Giọt Nước Mắt Hồng   Mỹ Hạnh Pages Previous  1  2  3  4   
Bác sĩ Lam ngồi đối mặt trước chị là toàn bộ hồ sơ xét nghiệm và hồ sơ sức khỏe của Hoán Vân. Rút ra hai tấm phim gắn lên bảng đèn. Lam dùng thước nhỏ chỉ vào đỉnh phổi trái trên tấm phim rồi nói:

- Có vấn đề ở đây, may thế là nhẹ, điều trị phối hợp một thời gian rồi sẽ khỏi.

Chị chỉ qua thước phim bên kia:


- Gan lớn, dạ dày viêm. Tất cả đều là do rượu. Sở dĩ bà chưa phát bệnh v́ nhờ bà đang sức trẻ, và luôn hoạt động đều chân tay, thể lực tốt. Điều trị lành hoàn toàn nếu cai rượu được, bằng không sẽ bị lại.

Chị trở vào bàn, rút xấp giấy lật ra nói tiếp:

- Ở bảng điều tra bệnh lư này, cho thấy một điều, lượng rượu bà uống tăng nhiều nhất trong hay năm nay, và mười tháng của năm 98 này, bà đă uống lượng rượu bằng cả năm 97. Chứng tỏ cơn nghiện mỗi ngày một tăng. Và cho ra kết luận: Điều trị bệnh của bà thời gian nhanh nhất là bốn tháng, mong bà hết sức cố gắng hợp tác trong việc điều trị.

Hoán Vân nh́n thẳng vào bác sĩ Lam:

- Vậy thai nhi thể trạng ra sao?

- Ở nước ngoài, người ta sẽ bỏ nó để việc chửa trị được kết quả nhanh chóng, nhưng hầu hết người Á đông ta không làm điều đó. Tôi đoán chắc với bà, nếu bà cai được trong thời gian ngắn nhất, việc ăn uống và bồi dưỡng tốt nhất, đứa trẻ sẽ phát triển rất b́nh thường.

Hoán Vân thở ra nhẹ nhơm, nh́n Văn. Anh gật đầu như khuyến khích. Hoán Vân nói:

- Được. Bác sĩ bao giờ sẽ bắt tay vào việc điều trị?

- Mai. Chiều nay sẽ làm bảng điều trị tháng đầu tiên, giao cho bà một bảng, theo đó tự tiến hành khi không có tôi. Một ngày tôi sẽ đến thăm bệnh hai lần và lúc mười một giờ rưỡi và năm giờ chiều. Chúc ông bà thành công.

Cả hai chào bác sĩ Lam ra về. Đến nhà, vào thẳng pḥng làm việc, Hoán Vân mở nhanh máy vi tính, Văn vào theo nói:

- Em nghỉ ngơi đă.

Cô lắc đầu cương quyết:

- Em hủy bỏ kế hoạch điều tra thị trường Trung Trung bộ nên phải làm gấp hồ sơ về Sài G̣n gấp. C̣n nữa, công tŕnh xây dựng của Nam Thái Hàn ở Pleiku, em phải chuyển qua cho Trường Xuân theo dơi, cần lên một bảng chi tiết để phù trợ cho cậu ta. Thời gian hai tuần, em sợ không kịp với t́nh trạng sức khỏe hiện giờ, nên lúc khỏe cần tranh thủ.

Văn ngẫm nghĩ rồi lựa lời:

- Hay là em nghỉ Nam Thái Hàn đi em. Đợi lành bịnh rồi sinh xong hăy đi làm lại. Thiếu ǵ nơi mời chào em. Đừng sợ mất việc.

Cô thẳng thắn nói ngay:

- Không được. Thứ nhất v́ em thích làm việc. Thứ hai, v́ em đă hứa với ông Vĩnh ở lại làm cho Nam Thái Hàn. Thứ ba, em cần tiền để chữa bệnh.

Văn bực:

- Anh không thiếu tiền.

- Văn. Em biết! Nhưng từ nhỏ mẹ đă dạy em phải tự đi trên chính đôi chân của ḿnh, nếu em làm được ra tiền tại sao phải để cho anh lo hết. Trong khi em biết, tiền điều trị là một con số khổng lồ so với mức lương của hai đứa.

Văn cáu thực sự. Cô có yêu anh không nhỉ?

- Em là vợ của anh mà, có cần phân biệt tiền anh hay tiền em không? Anh có đủ tiền chữa bệnh cho em, em tội ǵ phải hành hạ như vậy? Phải lo cho con của ḿnh nữa chứ.

Cô cương quyết lắc đầu, trở lại với màn h́nh vi tính:

- Đừng bắt em làm điều mà ḿnh không thích, Văn ạ. Em chỉ thấy ḿnh c̣n đáng sống khi làm việc và mơ ước t́m được mẹ thôi.

- C̣n anh?

Cô ngước nh́n anh, một thoáng yêu thương bùi ngùi:

- Anh là nguồn lực bất tận, giúp em, cho em có được niềm tin sống, và đợi chờ. Văn, anh là tất cả.

Anh thở ra gh́ cô vào trong ḷng:

- Được rồi. Anh ủng hộ em. Có điều chẳng biết cả công ty sẽ nghĩ ǵ khi trong thời gian cai em sẽ run run tay, đăng trí và sa sút về sức khỏe.

- Điều này em sẽ tự khắc phục.

Để cho Hoán Vân làm việc, Văn đi ra, cô gọi anh giật lại:

- Anh Đại gởi tin về chưa anh?

- Đại bảo chờ. Nó sẽ gởi cả hai nơi là thành phố và Trung Nam bộ. Em yên tâm đi.

Và đúng như là sự suy đoán của Văn, sau một tuần điều trị cai rượu, Hoán Vân ở công ty đă bị ḍm ngó, dù cô được trang bị pḥng làm việc riêng, có thêm trợ lư là Trường Xuân.

Cuộc đời của Hoán Vân đây là nỗi đau thứ nh́ và là nỗi đau tác động từ nhiều phía, lớn hơn hết, bởi nỗi đau này cô không thể nhận chịu một ḿnh, mà phải chấp nhận sự phán xét của xă hội. Lúc trước, cần rượu, có rượu, chuyên cần dợt vơ, Hoán Vân không thể hiện ǵ ngoài một ư chí mạnh mẽ, và sức làm việc không giới hạn. Bây giờ cô có thai, điều trị bệnh, cai rượu. Cả ba cùng một lúc khiến cô nhiều lúc ngỡ ḿnh không chịu nổi.

Buổi sáng, cô trở dậy, cả người mệt lă, sau một tối tập chịu đựng bị sâu rượu hoành hành, cô đến cơ quan, đóng cửa làm việc, tay run bần bật khi sử dụng vi tính hoặc cầm bút. Trí nhớ của cô càng lúc càng có vấn đề, thêm những cơn ói mửa trong thời kỳ thai nghén khiến cô càng xanh xao, gầy guộc.

Buổi trưa, cô ăn không được, lại phải truyền dịch, buổi tối là buổi Hoán Văn sợ hơn cả, bởi là cữ chính để cai. Cô chích thuốc và uống thuốc liên tục, đều đặn. Nhưng cơn ghiền vẫn hành hạ, vật vă cô suốt cả đêm, tay chân run rẩy, mắt đờ đẫn, mất cả nét tinh anh. Một tuần điêù trị, Hoán Vân sút bốn kư. Và hôm nay cô phải đối diện với giám đốc Nam Thái Hàn.

Vĩnh mặt khó đăm đăm, nh́n Hoán Vân:

- Em làm sao vậy?

Lại đổi cách xưng hô, Hoán Vân nghĩ thầm, miệng nói:

- Giám đốc muốn biết thật sao?

Vĩnh ngồi phịch xuống ghế:

- Em làm ơn đi. Dù ǵ cũng là mặt mũi của cả công ty, em cứ tuồn tuột có bầu, bất cần người ta điều tiếng, thôi cũng được. C̣n giờ th́ sao đây? Cứ như một người mất hồn, lại gắt cáu vô lối, tay chân cầm bút không nổi. Tôi làm sao bao che cho em ngồi vững ở ghế trưởng pḥng kế hoạch chứ? Vậy mà thằng Giám c̣n la lối bảo tôi lạm dụng tinh thần làm việc của em, định vắt chanh bỏ vỏ. Nào, nói thật đi. Chuyện ǵ?

- Tôi sẽ nói sau khi hoàn thành bản kế hoạch.

- Khó nói vậy sao?

- Hy vọng mọi điêù sẽ tốt đẹp hơn sau hai tuần.

Vĩnh sờ ria mép. Phán một câu đầy.... t́nh cảm:

- Tôi quyết định tạm ngưng kế hoạch, cho cô nghỉ phép hai tuần lễ để ổn định sức khỏe.

- Không cần đâu giám đốc, tôi sẽ nghỉ việc khi nào thấy cần thiết.

Cố gh́m cơn buồn nôn, Hoán Vân nói xong đứng nhanh lên:

- Nếu không có ǵ, tôi xin phép về pḥng.

Vĩnh gật đầu. Hoán Vân vào nhà vệ sinh trước khi về lại pḥng. Đóng chặt cửa, cô ngồi nh́n đôi tay ḿnh run run, bật cười chua chát: Ta có ngày hôm nay sao? Cầm bút kiếm cơn không nổi. Trời bắt ta trả báo cho tội bất hiếu chăng? Nếu vậy, sao c̣n cho ta một t́nh yêu cao thượng đến thế?

Hoán Vân gục đầu xuống bàn, đôi vai cô rũ rượi như gánh cả tội lỗi của thế gian. Thu bước vào, định thối lui, Hoán Vân ngẩng lên:

- Có chuyện ǵ?

- Dạ... anh Xuân nói tài liệu ở Kon-tum để anh làm, chị chỉ cần duyệt lại.

“Người ta” đang thương hại ḿnh đấy mà, hay định hất cẳng ḿnh ra khỏi chiếc ghế này? Hoán Vân cười nhếch mép đầy chua chát, rút tập hồ sơ giao cho Thu đem đi. Cô lại trở về với cái máy vi tính với bao toan tính cho công việc bằng một ư chí kiên cường, trong thể xác rệu ră với đôi bàn tay run run. Văn ơi! Em đang cố đứng lên bằng đôi chân ḿnh. Hăy bên em, măi măi bên em nhé anh.

o0o

Bản tin quốc tế chấm dứt. Màn h́nh hiện ra ḍng chữ t́m người. Người phát thanh viên nói rơ đều đặn đọc: “Hồ Hữu Văn, phóng viên nhắn tin bà Lê Thị Huyền Vi, 56 tuổi trú ngụ tại số ...... Bạch Đằng, Đà Nẵng. Bỏ nhà đi từ tháng 8 năm 1990. Bà Vi hiện giờ ở đâu, xin liên lạc đến báo Sài G̣n Times Group 32 Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Điện thoại số 097 ..... Rất cần gặp bà. Ai biết bà Vi ở đâu, nhắn đến theo số trên. Xin cám ơn và hậu tạ hai mươi triệu đồng”.

Thành nghe xong quay lại nh́n sững bạn. Hoán Vân kinh ngạc hơn, bất kể đang truyền đạm, cô vội gắng gượng ngồi lên. Bác sĩ Lam giữ lại nói:

- Hoán Vân. Coi chừng trật “ven”.

- Văn. Anh giấu em chuyện ǵ? - Hoán Vân thất thanh.

Văn đến bên giường, nắm tay cô nói:

- Không có ǵ đâu, các đĩa Đại gửi về, thuộc phía Nam và khu vực đồng bằng Sông Cửu Long, Sài G̣n đă đủ, nhưng vẫn không có tin tức ǵ của mẹ em. Anh nghĩ có thể mẹ đă biết em t́m mà không muốn gặp. Hoặc giả trong số tư liệu Đại chuyển về, những người không có h́nh kèm theo, có một người là mẹ em. Nên trong khi chờ đợi phần tin từ Trung Trung bộ và các nơi c̣n lại, anh cho nhắn tin t́m người ấy một lần nữa, nêu lên số tiền thưởng cụ thể, nếu mẹ nghe được tin nhắn này, nhất định sẽ gọi cho anh ngay.

- Tại sao? - Thành cũng buột miệng hỏi theo.

Hoán Vân hiểu ngay, cô nhắm nghiền mắt, đau khổ nói:

- Không đâu. Em đă chết trong ḷng của mẹ tám năm nay rồi, dù là anh báo tin em chết, mẹ cũng chẳng động ḷng đâu.

Văn lắc đầu bảo Vân:

- Em không hiểu mẹ rồi. Mẹ càng giận em th́ càng thương em nhiều hơn. V́ thương quá nên mới giận lâu như vậy. Nếu mà đọc được tin này, bà lo sợ cho em đă gặp chuyện ǵ bất trắc, nhất định sẽ liên lạc đến ṭa soạn để hỏi thăm ngay.

