lộn quanh
căn pḥng của họ trên tàu - Em luôn lo lắng v́ thị trường chứng
khoán là đúng.
- Harry, rồi sẽ ổn cả thôi - Đă bao lần nàng nói như vậy trong hai
mươi tư giờ qua. Nhưng nàng cần phải tỏ ra điềm tĩnh và hơn thế, lạc
quan trước tương lai. V́ Harry, nàng phải làm như vậy.
- Tối đa trong ba tháng nữa, nhà băng sẽ thu hồi biệt thự và ô tô -
Mặt Harry trắng bệch, dài ra, đôi mắt lộ vẻ đau đớn - Mọi cửa hàng
trong thành phố sẽ đến đ̣i nợ. Anh không thể trả nợ nhà băng bằng
các khoảnh đất chúng ta đă mua. Katie, chúng ta sẽ mất hết. Chúng ta
sẽ phải ra ngoài đường.
- Chúng ta sẽ về trang trại - ơn Chúa, Harry đă để trang trại mang
tên nàng. Trang trại sẽ không bị đụng tới. Chúng ta sẽ bán chuỗi
ngọc trai của em và cả những áo khoác lông chồn nữa. T́nh h́nh sẽ
thay đổi - Katie vẫn không hoảng sợ.
- Lại về trang trại ? - Harry ngừng bước nh́n chằm chặp vào Katie -
Trở về nơi chúng ta bắt đầu.
- Anh mới hai mươi tư tuổi, Harry. Anh có thể bắt đầu lại từ đầu,
như một ngày cách đây sáu năm chúng ta ngồi lên chiếc ô tô cà khổ
khởi hành đi Texas. Hiện giờ ta vẫn hơn ngàn lần ngày ấy. Bởi ta c̣n
có trang trại và kinh nghiệm của sáu năm qua.
Harry im lặng. Anh cũng không phản đối khi Katie quyết định đổi hai
buồng sang trọng của họ trên tàu Pullman lấy ba giường ngủ khiêm
tốn. Nàng hứa với Carmen - đang bị suy sụp trước viễn cảnh phải rời
gia đ́nh Newhouse - rằng sẽ giúp chị t́m ngay một việc khác.
- Chị rất được việc, Carmen ạ, - nàng an ủi, - gia đ́nh nào cũng sẽ
vui mừng đón tiếp chị.
Tờ Dallas Morning News nói rằng việc kinh doanh trong cả nước về cơ
bản vẫn b́nh ổn. Chỉ có các "nhà đầu tư nghiệp dư" mới bị thua đau.
Trung tâm thương nghiệp và tài chính vẫn lạc quan về t́nh h́nh kinh
tế, mặc dù báo chí toàn quốc cho rằng đó là thảm hại. Trong năm qua,
nhiều công ty đă đến Dallas. Ngành công nghiệp xây dựng của thành
phố đang bùng nổ. Những ngành khác vẫn cảm thấy an toàn - hay là giả
vờ cảm thấy an toàn.
Sự sụp đổ nhanh chóng, đối với Katie, cuộc sống như bị đảo ngược.
Nhà băng đến tịch thu biệt thự, đồ đạc, chiếc xe Cadillae và cả
chiếc Stutz Torpedo mới mua. Họ chuyển về trang trại. Katie vui mừng
bởi nàng đă kiên quyết giữ chiếc xe Ford cũ kỹ, chiếc xe đă đưa họ
tới Texas. Giờ đây, lần lượt từng cái một - những trang trại mà
Harry đă mua bằng khoản tiền trả trước nhỏ xíu và những giác mơ táo
bạo - bị nhà băng thu lại. Cùng với chúng, giấc mơ trở thành nhà
buôn ngũ cốc của anh cũng tiêu tan.
Bất chấp không khí lạc quan đang tồn tại ở Texas, nhiều người vẫn
không khỏi đau đớn. Người thất nghiệp tăng lên. Hàng ngày, Harry vẫn
phóng xe vào Dallas. Chiếc xe Ford cà tàng là dây nối của họ với
thành phố. Anh t́m kiếm việc trong những công ty môi giới, và nếu
không được, anh đến xin việc cả ở cây xăng, hay công trường xây
dựng. Anh chẳng t́m được việc ǵ. Anh không có những kỹ năng nhất
định để làm nhưng việc chân tay đó. Thậm chí những người thợ mộc,
thợ nề, thợ điện có nhiều kinh nghiệm cũng đang bị giảm lương.
- Mẹ kiếp, lẽ ra anh phải vào trường luật - Anh bảo Katie khi họ
ngồi trong bếp vào một buổi tối tháng Hai giá rét, sau khi Katie đă
cho Leo và Joanne đi ngủ - Một người đàn ông phải có một nghề để
thành đạt trong cái thế giới hiện đại này. Anh bảo em này, Katie.
Leo sẽ học trường luật. Anh biết rằng tiền đồ có vẻ mờ mịt, nhưng
rồi chúng ta sớm muộn cũng sẽ thoát ra khỏi. Leo sẽ là một luật sư
và nó sẽ không bao giờ phải đối mặt với những cái mà chúng ta phải
gánh chịu hôm nay. C̣n Joanne sẽ là một cô giáo.
- Chúng ta sẽ giao một vụ ngô, - Katie mệt mỏi nói - Nếu làm ăn cẩn
thận, chúng ta sẽ c̣n đủ tiền cho việc đó.
- Jeff nói rằng chúng ta vẫn c̣n gặp may, bởi không phải cầm cố -
Katie đau đớn thấy chồng bị vỡ mộng một cách nhục nhă. Anh ấy quên
những khoản thuế phải nộp. Anh ấy biết rơ là nhà băng sẽ không cho
vay nữa.
- Mau ra bảo em trồng một ít rau trong vườn vào mùa xuân tới. Chúng
ta sẽ có cái ăn ngay và để dành cho sau này.
- Tại sao anh không thấy sự tụt giá đang tới nhỉ? - Harry dằn một
nắm đấm trên bàn - Lẽ ra anh phải thấy nó chứ ?
- Chúng ta sẽ cố gắng, Harry, chúng ta đă có những năm tháng tuyệt
vời. Chúng ta sẽ qua được những năm tháng nghiệt ngă. Báo chí ở
Dallas chẳng đă cho rằng đấy chỉ là một bước lùi nhỏ đó sao ?
Katie đă cố gắng một cách vô ích khi t́m chỗ làm trong cửa hàng bán
quần áo phụ nữ hay cửa hàng bách hoá nào đó, mặc dầu nàng biết rằng
ḷng tự hào của Harry sẽ bị tổn thương nếu như anh phải trông nom
con cái trong khi nàng vào thành phố làm việc. Tuy vậy nàng cũng
chẳng t́m được việc ǵ cả.
Khi nhà băng từ chối cho họ vay tiền vào mùa xuân, Katie và Harry đi
từ hiệu cầm đồ này sang hiệu cấm đồ khác cho đến khi t́m thấy một
người đặt giá cao nhất cho chuỗi hạt trai của nàng. Vài ngày sau,
đến lượt những chiếc áo khoác lông. Số tiền này giúp họ có khả năng
gieo trồng một vụ ngô.
Một lần nữa, họ lại làm việc từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời
lặn. Katie và Maura đă thành lập một thời gian biểu để thay nhau
trông bốn đứa trẻ và làm việc ngoài đồng. Như mọi năm, họ lại lo
lắng về giá ngô khi mùa thu hoạch đến. Giá cả mọi thứ h́nh như đang
giảm xuống. Jeff đă bỏ nấu rượu lậu sau một vụ kinh hồn tháng trước.
"Trông Jeff sẽ không bảnh lắm đâu trong bộ quần áo kẻ sọc”* Maura
hài hước khi kể cho Katie và Harry về sự đụng độ của Jeff với các
thám tử Liên bang.
Cuối năm, giá dầu mỏ ở Texas tăng vụt. Harry tự nguyền rủa ḿnh v́
đă không đầu tư vào ngành này. Khi mùa thu hoạch đă xong, anh bắt
đầu cố t́m một chỗ làm trong ngành dầu mỏ. Cùng với những con người
tuyệt vọng khác, anh xếp hàng đợi suốt đêm trong giá lạnh để đưa một
lá đơn xin việc. Nhưng những người có kinh nghiệm chuyên môn cũng
đang cố gắng hơn anh để giành lấy việc làm.
Katie và Harry bóp bụng trả đủ các khoản thuế, an ủi rằng họ có thể
xoay sở được, mặc dù thịt cá hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn của họ
và có những ngày họ thà đốt ngô để sưởi ấm c̣n hơn là dùng những
đồng tiền dành dụm được để mua than. Harry kiếm được một con ḅ do
giúp đỡ người hàng xóm sửa lại mái nhà (cộng thêm một ít tiền nữa).
Leo, Joanne, Georgie và Willa thế là có sữa uống hàng ngày.
Dallas tự hào là thành phố có ít người thất nghiệp nhất so với bất
cứ cộng đồng nào khác ở Texas hay Oklahoma, nhưng Maura nghi ngờ
điều đó.
- Hăy mang niềm tự hào đó nói với những người đang nhịn đói xem.
- Ở Dallas vẫn có những người không bị tổn thương chút nào - Harry
nói với vẻ cay đắng - Họ vẫn đi xem kịch, nghe giao hưởng và dự
những vũ hội. Chúng ta th́ chỉ đủ tiền để chơi Domino với Jeff và
Maura.
- Nhưng thống đốc và Uỷ ban cứu trợ của bang đang kêu gọi sự trợ
giúp của chính phủ đối với nông dân - Katie nhắc.
- Sẽ chẳng có ǵ đâu - Jeff nói với thái độ khinh khỉnh - Chính phủ
đang tập trung giúp đỡ nước ngoài và những ngành công nghiệp giàu có
của nước Mỹ. Hiếm khi họ để ư đến sự tồn tại của những người nông
dân. Chúng ta cũng không đ̣i hỏi một sự ưu đăi nào, chỉ cần được cư
xử tương ứng với các ngành nghề khác.
Qua một kế hoạch được vạch ra bởi những người trồng táo miền Tây Bắc
vào năm 1931, những người thất nghiệp đứng ở các góc phố để bán táo.
Pḥng điều tra dân số coi những người bán táo này không phải là thất
nghiệp. Ở Dallas, cũng như ở các thành phố, thị trấn khác trong cả
nước, các cơ sở phát chẩn cháo và bánh mỳ vẫn hoạt động. Ở các trang
trại, các gia đ́nh sống bằng những thứ mà họ trồng được. Thịt, trứng
và bơ không có mặt trên bàn ăn của những người thất nghiệp.
Giá bông giảm xuống c̣n năm xen một pao. Tháng sáu năm 1931, Dallas
tuyên bố "Tuần lễ bông", khuyến khích phụ nữ địa phương không nên
dùng nhiều đất như vậy để trồng bông ?
Đến vụ ngô cũng vậy, giá cả xuống thấp chưa từng thấy. Nhưng những
văn tự cầm cố và thuế má lại vẫn dựa trên giá cả của những năm 20.
Nhiều nhà băng bị thiệt hại v́ sự đầu cơ ở thị trường chứng khoán
đang thu hồi các khoản nợ mà nếu như vào những năm trước đây họ có
thể cho kéo dài thời gian.
Katie và Harry đau ḷng khi nh́n thấy cảnh sát dán các yết thị trục
xuất. Họ đau ḷng thay cho những trại chủ khi thấy một trang trại mà
nhiều thế hệ của ḍng họ đă ở đó, nay bị mang bán đấu giá. Tại một
vài trang trại giàu có, hội Chữ Thập đỏ địa phương đă xây dựng các
trung tâm thực phẩm để phát lương thực cứu đói cho những người nông
dân.
Vài hôm trước ngày Giáng sinh, Katie và Harry đến nhà Warren dùng
bữa tối. Hai gia đ́nh đang chia sẻ với nhau những ǵ họ có. Maura tự
hào khoe những quả cà chua trồng được trong một nhà kính nhỏ mà Jeff
đă làm cho chị.
- Maura, thật là tuyệt - Harry thích thú nói - Chị phải nghĩ rằng
chúng ta đang ăn trong một nhà hàng nổi tiếng.
- Ai đang ăn trong những nhà hàng nổi tiếng vào những ngày này - Nụ
cười của Jeff thật mỉa mai - Tôi nghe nói Junio League vừa mở rộng
các cơ sở phát chẩn của họ.
- Maura, những quả cà chua này chị trồng trong nhà kính thật à ? -
Katie băn khoăn hỏi lại. Dường như nàng không tin vào những ǵ Maura
vừa nói.
- Chị biết Jeff thích cà chua thế nào rồi c̣n ǵ. Nếu chúng ta phải
sống dựa vào gạo, bánh mỳ và ngô th́ anh ấy, có thể nói, sống dựa
vào cà chua.
- Jeff, anh có thể hướng dẫn Harry và tôi làm một nhà kính không.
Katie đề nghị, sự phấn khích tràn ngập trong nàng.
- Chắc chắn rồi !
- Chúng tôi có thể trồng những thứ rau quả khác ngoài cà chua chứ ?
Niềm hy vọng ẩn chứa trong giọng nói của Harry là dấu hiệu để Katie
hiểu rằng anh cũng có ư nghĩ như nàng.
- Tất nhiên, có thể trồng bất cứ thứ rau mùa hè nào. Nhưng tôi sẽ
không thử trồng ngô. Bởi nó sẽ gây nên những vấn đề về không gian -
Jeff đùa.
- Harry, liệu chúng ta có thể “làm ăn" bằng việc trồng rau mùa hè
quanh năm không ? Như anh nói, ở Dallas vẫn có nhiều người giàu, và
bằng mọi giá họ phải có cà chua như thế này trong những tháng mùa
đông, hay là đậu Hà Lan, cà rốt tươi.
- Chúng ta sẽ bán cho các nhà hàng sang trọng, như Country Club, -
Harry tự tin, - và tất nhiên, cả các gia đ́nh giầu có, những khách
hàng cũ của tôi, những người mà trước đây chúng ta bán rượu lậu cho
họ.
- Tôi nghĩ là anh điên rồi đấy, - Jeff buồn bă nói.
- Hăy xem, ở Dallas có khối người muốn phung phí tiền của - Harry
mường tượng ra một thị trường chưa hề được đề cập đến trong một
thành phố ít bị tổn hại hơn bởi sự sụt giá khủng khiếp này - Phụ nữ
vẫn đến cửa hàng Neiman - Marcus để mua một bộ quần áo với số tiền
bằng cả một gia đ́nh được cứu trợ trong một năm. Chúng ta hăy kiếm
cho ḿnh một ít tiền ở đó.
- Đó là một vấn đề phải bàn tính. V́ trồng để bán lại là chuyện hoàn
toàn khác với vài quả bày trên bàn ăn cho chính ḿnh - Maura mệt mỏi
nói.
- Đối với Maura, đó là một công việc yêu thích, - Jeff xen vào.
- Bán rau xanh cũng sẽ là một công việc yêu thích đối với tôi -
Katie nói - Một thứ t́nh yêu đối với những đồng tiền mà tôi kiếm
được.
- Tôi không bao giờ đoán nổi những ǵ sẽ xảy ra khi tôi trồng cà
chua. Đôi khi nó có quả, đôi khi không.
- Chúng ta sẽ học những điều cần biết, - Katie nói với vẻ tin chắc -
Đây là những tháng buồn tẻ ở nông thôn. Chúng ta có ǵ để mất nào ?
- Tiền - Jeff nói - Tốt hơn là hăy lo làm sao có thể trồng ngô vào
mùa xuân - Anh hết nh́n Harry lại nh́n sang Katie, thoáng có vẻ bực
tức.
- Katie, chị là người thực tế, chị hăy nói cho Harry biết là anh ấy
sẽ không đủ tiền để làm một vườn kính lớn. Điều đó có nghĩa là cần
rất nhiều gỗ xẻ và khung và kính v. v...
- Chúng tôi có nhiều gỗ xẻ nằm trong kho từ thời bà Amelia - Harry
nhớ lại. Bà ấy định làm hàng rào mới nhưng không đủ tiền thuê nhân
công. Hăy giúp chúng tôi làm một khu vườn đi, Jeff. Chúng tôi sẽ
chia lợi nhuận cho anh, tất nhiên là nếu anh rảnh rỗi.
- Một giấc mơ phù dung - Maura kéo dài giọng - Có việc ǵ bận rộn
với bất cứ ai trong chúng ta bây giờ đâu Jeff, hăy giúp họ làm vườn
đi.
Ngày hôm sau, Harry và Jeff bắt đầu làm khung nhà kính. Rất xót tiền
xăng, nhưng đă xác định phải biết về kỹ thuật làm vườn, Katie và
Maura phóng xe vào thư viện Dallas để đọc và hỏi về nuôi trồng và
bảo quản rau quả. Đây không c̣n là một vài quả cà chua trên bàn mà
là cả một phương pháp kinh doanh mới.
Nấn ná sau bữa tối, khi bọn trẻ đă ngủ yên trên tấm chăn trải trước
ḷ sưởi, bốn người lớn thăm ḍ triển vọng của công việc ḿnh sắp làm
:
- Này, để có đủ số lượng bán là rất khó khăn - Jeff cảnh cáo đến
hàng chục lần. Anh phải làm việc mười sáu giờ một ngày.
- Hăy bảo chúng tôi phải làm ǵ, tôi sẽ làm theo - Katie bướng bỉnh
nói.
Jeff giải thích rằng họ không những phải có được nhiệt độ thích hợp
cho nhà kính mà c̣n phải tạo những điều kiện tốt nhất cho đất.
- Hăy chỉ cho tôi phải làm ǵ, - Harry nói, - anh và cả Maura nữa.
Chúng tôi sẽ học cách phải làm như thế nào trên một diện tích lớn
với những cái mà Maura đă làm ở diện tích nhỏ. Tôi nói với anh rằng
: Tiền ở đây đấy.
Sáng hôm sau, Harry và Katie để Leo và Joanne ở nhà với Maura, phóng
xe vào Dallas. Với sự tính toán trước, họ thăm gian hàng nông
nghiệp, kiểm tra giá cả những thứ - định mua. Katie cố gắng b́nh
tĩnh trước những món tiền sẽ phải chi ra.
Sự khó khăn đầu tiên xuất hiện khi thấy giá kính cao hơn họ tưởng
rất nhiều.
- Quỷ quái ? - Tay Harry nắm chặt vô lăng khi họ từ thành phố trở về
trang trại - Giá cả mọi thứ đều hạ, tại sao giá kính lại cao như
vậy.
- Dù sao chúng ta cũng mua - Katie mím môi nói.
- Sao ? - Harry thách thức với thái độ hài hước - Em có một chuỗi
ngọc trai khác giấu kín mà anh không biết à. Hay có ai đó đến mua
quyền khai thác dầu ở trang trại.
- Chúng ta sẽ t́m ra tiền - Katie quả quyết - Và em cũng không có ư
định in chúng - Nàng nói thêm, giọng đùa cợt.
Khi họ dừng lại ở nhà Warren để đón con, Katie than phiền về chuyện
không mua được kính.
- Hay là thu bớt kích thước của nhà kính lại - Maura gợi ư.
- Chúng tôi cần kích thước đó để đảm bảo đủ hàng hoá bán ra - Harry
nói - Chỉ cần một nửa số cây trồng đạt kết quả, chúng tôi đă có thể
đáp ứng đầy đủ các đơn đặt hàng.
- Maura, chị c̣n nhớ lúc chị bán cái giường Chippendale cho người
buôn đồ cổ ở thành phố không ? - Katie hỏi, lục lọi tài sản trong
đầu.
- Có chứ, số tiền đủ cho chúng tôi đóng thuế.
- Chúng tôi có vài chiếc ghế cũ trong kho. Chị c̣n nhớ Amelia thường
nói rằng mẹ bà ấy không bao giờ vứt đi một món ǵ. Chí có cho rằng
những chiếc ghế đó là đồ cổ không ? - Đột nhiên, Katie thấy hy vọng.
- Chúng ta sẽ cọ sạch chúng và đem vào thành phố - Maura nói - Có
thể chúng không phải là Chippendale, nhưng chị cũng có thể thu được
ít tiền từ đó.
- Tôi suưt nữa đốt hết chúng khi hết than vào tháng trước - Harry
đăm chiêu - Bây giờ, có thể chúng sẽ giúp tôi đủ tiền mua kính.
Hai ngày sau, Katie và Maura vào Dallas, mang theo hai chiếc ghế
lưng cong mà nàng t́m thấy trong kho. Mặc dù nàng lo lắng về những
vết lơm và những vết thâm ở chân ghế và mặt trên của thanh ngang bị
ṃn vẹt, người buôn đồ cổ đă trả một giá làm cho Katie phải sững sờ.
Tuy vậy, nàng thấy Maura vẫn lắc đầu. Họ vẫn chưa trả đúng giá,
Maura làm tín hiệu như vậy.
- Tôi không biết, - Katie giả vờ không quan tâm - Có lẽ tôi. phải
giữ chúng lại.
Hai bên mặc cả với nhau một lúc nửa, cho đến khi nàng vờ chấp thuận,
mặc dù trong bụng run lên v́ mừng rỡ. Lúc ra về, Maura giải thích
rằng đôi mắt của ông ta đă báo cho chị biết đây là những đồ cổ thực
sự.
Jeff trở thành cố vấn của họ. Anh hướng dẫn họ cách giữ cho nhà kính
ấm áp trong những ngày đông giá lạnh.
- Anh nên dùng than v́ anh có thể dự trữ nó khi mùa đă văn và anh
không phải lo lắng khi bị cắt điện. Anh nhớ cọ sạch tro ở b́nh đun
nước hàng ngày. Anh phải chú ư đến không khí và tạo bóng râm. Anh
phải đảm bảo không để dầy cây quá.
Jeff làm việc cùng Harry, bắc ống nước vào trong nhà kính để họ khỏi
phải xách đến gẫy lưng. Anh giải thích một số loài rau cần được bảo
vệ để tránh nắng mặt trời trực tiếp chiếu vào và cách làm việc đó.
- Chúng tôi đang tiếp thu thành quả của bốn thế hệ nông dân, - Harry
bảo Jeff - Thêm vào đó, anh là một người giàu trí tưởng tượng.
Tôi là một người yêu đất đai. Nó đă thấm vào máu thịt.
o0o
Đầu mùa xuân, Katie và Harry mang chuyến hàng đầu tiên của họ đến
với những khách hàng ở Dallas. Như Harry đă dự đoán, người mua không
ngạc nhiên trước cái giá mà anh đ̣i. Cuối cùng, cũng đă le lói chút
ánh sáng ở cuối con đường hầm họ đă sa vào.
Chú thích:
* Ư nói quần áo nhà tù.
Chương 12
Khi Katie hàng ngày bận bịu trong nhà kính
th́ Harry chuẩn bị đất cho vụ gieo trồng vào mùa xuân. Mỗi tuần một
lần anh vào Dallas để giải quyết công việc kinh doanh mới. Những
ngày khác, anh làm việc ngoài đồng. Nhưng rơ ràng là anh không thể
làm việc một ḿnh. Anh nói với Katie, nên bỏ hoá cảnh đồng vụ này.
- Giống như Jeff, - Anh nhắc Katie trong bữa tối, có bầy những quả
cà chua và đậu xanh tuyệt vời do họ trồng, - em luôn luôn nói người
nông dân đă bóc lột đất đai của họ như thế nào. Đây là một dịp để
cho nó nghỉ ngơi.
- Không, Harry ! - Katie choáng váng trước viễn cảnh không có vụ thu
hoạch ngô.
- Chúng ta vứt tất cả vào vụ ngô, và khi thu hoạch, em thấy cái ǵ
nào ? May mắn trả được thuế và dành ra được ít tiền để gieo trong vụ
sau.
- Với một vụ ngô, em biết chắc là có lương thực để ăn, - Katie nói
thẳng - C̣n nữa, không có tiền mua than, chúng ta có thể đốt ngô
thay.
- Thế em không có chút tin tưởng nào vào những ǵ chúng ta đang làm
ở nhà kính à ?
- Em tin chứ ! - Katie thừa nhận. Nó không chỉ là những đồng tiền
nàng mong đợi. Nó c̣n là niềm tin mới mẻ của Harry vào tương lai. Có
thể nó không trở thành một ngành nghề lớn như anh đă mường tượng ra,
nhưng nó mang lại hy vọng, và Harry cần điều này - Nhưng vụ ngô là
một sự bảo hiểm. Thế giới sắp điên loạn, nhưng với trang trại, chúng
ta có một mái nhà trên đầu và thực phẩm để ăn. Điều đó khiến em được
ngủ yên.
- Em biết đấy, Katie ! - Harry gượng gạo nói - Anh sẽ rất sung sướng
nếu như không bao giờ phải ăn một bắp ngô luộc nữa. Thậm chí anh
cũng không muốn ăn ngô rang, dù chỉ một hạt nào nữa.
- Đừng nói như vậy trước mặt Leo và Joanne.
- Anh sẽ không ăn, - anh cười dịu dàng, - nhưng anh sắp phải thuê
một công nhân. Katie, anh không thể gieo trồng một ḿnh - Harry nói
trước khi Katie có thể phản đối - Em chăm sóc cây trong vườn kính
mười tám giờ một ngày. Dù sao chúng ta cũng có thể thuê được, với số
tiền mà chúng ta sắp có.
Harry cố gắng kiềm chế niềm vui của anh. Katie hiểu, v́ số tiền
không là ǵ cả nếu so sánh với những khoản anh kiếm được trong thời
kỳ hoàng kim ở thị trường chứng khoán. Nhưng đối với nàng, đó vẫn là
một món đáng kể. Maura và Jeff cũng vậy.
Katie và Harry làm ăn thuận lợi, thậm chí cả khi họ phải cạnh tranh
suốt mùa hè với rau và hoa quả trồng đúng vụ. Niềm vui của Katie
trước t́nh h́nh tài chính của họ được cải thiện bị xen vào bởi những
nỗi lo âu, v́ sự tàn phá họ nh́n thấy ở khắp nơi. Lương của người
lao động ở Dallas giảm từ ba mươi xen xuống c̣n mười tám xen. Hơn
18.000 người Dallas thất nghiệp đang trông chờ vào Bộ phúc lợi công
cộng để sống. Ở Washington, 17.000 cựu chiến binh trong chiến tranh
thế giới*, nhiều người trong số họ đem theo cả vợ con dựng
trại ở gần điện Capitol, thề rằng sẽ ở đấy cho đến khi quốc hội
quyết định trả ngay tiền lương cho những người lính.
Khắp cả nước, nhiều gia đ́nh cố gắng sống nhờ vào số tiền trợ cấp
hai đôla một tuần. Ở nhiều vùng rộng lớn, không có những cơ quan cứu
trợ. Tổng thống Hoover coi sự viện trợ của Liên bang như là một sự
làm hại đến lợi ích quốc gia.
Khắp cả nước, các ngân hàng đang phá sản. Những người gửi tiền xếp
hàng dài, hy vọng rút được những món tiền dành dụm cả đời ḿnh trước
khi nhà băng cạn kiệt. Thậm chí cả các nhà băng lớn ở New York,
Chicago và Detroit cũng đang phá sản. Thống đốc bang đă tuyên bố
lệnh ngừng trả tiền để tránh những ḍng người đổ xô về các nhà băng.
- Chúng ta chẳng phải lo lắng ǵ, - Harry hài hước pha chút cay đắng
- Người nông dân nào mà lại có tiền ở nhà băng ?
Với hơn mười ba triệu người thất nghiệp, một triệu người ra đi, hy
vọng một cái ǵ đó tốt hơn chỉ là điều Viển vông. Katie nằm không
ngủ trong những đêm nghe radio đọc tin tức về những trẻ em đói khát,
hàng triệu trẻ em phải bỏ học lang thang theo cha mẹ đi t́m việc.
Nàng khóc thương cho những phụ nữ, trẻ em phải đào bới những thùng
rác để t́m cái ăn. Tại sao Harry không hiểu rằng họ c̣n đang là
những người may mắn.
Harry vẫn c̣n bị ám ảnh bởi sự thất bại của anh trên con đường t́m
kiếm cái mà anh gọi là “một món tiền thực sự”.
- Tại sao em có thể thoả măn với cuộc sống này, sau những ǵ chúng
ta đă có ? - Anh quở trách Katie - Leo phải học ở trường nhà quê
nhếch nhác. Anh muốn nó được học ở một trường tư thật tốt, giống như
trường Terrell School giành cho con trai. Làm thế quái nào mà có thể
vào được trường Harvard và trường Luật, nếu nó xuất phát từ một
trường nhà quê thổ tả này !
- Leo mới lên bẩy. Chúng ta không phải lo lắng về trường Harvard từ
bây giờ - Katie phản đối.
- Anh đă làm hại em, Katie, - Harry nói với một nỗi đau khổ, giống
như một lưỡi dao đâm vào tim nàng - Anh đă làm hại những đứa trẻ.
- Anh không phải chịu trách nhiệm về cuộc suy thoái - Đă bao lần
nàng nói như vậy trong hai năm qua - Và nó cũng không thể kéo dài
măi. Mọi người nói rằng Hoover sẽ không được bầu lại. Franklin
Roosevelt sẽ là tổng thống vào tháng Ba tới. Mọi việc sẽ khác đi khi
đảng Dân Chủ nắm quyền. Mọi người nói rằng bất cứ ứng cử viên nào
của đảng Dân Chủ cũng sẽ thắng cử vào tháng Mười Một.
Kể từ khi Katie và Harry, lần đầu tiên nghe lời phát biểu của
Franklin Roosevelt trên đài hồi tháng Tư, - khi ông kết tội chính
quyền Hoover giúp đỡ những nhà băng và các Công ty lớn mà không làm
ǵ giúp đỡ nông dân - nàng cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Vài ngày trước hôm khai trường của Leo, Harry từ Dallas trở về với
hai hộp các tông lớn.
- Anh mua cái ǵ đấy ? - Katie hỏi, giọng hơi khó chịu. Harry đă bỏ
thói quen mua bán bốc đồng của anh nhưng Katie sợ rằng nó sẽ trở lại
khi t́nh h́nh tài chính của họ được cải thiện.
- Một cuốn Bách khoa toàn thư - Anh tuyên bố với niềm vui sướng. Anh
đặt hai thùng cactông lên bàn và bắt đầu mở một thùng.
- Sách cũ thôi, nhưng nó rẻ. Nếu Leo muốn biết điều ǵ bổ ích cho
việc học tập ở trường th́ nó sẽ thấy ở đây, tại nhà ḿnh.
Anh kéo ra một tập của cuốn World Book và nói :
- Đây là sự đầu tư có ích cho những đứa trẻ, và cả cho chúng ta nữa.
- Tất cả chúng ta sẽ đọc - Katie nhẹ nhàng.
- Bọn trẻ đâu rồi ? Để anh cho chúng xem !
- Chúng ngủ qua đêm nay cùng với Georgie và Willa.
Harry cười.
- Ồ, đêm nay chúng ta có một ḿnh.
- Phải, - Katie dài giọng.
- Chúng ta sẽ mở nhạc trong khi ăn tối, thậm chí chúng ta sẽ khiêu
vũ.
- Cũng đă lâu rồi - Nàng nhỏ nhẹ.
- Em có c̣n nhớ tiếng Pháp không ? Hai lần một tuần, chúng ta sẽ chỉ
nói tiếng Pháp trong bữa ăn - Harry tuyên bố - Để Leo và Joanne quen
với tiếng Pháp. Nhưng tối nay th́ không.
- Đốt nến trong bữa ăn hai lần một tuần - Nàng đề nghị. Đây là Harry
của ngày xưa. Đă là lâu nàng không thấy anh như vậy - Với khăn trải
bàn trắng thay cho vải dầu. Và hoa hồng đỏ hái từ vườn đặt trên bàn.
- Chúng ta sẽ giả vờ là đang ở Paris.
- Em c̣n nhớ căn pḥng của chúng ta ở khách sạn Ritz không ? Có một
thứ không bao giờ thay đổi - Anh nói với niềm tự hào - Không quan
trọng ǵ việc chúng ta làm t́nh ở đâu : ở trang trại, ở London,
Paris, ở ngôi nhà trong Dallas. Chúng đều gợi cảm như nhau.
- Anh đang diễn kịch cho em đấy à, Harry ? - Nàng trêu chọc.
- Anh đang thử.
- Thử nữa đi - Khuôn mặt nàng bừng sáng - Ḿnh sẽ ăn sau.
o0o
Năm 1928, Texas đă thoát ra truyền thống - dân chủ của nó là bỏ
phiếu cho đảng Cộng Hoà. Rơ ràng là điều đó sẽ không lặp lại trong
năm nay. Không phải khi những thống kê nêu lên con số mười lăm triệu
người thất nghiệp. Không phải khi những người nông dân chống lại sự
tịch thu tài sản bằng súng ngăn và tḥng lọng. Không phải khi Hoover
khăng khăng "sẽ không có sự can thiệp của Liên bang trong các lĩnh
vực xă hội và kinh tế, và những biểu thuế cao, một ngân sách được
cân bằng, được ưu tiên hơn các chương tŕnh phúc lợi".
Kh́ chiến dịch tranh cử được tiến hành, những người Cộng Hoà trở nên
điên cuồng. Họ say sưa với việc gọi tên, chửi rủa tục tĩu. Bộ trưởng
Nông nghiệp gọi Roosevelt là "kẻ dối trá tầm thường”. Bộ trưởng Hải
quan cảnh cáo rằng : "Nếu Roosevelt trúng cử th́ gia đ́nh và cuộc
sống của một trăm triệu người Mỹ có thể gặp hiểm hoạ". Tổng thống
Hoover cảnh cáo rằng: "Vấn đề cơ bản sẽ định hướng cho cả dân tộc
trong một trăm năm tới là liệu chúng ta có trung thành với truyền
thống Mỹ hay là hướng tới những sự đổi mới", và ông ta kêu gọi
chống lại “những vị thần dối trá, được trang điểm bằng những màu sắc
cầu vồng của những lời hứa”.
Khi tiến hành chiến dịch tranh cử ở Texas, thống đốc Roosevelt hứa
rằng một phần quan trọng trong chương tŕnh của ông đối với dân tộc
sẽ là "khôi phục lại sức mua cho nông nghiệp trong một nửa đất
nước". Thiếu điểm này, các bánh xe của đường sắt và cả các nhà
máy sẽ không thể quay nổi. Niềm hy vọng được nhen lên trong ḷng các
cử tri.
Vào tối hôm bầu cử, hai gia đ́nh Newhouse và Warren ngồi quây quần
với nhau nghe tin tức qua radlo. Katie chuẩn bị bữa ăn cho bốn người
lớn. Bọn trẻ đă ăn trước và lên giường ngủ. Bốn người quyết định
ngồi cho đến khi biết tin ai thắng cử.
- Nhiều người đi bỏ phiếu mà không thèm quan tâm đến cả hai ứng cử
viên. Harry nói.
Anh đă đọc những điều Will Rogers nói chưa? - Jeff cười gượng - Ông
ta nói rằng "Hầu hết cử tri có cảm nghĩ là, nếu như có thể, họ sẽ
bỏ phiếu chống lại cả hai đảng”.
- Tôi thích Roosevelt, - Maura nói - Ông ta có vẻ là người có thể
đưa chúng ta vượt qua cuộc khủng hoảng.
- Em không được chọn tổng thống theo những ǵ ông ta hứa hẹn - Jeff
cáu kỉnh.
- Tôi hiểu Maura muốn nói ǵ - Katie nói, - Roosevelt là người có
thể mang lại cho ta cơ hội. Điều đó dễ lan truyền. Chúng ta cần phải
cảm thấy hy vọng.
Bốn người kiên tŕ ngồi trước radio nghe những thống kê về cuộc bầu
cử. Đến gần tối đă có dấu hiệu tốt về Roosevelt. Ông ta giành được
thắng lợi ở hết bang này sang bang khác. Đến khoảng 12 giờ 17 phút
sáng, giờ miền Đông, tổng thống Hoover đă thua cử. Roosevelt chỉ bị
thất bại ở sáu bang.
Giống như những người khác, Katie và Harry cằn nhằn rằng măi đến tận
ngày 4 tháng Ba, tân tổng thống mới bắt đầu điều hành đất nước. Tuy
nhiên nàng cho rằng đối với Harry và nàng, cuộc sống đang được cải
thiện. Ngay sau cuộc bầu cử, Harry thuê Jeff dựng cho ḿnh một ngôi
nhà kính thứ hai v́ anh có cả một danh sách các khách hàng đặt mua.
Anh gạt qua một bên sự ngượng ngập của Jeff khi được trả tiền công.
- Này, Jeff. Đó là một nghề. Ngày nay là thế. Tôi không trông chờ
anh làm việc không công.
Cuốn tiểu thuyết của Jeff vẫn chu du trong thế giới các nhà xuất bản
ở New york mà không có dấu hiệu ǵ của sự chào đời.
- Chúng tôi bỏ New York đến trang trại là để Jeff có thể viết được,
- Maura buồn rầu nói với Katie trong khi hai người đàn ông đang làm
việc chỗ nhà kính và bọn trẻ đang ḅ ra sàn nhà bếp chơi Domino và
nhai bánh ḿ vừa nướng khỏi ḷ - Tôi nghĩ, nếu c̣n ở New York th́ có
thể chúng tôi sẽ biết cách xoay sở với cuốn sách. Nhà xuất bản cuối
cùng đă giữ nó trong năm tháng và sau đó trả lại, kèm theo một lá
thư.
- Nhưng anh ấy cũng đă suưt bán được, - Katie an ủi - có hai người
biên tập đă nghĩ rằng Jeff có tài năng.
- Suưt cũng có nghĩa là không, - Maura lạnh lùng nói - Vấn đề chỉ là
nhận hay từ chối. Nhưng tôi vẫn nói với Jeff, chúng ta không chết
đói, chúng ta không phải ra đường như hàng triệu người khác, không
có ǵ để ăn và cũng chẳng có ǵ để hy vọng.
- Sau lễ nhận chức của tổng thống, chúng ta sẽ thấy nhiều việc xảy
ra - Katie tiên đoán.
Vào ngày 20 tháng Hai, buổi sáng, khi tất cả các nhà băng trong toàn
quốc đều đóng cửa, hai gia đ́nh cùng con gái họ tụ tập ở nhà Warren
để nghe diễn văn nhậm chức của tổng thống Roosevelt. Katie thấy
những lời của ông như bừng cháy trong tim nàng. “Hăy để cho tôi
khẳng định niềm tin vững chắc của ḿnh rằng cái duy nhất chúng ta
cần phải sợ chính là sự sợ hăi”.
