nhanh
nhất trên biển. Một trong những pḥng uống rượu của nó được
trang trí bằng những bức tranh cát, phỏng theo tranh của Navajo.
- Gordie ba hoa.
Katie lắng nghe với vẻ quan tâm. Nàng tự hỏi ḿnh, những người
trong giới của Joanne không làm một việc ǵ khác ngoài việc đi
du lịch hay sao.
- Mẹ ơi, mẹ có thể cho chúng con dùng máy bay của công ty đế bay
đến Acapulco không? - Joanne hỏi với vẻ ngọt ngào giả tạo. Katie
biết Joanne rất tự hào v́ công ty của mẹ ḿnh có máy bay riêng.
Đặc biệt là từ khi gia đ́nh Forber cũng đă có máy bay.
- Chúng con chỉ bay đi vào chiều thứ sáu và về ngay vào tối chủ
nhật - Joanne nói tiếp.
- Mẹ sẽ phải thanh minh việc này với Terry - Katie không muốn vi
phạm luật lệ do nàng đặt ra là máy bay chỉ được dùng cho những
chuyến công cán.
- Anh ta sẽ dùng nó vào việc ǵ trong những ngày nghỉ cuối tuần
- Joanne nổi cáu. Đă hai lần cô chạm trán với Terry, và đều tỏ
vẻ không ưa ra mặt. Katie cho rằng Joanne không bằng ḷng việc
anh ta thay thứ Ed. Nó đặc biệt yêu quư vợ chồng Ed - Thật ra
anh ta chỉ làm bộ làm tịch thôi mẹ ạ - Joanne nói tiếp.
- Joanne, con đừng có lố bịch - Katie mắng - Con định đi vào
cuối tuần nào?
- Tuần cuối cùng của tháng này. Chúng con được mời đến nghỉ tại
một biệt thự tuyệt đẹp ngay trên vịnh Acapulco.
Katie gọi điện cho Terry sau bữa ăn tối. Nàng biết anh định sử
dụng máy bay vào đúng chủ nhật đó. Đành hoăn lại thôi. Nàng ngạc
nhiên thấy Terry không trả lời điện thoại. Anh đă nói rằng sẽ
đợi nàng gọi đến cơ mà. Và anh sẽ đến nhà nàng sau khi Gordie và
Joanne đi khỏi.
Có thể Terry buồn và đă ra ngoài ăn tối? Hay anh ta đi với một
người nào khác? Ngày ấy rồi sẽ đến. Katie bắt ḿnh phái nhận
thức điều đó. Liệu anh ta sẽ quan tâm đến một người đàn bà giàu
có và hơn anh ta nhiều tuổi, nhưng không chịu lấy anh ta, được
bao lâu nữa?
- Mẹ tin là mọi việc sẽ ổn - Katie nói với Joanne khi nàng quay
lại từ chỗ đặt điện thoại - Thường thường, khi Terry hoặc mẹ đi
công việc th́ sẽ khởi hành vào chủ nhật, để có thể nghỉ ngơi
chuẩn bị cho cuộc gặp vào hôm sau. Nhưng Terry sẽ bằng ḷng nếu
mẹ đề nghị anh ta bay vào sáng thứ hai.
- Anh ta chỉ là một người làm công - Joanne nhắc mẹ với thái độ
mà Maura đă gọi nó là "Bà hoàng thái hậu”. - Mẹ đặt ra luật lệ
và anh ta phải thi hành. Không thể cứ như anh ta là chồng hay
người t́nh của mẹ.
Katie lạnh cứng người trong khoảnh khắc. Joanne đă nghi ngờ điều
ǵ giữa Terry và nàng chăng? Nhưng rồi nàng yên tâm, nó chỉ nói
bừa thế thôi.
- Mẹ cố gắng làm một bà chủ tốt, - Katie nói, - và Terry là một
trợ thủ đắc lực của công ty.
- Cám ơn mẹ đă cho chúng con sử dụng máy bay - Gordie nói - Bay
bằng máy bay riêng sẽ rất thú vị.
Ngay sau khi Joanne và Gordie đi khỏi, Katie lại gọi điện cho
Terry. Anh vừa về đến nhà - Terry nói - Anh ra ngoài ăn tối.
Joanne và Gordie đă đi chưa?
- Đi rồi. Anh có muốn đến đây để xem lại báo cáo của nhà máy lọc
dầu không?
- Anh muốn đến để làm t́nh - Terry th́ thầm một cách khêu gợi -
Sau đó, chúng ta có thể xem báo cáo.
o0o
Báo cáo quư hai của năm nay cho thấy sự tăng trưởng ít ỏi về lợi
nhuận của công ty Gas Girls Inc. C̣n ở quư ba, nó vươn lên trở
lại. Katie rất hài ḷng. Nàng cũng nói như vậy với Terry sau
cuộc họp cùng các kế toán công ty.
- Đó là công việc của tôi, - Terry nói và nở nụ cười hấp dẫn
quen thuộc. Tuy nhiên Katie cũng nhận thấy một sự hờn giận ngấm
ngầm. Phải chăng vẫn bởi nàng không cho anh ngủ lại qua đêm.
Terry nói tiếp:
- Thực ra lợi nhuận có thể c̣n cao hơn nữa. Lợi nhuận nhiều cũng
tốt, nhưng chúng ta sẽ gây nên sự ồn ào dư luận. Chúng ta nên
dừng ở mức độ nào đó.
- Chúng ta đă đạt được một cái ǵ đó rất vững chắc. Lơi nhuận
của chúng ta đang tăng trưởng ổn định - Katie nói - Điều đó quan
trọng hơn là sự dao động thường xuyên.
Katie tự hỏi tại sao việc ở lại qua đêm đối với Terry lại quan
trọng đến như vậy? Tại sao nhất thiết những người phục vụ trong
nhà lại phải biết nàng đang có một cuộc t́nh vơi anh ta?
- Tôi đang cố gắng làm việc v́ món tiền thưởng cho lễ Giáng sinh
đây - Terry nói với giọng khinh bạc - Tôi phải chứng minh cho bà
chủ thấy giá trị cua tôi.
B́nh thường th́ Katie đă phá lên cười, nhưng hôm nay, nàng chợt
để ư thấy ánh mắt lạnh lùng, tính toán của Terry. Và nàng bỗng
nhơ đến cuộc chuyện tṛ với Maura. Nàng và Maura có một t́nh bạn
mà rất ít người nào khác có thể hiểu được. Không có chuyện ǵ
trong cuộc sống mà họ không tâm sự với nhau. Maura đă nói ǵ
nhỉ?
“Ngủ qua đêm với một người đàn ông, buổi sáng tỉnh dậy trong
ṿng tay của anh ta và muốn nh́n anh ta qua bàn ăn buổi sáng. Đó
là t́nh yêu. C̣n một vài giờ trên giường với nhau chỉ là t́nh
dực”
Nàng chưa bao giờ vờ vĩnh để có một t́nh yêu với Terry.
o0o
Vào khoảng đầu tháng Mười Một, Katie tiến hành kiểm tra doanh
thu trong năm của công ty. V́ cho đến tận cuối tháng Giêng mới
có báo cáo của quư bốn nên nàng phải dựa vào số liệu hàng tuần
để quyết định mức tiền thưởng. Nang hài ḷng v́ năm nay sẽ là
một năm “phát tài" đối với các nhân viên ḿnh. Tất nhiên càng
phát tài hơn, với nàng.
Nhưng rồi vài ngày trước lễ Tạ ơn, Katie nhận được điện thoại
của Irene gọi từ Seattle. Irene đă được thăng chức khá nhanh.
Với một hệ thống các trạm cấp xăng được phát triển trong năm năm
qua, Katie đă thấy sự cần thiết phải tổ chức lại hoạt động của
công ty. Giờ đây Irene có trách nhiệm quản lư toàn bộ vùng bờ
biển phía Tây.
- Katie, tôi mong chị bỏ qua cho v́ đă gọi điện tới nhà chị.
Mặc dù Irene nói năng b́nh tĩnh, Katie vẫn nhận thấy cô đang
lúng túng.
- Tất nhiên rồi, Irene.
- Có một việc rất quan trọng. Chị hăy đến đây càng sớm càng tốt.
- Irene, điều ǵ đă xảy ra vậy?
Tôi nghĩ rằng không nên nói qua điện thoại. Thêm nữa, chị đừng
nói ǵ cho Terry biết về cú phôn này nhé.
- Máy bay đă sẵn. Vào giờ ăn trưa ngày mai, ta sẽ dùng bửa với
nhau. Được không?
- Terry đang trên đường đi Ford Worth. Anh ta sẽ ở đấy cả ngày.
- Được! Tôi xin lỗi v́ đă buộc chị phải đi xa. Nhưng tôi biết
chị sẽ đồng ư, v́ việc này rất quan trọng.
- Hăy đặt trước bữa ăn vào lúc một giờ!
Katie ngập ngừng một lát. Kể từ khi biết Harry sống ở Seattle,
nàng luôn luôn tránh sao cho khỏi có một cuộc chạm trán bất ngờ.
Nàng nói tiếp.
- Hăy t́m một nhà hàng vắng vẻ, càng ít các nhà doanh nghiệp lui
tới càng tốt. Một trong những nhà hàng dành cho các “quư bà".
Đặt pḥng riêng nhé.
Khi máy bay hạ cánh, Irene đă đợi sẵn. Họ chỉ nói chuyện tầm
phào suốt dọc đường đi. Cho đến khi đă yên vị trong buồng riêng
một nhà hàng sang trọng gọi xong món ăn, người bồi bàn đă đi
khỏi, Katie mới làm bộ vui vẻ hỏi.
- Được rồi, điều ǵ đă xảy ra vậy?
- Katie, tôi biết chuyện này nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng tôi đă
kiểm tra kỹ càng. Đầu tiên, Joe Hilton gọi điện cho tôi vào cuối
giờ chiều hôm qua, - Joe là người quản lư vùng, có văn pḥng ở
Tacoma - Anh ta nói đă tự đấu tranh với chính ḿnh trong suốt
một tuần lễ. Và anh ta không thể theo lệnh của Terry. Katie, Joe
đang xin từ chức.
- Những mệnh lệnh ǵ vậy? - Katie bối rối.
- Tôi bảo Joe đừng hấp tấp. Tôi thuyết phục anh ta đến đây gặp
tôi. Joe là người tốt, chị Katie.
- Tôi biết - Katie gật đầu - Nhưng Terry đă ra lệnh ǵ cho Joe
vậy?
Terry đă ca cho Joe một bài, nào là lợi nhuận của công ty đang
giảm sút một cách tồi tệ, nào là bà chủ sắp đóng cửa các trạm
cấp xăng ở vùng Joe, nào là công việc của Joe thật bấp bênh
lắm...
- Vùng của Joe đang làm ăn tốt cơ mà - Katie ngạc nhiên - Tại
sao Terry lại nói với Joe những chuyện điên rồ như vậy?
- Đó chỉ là một cách mở màn cho một vở diễn mới. Tuần trước, khi
rời khỏi đây, Terry đă bảo với Joe rằng, để cứu công ty, anh ta
đang đề ra một số quyết định cứng rắn. Anh ta bảo Joe phải phá
các dấu niêm phong ở các máy bơm và điều chỉnh lại máy sao cho
lượng xăng bơm ra thấp hơn mức quy định.
- Ôi! Việc đó sẽ đưa công ty chúng ta ra trước vành móng ngựa -
Katie kêu lên, mặt trắng bệch.
- Đó là những ǵ Joe kể với tôi.
- Joe đă không làm như Terry nói chứ - Katie sợ hăi hỏi.
- V́ vậy mà Joe đă xin từ chức - Irene buồn bă đáp.
- Làm sao mà Terry lại hành động điên rồ như vậy?
Katie nhận ra rằng quyết định điên rồ đó là nhằm làm cho lợi
nhuận của công ty tăng vọt lên. Và nó sẽ càng khẳng định vai tṛ
của Terry.
- Tôi bảo Joe hăy quên những chuyện đó đi - Irene nói - Sau đó
tôi gọi điện cho Bill Logan ở San Diego. Terry cũng ra lệnh cho
Bill như vậy. Bill lập tức gửi đơn xin từ chức cho tôi. Anh ta
nói không bao giờ phạm tội ác bởi bất cứ khoản tiền nào. Tôi bảo
anh ta cứ b́nh tĩnh, rồi chị sẽ giải quyết.
- Sau bữa ăn trưa, chúng ta sẽ về văn pḥng. Và tôi sẽ gọi điện
đến các quản lư vùng, thông báo cho họ biết rằng Terry Faith đă
bị công ty Gas Girls Inc sa thải. Tôi sẽ thực hiện quyết định
này ngay khi trở về Dallas.
- Tôi đă h́nh dung phải là như vậy - Irene thở dài nhẹ nhơm -
Chị đă hiểu tại sao tôi không muốn nói qua điện thoại chưa?
- Công ty này sẽ tồn tại và phát triển mà không cần có Terry -
Katie nói, mặt đỏ bừng v́ giận dữ và bẽ bàng. Terry đă lợi dụng
nàng - Chúng ta cứ ăn trưa đàng hoàng. Không ai được phép đưa
Gas Girls Inc vào một trọng tội như vậy được.
o0o
Khi máy bay đáp xuống sân bay Dallas. Katie thấy Juan đang đợi
nàng bên chiếc Limousine. Đó là một buổi tối mát mẻ, bầu trời
trong trẻo, đầy sao, ánh trăng như rắc bạc xuống mặt đất. B́nh
thường Katie rất thích nhưng buổi tối như thế này. Nhưng hôm
nay, nàng cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi đến kiệt sức.
Khi Juan đánh xe vào sân, Katie đă đi đến một quyết định đột
ngột. Nàng không thể chờ đến mai mới đối mặt với Terry. Nàng sẽ
gặp anh ta ngay bây giờ. Mới hơn mười giờ, anh ta hẳn chưa vào
giường ngủ.
- Juan, hăy mang xe ra cho tôi - Nàng nói như ra lệnh.
- Thưa, bà không muốn tôi đi cùng ạ - Juan lo lắng hỏi.
- Không cần đâu, Joanne. Tôi chỉ đi một lúc thôi.
Juan mang vali của Katie vào. Nàng buồn bă v́ căn nhà mới trống
trải và lạnh lẽo làm sao. Lạy Chúa, không ai biết về mối quan hệ
giữa Terry với nàng. Nàng đă đúng khi đ̣i phải giữ bí mật nó.
Trong pḥng ngủ, Katie vội vă thay quần áo đi đường bằng bộ đồ
thường mặc đi làm. Không cần phải gây ấn tượng với Terry nữa.
Nàng chỉ muốn anh ta cút ra khỏi cuộc sống của nàng. Nàng vội vă
ra khỏi pḥng, xuống cầu thang, ngồi vào ô tô.
Nàng nắm chặt lấy vô lăng, phóng xe đi trong trạng thái căng
thẳng. Thời gian gần đây, nàng ít khi cầm lái. Tuy vậy mỗi khi
lái xe, nàng thường thấy được thư giăn. C̣n tối hôm nay, đầu óc
nàng chỉ lởn vởn với những ư nghĩ về tṛ xảo trá của Terry, về ư
định tội lỗi của anh ta.
Cổ họng nàng như nghẹn lại khi dừng xe trước toà nhà có những
căn hộ nhỏ bé, nơi Terry sống. Vừa định mở cửa xe, nàng chợt
nhạn ra chiếc ô tô của Terry cũng vừa đỗ lại phía trước, chỉ
cách nàng khoảng ba chục mét. Anh ta bước ra khỏi xe. Từ cửa xe
bên kia, một cô gái ra theo, bước lên vỉa hè. Dưới ánh sáng
những ngọn đèn đường, nàng giật ḿnh khi thấy đó là Donna, nhân
viên pḥng kế toán, một người mà Maura gọi là "Con đĩ của công
ty".
T́m nàng đập mạnh. Nàng ngồi bất động, căng mắt ra nh́n Terry
đến bên Donna, quàng tay quanh eo cô ả. Rồi họ ôm gh́ lấy nhau.
Katie nổ máy phóng xe đi. Không cần phải lo lắng Terry sẽ nhận
ra xe của nàng. Katie tự giễu ḿnh. Điều mà họ quan tâm bây giờ
là đi lên gác, vào căn hộ của Terry và lên giường, làm cái việc
mà nếu không có chuyện ǵ xẩy ra, biết đâu, Terry sẽ làm với
nàng, vào lúc này, nếu nàng phôn tới.
Katie phóng xe về nhà. Nàng cảm thấy ḿnh bị phản bội và bị bôi
nhọ bởi hành động gian xảo của Terry trong kinh doanh. Những
điều khiến nàng nhục nhă là, trong khi ngủ với nàng, Terry cũng
đồng thời ngủ với Donna, một nhân viên của nàng. Và có thể, c̣n
không biết với bao nhiêu phụ nữ khác nữa.
Sẽ không bao giờ c̣n người đàn ông nào đặt nàng vào t́nh trạng
này một lần nữa. Không bao giờ nàng cho phép ḿnh chịu đựng nỗi
nhục này một lần nữa.
o0o
Trước tám giờ sáng, Katie đă có mặt ở văn pḥng chờ Terry đến.
Nàng nóng ḷng muốn được đối mặt với anh ta.
Cuối cùng Terry cũng lững thững bước vào để hội ư buổi sáng như
thường lệ. Đóng cửa lại một cách cẩn thận, Terry đến gần Katie
với ánh mắt thận trọng. Dường như anh ta cũng cảm nhận được sự
căng thẳng do ḿnh gây nên.
- Hôm qua em đi đâu? Sao không nhắn lại cho anh một lời? - Anh
ta hỏi với vẻ trách móc.
- Tôi bay đi Seattle - Katie nói lạnh lùng mặc dù nàng cảm thấy
người nóng bừng lên v́ cơn giận bị nén lại. Tối khuya tôi mới về
nhà.
- Có việc ǵ khiến em phải đi Seattle? - Terry nhướng đôi lông
mày, vẻ ngạc nhiên.
- Irene đề nghị tôi đến. Hai người quản lư vùng, Joe Hilto và
Bill Logan, đang doạ sẽ từ chức. Làm sao anh dám cả gan ra lệnh
cho họ chỉnh lại máy bơm xăng với mục đích gian lận.
- Họ nói là tôi ra lệnh à? - Terry hỏi lại, đôi mắt chợt tối
sầm.
- Đừng có dối trá, Terry! Anh định đưa công ty của tôi ra toà ư?
- Katie, đừng có khờ khạo. Mọi công ty khác, khi cần, họ đều làm
như vậy.
- Mọi công ty khác không hề điều chỉnh lại máy bơm.
- Cộng ty của tôi cũng sẽ không bao giờ làm vậy. Terry, anh
không có việc ǵ ở đây nữa đâu. Tôi muốn anh đi khỏi đây trong
ṿng một giờ nữa.
- Chị không thể đối xử với tôi vậy được - Tery nổi giận ngay -
Chị không thể chứng minh được là tôi đă ra những mệnh lệnh ấy.
- Tôi chứng minh được - Katie vẫn cố giữ vẻ b́nh tĩnh, - hoặc là
anh đi khỏi đây trong ṿng một giờ, hoặc là tôi sẽ gọi điện cho
văn pḥng luật sư để báo cho họ những hành động và ư đồ của anh.
Nếu tôi làm như vậy, anh sẽ phải vào tù.
Họ gườm gườm nh́n nhau, rồi Terry cụp mắt xuống.
- Đồ chó cái. Tao mong cho mày rớt xuống địa ngục.
Katie ngồi lặng lẽ nh́n Terry làm vẻ ngang tàng đi ra khỏi văn
pḥng của nàng, qua pḥng tiếp tân và biến mất ở chỗ ngoặt. Anh
ta đă đặt vương quốc của nàng bên bờ vực thẳm. Lẽ ra nàng đă
phải nh́n thấy những tín hiệu báo trước. Nàng đă bị mù quáng bởi
những xúc cảm lầm lạc. Nàng không cần một người đàn ông trên
giường ḿnh nữa. Cuộc sống cần nhiều thứ hơn là sự thoả măn t́nh
dục.
Nàng với tay bấm chuông gọi Maura. Đêm hôm qua, họ đă nói chuyện
với nhau trong suốt gần một tiếng đồng hồ, qua điện thoại.
Maura bước vào, mang theo một tách cà phê.
- Chị cần uống một chút, - Maura nói.
- Tôi đă đuổi hắn đi khỏi đây. Tôi dọa sẽ gọi luật sư Maura, làm
sao tôi lại ngu xuẩn đến như vậy?
- Katie, tất cả chúng ta đều sai lầm, không phải riêng ḿnh chị.
Hắn là kẻ bị đồng tiền làm mờ mắt.
- Tôi đă muốn tin hắn, Maura - Katie cay đắng nói - Tôi muốn tin
rằng ḿnh đang sống những tháng ngày kỳ diệu.
- Bạn ơi, đúng là bạn đă có một thời gian sung sướng với hắn -
Maura nói - Chẳng cần phải che đậy chuyện đó.
- Tôi đă chơi tṛ ú tim với chính ḿnh - Katie chậm răi nói -
Tôi cứ ngỡ như Harry đă quay về với tôi.
o0o
Lại một lễ Tạ ơn nữa, Katie vui vẻ cùng gia đ́nh Warren, trừ
George đến nhà bạn gái ăn cơm nhân ngày lễ. C̣n Joanne và Gordie
th́ tới vui chơi ở một trang trại vùng Hot Spring, bang
Virginia.
- Trời ơi, tôi không không thể tin được cái cách hai đứa nó nói
chuyện với nhau - Jeff nói với vẻ giễu cợt - Con bé th́ gọi
thằng George nhà tôi là “con gấu bông không lồ” c̣n thằng con
tôi gọi con bé là "con mèo nhỏ”.
- Th́ chúng yêu nhau mà - Maura nói. Chị dừng lại nh́n con gái
với vẻ trách móc - George là cơ hội duy nhất để chúng ta được
trở thành ông bà.
Katie lại nhớ đến những người phụ nữ mà nàng gặp gỡ ngoài xă
hội, những người đă hoảng sợ trước viễn cảnh trở thành cái ngôi
vị mà Jeff và Maura đang ao ước. Họ nói "Thật là đáng sợ. Không
có ǵ làm cho bạn cảm thấy ḿnh già hơn bằng thực tế này". Katie
th́ khác. Nàng khao khát được làm bà.
Nàng lo lắng Joanne và Gordie sẽ măi măi lảng tránh nhiệm vụ làm
cha mẹ, nhưng đồng thời nàng cũng lo chúng làm sao xoay xở được
với trách nhiệm làm cha làm mẹ của ḿnh.
- Bác đă đọc bài báo của cha cháu đăng trên số mới của tạp chí
Nông nghiệp Texas chưa? - Willa hỏi Katie. Nét mặt nó rạng rỡ vẻ
tự hào.
- Tôi đă có một bản, và sẽ đọc nó vào ngày nghỉ cuối tuần. Nhưng
Jeff này, chúng ta biết t́nh h́nh sẽ phải thay đổi. Hăy nhớ lại,
sau những năm có băo bụi, Cục bảo vệ đất đai đă ban hành bản
hướng dẫn về phương pháp luân canh, xen canh, đánh luống v. v...
- Nhưng đó là vào những năm bốn mươi. Bây giờ họ quên chuyện đó
rồi - Jeff cằn nhằn với vẻ ghê tởm - Điều mà hầu hết mọi người
quan tâm đến là mua nhiều đất hơn nữa, nhiều thiết bị hơn nữa.
Không cần quan tâm đến việc họ đă bạc đăi đất đai như thế nào.
- Con thích lời một thủ lĩnh da đỏ nói với những người da trắng
muốn mua đất của ông ta: "Hăy dạy cho con cháu các anh biết kính
trọng đất, cho chúng hiểu rằng đất là mẹ của chúng ta. Những ǵ
xảy ra đối với đất th́ cũng xảy ra với con người sống trên mặt
đất" - Willa nói.
- Thôi không nói những chuyện bi quan nữa, - Maura ra lệnh, -
nhất là vào ngày lễ Tạ ơn. Tôi muốn ăn thêm một miếng bánh nữa,
mặc dù tôi biết Melinda đă cho vào bánh rất nhiều kem với rượu,
và ngày mai tôi sẽ căm ghét chính ḿnh v́ việc này.
- Món đó tốt đấy, - Jeff an ủi - Tôi cũng đang muốn tăng cân
đây.
o0o
Màn đêm êm đềm buông xuống trang trại ở Hot Springs trong ngày
lễ Tạ ơn. Không khí mát mẻ trong lành, sực nức hương thơm của
những bông hoa cuối cùng trong năm. Trong buồng ngủ của ngôi nhà
lợp lá, Joanne vẫn nằm thao thức mặc dù đă quá nửa đêm từ lâu.
Như mọi khi, cửa buồng ngủ của cô để ngỏ.
Vận bộ đồ ngủ bằng the trắng, Joanne nằm cuộn tṛn trong chăn.
Lúc tối, cô đă phải giả vờ ăn uống ngon miệng, chứ thực ra, cô
có cảm giác cô đơn như bị đi đày. Nhưng nếu ở nhà với mẹ trong
ngày này, cô sẽ phải đối mặt với Willa, Maura và Jeff.
Mỗi năm đến dịp lễ Tạ ơn, Joanne lại nhớ tới buổi lễ đầu tiên
sau ngày Leo qua đời: Gia đ́nh Waren đến ăn cơm với họ. Leo vừa
mất được vài tháng, thế mà mẹ đă hành động như thể đó là dịp để
mở tiệc tùng. Mẹ đă tươi cười và bảo Maura mang đến một chiếc
bánh “Rừng đen”.
Trong bữa tiệc ban tối, Joanne nh́n khắp lượt tất cả khách khứa
- ai nấy đều có vẻ hạnh phúc - và cô đă muốn bỏ vào ẩn trong
buồng riêng. Hầu hết họ đều có một gia đ́nh. Trước kia cô cũng
có một gia đ́nh. Và cô cũng hạnh phúc trong ngày lễ Tạ ơn. Cả
nhà ngồi quanh bàn ăn, và ai nấy đều vui vẻ. Thế rồi không hiểu
tại sao mọi việc lại diễn ra tồi tệ đến như bây giờ.
Trong ḷng bồn chồn không yên, Joanne tung chăn, ra khỏi giường.
Cô sẽ đến bên ḷ sưởi, ngồi xuống cạnh đống tro tàn. Bước đến
cửa, đôi chân trần của Joanne vấp vào đôi dép đi trong nhà.
- Khỉ thật, - Joanne lầm bầm, tức giận đi vào pḥng khách.
- Jo - Gordie gọi với theo.
- Em đây, không sao đâu.. - Joanne trấn an. Gordie đă nói rằng
anh căm ghét tất cả những ngày lễ. Anh đă từng trải qua nhiều
ngày như vậy ở trường nội trú cùng với lũ trẻ con nhà giàu khác,
trong khi cha mẹ chúng đi dự tiệc tùng.
- Em lại mất ngủ đấy à - Gordie vào theo, với một nụ cười cảm
thông và bật đèn lên.
- Như thế này thật chẳng hay ho ǵ - Joanne thừa nhận - lẽ ra
chúng ta chỉ giả vờ đi chơi, nhưng vẫn ở lại nhà. Chúng ta sẽ
cùng nhau ăn mừng ngày lễ Tạ ơn. Anh làm món mỳ ống thật tuyệt.
Em sẽ mua một chiếc bánh ở cửa hiệu.
- Jo này, giữa chúng ḿnh có chuyện ǵ không ổn ấy nhỉ - Gordie
hỏi, giọng anh bực bội xen lẫn vẻ sợ hăi - Mọi việc cứ thành ra
dở hơi thế nào ấy.
- Có thể bởi v́ chúng ta không phải là một gia đ́nh thực sự -
Joanne trả lời. Đă hàng tuần lễ nay cô cứ suy nghĩ sự thể sẽ ra
sao nếu họ có một đứa con. Cô cũng đă nghĩ đến chuyện sẽ nói như
thế nào đó với Gordie về vấn đề này. Không phải là con đẻ mà chỉ
là một đứa con nuôi.
- Gordie, chúng ta hăy là một gia đ́nh thực sự đi. Hăy nhận một
đứa con nuôi - Joanne nài nỉ.
- Em điên đấy à? Làm như thế chẳng khác ǵ nói với mọi người
rằng ḿnh không thể có con.
- Gordie, có đến hàng triệu người nhận con nuôi.
- Nhưng chúng ḿnh th́ không. Đến cha mẹ anh cũng c̣n nói, “có
chuyện ǵ thế Gordie? Chẳng lẽ con không đủ khả năng để có một
đứa con à?" Họ sẽ làm cho cuộc sống của anh khốn khổ.
Gordie đến bên cửa sổ, nh́n vào bóng đêm. Rồi anh quay lại với
một nụ cười vỗ về.
- Em có biết chúng ḿnh sẽ làm ǵ khi về nhà không? Chúng ta sẽ
mua một con chó con thật đẹp. Chúng ta sẽ chiều chuộng nó và nó
cũng sẽ yêu quư chúng ta. Anh chưa bao giờ có một con chó của
riêng ḿnh. Nhà chỉ có những con chó săn của cha anh và chúng
không bao giờ được phép vào nhà. Đă bao giờ em có một con chó
chưa?
- Chưa - Joanne trả lời. Tuy vậy khi sống ở trang trại, cô đă
chơi đùa với những con chó nhà Warren. Cô c̣n nhớ đă yêu những
con chó con như thế nào mỗi khi chó nhà Warren đẻ lứa mới. Cô và
Willa đă gào khóc khi Maura và Jeff bán chúng đi. Những h́nh ảnh
đó đường như cách đây đă một ngàn năm.
- Chúng ta sẽ mua một con chó, Gordie.
Khi đó họ sẽ gần giống như một gia đ́nh.
Chương 38
Katie lo lắng liếc nh́n đồng hồ khi máy
bay đến gần Dallas. Joanne và Gordie sẽ tới ăn cơm trong buổi
tối đầu tiên của những ngày lễ Hanukkah. Nàng muốn có mặt ở nhà
trước khi chúng đến.
- Katie, không mong ǵ mảnh đất sẽ thích hợp cho việc trồng cam
trong ṿng ít nhất sáu hoặc tám năm nữa. Thậm chí có thể mười
năm - Jeff nói, kéo nàng trở về với thực tại.
- Tôi biết, những nó vẫn đáng để đầu tư vào.
Jeff đă gọi nó là ǵ nhỉ? Một sa mạc sinh học. Những người chủ,
mặc dù cần cù làm việc, vẫn không hiểu nổi tại sao cây cối của
họ cứ lâm bệnh rồi chết. Họ từ chối đề nghị của Katie là ở lại
đó, với tư cách là tá điền, sử dụng những phương pháp mới được
các chuyên gia nông nghiệp có tiếng đề xuất ra. Họ nói với nàng,
"Bà Freeman, chúng tôi đă làm mọi việc có thể, nhưng cây vẫn
chết. Những phương pháp mới cũng chẳng thay đổi được ǵ đâu”.
- Khi nào th́ chị thu lại mảnh đất đó - Jeff hỏi.
- Luật sư nói rằng trong ba hoặc bốn tuần nữa. Bước đầu chúng ta
phải làm ǵ, Jeff?
- Trước hết chúng ta phải xác định vùng nào th́ trồng trọt, vùng
nào th́ bỏ hoang, Katie! Chúng ta sẽ phải đầu tư vào đó trong
vài năm đấy.
- Tôi cũng nghĩ như anh. Tôi cũng cảm thấy đây là món nợ mà tôi
phải trả.
- Chị biết không? Những người nông dân lẽ ra có thể bảo vệ được
đất đai của họ, nếu như họ không ném tiền cho các công ty hoá
chất. Không biết đến bao giờ họ mới tỉnh ngộ ra? Willa đang quay
lại với những kiến thức thuộc loại nhà trường. Đó là chuyện
những người nông dân Trung Quốc cách đây hàng thế kỷ đă dùng
kiến để kiểm soát loài côn trùng ăn lá cây như thế nào. Thậm chí
họ c̣n đặt những cọng tre để làm cầu cho kiến chuyền từ cây này
sang cây khác. Ở ấn Độ, vào năm 1762, nông dân đă dùng chim để
diệt châu chấu đỏ phá hoại mùa màng của họ: Chúng ta không cần
tất cả các loại hoá chất này. Chúng ta phải thích nghi với thiên
nhiên chứ không được chống lại nó.
Juan đang đợi ở sân bay để đưa Katie về nhà, sau đó đưa Jeff về
trang trại.
Chúc mừng ngày lễ Hanukkah - Jeff nói và ngả người về phía trước
hôn lên má Katie khi họ đến trước ngôi nhà ở Highland Park - Chị
có nhớ George và Willa thường đ̣i được dự lễ Hanukkah cùng với
Leo và Joanne không?
- Có. Để chúng được nhận tiền mừng tuổi.
Khi Katie bước vào nhà, nàng thấy một mảnh giấy ở cạnh máy điện
thoại. Joanne đă gọi điện đến. Chắc nó lại xin xỏ ǵ đây. Nén
nổi thất vọng, nàng gọi điện thoại đến chỗ Joanne.
- Mẹ ơi. chúng con mang theo con Tonto có được không? - Joanne
hỏi - Nó nh́n chúng con rất tội nghiệp. Nó làm cho con cảm thấy
có lỗi nếu không mang nó xuống Palm Beach để đón năm mới.
- Con hăy mang nó đi - Katie chịu ngay.
- Hai mươi phút nữa con sẽ đến đấy - Joanne hồ hởi nói.
Katie xuống bếp cùng Melinda xem xét lại thức ăn cho bữa tối,
sau đó nàng đến pḥng thư viện, lấy trong ngăn kéo ra những gói
quà tặng bọc kín. Nàng vui mừng v́ Joanne sung sướng được mang
theo Tonto. Katie ước ǵ Joanne và Gordie có một đứa con. Nó sẽ
làm cho cuộc sống của chúng có ư nghĩa. Nhưng đó là điều chỉ
Joanne và Gordie quyết định được thôi.
Katie thậm chí không cho phép ḿnh nghĩ đến những lời đồn đại
độc ác mà nàng nghe được tuần trước. Tin đồn thường lan đi rất
nhanh. Nàng cầu mong nhưng lời đồn đại ấy không đến tai Joanne.
Nàng cũng không tin rằng Gordie là một kẻ đồng tính luyến ái.
o0o
Joanne nghĩ, cô và Gordie đang được hưởng những giờ phút tuyệt
diệu trong đêm giao thừa này. Mẹ đă đến Palm Beach dự tiệc do
Buffy mở. Vào lúc nửa đêm Buffy tuyên bố ḿnh đă có mang.
Joanne tự hỏi tại sao cô và Gordie không thể có con. Nếu như
Gordie muốn, họ "dư sức” có một đứa. Tyrone Power và Linda
Christian cũng đă có con. Nhiều người đàn ông có những suy nghĩ
giống như Gordie, song họ cũng đă có con.
Đột nhiên Joanne muốn bữa tiệc kết thúc nhanh để có thể tṛ
chuyện với Gordie. Nhưng khi về đến pḥng riêng th́ Gordie đă
ngủ gà ngủ gật. Trong bữa tiệc, anh đă uống quá nhiều sâm banh.
Ngày mai cô sẽ nói chuyện với anh vậy.
Có một đứa con sẽ thú vị biết bao. Họ sẽ có một gia đ́nh giống
như trong tiểu thuyết. Cô, Gordie, đứa con và một chú cún nhỏ.
Hơn nữa, sẽ chẳng có ai c̣n đồn đại về Gordie những chuyện mà cô
vẫn phải giả vờ bỏ ngoài tai.
Joanne đợi đến chiều hôm sau mới nói với Gordie về chuyện đó. Cô
hoảng hốt thấy mặt Gordie bỗng tái mét khi anh hiểu cô nói ǵ.
- Chúng ta sẽ có con, nếu như chúng ta là vợ chồng thực sự, dù
chỉ trong một thời gian ngắn. Một đứa con sẽ khởi đầu cho một
cuộc sống hoàn toàn mới, đối với chúng ta. Gordie, anh không
muốn cho cha mẹ ḿnh thấy chúng ḿnh có thể có con à?
- Jo, anh không biết - Gordie th́ thầm - Anh không biết là liệu
anh có thể...
- Gordie, chúng ta hăy thử xem. Chúng ta sẽ cùng nhau t́m ra
cách.
- Để anh suy nghĩ một thời gian - Gordie lảng tránh.
Tuy nhiên Joanne đă bắt thấy tia hy vọng le lói trong mắt chồng,
Gordie có thể chứng minh cho những kẻ thường nói sau lưng anh
biết rằng anh cũng là một người đàn ông thực sự như cha anh, như
bao người đàn ông khác.
o0o
Trong những tháng tiếp theo, Katie luôn nhận thấy nỗi tuyệt vọng
thầm lặng ở cả Joanne lẫn Gordie. Nàng sợ đă có sự rạn nứt trong
cuộc hôn nhân của họ. Nàng có thể làm ǵ để giúp họ?
Rồi sau đó, vào đầu tháng Bảy, Joanne gọi điện đến văn pḥng hỏi
Katie xem hai mẹ con có thể gặp nhau vào giờ ăn trưa không?
- Tất nhiên là được, con yêu ạ - Katie đáp ngay, cố ḱm nổi lo
lắng. Thường thường nàng vẫn cùng lúc gặp cả hai vợ chồng nó.
Chẳng lẽ Joanne gặp nàng để nói chuyện ly dị? Nàng đặt máy mả
ḷng dạ bồn chồn không yên.
o0o
Hai giờ sau, Katie đă ngồi trong quán ăn nàng ưa thích, sung
sướng như nuốt từng lời của Joanne.
