- Xin lỗi, - Robert
nói, - Ông có nói được tiếng Anh không?
- Igan. Có, Tôi
có thể làm ǵ cho ông ạ?
- Một người bạn tôi đă
đến Buđapest cách đây ít ngày, và anh ta khoe rằng đă được xem
một buổi tŕnh diễn tạp kỹ tuyệt vời. Tôi rất muốn được xem nó
một lần. Ông có thể bảo cho tôi biết phải t́m nó ở đâu không?
Người lễ tân chau mầy.
- Tạp kỹ à? - Ông ta
lấy ra một tấm bản đồ và nh́n nhanh trên đó. - Xem nào. Tại
Buđapest lúc nầy, chúng tôi có một nhà hát opera, mấy nhà hát
kịch, ballet, các tuyến du lịch thành phố đêm và ngày, những
chuyến du ngoạn về nông thôn. - Ông ta nh́n lên. - Xin lỗi.
Không có tạp kỹ.
- Ông có chắc thế
không?
Người kia đưa bản danh
sách cho Robert.
- Ông hăy tự nh́n xem.
Nó được viết bằng
tiếng Hungary.
- Thôi được. Tôi có
thể nói với ai khác về chuyện nầy không? - Robert trả lại cho
ông ta.
- Bộ Văn hoá may ra có
thể giúp ông được.
Ba mươi phút sau,
Robert đă đang nói chuyện với một nhân viên trong văn pḥng của
Bộ Văn hoá.
- Không có gánh tạp kỹ
nào ở Buđapest. Ông có chắc rằng bạn ông xem ở Hungary không?
- Chắc.
- Nhưng anh ta không
nói rơ ở đâu à?
- Không.
- Tôi xin lỗi. Tôi
không thể giúp ǵ cho ông. - Người nhân viên có vẻ sốt ruột. -
Nếu không c̣n ǵ khác th́…
- Không. - Robert đứng
dậy. - Cảm ơn ông. - Anh ngập ngừng. - Tôi c̣n một câu hỏi nữa.
Nếu như tôi muốn mang một gánh xiếc hoặc một gánh tạp kỹ vào
Hungary, tôi có phải xin phép trước không?
- Tất nhiên.
- Tôi sẽ làm việc đó ở
đâu?
- Cơ quan đăng kư
Buđapest.
Toà nhà của cơ quan
cấp giấy phép nằm ở khu Buda gần bức tường thành thời Trung cổ.
Robert phải đợi ba mươi phút trước khi anh được đưa vào pḥng
của một quan chức trông đầy vẻ trịnh trọng và vênh vang.
- Tôi có thể giúp ông
ǵ nhỉ?
Robert mỉm cười.
- Tôi hy vọng là thế.
Tôi không muốn làm mất thời gian của ông với một việc b́nh
thường cỏn con nầy, nhưng tôi tới đây cùng với con trai tôi và
nó có nghe về một gánh tạp kỹ đang biểu diễn đâu đó ở Hungary,
và tôi đă hứa đưa nó đi xem. Ông biết trẻ con sẽ thế nào khi mà
nó nghĩ một chuyện ǵ đó trong đầu rồi đấy.
- Thế ông muốn tôi
giúp về việc ǵ vậy?
- Ồ nói thật với ông,
dường như không có ai biết gánh tạp kỹ đó đang ở đâu, và Hungary
là một đất nước lớn và tươi đẹp đến thế,… Ồ, người ta bảo tôi
rằng nếu có ai đó biết mọi chuyện ở Hungary th́ người đó chính
là ông.
Vị quan chức gật
đầu.
- Đúng. Không có
những thứ như vậy được phép tŕnh diễn nếu không có giấy phép. -
Ông ta ấn nút chuông và một thư kư bước vào. Một cuộc trao đổi
ngắn bằng tiếng Hungary. Cô thư kư đi ra và trở lại sau hai phút
với một số giấy tờ. Cô ta trao chúng cho vị quan chức kia. Ông
ta xem qua rồi nói với Robert, - Trong ba tháng vừa qua, chúng
tôi đă cấp giấy phép cho hai gánh tạp kỹ. Một đă đóng cửa cách
đây một tháng.
- C̣n gánh kia?
Gánh kia hiện đang
biểu diễn ở Sorpon. Một thị trấn nhỏ gần biên giới với Đức.
- Ông có tên của
người chủ gánh không?
- Bushfekete. Laslo
Bushfekete. - Vị quan chức lại nh́n vào tờ giấy.
o0o
Lasol Bushfekete đang có những ngày sung sướng nhất trong đời.
Trên đời, có ít người may mắn để được làm đúng những việc mà
ḿnh muốn làm, và Lasol Bushfekete là một trong số ít những
người may mắn đó. Với chiều cao chừng một mét tám và nậng gần
một trăm năm chục cân, Bushfekete nom khá to béo.
Ông ta chưng diện một
cái đồng hồ đeo tay nạm kim cương, những chiếc nhẫn kim cương và
một cái dầy chuyền vàng to tướng. Bố ông ta có một gánh tạp kỹ
nhỏ, và khi chết đi, đă để lại cho con trai. Nó là cuộc sống duy
nhất của ông ta.
Lasol Bushfekete có
những giấc mơ lớn. Ông ta tính mở rộng gánh tạp kỹ nhỏ của ḿnh
thành một trong những gánh tạp kỹ lớn nhất châu Âu. Ông ta muốn
được biết tới như là một ông vua của tṛ tạp kỹ. Tuy nhiên, lúc
nầy th́ ông ta chỉ có thể có những tṛ hấp dẫn thường thấy:
Người đàn bà béo và Người đàn ông xăm ḿnh. Hai anh em
song sinh người Xiêm và Các xác ướp một ngh́n năm,
được đào lên từ đáy những lăng mộ ở Ai Cập cổ đại. Rồi có tṛ
Nuốt gươm, Ăn lửa và có Marika, cô gái nhỏ bé duyên dáng
với tiết mục thôi miên rắn. Nhưng sau cùng th́ chẳng qua họ
cũng chỉ như một gánh hát rong.
Bây giờ, chỉ qua một
đêm, tất cả những thử đó sắp thay đổi. Giấc mơ của Lasol
Bushfekete sắp biến thành sự thật.
Lasol đă đi Thuỵ Sĩ để
quan sát một nghệ sĩ ảo thuật mà ông được nghe tới. Trong tiết
mục nầy, người nghệ sĩ được bịt mắt, khoá hai tay, nhất vào
trong một cái thùng nhỏ, rồi lại được bỏ vào trong một cái ḥm
lớn và sau cùng, tất cả được bỏ vào trong một cái bể đầy nước.
Nghe qua điện thoại th́ có vẻ thật hấp dẫn, nhưng khi xem tận
mắt th́ Bushfekete thấy có một điều không thể chấp nhận được:
Người biểu diễn phải mất ba mươi phút để thoát ra ngoài. Không
có khán giả nào trên thế giới nầy lại ngồi nh́n một cái ḥm
trong một cái bể nước suốt ba mươi phút.
Chuyến đi đó đă có vẻ
hoàn toàn là một sự lăng phí về mọi thứ. Lasol Bushfekete đă
quyết định làm một chuyến du ngoạn để giết thời gian chờ tới
chuyến bay trở về. Và hoá ra nó đó đă làm thay đổi cuộc đời ông
ta.
Giống như những du
khách cùng đi, Bushfekete đă nh́n thấy vụ nổ và chạy băng qua
cánh đồng đề cố gắng giúp cho những người nào c̣n sống sốt trong
cái mà tất cả bọn họ đều nghĩ là một vụ tai nạn máy bay. Nhưng
cái cảnh ngộ mà ông ta đă nh́n thấy thật là khủng khiếp. Không
c̣n nghĩ ngờ ǵ, đó chính là một cái đĩa bay và trong đó là hai
cái xác nhỏ bé, kỳ lạ. Những du khách đứng há hốc mồm ra nh́n.
Lasol Bushfekete th́
đi ṿng quanh để xem xét phía sau cái đĩa bay đó trông như thế
nào, và rồi ông ta đă đứng dừng lại, trợn mắt nh́n. Khoảng ba
mét phía sau cái xác con tàu, nằm trên mặt đất khuất tầm nh́n
của các du khách khác, là một bàn tay nhỏ xíu bị cắt rời với sáu
ngón tay và hai ngón cái đối nhau.
Thậm chí không nghĩ
ngợi ǵ, Bushfekete rút khăn mùi xoa ra, bọc lấy cái bàn tay kia
và chuồn nó vào trong cái túi hồ lô của ḿnh. Tim ông ta đập như
phát rồ. Ông ta đă có bàn tay của một sinh vật ngoài trái đất
thật sự. Từ nay trở đi, mi có thể quên tất cả những người đàn
bà béo, những người đàn ông xăm ḿnh, những người nuốt gươm và
ăn lửa, ông ta nghĩ. Hăy bước lên nào, các quư bà và quư ông, để
được thưởng thức một lần trong đời. Cái mà các vị sẽ thấy là một
thứ chưa hề có ai nh́n thấy bao giờ. Chắc vị sẽ nh́n thấy một
trong những vật kỳ diệu nhất của vũ trụ.
Đó không phải là
một động vật. Đó không phải là một thực vật. Đó không phải là
một khoáng vật. Đó là cái ǵ ư? Đó là một bộ phận của thi thể
một người hành tinh khắc… một sinh vật từ vũ trụ tới… Thưa các
quư bà, quư ông, đây không phái là chuyện khoa học viễn tưởng,
đây là chuyện có thật. Với 500 forint, các vị có thể chụp ảnh…
Và ỗng ta sực nhớ. Ông
ta hy vọng là cái thằng cha thợ ảnh đă có mặt ở nơi xảy ra vụ
tai nạn sẽ nhở gửi tấm ảnh mà hắn đă hứa. Ông ta sẽ cho phóng to
lên và để cạnh nơi trưng bày. Điều đó thật hấp dẫn. Cái nghề mua
vui cho thiên hạ. Cưộc đời là thế đó. Cái nghề mua vui cho thiên
hạ.
Ông ta nóng ḷng trở
lại Hungary để bắt đầu thực hiện giấc mơ vĩ đại của ḿnh.
Khi về tới nơi và mở
cái khăn mùi xoa ra, ông ta thấy rằng cái bàn tay kia đă héo đi.
Nhưng khi ông ta rửa sạch bụi đất, th́ thật ngạc nhiên, nó lại
trở nên nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Bushfekete đă giấu bàn
tay vào một nơi an toàn và đặt làm một cái ḥm kính choáng lộn
với một cái máy giữ ẩm riêng cho nó. Khi đă trưng bày nó xong ở
gánh tạp kỹ, ông ta sẽ cùng với nó đi khắp châu Âu, khắp thế
giới. Ông ta sẽ tổ chức trưng bày ở các bảo tàng. Ông ta sẽ có
các buổi giới thiệu riêng cho các nhả khoa học, thậm chí có thể
là cho cả các nguyên thủ quốc gia nữa. Và ông ta sẽ bắt tất cả
bọn họ phải trả tiền. Cái tài sản huyền thoại của ông là không
có giới hạn nào hết.
Ông ta đă không hề nói
với ai về vận may của ḿnh, ngay cả với người t́nh của ông ta,
Marika, cô vũ nữ xinh đẹp đầy gợi cảm thường biểu diễn với những
chú hổ mang và những chú rắn ph́, hai loài rắn độc nguy hiểm
nhất. Tất nhiên là những cái răng độc của chúng đă bị nhổ đi
nhưng khán giả th́ không biết điều đó v́ Bushfekete cũng có giữ
một con hổ mang vằn c̣n nguyên những chiếc răng độc. Ông ta để
con rắn cho dân chúng xem không mất tiền, và nó giết chết những
con chuột trước mắt họ. Chẳng có ǵ ngạc nhiên khi khán giả đều
rợn người nh́n Marika xinh đẹp để cho những con rắn trườn trên
tấm thân hở hang đầy khêu gợi của cô. Hai hoặc ba đêm trong một
tuần, Marika đến lều của Bushfekete và ḅ trườn lên người ông
ta, với cái lưỡi mềm mại như của một con rắn. Họ đă làm t́nh với
nhau đêm hôm trước và Bushfekete vẫn c̣n mệt mỏi với những tṛ
vật lộn tuyệt vời của Marika.
Ḍng suy nghĩ của ông
ta bị cắt ngang bởi một người khách.
- Ông là Bushfekete?
- Ông đang nói với ông
ta đấy. Tôi có thể làm ǵ cho ông nào?
- Tôi biết là ông mới
từ Thuỵ Sĩ về tuần trước.
Bushfekete lập tức
cảnh giác ngay. Có người nh́n thấy ḿnh nhặt cái bàn tay ấy
chăng?
- Có chuyện ǵ… ǵ
thế?
- Ông đă đi chuyến xe
bus chủ nhật trước phải không?
-
Phải. - Bushfekete thận trọng đáp.
Robert Bellamy nhẹ
cả người. Cuối cùng th́ cũng xong. Đây là nhân chứng cuối cùng.
Anh đă nhận một nhiệm vụ không thể làm nổi và đă làm xong nhiệm
vụ đó. Một kết quả tuyệt vời, nếu như ḿnh tự nói về nó. Chúng
ta không hề biết họ ở đâu. Hay họ là ai và anh đă t́m ra tất cả.
Anh cảm thấy trút được một gánh nặng kinh khủng. Giờ th́ anh tự
do. Tự do trở về nhà và bắt đầu một cuộc sống mới.
- Có chuyện ǵ về
chuyến đi của tôi hả, thưa ông?
- Không quan trọng,
- Robert trấn an ông ta.
Nó không c̣n
quan trọng nữa. Tôi quan sát tới những bạn đồng hành của ông,
ông Bushfekete, nhưng bây giờ th́ tôi nghĩ tôi đă có tất cả
những thông tin về họ, nên…
- Ôi, trời đất ơi!
Tôi có thể nói tất cả về họ cho ông, - Lasol Bushfekete nói. -
Có một tu sĩ từ Orvieto, Italia, một người Đức; tôi nghĩ ông ta
là một giáo sư hoá học ở Munich, một cô gái Nga, làm trong một
thư viện ở Kiev, một chủ trại ở Waco, Texas, một tay chủ nhà
băng Canada, ở vùng Các lănh thổ, vả một người chuyên vận động
hành lang ở Washington D. C. Tên là Kevin Paker.
Lạy Chúa, Robert
nghĩ. Nếu ḿnh vớ được ông ta ngay từ đầu th́ đă đỡ bao nhiêu
thời gian. Người đàn ông nầy thật lạ lùng. Ông ta nhớ tất cả bọn
họ.
- Ông có trí nhớ
tốt thật, - Robert nói.
- Dạ, - Bushfekete
cười. - Ồ, và người phụ nữ kia nữa chứ.
- Người phụ nữ Nga.
- Không, không,
người phụ nữ khác. Dáng cao, mảnh mai, trong bộ đồ trắng tinh.
Robert nghĩ một
chút. Không có ai khác nói tới một người phụ nữ thứ hai cả.
- Tôi nghĩ là ông
nhầm.
- Không, tôi không
nhầm, - Bushfekete bướng bỉnh. - Có hai người phụ nữ ở đó.
Robert bực bội.
- Khi tay thợ ảnh
kia chụp cho chúng tôi trước cái đĩa bay, cô ta đứng ngay cạnh
tôi. Cô ta đẹp lắm. - Ông ta ngừng lời. - Có điều tôi không nhớ
là có nh́n thấy cô ta ở trên xe hay không. Có thể là cô tả ngồi
đâu đó ở phía sau. Tôi c̣n nhớ là trông cô ấy hơi xanh. Tôi đă
hơi lo cho cô ấy.
- Khi tất cả trở về
xe th́ ông có thấy cô ta không? - Robert chau mầy.
- Về điều nầy th́
tôi không thể nói được, bởi tôi quá xúc động với cái đĩa bay nên
không c̣n để tâm tới ǵ khác nữa.
- Có chuyện ǵ
không ổn ở đây rồi. Có thể là có mười một nhân chứng chứ không
phải mười chăng? Ḿnh sẽ phải kiểm tra lại điều đó, Robert nghĩ.
- Cám ơn ông
Bushfekete, anh nói.
- Có ǵ đâu. Chúc
may mắn.
- Cám ơn, -
Bushfekete mỉm cười. Ông ta không cần may mắn. Không cần nữa.
Một khi đă có cái bàn tay của một sinh vật lạ thật sự trong tay
ḿnh.
Đêm hôm đó, Robert
gửi báo cáo cuối cùng cho tướng Hilliard.
- Tôi đă có tên ông
ta. Lasol Bushfekete. Ông ta có một gánh tạp kỹ đang lưu diễn ở
Sorpon, Hungary.
- Đó là nhân chứng
cuối cùng phải không?
- Vâng, thưa ngài.
- Robert lưỡng lự một giây. Anh đă toan nói tới người khách thứ
tám, nhưng rồi anh quyết định phải chờ cho tới khi kiểm tra lại
đă. Điều đó không chắc đă có thật.
- Cám ơn, ông sĩ
quan. Tốt lắm.
Điện khẩn.
Tối mật.
NSA gửi Phó giám
đốc HRQ.
Không ghi chép lại.
Bản số 1 duy nhất.
Trích yếu: Chiến
dịch Ngày Tận Thế.
10. Lasol
Bushfekete.
Hết.
o0o
Họ đến lúc nửa đêm, khi gánh tạp kỹ đă đóng cửa.
Mười lăm phút sau họ
ra đi, cũng lặng lẽ như khi đến.
Lasol Bushfekete mơ
ông ta đang đứng trước cửa một cái lều trắng lớn, nh́n ḍng
người đông nghịt xếp hàng vào cửa mua vé với cái giá 500 forint.
Đi lối nầy, các bạn.
Hăy xem một phần thân thể thật sự của một sinh vật từ ngoài vũ
trụ. Không phải là một bức vẽ, không phải là một bức ảnh, mà là
một phần thật sự của một người vũ trụ thật sự. Chỉ 500 forint để
được thưởng thức một lần trong đời, một h́nh ảnh bạn sẽ không
bao giờ quên.
Và rồi ông ta vào
giường với Marika, cả hai cùng trần truồng, và ông ta cảm thấy
hai đầu vú của cô áp lên ngực, đầu lưỡi cô liếm láp trên thân
thể và cô ḅ trườn trên khắp người ông ta. Rồi ông ta đưa tay ra
với cô và hai bàn tay ông ta túm phải vật ǵ đó lành lạnh và
trơn nhẫy. Ông ta tỉnh dậy và mở mắt, thét toáng lên, và đó
chính là lúc con rắn hổ mang bổ xuống.
Người ta thấy xác ông
ta vào buổi sáng hôm sau.
Cái lồng nhốt con rắn
độc không bị bẻ răng trống rỗng.
Điện khẩn.
Tối mật.
HRQ gửi Phó giám
đốc NSA.
Không ghi chép lại.
Bản số 1 duy nhất.
Trích yếu: Chiến
dịch Ngày Tận Thế.
10. Lasol
Bushfekete. Đă bị thủ tiêu
Hết.
Tướng Hilliard nhấc
ống nghe trên cái máy điện thoại màu đỏ.
- Janus, tôi đă nhận
được báo cáo cuối cùng từ sĩ quan chỉ huy Bellamy. Ông ta đă t́m
ra nhân chứng cuối cùng. Tất cả đều đă được chăm sóc.
- Tuyệt vời. Tôi sẽ
thông báo cho những nơi khác.
- Tôi muốn ông tiến
hành ngay lập tức phần kế hoạch c̣n lại của chúng ta.
- Vâng, ngay lập tức
đây.
Điện khẩn.
Tối mật.
NSA gửi Phó giám
đốc: SIFAR, MI-6, GRU, CIA, COMSEC, DCI, CGHQ, BFV.
Không ghi chép lại.
Bản số 1 duy nhất.
Trích yếu: Chiến
dịch Ngày Tận Thế.
11. Sĩ quan chỉ
huy Robert Bellamy - thủ tiêu.
Hết.
Chương 35
Ngày thứ mười lăm.
Robert Bellamy ở vào
một t́nh thế tiến thoái lưỡng nan. Có thể có một nhân chứng thứ
mười một không nhỉ? Và nếu có th́ tại sao lúc trước không hề có
ai khác nhắc tới cô ta? Người nhân viên bán vé cho chuyến xe bus
đó đă nói với anh rằng chỉ có bẩy hành khách.
Robert tin rằng tay chủ gánh tạp kỹ đă nhầm
lẫn. Lờ nó đi thật là một việc dễ dàng với giả thiết rằng điều
đó không có thật, nhưng quá tŕnh huấn luyện của Robert lại
không cho phép làm thế. Anh quả có kỷ luật. Câu chuyện của
Bushfekete phải được kiểm tra lại. Bằng cách nào? Robert đă rất
băn khoăn về chuyện đó. Hans Beckerman. Người lái chiếc sẽ đó sẽ
biết.