Anh Chiêu, Ngà ngồi ngoài vườn với Vơ và Sơn cũng đi vào. Ngà hỏi thăm:

- Anh nhắn tin t́m ai mà tiền thưởng nhiều vậy?

Không ai hiểu rơ là chuyện ǵ. Vơ ra hiệu Ngà đừng hỏi nữa. Tất cả đều thấy rơ Hoán Vân mắt đầy nét đau đớn, lẫn trong sự phờ phạc suốt thời gian cai rượu. Cô nằm bất động, khá lâu khẽ nói:

- Nếu tin về mẹ không có th́ sao?

Văn siết chặt tay cô quả quyết:

- Anh sẽ tập trung toàn bộ thông tin về những người không có h́nh kèm theo, trên toàn quốc và bắt đầu thay em đi t́m từng người một, không bỏ sót một ai.

Hoán Vân vụt ̣a lên dữ dội:

- Hay là mẹ đă chết rồi? Là em giết mẹ, em giết mẹ...

Cả nhóm nhào đến giữ cô lại. Bác sĩ Lam cau có:

- Tôi nghĩ là ông Văn nên gạt hết mọi chuyện để việc điều trị được tốt hơn. Tinh thần của cô ấy giao động như vậy, cộng thêm mọi thứ từ công việc đến t́nh cảm, thật khó mà cai dứt được rượu đó.

- Xin lỗi bác sĩ.

Văn vuốt tóc Hoán Vân buồn bă. Cô b́nh tĩnh lại ngay, nói với bác sĩ Lam:

- Bác sĩ đừng trách anh ấy, tại v́ tôi cứ dằn vặt bản thân ḿnh.

Chai đạm vừa hết, bác sĩ Lam rút kim ra. Thu xếp dụng cụ vào túi xách tay xong nghiêm mặt nói:

- Tôi làm bác sĩ gần hai mươi năm rồi, chưa có một bệnh nhân nào như cô. Có con rồi mới chịu cai rượu, cai rượu rồi mà vẫn chịu đi làm, thể xác bị dằn vặt, tinh thần suy nhược lại c̣n thêm khoản rắc rối gia đ́nh th́ làm sao b́nh phục lại nhanh được? Cô thử nghỉ lại đi, đă ba tháng rồi, cắt cơn ghiền xong nhưng cô c̣n bạc nhược thế kia th́ làm sao đứa con trong bụng cô khỏe được. Nghe lời tôi, gạt bỏ hết tất cả một thời gian, toàn tâm ư chữa bệnh đi đă, rèn luyện lại thể lực ban đầu. Cô sẽ có thêm ba mươi năm nữa để sống, làm việc và t́m kiếm.

- Tôi hứa sẽ cố gắng, thưa bác sĩ.

Bác sĩ Lam gật đầu. Bà chào hết mọi người rồi ra về. Thành tiễn ra cổng, trở vô, thấy Sơn gầm gừ:

- Hoán Vân. Bụng cô thề lề ra rồi, nghỉ làm đi, hay là cô c̣n muốn thằng Văn qú xuống lạy cô.

Văn khó chịu nh́n bạn. Thành gây luôn theo Sơn:

- Ǵ? Nó nói không đúng sao? Mày v́ cổ làm bao nhiêu thứ rồi, c̣n cổ chỉ có mỗi một việc cai rượu để đẻ con khỏe mạnh cũng chưa xong. Cứ vác “trống” đi “cày” cho thiên hạ. Kiếm tiền à? Có cần không? Khi mày có tiền tỷ trong tay mà âm thầm nh́n cổ dở sống, dở chết mang con mày trong bụng, một tháng ba mươi ngày làm việc quần quật để đem về ba đồng lương chỉ đủ mua vài ngày thuốc và tiền khám bệnh hai lần.

- Đủ rồi. - Văn gằn giọng. - Đó là chuyện của tao.

- Chuyện của tụi tao nữa, mày đă từng nói...

Hoán Vân cắt ngang cuộc căi vă, cô khoát tay nói với Sơn, Thành:

- Hai người yên tâm. Tôi biết phải làm sao rồi.

- Là sao? - Sơn chưa chịu thôi.

Hoán Vân nh́n xuống bụng, cố nuốt nước mắt dâng tràn. Ta sai rồi sao? Có đúng là anh ấy v́ ta mà buồn khổ đến thế? Anh ấy v́ ta cai thuốc, v́ ta mà t́m kiếm, v́ ta mà lo lắng... Nay v́ ta mà âm thầm buồn khổ nữa ư?

- Tôi sẽ nghỉ việc ngày mai.

- Có vậy chớ. - Thành thở phào nháy mắt với Anh Chiêu.

Cả đám lăng xăng chào tạm biệt chở nhau biến mất. C̣n mỗi ba người. Vơ theo thường lệ bưng tô soup lên, đưa tận tay Vân:

- Chị Hai ráng ăn nha.

Đặt tô súp xuống bàn, Hoán Vân nắm nhẹ lấy tay Vơ hỏi:

- Em có muốn chị ở nhà không?

Mắt Vơ rực sáng.

- Muốn lắm, chị đi làm có tiền thiệt nhưng để anh Hai và em lo quá. Lại nữa... mấy bữa nay nh́n chị tệ lắm.

- Vậy từ nay chị ở nhà. Sáng tập thể dục, trưa tập làm bếp do em dạy, chiều đi bơi, tối cùng nhau dạo vườn, em thấy sao?

- Hoan hô chị Hai.

Vơ vù chạy đi mất. Văn đóng cửa pḥng xà xuống bên Vân, nh́n cô hỏi:

- Em nói thật hả?

Cô ôm đầu anh nép vào ngực ḿnh mắt rưng rưng:

- Nếu như anh buồn lo, làm sao mà em vui. Văn. Anh thử nh́n xem từ ngày có anh, em trở nên yếu đuối chưa, hễ có chuyện ǵ là không cầm được nước mắt.

Văn ôm cô rạng rỡ nụ cười, rà môi làm khô nước mắt trên má, th́ thầm nói lời yêu thương:

- Khi em khóc, trông rất là dễ yêu, Cái Chuông ạ. Nhưng nếu mà em cười càng đáng yêu hơn. Cám ơn em v́ anh và con rời bỏ đi nguyên tắc làm người của em.

Hoán Vân đặt tay lên bụng. Con cô đă đủ cả h́nh hài, nó khỏe mạnh, thông minh như cha của nó. Cô không thể v́ nỗi niềm riêng tư dằn vặt ḿnh làm bao người buồn lo. Cô nắm tay Văn để lên bụng ḿnh, nói:

- Lạy trời cho con ḿnh khỏe mạnh. Lạy trời cho nó được gặp ngoại lúc chào đời. Văn. Cảm ơn anh.

Văn ph́ cười. Cả hai nói những lời cảm ơn nhau nghe thật là chối tai. Muốn chọc Vân, Văn nhẹ cà hàm râu mới đâm lún phún lên khắp mặt của cô. Hoán Vân gai người ôm chặt lấy cổ Văn th́ thào:

- Thứ vũ khí này của anh...

Tít... Tít... Cái máy nhắn tin nằm yên ở đầu giường suốt bảy năm trời im hơi lặng tiếng chợt phát lên tín hiệu. Hoán Vân rời Văn, mặt cô nhợt nhạt run lên. Cầm máy, cô bấm nút, đọc nội dung.

Cô thẫn thờ buông máy, cầm lấy phôn tay bấm số. Văn cầm máy nhắn tin lên đọc lại nội dung: “Hoán Vân, Hữu Văn là ǵ của em? Gọi về anh số 051182... Bảo”.

Văn nh́n qua Hoán Vân, cô không gọi lại, mà bỏ máy xuống thẫn thờ. Văn có vẻ nghĩ ngợi, miệng nói:

- Gọi lại cho Bảo đi em.

- Anh biết cả Bảo ư? - Cô ngơ ngẩn.

Văn mỉm cười:

- Hôm đưa ba về, anh có gặp Bảo. Bảo h́nh như không bị bạc đăi mà c̣n được thăng chức ở công ty của ba em. Anh ta xem nhà em như nhà của ḿnh, và rất buồn khi nghe đến em.

Hoán Vân cúi mặt, một lúc ngẩng lên:

- Nếu không có tin của mẹ, em cũng không cần quan hệ làm ǵ. Bảo oan uổng, giờ được đền bù cũng đủ.

Cô bỏ máy nhắn vào tủ, nghiêng người nằm ra giường, nói nhỏ:

- Miệng em nhạt thếch, anh ạ.

- Anh cũng vậy. Chỉ thuốc thôi. Mà đă ba tháng rồi, cai xong miệng vẫn thèm thứ ǵ thay thế.

Họ lại t́m môi nhau, háo hức. Văn hầm hừ:

- Hết nhạt chưa em?

- Hăy ru em ngủ bằng ngàn nụ hôn của anh.

Điều ấy, Văn thừa sức làm, và muốn được như thế măi.

Cho đến lúc Hoán Vân ngủ say, Văn trở dậy đi ra vườn. Quá nửa đêm rồi. Văn nghĩ thầm nhưng vẫn bấm số phôn của Bảo. Máy không có ai nghe. Hắn đi đâu vậy ḱa?

o0o

Cũng đêm ấy, cách 1050km tính từ Sài G̣n ra. Trong một căn nhà nhỏ, có chiếc chuông gió treo ở trước cửa, được bao bọc bởi hàng dừa, cau xen lẫn, một người đàn bà cô độc ngồi trước cái ti vi, nghe rơ lời nhắn tin t́m người của Văn.

Người đàn bà tóc bạc trắng, dáng cao gầy, thanh mảnh trong bộ lụa trắng ngà, ngồi bất động một lúc lâu rồi thở dài đứng lên tắt ti vi, chậm răi bước ra ngoài. Cơn băo đă đi qua cả tuần rồi, hàng cau, hàng dừa không cây nào đổ nhưng tơi tả xác xơ như cuộc đời của bà. Ngôi vườn sau cơn băo cả tuần, đầy lá, cành gẫy, chưa được dọn sạch. Bà đi thơ thẩn quanh vườn, vật vờ như một bóng ma. Tám năm rồi bà về lại nơi chôn nhau cắt rốn, làm một con người sống không quá khứ, ngày phơi gió cát, đêm nh́n trăng đèn, cố quên đi tất cả.

Quên được sao?

Ḱa con cáo già đội lốt người, nhe nanh cười ngạo nghễ:

- Nó là con bà, đồ đê tiện.

Ḱa Phong Linh réo vang trong gió, thành lời.

- Mẹ ơi! Nếu con yêu một người nghèo.....

- Không sao cả. Miễn là hắn tốt. Mẹ ngày xưa ở với ngoại của con, chỉ giàu hơn ăn mày, quanh năm gió cát, đèn trăng suốt thời thơ dại, vẫn có tương lai, có con.

- Mẹ ơi! Anh Bảo....

- Nó được lắm. Để mẹ nói d́ Út mời nó lại ăn cơm.

Quên được sao?

Con cáo nhe nanh vuốt cắn nát con tim người mẹ. Cắn nát linh hồn của đứa con. Bà rời ră, chết điếng thấy Cái Chuông bé nhỏ thân thương, nhạt nḥa nước mắt.

- Các người bỉ ổi, đê tiện....

Gă con trai gào lên thất thanh:

- Anh không có. Hăy tin anh.

Và rồi... Quên được sao?

Những mảnh pha lê vỡ nát, những cành hồng tơi tả trên nền gạch hoa. Mỗi giọt máu là lưỡi dao cứa nát trái tim của người mẹ.

- Mẹ là hồng nhung, gai hồng nhung đâm nát tim t́nh địch là con... ha....ha...

Quên được sao?

- Ba con bỏ thuốc mê cho mẹ và Bảo uống.

- Chát !

Người đàn bà giật nẩy ḿnh, thân run bần bật trong cơn gió mùa đông, đưa tay ôm lấy mặt, ngồi thụp xuống dưới gốc dừa nghiêng nghiêng.

Cái tát tai duy nhất trong đời bà nhận lĩnh là cái tát giết hết ḷng tin, t́nh thương người mẹ đặt vào đứa con bà yêu thương nhất trên đời.

Đau đớn, đau lắm trời ơi! Người đàn bà quỳ giữa khu vườn xơ xác, đưa tay lên, ngữa mặt nh́n trời đêm, đen màu tăm tối, nức nở, gào thép trong câm lặng.

Không. Không thể nào quên.....

