Bóng Ma Trên Công Trường Đỏ Pages Previous  1  2  3  4   
- Người Số Tám  
CHƯƠNG BẨY  -  Trái Bom Nguyên Tử

Chu-Ling dính vào người Văn B́nh rất lâu, tưởng như không chịu rời ra nữa. Nụ hôn giáo đầu đă làm tứ chi nàng mê mẩn. Văn B́nh ghi chặt lấy eo của nàng, bắt nàng phải ngửa mặt ra, và kiễng chân lên, cái áo Tàu bị tuột khuy cổ tạo cơ hội cho chàng nhè nhẹ luồn bàn tay vào. Nàng rùng ḿnh thật mạnh rồi đột ngột buông chàng ra, miệng rên lên một tiếng:

- Anh ơi!

Văn B́nh d́u dàng xuống ghế. Nàng ngoan ngoăn vâng lệnh chàng. Nàng ngồi yên trong sự chờ đợi. Song Văn B́nh chỉ hôn nàng lần nữa rồi thôi. Chàng không muốn tiến xa hơn v́ chàng biết Khơrút và bọn KGB đang quan sát từng li từng tí. Vả lại Chu-Ling là bông hoa quư, chàng không thể dày ṿ ở công cộng dưới sương chiều lành lạnh mà phải trưng bày trong pḥng kín, trên tấm nệm êm ái.

Chàng hỏi nàng, giọng thân mật:

- Em ngũ ở đâu?

Nàng rúc vào nách chàng:

- Khách sạn Dajti.

- May quá, anh cũng có pḥng trong khách sạn Dajti như em. Pḥng em số mấy?

Chàng đă biết nàng ở pḥng số 308, song chàng muốn nàng tự nói ra. Chàng không thích ái t́nh cưỡng ép.

- Pḥng 308. C̣n anh?

- Tần dưới, 212. Lát nữa em có đi đâu không?

- Có. Em đi dự tiệc với phái đoàn.

- Buồn nhỉ?

- Tại sao anh buồn?

- Buồn v́ không được tṛ truyện với em.

- Vậy em ở nhà, không đi nữa.

- Ba em có nói ǵ không?

- Không. Ba em rất chiều chuộng em. Từ ngày mẹ em mất, em là nguồi vui độc nhất của ba me, em đ̣i ǵ được nấy. Phương chi bữa tiệc tối nay chỉ có tính cách ngoại giao, chẳng có ǵ quan trọng. Bây giờ anh đi ăn với em nhé?

Văn B́nh lặng thinh. Chàng không ngờ sự thể lại tiến triển nhanh chóng đến thế. Không đợi chàng trả lời ưng thuận. Chu-Ling kéo chàng đi. Nàng ghé vào tai chàng:

- Anh sợ phiền chứ ǵ? Không phiền chút nào. Để em bảo nhân viên Sigurimi không được đi theo anh nữa.

- Anh là thượng khách của chính phủ, nhân viên Sigurimi đi theo anh để làm ǵ?

- Dầu anh là vợ của một ông bộ trưởng nữa, Sigurimi cũng cho người đi theo.

- Như vậy th́ c̣n ǵ là tự do nữa.

- Lâu rồi cũng quen anh ạ. Vả lại, em thấy có nhân viên Sigurimi đi theo mà hơn. Nếu em không cấm họ th́ hồi năy em đă không bị hai tên lạ mặt làm hỗn.

Gă thẹo Baki đang lững thững từ sau bức tượng đồng đen của nhà độc tài Hoxha đi lại. Có lẽ đợi chàng quá lâu nên hắn phải ló mặt ra ngoài. Thấy Chu-Ling hắn cúi đầu chào. Nàng hỏi hắn:

- Xe của tôi đâu?

Hắn cung kính đáp:

- Thưa, tài xế vẫn đợi cô ở băi đậu.

Nàng ra lệnh:

- Anh kêu tài xế đánh xe lại đây.

- Thưa, xe Mercédès.

- Không. Xe riêng của tôi. Dặn tài xế đổ xăng cho đầy. Tôi đến tiệm Sao Đỏ ở đầu đường.

- Thưa… sắp đến giờ dự dạ tiệc.

- Phiền anh tŕnh với ba tôi là tôi đau.

- Cô đau… thưa, tôi không dám.

- Nếu anh không giúp th́ để tôi gọi điện thoại nhờ thiếu tướng Kôlít.

Gă thẹo nghe nhắc đến tên Kôlít bỗng hoảng hốt như được tin nhà hắn phát hỏa. Hắn khựng người rồi gật đầu như chày máy:

- Vâng, tôi xin tuân lệnh cô. Tôi sẽ sai tài xế đổ đầy xăng chiếc Skođa cất trong nhà xe và bảo lái ngay tới nhà hàng Sao Đỏ.

- Cám ơn thượng sĩ.

- Không dám.

Gă thẹo tất tưởi quay đi. Hắn rảo bước gần như chạy. Chu-Ling nh́n theo cười x̣a:

- Thằng này là một trong những nhân viên Sigurimi lộn xộn nhất trong khách sạn. Hắn chỉ ngán mỗi ḿnh em thôi.

- Em là người Trung hoa mà quen thuộc Tirana như thể Bắc kinh, cái ǵ cũng biết.

- Ô, em c̣n quen Tirana hơn cả Bắc kinh nữa. V́ em sống ở đây từ hồi c̣n nhỏ. Em học ở đây từ cấp sơ đẳng. Em có pḥng riêng tại lữ quán Dajti từ 6 năm nay. Bọn Sigurimi đều nhẵn mặt em. Em lại là bạn của Kôlít nên chúng nó sợ em như sợ cọp.

- Kôlít là ai?

- Anh chưa biết ư? Mà anh chưa biết cũng phải, v́ anh là ngoại kiều, anh lại mới đến Anbani lần đầu. Toàn thể dân chúng Anbani đều biết danh thiếu tướng Kôlít, v́ ông ta là tổng giám đốc mật vụ Sigurimi.

Văn B́nh lặng người. Giờ đây chàng mới hiểu tại sao Bôrết và KGB t́m cách cho chàng chinh phục Chu-Ling. V́ uy tín của nàng sẽ đảm bảo cho chàng hoàn thành công tác dễ dàng.

Chàng bèn đổi đề tài.

- Em học kỹ sư phải không? Chừng nào em tốt nghiệp?

- Phải. Sang năm em ra trường.

- Tại sao em cất công từ Trung hoa sang tận đây học lớp kỹ sư? Về tŕnh độ khoa học th́ Anbani cũng không hơn Trung hoa là bao.

- Anh nói đúng. Sự hiện diện của em có nhiều lư do. Thứ nhất, là lư do chính trị. Trung hoa hậu thuẫn cộng ḥa Anbani nên em cần qua đây học để xiết chặt giao hảo. Đặc sứ Trung hoa tại đây là chú ruột của em, em thứ năm của ba em. Chú em là một trong những người ủng hộ đồng chí Hoxha triệt để và rất được Hoxha trọng vọng. Bởi vậy, em sống ở Anbani mà quyền thế c̣n lớn hơn là em ở quê nhà nữa.

- Ba em và phái đoàn khoa học gia đến Tirana để làm ǵ?

Chu-Ling ngần ngừ một phút trước khi đáp:

- Để giúp nước bạn Anbani hoàn thành một kế hoạch quan trọng. Đây là vấn đề bí mật quốc pḥng, em không được phép tiết lộ, anh tha lỗi cho em. Như vậy là em đă hết sức thành thật với anh v́ nếu không thành thật em đă nói là phái đoàn Trung hoa đến Anbani để tiến hành công cuộc thám hiểm địa chất như báo chí và đài bá âm đă tường thuật.

Hai người vừa đến trước cửa nhà hàng Sao đỏ th́ chiếc Skođa sơn trắng đă đậu xịch lại. Xăng nhớt phía sau bức màn sắt được coi là xa xí phẩm, muốn đổ đầy thùng xăng không phải là dễ. Tại Tirana, xăng nhớt c̣n được coi hơn là xa xỉ phẩm nữa mà là vật liệu quốc pḥng, vậy mà tài xế chỉ mất vẻn vẹn 5 phút để lấy xe ra khỏi ga-ra xin phiếu xăng, và lái ra cây xăng của Nhà nước để đổ xăng. Điều này chứng tỏ Chu-Ling là người có thế lực rất lớn.

Văn B́nh đă có nhiều dịp lái xe bên trong các quốc gia cộng sản nên không lạ ǵ những phiền toát ghê gớm của việc đổ xăng. Nếu ở Sài g̣n hoặc bất cứ ở nơi nào trong thế giới tự do chủ nhân xe hơi chỉ cần lái lại đậu trước cây xăng, gơi một ngón tay lên là nhân viên trạm xăng – đôi khi để mua chuộc cảm t́nh của khách, người ta c̣n dùng nhân viên giống cái có thân h́nh căng cứng và phục sức nửa kín nửa hở - le te chạy tới, lễ phép cúi đầu chào, th́ ở Tirana t́nh trạng khác hẳn đă xảy ra. Trong toàn thủ đô chỉ có ba, bốn trạm xăng là cùng, trạm xăng nào cũng do chính phủ quản lư. Muốn mua xăng, phải xin phiếu. Không phải bất cứ ai cũng được cấp phiếu. Phải là viên chức cao cấp, c̣n nếu là tư nhân th́ phải chầu chực hàng ngày, hoặc hàng tuần mới xin được phiếu. Mỗi phiếu chỉ có giá trị cho một số lượng tối đa là 10 lít xăng, và cho một thời gian là 24 giờ đồng hồ. Quá thời gian này, phiếu xăng đương nhiên bị hủy bỏ. Khi xin phiếu, tư nhân phải làm đơn, khai tŕnh là cần nhiên liệu để đi đâu. Nhiều khi cầm sẵn phiếu trong tay mà trạm xăng lại khô cạn. Hoặc lệnh bán xăng bị hủy bỏ vào giờ chót.

Tài xế ngoan ngoăn bước xuống xe và đứng nghiêm chào Chu-Ling theo quân cách. Hắn chỉ đóng cửa nhè nhẹ dường như sợ đóng mạnh sẽ phạm tội vô lễ đối với nàng. Nàng bảo hắn:

- Thôi, cho trung sĩ về. Đă coi lại máy móc cẩn thận chưa?

Tài xế đáp.

- Thưa rồi.

Văn B́nh hít hà khi ngọn đèn bên trong xe chiếu sáng nệm ghế bằng da mềm đặc biệt. Chàng đă nhiều lần lái xe Skoda, con cưng của kỹ nghệ sản xuất xe tự động Tiệp khắc. Nếu nền kinh tế không bị lệ thuộc vào Nga sô, quốc gia Đông Âu này không thua ǵ Ư, Đức, Pháp về mức độ và kỹ thuật chế tạo xe hơi, và có lẽ c̣n hơn xa nữa. V́ sự lệ thuộc này mà xí nghiệp Skoda có hơn nửa thế kỷ kinh nghiệm về chế tạo xe hơi chỉ có thể cho ra ḷ những chiếc xe nhỏ bé, cũ kỹ, kém tiện nghi.

Xe Skoda bề ngoài hao hao như xe Opel cách đây 10 năm, duy khác ở động cơ lắp phía sau như Renault của Pháp, tốc độ không lấy ǵ làm oai. Tuy nhiên, máy nó khá bền và giá tiền khá rẻ, nó chỉ đắt hơn chiếc 2 ngựa của Pháp chút đỉnh.

Văn B́nh lái xe Skoda là do nhiệm vụ bắt buộc, chàng phải làm quen với mọi loại xe, mọi kiểu vơ khí của đối phương. B́nh sinh chàng không khoái ngự trên những chiếc xe ́ ạch với tốc độ 120, 130 cây số một giờ tối đa. Thần mă cơ khí của chàng phải ngốn đường từ 200 cây số một giờ trở lên…

Nhưng chiếc Skoda của Chu-Ling lại làm Văn B́nh lưu ư tới một cách đặc biệt. Đó là kiểu 1000 MBX, nghĩa là kiểu mới, hai cửa, động cơ gần một ngàn phân phối. Nh́n thoáng qua dăy đồng hồ tṛn trên táp-lô. Văn B́nh biết là chiếc Skoda của Chu-Ling được gắn động cơ lớn gấp đôi loại thường, bốn bánh xe đều có thắng đĩa – xa xỉ phẩm của kỹ nghệ xe hơi cộng sản - ống nhún đầu – xa xỉ phẩm tuyệt diệu hơn nữa - kết quả là nàng có thể phóng nhanh đến 200 cây số một giờ, và ngồi trong xe chạy qua ổ gà sâu hoắm vẫn êm ái như thể ngồi trên ghế xa-lông lót nệm mút ḷ so thượng hạng.

Tài xế đă bấm nút điện cho kiếng xe quay lên kín mít. Văn B́nh trầm trồ:

- Xe của em đẹp ghê!

Nàng cười duyên:

- Thiếu tướng Kôlít tặng em đấy.

Văn B́nh lành lạnh ở xương sống. Chàng đinh ninh Kôlít là ông già râu tóc bạc phơ hoặc muối tiêu, nếu lưng chưa c̣ng th́ thận cũng đă yếu, thân thể mềm xèo, không dám đa mang t́nh yêu son trẻ nữa. Chàng không ngờ hắn lại ḍm ngó Chu-Ling. Chàng bèn hỏi:

- Kôlít sành thật. Đẹp như em phải đi chiếc Skoda đẹp này mới xứng đáng.

Chu-Ling kéo chàng vào trong tiệm ăn:

- Năm nay Kôlít 49 tuổi. Vợ ông ta chết cách đây 8 năm trong một tai nạn phi cơ. Ông ta săn đón em với ư định hỏi em làm vợ. Em chưa ưng thuận cũng như từ chối, ba em nói là em c̣n quá trẻ, phải đợi em tốt nghiệp đại học. Nói cho đúng, ba me muốn em kết hôn với Kôlít, v́ biết đâu trong tương lai em sẽ trở thành bà chủ tịch nước cộng ḥa nhân dân Anbani… Song ba em để cho em toàn quyền lựa chọn.

- Vậy anh đi ăn với em thế này ba em giận chết!

- Anh khéo nói quá. Anh muốn ḍ phản ứng của Kôlít chứ không phải phản ứng của ba em. V́ anh thừa biết ba em là một người cha cấp tiến. Hồi trẻ, ba em học ở Thụy Điển, như anh đă rơ. Thụy Điển là quốc gia cởi mở nhất về phương diện t́nh ái. Em cũng từng sống ở Thụy Điển nên đă quen với sự phóng khoáng. Kôlít đă hiểu rơ điều đó.

- Nghĩa là Kôlít cho phép em có nhiều bạn trai?

- Cho phép không đúng. V́ Kôlít chưa phải là chồng hoặc t́nh nhân của em. Ông ta chỉ là người bạn, cũng như hàng chục, người bạn thân hay sơ của em mà thôi. Kôlít không những không tỏ vẻ khó chịu, trái lại c̣n vui vẻ nữa. Ông ta giải thích là em c̣n trẻ, em chưa nếm mùi đời, em cần trải qua để sau này nếu về làm vợ sẽ có đầy đủ kinh nghiệm và sẽ chung thủy với chồng. Ông ta đàng hoàng lắm, anh ạ.

- Chắc là đàng hoàng hơn anh.

- Dĩ nhiên. Ông ta quen em đă lâu, từng đi ăn, đi chơi với em nhiều lần mà chưa khi nào hôn em một cách nghẹt thở như anh hồi năy ở công viên.

- Em bất b́nh ư? Vậy em trả lại cho anh.

Chu-Ling cười ṛn tan:

- Anh nói đùa thú vị quá! Nếu em bất b́nh, em đă không cho anh hôn. Và đă hôn rồi th́ trả lại sao được. Gớm thật, anh muốn em hôn anh ngay trong nhà hàng này trước mặt mọi người. Anh khỏi phải dọa, để em hôn cho anh biết tay… Thiếu tướng Kôlít thách đấu gươm với anh th́ anh đừng trách.

Văn B́nh chưa kịp phản ứng. Chu-Ling đă nhổm đậy; tai vịn hai mép bàn, mặt chúc về phía trước, dính môi nàng vào môi chàng. Văn B́nh rùng ḿnh. Chàng không cảm thấy tê mê. Mà là lo sợ. Một giọt bồ hôi trán từ từ lăn xuống má.

Chu-Ling lại tát nhẹ vào má chàng:

- Cho chừa. Ai bảo anh khiêu khích em làm ǵ. Em là người Tàu nhưng được huấn luyện nếp sống Thụy Điển. Nếu anh tiếp tục khiêu khích, em c̣n táo bạo hơn nữa. Anh đă sợ chưa?

Chàng thở dài:

- Sợ rồi.

