Mọi thứ diễn ra hết sức hồn nhiên, khi tôi kết thúc chuyện về
một buổi chụp ảnh gần dây mà tôi thực hiện ở vùng núi
Adirondacks. “Có điều rất tuyệt khi chụp h́nh ở một thị trấn nhỏ,
người dân địa phương,” tôi nói, “những con người gắn bó vô cùng
sâu sắc với đất đai của họ… Thật mỹ măn…”
Giọng tôi nhỏ dần khi tôi cảm thấy cái nh́n chăm chú của Leo.
Khi tôi quay sang phía Leo, anh nói, “Em thực sự rất yêu công
việc của ḿnh phải không?” Giọng anh đầy ngưỡng mộ đến nỗi tôi
cảm thấy tim ḿnh run rẩy.
“Vâng,” tôi khẽ đáp. “Đúng vậy.”
“Anh có thể thấy điều ấy hôm nay… Anh rất thích ngắm em làm việc.”
Tôi mỉm cười, cố kháng cự niềm khao khát được nói với anh rằng
tôi cũng thích ngắm nh́n anh suốt buổi phỏng vấn. Thay vào đó,
tôi để anh nói tiếp.
“Thú vị thật,” anh nói, hầu như đang nói với chính ḿnh. “Ở mặt
nào đó em dường như vẫn giống với Ellen anh từng biết, nhưng ở
mặt khác… em dường như quá khác.”
Tôi tự hỏi chính xác th́ anh đánh giá như thế dựa trên điều ǵ,
khi mà kể từ lúc đi qua giao lộ đó chúng tôi tṛ chuyện cả thảy
chưa tới một giờ. Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra cảm nhận của tôi
về Leo cũng đang thay đổi, và tôi chợt nghĩ rằng không phải mọi
câu chuyện đều chỉ có mỗi hai mặt, mà những phiên bản đó cũng có
thể biến chuyển theo thời gian.
Tôi quan sát Leo nhấp một ngụm từ cốc rượu gừng pha đá của anh
và đột nhiên thấy chính ḿnh qua đôi mắt anh. Trước đây và bây
giờ. Hai chân dung hết sức đối lập nhau với cùng chung một bản
chất. Tôi thoáng mường tượng lại con người tôi trước đây – một
cô gái mồ côi mẹ, cô đơn, nghèo túng, xa lạ với thành phố lớn,
vật lộn để t́m ra bản sắc của ḿnh, một bản sắc khác xa với thị
trấn quê hương ngột ngạt của cô ta, với những kinh nghiệm từ
thời đại học yên ấm, với người bạn thân chói sáng của cô.
Tôi nh́n thấy ḿnh trong lần đầu biết yêu, và thấy t́nh yêu hoàn
toàn thống trị ấy – hay Leo
– dường như là lời giải đáp của tôi ra sao. Anh có tất cả những
ǵ tôi muốn có – sôi nổi, sâu sắc, mạnh mẽ - và ở bên anh khiến
tôi cảm thấy chí ít ḿnh cũng có được chút hơi hướng của mọi thứ
đó. Nhưng càng cố níu chặt lấy mối quan hệ ấy, tôi càng trở nên
bấp bênh hơn. Ngày đó, điều ấy dường như hoàn toàn là lỗi của
Leo, nhưng khi nh́n lại, tôi có thể thấy rằng chính ḿnh cũng
phải dự phần trách nhiệm. Ít nhất th́ tôi cũng nhận thấy tại sao
ḿnh trở nên kém hấp dẫn hơn đối với anh.
Tôi nghĩ về những lời nhận xét của Leo ban chiều, về chuyện anh
đă quá đề cao bản thân. Có lẽ chuyện là như thế thật, nhưng tôi
cũng có thể thấy ḿnh đă không coi trọng bản thân một cách
đúng mức. Đó là một sự
kết hợp chết người khiến cho cuộc chia tay của chúng tôi thực sự
không thể tránh khỏi.
“Vâng. Em vui khi nghĩ ḿnh đă có chút biến chuyển,” cuối cùng
tôi nói, khi có thêm nhiều khoảnh khắc trong mối quan hệ ấy lại
kéo về trong tôi – những thứ tôi đă bỏ qua hoặc đơn giản là quên
đi. Tôi nhớ lại, ví như, Leo yêu thích một cuộc thảo luận bổ ích
đến mức nào, và khuôn mặt anh trở nên cáu kỉnh ra sao khi tôi
chẳng đưa ra được ư kiến ǵ. Tôi nhớ sự thất vọng của anh v́ tôi
quá thiếu tính độc lập, sự giận dữ của anh với xu hướng an phận
hoặc trốn tránh thử thách của tôi – cả trong công việc lẫn trong
tư duy.
“Cả hai chúng ta đều có rất nhiều điều phải làm để trưởng thành
hơn… Rất nhiều thứ trên đời để tự ḿnh nh́n nhận và t́m hiểu,”
Leo nói, xác nhận rằng tôi không phải người duy nhất đang nghĩ
về mối quan hệ của chúng tôi.
“Vậy?” tôi ngập ngừng nói. “Anh đă t́m hiểu được mọi điều chưa?”
”Một số thứ,” anh nói. “Nhưng cuộc đời là một cuộc hành tŕnh
dài, em hiểu chứ?”
Tôi gật đầu, nghĩ tới mẹ. Nếu
ta may mắn.
Mấy phút nữa trôi qua, trong khi tôi nhận ra rằng lần đầu tiên
kể từ khi gặp Leo ở bồi thẩm đoàn, tôi có thể không c̣n phải đặt
con người anh trong suốt khoảng thời gian chúng tôi bên nhau vào
một định dạng nhỏ hẹp nữa. Anh không phải là người đàn ông trong
mơ của tôi, chàng trai hoàn hảo tôi từng sùng bái; anh cũng
không phải là tên vô lại mà Margot luôn vận hết khả năng đề mô
tả như loài quỹ dữ; thực sự không phải là bất kỳ gă nào trong số
đó. Anh chỉ là người đàn ông không hợp với tôi vào thời điểm đó.
Không hơn, không kém.
“Em chắc là mệt lắm,” Leo nói sau một khoảng im lặng kéo dài.
“Anh sẽ để em ngủ một chút.”
“Không sao đâu,” tôi nói. “Ḿnh nói chuyện nữa đi…”
Tôi có thể nghe thấy nụ cười trong giọng Leo khi anh đáp lời tôi.
“Ngày xưa, em lúc nào cũng nói như thế…”
Bao nhiêu thứ cùng ập qua đầu tôi trong khoảnh khắc đó – tất cả
những điều không nên và nửa nên nửa không nên nói mà tôi suưt
nữa đă tuôn ra. Thay vào đó, tôi đổi hướng câu chuyện và hỏi
điều tôi đă muốn biết kể từ khi nh́n thấy anh nơi giao lộ ấy.
“Thế. Bây giờ anh đang hẹn ḥ với đó chứ?”
