Giọt Nước Mắt Hồng   Mỹ Hạnh Pages  1  2  3  4  Next   
Tiếng gơ cửa vừa dứt, cửa đă bật mở, một người c̣n gái sải bước chân nhanh như chớp, đến trước mặt Wong Quân – giám đốc kinh doanh hàng tiêu dùng tập đoàn L.G. Cô ta bất kể khách ngồi làm việc đang trố mắt nh́n, ch́a tay vào mũi Wong Quân tờ giấy carô đầy chữ, nói:
- Thưa ông giám đốc, đây là đơn xin nghỉ việc của tôi. Cho dù ông không kư, tôi vẫn thôi việc vào lúc 9h rưỡi hôm nay. Chào ông.

Có vẻ như không cần nghe bất cứ điều ǵ nữa, cô gái xoay ḿnh nhanh như chớp, biến mất. Wong Quân ngơ ngác nh́n theo rồi nh́n xuống lá đơn thôi việc. Một lúc, ông ta vỗ đầu lẩm bẩm điều ǵ rồi ngẩng lên, vẻ mặt hiện rơ sự giận và buồn. Người khách năy giờ lẳng lặng xem diễn biến, lên tiếng:
- Wong Quân, cô ta là ai vậy?
Bấy giờ Wong Quân mới sực nhớ, lúng túng xin lỗi bằng tiếng Anh và nói:
- Cô ta là giám đốc Marketing của tôi. Tên là Hoán Vân.
Wong Quân thở dài:
- Thế là tôi mất cô ta rồi.
Người khách nh́n Wong Quân, vẻ kỳ lạ:
- Này. Anh than làm tôi liên tưởng đến một gia sản, một khối đô la chứ không phải một cô nhân viên thiếu văn hoá.
Wong Quân buồn bă lắc đầu:
- Anh không hiểu đâu. Nào. Ta bàn tiếp đi. Về phần quảng cáo nhé.
Họ làm việc khoảng một giờ, sau khi người khách đứng lên, Wong Quân tiễn ra tận thang máy, bắt tay thật chặt rồi nói:
- Thuư gửi lời thăm anh. Hữu Văn, t́nh ư cô ta rất sâu đậm.
Hữu Văn nhún vai thay câu trả lời khiến Wong Quân lắc đầu chào thua. Hữu Văn là vậy đó. Đàn bà con gái đẹp với anh không bằng ly bia buổi trưa hè.
Thang máy đưa Văn xuống tầng trệt, anh lên chiếc xe Dream màu đen phủ đầy bụi đường chạy thẳng về công ty quảng cáo, nơi thằng bạn “trời đánh” làm “giám đốc”. Đi thẳng vào pḥng hắn, quăng ra cuộn băng:
- Xong rồi. Hoa hồng 10%, đưa đây.
Hắn găi đầu tóc bù xù, nhăn nhó:
- Chưa kư hợp đồng mà, sao cậu không làm luôn?
Văn lơ mắt ngó hắn:
- Kư hợp đồng? Ông làm giám đốc “cái chỗ này” chớ đâu phải tôi?
- Ấy. Ông là giám đốc Marketing của tôi mà.
Văn như từ trên trời rơi xuống, lơ mắt gầm gừ:
- Ǵ? Tôi à? Ông muốn bị thụi không? Muốn sạt nghiệp lần nữa không? Mày biết tao là ai mà? – Anh ta đổi cách xưng hô.
- Biết rồi, khổ lắm, nói măi. Là ngài Hồ Hữu Văn danh tiếng lẫy lừng, nhà báo “bá chấy”. Nhưng chính yếu mày là bạn tao mờ. Mày có phải bạn tao không?
Văn ngồi phịch xuống luôn dưới nền nhà, đưa tay lên trời chào thua:
- Ơi giời ơi! Phải. Tao là bạn mày. Từng gánh vác cho mày năm bảy lần đổ nợ, chưa đủ sao? Châu à, mày nên biết tao làm với công ty tiếp thị mà, dính líu tới công ty quảng cáo là không được đâu, chỉ đơn thuần núp sau lưng giúp đỡ thôi. Hiểu chưa?
- Không hiểu – Gă giám đốc nói kiểu nằm vạ - Tao chỉ hiểu t́nh bạn tụi ḿnh không ǵ là không được.
Văn muốn nổi khùng mà đành gượng cười. “Nó nói phải quá. Ngày xưa nhờ nắm xôi chia hai từng bữa, ḿnh mới đủ dũng cảm mà thành “nhà báo”. Bây giờ nó mới có lần thứ… 5 mở công ty, lẽ nào ḿnh không… ráng”. Văn suy tính rồi nói:
- Vậy đi. Về nguyên tắc th́ không được. Hơn nữa tao đi hồi, mày biết mà. Tao sẽ t́m cho mày một thằng “bá chấy” với ê-kíp tiếp thị, quảng cáo tuyệt cú mèo. Ok chưa? Nhưng tao nói thiệt, lương phải cao. Mày chịu tiền trả được mấy tháng trước khi có doanh thu?
- Không cần đồng nào – Châu tỉnh queo nói.
Văn thiếu điều ngă ngửa, anh sảng hồn:
- Mày không định nói với tao là mở công ty ma chớ?
- Ma cái đầu mày – Châu hùng hổ - Giấy tờ, thuế má, mặt bằng đàng hoàng. Chẳng phải mày nói nghề quảng cáo bây giờ 1 vốn 4 lời sao? Tao nghe lời mày mới mở, bây giờ công ty quảng cáo, vốn liếng vay mượn được 400 triệu đă sạch sẽ rồi, giờ chờ tiền từ hợp đồng ở L.G. à mày.
- Ơ Yàng ơi! (Từ chuyến công tác Tây Nguyên về, Văn xài tiếng này). Chuyến này ḿnh chết chắc. Đúng là vạ mồm khó tránh, đành làm cho xong bên Wong Quân thôi. Lấy Mobilephone, Văn nhấn số gọi liền:
- Thuư hả em, anh Văn đây. Cho anh gặp Đ́nh Hồ. Sao, Hồ đi vắng à? Có về sau giờ làm việc không? Có à, vậy ghi lại nhắn giùm anh, gặp nó lúc 17 giờ tại toà soạn bên anh nghe. Bye. Hả? Không. Em thấy đó, anh rất bận. Lúc rảnh sẽ gọi cho em.
Văn bấm stop, cho máy vào túi, đứng lên gầm gừ:
- Nghe đây thằng quỷ. Lần cuối cùng nghen. Bất quá tam mà giờ đă quá ngũ rồi. Mày suy nghĩ cho kỹ, chọn lựa, sự nghiệp hay đàn bà ngồi đường? Nếu cứ lo bao gái, bỏ bê sự nghiệp th́ ngay khi mày tung hê công ty này, t́nh bạn tao và mày chấm dứt. C̣n biết dừng chân, th́ làm lại người chồng tốt, biết lo. Ráng vắt óc ra, nghĩ cách kiếm tiền, từng đồng một cũng được, nhưng đừng xài quá 5 hào, tao sẽ ủng hộ mày.
- Được. Được. Đợi kư hợp đồng bên L.G. rồi tính.
Đến lúc Văn tỏ ra dứt khoát:
- Wong Quân là bạn tao, đợi Đ́nh Hồ giúp tao thẩm tra thực lực công ty này đă. Trong thời gian chờ đợi, mày thông báo tuyển nhân viên đi. Thêm 2 hoạ sĩ, 1 quản trị kinh doanh. Đ́nh Hồ sẽ làm giám đốc marketing và giao toàn bộ hồ sơ công ty mày cho tao. Cả hồ sơ đám nhân viên. Mau!
Châu ngoan ngoăn mở tủ vơ hết các kẹp hồ sơ đỏ, đen, xanh, vàng cho vào chiếc cặp, giao qua Văn. Anh cầm lấy, đi ra c̣n ngoái đầu lại nói:
- 7 giờ tối qua tao. Nhớ là đi một ḿnh đó.
- Chết mẹ. Tối mai được không? Tao có hẹn với…
Văn đi mất tiêu, Châu ôm đầu, tiếp tục bứt tóc:
- Đành lỡ hẹn thôi. Thằng quỷ, dám xù ḿnh lắm.

o0o

Đ́nh Hồ không chút đắn đo gật đầu ngay rồi nói:

- Nếu em được toàn quyền như anh nói th́ OK thôi. Em cũng muốn thử khả năng ḿnh, chứ đứng sau lưng bà Thúy hoài, chẳng biết bao giờ ngóc đầu nổi.

Văn mừng rỡ, việc khó nhất đă xong, anh biết bạn trẻ rất mê nghành quảng cáo tiếp thị và thực sự có khả năng. C̣n Châu, luôn là ông chủ rộng răi, tốt bụng.

- Vậy Hồ t́m giúp cho anh một trưởng pḥng hành chánh luôn nhé. Đến trưa mai anh sẽ bàn giao hết cho em. Sau đó bay đi miền Trung. Mong rằng lúc về ổn cả.

Đ́nh Hồ tủm tỉm cười :

- Anh có mở cả chục công ty, cũng sẽ ổn thôi. Bao nhiêu người tài giỏi, chờ anh lên tiếng mà. Tại anh thích bay nhảy đó chứ. Văn cười phá ra, vỗ vai Đ́nh Hồ :

- Biết nhau quá mà. Vậy nghe, anh giao hết hồ sơ bên tiếp thị cho em, có ǵ sáng mai trao đổi với anh và Châu ngay tại công ty. Địa chỉ đây, hẹn gặp lại.

Cả hai chia tay nhau đi về hai phía. Nhà Văn ở ngoại ô. Một căn nhà nhỏ với mảnh vườn nằn sát triền sông Sài G̣n. Anh vào nhà, vứt mọi thứ, đi tắm ngay. Xong, trở ra gấm bếp ga xào thức ăn, nấu cơm bằng nồi cơm điện. Sau nửa giờ, anh ăn xong, liền dở tập hồ sơ công ty ra đọc. Ơn trời, dù sao hồ sơ cũng đâu ra đấy, không phải là mớ ḅng bong như ḿnh tưởng tượng. Văn liền gọi cho Châu, anh nói vắn tắt :

- Mày khỏi xuống tao. Mai gặp nhau chỗ mày, hợp toàn công ty, nhớ thông báo trước. Bye.

Trong một giời Văn đă vạch xong những điều cần làm với Châu và Đ́nh Hồ. Anh khoan khoái ngă người ra sau, xoay tṛn chiếc ghế mấy ṿng rồi bật dậy lững thững ra vườn. Gió từ bờ sông thổi lên mát rượi, khiến mũi Văn tiếp nhận nhiều mùi hương từ hoa cùng một lúc, nồng nàn, nhất là loài dạ lư, kế đến là nhà Ngọc Anh, thoang thoảng nhẹ nhàng là hoa hồng, cả những loài hoa khác cũng đưa nhau đưa theo hướng gió. Văn đi chậm giữa những luống hoa, cây cảnh, lúc này đây anh không c̣n là Hồ Hữu Văn sắc bén năng động, hoạt bát hào nhập vào mọi giới trong xă hội bát nháo, anh trở nên trầm mặc, thanh thản, hưởng thú thương nguyệt ngắm hoa bằng vẻ mản nguyện âm thầm. Giá ta luôn có những phút giây sống cho ḿnh như thế này... Văn chợt nghĩ rồi chợt buồn. Khó lắm, ta đă chọn chữ "hành " làm phương châm sống th́ không thể khác, đời người ngắn ngũi, thú thanh nhàn đành gác lại thêm... mấy mươi năm.

Văn trở vào nhà, pha ly trà lipton, xách theo cây đàn, gói thuốc ra ngồi ở bộ bàn mây đặt bên giàn dạ lư. Anh lặng lẽ so dây đàn, châm điếu thuốc. Điếu thuốc hờ hững trên môi, thỉng thoảng lóe lên đốm lửa đỏ, soi gương mặt anh khi bên cây đàn như gă nhạc sĩ lang thang đầy lăng mạn lẫn phong sương. Một nét đẹp trải qua nhiều sóng gió vẫn không chai cứng. Văn khảy một khúc t́nh ca của Ngô Thụy Miên, rồi sưối âm thanh trở nên liên tục, anh say sưa đàn bỏ quên ly trà lipton nguội lạnh, ḥa cả tâm hồn vào tiếng đàn, vào lá, gió, trăng.

Tiếng điện thoại reo đến lần thứ ba Văn mới choàng tỉnh, anh đâm bổ vào nhà, điện thoại này, chẳng mấy ai được anh cho số, nếu nó reo nghĩa là co chuyện khẩn cấp ở nhà. Ba có chuyện ǵ rồi. Văn hồi hợp cầm máy.

- Alô, Hữu Văn nghe.

- Anh hai, cha nhập viện rồi. Bác sĩ nói nặng lắm, em vừa làm thủ tục xong. Anh về nghe.

- Cha có hôn mê không ? Nằm bên anh Hùng hả ?

- Dạ có. Anh Hùng biểu nhắn anh về lẹ.

- Bà ta đâu ?

- D́ ở trong nớ. C̣n chị Hường không thấy.

- Sáng mai anh về chuyến sớm nhất. Không cần đón anh. Cứ ở trong đó lo cho ba. Vậy nhé.

Anh buông ống nghe, ôm đầu ngồi phịch xuống, đau đớn nghĩ thầm : "Lần này cha khó qua khỏi, không biết ta có kịp gặp ba lần cuối không ?" Mắt Văn cay xé, nhưng ráo hoảnh, anh mở Mobilphone gọi ra hăng hàng không đặt vé ngày mai. Xong gọi liền cho Châu và Đ́nh Hồ. Rồi thay áo quần ra bàn ngồi chờ. Lúc này Văn đốt thuốc liên tục, trán hằn nếp nhăn. Ba mươi ba năm làm người. Văn chưa từng trốn tránh điều ǵ. Lúc cuộc đời đưa đẩy nhập cuộc, mỗi chuyện gia đ́nh, Văn luôn là kẻ trốn chạy, tha phương. Cha ơi ! Con không muốn đâu, nhưng không thể quên nỗi đau ngày mẹ chết, không thể quên họ đă giết mẹ như thế nào cha ạ.

Đ́nh Hồ đến, vẫn bảnh bao, tề chỉnh, Châu đến sau, mặt nhăn nhó :

- Trời hại mày Văn. Mày chơi tao kiểu này thật hơn cả nhát dao chí mạng. Này nhé, em thơm và kiêu kỳ vô hạn, mái tóc... trời ơi dài mướt, tao mất cả hai giờ đồng hồ mới thấy em mở miệng. Vậy mà...

- Nếu mày không ngậm miệng và ngoáy lỗ tai nghe tao nói, th́ tao sẽ đá mày ra cửa, OK ?

Châu nín tịt. Hắn biết rơ thằng bạn nối khố không đùa đâu, qua dáng vẻ hiện giờ, va nói như vậy, chỉ có một nguyên nhân...

- Mày nghe đây, sáng mai tao bay đi, chưa biết lúc nào về. Đ́nh Hồ trước mắt mày, là người tao chọn, làm quản đốc Marketing kiêm hỗ trợ kế hoạch cho mày. Bắt đầu từ bảy giờ sáng mai, mọi việc ở công ty quản cáo, mày phải bàn và có sự đồng ư của nó mới làm OK ?