Người thanh niên đẩy cổng rào bước nhanh đến, anh cúi xuống đỡ bà lên, ngậm ngùi ôm bà than:

- D́ ơi. Tội chi mà hành hạ ḿnh rứa d́?

Gương mặt hằn nếp nhăn năm tháng càng rúm ró, duy đôi mắt ráo hoảnh, rực tràn nỗi đau sâu kín.

- Con t́m d́ có chuyện ǵ không?

Người thanh niên d́u bà vào nhà, đỡ bà nằm xuống chiếc giường nhỏ, lấy mền đắp kín cho bà, nhẹ nhàng nói:

- Nếu d́ nói hắn bất hiếu, vô đạo, rồi răng buồn đau thế ni? Tám năm rồi, muốn từ, d́ cứ gặp hắn công khai, không mắc chi mần thinh rứa. C̣n nếu thương con, d́ đừng để chị Vân khổ tâm rứa, t́m suốt mấy năm ni, tiền núi cũng hết.

Người đàn bà thều thào:

- D́ không có con, đừng nói nữa. Cát ơi!

Người thanh niên thở dài:

- Nó nói mô được, chị Vân thiệt là ghê gớm. Không biết mần tới cái chi, bắt được ủy ban dân số, kiểm kê nhân khẩu. Sớm muộn chỉ cũng t́m ra d́. C̣n nữa, số tiền thưởng lên hai chục triệu đă thông báo ra, nội sáng mai, quanh làng ni sẽ gọi về cho ông Văn nớ, d́ tính răng đây?

- Không biết. - Người đàn bà ngơ ngẩn th́ thầm.

Cát lại thở dài. Chị em chỉ có hai người, người mô cũng nắm số đoạn trường, mẹ Cát mất sớm coi như trần ai cũng trả nợ xong rồi. C̣n lại d́, tám năm nước mắt chan cơm. Khổ chi mà khổ rứa tề?

- D́ ơi! Chị Vân có sự cố chi rồi. - Cát bỗng sực nghĩ ra buột miệng. - Chớ nếu chỉ c̣n khỏe mạnh, mắc chi người nớ t́m gấp chứ? C̣n treo bảng thưởng hai chục triệu lận tề.

Người đàn bà bịt chặt tai run rẩy:

- Đừng nói nữa. Sống chết mặc nó. Đừng nói nữa.

Cát cương quyết kéo tay d́, nghiêm giọng nói:

- D́ nghe con lần ni tề. Tám năm nay d́ thay mẹ lo cho con, một lời con không dám trái, nhưng chuyện ni bao năm con nghĩ kỹ rồi, trăm điều tội lỗi là nơi dượng, chị Vân lúc nớ c̣n chưa đủ chín chắn, mới làm ra chuyện tày đ́nh. D́ ơi! Nghe con, dao cắt ruột đau, d́ hải hà độ lượng, tha thứ cho chị ấy đi d́, để rủi như chị Vân có chuyện chi, sống chết c̣n một đường tơ, cũng an ḷng... nhắm mắt.

- Đừng nói bậy. - Người đàn bà la lên.

Cát ngoan cố:

- Con nớ nói bậy mô! Chị Vân có chuyện rồi, ông nớ mới khẩn thiết tung tiền đi t́m d́. Con không thể để ai nhanh chân bợ hai chục triệu của chỉ mô.

Cát đứng lên ra cửa, người đàn bà nói theo:

- Con đi đâu?

- Con lên xă, gọi cho ổng thử coi chị Vân chết chưa?

Bên ngoài có tiếng gọi ơi ới:

- Ông chủ tịch xă có đó không hè?

- Cát đây. Chi rứa tề?

- Đài báo băo khẩn cấp, lên xă lẹ thôi.

Một lúc, tiếng loa đă vang đầy xă đến cuối xă. Tiếng người ơi ới gọi nhau khẩn thiết. Người dân xă có một nữa là nghề chài, cả đoàn thuyền ra khơi, nếu có băo biển, cầm bằng là chết chắc rồi.

Người đàn bà ngồi dậy quấn vội mái tóc rối lên, ruột gan như ai xé ai cào. Dân làng và thiên tai. Con gái và cái tát. Đầu óc bà như bấn loạn. Bà chạy ra khỏi nhà, băng cả lên đồi cát phía sau, chạy miết đến triền biển. Trời đất tối đen, thỉnh thoảng chớp lên lằn sáng rạch ngang trời. Loa phát thanh xă oang oang gọi viên chức xă về ủy ban tham gia chống băo. Dân toàn xă ơi ới gọi nhau, kêu khóc cho đoàn thuyền ra khơi ban chiều. Tất cả thật náo loạn.

Người đàn bà tóc bạc đứng ngay bờ biển, nước lấp xấp dưới chân. Bà đứng bất động, hướng mắt nh́n ra khơi nhớ từng chiếc ghe chiều nay rời bến, tai nghe văng vẳng: “Bà Lê Thị Huyền Vi nay ở đâu, con bà là Cái Chuông, xin mẹ tha thứ lỗi lầm, quay về...”, “Hồ Hữu Văn, phóng viên Sài G̣n Times Group, nhắn t́m bà Lê Thị Huyền Vi... Rất cần gặp bà... Hậu tạ hai mươi triệu đồng”.

Người đàn bà ngu ngơ nh́n xuống làn nước, nước trong đêm đen ng̣m chợt hiện ra một gương mặt đẫm máu..... “Con sắp chết rồi, mẹ hăy tha thứ cho con, cho con gặp mặt lần cuối”.

- Không đâu. Không thể nào đâu.

Người đàn bà hét lên, ôm đầu, chạy như điên dại, trên nền trời, dội cơn sấm động, rạch một lằn chớp xé trời đêm. Rầm. Rầm! Ầm! Cơn băo xoáy tràn vào làng chài nhỏ miền Trung dữ dội, tàn phá suốt một đêm rồi biến mất.

o0o

Văn mở mắt khi nghe tín hiệu phát ra từ máy cầm tay. Mới năm giờ sáng, ai gọi nhỉ? Văn mơ màng bấm nút play. Giọng nói miền Trung khá nặng khiến cho Văn tỉnh ngủ hẳn.

- Tôi muốn gặp ông Văn.

- Tôi đây.

- Chị Vân can chi không rứa?

Văn rùng ḿnh, giác quan thứ sáu cho anh biết, có sự cố về người mẹ của Vân đang t́m. Anh quyết định thật nhanh.

- Cô ấy gặp chuyện không lành. Xin lỗi, anh từ đâu gọi tới?

- Chị Vân đang ở mô? C̣n sống không? - Giọng người đàn ông đầy lo lắng.

- C̣n sống không sao. - Văn buột miệng.

Người kia thở phào nói nhanh:

- Anh nghe hí? Tui không có thời gian mô, c̣n phải điều động toàn xă đi dọn dẹp hậu quả của băo rớt. Nói với chị Vân như ri: “không nhớ cội nguồn, mất luôn mạ”. Mạ chị Vân chỉ cho tui nói chừng nứ thôi, nếu mà chị ấy thật ḷng muốn t́m gặp mạ, th́ sẽ t́m ra.

Người kia gác máy, Văn cuống cuồng:

- Này. Khoan đă, khoan...

Máy câm bặt. Hoán Vân vùng dậy hỏi:

- Chuyện ǵ hả anh?

Văn bối rối ch́a máy định nói, máy lại phát ra tín hiệu. Vân bấm play đưa lên nghe:

- Ń anh ni, hỏi Vân dùm tôi, có nhớ chi nơi gió cát, đèn trăng không? Rứa hỉ. Tui phải đi đây.

Hoán Vân ngơ ngác lẩm bẩm:

- Gió cát, đèn trăng... là sao?

Cô nh́n Văn, anh thở ra:

- Người đó là do mẹ em bảo gọi đến.

- Mẹ.

Mặt của Hoán Vân tái xanh, cô lảo đảo. Văn ôm cô lại, quát khẽ:

- Hoán Vân. B́nh tĩnh lại, nghe hết đă.

Cô vùng ra, run lập cập, líu lưỡi:

- Đi... mau... đi.... gặp mẹ, mau.

- B́nh tĩnh em. Anh ta chưa cho biết chỗ của mẹ ở.

- Anh gạt em. - Hoán Vân la lên.

Văn nh́n theo Hoán Vân hoảng loạn, lo điếng người. Anh ôm cô lại, nói nhanh:

- Anh không gạt em. Anh ta gọi chỉ nói một câu: “không nhớ cội nguồn, mất luôn mạ”. Và c̣n nói, nếu em thực sự muốn gặp mạ th́ sẽ t́m ra”.

Hoán Vân thất thần, cô cố suy nghĩ điều ǵ đó, rất xa mà thật gần, nhưng cô không nghĩ ra, chỉ ôm đầu lẩm bẩm:

- Mẹ không tha thứ, không tha.....

Văn ngồi dậy đăm chiêu, anh vụt nhổm lên, tươi ngay nét mặt:

- Hoán Vân, anh nghĩ ra rồi.

Văn nhảy bổ đến máy, điện thoại liền cho ai đó.

- Cho tao toàn bộ thông tin về cơn băo gần đây nhất, khẩn cấp...

Văn đợi máy khá lâu, nghe xong anh quay qua Hoán Vân.

- Qua pḥng làm việc với anh.

Cả hai đứng trước bản đồ Việtnam, Văn chỉ vào khúc giữa nói:

- Lúc năy người báo tin, khi nói, anh nhận ra âm sắc của người miền Trung, từ Bắc, Hải Vân trở ra đến Quảng Trị. Người ấy khiến anh nghĩ ra ba vấn đề. Thứ nhất, h́nh như mẹ em không muốn gặp lại em. Thứ hai, riêng người ấy th́ muốn em gặp lại mẹ và không muốn em mất hai mươi triệu cho người khác. Thứ ba, người ấy muốn biết là em có xứng đáng được tha thứ không nên đă đặt ra thử thách này.

Văn vừa nói, anh vừa sắp xếp lại từng ư nghĩ trong đầu ḿnh:

- Từ đó, anh lại t́m ra ba vấn đề khác. Thứ nhất, đêm qua vùng mẹ ở có băo. Thứ hai, người này có quan hệ gia tộc với em. Thứ ba, nơi mẹ em ở có liên quan đến bài thơ mẹ em để lại trước lúc bỏ ra đi.

- Về nơi gió cát, đèn trăng - Hoán Vân lẩm nhẩm đọc, cô bậy dậy bồn chồn đau đớn nói:

- Nơi nào gió cát bay, trăng là đèn? - Nơi nào?

Văn khoát tay, anh tập trung suy nghĩ. Vơ bước vào, vẻ như đă nghe hết cả câu chuyện, góp ư:

- Nếu mà nơi đó được nhắc đến, nghĩa là đă từng được nhắc khi xưa và rơ ràng đó là nơi mà mẹ chị rất gần gũi và thân thiết...


Văn trở lại bên bản đồ, chỉ tay lên đọc dài :

- Đêm qua, cơn băo bắt đầu từ vịnh Bắc Bộ đổ vào đến Quảng Trị Huế, bị chặn lại vùng Ven Lăng Cô, tạo nên cơn băo xoáy ra biển. Và chấm dứt ở đất liền lúc ba giờ sáng. Hoán Vân. Anh chợt nhớ, em chưa một lần nói về quê ngoại của em ở đâu em biết không ?

Hoán Vân bứt tóc, mếu máo :

- Từ nhỏ em không nghe mẹ nhắc đến, chỉ biết ngoại, mẹ và d́ ở Đà Nẵng. Rồi ngoại mất, chôn ở Nam Ô. D́ lấy chồng đi mất. Mẹ không hề nhắc, có lẽ v́ ba em, một lần em c̣n nhớ ba mẹ căi nhau dữ dội v́ mẹ nhắc đến d́.

Hoán Vân lạ irun lên, đầu cô đau nhứt, cơn buồn nôn ập đến, cô gượng dằn xuống nói với Văn :

- Em phải về Đà Nẵng hỏi ổng cho rơ.

Văn lắc đầu định nói. Hoán Vân chặn ngang :

- Em nhất định phải đi.

Cô cương quyết, nét mặt trở nên lạnh lùng, Vơ chen lời :

- Anh Hai đi với chị Hai luôn đi. Nhất định lần này t́m được.

Văn biết không c̣n cách nào khác, anh nh́n Hoán Vân :

- Vậy thu xếp nhanh, ta sẽ bay chuyến bảy giờ.

Cả hai hối hả làm vệ sinh. Soạn áo quần cho vào valy. Vơ lo phần điểm tâm. Ăn xong, Vân gọi taxi ra phi trường. Ngồi trên máy bay, Hoán Vân nghĩ đến mẹ, nước mắt cứ lặng lẽ rơi...