Katie nh́n chồng và mong rằng anh hiểu được họ nằm trong số những
người Mỹ may mắn, vượt qua sự tàn phá khủng khiếp đang hoành hành
khắp đất nước. Khi hàng triệu người đói khát, họ vẫn được ăn. Trong
khi vô số gia đ́nh không nhà cửa trôi dạt từ thành phố này đến thành
phố khác, họ vẫn có một mái ấm trên đầu. Họ không phải cầu xin sự
cứu trợ.
Tổng thống mới triệu tập ngay một phiên họp đặc biệt của Quốc hội,
điều đó phản ánh qua diễn văn nhận chức của ông. “Dân tộc này đ̣i
hỏi phải hành động, và hành động ngay bây giờ”.
Bốn ngày sau các nhà băng mở cửa trở lại. Đó là niềm hy vọng mà
Roosevelt đă gây được trong nhân dân, số tiền gửi vào vượt quá số
tiền rút ra.
Trong một trăm ngày tiếp theo sau, Roosevelt công bố chương tŕnh “New
Deal" của ḿnh. Ông muốn Quốc hội thông qua luật mới, giúp đỡ
những người thất nghiệp, nông dân, tạm dừng việc tịch thu nhà, huỷ
bỏ lệnh cấm rượu. Nông dân hồi hộp chờ đợi những sự đổi thay.
Mùa hè đến, những người nông dân tổ chức đ́nh công nhằm bao vây các
thành phố để biểu lộ t́nh cảnh khốn khó của ḿnh. Các xe tải chở
nông sản vào thành phố bị nông dân mang súng ngắn và gậy gộc chặn
lại. Lính tráng được huy động và bạo lực đă nổ ra. Ở một vài bang đă
tuyên bố luật thời chiến.
Katie và Harry tức giận khi Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp Henry Wallace
tuyên bố rằng, “v́ vụ hè tới mùa màng sẽ bội thu nên giá nông sản
sẽ xuống thấp chưa từng thấy”, Uỷ ban trợ giúp nông nghiệp (AAA)
đang thiết lập quy chế để phá huỷ mùa màng* và lấy quỹ của ủy
ban trả cho nông dân để bồi thường thiệt hại của họ.
- Tại sao lại có thể phá huỷ mùa màng trong khi hàng ngh́n người
đang phải nhịn đói đến chết ? - Harry nổi nóng.
- Đó là sự xúc phạm thần linh - Mặt Katie tái nhợt, đầy vẻ căm giận.
Nhưng Uỷ ban vẫn thực hiện những điều đă định và nhiều cánh đồng đă
bị đốt cháy hoặc hoa màu bị cầy lật xuống đất.
Katie thấy cần phải bảo vệ cẩn mật ngôi nhà kính của nàng trong
những ngày này. Nàng thích thú cái cảm giác thấy đất đai màu mỡ của
Texas nằm dưới tay ḿnh. Đây là mảnh đất đă cho họ cuộc sống, nàng
nghĩ vậy, với ḷng kính trọng vô biên. Cuối năm, nàng sung sướng khi
thấy việc gieo trồng đă thay thế sự phá hoại.
Harry đang gắng sức đưa việc sản xuất của họ thành một ngành kinh
doanh với tầm vóc lớn. Bằng sức mạnh của tính cách anh đă thuyết
phục Jeff giúp anh dựng một ngôi nhà kính khác và giao luôn cho Jeff
và Maura cai quản. Maura thừa nhận chị cảm thấy băn khoăn v́ Jeff sẽ
không c̣n thời gian viết lách vào giữa hai vụ gieo trồng. Nhưng chị
cũng hiểu số tiền kiếm thêm đối với gia đ́nh quan trọng như thế nào.
Katie tỏ ra hănh diện mặc dù Harry cảnh cáo rằng họ đang đạt tới
điểm đỉnh.
- Chúng ta không thể vượt quá hiện nay - Harry thất vọng nói -
Katie, không có tương lai thật sự cho chúng ta ở đây đâu.
- Harry, chúng ta đang sống thoải mái. Đồng ư là chúng ta chưa có
một chiếc xe Packard mới và em cũng chưa dám mua quần áo ở cửa hàng
Neiman - Marcus, nhưng chúng ta đang sống tốt hơn bất cứ một gia
đ́nh nông dân nào ở đất nước này. Chúng ta đang để dành tiền.
Họ giấu tiền ở những chỗ bí mật trong trang trại v́ họ không tin
tưởng các nhà băng.
Ngày 12 tháng Ba, tổng thống đă nói với nhân dân, qua đài phát
thanh, rằng giờ đây các nhà băng đă có thể tin cậy được. Katie vẫn
quyết định đợi thêm một năm cho chắc chắn.
Anh đă gặp cái ngưỡng trong cuộc đời ḿnh. Anh thấy tù túng, - Harry
phàn nàn - Anh không thể vượt qua cái đường đó. Mẹ kiếp ! Một thằng
đàn ông không thể sống mà không hy vọng một cái ǵ đó tốt hơn, lớn
lao hơn hiện tại.
- Chúng ta đang vượt qua thời kỳ tồi tệ - Nàng an ủi chồng.
Nỗi buồn của Harry luôn thể hiện ra bên ngoài. Nàng có thể làm ǵ để
giảm bớt nó ? Nàng không ngừng tự hỏi ḿnh như vậy.
- Một khi khủng hoảng qua đi, và với Roosevelt trong Nhà Trắng, có
thể chúng ta sẽ lại thịnh vượng - Nàng khuyến khích. Harry phải tin
điều này. Nhưng chưa phải lúc này, c̣n chưa phải, Harry ạ.
Chú thích:
* 1914 - 1918.
* Một biện pháp đối phó t́nh trạng khủng hoảng thừa.
Chương 13
Katie thường xuyên phải đối phó với mỗi thất vọng của
Harry v́ anh không thể đưa cơ sở sản xuất rau tươi của họ - bây giờ
được gọi là Newhouse Gourmet Foods - thành một doanh nghiệp lớn.
- Harry, hồi này ta làm ăn khá đấy chứ, - Katie động viên khi họ
ngồi trong nhà bếp xem xét các khoản thu chi trong hai tuần đầu của
tháng Ba năm 1934 và nếu Dallas được chọn làm nơi tổ chức lễ kỷ niệm
100 năm Texas th́ có thể hiểu rằng chúng ta sẽ có được một cơ hội
hiếm có. E rằng cung không đủ cầu.
- Cái ǵ làm cho em nghĩ rằng Dallas sẽ được chọn? - Harry cự lại -
Về mặt lịch sử th́ cả Houston và Austin đều nặng cân hơn Dallas
nhiều. Anh nghi ngờ cơ hội của chúng ta.
Tuy nhiên, Katie vẫn nh́n thấy một tia hy vọng trong mắt anh, khi
anh nói :
- Nếu Dallas giành được lễ kỷ niệm 100 năm th́ nó sẽ có tên trên bản
đồ. Lâu nay người ta đều xem Dallas như là một thành phố nhà quê mới
phất, dù là phất rất nhanh. Nó chỉ nổi tiếng bởi những nhà triệu phú
dầu mỏ mới nổi, những chính trị gia to mồm và những người lính canh.
- Điều đó không đúng đâu, Harry - Katie căi lại. - Mọi người đều
đang nói tốt về Dallas, ủng hộ Dallas. Hăy xem công ty Industrial
Dallas Inc đang quảng cáo như thế nào cho thành phố. Và cả Thornton
ở ủy ban thường trực lễ kỷ niệm 100 năm Texas - Uỷ ban này mới được
thành lập - Chúng ta sẽ có cơ hội được thấy Dallas là nơi tổ chức lễ
hội. Sẽ có vô số người đổ về thành phố. Và sẽ tăng thêm nhiều dịch
vụ buôn bán.
- Anh phải đi đây - Harry thu nhặt giấy tờ rải rác quanh bàn. Anh
muốn có mặt ở trường trước khi bọn trẻ tan lớp.
Năm học này, Harry đă sắp xếp cho Leo và Joanne theo học ở trường
khác, cách xa nhà nửa giờ xe chạy. Đó là một trường lớn, được trang
bị tốt và anh đang biến thành kẻ cuồng tín về việc học hành của bọn
trẻ. Cả việc phải đi lại nhiều cũng như sự tốn kém ở trường mới này
đều không làm anh lo lắng.
- Em sẽ đi đón chúng, - Katie đề nghị - Anh đă hứa sẽ giúp Jeff sửa
chữa ngôi nhà kính mới. Cơn băo bụi vừa qua đă làm nó hư hỏng nặng.
- Không phiền em chứ ? - Harry hỏi nhưng nàng biết rằng anh hài ḷng
nếu thỉnh thoảng được ngồi yên một chỗ nghỉ ngơi, suy nghĩ. Anh luôn
phải đi lại như con thoi, suốt ngày.
- Em sẽ đón Maura để cùng đi.
Katie biết Maura cũng rất vui nếu có đôi lúc thoát khỏi công việc
triền miên ở trang trại.
- Jeff giận điên lên với tôi, giống như một con ong bắp cày vậy -
Maura tâm sự khi ngồi vào ghế trước chiếc xe Ford. Anh ấy nhận được
bưu kiện trước khi tôi đi.
- Cuốn sách lại bị gửi trả à? - Katie động ḷng thương hại.
Maura gật đầu.
- Jeff say bí tỉ, nói rằng chúng tôi đă tốn quá nhiều bưu phí vào
cuốn sách. Nhưng người biên tập lần này bảo rằng cuốn sách rất khá,
chỉ có điều là “không thể xuất bản vào lúc này”. Không ai muốn
"thưởng thức” câu chuyện về những khó khăn của một gia đ́nh nông
dân. Họ muốn đến rạp chiếu bóng để xem Ginger Rogers nhảy cùng Fred
Allen hoặc Charlie Mccarthy.
- C̣n cuốn sách mới của Jeff th́ sao ? - Katie hỏi.
- Anh ấy c̣n có thể viết vào lúc nào ? - Nụ cười Maura có vẻ bối rối
- Không phải là tôi phàn nàn về công việc. Nếu như không làm việc
cho chị và Harry th́ có lẽ chúng tôi phải bán trang trại mới có tiền
đóng thuế năm nay. Chị đă biết hạn hán làm mùa màng xấu thế nào rồi
đấy ?
- Tôi lo lắng về những trận băo bụi - Katie buồn rầu nói. Với những
khó khăn như hiện nay, người nông dân sẽ chống chọi ra sao - Tối qua
chị có nghe đài không, về trận băo ở Meade Country, bang Kansas ấy.
Nó nhổ bật lúa mỳ đến tận rễ.
Maura gật đầu. Thậm chí đang ở đây, họ cũng cảm thấy ảnh hưởng của
cơn băo bụi đó. Một đám mây đất bột làm trời đất mờ mịt. Các bà nội
trợ tha hồ mà lau rửa.
- Chúng ta không cần phải nghe về chúng. Chúng ta chỉ cần bước ra
khỏi nhà là hiểu ngay điều ǵ đang xảy ra.
- Thật kinh khủng, - Katie nhún vai - Tuy vậy, vẫn chưa bằng cơn băo
hồi tháng Mười Một. Trận băo đă mang đất của Texas đến tận Hồ
Thượng. Tại sao lại có những cơn băo đó nhỉ ?
- Tại sao chúng thường xảy ra vào mùa xuân ? - Maura lắc đầu - Có
những câu hỏi măi măi không được trả lời.
- Tôi nghe ngài Crane nói rằng một số cơn băo bụi có lợi cho mùa
màng - Katie nhớ lại - Nó xáo trộn đất và làm cho đất trở nên màu
mỡ.
- Ư kiến đó chẳng có ǵ mới ở vùng này - Maura nói - Chị đă nghe
Jeff vẫn thường bảo chúng ta phải học cách đảo vụ như thế nào, nếu
chúng ta muốn chống xói ṃn đất.
Katie hiểu rằng đảo vụ có nghĩa là thay đổi cây trồng, ví dụ như đổi
lúa ḿ với mía, để ổn định đất.
- Tất nhiên không phải chúng ta chống được sự xói ṃn chỉ bằng một
cách đó. Mà thôi, nói chuyện đồng áng thể đủ rồi. Bọn trẻ có thích
trường mới không?
- Chúng đang quen dần, - Katie thừa nhận - Chúng nhớ Georgie và
Willa. Nhưng Harry th́ rất sung sướng. Anh ấy tin rằng đang cho Leo
và Joanne hưởng một nền giáo dục tốt hơn.
Nàng dừng lại một lúc.
- Harry sẽ không cảm thấy hạnh phúc, cho đến khi anh ấy lại trở nên
giàu có - Maura nói thẳng.
- Tôi mong có thể làm cho Harry hiểu rằng không nhất thiết phải là
triệu phủ th́ mới hạnh phúc. Chúng tôi đă ổn định nhà cửa, sẽ mua
một chiếc ôtô mới vào tháng tới. Hàng tuần, chúng tôi vẫn để giành
được tiền. Bọn trẻ chính là của cải của chúng tôi. Tại sao Harry
không thấy điều đó ?
- Katie! Chị đơn giản quá đấy, - Maura rầy la, nhưng đôi mắt rất dịu
dàng - Tôi hiểu chị định nói ǵ, mặc dù...
- Ngay bây giờ tôi cũng có thể thấy hạnh phúc, - trừ một điều là
quanh Katie văn có quá nhiều người đang đau khổ, - nếu Harry chấm
dứt được nỗi ám ảnh trở thành người giàu có ở Texas.
- Ở Texas, đó là một thôi thúc ! - Maura mỉm cười.
- Chị và Jeff thật hạnh phúc - Katie nói sau một lúc im lặng.
- Chúng tôi cười đùa nhiều. Chúng tôi tranh căi nhiều về những đứa
trẻ, và đó là điều tốt. Nhưng bóng tối luôn luôn che trên đầu chúng
tôi. Jeff hiền quá. Anh ấy không thể tự mang bản thảo đến các nhà
xuất bản. Tôi vẫn thường an ủi rằng rồi thời vận của anh ấy sẽ đến.
Nhưng liệu nó có đến không ?
Nỗi đau buồn quyện vào trong giọng nói của Maura.
- Đôi khi tôi nghĩ rằng tài năng là một tai hoạ chứ không phải là
niềm kiêu hănh như nó đáng được hưởng. Bởi v́ nếu anh không rũ bỏ
được nó, anh sẽ tự hỏi ḿnh trong suốt những năm c̣n lại của cuộc
đời cái câu hỏi: “Ḿnh đă làm ǵ sai ?" Hoặc là anh cay nghiệt, giận
dữ với cả thế giới v́ đă không nhận ra cái mà anh đang cố gắng hiến
dâng cho nó.
- Tôi nghĩ có thể chúng ta sẽ trở nên hạnh phúc chỉ với những cố
gắng nhỏ - Katie nói nhẹ nhàng.
- Lạy Chúa, chúng ta đang gặp khó khăn - Maura cằn nhằn - Chúng ta
nói như thể ḿnh đă sáu mươi và đang than khóc về tuổi trẻ đă mất.
Katie, có khi nào chị ước rằng chị và Harry đă không bao giờ đến
Texas?
- Không ! - Katie quả quyết - Đây chính là nơi tôi muốn gửi gắm cuộc
đời ḿnh. Thế c̣n chị ? - Đột nhiên nàng cảm thấy ṭ ṃ. Chị có bao
giờ nghĩ lại về New York và cái mơ ước trở thành diễn viên của ḿnh
không.
- Có, nó thường len vào đầu óc mỗi khi tôi đọc tạp chí Theatre Arts
Monthly về những nữ diễn viên trẻ nào đó mới thành đạt ở Broadway.
Nhưng tôi không nuôi dưỡng loại suy nghĩ đó. Cái làm cho tôi thất
vọng là Jeff không thể xuất bản cuốn sách của ḿnh.
Maura liếc nh́n đồng hồ.
- Chị nhấn ga nữa đi. Bọn trẻ có thể đă tan lớp và đang đợi chúng
ta.
Katie biết rằng thế nào lúc ra khỏi lớp Leo cũng bối rối. Nó quá dịu
dàng và nhạy cảm. Và cũng dễ bị tổn thương. Katie suy nghĩ, với một
ước muốn mănh liệt, là có thể làm tiêu tan hết những nỗi đau trong
cuộc sống c̣n ở phía trước của leo.
- Mẹ ? - Joanne chạy vọt qua cửa với vẻ hớn hở thường ngày của nó.
Nó là một bản sao thu nhỏ của nàng - Này, Leo ! Mẹ ở đây cơ.
- Chào các con - Từ trong xe, Katie hôn từng đứa con rồi mở cửa cho
chúng - Bác Maura mang cho mỗi đứa một chiếc bánh bột yến mạch đây.
- Cám ơn bác - Joanne hăm hở cúi người về trước trong khi Maura lấy
quà ra. Katie giám sát lượng bánh kẹo mà bọn trẻ ăn.
Leo im lặng trên suốt chặng đường về nhà. Joanne - rất yêu những con
vật bốn chân - đang hỏi dồn người láng giềng. Leo ngồi im lặng trong
một góc ở ghế sau. Khi có điều ǵ đau buồn, Leo âm thầm giữ kín. C̣n
Joanne, giống như Harry, lại thường bộc lộ ra ngoài.
Đợi đến khi Maura xuống xe vào nhà Katie mới hỏi Leo.
- Leo, con buồn v́ điều ǵ vậy. Con có muốn kể cho mẹ nghe không ?
- Con bị một điểm 72* môn số học - Nó đau khổ th́ thầm - Bố
lại sắp giận dữ đây.
- Nhưng con đă được điểm 100 bài kiểm tra Anh văn - Katie nói, cố
gắng nhấn mạnh thành tích đó.
Nàng nghĩ sao Harry lại phải đẩy Leo đến nước này. Nó c̣n chưa đầy
chín tuổi.
- Con đă qua được kỳ kiểm tra số học - Katie an ủi.
- Bố sẽ cằn nhằn. Bố sẽ nói rằng con không chịu học.
- Mẹ sẽ nói với bố - Katie hứa. Nàng và Harry đă mấy lần căi nhau
chỉ v́ chuyện học hành này. Leo luôn lo sợ về điểm số, mặc dù các
thầy giáo vẫn nói rằng nó rất thông minh.
Khi họ về đến nhả, Katie sai Leo và Joanne vào kho lấy vài khúc củi.
- Tối nay chúng ta sẽ ăn trong pḥng khách, trước ḷ sưởi Katie nói,
có ư cho rằng đó là một bất ngờ nhỏ - Các con thích như vậy chứ ?
- Vâng ! - gương mặt đáng yêu của Joanne bừng sáng - Mẹ c̣n nhớ bài
thơ Leo viết về chiếc ḷ sưởi vào lần cuối cùng chúng ta đốt nó bằng
củi không ?
- Đó là một bài thơ hay !
Nàng mỉm cười với đứa con trai đang lo lắng, hy vọng nó cũng cười
theo để quên đi phản ứng chua chát của Harry về bài thơ. Anh bảo
rằng "Nó như vậy là do quanh quẩn bên Jeff. Hăy để thời giờ mà học
toán".
- Mẹ sẽ đóng khung bài thơ của con và treo cạnh giường mẹ.
- Nào, Jo* ! Chúng ta đi lấy củi !
Trong một thoáng, Katie nghĩ nàng đă nh́n thấy niềm vui trong ánh
mắt Leo.
Vào nhà, Katie thấy Harry ngồi cạnh bàn ăn, đang xem xét những bức
thư của khách hàng.
- Bọn trẻ đâu em ? - Anh liếc nh́n lên, hỏi.
Em sai chúng đi lấy củi để đốt ḷ sưởi, Harry. Em không muốn anh rầy
la Leo khi nó cho anh xem điểm kiểm tra số học. Nó buồn v́ không làm
bài tốt. Anh đừng làm nó buồn hơn.
- Anh đă giúp nó suốt hai tiếng đồng hồ buổi tối trước hôm kiểm tra
- Harry cao giọng bực tức - Nó nắm được môn này, tại sao nó không
cẩn thận.
Anh dừng lại một lát rồi hỏi.
- Có tồi tệ lắm không ?
- Nó qua được - Katie nói - Đừng mắng nó nữa.
- Em đang làm hỏng nó đấy. Làm sao em có thể trông chờ nó trưởng
thành như một người đàn ông, khi em luôn luôn nuông chiều nó.
- Nó vẫn c̣n là thằng bé con, Harry ạ.
- Mặc kệ nó - Nàng bắt gặp sự phản đối trong cái nh́n của anh - Được
rồi, cứ làm hỏng nó đi - Harry nhượng bộ - Nhưng anh đang nghĩ về
tương lai của nó đây. Nó không thể trở thành một kẻ phá sàn như bố
nó.
- Lạy Chúa, Harry. Anh có thôi ngay cái giọng "Tôi là một kẻ phá
sản" đi không ? - Giọng Katie lanh lảnh mặc dù trước đó nàng đă tự
hứa với ḿnh là phải giữ b́nh tĩnh, - chúng ta đang làm ăn tốt.
Chúng ta có một thứ cần thiết.
- Nếu em muốn cuộc sống thay đổi, em không bao giờ được nghĩ như vậy
- Đôi mắt anh trở nên bối rối - Em cũng có nhiều tham vọng như anh.
- Mọi việc đều phải có thời gian của nó, Harry. Như anh nói, nếu
chúng ta có lễ kỷ niệm 100 năm Texas ở đây, ở Dallas này, nghề buôn
bán sẽ phát triển mạnh - Nàng mỉm cười. Đôi khi nàng nổi cáu với
Harry. Song nàng yêu anh quá nhiều. Chợt nhớ, nàng nói tiếp - Em hứa
với bọn trẻ sẽ ăn tối ở pḥng khách, trước ḷ sưởi.
- Nếu sự buôn bán phát đạt, chúng ta sẽ phải có thêm một pḥng ăn -
Harry nói - Đă đến lúc chấm dứt cuộc sống giống như là chúng ta đang
ở trong nhà cứu trợ.
Anh nheo mắt ngăm nghĩ rồi nói tiếp.
- Nếu không làm thêm pḥng ăn th́ nên mua miếng đất nào quanh đây mà
để dành.
- Nếu như anh có thể trả hết ngay một lúc, - Katie ra điều kiện -
Không nợ chủ đất, không nợ nhà băng.
- Chúng ta thoả thuận như vậy - Harry mỉm cười buồn bă. Anh biết
rằng Katie sợ một sự phá sản thứ hai và sẽ lại mất hết mọi thứ -
Ngay khi có tiền, chúng ta sẽ mua đất. Đất thích hợp với việc trồng
lúa ḿ. Anh bảo em này, Katie, lúa ḿ sẽ là con đường đi lên của
chúng ta.
Kể từ khi gặp Pierre Simon, bằng trí tưởng tượng, Harry đă dựng lên
cho ḿnh một vương quốc ngũ cốc.
- Anh muốn ăn ǵ tối nay nào ? Tất nhiên em biết rằng sẽ không có
món ngô, dù ờ bất cứ dạng ǵ.
- Anh vừa mua xúc xích sáng nay. Leo và Joanne rất thích xúc xích.
Chúng ta sẽ có một bửa ăn picnic trên sàn nhà, trước ḷ sưởi. Rồi
các con sẽ đi ngủ sớm - Đôi mắt anh nh́n vào mắt nàng, - và chúng ta
sẽ...
Harry tự hào rằng sau từng ấy năm, những cuộc làm t́nh của họ không
bao giờ kém mănh liệt. Trên giường, anh và nàng vẫn như đang mười
tám, đôi mươi.
o0o
Ngồi bên cốc cà phê, Harry đọc Tạp chí Văn Học số mới. Katie đi sang
kiểm tra xem bọn trẻ có làm vệ sinh buổi tối trước khi đi ngủ không.
Anh có thể nghe thấy những giọng nói yếu ớt ngoài hành lang vẳng
đến, Joanne đang nài nỉ Katie cho nó nghe radio thêm mười phút nửa
c̣n Leo đang tŕ hoăn, không chịu buông sách xuống.
Không kiên nhẫn được nữa. Harry gấp cuốn tạp chí lại Thằng Leo mới
tồi tệ làm sao, trở về nhà với điểm số học mạt hạng ấy. Như vậy, khi
lên lớp cao hơn, cách ǵ nó có thể đương đầu được với môn Đại số và
H́nh học. Cách ǵ nó có thể vào được các trường đại học hàng đầu khi
không có điểm toán tốt.
Harry rời khỏi bàn và mở cửa bước vào đêm tối. Không khí mát lạnh
mang dấu hiệu của mùa xuân đang tới. Bầu trời lấp lánh những v́ sao.
Ngay bây giờ, mọi việc quả b́nh yên và đẹp đẽ, nhưng mùa băo bụi lại
đang tới. Trong ánh trăng, anh có thể nh́n thấy mặt đất ẩn dưới
những thảm cỏ. Đất cứng v́ thiếu mưa. Đă có nhiều tuyết ở Panhandle
trong tháng này, điều đó làm giảm nỗi lo về một mùa hè khô hạn.
- Harry ! - Katie xuất hiện ở cửa.
Bọn trẻ ngủ rồi à.
- Chúng sẽ ngủ sau năm phút nữa.
- Có lẽ thay cho việc thêm một buồng ăn chúng ta nên có thêm một
buồng ngủ. Ở tuổi của nó, Leo phải có một buồng riêng thay v́ ở
chung buồng với em gái.
- Chúng ta có thể thực hiện việc đó ngay, - Katie thận trọng đáp, -
nếu như nó nhỏ thôi. Chúng ta sắp phải cùng với ủy ban trợ giúp nông
nghiệp cắt giảm việc gieo trồng phải không ?
Harry biết Katie bất b́nh về điều này, khi mà nạn đói đang lan tràn
trên khắp đất nước.
- Em có thể tin chắc như vậy. Nó giống như một gánh nặng được cất
khỏi vai anh. Không phải lo lắng điều hành công việc, không phải
gieo trồng, không phải trả công thuê mướn và một tờ séc trợ cấp sẽ
đến đúng lúc.
- Em có nửa chiếc bánh trong tủ lạnh. Em nướng lại và chúng ḿnh sẽ
ăn trước khi đi ngủ nhé ?
- Em thích ḿnh có một chiếc tủ lạnh ? - Harry đùa.
- Nó đắt, nhưng mà dễ chịu - Katie thừa nhận.
Điều ǵ đă xảy ra với Katie ? Harry tự hỏi ḿnh với cảm giác của sự
mất mát. Những ước mơ ngày xưa của nàng cũng lớn như của anh. Tại
sao nàng lại cho phép ḿnh bằng ḷng với cuộc sống nghèo nàn thế này
?
o0o
Trong suất mùa xuân và mùa hè, các tổ chức ở Dallas đă đấu tranh
để thuyết phục "Uỷ ban kỷ niệm 100 năm Texas” rằng Dallas là sự lựa
chọn hợp lư cho cuộc triển lăm. Nó phù hợp không chỉ v́ có mật độ
dân số lớn nhất bang mà c̣n v́ là địa điểm gần nhất không chỉ đối
với cư dân Texas mà c̣n đối với những người đến thăm từ các bang
khác. Những người ủng hộ Dallas c̣n tuyên bố rằng nó là đại diện của
Texas về những mặt tiến bộ nhất. Niềm hân hoan cực độ tràn khắp
thành phố khi Uỷ ban đă chọn Dallas thay cho Houston và San Antonio.
Giờ đây đă đến lúc chính quyển tiểu bang và chính phủ Liên bang huy
động tiền nong cần thiết.
Katie biết rằng Harry rất phấn chấn trước những khả năng mà cuộc
triển lăm mang lại cho thành phố. Nó sẽ là một sự kiện vĩ đại trong
lịch sử ngắn ngủi của Dallas.
Harry th́ vui mừng v́ chính quyền tiểu bang đă hoàn thành dự thảo
ngân sách. Hơn một năm nữa cuộc triển lăm - được ước đoán là có
khoảng vài triệu khách - mới mở cửa. Nhưng khi xem xét quy mô của
nó, Harry nghĩ đây thực sự là một hội chợ thế giới. Những người
Texas thích kiểu thách thức như vậy. Và cả Harry nữa, anh đă là
người Texas một trăm phần trăm.
Trong khi Harry tiếp tục bị ám ảnh bởi đất đai, Katie biết rằng anh
lơ là đến canh tác. Chủ quyền đối với đất đai đă cuốn hút anh. Đất
đai là vương quốc riêng của anh. Anh dám mơ ước được làm chủ một nửa
Texas lắm. Bây giờ, anh bắt đầu kiếm những dải đất nhỏ và rẻ. Anh
mua trả tiền ngay, như đă hứa với Katie.
Với bảy ngàn người làm việc ba ca ở công viên hội chợ Dallas để xây
dựng toà nhà triển lăm kỷ niệm 100 năm, Harry đă đề xuất một chương
tŕnh phục vụ ăn trưa (để thêm vào công việc kinh doanh của họ) với
Katie giám sát người làm c̣n Harry đảm trách khâu phân phối. Nhiều
quán ăn đang được xây dựng để đáp ứng cho nhu cầu khách khứa, dù
rằng đến tháng Sáu họ mới mở cửa. Harry đang mở rộng dịch vụ buôn
bán rau quả hàng ngày của minh.
Có khoảng hai triệu vé hội chợ được bán trước. Thành phố Dallas đă
chuẩn bị cho khoảng 150.000 khách ở lại qua đêm. Hiệp hội khách sạn
Dallas đă chuẩn bị 5.917 pḥng với giá từ một đến tám đôla cho pḥng
cá nhân và từ l,245 đến mười đôla cho buồng đôi. Ngoài ra c̣n có 858
pḥng của các khách sạn không phải là thành viên của hiệp hội.
Trường đại học Southern Methodist cũng cung cấp thêm nhiều pḥng,
trừ những pḥng có sinh viên học hè ở. Có 27 trại du lịch với 629
ngôi nhà lá. Thêm vào đó là các nhà tư cũng sẽ cho thuê pḥng. Ở góc
phố South Haskell và Fitzhugh là trung tâm lều trại Texas, ở đó bán
những căn lều có tường và sàn bằng gỗ.
Vào cuối tháng Năm, sự sôi đông ngày một tăng lên. Các câu lạc bộ và
các nhà hàng ăn uống trương lên các ban nhạc có tên tuổi và các ngôi
sao màn bạc. Ban nhạc của Freddy Martin sẽ mở màn múa biểu diễn ở
khách sạn Bake. C̣n George Raft sẽ là khách danh dự của buổi khai
trương ṣng bạc Freneh. "Quán ăn trên sân thượng" của buynđinh Santa
Fe sẽ khai chương vào ngày 4 tháng Sáu.
Vào sáng thứ bảy ngày 6 tháng Sáu năm 1936, tất cả các nhà máy và
tầu hoả rú c̣i hết cỡ vào lúc tám giờ để báo hiệu sự mở màn chính
thức "Triển lăm 100 năm Texas" - một hội chợ quốc tế đầu tiên trong
lịch sử được trang bị điều hoà nhiệt hộ. Hai ngày trôi qua, người
người ùn ùn đổ về thành phố bằng tầu hoả, ôtô và những chuyến bay
mới. Cùng với những người dân Dallas và dân vùng phụ cận, họ đứng
kín dọc các đường phố chờ đợi cuộc diễu hành.
Đúng mười giờ rưỡi, với mười sáu chiếc máy bay quân sự trên bầu
trời, cuộc diễu hành bắt đầu dọc theo các đường phố chính, hướng về
địa điểm hội chợ. Gia đ́nh Newhouse và gia đ́nh Warren đă đến rất
sớm để cho bốn đứa trẻ được đứng ở hàng đầu người xem.
- Khi nào th́ chúng ta đi hội chợ ? - Joanne hỏi, thèm thuồng nh́n
đám rước.
- Một vài tuần nửa - Harry đáp.
- Họ có kẹo bông màu hồng không ? - Willa hỏi.
- Chắc chắn là có - Maura nói một cách nghiêm túc.
Cuộc diễu hành được dẫn đầu bằng tám cảnh sát đi mô tô. Theo sau họ
là sáu người cưỡi ngựa, mang sáu lá cờ tượng trưng cho lịch sử bốn
trăm năm của bang. Vị Đại nguyên soái đi chiếc xe đầu tiên. Đằng sau
ông là hai mươi lăm đội biệt động Texas cưỡi trên lưng ngựa. Sau nữa
là ban nhạc Hải quân Hoa Kỳ vừa đi vừa chơi bản nhạc Những con mắt
của Texas. Thống đốc bang và cảnh sát trưởng khu vực Dallas dẫn theo
đoàn tuỳ tùng cao cấp.
- Kia là Bộ trưởng Thương mại Daniel Roper, - Harry chỉ, ngạc nhiên
là một thành viên của chính phủ cũng có mặt ở đây.
Bây giờ đến lượt các đại diện của lực lượng vũ trang. Mười hai ngàn
vệ binh quốc gia giữ trật tự trong khi đoàn diễu hành dài tới ba dặm
đang chầm chậm tiến về phía trước.
- Anh đoán hôm nay có bao nhiêu người đến đây ? - Katie hỏi khi nh́n
đám đông cuồng nhiệt.
- Ít nhất cũng khoảng một phần tư triệu, - Jeff đoán - Đây là một
ngày đẹp nhất trong lịch sử Texas, kể từ khi Sam Houston đánh bật
những người Mêhicô ở San Jacinto một trăm năm trước.
Ngay từ ngày đầu tiên, rơ ràng là cuộc triển lăm “Một trăm năm
Texas" sẽ thành công. Có thể nó không mang lại nhiều tiền nhưng sự
quảng cáo cho Dallas là vô giá. Sáu ngày sau khi khai trương, tổng
thống Roosevelt và vợ ông đến Dallas và được khoảng nửa triệu người
chào đón. Tổng thống và phu nhân đi thăm triển lăm bằng ôtô và dừng
ở Cotton Bowl. Tại đây ông đă đọc diễn văn.
- Cuộc triển lăm này không chỉ dành cho những người Texas mà là cho
cả nhân dân nước Mỹ - Roosvelt tuyên bố.
Thu nhập ngày một tăng lên, Harry quyết định làm thêm hai pḥng cho
ngôi nhà ở trang trại, một là pḥng ăn, một nữa là pḥng ngủ.
Tất nhiên là Joanne rất khoái khi Leo chuyển sang pḥng mới. Bây giờ
Willa có thể đến thăm và ở qua đêm với nó.
Harry đặt mua dài hạn tạp chí Địa lư Quốc gia cho tụi nhỏ và hai tạp
chí thể thao với hi vọng rằng Leo sẽ thích môn bóng chảy. Anh cũng
đặt mua cho ḿnh tạp chí The Wall Street Journal Trong thời gian rỗi
răi ít ỏi anh đọc ngốn ngấu các tạp chí Nông nghiệp, Thương mại -
bất cứ thứ ǵ giúp anh mở rộng kiến thức về lúa ḿ và các công ty
điều khiển thị trường này. Anh vẫn nói với Katie rằng, lúa ḿ đối
với thế giới c̣n quan trọng hơn cả dầu mỏ. Dù thế nào đi nữa, trong
cái thế giới bí ẩn của ngũ cốc cũng sẽ có chỗ cho anh, nếu như anh
đang t́m đúng ch́a khoá để mở nó.
Đêm đêm, khi Katie đă ngủ, Harry nằm nh́n vào bóng tối. Anh không
thể nào yên tâm được với chính bản thân ḿnh khi chưa trả lại cho
Katie và các con cuộc sống mà họ đă từng biết đến, trước cái ngày
hăi hùng vào tháng Mười năm 1929.
Cuối mùa hè, qua một nhân viên nhà băng, Harry biết rằng có một
khoảnh đất lớn cách trang trại vài dặm về phía bắc sắp được bán đấu
giá. Sự quan tâm của anh lại tăng thêm khi anh thấy rằng mảnh đất đó
rất thuận lợi cho việc trồng lúa ḿ.
Sáng hôm sau, anh đến tận nơi xem xét. Đó là một mảnh đất quá rộng
lớn đối với anh, thậm chí - chỉ nghĩ đến việc đặt tiền cho nó. Anh
đứng đó như đang thấy một vụ lúa tốt bời bời và nông sản tăng lên.
Nó không đơn thuần chỉ do chương tŕnh của Uỷ ban trợ giúp nông
nghiệp mà c̣n bởi v́ những trận băo bụi đen đă phá huỷ mùa màng của
nhiều trang trại miền Trung Tây.
Anh biết rằng sư thiếu hụt lúa ḿ ở một số bang sẽ dẫn đến sự tăng
giá. Thị trường là lĩnh vực anh rất quan tâm và có hiểu biết về nó.
Anh không phải là người thích làm ra lúa ḿ mà chỉ là người thích
điều khiển việc buôn bán nó. Anh nhớ những lời Pierre Simon nói - rơ
ràng như thể mới hôm qua đây - rằng tài năng đoán trước sự lên xuống
giá cả của anh sẽ giúp anh thành đạt trong buôn bán ngũ cốc. "Đó là
khả năng thấy trước được tương lai. Khả năng đó làm nên sự khác biệt
giữa phá sản và thành công lớn”.
Tự nhủ rằng ḿnh đang hành động không phải v́ ṭ ṃ, Harry đến thăm
ông chủ nhà băng cũ của anh.
- Liệu mảnh đất ấy có thể bị chia ra thành những khoảnh nhỏ hơn
không ? - Anh hỏi.
- Không đâu, - Ông chủ nhà băng nói, - nhưng nó cũng rẻ thôi, Harry
ạ. Anh cũng biết đồng tiền ở đây khan hiếm như thế nào.
- Mảnh đất ấy quá lớn đối với tôi. Tôi đến với hy vọng mỏng manh là
nó sẽ được chia ra làm nhiều phần.
- Hồi này anh khá rồi c̣n ǵ, - Ông chủ nhà báng nói, - làm ăn phát
đạt, lại c̣n có tiền đền bù từ quỹ của Uỷ ban trợ giúp nông nghiệp.
Nếu như anh muốn vay tiền, chúng tôi sẽ không từ chối.
- Cho tôi suy nghĩ đă, - Tim Harry đập dồn - Khi nào th́ đấu giá nhỉ
?
- Sáng thứ hai, đúng tám giờ.
Harry đợi cho Ieo và Joanne đi ngủ mới nói vóc Katie về việc mua lô
đất ấy. Đang rửa bát, nàng quay ngoắt lại nh́n anh chằm chặp với vẻ
nghi ngờ.
- Làm sao anh có thể nghĩ đến chuyện mua một miếng đất lớn như vậy,
Harry ? Chúng ta không có đủ tiền đâu.
- Anh đă thảo luận việc đó với Bill Randall ở nhà băng. Ông ấy biết
chúng ta làm ăn khấm khá và nhà băng có thể cho chúng ta vay.