- OK - Châu nói nhanh, gọn ơ, tỉnh queo.

- Đ́nh Hồ, đây là Châu. Giám đốc công ty quản cáo Đăng Quang nhưng nó có đăng quang hay không đều nhờ vào em. Cứ mạnh dạn làm với Châu, có ǵ gọi cho anh.

- Đồng ư - Văn đưa tiếp đống hồ sơ và bản dự thảo kế hoạch mới cho Châu - Mai, cả hai nghiên cứu cái này. Coi làm sao cho tốt. Mày nhớ đây là công ty cuối cùng của mày đó nghe "Châu Ngông". Đừng có ngông nữa, mà hại ta, hại bạn.

- Được rồi, khổ lắm nói măi. Giờ nói tao nghe có chuyện ǵ ? Bà Hường hay bà mẹ bả ?

- Không - Văn không muốn nói, anh biết thằng bạn ngông của ḿnh dám bỏ cả công ty chạy theo anh về Đà Nẵng. Khoản đó, hắn tốt thiệt t́nh.

- Tao đi phóng sự dài ngày, khẩn cấp. Thôi, hai người về đi.

Châu nghi ngờ, nhưng viễn ảnh chạy về lại bar rượu Thiên Nga gặp em tóc dài khiến hắn hớn hở. Thảy hết chồng hồ sơ vào tay Đ́nh Hồ, Châu tỉnh bơ nói :

- Kể từ bây giờ là 21 giờ 55, cậu chính thức được bổ nhiệm làm giám đốc, kiêm trợ lư cho tôi. Vậy mang đống này về nghiên cứu, sáng mai gặp tôi. Bye.

Châu vù đi liền. Văn đứng lên vẻ tiễn khách. Hồ nh́n anh, nói nhỏ :

- Bác hả anh Văn ?

Văn lắc đầu, anh vỗ vai Hồ thay lời chào, Hồ đi rồi, Văn dắt xe ra theo. Anh chạy về Sài G̣n. Ṭa soạn nằm ở Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Văn đến chào người bảo vệ xong đi thẳng vào pḥng làm việc riêng của ḿnh. Mở máy đánh lá đơn nghỉ phép, đem qua đặt ở bàn cô thư kư biên tập. Sáng mai, cô ấy sẽ chuyển cho Tổng biên tập. Văn chạy xe lang thang quanh thành phố, rồi tấp vào một bar rượu trên đường chạy xe ngang. Anh đến ngồi ngay quầy rượu, trên chiết ghế xoay cao, chỉ vàoc hai Napoléon Brandy. Chai rượu được đặt vào chiếc làn mây h́nh cánh hoa mai, đem ra. Anh rót đầy chiếc cốc chân cao, nốc một lần cạn sạch. Và anh ĺ ĺ, uống măi, càng uống càng sáng, đầu càng tỉnh, để nghe ray rức về h́nh bóng người cha đang như ngọn đèn trước gió ở quê xa. Cha ơi.

- Phong Linh ! Đừng uống nữa.

Gă đứng quầy bar nói, và giật chai rượu từ tay cô gái ngồi kế bên Văn. Cô ta chồm lên, muốn giật lại nhưng rồi gật gật đầu, cười khẽ, giọng nhừa nhựa :

- Ừ th́ không uống, nhưng mai ta đi rồi, chuông gió thôi reo trên miền đất hoa lệ... hà hà...

Văn không thể không nh́n cô ta. Và anh khó chịu khi thấy cô gái tên Phong Linh (chuông gió ) chính là Hoán Vân ở chỗ Wong-Quân. Thế là sao ? Con gái, con đứa, vừa thiếu văn hóa, c̣n uống rượu như hũ ch́m, sâu nghiện, đúng là thời buổi loạn hung, càng ngày càng tha hóa, hư hỏng. Văn dằn cốc rượu xuống bàn, rời ghế cô gái nghe tiếng dằn cốc, ngoảnh mặt lại, vênh mặt :

- Ǵ mà mạnh tay vậy anh bạn. Có phải muốn dằn vào mặt Phong Linh này không ?

Cũng khá thông minh đấy, Văn ôm nửa chai rượu c̣n lại, tà tà ra xe, làm lơ trước vẻ gây chiến của cô gái. Xe anh vừa rời băi đậu, đă thấy Phong Linh đứng ôm gốc cây. Vậy là sao ? Xỉn quá "cho chó ăn chè" à ? Thầm nghĩ nhưng Văn vẫn cho xe chạy, được một đoạn anh quay lại, thấy cô c̣n gục đầu bên gốc cây. Chẳng hiểu sao, Văn ṿng xe lại bước xuống :

- Này cô, khuya rồi, tôi gọi taxi đưa cô về nhé.

Cô gái ngước lên, Văn nghe luồng khí lạnh chạy xuyên người khi gặp ánh mắt cô ta. Không phải ánh mắt lờ đờ kẻ đang say, mà là một ánh mắt trống rỗng mọi cảm giác, chỉ tồn tại một nỗi đau tuyệt vọng đến khôn cùng. Yàng ơi ! Cô ta không say rượu, chỉ là muốn quên đi điều ǵ đó.

- Này cô !

- Tôi không điếc. Yêu cầu đừng lớn tiếng và cũng đừng nhiều chuyện. Xéo đi giùm.

Văn bực tức, rồ máy phóng nhanh, ḷng thầm rủa "Con nhỏ đanh đá, vái trời cho nhỏ trúng gió luôn".

o0o

Hoán Vân mở mắt ngay khi tiếng chuông reo đầu tiên. Điều này là thói quen cô tập cho ḿnh từ khi đi học. Đầu cô nhức như búa bổ, miệng khô đắng. Cô vùng dậy, hơi loạng choạng ra ngay khoảng sân để xe bé tẹo, bắt đầu khởi động bài thể dục buổi sáng. Hết bài thể dục, nàng đi luôn bài thái cực quyền, đến lúc bái tổ, nàng đă hoàn toàn tỉnh táo, khỏe khoắn. Hai mươi phút sau, từ pḥng tắm bước ra, Hoán Vân lại là Hoán Vân, vững vàng với nét lạnh lùng xa vắng muôn thuở. Hai cô bé đang chái tóc bên bàn nh́n nhau. Cô tóc tém rụt rè :

- Chị Hoán Vân, chị đi bao lâu th́ về ?

Hoán Vân rùn vai, lắc dầu :

- Không rơ. Có khi mười ngày có khi một tháng. Như mọi lần.

- Vậy...

- Yên tâm đi nhỏ. Tiền nhà ta đóng nửa năm tha hồ ở.

Cô đi vào góc của ḿnh, nơi có chiếc chiếu nhỏ, cái quạt máy và cái valy đựng tất cả mọi đồ dùng. Chỉ chừng ấy, như thời sinh viên gian khổ. Lấy chiếc túi xách tay nhỏ, cô cho vào đó hai bộ đồ, đồ dùng vệ sinh. Xong nếu ta được tuyển, nghĩa là ta lại được t́m kiếm. Hoán Vân nghĩ thầm. Cô cầm chiếc lược, cào vào mái tóc chưa khô mấy cái. Chẳng buồn nh́n vào gương xem gương mặt không son phấn, qua một đêm ma men ra sao. Cô sờ vào chiếc mobilphone, thấy nó đă nằm yên trong túi quần, là cô yên tâm. Quay lại hai cô gái, Hoán Vân cau mày :

- Có ǵ không Ngà ?

Cô bé tóc dài giờ mới nói :

- Ngà nó bị người ta gạt, chị Vân.

- Gạt t́nh hay tiền ? - Giọng Vân cộc lốc, lạnh lùng.

- Em dạy đủ tháng, liền nói nghỉ, v́ đạp xe lên đó xa quá không kịp về đi học thêm, họ liền nói, không dạy nữa họ không trả tiền.

Hoán Vân nhún vai, cho tay vào túi quần :

- Đời là vậy đó, không phải như dưới mái gia đ́nh, luôn nhận mà chẳng phải cho ǵ. Và v́ thế, tháng này sinh hoạt phí không có. Đúng chưa ?

Ngà run run, cúi đầu :

- Anh Chiêu nói nhờ chị giúp, tháng sau em đi dạy chỗ mới...

Hoán Vân nh́n Ngà, đôi mày nhíu lại :

- Ngà, nh́n ta nè. Nghe cho kỹ, hăy tự ḿnh đi trên đôi chân ḿnh, đừng tựa vào ai, dù một lời nói, hay...

Hoán Vân bỏ lửng, cô thảy mấy tờ bạc năm mươi ngàn ra chiếc bàn duy nhất trong căn pḥng, bước đi nói :

- Nếu hết tiền mà ta chưa về kịp, th́ tới chỗ lăo "giám hộ" lấy tiền, nói Phong Linh dặn vậy đó.

Anh Chiêu chạy theo :

- Chị Vân, c̣n valy ḱa.

- Con khỉ. Họ c̣n chưa nhận ta mà. Sớm nhất phải đến chiều nay.

Hoán Vân ra khỏi con hẻm đến nhà ông Ba sửa xe. Thấy cô, ông Ba bào trong dắt chiếc 81 giao cho cô.

- Tôi lau rửa xe rồi cô Vân. Trời, nó dơ như trâu đầm lầy. Cô lội về miền tây hổm rày hả ?

Hoán Vân chẳng buồn trả lời, ngồi lên xe, bật công tắc.

- Hôm qua tôi thấy thằng Thắng ở Karaoke với đám "ôn con" lề đường, chú lôi đầu nó về kẻo hư đó.

Cô nổ máy chạy đi, chẳng buồn nh́n gương mặt ông Ba tái xanh. Cô chạy xe rất nhanh qua nhiều con đường. Dừng trước ṭa nhà đồ sộ trên đường Ngô Đức Kế. có tấm bảng to : Nam - Thái - Hàn công ty.

Cô đứng bên ngoài, đúng 7:59, đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến căn pḥng cuối bên trái. Người đàn bà lớn tuổi thấy cô, cười ngay :

- Chị đang đợi em. Giám đốc nói, nếu em đến, lên gặp ổng ngay.

- Chị vui ḷng dẫn đường.

Đúng là ông ta đang đợi cô. Qua vẻ vồn vă khi gặp. Đó là người đàn ông trạc Hồ, phong độ, dễ nh́n v́ không có bụng bự như ông giám đốc.

- Hoán Vân. Mời cô ngồi.

Cô vẫn đứng, nói dứt khoát, rơ ràng :

- Thưa ông. có phải tôi được nhận việc không ?

- Đúng vậy. Ḱa cô ngồi đă. Ta cần...

- Thưa ông. Tôi đă đọc hết bản kế hoạch đến năm 2000 của công ty ông, tôi biết, ông đang thiếu người công tác cho tuyến đường dài toàn quốc. Vậy để khỏi mất thời gian, ông chỉ cần cho tôi biết, ngoài tŕnh diện gián tiếp, trực tiếp đến các cấp, công việc trước tiên tôi phải làm là ǵ hả ?

Ông giám đốc ngẩn ra, lúng túng :

- Công ty cần một bản điều tra về thị hiếu người tiêu dùng ở mọi tầng lớp về hàng bách hóa nhập, khu vực miền Trung.

- Có thể bắt đầu từ cao nguyên hay miền bắc được chứ ?

- Không, theo một số thông tin th́ miền Trung là thị trường tiêu thụ lớn, nhưng các công ty doanh hễ vào miền Trung là thất bại. Tôi muốn biết tại sao. Nếu cô làm tốt, cô sẽ có thưởng và nhận lượng 500 đô mỗi tháng.

- Tôi nghĩ phải mất hai tháng cho bản điều tra này. Vậy quy định mức lương thử việc trong hai tháng là 500 đô mỗi tháng. Công tác phí tính riêng. C̣n mức lương chính thức, ta sẽ bàn sau. Được không ?

Ông giám đốc mải mê dái tai, suy nghĩ. Quyết định:

- Được. Hy vọng là tôi không nhầm người.

Hoán Vân quay lưng :

- Vậy tôi sẽ bay về Đà Nẵng chuyến bay 13 giờ. Ông cho đặt vé máy bay đi.

- Ồ, cô cứ thư thả, đến mai hoặc mốt chưa...

- Tôi không muốn phí thời gian. Tôi c̣n ba giờ để đọc tài liệu công ty. Ông vui ḷng đưa tôi đến chào các đồng nghiệp và cho tôi một bàn làm việc.

- Được. - Ông giám đốc hoàn toàn bị động trước cô nhân viên mới. Và khi đưa cô đến chào các bạn hệ, ông tự nhủ : "Cô ta khác người quá. Thằng Giám chắc không nói quá về cô ta. Hy vọng lần này, được việc được người".

Ông giám đốc e dè chỉ chiếc bàn bên trái nằm trong pḥng kinh doanh, nói :

- Tạm thời cô làm việc ở đây. -- Ông đưa mắt qua người đàn bà, bà ta ra hiệu, bốn thanh niên nam nữ đến lên đi lại gần.

- Họ sẽ cùng làm việc với cô, Xuân, Hạ, Thu, Đông. Đây là cô Hoán Vân, quyền trưởng pḥng kế hoạch công ty.

Cả bọn cười tươi chào. Hoán Vân thản nhiên trước chức vụ mới, cả đám nhân viên mới. Cô nói ngay lúc giám đốc đi ra.

- Tôi cần danh mục các mặt hàng công ty ta kinh doanh. Ai phụ trách ?

- Dạ em - Trường Xuân, gă thanh niên cao gầy nói.

- Lấy ngay cho tôi. Ai muốn tạm thời làm Marketing theo tôi trong chuyến công tác này ?

Đông, gă tóc quăn bảnh trai, nhanh nhảu :

- Dạ, chị Vân xin Marketing bên pḥng kinh doanh.

Hoán Vân lạnh lùng :

- Vậy cậu lănh lương hơi phí đấy. Nghe cho rơ đây, trong một công ty kinh doanh, mỗi một con người bất kể chức vụ, nhiệm vụ đều là công việc tiếp thị cho đơn vị ḿnh bất cứ lúc nào cần. Rơ chưa ?

Đông "lạnh lùng" trước sếp mới, ríu ríu dạ Hoán Vân đón chồng hồ sơ từ tay Xuân, nh́n thẳng Đông, nói :

- V́ thế, cậu sẽ đi với tôi trong chuyến công tác này. Với nhiệm vụ giới thiệu mặt hàng của công ty. Cậu có ba giờ chuẩn bị, đúng 13 giờ chiều nay chúng ta đi miền Trung. Thời gian có thể là hai tháng. Vào việc đi, đừng như trời trồng vậy.

Hoán Vân bây giờ mới nh́n đến hai cô gái :

- Ai là thư kư ?

- Dạ em, An Hạ.

Cô gái có mái tóc Nhật và gương mặt lém lỉnh, tươi vui nói.

- Vậy Thu coi về phần quảng cáo, tiêu thụ đúng chứ ?

- Dạ.