Tôi giữ gương mặt ḿnh thản nhiên trong khi cả người gồng lên
chờ câu trả lời, sợ hăi một đợt sóng ghen tuông mà tôi tuyệt đối
không muốn cảm thấy. Nhưng khi anh gật đầu, tôi chỉ cảm thấy nhẹ
cả người, ngay cả khi tôi tưởng tượng ra đó là một cô gái đẹp
như tranh với giọng ngoại quốc, sự hóm hĩnh đầy quyến rũ, và
tính cách tuyệt vời, lôi cuốn khôn cưỡng. Kiểu phụ nữ như trong
bài hát “Femme Fatale” của ban nhạc The Velvet Underground do
diva Nico thể hiện. Tôi tưởng tượng ra cô có bằng lái máy bay và
có thể uống tequila cùng các cậu trai, nhưng đồng thời cũng biết
đan áo len cho Leo và nấu nướng với ít nhất ba loại dầu ô liu
khác nhau. Cô mềm mại, chân tay dài, và trông cô trong chiếc áo
ngủ cũng tuyệt như khi mặc áo phông trắng với quần soóc của Leo.
“Hay quá,” tôi nói, hơi quá hào hứng. “Anh có… chuyện đó… nghiêm
túc chứ?”
“Anh nghĩ thế… Bọn anh hẹn ḥ được mấy năm rồi…” anh nói. Rồi
anh khiến tôi ngạc nhiên khi đưa tay ra túi sau lấy ví và lôi ra
một tấm h́nh của cô ấy. Leo không mang lại cho tôi ấn tượng về
kiểu chàng trai để ảnh bạn gái trong ví, và chắc chắn càng không
phải kiểu lôi nó ra khoe. Nhưng tôi thậm chí c̣n kinh ngạc hơn
khi bật chiếc đèn treo trên đầu và nh́n xuống thấy một cô gái
tóc vàng khá b́nh thường, chụp bên cạnh một cây xương rồng lớn.
“Cô ấy tên ǵ?” tôi nói, quan sát đôi cánh tay rám nắng, mái tóc
cắt ngắn và nụ cười rộng miệng của cô.
“Carol,” anh nói.
Tôi nhắc lại cái tên trong đầu, thầm nghĩ cô trông
đích thực hợp với cái
tên Carol. Lành mạnh, giản đơn, tử tế.
“Cô ấy xinh nhỉ,” tôi nói, đưa trả lại anh tấm ảnh. Đó dường như
là điều hợp lư – đúng ra là điều
duy nhất – để b́nh luận.
Leo đẩy bức ảnh trở vào trong ví và gật đầu theo kiểu muốn cho
tôi hiểu rằng anh đồng ư với đánh giá của tôi, nhưng không thấy
ngoại h́nh của cô ấy vô cùng thú vị hay quan trọng ǵ cả.
Tuy nhiên, bất chấp ngoại h́nh b́nh thường của cô, trong tôi dấy
lên một cơn ghen tị buốt nhói không mong đợi mà tôi không tin
ḿnh sẽ cảm thấy nếu anh đưa ra h́nh ảnh một cô gái như tôi đang
tưởng tượng. Thất bại trước một người giống Angelina Jolie là
một chuyện, nhưng thua một người hoàn toàn cùng kiểu như ḿnh
lại là chuyện khác. Tôi nhắc nhở ḿnh rằng đó không phải một
cuộc cạnh tranh, rồi tắt bóng điện trên đầu đi và hỏi, “Thế anh
và Carol gặp nhau ở đâu?”
Leo hắng giọng, như thể đang ngẫm nghĩ sửa sang sự thật, nhưng
rồi nói, “Thật ra đó không hẳn là một câu chuyện.”
Điều này, đương nhiên, khiến tôi vui sướng.
“Thôi nào,” tôi dồn ép, hy vọng đó là một chuyện t́nh do được
mai mối – thứ tôi tin là đứng tít dưới chân cây cột totem của
t́nh yêu.
“Okay,” anh nói. “Bọn anh gặp nhau ở bar… vào đêm đáng ghét nhất
của năm… chí ít là ở New York.”
“Đêm giao thừa?” tôi nói, mỉm cười, vờ như không cảm thấy chút
dư vị cay đắng nào.
“Gần gần,” Leo nói, nháy mắt. “Ngày Thánh Patrick.”
Tôi mỉm cười, thầm nghĩ đến chuyện ḿnh đă chia sẻ nỗi chán ghét
ngày mười bảy tháng Ba cùng anh.
“Sao thế. Chuyện ǵ xảy ra với anh? Anh đâu có yêu chuộng tṛ
suốt đêm lăn lê khắp các quán bar náo nhiệt?” tôi nói. “Hay ho
khạc và hát ḥ và uống bia xanh khởi động cho buổi sáng?”
”Chắc rồi,” Leo nói. “Cũng nhiều như anh yêu tất cả đám choai
choai khu Thượng Đông nôn mửa khắp tàu số Sáu vậy.”
Tôi bật cười. “Tóm lại th́ anh
đă làm ǵ vào Ngày Thánh Patrick?”
“Anh hiểu. Ngạc nhiên lắm hả…? Anh vẫn sẽ không thắng được trong
bất kỳ cuộc cạnh tranh lấy ḷng thiên hạ nào, nhưng anh nghĩ
ḿnh cũng không quá khó gần như trước đây nữa… Anh nghĩ đêm đó
mấy người bạn Ailen đă thuyết phục được anh…”
Tôi cố cưỡng lại mong muốn được nói,
Nhiều hơn em có thể làm,
và chỉ hỏi, “C̣n Carol? Cô ấy là người Ailen?”
“Đại loại thế. Người Anh, Scotland, Ailen. Kiểu như vậy.” Rồi
anh nói thêm, thể như nói bừa, “Cô ấy đến từ Vermont.”
Tôi cố nở một nụ cười vui vẻ nhưng trong ḷng run lên, tưởng
tượng ra cảnh Carol giật bung cánh cửa nhà kho của gia đ́nh cô
vào một ngày mùa thu khô hanh, tự hào biểu diễn cách vắt sữa ḅ
cho anh bạn trai đến từ thành phố lớn… cả hai cười ngặt nghẽo
khi anh chàng dường như không thể nắm được kỹ năng… sữa cứ bắn
lên mặt anh trước khi anh lộn nhào khỏi chiếc ghế gỗ đánh véc ni
ngă xuống trảng cỏ khô… cô đổ lên người anh, tuột chiếc áo lao
động ra…
Tôi xua tan cảnh tượng đó rồi cho phép ḿnh xâm nhập lần cuối
vào chuyện Carol. “Cô ấy làm ǵ?” tôi hỏi. “Để kiếm sống?”
“Cô ấy làm khoa học,” anh nói. “Một nhà nghiên cứu y khoa ở Đại
học Columbia… Cô ấy nghiên cứu chứng loạn nhịp tim.”
“Ồ,” tôi nói, bị ấn tượng theo cách tôi nghĩ những người có đầu
óc b́nh thường cảm thấy về những người năo có vấn đề - và ngược
lại.
“Ừ,” Leo nói. “Cô ấy rất thông mminh.”