Văn B́nh sợ thật sự, chứ không phải đóng tṛ. Giá hai người đang ngồi trong xe… Chàng sẽ cho nàng một bài học. Phụ nữ Thụy Điển chính gốc c̣n thua chàng không c̣n manh giáp huống hồ Chu-Ling chỉ là học tṛ của phụ nữ Thụy Điển…

Chu-Ling liếc qua thực đơn rồi ném xuống bàn, cử chỉ vô cùng đài các:

- Món ăn ở đây chỉ nấu theo lối Thổ nhĩ Kỳ là ngon. Để em kêu thực đơn cho anh nhé?

Văn B́nh gật đầu. Trong các món thịt, chàng ngán nhất món cừu, vậy mà chủ lực của nền gia chánh Thổ là cừu. Mặc dầu cừu nướng than được coi là khá ngon chàng vẫn không ưa. Chàng tiếp tục gật đầu khi Chu-Ling nhỏ nhẻ ra lệnh cho bồi, thỉnh thoảng lại nh́n chàng như để tham khảo ư kiến.

Bồi mang ra đĩa thịt cừu nướng Chachi kebasi sặc mùi hành tây và sốt sữa béo ngậy. Sau đó đến đĩa hành - lại hành nữa - trộn với cà chua, tỏi, tiêu, dầu dấm và cá tím luộc. Chẳng biết món rau này khoái khẩu đến bực nào mà người Thổ đặt tên là imam bayildi, nghĩa là “tiểu vương té xỉu” ăn ngon quá xá nên té xỉu.

Nhưng nếu chàng bất hợp tác với thịt cừu Thổ th́ ngược lại chàng đă hợp tác mật thiết với cà-phê Thổ, v́ cà-phê này có một mùi vị độc đáo lạ thường. Pha cà-phê Thổ không giống như cà-phê tây phương, nghĩa là xay cà-phê nhỏ, bỏ vào cái phích rồi đổ nước sôi vào (tác giả không muốn nhắc đến nghệ thuật pha cà-phê bi-tất của các chú…) mà là trộn cà-phê, đường vào nước, đem đun cho sôi, đều ba dạo th́ được; trên mặt nước sẽ có một lớp bọt vàng, người ta đổ vào vài giọt nước, bă cà-phê sẽ lắng xuống đáy, thế là đem ra uống. Đặc điểm của cà-phê Thổ là không xay nghiền thành bột, mà chỉ đập vỡ hột cà-phê làm nhiều miếng, như vậy hương thơm được đậm đà hơn…

Uống xong cà-phê Văn B́nh không quên gọi một chai huưt-ky. Chàng tưởng Chu-Ling chê rượu, không dè nàng uống không thua chàng. Cô bé Trung hoa này đă có nhiều bản lănh quốc tế, đàn ông nghèo kinh nghiệm chiến trận khó thể chinh phục được nàng.

Một giờ sau hai người mới rời nhà hàng. Tuy uống gần nửa chai rượu Chu-Ling vẫn tỉnh khô. Nàng ngồi trước vô-lăng, nh́n chàng, giọng thân mật:

- Anh say chưa?

Chàng đáp:

- Rồi. Nhưng không phải say v́ rượu. Mà là say v́ sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của em.

Nàng nhún vai:

- V́ anh say sắc đẹp của em nên em phải đưa anh về khách sạn. Bọn nhân viên của Kôlít gác trước nhà hàng Sao Đỏ đang tức ứa máu. Không khéo Kôlít đứng tim mà chết cũng nên.

Văn B́nh ngồi yên nh́n sang bên đường. Buổi tối ở Tirana buồn thiu buồn chảy. Tuy nói là lái về khách sạn. Chu-Ling lại phóng thẳng. Mới gài số 1 nàng đă đạp lút ga xăng, kim tốc độ vọt lên quá 100 cây sô-giờ. Thấy nàng phóng nhanh Văn Binh cười thầm. Đàn bà thích lái xe thật nhanh thường là thiêu thân t́nh ái, thèm khát yêu đương hơn cả đất hạn đợi mưa rào nữa. Với Chu-Ling như vậy, chàng sẽ hoàn thành công tác “Bóng Ma” dễ dàng.

Mấy phút sau chiếc Skoda đă ra khỏi trung tâm dân cư và chạy trên một con đường rộng, hai bên toàn cây cao vút và đồng ruộng đen ś. Văn B́nh ghé vào tai nàng:

- Em đậu lại đi?

Nàng trề môi:

- Đậu lại làm ǵ? Thôi, em biết rồi, anh đừng ḥng làm hỗn. Em có máy vô tuyến trong xe, em chỉ bấm nút là tướng Kôlít sẽ cho nhân viên rượt theo trong giây phút.

Tuy nói vậy nàng cũng giảm tốc độ và lái dạt vào bên đường. Thủ đô Tirana quả là thiên đường đối với trai gái có thế lực. V́ ban đêm dân chúng đều ở ĺ trong nhà, ngoài đường chỉ dành cho nhân viên an ninh và bộ đội. Trai gái tha hồ yêu nhau, không sợ lính kiểm tục can thiệp như ở… Sài g̣n.

Xe vừa tắt máy Văn B́nh đă kéo nàng ngă vào ḷng chàng. Nàng la lên:

- Đừng anh!

Nàng không thể nào la thêm được nữa v́ chàng đă đặt một cái hôn tóe lửa lên miệng nàng. Nàng giẫy lên đành đạch một lát rồi nằm yên. Văn B́nh mở cửa xe, bế Chu-Ling xuống. Nàng nằm gọn trên hai cánh tay lực lưỡng của chàng, như thể đứa trẻ sơ sinh nằm trong tay mẹ.

Tứ phía tối om. Xa xa lấp lóe một vài ánh đèn yếu ớt của thành phố. Quang cảnh thật là thi vị. Chu-Ling không phản đối khi Văn B́nh nhẹ nhàng đặt nàng xuống nệm cỏ. Cỏ ở đây êm ái không kém nệm mút dày một tấc trong các khách sạn lớn tây phương. Cho dẫu đau lưng nữa Văn B́nh cũng không để ư đến.

Dường như tạo hóa muốn phụ họa với chàng nên một con chim vắt vẻo trên cành cây cao đột nhiên cất tiếng hót, Văn B́nh đă trải qua nhiều cuộc vui lộ thiên trên cỏ song có lẽ chưa lần nào làm chàng ưng ư cho bằng ở Tirana.

Nệm cỏ vệ đường này đă êm c̣n thơm hơn nệm cỏ của một khách sạn ngàn một đêm lẻ ở ngoại ô Jaipur, Ấn độ nữa. Mỗi khi có dịp qua Ấn độ, và có thời giờ xé rào Văn B́nh đều bay tới Jaipur, “ở đó có một ṭa lâu đài mênh mông và thập phần tráng lệ của một vị tiểu vương đă khuất, được con cháu biến thành đại lữ quán. Tiểu vương này mang cái tên dài giằng giặc, cũng dài giằng giặc như sự chờ đợi của thiếu phụ góa chồng giữa tuổi xuân nồng: Saramad I Rajah Hai Hindustan Raj Rajendra Shri Maharajad-hiraj Sir Sawai Madho Singhji Banadur đệ nhị. GCSI, GCIE, GCVO, GBE, LLD…

Hồi tiểu vương c̣n sống, lâu đài của ông là nơi tập trung những thú vui tâu kư nhất trên trái đất. Lâu đài được xây cất theo kiểu Anh. Pḥng rộng thênh thang, pḥng tắm cũng rộng như pḥng ngủ các khách sạn tân tiến, trần nhà cao vút, ở mỗi hành lang, mỗi cánh cửa đều có giây chuông, khách giật nhẹ một cái là gia nhân túa ra hầu hạ. Ngày nay, một hệ thống điều ḥa khí hậu đă tăng thêm sự thần tiên của ṭa lâu đài ngàn một đêm lẻ.

Tuy nhiên Văn B́nh đến đó không phải để thưởng thức vẻ đẹp bao la của các căn pḥng rộng. Mục đích của chàng là thưởng thức vẻ đẹp của mấy mẫu đất cây cối um tùm, với nệm cỏ xanh xờn và… êm lưng một cách lạ thường. Chủ nhân của lữ quán nuôi cỏ và xén cỏ này để làm vừa ḷng một số du khách thích nằm trên cỏ trong bóng lá xanh rờn. Lại có hàng trăm con công xanh xanh rờn không kém, rỉa lông nhau âu yếm trước mặt khách. Và trên cánh cây lá xanh rờn cũng có hàng chục chú khỉ nô đùa, hôn hít nhau…

Văn B́nh thường chờ mặt trời xế bóng mới ra hoa viên nằm dài trên nệm cỏ. Chàng không phải là thầy tu nên ít khi chịu nằm dài một ḿnh. Chàng có cảm giác là mùi thơm của cỏ tươi ngấm sâu vào da thịt chàng làm thân thể tê mê. Sự tê mê của hương cỏ, tuy vậy, chỉ mới là một phần trăm của sự tê mê t́nh ái.

Vậy mà đêm nay trên vỉa đường ngoại ô Tirana Văn B́nh lại cảm thấy tê mê gấp chục lần những cơn tê mê trong khách sạn vương giả gần Jaipur.

° ° °

Văn B́nh không coi giờ nhưng đoán phỏng là đến gần 10 giờ tối Chu-Ling mới trở lên xe lái về lữ quán Dajti.

Trong những phút đầu tiên nàng không nói ǵ cả. Khi ánh đèn thành phố chiếu qua kiếng chắn gió nàng bỗng ngoảnh sang bên, giọng mất b́nh tĩnh:

- Chừng nào anh đi?

Văn B́nh thở dài:

- Đừng hỏi nữa em ơi, anh lo quá.

- Ngày mai anh bận ǵ không?

- Anh có hẹn với bộ Ngoại thương Công việc chắc sẽ được giải quyết trong ṿng một buổi. Đến chiều anh sẽ rỗi. Tối mai, đêm mai anh cũng rỗi.

- Ngày mốt?

- Theo chương tŕnh, nếu công việc được tiến hành khả quan, anh phải từ giă Anbani ngay sau khi hợp đồng được kư kết.

- Nghĩa là anh sẽ lên đường ngày mốt?

- Phải, ngày mốt.

- Anh không lưu lại thêm ít ngày được ư?

- Không thể được.

- Anh sợ ban giám đốc công ty Maxman làm khó dễ?

- Trên thực tế, nếu anh về chậm họ có thể làm khó dễ. Nhưng công việc làm đối với anh chẳng có ǵ quan trọng. Anh được họ trả lương rất cao, gần hai ngàn đô-la một tháng chưa kể tiền hoa hồng, nghĩa là lương anh c̣n hơn lương tổng giám đốc nhiều công ty ở Mỹ, trong thời buổi cạnh tranh ráo riết này kiếm được một địa vị xă hội như vậy không phải dễ. Nhưng đồng tiền không làm được t́nh yêu, nếu cần bỏ việc, hoặc bỏ xứ để ở lại với em, anh cũng sẵn sàng không hề mảy may tiếc nuối. Và anh không đ̣i được ở lâu, dầu chỉ được ở bên em một vài ngày nữa… Sở dĩ anh phải về gấp là v́ mẹ anh…

- Bà cụ bị đau?

- Đau nặng. Mẹ anh đă hơn 80 tuổi. Lần đau này chắc là lần cuối nên anh phải có mặt trước giờ lâm chung.

Giọng Chu-Ling bùi ngùi:

- Nghe anh nói, em buồn ghê. Không hiểu sao em cảm thấy chán chường tất cả.

Văn B́nh khôn ngoan lái sang chuyện khác mà vẫn bắt Chu-Ling nghĩ đến cảnh chia ĺa sắp tới:

- Chừng nào em nhập trường?

- Trong tuần này. Tuy nhiên, em muốn hoăn đến khi nào cũng được. Dầu không học em cũng vẫn tốt nghiệp ưu hạng như thường.

- Phải, ai dám đánh hỏng người em cưng của tướng Kôlít!

- Anh đừng chế riễu như thế. Kôlít không dính dáng đến chuyện này. Em có năng khiếu đặc biệt về toán học nên luôn luôn đứng đầu trong lớp và vượt xa sinh viên đứng nh́. Em không học cũng đậu v́ chương tŕnh học đối với em quá dễ.

- Xin lỗi em…

Văn B́nh bỗng ngưng bặt. Trong kiếng chiếu hậu chàng vừa thấy một chiếc xe hơi kiểu cũ. Chu-Ling giảm bớt tốc độ:

- Có xe theo phía sau?

Văn B́nh gật đầu. Chu-Ling tỏ vẻ bực bội:

- Em đă dặn mà họ không nghe. Để em đậu xe lại và mắng cho một trận.

Chu-Ling không lo ngại v́ chiếc xe chạy phía sau là của mật vụ Sigurimi. Song Văn B́nh lại nghĩ khác. Linh tính nhậy cảm của chàng lại nh́n thấy một hiểm họa ghê gớm. Tuy nhiên, chàng vẫn ngồi yên. Chàng cần kiên nhẫn để xem màn sau của vở trường kịch.

Chu-Ling lái vào lề đường. Trong khi ấy, tài xế sau vượt qua xe nàng rồi đậu ngay phía trên. Từ xe hơi nhảy xuống ba người đàn ông mặc ba-đờ-suy, đội mũ nỉ xụp xuống gần mắt. Họ chạy về phía Văn B́nh và Chu-Ling.

Chu-Ling tḥ đầu ra ngoài cửa xe:

- Cái ǵ thế?

Gă đàn ông đi đầu vội đứng lại:

- Thưa cô, tôi đây.

Té ra hắn là gă thẹo Baki. Chu-Ling nạt nộ:

- À, tôi đă dặn mà anh không thèm lưu tâm đến, anh muốn kiếm chuyện cả với tôi.

Baki khúm núm:

- Thưa cô, tôi đâu đám bất tuân lệnh cô. Chẳng qua v́ tướng Kôlít ra lệnh ngược lại.

- Lệnh như thế nào?

Baki hạ thấp giọng:

- Thưa, tôi không dám nói, v́… v́…

Văn B́nh xía vào:

- V́ có tôi là người lạ phải không? Vậy, tôi xuống xe cho anh được tự do báo cáo.

Chàng động cửa đánh sầm. Chu-Ling cũng bước xuống xe, giọng nàng chua như dấm thanh:

- Nói đi, tôi không có thời giờ đợi anh đâu. Tướng Kôlít không bằng ḷng tôi đi chung xe với ông Kêvin phải không?

Baki đáp:

- Thưa… tướng Kôlít ra lệnh khác. V́ có tin người lạ định mưu hại cô nên tướng Kôlít ra lệnh chúng tôi đi theo để bảo vệ.

Văn B́nh tiến đến trước mặt gă thẹo:

- Nghĩa là anh nghi ngờ tôi là người lạ định ám sát cô Chu-Ling? Hừ, như thế này th́ c̣n trời đất nào nữa!

Chu-Ling quắc mắt:

- Thượng sĩ Baki, tôi yêu cầu thượng sĩ quay xe trở về. Nếu không, thượng sĩ đừng trách.

Gă thẹo nhăn nhó một cách thảm hại:

- Tôi muốn tuân lệnh cô nhưng tôi không dám. Tướng Kôlít đă ra lệnh dứt khoát.

Văn B́nh xô nhẹ gă thẹo:

- Một lần cuối, tôi yêu cầu anh lên xe để mặc chúng tôi.

Gă thẹo lớn tiếng:

- Xin ông đừng hiểu lầm. Tôi chỉ kính trọng ông nếu ông không cản trở công việc của tôi.

Văn B́nh nh́n giữa mắt hắn:

- Anh dọa đánh tôi phải không? Tôi chấp cả bọn anh đấy.

Văn B́nh cố t́nh gây sự mà Chu-Ling không biết. Sợ lôi thôi cho Văn B́nh nàng vội dàn ḥa:

- Thôi. Baki, anh phải nể mặt tôi. Anh lên xe đi.

Gă thẹo đấu dịu:

- Thưa cô, tôi có dám làm ǵ đâu. Chẳng qua ông Kêvin xen vào việc riêng của chúng tôi. Ông ta là người ngoại quốc, theo luật lệ chúng tôi phải kiểm soát từng giây, từng phút, ông ta được thảnh thơi như thế này là nhờ sự bảo lănh của cô, nhờ sự thông cảm của chúng tôi…

Văn B́nh lấy bàn tay chặn ngang miệng gă thẹo. Tức giân, hắn ẩy chàng ra. Chàng giả vờ chúi vào xe hơi. Chu-Ling vội quát:

- Baki, anh không được vô lễ.

