Nhưng mọi người biết không phải thế, gă mặt mụn tên Thao chưa biết
nhường nhịn ai bao giờ, tính tốt của gă là dám v́ bạn bè... đổ
máu. Và bởi v́ khoái trá đánh đấm nên... học chữ th́ dốt, học
đánh nhau th́ tài. Vậy mà Hoán Vân vẫn đ̣i nợ được.
Gă đeo kính cận ngồi sát Châu lên tiếng :
- Tụi bây đi lấy giấy chứng thương đưa tới văn pḥng tao,
tao sẽ kiện ả ta bồi thường.
Châu xua tay lia lịa :
- Thôi thôi. V́ thằng Văn muối mặt chút đỉnh cũng được.
Và... v́ cả thằng Thành.
Anh Chiêu cúi gằm. Thành lườm bạn :
- V́ mày có lỗi với người ta trước, c̣n hùa với thằng Thao đánh
người ta bị thương. Nếu thằng Minh tống trát đ̣i Hoán Vân hầu ṭa, th́ bữa sau sẽ nhận luôn đơn thưa của Hoán Vân, thưa thằng Châu tội
xâm phạm danh dự, và thằng Thao tội gây thương tích.
Đ́nh Hồ nh́n giờ, cắt ngang câu chuyện :
- Sao anh Văn chưa tới ḱa ?
Cô gái ngồi sát quầy rượu bây giờ mới ngẩng lên :
- Văn có nói đến trễ.
- Sao giờ Thúy mới nói - Châu cằn nhằn.
Minh giở giọng luật sư :
- Cũng tốt. Tụi ḿnh có thời gian t́m giải pháp giúp nó tỉnh lại. Ê Châu ! Mày nói nó mê Hoán Vân đến dở điên dở khùng ra sao ?
Anh Chiêu giật ḿnh, bị Thành bấm khẽ. Thúy cúi đầu, nghe sầu
chất ngất. Gă đen thui với cái đầu đinh ba phân, năy giờ ngồi như
nhập định, vụt cất tiếng oang oang muốn bể nhà :
- Thằng Châu là chúa tưởng tượng, tao bỏ công tŕnh từ Biên Ḥa
chạy về đây chỉ để nghe nó ba hoa,
chớ không phải v́ lo cho thằng Văn.
Đ́nh Hồ liếc Châu :
- Anh Sơn nói đúng. Anh Châu lúc nào cũng nh́n một ra mười, mới
hôm qua gặp anh Văn, có thấy ǵ lạ đâu.
Ảnh b́nh thường lắm.
Cả đám chĩa mắt vào Châu, gă ngoác mồm kể :
- Tụi bây biết thằng Văn xin nghỉ phép dài hạn chưa. Chưa chớ ǵ. Biết nó làm ǵ không ? Không làm ǵ hết. Sáng, trưa, chiều tối ṭ
ṭ đến Nam - Thái - Hàn chờ Hoán Vân... Rồi sao nữa biết không ?
Bỗng dưng nó tận dụng hết mọi đường dây quen biết từ Nam ra Bắc, truy t́m một ai đó, và hàng ngày ngồi đọc từng đống giấy tờ quái
quỉ ǵ đó từ các nơi gởi về. Nó cắt hết liên lạc, đóng cửa nhà
không tiếp khách. Tao tới, nó đuổi. Mặt mũi để râu ria xồm xoàm
như tướng cướp. Thả khói thuốc như ống
khói tàu.
Đ́nh Hồ lắc đầu lia lịa, mọi người nh́n Châu nghi hoặc. Quả thật, gần tháng nay, họ không gặp Văn, nhưng những bài viết ở Sài G̣n
Times của Văn có đăng đều đặn. Châu tiếp tục ngoác mồm, tả oán :
- Tao nói thiệt, thứ đàn bà dữ như cọp cái đó, tao không ưa lắm, nhưng v́ t́nh bạn,
tụi ḿnh phải giúp nó.
- Giúp bằng cách nào ? - Sơn đầu đinh hỏi - Thằng Văn là con nít ba
tuổi sao ? Từ xưa đến nay, ai giúp ai chúng ta đều biết rồi, nay
là chuyện t́nh cảm riêng tư, ḿnh chen vào không
tiện đâu.
Thúy ngẩng lên, nói khẽ :
- Đợi Văn tới đi. Văn...
Cô chợt cười mếu, bởi Văn đang đẩy cửa bước vào. H́nh như Châu
không nói quá. Văn bơ phờ trong bộ đồ Jean, bụi không tưởng nổi
với gương mặt râu đâm lún phún quanh hàm. Đưa tay chào đám bạn, Văn
uống liền ly rượu từ tay Đinh Hồ xong, mới nói :
- Ǵ đây ? Đừng nói với tao thằng Châu vỡ nợ hay thằng Minh bị cắt
bằng luật sư nha.
Văn nh́n qua Thành, thấy Anh Chiêu, anh tṛn mắt.
- Em.
Anh Chiêu cười bẽn lẽ, Văn gật gù hiểu ra :
- Thằng này gớm thiệt. Anh Chiêu ! Phải túm nó kỹ vào nhé.
À, có
Hoán Vân ở nhà không ?
Anh Chiêu e ngại nh́n quanh. Văn nhíu mày. Đinh Hồ vọt miệng :
- Hôm nay họp mặt đây v́ anh Châu nói anh đang thất t́nh chị Hoán
Vân. Mọi người lo cho anh.
Văn ngẩng ra, anh gặp ánh mắt Thúy nh́n anh đầy oán trách, khổ đau. Văn trợn mắt định quát lên, tiếng máy kêu tít... tít... khiến
anh lấy vội đưa lên tai :
- Alô ! Văn nghe đây. Vơ hả ? Em ở đâu ?
-...
- Được. Anh về ngay. Chăm sóc chị Linh cẩn thận giùm anh. Bye.
Văn cho điện thoại vào túi, hối hả :
- Tao về đây. Tụi bây lần sau muốn uống rượu th́ nói,
đừng vịn cớ thằng Châu nói, thằng Châu "cuội lẫn chạm" cỡ nào tất cả
đều biết mà.
Văn biến mất, đám bạn ngơ ngác nh́n nhau. Vậy là sao ? Một cô Linh
nào đó nữa, đúng là bị thằng "cuội" gạt tới cửa. Cả đám lờ đờ nh́n
Châu. Hắn bai bải :
- Ê. Tao thiệt t́nh mà, rơ ràng tao thấy...
Lúc ấy, Văn đang phi hết tốc lực trên con ngựa sắt về nhà. Anh gần
như quăng đố chiếc xe bên chiếc 81 của Hoán Vân, thấy anh mừng rỡ,
Vơ thấy anh mừng rỡ :
- Em đi đâu gặp Hoán Vân ? - Văn cầm ly nước,
hỏi.
- Đi đâu. Em ra ngang tu viện, thấy chỉ đứng đó ói thôi là ói, mới năn nỉ chở chỉ vô. Trời.
Chỉ say đến độ cứ lên xe là ngă xuống.
- Anh giúp chỉ đi, em phải đi học. Trễ
rồi.
Vơ hối hả lấy xe Văn chạy đến trung tâm ngoại ngữ. Văn đổ hết ly
nước chanh cho Hoán Vân xong liền lấy thau nước ấm, nhúng khăng, vắt khô lau mặt, lau tay cho cô. Hoán Vân vật vă, lảm nhảm. Từ
áo cô bốc mùi tanh vừa ói lúc năy. Văn thở ra,
lấy từ tủ ra chiếc áo pull, quyết định thay áo cho cô.
Anh thay khá vất vả, rồi cũng xong. Bỏ áo cô ngay vào máy giặt, giặt sấy rồi pha thêm ly sữa nóng đem vô. Hoán Vân đă nằm yên, nhưng dường như đi vào cơn mộng nào đó. Cô khóc nấc lên, gọi rất
tha thiết :
- Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Con đây mà. Cái Chuông
đây mà.
Văn ngồi xuống bên cô mà nghe nhói ḷng. Chỉ trong mơ, anh mới
thấy giọt nước mắt của cô. Cô đâu phải không tim, sắt thép,
cô như một khối phalê, mà mẹ cô chính là ngọn lửa nung chảy được cái
cứng rắn nhưng dễ tan vỡ từ tim cô.
Hoán Vân vụt nhổm dậy, đôi tay chới với, gào gọi :
- Mẹ! Mẹ! Đừng bỏ con.
Văn đón đôi tay cô. Thân cô ngă ập vào ḷng Văn, nức nở, gọi mẹ
không thôi. Nước mắt cô khiến tim Văn run rẩy. Thân thể cô mảnh
mai, nóng hực khiến cả người Văn như cây non gặp băo. Anh ôm chặt
cô, môi lướt trên đôi má đẫm nước, môi anh đi đến đâu, ḍng nước
mắt khô đến đấy và rồi đôi mắt cô hé mở... nh́n anh. Một thoáng
bàng hoàng, một chút ngơ ngác, và khi cô chưa kịp hiểu
điều ǵ, th́ anh đă cúi xuốn t́m môi cô.
Nụ hôn thật nhẹ, ngắn, rồi anh t́m gặp ánh mắt cô. Anh thấy đôi
mắt như ngàn sao lung linh. Anh sung sướng, t́m môi cô lần nữa. Lần này thật sự là nụ hôn, bởi rất sâu, rất dài, đầy đê mê qua hai
môi xoắn vào nhau cuống quưt hối hả. Cả thân thể, tay chân Văn, quấn quưt ràng rịt Hoán Vân. Cô không thể cựa quậy để thoát khỏi, chỉ đón nhận măi cho đến khi thể xác dậy lửa và bật tiếng rên đáp
ứng. Và rồi ṿng tay cô quấn ngang lưng anh, môi cô hôn trả anh
ngọt ngào, cuồng nhiệt, cả hai quên hết đất trời,
bung ra bao dồn nén từ lâu.
- Hoán Vân ! Anh yêu em.
Cả người cô run lên trong tay Văn, đôi tay rời thân anh vội vă. Ánh mắt đờ đẫn trở lại nỗi đau vừa lăng quên qua giây gút thần tiên. Cô lắp bắp :
- Không. Không đâu.
- Sao lại không. Anh yêu em và em có yêu anh.
Hoán Vân muốn vùng thoát ṿng tay Văn. Không thể thoát được. Cô
yếu như một con sên, sau nụ hôn ngất người ban năy và anh,
không một tí vơ nghệ trở thành thần Hecquin đầy sức mạnh.
Hoán Vân đau khổ nhắm mắt rên rỉ :
- Không đâu. Tôi chẳng c̣n ǵ nữa Văn ơi.
Tiếng than cô chưa dứt, Văn đă áp má vào mặt cô. Cả hàm râu quai
nón lún phún xanh ŕ ,cà nhẹ vào, cùng sống mũi, đi khắp mặt và cổ
Hoán Vân theo lời anh th́ thầm :
- C̣n nhiều lắm cô bé của anh. Bằng chứng là anh đang v́ em bủn rủn
tay chân, chỉ muốn hôn em và được măi như thế này. Hoán Vân. Đừng
mang lớp vỏ sắt thép ấy nữa. Hăy là em thông minh, dịu dàng với
trái tim hồn nhiên nhân hậu. Hày nh́n thẳng vào cuộc đời để thấy có
anh, hai ta là một nửa của nhau, chia sẻ với nhau mọi hạnh phúc
hay niều đau đang có. Hoán Vân. Hăy tin anh, hăy nh́n vào mắt anh, em có thấy là anh yêu em ?
Đôi má lún phún râu của anh vẫn lướt trên má cô đầy đam mê dịu dàng. Mắt cả hai thật gần nhau và hai hơi thở trộn đều vào nhau. Cô
thấy, thật ra từ lâu t́nh yêu anh dành cho cô, như cô từng dành
cho anh trong câm nín, và hôm nay ..... làm sao chối bỏ, trốn chạy
được khi anh quá tuyệt vời, từ ṿng tay
đến nụ hôn và cái lối tạo... lửa yêu cao độ bằng... râu này.
Cô quên hết khổ dau, quên lời thề hủy diệt tuổi xuân suốt bảy năm, quên cả một người đang chờ đợi cô trong tuyệt vọng. Hiện giờ chỉ
tồn tại Văn và t́nh yêu của anh lẫn những ǵ cô đang nhận. Ôi. Ta
"muốn" anh ấy biết bao nhiêu. Ta chẳng đi t́m anh ấy đây sao ?
- Hoán Vân.
- Có - Cô th́ thầm như kiệt sức. Mắt anh lấp lánh, môi cô hé mở
đợi chờ, để rồi mê man trong ngọt ngào chất nhất.
T́nh yêu là thế, không như thời vụng dại học tṛ đầy sách vở ngây
ngô, chỉ làm thơ và lén nh́n nhau qua khe cửa. T́nh yêu những người
có nửa cuộc đời là cảm xúc từ ánh mắt đến trái tim, là ngọn lửa từ
bàn tay đến bờ môi gợi lên nỗi khát khao khắp miền da thịt.
Anh không dừng lại và cô không muốn anh dừng lại bởi cô nghĩ rằng
ḿnh không có ngày mai.
Một đóa quỳnh trắng muốt nở cánh hàm tiếu tỏa hương thơm,
len theo gió trăng như ướp lấy đôi người yêu nhau.
o0o
Hoán Vân đứng lên khi buổi họp kết thúc. Đột nhiên Vĩnh thay đổi. Oanh, sau chuyến công tác Đà Nẵng,
được Văn giới thiệu đến làm nơi khác và Vĩnh tốt hẳn lên trong quan
hệ với Vân khiến vài ánh mắt liếc theo xầm x́.
- Giám đốc có chuyện ǵ ?
- Đợt này đi cao nguyên, cắt người khác thay được không ?
- Tại sao ?
- Cô đi Hàn Quốc với tôi.
Cô thản nhiên lắc đầu :
- Tôi không thích đi. Và có đi cũng chẳng làm ǵ.
Giám đốc nên đưa một cô thư kư và một kỹ sư kiểm định viên đi theo.
Vĩnh giấu tiếng thở dài :
- Thôi được. Cô định chuyến công tác này bao lâu ?
- Sớm một tháng, muộn hai tháng. Chào giám đốc.
Vân nhẹ nhơm lúc về lại pḥng làm việc của ḿnh. "Lăo này lại muốn
lạng quạng đây ". Kệ xác lăo. Vân nhún vai một ḿnh.
Chỉ cần Nam Thái Hàn đi đúng kế hoạch đến năm 2000 th́ ḿnh sẽ c̣n
làm.
Đông bước vô mặt tươi tỉnh, huưt sáo. Tay cầm phong thư. Thấy Vân,
anh chàng đùn vội thư báo vào túi, cười lúng túng :
- Chị Vân. Mai đi hả ?
Hoán Vân liếc đông, tia măt' sắc lạnh :
- Đó có phải là thư t́nh thứ tư, cậu định gởi cho Ngà không ?
Đông như trời trồng. Chẳng lẽ nhỏ Ngà méc hết ? Một tháng trước, Đông t́m nhà Hoán Vân, đúng theo tinh thần "buổi họp" bốn người. Cần biết rơ hơn về thủ trưởng ḿnh để tạo quan hệ chặt chẽ trong
công việc. Người Đông gặp là nhỏ Ngà và mới chỉ một tháng,
chú chàng viết đến bốn lá thư tỏ t́nh.
Hoán Vân nh́n vào bảng kế hoạch, lơ đăng nói :
- Tôi là người bảo trợ Ngà, chắc cậu biết rồi,
nêu nếu muốn ǵ cậu cần suy nghĩ cho kỹ.
Đông lấm lét dạ một tiếng rồi chuồn mất. Hoán Vân kư xong tập hồ sơ, nh́n quanh không thấy ai, cô bực tức. Vậy đó, mới 11 giờ đă
vắng tanh, phải qui định giờ làm việc rơ ràng mới được.