- Con định không nói với mẹ cho đến khi thật chắc chắn. Bác sĩ
Lenox bảo rằng con có thai khoảng mười tuần rồi. Ṿng eo của con
đang lớn dần.
- Joanne, mẹ rất mừng cho con. Không có ǵ có thể làm cho mẹ vui
hơn tin này.
Tối nay Gordie cũng sẽ nói chuyện với cha mẹ anh ấy. Nhưng có
thể họ cũng không quan tâm lắm.
- Chằng sao đâu con ạ - Katie an ủi - Con, mẹ và Gordie yêu
thương nó là đủ. Ngày đứa bé ra đời, mẹ sẽ mở cho nó một tài
khoản ở nhà băng với số tiền năm mươi ngàn đôla. C̣n một lần
sinh nhật, khi mẹ c̣n sống, mẹ sẽ thêm vào đó mười ngàn. Con sẽ
không bao giờ phải lo lắng về tương lai của nó.
- Mẹ đă lo lắng về tương lai của con phải không?
- Đó là toàn bộ ư nghĩ của cuộc đời mẹ. Mẹ lớn lên trong nghèo
khổ. Có những lúc tưởng như chúng ta sẽ nghèo khổ măi măi. Sau
cuộc khủng hoảng năm 1929, chúng ta mất một vài năm khó khăn.
Maura cũng c̣n nhớ những năm đó, dù rằng giờ đây nó đă lùi rất
xa vào dĩ văng. Đôi khi mẹ lo đă làm hỏng con. Con chưa bao giờ
biết đến việc phải vật lộn ra sao để có miếng ăn, có nhà ở và có
đủ chất đốt để sưởi ấm cho ngôi nhà trong mùa đông.
- Con vẫn c̣n nhớ ngôi nhà ở trang trại. Nó mới bé nhỏ và sơ sài
làm sao.
- Điều quan trọng đối với con bây giờ là phải chăm sóc bản thân
ḿnh. Đây là thời gian rất đặc biệt trong cuộc đời người đàn bà.
Mẹ rất mừng cho con và Gordie. Và cả mẹ nữa, v́ con đă tặng mẹ
món quà đẹp nhất đời.
Trong suốt mấy tháng sau đó, Katie như sống lại những ngày nàng
mang thai Leo và Joanne. Nàng rất vui v́ giờ đây dường như
Joanne đă thật sự giành cho nàng t́nh yêu thương và sự an ủi.
Nàng sắm cho Joanne bao nhiêu là quần áo mặc khi c̣ bầu và hàng
đống tă lót mới.
Katie thấy Joanne rất sợ lúc sinh nở. Nàng trấn an con gái:
- Con ạ, sinh con đẻ cái là một việc hết sức tự nhiên. Mọi sự sẽ
tốt lành thôi!
- Mẹ sẽ ở cùng con chứ?
- Mẹ sẽ không rời con một bước.
Đầu tháng Hai, Joanne vào nhà hộ sinh. Sau tám giờ đau đớn, cô
sinh ra một bé gái nặng gần ba kư.
- Thật không thể tin được. Con bé có xinh không mẹ? - Gordie hỏi
Katie. Anh mừng đến ngây người khi nh́n cái bọc nhỏ bé giơ lên
cho họ thấy sau bức tường bằng kính của pḥng trẻ sơ sinh.
- Con bé xinh lắm.
Nó có mái tóc màu đen giống như tóc Harry, Katỉe nghĩ. Nó có
những nét của Harry nhưng thanh tú hơn. Nó được đặt tên là Lisa
Sharon Brooks. Katie hiểu rằng Joanne đặt tên con gái là Lisa để
tưởng nhỏ Leo. C̣n Sharon là đặt theo tên người bà đă trợ cấp
cho Gordie. Katie thầm nghĩ đây là sự khởi đầu một cuộc sống
hoàn toàn mới đối với Joanne.
o0o
Harry về đến văn pḥng ở Seattle vào đầu giờ sau chuyến bay từ
Vancouver. Ngay lập tức, anh lại bị kéo vào cái gọi là “một cuộc
khủng hoảng mới” do Arnie gây ra. Sau một cuộc nói chuyện dài
qua điện thoại với Mineapolis, "cuộc khủng hoảng” đă được làm
sáng tỏ. Khỉ thật! Làm sao mà Pierre có đủ kiên nhẫn để bàn bạc
với Arnie?
- Hăy nghỉ ngơi đi, - Pierre nói như ra lệnh - Arnie tuy rất xấu
nhưng vẫn rất cần thiết cho chúng ta.
Rời máy điện thoại, Harry cố gắng gạt bực bội ra khỏi đầu óc.
Trong góc bàn của anh có một chồng báo mới của Dallas. Anh ngồi
xuống và bắt đầu đọc.
Đột nhiên tim anh thót lại. Tay anh nắm chặt tờ báo trong khi
đọc một bài trên trang xă hội. Joanne đă sinh một đứa con gái.
Ôi, trời ơi, anh đă được làm ông. Nhưng anh sẽ không bao giờ
được trông thấy mặt đứa cháu của ḿnh. Tên nó là Lisa, cái tên
để tưởng nhớ đến Leo đây. Anh cảm thấy cổ họng ḿnh nghẹn lại v́
tủi hổ.
Harry ngồi im lặng, suy nghĩ về cái tin mới mẻ này. Chắc là
Katie phải mừng lắm. Anh c̣n nhớ niềm vui sướng cua họ khi Leo,
và sau đó là Joanne, ra đời. Anh cỏn nhớ lời thề thầm lặng của
ḿnh, sẽ đem lại cho vợ con một cuộc sống tốt đẹp. Vậy mà anh
lại gây ra những đổ vỡ, mất mát, đau thương.
Hary c̣n ngồi lại trong văn pḥng rất lâu, sau khi các nhân viên
đă ra về hết. Eileen cũng chẳng bận tâm gọi điện tới. Cô biết
rằng anh sẽ viện lư do mệt mỏi sau chuyển bay mà từ chối cùng cô
dự buổi hoà nhạc giao hưởng tối nay. Hơn nữa, sau những chuyến
công du trở về Harry luôn luôn ở lại văn pḥng đến khuya để xem
xét những ǵ đă xảy ra khi anh vắng mặt.
Không biết tháng này Eileen ngoại t́nh với ai đây? Đă từ lâu,
anh không quan tâm đến chuyện ḿnh bị cắm sừng hay không? Trong
cuộc sống của anh, Eileen chỉ đóng vai tṛ duy nhất: Người tổ
chức những bữa tiệc theo yêu cầu của anh, để tạo ra hương vị của
một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Lạy Chúa, cô ta đă thôi cái tṛ đ̣i
làm nhân viên vân pḥng. Có thể do việc đó cản trở những hoạt
động xă hội của cô ta. Thỉnh thoảng anh cũng sử dụng đặc quyền
làm chồng của ḿnh, khi thật cần thiết.
Harry luôn luôn biết khi nào th́ Eileen bắt đầu một cuộc ngoại
t́nh mới. Lúc đó, cô ta có vẻ bướng bỉnh và hay gây gổ? Nhưng
dường như Eileen cũng hiểu rằng Harry sẽ không chấp nhận một vụ
li hôn thứ hai, rằng anh sẽ để cho cô ta chơi bời chừng nào cô
ta biết giữ ǵn kín đáo.
Năm nay Eileen bao nhiêu tuổi nhỉ? Khoảng ba mươi th́ phải. Cô
ta vẫn c̣n trẻ và có thể sinh cho anh một đứa con.
Đột nhiên anh thấy trong người rạo rực. Có phải đây là một sự
tưởng tượng rồ dại ? Anh đă bốn mươi chín tuổi. Nhưng cũng có
nhiều người bắt đầu làm cha ở lứa tuổi đó. Hăy xem Charlie
Chaplin* và c̣n nhiều người nữa.
Được rồi, cũng chỉ là thử xem. Eileen không muốn có con, cô ta
đă tuyên bố ngay từ đầu. Cô ta sợ nó làm hỏng thân h́nh tuyệt
đẹp của ḿnh. Vài năm gần đây, đôi lúc họ cũng không đề pḥng
cẩn thận khi gần gũi nhau mà vẫn chẳng xăy ra điều ǵ. Có thể
anh đă ở tuổi xế chiều.
Anh đă mất Joanne vĩnh viễn. Bây giờ anh lại mất cả đứa cháu
ngoại nữa.
Liệu anh có thể khiến cho Eỉleen có con không? Nó sẽ mang lại
cho cuộc đời anh một ư nghĩa mới.
Nhưng làm sao anh có thể biết chắc chắn đó là con ḿnh. Làm sao
anh có thể tách Eileen ra khỏi đám t́nh nhân cua cô ta. Anh vắt
óc suy nghĩ. Cuối cùng anh cũng nghĩ được cách.
Trước hết anh phái nhớ rằng họ đă không đề pḥng cẩn thận mà vẫn
không xảy ra việc ǵ. Có thể anh đă hết thời. Cũng có thế như
Pierre nói đùa anh chưa “rung chuông đúng lúc”.
Mỗi tháng chỉ có một chu kỳ bốn mươi tám tiếng đồng hồ người phụ
nữ chắc chắn thụ thai, nếu không có trục trặc ǵ ở bộ phận đó.
Anh thường phải đi ra nước ngoài để thực hiện những ư đồ của
ḿnh. Bây giờ anh sẽ thử một lần nữa, với sự liều lĩnh, để thách
thức ḷng can đảm của anh. Có thể anh sẽ thất bại, nhưng v́
Chúa, hay ra đi và thực hiện điều đó.
Anh sẽ mang Eileen đi theo trong chuyến công du kéo dài hàng
tháng. Lâu nay, họ đă bàn bạc tới việc thiết lập một chi nhánh ở
châu Âu. Anh sẽ cùng với Pierre, buộc Arnie phải chấp nhận
chuyến đi này. Những nhân viên kế toán cũng thừa nhận đó là một
việc nghiêm túc.
Anh và Eileen sẽ ở lại Berne và Zurich một thời gian sau đó sẽ
đi Geneva, nơi anh dự tính sẽ thành lập trụ sở chi nhánh châu
Âu.
Họ sẽ ra đi vào lúc anh biết chắc chắn Eỉleen đang không có mang
với người t́nh nào đó của cô ta. Trong suốt những tháng tiếp
theo sau, anh sẽ xếp đặt để tối nào họ cũng ngủ với nhau. Không
để lỡ thời kỳ thụ thai nào của Eileen. Lúc nào cùng có sâm banh
để cạnh giường - Eileen rất thích như vậy. Cô ta sẽ không bận
tâm đến việc pḥng ngừa.
Anh sẽ công bố với Eileen về chuyến đi vào thời điểm cuối cùng.
Ngay từ bây giờ, anh phải lập lại chế độ sinh hoạt t́nh dục của
họ. Không được tỏ ra mệt mỏi v́ công việc Eileen có thể ngạc
nhiên nhưng cô ta chắc sẽ đáp ứng. Cô ta biết, “thả" Harry ra,
sẽ có vô vàn phụ nữ khác đón nhận. Họ vẫn thấy anh hấp dẫn, mặc
dù anh đă xấp xỉ ngũ tuần. Cô ta khác anh, sẽ nổi giận nếu như
biết anh dan díu với một người đàn bà nào khác.
Vào thời điểm thích hợp anh sẽ bịa ra chuyện phải đi công cán
đột xuất. Eileen hẳn sẽ thích thú khoe với các bạn của ḿnh ở
Seattle về "một tháng của chúng tôi ở Thụy Sĩ". Với một chút may
mắn và sự nỗ lực, anh sẽ có với Eileen một đứa con.
Cô ta sẽ làm toáng lên, đ̣i phá thai. Cô ta sẽ cảm thấy bị xúc
phạm v́ đă có thai sau mười một năm chung sống "an toàn". Nhưng
sẽ không có sự phá thai. Anh có đầy đủ những điều kiện cần thiết
để đảm bảo việc đó không xảy ra.
Harry ngồi đung đưa trên ghế và với tay lấy cuốn sách chỉ dẫn.
Anh sẽ t́m cho ḿnh một thám tử tư thông minh nhất ở Seattle.
Nếu Eileen khăng khăng đ̣i phá thai anh sẽ doạ li hôn. Cô ta sẽ
phải ra đi chỉ với một bộ quần áo trên người.
o0o
Mặc dù rất thích đi Thụy Sĩ, Eileen vẫn sưng sỉa mặt mày v́ được
thông báo quá gấp. Cô phàn nàn:
- Tại sao chúng ta không thể đợi thêm vài tuần nữa để em mua sắm
một số thứ. Ai lại đi châu âu hàng tháng trời mà chỉ báo trước
có năm ngày. Làm ǵ mà anh mua vé được nhanh thế.
Eileen biết anh đă lo xong hộ chiếu mới cho cả hai người:
- Nhờ chỗ quen biết đấy. Mà em cũng đủ quần áo để mở một cửa
hàng rồi thôi. Nếu như cần thêm thứ ǵ nữa th́ ta sẽ mua ở bên
ấy. Em sắp sửa được tiếp xúc với các thương gia Thụy Sĩ. Họ rất
hâm mộ những cô gái tóc vàng xinh đẹp.
Eileen rất thích được đi đây đi đó. Nó làm cô ta cảm thấy ḿnh
quan trọng. Do đă có một tuổi trẻ nghèo khó, cô luôn luôn ghen
tỵ với những người bạn giàu có.
Đầu tháng Sáu, Harry và Eileen bay đến New York và ở lại đấy hai
ngày trước khi bay tới Geneva. Đối với Harry, New York luôn luôn
là một nơi chứa đầy những kỷ niệm ngọt bùi lẫn đắng cay của anh
và Katie.
Pierre ngồi bàn chuyện làm ăn với họ một buổi tối. Eileen thích
thú v́ được tham dự. Điều đó cũng lại làm cho cô ta cảm thấy
ḿnh quan trọng. Tuy nhiên Harry cũng phải thừa nhận cô ta rất
sắc sảo. Đă hơn một lần anh nhận được những lời góp ư hữu ích.
Tối hôm đó Harry và Eileen bay đi Zurich. Harry luôn luôn chú ư
thực hiện lịch biểu mà anh đă vạch ra cho từng đêm của họ.
- Harry, anh lấy đâu ra sức lực như vậy? Anh đă trở thành một
cái máy làm t́nh rồi đấy - Eileen phàn nàn.
- Anh đă bảo em là anh phải hưởng thụ cuộc sống mà.
Khi công việc của họ ở Zurich kết thúc, hai người đi Berne và
sau đó, Geneve. Ở đây, Harry đă đặt được chi nhánh mới của công
ty. Anh luôn luôn lôi kéo Eileen vào công việc, không để cho cô
có th́ giờ rănh rỗi.
Eileen hài ḷng với dẫy pḥng của họ ở khách sạn Bergues, nơi
được những người giàu có cũng như các chính khách ưa thích. Cô
hài ḷng với chiếc ô tô Rolls - Royce có tài xế riêng, được bố
trí cho họ dùng trong thời gian ở đó. Cô ngạc nhiên bởi các đầu
bếp ở Geneva nấu nướng rất ngon, đặc biệt là nhà hàng Le Pere
Bise - một trong những nhà hàng ăn Pháp nổi tiếng, ở bên kia
biên giới Pháp 50km.
Mặc dù rất ghét các hộp đêm, Harry cũng đưa Eileen đến vài nơi.
Cô rất thích thú, đến nỗi chẳng nghi ngờ ǵ động cơ của anh. Anh
nhận thấy cô cũng chẳng pḥng ngừa ǵ khi họ làm t́nh với nhau.
Hẳn cô coi anh đă là một ông già, không thể làm cho cô ta mang
bầu được nữa.
o0o
Trở về Seattle, Harry luôn luôn ở trạng thái lo lắng, muốn biết
xem mục đích của anh đă đạt chưa. Chu kỳ hành kinh của Eileen
trước đây đều đặn như một chiếc đồng hồ. Tuy nhiên, nó cũng có
thể lệch lạc do sự căng thẳng của thể xác hoặc xáo trộn của tâm
sinh lí. Anh để ư thấy Eileen không hành kinh, nhưng vẫn “pḥng
xa", cho rằng có thể chỉ là sự chậm trễ.
Rồi một hôm sau một cuộc họp khuya ở văn pḥng, Harry trở về
nhà, thấy Eileen đang ngồi đợi. Một tay cô cầm cốc sâm banh, tay
kia tắt vô tuyến, khi thấy anh bước vào pḥng khách.
Harry, anh phải nhanh chóng t́m bác sỹ - Eileen nói và nh́n anh,
vẻ hiếu chiến.
- Làm sao vậy em? - Harry lo lắng hỏi, nhưng trong ḷng đầy vui
sướng.
- Em có mang rồi.
- Eileen, thế th́ phải ăn mừng chứ - Harry cười và bước đến chỗ
cô.
- Tránh xa tôi ra, đồ bẩn thỉu. Anh biết là tôi không bao giờ
muốn điều này.
- Eileen, em vẫn luôn luôn pḥng ngừa cẩn thận cơ mà. Nhưng nếu
vợ chồng ḿnh có con th́ có ǵ là sai?
- Tại sao lại chỉ có phụ nữ luôn luôn phải đề pḥng. Anh phải
t́m một bác sỹ đi, Harry. Tôi không đẻ con đâu.
- Em phải để đứa bé này ra đời, Eileen. Đó là con của chúng ta.
Khuôn mặt Harry rạng rỡ. Chắc chắn không thể là con của ai khác,
ngoài anh.
- Anh điên rồi. Tôi sẽ t́m một bác sỹ. Và tôi sẽ ly dị anh. Tôi
sẽ...
- Nếu cô phá thai và nếu cô cố t́nh ly dị, th́ cô sẽ phải ra đi
chỉ với một bộ quần áo trên người.
Họ gườm gườm nh́n nhau, Harry thấy ánh mắt Eileen lộ rơ vẻ hoảng
sợ. Anh chầm chậm bước đến chiếc tủ com - mốt nhỏ, kiểu Louis
XV, kê giữa hai cửa sổ.
Anh với tay lên ngăn kéo trên cùng, nơi anh cất những điếu x́ gà
Cu Ba hảo hạng dành cho những bạn hàng đặc biệt. Anh lấy từ
trong hộp ra một tập ảnh.
- Cái ǵ đây? - Eileen đặt cốc sâm banh xuống bàn, mắt dán vào
những bức ảnh.
- Những hợp đồng bảo hiểm của tôi - Harry bước đến bên Eileen và
ch́a tập ảnh ra. Cô ta nh́n bức ảnh trên cùng, có vẻ nao núng và
quay mặt đi.
- Nếu cô không sinh đứa trẻ này, tôi sẽ ly dị cô. Cô sẽ không
nhận được một xu trợ cấp. Không cả nơi ở, như tôi đă nói trước.
Cô sẽ bước ra khỏi pḥng xử án chỉ với một bộ quần áo trên
người.
- Anh là đồ chó đẻ. Anh muốn có một đứa con và anh đă sắp đặt
tất cả.
- Sao em lại nói như vậy với người cha của đứa con em? Sẽ chẳng
có ǵ thay đổi, trừ một điều: trong những tháng sắp tới em sẽ là
bà Eileen Newhouse xinh đẹp, có bầu. Chúng ta sẽ vẫn tiếp tục
cuộc sống b́nh thường của ḿnh, như trước đây.
- Anh sẽ không bao giờ được đụng đến tôi nữa. Cánh cửa buồng ngủ
của tôi sẽ măi măi đóng lại với anh.
- Anh có thể chịu đựng được.
Elleen đang mang trong ḿnh đứa con của anh. Cô ta sẽ không dám
phá thai.
Cầu Chúa đừng để cô ta xảy thai. Trong cuộc đời ḿnh, chưa bao
giờ anh khao khát ǵ hơn là đứa con này.
o0o
Vào đầu tháng Hai năm 1955, Harry có mặt ở khoa sản của một bệnh
viện tư sang trọng, nơi bác sỹ riêng của Eileen làm việc. Cô ta
đă vào bệnh viện tám giờ trước đó, mồm vẫn luôn nguyền rủa giới
đàn ông. Ngay cả bác sĩ riêng cũng không đủ kiên nhẫn với cô
trong hai tháng mang thai cuối cùng. Cô ta hờn dỗi, nổi những
cơn thỉnh nộ và đ̣i dùng thủ thuật mở tử cung khi đă đủ tháng.
Cô và thai nhỉ hoàn toàn b́nh thường, không việc ǵ phải mở tử
cung - Bác sĩ nghiêm khắc nói với Eileen.
Từ khi đưa Eileen vào bệnh viện, Harry lại nhớ đến những kỷ niệm
về Katie. Anh c̣n nhớ nỗi sợ hăi của ḿnh khi thấy nàng đau đớn
lúc sinh nở. Anh như chết đến ngàn lần, cho đến khi bác sĩ ra
báo tin anh đă có con trai, và Katie vẫn b́nh an. Rồi anh lại
phải sợ hăi một lần nữa, khi Katie sinh Joanne. Katie dường như
quá bé nhỏ và mỏng manh để vượt qua những cơn đau đó. Cổ họng
Harry nghẹn lại khi anh nhớ tới, chính là nàng đă an ủi anh như
thế nào, khi nàng bước vào pḥng đẻ.
- Harry...
Harry từ cửa sổ quay phắt lại, đối mặt với bác sĩ riêng của
Eileen.
- Tôi đây - Giọng anh khàn khàn v́ xúc động, tim đập nạnh.
- Xin chúc mừng, anh đă có một đứa con gái, nặng 3,2 kg.
- Thế c̣n vợ tôi.
- Eileen vẫn khoẻ. Tất nhiên là vẫn kêu rên. Nhưng so với các
phụ nữ khác cô ấy vào loại đẻ dễ.
- Khi nào th́ tôi được thấy mặt con gái tôi?
- Vài phút nữa thôi. Con bé xinh lắm.
Khi miễn cưỡng phải rời bệnh viện, Harry c̣n nấn ná bên ngoài
pḥng trẻ sơ sinh. Con gái anh nằm đấy.
Eileen đặt tên cho nó là Samantha Newhousé. Cái tên ấy qua dài,
anh sẽ gọi nó là Sam.
Tóc nó màu sẫm giống tóc anh. Phải vài tháng nữa mới biết mắt nó
giống anh hay Eileen. Tuy vậy, nếu nh́n các nét, nó giống anh
nhiều hơn.
Anh sẽ không lặp lại những sai lầm đă mắc trước đây. Mọi việc
đối với Sam phải thật đúng đắn. Tuy nhiên Harry đau xót nhận ra
rằng Sam sẽ không bao giờ được biết nó có một người chị gái đă
trưởng thành. Nó sẽ không bao giờ được biết Joanne và cả con gái
Joanne - cháu nó nữa. Anh sẽ giành những năm tháng c̣n lại của
cuộc đời ḿnh để làm tất cả cho nó. Anh sẽ yêu thương nó, và nó
sẽ giúp anh làm lại toàn bộ cuộc đời.
Tuy nhiên trong sâu thẳm cơi ḷng, Harry biết rằng thiếu Katie,
cuộc đời anh sẽ không bao giờ là hoàn hảo.
Chú thích:
* Nhà điện ảnh nồi tiếng của Mỹ.
Chương 39
Đang bù đầu với những bản báo cáo hàng
tháng do quản lư các khu vực gửi về, Katie giật ḿnh nh́n lên
khỉ có tiếng gơ cửa.
- Cứ vào.
Chỉ đến bây giờ nàng mới nhận ra ngày làm việc đă bắt đầu. Katie
rất thích khoảng thời gian từ 8 giờ đến 9 giờ sáng. Lúc đó, vàn
pḥng hầu như chỉ có ḿnh nàng.
- Thưa bà, các báo của Seattle đă được gửi đến.
- Cám ơn. Để lên bàn đằng kia cho tôi.
Katie không chỉ đọc báo Seattle với hy vọng biết được tin tức về
Harry. Nàng c̣n đặt báo được xuất bản từ mười hai thành phố
chính khác nữa. Nàng cần phải biết nhưng ǵ đang xảy ra trong
những khu vực nàng có trạm cấp xăng.
- Đến giờ uống cà phê rồi - Maura cắt ngang những ư nghĩ của
nàng. Chị bước vào văn pḥng, tách cà phê trên tay.
- Tôi chúc cho Lisa một ngày sinh nhật hạnh phúc.
- Thật khống thể tin được là hôm nay nó đă tṛn một tuổi - Katie
ngả người về phía sau, nét mặt chan chứa yêu thương - Tôi đă bảo
Joanne và Gordie đưa nó đến để làm tiệc mừng ở nhà tôi.
- Lisa giống Harry đến kỳ lạ. Cứ như là nó mảng một phần cơ thể
của anh.
Trong khi thưởng thức hương vị thơm ngon của tách cà phê, Katie
nghĩ việc đưa Maura vào làm trong văn pḥng thật tuyệt biết bao.
Maura không ngại những công việc khó khăn. Chị tỏ ra là người
thông minh và có ích, theo kiểu của riêng ḿnh. Đă có Betsy và
cả một đội ngũ nhân viên tốc kư chuyên coi sóc giấy tờ và những
việc thường ngày khác. Nhưng Maura vẫn vui vẻ làm những việc mà
bất kỳ ai nhờ đến ḿnh.
Katie uống nốt chỗ cà phê rồi đưa mắt nh́n chồng báo Seattle.
Chỉ cầm chúng trên tay nàng cũng đă cảm thấy ḿnh gần gũi một
cách kỳ lạ với Harry.
Nàng khao khát muốn biết tin về Lisa.
Katie nhặt ba số đầu tiên của tờ Seattle Times đặt chúng
sang một bên. Những số khác nàng sẽ xem sau. Nhưng rồi nàng lại
quyết định phải xem ngay tất cả. Sau đó mới tiếp tục công việc
trong ngày. Nàng lật giở vài trang cho đến khi cái tên Newhouse
xuất hiện trên trang xă hội.
Katie đọc ḍng tin với nỗi hoài nghi. Vợ Harry vừa sinh một đứa
con gái - đứa con đầu tiên của họ sau bấy nhiêu năm chung sống.
Thậm chí cho đến tận bây giờ nàng vẫn c̣n nhớ cảm giác choáng
váng của ḿnh khi nh́n thấy tấm ảnh chụp Harry và vợ anh trong
tạp chí Thành phố và Đất mới, khi họ đang sống ở Buenos
Aires.
Nàng run rẩy khi đọc lại ḍng tin ngắn. Harry đă có một đứa con
gái. Tên nó là Samantha Anne Newhouse.
Nó là em cùng cha khác mẹ với Joanne, sinh cùng tháng với Lisa,
chỉ sau một năm. Nàng tự trách ḿnh sao lại choáng váng đến như
vậy. Đó chỉ là chuyện một người đàn ông có con với người vợ thứ
hai của ḿnh.
Katie tḥ tay vào ngăn kéo bàn lấy ra một chiếc kéo nhỏ. Nàng
cẩn thận cắt rời bài báo và cầm nó lên đọc lại một lần nữa. Nàng
lấy ch́a khoá mở một ngăn kéo riêng. Nàng cất giữ những mẩu tin
về Harry mà nàng thu thập được, ngày này qua ngày khác, trong
ngăn kéo ấy, và chỉ có một ḿnh nàng được xem.
Cố kiềm chế một cảm giác chua xót về sự mất mát, nàng lấy ra một
chiếc phong b́ trong đó chứa đựng tất cả những ǵ nàng biết về
hoạt động của Harry kể từ khi anh bước ra khỏi cuộc sống của
nàng, hay nói khác đi, kể từ khi nàng xua đuổi anh ra khỏi cuộc
sống của ḿnh.
Nàng sửng sốt khi biết tin anh lấy vợ. Nhưng nàng không bao giờ
ngờ tới việc anh có con với người vợ thứ hai ấy. Có thể ở tuổi
bốn mươi tám, nàng đă quá già, không thể có con được nữa, mặc dù
nàng cũng chưa nghe ai nói như vậy. Ngày nay chẳng có ǵ đáng
ngạc nhiên khi nghe tin một người đàn ông năm mươi tuổi mới bắt
đầu làm cha. Năm tháng làm cho người đàn ông thêm hấp dẫn, c̣n
phụ nữ th́ trở nên già nua.
Katie cho bài báo vào ngăn kéo và khoá lại. Harry đă rời xa nàng
mười sáu năm, nhưng nỗi đau vẫn chưa biết mất. Đột nhiên nàng
quyết định gọi điện cho Maura.
Trong những giờ phút đau khổ Maura bao giờ cũng là người chị,
người mẹ, người bạn xoa dịu vết thương cho nàng.
- Maura, hôm nay ăn trưa ở ngoài nhé.
Thường thường họ vẫn ăn trưa ngay tại bàn làm việc, hoặc ở quán
ăn trong công ty. Ra ngoài ăn có nghĩa là họ có những vấn đề
thuộc về cá nhân muốn nói với nhau. Họ không bàn chuyện cá nhân
ở cơ quan.
Vào lúc 12 giờ 30, họ ngồi trong một quán ăn mà Katie thích đến.
Maura, đừng nói với tôi rằng tôi đang xử sự như một thiếu nữ dễ
xúc động. Tôi biết là ḿnh thật vô lư khi cho rằng bị phản bội
bởi việc Harry có con với một phụ nữ khác. Chị cũng đừng mang
chuyện Terry và Sherwin ra. Đó là những thời gian ngớ ngẩn nhất
trong cuộc đời tôi. Tôi chỉ đóng một vai kịch. Và trong suốt
những thời gian ấy, tôi vẫn cảm thấy ḿnh không chung thủy với
Harry.
- Katie, chị biết rằng Harry đă lấy vợ từ nhiều năm trước -
Maura phản đối.
- Tôi đă không chung thuỷ với Harry ngày xưa - Katie giải thích
- Đó là con người trẻ tuổi hay mơ mộng mà tôi đă cười trong căn
nhà ở phố Rivington Street. Đỏ là Harry, "người đàn ông kỳ diệu”
của Dallas trước cuộc khủng hoảng. Đó là Harry, người đă làm
việc cật lực để đưa chúng tôi thoát khỏi sự nghèo khó. Tôi vẫn
tự hỏi ḿnh, sự việc sẽ ra sao nếu ngày ấy tôi gọi anh ở sân bay
Seattle?
- Katie, hăy quên quá khứ đi.
- Chị tưởng tôi không muốn quên sao? Harry có thể quên, nhưng
tôi th́ không. Tôi đă tự nhủ với ḿnh rằng tất cả những thứ tôi
cần là con gái tôi và công ty của tôi. Chị có cho rằng Harry
cũng biết những ǵ mà tôi đă làm được trong nhũng năm qua không?
Như tôi biết về anh ấy?
- Làm sao mà Harry lại không biết. Gas Girls Inc là một công ty
lớn. Ảnh của chị đăng trên những tạp chí uy tín nhất. Anh ấy
phải biết những ǵ chị đă tạo ra.
- Tôi đă tạo ra cái ǵ? - Katie hỏi với vẻ khinh bạc - Tiền ư?
- Chị có một sự nghiệp thành đạt. Chị đă một ḿnh nuôi dạy
Joanne lớn khôn và bây giờ, chị có Lisa.
- Lisa yêu quư của tôi - Nét mặt Katie ngời sáng - Thật quư hoá
biết bao Maura. Một đứa trẻ hạnh phúc. Tôi muốn Harry cũng biết
về nó. Nó chỉ được bà ngoại yêu thương. C̣n ông bà nội th́ chỉ
nh́n mặt nó hai lần, kể - từ khi nó sinh ra. Nhưng Lisa sẽ không
bao giờ thiếu thốn t́nh thương.
- Những ngày này Joanne và Gordie làm ǵ ? - Maura hỏi.
- Gordie lại vẽ. Thường th́ nó vẽ chân dung của Lisa. Tôi không
cho rằng cả Joanne và Gordie đă biết nghĩ rằng chúng đang là cha
mẹ thực sự.
- Lisa có buồn khi cha mẹ nó đi thường xuyên như vậy không? -
Maura hỏi.
Katie cảm thấy Maura có vẻ không hài ḷng. Kể từ khi sinh Lisa,
Joanne và Gordie đă nghỉ một tuần lễ ở Acapulco, ba kỳ nghỉ cuối
tuần ở Colorado và mới đây, mười ngày Palm Beach.
- Maura, nó mới một tuổi. Khi Joanne và Gordie đi xa, nó ở với
tôi. Chị cũng biết rằng vợ chồng Joanne c̣n ca Nadine chăm sóc
Lisa.
Katie vẫn đích thân chọn và trả lương cho vú nuôi của Lisa.
Gordie nói mức lương ấy là quá cao. Tuy nhiên nó đảm bảo chắc
chắn cô ta sẽ tận tuy và không đi kiếm việc khác. Điều quan
trọng là để cho Lisa vẫn nh́n thấy những khuôn mặt thân thuộc
khi cha mẹ nó đi vắng.
- C̣n Melinda th́ có thể làm hỏng nó đấy - Maura nói - Một tối
tôi gọi điện đến cho chị, nhưng chị đi thăm trại mồ côi chưa về.
Melinda đă nói đến năm phút về Lisa kỳ diệu như thế nào.
- C̣n bây giờ Lisa lại có một người cô mới, Samantha Anne
Newhouse. Ôi, Maura. Tôi không thể chịu đựng nổi ư nghĩ Harry có
con với một người đàn bà khác. Thật khủng khiếp khi biết rằng
Joanne sẽ không bao giờ được biết đứa em bé bỏng của nó, c̣n
Lisa th́ không được biết người cô nhỏ hơn nó một tuổi.
o0o
Vài tháng sau, đầu óc Katie vẫn không thôi vương vấn với ư nghĩ
về đứa con gái mới sinh của Harry. Nó giống Harry hay giống vợ
anh? Anh sẽ tự hào biết bao nếu biết rằng con gái của Joanne
giống anh như tạc.
Khi bế Lisa trên tay, nàng thường vẫn tự hỏi liệu Joanne có nhận
thấy điều này không. Katie cảm thấy phiền ḷng v́ dường như cả
Joanne và Gordie đều không thật sự được hạnh phúc, kể cả khi đă
có Lisa. Có điều ǵ trục trặc trong cuộc sống của chúng nhỉ?
Nàng những tưởng sự ra đời của Lisa sẽ chấm dứt những chuyến đi
liên miên của chúng, song ngược lại, nó c̣n có phần gia tăng.
Tất nhiên, khi chúng đă tin rằng sẽ được yên tâm hoàn toàn về
Lisa.
Nàng tin rằng Joanne vẫn yêu Gordie. Nó vẫn nh́n chồng với một
ánh mắt rất đặc biệt. Và Gordie vẫn luôn luôn lo lắng cho
Joanne. Họ bối rối v́ cha mẹ Gordie vẫn lạnh nhạt với họ và Lisa
chăng? Cả hai đi du ngoạn như kẻ chạy trốn, như thể có ma quỷ
theo sau dấu vết họ.
Khi mùa hè khô nóng ập đến Dallas, Katie thuê cho họ một ngôi
nhà trên băi biển ở La Jolla.
- Lisa sẽ có một cái hộp đựng cát lớn chưa từng thấy - Katie
cười, nói với Maura vào buổi sáng Joanne, Gordie và những người
phục vụ của chúng rời Dallas - Tội nghiệp con bé, nó không thể
cứ ở suốt ngày trong nhà có máy điều hoà không khí được.
- Những người dân Dallas đă sống như thế nào trước khi có máy
điều hoà nhỉ? - Maura đùa.
- Chúng ta đă đổ mồ hôi nhiều - Katie nhớ lại - Tôi c̣n nhở cảm
giác thèm thuồng của ḿnh về những toà nhà được điều hoà không
khí vào dịp lễ kỷ niệm 100 năm Dallas. Thế mà đă hai mươi năm
rồi. Ngày nay hầu như mọi nhà đều sử dụng nó.
- Nhiều khi v́ nóng quá, chúng ta vào xem đến hai lượt cùng một
phim, v́ trong rạp có máy điều hoà. C̣n bây giờ, chị đă cho gia
đ́nh của đứa con gái chị đến một ngôi nhà chỉ cách Thái B́nh
Dương có vài chục bước chân.
Katie vừa thấy thích thú vừa bực tức khi một công ty lớn đang
t́m cách mở rộng lănh địa của ḿnh, cứ đeo đuổi nàng đ̣i mua Gas
Girls Inc Với giá cao đến chóng mặt. Nàng phải từ chối đề nghị
của họ suốt trong mấy tuần liền.
- Tôi sẽ làm ǵ nếu tôi bán nó đi - Nàng hỏi Maura và Jeff khi
họ cùng ăn bửa tối ở Highland Park - Tôi sẽ buồn mà chết mất.
- Chị cũng phải học cách nghỉ ngơi đi - . Maura nói.
Trong suốt vụ hè, Katie bay đến La Jolla vài lần.
Dallas dường như trống vắng khi cả Joanne và Lisa không có mặt ở
nhà. Joanne khẳng định cả ba người đều yêu thích ngôi nhà ở băi
biển, nhưng Katie vẫn không gạt bỏ được ư nghĩa cả Joanne lẫn
Gordie đều không cảm thấy hạnh phúc hoàn toàn bên nhau.
o0o
Joanne miễn cưỡng thức giấc, cau mày khó chịu. Pḥng ngủ của cô
quá lạnh và ẩm, do máy điều hoà gây nên. Chỉ qua một đêm, cái
nóng mùa hè đă biến mất, nhường chỗ cho sự mát mẻ của tháng
Mười. Cô co ro ra khỏi giường để tắt máy.