Chuyến bay tiếp đất đúng tám giờ. Cả hai lên xe về thẳng nhà. Ông Thịnh và Bảo đều ở công ty, c̣n mỗi d́ Út ở nhà .Thấy Hoán Vân có thai, bà Út sững sờ đứng lặng, Hoán Vân không màng, hỏi ngay :

- Họ đâu rồi ?

- Mới đi ra, chắc đến công ty. Hoán Vân, con...

- Con phải gặp ổng đă. Mội chuyện nói sau.

Cô kéo Văn đi nhah ra cổng. Văn dừng lại hỏi bà Út :

- Quê của bà Vi ở đâu, d́ biết không ?

Mặt bà Út sa sầm, nói nhát gừng :

- Không biết. Mà cậu hỏi chi vậy ? Bộ có tin chị Vi hả ?

- D́ nói thật đi - Hoán Vân vụt quát - Quê mẹ tôi ở đâu, có biết không ?

- Tôi không biết - Bà Út hoảng hồn - Cô không biết răng d́ biết ? Có một lần, hồi cô c̣n nhỏ. Huyền Vi, bồng cô đùa nghịch với cái chuông gió buột miệng nói với d́ "Mai sau Cái Chuông lớn, tôi đưa nó về quê, nơi đó gió cát, đèn trăng, nghèo mà thanh thản".

"Về nơi gió cát đèn trăng". Hoán Vân lẩm bẩm, đầu nhức nhốt, chợt nghe thèm một chút men say. Không!

Văn nh́n Hoán Vân hiểu ngay. Ba tháng cai rượu chưa phải là thời gian lư tưởng an toàn. Cô đă vượt qua cơn ghiền, sự vật vă thể xác nhưng nỗi buồn trong cô nếu chưa giải toả sẽ là cầu nối đến, nó thành tệ hại hơn. Văn nắm tay cô siết chặt như truyền thêm nghị lực, ôn tồn nói :

- Đừng quá căng thẳng, nghe anh, nội chiều nay, Đại sẽ gởi phần điều tra dân số phía Trung Trung bộ, anh đă bảo nó gởi về văn pḥng báo Doanh Nghiệp Miền Trung cho anh. Chỉ trong hai ngày, anh hứa với em t́m được mẹ. Nào. Đi thôi.

Họ chưa kịp đến công ty, Bảo đă về, đâm bổ vào nhà gọi gấp rút :

- D́ Út ơi !

Bảo khựng người, như trời trồng nh́n sững Hoán Vân, mặt anh biến dạng, lúc tái nhợt, lúc nhăn nhúm như đang chịu đựng bao nỗi đau. Anh lắp bắp :

- Em ....Cái Chuông... em...

Hoán Vân cúi mặt. Đây là nỗi ray rứt duy nhất của cô dành cho Bảo. Là lỗi của cô. Nhưng biết làm sao hơn, t́nh yêu đầu đời đă chết theo nỗi đau ngày ấy. Cô ngẩng lên :

- Ba tôi đâu ?

- Chú đi với giám đốc nhà máy bia Sông Hàn vô Quảng Ngăi. Mai mới về.

Bảo nói thật khóc nhọc, ngồi thả người ra salon. Hoán Vân xoắn tay vào nhau vẻ rối rắm, bồn chồn, buột miệng :

- Đi Quảng Ngăi?

Văn cương quyết lắc đầu:

- Có đến Quảng Ngăi, chưa chắc em t́m ra ba, tốt nhất ở nhà nghỉ ngơi chờ ba về.

- Em làm sao chờ đợi nổi.

Văn ra hiệu cho bà Út đưa hành lư lên pḥng, ung dung nói :

- Em t́m mẹ suốt bảy năm, chờ thêm một ngày, có ǵ không được. Luôn tiện gặp Bảo hai người nên dành thời gian tṛ chuyện cảm thông tốt hơn.

Văn hướng mắt nh́n Bảo, mỉm cười :

- Hồ Hữu Văn là tôi. Ta từng gặp nhau rồi.

Bảo ôm đầu đứng lên, nói khó nhọc :

- Xin lỗi, tôi phải về công ty.

Bảo phóng như điên ra khỏi nhà. Bà Út nh́n theo ứa nước mắt. Hoán Vân quay lưng đi lên lầu :

- D́ Út, cho con nước nóng tắm. Com muốn nghỉ một chút.

Suốt đến trưa, không khí trong nhà thật nặng nề. Bảo không về, Văn ngồi ở pḥng khách, thỉnh thoảng gọi cho ai đó. Xong bữa cơm trưa, anh đưa Hoán Vân vô pḥng riêng chỉ hỏi một câu :

- Thức ăn d́ Út nấu, không hợp khẩu vị, em muốn ăn ǵ thêm không, anh mua.

- Không. Em muốn ngủ thôi.

Cô nằm nghiêng trên giường, lăn qua trở lại. Văn ngồi ở bàn kê sát cửa sổ, đọc sách, họ không nói nhau câu nào.

Đến chiều, Bảo không về, bên bàn cơm, bà Út vừa xới cơm vừa chảy nước mắt. Văn nh́n bà thở dài, hỏi :

- Sao d́ khóc ? Hoán Vân đă kể với d́, sắp t́m được mẹ rồi, đáng lẽ d́ nên mừng mới phải.

Bà Út sụt sịt :

- Phải. Người đi t́m lại được, c̣n nỗi ḷng và năm tháng đợi chờ kẻ khác không t́m lại được. Hoán Vân. Cô nghĩ có phải ?

Hoán Vân cúi đầu. Miệng cô đắng ngắt, ḷng cô rối bời.

Bữa cơm đi qua. Bảy giờ tối, Bảo vẫn chưa về. Tám giờ tối vẫn chưa về. Bà Út điện qua công ty, thường trực cho biết Bảo không hề đến công ty. Bà Út điện thoại, ̣a khóc.

Chín giờ tối, Văn nhận điện thoại, anh nói với Hoán Vân :

- Anh đi lấy đĩa tư liệu. Đại gởi đến rồi. Em nghỉ đi.

Văn đi biệt. Mười giờ đêm, cả hai người đàn ông vẫn chưa về. Bà Út khóc măi, đay nghiến Hoán Vân :

- Răng cô ác rứa ? Cả nhà cô bôi tro trát trấu vô mặt hắn, giờ cô làm khổ hắn, bảy năm hắn chờ đợi cô, bảy năm tui đứt ruột theo hắn. Cô nỡ ḷng mô chà đạp lên tấm chân t́nh của hắn, khiến hắn đau khổ như ri.

Hoán Vân chảy nước mắt. Bà Út thê thiết kể lể :

- Cháu tôi là hắn, con tui cũng là hắn, huyết mạch nhà tui, ḍng họ nhà tui c̣n mỗi ḿnh hắn. Vinh nhục buồn vui của hắn chính là của tui. Ba chục năm ở vơi gia đ́nh cô, tui cắn răng ở chỉ v́ hắn, v́ t́nh cảm cô với hắn. Nếu cô khinh tui kẻ ăn người ở, khinh hắn không địa vị, giàu có, răng cô không nói quyết một lời hồi bảy năm trước đi, để hắn chờ, sống mà như chết rứa cô ơi !

Hoán Vân khóc theo bà Út, Từng lời bà trách móc, xé nát cả ḷng cô. Là cô bội bạc, là cô không đúng. Đi ! phải đi t́m Bảo. Nói cho rơ một lời. Đi. Phải đi.

Trời buốt giá, Hoán Vân bất chấp, tung cửa chạy ra đường đón taxi. Cô cho xe chạy quanh khắp các bar rượu, vũ trường. Vẫn không thấy Bảo. Xe quanh lại một ṿng khắp nơi Bảo có thể đến rồi dừng ở công ty ba Hoán Vân nằm góc Trần Quốc Toảnh. Hoán Vân đâm bổ vào. Người bảo vệ chận lại.

Cô quát :

- Ông Bảo đến đây không ?

- Dạ, anh Bảo vừa lên trên đó.

Xô đại người bảo vệ, Hoán Vân chạy lên lầu, như quán tính, cô vào pḥng làm việc ngày xưa của mẹ cô. Bảo đang ngồi đó, ôm đầu, người nồng nặc rượu. Dưới chân là những mảnh pha lê vỡ nát và hoa hồng dập nát, tả tơi.

- Bảo !

Bảo ngẩng lên, mắt ngập ngừng bóng nước :

- Đứng đó. Em đừng lại gần tôi.

- Bảo. Nghe tôi nói đi.

- Tôi không nghe - Bảo bịt tai hét - Là em phải nghe tôi nói. Tôi yêu em. V́ yêu em phải chịu bao điều uất ức, bảy năm rồi từ ngày em bỏ đi, tôi luôn nhớ bàn tay em đẫm máu trên mảnh pha lê và hoa hồng. Tôi nhớ ánh mắt em đầy tuyệt vọng v́ thiên đường t́nh yêu đôi ta bị đổ nát. Tôi biết em yêu tôi và ngỡ t́nh yêu ấy không hề phai nhoà theo tháng năm, bởi máu của em đă v́ tôi tuôn đổ, màu máu ấy ám ảnh tôi, không hề biến mất trong mắt tôi suốt bao năm. Hoán Vân. Tôi yêu em, quyết xây dựng lại thiên đường, nơi đây ngày xưa làm tim em tan nát, tôi biến thành niềm hạnh phúc tương lai. Chiếc b́nh pha lê trở lại trên bàn, những đóa hồng nhung tươi thắm, ngát hương...

Bảo cười phá lên, đầy nước mắt :

- Tôi đă lầm, pha lê tan vỡ đâu thể nguyên vẹn lại. Hoa hồng tan tác từ tám năm trước và t́nh yêu đă tan vỡ theo hoa hồng và pha lê ngày đó. Hoán Vân. Em thiệt tàn nhẫn.

Hoán Vân ră rời, quỳ thụp xuống nền đá hoa lạnh lẽo. Những mảnh pha lê nhọn vỡ đâm vào hai đầu gối cô, vào cẳng cô, cô run rẩy :

- Bảo. phải. Là em có lỗi. Để anh chờ đợi khổ đau, nhưng anh hăy nghe em nói một lời. Không ai quay trở lại được với quá khứ. Và sự thật th́ không thể chối bỏ. Anh nói đúng, t́nh yêu em đă tan vỡ theo những mảnh pha lê ngày đó, trước là oán hận, sau là tủi hổ. Anh v́ em, bị cha em cài bẫy, mẹ v́ em tha phương. Em chẳng c̣n ǵ để được yêu thương cả. Bảy năm, t́nh yêu đă hết, em tự đày ải ḿnh kiếm tiền t́m mẹ. Quên cả nỗi đau trong men rượu cả ngày đêm. Thế rồi Văn đến...

Cô quắt mắt :

- Em chợt đêm nằm tự hỏi, t́nh yêu anh là vậy sao? Nhận chịu tất cả, ôm ḷng chờ đợi là đủ. phải. Em trốn chạy anh v́ ba em bỉ ổi. V́ h́nh ảnh mẹ nằm trong tay anh măi măi ám ảnh em. Nhưng người đàn ông em yêu không hề biết vùng lên, đấu tranh giành lại t́nh yêu ngày nào. Chỉ biết mỗi một việc là chờ đợi, em càng xa cách anh. Bảo. Em yêu anh là mối t́nh đầu trong sáng tuổi học tṛ. Bảy năm sau, càng lúc em càng không thể yêu anh v́ người đàn ông bên em phải là nơi em có thể nương tựa, biết che chở cho em khi giông tố cuộc đời muốn nhận ch́m em. Anh đă cho em được ǵ ? Trong bảy năm em lang thang t́m mẹ, anh cho em sự chờ đợi. Bảy năm em nghiện ngập, đắm ch́m trong men rượu. Anh chỉ cho em sự chờ đợi. Và tất cả chỉ có chờ đợi mà thôi. (Đúng quá c̣n ǵ!!!)

Hoán Vân đứng lên, cô không nghe đau ở những vết thương, chỉ nghe trống vắng một ṿng tay, từng cho cô niềm hạnh phúc b́nh yên. Cô quay đi.

- Bảo đừng chờ đợi nữa. Đừng yếu hèn đau khổ, anh hăy mạnh dạn đứng lên, rời bỏ cơn say, quét sạch những mảnh pha lê và hoa hồng cho vào quá khứ. Ngày mai hăy là Bảo có mục đích có tương lai bằng đôi tay và trí tuệ ḿnh.

Cô bước đi th́ thầm theo cơn gió đông lạnh buốt :

- Anh sẽ quên được em thôi, người con gái có trái tim pha lê, dễ vỡ. Anh là Bảo, đứa con d́ Út đặt hết hy vọng, niềm tin mà.