Khóa trái cửa pḥng, Hoán Vân ra xe lấy xe chạy thẳng về nhà. Hôm
nay Ngà, Anh CHiêu ở lại trường. Có một ḿnh. Vân không buồn ăn
trưa, cô đi tắm xong, lại bàn mở tấm bản đồ chăm chú xem. Trên
bảng đồ nhiều tỉnh thành bị đánh dấu chéo hoặc trong ṿng tṛn,
hoặc chưa có ṿng tṛn và số lượng chưa bị đánh chéo rất nhiều ở hai
đầu Nam-Bắc.
Hoán Vân thở dài, gục đầu xuống bàn. Chợt câu nói Văn hiện ra
trong trí cô "Như người ta t́m kim đáy biển, nhưng anh ủng hộ em,
hăy làm hết sức ḿnh cho một mục đích".
Văn. Hoán Vân phừng mặt. Mới đó đă bốn hôm rồi. Và đêm ấy với Vân
là niềm hạnh phúc thiêng liêng nhất. Anh biến cô thành người khác
trong giọng nói, nụ cười, ánh mắt long lanh. Anh với bàn tay lùa
vào mái tóc cô, với cái cụng đầu cho đôi ánh mắt gặp nhau, vơi nụ
cười tinh quái tràn vui sướng đă khiến cô tin cậy rời vỏ bọc ḿnh, làm cô gái dễ thương như vậy đó. và khi Vơ về đến nhà, chú chàng
như không nh́n ra chị Vân nữa. Người con gái ngồi tựa vào vai anh
Hai, mặc cái áo to đùng của anh hai, ngước nh́n vầng trăng treo
trên trời, đang đọc bài thơ tuổi mẫu giáo :
Sân nhà em sáng quá,
Nhờ anh trăng sáng ngời...
Là chị Vân đó sao ? Đâu mà bé nhỏ, mong manh đến thế. Đâu mà hồn
nhiên, vô tư đến thế ?
Nhưng đúng là chị Vân, và Vơ phục anh sát đất. Mới ba tiếng đồng
hồ từ lúc ḿnh đi học chớ bao nhiêu. Thế là Vơ đề nghị làm cái ǵ
đó đăi anh Hai và bà chị kết nghĩa. Vân
nức nở khen thằng em "biết điều".
Vậy là bên trong Vơ xăn tay áo, mở tủ lạnh, vặn bếp gaz, bên ngoài
dưới cội mai chiếu thủy sát thềm,
Văn thủ thỉ hỏi Hoán Vân về chuyện t́m mẹ.
- Sao anh biết ? - Cô xốn xang hỏi. Người cứng lên trong tay Văn, khiến anh vội nói thật :
- Anh Giám bị anh tra hỏi, khai hết. Thật ra anh biết quá nửa,
chỉ chờ cái gật đầu xác nhận của em.
Cô rùng ḿnh, vụt đờ đẫn nói :
- Vậy mà anh... c̣n yêu được em sao ?
Văn lúc ấy đặt tay lên vai cô. Nh́n thẳng vào mắt cô ,nói :
- Đời người ai cũng có lỗi lầm. Miễn là biết sửa đổi. Thật ra lỗi
lầm em đối với mẹ như thế nào anh chưa biết, nhưng bảy năm rưỡi rồi, em miệt mài t́m kiếm mẹ quên cả bản thân ḿnh, đă đủ cho anh biết
rằng anh yêu không lầm. Và anh tin rằng trời cao không phụ kẻ có
ḷng đâu. Hoán Vân ! Đừng tự đày đoạ ḿnh nữa. Em đă trả giá xong
cho mọi sai lầm. Anh nghĩ, nếu mẹ biết được, bảy năm qua em sống
thế nào, chắc mẹ sẵn ḷng tha thứ cho em.
Mắt cô tràn bóng nước, cô gục đầu vào vai anh kể lể.....
- Mẹ em sinh ra trong một gia đ́nh nghèo, có giáo dục tốt. Mẹ được
ăn học và ảnh hưởng ông ngoại, một người tài hoa, thích lăng du
hơn sự nghiệp, bặt thiệp, phóng túng.
Mẹ ra đời có nhiều bạn bè, sống không câu nệ h́nh thức và làm ra
tiền. Bạn bè của mẹ thuộc giới thượng lưu, trí thức lẫn dân chơi
lắm tiền. Mẹ được nhiều người yêu, và yêu một người phong nhă có
tiếng tăm. Truớc lúc người ấy đi du học mẹ đă trao thân
cho y và y không trở lại.
Mẹ thất vọng, đổi cách sống, trở nên khép kín, từ bỏ mọi quan hệ
và thề không yêu ai. Rồi ông ngoại qua đời, bà ngoại sợ mẹ sống cô
độc, ảnh hưởng hạnh phúc mai sau của cô con gái, nên khuyên mẹ t́m
người bạn đời. Ba mẹ ngày ấy rất giàu, nhờ tiền vay của nội để lại, ông giàu, nhưng ít bạn v́ nghề làm giàu của ông theo như người ta
nói là "thất đức". Ba yêu mẹ từ lâu, và kiên nhẫn theo măi. Mẹ v́
chán nản, v́ sợ ngoại buồn nên nhận lời ba cầu hôn với lời hứa chắc
chắn cùng ngoại :
- Khi con làm vợ người, con sẽ quên hết quá khứ, làm vợ hiền,
mẹ tốt.
Ba cưới mẹ về, ngay đêm tân hôn đă nẩy sinh xích mích, v́ mẹ không
c̣n trinh tiết. Từ đó ba luôn cạnh khóe, ch́ chiết mẹ mỗi khi có
dịp, kể cả khi con đă không lớn. Rồi ngoại mất, d́ lấy chồng xa
đi biệt. Thế rồi em ra đời, miền Nam giải phóng, ba đ̣i đi, mẹ
cương quyết ở lại, lại càng mâu thuẫn nhau. Suốt tuổi ấu thơ, khi
em vui nhất đ̣i chơi thoải mái bất cứ tṛ nào là khi ở bên mẹ. Em
gắn bó với mẹ và rất sợ ba, điều ấy làm ba thêm ganh tỵ và ghét mẹ. Dù ông rất yêu bà. (mâu thuẫn quá)
Khi nhà nước mở rộng kinh tế, ba thành lập công ty, công ty trở
nên phát triển là nhờ mẹ, bà quen biết rộng, giỏi ngoại giao, nắm
bắt thị trường nhạy bén. Ba v́ làm ăn phải đưa mẹ đi nơi này chỗ nọ, giao thiệp dù luôn ghen tương, nghi ngờ. Ra đường, ba mẹ là
kiểu mẫu về một gia đ́nh doanh nghiệp hạnh phúc, thành đạt. Về nhà
,th́ ba luôn dằn vặt, ghen tuông, nói mẹ lẳng lơ vơi người này, liếc t́nh người nọ,
khiến mẹ đau khổ.
Lúc đó em 17 tuổi, đang học 12, em thương mẹ và biếc ba rất thương
em, đến độ không trái ư em bất cứ điều ǵ, trong khi mẹ lại nghiêm
khắc, hay dạy dỗ, la mắng mỗi khi em lầm lỗi. Và tuổi 17, em đă
bị cha đầu độc bằng ḷng yêu thương ích kỷ, bằng ḍng nước mắt luôn
chảy khi kể, mẹ đă làm ô nhục ba và em bằng sự lang chạ kín đáo và
ba không nỡ ly dị v́ sợ em đau khổ, em không tin. Nhưng ḷng ray
rứt, chớm nghi ngờ v́ em thấy rơ ràng ba rất yêu mẹ,
thương em.
Thế rồi em vào đại họ, mẹ vẫn thế, chu cấp cho em ăn học trong
chừng mực và luôn răn dạy. C̣n ba... em làm sao ngờ được, có
những thứ t́nh thương ích kỷ, mù quáng
đến vậy.
Hoán Vân ôm đầu đau khổ, Văn nhẹ kéo cô vào ḷng đặt đầu cô lên vai
ḿnh, nhẹ nhàng khuyên :
- Đừng tự dằn vặt ḿnh nữa Hoán Vân. Em nói đi,
anh mong chia sẻ gánh nặng này giúp em.
Năm ấy, Hoán Vân nghỉ hè muộn v́ cô phải thi chuyển giai đoạn. Bà
Huyền Vi nghe con báo tin thi tốt, bèn thưởng cho con gái đi máy
bay về nhà. Với những gia đ́nh khá giả, dùng phương tiệng hàn
không là chuyện b́nh thường, nhưng đây là lần đầu tiên Hoán Vân
được đi máy bay. Mẹ cô thường nói với con về cách làm ra tiền và
tiêu tiền. Những khi bà về Sài G̣n kư một hợp đồng làm ăn nào đó, thường ở lại một ngày, cúng Hoán Vân đi chợ, nấu ăn và dạo phố,
chuyện tṛ.
Trong mắt Hoán Vân, mẹ thật toàn vẹn, những chớm nghi ngờ ở tuổi
mới lớn biến mất, nhường lại cho sự yêu thương kính trọng lẫn tự
hào về một người mẹ nề nếp mà không quá cố hủ, khắt khe,
nghiêm khắc nhưng biết thông cảm, bao dung cho tuổi trẻ.
Lúc Hoán Vân xuống máy bay, người đón cô là Bảo, anh là cháu d́ Út, vừa học xong, được mẹ đưa và làm trong công ty. Mẹ rất quí Bảo, thường nhờ anh làm tài xế đưa mẹ đi công việc. Và anh không chút nề
hà - Hoán Vân thấy anh, hỏi ngay :
- Mẹ đâu ?
Bảo ngập ngừng rồi nói :
- Cô Vi bận công chuyện, nhờ anh đón Vân.
Không nghi ngờ ǵ, Hoán Vân lên xe về nhà. Từ hôm đó, đến hết kỳ
nghỉ hè, không khí gia đ́nh vẫn êm ấm. Hoán Vân ở nhà có ba mẹ, ra
phố có bạn bè. Cô mải rong chơi, không hay biết ǵ đến giông tố
sắp nổi lên trong mái gia đ́nh bởi một âm mưu bắt nguồn từ t́nh
thương ích kỷ, mù quáng...
Lúc ấy khoảng mười bảy giờ chiều, Hoán Vân nhận điện thoại, người
bạn hẹn đi chơi, nhưng v́ bận khẩn
cấp nên dời cuộc hẹn sang ngày
mai, hỏi cô có giận không.
Hoán Vân buồn lắm, cô chuẩn bị cho một tối vui vẻ với nhiều tưởng
tượng, vậy mà... nhưng cô vẫn nói :
- Không sao. Vậy mai gặp chỗ cũ.
Độ mười lăm phút sau, ông Thịnh cha cô về tới, Vân nũng nịu ôm cổ
cha hỏi :
- Mẹ đâu ba ?
Ông Thịnh cười gượng, nói kiểu né tránh :
- À. Mẹ con nói... ba về trước, bả với...
thằng Bảo đi công chuyện.
- Sao ba không cùng đi ?
- Ba có nói để ba đi, nhưng mẹ nói một ḿnh mẹ con
với thằng Bảo được rồi.
Lối nói lấp lửng, pha chút chua chát, chán chường của ông Thịnh
khiến Hoán Vân dậy lên sự khó chịu. Bữa cơm chỉ ba người, hai cha
con và bà Út, càng trở nên nặng nề khi cả ba cùng im lặng.
Ăn xong, Hoán Vân lên lầu, ra sân thượng dạo quanh, một lúc, cô
thấy buồn chán, bèn thay đồ định ra phố, ngang qua pḥng ông Thịnh, nghe ông to tiếng với ai trong điện thoại,
cô ṭ ṃ nép ḿnh lắng nghe.
- Sao ? Cuộc họp dời lại rồi. Bà Huyền Vi về ngay sau đó à ?
-...
- Thế anh có biết nhà tôi bận đi đâu nữa không ?
- .....
- Về lại công ty à ? Cám ơn anh.
Ông Thịnh đập máy xuống thật mạnh, hầm hầm đi ra, lầm bầm :
- Thật quá lắm, thật đê tiện, bỉ ổi,
không thể tha thứ được nữa.
Hoán Vân nép sau cửa, nín thở khi cha chạy ra, cô hoang mang đầu
óc. Mẹ ! Là mẹ ư ? Không lư nào. Mẹ làm chuyện ǵ ?
Có Bảo đi bên mẹ luôn luôn mà.
Ông Thịnh đă lên taxi, Hoán Vân hối hả dắt xe máy rượt theo. Xe
dừng trước công ty, ông Thịnh chạy vụt lên lầu, Hoán Vân lên theo. Cô thấy cha mở cửa pḥng làm việc, đi thẳng vào cánh cửa nửa khép
kín. Đó là căn pḥng nhỏ, để ông Thịnh hoặc bà Vi
nghỉ ngơi khi ở lại công ty buổi trưa.
Cảnh tượng bên trong khiến Hoán Vân chết lặng. Người mẹ cô yêu quí, kính trọng, tôn thờ như thần tượng,
đang nằm trong tay Bảo ngủ say...
Hoán Vân khóc lặng lẽ, đôi tay luồn vào tóc gh́m chặt như muốm gh́m
tiếng gào thét trong ḷng. Văn thở dài châm thuốc hút đợi cô b́nh
tĩnh lại, anh nh́n thấy Vơ ra ngoài bên thềm tự bao giờ.
Một lúc, Văn đặt nhẹ tay lên vai cô nói :
- Anh hiểu rồi. Em không cần kể tiếp nữa đâu.
- Anh hiểu ǵ ? - Hoán Vân ngước nh́n Văn.
Văn thoáng nụ cười nửa âu yếm, nửa bao dung :
- Anh nghĩ ngay ra một diễn biến. Sự ghen tuông bệnh hoạn của ba em
đă khiến mẹ em không chịu đựng nổi, và bà để lộ ra ư định ly dị. Ba em vừa ghen, vừa sợ mất em, ông ấy biết chắc, em sẽ đứng về
phía mẹ em nếu biết rơ, bèn "tiên hạ thủ vi cường
".
- Là sao anh Hai ? - Vơ hỏi. (anh hai này nhiều chuyện tới độ nghe
lén mà c̣n hỏi )
- Ông dựng ra màn kịch bỉ ổi, đem anh chàng Bảo làm vật hy sinh để
giữ Hoán Vân về ḿnh và nếu có thể có miệng mà không nói được, bà
Huyền Vi v́ con sẽ chấp nhận ở lại dù măi măi trong ḷng Hoán Vân, bà là người mẹ tồi bại. (Nhà báo thám tử !!!!)
Hoán Vân gục đầu xuống chậu mai chiếu thủy, ḷng cô đau đớn như dao
cắt ,nhớ lại gương mặt mẹ lúc đó đầy kinh hoàng, đau khổ,
bất lực.
Thật khó nhọc, cô nói :
- Không hề có cuộc họp nào cả, ba em chi bịa ra và nói với mẹ, ba
đau đầu không thể dự cuộc gặp thân mật với các doanh nhân thàn phố
tổ chức tại Non Nước Hotel lúc mười tám giờ, nên mẹ đi thay và Bảo
làm tài xế. Ba em biết tính mẹ đợi đúng giờ mới đến, nên thế nào
cũng ở lại công ty xem giấy tờ, vậy là ông vạch một âm mưu chu đáo. Ông cho thuốc ngủ vào loại nước uống mẹ thích dùng vào mùa nắng. Đó là nước mơ, mẹ pha chế sẵn bỏ vào tủ lạnh. Ông biết mẹ thường
uống một ly nước mơ trước khi đi đâu dù ở nhà hay ở công ty và bà sẽ
pha luôn cho Bảo một ly. Thế là giả đ̣ về, rồi ba em quay lại, nép ḿnh vào cửa chờ đợi. Ông đợi mẹ em và Bảo mê man, xông vào
pḥng đặt hai người nằm chung nhau, về
nhà diễn kịch với em.
Hoán Vân ngửa mặt nh́n bầu trời đêm, cô lại quay về trạng thái vô
hồn, lạnh lẽo.