- Công việc kinh doanh cộng với trang trại nữa chứ? - Katie hỏi.
Harry nao núng. Katie nói đúng. Randall có ư bảo anh dùng trang trại
làm vật bảo đảm cho món nợ.
- Chỉ một cú thất bát là chúng ta mất hết, Harry ạ. Làm sao anh có
thể một lần nữa nói với em những điều đă nói ở lần phá sản vừa qua.
- Chúng ta đang sung sức, - Harry khăng khăng - Nhà băng sẽ cho
chúng ta vay dài hạn. Khoản phải trả hàng tháng nhỏ thôi, chúng ta
có thể xoay xở được. Và mảnh đất đó là...
- Chúng ta không thể đánh bạc, Harry. Một lần là đủ rồi. Anh có muốn
trông thấy em cùng với Leo và Joanne phải ra đường không ? Sống
trong cái lán bằng vải nhựa hay trong xác ôtô hỏng ? Em không để anh
mang cuộc sống cả gia đ́nh ta đặt cược đâu.
Katie không để lộ ra nhưng Harry hiểu. Trang trại mang tên nàng. Anh
không thể dàn xếp ǵ với nhà băng mà không được nàng ưng chịu.
- Quên việc này đi, - Harry nói ngắn gọn.
- Anh c̣n phải có rất nhiều thứ kèm theo chứ không chỉ là một mảnh
đất trồng múa ḿ để có thể trở thành một nhà buôn ngũ cốc. Katie nói
thẳng - Anh cần phải có nhiều tiền.
- Anh đă nói với em, Katie. Quên nó đi, - Harry xô ghế đứng dậy -
Trong nhà nóng như ḷ thiêu ấy, anh ra ngoài một lát đây.
Sáng thứ hai, đúng tám giờ, Harry có mặt trong cuộc bán đấu giá. Chỉ
có một vài người tham dự.
Đúng như anh mong đợi, giá đặt thấp bất ngờ. Harry ngẩn ngơ đứng
nh́n mảnh đất được bán đấu giá chỉ bằng một phần giá trị của nó. Tại
sao Katie không nh́n thấy những tiềm năng trong mảnh đất ấy. Họ có
thể dàn xếp để món nợ nhà băng kéo dài ra trong khoảng mười hay mười
lăm năm.
Vài tuần sau, Harry vẫn không hết tiếc rẻ khi nghĩ đến mảnh đất đó.
Rồi vào một buổi sáng tháng Mười nóng nực, sau khi lái xe vào Dallas
để giao hàng. Harry ngồi ở cổng uống nước chanh và xem báo Morning
News. Anh mở tờ báo đọc các tin quan trọng hàng đầu và đột nhiên cảm
thấy bị sốc.
MỘT GIẾNG DẦU MỚI XUẤT HIỆN Ở BẮC DALLAS
- Đồ chó đẻ - ! Tay anh run lên khi đọc bài tường thuật trên báo.
Mảnh đất mà anh định mua đă về tay một nhà khai thác dầu. Không phải
là lúa ḿ mà là dầu; cái chất lỏng màu đen có thể làm cho họ giàu
có.
Giận dữ, Harry đứng lên, gạt tờ báo sang một bên. Thất vọng anh đập
mạnh cốc nước chanh xuống sàn nhà.
- Harry - Katỉe xuất hiện ở cửa, nét mặt lo lắng - Anh có làm sao
không ?
- Anh không thể chịu được - Anh rít lên - Em nhớ mảnh đất mà em đă
không để cho anh mua chứ ? Cái mảnh đất mà nhà băng đă hứa giúp đỡ
tài chính cho chúng ta ấy ?
- Thế làm sao nào - Katie lo lắng.
Người chủ mới vừa t́m thấy dầu. Đầu óc em hẹp ḥi đến nỗi em vừa
đánh mất hàng triệu đô la. Lẽ ra chúng ta đă có thể giàu có. Tương
lai Leo và Joanne đă có thể đảm bảo. Em đă trở nên nhỏ mọn làm sao.
Điều ǵ xây ra với cái cô Katie mà tôi đă cưới mười ba năm trước vậy
?
Anh quay phắt đi, hầm hầm bước xuống bậc thang, ra ôtô. Anh muốn tạo
ra một khoảng cách giữa anh và vợ, "V́ sự ngu đần của Katie, ta đă
mất hàng triệu đôla".
Chú thích:
* Tính theo trang điểm 100.
* cách gọi Joanne thân mật.
Chương 14
Trong vài tuần lễ, Katie cố quên đi những lời kết tội
của Harry. Nàng tự bảo với ḿnh rằng do Harry quá mệt mỏi chứ anh
không định mắng nhiếc nàng như vậy. Nàng lo sợ đă để mất anh và đồng
thời đang mất Leo v́ nàng không thể nào làm cho hai cha con kết thân
nổi với nhau. Nàng biết rằng Harry đau khổ khi Leo dường như gần gũi
với Jeff hơn là với bố.
Năm mới sắp đến, Harry quyết định đó là lúc gia đ́nh đến giáo đường
Do Thái, mười lăm tháng nữa, họ sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho Leo.
- Leo phải học với một giáo sỹ - Harry nhắc nàng - Nó phải học tiếng
Do Thái.
Katie không ngạc nhiên khi Harry đưa cả nhà đến đền Temple Emanu -
El, nơi mà gia đ́nh Marcus là những thành viên. Tại giáo đường Do
Thái, vào buổi lễ ngày thứ Năm, nàng c̣n nhận ra một vài khách hàng
quen thuộc của ḿnh.
Nàng hy vọng rằng lễ trưởng thành của Leo sẽ làm cho hai cha con gần
nhau hơn, mặc dầu khi đó nàng sẽ bận rộn v́ Harry dự định làm một
bữa tiệc lớn nhân dịp này.
Vào tháng Tám năm 1937, nền kinh tế Mỹ lại bất ngờ chao đảo. Và đầu
tháng Giêng năm sau lại có hơn hai triệu người thất nghiệp.
- Harry, về bữa tiệc của Leo, anh phải giảm bớt đi, - Katie phản đối
khi Harry lên kế hoạch chi tiêu một cách hoang phí.
- Chúng ta có đủ tiền chi cho việc đó, - Harry bướng bỉnh - Thậm chí
kể cả không đủ tiền. Leo sẽ có lễ trưởng thành của nó mấy lần nào ?
Trong kư ức, Katie như c̣n nghe thấy Harry nói với Izzy ở đám cưới
của họ khi Izzy choáng váng v́ nghe tin họ sẽ ngủ qua đêm ở khách
sạn Plaza, “Tôi cưới vợ mấy lần nào ?”
- Thật là xấu hổ khi tiêu phí nhiều tiền của vào một bữa tiệc trong
lúc c̣n có nhiều trẻ em đang đào bới trong nhưng thùng rác để t́m
thức ăn - Katie run lên v́ phẫn nộ - Và c̣n bao người đang đánh nhau
v́ những mớ rau ối. Các thành phố, như Chicago chẳng hạn, đang đóng
cửa các trạm phát chẩn của họ.
- Roosevelt đang làm mọi việc để thay đổi t́nh h́nh, - Harry phót lờ
lời khuyên can - Ông đă gửi những dự toán ngân sách cứu trợ mới cho
Quốc hội. Nền kinh tế sẽ hồi phục. Rồi em sẽ thấy.
Như nhiều người Mỹ khác, Katie va Harry cũng bị quấy rối bởi sự cao
giọng của tổ chức "Áo Bạc" do Willam Dudley Delley cầm đầu, đang lôi
kéo hàng ngàn người tham gia vào việc tuyên truyền cho chủ nghĩa
phát xít. Rồi sự trở về của cha Conghlin cùng với "Mặt trận Thiên
Chúa giáo” do ông ta sáng lập.
Như Harry đă tiên đoán, chính phủ mới giành nhiều tiền bạc để phát
triển kinh tế. Nền công nghiệp Mỹ bắt đầu nhận được những đơn đặt
hàng lớn từ Anh và Pháp để sản xuất máy bay, súng và xe tăng. Cùng
một lúc, châu âu đ̣i hỏi nhập khẩu thực phẩm của Mỹ để dự trữ cho
một cuộc chiến tranh có thể nổ ra. Vào ngày tổ chức lễ trưởng thành
của Leo, những dấu hiệu không thể nhầm lẫn được là sự thịnh vượng
đang đến gần.
Katie biết rằng Leo dịu dàng và kín đáo, không thích họp để trở
thành trung tâm của bữa tiệc phung phí tiếp theo sau buổi lễ trang
trọng tại giáo đường. C̣n Harry sướng ngây ngất. Theo phong tục Do
Thái, con trai anh đă trở thành một người đàn ông.
- Đây là một cái mốc trong cuộc đời mà con sẽ luôn luôn ghi nhớ, Leo
ạ, - Harry cảm động nói, - cùng với ngày con tốt nghiệp trường
Harvard và trường Luật.
Nhưng Leo im lặng, cúi nh́n xuống đất trong nỗi đau buồn. Katie thấy
khuôn mặt nhỏ bé của Joanne trở nên căng thẳng, đầy vẻ trách móc. Nó
công khai chống đối việc cha nó sắp đặt trước cho cuộc đời của các
con ḿnh.
Khi Harry đi tới nhận lời chúc tụng của khách khứa, Katie nghe thấy
Joanne th́ thầm với Leo.
- Đừng nghe lời cha. Anh không phải vào đại học Harvard, cũng không
phải học trường Luật.
Harry luôn buồn rầu v́ điểm toán và các môn khoa học tự nhiên của
Leo rất xoàng. Việc Leo giỏi các môn khác cũng chẳng có ư nghĩa ǵ
đối với anh.
- Làm sao nó có thể vào đại học nếu không học toán và các môn khoa
học tự nhiên cho tốt - Harry phàn nàn với Katie - Tại sao nó không
thể tập trung. Nó chẳng đần độn. Nó không muốn học th́ cỏ.
- Hăy kệ nó, Harry - Katie mệt mỏi đáp - Anh đang làm cho Leo suy
sụp tinh thần đấy.
Katie quay đi và nhắm mắt lại. Harry không hiểu sao ? Leo - vẫn c̣n
là một đứa trẻ. Có thể lúc mười ba tuổi Harry đă muốn trở thành luật
sư. Leo không có ước muốn như vậy. Vào lúc nào đó, Leo sẽ biết nó
muốn làm ǵ Và Harry sẽ phải chấp nhận điều đó.
o0o
Bây giờ, vào năm 1939 - cùng với nền kinh tế đang được cải thiện,
ngày càng có nhiều người Mỹ quan tâm đến những ǵ xảy ra bên ngoài
đất nước. Cuộc khủng hoảng kéo dài đă làm họ không nhận thấy sự trỗi
dậy của những nền độc tài ở Đức, Ư và sự hiếu chiến của Nhật Bản.
Năm ngoái, Đức đă chiếm nước áo và chiếm vùng Sudetenland của Tiệp.
Hồi tháng Ba năm nay Hitler chiếm nốt phần c̣n lại của nước Tiệp,
sau đó chiếm Memel của Lithuania. Tháng Tư, Ư chiếm Albania. Giờ đây
Hitler đang phàn nàn về "sự cư xử xấu xa đối với những người nói
tiếng Đức ở Ba Lan”. Sự căng thẳng leo thang trên khắp thế giới.
Trong khi lo lắng về t́nh h́nh thế giới và thừa nhận một cách đau
khổ rằng nền kinh tế nước nhà được nhân cao nhờ điều đó, Katie hài
ḷng về công việc kinh doanh của gia đ́nh tiến triển nhanh. Harry
th́ vẫn tiếp tục phàn nàn rằng nó không vượt quá tầm một hăng địa
phương.
Nhưng Katie biết rằng Harry cũng tự hào như nàng về tài khoản ở nhà
băng của họ đang ph́nh lên, thậm chí cả khi anh cười nhạo ḿnh từng
là một kẻ phá sản. Họ đă mua một vài khoảnh đất nhỏ nhưng giờ đây,
Harry đang tập trung vào việc giáo dục con cái. Hai năm nữa là Leo
vào đại học.
- Những ǵ cha nó không làm được th́ Leo sẽ làm - Harry thề - Con
trai ta sẽ trở thành một luật sư.
o0o
Vào một buổi chiều oi ả cuối tháng Năm, Leo thất thểu từ trường bước
ra chờ xe đến đón như thường lệ. Áo sơ mi ướt đẫm dính vào lưng, mồ
hôi làm biến màu mái tóc sẫm rối bời của cậu. Tuần vừa qua, ở trường
nóng không thể chịu nổi. Leo thèm thuồng nghĩ đến những rạp chiếu
bóng và nhà hàng được lắp máy điều hoà không khí ở Dallas. Và nhiều,
nhiều nữa. Từ sau hội chợ, người ta thi nhau đặt máy điều hoà cho
ngôi nhà của ḿnh.
Leo cầu nguyện rằng hôm nay mẹ sẽ đến đón. Cậu muốn tŕ hoăn cuộc
chạm trán với cha càng lâu càng tót, “Hăy để cho ông quên đi là con
ḿnh phái nhận lại bài kiểm tra toán vào hôm nay".
Cha cậu nổi giận khi cậu bị nhận điểm "C" (loại 3). Ông sẽ làm ǵ
khi trông thấy một chữ F (trượt)? Leo biết câu trả lời rồi.
Nỗi đau khổ của Leo biến mất khi cậu nh́n thấy mẹ ḿnh sau tay lái
chiếc xe Chevie mới. Như thường lệ, Joanne được đón trước. Năm tới,
Joanne cũng sẽ vào trung học.
- Chào con - Katie mỉm cười với Leo, một nụ cười ấm áp đă giúp Leo
đứng vững trong những giây phút khó khăn - Có phích nước chanh ở
đằng sau ấy.
- Tuyệt ? Con đang chết khát đây - Leo reo to chui vào ghế sau cùng
với Joanne.
- Điểm kiểm tra toán của anh thế nào ? - Joanne hỏi khi Leo với tay
lấy chiếc phích.
- X́... - Leo lườm Joanne. May mà mẹ không nghe thấy. Mẹ đang nói
chuyện với người nào đó đậu xe bên cạnh chiếc Chevie.
- Tốt không? Joanne th́ thầm.
- Anh trượt rồi - Leo nói nhỏ như hơi thở. - Anh không muốn nói về
chuyện ấy - Cậu lại giả vờ đang bận uống nước chanh.
- Anh muốn ăn kẹo cao su không ? - Joanne hỏi với ḷng cảm thông.
- Không ! - Leo từ chối. Cậu đang muốn biết liệu mẹ đă quên bài kiểm
tra toán hay đang chờ cậu tự kể.
- Nếu như đợt nóng này không chấm dứt, chúng ta sẽ đi picnic vào thứ
bảy - Katie nói – Cả nhà bác Jeff sẽ đi cùng chúng ta.
Vậy là mẹ cậu đă biết hôm nay cậu nhận kết quả kiểm tra toán. Leo có
thể khẳng định điều đó qua giọng nói của mẹ. Nỗi buồn của cậu như
tăng thêm. Cậu rất ghét việc mẹ và bố sẽ lại căi nhau về ḿnh. Mẹ
luôn luôn đứng về phía cậu. Bố th́ khẳng định rằng mẹ đang làm hỏng
con trai. Cứ làm như cậu sắp phải học lại cả năm vậy. Cậu chỉ phải
học hè môn toán thôi. Nhưng bố chắc là sẽ nổi giận v́ con trai thi
trượt.
Lúc gần về đến nhà, đột nhiên Leo cảm thấy lo sợ. Cậu không thể tự
ḿnh nói cho mẹ biết về điểm xấu. Tờ kiểm tra được giấu trong cuốn
vở.
- Mẹ ơi, trời nóng quá - Joanne ṿi vĩnh - Ḿnh không thể ăn kem bây
giờ à ?
- Nếu ăn bây giờ, con sẽ không ăn được cơm.
- Không - Leo từ chối. Bây giờ cho cái ǵ cậu cũng sẽ quẳng đi thôi
- Con sẽ ăn sau bữa cơm.
Leo cố gắng nói cho có vẻ hợp lư v́ mẹ cậu đang nh́n cậu một cách
khác thường, một cái nh́n biểu hiện nổi lo lắng của bà về cậu.
- Được thôi, - joanne nhún vai - Em sẽ ăn phần của em bây giờ. C̣n
anh th́ sau bữa cơm.
Tới cửa, Joanne chạy thẳng xuống bếp.
- Có thư cho con này, Leo. Ở trên bàn ấy - Mẹ cậu nói. Thêm một cái
nh́n kỳ lạ nữa trong đôi mắt của mẹ.
- Cám ơn mẹ !
Bối rối, cậu với tay cầm lá thư, chẳng thèm nh́n địa chỉ nơi gửi.
Chắc hẳn đây lại là một tạp chí thể thao mà cha cậu đặt mua cho cậu,
v́ hy vọng rằng cậu sẽ yêu thích một môn bóng nào đó. Điều này không
phải v́ cậu yếu đuối mà chỉ v́ cậu không ham mê thể thao.
Chỉ đến khi vào trong pḥng Leo mới đọc địa chỉ nơi gửi và đột nhiên
toát mồ hôi. Nó là từ Harvard. Cậu lóng ngóng rọc phong b́ và lôi ra
một cuốn catalô giới thiệu về trường đại học nổi tiếng này. Cậu nh́n
trang b́a, cổ họng nghẹn lại như thể có sợi dây thít chặt. Quá đường
đột, cậu làm rơi cả cuốn catalô xuống giường.
Bây giờ th́ cậu đă hiểu. Cha đă gửi thư yêu cầu tới Harward bằng tên
của Leo. Dù cậu vẫn c̣n là học sinh trung học, nhưng cha cứ xem như
cậu đă ghi tên vào học trường Harvard. Vào Harvard với điểm toán và
các môn khoa học tự nhiên như thế ? Cậu không định bao giờ làm việc
này. Leo không muốn học trường Harvard. Cậu không muốn xa nhà. Tại
sao cậu không thể học ở một trường nào đó tại Dallas. Cha nói ǵ th́
nói, Leo sẽ không vào trường Luật. Cậu không muốn làm luật sư.
Vậy th́ Leo muốn làm ǵ? Cho đến tận bây giờ Leo chưa bao giờ thừa
nhận, thậm chí với chính ḿnh, một sự thật là cậu muốn trở thành nhà
văn, giống như bác Jeff. Nhưng cha cậu sẽ giết cậu nếu biết mơ ước
đó.
Leo nhớ lại cuộc đối thoại giữa cha mẹ, vài ngày trước khi mẹ kể
Jeff bắt đầu viết một cuốn tiểu thuyết mới. Cha đă nói với một thái
độ khinh thị “Tại sao Jeff cứ giả vờ là một nhà văn nhỉ ? Anh ấy đă
bán được cái ǵ nào ?".
Lần duy nhất mà cha đă tự hào về con trai là dịp lễ trưởng thành của
cậu, vào năm ngoái. Đó là lần duy nhất. Việc cậu không đạt được điểm
A ở tất cả các bài kiểm tra không phải là lỗi của cậu. Cậu có thể
vào rất nhiều trường đại học, thậm chí với những điểm số ấy. Mẹ đă
nói như vậy. Tại sao cứ nhất thiết phải là Harvard?
Nhưng chỉ vài giờ nữa là cha sẽ về nhà. Ông sẽ đ̣i được xem bài kiểm
tra toán. Mẹ sẽ lại thất vọng v́ cậu trượt. Nhưng mẹ nên nhớ rằng
đây là lần đầu tiên. Cha sẽ lại làm như thể cậu đă làm nhục cả gia
đ́nh.
Leo ngồi ở cạnh giường, ḱm lại một cơn buồn nôn. Mắt cậu nh́n chăm
chăm vào cuốn sách mỏng của trường Harvard. Sang năm, môn toán sẽ
c̣n khó hơn nữa. Thật là tồi tệ. Leo sẽ phải học h́nh học và sẽ
không vượt qua được. Và Leo sẽ không bao giờ qua được trung học.
Đột nhiên Leo b́nh tĩnh đến kỳ lạ. Cậu biết việc ḿnh phải làm. Phải
chọn con đường thoát duy nhất cho ḿnh thôi. Từ nay cậu sẽ không bao
giờ phải lo lắng v́ hỏng thi. Cậu sẽ không bao giờ phải nghe cha rầy
la v́ không vào được Harvard. Cậu sẽ không bao giờ phải chống chọi
để khỏi vào học trường luật.
Leo đi vào buồng riêng, đầu óc lởn vởn những điều vụn vặt. Có sợi
dây thừng cha cho cậu tháng trước để bắt cậu tập nhẩy dây như các vơ
sĩ quyền Anh. Cha cũng đă lắp một vài ṿng bóng rổ trong pḥng cậu
vào mùa hè năm ngoái. Nó rất chắc chắn v́ cha luôn luôn nói rằng mọi
thứ phải được làm cẩn thận để dùng được lâu. Cậu sẽ thắt một chiếc
tḥng lọng, trèo lên ghế, đưa đầu qua đó và nhảy xuống.
Sau đó th́ cậu sẽ không phải sợ ai, sợ cái ǵ nữa. Bất cứ ai, bất cứ
cái ǵ.
Chương 15
Trong bếp, Katie nhấc chiếc vung nồi thịt
quay, mùi thơm của gia vị bốc lên thật dễ chịu. Tuy vậy đầu óc nàng
không để vào việc nấu ăn. Một lần nữa, nàng lo lắng về cuộc đối đầu
giữa chồng và con trai nàng. Từ lúc ấy Leo đứng chờ trong sân
trường, nàng đă biết là nó buồn. Nàng không vội hỏi nó về bài kiểm
tra toán. Vào lúc nào đó, nó sẽ nói với nàng. Nhưng nàng biết rằng
khi Harry bước vào nhà, thế nào anh cũng sẽ hỏi. Bản năng mách bảo
nàng rằng Leo đă bị điểm xấu, hay tệ hơn là bị trượt. Cho đến bây
giờ, nó chưa bao giờ thi trượt.
Điều ǵ đă ám ảnh Leo khiến nó phải viết thư cho Harvard để xin tập
san của trường ? Hay nó đă có những thay đổi vào phút chót, cố gắng
để được nhận vào đấy? Điều đó không thể xảy ra. Ngay cả Harry cũng
nhận thấy như vậy. Không phải chỉ là điểm số. Dường như có sự thừa
nhận chung rằng Harvard - cũng giống như một số trường Đại học khác
- đều không có chỗ cho các sinh viên Do Thái.
Katie sắp xếp chỗ ngồi quanh bàn ăn. Mặt trời đang xuống, cái nắng
cũng đă dịu đi, mặc dù không khí vẫn c̣n ngột ngạt. Sắp xếp xong
xuôi, nàng nghe tiếng ôtô lăn ngoài sân. Harry đă về.
Đột nhiên sự yên lặng giống như trong nhà thờ của buổi chiều muộn bị
phá vỡ bởi những tiếng kêu thét hăi hùng.
- Joanne ! - Sau phút giây lặng đi v́ sợ hăi, Katie chạy ào ra.
Tiếng gào thét vọng lên dồn dập từ pḥng Leo.
- Katie - Harry cũng lao đến.
- Joanne ! - Bị hối thúc bởi một nỗi sợ hăi thắt người, nàng lao vào
pḥng Leo.
- Ôi trời ơi !
Thậm chí trước khi quỳ xuống bên Leo, nàng biết nó đă chết. Sợi giây
thừng quấn quanh cổ nó, chiếc ṿng bóng rổ và giá đỡ găy xuống do
sức nặng của con trai nàng.
- Joanne, con ơi - Katie nhoài người kéo con gái vào ṿng tay nàng,
cố gắng không để cho nó nh́n xác anh trai úp sấp trên nền nhà.
- Con ơi, đừng nh́n anh nữa. Mẹ xin, con đừng nh́n anh nữa.
- Nó đă làm ǵ ? - Giọng Harry trở nên cuồng loạn - Katie, điều ǵ
xảy ra ?
- Đó là lỗi của cha - Đột nhiên Joanne không kêu khóc nữa. Nó kết
tội Harry - Cha đă khiến cho anh Leo phải hành động thế này ? Leo
không thể nói cho cha là anh ấy bị trượt môn toán. Lỗi tại cha! Lỗi
tại cha !
Joanne không nén được thổn thức, thân thể nhỏ bé của nó rung lên
trong ṿng tay mẹ.
- Lẽ ra tôi không nên đưa cho nó cuốn sách của trường Harvard. -
Katie tự nguyền rủa ḿnh. Thật là phi lư. Một cơn ác mộng. - Lẽ ra
tôi phải vứt nó đi.
Léo chết rồi. Con trai nàng chết rồi. Nó sẽ không nói chuyện với
nàng nữa. Nó sẽ không bao giờ mỉm cười với nàng nữa, cái nụ cười
chứa đựng bao yêu thương của nó đối với nàng.
- Cuốn sách đă đến rồi à . - Harry choáng váng. Cố gắng đương đầu
với sự thực phũ phàng.
- Anh đă yêu cầu gửi đến phải không ? - Katie trừng trừng nh́n
Harry. - Và ngày hôm nay, cai kết cục cũng đă đến ? Harry, tại sao
anh có thể làm như vậy đối với Leo ?
- Anh chỉ muốn giành những cái tốt nhất cho con, - giọng Harry nặng
nề, mặt cắt không c̣n giọt máu.
- Cha đă giết anh ấy - Joanne hét lên. - Con căm thù cha ! Con căm
thù cha!
- Con ơi, con về pḥng nằm nghỉ đi. - Katie d́u Joanne về pḥng
riêng của nó.
Ư thức được rằng phải tự chủ, Katie bước đến máy điện thoại. Maura
sẽ giúp nàng những việc cần phải làm.Theo luật lệ của người Do Thái,
Leo phải được chôn cất càng sớm càng tốt. Trong khi đau đớn thầm th́
với Maura, Katie nghe tiếng bước chân Harry rời khỏi pḥng Leo, chầm
chậm đi theo hành lang ra khỏi nhà.
Chỉ đến khi quay trở lại ngồi bên cạnh xác con trai, Katie mới nh́n
thấy những ḍng chữ Leo để lại. Choáng váng đến mức không thể ḱm
giữ được, nàng run rẩy cầm tờ giấy ở trên giường lên và oà khóc :
“Cha mẹ yêu quư, con không bao giờ có thể trở thành người như cha
mẹ mong muốn. Con xin lỗi, con yêu cha mẹ. – Léo”.
Không phải nàng - Katie đau đớn nghĩ - Nàng không đ̣i hỏi ǵ ở Léo.
Chỉ có Harry thôi.
Katie ngồi xuống mặt sàn, tay nắm chặt tay Léo cho đến lúc Jeff
Maura đến.
- Chị không phải đổ lỗi cho ḿnh, Katie ! Chị không có lỗi trong vụ
này. - Maura an ủi và kéo Katie ra khỏi pḥng Léo trong khi Jeff gọi
điện đi những nơi cần thiết. Harry ra ngoài, chưa thấy quay về.
Đối với Katie, hai mươi bốn giờ tiếp theo trôi qua trong sự hỗn loạn
và đau đớn.
Suốt mấy đêm liền, Harry ngồi một ḿnh ngoài cổng c̣n Maura ngồi với
Katie uống trà. Không hiểu tại sao phụ nữ luôn luôn t́m hiểu sự an
ủi bằng cách uống trà - Katie tự hỏi ḿnh như vậy.
Cuối cùng, gia đ́nh và bạn bè cũng tụ họp với nhau để tổ chức tang
lễ và sau đó, chôn cất trong một mảnh đất vừa mua của một nghĩa
trang gần đó v́ Katie từ chối ước muốn của Harry được thấy Léo chôn
cất ở cánh đồng sau nhà. Thậm chí trong khi đứng ở bên nấm mộ, giữ
đứa con gái đang thổn thức trong tay, Katie đă nghĩ đến việc đương
đầu với những ngày sắp tới. Nàng và Joanne không thể nào ở ngôi nhà
này. Đó là điều quá sức chịu đựng đối với cả hai mẹ con. Nhưng nàng
và Joanne c̣n có thể đi đâu ?
Giữa nàng và Harry đă dựng nên một bức tường, một bức tường do chính
Joanne xây cất khi nó kết tội cha ḿnh. Katie không cần kiểm tra lại
cảm xúc của nàng nữa. Nàng chỉ có một ư nghĩ là Léo - đứa con vàng
ngọc của nàng - đă chết. Nàng sẽ sống thế nào đây ? Song v́ Joanne,
nàng phải sống.
Tối đến, khi chỉ c̣n những người trong gia đ́nh với nhau, Joanne lại
nói với cha ḿnh.
- Cha đă giết anh Léo, - Joanne nói với một vẻ trầm tĩnh c̣n làm
phiền ḷng Katie hơn cả lúc nó cuồng loạn. Đôi mắt Joanne trở nên
quá già so với tuổi của nó - Cha đă làm anh ấy phải hành động như
vậy. Tại sao cha không đi đi để cho mẹ và con được yên.
- Joanne, không được nói với cha như vậy - Harry quát mặc dù anh cảm
thấy nhẹ nhơm khi Joanne không c̣n kéo dài sự im lặng tàn nhẫn đối
với ḿnh - Léo là con của cha. Cha yêu nó cũng như yêu con - anh nói
tiếp, yếu ớt.
- Con không cần t́nh yêu của cha, - Joanne tàn nhẫn - Đó là t́nh yêu
ích kỷ hẹp ḥi. Chính cha đă giết Léo - Giọng Joanne lại bắt đầu
cuồng loạn.
- Katie, em nói với nó đi, - Harry van nài - Cho nó hiểu rằng anh
không làm việc đó.
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau, Katie nói. Nàng chăm chú nh́n Joanne.
Đă bao nhiêu lần nàng câu xin Harry đừng đối xử với Léo như vậy. Nội
dung bức thư ngắn ngủi của Léo đă khắc sâu vào đầu óc nàng. Họ đă
mất đi đứa con trai yêu dấu.
- Em không đổ lỗi cho anh chứ, Katie ?
- Tối nay thế là đủ rồi, - Nàng mệt mỏi nói - Đây là một ngày kinh
khủng nhất trong cuộc đời của chúng ta. Đau khổ nào có thể sánh với
việc mất đứa con trai đầu ḷng.
- Con không muốn trông thấy cha nữa, - Joanne nói với Harry - Cha
hăy đi đi, để mẹ và con được yên.
Nó quay sang phía mẹ.
- Ly dị ông ấy đi mẹ ạ. Ông ấy là một kẻ sát nhân. Ông ấy đă giết
Leo.
- Joan, con đi vẽ pḥng và cố ngủ đi !
Katie biết rằng Joanne sẽ không bao giờ tha thứ cho Harry nữa. Nàng
phải cẩn thận, nếu không nàng sẽ mất nốt cả đứa con gái.
- Mẹ sẽ bật quạt cho con.
- Con không cần quạt, - Joanne gào to, - con cần Leo. Con cần anh
trai con cơ.
- Em cũng đổ lỗi cho anh phải không, Katie ?
- Không! - Katie chối.
- Đừng nói dối anh Katie. Anh hiểu em quá rơ mà. Chúng ta không thể
cùng sống trong một nhà được nữa. Em và Joatme đều căm thù anh.
- Harry, đừng nói như thế !
Nỗi sợ hăi tràn ngập dâng trong nàng. Tuy nhiên, trong thâm tâm,
nàng cảm thấy sự t́nh cũng đến phải như vậy. Giờ đây, nàng không thể
nghĩ đến Harry hoặc đến bản thân ḿnh. Nàng phải nghĩ đến Joanne. Dù
sao đi nữa, Joanne cần phải sống.
- Em đă quyết định rồi phải không ? - Anh đọc được ư nghĩ qua đôi
mắt nàng - Em và Joanne sẽ đi một đường c̣n anh sẽ đi đường khác.
Anh sẽ đi khỏi nhà trong đêm nay.
Hơi thoáng chút lưỡng lự. Katie hiểu rằng anh muốn nàng giữ anh lại.
Nhưng nàng không thể nói được thành lời.
- Và sau đó tôi sẽ không bao giờ phải thấy mặt ông - Đôi mắt Joanne
rực sáng - Đó là điều tôi mong muốn.
- Sáng mai, anh sẽ gặp luật sư của ḿnh, - Harry nói với Katie. Anh
dừng lại như có chờ nàng phản đối điều đó. Sau một lúc im lặng, anh
nói tiếp - ông ấy sẽ lo thủ tục ly hôn. Anh sẽ kư mọi giấy tờ cần
thiết trước khi rời thành phố. Anh sẽ lấy một ngàn đô la trong tài
khoản ở nhà băng. Tất cả những thứ khác là của em. Em sẽ điều hành
công việc mà không cần có anh.
- Em sẽ cô gắng - Katie choáng váng. Tuy vậy nàng hiểu rằng đó là
con đường duy nhất để cứu Joanne. Nàng hiểu ḿnh phải lựa chọn giữa
chồng và con gái.
Harry chầm chậm từ pḥng khách bước vào pḥng ngủ mà Katie và anh đă
cùng chung sống trong mười sáu năm trời. Katie ngồi phịch xuống ghế,
sức mạnh của nàng đă tiêu tan hết. Joanne đứng bên cạnh nàng, mắt
nh́n dán vào cửa, như chờ đợi được thấy cha ḿnh ra khỏi nhà.
Katie nghe tiếng bước chân của Harry ngoài hành lang. Anh xuất hiện
ở cửa, mang theo một va li to.
- Anh sẽ dàn xếp với luật sư vào sáng mai. - Harry bảo Katie, mặt
anh tái nhợt, chán chường - Anh sẽ để lại ôtô ở sân bay vào tối mai
và sẽ đáp máy bay về New York. Sáng hôm sau em đến đó mà mang xe về.
Katie nh́n theo khi anh bước đi. Nàng như đứt từng khúc ruột khi
nghe tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng sập lại. Nàng đau đớn nhắm nghiền
mắt khi nghe tiếng ôtô khởi động và chạy ra đường. Nàng sẽ sống sao
đây khi không có Harry ở bên ?
Nhưng v́ Joanne nàng phải sống. Dù sao nàng cũng phải bù đắp cho
Joanne sau những nỗi đau đớn của ba mươi giờ đồng hồ vừa qua và nỗi
mất mát trong suốt cuộc đời nó.
Chương 16
Katie cựa quậy một cách bực bội dưới tấm
chăn, miễn cưỡng thức dậy. Nàng ngủ được một giấc, chỉ v́ đă kiệt
sức trong những ngày qua. Nàng vừa trải qua một ác mộng. Cơn ác mộng
đă đi qua nhưng nỗi sợ hăi vẫn c̣n đọng lại.
Nàng vẫn nằm, ư thức được sự cô độc trông chiếc giường mà nàng chia
sẻ cùng Harry bao năm qua. Nhưng Harry đă bay về New York. Tối qua,
Jeff và Maura đă phóng xe đến sân bay để mang ôtô về cho nàng. Harry
đă đi rồi. Leo - đứa con trai vàng ngọc của nàng đă chết rồi. C̣n
Joanne đang đau đớn khôn nguôi.
Tối qua nàng lại bỏ một viên thuốc ngủ vào trong cốc sữa và ép
Joanne uống. Bác sĩ khẳng định trong ṿng một vài tuần Joanne sẽ
thoát dần ra khỏi sự trầm cảm đáng sợ xuất hiện sau những cơn giận
cuồng loạn của nó.
- Katie, nó vẫn c̣n trẻ con, - Ông nói với vẻ thương xót - nó đă
trải qua một hoàn cảnh khủng khiếp. Nó đă đối mặt với những điều mà
trẻ con không nên đối mặt. Nhưng trẻ con th́ cũng dễ b́nh phục.
Phải mất một thời gian dài Joanne mới thoát ra khỏi cái thế giới
khép kín mà nó đă tạo nên quanh ḿnh, Katie nghĩ như vậy. Và mọi
hành động, ư nghĩ của nàng đều phải nhằm để giúp đỡ nó. Nàng không
được nghĩ tới Harry vào lúc này. Chỉ được nghĩ đến Joanne.
Họ không thể ở ngôi nhà này. Nó sẽ là một pḥng tra tấn bởi những kỷ
niệm. Cần phải hành động.
Nàng đi vào pḥng chứa đồ lôi ra hai cái túi được giữ lại sau chuyến
đi châu âu gần mười năm trước. Vẫn mặc quắn áo ngủ, nàng bắt đầu
đóng gói.
Gần cuối buổi sáng, nàng báo cho Joanne là họ sẽ vào thành phố. Họ
sẽ ở lại vài ngày trong một khách sạn. Joanne không hề có phản ứng,
cứ thể Joanne không nghe thấy nàng nói ǵ.
- Chúng ta sẽ ở lại đây, cho đến khi chúng ta t́m được một ngôi nhà
xinh xắn - Katie nói thêm và càng phiền ḷng v́ Joanne vẫn thờ ơ như
cũ.
Họ thuê khách sạn từng ngày một, Katie tự nhủ. Nàng không thể thúc
giục Joanne. Khi họ đă ngồi trong ôtô, nàng phóng xe đi mà không hề
ngoảnh lại nh́n ngôi nhà. Nàng không dám nh́n lại.
Joanne nh́n ra bên ngoài qua cửa kính ôtô. Nó lặng im trong suốt
chặng đường vào thành phố. Tuy nhiên nó sẽ chẳng nh́n thấy ǵ -
Katie đoán vậy. Trên đường đi, Katie buộc phải nói vài lời cho có
chuyện. Sự im lặng của Joanne c̣n đáng sợ hơn sự cuồng nộ của nó.
Khi họ đă ở trong buồng khách sạn, Katie lệnh cho Joanne mở túi đó
của nó ra.
Mẹ sẽ quay về ngay. Mẹ phải nói với người chủ khách sạn là chúng ta
sẽ ở đây bao lâu - Katie bịa đặt.
Trong pḥng điện thoại công cộng ngoài hành lang, Katie gọi điện đến
trường Joanne để xin phép cho Joanne không đến lớp trong ba ngày
cuối cùng.
Bà hiệu trưởng tỏ ra cảm thông sâu sắc. Bà đă đọc báo về cái chết
của Leo.
Bà nói : "Joanne là một học sinh giỏi, em đă vượt qua tất cả các môn
thi. Em không cần phải đến trường những ngày đó”.
