CHƯƠNG
BA
- Bóng Ma
Trong hàng ngũ điệp báo cộng sản, nhiều chuyện tréo cẳng ngỗng
thường xảy ra. Giám đốc công sở nhiều khi chỉ là nhân viên của
thư kư đánh máy. Tài xế riêng của ông đại sứ ở hải ngoại đều là
sĩ quan cấp tá, có quyền lấn át đệ nhất tham vụ, tùy viên quân
sự. Lại có trường hợp gă gác cửa sứ quán ra lệnh cho ông đại sứ
nữa …
V́ vậy Văn B́nh không ngạc nhiên khi thấy Bônkốp nguội ngay cơn
nóng giận, tuân lệnh gă thợ chụp h́nh có bộ mă quê mùa như người
miền quê mới đến thủ đô Mạc tư khoa lần thứ nhất. Tuy nhiên
Bônkốp c̣n tiếc rẻ:
- Đồng chí nghĩ coi … tôi là kẻ thiệt hại nhất.
Gă chụp h́nh nghiêm giọng:
- Tất cả chúng ta có bổn phận quên quyền lợi riêng để phục vụ
quyền lợi chung.
Rồi ngoảnh về phía Văn B́nh:
- Anh mặc quần áo vào đi.
Văn B́nh nhún vai:
- Tôi phải để như thế này cho anh chụp chứ! Mặc quần áo sao tiện?
Gă chụp h́nh nhe hàm răng sún:
- Xong rồi. Tôi chụp hết một cuộn. In ra, anh ngắm hàng tuần
cũng chưa hết.
Văn B́nh khoác áo sơ-mi. Bônkốp chỉ cái quần:
- Không, cái này trước.
Văn B́nh nghiêng mặt:
- Mỗi người có một thói quen riêng. Thói quen riêng của tôi là
mặc áo trước, quần sau.
Bônkốp nghiến răng ken két:
- Tiếc là tôi chưa nện được anh một trận. Nhưng lát nữa, anh sẽ
thấy.
- Ha, ha … anh lại đe dọa nữa. Vêlana là ǵ của anh? Vợ của anh
hả?
- Không.
- Th́ vợ chưa cưới cũng thế. Nhưng anh ơi, Vêlana vừa tâm sự với
tôi là nàng đă từ hôn với anh. Anh già như ông cụ 80, thân thể
lại bèo nhèo trừ khi là điên Vêlana mới nhận làm vợ anh.
Bônkốp quát:
- Câm miệng.
Văn B́nh đáp xỏ xiên:
- Anh phải vả tôi gẫy hai hàm răng th́ may ra tôi mới câm miệng
được. Anh nghĩ xem … Vêlana thơm ngon như vậy, tôi được điễm
phúc làm t́nh với nàng nên tôi phải nói thật nhiều để cho thiên
hạ thèm thuồng. Tội nghiệp cho anh … đường đường là chồng chưa
cưới mà bị người khác phỗng tay trên.
Văn B́nh cố ư dồn t́nh địch vào thế kẹt. Và hắn đă mắc mưu chàng
một cách xuẩn động. Quên cả mệnh lệnh của gă chụp h́nh, Bônkốp
chụp lấy cái đĩa sứ đựng tàn thuốc trên bàn giáng mạnh vào đầu
chàng. Chàng đă nh́n thấy cử chỉ liều lĩnh của hắn. Giá không
nh́n thấy chàng vẫn có thể né kịp bằng cách đón nghe tiếng gió.
Song chàng đứng yên. Đứng yên để nhận đ̣n ghen của Bônkốp.
Cho dẫu Bônkốp tấn công bằng một vật kim khí nặng Văn B́nh vẫn
không bị hề hấn. Đầu chàng đă biến thành khối thép sau nhiều năm
tập luyện công phu. Khi cần chàng có thể húc đổ một bức tường
dầy, huống hồ cái đĩa sứ chỉ nặng non một kí.
Hàng chục mảnh sứ rơi tung tóe trên nền pḥng. Văn B́nh rú lên
một tiếng, loạng choạng một vài giây đồng hồ rồi ngă nhào vào
chân giường.
Vêlana hét lớn:
- Trời ơi, anh giết mất Kêvin rồi!
Tiếng kêu hốt hoảng của gă chụp h́nh cũng vang lên một lượt. Ba
nhân viên mật vụ sô viết đều không ngờ được rằng Văn B́nh đă
đóng kịch. Chàng ngă sát vào chân giường, và giả vờ bất tỉnh để
có thể quan sát và nghe ngóng những việc sắp xảy ra.
Vêlana chạy lại th́ Bônkốp hùng hồ giơ tay chặn:
- Cô đi đâu? Cô định cứu thằng khốn nạn này phải không?
Vêlana xô hắn ra:
- Anh không có quyền ǵ cả. Tôi chỉ vâng lệnh đồng chí Khơrút.
Té ra gă chụp h́nh là Khơrút.
Khơrút cúi xuống nh́n mặc Văn B́nh rồi cầm tay chàng lên bắt
mạch. Cặp mắt lo lắng, Vêlana hỏi:
- Hắn có nguy đến tính mạng không, đồng chí?
Khơrút lắc đầu.
- Không sao. Chỉ ngất đi 5, 10 phút mà thôi.
Bônkốp chỉ mặt Vêlana:
- Giờ đây tôi đă hiểu rơ ḷng dạ của cô. Hắn là kẻ thù mà cô lại
mong cho hắn sống. C̣n tôi, cô lại mong cho tôi chết. Phải rồi,
tôi đă …
Vêlana cắt lời Bônkốp:
- Anh nói nhiều quá.
- Tại sao cô dám cấm tôi nói sự thật. Chẳng qua cô đă ngủ với
hắn. Xác thịt của hắn đă làm cô mê mẩn, quên cả nhiệm vụ.
Khơrút nổi cáu:
- Tôi yêu cầu hai đồng chí một lần cuối cùng. Đây không phải là
nơi để chúng ta căi lộn.
Vêlana nói mát:
- Đồng chí quên rằng đây là văn pḥng của ông giám đốc Sở Phát
triển Ngoại thương. Tôi chỉ là thư kư quèn, c̣n đồng chí cũng
chỉ là phụ tá kỹ thuật.
Bônkốp xấn đến:
- A, cô Vêlana dám mỉa mai tôi. Tôi không thể chịu nhục được nữa.
Phải đánh cho cô một trận, đến đâu th́ đến.
Hắn tát vào giữa mặt Vêlana. Nàng ngă ngồi xuống nệm, máu mũi
chảy ṛng ṛng. Khơrút vội tóm lấy cánh tay của Bônkốp, bẻ quặt
ra sau lưng. Bản tâm của Khơrút là cản ngăn Bônkốp đánh tiếp.
Nhưng trong cơn giận dữ mù quáng Bônkốp lại tưởng lầm Khơrút về
hùa với Vêlana để khiêu khích hắn.
Không kịp nghĩ phải trái Bônkốp tống cùi trỏ vào yết hầu Khơrút.
V́ khinh thường, v́ không ngờ Bônkốp dám đánh cả ḿnh, Khơrút
tránh đ̣n không kịp. Lănh cái cùi trỏ xương xẩu vào cuống họng
Khơrút đau điếng, mắt đổ đom đóm. Hắn vịn lấy mặt bàn cho khỏi
ngă, miệng bai bải:
- Bônkốp giỏi thật! Bônkốp giỏi thật!
Đang lau máu mũi Vêlana vứt khăn mù-soa xuống đất. Nàng đứng dậy
chạy nhanh ra cửa. Bônkốp chặn nàng lại, giọng đe dọa:
- Trốn đi đâu?
Vêlana quắc mắt:
- Anh vừa phạm một tội không thể tha thứ. Tội hành hung thượng
cấp. Tôi chạy sang pḥng bên gọi điên thoại.
- A, mày gọi điện thoại cho sứ quán Mỹ! Được lắm, mày báo tin
cho bọn C.I.A. để giải thoát thằng t́nh nhân của mày … Sống với
mày đă lâu mà tao không dè.. đồ đĩ …đồ phản Đảng …
Vẻ kinh hăi trên khôn mặt nhu ḿ của Vêlana vụt tan biến. Nàng
không c̣n kinh hăi nữa. Nàng cũng không c̣n nhu ḿ như thường lệ
nữa. Nàng đă hiện nguyên h́nh ác phụ KGB. Bônkốp vừa dứt câu
nàng đă xông tới, chĩa ngón tay sắc nhọn tua tủa vào người hắn.
Bônkốp bị nàng cào cấu tóe máu vội nhảy lùi. Nhưng nàng đă nhào
theo. Móng tay nàng đâm vào mặt Bônkốp.
Nạn nhân rú lên. Máu đỏ làm Vêlana tăng thêm dữ tợn. Nàng lồng
lộn như con hổ cái bị thương, mười đầu móng tay đua nhau thọc
sâu vào da thịt Bônkốp.
Khơrút đă đứng dậy. Hắn cười nhạt khi thấy Bônkốp bị Vêlana tấn
công tới tấp.
Vừa khi ấy cửa pḥng mở toang.
Một người đàn ông đầu hói, thấp lùn bước vào. Tháp tùng là hai
vệ sĩ, súng lục đeo trễ ở thắt lưng.
Văn B́nh thè lưỡi liếm giọt nước vô h́nh ở mép. Chàng cảm thấy
nhột nhạt. V́ người đàn ông đầu hói, thấp lun kia là hung thần
bậc nhất của cơ sở Phản gián Liên sô.
Tên hắn là Bôrết.
Bôrết trạc 55, bề cao cũng như bề ngang giống như cựu thủ tướng
Kút Sép. Họ Kút nổi tiếng về cái bụng, ṿng lưng của Bôrết cũng
lớn không kém. Khuôn mặt Bôrết cũng không khác khuôn mặt Kút Sép
là bao, chỉ khác là hắn trẻ hơn, và có vẻ hiền hơn. Vậy mà hắn
lại là thủ Phản gián độc ác nhất nh́ thế giới.
Bôrết xuất thân là một thẩm sát viên mật vụ ở miền đông nam Liên
sô. Năm 25 tuổi, hắn đă được cấp trên để ư nhờ đặc tài về tra
tấn phạm nhân. Toàn thể những người đă qua pḥng thẩm cung của
Bôrết đều nhận tội. Đáng kể hơn nữa là Bôrết muốn họ thú những
ǵ họ đều hạ bút kư răm rắp.
Bôrết không tra tấn bằng roi vọt, nhổ móng chân móng tay, đốt da
thịt, châm kim nhọn, trấn nước, chận tảng đá nặng trên ngực,
nghĩa là những phương pháp cổ xưa, lưu lại khá nhiều thương
tích. Bôrết chỉ dùng một dụng cụ quen thuộc: máy quay điện.
Tra điện là một phát minh ghê sợ của thế kỷ 20. Hầu hết quốc gia
đều áp dụng phương pháp tra điện. Tuy nhiên, cừ khôi nhất về kỹ
thuật tra điện chỉ có hai người. Người thứ nhất là Lômbila, phụ
trách Công an Đặc vụ tại Á căn đ́nh dưới thời Tổng thống Peron.
Người thứ hai là viên giám đốc công an của Tổng thống Môrinigô ở
Paraquay (1).
Nhưng so sánh với Bôrết th́ họ mới là học tṛ. V́ Lômbila mở đầu
cuộc tra tấn bằng cách đánh nạn nhân thừa sống thiếu chết, rồi
trói cứng vào bàn, dùng kim điện châm chích khắp thân thể. Viên
giám đốc công an xứ Paraquay c̣n cho nhận đầu nạn nhân vào thùng
nước lạnh ngắt, bắt uống đến ph́nh bụng rồi dùng dùi cui gỗ cúng
đánh vào bụng cho mửa hết nước ra.
Tra điện nạn nhân, Bôrết chỉ cần một căn pḥng nhỏ không có cửa
sổ, một ngọn đèn ngàn nến treo trên trần, dọi xuống cái bàn sắt
dài, trên đó nạn nhân bị trói c̣ng queo như khúc dồi. Sở dĩ
Bôrết đạt được kết quả mỹ măn là nhờ hắn có một nghệ thuật
riêng. Cái máy quay điện của hắn cũng khác hẳn những loại máy
thường dùng. Bôrết giữ kín nghệ thuật quay điện cũng như cách
chế tạo máy điện. Chỉ biết rằng hắn đă tra điện ai là người ấy
phải đầu hàng trong ṿng một ngày một đêm.
V́ đặc tài có một không hai này Bôrết được thăng chức và thuyên
chuyển về trung ương Mạc tư khoa. Thời gian qua, hắn đă trở
thành thủ lảnh Phản gián xuất sắc và được điện Cẩm Linh tin cậy.
Văn B́nh chưa gặp mặt Bôrết lần nào; tuy nhiên hắn lại thân
thuộc với chàng hơn ai hết trong số các tinh hoa điệp báo của
thế giới Nga-Hoa. Chàng biết hắn nặng 108 kí mặc dầu bề cao chỉ
hơn 1m6. Cao 1m6 là quá lùn đối với tiêu chuẩn tây phương, nhưng
dường như ông Trời đă oái oăm nặn ra những con người thật lùn để
giao cho những công việc thật lớn. Nhà độc tài Sít ta Lin cũng
chỉ cao hơn 1m60. Kút Sép, cũng như Hít-le. Nă phá Luân cũng
chẳng cao hơn Bôrết là bao.
Bôrết là một khối thịt nặng nề mà khi động dụng lại xoay chuyển
nhanh nhẹn không kém thanh niên có thân thể cân đối. Lư do là
Bôrết giỏi săm-bô, môn vơ truyền thống của dân tộc Nga la tư. Vơ
săm-bô chỉ chuyên về hai tay, Bôrết theo học chuyên cần từ hồi
nhỏ nên có thể giết người bằng cái tát nhẹ. Sư phụ của Bôrết là
một ông già sống đến 130 tuổi mới chết. Ông sống ở vùng núi
Côcadơ nơi có nhiều người thọ nhất thế giới, nhờ khí hậu, thổ
ngơi thích hợp, và cũng nhờ trèo núi quanh năm. Trong những năm
trèo núi, sư phụ của Bôrết đă học được bí thuật chạy nhảy của
loài vượn, một giống vượn khác thường, nặng gấp đôi người mà cử
động lại nhanh hơn người. Bôrết đă được sư phụ truyền lại bí
quyết này.
Một hôm, ông Hoàng đă cho Văn B́nh biết một số chi tiết cặn kẽ
về vơ thuật của Bôrết.
- Gặp hắn, anh nên thận trọng “lời ông Hoàng”, anh đừng tưởng
hắn mập như cái chum nước mà tiến thoái chậm chạp đâu. Khi cần,
hắn có thể tấn công thần tốc. Sự nhanh nhẹn này hợp với sức nặng
quá khổ đă biến hắn thành một vơ sĩ đáng gờm. Sớm muộn anh sẽ
phải đối đầu với hắn. Nếu khinh thường, anh sẽ mất mạng như
chơi.
Một số điệp viên Anh-Mỹ đă mất mạng v́ tính toán sai lầm. Thùng
nước lèo khổng lồ của hắn chứa đựng một mănh lực ghê gớm. Hắn
thường có thói quen lừa cho đối phương húc đầu vào bụng rồi thót
lại khiến đầu đối phương bị dính chặt. Hắn chỉ cần giáng bàn tay
xuống. Xương sọ rắn như sắt cũng vỡ tan.
Tuy nhiên, sức mạnh của hắn cũng chưa nguy hiểm bằng mưu lược
thần sầu. Trong đám thủ lănh điệp báo cộng sản c̣n sống, Bôrết
là người có nhiều mưu lược nhất.
Hôm ấy, ông tổng giám đốc đă cho Văn B́nh coi cuốn an-bom đặc
biệt dán toàn h́nh Bôrết. Yếu điểm số một của giới điều khiển
điệp báo quốc tế là đàn bà. Hầu hết đều lụy về sắc đẹp. Nhưng
Bôrết lại hoàn toàn dửng dưng trước sắc đẹp. Hắn c̣n sống độc
thân. Dưới trường hắn có hàng trăm cô gái ngon lành song hắn
không them quan tâm tới. Dường như thần kinh hệ của Bôrết thiếu
hẳn những bộ phận gây ra sự rung động trước sắc đẹp.