- Chị... Phong Linh. Không phải lỗi của chị - Vơ bồn chồn buột
miệng, thúc tay Văn.
Văn châm điếu thuốc khác, lơ đăng hỏi :
- Nhờ đâu em biết sự thật ?
Cô vụt cười chua chát :
- Em sẽ không bao giờ biết sự thật nếu người bảo vệ đánh mất lương
tâm. Ông ta chứng kiến tất cả, nhưng không nói được với em v́ ngay
hôm sau ông bị ba đe dọa sẽ làm mất việc và công ty nào cũng sẽ
không nhận anh ta. Lúc đó, em đang mạt sát... mẹ em bằng những từ
tệ hại nhất mà em biết đuợc, em không cho bà nói được lời nào.
Em mất lư trí v́... quá đau khổ.
Giọng Hoán Vân nhỏ dần :
- Sáng hôm sau mẹ bỏ đi, không một lời để lại, ngoài mấy câu trên
vách tường mẹ viết ây son môi đỏ :
Một kiếp làm vợ
Chưa ngày ấm êm
Một đời làm mẹ
Giấu kín ưu phiền
Nay con khôn lớn
Dao cắt ruột mềm
Mẹ nuốt nước mắt
Con rơi triền miên
Đêm trở nên lặng lẽ khi Hoán Vân ngừng kể, gió thoảng nhẹ ngàn
hương hoa mà ḷng ai nấy đều nặng nề. Vơ ứa nước mắt khi Vân đọc
hết bài thơ mẹ cô để lại. Vơ nhớ về một h́nh bóng xa mờ. Mẹ. Mẹ
Vơ cũng là một người vợ, người mẹ bạc
mệnh.
Hoán Vân uể oải ngẩng lên nh́n hai anh em Văn :
- Đến một nửa năm sau em mới biết sự thật, người bảo vệ thấy em
sống thác loạn bên ngoài, thấy Bảo mất việc làm, không tiền nuôi
gia đ́nh và biết mẹ em không trở lại, liền kể rơ cho em nghe. Em
không tin, không thể nào tin đó là sự thật,
nhưng ông ấy đă khiến em phải tin.
Ông viết một lá thư gởi ba em, thấy lá đơn thôi việc, trong thư
ông nói, ông thấy lương tâm cắn rứt v́ làm ngơ trước tội ác của ông. Và giờ đây ông nói ra chỉ v́ ông không thể để Bảo và em trở thành
như vậy. Đầu xanh tuổi trẻ có tội ǵ.
Lá thư em đích thân đưa cho ba, ông đọc, em nh́n và hiểu. Đó là
sự thật. Từ đó, bé Cái Chuông - Phong Linh của mẹ đă chết,
chỉ c̣n áng mây rực rỡ sắc màu tội lỗi mà thôi.
Cô chầm chậm đứng lên, nh́n quanh khu vườn nhỏ trong đêm tỏa hương
theo lời tỏ t́nh của lá. Đến lúc phải rời nơi đây rời, bởi là
chứng nhân nên cô không c̣n dịp quay về. Cô cúi đầu bước đi, Văn
giữ tay cô lại, nghiêm mặt nói :
- Em đi đâu ?
- Em phải về thôi - Cô rời ră nói, chợt thèm men
rượu để lăng quên.
Anh như thấu hiểu mọi suy nghĩ trong cô.
- Tại sao không nghĩ đến anh mà nghĩ đến rượu ? Hoán Vân, em chưa
tin anh sao lại kể với anh ?
Cô th́ thầm :
- Đó là lời xưng tội đầu tiên, và em không muốn được giải thoát bởi
bất cứ ai. Em phải tự ḿnh giải thoát tội lỗi gây ra. Mẹ em, giờ
này đang ở một nơi nào đó, đang đau khổ héo ṃn nghĩ đến người
chồng bất nhân, đứa con bất hiếu,
nước mắt chan cơm hay bà đă chết trong lạnh lẽo cô đơn.
Mặt cô tái xanh nhợt nhạt, cô vùng mạnh khỏi tay Văn chạy đến chiếc
xe cô dựng, nói quyết liệt :
- Đừng cản em. Em không xứng đáng, em không thể vui trong hạnh
phúc khi mẹ đang ṃn mỏi ở một nơi nào đó. Văn. Em van anh.
Đừng cản em.
Văn buông thơng tay, bối rối nh́n cô lên xe, biến
mất.
o0o
Rời ḍng hồi tưởng, Hoán Vân đến góc pḥng lấy chiếc áo Văn mặc cho
cô đêm đó. Chiếc áo cô đă giặt ủi cẩn thận ,chỉ c̣n việc
đi trả cho chủ nhân nhưng cô lại không nỡ rồi.
Đưa chiếc áo lên, cô hôn nhẹ và đỏ bừng mặt, nhớ h́nh dáng Văn, lẫn tiếng nói cười, nhớ môi anh lẫn hàm râu lún phún làm cô ngây
ngất. Văn ơi, em nhớ anh, và em lại muốn lẩn tránh anh. Bốn hôm
rồi, anh quay quắt t́m em. Em nhớ anh quay quắt mà đành phải trốn. T́nh yêu sẽ làm em mềm yếu, làm em đắm ch́m trong ṿng tay anh, em sẽ quên lời nguyền, sẽ để mẹ hết dần ṃn v́ sầu hận ở một nơi
nào đó. Ôi Văn ! Không thể nào đâu. Em không xứng đáng đâu. Văn
ơi !
- Anh đây.
Văn b́nh thản đứng trưóc cô. Tay khóa chốt cửa. Hoán Vân ngẩn ra. Cô đă khóa cửa ngoài, thả khóa ra ngoài, làm như đi vắng, sao anh
đoán ra. Anh vô nhà bằng cách nào ?
- Anh trèo tường vô - Hiểu hết mọi ư nghĩ trong đầu cô, anh nói. Mắt vẫn nh́n chằm, tia nh́n cháy bóng :
- Tại sao trốn anh ? - Anh chụp tay cô bóp chặt.
Cô có thể dễ dàng "quăng" anh một cú ngoạn mục, nhưng cô như hết
hơi sức. Chỉ nh́n anh đầy van lơn,
lắc đầu khó nhọc và không nói được ǵ.
Văn cắn môi bực tức, vụt gầm lên :
- Anh yêu em. Yêu hết nỗi đau em phải chịu. Em yêu anh, đồng ư
cho anh gánh chung niềm bất hạnh. Vậy rồi, em trốn anh, tại sao
trốn anh ? Liệu có trốn được cả đời chuyện trái tim ḿnh không ?
Cô quay mặt lấy lại vẻ khinh bạc, lạnh lùng :
- Chẳng có ǵ không được, nếu muốn .....
- Được. Nghĩa là em muốn quên anh để làm lại một Hoán Vân đắm ch́m
trong men rượu, tự đọa đày ḿnh cho hết một đời. Đúng không ?
- Mục đích của tôi là t́m kiếm.
- C̣n mục đích của anh là em.
Anh lầm ĺ dữ dội, giật mạnh tay, cô ngă chúi vào anh, khép chặt
ṿng tay, anh t́m môi cô quyết liệt, háo hức. Cô chống cự, mím
môi, ngoảnh mặt, anh ĺ lợm theo măi, vẫn hàm râu lún phún, chà
xát khắp cổ, mặt cô. Hoán Vân mềm nhũn, không ḱm nổi lửa yêu, đành đón nhận môi anh... lời anh dịu dàng như mật ngọt :
- Anh yêu em. Đừng trốn tránh con người thực của ḿnh, đừng trốn
tránh chuyện trái tim. Anh hứa sẽ cùng em đi t́m mẹ, t́m được mẹ
rồi ta cưới nhau nhé. Chuông nhỏ của anh.
Cô ứa nước mắt. Đầu hàng anh trong niềm hạnh phúc. Anh rà môi uống
cạn nước mắt cô. Bây giờ đến anh, tha hồ rền rẫm, qua từng nụ hôn
trao nhau :
- Duyên phận thế nào để anh gặp em, một cô gái thật... khó ưa, rồi gặp măi ở nhiều t́nh huống thật khó quên. Để rồi làm đảo lộn
hết h́nh tượng người yêu, người vợ tương lai trong ḷng anh. Anh
muốn quên em lắm, Cái Chuông bé nhỏ ạ. Thế nhưng về Bến Tre gặp mẹ
Ngà, người đàn bà không chồng, cơ cực, ngày hai buổi bán khoai, bắp nuôi con, kể rằng "Cái cô Linh đó, đă lột đến đồng bạc cuối
cùng, đưa d́ vô bệnh viện mổ bướu tử cung, lúc cổ xuống đây làm
việc. Khi về cho thêm chiếc nhẫn vàng, biểu bán đi để bồi dưỡng
nghỉ ngơi. C̣n dư gởi lên cho Ngà để nó yên tâm ăn học." Anh lại
nhớ em... khờ người. Chưa hết, mới đây đi Long Khánh, anh gặp
Anh Chiêu và cả nhà cổ chín người với hai đứa lớn dị tật v́ chất độc
màu da cam, anh được bà mẹ kể, em ngồi trong hốc tối căn nhà, nh́n bà chăm sóc hai đứa con tội nghiệp, khóc thật lặng lẽ. Em
ngoài việc giúp Anh Chiêu ăn học, c̣n một tháng gởi
cho năm trăm ngàn đồng để giúp bà nuôi hai đứa kia.
Ôi ! Cái Chuông bé nhỏ xấu xí, mà tiếng vang như khánh ngọc trong
veo. Anh tạ ơn trời đất, đă bịt mắt đàn ông khắp thế gian này để
dành em lại cho anh. Cho nên anh thề với... vong hồn má anh, sẽ
không để em tuột khỏi tay anh biến mất thêm lần nào nữa cả. Em là
của anh và anh... sung sướng... tặng anh... lại cho em. (Câu này
nghe hay thiệt á, Ông này khôn đáo để)
- Xí ! - Cô ngoảnh mặt để môi anh trượt dài sau tai. - Anh là người
hư đốn, làm như quí lắm, toàn là... lợi
dụng người ta.
Anh nhâm nhi dái tai cô (đúng là dân nhậu), khiến cô tê dại cả
người :
- H́nh như em nói lộn, là em quyến rũ anh trong nhiều t́nh huống
chết người. Lúc th́ nằm dưới nước ướt nhẹp, bắt anh bồng chạy, khiến "ṿng một" "ṿng hai" chọc anh... gai người, lúc th́ làm
Eva trong vườn Địa Đàng, mời anh... vô ngắm. Ái da ! Đau anh !
Trời ơi ! Em chẳng những biết đấm, biết đá, c̣n biết ngắt, biết
nhéo nữa sao ?
- Ai biểu anh...
- Em biểu chớ ai (đúng là miệng lưỡi nhà báo)
Theo câu nói là môi anh, và đôi môi táo tợn kiếm t́m. Hoán Vân
buông thả, để mặc xác thân cảm nhận mọi khoái cảm. Mai ta đi rồi, tiếp tục t́m kiếm mẹ, lần này hành trang mang theo là nỗi nhớ anh
khắc khoải từng giờ. Văn ơi ! Em chưa nói hết với anh những ǵ muốn
nói nhưng em hứa sẽ giải quyết chu toàn. Có điều chẳng biết trời
cao có xót thương, cho em t́m được mẹ không ?
Cơ thể Hoán Vân cứng lại dưới bàn tay Văn, anh biết ngay tạ i sao, đỡ cô ngồi dậy anh hỏi :
- Em nghĩ đến mẹ phải không ?
Cô khẽ gật đầu :
- Nhưng không thấy đau khổ bất lực nữa, t́nh yêu anh giúp em niềm
tin sẽ t́m được mẹ. Văn. Mai em đi
rồi.
- Đi đến đâu ?
Văn dằn cơn sôi nổi trong ḷng bằng cách châm điếu thuốc. Quái quỉ
ǵ khiến anh từ ngày ấy đến giờ luôn khao khát,
nhớ nhung cô.
- Em đi cao nguyên, sớm nhất tháng sau mới về.
Tim Văn nhức nhối, không thể cản cô, đó là công việc. Anh nhớ đến
Wong-Quân gọi về làm phó cho lăo, em không chịu.
Thế là bỏ.
Văn định nói rồi lại thôi. Anh đang nhờ nhiều bạn bè ở ủy ban dân
số, bộ cảnh sát, t́m kiếm một người tên Huyền Vi, hy
vọng chỉ thị từ trên xuống sẽ khiến từng địa phương hết ḷng truy
t́m. Nhưng anh linh cảm, mẹ Hoán Vân đă từ bỏ tên tuổi ḿnh, như đă
từ bỏ quá khứ buồn đau.
- Mẹ có ǵ đặc biệt giúp ta nhận dạng dễ không ?
- Không có, ngoại trừ mẹ rất thích nghe tiếng reo chuông gió.
Hoán Vân mở valy lấy ra cái chuông gió đưa cho Văn :
- Cái chuông này mẹ mua ở Đài Loan tặng em năm thi đậu đại học. Hôm
mẹ bỏ đi, không mang theo ǵ ngoài cái chuông gió rất lớn của mẹ,
treo ngay cửa pḥng, từ hồi lấy ba.
- Mẹ thích chuông gió nên đặt tên em là Phong Linh ?
Hoán Vân đưa luôn cho Văn tấm h́nh mẹ cô được lồng trong khung kính
cẩn thận. Mắt cô đăm đắm nỗi buồn :
- Mẹ nói, lúc em c̣n bé tẹo thường cười rất to, và cười hoài cả ngày
như tiếng chuông gió reo nên đặt tên Phong Linh. Nhưng ba không
chịu, ba nói con gái họ Ông Quảng Nam phải là áng mây lành rực rỡ
nên đặt tên Hoán Vân. Hôm mẹ đi, mang theo tất cả h́nh, bóng, may mà
hồi em đi học mang theo vài tấm mới c̣n.
Văn chăm chú nh́n ảnh bà Huyền Vi, Hoán Vân giống mẹ, kể cả vầng
trán cao thông minh, bướng bỉnh, kể cả gương mặt che giấu nỗi buồn,
không có nụ cười.
Bất giác Văn buột miệng :
- Mẹ em không có hạnh phúc.
Nét mặt Hoán Vân co rúm nỗi đau. Văn siết chặt tay cô, nghiêm trang
nói :
- Anh hứa đem hạnh phúc về cho em.
Cô th́ thầm như thốt lời nguyền :
- Nếu không t́m được mẹ, em không xứng đáng có được bất cứ niềm hạnh
phúc nào.
Văn lạnh người khi thấy nét mặt người yêu. Nét mặt nàng mới nồng nàn
lửa yêu thương, mới buồn đau giận ghét, gờ trở nên trơ trơ lạnh lẽo,
xám xịt, đầy góc cạnh xấu xí như tượng đá trăm tuổi.
o0o
Uống hết ly nước rồi mà Đông chưa nói
được điều anh muốn nói. Trời đất ! Chẳng lẽ làm người tốt, khó vậy
sao ?
Ngà vẫn ngồi yên, cúi mặt, mân mê nút áo trông thật... chất phác,
ngây thơ. Chậc ! Hay ḿnh khoan nói, dù ǵ, chị Vân cũng đi đến hai
tháng mới về, đến lúc đó ḿnh nói chưa muộn. Không được. Đông nhớ
đến nét mặt Hoán Vân lúc gọi đến anh mà rùng ḿnh, dù lúc ấy Hoán
Vân nói rất nhỏ nhẹ :
- Đợt công tác này, Trường Xuân đi c̣n cậu ở nhà, giải quyết cho
xong chuyện những bức thư t́nh đi. Nhớ đó, phải thật tốt, không th́... cậu kiếm 20,000USD ra nước ngoài đi.
Hoán Vân đă “trắng trợn” tuyên bố, nếu ḿnh Sở Khanh, cô ấy sẽ làm
thịt ḿnh trước toàn bộ sậu công ty. Hoán Vân nói, nhất định là làm.