- Anh đăng kư điện
thoại gọi cho Hăng Sunshine. Trụ sở hăng đóng cửa. Trong danh bạ
vùng Kapel không có một Hans Beckerman nào cả. Ḿnh sẽ phải đi
Thuỵ Sĩ một lần nữa và giải quyết chuyện nầy, Robert nghĩ. Ḿnh
không thể bỏ bất kỳ một dấu vết ǵ.
Khi Robert đến tới
Zurich th́ trời đă khuya. Bầu không khí lạnh và trong lành,
trăng sáng. Robert thuê một chiếc xe và chạy theo con đường giờ
đây đă quen dẫn tới cái làng Kapel nhỏ bé. Anh chạy ngang ngôi
nhà thờ và dừng lại trước cửa nhà Hans Beckerman, hiểu rằng ḿnh
đang bám vào một sự cầu may. Căn nhà tối om. Robert gơ cửa và
chờ. Anh gơ cửa một lần nữa, run lên v́ không khí lạnh giá của
trời đêm.
Sau cùng th́ vợ
Beckerman cũng ra mở cửa. Chị ta choàng trên người một cái áo
choàng vải thô bạc màu.
- Dạ?
- Chị Beckerman,
tôi không biết chị có c̣n nhớ tôi không? Tôi là người phóng viên
đang viết bài về Hans đây. Xin lỗi v́ đă làm phiền chị vào lúc
khuya khoắt thế nầy, nhưng thật tôi rất cần nói chuyện với chồng
chị.
- Chỉ có sự im lặng
đáp lời anh.
- Chị Beckerman?
- Hans chết rồi.
- Cái ǵ hả? -
Robert giật ḿnh.
- Chồng tôi chết
rồi rồi, tôi xin lỗi. Làm sao?
- Xe của Hans đă
đâm xuống một triền núi. - Giọng chị ta thật đau đớn. - Cảnh sát
nói đó là v́ trong cơ thể anh ấy toàn chất ma tuư.
- Ma tuư à?
Loét dạ dầy. Các
bác sĩ thậm chí không thể cho tôi thuốc giảm đau nữa. Tôi phần
ứng với tất cả nhưng thứ đó..
- Cảnh sát nói đó
là tai nạn à?
- Dạ.
Họ có tiến hành mổ
giám định không?
- Có, và họ t́m
thấy ma tuư. Chẳng có ư nghĩa ǵ.
- Anh không c̣n
biết nói thế nào.
- Tôi thật lấy làm
buồn, chị Beckerman. Tôi…
Cánh cửa đóng lại,
c̣n Robert một ḿnh giữa trời đêm giá lạnh.
- Một nhân chứng đă
chết. Không - hai. Leslie Mothershed đă chết trong một vụ cháy.
Robert ngẫm nghĩ hồi lâu. Hai nhân chứng đă chết. Anh như nghe
thấy tiếng người huấn luyện viên ở Trang trại: "C̣n
một điều nữa tôi muốn nói tới hôm nay. Sự trùng hợp. Trong công
việc cửa chúng ta, không có cái thứ đó. Nó thường báo hiệu sự
nguy hiểm. Nếu anh cứ luôn gặp một người, hoặc phát hiện vẫn
chiếc xe ấy khi anh đang hoạt động, hăy che lấy cái mông ḿnh.
Có thể anh đang gặp rắc rối đó"
Có thể đang gặp rắc
rối. - Robert bị chi phối bởi một loạt những cảm xúc đầy mâu
thuẫn. Điều đă xảy ra phải là sự trùng hợp, và tuy vậy… Ḿnh
phải kiểm tra về cái người khác bí ẩn đó.
o0o
Cú điện thoại đầu tiên của anh là gọi tới Fort Smith, Canada.
Một giọng phụ nữ đầy vẻ quẫn trí trả lời:
-
Dạ?
- Xin cho gặp
William Mann.
- Rất tiếc. Chồng
tôi, chồng tôi không c̣n với chúng tôi nữa. - Giọng nói kia
nghẹn ngào.
- Tôi không hiểu bà
nói ǵ.
- Ông ấy đă tự sát.
Tự sát? Tay chủ nhà
băng sắt đá đó mà tự sát? Chuyện quái quỷ ǵ đang xảy ra ấy nhỉ?
Robert nhăn trán. Điều mà anh h́nh dung là không thể chấp nhận
nổi, tuy nhiên… Anh bắt đầu gọi hết cú điện thoại nầy đến cú
điện thoại khác.
........
- Xin cho gặp giáo sư Schmidt.
- Ồ giáo sư đă chết
trong một vụ nổ ở pḥng thí nghiệm…
........
- Tôi muốn nói chuyện với Dan Wayne.
- Thật tội nghiệp. Con
ngựa đua đă giày chết ông ta cách đây…
........
- Xin cho gặp Laslo Bsshfekete.
- Gánh tạp kỹ đóng
cửa rồi. Laslo đă chết…
........
- Xin cho gặp Fritz Mandel.
- Fritz đă bị chết
trong một tai nạn quái dị…
Lúc nầy những dấu
hiệu báo động đă là rơ ràng.
........
- Olga Romanchanko.
- Cô bé tội nghiệp.
Và cô ấy c̣n trẻ thế mà…
........
- Tôi gọi đến để xem t́nh h́nh Cha
Patrini.
- Linh hồn tội nghiệp
đó đă ra đi trong giấc ngủ.
........
- Tôi cần nói chuyện với Kevin Parker.
- Kevin đă bị giết…
Chết. Tất cả mọi
nhân chứng đều đă chết. Chính anh
là người đă phát hiện và xác minh về họ. Tại sao anh lại không
biết chuyện ǵ đang xảy ra? Bởi v́ bọn khốn kiếp kia chờ anh rời
khỏi một nước nào đó rồi mới hành quyết các nạn nhân của chúng.
Người duy nhất mà anh báo cáo công việc là tướng Hilliard.
"Chúng ta không
được để bất kỳ ai khác dính vào sứ mệnh nầy… Tôi muốn ông hàng
ngày báo cáo công việc cho tôi".
Họ đă dùng anh để
t́m ra các nhân chứng. Đằng sau tất cả những chuyện nầy là
thế nào? Otto Schmidt đă bị giết chết ở Đức. Hans Beckerman
và Fritz Mandel ở Thuỵ Sĩ. Olga Romanchanko ở Nga, Dan Wayne và
Kevin Parker ở Mỹ, William Mann ở Canada, Leslie Mothershed ở
Anh, Cha Patrini ở Italia và Laslo Bushfekete ở Hungary. Điều đó
có nghĩa là các cơ quan an ninh của gần một chục nước đă dính
líu vào một vụ bưng bít lớn nhất trong lịch sử. Một ai đó ở cấp
rất cao đă quyết định rằng tất cả các nhân chứng vụ đĩa bay kia
phải chết. Nhưng ai? Và v́ sao?
Đó là một âm mưu
cỡ quốc tế và ḿnh đang nằm trong cái âm mưu đó.
Ưu tiên: Chui
vào vỏ bọc. Robert thật khó tin
nổi là họ định giết luôn cả anh nữa. Anh là một người trong số
họ. Nhưng cho đến khi đă nghĩ tới chuyện đó th́ không thể mạo
hiểm. Việc đầu tiên phải làm là kiếm một tấm hộ chiếu giả. Điều
đó có nghĩa là phải t́m đến Ricco ở Rome.
Robert lên chuyến
bay xuất cảnh tiếp theo và thấy phải cố gắng để thức. Anh đă
không nhận ra ḿnh kiệt sức đến thế nào. Áp lực của suốt mười
lăm ngày qua, chưa kể sự chênh lệch thời gian do việc đi lại
bằng máy bay, đă làm cho anh kiệt quệ.
Máy bay đáp xuống
sân ga Leonardo da Vinci, và khi anh bước vào nhà ga, người đầu
tiên anh nh́n thấy là Susan. Anh dừng lại, sững sờ. Cô quay lưng
lại phía anh, và trong một khoảnh khắc, anh đă nghĩ là ḿnh
nhầm. Và rồi anh nghe thấy cô nói.
- Cảm ơn. Tôi có xe
đón rồi.
- Susan… - Robert
bước lại bên cô.
Cô quay lại, giật
ḿnh.
- Robert. Thật là
t́nh cờ làm sao. Nhưng là một sự kinh ngạc đáng yêu.
- Anh nghĩ em đang
ở Gibraltar kia mà?
Cô gượng cười.
- Vâng. Chúng em
đang trên đường tới Áo, nhưng Monte có chút việc cần phải làm ở
đây trước đă. Tối nay chúng em sẽ lên đường. Anh làm ǵ ở Rome
thế?
- Anh đang lo nốt
một chút cỏng việc.
Chạy trốn v́ cái
mạng sống của anh. Đó là công việc cuối cừng của anh đấy. Anh đă
thôi rồi, em yêu ạ. Từ giờ, chúng ḿnh sẽ luôn ở bên nhau, và
không ǵ có thể chia cắt chúng ta nữa. Hăy bỏ Monte và trở về
với anh đi! Nhưng anh không thể nói nên lời. Anh đă gây cho cô
đủ điều rồi. Cô đang hạnh phúc với cuộc sống mới của cô. Hăy cứ
để như thế, Robert nghĩ.
- Trông anh mệt mỏi
lắm. - Cô nh́n anh chăm chú.
- Anh vừa phải chạy
loăng quăng một chút. - Anh mỉm cười.
Họ nh́n vào trong
mắt nhau, và điều kỳ diệu kia vẫn c̣n đó. Sự thèm khát cháy
bóng, và những kỷ niệm, tiếng cười cùng sự thông cảm.
Susan cầm lấy tay
anh trong hai bàn tay cô và dịu dàng nói:
- Robert. Ôi,
Robert. Em muốn chúng ḿnh…
- Susan…
Và đúng lúc đó, một
người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồng phục tài xế bước đến bên
Susan.
- Thưa bà Banks, xe
đă sẵn sàng.
- Cám ơn. - Cô quay
sang Robert. - Em xin lỗi. Em phải đi bây giờ đây. Xin anh tự
chăm sóc lấy ḿnh.
- Chắc chắn rồi.
Anh đứng nh́n theo
cô. Có bao nhiêu điều anh muốn nói với cô. Cuộc sống đầy những
chuyện có tính chất thời điểm. Thật vui lại được thấy Susan,
nhưng mà có chuyện ǵ trong đó khiến anh thấy lo lẳng nhỉ? Tất
nhiên rồi. Sự trùng hợp. Lại một sự trùng hợp.
Anh gọi taxi đi về
khách sạn Hassler.
- Chúc mừng đă trở
lại, ông sĩ quan.
- Cám ơn.
- Tôi sẽ cho một
người hầu pḥng mang hành lư cho ông.
- Khoan! - Robert
nh́n đồng hồ. 10 giờ tối. Anh muốn lên gác và ngủ một giấc,
nhưng trước hết anh phải lo chuyện hộ chiếu đă.
- Tôi sẽ không lên
trên pḥng ngay. - Robert nói. - Tôi muốn ông cho người mang
hành lư lên trước đi.
- Tất nhiên, thưa
ông sĩ quan.
Khi Robert vừa định
quay đi th́ cửa thang máy bật mở và một nhóm khách ào ra, cười
nói ầm ĩ. Ro ràng là họ đă uống một vài cốc. Một tṛng số họ,
dáng người mập, mặt đỏ gay, vẫy vẫy Robert.
- Xin chào anh bạn
thân… vui vẻ chứ?
- Tuyệt vời, -
Robert đáp. - Tuyệt vời đấy.
Robert bước ra, tới
bên chiếc taxi đỗ bên ngoài.
Khi anh vừa định
chui vào xe th́ chợt để ư thấy một chiếc Opel màu xám trông rất
b́nh thường đậu phía bên kia đường. Trông nó hơi b́nh thường quá
mức. Nó đậu giữa những chiếc xe sang trọng, thênh thang.
- Phố Monte Grappa.
- Robert nói với người lái xe. Trên đường, Robert nh́n qua tấm
kính sau xe. Không có chiếc Opel xám nào cả. Ḿnh đang trở nên
hoảng hốt quá, Robert nghĩ. Khi họ tới phố Monte Grappa, Robert
ra khỏi xe ở đầu phố. Khi trả tiền người lái xe, anh nh́n qua
khoé mắt: chiếc Opel màu xám cách xa chừng nửa đoạn phố, tuy
nhiên anh có thể thề rằng nó không hề theo dơi anh. Trả tiền
xong, anh rời khỏi chiếc taxi và bắt đầu thong thả bước đi,
thỉnh thoảng đừng lại để ngó vào các ô kính cửa hàng cửa hiệu.
Qua sự phản chiếu
của một ô kính, anh thấy chiếc Opel đang từ từ đi theo anh. Khi
Robert tới góc phố tiếp theo, anh để ư thấy đó là con phố với
đường một chiều. Anh rẽ vào đó theo hướng ngược lại với ḍng xe
cộ đông đúc. Chiếc Opel lưỡng lự ở góc phố và rồi lao vọt đi đến
đón Robert ở đầu đằng kia. Robert quay ngược trở lại và đi về
phố Monte Grappa. Không c̣n thấy chiếc Opel kia đâu nữa.
Robert vẫy chiếc
taxi khác:
- Tới phố
Monticelli.
Toà nhà đó đă cũ kỹ
và trông không mấy thiện cảm, một di sản c̣n lại của những ngày
đă qua. Trước đây trong nhiều chuyến công tác, Robert đă đến nơi
nầy. Anh bước xuống ba bậc của một tầng hầm và gơ cửa. Một con
mắt xuất hiện ở lỗ nḥm trên cánh cửa và một giây sau cánh cửa
mở toang ra.
- Roberto. - Một
người đàn ông kêu lên. Ông ta choàng tay ôm lấy Robert. - Khoẻ
không, anh bạn của tôi?
Đó là một người đàn
ông to béo ở độ tuổi 60 với bộ râu lởm chởm trắng xoá, đôi lông
mầy rậm, bộ răng vàng khè và cái cằm béo núc. Ông ta đóng cửa và
khoá trái lại.
- Tôi khoẻ, Ricco.
Ricco không có họ.
"Với một người như tôi, ông ta thường khoác lác, Chỉ cần cái
tên cộc lốc đó là đủ. Cũng giống như Garbo vậy".
-
Hôm nay tôi có thể làm ǵ cho anh vậy, anh
bạn?
- Tôi đang có một
phi vụ. - Robert nói, - Và tôi đang rất vội. Ông có thể làm cho
tôi một hộ chiếu không?
Ricco mỉm cười.
- Giáo hoàng có
phải tín đồ Thiên Chúa giáo không hả? - Ông ta lạch bạch đi tới
cái tủ kê ở góc pḥng và mở khoá tủ. - Anh muốn mang quốc tịch
nào đây?
Ông ta lôi ra một
mớ hộ chiếu với các b́a khác nhau và lựa lựa từng quyển. - Chúng
ta có một hộ chiếu Hy Lạp, rồi Thổ Nhĩ Kỳ, Nam Tư, Anh…
- Mỹ. - Robert nói.
Ricco rút ra một
quyển hộ chiếu có b́a màu xanh da trời.
- Đây. Cái tên
Arthur Butterfield có hấp dẫn anh không thế?
- Tốt rồi. - Robert
đáp.
- Anh đứng dựa vào
tường đi, tôi sẽ chụp h́nh cho anh.
Robert bước đến bên
tường. Ricco mở ngăn kéo và lấy ra chiếc máy ảnh Polaroid. Một
phút sau, Robert cầm xem tấm ảnh của ḿnh.
- Không thấy tôi
cười. - Robert nói.
- Cái ǵ hả? -
Ricco nh́n anh, ngạc nhiên.
- Tôi đă không
cười. Chụp cái khác đi.
- Được thôi. Tuỳ ư
anh. - Ricco nhún vai.
- Có khá hơn. -
Robert mỉm cười khi bức ảnh thứ hai được chụp. Anh nh́n tấm ảnh
và nói, rồi thản nhiên nhét tấm ảnh đầu vào túi.
- Bây giờ đến phần
kỹ thuật cao, - Ricco tuyên bố rồi bước tới bàn làm việc. Ông ta
đặt tấm ảnh vào mặt trong quyển hộ chiếu.
Robert bước tới một
cái bàn khác, ngổn ngang những dụng cụ hành nghề của Ricco và
tuồn một lưỡi dao cạo cùng một lọ keo dán trong trong túi áo
khoác.
Ricco đang xem xét
sản phẩm của ông ta.
- Không tồi. - Ông
ta nói rồi trao cho Robert quyển hộ chiếu. - Năm ngh́n đôla.
- Và hoàn toàn đáng
giá. - Robert đáp trong lúc đếm 10 tờ 500 đôla.
- Làm việc với
người của các anh thật dễ chịu.
- Anh biết là tôi
quư anh.
Robert biết chính
xác là ông ta đang nghĩ ǵ về anh. Ricco là một thợ giày thiện
nghệ, làm việc cho gần một chục chính phủ - Và chẳng trung thành
với chính phủ nào. Anh đút quyển hộ chiếu vào túi áo.
- Chúc may mắn, ông
Butterfield. - Ricco mỉm cười.
- Cám ơn.
Ngay khi cánh cửa
khép lại sau lưng Robert, Ricco vớ lấy điện thoại. Thông tin
luôn là tiền bạc đối với ai đó.
Bên ngoài, đi được
chừng hai chục mét, Robert lấy quyển hộ chiếu mới ra khỏi túi và
dúi nó vào trong một thùng rác. Nhiễu. Đó là một kỹ thuật mà khi
là một phi công anh đă dùng để tạo những cái đuôi giả cho tên
lửa của đối phương. Hăy để cho họ săn lùng Arthur Butterreld.
Chiếc Opel xám dừng
cách chừng nửa đoạn phố.
Chờ đợi. Không thể
thế được.
Robert tin chắc
rằng chiếc xe đó là cái đuôi duy nhất. Anh đă chắc chắn là chiếc
Opel đă bị mất dấu, vậy mà nó vẫn t́m ra. Họ phải có một cách
nào đó để bám theo từng bước đi của anh. Câu trả lời duy nhất:
Họ đă dùng một thứ máy phát nào đó, và anh phải luôn mang nó
theo người. Nó được gắn vào quần áo của anh chăng? Không. Họ
không có cơ hội nào cả Đại uư Dougherty đă có mặt lúc anh sắp
xếp hành lư nhưng anh ta không thể biết Robert sẽ mang theo bộ
quần áo nào. Robert thầm kiểm kê lại những ǵ mà anh mang theo
người - tiền mặt, ch́a khoá, một cái ví khăn mùi xoa, thẻ tín
dụng… Chiếc thẻ tín dụng.
"Tôi không nghĩ
là tôi cần đến nó, thưa tướng quân" - "Cầm lấy. Vă hăy luôn giữ
nó trong người".
Đồ chó đẻ gian xảo.
Không có ǵ lạ khi họ t́m được anh dễ dàng như vậy.
Không c̣n nh́n thấy
chiếc Opel xám nữa. Robert lấy tấm thẻ tín dụng ra, xem xét nó.
Nó hơi dầy hơn một tấm thẻ tín dụng thông thường. Hơi vặn nó một
chút, anh có thể cảm thấy một lớp ǵ đó bên trong.
Họ sẽ điều khiền từ
xa cho tấm thẻ hoạt động. Tốt.
Robert nghĩ. Hăy để
cho bọn khốn nạn nầy bận bịu.
Có mấy cái xe vận
tải đỗ dọc trên phố đang bốc và dờ hàng. Robert nh́n những biển
số xe. Khi tới bên một chiếc xe tải với biển số của Pháp, anh
nh́n quanh để chắc chắn là ḿnh không bị quan sát rồi ném tấm
thẻ lên trên thùng xe.
- Cho đến khách sạn
Hassler. - Anh vẫy một chiếc taxi.
o0o
Ttrong tiền sảnh, Robert bước tới chỗ người gác cửa.
- Làm ơn xem đêm nay
có chuyến bay nào đi Paris không nhé.
- Vâng, ông sĩ quan.
Ông có chọn hăng hàng không cụ thể nào không?
- Hăng nào cũng được.
Chuyến bay đầu tiên là đủ.
- Tôi rất sung sướng
được lo chuyện nầy.
- Cám ơn. - Robert
bước đến chỗ tiếp tân. - Xin cho ch́a khoá pḥng tôi. Pḥng 314.
Và tôi sẽ trả pḥng trong vài phút nữa thôi.
- Dạ, thưa ông
Bellamy. - Người nhân viên với tay lên một ô và lấy ra ch́a khoá
cùng một cái phong b́. - Đây, có một cái thư cho ông.
Robert nghiêm mặt.
Chiếc phong b́ được dán kín và được ghi rất đơn giản. "Sĩ quan
chỉ huy Bellamy"
Anh nắn nhẹ xem có
chất dẻo hoặc thứ kim loại ǵ bên trong hay không, rồi thận
trọng mở nó ra. Bên trong là một tấm các quảng cáo về một nhà
hàng Italia.