Cô trở về nhà, ướt đẫm với đôi chân loang lổ máu. Văn đợi cô trong căn pḥng vừa được treo lại chiếc chuông gió ngày xưa. Nh́n cô, anh giấu nỗi đau qua vẻ thản nhiên lạnh lùng :

- Em té ngă ở đâu hả ? Để anh gọi ǵ Út lấy bông băng.

Anh không nói một lời hỏi cô đi đâu, làm ǵ lúc nửa đêm. Anh chu đáo dùng nước nóng tắm cho cô. Thay bộ đồ ấm. Lúc bà Út sấy tóc, anh lau rửa vết thương ở đầu gối rồi băng lại. Xong đâu đó, anh thu dọn, không nh́n cô nói :

- Em uống sữa xong ngủ đi. Có ǵ gọi anh.

Anh rời pḥng cô, qua pḥng khách kế bên ngủ. Hoán Vân đau khổ nh́n anh khuất dạng, vùi mặt vào gối. "Là em có lỗi đă giấu anh nhưng thật ḷng em nghĩ, không c̣n ǵ nên không nói mà thôi. Sao anh không hỏi em một lời, sao anh bỏ em đơn độc thế này hở Văn ?"

Đêm ấy, Hoán Vân dài thao thức, cô trăn trở nhớ ṿng tay Văn ấm áp biết nâng niu tŕu mến, giúp cô vượt qua nỗi đau và cơn nghiện. Chiếu, chăn, nệm, gối không có hơi anh lạnh lẽo quá Văn ơi ! Ôi, em nhớ anh. V́ sao gần trong gang tấc, như xa ngàn trùng ?

Bên căn pḥng kế, Văn cũng thao thức. Anh ngồi dậy đến bên cửa sổ nh́n vào đêm đen. Gió mùa đông buốt lạnh tim Văn tê tái, nhói đau từng hồi. Hoa hồng và pha lê làm em bị thương hay người đàn ông đó làm em bị thương. Tại sao giấu anh. Tại sao không nói ? V́ em cần anh như chiếc phao cứu hộ, chớ chưa phải t́nh yêu có trong em hở Hoán Vân ?

Hồ Hữu Văn ! Mày đă hiểu thế nào là đau khổ rồi. Suốt đêm Văn không ngủ, anh thèm thuốc lá lấp nỗi hoang mang trong ḷng. Nhưng vẫn đứng măi bên cửa sổ bất động đợi b́nh minh đến.

o0o

Cánh cử bật mở, ông Hổ bước vô, Văn ôm choàng ông thân thiết, hỏi :

- Chú khỏe không ? Thằng Vơ nhớ chú lắm.

Ông Hổ chào Hoán Vân kính cẩn, cười tươi :

- Nó mới gọi về hồi hôm, dặn chú chăm sóc vợ chồng mi chu đáo.

Hoán Vân mời ông Hổ ngồi dùng điểm tâm chung, ông nói :

- Tôi ăn rồi. Cảm ơn cô Hai.

- Chú gọi con là Vân. Con rất cảm ơn.

Văn ăn nhanh đứng lên. Hoán Vân theo anh ra xe. Ông Hổ chở họ đến trung tâm máy tính. Văn nói :

- Em vô đọc đĩa khu vực Thừa Thiên. Một lúc anh về ?

- Anh đi đâu ?

- Anh về nhà thắp hương cho ba mẹ đă.

- Cho em đi với - Hoán Vân hồi hộp nói.

- Không cần thiết. Điều quan trọng nhất là t́m mẹ em.

Văn chui vô xe. Ông Hổ cho chạy, nh́n vào kính ông nói :

- Mi giận vợ mi chuyện chi ?

- Không có ǵ.

- Đừng giấu chú. Tao hai thứ tóc trên đầu. Vợ chồng sắp có con, chuyện chi cứ trải ḷng ra đối với nhau mới ăn ở bạc đầu được.

- Khó nỗi bạc đầu - Văn thở dài.

- Nói bậy. Con nó mang trong bụng thề lề, mắt nh́n theo mi muốn nuốt cả mi vô bụng. Nó thương mi lắm. Đừng có nói ác rứa.

Văn làm thinh. Yêu anh có bằng t́nh xưa rải máu trên pha lê và hoa hồng ? Văn về nhà, thấy nhà cửa đàng hoàng, nơi thờ tự hương, hoa tươi thắm, anh rất vui. Anh thắp hương cho cha mẹ, đi quanh nhà, xong nói vơi ông Hổ để về lại chỗ Hoán Vân.

Cô đang ngồi bất động trước màng h́nh, mắt đăm đăm, nh́n ảnh người phụ nữa hiện trên đó. Bà có mái tóc bạc trắng bới cao, gương mặt gầy hóp má với những nếp nhăn, da đen, môi miếng nhợt nhạt, ánh mắt u tối khắc khổ với vết đen rỏ mơ ngay má phải kéo lên sát màng tang to bằng ba ngón tay chụm lại.

Thấy anh, Hoán Vân mơ màng hỏi :

- Có phải mẹ không anh ?

Văn nhẹ nhàng nói :

- Hoán Vân. Tập trung tinh thần, sáng suốt nhận xét đi. Từ h́nh dáng đến lư lịch. Bảy, tám năm rồi, mẹ em có thay đổi hay không, tự em phải biết, bà là mẹ của em mà.

Văn bấm qua phần lư lịch : Lê Thị Huyền Vi, sinh năm 1930. Chánh quán : Cát - Phong - Đăng Nguyệt. Nhập cư tháng 8 năm 1990.

Quang cảnh Bắc Hải Vân sau cơn băo tiêu điều. Xuống chân đèo, chạy thêm một đoạn tới khu vườn vừa xơ xác, ông Hổ dừng lại hỏi thăm thôn Cát Phong. Dân làng chỉ về hướng biển.

- Về sâu miệt đồi cát nớ, chỗ hồi xưa ông đạo diễn quay phim á. (Chắc phim "Đời Cát" ...hihihi)

Ông đạo diễn quay phim trời ơi mô đó, ai mà biết, nhưng dọc đường cát vô sâu, ông Hổ đưa cả hai đến đúng đầu thôn Cát Phong. Văn đỡ Hoán Vân xuống xe, hỏi người thanh niên đẩy một xe ḅ đầy cây, lá :

- Tôi muốn đến nhà bà Vi, bà đầu bạc có thẹo ở mặt.

Bỗng dưng mọi người xúm lại, đám trẻ tranh nhau nói :

- Ông ni treo giải hai chục triệu, xă trưởng bợ đủ hè.

Người thanh niên vũ trang nạt đám trẻ lui, nói :

- Anh Cát chờ anh chị đến trên xă, anh phải tên Hồ Hữu Văn không ?

Hoán Vân gần như ngất đi, cô thều thào gọi :

- Mẹ ơi !

Văn đỡ cô, hỏi người thanh niên :

- Vô xă đi xe được không ?

- Được. Tui dẫn đường cho.

Xe băng qua những con đường đất cát, c̣n nguyên vẻ tả tơi sau cơn băo. Dừng trước ngôi nhà ngói trốc nóc một bên có hàng chữ : Ủy ban nhân dân xă Đăng Nguyệt. Người thanh niên ngồi ở bàn chủ tịch xă, mặt đầy vẻ mệt mỏi, thấy họ, mắt bừng lên tia vui mừng, đứng lên nh́n Hoán Vân trân trối.

Cô cũng nh́n sững anh ta, buột miệng :

- Em phải con d́ Hồng không ?

Cát gật đầu cười, thở phào :

- Th́ ra chị mô có quên cội quên nguồn, hú vía hè. Em là con mạ Hồng.

Hoán Vân cười như mếu, run run hỏi :

- Mẹ chị đâu ?

- Ở nhà. D́ bịnh hung, em đang lo chị nỏ về kịp.

Cát rời bàn. Bắt tay ông Hổ và Văn nói :

- Đi hè. Vừa đi vừa bàn xem cách chi để d́ chịu gặp mặt.

Trên xe Văn hỏi Cát mọi chuyện. Cát nói ngắn gọn :

- Đêm nớ nghe tin ảnh rao trên đài, em qua d́, nói chưa xong chuyện, cú tin báo khẩn, rứa là hè nhau đi chống băo tới sáng. Lúc ra biển thấy d́ nằm mê man ở đồi cát, em đưa vô bệnh xá, lúc mê man d́ cứ lảm nhảm : "Không có cội nguồn, không có mẹ" rồi th́ "Về nơi gió cát, đèn trăng" chi đó. Em liền quyết định gọi cho anh, có điều lúc nớ em chưa rơ chị Vân ra răng, thật sự cần mẹ không. Bởi em... thật ra, sợ mất d́, d́ như mẹ, lo cho em nhiều lắm, nên em không nói rơ, để thử thách chỉ chút rứa thôi. Ai dè. Chị t́m ra liền, không phụ bảy, tám năm d́ Vi thương nhớ.

- Sao Cát lại nói sợ d́ Vi không cho gặp mặt ?

- E là rứa, thương nhớ th́ thương nhớ, giận buồn càng thâm sâu, tính d́ Vi hồi nớ mô chừ khó lắm. Dân cả xă không ai dám làm quen.

Dừng xe bên ngoài khu vườn có hai hàng dừa, cau xơ xác, tất cả xuống xe đi vào. Cát chận lại, nói :

- Để em vô trước.

Hoán Vân ruột gan như bị ai thiêu đốt, mấy lần cô định xông vào căn buồng khoá kín lớp cửa phên tre, nhưng bị Văn cản lại, sau đó, Cát trở ra rầu rĩ nói:

- D́ nói, biết d́ c̣n sống được rồi, cứ về đi, đừng t́m gặp nữa.

Hoán Vân nhợt nhạc đi lại gần cửa, cô vụt gào lên qú thụp xuống :

- Mẹ ơi ! Tha lỗi cho con mẹ ơi.

Hoán Vân gào mặc kệ Hoán Vân. Cô khóc hế nước mắt, khan tiếng khóc, cánh cửa vẫn đóng im ĺm. Hoán Vân lăn lộn ḅ lê ra đất đến ngất đi. Cánh cửa vẫn lạnh lùng chốt chặt.

Văn ôm Hoán Vân lại, quát :

- B́nh tĩnh Vân. Em như thế làm sao được. Để anh thuyết phục mẹ.

Cả Văn lẫn Cát đều thất bại. NGười mẹ dường như đă chết cơi ḷng.

Trời chiều, cả ngày không hột cơm, Vân cứ ngồi trước cửa khóc gọi mẹ Văn không chịu nổi, anh gần như cùng ông Hổ bó tay đem cô ra xe, đổ sữa cho cô, ép cô ăn vài miếng cháo. Sau đó về nhà Cát, cách nhà mẹ Vi một con đường cát.

Vợ cát dọn cơm tối, ăn xong nói với chồng :

- D́ bớt sốt từ sáng, nhưng cứ nằm rứa th́ nguy. Chừ em đem thuốc qua chích, hay nói cô Vân đi luôn.

Cát khoát tay :

- Cả ngày ni, chỉ qú trước cửa d́ có động ḷng mô. Để anh nghĩ cách đă, em cứ qua chích thuốc rồi ḍ ư thử, thấy có chi khác, nói liền nghe.

Bầu trời lại đen nghịt sắp đổ mưạ Hoán Vân thờ thẫn nh́n ra, ứa nước mắt, than :

- Cho con gặp mẹ một lần rồi chết cũng can tâm, ông trời ơi !

Mưa đổ xuống ào ạt, gió thổi mạnh qua từng mảnh vườn quê. Cau, dừa uốn ḿnh răng rắc, theo gió, Hoán Vân vụt chay vô lấy cái chuông gió, đâm bổ về nhà mẹ cô.

Văn hốt hoảng chạy theo. Cát, ông Hổ cũng qua theo. Cả ba thấy Hoán Vân qú truớc sân, sát cửa sổ pḥng bà Vi. Đôi tay nâng cao chiếc chuông gió. Gió thổi mạnh, mưa quật xối xả, tiếng chuông vang nghe uất nghẹn năo nề. Lời đứa con gái cũng năo nề uất nghẹn.

- Mẹ ơi ! Cái chuông đây mẹ tha thứ cho con đi mẹ. Bảy năm con ăn năn dù biết đă muộn, bảy năm sống mà như chết mẹ ơi ! Tiếng chuông gió mẹ tặng con vang đây mà sao lời mẹ thứ tha không nói được.

Hoán Vân tiếp tục gào thét, khóc kể kể, Văn muốn điên khi thấy cô qú trong mưa gió. Không ai kéo vô được, ướt sũng, run bần bật. Vẫn hai tay nân chuông, cho gió lồng vào, phát tiếng vang.