Không rơ v́ t́nh cờ hay cố ư (Văn B́nh tin là ông Hoàng cố ư) mà
hôm nay Văn B́nh chạm trán Bôrết tại Mạc tư khoa.
Bôrết khệnh khạng bước vào, trên miệng chễm chện một điếu x́-gà
Ha-van to tướng. Bôrết giống thủ tướng Sớc-sin của Anh quốc ở
điểm luôn luôn ngậm x́-ga và là x́-gà không cháy. Người ta không
thấy Bôrết hút x́-gà bao giờ mặc dầu hộp x́-ga đắt tiền và cái
quẹt máy vàng khối luôn luôn nằm sẵn trong túi. Trong văn pḥng
hắn có đủ loại x́-gà và quẹt máy. Nếu bỏ chung lại có thể đựng
đầy hai cái va-li cỡ lớn.
Văn B́nh thấy rơ vết thẹo dài gần gang tay, nằm tréo sau gáy
Bôrết. Vết thẹo này là chứng tích một cuộc đi săn lợn rừng ở
miệt Tây bá lợi Á.
Cách đây 6 năm, Bôrết tháp tùng một phái đoàn yếu nhân trung
ương đi săn. Hắn là thiện xạ nên được chọn làm hướng dẩn viên
kiêm vệ sĩ đặc biệt cho đại tướng Sê-rốp, trùm an ninh mật vụ
Liên sô. Trời nhá nhem tối, Sê-rốp đến gần một gịng suối th́
gặp bầy lợn ḷi. Giống heo rừng này có cặp nanh dài và nhọn và
có ác cảm với người. Sê-rốp cũng là tay bắn giỏi nên thản nhiên
tiến lại gần đoàn heo dữ. Cả bọn bỏ chạy, riêng con đầu đàn ở
lại. Nói theo danh từ quân sự, con đầu đàn này ở lại với nhiệm
vụ cản bước tiến của địch.
Khi ấy trong rừng chỉ có tướng Sê-rốp và Bôrếp. Chờ con thú chỉ
cách 10 thước Sê-rốp mới bóp c̣. Chẳng may đạn bị kẹt trong
ṇng. Bôrếp chưa kịp bắn tháo thân th́ con heo khổng lồ đă vọt
lại. Tướng Sê-rốp hốt hoảng vấp rễ cây ngă nhào xuống đất. Nếu
bị con heo rừng đè lên chắc chắn Sê-rốp sẽ chết. Bôrết bèn mang
thân ra làm mộc để cứu chủ. Nắm tay phi thường của hắn đánh
trúng thân thể con thú. Nhưng con thú đă xô hắn ngă và chặn lên
trên.
Tay không, Bôrết quần thảo với con heo rừng nguy hiểm. Sau 5
phút vật lộn gay go hắn đă đánh con thú dập óc. Tuy nhiên, áo
quần hắn rách bươm, da thịt đầy vết cào cấu. Y sĩ phải may gần
hai chục mũi, và Bôrết phải nằm bệnh viện một tháng mới hoàn
toàn lành lặn. Cổ hắn bị nát bét, các nhà giải phẫu thẩm mỹ tốn
bao công phu hàn vá song vẫn không che lấp được vết thẹo sau
gáy.
Sau chuyến săn thú bất hạnh này, Bôrết được đại tướng Sê-rốp cân
nhắc lên làm phụ tá đặc biệt, chuyên trách Hành động Hải ngoại.
Bôrết đích thân đến gặp Văn B́nh tại văn pḥng Phát triển Ngoại
thương, thế tất công việc hắn sắp làm phải có tính chất quan
trọng khác thường.
Sự hiện diện của Bôrết như luồng điện 220 vôn truyền qua cơ thể
ba nhân viên mật vụ trong pḥng. Bôrết rút điếu x́-gà ra cầm
tay, rồi từ từ nh́n mọi người. Vẻ mặt hắn không hề đổi khác khi
hắn thấy cử chỉ hung dữ của Vêlana, những vết cào cấu rớm máu
trên mặt Bônkốp và nụ cười phớt tỉnh thâm độc của Khờrút.
Hắn buông ra câu hỏi lạnh lùng:
- Kêvin đâu?
Khơrút đáp:
- Thưa đồng chí, hắn đang nằm gần chân giường v́ bị Bônkốp đánh
ngất.
Bôrết ra lệnh cho vệ sĩ:
- Chở Kêvin về văn pḥng, săn sóc cho tỉnh dậy rồi đợi tôi.
Hai tên vệ sĩ lực lưỡng, tay chân lông lá, đầu dẹp, cổ vuông, ư
hẳn là người Mông cổ cúi xuống xốc Văn B́nh lên. Văn B́nh nặng
hơn 70 kí-lô, vậy mà hai tên vệ sĩ nhấc lên nhẹ bỗng, chứng tỏ
chúng có sức khỏe phi thường.
Tuy vậy Văn B́nh không hề ngạc nhiên. Từ lâu chàng đă biết mật
vụ KGB tuyển chọn thanh niên mông cổ làm vệ sĩ. Bọn thanh niên
này thường không phải là người Mông cổ chính tông mà là Mông cổ
lai Nga. Sau thế chiến thứ hai, Nga sô di chuyển một số người
Nga từ Trung-Á sang Mông cổ với mục đích gầy giống. Gần hai chục
năm sau, sự pha trộn giữa hai gióng màu đă tạo ra một loại người
khôn ngoan, lanh lợi, can đảm và khỏe mạnh trên mức trung b́nh.
Mật vụ KGB lựa những phần tử xuất sắc nhất đưa về Mạc tư khoa,
tham dự khóa huấn luyện đặc biệt.
Văn B́nh nhắm nghiền mắt, giả vờ hít thở yếu ớt. Đồng thời làm
bọn vệ sĩ tin là chàng đang mê man, chàng âm thầm vận công vào
tứ chí, khiến cho tay chân cứng đờ.
Hai tên vệ sĩ khiêng Văn B́nh ra cầu thang.
Khi ấy, ở trong pḥng Bôrết vẫn đứng sừng sững, điếu ś-gà không
đốt vẫn cầm trong tay. Hắn nghiêm giọng hỏi Bônkốp:
- Anh ghen phải không?
Mặt xanh tái, giám đốc sở Phát triển Ngoại thương Bônkốp đáp,
giọng rụt rè:
- Thưa … v́ Vêlana không tuân theo kế hoạch.
- Tôi chưa hỏi anh là Vêlana tuân hay không tuân theo kế hoạch.
Tôi chỉ cần biết một điều: có phải anh ghen không?
- Thưa … tức quá, tôi chịu không nổi.
- Nghĩa là anh đă ghen. Nếu Vêlana là vợ anh hoặc người yêu của
anh th́ anh cũng không được quyền ghen, huống hồ Vêlana chưa có
liên hệ t́nh cảm chặt chẽ với anh. Ghen là sự tối kị nghề
nghiệp. Làm công tác điệp báo, không khi nào được ghen. Cho dẫu
vợ anh ngủ với kẻ khác th́ cũng là chuyện thường. Hơn ai hết anh
đă biết Vêlana từng ngủ với nhiều người đàn ông. Làm t́nh với
đàn ông là nhiệm vụ chính của Vêlana, anh quên rồi ư?
- Thưa … thưa ông đồng chí …
- Anh cần được huấn luyện lại một thời gian nữa. Đêm nay, anh
phải sửa soạn hành lư để mai lên đường. Anh sẽ học khóa “Kiểm
soát Cảm xúc” tại Lêningờrát.
Bôrết quay sang Vêlana:
- Tại sao cô lại trái lệnh?
Giọng Vêlana run run:
- Thưa đồng chí, tôi đâu dám. Từ đầu đến cuối, tôi thi hành
triệt để mọi chỉ thị được ghi trong phiếu công tác. Không hiểu
sao đến phút chót …
- Cô cứ nói tiếp. Mỗi khi làm xong việc ta cần kiểm thảo. Tại
sao đến phút chót cô lại hiến thân cho hắn?
- Thưa … tôi cũng chẳng hiểu nữa. Khi ấy tôi mất hết lương tri.
Thân thể tôi biến thành cái máy cho hắn sai khiến.
- Sau khi cô nằm lên giường, hắn giở những tṛ ǵ?
- Hắn hôn tôi.
- Hôn như thế nào?
- Thưa đồng chí …
- Khơrút đóng giả Kêvin, cô bắt chước Kêvin ôm hôn Khơrút cho
tôi coi.
Vêlana vụng về nhái lại những động tác âu yếm của Văn B́nh.
Bôrết sẵng giọng:
- Hắn không vuốt ve cô ư?
- Thưa có.
- Vuốt ve như thế nào?
Bôrết chăm chú theo dơi bàn tay của Vêlana lướt nhẹ trên thân
thể Khơrút. Bôrết ngăn lại:
- Thôi, tôi biết rồi. Cô thua hắn là chuyện tất nhiên. Căn cứ
vào cách mơn trớn, tôi đoán Kêvin phải là người am tường bí pháp
điểm huyệt. Cô đă biết hắn là ai chưa?
- Thưa chưa. Đồng chí Bônkốp chỉ nói đại khái Kêvin là người Mỹ
mà chúng ta phải răng-ta bằng ân ái.
- Vậy th́ bây giờ cô nên biết rơ. Kêvin là một điệp viên lợi hại
của C.I.A.
- Trời!
- Ngày mai, tôi sẽ cho cô cùng đi với hắn đến An-ba-ni.
Nhe nói Bônkốp khựng người. Hắn đưa tay toan phản đối. Song chợt
nhớ đến kỷ luật sắt thép hắn vội đứng yên. Vêlana đi An-ba-ni
nghĩa là hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn. Nàng sẽ tiếp tục hiến thân
cho hắn. Máu nóng chạy rần rần hai bên màng tang, Bônkốp cố dằn
xuống. Hắn đă có cách đối phó. Miệng hắn lẩm bẩm nho nhỏ chỉ
ḿnh hắn nghe tiếng:
- Rồi mày biết tay tao!
Ra đến hành lang rộng mông mênh, hai tên vệ sĩ dừng lại, đặt Văn
B́nh bất động xuống nền gạch trơn bóng. Thoạt đầu Văn B́nh tưởng
chúng nghỉ mệt. Nhưng một tên đă mang lại một cái băng-ca vải.
Văn B́nh cười thầm khoan khoái. Được nằm dài trên băng-ca thoải
mái hơn là bị khiêng ṭn teng. Từ lâu chàng chưa được hưởng cái
thú nằm cho nhân viên KGB rón rén khiêng trên cáng vải.
Hai tên vệ sĩ đi ṿng hành lang ra thang máy. Đây là thang máy
riêng, nằm giấu trong tường, loại thang máy dành cho cán bộ cao
cấp. Tội nghiệp! Hồi năy Văn B́nh đinh ninh ṭa bin đinh đồ sộ
này chỉ có một thang máy bị hỏng nên phải phí sức lao động, trèo
cầu thang xi-măng. Kể ra chàng không mệt mỏi, nhưng theo các
chuyên viên sinh lư học Trung hoa giá chàng tiết kiệm được mấy
trăm ca-lo-ri th́ thời khắc hú hí với giai nhân Vêlana c̣n thần
tiên hơn nữa.
Thang máy của các ông bự có khác, nó chạy êm ru như lướt trên
bông, xuống đến tầng dưới và đứng lại mà chàng không hay. Văn
B́nh lại được khiêng ra khỏi thang máy. Một chiếc xe chở hàng
bít bùng đậu trước sân. Thùng xe như cái hộp, giống như xe chở
đồ ướp lạnh. Băng ca được đặt ngay ngắn trên sàn xe.
Khí hậu ấm áp trong xe làm Văn B́nh dễ chịu. Th́ ra thùng xe
được gắn máy sưởi.
Xe từ từ lăn bánh. Hai tên vệ sĩ ngồi đối diện nhau nhưng không
nh́n nhau và cũng không trao đổi với nhau tiếng nào. Dùng vệ sĩ
Mông cổ có cái lợi là ít nói và không có bệnh ṭ ṃ.
Văn B́nh cảm thấy xe dừng lai, rồi có tiếng cổng sắt nặng nề mở
ra, tài xế lái vào một con đường gồ ghề. Tuy không nh́n được bên
ngoài, Văn B́nh cũng đoán biết được chàng đang được đưa vào trụ
sở đặc biệt của KGB trong khám đường thần sầu quỷ khốc
Lu-bi-an-ka. Khám đường này có cái sân ngoài rộng thênh thang
lót đá gập ghềnh. Chạy hết sân đá, tài xế phải quẹo sang bên
trái, qua một cổng sắt lớn khác, rồi đổ giốc xuống hầm.
Chàng đă đoán đúng. Đầu chàng bắt đầu giốc ngược. Xe hơi đang
chạy xuống hầm.
5 phút sau, của xe mở rộng. Văn B́nh mở mắt ra, và kêu lên:
- Tôi làm sao thế này?
Một tên vệ sĩ Mông cổ kéo chàng ngồi dậy:
- Tỉnh rồi hả? Bước xuống đi.
Chàng nắm tay hắn:
- Đây là đâu?
Hắn nhe răng:
- Khám tử h́nh.
Giả vờ thất sắc Văn B́nh hỏi đồn:
- Khám tử h́nh, đây là khám tử h́nh ư? Tôi có tội t́nh ǵ mà bị
đưa vào khám tử h́nh? Vả lại, nếu tôi có tội th́ cũng phải ra
ṭa án xét xử nữa chứ! Các ông là ai? Các ông bắt lầm rồi. Tôi
là Kêvin, nhân viên công ty Maxman. Các ông nghe rơ chưa? Tôi là
Kêvin.
Vừa nói chàng vừa nhảy xuống xe. Th́ ra chàng đang ở trong một
gian pḥng lớn. Nh́n thoáng cách trang trí, chàng biết ngay là
dưới hầm nhà giam Lu-bi-an-ka.
Hai tên vệ sĩ xốc nách chàng lôi qua một khung cửa nhỏ, tiến vào
căn pḥng khác, ngập đầy ánh đèn. Văn B́nh vùng vằng:
- Các ông là ai?
Một tên vệ sĩ gơ báng súng lục vào đầu chàng:
- Anh không cần biết.
Nếu không đóng vai Kêvin, Văn B́nh đă cho tên vệ sĩ hỗn xược húp
cháo một tháng. Chàng chỉ hất nhẹ cùi tay lên là xương làm hắn
dập nát. Song chàng ngoan ngoăn chịu đ̣n.
Một cánh cửa khác được mở ra. Phía trước là một hành lang sâu
hun hút, hai bên toàn là xà-lim, cửa sắt sơn đen đóng kín, bên
ngoài có những ổ khóa to tướng.
Bọn vệ sĩ xô chàng vào xà-lim số 5. Xà-lim này h́nh vuông, mỗi
bề hai mét, Văn B́nh chỉ kiễng chân là đụng trần. Ngoại trừ cửa
ra vào, xà-lim không c̣n cánh cửa nào hết. Ô thông hơi cũng
không có. Tường pḥng được quét hắc ín đen ś. Một ngọn đèn vàng
gắn trong tường, bên ngoài được che bằng thép mắt cáo lớn bằng
cây đũa tỏa xuống một luồng sáng sống sượng và tê tái.
Không có giường. Không có mền. Không có dụng cụ vệ sinh. Hơi
lạnh ban đêm tràn ngập xà-lim. Văn B́nh mặc áo ấm và từng quen
với khí lạnh mà cũng run cầm cập.
Chàng đă nghe nói nhiều đến khu giam người t́nh nghi trong khám
đường Lu-bi-an-ka. Xà-lim mỗi bề hai mét đă là hạng rộng, phần
nhiều xà-lim chỉ đủ để phạm nhân nằm c̣ng queo hoặc ngồi mà
không thể đứng được. Phạm nhân nguy hiểm đang bị thẩm cung
thường được nhốt trong xà-lim nhỏ như cái áo quan, suốt ngày đêm
chỉ nằm, hoặc chỉ đứng, hoặc chỉ ngồi bó gối. Bôrết đối xử với
chàng như thế này đă là hậu hĩ.
Chàng đă biết tại sao Bôrết hậu hĩ với chàng.
Hai tên vệ sĩ lặng lẽ trở ra. Văn B́nh níu áo tên đi sau:
- Tôi cương quyết phản đối. Các ông không có quyền giam tôi ở
đây.