Hoán Vân vuốt lại mái tóc :

- Vậy nghe đây. Trong thời gian tôi và Đông đi, các cô cậu chia công việc như sau : Xuân chuẩn bi mọi số liệu về hàng hóa đă có và sắp có, qua pḥng kinh doanh lấy số liệu về mọi khoản tài chánh. Và khi tôi chuyển tài liệu khẩn về, cậu phải làm bảng phân tích để sẵn đợi tôi về. Thu, tổng hợp cho tôi tất cả mẫu hàng quảng cáo về tiêu dùng trong nước. Lấy số liệu về những công ty quảng cáo mạnh nhất, và tổng số tiêu thụ công ty năm vừa rồi, chuyển qua An Hạ, đưa vào đĩa, đợi tôi về. An Hạ túc trực bên máy là tính cách một thư kư lạc hậu, ngoài lúc cần thiết, cô nên yêu cầu giám đốc cho mở rộng mọi quan hệ với các đối tác, hăy cứ làm quen với tất cả, một lúc nào đó họ sẽ cần thiết cho ta.

- Dạ chị Vân.

- Tất cả làm việc đi. - Hoán Vân đứng lên đi ra. Trên tay la tập danh mục hàng, khuất sau cánh cửa, cô nghe tiếng An Hạ lảnh lót cao vút :

- Nào các bạn Hạ có món quà này tặng cho Tân quyền trưởng pḥng nghe nhé :
Hoán Vân tên "bà" một đám mây rực rỡ.
An Hạ, tên em mùa hè luôn b́nh yên.
Ḱa Trường Xuân, niềm hạnh phúc dài bất tận không tên.
Nh́n Thu đầy lá vàng, mang theo Đông đến... khóc... rên.


Cả nhóm ồ lên. Rồi im bật nh́n quanh. Họ không biết bên ngoài, bà tân trưởng pḥng giấu nụ cười vội bước.

o0o

Cái thân xác khô gầy ấy là tất cả nỗi buồn, niềm vui của quá khứ hiện tại trong ta. Hữu Văn cay đắng hiểu ra. Dù ta có trốn chạy xa đến chừng nào. Anh châm điếu thuốc khác, một tay chọc túi quần, chậm răi đi dọc hành lang khu hồi sức, đầu hơi cúi xuống như gánh nặng máu xương làm trĩu cả hai vai.

- Anh Hai.

Hữu Vơ đứng trước anh, thân thể cao lớn, má phính lông tơ, chưa thoát qua trạng thái tuổi thiếu niên vô tư. Có thế nó mới chịu nổi hai người đàn bà ấy. Văn rít hơi thuốc, vỗ tay lên vai em, nói :

- Đi học về rồi à. Làm bài được không ?

Hữu Vơ ngáp "thả cửa" trước bàn dân thiên hạ :

- Cô thầy giờ "bá cháy" lắm. Biết em phải vô bệnh viện nuôi cha, không ai ḍ bài hết, c̣n kiểm tra th́ em copy vô tư.

Hữu Văn lắc đầu. Thằng nhỏ hay thiệt. Hôm qua lúc xuống máy bay, đi taxi đến thẳng đây, anh thấy nó hoàn toàn khác bây giờ. Nó như đứa con gái ngoan hiền, đảm đang chăm sóc cha từng chút, lại già đi hàng chục tuổi khi trao đổi với bác sĩ về bệnh trạng của cha. Và ngổ ngáo, tai quái chọc "bà kế mẫu" tức điên lúc bà hỏi tiền mua thứ ǵ đó. Thấy anh về, nó lập tức thành gă thiếu niên chưa hề biết lo nghĩ, qua cái ôm chầm reo to :

- Anh Hai về ! Ba chưa tỉnh, giao ba cho anh hai, em đi học nghe.

Thế là từ hôm qua đến nay, anh chẳng thấy mặt mũi nó đâu. Nó như không biết, anh cũng cần tắm rửa, ăn uống, và chợp mắt một tí. Hữu Văn vờ cau có :

- Về từ hôm qua đến giờ mà không học bài, lại copy la sao ?

- Trời ! anh đừng làm mặt ngầu vậy chứ ? Em dọn dẹp nha cửa "oải" luôn đó. Nên ngủ thẳng, cốc ăn luôn tới sáng.

- Thế chú mày có biết anh cũng cần tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi một tí không ?

Hai anh em cách nhau gần nửa số tuổi, nhưng như bạn bè qua cách nói chuyện. Họ dừng ở lan can gần khu hồi sức. Vơ nhảy lên ngồi đu đưa chân :

- Phải anh không đó ? Phóng viên gạo cội th́ ba chuyện đó thuộc chuyện lẻ tẻ thôi mà. Này, anh xem. Trong này có thiếu thứ ǵ. Anh chỉ cần đá lông nheo với cô y tá là được tắm nước nóng, nước lạnh ṿi sen miễn phí. Bỏ ra hai ngàn đồng là có ghế xếp êm êm nằm ngáy một đêm. Rẻ quá trời so với tiền thuê khách sạn, c̣n ăn uống hả ? Từ hai ngàn đồng đến năm ngàn đồng là no ngất. Chẳng lẽ anh chưa biết ?

Vân ph́ cười, trong chốc lát anh quên nỗi buồn, cung tay kư vào đầu Vơ một cái.

- Rành quá ta. Bộ thường xuyên ăn cơm bụi sao ?

Vơ xịu mặt rồi cười ngay :

- Tại anh khong biết chứ ba tái phát lần này là lần thứ tư rồi đó. Nhưng ba không cho gọi anh, đành chịu. Em ra vô đây đến quen mặt hết trơn, từ người bán bánh chưng tới ông bác sĩ. Chuyến này ….

Vơ mất vẻ hồn nhiên, qua ánh mắt vụt đỏ lên, Văn đau nhói ḷng, ôm em vỗ về :


- Chưa hết hy vọng đâu em. Anh Hùng nhiệt t́nh lắm. Ảnh vừ nói chuyện với anh xong. À này, Hường có nhà không ?

- Anh đừng hỏi bả. Hôm ba lập di chúc...

- Lập di chúc ? - Văn sửng sốt.

- Dạ, có luật sư đến, có bên ủy ban và tổ dân phố, ba để toàn bộ tài sản cho anh. Hai mẹ con bả lồng lên - Vơ vụt nghiến răng, nắm tay - Đây là lần đầu tiên ba dũng cảm đó anh hai. Ba nói, không cho họ một xu v́ họ không xứng đáng được hưởng. Họ đă không tṛn bổn phận làm vợ làm con, họ đă lén ăn cắp tài sản ba xây dựng tài chánh riêng, ba có đủ bằng cứ và... và... v́ họ đă... giết mẹ.

Vơ vụt ồ ồ khóc. Văn nghe choáng váng cả người. Th́ ra ba đă làm như ông từng hứa với ta. Ba đă chuộc được lỗi lầm không chung thủy. Ba yêu thương mẹ mới có thằng Vơ, và ba biết rằng, tài sản ấy mẹ v́ nghĩ đến ba, v́ tương lai ta mà đổ bao mồ hôi, công lao, nước mắt xây dựng. Ba không hề muốn chiếm nó cho mẹ con bà ta, như ḿnh nghĩ. Chính v́ thế, hai hôm nay mụ không vào đây. Văn giấu kín cảm nghĩ, đặt hai tay lên vai Vơ, nghiêm nghị nói :

- Đừng khóc. Nghe anh hỏi. Rồi sao nữa ?

- Rồi ba đưa giấy tờ chứng minh số tài sản đang có là của mẹ để lại, hai mẹ con họ bỏ đi, hâm dọa kiện. Anh hai. Họ giết mẹ sao không bị bắt ?

- Họ giết bằng tinh thần thôi - Văn đau đớn nhớ lại - Lúc đó sau ngày thống nhất đất ba về, mẹ là người vợ được ba yêu thương, được nội hỏi cưới... Là tại ba không chịu được nỗi cô đơn, đă khai vợ chết. Thôi bỏ đi Vơ. Anh không muốn nhắc đến quá khứ. Anh muốn quên. Anh...

- Anh bỏ ba, trốn chạy có hay ho ǵ ? Anh và ba đều buồn làm em khổ chết được. Chỉ mẹ con mụ ta hí hửng.

- V́ anh thương mẹ quá - Hữu Văn đau khổ nói.

- Giờ anh bắt đầu thương ba đă muộn rồi - Vơ vụt nói.

Chàng thiếu niên 17 tuổi nắm tay anh ḿnhh, ái ngại thấy bàn tay anh run run :

- Anh hai ! Thật ra em đă thay anh lo cho ba chu đáo, làm ba vui vẻ. Anh xem, anh lo cho em không thiếu thứ ǵ, chỉ để em làm một việc duy nhất, đem lại niềm vui cho ba, lẽ nào em không làm được ? (good boy)

- Ba vui vẻ thật sao ?

- Dĩ nhiên có lúc buồn nhớ anh. Hoặc nổi giận khi ba Hường chọc giận. Nhưng thường th́ ba cười. Điều em ghét nhất, chẳng hiểu sao ba luôn sợ bà ta. Bà ta cất tiếng là ba im thin thít, thế là em "vùng lên" đúng lời anh dặn. Em đă từ bà ta từ ba năm nay lận. Oai chưa ?

Câu chuyện giữa hai anh em tạm ngưng khi bác sĩ Hùng - phó khoa hồi sức đi lại gần. Người bác sĩ có đôi tay vàng, trái tim nhân hậu và dáng vẻ b́nh dân giản dị, nói ngay với Văn qua vẻ ái ngại :

- Đưa ông già về thôi Văn. Anh ghé lại chăm sóc cho. Để ông có ǵ cũng ấm cúng.

Văn nhợt nhạt một chút thôi, ánh mắt anh tối lại :

- Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi về hơn một ngày đêm mà ông không hề tỉnh.

- Cậu chuẩn bị tâm lư từ lâu lắm rồi mà. Thật ra ông sống vậy là lâu hơn sự suy đoán của tôi hai năm.

- Sự ra đi của tôi vô nghĩa. Tôi ngỡ ông sống được lâu hơn nếu ḷng thanh thản.

- Buồn hay vui đều tác động đến bệnh t́nh, nhưng đây là lần thứ ba ông bị tai biến, với y học đă là hi hữu.

Bác sĩ Hùng vỗ vai Văn :

- Văn làm thủ tục đi, anh sẽ theo về với bác.

Ba Văn không tỉnh lại lần nào. Cho đến nửa đêm hôm ấy, đột nhiên mở mắt gọi "Nhân ơi". Ông gọi tên mẹ Văn, rồi đi luôn vào cơi vĩnh hằng, nơi mà ông luôn nghĩ bà đang ở đó chờ ông một cách can tâm t́nh nguyện.

Như từng cam tâm t́nh nguyện sống tay ba trong chuyện vợ chồng để rồi âm thầm đau khổ, ṃn mỏi theo năm tháng.

o0o

Hoán Vân sải những bước dài qua khu lễ tân vào cầu thang máy, chưa đến năm phút, cô về đến pḥng, nằm xoài ra giường, để nguyên cả giày. Khoảng mười phút sau, cô nhắc điện thoại, trong tư thế nằm, gọi cho Đông :

- Cậu đang ở đâu ?

- Dạ em trên đường về.

- Sáu giờ chiều gặp nhau tại nhà hàng, nhớ đúng hẹn.

Đúng sáu giờ, Hoán Vân có mặt tại nhà hàng. Đông vừa xuống tới, diện bảnh bao, tóc sấy bồng bềnh đù "mốt" năm nay là đầu đinh ba phân. Hoán Vân, như mọi ngày, quần jean, vải mỏng, may hiệu, áo pull rộng trắng. Một cô vẫn như mọi ngày, lạnh nhạt khép kín.

- Trong lúc đợi thức ăn, làm việc mười lăm phút được không ?

- Dạ được.

Đông trả lời liền, mắt liếc ngang liếc dọc mấy cô tiếp viên nhà hàng.

- Hôm nay điều tra viên đi khu dân cư quận Ngũ Hành phải không ?

- Dạ, cô ta làm khá lắm chị. Nhưng...

- Cô ta chỉ làm hai ngày trong tuần thôi.

- Tại sao ?

- Cậu không cần biết tại sao. Hồ sơ đă nhận ngay tại chỗ chưa ? Cậu có để ư cô ta mang máy thu đi theo không ?

- Cô ta không mang ǵ ngoài kẹp hồ sơ và giao ngay khi xong việc, em để trên pḥng.

Nhà hàng mang thức ăn lên. Hoán Vân ra hiệu :

- Ăn đi, Tối nay cậu được tự do đi chơi.

Đông nhăn nhó, mè nheo theo kiểu... liều :

- Chị làm hướng dẫn nghe. Em nh́n là biết ngay chị là thổ công xứ này.

- Tôi không rảnh - Hoán Vân lạnh lùng.

Thế là ăn xong. Đông lên giao tập hồ sơ rồi ngơ ngơ dạo phố. Hoán Vân đóng cửa pḥng ngồi vào bàn, mở hồ sơ làm việc. Cô về đây được một tuần, ngoài giờ đi làm, chỉ sinh hoạt quanh khách sạn, không đi đâu. Nhu cầu cuộc sống trong ngày cô có vẻ đơn điệu nếu không nói là nhàm chán. Trừ giờ khuya, cô thường xuống bar uống vài séc rượu một ḿnh. Ngồi thật lặng lẽ trong góc tôi, khiến nhiều người chú ư, ṭ ṃ.

Cô đọc hồ sơ phỏng vấn cả bên cô và Đông khá nhanh, làm bản phân tích và thêm phần ghi chú từng phần rồi đứng lên. Vẫn trang phục ấy, rời khách sạn, gọi taxi đến một trung tâm máy vi tính. Cô đánh ra và in ra thành hai bản. Xong, về lại khách sạn, fax chuyển vô Sài G̣n. Xong việc, đồng hồ chỉ đúng mười giờ. Hoán Vân ngần ngừ, thay v́ xuống bar rượu, cô thọc tay vào túi quần thong thả dọc quanh khuôn viên khách sạn.

Faito Hotel nơi cô ở là một khách sạn thuộc liên ngành đường sắt, tầm cỡ ba sao. Bốn tầng chín, có bảy mươi pḥng. Dàn nhân viên phục vụ tốt, đủ dịch vụ với khoảng không gian khá trong lành dù nằm sát sân ga nhờ khu vườn hoa rộng và đẹp. Hoán Vân biết người giám đốc khách sạn này là mẫu người đàn ông tài hoa, học thức, có trí tuệ thâm sâu ẩn trong dáng vẻ b́nh thường. Nếu không nói là dưới trung b́nh.

Hoán Vân đi ṿng qua phía cổng sau. Cô thấy sân quần vợt vắng tanh. Hai người bảo vệ đứng tán dóc bên góc hoa sứ. Khu Massage-karaoke nhấp nháy ánh đèn và khu sân vườn đông ngịt người đến ăn uống. Thế đây, những nơi ăn nhậu luôn đông đảo, dù người ta than văn, kinh tế nhân dân đi xuống, kiếm tiền ngày một khó khăn, thậm chí gần đến năm 2000, mà giặc dốt, và giặc đói c̣n hoành hành nhiều nơi trên đất nước. Hoán Vân rúng vai quay gót, có lẽ mua rượu về pḥng uống, vừa uống đă đời, c̣n không bị ai làm phiền.