Trong đời, đây là lần đầu tiên Văn nổi giận, anh đạp mạnh vào cửa phèn, quát to :

- Đủ rồi. Bà đừng hành hạ cô ấy nữa. Bà ra nh́n xem đi. Cô ấy mang con trong bụng, qú trước gió mưa xin lời tha thứ, bà làm mẹ, sắt đá nỡ ḷng không cho sao ? Cô ấy có lỗi ǵ ? Bà tưởng bảy năm qua cô ấy sung sướng lắm sao ? Bà đau khổ bao nhiêu, cô ấy đau khổ bấy nhiêu. Nhớ thương bà, v́ bà, v́ lỗi lầm thuở ấy, cô ấy đă đày đọa thân xác ḿnh suốt bao năm, bao nhiêu tiền của đổ đi t́m bà, từ Nam ra Bắc, từ biển rộng đến núi cao, không hề sờn chí. V́ bà, cô ấy thành con nghiện rượu, bị bao người dè bĩu. V́ bà, cô ấy mang con trong bụng, định hủy nó đi để có thời gian t́m kiếm, từ chối cả chuyện kết hôn với tôi. Bà c̣n muốn cô ấy khổ đau đến mức nào. Hai người đau khổ bao năm rồi, c̣n chưa đủ sao ? Tại sao không cùng nhau xóa sạch mọi hiểu lầm bằng cuộc tương phùng chớ ? Bà có nghe tôi nói không ?

Văn gầm lên, đạp tung cánh cửa. Anh khựng lại khi thấy người đàn bà đứng lặng. Phía sau là vợ Cát choàng tay đỡ. Ánh mắt sâu thẩm của bà nh́n anh từ từ hỏi :

- Nó có con rồi à ? Với cậu ư ?

Bao uất ức, bất hạnh, buồn đau dường như phủ kín người đàn bà. Nh́n bà bằng xương bằng thịt, Văn chợt thấu hiểu thế nào là đau khổ triền miên. Anh khựng lại, ấp úng :

- Dạ... Với con.

Người đàn bà khó nhọc bước đi. Ông Hổ, Cát, dạt ra, bà lần ra hiên. Văn đỡ thay cho vợ Cát. Bà ra sân, từng bước đến bên Hoán Vân đang qú gục đầu.

Mưa gió thét gào, ḷng người mẹ thét gào, ḷng đứa con thét gào. Tất cả đều biết điết đau khổ, nhớ thương.

Mưa phủ kín ba con người, người đàn bà cúi xuống, Hoán Vân ngẩng lên. Qua màn nước mắt mờ mịt, cô đà t́m thấy mẹ Người mẹ đau khổ bất hạnh cô t́m kiếm bao năm. Gió lại thổi mạnh, từ cửa nhà, chiếc chuông gió reo vang :

- Mẹ - Hoán Vân gào lên tiếng xé ḷng.

- Cái Chuông ! - Người mẹ lảo đảo đưa tay ra th́ thào.

Giữa đêm đen mưa gió, ba con người ôm nhau khóc. Họ đă t́m lại được hạnh phúc đời ḿnh.

------@-------

Hai mẹ con sốt liệt giường sau đêm dầm mưa, hành Văn và vợ Cát chăm sóc cả ngày. Lúc Văn ép Hoán Vân ăn xong miếng cháo, Cát đưa Bảo và ông Thịnh đến. Thật là cuộc hội ngộ không ai mong đợi. Hoán Vân đỡ mẹ ngồi lên, ông Thịnh nh́n vợ, mặt nhăn nhăn ghê tởm (Đồ khốn!) :

- Tưởng bà bỏ tôi đi làm vương làm tướng ǵ, té ra thân tàn ma dại. Hèn chi trốn tránh tôi. (Thà thân tàn ma dại đỡ hơn sống với quỉ sứ)

Bà Vi ra hiệu, mọi người ra ngoài. Bấy giờ mới nh́n chồng chán chường nói :

- Ông không hề thay đổi. Thật đáng tiếc... Thôi ông hăy về với cuộc sống của ông, ta không c̣n quan hệ ǵ nhau nữa.

- Bà tưởng mấy chục năm chồng vợ, giờ mấy lời là phủi tay sao ?

- Ba muốn ǵ ?

Ông Thịnh cau có :

- Về nhà. Tất cả về nhà. Quá đủ rồi, già cả rồi.

Hoán Vân lạnh lùng :

- Tôi không ở với người tán tận lương tâm. Con tôi phải được sinh ra dưới mái nhà đầy t́nh thương và chan ḥa ấm êm.

- Đồ bất hiếu. Tao đẻ ra mày, nuôi dạy mày thành tài.

- Ông dạy tôi bất hiếu, tàn nhẫn, dạy tôi thủ đoạn vị kỷ, tôi không có người cha như ông. Mẹ tôi không có người chồng như ông. (Yay!!!!)

- Chát.

Hoán Vân nhận một tát tai cực mạnh, má cô in rơ năm dấu tay, môi rỉ máu. Hoán Vân nh́n cha cười nhạt :

- Đủ rồi đấy. Và ông cút đi. Về làm một con người sống nhờ thủ đoạn, mua bán lương tâm.

- Đồ mất dạy.

Ông vung tay, Hoán Vân khóa chặt lại, mắt tóe lửa :

- Tôi nói đủ rồi, ông không nghe sao ? Nếu ông không nghe, tôi nhắc lại lần nữa, cút về, bằng không mẹ tôi sẽ đệ đơn ly dị trước ṭa, chia đôi tài sản và kiện luông ông về tội xâm phạm danh dự, vu oan gây án.

Ông Thịnh điên giận. Bà Vi nói :

- Bỏ ổng ra. Dù ǵ ổng cũng cha con.

Bà mệt mỏi nh́n ông :

- Nó nói hết điều tôi muốn nói rồi. Ông về đi. Tôi giờ chẳng c̣n ǵ để ông lưu luyến nữa. Về đi.

Ông Thịnh lùi hẳn ra cửa, gọi Bảo ầm ĩ.

Bảo ra xe nh́n Văn, nh́n Hoán Vân, chua xót biết không thể nào thay đổi. Chiếc xe biến mất ở ngă rẽ.

Đêm ấy Văn cùng Cát lang thang khắp đồi cát. Hoán Vân tâm t́nh bên mẹ. Cô kể bảy năm chuyện đời ḿnh, kể về Văn với một t́nh yêu khoan dung cao thượng. Kể chuyện cô được anh bắt cai rượu và nhờ anh mới t́m được mẹ.

Bà Vi vuốt tóc con, từ tốn nói :

- Nhưng hạnh phúc con sẽ như bóng mây nếu không nói rơ ràng với nó chuyện thằng Bảo.

- Sao mẹ biết ? - Hoán Vân thảng thốt.

- Mẹ nh́n thấy trong mắt nó. Hoán Vân. Hạnh phúc này, hàng vạn người con gái chưa một người có được. Con phải biết ǵn giữ.

- Con phải làm sao hả mẹ ? Thật ra con không nói, vhỉ v́ với Bảo từ lâu không c̣n t́nh yêu.

- Nhưng chưa lời chia tay thật sự, để Bảo đợi chờ là lỗi của con. Văn sẽ thấy con có lỗi với nó, về sự không thành thật.

- Đợi về Sài G̣n, con sẽ xin lỗi ảnh, thế là xong.

Người mẹ nh́n con gái, nó vẫn thế, luôn tự tin vào nhận xét của ḿnh. Hơn tám năm trước, v́ c̣n ngây thơi nhỏ tuổi, đă gây nên cảnh cốt nhục chia ĺa, suưt nữa là cả hai mẹ con, người táng mạng trên đèo, người suốt đời nghiện ngập. Bây giờ nó đă lớn khôn, sống hết nửa đời vẫn không biết rằng hạnh phúc khó t́m, t́m được khó giữ.

Bất giác người mẹ thở dài, đưa tay sờ mặt rồi lần lên mái tóc bạc trắng. Hoán Vân bồi hồi nắm tay mẹ nhăn nheo chai cứng, ứa nước mắt :

- Mẹ ơi ! Ngẫm sinh ly khóc hồng nhan bạc đầu. Có phải v́ con, tóc mẹ bạc trắng không hở mẹ ? Và tại sao mặt mẹ bị thế này ?

Người mẹ thẫn thờ, ánh mắt nh́n mông lung vào đêm đen giá buốt. Hơn tám năm đau đớn v́ t́nh vợ chồng bạc bẽo như vôi, v́ đứa con gái ḿnh yêu nhất đă nhẫn tâm để "Dao cắt ruột mềm". Bà từng đêm cười đau khóc hận, chí một năm tóc đă bạc đầu. C̣n vết thẹo ư ?

- Mẹ ! - Hoán Vân nh́n mẹ, ḷng đau như cắt, mẹ không hề quên những đau khổ bao năm ôm chịu, ánh mắt c̣n tối tăm ăm ắp nỗi niềm - Mẹ ơi ! Con thật bất hiếu.

- Cái Chuông ! Đă qua rồi - Người mẹ vẫn nh́n ra trời đêm ,bà nói như ôn khứ một ḿnh - Ngày xưa Ngũ Tử Tư một đem đầu bạc. C̣n mẹ, một năm mưa nắng dăi dầu mới bạc có ǵ lạ đâu. Vết thẹo này th́ khác, là mẹ đi hái củi trên đồi với thằng Cát, hồi đó nó mới mười bảy tuổi, mồ côi mẹ lúc lên ba, sống lây lất nhờ ḷng thương hàng xóm và... tiền mẹ lén gởi về nuôi dưỡng. Nó không chịu thi đại học, chuyên tăm làm việc cho xă, lúc th́ hái củi, làm cá sinh nhai. Hôm ấy, mẹ té từ trên núi xuống, không có nó, đă chết rồi.

Ruột gan Hoán Vân quặn thắt, đau xé, cô chợt thấy ḿnh đầy tội lỗi, thấy mẹ c̣ng vai không củi, rơi lốc xuống đèo, máu me đẫm đầy từng cành cây, kẽ lá. Cô run rẩy, đầu đau nhức, nước miếng búng tràn miệng, Hoán Vân ọc một tiếng, vùng rời tay mẹ, nói :

- Mẹ nghĩ đi, con... t́m anh Văn.

Người mẹ nh́n theo con thở dài. Vết thương dẫu lành vẫn c̣n thẹo, có phải nó v́ ta đau ḷng ?

Lúc Văn và Cát về nhà đă hơn mười giờ đêm. Thấy bà Vi ngồi thờ thẫn bên cửa sổ, Cát lật đật lấy áo lạnh choàng lên vai, hỏi :

- Chị Vân đâu rồi ?

Bà Vi choàng tỉnh người :

- Nó đi t́m Văn.

Văn nhíu mày, anh biết, lúc này Hoán Vân không cần anh. Cô có thể ngồi bên mẹ một tháng, một năm chỉ để nh́n, để sờ thấy, nghe mẹ nói, khóc với cười cùng mẹ.

- Có chuyện ǵ Vân t́m con ?

- Mẹ không biết. Đang kể chuyện mẹ sẩy chân trên đèo lúc đi lấy củi, mới bị thẹo này, nó liền nói đi t́m con.

Văn tái mặt, vết thương chưa khép miệng, người mẹ đă ngoáy sâu bằng nỗi đau chính ḿnh. Hoán Vân nhất định không chịu nổi. Văn linh cảm điều chẳng lành, hốt hoảng :

- Chết. Đi t́m Vân mau. Cô ấy buồn, luôn làm chuyện điên rồ.

Văn chạy đị Cát chạy theo. bà Vi thẫn thờ nh́n theo. "Nó luôn làm chuyện điên rồ là chuyện ǵ. Ḿnh chưa hỏi nó đă cai rượu được chưa. Nó vội đi đâu ? Chẳng lẽ ...."

Người mẹ trong bà bồn chồn, bới vội mái tóc, bà băng ḿnh vào đêm tối.

Trong lúc ấy, Cát cho lực lượng pḥng vệ bờ biển đi dọc bờ t́m Hoán Vân xong, liền cùng Văn chạy quanh làng t́m. Không có, Văn hỏ vẻ nóng nảy :

- Gần đây có nơi nào bán rượu chai không ?

- Ngoài lộ mới có.

Văn cắm đầu chạy, hét Cát :

- Bảo chú Hổ đem xe ra cho anh.

Cát quay ngược vô, Văn hộc tốc chạy ra khỏi làng, đầu anh rối tinh, lo sợ. Hoán Vân mới cắt xong cơn ghiền, nếu cô uống lại, hậu quả ra sao anh không dám nghĩ. Thật là điên rồi, cả hai mẹ con đều điên rồ. Dĩ văng đă chôn sâu sao c̣n đào xới lại, để cùng đau ḷng đến thế ?