Tên vệ sĩ gạt tay chàng:
- Hừ, giam c̣n là phúc. Đem đi bắn nữa kia.
- Tôi là công dân ngoại quốc. Công dân Mỹ. Các ông không có
quyền bắt người Mỹ.
- Hà hà, c̣n ǵ uất ức nói nữa cho hả …
- Yêu cầu các ông báo tin cho ṭa đại sứ Mỹ biết.
- C̣n muốn phản đối nữa không?
Văn B́nh toan bước ra theo, nhưng tên vệ sĩ Mông cỗ đă ẩy chàng
ngă xuống:
- Nằm xuống đấy.
Cửa xà-lim đóng sầm. Trong đời, chàng đă nằm xà-lim nhiều lần.
Xà-lim ở Hà nội cũng không thua xà-lim Lu-bi-an-ka là bao về
phương diện rùng rợn. Tuy nhiên, đă vào Lu-bi-an-ka th́ có phép
lại như Tôn hành Giả cũng ít hy vọng trốn thoát. Đă vào
Lu-bi-an-ka là cầm chắc cái chết trong tay.
Nhưng lần này bị giam trong xà-lim tử tội ở Lu-bi-an-ka, Văn
B́nh lại không sợ bị chết. V́ Bôrết sẽ dùng chàng. Dùng làm việc
ǵ chàng chưa biết. Song chàng biết chắc là nội đêm nay chàng sẽ
được Bôrết thả về khách sạn Metropole.
Lẽ ra chàng phải lợi dụng cơ hội để ngủ một giấc bù trừ. Nhưng
chàng không dám. V́ giờ phúc này, những vành tai và cặp mắt điện
tử đang theo dơi chàng. Hầu hết xà-lim ở Lu-bi-na-ka đều được
trang bị máy chụp vô tuyến truyền h́nh. Các chuyên viên KGB đang
quan sát phản ứng của chàng.
Chàng phải đóng kịch để lừa họ. Chàng bèn đập nắm tay rầm rầm
vào cửa sắt:
- Bônkốp, Vêlana, mở cho tôi ra.
Phá một hồi mỏi tay, chàng ngồi bệt xuống nền xi-măng lạnh buốt.
Rồi đứng bật dậy, thét lớn:
- Mở cho tôi ra! Tôi là Kêvin, công dân Mỹ. Tôi là người vô tội
…
Chàng giả vờ im bặt. V́ tiếng người rên khóc vừa từ ngoài hành
lang lọt vào. Đó là tiếng đàn bà:
- Lạy các ông, đau quá, tôi chết mất.
Tiếng đàn ông:
- Ồ, mới nhổ máy cái móng tay mà cô nàng đă kêu lên oai oái. Như
vậy đă lấy ǵ làm đau.
- Đau quá, đau quá, ông ơi?
- Nghỉ một lát, rồi đến móng chân. Nhổ móng chân cái mới thật là
đau.
- Ông tha cho tôi.
- Vậy mà đă chịu nhận tội chưa?
- Thưa ông, tội ǵ?
- Lại c̣n lẻo mép. Tội làm gián điệp cho địch, chứ c̣n tội ǵ
nữa?
- Thưa ông, tôi không hề làm gián điệp cho địch.
- Thế th́ thôi. Bây giờ đến móng chân. Để xem mấy phút nữa mày
c̣n đám chối nữa không?
Tiếng người đàn bà tru tréo.
- Đau quá , đau quá!
- Lắm mồm, nghe điếc tai không ai chịu được … Cái kềm đâu đưa
cho tao.
- Vâng, tôi xin khai. Tôi xin nhận tội.
- Nhẹ không ưa, chỉ ưa nặng. Hồi năy, chịu nhận tội có phải c̣n
nguyên móng tay không.
- Oan tôi lắm ông ơi!
- Câm họng. Mày c̣n nói nữa tao sẽ cắt đứt lưỡi.
Nạn nhân nín lặng. Văn B́nh nghe tiếng người bị lôi sềnh sệch.
Rồi đến giọng nói của một nạn nhân khác, một người đàn ông:
- Các ông mang tôi đi bắn ư? Tôi chưa ra ṭa mà …
Tiếng người lính gác:
- Ṭa án không có thời giờ xét sử những tên gián điệp đế quốc
như mày. Đứng lên … mày yên tâm, binh sĩ Liên sô bắn rất trúng,
viên đạn nào cũng găm vào người, mày sẽ chết ngay, không biết
đau đớn ǵ hết.
Văn B́nh nghe tiếng cửa sắt đóng lại.
Rồi hoàn toàn yên lặng. Chàng ngồi bó gối trên sàn xi-măng, nh́n
ngọn đèn vàng, vẻ mặt lo sợ.
Chàng ngồi như thế được 15 phút th́ bên ngoài có tiếng giầy cồm
cộp. Cửa xà-lim mở ra. Hai tên vệ sĩ hồi năy đứng sừng sững
trước cửa, hạ lệnh cho chàng bước ra. Chàng ngoan ngoăn theo họ
đi hết hành lang sâu hun hút, xuống một cầu thang xoắn ốc rồi
trèo một cầu thang xoắn ốc khác. Chàng đă hiểu tại sao KGB bắt
chàng xuống thang, lên thang liên tiếp như vậy. Họ muốn tim
chàng đập mạnh. Họ muốn chàng sợ hăi đến cực độ.
Chàng được dẫn vào một xà-lim khác ở bên trên. Chàng bèn hỏi?
- Ồ ḱa, tôi vẫn bị giam ư?
Một tên vệ sĩ đáp:
- Chịu khó đợi một lát. Anh sẽ được cấp trên hỏi cung.
Cửa xà-lim lại được khóa kín. Xà-lim này lớn hơn xà-lim dưới
hầm. Tuy nhiên, đồ đạc có vẻ trang trọng hơn với cái giường sắt
gắn chặt vào tường, và cao tít gần trần pḥng là một khung cửa
có chấn song to tướng, và được che kín bằng thép mắt cáo. Khung
cửa này nh́n ra sân v́ chàng nghe tiếng người phía sau.
Chàng đứng lên giường kiễng chân, bám lấy gờ cửa sổ. Chàng đoán
đúng: phía sau là một cái sân nhỏ, nằm lọt giữa những bức tường
đá cao ngất.
Chàng lại nghe tiếng giầy, tiếng khóa, tiếng xích sắt rỏng rẻng,
rồi một tử tội hiện ra giữa một tốp lính gác lực lưỡng. Phạm
nhân được áp giải đến chân tường đối diện khung cửa xà-lim.
Văn B́nh thấy rơ mồn một vị đèn ngoài sân được thắp sáng chưng.
Chàng c̣n nh́n thấy cả làn đa mặt trắng bệch như tờ giấy của tử
tội khi bị trói quặt vào cọc. Toán lính hành quyết chia ra làm
hai, một nửa đứng, nửa kia quỳ gối. Theo khẩu lệnh của đội
trưởng, họ nâng súng lên và chĩa vào tử tội.
Đoàng, đoàng, đoàng … một loạt tiếng súng nổ vang. Tử tội giăy
lên rồi ngoẹo đầu tắt thở. Một cái áo quan trắng hếu được chở
tới. Người chết được mở trói, kéo ra khỏi cọc, bỏ vào trong ḥm.
Trong nháy mắt, đội lính hành quyết đă biến khỏi tầm mắt của Văn
Binh. Chàng thở dài tuột xuống giường.
Tuy nhiên, chàng cố t́nh trượt chân để ngă xuống nền pḥng.
Chàng nằm sóng soài, mặt ngửa lên, quan sát khắp xà-lim. Chàng
vừa nh́n thấy ống ảnh vô tuyến truyền h́nh. Chàng giả vờ kêu đau
rồi tiếp tục rên khừ khừ.
Chàng rên như vậy gần nửa giờ mới có người mở cửa. Vẫn hai tên
vệ sĩ quen mặt. Chàng lại ngoan ngoăn ra ngoài, xuống cầu thang
rồi lên cầu thang. Cầu thang nào cũng gồm trên 50 bậc, theo h́nh
trôn ốc, bọn vệ sĩ lại giục trèo nhanh, người yếu tim có thể ngă
lăn xuống và ngất xỉu. Văn B́nh vịn lan can thở hồng hộc:
- Mệt quá, các anh ơi!
Một tên vệ sĩ thúc mũi súng vào xương sườn chàng, giọng gay gắt:
- Chà, lát nữa c̣n mệt nhiều nữa.
10 phút sau, sau khi lên thang, xuống thang, đi ṿng hành lang
dài vô tận. Văn B́nh bước vào một căn pḥng lớn, đèn điện sáng
như ban ngày. Trong pḥng chỉ có một cái bàn sắt và một cái ghế
sắt. Trên tường, và chung quanh pḥng, toàn là dụng cụ tra tấn.
Những dụng cụ ghê gớm nhất trong lịch sử tra tấn của loài người
…
Bôrết chống nạnh, nh́n Văn B́nh, trên môi ngất ngưởng điếu x́-gà
c̣n nguyên không đốt. Văn B́nh vội đứng lại, lắp bắp:
- Thưa ông …
Bôrết lạnh lùng:
- Vâng, chào ông. Ông biết tôi đưa ông đến đây để làm ǵ không?
- Thưa ông, tôi vô tội …
- Vô tội hay có tội, lát nữa hăy bàn tới. Đang c̣n nhiều thời
giờ, vội đi đâu mà sợ.
- Sáng mai tôi phải đi Anbani.
- Không được. Ông ráng ở lại đây với chúng tôi ít ngày rồi lên
đường cũng chưa muộn …
- Thưa, ông cho phép tôi đi Anbani.
- Không.
- Vậy, tôi sẽ được đi đâu?
- Đi âm phủ.
- Trời ơi, nghĩa là tôi sẽ bị bắn?
- Dĩ nhiên.
- Ông cứu tôi với. Nếu được ông cứu, tôi sẽ xin làm bất cứ việc
ǵ để đền ơn.
- Thong thả. Tính tôi vốn ghét hấp tấp. Ông đă nghe nói tôi là
ai chưa?
- Thưa chưa.
- Ông không nói dối đấy chứ?
- Thưa không.
- Vậy tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Bôrết, chuyên viên Phản gián
Liên bang Sô viết, phụ tá đặc biệt của đại tướng Sê-rốp, đặc
trách Hành chánh Hải ngoại của KGB. Tôi nổi tiếng trên thế giới
nhờ một tài mọn. Tôi đưa ông tới đây là để xem tôi biểu diễn tài
mọn ấy.
- Oan tôi lắm, ông ơi!
- Ồ, cái ông Kêvin này hay đánh trống lảng quá! Phải, ông oan
lắm, hàng trăm kẻ có tội nặng bị bắt vào đây như ông cũng đă nỏ
miệng kêu oan. Ông cứ kêu oan đi, tôi không cấm đâu. Nhưng đến
khi tôi thi thố tài mọn th́ chắc chắn ông sẽ không thích kêu oan
nữa.
Bôrết rút trong túi ra một hộp xi-gà Ha-van, loại điếu nhỏ như
điếu thuốc lá đầu lọc. Hộp x́-gà 10 điếu này được Cuba xuất cảng
sang Nga sô, đổi lấy vơ khí. Hắn dí hộp gần mặt Văn B́nh rồi
nói:
- Ông đừng tưởng bở. Không phải x́-gà đâu nhé. Mà là x́-gà giả
hiệu. Nó đựng bên trong một dụng cụ tra tấn độc đáo mà giới an
ninh tây phương mệnh danh là “máy quay điện”, hoặc “cối xay cà
phê” nói theo tiếng lóng. Nó có hai cái pin nhỏ xíu, đủ làm máy
chạy được 12 giờ đồng hồ. Nó bé thật đấy, song công dụng của nó
lại rất hữu hiệu. Tôi chỉ móc một đầu dây vào môi ông và bấm nút
là trong ṿng một phút ông sẽ đổ máu miệng, máu mũi. Trong ṿng
hai phút, máu sẽ đổ ra mắt, ra tai, và hậu môn. Lưỡi ông sẽ bị
tê liệt, suốt đời ông ăn không biết ngon nữa. Đó là chưa nói đến
hậu quả đối với ngũ quan ông. Sau khi bị quay điện ông sẽ mắc
bệnh kém mắt và lăng tai. Nữa năm sau, ông sẽ thành người mù và
điếc. Bây giờ tôi mời ông thử chơi một vài phút nhé?
Văn B́nh run lẩy bẩy:
- Xin ông tha cho tôi.
Bôrết cười nhạt:
- Ông sợ hả? Sợ là phải. Voi cũng sợ toát bồ hôi, huống hồ là
người. Ông sợ món cối xay cà-phê, vậy tôi giới thiệu với ông vài
món ăn chơi khác.
Bôrết dắt tay Văn B́nh về phía cuối pḥng. Thấy chàng bước không
vững, hắn đặt bàn tay lên vai chàng:
- Đàn ông ǵ mà hèn quá! Đây này, ông có nh́n thấy cái ṿng Tây
ban nha treo ngay trước mặt không?
Văn B́nh không lạ ǵ về cái được đặt tên là ṿng Tây ban nha. Nó
gần như cái gông, chỉ khác là gông bằng gỗ th́ nó bằng sắt, đeo
nhiều tảng ch́ nặng, cắm đinh nhọn tua tủa. Nó được đeo vào cổ
tội nhân rồi người ta vặn vít cho nó hẹp dần lại. Những mũi đinh
nhọn đâm vào cuống họng và gáy, tội nhân sẽ mất hết máu hoặc
nghẹt thở mà chết. Trong Tháp chuông Luân đôn, chính phủ hoàng
gia Anh quốc đă cho trưng bày một số dụng cụ tra tấn được xử
dụng tại Âu châu dưới thời Trung Cổ. Văn B́nh đă từng đến xem để
rút kinh nghiệm. Ṭa nhà lâu đời được xây cất từ 900 năm trước
ấy có thể được coi là bảo tàng viện tra tấn kinh hoàng nhất thế
giới. Văn B́nh đă thấy cái ṿng Tây ban nha, cũng như cái máy
nhổ móng tay, cái cùm nặng 20 kí và đặc biệt là bộ giáp sắt gồm
hai mảnh như hột đậu phụng, tội nhân bị nhốt vào trong rồi bên
ngoài vặn chặt lại, tội nhân sẽ ngạt thở, thịt xương dập nát …
Bôrết chỉ một đống quá tạ tṛn, vuông, nhiều cỡ khác nhau, và
giải thích:
- Những trái cân ch́ này được dùng để ép ngực tội nhân. Kẻ gan
ĺ nhất cũng phải cung khai. H́nh cụ ép ngực được coi là giản dị
và lợi hại, trên thế giới chỉ mới có một tội nhân chịu nổi 200
kí (2). Trông ông đỏ da thắm thịt, vai ngực nở nang, nhưng ông
không chịu nổi 100 hoặc 150 kí đâu. À, nhân tiện tôi kể ông nghe
luôn. Hồi thế kỷ 17, ở nước Anh có một đạo luật kỳ lạ, phạm nhân
ra trước vành móng ngựa phải khai là có tội hoặc chối tội, chứ
không được ngậm miệng. Phạm nhân thường ngậm miệng v́ như vậy
ṭa sẽ không xữ được, và cho dẫn y bị tra tấn đến chết. Nhà nước
vẫn không thể tịch thu sản nghiệp của y. Ṭa án trừng phạt kẻ
ngậm miệng bằng cách ép ngực bằng trái cân nặng. Nhân chuyện
xưa, tôi muốn khuyên ông một điều: ông nên nhận tội đi.
Văn B́nh thở dài năo nuột:
- Thưa ông, trước khi nhận tội ít ra tôi cũng phải biết tôi phạm
tội ǵ đă chứ …
Bôrết nhún vai:
- Ông lại bướng bỉnh rồi. Nhưng thôi, đó là việc sau. Tôi chưa
giới thiệu hết với ông. Ông hăy nh́n theo ngón tay tôi. Trong
tấm ảnh treo trên tường, ông có thấy không?