Cô thả bộ tà tà ra Hoàng Hoa Thám, rẽ trái vào một tiệm bán hàng rượu và đồ hộp ,chỉ chai GIN trắng, chủ hiệu nói giá, cô trả tiền xong quay về khách sạn. Gọi nhân viên pḥng mang sô đá, cô chế rượu vào ly đá mang ra pḥng khách ngồi uống. Rượu chưa nuốt xuống cô đă phun ra. Đùng đùng xách chai rượu chạy ra chỗ bán. Dằn mạnh chai rượu xuống quầy, Hoán Vân quát :

- Rượu giả, bà định giỡn mặt phải không ?

Bà chủ hàng đổi sắc mặt, ấp úng :

- Làm ǵ có giả, ai nói .....

- Bà câm miệng cho tôi, giả hay thật là tự biết hay đợi tôi mời cảnh sát kinh tế.

- Cô đừng dọa - Bà chủ hàng trở mặt nghĩ bụng : "Ai đi rỗi hơi v́ chai rượu mời đến cảnh sát, ả hù thôi". - Cô nói tử tế, tôi cho đổi chai khác bù tiền, bằng không tử tế, kiện đâu tôi đi hầu tới đó.

Hoán Vân lạnh lẽo nh́n mụ ta rút liền mobilphone bấm số. Một gă con trai mặt bặm trợn từ ngoài đi vào, chặn tay vào máy hất mặt, mồm sặc mùi rượu :

- Đủ rồi bà chị. Khó quá ế đấy. Bù năm chục ngàn, đổi chai khác, đồng ư ?

- Yêu cầu cất tay khỏi máy - Hoán Vân nói dằn từng tiếng một - Và không bù đồng nào cả, phải đổi rượu cho tôi.

Tên con trai giật luôn máy cho vào túi quần. Hoán Vân từ từ nắm hai tay lại :

- Cậu đă ăn cắp đồ dùng cá nhân của tôi rồi đấy. Nếu không trả ngay, đừng trách tôi.

Tên con trai bất ngờ xô mạnh Hoán Vân hét :

- Mày làm ǵ tao con Tám.

Cô không làm ǵ cả, chỉ chụp đôi tay hắn nhanh như chớp bằng một thế nhu đạo tuyệt đẹp quăng hắn nằm dài ra nền nhà, trước sự ngạc nhiên của người khác năy giờ im lặng chứng kiến, rồi cúi xuống lấy máy bấm số :

- Tôi hỏi bà lần cuối, có đổi không ?

Mụ đàn bà vụt bù lu bù loa :

- Hành hung đánh người. Hàng xóm ơi !

Người ta chung quanh xúm lại, hai cảnh sát địa phương rẽ đám người đi vào hỏi chuyện ǵ. Mụ đàn bà mồm năm miệng mười :

- Rượu có tem nhập khẩu đàng hoàng cổ mua xong xách đi cả giỏ rồi quay lại nói rượu giả, c̣n đánh con tôi. Các anh xử lư giùm.

Hoán Vân khoanh tay trước ngực nh́n hai người cảnh sát khu vực. Người cảnh sát mập có vẻ khó chịu khi thấy Hoán Vân thờ ơ, ra vẻ cóc cần biết mày là thằng nào. Anh ta nói :

- Về đồn giải quyết đi.

Hoán Vân cười mũi, bĩu môi :

- Tôi không có thời gian. Tôi đă gọi cảnh sát kinh tế. Yêu cầu làm sáng tỏ, c̣n chú nhỏ này đă say và ăn cắp máy điện thoại của tôi, nên tôi lấy lại thôi.

Người cảnh sát mập nổi nóng :

- Yêu cầu cô nghiêm chỉnh. Cô có biết tội đánh người lại là người chưa đến tuổi thành niên, hậu quả ra sao không ? Về đồn ! - Anh ta quát to.

Hoán Vân mặt phừng phừng :

- Ông quát nạt ư ? Tôi, một công dân bi lừa gạt là phạm pháp sao ? Hay ông đă quen quát nạt với mọi công dân thấp cổ bé miệng ?

Người cảnh sát cao, giờ mới lên tiếng :

- Chị đừng hiểu lầm. Cần về đồn giải quyết để tránh cả phố náo loạn tụ tập làm mất yên tĩnh của người dân lao động thôi. C̣n sự việc như thế nào, ba mặt một lời sẽ giải quyết thỏa đáng.

Người cảnh sát mập hầm hừ :

- Cô nói nó ăn cắp nên đánh nó, vậy có ai làm bằng chứng không ? C̣n chúng tôi có bằng chứng trước mắt, thằng nhỏ bị cô đánh nằm dài không dậy nổi.

- Có tôi làm bằng chứng, anh "bạn dân" ạ.

Người nói bước ra, nhún vai khi thấy Hoán Vân trố mắt và ch́a liền thẻ nhà báo, nói ngay những điều đă thấy ban năy. Xong cúi xuống lật gă thanh niên lại, hắn nằm ngáy pho pho, nước dăi chảy ra từ mép miệng khiến dân chúng đứng coi cười ồ.

- Trời nó ngáy thấy đă luôn.

Hai cảnh sát kinh tế mặt thường phục đi vào. Mười phút sau, tất cả về đồn cảnh sát. Đúng nửa đêm, mọi việc thu xếp ổn, nhưng Hoán Vân vẫn kiên quyết tố giác bà chủ hàng bán rượu giả lừa dối khách với cơ quan có thẩm quyền. Hồ sơ giao cảnh sát kinh tế thụ lư.

Cô ra về, người làm chứng tà tà đi theo.

Ở tay có chai Napoléon, trên ngực áo có mảnh tang trắng.

- Sao cô không nói cảm ơn tôi nhỉ.

-Cảm ơn ông - Hoán Vân nhún vai nói, lầm lũi bước đi.

- Trời cô cảm ơn tôi mà tôi tưởng cô bảo tôi cút xéo cho rảnh mắt. Hoán Vân ! Ba lần gặp cô, lần nào cô cũng có chuyện cả. Nhưng này, cú quăng lúc năy đẹp qua, cô học nhu đạo bao lâu rồi ?

- Không liên quan đến ông.

- Có đấy. Bằng chứng là chai rượu này chắc chắn không giả, nhờ cô đó, nên tôi định mời cô uống rượu.

Hoán Vân hơi khựng lại một chút :

- Tôi hết hứng rồi, càng không hứng khi uống rượu hai người. Chào ông.

Họ đến khách sạn. Hoán Vân biến mất ở thang máy. Cô vào pḥng bực tức lột giày quăng vào góc, mở mini bar lấy lon tiger ngửa cổ nốc cạn. Có tiếng gơ .Hoán Vân hét :

- Vào đi.

Cánh cửa mở, gă làm chứng lù lù hiện ra :

- Đêm nay, tôi thật t́nh muốn uống rượu. Tôi ngồi đợi cô ở sân vườn.

Điều Hoán Vân thấy ở gă là ánh mắt mang tia u ám dây vằn đỏ và mảnh băng tang. Hắn đi rồi cô đứng ngẩn ra suy nghĩ. Ba lần gặp nhau, cô chưa phút nào nghĩ về hắn. (Cô cũng chưa nghĩ về ai trừ một người...) nhưng một thoáng trong ánh mắt hắn khiến cô bần thần. Hắn có người thân vừa mất ? Nhất định là... mẹ hắn. Không. Mọi người mẹ đều phải sống lâu trăm tuổi, hưởng hết hạnh phúc đời thường. Không...

Cô chạy như bay xuống sân vườn. Hắn vừa uống xong ly rượu thấy cô gật gù :

- Có thế chứ. Đúng là tửu phùng tri kỹ.

Sân vườn không bóng người, cả hai ngồi trên bộ bàn đá, làm theo h́nh gốc cây dưới giàn hoa giấy, ĺ ĺ uống rượu, chẳng ai nói ai câu nào. Chai rượu vơi đi quá nửa, hắn lên tiếng :

- Uống khá thật, chừng nào về Sài G̣n buồn, tôi t́m cô uống rượu.

- Ông đang buồn ư. Mẹ ông mất chăng ?

- Mẹ tôi mất lâu rồi - Hắn gục đầu xuống bàn. Tôi vừa tiễn ba tôi sáng nay.

Cô chụp chai rượu, rót ly nữa mắt nh́n xuống hắn, ánh mắt khinh bạc :

- Thế th́ thế gian này có thêm khoảng không gian để thở. Amen ! Cầu cho linh hồn mọi kẻ già xuống địa ngục hết.

- Cô nói ǵ ? - Hắn ngẩn lên, đôi mày nhăn tít, vẻ giận dữ.

- Không có ǵ. - Cô nhún vai, uống cạn ly rượu, ngửa cô khà ra tiếng vẻ khoan khoái - À này, tôi chưa biết tên ông.

- Hồ Hữu Văn. Hữu Văn trích từ luận ngữ "Hoán hồ kỳ, hữu văn chương" (rực rỡ thay cho văn chương ). Nghĩa là, tôi và cô đều rực rỡ. Cô là đám mây rực rỡ, c̣n tôi rực rỡ văn chương.

- Mẹ kiếp ! Gáy như gà trống.

Là ngà say. Hoán Vân lâng lâng đầu óc tâm hồn cô cởi mở, trở nên gần gũi thân thiết qua câu văng tục đầy vẻ thâm t́nh bạn bè. Văn trố mắt nh́n cô bật cười :

- Biết văng tục nữa. Hoán Vân ! Cô lạ thật. Này nói tôi nghe, cô học vơ phải không ?

- Ừ. Năm mười tám - Cô trở nên đờ đẫn xa xôi - Lúc ấy, tôi đậu vào đại học Sài G̣n, người ấy khuyên tôi, có thời gian rảnh rỗi, đừng sa đà vui chơi, nên học vơ, vừa để tự pḥng thân, vừa rèn luyện thể lực, bởi một tinh thần minh mẫn chỉ có trong một thể xác cường tráng.

Văn ph́ cười, ngất ngưỡng :

- Tráng kiện lắm, nếu ngày nào cô cũng nốc rượu như vầy. Cô Hai ơi ! Con gái không nên uống rượu, hút thuốc. Nè, vậy người yêu cô bây giờ ở đâu ?

- Người yêu nào ? - Hoán Vân lừ đừ ngước hỏi.

- Người khuyên cô học vơ không phải là người yêu cô sao ?

- Điên khùng - Hoán Vân trợn mắt - Đàn ông có người tốt vậy sao ? Có người thông minh vậy sao ?

- Vậy là ai ? Ai mà được cô vâng lời răm rắp vậy. Cho tôi diện kiến được không ?

Mặt Hoán Vân nhăn nhúm lại như vừa bất ngờ nhận một vết dao đâm. Ánh mắt đờ đẫn tối sầm, cô loạng choạng đứng lên. Văn đưa tay giữ lại, bị cô hất thật mạnh suưt ngă.

- Đồ đàn ông tọc mạch.

Cô bỏ đi, Văn nhảy ra chặn lại :

- Rượu chưa hết mà.

Cô quay ngoắt người :

- Tôi không uống nữa. Tránh đường.

Hơi men lấn nỗi buồn khiến cho Văn ngoan cố dang hai tay.

- Không tránh, cô nói uống hết chai mà không giữ lời.

Nhanh như cắt, một bước nhanh, cô đă chụp cổ áo Văn nhắc bỗng, quăng anh ngược ra sau rồi chạy luôn vào bên trong khách sạn. Văn lồm cồm ḅ dậy, ngơ ngác và giận dữ. "Đúng là cọp cái ế độ, hèn nào không có được thằng bồ nào". Hoán Vân ! Đám mây rực rỡ. Hăy đợi đấy, tôi sẽ biến cô thành đám mây xám xịt.

o0o

Văn thức giấc lúc mặt trời rọi tia hồng vào mặt. Anh uể oải ngồi dậy, nghe đau đầu và choáng váng. "Hôm nay mở cửa mả ba ". Văn vùng lên, chạy ra sân thượng, làm liền mấy động tác thể dục. Xong vào nhà tắm, làm vệ sinh, tắm rửa.

Lúc anh tề chỉnh xuống lầu, đă thấy mẹ con Hường ngồi đợi. Thấy anh, Hường ong óng giọng bắc sắc ngọt, lanh lảnh khiến anh khó chịu :

- Anh Hai. Bố mồ yên mả đẹp, giờ tính chuyện nhà cho xong đi.

Văn lạnh nhạt đi thẳng đến bàn thờ cha thắp hương, quay ra đứng bên cửa sổ.

- Ba tôi chết rồi, giữa chúng ta không c̣n sự ràng buộc nào nữa. Và chẳng có ǵ để bàn để nói.  


Bà Hưng, mẹ Hường lồng lộn lên :

- Bố con chúng mày là đồ đểu. Bà hầu hạ bao năm, đẻ con cho họ Hồ chúng mày giờ không mang ơn, c̣n trở oán. Bà kiện cho mày khuynh gia hại sản.

Văn nhếch môi khinh bạc :

- Mời bà cứ kiện. C̣n bây giờ nên ra khỏi đây, tôi sắp phải đi.

Hường tím mặt, giọng cứ thơn thớt :

- Anh Hai. Em cũng là em anh, cũng họ Hồ, bố từng rất thương em, bảo em chăm sóc mẹ cả, lẽ nào...

- Cô câm miệng - Mặt Văn trắng nhợt nỗi đau, như vết thương tái phát -- Cô tưởng mọi tội ác cô gây ra ở tuổi lên mười tôi không biết sao ? Tôi ngày ấy, tuổi mười sáu thật ngu ngơ khờ khạo, đên nổi không biết làm gi ngoài việc ôm mẹ khóc rồi méc ba chuyện cô hành hạ mẹ tôi như thế nào. C̣n cô thật ra làm ra vẻ ngây thơ hiền dịu trước ba tôi. Thế là ba tôi cả tin, để hai con rắn độc trong nhà, nhả độc giếc lần ṃn mẹ tôi. Mẹ tôi v́ hận sầu, v́ buồn đau mà chết. Hay v́ hai mẹ con cô giết chết, cô thừa hiểu. Và tôi không bao giờ tha thứ cho mẹ con cô đâu.

Văn vụt cười khô khan, cay độc :

- Trong đầu mẹ con cô c̣n muốn giết cả thằng Vơ và tôi đúng không ? Năm đó, thằng Vơ mới ba tuổi, mẹ tôi vừa mất, vậy mà tôi đành đoạn bỏ nó lại ra đi. Cô biết tại sao, bỗng dưng người lính bảo vệ cha tôi ngày xưa, giờ phút đó lại về làm người chăm sóc thằng Vơ không ? Là tôi xin ba tôi đó, lời cầu xin duy nhất của đứa con ông yêu thương, sắp ra đi và ông đă chấp nhận. Ông ngỡ để vui ḷng tôi, chớ đâu biết, người cận vệ ấy đang bảo vệ ông thoát chết bởi loài rắn độc ông đang ấp ủ trong ḷng mà ngở rằng vợ hiền con thảo.