Dù cổ chưa làm, ḿnh cũng đâu ngu ǵ... đùa với lửa. Quyết định xong,
Đông tằng hắng và tạo nụ cười đẹp nhất của hắn với Ngà :
- Sắp nhập học chưa em ?
- Dạ, c̣n mấy hôm – Ngà đáp nhỏ.
- Sao hè em không về thăm gia đ́nh ?
- Chị Vân biểu ở lại hè học thêm, nhưng Ngà thỉnh thoảng có về.
Chà ! Hết chuyện hỏi rồi, đến giai đoạn chính đây, Đông khổ sở nghĩ
bụng, tán tỉnh, dụ dỗ con gái, yêu đương kiểu một ngày kết thúc với
Đông dễ ợt, v́ hắn ngon lành đủ thứ. C̣n làm người đàn ông tử tế với
con gái nhà lành, hắn chưa từng làm. Biết sao đây ?
- Ngà này – Hắn vờ găi tóc, độp một phát nói luôn – Ḿnh làm bạn
nghe, bạn tốt thật ḷng đấy.
Mặt Ngà trở nên khó coi, lúc bừng đỏ lúc tái xanh :
- Là... là... sao ?
- Anh xin lỗi Ngà – Đông hấp tấp đứng lên – Chị Vân nói đúng. Anh
không nên làm khổ một cô gái như em.
Ngà ngồi chết lặng nh́n Đông xa dần. Cô bé nghèo cực miền quê, ngỡ
ḿnh gặp người trong mộng, nhưng chỉ một tháng, mộng vỡ tan như bọt
bèo. Ngà không khóc, cô chết điếng người, đứng lên, đi ngược con
đường về lại nhà. Chỉ một quăng ngắn mà Ngà đi hoài không thấy tới.
Thật lâu, cô mới đến con hẻm và... đâm sầm vào một gă to lớn, đen
thui với cái đầu đinh ngắn đến độ... lộ da đầu.
Gă đưa tay giữ chặt Ngà, quan sát cô bằng cặp mắt đỏ ngầu v́ thiếu
ngủ, cất giọng ồm ồm :
- Để coi, tóc ngắn, mắt một mí, cô đúng là Ngà ở với Hoán Vân phải
không ?
Ngà vụt tỉnh liền :
- Chị Vân sao rồi ?
Gă đầu đinh ngoác mồm, thả tay ra :
- Không sao. Có người nhờ tôi đến gặp cô. Thằng Văn.
- Anh Văn ?
- Ừ. Này cô bé. Cô định tiếp khách ở đây à ?
- Chú nói lẹ lên, là chuyện ǵ ? – Ngà nóng nảy hỏi.
Gă đầu đinh tiu nghỉu. Con bé gọi anh bằng chú trong khi gọi Văn
bằng anh. Tức không ! Gă nói giọng nhấn mạnh :
- “Anh” tên Sơn, làm xây dựng công tŕnh. Văn điện từ Hà Nội, nói
anh lấy cái chuông gió của Hoán Vân đem ra cho nó. Chẳng là... mai
anh đi Hà Nội họp.
Ngà không nghĩ ngợi, thắc mắc, cô vô lấy đem ra ngay đưa cho Sơn. Xong, trở vô đóng cửa, không nói một lời. Sơn nh́n theo tức anh
ách. Con nhỏ đúng là... dân quê, không sợ ḿnh lừa chút nào, ít
ra phải hỏi "Cái ǵ làm bằng chứng để tôi biết anh là bạn anh Văn ?"
mới đúng chứ. Đồ ngu.
o0o
Cách đó 1900 km, Văn đang ngồi với thằng bạn ở ủy ban dân số. Cái
thằng, uống bia như hũ ch́m ,cả thùng 333 một ḿnh nó "chơi" hết ba
phần tư, hèn ǵ cái bụng to như bụng đàn bà sắp đẻ. Con người
nó, điều ǵ cũng tính bằng số nhiều, từ ăn đến ngủ, từ kiếm tiền
đến... "chơi", hèn ǵ ông bà già nó đặt tên Đại.
Đợi Đại nốc sạch lon bia, Văn mới thủng thỉnh hỏi :
- Nữa không mày ?
Đại trợn mắt :
- Dĩ nhiên là nữa. Thêm một thùng phạt mày về tội ông già mất mà
không báo tin cho tao. May thằng Châu dê điện ra, tao mới có dịp
làm tṛn nghĩa cử bạn bè. Đồ... chơi xấu.
Văn cười khổ, hôm cha Văn qua đời, thật ḷng anh không có tâm trí
nào nghĩ đến ai. Nhưng "Châu dê" ngày nào cũng điện cho ông Hổ hỏi
thăm t́nh h́nh, từ khi Văn về tới lúc cha mất, Châu dê đều biết, nếu Văn không quyết liệt bảo hắn ở lại lo cho công ty với Đ́nh Hồ,
hắn đă bay ra. Hắn không ra nhưng trở thành "bảng thông tin đại
chúng", báo hết cho bạn bè biết. Thế là từ Nam chí Bắc, bao nhiêu
bạn bè, điện đến chia buồn, ṿng
hoa tang chất đầy mấy xe.
- Được. Một thùng nữa. Nhưng cấm mày
say.
- Vậy chỉ có cách là tao khiêng về để mai uống.
Văn mừng rơn gật lia :
- Được... Được. Mai uống. Giờ này nói tao nghe. Chuyện tao nhờ
ra sao rồi ?
Đại vỗ bụng ưỡn ngực :
- Đại làm mà không xong sao ? Yên chí. Có cho mày rồi.
Văn mừng đến muốn ôm thằng mập hôn nó mấy cái : (í ẹ)
- Vậy chở thùng bia thẳng về nhà lấy luôn hả ?
- Mày làm ǵ nôn nóng thế "ông" nói có là có, nhưng khi nào có đủ,
lúc đó "ông" sẽ giao.
- Vậy có được chừng nào rồi ?
- Mới có tỉnh phía Bắc. Này nhé. Mày t́m một bà khú đế nào đó bỏ
nhà ra đi từ tháng tám đích xác là ngày 27 tháng 8 năm 1990. Đúng
chưa nào ? Bà tên Lê Thị Huyền Vi, kèm theo cả chân dung. Nhưng tao
đặt giả thuyết, bả bây giờ vừa già vừa xấu không c̣n chút ǵ giống
trong h́nh, lại đổi cả tên họ, thế th́ làm sao người ta biết. Cho
nên tao làm như vầy lấy hết danh sách những người đàn bà khoảng 50
tuổi, đến ở tại địa phương từ ngày... 28 tháng 8 năm 1990 đến bây
giờ giao cho mày. Kèm theo danh sách là hồ sơ lư lịch và... dấu
vân tay. Nhưng tao cho mày biết, có rất nhiều nơi, nhiều quí bà,
quí ông ngoài 50 tuổi rồi, cóc thèm đi làm chứng minh thư, nhất là
ở các tỉnh miền núi, vùng thôn quê, vùng biển và
hải đảo.
Văn thở ra. Thằng mập nói đúng quá. Chỉ hy vọng bà mẹ vợ không đến
các nơi... khỉ ho c̣ gáy đó. V́ bả... là người tầm
cỡ... có bản lĩnh.
Văn thở ra. Quá bảnh lănh sắt đá c̣n ǵ, bỏ đi một lèo... tám
năm, chắc chắn từng nghe mọi lời nhắn gởi của "Cái Chuông " trên
đài vậy mà... Trời ơi. Đúng là mẹ nào, con nấy... (hahah, hay
quá, khoái câu này quá )
- Ê mập, vậy đi. Được chừng nào giao tao chừng ấy. Tranh thủ mấy
tuần ở đây, tao t́m thử.
Đại xoa bụng, liếc mấy em tiếp viên vẻ tiếc rẻ, nhưng đành đứng
lên. Hắn hiểu Văn lắm, nếu để Văn nói đến
điều hắn yêu cầu lần thứ ba th́ không c̣n ǵ hết.
Đúng lời hứa, Văn chở theo thùng 333 đến chỗ Đại lấy hồ sơ. Thấy
hắn đưa đĩa CD, Văn thở phào. Có vậy chớ. Thời buổi hiện đại, chơi vài thùng giấy tờ như ở Quảng Nam c̣n nghèo, có mà chết.
(hihihi)
Cho đĩa vào ngực áo, Văn dặn Đại nếu có thêm nhớ gởi, xong hắn vù
trên chiếc xe của Đại định về khách sạn. Ngang Hồ Tây, xe hắn bị
ép lề, bở chiếc Viva, Văn ngoảnh nh́n :
- Hân !
- Theo em. - Hân nói cộc lốc giận dữ.
Hân tăng tốc chạy về khu Đống Đa. Văn chạy theo, họ dừng trước
ngôi nhà ba tầng, có cổng ngoài lẫn sân để xe. Xe vào đến trong, Hân khóa ngay cổng. Văn lẳng lặng theo cô vào pḥng khách, và hoàn
toàn bất ngờ khi Hân quay lại ôm gh́ anh, t́m môi anh chớp nhoáng
đầy khao khát. (Bà này...bạo tàn quá)
Văn mím chặt môi, thả lỏng đôi tay, bất động. Anh đau xót cho cô và
hối tiếc cho ḿnh. Hân vẫn quấn chặt Văn, môi, tay, da diết lên mặt,
cổ, lồng ngực anh. Văn cắn răng đứng lặng. Một lúc, Hân rời anh ngă
ḿnh xuống salon ôm mặt khóc ̣a. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc,
nước mắt nước mũi nḥe nhoẹt cùng son phấn, cô khóc măi...
Văn ngồi ở ghế đối diện, lặng lẽ châm thút hút, hết điếu này đến
điếu khác, đến lúc miệng đắng nghét mà Hân...
chưa nín.
Rồi cô ngẩng lên, cay đắng hỏi :
- Anh có người đàn bà của anh rồi ư ?
Văn đứng lên búng tàn thuốc qua cửa, rôi
tựa luôn vào cửa nh́n ra ngoài.
- Sao Hân hỏi vậy ?
Hân đau khổ nói :
- Anh chưa bao giờ đối xử với em như thế này, cả người anh như phản
đối em chạm vào, da thịt khô cứng lại, trơ trơ không cảm xúc. Tại
sao, em có bao giờ đ̣i hỏi anh điều ǵ.
- Nếu măi nhận những ǵ em cho mà không đền trả th́ anh không là Văn
và t́nh bạn chúng ta khó giữ được. Hân. Đừng vậy nữa,
anh thật khổ tâm v́ em.
Hân dữ dội ôm đầu gào to:
- Nhưng em hạnh phúc với những giây phút bên anh, em không cần anh
chịu trách nhiệm. Anh cứ lấy vợ, đẻ con, và cho em vài giọt hạnh
phúc thừa thăi. (Trời ơi....!!!)
Văn nhắm nghiền mắt, anh nguyền rủa ḿnh ngàn lần về cái đâm buông
thả lúc gặp lại Hân sau mấy năm. Từ tro
tàn quá khứ, anh cho Hân đốm lửa nhỏ và cô khơi thành đám cháy định
thiêu chết cả hai.
Văn chợt đổ khùng, anh cũng hét lên :
- Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm trước bản thân ḿnh, trước lương
tâm ḿnh về những tháng năm của cuộc đời cô. Về cả người đàn bà sắp
là vợ tôi, sắp là nửa suốt kiếp với tôi. Hân. Cô phải hiểu tôi, phải hiểu ta đang đứng trên mảnh đất mà cả mấy ngàn năm dựng nước, lấy nền tảng đạo đức làm đầu. Ta kông thể sống như phương Tây,
không thể đánh mất đạo đức trong con tim ḿnh.
Hân ráo hoảnh nước mắt. Cô đă hiểu, hiểu đến tận cùng. Anh không
bao giờ là của cô dù... chỉ một chút xíu. Và anh quả thật đă t́m
được người đàn bà của anh. Hân vụt đứng lên :
- Văn. Em xin lỗi.
Anh hơi ngỡ ngàng rồi vụt thở phàọ Hân quay lưng :
- Anh uống chút ǵ với em rồi hăy về nhé.
- Đồng ư.
Hân bưng ra hai ly rượu, đặt trên khay và cả chai c̣n lại, cô đưa
anh một ly, nói :
- Mong cô ấy xứng đáng với t́nh yêu của anh.
Cô uống hết. Anh uống hết. Cô rót ly khác :
- Chúc cả hai hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Họ cùng cạn. Cô rót ly thứ ba :
- Nếu có giây phút sống cho ḿnh, hăy nghĩ đến em v́ em
quyết định không gặp lại anh nữa.
Văn ngần ngừ rồi uống cạn. Hân mỉm cười buồn bă :
- Anh đi tham quan nhà em nhé.
Văn gật đầu, anh cùng Hân đi hết ba tầng lầu vắng lặng,
và nghe cơn choáng váng kỳ quái khi trở xuống.
Hân hỏi thoáng, vẻ cười tinh quái :
- Anh sao vậy ?
- Không. Hân này. Hà Nội bây giờ tội phạm tăng cao, em ở một ḿnh
trong căn nhà rộng thế này không nên. Hoặc cho
người ta thuê bớt hoặc kiếm thêm người làm.
- Vâng. Đây là pḥng em, có hệ thống báo động.
Anh xem thử.
Văn cố gh́m cơn rạo rực bất chợt, nhưng anh không thể, và hiểu
ngay khi Hân đóng sập cửa, cô kéo tuột chiếc váy, bước tới gần anh
: (úi trời ơi ....con yêu nhền nhện )
- Dù anh không muốn cho, em cũng phải được.
Hân lăn lộn... lăn lộn trong ư nghĩ... "Đêm nay anh là của em".
Khi Văn tỉnh lại, Hân đi rồi, cô để lại lá thư trên chiếc gối.
Văn đọc trong tâm trạng ră rời.
"Văn yêu quí,
Có người nói với em, thời đại này t́nh yêu là một thứ xa xí phẩm
hiếm quí khó t́m thấy. Em đồng ư với họ. Nhưng có thêm ư nghĩ, không phải không có bằng chứng là em yêu anh,
măi măi yêu dù từ nay không c̣n gặp lại.
Đừng nghĩ em bịnh hoạn, có một chút kỷ niệm như đêm qua, nh́n anh
say ngủ mệt nhoài, em nghĩ về mọi điều anh nói và biết ḿnh phải làm
ǵ để giữ chút t́nh cảm c̣n lại trong anh. Tỉnh lại rồi, anh tắm
cho khỏe khoắn, thức ăn em làm sẵn để trong tủ, anh nhớ ăn và uống
ly cam đă pha nhé. Em đă mang theo ch́a khóa, anh cứ khóa
nhà lại rồi đi.
Văn. Vĩnh biệt anh. Vĩnh biệt mối t́nh vô vọng của
em.
Hân". (Hông biết bà này có đánh cắp của Văn một đứa con
không nữa ?)
Văn làm theo lời Hân nhưng thức ăn, thức uống anh không đụng vào. Anh thật sự xót thương Hân và sợ cô. Hân ơi ! Thằng chồng chó má
của em có một phần biến em thành thế này và cả anh... ngàn lần xin
lỗi em, Hân ạ. Xin lỗi em.
o0o
Hoán Vân nh́n sững người đàn bà, nỗi
thất vọng khiến cô muốn quị ngă. Cao nguyên đất rộng người thưa, để
hoàn thành điều tra thị trường vùng cao, Hoán Vân và các điều tra
viên phải tốn nhiều thời gian khâu đi lại. Cả ngày hôm nay, Hoán
Vân đi Kon-tum. Mới về, nghe có một đối tượng giống y lời rao t́m,
cô đă theo chân người viên chức xă vượt 30 km, t́m đến.