Buổi chiều, bất đắc dĩ Katie phải để Joanne ở khách sạn một ḿnh để
đến gặp luật sư, người sẽ giải quyết vụ ly dị của nàng. Nàng đă có
cuộc trao đổi ngắn qua điện thoại với ông từ ngày hôm qua. Ông ta
báo tin rằng Harry đă chuẩn bị hết mọi giấy tờ cần thiết. Bây giờ
chỉ c̣n những giấy tờ mà nàng phải kư. Nhưng làm sao một vài mẫu
giấy có thể kết thúc được nhưng ǵ mà nàng và Harry đă chia sẻ cùng
nhau ?
Sau đó Katie gọi điện cho Maura. Họ sắp xếp đi cùng ăn bửa tối. Cả
hai người phụ nữ đều nhận thấy phải nhanh chóng giữ cho việc kinh
doanh tiến triển, không được ngưng trệ.
- Tôi xin lỗi v́ phải kéo chị và Jeff vào thành phố. Nhưng tôi không
thể đưa Joanne về nhà, thậm chí là về nhà chị, Maura ạ. Có quá nhiều
kỹ niệm ở đấy.
- Không hề ǵ đâu, Katie, tôi và Jeff sẽ đến ngay.
- Chúa phù hộ cho anh chị.
Katie thầm biết ơn hai người bạn. Những ngày qua, nếu không có sự
giúp đỡ của họ, làm sao nàng có thể xoay sở được.
Katie cố gắng tŕ hoăn việc báo cho Joanne biết họ sẽ ăn tối cùng
Maura và Jeff. Khi được báo tin, Joanne nói:
- Mẹ đi đi, con không đói.
Joanne dán mắt vào khung cửa sổ, nh́n xuống đường. Nó là đứa trẻ
đáng thương, trơ trọi một ḿnh, Katie đau đớn thầm nghĩ.
- Con yêu, con phải đi cùng với mẹ - Katie nài nỉ.
- Tại sao ? - Joanne quát lên, không quay mặt khỏi cửa sổ - Con đă
nói với mẹ là con không đói.
- Nhưng hai bác Maura và Jeff sẽ thất vọng nếu con không có mặt. Hai
bác đă đi cả một quăng đường dài để đến với chúng ta. Không có Willa
và George đâu - Katie nói thêm - Chỉ có con, mẹ bác Maura và bác
Jeff. Chúng ta sẽ không ở đây lâu. Mẹ phải hỏi hai bác vài điều về
việc t́m một ngôi nhà trong thành phố. Buồng khách sạn giống như một
cái lồng. Mẹ sẽ t́m một ngôi nhà có mảnh vườn - Katie nói vậy v́
Joanne rất thích hoa.
- Thế th́ được, con sẽ đi.
- Con nên mặc chiếc váy màu hồng và chải đầu đi. Chúng ta sẽ đợi hai
bác ở hành lang.
Trong vài ngày tới, nàng phải lo kiếm một trường khác cho Joanne.
Đối với nó, đến học ở trường trung học của Leo là một điều không thể
chấp nhận được. Đột nhiên Katie cảm thấy sợ hăi. Nàng sắp sửa phải
tiêu pha bao nhiêu thứ. Một ngôi nhà ở Dallas cộng với một trường tư
? Dù thế nào nàng cũng sẽ cố gắng.
V́ con gái, nàng dám làm mọi việc.
Katie tránh đưa mọi người đến ăn khách sạn Adolphus, ở đó đầy rẫy
những bóng ma - kỷ niệm của những bữa ăn đặc biệt cùng với Harry
trong bao năm qua. Thay vào đó nàng chọn một nhà hàng mới mở trong
thành phố. Nàng cầu mong điều đó sẽ làm khuây khoả nỗi đau buồn của
Joanne.
Khi họ đă ăn xong bữa chính và gọi đồ tráng miệng th́ Maura rủ Katie
đến “pḥng phụ nữ" một lúc. Katie hiểu rằng Maura đang nóng ḷng
muốn nói chuyện riêng.
- Jeff, anh kể cho Joanne nghe về ổ chó con mới đẻ đi, - Maura bảo
chồng, - chúng rất đáng yêu nhé.
- Chúng tôi không thể giữ Willa ở ngoài nhà kho - Jeff phàn nàn - Nó
gần như sống ở đấy với lũ chó con.
Katie rất mừng là "pḥng phụ nữ" không có ai ngoài họ.
- Anh ấy sẽ không đi nếu tôi giữ lại - Katie buộc phải nói thật -
Maura ạ, thực ra anh ấy cũng không muốn đi, giọng nàng đứt quăng, dù
nàng đă cố ḱm chế.
- Vậy th́ tại sao ? - Maura khoát tay, và không hiểu.
- Anh ấy phải đi, v́ lợi ích của Joanne. Tôi đă phải lựa chọn giữa
chồng và con tôi. Joanne khó mà tha thứ cho Harry. NÓ KHÔNG THỂ sống
cùng một nhà với anh ấy. V́ nó mà tôi phải để Harry bước ra khỏi đời
ḿnh.
- Chúng tôi yêu quư chị, Katie - Nước mắt Maura giàn dụa - Chúng tôi
yêu quư Joanne. Chúng tôi sẽ luôn luôn ở bên chị và cháu. Nhưng
dường như mọi sự chia cách giữa chị và Harry là một sai lầm lớn. Tôi
biết anh chị đă cùng nhau chia ngọt xẻ bùi trong những năm qua. Và
anh chị đă có một t́nh yêu thật đẹp.
- Tôi luôn luôn yêu Harry - Katie thừa nhận – Nhưng Joanne phải được
ưu tiên hơn. Tôi phải làm những ǵ có lợi cho nó.
Katie và Joanne bắt đầu t́m kiếm nhà trong thành phố. Vào cuối ngày
thứ hai, Katie t́m được một ngôi nhà xinh xắn cho thuê với giá phải
chăng. Ngôi nhà đầy ánh nắng, có một mảnh vườn nhỏ đáng yêu và ở gần
một trường tư mà Katie định sẽ cho Joanne theo học. Nàng thuê nhà
ngay lập tức và sau đó cố lôi kéo Joanne vào việc chọn đồ đạc. Không
có một thứ ǵ của ngôi nhà ở trang trại được mang tới đây. Không có
một thứ ǵ có thể làm cho Joanne nhớ lại quá khứ.
Katie cố lôi kéo cả Willa tham gia vào việc mua sắm đồ đạc hy vọng
rằng sự có mặt của Willa sẽ giúp Joanne thoát khỏi nỗi đau buồn đang
nhấn ch́m nó. Willa đă thận trọng để không nhắc tới Leo trong những
câu chuyện của họ. Ngày sinh nhật lần thứ mười hai của Joanne đến và
qua đi b́nh yên.
Katie đề nghị với Maura để cho Willa ở bên Joanne nhiều ngày trong
kỳ nghỉ học. Nàng rất sợ mùa hè nóng bức ở Dallas. Nàng trông cậy
Willa vỗ về Joanne để nàng có thể rảnh rang điều hành công việc.
Katie thừa nhận rằng cuộc sống này thật kinh khủng, hoang vắng khi
thiếu chồng và con trai. Nhưng nàng tự bắt ḿnh phải chấp nhận thực
tế. Nàng không được phép để cho ḿnh đầu hàng, mặc dù nàng biết
không một phút giây nào nàng không khóc thầm v́ Leo, và v́ cả Harry.
Chương 17
Harry rời căn pḥng với những đồ đạc rẻ
tiền mà anh thuê ở phố 57 Wset gần Ninth Avenue chạy xuống ba tầng
cầu thang để ra đường. Mỗi buổi sáng, anh thường tới tiệm ăn đầu
phố. Tại đó anh ngồi uống cà phê, ăn trứng và tính toán đương đầu
với những ngày sắp tới.
Trong năm tuần qua, mỗi ngày vừa bắt đầu dường như lại đă tan biến
vào ngày vừa qua. Anh cảm thấy sức khoẻ giảm sút v́ chứng mất ngủ
thường xuyên. Đêm này qua đêm khác, anh tỉnh dậy, toát mồ hôi lạnh,
như vẫn đang nghe thấy những lời kết tội của Joanne, và vẫn nh́n
thấy trong đôi mắt cùng một lời kết tội như vậy. Anh như c̣n nh́n
thấy xác Leo nằm trên sàn nhà, cổ nghẹo đi, chiếc ṿng bóng rổ nằm
ngay bên cạnh.
Anh hay rời nhà vào lúc hai, ba giờ sáng, đến những quán ăn mở suốt
đêm, uống cà phê và nói chuyện chính trị với những người lang thang
ban đêm khác.
Trời ? New York đă thay đổi biết bao nhiêu trong mười sáu năm qua.
Anh nhận thấy điều này khi đi dọc phố 57 vào sáng nay. Ngay từ tối
thứ hai khi đến thanh phố, anh đă đi xe điện ngầm đến khu Lower East
Side nhưng anh không thể tự t́m đến được ngôi nhà mà anh đă cùng
chung sống và những người anh em họ. Sau vụ anh vỡ nợ chứng khoán,
họ đă mất liên lạc với nhau.
Vào giờ này, luôn luôn có nhiều bàn trống, những nhóm người, chủ yếu
là đàn ông, ngồi rải rác đó đây. Hoạ hoằn lắm mới có một khách hàng
đơn độc như anh. Anh đến bên quầy gọi món trứng và trao đổi vài lời
xă giao với người đàn ông bán hàng trong khi chờ mang thức ăn đến.
Anh đặt đĩa trứng vào khay rồi gọi cà phê. Đằng sau anh, hai người
đàn ông đứng tuổi đang tranh luận về việc phát xít Đức đă tràn vào
Tiệp Khắc.
Trong khi ngồi ăn, Harry nghĩ đến việc gia nhập quân đội. Nếu đất
nước này tham gia chiến tranh th́ quân đội cũng không chê lứa tuổi
anh. Ở tuổi ba mươi tư anh vẫn c̣n khoẻ chán. Anh không dám tự tử
nhưng anh c̣n chờ đợi ǵ Katie khi mà đă mất hết mọi thứ trong đời.
Joanne và Katie đổ lỗi cho anh về cai chết của Leo. Họ căm thù anh.
Nhưng tất cả mọi việc anh làm là để mang lại cho Leo những điều tốt
lành. Anh muốn con cái anh có mọi thứ tốt nhất.
Anh rời đi, nhưng không để Katie phải nghèo túng. Nàng có thể điều
hành công việc mà không cần có anh. Nàng và Joanne cũng sẽ ổn thôi.
Song anh sẽ làm ǵ với phần đời c̣n lại. Anh ăn trứng, không thấy
ngon miệng chút nào, cà phê trở nên nhạt nhẽo. Rời khỏi đây, anh sẽ
đi đâu?
Một người phụ nữ dắt đứa trẻ nhỏ vào tiệm ăn, liếc nh́n quanh như
t́m ai đó. Anh nh́n thấy mắt cô ta chợt sáng lên và ngay lúc đó đứa
trẻ vụt chạy lên trước.
- Cha ! Cha !
Harry co rúm lại khi nh́n người cha kia nhấc đứa bé lên cao. Đă bao
nhiêu lần anh làm như vậy đối với Joanne ? Có rất ít khả năng Joanne
và Katie lại chấp nhận cho anh về sống với họ. Nhưng đột nhiên sự
đau đớn tê tái dường như biến mất nhường chỗ cho cái ǵ đó mới xuất
hiện trong con người anh. Một niềm hy vọng vừa nhen nhóm lên trong
anh rằng, bằng cách nào đó anh có thể chung sống với vợ con mặc dầu
vẫn xa cách nhau.
Rồi có khi nào Katie và Joanne lại đón anh về sống với họ ? Mảnh
giấy ly hôn anh kư nào có ư nghĩa ǵ. Đối với anh, Katie vẫn luôn
luôn là người yêu, người vợ. Katie và anh đă cùng nhau chia xẻ quá
nhiều. Không có nàng, cuộc sống trở nên vô nghĩa quá chừng. Một ngày
nào đó liệu nàng có thể hiểu rằng anh chỉ muốn giúp Leo, muốn mang
lại cho con trai anh những cơ hội mà chính anh đă phải từ chối. Niềm
hy vọng đang dần dần thay thế cho sự chán chường. Liệu anh có thể
dành lại một chỗ trong cuộc đời Katie và Joanne không ?
Anh có thể làm ǵ để chứng tỏ là anh xứng đáng với họ. Katie luôn
luôn lo lắng về sự yên ổn. Đồng tiền sự mang lại sự yên ổn cho nàng.
Mắt anh bắt gặp mấy trang báo của tờ Times nằm trên ghế bên cạnh.
Trang báo không nguyên vẹn, chỉ c̣n lại phần tin kinh doanh. Anh cầm
lên, đọc lướt qua, và bất chợt thấy mẩu tin nhỏ ở cuối trang. Tim
anh chợt đáp mạnh. Pierre Simon hiện đang ở New York.
Đă mười một năm trôi qua kể từ khi họ gặp nhau trên con tàu Olympic.
Liệu Simon c̣n nhớ Harry Newhouse. Liệu anh có thể dựa vào Simon để
gây dựng lại sự nghiệp.
Anh nhớ lại rất nhiều nhà buôn ngũ cốc đă phá sản v́ cuộc khủng
hoảng thị trường chứng khoán, nhưng anh đánh cuộc rằng, Plerre, với
trí tuệ sắc sảo và những mối liên hệ với tầng lớp trên, vẫn tồn tại.
Và rơ ràng là ông đă tồn tại. Harry sải bước tới buồng điện thoại
công cộng cạnh tiệm ăn. Trong cuốn danh bạ, anh t́m được số điện
thoại văn pḥng của Pierre Simon ở New York và gọi tới.
- Rất tiếc, ngài Simon đang bận họp, - một giọng phụ nữ giải thích -
Liệu ông ấy có thể gọi lại cho ông được không ?
- Tôi hầu như đi vắng cả ngày. Liệu bà có thể nói cho ông ấy biết
rằng Harry Newhouse đă gọi điện đến. Tôi sẽ gọi điện lại cho ông ấy
trong ngày hôm nay.
Hy vọng sẽ gặp lại Pierre vào buổi chiều, Harry trở về pḥng khách
sạn lấy một trong số những bộ com lê may rất khéo của ḿnh ra khỏi
chiếc tủ dùng tạm. Anh kiểm tra cẩn thận v́ không muốn xuất hiện
trong cuộc gặp mặt với Pierre Simon bằng diện mạo của một kẻ không
một xu dính túi.
Trong hàng giờ đồng hồ, anh như giao động giữa niềm lạc quan và vẻ
khinh thường đối với sự cố gắng này. Simon đă ngạc nhiên trước trí
nhớ và tài định giá các chứng khoán của anh. Nhưng lúc đó anh là
chàng trai kỳ diệu hai mươi ba tuổi. Liệu Simon có c̣n nhớ anh ?
Cuối cùng th́ anh cũng gặp được Simon qua điện thoại. Ông nhớ Harry
Newhouse.
- Anh có thể đến đây sau khoảng bốn mươi phút nữa không ? - Simon
hỏi sau cuộc trao đổi ngắn.
- Xin sẵn sàng, - Harry nói - Hẹn gặp lại ơng sau bốn mươi phút nữa.
Mặc dầu đáp tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn nhưng Harry đi Taxi để tự ve
vuốt ḷng tự ái. Khi Taxi đến khu Wall Street, các hồi ức ập theo
đến. Anh và Katie cùng các con đă ở lại New York ba ngày trước khi
sang châu âu trong chuyến đi đầu tiên. Anh đă đưa Katie đến đây để
thăm thị trường chứng khoán New York. Cũng như anh, nàng bị cuốn hút
ghê gớm khi họ trong pḥng dành cho khách viếng thăm nh́n xuống
những hoạt động ở tầng bên dưới.
Khi ra khỏi Taxi, Harry liếc nh́n đồng hồ. Anh đến sớm vài phút. Dạo
quanh khu nhà, anh tự nhủ chớ để Pierre Simon thấy anh hồi hộp bởi
cuộc gặp này. Phải thật b́nh thản, thậm chí hơi lạnh lùng. Đó là
kiểu cách của Pierre.
Lúc hơn bốn giờ chiều, Harry vẫn ngồi trong văn pḥng của Pierre
Simon ở Wall Street. Hai người đàn ông ḍ xét đánh giá nhau với vẻ
hài ḷng. Thời gian đă làm cho Pierre thay đổi. Khi Pierre hỏi thăm,
Harry đă kể hết ông nghe t́nh h́nh của ḿnh, giọng anh gượng gạo,
yếu ớt nhưng thành thật.
- Tôi rất buồn trước cái chết của con trai anh, - Pierre nhẹ nhàng
nói, - vả cả về cuộc hôn nhân của anh nữa. Nhưng anh c̣n trẻ, Harry
ạ. Đầu óc vẫn c̣n minh mẫn. Tôi tin anh sẽ giành lại được những ǵ
đă có.
- Tôi thấy ngài đă vượt qua cuộc khủng hoảng không mấy khó khăn,
Harry kính nể nói.
Pierre cười, gật gật đầu :
- Chúng tôi phải bán một triệu giạ lúa ḿ đă mua với giá trước cuộc
khủng hoảng. Chúng tôi bị thua thiệt ở từng giạ lúa bán ra. Nhưng
rồi lúa ḿ ở Mỹ khan hiếm và chúng tôi đă khắc phục được.
Đôi mắt Pierre chợt buồn bă.
- Cha tôi mất năm 1933. Tôi đă mong mỏi ông sống đến khi nh́n thấy
công ty vượt qua được khó khăn. Nó là công ty Simon và Simon ngay cả
khi cha tôi đă mất.
Ông dừng lại, đôi mắt nheo nheo nh́n Harry như thăm ḍ.
- Anh có muốn làm việc cho tôi không . Tại văn pḥng ở Paris.
- Tôi rất muốn. - Harry đáp, cố ḱm niềm phấn khích. - Nhưng tiếng
Pháp của tôi rất kém.
Pierre chạc lưỡi.
- Tôi không thuê anh làm phiên địch. Tôi nhớ là anh có một trí nhớ
kỳ diệu và một đầu óc phân tích sắc sảo. Trong buôn bán ngũ cốc,
điều đó rất có ích. Năm ngày nữa tôi sẽ đi Cherbourg. Anh có sẵn
sàng đi với tôi không.
- Sẵn sàng.
Năm ngày sau, Harry xúc động bước lên tàu Ile - de - France cùng
Pierre. Anh nhớ lại chuyến trỡ về từ Cherbourg cùng Katie và các con
vào tháng Mười năm 1929, khi họ nghe tin về cuộc khủng hoảng ngay từ
trên tàu. Nhưng đó là mười năm trước - anh tự trách ḿnh. Hăy tập
trung vào ngày hôm nay.
o0o
Với một thời gian chóng vánh đến kinh ngạc, Harry thấy ḿnh lại sống
một cuộc sống đế vương. Tại Paris anh được xếp ở một căn nhà nhỏ
nhưng rất nhiều thuận tiện. Không xa French Bourse - một cơ sở tương
đương như New York Stock Exchange - và cũng gần nhà Pierre. Ông bảo
anh đến may quần áo vả đóng giày ở hiệu may và tiệm giầy riêng của
ông. Tất cả đều do công ty trả tiền.
Ư thức được sự cần thiết trong giao tiếp với giới kinh doanh, Harry
giành một thời gian rỗi để tập trung vao học cho thuần thục tiếng
Pháp. Anh cùng Pierre tiếp đăi khách hàng tại các nhà hàng Maxim hay
Ambassadeur, đưa họ đi nghe các ca sĩ da đen hát ở Bricktop hoặc
thưởng thức các tiết mục hề của Kiki ở Boeuf Sur le Toit. Nhưng mỗi
ngày Pierre và Harry đều bỏ ra hàng giờ để nghiên cứu các số liệu mà
Bourse soạn.
Cuối tháng Tám, Harry biết anh sắp phái đi Rumani để hoàn tất một
thương vụ lúa ḿ. Thư kư của Pierre đang sắp xếp để anh đến Bucaret
bằng đường tốc hành.
- Anh sẽ không gặp khó khăn về ngôn ngữ, - Pierre đăm bảo với Harry.
- Những người mà anh phải giao dịch đều nói thạo tiếng Anh hoặc
tiếng Pháp, hoặc cả hai thứ tiếng. Hăy mua tất cả những ǵ có thể
mua với giá càng rẻ càng tốt.
Ông ngập ngừng một lát rồi nói tiếp.
- Người Do Thái ở Rumani gặp một số vấn đề rắc rối. Bọn "Cận vệ
thép” đang ngóc đầu dậy dưới bóng quân Quốc xă. Nhưng anh là người
Mỹ, anh sẽ không gặp khó khăn ǵ.
Harry nhận thấy Pierre đặc biệt quan tâm đến những vấn đề ở nước Đức
Quốc xă. Với sự thận trọng vốn có, Harry tự quen với mọi khía cạnh
của công việc. Khi đến Bucaret anh nghỉ ở khách sạn có đặt buồng
trước. Anh thực hiện các cuộc tiếp xúc, mua bán một cách khôn khéo,
chắc chắn sẽ làm hài ḷng Pierre. Anh phát hiện ra rằng mọi hiệp
định thương mại vừa kư với Đức hồi tháng Ba đă đặt tất cả các sản
phẩm của Rumani dưới sự kiểm soát của Đức.
Pierre không nói ǵ về việc đó. Nhưng chắc chắn là ông biết. Sau đó
th́ anh hiểu ra. Pierre muốn anh giải quyết những việc này như thể
không có sự phức tạp, bắt tay vào việc mà không có dự kiến trước
trong đầu. Ông tin anh nghĩ nhanh, t́m được giải pháp nhanh và quyết
định nhanh.
- Tất nhiên chúng tôi lo việc chuyên chở cũng như ông lo việc thu
mua ngũ cốc - Người phát ngôn của bộ ba người Rumani đảm bảo với
Harry - Nhưng ông hiểu cho rằng trước hết chúng tôi phải xoá hợp
đồng với chính phủ Đức.
- Nhưng tôi biết nước Đức không cần lúa ḿ - Harry nói. Mới đây anh
mới biết rằng bọn Quốc xă đang lo lắng về nhu cầu nhập khẩu lúa ḿ
đă tuyên bố rằng người Đức chỉ được ăn lúa mạch đen - Harry nói tiếp
- Bộ máy tuyên truyền Quốc xă đổ tội cho bánh mỳ làm yếu ư chí chiến
đấu của quân đội Đức trong thế chiến thứ nhất. Lúa mạch đen sẽ là
"quốc thực".
Nét mặt người Rumani rạng dần ra. Dàn xếp xong một cuộc mua bán khó
khăn, Harry hiểu chính họ cũng muốn cho công việc trôi chảy.
- Những điều ông nói là đúng - Một người thừa nhận - Nước Đức sẽ
không buồn quan tâm đến việc chúng ta chuyên chở lúa ḿ.
- Nhưng trước tiên chúng tôi cần phải kiểm tra, - một trong hai
người kia nói sau khi đưa mắt trao đổi với đồng nghiệp, - chính phủ
Đức...
- Tất nhiên, lúa mỳ sẽ được chuyển tới cảng vào ban đêm - Harry cắt
ngang - Ai biết nào ? Tôi có một con tàu đang chờ nhổ neo.
Người thứ ba mỉm cười đầy ư nghĩa.
- Với một chi phí xứng đáng chúng tôi sẽ có thể giải quyết vấn đề
này. Không rẻ đâu.
Họ nhanh chóng ngă giá và cả ba người Rumani vui vẻ đứng lên :
- Mọi việc sẽ tiến hành như kế hoạch đă định. Lúa ḿ sẽ cập bến đúng
ngày.
Pierre hài ḷng với cách giải quyết công việc của Harry ở Bacaret.
- Sáng mai tôi sẽ về lâu đài nghỉ cuối tuần - Ông vui vẻ nói. Harry
biết ông chủ của anh có một bà vợ và hai cô con gái, một trên một
dưới hai mươi tuổi, sống trong một cơ ngơi lớn ở ngoại ô Paris.
Pierre nói rằng Yvette Simon chỉ là vợ trên danh nghĩa.
- Anh cũng nghỉ ngày thứ sáu và hăy đi cùng tôi. - Pierre ra lệnh.
Cho đến hôm nay, Harry vẫn nghỉ cuối tuần trong căn hộ của ḿnh, với
những con số giá cả hoặc cuốn từ điển Pháp - Anh. Nghĩa là anh chẳng
có ngày nghỉ nào trong tuần. Để nỗi cô đơn khỏi gặm nhấm.
- Nghe hay đấy. - Harry cười. Anh hiểu được mời đến ngôi nhà ngoại ô
của Pierre là tín hiệu của sự chấp nhận hoàn toàn.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Harry ngồi cùng ghế sau với Pierre trong
chiếc Rôll - Royce có tài xế lái. Anh không ngạc nhiên khi Pierre
bắt đầu một cuộc thảo luận về công việc - buôn bán ngay khi xe lăn
bánh.
- Chúng ta se về nhà sớm. - Rồi ông chợt cắt ngang cuộc thảo luận. -
Ông tôi, chủ một nhà băng đă mua biệt thự này khi ông mới chỉ là một
chàng trai trẻ. Nó đă từng là lâu đài của hoàng gia Pháp. - Ông nói
với vẻ tự hào.
Xe chạy dọc theo con đường có những hàng cây, cả hai bỗng đều im
lặng. Người tài xế giảm tốc độ để rẽ vào một đường riêng có những
cây du cao vút.
Cuối con đường là một lâu đài kiến trúc theo kiểu Baroc. Lâu đài
thật nguy nga - Harry thầm nghĩ.
Xe vừa dừng lại, một người đầy tớ chạy đến mở cửa xe, cúi chào và
mang vali vào. Không khí thơm ngát, trong lành. Một thế giới khác
hẳn.
Một cô hầu gái mở cửa sẵn khi họ bước tới. Pierre gọi mang bữa ăn
sáng lên thư viện cho họ và dẫn Harry vào một đại sảnh có treo những
bức chân dung, chắc chắn là những nhân vật tổ tiên, ḍng họ của chủ
nhân.
Anh sẽ gặp Yvette và các cô gái vào giờ ăn trưa - Plerre nói, và
Harry hiểu rằng ông và gia đ́nh sống tách biệt nhau.
Bên bữa ăn sáng, được dọn trên hai bàn cá nhân trong thư viện, hai
người thảo luận về hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau được kư với nhau
giữa Nga và Đức. Những tin tức về việc đó đă lan truyền trước đây
một tuần.
- Toàn thế giới đều biết Nga và Đức là kẻ thù không đội trời chung -
Pierre lắc đầu với vẻ nghỉ ngờ - Thế mà đột nhiên họ lại kư hiệp ước
với nhau ?
- Hiệp ước đám bảo cho Hitler không phải cùng lúc tác chiến trên hai
mặt trận - Harry nhận định.
- Ngài Simon ! - Một người hầu đứng ở cửa ra vào, mặt nhợt nhạt, lo
lắng.
- Sao, Jean ? - Pierre hỏi giật giọng.
- Có thể ngài muốn nghe radio. Tin tức nói rằng Đức đang tiến quân
vào Ba Lan.
- Bật lên ! - Pierre quay phắt sang Harry - Nó xảy ra rồi, Harry.
Điều mà chúng ta hằng lo sợ lâu nay.
Trong khỉ Jean dọn dẹp gần bên, Harry và Pierre lắng nghe người phát
thanh viên tường thuật quân Đức đă tràn qua biên giới Ba Lan vào lúc
b́nh minh như thế nào. Pháp và Anh đă tuyên bố đ̣i Hitler rút quân
ngay và cảnh báo rằng, nếu cưỡng lại, chiến tranh sẽ nổ ra.
- Đó là chuyện không tránh khỏi. - Pierre nói. - Chiến tranh sẽ nổ
ra ở khắp châu âu. Tôi đă quá già để đăng lính. C̣n anh lại là người
Mỹ. Và chúng ta sắp sửa mất đi bao chàng trai trẻ.
Nét mặt ông trỡ nên buồn bă. ông nói tiếp :
- Tôi đă trải qua ba năm lính bộ binh trong chiến tranh thế giới.
Tôi mừng v́ ḿnh đă quá tuổi phải đi lính.
Rơ ràng đây không phải là một kỳ nghỉ cuối tuần thanh b́nh như
Pierre đă hứa. Hai người dành nhiều thời gian của ngày để nghe tin
tức. Vào tối thứ sáu và ngày thứ bảy, họ ngồi ăn cùng vợ con Pierre.
Ba người phụ nữ bị quấy rầy bởi những câu chuyện chiến tranh.
- Tôi không muốn nghe một lời nào nữa. - Yvette giận giữ nói khi
Pierre kể lại rằng máy bay Đức ném bom xuống thủ đô Ba Lan.
Bà vợ Pierre và các cô con gái khó chiu với ông. Harry nghĩ và đau
đớn nhớ lại t́nh thương yêu mà anh đă chia sẻ cùng Katie và các con.
Một t́nh yêu đă dẫn Leo đến cái chết. Harry tự dằn vặt ḿnh.
Vào ngày chủ nhật, cả Pháp và Anh tuyên bố chiến tranh với Đức.
Trong bữa ăn dọn sớm hơn thường ngày để Pierre và Harry quay trở về
Paris ngay tối hôm đó, Yvette đă cáu kỉnh trước sự miêu tả Hitler
một cách khinh bỉ của chồng.
- Pierre, ông nhiều thành kiến quá đấy và tôi cho rằng điều đó cũng
tự nhiên thôi, v́ ông là người Do Thái - Bà quay sang Harry - Tôi là
tín đồ Thiên Chúa giáo. Các con tôi cũng theo tín ngưỡng của tôi.
- Điều đó cũng sẽ chẳng bảo đảm an toàn cho bà, nếu quân Đức tiến
quân vào nước Pháp - Pierre tàn nhẫn nói.
- Quân đội Pháp sẽ không cho điều đó xảy ra - Cô con gái út của
Pierre phản đối - Nước Pháp không phải là Ba Lan.
Một giờ sau đó, Harry và Pierre đă ngồi trên xe về Paris. Hai người
im lặng trong dặm đường đầu tiên. Rồi Harry chợt thốt lên:
- Chúng ta sẽ không phải lo lắng ǵ về việc chuyên chở lúa ḿ từ
Rumani. Anh cố gắng làm cho không khí dễ chịu. - Hiện tại, bọn quốc
xă đang bận bịu với toàn thế giới.
Nhưng Pierre như vẫn không dứt được ra khỏi nỗi buồn.
- Mọi thanh niên Pháp dưới ba mươi lăm tuổi sẽ đăng lính hết. Nhiên
liệu khan hiếm. Và điều tồi tệ hơn cả là chúng ta đă không chuẩn bị
cho chiến tranh. Paris sẽ sụp đổ nếu quân Đức tấn công.
- Ông đang suy tính đưa gia đ́nh đi khỏi đây phải không - Harry hỏi.
Viễn cảnh Paris bị xâm chiếm như không thể xảy ra.
- Họ sẽ không tản cư đâu. Những điều tôi nói, chẳng có ư nghĩa ǵ
với Yvette cả. Bà ấy và tôi đă không nằm chung giường từ mười năm
nay. Đó là lư do tại sao đă có hàng loạt những người phụ nữ khác
trong cuộc đời tôi.
Harry nghĩ tới cô thư kư người Anh xinh đẹp đi cùng Pierre mười một
năm trước. Ông ta nói tiếp.
- Bà ấy lấy tôi chỉ v́ tiền. Tôi chi phí mọi thứ tất cả các đồ đạc
đắt tiền từ thời Louis XV và XVI mà bà ấy thích, bộ sưu tập các hộp
đựng thuốc lá bằng vàng và đồ sứ cổ. Tất nhiên là tôi cũng phải trả
tiền mua hàng đống quần áo cho cả ba người ở nhà hàng Chanel, Molyne
và Mainbveher. Nhưng không một người nào trong số họ, - ông nói với
giọng chua chát, - chịu tha thứ cho tôi v́ cái “tội" tôi là người Do
Thái.
o0o
Katie yên tâm khi năm học mới bắt đầu vào tháng chín, mặc dù học phí
trường tư mà Joanne theo đắt như cắt cổ. Katie hy vọng trong môi
trường mới, Joanne sẽ dần dần thoát ra khỏi t́nh trạng cô lập. Nó sẽ
lại cười nói, vui đùa.
Nàng luyến tiếc nhớ lại niềm khát khao cuộc sống của Joanne trước
khi bi kịch giáng xuống đầu gia đ́nh Newhouse.
Katie rất chú ư không bao giờ nhắc đến Leo hay Harry khi có Joanne.
Willa và George cũng được dặn như vậy. Katie đóng cửa ngôi nhà ở
trang trại mặc dù có hai lần trong vụ hè nàng về đó quét dọn trong
khoảng vài giờ. Nàng bác bỏ gợi ư của Maura cho thuê ngôi nhà, dù
rằng nàng rất cần tiền. Trong thời gian ngắn ngủi của hai dịp đó
nàng có thể nhắm mắt lại để nhớ lại những năm tháng hạnh phúc trong
ngôi nhà này.
Harry giờ ở đâu ? Anh có được b́nh an không ?
Trước khi năm học mới bắt đầu, Katie đưa Joanne đến nhà hàng Neiman
- Marcus mua sắm quần áo một cách hoang phí lạ thường. Nàng như được
khuyến khích khi nh́n thấy Joanne tỏ vẻ hài ḷng trước tấm gương
phản chiếu thân h́nh nó. Nàng tự hứa với ḿnh, dù thế nào cũng sẽ cố
gắng kiếm t́m bất cứ thứ ǵ có thể mang lại hạnh phúc cho con gái
nàng. .
Năm ngày trong một tuần, Katie lo toan cho việc buôn bán ngày càng
phát đạt. Đi lại đều đặn giữa các nhà kính và các khách hàng, cùng
Maura và Jeff lo lắng về khả năng đáp ứng v́ các hợp đồng ngày một
nhiều hơn. Tối đến, trong khi Joanne nằm ḅ trên sàn nhà học bài th́
Katie giải quyết những giấy tờ liên quan đại kinh doanh.
Katie trở nên dễ tính hơn b́nh thường khi Joanne vứt bài tập sang
một bên để nghe Fibber McGee và Molly, Eddie Cantor, Burns và Allen.
Chỉ có hài kịch mới tỏ ra hấp dẫn Joanne. Nó không c̣n thích những
vở kịch nghiêm túc nữa. Vào tối thứ bảy, như hầu hết mọi người
Mỹ, Katie và Joanne đến rạp chiếu bóng. Tuy vậy dường như vẫn có một
bức tường vô h́nh ngăn cách nàng và con gái nàng.
Katie lo sợ ngày lễ Tạ ơn sắp đến. Trước đây, đó thường là ngày lễ
đặc biệt của gia đ́nh. Vào dịp đó, luôn luôn có gia đ́nh Warren cùng
tham dự, khi th́ ở nhà này khi th́ ở nhà kia. Nhưng năm nay, không
hiểu sẽ ra sao.
Một tuần trước ngày lễ, Maura gợi ư với Katie sẽ tổ chức ở nhà chị.
- Katie ạ, sớm hay muộn th́ Joanne cũng phải phá vở lớp vỏ bọc mà nó
đă tạo nên quanh ḿnh - Maura nói - Có thể đây là dịp thuận lợi để
làm việc đó.
- Tôi rất sợ - Katie thừa nhận - Thôi cứ để tôi làm ở nhà. Cả bốn
người bên chị cùng đến với chúng tôi. Chị có thể mang theo bánh táo.
Không ai làm bánh táo ngon bằng chị.
- Không phải do tôi - Maura cười - Đó là do rượu rum mà tôi thêm vào
đó.
- Cả nhà chị sẽ đến Dallas dự lễ Tạ ơn với mẹ con tôi chứ ? - Katie
cầu khẩn. Viễn cảnh phải ngồi một ḿnh bên bàn ăn cùng Joanne trong
ngày lễ làm nàng lo sợ - Jeff và lũ trẻ không ngại chứ ?
- Họ rất thích. - Maura nói - Tôi sẽ làm một chiếc bánh Black Forest
nữa. Joanne luôn luôn thích bánh đó.
Và cả Harry cũng thích nữa - Katie nhớ như vậy.
Katie đợi đến tối thứ bảy, khi nàng và Joanne đă về nhà khi xem
Greta Garbo và Melvy Douglas đóng trong phim Ninotchka mới thông báo
gia đ́nh Warren sẽ đến dự bữa tiệc Tạ ơn cùng với họ.
- Maura sẽ mang đến bánh táo và một chiếc bánh Black Forest nữa -
Katie bắt đầu và dừng lại ngay. Tại sao Joanne lại nh́n trừng trừng
vào nàng với vẻ giận dữ như vậy. Như thể nàng vừa nói đến điều ǵ
cấm kị không bằng.
- Tại sao các người lại tổ chức tiệc tùng ở cái nhà này - Joanne
hỏi, mặt trắng bệch, người run lên. - Mẹ đă hoàn toàn quên Leo rồi
sao ?
- Joanne! - Katie choáng váng. Kể từ hôm anh trai chết, đây là lần
đầu tiên Joanne gọi tên Leo - Joanne con biết rất rơ ràng...
- Mẹ cư bầy tiệc ra đi, - Joanne nói, nước mắt giàn giụa. Nhưng đừng
trông đợi con ngồi cùng bàn.
- Mẹ sẽ gọi điện bao tin huỷ bữa tiệc, - Katie hoảng sợ nói - Mẹ sẽ
giải thích cho Maura và...
- Không. Mẹ cứ làm đi, - Joanne khăng khăng, nét mặt rắn như đá - Sẽ
không đẹp đẽ ǵ khi gọi điện thoại huỷ bỏ. Mẹ hăy nói với họ là con
bị cảm lạnh, con ốm, con phải nghỉ lấy sức...
- Nó sẽ đâu c̣n ư nghĩa của một bửa tiệc, - Katie nói - Mẹ...
- Với bánh táo và bánh Black Fotest mà lại không phải là một bữa
tiệc - Joanne vặn lại - Mẹ báo với Willa không được đến pḥng con.
Cô ấy có thể bị lây bệnh cảm đấy.
Joanne nh́n mẹ một cách cay độc rồi chạy về pḥng ḿnh.
Katie đứng bất động nh́n theo. Đầu óc nàng rối bời. Trong suốt tḥi
gian qua, Joanne chỉ đổ lỗi cho Harry về cái chết của Leo. Bây giờ
Joanne đổ lỗi cả cho nàng nữa. Nàng là mẹ Leo, lẽ ra nàng phải bảo
vệ nó.
Chương 18
Harry đón giao thừa một ḿnh tại nhà. Căn
pḥng khách rộng răi và tối om, thỉnh thoảng được chiếu sáng bởi
những mẩu gỗ cháy trong ḷ sưởi. Tiếng động duy nhất trong pḥng là
tiếng nổ lép bép của gỗ cháy chậm.