Mục đích của bọn mật vụ Sigurimi không cốt làm Văn B́nh mất thể diện. Song sự khích bác của chàng đă đánh thức bản chất thô bạo trong ḷng chúng. Văn B́nh lại dồn chúng vào một cuộc đọ sức bất đắc dĩ. V́ chàng đă nắm cánh tay của tên mật vụ đang chống nạnh gần xe hơi, quật bắn ngă sóng soài xuống đường. Tên thứ hai nhảy đến tiếp cứu nhưng cũng bị chàng đá văng vào gầm xe.

C̣n lại gă thẹo. Biết không đủ tài nghệ cầm cự với Văn B́nh, hắn bèn rút súng ra dọa. Hắn không ngờ là Văn B́nh chỉ vung tay là khẩu súng bay ra giữa đường. Gă thẹo đang luưnh quưnh th́ chàng đă tặng một atémi vào huyệt cự quyết ở bụng. Chàng ra đ̣n hết sức nhẹ song cũng đủ để gă thẹo lăn lông lốc trên vỉa hè, cụng đầu vào gốc cây cổ thụ cách đó ba thước rồi chết giấc luôn.

Mặt xanh mét, Chu-Ling hỏi chàng:

- Anh có bị thương không?

Chàng lắc đầu, vui vẻ:

- Không. Baki cũng vậy, hắn cũng chỉ bị ngất đi 5, 10 phút mà thôi.

Chu-Ling nói:

- Giá anh đánh hắn chết nữa, em cũng không cần, và em c̣n mừng thêm nữa. Bọn Sigurimi hỗn có tiếng, đôi khi cần trừng trị cho chúng bớt lộn xộn đi.

- Nhưng sợ Kôlít gây chuyện phiền phức cho anh!

- Dĩ nhiên là lăo già Kôlít phải kiếm cớ để làm khó dễ. Nhưng Kôlít chỉ có thể tống xuất anh lên chuyến phi cơ sớm nhất là cùng. Kôlít không dám bắt anh đâu. C̣n em nữa, trừ phi em chết Kôlít mới dám động đến anh. Tuy nhiên, anh đừng ngại, em sẽ gọi điện thoại vô tuyến tức khắc cho Kôlít.

Nàng trèo lên xe mở máy vô tuyến. Tiếng người phụ trách tổng đài Sigurimi vọng ra, Chu-Ling nói:

- Cho tôi nói chuyện với ông tổng giám đốc Kôlít.

- Thưa, bà là ai, xin cho biết tên.

- Tôi không phải là bà mà là cô. Tướng Kôlít có mặt ở văn pḥng không?

- Thưa… người ngoài không được phép điện đàm với ông tổng giám đốc. Cô có điều ǵ cần nói, xin nói với sĩ quan trực.

- Kêu sĩ quan trực ra cho tôi.

- Nhưng… cô là ai?

- Tôi có là… ai th́ đang đêm mới dám dùng điện thoại siêu tần số gọi thẳng cho tướng Kôlít. Trong ṿng 60 giây đồng hồ nếu sĩ quan trực chưa trả lời th́ đừng trách tôi không bảo trước.

- Vâng, tôi xin kêu ngay.

Trong chớp mắt, tiếng nói viên sĩ quan trực đă vang lên ở đầu dây. Chu-Ling dơng dạc:

- Tôi đây, Chu-Ling đây.

Giọng nói của viên sĩ quan trực đượm vẻ kính nể:

- Trân trọng chào cô. Cô muốn gặp tướng Kôlít?

- Phải.

- Tôi đă chuyển ngay vào bàn giấy.

Kôlít vừa lên tiếng. Chu-Ling đă tuôn luôn một hơi:

- Anh đă hứa với em những ǵ? Anh c̣n nhớ không? Tại sao anh lại sai nhân viên theo sau xe em? Anh không muốn em có bạn bè nữa phải không? Yêu cầu anh giải thích để em định liệu.

Kôlít đáp giọng nhỏ nhẹ:

- Nếu em đi chơi với người quen th́ anh không dám quấy nhiễu. Đằng này…

- Nghĩa là anh cấm em được giao du với Kêvin?

- Anh làm ǵ có quyền.

- Một lần nữa, em xin nhắc lại em là một đứa con gái ưa sống tự do.

- Anh xin lỗi em. Từ nay trở đi những chuyện đáng tiếc như vậy sẽ không xảy ra nữa. Em c̣n giận anh nữa không?

- Hết giận rồi. Anh hăy cho xe đến chở bọn nhân viên của anh về bệnh xá. Lần này, em chỉ cho chúng nó ăn đ̣n nhẹ, lần sau th́ chết với em, em sẽ bắn chết cả lũ.

- Gớm, em nóng như lửa.

- Người Á đông đều nóng như lửa. Anh không chịu được em th́ thôi.

- Trời ơi, em bắt anh làm tôi mọi cho em, anh cũng sẵn sàng nghe lời, huống hồ là một điều kiện nhỏ mọn như thế. Được, anh sẽ cho xe đến chở bọn thằng Baki về ngay. Tối mai em có rỗi không? Chùng ḿnh đi ăn. Anh mới thuê được thằng đầu bếp nấu món Tây tuyệt ngon. Anh đă dặn hắn làm món tôm chiên sốt cho em. Em nhận lời nhé?

- Dĩ nhiên là em nhận lời.

Chu-Ling gác ống nói. Nàng mỉm cười với Văn B́nh:

- Thế là xong. Kôlít nể em lắm. Em bảo ǵ ông ta cũng nghe theo răm rắp.

Văn B́nh dựa vào vai nàng, không đáp. Kôlít chiều chuộng nàng không phải là chuyện lạ. Trên thế gian, đàn ông già chơi trống bỏi đều ở vào hoàn cảnh như Kôlít.

Chu-Ling lái xe về khách sạn. Văn B́nh đi song song bên nàng, mặt phớt tỉnh, không thèm quan tâm đến bọn nhân viên Sigurimi đang nh́n chàng bằng con mắt soi mói. Lẽ ra họ phải nh́n Chu-Ling v́ nàng là một báu vật về xương thịt của tạo hóa. Nhưng họ lại nh́n chàng. Cuộc sống g̣ bó của chế độ cộng sản đă làm tâm tính con người đổi khác.

Đến tầng lầu của chàng. Chu-Ling dừng lại, giọng luyến tiếc:

- Lát nữa anh lên pḥng em nhé!

Văn B́nh nắm lấy búp tay nơn nà của nàng kéo lại gần ngực, được thể nàng xà luôn vào người chàng. Hai người ngang nhiên ôm nhau hôn trước sự chứng kiến của hai nhân viên mật vụ. Mấy phút sau Văn B́nh mới chép miêng, buồn bă:

- Em lên nhé!

Chàng nói vậy mà tay chàng vẫn giữ riệt tay nàng. Nàng tần ngần một phút rồi hỏi:

- Hiện gời anh có cần về pḥng không?

Chàng đáp nhanh:

- Không.

- Ờ, vậy c̣n đợi ǵ anh không lên luôn với em. Lát nữa ba em mới ở pḥng tiệc về.

Hai nhân viên Sigurimi đạt sang bên cho Chu-Ling bước lên lầu. Quang cảnh bên trên khác hẳn tầng lầu của Văn B́nh. Nếu có thể dùng dánh từ “sa mạc” để miêu tả phía dưới th́ trên này phải là “đô thị phồn hoa” với những bóng đèn điện sáng quắc, sáng đến nỗi một cây kim gút đánh rơi trên nền pḥng màu trắng cũng có thể t́m thấy dễ dàng.

Nếu pḥng không được lót gạch hoa thông thường mà là cẩm thạch nổi vân màu trắng. Màu trắng ngà mát mặt của nền pḥng tương phản một cách dịu dàng với màu trắng toát của tường gạch. Hành lang rộng thênh thang, dọc theo bao lơn Văn B́nh nh́n thấy một giăy chậu xứ nhỏ màu trắng đựng những gị phong lan nở hoa màu tím phơn phớt. Dưới ánh điện sáng quắc, cánh hoa phong lan như cử động, mở ra úp vào.

Giữa nền hành lang là một tấm thảm đỏ. Tấm thảm này không giống tấm thảm ở tầng lầu của Văn B́nh. Nó đẹp hơn, dầy hơn, êm hơn và dĩ nhiên đắt tiền gấp chục lần.

Té ra Văn B́nh là thượng khách của chính phủ Anbani song chỉ là thượng khách cấp dưới! Các cố vấn Trung hoa vĩ đại mới là thượng khách thật sự.

Hai nhân viên lí nhí chào Chu-Ling. Nàng khoác tay chàng bước qua không thèm nh́n họ, và cũng không thèm đáp. Chắc chắn nàng đă nghe lời họ chào. Nhưng nàng khinh miệt đă quen, v́ khinh miệt là một trong các đức tính cần thiết của giai cấp mới trong xă hội cộng sản.

Liếc bằng đuôi mắt Văn B́nh thoáng thấy vẻ khó chịu trên mặt hai nhân viên Mật vụ. Họ chăm chú quan sát chàng như thể quan sát con quái vật trong vườn bách thú. Trong thâm tâm, chắc họ thèm thuồng kinh khủng.

Chu-Ling mở rộng cửa, mời chàng vào pḥng. Tuy biết trước nếp sống sang trọng của nàng. Văn B́nh vẫn không ngăn được sửng sốt. Chính giữa pḥng là một cái giường h́nh tṛn, bọc nỉ đỏ, nệm bông trắng. Giường h́nh tṛn là một phát minh tân kỳ của kỹ nghệ trang trí của Tây phương, nó có một chân như chân ghế, đặc điểm của nó là có thể quay tṛn, quay sang phía nào cũng được, có một cái nút làm giường quay, và một cái nút khác làm giường đứng lại. Loại giường h́nh tṛn của Pháp, đặt tên là Manhattan, mà các nhà triệu phú và tài tử nghệ thuật đua nhau mua, c̣n thua cái giường của Chu-Ling nhiều. V́ nệm giường của nàng được làm bằng lông chồn hiếm có nhất thế giới, sinh sống tại vùng băng tuyết Tây bá lợi á.

Tuy nhiên, điều làm Văn B́nh ngạc nhiên hơn nữa là một cái b́nh pha lê to tướng đặt đối điện cửa sổ, trong b́nh toàn là hoa hồng. Trong đời, chàng đă gặp và đă yêu nhiều người đẹp ưa thích hoa hồng. Bông hồng Tou-Fan từng đấu trí với chàng trên đảo Tahiti cũng là tay ghiền hoa hồng có một không hai phía sau bức màn sắt (1).

Nhưng b́nh hoa hồng của Chu-Ling đă chứng tỏ thú chơi hoa hồng của người đẹp Tou-Fan chỉ là thú chơi hoa tập sự. Trong số các nhà trồng hoa hồng nổi tiếng nhất trên trái đất, phải kể đến người Pháp. Làng hoa hồng của Pháp gồm chừng 30 chục loại khác nhau b́nh hoa đặt gần cửa sổ đă gồm hơn 20 đóa hồng, mỗi đóa lại là một loại, nào là hồng đậm Vẹt-say, và Thiên Thần, hồng nhạt Milrose, hồng pha vàng Jean de La Lune và đẹp nhất là hồng Đam mê (2) loại hoa hồng thời thượng và được ưa chuộng trong năm.

Chu-Ling nũng nịu:

- Anh thấy hoa hồng của em có đẹp không?

Văn B́nh lắc đầu:

- Không đẹp.

- Hừ, anh là người thứ nhất có can đảm chê những bông hồng của em không đẹp. Em không tin anh là người xa lạ với nghệ thuật trồng hoa. Trừ phi anh cố t́nh trêu tức em. V́ anh biết không? Em yêu hoa hồng nhất. Tự tay em trồng, tự tay em vun sới, em chọn toàn giống hoa thượng đẳng. Ai chê hoa em xấu, em mất ăn mất ngủ hàng tuần lễ.

- Anh nói thật đấy, anh không cố t́nh trêu tức em đâu. Anh cũng không xa lạ ǵ với nghề trồng hoa. Anh từng đến thăm những vườn hồng đẹp nhất ở miền nam nước Pháp. B́nh hồng của em rất đẹp nếu được trưng bày ở pḥng khác. C̣n ở đây, anh lại thấy nó quá xấu.

Nước mắt chảy quanh, Chu-Ling hỏi:

- Tại sao?

- V́ em quá đẹp. Em đẹp đến nỗi vẻ đẹp của hoa hồng trở thành vô nghĩa.

Nàng ̣a lên khóc. Cách đó một phút, nàng rưng rưng nước mắt v́ bị phật ư. Giờ đây, nàng bật khóc v́ sung sướng. Nhờ sành khoa tâm lư chàng đă đánh trúng yếu điểm của nàng. Chàng bèn ôm lấy nàng. Nàng vẫn khóc nức nở. Chàng d́u nàng lại cái giường thơ mộng h́nh tṛn. Nàng kéo chàng ngă vào người nàng.

Văn B́nh rạo rực lạ thường. Tuy nhiên, nếu không nghĩ đến công việc sắp làm, nghĩ đến những bí mật nằm sau cánh cửa ăn thông sang pḥng bên mà chàng đoán là pḥng của cha nàng Chu-Yao, chàng c̣n rạo rực hơn nữa. Chu-Ling nằm dài trên chiếc giường tṛn, làn da trắng của nàng trắng hơn cả làn nệm, nổi bật một cách kỳ thú trên màu nỉ đỏ, nàng lại ấn nút cho cái giường quay nhè nhẹ. Chu-Ling là đệ tử của chủ nghĩa ân ái tự do của trai gái Bắc Âu nên t́nh yêu của nàng luôn luôn bóc lửa như hỏa diệm sơn, nàng chỉ cần yêu, đ̣i yêu, yêu bừa băi, yêu thường trực, không thèm biết đến hậu quả. Văn B́nh lại là vị thần có đủ phép lạ, có thể mang lại sự thỏa măn tột độ cho những người đàn bà khó tính nhất nên khi gặp chàng Chu-Ling quên hết. Nàng chỉ sợ Văn B́nh bỏ đi, để nàng ở lại một ḿnh quạnh quẽ với những khao khát cuồng loạn.

Nàng nhắm nghiền mắt, tận hưởng những mơn trớn thần tiên của người đàn ông điệu nghệ quốc tế. Thể xác của Văn B́nh phải xẻ làm hai một phần dành cho Chu-Ling, phần c̣n lại dành cho việc quan sát tỉ mỉ trong pḥng. Chàng không thể đoán sai: cha con Chu-Yao phải ở hai căn pḥng sát nhau, Chu-Yao thương con tha thiết, thế tất không muốn ở xa con.

Chu-Ling đă bắt đầu mê mẩn. Nàng bấu chặt lấy Văn B́nh, móng tay sắc nhọn của nàng làm chàng tóe máu. Chàng đă tính toán kỹ lưỡng (có lẽ kỹ lưỡng không kém sự tính toán của các nhà khoa học gia Hoa kỳ về chương tŕnh phi thuyền không gian Apollo), nếu sớm một phút hoặc chậm một phút có thể nàng sẽ bừng tỉnh. Bằng một nghệ thuật tinh vi, chàng lôi cuốn nàng từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, từ chậm chạp đến gấp gáp, và đến khi nàng sắp lên đến tột độ của sự hưởng lạc th́ luồn ngón tay trỏ xuống dưới nách bên trái của nàng.

Chàng luồn ngón tay xuống dưới nách Chu-Ling để t́m miên-huyệt.

Mục đích của chàng là làm nàng ngất đi từ 10 đến 15 phút, đủ thời giờ cho chàng hoàn thành kế hoạch. Chàng có thể điểm vào một trong hàng chục huyệt trên thân thể nàng, tuy nhiên những huyệt này tạo ra trạng thái mê man bất thường, mắt hoa nhức đầu, miệng buồn nôn, và khi thức dậy nàng sẽ biết là bị đánh atémi.

Khoa atémi của nhu đạo Nhật bản chỉ dậy cách điểm huyệt cho đối thủ tê liệt, mê man hoặc táng mạng. Khoa điểm huyệt của quyền thuật Trung quốc được coi là tế nhị hơn; tuy nhiên, môt phần lớn của các huyệt đạo kỳ bí đă bị thất truyền. Nhờ may mắn và công phu học hỏi. Văn B́nh đă am tường điểm-đoạn-pháp của các trường phái danh tiếng Thiếu lâm, Nga mi và Côn luân.

Nhưng chính v́ may mắn hoàn toàn mà chàng học được phép điểm huyệt khoái lạc. Nước Tàu cổ xưa với vua chúa có tam cung lục viện đă quan tâm đặc biệt đến khoái lạc ái t́nh. Song Trung hoa chỉ giỏi về các toa thuốc và ngoại khoa trợ tinh, c̣n về siêu thuật yêu đương lại thua xa bán đảo Ấn độ. Trên đại thể, Thổ nhĩ Kỳ là đàn em của Trung hoa và Ấn độ, nhưng về một vài phương diện lại là đàn anh.