Không chờ Văn B́nh đáp, hắn thản nhiên nói tiếp:
- Đó là những h́nh cụ thông dụng ở Trung hoa. Ngày nay, nước Tàu
đă theo xă hội chủ nghĩa nhưng phương pháp tra tấn vẫn không
thay đổi. Thú thật với ông, là chuyên viên về tra tấn tôi chưa
thấy nước nào có kỹ thuật tra tấn tinh vi và đắc lực bằng nước
Tàu. Nếu ông tiếp tục cứng đầu tôi sẽ nhốt ông trong một cái
chuồng nhỏ như chuồng chim, hoặc bắt ông đeo một loại gông đặc
biệt, gông này không nặng nhưng khi ông đeo vào th́ nó được hai
sợi dây kéo lên cao, khiến ông phải kiễng chân lên. Người Tàu
khéo ghế, cái gông chỉ được kéo lên cao vừa đủ, ông chỉ đứng
nhón độ nửa giờ là đau buốt thân thể …
Ông Kêvin ơi, người Tàu nổi tiếng từ ngàn năm nay về tài trói.
Phạm nhân nào bị trói theo lối tàu là không thể nào thoát thân
được. Người Tàu đă dùng nghệ thuật trói để tra tấn nữa. Ông đă
nghe nói đến môn “vượn hái đào tiên” chưa? Chắc là chưa. H́nh cụ
này gồm 2 cái xà ngang giống như xà ngang được dùng để nhảy lộn
tập thể dục. Phạm nhân bị trói thúc ké trên xà sẽ trở thành tàn
phế v́ chân tay tụ máu, xương sống bị gẫy. Tuy vậy, môn “vượn
hái đào tiên” cũng chưa kinh khủng bằng môn “rồng thiêng cuộn
khúc”, nghĩa là phạm nhân bị trói cong người như con tôm, cổ
trói vào hai bàn chân, chỉ vài ba giờ đồng hồ là phải quy hàng
vô điều kiện. Này ông Kêvin, tôi đặt câu hỏi này, ông có sẵn
sàng trả lời không?
Văn B́nh nuốt nước miếng:
- Thưa ông, tôi đâu dám trái lệnh.
- Tốt lắm. Mục đích của tôi là muốn ông quy hàng vô điều kiện.
- Có lẽ tôi điên mất. Ông muốn ǵ th́ nói toạc ra, cứ úp úp mở
mở như thế này thần kinh tôi mỗi phút một thêm căng thẳng. Tôi
không chối căi là đă làm t́nh với Vêlana nhưng …
- Ông chối căi sao được v́ nhất cử nhất động của tấn tṛ ân ái
đă được ghi vào phim nhựa.
- Sở KGB đă bố trí gài bẫy tôi.
- Cũng gần như vậy.
- Tôi hiểu rồi. Ông chụp h́nh tôi ngủ với Vêlana để buộc tôi
phải làm gián điệp cho ông. Tôi có thể làm mọi việc, trừ việc
chống lại tổ quốc.
- Ông là người yêu nước rất đáng khen.
- Tôi bị đưa đến đây không phải để được nghe lời khen của ông.
Ông muốn tôi giúp KGB việc ǵ, xin cho biết ngay.
Bôrết chậm rải ngồi xuống ghế. Căn pḥng chỉ có một cái ghế nên
Văn B́nh đành đứng trơ trơ trước bàn giấy. Cách thiết trí này
dụng ư của KGB, muốn tạo cho nạn nhân một mặc cảm tự ti. Bôrết
mân mê đầu điếu x́-gà rồi hất hàm:
- Ông là Kêvin?
Văn B́nh chắt lưỡi:
- Nếu không là Kêvin th́ tôi đă không được hân hạnh đến trụ sở
thẩm vấn của KGB.
- Yêu cầu ông trả lời nghiêm chỉnh. Tôi vốn ghét những thuộc
viên ngang ngạnh.
- Vâng, tôi là Kêvin. Giăng Kêvin, 36 tuổi.
Bôrết mở tập hồ sơ trên bàn:
- Anh sinh trưởng ở Gia nă đại, thành phố Tôrontô, ngày 22-8,
vào lúc 4 giờ sáng. Ông thân anh là người Mỹ di cư từ Phần Lan
tới. Mẹ anh là người Hạ uy di. Anh mồ côi cha từ năm lên 8. Sau
đó 2 năm, mẹ anh tái giá và theo chồng mới về quê Hạ uy di. Từ
năm lên 10 trở đi, anh sống tại đảo Hạ uy di. Năm 16, anh tốt
nghiệp trung học th́ mẹ anh chết trong một tai nạn xe hơi. Cha
ghẻ anh lấy bà vợ khác. Từ đó anh tự lập thân, vừa đi làm công
việc vừa tiếp tục học hành. Anh tốt nghiệp Cử nhân rồi gia nhập
ngành quảng cáo thương măi. Anh đầu quân cho công ty Maxman được
đúng 8 năm 10 tháng. Những chi tiết tôi vừa nói về thân thế anh
đúng hay sai?
Văn B́nh giật ḿnh đánh thót. Chàng sửng sốt thật sự, chứ không
phải giả vờ. Th́ ra KGB đă nắm vững hồ sơ của Kêvin từ đầu đến
cuối. Cũng may vai tṛ của chàng đă được sửa soạn chu đáo, nếu
không chàng đă tan xương nát thịt trong tay trùm Phản gián
Bôrốt.
Cuốn phim kư ức tại Lan-gờ-lê, nơi đặt tổng hành doanh của Trung
ương T́nh báo C.I.A. từ từ quay lại trong trí chàng. Hôm ấy,
trời mưa bụi lất phất. Chàng vừa đến Hoa thịnh đốn th́ được trực
thăng riêng của ông Ś-mít chở thẳng về tổng hành doanh.
Đón chàng tại sân bay Hoa thịnh đốn và cũng đi với chàng về
Lan-gờ-lê là một thiếu phụ trên ngũ tuần, tóc bạc phơ, đeo kiếng
cận thị trễ xuống mũi, khuôn mặt nghiêm nghị và lầm ĺ. Thiếu
phụ này là phụ tá đặc biệt của ông tổng giám đốc Ś-mit. Đinh
ninh C.I.A. biết tính chàng nên cho giai nhân trẻ măng ra đón,
Văn B́nh đâm ra cụt hứng. Dọc đường chàng không thốt nửa lời.
Thiếu phụ da mồi tóc bạc cũng căm lặng như pho tượng.
Nhưng khi về đến trụ sở chàng mới lầm. Lầm một cách ngu đại và
ấu trĩ. V́ thiếu phụ già nua này là cô gái đang độ xuân t́nh rào
rạt. Ông Ś-mít sai nàng cùng đi với Văn B́nh để thử lại đáp số
của một bài toán kỹ thuật: bài toán giải phẫu thẩm mỹ. Trong
những năm gần đây, nền giải phẫu thẩm mỹ của ngành gián điệp đă
tiến bộ vượt bậc. Những điều tưởng như không bao giờ thực hiện
được nổi đă trở thành sự thật. Cô gái 25 tuổi của C.I.A. đă được
y sĩ chuyên môn biến đổi thành thiếu phụ ngũ tuần sau 3 giờ đồng
hồ ngắn ngủi trong pḥng mổ. Trước kia, muốn hóa trẻ thành già
phải mất hàng tuần, đôi khi hàng tháng, để các vết mổ có đủ thời
giờ kéo da non và háo chất che hết thẹo.
Cô gái – bà già đưa chàng vào khu FR của C.I.A. một khu dành cho
dịch vụ giải phẫu cải trang. Hai y sĩ và ba điều dưỡng viên đă
đợi sẵn với cuốn an-bom dán đầy h́nh nữa người, h́nh toàn người,
h́nh nằm dài, h́nh ngồi, h́nh đứng, đủ loại h́nh của chuyên viên
quảng cáo Kêvin. Về chiều cao, chàng suưt soát Kêvin, nhưng về
bề ngang chàng to hơn hắn. Chàng cũng nặng hơn hắn 5 kí. Về
khuôn mặt, chàng hao hao giống hắn. Nếu khác, th́ chỉ khác ở
điểm chàng khôi ngô hơn, đôi mắt lanh lợi, cương quyết hơn, và
nét mặt đậm hơn, dầu dăi hơn. Y sĩ C.I.A. dùng một máy ảnh
riêng, chụp h́nh Văn B́nh rồi chiếu lên màn ảnh rộng nghiêm cứu.
Thời gian nghiên cứu đặc điểm trên mặt chỉ mất 30 phút đồng hồ.
Sau đó đến cuộc giải phẫu thay đổi g̣ mũi, đuôi mắt, lông mày và
hàm răng … Tổng cộng từ lúc chàng bước vào pḥng, trèo lên bàn
kẽm giăi phẫu đến khi công việc hoàn tất là 3 giờ đồng hồ.
Rời khu FR. Văn B́nh đă trở thành Kêvin thật thụ …
Bôrết vuốt râu cằm, giọng đắc thắng:
- Thế nào anh Kêvin, tôi nói đúng hay sai?
Văn B́nh tái mặt:
- Thưa đúng. Đúng không say một li.
- Anh đă biết tại sao tôi nói đúng không sai một li nào không?
V́ chúng tôi đă theo dơi anh từ lâu. Hồ sơ của anh chứa đầy một
ngăn kéo của văn pḥng tôi. Sở dĩ tôi nhắc lại những chi tiết về
đời anh là để nhắn nhủ anh thành thật. Anh nên thành thật là hơn
…
- Tôi đă giấu ông điều ǵ đâu?
- Vậy anh ăn lương C.I.A. từ bao giờ?
- Tôi … tôi chưa hiểu ông định nói ǵ? Tôi hoặt động trong ngành
quảng cáo nên quen rất rộng. Có thể trong số những người giao
dịch với tôi đă có nhân viên C.I.A., nhưng …
- Chẳng nhưng ǵ hết … Nếu anh t́m cách chối quanh, miễn cưỡng
tôi phải tra tấn.
- Vâng, tôi xin nói.
- Anh ăn lương C.I.A. từ bao giờ?
- Thật ra tôi không ăn lương tháng. Mà chỉ thỉnh thoảng lănh
tiền trợ cấp. Hàng trăm công ty, hàng vạn nhân viên được C.I.A.
trợ cấp, không riêng ǵ tôi.
- Không lẽ họ ném tiền qua cửa sổ cho anh tiêu xài xuông. Có đi
tất có lại, họ trợ cấp là để dùng sau này. Tính đến nay, anh
nhận của C.I.A. bao nhiêu tiền?
Chết rồi! Chàng tưởng đă chuẩn bị chu đáo không ngờ c̣n quá
nhiều chi tiết về Kêvin mà chàng chưa biết. Kêvin lănh tiền
C.I.A. từ bao giờ? Kêvin lănh cả thảy bao nhiêu tiền? Chàng bèn
đáp qua quít:
- Tôi không nhớ nữa.
Bôrết nhăn mặt ra vẻ khó chịu. Nhưng hắn vẫn hỏi tiếp:
- Họ thường bắt anh làm việc ǵ?
- Lấy tin tức nh́ nhằng.
- Ở trong hay ngoài nước?
- Thường thường ở ngoài nước, nhất là ở Âu châu. V́ tôi là công
sự viên thân tín của ông giám đốc công ty Maxman lại có khả năng
nên luôn luôn được xuất ngoại, C.I.A. lợi dụng những chuyến xuất
ngoại này để yêu cầu tôi thu thập tin tức.
- Trong thời gian qua, anh đă ghé những nước nào?
- Tôi như con chim bay trên trời, một năm 12 tháng th́ gần 8
tháng ở nước ngoài.
- Không, ư tôi muốn nói đến những nước nào anh đă ghé với nhiệm
vụ do C.IA. giao phó kia.
- Cách đây 3 tháng, tôi đến Bá linh để thương lượng với một hăng
sản xuất dược phẩm, C.I.A. nhờ tôi chờ ở gần đường ranh giới
giữa đông và tây để nhận một cái dù.
- Một cái dù?
- Vâng, v́ hôm ấy trời mưa to. Tôi núp dưới mái hiên th́ một
người lạ tới dựng dù của y bên cạnh dù của tôi. Hai phút sau, y
đi, và cố t́nh lấy lộn dù.
- Trong cái dù này có tài liệu bí mật?
- Nào tôi có biết. Dẫu biết nữa tôi cũng không có thời giờ mở dù
ra để coi. V́ nhân viên C.I.A. bám sát tôi từng giờ, từng phút.
- Sau chuyến Bá linh này, anh c̣n làm thêm công tác nào nữa?
- Không. Vụ Bá linh là vụ duy nhất kể từ 20 tháng này.
Bôrết đứng vậy, đi đi lại lại quanh pḥng. Bỗng hắn đứng lại,
chĩa ngón tay về phía Văn B́nh:
- Anh qua Liên sô lần này có việc ǵ?
Văn B́nh cảm thấy toàn thân nhột nhạt. Giọng chàng đột nhiên
khản đặc:
- Có lẽ để tiếp nhận tài liệu.
- Tại sao anh lại dùng danh từ “có lẽ”? Nhân viên chỉ huy
C.I.A.? dặn anh như thế nào?
- Thưa, tôi chỉ được lệnh đến khách sạn Metropole lấy pḥng rồi
cứ tiếp xúc với bộ Ngoại thương như thường lệ.
Bôrết cười nhạt:
- Anh nhận chỉ thị này của ai?
- Tôi không biết.
- Tại sao anh lại không biết?
- V́ tôi không được giáp mặt y. Từ ngày hoạt động cho C.I.A. tôi
chưa hề được giáp mặt thượng cấp. Tiền trợ cấp được gửi đến cho
tôi qua trung gian ngân hàng. Khi nào trương mục tôi có tiền,
nhà băng báo tin cho tôi đến lănh. Mọi chỉ thị đều được cất
trong các “hộp thư chết”. Trước ngày lên đường qua Mạc tư khoa,
tôi đă đến lấy chỉ thị trong một ca-bin điện thoại công cộng ở
Nữu ước. Họ dán bằng băng keo vào dưới phiến lát- tích bên trong
ca-bin.
- Chỉ có thế thôi ư?
- Vâng, chỉ có thế.
- Vậy tôi bổ túc cho nhé! Anh có nhiệm vụ đến Liên sô để liên
lạc với dư đảng của tên Penkốpky. Anh biết Penkốpky là ai không?
Hay lại chối leo lẻo là không biết?
- Thưa, biết.
Penkốpky là con người mà toàn thể thế giới phải biết. Năm 1963,
ông bị đưa ra ṭa và bị xử tử về tội làm gián điệp cho Anh-Mỹ.
Ông là đại tá Hồng quân, nhân viên cao cấp sở Quân báo GRU, một
trong những tên tuổi lừng danh về gián điệp Penkốpky đă chuyển
cho Tây phương hàng ngàn tài liệu tối mật. Hoạt động của ông đă
gây hại lớn lao cho hệ thống an ninh và quốc pḥng sô viết. Ông
đă bị hành quyết nhưng dây nhợ của tổ chức gián điệp do ông cầm
đầu vẫn tiếp tục hoạt động.
- Biết như thế nào?
- Penkốpky bị xét xử ngày 7-5-1963 tại pháp đ́nh của Ṭa án Tối
cao Liên bang Sô viết cùng với một công dân thương gia Anh quốc
tên là Greville Wynne. Và ngày 16-5, Penkốpky đă bị hành h́nh
(3).
- Tôi không hỏi anh như vậy. Điều anh vừa nói đă được đăng trên
báo. Tôi chỉ muốn hỏi anh về dư đảng của tên Penkốpky.
Văn B́nh lắc đầu:
- Thưa ông, tôi không giấu ông điều ǵ, v́ tôi phải cứu mạng
sống của tôi. Tôi chỉ là một nhân viên giao liên không hơn không
kém.
- Anh lưu lại Mạc tư khoa mỗi một đêm, nghĩa là tài liệu của dư
đảng Penkốpky phải được trao cho anh nội đêm nay. Ai trao cho
anh, anh biết không?
- Nếu biết, tôi đă nói từ năy.
- Hừ … tôi hy vọng là anh không qua mặt tôi. Vụ trao tài liệu
đêm nay tại khách sạn Metropole được C.I.A. Mệnh danh là điệp vụ
Bóng Ma. Penkốpky chết rồi, tổ chức gián điệp của hắn chỉ c̣n là
bóng ma mà lị!
- Thưa, lần đầu tiên tôi được nghe hai tiếng “Bóng Ma” …
- Ai sẽ đến pḥng anh đêm nay?