Không phải mẹ, dù có đôi nég hao hao giống. Vân đột nhiên lợm
giọng muốn ói. Anh viên chức xă nói chuyện với người đàn bà, miệng
vẫn phả khói thuốc lu bù, khói bay vào mũi Hoán Vân, cô gập người, nôn thốc tháo. Người đàn bà lật đật đỡ cô vào nhà, anh
viên chức xoắn
xít :
- Chết rồi. D́ Vi. Cổ trúng gió, lấy chai dầu.
Hoán Vân lại muốn ói. Cô ra hiệu anh ta ra ngoài, hổn hển nói :
- Thuốc ǵ hôi quá.
Người đàn bà nh́n cô cười :
- Thai hành nó vậy, thuốc lá th́...
- Bà nói ǵ ? - Hoán Vân tái mét.
Người đàn bà nắm tay cô xoa dầu vào lồng bàn tay nói :
- Không biết ḿnh có thai sao ? Chắc con so rồi.
Hoán Vân lùng bùng như sét đánh ngang tai. Cô ôm đầu thừ ra,
ḷng rối ren.
- Cảm ơn bà. Tôi phải về đây.
- Nghe nói, cô đi t́m mẹ hả ? Cơ khổ, cá bầu có b́, đừng nên đi
nhiều quá, có hại.
Hoán Vân gh́m nước mắt, quay ra. Đặt vào tay anh
viên chức xă chiếc
phong b́, Hoán Vân nói lời cám ơn rồi lên xe về.
Người gặp Hoán Vân đầu tiên là Trường Xuân, anh lo cho Hoán Vân ghê
gớm. Mới ba tuần cùng làm việc trên thị trường, Xuân hiểu "cấp
trên" vượt xa mọi điều anh nghĩ. Về năng lực lẫn đầu óc. Và anh
không khỏi băn khoăn bởi cứ ngoài giờ làm việc lại có người đến gọi
cô đi mất. Có hôm hai, ba người và Hoán Vân đi nửa đêm mới về. Xuân không nghi ngờ Hoán Vân làm thêm bên ngoài, bởi anh biết công
việc hiện tại đă quá tải với cô rồi. Vậy th́ cô đi đâu. Làm ǵ. Mà lúc về càng u uất buồn bă, uống rượu đến say mèm như vậy ?
Thấy Hoán Vân, Xuân chạy lại :
- Chị về tôi mừng quá. Tôi đang lo...
Hoán Vân xô dạt Xuân, nói như quát :
- Để tôi yên ! - Cô oẹ một tiếng, bụm
miệng chạy.
Xuân ngớ ngẩn nh́n theo. Cô khuất ở thang máy. "Chị ấy làm sao vậy
?".
Xuân đâm bổ theo, bị cô nhân viên lễ tân gọi giật :
- Anh Xuân. Điện thoại.
Là Văn, anh gọi măi, Hoán Vân không trả lời liền gọi về tổng đài
khách sạn. Máy pḥng Hoán Vân reo măi, cô vẫn không nghe. Điều
này làm Văn lo lắng. Cả hai đă đồng ư với nhau,...
Là Văn, anh gọi măi, Hoán Vân không
trả lời liền gọi về tổng đài khách sạn. Máy pḥng Hoán Vân reo măi, cô vẫn không nghe. Điều này làm Văn lo lắng. Cả hai đă đồng ư
với nhau, mỗi tối, khoảng chín giờ, anh gọi, nếu không gặp sẽ gọi
lại cho anh. Nhưng cô tiếp tân nói Hoán Vân mới về, mà cô lại không
cầm máy. Nghĩa là sao?
- Trường Xuân nghe!
- Tôi là Văn. Bạn trai của Hoán Vân. Tôi có nghe cô ấy nói đến anh.
Điều ấy với Xuân thật bất ngờ. "Chị ấy có người yêu chắc phải... tầm
cỡ".
- Hân hạnh biết anh.
- Đừng khách sáo nữa. Xuân cho tôi biết hôm nay cô ấy có khỏe không?
Có chuyện ǵ buồn bực không?
- Sao anh không hỏi chỉ? - Xuân ngớ ngẩn.
- Cô ấy không cầm máy. Tôi sốt ruột quá.
Xuân ngẫm nghĩ nói :
- Chị ấy làm việc nhiều. Cả chuyện tṛ cũng không có thời gian.
Thường đi đâu mất tiêu đến nữa đêm. Mấy hôm nay chỉ có vẻ mệt lắm,
không ăn, chỉ uống rượu, lại hay ói mửa.
- Cổ trúng độc thức ăn à?
- Không. Chỉ ói bất kể, nghe hơi xăng, dầu, ói. Mùi thuốc lá cũng
ói. Có hôm phải bỏ dở để em làm thay việc điều tra thị trường.
Đầu dây im lặng giây lâu:
- Cổ có uống thuốc ǵ không?
- Hôm kia chỉ mua thuốc bao tử, hôm qua lại nói phải uống thuốc xổ
giun.
- Xuân chăm sóc cổ giùm tôi. Tạm biệt.
Văn cắt máy. Xuân ngớ ra. Bạn trai thời này khá kỳ cục, nghe người
yêu bệnh "xù" mất tiêu c̣n nhờ người khác chăm sóc giùm.
Lúc ấy Hoán Vân đang ngồi co chân, gục đầu vào đôi bàn tay ngồi bất
động. Cô ngồi măi như thế đầu óc trống rỗng, không chút cảm nghĩ để
hồn lang thang về cơi mịt mùng xưa.
- Các người... thật bỉ ổi, đê tiện...
Cô gái gào lên, bằng nỗi đau không cùng tận từ con tim trong trắng.
Một người là t́nh yêu đầu tiên và một người là mẹ, người cô yêu
kính, tôn thờ như thần tượng.
Hai kẻ tội lỗi nh́n nhau rồi nh́n cô kinh hoàng bật dậy cùng kêu
lên:
- Phong Linh!
Cô gái vụt cười như điên dại, hai kẻ "tội lỗi" nhào đến ôm cô. Người
đàn bà hét:
- Cái Chuông. Không phải vậy. Nghe mẹ nói, b́nh tĩnh lại đi con.
B́nh tĩnh lại đi.
Người con trai khuỵu xuống chân nàng:
- Anh không có. Không biết ǵ hết. Hăy tin anh. Hăy tin anh!
Cô gái càng cười, ngất ngưỡng đi quanh căn pḥng. Cái giường nhỏ,
nệm rất dầy, êm, có máy điều ḥa. Kia, chiếc bàn nhỏ với b́nh cắm
chín đóa hoa hồng nhung kiêu hănh, thật ấm cúng, thật t́nh tứ, thật
kín đáo.
Xoảng! Chiếc b́nh pha lê vỡ nát. Cô gái qú xuống, đôi bàn tay, da
thịt gom lại từng mảnh b́nh vỡ. Pha lê vỡ cắm lên đôi tay run rẩy.
Gai hồng nhọn cắm lên đôi tay run rẩy. Máu tràn từ đôi tay làm ướt
cả hoa hồng và những mảnh pha lê. Người mẹ chết lặng, gă con trai
gục xuống, lê lết đến khóc ̣a.
- Đừng. Đừng thế em. Anh không có, không có đâu mà.
Cô gái ngước nh́n, ánh mắt cô ngây dại, trái tim cô tan nát như
chiếc b́nh tan vỡ trên tay.
- Phải. Anh không có. V́ anh rất thương em, đúng thế không anh? Anh
mang trái tim trong suốt pha lê tặng em, thiên thần t́nh nhỏ th́ lẽ
nào lại ngủ với mẹ một thiên thần?
- Cái Chuông! - Người mẹ kêu lên thảm thiết.
- Mẹ yêu quí! Đóa hoa hồng nhung kiêu hănh, người ta gọi mẹ như thế,
con tự hào như thế, nhưng gai hồng không đâm vào người muốn hái, gai
hồng nhung chỉ thích đâm nát tim t́nh địch mà thôi.
Cô gái điên dại cười. Người mẹ tuyệt vọng ngửa mặt lên trời gào thê
thiết:
- Trời ơi! Ông có mắt không. Tôi có tội ǵ, con tôi tội ǵ?
Từng mảnh pha lê rơi văi, từng đóa hoa hồng rơi văi theo bườc chân
người con gái và... từng giọt máu rơi văi theo pha lê cùng hoa hồng.
Lời cô gái rơi rớt lại bên tai mẹ và người yêu:
- Mảnh pha lê, gai hoa hồng đă đâm trúng đích, tim con gái mẹ vỡ
tan, tim người yêu anh rỉ máu. Hai người hăy vui lên, hăy cười lên.
Nhưng tôi van các người, đừng cạn máu trong tim, đừng giết chết danh
dự cha tôi. Ông chỉ c̣n chút đó để gượng sống.
Người mẹ như cây bị đốn gốc, ngă gục vào gă con trai qú khóc nh́n
theo con gái bà. Tiếng gào của gă đuổi theo bước chân cô tức tưởi.
- Cô Vi! Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi cô...
Hoán Vân thở dốc, đưa đôi bày tay run rẩy lên nh́n. Những vết sẹo
nhỏ đă mất. C̣n mỗi vết dài hai centimet ở ḷng bàn tay phải. Vết
thẹo hay chứng nhân đeo đuổi tội lỗi cô suốt đời? Và người đàn ông
ấy, người cô gọi bằng cha, ông đă được ǵ khi đóng trọn kịch bản.
Ông làm đạo diễn kiêm luôn diễn viên. Ông được rất nhiều, thứ nhất
là mẹ bị chính... đứa con ḿnh nguyền rủa, mạt sát...
- Cút! Cút ra khỏi pḥng tôi.
- Cái Chuông! Nghe mẹ nói. Thằng Bảo rất yêu con. Mẹ và nó không hề
lầm lỗi. Ba con dựng ra chuyện này.
- Bà im đi.
Cô gái lồng lộn gào lên, cô nhớ h́nh ảnh cha nằm say mèm trên nền
nhà bên chai rượu lăn lóc, khóc nức nở ôm cô:
- Ba muốn chết, Hoán Vân. Thật là nhục nhă. Tại sao như vậy? Ba có
ǵ không phải? Ba yêu con mà.
Người cha khóc ngất trong tay con gái, đôi tay cô gái đổ máu, nên
mắt cô khô lệ. Chỉ trái tim đau đớn lại càng đớn đau nh́n cha phờ
phạc, tuyệt vọng. Cô rít lên, căm thù đầy môi mắt, tiếng rít như
tiếng gài thét của loài thú hoang mắc bẫy.
- Bà dâm tiện. Đồ đàn bà dâm tiện, lăng loàn c̣n độc ác bỉ ổi. Ba
tôi là người thế sao? Ông yêu bà, cả thành phố này ai cũng biết. Ông
trọng sĩ diện cỡ nào, ai cũng biết. Bà dựng lên chuyện để che giấu
sự lang chạ bẩn thỉu của bà. Thật là ḷng người dạ thú mà.
- Cái Chuông!
- Cha tôi đang chết dở, sống dở trong kia. Không một lời sỉ nhục bà,
c̣n tôi đă nh́n thấy tận mắt, bà con kêu oan. Khốn nạn. Thật quả
khốn nạn.
Cô gái điên giận quay cuồng. Cô đập phá, mắng chửi, gào thét. Người
mẹ chết cả cơi ḷng, biết là nó sẽ không nghe. Nhưng bà vẫn phải
nói:
- Cái Chuông! Con nói ǵ mẹ cũng chịu, nhưng hăy cho mẹ nói một lời.
Mẹ thề có đất trời, mẹ là vô tội. Thằng Bảo rất yêu con, mẹ tán
thành, từng vun quén, lẽ nào mẹ là súc sinh vô nhân tính, làm chuyện
thương luân bại lư vậy sao? Cái Chuông! B́nh tĩnh lại nghe mẹ. Đừng
v́ một phút mù quáng để mai sau hối hận. Hăy t́m hiểu đi.
- Bà câm miệng, bà đủ tư cách dạy đời tôi sao?
- Hoán Vân!
Người mẹ quắc mắt. Bà hiểu con đau đớn, nhưng nỗi đau, sự thương tổn
trong ḷng bà cũng đâu kém ǵ cô.
- Con nghe đây. Cha con là người ích kỷ. Ông ganh ghét cả t́nh
thương con dành cho mẹ, ganh ghét với Bảo. Ông ta chỉ muốn con là
của ḿnh ông, yêu thương mỗi ḿnh ông, chính ông đă bày tṛ bỏ thuốc
mê vào ly nước cho mẹ và Bảo uống...
- Chát!
Bàn tay đứa con gái tát thẳng vào mặt mẹ, bằng cả sức mạnh, lẫn nỗi
đau và ḷng căm thù. Người mẹ té lăn ra, bàng hoàng, đầu óc tê liệt
mọi ư nghĩ. Đứa con chỉ thẳng tay vào mặt mẹ, khinh bỉ nói:
- Bà đặt điều, phải cho hay, cho có lư, những ǵ bà nói thật nực
cười, chỉ có hạng ngu đần, vô luân, loài súc sinh, cầm thú mới tin
được thôi. Cút đi! Đi cho khuất mắt tôi.
Mắt cô gái rực lửa căm thù, mắt người mẹ ráo hoảnh cảm giác trống
rỗng, ngây dại. Và rồi... người đàn bà kia quay đi, bước chân thật
nặng nề như kiếp đời bà...
Nay con khôn lớn,
Dao cắt ruột mềm,
Mẹ nuốt nước mắt
Con rơi triền miên...
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ở đâu. Có nghe lời hối hận ăn năn từ trái tim con?
Bây giờ đây, con bắt đầu làm mẹ, ôm con trong ḷng, đă thấu hiểu
nhọc nhằn, đă biết được rằng, con không xứng đáng làm mẹ, trăm ngàn
lần không xứng đáng làm mẹ... Mẹ ơi!
o0o
Văn lao vào khách sạn nhanh như cơn
gió. Anh có một đêm không ngủ về những điều Xuân nói. Anh từng thấy
mẹ ói mửa v́ mùi thuốc lá, mùi xăng dầu, mùi cá, thịt hồi ba mới về.
Sau đó mẹ sinh thằng Vơ. Và giờ th́ anh biết, Hoán Vân đang mang
trong người giọt máu của anh. Không thể nào khác được.
Văn hận ḿnh không có cánh bay đi cao nguyên ngay trong đêm, điều
này thật trái với tính điềm tĩnh vốn có trong anh. Văn mất thêm buổi
sáng, đợi người từ ṭa soạn ra thay anh, may sao, chuyến bay cao
nguyên c̣n chỗ.
- Tôi cần gặp cô Hoán Vân.
Cô tiếp viên tặng Văn nụ cười xinh nhất:
- Cô ấy vừa đi khoảng ba mươi phút, thật không may cho ông, cô ấy cả
buổi sáng ở đây.
- Cô ấy có nói đi đâu không? - Văn hỏi chiếu lệ.
- Cô ấy hỏi tôi bênh viện nào chữa về sản phụ khoa tốt nhất.
Đột nhiên Văn rùng ḿnh, anh có linh cảm chẳng lành.
- Tôi bảo taxi đưa cô ấy đến bệnh viện trung tâm.
- Hoán Vân đi một ḿnh?
- Dạ. Mọi nhân viên của cô Vân đă đi làm từ sáng.
Không kịp nói lời cảm ơn, Văn phóng ḿnh chạy ra cửa chui vào taxi,
nói:
- Đến bênh viện trung tâm nhanh. Làm ơn...
Xe đến nơi, vụt tờ bạc, Văn vừa chạy vừa hỏi thăm khi khoa sản. Và
anh chết lặng nh́n Hoán Vân từ trong bước ra, gương mặt không son
phấn xanh xao, gầy rộc.
- Hoán Vân.
- Văn.
Anh ập tới, miệng nói, tay bóp vai cô cứng ngắt. Lời anh run rẩy:
- Em bỏ nó rồi sao? Em giết con chúng ḿnh sao?
Cô nh́n anh lặng lẽ:
- Nó chưa là ǵ cả. Là một giọt máu thôi.