Vơ đi ra tự lúc nào, đến bên cạnh, cười nửa miệng :

- Anh Hai gớm mặt ghê. Hèn chi từ nhỏ tới lớn, chú Hồ cứ kè kè cùng em ăn ngủ. Chú tới rồi, đang đợi ḿnh đi mở cửa mả cho ba.

Hai mẹ con mụ đàn bà tím ruột bầm gan, te te đi ra cổng lên chiếc Dream II vù thẳng. Ông Hồ vứt khăn lau xe quay lại, tấm thân to như thần hộ pháp lắc lư, gật gù, đi vô :

- Văn. Mày nghĩ mẹ con bả dám giết thằng Vơ hả ?

- Họ chưa có lá gan đó -- Văn châm thuốc hút. -- Bởi vừa độc ác, tham lam c̣n ngu xuẩn dốt nát. Nhưng cái màn hành hạ suốt tháng năm, đủ cho thằng nhỏ chết kiểu mẹ tôi hoặc bỏ nhà đi bụi.

Văn choàng tay qua vai em thân thiết nói với ông Hồ :

- Tụi con cám ơn chú.

- Ơn nghĩa ǵ. Ḿnh là người nhà mà -- Ông Hồ tương tắn. -- Thôi đi, kẻo nắng.

- Chưa chuẩn bị đồ cúng. -- Văn vỗ đầu than.

Vơ trề môi liến thoắng :

- Em lo hết rồi. Luộc gà, nấu xôi, bông chuối, rượu, trà, nhang đèn, vàng bạc, trầu cau và đồ thổ thần.

Văn trố mắt nh́n em, Vơ cười kh́ :

- Ba với chú Hồ nói mai sau chuyện thờ cúng chắc mỗi ḿnh em lo, nên em phải học làm cho quen để mai sau dạy lại... cho vợ.

Cả bao cười xào cùng ra xe. Ông Hồ lái, Văn ngồi sau với em rủ rỉ :

- Năm nay nhắm thi đậu không ?

- Nếu đậu th́ sao hả anh ?

- Th́ ngon lành chứ sao ?

- Em nói chuyện nhà cửa ḱa.

Văn suy nghĩ, từ khi ba anh bịnh, anh đă yêu cầu sang nhượng hai cửa hàng vật liệu xây dựng và trang trí nội thất cho người hùn. Đến năm 95, anh lại sang luôn công ty Trung Việt của ba anh lập. Công ty này làm ăn có lăi, nhưng chẳng hiểu sao lại nợ ngân hàng con số khổng lồ. Về sau, Văn biết, do mẹ con Hường nắm kế toán, tài chánh thao rúng tất cả khoản tiền, anh đổi ra ngoại tệ đưa vào ngân hàng, tiền lăi hàng tháng lấy về giao Vơ quản lư chi dùng. Anh chỉ giữ lại chiếc Toyota đời cũ này. V́ cần thiết cho bịnh t́nh của ba anh. Nhưng giờ ba đă mất. Vơ hè nay thi đại học, tính sao đây ? Chẳng lẽ bán luôn cả nhà, mẹ một đời tâm huyết xây dựng ? Không được.

- Anh Hai ! Sài G̣n Times có văn pḥng ở miền Trung chưa ?

Cái thằng này nó "ngon" hơn ḿnh nhiều. -- Văn nghĩ.

- Em không thích Sài G̣n hay v́ ḿnh anh về giữ ngôi nhà của ba mẹ ?

- Quê ḿnh lẫn căn nhà, chú Hồ và bà con láng giềng bè bạn... tất cả em đều không nỡ xa ĺa. Em sẽ đi học và về lại Đà Nẵng làm việc. Anh Hai...

- Được. Lúc đó anh Hai cùng về với em.

Mắt Văn cay cay, bồi hồi xúc động :

- Vơ ơi. Em hơn anh nhiều lắm, anh thật tự hào về em. Và mai sau c̣n tự hào hơn nữa, nhất định vậy.

Bất giác Văn siết vai Vũ chặt cứng.

Chàng trai chúi đầu vào ḷng anh như thuở nhỏ, mỗi khi anh về thăm và nói :

- Cảm ơn anh Hai. Vậy giao căn nhà cho chú Hồ giữ.

Xe vào khu nghĩa địa G̣ Gà, rẽ trái đến ngôi mộ c̣n ướt nước vôi, nằm trên mảnh đất sát con suối nhỏ và hàng phi lao đang reo ca trong gió.

Ông Hồ nhanh nhẹn trải chiếu, sắp đồ cúng cùng Vơ. Văn gọi người trông coi mồ mả lại, đưa cho anh ta tờ giấy vẽ, nói :

- Đây là h́nh vẽ lăng mộ, anh về tính toán giá cả xong gọi cho tôi. Thỏa thuận được, tôi chồng tiền cho xây ngay.

Người kia đi rồi, Vơ đốt hương đưa cho Văn, nói :

- Anh Hai cúng đi. Nghe em đọc rồi đọc theo nghen.

Vơ đọc rơ ràng mạch lạc một bài cúng kêu gọi đủ tên các Phật tiên, thần, thánh. Văn đọc theo rồi lạy. Cắm hương. Cả ba im lặng ngồi bên mộ đợi hương tàn. Văn chợt nói với ông Hồ :

- Chú Hồ, con làm chuyển nhượng xe qua chú, chú đăng ư taxi tư nhân để kiếm tiền sinh sống, luôn tiện chăm nom nhà cửa giùm tụi con được không ?

Ông Hồ rớm nước mắt, c̣n mong ǵ hơn.

Một đời không chữ nghĩa, theo tiếng gọi non sông cứu nước, bảy lần bị thương, thời b́nh lập lại không đủ công, để có được việc làm nuôi thân, may mà gần mười lăm năm nay "bảo vệ" Vơ, mới được ba bữa.

- Sao không được ? -- Giọng ông Hồ nghèn nghẹn -- Tao c̣n nhà cửa ǵ đâu, bốn mươi năm phiêu bạt.

- Hay quá anh Hai ! -- Vơ vỗ tay đôm đốp.

Cả ba đứng lên, Vơ thành thạo pha thêm tuần trà xong, xá ba xá, đem giấy ra đốt. Gió thổi mạnh, tro giấy bay tung, lẫn trong gió. Văn nghe được tiếng nói ra rá của đài phát thanh xă gần đó.

- Vơ. Em nghe rơ không ?

- Dạ rơ. Nội dung nhắn một bà mẹ nào đó tên Lê Thị Huyền Vi, bỏ nhà đi từ năm 1990, nay ở đâu, con là... Cái Chuông, tên ǵ kỳ vậy anh Hai ? Đă biết lỗi lầm, mong mẹ tha thứ quay về. Ai biết mẹ tôi ở đâu, xin gọi về số... 091... tôi xin cảm ơn và hậu tạ. Kèm theo lời nhắn là chân dung bà Huyền Vi.

Ông Hồ gầm gừ :

- Làm con mà bất hiếu vậy đó, trời không đánh chết cũng sinh lên xộp xuống, ngóc đầu không nổi.

Vơ dọn đồ vào giỏ, ngoắc đám thợ xây mả gần đó cho chai rượu, xôi, thịt... chỉ giữ lại con gà và đĩa nhăn. Văn hỏi em :

- Sao không cho hết.

- Phải anh không ? Để về nấu miến ăn trưa chứ.

Văn lắc đầu dù thương em chất ngất.

- Cái thằng !

Về đến nhà, Văn thay đồ xuống bếp theo yêu cầu của Vơ. Và anh phục thằng em sát đất khi thấy nó chặt gà, ướp gia vị, bắc bếp, lấy nước luộc gà làm nước nấu miến. Hai mươi phút sau, cả ba đề huề ngồi xuống bàn ăn trước ba tô miến và đĩa thịt gà rắc lá chanh béo ngậy. Văn ăn một hơi hết tô miến, khen đôi lúc ăn gà chấm muối tiêu chanh.

- Anh không ngờ em giỏi vậy.

Vơ hết cười, nói :

- Biết làm sao. Hai mẹ con bả hết tới công ty th́ đi shop hoặc gầy ṣng bạc rồi lên đồng hầu thánh. C̣n ba th́ kén ăn, chú Hồ lại không biết nấu ngon. Em đành học nấu thôi. Dễ lắm anh Hai.

Văn nhón trái nhăn, lột vỏ cho vào miệng :

- Anh không thích em thành bà nội trợ đâu, phải ra dáng tu mi nam tử chứ.

- Trời. Em mọc râu rồi anh c̣n chê chỗ nào ?

Cả ba cười khà. Văn nh́n kỹ thằng em. Nó bảnh trai thật. Hàng ria mép lông tơ lún phún, tay chân cao, dài, lông đen mượt. Nó đẹp trai hơn cả... ḿnh mới chết.

Văn bàn chuyện nhà nhanh chóng, lúc anh đứng lên, ông Hồ nói :

- Văn à. Buồn th́ cứ đi giải khuây, đừng uống rượu nhiều như hôm qua, rủi xa nhà, một ḿnh...

- Con biết. Cảm ơn chú.

Nhưng đến tối, khi kiểm tra xong bài vở Vơ, Văn lại buồn rũ, anh nh́n ảnh cha mẹ chua xót nghĩ rằng, ḿnh quá bất hiếu, rác rưởi. Văn liền gọi taxi đến thẳng bar rượu khách sạn Faito.

Bar rượu Faito nổi tiếng tài pha chế rượu. Nhưng bar lại vắng khách văng lai. Hầu hết phục vụ cho khách ở khách sạn. Văn đi vào và bị một người chạy ra đâm sầm suưt té. Anh ta thấy anh, mừng quíu liền hỏi :

- Anh thấy sếp tôi đâu không ? Bả có đi với anh không ?

H́nh như anh ta hỏi Hoán Vân. Văn nghĩ bụng, hỏi lại :

- Cậu nói Hoán Vân à ? Cô ấy chưa về sao ?

Mặt anh chàng tái mét :

- Chết rồi. Từ chiều tới giờ gọi bả không được. Bả căt liên lạc mất tiêu. Giờ c̣n chưa về, chắc có tai nạn xảy ra, làm sao đây ?

Văn lại nghĩ khác. Đêm qua, trong say, anh vẫn tỉnh để biết người con gái ấy rất độc lập và có cá tính. Cô ta đang làm ǵ đó và không muốn bị quấy rầy, thế thôi. Người như cô ta, xe ủi lô cán cũng khó chết được. Văn hậm hực nghĩ đến cú lăng cù đèo đêm qua. Ḿnh khen cô ta thật quá đáng. Nhưng phải công nhận, cô ta dường như cố nhẹ tay để ḿnh không ê ẩm.

- Cậu đừng lo -- Văn vỗ vai anh chàng -- Cô ấy chắc đi xa chưa về kịp thôi. Có thể đang ở ngoài vùng phủ sóng nên không gọi được.

- Hôm nay bả đi Đại Lộc với người điều tra thị trường, người kia về rồi, đang chờ gặp bả để giao hồ sơ, mà chờ cả năm tiếng đồng hồ rồi.

- Th́ cậu thay cổ nhận đi.

Anh chàng nhăn nhó :

- Không được. Nguyên tắc mật, bả đề ra tôi đâu dám phạm. Bả dũa te tua liền.

Anh chàng bức tóc chạy qua khu lễ tân, Văn chẳng hiểu sao lại đi theo, anh thấy anh chàng đang năn nỉ cô gái ngồi quay lưng về phía anh, cô gái có dáng quen thuộc.

- Hân ! -- Văn gọi.

Cô gái quay lại, đúng là Hân. Vẫn duyên dáng dù hơi cứng hơn trong độ tuổi ba mươi nhiều thăng trầm.

- Anh Văn -- Vân thấy Văn tươi lên qua nụ cười.

Đông thở phào xoa tay tía lia :

- Ổn rồi. Ổn rồi. Bạn cũ gặp nhau chắc cần vài... ba giờ tâm sự. Trong thời gian đó, nhất định sếp về.

Hân lắc đầu cười nh́n Văn, anh nói :

- Hoán Vân là bạn anh, chắc có sự cố ǵ mới chậm trễ thôi. Vầy đi, anh đang rảnh, Hân có thể ngồi với anh tối nay không ?

- V́ anh và Hân hay v́ cô Hoán Vân đây ?

- V́ cả ba.

Văn nheo mắt cười cười, anh cố làm lơ trước nét buồn thoáng qua mặt Hân. T́nh yêu là thế đó, như mọi cuộc đua giữa đời, kẻ chạy người đuổi theo. Họ là bạn nhau thời sinh viên, cách nhau hai lớp, đồng cảm với nhau hết mọi chuyện trừ trái tim. Chẳng hiểu sao Văn không yêu được Hân. Trong khi cô lại làm hàng tá gă con trai điên đảo, thế rồi cô trốn chạy anh, trốn chạy mọi kỷ niệm thời con gái ra tận Hà Nội làm cho một công ty lớn về điều tra thị trường. Nghe bảo cô đă lấy chồng, rồi lại nghe cô ly dị, nghe cô từng bị điều tra suốt cả năm về một vụ án kinh tế lớn nào đó, và giờ gặp cô ở đây, trong vai tṛ cũ, thời mới ra trường. Em sao hả Hân ? Sao đầy mệt mỏi thế kia ? Có phải là lỗi anh đă làm cho con tim em tan nát, khiến em điên rồ phiêu lưu vào mọi lối đường tăm tối gian lao.

- Sao anh không nói ǵ hết vậy ?

- Lâu quá không gặp em, gặp lại thật bất ngờ. Hân. Em khác quá, ngay cả bảy năm xa cách cũng chỉ khiến em tặng anh mỗi nụ cười ngày gặp lại.

- Vậy phải làm sao ? -- Hân khuấy đều ly nước người phục vụ vừa bưng đến, hớp một ngụm, đặt xuống -- Phải nhảy nhổm lên, ôm anh, khóc lên à ? Điều ấy, bảy năm trước em không làm được, lẽ nào bảy năm sau em làm ?

- Em vẫn thế, dù bây giờ có thẳng hơn, chín chắn hơn. Hân. Em sống thế nào ?

Cô nh́n anh, buộc miệng :

- Sao anh không hút thuốc. Hân muốn thấy anh của bảy năm trước, chỉ một làn khói thuốc đủ làm con gái si mê.

Khi anh thả khói thuốc bay từng ṿng tṛn ra khoảng không gian, Hân ngơ ngác nh́n rồi nói :

- Em làm việc ở công ty cũ, sau vụ điều tra sáng tỏ, họ biết em bị vu oan -- Cô vụt cười cay đắng. -- Thằng Vũ, chồng cũ em, ăn ốc bắt em đổ vỏ đấy. Thật khốn khiếp ! Hắn có một trái tim chó sói, một cái đầu chồn cáo và gương mặt của anh.

Văn nhói đau. Nghĩa là một phần trách nhiệm thuộc về anh. Hân buông câu kết luận buồn tênh :

- Giờ em lại là của bảy năm trước, tệ hại hơn là đă mất luôn niềm tin vào cuộc đời.