Trước đấy, cần yên tĩnh, Harry đă tắt radio với những tin tức thất
vọng về cuộc chiến tranh đang lan rộng. Harry cũng được mời đến vài
nơi, kể cả tại bữa tiệc mà Pierre tổ chức ở nhà ông, nhưng anh chỉ
muốn một ḿnh trong cái ngày cuối cùng này, mà anh biết sẽ là một
ngày đau buồn đặc biệt của ḿnh. Đây là đêm giao thừa đầu tiên trong
mười bảy năm qua anh không đón năm mới cùng với Katie.
Trong thời gian qua, kể từ khi đặt chân đến Paris, anh đă viết - rồi
lại xé - cho Katie chục lá thư. Sau mỗi lần viết, niềm hy vọng lại
nhường chỗ cho sự thất vọng. Katie không muốn có anh trong cuộc đời
nàng. Anh là người bị vợ con bỏ rơi.
Gần nữa đêm, anh bước tới bên cửa sổ hé rèm nh́n ra ngoài. Thành phố
gần như tối om. Anh chưa hề trải qua sự cô đơn như thế này bao giờ,
anh là một người bị lưu đầy. Một cách chào đón năm mới xấu xa làm
sao, - anh tự giễu ḿnh.
Sau sự sôi động ban đầu do lời tuyên chiến với Đức mang lại, cộng
với sự thiết lập những hầm trú ẩn và sự phân phát mặt nạ pḥng độc,
người Paris nhún vai trở lại với cuộc sống b́nh thường. Nhưng sự cầu
kỳ h́nh thức của người Pháp cũng đă giảm đi. Thành phố được tô điểm
thêm bằng những bộ đồ lính. Những chàng trai Ba Lan, Pháp, Anh cùng
đổ về Paris trong chuyến nghỉ phép đầu tiên của họ, hoặc nghỉ cuối
tuần.
Harry và Pierre đi nghe một ca sĩ tuyệt vời hát ở Élysees Bar. Họ
nh́n thấy Maurice Chevalier ở Casino de Paris. Các nhà hát mở cửa
trở lại nhưng các hộp đêm đóng cửa đúng vào lúc 11 giờ khuya.
Thoạt đầu, Harry thấy nhiều người Paris phàn nàn rằng đây là một
cuộc chiến tranh giả vờ. Dù bị choáng váng bởi chiến dịch sáu tuần
đă tàn phá Ba Lan, dường như họ vẫn coi đấy chỉ là một phần của cuộc
chiến tranh khác. C̣n những cuộc tấn công của tầu ngầm Đức vào những
đoàn tàu hộ tống của đồng minh th́ rất xa xôi đối với họ. Thậm chí,
các quân nhân Pháp phàn nàn về việc phải ngồi chờ đợi ở chiến luỹ
Maginot, trong khi quân Đức chọc sâu vào đằng sau chiến luỹ Siefried
của họ. Người Pháp ngày càng tin tưởng rằng những công sự của chiến
luỹ Maginot sẽ ngăn chặn được bất cứ cuộc xâm lược nào vào nước
Pháp.
Harry quay đầu nh́n chiếc đồng hồ bằng đồng giả vàng có vỏ cẩm
thạch, các kim đang chuyển động dần sang năm mới một năm mà Leo sẽ
không bao giờ được thấy.
Ta đâu phải người độc ác, Harry đau khổ nghĩ. Không một người cha
nào có thể yêu con trai hơn ta yêu Leo. Ta chỉ muốn những điều tốt
nhất cho con cái. V́ những ước muốn đó ta đă mất hết mọi thứ có ư
nghĩa với cuộc đời ta.
Ơn Chúa, anh tự nhủ trong khi kim đồng hồ chập lại ở con số 12, cuộc
chiến tranh sẽ không bao giờ đụng đến nước Mỹ. Katie và Joanne vẫn
được an toàn.
o0o
Vào những tháng đầu năm 1940, Harry bận bịu với những chuyện công
cán, không c̣n thời gian đâu để buồn chán. Chiến tranh đă làm nảy
sinh nhiều vấn đề, nhưng một khi đă giải quyết được th́ lợi nhuận
lại rất cao. Chưa bao giờ công ty của Plerre thịnh vượng như thế.
Hai người thỉnh thoảng cùng bạn bè ăn ở nhà Ritz, c̣n thường thường
họ ăn tại nhà riêng của Pierre. Họ đi xem hát và sau đó đến nhà một
người nào đó uống sâm panh. (Sâm panh sẵn hơn cả cà phê). Harry sửng
sốt thấy ḿnh hoà nhập vào xă hội của những nhân vật danh tiếng như
Lady Mendl, người đă từng trang trí Elsie de Wolf hay Coco Chanel,
Sach Guitry và Cocteau.
Trong những dịp như vậy, chắc chắn Harry sẽ thấy Katie xúc động như
thế nào nếu như nàng được tham dự cùng anh. Anh c̣n nhớ những chuyến
đi chơi chủ nhật của họ từ khu Lower East Side đến các hành lang của
các khách sạn khi hai người giả vờ là khách trọ ở đó. Thực ra, Katie
có thể sánh vai với bất cứ ai tại đấy - Harry tự hào nghĩ - ở nàng
toát ra một vẻ đẹp thanh cao, quư phái. Anh chưa bao giờ h́nh dung
ra một cuộc sống thiếu nàng.
Đă gần hết đêm, đối với Harry, dường như Paris đă mất đi vẻ u ám
buồn tẻ của mùa đông. Bầu trời là một màu xanh lộng lẫy. Những cây
lan dạ hương nhô lên khỏi mặt đất nở hoa rực rỡ trong các công viên.
Nhưng cây dẻ cũng bừng lên với sắc hoa vàng.
Đối với Harry, dường như tất cả những người đàn ông Pháp không phải
là quân nhân đều đang câu cá dọc theo bờ sông Xen, nơi các quán xá
đang đua nhau mọc lên. Những người dân ngoại ô chen lấn trong các
cửa hàng nông nghiệp mua hạt giống và phân bón.
Harry và Pierre hộ tống hai người mẫu hấp dẫn đến tham dự gala của
các ngôi sao Maurice Chevalier và Gracie Fields ở nhà hát Opera, một
buổi biểu diễn lấy tiền ủng hộ cho những trung tâm giải trí của quân
nhân. Harry biết rằng cả hai cô gái đă ngủ với Pierre - và anh cũng
có thể chọn một trong hai cô. Nhưng anh vẫn chưa thể cùng ai nổi.
Những quy định về hạn chế thực phẩm đă được áp dụng nhằm giúp cho
t́nh h́nh bớt căng thẳng. Những ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư chính
thức được coi là những ngày không ăn thịt. Nhưng riêng ngày thứ hai,
các quán ăn được phép bán các món thịt ḅ, bê và cừu dưới dạng hầm
và tẩm bột rán. Các ngày thứ ba, lá lách và gan không được coi là
thịt và những ngày thứ tư thịt lợn cũng không được coi là thịt.
Ngoài ra, thịt gia cầm thịt thú săn và thịt cừu non được cung cấp
bất cứ lúc nào.
Paris vào mùa xuân, lẽ ra đă làm Harry say sưa hơn cả nếu không bị
ám ảnh bởi nỗi buồn riêng tư. Vào một buổi chiều đẹp trời đầu tháng
Tư, trên đường tới nhà hàng Ritz để gặp các khách hàng, Harry nh́n
thấy một đôi thiếu nên xinh đẹp tung tăng trên đường phố. Một cô bé
có mái tóc sẫm dày đổ xuống lưng làm cho Harry nghĩ tới Joanne.
Miệng anh khô lại khi anh nhớ tới tính xởi lởi đáng yêu của nó, niềm
vui sống trong nó mà anh đă huỷ hoại.
Tháng Sáu này, Joanne mười ba tuổi. Con gái anh sẽ là một thanh nữ.
Nhưng anh không có mặt để chứng kiến thay đổi của nó, để thấy nó
bước vào thời con gái thế nào. Ngày cưới, Katie cũng chỉ mới mười
sáu. Mẹ và con gái quá giống nhau về mặt h́nh thể. Giông nhau đến kỳ
lạ.
Đột nhiên, anh bị thúc đẩy bởi ư muốn làm cho Joanne hiểu rằng chưa
bao giờ nó rời khỏi ư nghĩ của anh. Pierre sắp sửa phái "Một chàng
trai trẻ cừ khôi” của ông sang Mỹ vào tuần tới. Bất chấp sự nguy
hiểm do tàu ngầm Đức mang đến, người đại diện của Pierre sẽ đi từ
Anh đến nước Bồ Đào Nha trung lập để đáp máy bay của hăng Pan Am tới
New York. Harry quyết định mua một chiếc áo dài Paris thật mốt, và
tất nhiên rất đắt, để làm quà sinh nhật lần thứ mười ba của Joanne,
và sẽ gửi theo đường bưu điện từ New York, để đảm bảo không bị thất
lạc hay bị chậm trễ. Joanne say mê những chiếc áo dài từ khi c̣n đi
nhà trẻ. Harry lương lự giây lát. Bản năng mách bảo cho anh rằng
Katie sẽ không thể tiếp tục nổi cuộc sống ở trang trại. Nàng sẽ
không bỏ công việc nhưng sẽ cùng Joanne chuyển đến một nơi khác. Họ
có suy nghĩ giống nhau nên anh hiểu điều đó. Anh quyết đinh gửi quà
sinh nhật cho Joanne qua Maura, nhờ chị chuyển giúp. Maura và Jeff
đă không bao giờ rời trang trại của họ.
Thay đổi ư định, anh đi đến một cửa hiệu nhỏ nhưng sang giọng, nơi
các nữ thư kư của hăng Simon và Simon thích đến. Họ thừa nhận không
đủ khả năng mua hàng ở đây nhưng anh vẫn thường nghe họ ao ước một
chiếc áo dài trưng bày trong tủ kính. Anh đă biết phải mua cỡ nào.
Joanne chắc chắn phải cao bằng mẹ nó bây giờ và cũng mảnh dẻ như
Katie.
Mười lăm phút sau, Harry ra khỏi cửa hàng, miệng huưt sáo, bằng ḷng
với sự lựa chọn của ḿnh, mường tượng ra đôi mắt của Joanne khi nó
mở chiếc hộp và nh́n thấy chiếc áo trong đó. Có lẽ chiếc áo hơi lớn
so với tuổi mười ba, nhưng Joanne vẫn sẽ thích nó.
Harry cố gạt sang một bên cái hy vọng Katie sẽ chấp nhận món quà đó
như một lời đề nghị hoà lợi cho anh. Tuy nhiên niềm hy vọng khiến
bước chân anh nhún nhảy khi anh quay lại nhà hàng Ritz để gặp khách
hàng của ḿnh. Tất nhiên ông ta sẽ cho rằng chiếc hộp xinh xắn đó
đựng một món quà gửi cho t́nh nhân. Nhưng chưa hề có một người đàn
bà nào ngủ chung với anh kể từ khi anh xa Katie.
o0o
Maura nghe thấy tiếng ôtô đổ trước cửa. Chắc là Jeff từ thành phố
trở về. Chị đoán anh sẽ nóng và khát lắm nên vội mở tủ lạnh lấy b́nh
trà đá.
- Này, Maura! - Jeff la lên khi sải bước vào nhà - Cái này là cái
quái ǵ ? - Maura đặt b́nh nước xuống, bước ra, hỏi lại.
- Cái ǵ ?
- Tôi thấy cái gói này ở đây. Chắc là lúc nhân viên bưu điện tới
chúng ta đang ở trong nhà kính.
- Em không đặt hàng ǵ ở Sears Roebuck - Maura nói trong khi Jeff
bước vào bếp và làm rơi một lá thư trên bàn. Ngay lập tức, anh giơ
chiếc hộp với vẻ đắc thắng.
- Không phải gửi cho em mà là cho Joanne.
Maura nh́n chằm chằm với vẻ hoang mang.
- Tại sao quà cho Joanne lại gửi về đây ?
- V́ nó là của Harry. Anh ấy ở Paris.
- Harry gửi quà sinh nhật cho con gái ? - Maura đoán khi cầm cái gói
- Sinh nhật của nó vào tháng Sáu.
- Harry đang làm ǵ ở Paris. Anh ấy không nhận thấy là châu âu đang
có chiến tranh à ? Sớm hay muộn th́ Hitler cũng xâm lược nước Pháp.
- Để vấn đề ấy cho Harry lo. Anh có mua cây giống không ?
- Ô có chứ.
Jeff bị kích động như t́m thấy mỏ dầu trong vườn nhà - Maura nghĩ
khi kiếm tra hộp đựng cây giống.
- Đưa cây vào nhà kính ngay đi kẻo nó khô hết bây giờ, - chị giục -
Mà này, anh uống trà đá đi đă.
- Em sắp sửa đi đâu ? - Jeff ngạc nhiên hỏi khi Maura tḥ tay vào
ngàn kẻo lấy chiếc ví và kẹp gói quà của Joanne vào tay.
- Đi vào thành phố đưa cái này cho Joanne. Jeff, đây là lời đầu tiên
Harry nói với họ kể từ khi anh ấy ra đi. - Maura vô cùng thích thú
trước những hứa hẹn do món quà này mang lại.
- Joanne đi học, và Katie cũng không có nhà. Có thể em sẽ phải đợi
một, hai tiếng đồng hồ.
- Em có ch́a khoá nhà. Em sẽ đặt gói này lên bàn rồi đi ngay. Jeff,
em không thể chờ được, dù bây giờ có là nửa đêm đi nữa.
o0o
Trong bộ váy hoa rất hợp với mùa hè, Joanne cùng Betty Forbes ngồi ở
hàng ghế sau của chiếc Cadillac. Vài phút nữa thôi, chiếc xe sẽ đưa
Betty đến cổng một ngôi biệt thự màu trắng của gia đ́nh Forbes. Đối
với Joanne, nơi ấy giống như Tara trong phim Cuốn theo chiều gió.
Đôi khi Joanne thấy xấu hổ v́ nó sống trong ngôi nhà chỉ bằng một
phần mười nhà của Betty. Gia đ́nh Forbes có cả một đống người hầu
trong khi nhà nó chỉ có Millie, người đến dọn dẹp hai lần một tuần.
- Nào, tiếp tục đi, Joanne, - Betty cười khúc khích - Cậu đă thấy là
Dan rất đáng yêu chưa ?
Dan là anh trai của Betty, lớn hơn chúng hai tuổi và chơi trong đội
bóng của nhà trường.
- Cũng hơi hơi - Joanne thừa nhận.
- Anh ấy cho là cậu rất đẹp, - Betty dài giọng - Anh ấy bảo ḿnh như
vậy.
- Cậu lại thêm thắt vào chứ ǵ ? - Joanne vờ phản đối và đôi mắt cô
ngời sáng v́ thỏa măn. Tất cả các bạn gái của Betty đều cho Dan đẹp
trai kinh khủng.
- Anh ấy nói vậy đấy - Betty khẳng định - Anh ấy sẽ mời cậu cùng đi
xem phim vào chiều thứ bảy. Nhưng anh ấy cho rằng mẹ cậu sẽ không
cho phép cậu hẹn ḥ với bạn trai.
- Vài tuần nữa ḿnh mới tṛn mười ba tuổi, - Joanne nhắc bạn - Mẹ
cậu cũng không cho phép cậu hẹn ḥ đấy thôi.
- Điều ấy thật đáng sợ Tớ muốn nói rằng làm sao chúng ta có thể đợi
đến năm mười sáu tuổi để mới được đi chơi với một bạn trai ? - Betty
nói, thận trọng liếc nh́n người tài xế - Zexe, hăy chờ tôi ở đây
nhé. Tôi chỉ đi cùng Joanne đến cửa.
Chợt cùng im lặng, hai cô gái vội ra khỏi xe và bước chầm chậm về
phía bậc lên xuống ngôi nhà của Joanne.
- Tớ nghĩ rằng Dan rất để ư xem cậu đang lớn lên như thế nào, -
Betty tâm sự và cười khúc khích - Tớ muốn nói là vú cậu đang dần nhô
cao.
- Tớ không thể đợi đến lúc có “người yêu” - Joanne nói - Chỉ có điều
là xấu hổ kinh khủng. Có lúc nào bạn sợ là nó sẽ lộ ra không ?
Betty là mềm mơ ước của đám bạn trong nhóm. Cô đă có “người yêu” ba
tháng nay.
- Nhưng cậu không c̣n là một đứa trẻ nữa, - Betty nói với một nụ
cười kẻ cả, rồi thở dài - Joanne, cậu có biết rằng vú tớ cũng sắp
nhô lên như cậu. Dan nói rằng bọn con trai lớp anh ấy giữ những bức
ảnh của Lana Turner cắt từ các tạp chí điện ảnh. Và cậu biết bộ ngực
của bà ta thế nào rồi đấy.
Hai cô gái giật nảy ḿnh v́ tiếng c̣i ôtô thúc giục
- Zexe không thể nghe thấy chúng ḿnh nói ǵ đâu - Betty th́ thầm.
- Cô Betty, mẹ cô muốn lấy xe sau vài phút nữa. Cô nên để tôi đưa
ngay cô về nhà - Zexe nói vọng đến.
- Tớ sẽ gọi điện cho cậu sau - Betty hứa - Nhớ hỏi mẹ cậu xem có thể
được phép ngủ lại nhà tớ qua đêm thứ bảy này không ?
- Mẹ ḿnh sẽ đồng ư - Joanne tự tin nói. Thường thường mẹ để cho
Joanne làm những ǵ cô muốn. Trừ có một việc là hẹn ḥ với bạn trai.
Nhưng cũng không có đứa con gái nào trong lớp Joanne nghĩ đến chuyện
đó, trừ Betty.
Joanne cầm ch́a khoá cửa trong tay, đứng nh́n Betty trở lại ôtô. Cô
căm ghét cuộc sống trong ngôi nhà tồi tàn này. Những đứa bạn gái cô
ở trường đều sống trong những ngôi nhà lớn, trong những khung cảnh
đẹp. Mẹ chúng đều mặc quần áo đắt tiền và dành nhiều thời gian để mở
những bữa tiệc và làm những việc từ thiện.
Khi chiếc xe đi khỏi, Joanne mở cửa và bước vào nhà. Hành lang sực
nức tinh dầu chanh khiến Joanne nhăn mũi khó chịu. Thế có nghĩa là
Millie đă đến đây dọn vệ sinh trong ngày. Không biết mẹ có dặn
Millie đem là bộ váy mà Joanne muốn mặc để đi xem phim cùng Betty
vào thứ bảy?
Joanne ṭ ṃ nh́n chiếc hộp đặt trên bàn ở hành lang. Cô đặt những
cuốn sách xuống và nhấc chiếc hộp lên. Mẹ mua cái ǵ cho nó chăng ?
Không phải là thứ đặt hàng qua bưu điện. Joanne không bao giờ mặc
một thứ ǵ theo Catalo nữa. Cô liếc nh́n nhăn ghi. Không phải gửi
cho cô. Rồi cô nh́n địa chỉ người gửi và đột nhiên tim cô đập dồn.
Một là sóng kinh tởm ập đến làm cho Joanne bất động giây lâu.
Ông ta nghĩ rằng ông ta có thể trở lại với họ ? Cô sẽ không cho
phép. Nếu ông ta cố làm điều đó, cô sẽ bỏ đi. Liệu mẹ cô có cho phép
ông ta trở về không. Như để hả giận, Joanne chạy xuống bếp lấy con
dao cắt nát những sợi dây buộc chằng cẩn thận chiếc hộp. Và cô rạch
đi rạch lại địa chỉ người gửi cho đến khi không đọc nổi nữa. Joanne
không bao giờ muốn nh́n thấy ông ấy. Không bao giờ. Joanne lôi chiếc
áo bằng tơ tằm in hoa đẹp tuyệt ra khỏi lớp giấy lụa bọc ngoài và
bắt đầu tấn công nó bằng dao, với ư định cắt nó ra thành những mảnh
nhỏ. Ông ta đă giết Leo. Ông ta là một kẻ giết người.
Cầm những mảnh áo bị cắt vụn trong tay, Joanne đau khổ sống trong
những giây phút hăi hùng khi cô bước vào pḥng Leo và nh́n thấy anh
trai ḿnh nằm đó với chiếc dây thừng quanh cổ.
- Leo, tại sao anh làm như vậy? - Cô thổn thức - Lẽ ra anh không
được bỏ em.
Giọng Joanne nức nở rồi biến thành tiếng khóc. Cuối cùng cô đổ gục
xuống sàn nhà, tay vẫn nắm chặt cái vật được coi là món quà sinh
nhật lần thứ mười ba.
o0o
Katie bước vào nhà với cảm giác có lỗi v́ đă về muộn. Thường khi
nàng về nhà vào lúc sáu giờ, c̣n bây giờ, đă hơn bảy giờ. Nàng đă
gọi điện ba lần để báo Joanne biết. Nhưng không được trả lời. Có thể
nó đến thư viện chăng ?
- Joanne ? - Katie gọi từ hành lang khi nh́n sách vở của con gái lăn
lóc trên bàn và ngạc nhiên thấy không có tiếng radio vọng ra từ
pḥng khách.
- Joanne ?
Bối rối, Katie đi vào pḥng của Joanne. Mille đă dọn giường ngăn
nắp. Nó ở đâu nhỉ ? Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng, vội vă đi xuống.
- Joanna - Katie thốt lên và đứng lại ở cửa bếp khi nh́n thấy một
thân h́nh nhỏ bé nằm trên sàn nhà. Nàng cuống quít. Nó đang nắm
trong tay những mảnh giẻ rách nào đấy nhỉ ?
Katie quỳ xuống bên Joanne. Cơn ác mộng nào lại đến quấy rầy họ đây
? Đôi mắt nàng đổ dồn vào chiếc thùng giấy đă bị xé nát. Con dao nằm
trên sàn nhà. Một vật ǵ đó được gửi tới đây qua đường bưu điện đă
khiến cho Joanne kích động như vậy ?
- Joanne, - Nàng lay con gái. Nàng cần phải biết điều ǵ đă xảy ra,
- con ơi hăy...
- Con không muốn nói chuyện với mẹ, con không muốn nói chuyện với
bất cứ ai - Joanne khóc thút thít.
- Cưng ơi, có điều ǵ thế ?
- Không được cho ông ta quay lại với chúng ta !
- Ông nào ? Harry chăng. Nàng nghĩ.
- Con sẽ đi khỏi nếu mẹ để ông ấy quay trở lại. Mẹ sẽ không bao giờ
được thấy con nữa.
- Cưng ơi, con không được nằm trên sàn nhà như vậy Katie cố gắng
b́nh tĩnh mặc dù ḷng nàng đang tan nát. Harry đă gởi đến một món
quà và Joanne đă nhớ lại những ngày khủng khiếp ấy. Nàng thầm đoán.
- Mẹ muốn con về pḥng nghỉ một lát. Nào, đi con.
Nàng cố gắng nhấc Joanne dậy.
- Mọi việc rồi sẽ ổn cả. Một lát nữa mẹ sẽ mang thức ăn vào pḥng
cho con.
Joanne để cho mẹ d́u về buồng riêng. Katie chế ngự ư muốn ban đầu
của ḿnh là bế Joanne trên tay và ru nó như một đứa trẻ. Bằng bản
năng, nàng biết rằng một phần cơn giận của Joanne cũng chĩa vào
ḿnh.
o0o
Thay quần áo và xếp chăn gối cho Joanne nằm xong, Katie vội vă xuống
bếp. Tay nàng run run nhặt những tờ giấy bọc chiếc hộp rồi tới chỗ
đặt điện thoại gọi cho Maura. Trong nhưng lúc bối rối, nàng thường
gọi điện hoặc đến người bạn thân thiết này.
Tim nàng đập dồn khi nghe Maura giải thích cái gói đă đến nhà Maura
bằng cách nào.
- Nó được gửi cho Joanne. Của Harry đây. Lẽ ra tôi không được để ở
hành lang như vậy. Tôi phải để trong pḥng chị mới đúng - Maura tự
trách ḿnh - Katie, tôi xin lỗi.
- Maura, chị c̣n nhớ địa chỉ không ?
- Chỉ c̣n nhớ là ở Paris.
- Paris ? Người Pháp đang phải đánh nhau. Harry làm ǵ ở đấy?
- Tôi xúc động nên không nghĩ ra. Đây là lời nhắn gởi đầu tiên của
Harry cho chị sau từng ấy thời gian.
- Và chị cũng không nhớ rằng tôi sẽ khó có thể viết thư cho anh ấy.
Điều đó sẽ là một sai lầm.
- Katie, tôi nghĩ rằng Joanne cần tớ́ sự giúp đỡ của chuyên khoa -
Maura nói với vẻ hối lỗi - Tôi biết chị đă cố gắng để làm mọi điều
v́ nó, nhưng...
- Tôi đă thử hỏi nó về việc đó - Nàng chia sẻ với Maura mọi việc,
trừ việc này - Joanne không thèm nghe. Chị đă biết bọn trẻ nghĩ thế
nào về các bác sĩ tâm thần. Và tôi cũng đă đi xin hai lời khuyên
của hai bác sĩ khác nhau. Họ đều nói với tôi những điều tôi đă biết
rơ. Tuy vậy, họ cũng đều nói rằng nếu Joanne không chịu hợp tác th́
họ không thể làm ǵ được.
- Katie, nếu tôi không để chiếc hộp ở đấy có lẽ đă không xảy ra việc
này.
- Không phải lỗi của chị đâu. Chắc là sẽ qua được thôi. Chúng tôi sẽ
cùng nhau giải quyết việc này.
- Tất nhiên là chị sẽ giải quyết được - Maura nói như khuyến khích.
- Nhưng, trời ơi. Tôi rất sợ đến ngày sinh nhật của nó.
Hàng tuần nay nàng suy nghĩ về việc tổ chức một bữa tiệc lớn cho
Joanne. Mười ba tuổi là vô cùng quan trọng. Cho đến ngày hôm nay,
nàng tin chắc rằng Joanne đă quên đi cái chết của Leo. Thế mà bây
giờ đường như việc chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
- Tôi phải làm ǵ cho Joanne đây, Maura ? Làm sao tôi giữ cho Joanne
khỏi bị thương tổn ?
Chương 19
Đêm cuối mùa xuân của năm 1940, mọi người
dân Paris đều cho chiến tranh là điều không thể tránh khỏi và gắn sự
tồn tại của nó vào một tương lai không thể tính trước được. Nó vẫn
c̣n là “một cuộc chiến tranh giả vờ” mặc dầu t́nh trạng thiếu nhiên
liệu để sưởi ấm cộng với việc những người giúp việc phải đi chiến
đấu đă thuyết phục nhiều gia đ́nh giàu có đóng cửa nhà họ và chuyền
đến những chỗ trú ẩn như nhà hàng Ritz. Pierre cũng đă khoá trái
nhiều ngôi nhà của ông ở thành phố và sinh ra chè chén với người đầy
tớ đă lớn tuổi. Harry chỉ có một người phụ nữ giúp việc. Bà ta dọn
dẹp hai tuần một lần.
Vào một ngày nghỉ việc, thứ sáu mùng 10 tháng Năm, Harry bị đánh
thức bởi tiếng c̣i báo động. Kể từ những tuần đầu của cuộc chiến
tranh, chưa bao giờ có báo động công khai. Anh chạy đến bên cửa sổ.
Từ những ô cửa sổ khác trong khu nhà, anh nh́n thấy những bộ mặt lo
lắng. Mọi con mắt đều ngước lên bầu trời buổi sáng xám xịt.
Tiếng súng pḥng không rộ lên. Tiếng vo ve của máy bay báo điềm gở.
Chúng là máy bay ném bom của Đức đến oanh tạc hay máy bay cường kích
của Pháp đang cản ngăn kẻ thù ? Không có lư nào máy bay ném bom Đức
có thể đến được bầu trời Paris.
Nhưng sau khoảng vài phút các khuôn mặt lần lượt biến khỏi cửa sổ.
Người Paris tiếp tục giấc ngủ dở dang của họ. Harry th́ mở tủ lấy
chiếc áo khoác rồi xuống bếp đặt cà phê. Anh biết là không ngủ được
tiếp nữa. Khi đi đến công ty anh phát hiện ra đám đông người đang
kiên nhẫn chờ mua báo buổi sáng. Cảnh sát được gọi đến để bắt những
người mua xếp thành hàng, kéo dài đến một dăy nhà.
Bây giờ Harry biết rằng quân đội Hitler đă cùng một lúc xâm nhập các
nước Luxemburg trung lập, Bỉ và Hà Lan. Hy vọng của người Pháp vào
t́nh trạng "chiến tranh hạn chế" đă bị đánh một cú "nốc ao".
Một vài người giàu có đă đi Biarittz. Pierre gọi điện nói chuyện với
vợ và các con gái nhưng cả ba đều từ chối tản cư, bất cứ đến đâu. Họ
không tin rằng máy bay của Đức có khả năng oanh tạc khắp mọỉ xó xỉnh
của nước Pháp. Họ tin rằng vùng họ ở dân cư thưa thớt không đáng để
tấn công.
- Không biết họ nghĩ thê quái nào? - Pierre thất vọng nguyền rủa lúc
hai người ngồi trong căn pḥng vắng vẻ của Pierre - Có phải họ nghĩ
ḿnh là những người được miễn trừ tuyệt đối.
- Pierre, ông có nghĩ đến bản thân ḿnh không? - Harry hỏi ướm - Nếu
quân Đức chiếm được Paris th́ ông sẽ là người được chúng chú ư đặc
biệt. Mọi người Do Thái ở đây chắc chắn đều nghĩ đến điều này, trừ
tôi v́ tôi là công dân Mỹ.
- Tôi không hiểu tôi sao anh vẫn ở lại đây, - Pierre nói, đôi mắt
ông biểu thị ḷng biết ơn - Hộ chiếu của anh sẽ đưa anh ra khỏi nước
Pháp. Hăng Yanku Clipper vẫn c̣n những chuyến bay Âu đến Mỹ từ
Lisbon.
- Tôi ở lại v́ t́nh h́nh c̣n cho phép - Harry bám lấy hy vọng mỏng
manh là sẽ có lời phúc đáp từ Texas, hy vọng rằng Katie sẽ muốn nối
lại quan hệ giữa họ. Anh sẽ ở lại Paris đến giây phút cuối cùng.
Giống như Pierre, anh nghĩ rằng cuối cùng Paris sẽ phải rơi vào tay
quân Đức.
- Nhưng chúng ta cũng nên lập kế hoạch trước đi - Harry nói thêm.
- Nếu như quân Đức đến Paris, chúng ta sẽ chạy - Pierre giận giữ nói
- Tôi sống với hy vong ở một điều kỳ diệu.
o0o
Sáng ngày 17 tháng Năm, Harry ngồi ở bàn làm việc của ḿnh và cố sắp
xếp xem công ty sẽ tiếp tục hoạt động như thế nào khi chiến tranh
lan rộng ra nữa. Anh chợt giật ḿnh ngẩng đầu lên khi cửa bật mở và
Pierre lao vào pḥng.
- Quân Đức đang tiến vào Paris. Chúng ta phải mau mau rời khỏi đây.
- Làm sao óng biết ? - Harry không ngờ sự việc lại nhanh như vậy.
- Một người bạn ở đại sứ quán vừa báo động cho tôi. Anh ta cũng nói
với tôi rằng tôi có tên trong danh sách con tin của bọn quốc xă. Một
người Do Thái giàu có mà. - ông tự giễu ḿnh. - Một phần thưởng. Tôi
sẽ để cho các nhân viên trông coi công ty. Gặp tôi chính xác sau hai
giờ nữa, tại nhà tôi. Đừng mang ǵ theo hơn một cái túi xách. Khôn
ngoan nhất là đi thật gọn gàng. Ông ngập ngừng rồi nói tiếp.
- Có lẽ anh ở lại cũng không sao. Nước Mỹ vẫn chưa tham chiến. Nhưng
tôi không tin ở bọn quốc xă.
- Tôi cũng không tin bọn chúng. - Harry nói. - Chúng ta sẽ cùng đi
khỏi đây.
Hơn một giờ sau. Harry giật chuông cửa nhà Pierre. Chính ông ra mở
cửa cho anh . Người hầu của ông đi đi trước ông rồi.
- Như tôi đă nói giờ phút này mà là người Pháp th́ thật tồi tệ. Là
người Pháp "kiêm" người Do Thái con tệ hơn nữa. - ông mỉm cười bối
rối. - Chúng ta sẽ lấy chiếc Roll và phóng về phía biên giới. Nhưng
trước hết tôi phải gói ghém vài thứ quan trọng.
Harry cùng Pierre đi vào thư viện.
Ông gở hai bức tranh sơn dầu ra khỏi khung của chúng. "Hai nghệ sĩ
bậc thầy", Harry kính cẩn nói.
- Đây là vốn liếng của tôi trong tương lai. - Ông bảo Harry. - Tôi
mua chúng để treo trong pḥng khách của lâu đài song Yvette lại
không thích. Có thể bán chúng ở Mỹ với giá cao.
- Pierre nói với Harry rằng ông sẽ cố gắng t́m gặp luật sư của ḿnh
để chuyển giấy của các ngôi nhà ở thành phố cũng như ở nông thôn
sang tên Yvette.
- Yvette sẽ đưa các bà sơ vào đó. - Ông phỏng đoán. - Bọn Đức sẽ
không tịch thu tài sản. ít nhất cũng không phải trong một chốc một
lát.
Hai người lên xe chạy về phía Nam. Họ chỉ mang theo hai túi xách và
chiếc làn đựng đồ ăn. Đường xá hỗn độn những người chạy trốn.
- Cả Biarittz và Bordeaux đều sẽ giống như nhà thương điên. - Plerre
nói. - Chúng ta sẽ bỏ qua nó bằng cách đi thẳng tới biên giới ở
Saint Sebastiene. Chúng ta sẽ vượt qua Tây Ban Nha và t́m đường tới
Lisbon.
- Đó là sân bay duy nhất có các chuyến bay sang Mỹ.
Và đó cũng là con đường duy nhất đưa họ ra khỏi châu Âu. Những con
tàu chở khách vượt đại dương sang trọng đă sữa chữa lại, sơn màu xám
và được giao nhiệm vụ quân sự.
Đoạn đường đi đến biên giới thật nhiều khổ ải. Luôn bị kẹt xe. Tranh
giành từng mẩu bánh ḿ, từng chiếc giường ngủ qua đêm, từng lít xăng
...
- Lạy Chúa, chúng ta đă thoát. - Pierre nói một cách mệt mỏi khi họ
tới biên giới. Cả hai đều đă có vi sa vào Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.
- Một vài ngày nữa th́ khó mà vượt nổi được con đường - Harry nói
tiếp.
Ở Tây Ban Nha, Pierre quyết định bán chiếc Roll. Ông giao cho Harry
mặc cả với khách hàng. Chiếc xe c̣n mới nhưng bị trả giá thấp đến tệ
hại. Tuy vậy Pierre cuối cùng vẫn chấp nhận khi Harry nèo thêm được
điều kiện là người mua phải lo cho họ hai chỗ trên chiếc tàu hỏa đi
Lisbon.
Việc này bây giờ trở nên rất khó khăn.
Họ bị buộc phải chờ ở Lisbon khoảng một tuần, ngủ trong một khách
sạn tồi tàn cách xa trung tâm thành phố hai mươi dặm. Cuối cùng họ
cũng lên được máy bay đi Mỹ. Không đầy hai mươi bẩy giờ sau, máy bay
hạ cánh xuống sân bay Guardia ở New York.
- Anh cảm thấy như thế nào khi trở về quê hương?
Pierre hỏi khi họ đi xuyên qua sân bay đông đúc.
- Một cảm giác không thực.
- Ở tuổi năm mươi mốt tôi sắp phải làm lại sự nghiệp từ đầu. – Đột
nhiên trông Pierre như già đi đến mười tuổi. - Nhưng nhờ Chúa, Harry
ạ, chúng ta sẽ lại đưa nó lên những nấc thang cao hơn trước. Thế
giới cần lúa ḿ. Chúng ta sẽ t́m và bán lúa ḿ cho cả thế giới.
o0o
Katie hoàn thành việc làm hoá đơn trong tuần. Nàng tắt quạt cạnh bàn
làm việc và xuống bếp chuẩn bị bữa trưa. Đọt nóng cuối tháng Năm đă
sang ngày thứ ba. Hương thơm của những bông hồng trồng sau nhà nồng
nàn hẳn lên như bị cái nóng xua hết ra khỏi những cánh hoa.
Lạy Chúa, Joanne đă qua được cơn khủng hoảng do món quà của Harry
mang lại. Nang đă sợ rằng Joanne trở lại thái độ căm lặng trước đây.
Betty đă giúp đỡ Joanne nhiều, chỉ bằng t́nh bạn bè với nhau.
Trong bếp, Katie rót cho ḿnh một cốc trà đá, làm một chiếc xăng
uưch với thịt ḅ c̣n lại từ bữa tối hôm qua. Cầm chiếc bánh và cốc
nước trà. Nàng bước vào pḥng khách. Bật radio, nàng vừa ăn vừa
nghe.
Tin tức tiếp tục xấu đi đối với quân đồng minh. Lính quốc xă đă
“thanh toán" xong Bỉ, Hà Lan và Luxemburg. Cái đích của chúng mà cả
thế giới đều biết là Paris. Harry đang làm ǵ ở Pháp . - Nàng tự
hôi.
Tim thắt lại v́ đau khổ, Katie với tay tắt radio. đủ rồi. Một lát
sau, chuông điện thoại reo vang. Nàng nhấc ống nghe.
- Alô.
- Bà Newhouse phải không ạ ? – giọng nói nghe rất quen.
- Vâng.
- Tôi là sandra Mitchell, cô giáo của Joanne.
- Ồ, vâng, cô Mitchell. - Katie lo lắng, chuẩn bị đón những tin xấu.
Tháng trước nàng đă nói chuyện với cô Mitchell theo yêu cầu của cô.
Điểm số của Joanne đang tụt xuống. "Không trượt là được" - Joanne
bướng bỉnh căi lại, Katie không dám nói ǵ hơn những lời quở trách
nhẹ nhàng. Nàng nhớ tới Leo và sợ những phản ứng của Joanne.
- Có vấn đề ǵ đấy ạ ? - Katie hỏi tiếp.
Nàng đă gắng khuyên Joanne giảm nghe radio. Nàng thuyết phục nó
giành nhiều thời gian hơn cho học tập.
- Joanne đă trượt môn toán kỳ này. - Cô Mitchell nói. - Nó rất thông
minh, không có lư do ǵ để trượt cả. Tôi biết rằng nó có khả năng ở
trong số những em đứng đầu lớp.