Tôi nh́n anh, chờ đợi được nghe thêm, nhưng rơ ràng anh đă kết
thúc cuộc tṛ chuyện về Carol. Thế rồi anh bắt tréo chân và nói
với một thái độ dường như cố t́nh tỏ ra vui vẻ. “Đến lượt em.
Nói anh nghe về Andy đi.”
Đó là một câu hỏi quá khó trả lời, ngay cả khi không phải ta
đang nói chuyện với người yêu cũ, thế nên tôi mỉm cười và nói,
“Em biết anh là một phóng viên – và rất yêu chuộng những câu hỏi
để ngỏ - nhưng anh có thể cụ thể hơn được không? Anh muốn biết
điều ǵ?”
Leo nói, “Được. Em muốn cụ thể… Để xem nào… Anh ấy có thích các
tṛ board game không?”
Tôi bật cười, nhớ lại Leo không bao giờ chơi mấy tṛ đó với tôi.
“Có,” tôi nói.
“Ahhh. Tốt cho em quá,” Leo nói.
Tôi mỉm cười, gật đầu và nói, “Ǵ khác nữa?”
“Ừm… Anh ấy có bỏ bữa sáng không – hay tin rằng đó là bữa ăn
quan trọng nhất trong ngày?”
”Vế sau.”
Leo gật đầu như thể đang ghi nhớ. “Anh ấy có tin vào Thượng đế?”
”Có,” tôi nói. “Và cả Chúa nữa.”
“Hay lắm… Và… anh ấy có… bắt chuyện với người đi cùng máy bay?”
“Thỉnh thoảng,” tôi nói, mỉm cười. “Nhưng nói chung là không
phải với bạn gái cũ. Như em được biết…”
Leo liếc nh́n tôi thoáng ngại ngùng, nhưng không bị cắn câu.
Thay v́ thế anh thở dài thành tiếng rồi nói, “Okay… Thế c̣n điều
này?... Chồng em có vẻ ngạc nhiên thật sự hay không khi anh ấy
bật nắp lon Coke và nhận ra rằng,
Trời ạ, chết tiệt, ḿnh
‘Không Thắng Giải Lần Này’?”
Tôi bật cười. “Quá thú vị! tôi nói. Bởi v́ có ! Anh ấy
mong thắng giải… Anh ấy
là một người suốt đời lạc quan.”
“Thế,” Leo nói. “Xem chừng em đă t́m được cho ḿnh một anh chàng
cừ khôi, Ham-tṛ-chơi, Mê-chuyện-gẫu, Sợ-Chúa, Uống-nửa-ly.”
Tôi cười phá lên, nhưng rồi lại lo rằng ḿnh vừa hạ thấp Andy
bằng tṛ chơi hỏi đáp của Leo – hoặc, tệ hơn, làm giảm giá trị
thực của con người anh. Thế nên tôi kết thúc với câu nói hết sức
dứt khoát về t́nh cảm của ḿnh. “Vâng. Andy là một chàng trai
rất tuyệt. Một người thực sự tốt… Em rất may mắn.”
Leo quay người trên ghế và nh́n tôi, nụ cười của anh mau chóng
biến mất. “Anh ta cũng may mắn.”
“Cảm ơn anh,” tôi nói, cảm thấy mặt ḿnh nóng lên.
“Thật đấy,” anh nói. “Ellen… Anh không biết làm sao lại để em đi
mất…”
Tôi mỉm cười với anh, cảm thấy vô cùng bẽn lẽn trong lúc băn
khoăn tự hỏi không hiểu tại sao một lời giản đơn như vậy có thể
cùng một lúc vừa an ủi vừa làm sướng vui vừa gây lo lắng đến
thế.
Rồi cuối cùng mọi thứ trở nên tệ hơn –
và tốt hơn – khi Leo ngă
người ra sau và đặt tay ḿnh lên thành ghế sát tay tôi khiến cho
da thịt chúng tôi chạm vào nhau từ cùi chỏ tới cổ tay. Tôi nhắm
mắt, hít thở sâu, cảm thấy cơn rào rạt trong tim và trong huyết
quản khiến tôi nghẹt thở. Đó là cảm giác mong muốn thứ ǵ đấy
một cách mạnh mẽ đến nỗi gần như nhu cầu thực sự, và sức mạnh
cùng sự khẩn thiết của nhu cầu đó nhấn ch́m tôi.
Tôi tự ra lệnh cho ḿnh phải bỏ tay xuống, biết rằng đó là điều
đúng đắn mà tôi phải cấp bách thực hiện. Tôi có thể nghe thấy
tiếng kêu bên trong đầu – Ḿnh
là vợ mới cưới và ḿnh yêu chồng ḿnh! Nhưng chẳng có ích
ǵ. Tôi thực sự không thể buộc ḿnh rút lui. Đơn giản là tôi
không thể. Thay v́ thế, tôi cũng ngả ghế ra sau song song với
ghế của anh rồi mở ngón tay ra, chờ mong đến tuyệt vọng rằng anh
sẽ t́m đến chúng. Anh đă làm vậy, thoạt tiên ngập ngừng, ngón út
của chúng tôi chạm nhau, rồi hơi đè lên nhau, rồi thêm một chút
nữa, một chút nữa, như thể có một cơn thủy triều xô dạt anh về
phía tôi, trùm lên tôi.
Tôi tự hỏi phải chăng anh vẫn đang quan sát tôi qua bóng tối
trong cabin, nhưng tôi không mở mắt kiểm tra, hy vọng màn đêm sẽ
khiến tôi cảm thấy bớt phần tội lỗi, khiến những điều tôi đang
làm đỡ thật hơn. Nhưng hệ quả lại thật sự ngược lại – tất thảy
cảm giác như thật hơn,
cuồng nhiệt hơn, theo cái lối mà ta luôn có thể ch́m sâu hơn nữa
vào một xúc cảm khi mọi xúc cảm khác đă khép lại,.
Thời gian trôi qua, nhưng cả hai chúng tôi đều im lặng, trong
khi tay Leo đă hoàn toàn phủ bọc lấy tay tôi. Sức nặng và độ ấm
của nó vẫn y nguyên như hôm ở quán ăn, cái ngày khởi sự tất cả
những chuyện này, nhưng cử chỉ hành động dường như hoàn toàn
khác hẳn. Sự tiếp xúc này không phải là dư vị của cuộc tṛ
chuyện. Bản thân nó là
một cuộc tṛ chuyện. Nó cũng là một lời mời gọi. Một lời mời gọi
đă được tôi chấp nhận bằng cách chậm chạp từ từ xoay cổ tay cho
đến khi ḷng bàn tay ngửa lên, áp vào tay anh, và chính thức
chúng tôi nắm tay nhau. Tôi tự nhủ rằng đó là một cử chỉ vô hại.
Bạn học quư mến nắm tay nhau. Bố mẹ và con cái nắm tay nhau.
Bạn bè nắm tay nhau.
Nhưng không giống như thế này.
Không bao giờ giống như thế này.