Hoàn toàn b́nh thường.
Tất nhiên, trừ cái tên của anh trên phong b́.
- Anh có nhớ ai đưa
cho anh cái nầy không?
- Tôi xin lỗi. - Người
nhân viên nói với vẻ ân hận. - Nhưng quả thật là tối nay chúng
tôi bận rộn quá…
Điều đó không quan
trọng. Người đàn ông kia sẽ chẳng nhớ ra bộ mặt nào cả. Hắn ta
đă nhặt tờ quảng cáo ở đâu đó cho nó vào phong b́ rồi đứng ngay
cạnh quầy và chờ xem chiếc phong b́ đó được cho vào cái ô mang
số pḥng bao nhiêu.
Lúc nầy hắn ta hẳn
đang chờ trong trong của Robert.
Đă đến lúc nh́n mặt
kẻ thù.
Robert nghe thấy
những tiếng nói ồn ào, anh quay lại và thấy đám khách say rượu
lúc trước đang đi vào tiên sảnh, vừa cười vừa hát. Rơ ràng là họ
đă uống thêm ít nữa. Người đàn ông mập nói:
- Ḱa, chào anh
bạn. Anh đă lỡ một tiệc vui.
Robert tính toán
rất nhanh trong đầu.
- Anh thích hội hè
à?
- Hô hô.
- Có một cuộc ra
tṛ đang diễn ra trên lầu. - Robert nói. Rượu mạnh, gái… - bất
kỳ thứ ǵ mà các anh muốn. Cứ việc đi theo tôi, các bạn.
- Đó chính là lối
chơi của người Mỹ, anh bạn. - Người đàn ông vỗ vỗ vào lưng
Robert. - Nghe thấy chứ, các chàng trai? Anh bạn của chúng ta
đây chiêu đăi một cuộc.
Họ chen chúc nhau
cùng vào thang máy và đi lên tầng ba.
Người đàn ông say
rượu nói:
- Những người
Italia nầy rơ ràng là biết phải sống như thế nào. Tôi đoán là họ
đă phát minh ra những cuộc hội hè, phải không?
- Tôi sẽ cho các
bạn thấy một cuộc vui thật sự. - Robert hứa.
Họ đi theo dọc hành
lang tới trước pḥng anh.
Robert tra ch́a
khoá vào ổ và quay lại nói với tất cả bọn họ:
- Các bạn đă sẵn
sàng vui một chút chứ?
Những tiếng trả lời
"có" đồng thanh cất lên.
Robert quay ch́a,
đẩy cửa mở và đứng sang một bên. Căn pḥng tối om. Anh bật điện
lên. Một người lạ mặt cao và gầy đứng giữa pḥng với một khẩu
Mode có gắn ống giảm thanh rút ra nửa chừng. Người đàn ông đó
nh́n đám đông với vẻ mặt thảng thốt và đẩy nhanh khẩu súng vào
trong áo khoác.
- Nầy. Rượu đâu hả?
- Một trong những người say kia hỏi.
Robert chỉ vào gă
lạ mặt.
- Anh ta có đó. Đến
mà lấy.
Cả bọn xông về phía
gă kia.
- Rượu đâu, anh
bạn…
- Gái đâu?…
- Hăy kiếm cuộc
liên hoan nầy ở ngoài đường…
Gă kia cố lách tới
chỗ Robert nhưng đám đông đă cản hắn lại. Gă bất lực nh́n theo
trong khi Robert khoá cửa từ bên ngoài. Anh lao xuống cầu thang
hai bậc một.
Dưới nhà, trong
tiền sảnh, Robert đang đi ra cửa th́ người gác gọi to. "Ồ, ông
Bellamy, tôi đă đặt vé cho ông rồi đấy. Ông đi chuyến bay 312
của Hàng không Pháp đi Paris. Chuyên bay khởi hành lúc một giờ
sáng."
- Cám ơn, - Robert
đáp vội.
Anh đi ra ngoài và
vào các quảng trường nhỏ phía trước những bậc thềm Tây Ban Nha.
Một chiếc taxi đang để một người khách xuống. Robert chui vào
ngay.
- Phố Monte Grappa.
Giờ đây, anh đă có
câu trả lời của ḿnh. Họ định giết anh. Họ sẽ không thấy việc đó
dễ dàng. Lúc nầy anh đă là kẻ bị săn đuổi thay v́ anh là người
đi săn, nhưng anh có một lợi thế lớn. Họ đă huấn luyện anh kỹ
lưỡng. Anh biết tất cả những thủ thuật của họ, những điểm mạnh
và những điểm yếu, và anh sẽ dùng kiến thức đó để chặn họ lại.
Đầu tiên anh phải t́m cách không để chúng bám đuôi. Những kẻ săn
lùng anh chắc phải được nghe một câu chuyện ǵ đó. Họ sẽ được
bảo là anh bị truy nă về tội buôn ma tuư, hoặc giết người, hoặc
là hoạt động gián điệp. Họ sẽ được cảnh cáo trước: Hắn ta rất
nguy hiểm. Đừng để lỡ cơ hội. Hảy bắn hạ ngay.
- Nhà ga Rome. -
Robert nói với người lái taxi.
Họ đang săn lùng
anh, nhưng họ sẽ chưa đủ thời gian để phân phát ảnh của anh. Cho
đến lúc nầy, anh không bị nhận diện.
Chiếc taxi dừng lại
trước toà nhà số 36 phố Giovanni Giolitti và người lái xe nói:
- Thưa ông, nhà ga
đây rồi.
- Chúng ta hăy đợi
một phút. - Robert ngồi lại trong xe, quan sát mặt tiền của nhà
ga. Dường như chỉ có những hoạt động b́nh thường. Mọi thứ đều có
vẻ b́nh thường. Taxi và những chiếc xe ḥm kính đang đến và đi,
đưa và đón khách. Những người khuân vác đang bốc và xếp hành lư.
Một cảnh sát đang bận rộn ra lệnh cho những chiếc xe rời khỏi
khu vực cấm đỗ. Nhưng có ǵ đó đă làm cho Robert lo ngại. Anh
chợt nhận thấy điểm không b́nh thường của toàn bộ bức tranh. Ba
chiếc xe lớn không biển số đỗ ngay đối diện với nhà ga, trong
khu vực cấm đỗ và không có ai trong xe. Viên cảnh sát phớt lờ
chúng.
- Tôi thay đổi ư
định rồi. - Robert nói với người lái taxi - Tới số 110/A phố
Veneto.
Đó là nơi khó có ai
đến t́m kiếm anh.
Đại sứ quán Mỹ và
toà lănh sự Mỹ được bố trí trong một toà nhà màu hồng trên phố
Veneto, với một hàng rào sắt đen ng̣m trước mặt. Vào giờ nầy th́
toà đại sứ đă đóng cửa, nhưng bộ phận hộ chiếu của nó th́ làm
việc suốt hai mươi tư giờ để giải quyết những trường hợp khẩn
cấp. Trong lối vào ở tầng một, một người lĩnh thuỷ quân lục
chiến ngồi sau bàn.
Người lính nhin lên
khi Robert tiến đến gần.
- Thưa ông, tôi có
thể giúp ông?
- Vâng. - Robert
nói - Tôi muốn hỏi về việc xin hộ chiếu mới. Tôi bị mất hộ
chiếu.
- Ông là công dân
Mỹ?
- Phải.
Họ sẽ lo chuyện của
ông ở trong đó. Pḥng cuối cùng. - Người lính chỉ một văn pḥng
phía xa.
- Cám ơn.
Có dăm bảy người ở
trong cái pḥng đó xin hộ chiếu, báo mất hộ chiếu, và xin thị
thực, xin gia hạn…
- Tôi có cần xin
thị thực đến Anbani không? Tôi có bà con ở đó…
- Tôi muốn cái hộ
chiếu nầy được gia hạn tối nay.
- Tôi phải đi một
chuyến bay…
- Tôi không hiểu
thế nào nữa. Hẳn là tôi đă mất nó ở Milan…
- Họ đă lấy cái hộ
chiếu ngay trong ví của tôi…
Robert đứng nghe.
Trộm cắp hộ chiếu là cái tṛ phổ biến ở Italia. Phải có ai đó
trong số nầy sắp được nhận hộ chiếu mới. Đứng đầu hàng là một
người đàn ông đứng tuổi, quần áo lịch thiệp đang được trao một
quyển hộ chiếu.
- Của ông đây, thưa
ông Cowan. Tôi lấy làm tiếc là ông đă gặp chuyện rủi ro như thế.
Tôi e là ở Rome có nhiều kẻ cắp lắm đấy.
- Tôi sẽ phải cẩn
thận để chúng không thể lấy được quyển nầy. - Cowan nói.
- Ông nên như thế,
thưa ông.
Robert để ư nh́n
Cowan cho quyển hộ chiếu vào trong túi áo khoác và quay người
định bước đi. Robert bước đến trước mặt ông ta. Khi một phụ nữ
lấn tới, Robert chúi vào người Cowan như thể anh bị đẩy và làm
ông ta suưt ngă.
- Tôi thật xin lỗi.
- Robert nói. Anh cúi xuống chỉnh lại xống áo cho ông ta.
- Không sao. -
Cowan nói.
Robert quay đi và
bước vào nhà vệ sinh nam giới ở cuối hành lang, tấm hộ chiếu của
ông kia đă ở trong túi anh. Anh nh́n quanh để có thể tin chắc
rằng chỉ có một ḿnh, rồi bước vào một trong các buồng vệ sinh.
Anh lấy ra lưỡi dao cạo và lọ keo dán mà đánh cắp của Ricco. Rất
cẩn thận, anh rạch miếng vỏ nhựa và lấy tấm ảnh của Cowan ra.
Sau đó, anh cho tấm ảnh của anh mà Ricco đă chụp vào. Anh dủng
keo dán mép tấm b́a lại như cũ và kiểm tra lại. Hoàn hảo. Giờ
đây, anh đă là Henry Cowan. Năm phút sau, anh đă ở trên phố
Veneto, chui vào một chiếc taxi.
- Ra sân bay.
Lúc 12 giờ 30,
Robert tới sân bay Leonardo da Vinci.
Anh đứng bên ngoài,
kiểm tra xem có ǵ bất thường không. Bề ngoài, mọi thứ đều tỏ ra
b́nh thường. Không có xe cảnh sát, không có những người đàn ông
đáng ngờ. Robert đi vào nhà ga và dừng lại ngay bên trong cửa.
Có nhiều quầy vé của nhiều hăng hàng không nằm rải rác trong khu
ga. Không có ai lảng vảng hay ẩn sau những chiếc cột. Anh đứng
nguyên tại chỗ, cảnh giác. Anh không thể giải thích được, thậm
chí là cho chính ḿnh, nhưng dù sao chăng nữa th́ mọi việc có vẻ
quá b́nh thường.
Ngang phía bên kia
pḥng là quầy vé của Hàng không Pháp. "Ông đi chuyến bay 312
của Hàng không Pháp. Chuyến bay khởi hành lúc một giờ sáng".
Robert tiến đến chỗ
một phụ nữ mặc đồng phục đang ngồi sau quầy vé của Hàng không
ltalia.
- Xin chào.
- Xin chào. Tôi có
thể giúp ông không, thưa ông?
Có Robert nói:
- Xin cô cho gọi
ông sĩ quan Robert Bellamy tới chỗ buồng điện thoại miễn phí
được không?
- Tất nhiên. - Cô
ta đáp, rồi nhấc chiếc micrô lên.
Cách đó vài mét,
một phụ nữ béo tuổi trung niên đang kiểm tra lại mấy cái vali,
căi cọ gay gắt với nhân viên hàng không về tiền quá cước.
- Ở Mỹ, họ không
bao giờ bắt trả tiền quá cước cả.
- Tôi xin lỗi, thưa
bà. Nhưng nếu bà muốn mang theo tất cả những túi nầy th́ bà phải
trả thêm cho số quá trọng lượng.
Robert đến gần hơn.
Anh nghe thấy giọng cô nhân viên trên loa phóng thanh.
"Mời sĩ quan
Robert Bellamy tới buồng điện thoại miễn phí màu trắng. Sĩ quan
Bellamy, xin mời tới buồng điện thoại miễn phí màu trắng".
Lời thông báo đó
vang vang trong khắp nhà ga sân bay.
Một người đàn ông
với một cái túi khoác đang đi ngang chỗ Robert.
- Xin lỗi. - Robert
nói.
- Có ǵ vậy? Người
đàn ông quay sang.
- Tôi nghe vợ tôi
đang nhắn t́m tôi, nhưng, - anh chỉ đám túi của người đàn bà, -
tôi không thể bỏ hành lư ở đây được. Anh rút ra một tờ 10 đôla
và đưa nó cho người kia - Nhờ ông làm ơn tới cái buồng điện
thoại màu trắng kia và nói với cô ấy là một tiếng nữa tôi sẽ đón
cô ấy tại khách sạn, được chứ. Tôi thật sự biết ơn ông.
Người đàn ông kia
nh́n tờ bạc 10 đôla trong tay.
- Được thôi.
Robert nh́n anh ta
đi vào buồng điện thoại và nhấc máy lên. Anh ta áp ống nghe vào
tai và nói:
- Hêlô?… Hêlô?…
Một giây sau, bốn
người đàn ông to lớn mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện và
ập tới, áp chặt người đàn ông không may kia vào tường.
- Nầy. Cái ǵ thế?
- Hăy yên lặng nào.
- Một người đàn ông trong số kia nói.
- Các ông đang làm
cái tṛ ǵ thế hả? Bỏ tay khỏi người tôi ngay.
- Đừng làm rộn lên,
ông sĩ quan. Không ích ǵ…
- Sĩ quan? Các ông
đă nhầm người rồi. Tên tôi là Melvyn Davis. Tôi ở Omaha.
- Thôi đừng giở
tṛ.
- Đợi một phút. Tôi
đă bị lừa rồi. - Người đàn ông mà các ông t́m ở kia kla. - Anh
ta chỉ tay về chỗ Robert đứng lúc trước.
Không có ai ở đó
cả.
Bên ngoài nhà ga,
một chiếc xe bus của sân bay đang sắp sửa khởi hành. Robert lên
xe, đứng lẫn vào những hành khác khác. Anh t́m chỗ ngồi ở cuối
xe, tập trung nghĩ tới bước đi tiếp theo.
- Anh nóng ḷng
muốn được nói chuyện với Đô đốc Whittaker để thử t́m câu trả lời
về những ǵ đang diễn ra, đề biết ai là kẻ phải chịu trách nhiệm
trong việc giết hại những người vô tội chỉ v́ họ đă chứng kiến
cái mà họ đáng ra không được nh́n. Đó là tướng Hilliard chăng?
Dustin Thorton? Hay bố vợ Thornton, Willard Stone, cái con người
đầy bí ân. Có thể lăo ta, bằng cách nào đó, có dính dáng vào vụ
nầy chăng? Hay đó là Edward Sanderson, giám đốc NSA? Họ có thể
cùng phối hợp với nhau không? Nó có lên cao tới cấp Tổng thống
không? Robert cần những câu trả lời.
Chiếc xe bus chạy
một tiếng mới tới Rome. Khi xe dừng trước khách sạn Eden, Robert
xuống xe.
Ḿnh phải rời khỏi
nước nầy, Robert nghĩ. Chỉ có một người duy nhất ở Rome là anh
c̣n có thể tin cậy.
Đại tá Francesco
Cesar, thủ trưởng SIFAR, cơ quan an ninh Italia. Ông ta sẽ giúp
Robert thoát khỏi đây.
o0o
Đại tá Cesar làm việc khuya. Những bức điện tới tấp đi và đến
giữa các cơ quan an ninh các nước, và tất cả đều liên quan tới
sĩ quan Robert Bellamy.
Đại tá Cesar đă
từng làm việc với Robert trước đây và ông ta rất quư anh. Cesar
thở dài khi ông ta xem xét bức điện mới nhất để trước mặt.
Thủ tiêu. Và trong khi ông ta đang đọc điện th́ thư kư của
ông ta bước vào:
- Sĩ quan Bellamy
đang chờ ngài trên đường dây số một.
Đại tá Cesar trợn
mắt nh́n cô thư kư:
- Bellamy? Chính
anh ta à? Thôi được.
Ông ta đợi cô thư
kư ra khỏi pḥng, và chộp lấy điện thoại.
- Robert?
- Chào Francesco.
Chuyện quái quỷ ǵ đang xảy ra thế?
- Anh trả lời tôi
th́ có, anh bạn. Tôi đă và đang nhận đủ loại thông báo về anh.
Anh đă làm ǵ vậy?
- Đó là một câu
chuyện dài. - Robert nói - Và tôi không có thởi gian. Ông đă
nghe những ǵ thế?
- Rằng anh đă tách
riêng. Rằng anh đă bị tuyển loại và đang hót như một con hoàng
yến vậy.
- Cái ǵ hả?
- Tôi nghe nói anh
đă có một hợp đồng với người Trung Quốc và…
- Lạy Chúa. Thật là
lố bịch.
- Thế hả? Tại sao?
- Bởi v́ một giờ
trước đây họ c̣n đang khát khao có thêm thông tin mà.
- Hăy v́ Chúa,
Robert. Không phải chuyện đùa đâu.
- Hăy nói đi,
Francesco. Tôi vừa mới đẩy mười người vô tội tới chỗ chết. Người
ta dự kiến tôi là người thứ mười một đấy.
- Anh đang ở đâu?
- Tôi ở Rome. Có vẻ
như tôi không thể nào rời khỏi cái thành phố khốn kiếp nầy của
ông.
- Thế đấy. - Có một
sự im lặng nặng nề. - Tôi có thể làm ǵ để giúp anh?
- Đưa tôi tới một
ngôi nhà an toàn, nơi chúng ta có thể nói chuyện, và tôi có thể
tính xem sẽ đi khỏi đây bằng cách nào. Ông lo được chuyện đó
không?
- Được nhưng anh
phải cẩn thận. Rất cẩn thận. Tôi sẽ đích thân đón anh.
- Cám ơn Francesco.
Tôi thật sự biết ơn. - Robert thở phào nhẹ nhơm.
- Như người Mỹ các
anh nói, anh nợ tôi một. Anh đang ở đâu?
- Quán Lido ở
Trastevere.
- Cứ đợi ở đó. Đúng
một tiếng nữa tôi sẽ đến.
- Cám ơn ông bạn
của tôi. - Robert cúp máy. Nó sẽ là một tiếng dài chờ đợi.
Ba mươi phút sau,
hai chiếc xe không biển số dừng lại cách tiệm Lido chừng chục
mét. Trong mỗi chiếc xe có bốn người đàn ông và tất cả đều mang
súng tiểu liên.
Đại tá Cesar ra
khỏi chiếc xe đi đầu.
- Hăy làm cho
nhanh. Đừng để ai khác bị thương.
- Cứ bắn hạ ngay.
Một nửa bọn họ lặng
lẽ đi ṿng ra phía sau ngôi nhà.
Từ trên tầng thượng của một toà
nhà phía bên kia đường, Robert Bellamy đứng quan sát Cesar và
đám lính của ông ta lăm lăm súng trong tay ập vào trong quán.
Được, thằng khốn kiếp. Robert giận dữ nghĩ, chúng ta sẽ chơi
theo lối của mầy.
Chương 36
Ngày thứ mười sáu.
Rome, Italia.
Từ quảng trường Duomo,
Robert gọi điện cho đại tá Cesar từ một buồng điện thoại công
cộng.
- Chuyện bạn bè có ǵ
thế? - Robert hỏi.
- Đừng giả bộ, anh
bạn. Tôi chấp hành mệnh lệnh, cũng như anh thôi. Tôi có thể đảm
bảo với anh rằng việc chạy trốn của anh là không ích ǵ. Anh
đứng đầu danh sách truy nă của tất cả các cơ quan t́nh báo. Tới
một nửa các chính phủ trên thế giới nầy đang t́m kiếm anh.
- Ông có tin rằng tôi
là một kẻ phản bội không?
Casar thở dài.
- Tôi tin hay không
th́ đâu có nghĩa ǵ, Robert. Đây không hề có chuyện cá nhân. Tôi
phải chấp hành mệnh lệnh.
- Xoá sổ tôi?
- Anh có thể làm nó
trở thành nhẹ nhàng hơn bằng cách tự nộp ḿnh…
- Cám ơn, đồ đểu. Nếu
c̣n cần lời khuyên, tôi sẽ hỏi han đầu gối ḿnh. - Anh dập máy
xuống.
Robert hiểu rằng anh
c̣n lẩn trốn lâu bao nhiêu th́ càng ở trong t́nh thế nguy hiểm
hơn bấy nhiêu.
Các nhân viên an ninh
của cả gần một chục nước đang khép chặt ṿng vây quanh anh.
Phải có một cái cây
nào đó, Robert nghĩ. Ư tưởng nầy xuất phát từ chuyện kể về một
người thợ săn trong một cuộc đi săn ở Châu Phi. "Con sư tử đă
chạy trốn. Tôi không có súng và cũng không có chỗ nào để trốn.