Anh nghiến ngầm đau đớn:
- Là con chúng ta, là t́nh yêu anh trao em.
- Tiền dâm hậu thú, con không nên ra đời.
Anh điên dại lôi tuột cô đi:
- Đừng biện hộ bằng những lời cổ lậu đó. Em muốn rảnh chân tay đi
t́m mẹ là em giết con, em không hề đau đớn sao em?
Anh xô đùa cô vào taxi, về đến khách sạn, anh kéo cô vào thang máy.
Vô đến phóng, anh đóng sập cửa, bùng lên cơn phẫn nộ:
- Tại sao em làm thế. Tại sao. Chỉ v́ t́m mẹ, v́ lời nguyền, em từ
bỏ chức năng thiêng liêng, từ bỏ cả tấm chân thành của anh. Có đáng
không. Nếu gặp lại mẹ. Mẹ đồng ư với em sao. Em, em thật là tàn nhẫn
mà cũng thật ngu xuẩn. Em có biết lối t́m kiếm mẹ của em là chuyện
ṃ trăng đáy nước không? Anh v́ mẹ, v́ em bắt đầu cuộc đời tim kiếm,
chính xác hơn, đỡ tốn kém hơn, lại không muốn mất nhiều sức khỏe,
khỏi kéo dài thời gian. Trong khi anh v́ hạnh phúc em và mẹ, làm
không tiếc sức, th́ em đành ḷng, từ bỏ giọt máu của ḿnh mang. Em..
em thật là sắt đá.
Cô nh́n anh chăm chú, chậm răi nói:
- Anh yêu giọt máu của ḿnh đến vậy sao. Có bằng t́nh yêu anh cho em
không?
- Em điên rồi. Anh yêu nó là v́ anh yêu em, v́ nó là do em mang nặng
đẻ đau, nó hiện diện bằng t́nh yêu hai chúng ta kết hợp. Yêu con,
yêu em, là hai thứ t́nh khác nhau dù có chung cội nguồn.
- Nếu quả thật em bỏ nó, anh c̣n yêu em sao?
Văn thở ra. Nắm bàn tay xanh xao người yêu:
- Yêu em, yêu luôn mọi lỗi lầm của em mắc phải. Hoán Vân. Chỉ cần em
biết ḿnh sai, biết sửa chữa.
Anh đỡ cô nằm xuống, mắt âm ấp nỗi buồn. Văn khuyên cô:
- Em nghĩ đi, bỏ một đứa con, như một lần sinh đẻ. Nên nghỉ ngơi,
tẩm bổ. Anh sẽ gọi bác sĩ chăm sóc cho em.
- Anh không giận em chứ?
- Nói không là tự dối ḷng. Nhưng t́nh yêu anh dành cho em lớn hơn
nỗi giận buồn.
Mắt cô ướt đẫm. Chợt nắm đôi tay anh áp lên má ḿnh, nói nhỏ:
- May sao em không nỡ bỏ con chúng ḿnh.
- Em nói sao? - Văn ngỡ ḿnh nghe lộn.
Cô áp tay anh lên bụng ḿnh dịu dàng:
- Em lên bàn rồi, chợt nghĩ đến mẹ. Mẹ thích trẻ con. Em lại nhớ
thằng Vơ. Nó ước có em. Rồi em nghĩ đến anh, người đàn ông yêu em,
yêu cả tội lỗi em mang. Văn. Em đă một lần giết mẹ, lẽ nào giờ giết
con? Em nhớ anh với đêm trăng ấy. Em mơ thấy một ngày đôi ta ngồi
bên mẹ, bên con, bên thằng Vơ cũng vào một đêm trăng nghe hương hoa
ngào ngạt quyện cùng tiếng đàn.
- Ôi, Hoán Vân!
Văn sững trong niềm vui sướng chợt nhiên có được. Anh gần như qú
bên nàng ch́a đôi tay sờ lên gương mặt xanh xao, kêu lên rồi cuống
quưt:
- Thật hả em. Em không đùa chớ em?
Cô mỉm cười, khẽ lắc đầu. Giọt hạnh phúc rơi tràn môi má. Văn bừng
tỉnh ôm cô dỗ dành:
- Cái Chuông. Đừng khóc em. Em chưa v́ ai rơi nước mắt ngoài mẹ. Em
từng nói vậy mà.
- Em cũng giống mẹ thôi. V́ con v́ chồng rơi nước mắt.
Văn nghiêm mặt cương quyết:
- Anh không là ba em, anh hứa luôn đem lại hạnh phúc, niềm vui cho
em.
Anh ôm cô, nghe nhịp đập từ trái tim cô bằng đôi tai, nghe mùi da
thịt nàng gọi ước ao chăn gối. Gọi tên cô rất nhỏ, tràn ngập yêu
thương, anh t́m môi cô ướt mềm hé mở. Cô đan bàn tay vào tóc anh,
vuốt ve măi. Nghĩ về ngôi nhà nhỏ, có giàn thiên lư, có tiếng chim
ríu rít mỗi sáng bên thềm. Cô vụt th́ thầm tiếng ḷng chưa từng thố
lộ.
- Văn. Em yêu anh.
o0o
Đón Hoán Vân tại phi trường là Vơ và gă
đàn ông đen nhẻm với cái đầu đinh trên tấm thân hộ pháp. Chàng thanh
niên mười tám tuổi như con nít, khi reo lên lao vào ôm cứng Hoán
Vân, để mồm tía lia:
- Chị Linh ơi. Em mừng quá xá quà xa...
Hoán Vân mệt rũ vẫn không nhịn được cười. Bẹo tai Vơ:
- Quá xá quà xa la sao chứ?
- Là nỗi mừng to lớn nhất, thiêng liêng nhất.
- Điều ǵ mà... tổ chảng vậy?
Hai chị em choàng vai nhau đi. Mặc gă đen nhẻm tửng tửng theo sau.
Vơ cười híp mắt nói:
- Trời! Em sắp làm chú Út mà không to sao?
Gă đen nhẻm thả luồng khói thuốc ập đến mặt Hoán Vân, cô bụm miệng
chạy đi nhưng không kịp. Cô nôn thốc nôn tháo, gập cả người như lả
đi. Cả đám nhân viên Nam Thái Hàn và Vơ cuống quưt định gọi cấp cứu,
Hoán Vân khoát tay:
- Đừng. Một lát sẽ khỏi. Yêu cầu không hút thuốc.
Vơ ôm Hoán Vân, trừng mắt nh́n gă đen nhẻm cứ như mẹ chồng đay
nghiến nàng dâu:
- Đă nói mà. Anh Văn dặn không được hút thuốc làm chỉ dị ứng, vậy
cũng không nghe. Cứ làm như phi trường là công trường của anh vậy.
Gă đen nhẻm găi đầu nhăn nhó:
-
Nhưng anh thèm quá, nhịn từ sáng đến giờ rồi.
Vơ càng làm già:
- Nhịn thêm chết ai hả? Cả thế giới người ta kêu gọi bài trừ thuốc
lá, c̣n anh ghiền thuốc hơn... có bồ. Đợi vài năm nữa, trí tuệ cùn
ṃn, lủng phổi, lủng tim, coi thử có ai v́ anh khóc không cho biết.
Đám nhân viên Nam Thái Hàn quay mặt mím môi cố nhịn cười. Thỉnh
thoảng liếc Vơ, chú chàng bảnh chọe, non tơ, thế mà... già như... bà
cụ bảy mươi.
La gă đen nhẻm đă đời, Vơ lấy từ túi quần ra chai dầu xanh con ó và
thỏi sing-gum. Chú chàng lột ra, cho vào miệng Hoán Vân. Dầu bôi lên
tay, đánh vào trán, vào cổ cô lia lịa. Một lúc Hoán Vân đứng lên
nói:
- Tất cả về đi. Trường Xuân thay tôi cùng An Hạ lập hồ sơ vùng cao
nguyên. Ta gặp vào sáng mai.
Đám nhân viên mất hút, Hoán Vân quay sang gă đen nhẻm hỏi Vơ:
- Anh ta là ai. Sao Vơ đưa đi đón chị vậy?
Giọng gă to như sấm cất lên vẻ bực bội:
- Tôi là Sơn, bạn Văn. Hắn điện nhắn tôi đón chị về, dọn nhà qua bên
nó.
Hoán Vân hơi thắc mắc, nhưng không nói ǵ. Cô cùng cả hai ra xe. Vơ
chở cô trên chiếc Dream II màu nho của Văn. Sơn đi chiếc Bonus 125
kềnh càng, chạy về nhà Hoán Vân. Ngà, Anh Chiêu đón cả bằng vẻ e dè.
Hoán Vân mở valy quơ trọn mùng mền cho vào rồi hỏi:
- Tại sao hôm nay không đi học?
Anh Chiêu lấm lét:
- Dạ, anh Sơn nói ở nhà một bữa để chia tay chị.
Hoán Vân liếc Sơn, tia mắt sắc như dao:
- Anh Sơn của ai? Tại sao tôi chưa biết vậy?
Ngà tái mặt, Anh Chiêu cúi gầm. Hơn hai năm ở cùng Hoán Vân, cô chưa
một lần nói nặng, giúp đỡ mọi điều, thế nhưng hai cô bé khiếp sợ cô
nhiều hơn ḷng thương kính.
Hoán Vân giao valy cho Vơ, nh́n cả hai, lạnh nhạt nói:
- C̣n hai năm nữa mới ra trường, phải tập trung học tập. Phải kiếm
việc làm thêm đỡ đần bớt cho cha mẹ. Đừng phí thời gian vào chuyện
t́nh vu vơ rồi tự chuốc khổ vào ḿnh.
Cô bước đi c̣n ngoảnh lại:
- Tiền nhà đă đóng hết năm, hai đứa là con gái, chuyện ăn ở phải
biết thân trọng, đừng để người ta dị nghị. Rơ chưa?
- Dạ.
Hoán Vân, Vơ ra xe. Sơn c̣n đứng hậm hực. Con bà nó, làm như "lành
lặn" lắm vậy. Lên mặt dạy đời! Thằng Sơn này giống gă họ Sở lắm sao?
Thằng Văn thiệt là, cứ rối rít lên "Nhớ lên dọn nhà giùm vợ tao, cổ
trở chứng ỳ ra, không đi phải làm sao cho cổ đi. Luôn tiện thăm bé
Ngà. Nhớ đó. Con bé đúng tiêu chuẩn mày chọn".
- Anh Sơn! Chị Vân đi rồi. - Ngà kêu lên.
- Kệ bà cô ta. Hừ. Dọn nhà. Có quái ǵ mà dọn? Chỉ vài cái đồ rách,
vậy mà bắt anh bỏ công trường về đây.
Anh Chiêu nh́n Sơn, hơi khó chịu:
- Chỉ nghèo nhưng trái tim không nghèo. Anh đừng miệt thị người khi
chưa hiểu kỹ họ. C̣n anh Văn nói anh đến "dọn nhà" thật ra là muốn
anh gặp Ngà thôi. Để chị Vân yên tâm về với ảnh.
- Thật hả? - Sơn ngớ ngẩn ra.
Ngà thở dài. Cô bé biết thở dài từ ngày đốt bốn lá thư t́nh của
Đông. Cô nói:
- Anh về đi. Mọi người đều đến nhà anh Văn đón chị Vân rồi.
Sơn đâm đầu ra xe phóng chạy. Anh Chiêu nh́n theo lắc đầu:
- Anh Văn nghĩ sao mà giới thiệu ổng với Ngà?
- Anh Văn nói, đừng nghĩ rằng, quen một người đàn ông th́ người đó
là t́nh yêu. Trước nhất hăy chọn cho ḿnh một người anh, người bạn
tốt, người đó có thể v́ ḿnh chia sớt buồn vui. Ảnh nói, anh Sơn
không cha mẹ, tính chất phác chớ không đểu giả, nếu có thể lấy mọi
người giản dị trong một con người làm nền tảng hạnh phúc, th́ anh
Sơn, thân đại thụ có thể che mưa nắng cả đời.
Anh Chiêu nghe và nghĩ đến Thành. Anh từng trải, hào hoa, lịch lăm,
liệu rồi anh Văn nói ǵ về người bạn này?
Trong lúc ấy, nhà Văn thật nhộn nhịp, đủ mặt gái trai chờ Hoán Vân.
"Châu dê" như kiến ḅ trong cháo nóng, nhấp nhỏm:
- Thôi, tao về công ty trước.
Ngọc - Vợ Châu - dịu dàng nói:
- Anh Văn muốn giới thiệu Hoán Vân, mới gọi họp mặt, anh đừng để ảnh
buồn.
- Buồn ǵ? Hắn hiểu anh lắm mà - Châu nhăn nhó.
Thảo sờ mặt, hắn nhớ cú đấm như trời giáng đêm nào. Thằng Văn thật
khéo chọn vợ, làm bạn bè chẳng thể chường mặt mũi.
Xe Vơ về đến, Hoán Vân thật sự ngạc nhiên khi thấy đủ mặt đứng bên
thềm. Tất cả chào hỏi thân mật, giới thiệu tên tuổi, chúc mừng thắm
thiết làm cô bối rối. Văn làm vậy là có ư ǵ? Vơ như hiểu, chú chàng
nói nhỏ vào tai bà chị dâu:
- Anh Hai chưa đăi tiệc cưới, nhưng với bạn bè muốn giới thiệu chính
thức để... để "nhiều người" khỏi v́ ảnh, tự làm khổ ḿnh.
Hoán Vân mệt rũ vẫn không thể nhịn cười. Chú chàng như... từng trải
sự đời lắm vậy. Lúc chào Thúy, Vân thấy Đ́nh Hồ liếc nh́n. C̣n Thúy
cười gượng gạo là hiểu ngay. "Gớm thật. Nào Hân đến Thúy. Chẳng c̣n
biết bao nhiêu kẻ... đợi chàng".
Lúc Sơn về, cả bọn ń nằn "mừng" Hoán Vân một tiệc. Cô từ chối, hai
bên đôi co, cơn buồn nôn ập đến. Hoán Vân gục như tàu đu đủ héo
trong nhà vệ sinh, khiến Thành một phen bở hơi tai chăm sóc. Cả bọn
đành kéo nhau về hẹn gặp lại khi có Văn. Ngọc vợ Châu nán lại sau
cùng, ân cần nói với Hoán Vân:
- Đàn bà sinh con cực khổ đớn đau, đành cam chịu. Chỉ không chịu nổi
khi chồng bạc nghĩa, vô t́nh. Anh Văn là người đàn ông tốt, hy vọng
hai người hạnh phúc.
- Chồng chị không tốt sao? - Hoán Vân vờ hỏi
Ngọc thoảng nụ cười kỳ lạ không trả lời. Đứng lên từ giă.
C̣n lại hai chị em, Vơ phân công liền:
- Bổn phận chị là ăn uống tẩm bổ, nghĩ ngơi cho nhiều. Sáng nghe
nhạc, đọc sách, chiều đi dạo, mua sắm, tối chờ điện thoại anh Hai và
ngủ. Phần em, sáng làm điểm tâm, dọn dẹp, đi học. Trưa, chiều nấu
nướng, giặt giũ, tối đi học thêm hoặc chơi guitar chị nghe.
- Thế thời gian nào dành cho bạn gái? - Hoán Vân giấu vẻ cảm động
hỏi.
Vơ kênh mặt tuyên bố xanh rờn:
- Không thèm có bạn gái, có chị với thằng cháu ngon lành là đủ. Em
c̣n đi học mờ.
Sau đó, Vơ xách xe đi chợ. Hoán Vân tắm rửa xong dạo quanh một ṿng
trong nhà, nội thất gọn, đơn giản trang nhă. Nhà bếp, nhà vệ sinh,
nhà tắm sạch bóng. Thằng bé giỏi hơn cả một nhà nội trợ tài ba. Vân
nghĩ thầm chợt nhớ về một căn nhà vắng lặng, không chút sinh khí. Cô
buồn rũ, đi vào pḥng, lấy từ túi xách ra chai rượu, ngửa cổ uống
liền một phần chai.