Trên đám cỏ xanh ngoài sân, Joanne thấy Lisa đang chơi bóng với
Nadine. Nó chạy nhảy với vẻ uyển chuyển, dường như rất sung
sướng. Ḷng tràn ngập yêu thương, cô đứng ngắm đứa con bé bỏng
của ḿnh. Nhưng cô không phải là một người mẹ thực sự. Cô và
Gordie chỉ đóng một vai kịch là cha là mẹ. Lisa hiểu điều đó
không. Bây giờ th́ không, nhưng đến một lúc nào đó nó sẽ hiểu.
Đột nhiên Joanne cảm thấy sự thôi thúc phải tự chứng minh rằng
ḿnh có thể làm một người mẹ tốt. Mặt nóng bừng như vừa uống
rượu, cô đến pḥng của chồng.
- Gordie, dậy thôi - Joanne gọi.
- Joanne, anh đang say. Tại sao tối qua anh lại uống nhiều đến
như vậy?
- Anh luôn luôn uống quá nhiều mỗi khi bữa tiệc buồn tẻ - Joanne
cười - Gordie này, em vừa nảy ra một ư nghĩ. Khi Nadine đi nghỉ
vào tuần tới, chúng ta sẽ phóng xe xuống New Orleans, mang cả
Lisa đi theo.
- Tại sao lại đi New Orleans? - Gordie ngồi dậy, tựa lưng vào
thành giường.
- V́ mọi người đều nói rằng đó là một thành phố tuyệt vời. Em
chưa được đến đấy bao giờ. Chúng ta sẽ mang Lisa theo. Chưa bao
giờ chúng ta mang nó đi du ngoạn cả.
- Ai sẽ trông nom nó? Chúng ta không thể mang theo nó vào nhà
hát hay hộp đêm được. Thậm chí không thể mang nó vào các nhà
hàng sang trọng ở đó.
- Gordie, chúng ta sẽ trông nom Lisa. Không cần phải nhà hát,
hộp đêm hay nhà hàng sang trọng nào hết.
- Chúng ta chỉ đi ngắm cảnh và ăn trong những quán ăn cho phép
mang Lisa vào. Chúng ta sẽ là cha mẹ, Gordie ạ. Không thể cứ như
tṛ chơi măi được.
- Sao lại không? Chúng ta vẫn có cơ hội kia mà?
- Chúng ta sẽ đi New Orleans và sẽ mang Lisa đi theo - Cô nói
với giọng khẳng định. Lâu nay họ vẫn che đậy nỗi dày ṿ của ḿnh
bằng tiếng cười, nhưng nỗi dày ṿ ấy vẫn chẳng mất đi. Có thể,
chỉ là có thể thôi, nếu mang Lisa theo xuống New Orleans, họ sẽ
chấm, dứt những vai kịch của ḿnh và sẽ trở thành cha mẹ thực
sự.
- Được rồi. Cả ba chúng ta sẽ đi New Orleans - Gordie nhún vai
một cách hài hước. Anh vẫn thường nhượng bộ Joanne. Nhưng Joanne
c̣n đ̣i hỏi hơn thế nữa. Cô muốn là vợ của anh thực sự - Nadine
đi nghỉ vào tối thứ sáu. Vậy chúng ta sẽ khởi hành vào sáng thứ
bảy.
- Gordie, chuyến đi sẽ rất vui. Đây là thời gian khí hậu tốt
nhất trong năm. Chúng ta sẽ ăn sáng với mẹ, thay cho bửa tối như
đă định, v́ buổi tối hôm trước ta c̣n phải đóng gói đồ đạc. Em
nóng ḷng muốn thấy New Orleans.
Chín giờ sáng ngày thứ bảy, Joanne giục Gordie mang đồ đạc ra
chiếc xe Jaguar màu trắng đỗ trước nhà. Carlotta - người hầu gái
của họ, kiêm việc vú em trong những ngày Nadine nghỉ - đă mặc
váy cho Lisa và cho nó ăn sáng.
Cô ta đang chơi với nó ở ngoài hiên nhà.
- Anh đă gọi điện cho bà mẹ để báo họ biết là chúng ta sẽ đi xa
chưa?
- Không cần. Họ chẳng quan tâm đến ta đâu.
Một bữa sáng thịnh soạn đang đợi họ ở nhà Katie. Joanne và
Gordie tay bồng Lisa chui ra khỏi xe. C̣n Tonto đi theo sau họ.
- Vào pḥng ăn ngay, trong khi mọi thứ đang c̣n nóng - Katie
giục và ch́a tay đón lấy Lisa.
- Nào, cưng của bà có ngoan không?
- Bà, bà - Lisa ch́a cánh tay nhỏ bé của nó về phía nàng với vẻ
tŕu mến.
- Ôi trời, cháu tôi làm sao thế này. Cảm lạnh ư? - Katie lo lắng
nh́n Lisa khi thấy nó hắt hơi hai lần liền.
- Tonto đang rụng lông. Có thể là do lông chó gây nên - Joanne
nói.
Trong lúc cả nhà ăn sáng, thỉnh thoảng Lisa vẫn hắt hơi.
- Mẹ cho rằng Lisa bị cảm lạnh đấy - Katie nói, tay sờ trán cháu
ngoại - Phải để nó lại với mẹ thôi. Mẹ sẽ ở nhà chơi với nó cả
kỳ nghỉ cuối tuần. Mà con cũng biết Melinda yêu quư nó thế nào
rồi đấy. Mẹ và bà ấy sẽ chăm sóc nó.
- Mẹ cho rằng chúng con không nên đi New Orleans chứ ǵ? -
Joanne nói.
- Jo, mẹ không nói như vậy - Gordie quở trách - Em luôn luôn kết
luận hồ đồ.
- Con ạ, Lisa ở lại đây sẽ tốt hơn. Nó chưa bao giờ gây khó khăn
cho mẹ khi hai bà cháu ở cùng nhau. Mẹ chỉ nghĩ không nên mang
Lisa đi theo v́ có thể nó đang không được khoẻ.
Joanne ngập ngừng một lúc. Gordie sẽ buồn nếu họ huỷ bỏ chuyến
đi này. Anh sẽ buồn tới hết cả tuần sau cho mà xem.
- Thôi được, chúng con sẽ để Lisa lại với mẹ. Lisa, con có muốn
ở lại với bà không.
- Ở với bà. Lisa nói ngay.
- Thế là giải quyết xong - Gordie tỏ vẻ vui sướng.
Anh đang lo lắng. Họ sẽ trông coi Lisa thế nào khi không có
Nadine.
Joanne và Gordie tạm biệt Lisa, Katie. Joanne hứa sẽ mua kẹo hạt
dẻ cho Melinda và Juan ở New Orleans. Kh́ Katie giữ Lisa và
Tonto ở hiên nhà, vợ chồng Joanne vội vă xuống cầu thang ra xe.
- Lái xe cẩn thận đấy - Katie gọi với theo.
- Tạm biệt - Joanne vẫy tay khi đă vào xe ngồi bên cạnh Gordie.
Họ phóng xe đi. Ánh nắng tháng Mười khoác chiếc áo choàng bằng
vàng lên mọi vật. Tuy tṛ chuyện huyên thuyên, Joanne vẫn cảm
thấy sự căng thẳng bên trong Gordie. Cả cô cũng vậy, mọi chuyện
đối với họ thực sự chưa bao giờ tốt đẹp.
- Chúng ta sẽ chạy hết tốc độ khi đă vào đường cao tốc.- Gordie
nói.
Joanne gật đầu. Cả hai giống nhau ở chỗ đều cảm thấy thích thú
khi vượt qua mọi xe khác trên đường cao tốc sáu làn.
Ra khỏi thành phố hai mươi dặm, trên cao xuất hiện những đám mây
che khuất ánh mặt trời. Đi thêm năm dặm nữa th́ trời đổ mưa.
- Trời sắp có giông đấy - Joanne nói - Em rất thích những cơn
giông Texas.
- Em có biết một ư thích quái dị của anh không? - Gordie hỏi -
Em có dám nghe không?
- Dám. Điều ǵ vậy.
- Chạy xe hết tốc độ trên mặt đường ướt. Lúc đó ḿnh giống như
đang bay vậy. Chúng ḿnh thử nhé.
- Thử đi. Chúng ta không sợ hăi bất cứ điều ǵ cả.
Điều đó có hệ trọng ǵ? Có ai cần đến họ đâu. Thậm chí cả Lisa
cũng không cần. Mẹ sẽ luôn luôn ở bên Lisa. Leo cần đến cô,
nhưng cô đă mất anh rồi.
- Ngồi vững nhé, Jo. Chúng ta cùng bay nào - Gordie ngả người về
phía trước, nắn chắc tay lái, nhấn hết ga.
Sáng nay, xe cộ trên đường cao tốc thưa thớt. Chiếc xe lao vọt
lên với tốc độ khủng khiếp.
- Nhanh nữa lên, Gordie - Joanne giục giă.
Họ vượt qua vài chiếc xe khác và chuyển vào một làn đường trống.
- Em cảm thấy thế nào, Jo. Thú vị chứ.
- Rất thú vị - Joanne trả lời ngă đầu lên vai Gordie.
Họ không nh́n thấy một chiếc xe chở dầu đang đi vào đường cao
tốc. Khi nh́n thấy th́ khoảng cách đă quá gần. Gordie đột ngột
đánh quặt tay lái. Chiếc xe trượt đi, thoát khỏi sự điều khiển
của anh.
- Gordie! Trời ơi! - Tiếng kêu của Joanne tắt nghẹn trong cổ khi
chiếc xe bắn ra khỏi đường, lao xuống một khe núi.
Trong phút chốc, chiếc Jaguar màu trắng bùng lên thành một đám
cháy dữ dội.
Chương 40
Katie chằm chằm nh́n với vẻ hoài nghi, khi
hai cảnh sát tường thuật vụ tai nạn xảy ra vài giờ trước trên
đường cao tốc phía Nam Dallas. Một người nói:
- Tôi rất lấy làm tiếc, thưa bà. Không ai sống sót. Cả ba đều
chết khi chiếc xe nổ tung.
Họ nghi là Lisa đi cùng Joanne và Gordie. Chắc Carlotta đă kể
với họ như vậy. Nhưng Lisa đang ngủ trên gác.
- Làm sao anh biết đó là con gái và con rể tôi. Chiếc xe Jaguar
trắng của họ không phải là chiếc duy nhất ở Dallas.
- Chúng tôi đă kiểm tra biển số xe - Người cảnh sát nhiều tuổi
hơn giải thích - Tấm biển số bị văng ra ngoài trước khi xe nổ.
Những người hầu ở nhà Brooks rất lúng lúng họ chỉ chúng tôi đến
chỗ bà.
- Bà Freeman, bà ở đây một ḿnh à? - Người cảnh sát kia lo lắng
hỏi.
- Không!
- Bà Freeman, bà có muốn tôi gọi điện cho ai đó đến với bà
không?
- Tôi không sao đâu? Nhưng làm sao mà anh tin chắc được là con
gái và con rể tôi ở trong xe? Có thể chiếc xe đă bị đánh cắp.
Người cảnh sát trẻ hơn hắng giọng.
- Tôi rất lấy làm tiếc, thưa bà. Trước khi đến nhà Brooks chúng
tôi đă đọc báo cáo của đội khám nghiệm hiện trường. Một chiếc ví
phụ nữ bị văng ra khỏi xe. Đó là ví của bà Brooks.
- Anh sẽ... Anh sẽ báo cho cha mẹ Gordie biết việc này chứ? -
Katie hỏi.
- Cho ông bà Gordon Brooks Jr phải không?
- Đúng đấy - Katie th́ thầm - Mọi người ở Dallas đều biết gia
đ́nh Brooks. Hăy báo cáo cho họ biết.
- Chúng tôi rất đau buồn trước mất mát của bà, thưa bà.
- Cám ơn các anh.
Tới cả một tiếng đồng hồ, Katie ngồi một ḿnh trong pḥng khách.
Nàng phải cố giấu nổi đau, v́ sợ Lisa biết. Hoàng hôn đang làm
tối dần tầng dưới ngôi nhà, như thể khoác áo tang cho nàng. Rồi
sau đó, nàng nghe thấy những tiếng nói của Lisa và Melinda. Lạy
Chúa, nàng đă đ̣i giữ Lisa lại. Lisa yêu quư của nàng - đó là
tất cả những ǵ nàng c̣n lại trên đời này.
Katie đi đến máy điện thoại. Như mọi khi, những lúc đau buồn,
nàng lại gọi đến Maura và Jeff.
Katie nghe tiếng Melinda hát nho nhỏ cho Lisa nghe trong pḥng
trẻ ở trên gác. Nàng sẽ giải thích với Lỉsa thế nào về việc nó
không bao giờ được gặp cha mẹ nó nữa. Làm sao con bé có thể chấp
nhận điều này. Nàng ngồi co lại trong một góc ghế xô pha, một
tay đặt trong tay Maura, trong khi Jeff đang gọi điện thoại đến
những nơi cần thiết. Sẽ phải có một lễ tưởng niệm cho Joanne và
Gordie ở giáo đường Do Thái. Sẽ không có lễ mai táng.
- Tôi muốn chị ăn một chút ǵ đó, - Maura lo lắng nói - Chị cần
phải giữ ǵn sức khoẻ.
- Tôi không thể ăn được.
- Lạy Chúa, chị đă thuyết phục được họ để Lisa ở lại với chị.
Lisa sẽ rất cần đến chị.
- Ôi, Maura - Katie chợt nhớ ra - Cảnh sát cho rằng Lisa cũng ở
trong xe. Carlotta không biết Lisa ở đây với tôi. Tôi phải gọi
điện cho cha mẹ Gordie để báo với họ.
Chuông reo từng hồi dai dẳng. Cuối cùng th́ cha Gordie cầm máy.
- Chúng tôi dự định tổ chức một lễ tưởng niệm riêng cho Gordie
tại nhà thờ của chúng tôi - Cha Gordie nói.
- Tôi gọi điện để báo cho ông biết rằng Lisa không ở trong xe.
Lisa vẫn c̣n sống. Nó ở đây với tôi. Nó...
- Bà đừng mong đợi nó được thừa hưởng khoản trợ cấp xưa nay của
Gordie, - Ông Brooks cắt ngang, - khoản đó bây giờ thuộc về gia
đ́nh tôi. Gordie không có tài sản ǵ để cho nó thừa kế.
- Cháu gái tôi không cần bất kỳ thứ ǵ của gia đ́nh ông, - Katie
ghê tởm - Tôi đă nghĩ ông sẽ xót thương nó. Tôi cảm thấy đáng
buồn cho ông và vợ ông. Tôi coi khinh ông bà.
- Chúng tôi chưa bao giờ thừa nhận cuộc hôn nhân của Gordon.
Chúng tôi cũng chưa bao giờ thừa nhận con nó - Giọng ông ta lạnh
lùng như mùa đông Bắc cực.
- Ông nhầm rồi, ông Brooks. Tôi cám ơn Chúa v́ đă cho tôi một
đứa cháu. Tôi có ư định nhận nó làm con nuôi hợp pháp. Bởi vậy
nó sẽ không mang họ Brooks nữa. Tên nó sẽ là Lisa Freemen ngay
sau khi toà án chấp nhận việc này.
Trong những ngày rối bời sau đó, Katie luôn luôn nghĩ đến Harry.
Nàng cân nhắc xem có nên liên lạc với anh không, rồi quyết định
là chưa vội. Nàng biết Harry sẽ đau buồn khi biết tin này. Tuy
nhiên, xâm phạm vào cuộc sống mới của anh làm ǵ, khi nó chỉ gây
nên một nỗi đau mới.
Nàng có Lisa, c̣n Harry có vợ con anh ấy. Cả hai người sẽ trụ
được - Nàng th́ nuôi dạy Lisa, c̣n Harry nuôi dạy Samantha. Nàng
sẽ bán công ty đi, giành hết thời gian c̣n lại của cuộc đời cho
Lisa. Nhưng trời ơi! Nàng cần Harry bây giờ! Ngay bây giờ.
o0o
Harry đóng va li lại và đến đứng bên cửa sổ khách sạn Château
Frontenac ngắm cảnh bên ngoài. Đây là một khách sạn lớn, giống
như một pháo đài thời Trung cổ, nh́n ra nhà thờ St. Lawrence
River uy nghi đường bệ và các ngọn tháp của thành phố Quebec
được xây cất từ hàng trăm năm nay. Lạy Chúa, anh đă hoàn thành
công việc và lát nữa thôi, sẽ bay về Mỹ. Chuyến đi dự định năm
ngày đă kéo dài thành ba tuần, nhưng anh hài ḷng với những kết
quả đạt được.
Anh đă thu xếp xong mọi thủ tục xây dựng một băng tải vận chuyển
lúa ḿ ở Baie - Comeau, phía Bắc Quebec. Công ty sẽ có một cảng
không bị đóng băng suốt cả trong những tháng mùa đông ở đây.
Harry liếc nh́n đồng hồ. Mới 6 giờ 30 sáng. Anh c̣n đủ th́ giờ
uống cà phê trước khi ra xe đến sân bay. Hôm nay, bầu trời xám
xịt và lạnh. Đường phố vẫn c̣n vắng ngắt.
Trong lúc uống cà phê, Harry lại nghĩ đến Samantha. Mỗi buổi tối
anh đều gọi điện hỏi thăm về nó. Anh không thích phải xa con lâu
ngày như thế này. Một buổi sáng, trước khi đến văn pḥng anh
thường tạt vào hôn con. Buổi tối, khi về nhà, nơi dừng chân đầu
tiên của anh là pḥng trẻ. Anh như đang sống lại những năm tuổi
trẻ cùng với Leo và Joanne, với bao kỷ niệm cay đắng, ngọt bùi.
Mọi người đều nói Sam giống anh. Nếu c̣n sống, chắc hẳn mẹ anh
phải yêu quư nó lắm. Ư nghĩ này cũng đă đến với anh khi Leo và
Joanne ra đời. Anh rất mừng là Eileen không bao giờ hỏi về gia
đ́nh anh trước đây. Cô ta cũng chẳng để tâm ǵ đến việc Sam đă
có một đứa cháu. Lisa Sharon Brooks, một đứa cháu mà nó sẽ không
bao giờ biết mặt.
Từ sân bay Seattle, Harry về thẳng nhà, nóng ḷng muốn gặp Sam.
Chỉ đến bây giờ anh mới lấy lại đồng hồ theo giờ Thái B́nh
Dương. Anh sẽ chơi với Sam một lúc, trước khi đến công ty. Tuy
vẫn thường xuyên nói chuyện với Claire, thư kư riêng anh vẫn
thích kiểm tra tỷ mỉ mọi việc ở văn pḥng, ngay sau những chuyến
công du trở về.
Harry rất vui khi thấy Sam vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa và
cười teo toét với cha.
- Sam, bố rất nhớ con - Anh nựng nó, tung nó lên không. Con có
nhớ bố không?
- Tôi tin là nó nhớ, - người bảo mẫu nói, - Ông không thấy mắt
nó sáng lên khi thấy ông à?
Harry không chờ đợi Eleen có mặt ở nhà. Mà cô ta không ở nhà
thật. Người quản gia nói rằng cô ta đi dự tiệc gây quỹ từ thiện
và tŕnh diễn mốt ở Rainier. Điều đó có nghĩa là khi cô ta về,
Sam đă đang ngủ.
Harry bế Sam ra khỏi pḥng trẻ, xuống cầu thang, đi vào căn
pḥng cạnh pḥng làm việc tại nhà của anh. Đây là nơi Harry
thường đến để nghỉ ngơi. Anh mới cho đặt một cái cũi tại đó để
có thể giữ Sam bên cạnh ḿnh, khi anh ở nhà vào các kỳ nghỉ cuối
tuần.
Khi Sam đang chơi trong cũi, Harry gọi điện đến văn pḥng và nói
chuyện với Claire.
- Mọi việc vẫn b́nh thường, thưa ông Newhouse. Ông không cần
phải đến văn pḥng ngay bây giờ đâu. - Clair nói.
Harry ngập ngửng một lát rồi hỏi.
- Cô không làm hoặc để ai làm thết lạc báo chí của tôi đấy chứ?
Harry chưa bao giờ rời khỏi văn pḥng bốn năm ngày liền, trừ
chuyến đi Quebec lần này.
- Tất cả báo chí của ông vẫn c̣n nguyên đây.
Claire biết Harry rất ham đọc báo chí xuất bản tại các thành phố
khác, nhưng không rơ nguyên nhân tại sao.
- Tốt, hẹn gặp lại vào sáng mai - Harry nói.
o0o
Harry trả Sam cho người bảo mẫu rồi đi xuống ga ra. Chiếc
Limousine vẫn vắng mặt, điều đó có nghĩa là Eileen vẫn chưa về.
Anh ngồi vào sau tay lái chiếc Mercedes và phóng đi, sau khi dặn
người quản gia là sẽ về nhà vào giờ ăn tối.
Vào giờ này, toà nhà nơi công ty Simon & Sinclair đặt văn pḥng
vắng ngắt.
Harry đi thẳng vào pḥng ḿnh. Anh cởi áo khoác và đến bên bàn
đặt báo chí, cấm lấy chồng báo Dallas.
Không có tin tức ǵ trong hai số báo đầu tiên làm anh chú ư, mặc
dù anh vẫn luôn luôn ngạc nhiên trước sự mở rộng của thành phố.
Mười lăm năm trước, ai mà đoán trước được việc này.
Harry quẳng những tờ báo đă xem vào sọt rác và lấy số tiếp theo.
Đột nhiên mặt anh tái nhợt khi đọc ḍng tít: “Một người đàn
bà đẹp cùng chồng và con bị chết trong một tai nạn trên đường
cao tốc”.
Tấm ảnh bên dưới hàng tít chính là Joanne và Gordie trong tiệc
cưới của họ.
Vẫn c̣n bị choáng váng, anh đọc bài tường thuật. Tai nạn xảy ra
từ ba tuần trước, lúc anh c̣n ở Quebec. Các dấu phanh cho thấy
người lái đă phóng quá nhanh. Lúc đó đường cao tốc lại ướt đẫm
nước mưa.
Đứa con của anh - Joanne của anh đă chết. Li sa đứa cháu của anh
cũng đă chết. Sao tai hoạ cứ đổ xuống đầu gia đ́nh anh như vậy?
Chiếc cầu nối giữa anh và Katie đă bị sụp đổ. Con gái, con rể và
đứa cháu của họ đă chết. Anh gục đầu xuống hai bàn tay và khóc.
Khóc cho Joanne, khóc cho Lisa, đứa bé mà cuộc sống đă chấm dứt
trước khi nó thực sự bắt đầu. Khóc cho cuộc sống mà anh không
bao giờ c̣n có thể chia sẻ với Katie, Joanne và Lisa. Và anh lại
khóc cho Leo.
Giờ đây h́nh ánh Katie phải một ḿnh chịu đựng nỗi đau như mũi
dao xoáy vào tim anh. Anh sẽ đi Dallas để an ủi nàng. Mười sáu
năm xa cách dường như chưa hề có. Con gái họ đă chết và Katie
đang phải một ḿnh đương đầu với bất hạnh.
Harry gọi điện ra sân bay. Từ giờ đến sáng mai không có chuyện
nào đi Dallas. Anh quyết định thuê một chuyến bay riêng mặc dù
rất tốn kém. Anh quay về nhà và cảm thấy mừng v́ Eileen vẫn chưa
về. Anh vội vă nhét đồ đạc vào một cái túi và nói với người quản
gia là anh phải đi Dallas gấp.
- Hăy nói với Steve đến sân bay mang chiếc Mecedes về. - Harry
ra lệnh. Người tài xế có ch́a khoá của cả ba chiếc xe.
Từ sân bay Dallas, anh gọi điện cho Katie. Không có ai trả lời.
Chắc chắn nàng phải có một người quản gia hoặc nhân viên giúp
việc trong nhà. Tại sao không mót ai nhấc máy lên.
Harry rời sân bay đến khách sạn Adolphus. Ngay lập tức những kỷ
niệm xa xưa lại trỗi dậy trong anh. Lần đầu tiên anh đưa Katie
đến đây ăn tối, nàng đă phải cởi chiếc áo khoác vắt lên tay để
che giấu sự cũ kỹ của nó... Rồi c̣n bao lần khác nữa...
Katie ở đâu nhỉ? Harry tự hỏi và t́m được câu trả lời cho ḿnh.
Nàng không thể chịu đựng được việc ở lại trong ngôi nhà mà nàng
và Joanne đă chung sống những năm qua. Ngày mai anh sẽ gọi điện
đến văn pḥng của nàng. Nàng không thể từ chối gặp anh. Nhưng
anh sẽ nói với nàng như thế nào về việc anh đă lấy vợ và có con
với người vợ mới.
Harry hất đôi giày khỏi chân và nằm dài ra giường. Chắc chắn đêm
nay anh không ngủ được. Đầu óc anh lởn vởn h́nh ảnh Katie đang
bị suy sụp v́ tấn thảm kịch mới này. Rồi h́nh ảnh Joanne khi c̣n
là đứa trẻ, một đứa con gái nhỏ, cũng hiện lên trong anh. Nó
giống anh biết bao, cũng cuồng nhiệt, bướng bỉnh và không khoan
nhượng... Anh đă sống bao năm nay với hy vọng rằng một ngày nào
đó Joanne sẽ lại tiếp nhận anh vào cuộc đời. Nhưng bây giờ, tất
cả đă muộn rồi.
Sáng dậy Harry đi tắm, thay quần áo, chuẩn bị cho kế hoạch gặp
gỡ Katie.
Trong lúc ăn sáng, anh nhẩm tính: Văn pḥng sẽ mở cứa vào lúc
chín giờ. Vài phút sau, anh sẽ gọi Katie.
Quá chín giờ một chút, Harry gọi điện đến công ty Gas Girls Inc.
Anh hồi hộp chờ đợi. Bao nhiêu năm nay, anh chờ nghe giọng nói
du dương của Katie.
- Công ty Gas Girls Inc đây! - Một giọng lạ hoắc trả lời anh.
- Tôi muốn nói chuyện với Katie Freeman. Đây là...
Ồ, tôi xin lỗi, thưa ngài. Bà Freeman đă đi khỏi thành phố. Ngài
có thể gặp ai khác không?
- Không. Xin cảm ơn. Nhưng cô có thể làm ơn cho biết tôi nên t́m
bà ấy ở đâu?
- Tôi xin lỗi thưa ngài. Chúng tôi không được phép tiết lộ những
thông tin ấy.
Tai Harry ù lên khi anh bỏ ống nghe xuống. Anh sẽ t́m Katie thế
nào đây?
Phải rồi, anh sẽ gọi điện cho Maura và Jeff. Chắc chắn là họ
biết Katỉe ở đâu.
Nhmg ở nhà Maura cũng chẳng có ai trả lời điện thoại, Harry
quyết định sẽ thuê một chiếc xe để đến nhà họ, và sẽ có dịp đi
qua trang trại cũ của anh. Thậm chí sau từng ấy năm, viễn cảnh
đó vẫn khiến anh run rẩy, đến mức mất b́nh tĩnh. Lần cuối cùng
anh nh́n thấy Katie và Joanne là khi anh bước ra khỏi trang trại
đó vài giờ sau khi họ chôn cất Léo.
Mặt trời buổi sàng đă bị những đám mây che khuất khi Harry phóng
xe đến nhà Warren. Trời ơi, thành phố đă phát triển nhanh biết
bao. Có vô số những dẫy nhà ở ngoại ô, nơi xưa kia là những
trang trại. Tim anh bắt đầu đập mạnh khỉ anh đến gần ngôi nhà
cũ. Anh giảm tốc độ cổ họng như nghẹn lại v́ đau xót.
Đó là ngôi nhà của anh sao: Nó đă chỉ như một chái nhà của một
khu trại nuôi gia súc rộng lớn, với những cây hồ đào vươn cao và
nhưng cây mimoza, thứ hoa mà Katie rất thích, mọc đằng sau một
toà nhà lớn. Anh liếc mắt nh́n ḥm thư. Anh đọc thấy tên Smih.
Một gia đ́nh có tên là Smith, rỏ ràng là rất giàu có hiện sống ở
đây.
Harry nh́n thấy một người đàn bà cùng chơi với một bé gái trên
hiên nhà rộng. Anh cảm thấy đau đớn khi nhớ đến Lisa, đứa bé mà
anh chưa được thấy mặt. Nó cùng tuổi với đứa bé đang chơi đùa
này. Anh đâu ngờ rằng nó chính lại là Lisa, đứa cháu ngoại của
ḿnh.
Harry nổ máy, cho xe chạy tiếp đến nhà Maura và Jeff. Họ sẽ
không bao giờ bỏ trang trại. Jeff là một người bướng bỉnh, và
nhất lả Jeff yêu nghề nông.
Ngôi nhà đây sao? Harry cuối người về phía trước, nh́n với vẻ
xúc động. Ngôi nhà lớn hơn theo trí nhớ của anh. Một gara chứa
được ba xe mới được xây thêm. Nhưng vẫn đúng là ngôi nhà ấy.
Harry dừng lại trước ḥm thư. Đúng rồi.
Anh ra khỏi xe, bước lên con đường lát đá phiến dẫn đến thềm
nhà. Các tấm mành cửa sổ đều được hạ xuống, như thể ngôi nhà
vắng người. Cầu chúa cho các tấm mành hạ xuống chỉ là để che
nắng. Harry bấm chuông và đứng đợi. Lại bấm chuông lần nữa. Đi
vắng hết rồi.
Anh dừng lại ở chỗ ḥm thư, kéo cánh cửa nhỏ xuống. Thư chất
thành đống, như thể đă vài ngày nay không ai đụng đến. Thế mà
anh đă vội vă bay đến Dallas - Harry tự chế nhạo ḿnh.
Biết rằng không c̣n cách ǵ t́m được Katie, v́ anh tin là đi đâu
xa Katie cũng đi cùng Maura và Jeff, Harry t́m đến nghĩa địa,
nơi chôn cất Leo. Anh đứng trước nắm đất nhỏ phủ đầy những cây
phong lữ thảo đỏ và khóc thầm khi đọc những ḍng chữ giản dị
trên tấm bia mộ.
Anh sẽ quay về khách sạn, thu xếp để bay về Seattle trong chuyến
bay đầu tiên. Anh đă sai lầm khi đến đây.
Cùng với cái chết của Joanne, không c̣n ǵ ràng buộc anh với
Katie nữa. Cuộc sống đẹp nhất của anh đă nằm lại đằng sau – với
Katie, Leo và Joanne.
Chương 41
Katie âu yếm bế Lisa ra khỏi cũi và nó có
vẻ buồn ngủ. Pḥng trẻ này mới được h́nh thành trong căn nhà ở
trang trại đă được sửa chữa và mở rộng. Đây là nơi ẩn náu bí mật
của Katie. Nadine đă tế nhị để Lisa chơi với nàng muộn hơn một
chút. Nàng rất nhớ Lisa khi phải đi xuống miền Nam Texas trong
hai ngày vừa qua. Nàng cảm thấy có lỗi khi phải đi vắng. Nhưng
Lisa yêu mến Carlotta, và nó cũng yêu Willa nữa. Willa đă ở đây
khi nàng, Maura và Jeff có việc phải đi.
- Ngủ ngon con nhé - Nàng th́ thầm.
Lạy Chúa, Lisa đang quen dần với sự vắng mặt của Joanne và
Gordie. Trong tuần lễ đầu tiên, nó cũng hỏi về cha mẹ, nhưng rồi
nó phải chấp nhận lời giải thích muôn thuở “họ sắp về” Joanne và
Gordie trước kia, có khi đi đến cả tuần mỗi lần. Có khi về rồi
lại đi ngay.
Nhưng c̣n nàng? Nàng không thể nào quen được với ư nghĩ rằng
không bao giờ được gặp Joanne nữa. Song đồng thời nàng cũng nhận
thức được thêm rằng Lisa cần đến nàng, Lisa chỉ c̣n có nàng mà
thôi. Nàng không thể chết, không thể ốm đau, thậm chí không thể
buồn rầu...
Katie rón rén rời khỏi pḥng trẻ đi xuống bếp. Melinda đang kiên
nhẫn chờ nàng để dọn bữa tối. Cầu Chúa hây ban phúc cho Melinda,
Carlotta và Juan, v́ họ đă hết ḷng tận tuy trong bốn tuần qua.
Nàng đă hiểu rằng nàng không thể ở lại ngôi nhà ở Highland Park
mà không có Joanne. Nàng đă chuyển ngay về trang trại. Cùng với
những người giúp việc. Dù sao, ở đây nàng cảm thấy gần gũi hơn
với Joanne, với Leo và cả với Harry.
- Lisa ngủ rồi? - Willa hỏi lúc Katie bước vào pḥng khách, sau
khi đă báo Melinda dọn bữa tối.
- Nó mệt, nhưng rất vui v́ được phép thức đợi mọi người về. Khi
nó choàng cánh tay nhỏ bé ôm chầm lấy tôi, tôi như được tiếp
thêm sức mạnh để sống.
- Thôi chúng ta vào pḥng ăn đi - Maura đứng dậy - Tôi biết là
ḿnh nên nhịn ăn th́ tốt, nhưng Melinda đă bảo rằng bà ta có một
chảo thịt quay sắp được dọn lên. Mà tôi th́ lại đang đói.
Maura thở dài nh́n xuống hai bên hông ngày càng nở nang của chị.
- Chuyến bay có tốt không ạ - Willa hỏi Katie - Chắc là cũng có
khác so với bay bằng máy bay riêng của bác?
Katie cười, không trả lời Willa mà quay sang Jeff.
- Khi đang bay tôi luôn có cảm nghĩ giống anh, Jeff ạ. Tôi nh́n
xuống bên dưới và thấy quả là nông dân đang lạm dụng đất đai.
- Trên những mảnh đất của chị th́ không như vậy - Jeff mỉm cười
tự măn.
- Những mảnh đất chúng ta đă mua và đang cố gắng bảo vệ, thật
quá nhỏ bé - Katie lắc đầu thất vọng.
- Mảnh đất mà chị đă mua vài năm nữa sẽ rất giá trị - Jeff nói
với Katie - Người bán đấu giá cho rằng bất cứ ai cũng sẽ muốn đổ
tiền vào đó.
- Tôi đă suy nghĩ kỹ trên chuyến bay, - Katie bắt đầu nói chậm
răi - Bây giờ th́ đừng có ai nhảy lên và bảo với tôi rằng tôi
điên. Tôi đă quyết định bán công ty...
- Katie? - Maura há hốc miệng nh́n nàng với vẻ ngờ vực. Có phải
là do cái kẻ đă theo đuổi chị hàng tháng nay không?
- Họ sẽ phải chịu mua với giá rất cao. Maura, đừng lo lắng về
công việc của chị. Một trong những điều kiện của việc mua bán là
họ phải giữ lại toàn bộ nhân viên của tôi. Tôi sẽ...
- Katie, nếu không có chị ở đấy, tôi sẽ thôi việc - Maura trả
lời ngay.
- Chị yêu thích công việc của ḿnh cơ mà - Katie hỏi.
- Tôi thích làm việc cho chị - Maura nói thẳng - Không có chị ở
đấy th́ nó cũng sẽ buồn tẻ như mọi công ty đối với tôi. Nhưng
hăy nghĩ kỹ đi, Katie. Chị đă mất bao thời gian và sức lực để
xây dựng nên công ty. Không có nó, chị sẽ làm ǵ?
- Tôi sẽ có nhiều tiền. Và sẽ tập trung nuôi dạy Lisa. Tôi sẽ
lập một tín quỹ cho nó, và một cho tôi. Chúng tôi sẽ không bao
giờ phải lo lắng về tiền bạc. Trong nhiều năm qua, tôi vẫn tự
hỏi ḿnh. Liệu có phải v́ bận điều hành công ty, tôi đă cướp đi
của Joanne một người mẹ. Có thể, nêu tôi giành toàn bộ thời gian
cho nó...
- Đừng có nhảm nhí - Maura cắt ngang - Chị đă làm việc bởi v́
chị có một đứa con gái phải nuôi nấng. Đừng bao giờ nghĩ rằng
chị không làm tṛn nghĩa vụ của một người mẹ. Chị là người mẹ
tốt nhất, katie ạ.
- Tôi muốn giành hết thời gian cho Lisa. Tôi muốn luôn luôn ở
bên nó.
Giờ đây nàng căm ghét cái công ty này. Nàng đă vật lộn để làm
giàu v́ Joanne, để mua hạnh phúc cho đứa con c̣n lại của nàng.
Nhưng tất cả tiền bạc trên thế gian này cũng chẳng làm nổi việc
đó.
Trong những tuần lễ tiếp theo, Katie bận bù đầu vào việc đàm
phán để bán công ty. Như đă định trước, nàng đẩy được giá lên.
Nhưng khi việc bán đă xong, ngày ngày không cần đến văn pḥng
nữa th́ Katie lại phái chống chọi với khoảng thời gian nhàn rỗi
dài đặc, là lúc mà nỗi đau buồn choán hết những ư nghĩ khác.
Nàng quyết định dành phần lớn thời gian cho Lisa. Nàng cho
Nadine nghỉ việc và tự tay làm lấy những công việc cô ta vẫn
làm. Nàng chơi với Lisa sau khi ăn xong và kể chuyện để ru nó
ngủ. Nàng thích thú khi nghe những lời cầu khẩn dễ thương của nó
"Bà, nữa, chuyện nữa”.
Lisa rất giống với tính Joanne hồi bé: âu yếm, xốc nổi và thông
minh. Katie nhận thấy nó cũng rất giống Harry, về tính t́nh. Mà
sao lại không nhỉ. Nó là cháu ngoại của Harry cơ mà. Khi bế Lisa
trên tay, nàng thấy như ḿnh đang nắm giữ một phần h́nh ảnh của
Harry.