Xung quanh không hề có lấy một bụi rậm hay một cái cây nào. Và
con thú đang lao thẳng tới chỗ tôi, mỗi lúc một gần hơn". "Anh
đă thoát được như thế nào?", một người nghe chuyện hỏi. "Tôi
chạy tới một cái cây gần nhất và trèo lên" - "Nhưng mà anh nói
là không có cái cây nào cơ mà". - "Cậu không hiểu. Phải có một
cái cây nào đó". Và ḿnh phải t́m được nó, Robert nghĩ.
- Anh nh́n quanh quảng
trường, giờ nầy đă vắng ngắt. Anh cho rằng đă đến lúc phải nói
chuyện với người đă đẩy anh vào cơn ác mộng nầy, tướng Hilliard.
Nhưng anh sẽ phải cẩn
thận. Kỹ thuật điện tử cho phép ḍ t́m một máy điện thoại đang
hoạt động gần như ngay tức thời. Robert để ư thấy cả hai buồng
điện thoại gần buồng mà anh đang đứng trong đều bỏ không.
Tuyệt. Bỏ qua số điện
thoại riêng mà tướng Hilliard đă trao cho anh, anh quay số tổng
đài của NSA. Khi nhân viên tổng đài trả lời, Robert nói:
- Xin cho văn pḥng
tướng Hilliard.
Một phút sau, anh nghe
thấy tiếng một thư kư.
-
Văn pḥng tướng Hilliard.
Robert nói.
- Xin chờ điện
thoại tử nước ngoài gọi đến.
- Anh thả treo
chiếc ống nói và chạy đến cái buồng điện thoại cạnh đấy. Anh
nhanh chóng quay lại cái số đó
Một cô thư kư khác
trả lời máy:
- Văn pḥng tướng
Hilliard.
- Xin giữ máy chờ
điện thoại gọi từ nước ngoài, - Robert nói. Anh để chiếc ống nói
treo lủng lẳng và bước vào buồng thứ ba, quay số. Khi một thư kư
khác nữa trả lời, Robert nói:
- Đây là sĩ quan
Bellamy. Tôi muốn nói chuyện với tướng Hilliard.
Một tiếng kêu ngạc
nhiên.
- Xin chờ một chút,
thưa ông sĩ quan.
Người thư kư ấn nút
máy nội bộ.
- Thưa ngài, sĩ
quan Bellamy đang trên đường dây số ba.
Tướng Hilliard đưa
mắt nhln Harrison Keller.
- Bellamy đang trên
kênh số ba. Bắt đầu ḍ t́m ngay, nhanh lên.
Harrison Keller lao
đến bên một chiếc điện thoại trên bàn phụ và quay số gọi Trung
tâm Điều phối Mạng thông tin, hoạt động liên tục hai mươi tư giờ
trong ngày. Viên sĩ quan cao cấp đang trực ban trả lời máy.
- Trung tâm điều
phối đây. Adams.
- Ḍ t́m khẩn cấp
một cú điện thoại gọi đến sẽ phải mất bao nhiêu lâu? - Keller
thầm th́.
- Khoảng một hai
phút.
- Bắt đầu đi. Văn
pḥng tướng Hilliard, đường số ba. Tôi sẽ chờ. Anh ta nh́n ông
tướng và gật đầu.
Tướng Hilliard nhấc
máy.
- Ông sĩ quan, phải
không?
Tại Trung tâm
điều phối, Adams cho một con số vào trong máy tính.
Ông ta nói:
- Chúng ta bắt đầu.
- Tôi nghĩ đă đến
lúc ngài và tôi cần nói chuyện, thưa tướng quân.
- Tôi sung sướng là
̣ng đă gọi, ông sĩ quan. Tại sao ông không đến đây và chúng ta
có thể bàn về chuyện nầy nhỉ? Tôi sẽ thu xếp một máy bay cho ông
và ông có thể có mặt ở đây trong…
- Không, cảm ơn.
Quá nhiều tai nạn xảy ra cho các chuyến bay, thưa tướng quân.
Trong pḥng thông
tin, ESS - hệ thống t́m kiếm điện tử đă được bắt đầu hoạt động.
Màn ảnh của máy tính bắt đầu sáng lên. AX 121 - B… AX 122 - C…
AX 123 - C…
- Thế nào? - Keller
th́ thầm vào ống nói.
Trung tâm điều phối
thông tin New Jersey đang t́m kiếm những cú điện thoại đường dài
ở khu vực Washington. D.C. Giữ máy.
Màn ảnh trắng xoá
đi. Rồi ḍng chữ "Điện thoại đường dài từ ngoại quốc trên
kênh một" hiện lên trên màn ảnh.
Cú điện thoại đang
được gọi đến từ đâu đó ở Châu Âu. Chúng tôi đang tlm xem ở nước
nào…
Tướng Hilhard đang
nói:
- Ông Bellamy, tôi
cho rằng có một sự hiểu lầm. Tôi có một đề nghị…
Robert cúp máy:
Tướng Hilliard nh́n
sang Keller.
- Đă kiếm được
chưa?
Harrison nói vào
trong máy nối với Adams.
- Thế nào rồi?
- Chúng ta đă mất
hắn.
Robert bước vào
buồng điện thoại thứ hai và cầm ống nói.
Thư kư của tướng
Hilliard nói.
- Sĩ quan Bellamy ở
kênh số hai.
- Ông sĩ quan hả?
- Hăy để tôi có một
đề nghị, - Robert nói. - Tướng Hilliard đưa tay bịt chặt ống
nói.
- Bắt đầu lại việc
ḍ t́m đi.
Harrison nhấc máy
và nói với Adams. "Ông ta lại gọi. Kênh hai. Nhanh lên".
- Được. Thưa tướng
quân, đề nghị của tôi là ngài hăy cho tất cả người của ngài lui.
Và tôi muốn ngay bây giờ.
- Tôi nghĩ là ông
đă hiểu lầm t́nh h́nh rồi, ông sĩ quan. Chúng ta có thể dàn xếp
chuyện nầy nếu…
- Tôi sẽ nói với
ngài chúng ta phải dàn xếp như thế nào. Hiện có lệnh thủ tiêu
tôi. Tôi muốn ngài huỷ nó đi.
Tại trung tâm điều
phối thông tin, màn ảnh của máy tính đưa ra một thông tin mới:
AX 155 - C Nhánh A21 đă được xác định. Tổ hợp 301 tới Rome. Kênh
Đại Tây Dương 1.
- Chúng ta kiếm
được rồi, - Adams nói vào trong máy. - Chúng ta đă ḍ t́m ra
kênh dẫn tới Rome.
- Kiếm cho tôi số
máy và nơi đặt máy, - Keller nói với ông ta.
Tại Rome, Robert
đưa mắt nh́n đồng hồ.
- Ngài đă trao cho
tôi một nhiệm vụ. Tôi đă thực hiện nó.
- Ông thực hiện rất
tốt, ông sĩ quan. Đây là điều tôi…
Đường dây vụt chết
lặng.
Viên tướng quay
sang Keller.
- Hắn lại cúp rồi.
Keller nói vào
trong máy ông đă kiếm được chưa hả?
- Nhanh quá, thưa
ông.
Robert bước vào
buồng điện thoại tiếp theo và nhấc máy.
Giọng cô thư kư của
tướng Hilliard xuất hiện trong máy nội bộ.
- Sĩ quan Bellamy
trên đường dây số 1, thưa tướng quân.
Viên tướng quát
lên:
- T́m thằng chó đẻ
ngay.
Ông ta nhấc máy:
- Ông sĩ quan hả.
- Tôi muốn ngài
nghe: thưa tướng quân, và nghe một cách kỹ càng. Ngài vừa giết
một số người vô tội. Nếu ngài không cho người của ngài lui ngay,
tôi sẽ đến với giới báo chí và nói cho họ biết chuyện ǵ đang
xảy ra.
- Tôi sẽ không
khuyên ông làm như thế, trừ phi ông muốn bắt đầu một sự hoảng
loạn trên toàn thế giới. Những sinh vật lạ kia là có thật và
chúng ta bất lực trước họ. Họ đang sẵn sàng tiến hành các bước
đi của họ. Ông không thể biết chuyện ǵ sẽ xảy ra nếu những tin
nầy lọt ra ngoài.
- Cả ngài cũng vậy
thôi, - Bellamy vặn lại. - Tôi không để cho ngài có lựa chọn nào
cả. Nếu như c̣n một vụ mưu sát đối với tôi, tôi sẽ cho công bố
mọi chuyện.
- Thôi được, -
Tướng Hilliard nói. - Ông thắng.
- Tôi sẽ huỷ bỏ.
Tại sao lại không được nhỉ? Chúng ta có thể…
- Bộ máy ḍ t́m của
ngài lúc nầy hẳn đang làm việc rất tốt, - Robert nói. - Chúc một
ngày tốt đẹp.
Liên lạc bị cắt.
- Đă kiếm được
chưa? - Keller quát vào trong máy.
- Gần tới, thưa
ông. Hắn gọi từ một khu vực ở trung tâm Rome. Hắn đă liên tục
thay máy gọi cho chúng ta. - Adams đáp.
Viên tướng nh́n
sang Keller.
- Thế nào?
- Xin lỗi tướng
quân. Chúng ta chỉ biết rằng ông ta đang ở đâu đó tại Rome. Ngài
có tin lời đe doạ của ông ta không? Chúng ta có huỷ kế hoạch đối
với ông ta không?
- Không. Chúng ta
sẽ trừ khử hắn.
o0o
Robert rà lại những khả năng lựa chọn của ḿnh.
Chúng thật là ít ỏi.
Họ sẽ giám sát các sân bay, các nhà ga, các tuyến xe bus và các
hăng cho thuê xe.
- Anh không thể thuê
pḥng ở khách sạn bởi v́ SIFAR hẳn đă đưa ra các thông báo. Tuy
nhiên, anh phải rời khỏi Rome. Anh cân có một vỏ bọc. Một người
bạn đồng hành. Họ sẽ không để ư tới một người đàn ông và một
người đàn bà đi cùng nhau. Đó là lúc bắt đầu.
Một chiếc taxi đang đỗ
nơi góc phố, Robert ṿ rối mái tóc, kéo trễ cà vạt xuống, và đi
loạng choạng như người say rượu đến bên chiếc taxi.
- Nầy, anh kia, -
Anh gọi. - Anh kia.
Người lái xe nh́n
anh vẻ khinh miệt.
Robert lôi ra một
tờ 20 đô la và ấn nó vào tay người lái xe.
- Nầy anh bạn, tôi
muốn cưỡi một chút. Anh có hiểu không hả? Anh có biết chút tiếng
Anh nào không đấy?
Người lái xe nh́n
tờ bạc.
- Ông muốn có một
người đàn bà?
- Anh hiểu đúng
đấy, anh bạn. Tôi muốn có một người đàn bà.
- Được thôi, Người
lái xe nói.
Robert chui vào và
xe chuyển bánh. Anh nh́n lại phía sau. Không có ai bám theo. Đầu
óc anh căng thẳng.
Một nửa số các
chính phủ trên thế giới nầy đang t́m kiếm anh". Và không có
quyền chống án nào cả. Mệnh lệnh đối với họ là hạ sát anh.
Hai mươi phút sau,
họ tới To di Ounto, một khu vực "đèn đỏ" của Rome, toàn đĩ điếm
các loại. Họ chạy tiếp tới đường Archeologica, và người lái xe
dừng lại ở đầu đường.
- Ông sẽ t́m thấy
một người đàn bà ở đây, - anh ta nói.
- Cám ơn anh bạn. -
Robert trả tiền theo số đo trên đồng hồ và loạng choạng ra khỏi
xe. Nó lao đi với tiếng bánh xe rít lên.
Robert nh́n quanh,
xem xét đường phố. Không có cảnh sát. Một vài chiếc xe và một
vài người bộ hành.
Hơn một chục cô gái
điếm đang đi lại trên phố.
Trên tinh thần "Hăy
quây những đối tượng thường xuyên lại", cảnh sát cứ hai tháng
một lần lại càn quét để làm hài ḷng những tiếng nói đạo đức và
đưa đĩ điếm từ phố Veneto đầy lộ liễu tới khu vực nầy, nơi họ sẽ
không xúc phạm những bà quư phái ngồi uống trà ở tiệm Doney. V́
lư do đó, hầu hết các tiểu thư nầy đều rất hấp dẫn và ăn mặc tử
tế. Có một cô làm cho Robert phải để ư.
Cô ta có vẻ mới
ngoài hai mươi, mái tóc dài màu sẫm, mặc chiếc váy màu đen và
chiếc áo khoác ngắn màu trắng dễ trông, và ngoài cùng là một cái
áo khoác bằng lông lạc đà. Robert đoán cô ta là một diễn viên
hoặc một người mẫu nghiệp dư. Cô ta đang nh́n Robert.
Robert loạng choạng
lại gần cô ta.
- Chào cô bé, - anh
lè nhè. Cô em có nói tiếng Anh được không?
- Có
- Tốt. Em và anh,
chúng ta sẽ có một cuộc vui chứ.
Cô mỉm cười ngập
ngừng. Những người say rượu có thể gây rắc rối.
- Có thể là ông nên
tỉnh táo lại trước đă. - Cô ta có một giọng nói thật mềm mại.
- Nầy, anh đủ tỉnh
táo đấy nhé! Ông sẽ phải trả đủ một trăm đôla.
- Được thôi, em
yêu.
Cô ta có một quyết
định trong đàu.
- Tốt. Nào đi. Có
một khách sạn ngay đằng đầu phố.
- Tuyệt vời. Tên cô
em là ǵ thế?
- Pier.
- C̣n anh là Henry.
- Một chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở đằng xa, chạy lại phía họ. -
Chúng ta hăy đi khỏi đây.
Hai người phụ nữ
khác nh́n một cách ghen tị trong khi Pier và người khách Mỹ kéo
nhau đi.
Khách sạn đó không
phải là Hassler, nhưng thằng bé mặt đầy mụn ngồi ở cái bàn dưới
nhà đă không đ̣i tŕnh hộ chiếu. Thực tế, cậu ta chỉ hơi ngước
nh́n lên lúc đưa ch́a khoá cho Pier.
- Năm mươi ngàn
lia.
Pier nh́n Robert.
Anh lấy tiền đưa cho thằng bé.
Căn pḥng mà họ đi
vào có một cái gường lớn kê ở góc pḥng, một cái bàn nhỏ, hai
cái ghế gỗ và một cái gương treo phía trên bồn tắm. Có một cái
mắc treo quần áo ở sau cánh tủ.
- Ông phải trả tiền
trước.
- Tất nhiên. -
Robert đếm ra một trăm đôla.
- Cám ơn.
Pier bắt đầu cởi
váy áo. Robert bước đến bên cửa sổ. Anh gạt tấm rèm sang một bên
và nh́n ra. Mọi thứ có vẻ b́nh thường. Anh hy vọng là cho đến
lúc nầy cảnh sát đang bám theo chiếc xe tải màu đỏ trên đường
trở về Pháp. Robert thả tấm rèm ra và quay lại Pier đă trần
truồng. Cô có một thân thể đẹp đến ngạc nhiên. Đôi vú trẻ trung,
chắc nịch, bộ mông tṛn trặn, một cái eo nhỏ và cặp chân dài,
thon thả.
Cô nh́n Robert.
- Sao ông không cởi
quần áo ra, Henry?
- Đây là đoạn phải
mẹo nói thật với cô, - Robert nói, - tôi nghĩ là tôi đă uống hơi
nhiều một chút. Tôi không thể làm ǵ với cô được.
Cô ta nh́n anh với
ánh mắt cảnh giác.
- Vậy sao ông lại…
- Nếu tôi ở lại đây
và ngủ một chút, chúng ta có thể làm t́nh vào buổi sáng.
Cô nhún vai.
- Em c̣n phải làm
việc. Em sẽ mất tiền.
- Không sao. Tôi sẽ
lo chuyện đó. - Anh đếm ra mấy tờ một trăm đôla và đưa cho cô. -
Như thế là đủ chứ?
Pier nh́n số tiền
và tính toán trong đầu. Thật cám dỗ. Ngoài kia trời lạnh mà lại
c̣n ế khách. Mặt khác người đàn ông nầy có điều ǵ đó rất lạ.
Đầu tiên là thực ra anh ta có vẻ không say. Anh ta ăn mặc thật
đẹp, và với ngần ẩy tiền, anh ta có thể thuê buồng cho họ ở một
khách sạn tốt. Ô, Pier nghĩ, th́ việc quái ǵ?
- Được Chỉ có mỗi
cái giường nầy cho hai chúng ta thôi.
- Thế là tốt rồi.
Pier nh́n Robert
lại bước đến bên cửa sổ và vén góc tấm rèm sang một bên.
- Ông đang t́m kiếm
cái ǵ à?
- Có cửa sau ra
khỏi khách sạn không?
Ḿnh đang chui vào
cái chuyện ǵ thế nầy? Pier băn khoăn. Người bạn thân nhất của
cô đă bị bọn du đăng giết chết. Pier vẫn tự cho ḿnh là hiểu
cách xử sự của đàn ông, nhưng người nầy đă làm cho cô lúng túng.
Anh ta có về không giống một tên tội phạm, thế nhưng vẫn…
- Vâng, có. - Cô ta
đáp.
Có một tiếng thét
đột ngột và Robert vội ngoái lại.
- Dio. Dio. Sono
venuta tre volte. - Đó là một giọng nữ, từ pḥng bên cạnh
vẳng qua những bức tường giấy mỏng dính.
- Cái ǵ thế? - Tim
Robert bắt đầu đập nhanh.
- Chị ta đang sung
sướng. Chị ta nói rằng vừa có cơn khoái cảm lẩn thứ ba đấy. -
Pier nhoẻn cười.
Robert nghe thấy
tiếng giường cọt kẹt dữ đội.
- Ông sẽ đi ngủ
chứ? Pier đứng đó, trần truồng nh́n anh, không hề ngượng ngập.
- Tất nhiên. -
Robert ngồi xuống giường.
- Ông không cởi
quần áo ra à?
- Không.
- Tuỳ ông thôi. -
Pier đến bên giường và nằm xuống bên cạnh Robert. - Em mong là
ông đừng ngáy, - Pier nói.
- Cô có thể nói với
tôi về điều đó vào lúc sáng ra.
Robert không có ư
định ngủ. Anh muốn kiểm tra đường phố trong đêm để tin chắc rằng
họ đă không ṃ tới đây. Sau cùng th́ họ cũng sẽ lần tới những
khách sạn hạng ba nầy, nhưng nó cũng sẽ c̣n làm cho họ mất khối
thời gian. Họ có quá nhiều chỗ phải để mắt tới trước đă. Anh nằm
đó, cảm thấy xương cốt mỏi nhừ và nhắm mắt lại để nghỉ một chút.
Anh thiếp đi. Anh đă trở về nhà, trong giường của ḿnh và anh
cảm thấy thân thể nóng ấm của Susan ở bên. Cô ấy đă trở về,
anh sung sướng nghĩ. Cô ấy đă trở về với ḿnh. Em yêu, anh
nhớ em quá.
o0o
Ngày thứ mười bảy
Rome, Italia.
Robert thức giấc v́
ánh nắng mặt trời soi vào mặt.
Anh bật ngồi dậy,
hoảng hết nh́n quanh trong một giây ngỡ ngàng. Khi nh́n thấy
Pier, trí nhớ lập tức trở lại. Anh nhẹ nhơm cả người. Pier đang
đứng chải đầu trước gương.
- Chúc một ngày tốt
đẹp. - Cô ta nói. - Không thấy ông ngáy.
Robert nh́n đồng
hồ. 9 giờ sáng. Anh đă lăng phí những thời gian quư báu.
- Ông có muốn làm
t́nh bây giờ không? Ông đă trả tiền mà.
- Thế nầy là được
rồi. - Robert nói.
Pier vẫn trần
truồng, đầy khêu gợi, bước lại bên giường - Thật không ông?
- Nếu như muốn th́
tôi cũng không thể, cô gái ạ. Đúng thế.
- Cũng được. - Cô
ta vừa mặc quần áo vừa hỏi với vẻ b́nh thản. - Susan là ai thế?
- Câu hỏi đó làm
anh bị bất ngờ.
- Susan? V́ sao cô
lại hỏi thế?
- Ông đă nói ra
trong lúc ngủ.
- Anh nhớ lại giấc
mơ của ḿnh. Susan đă trở vể với anh. Có thể đó là một tín hiệu.
- Cô ấy là một
người bạn.
Cô ấy là vợ tôi.
Cô ấy sắp chán cái thằng cha Cái Túi tiền và một ngày nào đó sẽ
trở về với tôi. Nghĩa là nếu như tôi c̣n sống được.