- Tôi xin lỗi. Năm nay chúng tôi gặp một số khó khăn. - Katie lắp
bắp. - Điều đó có nghĩa là nó sẽ không được nhận vào học kỳ tiếp
theo phải không ạ ?
- Nó sẽ phải dự lớp học hè. Và nếu nó qua được môn toán trong dịp đó
th́ sẽ được nhận vào học tiếp.
- Tôi hiểu đó không do lỗi của cô. - Katie thành thật nói. Tại sao
nàng không kiên quyết hơn ? Có phải nàng luôn sợ sẽ đẩy Joanne đến
chỗ nguy hiểm. Lẽ ra nàng phải bán cả hai chiếc radio đi. Nhưng nếu
Joanne đ̣i phải có nó ?
- Tôi sẽ noi chuyện nghiêm túc với Joanne. - Katie hứa. - Tất nhiên
là nó sẽ phải theo lớp học hè.
Liệu nó có học không ? Katie lo sợ tự hỏi ḿnh.
Katie cố gắng tập trung vào công việc nhưng không được. Nàng luôn
luôn nh́n đồng hồ. Nàng kiên nhẫn đối đầu với Joanne, đồng thời cũng
sợ hăi việc đó. Hầu hết các buổi chiều, sau khi tan học, Joanne và
Betty ở bên nhau. Nàng th́ không thể về nhà trước sáu giờ.
Katie chợt rùng ḿnh khi nghe tiếng ôtô đỗ trước nhà. Chắc là xe của
Betty đưa Joanne về. Nàng lo lắng nghe giọng nói lanh lảnh của hai
cô gái trẻ. Nàng rời bàn làm việc bước đến cửa ra vào.
- Chào ? – Joanne giật mạnh sợi dây buộc của chiếc áo khoác, than
văn - U ... u ... nóng quá. Ở nhà Betty mới dễ chịu làm sao, có máy
điều hoà không khí.
- Gia đ́nh Forbes có khả năng mua máy điều hoà, - Katie nói thẳng.
Joanne luôn luôn dè bỉu ngôi nhà của ḿnh, nào nhỏ, nào xấu, nào
thiếu những tiện nghi mà những người Texas giàu có ưa thích. Nàng
nói ngay vào chuyện, - Joanne hôm nay cô Mitchell gọi điện cho mẹ, -
Katie dừng lại thở dài.
- Chắc cô ấy bảo là con trượt môn toán chứ ǵ ? - Đôi mắt Joanne lộ
vẻ khinh thường. - Cỏ ấy ghét con mà.
- Cô ấy quan tâm đến con. Cô ấy biết con thừa khả năng qua được kỳ
thi. - Katie lựa lời thật cẩn thận. - Cô ấy nói con sẽ phải dự lớp
học hè để thi lại.
Betty cũng trượt. Mẹ nó sắp đề nghị với nhà trường dậy kèm riêng –
Vẻ đắc thắng toát ra từ Joanne. - Con được mời đi nghỉ hè ở trại gia
súc cùng với Betty, v́ vậy chúng con sẽ được dạy kèm riêng ở đó. Bà
Forbes sẽ gọi điện thảo luận với mẹ về việc này sau khi giải quyết
xong với nhà trường. Bà ấy muốn đưa chúng con đến trại ngay sau ngày
trường đóng cửa.
- Con cũng thích nghỉ hè ở trại nuôi gia súc nhà Forbes ? - Katie
hỏi sau một lúc im lặng, cố giấu sự hoang mang của nàng. Ngày sinh
nhật lần thứ mười ba, Joanne sẽ không có mặt ở nhà.
- Chắc chắn rồi. Việc đó thật tuyệt vời - ánh mắt Joanne như ngầm đe
doạ nếu như nàng từ chối.
- Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau khi mẹ thảo luận với bà Forbes.
- Katie hoăn binh. - Sắp ăn cơm rồi đây con.
Run rẩy, choáng váng trước những thông tin đột ngột, Katie đi vào
bếp. Joanne đă cố t́nh thi trượt môn toán. Mặc dù biết rơ là mẹ nàng
sẽ rất buồn.
Hai ngày sau, Della Forbes gọi điện đến mời Joanne đi nghỉ hè ở trại
cùng với Betty.
- Tôi không thề đợi đến hết năm học mới về trại. - Bà Forbes nhiệt
t́nh nói. - Ở lại Dallas vào mùa nóng này là một cực h́nh. Tôi tin
rằng Joanne sẽ thích, và Betty với nó sẽ được dạy kèm riêng với
nhau.
- Bà thật là tốt bụng khi cho Joanne đi cùng. - Katie cảm thấy bối
rối khi phải chấp nhận ḷng hào hiệp của gia đ́nh Forbes. Nhưng mà
đó là phong cách Texas.
- Tốt, thế th́ đă giải quyết xong. - Bà Forbes nói với vẻ hài ḷng.
- Chỉ thiếu nước chết đi bởi bọn trẻ này. Nhưng chúng mới chỉ là
những đứa trẻ, chúng ta c̣n có thể mong điều ǵ khác ở chúng ?
Betty tṛn mười ba tuổi từ hai tháng trước. Joanne sẽ tṛn mười ba
tuổi vào tháng tới. Katie không muốn nghĩ về ngày sinh nhật của
Joanne nữa. Nó sẽ đau ḷng cho cả hai người, v́ nó đến ngay sau ngày
giỗ đầu của Leo.
Tối hôm đó Katie thông báo cho Joanne biết là mẹ Betty đă gọi điện
tới mời Joanne đi nghỉ hè ở trại.
- Ôkê, - Joanne nhún vai một cách lănh đạm và lại tiếp tục giở từng
trang tạp chi Life. Katie ngồi đọc Tạp chí Nông Nghiệp Jeff vừa đưa
cho nàng sáng nay. Tiếng động duy nhất trong ngôi nhà là tiếng hai
chiếc quạt đang cố gắng xua đi cái nóng của mùa hè.
Chuông điện thoại reo vang. Joanne quẳng cuốn tạp chí sang bên và
đứng dậy.
- Để con cầm máy, có thể người ta gọi cho con.
Katie có gắng tập trung vào cuốn tạp chí đang đọc. Nàng lo sợ trước
viễn cảnh phải trải qua một mùa hè cô độc, không có Harry, Leo và
không có cả Joanne nữa. Nàng sẽ lo ghê gớm nhưng nàng không được để
Joanne thấy điều đó. Nàng sẽ gọi điện đến trại mỗi tuần một lần -
mức độ này hẳn sẽ không làm phiền Joanne.
Những ngày cuối cùng của năm học cũng trôi nhanh. Joanne đ̣i mua
quần áo mới, mà phải mua ngay.
- Mẹ không cần phải đi cùng con - Joanne nói với vẻ ngọt ngào dối
trá - Để con đến cửa hàng Neiman giống như Betty thường làm.
- Mẹ sẽ đi cùng con - Katie không chịu.
- Tất cả mọi đứa bạn con ở trường đều mua tại cửa hàng Neiman -
Joanne nổi cáu.
- Nhưng con mẹ th́ không - Katie dứt khoát - Chúng ta không phải là
chủ giếng dầu.
- Mẹ thật bần tiện - Joanne thét lên.
Nếu con muốn đến cửa hàng Neiman ngay chiều nay, mẹ phải hủy bỏ một
cuộc hẹn với khách hàng. Hăy quyết định đi, Joanne.
Katie và Joanne đi mua quần áo. Joanne trở lại vui vẻ. Nhưng Katie
đă cho con biết nàng có kế hoạch trong việc chi tiêu. Niềm vui sướng
biến mất trong mắt Joanne. Nó im lặng trong khi chờ đợi hàng được
bao gói. Trên đường về nhà, nó ngồi sát vào một góc xe, nhẩm nhẩm
đáp lại Katie đang cố gạn chuyện.
- Con không đói - Nó nói khi về đến nhà - con sẽ uống một cốc sửa và
về pḥng sắp xếp vali.
Katie hiểu không nên ép. Sau đó, thế nào Joanne cũng xuống bếp lục
tủ lạnh. Nó sẽ làm một chiếc bính xăng uưch, mang về pḥng vừa ăn
vừa nghe radio sau khi đă đóng kín cửa. Tại sao Joanne không chịu
hiểu rằng mẹ nó không có nhiều tiền như gia đ́nh Forbes. Liệu đấy có
phải là lỗi khi gửi nó vào học trường tư.
Buổi tối, Katie ra vườn tưới hoa. Cái nóng đă làm hoa hỏng hết. Nang
nh́n những hạt nước đọng trên cành lá, miên man suy nghĩ.
Mấy hôm nay nàng đă cân nhắc việc tặng quà sinh nhật cho Joanne. Một
chiếc đồng hồ thật đẹp mà nàng đă chuẩn bị từ lâu cho dịp này.
Không, hăy gửi nó qua đường bưu điện đặc biệt sao cho đến vừa đúng
ngày sỉnh nhật. Hoặc có thể, nàng nghĩ một cách thèm muốn, Joanne sẽ
mời nàng đến trang trại dự ngày sinh nhật nó. Phóng xe từ Dallas chi
mất khoảng hai giờ. Tuy nhiên, bằng linh cảm, nàng biết điều đó sẽ
không xảy ra.
o0o
Buổi sáng, trời nóng đến phát ngán. Katie làm vệ sinh sớm để Joanne
có được nhiều tḥi gian trong buồng tắm. Nàng xuống bếp chuẩn bị bữa
sáng. Đây là bửa sáng cuối cùng ở nhà của Joanne, cho đến khi mùa hè
qua hết. Nàng nghĩ trong cảm giác cô đơn. Nàng sẽ làm món chuối rán,
Joanne thích món đó.
Sau khi làm xong món ăn, Katie rời nhà bếp đến pḥng Joanne. Cửa vẫn
đóng kín.
- Joanne, có thức ăn rồi. Chuối rán đấy.
Một lát sau Joanne mới mở cửa.
- Con không đói. Trong nhà nóng quá. Chúng con sẽ ăn trưa ở trại.
- Thế cũng được - Katie cố nở nụ cười. Joanne rất vui về việc được
đi khỏi nhà suốt mùa hè.
Katie quay lại bếp, giả vờ như đang ăn sáng. Joanne không tḥ đầu ra
khỏi pḥng cho đến tận khi có tiếng ôtô đỗ trước nhà. Betty bước
nhanh đến đạp cửa. Zeke theo sau để mang đồ đạc của Joanne ra xe.
Hai cô gái chuyện tṛ vui vẻ. Joanne chịu để cho mẹ hôn lúc chia
tay. Katie đứng nh́n theo chiếc xe đi khuất. Quang cảnh như nhoè đi
v́ nước mắt. Nàng sẽ không nh́n thấy đứa con gái yêu quư trong nhiều
tuần nữa, trừ khi Joanne gọi điện và mời nàng tới.
Katỉe khoát mạnh tay. Hăy chấm dứt ngay việc làm một con ngốc đa
cảm. Nàng không có thời gian cho việc đó Nàng có một cuộc hẹn sáng
nay với một nhà hàng sang trọng mới mở trong thành phố. Phải thay đồ
rồi ra xe là vừa.
Katie vội vă quay vào nhà, chọn một bộ vải bông mát mẻ. Nàng lấy lọ
nước hoa Cỏ xanh Maura tặng nhân dịp sinh nhật mà nàng chỉ dùng vào
những dịp đặc biệt. một trương mục có thêm vài con số là một dịp đặc
biệt. Nang tự nhủ và cố vui lên.
Khi bước vào buồng tắm, nàng sững người bởi mùi thơm nồng nặc. Chắc
Joanne đă dùng nước hoa của nàng. Nàng cầm chiếc lọ mà chết đứng
người, không thể tin được. Nàng quay sang nh́n chậu toa let. Joanne
đă đổ hết lọ nước hoa Cỏ xanh của nàng vào chậu. Nó cáu với nàng v́
đă không chịu chi nhiều tiền hơn để mua quần áo cửa hàng Neiman ngày
hôm qua đây mà.
Nàng phải làm ǵ để giành lại đứa con gái ?
Chương 20
Harry và Pierre sống tạm trong một khách
sạn khiêm tốn tai West Seventies và bắt đầu thăm ḍ các khả năng của
họ. Như Pierre từng lo ngại, văn pḥng ở New York của hảng Simon &
Simon đă đóng cửa, đội ngũ nhân viên nhỏ bé đă bỏ đi v́ không có ai
trả lương cho họ. Ông không làm cách nào chuyển tiền đến được.
Sau vài tuần đàm phán với những nhà buôn tranh - trong khi Harry
nghiên cứu toàn cảnh thị trường ngũ cốc ở Mỹ - Pierre đă bán được
hai bức tranh mà ông mang lậu từ Pháp sang. Đó sẽ là tiền vốn để ông
bắt đầu những hoạt động kinh doanh mới.
- Chúng ta sẽ chuyển đến những khu sang trọng hơn - Pierre quyết
đinh khi tấm séc của hai bức tranh đă thanh toán xong - Tôi không
thể hoạt động từ một chỗ như thế này.
- Đúng, - Harry đồng ư. Nếu Pierre bắt đầu có những cuộc tiếp xúc ở
Mỹ, họ sẽ phải có những văn pḥng sang trọng.
Hai người chuyển đến một căn hộ ở Waldorf. Pỉerre tiến hành với cuộc
tiếp xúc gây uy tín bằng cách thông báo về cuộc chạy trốn mạo hiểm
của ông khỏi nước Pháp và sự có mặt của ông tại nước Mỹ.
- Chúng tôi cũng chưa chắc chắn sẽ mua nhà ở đâu - Harry nghe Pierre
lặp đi lặp lại câu đó khi trả lời những câu ḍ hỏi của mọi người -
Tôi đưa Harry Newhouse đi theo. Anh ta hiểu biết nhiều về thị trường
lúa ḿ ở Mỹ. Và chúng tôi biết đây là thời điểm thuận lợi.
Harry hiểu, đối với Pierre, điều quan trọng là phải làm cho mọi
người biết có những cuộc tiếp xúc đầy thế lực ở đất Mỹ. Những người
giàu có - mà không ai trong số họ chuyên về buôn bán ngũ cốc - có
thể không biết Harry Newhouse nhưng việc Pierre xem anh như là một
trợ thủ đắc lực cũng đủ để đảm bảo cho tương lai của anh.
- Chúng ta không cần phải có một lượng tiền lớn - Pierre nói lúc
ngồi ăn điểm tâm vào buổi sáng ngày thứ mười bảy họ ở New York, khi
Harry lo lắng bởi sự chi tiêu của họ và việc không t́m được người
giúp đỡ - Trong việc buôn bán ngũ cốc, điều quan trọng là những kinh
nghiệm và những mối liên hệ của anh.
- Điều đó chỉ đúng ở vài năm trước đây - Harry phản bác. Anh thấy
Pierre co người lại. Cho đến bây giờ họ vẫn bỏ qua sự thực này -
T́nh h́nh đă thay đổi cùng với cuộc khủng hoảng. Chúng ta cần có vốn
lớn để hoạt động trên thị trường Mỹ.
Có thể Harry đă mắc một sai lầm nghiêm trọng khi tin rằng Pierre có
khả năng đưa họ trở lại với thị trường lúa ḿ quốc tế. Và c̣n chuyện
quân dịch ở nước Mỹ. Ba tháng nữa có thể anh cũng ở trong quân đội.
- Chúng ta sẽ t́m cách làm cho tăng số vốn - Pierre nói sau một lúc
im lặng. Harry để ư đến chữ "chúng ta" trong câu nói của ông - Chúng
ta sẽ ăn củng Arnold Sinclair vào tối thứ sáu. Ông ta lả một nhân
vật cứng rắn, sắc xảo. Và ông ta nắm nhiều nguồn tiền. Tôi được tin
ông ta đang t́m kiếm một hoạt động nào đó. Chúng ta sẽ đưa ra vài
con số thống kê có sức thuyết phục về tương lai của ngành kinh doanh
ngũ cốc và lợi nhuận mà nó đem lại. Điều đó rất quan trọng, Harry.
Họ ăn tối cùng Arnold Smclair ở Palm Garden. Harry cố gắng gạt bỏ sự
khó chịu của anh trước con người kiêu căng tự phụ trong cái vỏ mập
lùn. Bộ comlê đắt tiền h́nh như hơi chật so với ông ta. Chiếc nhẫn
đeo ở ngón út trông to, thô và đầy vẻ phô trương. Chiếc cà vạt loè
loẹt so với vai tṛ của ông ta trong đời sống. Harry luôn bắt ḿnh
phải nhớ rằng Arnold là một vị thần hộ mệnh cho việc làm ăn của anh.
Trong căn hộ của Pierre, ba người vạch ra một kế hoạch về cổ phần.
Harry hiểu rằng họ phải tự xoay xở để tồn tại cho đến lúc Sinclair
đem đến số vốn cần thiết. Arnold Sinclair là một kẻ tham lam, song
ông ta đảm bảo là sẽ có tiền. Ông ta thừa thông minh để hiểu rằng
đang có nhiều biểu hiện hướng về một thị trường lúa ḿ to lớn trong
thời gian chiến tranh cũng như sau chiến tranh. Nhưng điều Sinclair
cần hơn là một đội ngũ cộng sự đắc lực và tin cậy. Tất cả tiền bạc
và các mối quan hệ của ông ta sẽ trở thành vô nghĩa nếu không có
những bàn tay khéo léo điều hành công việc.
- Ông biết không, đất nước này sẽ phải nuôi toàn thế giới - Harry vờ
như vô t́nh nói khi Sinclair chuẩn bị ra về - Chúng ta đang nói về
một công việc kinh doanh lâu dài với lợi nhuận đều và lớn.
- Anh có nghĩ rằng chúng ta nên đóng đô ở Minneapolis không ? -
Sinclair hỏi đến lần thứ ba.
- Đó sẽ là đại bản doanh của công ty. Pierre khẳng định - Harry và
tôi sẽ điều hành công việc ở đó. Ông sẽ điều hành ở New York. Tất
nhiên chúng tôi trông cậy vào việc giao dịch vận chuyển của ông.
Không có ǵ quan trọng hơn việc ngũ cốc tới thị trường.
- Tôi đă thoả thuận xong rồi - Sinclalr cười tự phụ khi bắt tay hai
người - Họ cần chúng ta cũng như chúng ta cần họ.
o0o
Đôi với Katie, mùa hè này thật khủng khiếp. Ngôi nhà trở nên trống
rỗng đến thảm hại khi vắng Joanne. Mỗi tối chủ nhật nàng lại gọi
điện đến trại nuôi gia súc của gia đ́nh Forbes cho con gái. Nàng cẩn
thận chỉ gọi điện khi những chương tŕnh radio mà các cô gái ưa
thích đă hết.
Sau ba tuần lễ đầu, Joanne bắt đầu gọi điện về vào khoảng giữa tuần.
Nó nhớ nhà - Katie nghĩ vậy. Chỉ là những cú điện thoại ngắn mà nó
huyên thuyên về những chuyện vụn vặt nhưng Katie rất thích. Tuy vậy
khi nàng gợi ư Joanne có thích về thành phố một hai ngày không th́
nó lại từ chối.
- Chúng con đang sống những ngày thật tuyệt, - Nó quả quyết. - Chúng
con nằm cạnh bể bơi suốt ngày và thỉnh thoảng bà quản gia Andrews
lái xe đưa chúng con vào làng xem phim hoặc ăn trứng sữa.
Tuy vậy qua giọng nói của Joanne, nàng biết nó vẫn cần đến sự cảm
thông của mẹ. Nàng bám lấy ư nghĩ ấy.
- Thế bà Forbes đâu ? Tại sao lại là bà Andrews đưa đi ?
- Bà ấy đi Bar Harbor, hai tuần nữa sẽ về. Bà Andrews cũng rất vui
tính.
- Con có cần ǵ không ? - Katie hỏi. - Bà Forbes đi Bar Harbor ? Bà
ta đă nói là sẽ có mặt ở trại suốt mùa hè cơ mà ?
- Không, - Joanne nói - Trừ khi mẹ muốn gửi cho con một áo tấm khác.
Loại hai mảnh ấy. Con đă chán những bộ cũ lắm rồi.
- Ngày mai mẹ sẽ đến cửa hàng Neiman - Katie hứa.
Nàng đă hy vọng rằng có thể Joanne muốn về thành phố một vài ngày,
hoặc đề nghị nàng đến trại, thậm chí chỉ trong một ngày. Nhưng rơ
ràng là không có điều đó.
o0o
Mặc dù là không thích Arnold Sinclair, Harry cũng phải thán phục tốc
độ ông ta giải quyết các cuộc đàm phán để thành lập một công ty mới.
Vào tháng Tám, vấn đề vốn đă giải quyết xong, một văn pḥng đă được
thiết lập ở Mineapolis.
Harry và Pierre sau một thời gian ở chung pḥng trong khách sạn, đă
t́m kiếm những căn hộ mới.
Harry thất vọng v́ anh không có cổ phần trong công ty, mặc dù trong
hợp đồng anh đă buộc công ty mới - Simon và sindair Inc - phải dành
ra một số chứng khoán để anh mua trong thời hạn mười năm với giá ban
đầu.
Tuy nhiên lương của anh khá cao và trách nhiệm th́ chẳng có ǵ nặng
nề.
Hôm nay - ngày thứ bảy của tuần thứ hai họ ở Minneapolis - Harry và
Pierre tiếp tục đi t́m các căn hộ cho thuê. Họ diễn quanh thành phố
bằng chiếc xe của công ty - một chiếc Cadillac, theo yêu cầu của
Pierre - mà họ sẽ cùng chung sử dụng cho đến khi có chiếc xe thứ hai
cho Harry.
- Chúng ta nên xem kỹ chỗ này, - Harry bảo pierre khi họ đi qua một
toà nhà hấp dẫn có phong cảnh đẹp - Có hai căn hộ loại sang trọng
vẫn c̣n trống.
- Chẳng ai bập vào ngay với số tiền thuê như thế - Pierre nhún vai -
Tuần sau, chúng ta sẽ gọi điện đến và dàn xếp việc kư hợp đồng thuê.
Lúc bấy giờ họ sẽ đồng ư. Chúng ta sẽ ở đây cho đến khi có khả năng
mua bất động sản tại Lake of the Isles hay tại River Road hoặc hơn
nữa, tại Lake Minetonka. Cậu nghĩ thế nào về thành phố này? Harry ?
- Đây là nơi tôi muốn sống để hoạt động kinh doanh. Nguồn lúa ḿ ở
bang này thật dồi dào. Phương tiện vận tải cũng rất thích hợp cho
việc chuyên chở lúa ḿ tới những điểm phân phối lớn - Ngừng một lát,
anh nói tiếp. - Tôi nghĩ rằng sống ở đây cũng thú vị. Nó không phải
là Paris, - Harry đùa v́ biết rằng Pierre nhớ căn hộ choáng lộn của
ông ở đó, và cả toà lâu đài nông thôn nữa - Nhưng nó cũng có trường
đại học. Trường đại học tổng hợp Minnesota lớn thứ ba trong toàn
nước Mỹ.
- Chúng ta ra River Road đi - Pierre nói - Vào mùa này nó rất đẹp.
Harry hết sức ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng ở Minneapolis, "ḍng
sông Mississỉppi hùng mạnh" của Mark Twain* đă trở thành một ḍng
nước nhỏ, êm đềm chảy qua hai thành phố song sinh Minneapolis và St.
Paul. Giờ đây khi họ đi trên đường River Road và nh́n cả hai bờ
thoai thoải dốc in đượm màu sắc của mùa thu, được phản chiếu bởi mặt
nước của ḍng sông, Harry lại chợt nghĩ đến Katie. Chắc nàng sẽ ngây
ngất trước cảnh sắc thiên nhiên với các màu vàng, da cam, đỏ và đây
đó cả màu đỏ tía.
Pierre cũng đang làm bộ thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên nhưng Harry
biết rằng ông đang lo lắng cho gia đ́nh ở bên Pháp, cũng như anh
đang nghĩ đến Katie và Joanne ở Dallas.
Sự mất mát gia đ́nh là sợi dây bền chắc buộc chặt họ với nhau.
Trong cơn xúc động anh tự nhủ sẽ đặt mua dài hạn các tờ báo của
Dallas. Anh sẽ cảm thấy gần gũi hơn với Katie và Joanne, nếu như anh
biết được những ǵ đang xảy ra ở thành phố ấy, như thể anh đang
chung sống với họ. Bằng linh cảm anh biết Katie vẫn sẽ ở tại Dallas.
Nàng có thể điều hành công việc khi không có anh. Đốí với Katie, sự
b́nh yên như vậy là rất quư gỉá.
- Mùa đông ở đây rất khắc nghiệt, - Pierre cắt ngang ḍng suy tư của
anh.
- Công việc rồi sẽ bù đầu, không c̣n thời gian mà chú ư đâu, - Harry
cười.
Ngày tháng như thoi đưa. Mỗi ngày Harry làm việc tới mười bốn giờ,
cùng với Pierre điều hành công ty Simon & Sinclair. Pierre nói đúng
mùa đông vừa đến Harry đă nhận thấy sự khắc nghiệt của nó ở vùng
Minnesota này, mặc dầu những ngôi nhà đă được xây dựng có tính toán
để chống chọi với giá buốt. Những ngôi nhà giống như những pháo đài,
có tường dày, có ḷ sưởi lớn và cửa hai lớp kính...
Harry luôn lo lắng về Katie và Joanne. Anh biết họ không cần sự giúp
đỡ về tài chính. Katie là con người thực tế, cẩn thận và chắc chắn.
Anh không bao giờ nghi ngờ việc nàng thành công trong kinh doanh.
Nhưng c̣n về t́nh cảm th́ sao ? Liệu họ có được b́nh an.
Đôi khi anh nghĩ đến việc hàng tháng gửi tiền cho Katie. Nhưng linh
tính lại mách bảo anh rằng nàng sẽ từ chối, cũng như món quà sinh
nhật mà anh gửi cho Joanne từ Paris. Katie và Joanne không cần đến
anh về mọi mặt.
o0o
Vào một buổi sáng mùa xuân, Katie ngồi trong bếp uống cà phê cùng
Maura c̣n Jeff th́ chất lên xe số hàng lát nữa sẽ giao cho khách.
Nàng kiệt sức sau cuộc tranh căi với Joanne tối qua.
- Nó rất buồn v́ bị từ chối không được đi dự trại hè cùng Betty. Và
tôi không thể để nó...
- Có phải chị muốn nói rằng họ không muốn để các cô gái khác ở trại
bị lăng nhục bởi sự có mặt của một đứa con gái Do Thái ? - Maura cắt
ngang - Sách vở của họ chẳng đă viết rằng "các thói quen ăn kiêng
được tôn trọng hoàn toàn" đó sao ? Điều đó có nghĩa là người Do Thái
khó có thể được chấp nhận.
- Tôi sẽ nói cho chị biết - Katie hơi bực - Nó và Betty bây giờ lại
có ư định khác. Sắp tới sẽ có hai chuyến du lịch đi theo nhà trường.
Một chuyến tới San Francisco và một chuyến tới Acapulco. Joanne
không thể bị từ chối, bởi v́ nó là học sinh của trường.
- Nghe có vẻ tốn kém đấy. Chị sẽ cho nó đi chứ ?
- Tôi c̣n đang ngăn cản. Nhưng có lẽ tôi sẽ phải cho nó đi. Mùa hè
năm ngoái nó đă ở trại nuôi gia súc của gia đinh Forbes cùng với
Betty. Nhưng năm nay Betty nói rằng nó sẽ đi du lịch châu âu.
- Chị đang làm hỏng nó đây - Maura báo trước – Chị không phải là bà
chủ giếng dầu.
- Có lẽ tôi sẽ phải vay mượn để lo cho chuyến du lịch của nó - Katie
thở dài - Chiều nay tôi sẽ đến nhà băng. Tiền gửi của tôi cũng khá
và tôi có thể mượn thêm.
Katie thấy cần phải mở rộng công việc kinh doanh để nàng có thể tăng
thêm thu nhập. Nàng c̣n nhớ Harry đă phàn nàn thế nào về cái cảm
giác như là ở trong máy hút bụi. Công việc chẳng đi đến đâu cả.
Nhưng chẳng phải hầu hết mọi người cũng chỉ đạt đến một mức độ nhất
định và dừng lại ở đó trong suốt cuộc đời họ sao? Cùng một công
việc, cùng một ngôi nhà và cùng một giới bạn bè.
Jeff xuất hiện ở cửa ra vào.
- Xe đă chất xong hàng. Trời nóng như dưới địa ngục. Chị nên đi đi
thôi, Katie !
- Tôi sợ mùa hè tới - Maura nhăn mặt - Bây giờ mới là đầu tháng Tư
mà hôm qua chúng ta đă phải dùng quạt trong bữa tối.
- Tôi sẽ nói chuyện với chị sau - Katie uống cạn cốc cà phê và đứng
dậy.
- Không nên để khách hàng phải đợi.
Giữa đường vào thành phố, Katie dừng lại để đổ xăng. Nàng thường đến
một cây xăng độc lập ở cạnh đường, có từ ba năm về trước. Nàng rất
thích Bill và Angie Meadows, cặp vợ chồng già trông coi cây xăng. Họ
từ miền bắc New York đến Dallas mười hai năm trước để tránh những
mùa đông khắc nghiệt. Ho đâu có nghĩ tới những cơn băo tuyết đă tàn
phá Dallas.
Nàng rẽ khỏi đường lớn và phóng tới chỗ bơm xăng. Bill đang để cho
cây xăng hỏng bét, nàng nghĩ. Lẽ ra ông ấy phải sơn sửa và trang trí
lại một chút.
- Chào bà - Nàng tḥ đầu ra ngoai cửa xe khi bà Angie đến lấy ṿi
bơm, - sáng nay ông Bill đi đâu ?
Nàng lấy làm lạ khi thấy bà Angie vận hành bơm.
- Chị không qua đây đă vài ngày, - Angie nhẹ nhàng nói - Tôi đoán là
chị không biết ǵ hết. Ông Bill nhà tôi lên cơn đau tim từ ba ngày
trước.
- Ồ, tôi xin lỗi, Angie - Katie choáng váng - Ông ấy giờ ra sao.
- Vẫn c̣n nằm viện, nhưng chắc là sẽ b́nh phục. Ngày mai ông ấy sẽ
về nhà. Song c̣n phải nghỉ làm việc một thời gian. Tôi đang nghĩ đến
chuyện bán cây xăng để đưa nhà tôi về Florida. Cuộc sống ở đấy dễ
chịu hơn. Và lại các bác sĩ bảo rằng mùa đông không tốt cho ông ấy.
- Sống ở Florida ông ấy sẽ dễ chịu hơn - Katie tán thành - Nhiều
người nghỉ hưu cũng đang xuống Florida.
- Nếu chị biết ai muốn mua cây xăng th́ giới thiệu đến chỗ tôi. Tôi
rất cám ơn.
- Tôi sẽ để ư - Katie hứa.
Họ nói chuyện chốc lát về t́nh h́nh địa phương, sau đó Katie tiếp
tục lên đường. Nhưng một cảm giác kỳ lạ bỗng xâm chiếm trí óc nàng.
Nang nhớ đến Amelia ở trang trại - và vợ chồng nàng đă mua trang
trại như thế nào. Cây xăng cũng là chỗ kinh doanh tốt, nếu như được
điều hành hợp lư. Bill đă quá già, quá mệt mỏi, không c̣n đủ sức làm
cho cây xăng hấp dẫn khách hàng. Liệu nàng có điên rồ mà nghĩ như
vậy không ?
Đột nhiên nàng cảm thấy như đang đứng trước bước ngoặt của đời ḿnh.
Và nàng quay xe phóng trở lại cây xăng - Bây giờ nàng không c̣n là
nàng nữa mà đang suy tính giống như Harry. Nếu Harry ở đây, anh ấy
sẽ nh́n thấy những đồng đôla phun ra từ ṿi xăng này.
Nó nằm ở một vị trí tốt. Cây xăng cạnh tranh với nó cách đây những
bốn dặm.
Liệu nàng có dám đặt cọc bằng trang trại ? Tim nàng đập rộn ră trước
viễn cảnh ấy. Nàng nhớ lại cái lần nàng đă từ chối Harry, không cho
anh cầm trang trại và v́ thế mà họ đă mất mảnh đất có chứa nhiều
dầu. Được rồi, nàng sẽ làm cái việc mà Harry sẽ làm nếu anh ở đây.
Nàng sẽ mua cây xăng của Bill và Angie. Tân trang nó lại bằng một
lớp sơn mới. Có thể năm đầu tiên sẽ không có lăi, nhưng nàng sẽ t́m
ra cách sinh lợi. Ngươi dân ở đây không thể sống thiếu ôtô. Một cây
xăng là rất cần thiết.
Angie ngạc nhiên khi thấy Katie quay trở lại. Chậm răi, nàng nói với
bà ta rằng ḿnh muốn mua lại cây xăng. Họ nói chuyện một lúc và
Katie đồng ư sẽ đến nhà bà vào tối hôm sau để bàn chi tiết. Angie có
vẻ hài ḷng. Bà cùng chồng sẽ có thể xuống Florida ngay sau khi các
giấy tờ hợp pháp được thảo xong và kư kết.
Liệu nàng có tham lam quá không ? - Katie tự hỏi khi phóng xe đi.
Nhưng nàng phải tiến lên phía trước. Nàng đang nhập vào một tṛ chơi
mà Harry sẽ chơi. Bây giờ nàng cũng phải đánh bạc. Thậm chí, nếu như
Jeff nói đúng, là những nhà sản xuất ôtô đang cắt giảm số lượng xe
xuất xưởng, th́ mọi người vẫn tiếp tục dùng xe cũ của họ, sửa chữa
những ǵ phải sửa, phải đổ xăng cho nó lăn bánh. ôtô là một phần
trong đời sống Mỹ và nhu cầu chỉ có một hướng là tăng lên.
Chú thích:
* Nhà văn lớn của Mỹ (1835 - 1910). Tác giả cuốn
“những cuộc phiéu lưu của Haiphin”.
Chương 21
Joanne theo Betty vào pḥng dành riêng cho
nữ học sinh. Căn pḥng vắng ngắt v́ đang là giờ học. Cả hai đều xin
được miễn giờ thể dục v́ bị "chuột rút" và biết rằng giáo viên thể
dục không hề tin cái lư do ấy.
- Cô Blackmon không thể bắt chúng ḿnh chứng minh điều đó, - Betty
cười khúc khích - Tớ đảm bảo với cậu là ta sẽ thoát.
- Chúng ḿnh không thể ở đây quá năm, mười phút. Lát nữa lại phải
quay về chỗ tập và ngồi cạnh đường biên.
- Sau khi hút thuốc xong đă, - Betty nói, tay tḥ vào túi.
- Cậu có thuốc lá à ? - Joanne vừa ngạc nhiên vừa sợ.
- Cả một gói Lucky Strikes c̣n nguyên. Betty mở gói thuốc với nụ
cười đắc thắng.
- Tớ chưa bao giờ hút thuốc - Joanne hơi khó chịu - Và tớ đánh cuộc
cậu cũng chưa hút bao giờ.
- Tớ hút rồi. Hút ở nhà. Bố mẹ tớ để thuốc lá ở khắp mọi nơi. Lấy
một điếu và châm lửa đi.
Hai cô gái cười khúc khích và châm lửa điếu thuốc, bập bập trong
miệng một cách ngượng nghịu.
- Cậu phải tập hút đi, - Betty nói. Đột nhiên cánh cửa mở. Cô
Blackmon đứng sững, mặt tái nhợt v́ giận dữ.
- Các em không những đă nói dối tôi để được nghỉ tập mà c̣n cả gan
hút trộm thuốc lá.
- Mẹ em cũng hút thuốc, Bety bướng bĩnh căi lại - Nếu em có hút, mẹ
em cũng chẳng quan tâm.
- Nhưng nhà trường quan tâm đến việc đó. Chúng ta sẽ thảo luận vấn
đề này ngay bây giờ, cùng với cô Walters.
- Thế c̣n giờ thể dục của cô ? - Betty vẫn căi trong khi ánh mắt
Joanne cầu xin sự tha thứ.
- Đừng lo cho giờ thể dục ấy. Hăy đi theo tôi.
Joanne lo lắng tự hỏi liệu có bị đuổi học không. Chắc mẹ sẽ giận
lắm. Mẹ Betty hẳn cũng vậy. Bà luôn luôn doạ sẽ gửi Betty vào trường
nội trú. Joanne chẳng muốn xa Betty chút nào.
Tại văn pḥng của cô Walters, một đứa ngồi mỗi nơi. Joanne và Betty
đoán rằng cô Walters đang cố gắng liên lạc với mẹ chúng.
- Mẹ tớ sẽ rầy la, nhưng không làm ǵ hơn đâu - Betty th́ thầm -
Song bà sẽ phải khùng lên v́ phải đến trường bây giờ.
Joanne tự an ủi là có thể dàn xếp được với mẹ. Cô sẽ nói rằng trông
Betty Davis* mới đẹp làm sao khi ngậm
điếu thuốc, và chúng đang giả vờ ḿnh là người diễn viên nổi tiếng
này. Joanne không sợ mẹ. Nhưng cô sợ đến chết rằng bà Forbes sẽ gửi
Betty vào trường nội trú. Điều đó thật kinh khủng.
Hai đứa ngồi đó, ngày càng bồn chồn. Hơn một tiếng sau th́ hai bà mẹ
đến, cách nhau vài phút.
- Chúng ḿnh sẽ cố gắng xem họ đang nói ǵ - Betty th́ thầm.
Cuộc trao đổi giữa hai bà mẹ và cô Walters rất ngắn gọn, Joann và
Betty sẽ bị đ́nh chỉ học tập một tuần. Nếu tái phạm th́ sẽ bị đuổi
học.
- Tôi không cần phải nói với các bà rằng chúng tôi coi hành vi này
là tấm gương rất xấu cho các học sinh khác - Cô Walters kết luận -
Bây giờ xin phép các bà, tôi phải dự một cuộc họp. Các cô gái ở
pḥng bên cạnh.
Cánh cửa bật mở. Bà Forbes làm điệu bọ đe doạ chúng.
- Cả hai đứa đều sẽ bị phạt - Bà Forbes liếc nh́n Katie ngầm trao
đổi - Betty, mày sẽ phải ở trong pḥng suốt một tuần lễ bị đ́nh chỉ
học tập, trừ những bữa ăn. Và đây cũng là lời cảnh báo cuối cùng.
Nếu có một chút hành động như thế này nữa, mày sẽ phải vào trường
nội trú.