Tuy nhiên, ngoài những khi trông nom Lisa, nàng c̣n quá nhiều
thời gian khác để nghiên ngẫm về những tấn thảm kịch của cuộc
đời nàng. Đến mùa xuân, Katie nhận ra rằng muốn duy tŕ sự thanh
thản tinh thần, nàng phải t́m ra một h́nh thức hoạt động mới. V́
Lisa, nàng không cho phép ḿnh suy sụp. Nàng c̣n chưa đủ già để
đứng ngoài cuộc và sống một cuộc đời nhàn nhă.
Nàng suy nghĩ và đi đến mọt quyết định. Nàng gọi điện mời Jeff
và Maura đến ăn bữa tối.
- Có ǵ đặc biệt đấy ? - Maura hỏi. Thường thường họ - chỉ ăn
tối với nhau vào những ngày cuối tuần.
- Chị biết đấy, Maura. Chị và Jeff là "Ban giám đốc” của tôi.
Tôi muốn trở lại với nghề kinh doanh. Một phương án nhỏ thôi.
Nhưng tôi cho rằng tôi không thể giải quyết được, nếu thiếu anh
chị.
- Katie, lạy Chúa! Tôi sắp chết v́ buồn chán đây. Chị có thể nói
về việc ấy ngay bây giờ được không ? Hay là tôi phải đợi đến
tối?
- Chị sẽ sống được đến tối - Katie cười lớn - Tôi c̣n phải suy
nghĩ thêm đă.
Bốn giờ sau, họ đă cùng ngồi trong pḥng ăn của Katie và nói
chuyện về khả năng Adlai Stevenson lại trở thành ứng cử viên
tồng thống của đảng Dân Chủ. Cuối cùng, Jeff không nhịn được,
phải hỏi:
- Katie, có việc ǵ th́ chị nói đi!
- Việc kinh doanh mới này phụ thuộc vào việc anh chị có chịu hợp
tác v́ tôi không? - Katie đặt điều kiện - Tôi phải làm một việc
ǵ đó: nếu không th́ phát điên lên mất. Tôi thường tự bảo với
ḿnh tập trung chăm sóc Lisa cũng là đủ rồi. Vậy mà...
- Đối với chị th́ không đủ đâu Katie! - Maura phản đối - Chị đă
từng điều hành cả một công ty lớn...
- Nadine có một vị trí vững chắc trong cuộc sống của Lisa. Tôi
không thể nào hoàn toàn thay thế cô ta được. Bởi vậy cuộc sống
của tôi trở nên thật đáng sợ.
- Chị quyết định làm ǵ, Katie? - Jeff giục.
- Tôi muốn bỏ tiền ra thành lập một công ty mới, nhỏ thôi, với
một nghề kinh doanh cho phép tôi có nhiều thời gian sống với
Lisa. Đồng thời nó cũng đem lại cho tôi vừa lợi nhuận, vừa sự
bận rộn cần thiết. Công ty sẽ cỏ tên là American Farms
Unlimited, văn pḥng chính đặt ở Dallas. Maura, chị sẽ là người
quản lư văn pḥng. C̣n Jeff, anh vẫn làm những công việc cho tôi
như trước, nhưng với một phạm vi lớn hơn. Tôi muốn thăm ḍ lại
toàn bộ bang Texas và cả các bang lân cận để mua hết những mảnh
đất cần phải cải tạo lại. Tôi biết việc đó cũng có nghĩa là anh
chị phải cho những nông dân khác thuê lại mảnh đất của ḿnh.
Nhưng anh có thấy không, Jeff? Chúng ta có thể làm một việc ǵ
đó quan trọng, tuy rằng theo một phương án nhỏ thôi.
- Chị sẽ phải tốn nhiều tiền mà không sinh lợi được trong ṿng
vài năm, - Jeff báo trước.
- Tôi - có khả năng. Anh biết tôi bán công ty Gas Girls được bao
nhiêu rồi đấy. Tôi đă lập xong tín quỹ cho Lisa và bản thân
ḿnh. Chúng tôi luôn luôn có thể sống phong lưu. Nhưng tôi muốn
bỏ ra một khoản tiền lớn để cải tạo lại đất đai đă gần như bị
phá huỷ. Tôi biết đó là một quá tŕnh lâu dài...
- Chị cũng biết rằng nhưng nông dân thuê đất thường nói một
đằng, làm một nẻo, - Jeff nhắc Katie - Chúng ta đă có một thời
gian rất khó khăn, thậm chí chỉ với vài trang trại của chị như
hiện nay.
- Chúng ta sẽ mua một chiếc máy bay nhỏ để anh có thể kiểm soát
được công việc. Bất cứ người thuê nào vi phạm nguyên tắc của
chúng ta, mùa tới sẽ không được thuê tiếp - Katie nói.
- Thôi được rồi, - giọng Maura vui vui - Vậy là chúng ta lại làm
việc trong một công ty. Sau đây phải làm ǵ hả bà chủ.
o0o
Harry rất buồn v́ không gặp được Katie ở Dallas. Khi đọc tin về
cái chết của Joanne, những năm xa cách dường như biến mất trong
anh. Anh chỉ muốn đến với Katie, ôm nàng vào ḷng để an ủi nàng.
Anh rất buồn v́ Joanne chết mà chưa giảng hoà được với anh. Tuy
vậy, khi trở về Seattle anh cũng không đủ can đảm đề liên lạc
với Katie một lẩn nữa. Thời cơ đă qua rồi.
Harry choáng váng khi đọc được trên các báo Dallas tin Katie đă
bán Gas Girls Inc cho một công ty đa quốc gia. Anh đă cố gắng
một cách vô ích t́m trên các báo, trong những tháng tiếp theo,
tin tức về nhưng hoạt động của nàng. Nàng đă lui về sống ẩn dật
với nỗi đau buồn của ḿnh. Lời nói của anh sẽ chỉ làm cho nỗi
đau của nàng tăng thêm. Katie vẫn cho rằng anh phải chịu trách
nhiệm về cái chết của Leo.
Anh và Eileen thể như những người xa lạ sống dưới một mái nhà.
Samantha là niềm vui duy nhất của đời anh. Anh thường vội vă từ
văn pḥng về nhà để chơi với Sam khoảng một tiếng đồng hồ, trước
giờ đi ngủ của nó, rồi lại trở lại văn pḥng để tiếp tục làm
việc. Các kỳ nghỉ cuối tuần anh đều giành cho Samantha.
Mỗi tuần anh và Eileen tham dự các buổi họp mặt xă giao hai ba
lần. Người ngoài hẳn vẫn tin rằng cuộc hôn nhân của họ hạnh
phúc. Những cuộc tiếp xúc xă hội của họ - thường là với các nhân
viên toà đại sứ - rất quan trọng đối với kinh doanh. Đó là một
sự thật mà Eileen luôn luôn tôn trọng.
Harry dự tính sẽ đi sang châu âu trong tháng Sáu. Anh nhất định
bắt Eileen và Samantha phải đi cùng.
- Ai lại đem theo một đứa trẻ chập chững đi ṿng quanh châu Âu.
Điều đó thật lố bịch, - Elleen nói.
- Tôi đem. - Harry giận dữ nói - chúng ta sẽ mang cả Rhoda đi
theo. (Rhoda là bảo mẫu của Sam). Tôi sẽ không để Sam ở nhà.
Harry nhớ lại chuyến đi sang Châu âu vào năm 1929, cùng với
Katie và các con. Đó là thời kỳ huy hoàng nhất của họ, cho đến
khi tin tức về sự sụp đổ của thị trường chứng khoán đến với họ
trên con tàu Ile - de - France.
Bây giờ Katie ra sao. Nàng chịu đựng tấn thảm kịch mới này như
thế nào.
o0o
Trong tháng đầu tiên cua công ty American Farms Limited, Katie
đến văn pḥng hai lần một tuần. Ngược lại nàng thường xuyên bàn
bạc với Jeff tại nhà. Trung tâm điểm cuộc sống của nàng vẫn là
Lisa. Nó chỉ cần hắt hơi là nàng gọi ngay bác sĩ. Nó chỉ kém
hiếu động một chút là đă gây lo lắng cho nàng. Hồi tháng Mười,
trong ngày giỗ của Joanne và Gordie, Katie hoảng sợ khi Lisa bỏ
từ “bà” quen thuộc để gọi nàng là “mẹ”.
- Cứ yên tâm, Katie! - Maura vỗ về khi nghe Katie kể lại - Nếu
nó thích th́ cứ để cho nó gọi. Chắc nó nghe những đứa trẻ khác
gọi vậy th́ cũng tự nhiên bắt chước theo. Mà trông chị th́ cũng
giống mẹ hơn là bà nó.
- Tôi đă bốn mươi chín tuổi rồi.
Katie quyết định mở rộng phạm vi hoạt động công ty mới của nàng.
Hàng tháng, công ty sẽ phát hành một ấn phẩm nhỏ, do Jeff chủ
biên. Nàng tuyên bố ấn phẩm sẽ được phát không cho các gia đ́nh
nông dân, nhằm mục đích quảng cáo và phổ biến những tin mới nhất
về bảo vệ đất đai.
Vào cuối tháng Tám, Katie sẽ đến văn pḥng ở Dallas năm ngày
trong một tuần, mặc dù nàng vẫn giành thời gian buổi sáng và
buổi tối để chơi với Lisa. Willa đă gia nhập đội ngũ nhân viên
công ty American Farms và George là cộng tác viên cho tạp chí
của họ.
Cuộc sống đang dần dần ổn định thành một kiểu mẫu mà Katie có
thể chấp nhận được, mặc dù không phải nàng đă hết buồn rầu.
Nhưng nàng luôn luôn tự nhắc nhở rằng nàng phải đứng vững v́
Lisa. Toàn bộ cuộc sống của nàng là giành cho đứa con của
Joanne, đứa cháu yêu thương của nàng. Như bao năm qua nàng đă tự
nhủ với ḿnh rằng phải sống v́ Joanne, nay nàng phải sống v́
Lisa.
Chương 42
Vào một buổi sáng tháng Tám, khi mà cái
nóng ở Seattle lên đến 47oC, Harry nhận được một cú điện thoại
của Arnie Sinclair gọi tới từ Mineapolis.
- Pierre lên cơn đau tim tối hôm qua - Arnie thông báo - Hai giờ
sau th́ chết. Tang lễ sẽ tổ chức vào chiều mai. Theo truyền
thống Do Thái, việc mai táng sẽ phải tiến hành nhanh chóng.
- Tôi hiểu - Harry nói, giọng anh run rẩy. Cái chết đến thật mau
lẹ quá.
Pierre đă nói với Harry chuyện nghỉ hưu từ vài năm nay, nhưng cả
hai đều hiểu sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó Harry nói tiếp:
- Tôi sẽ bay đến đó ngay tối nay. Vợ và các con gái ông ấy ra
sao?
- Họ không thể đến dự được. Luật sư của Pierre đă tiếp xúc với
họ. Ông ta sẽ đại diện cho gia đ́nh.
- Đêm nay tôi sẽ có mặt ở Mineapolis.
Họ nói với nhau vài câu nữa rồi buông máy. Harry ngồi xuống, đầu
óc c̣n chưa hết choáng váng. Pierre là một người khoẻ mạnh, một
người vẫn đủ sức điều hành một công ty lớn ở cái tuổi 80, dù
rằng ông hút thuốc và uống rượu rất nhiều.
Harry nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên với Pierre cách đây gần ba
mươi năm. Ngay từ lần gặp đầu tiên ấy Harry đă tin rằng, sẽ có
một ngày nào đó, Pierre đóng một vai tṛ quan trọng trong cuộc
đời anh. Pierre là một người bạn chân thành đáng tin cậy. Trong
tất cả những vụ va chạm với Arnie, Pierre luôn luôn đứng về phía
anh.
Chuyện làm ăn rồi sẽ tính sau. Bây giờ là lúc phải đương đầu với
những mất mát cá nhân. Không có người đàn ông nào khác gần gũi
với anh như Pierre. Không ai có thể lấp được chỗ trống của
Pierre trong cuộc đời anh.
Harry liếc nh́n đồng hồ. Không c̣n nhiều thời gian nữa. Anh gọi
cô thư kư, bảo lo vé cho anh bay đi Mineapolis trên tuyến bay
gần nhất.
- Tôi sẽ nhận vé ở sân bay. Bây giờ tôi về nhà thu xếp hành lư.
Có ǵ hăy gọi cho tôi về đó.
Trên máy bay, Harry xem xét lại t́nh thế của anh. Anh chỉ có
những cổ phần mà anh mua được trong thời gian làm hợp đồng với
công ty Simon & Sinclair. Arnie và tổ hợp của ông ta có số cổ
phần lớn nhất. Phần c̣n lại là của Pierre.
Thậm chí nếu như anh có khả năng mua hết cổ phần của Pierre, anh
vẫn cứ thua kém Arnie. Tuy nhiên anh sẽ hết sức cố gắng, dù có
phải mang công mắc nợ. Arnie có thể không thích anh, nhưng Arnie
cũng hiểu rằng anh và Pierre mới là nhân tố quyết định của công
ty. Pierre luôn luôn khẳng định, cả khi có mặt Arnie, rằng sự
đóng góp của anh là vô giá.
Thôi được, anh sẽ mua lại cổ phần của Pierre trong công ty Simon
& Sinclait. Anh sẽ cầm cố ngôi nhà ở Seattle. Chắc Pierre cũng
muốn anh nối nghiệp ông. Anh sẽ đợi đến một lúc thích hợp sau lễ
tang để đưa ra lời đề nghị. Pierre sẽ để lại gia sản của ông cho
các con gái và đám cháu ngoại. Ông chỉ khinh ghét vợ ông thôi.
Arnie tỏ thái độ khó chịu khi Harry gọi điện đến vào lúc nửa
đêm. Ông ta cho Harry biết chi tiết về lễ tang.
- Tôi cho rằng anh sẽ phải ở lại đây vài ngày. Chúng ta sẽ gặp
nhau vào lúc 10 giờ sáng ngày kia.
- Đồng ư. Tạm biệt ông.
Đêm hôm đó Harry ngủ rất ít. Anh nằm và nghĩ về những kỷ niệm
với Pierre. Cuộc chạy trốn khỏi Paris, sự thành lập công ty
Simon & Sinclair và những vụ xung đột với Arnie.
Pierre là người khá nổi tiếng ở Mineapolis. Đám tang của ông rất
đông người đến dự. Tuy nhiên Harry cảm thấy bối rối v́ các con
gái ông đă không có mặt. Như Arnie đă nói, luật sư riêng của
Pierre đại điện cho họ. Điều đó có nghĩa là luật sư cũng đại
diện cho người thừa kế tài sản.
Ngày mai, sau cuộc gặp mặt với Arnie, anh sẽ gọi điện cho luật
sư. Chắc chắn là các con gái của Pierre không muốn giữ cổ phần
của ông trong công ty simon & Sinclair. Ngay ngày mai anh phải
nói chuyện về luật sư. Ông ta sẽ hiểu.
Sau một đêm nữa gần như không ngủ, Harry tắm táp, mặc quần áo và
gọi mang bữa sáng lên pḥng. Anh sẽ gặp Arnie vào lúc 10 giờ và
sau đó sẽ t́m cách gặp luật sư của Pierre ngay trong buổi sáng.
Nếu may mắn, anh có thể lên máy bay rời Mineapolis vào đầu giờ
chiều.
Khi Harry đến văn pḥng công ty Simon & Sinclair anh thấy Arnie
đang chờ ḿnh với một tâm trạng phấn khích khác thường, trái với
hoàn cảnh lúc này. Anh cũng chẳng mong ǵ Arnie thương xót
Pierre. Tuy nhiên thái độ của ông ta chợt khiến anh cảnh giác.
Arnie luôn gắng tỏ ra là người chỉ huy. Mẹ kiếp, ông ta có thể
giỏi xoay xở tiền vốn nhưng ai đều biết chính anh và Ṕerre mới
là những người điều hành công ty.
- Tôi không thể tưởng tượng nổi Pierre lại không có mặt ở đây để
bàn về những hợp đồng mới - Harry nói và nở một nụ cười buồn bă
- Cũng không thể tưởng tượng được rằng, khi trở về Seattle, tôi
sẽ chẳng c̣n bao giờ được gọi điện cho ông ta nữa.
- Pierre không có mặt ở đây, và anh cũng sẽ không có mặt ở
Seattle - Arnie cười gằn, hùng hổ nói - Anh có thể vẫn ở
Seattle, nhưng không phải trong văn pḥng của công ty Simon &
Sinclair. Tôi muốn anh rời khỏi văn pḥng vào trưa mai.
- Ông đang nói ǵ vậy? - Harry hỏi. Tim anh đập mạnh. .
- Anh đă bị sa thải, Harry. Tôi đă mua cổ phần của Pierre trong
công ty. Tôi đă bàn bạc với người đại diện của Pierre. Hăy quay
về Seattle, gói ghém đổ đạc của anh và rời khỏi văn pḥng. Người
thay thế anh đă bay đến đó ngày hôm qua. Anh không có việc ǵ để
làm ở đấy nửa.
Harry không ngủ, ngồi đợi Elleen về. Tối nay, khi hiểu rằng họ
gần như chắc chắn phải rời bỏ Seattle anh cảm thấy ḿnh như một
người lạ trong chính ngôi nhà của ḿnh. Trước đó anh đă về nhà
đúng giờ để chơi với Samantha. Tuy vậy đầu óc anh vẫn lởn vởn ư
nghĩ một lần nữa anh lại phải làm lại từ đầu, khi mà tuổi đă ngũ
tuần.
Harry vẫn c̣n chưa hết choáng váng sau cú đánh tàn nhẫn của
Arnie. Anh chỉ tính đến một trận căi cọ chứ không ngờ đến việc
bị sa thải. C̣n bây giờ anh đang đứng trong pḥng khách lộng lẫy
của họ để thông báo t́nh h́nh cho Eileen biết.
Eileen há hốc miệng nh́n anh.
- Arnie không thể làm như vậy - Cô ta la lên - Công ty không thể
tồn tại được nếu thiếu anh.
- Ông ta có thể làm như vậy, và ông ta đă làm. Arnie tin chắc
rằng ông ta có thể điều hành được công ty. Ông ta là người tự
cao tự đại.
- Anh hăy đi New york và làm ầm lên cho mọi người trong công ty
biết - Eileen giận dữ - Họ chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng.
Hăy làm cho họ hiểu t́nh h́nh. Pierre không c̣n, bây giờ lại đến
lượt anh ra đi.
- Eileen, mọi chuyện của anh với công ty Simon & Sinclair đă
xong rồi. Arnie đă chờ thời điểm này suốt mười chín năm.
- Chúng ta không thể ở lại Seattle. Vả lại anh sẽ không thể kiếm
được việc ǵ khác ở đây. Anh đă năm mươi tư tuổi rồi.
- Anh chưa đến nỗi già yếu - Harry nói tỉnh khô - Tuy vậy chúng
ta sẽ phải điều chỉnh lại chút ít. Anh sẽ bán ngôi nhà. Cũng
được một món tiền. Ngoài ra anh c̣n có một số cổ phần đầu tư có
giá trị. Anh sẽ suy nghĩ vả vạch ra một hướng mới.
- Làm sao mà anh có thể b́nh tĩnh đến như vậy? Tôi sẽ không sống
như một kẻ ăn mày nữa đâu. Tôi đă quen với...
- Im đi, Eileen. Chúng ta sẽ không chết đói. Và thế là đủ rồi.
- Lẽ ra anh phải làm giao kèo với Pierre khi ông ta c̣n sống.
Pierre đă sử dụng anh. C̣n bây giờ, công ty đối xử vơi anh như
rác rưởi. Anh...
- Đủ rồi, Eileen - Harry cắt ngang - Rồi anh sẽ vạch ra hướng
mới. Có thể lần này anh sẽ kinh doanh một ḿnh.
- Lại buôn lúa ḿ? Ba mươi năm trước th́ anh có thể làm việc đó
với số vốn của chúng ta. Nhưng bây giờ th́ không thể được.
Eileen đang lặp lại nhũng câu mà anh vẫn thường nói trong bấy
nhiêu năm, ngành buôn bán lúa ḿ đă thay đổi sâu sắc
- Anh không nghĩ đến lúa ḿ nữa.
- Vậy th́ anh nghĩ đến cái ǵ.
- Đường. Em vẫn thường nói rất ghét mùa đông. Nếu như anh đủ khả
năng mua một đồn điền trồng mía cộng với một xưởng ép mía ở miền
Nam Florida thi chúng ta sẽ lại có cơ làm ăn. Nhất là trong hoàn
cảnh Cuba đă đứng về phía cộng sản. Khi chính quyền Mỹ cấm vận
đường của Cuba, giá đường được sản xuất tại Mỹ sẽ tăng lên ṿn
vọt.
- Nhưng anh biết ǵ về đường - Eileen hỏi.
- Không nhiều lắm. Rồi anh sẽ học. Anh biết rằng hiệu suất ở
Hawaii và Louisiana cao hơn rất nhiều so với ở Cuba. C̣n ở
Florida th́ anh chịu.
- Nếu anh đi vào kinh doanh đường th́ hăy làm ở Florida. Ít nhất
Palm Beach cũng là nơi văn minh.
- Ngày mai anh sẽ rao bán ngôi nhà. Em có thể giải quyết việc
bán nó. C̣n anh sẽ bay xuống Florida xem xét. Phải nghiên cứu
toàn bộ việc trồng trọt. Anh không thể kinh doanh nếu chưa hiểu
hết mọi khía cạnh của nó.
Hai ngày sau, Harry đi Palm Beach. Anh biết có một vài thị trấn
nằm gần những đồn điền mía lớn. Tuy vậy anh vẫn đi Palm Beach v́
hiện giờ không phải mùa nghỉ mát nên anh có thể dễ dàng kiếm
được khách sạn.
Đến Palm Beach, Harry thuê một chiếc ôtô và đi thám thính khắp
vùng trong ṿng bán kính một trăm dặm. Anh chú ư xem xét các vụ
bán đấu giá. Buổi tối, sau khi chuyện tṛ với Sam qua điện
thoại, anh lại vùi đầu vào những cuốn sách dày trồng mía và sản
suất đường. Trong mười ngày đầu tiên ở Palm Beach, mỗi ngày hai
lần, Harry trao đổi qua điện thoại với Eileen về việc bán ngôi
nhà. Eileen đă phát hoảng trước cái giá người mua trả, qua những
người môi giới.
- Không bán rẻ. Họ ép ta đấy. Cứ chờ đến lúc được giá mới bán.
Có thể em và Sam nên xuống đây luôn đi. Vào thời gian này, nhà
cho thuê rất sẵn. C̣n ngôi nhà trên ấy cứ để nguyên cả đồ đạc
như vậy, khi bán sẽ được giá hơn.
- Thời tiết dưới ấy thế nào? - Eileen hỏi.
- Tháng Tám ở Florida cũng nóng khủng khiếp. Nhưng anh sẽ thuê
một ngôi nhà có máy điều hoà nhiệt độ. Em hỏi xem Rhoda có muốn
đi cùng chúng ta không.
Vào lúc Eileen cùng Sam và Rhoda đến Palm Beach th́ Harry đang
bám sát một đồn điền trồng mía và một nhà máy đường mới được
chuyển giao cho nhà băng quản lư. Đó là một đồn điền nhỏ, khoảng
gần bảy trăm mẫu. Tuy nhiên trong tương lai có thể sẽ mua thêm
được đồn điền bên cạnh.
Harry hiểu rằng hầu hết các đồn điền trồng mía đều phải rộng đến
mênh mông. V́ lợi nhuận nhỏ nên phải lấy số lượng bù vào. Người
uỷ viên ban quản trị nhà băng đă nói bóng gió rằng đồn điền bên
cạnh đang gặp khó khăn v́ quản lư kém. Nhà băng có thể cho Harry
vay một khoản tiền lớn khi xét đến uy tín của anh trong kinh
doanh.
Harry ngạc nhiên thấy Eileen tỏ ra hăng hái trong lĩnh vực mới
này. Cô ta như bị thôi miên bởi những cánh đồng mía rộng lớn,
cây mía cao đến ba bốn mét và những lều trại được dựng lên cạnh
những cánh đồng làm nơi ở cho công nhân. Đối với Eileen, làm chủ
một đồn điền mía cũng giống như cai trị một lănh địa riêng. Chủ
nghĩa thực dân ngay trong ḷng nước Mỹ.
Harry hăm hở lao vào công việc. Nhà máy đường được xây dựng ở
West Grove, cách Palm Beach khoảng bốn mươi dặm. West Grove là
một thị trấn buồn tẻ với gần một ngàn dân, chủ yếu làm việc cho
nhà máy đường. Harry t́m cho gia đ́nh ḿnh một ngôi nhà cách đó
vài dặm về phía Nam. Anh không muốn cho Sam sống ở thị trấn. Anh
phớt lờ những lời phàn nàn của Eileen rằng ngôi nhà quá nhỏ và
chẳng có ǵ hấp dẫn. Anh nói:
- Chúng ta không cần đến một lâu đài. Một căn nhà mười pḥng là
quá đủ. Em sẽ trang trí lại nó. Chúng ta sẽ làm thêm bể bơi. Thế
là ngon lành. Rohda sẽ ngủ lại trong nhà c̣n tất cả những người
giúp việc khác chỉ đến làm việc vào ban ngày.
Cả Harry và Eileen đều ngạc nhiên v́ mức lương trả cho những
người phục vụ ở đây rất thấp.
Harry vẫn giữ lại những người làm việc cũ của nhà máy đường.
Những người thợ trồng mía và chặt mía cũng được kư lại hợp đồng
cho vụ tới. Đây sẽ là thời gian học nghề của anh. Anh sẽ học
những ǵ cẩn phải học, đồng thời sẽ theo dơi sự phát triển ở
Cuba. Những ǵ xảy ra với đường Cuba sẽ quyết định tương lai của
anh.
Đôi lúc Eileen hoảng sợ trước số tiền họ phải bỏ ra đầu tư và
món nợ nhà băng treo lơ lửng trên đầu. Harry th́ tin chắc rằng
anh sẽ là người chiến thắng. Vấn đề là thời gian. Nhưng Harry
cũng nhận thấy rằng nếu không mua được đốn điền bên cạnh để tăng
lợi nhuận, nhằm giải quyết món nợ nhà băng, th́ anh sẽ gặp khó
khăn nghiêm trọng.
Chương 43
Katie âu yếm buộc lại dải thắt lưng của
chiếc váy màu xanh mà Lisa sẽ mặc khi đóng vai cô gái ôm hoa
trong lễ cưới của George chiều nay.
- Mẹ ơi, mẹ sẽ nh́n con chứ? Con sẽ không sợ ǵ hết, nếu mẹ nh́n
con.
Lisa hỏi điều này đến hàng chục lần. Nó vừa sung sướng vừa lo sợ
khi được tham dự vào lễ cưới.
- Lúc nào mẹ cũng sẽ nh́n con - Katie hứa.
Maura rất mừng khi George ngỏ ư muốn cưới cô gái mà anh yêu từ
lâu. Cô là con gái duy nhất của một gia đ́nh nông dân. Maura hồ
hởi tâm sự với Katie, "Tôi rất mong có cháu. Tất nhiên tôi rất
mừng v́ George lấy vợ trước".
- Mẹ ơi, tóc con như thế này được chưa - Lisa hỏi.
- Đẹp lắm rồi. Trông con xinh lắm - Katie khuyến khích, đưa tay
vuốt mái tóc dài đến ngang lưng của Lisa. Nàng liếc nh́n đồng
hồ.
- Đă đến giờ chúng ta phải đi nhà thờ rồi.
Katie ngồi cùng gia đ́nh George trong nhà thờ được trang trí
bằng hoa. Khi nhạc đám cưới bắt đầu nổi lên. Maura cầm lay tay
nàng, th́ thầm.
- Trời ơi! tôi sắp khóc đây. Không phải tôi sắp mất một đứa con
trai mà là sắp có một đàn cháu.
Katie hết sức cố gắng tránh sự chú ư của công chúng, không như
trước kia, khi nàng c̣n là chủ công ty Gas Girls Inc và là một
trong những phụ nữ giàu có nhất miền Tây Nam. American Farms
Unlimited là một công ty nhỏ chưa có tiếng tăm ǵ. Nàng nhất
định không chịu để tên ḿnh xuất hiện ở những vị trí trang trọng
trên tạp chí hàng tháng của công ty.
- Ôi, Katie, Lisa trông mới đáng yêu làm sao! Willa cúi người về
phía trước th́ thầm khi Lisa xuất hiện ở đầu lối đi trong nhà
thờ - Chúng ta phải chụp ảnh nó mặc bộ váy này.
Katie nh́n Lisa bước đi, khuôn mặt nhỏ của nó nghiêm nghị trông
thật dễ thương. Khi nh́n thấy Katie, nét mặt Lisa đột nhiên bừng
sáng. Những giọt nước mắt tự hào và yêu thương lăn dài trên g̣
má Katie. Nó là đứa con quư báu của nàng.
Đầu óc Katie lại quay về với nhưng kỷ niệm. Nàng nhớ lại đám
cưới của Joanne. Ngày đó, nàng cảm thấy sung sướng biết bao.
Hạnh phúc của Joanne thật là ngắn ngủi.
o0o
Ngay hôm sau đám cưới, Lisa bước vào năm học đầu tiên. Katie
cũng lo lắng và háo hức như Lisa, khi chuẩn bị cho nó đến
trường.
- Mẹ sẽ đến đón con sau giờ học chứ? - Lisa hỏi khi Juan đỗ xe
trước cổng trường.
- Mẹ sẽ đến. Cũng như khi con đi nhà trẻ thôi.
Trong những giờ phút đáng ghi nhớ như thế này. Katie luôn luôn
bị dằn vặt bởi những kỷ niệm. Nàng đă trải qua những giây phút
này với Leo và Joanne. Có khác là bây giờ nàng chỉ có một ḿnh.
Nàng không thể chạy về nhà để kể cho Harry nghe thái độ Lisa thế
nào trước sự kiện quan trọng này.
Như trước đây nàng đă từng nói: "Ôi Harry, Leo mới vui vẻ và
nghiêm trang làm sao?"
Katie rời khỏi trường học quay lại xe.
- Tôi đưa bà đến văn pḥng chứ, bà Katie? - Juan hỏi.
- Đúng đấy, Juan.
Thế là một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời Lisa đă trôi qua
êm ả. Lisa đă làm cho cuộc đời nàng trở nên đáng sống. Katie ước
muốn một cách vô vọng rằng Harry có mặt ở đây để chia sẻ những
giây phút này với nàng.
o0o
Vụ thu hoạch mía bắt đầu vào mùa thu và kéo dài cho đến mùa
xuân. Vào một buổi tối cuối tháng Chín, Harry và Eileen đứng ở
đường chờ xem đốt cánh đồng mía. Trước khi chặt mía một ngày,
cánh đồng nào cũng bị đốt cháy.
Người phụ trách đội chặt mía nói với Harry:
- Chúng ta chỉ mới bắt đầu đốt mía vào khoảng mười lăm năm
trước. Nó làm cho việc chặt mía dễ dàng hơn nhiều. Ngọn lửa sẽ
đốt cháy hết lá mía và ngọn mía.
- Tại sao lại phải đốt vào ban đêm - Eileen hỏi.
Harry thấy khó chịu v́ cái giọng hống hách của cô ta. Trong thâm
tâm Harry lo rằng những vụ đốt cháy hàng năm như thế này sẽ làm
hỏng đất.
- Ban đêm dễ làm hơn, thưa bà. - Người phụ trách trả lời lịch
sự. Tuy nhiên Harry cho rằng anh ta không bằng ḷng để một phụ
nữ tham gia vào việc này. Anh ta nói tiếp:
- Khi có sương trên mặt đất th́ dễ điều khiển ngọn lửa hơn.
- Làm sao anh biết được cần đốt bao lâu? - Eileen hỏi tiếp.
- Chúng tôi đốt một lượng mía đủ cho nhà máy đường hoạt động hai
mươi bốn giờ một ngày. Ngài Newhouse ra lệnh như vậy.
- C̣n chờ ǵ nữa mà chưa đốt nhỉ - Harry hỏi.
- Chúng tôi sắp bắt đầu rồi, thưa ông. Những người đốt lửa đang
mang lá khô ra đồng.
Harry thầm nghĩ, c̣n bao nhiêu điều cần phải học, mà anh lại có
rất ít thời gian. Anh vẫn thường xuyên t́m ṭi, nhưng mía là một
đối tượng khác hẳn lúa ḿ.
- Harry, hăy nh́n ḱa! - Giọng Eileen như điện giật.
Người ta đang đốt cháy ba mặt của cánh đồng. Những ngọn lửa đang
vươn cao và lan rộng ra.
- Hôm nay rất thuận gió. Lửa sẽ đốt cháy đến sát gốc mía - Người
phụ trách nói.
Vài phút sau, đárn cháy trông thật ngoạn mục, cánh đồng trông
giống như một biển lửa. Hơi nóng phả ra tận chỗ những người đứng
xem. Không khí sực nức mùi thơm của mía cháy.
- Giống như mùi ngô nướng vậy - Harry ngạc nhiên. Đột nhiên anh
nhớ đến ngôi nhà ở trang trại và cảnh đốt những bắp ngô trong ḷ
v́ không đủ tiền mua than.
- Mía và ngô là cùng một họ - Người phụ trách nói.
- Ôi tiếng nổ mới to làm sao! Giống như tiếng bom vậy. - Eileen
đưa hai tay lên bịt tai.
Harry và Eileen đều như bị thôi miên trước cảnh tượng những ngọn
lửa vươn lên trong bầu trời đêm.
- Em sẽ giám sát những hoạt động của đồn điền. C̣n anh sẽ tập
trung vào nhà máy đường và việc bán - Eileen hồ hải nói.
- Eileen, công việc ở đồn điền rất nặng nề - Harry phản đối -
Nếu như việc chặt mía không đúng như tiến độ, nhà máy sẽ không
hoạt động hết công suất. Và như vậy chúng ta sẽ không trả được
nợ nhà băng.
- Những người làm việc ở đồn điền cần phải biết người chủ luôn
để mắt đến họ - Eileen b́nh tĩnh nói - Anh không thể vừa ở đây,
vừa ở nhà máy. Việc của em sẽ chỉ là để một mắt đến đồn điền.
Mọi người sẽ không làm việc tắc trách nếu như có em ở đấy.
- Chúng ta sẽ bàn việc này sau - Harry lảng tránh.
o0o
Khi vụ thu hoạch bắt đầu được khoảng tuần lễ th́ Harry phải
đương đầu với một rắc rối. Người quản lư nhà máy đă trốn đi. V́
ông chủ hay vắng mặt nên anh ta có cơ hội nhét đầy túi của riêng
ḿnh. Bây giờ ngoài những công việc vẫn làm. Harry bắt buộc phải
kiêm thêm công việc quản lư nhà máy. Eileen sẽ trông coi đồn
điền, đúng như cô ta mong muốn.
Bây giờ, mỗi buổi sáng, Eileen phóng xe từ nhà ra cánh đồng.
Càng ngày cô càng đi sớm hơn, cho đến khi có mặt cùng lúc với
những người chặt mía đến sớm nhất vào lúc b́nh minh. Người đốc
công nói với Eileen rằng trong mười lăm năm qua những người Mỹ
đa đen đă từ chối công việc chặt mía. Những người chủ đồn điền
buộc phải t́m công nhân ở vùng quần đảo West Indies.
Eileen chú ư tới những thanh niên Jamaica trẻ trung, đẹp trai.
Cô cao xuyến trước những thân h́nh cao to với những đôi chân
dài, những bắp thịt nổi cuộn của họ, và cả dáng đi như múa của
họ nữa. Mặc dù công việc chặt mía là loại việc hạ đẳng và nguy
hiểm, Eileen vẫn thấy họ có vẻ kiêu ngạo.
Eileen muốn buộc người phụ trách phải kính trọng ḿnh. Cô sẽ cho
họ biết ai là chủ ở đây. Cô sẽ làm họ hiểu rằng, cô biết khi nào
công việc không được suôn sẻ. Cô xỉ vả những người thợ chặt mía
khi họ dám xin thay găng tay. Cô nói với họ:
- Chúng tôi chỉ phát găng tay vào lúc bắt đầu vụ thu hoạch. V́
găng tay rất đắt nên mỗi người chỉ được một đôi.
Thường thường găng tay bi rách chi trong ṿng một hai tuần.
Eileen tuyên bố sẽ không cấp tiếp vả họ sẽ làm việc không có
găng. Cô đă hỏi những người đă từng làm việc cho các chủ khác và
biết rằng điều đó vẫn thường xảy ra, mặc dù cô cũng biết nếu
không có găng, bàn tay của những người thợ chặt mía bị phồng
rộp.
Vào dịp đầu năm mới, Eileen khiến cho Harry sửng sốt khi cô đề
nghị làm cho cô một căn nhà lá ở ŕa cánh đồng.
- Thật là bất tiện cho tôi khi phải rời nhà ra đi từ lúc b́nh
minh đến tối mịt lại trở về chỉ để lăn ra ngủ. Trong suốt tháng
vừa qua, những người thợ chặt mía phải làm việc cả ban đêm mới
đáp ứng được nhu cầu của nhà máy. Tôi sẽ ở lại ngôi nhà đó cả
tuần và chỉ về nhà nghỉ cuối tuần.
- Thế c̣n Sam? - Harry hỏi - Em là mẹ nó?
- Tôi ra đi từ lúc nó c̣n chưa thức dậy và về nhà lúc nó đă ngủ
rồi. Có khác ǵ đâu. Tôi sẽ giành kỳ nghỉ cuối tuần cho nó. Cả
hai chúng ta cùng giành cả kỳ nghỉ cuối tuần cho nó.
Bản thân Harry cũng làm việc mười bốn giờ một ngày.
- Anh không thích việc này đâu - Harry nói. - Sam đang bị bố mẹ
nó bỏ rơi.