Văn B́nh học được bí quyết của huyệt khoái lạc trong thời gian lang thang tại xứ Hồi giáo Thổ nhĩ Kỳ. Quốc gia này sành sỏi về t́nh yêu chỉ là đương nhiên v́ đấng Mô-ham-mét được coi là giáo chủ đạo Hồi lại có mười một cô vợ, chưa kể số vợ và người yêu không chính thức. Noi gương đấng Tiên tri Mô-ham-mét, các vua chúa Thổ ngày xưa tuyển lựa hàng trăm gái đẹp, mang về cung cấm. Giới quyền quư cũng như dân gian cũng noi gương vua chúa, dành thật nhiều thời giờ và tiền bạc vào chuyện ân ái. Do đó, một số tu sĩ đă dầy công nghiên cứu và thực nghiệm để chế tạo các môn thuốc trợ t́nh (3). Cung điện của nhà vua gồm nhiều biệt pḥng, biệt pḥng 3 chuyên về kỹ thuật trợ t́nh.

Một viện trưởng biệt pḥng 3 thuộc thế kỷ 15 đă khám phá ra hệ thống huyệt đạo khoái lạc trên cơ thể đàn bà. Cả thảy có trên 10 huyệt song Văn B́nh chỉ học được 2, một ở gần nách bên trái, và một ở cạnh đốt xương cụt.

Ngay sau khi ngón tay của Văn B́nh chạm nhẹ vào miên-huyệt, Chu-Ling rùng ḿnh lên nhè nhẹ rồi lập tức nằm thẳng đơ, hai mắt nhắm nghiềng cánh mũi thở phập phồng. Nàng đă ngủ say. Tuy ngủ say mà nàng vẫn tỉnh, v́ nàng đang sống một giấc mơ tuyệt đẹp, giấc mơ mang lại những cảm giác tân kỳ nhất. Trong cơn mê mẩn, nàng không thấy cảnh vật chung quanh, nàng không nghe được mọi tiếng động chung quanh, nàng hoàn toàn xa rời hiện tại mà nḥa vào cơi hư vô thần tiên.

Lát nữa, tỉnh lại, nàng sẽ không c̣n nhớ ǵ nữa. Nàng chỉ nhớ mang máng là giây phút khoái lạc chưa từng có đă đến với nàng.

Văn B́nh buông Chu-Ling ra và ngồi dậy. Căn pḥng khách sạn vẫn ch́m trong yên lặng mặc dầu cửa sổ nh́n xuống đường được mở rộng và trời chưa khuya lắm. Tại các thủ phủ bên kia bức màn sắt, 11, 12 giờ đêm mới là giờ thiên hạ rủ nhau ra đường, xe cộ đủ loại đua nhau chạy nườm nượp ngoài phố. Sài g̣n là thành phố chiến tranh mà cuộc sống c̣n rộn rịp tới quá nửa đêm, và nếu giờ giới nghiêm được băi bỏ th́ cho đến rạng đông trai thanh gái lịch vẫn c̣n thức.

Nhưng ở Tirana, bên này bức màn sắt, 11 giờ đêm lại là giờ quá khuya, giờ dân chúng đă đi ngủ. Thỉnh thoảng mới có tiếng máy xe hơi từ dưới đường vọng lên.

Văn B́nh tắt ngọn đèn sáng quắc trên trần, vặn đèn bàn đêm lên, lấy mền đắp ngang ngực Chu-Ling để che thân thể lơa lồ khêu gợi của cô gái Trung hoa, rồi bước xuống giường. Chàng khoác vào người cái áo ngủ bằng gấm Thượng hải ngũ sắc của Chu-Ling, đánh diêm châm điếu Salem quen thuộc trước khi tiến lại cánh cửa giáp với pḥng bên.

Cánh cửa được khóa chặt song đối với Văn B́nh th́ đó chỉ là một trở ngại cỏn con. Chàng chỉ cần một sợi thép nhỏ và 20 giây đồng hồ ngắn ngủi là chinh phục được ổ khóa kiên cố.

Pḥng bên cũng được bày biện sang trọng, nhưng ít diêm dúa hơn pḥng của Chu-Ling. Pḥng của một người đàn ông đứng tuổi có khác, giường, ghế, bàn, tủ, tất cả đều là đồ gỗ đặt mua ở Tây Âu, song đều đượm vẻ nghiêm trang.

Trong căn pḥng rộng chỉ có một ngọn đèn nê-ông duy nhất chiếu ánh sáng xanh mát xuống tấm thảm bằng len Thổ nhĩ Kỳ màu pát-ten.

Cặp mắt tinh tế của Văn B́nh chiếu cố ngay đến cái bàn bằng sắt sơn màu sám nhạt kê ở góc tường. Ngoài cái giường rộng h́nh chữ nhật và bộ xa-lông nhỏ gồm 4 ghế, trong pḥng chỉ có một cái tủ gương và một cái bàn viết là khả dĩ được dùng để cất tài liệu.

Mục đích của Văn B́nh là lén vào pḥng này để lục lọi tài liệu. Chàng đoán không sai: đây là pḥng của Chu-Yao, cha của người đẹp Chu-Ling. Trên bàn viết chễm chệ tấm h́nh bán thân của Chu-Yao. Trong ảnh, nhà bác học có vẻ trẻ hơn ở ngoài. Bên cạnh tấm h́nh này là một tấm h́nh lớn gấp đôi, lồng trong khung vàng khối 18 ca-ra, bên trong là hai cha con đứng cạnh nhau, cha đang mỉm cười với con, bối cảnh là một vười hoa ở quê nhà Hoa lục.

Văn B́nh đặt tay vào các ngăn kéo. Ngăn nào cũng khóa. Bàn giấy gồm cả thảy 5 ô kéo ở hai bên và một ô kéo dài ở chính giữa. Loại bàn này giống các loại bàn sắt thông thường ở Tây phương chỉ có một ổ khóa duy nhất, mở ổ khóa này th́ 5 ô kéo c̣n lại được mở ra dễ dàng. Văn B́nh quỳ xuống quan sát ổ khóa chính. Chàng không tỏ vẻ thất vọng khi thấy ổ khóa này thuộc loại an toàn. Chàng h́ hục mất gần hai phút mà nó vẫn trơ trơ. Chàng bèn đứng dậy, từ từ thở hết thán khí ra khỏi buồng phổi rồi tiếp tục mở khóa.

Nhờ buồng phổi trục xuất được hết thán khí, Văn B́nh trở nên khỏe khoắn hơn. Nên chỉ hai phút sau chàng đă chinh phục được ổ khóa an toàn kiên cố.

Bên trong ngăn kéo là một cái cặp da mỏng kiểu Samsônít, cũng có khóa hẳn hoi. Loại khóa này không phải là trở ngại đối với Văn B́nh. Trong chớp mắt, cặp da được bật mở, phô bày một xấp tài liệu và họa đồ.

Tất cả đều bằng chữ Hán. Cũng may Văn B́nh thông thạo tiếng Tàu nên chàng đọc không mấy khó khăn. Những tài liệu đựng trong cặp da liên quan đến một trái bom nguyên tử cỡ nhỏ và một hệ thống hỏa tiễn có tầm bắn xa một ngàn cây số. Họa đồ được vẽ rất tỉ mỉ. Văn B́nh định thần một lát để chụp hết vào trong trí nhớ. Trừ phi gặp trở ngại giờ chót, chàng có thể t́m đến tận nơi đặt giàn phóng hỏa tiễn, lẻn vào bên trong và thực hiện kế hoạch đă định.

Chàng nh́n đồng hồ. Gần 10 phút đă trôi qua. Chàng đặt tài liệu và họa đồ vào chổ củ, khóa ngăn kéo lại cẩn thận. Trước khi trở sang pḥng bên, chàng c̣n ngắm bức h́nh Chu-Ling chụp cạnh cha, lồng trong cái khung vàng khối. Hoa thược dược đỏ vàng là một trong các giống hoa đẹp nhất vậy mà vẻ đẹp của nó đă bị phai mờ trước vẻ đẹp của Chu-Ling. Văn B́nh đến Tirana là để t́m kiếm một trái bom nguyên tử của Trung Hoa cộng sản. Một trái mà thành hai. Trái bom nguyên tử thứ nh́ có lẽ c̣n dữ dội hơn trai bom nguyên tử thứ nhất nữa.

Văn B́nh ngây ngất đứng trước cái giường tṛn Manhattan. Tấm mền màu hồng đắp ngang ngực làm tôn thêm làn da trắng hồng của Chu-Ling. Nàng đang ngủ say, hai g̣ bồng đảo phập phồng. Trong giấc ngủ, nàng có vẻ mặt hiền hậu và khả ái lạ thường.

Trong khi ấy có tiếng giầy bước ngoài hành lang. Văn B́nh nằm xuống bên Chu-Ling, kéo mền đắp chung và áp vào lưng nàng. Nàng bỗng trở ḿnh rồi quay mặt lại.

Nàng bắt đầu tỉnh. Bên ngoài tiếng giầy mỗi lúc một nhiều và một rơ.

Song nàng không nghe được tiếng giầy ấy. Thảm trải chân êm ái đă hút hết âm thanh nên chỉ c̣n những tiếng phớt nhẹ. Nàng ôm gh́ lấy chàng, miệng rên rỉ.

- Kêvin ơi, em yêu anh quá!

-------------------
(1) - Xin đọc "Kẻ Thù Không Mặt" (Z. 28) vừa xuất bản, Tân Quang, 54 Lê Văn Duyệt, tổng phát hành, để t́m hiểu giai đoạn về "bông hồng Tou-Fan" và Văn B́nh trên đảo Tahiti.
(2) - Tức là hoa hồng Passionata.
(3) - Các tu sĩ chế tạo khoái lạc này, tiếng Thổ gọi là meadschindschian, hành nghề từ trước Tây lịch kỷ nguyên; tuy nhiên "kỹ nghệ" này chỉ nổi tiếng trong các thế kỷ 16, 17 và 18 với nhiều thứ bùa yêu, nước hoa ái t́nh khách nhau, hoạc một loại thuốc viên, mệnh danh là hậu-cung-hoàn (pastilles de sérail) bán với giá thật đắt toàn cơi Âu Châu.


CHƯƠNG TÁM  -  Trái Bom Z. 233

Văn B́nh cũng ôm gh́ lấy Chu-Ling. Toàn thân chàng nóng ran dưới sự mơn trớn của nàng c̣n trí óc chàng vẫn lạnh băng. Chàng vẫn tỉnh để chuẩn bị đối phó với những việc sắp xảy ra. Trong khi ấy Chu-Ling tỉnh lại để rồi mê mẩn tâm thần. Nàng rời hẳn thực tại, bay bổng trên chính tầng mây t́nh ái.

Chàng ôm gh́ lấy nàng không phải để biểu lộ yêu đương mà để ngăn nàng nghe những tiếng động ở pḥng bên. Thoạt đầu là tiếng ch́a khóa được vào ổ, đến tiếng cửa mở rồi tiếng giày bước vào pḥng. Tiếng giày bước đàng hoàng và chững chạc, chứng tỏ chủ nhân đă về.

Chu-Yao đă về.

Chu-Yao rất thương con, thế tất sau khi ăn tiệc trở về phải sang pḥng con. Khi ấy Văn B́nh định tung mền ngồi dậy, thoát ra khỏi pḥng. Nhưng không hiểu sao chàng lại nằm ép thêm nữa vào người Chu-Ling.

Văn B́nh nh́n về phía cánh cửa ăn thông sang pḥng Chu-Yao. Hồi năy, chàng chỉ khép hờ. Chàng đă tắt hết đèn song ánh đèn pḥng bên vẫn hắt sang khiến chàng có thể nh́n thấy rơ ràng mọi vật chung quanh. Có tiếng gơ cửa và tiếng Chu-Yao:

- Ba đây, con c̣n ngủ hay thức?

Chu-Ling chui từ trong mền ra:

- Con đang thức. Ba đi dự tiệc về đấy à?

Chết rồi... Văn B́nh thèm cuộc sống băo táp th́ đây băo táp sắp sửa xảy ra. Chu-Yao sẽ bắt gặp chàng nằm cùng giường với cô con gái rượu. Nhà bác học nguyên tử Trung Cộng có thể làm ầm lên, và gọi nhân viên Sigurimi đến. Chu-Ling sẽ bênh vực chàng nhưng tướng Kôlít không thể buông tha. Cũng có thể Chu-Yao sợ sấu hổ nên giữ thái độ im lặng. Văn B́nh hy vọng Chu-Yao im lặng v́ có thế chàng mới hoàn thành được chương tŕnh đă định.

Thái độ của Chu-Ling cũng làn, chàng kinh ngạc. Lẽ ra khi nghe cha hỏi nàng phải nín thinh. Hoặc sợ nàng nín thinh Chu-Yao sẽ rón rén tới, hôn trán và đắp mền lại, nàng vẫn có thể đáp lại là đang bận việc. Đàn bà con gái có thể bận việc bất cứ lúc nào! Hiểu ư, Chu-Yao sẽ chờ đợi, và trong khi ấy chàng vẫn c̣n đủ thời giờ nhảy xuống giường, biến ra ngoài hành lang...

Lại tiếng Chu-Yao:

- Ừ, ba mới về xong... Ba có nhiều chuyện vui lắm, muốn kể lại cho con nghe. Ba sang pḥng con được không?

Nàng vẫn nằm ĺ trong mền, nói vọng ra, tay ôm ngang lưng chàng:

- Được chứ! Con cũng có chuyện vui không kém...

Văn B́nh đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Tại sao chàng đang nằm trên giường mà nàng lại cho cha nàng vào pḥng? Tại sao ân ái với một thanh niên lạ mà nàng cho là có "chuyện vui không kém"?

Chu-Yao vặn đèn lên sáng quắc. Văn B́nh đă dự liệu trước mọi việc sẽ xảy ra như vậy nhưng đến khi ánh sáng tràn ngập căn pḥng chàng lại luống cuống, mặt mũi đỏ bừng.

Chu-Yao đang bước vào bỗng khựng lại. Y vừa nh́n thấy Văn B́nh. Chu-Ling ngồi lên, b́nh thản khoác áo ngủ vào người rồi chạy lại phía cha ôm hôn chùn chụt vào hai bên má. Chu-Yao lẳng lặng đón nhận cái hôn của con gái, không nói ǵ hết. Chu-Ling nũng nụi với cha:

- Ba đừng giận con nhé!

Chu-Ling gọi Văn B́nh:

- Dậy đi anh, đừng sợ ǵ cả. Ba em đấy mà. Ba em không nói ǵ đâu.

Chu-Yao hơi biến sắc khi nhận ra người đàn ông nằm trên giường con ḿnh là Kêvin. Tuy nhiên, y vẫn ch́a bàn tay ra, giọng thân thiện:

- Chào ông.

Văn B́nh khúm núm:

- Xin ông tha lỗi.

Chu-Ling cười khanh khách:

- Em bảo anh đừng sợ ǵ cả mà...

Chu-Yao quay sang phía con gái:

- Con đi tắm cho khỏe. V́ lát nữa ḿnh đă phải lên đường. Ba cần nói chuyện một lát với ông Kêvin.

Chu-Ling phụng phịu:

- Vâng, con xin đi tắm. Nhưng ba không được nói xấu con đấy. Ba hứa với con đi.

Chu-Yao nghiêm nét mặt:

- Con nghĩ lại coi từ bao năm nay có bao giờ ba làm con phật ư đâu, ba luôn luôn nghĩ đến hạnh phúc của con, cho dẫu ba phải thiệt tḥi tất cả. Thôi, ba bằng ḷng hứa. Đi tắm kẻo không kịp.

- Bao giờ lên đường?

- Trong ṿng một giờ nữa.

- Con ở lại được không?

- Không được con ạ. Con dư biết rằng trên đời này ba chỉ c̣n con là niềm an ủi duy nhất. Ba không thể nào sống xa con dẫu chỉ là một vài giờ đồng hồ.

Chu-Ling huưt sáo miệng như con trai, giơ tay vẫy Văn B́nh rồi bước vào buồng tắm. Chờ nàng đóng cửa xong Chu-Yao mới nói với Văn B́nh:

-Ồ ḱa, tại sao ông chưa ngồi xuống?

Văn B́nh nhận thấy giọng nói của nhà bác học Trung hoa có vẻ xúc động. Trước mặt con gái, dường như Chu-Yao đă cố gắng tột độ để giữ b́nh tĩnh. Chàng đinh ninh Chu-Yao sẽ ném vào mặt chàng một câu nói khinh bỉ "ông là người thiếu tư cách" rồi mời chàng ra ngoài. Chàng không ngờ Chu-Yao lại mở đầu bằng lời cám ơn thân mật:

- Ông đă mang lại hạnh phúc cho con gái tôi. Tôi thành thật cám ơn ông.