Tôi lắng nghe hơi thở của Leo, khuôn mặt anh gần gương mặt tôi,
những ngón tay chúng tôi đan gài vào nhau, nới lỏng ra, sắp xếp
lại. Và chúng tôi cứ thế bay về hướng Đông, cuối cùng th́ trôi
dạt, lơ lửng giữa bầu trời, cùng lúc, bên nhau.
Khoảng thời gian tiếp theo thật mơ hồ khi tôi lơ mơ ngủ. Tôi
loáng thoáng nghe những lần thông báo của tiếp viên hàng không,
nhưng không thức dậy hẳn cho đến khi chúng tôi bắt đầu hạ thấp
độ cao lần cuối xuống sân bay JFK. Chếnh choáng, tôi nh́n ra ánh
đèn thành phố ngoài cửa sổ, rồi quay sang thấy Leo vẫn đang say
ngủ, vẫn nắm lấy tay tôi. Cổ anh nghiêng xuống, người anh hơi
cuộn về phía tôi, gương mặt anh sáng ngời dưới ánh đèn rực rỡ
trong cabin. Tôi quay quắt nhớ bộ râu quai nóm sẫm màu quanh cằm
anh; hai bên tóc mai hơi bờm xờm; sống mũi dọc dừa và mí mắt rợp
xuống của anh.
Ḷng tôi thắt lại khi chợt nghĩ rằng ḿnh đang cảm thấy gần hệt
như từng cảm thấy vào buổi sáng sau lần đầu tiên chúng tôi làm
t́nh. Hôm đó tôi cũng tỉnh dậy trước b́nh minh như thế này, và
có thể nhớ lại rơ ràng rằng ḿnh nằm im thin thít bên anh, ngắm
nh́n anh ngủ, bộ ngực trần của anh phập phồng, và khi ấy tôi
thầm hỏi ḷng, Chuyện ǵ tiếp
theo đây?
Bây giờ đây tôi lại hỏi ḿnh cùng một câu hỏi đó, nhưng lần này
câu trả lời đưa ra hoàn toàn khác. Chẳng có chút hy vọng nào vào
lúc này. Đây không phải là một khởi đầu, mà là kết thúc. Đă đến
lúc rời khỏi bàn tay Leo. Đă đến lúc nói lời từ giă.
Mấy giây sau, máy bay đáp xuống đột ngột. Leo mở bừng mắt. Anh
ngáp, ngồi thẳng dậy trên ghế và khẽ mỉm cười bối rối. “Chào
em,” anh nói.
“Chào anh,” tôi đáp nhỏ. Cổ họng tôi khô thít, nhưng tôi không
thể nói là do nó đang khát hay đang chứa đựng nỗi buồn. Tôi muốn
với xuống lấy chai nước trong túi xách, nhưng lại chưa thực sẵn
ḷng phá bỏ mối liên hệ của chúng tôi – và tất nhiên không thể
chỉ v́ một chút nước.
“Trời sáng rồi ư? Anh hỏi, len lén liếc nh́n ra đường băng tối
thui ngoài cửa sổ.
“Sắp sắp,” tôi nói. “Sáu giờ ba mươi phút… Chúng ta đến sớm.”
”Khỉ thật,” anh nói, gương mặt phản chiếu nỗi xốn xang, hỗn độn
mà tôi đang cảm thấy.
“Sao thế anh?” tôi hỏi, muốn anh diễn đạt nó thành lời giùm cả
hai chúng tôi, muốn anh nói với tôi rằng anh không thể tin được
chúng tôi đă về tới New York và rằng đă đến lúc bắt đầu ngày mới
của chúng tôi. Cuộc đời đôi ngả của chúng tôi.
Anh nh́n xuống đôi bàn tay chúng tôi c̣n siết chặt và nói, “Em
biết mà.”
Tôi gật đầu và theo dấu ánh nh́n của anh xuống hai ngón tay cái
đang ngoéo vào nhau của chúng tôi. Rồi tôi siết chặt tay anh lần
cuối trước khi thả ra.
Mấy phút tiếp sau, chúng tôi làm theo mọi người, hững hờ thu xếp
đồ đạc, cầm áo khoác lên và bước xuống máy bay đi về phía cổng.
Chúng tôi cùng im lặng, không nói một lời cho đến khi cả hai
trao một ánh nh́n bên ngoài khu vệ sinh đầu tiên – một ánh nh́n
cho thấy rơ ràng rằng chúng tôi dự định sẽ chờ nhau.
Thế nhưng, mấy phút nữa trôi qua, sau khi đánh răng và chải đầu
xong, tôi vẫn ngạc nhiên khi đi ṿng qua góc và thấy anh đang
dựa lưng vào bức tường xám, trông vạm vỡ đẹp trai đến nỗi tôi
như ngừng thở. Anh mỉm cười nửa miệng với tôi, rồi thong thả bóc
một thanh kẹo cao su. Anh gập lại cho vào miệng, nhai, rồi ch́a
thỏi kẹo về phía tôi. “Một chiếc nhé?”
”Không, cảm ơn anh,” tôi nói.
Anh nhét thỏi kẹo vào túi áo khoác, rồi kéo người ḿnh ra khỏi
bức tường bằng sức nặng của đôi vai. “Sẵn sàng chưa?” anh hỏi.
Tôi gật đầu, và chúng tôi lại đi bên nhau, tiến về phía băng
chuyền hành lư.
“Em có gửi đồ không?” anh hỏi khi chúng tôi đi thang cuốn xuống.
“Chỉ có thiết bị thôi. Môt túi… Anh th́ sao?” tôi hỏi, biết chắc
câu trả lời là không – Leo luôn đi đó đi đây với đồ đạc nhẹ
nhàng nhất có thể.
“Không,” anh nói. “Nhưng… anh sẽ đợi với em.”
Tô không từ chối, và khi chúng tôi đến khu vực băng chuyền, tôi
thậm chí nhận thấy ḿnh đang mong rằng tổ giữ hành lư đang mải
ngủ quên chưa dậy. Nhưng không may mắn đến thế - tôi nh́n thấy
chiếc túi đen của ḿnh ngay lập tức và chẳng có lựa chọn nào hơn
là cúi xuống cầm lên.
“Anh nhặt được nó,” Leo nói, nhẹ đẩy tôi sang bên và nhấc chiếc
túi của tôi từ băng chuyền lên với một tiếng kêu nho nhỏ. Trong
một khoảnh khắc tội lỗi, tôi giả vờ rằng đây là cuộc sống thực
của tôi. Leo và tôi, phóng viên và nhiếp ảnh gia trở về thành
phố sau khi một lần nữa cộng tác chụp ảnh ngôi sao.
Leo để thật cân chiếc túi vải của anh lên va li của tôi rồi hỏi,
“Em đặt xe chưa?”
Tôi lắc đầu. “Chưa. Em sẽ gọi taxi.”
“Giống nhau,” Leo nói. “Chia nhé?”
Tôi nói được, biết rằng chúng tôi chỉ đang tŕ hoăn thời khắc
không thể tránh khỏi.
