quan trọng. Đâu phải ai yêu cũng lấy nhau đâu ?

Chàng gằn giọng:

-- Nhưng con đă nói với ba là con có ư định lấy Dự Thư mà.

-- Nhưng mà con chưa nói với nó.

-- Con sẽ nói. Con định nói đêm nay hay đêm mai.

Ông Thành lắc đầu:

-- Con sẽ không bao giờ nói ǵ cả.

Nam Đàn kinh ngạc nh́n cha. Chàng lúng túng trong miệng một lời phản đối nhưng lại không nói ra được. Cuối cùng chàng nén ḷng công phẫn, nói rành rọt từng tiếng:

-- Thưa ba con lớn rồi, ba phải để cho con quyết định đời của con chứ ?

Ông Thành thản nhiên:

-- Ba có cấm con đâu ? Ba vẫn để con quyết định mà! Sỡ dĩ nói thế v́ ba biết con sẽ không bao giờ ngỏ ư với Dự Thư nếu con biết rơ dĩ văng của má Dự Thư.

-- Không, không. Con không muốn biết!

Đôi mày của ông Thành cau lại:

-- Con nói ǵ ?

Nam Đàn biết ḿnh vừa nóng nảy vô lư, nên im lặng.

-- Con phải biết. Con không thể lấy vợ mà không biết rơ tông tích gia đ́nh vợ. Cái chuyện t́nh cảm rắc rối mà ba mới nói với con đó, thật sự con không muốn biết sao ?

Chàng rút một điếu thuốc lá, hút trước mặt cha. Chàng đă sẵn sàng lắng nghe:

-- Vâng con muốn biết.

Ông Thành vui vẻ gật đầu:

-- Ba biết con là người có suy nghĩ. Ba sẽ kể cho con nghe, không dấu con bất cứ điều ǵ ba biết hết ...

Một cơn gió lồng lộng từ biển thổi vào, cây lá xào xạc reo trong tiếng sóng ́ ầm. Khói thuốc mù mịt bay trước khuôn mặt đăm chiêu của ông Thành ... 
 
o0o


 
Pages Previous  1  2  3  4  Next