Văn B́nh lại lắc đầu:
- Tôi đă nói với ông là tôi không biết. Hoàn toàn không biết.
- Vậy hả? Để tôi kêu người ấy vào trong này đối chấp với anh
nhé?
Văn B́nh lạnh ngắt châu thân. Chàng đă khai thật với Bôrết:
C.I.A. không cho chàng biết mảy may về nhân viên của phe
Penkốpky sắp tiếp xúc đêm nay với chàng tại khách sạn.
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong óc chàng như lằn chớp trong
đêm ba mươi tháng chạp. Trời ơi, chàng nhớ ra rồi …
Bôrết khoát tay ra hiệu cho một gă vệ sĩ đứng ở cửa ra vào. Cánh
cửa mở ra.
Một người bị xô ngă vào trong pḥng.
Đó là một cô gái khá đẹp.
Nàng là Nina, cô bồi pḥng tràn trề nhựa sống và t́nh yêu của
đại lữ quán quốc doanh Metropole. Nàng hẹn đêm nay sẽ đến pḥng
chàng.
----------------------
(1) – Lombilla và viên giám đốc công an xứ Paraguay này là hai
nhân vật có thật. Bác sĩ Alberto Caride đă mục kích những cuộc
tra điện của Lombilla. Lombilla dọa giết nên Caride không dám
tiết lộ. Măi sau ngày Caride qua Mỹ tị nạn và Tổng thống Juan
Peron bị hạ bệ. Caride mới tố cáo trước công luận năm châu.
(2) – Đó là Blueskin, một tên trộm.
(3) – Những chi tiết này có thật. Penkovskiy đă bị hành h́nh ,
nhưng một số bè bạn của ông vẫn tiếp tục hoạt động với tính báo
tây phương trên lănh thổ sô viết.
CHƯƠNG
BỐN - Đêm
Cuối Cùng Ở Mạc-Tư-Khoa
Văn B́nh đau nhói ở đan điền như vừa bị một tay cao thủ đánh vào
huyệt đạo. Chàng đau nhói không phải v́ nh́n thấy cô gái khả ái
hồi năy đă trở thành tội phạm của KGB, thân thể trần truồng, hai
bàn tay xinh xắn bị c̣ng tréo nằm tênh hênh trên mặt đất. Làn da
trắng muốt của nàng in hằn những vạch dài ngoằn ngoèo như một
đàn rắn đỏ, chứng tích của trận đ̣n tra tấn bằng roi gân ḅ.
Văn B́nh đă biết rơ tác dụng của roi gân ḅ KGB. Loại roi này
được ngâm nhiều giờ trong nước muối pha dấm thanh để giữ được
tính chất vừa mềm vừa cứng. Chỉ vung roi lên là nghe tiếng vun
vút ghê rợn, kẻ yếu bóng vía đă rụng rời tay chân, da thịt nổi
gai ốc, chứ đừng nói là bị đánh nữa. Mỗi lằn roi quất lên thân
thể là một vệt đỏ sưng vù, màu đỏ biến thành màu tím bồ quân rồi
máu đen, nạn nhân đau đớn từ xương tủy ra đến b́ phu, hàng tháng
cũng chưa b́nh phục. Nhân viên KGB phụ trách việc xử dụng roi
gân ḅ lại được huấn luyện thành thạo, họ không giáng xuống tận
lực mà chỉ từ tốn quất vào những bộ phận yếu kém trên cơ thể,
nơi có nhiều đầu dây thần kinh nhất.
Sở dĩ Văn B́nh đau nhói ở đan điền là v́ h́nh ảnh cô gái diễm lệ
lơa lồ vừa nhắc chàng nhớ lại dĩ văng. Pḥng chàng tại khách sạn
Metropole mang số 413, con số mà bất cứ điệp viên tây phương nào
hoạt động bí mật ở Mạc tư khoa trong thời chiến hậu đều ghi khắc
trong tâm khảm, v́ 413 là số pḥng của thiếu tá Kirilốp, sĩ quan
KGB.
Năm 1940, Nôra, nữ vũ viên sô viết, liếc mắt đưa t́nh với một
tùy viên sứ quán Anh quốc, nhân viên MI-6, tên là Murray, ngụ
tại khách sạn Metropole. Nàng chinh phục Murray dễ dàng nhờ nàng
có tấm thân khá đẹp. Nàng không phải là nhân viên mật vụ, song
mật vụ đă bắt nàng phải chài Murray cho họ. Và kết cuộc là
Murray vô t́nh trở nên một nguồi tin quư giá của mật vụ sô viết
…
Văn B́nh nhớ lại lúc cô gái bồi pḥng nẩy nở run rẩy trong ṿng
tay của chàng trong căn pḥng mang số định mạng 413. Nina có
phải là tổ viên gián điệp của phe Penkốpky không? Hay nàng là
nhân viên KGB đóng tṛ khổ nhục kế?
Đầu óc chàng rối beng. Chàng bỗng cảm thấy thương mến nàng vô
hạn.
Bôrết dí mũi giầy vào bộ ngực căng cứng của Nina, giọng đểu cáng:
- Ngon như thế này mà chết thật uổng !
Nina nằm thiêm thiếp, hai mắt nhắm nghiền. Có lẽ nàng bị đánh
đau quá nên ngất đi. Bộ ngực tṛn trịa của nàng lên xuống phập
phồng như mời mọc Văn B́nh. Một vết roi nằm chặn lên núm vú bên
trái, máu đỏ đang chảy ri rỉ. Niềm bất nhẫn dâng cao trong ḷng
Văn B́nh, con người từng nổi tiếng có trái tim bằng đá.
Chàng vội hỏi Bôrết:
- Anh định giết nàng?
Bôrết cắn điếu x́-gà c̣n nguyên chưa đốt:
- Dĩ nhiên. Theo luật pháp sô viết, bọn gián điệp đều bị hành
quyết bất luận là tội nặng hay nhẹ. Đồng lơa của chúng cũng bị
hành quyết.
Giọng Văn B́nh run run:
- Nghĩa là …
- Nghĩa là anh cũng sẽ bị hành quyết. V́ anh là đồng lơa của con
bé Nina.
- Nàng khai ra tôi?
- Thành thật là chưa. Nhưng lát nữa, khi tỉnh dậy nàng sẽ khai.
Phiên ṭa sẽ nhóm xử trong tuần tới. Anh như toán quân bị vây
hăm bốn bề, tiến cũng chết mà thoái cũng chết. Tuy nhiên, tôi
sẵn sàng xóa hết tội lỗi cho anh, miễn hồ …
- Tôi đă nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi. Tôi sẵn sàng hợp tác với
các anh. C̣n về số phận Nina …
- Nina không dính dáng đến vụ này. Nàng là công dân sô viết. Ṭa
án sô viết không thể gượng nhẹ với nàng. Nàng phải bị xét xử.
Nàng sẽ bị lôi ra pháp trường đền tội để làm gương cho kẻ khác.
Cái chết của nàng sẽ làm dư đảng Penkốpky thụt ṿi.
- Tội nghiệp cho nàng quá !
- Kể ra tôi cũng tội nghiệp cho nàng. Song luật pháp là luật
pháp, tôi không thể vị t́nh riêng mà …
- Tôi van anh, tôi lạy anh … anh hăy tỏ ḷng khoan hồng mà tha
cho nàng.
- Không được đâu. Tôi chưa phải là thủ lănh an ninh cao cấp ở
Mạc tư khoa. Trên tôi c̣n có nhiều người quan trọng hơn nữa.
- Anh sẽ tŕnh bày lư do trả tự do cho thượng cấp hiểu.
- Ồ, anh đă sống trong nghề t́nh báo chắc không lạ ǵ vấn đề đổi
chác. Tôi chỉ có thể yêu cầu thượng cấp tha mạng sống cho Nina
nếu anh nhận hết các điều kiện của tôi …
- Trời ơi !
- Anh đừng lo. Điều kiện của tôi không đến nỗi hóc búa lắm đâu.
Trước anh, nhiều nhân viên gián điệp tây phương cũng đă nhận.
Chúng tôi đối xử với nhân viên ngoại quốc rất hậu. Thế nào anh
bằng ḷng hay từ chối?
Văn B́nh nín lặng. Bôrết nói tiếp:
- Tục ngữ Nga có câu “im lặng là bằng ḷng”. Vả lại, bất cứ ai ở
địa vị anh trong lúc này cũng bằng ḷng. Công việc xong, anh xẽ
được tự do về Mỹ, ngoài ra, anh c̣n được thưởng một số tiền lớn.
- C̣n bản khế ước với bộ Ngoại thương?
- Sáng mai, anh kư cũng chưa muộn. Bản khế ước này sẽ giúp anh
đi về nhiều lần không sợ bị nghi ngờ. Nếu tôi tính không lầm th́
sau khi khấn trừ các phí tổn quảng cáo trên báo chí, truyền
thanh và truyền h́nh, công ty Maxman c̣n lời chừng 50.000 đô-la.
- Anh tính rất đúng.
- Trong số 50.000 đô-la, công ty sẽ chia cho anh 20%, nghĩa là
10.000. Chúng tôi quyết định thưởng anh 50.000 riêng nữa ; vị
chi chuyến này anh hốt được cả thảy 60.000 đô-la. Với món tiền
này anh có thể tậu được một biệt thự lớn. Trong tương lai, anh
c̣n được lănh nhiều món tiền khác nữa. Thành thật mà nói, tôi có
đủ áp lực bắt anh phải làm theo ư muốn ; riêng một vụ ân ái với
Vêlana ngay tại văn pḥng Sở Phát triển Ngoại thương đă đủ,
phương chi c̣n có lời khai của Nina trong điệp vụ Bống Ma do
C.I.A. bố trí với dư đảng Penkốpky nữa … Vậy mà tôi vẫn nghĩ đến
thưởng tiền, thưởng thật nhiều tiền. Sự biệt đăi này cần được
anh ghi nhớ. Thử hỏi có bao giờ C.I.A. thưởng cho anh 60.000 đô-la
cho một công tác không?
- Thưa anh không. Không bao giờ.
- Dĩ nhiên. Hạng nhân viên giao liên như anh chỉ được trả lương
tháng 1.000 đô-la là nhiều nhất. Nhân viên tân nhập lănh chừng 3
đến 500 đô-la. C̣n ăn lương từng vụ th́ chuyến đi sang Mạc tư
này anh chỉ có thể lănh từ 2.000 đến 3.000 đô-la. Bị bắt, hoặc
bị đưa ra ṭa, hoặc bị chết, anh phải ráng chịu, v́ số tiền
3.000 đô-la thâu gồm cả phụ cấp nguy hiểm và bồi thường sinh
mạng. Cuộc sống con người đă bị C.I.A. đánh giá tối đa là 3.000
đô-la … Theo anh nhận xét, cơ quan nào hậu hĩ đối với nhân viên,
KGB hay CI.A.?
Văn B́nh lại nín lặng. Bôrết đă nói đúng phần nào. Độc giả của
các bộ truyện gián điệp nổi tiếng thường nghĩ rằng nhân viên do
thám tây-phương lănh lương lớn hơn lương tổng thống Mỹ, nhưng sự
thật lại khác hoàn toàn. Họ cũng ăn lương, lương tháng hoặc
lương khoán, như mọi nhân viên chức chính quyền khác. Lương họ
dĩ nhiên nhiều hơn lương của giới “sớm vác ô đi tối vác về” lại
được kèm thêm một số phụ cấp đặc biệt, nhưng chỉ nhiều gấp đôi,
gấp ba là cùng. Mang số lương gấp đôi, gấp ba ấy so sánh với
tính mạng con người ai cũng thấy là quá rẻ.
Hàng ngàn, hàng vạn nhân viên điệp báo trên thế giới đă chấp
nhận số tiền quá rẻ ấy, trong số có Văn B́nh. Nếu chàng tiêu xài
phung phí, ăn chơi đế vương, đó không phải là do tiền lương mà
ra. Mà là những món tiền “trời ơi đất hỡi” do các sở điệp báo
bạn trả công.
So sánh tiền lương giữa nhân viên điệp báo tây-phương và cộng
sản th́ nhân viên cộng sản lănh nhiều hơn. Song đó chỉ là đặc
quyền của một thiểu số. Các cơ quan điệp báo cộng sản như KGB,
Smerch, và t́nh báo Sở thường ăn quỵt tiền thưởng đă hứa.
Bôrết tiến đến trước mặt Văn B́nh, và thân mật vỗ vai chàng.
- 60.000 đô-la ! Anh làm việc cả đời như tôi mọi ở Hạ uy di cũng
không dành dụm được số tiền khổng lồ ấy. À anh đến An-ba-ni để
làm ǵ nhỉ?
- Cũng như ở Mạc tư khoa. Tôi đến thủ đô An-ba-ni để thương
lượng về việc tổ chức một cuộc triển lăm lưu động trên khắp nước
Mỹ. Công ty Maxman đ̣i 300.000 đô-la. Sứ quán An-ba-ni tại Hoa
thịnh Đốn chê đắt, họ lại không có quyền định đoạt nên tôi phải
đích thân đi Tirana.
- Nghĩa là anh sẽ lưu lại Tirana nhiều ngày?
- Vâng. Chính phủ Anbani rất dễ dăi đối với du khách Mỹ. Họ có
cảm t́nh sẵn với công ty quảng cáo Maxman nên c̣n dễ dăi với tôi
hơn nữa.
- Ngược lại chính phủ Anbani lại coi người Nga như những kẻ
phong cùi. V́, như anh đă biết, họ là đồng minh chặt chẽ của
Trung quốc. Tuy mối bang giao với Liên Sô chưa bị gián đoạn trên
nguyên tắc nhưng sự gián đoạn đă xảy ra trên thực tế. Họ không
ưa ǵ Mỹ, song họ cần ḥa dịu để đáp ứng lại chính sách mới của
Mỹ đối với Trung quốc. Từ nhiều năm nay các nhân viên t́nh báo
sô viết không thể hoạt động công khai được nữa.
- Tôi hiểu rồi. Anh muốn nhờ tôi đến Tirana để làm công việc
giao liên.
- Chúng tôi không cần anh làm giao liên. V́ hệ thống bí mật của
chúng tôi vẫn tiếp tục hoạt động hữu hiệu. Tôi muốn giao cho anh
một công việc khác hơn.
- Nguy hiểm?
- Dĩ nhiên. Hoạt động trên đất lạ không có công việc nào là
không nguy hiểm. Anh là công dân Mỹ, hoạt động ở Pháp-Anh là
những quốc gia đồng minh mà c̣n nguy hiểm, huống hồ hoạt động ở
Anbani, một quốc gia thù nghịch.
- Tôi đến Tirana hoàn toàn với mục đích thương măi, C.I.A. không
yêu cầu tôi liên lạc t́nh báo ở đó.
- Ấy, tôi chỉ đưa ra một thí dụ. Mật vụ Anbani sẽ không tiếp đón
anh một cách nồng hậu nếu họ khám phá ra anh là nhân viên ch́m
của C.I.A. Nhân tiện, tôi cần báo anh biết là mật vụ Anbani rất
tàn nhẫn, c̣n tàn nhẫn gấp chục lần KGB. Họ không c̣ng tay anh,
áp giải ra phi trường, tống xuất anh lên chuyến máy bay sớm nhất
đâu. Họ sẽ giam giữ anh hàng tuần, hàng tháng dưới hầm để tra
tấn. Họ bắt anh khai sự thật, song khi anh khai sự thật họ lại
cho là anh láo, và cuối cùng là họ mang anh ra pháp trường để
lăng tŕ. Mật vụ Anbani họ được nhiều phương pháp tra tấn của
T́nh báo Sở Trung quốc, nên rất thạo về môn lăng tŕ. Anh có
biết lăng tŕ là ǵ không?
Hừ, người Mỹ các anh là một dân tộc văn minh chắc không biết
đâu. Để tôi giảng anh nghe. Lăng tŕ, nghĩa là tùng sẻo, h́nh
phạt kinh khủng nhất của nước Tàu cổ xưa. Nạn nhân bị cắt từng
miếng thịt cho đến chết. Trong khám đường của mật vụ Anbani có
một khu riêng về lăng tŕ, dưới sự chỉ dẫn của một cố vấn Trung
quốc.