- Con cũng sẽ phải vào trong pḥng - Katie lặp lại lời bà Forbes -
Không được nghe radio, không được gọi điện thoại.
- Mày cũng như vậy Betty. - Bà Forbe nói thêm. Rồi bà quay sang
Katie - Tôi với bà đă làm ǵ để phải khổ sở v́ con cái thế này ?
o0o
Như Katie đă tính toán, nàng có thể vay nợ để mua cây xăng của ông
bà Meadows. Đồng thời, cũng đủ tiền cho Joanne đi du lịch mùa hè.
Sáu tuần sau khi ngă giá, Katỉe cùng ông Bill, bà Angie và những
luật sư của họ ngồi cùng với nhau để thống nhất về quá tŕnh tiếp
quản cây xăng. Sau đó, nàng cùng Maura và Jeff ăn một bữa tại một
nhà hàng mới khai trương để mừng chủ quyền mới của nàng.
- Chị tham việc quá đấy, - Jeff nói sau khi họ gọi xong món ăn.
- Chắc anh nghĩ là tôi điên ? Kat́e nói.
- George muốn biết liệu nó cỏ thể làm cho chị trong thời gian nghỉ
hè không - Maura nói.
- Ngay sau khi tôi mở cửa lại cây xăng, - Katie hứa - Tôi cũng đang
định hỏi xem nó có muốn làm không ?
- Làm trong mùa hè và sau giờ học nữa - Maura nói, - nó quyết tâm
vào đại học và nó cũng biết là sẽ phải giúp đỡ bố mẹ.
- Không thể tin được là sang năm nó đă thi tốt nghiệp.
Lẽ ra Leo cũng sẽ thi tốt nghiệp vào thời gian ấy. Katie đau đớn
nghĩ.
- Khi chúng ta đi học, bậc phổ thông cũ gồm những tám năm, c̣n ở
đây, bọn chúng chỉ học có bảy năm. V́ vậy mà chúng vào đại học sớm
hơn.
- C̣n việc thuê người của chị th́ thế nào ? - Jeff ṭ ṃ hỏi.
- Chúng ta sẽ phải đóng cửa ngày chú nhật, - Katie đă nghiên cứu chi
tiết t́nh h́nh kinh doanh hiện tại, đọc đủ loại báo chí trong nước,
- lệnh đó đă được ban ra ở rất nhiều nơi. Và tôi sẽ là người đi tiên
phong ở vùng này.
- Mọi người sẽ chửi rủa thậm tệ nếu các trạm xăng đều đóng cửa vào
ngày chủ nhật, - Jeff nói - Đất nước này chưa ở trong t́nh trạng
chiến tranh, họ không cảm thấy một sự thôi thúc yêu nước nào để phải
cất ôtô trong gara v́ tiết kiệm xăng.
- Tôi cũng không dám mong năm đầu tiên này sẽ có lợi nhuận - Katie
điềm tỉnh nói – Nếu chỉ hoà vốn tôi cũng đă thấy mừng rồi. Nhưng năm
tới tôi muốn mở một trạm nữa. Đây là một ngành kinh doanh mà tôi
thấy ḿnh có thể điều hành được. V́ gặp phải vấn đề lao động, các
công ty dầu lớn không thể mở rộng các trạm xăng của họ.
- Điều ǵ khiến chị nghĩ rằng ḿnh có thể đảm đương được việc này? -
Maura hỏi và chờ đợi ở Katie một câu trả lời thật lạc quan.
- Tôi đă nghiên cứu mọi khía cạnh của vấn đề. Tôi biết chính xác
phải có lợi nhuận bao nhiêu để đảm bảo không phải nợ nần. Tôi đă
nghiên cứu những báo cáo mà tôi có trong tay. Tôi cần phải kiếm lời
từ bốn đến bốn phẩy hai mươi lăm xu* mỗi
galon. Tôi phải luôn nhớ rằng không được vướng vào những cuộc chiến
thanh giá cả. Ngoài ra c̣n phải có một đội ngũ nhân viên được đào
tạo tử tế để làm việc có hiệu quả và cư xử với khách hàng một cách
lịch thiệp.
- Chị lấy đâu ra những người như thế ? - Jeff hỏi một cách nghiêm
túc - Trong mùa hè th́ dễ rồi, khi các trường học nghỉ. C̣n sau đó ?
- Tôi sẽ thuê phụ nữ. Những phụ nữ đă có chồng và muốn kiếm tiền.
- Tại sao lại không thuê ? - Maura nói và liếc nh́n Jeff - Phụ nữ
cũng có thể vận hành trạm xăng.
- Người đàn ông nào lại muốn để phụ nữ bơm xăng cho ḿnh - Jeff hoài
nghi.
- Thời thế đang thay đổi ông ạ, - Maura bảo chồng - Hàng ngàn phụ nữ
Mỹ đang làm việc trong các nhà máy sản xuất vũ khí. Ở Anh, họ c̣n
sữa chữa cả máy bay, phục vụ trong quân đội. Tôi không nói đến những
cô con gái con nhà giàu ở Dallas. Đừng quên rằng hai người đàn bà
này đă lao động ở ngoài cánh đồng. Ngay bên cạnh anh và Harry. Vậy
th́ tại sao một người đàn ông lại không thể đề nghị chúng tôi bơm
xăng ? Và họ sẽ trả tiền cơ mà ?
- Nhất định tôi phải thành công ở cây xăng này - Katie thề - Và một
khi nó đă ổn định, tôi sẽ mua thêm một trạm xăng nữa. Đột nhiên tôi
có cái cảm nghĩ liều lĩnh đến điên cuồng này. Liệu có phải chỉ v́
tôi biết là ḿnh phải kiếm ra tiền. Tôi phải làm như thế v́ con gái
ḿnh.
Nhưng liệu tiền có thể bù đắp được cho những ǵ mà nàng và Harry đă
để xảy ra đối với Joanne ?
o0o
Kinh doanh buôn bán trong khắp cả nước đang ở thời kỳ bùng nổ. Nước
Anh đang cần một lượng lúa ḿ khổng lồ. Vấn đề chủ yếu trong buôn
bán ngũ cốc là chuyên chở. Harry đánh vật với nó hàng ngày, mặc dầu
đă có những mối liên hè quan trọng của Sỉnclair. Các tàu buôn với
những thuỷ thủ dũng căm đă phải vật lộn để vượt qua những cuộc vây
hăm của ḿn và thuỷ lỏi Đức. Cả Harry và Pierre đều không thể kiên
nhẫn được nữa khi những hạn chế của chính phủ ngày càng tăng lên.
- Mẹ kiếp ! - Harry thường hay nguyền rủa. - Chúng ta không c̣n là
nhà buôn một chút nào nữa. chúng ta trở nen một ngành phục vụ công
cộng.
- Nhưng khi hoà b́nh trở lại, nhu cầu về lúa ḿ sẽ lớn vô cùng, -
Pierre an ủi. - Đồng ruộng ở Pháp, Ư, Đức đang bị triệt hạ. Harry,
thời cơ lớn cho những nhà buôn lúa ḿ đang đến.
Trong những lúc buồn chán, Harry đă tính chuyện gia nhập quân đội,
anh tin chắc rằng vấn đề nước Mỹ tham chiến chỉ c̣n tính bằng ngày
tháng. Anh biết ngay cả Pierre, trong những lúc đau buồn, cũng thấy
nên tham gia tổ chức giải phóng nước Pháp ở Anh, dưới sự lănh đạo
của tướng De Gaulle. Nhưng cả Harry và Pierre đều nhận thấy, thực ra
thi họ đă đang bị lôi cuốn vào một ngành kinh tế phục vụ cho thời
chiến.
Vào tháng Chín, tổng thống Roosevét đă hạ lệnh cho máy bay và tàu
chiến tẩn công vào các tẩu Đức và Ư bị bắt gặp trong những vùng biển
do Mỹ bảo vệ. Cho đến nay, một số tầu của Mỹ đă bị tầu ngầm Đức bắn
ch́m và bắn cháy.
Ngày 17 tháng Mười, tầu khu trục Kearny đă bị tàu ngầm Đức phóng ngư
lôi ở ngoài biển Iceland. Hai tuần sau, tầu khu trục Reuben James
lại bị tầu ngầm Đức bắn ch́m, tổn thất về người và của không thể coi
là nhỏ.
Nhưng nước Mỹ vẫn chưa tính đến việc tham chiến.
Mỗi buổi sáng, khi thức dậy, tôi đều tự hỏi ḿnh liệu hôm nay có
phải là ngày tổng thống tuyên bố chiến tranh với Đức và Ư hay không
? - Pierre nói với Harry - Chúng ta c̣n chờ đợi ǵ nữa ?
o0o
Katie ngồi cùng Maura và Jeff trong pḥng khách, nơi có ḷ sưởi đang
cháy đỏ rực, làm bớt đi cái lạnh của tháng Chạp. Họ ngồi im lặng,
lắng nghe tường thuật về thảm hoạ ở Trân Châu Cảng. Rồi Jeff với tay
tắt radio.
- Chúng ta sẽ nghe lại sau. Họ lặp đi lặp lại mỗi một chuyện.
- Tôi sẽ mang thêm cà phê cho chị - Maura đứng lên, nét mặt rầu rĩ.
- Maura, Jeff sẽ không phải đi lính đâu - Katie nhẹ nhàng nói -
Không ai lấy vào quân đội một người đă có vợ và hai con.
- Một trong hai đứa sẽ mười bảy tuổi vào tháng Tư này, - Maura nhắc
- Cuộc chiến tranh này sẽ không kết thúc nhanh. George sẽ phải ra
trận.
- Thôi đừng sầu thảm Maura, - Jeff nói như ra lệnh với một vẻ mặt
b́nh tĩnh mà Katie ngờ rằng chính anh cũng không cảm thấy. - George
thậm chí c̣n chưa phải đăng kư đến tận tháng Tư năm 1945. Lúc đó th́
cuộc chiến cũng đă kết thúc rồi.
- Tại sao cái thế giới này không chấm dứt cái tṛ chơi điên rồ ấy đi
- Maura cau có - Tại sao chúng ta ngồi đây để cho nó xảy ra.
- Maura, đi lấy cà phê đi ! - Jeff dựa lưng vào ghế, vẻ mệt mỏi -
Hôm nay sẽ là một ngày dài đấy.
- Năm năm trước Harry đă lo là chúng ta sẽ bị lôi kéo vào một cuộc
chiến tranh thế giới khác, - Katie nhớ lại. Nàng nh́n chằm chằm vào
ngọn lửa đang cháy ở cửa ḷ sưởi - Tôi hy vọng là anh ấy đă rời khỏi
nước Pháp.
- Harry rất nhạy bén. Anh ấy chắc đi khỏi rồi - Jeff an ủi - Và sẽ
không ai trong chúng ta sẽ bị động viên, trừ khi t́nh h́nh quá tồi
tệ. Bọn trẻ sẽ phải đi trước, và đó mới thật là điều thảm thương, v́
chúng mới được sống chẳng là bao.
Leo c̣n được sống ngắn ngủi hơn, Katie nghĩ. Bao nhiêu bà mẹ sẽ cảm
thấy nỗi đau như nàng trước khi cái tṛ điên rồ này kết thúc. Trong
thời gian thế chiến thứ nhất, nàng chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng đến
tận bây giờ nàng vẫn nhớ tiếng kêu khóc thảm thương khi một bà mẹ ở
trong cùng dăy nhà nhận được giấy báo tử của con trai. Nàng c̣n nhớ
ngày đ́nh chiến - 11 tháng Mười Một năm 1918, khi mọi người đột ngột
bị đánh thức bởi tiếng c̣i nhà máy rú ầm ĩ và tiếng chuông nhà thờ
liên hồi.
- Công việc ở cây xăng ra sao, Katie ? - Jeff cắt ngang ḍng suy tư
của nàng.
- Tôi gặp một số trở ngại do thời gian quá ít, - Katie thừa nhận. -
Tuy nhiên cóng việc sẽ dễ dàng hơn khi không có những ca bán vào
buổi tối và chủ nhật. - Nhưng bây giờ, cùng với việc giảm bớt các
dây chuyền cộng với việc không mở cửa vào ngày chủ nhật và đóng cửa
vào lúc tám giờ tốí, mọi việc đă ổn thoả. Tôi đang định dùng các cô
gái thay cho các ông độc thân làm công tác bảo vệ. Điều đó sẽ làm
các hành khách chú ư hơn.
- C̣n về nỗi lo của Jeff rằng đàn ông không muốn các cô gái bơm xăng
cho họ th́ thế nào ? - Maura hỏi.
- Chị lại trêu chọc anh ấy phải không ? Đấy đang là một tṛ đùa ở
cây xáng "Này em ơi, - Katie nhại, - em nghĩ rằng ḿnh có thể bơm
được lốp xe đấy à". Và đó cũng là lư do tôi để cho họ ăn mặc cẩu thả
một chút.
Katie nh́n đồng hồ.
- Tôi phải nhà bây giờ. Joanne nói rằng có thể nó sẽ về đúng vào giờ
ăn.
- Nó vẫn thân với Betty Forber đấy chứ ? - Maura hỏi.
- Chúng như dính chặt vào nhau.
Betty là bạn thân duy nhất của Joanne. Katie nghĩ với cảm giác khó
chịu. Nàng vẫn muốn Joanne và Willa có được t́nh thân ấy. Nàng lo
lắng thấy trước cái ngày Betty trở thành một cô gái con nhà giàu ở
Dallas và là thành viên của "Liên minh tuổi trẻ". Joanne sẽ không
thể theo bạn bước vào cái thế giới ấy. Nàng nói tiếp.
- Chị đă biết bọn trẻ ở lứa tuổi ấy thế nào rồi đấy.
- Tôi không thể nào chịu được một số thói quen của chúng - Maura lắc
đầu, tỏ vẻ không hiểu - Tại sao chúng lại thích đi những đôi giày và
tất kỳ dị và cả sự say mê ca sĩ mới nào đó tên là Frank Sinatra nữa
?
Khi Jeff đi khỏi, để cho hai người đàn bà làm công việc kiểm tra nhà
kính, Maura tâm sự với Katie rằng Jeff đang viết một cuốn tiểu
thuyết mới.
- Tôi đă làm phiền anh ấy, - Maura nói. - Anh ấy đă mất hàng tháng
với một dự định mà tôi biết sắp viết ra giấy. Sẽ mất nhiều thời
gian v́ Jeff chỉ viết được khoảng một giờ mỗi ngày, cộng với vài giờ
nữa vào ngày chủ nhật. Anh ấy luôn luôn cảm thấy hạnh phúc khi viết
lách.
- Rồi cũng sẽ in được, Katie động viên. - Tôi vẫn không thể hiểu,
tại sao những cuốn trước lại không t́m được một nhà xuất bản nào
chịu in chúng ?
- Anh phải đến đúng nơi, đúng lúc và đúng vấn đề nữa. - Maura lặp
lại những lời than văn thường ngày. Cầu cho lần này Jeff được toại
nguyện. Chị biết không thật nực cười khi chúng ta ngồi đây, tṛ
chuyện về cuộc sống của ḿnh, cứ như thể chúng ta không liên quan
đến cuộc chiến. Làm sao có thể đặt kế hoạch cho tương lai khi mà
những sự điên rồ đang ngự trị thế giới này.
o0o
Nước Mỹ đă phải chịu cơn choáng váng trong hàng tháng trời sau vụ
Trân Châu Cảng. Lực lượng quân sự Mỹ liên tiếp gặp phải những thất
bại nặng nề tại các ḥn đảo ở Thái B́nh Dương. Quân Nhật đă chiếm
Manila, dồn tướng Mac Arthur về Bataan. Vào giữa tháng Ba, Bataan
lại rơi vào tay quân Nhật sau một cuộc kháng cự dũng cảm và tuyệt
vọng.
Tướng Wainwright cùng với khoảng 3500 lính rút lui về Corregidor
trong khi những tù binh Mỹ và Philippine bị bắt ở Bataan bắt đầu một
"cuộc hành quân chết người" - Tám mươi lăm dặm trong sáu ngày bị
trừng phạt bằng những hành động hung bạo. Năm ngh́n hai trăm người
Mỹ và số người Philippine c̣n lớn hơn nữa đă bị chết.
Tháng Tư, t́nh h́nh trong nước vẫn ổn định. Có tin đồn về việc hạn
chế dùng đường. Ở miền Đông, đă có những kế hoạch đang được tiến
hành nhằm hạn chế dùng xăng. Trong khi hàng loạt các cây xăng đóng
cửa do thiếu lao động, Katie quyết định t́m mua một cây xăng nữa ở
quanh đấy, cây xăng thứ nhứt rơ ràng là đang sinh lợi.
Nàng đang chơi tṛ của Harry. Katie tự nhủ. Cứ như thể anh đang ở
đâu đây, chỉ hướng cho mỗi hoạt động của nàng. Chiến tranh thế giới,
nhưng ai nấy đều nhận định rằng những Mỹ sẽ không trở thành băi
chiến trường. Đây là thời cơ để mở rộng kinh doanh. Sau chiến tranh,
nhu cầu ôtô sẽ rất lớn. Và Katie sẽ có nhiều xăng để bán cho người
dùng ôtô.
Cuối tháng Năm, nàng dự lễ tốt nghiệp trung học của George cùng với
Maura, Jeff và Willa. Khỉ bước chân vào giảng đường đang ồn ào những
cuộc đối thoại sôi nổi của cha mẹ, họ hàng, bạn bè những học sinh
tốt nghiệp, Katie cố gắng gạt sang một bên nỗi buồn xâm chiếm nàng
từ sáng. Một bóng ma cũng sẽ ở trên sân khấu tối nay. Bóng ma của
Leo. Tối nay lẽ ra Leo cũng nhận bằng tốt nghiệp.
Nàng đă không cố gắng thuyết phục Joanne đến dự buổi lễ. Đặc biệt
tối nay Joanne sẽ nhớ tới Leo, nàng lo vậy. Nhưng v́ Maura, Katie
phải có mặt ở đây. Maura quá hạnh phúc vi George tốt nghiệp với thứ
hạng cao. Nó sẽ vào đai học mùa thu tới, trường đại học Tổng hợp
Texas dưới Ausiton.
Trong những dịp như thế này Katie cảm thấy một cách sâu sắc sự thiếu
vắng Harry trong cuộc đời nàng. Anh có được b́nh an không ? Anh có
bị bắt khi quân Đức chiếm Paris không. Đă quá nhiều đêm nàng mất
ngủ, Harry là một hàng rào giữa nàng và giấc ngủ.
Nếu anh đả quay về Mỹ, liệu anh có làm một việc ǵ đó liều lĩnh như
là đăng lính hay không ? Anh đă ba mươi bảy tuổi và đă là một người
cha. Anh không bị quân dịch, trừ khi t́nh nguyện.
- Những bó hoa của các cô gái là hoa hồng đỏ. - Wílla cúi về phía
trước để nói với nàng. - Bác có thích hoa hồng đỏ không ?
Giáo viên dạy nhạc đến ngồi trước đàn dương cầm. Đă đến lúc hành lễ,
các cô gái đứng bên phải c̣n các cậu con trai đứng bên trái. Katie
cố gh́m nước mắt. Lẽ ra Leo cũng đang cùng bước xuống với các cậu
trai này. Lẽ ra Harry cũng đang ngồi cạnh nàng và cũng tự hào rằng
con trai anh đă tốt nghiệp và sớm trở thành sinh viên đại học. Nhưng
Leo đă chết, c̣n Harry th́ đă bước ra khỏi cuộc đời nàng.
Chú thích:
* Diễn viên điện ảnh Mỹ nổi tiếng.
* Một đôla bằng một trăm xu (cent).
Chương 22
Sau bữa ăn sáng Joanne vả Betty nấn ná lại
trong pḥng ăn có điều hoà nhiệt độ ở trại chăn nuôi gia súc của gia
đ́nh Forbes. Chúng đang cân nhắc xem sẽ làm ǵ trong ngày đầu tiên ở
đây. Tối qua Zeke đưa chúng đến và chúng sẽ ở lại đây trong mười
ngày, trước khi lên đường du lịch mùa hè. Sáng sớm hôm nay mẹ của
Betty đáp máy bay đi Santa Barbara để dự đám cưới.
- Tôi tức điên người lên v́ đă không mang theo mấy chiếc quần sooc
mới mua hôm qua ở cửa hàng Neiman. Trông mốt lắm. - Betty lầu bầu và
thở dài.
- Th́ cậu sẽ mang chúng đi trong chuyến du lịch, - Joanne an ủi. Lần
này không phải mất nhiều thời gian để thuyết phục mẹ cho đi. Hẳn mẹ
c̣n vui v́ không bị Joanne quấy rầy trong những sáu tuần.
- Tớ biết phải làm ǵ rồi. - Betty hào hứng. - Chúng ta sẽ phóng xe
về thành phố để lấy.
- Zeke đang đưa mẹ cậu ra sân bay, và cậu đă nói anh ta sẽ ở lại
Dallas. Bà Andrews th́ bị cảm lạnh đang nằm trong giường.
- Tớ có thể lái được. – Đôi mắt Betty sáng rực lên với vẻ kiêu hănh
pha lẫn sự bướng bĩnh. – Bố tớ vẫn cho tớ lái quanh trang trại.
- Nhưng ở ngoài đường th́ người ta sẽ hỏi bằng lái đấy.
- Ai biết tớ không có giấy phép mà hỏi - Betty nhún vai. - Bố tớ vẫn
nói tớ biết lái xe từ trong bụng mẹ. Hăy cùng tớ về thành phố. Chúng
ta lấy quần sooc rồi dạo quanh cửa hàng Neiman một chút. Sau đó sẽ
quay trở về.
- Tớ sợ đấy, Betty ! - Joanne nói vậy nhưng cũng thấy ḿnh bị cám
dỗ.
- Chúng ta sẽ lấy chiếc Cadillac mui trần của mẹ tớ - Betty quyết
định. - Chúng ta sẽ để lại vài chữ cho Andrews để bà ấy khỏi lo.
Nào, cậu cớ đi với tớ không?
- Đi - Mặt Joanne sáng lên. - Đó là một cuộc phiêu lưu. Chúng ta sẽ
có một điều ǵ đó để khoe với các cô gái trong đoàn du lịch.
Betty viết vài ḍng cho bả Andrews.
- Bà ấy sẽ la hét, nhưng muộn quá rồi. - Betty nói khi họ xuống bếp
đưa giấy cho người hầu gái.
- Chúng tôi sẽ quay về chiều nay Conchita. - Betty nói. - Nếu bà
Andrews thức dậy và hỏi về chúng tôi th́ hăy đưa cho bà thư này. Nếu
bà ấy không hỏi th́ thôi.
Mười lăm phút sau, mui xe đă được hạ xuống. Một làn gió nhẹ làm dịu
đi cái nóng của buổi sáng. Betty lái xe ra khỏi trang trại và hướng
về Dallas.
- Betty cậu phóng nhanh quá - Joanne hơi hoảng khi nh́n vào đồng hồ
tốc độ.
- Cậu không thích à ?
- Có chứ !
Joanne thích nh́n mọi vật vùn vụt lùi lại phía sau, cô biết, có bảo
sợ Betty cũng không chạy chậm hơn. Nhưng nếu có một viên cảnh sát
bắt xe dừng lại v́ chạy quá tốc độ cho phép? Và đ̣i kiểm tra giấy
phép lái xe?
- Chẳng có cảnh sát trên đường lúc này đâu - Betty nói, tự trấn an
ḿnh. Joanne cười phá lên khi Betty nhấn ga sâu hơn. Thật là tuyệt
diệu. Cứ như thế chúng đang cười nhạo cả thế giới này.
- Ôi! Betty, cậu thật tuyệt - Joanne cười ré lên thích thú.
Rồi niềm vui sướng chuyển sang lo sợ khi chúng nghe thấy tiếng c̣i
hụ của cảnh sát.
- Ôi, đồ thối tha.
Bety sợ hăi liếc nh́n Joanne rồi đỗ xe vào cạnh đường.
o0o
Katie choáng váng khi nghe giọng nói ở đầu dây bên kia. Betty và
Joanne bị bắt khi đang phóng trên chiếc xe Cadillac mui trần màu
trắng với tốc độ nhanh hơn quy định mười tám dặm. Betty không có
giấy phép lái xe và cả giấy đăng kư xe. Betty nói chiếc xe là của mẹ
nó.
- Chúng tôi không thể liên lạc với ông bà Forbes. - Viên sĩ quan
cảnh sát nói - Chúng tôi cũng không biết liệu cô ta có phải là con
gái của ông bà Forbes không.
- C̣n cô gái kia nói rằng bà là mẹ cô ấy. Bà có thể làm sáng rơ điều
này.
- Hiện giờ chúng ở đâu ? - Giọng Katie run run - Tất nhiên là tôi có
thể làm rơ.
Ngay lập tức Katie đến đồn cảnh sát. Betty và Joanne đang làm tṛ ǵ
vậy. Nàng rùng ḿnh trước h́nh ảnh chúng phóng xe trên đường cao
tốc. Betty đă học lái xe ở đâu nhỉ ? Chúng có thể bị tai nạn như
chơi.
Katie bước vào đồn cảnh sát ngay lập tức nh́n thấy hai cô gái ngồi
rúm vào nhau, mặt xám ngoét v́ sợ hăi.
- Mẹ! - Joanne xô về phía nàng, ôm gh́ lấy nàng - Ôi mẹ, con yêu mẹ.
Katie nói chuyện với viên sĩ quan trực ban. Nàng đảm bảo với họ
Betty là con ông bà Forbes, một chủ dầu lửa giầu có. Nàng đồng ư
nhất định rằng phải phạt các cô và nói thêm là không cần thiết phải
đưa ra toà án thanh niên.
- Tôi xin hứa với ông, chúng sẽ không làm điều ǵ tương tự như thế
này nữa. Tôi biết rằng ông bà Forbes cũng sẽ rất vui mừng nếu như
việc này được bỏ qua, xem như một tṛ đùa trẻ con. Betty đă được
phép lái xe trong khu nhà riêng của nó. Và nó để ḿnh bị lôi cuốn.
- Lái xe phóng nhanh quá tốc độ cho phép mười tám dặm, mà lại không
có giấy phép lái xe - Viên cảnh sát kể lể, giận dữ.
- Tôi sẽ nói với ông bà Forbes đến cám ơn riêng ông, - Katie hứa với
một nụ cười nhă nhặn, - Ông bà Forbes sẽ rất vui mừng.
- Nếu chúng là con tôi, tôi đảm bảo rằng chúng không thể ngồi trong
khoảng một tuần - Ông ta nh́n hai cô gái như thể nh́n hai vật trưng
bày lạ lẫm - Rồi, các cô được tự do.
- Tôi sắp xếp để một người nào đó ở trại đến lấy xe - Katie nói với
viên sĩ quan - Cám ơn ông rất nhiều.
Katie không hé một lời khi nàng lái xe quay về.
- Mẹ, con xin lỗi - Joanne nói một cách tuyệt vọng khi họ đến cổng
trại.
- Con không biết rằng có thể bị tai nạn chết người à. Những ngón tay
của Katie trắng nhợt v́ nắm chặt lấy vô lăng - Thật may v́ ông sĩ
quan tốt bụng đă thả các con.
- Chúng cháu xin lỗi - Betty nhắc lại lời Joanne - Đó chỉ giống như
một tṛ đùa, và cháu cũng biết lái xe, thưa cô.
- Nhưng không phải là trên đường cao tốc - Katie bực bội. Trong đầu
nàng vẫn hiện lên niềm vui trên gương mặt Joanne khi nàng bước vào
đồn cảnh sát. "Ôi mẹ, con yêu mẹ”. Katie nhớ đến thái độ bộc phát ấy
của con gái.
- Hàng ngày chúng cháu chỉ ở quanh bể bơi. Chúng cháu sẽ không lái
xe, kể cả ở trang trại - Betty hứa.
- Cô chưa dám chắc sẽ để Joanne ớ lại đây.
- Mẹ, cho con ở lại. Con sẽ gọi điện về nhà hàng ngày - Joanne phỉnh
phờ.
o0o
Ngồi một ḿnh trong pḥng khách uống cà phê sau bửa ăn, Katie vẫn
không thôi nghĩ ngợi xem có nên bắt Joanne về không ? Nhưng thành
phố đang nóng kinh khủng, mà Joanne th́ lại rất nhạy cảm với cái
nóng. Dù sao th́ chúng cũng sợ hăi thật sự khi bị bắt. Nàng thấy rơ
điều ấy.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh của ngôi nhà. Katie lấy
ống nghe.
- Alô.
- Katie, tôi vừa nghe có một cây xăng muốn bán - Maura nói với nàng
- Nó nằm trong khu vực mà chị vẫn thích.
- Kể vắn tắt cho tôi xem nào - Katie nói nhanh.
Đặt ống nghe xuống, Katie lao ngay theo những chỉ dẫn của Maura.
Nàng có khả năng thương lượng những vụ mua bán mà nàng thích. Thế
rồi vào buổi sáng, sau khi tiễn Joanne đi du lịch, nàng đến dự cuộc
gặp mặt với người chủ cây xăng, luật sư của họ, luật sư của nàng và
một đại diện của nhà băng. Sau giờ ăn trưa nàng đă là chủ nhân của
cây xăng thứ hai. Nàng đang dự tính mua cây thứ ba.
Joanne có thể là bản sao của nàng về mặt h́nh thể - như Harry thường
nhắc đến - nhưng về nhiều phương diện nó chính là đứa con của Harry.
Nó có vẻ duyên dáng hấp dẫn của người cha. Nhiều lúc tính nóng nảy
của nó rất giống Harry. Giống cả nỗi ám ảnh của Harry về cuộc sống
của những người giàu có ở Texas. Katie đă xác định sẽ lo cho Joanne
một cuộc sống đầy đủ để mang lại niềm vui cho nó, giúp nó quên đi
những ngày tháng hăi hùng của ba năm về trước.
Đầu mùa thu, một người đàn ông đến gặp Katie tỏ ư muốn mua lại công
ty Newhouse Gourmet Foods. Không phải mua cả trang trại, nhà cửa,
ông ta nhấn mạnh, - mà chỉ mua những nhà kính, sổ sách và những
khách hàng của nó. Nàng lịch sự từ chối mặc dù nàng rất muốn giành
toàn bộ thời gian cho việc mở rộng hệ thống các cây xăng của ḿnh.
Ngoài ra v́ ḷng trung thành với Jeff và Maura - những người đang
sống nhờ công ty - nàng không thể bán nó.
- Hăy suy nghĩ trong ṿng một tháng - Người đàn ông thuyết phục -
Tôi sẽ gặp lại bà.
Katie nổi giận khi Maura nói rằng người mua – Ông Craig Winters - đă
nói chuyện với chị và Jeff về hoạt động của công ty Newhouse Gourmet
Foods. Họ nghĩ rằng ông ta muốn viết một bài báo về các phương pháp
của họ cho một tạp chí nông nghiệp.
- Ông ấy đang muốn biết chúng ta vận hành nhà kính ra sao, làm thế
nào mà chúng ta có được sản phẩm nhiều và tốt. Ông ấy đă gặp tôi đề
nghị mua công ty - Nàng kể.
- Một lời đề nghị tốt chứ ? - Giọng Maura có vẻ xúc động.
- Tôi không bán - Katie phật ư - Chúng ta đang làm việc với nhau.
- Chị sẽ được rảnh rang nếu bán nó đi - Maura nói - Tất cả những ǵ
mà chị nói đến trong những ngày này là làm thế nào để mở rộng hệ
thống cây xăng. Nếu như chỉ v́ nghĩ đến tôi và Jeff, th́ chúng tôi
lại mong cho chị bán. Chúng tôi lại trở về những công việc đồng áng
như trước.
- Chị và Jeff muốn quay về công việc đồng áng xưa kia ? - Katie ngạc
nhiên.
- Katie, đây là thời kỳ "làm ăn" đối với nhà nông. Chúng ta đang trở
thành rổ bánh ḿ của cả thế giới. Nhưng máy móc nông nghiệp mới sắp
được bán ra. Những giống mới có năng suất cao đang được phát triển.
- Tôi sẽ bán, - Katie quyết định nhanh - Tất nhiên tôi sẽ đ̣i giá
cao. Ông Craig Winters có thể mua được công ty Newhouse Gourmet
Foods. Thậm chí ông ta đang nói đến việc làm lạnh rau quả và bán
chúng trong khắp cả nước.
- Mặc ông ta làm những ǵ mà ông ta muốn, - Maura nói - Ḿnh lấy
tiền và chuồn.
- Tháng Sáu tới Joanne sẽ tṛn mười sáu tuổi, - Katie nói nhỏ - Chị
đă biết tôi sẽ tặng nó cái ǵ vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu
không. Katie mỉm cười rạng rỡ - Một chiếc xe mui trần. Đó là cái mà
bố mẹ Betty cũng đă hứa với con gái họ. Maura, Joanne sẽ sướng run
lên.
- Katie, người ta không sản xuất ôtô nữa đâu - Maura báo trước.
- Tôi sẽ t́m được, dù có đắt, - Katie quả quyết. - Joanne sẽ rất
thích.
Tuy nhiên trong đầu Katie vẫn lảng vảng một câu hỏi : liệu có cách
nào để Joanne tha lỗi cho nàng không? Joanne đang bắt nàng chịu
trách nhiệm về cái chết của Leo ngang với bố nó.
Chương 23
Một ngày đầu năm mới, Harry ngồi
trong văn pḥng sang trọng của Pierre vờ lắng nghe những lời phàn nàn
của Arnold Sinclair về sự tiến triển chậm chạp của công ty Simon &
Sinclair. Anh và Pierre đều nhận thấy rằng đó là cách của Arnold để
chứng tỏ ḿnh giữ vị trí then chốt trong văn pḥng Mineapolis, nơi có
những hoạt động thực sự của công ty.
Chẳng lẽ lăo ta không hiểu rằng bây giờ việc buôn bán ngũ cốc là do "Uỷ
ban nông nghiệp" điều hành. Harry bị dằn vặt bởi ư nghĩ là anh không
tham gia quân đội. Anh vẫn c̣n trẻ. Tuy nhiên nhưng việc anh đang làm
cũng là cần thiết để phục vụ cuộc chiến.
- Mua những nhà kho ráp sẵn này làm ǵ hở Harry - Arnie gay gắt hỏi -
Xem này, giá cả thật là phi lư.
- Sẽ c̣n phi lư hơn nữa nếu chúng ta để thất thoát lúa ḿ v́ không thể
thuê được chỗ đặt băng tải, Arnie* ạ. Lượng lúa ḿ dư rất lớn và nếu
chúng ta t́m được cách dự trữ cho đến khi có thể chở chúng đi bằng tàu
th́ thật tuyệt. Những người thợ rừng mang những cái nhà làm sẵn đến giúp
chúng ta giải quyết việc đó. Những người nông dân cất lúa ḿ trong kho,
thậm chí trong nhà họ. Một số người thuê cả kho bỏ không.
Harry dừng lại, cố gắng ḱm ḿnh để không nổi giận vời Arnie.
- Tôi đang nghiên cứu về việc xay lúa ḿ. Chúng ta nên mở rộng những các
nhà máy xay bột. Quân đội đang lùng mua bột ḿ khắp nơi.
Trong hơn một giờ đồng hồ họ tranh luận về hướng phát triển của công ty.
Anh không ưa Arnie Sinclair. Anh ghê tởm cái cách khi Arnie nhắc nhở
rằng anh không phải là người có cổ phần ở công ty Simon & sinclair.
Nhưng anh cũng biết rằng Pierre mong anh bỏ qua những vướng mắc cá nhân
v́ họ đang cần tiền cho công việc kinh doanh mà Arnie mang lại.
- Tôi vừa thảo luận t́nh h́nh với ủy ban, - Arnie kết luận với một nụ
cười tự măn - Chúng tôi nhất trí rằng tôi phải nắm văn pḥng Mineapolis
vào một lúc nào đó, sau tết dương lịch.
- Trước mắt chúng ta sẽ c̣n một vài năm khó khăn nữa - Harry thừa nhận -
Chúng ta cần sử dụng tất cả những sự giúp đỡ có thể có ở đây.
“Lăo già chết tiệt", Harry rủa thầm.
- Có ông ở văn pḥng th́ thật là tuyệt - Pierre khôn khéo nói với vẻ
thành thật - C̣n bây giờ chúng ta đi ăn trưa chứ. Có một quán ăn mới mở,
Harry và tôi vẫn...
- Sao không đến Mineapolis Club ? - Arnie cắt ngang với một nụ cười ranh
mănh.
- Tôi nghĩ là ông sẽ thích quán ăn này - Pierre lịch thiệp nhưng kiên
quyết. Cũng như Pierre, Harry hiểu tại sao Arine lại gợi ư đến
Mineapolis Club. Đồ chó đẻ đó biết rằng những người Do Thái không được
tiếp đón niềm nở đấy, nó sẽ làm cho Arnie tự hào rằng ḿnh hơn hẳn những
người cộng sự với ḿnh.
Ba người rời khỏi văn pḥng của Pierre đi ra hành lang, đến gian
tiền sảnh. Harry nhận thấy Arnie cười điệu với cô thư kư mới. Cô ta
khoảng mười chín tuổi người cao có mái tóc màu đồng hấp dẫn. Tên cô
ta là ǵ nhỉ?
Eileen Stanton - Anh nhớ ra rồi.
- Nếu có ai gọi điện đến, bảo với họ tôi sẽ quay lại sau hai giờ nữa -
Arnie nói, vẻ quan trọng. Ông ta nh́n như dán vào đôi vú nhỏ và cao của
Eileen, những núm vú lấp ló dưới chiếc áo len thưa sợi.
- Vâng, thưa ông Sinclair, - Eileen nói ngọt ngào trong khi đôi mắt lướt
qua ông ta để dừng lại ở Harry với sự mời mọc lộ liễu.
Cô ta sẵn sàng nhảy vào giường ḿnh. Harry tin chắc như vậy. Mẹ kiếp, cô
ta chỉ lớn hơn Joanne một chút. Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy một sự xáo
động trong người. Anh có thể bi kiệt sức sau những giờ làm việc ở công
ty và cô ả lẳng lơ này sẽ làm anh quên đi nỗi nhọc nhằn đó, nếu anh chấp
nhận.
Arnie cố đưa ra vài ư kiến chê bai cái quán gần như hoàn hảo, nơi họ ăn
trưa. Ông ta có vẻ bực v́ Eileen lại chú ư đến Harry. Nhưng anh cũng
không muốn ḿnh dễ dăi với các cô gái trong văn pḥng. Vả lại, bằng linh
tính anh thấy không nên làm tăng sự thù địch của Arnie đối với ḿnh.