- Chúng ta làm việc này v́ nó - Eileen lạnh lùng nói - Hơn nữa,
nó học ở trường cả ngày. Khi về nhà th́ đă có Rhoda. Mà tại sao
anh không giành ra một giờ về ăn tối với nó. Sau đó lại đến nhà
máy.
- Thôi được rồi. Anh sẽ làm như vậy - Harry đồng ư.
o0o
Eileen đă dàn xếp để cho hai người thợ chặt mía đến làm việc ở
ngôi nhà mới dựng. Người ghi phiếu chấm công được lệnh báo cho
họ biết là họ sẽ được trả lương cao hơn mức b́nh thường trong
thời gian làm việc ở đây. Elleen đoán rằng hai người Jamaica sẽ
vui sướng v́ vừa được nhiều tiền, vừa chỉ phải làm công việc nhẹ
nhàng, không nguy hiểm.
Khi công việc sửa chữa đă xong xuôi, Eileen dăn bớt một người
thợ. Người c̣n lại sẽ sơn sửa những chỗ lặt vặt. Đó chỉ là lư do
bề ngoài để cô giữ anh ta lại trong nhả. Cô đă phải cố gắng che
giấu cảm xúc của ḿnh khi phát ra những mệnh lệnh. Đă từ lâu cô
thích chàng trai này.
- Ngày mai đến đây như thường lệ, Thomas – Eileen ra lệnh. Cô đă
nhận thấy những cái liếc trộm của anh ta. Cơ thể ḿnh vẫn c̣n
rất hấp dẫn. Cô nghỉ và nói tiếp.
- Tôi muốn anh sơn thêm một nước nữa lên nhưng tấm ván chân
tường trong pḥng khách và pḥng ngủ của tôi.
- Vâng, thưa bả - Anh ta lễ phép nói.
Khi Eileen nghe thấy tiếng gơ của rụt rè th́ trời đă rạng sáng.
Cô gọi qua cửa sổ để ngỏ.
- Vào đi, Thomas.
Cô dă cảm thấy trong người rạo rực. Cô nhận thấy Thomas bị kích
động khi nh́n thấy cô ăn mặc khêu gợi. Làn da trắng mịn như
nhung bên trong chiếc váy ngủ bằng the màu đen. Chiếc váy mặc
khít người đă phô bày tất cả. Harry sẽ không bao giờ biết việc
này. Làm sao mà anh ta biết được?
Eileen quẳng tấm chăn sang một bên, lồng đôi bàn chân vào đôi
dép xa tanh màu đen. Với một nụ cười bí hiểm, cô đứng lên khỏi
giường.
- Bà Newhouse, - giọng nói du dương của Thomas đầy vẻ lo lắng.
- Anh có biết pha cà phê không, Thomas? Eileen ra khỏi buồng ngủ
bước lại gần chàng trai. Cô nghe rơ hơi thở của anh.
- Có, thưa bà - Giọng thổ âm vùng Caribê của Thomas nghe rất thú
vị. Anh ta mặc chiếc quần bó chặt, áo phanh ngực.
- Đặt cho tôi một b́nh. Dùng chiếc b́nh nhỏ ấy. Xong rồi th́
mang vào buồng ngủ cho tôi.
Cô hầu gái Rita bị ốm đă nghỉ từ ba ngày nay. Và đă được lệnh
cấm đến làm việc khi bị cảm, để pḥng lây sang bà chủ. Eileen
bảo vệ sức khoẻ của ḿnh như là một phần trong chương tŕnh giữ
ǵn sắc đẹp. Hôm nay sẽ chẳng có ai đến quấy rầy cô ta và
Thomas.
Eileen lại vào nằm trên giường, đôi mắt ngời sáng. Từ trước khi
Sam ra đời, cô đă sống trong nỗi sợ hăi bị Harry ly dị để phải
sống trong cô độc, nghèo khổ. H́nh ảnh đó đă khắc sâu vào trong
tâm trí cô. Nhưng cuộc sống của cô đă có một niềm say mê mới, từ
khi cô tham gia vào công việc đồn điền và ở trong ngôi nhà lá
này. Ở đây, cô có thể làm bất cứ việc ǵ cô thích và Harry sẽ
không bao giờ biết. Ở đây, cô là nữ hoàng.
Chúa ơi? Những chàng Jamaica này mới đẹp làm sao! Những thân
h́nh cao to vạm vỡ, và cả dáng đi của họ nữa. Đột nhiên cô không
c̣n muốn chơi cái tṛ ú tim mà cô đă định. Cô gọi to:
- Thomas ? Để món cà phê đấy. Tôi sẽ uống sau, vào đây.
Một lát sau, Thomas xuất hiện ở cửa ra vào pḥng ngủ. Qua ánh
mắt nóng bỏng của Thomas, cô biết anh ta đă hiểu công việc đầu
tiên của anh ta trong ngày hôm nay là ǵ.
- Bà muốn tôi bắt đầu sơn ngay bây giờ - Đôi mất anh ta nh́n
chằm chằm vào đôi núm vú hằn lên dưới làn the mỏng.
- Để sau... - Eileen co một chân len làm cho chiếc váy ngủ tuột
về phía đùi, để lộ đôi chân dài, trắng nơn. Cô gọi - Đến đây,
Thomas.
Thomas bước lại gần giương, rồi dừng lại.
- Trước hết phải kéo các tấm rèm lại đă.
Vào giờ này th́ xung quanh nhà vắng ngắt. Sẽ chẳng có ai thấy
được. Da thịt Eileen căng lên đ̣i hỏi, tim đập loạn xạ.
- Thomas, đến đây.
Eileen rên rỉ khi Thomas đổ xuống người cô. Đôi ban tay thô ráp
của anh ta vuốt ve một cách chậm chạp trên da thịt cô, gỡ những
dải đeo của chiếc váy ngủ, tuột nó xuống ngang hông. Miệng anh
ta lần t́m những núm vú đă cương lên.
Eileen đưa tay xuống dưới quần Thomas, luồn vào trong. Đột nhiên
cô la lớn:
- Nhanh lên! Trời ơi, nhanh lên!
Eileen sung sướng đến tắc nghẹn tiếng rên lại. Cô chẳng cần ǵ
cuộc sống nhộn nhịp ở Palm Beach. Đây chính cái hạnh phúc mà cô
đă được sinh ra để tận hưởng.
- Đừng nhúc nhích, Thomas - Eileen nói, tay bíu chặt lấy vai anh
ta khỉ họ nằm nghỉ, - chúng ta chi mới bắt đầu bữa tiệc.
Rất lâu sau đó, Elleen nằm ngả người trên chiếc ghế nệm bọc da
đặt phía trước máy điều hoà nhiệt đó, nhấm nháp ly cà phê đặc
nóng do Thomas mang đến. Anh ta vừa sơn lại những tấm ván vừa
hát một bài hát kỳ quái nào đó của vùng Caribê.
Khi mùa thu hoạch chấm dứt, cô sẽ t́m cớ để giữ Thomas ở lại.
Nếu không th́ cũng phải kiếm một người khác cũng đẹp trai và đam
mê như vậy mà thay thế. Cô có thể thấy trước những năm tháng tới
sẽ trôi đi trong những cơn sóng hoan lạc dập dồn.
Chương 44
Do Lisa đă bắt đầu đi học và công việc ở
công ty Ameican Farms Unlỉmited đ̣i hỏi phải đầu tư nhiều thời
gian hơn, Katie t́m mua một ngôi nhà mới ở Highland Park để giảm
bớt thời gian đi lại. Mỗi chiều thứ sáu họ sẽ trở về ngôi nhà ở
trang trại để nghỉ cuối tuần. Qua năm tháng, nơi đây đă trở
thành một khu dân cư đông đúc. Điều làm Katie hài ḷng là Lisa
rất yêu ngôi nhà mới này.
Như nhiều người dân Texas khác, Katie bằng ḷng khi Lyndon
Johnson được nhận ghế phó tổng thống vào tháng Mười Một năm
1960.
Katie nhiệt t́nh tham gia và đóng góp tài chính vào phong trào
“Quyền b́nh đẳng cho người da đen". Nàng nhận thấy vấn đề người
da đỏ ở Dallas đở căng thẳng hơn nhiều so với các bang miền Nam.
Nàng cũng nhận thấy Dallas vẫn c̣n nhiều khó khăn trong vấn đề
nhà ở và phương tiện giao thông cho người da đen. Tuy vậy những
người da đen ở Dallas vẫn điều hành những công việc của riêng
họ. Họ có cả các buổi lê riêng, tổ chức cho các cô gái mới bước
vào đời.
Vào năm 1962, Katie sung sướng lây về thành công rực rỡ của
Rachel Carso. Ông đă viết cuốn sách có tên là Mùa xuân yên
tĩnh, gây nên nhiều tranh căi. Bằng cuốn sách của ḿnh,
Carson đă làm cho cả thế giới nhận ra rằng, nếu cứ sử dụng bừa
băi các loại hoá chất gây ô nhiễm như thuốc trừ sâu chẳng hạn,
th́ một ngày nào đó sẽ không c̣n sự sống trên trái đất.
Cũng như cả nước Mỹ, Katie khiếp sợ khi tổng thống John Kennedy
bị ám sát ở trung tâm Dallas vào ngày 22 tháng Mười Một năm
1963. Đối với nhiều người dân ở Dallas, đó là một vết nhơ trong
thanh danh thành phố của họ. Một số người khác cảnh cáo rằng
phải mất một thời gian dài Dallas mới có thể ngẩng đầu lên được.
Tuy vậy, những người dân Texas vẫn tự hào rằng người của họ -
Lyndon Baines Johnson đang nắm quyền lănh đạo quốc gia.
Một năm sau, những người Texas lại vui sướng hơn khi Lyndon
Johnson đánh bại Barry Goldwarter trong cuộc bầu cử tổng thống
năm 1964. Ngày 18 tháng Giêng năm 1965 Katie cùng Jeff bay đến
Washington để tham dự các cuộc gặp mặt nhân lễ nhậm chức. Từ rất
lâu, trước khi mọi người đổ xô đi t́m chỗ ở trong khách sạn,
Maura đă lo đặt trước pḥng cho Katie và Jeff trong khách sạn
Mayflower Hotel. Họ đă có vé vào dự lễ nhậm chức, vé xem hát,
nghe hoà nhạc và khiêu vũ ở khách sạn Mayflower. Họ dự định sẽ
dùng dịp này để vận động các nghị sỹ, nhân danh khối nông
nghiệp.
Chiếc máy bay Braniff DC8 của họ hạ cánh xuống sân bay quốc gia
Washington vào cuối buổi chiều.
- Tôi nghe rằng có trên ba ngh́n người Texas đến đây. - Jeff sôi
nổi nói khi anh dẫn Katie đi xuyên qua đám đông - Dù sao th́
cũng phải nhớ lời ông chủ tịch đảng Dân Chủ ở bang Texas, Marvin
Watson đă nói, "Hăy bầy tỏ cho mọi người biết tính t́nh ấm áp và
ôn hoà của những người Texas chân chính khi chúng ta chia sẻ
Lyndon Johnson của chúng ta với mọi người".
Sau một hồi vất vả, họ đă tới khách sạn Mayflower và được nhận
pḥng. Khi bước vào thang máy Katie bảo Jeff:
- Chúng ta sẽ ăn tối thật nhanh rồi đến National Giar Armony.
Người ta tổ chức dạ hội ở đây.
- Vâng, thưa bà! - Jeff cười.
- Hăy cho tôi ba mươi phút để thu xếp đồ đạc và thay quần áo.
Sau đó anh đến đưa tôi đi. Chắc chắn là sẽ có nhiều người tôi
muốn gặp ở đấy.
Ngay lập tức, Katie và Jeff bị cuốn hút vào không khí sôi động
khi gần mười ngh́n khách ngồi kín hết nhà hát. Các minh tinh
Hollywood sẽ thay nhau điều khiển chương tŕnh. Họ là Johnny
Carson, Carlo Channing, Ann Margaret và Alfred Hiitchcock. Điểm
chốt của chương tŕnh lả một màn tŕnh diễn của Margot Fonteyn
và Rudolf Nuregev.
Sau đó, Kat́e và Jeff dự bữa tiệc do một nhóm người Texas tổ
chức ở khách sạn Statler Hilton. Tại đây, ban nhạc “Những đôi
mắt" của Texas được cổ vũ bằng những tiếng hô la náo loạn. Katie
và Jeff đạt được một vài cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh với các
nghị sĩ. Hai người nhấn mạnh mục đích của ḿnh.
- Katie, chúng ta c̣n cả ngày mai nữa - Jeff nhắc - Chúng ta về
khách sạn thôi. Tôi nghĩ là gọi điện cho Maura bây giờ th́ muộn
quá.
- Không muộn đâu, - Katie nói - Có lẽ chị ấy vẫn đang đợi. Tôi
cũng muốn nói chuyện với Lisa.
Trong thời gian nàng đi vắng, Lisa ở với Maura.
o0o
Buổi tối hôm lễ nhậm chức, Katie rủ Jeff đến pḥng nhảy của
khách sạn Sheraton Park, nơi hầu hết những ngươi Texas ở đấy.
- Chúng ta đi - Jeff đồng ư - Nhưng liệu có được vào khi ta
không có vé.
- Chúng ta là những người Texas nên chắc chắn vào được.
Tại khách sạn Sheraton, họ gặp Steve Marcus, một người Texas nổi
tiếng ở Gallvaston. Katie và ông ta biết nhau đă lâu nhưng chưa
bao giờ gặp nhau. Những bức ảnh nhoè nhoẹt đăng trên các báo đă
làm cho Katie không nhận thấy Steve Marcus rất giống Harry.
- Không. Tôi không có họ hàng ǵ với ḍng họ Marcus ở Texas -
Steve vui vẻ nói, chặn trước một câu hỏi của Jeff - Ông bà tôi
sống ở New York. Cha mẹ tôi, các chị tôi và tôi cũng sinh ra ở
đó. Tôi là một kẻ vô tích sự, đă chạy tới miền Nam Texas mà
không chờ đến khi tốt nghiệp đại học.
- Ông đă cố gắng để qua được trở ngại đó - Katie nói với một nụ
cười rạng rỡ. Steve Marcus là người đi tiên phong trong lĩnh vực
thực phẩm đông lạnh. Giờ đây ông là người đứng đầu của một trong
những công ty chế biến thực phẩm thành công nhất trong cả nước.
Katie nhớ lại những dự kiến của Harry vào đầu những năm ba mươi
về khả năng làm đông lạnh rau tươi.
- Điều ǵ đă đưa ông vào lĩnh vực thực phẩm đông lạnh? - Jeff
hỏi.
- Một chuyến viếng thăm bang Georgia vào đầu những năm ba mươi.
Tôi đang cho rằng công việc này không bao giờ đạt được kết quả
th́ gặp một người đă từng ướp lạnh đào và chuối. Tôi ăn một quả
chuối ướp lạnh, được phủ một lớp Sô-cô-la bên ngoài. Thế là tôi
lại tiếp tục t́m ṭi, nghiên cứu.
Steve đưa mắt nh́n Katie. Ông ta đang cố gắng thiết lập mối lên
hệ giữa họ. Katie nhận thấy điều đó và đột nhiên nàng trở nên
lúng túng.
- Vợ tôi sẽ rất xúc động khi nghe kể lại rằng chúng tôi đă gặp
ông - Jeff nói - Bà ấy nói ông là niềm vui sướng của những người
nội trợ. Ông đă làm giảm bao nhiêu thời gian bếp núc của họ.
- Bà ấy cũng đến Washington với ông chứ? - Steve hỏi.
- Không, Vợ tôi đang trông nom việc nhà. Tôi và Katie đến đây để
tiến hành vài cuộc vận động.
- Có phải ông phụ trách một tạp chí nông nghiệp đă luôn luôn
nhắc nhở chúng ta cảnh giác trước thuốc trừ sâu?
- Ông cũng đồng ư với chúng tôi chứ - Katie hỏi.
- Vâng, tôi đồng ư với ông bà.
Họ nói chuyện nghiêm chỉnh về tạp chí và những nỗ lực của nó.
Lúc chia tay, Steve cứ nhất quyết mời họ cùng trở về Texas bằng
máy bay riêng của ông!
- Chẳng có khó khăn ǵ với tôi khi cho ông bà xuống sân bay
Dallas rồi tôi lại bay về Galvaston. Ông bà sẽ giúp tôi cô những
câu chuyện vui vẻ và bổ ích.
Khi ở trên máy bay của Steve, Katie được biết ông ta năm mươi ba
tuổi, đă li dị vợ được tám năm. Ông ta tâm sự:
- Cuộc hôn nhân thực ra đă kết thúc từ lâu, trước khi li dị. Tôi
đến Texas và lấy vợ khi mới hai mươi mốt tuổi C̣n June th́ mới
mười tám. Tôi đă đấu tranh để leo lên những nấc thang xă hội
nhưng June đă từ chối làm bạn đồng hành cùng với tôi. Sau một
vài năm, giữa chúng tôi chẳng c̣n ǵ chung, trừ hai đứa con gái.
Cô ta bỏ tôi để lấy một người lái máy kéo. Cô ta để các con ở
với tôi và bằng ḷng thỉnh thoảng đến thăm chúng.
- Các con gái ông cũng sống ở Galvaston chứ? Jeff hỏi.
- Một đứa ở Oregon, c̣n đứa kia ở San Francisco. Nhưng chúng tôi
vẫn gần gũi nhau. Cả hai đứa đều đă lấy chồng và làm ăn tốt.
Steve có một ngôi nhà ở Galvaston, một căn hộ ở New York và một
nhà ở Bahamas.
- Tôi rất bận - Steve thửa nhận - Công việc hầu như chiếm hết
toàn bộ cuộc đời tôi. Giờ đây khi nh́n thấy tuổi sáu mươi sắp
đến, tôi bắt đầu tự hỏi minh “chẳng lẽ không có ǵ thú vị hơn là
suốt ngày chúi mũi vào công việc".
Trước khi Katie và Jeff chia tay Steve ở sân bay Dallas, Katỉe
hiểu rằng nàng sẽ c̣n gặp lại ông. Ông có máy bay riêng. Chẳng
khó khăn ǵ khi ông bay từ Galvaston đến Dallas để mời nàng đi
ăn bữa tối. Nàng hiểu ông đă bị nàng hớp hồn. Chính nàng cũng bị
mê hoặc bởi sự giống nhau về h́nh thể giữa Steve và Harry.
Sau này Katie nhận thấy có một cái ǵ đó c̣n hơn là sự giống
nhau về ngoại h́nh. Ông ta có đầu óc sắc sảo, sáng tạo của
Harry. Ông ta cũng trở nên hùng hồn như Harry khi nói về những
chủ đề yêu thích. Và ông ta cũng duyên dáng như Harry. Năm nay
Harry đă gần sáu mươi tuổi, cái tuổi mà Steve Marcus đă bắt chợt
nhận thấy. Tuy vậy nàng cho rằng cả Harry và Steve đều thuộc
loại người mà thời gian ít làm thay đổi.
Katie chẳng ngạc nhiên khi mười ngày sau, Steve gọi điện cho
nàng từ Galvaston, ông nói rằng sẽ đến Dallas vào cuối tuần.
Katie háo hức chờ ngày thứ bảy tới. Khi mặc quần áo để đi với
Steve, nàng đă loại bỏ ba bộ, trước khi chọn một bộ bằng vải
Crếp màu xanh xám do Yves Saint Laurent may. Bao giờ nàng cũng
yêu thích những bộ quần áo đẹp.
Katie vui sướng được ở bên Steve suốt buổi tối. Nàng hiểu ông
cũng luyến tiếc khi cuộc vui chấm dứt. Steve nói rằng ông sẽ thu
xếp đề bay đến đây vào thứ bảy tới. Nếu Katie rỗi, hai người sẽ
lại cùng đi ăn. Katie hiểu rằng tối nay Steve đến Dallas không
phải v́ công việc mà chính là v́ nàng.
Trong bốn tháng tiếp theo sau, họ thường gặp nhau một hoặc hai
lần trong một tuần. Giữa tháng Năm, Steve mời nàng cùng ông bay
bằng máy bay riêng của ông đến thăm nhà ông ở Nassau. Rơ ràng là
có ngụ ư.
- Chị có biết Nassau không? - Steve hỏi.
- Không. Tôi không biết một ḥn đảo nào trong quấn đảo Caribê.
Nàng vẫn chưa nghĩ đến điều này. Nhưng tại sao tim nàng lại đập
mạnh thế?
Steve đă làm cho nàng cảm thấy ḿnh như một cô gái trẻ.
- Chị sẽ yêu thích Nassau. Đặc biệt là vào thời gian này trong
năm. Nó đă qua mùa đối với những người giàu sang nhưng lại quá
sớm đối với khách du lịch mùa hè. Thời tiết tháng Năm ở đấy thật
là tuyệt vời.
- Ông sẽ ở đó bao lâu? Tôi bận khá nhiều việc - Katie rào đón.
Tại sao nàng lại cảm thấy không thoải mái khi Steve thắt chặt
thêm mối quan hệ giữa họ. Họ vẫn thường gặp nhau trong mấy tháng
qua kia mà.
- Tôi chỉ ở đấy bốn ngày. Một kỳ nghỉ cuối tuần hơi dài.
- Hừm.. - Katie đắn đo. Lisa có thể đến ở với Jeff và Maura. Nó
rất yêu trang trại của họ.
- Đây sẽ là một kỳ nghỉ dưỡng sức tuyệt vời đối với những người
quanh năm bận bịu như chúng ta. Ngôi nhà nằm ngay trên băi biển.
Chúng ta sẽ giành thời gian đi dạo trên bờ biển Caribê hoặc nằm
phơi trên ghế đệm đặt ở hàng hiên. Chúng ta sẽ đi thăm thị trấn,
ăn tối ở “Cat and Fidale Club" hoặc "Blackbeard s Tavern”. Đó là
nơi tôi thường đến khi cảm thấy cần phải trốn tránh xă hội loài
người.
- Nghe có vẻ thú vị đấy. - Katie nói - Khi nào th́ chúng ta lên
đường?.
o0o
Katie thầm nghĩ thật lố bịch khi tỏ ra quá hoan hỉ về một kỳ
nghỉ cuối tuần ở Nassau. Tuy nhiên nàng vẫn giành một buổi chiều
để đi mua sắm ở cửa hàng Netman. Nàng cảm thấy ḿnh trẻ trung và
táo bạo khi mua những chiếc quần sooc và hai chiếc áo tắm mới -
một chiếc màu đen và một chiếc màu ngọc lam. Trong lúc cao hứng
nàng mua một chiếc váy mặc ngoài áo tắm có in h́nh con hổ dài
đến ngang cặp đùi vẫn c̣n rất đẹp của nàng.
Katie cảm thấy hơi ngượng ngùng khi mua thêm mấy chiếc áo ngủ.
Cả nàng và Steve đều hiểu rằng chuyến đi này đánh dấu sự chấm
dứt của một t́nh bạn thuần khiết chưa bao giờ vượt quá một cái
hôn chúc ngủ ngon thông thường. Ở bên Steve, Katie cảm thấy gần
như lại được ở bên Harry.
Katie yêu phong cảnh Nassau. Khắp nơi cây cối nở hoa. Những khu
vườn với nhiều giống cây kỳ lạ tô điểm cho các ngôi nhà màu tùng
lam. Biệt thự của Steve không chỉ nh́n ra phía biển mà c̣n nh́n
ra ba phía khác của thị trấn.
Katie và Steve ngồi ăn bữa tối ở ngoài hiên nhà, được thắp sáng
bằng những ngọn nến. Steve kể về những năm tháng ông lớn lên ở
New York. Hai người ngạc nhiên thấy họ ở cùng một thành phố,
trong cùng một thời kỳ, Katie th́ ở Lower East Side c̣n Steve
th́ ở Concourse.
- Thế mà dường như nó cách đây đă một triệu năm. Và như là cuộc
đời khác, của một ai đó.
- Đó là số phận - Katie thừa nhận với một nụ cười cay đắng. Nàng
sẽ từ bỏ tất cả nếu như có thể sống lại từ đầu cùng với Harry.
Katie và Steve ra ngoài đi dạo. Sau khi hai vợ chồng người phục
vụ ra về, họ vẫn c̣n say đắm trong sự tĩnh mịch của băi biền.
Chỉ có giọng nói của họ và tiếng sóng vỗ bờ. Cả hai cùng ư thức
được mục đích của ḿnh đêm nay.
- Chúng ta vào nhà đi - Steve nói và ch́a một tay cho Katie.
- Vâng! - Katie run run đáp.
Steve đi cùng nàng tới pḥng ngủ lớn. Ông nhẹ nhàng hôn nàng khi
họ dừng lại ở cửa ra vào.
- Ta phải uống sâm banh mừng sự kiện này - Steve nói - Tôi đă
bảo Cynthia ướp lạnh một chai.
Trước đó Cynthia đă sắp xếp đồ đạc cho Katie. Nàng chiếm pḥng
ngủ lớn c̣n Steve ở trong một pḥng dành cho khách. Katie bước
vào pḥng ngủ, với tay bật công tắc Một ngọn lửa đă được đốt lên
trong chiếc ḷ sưởi nhỏ mặt ngoài ốp đá cẩm thạch. Chiếc giường
kiểu thế kỷ XIX, có h́nh một quả dứa được chạm trổ ở mỗi đầu đă
được làm sạch sẽ. Katie nhớ lại: quả dứa là biểu tượng của sự
tiếp đó nồng nhiệt.
Katie đến bên tủ lấy ra một chiếc áo ngủ mà Cynthia đă treo lên
mắc. Ch́m đắm trong một ảo giác đẹp, nàng mặc chiếc áo ngủ màu
xanh ngọc vào người. Nàng không cảm thấy ḿnh đă năm mươi bảy
tuổi. Nàng chỉ thấy ḿnh trẻ trung và vẫn c̣n đam mê.
- Katie, em đẹp quá!
Nàng quay lại khi nghe thấy giọng nói hồi hộp của Steve. Ông
bước đến phía nàng, đưa cho nàng một cốc sâm banh, và nói:
- Chúng ta uống để chúc mừng em.
- Chúng ta uống để chúc mừng cho chúng ta - Katie sửa lại với nụ
cười rạng rỡ.
Họ chạm cốc. Sau đó Steve đă lấy chiếc cốc trên tay nàng, đặt
xuống bàn. Katie như nghẹt thở trong trạng thái chờ đợi.
- Anh đă thề sẽ không cần một người đàn bà nào nửa trong cuộc
đời ḿnh. Nhưng đấy là trước khi gặp em - Steve th́ thầm trong
khi cởi chiếc áo ngủ cua Katie.
Ông rời khỏi nàng một lát để tắt đèn. Bây giờ chỉ c̣n ánh sáng
mờ ảo của ḷ sưởi hắt ra. Ông đến bên nàng, ôm nàng vào ḷng.
Đôi môi họ gắn lấy nhau. Katie cảm thấy người nàng mềm lả đi
trong cánh tay Steve.
Nàng lầu bầu trách móc khi Steve ngừng nụ hôn lại. Ông đưa nàng
tới bên giường, một tay ôm ngang hông, một tay vuốt ve đôi vú
nàng. Trong chốc lát, những bộ quần áo ngủ đă nằm rơi văi trên
sàn nhà. Steve đang gợi lại tất cả những cảm xúc t́nh dục mà
nàng có được.
- Ôi, Katie, Katie...
Họ quấn lấy nhau, ch́m sâu trong niềm khoái lạc ngây ngất. Katie
cảm thấy như nàng đang làm t́nh với Harry vậy.
o0o
Vào buổi sáng cuối cùng của họ ở Nassau, Steve cầu hôn với
Katie. Ông nói.
- Không phải là ngay bây giờ. Anh biết là em cần có thời gian để
suy nghĩ. Nhưng nếu em cho phép, anh muốn dành quăng đời của
ḿnh để sống với em.
Một giờ sau, Steve nhận được điện thoại của con gái ông gọi từ
Oregon. Vào lúc quá nửa đêm, cô đă sinh một đứa con trai.
- Thật không thể tưởng tượng được - Nét mặt Steve tràn đầy vẻ
hân hoan khi báo tin cho Katie - Katie, anh đă được làm ông.
- Xin chúc mừng? - Nàng hôn Steve.
- Andrea nói rằng nó khoẻ, c̣n thằng bé th́ thật tuyệt vời Steve
nói.
Katie nhận thấy Steve thở phào như trút được gánh nạng. Chắc ông
đă lo lắng nhiều cho con gái. Nàng nhớ lại những cảm giác của
ḿnh trong những tuần cuối cùng trước khi Joanne sinh con.
- Anh sẽ bay đến đấy ngay sau khi đưa em về Dallas - Steve nói.
- Trong vài ngày tới em sẽ không gọi điện cho anh đâu - Katie
đùa.
- Việc này chẳng ảnh hưởng ǵ đến chúng ta - Steve nói và cười
ranh mănh - Như em đă là bà ngoại cũng đâu có ngăn được niềm
hoan lạc khi chúng ta ở trong nhau.
- Bọn trẻ sẽ không bao giờ đoán được. - Katie phá lên cười. -
Đừng để cho chúng vỡ mộng.
Trên chuyến bay trở về Dallas, Steve cầm tay Katie và để cho
nàng nghe về những năm ông phải đảm đương vai tṛ người cha và
cả người mẹ với hai đứa con gái ḿnh.
- Chúng là những đứa trẻ ngoan, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy
ḿnh đă bù đắp đủ cho chúng, bởi v́ chúng không được có t́nh
thương của người mẹ.
- Em biết. - Katie tỏ ra thông cảm. - Nhưng chúng cũng đă khôn
lớn.
Katie đau đớn khi nghĩ đến Leo và Joanne. C̣n Lisa - cầu Chúa
ban phước lành cho nó - là một đứa trẻ hạnh phúc, mặc dầu nó chỉ
có một ngươi đàn bà thay thế cả cha lẫn mẹ.
Khi họ đáp xuống sân bay Dallas, Steven bịn rịn không muốn rời
Katie.
- Katie, đi với anh đến Oregon đi. Anh sẽ không nói ǵ về việc
của chúng ta với bọn trẻ, cho đến khi em bằng ḷng. - Steve nói,
đôi mắt đắm đuối nh́n Katie.
- Lisa đang chờ em ở nhà. Nó ở với Maura và Jeff, nhưng em biết
là nó rất nhớ em.
- Anh cũng sẽ rất nhớ em. Anh sẽ gọi điện cho em từ Oregon.
o0o
Ba giờ sau, trong khi vừa nghe radio vừa thay quần áo để đưa
Lisa ra ngoài ăn tối, Katie chợt choáng váng đến lạnh người.
Chương tŕnh nhạc cổ điển bị cắt ngang dành cho bản tin nhanh.
Một chiếc máy bay riêng đă va vào núi đá.
“Một hành khách cùng phi hành đoàn chết ngay tại chỗ. Steve
Marcus, CEO của...“
Katie không nghe thấy ǵ nữa. Nàng đứng như trời trồng. Ba giờ
trước đây, họ c̣n nh́n nhau đắm đuối. Thế mà giờ đây, Steve đă
chết.
Nàng cảm thấy như ḿnh lại mất Harry lần thứ hai.
Chương 45
Vội lần nữa, Katie lại cắn răng gạt bỏ nỗi
đau thương bằng cách lao vào công việc. Nàng mừng v́ cuộc đời
nàng c̣n có Lisa. Lisa và nàng cần thiết cho nhau biết bao.
Katie để ư theo dơi từng dấu hiệu của tuổi già. Nàng những mong
ḿnh trẻ măi để có thể đóng vai mẹ của Lỉsa hơn là cương vị
người bà của nó. Mặc dù Maura thề thốt rằng năm tháng hầu như
không tác động ǵ đến nàng, Katie cũng đă thấy những sợi tóc bạc
len lỏi trong mái tóc màu mật ong vẫn c̣n rất dài của nàng. Tuy
nhiên những cuộc viếng thăm mỹ viện thường xuyên đă làm cho "lỗi
lầm" đó trở nên không đáng ngại. Maura nói rằng những nếp nhăn
nhỏ bé ở đuôi mắt nàng chỉ là những "nét cười" duyên dáng.
Katie mua một chiếc xe đạp để tập thể dục ở nhà và sử dụng nó
thường xuyên. Mỗi ngày nàng đi bộ ba dặm, dù trời nắng hay trời
mưa. Nàng hài ḷng thấy ḿnh chưa hề tăng thêm một cân nào.
Trong một xă hội mà tuổi trẻ luôn luôn được đề cao, th́ nàng là
người đă được Chúa ban phước lành.
Trong khi năm tháng tiếp tục trôi đi, Katie luôn luôn tự hỏi
ḿnh: Harry bây giờ ở đâu? Cuộc sống của anh ra sao. Nàng đă
bàng hoàng khi phát hiện ra anh không c̣n làm cho công ty Simon
& Sinclair nữa. Rồi anh dường như đă biến mất khỏi mặt đất. Tuy
nhiên v́ đă hiểu Harry, nàng tin chắc anh sẽ đứng vững trên đôi
chân của ḿnh.
Lisa là niềm vui của cuộc đời nàng. Nàng cùng say mê với mọi
niềm say mê của Lisa. Nó gợi cho nàng nhớ đến Harry thời trai
trẻ và Joanne trong những năm trước khi Leo mất. Có những khoảnh
khắc - như tại lễ tốt nghiệp trung học của Lisa, lễ tốt nghiệp
đại học và một cách đây vài tuần, khi Lisa được trao bằng tốt
nghiệp khoa báo chí của trường đại học Columbia - Katie cảm thấy
như có Harry bên cạnh nàng, nét mặt anh đầy tự hào.
Vào một buổi sáng tháng Tám, Katie ngồi chuyện văn với Jeff tại
văn pḥng, nghe anh phàn nàn về những khó khăn trong việc thông
tin cho nông dân biết về sự cấp bách phải bảo vệ đất. Rồi anh
nhảy cóc qua chuyện khác, hỏi Katie:
- Chị có nghe tin ǵ về Lisa không? Bao giờ th́ nó về nhà?
- Tôi cũng không biết chắc chắn. Đầu tháng sau nó sẽ từ châu âu
trở về. Nó có một việc cần bàn với người chủ bút của một tờ tuần
báo nào đó ở New York. Nó đang háo hức được giao việc. Nếu như
mọi sự suông sẻ, nó sẽ c̣n vắng nhà vài tháng nữa. Nhưng nó vẫn
gọi điện về thường xuyên.
- Con gái chị đă là một nhà báo! - Jeff nói như trêu.
- Cháu tôi chứ. - Katie sửa lại. Về mặt pháp luật Lisa là con
gái nàng và đó là lư do để mọi người, kể cả Lisa, coi là mối
quan hệ thực sự.
- Nó là một đứa trẻ tuyệt vời, - Jeff thừa nhận, - chị có nhớ
Lisa xúc động như thế nào khi chúng ta đăng bài của nó trên tạp
chí, hồi nó học năm cuối cùng ở trung học không.
- Tôi luôn luôn cố để không làm hỏng nó. Nhưng Lisa đă có khoản
lăi từ tín quỹ của ḿnh nên việc t́m một chỗ làm ổn định ngay
bây giờ là không cần thiết. Nó có khả năng t́m đến những việc mà
nó yêu thích, mặc dù đồng lương thấp.
- Nhưng Lisa đă dự định tham gia với chúng ta. Nó thường nói như
vậy mà.
- Tôi cũng rất muốn như vậy. - Nét mặt Katie ngời sáng.
- Khi tôi nghỉ hưu, George và Lisa sẽ kế tục sự nghiệp. Tôi đă
bảy mươi sáu tuổi rồi, Katie.
- Anh sẽ không nghỉ hưu. Anh sẽ chết trên bàn làm việc ở tuổi
chín mươi bảy hay chín mươi tám ǵ đó. - Katie nói.
Maura cũng chỉ hưu một nửa. Hàng tuần chị đến văn pḥng làm việc
hai ba ngày.
- Tôi cũng cảm thấy ḿnh c̣n trẻ, mặc dù bề ngoài th́ đă già.
Nhưng c̣n chị, Katie. Không ai có thể tin được chúng ta đă tổ
chức lễ sinh nhật lần thứ bảy mươi của chị hai tháng trước đây.
Trông chị chỉ như một phụ nữ năm mươi và c̣n rất đẹp.
- Chúng ta trẻ như chúng ta nghĩ. - Katie nói nhỏ nhẹ. - Anh và
tôi đều có những suy nghĩ trẻ trung. Tất nhiên việc L Oreal giữ
cho mái tóc của tôi có màu như khi tôi hai mươi tuổi cũng giúp
ích vào đó phần nào.
o0o
Lisa cùng Paul Hecht ngồi cạnh một chiếc bàn trong cửa hàng bán
bánh ngọt của người Hungari trên đường phố Amsterdam trong khu
Manhattan. Cắn một miếng bánh, cô lại nhấp một ngụm cà phê đựng
trong một chiếc tách lớn. Cô vừa từ London về New York, sau sáu
tuần du ngoạn ở châu âu.
- Paul, anh có nghĩ là em điên khi nhận vụ này không . - Lisa
hỏi. Đôi mắt sẫm với hàng lông mi dày của cô đang nài xin một
lời an ủi. Đây là một tờ báo tuần không quan trọng lắm, nhưng
Lisa rất kính nể người chủ bút.
- Không. Nếu như việc đó làm cho em thích đến như vậy. Vấn đề
tiền bạc không có ư nghĩa ǵ. Đó là việc mà em muốn làm.
- Đúng vậy. Ông chủ bút Chuck Roberts đă nghe được những chuyện
thương tâm về những người công nhân di cư từ vùng biển Caribê
tới, bị đưa xuống miền Nam Florida để thu hoạch mía. Điều kiện
lao động dưới đó giống như dưới thời nô lệ. Chuck muốn vạch trần
sự thật và ông cử em đi thu thập tài liệu.