Cô không thấy Vơ đứng lặng ở cửa, nh́n cô hoang mang lẫn lo sợ.
o0o
Từ tầng ba xuống tầng một gặp
giám đốc, Hoán Vân đi qua cả mấy chục cặp mắt thập tḥ nh́n cô với
từng lời nhỏ to, th́ thầm. Hoán Vân phớt tỉnh. Cửa pḥng giám đốc mở
rộng, cô bước vào. Ông giám đốc Vinh, mặt lạnh như tiền, hắng giọng:
- Mời cô ngồi.
Cô ngồi xuống, thản nhiên yêu cầu:
- Giám đốc vui ḷng không hút thuốc khi làm việc với tôi. Tôi sợ
không kềm chế được, sẽ làm dơ thảm pḥng và trở thành khó coi trước
ông.
Đang sờ vào gói thuốc, Vĩnh rút tay lại hậm hực:
- Chưa đến nửa năm, cô đă vội "dại dột" rồi, vậy làm sao hoàn thành
việc điều tra thị ttường của công ty trên cả nước ?
- Có phải giám đốc định khiển trách tội "dại dột" của tôi không?
- Vậy cô trả lời tôi thế nào về hợp đồng.
- Hợp đồng của tôi với Nam-Thái-Hàn chẳng có điều khoản nào bắt tôi
bồi thường nếu lỡ dại dột cả.
Vinh thở ra nh́n cô:
- Nhưng cô phải bồi thường nếu bỏ dở hợp đồng.
Hoán Vân ngạc nhiên:
- Tại sao tôi làm vậy?
- Bộ cô... định tiếp tục đi làm sao? Không thể được, sức khỏe tồi tệ
đến vậy. - Vĩnh kinh ngạc.
Hoán Vân bực ḿnh:
- Ai nói tôi không làm được? Giám đốc đă duyệt hết phần điều tra cao
nguyên chưa? Đă xem qua kế hoạch về Trung trong ba tháng tới của tôi
tŕnh duyệt chưa?
- Tôi xem suốt đêm, rất tốt, hoàn hảo, nhưng cô không thể ở t́nh
trạng này làm việc được.
Hoán Vân nhíu mày nh́n Vĩnh ḍ xét. Ông giám đốc chợt hỏi ngang vẻ
thâm t́nh:
- Người ta có chịu nh́n nhận... đứa nhỏ không?
- Nếu không th́ sao? - Hoán Vân tỉnh bơ hỏi lại.
- Chẳng lẽ cô định có con không chồng? - Vĩnh đổ cáu vô cớ - Trời
đất! Cô phải trút bỏ lẹ đi, bằng nếu chậm trễ vừa cực thân, vừa găy
đổ tương lai.
Hoán Vân vừa buồn cười, vừa bực ḿnh:
- Từ bao giờ, giám đốc lo lắng chuyện đời tư cho nhân viên đến mức
này? Cảm ơn giám đốc lo lắng. Chuyện của tôi, tôi tự quyết định. Giờ
ta nên bàn về công việc. Tôi muốn tŕnh bày với ông về thị trường
cao nguyên. Trước khi qua pḥng kế hoạch xem phim tư liệu thu thập,
đây là bản kết luận và đánh giá sơ bộ của tôi.
Cô đứng lên ṿng qua bàn làm việc của Vĩnh, cho vào máy đĩa CD lấy
từ ngực áo. Vĩnh bấm máy. Hoán Vân đọc mă số mở chương tŕnh. Trong
hai mươi phút, Vĩnh đọc xong. Khóa máy, hớn hở xoa tay:
- Cô tin vào nhận xét ḿnh hoàn toàn chứ?
- Giám đốc nên nói tôi nghe về quyết định của ông.
Hoán Vân về chỗ ngồi, thảy vào miệng viên ô mai mặn. Vĩnh gơ gơ tay
vào trán, gật gù nói:
- Hiện tại, hàng tương đối đủ, mở cửa hàng bách hóa ngay
Pleiku độc
quyền Nam Thái Hàn, sẽ lợi nhiều so với miền Trung, dù phải xây dựng
thay v́ thuê dài hạn. Thứ nhất, người tiêu dùng tỉnh Kom-Tum làm
giàu nhanh, giá thành xây dựng hạ. Thứ ba, tiền lương trả cho nhân
viên thấp hơn miền Nam, Bắc. OK! Hoán Vân. Nếu cô chịu trách nhiệm
với tôi, về sự đánh giá này, tôi sẽ họp ban giám đốc, quyết định mở
cửa hàng cho công khai đấu thầu việc xây dựng.
Hoán Vân đứng lên:
- Người chịu trách nhiệm sau cùng vẫn là ông. Ông nên họp với giám
đốc hai nước trước đi. Tôi có hai tuần làm việc về kế hoạch điều tra
thị trường Trung Trung Bộ. Và bước đầu tư, giới thiệu sản phẩm tại
miền Trung, chính yếu là Đà Nẵng, sau đó tôi sẽ đi Trung Trung Bộ
thực tế, trong thời gian hai tuần này, tôi mong ông có quyết định
dứt khoát.
Vĩnh trầm ngâm:
- Tôi lo trong t́nh h́nh khủng hoảng tiền tệ khu vực, hai giám đốc
sẽ không chấp nhận xuất vốn xây khu bách hóa.
- Ông và ban điều hành nên nêu rơ hai dự án xuất vốn thuê và xây,
cái lợi sau mười năm. Ông nên nhớ... Sau mười năm nữa, cao nguyên
phát triển với tốc độ đứng đầu cả nước, đất đai, giá thành xây dựng
sẽ vùn vụt leo thang. Lúc đó, cả cửa hàng bách hóa Nam-Thái-Hàn là
lợi nhuận khổng lồ. Chào giám đốc.
Vịnh gọi giật:
- Hoán Vân.
Cô dừng lại im lặng chờ đợi. Vĩnh định nói rồi thôi, nói qua điều
khác:
- Nam-Thái-Hàn may mắn có cô. Tôi hiểu rơ điều ấy, và mong cô dừng
lại ở đây. nếu cô... có khó khăn ǵ, cứ nói với tôi, tôi hứa tạo
điều kiện giúp cô hết ḷng.
Lần đầu tiên sau nửa năm làm việc, Vĩnh thấy cô cười:
- Hy vọng được vậy. Cảm ơn giám đốc.
Cô đi nhanh khỏi pḥng, ập vào nhà vệ sinh gần nhất. Cơn buồn nôn cố
gh́m giờ mặc sức tung hoành, khiến ruột gan Hoán Vân cuộn nhào. Cô
nôn hết sạch, nôn cả ra mặt xanh mặt vàng, nông đến lả người. Phải
vịn tường mới đứng nổi. An Hạ và Thu đi qua, vội đỡ Hoán Vân d́u
xuống pḥng. Tóc cô bết mồ hôi, mặt xanh mướt vẫn vùng ra khỏi hai
tay cô nhân viên, tự ḿnh bước đi. Vô đến pḥng làm việc Hoán Vân
lau mặt bằng ống tay áo rồi tiếp tục bấm máy vi tính, chăm chú đọc
tài liệu tới trưa. Cô là người ra về sau cùng và ngẩn người khi thấy
Văn đứng trước mặt, râu đâm tua tủa che kín mặt, mắt đỏ ngầu như mất
ngủ với đủ trang bị lỉnh kỉnh của chuyến công tác xa về.
- Vân!
Anh không nói, chỉ ôm cô rồi bỏ ra rất nhanh:
- Anh mới về tới ư? - Cô hỏi.
Cả hai ra xe, anh mở miệng lúc ngồi lên xe.
- Xuống sân bay anh chạy thẳng tới đây, anh chờ đến mười lăm phút mà
không thấy em có thần giao cách cảm ǵ về hiện diện của anh cả.
Cô cười khổ sở, rồi ụa lên một tiếng khiến Văn hết hồn tấp xe vô lề.
Nh́n cô nôn ọe đến ngất ngư, ruột gan Văn cồn cào xót xa. Anh nói:
- Nhập viện đi em. Nh́n em thế này anh không chịu nổi.
Cô cương quyết lắc đầu, lên xe nói:
- Thai hành vài tuần sẽ khỏi. Em c̣n nhiều công việc phải làm. Đầu
tháng đi Trung Bộ rồi.
Văn trở nêm lầm ĺ cho xe chạy thẳng về nhà. Vơ đang nấu thức ăn,
thấy anh reo lên:
- Anh Hai. Em nghiên cứu các món ăn không làm chị Linh dị ứng, bảo
đảm đủ dinh dưỡng cả hai mẹ con.
- Cảm ơn em.
Văn kéo Hoán Vân vô pḥng, khóa cửa, bất thần gh́ chặt cô, hôn tới
tấp, nghiến ngầm bên tai cô:
- Anh nhớ em muốn điên, thương em, thương con thắt ruột. C̣n em, chỉ
nhớ mỗi công việc, quên cả sức khỏe ḿnh. Em là Hoán Vân hay đá hở
em?
Hoán Vân cố né những nụ hôn tới tấp rơi lên môi, mắt cô, nói:
- Đừng anh. Em dơ lắm.
Văn mặc kệ, tiếp tục hôn. Hoán Vân đành chịu trận, một lúc, Văn rời
cô nói bằng vẻ mặt rạng rỡ:
- Em đi tắm đi. Ăn trưa xong, anh có món quà này tặng em. Bảo đảm em
sẽ thích.
Không có tính ṭ ṃ, Hoán Vân lấy bộ đồ ra pḥng tắm. một ḿnh trong
pḥng, Văn soạn hết đồ Hoán Vân cho vào tủ, anh thật sự bùi ngùi,
thương cảm, thấy cô ngoài bốn bộ quần áo cũ ś, không c̣n ǵ khác.
Lúc ngồi vào bàn ăn, mắt Hoán Vân nh́n thức ăn đầy cảnh giác. Vơ
hiểu ư liền nói:
- Chị đừng lo. Không có cá, mỡ, thịt ḅ. Không co rau dấp cá, tần ô,
ngổ, cần tàu... Đây là chả trứng thịt heo nạc, nấm tươi, nấm mèo,
đây là ngó sen làm gói tôm tươi c̣n đây là canh xương hầm khoai sọ.
Bảo đảm không món nào làm chị dị ứng hết.
Hoán Vân nh́n sững Vơ, mặt đỏ ửng. Hôm qua, Vơ cất công làm bếp đợi
cô về ăn, đủ cá, thịt rau tươi. Kết quả, cô nôn mửa suốt bữa, khiến
Vơ hết biết. Và với buổi chiều hôm qua bỏ học. Vơ theo Hoán Vân để
hỏi cô ăn ǵ được, bằng một bảng danh sách dày đặc, tên các loại
rau, quả, thịt. Bây giờ, Vơ đă chế biến xong đủ loại cho hợp với
khẩu vị Hoán Vân, bằng cả nhiệt t́nh và t́nh thương dành cho cô.
Hoán Văn gh́m cơn xúc động, ngoảnh mặt đi, giọng như ngạt mũi:
- Hai anh em đừng tốt với tôi quá được không?
Vơ sửng sốt lơ mắt nh́n... chị dâu:
- Sao chị nói vậy. Chị không thương anh Hai với em à? C̣n em với anh
Hai thương chị hơn thương bản thân đó, chị có khỏe mạnh vui vẻ th́
hai anh em mới vui được.
Hoán Vân gục mặt vào đôi bàn tay, cô không khóc nhưng nước mắt cứ
lặng lẽ từng giọt rơi qua kẽ tay xuống bàn. Vơ nghệch mặt nh́n anh
Hai cầu cứu. Văn kéo ghế đến sát Hoán Văn, choàng tay qua cô nói dịu
dàng:
- Không có ǵ để em buồn khổ nữa. Chúng ta thương yêu nhau, lo lắng,
chăm sóc cho nhau là lẽ tất nhiên, chỉ cần em tặng cho thằng Vơ đứa
cháu ngoan, coi như trả... ơn cho nó rồi. Không cần ái ngại.
- Phải đó chị Hai - Vơ reo lên.
Hoán Văn quẹt nước mắt ph́ cười, má đỏ ửng. Văn khoan khoái thở kh́.
Th́ ra dỗ cô vợ tầm cỡ này cũng dễ thôi.
Cả ba ăn cơm rất ngon miệng. Hoán Vân ăn hết ba chén cơm đầy thức ăn
xong, Vơ múc thêm chén canh khoai sọ hầm xương, biểu cô ăn giùm
cho... đứa cháu.
Ăn xong, Hoán Vân than thở:
- Em tức bụng quá. Ăn no thế này...
Vơ cười toe toét:
- Không sao. Em dọn dẹp, anh Hai dắt chị Hai đi dạo vườn cho thức ăn
tiêu hóa nhanh.
Cả hai bên nhau chậm răi dạo quanh khu vườn nhỏ. Hoán Vân bảo Văn:
- Có nằm mơ em không nghĩ trên đời có đứa con trai toàn vẹn như
thằng Vơ.
- Thế c̣n anh. Không bằng nó à?
Hoán Vân ph́ cười:
- Coi anh ḱa. Ganh tỵ với em trai à?
Văn chăm chú nh́n cô, thoáng nét cười trên môi:
- Th́ ra khi em cười rất đẹp. Hoán Vân. Cười nhiều một chút, anh
muốn con ḿnh có gương mặt hồn nhiên vui vẻ như Vơ.
Hoán Vân chạnh ḷng, buồn rũ:
- Em làm sao vui được - Cô nghẹn ngào - bảy nămrồi em chưa một ngày
ăn no, mặc đẹp. Bao tiền của em cố công làm, đều đổ vào cuộc t́m
kiếm mẹ, mà mẹ vẫn bặt tin.
- Theo anh.
Văn dắt tay Hoán Vân vào lại nhà, lấy trong túi xách ra hai đĩa CD,
qua pḥng làm việc, cho vào máy tính rồi nói với Hoán Vân:
- Đây là món quà anh tặng em. Em xem đi.
Hoán Vân ngồi vào ghế, bấm máy. Trên màn h́nh hiện ra ḍng chữ: Danh
sách nhập khẩu các tỉnh phía bắc từ tháng 8 năm 1990 - Nữ. Pḥng
kiểm tra dân số thuộc ủy ban dân số Việt Nam.
- Văn.
Mặt Hoán Vân tái xanh rồi ửng đỏ, môi run run. Văn đứng sau, choàng
hai tay qua vai cô, cúi xuống, hôn lên má cô nói nhỏ:
- Anh yêu em. Cái Chuông bé nhỏ ạ. Nào. Xem đi.
Lần lượt từ màn h́nh đủ lư lích sơ bộ và địa chỉ hiện lên đang lưu
trú. Không có mẹ. Vân đau khổ nh́n sững h́nh ảnh cuối cùng. Trái tim
cô gào thét. Không có mẹ.
Văn như hiểu ư, anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng nói:
- C̣n một đĩa nữa ḱa em, thuộc khu vực cao nguyên.
Cũng không có. Hoán Vân gục xuống bàn. Văn nhẹ đỡ cô lên, ôm vào
ḷng dỗ dành:
- Em nên vui Cái Chuông ạ. Vậy là loại trừ cao nguyên, đồng bằng bắc
bộ, miền núi bắc bộ, em khỏi t́m kiếm. Vài hôm nữa, thằng bạn anh
gởi tiếp phần bổ sung gồm những người chưa nhập cư, c̣n diện tạm
trú. Và lần lần đến các tỉnh khắp cả nước. Em chỉ việc ngồi nhà chờ.
Không cần tự đày ải ḿnh như bảy năm qua.
Hoán Vân vùi mặt vào ngực Văn lặng lẽ khóc, khóc cho bảy năm t́m
kiếm, khóc v́ Văn quá cao đẹp. Cuộc đời cô chưa hề dám mơ ước dù là
hạnh phúc nhỏ nhoi nhất. Nhưng Văn lại cho cô cả t́nh yêu và niềm
tin lẫn một trời hy vọng. Em xứng đáng nhận sao anh?