Robert bước đến bên
cửa sổ. Anh vén tấm rèm và nh́n ra ngoài. Lúc nầy, đường phố đă
đông đúc khách bộ hành và các cửa hàng cửa hiệu đă mở cửa. Không
có dấu hiệu nguy hiểm nào.
Đă đến lúc bắt tay
vào kế hoạch, anh quay lại cô gái.
- Pier, cô có thích
có một chuyến đi nho nhỏ với tôi không?
Cô ta nh́n anh,
nghi hoặc.
- Một chuyến đi. Đi
đâu?
- Tôi phải đi
Venice v́ công việc, và tôi không thích đi một ḿnh. Cô có thích
Venice không?
- Có.
- Tốt. Tôi sẽ trả
tiền cho thời gian của cô, và chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ ngắn
với nhau. - Anh lại chăm chú nh́n ra cửa sổ. - Tôi biết một
khách sạn đáng yêu ở đó Khách sạn Cipriani.
Mấy năm trước, anh
và Susan đă ở tại khách sạn Hoàng gia Danieli, sau anh đă có lần
trở lại và thấy nó xuống cấp nghiêm trọng, c̣n giường mềm th́
không thể chịu nổi. Điều duy nhất c̣n lại của những ǵ hấp dẫn
trước đó là Luciano, ngồi tại quầy tiếp tân.
- Ông sẽ phải trả
một ngh́n đôla một ngày. - Dù trong ḷng cô sẵn sàng chấp nhận
với cái giá năm trăm.
- Đồng ư. - Robert
nói. Anh đếm ra hai ngàn đôla - Ta hăy bắt đầu thế nầy nhé.
Piér lưỡng lự. Cô
ta đă linh cảm thấy rằng có chuyện ǵ đó Nhưng người ta đă hoăn
lại việc khởi sự quay bộ phim mà cô được hứa cho một vai phụ
trong đó, và cô lại cần tiền. "Đồng ư," cô ta nói.
- Chúng ta đi nào.
Dưới nhà, Pier thấy
anh quan sát đường phố thận trọng trước khi bước ra vẫy một
chiếc taxi. Ông ta là mục tiêu của một kẻ nào đó, Pier nghĩ,
ḿnh phải thôi vụ nầy mới được.
- Nầy, - Pier nói.
- Tôi không chắc là tôi có thể đi Venice với ông được. Tôi…
- Chúng ta sẽ có
một khoảng thời gian thú vị mà, Robert nói.
Thẳng ngay bên kia
phố, anh nh́n thấy một tiệm kim hoàn. Anh nắm lấy tay Pier.
Đi nào. Tôi sẽ kiếm
cho cô một cái ǵ đó thật đẹp.
- Nhưng.
Anh dẫn cô băng qua
đường vào cửa hàng trang sức. Người bán hàng đứng sau quầy nói:
- Xin chào, thưa
ông. Tôi có thể giúp ông ạ?
- Phải, - Robert
nói. - Chúng tôi muốn t́m kiếm một thử ǵ đó đáng yêu cho tiểu
thư đây. Em có thích ngọc lục bảo không?
- Em, có.
- Anh có một cái
ṿng lục bảo nào không? - Robert nói với người bán hàng.
- Có thưa ông. Tôi
có một cái ṿng lục bảo rất đẹp Anh ta bước lại bên một cái tủ
và lấy nó ra. - Đây là cái đẹp nhất của chúng tôi. Mười lăm ngàn
đôla.
- Em có thích nó
không? - Robert nh́n Pier.
Không nói nên lời,
cô gật đầu.
- Chúng tôi sẽ lấy.
- Robert nói. Anh đưa cho người bán hàng tấm thẻ tín dụng ONI
của anh.
- Xin chờ một phút.
- Người bán hàng đi vào một pḥng ở phía sau. Khi trở ra, anh ta
nói. - Tôi sẽ gói nó lại cho ông, hay…
- Không cô bạn tôi
sẽ đeo nó. - Robert nói và lồng nó vào cổ tay Pier. Cô ta nh́n
nó chằm chằm, sững sờ.
- Trông nó sẽ đẹp
hơn ở Venice, có phải thế không? - Robert nói với cô ta.
Pier ngẩng lên mỉm
cười với anh.
- Rất đẹp.
Khi họ đă ra ngoài
phố, Pier nói:
- Em… em không biết
phải cảm ơn anh thế nào.
- Tôi chỉ muốn cô
vui, - Rỏbert nói. Cô có xe không?
- Không. Em từng có
một chiếc xe cũ, nhưng nó đă bị đánh cắp.
- Cô vẫn có bằng
lái xe chứ?
- Vâng, nhưng mà
không có xe th́ cái bằng nào có ích ǵ? - Cô nh́n anh ngạc
nhiên.
- Rồi cô sẽ thấy.
Chúng ta hây đi khỏi đây.
- Anh vẫy một chiếc
taxi.
- Đến phố Po.
Cô ta ngồi trong
taxi, quan sát anh. Sao ông ta lại muốn có cô đi cùng đến thế
nhỉ? Thậm chí ông ta đă không sờ đến cô. Có thể ông ta…?
- Dừng lại. -
Robert kêu người lái xe. Họ đang ở cách Hăng cho thuê xe ô tô
Maggiore chừng một trăm mét.
- Ta sẽ xuống đây.
- Robert nói với Pier. Anh trả tiền tắcxi và chờ cho nó đi
khuất. Anh đưa cho Pier một xấp tiền dầy. - Tôi muốn cô thuê một
chiếc xe cho chúng ta. Hăy hỏi lấy một chiếc Fiat hoặc một chiếc
Alfa Romeo. Hăy nói với họ là chúng ta sẽ dùng trong bốn hoặc
năm ngày. Chỗ tiền nầy đủ cho khoản trả trước. Hăy thuê nó bằng
tên của cô. Tôi sẽ chờ ở cái quán đôl diện bên nầy đường.
Cách đấy không đầy
tám dẫy phố, hai thám tử đang tra xét người tài xế bất hạnh của
chiếc xe tải màu đỏ mang biển số Pháp.
- Tôi không biết ǵ
hết. Tôi không hiểu thế quái nào mà cái thẻ kia lại có trên
thùng xe của tôi. - Người lái xe kêu lên. - Hẳn là một gă Italia
điên khùng nào đó đă làm chuyện nầy.
Hai thám tử nh́n
nhau. Một trong hai người nói:
- Tôi sẽ gọi điện
báo cáo về việc nầy.
o0o
Francesco Cesar ngồi trước bàn làm việc, ngẫm nghĩ về những diễn
biến mới nhất. Thoạt đầu, công việc có vẻ thật đơn giản. "Các
ngài sẽ t́m được hắn ta không chút khó khăn ǵ. Vào lức thích
hợp, chúng tôi sẽ cho cái thiết bị phát tín hiệu kia hoạt động,
và nó sẽ dẫn các ngài tới thẳng chỗ hắn". Rơ ràng là ai đó
đă đánh giá thấp sĩ quan chỉ huy Bellamy.
Đại tá Frank Johnson
đang ngồi trong văn pḥng tướng Hilliard, vóc người to lớn của
ông ta choán hết cả cái ghế.
Chúng ta đă dùng tới
một nửa số nhân viên ở châu Âu để săn lùng hắn. - Tướng Hilliard
nói. - Cho tới nay th́ họ vẫn chưa gặp may.
- Chỉ may mắn cũng
không đủ. - Đại tá Johnson nói. - Bellamy rất cừ.
-
Chúng ta biết hắn hiện ở Rome. Thằng chó đẻ
đó đă mua một cái ṿng với giá mười lăm ngàn đôla.
- Chúng ta đă vây
chặt hắn. Hắn không có lối nào để thoát khỏi Italia hết. Chúng
ta biết cái tên, đang dùng trên hộ chiếu của hắn - Arthur
Butterfield.
Đại tá Johnson lắc
đầu.
- Nếu tôi không
nhầm về Bellamy th́ ngài không thể có một manh mối ǵ về cái tên
mà anh ta đang dùng. Điều duy nhất ngài có thể chắc chắn là
Bellamy sẽ không làm điều mà ngài tin rằng anh ta sẽ làm. Chúng
ta đang săn đuổi một người ngang tầm với người giỏi nhất trong
nghề. Có thể là c̣n hơn thế. Nếu có nơi nào để thoát, Bellamy sẽ
chạy đến đó. Nếu có nơi nào để ẩn náu, Bellamy sẽ ẩn náu ở đó.
Tôi nghĩ cách tốt nhất cho chúng ta là đưa anh ta ra công khai,
để phát hiện. Cho đến lúc nầy, anh đă đang khống chế tất cả các
bước đi. Chúng ta phải dành quyền chủ động khỏi tay anh ta.
- Ư ông nỏi là công
bố à? Trao cho báo chí à?
- Đúng vậy!
- Chuyện đó sẽ rất
nhạy cảm: Chúng ta không thể chấp nhận việc bị lộ mặt.
Tướng Hillard bặm
môi.
- Chúng ta sẽ không
phải bộc lộ ḿnh. Chúng ta sẽ đưa ra một thông báo, rằng anh ta
bị truy nă về tội buôn lậu ma tuư. Với cách đó, chúng ta có thể
đưa Tổ chức Cảnh sát Quốc tế và tất cả các cơ quan cảnh sát ở
châu Âu vào cuộc mà không hề lộ ra bàn tay của chúng ta.
Tướng Hilliard ngẫm
nghĩ một lát.
- Tôi thích ư kiến
đó.
- Tốt quá. Tôi sẽ
đi Rome. - Đại tá Johnson nói. - Tôi sẽ đích thân phụ trách cuộc
săn lùng nầy.
Khi đại tá Frank
Johnson trở về văn pḥng riêng, ông tỏ ra trầm tư hẳn. Không c̣n
nghi ngờ ǵ nữa.
Ông phải t́m cho được sĩ quan chỉ
huy Bellamy.
Chương 37
Robert nghe tiếng chuông
điện thoại réo măi.
Lúc nầy là 6 giờ sáng
ở Washington. Ḿnh luôn luôn đánh thức ông già dậy sớm, Robert
nghĩ.
Sau hồi chuông thứ
sáu th́ vị đô đốc trả lời máy.
- Hello.
- Thưa đô đốc, tôi
Robert.
- Cái ǵ…
- Đừng nói ǵ cả.
Điện thoại của ngài có thể bị gắn máy nghe trộm. Tôi sẽ nói rất
nhanh thôi. Tôi muốn nói với ngài đừng tin vào bất kỳ điều ǵ họ
nói về tôi. Tôi muốn ngài cố t́m hiểu xem chuyện ǵ đang xảy ra.
Sau nầy có thể tôi cần tới sự giúp đỡ của ngài.
- Tất nhiên. Bất kỳ
việc ǵ mà tôi có thể làm được, Robert.
- Tôi biết. Tôi sẽ
gọi lại cho ngài sau.
Robert gác máy.
Không đủ thời gian để bị ḍ t́m.
- Anh nh́n thấy một
chiếc Fiat màu xanh dừng lại bên ngoài quán. Pier ngồi sau tay
lái.
- Ngồi sang bên đi.
- Robert nói. - Tôi sẽ lái.
- Pier nhường chỗ
cho anh.
- Chúng ta lên
đường đi Venice chứ? - Pier nói.
- Hừm. Chúng ta
phải dừng lại một vài nơi trước đă. Đă đến lúc rải xung quanh
một vài dấu vết giả.
Phía trước là Hăng
dịch vụ du lịch Rossini. Robert dừng xe lại. - Tôi sẽ trở ra sau
một phút thôi.
Pier nh́n theo anh
đi vào trong hăng. Ḿnh có thể cứ lái xe đi, cô ta nghĩ, và cầm
khoản tiền, ông ta sẽ chẳng bao giờ t́m thấy ḿnh cả. Nhưng cái
xe khốn kiếp nầy lại được thuê theo tên ḿnh. khốn kiếp.
Bên trong trụ sở
hăng, Robert bước đến chỗ người phụ nữ ngồi sau quầy.
- Xin chào. Tôi có
thể giúp ông ạ?
- Phải. Tôi là
Robert Bellamy. Tôi muốn đi du lịch. - Robert nói với chị ta. -
Tôi muốn đăng kư trước.
Đó chính là công
việc của chúng tôi, thưa ông.
- Ông định đi đâu?
- Chị ta mỉm cười.
- Tôi muốn có một
vé máy bay hạng nhất đi Bắc Kinh, vé một chiều.
Chị ta ghi điều đó.
- Và khi nào ông
muốn lên đường.
- Thứ sáu nầy.
- Rất được. - Chị
ta ấn mấy phím bấn trên một chiếc máy tính. Có một chuyến bay
của Hăng hàng không Trung Quốc khởi hành lúc 7 giờ 40 tối thứ
sáu.
- Rất tốt.
Chị ta ấn mấy phím
nữa.
- Đây! Sự đặt vé
trước của ông đă được xác nhận.
- Sẽ trả tiền mặt
hay…?
- Ồ tôi chưa xong.
Tôi muốn đặt một vé xe lửa đi Buđapest.
- Và vào lúc nào
vậy, thưa ông?
- Thứ hai tới.
- Và tên hành
khách?
- Cùng tên.
- Ông bay đi Bắc
Kinh vào thứ sáu và… - Chị ta lạnh lùng nh́n anh.
- Tôi chưa xong
đâu, - Robert lịch thiệp nói. - Tôi muốn có một vé máy bay một
chiều đi Miami, Florida vào chủ nhật.
Lúc nầy th́ chị ta
trợn tṛn mắt nh́n anh.
- Thưa ông, nếu như
đây là một kiểu?…
Robert rút tấm thẻ
tín dụng ONI của anh ra và trao nó cho chị ta.
- Hăy tính tiền vé
vào tấm thẻ nầy.
Chị ta nh́n nó một
thoáng.
- Xin lỗi. - Chị ta
đi vào trong một pḥng ở phía sau và trở ra sau vài phút. - Hoàn
toàn được. Chúng tôi sẽ vui ḷng thu xếp tất cả. Ông muốn tất cả
vé đều cùng một tên phải không ạ?
- Phải. Sĩ quan chỉ
huy Bellamy.
- Rất tốt.
Robert nh́n chị ta
ấn thêm những phím bấm trên máy tính. Một phút sau, ba chiếc vé
xuất hiện. Chị ta xé chúng khỏi chiếc máy in.
- Xin cho những
chiếc vé vào từng phong b́ một. - Robert nói.
- Tất nhiên. Ông có
muốn tôi sẽ gửi chúng đến…?
- Tôi sẽ mang chúng
đi luôn.
- Vâng, thưa ông.
Robert kư phiếu
thanh toán bằng thẻ tín dụng và chị ta đưa cho anh hoá đơn.
- Xin chào ông.
Chúc một chuyến đi, những chuyến đi ạ!
- Cám ơn. - Robert
mỉm cười.
Một phút sau anh đă
ngồi sau tay lái.
- Bây giờ chúng ta
đi chứ? - Pier hỏi.
Chúng ta c̣n phải
dừng ở một vài nơi nữa, - Robert nói.
Pier nh́n anh cẩn
thận quan sát đường phố trước khi cho xe chuyển bánh.
- Tôi muốn nhờ cô
giúp cho một việc. - Robert nói với cô ta.
Bây giờ bắt đầu có
chuyện đó, Pier nghĩ. Ông ta sẽ đ̣i ḿnh làm điều ǵ đó khủng
khiếp.
- Việc ǵ ạ? Cô ta
hỏi.
Họ đă dừng lại
trước khách sạn Victoria. Robert trao cho Pier một chiếc phong
b́.
- Tôi muốn cô vào
thuê một pḥng hạng nhất với tên sĩ quan Robert Bellamy. Nói với
họ rằng cô là thư kư của ông ấy và ông ấy sẽ đến sau một tiếng,
nhưng cô muốn lên xem pḥng trước. Khi vào trong pḥng rồi th́
để phong b́ lại trên một cái bàn nào đó trong pḥng.
- Có thế thôi à? -
Cô ta nh́n anh ngạc nhiên.
Phải.
- Được.
Thật không thể hiểu
người đàn ông nầy. Cô ta muốn biết cái người Mỹ điên khùng nầy
đang làm ǵ. Và sĩ quan Robert Bellamy là ai?
Pier ra khỏi xe và
đi vào trong tiền sảnh khách sạn. Cô ta hơi lo lắng. Trong quá
tŕnh hành nghề, cô đă bị ném ra khỏi một vài khách sạn hạng
nhất. Thế nhưng người nhân viên ngồi sau bàn đă chào cô một cách
tử tế.
- Tôi có thể giúp
cô, thưa tiểu thư?
- Tôi là thư kư của
sĩ quan Robert Bellamy. Tôi muốn thuê một pḥng hạng nhất cho
ông ấy. Ông ấy sẽ có mặt ở đây sau một giờ.
Người nhân viên xem
tấm sơ đồ pḥng.
- Đúng là tôi c̣n
một pḥng hạng nhất rất đẹp.
- Xin cho tôi xem
qua được không?
- Tất nhiên. Tôi sẽ
cho người đưa cô lên.
Một viên phó quản
lư đưa Pier lên gác. Họ bước vào căn pḥng khách của khu pḥng
và Pier nh́n quanh.
- Cô hài ḷng chứ,
thưa cô?
Pier không hề biết
tí ǵ về những việc thế nầy.
- Được thế nầy là
được. - Cô ta lấy chiếc phong b́ ra khỏi ví và đặt nó lên chiếc
bàn uống cà phê. - Tôi sẽ để cái nầy lại cho ông sĩ quan. - Cô
ta nói.
- Được.
Pier không ngăn nổi
ṭ ṃ. Cô ta mở chiếc phong b́. Trong đó là một chiếc vé máy bay
một chiều đi Bắc Kinh với cái tên sĩ quan Robert Bellamy. Pier
bỏ tấm vé vào trong phong b́, để nó lên trên bàn và đi xuống
gác.
Chiếc Fiat màu xanh
đỗ trước cửa khách sạn.
- Có chuyện ǵ
không hả?
- Không.
- Chúng ta phải
dừng ở hai nơi nữa, và rồi chúng ta sẽ lên đường. - Robert vui
vẻ nói.
Chỗ dừng tiếp theo
là khách sạn Valadier. Robert trao một chiếc phong b́ khác cho
Pier.
- Tôi muốn cô đặt
trước một pḥng ở đây cho cái tên sĩ quan Robert Bellamy. Nói
với họ là ông ấy sẽ đến làm thủ tục trong ṿng một giờ. Rồi…
- Tôi để cái phong
b́ nầy lại trên pḥng.
- Đúng.
Lần nầy, Pier đi
vào khách sạn tự tin hơn. Phải cư xử như một tiểu thư, cô nghi.
Người ta cần phải có một thái độ đàng hoàng. Đó chính là cái bí
quyết khốn nạn.
C̣n một pḥng trống
ở khách sạn nầy.
- Tôi muốn xem qua
nó. - Pier nói.
Một viên phó quản
lư đưa Pier lên gác.
- Đó là một trong
những pḥng đẹp nhất của khách sạn chúng tôi.
Căn pḥng đẹp thật.
- Tôi cho là cũng
được. Ông sĩ quan là người rất đặc biệt, ông phải biết thế. -
Pier nói vẻ kiêu kỳ.
Cô ta lấy cái phong
b́ thứ hai ra, mở phong b́ vào nh́n vào bên trong, Nó đựng một
cái vé xe lửa đi Buđapest mang tên sĩ quan Robert Bellamy. Pier
nh́n chằm chằm vào tấm vé, bối rối. Cái tṛ ǵ thế nầy nhỉ? Cô
ta để lại tấm vé trên chiếc bàn cạnh giường.
- Thế nào? - Khi
Pier xuống xe, Robert hỏi.
- Tốt cả.
Nơi dừng cuối cùng
nhé.
Lần nầy là khách
sạn Leonardo da Vinci. Robert trao cho Pier cái phong b́ thứ ba.
- Tôi muốn cô…
- Em biết.
Bên trong khách
sạn, một nhân viên nói:
- Vâng, đúng là
chúng tôi c̣n một pḥng hạng nhất rất tốt, thưa tiểu thư. Cô nói
là khi nào th́ ông sĩ quan sẽ đến nhỉ?
- Sau một giờ. Tôi
muốn kiểm tra căn pḥng trước xem có được không?
- Tất nhiên rồi,
thưa cô.
Khu pḥng nầy c̣n
sang trọng hơn cả hai khu pḥng trước. Viên phó quản lư cho cô
xem pḥng ngủ rộng răi với một cái giường có trướng phủ ở giữa
pḥng.
Thật là một sự lăng
phí, Pier nghĩ. Một đêm nghỉ ở đây đối với ḿnh là cả một gia
tài. Cô lấy ra chiếc phong b́ thứ ba và ngó vào trong. Nó chứa
một vé máy bay đi Miami, Florida. Pier để chiếc phong b́ lên
trên giường.
Viên phó quản lư
đưa Pier trở lại pḥng khách.