Văn B́nh chưa đáp th́ Chu-Yao đă đứng đậy, rút cặp kiếng trắng ra khỏi mắt để lau vào ống tay áo. Chàng thoáng thấy y rơm rớm nước mắt. Như thể quên bẵng đang nói chuyện với người lạ. Chu-Yao đặt mục kỉnh xuống bàn rồi chắp lại tay sau đít, đi đi lại lại trong pḥng. Bằng giọng đều đều, y bắt đầu cuộc độc thoại:

- Ông hăy nghe tôi nói, và đừng ngắt. Sở dĩ tôi cần bày tỏ dài ḍng với ông là để tránh hiểu lầm. Ông thấy con gái tôi dễ dăi chắc ông nghĩ rằng chúng tôi là những kẻ coi thường đạo đức...

Văn B́nh ngắt:

- Tôi không bao giờ dám nghĩ như vậy.

Chu-Yao hơi nhăn mặt:

- Tôi đă yêu cầu ông ngồi nghe mà ông không chịu. Nếu ông chấp nhận điều kiện tôi mới tiếp tục, bằng không chúng ta nên dừng lại ở đây.

Văn B́nh gật đầu:

- Vâng, tôi xin chấp nhận.

Chu-Yao vẫn đi đi lại lại trong pḥng:

- Ngoài miệng ông chấp thuận nhưng trong thâm tâm chắc ông cho rằng tôi là người điên. Tôi không điên đâu ông ạ, óc tôi đang sáng suốt hơn bao giờ hết. Con gái tôi cũng không phải hạng người trên bộc trong dâu mà là con nhà thế gia lệnh tộc. Trước ngày Cách Mạng Tân Hợi xảy ra, cha tôi là một vị đại quan trong triều. Tổ tiên tôi mấy đời đều giữ chức vụ cao cấp. Theo truyền thống Á đông. Chu-Ling đă thừa hưởng một di sản tinh thần quư báu. Hồi nhỏ, tôi nuôi nó trong khuôn mẫu nghiêm khắc của Khổng giáo. Khi nó sinh ra, vợ chồng tôi muốn nó trở thành đứa con gái đầy đủ công dung ngôn hạnh để sau này gả bán cho nơi môn đăng hộ đối. Nhưng hoài băo của chúng tôi không thành v́ cách mạng đă hoàn toàn thay đổi đời sống Hoa Lục.

- Thưa, năm 1949?

Văn B́nh lại ngắt lời Chu-Yao lần nữa, nhưng không hiểu sao nhà bác học lại quên bẵng và đáp:

- Phải, năm 1949. Năm ấy, quân đội giải phóng nhân dân toàn thắng, gia đ́nh tôi phải tản cư từ Hoa Bắc về Thượng Hải. Thật ra hồi ấy chúng tôi không định ra đi, nhưng trong cơn chạy loạn vĩ đại của nhân dân Trung quốc chúng tôi đă theo sang Đài Loan. Vợ tôi có một ông chú buôn bán ở Bắc Âu nên chúng tôi rời Đài Loan đi Bắc Âu lập nghiệp.

Chúng tôi sinh sống tại Thụy Điển, nếu không sung sướng th́ cũng không đến nỗi khổ. Ông chú vợ đối với chúng tôi rất tốt. Nhờ ông khuyên nhủ và giúp đỡ, tôi nghi tên vào đại học mặc đầu đă hơi lớn tuổi. Tôi vốn có khiếu toán học từ nhỏ nên như rồng gặp mây tôi chiếm được những giải thưởng khó nhất trong trường. Tôi học giỏi đến nỗi chỉ mất 4 năm ṭng học là đậu bằng Tiến sĩ Toán. Rồi từ đó, đời tôi lên như diều.

Gặp may trên đường học vấn, tôi c̣n gặp may trên đường tử tức nữa. Tôi đến Thụy Điển được một thời gian, mới học năm thứ nhất đại học th́ vợ tôi có thai và sinh được một trai kháu khỉnh. Nếu nó c̣n sống đến nay th́ nó thua Chu-Ling 3 tuổi.

- Cậu em của Chu-Ling đă chết?

- Nó đă chết, và cái chết của nó là đầu mối của tất cả mọi việc đă xảy ra cho gia đ́nh tôi, cho con gái tôi, và cho đến nay vẫn c̣n đeo đuổi tôi như bóng với h́nh. Sau khi tốt nghiệp cao học, và đệ tŕnh một luận án về toán học không gian, tôi được Hàn lâm viện Thụy điển lưu ư và mời làm giáo sư đại học. Từ đó chúng tôi sống rất dễ chịu.

Năm Chu-Ling lên 10 th́ biến cố xảy ra. Năm ấy, thằng Lee lên 7. Hai chị em quấn quít bên nhau cả ngày, sau giờ học là chúng kéo nhau đi chơi, thậm chí đến tối phải rầy la chúng mới chịu lên giường ngủ. Tuy là em trai, thằng Lee đ̣i mặc quần áo như chị nó. Cái ǵ nó có, con Ling cũng chia cho thằng Lee. Một đêm kia, tôi đi ăn tiệc về muộn nên vợ tôi cằn nhằn. Ông tinh, Thụy điển là xứ rộng răi về quan niệm t́nh ái, nam nữ yêu nhau, vợ chồng ngoại t́nh là chuyện thông thường, nên vợ tôi cứ sợ tôi học đ̣i dân bản xứ mà lấy người đàn bà khác. Tôi không giấu ǵ ông là đă lừa vợ tôi nhiều lần, quá nhiều lần, nhưng ông cũng là đàn ông tất ông cũng hiểu tâm trạng đàn ông. Đàn ông có vợ tằng tịu với người đàn bà không phải vợ ḿnh không có nghĩa là phản vợ. Phần nhiều đó chỉ là vấn đề giải quyết sinh lư. Hoặc là vấn đề thay đổi không khí của người đă đến tuổi 40, tuổi ái t́nh sung sức nhất.

Thú thực là đêm dự tiệc ấy tôi có ăn nằm với một cô gái Thụy điển. Nhưng tôi vẫn yêu vợ tôi tha thiết. Vợ tôi là người đàn bà đức độ, luôn luôn trầm tĩnh, nhỏ nhẹ với chồng. Sau nhiều năm sống chung, chưa khi nào nàng to tiếng. Không hiểu sao nàng lại to tiếng với tôi. Từng quen với sự phục ṭng vô điều kiện của vợ, tôi cũng to tiếng lại. Hai vợ chồng căi nhau một trận ra tṛ. Tôi đập hết bát đĩa trong nhà, vợ tôi lấy kéo cắt nát hết cà-vạt của tôi.

Lần đầu tiên từ ngày lấy nhau chúng tôi ngủ riêng. Và cũng là lần đầu tiên chúng tôi quên săn sóc con cái, đưa chúng nó vào pḥng ngủ như thường lệ. Chu-Ling mới 10 tuổi song đă biết cư xử như người lớn. Thằng Lee cũng vậy, nó thấy cha mẹ căi nhau th́ tỏ vẻ buồn phiền và rủ chị ra ngoài vườn chơi. Ban đêm ở Thụy điển rất lạnh, đêm ấy lại là đêm mùa đông nên trời lạnh một cách kinh khủng. Đêm mùa đông ấy là đêm đầu tiên và cũng là đêm cuối cùng thằng Lee ra vườn chơi dưới trời tuyết lạnh.

Cho đến nay tôi cũng không hiểu tại sao hai đứa trẻ lại có phản ứng lạ lùng như vậy. Trời lạnh dưới không độ, mặc quần áo toàn len c̣n không dám ra ngoài phương chi cả hai chỉ mặc đồ ngủ phong phanh. Nhà chúng tôi ở vùng ngoại ô, gần một khu rừng rậm, hai chị em chạy từ vườn vào rừng, đến khi cảm thấy lạnh chúng nó nghĩ đến trở về th́ đă muộn.

Con Ling vấp phải rễ cây ngă xuống, thằng Lee xốc chị dậy, nhưng không kéo về nhà được v́ hơi lạnh đă làm tay chân nó tê dại, hai chị em đành nằm mọp luôn trên mặt đất lạnh giá.

Quá nửa đêm, cơn ghen đă nguôi, vợ tôi vào pḥng để hôn con như thường lệ. Không thấy chúng nó vợ tôi vội báo cho tôi biết. Chúng tôi quên cả giận nhau, vội tá hỏa đi t́m. Với sự trợ lực của cảnh sát, chúng tôi t́m được hai chị em đang nằm ôm nhau, cách nhà chừng nửa cây số. Cả hai đều thoi thóp, chỉ chậm một lát nữa là Chu-Ling cũng chết.

Hai chị em được đưa vào bệnh viện. Lee hấp hối được một tuần th́ thở hơi cuối cùng. Ling may mắn sống sót nhưng 6 ngón chân bị cưa v́ hơi lạnh làm chết. Và nguy hơn nữa là từ đó nó trở thành người điên, ông biết không?

Nhà bác học ngừng nói. Không khí trong pḥng mát rợi mà y lại rút khăn ra lau bồ hôi Văn B́nh nhận thấy y giả vờ lau bồ hôi để chấm những giọt nước mắt đang lăn xuống g̣ má. Tiếng nói buồn thảm của Chu-Yao c̣n vang ngân bên tai chàng "6 ngón chân bị cưa v́ hơi lạnh làm chết..." Th́ ra người đẹp Chu-Ling đă mất 6 ngón chân sau cái đêm định mạng u sầu ấy tại Thụy điển! Chàng chợt nhớ lại lúc người ân ái, nàng cởi bỏ tất cả song vẫn giữ lại đôi tất chân. Chàng tưởng đó là phản ứng thường t́nh của một số phụ nữ phương tây, họ muốn giữ lại trên người một vật nào đó, hoặc là đôi bít-tất, đôi găng tay, hoặc đôi bông tai, chiếc đồng hồ tay, là để tự lừa dối rằng họ chưa hoàn toàn lơa lồ. Chàng không ngờ Chu-Ling để nguyên tất chân là để che giấu 6 ngón chân bị cụt...

Lau nước mắt xong, Chu-Yao nói tiếp:

- Vâng, từ đêm ấy con gái tôi trở thành người điên. Tôi đă tốn bao công phu chữa chạy song nó vẫn không b́nh phục. Bệnh điên của nó không giống bệnh điên được mô tả trong sách y học. V́ có lúc nó thật điên song cũng có lúc nó thật tỉnh. Dần dà, theo thời gian nó tỉnh nhiều hơn điên. Càng lớn, nó càng đẹp ra, người cha có con gái đẹp cũng như trái bom trong nhà, có con gái điên mà đẹp c̣n là trái bom ghê gớm hơn nữa. Tôi t́m cách khuyên nó lấy chồng song nó cương quyết từ chối mặc dầu nhiều nhà tâm lư học lỗi lạc đă khuyên nó như vậy, họ cho rằng t́nh trạng sinh lư điều ḥa sẽ giúp nó thắng được nghịch cảnh đă hằn ghi trong tiềm thức. Ông thử nghĩ coi, em chết, mẹ chết, hai người thân yêu nhất đời cùng chết trong ṿng một năm phỏng nó không loạn thần kinh sao được.

- Thưa, bà nhà v́ buồn rầu mà mất?

- Cũng gần như vậy. Ngay sau đêm chúng tôi căi lộn và xảy ra tai nạn thê thảm vợ tôi bị mất trí. Nàng bị mất trí luôn cho đến lúc từ giă cơi đời nên tôi chưa hiểu nguyên nhân, v́ nàng c̣n giận tôi, hay nàng hối hận, hay v́ nàng quá thương con nữa. Trưa hôm ấy, hai chị em con Linh vừa ở pḥng cứu cấp ra th́ vợ tôi ôm ngực té xỉu và lâm vào t́nh trạng hôn mê. Gần một tháng sau đột nhiên nàng tỉnh lại trong bệnh viện. Tôi mừng quưnh tưởng nàng đă b́nh phục. Nàng đ̣i gặp mặt con, tôi chỉ có thể mang con Ling tới, và nói dối là thằng Lee đang điều trị tại trung tâm chỉnh h́nh v́ cụt ngón chân nên phải vắng mặt. Nàng cười nói rất vui vẻ, các y sĩ đều kinh ngạc cho đó là một phép lạ của tạo hóa.

Té ra nàng lừa tôi. Nàng vận dụng nghị lực cuối cùng để cười nói vui vẻ hầu làm tôi yên ḷng. Nàng biết là thằng Lee đă chết. Đến đêm nàng uống độc dược tự tử. Nhân viên bệnh viện đă tận t́nh cấp cứu song vô ích. Nàng đă chết.

Sợ con Chu-Ling phẫn chí chết theo, tôi phải hết sức chiều chuộng nó. Cho đến một ngày kia... Một ngày kia nó b́nh phục được phần nào, nhờ một vật mà không ai ngờ tới, các y sĩ nổi danh cũng không bao giờ ngờ tới. Vâng, vật đó là đôi mắt.

Tưởng Chu-Yao điên, Văn B́nh đập bàn tay xuống mặt bàn, hỏi gặng:

- Ông nói sao? Ông nói rằng Chu-Ling khỏi điên phần nào nhờ một đôi mắt ư?

Nhà bác học nguyên tử Trung Hoa quay phắt lại hai mắt đỏ ngầu:

- Vâng, con gái tôi được đột nhiên b́nh phục nhờ một đôi mắt. Đôi mắt tuyệt đẹp của một người đàn ông nó gặp nhân dịp nghỉ mát ở bờ biển Anbani. Lúc ấy, tôi cũng có mặt, nên tôi hiểu ngay tâm trạng của nó. Chúng tôi đang nằm trên ghế vải nh́n ra khơi th́ một thanh niên bước qua. Thanh niên này có cặp mắt to và ướt, cặp mắt giống hệt cặp mắt của vợ tôi, cặp mắt của thằng Lee. Hẳn ông đă có dịp quan sát đôi mắt của con gái tôi, nó có cặp mắt to và đẹp. Mắt của thằng Lee c̣n đẹp hơn nhiều. Khi tṛ truyện với người thân, mắt nó luôn luôn ướt. Nhưng khi nghiêm nghị, mắt nó lại sáng quắc như chứa chất thép. Thấy thanh niên này, nó rú lên "trời ơi, em Lee", tôi liền nói lại là "không phải, em Lee đă chết". Nó trả lời là "Lee đă chết nhưng hồn Lee c̣n sống, và Lee đă đầu thai vào người đàn ông nay".

Tôi nghĩ rằng con tôi đă tưởng tượng vô lư, cho dẫu thuyết luân hồi đúng nữa th́ Lee cũng không thể đầu thai vào người thanh niên kia được, v́ nó c̣n nhỏ trong khi người thanh niên kia đă gần 30 tuổi. Nhưng tôi không dám làm con gái tôi thất vọng. Tôi chiều ư nó, t́m cách làm quen với người thanh niên lạ. Tôi cho hắn mang con gái tôi đi chơi. Và hắn đă lợi dụng tâm bệnh của con gái tôi để ăn nằm như vợ chồng. Tôi không dám hó hé v́ những phút ân ái đă làm con tôi bớt điên và dần dà khỏe lại. Tôi đă nghĩ đến tác hợp người thanh niên này với Linh mặc dầu hắn chỉ là kẻ ăn chơi đàng điếm.

Nhưng chẳng hiểu sao sau một tuần chung sống thân mật với hắn Ling lại từ chối. Tôi hỏi lư do th́ nó bảo rằng gă thanh niên này không phải là Lee. Có khổ thân tôi không? Nó gặp gă thanh niên có cặp mắt to và sáng vào lúc 6 giờ chiều nên từ đó trở đi chiều nào cũng như chiều nào cứ đúng 6 giờ là nó ra ghế đá công viên ngồi đợi. Nó nói rằng nó đợi măi thế nào cũng gặp. Và nó đă gặp ông.

Văn B́nh toát bồ hôi. Thảo nào Bôrết và Khơrút yêu cầu chàng ra công viên trước khách sạn Dajti đúng 6 giờ chiều! Th́ ra KGB sô viết đă biết rơ tâm bệnh của người đẹp Chu-Ling. Họ chọn chàng làm con mồi v́ chàng có cặp mắt to và sáng cặp mắt độc đáo giống cặp mắt của Lee và của mẹ Chu-Ling!

Mọi việc đă hiện ra như ban ngày. Khám phá ra sự thật. Văn B́nh bắt đầu lo sợ...

Nhà bác học Trung Hoa không quan tâm đến thái độ đổi khác của chàng và cứ nói tiếp, vẫn bằng giọng đều đều:

- Khi thấy ông trên máy bay, con gái tôi đă giật ḿnh. Nó đ̣i tôi mời ông lại tṛ chuyện. Tôi khất nó đến Tirana. Đến khách sạn, nó lại yêu cầu lần nữa, tôi đành hẹn đến tối. Tôi định gặp tướng Kôlít để cho người t́m ông, không ngờ ông lại đă gặp Chu-Ling. Ông gặp nó ở đâu?