Văn đỡ mặt Hoán Vân lên. Cúi xuống nh́n sâu vào mắt cô, lau khô nước
mắt và hôn cô nồng nàn:
- Đừng khóc nữa em, chỉ cần ta bên nhau, không ǵ không làm được.
Anh hứa sẽ t́m được mẹ về với em. Nào. Cái Chuông, em đi nghỉ một
chút.
Hoán Vân ngủ thật say bên Văn. Giấc ngủ đầy thanh thản đầu tiên sau
tám năm trời dằn vặt. Bảy năm t́m kiếm. Văn nhổm dậy, ra vườn châm
liền điếu thuốc, anh nhịn thèm từ sân bay Hà Nội về đây tới giờ v́
sợ Hoán Vân chịu không nổi. Văn thả khói thuốc thành ṿng, ngồi ngửa
đầu ra ghế mây vẻ khoan khoái.
Vơ khoác balô sách vở lên vai, dắt xe ra đi học, ngang qua Văn, chú
chàng dừng lại:
- Thưa anh Hai. Em đi học.
- Ừ. Đi đường cẩn thận xe cộ.
- Dạ.
Vơ lên xe, nghĩ điều ǵ vụt nh́n anh hỏi:
- Anh Hai bỏ thuốc được không?
Văn ngạc nhiên nh́n em:
- Em lo cho chị Hai à? Không sao đâu. Anh hút khi một ḿnh thôi. Sau
đó đánh răng cẩn thận.
- Em chỉ hỏi anh bỏ thuốc được không?
Văn phẩy tay:
- Làm sao bỏ được, nghề anh thường nghiện thuốc, khi căng thẳng, có
nó là đỡ ngay.
Vơ nổ máy xe lẩm bẩm:
- Vậy chị Hai không thể bỏ rượu rồi.
- Em nói ǵ? - Văn nhổm lên nhíu mày nh́n em.
- Chị Hai nghiện rượu, anh nghiện thuốc lá. Cháu em mai sau không
ngu đần hay dị tật mới lạ đó.
Vơ phóng xe đi rồi. Văn thừ người nghĩ ngợi. Đúng không?
o0o
Đúng như Vơ nói. Hoán Vân nghiện rượu sau bảy năm t́m quên nỗi buồn
đau cùng nó. Cô không hề hay biết điều đó, bởi lúc nào cô cũng uống
nó, có nó khi cần.
Tối nay sau bữa cơm, cả ba ngồi dưới giàn thiên lư, uống nước chuyện
tṛ. Suốt buổi chiều, Hoán Vân từ nhà đến cơ quan không ói mửa, nên
có vẻ tươi tỉnh khỏe khoắn. Cô lắng nghe chăm chú lời Văn kể về
những người bạn của anh, mỗi người một hoàn cảnh. Tính nết khác biệt
vẫn giữ trọn t́nh bạn mấy chục năm. Cô cười khanh khách, kể Vơ nghe
chuyện "Châu dê" khiến Vơ cười ḅ lăn, khen:
- Chị Hai ngon lành thiệt. Hèn ǵ hôm đón chị, anh Châu cứ thậm thụt
đ̣i về. Giá chị Ngọc vợ anh Châu, mà có ngón nghề như chị, làm sao
anh Châu dám đi ngang về dọc kiểu đó.
Hoán Văn nh́n Văn:
- Nếu Châu không bỏ thói này, hậu quả sẽ bi đát lắm. Anh thương bạn,
hăy cứu ảnh khi mới sẩy, đừng đợi rơi tỏm xuống bùn, mới ra tay đă
muộn.
Văn gật đầu, Hoán Vân đứng lên vặn người. Ngáp dài. Cô nghe miệng
nhạt thếch, dạ dày sôi lên khó chịu. Cô nói với Văn:
- Đi Măn Đ́nh Hồng nhé.
Văn nh́n cô rồi nh́n quanh khu vườn:
- Anh nghĩ ḿnh ở nhà vui vẻ, đầm ấm hơn, Cái Chuông. Em hăy nh́n
xem, một ngày ta làm việc căng thẳng, mệt mỏi, đối mặt với đủ loại
người trong xă hội, có khi đến hàng tuần hay hằng tháng mới về được
nhà. Giờ phút sống cho ḿnh, êm đềm hạnh phúc như thế này, khó có
lắm. Anh luôn trân trọng, và càng trân trọng hơn khi bên anh có em,
có Vơ.
Hoán Vân gật đầu, cô hiểu điều đó, càng trân trọng hơn cả niềm trân
trọng của anh, bởi cô chưa từng có được phút giây này trong suốt bảy
năm:
- Vậy để em ra đường mua chai rượu về uống cho vui.
- Nhà c̣n hai chai của thằng Sơn biếu anh mà.
Hoán Vân thản nhiên:
- Em đă uống hết rồi.
Văn sửng sốt. Hoán Vân mới về nhà anh hai ngày nay thôi. Văn gặp tia
mắt nh́n của Vơ, anh vụt rịn mồ hôi. Vơ lẳng lặng đi vào nhà. Văn
kéo ghế đến ngồi sát bên Hoán Vân, nắm tay của cô hỏi:
- Em đang muốn uống rượu thiệt hả?
Cô gật đầu nói:
- Nếu mà anh không thích rời nhà, ḿnh mua về uống.
Văn nghe ruột gan như co thắt lại:
- Ngày nào cũng uống hết sao?
- Buổi sáng em uống vài ly rồi đi làm, trưa về khi năo căng thẳng em
cũng uống. Tối em uống cho đến lúc đi ngủ.
- Em uống như vậy bao lâu rồi hả?
Lối hỏi này làm Hoán Vân cảnh giác. Cô vốn thông minh:
- Từ lúc biết sự thật về mẹ. Đến nay hơn bảy năm rồi. Văn. Tại sao
anh hỏi kỹ vậy? Anh sợ lương không đủ nuôi em uống rượu sao?
Bàn tay Văn đẫm mồ hôi lạnh. Hoán Vân nghiện rượu quá nặng rồi, tại
sao anh lại không để ư đến điều này chứ.
- Văn. Sao anh buồn vậy?
Văn vụt nắm tay Hoán Vân nói:
- Hoán Vân à. Em muốn con của ḿnh ra đời khỏe mạnh và thông minh
chứ?
- Dĩ nhiên rồi - Cô nh́n anh, vụt hiểu.
- Anh sợ em nghiện rượu à? - Cô run lên.
Văn hít một hơi mạnh cho không khí vào lá phổi, không có việc ǵ khó
trước t́nh yêu của chúng ta. Anh nắm tay cô ân cần nói:
- Anh nghĩ là em nghiện mà không biết. Hoán Vân, em nói thật đi, bây
giờ em có cảm giác ǵ vậy?
Cô lắp bắp, hoang mang:
- Miệng đắng, bụng sôi lên, rất là khó chịu. Thật sự em đang nghĩ
đến một ly rượu.
Miệng cô tứa ra ḍng nước bọt trong veo, càng lúc càng tứa ra nhiều
đến đầy miệng phải nhổ ra đất. Bụng cô quặn thắt, nghe thèm chất men
cay lẫn niềm khiếp sợ cho ḿnh. Cô vùng lên:
- Em không muốn đâu.
Văn siết chặt lấy cô, để mắt cô gặp ánh mắt ḿnh thiết tha nói:
- Anh biết, em không thể cúi đầu trong nghiện ngập, để mẹ và anh
buồn. Càng không thể để cho con ḿnh ra đời c̣i cọc, ngu đần v́ chất
men quái ác này. Hoán Vân, em từng chiến thắng mọi gian nan, vững
vàng bảy năm t́m mẹ, giờ th́ em đủ dũng cảm để cai rượu không?
Cô nhắm nghiền mắt, run run vụt gào lên:
- Em không biết. Không. Không. Em không nghiện đâu. Cứu em với. Cứu
em.
Văn đau ḷng, gh́ cô trong đôi tay:
- Anh hứa bên em, Cái Chuông. Hăy tin anh.
Cô thở hổn hển, nước miếng trong miệng lại đầy cả miệng, cô nhổ ra,
lại tiếp tục nhổ, bụng quặn thắt, cơn thèm rượu càng lúc càng dâng
cao đến mắt ngầu, mờ đi. Hai tay cô cung lại, nắm chặt, nổi đầy gân
xanh, cô thều thào:
- Nếu con v́ tội lỗi ở em, ra đời phải chịu ngu đần, tàn tật, thà em
chết đi.
- Đừng nói bậy em. Cai rượu dễ thôi, chỉ cần ráng chịu đựng một
chút, dũng cảm lên em. - Văn xót xa nói.
- Em phải cai được - Cô rũ người trên tay Văn.
Anh bồng cô xốc chạy vào trong nhà, đặt cô lên giường. Cô bắt đầu
nôn thốc nôn tháo. Văn lính quưnh than dài.
- Làm sao bây giờ? Có lẽ anh nên cho chị Hai của em uống thêm chút
rượu.
Vơ nghiêm mặt:
- Đợi anh Thành đến rồi hỏi ảnh hay hơn. Em gọi rồi.
Mười phút sau Thành đến, đi cùng với anh là một phụ nữ trạc bốn
mươi. Thành giới thiệu liền:
- Đây là bác sĩ Lam ở trung tâm cai nghiện, đàn chị trước tao năm
khóa. C̣n đây là Văn phóng viên báo Saigon Times bạn em. Người
nghiện rượu là vợ của nó, em đă trao đổi với chị rồi.
Văn ngạc nhiên, Vơ nói rơ:
- Hôm chị Hai đến, em biết chị Hai nghiện rượu rồi, chỉ uống rượu
như nước lă nên em có điện trước để hỏi qua anh Thành.
Văn cảm động vỗ vỗ vai em, sau đó đưa Thành và bác sĩ Lam vào pḥng.
Hoán Vân rũ rượi, tay chân đẫm đầy mồ hôi, mắt lờ đờ ngầu đỏ, nhỏ
nước miếng liên tục. Bác sĩ Lam nắm lấy tay cô chẩn mạch, nói:
- Tôi nghĩ là anh nên đưa chị ấy vào chỗ của tôi càng sớm càng tốt.
Nếu không thai nhi sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
- Vào trung tâm cai nghiện à? - Văn lo ngại hỏi.
Bác sĩ Lam thong thả nói:
- Tôi bảo đảm với anh, trong trung tâm mọi thứ đều tốt, có lợi cho
cả hai người và thai nhi.
Văn thừ người, anh không muốn điều ấy xảy ra với Hoán Vân, là đ̣n
cực mạnh giáng thẳng vào cô, vào cả sự nghiệp của cô đang trên đà
tiến lên mạnh mẽ.
- Hoán Vân đang làm việc, chị có thể giúp cô ấy điều trị tại nhà
không? Tiền bạc chị đừng ngại.
Bác sĩ Lam nh́n Văn chăm chú rồi thong thả nói:
- Anh sẽ phải vất vả đấy.
Hoán Vân gượng ngồi dậy, tựa vào người Văn nói:
- Bác sĩ yên tâm, tôi sẽ cai được mà.
Văn mừng rỡ, anh biết tính của Hoán Vân, cô đă hứa th́ sẽ làm. Bác
sĩ Lam gật đầu nói:
- Trước nhất là phải tạm nghỉ việc vài hôm để đi làm một số xét
nghiệm, bảng phân tích các loại rượu bà uống và độ nghiện. Sau đó bà
sẽ đi khám sức khỏe tổng quát, siêu âm, chụp phổi. Trong thời gian
đợi kết quả, tôi sẽ tạm thời điều trị bằng cách cắt giảm cơn ghiền
từ từ và truyền dịch giúp cho cơ thể của bà và của cả thai nhi.
- Cám ơn bác sĩ.
- Bà tạm thời không chịu nổi cơn nghiện nào lâu hơn đâu. Giờ ông nên
chọn một loại rượu nhẹ cho bà uống. Cách khoảng thời gian bây giờ
cho tới lúc ngủ là ba lần, mỗi lần một séc. Điều này giúp bà đêm nay
đỡ vật vă.
Bác sĩ Lam ra về, sau khi hẹn gặp lại ở bệnh viện vào ngày mai.
Thành cũng ra về sau khi mua xong cho Văn chai rượu nhẹ. Vơ đem vào
chiếc cốc thuỷ tinh đưa cho Văn. Anh nói:
- Em cứ đi nghỉ đi, để mặc anh lo cho chị ấy được rồi.
Vơ dặn anh:
- Chị ăn bao nhiêu lại ói ra hết rồi. Em có nấu sẵn miếng cháo đặt
trên bếp, sữa, hột gà ở trong tủ lạnh, nước sôi trong b́nh thủy, anh
nhớ cho chị Hai ăn lại, nói chị Hai ráng ăn.
Hoán Vân mở mắt, cầm tay Vơ nghẹn ngào:
- Chị nhất định cai được, v́ có em bên cạnh Vơ à.
Bây giờ chú chàng mới cười. C̣n lại hai người. Văn rót rượu ra đưa
cho Hoán Vân. Cô run run cầm lấy, mắt sáng lên nỗi thèm thuồng, mừng
rỡ. Biết là chỉ uống được một ly, cô uống thật là dè sẽn, từng hớp
một cho đến hết. Quả đúng vậy, có ly rượu. Hoán Vân tỉnh táo hơn,
tay bớt run, nước miếng bớt túa ra hơn.
Văn nh́n đồng hồ và nói:
- Bây giờ là hai mươi giờ, hai ly c̣n lại mỗi giờ uống một ly. Hoán
Vân, anh chợt có ư kiến này.
Cô tựa vào anh, ngước nh́n, anh nói:
- Cai nghiện khổ sở lắm, nhưng v́ tương lai chúng ta, v́ mẹ và con,
anh sẽ cùng cai với em. Em cai rượu, anh cai thuốc. Được không hả
em?
Hoán Vân không nói, chỉ siết tay Văn thật chặt trong đôi tay run run
của nàng. Rồi rướn người, từ từ áp môi vào má anh th́ thào:
- Văn, em yêu anh.
- Anh yêu em. Cái Chuông của anh.
Rời môi nhau, Văn để Hoán Vân nằm xuống, anh nằm bên cạnh, đặt nàng
gối đầu trên tay anh, âu yếm nói:
- Nếu tay anh run lên, hăy ôm chặt anh, nếu môi nhạt đắng, hăy hôn
anh Cái Chuông nhé. Hăy nghỉ lấy mọi niềm yêu thương quanh ta mà
dũng cảm nhé em.
Cô gật đầu, rúc vào ḷng của anh, t́m môi anh một lần nữa. Ly rượu
chỉ giúp cô nhất thời, và cô lại thấy lên cơn. Môi anh nồng nàn và
ngọt lịm t́nh yêu, cô t́m đến như cứu cánh để rồi nghe cơ thể ấm lên
trong ṿng tay của anh. Văn ôm Hoán Vân trong tay, nghe mọi miền da
thịt bừng bừng, anh cố nén ḷng mà khát khao vẫn dâng lên và khi
Hoán Vân t́m môi anh một lần nữa, tay chân ră rời, th́ thào bao lời
yêu thương, nỗi mong muốn có cô trong đời măi măi.
Đêm ấy dài như cả một đời người, ly rượu thứ ba vừa uống cạn. Hoán
Vân đổ sạch cả chai rượu c̣n lại xuống nền nhà. Nh́n rượu loang
chảy, cô nghĩ về tương lai. “Mẹ ơi! Con đă có tất cả rồi, chỉ c̣n
thiếu mẹ thôi. Hăy tha thứ cho con, tha thứ cho con đi mẹ. Hăy về
với con, giúp con trở lại là đứa con gái mà mẹ luôn hănh diện đă có
nó ngày nào đi mẹ”.
Đôi tay của Hoán Vân run bần bật dù được Văn ủ trong tay ngồi suốt
đêm chờ sáng.
o0o
|