- Chúng tôi có ti
vi màu, - Ông ta bước lại gần chiếc ti vi và bật nó lên. Một tấm
ảnh của Robert hiện lên trên màn h́nh. Giọng người phát thanh
viên đang nói: "… và Cảnh sát Quốc tế tin rằng hiện hắn đang
ở Rome. Hắn ta bị truy nă để thẩm vấn về một đường dây buôn lậu
ma tuư quốc tế. Đây là Bernard Shaw của chương tŕnh thời sự CNN".
Pier nh́n cḥng chọc vào màn h́nh ti-vi, chết sững.
Tất cả đều đáng hài
ḷng chứ ạ? - Viên phó quản lư tắt máy.
- Vâng, - Pier chậm
chạp đáp. Một tên buôn lậu ma tuư.
-
Chúng tôi mong chờ được tiểp đón ông sĩ quan.
Khi Pier ngồi vào
trong xe cùng với Robert, cô đă nh́n anh với cặp mắt khác.
- Giờ th́ chúng ta
sẵn sàng lên đường rồi. - Robert mỉm cười.
Tại khách sạn
Victoria, một người đàn ông trong một bộ complê màu sẫm đang xem
xét danh sách đăng kư khách. Anh ta ngẩng lên nh́n người nhân
viên.
- Sĩ quan Bellamy
làm thủ tục thuê pḥng lúc mấy giờ?
Ông ta chưa đến
đây. Cô thư kư của ông ta đặt buồng. Cô ta nói ông ta sẽ có mặt
trong ṿng một giờ.
Người đàn ông quay
sang nh́n người đi cùng với anh ta.
Cho kiểm tra toàn
bộ khách sạn. Lấy thêm lực lượng. Tôi sẽ chờ ở trên gác. - Anh
ta quay sang người nhân viên. - Mở khoá pḥng cho tôi.
Cửa mở ra. Người
đàn ông mặc complê màu sẫm di chuyển một cách thận trọng, súng
cầm tay. Khu pḥng trống không.
- Anh ta nh́n cái
phong b́ ở trên bàn và nhặt nó lên. Ngoài phong b́ ghi: "Sĩ quan
Robert Bellamy".
Anh ta mở phong b́
và liếc nh́n vào bên trong. Một tích tắc sau, anh ta đă quay số
gọi về trụ sở SIFAR.
Francesco Cesar
đang họp dở chừng với đại tá Frank Johnson. Trước đó hai tiếng
đồng hồ, đại tá Johnson đă hạ cánh xuống sân bay Leonardo da
Vinci nhưng ông ta không hề tỏ ra mệt mỏi.
Theo chỗ chúng ta
biết, - Cesar đang nói, Bellamy vẫn c̣n ở Rome. Chúng ta đă có
hơn 30 báo cáo về những dấu vết của anh ta.
- Có xác minh được
ǵ không?
- Không.
Điện thoại réo
vang.
- Thưa đại tá, đây
là Luigi. - Giọng nói trong điện thoại vang lên. - Chúng tôi đă
kiếm được hắn rồi. Tôi đang ở trong khu pḥng của hắn ta tại
khách sạn Victori ạ. Tôi có tấm vé máy bay đi Bắc Kinh của hắn.
Hắn sẽ đi vào ngày thứ sáu.
Cesar cất giọng đầy
hồi hộp.
- Tốt. Cứ ở đó.
Chúng tôi sẽ đến ngay.
Ông ta gác máy và
quay sang đại tá Johnson.
- Thưa đại tá, tôi
e rằng chuyến đi của ông thật phí công. Chúng tôi đă tóm được
hắn. Hắn đă đăng kư thuê pḥng tại khách sạn Victoria. Họ t́m
thấy một chiếc vé máy bay mang tên hắn, đi Bắc Kinh vào ngày thứ
sáu.
Bellamy dùng tên
anh ta để đăng kư thuê pḥng khách sạn ư? Đại tá Johnson ôn hoà
nói.
- Phải.
- Và vé máy bay
cũng mang tên anh ta hả?
- Phải. Đại tá
Cesar đứng dậy. - Chúng ta hăy cùng tới đó.
- Đừng để phí thời
gian của ông. - Đại tá Johnson lắc đầu - Cái ǵ hả?
- Béllamy sẽ không
bao giờ…
Điện thoại lại réo
vang. Cesar chộp máy. Một giọng nói vang lên:
- Đại tá phải
không? Đây là Mario. Chúng tôi đă phát hiện Bellamy. Hắn ta ở
khách sạn Valadier.
- Hắn ta sẽ đi tàu
hoả tới Buđapest vào ngày thứ hai.
- Ngài muốn chúng
tôi làm ǵ?
- Tôi sẽ liên lạc
lại với anh. - Đại tá Cesar nói.
Ông ta quay sang
nh́n đại tá Johnson.
- Họ t́m thấy một
vé xe lửa đi Buđapest mang tên Bellamy. Tôi không hiểu cái ǵ…
- Điện thoại lại đổ
chuông.
- Hả? - Giọng ông
ta gay gắt hơn.
- Đây là Bruno.
Chúng tôi đă phát hiện ra Bellamy. Hắn đặt pḥng tại khách sạn
Leonardo da Vinci. Hắn ta sẽ bay đi Miami vào chủ nhật. Tôi sẽ
phải…
- Trở về đây. -
Cesar quát lên. Ông ta dập mạnh máy xuống - Hắn giở tṛ ǵ vậy?
Đại tá Johnson nói
một cách quả quyết.
- Anh ta đang lo
liệu để ông phung phí nhân lực của ông, có phải thế không nào?
- Chúng ta làm ǵ
bây giờ hả?
- Chúng ta bẫy
thằng chó đẻ đó.
o0o
Họ đang chạy trên đường Cassia, gần Logiata, hướng tới Venice ở
phía bắc.
Cảnh sát hẳn đang bịt
mọi ngả đường chính dẫn khỏi Italia, nhưng chắc họ đợi anh về
phía tây, để sang Pháp hoặc Thuỵ Sĩ. Từ Venice, Robert nghĩ,
ḿnh có thể đi xuồng máy cao tốc tới Trièste và t́m đường đến
Áo. Sau đó…
Tiếng Pier cắt ngang
những suy nghĩ của anh.
- Em đói.
- Cái ǵ?
- Chúng ta chưa hề ăn
sáng hoặc ăn trưa.
-
Tôi xin lỗi. - Robert nói. Anh đă quá mải
nghĩ ngợi mà quên cả chuyện ăn uống. - Chúng ta sẽ dừng ở tiệm
ăn tới nhé.
Pier quan sát anh
trong lúc lái xe. Cô chưa bao giờ thấy khó xử đến thế. Cô sống
trong một thế giới của đám ma cô và kẻ cắp và những kẻ buôn bán
ma tuư. Người đàn ông nầy khỏng giống như một tội phạm.
Họ dừng lại một thị
trấn bên đường, trước một tiệm ăn nhỏ. Robert lái xe vào khu đậu
xe và anh cùng Pier rời khỏi xe.
Cái tiệm ăn đầy kín
những khách quen và ồn ào với những câu chuyện và tiếng bát đĩa
loảng xoảng.
Robert t́m một cái
bàn ở sát tường và ngồi xuống chiếc ghế nh́n ra cửa ra vào. Một
người hầu bàn đi đến và đưa cho họ thực đơn.
Robert nghĩ: Lúc
nầy hẳn Susan đang ở trên thuyền rồi. Đây có thể là lần cuối
cùng ḿnh có thể nói chuyện với cô ấy.
- Cô xem thực đơn
đi. - Robert đứng dậy. - Tôi sẽ quay lại ngay thôi.
Pier nh́n theo anh
đi ra một máy điện thoại công cộng chỗ gần bàn của họ.
- Anh bỏ một đồng
tiển xu vào trong máy.
- Tôi muốn nói với
tổng đài hàng hải ở Gibralta.
- Cám ơn.
Ông ta gọi cho ai ở
Gibralta nhỉ? Pier ṭ ṃ. Phải chăng đó là lối thoát của ông ta?
- Xin chào, tôi
muốn gọi chiếc du thuyền Mỹ, Thanh B́nh, ngoài khơi
Gibralta, tính tiền ở đó. Whisky Sugar 337. Cảm ơn.
Những nhân viên
tổng đài trao đổi với nhau trong một vài phút và anh được chấp
nhận.
Robert nghe thấy
tiếng Susan trên máy.
- Susan.
- Robert. Anh khoẻ
không?
- Khoẻ. Anh chỉ
muốn nói với em…
- Em biết anh muốn
nói ǵ. Điều đó được nói đầy trên đài và trên tivi. V́ sao mà
Cảnh sát Quốc tế lại truy lùng anh hả?
- Đó là một câu
chuyện dài.
- Anh cứ nói. Em
muốn biết.
Anh lưỡng lự.
- Đó là chuyện
chính trị, Susan. Anh có bằng chứng là một số chính phủ đang cố
bưng bít mọi chuyện quan trọng. V́ thế mà Cảnh sát Quốc tế truy
lùng anh đấy.
Pier chăm chú nghe
phần cuối cuộc nói chuyện của Robert.
- Em có thể làm ǵ
để giúp anh hả?
- Không có ǵ cả,
em yêu ạ. Anh gọi lại để được nghe thấy tiếng em một lần nữa
trong trường hợp trong trường hợp anh không thoát khỏi được
chuyện nầy.
- Đừng nói thế. -
Trong giọng cô có vẻ hoảng sợ. - Anh có thể nói với em anh đang
ở nước nào không"
- Italia.
Một thoáng im lặng
ngắn.
- Được. Bọn em
không ở xa anh lắm. Bọn em ở ngay ngoài khơi Gibralta mà, bọn em
có thể đón anh ở bất kỳ chỗ nào anh muốn.
- Không, anh…
- Hăy nghe em. Đó
có thể là cơ hội thoát duy nhất của anh.
- Anh không thể để
em làm điều đó, Susan ạ. Em sẽ gặp nguy hiểm.
Monte bước vào
trong pḥng đúng lúc có thể nghe được một phần câu chuyện.
- Để anh nói chuyện
với anh ta.
- Chờ một phút,
Robert, Monte muốn nói chuyện với anh đấy.
- Susan, anh không…
- Robert, tôi hiểu
là anh đang gặp khó khăn nghiêm trọng. - Giọng Monte xuất hiện
trên máy.
- Anh có thể cho
như vậy. Điều dối trá nhất trong năm.
- Chúng tôi muốn
giúp anh thoát ra. Họ sẽ không t́m kiếm anh trên một chiếc du
thuyền. V́ sao anh lại không để chúng tôi đón anh nhỉ?
- Monte, cảm ơn,
tôi cảm ơn chuyện đó. Câu trả lời là không.
- Tôi nghĩ là anh
đang mắc một sai lầm. Ở đây, anh sẽ an toàn.
V́ sao hắn lại
sốt sắng giúp đỡ thế cơ chứ.
- Dù sao chăng nữa
th́ cũng xin cảm ơn. Tôi sẽ lo chuyện của tôi. Tôi muốn được nói
chuyện tiếp với Susan.
- Được thôi. -
Monte Banks trao lại máy cho Susan. - Hăy thuyết phục hắn. - Anh
ta khuyến khích cô.
- Xin để bọn em
giúp anh. - Cô nói vào trong máy.
- Em đă giúp anh
rồi, Susan. - Anh phải ngưng lời trong một thoáng. - Em là phần
tốt đẹp nhất trong đời anh. Anh chỉ muốn em biết rằng anh sẽ
luôn luôn yêu em. - Mặc dù luôn luôn có thể không c̣n là chuyện
ǵ to tát nữa.
- Anh sẽ c̣n gọi
cho em chứ?
- Nếu như anh có
thể.
- Hứa với em đi.
- Thôi được. Anh
hứa.
Anh chậm chạp gác
máy. V́ sao ḿnh lại làm điều đó đối với cô ấy? V́ sao ḿnh
làm điều đó đối với chính ḿnh? Bellamy, mầy là một thằng ngốc
đa cảm.
Anh đi trở lại bàn.
- Chúng ta ăn thôi.
- Robert nói. Họ gọi đồ ăn.
- Em nghe thấy câu
chuyện của ông. Cảnh sát đang truy t́m ông, có phải không?
Robert giật ḿnh.
Bất cẩn quá. Cô ta sẽ trở thành điều rắc rối.
- Đó là chuyện hiểu
lầm một chút. Tôi…
- Đừng làm em như
một con ngốc. Em muốn giúp ông.
- V́ sao cô lại
muốn giúp tôi? - Anh nh́n cô một cách cảnh giác.
Pier nhoài người về
phía trước.
- Bởi v́ ông thật
hào phóng với em. Và em ghét cảnh sát. Ông không biết cái cảnh
em đứng đường thế nào, bị bọn chúng săn đuổi và coi như rác
rưởi. Chúng bắt em v́ tội bán dâm nhưng chúng mang em vào những
pḥng kín của chúng và truyền tay nhau chơi. Chúng là đồ súc
vật. Em sẽ làm bất kỳ điều ǵ để có thể trả thù bọn chúng. Bất
kỳ điều ǵ mà em có thể giúp được ông.
- Pier, không có
điều ǵ cô…
- Cảnh sát có thể
bắt được ông một cách dễ dàng ở Venice. Nếu ông ở một khách sạn,
họ có thể t́m được ông. Nếu ông t́m cách lên một con tàu, họ sẽ
đón bẫy ông. Nhưng em biết một chỗ mà ông sẽ an toàn trước bọn
họ. Mẹ và em em sống ở Naples. Chúng ta có thể đến đấy. Cảnh sát
sẽ không bao giờ t́m kiếm ông ở đó cả.
Robert im lặng một
lát, ngẫm nghĩ. Điều Pier nói hoàn toàn có ư nghĩa. Một ngôi nhà
tư sẽ an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác, và Naples là một thành
phố cảng lớn. Từ đó có thể dễ dàng kiếm được một con tàu. Anh
ngập ngừng trước khi trả lời. Anh không muốn mang lại nguy hiểm
cho Pier.
- Pier, nếu cảnh
sát t́m thấy tôi, họ sẽ hạ sát tôi theo mệnh lệnh. Cô sẽ bị coi
như một ṭng phạm. Cô có thể là đang tự đẩy ḿnh vào chuyện rắc
rối đấy.
- Điều đó thật đơn
giản. - Pier mỉm cười. - Chúng ta sẽ không để cho họ t́m thấy.
Robert mỉm cười đáp
lại nụ cười của cô ta. Anh có một quyết định trong đầu.
- Được. Ăn cho xong
đi. Chúng ta sẽ đi Naples.
o0o
- Người của ông không biết anh ta đi về hướng nào phải không? -
Đại tá Frank Johnson nói.
- Lúc nầy th́ không.
Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, trước khi… - Francesco Cesar
thở dài.
-
Chúng ta không có thời gian. Ông đă xác minh
về nơi ở hiện nay của người vợ cũ của anh ta chưa đấy?
- Vợ cũ của anh ta
à? Chưa. Tôi không cho rằng…
- Vậy là ông chưa
làm bài tập rồi. - Đại tá Johnson quát lên. - Cô ta đă cưới một
người đàn ông tên là Monte Banks. Tôi đề nghị ông t́m kiếm họ
ngay.
Nhanh lên.
Chương 38
Cô lang thang dọc theo các đường
phố lớn, dường như không biết là ḿnh đang đi đâu. Từ cái vụ tai
nạn khủng khiếp đó đă bao nhiêu ngày rồi nhỉ?
Cô không đếm được nữa.
Cô mệt mỏi đến mức khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được. Cô khát nước
một cách khủng khiếp, nhưng không phải là thứ nước bị ô nhiễm mà
những người trái đất vẫn uống, mà phải là nước mưa trong sạch.
Cô cần có thứ chất lỏng tinh khiết để phục hồi sự sống trong cô,
để có lại sức khoẻ mà t́m lại cái bộ phận tinh tế trong cái máy
phát. Cô đang đuối sức.
Cô bước loạng choạng
và đâm sầm vào một người đàn ông.
- Ô. Nh́n xem. - Người
chào hàng Mỹ nh́n cô kỹ hơn và mỉm cười. - Xin chào. Không ngờ
lại đụng vào cô như thế nầy.
Một con búp bê tuyệt
vời làm sao vâng, có ǵ mà không ngờ.
- Cô từ đâu tới cô bé?
- Hệ mặt trời thứ bảy
của các thiên hà.
- Tôi thích những cô
gái hài hước. Cô đang đi đâu thế? - Ông ta cười phá lên.
- Tôi không biết. - Cô
lắc đầu. - Ở đây, tôi là một người lạ.
- Cô đă ăn tối chưa?
Lạy chúa, ḿnh nghĩ ḿnh đang gặp may đây.
- Chưa. Tôi không thể
ăn được đồ ăn của các vị.
Ḿnh đă vớ phải một
người kỳ quặc thật sự đây. Nhưng là một người đẹp.
- Cô đang ở đâu?
- Tôi chẳng ở đâu cả.
- Cô không ở cả khách
sạn à?
Một khách sạn ư? - Cô
đă nhớ. Những cái hộp cho lữ khách.
- Không. Tôi phải t́m
một nơi nào đó để ngủ. Tôi rất mệt.
Ông ta ngoác mồm cười.
- Ồ tôi có thể lo
chuyện đó. Sao cô không lên pḥng khách sạn của tôi nhỉ? Ở đó có
một cái giường to đẹp và tiện nghi. Em có thích thế không?
- Ồ, có rất thích.
- Tuyệt. - Ông ta
không dám tin vào vận may của ḿnh. Ḿnh cam đoan là cô ta sẽ
tuyệt vời trong chuyện ái ân cho mà xem.
- Giường của ông
chuyên dành cho việc ái ân à? - Cô nh́n ông ta ngạc nhiên.
- Cái ǵ? Không,
không. Cô thật thích đùa, có phải thế không hả? - Ông ta trố mắt
nh́n cô.
- Chúng ta có thể đi
ngủ bây giờ được không? - Cô gần như không thể mở nổi mắt ra
nữa.
- Chắc chắn là thế.
Khách sạn của tôi ở ngay góc phố thôi. - Ông ta xoa hai tay vào
nhau.
Khi đă vào trong
pḥng, người đàn ông hỏi:
- Cô có muốn uống ǵ
không? Chúng ta hăy làm cho cô mềm ra một chút.
Cô muốn uống khủng
khiếp, nhưng không phải cái thứ nước uống mà người trái đất nầy
có thể mời.
- Không. - Cô nói. -
Giường ở đâu?
Lạy Chúa, cô ta đang
nóng rực rồi.
- Ở trong nầy, em yêu.
- Ông ta dẫn cô vào pḥng ngủ. - Em không muốn uống thật à?
- Thật mà.
- Vậy th́ sao em
không… ờ, cởi ra đi?
Cô gật đầu. Đó là một
tập quán của người trái đất.
Cô cởi cái váy đang
mặc ra. Dưới váy đó, cô không c̣n ǵ hết. Thân thể cô là cả một
vẻ đẹp thanh tú.
Người đàn ông nh́n cô
đăm đắm, sung sướng nói;
- Đây là đêm may mắn
của anh, em yêu ạ. Và cả là của em nữa. Anh sẽ làm t́nh với em
để em thấy rằng em chưa bao giờ được làm t́nh cả. Ông ta xé bỏ
quần áo một cách cuống cuồng và nhảy lên giường, nằm vào cạnh
cô. - Nào, - Ông ta nói. - Anh sẽ cho em thấy một cuộc t́nh ra
tṛ. - Ông ta ngước nh́n lên. Mẹ kiếp, anh lại vẫn để đèn ḱa. -
Ông ta định nhỏm dậy.
- Thôi khỏi. - Cô ngà
nghệt nói. - Tôi sẽ tắt nó đi.
Và trong khi ông ta
nh́n, cánh tay cô với ra, dài ra măi, ngang căn pḥng rộng, và
những ngón tay của cô biến thành những dây leo màu xanh khi
chúng bám vào cái công tắc điện.
Trong bóng tối, ông ta thét lên.
Chương 39
Họ đang chạy với tốc độ cao trên
xa lộ Sole dẫn đi Naples. Trong suốt nữa giờ, họ chạy trong im
lặng, mỗi người mê mải với những ư nghĩ của ḿnh.
Pier phá vỡ sự im
lặng:
- Ông sẽ ở nhà mẹ
em trong bao lâu? - Cô hỏi.
- Ba hoặc bốn ngày,
nếu được.
- Thế th́ được.
Robert không định
ngủ lại đó quá một đêm, hai là cùng. Nhưng anh giữ im kế hoạch
của ḿnh. Ngay khi nào t́m được một con tàu an toàn, anh sẽ lên
đường rời khỏi Italia.
- Em sốt ruột mong
được gặp lại gia đ́nh, - Pier nói.
- Cô chỉ có một
người anh em nữa thôi à?
- Vâng, Carlo. Nó
là em em.
- Pier, kể cho tôi
nghe về gia đ́nh đi.
Cô ta nhún vai.