- Thưa, ngoài công viên.

- Hồi 6 giờ chiều?

- Tôi cũng không nhớ rơ giờ. V́ không khí trong khách sạn không được thoải mái, tôi mới ra công viên hóng gió. T́nh cờ tôi thấy hai tên côn đồ hành hung và toan cưỡng hiếp cô Ling. Tôi vội chạy lại cứu. Rồi Ling mời tôi lên xe. Lái xe ra ngoại ô.

- Ông đă ngủ với nó?

- Vâng.

- Nó tự ư đưa ông về pḥng?

- Vâng. Một lần nữa, xin ông tha lỗi.

- Nếu cần xin lỗi th́ người xin lỗi phải là tôi. V́ tôi xin nói rằng ông không phải là người đàn ông đầu tiên có cặp mắt độc đáo mà con gái tôi đă ân ái. Trước ông, và sau người thanh niên trên bờ biển đă có nhiều người rồi. Nó yêu ai th́ yêu vũ băo, yêu cuống cuồng như sợ lát nữa trái đất sẽ nổ tan. Nhưng chỉ vài ba ngày sau, có khi vài ba giờ đồng hồ sau nó đâm ra chán ngấy. Nó từng bỏ rơi nhiều người đàn ông một cách tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến nỗi tôi phải xấu hổ. Nhưng ông ơi, ông nên thông cảm hoàn cảnh đặc biệt của gia đ́nh tôi mà tha thứ cho nó.

- Thưa ông, tôi không bao giờ dám nghĩ đến việc đó, v́ người đáng thương phải là Chu-Ling. Tôi chỉ sợ là thiếu tướng Kôlít không để cho tôi yên.

- A, ông đă biết Kôlít, tôi cũng cần nói ông biết rơ luôn thể. Phải, Kôlít vẫn ngấp nghé con gái tôi mặc dầu ông ta đă gần 50 tuổi. Nói về cân xứng th́ Kôlít cũng không đến nỗi nào. Ông ta lớn tuổi nhưng mặt mày và thân h́nh c̣n trẻ, tính t́nh lại khả ái, nếu được ông ta làm rể th́ tôi c̣n vinh hạnh nào bằng. Nhưng con gái tôi chưa chịu nên tôi phải khất lần, hẹn lữa, nói là đợi nó ra trường rồi cưới xin cũng chưa muộn. Kôlít là người quảng đại, không hề ghen tuông, nhưng dầu sao ông ta chỉ là con người như ông và tôi... biết đâu trong cơn nóng giận chẳng có những cử chỉ khiếm nhă. Tuy vậy, ông hăy tin tôi, tôi sẽ cố gắng thu xếp để Kôlít khỏi ghen tuông. Chừng nào ông rời Tirana?

- Thưa ngày mốt.

- Tôi sẽ đưa ông ra phi trường.

Chu-Ling đă ra khỏi pḥng tắm không biết từ bao giờ. Nàng mặc áo sường sám bằng lụa nhân tạo màu củ đậu trắng ngà, bó sát lấy bộ ngực nẩy nở. Nh́n nàng đố ai dám cho nàng điên. Nghe cha nói, nàng xí một tiếng rồi phụng phụi:

- Ba lại nói xấu con rồi phải không?

Chu-Yao hôn trán con:

- Không. Ba chỉ thuật ông Kêvin nghe những điều về gia đ́nh ta và ông Kêvin đă hoàn toàn thông cảm.

Nàng bật cười:

- Con dại quá. Có biết con không nút tai để nghe ba nói cho xong?

Nàng ném xuống bàn hai cái nút tṛn, dài bằng ni-lông mềm. Rồi quay sang Văn B́nh:

- Bác sĩ thật ác. Cứ bắt em nút chặt tai mỗi khi tắm. Họ sợ nước vào tai sẽ ảnh hưởng đến óc. Ba em cho anh biết là em điên phải không?

Chàng lắc đầu:

- Không.

- Anh đừng nói dối. Nói dối em sao được. Anh có con mắt giống mắt của Lee. Mỗi khi nói dối, tṛng mắt phải đổi màu. Mắt anh đang sáng bổng xám lại nên em biết là anh nói dối. Em cần nói thẳng rằng trước kia em có điên, điên v́ thương em, thương mẹ, nhưng từ chiều đến giờ em hết điên rồi. Em sẽ yêu anh măi. Em sẽ là vợ anh.

Chu-Yao nói:

- Bậy nào!

- Con chọn người yêu, con chọn người làm chồng mà ba cho là bậy ư?

- Không phải thế. Bất cứ con lựa ai ba đều công nhận. Sở dĩ ba cho là bậy v́ ba sợ ngày mai con thay đổi ư kiến. Cũng như trước kia con đă thay đổi ư kiến nhiều lần.

- Trước khác, bây giờ khác.

- Ba mừng lắm. Nhưng đó mới là ư kiến của con. C̣n phải có sự thỏa thuận của ông Kêvin nữa. Có thể ông Kêvin đă có gia thất. Cũng có thể v́ một lư do nào đó ông Kêvin phải từ chối.

Lời nói của Chu-Yao làm Văn B́nh bối rối. Chàng không biết trả lời ra sao: nếu chàng từ chối - v́ bổn phận nghề nghiệp buộc chàng phải từ chối - điệp vụ "Bóng Ma" sẽ thất bại, nhưng nếu chàng chấp thuận, chàng sẽ phạm tội với lương tâm v́ đó chỉ là chấp thuận giả vờ. Nhưng Chu-Ling đă bịt miệng chàng lại:

- Đừng nói, anh đừng nên nói ǵ cả. Anh nói có hay nói không cũng làm em lo lắng. Thà anh im lặng rồi chờ thời gian định đoạt.

Chu-Yao thở phào ra:

- Mỗi lúc c̣n một khó hiểu thêm. Sắp sửa đến giờ rồi. Con đợi ba một lát rồi chúng ḿnh xuống xe.

Chu-Ling chỉ Văn B́nh:

- Con không bằng ḷng. Ba phải cho anh Kêvin cùng đi với con kia.

Nhà bác học Trung Hoa ngần ngừ:

- Hẳn con đă biết là ông Kêvin không thể đi được.

Chu-Ling ngúng nguẩy:

- Vậy th́ thôi. Ba hằng nói hễ con muốn ǵ ba đều chiều theo. Lần đầu tiên ba không đếm xỉa tới lời cầu xin của con. Phải rồi, con biết rồi, ba có thương con bao giờ đâu? Ba chỉ thương nghề nghiệp của ba, công việc của ba, c̣n thân con như thân thằng Lee cũng chỉ là một vật vô nghĩa...

Nàng ̣a lên khóc. Nhà bác học vội kéo cô gái điên vào ḷng, an ủi:

- Ừ, ba sẽ làm con vui ḷng. Nhưng con cũng nên biết rằng việc này rất nguy hiểm. Địa vị của ba có thể bị...

- Th́ ba từ chức đi.

- Con lại nói bậy nữa rồi. Để ba điều đ́nh với tướng Kôlít.

- Con biết trước là ông ta không chịu.

- Nếu ba giải thích, ông ta sẽ chịu. Miễn hồ ba ở khu A bên ngoài Trung Tâm. Ba ở đó điều khiển công việc bằng điện thoại cũng được. Nào, con đă vui lại chưa?

- Vui lại rồi. Ba là thần cứu tinh của con.

Nàng đeo lấy cha, hôn lấy hôn để. Đến khi Chu-Yao sang pḥng bên, nàng đeo lấy Văn B́nh và kéo chàng xuống giường. Thân thể nàng nóng hổi như từ ḷ lửa chui ra.

15 phút sau, Chu-Yao đă hiện ra ở cửa pḥng và nói:

- Kôlít đă ưng thuận. Con và ông Kêvin sẽ ngồi chung xe vơi ba.

Chu-Ling khoác tay Văn B́nh xuống thang gác. Nàng nhí nhảnh như đứa trẻ được ĺ x́ ngày Tết. Văn B́nh cũng cười lại song tâm trí chàng lại xao động dữ dội. Công việc của chàng sẽ được hoàn tất nội đêm nay. Máu sẽ đổ. Một số người sẽ nằm xuống. Nhưng máu ai sẽ đổ? Ai sẽ nằm xuống? Chàng liếc Chu-Ling bằng đuôi mắt. Trong thâm tâm, chàng cầu mong cho nàng sống. Không phải v́ chàng nặng t́nh với nàng, mà v́ chàng thấy nàng không đáng chết. Nghịch cảnh đă biến nàng thành bệnh nhân t́nh dục, nàng đáng thương chứ không đáng ghét.

Gă bồi "ma cô" ăn lương của KGB vẫn c̣n nhẩn nha ở tầng dưới. Hắn quay lưng đi song Văn B́nh biết chắc là hắn không bỏ qua mọi cử chỉ và ngô ngữ của phái đoàn bác học Trung hoa. Ngay sau khi chàng rời khách sạn, hắn sẽ báo cáo cho Khơrút. Biết đâu Khơrút đă có sẵn tai mắt trong phái đoàn bác học, và đang trương bẫy đợi chàng...

Đoàn xe Mecédès 6 cửa dài ngoắng, và bóng như có thể soi ngương, đậu ngoan ngoăn trước lữ quán. Văn B́nh đă có nhiều dịp ngự trong xe Pullman 600, loại đắt tiền nhất thế giới nhưng cũng phải chóa mắt v́ những thiết trí sang trọng bên trong chiếc Mercédès 600 dành riêng cho Chu-Yao.

Chiếc 600 này gồm hai hệ thống điều ḥa khí hậu, ngăn sau của chủ nhân tỏa ra một hơi mát thoang thoảng mùi thơm hoa hồng. Đóng cửa lại, người ở trong xe không nghe tiếng động bên ngoài khiến Văn B́nh có cảm giác như lạc vào cơi chân không thần diệu. Chàng ngồi xuống bên cạnh Chu-Ling, đối diện với Chu-Yao. Nhà bác học trưởng đoàn có vẻ trầm tư mặc tưởng trong khi cô con gái cười nói luôn miệng.

Trong chớp mắt, đoàn xe đă ra khỏi thành phố. Phía trước là một xe bọc thép mở đường. Chạy sau cùng cũng là một xe bọc thép. Trên con đường vắng tanh, tài xế chạy với tốc độ 150 cây số một giờ. Qua những giăy phố sá đồ sộ, đoàn xe ra đến đồng ruộng. Anbani là xứ có nhiều đồi núi nên mới ra khỏi ngoại ô chừng nửa giờ đoàn xe đă trèo giốc, những con giốc ngoằn ngoèo như bầy rắn khổng lồ đang ḅ dưới trời khuya tối om.

V́ từ phía tối om, chàng lại không thông thạo đường xá nên chỉ biết là đoàn xe chạy về hướng nam. Đúng 50 phút sau khi chuyển bánh, chiếc Pullman 600 chở Chu-Yao dừng lại.

Phía trước là trạm kiểm soát. Việc kiểm soát giấy tờ chỉ có tính cách thủ tục nên tài xế lại tiếp tục phóng lút ga xăng, 10 phút nữa đến trạm kiểm soát thứ hai. Trạm này tọa lạc trên sườn núi, bên con đường đèo chật hẹp, chỉ vừa xoẳn hai xe hơi chạy song hàng. Văn B́nh nhận thấy suốt cuộc hành tŕnh không có một chiếc xe hơi nào chạy ngược chiều. Dường như mật vụ Sigurimi đă đặt rào cản, bắt mọi loại xe hơi từ phía trước phải đổi đường.

Đoàn công-voa dừng tại trạm kiểm soát thứ hai lâu hơn trước. Rồi tài xế lái sang bên trái, đổ giốc thoai thoải xuống thung lũng. Giàn hỏa tiễn chắc được đặt trong ṿng chảo, bốn bề có núi non bao bọc hầu tránh con mắt ḍm ngó của phi cơ và vệ tinh thám thính. Văn B́nh vụt hiểu tại sao KGB không biết rơ vị trí của giàn hỏa tiển mặc dầu vệ tinh sô viết luôn luôn bay trên không phận Anbani.

Hết đường giốc, xe hơi chạy qua một cánh cổng lớn thắp đèn điện theo kiểu pḥng thủ thụ động, vào một khu cư xá rộng lớn gồm toàn nhà trệt sơn màu sẫm không phản chiếu ánh sáng. Tuy Chu-Yao không giải thích Văn B́nh vẫn biết đây là khu cư xá của nhân viên phục vụ tại Trung tâm. Chắc giàn hỏa tiễn được giấu trong hầm núi, bên ngoài không thể nh́n thấy.

Tài xế loanh quanh một hồi rồi đậu trước một ṭa nhà lớn, tứ phía có tường cao vây kín. Ngoài cửa hai tên lính đội mũ sắt, cầm tiểu liên đứng gác. Văn B́nh chỉ thấy một ḿnh chiếc Mercédès của Chu-Yao rẽ vào trong sân c̣n những chiếc khác phóng thẳng. Lúc xuống xe chàng đụng toán vệ sĩ lực lưỡng ngồi trong hai chiếc díp mui trần, hầu hết đều là người Tàu. Có ba người Anbani, chắc là nhân viên của tướng Kôlít.

Dường như họ đă quen với bệnh yêu đương bốc đồng của Chu-Ling nên không ai để ư đến chàng. Không ai chào chàng, cũng không ai ngó chàng, họ coi như chàng không có. Tuy nhiên, chàng thừa biết là toàn thể đều liếc trộm chàng. Sở dĩ họ tảng lờ v́ sợ phật ḷng Chu-Ling. Nhưng họ vẫn có nhiệm vụ theo sát chàng từng bước.

Toán vệ sĩ chia nhau án ngữ mọi lối ra vào của ṭa nhà trệt, trong khi Chu-Yao mở cửa sắt bước vào gian pḥng rộng la liệt máy móc điện tử. Chu-Yao nh́n đồng hồ tay rồi dặn con gái:

- Ba sẽ làm việc ở đây cho đến sáng. Con dẫn ông Kêvin sang pḥng bên.

Nàng hôn trán cha, giọng nũng nịu:

- Ba có phiền lắm không?

Chu-Yao đáp:

- Nếu phiền, ba đă không cho phép ông Kêvin cùng đi với con. Hiện tại cũng như trong tương lai, ba sẽ làm bất cứ việc ǵ miễn hồ con được sung sướng.

Pḥng bên được trang hoàng tối tân, với hai tủ lạnh lớn kê sát tường và một giăy giường sắt trải khăn trắng, có lẽ đây là nơi tạm nghỉ của nhân viên trong căn cứ. Chu-Ling lúi húi lục tủ lạnh lấy rượu và bánh xăng-uưch. Văn B́nh ngồi xuống ghế, giả vờ dựa lưng hút thuốc lá để quan sát quanh pḥng. Cho đến phút này chàng cũng chưa hiểu tại sao chàng lại có thể lọt vào một căn cứ tối mật Anbani. Mọi việc đă xảy ra quá dễ dàng nên chàng tưởng là giấc mộng. Chàng lại có linh tính tất cả sự khả ái của Chu-Yao chỉ là cạm bẫy. Y cho chàng đến đây là v́ Chu-Ling yêu cầu, song y không thể cho chàng trở về. Y coi chàng là tṛ chơi cho con gái, và sau cơn truy hoan, Chu-Ling chán ngấy, y sẽ sai vệ sĩ thủ tiêu chàng để bảo vệ bí mật.

Đột nhiên, chàng nghe tiếng động. Nghe hơi gió sau sưng, chàng vội thụp đầu né tránh, song ngọn roi cao su bọc ch́ đă quất trúng gáy chàng. Chàng khuỵu xuống. Chu-Ling quay lại song một khẩu lệnh khô khan và dữ dằn đă cất lên:

- Cô phải đứng yên. Súng này đă nạp đạn. Nếu cô kêu lên hoặc có cử chỉ kháng cự tôi sẽ bắn chết.

Văn B́nh không ngạc nhiên khi nhận ra Khơrút. Chu-Ling đặt chai rượu xuống bàn, mặt tái mét.

- Ông là ai?

Khơrút nhún vai:

- Tôi là nhân viên KGB.

- Ông làm cách nào lọt được vào đây?

- Ồ, giản dị lắm. Tôi nằm trong cốp xe Pullman của cô.

- Bọn vệ sĩ của ba tôi đang gác ở ngoài, tôi chỉ la lên là họ chạy vào. Ông nên để cho chúng tôi yên. Đêm nay, tôi không thích nh́n máu đổ.