Hoán Vân ! Em đừng làm điều dại dột nhé. Anh xin em đó.

Văn chạy dọc đường quốc lộ, anh đă đến dăy quán dưới chân đèo. Từng hàng xe đậu đông đúc dù đă khuya. Tiếng cười nói rổn rảng của cánh tài xết vang vang. Văn đi chậm, nh́n xục vào từng quán. Lạy trời cho không có Hoán Vân. Nhưng... Văn chết điếng, Hoán Vân đang ngồi ngất ngưởng với bốn năm gă đàn ông, mặt đỏ gay v́ bia rượu. Cả bọn đang nân ly cụng vào ly cô, oang oang cười nói :

- Dzô. Cô em số dzách... Một trăm phần trăm.

Ly bia đầy tràn, Hoán Vân nốc cạn, ngật ngừ nói :

- Số dzách con mẹ ǵ. Đại bất hiếu là tao, phải chết đi, chết chín mười lần mới đáng tội. Đúng không ?

- Đúng. Phạt tội bất hiếu một ly.

Tên ngồi cạnh Hoán Vân nhăn nhó cười với đồng bọn, mở tiếp lon bia rót đầy vào ly Hoán Vân :

- Dzô. Cô em bất hiếu. Cạn ly.

- Đủ rồi - Văn quát lớn, xông vào, chụp ly bia ném mạnh vào tường.

Cả bọn xô ghế đứng dậy, giọng Bắc lè nhè giận dữ :

- Ê. Nhóc con. Dám phá cuộc chơi các ông mày à.

Văn chẳng buồn nh́n đến, anh xốc Hoán Vân dậy, gào to vào tai cô :

- Hoán Vân. Em điên rồi. Về thôi.

Cô cười ngây ngất, mắt lờ đờ nh́n anh như điên dại.

- Phải. Em điên rồi. Điên v́ những tháng năm đày ải mẹ, điên v́ sợ mất anh, phải điên thôi để không c̣n nghĩ đến mất c̣n anh yêu ạ.

Bốn gă đàn ông ngất ngưỡng vây quanh hai người. Gă râu xồm chỉ tay vào mặt Văn, gầm gừ :

- Cút xéo ngay ! Để bọn ông vui với cô em này.

Văn không màng để ư, anh ôm Hoán Vân d́u đi, nói như van :

- Hoán Vân. Tỉnh lại đi em. Về thôi, em không mất anh và mẹ cũng không trách hờn em. Về thôi, đừng để anh và mẹ lo lắng.

Gă râu xồm chụp vai Văn giật mạnh, anh ngă lăn kéo theo cả Hoán Vân. Cô như sực tỉnh lại, bật dậy gọn gàng kéo Văn đứng sát, quát :

- Cút xéo. Không được động vào anh ấy.

Cả lũ ngấm men say, hô hố cười, chỉ tay :

- Con nai bảo vệ chú rùa. Hà hà... Chú rùa rút đầu. Hà hà... Cô em có cần thế không ? Vui vẻ với tụi anh không thú hơn sao ?

Tên râu xồm vừa nói vừa tống mạnh một đạp vào Văn. Hoán Vân xô mạnh anh tránh cú đạp chết người, xoay người nhanh như chớp đá tạt vào hắn, tên râu xồm ngă chúi, cả bọn hè nhau xông lên.

Hoán Vân trước an nguy của Văn cô vụt tỉnh như sáo, nhảy áp sát tên gần nhất, hắn vừa vung tay đấm vào cô, đă bị cô nhất bổng, quăng hết sức b́nh sinh vào hai gă kia, cả bọn té dồn cục. Hoán Vân nắm tay Văn hé :

- Chạy !

Cả hai chạy thục mạng. Bốn gă say chụp vỏ chai bia hùng hổ đuổi theo. Vân đẩy Văn hét :

- Anh chạy đi, để em chận chúng lại.

- Không - Văn khựng lại, vừa lúc bốn gă kia chia làm hai vây tách Văn ra, Hoán Vân chết điếng, cô tả đột hữu xông nhưng Văn vẫn bị đấm đá tơi tả. Ḷng Hoán Vân như kim châm muối xát, cô lăn xả vào anh, lúc đá lăn hai tên kia lăn lốc, đưa thân đỡ mấy cú đấm liền, (đoạn này Văn bị mất điểm rồi, mang tiếng là đàn ông, cao lớn mà chẳng bảo vệ được cho người ta ǵ hết mà c̣n để người ta bảo vệ lại nữa) miệng la :

- Chạy đi anh, chạy đi. Em van anh.

Chiếc vỏ chai tên kia vung bổ lên đầu Văn, Hoán Vân vừa quán được tên kia ra xa, đă nhảy lên đỡ luôn chiếc cỏ chai bằng tay phải. Cú đỡ trượt, đập thẳng vào vai Hoán Vân, mạnh như búa bổ, chai vỡ tan, Hoán Vân xụi tay khuỵu xuống, cùng lúc ánh đèn xe quét tới, sáng rực khoảng đường.

Cát và ông Hổ nhảy ra xông tới. Sau hai người là nhóm vũ trang xă, trang bị súng ống đầy đủ, lao vụt tới trên những chiếc... xe đạp.

- Bỏ vũ khí xuống, đưa tay lên, ai căi lịnh bắn bỏ.

Ông Hổ vừa kịp quật tên đánh Hoán Vân nằm giẫn ra ḷng đường, th́ cả bọn đă bị bao vây bởi đội vũ trang lăm lăm chỉa súng.

Từng tên một bị trói gô đắt về xă. Văn đỡ Hoán Vân lên, tay cô xụi bất động. Máu từ vai rỉ chảy, mặt tái xanh kỳ dị. Cô tựa vào anh, th́ thào:

- Anh có sao không?

- Anh không sao, Hoán Vân, em....

Văn nghẹn ngào không thốt được nên lời. Cô nhếch môi cười nếu máo, lầm thầm:

- Thật may. Em mừng quá.

Cô gục vào anh, tay ôm chặt bụng, ngất đi. Văn ôm vội cô gào lên.

- Hoán Vân!

o0o

Chiếc xe lam được trưng dụng làm xe hồng thập tự của xá hết tốc lực vượt đèo về Đà Nẵng vào bệnh viện đa khoa. Trên chiết toyota ông Hổ là bà Huyền Vi và vợ chồng Cát khóc măi trên đường đi.

Hoán Vân được đưa đẩy ra xe đấy, đẩy thẳng qua pḥng quang tuyến, pḥng siêu âm rồi đến khoa sản.

Người nữ bác sĩ khám xong đi ra nói ngay:

- Thai chấn động mạnh, mạch huyết, khó giữ.

Mặt Văn tái nhợt, anh cắn môi đến bật máu, nói với vị nữ bác sĩ:

- Xin bác sĩ hết ḷng, hết sức giữ cho vợ tôi, nếu có mất đứa con này, cô ấy không muốn sống nữa đâu.

Cô bác sĩ không hiểu lắm điều Văn nói, nhưng nh́n anh và người đàn bà tóc bạc, cô biết nỗi đau họ lớn hơn cả người thiếu phụ mang thai trong kia.

- Tôi sẽ cố hết sức.

Hoán Vân nằm tại khoa sản, hạn chế đi lại, pḥng băng bột phải cho chuyên viên lên băng bột tận nơi. Vai phải Hoán Vân chấn thương, rạn nút xương đ̣n gánh, nhưng không nghiêm trọng, chỉ băng bột một tháng. Quả nửa đêm thủ tục xong.

Văn điện về thưởng trực ṭa sạn, trực đêm là thư kư ṭa soạn, một chàng trai... cỡ Văn, tuổi trẻ tài cao nên hiểu vào thông cảm với bạn, liền cho anh công tác tại miền Trung đến lúc nào thích... th́ về. Văn diện cho Giám vào Vơ báo tin Hoán Vân. Cả hai hết sức lo lắng đ̣i bay ra. Văn cản lại nói cứ đợi lại Sài G̣n.

Xong đâu đó, Văn vô lại khoa sản, pḥng Hoán Vân nằm hạn chế người thăm, chỉ mỗi bà Huyền Vi ngồi bên cô. Hoán Vân nằm im ĺm, mắt nhấm nghiền, nhợt nhạt, Văn nói với bà Huyền Vi.

- Mẹ, Chú Hổ đưa mẹ về nghỉ ngơi. Sáng mai trở vô.

- Mẹ không về căn nhà đó đâu - Bà Vi rít răng căm hờn.

Văn nắm tay bà d́u ra cửa:

- Con hiểu. Nhà con rộng răi, không người ở. Mẹ với vợ chồng Cát về đó tiện hơn.

Ông Hổ hết đưa mọi người về, c̣n mỗi Văn. Đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. Mỗi em chưa hề có ngày mai trong ḷng, Hoán Vân ơi, em hăy là đóa hồng để gai cào nát tim anh, đừng làm phê lê tan vỡ nhè em.

Văn ngồi măi bên Vân, ú ấm tay cô bằng tay ḿnh. Mặc cho thời gian trôi đi. Cách một giờ, bác sĩ đến khám, chích thuốc, ra lịnh sưởi ấm Hoán Vân liên tục. Đến năm giờ sáng, cô cựa ḿnh mở mắt, Văn mừng rỡ cúi xuống.

- Hoán Vân.

Hoán Vân chỉ đau và mệt, cô không hôn mê, nh́n xuống vai ḿnh bó bột, cô nhếch môi cười khổ nói với Văn.

- Thiếu mỗi điều này nữa thôi. Văn, không sao chứ.

- Anh không sao. Em đỡ hết cho anh c̣n ǵ? - Văn cay đắng nói.

Hoán Vân đảo mắt nh́n quanh:

- Đây là đâu?

- Khoa sản. Pḥng hồi sức cấp cứu.

Mặt Hoán Vân biến đổi kỳ dị, cô nhổm lên, Văn giữ lại:

- Cái Chuông. Nằm yên đi em. Bác sĩ nói chưa qua giai đoạn nguy hiểm.

- Con em... con em... - Hoán Vân líu lưỡi, toán mồ hôi.

Văn ôm choàng cô, trấn an:

- Không sao. Không sao cả. Bác sĩ nói chỉ cần em nằm yên, tịnh dưỡng.

Như để xác định lời Văn nói, cô bác sĩ bước vào, cô sờ nắn, đỡ mền kiểm
tra t́nh trạng xuất huyết xong liền mỉm cười nói:

- Tôi nghĩ t́nh trạng bà khả quan, ráng tỉnh dưỡng cho tới ngày thai ổn định mới xuất viện.

Cô bác sĩ quay ra, chợt dừng lại nói:

- Mang con trong bụng chín tháng, một phút, một giờ đều thận trọng giữ ǵn, nghe bà bảo vệ chồng mới đến đỗi này. Tôi cảm phục lắm, nhưng có lời khuyên bà, không nên để xảy ra lần nữa.

Căn pḥng chỉ c̣n lại hai người, trời đông, gần sáng vẫn tối đen. Ánh điện pḥng vẫn sáng soi mặt Hoán Vân xanh xao, im ĺm. Văn cầm tay cô khẽ nói:

- Cám ơn em. Hoán Vân.

Cô nh́n anh, đột nhiên nước mắt dáng tràn.

- Tại sao anh cám ơn? Tại sao không chửi mắng em hư hỏng, vô liêm sỉ ngu
ngốc, điên rồ, mà lại cám ơn. Phải chăng anh không c̣n yêu em?

- Sao em nói vậy? Anh đâu có điên.

Cô nức nở:

- Anh điên, v́ điên mới dung túng em, để em làm bao chuyện rồ, anh điên mới làm thinh không hỏi em một lời về chuyện Bảo. Và anh điên, mới c̣n yêu em qua bao chuyện xảy ra như vầy.

Văn làm thinh, nh́n sâu vào mắt cô. Dường như cô sau một đêm vượt ranh giới sống chết, đă hiểu ra nhiều điều. Nhưng có một điều, điều quan trọng nhất, cô chưa biết.

- Văn. Suốt đêm nay em nằm im nhưng rất tỉnh, suy nghĩ về những ǵ đă đến trong đời em. Đúng. Em chịu nhiều đau khổ, mất mát, v́ đau khổ, mất mát em thành đứa con tàn nhẫn bất hiếu. Nhưng đó là số phận của em phải chịu, em không có quyền trút niềm đau khổ cho ai, bắt người ta san sẻ cho ḿnh. Rồi em gặp anh, được anh yêu, lo lắng cho em, giúp em cai bệnh rượu, giúp em t́m lại mẹ. Th́ sao? Em vẫn vậy, vẫn không đứng vững, kiên cường nhận chịu hậu quả ḿnh gây ra. Không nghĩ đến anh đến con, đến chuyện mẹ đau ḷng v́ em lần nữa. Em chỉ nghĩ đến tội lỗi ḿnh. Và muốn lăng quên, em lại t́m đến rượu, phụ bỏ cả mọi tâm quyết của anh, t́nh yêu anh dành cho em qua điều ấy. Văn, em thật hư đốn, làm danh dự anh thương tổn, thật ngu muội, kéo anh vào cuộc ấu đả đêm rồi, để gây nên điều đáng tiếc hôm nay.