- Chẳng có ǵ nhiều
mà kể. Cha em cả đời làm việc dưới bến tàu. Khi em mười lăm
tuổi, một chiếc cẩu đổ xuống giết chết ông. Mẹ em th́ đau ốm và
em phải nuôi bà, nuôi cả Carlo. Em có một người bạn ở xưởng phim
Cinecitta và anh ta kiếm cho em những vai phụ. Họ trả rất ít và
em đă phải ngủ với thằng cha trợ lư đạo diễn. Em cho rằng ở
ngoài đường em có thể c̣n kiếm được nhiều tiền hơn. Bây giờ th́
em làm cả hai nghề…
Không hề có vẻ tự
thương cảm trong giọng nói của cô ta.
- Pier, cô có chắc
là mẹ cô không phản đối việc cô mang một người lạ về nhà không?
- Em tin chắc. Mẹ
con em rất gần gũi. Mẹ sẽ vui khi thấy em về. Ông yêu lắm hả?
- Bà mẹ cô ấy ư? -
Robert nh́n sang cô ta, ngạc nhiên.
- Người phụ nữ mà
ông nói chuyện điện thoại trong quán ăn ấy, Susan.
- Điều ǵ làm cho
cô nghĩ là tôi yêu cô ấy?
- Giọng nói của
ông. Cô ấy là ai thế?
- Một người bạn.
- Cô ta thật may
mắn. Em mong giá mà cũng có ai quan tâm đến em như thế. Robert
Bellamy có phải tên thật của ông không?
- Đúng.
- Và ông là một sĩ
quan à?
Khó trả lời hơn.
- Tôi không rơ,
Pier, - anh đáp, - trước đây th́ là như thế.
- Ông có thể nói
với em v́ sao mà Cảnh sát quốc tế săn lùng ông không?
Anh nói một cách
thận trọng:
- Tốt hơn là tôi
không nói ǵ với cô thêm nữa. Chỉ ở bên tôi cũng đủ chuốc cho cô
nhiều rắc rối. Cô biết càng ít càng tốt.
- Được thôi ông
Robert.
Anh nghĩ tới hoàn
cảnh lạ lùng đă đưa họ đến với nhau.
- Tôi hỏi cô điều
nầy nhé. Nếu như cô biết những sinh vật lạ đến trái đất bằng
những con tàu vũ trụ th́ cô có sợ không hả?
- Ông hỏi nghiêm
túc đấy chứ? - Pier nh́n anh một thoáng.
- Rất nghiêm túc.
Cô lắc đầu:
- Không. Em nghĩ là
điều đó sẽ thật là thú vị.
- Ông có tin vào
những chuyện đó không?
- Tôi không biết. -
Robert cười vang.
- Chuyện nầy có
liên quan ǵ tới việc cảnh sát săn lùng ông không đấy?
- Không, - Robert
đáp nhanh. - Không có ǵ.
- Nếu như em nói
với ông điều nầy, ông có hứa là sẽ không cáu với em không đă?
- Tôi hứa.
Khi cô ta nói,
giọng cô ta thật nhỏ đến mức anh khó khăn lắm mới nghe thấy.
- Em nghĩ là em yêu
ông.
- Pier…
- Em biết là em
thật ngốc nghếch. Nhưng chưa bao giờ em nói với ai như thế cả.
Em muốn ông hiểu như thế.
- Pier, tôi lấy làm
hănh diện.
- Ông chế giễu em
đấy ư?
- Không, không hề,
- anh nh́n cái đông hồ đo xăng. - Tốt hơn là chúng ta nên t́m
ngay một cây xăng.
Mười lăm phút sau,
họ tới nơi.
- Chúng ta sẽ đổ
xăng ở đây. - Robert nói.
- Phải - Pier mỉm
cười. - Em mong có thể gọi và báo cho mẹ em biết là em đang mang
một người đàn ông đẹp trai về nhà.
Robert ghé xe vào
sát cây xăng và nói với người phục vụ:
- Xin đổ đầy cho.
- Vâng, thưa ông.
Pier nhoài người và
hôn lên má Robert.
- Em sẽ trở lại
ngay.
Robert nh́n theo cô
đi vào phía trong trạm để đổi tiền lẻ để gọi điện thoại. Cô ta
đẹp thật, Robert nghĩ. Và thông minh. Ḿnh phải thận trọng để
khỏi xúc phạm cô ta.
Bên trong trạm,
Pier đang quay điện thoại. Cô ta quay lại mỉm cười và vẫy vẫy
Robert. Khi người nhân viên tổng đài thưa máy, Pier nói:
- Cho tôi Cảnh sát
quốc tế. Nhanh lên.
Chương 40
Ngay từ khi nh́n thấy trên màn ảnh
tivi thông báo về Robert Bellamy, Pier đă biết rằng ḿnh sắp trở
thành giàu có. Nếu như Interpol, lực lượng cảnh sát chống tội
phạm quốc tế, đang t́m kiếm Robert th́ hẳn phải có một khoản
tiền thưởng lớn cho việc bắt giữ được người nầy. Và cô lại là
người duy nhất biết ông ta hiện ở đâu. Khoản tiền thưởng nầy sẽ
là của cô ta tốt. Việc thuyết phục được ông ta đến Naples, nơi
cô có thể theo dơi chặt ông ta, quả là một việc làm thiên tài.
Trên điện thoại,
tiếng một người đàn ông nói:
"Interpol đây, cho
phép tôi giúp bà?"
Tim Pier đập th́nh
thịch. Cô ta liếc nh́n qua cửa kính để có thể tin chắc rằng
Robert vẫn đang ở chỗ bơm xăng.
- Vâng. Các ông
đang t́m kiếm một người tên là sĩ quan Robert Bellamy phải
không?
Một thoáng im lặng.
- Xin cho hỏi ai
đang gọi vậy?
- Không cần biết
chuyện đó. Các ông có t́m kiếm ông ta hay không?
- Tôi sẽ phải để bà
nói chuyện với một người khác.
- Xin bà vui ḷng
chờ máy? - Ông ta quay sang người trợ lư. - T́m xem máy nào đang
gọi đó, nhanh lên.
Ba mươi giây sau,
Pier đang nói chuyện với một quan chức cấp cao.
- Vâng, thưa bà.
Tôi có thể giúp bà chăng.
- Không. Đồ ngốc.
Tôi đang t́m cách giúp các người th́ có. Tôi biết sĩ quan Robert
Bellamy. Các ông có muốn giữ ông ta hay không?
- Nhưng, có, thưa
bà, chúng tôi rất muốn bắt ông ta. Và bà nói là đang giữ ông ta
à?
- Đúng thế. Ông ta
đang đi với tôi đây. Ông ta đáng giá bao nhiêu với các ông thế?
- Bà đang nói về
chuyện tiền thưởng ư?
- Tất nhiên là tôi
đang nói về tiền thưởng. - Cô ta lại nh́n qua kính cửa sổ. Những
thằng cha nầy mới ngu ngốc làm sao.
Viên quan chức ra
hiệu cho người trợ lư của ông ta hành động nhanh chóng hơn.
- Chúng tôi chưa
treo giải thưởng đối với cái đầu của ông ta, thưa bà, bởi vậy…
- Ồ vậy th́ ấn định
ngay đi. Tôi đang vội.
- Bà đang chờ một
khoản tiền thưởng bao nhiêu ạ?
- Tôi không biết. -
Pier nghĩ một chút. - Năm mươi ngh́n đôla có được không?
- Năm mươi ngh́n
đôla là cả một khoản tiền lớn. Nếu như bà nói cho tôi biết hiện
bà đang ở đâu chúng tôi có thể đến chỗ bà và thương lượng về
chuyện đó…
Hẳn hắn ta nghĩ
ḿnh là một con ngu ngốc.
Không. Hoặc là các
ông đồng ư trả như tôi muốn hoặc…
Pier nh́n lên và
thấy Robert đang lại gần.
- Nhanh lên. Có hay
không?
- Rất tốt, thưa bà.
Chúng tôi đồng ư trả bà…
Robert đang đi lại
gần Pier.
Pier nói vào trong
máy:
- Mẹ, chúng con sẽ
về vào lúc ăn tối. Mẹ sẽ thích anh ấy. Anh ấy rất hay. Tốt.
Chúng con sẽ về gặp mẹ sau. Chào mẹ.
Pier gác máy và
quay lại Robert.
- Mẹ đang sốt ruột
được gặp anh.
o0o
Tại trụ sở cảnh sát quốc tế, viên quan chức cấp cao kia nói:
- Anh đă t́m ra cú
điện thoại đó chưa?
- Rồi. Nó được gọi từ
một cây xăng trên xa lộ Sole.
Có vẻ như họ đang trên
đường đi Naples.
o0o
Đại tá Francesco Cesar và đại tá Frank Johnson đang nghiên cứu
tấm bản đồ treo trong pḥng làm việc của Cesar.
- Naples là một thành
phố lớn, - Đại tá Cesar nói. - Có tất cả ngh́n chỗ cho anh ta ẩn
náu ở đó.
- Về người phụ nữ kia
th́ sao?
- Chúng ta không hề
biết cô ta là ai.
- V́ sao chúng ta
không t́m hiểu? - Johnson hỏi.
- Bằng cách nào? -
Cesar nh́n ông ta, ngạc nhiên.
- Nếu như Bellamy vội
vă cần có một phụ nữ đồng hành để nguy trang, anh ta sẽ làm ǵ
hả?
- Có khả năng là anh
ta sẽ nhặt một con điếm.
- Đúng. Chúng ta cần
bắt đầu từ đâu hả?
- Từ Tor di Ounto.
Họ chạy dọc theo con
đường Archeologica và quan sát những cô gái điếm đang uốn éo.
Ngồi cùng xe với đại tá Cesar và đại tá Johnson là đại uư
Bellini thanh tra cảnh sát khu vực nầy.
- Chuyện nầy sẽ không
dễ đâu. - Bellini nói. - Chúng nó đều ganh ghét nhau, nhưng khi
động tới cảnh sát th́ chúng lại như chị em ruột thịt vậy. Chúng
sẽ không hé răng.
- Chúng ta sẽ xem. -
Đại tá Johnson nói.
Bellini ra lệnh dừng
lại và ba người bước ra khỏi xe. Những cô gái điếm nh́n họ đầy
vẻ cảnh giác. Bellini bước đến bên một trong số những cô gái.
-
Chào Maria. Công việc thế nào?
- Sẽ tốt hơn nếu
ông đi khỏi đây.
Chúng tôi không có
ư định ở lại. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu thôi. Chúng tôi đang
t́m một người Mỹ, người đă nhặt một trong những cô gái ở đây đêm
hôm qua. Chúng tôi muốn biết cô bé đó là ai. Cô có thể giúp
chúng tôi không?
- Mấy cô gái điếm
khác đă xúm quanh để nghe chuyện.
- Tôi không thể
giúp ông. - Maria nói. - Nhưng tôi biết người có thể giúp được.
Bellini gật đầu hài
ḷng.
- Tốt. Ai?
Maria chỉ sang một
cửa hiệu ở bên kia đường. Tấm biển trong cửa kính đề: Xem bói -
Xem chỉ tay.
- Bà Lucia có thể
giúp ông.
Các cô gái cười
vang tán thưởng.
Đại uư Bellini nh́n
họ và nói:
- Vậy là các cô đều
thích đùa có phải không? Ồ, chúng ta sẽ chơi một tṛ mà tôi nghĩ
là các cô sẽ rất thích. Hai ông đây rất muốn biết tên cô gái đă
đi cùng với người Mỹ kia. Nếu các cô không biết cô ta là ai, tôi
đề nghị các cô nói với bạn bè của ḿnh, t́m ra ai đó biết, và
khi các cô có câu trả lời th́ gọi điện cho tôi.
- Sao chúng tôi lại
phải làm thế? - Một trong số họ hỏi đầy vẻ thách thức.
- Các cô sẽ biết.
Một giờ sau, tất cả
gái điếm ở Rome thấy họ đang bị vây ráp. Các xe tuần tiễu quét
thành phố và bắt tất cả những cô gái lang thang trên các đường
phố cùng với những tên dắt gái của họ. Những lời kêu gào phản
đối vang lên.
- Các ông không thể
làm thế… Tôi đă trả tiền bảo vệ cho cảnh sát.
- Tôi đă hành nghề
ở khu vực nầy năm năm nay…
- Tôi đă cho ông và
các bạn ông chơi không. Ông không nhớ à?
- Tôi trả ông tiền
bảo vệ để làm ǵ hả…
Tới ngày hôm sau,
các đường phố thực sự sạch bóng gái điếm và các nhà giam th́
chật ních.
Đại tá Cesar và đại
tá Johnson đang ngồi trong pḥng làm việc của đại uư Bellini.
- Sẽ khó mà giữ măi
họ trong trại giam được. - Đại uư Bellini cảnh cáo. - Tôi cũng
có thể nói thêm rằng chuyện nầy sẽ là rất tệ hại cho ngành du
lịch.
- Đừng lo. - Đại tá
Johnson nói. - Sẽ có kẻ phun ra. Hăy cứ giữ nguyên sức ép.
Đến chiều th́ họ
đột phá được. Thư kư của đại uư Bellini nói:
- Có một ông
Lorenzo muốn gặp ông.
- Cho ông ta vào.
Ông Lorenzo mặc một
bộ complê rất đắt tiền và đeo ba cái nhẫn kim cương trên ba ngón
tay. Ông ta vốn là một kẻ chuyên nghề dắt gái.
- Tôi có thể làm ǵ
cho ông hả? - Bellini hỏi.
Lorenzo mỉm cười.
- Đó là việc tôi có
thể làm cho ông cơ, thưa quư vị. Một người quen của tôi báo với
tôi rằng các ông đang t́m kiếm một gái làng chơi, đă rời khỏi
thành phố với một người Mỹ, và do chỗ chúng tôi luôn sẵn sàng
hợp tác với nhà chức trách nên tôi nghĩ là tôi sẽ trao cho các
ông cái tên của cô ta.
- Cô ta là ai? -
Đại tá Johnson nói.
Lorenzo phớt lờ câu
hỏi đó.
- Tất nhiên, tôi
tin chắc là các ông sẽ bày tỏ sự đánh giá cao bằng cách thả tất
cả những cô gái của tôi cùng bạn bè họ.
Đại tá Cesar nói:
- Chúng tôi không
quan tâm đến bất kỳ con điếm nào của ông. Tất cả những ǵ chúng
tôi muốn là tên của cô gái kia.
- Đó là một tin rất
mừng, thưa ông. Nói chuyện với những người hiểu biết luôn là một
điều thú vị. Tôi biết rằng…
- Tên cô ta,
Lorenzo.
- Vâng, tất nhiên.
Tên cô ta là Pier. Pier Valli. Người Mỹ kia đă ngủ qua đêm với
cô ta ở khách sạn Incrocio và sáng hôm sau th́ họ ra đi. Cô ta
không phải là một trong những cô gái của tôi. Nếu như tôi có thể
nói…
o0o
Bellini đă nói vào máy điện thoại.
- Mang tới hồ sơ
Pier Valli. Gấp.
- Tôi hy vọng quư
ngài sẽ tỏ ḷng tri ân bằng cách…
Bellini nh́n lên và
nói vào trong máy:
- Và chấm dứt chiến
dịch Puttana.
- Cám ơn. - Lorenzo
cười.
Năm phút sau, hồ sơ
về Pier Valli được đặt trên bàn Bellini.
- Cô ta bắt đầu
hành nghề khi mới mười lăm tuổi.
- Từ đó, cô ta bị
bắt giữ cả chục lần. Cô ta…
- Cô ta từ đâu đến?
- Đại tá Johnson cắt ngang.
- Naples. - Hai
người đàn ông nh́n nhau. - Cô ta có mẹ và một thằng em ở đó.
- Ông có thể t́m
xem cụ thể là ở đâu không?
- Tôi có thể kiểm
tra được.
- Làm đi. Ngay bây giờ.
Chương 41
Họ đang đi vào vùng ngoại ô
Naples. Những căn nhà cũ nằm dọc theo các đường phố chật hẹp,
quần áo phơi hầu như khắp các mặt trước ngôi nhà, làm cho những
toà nhà như thể là những quả núi bằng bê tông treo những lá cờ
đầy màu sắc.
- Anh đă bao giờ
đến Naples chưa? - Pier hỏi.
Có một lần. - Giọng
Robert nghẹn lại. Susan đang ngồi bên anh, khúc khích. Em
nghe nói Naples là một thành phố tinh quái. Chúng ḿnh có thể
làm nhưng điều tinh quái ở đây được không, anh yêu? - Chúng ta
sẽ sáng tạo ra cái ǵ đó mới lạ, Robert hứa.
- Anh có sao không
đấy? - Pier nh́n anh.
- Tôi không sao cả.
- Robert trở lại với hiện tại.
Họ đang chạy dọc
theo bờ vịnh, trước pháo đài Ovo một pháo đài cổ bỏ hoang nằm
sát bên bờ biển.
Khi họ tới phố
Toledo, Pier nói với vẻ hồi hộp.
- Rẽ chỗ nầy.
Họ đang hướng tới
khu Spaccanapoli, khu phố cổ của Naples.
- Ngay trước mặt.
Rẽ trái vào phố Benedetto Croce. - Pier nói.
Robert lái xe rẽ
sang. Đường bắt đầu đông hơn và tiếng c̣i xe inh ỏi. Anh đă
không nhớ là Naples ồn ào như thế nào. Anh cho xe chạy chậm lại
để tránh đâm vào những người đi bộ và những con chó chạy ngang
mũi xe như thể là chúng được phú cho sự bất tử vậy.
- Rẽ phải ở chỗ
nầy. - Pier hướng dẫn, - Vào khu Plebiscito.
Giao thông ở đây
c̣n tệ hơn và nhà cửa san sát.
- Dừng. - Pier kêu
lên.
Robert dừng xe lại
bên lề đường, trước một dăy những cửa hiệu tồi tàn.
- Đây là nơi mẹ cô
sống à? - Robert nh́n quanh.
- Không. - Pier
nói. - Tất nhiên là không.
- Cô ta nhoài người
ra và nhấn c̣i xe. Một giây sau, một phụ nữ trẻ bước ra khỏi một
cửa hiệu. Pier chạy đến chỗ chị ta. Họ ôm chầm lấy nhau.
- Trông em thật là
tuyệt. - Người phụ nữ kêu lên. - Hẳn là em làm ăn được.
- Đúng thế. - Pier
chia cổ tay ra. - Nh́n cái ṿng mới của em nầy.
- Ngọc thật à?
- Tất nhiên là thế.
- Anna. Ra ngoài
nầy. Xem ai đây nầy. - Người phụ nữ kia gọi ai đó trong cửa
hiệu.
Robert nh́n, không
thể tin được.
- Pier…
- Một phút thôi mà,
anh yêu. - Cô ta nói. - Em phải chào bạn bè một chút.
Chỉ trong vài phút,
gần một chục người phụ nữ đă vây quanh Pier, thán phục chiếc
ṿng đeo tay của cô trong khi Robert ngồi nghiến răng, bất lực.
- Anh ấy phát điên
lên v́ em. - Pier tuyên bố. - Cô ta quay về phía Robert.
- Đúng không anh?
Robert chỉ muốn bóp
cổ cô ta, nhưng anh không thể làm ǵ được.
- Đúng thế. - Anh
nói. - Pier, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa hả?
- Một phút nữa.
- Ngay bây giờ. -
Robert nói.
- Cũng được. - Pier
quay sang đám phụ nữ. – Chúng tôi phải đi bây giờ. Chúng tôi có
một cuộc hẹn quan trọng. Xin chào.
- Xin chào.
Pier chui vào trong
xe ngồi cạnh Robert, và những người phụ nữ đứng nh́n theo họ.
- Họ là những người
bạn cũ. - Pier nói một cách sung sướng.
- Tuyệt lắm. Nhà
của mẹ cô ở đâu?
- Ồ, bà không ở
trong thành phố.
- Cái ǵ?
- Bà sống ở bên
phía ngoài thành phố, trong một trang trại nhỏ cách đây nửa giờ
xe chạy.
Trang trại đó nằm ở
ngoại ô phía nam Naples, một ngôi nhà xây bằng đá cách xa mặt
đường.
- Nó đấy. - Pier
kêu lên. - Có đẹp không?
Đẹp. Ngôi nhà ở xa
trung tâm thành phố làm cho Robert thấy thích. Sẽ không có lư do
nào cho bất kỳ ai đến t́m anh ở đây. Pier nói đúng. Đó là một
ngôi nhà tuyệt đối an toàn.
Họ bước đến cửa
trước, và khi c̣n chưa tới th́ cánh cửa bật mở và mẹ của Pier
đứng đó, mỉm cười với cô gái. Bà ta là một h́nh mẫu khi về già
của cô con gái, mảnh mai, tóc bạc và khuôn mặt đầy những nếp
nhăn suy tư.
- Pier, con gái của
mẹ. Mẹ nhớ con quá.