Nạn nhân bị nhốt trong một cái lồng thép mắt cáo như cái áo
giáp, lồng thép được xiếp lại thật chặt, làm cho da thịt nạn
nhân lồi lên từng cục. Người ta lấy lưỡi dao bén cắt những cục
thịt này ra khỏi thân thể, mỗi ngày một cục. Mật vụ Anbani tổ
chức những cuộc lăng tŕ đúng theo truyền thống Trung quốc của
thế kỷ thứ 14. Có 4 h́nh thức lăng tŕ, từ nặng đến nhẹ, nặng
th́ bị xẻo 120 miếng thịt, nhẹ hơn th́ 72, nhẹ hơn nữa th́ 36;
nhẹ nhất là 24 miếng. Cuộc tùng xẻo diễn ra theo thứ tự như sau:
1 và 2 là cắt mí mắt; 3 và 4 là xẻo thịt vai; 5 và 6 là xẻo vú;
7 và 8 là xẻo thịt cánh tay; 9 và 10 là xẻo thịt nách; 11 và 12
là xẻo thịt mông đít; 13 và 14 là xẻo bắp chân; 15 và 16 là xẻo
gót chân; 17 và 18 là chặt bàn tay …
Văn B́nh ngắt lời, sốt ruột:
- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ phải làm những ǵ ở Tirana?
Bôrết chắt lưỡi:
- Anh không thích nghe th́ thôi. Tuy nhiên, anh cũng nên biết
thêm là thủ tục lăng tŕ của Mật vụ Anbani c̣n chứa đựng nhiều
chi tiết thật thú vị. Họ không tuần tự đi từ xẻo mí mắt đến chặt
tay chân đâu mà tùng xẻo theo lối xổ số. 24 hoặc 36 con dao được
bỏ chung vào một cái hộp lớn, mỗi con dán một mảnh giấy ghi từng
bộ phận của cơ thể, nhân viên mật vụ vớ được con dao ghi bộ phận
nào th́ cắt bộ phận đó. Ôi chao, riêng cái việc lăng tŕ này
cũng kiếm được khối tiền. Muốn được chết ngay, nạn nhân phải hối
lộ để con dao thứ nhất rút ra khỏi hộp được mang chử “tim”. Chỉ
cần đâm một phát trúng tim là khỏe ru …
Văn B́nh dằn nắm tay xuống bàn giấy rầm rầm:
- Nói đi … nói đi … tôi sẽ phải làm những ǵ ở Tirana?
Bôrết không tỏ vẻ tức giận. Trái lại, hắn c̣n nhoẻn miệng cười,
vui vẻ:
- Tốt lắm, anh cứ tiếp tục đập bàn nữa đi. Cữ chỉ vừa rồi của
anh đă chứng tỏ là anh quá sợ. Thần kinh anh đang căng thẳng đến
cực độ, nếu tôi kể tiếp về h́nh phạt lăng tŕ anh sẽ đứng tim mà
chết. Như vậy cũng đă đủ rồi, phải không anh? Nào, bây giờ chúng
ta bắt tay vào việc …
Bôrết bấm chuông. Hai vệ sĩ bước vào pḥng bằng hai cửa hông đối
điện.
Bôrết hất hàm:
- Mang cô gái này ra ngoài, lấy quần áo cho mặc, săn sóc thuốc
men và cho ăn uống tử tế, nghe không? À, bưng ghế vào đây … cái
ghế dựa thật êm ấy …
Một phút sau, hai gă vệ sĩ đặt một cái ghế dựa lớn bọc da đen
trước bàn. Bôrết ch́a tay, giọng thân mật:
- Anh ngồi xuống cho đỡ mỏi chân. Tôi sơ ư quá, từ năy đến giờ
bắt anh đứng măi.
Văn B́nh cười thầm. Chàng thừa biết là Bôrết không hề sơ ư. Bắt
nạn nhân đứng trong khi hỏi cung là một trong các mánh khóe sơ
đẳng của Công an khoa học. Bôrết đánh phủ đầu chàng bằng sự hâm
dọa. Giờ đây đến sự mua chuộc.
Bôrết dặn vệ sĩ:
- Ô ḱa, tụi mày? đứng đó làm ǵ? Lấy chai vốt-ka ngon nhất của
tao ra đây và cả đồ nhắm ngon nhất nữa.
Đoạn quay sang Văn B́nh:
- Anh uống rồi sẽ thấy. Khách sạn Metropole là nơi có nhiều thứ
rượu vốt-ka thượng hảo hạng. Nhưng họ chỉ có được thứ Cô-sắc mà
thôi. Thứ rượu mà Nina bưng lên pḥng cho anh (Văn B́nh giả vờ
nh́n Bôrết bằng cặp mắt sửng sốt pha lẫn sợ hăi). Rượu của tôi
là rượu đặc biệt từ Uy-cờ-ren chở tới. Như anh đă hiểu,
Uy-cờ-ren là quê hương, là thiên đường của vốt-ka ; trên đất Nga
chưa có vùng nào mà rượu vốt-ka đậm đà, hấp dẫn bằng ở vùng
Uy-cờ-ren. Chủ tịch đoàn Tối cao Sô viết lập riêng một nhà máy
tại Uy-cờ-ren, tuyển lựa nguyên liệu tốt nhất và công nhân khéo
nhất để nấu vốt-ka đặt biệt. Chỉ có các đồng chí lănh đạo trong
điện Cẩm Linh mới được uống. Hôm qua, đại tướng Sê-rốp tặng tôi
một chai. Lệ thường, tôi phải để dành đến một dịp trang trọng
mới khui rượu. Anh là thượng khách của tôi hôm nay đấy …
Văn B́nh khép nép:
- Xin cám ơn anh.
Bôrết rót rượu vào những cái ly nhỏ xíu xếp thành hàng dài trên
cái khay vàng tây. Loại ly này bằng pha lê đắt tiền do Pháp chế
tạo. Cái khay vàng cũng phát xuất từ một nhà kim hoàn danh tiếng
ở kinh đô ánh sáng Ba lê.
Văn B́nh đếm được cả thảy 12 cái ly, dung tích mỗi cái bằng hai
chén hạt mít của Việt nam. Nhận thấy vẻ mặt Văn B́nh băn khoăn
(hắn không thể biết được rằng Văn B́nh đă băn khoăn một cách giả
tạo), Bôrết bèn cắt nghĩa:
- Anh chưa hiểu tại sao chỉ có hai người uống mà phải dùng đến
12 cái ly phải không? Đây là một lối uống vốt-ka phong nhă và
thượng lưu. Vốt-ka cũng như cỏ-nhát của Pháp chỉ nên uống
nguyên, không pha sôđa hoặc chêm đá lạnh. Và chỉ nên uống trong
ly nhỏ, và uống luôn một hơi …
Uống vốt-ka đúng lề lối nhất là đợi khách quư đến nhà mới bỏ
chai rượu vào trong tủ lạnh, cùng với bộ ly. Khi nào bộ ly mát
rợi là chai rượu có thể uống được. Vốt-ka rót vào ly lớn như
huưt-ky hoặc la-ve th́ chẳng thú vị ǵ cả. Nhưng nếu rót vào ly
nhỏ, uống đến đâu rót đến đấy th́ cũng dở không kém. V́ thế, hai
người uống phải sắm một bộ song ẩm gồm 12 cái ly. Anh thử nh́n
màu rượu xem? Anh có thấy nó trong vắt như pha lê không?
Đưa lên mũi sẽ không ngửi thấy mùi vị, nhưng uống vào th́, trời
đất ơi, ruột gan đang lạnh bỗng ấm lại, trời đổ tuyết bên ngoài,
hàn thử biểu dưới không độ mà người ta có cảm giác như mùa hè
trên băi biển …
Vệ sĩ bưng ra một đĩa chả nướng thơm phức. Bôrết xăm cho Văn
B́nh một miếng rồi nói:
- Đây là món koulebiaka, món ruột của người Nga. Nó được làm
bằng thịt hoặc cá, uống vốt-ka mà thiếu chả koulebiaka th́ cũng
như nằm trên giường nệm bông trong pḥng có ḷ sưởi mà không có
đàn bà đẹp một bên …
Bôrết cụng ly với Văn B́nh, vẻ mặt hân hoan. Hắn uống một hơi 6
ly vốt-ka. Hắn cầm cái ly cuối cùng, đưa lên khỏi đầu rồi ném
mạnh xuống đất. Cái ly vỡ nát ra thành nhiều mảnh, Bôrết cười
nói:
- Uống rượu vốt-ka thường phải đập bể ly như vậy mới đúng điệu …
Ơ ḱa, anh uống đi … Sợ say hả? Chẳng sao đâu. Chúng tôi có một
loại thuốc đặc biệt, mỗi viên chỉ nhỏ bằng hạt đậu, đang say bi
tỉ chiêu vào một viên là trong ṿng 10 phút sẽ giă rượu, tỉnh
lại như chưa hề uống rượu … Chúc anh ngày mai lên phi cơ với
phái đoàn khoa học gia Trung quốc được thượng lộ b́nh an.
- Tôi sẽ đi Tirana với một phái đoàn khoa học gia Trung quốc?
- Phải.
- Họ ghé lại Mạc tư khoa?
- Phải.
- Nêu tôi không lầm, từ nhiều tháng nay các viên chức Bắc kinh
không được cấp chiếu khán đến Mạc tư khoa. Và Bắc kinh cũng ra
lệnh cho mọi phái đoàn xuất ngoại sang Đông Âu của họ tránh xa
Mạc tư khoa.
- Nhưng lần này lại khác. Giữa Liên sô và Trung quốc đang có sự
thương thuyết tại Đông Bá linh về các vụ xung đột biên giới. Nên
chúng tôi đă cho phép họ ghé lại. Mặt khác, phái đoàn từ Trung –
Á bay đến, không thể không dừng tạm tại Mạc tư khoa để cho phi
cơ tiếp tế nhiên liệu. Phái đoàn gồm 3 khoa học gia nổi tiếng và
một số cộng sự viên thân cận.
- Họ chuyên về những bộ môn khoa học nào?
- Theo lời họ nói với sứ quán Liên sô tại Bắc kinh th́ 3 khoa
học gia này chuyên về địa chất họ. Gần đây, Anbani đào được môt
số giếng dầu. Phái đoàn Trung quốc đến Tirana để làm cố vấn về
phương diện đào khoét và khai thác giếng dầu.
- Tôi không tin rằng phái đoàn Trung quốc chỉ gồm các khoa học
gia địa chất.
- Phải. Họa chăng chỉ có con nít mới tin như vậy. Cả 3 nhà bác
học Tàu đều là chuyên viên lỗi lạc về kỹ thuật nổ vơ khí nguyên
tử.
- Chuyên viên nguyên tử lực ở Trung quốc rất khan hiếm, c̣n khan
hiếm hơn nước trên sa mạc nữa, họ làm ǵ có nhiều để gửi qua
Anbani những ba người có tiếng tâm như vậy. Có lẽ họ chỉ là
chuyên viên trung cấp. Theo tôi …
- A, anh lại về hùa với Bắc kinh rồi ư? Anh vểnh tai lên đển
nghe tôi trưng bằng cớ. Tôi là một trong số ít người am hiểu
t́nh h́nh thí nghiệm nguyên tử ở Hoa lục hơn ai hết. V́ năm
1968, tôi có chân trong phái đoàn kỹ thuật sô viết đến thăm Viện
Khảo cứu Nguyên tử Bắc kinh, và tôi c̣n là người chở đến Viện
này bộ điện tŕ thí nghiệm công suất 6.500 kilô-oát do Liên sô
viện trợ. Trái bom nguyên tử đầu tiên của Trung quốc được chế
tạo do công tŕnh của 50 khoa học gia, trong số có 23 trước kia
đă phục vụ tại Tây phương. Khoa học gia lỗi lạc nhất thường được
coi là cha đẻ của trái bom nguyên tử đầu tiên là bác sĩ
Tsien-San-tsang, cựu giảng viên vật lư tại đại học đường Sọt-bon
bên Pháp. Và anh biết 3 nhà bác học sắp đến Mạc tư khoa ngày mai
có liên hệ như thế nào với Tsien-San-tsiang không?
- Không. Nếu biết, tôi đă không hỏi.
- Họ đều là cộng sự viên thân mật của Tsien. Đáng kể nhất là
Chu-Yao, cánh tay phải của Tsien, Yao chuyên về điện tử.
- Như vậy phái đoàn Trung quốc đă bị lộ tẩy rồi c̣n ǵ … Các anh
chỉ cho nhiếp ảnh viên đến phi trường chụp h́nh Chu-Yao, rồi
đăng tùm lum lên báo. Bắc kinh sẽ không c̣n dám chối căi nữa.
- Không được. Qua tin tức bí mật, chúng tôi biết Chu-Yao là
chuyên viên nguyên tử. Nhưng trên giấy tờ hắn là địa chất gia.
Chúng tôi không t́m được bằng chứng cụ thể nào về việc hắn đội
lốt. Cho dẫu hắn bị lộ tẩy là khoa học gia nguyên tử nữa th́
chúng tôi cũng chẳng làm ǵ được. V́ việc hắn định làm chưa xảy
ra …
- Việc ǵ?
- Nổ một hỏa tiễn nguyên tử.
- Ở Anbani?
- Phải, ở Anbani.
- Trời ơi !
- Hừ … đừng kêu trời nữa, hăy bắt tay vào việc đi … Hỏa tiễn
mang đầu đạn nguyên tử này do Trung quốc chế tạo tại Lob-nor
dưới quyền điều khiển của Tsien-San-tsiang. Phái đoàn Chu-Yao
được Tsien phái đến Anbani để lập giàn phóng và khai hỏa …
- Khai hỏa thí nghiệm, hay là …
- Đồ ngu … Nếu họ đến Anbani chỉ để khai hỏa thí nghiệm th́
chúng tôi chẳng phải nhờ đến anh, chẳng phải huy động toàn bộ
nhân viên ở Hoa kỳ điều tra về anh, bố trí cho anh qua Liên sô,
và yêu cầu Vêlana làm t́nh say sưa với anh … Hỏa tiễn này không
nổ chơi, nổ thí nghiệm, mà là nổ thật …
- Tầm bắn của nó được bao nhiêu cây số?
- Độ hai, ba ngàn. Nghĩa là có thể bắn tan bất cứ thị trấn nào ở
Âu châu.
- Anh đă khám phá ra vị trí của giàn phóng chưa?
- Khi Anbani c̣n giao thiệp mật thiết với Liên sô, thủ tướng
Cút-Sép đă cho thiết lập một giàn phóng ở gần Tirana. Liên sô đă
cung cấp hỏa tiễn cho họ. Nhưng cũng tương tự như Hoa kỳ đối với
các quốc gia trong minh ước Bắc Đại tây Dương, các hỏa tiễn này
không có đầu đạn nguyên tử. Sau đó, Anbani hục hặc với điện Cẩm
linh, các chuyên viên hỏa tiễn sô viết bị rút về. Giờ đây, họ đă
di chuyển giàn phóng đến nơi khác. Trung quốc chỉ cần lấp đầu
đạn nguyên tử vào là … a lê hấp …
- Họ sẽ bắn qua Liên sô?
- Điều này, chúng tôi chưa biết. Họ có thể phóng vào lănh thổ
Liên sô và đổ tội cho Hoa kỳ. Thế chiến thứ ba có thể nổ bùng
trong giây phút nếu Mạc tư khoa bị hỏa tiễn tàn phá, và Liên sô
sẽ bấm nút phá tan Hoa kỳ.
- Ngược lại. Hoa kỳ cũng sẽ bấm nút phá tan Liên sô.
- Hai đại cường quốc nguyên tử sẽ bấm nút phá tan lănh thổ của
nhau một cách vô ích. Ngao c̣ tranh chấp, ngư ông sẽ thủ lợi. Và
ngư ông này là ai, hẳn anh đă đoán biết.
- Nhưng nếu họ không bắn vào Liên sô?
- Th́ họ vẫn có thể bắn vào một mục phiêu nào khác. Ba lê, hoặc
Tây Bá linh chẳng hạn …
Một ngày kia, thành phố Ba lê lănh một trái hỏa tiễn nguyên tử,
hàng trăm ngàn người chết. Tây phương sẽ nghi cho chúng tôi.