- Cô đừng kêu vô ích. V́ trong số nhân viên Sigurimi đứng ngoài hành lang đă có những đồng chí của tôi. Chúng tôi đă bố trí chu đáo. Cho dẫu bọn vệ sĩ ùa vào cũng không dám đụng đến tôi. V́ họ sợ tôi bắn cô. Tôi biết là họ không dám giết chuột sợ bể lọ quư.

- Ông muốn ǵ?

- Muốn cô gọi ba cô vào đây.

Văn B́nh đă đứng dậy. Khơrút quả là vơ sĩ thiện nghệ về món đánh roi cao su. Hắn chỉ cần một ngọn roi nhẹ đủ làm chàng ê ẩm châu thân. Khơrút đă nhắm đúng huyệt kôchu, huyệt chết, gần đốt thứ nhứt của xương sống. Thừa cơ xuất kỳ bất ư, hắn điều khiển ngọn roi một cách chính xác, rơi gọn vào giữa huyệt kôchu. May mà Văn B́nh đă tập luyện được ḿnh đồng da sắt, và nhất là thay đổi vị trí các huyệt đạo trên người, nếu không chàng đă mạng vong.

Như vậy có nghĩa là Khơrút quyết giết chàng, nếu không cũng làm chàng trọng thương. V́ trái chanh đă được vắt nước, đến lúc phải bỏ vỏ...

Khơrút nh́n Văn B́nh bằng cặp mắt ngạo nghễ. Hắn không ra roi thêm nữa v́ hắn biết tứ chi chàng c̣n bải hoải. Thấy Văn B́nh vịn tay vào tường để giữ thăng bằng, hắn cười nhạt:

- Anh là người có vơ công siêu đẳng nên mới gượng dậy được như vậy sau khi lănh đ̣n vào huyệt kôchu. Nhưng tôi cũng cần nói thêm cho anh biết rằng vơ công của anh đă trở thành đồ bỏ. V́ sau lưng anh tôi đă thủ sẵn một cây tiểu liên.

Văn B́nh nh́n ra góc tường. Khơrút nói không sai: một nhân viên KGB đang chĩa khẩu súng máy sô viết đen ś vào ngực Văn B́nh. Chu-Ling lớn tiếng:

- Các ông có bỏ súng xuống không?

Khơrút gật gù:

- Cô hăy mời ba cô vào đây rồi tôi sẽ tuân theo lời cô. Cô muốn ǵ tôi cũng thỏa măn.

Chu-Ling suy nghĩ một phút rồi tiến lại cửa. Khơrút mở hé, nàng ló đầu sang pḥng bên, kêu:

- Ba ơi, ba?

Chu-Yao vừa mở va-li lấy giấy tờ để xuống bàn th́ nghe con gái gọi. Tuy bị quấy rầy, y vẫn tươi tỉnh:

- Ba sắp phải làm việc. Con cần ba điều ǵ?

- Mời ba sang đây với con, có chuyện rất gấp.

Chu-Yao mới bước khỏi ngưỡng cửa. Khơrút đă hất hàm:

- Chào ông.

Chu-Yao sửng sốt:

- Anh là ai? Anh vào pḥng này làm ǵ? Anh có biết là nhân viên vô phận sự không được phép vào trong pḥng này không?

- Biết lắm chớ. V́ tôi là sĩ quan KGB.

- Sĩ quan KGB? Anh điên hả? Làm ǵ có KGB ở đây... Để tôi gọi vệ sĩ tống anh ra ngoài.

- Ông đừng lộn xộn nữa. Một lần nữa tôi nhắc lại, tôi là sĩ quan KGB, nếu chưa tin ông cứ hỏi Kêvin th́ biết.

- Kêvin cũng là...

- Không, ông ta hơi khác tôi, tuy cũng làm nghề như tôi. Ông ta là sĩ quan gián điệp. Nhưng lại là gián điệp C.I.A.

Chu-Yao dụi mắt như đang mơ ngủ:

- Trời ơi, anh là KGB c̣n Kêvin là C.I.A. Tại sao KGB and C.I.A. lại vào được trung tâm tối mật này?

Khơrút cười nhạt:

- V́ sở Sigurimi của tướng Kôlít là một tổ chức gồm toàn trẻ nít, ông hiểu chưa?

Chu-Yao nổi nóng:

- Yêu cầu anh giữ lễ độ.

Khơrút vẫn cười nhạt:

- Vâng, đối với ông là người lớn tuổi lại là khối óc khoa học kỳ tài tôi xin hết sức lễ độ. Nhưng tôi không thể làm như vậy đối với ái nữ Chu-Ling kiều diễm của ông.

- Đồ khốn. Anh chạm đến con tôi, tôi xẽ liều chết với anh. Anh phải biết rằng tôi quư con gái tôi hơn mạng tôi nữa. Tôi có thể làm bất cứ việc ǵ để bảo vệ con gái tôi.

- Việc ǵ ấy, tôi đang yêu cầu ông làm đây. Nếu ông bằng ḷng, tôi sẽ để ông và con gái ông tự do. Ngược lại, tôi sẽ bắn Chu-Ling chết trước mặt ông.

Chu-Ling bước lại gần Khơrút giọng đe dọa:

- Đây, anh bắn đi? Tôi thách anh bắn đấy!

Gă cầm tiểu liên ở góc tường quát:

- Ngậm miệng lại.

Chu-Yao bảo con gái:

- Con để yên cho ba điều đ́nh. Ba không cho phép họ đụng đến con đâu.

Khơrút nói:

- Lấy danh dự sĩ quan KGB, tôi xin đảm bảo với ông là chúng tôi không khi nào có thái độ sàm sỡ với cô Chu-Ling. Tuy nhiên, đền bù lại, ông phải giúp chúng tôi ngăn chặn kế hoạch "Hỏa thần" được thực hiện.

Chu-Yao há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc:

- Kế hoạch "Hỏa thần"? Trời ơi. KGB cũng biết có kế hoạch Hỏa thần ư?

- V́ biết nên tôi mới lặn lội từ Mạc tư Khoa đến đây. Chúng tôi đă biết hầu hết chi tiết. Lẽ ra chúng tôi tố cáo trước dư luận quốc tế nhưng lại sợ các ông chối tội và nói là chúng tôi ngậm huyết phun người nên mới t́m cách bắt quả tang. Kế hoạch "Hỏa thần" là kế hoạch bí mật được hai chính phủ Bắc Kinh và Tirana soạn thảo, nhằm bắn môt hỏa tiễn gắn đầu đạn nguyên tử đến một thành phố Tây-Âu, súi Liên sô và Hoa kỳ đánh nhau, khơi ng̣i đại chiến thứ ba. Nếu tôi không lầm, th́ trong lúc này nhân viên phụ tá của ông đang sửa soạn gắn đầu đạn tại giàn phóng cách đây 3 cây số. Ông là trưởng đoàn, ông hăy ra lệnh cho họ ngưng lại và phá hủy giàn tên đạn.

- Tôi chỉ thừa hành chỉ thị của cấp trên, tôi không thể...

- Cho dẫu ông không nghe tôi, cứ ra lệnh cho nhân viên khai hỏa, th́ kế hoạch "Hỏa thần" vẫn thất bại, không những thế Anbani c̣n phải chịu hậu quả tai hại về bụi phóng xạ nữa. V́ các giàn hỏa tiễn trên đất liền, và trên mặt biển vây quanh cộng ḥa Anbani, đă được Liên Sô bố trí sẵn sàng. Hỏa tiễn nguyên tử mà Trung hoa cung cấp cho Anbani chưa kịp rời khỏi giàn phóng th́ đă bị bắn tan nát, bụi phóng xạ sẽ rớt xuống thành phố. Đó là chưa nói đến hậu quả chính trị và ngoại giao trên thế giới nữa.

Chu-Yao đứng lặng giữa pḥng, vẻ mặt suy nghĩ. Khơrút nh́n đồng hồ rồi giục:

- Chỉ c̣n 30 phút nữa thôi. Trong 30 phút nữa hỏa tiễn sẽ được khai hỏa. Tôi đề nghị ông liên lạc với ông đặc sứ Trung hoa, em ruột của ông. Ông đặc sứ là bạn cố tri của đồng chí lănh tụ Enver Hoxha. Mọi việc sẽ được thu xếp một cách êm thấm và chóng vánh.

Chu-Yao thở dài:

- Vâng, tôi chấp thuận. Điện thoại ở pḥng bên. Anh có cho phép tôi sang pḥng bên không?

Khơrút nhún vai:

- Được chứ. Ông được hoàn toàn tự do. Nhưng ngược lại, ông cần ghi nhớ các điều kiện sau đây: thứ nhất, đầu đạn nguyên tử phải được chở từ giàn phóng về cái băi bóng chuyền ở trước ṭa nhà này, một trực thăng đặc biệt của KGB sẽ đáp xuống để chở đi ; thứ hai, ra lệnh cho lực lượng pḥng thủ chung quanh căn cứ không được xạ kích phi cơ trực thăng khi bay đến và bay đi ; và thứ ba, cô Chu-Ling sẽ được ở lại, c̣n Kêvin và ông phải lên trực thăng với chúng tôi làm con tin.

Chu-Yao lắc đầu:

- Tôi chấp thuận các điều kiện do ông đưa ra. Tuy nhiên, tôi nhận thấy điều kiện thứ ba thiếu bảo đảm cho tôi. Ông lừa tôi lên trực thăng rồi chạy thẳng một mạch th́ sao? Tôi xin nhắc lại là tôi không thể sống xa con gái tôi. Nếu ông không chịu th́ thà tôi chết ở đây với nó.

Khơrút đáp:

- Vậy, cả ông lẫn cô Chu-Ling đều lên trực thăng.

- Tôi không tin là tướng Kôlít chấp thuận.

- Ông yên tâm. Tướng Kôlít sẽ chấp thuận, v́ lát nữa trên trực thăng đáp xuống sân bóng chuyền sẽ có đồng chí Bôrết. Đồng chí Bôrết, cố vấn ngày trước của tướng Kôlít, đại diện cho KGB và điện Cẩm Linh sẽ là nhân vật mà chủ tịch Hoxha có thể tin cậy được.

- Vâng, nếu có ông Bôrết th́ mọi việc sẽ khác hẳn. Tôi gọi dây nói ngay bây giờ. Xin ông chờ tôi.

Chu-Yao dộng cửa kêu sầm. Khơrút quay lại mời Chu-Ling, giọng thân mật:

- Cô ngồi xuống cho khỏi mỏi chân.

Chu-Ling nắm áo Văn B́nh giật mạnh:

- Anh nói dối em. Không ngờ anh là nhân viên C.I.A. Nhưng anh là ai em cũng chẳng cần. Em vẫn yêu anh tha thiết.

Khơrút nói:

- Tội nghiệp cho cô. Cô c̣n giận hơn nếu được biết tông tích thật sự của Kêvin. V́ con người đứng trước mặt cô chỉ là nhân viên C.I.A. đội lốt.

Văn B́nh mỉm cười:

- Các anh đă t́m ra Kêvin?

Khơrút đáp:

- Phải. Do sự t́nh cờ. Đúng hơn, do sự cẩu thả đáng trách của C.I.A. Kêvin chính hiệu đă thoát khỏi nơi giam giữ. Báo chí đang làm rùm beng về vụ này ở Hạ uy Di.

- Nghĩa là chính phủ Tirana đă biết?

- Cũng may là chưa. Tôi mới biết cách đây mấy tiếng đồng hồ. Nhưng chắc bây giờ tướng Kôlít cũng đă biết rồi. Dầu sao tôi cũng thành thật khen ngợi anh, anh cải trang tài quá. Chúng tôi đă để ư đến kế hoạch "Hỏa thần" từ lâu, thoạt tiên định dùng hệ thống chống hỏa tiễn để tiêu diệt hỏa tiễn trên vùng trời Anbani nhưng may mắn đă vớ được anh. Cặp mắt của anh là cặp mắt rất hiếm trên thế giới, lại là cặp mắt mà Chu-Ling ưa thích bậc nhất v́ là cặp mắt của Chu-Lee. Ngoài ra, anh c̣n có biệt tài đối với phụ nữ...

- Tôi, hay là Kêvin?

- Cả hai. Kêvin thật thụ chưa giỏi bằng anh, nhưng cũng chỉ một 8 một 10. Cô Chu-Ling là một mẫu người đặc biệt nên cần có thiên tài đặc biệt để chinh phục.

Nghe hai người tṛ chuyện Chu-Ling tủm tỉm cười. Nàng không hề tỏ vẻ bực bội hay giận dữ. Trái lại, nàng c̣n cảm thấy khoái trá. Có lẽ bệnh điên vẫn chưa dứt hẳn trong óc nàng. Khơrút nói xong, Chu-Ling vội phê b́nh:

- Ông nói đúng. Từ ngày lớn lên đến giờ, tôi chưa gặp người đàn ông nào có nghệ thuật yêu đương quyến rũ như Kêvin.

Khơrút nói:

- Anh ta không phải là Kêvin. Mà là Văn B́nh, đại tá Văn B́nh.

Chu-Ling đứng phắt dậy:

- Văn B́nh tức Z. 28?

Văn B́nh mỉm cười gật đầu. Chu-Ling vồ lấy chàng, hôn lấy hôn để:

- Vậy em càng yêu anh hơn nữa, nhiều hơn nữa. Em đă nghe thiên hạ nói nhiều về anh. Được anh yêu, dầu là yêu một thời gian ngắn, em c̣n sung sướng nào bằng.

Cửa pḥng mở toang. Chu-Yao bước vào với hai người đàn ông trạc ngũ tuần. Trong số hai người này, người bên trái giống Chu-Yao như hệt Văn B́nh đoán là đặc sứ Trung hoa. Người đi bên phải có vẻ hào hoa tuy đă lớn tuổi, chắc là thiếu tướng Kôlít.

Kôlít đứng lại, chào Văn B́nh, giọng gay gắt.

- Ông là Kêvin giả hiệu?

Văn B́nh đáp:

- Vâng.

Khơrút chen vào:

- Xin tướng Kôlít nhớ lại, tôi là người chủ động. Quư vị đến đây chỉ để chấp nhận điều kiện của tôi mà thôi.

Viên đại sứ trợn mắt:

- Anh đừng nói càn. Binh sĩ đă vây kín ṭa nhà này, chỉ đợi lệnh là ụp vào.

Khơrút cười khẩy:

- Cám ơn quư vị đă săn sóc đến tôi. Nhưng chúng tôi đă tính toán kỹ càng. Đối với đại lănh tụ Enver Hoxha, hoặc tổng giám đốc mật vụ Kôlít th́ vật quư nhất trên cơi đất này là cô Chu-Ling. Tướng Kôlít muốn cưới cô Ling làm vợ, c̣n chủ tịch Hoxha không muốn mất ḷng ông đại sứ Trung hoa cũng như công sự viên đắc lực Kôlít. Hiện thời, cô Ling là con tin của chúng tôi. Và tôi tin là quư vị sẽ không dám làm ǵ để tính mạng cô Ling bị thương tổn.

Kôlít nuốt nước miếng:

- Tôi đă ra lệnh cho lực lượng pḥng thủ cho phép trực thăng của Bôrết đậu xuống. Bây giờ mời anh ra sân bóng chuyền. Máy bay sẽ hạ trong ṿng 5 phút nữa.

Khơrút từ từ rút trong túi ra một cái hộp nhỏ bằng bao điêm. Hắn áp cái hộp vào tai rồi nói bằng giọng Nga "Thủy thần, Thủy thần". Từ bao điêm có tiếng nói ra "nghe rồi, nghe rồi, đă tiếp xúc với tướng Kôlít, cứ ra sân bóng chuyền". Khơrút cất cái hộp vào túi rồi nói:

- Xin lỗi quư vị. Đồng chí Bôrết đă dặn nên tôi phải tuân lệnh.

Khơrút vẫn mềm mỏng và khả ái như trong một cuộc họp mặt xă giao. Tuy nhiên, Văn B́nh biết chắc hắn là kẻ vô cùng tàn bạo. Khi cần, hắn có thể mổ bụng đàn bà có thai, ném trẻ sơ sinh vào đống lửa mà không hề xúc động.

Sân bóng chuyền ngập đầy ánh sáng. Khơrút đi sau Chu-Ling, ṇng súng lục dí sát vào lưng nàng. Hai nhân viên KGB khác đi hai bên, tay cầm tay cầm tiểu liên, binh sĩ và mật vụ viên Sigurimi đứng khắp nơi. Mỗi góc sân bóng chuyền có một ụ đại liên đạn đồng bóng loáng.

Giữa sự bố trí sắt thép ấy Khơrút vẫn thản nhiên. Mọi người dừng lại. Trên không trung vừa hiện ra ánh đèn lấp lánh của trực thăng. Khơrút hích ngực Văn B́nh:

- Có khoái không?