Khuôn mặt Leo sáng lên theo cái lối mà tôi nhận ra là vừa ngạc
nhiên vừa vững dạ. “Vậy được rồi,” anh nói quả quyết. “Đi thôi.”
Bên ngoài, không khí buổi tinh mơ mùa xuân lạnh buốt. Vầng sáng
hồng nhạt vằn vện trên bầu trời không gợn mây. Rơ ràng hôm nay
là một ngày rất đẹp. Chúng tôi đi dọc vỉa hè đến điểm đổ taxi và
nhập vào một đoàn người đang rảo bước. Chỉ lát sau, Leo đă cho
đồ đạc của chúng tôi vào cốp một chiếc taxi.
“Tới đâu?” bác tài xế hỏi khi chúng tôi đă ngồi vào ghế sau của
xe.
Leo nói, “Hai điểm. Thứ nhất là đến Astoria – đại lộ Newton giao
đường 28… và điểm thứ hai?...” Anh nh́n tôi, cặp mày nâu nhấp
nhỉnh, chờ đợi địa chỉ của tôi.
“Đường 37 giao đường 3,” tôi nói, trong khi tưởng tượng ra cảnh
tượng bên trong căn hộ của tôi ngay chính lúc này – rèm cửa vẫn
sập và không gian hoàn toàn tĩnh lặng ngoại trừ tiếng nghèn
nghẹt của xe cộ rồ ga vào buổi sáng; Andy, mặc áo phông và quần
pijama, cuộn ḿnh ngủ trên giường chúng tôi. Cảm giác tội lỗi
quất ngang ngực tôi, nhưng tôi tự nhủ ḿnh sẽ về nhà sớm thôi.
“Murray Hill à?” Leo hỏi với vẻ hài ḷng. Anh chưa bao giờ thích
nơi ở trước đây của tôi.
“Vậng. Bọn em rất thích ở đó,” tôi nói. “Không có cảnh trí ǵ…
nhưng ở đó rất tiện, trung tâm…”
Bọn em, tôi nghĩ.
Chồng em và em.
Tôi có thể nói rằng từ đó cũng tác động đến Leo, v́ có một sự
điều chỉnh vô cùng nhẹ trên gương mặt anh khi anh gật đầu, gần
như có vẻ tôn trọng. Hoặc có thể anh chỉ đang nghĩ đến nửa kia
của chính hai người bọn anh
– Carol, người thậm chí có thể đang ở đại lộ Newton ngay lúc
này, chờ đợi anh trong chiếc áo ngủ xinh đẹp nhất của cô ấy. Khi
xe chúng tôi chạy xuống xa lộ Long Island, tôi nhận ra ḿnh
không hề biết liệu hai người họ có đang sống cùng nhau không hay
liệu anh có nghĩ đến hôn nhân – với cô ấy hoặc với bất kỳ ai –
trong tương lai không.
Tôi cũng nhận ra tôi chưa từng nói với Leo về khả năng ḿnh sẽ
chuyển đến Atlanta sống. Tôi muốn coi điều này đơn giản là sự vô
t́nh lăng quên, nhưng tận trong sâu thẳm tôi biết rằng đó là cố
ư bỏ sót, mặc dù tôi không chắc tại sao ḿnh lại giữ những điều
đó lại. Tôi cho rằng Leo sẽ xem cuộc chuyển cư đó như thể là cô
nàng Ellen chán phèo đang theo đuôi người đàn ông của cô ta?
Hoặc anh hết sức coi thường tôi, dựa trên vấn đề lựa chọn địa
lư? Hay là bởi v́, ở một mức nào đó, tôi không
muốn chuyển đi, bất kể
những ǵ tôi đă nói với Andy?
Một lần nữa, tôi tự nhủ ḿnh sẽ có thời gian phân tích mọi
chuyện sau. Lúc này, tôi chỉ muốn tận hưởng vẻ đẹp thuần khiết
của khoảnh khắc mà tôi đang sống đây – hừng đông đang rạng phía
chân trời, bản nhạc Ai cập du dương nhè nhẹ phát ra từ radio,
nhận thức rằng Leo đang ở bên ḿnh trên ghế sau xe trong khi bọn
tôi đang kết thúc chặng cuối hành tŕnh của hai đứa.
Mấy phút sau, chúng tôi tiến vào đại lộ Astoria, ngay dưới cầu
Triborough và đường xe điện trên không. Tôi nh́n lên những làn
đường có hàng rào bao quanh và bất chợt ập về bao nhiêu kư ức,
tất cả những lần tôi bắt tàu N đến khu vực này. Thêm nhiều kư ức
nữa lại tràn về trong tôi khi chúng tôi rẽ vào ṭa nhà của Leo
và tôi thấy cảnh tượng thân thương quá đỗi, những ngôi nhà gạch
giăng ngang sơn màu kem, đỏ, và hồng, với những thùng đựng rác
và những mái hiên sơn xanh nhô ra phía trước. Leo chỉ dăy nhà
anh ở, nằm chính giữa ṭa nhà và nói với bác tài xế, “Ngay bên
trái kia rồi bác… Gần chổ chiếc xe tải màu trắng.”
Sau đó, khi chiếc xe chầm chậm vào điểm đỗ, anh quay lại nh́n
tôi, lắc đầu và nói chính xác điều tôi đang nghĩ. “Chuyện này
thật quá sức quái lạ.”
“Nói em nghe đi,” tôi nói. “Em không bao giờ nghĩ có ngày quay
lại đây.”
Leo day môi dưới rồi nói, “Em biết anh muốn làm ǵ ngay bây giờ
không?”
Vài h́nh ảnh cấm kỵ lướt qua đầu tôi khi tôi căng thẳng hỏi, “Là
ǵ?”
”Bốc em ra khỏi chiếc xe này và đưa em vào cùng anh,” Leo nói,
giọng anh trầm thấp đến như thôi miên. “Làm cho chúng ḿnh món
trứng và thịt muối… pha một ít cà phê… Rồi ngồi trên trường kỷ
và chỉ… nh́n em… và hàn huyên
với em suốt cả ngày…”
Tim tôi đập th́nh thịch khi tôi nghĩ đến những ǵ chúng tôi từng
làm trong căn hộ của anh trên tầng hai, chỉ cách mấy bước chân
từ nơi chúng tôi đang ngồi đây. Tất cả những điều
ngoài việc chuyện tṛ.
Tôi nh́n vào mắt Leo, cảm thấy yếu đuối và hơi kinh hăi khi tôi
điên rồ cố thuyết phục bản thân rằng vào trong nhà với anh ấy là
một việc b́nh thường thôi. Sao chứ nếu tôi chỉ ngồi lại chút
xíu, uống vội một ly cà phê? Andy vẫn chưa dậy đâu mà. Anh ấy sẽ
không nhớ tôi cho tới ít nhất sau một giờ nữa. Nó thực sự gây
tổn thương ǵ chứ?
Tôi hắng giọng, chống khuỷu tay xuống đùi, và liếc nh́n bảng
đồng hồ tính tiền vẫn đang đếm trong lúc chúng tôi đă dừng lại.