- Mẹ, con cũng nhớ
mẹ. Đây là người bạn mà con đă gọi điện thoại báo cho mẹ là con
sẽ mang về nhà.
Bà mẹ đă không hề
ngập ngừng ǵ.
- A! Vâng, xin được
đón tiếp anh.
- Jones. - Robert
nói.
- Vào đi, vào đi!
Họ đi vào trong
pḥng khách. Đó là một căn pḥng lớn tiện nghi và ấm cúng với
đầy đồ đạc.
Một cậu bé chừng
hai mươi bước vào pḥng. Cậu ta thấp, với nước da thẫm và khuôn
mặt gầy, ủ rũ, cặp mắt nâu buồn thảm. Cậu ta mặc quần ḅ và một
cái áo khoác ngắn trên có hàng chữ Diavoh Rossi. Mặt cậu ta sáng
lên khi nh́n thấy chị.
- Pier.
- Chào Carlo.
Họ ôm chầm lấy
nhau.
- Chị về làm ǵ
thế?
- Bọn chị về thăm
nhà một vài ngày. - Cô quay sang Robert. - Đây là em trai em,
Carlo. Đây là anh Jones.
- Chào Carlo.
- Xin chào. - Carlo
ṭ ṃ nh́n khách.
- Ta sẽ dọn một cái
buồng xin đẹp ở phía đằng sau cho cặp uyên ương. - Bà mẹ nói.
- Nếu như không
phiền… nghĩa là, nếu bà c̣n có một pḥng ngủ thừa th́ tôi muốn
có một pḥng riêng cho ḿnh. - Robert nói.
Có một thoáng lúng
túng. Cả ba người nh́n Robert cḥng chọc.
Bà mẹ quay sang
Pier.
- Đồng tính luyến
ái à?
Pier nhún vai. Con
không biết. Nhưng cô ta biết rằng anh không phải là một người
như vậy.
- Tuỳ anh thôi. -
Bà mẹ nh́n Robert. Bà ta lại ôm lấy Pier. - Mẹ thật sung sướng
là lại được thấy con. Đi vào trong bếp. Mẹ sẽ pha cà phê cho cả
nhà.
Trong bếp, bà mẹ
kêu lên:
- Tuyệt vời. Làm
sao con lại gặp anh ta? Anh ta trông có vẻ rất giàu. Và cái ṿng
mà con đang đeo. Nó phải đáng cả một gia tài. Ơn Chúa. Tối nay,
mẹ sẽ làm một bữa thịnh soạn. Mẹ sẽ mời tất cả hàng xóm để họ có
thể gặp…
- Không, mẹ. Mẹ
không được làm thế.
- Nhưng con ạ, v́
sao chúng ta lại không báo tin mừng của con cho mọi người? Tất
cả bạn bè của chúng ta sẽ hài ḷng.
- Mẹ, anh Jones chỉ
muốn nghỉ một vài ngày. Không tiệc tùng. Không hàng xóm ǵ hết.
- Cũng đành. Con
muốn thế nào cũng được. - Bà mẹ thở dài.
Ḿnh sẽ dàn xếp để
ông ta bị bắt ở xa nhà để mẹ khỏi bị phiền phức.
Carlo cũng đă chú ư
đến cái ṿng.
- Cái ṿng đó.
Chúng là ngọc thật hả? Ông mua nó cho chị tôi à?
Ở thằng bé có cái
ǵ đó mà cho Robert không thích.
- Hăy hỏi cô ấy.
Pier và bà mẹ từ
trong bếp đi ra. Bà mẹ nh́n Robert.
- Anh thật không
muốn ngủ với Pier à?
- Cám ơn. Không. -
Robert lúng túng.
- Em sẽ chỉ pḥng
ngủ cho anh. - Pier nói.
Cô ta dẫn anh đi về
phía cửa sau của ngôi nhà tới một pḥng ngủ lớn, tiện nghi với
một cái giường đôi ở giữa pḥng.
- Robert, anh ngại
là mẹ sẽ nghĩ ǵ khi chúng ta ngủ với nhau à? Bà biết em làm ǵ
mà.
- Không phải thế. -
Robert nói. - Đó là… - Anh không có cách nào để giải thích. -
Tốt xin lỗi, tôi…
- Không sao cả. -
Giọng Pier lạnh tanh.
Cô ta cảm thấy bị
xúc phạm một cách vô lư. Đến giờ là hai lần ông ta từ chối ngủ
với cô. Ḿnh nộp ông ta cho cảnh sát cũng đáng, cô nghĩ. Song
tuy vậy cô vẫn cảm thấy hơi tội lỗi. Thực sự là ông ta tử tế.
Nhưng năm mươi
ngh́n đôla là năm mươi ngh́n đôla.
Trong bữa ăn tối,
bà mẹ nói nhiều, c̣n Pier, Robert và Carlo th́ im lặng và mải
theo đuổi những ư nghĩ riêng.
Robert th́ khẩn
trương tính toán kế hoạch trốn chạy của ḿnh. Ngày mai, anh
nghĩ, ḿnh sẽ ra bên cảng và t́m một con tàu rời khỏi đây.
Pier th́ nghĩ tới
cú điện thoại mà cô ta đang tính gọi. Ḿnh sẽ gọi từ trong thành
phố để cảnh sát không thể t́m tới đây được.
Carlo th́ quan sát
người lạ mặt mà chị cậu ta đă lôi tha về nhà. Hẳn là có thể kiếm
chác chút ǵ.
Sau bữa ăn, hai
người phụ nữ đi vào trong bếp.
Robert ngồi một
ḿnh với Carlo.
- Ông là người đàn
ông đầu tiên mà chị tôi đưa về đây. - Carlo nói. - Chị ấy chắc
phải thích ông lắm.
- Tôi rất thích cô
ấy.
- Thế hả? Ông sẽ
chăm sóc chị ấy chứ?
- Tôi nghĩ là chị
cậu có thể tự chăm sóc lấy ḿnh.
- Phải. Tôi biết. -
Carlo cười.
Người lạ ngồi trước
mặt cậu ta ăn mặc rất lịch sự và rơ ràng là giàu. V́ sao ông ta
lại ở đây trong khi ông ta có thể ở một khách sạn đàng hoàng nào
đó? Lư do duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ tới là người đàn ông
nầy đang lẩn trốn. Và điều đó mang lạ một điểm thú vị. Khi một
người người giàu có đang lẩn trốn, dù là thế nào, cách nào, th́
cũng có thể kiếm tiền từ chuyện đó.
- Ông từ đâu tới
thế? - Carlo hỏi.
Chẳng từ nơi nào cụ
thể cả. - Robert nhẹ nhàng đáp. Tôi đi lại rất nhiều.
- Tôi hiểu. - Carlo
gật đầu.
Ḿnh sẽ t́m hiểu
qua Pier xem ông ta là ai. Có thể ai đó sẽ sẵn sàng trả nhiều
tiền để đổi lấy ông ta, và ḿnh cùng Pier có thể chia chác số
đó.
- Ông có làm việc
không? - Carlo hỏi.
- Nghỉ hưu.
Cũng không khó khăn
ǵ để buộc người đàn ông phải mở miệng, Carlo nghĩ. Lucca, lănh
tụ của băng Diavoli Rossi, có thể nghiền nát ông ta một cách
nhanh chóng.
- Ông sẽ ở với
chúng tôi bao lâu?
- Thật khó nói.
Sự ṭ ṃ của thằng
bé bắt đầu làm cho Robert để ư.
Pier và bà mẹ từ
trong bếp đi ra.
- Anh có muốn uống
thêm chút cà phê không? - Bà mẹ hỏi.
- Không, cảm ơn.
Một bữa tối thật là ngon.
- Có ǵ đâu Ngày
mai tôi sẽ chuẩn bị cả một bữa tiệc cho anh. - Bà mẹ mỉm cười.
- Tuyệt. - Lúc
đó th́ anh đă đi rồi. Anh đứng dậy. - Nếu bà không phiền,
tôi muốn đi nghỉ, tôi hơi mệt.
- Tất nhiên. - Bà
mẹ nói. - Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Họ nh́n theo Robert
đi về phía pḥng ngủ.
- Ông ta không nghĩ
là chị đáng ngủ với ỏng ta, phải không? - Carlo cười.
Lời nhận xét đó làm
cho Pier đau nhói, đúng với nghĩa đen của nó. Cô ta sẽ chẳng bận
ḷng nếu như Robert là một kẻ đồng tính luyến ai nhưng cô ta
nghe thấy anh nói chuyện với Susan và cô ta biết rơ. Ḿnh sẽ thử
xem.
Nằm trong giường,
Robert nghĩ về bước đi tiếp theo của ḿnh. Tạo ra một cái đuôi
giả cộng với cái thiết bị dấu trong tấm thẻ tín dụng kia sẽ dành
cho anh thêm một chút thời gian, nhưng anh không quá trông vào
điều đó. Bây giờ hẳn là họ đă t́m được chiếc xe tải màu đỏ kia
rồi. Những kẻ săn đuổi anh rất tàn nhẫn và thạo nghề. Liệu những
người đứng đầu các chính phủ có dính vào vụ bưng bít lớn nầy
không? Hay đó là một tổ chức bên trong một tổ chức, một nhóm cao
cấp trong cộng đồng t́nh báo đang tự tiện hành động một cách bất
hợp pháp. Robert càng nghĩ th́ càng thấy rằng có nhiều khả năng
là nhưng người đứng đầu các chính phủ có thể không hề biết
chuyện ǵ đang xảy ra. Một ư nghĩ loé lên trong anh.
Dường như anh luôn
luôn thấy kỳ quặc với việc Đô đốc Whittaker đột nhiên phải rời
khỏi Cục T́nh báo hải quân và bị đưa tới một nơi kiểu như
Siberia. Nhưng nếu như có ai đó buộc ông ta phải nghỉ bởi v́ họ
biết rằng ông ta sẽ không bao giờ dính vào một âm mưu, th́ điều
đó bắt đầu có ư nghĩa. Ḿnh phải liên hệ với đô đốc, Robert
nghĩ. Ông ta là người duy nhất anh có thể tin cậy để lần tới sự
thật về những ǵ đang xảy ra. Ngày mai, anh nghĩ. Ngày mai. Anh
nhắm mắt lại và thiếp đi.
Tiếng kẹt của cánh
cửa pḥng ngủ đă làm anh thức giấc Anh ngồi dậy trên giường, lập
tức đề pḥng.
Có ai đó đang đi
lại phía giường. Robert căng người ra, sẵn sàng bật dậy. Anh
ngửi thấy mùi nước hoa và cảm thấy cô gái trườn vào giường, bên
cạnh anh.
- Pier… Cô làm ǵ?
- Yên nào. - Thân
thể cô áp chặt vào người anh. Cô hoàn toàn trần truồng. - Em cô
đơn quá. - Cô th́ thầm, và áp sát vào anh hơn nữa.
- Tôi xin lỗi,
Pier, tôi không thể làm ǵ cho cô được.
- Không ư? Vậy th́
để em làm ǵ đó cho anh. - Pier nói. Giọng cô ngọt ngào.
- Không ích ǵ đâu.
Cô không thể. - Robert chán chường ghê gớm. Anh muốn tránh cho
cả hai người sự lúng túng về cái điều sẽ không xảy ra nầy.
- Anh không thích
em ư, Robert? Anh không nghĩ là em có một tấm thân đẹp à?
- Có chứ.
Và cô bắt đầu. Anh
cảm thấy thân thể nóng ấm của cô ta áp lên anh chặt hơn.
Cô bắt đầu vuốt ve
anh một cách dịu dàng, những ngón tay cô ta mơn trớn trên ngực
anh, và nhẹ nhàng lần xuống phía dưới.
Anh phải chặn cô
lại trước khi sự thất bại đầy xúc phạm kia được lặp lại.
- Pier, tôi không
thể làm t́nh. Tôi đă không thể gần một người đàn bà kể từ… một
thời gian dài.
- Anh không phải
làm ǵ cả, Robert. - Pier nói. - Em chỉ muốn chơi một chút. Anh
có thích được cùng chơi với em không?
Anh không cảm thấy
ǵ cả. Quỷ tha ma bắt Susan. Cô ta đă rời bỏ anh không chỉ
với bản thân ḿnh mà cả một phần đàn ông của anh nữa.
Pier đang trườn
xuống phía thân thể anh.
- Nằm sấp xuống đi
- Cô nói.
- Pier, không ích
ǵ Tôi…
Cô ta lật anh lên,
và anh nằm đó nguyền rủa Susan, nguyền rủa sự bất lực của chính
ḿnh. Anh có thể cảm thấy đầu lưỡi của Pier đang lần dọc trên
sống lưng anh, mơn trớn và dịch dần xuống thấp măi, thấp măi.
Những ngón tay của
cô ta vuốt ve trên da thịt anh.
- Pier…
- Yên nào.
Anh đành nằm im,
mắt nhắm lại, thấy đầu lưỡi của cô mềm và ấm, thấy đôi vú cô rà
lướt trên da thịt ḿnh. Rồi anh bắt đầu thấy bị kích thích hơn.
Rồi, anh nghĩ. Rồi.
Ôi, rồi. Và anh bắt đầu cứng đơ ra, cho đến khi anh không c̣n
chịu được nữa, anh túm lấy Pier và lật ngửa cô ra.
Cô sờ vào đó và kêu
lên.
- Lạy Chúa, thật
đáng nể. Em muốn có anh ở trong em.
Robert đi vào trong
cô và rồi nữa, nữa. Anh dường như thấy ḿnh được hồi sinh. Pier
rất thành thạo, đầy cuồng nhiệt, và Robert miệt mài với cái phần
thân thể mềm mại như nhung của cô đêm đó. Đêm đó họ làm t́nh với
nhau đến ba lần. Sau cùng, họ ngủ thiếp đi.
o0o
Ngày thứ mười tám Naples, Italia.
Sáng ra, khi luồng
sáng nhẹ chiếu qua cửa sổ, Robert thức giấc. Anh ôm Pier chặt
trong ṿng tay ḿnh và th́ thầm.
- Cám ơn em.
- Anh thấy thế nào?
- Pier mỉm cười ranh mănh.
- Tuyệt vời. -
Robert nói. Và thực là như vậy.
- Anh là một con
thú. - Pier rúc vào người anh.
Robert cười.
- Em hợp với điều
đó. - Anh nói.
Pier ngồi thẳng dậy
và nói với vẻ nghiêm túc:
- Anh không phải là
một kẻ buôn lậu ma tuư chứ?
- Không. Một câu
hỏi ngây thơ.
- Nhưng Cảnh sát
Quốc tế truy lùng anh?
- Đúng. - Điều đó
có ư nghĩa hơn.
- Mắt cô ta sáng
lên.
- Em biết. Anh là
một điệp viên. - Cô ta hồi hộp cứ như một đứa trẻ. -Thật à?
Robert phải bật
cười. Và anh nghĩ. Từ miệng của những cô gái trẻ…
- Thú nhận đi. -
Pier khăng khăng. - Anh là một điệp viên phải không?
- Phải. - Robert
trầm giọng nói. - Anh đúng là một điệp viên.
- Em biết mà. - Mắt
Pier sáng lên. - Anh có thể kể cho em nghe một vài bí mật được
không?
- Loại bí mật ǵ
hả?
- Anh biết đấy,
những bí mật gián điệp - mật mă, và những thứ như thế. Em thích
đọc truyện t́nh báo lắm. Và em chỉ đọc loại đó.
- Thế hả?
- Ồ, vâng. Nhưng đó
chỉ là những chuyện bịa. Anh biết những chuyện thật, phải khỏng
nào? Chẳng hạn những tín hiệu mà các điệp viên hay dùng. Anh có
được phép nói cho em biết một tín hiệu không?
Robert nói một cách
nghiêm túc:
- Ồ, thực ra là
không nên, nhưng anh cho rằng một th́ được. Ḿnh có thể nói
điều ǵ để cô ta tin nhỉ? - Đó là cái tín hiệu rèm cửa cũ
kỹ.
- Tín hiệu rèm cửa
cũ kỹ à? - Cô ta tṛn mắt.
- Phải. - Robert
chỉ vào một cái cửa sổ pḥng ngủ. - Nếu mọi thứ b́nh thường th́
người ta sẽ để tấm rèm treo lên. Nhưng nếu rắc rối người ta hạ
một tấm rèm xuống. Đó là một tín hiệu báo đề đồng nghiệp của
ḿnh tránh đi.
- Tuyệt thật. Em
chưa bao giờ đọc được điều đó trong một cuốn tiểu thuyết nào. -
Pier nói một cách sôi nổi.
- Tất nhiên. -
Robert nói. - Đó là điều rất bí mật.
- Em sẽ không nói
với ai. - Pier hứa. - C̣n ǵ nữa?
- Ǵ nữa hả? Robert
nghĩ một chút.
- Ồ có một tṛ chơi
điện thoại.
- Kể cho em nghe
đi. - Pier xích lại bên anh.
- Ồ giả dụ một bạn
điệp viên gọi điện thoại cho em để biết mọi chuyện có ổn thoả
không. Anh ta sẽ hỏi gặp Pier. Nếu như mọi chuyện đều ổn, em
nói: "Đây là Pier". Nhưng nếu có bất kỳ trục trặc ǵ th́ em nói:
ông nhầm số máy rồi.
- Kỳ diệu thật. -
Pier kêu lên.
Những huấn luyện
viên của ḿnh ở Trang trại hẳn là sẽ đau tim nếu họ nghe thấy
ḿnh nói ra thứ ngớ ngẩn nầy.
- Anh có thể kể cho
em ǵ nữa không? - Pier hỏi.
- Anh nghĩ thế là
đủ những điều bí mật cho một buổi sáng rồi.
Robert cười lớn.
- Thôi được.
Cô cọ thân thể ḿnh
dọc theo người Robert.
- Anh có thích tắm
một chút không? - Pier hỏi.
- Thích.
Họ xoa xà pḥng cho
nhau dưới làn nước ấm và khi Pier dang chân Robert ra để rửa cho
anh, anh thấy ḿnh lại cứng lên.
Họ làm t́nh dưới
ṿi hoa sen.
Trong lúc Robert
mặc quần áo, Pier khoác lên người chiếc váy mặc ở nhà và nói:
- Em sẽ gặp anh vào
lúc ăn sáng.
Carlo đang đợi chị
ở trong pḥng ăn.
- Hăy nói với tôi
về người bạn của chị đi. - Cậu ta bảo.
- Về cái ǵ?
- Chị gặp ông ta ở
đâu?
- Ở Rome.
- Chắc ông ta rất
giàu nên mới mua cho chị cái ṿng kia.
- Ông ta thích tao.
- Cô nhún vai.
Carlo nói:
- Chị có biết tôi
nghĩ ǵ không hả? Tôi nghĩ là người bạn chị đang lẩn trốn điều
ǵ đó. Nếu chúng ta nói ra đúng chỗ, có thể có một khoản tiền
thưởng lớn.
Pier bước lại gần
thằng em trai, mắt cô ta long lên:
- Đừng có dính vào
chuyện nầy, Carlo.
- Vậy là ông ta
đang chạy trốn…
- Thằng nhóc con
nghe đây, tao cảnh cáo mầy. Hăy lo việc của mầy ấy.
Cô ta không có ư
định chia phần tiền thưởng với bất kỳ ai.
Carlo nói với vẻ
trách móc:
- Bà chị nhỏ bé,
chị định vơ cả cho ḿnh chứ ǵ?
- Không. Mầy không
hiểu, Carlo.
- Không à?
Pier nói với vẻ
nghiêm chỉnh:
- Nói thật với mầy,
anh Jones đang lẩn tránh bà vợ của anh ấy. Bà ta thuê một thám
tử để săn lùng. Đó là tất cả câu chuyện.
- Sao chị không nói
trước? Vậy th́ chẳng phải thứ to tát tôi sẽ quên chuyện nầy đi.
- Carlo mỉm cười.
Tốt. - Pier nói và
Carlo nghĩ, ḿnh sẽ phải t́m hiểu xem thực sự ông ta là ai.
o0o
Janus đang nói chuyện điện thoại.
- Các anh có tin tức
ǵ chưa?
- Chúng tôi biết rằng
sĩ quan Bellamy hiện ở Naples.
- Các anh có người ở
đó không?
- Có. Lúc nầy họ đang
t́m kiếm hắn ta. Chúng tôi có một manh mối. Hắn ta đang đi cùng
với một con điếm có gia đ́nh ở Naples. Chúng tôi nghĩ chúng có
thể đến đó. Chúng tôi đang theo sát.
- Báo cáo kịp thời cho
tôi.
o0o
Tại Naples, Pḥng Nhà cửa đô thị đang bấn bíu t́m kiếm nơi ở của
bà mẹ Pier Valli.
Hơn một chục nhân viên
an ninh và lực lượng cảnh sát Naples đang lộn trái thành phố ra
để t́m kiếm Robert.
Carlo th́ mải miết
tính các kế hoạch đối với Robert.
Pier th́ chuẩn bị gọi lại cho
Interpol.
o0o
|