Văn đắng ngắt miệng, dù ly cà phê có khá nhiều đường. Anh vụng về, nắm tay Hân bóp nhẹ :

- Đừng thế Hân. Hăy hướng về tương lai và tạo ước mơ. Người đàn bà bắt đầu cuộc đời bằng tuổi bốn mươi Hân ạ. Em chỉ mới ba mươi, em sẽ t́m được hạnh phúc cho ḿnh.

Mặt Hân rạng rỡ hơn, qua nụ cười rộng mở và Văn chỉ lấy bàn tay lại khi Hoán Vân đứng trước họ, mệt mỏi, đầy bụi đường. Cô nói ngay :

- Xin lỗi để cô phải đợi. Tôi xin tính tiền công tác cho thời gian cô chờ. Mong cô thông cảm.

Hân mỉm cười nh́n Vân :

- Cô ngồi xuống nghỉ một chút, chắc cô mệt lắm ?

- Vâng. Tôi ngỡ chỉ chạy xe trong hai giờ đi và về.

Hoán Vân ngồi xuống. Đông ngồi theo, nháy nhó với Văn. Anh nói :

- Hân à, cô Vân cần tắm rửa nghỉ ngơi, em giao hồ sơ cho cô ấy, c̣n có ǵ để sáng mai nói.

Hoán Vân nh́n đống hồ sơ rồi nói :

- Tôi làm phiền cô Hân mười lăm phút cho xong việc hôm nay. Ngày mai có phần việc khác.

Hân gật đầu nh́n Văn. Anh tế nhị đứng lên :

- Anh qua bar rượu chờ Hân.

Đông cũng đứng lên, Hoán Vân lấy từ túi quần ra viên thuốc cho vào miệng xong ra hiệu Hân để tập hồ sơ lên bàn. Hoán Vân lấy ra xem, thỉnh thoảng cô đặt câu hỏi, Hân trả lời rành rọt. Đúng mười lăm phút, Vân gấp hồ sơ đứng lên ch́a tay :

- Tôi rất vui mừng v́ gặp người cộng tác giỏi như cô. Hy vọng, cô không có trở ngại ǵ để giúp tôi thêm một tuần nữa.

- Đồng ư -- Hân vui vẻ -- Tôi cũng thích lối làm việc của cô lắm. Tạm biệt.

Nhưng cả hai cùng đi qua quầy bar, Hoán Vân đứng lại quầy, uống liền ba séc rượu. Cô chống khuỷu tay xuống quầy, hai tay bưng vầng trán, đứng bất động khoảng năm phút rồi trả tiền, quay lên khách sạn.

- Cô ta cứ như đang gánh hết mọi tội lỗi thế gian trên đôi vai vậy.

- Sức làm việc cô ta rất phi thường, anh nói là bạn mà sao cổ không nh́n anh vậy ? -- Hân nghi ngờ hỏi.

- Bạn t́nh cờ thôi. Cách đây năm ngày cổ từ công ty cũ qua làm một chỗ mới, anh gặp lần này mới lần thứ tư.

- Anh có vẻ chú ư đến cô ta lắm -- Hân cười cười hỏi.

- Cô ta như bợm ấy. Em lo làm quái ǵ -- Văn giở giọng nửa thật nửa đùa -- Anh không thể yêu em, làm sao có thể cảm nổi cô gái như đàn ông đó.

Anh ấy cố ư khẳng định một lần nữa cho ḿnh biết đấy. Hân chua chát nghĩ và cô chợt muốn vượt rào một lần trong đời. Cô uống rượu như Văn và chỉ vài séc là gục. Gă trưởng quầy nheo mắt, nhún vai và nh́n anh, Văn tỉnh bơ một tay choàng qua eo cô, một tay kéo tay cô choàng qua vai ḿnh. Anh d́u cô ra taxi, hỏi vào tai cô :

- Hân. Em ở khách sạn nào. Anh đưa về.

- Chưa... thuê... em mới bay vô mà.

Thế đấy. Văn nói địa chỉ nhà ḿnh. Nghĩ thầm lúc xe chạy : "Mặc sức chú Hồ với thằng Vơ tra khảo ngày mai". Té ra cả hai đều đi ngủ. Văn mở khóa cửa, d́u Hân vào nhà, đưa thẳng lên pḥng Hướng ở lúc trước, đặt cô lên giường, đắp mền cẩn thận rồi về pḥng ḿnh. Cởi hết áo quần, mặc độc quyền short sau khi tắm. Văn ngần ngừ một chút rồi bấm mobilphone gọi qua khách sạn, lễ tân nối máy lên ḥng Hoán Vân, cô bất ngờ khi nghe Văn gọi đến, anh hỏi :

- C̣n làm việc sao Hoán Vân ?

- Sao có vẻ thân t́nh vấy ? -- Hoán Vân nhíu mày, suy nghĩ và trả lời :

- Phải. Hồ sơ phải được fax về công ty trước tám giờ sáng mai. Anh cần ǵ ở tôi ?

- Không. Tôi tưởng cô không khỏe. Hoán Vân. Công việc có đến ba, bốn chục năm để làm. C̣n sức khỏe...

- Nếu không có ǵ, tôi cúp máy đây.

Văn nh́n chiếc máy ḿnh cầm ngơ ngẩn. Cô ta là sắt đá hay sao ? Pḥng bên kia, dường như Hân đang kêu la. Văn chạy qua, anh thấy Hân chệnh choạng nhổm lên từ nền nhà. Văn đỡ cô lên, hỏi :

- Có sao không Hân ?

Cô gục đầu vào vai anh, thay v́ trả lời, tấm thân thanh mảnh ép sát vào anh, hơi thở cô thơm rượu và nồng nàn hương vị đàn bà. Văn phát sốt, anh chẳng phải thanh cao ǵ ở lứa tuổi ngoài ba mươi, chưa có người yêu, nhưng gối chăn qua đường chẳng thiếu. Anh đă là đàn ông và cô là đàn bà từng đi qua hương lửa, nhưng Văn không muốn đó là Hân. Anh vùng ra, cô quấn chặt, th́ thầm mê người :

- Đừng anh. Em muốn anh chỉ một đêm nay, anh và em bây giờ chẳng c̣n ǵ ǵn giữ. Nửa đời rồi anh Văn ơi.

Và cô t́m môi anh cuống quưt đê mê. Cô hôn thật điêu luyện, thật nồng cháy.

Văn bừng lên dữ dội, anh đáp trả hối hả, có chút thô bạo.

- Hân. Có nên không -- Anh th́ thầm -- Anh không có ǵ trao em ngoài...

- Em hiểu. Em không đ̣i hỏi ǵ đâu. Văn...

Văn cho cô điều cô muốn trong đam mê với chút xót xa. Và cô ngủ thiếp, đầy măn nguyện thỏa thê. Văn lẳng lặng về pḥng, đêm ấy anh thao thức.

o0o

Đông thuộc loại người không sợ trời, không sợ đất, nhưng biết người biết ta. Mới 26 tuổi, Đông đă làm qua bốn công ty. Nơi nào cũng được đánh giá cao. Mỗi Đông là không đánh giá cao chỗ ḿnh làm, nên Đông khoái nhất là làm chỗ mới, luôn luôn mới. Đông ! Ở công ty thứ tư này đă có người để sợ, lẫn kính phục -- Hoán Vân, dù mới một tuần làm việc chung.

Cô làm một ḿnh bằng cả ba người, cô c̣n biết cách bắt người khác làm có hiệu quả. Cô không bối rối trước bất cứ vấn đề hay sự cố nào xảy ra và cô có trăm ngàn cách làm lợi cho công ty ḿnh chỉ bằng vài phút suy nghĩ. Chưa hết, khi cô không bằng ḷng điều ǵ, chỉ ánh mắt lạnh lẽo nh́n cô là Đông như biến thành... nước đá.

Sếp của Đông vậy đó, thế nhưng sáng hôm nay có điều ǵ đó ở sếp khiến Đông thấy không ổn. Sáng nay, buổi sáng chúa nhật dịu mát hiếm có trên thành phố này. Thành phố có độ nóng thứ nh́n trong cả nước ở mùa hè năm nay. Hôm qua lên đến 39 độ và sáng nay ở 25 độ. Đông gặp sếp ở thang máy, họ xuống ăn sáng khá trễ, ngay nhà hàng của khách sạn. Và vẻ lạ, Đông chưa t́m được ở sếp khiến Đông bồn chồn, hắn lựa lời :

- Chị Vân. Hôm nay nghĩ, có chương tŕnh vui chơi không ?

Vân bỏ tờ báo nh́n Đông :

- Tôi biết cậu không quen lẫn không thích thành phố này, cái thành phố nắng cháy da, mưa thúi đất, ít nơi ăn chơi và kém phần náo nhiệt này. Đúng không ?

- Dạ... dạ...

- Cho nên quyết định làm người hướng dẫn viên cho cậu của tôi trong sáng nay là thiệt tḥi đấy. Nhưng thôi, tôi nên rộng lượng một chút.

- Dạ... dạ...

- Chủ nhật này chương tŕnh như sau : Ăn sáng xong, đi dạo quanh thành phố xong, vô viếng tượng đất, công viên, bảo tàng Chàm, ăn chưa bằng bánh trăng cuốn thịt heo bà Mậu. Về nghỉ, đến chiều, bốn giờ chạy qua Non Nước, thăm Ngũ Hành Sơn, mua quà lưu niệm làm bằng đá ngũ hành. Tối về băi T20 ăn hải sản, tắm biển. OK ?

- Tắm biển đêm ?

- Ừ. Đêm trăng mười bốn, sáng rồi, rất đẹp.

Tưởng tượng nh́n thấy sếp trong bộ đồ tắm dưới trăng trên biển khiến Đông nóng hai tai. Sếp có ngon lành không nhỉ ? Bả cứ đóng hai bộ đồ Jean, áo thụng suốt, chẳng lẽ v́ bụng bự, ngực lép, chân có ghé hay đi ṿng kiềng ?

- Ăn kẻo nguội. Cậu làm ǵ thừ người ra vậy ?

- Dạ... dạ...

Và Đông chợt thấy được điều khác lạ ở Vân. Viền mắt hơi sưng. Sếp khóc ? Đông sửng sốt với ư nghĩ này. Anh lắc đầu như người mộng du. "Không đâu, bả như đá cục, đông cứng mọi t́nh cảm, sao lại khóc ?"

Đông nghĩ đến mọi t́nh huống về mắt sưng nhưng anh chỉ lẩn quẩn ở chữ khóc, để rồi đóng đinh vào điều ấy. Hóan Vân nh́n đồng hồ :

- Xe đến chờ rồi đó, ăn nhanh lên.

Khi cả hai ngồi vào taxi. Đông kiếm chuyện nói :

- Bản phân tích hôm qua của em có được không ?

- Tạm được. Có một điều, cậu nên nhớ, làm công tác điều tra thị hiểu hàng tiêu dùng phải đứng trong tính cách khách quan mà nhận xét và c̣n phải thấu đáo đặc điểm con người từng miền. Tỷ dụ như cậu ghi ở phần nhận xét người miền Trung keo kiệt, chỉ nên giới thiệu hàng rẻ là sai. Cậu hiểu ǵ về miền Trung chưa ? Cậu có biết mảnh đất, con người văn hóa, kinh tế, chính trị nơi đây khác thành phố như thế nào không ? Nếu cậu chưa hiểu, th́ mọi nhận xét nhất định sai lệch.

- Chị hiểu về họ v́ chị cũng là họ. Phải không ?

- Cậu lầm rồi. Tôi hiểu tất cả về mọi miền đất tôi phải làm việc và đi qua.

- Vậy chị nói cho em hiểu đi.

- Tôi sẽ nói những cái chính để cậu ứng dụng ngay. Sau đó, khi về công ty, tôi sẽ soạn thảo một số tài liệu và cho mở lớp tập huấn toàn công ty.

Đông lè lưỡi :

- Người ta không dễ dàng để chị cỡi cổ đâu.

Hoán Vân nhún vai :

- Tôi làm đúng chức năng, không hề có ư định cỡi cổ ai. Nếu đề nghị này không được cũng tốt, tôi sẽ thôi việc ngay.

Trời đất ! Bả thích chuyển công ty lẹ hơn cả ḿnh. Nói ǵ th́ nói, từ sáng tới giờ Đông khoái bí tỉ, bởi sếp làm hướng dẫn viên có cỡ, từ tượng đài qua bảo tàng Chàm, Hoán Vân nói vanh vách, xịn hơn cả dân du lịch chuyên môn. Phần ăn trưa th́ khỏi phải nói, Đông no cành hông c̣n tḥm thèm v́ khoái khẩu. Trưa về, Đông đánh một giấc tới chiều. Hoán Vân đi biệt đúng 16 giờ mới có mặt. Đông ṭ ṃ buộc miệng hỏi:

- Chị đi đâu mới về vậy ?

Hoán Vân mặt đanh lại, nh́n Đông như muốn ăn sống :

- Tôi đi đâu phải báo cáo cậu sao ? Đừng nhiều chuyện.

Đông nín tịt. Chiếc taxi quen thuộc chờ sẵn cả hai đi Non Nước trong sự nặng nề. Suốt hai giờ leo núi, Hoán Vân tỉnh bơ như đi dạo. Đông lại thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê đầm đ́a. Cả hai xuống chân núi, đụng đầu Văn và Hân ở hàng bán đồ đá lưu niệm. Hân hớn hở, tươi rói, vẫy gọi Hoán Vân. Cô đi qua, mỉm cười :

- Cô đi mua đồ đá à ?

Vân hỏi Hân, chẳng thèm chào Văn một câu. Anh cũng tảng lờ dù tức... ngang xương. Con nhỏ này quái có cỡ. Một tiếng chào cao hơn mâm cỗ, chắc nghĩ vậy, nên nó tiếc không chào. Hân hơi ngạc nhiên, cô choàng tay qua Văn, kéo lại gần nói :

- Sao anh nói cô Vân là chỗ bạn bè, mà không chuyện tṛ ǵ hết vậy.

- Xin cô đừng hiểu lầm. Chắc ông Văn lầm tôi với ai đó thôi -- Hoán Vân tỉnh bơ nói -- Xin phép, tôi và người cộng sự phải đi.

Hoán Vân lựa đồ đá rất nhanh, bảo gói lại, ra hiệu Đông trả tiền. Xong chào Hân đi ngay.

Chẳng hiểu sao Văn tức điên. Nhưng anh biết kiềm chế. Có điều Hân rất nhạy bén và thông minh. Cô nh́n theo chiếc taxi khuất ở ngơ rẽ, vội hỏi gặng :

- Anh và cô ta xích mích chuyện ǵ ?

- Anh hơi đâu xích mích với cô ta. Đúng là biến thái.

- Không đâu -- Hân phản ứng ngay.

Văn x́ dài :

- Em biết ǵ. Cô ta uống rượu như hũ ch́m, tính lại lỗ măng như bọn lưu manh, mấy hôm trước, cô ta cho anh đo ván "quê" không chịu được.

- Úi sao ? -- Hân sửng sốt.

- Anh không muốn nhắc. Giờ Hân thích đi đâu nữa ?