Cuối cùng tôi nói, “Vậy đó là điều anh muốn à? Thêm vài câu
chuyện nữa qua tách cà phê?
Leo nh́n tôi nghiêm nghị thật lâu rồi nói, “Okay. Em đúng. Anh
xin lỗi…”
Rồi anh vuốt tay lên tóc, thở mạnh và rút hai tờ hai mươi đô ra
khỏi ví.
Tôi lắc đầu từ chối. “Em có đây, Leo.”
“Không được,” Leo nói. Đây là điểm Leo và Andy tương đồng, cả
hai đều cương quyết từ chối để một cô gái trả tiền cho bất cứ
thứ ǵ. Nhưng thái độ của Andy dường như bắt nguồn từ tính phóng
khoáng; c̣n Leo, đó là ḷng tự trọng. Anh dúi hai tờ bạc cho tôi
lần nữa. “Thôi nào.”
“Thế này th́ nhiều quá,” tôi nói. “Đồng hồ mới chỉ mười bốn đô
thôi.”
“Cứ cầm lấy, Ellen,” anh nói. “Xin em.”
Bởi v́ tôi không muốn cuộc trao đổi cuối cùng của chúng tôi lại
là màn đưa qua đẩy lại chút tiền taxi, nên tôi cầm tiền của anh
và nói, “Thôi được. Cảm ơn anh.”
Anh gật đầu. “Khoan khoái… Suốt đêm qua thật… khoan khoái.” Lời
anh đứt đoạn, nhưng giọng điệu th́ thật sự chân thành. Anh thật
sự nghĩ thế. Anh yêu thời gian chúng tôi bên nhau cũng nhiều như
tôi yêu vậy.
Tôi nhận thấy bác tài xế liếc nh́n chúng tôi với vẻ hồ nghi qua
gương chiếu hậu trước khi ra khỏi xe, ṿng ra sau cốp, châm lửa
hút thuốc và chờ đợi.
“Chúng ta rơ ràng hết chưa?” Leo hỏi.
Tôi cười căng thẳng. “Chắc vậy.”
“Okay,”Leo nói. “Chúng ta đến đâu rồi?”
“Em không nhớ,” tôi nói, cảm thấy hoang mang và buồn vô độ.
Leo nh́n lên trần xe rồi lại nh́n thẳng vào tôi. “Anh nghĩ chúng
ḿnh vừa mới xác định được rằng em vào trong kia là một ư tồi,
đúng không?”
“Chắc thế,” tôi nói.
“Vậy, rồi,” Leo nói, ánh mắt anh thiêu đốt mắt tôi. “Anh đoán
thế này đây.”
“Vâng,” tôi nói. “Thế này đây.”
Anh ngần ngừ, và trong một giây, y như hôm trong quán ăn, tôi
nghĩ anh hẳn sẽ ôm tôi, hay thậm chí hôn tôi. Thay v́ vậy, anh
chỉ thoáng mỉm cười buồn bă với tôi trước khi quay người xuống
xe. Cánh cửa xe đóng sầm sau lưng anh, và tôi nh́n anh hất chiếc
túi qua vai, sải bước qua vỉa hè đi về phía căn hộ của ḿnh, rồi
bước hai bậc một lên tam cấp dẫn vào tiền sảnh. Anh không hể vẫy
tay tạm biệt, hoặc thậm chí chỉ nh́n lại chiếc taxi một lần
trước khi mở cửa chính và mất hút vào bên trong. Mắt tôi cay xè
khi xe lượn ra khỏi vỉa hè, và tôi nhắc lại những lời cuối đó
trong đầu ḿnh, không biết bao lần.
Là thế.
Chương 18
Trên quăng đường ngắn ngủi từ Queens trở về Manhattan,
cảm xúc trong tôi đi từ buồn bă hiu quạnh đến vô cùng day dứt
nhớ thương quá văng, gần như đó là sự hối tiếc. Nhưng khi đẩy
cửa ra vào căn hộ của chúng tôi và nh́n thấy Andy trong chiếc áo
choàng ở nhà sọc xanh yêu thích, đang phếch một tảng bơ lớn vào
bánh quế nướng, tôi chẳng c̣n thấy ǵ ngoài cảm giác tội lỗi rơ
ràng, mạnh mẽ và đau đớn. Dù vậy, theo một cách lạ lùng nào đó,
cảm giác ấy gần như lại là sự cứu rỗi cho điều tồi tệ này – và
là bằng chứng chứng minh rằng tôi đă không lạc lối quá xa. Rằng
từ trong sâu thẳm, tôi vẫn là một người vợ đoan chính.
“Chào em, em yêu,” Andy nói, đặt con dao xuống quầy bếp và ṿng
tay trọn quanh tôi với một cái ôm thật-hạnh-phúc-khi-gặp-em. Tôi
hít mùi hương ngọt ngào thơ trẻ từ cơ thể anh, hoàn toàn khác
với mùi xạ hương của Leo.
“Chào anh, Andy,” tôi nói, nhận ra tính quy cách trong cách tôi
gọi tên anh, việc mà cặp đôi hầu như không bao giờ làm trừ khi
họ đang tức giận hay gọi nhau từ pḥng này sang pḥng khác. Và
tôi c̣n làm cho mọi việc tệ hơn nữa khi hỏi, bằng giọng điệu
hoài nghi nhiều hơn là ngạc nhiên sung sướng, anh đang làm ǵ
lúc c̣n rất sớm này. Tôi thực sự không thể không nghĩ rằng lúc
này sẽ dễ dàng hơn và không đến nỗi quá bất ngờ khó xử nếu anh
vẫn c̣n đang ngủ.
“Anh nhớ em,” anh nói, hôn lên trán tôi. “Anh không thể ngủ ngon
khi không có em…”
Tôi mỉm cười và nói với anh rằng tôi cũng nhớ anh, nhưng, sâu
thẳm nhận ra rằng đây chẳng phải là ǵ khác ngoài một lời nói
dối – rằng tôi không nhớ chồng tôi
chút nào – khiến cảm
giác tội lỗi trong tôi nhuốm thêm màu hoảng sợ. Tôi tự trấn an
bản thân rằng có thể tôi vẫn cảm thấy như vậy ngay cả khi không
gặp Leo. Thật ra th́ đó cũng chỉ là một chuyến đi ngắn ngày và
quá nhiều sự kiện. Tôi có công việc quan trọng phải làm. Tôi đă
trăi qua quảng thời gian đầy ư nghĩa với chị gái tôi. Tôi gặp và
chụp h́nh Drake Watters,
ơn Chúa. Với tất cả những lư do đó,
không nhung nhớ héo hon
người bạn đời của ḿnh th́ cũng là một điều hết sức b́nh thường,
thậm chí dễ hiểu. Tôi c̣n thuyết phục ḿnh rằng, người ở lại nhà
trong hoàn cảnh đó, cả ngày loanh quanh với những công việc
thông thường th́ bao giờ cũng sẽ nhớ người kia nhiều hơn. Về
khía cạnh này, tôi chắc chắn
cũng sẽ cảm thấy phần nào cô đơn khi Andy đi công tác xa nhà.