- Nếu cảm thấy có nhiều khó khăn th́ em đừng làm nữa. - Đột
nhiên Paul buồn bă nói. - Chúng ta bị quyến rũ bởi những mầm
mống về một câu chuyện thú vị. - Anh nói thêm. - Nếu em cám thấy
có chuyện chẳng lành th́ đừng nhập cuộc.
- Em sẽ đóng vai một sinh viên mới tốt nghiệp đại học phóng xe
đi khắp Florida. Em đang thực hiện một luận văn tiến sĩ về lịch
sử của cây mía. Anh biết không? Một sinh viên nghiêm túc, có đôi
mắt to thơ ngây đang t́m kiếm sắc màu địa phương. Chẳng khó nhọc
ǵ, đúng không, Paul.
- Anh không muốn em bị tổn thương.
- Em sẽ không bị tổn thương, Paul! Bây giờ anh bắt đầu nói cái
giọng giống như mẹ em. Hơn nữa em sẽ không nói với mẹ về "vụ”
điều tra, mà chỉ là một câu chuyện về các đồn điền trồng mía.
- Cha anh đă nổi khùng khi anh bỏ khoa luật để chuyển sang khoa
báo chí. Ông chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. V́ vậy ông đă là một
luật sư thành đạt. Ông nghĩ nghề đó là cao quư, bởi v́ ông là
chủ của một cửa hàng ở West End và một ngôi nhà ở East Hampton.
Nhưng ông đang phải làm việc mười bốn giờ một ngày. Về nhà ông
gây sự với mẹ anh v́ những chuyện nhỏ nhặt hay v́ những chuyện
xảy ra ở nơi làm việc. Ông không thể hiểu được rằng đối với anh,
điều quan trọng là niềm vui trong công việc.
- Mẹ em cũng dành nhiều thời gian cho công việc nhưng bà vẫn
không cảm thấy chán ghét nó.
- Anh biết là những chuyện căi cọ giữa cha mẹ anh chẳng có ư
nghĩa ǵ, nhưng anh không muốn họ căi nhau.
Mẹ Paul là một người làm công tác xă hội. Bà đă mất hết nhiệt
t́nh đối với đồng ruộng sau những năm lăn lộn ở những khu phố
dành cho người da đen. Lisa nghĩ rằng bà đang gặp khó khăn trong
việc thích nghi với vai tṛ bà nội trợ khi đă nghỉ hưu.
- Mẹ em mang lại cho em tinh thần của chủ nghĩa tự do trong
những năm sáu mươi. Ơn Chúa, bà chưa bao giờ đánh mất tinh thần
đó. Bà cố tạo cho em ḷng kiên tŕ với mục đích của ḿnh. - Lisa
nói.
- Anh đă nghĩ rằng việc duy nhất mà em quan tâm là bảo vệ đất.
- Đó là mục đích chính của em. Nhưng em cũng c̣n những mối quan
tâm khác nữa. - Lisa đùa cợt. - Anh vẫn chưa nhận thấy sao?
- Bây giờ chắc chắn là anh phải nhận thấy. Chẳng phải cô sắp
cùng anh đến East Hampton nghỉ cuối tuần đó sao? Chẳng có ai ở
nhà ngoài hai người. Cha anh đi vắng c̣n mẹ anh đi dự đám cưới
họ hàng ở Manhattan.
- Chúng ta cần phải nói về chuyện của chúng ta. - Paul nói.
- Về đến East Hampton đă. - Lisa lảng tránh.
Lisa biết là Paul yêu cô, nhưng cô mới hai mươi hai tuổi và chưa
muốn lấy chồng. Theo những con số thống kê th́ cô là một trong
số rất ít những phụ nữ đến tuổi hai mươi mà vẫn chưa có quan hệ
t́nh dục. Đó chỉ là v́ không có ai hướng cô vào con đường đó,
cho đến khi cô gặp Paul. Đến kỳ nghỉ cuối tuần này th́ con số
thống kê đó sẽ thay đổi chút ít. Cô đă sẵn sàng.
Họ rời cửa hàng bánh ngọt để về pḥng gói ghém đồ đạc. Paul muốn
khởi hành vào lúc 4 giờ 30 chiều. Như vậy họ sẽ kịp ngắm cảnh
hoàng hôn trên băi biển. Họ sẽ ở lại East Hampton đêm nay và đêm
mai. Sáng chủ nhật Paul sẽ đưa Lisa đến sân bay để có bay đi
Palm Beach.
Đến Palm Beach, cô sẽ thuê một chiếc ô tô và phóng về West
Grove. Đó là một thị trấn nhỏ có nhà máy đường nơi mà người chủ
bút đă chọn làm địa điểm hoạt động cho cô. Ông dặn cô tránh xa
những đồn điền mía mà nhiều người biết đến. Ông chọn sẵn cho cô
một nơi dễ tiếp cận. Đó là đồn điền của công ty West Grove Sugar
Company.
Trên chiếc xe Cadillac, Paul và Lisa phóng về East Hampton. Mặc
dù mùa hè đă chính thức kết thúc sau “ngày Lao động”* ,
xe cộ trên đựng vẫn c̣n tấp nập. Lisa ngồi ở ghế sau nghe Paul
hùng hồn nói về mối quan tâm đặc biệt của anh: những người nghèo
ở nông thôn. Trong hai mùa hè vừa qua, anh đă dành thời gian đi
khắp các vùng nông thôn của đất nước.
Lisa hay tự hỏi cô sẽ xoay xở ra sao với tương lai của ḿnh đây.
Chắc chắn là cô muốn chung sống cùng Paul. Nhưng anh sẽ nghĩ thế
nào về việc họ sẽ sống ở Dallas? Cô không thể tưởng tượng được
ḿnh sẽ đến ở một nơi khác. Dallas là nhà cô. Cô không có một
gia đ́nh lớn như Paul, gồm cô, bác, anh chị em họ của cả hai bên
bố mẹ. Nhưng cô đă có Maura và Jeff, có Geoge, Willa, vợ George
và những đứa con đáng yêu của họ nữa. Nó không phải là một đại
gia đ́nh nhưng tất cả họ gần gũi với nhau. Mẹ đă tạo ra một gia
đ́nh cho cả hai mẹ con.
Đôi khi Lisa ao ước được biết về người ông của cô. Mẹ chỉ nói
rất ít về ông, rằng đó là một người đàn ông tốt nhưng hoàn cảnh
đă bắt buộc ông bà phải li hôn. Bà nói đă nhiều năm nay bà không
biết tin tức ǵ về ông. Cái ǵ đă làm cho họ phải li hôn khi họ
vẫn c̣n yêu nhau nhỉ?
- Sao em im lặng thế? - Paul hỏi. - Em đang nghĩ ǵ vậy?
Bây giờ họ lại nói về công việc của cô ở Florida. Paul nói anh
sẽ rong chơi một thời gian trước khi t́m một việc làm.
- Nếu cạn tiền, anh sẽ vào làm việc ở xưởng in.
Xưởng in của Houston là nơi hành hương của những sinh viên cháy
túi của Trường đại học Columbia và những sinh viên mới tốtt
nghiệp. John Heuston luôn luôn t́m được việc làm cho họ. Paul
nói tiếp:
- Anh đă kể với em chưa nhỉ? Cách đây đă rất lâu, tờ Saturday
Evening Post tổ chức một cuộc thi chọn một thị xă hay một làng
đẹp nhất trong cả nước, và East Hampton đă chiến thắng.
- Em sẽ cho anh biết ư kiến của em khi chúng ta đến đó.
- Chúng ta vừa đi qua Bridge Hampton. - Paul nói. Đường phố tràn
ngập những người đi nghỉ cuối tuần. - Sắp đến East Hampton rồi
đấy.
Lisa rất mê đường phố chính của East Hampton, nơi có những cây
du cao được trồng dọc theo hai bên đường phố. Những vỉa hè lát
đá được viền quanh bằng những bồn hoa đủ các sắc mầu rực rỡ.
- Em hăy nh́n quanh xem. - Paul giục. - Không có cột điện và các
loại đường dây điện. Chúng nằm ngầm dưới đất hết. Không có cả
những hộp đèn néon quảng cáo nữa nhé.
Paul muốn sống ở đây phải không? Ở đây thật tuyệt nhưng nó vẫn
không phải là Dallas. Lisa bỗng nhớ nhà đến cồn cào. Tại sao
ngày nay các gia đ́nh dường như luôn luôn phải ly tán? Cô không
phản đối những chuyến đi khắp mọi miền đất nước v́ công việc của
một nhà báo. Nhưng cô muốn cắm rễ ở Dallas.
Lisa đă luôn luôn nghĩ rằng cô sẽ yêu một người nào đó ở Dallas
và người ấy sẽ cùng làm việc với mẹ. Bác Jeff vẫn tiên đoán một
ngày nào ông cô sẽ tiếp quản sự nghiệp của họ. Nhưng đó chỉ là
câu chuyện thần thoại chính cho cô gái nhỏ. Vấn đề lớn của Paul
là sự nghèo đói ở những vùng nông thôn. Anh không nói ra nhưng
cô hiểu rằng anh đă quyết định đi theo con đường hoạt động chính
trị để tạo nên những sự đổi thay.
- Em có đói không? - Paul cắt ngang ḍng suy nghĩ của cô.
- Có.
- Chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng Sam. Anh đă ăn đủ món ở đấy, từ khi
mới chập chững biết đi. Mọi thứ đều ngon tuyệt. Em sẽ thích nó.
Sau bữa ăn, họ về nhà. Đó là một ngôi nhà dài bằng gỗ, một bên
tường có cửa sổ trông ra Đại Tây Dương.
- Chúng ta đến vừa kịp lúc mặt trời lặn! Ôi Paul thật là đẹp.
Hăy nh́n bầu trời ḱa! - Lisa thốt lên.
Họ ngắm hoàng hôn rồi đi dạo theo bờ biển, cho đến khi bóng tối
bao trùm quanh họ. Khi vào nhà, Paul lấy củi và bắt đầu nhóm lửa
sưởi tại pḥng khách, trong khi Lisa xuống bếp pha cà phê. Họ
ngồi trên sàn nhà, trước ánh lửa bập bùng. Khi Paul ôm lấy cô,
Lisa hiểu, từ tối hôm nay, họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Trong pḥng khách chỉ c̣n nghe thấy tiếng lép bép của những
thanh củi cháy và những âm thanh cuồng nhiệt của bản giao hưởng
t́nh yêu của họ .
- Ôi Lisa, cô bé con của anh! Anh ước ǵ chúng ta được ở lại đây
măi măi. - Paul th́ thầm.
o0o
Ngày hôm sau, Lisa và Paul đi bơi từ sáng sớm, trước khi những
người khác ra khỏi nhà của họ. Ư thức được rằng sang ngày mai họ
sẽ lên đường đi New York và Lisa sẽ bay đi Palm Beach, Paul
quyết định dẫn Lisa đi xem phong cảnh trong vùng. Lisa càng lúc
càng lo sợ Paul muốn sống ở đây.
Sau đêm hôm qua, cô hiểu rằng cô sẽ phải sống ở bất cứ nơi nào
mà Paul sống. Làm sao mà cô chịu đựng nổi cuộc sống thiếu anh.
Hai người đă đồng ư rằng họ sẽ sống với nhau, nhưng chưa vội
cưới.
- Chúng ta sẽ ăn trưa ở Amagansett và ăn tối ở Montauk. - Paul
nói. - Đây là nơi anh thường xuyên đến chơi. Anh cho rằng cuối
cùng bố mẹ anh sẽ nghỉ hưu ở đây nếu như họ quyết định từ bỏ
cuộc chạy đua kiếm tiền.
Hôm nay Lisa không mặc quần ḅ áo phông như mọi khi. Cô mặc một
bộ váy ngắn của nhà hàng Marc Boban mà mẹ đă mua cho hồi ở New
york. Cô nghĩ nó sẽ mang ư nghĩa của một lời tuyên bố: Cô và
Paul đă có một quan hệ bền chặt.
Đến Amagansett họ để xe và đi thăm làng mạc. Sau khi ăn trưa, họ
phóng xe về Mantauk. Paul chỉ cho cô xem những cây đèn biển rồi
đưa cô trở về East Hampton để mua sắm. Lisa dừng lại trước cửa
hiệu có bảy chiếc xe ngựa nhỏ một chỗ ngồi kiểu cổ cũng với
những con vật nhồi trong một quầy kính. Cô đọc ḍng chữ ghi chú:
Chiếc xe ngựa của Claudia. Cô nói với Paul.
- Paul, để em vào qua một vật kỷ niệm cho mẹ.
- Anh cũng sẽ mua một món quà tặng mẹ.
- Tại sao? - Lisa cười.
- Tại v́ nếu không có mẹ th́ anh không có em. Bao giờ th́ anh
được gặp mẹ?
- Sớm thôi, - Lisa hứa, - sẽ rất sớm.
Chú thích:
* Ngày thứ hai đầu tiên của tháng Chín.
Chương 46
Đang mặc quần áo để cùng cha đi dự bữa
tiệc trưa, Sam dừng lại, với tay vặn to chiếc radio. Cô muốn làm
át đi tiếng căi cọ của cha mẹ ở dưới nhà. Cô đang tập trung vào
việc gom mớ tóc màu đồng của ḿnh thành một búi trên đỉnh đầu.
Phải có thêm chiếc lược nữa th́ mới xong được.
Sam ngắm ḿnh trong gương với vẻ hài ḷng. Tất nhiên là cha cô
rất ghét việc cô đă tẩy màu mái tóc của ḿnh, nhưng cô thích t́m
kiếm một thay đổi. Trang phục của cô trông thật gợi t́nh: áo lót
ngực bằng lụa màu đen, quần sooc Bermuda bằng vải bông màu
trắng, áo khoác ngắn được đính tua nhiều màu giúp cô chống chọi
với máy điều hoà nhiệt độ nay đă trở thành phổ biến ở miền Nam
Florida.
Cha cô có thể sẽ trợn tṛn mắt khi cô mặc quần sooc đi ăn trưa,
nhưng ở quán ăn th́ chẳng ai người ta để ư, bỏ v́ bộ sooc đó
chính là cái mà Sam Laurent gọi là “ấn tượng Tây Ban Nha" của
ông. Sam mua nó trong cửa hàng mốt Rive Gauche của Saint Lauren
chứ không phải Radchiffe chỉ bởi v́ nó gần với New York.
Cha cô sung sướng đến run người v́ con gái ông đă tốt nghiệp
trường đại học Vassar. Eileen cũng không thể thờ ơ. Điều đă gây
được ấn tượng với Eileen là sau khi tốt nghiệp, cô được bạn cùng
pḥng mời đi nghỉ ở Osterville.
Sau kỳ nghỉ, Sam và Kitty lại lên đường đi Monte Carlo, rồi đến
Cap-Martin. Lẽ ra đây phải là một mùa hè thú vị, thế mà lúc nào
cô cũng cảm thấy buồn chán.
Eileen sẽ không cùng đi ăn trưa vời hai cha con. Bà nói sẽ không
chịu nằm chết khô ở Palm Beach khi mùa nghỉ mát đă qua. Sam
không hiểu tại sao cha cô lại có thể chịu đựng được sự điên rồ
của Eileen trong từng ấy năm trời.
Mẹ của Sam đă trở thành “Eileen” đối với Sam từ khi cô mười bốn
tuổi. Đó là một dấu hiệu của sự nổi loạn, nhưng bà không nhận
thấy như vậy. Bà lại tỏ ra hài ḷng. Bà luôn luôn muốn mọi người
coi họ như hai chị em...
Đột nhiên có tiếng Eileen hét lên:
- Harry, ông lẫn cẫn rồi. Toàn bộ ngành công nghiệp đường đang ở
trong giai đoạn hỗn loạn. Và họ đă trả giá mua công ty ḿnh cao
hơn bất cứ người nào khác.
- Nhưng tôi không bán. Đừng nói tới việc ấy nữa.
- Hăy nghe tôi nói đây, Harry. - Eileen cố tỏ ra b́nh tĩnh, phân
tích các nguyên nhân với chồng. - Giá đường đang hạ một cách ghê
gớm. Chúng ta lại phải cạnh tranh với nhiều loại đường khác.
Chúng ta ...
- Tôi đă nghe luận điệu này của cô hàng tháng nay rồi. Đúng là
giá đường có hạ xuống, nhưng vẫn c̣n là cao tới mức lư tưởng. Từ
tháng Giêng đến tháng Mười Một năm 1974, giá đường nhảy từ mười
sáu xu lên sáu mươi lăm xu một pound. Vậy là nó đă gấp mười lăm
lần giá đường mười năm trước.
- Chúng ta đang thua lỗ và t́nh h́nh có thể c̣n xấu hơn. Mọi
người đều biết mức tiêu thụ đường đang giảm xuống. Công ty Sugar
Act đă chết. Chúng ta không c̣n được nhà nước bảo trợ nữa. -
Eileen cảnh cáo.
- Bây giờ chưa phải là lúc bán. Đó là quyết định cuối cùng của
tôi. - Harry gay gắt nói.
Sam biết rằng cha cô rất tự hào về con gái khi ông đến dự lễ tốt
nghiệp đại học của cô. Ông chưa bao giờ từ chối một sự thật là
ông chưa học qua đại học. Tuy nhiên điều đó đă không ngăn cản
ông trở thành một trong những người đàn ông thành đạt nhất nước
Mỹ. Sau mỗi lần vấp ngă, ông đều đứng dậy được. Cô đă được biết
về những thành công và thất bại của ông ở thị trường chứng
khoán, về những khả năng cỡ quốc tế của ông trong lĩnh vực buôn
bán lúa ḿ. Và ông đă chuyển sang kinh doanh đường trong thời
điểm quyết định như thế nào và thành công ra sao.
Sam vẫn tự hỏi cô sẽ sống sao đây trong tương lai? Tấm bằng cử
nhân với chuyên đề khoa học chính trị chỉ để làm hài ḷng cha
cô. Ông luôn luôn tỏ ra yêu quư con gái. Nhưng gần gũi nhau như
thế mà đôi khi cô vẫn có cảm tưởng ḿnh chưa hiểu ǵ về ông cả.
Đôi khi cô muốn biết về một cuộc đời khác của ông, trước khi cô
ra đời. Khi đó ông đă có một người vợ khác và hai người con đă
chết một cách thảm thưong. Mặc dù ông rất ít khi nói về gia đ́nh
trước đó của ḿnh, cô vẫn cảm thấy họ luôn luôn tồn tại trong
trái t́m và khối óc của ông. Song ông vẫn rất yêu quư cô. Mỗi
lần Eileen căi nhau với ông, bà thường đay nghiến "ông th́ chỉ
quan tâm đến con Sam".
Sam tự nhủ, nghĩ ngợi lan man thế là đủ rồi. Thứ hai hay, mùa
thu hoạch mía ở đồn điền sẽ bắt đầu. Nhà máy sẽ hoạt động hai
mươi bốn giờ một ngày cha cô lại đầu tắt mặt tối. Tháng Chín ở
Florida không phải là lúc để nghiên cứu tâm hồn con người.
Sam tiếc nh́n ḿnh trong gương lần cuối cùng. Cô dám cuộc mười
ăn một là Eileen sẽ lại ba hoa về trang phục. Nhưng cô không
phải là một người mẫu thời trang với bộ ngực lép. Chưa một người
đàn ông nào dám chê bai bộ ngực của cô. Đôi khi cô nghĩ rằng
Eileen đă cố t́nh nhịn ăn để giữ cho khỏi béo.
Bà vẫn nói “Tôi cao 1,7 mét cũng như Gloria Vanderbiet và Cyd
Charisse. Glorida nặng 53 cân, Cyd nặng 52 cân c̣n tôi chưa bao
giờ vượt quá 51 cân".
Chẳng lẽ Eileen không hiểu rằng ở tuổi của bà th́ việc tăng cân
là lẽ tự nhiên.
Sam đi xuống thang gác. Cha cô đang đọc tạp chí Wall Street. Mẹ
cô đă biến đâu mất. Khi mùa thu hoạch bắt đầu, rất ít khi cha
con cô thấy mặt Eileen. Bà vẫn về nhà nghỉ cuối tuần nhưng chỉ
để lăn ra ngủ.
Cha cô đă bỏ chế độ làm việc mười bốn giờ một ngày của ông. Tuy
nhiên cũng ít ngày ông có mặt ở nhà máy dưới mười giờ. Một tuần
ông làm việc sáu ngày. Ông nói: ở tuổi ḿnh, ông cho phép ḿnh
nghỉ ngày chủ nhật. Tuy nhiên trông ông không hề có vẻ một ông
già bảy mươi hai tuổi.
- Sam, chúng ta đi ăn thôi. - Cha cô vui vẻ nói khi ông bước vào
pḥng khách. Khuôn mặt ông bừng sáng lúc nh́n thấy cô. Ông nói
tiếp:
- Bố rất nhớ con trong những ngày con đi thăm thú châu âu.
Hồi Sam học ở Vassar, ông vẫn thường có những chuyến đi đến New
York. Hai cha con ở chung trong một căn hộ tại Waldorf Towers.
- Con cho rằng Eileen sẽ không đ́ cùng chúng ta đâu - Sam nói. -
Eileen chỉ đi cùng họ khi cảm thấy có lợi cho bà.
- Bà ấy vừa cáu với bố đấy. - Harry nhún vai nói.
Sam tự hỏi việc Eileen chạy theo những người đàn ông khác có làm
cha cô phiền ḷng không? Tất nhiên chẳng ai biết chắc chắn v́ bà
rất khôn ngoan, kín đáo, nhưng mọi người vẫn th́ thào. Cô biết
điều đó từ khi cô c̣n bé.
- Chuyện ấy có ǵ là lạ - Sam nói.
Họ ngồi vào chiếc xe Mercedes đang đợi trong sân. Cha cô không
bao giờ dùng loại xe nào khác ngoài Mercedes , mặc dù có lúc ông
đă doạ không mua thêm một chiếc xe nước ngoài nào nữa.
- Bố không nghĩ đến việc bán công ty đi hả bố?
Sam ṭ ṃ hỏi khi ho đi về hướng Palm Beach. Ông rất tự hào về
nhà máy, về nhà cửa mà ông đă xây dựng cho công nhân của ḿnh,
về ḷng trung thành của những người làm việc với ông. West Grove
Mới là một trong những nhà máy đầu tiên được tổ chức thành
nghiệp đoàn, với sự cộng tác của cha cô. Nhà máy là cuộc sống
của ông. Eileen cai quản đồn điền, cả Sam và Harry đều ít khi
đặt chân đến đó.
- Con chưa bao giờ thấy bố bỏ ra một ngày để đi đánh gôn. - Sam
cười nói.
- Bây giờ chưa phải là lúc. - Harry nói. - Khi nào thời gian
chín mùi, bố sẽ bán. Cũng chưa phải lúc ngồi nghỉ hay đi chơi
gôn. Đó không phải là cách sống của bố. Bố muốn quay về Texas,
mua một khoảnh đất lớn và làm nghề nông. Gốc rễ của bố là ở đó,
Sam ạ.
- Nào, nào. Gốc rễ của bố là ở Lower East Side. Đă bao lần con
nghe bố kể rằng bố đi học trường ban đêm ở đó như thế nào và ước
mơ được làm luật sư ra sao.
- Nhưng Texas là nhà của bố. - Giọng Harry có vẻ thành kính -
Mọi nơi khác đều chỉ là những chốn lưu đầy.
- Đôi khi con cũng muốn đến thăm Texas. Đó là nơi mà con bỏ sót.
Sam đoán chắc Eileen sẽ ghét Texas trừ khi bà làm bạn với một gă
cao bồi trẻ nào đó. Nét mặt cô trở nên căng thẳng, khi cô nhớ
tới bài báo trong tạp chí Vogue mà cô chợt bắt gặp Eileen đang
đọc một cách say sưa, háo hức.
Bài báo do Erica Jong viết với tựa đề: Cần phải có một người
t́nh trẻ.
o0o
Vẫn c̣n căng thẳng với những dự đoán về công việc có tính chất
nghề nghiệp đầu tiên của ḿnh, Lisa làm thủ tục vào ở trong một
khách sạn có đầy đủ tiện nghi ở Palm Beach. Nếu có ai hỏi, cô sẽ
trả lời ḿnh là một sinh viên mới tốt nghiệp, đang nghiên cứu
một đề tài. Do sự thuyết phục của Paul, cô đă chọn một khách sạn
ở Palm Beach hơn là cố t́m một nơi ở West Grove. Anh nói: "Có lẽ
em nên sống ở một khách sạn loại rẻ tiền thôi. Như thế hợp vai
một sinh viên mới tốt nghiệp hơn".
Lisa xắp xếp đồ đạc, xuống tầng dưới để ăn tối rồi trở về pḥng
xem lại những ghi chép của ḿnh. Chuck đă chọn đồn điền West
Grove bởi v́ từ đó đến Palm Beach chỉ mất mười lăm phút xe
hơi. Hơn nữa, những người chủ đồn điền vẫn cố giữ không để cho
tên tuổi ḿnh trở nên nổi tiếng. Họ sẽ không đa nghi như các nơi
khác.
Đă có những rắc rối trong việc tổ chức các nghiệp đoàn tại các
nhà máy đường ờ Florida. Nhà máy West Grove Mill đă lập được
nghiệp đoàn mà không gặp sự cố ǵ. Tuy nhiên Chuck ngờ rằng đó
chỉ là tấm b́nh phong cho những hoạt động như kiểu nô lệ ở đồn
điền. ông viết:
"Có tin đồn rằng mọi công việc ở các đồn điền vùng Florida
đều được đảm nhiệm bởi những người di cư từ vùng West Indies
đến. Đó là loại công việc mà không một ai ở đất nước này muốn
nhận: nặng nhọc, lương thấp và nguy hiểm. Năm 1942, công ty US
Sugar Corporation đă bị Toà đại h́nh Liên bang truy tố v́ âm mưu
sử dụng nô lệ. Sau đó, những người chủ đồn điền bắt đầu đưa công
nhân từ vùng Caribê tới. Qua tiếp xúc chúng tôi được biết họ
đang bị bóc lột tàn nhẫn và không một ai ở ngoài ngành công
nghiệp đường biết điều này”.
Sáng hôm sau, Lisa dậy sớm, ăn sáng, rồi phóng xe về West Grove.
Đó là một thị trấn nhỏ. Đường phố chính cũng chỉ dài bằng vài ba
dăy nhà. Có một nhà băng, một quán ăn, một cửa hàng bán đồ dùng
gia đ́nh, một cửa hàng bán quần áo và một nhà thờ ở phía bên
trái. Phía bên phải có một toà nhà lớn nhất là cũng là quan
trọng nhất của thị trấn. Đó là nhà máy West Gorve Mới, một toà
nhà lớp ngói đỏ và có vẻ được tu bổ tốt.
Tự nhiên Lisa cảm thấy run run. Cô tự hỏi: liệu trông bề ngoài
cô có phù hợp với công việc đang làm không? Chiếc áo khoác bằng
vải lanh của hăng Calvin Klein và chiếc váy bằng lụa màu thuốc
lá nhạt làm cho cô có vẻ sang trọng, nhưng vẫn tự nhiên. Chiếc
túi khoác vai bằng da làm cho người ta nhận ra cô là con nhà khá
giá vừa tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Cuốn sổ ghi
chép với những tờ rời nói lên cô đến đây là để nghiên cứu.
Trong khi cau mày một cách không cố ư trước tiếng động phát ra
từ nhà máy, Lisa bước ngang qua phố đến chiếc cổng ra vào màu
trắng. Không khí ở pḥng tiếp đón có vẻ rất dễ chịu. Trong khu
vực nhà máy vọng ra những tiếng cười đùa. Cô nhớ nhà máy này đă
tổ chức được nghiệp đoàn, v́ vậy sẽ không có vấn đề ǵ về lao
động.
Lisa nói với người tiếp tân:
- Tôi đă có những thông tin về các đồn điền mía ở Hawaii,
Louisiana và Texas. Tôi chỉ c̣n cần đến những thông tin về các
đồn điền ở Florida để bắt đầu viết luận văn của ḿnh.
Người tiếp tân lúng túng như không biết phải gặp ai để hỏi về
việc này. Sau một lúc im lặng, cô ta nói.
- Tôi nghĩ là thư kư riêng của ông Newhouse có thể giúp được
chị. Chị cứ chờ ở đây, tôi sẽ đến nói với cô ta.
Lisa ngồi xuống thột chiếc ghế đan bằng liễu gai trong pḥng
tiếp tân. Chuck đă nói với cô, có thể họ sẽ từ chối việc cô xin
thăm đồn điền một cách chính thức. Nhưng cô cứ thử xem.
Lisa ngẩng mặt lên mỉm cười khi người tiếp tân trở lại theo sau
là một phụ nữ lớn tuổi hơn. Người phụ nữ nói với cô:
- Thường thường chúng tôi không cho phép khách đến thăm trong
mùa thu hoạch. Tuy vậy ông Newhouse nói cô có thể đến văn pḥng
đồn điền gặp vợ ông ấy. Ba Eileen cai quản đồn điền. Văn pḥng
đặt trong một ngôi nhà ở đó, cách cánh đồng số Một khoảng một
trăm mét.
Bà ta với tay lấy một mảnh giấy và chiếc bút ch́ nói:
- Tôi sẽ vẽ sơ đồ cho cô.
Lisa hài ḷng trước sự hợp tác bất ngờ này, cô cám ơn và rời
khỏi nhà máy. Những cánh đồng trồng mía ở gần đây thôi, đi xe
chỉ mất vài phút.
Cô sẽ giải thích với họ rằng cô đang đi t́m màu sắc địa phương:
Những chi tiết nhỏ về diện mạo của những cánh đồng, vẻ ngoài của
những cây mía đến kỳ thu hoạch những thao tác đặc biệt của việc
chặt mía và đưa nó về nhà máy. Phải nói sao cho có vẻ hợp lư.
Chuck nói rằng người ta bóc lột những công nhân di cư đến miền
Nam Florida đă quá lâu rồi - từ đâu những năm bốn mươi. Cây mía
bắt đầu trở thành có giá trị thương mại ở Florida từ năm 1931.
Lúc đầu, các công ty đưa những người da đen không có việc làm từ
các thành phố khác đến. Những tiếng đồn về sự lao động cực nhọc
giống như nô lệ đă lan truyền và không ai muốn làm ở đây nữa.
Đến lúc ấy, người ta bắt đầu tuyển mộ lao động từ vùng Caribê.
Lisa đỗ xe trước một ngôi nhà mới được sơn sửa. Chắc là ngôi nhà
này đây.
Cô dừng lại để ngắm những người đàn ông đang làm việc ở cánh
đồng bên kia, quan sát nhưng cây mía đang được chất lên xe
gọng. T́nh h́nh có vẻ như vô hại. Hay là Chuck đă mắc một sai
lầm nghiêm trọng?
Cố ḱm chế sự lúng túng, Lisa ra khỏi xe bước đến chỗ ngôi nhà.
Một tấm biển nhỏ ghi Đồn điền West Grove. Được rồi, để xem Chuck
có điên rồ không? Cô ngập ngừng đứng trước cổng nh́n qua tấm rèm
cửa ra vào một hành lang nhỏ rồi khẽ gơ cửa.
- Vào đi - Một giọng đàn ông hống hách ra lệnh.
Lisa mở cửa bước vào bên trong. Cánh cửa phía bên phố vẫn đóng,
cánh bên trái mở. Một người đàn ông khá trẻ ngồi sau chiếc bàn.
Lisa nghĩ nếu anh ta không có vẻ kiêu ngạo đáng ghét th́ cũng là
khá đẹp trai đấy. Anh ta ngả người về phía trước đôi mắt có vẻ
đề pḥng. Cô đến làm ǵ ở đây.
- Thư kư của ông Newhouse giới thiệu tôi đến đây. - Lisa cố nói
với giọng tự nhiên. - Tôi đă nói với bà ấy tôi đang nghiên cứu
luận văn tiến sỹ về vấn đề trồng mía.
- Lẽ ra thư kư của ông Newhouse không nên giới thiệu cô đến đây.
Chúng tôi đang trong mùa thu hoạch. Chúng tôi không có thời gian
cho những việc vô nghĩa như vậy.
- Tôi sẽ không hỏi han ǵ nhiều. Tôi chỉ muốn nh́n quanh, xem
xét. Tôi...
- Có chuyện ǵ ở đấy thế, Clive? - Một người đàn bà tóc vàng,
cao, gầy, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng có nhiều lỗ trông rất
kệch cỡm bước vào pḥng. Lisa có vẻ khó chịu. Cô nghĩ: "Một phụ
nữ năm mươi lăm tuổi đang cố làm ra vẻ hai mươi lăm".
- Cô ta muốn thăm những cánh đồng. Cô ta đang viết luận văn tiến
sỹ. - Clive nói với người đàn bả tóc vàng. Lisa nhận thấy hai
người ngầm trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
- Không ai được phép vào các cánh đồng. Công nhân của chúng tôi
không thích bị hỏi han. Hơn nữa tôi và trợ lư của tôi cũng không
có thời gian. Đề nghị cô đi khỏi đây.
Trong khi lái xe rời khỏi ngôi nhà, Lisa phân tích t́nh h́nh.
Chắc có điều ǵ đó đang diễn ra trên những cánh đồng ấy mà hai
người trong ngôi nhà kia không muốn cho cô chứng kiến. Chuck đă
nói đúng. Nhưng cô sẽ đi đâu bây giờ?
Muốn có một cảm giác đang ở thành phố, Lisa dừng lại ở một quán
giải khát để uống cà phê và ăn bánh ngọt. Quán rất vắng, chỉ có
hai người đàn ông trung tuổi ngồi ở một chiếc bàn phía sau. Họ
đang tranh căi về lời tuyên bố của Dukakis, thống đốc bang
Massachusette, rằng việc kết tội cặp vợ chồng nào đó là bất
công. Ông c̣n nói rằng lễ kỷ niệm lần thứ năm mươi ngày họ bị
hành h́nh sẽ được coi là ngày tưởng nhớ họ. Lisa ngồi cạnh quầy
thu tiền trao đổi vài lời về thời tiết với người phục vụ, khi cô
ta mang cà phê vả bánh tới .
- Tôi đánh cuộc rằng chị sẽ phát ốm khi nghe những tiếng ồn từ
nhà máy vọng ra suốt ngày. - Lisa nói.
- Suốt ngày và suốt đêm trong mùa thu hoạch, bảy ngày trong một
tuần. - Người phục vụ thở dài .- Tôi không hiểu tại sao tôi lại
sống ở thị trấn này. Tôi càng không hiểu tại sao mọi người khác
cũng vậy.
- Tôi nghĩ rằng v́ nhà máy tạo việc làm cho mọi người, và cả đồn
điền nữa.
- Nhà máy th́ c̣n được, nếu như chị phải sống ở thị trấn này.
Lương khá, điều kiện làm việc tốt. Người dân ở đây không làm
việc ở các cánh đồng. Nơi ấy để giành cho những con vật.
- Chỉ có chặt mía thôi mà?
- Ồ, chị không thể nào tin được những người chất mía phải làm
việc như thế nào. Nghe những chuyện xảy ra ở đấy, chị sẽ phái
buồn nôn. Đủ để cho chị bỏ ăn đường luôn.
- Chuyện như thế nào? - Lisa hỏi.
- Họ phải ra đồng làm việc từ lúc c̣n sao trên trời, và không
được nghỉ ngơi giờ nào cho đến lúc mặt trời lặn. Đôi khi họ phải
làm việc dưới ánh đèn pha ô tô. Toàn là những việc nặng nhọc. Cứ
như thế suốt trong bốn năm tháng của vụ thu hoạch.
- Không ai nói rằng việc làm ruộng là nhàn nhă. - Lisa nói với
một nụ cười tinh quái.
- Việc đó không giống như làm ruộng. - Người phục vụ nhấn mạnh.
- Họ không thể nào t́m được người Mỹ, dù là da trắng hay da đen,
chịu làm việc dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt như những người
thợ chặt mía vẫn làm hàng ngày. Chỉ có những người Jamaica mà họ
tuyển mộ từ những ḥn đảo là chịu làm việc này. Một số người
luôn luôn bị dao chặt vào tay, chân, không th́ bị sụn lưng. Một
số người bị đâm thủng tai hay mắt v́ không để ư đến những thân
cây mía trên đường đi.
- Chuyện nghe có vẻ ghê đấy. - Lisa đồng ư. Tim cô đập mạnh. Cô
nghĩ: "Ḿnh phải đến các cánh đồng, để xem tận mắt”.
- Chị vừa đi qua những cánh đồng mía phải không? - Đột nhiên
người phục vụ hỏi với vẻ cảnh giác.
- Tôi là một sinh viên mới tốt nghiệp Trường đại học Columbia ở
New York. - Lisa thản nhiên nói - Tôi đang làm luận văn về các
đồn điền trồng mía. Tôi đă đi qua những cánh đồng ở Texas,
Louisiana và...
- Đừng có mất th́ giờ với những cánh đồng ở Florida. Nếu chị
thông minh, chị hăy chuồn thật nhanh. Chị không cần biết những
ǵ đang diễn ra ở đây. - Chị ta nói ngắn gọn, đôi mắt tối lại.
Lisa hiểu chị ta biết là ḿnh đă nói quá nhiều.
- Cám ơn chị. Có thể chị nói đúng. Ở đây nóng kinh khủng. Tôi
nghĩ là tôi sẽ ngồi ĺ trong thư viện để nghiên cứu về Florida.