Văn B́nh cười:

- Khoái lắm. Cám ơn anh.

Với tay chân được tự do, chàng có thể giải cứu Chu-Ling dễ dàng. Nhưng chàng không thể làm vậy. V́ trong hiện t́nh chàng phải liên kết với KGB. Khơrút cho chàng thảnh thơi v́ hắn thừa biết chàng không dám giải cứu Chu-Ling.

Cánh quạt trực thăng quay vù vù làm bụi bay hỗn loạn. Tướng Kôlít liếc nh́n Khơrút. Hắn cười nhạt, ra hiệu cho Kôlít để ư đến khẩu súng dán sát xương sống người đẹp Chu-Ling.

Trực thăng từ từ đáp xuống. Kôrít và viên đặc sứ Trung hoa tiến lại cửa phi cơ. Bôrết bước xuống. Không ai bắt tay hoặc chào hỏi ai. Văn B́nh đứng xa nên không nghe được tiếng nói trao đổi giữa Bôrết và Kôlít.

5 phút sau, Bôrết rút điếu x́-gà để trong túi ra, cắm vào miệng ; như thường lệ, hắn chỉ ngậm chứ không hút. Khối thịt tṛn xoe như cái chum nước của hắn lại xê dịch một cách thoăn thoắt như thể hắn có phép khinh công.

Tướng Kôlít nói với Chu-Yao:

- Xin ông và cô yên tâm. Chúng tôi đă thỏa thuận với nhau. Một trực thăng riêng của tôi sẽ bay theo. Đến biên giới, họ sẽ đậu lại cho ông và cô xuống, và trèo lên trực thăng của tôi.

Văn B́nh bắt gặp cái nh́n của Vêlana. Nàng ngồi trong trực thăng chăm chú nh́n chàng mà chàng không biết. Dường như nàng muốn nói chuyện ǵ với chàng song chưa tiện nói. Bôrết trở lên, ngồi cạnh nàng. Tiếp theo đến hai cha con nhà bác học Trung hoa, Khơrút và đám vệ sĩ KGB. Sau cùng là đầu hỏa tiễn nguyên tử được cất trong một thùng sắt tṛn.

Trực thăng lẹ làng bay lên. Trong chốc lát, những giăy nhà trong thung lũng đă khuất sau màn tối. Trực thăng vượt khỏi rặng núi, bay qua rừng. Anbani là một quốc gia nhỏ xíu, bề ngang không quá 150 cây số nên trực thăng vừa bay qua rừng đă thấy bờ biển. Về phía bắc là biển Ađờriatít, phía nam là biển Lô-niên, trước khi đến Địa trung Hải. Từ Tirana ra biển chỉ có 50 cây số, Văn B́nh đoán là tiềm thủy đĩnh sô viết đang chờ Bôrết ngoài khơi.

Ngay từ lúc tới Tirana, chàng đă t́m sở đoản của địch để thoát hiểm nhưng Khơrút đề pḥng hết sức cẩn mật. Cửa trực thăng được đóng chặt, mỗi bên có một vệ sĩ ngồi, tay thủ tiểu liên. Băng trước, phía sau phi hành đoàn là Bôrết, cha con nhà bác học Trung hoa và Vêlana. Khơrút lại ngồi sau lưng chàng. T́nh thế này hoàn toàn vô vọng đối với chàng, v́ cho dẫu chàng triệt hạ được hai tên vệ sĩ và lao đầu xuống biển chàng cũng sẽ bị tử thương v́ trực thăng đang bay cao.

Chàng đành chờ phi cơ đáp xuống. Nhưng nếu là đáp xuống boong tiềm thủy đĩnh sô viết th́ chàng cũng tuyệt lộ. Chàng đành ngồi yên, lẳng lặng nh́n vào đêm tối.

Phía dưới mặt nước lấp lánh. Trực thăng đă ra đến biển. Văn B́nh nhận thấy trực thăng chở tướng Kôlít từ phía sau đă vượt lên trên. Tiếng nói của Kôlít vang trong điện thoại vô tuyến:

- Đến vị trí đă định, yêu cầu trực thăng đậu xuống.

Bôrết đáp:

- Chúng tôi sẽ đậu xuống trong ṿng 5 phút nữa để chờ tiềm thủy đĩnh nổi lên.

Vêlana dùng viễn kính hồng ngoại tuyến quan sát mặt biển. Nàng lập tức reo lên:

- Đây rồi. Tiềm thủy đĩnh đang nổi lên.

Nơi tàu ngầm sô viết nổi lên cách bờ biển gần 500 thước. Bôrết liên lạc bằng vô tuyến với hạm trưởng đoạn ra lệnh cho phi hành đoàn đáp xuống bờ biển.

Hai trực thăng cùng đáp xuống một lúc. Điều Văn B́nh không ngờ tới đă xảy ra. Chàng chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn rồi trực thăng của tướng Kôlít bốc cháy dữ dội.

Bôrết đă đặt chân xuống băi cát ướt. Chu-Yao rú lên:

- Trời ơi, các ông đă phản phé! Các ông đă lừa đặt chất nổ trong trực thăng của tướng Kôlít!

Bôrết nhún vai:

- Tôi cũng thiệt mất một nhân viên trung thành. Từ 6 năm nay, hắn là vệ sĩ cho Kôlít. Giờ đây, tôi đành hy sinh hắn.

Chu-Yao giật nẩy ḿnh:

- Ông giết Kôlít nghĩa là ông không định trả chúng tôi lại cho chính quyền Anbani!

Bôrết đáp:

- Dĩ nhiên là không. Chính phủ nhân dân Trung quốc đă bắt của chúng tôi 3 chuyên viên điện tử quan trọng, với tài liệu gián điệp ngụy tạo. Ông và cô Chu-Ling sẽ được dùng làm món hàng trao đổi.

Chu-Ling hỏi:

- C̣n ông Kêvin?

Bôrết cười nửa miệng:

- Chúng tôi không thể tha Văn B́nh, v́ đại tá Văn B́nh là kẻ thù không đội trời chung của chúng tôi. Cô bằng ḷng vậy.

- Nếu ông thay đổi ư kiến, về phần tôi, tôi cũng thay đổi ư kiến.

- Cô đừng tự ái, vô ích. Trong trường hợp cô phản kháng, tôi sẽ bắt buộc phải bắn đạn thuốc mê cho cô ngất đi rồi khiêng xuống t́m thủy đĩnh.

Đám cháy đang nổ lốp bốp cách chỗ mọi người chừng 100 thước. Băi cát ban đêm sáng rực như ban ngày. Hai tên vệ vĩ KGB kèm súng bên hông Văn B́nh. Khơrút lúi húi dùng đèn bấm liên lạc với nhân viên hải quân sô viết đang lái xuồng máy vào sát bờ. Bôrết c̣n đôi co với hai cha con nhà bác học Trung hoa. Văn B́nh chỉ ngại Vêlana, v́ nàng đứng đối diện chàng, nếu nàng phả ứng thần tốc chàng sẽ chết. Nhưng trước sau cũng chết thà chọn cái chết trong khi chiến đấu.

Nhanh như làn chớp, chàng vung hai tay ra, đánh bạt hai khẩu tiểu liên đang chĩa vào lưng chàng. Đồng thời chân chàng đảo thành ṿng tṛn, hai tên vệ sĩ KGB bị quét ngă lăn chiêng xuống nền cát ướt sũng. Tên vệ sĩ thứ ba ở phía sau chàng một quăng xa nên chàng không nh́n thấy. Song hắn đă nh́n thấy chàng tấn công bạn hắn. Hắn thả ngay loạt đạn tiểu liên tacata, tacata...

Nhưng trong giây phút hốt hoảng hắn đă bắn ra phía biển. Văn B́nh chộp khẩu súng máy trong tay tên vệ sĩ vừa ngă. Chàng chưa kịp lảy c̣ th́ Khơrút đă quay lại. Biết không có hy vọng bắn trước, chàng đành lăn tṛn trên cát ; tuy nhiên, chàng biết là không tránh được Tử Thần. Trừ phi Khơrút kẹt đạn, hoặc là...

Phép mầu mà Văn B́nh chờ đợi đă xảy ra... Khơrút đang chĩa súng vào người Văn B́nh, toan bắn th́ ân nhân cứu tử của Văn B́nh đă bắn trước và bắn rất trúng. Khơrút lănh hai viên đạn tiểu liên vào mặt, ngă vật xuống. Tên vệ sĩ vừa bắn hụt cũng ngă vật xuống theo v́ loạt đạn thứ hai đă được dành cho hắn.

Trong khi ấy toán thủy thủ sô viết vừa ghé xuống vào vội đẩy ra khơi và xả súng bắn lên bờ. Loạt đạn của họ đă được đáp lại tức khắc. Tiếng tiểu liên nổ ṛn ră, phá tan bầu không khí đêm khuya tịch mịch. Ân nhân của Văn B́nh quả là tay thần xạ, v́ sau loạt đạn trả lời từ trên bờ, đám thủy thủ trong xuồng máy bỗng nín lặng. Nín lặng v́ hầu hết đă bị bắn chết hoặc trọng thương.

Văn B́nh vừa đứng lên, chưa định xử trí ra sao th́ có tiếng thét thất thanh:

- Z. 28, cẩn thận Bôrết!

Chàng không cần biết ai đă gọi bí số Z. 28 của chàng. Chàng chỉ nghĩ đến cách đối phó với Bôrết. Cây thịt nặng trên một tạ tây của Bôrết đă án ngữ trước mặt chàng. Chàng hươi đ̣n nhắm vào mặt hắn. Hắn đưa tay lên gạt, đồng thời x̣e rộng bàn tay trái tát tréo từ phải sang trái. Ngay phút đầu hắn đă dùng cái tát sămbô Nga la tư để triệt hạ chàng. Chàng thừa biết cái tát của Bôrết có thể dánh vỡ óc con ḅ mộng Tây ban Nha nên không dám hứng đ̣n như thường lệ. Chàng hạ tấn xuống để tránh cái tát sămbô sấm sét rồi ào lại, tóm cổ áo hắn, xử dụng các thế cận chiến bí truyền của nhu đạo để quật ngă.

Nhưng chàng không có dịp biểu diễn vơ thuật trên bờ biển Anbani dưới ánh lửa và trước sự quan sát của giai nhân. V́ một bá súng giáng vào cái gáy nung núc mỡ của Bôrết đă làm hắn mềm nhũn châu thân và xỉu xuống. Một loạt đạn tiếp theo, kết thúc luôn mạng sống của viên trùm phản gián sô viết.

Trên bải cát rộng chỉ c̣n lại 4 người: hai cha con nhà bác học Trung hoa. Vêlana và Văn B́nh. Chu-Ling ôm lấy cha trong sự sợ hăi ghê gớm. Vêlana cầm khẩu tiểu liên lia đạn ṿng tṛn trên cát, lẫm liệt như viên nữ tướng.

Chàng vội quát lớn:

- Tại sao lại giết họ. Vêlana?

Chàng can thiệp quá muộn v́ hai cha con Chu-Yao đă ngă gục. Văn B́nh phanh ngực trước miệng súng bốc khói của Vêlana:

- C̣n tôi nữa, cô c̣n đợi ǵ mà chưa bắn luôn một thể?

Vêlana nghiêm giọng:

- Văn B́nh, anh đă biết em là ai chưa?

Văn B́nh sững sờ như người mất hồn. Vêlana tiếp:

- Em là Z. 233, người mà ông Hoàng ra lệnh cho anh tiếp xúc tại Công trường Đỏ. Nhiều lần em định ra mặt nhưng không có điều kiện. Lần chót, tại khách sạn, sắp đến giờ hẹn th́ lại bị Bônkốp phá quấy.

Văn B́nh nh́n vào giữa mắt nàng, miệng nói như tụng kinh:

- Balê... Tirana...

Vêlana bật cười khanh khách:

- Hừ, anh vẫn chưa tin em nên nói mật khẩu để bắt em trả lời bằng Leningờrát và áo lông chồn chứ ǵ? Tội nghiệp cho anh, tại Mạc tư khoa anh đinh ninh Bônkốp là Z. 233 nên cứ nhắc đi nhắc lại mật khẩu. Bây giờ anh đă bằng ḷng chưa?

Văn B́nh thở dài:

- Thật anh không ngờ... em là Z. 233. Nghe nói em cần gặp đại diện của ông Hoàng. Người ấy là anh. Em cần ǵ, xin cho biết.

- Ồ, em có một số tài liệu quân sự và chính trị tối mật lấy được trong điện Cẩm Linh muốn nhờ anh mang về.

Vêlana đưa cho chàng một cái cặp da mỏng rồi nói:

- Tất cả có gần một ngàn bức h́nh, chụp trên phim vi-ti.

- Ông Hoàng nói là trương mục của em tại Thụy sĩ hiện có một triệu ba trăm ngàn đô-la.

- Về các tài liệu này, phiền anh thưa với ông Hoàng là em cần năm trăm ngàn đô-la nữa.

- Anh sẽ nhớ. Theo lệnh ông Hoàng, anh yêu cầu em rời khỏi Liên sô, v́...

- Hừ... anh quên rồi. Ông Hoàng đặn anh thuyết phục Z. 233 ở lại Liên sô, chứ không phải thuyết phục ra đi. Chúng ḿnh không nên đặt t́nh riêng trên nghĩa chung. Những món tiền mà em đ̣i trả không phải để em tiêu xài, v́ nếu muốn tiêu xài em đă bỏ sang Tây phương: em ở lại, và dùng tiền kiếm được để tổ chức một đạo quân giải phóng cho tổ quốc em. Em không phải là người đàn bà khô khan và tàn nhẫn, em phải giết hai cha con Chu-Yao là v́ hoàn cảnh bắt buộc. Nếu em yêu cầu họ theo anh sang Tây phương họ sẽ nghe ngay, nhưng c̣n em, c̣n Tổ chức của em th́ sao? Em phải trở về Mạc tư Khoa nên họ phải chết. Chết để bảo tồn bí mật. Nói để anh biết, anh là Z. 28 nên em để anh sống, chứ nếu anh là người khác th́ em cũng đă không tha...

- Tại sao?

- Anh tự hiểu lấy.

Văn B́nh tần ngần, hết nh́n Vêlana đến nh́n xác Chu-Ling nằm sóng sượt. Máu và nước biển làm tóc và mặt nàng ướt sũng. Khi chết, nàng vẫn đẹp, vẫn ngây thơ. Vêlana giục chàng:

- Lên trực thăng đi anh. Anh vượt qua eo biển là đến đất Ư. Trực thăng này chạy tối đa 500 cây số một giờ, nghĩa là anh chỉ mất trên 10 phút là được an toàn.

- Em đi đâu?

- Như em đă nói, em phải về Mạc tư Khoa.

- Về bằng cách nào?

- KGB có một tổ chức hùng hậu ở đây. Họ sẽ bố trí cho em vượt biên giới sang Nam Tư và từ đó về Liên sô.

- Họ sẽ hỏi em về cái chết của Bôrết và Khơrút. Anh tin chắc là họ sẽ giết em.

- Em đă có cách thuyết phục KGB. Vả lại, KGB không phải là cạm bẫy nguy hiểm đối với em. V́ em là người yêu của viên giám đốc hành động.

Thấy chàng nín lặng, nàng vội tươi cười:

- Hắn là người yêu song em chưa hề yêu hắn. Trước giờ chia biệt, có lẽ anh cũng nên biết rằng anh mới là người em yêu thật sự.

Văn B́nh nắm bàn tay Vêlana. Rồi kéo nàng lại sát người. Chàng đinh ninh nàng ưng thuận. Kỷ niệm Mạc tư khoa sống lại dào dạt trong ḷng chàng. Trong cơn yêu đương, nàng có những phản ứng cuồng nhiệt hơn mọi người đàn bà khác. Không hiểu sao nàng lại gỡ ra khỏi ṿng tay của chàng. Rồi thúc giục:

- Mau lên anh. Nếu anh chậm trễ, trực thăng của mật vụ Sigurimi sẽ tới, và không khéo cả anh lẫn em đều chết.

Văn B́nh thở dài mở máy trực thăng. Cánh quạt kêu vù vù. Đứng trên băi cát lấp lánh, Vêlana rút cái khăn quàng cổ ra vẫy, suối tóc bay rào rào theo gió biển. Rồi nàng cắm đầu chạy một mạch về hướng bắc.

Văn B́nh phải cắn chặt môi để khỏi khóc. Tuy vậy hai giọt nước mắt vẫn lăn xuống g̣ má. Chàng không biết rằng khi ấy Vêlana cũng khóc. Nàng chạy khuất vào bóng tối rồi dừng lại. Trực thăng đă bay cao. Nước mắt thấm ướt cái khăn quàng cổ màu trắng của Vêlana.


HẾT



 
Pages Previous  1  2  3  4