Hoán Vân nức nở khóc, nước mắt ràn rụa:

- Em chết thật đáng. Chỉ sợ một điều kiến anh và mẹ đau ḷng, sợ con ḿnh không có cơ hội chào đời thôi, Văn. người ta ai cũng nghĩ em cứng rắn, mỗi anh biết em không hề cứng rắn. Người ta nói, con tim em là sắt thép, mỗi anh biết không phải sắt thép, chỉ là một thứ pha lê cứng, gịng, dễ vỡ và tan chảy khi gặp ngọn lửa nhiệt t́nh. Anh là ngọn lửa nhiệt t́nh chảy măi trong em. C̣n Bảo chỉ là ánh đèn của một đêm không trăng thời con gái ngây ngơ. Em đă nói Bảo rơ điều ấy, Văn. Gai hồng và pha lê từng khiến em đẫm máu, từ giă hồn nhiên lao vào cuộc đời gió bụi, và đêm ấy, pha lê lẫn hoa hồng, một lần nữa đẫm máu em, để em đền trả lại Bảo một phần bất công anh ấy nặng mang suốt tám năm dài.

Lời cô trở nên th́ thầm cam chịu:

- Giờ em đă hiểu, đă "trưởng thành" để biết phải sống thế nào, nên nếu anh không c̣n yêu em nữa, em cũng biết cách sống và không hề trách hờn anh.

Văn im lặng, suốt thời gian Hoán Vân "xưng tội" hệt như một linh mục dưới chân chúa. Cô nói xong, nhắm mắt lại, khẽ khàng rút tay ḿnh khỏi tay anh.

Văn giữ chật lại và cúi xuống, hơi thở anh phả vào mặt cô nóng ấm, cô mở bừng mắt, bối rối lẫn ngỡ ngàng:

- Anh...

- Em nói hết rồi ư? Dài ghê! Giờ tới phiên anh nói, em muốn nghe không?

- Nghe. - Cô cắn môi nuốt nghẹn ngào.

Mắt anh ánh lên tia nông ấm, dịu dàng lẫn chút tinh nghịch.

- Anh nói không dài như em, chỉ ngắn gọn thôi, dân nhà báo tầm cỡ mà, càng ngắn gọn càng có giá trị. Nghe nè, Cái Chuông ngốc nghếch. Dù em thế nào anh vẫn yêu em.

Môi anh gặp môi cô đầy vũ băo, nồng nàn. Anh hôn như chưa từng hôn một lần trong đời, hôn đến khi môi sưng lưỡi rát, khiến cô ngất ngây, ră rượt cả xác, hồn...

- Ư... Văn... em không... xứng....

- Anh yêu em.

Lại một nụ hôn dài nữa, cô lúng túng, thở hổn hển:

- Em... hư đốn.

- Anh cứ yêu!

Tiếp tục hôn, thật ngọt ngào phát mê, chắc không chán nổi.

- Em... xấu... xí... - Cô cố thoát môi anh.

- Biết rồi, đợi cưng nói sao. Ràng ràng mặt mẹt, vịt bầu.

Lần này anh nhẹ nhàng rời môi cô. Thật nhẹ đến... gai... người.

Đôi tay cô khó khăn ôm lấy anh, nghẹn ngào:

- Thật hả anh?

- Ối trời! C̣n hỏi nữa, anh sẽ hôn cho tới... khi cả bệnh viện người ta nh́n thấy.

Cô không hỏi nữa, chỉ ôm anh đắm đuối nh́n. C̣n anh, mặc kệ trời sáng dần cứ hôn măi cho môi cô đỏ thắm, và th́ thầm bên tai cô bao lời yêu thương êm đềm.

o0o

Đêm tháng tư, trăng rằm sáng rực. Sát chậu mai chiếu thủy là bồn hoa quỳnh Văn xây chạy dọc dài bờ rào. Hoa sắp nở, Văn kê bộ bàn máy qua đó. Vơ đem ra, đủ lệ bộ cho một đêm thưởng hoa, ngoạn nguyệt. B́nh thủy nước sôi, khay trà tách lớn có nắp. Đường phèn, trà lipton, bánh ngọt. Để hết ra bàn, chú chàng vươn vai, vận ḿnh, ngáp lớn, nói:

- Bài thi nhiều lắm, em phải tụng cho hết, anh chị Hai cứ... tự nhiên vui vẻ.

Vơ vô nhà, Văn nh́n vợ, Hoán Vân sắp đến ngày sinh, cử động nặng nề trên chiếc ghế mây xếp, nửa nằm nửa ngồi, nhưng mặt cứ tươi hơn hớn nh́n anh.

Năm tháng trôi qua, Hoán Vân như là người khác vậy, hồn nhiên khi học làm bếp với Vơ, dịu dàng chu đáo khi gặp Anh Chiêu, Ngà. Trân trọng, ḥa nhă với bạn bè anh, kể cả "Châu dê", thông minh độc đáo trong công việc. Nhất định không cho cô nghỉ, mà chuyển qua phần việc nghiên cứu, điều phối sản phẩm ra thị trường, một việc đ̣i hỏi cô ngồi, mà vận dụng trí tuệ, lên màn vi tính đă có Trường Xuân và t́nh tứ, nồng nàn với Văn.

Để có được điều ấy, thật không dễ dàng, sau cùng bà Vi đồng ư qua Nhật, theo đoàn y tế nhân đạo Nhật Bản làm chỉnh h́nh vết sẹo, giúp Hoán Vân vứt bỏ luôn nỗi ám ảnh sau cùng. Bà hứa về kịp ăn mừng năm tháng năm với cháu ngoại.

- Em thấy thế nào?

- Khỏe lắm. Lúc chiều bà bác sĩ chẳng nói với anh cả mẹ con em đáng được tuyên dương lên báo của hội bảo trợ bà mẹ trẻ em sao?

Văn ké ghế ngồi sát cô, cầm đàn lên so lại dây, nói:

- Nhưng bả nói, nội hôm nay đến mai em sẽ sinh, anh lo em thức khuya mất sức.

Hoán Vân cười, sung sướng:

- Em khỏe re, thằng cu con cũng ngủ rồi. Mẹ nói, con ra đời vào rằm tháng tư, khó nuôi, thằng nhóc nhật định đợi qua rằm mới nh́n chúng ḿnh.

Văn ph́ cười, cây đàn đă lâu bị bỏ quên. Văn chưa lúc nào có một đêm thanh thản cho ḿnh. Từ ngày Hoán Vân về, phần lo cho sức khỏe cô, phần công tác đường dài lúc xuất cảnh công vụ. Và đêm nay, đêm rằm tháng tư, giữa khu vườn nhỏ tỏa vô số hương hoa, bên những đóa Dạ Quỳnh hé cánh, bên người vợ anh t́m nửa đời mới gặp, Văn chở lại với cây đàn, với khoản khắc b́nh yên, êm đềm đầy mơ mộng.

Văn dạo thử một khúc t́nh ca. Hoán Vân nh́n anh ngơ ngẩn. Có phải cô mơ không nhỉ? người đàn ông này là một nửa của cô sao? Sẽ bên cô tới lúc bạc đầu, tới chết? Anh đó, tóc rũ che vầng trán, mắt sâu ăm ấp t́nh ư, mơ màng theo tiếng tơ ngân. Anh đó, bàn tay với những ngón dài, d́u dắt cô, nâng niu, ôm ấp cô. Viết lên những ḍng chữ đốt cháy bùng ngọn lửa niềm tin vào tương lai trên ngàn trang báo. Giờ với cây đàn thanh thoát, âm vang, anh chia sẻ với giây phút riêng ḿnh đầy huyền dịu, đẹp như mơ. Ôi Văn! Em hạnh phúc biết dường nào.

- Anh hát tặng em và con bài này nhé. Văn dạo nhạc và bài " Bông Hồng cài áo".

"Một bông hồng cho em, một bông hồn cho anh, và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang c̣n mẹ... Đang con mẹ để ḷng vui sướng hơn."

Cô như trong giấc mơ đẹp tuyệt, lắng nghe, tay thoăn thoắt rửa ly, pha trà, ḷng ngọt ngào, hạnh phúc. Anh lại hát tiếp bài khác. Cô đút bánh tận miệng anh, đưa trà tận miệng anh. Anh lại đàn một khúc t́nh ca nữa. Đàn nữa, đàn măi... Những đóa quỳnh từ từ hé cánh, trắng nuột, thoảng hương. Bánh hết, trà cạn, trăng lên cao sáng rực. Quỳnh nở to đến độn măn khai, hương thanh khiết sực nức. Hoán Vân nh́n hoa ngây ngất. Văn nh́n cô ngấy ngây. Hạnh phúc này một đời người mấy ai có được. Văn lại hát.

" Anh mang cho em một đóa Quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm?"


Đêm dần qua, một ngày mới lại bắt đầu. Bờ vai Văn trĩu nặng. Anh ngưng đàn nh́n lại, Hoán Vân ngủ rồi, trong hạnh phúc và hương hoa đêm về.

Văn nhẹ dựng đàn đứng lên, anh định bế cô vào nhà nhưng lại vào trong lấy ra tấm mền mỏng, phủ kín cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô nói nhỏ: "Em hăy ngủ yên đêm này dưới trăng và hương hoa. Ngày mai đây, em bắt đầu làm mẹ, cực khổ đêm ngày, không giấc ngủ yên. Khóc cười theo con, sữa căng bầu vú, em sẽ hiểu hơn nữa, tấm ḷng mẹ bao la tựa trời biển."

Vơ rón rén nhẹ chân bên thềm, ch́a chiếc Mobilphone cho Văn. Anh nh́n Vơ ư hỏi, Vơ nói:

- Anh Châu.

Văn đưa máy lên Alô. Vừa nghe tiếng anh "Châu dê" xổ một tràng liên miên bất tận.

- Văn ơi! Cứu tao. Bằng không tao chết mất. Vợ tao, nó bỏ đi đâu mất tiêu rồi. Dắt theo luôn hai đứa nhỏ. Chiều nay tao rút ngân hàng về ba trăm triệu, định sáng mai giao tiền cho thằng Hồ phát lương và trả tiền cho bên cung cấp vật tư, ai ngờ Ngọc nó ôm hết luôn. Ối trời ơi! Tao từ... công ty về, chỉ thấy lá thư vợ tao để lại, nó nói, nó thà không chồng nuôi con, không chịu nổi cảnh nay tao ôm con này, mai tao ôm con khác. Vợ một ngày phát tiền đi chợ, làm bao nhiêu tao cho điếm ăn hết. Trời ơi! Văn, mày nghe vợ tao nói có oan không? Tao đâu đến nỗi, lăng nhăng th́ có nhưng lúc nào tao cũng thương vợ tao, cổ muốn ǵ tao cũng chiều, làm ǵ có chuyện đếm tiền phát ngày, thiệt khổ tao quá. C̣n nữa, vợ tao c̣n dựng chuyện động trời, nói tao nhiễm HIV, cổ không muốn lây bệnh nên quyết định kèm theo bức thư là lá đơn ly dị. Mày coi có oan không? Mới tuần trước tao đi thử máu về, đâu có. Ngon lành mà. Thật là vợ báo hại. Trời ơi! Văn ơi! Mày cứu tao coi....

- Mày muốn cái ǵ?

- Trời ơi! C̣n hỏi nữa. Mày t́m vợ con tao về. Lấy lại số tiền, dỗ dành nó giùm tao. Bằng không, chắc tao chết quá.

Và lần đầu tiên trong đời, Văn biết từ chối điều bạn yêu cầu. Anh lạnh lùng nói:

- Vậy th́ mày chết đi.

Văn khóa máy, bỏ xuống bàn. Nh́n Hoán Vân say ngủ. Nghĩ về người phụ nữ vừa ra đi, nghĩ về đám cưới ḿnh, có thằng con nắm vạt áo cưới mẹ, lẫm đẫm bước đi. Anh cười một ḿnh. không ai như anh, có con gọi bằng ba rồi mới cưới được mẹ nó. Ôi! Yàng ơi!

Tiếng chuông gió treo ngay cửa rộn ràng reo vang.


Hết
 


 

Pages Previous  1  2  3  4