- Ḿnh đi ăn tối xong, em có cái hẹn ở khách sạn. Tiên Sa, anh đưa em đến giùm, lúc về đi taxi.

- Được.

Và khi c̣n lại một ḿnh, Văn chạy xe tà tà qua băi biển T20, anh chọn một chiếc ghế xếp đặt sát biển, gọi mấy lon bia, ngồi nhâm nhi với mực khô nướng, mông lung nh́n ra biển đêm.

Văn thích biển, nhất là những đêm trăng sáng như thế này. Lúc ấy, biển đen ng̣m, trồi lên từng dăy sóng bạc đầu làm chao đảo rồi vỡ tan vầng trăng trên sóng nước. Từng đoàn thuyền chài đèn neon sáng rực chạy dọc theo bờ biển mặn ra khơi, để vọng lại tiếng reo ḥ. Chưa hết, biển trong đêm trăng không ŕ rầm réo gọi. Biển hát, bài hát bất tận du dương trầm bổng, ru ḷng người như mẹ hiền ru con vào giấc ngủ b́nh yên. Văn ray rứt, anh luôn ray rứt khi nhớ về người mẹ giỏi giang nhưng quá hiền lành cam chịu để rồi hiên ngang khí phách ngoài chiến trường, tài năng, lỗi lạc chốn thương trường lại nhu nhược trước người đàn bà độc ác... Văn đứng bật dậy, hít mạnh làn không khí vào buồng phổi, thọc tay vô túi quần, chậm răi đi dọc bờ biển. Gió biển thổi mạnh, đem cái lạnh bất chợt vào hồn người, anh đi măi và thấy phía trước một cô gái nằm dài dưới bờ nước. Búng vội làn thuốc, Văn đi nhanh lại, anh sửng sốt khi nh́n ra Hoán Vân. Anh suưt quát lên "cô điên sao ?" nhưng lặng người khi gặp ánh mắt cô, ánh mắt ấy đă một lần anh gặp, trống rỗng thực tại, trơ trơ vô hồn. Cô nằm đây mà hồn phách như ở cơi xa nào, nhưng đang đi t́m một điều ǵ đó cho ḿnh mà chưa gặp.

Văn thở một cách khó nhọc, chẳng hiểu v́ sao, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, gọi nhỏ, thật êm.

- Hoán Vân ! Hoán Vân ! Em làm sao vậy ?

Anh như không tồn tại hay hiện hữu bên cô, ánh mắt cô lắng đọng, không chớp nháy nh́n thẳng lên vầng trăng lạnh. Gió thổi từng đợt mạnh, mang cái lạnh se người, triền nước nháp nhô lên xuống, phủ người cô từng đợt, Văn nghe lạnh buốt dù anh không phải là Hoán Vân, giây phút này, một lần nữa anh vụt hiểu, cô đang tự đày đọa, v́ điều ǵ đó trong đời cô. Điều đó ất khủng khiếp nặng nề.

Văn dùng hai tay nắm đôi bờ vai Hoán Vân giật mạnh cô lên khỏi mặt nước, hét :

- Hoán Vân ! Tỉnh lại đi. Cô điên sao ?

Bấy giờ cô mới nh́n anh. Ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng bối rối, giận dữ. H́nh như ban năy cô không hề biết có anh và giờ mới quay về thực tại. Cô lắc mạnh vai, hai tay Văn tuột khỏi vai ḿnh, trừng mắt :

- Anh làm cái quái ǵ vậy ?

Vẳn đổ khùng quát trướng :

- Tôi muốn hỏi cô đang làm cái quái ǵ vậy ? Tôi suưt đứng tim v́ cô. V́ đau khổ ǵ chứ ? Thất t́nh à ? Hay bị mẹ ghẻ cướp cha giết mẹ ? Nhưng cho là như thế vẫn c̣n cách giải quyết mà, sao cô tự hành hạ bản thân ḿnh ?

Cô nh́n ḿnh loạng choạng đứng lên, cô muốn nói với anh một câu thật xấc xược, thật cay độc nhưng rồi không nói, chỉ nh́n anh lườm lườm rồi bỏ đi. Bước chân xiêu xiêu trên cát, chẳng hiểu sao, Văn nghe xót xa, anh chạy theo từ tốn nói :

- Cô ngâm nước chắc lâu rồi, ta vô quán uống ly rượu chống lạnh rồi tôi đưa cô về.

- Không cần.

Cô đáp cộc lốc, bờ môi không c̣n tái nhợt mím chặt. Cô ráng đi nhanh hơn, nhưng lại chậm dần. Cái lạnh ngâm nước có gió thổi vào quật ngă cô gái gang thép quật cường. Cô lảo đảo. Văn vội đỡ lấy. Họ đă đi hết bờ biển vào nơi taxi đậu, cô gượng rời tay Văn, lầu bầu :

- Được rồi, cám ơn.

Cô chui vào xe taxi, nói địa chỉ rồi nhắm nghiền mắt. Văn đâm bổ lấy xe chạy theo. Đúng như anh dự đoán, xe về đến khách sạn, Hoán Vân vẫn bất động trong xe. Văn chui vào bồng xốc cô ra, cô mê man, nóng như lửa. Đám nhân viên lễ tân nháo nhào. Văn quát :

- Pḥng y tế đâu. Gọi bác sĩ.

Người bảo vệ ra hiệu Văn theo anh ta. Pḥng y tế ở lầu một khu hành chánh, sát sân quần vợt. Văn đặt Hoán Vân vào giường, nói với cô y tá trực :

- Bác sĩ đến chưa ?

- Dạ em không biết.

Cô ta bối rối, anh nhân viên trả lời thay :

- Dạ lễ tân gọi rồi, anh ấy đến ngay.

Văn sực nhớ, nổi giận nói với anh ta :

- Bảo lễ tân gọi người cộng sự của cô ta xuống.

Anh lại đâm bổ lên khách sạn, gặp Đông tóc bù xù chạy xuống, anh giữ Đông lại, hét :

- Lên pḥng cô ta lấy bộ quần áo khô, nhanh lên.

Đông đứng khựng, không hiểu ǵ cả, phải mất năm phút anh ta mới rơ sự việc, vội chạy vào thang máy. Mười phút nữa, mới có mặt ở pḥng y tế trên tay là bộ đồ ngủ cũ mèm của Hoán Vân. Bác sĩ đă đến, anh ta trạc ngoài ba lăm, ra lệnh ngay :

- Thay áo quần cho cô ta.

Cô y tá nhanh nhẹn kéo màn, cả đám đàn ông ra ngoài, lúc ấy Văn mới hỏi Đông :

- Tại sao cậu để cô ta một ḿnh trên biển vậy ?

Đông vuốt tóc ngần ngừ nói :

- Sếp rủ em đi tắm biển đêm, mà sếp không tắm, kỳ không ? Em "quê" quá, bất ngờ gặp cô bạn cũng công tác ra đây, anh nghĩ xem lúc ấy mới bảy giờ tối ở bên sếp như đá cục suốt buổi tối làm sao chịu nổi. Thế là sếp ngồi trên biển ngắm trăng, em vù về đi chơi với cô bạn gái. Em đâu ngờ sếp tự tử kiểu này.

- Cậu nói bậy ǵ vậy. Cô ấy tự tử hồi nào ?

- Vậy sao mà nhúng nước vậy ? C̣n anh cũng ướt ḱa.

Đúng là Văn ướt, anh bế cô trong tay kia mà. Vậy là cô ấy nằm dưới nước suốt gần bốn tiếng đồng hồ. Yàng ơi ! Dám sưng phổi cấp cứu như chơi. Văn nh́n vào trong ḷng hồi hộp lo âu. Bác sĩ trở ra, Văn đâm bổ vào.

- Cô ấy có sao không ?

- Không sao. Đi nắng cả ngày, ngâm nước suốt đêm, nên cảm thôi. Sốt cao là tất nhiên, cho thuốc vài hôm sẽ khỏi.

Ông bác sĩ cho toa thuốc xong đi về, dặn ḍ cô y tá nếu có ǵ cứ gọi ông. Văn đích thân chờ Hoán Vân uống thuốc xong, nói với Đông :

- Cậu ở đây canh chừng cổ cho tới khi tôi quay lại nhé.

Đông gật đầu lia lịa. Văn chạy xe nhanh về nhà, đâm bổ lên lầu và sửng sốt thấy Hân nằm ở giường anh đọc sách.

Hân thấy anh chồm lên mừng rỡ, có chút nũng nịu :

- Em chờ anh muốn chết.

Cô nhíu mày nói tiếp :

- Anh làm sao ướt hết vậy ?

- Không có ǵ.

Anh mở tủ, lấy quần áo vào trong thay nhanh rồi trở ra, Hân chặn lại hỏi :

- Giờ anh c̣n đi đâu ?

- Có người bạn bệnh, anh cần phải đi.

- Bỏ em ở nhà một ḿnh ? -- Hân sửng sốt -- Họ quan trọng hơn em sao ?

Văn nhăn mặt. Hân như cô gái chưa thành niên, đ̣i Văn chịu trách nhiệm sau phút đam mê và anh không muốn cô có một chút nào ảo tưởng.

- Hân à. Em cần hiểu rơ một điều, em và anh phải chịu trách nhiệm về bản thân ḿnh. Chúng ta đă sống quá nửa đời rồi, không c̣n trẻ con đâu.

- Anh nói vậy nghĩa là sao ? -- Hân đau khổ muốn chết được -- Hôm qua anh đam mê nồng nàn thế kia, sao giờ lạnh lùng phát sợ.

Văn nh́n thẳng mắt Hân :

- Anh chưa bao giờ yêu em. Em biết rồi, trước không, giờ cũng không.

- Nhưng đêm qua...

- Đêm qua là em muốn chứ không phải anh -- Văn lạnh lùng -- Và chính em xác nhận vị trí chúng ta rất rơ ràng.

Hân sửng người. Không phải cô ngu khờ ǵ không biết những đều đó, nhưng cô yêu và càng yêu sau giây phút thần tiên. Cô ứa nước mắt. Văn thở ra, dịu giọng :

- Hân. Em rất hiểu anh. Đúng không ? Anh là thằng đàn ông có quan niệm t́nh yêu tuyệt đối, chính v́ vậy, bao năm qua anh vẫn không có mối t́nh nào, và anh luôn tin rằng sẽ t́m được. Anh quí mến em, ta hăy cứ là bạn nhau và đừng nên dại dột đặt hy vọng vào anh. Tạm biệt.

Trên xe chạy về khách sạn, Văn tự nguyền rủa ḿnh hàng trăm lần về cái giây phút yếu ḷng đêm qua. Yàng ơi ! Con thề không tái phạm.

Khi Văn lên đến pḥng y tế, anh thấy Đông ngủ gà ngủ gật ở bàn. Hoàn Vân vẫn thiêm thiếp, mặt không xám xanh mà đỏ nhừ. Nhưng cô đă giảm sốt. Văn đập Đông dậy, nói :

- Cậu lên ngủ đi. Tôi anh cô ấy cho.

Đông chỉ chờ chừng đó, biến mất tiêu. Văn kéo ghế ngồi xuống bên Hoán Vân, lấy khăn ướt lau mặt cho cô. Xong, để nguyên trên trán. Văn ngồi đó, quên thời gian trôi đi.

o0o

Cảm giác khác lạ khiến Hoán Vân không vội mở mắt. Cô nằm im lắng nghe. Không có ǵ ngoài tiếng thở đều đặn ngay bên tai cô. Thận trọng xoay người, Hoán Vân mở mắt bật dậy và thấy Văn ngồi ngay đầu giường, đầu ngửa ra nệm, hai tay khoanh trước ngực... ngủ một cách thoải mái. Vậy là sao ? Hoán Vân biết có chuyện xảy ra từ ḿnh. Cô đảo mắt nh́n quanh và hiểu ngay. Đúng là hắn ta đêm qua nói chuyện với ḿnh, ḿnh không nằm mơ. Cô nh́n xuống bộ đồ ngủ đang mặc, nhăn nhó nghĩ : "Hy vọng đêm qua có nữ y tá". Rồi nh́n kỹ Văn, anh vẫn say sưa... ngáy... nhỏ và đều đặn theo hơi thở qua bờ môi hơi hé. Râu đâm lún phún quanh từ mép tai đến cằm và mái tóc rũ che vầng trán hằn nếp nhăn. Hắn trông được mắt thật, có điều... thích nhiều chuyện. Phải chăng là bịnh nghề nghiệp ? Hừ... dù sao hắn cũng là cứu tinh, khi ḿnh ở trạng thái... bất b́nh thường. Bất giác Hoán Vân thở dài chua xót nghĩ đến bảy năm t́m kiếm vô vọng. Ta sẽ tiếp tục, không nản chí, sờn ḷng. Sẽ t́m kiếm măi, cho tới khi nào t́m được hoặc... chết rũ trong nỗi ân hận triền miên...

- Sao cô thích thở dài vậy ?

Văn giữ nguyên tư thế, trừ đôi mắt mở nh́n Hoán Vân không nháy :

- Đừng t́m cách gây sự với tôi. Nên nhớ, tôi là ân nhân của cô đó, bằng không, giờ này cô trương ph́nh ra ngoài khơi hoặc bị cá rỉa rồi.

Đúng là Hoán Vân không thể gây sự với Văn, nhưng đôi mắt xếch dưới hàng mi dày lườm anh dài... cả cây số. Anh ngồi thẳng lên, hất mái tóc rũ vầng trán, vươn vai, nh́n đồng hồ :

- Cơ thể cô như thép ấy. Mới cắt cơn sốt ba tiếng đồng hồ đă phục hồi nhanh vậy.

- Anh muốn kể công với tôi chứ ǵ ? Rằng v́ tôi đêm nay chỉ ngủ được ba tiếng.

- Chính xác là ngủ được hai tiếng hai mươi phút.

Hoán Vân rời giường, cô nh́n Văn dứt khoát :

- Được. Anh muốn tôi trả nợ ra sao cứ nói.

Văn đứng lên dứ dứ ngón tay trước trán Hoán Vân :

- Là cô nói đó nghe. Giờ tôi phải về nhà, chiều gặp tại đâu, lúc sáu giờ. Được chứ ?

- Nếu tôi không về kịp, anh chịu khó chờ.

- Về không kịp -- Văn sửng sốt -- Cô định nói hôm nay vẫn đi làm ?

- Sao không -- Hoán Vân đi ra, Văn bất ngờ nắm vai cô giữ chặt lại.

- Cô điên sao ? Chí ít cô phải nghĩ hai hôm để cơ thể phục hồi lại.

Cô từ từ quay lại, chậm răi nắm tay anh hất ra :

- Đừng đụng vào tôi. Đó là nguyên tắc đầu tiên cho sự quen biết đấy. Dù sao tôi cũng cảm ơn ḷng tốt của anh, nhưng đây chỉ là cơn sốt cốp do sự phản kháng của cơ thể khi cả nóng và lạnh. Tôi không sao đâu.