“Em có đói không?” Andy hỏi.
Tôi gật đầu, nghĩ rằng cả điều này cũng dễ hiểu, khi mà ta thức
cả đêm và chỉ ăn mỗi một túi đậu phộng.
“Đây này. Em ăn cái này đi,” anh nói, chỉ vào chiếc bánh quế.
“Không. Đó là của anh,” tôi kiên quyết nói. Bởi v́ xét cho cùng,
cầm tay người yêu cũ trong suốt chuyến bay xuyên đêm đầy lăng
mạn là một chuyện – c̣n giành mất chiếc bánh quế Eggo của người
chồng đang đói meo của ḿnh lại là chuyện khác.
“Không, em ăn chiếc này đi.” anh nói, phun si rô thành h́nh chữ
E mềm mại trên bề mặt chiếc bánh quế.
Tôi nghĩ tới lúc cầm tiền taxi của Leo khi ngồi ở ghế sau xe và
quyết định rằng tôi không thể dễ dàng chấp nhận việc anh ấy trả
tiền và rồi lại từ chối đề nghị này của Andy.
“Ok, cảm ơn anh,” tôi nói, lấy một chiếc dĩa từ ngăn đựng bát
đĩa, rồi dựa người vào quầy bếp và ăn một miếng.
Andy nh́n tôi nhai bánh. “Ngon chứ em? Anh hỏi nghiêm túc, như
thể anh là một đầu bếp, và tôi đang nếm thử món ăn mới sáng tạo
của anh. Tôi thư giăn và nở nụ cười thực sự, hạnh phúc đầu tiên
trong buổi sáng đó, tự hỏi làm sao Andy có thể khiến cho những
điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống gia đ́nh trở nên thật đặc
biệt và thấm đẫm cảm xúc.
“Tuyệt vời,” tôi kết
luận. “Chiếc bánh quế ngon nhất em từng ăn…”
Anh mỉm cười tự hào, rồi chuẩn bị làm chiếc bánh khác cho ḿnh
và đổ ra hai cốc sữa đầy.
“Giờ th́, nói xem nào. Kể cho anh biết về vụ chụp ảnh của em đi,”
anh nói, chỉ về phía bàn ăn của chúng tôi.
Tôi ngồi xuống ăn bánh quế, kể cho anh nghe về chuyến đi nhưng
rất cẩn thận bỏ qua những điều liên quan tới Leo. Tôi nói vê
khách sạn, chị gái tôi, bữa tối, về cảm giác hồi hộp khi gặp
Drake, và cả về sự thỏa măn của tôi với những bức ảnh.
“Anh nóng ḷng xem ảnh em chụp quá,” Andy nói.
“Em nghĩ là anh sẽ thích,” tôi đáp.
Nhiều hơn rất nhiều so với bài
báo.
“Lúc nào anh có thể xem chúng được đây?” anh hỏi.
“Tối nay,” tôi nói, tự hỏi ḿnh có đủ sinh lựccho cả ngày khi
không ngủ chút nào không. “Em muốn bắt tay vào làm ảnh ngay hôm
nay…”
Andy xoa hai tay vào nhau và nói, “Thật tuyệt… Thế c̣n bút tích
của anh? Anh chắc là em có xin bút tích cho anh chứ?”
Tôi làm gương mặt hối lỗi, thầm nghĩ nếu biết trước Leo sẽ xuất
hiện trên chuyến bay của ḿnh, tôi chắc chắn đă đưa ra đề nghị
phiền hà đó. Bất cứ hành động ǵ để làm vơi đi cảm giác có lỗi
trong tôi lúc này.
“Em xin lỗi, anh yêu,” tôi nói chân thành. “Chỉ v́ em không có…
cơ hội nào cả.”
Anh thở dài hết sức năo nề rồi uống nốt ngụm sữa cuối cùng. Một
chút sữa trắng dính trên khóe miệng anh, và nằm đó trong một
khoảnh khắc khiến ḷng tôi đầy thương cảm trước khi anh dùng
khăn giấy lau đi. “Được rồi,” anh nói, nháy mắt. “Lần
này th́ anh sẽ không đ̣i
hỏi ḷng chung thủy của em.”
Dù cho rơ ràng anh đang đùa cợt, nhưng lời nói vẫn như dao găm
đâm vào tim tôi. Chẳng có cách hiểu thứ hai nào cho chuyện đó –
tôi nhận thấy như vậy. Tôi là một người vợ rất, rất tồi. Có thể
không tồi theo kiểu chữ A màu đỏ, nhưng chắc chắn là tồi đến mức
đáng-bị-ghét-bỏ. Trong một khoảnh khắc, tôi cân nhắc đến việc sẽ
thú nhận tất cả mọi chuyện, thậm chí đến cả chuyến đi sau cùng,
không chung thủy và hoàn toàn không cần thiết tới Astoria. Nhưng
lời thú nhận chưa kịp buông ra đă nhanh chóng biến mất khi Andy
đẩy chiếc đĩa của anh ra xa, bẻ khớp ngón tay, và cười tươi thái
quá cho dù là với phong chách Andy. “Okay… Em muốn nghe về ngày
hôm qua của anh không?”
”Chắc rồi,” tôi nói, tưởng tượng ra anh trong trung tâm FAO
Schwarz, trốn việc và thử nghiệm những tṛ chơi khác nhau giống
như Tom Hanks trong bộ phim Big.
“Anh quyết định đón chuyến bay vào phút cuối và đă có chuyến du
lịch vài ngày một ḿnh,” anh nói.
Tim tôi nhảy lên. Tôi biết chắc chuyện ǵ xảy ra và cảm thấy đột
nhiên rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ. “Anh ư?”
“Ờ,” anh nói, trong khi đầu tôi dần dật như có tiếng trống đập.
“Tới Atlanta… Để xem nhà của chúng ḿnh.”
Tôi nh́n anh, cảm thấy một nụ cười miễn cưỡng chạy qua gương mặt
ḿnh, thầm nghĩ, Nhà của chúng
ḿnh.
Andy gật đầu. “Nó tuyệt lắm, Ellie. Anh
thích nó. Margot thích
nó. Mẹ thích nó. Và em
cũng sẽ thích nó. Nó thực sự
hoàn hảo… Thậm chi c̣n tuyệt hơn cả mong đợi nữa.”
Tôi phải lấy hết hơi để hỏi được một câu. “Anh đă…
mua nó rồi?”
Tôi gồng ḿnh, gần như mong mỏi câu trả lời sẽ là rồi để tôi
không phải đưa ra sự lựa chọn. Và, quan trọng hơn nữa, nhờ đó
tôi có thể được quyền giận dỗi. Tôi h́nh dung ra ḿnh vừa giàn
dụa nước mắt phẫn nộ vừa làm ầm làm ỹ,
Anh lẽ ra phải nói với em trước!
Có ai mua nhà mà không bàn bạc với vợ chứ! Cho dù Andy có
biết hay không th́, tỷ số sẽ là ḥa. Vợ chồng tôi mỗi người đều
làm một chuyện sai với người kia.