Pháp cũng có hỏa tiễn nguyên tử. Pháp sẽ bấm nút. Chúng tôi sẽ
bấm nút trả đũa. Rồi Hoa kỳ sẽ nhảy vào ṿng chiến. Quá nửa nền
văn minh của nhân loại sẽ bị tiêu diệt.
- Trong khi ấy Trung quốc vẫn tọa hưởng thái b́nh …
- Đúng, Sở dĩ thế giới ngày nay c̣n được sống trong ḥa b́nh là
v́ có hai đại cường quốc Nga-Mỹ cầm chịch. Nếu Nga-Mỹ bị kiệt
quệ, Trung quốc sẽ nắm ngôi vị bá chủ. Không riêng ǵ các anh,
chúng tôi cũng không ưa cộng sản Trung quốc. Tôi nghĩ rằng các
anh cũng như chúng tôi đều có bổn phận đoàn kết với nhau để loại
trừ hiểm họa sắp đến.
- Nghĩa là tôi sẽ đi Tirana để tháo gỡ đầu đạn nguyên tử.
- Phải. Chúng tôi hoàn toàn đặt tin tưởng nơi anh.
-Nhưng tôi nhận thấy anh lạc quan quá nhiều. T́m ra giàn phóng
đă khó, tháo gỡ đầu đạn c̣n khó hơn nữa. Một ḿnh tôi không tài
nào làm nổi, ít ra …
- Điều cần thiết là anh có sẵn sàng hợp tác, và là hợp tác thành
thật hay không? Nếu anh sẵn sàng, chúng tôi sẽ tích cực giúp đỡ
…
- Về vấn đề hợp tác, anh đă hỏi nhiều lần và tôi cũng đă trả lời
nhiều lần.
- Vậy anh kư vào đây.
- Trời ơi, anh vẫn chưa tin tôi sao?
- Tôi có bổn phận lập hồ sơ về anh và báo cáo với cấp trên. Một
công tác quan trọng như vậy phải có giấy tờ, không thể nói bằng
miệng được.
- Ừ th́ kư. Anh chắc lép thật. Đă nắm đầu cán trăm phần trăm mà
anh vẫn chưa bằng ḷng.
Bôrết đẩy một tờ giấy đánh máy đến trước mặt Văn B́nh:
- Anh nên đọc lại trước khi hạ bút kư.
Văn B́nh chắt lưỡi:
- Chẳng sao. Tôi có thói quen kư không cần đọc lại.
Chàng kư tháu tên Kêvin rồi ném tờ giấy về phía Bôrết, dáng điệu
khinh bạc:
- Bây giờ tôi quay về khách sạn được chưa?
- Chưa. C̣n một vài chi tiết nữa … Phái đoàn khoa học gia Trung
quốc gồm cả thảy hơn 20 người.
- Anh vừa nói 3, giờ đây lại nói 20.
- 3 khoa học gia và 17 phụ tá. Bề ngoài, họ là thư kư, chuyên
viên hành chính, nhưng thật ra họ đều là sĩ quan t́nh báo và an
ninh.
- Có mấy phụ nữ?
- 2. Anh đánh hơi đàn bà tài thật.
- Chẳng có ǵ là tài cả. Hầu hết phái đoàn Trung quốc xuất ngoại
một thời gian dài từ 2,3 tháng trở đi, đều mang phụ nữ theo. Phụ
nữ đây không phải là vợ của nhân viên phái đoàn. Mà là nữ thư
kư. Những nữ thư kư này làm việc văn pḥng th́ ít mà phụ trách
ủng hộ sinh lư cho các cấp bộ th́ nhiều.
- Chuyến đi này hơi khác. V́ trong sô phụ nữ có con gái của
Chu-Yao. Cô bé này học về cơ khí tại đại học đường Tirana được
về Bắc kinh nghĩ hè. Nhân tiện nàng theo cha đi Anbani để nhập
trường.
- Nàng đẹp không anh?
- Không biết.
- Thôi, anh đừng giấu nghề nữa. Trước khi kết nạp tôi, anh đă
nghiên cứu tường tận. Ṿng ngực cô bé rộng bao nhiêu phân, nàng
mặc xú-chiêng hiệu v́, màu ǵ, anh cũng biết, huống hồ …
- Nói trước sợ gặp anh sẽ mất hứng. Anh yên tâm, Chu-Linh rất
đẹp.
- Tên nàng là Chu-Linh?
- Phải, Chu-Linh. Đúng 18 tuổi. Mặt nàng đẹp như hoa hậu. Da
nàng c̣n trắng hơn tuyết nữa.
- Nếu tôi đoán không lầm, anh muốn trổ tài tán tỉnh và chinh
phục nàng.
- Anh không lầm chút nào. Tôi nhận thấy anh có thiên tài về môn
này. Khả năng xuất chúng của anh đă được chứng tỏ đối với Nina
và Vêlana. Tôi tin tưởng anh sẽ thành công với Chu-Linh …
- Hừ … con gái nước Tàu ngày nay thay đổi hoàn toàn, anh đừng
quá đặt tin tưởng vào tôi mà thất vọng đau đớn.
- Chu-Linh rất hợp với anh. Rồi anh sẽ thấy là hợp tác với chúng
tôi có lợi. Lợi gấp chục lần hợp tác với C.I.A. Chúng tôi sẽ lo
liệu cho anh đầy đủ.
Văn B́nh nói đùa:
- Kể cả khoản ái t́nh nữa chứ?
Giọng Bôrết vẫn chững chạc:
- Dĩ nhiên. Lát nữa, có xe hơi riêng của tôi chở anh về tận lữ
quán. Và Vêlana đợi anh trong pḥng.
- Nàng sẽ ở lại với tôi?
- Dĩ nhiên.
Văn B́nh đứng vụt dậy:
- Thế th́ c̣n ǵ bằng …
Bôrết cũng đứng lên theo:
- Từ trước đến nay chưa có điệp viên ngoại quốc nào được trọng
đăi như anh. Đưa Vêlana đến Metropole làm vợ anh đêm nay, tôi đă
đánh một nước cờ táo bạo. Bônkốp sẽ tức giận. Một số nhân vật
cao cấp nặng t́nh với Vêlana cũng sẽ bất b́nh. Tôi hy vọng anh
đền đáp sự trọng đăi này một cách xứng đáng.
Văn B́nh nhoẻn miệng cười rất tươi. Chàng đă nh́n thấu ruột gan
trùm phản gián Bôrết. Hắn cung cấp khoái lạc xác thịt cho chàng,
chẳng phải v́ trọng đăi chàng. Mà v́ một lư do khác. Đêm cuối
cùng ở Mạc tư khoa có thể cũng là đêm cuối cùng mà chàng được ôm
ấp đàn bà. Món ân ái của Vêlana chỉ là đặc ân dành cho tử tội
trước giờ hành quyết.
Hai tên vệ sĩ Mông cổ lực lưỡng, tay chân lông lá, đầu dẹp, cổ
vuông lại hiên ra. Nhưng lần nầy thái độ lạ lùng và khinh khỉnh
của chúng đă nhường chỗ cho nụ cười thân mật. Chúng mời chàng ra
thang máy.
Xuống nhà dưới Văn B́nh nh́n quanh quất một cách băn khoăn. Một
tên vệ sĩ hỏi chàng:
- Anh muốn t́m thằng cha ngồi đợi phải không?
Văn B́nh gật đầu. Gă vệ sĩ nói:
- Tôi cho phép hắn về ngủ rồi. Từ phút này trở đi, anh được tự
do hoàn toàn. KGB sẽ không cho nhân viên đi theo anh nữa.
Không khí của lữ quán 5 tầng Metropole với lối kiến trúc cổ xưa
xấu xí, những bao lơn có lan can sắt đen ś, những lùm cây um
tùm bí mật, những ngọn đèn nê-ông trơ trẽn đă trở nên thân thiện
hơn bao giờ hết. Văn B́nh nện gót giầy trên hành lang rộng lót
đá cẩm thạch giữa những riềm cửa dạ nhung đỏ đầy bụi, cốt gây
tiếng động để đùa hỡn đám nhân viên khách sạn vốn quen với sự im
lặng câm ĺ. Nhưng chàng không thấy ai hết. Chắc Bôrết đă ra
lệnh cho mọi người lui vào trong pḥng.
Hai tên vệ sĩ đưa chàng đến chân cầu thang rồi trở ra. Vêlana
đứng đợi Văn B́nh sau cửa. Nàng bá cổ chàng hôn chùn chụt:
- Em yêu anh quá !
Văn B́nh xô nàng ra:
- Tôi biết rồi. Cô yêu tôi v́ Bôrết hạ lệnh.
Vêlana trề môi:
- Anh đừng vội khinh em. Bôrết có quyền hạ lệnh cho em đến pḥng
anh và chiều chuộng anh. Nhưng chiều chuộng cũng có nhiều cách.
Nếu em không có cảm t́nh với anh, anh sẽ phải ôm ấp một thân thể
lạnh lùng, vô tri vô giác. Anh trả lời đi, anh muốn làm t́nh với
một cây gỗ, hay muốn làm t́nh với một người đàn bà yêu anh thật
sự?
Văn B́nh bẹo má nàng:
- Anh chịu thua rồi.
Thấy một khay thức ăn sang trọng đặt sẵn trên bàn, Văn B́nh hởi:
- Em đói ư?
- Không Bôrết dặn khách sạn đem lên cho anh.
- Hừ … ăn no để mà chết ư !
- Anh tham lắm. Từ giờ sáng đến đang c̣n nhiều thời giờ. Anh cứ
ăn uông đi, em xin đợi.
Văn B́nh với chai vốt-ka trên bàn. Vêlana ngăn lại:
- Để em rót vào ly cho anh.
- Anh không đám. Để em pha thuốc vào cho anh uống ấy à?
- Hồi năy khác, bây giờ khác.
Nàng bưng ly rượu kề môi chàng. Chàng uống một hơi hết sạch.
Nàng thủ thỉ:
- Anh giỏi ghê. Em pha cả viên thuốc mà anh uống tỉnh khô. Pḥng
thí nghiệm cho biết từ trước đến nay chưa ai chịu nổi nửa viên.
- Em tiếc ư?
- Không. Nếu tiếc, em đă không đáp lại một cách cuồng nhiệt.
Vêlana cởi áo choàng da, vắt lên đầu giường. Bên trong, nàng vẫn
không mặc ǵ hết. Thân thể trần truồng nàng nằm dài trên nệm,
hai tay đan sau gáy, để ưỡn bộ ngực nở nang, miệng nàng cười
chúm chím với chàng:
- Nằm xuống với em, đi anh?
- Văn B́nh nhún vai:
- Để anh tắm cái đă.
Văn B́nh huưt sáo miệng bước vào buồng tắm. Chàng tắm rềnh rang
đến gần nửa giờ chưa xong. Lệ thường chàng tắm rất nhanh, kể cả
nước nóng và nước lạnh. Nằm bên ngoài Vêlana phải giục:
- Mau lên anh.
Đúng một giờ sau Văn B́nh mới khệnh khạng bước ra, trên người
vẫn nguyên y phục chỉnh tề Vêlana nhỏm vậy sửng sốt:
- Ồ kia, tại sao anh …
Văn B́nh cũng giả vờ sửng sốt:
- Em muốn anh làm ǵ?
Vêlana phụng phịu quay mặt vào tường:
- Anh không thích th́ thôi, chẳng cần phải đóng kịch nữa.
Văn B́nh lẳng lặng rút thuốc ra hút. Chàng không giả vờ hất hủi
như nàng tưởng. Sự thật là cơi ḷng đang cháy phừn phựt của
chàng bỗng dưng nguội hẳn như thể bị dầm trong biển nước đá. Văn
B́nh là người đam mê, nhưng lần này ông Hoàng đă dặn kỹ. Dầu đam
mê đến mấy chàng cũng phải nhớ.
Nhớ tới công tác do ông Hoàng giao phó.
Nhớ tới cuộc gặp gở với Triệu Dung tại phi trường Buốc-giê, Ba
lê.
Cuộc gặp gỡ này xảy ra hoàn toàn bất ngờ. Khi vào pḥng giấy của
Sở tại Sài g̣n. Văn B́nh chỉ được ông tổng giám đốc yêu cầu đi
Hạ uy di để chờ ngày qua bên kia bức màn sắt, hoạt động biệt
phái cho C.I.A. Ông Hoàng dặn chàng đợi lệnh của Sở. Đây là lệnh
riêng, ông Hoàng không cho C.I.A. biết.
Nhác thấy Triệu Dung, Văn B́nh định kêu tên, song vội kềm chế v́
nhà ga quá đông. Có thể C.I.A. cho người theo dơi chàng cho đến
khi phi cơ cất cánh. Cũng có thể phản gián sô viết đánh hơi thấy
và cho người theo dơi chàng. V́ vậy chàng phải thận trọng.
Triệu Dung là cánh tay mặt của ông Hoàng. Chắc phải là việc hệ
trọng bậc nhất ông Hoàng mới sai Triêu Dung hối hả qua Pháp, đợi
Văn B́nh tại sân bay.
Triệu Dung ngồi nhấm nháp cà-phê, cuốn nguyệt san Constellation
mới nhất mở rộng trước mặt. Ai cũng tưởng chàng đang say sưa với
tờ tạp chí. Riêng Văn B́nh biết là Triệu Dung cúi xuống nhưng
không đọc. Mấy phút sau, Triệu Dung đứng dậy, đút cuốn
Constellation vào túi vét-tông rồi tiến lại pḥng rửa mặt.
Văn B́nh lại quầy két mua một tờ constellation tương tự. Triệu
Dung vừa lau xong tay th́ Văn B́nh bước vào. Hai tờ báo được đổi
từ túi người này sang túi người kia trong loáng mắt. Xong xuôi,
Triệu Dung trở ra, không nói với bạn nửa lời. Văn B́nh vào cầu
tiêu, rút trong tờ báo ra một mảnh giấy nhỏ chữ đánh máy li ti.
Nội dung như sau:
Về công việc với C.I.A. yêu cầu anh cố gắng thành công. V́ ở nhà
tôi đă nhận tiền ông Ś-mít. Lấy trước phân nửa, c̣n phân nửa
chờ khi anh hoàn tất công việc.
Về công việc riêng của Sở - mà ta không cho C.I.A. biết – anh sẽ
tiếp xúc với một điệp viên quan trọng, tôi tạm gọi là Z. 233. Từ
12 tháng nay, Z. 233 cung cấp tin tức, tài liệu quốc pḥng tối
mật của Liên sô cho ta tại Mạc tư khoa.
Tôi không rơ Z. 233 là ai, là đàn ông hay đàn bà, dân sự hay
quân nhân, nhưng xuyên qua những tài liệu chụp thành vi ti phim
mà tôi nhận được, th́ Z. 233 phải có nhiều liên lạc cao cấp, đặc
biệt trong trung ương KGB. Những cuộn phim do Z. 233 cung cấp đă
giúp ta rất nhiều về phương diện phát triển tài chính, cũng như
kiện toàn an ninh chung của thế giới tự do.
Z. 233 đ̣i được gặp một đại diện toàn quyền của Sở để bàn tính
một kế hoạch quan trọng. Y không cho biết nội dung nên tôi chưa
thể ra chỉ thị rơ rệt cho anh. Gặp y, anh sẽ tùy nghi quyết
định. Anh hăy ráng thuyết phục y ở lại Liên sô để tiếp tục hoạt
động. Về tiền nong, tôi đă mở trương mục riêng cho y tại Thụy
sĩ, y đă được thông báo về tên, địa chỉ của ngân hàng và bí số
của trương mục. Anh cho y biết là tính đến nay, trương mục của y
đă được một triệu ba trăm nàng đô-la.
Trong trường hợp Z. 233 muốn thoát ly v́ sợ bại lộ, anh hăy t́m
cách đ́nh hoăn chuyến đi Tirana, lấy cớ là bị bệnh bất th́nh
ĺnh. Và anh liên lạc với Arếp, đệ nhị tham vụ sứ quán I-rắc tại
Mạc tư khoa. Arếp là điệp viên tin cậy của Sở. I-rắc là quốc gia
thân t́nh với Liên sô nên được KGB biệt đăi, anh sẽ có thể liên
lạc dễ dàng. Tôi nhắc lại: anh chỉ liên lạc với Arếp trong
trường hợp Z. 233 đ̣i xuất ngoại mà thôi. Anh sẽ giao cho Arếp
phụ trách việc đưa Z. 233 ra khỏi Liên sô. Mặt khẩu trao đổi với
Arếp:
Anh nói: mùa đông, tuyết lạnh, phi cơ.