Mặc Văn đứng sững. Hoán Vân rời pḥng y tế đi xuyên qua sân vườn, bar rượu, qua lễ tân lên pḥng bằng cầu thang. Cô vừa đi vừa đếm những bậc thang, khi đầu vẫn lởn vởn gương mặt của Văn với đôi mắt sâu hằn tia máu v́ mất ngủ. Tại sao anh ta cứ như cái bóng của ḿnh thế nhỉ ? Hễ ḿnh không tự chủ được, là anh ta hiện đến với ánh mắt như đă hiểu hết mọi ư nghĩ ḿnh có trong đầu.

Hoán Vân cười khô một ḿnh và quyết định. Tối nay "trả nợ" xong, ḿnh sẽ "xù" anh ta luôn. Không để dính vào ḿnh. Anh ta... có vẻ nguy hiểm.

Cô vào pḥng nhấc máy gọi qua Đông. Hắn đang ngủ, nhận điện, giọng ngáy ngủ :

- Ai đó ?

- Bây giờ sáu giờ hai lăm, đúng bảy giờ người điều tra thị trường sẽ có mặt cùng đi với cậu qua ba phường ở quận Hải Châu. Không được trễ giờ.

- Rơ.

Đông tỉnh hẳn, hối hả :

- Chị Vân, chị khỏe rồi hả ? Ối trời ! Hồi hôm làm em hoảng vía, vội gọi điện thẳng cho giám đốc.

- Cậu điên rồi, đồ ngu.

Hoán Vân cắt máy. Cô bực tức cởi bỏ bộ đồ vụt vào góc, mở tủ, lấy bộ đồ độc nhất c̣n trong tủ ra.

Có tiếng gơ cửa, trong bực tức, nàng hét :

- Vào đi.

Rồi chết lặng. Văn đẩy cửa vào. Anh như trời trồng khi thấy Hoán Vân trong bộ trang phục Eva, cuống quưt, ôm bộ đồ che ḿnh một cách khổ sở, tuyệt vọng. Văn nhắm tịt mắt, quay lưng nói nhanh, láo như cuội :

- Tôi chưa thấy ǵ hết. Thề đó. Giờ tôi ra ngoài chờ cô.

Anh đi ra đóng sập cửa lại, c̣n nghe bước chân cô chạy vội vào pḥng tắm. Ôi yàng ơi! Không phải cơn mơ chứ ? Rơ ràng không mơ. Nàng như bức tượng khỏa thân kiêu hănh và e ấp, trắng nuột nà với mọi đường nét tiêu hồn. Ôi yàng ơi ! Chết em rồi. Nàng nhất định t́m cách... cho con một trận... nhớ đời. Nàng sẽ thù con suốt kiếp, sẽ... sẽ không cho con có cơ hội nào đến gần hơn để có cơ hội... Ôi !

Hoán Vân đứng ở cửa, nh́n Văn bần thần, ngơ ngẩn lơ láo, nh́n mà như không thấy ai, cô chết điếng. Hiểu rằng, hắn thấy hết. Hoán Vân ơi ! Mà chết đi cho rồi, lú lẩn đến vậy. Giờ mặt mũi nào "trả nợ" hắn đây ?

Cô xấu hổ và thấy ḿnh bất lực đến độ muốn chui xuống đất, nhưng cô biết điều này không thể được, cố tỏ ra thản nhiên, cô đằng hắng hỏi :

- Anh t́m tôi có việc ǵ ?

Văn như gà ngậm thóc, ấp a ấp úng :

- Bác sĩ đến, ổng muốn... khám lại.

- Anh mời phải không ?

Chẳng hiểu sao Văn trở nên ngu ngơ đần độn :

- Sao cô biết ?

Hoán Vân cười như mếu :

- Chưa đến bảy giờ sáng, lẽ nào ông ta có mặt. Anh đúng là... nhiều chuyện.

Nhưng cô không từ chối "ḷng tốt" đó. Cô đi qua pḥng y tế. Ông bác sĩ khám xong rồi nói :

- Ổn cả, nhưng cô cần nghỉ ngơi vài ngày.

Câu này được mớm sẵn rồi đây. Nghĩ bụng vậy. Hoán Vân vờ gật đầu. Văn thở phào chưa dứt, Hoán Vân đă nói, khi ông bác sĩ vừa đi ra :

- Tôi nghĩ ông đang làm phiền tôi đấy nhà... báo đời ạ. Một điều ông nên biết, khi tôi quyết định điều ǵ thường không thay đổi.

Cô bỏ đi, mặt lạnh trơ như đá khiến Văn chùn bưóc, tự an ủi : Cô ta như sắt thép, sẽ không sao đâu. Nhất định cô ta không quên "trả nợ" chiều nay.

Văn nh́n theo măi, cho tới khi Hoán Vân mất dạng. Anh chưa phát giác ra, sau ba mươi ba năm làm người. Lần đầu tiên anh để ư đến một người con gái.


o0o

- Anh Hai !

Văn khựng lại nh́n xuống. Vơ đứng dưới cầu thang, nh́n anh khá lâu và nói :

- Chị bạn anh đi rồi.

Văn gật đầu, quay lên tiếp tục bước.

- Anh Hai.

- Ǵ đây ? - Văn dừng lại.

- Em lên chơi với anh một chút được không ?

Văn nh́n em, anh hơi khó hiểu vẫn gật đầu :

- Được. Cho anh ăn chút ǵ luôn.

- Rơ.

Mười lăm phút sau đó, Vơ bưng lên đĩa ốp la có chả, lẫn paté, cà chua, dưa leo, xà lách, ổ bánh ḿ nóng gịn và tách coffee sữa. Văn ứa nước bọt khi nh́n thấy, anh khen dồi thằng em.

- Vơ à ! Em đúng là số dzách.

Vơ ngắm anh ăn ngon lành, thấy nở từng khúc ruột, chú chàng gạ gẫm anh :

- Nếu em có chiếc xe máy khi vô Sài G̣n học, em sẽ có thời gian nấu cho anh ăn.

Văn ph́ cười :

- Ǵ mà rào trước đón sau vậy nhóc. Em trưởng thành như vậy, anh lẽ nào coi em như chú nhóc lên ba. Đồng ư. Nếu em đậu vào học ở thành phố th́ tùy theo số điểm thi đậu, anh cho xe 50 hoặc 90 hay 100. OK ? (chịu chơi thiệt ta!)

- Hoan hô anh Hai.

Vơ đợi Văn ăn xong, nói tiếp :

- Lúc anh với chị bạn đi, d́ Hường có về nhà. D́ nói...

- Nói cho bả số tiền bả sẽ không kiện, anh sẽ khỏi mất thời gian hầu ṭa chứ ǵ ?

- Dạ.

- Một xu cũng không cho. Lần sau bả tới, em tùy nghi xử trí, khỏi đợi ư kiến anh.

Văn hớp ngụm coffee gật gù khen ngon. Vơ lại hỏi :

- Lúc này anh Hai về, mặt lạ lắm. Đêm qua bạn anh có chuyện hả ?

Văn thoáng nhớ giây phút chôn chân choáng váng, nhớ nàng ướt sũng, lạnh buốt trong tay ḿnh. Văn có cảm giác ḿnh tự bước vào cánh cửa tâm hồn khép chặt. Không. Không c̣n khép chặt.

- Xong rồi. Cổ đă đi làm sáng nay.

- Hèn ǵ chị Hân khóc - Vơ gật gù.

Văn trợn tṛn nh́n em, thanh minh :

- Không có à nhóc. Anh gặp cô ả trên dưới năm lần, lần nào cũng gây lộn. Nè Vơ ,em làm như rành lắm. Có bồ rồi à ?

- Không dám đâu - Vơ trề môi.

Văn cười :

- Vậy đừng làm nhà tâm lư nữa.

- Nhưng em có mắt và trí óc để suy xét. Này nhé, chị Hân đó, mỗi lúc nh́n anh, nh́n đắm đuối luôn. Nghĩa là yêu thê thảm, nhưng anh lại v́ một chị nào đó, mới mấy lần gặp nhau đă bỏ chị Hân ở nhà một ḿnh, đi với chị kia, nghĩa là bao năm chờ đợi, không bằng mấy ngày quen nhau c̣n ǵ ?

Văn ngẩn ra một lúc :

- Không đúng. Hoán Vân lúc đó sốt cao, nên...

- Th́ ra chị kia tên là Hoán Vân. Tên ngộ thiệt.

- Hay chớ. Nghĩa là đám mây rực rỡ.

- C̣n anh, rực rỡ văn chương. Cả hai đều rực rỡ.

Văn có chút thích thú cả thằng em lẫn điều hắn nói. Không nên sa đà, Văn nghiêm lại :

- Ôn thi tới đâu rồi nhóc ? Đừng cắm đầu vô World Cup à.

- Nhuyễn như cháo anh Hai, em sẽ coi mấy trận chung kết.

- Chung kết diễn ra đúng mùa thi à nhóc.

- Anh yên chí. Em anh mờ.

Vơ cầm remote TV, đưa lên màn h́nh bấm. Đài Quảng Nam. Vơ bấm qua kênh khác. Văn kêu lên :

- Đừng Vơ. Em bấm lại đài Quăng Nam anh coi.

Màn h́nh chiếu ra gương mặt một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, có nét quen thuộc với Văn, hơi kiêu kỳ trong vẻ đẹp thần hậu. Lời nhắn phát theo :

"Bà Lê Thị Huyền Vi, bỏ nhà đi từ năm 1990 - Con là Cái Chuông, mong mẹ tha thứ mọi lỗi lầm quay về. Ai biết người trên h́nh này ở đâu, xin gọi đến sối 091... Xin cảm ơn và hậu tạ".

- Anh Hai. Ḿnh nghe tin này một lần ở Đại Lộc rồi.

Văn bấm tắt, anh gật đầu nói :

- Cái Chuông nào đó ăn năn lỗi lầm, nhưng bà mẹ không quay về, thật tội quá.

- Tội bà mẹ hay Cái Chuông ?

- Cả hai. Này nhóc hỏi ǵ kỹ vậy ?

- Em nhớ cả số máy, biết chừng đâu em gặp bà mẹ th́ sao ?

- Th́ có hậu tạ chứ sao ? - Văn đùa.

Vơ ngẫm nghĩ, vẻ mặt như ông cụ, chợt phát biểu :

- Giá ḿnh gặp được Cái Chuông một lần.

- Để làm ǵ ?

- Coi hai chữ bất hiếu có vẽ trên mặt không ?

Văn chợt nghe buồn, ḿnh c̣n tệ hơn Cái Chuông nào đó. Văn đứng lên vào trong thay áo quần, anh khoác bộ jean bạc thếch quen thuộc khiến Vơ trố mắt :

- Đang nghỉ phép mà anh Hai.

- Anh sực nhớ cần báo tin về các mặt hàng tiêu dùng ở miền trung, cả hàng nội và hàng ngoại, anh đi nghe.
 
Xách theo đủ lệ bộ, lẫn máy quay phim, Văn ra xe phóng đi. Anh làm ba cuộc phỏng vấn ở trung tâm thương nghiệp, cho đại lư bỏ hàng, người bán hàng và người mua. Trưa, không về nhà, Văn chạy thẳng xe vô Tam Kỳ, gặp UBND tỉnh. Nghe anh muốn có bài viết về Quảng Nam với một hội chợ hàng tiêu dùng và hàng xuất khẩu địa phương. Ủy ban nhiệt t́nh làm việc ngay. Bốn giờ chều, Văn làm việc xong ch́a tay bên Ủy ban, anh chạy xe tà tà quanh thị xă rồi rẽ vào con đường nhỏ, anh chạy miết đến gần cuối đường, dừng ở quán nước vắng vẻ gọi ly nước chanh. Anh vừa uống nước vừa duyệt lại băng thu, cuộc nói chuyện với trường pḥng thương nghiệp tỉnh. Thế đấy, nhiều tiềm năng giàu mạnh, đủ mọi giới mọi nghành, cả văn hóa, du lịch, nhưng tất cả nằm gọn trong hai chữ "tiềm năng" chỉ v́ không đủ kinh phí phát triển.

Văn vụt bấm stop, nghiên đầu, đón tai nghe, từ đài phát thanh thị xă Tam Kỳ qua loa phóng thanh, tiếng nói người phát thanh viên thật rơ ràng :

"Tin nhắn... Con là Cái Chuông... nhắn mẹ là Lê Thị Huyền Vi ..."

"Cái Chuông" nào đó quả thật tốn nhiều công của, phát thanh truyền h́nh toàn Quảng Nam Đà Nẵng cả áng, trưa ,chiều. Ra rả đưa tin kiểu này, cỡ một tháng, tiền núi cũng tiêu.

Văn trả tiền nước, chạy xe ra phố, anh nh́n đồng hồ và quyết định về Đà Nẵng chuẩn bị cho cú hẹn chiều với Hoán Vân. Xe chạy ngang khu trung tâm thị xă, anh thấy Hân đang đứng đón xe, anh dừng lại :

- Hân ! Em đi đâu vậy ?

Thấy Văn, Hân mừng đến quên giận, buồn, cô phóc lên xe Văn phóng đi, hỏi lại lần nữa. Cô đáp :

- Em hợp đồn với Hoán Vân một bản điều tra hàng tiêu dùng, hôm nay điều tra khu vực Tam Kỳ.

- Thế cô ấy đâu ?

- Cô ta đi với một người đàn ông nào đó, nên em về trước, anh cần gặp Hoán Vân à ?

- Không. Cô ta có cái hẹn với anh tối nay.

Văn thản nhiên nói ra, Hân giấu nổi buồn. Ta thật dại dột, bao năm rồi vẫn không hiểu hết anh ấy. Không. Không thể đánh mất chữ t́nh bạn bao năm c̣n lại.

- Văn. Anh thích Hoán Vân ư ?

- Em khờ thiệt, em nh́n xem anh và cổ có chỗ nào chịu được nhau ?

Đúng vậy. Cô ta lạnh lùng, cứng cỏi đến độ như người máy làm việc, Văn không thể thích. Anh thuộc mẫu người đàn ông hai cá tính, một cho công việc, một cho riêng ḿnh. Với công việc Văn quyết đoán, năng nổ, hoạt bát. Cho riêng ḿnh, Văn lại rất trầm lắng. ít nói, yêu mọi sự hài ḥa giữa đất trời và thiên nhiên.

- Hẹn có công chuyện à ?

- Không.

Văn không nói thêm, Hân không dám hỏi. Xe Văn chạy tốc độ nhanh, Hân ôm chặt, anh thản nhiên nói :

- Nếu c̣n công tác, cứ đến ở nhà anh, thằng Vơ làm bếp ngon lắm.

- Em ở khách sạn cũng được.

- Đừng căi anh. Đợt này em xin nghỉ phép về làm riêng cho Hoán Vân chớ ǵ ? Vậy ở nhà anh vừa tiết kiệm được tiền, vừa ấm cúng. Mai làm tuần ba xong ,anh đi luôn. Vậy nhé.

- Nhanh vậy sao ?

- Hai tuần rồi. Ṭa soạn thông cảm, nhưng anh không nên lạm dụng ḷng tốt bạn bè quá.

- Hôm bác mất, em không biết. Thật đáng trách.

- Không biết th́ có ǵ đáng trách ?


o0o

 

Pages  1  2  3  4  Next