Anh đang sống sung túc ở đây, Minneapolis. Nhưng anh chỉ sống nhờ những
tấm thẻ tín dụng. Không dành dụm được chút nào. Anh vẫn tiếp tục bị ám
ảnh bởi ham muốn làm giàu. Không phải để cho riêng anh mà là để cho cuộc
sống của Katie và Joanne dễ chịu hơn. Anh muốn đem lại cho hai mẹ con
những ǵ sung sướng mà anh và Katie đă được hưởng trước cuộc khủng
hoảng.
Sau bữa ăn trưa, ba người quay về văn pḥng Simon & Sinclair. Mỗi người
đi một đường. Hết ngày làm việc, như thường lệ, Harry c̣n nấn ná ở lại,
sau khi người nhân viên cuối cùng đă rời văn pḥng. Pierre th́ đưa Arnie
đi ăn bữa cuối cùng, trước khi ông bay về New York.
Xách chiếc cặp da trên tay Harry bước ra đường. Buổi tối, nhiệt độ xuống
đến gần số không. Anh lật cổ áo choàng, ngước nh́n. Một màu xám thẫm pha
đỏ nhạt báo hiệu tuyết sắp rơi. Cảm thấy đói, anh t́m chỗ ăn bữa tối và
quyết định vào một quán ăn nhỏ ở cách văn pḥng hai dăy nhà.
Harry giữ cánh cửa cho một đôi t́nh nhân trẻ đi qua rồi bước vào trong
quán ấm áp với một tiếng thở dài. Anh rất ghét những đêm lạnh trời. Anh
chán cả những cảnh nghèo túng mà mùa đông phơi bày ra trước mắt anh.
Quán ăn trang hoàng rực rỡ đón ngày lễ. Một thực khách viết nguệch ngoạc
ḍng chữ Chúc mừng Giáng sinh bên cửa sổ.
Harry ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ ở phía sau và cố tỏ ra quan tâm đến
thực đơn. Anh biết rằng khó ḷng có món ǵ khác hơn những món hàng ngày.
Những khẩu phần hào phóng nhưng kém hấp dẫn. Tuy nhiên anh không có cái
kiểu cách của một người sống độc thân, ăn ở một nhà hàng với một thực
đơn quen thuộc.
- Ông dùng ǵ ạ ? - Cô hầu bàn xinh xắn tóc xám, khoảng hơn hai mươi
tuổi hỏi anh với nụ cười tươi tắn nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Harry nghĩ với vẻ đồng cảm. Phục vụ ở quán ăn cũng không phải là một
cách kiếm sống dễ dàng.
- Cho thịt ḅ nướng, - Anh bảo cô ta - Và tôi muốn uống cà phê ngay bây
giờ.
- Xin có ngay, - cô ta cầm tờ thực đơn vội vă bước đi. Anh để ư thấy
thân h́nh cô nhỏ và tṛn lẳn. Giống như Katie.
Khi cà phê được mang đến, Harry tḥ tay vào cặp lấy một trong hai tờ
nhật báo của Dallas vừa gởi đến cho anh qua đường bưu điện. Dù sao việc
đọc báo Dallas cũng làm cho anh cảm thấy gần gũi hơn với Katie và
Joanne. Anh đọc lướt qua trang đầu, chủ yêu đề cập đến tin tức chiến
tranh. Rồi anh lật trang sau để xem tin trong nước. Đột nhiên cổ họng
anh nghẹn lại. Tên của Katie đập vào mắt anh.
Nàng đă bán Newhouse Goưrmet Foods cho một gă nào đó tên là Winters. Và
nàng mua cây xăng thứ ba làm quái ǵ ? Nàng đă mua hai cây xăng trước
khi nào. Điều ǵ đă khiến nàng đi theo con đường ấy.
Harry ngồi bất động, quên cả uống cà phê. Đầu óc anh mung lung, cố gắng
t́m hiểu những thông tin mới này. Gas Girls Inc - Đó là một cách nh́n
sắc sảo, ít nhất là trong thời gian chiến tranh.
Thậm chí trước khi bán công ty nàng đă mua hai cây xăng. Làm cách nào mà
nàng thành đạt được như vậy ? Và bây giờ là cây thứ ba. Nàng đă nghĩ
giống anh, phải thiết lập một hệ thống ?
Quỷ thật, Katie không cần đến anh. Một ḿnh nàng cũng kinh doanh tốt. Đó
là một thực tế đau đớn với Harry. Anh sẽ măi măi ra khỏi cuộc đời nàng.
Nàng không cần anh nữa.
- Hăy cẩn thận nhé ! - Cô phục vụ nói khi đặt đĩa thức ăn xuống trước
mặt anh - Nóng lắm đấy.
- Tôi sẽ cẩn thận, - Anh cố mỉm cười - Thế c̣n cô?
- Tôi cũng nóng kinh khủng, hay là tôi đă bốc cháy? - Cô ta ngúng nguẩy,
đôi mắt nh́n anh với vẻ quan tâm rơ rệt.
- Cả hai - Anh dài giọng. Quỷ quái thật. Vợ anh không cần đến anh nữa,
vợ cũ của anh. Trời ơi, đă lâu lắm rồi...
- Có một cách để giải quyết - Cô phục vụ đặt sa lát và bánh ḿ bơ lên
bàn. Cô ngập ngừng - Tôi và chồng tôi chia tay nhau đă mười một tháng.
Một phụ nữ cô đơn.
- Cô xong công việc lúc mấy giờ ? - Đột nhiên, anh muốn làm t́nh với cô
ta kinh khủng.
- Tối nay ư ? Bốn mươi phút nữa em sẽ về.
Hary thấy rơ vẻ khêu gợi trong giọng nói cô ta.
- Tên em là Dolores, nhưng mọi người vẫn gọi em là Dolly.
- Anh là Harry, không có tên nào khác. Em sống ớ gần đây không - Anh
không muốn mang cô về nhà anh.
Điều đó có thể gây nên sự khó chịu không cần thiết.
- Anh ăn xong đi. Sau đó em sẽ gọi taxi. Chỉ mất mười phút là chúng ta
về nhà.
Dường như cô hiểu v́ sao anh không muốn đưa cô về nhà ḿnh. Nhưng cô
chấp nhận. Nhiều cô gái cũng chấp nhận như vậy với những người lính. Dù
sao th́ cô cũng đang muốn anh ghê gớm, như anh muốn cô vậy.
Harry cất tờ báo vào cặp, tự ra lệnh cho ḿnh tập trung vào bữa ăn và
những ǵ tiếp theo đó. Anh đă sống trong giấc mơ điên rồ nào vậy. Xa
lánh phụ nữ, bởi anh vẫn c̣n yêu vợ ḿnh. Cuộc hẹn ḥ này chẳng liên
quan ǵ đến t́nh yêu cả. May ra anh có thể được một đêm ngủ ngon.
Anh hóp ngụm cà phê cuối cùng khi Dolly nhấc máy điện thoại. Anh đoán là
cô gọi taxi. Anh hiểu rằng là họ phải đi riêng ra cửa. Dolly không muốn
ai đó trong quán biết hai người sắp có chuyện ǵ xảy ra.
Sau đêm nay, anh sẽ không bao giờ gặp lại Dolly nữa. C̣n bây giờ, cả hai
sẽ có những ǵ mà họ cần.
o0o
Đầu mùa xuân, sau khi hoàn thành việc mở rộng tổ họp Gas Girls
Incorporated Katie bắt đầu lo việc tổ chức bữa tiệc sinh nhật lần thứ
mười sáu của Joanne. Mỗi năm, nàng lại sợ hăi quăng thời gian ngắn ngủi
giữa cuối tháng Năm và đầu tháng Sáu. Mỗi năm nàng lại tê tái thương xót
Leo, như thể mới chỉ cách vài ngày, khi nàng nghe thấy tiếng kêu thét
của Joanne và chạy vào pḥng Leo để nh́n thấy đứa con trai vàng ngọc của
nàng đă ra đi vĩnh viễn. Và mỗi năm, cứ đến ngày sinh nhật, nàng sợ
Joanne lại bị những kỷ niệm đó ám ảnh.
Nàng sẽ kéo Joanne vào những sự chuẩn bị bận rộn đó. Một bữa tiệc mừng
"tuổi mười sáu đáng yêu” là rất quan trọng đối với những bạn bè của
Joanne.
Katie vẫn không nguôi lo lắng về Harry. Liệu anh có bị kẹt ở Paris khi
bọn quốc xă chiếm được thành phố? Hay là anh đă về nước, đă đăng lính và
đang ở mặt trận nào đó nơi hải ngoại. Cố trấn tĩnh nổi buồn, Katie viết
thư cho gia đ́nh Hirsch ở New York. Sự quan tâm này không có nghĩa là
nàng sẽ hàn gắn với Harry - nàng tự dối ḿnh. Chỉ là nàng muốn biết anh
có được b́nh an không ? Joanne sẽ không biết ǵ đâu, kể cả lá thư này.
Lá thư nàng gửi cho gia đ́nh Hirsch quay trở lại. Họ đă chuyển đi mà
không để lại địa chỉ mới. Nàng thất vọng và thừa nhận rằng thật khó liên
lạc với Harry mà không cho Joanne biết. Nhưng nàng không thể yên ḷng
nếu không biết chắc là anh vẫn b́nh an, không có nguy hiểm nào ŕnh rập.
Mặc dù bận rộn, Katie vẫn quyết định t́nh nguyện tham gia làm việc ở một
căng tin của hội chữ thập đỏ. Nàng phải làm một việc ǵ đó đóng góp cho
chiến tranh. Sau đêm đầu tiên, nàng giận dữ bỏ cuộc. Căng tin chỉ phục
vụ các sỹ quan.
Maura tiếp tục động viên nàng hoạt động xă hội. Mặc dù Texas rất thiếu
đàn ông trong thời gian chiến tranh, nàng vẫn bị theo đuổi. Nàng gạt bỏ
tất cả những lời đề nghị.
- Maura, tôi không có thời gian để làm việc đó - Katie phàn đối khi họ
cùng ăn trưa vào một ngày thứ bảy tháng Tư đẹp trời. Maura vào thành phố
để giúp Katie chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật Joanne.
- Ngoài ra, chị biết thái độ của đàn ông đối với những người phụ nữ đă
li dị chồng rồi đấy. Họ cứ tưởng rằng ḿnh sẵn sàng nhảy vào bất cứ
chiếc giường trống nào.
- Nếu chị có yêu ai th́ cũng chẳng hề ǵ - Maura nói - Chị cũng không
thuộc típ phụ nữ ưa ngủ một ḿnh.
- Bây giờ th́ tôi đang như vậy đấy - Katie gượng gạo mỉm cười, - tôi có
Joanne và công việc của tôi. Đấy là tất cả những thứ tôi cần.
- Chị vẫn đang t́m một chiếc xe mui trần mừng ngày sinh nhật nó đấy à ?
- Maura hỏi - Người ta không sản xuất ô tô nữa đâu, v́ tất cả nhà máy
đều tập trung phục vụ cuộc chiến.
- Có người mách tôi một chiếc Cadillac đời mới. Họ đ̣i giá rất cao.
Nhưng nếu nó c̣n tốt như người ta nói th́ tôi sẽ mua cho Joanne.
- C̣n chị th́ vẫn đi chiếc Chevie đă bảy năm nay - Maura khó chịu. Tuy
vậy Katie biết rằng Maura cũng hiểu.
- Tôi sẽ gợi ư với Joanne ba tuần trước dịp kỷ niệm ngày mất của Leo.
- Ôi Katie, - Maura thở dài, - chị đang làm hỏng nó đấy.
- Tôi đang xem nên tổ chức tiệc sinh nhật cho Joanne ở đâu. Có lẽ là tại
khách sạn Adolphus.
Joanne th́ lại muốn làm ở Country Club, nhưng Katie đâu phải là thành
viên của câu lạc bộ này.
Đột nhiên Katie căng thẳng. Tối qua nàng đă bàn bạc với Joanne xem nên
mời bao nhiêu khách. Joanne đă gợi ư - bằng điệu bộ duyên dáng mà nó
thừa hưởng của Harry - rằng tốt nhất là không nên mời Willa. "Bạn ấy sẽ
cảm thấy không thoải mái với lũ bạn con”.
- Điều đó không hề ǵ, - Maura cười - Willa sẽ có một buổi liên hoan
ngoài trời và sau đó là một cuộc du ngoạn ngoài đồng cỏ. Thật may cho
chúng tôi nếu như George được nghỉ để có thể về nhà dự sinh nhật của nó
vào tháng tới.
Katie biết Maura lo lắng khi tuổi quân dịch giảm xuống ở con số mười
tám, mặc dù George đă hoăn lại việc vào học Trường đại học Nông Nghiệp
để làm việc trong ngành công nghiệp pḥng vệ ở Fort Worth. Chừng nào c̣n
làm công việc này, nó không phải đăng lính.
- Katie, - Maura ngập ngừng - Tôi không muốn chị nghĩ ngợi về việc mời
Willa hay không ? Bọn chúng lớn lên trong những hoàn cảnh quá khác biệt.
Đừng cố đẩy chúng lại với nhau.
- Tôi biết chị yêu Willa và nó cũng yêu chị. Nhưng Willa và Joanne khác
tính nhau. Chúng sẽ không thoải mái nếu ta ép chúng phải gần nhau.
- Lẽ ra không nên như vậy. Chúng thân nhau biết mấy khi c̣n bé.
- Katie, có rất nhiều điều "không nên như vậy” lắm. Nhưng chúng ta phải
sống cuộc đời của chúng ta. Chị sẽ đến dự bữa tiệc của Willa chứ.
- Nhất định tôi sẽ đến, - Katie nói chắc.
Thế là gay rồi. Maura nói đúng. Nàng đă làm hỏng Joanne. Nhưng nàng có
thể làm ǵ khác sau những điều mà Joanne đă trải qua.
Chú thích:
* Một cách gọi khác của Arnold.
Chương 24
Vào đầu tháng Năm, Harry hiểu rằng văn
pḥng ở Mineapolis đă trở nên quá chật hẹp đối với cả anh và Arnie.
Không phải chỉ do những động chạm về công việc được Pierre đồng ư về
chiến lược phát triển do anh vạch ra, anh dành hầu hết thời gian để
hoàn thiện và phát triển nó. Vấn đề là giữa Harry và Arnie có một
mối hiềm khích riêng.
Arnie hậm hực v́ không đạt được cái mà ông ta muốn có với Eleen. Cô
đă nói thẳng với ông ta là không thích đi chơi với người đă có vợ.
Ông ta trút nỗi bực tức lên đầu Harry bởi đinh ninh rằng v́ anh mà
Eileen từ chối ḿnh.
Với việc Arnie đi New York vài ngày, Harry được thư giăn đôi chút.
Nhưng anh cũng hiểu rằng đă đến lúc họ phải xa nhau. Trong một bữa
tiệc cùng Pierre, anh đă đề cập đến vấn đề này.
- Arnie không thể chịu nổi cái lối Eileen nh́n cậu đắm đuối như vậy
- Ṕerre lầu bầu. Đôi mắt ông ḍ hỏi - Cậu có ǵ với nó không ?
- Cô ấy c̣n trẻ con, - Harry lảng tránh, - chỉ hơn con gái tôi vài
tuổi.
- Con bé đó sinh ra đă già dặn rồi - Pierre cười - Nó rất sắc sảo.
- Tôi đang nghiên cứu t́nh h́nh Argentina. Harry bảo ông - Chúng ta
có thể mua lúa ḿ ở đó với giá rẻ đến mức tệ hại. Mua càng nhiều
càng tốt. Chúng ta sẽ xây kho chứa. Và một khi chiến tranh qua đi,
các đường vận chuyển lưu thông, chúng ta sẽ có một thị trường rộng
lớn trên cả hai lục địa âu, á. Các cánh đồng trồng lúa ḿ ở châu âu
hầu hết bỏ hoang. Ở châu á cũng như vậy. Tôi muốn thấy công ty Simon
& Sinclair có mặt ở hai châu lục đó, với nguồn cung cấp vô tận khi
chiến tranh kết thúc. Theo tôi, cuộc chiến không thể kéo dài quá một
hai năm nữa đâu.
- Cậu nói rằng muốn gây dựng ở Argentina ?
- Không cần phải có một cơ sở lớn ở đó. Chỉ cần có một đội quân thu
mua lúa ḿ. Đội quân ấy phải do chính tôi chỉ huy. Lạy Chúa, tôi
thông thạo tiếng Tây Ban Nha sau những năm sống ở Dallas. Kho tàng ở
đó cũng rẻ hơn ở đây nhiều.
- Tôi sẽ gây áp lực để Arnie đồng ư - Pierre hứa.
Tôi sẽ đưa ra những số liệu làm ông ta thèm muốn, và sẽ nói bóng gió
đề Arnie hiểu rằng tôi không dính dáng ǵ đến Eilleen. Ông ta sẽ
mừng v́ tôi đi khỏi đây. Nhưng chủ yếu là cái đầu của Arnie phải
nh́n ra mối lợi lâu dài của Simon & Sinclair trong kế hoạch này.
Cuối cùng Arnie đă chấp nhận công ty Simon & Sinclair có đại diện ở
Nam Mỹ. Nhiệm vụ được trao cho Harry. Ngay lập tức, anh chẩn bị cho
việc lên đường, phớt lờ những lời trách móc của Eileen.
- Anh sẽ sống ung dung, - Pierre chúc mừng Harry - Đồng đôla Mỹ rất
có giá ở Buenos Aires. Hăy ở khách sạn Alvear Palace, v́ nó rất
Pháp, cho đến khi thuê được nhà. Khi mọi việc đă ổn hăy mở văn pḥng
ở khu buôn bán.
Vào một buổi chiều, khi vừa hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ cho chuyến
đi sang Buenos Aires, Harry nhận những số mới nhất của tờ báo Dallas
Tin buổi sáng. Như mọi khi, anh đọc lướt qua các trang và dừng lại
lâu hơn ở trang xă hội. Anh chợt dùng ḿnh. Một bài báo viết về bữa
tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của Joanne. “Joanne Newhouse, con
gái của Katie Freeman... " Katie đang bước lên những nấc thang danh
vọng và nàng đă lấy lại tên thời thiếu nữ. Anh đau đớn nghĩ. Tuy
nhiên, đồng thời, anh cũng hiểu được rằng nàng vẫn một ḿnh. Rơ ràng
nàng đang làm ăn phát đạt. Một bữa tiệc sinh nhật ở khách sạn
Aldolphus đáng giá một gia tài nhỏ.
Anh buông. tờ báo, ngồi nh́n vào khoảng không và hồi tưởng lại những
năm tháng đă qua. Tất cả những ước mơ của anh đều xoay quanh cuộc
sống gia đ́nh, Katie và những đứa trẻ. Anh chỉ mong muốn những điều
tốt nhất cho họ.
Vậy mà kết quả lại thế này đây.
- Harry ? - Anh giật ḿnh v́ không nhận thấy Eileen đă bước vào
pḥng. Cô đóng cửa lại.
- Cái ǵ - Anh không định nói giọng gây sự, nhưng tại sao có không
gơ cửa ? Cái ǵ vậy, Eileen ?
- Ngày hôm nay tuyệt đẹp. Tại sao ḿnh không có một bữa ăn ngoài
trời nhĩ ? Sau đấy có thể uống cái ǵ đó ở chỗ em.
Eilleen luôn luôn nói rằng rượu rum và côca - cola là những thứ cô
thích mê.
- Anh phải gọi điện đi vài nơi đă. Chờ anh ở hành lang dưới nhà
khoảng hai mươi phút.
Mặc dù Arnie vẫn nghi ngờ anh và Eileen, anh cũng không cẩn thiết
phải khẳng định thêm điều đó. Arnie bị ám ảnh bên Eileen - không có
lời nào khác để mô tả điều đó. Nhưng chẳng lẽ ông ta không hiểu rằng
Eileen đang ấp ủ hy vọng - mặc dù rất mong manh - trở thành Harry
Newhouse?
Harry ngổi trên xe trong khi Eileen mua đồ ở cửa hàng bán thức ăn
sẵn. Tối nay, anh lại phải đương đầu với nỗi buồn. Anh nhớ lại những
buổi picnic khác, xa lắm rồi, khi anh và Katie c̣n ở tuổi thiếu niên
và Công viên Trung Tâm là địa điểm đặc biệt của họ. Họ đă đi quá xa
năm tháng ấy, và những ǵ c̣n lại với anh th́ quá ít.
Rồi Eileen từ cửa hàng bước ra với nụ cười tươi tắn.
- Ông bán hàng cứ muốn em mua nhũng thứ ông ấy giới thiệu, nhưng em
từ chối, cô ta cười trả tiền lẻ cho Harry, - chắc ông ta nghĩ “ô một
cô bé tóc vàng ngu ngốc".
- Em đâu có ngu ngốc, - Harry cười mỉm. Pierre nói đúng. Eileen khôn
ngoan và quá thạo đời so với tuổi của cô ta – Tại sao chúng ḿnh
không về nhà em và ăn uống luôn ở đó ? - Anh nói với vẻ khêu gợi -
Anh đang chỉ muốn nằm với em.
- Em cũng chỉ muốn vậy - Cô ta kéo dài giọng, đặt một tay lên đùi
anh. - Anh sẽ phải nhớ em đến chết khi xa em đấy. Argentina buồn
lắm.
Trong căn hộ gọn gàng của Eileen - mà cô ta cố làm cho nó trở nên
hấp dẫn - họ cất thức ăn vào tủ lạnh rồi vào luôn buồng ngủ. Trong
khi anh cởi quần áo và nằm trên giường, Eileen đi vào buồng tắm. Một
lát, sau cô đi ra trong bộ váy ngủ đen mỏng dính mà cô để dành cho
những dịp như thế này. Không có ǵ khác ở bên trong, trừ tấm thân
trần truồng của một cô gái mười chín tuổi.
- Ừm... - Harry trầm trồ, biết rằng cô đang chờ anh khen tụng -
Trông em như một Rita Hayworth* tóc vàng, với lối trang
điểm nảy.
- C̣n anh là Clark Gable* - Cô ta đáp, kéo dây cho chiếc váy ngủ rơi
xuống sàn.
- Vậy th́ hăy cư xử với anh như vơi Gable - Harry nói như ra lệnh.
Anh đă ba mươi tám tuổi, vậy mà có cô gái mười chín c̣n mê mẩn anh
thế này đây.
- Khi nào anh lên đường ? - Cô hỏi khỉ đă nằm bên anh, bàn tay vuốt
ve anh một cách khéo léo, nụ cười dâm đăng mời mọc.
- Khoảng hai hay ba tuần nữa.
- Anh sẽ nhớ em!
- Anh hy vọng như vậy !
Đột nhiên Eileen nằm chồm lên anh, đôi mắt sáng ngời với nhiều ngụ
ư.
- Có thể em sẽ sang Buenos Aires với anh.
Bỗng chốc, anh cảm thấy ngần ngại trước việc bắt đầu cuộc sống ở một
thành phố lạ, trên một đất nước lạ và chỉ có một ḿnh anh.
- Em sẽ không đến đấy như một thư kư của anh, - cô ta nói sau một
lúc im lặng, - chẳng có tương lai ǵ ở đó.
- Th́ đến với tư cách là vợ anh vậy - Anh nói, tại sao lại không nhỉ
- Chúng ta có thể đăng kư ở nhà th́ chính thành phố trước khi lên
đường, trừ khi em muốn phải xin phép mẹ em.
Harry biết cha cô đă mất khi cô mới chập chững, trong một cuộc đánh
lộn v́ say rượu. Cô và mẹ cô gặp nhau một năm một lần vào dịp lễ
Giáng sinh. Hai người anh lớn hơn cô vài tuổi đă ở riêng từ lâu.
- Thế nào ? - Anh hỏi.
- Em đă gần hai mươi tuổi. Em không cần phải xin phép ai.
Anh cảm thấy sự mừng rỡ trong cô, mặc dù cô cố tỏ vẻ tự nhiên.
- Anh muốn vậy hả, Harry ?
- Anh muốn vậy.
- Ừm... Arnie sẽ rất bực đấy - Cô cười.
- Em đưa đơn xin từ chức vào ngày mai, nhưng không được nói lư do
với ai. Hăy nói là mẹ đang hấp hối phải về nhà.
- Em rất mừng v́ hồi ở trung học em đă học tiếng Tây Ban Nha - Cô
luồn tay vào giữa hai đùi anh - Chúng ta sắp có một cuộc sống huy
hoàng ở Buenos Aires. Em nghe nói những người Mỹ ở đấy sống rất dễ
chịu.
- Chúng ta sẽ nói điều đó sau. Bây giờ th́ anh nghĩ đến việc khác
cơ.
- Harry, em không muốn có mang, kể cả khỉ chúng ta là vợ chồng. Em
không bao giờ muốn có mang.
- Em sẽ không có đâu. Anh cũng không thích.
Anh với tay lấy chiếc ví. Eileen biết rằng anh vẫn để bao cao su ở
đó. Nhưng tại sao cô ta lại phải nói về việc có mang. Đột nhiên anh
nhớ lại những lần Katie mang bầu - mỗi lần anh lại lo sợ cho nàng.
Nhưng thật tự hào làm sao khi Leo rồi Joanne ra đời.
Đă đến lúc phải quên những năm tháng ấy đi. Nh́n về phía trước. Đó
là lư do để tồn tại.
o0o
Trong ṿng hai mươi giờ sau khi chấp nhận Eileen làm vợ, Harry bị
bao vây bởi những nỗi ngờ vực. Tuy nhiên viễn cảnh phải sống một
ḿnh ở một thành phố xa lạ cũng làm anh bối rối. Đó là một hành động
đúng - anh tự an ủi. Anh không có ư định sống độc thân.
Rồi như hành động rửa tội, anh gọi điện cho luật sư ở Dallas, người
đă giải quyết vụ li dị của anh.
- Tôi bị mất liên lạc, - anh giải thích - Tôi không muốn biết chắc
chắn mọi việc đă được giải quyết ổn thoả.
- Ông đă li dị xong. Ông đă kư mọi giấy tờ cần thiết trước khi rời
Dallas. Chúng tôi không có địa ch́ tiếp theo để thông báo cho ông
biết khi mọi việc đă xong xuôi.
- Tôi di chuyển liên tục - Harry phân trần. Bây giờ tôi sắp đi
Buenos Alres - Anh ngập ngừng một lúc - Để tôi cho ông địa chỉ mới.
Anh rất muốn hỏi về Katie, nhưng anh không làm được việc đó. Nếu
Katie quan tâm đến việc liên lạc với anh th́ nàng đă viết thư cho
anh ở Paris. Anh đă tự dằn vặt ḿnh đến hàng ngh́n lần.
Không một lời của nàng hoặc Joanne gửi đến anh, khi anh đă gửi cho
họ cả địa chỉ. Katie và Joanne đă không thèm đáp lại lời đề nghị của
anh.
Harry và Eileen đă đám cưới ở ngôi nhà mới của Pierre trên bờ hồ
Minnetonka. Harry cố gắng để không nhớ lại đám cưới của anh và Katie
trong căn pḥng ở Rivington Street. Bằng việc cưới Eileen, phải,
chính anh đă chấp nhận Katie măi măi bước ra khỏi cuộc đời ḿnh.
Vào tháng Tám, Harry và Eileen lên đường. Khi đến Buenos Aires,
thành phố nằm trên bờ sông Plata, họ ở tạm trong khách sạn Alvear
Palace nằm trong khu dân cư đông đúc.
- Khách sạn Plaza ở khu buôn bán là để giành cho những khách du lịch
giàu có, - Pierre đă bảo họ như vậy - Các bạn sẽ thích Alvear Palace
hơn, v́ nó mang phong cách Pháp. Thực ra th́ Buenos Aires thường
được gọi là Paris của Nam Mỹ.
Họ đến Argentina vào gần mùa đông, thời điểm cao trào của opera.
Chiều chiều, các quư bà thường đến uống trà ở cửa hàng của Harroa,
hoặc ở Desty. Nhũng chiếc xe Limousine với những tài xế mặc chế phục
đưa họ đến những cửa hiệu sang trọng ở Calle Florida hay Call Santa
Fe.
Mặc dầu Eileen rất mê căn pḥng rộng lẫy của họ trong khách sạn (cô
ta nói, Harry, em cảm thấy ḿnh giống như Marie Antoinette đang ngủ
trên một chiếc giường kê ở góc pḥng), cô ta vẫn ghét những cơn mưa
dai dẳng và trời lạnh thấu xương, trái hẳn với thời tiết của nơi mà
họ vừa rời khỏi. Nhưng Eileen cũng nhanh chóng quên sự khó chịu này
khi Harry đưa cô tới một cửa hàng áo lông sang trọng và mua cho cô
một chiếc áo khoác bằng lông chồn. Tuy vậy, cử chỉ này cũng chưa làm
toàn làm hài ḷng vợ anh. Eileen muốn nhiều hơn nữa, muốn được anh
chứng tỏ rằng Harry Newhouse và công ty Simon & Sinclair là hiện
thân của sự giàu mạnh.
Harry bị quyến rũ bởi Buenos Aires. Nó không hề giống bất cứ nơi nào
mà anh đă từng biết. Ở đây, dường như chẳng ai biết là thế giới đang
có chiến tranh, mặc dầu bản thân Argentina lại do giới quân sự nắm
quyền lănh đạo, đứng đầu là đại tá Juan Peron. Nước Mỹ công nhận
chính phủ này với ư thức rằng nó sẽ đứng bên cạnh phe đồng minh.
Song Harry lại thấy những kiều dân Anh và Mỹ ở đây cho rằng người
Argentina đang ngả về phe Trục**.
Đó không phải v́ Argentina là một nước trung lập mà bởi v́ dường như
nó bị tách ra khỏi những phần khác của thế giới. Hiếm thấy một khách
bộ hành nào đi dọc đại lộ Avenida de Mayo bận tâm nh́n bảng tin
trước trụ sở thông tấn La Prensa. Những người giàu có ở đây sống
trong một xă hội gần như phong kiến.
Họ thường dùng bữa tại khách sạn Alvear Palace, hoặc ở khách sạn
Plaza, nơi có những người da đỏ chít khăn trắng và món cary ngon
tuyệt. Trong khi Harry tập trung vào việc lập văn pḥng và t́m thuê
nhà th́ Elleen lo sắm sửa. Đồng đôla Mỹ rất có giá ở đây.
Harry hài ḷng khi nhận thấy Eileen rất có khiếu thẩm mỹ. Điều quan
trọng là vợ anh sẽ làm cao anh thêm danh tiếng. Anh biết họ là một
cặp uyên ương được nhiều người ngưỡng mộ và đó chính là một phần của
h́nh tượng mà anh muốn tạo nên.
Sau mười ngày, Harry đă mở được một văn pḥng trên đại lộ Avenida de
Mayo, có một đội ngũ nhân viên giúp việc và đang dàn xếp để thuê một
ngôi nhà đầy đủ tiện nghi ở Avenida Alvear, nh́n sang công viên
Palermo.
- Anh sắp kư một hợp đồng thuê nhà mà không cho em ngó qua một chút
- Eileen cáu kỉnh, nhưng anh biết là cô mong anh kư phắt cho xong.
- Rồi em sẽ được thấy ngay - Anh nói trong khi họ mặc quần áo đi xem
opera. Vào các tối thứ ba và thứ sáu, các vở opera tŕnh diễn ở nhà
hát Teatro Colon tráng lệ được coi là những sự kiện quan trọng.
- Ồ, này em, tối mai chúng ta sẽ phải dự côctai ở Joekey Club đấy.
- Harry, - Eileen hỏi trong khi đang ngắm ḿnh trong gương với vẻ
thoả măn, - chúng ta sẽ sống ở Buenos Aires bao lâu ?
- Ai mà biết được ? - Anh cười tinh quái - Đến chừng nào ta c̣n có
lợi cho công ty, và tất nhiên, cho các tài khoản ở nhà băng của anh
nữa. Mặc áo vào đi em. Anh không muốn chậm buổi diễn.
Harry vẫn tự cho ḿnh là người đi nhiều, biết lắm nhưng anh không
khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp hùng tráng của nhà hát Teatro Colon
khổng lồ. Ai đó đă nói rằng nó là nhà hát opera đẹp nhất thế giới.
Khi ngắm giữa nhưng bức tường gấm thêu kim tuyến vàng, những "lô”
ngồi xem được trang trí bằng nhung đỏ và những hàng nến, anh tin
điều đó.
Trí óc Harry lại trở về với những hồi ức, những khi anh và Katie -
c̣n quá trẻ và đầy ước mơ - lang thang qua dẫy hành lang của những
khách sạn sang trọng ở khu Manhattan, thầm hứa một ngày nào đó họ sẽ
là người sống tại đó chứ không phải đứng ngoài thèm thuổng. Anh cay
đắng nhớ rằng đă có một thời họ đạt được điều ấy. Rồi sau đó, họ rơi
xuống địa ngục.
Khi Harry chuyển đến sống ở nhà riêng vả công việc bất đầu chạy, anh
thấy cuộc sống của ḿnh có thể coi là mẫu mực. Họ không thiếu thứ
ǵ. Những người giúp việc đều chăm chỉ và trung thực. Eileen phàn
nàn rằng tất cả nhưng ǵ mà phụ nữ ở đây nghĩ đến nói đến, chỉ là
quần áo. Tuy nhiên cô vẫn thích thú được làm thành viên của thế giới
này. Mọi người ở Buenos Aires dường như đều thoả măn với cuộc sống
của họ. Thậm chí cả những nhân viên văn pḥng, nhân viên bán hàng và
những nhà buôn - những người chỉ ăn thịt thăn và hàng ngày về nhà
ḿnh ở ngoại ô gần kề để ngủ trưa.
Những người Argentina tự hào về giá cả của họ không bị leo thang như
các nơi khác trên thể giới. Chỉ có xăng dầu và lốp xe tăng chút ít,
không đáng kể. Ôtô bị cấm nhập khẩu và than th́ rất khó kiếm. Tuy
nhiên người ta đă dùng ngô khô - rất sẵn với giá bảy đôla một tấn -
làm nhiên liệu cho ngành đường sắt và các trạm phát điện. Điều đó
làm cho Harry nhớ đến việc phải đốt ngô để sưởi khi anh và Katie
không có tiền mua than.
Vài tháng sau, Harry phát hiện ra rằng người Buenos Airet coi hầu
hết những người Mỹ là vụng về và thiếu văn hoá. Những gia đ́nh quư
tộc hiếm khi giao tiếp với người nước ngoàí khiến các kiều dân phải
h́nh thành những cộng đồng của riêng họ. Người Anh chỉ giao tiếp với
người Anh, giải trí với nhau ở nhà riêng hay ở câu lạc bộ Hurlingham
Club. Những người Mỹ cũng chỉ vui chơi với đồng bào bọ, than văn v́
không có sân gôn hay thức ăn trẻ em đóng hộp. Câu lạc bộ phụ nữ Mỹ
đă trở thành một căng tin của thuỷ thủ Mỹ.
Harry cảm thấy những người dân Buenos Aires ngày càng nghi ngờ những
chính sách của Mỹ ; đặc biệt là báo chí Mỹ. Sau khi chán việc mua
sắm, Eileen chuyển sang thích đi xem phim. Cô kể rằng các bộ phim
thời sự chiến tranh của Mỹ được chiếu trước mỗi phim chính đều bị
cắt xén để loại trừ tinh thần chống Nazi.
- Làm sao em biết điều đó? Harry hỏi nhưng anh không ngạc nhiên. Anh
đă cảm giác thấy điều đó lâu rồi.
- Em nghe mọi người nói, - Elleen đáp. Và Harry nhận ra cô ta học
tiếng Tây Ban Nha rất nhanh.
- Họ nh́n em và nghĩ, "Ồ, con mụ tóc vàng giàu có ngu ngốc” và họ
nói chuyện với nhau. Họ không thích người Mỹ, Harry ạ.
- Tức là họ không thích em và anh - Harry nhún vai - Anh đang có một
nguồn cung cấp lúa ḿ tuyệt vời. Anh trả giá cao hơn những người mua
khác một chút, và thế là họ bán cho anh.
Harry đă bỏ mặc đám nhân viên, một ḿnh phóng xe đến hàng trăm chủ
trại. Nhưng anh không quên đào tạo những người giúp việc đắc lực cho
ḿnh, có thể đỡ đần lúc này lúc khác.
Cuối mỗi ngày làm việc, mặc dù mệt đến kiệt sức, Harry vẫn nghiến
ngấu đọc các tờ báo Mỹ được gửi đến cho anh. Anh đọc những tờ báo
của Dallas với một nhu cầu được biết mọi điều có thể về cuộc sống
của Katie và Joanne.
Với một niềm tự hào xót xa, anh đọc để việc mở rộng mạng lưới các
cây xăng của Katie, giờ đây đă rộng khắp Texas. Anh cắt từ các báo
Dalla những bài viết về công ty Gas Girls Inc đang giải những vấn đề
giá cả leo thang như thế nào.
Harry thừa nhận việc Katie phát hành những thẻ hội viên cho những
khách hàng thường xuyên là một biện pháp thông minh. Không giống
những cây xăng khác, mà ở đó, hoặc người ta cấp một lượng tối thiểu
cho tất cả các khách hàng hoặc bán cho đến khi bồn xăng trống rỗng,
công ty Gas Girls Inc phân phối nguồn xăng của họ chủ yếu cho các
thành viên câu lạc bộ. Giờ đây, Katie đang bắt tay vào kế hoạch lớn
hơn để vươn tới các bang miền Tây Nam.
Dần dần, khi cuộc chiến tranh chuyển sang hướng có lợi cho đồng
minh, với việc lính Mỹ tiến vào Thái B́nh Dương và châu Âu, Harry và
Elleen đă có được một nhóm bạn gần gũi. Hầu hết họ ở tầng lớp thượng
lưu, song vẫn bị giới quư tộc Angentina coi là hạng dưới. Tuy nhiên
Harry vẫn thoả mắn v́ trong số họ có cả ngươi tị nạn châu Âu danh
tiếng và một vài tay chơi Angentina.
Tổ quốc đang tham gia cuộc chiến tranh mà họ vẫn sống phong lưu. Rồi
Harry cũng gạt bỏ được nỗi mặc cảm tội lỗi v́ anh đă không vào quân
đội. Đây có phải là h́nh ảnh của anh mà anh hằng mơ ước? Phải chăng
tất cả những cậu con trai đến tuổi trưởng thành đều h́nh dung ḿnh
sẽ là người làm thay đổi thế giới?
Chú thích:
* Những ngôi sao điện ảnh Mỹ.
** Phe Đức - Ư - Nhật
o0o
|