Arếp đáp: rượu vốt-ka, cô-sắc, món zakútka. (Anh liệu đặt một
câu nói nào gồm 3 chữ nêu trên).
Về vụ gặp gỡ Z. 233, anh cứ ở trong pḥng khách sạn Metropole, y
sẽ đến.
Giờ đến: 4g15p, giờ Mạc tư khoa (sáng).
Mật khẩu: Z. 233 nói: Lêningờrát, áo lông chồn.
Anh nói: Balê, Tirana.
Trong trường hợp Z. 233 không đến được như đă hẹn, anh cứ tiếp
tục đi Anbani. Nếu có điều kiện, tôi sẽ liên lạc sau với anh tại
Tirana.
Tôi nhắc lại: giờ hẹn, 4g15p sáng, nếu có chậm th́ chỉ chậm 5
phút là nhiều nhất.
HH.
Lúc Văn B́nh tắm xong th́ đồng hồ đă chỉ 4 giờ. Đúng 4 giờ sáng.
Vêlana nằm chềnh ềnh trên giường, da trắng ṇn nà, bộ ngực và bờ
mông thật ngon lành song chàng không c̣n ḷng dạ nào nghĩ đến
hưởng thụ nữa. V́ chỉ 15 phút nữa Z. 233 xuất hiện.
Chàng muốn tống khứ Vêlana mà chưa t́m ra kế. Chàng không thể
gây sự đễ làm dữ với nàng. Chàng cũng không thể mở cửa, mời nàng
ra. Dầu chàng dùng lời lẽ lịch sự hoặc sỗ sàng, nàng cũng sẽ
không ra. Bôrết đă hạ lệnh cho nàng đến pḥng chàng để làm t́nh
nhưng với dụng ư kiểm soát chàng.
Tâm trí Văn B́nh rối như tơ ṿ. Thoạt gặp cô gái bồi pḥng Nina,
chàng hơi ngờ ngợ. Chàng bắt đầu hy vọng khi nàng hẹn đến đêm.
Tuy nhiên, chàng không tin rằng Nina là Z. 233 v́ chàng gián
tiếp gợi tới mật khẩu mà nàng vẫn dửng dưng như không.
Sự hiện diện của Nina trong khám đường KGB đă làm chàng sững sờ
thật sự. Trung ương C.I.A. không hề yêu cầu chàng tiếp xúc với
những chiến hữu của Penkốpky tại Mạc tư khoa. Bôrết đă bịa đặt
hoàn toàn, hay sự việc xảy ra hoàn toàn có thật? Văn B́nh không
đủ yếu tố để trả lời. Nina là nạn nhân oan uổng hay là chiến hữu
của tổ chức gián điệp chống sô viết Penkốpky? Hay nàng là nhân
viên KGB đóng tṛ “khổ nhục kế”?
Văn B́nh đă thắc mắc càng thắc mắc thêm, bởi vậy sự thèm muốn cố
hữu và vô tận của chàng đă tắt ngúm trước tấm thân vệ nữ bốc lửa
uốn éo trên nệm trắng muốt.
4g 5p.
C̣n 10 phút nữa.
Văn B́nh phải có thái độ dứt khoát. Chàng bèn kéo Vêlana ngoảnh
lại phía chàng. Tưởng chàng đ̣i hỏi, cô gái sô viết vội nhoài
người ra ôm cứng lấy chàng. Hoảng hốt chàng giằng ra:
- Không, không.
Vêlana chống cùi tay xuống giường:
- Anh không yêu em nữa ư?
- Thú thật với em, anh: hơi mệt.
- Chẳng sao, lát nữa anh sẽ hết mệt.
- Nhưng mà …
- Đừng kiếm cớ nữa. Này, em hỏi thật anh, anh đang đợi ai?
- Chẳng đợi ai cả?
- Tại sao anh đuổi em?
- Anh có đuổi em đâu.
- Vậy em nằm lại. Anh mệt th́ em xin phép anh được ngủ một giấc.
Đêm qua làm việc đến gần sáng, bây giờ buồn ngủ quá.
Văn B́nh lại nh́n đồng hồ.
Chết rồi, đă 4 giờ 12 phút. Chàng không thể chần chừ thêm nữa.
Chàng phải điểm huyệt cho Vêlana mê man. Nhưng Vêlana đă tḥng
chân xuống giường. Cũng như chàng, nàng vừa cúi nh́n đồng hồ.
Nếu chàng xấn tới, vung ngón tay ra, nàng sẽ biết. Tỉnh dậy,
nàng sẽ báo cáo với Bôrết, Văn B́nh đành xử dụng hạ sách. Chàng
bước nhanh lại cửa, đặt bàn tay vào quả nắm.
Vêlana để nguyên thân thể lơa lồ khua chân lấy giép rồi bước
theo:
- Anh đi đâu đấy?
Văn B́nh quay lại gắt:
- Nằm đấy. Anh ra ngoài gọi bồi.
- Để làm ǵ?
- Dặn mang lên chai rượu.
- Thiếu ǵ rượu trong pḥng, anh uống từ giờ đến đêm mai cũng
chưa hết.
4g 15p. Giờ hẹn với Z. 233.
Văn B́nh nghe tiếng giày bước nhè nhẹ trên thảm bên ngoài hàng
lang, rồi cánh cửa pḥng được xô mạnh vào. Nếu không phải là vơ
sĩ giỏi nội công chàng đă té ngă.
Người vừa xô cửa là người mà chàng không tin sẽ đến, người mà
chàng không hề chờ đợi.
Hắn là Bônkốp, giám đốc sở Phát triển Ngoại thương.
Văn B́nh lạnh toát châu thân. Tại sao Bônkết lại đến pḥng chàng
vào lúc 4g15? Hắn có thể là Z. 233 được chăng?
Mặt đỏ gay, Bônkốp đóng cửa sầm một tiếng chát tai, rồi xỉa ngón
tay vào mặt Văn B́nh, giọng to như thét:
- Kêvin, anh là thằng khốn nạn !
Vêlana luống cuống khoác áo vào người. Nhưng Bônkốp đă giật
phăng xuống và ném xuống nền nhà, dí giầy lên trên. Văn B́nh cản
hắn lại:
- Anh làm ǵ vậy?
Giọng Bônkốp rít lên:
- Tao sẽ giết mày.
Ư thức nghề nghiệp bùng dậy trong ḷng Văn B́nh. Bônrốp ghen.
Ghen một cách kinh khủng. Nhưng biết đâu hắn chỉ ghen giả vờ.
Hắn xô cửa pḥng Văn B́nh, định nói mật hiệu th́ gặp Vêlana. Hắn
không thể tiết lộ cho nàng biết hắn là Z. 233, chuyên đánh cắp
tài liệu quốc pḥng cung cấp cho gián điệp tây phương. V́ vậy
hắn phải tiếp tục đóng tṛ ghen tuông quá khích.
Văn B́nh bèn nắm tay hắn giọng ôn tồn:
- Ḱa, tôi tưởng anh đă đi Lêningờrát rồi.
Bônkốp sửng sốt:
- Đi Lêningờrát làm ǵ? Mày muốn tao đi khuất mắt để mày ngủ
lang với con dâm phụ Vêlana phải không?
Văn B́nh vừa đệm tiếng “Lêningờrát”, phần đầu của mật khẩu.
Chàng phải nói rỏ hơn nữa:
- Ô ḱa, trời lạnh như thế này mà anh không mặc áo lông chồn ư?
Bônrốt rú lên cười sằng sặc:
- Đồ điên … Mày bảo tao đi Lêningờrát, giờ đây lại bảo tao mặc
áo lông chồn. Mày điên nhưng tao không điên … Kêvin, tao không
thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Này, mở mắt ra mà coi …
Lêningờrát … áo lông chồn … Văn B́nh vừa nhắc khéo mật khẩu.
Bônkốp không có phản ứng thân thiện nào hết. Hắn không phải là
Z. 233. Vậy ai mới là Z. 233?
Văn B́nh định nói thêm hai tiếng “Ba lê” và “Tirana” th́ Bônkốp
đă rút súng. Hắn lên đạn đánh soạch và giơ súng lên ngang ngực.
Đoàng … họng súng tóc lửa, khói xông lên xanh lè. Văn B́nh tinh
mắt né sang bên, viên đạn xướt qua màng tang, chỉ cách một vài
phân.
Văn B́nh biết là Bônkốp cố t́nh giết chàng. Nếu bắn cảnh cáo hắn
đă nhắm vào tay chân. Bônkốp là kẻ bắn giỏi, bắn chỉ có thể hụt
phát thứ nhất. V́ vậy chàng phải cản hắn bắn phát thứ hai.
Chẳng may cho chàng, trong khi tránh viên đạn thứ nhất chàng
không để ư tới sàn pḥng vừa được đánh xi bóng loáng nên bị
trượt một vết dài như người trượt băng. Thế trượt tai hại này
làm chàng mất quân b́nh. Trừ phi Bônkốp gặp rủi ro như súng hóc
đạn hoặc tuưnh quưnh bắn trật ra ngoài lần nữa, Văn B́nh mới có
hy vọng thoát chết.
Nhưng trong giây đồng hồ cực kỳ nguy nan ấy phép lạ đă điễn ra.
Bônkốp chưa kịp lảy c̣ th́ một bóng người đă lao tới. Bóng người
này là Vêlana. Nàng đă liều mạng nhào vào tay Bônkốp ḥng làm
trệch đường bắn của Bônkốp.
Và nàng đă thành công. Sợ bắn lầm Vêlana, Bônkốp vội bước tréo
sang bên trái. Nhưng Vêlana đă quấn chặt lấy hắn. Bônkốp quát
lớn:
- Xê ra cho anh bắn nó.
Vêlana bấu vào vai Bônkốp:
- Sao được? Anh phải nghĩ đến nhiệm vụ. Anh phải nhớ lời đặn của
đồng chí Bôrết.
Bônkốp hất Vêlana ngă chúi vào giường:
- Kệ cha Bôrết. Nó cậy có quyền nên ức hiếp chúng ḿnh. Em đừng
sợ, anh giết thằng Kêvin rồi sẽ làm bản điều trần đệ lên Ủy ban
Trung ương Đảng.
Vêlana lồm cồm ḅ dậy. Bônkốp quay mũi súng lại, hướng vào ngực
Văn B́nh. Nhưng khi ấy đă muộn. Văn B́nh đă có thể đối phó để
dàng. Chàng chỉ đứng cách Bônkốp một xảy tay. Hắn chưa kịp nhả
đạn th́ Văn B́nh đă giáng atémi vào cườm tay cầm súng. Tuy giỏi
vơ Bônkốp vẫn chưa phải là đối thủ của Văn B́nh. Nếu chàng chỉ
cần một thế nhu đạo bay bướm là hóa giải được hắn.
Lẽ ra Bônkốp phải biết thân phận mà rút lui về thế thủ. Đằng này
hắn lại tiếp tục tấn công. Hắn rùn người xuống, rồi quạt một thế
sămbô vào vết hầu Văn B́nh. Trong khi ấy, bàn chân trái của hắn
được phóng mạnh vào điểm huyệt gần hạ bộ. Hai đ̣n vơ Nga la tư
của Bônkốp đều là đ̣n tối độc, bất cứ bị trùng đ̣n nào Văn B́nh
cũng táng mạng. Quả là Bônkốp không chịu từ bỏ ư định giết
người.
Văn B́nh hoành tay cản đ̣n yết hầu đồng thời nâng đầu gối lên để
chế ngự bàn chân trái của Bônkốp. Chạm vào tay chân Văn B́nh,
Bônkốp bị tê buốt đến óc, như thể thân thể của chàng được kết
tạo bằng bê-tông cốt sắt. Hắn loạng choạng trước khi ngă chúi
vào cái bàn đêm. Cây đèn đêm bên trên bị kéo rời xuống đất, chao
đèn bắng sứ mỏng tan nát thành nhiều mảnh vụn, reo lên một âm
thanh khô khan.
Một lần nữa, Văn B́nh lại khinh đich. Hoặc đúng hơn, Văn B́nh
c̣n cố bám lấy hy vọng Bônkốp là Z. 233. V́ vậy, chàng chỉ kháng
cự lấy lệ. Chàng vung ngọn cước nhẹ là Bônkốp mê man. Song chàng
đứng yên. Và chàng c̣n tiết rẻ nhắc tới phần nh́ của mật khẩu:
- Anh có hề ǵ không? Khổ quá từ Ba lê đến Mạc tư khoa và Tirana
tôi chỉ gặp toàn chuyện phiền phức.
“Ba lê” và “Tirana” là tiếng chính của mật khẩu. Nhưng Bônkốp
lại phản ứng bằng cách cho tay vào túi. Vêlana nh́n thấy trước
tiên vội thét lên:
- Cẩn thận, súng xi-a-nuya !
Bônkốp phải mất nửa giây đồng hồ để gở khóa an toàn, và đẩy viên
đạn hóa chất giết người kinh khủng lên ṇng. Không hiểu sao Văn
B́nh là người quyền cước trác tuyệt, tấn thủ nhanh như điện xẹt
mà trong lúc ấy lại đứng trơ trơ trước họng súng xi-a-nuya nhỏ
bằng chiếc bút may Pạc-ke. Có lẽ nội tâm chàng đang trải qua một
cuộc xung đột dữ dội.
Và một lần nữa chàng lại thoát chết.
Thoát chết, nhờ Vêlana.
Lúc ấy, nàng đứng cạnh Bônkốp. Viên giám đốc sở Phát triển Ngoại
thương c̣n đang loay hoay với khẩu súng tối tân – v́ quá tối tân
nên máy móc cầu kỳ - th́ Vêlana đă hụp người xuống, quét sống
bàn tay vào thát dương Bônkốp. Không ngờ bộ vó đàn bà đẹp của
nàng lại chứa đựng một sức mạnh dị thường. Trúng đ̣n giửa màng
tang, Bônkốp ngă vật sang bên phải. Hắn giẫy một cái nhẹ rồi nằm
im.
Vêlana hoảng hốt đứng lên, kêu Văn B́nh:
- Kêvin, anh Kêvin …
Hai gă vệ sĩ Mông cổ đồ sộ đạp toang cửa pḥng chạy vào. Đang
nói dở, Vêlana ngưng bặt.
Một tên vệ sĩ hỏi Vêlana:
- Chuyện ǵ vậy?
Vêlana đáp:
- Đồng chí Bônkốp đột nhiên đến đây dùng súng độc dược định bắn
hạ ông Kêvin. V́ hoàn cảnh bất khả kháng, tôi phải can thiệp …
Bây giờ yêu cầu anh liên lạc với đồng chí Bôkết.
Tên vệ sĩ nh́n Bônkốp nằm song sượt trên nền nhà rồi hỏi:
- Đồng chí giám đốc chết rồi ư?
Văn B́nh lắc đầu:
- Không. Chắc chỉ ngất đi một lát thôi.
Tên vệ sĩ nhấc điện thoại, xin số của Bôrết. Trong ṿng một
phúc, tiếng nói của Bôrết đă vang lên ở đầu dây. Tên vệ sĩ xưng
tên rồi báo cáo sự việc xảy ra.
Bôrết cằn nhằn:
- Trong khách sạn có ai biết không?
Tên vệ sĩ đáp:
- Thưa không.
- Vậy các anh khiêng Bônkốp bằng cửa sau xuống xe chở vào khu
hồi sinh. Đồng thời, gọi Vêlana về văn pḥng tŕnh điện.
- Thưa c̣n ông Kêvin?
- Bảo anh ta cứ ngủ đi để lấy sức. Sáng mai 8 giờ sẽ có người
đánh thức dậy.
Tên vệ sĩ vâng dạ một hồi rồi gác ống nói. Văn B́nh thở dài rút
điếu thuốc cuối cùng ra hút.
Cuộc tiếp xúc với Z. 233 đă thất bại. Z. 233 đă đến hay chưa
đến? Z. 233 là ai? Những dấu hỏi rối reng quay cuồng trong óc
Văn B́nh. Dáng điệu thờ thẫu, chàng t́ tay vào cửa sổ nh́n xuống
đại lộ Các Mác rộng mênh mông.
|