Vậy thôi.
o0o
Lisa hiểu rằng bất cứ việc ǵ tại đây cô cũng phải làm một cách
thận trọng, kín đáo. Cô phóng xe về Palm Beach. Bực ḿnh v́ phải
ăn không ngồi rồi, cô đi bơi trong bể bơi của khách sạn rồi đi
ăn trưa. Bản năng mách bảo cô rằng đồn điền West Grove là cơ sở
cho một phóng sự vạch trần những xấu xa trong ngành công nghiệp
đường. Có thể bài báo sẽ chẳng làm thay đổi được nhiều, nếu xét
đến số lượng phát hành của nó, nhưng đây sẽ là một bước khởi
đầu.
Từ bỏ ư định dành một buổi chiều để đi mua sắm ở cửa hàng mốt
trên đường Worth Avenue, Lisa đến thư viện địa phương đọc hết
các số báo cũ của tờ Palm Beach Times. Cô đă t́m được các bài
báo ngắn nói về những cố gắng để tổ chức nghiệp đoàn của các
công nhân ở đồn điền mía. Như Chuck đă nói với cô, những cố gắng
đó đều thất bại. Cô cũng t́m thấy một số bài báo đề cập tới việc
tổ chức nghiệp đoàn ở các nhà máy đường, nhưng nó không thu hút
sự chú ư của cô. Cô tự hỏi làm thế nào để có thể gặp được những
người công nhân chặt mía nói chuyện với họ, mà không bị phát
hiện ra. Nhất định phải có một cách. Cô sẽ t́m ra nó.
Trước lúc rạng đông buổi sáng hôm sau, Lisa phóng xe ra khỏi
khách sạn. Bên ngoài, nhiệt độ xuống rất thấp, sương mù dày đặc.
Cô cho xe đi thật chậm, chú ư nh́n đường. Tầm nh́n gần như bằng
không, càng tốt cho cô.
Khi xe đến West Grove, cô nghe thấy tiếng kêu vo vo của máy ép
mía. Đường phố chính vẫn vắng ngắt. Cô tḥ tay vào túi quần lấy
từ sơ đồ mà người thư kư của ông Newhouse đă vẽ cho. Cô sẽ đỗ xe
cách cánh đồng khoảng một phần tư dặm và sẽ đi bộ đoạn đường c̣n
lại. Trong sương mù dày như thế này mà lại mặc quần đen, áo đen,
đi giày đen th́ ai mà nhận ra cô.
Lisa đỗ xe, bắt đầu bước đi trong sự im lặng kỳ quái của sương
mù bao phủ. Cô đi men theo ŕa ngôi nhà văn pḥng của đồn điển.
Các cửa sổ không có ánh đèn. Cô thở dài nhẹ nhơm, đi về phía
cánh đồng. Phía chân trời đă có ánh hừng đông nhưng sương mù vẫn
c̣n phủ kín.
Tim cô đập mạnh. Cô đă tới cánh đồng đầu tiên. Cô nhanh chóng
hiểu rằng không thể nào đến gần hơn để nói chuyện với bất cứ
người công nhân chặt mía nào. Qua làn sương mù, cô nh́n thấy
những bóng ngườỉ cao, to đang cúi rạp ḿnh chặt mía. Cô cũng
nh́n thấy những người khác mà qua giọng nói của họ, cô biểu họ
là đốc công, đội trưởng và người ghi phiếu. - đủ thành phần của
ban chỉ huy.
- Này, mày, lại đằng kia. - Một giọng nói hách dịch cất lên.
Ngay lập tức Lisa lạnh cứng người, sợ rằng cô đă bị phát hiên.
Nhưng cô nhận ra rằng đó là người ta gọi một công nhân. - Sao
mày để mía vương văi thế kia, quay lại dọn sạch đi.
Nhận thấy sương mù bắt đầu tan, Lisa rút lui khỏi cánh đồng. Cô
kiềm chế nỗi thất vọng, cô dừng lại xem xét một ngôi nhà dài
bằng bê tông, mái lợp tôn múi nằm ngay cạnh đó. Chắc chắn đây là
nơi ở cho những công nhân chặt mía. Có thể một vài người trong
số họ hôm nay không ra đồng làm việc. Thử kiểm tra xem.
Lỉsa bước nhanh về phía ngôi nhà đổ nát. Bă mía, rác rưởi vung
văi khắp nơi bên ngoài ngôi nhà. Một con chó đang t́m những màu
thức ăn thừa. Cô ngập ngừng dừng lại trước cửa rồi mở rộng hai
cánh, bước vào bên trong. Trong pḥng có hai dăy giường gỗ hai
tầng. Không khí nóng, và sặc mùi hôi hám.
Bốn người đàn ông đang nằm ngáy trên giường ở phía bên trái cô,
quần áo họ đầy bụi bẩn, cáu ghét. Những tấm chăn nhàu nát và đầy
đất. Một người đàn ông khác đang ngồi ở cạnh giường đang chăm
chú vào miếng băng thấm đầy máu trên cánh tay anh ta.
- Xin lỗi. - Lisa ngập ngừng nói. Người đàn ông quay lại phía
cô, nét mặt hốt hoảng.
- Cô... cô ở đây không tốt đâu. - Anh ta nói bằng một giọng thổ
âm vùng đảo. - Tốt nhất là cô đi khỏi đây, nhanh lên.
- Xin lỗi, cho phép tôi hỏi anh vài câu về công việc của anh.
- Nếu bà chủ thấy được, tôi sẽ bị sa thải. - Người đàn ông nói
vậy nhưng vẫn không giấu được vẻ thích thú v́ được hỏi đến.
- Nắm được lợi thế, Lisa đến gần anh ta và bắt đầu đưa ra câu
hỏi.
Trong lúc trả lời, mắt anh ta luôn luôn nh́n ra cửa. Lisa không
dám ghi chép nhưng cô biết rằng những lời nói của anh ta đă in
sâu vào trí óc cô.
Họ được trả lương khoán và chắc chắn họ đă bị lừa đảo. Tiền công
trả cho một luống mía quá thấp. Nếu ốm hay bị thương, đều không
được trả lương. Tai nạn xảy ra hàng ngày v́ đây là một công việc
nguy hiểm.
- Không ai quan tâm đến việc chúng tôi bị thương, bị ốm, thậm
chí chết.
Nhựa của những cây mía làm đen quần áo họ, dính cả lên đầu tóc.
Qua mùa thu hoạch, bàn tay họ trở nên pḥng rộp, thành chai, gây
nên những cơn đau co rút ở những cánh tay, lên đến tận vai.
Những cơn đau ấy kéo dài ít nhất một tuần sau mùa thu hoạch.
Chúng tôi chỉ được nhận một đôi găng lúc bắt đầu đến làm. Không
có thêm nữa. Bà chủ nói rằng găng tay rất đắt.
- Một đôi găng có dùng được lâu không? - Lisa hỏi.
- Có thể được một tuần. Thế thôi. Không lâu hơn nổi.
Đột nhiên anh ta nói như ra lệnh:
- Bây giờ th́ cô đi đi. Tôi mất một ngày làm việc v́ đă chặt vào
tay. Nếu họ thấy cô ở đây, tôi sẽ mất việc. Thôi đi đi.
Khi về đến pḥng ḿnh trong khách sạn ở Palm Beach, Lisa lôi máy
chữ xách tay ra bắt đầu viết về cuộc sống đoạ đầy của những
người công nhân chặt mía.
Ngày làm việc của họ kéo dài đến mức không thể tưởng tượng được,
điều kiện sống khắc nghiệt, cảnh cô đơn, nỗi nhớ quê hương và
gia đ́nh.
Có quá nhiều điều phải nói trong một bài báo. Có lẽ nên làm một
phóng sự gồm ba phần. Cần phải có cả ảnh nữa. Cô phải bay về New
York để gặp Chuck.
Trước khi làm thủ tục rời khách sạn cô gọi điện cho Chuck. Ông
đồng ư đợi ở văn pḥng cho đến khi cô về tới.
- Cô có khoẻ không? - Chuck lo lắng hỏi.
- Tôi vẫn khoẻ, nhưng có rất nhiều việc cần phải làm. Tôi sẽ nói
khi về đến đấy.
Lisa gọi điện cho Paul. Anh hứa.
- Anh sẽ có mặt ở sân bay để đón em.
Vào khoảng hơn bảy giờ sáng, Lisa và Paul cùng ngồi với Chuck
trong văn pḥng của ông, thảo luận về những ǵ cô vừa thu thập
được.
- Tôi muốn quay trở lại đó. Tôi sẽ làm một phóng sự gồm ba phần,
phơi bày tất cả trước công luận. – Lisa nói một cách nghiêm túc.
- Nó có thể gây nên sự khó chịu - Chuck cảnh cáo. - Đặc biệt một
khi phần đầu tiên đă vấp phải những quan điểm khác nhau. Tôi
biết số phát hành của chúng ta rất nhỏ. Nhưng nó sẽ tới tay
những người trong ngành công nghiệp đường.
- Tôi sẽ đi với Lisa. - Paul nói. - Tôi sẽ mang về những bức
ảnh. Tôi không phải là nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp nhưng đă chụp
ảnh vài năm nay.
- Anh ấy chụp cừ đấy. - Lisa nói. - Tôi đă xem những bức ảnh của
anh ấy chụp.
- Tôi không thể đầu tư nhiều vào đấy. - Chuck nói.
- Ông chỉ phải trả cho tôi vé máy bay thôi. - Paul nói.
- Đồng ư. Tôi cũng không muốn Lisa xuống dưới đó lần thứ hai mà
chỉ có một ḿnh.
- Khi nào th́ phần đầu được đăng? - Lisa hỏi.
- Tôi sẽ gạt một bài xuống số sau và thay bài của cô vào sáng
thứ năm nó sẽ xuất hiện ở quầy bán báo.
- Chúng ta sẽ là một cặp sinh viên mới tốt nghiệp đang đi nghiên
cứu. - Paul nói. - Cũng có thể cho là chúng ta đang đi nghỉ. Sẽ
không có ai nghi ngờ ǵ. Nào chúng ta lên đường. West Grove,
Florida.
Chương 47
Harry vừa quay số điện thoại của Eileen
vừa đọc lại lại báo đăng trên trang nhất của một tờ tuần báo mà
văn pḥng của ông ở New York gửi đến sáng nay. Thật là đồ giẻ
rách. Harry thầm nghĩ với thái độ khinh thường và lại tập trung
vào xem xét lượng hàng bán được ở siêu thị.
- Đồn điền West Gorve đây. - Giọng người trợ lư mới nhất của
Eileen lạnh nhạt như muốn khiển trách ngươi gọi đă quấy rầy anh
ta.
- Clive, anh nói với Eileen là tôi muốn gặp bà ấy tại nhà ngay
bây giờ. Tôi không cần biết bà ấy có bận không. Tôi muốn gặp bà
ấy ngay. - Harry đặt ống nghe xuống, không đợi Clive trả lời.
Bài báo đề cập đến việc họ sử dụng lao động nô lệ ở đồn điền.
Tai nạn xảy ra hàng ngày, công nhân chặt mía sống trong những
điều kiện tồi tệ kinh khủng, tiền lương thấp. Ông phải t́m hiểu
xem việc ǵ đang xảy ra. Bài báo đă bới lông t́m vết hay là
Eileen đang làm những việc tồi tệ đó thật?
Harry bồi hồi kỳ lạ khi thấy ở cuối bài báo có tên phóng viên:
Freeman. Đó là tên của Katie hồi c̣n con gái. Nó trùng
với tên một cô sinh viên trẻ xinh xắn bị giết chết năm năm trước
trong một tai nạn nào đó, khi diễn ra cuộc đ́nh công ở nhà máy
đường Talisman. Harry gọi cô thư kư pḥng bên cạnh.
- Juanita, tôi đi khỏi văn pḥng một lúc. Có việc ǵ khẩn cấp
th́ gọi điện về nhà cho tôi.
Harry muốn gặp riêng Eileen trước đă. Ông vội vă ra khỏi nhà
máy, bước đến chiếc xe Mercedes của ông đậu dưới bóng râm một
cây sồi. Ông là một trong số người đầu tiên trong ngành công
nghiệp đường tổ chức nghiệp đoàn ở nhà máy của ḿnh.
Ông tự hào về mối quan hệ của ông với những người làm thuê. Điều
ǵ đang diễn ra ở đồn điền mà ông không được biết? Hay đây chỉ
là một sự bới móc.
Trong khi lái xe về nhà, ông h́nh dung lại nội dung bài phóng sự
của Lisa Freeman. ông cảm thấy ḿnh có tội v́ đă để cho Eileen
hành động tự do như vậy. Lẽ ra ông phải kiểm tra xem cô ta điều
hành công việc như thế nào.
Tuy vậy cũng đừng vội kết luận.
Harry biết một cách mơ hồ rằng đă có những nỗ lực để tổ chức
nghiệp đoàn trong công nhân nông nghiệp. Việc đó đă diễn ra
trong nhiều năm ở những vùng khác. Nhưng mọi người ở đây khẳng
định rằng không thể làm được điều này với những công nhân từ
nước ngoài di cư đến.
Trong cuộc đời, Harry luôn luôn ngay thẳng với những người làm
công việc cho ḿnh. Thậm chí khi c̣n làm ở công ty Simon &
Sinclair ông đă phải đấu tranh với Arnie, bảo vệ quyền lợi cho
người lao động, khi có những vấn đề nảy sinh. Vậy mà Eileen đang
làm cái tṛ quỷ quái ǵ ở đồn điền?
Harry đang đi đi lại lại trong thư viện, tay cầm một cốc cà phê
đá th́ nghe thấy tiếng ô tô của Eileen đỗ ở trước cửa nhà. Ông
đứng ở lối ra vào, chờ Eileen xuất hiện tại hành lang.
- Harry, anh triệu tôi về gấp để làm ǵ vậy? Anh biết là lúc này
tôi bận như thế nào rồi chứ. – Eileen hỏi bằng giọng gây sự và
bước về phía Harry.
- Văn pḥng ở New York vừa gửi cho tôi bức t́nh thư này đây, -
Harry mỉa mai và trải rộng báo ra, - cô hăy đọc đi.
Eileen cầm tờ báo, cau mày đọc ḍng đầu đề và chửi thầm.
- Cái đồ chết dẫm nào đó định kiếm chuyện ǵ đây? Tại sao anh
làm tôi mất thời gian vào những chuyện vớ vẩn này.
- Tôi không muốn thanh danh của tôi bị nhấn xuống bùn. - Harry
vặc lại. - Tôi không...
- Ai người ta đọc cái thứ giẻ rách này? - Eileen cắt ngang vừa
đưa tờ báo lại cho Harry. - Nó được viết ra bởi một kẻ ngớ ngẩn
vô danh tiểu tốt nào đó.
- Thế có đúng là chúng ta ...
- Harry, chấm dứt cái tṛ ngớ ngẩn ấy đi, - Eileen sốt ruột cắt
ngang. - Chúng ta chỉ làm những việc mà các đồn điền mía khác ở
Florida đang làm. Không hơn, không kém. Không phải chúng ta đang
cai quản một nhà nghỉ. Chúng ta có những khó khăn cần phải giải
quyết. Chúng ta...
Eileen dừng lại khi thấy Harry đưa một tay ôm lấy ngực và rên
lên đau đớn. Mặt ông nhợt nhạt. Ông đánh rơi tờ báo xuống bàn.
- Gọi Freddie, - Harry thở hổn hển. - Chắc là tôi bị đau tim.
o0o
Sam đưa xe vào khu vực đỗ xe của bệnh viện và phanh kít lại. Cô
vội vă chạy vào bệnh viện. Eileen đă nhắn cô đến đây càng sớm
càng tốt. Bà viết, "Cha con lên cơn đau tim”. Cô t́m thấy Eileen
ngồi trên chiếc ghế ở khu vực tiếp tân, đang giở một quyển tạp
chí.
- Có việc ǵ đang xảy ra vậy? - Sam hỏi, cổ họng tắc nghẹn v́ sợ
hăi. - Cha ra sao rồi.
Có một kíp bác sĩ đang chăm sóc ông ấy. Mẹ đợi ở đây gần một
tiếng đồng hồ rồi.
Làm sao mà cha cô lại bị đau tim. Ông vẫn khoẻ như voi kia mà.
Ông nhiều hơn Eileen mười chín tuổi nhưng trông họ như cùng một
lứa. Trước đây chưa hề có triệu chứng ǵ như thế này.
- Mẹ hăy kể cho con nghe mọi việc đă xảy ra. – Sam giục.
- Bác sĩ ḱa. - Eileen đứng dậy. Fred Weston là bác sĩ riêng của
gia đ́nh.
- Harry sắp b́nh phục rồi. - Bác sĩ Weston an ủi khi ông đến chỗ
họ. - Tôi đă bảo ông ấy từ một năm nay là phải tập thể dục nhiều
hơn để làm giảm bớt cân xuống.
- Rồi cha tôi sẽ tập. - Sam nói. Cô cảm thấy nhẹ người. - Bây
giờ chúng tôi có thể vào thăm ông được không?
- Cô sẽ được vào thăm ngay sau khi chúng tôi chuyển ông ấy về
pḥng riêng. Đây chỉ là một cơn đau tim nhẹ, nhưng chúng tôi
muốn làm một số xét nghiệm để đảm bảo an toàn. Chúng tôi sẽ giữ
ông ở lại đây một vài ngày.
- Rất đúng. - Eileen nói. - Bác sĩ biết tính Harry rồi đấy. Nếu
để ông ấy ra khỏi đây, th́ ngay ngày hôm sau, ông ấy sẽ lại đến
nhà máy. Giữ Harry ở lại một tuần. Đó là cách tốt nhất bắt ông
ấy nghỉ ngơi.
- Có lẽ bà nói đúng. - Bác sĩ Weston đồng ư.
o0o
Eileen rời khỏi pḥng Harry khi Sam quyết định sẽ ở lại đấy cả
buổi tối. Như thế cũng tốt ả có một việc phải làm, một việc đ̣i
hỏi Harry phải tiếp tục nằm bệnh viện và Sam th́ không đành ḷng
rời bố.
Eileen phóng thẳng đến nhà máy, vào pḥng riêng của Harry. Tất
nhiên nhà máy vẫn đang làm việc nhưng các nhân viên văn pḥng
th́ đă về nhà. Eileen lục lọi tất cả hồ sơ, t́m tất cả những thư
từ quan hệ với công ty muốn mua nhà máy và đồn điền của Harry.
Sau khi tin chắc rằng đă nắm hết thư từ trao đổi giữa công ty
Kramer Winterprises và công ty West Grove, Eileen gọi điện về
nhà riêng của Ray Duggan.
- Ray tôi cần phải gặp anh, ngay đêm nay.
- Eileen, vợ tôi ở nhà. - Ray nói, giọng có vẻ cáu kỉnh. Năm
ngoái, khi vợ ông ở bên Châu âu, ông và Eỉleen đă có một kỳ nghỉ
cuối tuần điên dại. Cả hai người đều không tính chuyện quan hệ
lâu dài. Ray sợ vợ phát hiện ra c̣n Eileen th́ tiếp tục ve văn
những người đàn ông trẻ hơn.
- Có chuyện ǵ vậy? - Ray hỏi tiếp.
- Tôi cần anh phục vụ với tư cách là luật sư. Việc này rất khẩn
thiết. Hăy đến văn pḥng nhà máy chứ đừng đến ngôi nhà ở cánh
đồng. Harry đang nằm trong bệnh viện.
- Điều ǵ đă xảy ra vậy? - Ray lo lắng hỏi.
- Ông ấy bị đau tim.
- Tôi rất lấy làm tiếc là...
- Ông ấy sẽ b́nh phục. Bác sĩ Weston đảm bảo với chúng tôi như
vậy. Nhưng ông ta nói rằng Harry cần được nghỉ ngơi. Tôi cần
thảo một số giấy tờ để có thể điều hành nhà máy.
- Vậy th́ tôi sẽ đến ngay.
Eileen đặt máy điện thoại xuống, nở một nụ cười đắc thắng. Ả đă
đời giờ phút này suốt hơn hai mươi năm. Mọi việc chắc sẽ được
thực hiện tốt đẹp.
o0o
- Bác sĩ West muốn cái quái ǵ vậy? - Harry hỏi Eileen - Tại sao
tôi lại phải nằm đây một tuần?
- Harry, anh bị đau tim. Bác sĩ rất cẩn thận, ông muốn làm một
số xét nghiệm. Anh không phải lo lắng ǵ. Em sẽ điều hành nhà
máy.
Eileen cố giấu nỗi bực v́ Harry không chịu kư giấy uỷ quyền.
- Tại sao tôi lại phải kư cái này? - Harry làu bàu.
- Tại v́ nhà máy phải trả lương. Em sẽ phải kư séc. Freddie nói
rằng anh phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi. Anh không được nghĩ đến
công việc.
Eileen lại đưa bút cho Harry.
- Harry, kư đi, để cho em c̣n đến nhà băng giải thích cho họ
biết em phải thay anh kư séc trả lương.
- Freddie thật là điên rồ khi giữ tôi ở đây. - Nói vậy nhưng
Harry vẫn cầm bút kư giấy uỷ nhiệm, trong khi Eileen đặt nó lên
chiếc kẹp giấy lôi ra từ trong cặp.
- Ai đang cai quản đồn điền? Không phải cái thằng Clive ngu đần
chứ.
- Tim đang cai quản. Anh ta là giám thị giỏi nhất mà chúng ta
từng có. Anh ta cai quản được mọi việc.
- Thôi, hăy nghỉ ngơi đi, Harry.
- Hôm nay Sam đâu?
- Mới tám giờ sáng. Chắc nó đang ngủ.
Eileen rời khỏi bệnh viện, phóng xe về nhà máy. Ả sẽ đến nhà
băng sau. Trước hết, phía gọi điện cho Ted Carson ở Công ty
Kramer Enterprises. Ông ta là một thành viên ban quản trị công
ty. Họ muốn mua nhà máy và đồn điền của công ty West Grove mà ả
th́ muốn bán. Ả đă có giấy uỷ quyền của Harry. Họ sẽ thực hiện
trót lót phi vụ này.
o0o
Ở sân bay La Guardia, Lisa và Paul được biết chuyến bay buổi
sáng của họ sẽ bị chậm lại bốn mươi phút.
- Chúng ta vào uống cà phê đi. - Paul nói. – Như vậy là ta sẽ
đến đấy muộn và tối nay sẽ chẳng làm được việc ǵ.
- Em sẽ gọi điện cho mẹ, - Lisa quyết định. - Nếu bà cố bắt liên
lạc với em ở khách sạn dưới Florida và được biết em đă ra khỏi
đấy, th́ bà sẽ rất lo. Em không biết c̣n dính vào chuyện này bao
lâu. Thế mà em đă nói với mẹ có thể ở đó trong ṿng ba tuần.
- Em đă đảo trúng mỏ vàng ngay từ nhát xẻng đầu tiên. Một sự may
mắn cho người mới bắt đầu. – Pall đùa, với ẩn ư một lời khen.
Lisa liên lạc được với Katie tại văn pḥng, như cô đă đoán
trước. Cô nói:
- Con đă bay trở lại New York để xin ư kiến sếp. Bây giờ con
lại phải quay về Florida. Con sẽ gọi điện cho mẹ từ dưới ấy để
mẹ biết chúng con đang ở đâu.
- Chúng con à? - Katie hỏi.
- Paul sẽ bay xuống dưới ấy cùng con để chụp ảnh, Paul Hecht ấy
mà.
- Ừ con đă nói với mẹ về Paul. Bao giờ th́ mẹ được gặp anh ta?
- Một ngày gần đây thói. Paul cũng muốn gặp mẹ.
- Lisa, công việc của con không nguy hiểm chứ?
Lisa đoán mẹ cô đă lo lắng về việc này suốt thời gian qua. Tuy
nhiên chưa bao giờ bà thể hiện sự lo lắng ra cho cô biết. Cô trả
lời mẹ.
- Đây chỉ là một câu chuyện về công nghiệp đường ở Florida thôi.
Như là con đă nói với mẹ ấy. Mẹ nhớ là đă đọc được ở đâu đó về
những khó khăn trong việc thành lập nghiệp đoàn ở các nhà máy
đường.
- Tất nhiên những cái đó cũng đă qua rồi.
- Con đang viết về các đồn điền trồng mía. - Lisa nói.
- Một phóng sự điều tra à. - Katie hỏi.
- Mẹ có thể gọi nó như vậy. - Lisa thừa nhận. – Nhưng con sẽ
b́nh an. Mẹ đừng lo lắng ǵ.
- Lisa, con không được liều lĩnh đấy.
- Sẽ ổn cả thôi mẹ ạ. Không có vấn đề ǵ đâu.
o0o
- Bố, sao bố cứ đi lung tung thế này? Sam phát cáu khi cô t́m
thấy cha và đưa ông trở lại pḥng. Bốn ngày sau cơn đau tim, ông
lại khoẻ như một chiếc máy phát điện.
- Bố ở đây đă quá lâu rồi . Bố không biết tại sao Freddie cứ bắt
bố phải nằm lại. Bố cảm thấy chưa bao giờ ḿnh khoẻ như thế này.
- Ông ấy nói bố phải có chế độ tập luyện đều đặn khi ra khỏi
đây. Bố không được ăn nhiều các món tráng miệng bổ béo và thịt
ḅ Texas nữa. Bố phải làm giảm trọng lượng đi khoảng mười cân.
- Vâng, thưa cô.- Harry đùa cợt.- Tôi cũng thấy eo lưng tôi đang
ph́nh ra đây.
- Con mang đến cho bố vài cuốn tạp chí nhé?
- Bố thích con mang đến cho bố một miếng bít tết thật dầy và một
khoanh bánh dâu tây. Con không thể tưởng tượng được bố đă ăn
sáng bằng món ǵ đâu. – Harry đưa một tay để chặn trước lời
trách móc của Sam rồi nói tiếp.- Bố biết ḿnh đang phải ăn
kiêng. Thôi, hăy mang cho bố tờ Wall Sreet Journal và New York
Times.
- Bố không thể dứt ra khỏi công việc ngay cả khi ở trong bệnh
viện à? - Sam lắc đầu. Trong cô tràn ngập cảm giác vừa yêu
thương vừa giận dỗi.
- Công việc chính là nguyên nhân bắt bố phải nằm ở đây
Đột nhiên nét mặt Harry trở nên dữ tợn.
- Bố phải ra khỏi đây thôi, Sam. Cái ông Freddie chết tiệt ấy
muốn cản trở bố bằng những cuộc xét nghiệm. Bố đă bảo ông ta
rằng, ông ta chỉ muốn kiếm tiền để mua những máy móc mà bệnh
viện vẫn thèm muốn.
- Bố sẽ ra khỏi đây chỉ khi nào bác sỹ Weston nói là bố có thế
ra được. - Sam nói. Và cô sẽ nói với bác sỹ Weston về việc này.
- Bố không thấy mặt Eileen từ hôm kia. Chắc bà ấy đang chúi mũi
ở nhà máy.
- Bà ấy thích thế. - Sam gạt đi.- Có lẽ bố phải để cho bà ấy
điều hành nhà máy trong vài tuần. Bố không nên sớm trở về cái
nhà thương điên ấy.
- Bố nghĩ đó để cho bà ấy lộng hành quá lâu. Tất nhiên câu
chuyện bịa đặt. Con biết đấy, bố có thể nhanh chóng bay đến New
York để giải quyết việc này. Làm sao mà chúng ta có thể đứng
vững trong kinh doanh suốt từng ấy năm nếu như tất cả những
chuyện thối tha ấy là có thật.
- Chuyện thối tha nào? Câu chuyện trong tờ báo nói về cái ǵ?
- Văn pḥng ở New York gửi đến cho bố một tờ báo có đăng bài kết
tội chúng ta về những chuyện xẩy ra ở đồn điền trồng mía.
- Tờ báo đâu.- Sam nổi giận. Cha cô đă đọc kỹ bài báo đó và có
lẽ chính nó là thủ phạm gây nên cơn đau tim. Bố đánh rơi nó trên
bàn làm việc khi bố lên cơn đau tim.
- Freddie nói rằng anh đang b́nh phục. Ba ngày nữa anh có thể về
nhà.
Harry và Sam cùng quay lại, nh́n thấy Eileen.
- Tại sao lại ba ngày nữa. - Harry hỏi.
- Để hoàn thành nốt các cuộc xét nghiệm. Nhưng không có vấn đề
ǵ. - Eileen nói, - anh sẽ sống lâu hơn ông ta.
- Con sẽ trở lại thăm bố sau giờ ăn tối. - Sam hôn Harry, vẫy
tay ra hiệu tạm biệt mẹ cô rồi ra khỏi pḥng.
- Có chuyện ǵ ở nhà máy không? - Harry hỏi Eileen.
- Vẫn như mọi ngày. - Eileen dừng lại, đôi mắt tối sầm. - Harry
chúng ta phải nói chuyện.
- Có chuyện không hay xẩy ra ở nhà máy à?
- Không phải. Nhà máy hoạt động tốt hơn bao giờ hết. Đây là
chuyện về chúng ta.
- Thể hả? Harry cảnh giác.
- Anh biết đây. Chúng ta không c̣n cuộc sống vợ chồng từ sau khi
Sam ra đời. Tôi vẫn c̣n trẻ và vẫn có những nhu cầu...
- Tôi cho rằng cô vẫn được đáp ứng đầy đủ các nhu cầu - Harry
châm chọc.
Eileen phớt lờ.
- Tôi chán ngấy đồn điền, chán ngấy Florida. Đây là lúc tốt nhất
đối với tôi để ra đi. Tôi muốn bay đến Mexico City để ly dị. Tôi
muốn sống ở đó.
Đôi mắt Eileen như đe doạ Harry nếu anh từ chối.
- Tôi sẽ không ngăn cản cô. Harry hơi ngỡ ngàng nhưng không cảm
thấy đau khổ. Ông sẽ phải t́m một người khác để cai quản đồn
điền.
- Tôi đang dùng Ray Duggan làm luật sư của tôi. Ông ta đă có một
cuộc tiếp xúc ở Mexico City cho việc này. Ông ta đă thảo giấy tờ
cần thiết để cho anh kư, nói rơ là anh không phản đối ly dị.
Eileen mở chiếc cặp bằng da cá sấu lôi ra một tập giấy.
- Có bốn bản tất cả. Một bản để cho anh. - Ả đưa cho Harry giấy
tờ và một chiếc bút.
- Cô muốn tôi kư ngay bây giờ à?
- Chẳng có lư do ǵ để mà không kư. - Eileen cười hợm hĩnh, đôi
lông mày cau lại, vẻ sốt ruột.
- Đúng là chẳng có lư do ǵ. - Harry thừa nhận.
Liệu các điều kiện có thể chấp nhận được không? Harry dừng lại
để đọc kỹ các giấy tờ. Không thấy đề cập đến vấn đề tài chính.
Điều quái quỷ ǵ đang xảy ra thế này? Đây không phải là Eileen.
Khi dính đến chuyện tiền nong, cô ta là người sắc sảo hơn ai
hết.
- Ô kê, giấy tờ được kư rồi đây. - Harry đưa lại ba bản cho
Eileen. - Khi nào th́ việc này xảy ra?
Tôi sẽ bay đi tối nay. Ngay sau khi ly dị xong, tôi sẽ cưới
Clive. Anh có thể giải quyết vấn đề tài chính của chúng ta với
Ray.
- Ai đang điều hành nhà máy. - Đầu óc Harry đang lộn xộn. Mọi
việc xảy ra quá nhanh. Eileen đang giở tṛ ǵ vậy. Ả mà lại tin
cậy anh, để cho anh giải quyết vấn đề tài chính với luật sư của
ả? - Tôi sẽ phải buộc Freddie đồng ư cho tôi ra viện vào sáng
mai.
- Không có vấn đề ǵ đâu, Harry. Tôi đă đào tạo Bud Jackson rất
kỹ. Bây giờ anh ta có thể giải quyết mọi việc.
Eileen đút giấy tờ vào cặp và đóng lại.
- Tạm biệt Eileen. Thỉnh thoảng tôi sẽ viết cho anh vài ḍng từ
Mexico City.
Chương 48
Sam ngồi xổm trên chiếc ghế của cha cô
trong thư viện đọc bài báo viết về đồn điền West Grove. Đồ chó
ngu xuẩn này chắc lại ngồi tận New York mà tưởng tượng ra những
chuyện xấu xa này. Cô cảm thấy bị xúc phạm hơn khi biết rằng
đây mới lả phần đầu của một bài dài gồm ba phần.
Sam t́m địa chỉ của toà soạn tờ báo. Cô sẽ gọi điện đến New York
để báo cho Lisa Freeman hay rằng cha cô sẽ phát đơn kiện nếu cô
ta dám viết thêm một từ nữa về đồn điền. Và cô sẽ đ̣i phải cải
chính.
Khi Sam có được số điện thoại của tờ báo, có gọi điện đến văn
pḥng xin gặp Lisa Freeman.
Lisa Freeman đi xa. Một người nào khác có thể giúp chị chăng? -
Người ở đầu dây bên kia hỏi một cách vui vẻ
- Ồ, tôi là bạn cô ấy từ hồi học đại học. - Sam ứng khẩu. - Tôi
sống ở Thụy Sĩ đă hai năm nay và vừa về nước được vài ngày. Chị
có thể làm ơn cho biết Lisa ở đâu để tôi gọi điện đến được
không?
- Tôi không được phép tiết lộ thông tin đó.
- Ồ Lisa sẽ giết chị nếu như cô ấy biết tôi có mặt ở New York và
chị đă không cho tôi biết số điện thoại của cô ấy. Những cú điện
thoại vượt đại dương đắt vô cùng. - Sam đợi, cầu cho ḿnh gặp
may.
- Thôi được rồi. - Người kia đồng ư sau một lúc đắn đo. - V́ chị
là bạn của Lisa hồi học đại học nên tôi cho chị biết. Cô ta đang
ở một thị trấn có tên là West Grove tại Florida. Có thể cô ta
đang ở khách sạn Wilmington cách West Grove bấy dặm về phía bắc.
Chờ một chút, tôi sẽ t́m số điện thoại.
Sam gọi điện đến khách sạn Wilmington xin gặp Lisa.
- Cô ấy không trả lời. - Người trực tổng đài nói. - Chị có muốn
nhắn lại ǵ không?
- Không, tôi không nhắn ǵ. Cám ơn. - Sam nói. Cô cảm thấy giận
sôi lên khi những lời lẽ kết tội trong bài báo hiện lên trong
đầu.
Cô ngồi lặng bên máy điện thoại một lúc, nghĩ xem sẽ làm ǵ tiếp
theo. Được rồi, cô sẽ đến khách sạn và ngồi trong xe đợi đến khi
Lisa Freeman quay trở về . Không cần biết phải mất bao nhiêu
thời gian. Cô phải chặn đứng những chuyện tiếp theo và đ̣i phải
cải chính. Sam cầm tờ báo, gập lại và nhét vào túi xách. Cô ra
khỏi nhà, đến bên chiếc Jaguar màu trắng, là quà tặng của cha vô
nhân ngày lễ tốt nghiệp đại học của cô.
Làm sao họ có thể làm như vậy với cha cô. Mọi người ở khắp bang
Florida đều biết đến ḷng tốt của ông và danh tiếng của ông với
tư cách là một ông chủ kiểu mẫu. Có một việc làm ở nhà máy West
Grove, được xem như là một phần thưởng.
Sam cho rằng người phóng viên xấu xa kia có thể không đến nhà
máy mà chỉ đến đồn điền. Nhưng ngay cả ở đồn điền, theo như lời
Eileen vẫn khoe khoang, những người công nhân chặt mía cũ vẫn
trở lại làm việc vào những vụ sau. Chẳng nhẽ điều đó lại có
nghĩa là họ đang bị bóc lột.
Sam phóng xe đến khách sạn Wilmington. Đó là một dăy nhà tường
bằng gỗ ván màu trắng, mái lợp ngói đỏ được thiết kế để lôi cuốn
những tay chơi ô tô giàu có. Vào đúng mùa nghỉ, hẳn tất cả mọi
pḥng đều chật ních người thuê. Nhưng bây giờ là tháng Chín, chỉ
có một vài chiếc ô tô đậu trong khu vực đỗ xe. Để biết chắc Lisa
Freeman đă về pḥng chưa, Sam hỏi người tiếp tân.
- Chưa, thưa cô, cô ấy chưa về. Người đó trả lời.
- Tôi không biết mặt cô ấy. - Sam nói một cách dễ thương - Trông
cô ấy như thế nào?
Ngập ngừng một lát, người tiếp tân trả lời.
- Trông rất giống cô, cũng vào độ tuổi cô, trừ một điều là tóc
cô ấy đen và để xoă ngang vai. C̣n cô cao hơn cô ấy một chút và
trông ra dáng một quư cô xinh đẹp.
- Cám ơn ông.
Ít nhất Sam cũng biết phải t́m một người tóc sẫm và cao gần bằng
cô.
Sam quay lại chiếc xe của ḿnh đỗ dưới bóng một cây sồi. Trong
khi chờ đợi, cô bật radio lên nghe và ngả người trên ghế sau đọc
mấv cuốn tạp chí Vogue. Sau gần một giờ, chẳng thấy chiếc xe nào
đi vào khu vực đỗ xe, Sam quyết định đi ăn trưa ở nhà hàng
Howard Johnson gần đây.
Ba mươi phút sau. Sam quay về va trông thấy một chiếc xe đang rẽ
vào khu vực để xe của khách sạn Wilmington. Cô nắm chặt tay lái.
Đột nhiên cô thây giận sôi lên. Tại sao họ dám lăng mạ cha cô
như vậy?
Sam cho xe chạy chầm chậm theo sau chiếc xe kia. Cô để ư thấy
chỉ có một người đàn ông và một người đàn bà ngồi ở hàng ghế
trước, không có ai ở ghế sau. Chiếc xe đỗ lại, người đàn ông ra
trước sau đó đến người đàn bà. Người đàn bà có cùng khổ người và
tầm tuổi như cô, với mái tóc đen xoă ngang vai. Sam đoán chắc
đây là Lisa. Hàm răng cô nghiến chặt khi nghĩ đến một cuộc chạm
trán sắp xảy ra.
Sam lấy tờ báo từ trong túi xách ra, đợi cho đôi khi hai người
kia vào pḥng cô mới bước đến, tay vẫn cầm tờ báo. Cô ước ǵ
Lisa Freeman chỉ có một ḿnh. Nhưng không sao, chẳng ai có thể
ngăn cản cô làm việc này. Cô muốn quay trở về bệnh viện để nói
với cha cô rằng sẽ không có hai phần tiếp theo của bài báo khủng
khiếp đó nữa và tờ báo sẽ đăng lời cải chính. Sam dừng lại trước
cửa một lát, nhẩm lại những điều cô phải nói, rồi gơ cửa. Gần
như ngay lập tức, cánh cửa hé mở. Một người đàn ông đẹp trai vào
khoảng hai mươi nhăm tuổi đứng chặn ở đó.
- Cô cần ǵ? - Anh ta hỏi một cách lịch sự nhưng có vẻ cảnh
giác.
- Tôi cần nói chuyện với Lisa Freeman. - Sam nói.
Cô thấy là họ đă tính trước đến sự tác động trở lại của bài báo.
- Về việc ǵ vậy. - Người đàn ông hỏi và vẫn không mở hẳn cửa
ra.
- Tỏi muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy. – Sam cố nói cho có
vẻ tự nhiên.
- Được thôi, Paul - Một giọng phụ nữ gọi với ra.
Lát sau một cô gái mảnh dẻ, nước da ngăm ngăm xuất hiện.
- Tôi là Lisa Freeman.
- Chị đă viết bài báo thô bỉ này phải không? Nó đă làm cha tôi
lên cơn đau tim đấy. - Mặc dù đă xác định là phải b́nh tĩnh, Sam
vẫn không ḱm được sự tức giận.
- Tôi viết bài báo này, nhưng nó không thô bỉ. Tôi đă nghiên cứu
rất kỹ lưỡng. Tôi...
Mọi người ở bang này đều biết cha tôi không bao giờ có những
hành động như chị viết ở bài báo này. Ông là một trong những nhà
kinh doanh được kính trọng nhất ở miền Nam. Tôi muốn chị không
được viết tiếp nó nữa. Hơn nữa, tờ báo phải đăng lời cải chính
và xin lỗi cha tôi.
- Lần cuối cùng chị có mặt ở đồn điền West Grove là khi nào? -
Lisa hỏi.
Đột nhiên Sam cảm thấy ḿnh phải đề pḥng. Cô chưa bao giờ đến
đồn điền vào mùa thu hoạch mía và cũng chưa bao giờ vào trang
trại. Cô ấp úng.
- Tôi... Mới đây th́ tôi không đến đó. Nhưng...
- Tôi mới ở đó vài ngày trước đây. Tôi đă thấy những ǵ mà tôi
viết trong bài báo. Tôi đă tṛ chuyện với những người chặt
mía...
- Tôi không tin chị. - Sam cắt ngang, mặt đỏ lên.
- Bởi v́ chị chưa nh́n thấy sự việc. - Lisa chỉ trích. - Hăy đi
cùng chúng tôi vào lúc rạng sáng ngày mai. Chúng tôi sẽ cho chị
thấy cha chị đă cai quản đồn điền như thế nào. Chúng ta sẽ phải
ḅ vào, bởi v́ bà Newhouse đă cắt cử người canh gác sau cái ngày
mà chúng ta đề nghị đến thăm đồn điền.
Đột nhiên Sam bị tấn công bởi những nỗi nghi ngờ. Cha cô không
bao giờ đến đồn điền. Đó là “Lănh thổ của Eileen” như có lần cha
cô đă chế nhạo. Không biết bà ấy đă gây ra điều ǵ sau lưng cha
cô. Sam cố giữ cho giọng nói có vẻ tự nhiên.
- Cha tôi không cai quản đồn điền. Nó hoàn toàn thuộc quyền điều
hành của mẹ tôi. Cha tôi điều hành nhà máy đường và công việc
buôn bán.
- V́ thế mà có thể chị cũng chẳng ngó ngàng ǵ đến nó. - Paul
nói một cách điềm tĩnh. - Để chúng tôi chỉ cho chị thấy, chị
Newhouse.
- Tên tôi là Samantha nhưng mọi người vẫn gọi tôi là Sam.
- Nếu như những người chủ đồn điền biết chị sắp đến, họ sẽ che
giấu hành động của họ. - Lisa báo trước.
- Đừng nói điều ǵ với bất cứ ai. Những người canh gác chỉ chú ư
mặt trước. Chúng tôi biết cách lọt vào trại từ phía sau mà không
bị phát hiện. Chúng tôi ...
- Tại sao tôi lại phải tin chị? - Sam lại phản ứng nhưng sự
bướng bỉnh của cô đă trở nên yếu ớt.
- Đừng tin chúng tôi. - Paul nói. - Hăy tin những ǵ mà chị
thấy. Chúng tôi sẽ cùng đi thăm các cánh đồng, trừ khi mẹ chị
ngăn cản.
- Chúng ta sẽ đi thăm các cánh đồng. Khi nào th́ chúng ta đi? -
Sam hỏi.
- Sáng mai, ngay sau lúc rạng đông. - Lisa nói - Vào lúc đó mọi
người đă ra đồng. Chị sẽ thấy khu nhà ở. Chị có thể nói chuyện
với vài người ở trong đó. Tai nạn xảy ra hàng ngày. Nếu những
người bị tai nạn không cầm được dao, họ sẽ phải ở nhà. Họ không
được trả lương trong những ngày nghỉ v́ thương tật đó.
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu. Nói cho tôi biết, tôi sẽ đến đó. -
Sam nghĩ: v́ cha, có phải biết sự thật.
o0o
Sam lái xe đi ḷng ṿng chẳng có mục đích ǵ suốt hàng tiếng
đồng hồ. Cũng có thể cô điên rồ khi tin vào những điều mà Lisa
Freeman và bạn cô ta khẳng định là có thật ở đồn điền. Tuy nhiên
linh tính mách bảo cô rằng họ không nói dối.
Cuối cùng Sam quay về nhà. Cô rất mừng v́ Eileen đi vắng. Cô ăn
tối rồi phóng xe đến bệnh viện thăm cha. Liệu cô có nên nói cho
cha biết về những việc sẽ diễn ra vào lúc rạng sáng ngày mai
không nhỉ? Làm sao mà cô dám làm việc đó, khi mà ông vừa qua
khỏi một cơn đau tim. Nhưng sớm muộn rồi cô cũng phải biết, nếu
như nhưng điều Lisa và Paul nói là sự thật.
Sam mang theo một miếng bánh "Rừng đen" vào trong bệnh viện
Rhoda, người bảo mẫu của cô xưa kia đă tốt nghiệp một lớp nấu ăn
dành cho các bà nội trợ và cha Sam không thích ǵ hơn là bánh
"Rừng đen" do bả làm. Cô đă hỏi ư kiến bác sĩ Weston về việc nảy
và óng đă cho phép.
- Bố có đoán được con mang vào cho bố cái ǵ không? - Sam hỏi,
cố cười thật tươi.
- Con có gặp mẹ con không. - Harry hỏi.
- Không. Có việc ǵ thế bố
- Vào giờ này bà ấy đang trên đường tới Mexico City.
- ồ ! Sam nhướng đôi lông mày.
- Để ly dị bố đấy. Bà ấy không tạm biệt con à?
- Con không gặp bà ấy. - Sam ngập ngừng một lúc tôi hỏi tiếp. -
Bố có đau khổ v́ chuyện ly dị không?
Sam tự hỏi có phải v́ bài báo mà Eileen đ̣i ly dị. Hay Eileen sợ
cha cô sẽ bằm nhỏ bà nếu như ông thấy đó là sự thật.
- Bố không đau khổ về chuyện ly dị. - Harry thừa nhận. - Nhưng
bố thấy h́nh như có việc ǵ đó kỳ lạ đang xảy ra. Bố đă kư giấy
tờ để cho vụ ly dị được ổn thoả. Ray Duggan là luật sư của
Eileen. Con biết ông ta là con người sắc sảo thế nào rồi đấy. Mà
con cũng biết Eileen quan tâm đến tiền nong thế nào rồi đây. Vậy
mà tại sao bố vẫn chưa được đề nghị kư vào một bản thoả thuận về
tài chính.
- Con cũng không biết. Bố đă nói chuyện với Ray chưa?
- Bố không thể nào bắt liên lạc được với ông ta. Bố gọi điện đến
gần chục lần mà chỉ toàn nghe được những lời trái ngược nhau.
Người hầu gái nói một đằng, vợ ông ta nói một nẻo. Ông ta đang
lẩn tránh bố, Sam ạ.
- Bố có muốn con t́m ông ấy không?
- Ông ta sẽ c̣n né tránh cho đến khi chuẩn bị xong xuôi sẵn sàng
để thảo luận. Bố chỉ muốn biết Eileen sẽ đưa ra những đề nghị
như thế nào. Bố không nhớ ở Florida có luật về tài sản sở hữu
chung không. Bà ấy sẽ ly dị theo luật Mexicô. Vậy bà ấy có quyền
đưa ra thoả thuận không?
- Bố sẽ gọi điện cho Rick Bernstein. Ông ta sẽ t́m được Ray.
- Bà ấy bay đi Mexicô mà không nói với con lấy một lời Sam mỉm
cười chua chát. - Thật ra con cũng chẳng chờ đợi một cái ǵ khác
hơn thế.
- Sam, chúng ta không cần bà ấy. - Harry ôm lấy con gái. - Bố
con ḿnh có nhau là đủ rồi.
- Eileen chưa bao giờ sống v́ chúng ta cả. - Sam nói.
- Vậy mà bố con ḿnh vẫn thu xếp ổn thoả. Tuy nhiên cũng thật
khó mà chấp nhận việc mẹ con chẳng quan tâm đến con một chút
nào.
Sam không thể nói với cha cô ngay bây giờ, rằng cô tin vào bài
báo mà Lisa Freeman đă viết. Cô sẽ nói với ông sau, v́ t́nh h́nh
bây giờ đă thay đổi.
- À, c̣n một tin vui nhỏ nữa. - Harry cười khẩy. - Con sắp có
một người dượng. Sau khi ly dị xong, Eileen sẽ lấy Clive.
- Khủng khiếp thế sao? - Sam trợn tṛn mắt nh́n cha, rồi cô phá
lên cười. - Ôi, bố ơi, Chúa thật công bằng. Bà ta sắp có được
cái mà bà ta xứng đáng với nó.
o0o
Như đă hẹn trước, Sam đứng trước nhà chờ Lisa và Paul đến đón cô
đi. Bầu trời buổi sáng xám xịt, có đôi chỗ đă hé chút ánh hồng.
Mặt trời vẫn c̣n khuất dưới đường chân trời. Sam mừng v́ cô đă
mặc áo cổ lọ có tay dài, thay cho áo phông ngắn tay vẫn mặc mọi
khi. Không ngờ buổi sáng lại lạnh đến như vậy.
Đên qua, trước khi đi ngủ. Sam đă vào pḥng của mẹ cô. Eileen
cất hầu hết quần áo của ḿnh ở ngôi nhà ngoài đồng mía, chỉ c̣n
để lại vài thứ lặt vặt.
Bà ta đă dọn hết đồ đạc riêng tư đi. Dấu ấn duy nhất chứng tỏ sự
có mặt của bà ta ở đây là lọ nước hoa Chanel No5 đă dùng gần hết
và vài số cũ tạp chí Town & Country nằm trên sàn nhà. Sáng mai
một người hầu gái sẽ đến dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng ngăn nắp.
Sam chợt thấy căng thẳng khi nh́n thấy chiếc xe đang đi tới. Cô
kinh sợ nghĩ tới những điều mà cô sắp chứng kiến ở đồn điền.
Nhưng đó là việc mà cô bắt buộc phải làm. Cô không c̣n căm ghét
Lisa Freeman chút nào nữa. Cô sợ rằng Lisa đă nói đúng.
- Chúng ta sẽ đỗ xe cách trại khoảng một phần tư dặm. - Lisa
nói. - Đoạn đường c̣n lại chúng ta sẽ đi bộ.
- Đồng ư. Tôi đă đi giày đế mềm rồi đây. - Sam ch́a một chân ra.
- Cha chị thế nào rồi? - Lisa buồn rầu hỏi.
- Bố tôi vẫn phải nằm viện. - Sam nói với Lisa trong khi ngồi
vào ô tô. - Các bác sỹ yêu cầu phải làm nhiều xét nghiệm. Ông sẽ
phải nằm ở đó ít nhất là ba ngày nữa.
Họ im lặng trên suốt quăng đường. Khi đến điểm đă định, Paul đỗ
xe và ba người cùng chui ra, đi bộ quăng đường c̣n lại.
- Chúng ta sẽ đi ṿng quanh và lọt vào trại trước. - Lisa nói.
- Nào, chúng ta đi. - Sam nói.
Thậm chí trước khi họ bước vào trại, Sam đă tin chắc những điều
Lisa nói là đúng. Vài người đàn ông đang nằm ngủ trên giường. Có
hai người đang xúm quanh bếp, nh́n vào thức ăn trong một chiếc
chảo. Họ hoảng sợ khi nh́n thấy ba người bước vào.
- Họ không được phép nấu nướng. - Lisa th́ thầm.
- Các anh cứ tiếp tục việc các anh đang làm, - Sam thân mật nói,
mặc dù ngay khi nh́n thấy cảnh này cô đă buồn nôn. Các giường kê
quá gần nhau, không c̣n cả chỗ mà đứng. Hôi hám và ngột ngạt.
Ngoài kia, trời buổi sáng lạnh hơn b́nh thường mà trong pḥng
vẫn c̣n hơi nóng đọng lại của ngày hôm qua. Sam nói tiếp.
- Cha tôi lo rằng sinh hoạt ở trại không được tốt lắm. Ông quan
tâm đến các tai nạn ở ngoài đồng mía. Ông cử tôi đến để nghe các
anh nói về những vấn đề đó.
Hai người vội vàng tiến đến chỗ Sam, nét mặt họ sáng lên niềm hy
vọng. Họ vội vă kể về những nỗi khổ của họ bằng những lời lẽ lộn
xộn.
- Ôi Lisa Freeman đă nói đúng. Sam nghĩ.
Chương kết
Harry ăn xong bữa sáng ở bệnh viện rồi đến
bên cửa sổ nh́n ánh nắng mặt trời bên ngoài. Một vụ ly dị theo
luật Mexico th́ phải mất bao nhiêu thời gian nhỉ? Có đến hai
mươi bốn giờ không? Bao giờ th́ Eileen trở thành "vợ cũ” của
ông. Đă từ lâu ông không coi ả là một người đàn bà nữa. Đó chỉ
là người cai quản đồn điền cho ông. Tuy nhiên ông cũng chịu ơn ả
phần nào. Ả đă sinh cho ông một báu vật là Sam.
- Harry, tôi hy vọng là không đến quá sớm. Họ vừa trách chúng
tôi v́ chưa đến giờ vào thăm bệnh nhân. Harry quay lại và nh́n
thấy người quản lư nhà máy của ông.
- Không bao giờ là quá sớm cả, Bud, - Harry cau mày. - Có việc
ǵ vậy?
- Tôi đang đau ḷng đây. - Bud nói. - Tại sao anh có thể bán hết
nhà máy mà không nói với tôi? Không chắc tôi có ở lại với những
người mới không.
- Anh nói cái ǵ? Bán hết là thế nào? - Harry nổi giận. - Tôi đă
nói với những người ở công ty Kramer Enterprises là không bao
giờ tôi bán. Mặc dù hiện nay lợi nhuận của chúng ta rất thấp,
nhưng điều đó không có nghĩa là...
- Harry, người của họ đă có mặt lúc bảy giờ sáng nay. Họ đang
tiếp quản.
- Thật là điên! - Harry nói. Đầu óc ông căng thẳng.
Đột nhiên ông hiểu ra. Chính là cái giấy uỷ quyền ngu ngốc mà
ông kư để Eileen có thể giải quyết việc trả lương. Khi Eileen
đến đây, cầm theo cái giấy đó, ông vẫn c̣n say lảo đảo v́ mấy
viên thuốc ngủ uống từ tối hôm trước. Ông không đọc kỹ nội dung
mà chỉ nh́n lướt qua hàng chữ giấy uỷ quyền. Harry kêu lên.
- Ôi, Chúa ơi, Bud. Con vợ chó đẻ của tôi đă cắt cổ tôi rồi!
- Tôi không hiểu. - Bud nói và chờ Harry giải thích.
- Eileen mang đến đây một giấy uỷ quyền và bắt tôi kư để cô ta
có thể giải quyết việc trả lương cho công nhân. Trước đó cô ta
đă thuyết phục tôi hàng tháng trời để tôi đồng ư bán công ty cho
cánh Kramer. Tôi đă gạt phắt chuyện đó đi. Và cô ta đă bán sau
lưng tôi? Tôi phải về văn pḥng ngay bây giờ.
- Harry, hăy b́nh tĩnh lại. - Bud lúng túng. - Chớ để anh lại
lên một cơn đau tim khác. Tôi sẽ quay về và...
- Cái ǵ kia? - Harry hỏi. ông nhận thấy Bud cầm một chiếc phong
b́ trên tay. - Của tôi phải không?
- Vâng. Juanita nói cô ấy thấy nó trên bàn của ḿnh sáng nay,
cùng với một mảnh giấy viết tay. Người ta nhờ cô ấy mang lại cho
anh. Nhưng cô ấy bị kích động bởi sự tiếp quản nhà máy nên đă
nhờ lại tôi mang đến đây.
Trước khi mở phong b́ Harry đă biết đó là thư của Eileen. Ả nói
toạc ra rằng đă bán công ty và gửi tiền vào nhà băng ở Mexico
City, dưới tên Eileen. Ả viết: Anh giữ lấy ngôi nhà. Dù sao tôi
cũng chưa bao giờ thích nó.
Harry ngồi xuống giương, choáng váng. Đồ chó đẻ ấy đă lấy đi hết
mọi thứ trừ ngôi nhà và một số ít cổ phần đầu tư của ông. Ông
không thể nào trá được các món nợ cầm cố để mua đất ở Texas nữa.
Thậm chí, nếu bán cả ngôi nhà và số cổ phần c̣n lại, ông cũng
không trả nổi món nợ đó. Ông đă làm cái việc mà Katie luôn luôn
nhắc ông phải cảnh giác. Ông đă không lường trước được vụ này.
Một lần nữa ông lại rơi xuống dưới đáy. Bảy mươi hai tuổi và gần
như trắng tay.
- Harry, anh không sao chứ? - Bud hỏi.
- Không sao. - Harry lặng lẽ đưa bức thư cho Bud.
Làm thế nào mà Eileen thực hiện việc mua bán nhanh đến như vậy.
Nhưng ả đă luôn luôn là một kẻ đồng loă kia mà. Đây là khoản
tiền lương khổng lồ của ả, và ả đă rút êm, không để lại dấu vết.
- Harry, anh không thể làm ǵ về việc này à? - Bud hỏi.
- Không. Nhà máy và đồn điền thuộc về công ty Kramer Enterprises
từ sáng hôm qua. Cả hai bên đă lập kỷ lục về việc tốc độ mua
bán.
- Bây giờ anh sẽ làm ǵ? - Bud lo lắng hỏi. Trong suốt hơn mười
lăm năm qua, ông là người bạn cũng như người trợ thủ đắc lực của
Harry.
Sau một lúc im lặng, Harry nói:
- Tôi sẽ bán ngôi nhà và quay về Texas. Đấy luôn luôn là quê
hương của tôi.
Đối với Harry, quê hương không phải là Paris, không phải là
Mineapolis, nơi mà một công ty có cái tên mới là Sinclair
Associates đă bị phá sản sau sáu năm gạt Harry ra ngoài. Cũng
không phải là Seattle hay West Grove mà chỉ có Texas, măi măi là
Texas.
C̣n với Sam th́ sao đây ông sẽ nói với nó như thế nào về việc
mọi của cải đă mất hết, chỉ c̣n lại ngôi nhà và một ít cổ phiếu.
Ông sẽ phải bỏ rơi con gái ông. Chúa ơi lẽ ra ông không có quyền
có thêm một đứa con. Ông chỉ mang lại thảm hoạ cho con ông mà
thôi.
o0o
Lisa và Paul trở về khách sạn sau khi ngồi ăn sáng cùng Sam và
đánh giá t́nh h́nh. Sam có ư định sẽ thảo luận với Lisa về những
ǵ họ đă chứng kiến ở đồn điền West Grove, để Lisa sử dụng trong
hai bài báo liếp theo. Cô sẽ xác định dứt khoát đó là lỗi của mẹ
cô. Tên tuổi của cha cô sẽ được làm trong sạch. Paul đă chụp rất
nhiều ảnh để đăng kèm theo các bài báo.
- Có lẽ anh phải phóng xe đến Palm Beach để rửa phim. - Paul
nói.
- Một ư nghĩ hay đấy, - Lisa đồng ư, - rửa phim ở West Grove th́
sẽ rất lâu. Mọi người ở thị trấn này rất quư Harry Newhouse.
Anh đă thấy ḷng trung thành của họ khi chúng ta nói chuyện với
những người địa phương. Chỉ lo là phim bị hỏng.
Mọi người ở đây đều biết đến những điều kiện làm việc ưu đăi ở
nhà máy đường. Họ không biết ǵ về sự bạo ngược của Eileen ở đồn
điền. Họ chỉ biết rằng cuộc sống ở đồn điền quá khắc nghiệt,
không thích hợp với những công nhân người Mỹ, dù đen hay trắng.
Lisa rất buồn v́ cha của Sam đă lên cơn đau tim khi ông đọc bài
báo của cô. Cô chỉ định làm thay đổi t́nh h́nh khủng khiếp ở đồn
điền, chứ không định làm cho Harry Newhouse phải vào bệnh viện.
- Em có muốn đi cùng anh về Palm Beach không - Paut hỏi.
- Anh đi đi. Em sẽ gọi điện về New York cho Chuck.
- Thế cũng được. Hẹn gặp em sau một giờ nữa. - Paul hôn nhẹ vào
môi Lisa.
Lisa về pḥng vả ngồi vào máy chữ bắt đầu viết bài. Nhưng cô
không thể nào xua ra khỏi đầu óc ḿnh ư nghĩ một người đàn ông
tốt đă phải chịu một cơn đau tim v́ những điều cô đă viết. Những
lúc như thế này cô cần phải nói chuyện với mẹ.
o0o
Trong văn pḥng ở Dallas, Katie đang nghiên cứu báo cáo về những
kết quả mới nhất của công ty trên đồng ruộng. Nàng cau mày khi
nghe thấy những hồi chuông điện thoại. Ngày hôm nay Maura không
đến làm việc và người thư kư chung của nàng, Jeff và George th́
vừa ra ngoài.
- Alô! Giọng Katie tỏ vẻ khó chịu.
- Con gọi điện không đúng lúc phải không mẹ? - Lisa hỏi.
- Ồ con. Đối với con th́ không lúc nào là không đúng lúc. Chuyện
ǵ đang xảy ra ở Florida thế con?
Katie lắng nghe như nuốt từng lời khi Lisa kể lại t́nh h́nh ở
đồn điền West Grove.
- Bây giờ th́ chúng con hợp tác chặt chẽ với nhau - Lisa nói. -
Duy chỉ có một điều làm con rất buồn. Con muốn nói là cha của
Sam đă lên cơn đau tim khi ông đọc bài báo. Mà mẹ ơi, ông ấy là
một người rất tốt. Chi có vợ ông ấy là một con quỷ dữ.
- Nhưng Sam, con trai ông ấy, mẹ đoán vậy, nói rằng cha anh ta
đang b́nh phục. - Katie an ủi.
- Sam là con gái ông ấy. Lisa giải thích – Đúng là ông Newhouse
đang b́nh phục Sam nói...
- Newhouse à? - Katie thấy tim ḿnh bắt đầu đập mạnh - Cô ta là
Samantha Newhouse phải không? C̣n cha cô ta là Harry Newhouse
phải không?
- Đúng vậy. Mẹ biết ông ta à?
- Con nói rằng ông ta bị đau tim. Katie nhắc lại giọng nàng
nghẹn ngào v́ lo lắng. - Các bác sĩ nói rằng ông ta sắp b́nh
phục à?
- Vâng, ông ta phải ở lại bệnh viện để làm thêm xét nghiệm...
Lisa mẹ sẽ bay đến Florida ngay. Mẹ sẽ thuê một chuyến máy bay
đến Palm Beach.
Harry không được chết. Nâng phải đến với anh.
- Mẹ ơi, ông Harry Newhouse là thế nào với mẹ? - Lisa hoang mang
hỏi.
- Ôi Lisa, mẹ biết nói với con thế nào đây? - Giọng Katie đứt
quăng. - Con ơi, Harry Newhouse chính là ông ngoại con.
Lisa choáng người lặng im một lúc rồi cất tiếng hỏi.
- Mẹ ơi, tại sao mẹ lại ly dị ông ấy? Tại sao chưa bao giờ con
được nghe kể về ông?
Lisa được biết cô có một người ông ngoại ở đâu đó. Và tất cả chỉ
có thế thôi.
Trong nỗi đau đớn, Katie giải thích về vụ tự tử của Leo và những
phản ứng bi thương của Joanne. Nàng kể với Lisa nàng đă lần theo
dấu tích của Harry như thế nào mặc dầu nàng không dám nghĩ đến
một cuộc hoà giải. Cho đến khi ông rời Seattle th́ nàng bặt tin
tức.
- Kể từ lúc đó mẹ không c̣n biết ông ấy ở đâu. Nhưng ông luôn
luôn ở trong ư nghĩ của mẹ. Ông luôn luôn sống trong trái tim
mẹ. Định mệnh đă đưa con xuống West Grove. Định mệnh đă đưa con
đến với ông con, Lisa.
- Nhưng ông ấy đă bước ra khỏi cuộc đời mẹ. - Lisa phản kháng
lại. - Ông ấy không muốn có chúng ta trong cuộc đời ông ấy.
- Mẹ đă xua đuổi ông đi. Katie th́ thầm đau đớn. V́ sự b́nh an
của mẹ con, mẹ phải làm như vậy. Rồi sau đó ông ấy lấy vợ lại
ông ấy có một đứa con nữa. Mẹ tự nhủ cuộc đời ông ấy không c̣n
giành cho chúng ta nữa.
- Vợ ông ấy vừa bỏ đi. - Lisa nói. - Đấy là một cuộc hôn nhân
không hạnh phúc.
- Harry bị đau tim và bị vợ bỏ à? - Katie hỏi. - Nhưng nói
chuyện như thế đủ rồi. Mẹ phải đến với Harry. Mẹ không thể để
ông ấy chết mả vẫn nghi rằng mẹ chưa tha thứ cho ông ấy.
- Mẹ hăy gọi điện cho con khi nào mẹ có lịch bay. Paul và con sẽ
đón mẹ ở sân bay Palm Beach.
o0o
Katie run người lên khi nàng bước về phía cửa pḥng bệnh của
Harry. Mọi người đều được dặn trước là không nói ǵ về việc nàng
sẽ tới.
- Các con đợi ngoài này đă. Katie thi thầm với Lisa và Sam. -
Mẹ muốn gặp một ḿnh Harry trước
Nàng tới cửa pḥng Harry. Tim nàng đập th́nh thịch cổ họng nàng
nghẹn lại. Liệu Harry có nhận ra nàng không? Liệu những ǵ mà họ
đă cảm nghĩ về nhau có c̣n đọng lại trong anh không? Đă quá
nhiều năm trôi qua. Nàng cảm thấy sợ hăi và dừng chân lại.
Nàng quay lại nh́n Li sa và Sam. Họ giống nhau tới mức phải ngạc
nhiên. Cả hai đều đầm đ́a nước mắt. Katie mỉm cười run run và
bước đến cửa.
Harry đang đứng cạnh cửa sổ nh́n ra bên ngoài. Ông luôn luôn yêu
thích mặt trời, trừ mặt trời mùa hè ờ Texas.
- Harry... - Katie cảm thấy ḷng ngập tràn yêu thương khi Harry
quay lại.
Thật không thể tin được. Trừ một lần thoáng nh́n thấy anh ở sân
bay Seattle, nàng đă không gặp anh trong suốt ba mươi tám năm
qua, nhưng Harry vẫn giống như h́nh ảnh mà nàng nhớ được. Anh
chỉ hơi đẫy ra một chút, mái tóc điểm bạc, đây đó có những nếp
nhăn trên mặt. Nhưng vẫn đúng là Harry.
- Katie! - Harry há hốc miếng. - Ôi, trời ơi, Katíe?
Anh bước về phía nàng với đôi cánh tay dang rộng. Họ không c̣n
là hai ông bà già giữ ǵn ư tứ nữa, Họ là Katie và Harry như
buổi sáng ấy, khi họ rời New York đi Texas.
- Anh nhớ em biết bao, Katie! - Harry th́ thầm, hai tay ôm lấy
mặt Katie - H́nh ảnh em không bao giờ rời bỏ anh.
- Em cũng vậy. Không lúc nào em không nhớ anh.
Môi anh gắn vào môi nàng với mềm đam mê của tuổi mười tám. Harry
vẫn yêu nàng - Katie cảm động. Những năm tháng trống rỗng kinh
khủng đă qua đi.
- Làm sao em biết anh ở đây? - Harry hỏi. - Điều ǵ đă đưa em
đến với anh?
- Đứa cháu của chúng ta, Hary ạ. Lisa xuống đây để viết báo về
những đồn điền trồng mía.
- Lisa Freeman à? Cháu gái của chúng ta à? – Harry nắm chặt hai
vai Katie. - Nhưng Lisa của chúng ta đă chết rồi kia mà. Anh đă
đọc thấy trên báo chí Dallas.
- Cảnh sát tưởng Lisa đi cùng Joanne và Gordie. Nhưng nó ở nhà
với em. Đến phút cuối cùng đă có sự thay đổi, v́ Lisa bị cảm
lạnh và em không muốn cho nó đi cùng. Chắc anh không xem lời cải
chính trên báo.
- Khi nào th́ anh được gặp nó? - Giọng Harry đứt quăng. - Một
đứa con của Joanne? Thật không thể tưởng tượng được.
- Em sẽ gọi Lisa. Nỏ đang đợi ở ngoài. Harry, nó giống anh như
đúc. Nó và Sam trông như hai chị em chứ không phái hai cô cháu.
- Katie phá lên cười. – Cô nhỏ hơn cháu một tuổi.
Katie ngó qua cửa gọi.
- Lisa, đến gặp ông của con này.
o0o
Sau đó, Harry và Katie ngồi riêng với nhau, tay nắm tay nhau,
nét mặt ngời sáng trước niềm hạnh phúc mới t́m lại được.
- Katie, em thật là người không may. Em đến với anh vừa đúng lúc
anh lại mất tất cả.
- Harry kể cho nàng nghe anh đă mất công ty như thế nào, chỉ c̣n
lại ngôi nhà và một ít cổ phiếu. Anh nói.
- Anh đă có một kế hoạch to lớn...
- Harry, anh th́ luôn luôn có những kế hoạch to lớn. - Katie nói
và bóp chặt bàn tay anh.
- Anh đă mua đất ở khắp Texas bằng cách cầm cố vay mượn. Trozlg
ṿng bốn }lay năm tháng nữa, anh sẽ lại mất tất cả. Anh đă mua
đất Texas v́ nó làm cho anh cảm thấy được gần em hơn. Anh cũng
dự đoán rằng buôn bán bát động sản ở Texas một ngày nào đó sẽ
trở nên phát đạt.
- Anh sẽ không mất một tất đất, - Katie hứa, - chúng ta sẽ cùng
nhau trang trải. Mọi thứ mà em kiếm được là do có một phần con
người anh nằm trong con người em, mách bảo em phải làm như thế
nào. Chúng ta chưa bao giờ hoàn toàn xa cách nhau.
- Anh sẽ không làm một người đàn ông bị lệ thuộc đâu. - Harry
hờn dỗi. - Em phải cưới anh.
- Em sẽ xem xét việc ấy. - Katie nhẹ nhàng nói.
- Mặc kệ bọn trẻ sống trong tội lỗi. Anh muốn cùng em lại đứng
dưới Chupah.
- Em cũng muốn vậy, Harry.
- Em biết không, Katie, một phụ nữ vào tuổi của em mà trông gợi
t́nh như thế này th́ thật khiếm nhă.
- Anh không hải lỏng à?
- Ồ không. Chỉ mới ngồi gần em thế này mà anh đă thấy thèm muốn
rồi. Anh chỉ mong được rời bệnh viện để về pḥng riêng với em
thôi.
- Harry đă lâu lắm rồi. Katie âu yếm nói.
- Đừng lo, Katie. - Anh kéo nàng vào ḷng. - Nó cũng giống như
đi xe đạp thôi mà. Một khi đă thành thói quen, người ta sẽ không
bao giờ quên. Chúng ta c̣n nhiều năm tháng ở phía trước, và anh
muốn tận dụng mọi cơ hội tốt đẹp
- Nhưng chúng ta cung phải giành thời gian cho công việc - Katie
trêu chọc anh - Hăy nhớ đến vương quốc mà anh vẫn thường ao ước.
Chúng ta sẽ có nó, nhưng chúng ta sẽ chỉ là "những tên nô bộc
của đất đai". Chúng ta sẽ cùng thế hệ mới ǵn giữ đất đai. Tất
cả chúng ta sẽ lại sống chung trong một gia đ́nh.
o0o
Buổi chiều chủ nhật của tháng Mười này là buổi chiều đẹp nhất mà
Dallas từng có. Katie hài ḷng nghĩ như vậy khi nàng ngắm ḿnh
trong tấm gương cao từ sàn nhà tới trần nhà trong pḥng thay
quần áo của nàng. Không khí dịu mát, sực nức mùi hương của những
bông hồng nở muộn. Ở đây, trong căn pḥng này, nàng bị tách ra
khỏi không khí nhộn nhịp bên ngoài. Một ḿnh nàng tận hưởng niềm
hạnh phúc của riêng nàng.
Harry đă đi cùng nàng tới cửa hàng Neiman để chọn váy áo cho
"đám cưới lần thứ hai" của họ. Ngay lập tức, hai người cùng đồng
ư chọn chiếc áo sơ mi bằng lụa tơ tằm màu xanh ngọc v́ nó gợi
nhớ đến chiếc áo mà nàng đă mặc trong đám cưới lần thứ nhất. Hôm
nay nàng sẽ lại trở thành Katie Newhouse.
Đắm ḿnh trong nỗi luyến tiếc quá khứ, Katie bước vào pḥng
khách, đến bên cửa sổ nh́n ra ngoài. Đôi mắt nàng dịu đi khi
nàng nh́n thấy Chupah đă được dựng trong vườn sau nhà, với
những cây mimosa và cây bồ đào đứng làm nền.
Mùi thơm từ bếp bay vào. Katie nghe thấy tiếng Harry nói chuyện
với ban nhạc chơi trong đám cưới và trong bữa tiệc nhỏ sau đó.
Nàng nghe thấy tiếng Maura chào khách. Đó là Irene từ Seattle
tới.
Nàng giật ḿnh khi có tiếng gơ cửa nhè nhẹ. Mọi người đă đông
đủ cả rồi. - Mặt Lisa đỏ bừng khi cô bước vào pḥng khách, -
chúng ta sẽ bắt đầu như dự định.
- Ừ, bắt đầu đi thôi. - Katie bước lên ôm lấy Lisa. - Mẹ và
Harry c̣n phải kịp chuyến bay. Lần này th́ mẹ có đủ tiền chi cho
tuần trăng mật.
Đầu tiên họ sẽ ở New York vài ngày, sau đó ở Paris và London mỗi
nơi một tuần.
Tay trong tay, Katie và Lisa bước ra, qua hành lang, vào pḥng
khách. Qua màn đăng ten của cánh cửa, Katie nh́n thấy khách đến
dự đám cưới đă ngồi đông đủ. Mọi người thân của nàng hôm nay đă
tụ họp về đây. Maura và Jeff, George và Nora cùng các con. Willa
và một người bạn mà Maura hy vọng sẽ trở thành con rể. Paul đang
ân cần tiếp những ngươi bạn gần gũi với nàng ở công ty Gas Girls
trước kia.
Vô t́nh, Katie đưa mắt nh́n những tấm ảnh lồng trong khung kính
treo phía trên ḷ sưởi. Đó là ảnh của Leo và Joanne. Họ măi măi
sống trong trái tim nàng và Harry. Trong giờ phút cảm động này,
nàng cảm thấy như họ cũng có mặt ở đây v́ nàng, mong muốn nàng
được hạnh phúc.
Ban nhạc bắt đầu cử hành. Harry đang bước đến Chupah cùng với
Sam, đứa con gái quư báu mới có của nàng. Katie vui mừng v́ Sam
đă chuyển đến Dallas sinh sống.
- Mẹ, đến lượt mẹ rồi. - Lisa th́ thẩm, nét mặt chan chứa yêu
thương. - Mẹ khoác tay con đi.
Katie đứng dưới Chupah cùng vóc Harry. Họ lại trải qua những
tŕnh tự như đám cưới trước đây. Người giáo sỹ nói những lời
tuyên bố họ là vợ chồng.
- Harry, thế là chúng ta lại sống chung trong một gia đ́nh. -
Katie th́ thầm, nét mặt ngời sáng. – Harry và Katie Newhouse
cùng con cái của họ.
Hết
|