Nhưng, dĩ nhiên, anh lắc đầu và nói, “Không, anh chưa
mua đâu. Anh chẳng bao
giờ làm việc đó mà không hỏi em trước… Mặc dù vậy,” anh nói hào
hứng, “anh đă cầm hợp đồng ở đây, sẵn sàng fax đi khi-nếu-em
đồng ư.” Anh vỗ nhẹ vào chiếc phong b́ giấy vàng trên bàn. “Anh
nghĩ sẽ nhanh thôi. Đó là ngôi nhà tốt nhất anh từng thấy… Quyến
rũ, thiết kế vững chăi, tất tật đồ trang trí tuyệt vời. hoàn
toàn mỹ măn… và thật kỳ diệu là rất gần nhà Margot… Em có muốn
bay xuống vào cuối tuần này để xem nó không? Có thể đi xem xét
xung quanh thêm nữa?”
Anh nh́n tôi chờ đợi với vẻ ngây thơ vô tội, c̣n tôi thầm nhủ,
Anh hạnh phúc đến thế ḱa.
Nó dường như bao hàm cả hai ư nghĩa, ngợi ca và chê trách. Đó là
một trong những điều tôi vô cùng yêu nơi anh, nhưng trong giờ
khắc này đây đó cũng chính là điều mà tôi ước ǵ ḿnh có thể
thay đổi ở con người anh. Không phải để làm cho anh
bất hạnh, dĩ nhiên, mà là khiến anh bớt đi một chút…
đơn giản. Anh không xem
quyết định này là một sự thay đổi nhỏ xíu nào sao? Anh không có
vấn đề ǵ khi sống ở gần gia đ́nh? Làm việc cho bố anh? Rời bỏ
thành phố mà chúng tôi yêu?
Tim tôi đột nhiên tràn ngập sự phẫn uất, và mặc dù cố gắng đổ
lỗi cho sự hăng hái của Andy, tôi vẫn biết rơ rằng cảm xúc của
tôi trào ra từ chỉ một nguồn, một nơi, một sự xung đột trong tận
đáy ḷng.
Leo
Trong lúc Andy chờ đợi phản ứng của tôi, tôi tự nhắc với bản
thân rằng bất kể tôi quyết định như thế nào về ngôi nhà đó, và
cho dù chúng tôi có chuyển về Atlanta hay không th́ cuối cùng,
cuộc đời tôi vẫn sẽ tiếp tục mà không có Leo. Vậy nên tôi phải
loại bỏ Leo khỏi cuộc sống b́nh yên này và lựa chọn điều ǵ la
đúng đắn cho Andy và tôi.
Nhưng khi nh́n thẳng vào đôi mắt chồng, bức tường giữa hai thế
giới sụp đổ tan nát – thế giới của chuyến bay đêm qua cùng những
ǵ nó có thể mang tới và thế giới cuộc đời của tôi với Andy,
tiếp tục bên nhau, trong ngôi nhà của chúng tôi ở Atlanta. Một
ngôi nhà với hai, có thể là ba, chiếc xe hơi trong gara. Và một
chú chó cảnh lông vàng óng chạy đuổi theo những quả bóng tennis
xù màu vàng trên băi cỏ xanh tươi tốt. Và Margot, ngay trong
cùng khu phố, sẵn sàng trao đổi công thức nấu ăn và những chuyện
bàn tán xóm giềng. Và Andy trong áo trùm sọc kẻ và dép bông ngồi
đọc báo hàng sáng. Và những đứa con mắt xanh mũm mỉm, náo động
với những chiếc phao màu cam rực sáng trong bể bơi ở sân vườn.
Và tôi, đứng trong cửa sồ nhà bếp, vừa gọt một quả táo vừa bâng
khuâng nhớ lại cuộc sống trứơc đây, những công việc mà tôi từng
có. Quăng thời gian tôi chụp ảnh Drake Watters ở Los Angeles.
Buổi sáng cuối cùng tôi gặp leo.
Tôi nh́n xuống bàn, tự hỏi phải mất bao thời gian nữa cho đến
khi tôi không c̣n nghĩ về những động chạm với Leo trên máy bay.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng ở ghế sau taxi không cón cháy lên
trong tâm trí tôi như một bức ảnh đen trắng ám ảnh vẫn c̣n
nguyên trong khung. Nỗi lo sợ những điều đó có thể măi măi ḱm
kẹp trái tim tôi khiến tôi mở miệng và nói,
Chúng ta cứ làm như thế đi.
Cứ theo bề ngoài mà xét, tôi chỉ đồng ư để chồng ḿnh chuyển đi
bản fax hợp đồng. Tôi chỉ đồng ư thay đổi chỗ ở và mua một căn
nhà ở Atlanta. Nhưng từ sâu bên trong tôi biết nó c̣n nhiều ư
nghĩa hơn thế. Từ sâu bên trong, tôi đang ăn năn, hối lỗi. Tôi
đang chứng minh t́nh yêu của tôi. Tôi đang nhắc nhủ lại lời thề
nguyện của tôi. Tôi đang bảo vệ cuộc hôn nhân của tôi. Tôi đang
lựa chọn Andy.
“Em không muốn xuống đó và tự ḿnh xem nhà à?” anh hỏi lại tôi,
nhẹ nhàng đặt những đầu ngón tay lên khuỷu tay tôi.
Đó là đường tránh sau chót, lối thoát cuối cùng của tôi. Tất cả
những ǵ tôi phải làm là đến đó xem ngôi nhà và t́m ra một điều
ǵ đó, bất cứ điều ǵ,
mà tôi cảm thấy không vừa ḷng. Một cung cách mà tôi không cảm
nổi. Một lối phong thủy riêng biệt, tẻ nhạt mà Andy và hai người
phụ nữ miền Nam với cảm quan mỹ thuật hoàn hảo chẳng hiểu sao
lại lệch lạc. Làm vậy có vẻ phi lư hoặc bạc bẽo quá, nhưng thật
t́nh tôi muốn kéo dài thêm chút thời gian cho riêng ḿnh. Mặc dù
thời gian cho cái ǵ th́ tôi không hoàn toàn chắc chắn. Thời
gian để tiếp tục ngồi kiểm tra thư thoại một cách vô ích, hy
vọng rằng anh ta sẽ nghĩ ra “một điều khác nữa” để nói với tôi?
Thời gian để t́m kiếm anh ta trên mọi giao lộ, mọi quán ăn, mọi
quầy bar? Thời gian để làm nên chuyện sai trái tày trời, nhảy
lên một chiếc taxi và trở lại đại lộ Newton? Vậy nên tôi chống
chọi lại tất cả những ǵ tôi muốn lúc này và thay vào đó tôi gật
đầu nói, “Em tin vào quyết định của anh.”
Đó là sự thật, dĩ nhiên. Tôi
thực sự tin tưởng vào quyết định của Andy. Ở điểm này,
tôi tin tưởng phán quyết của anh hơn cả của tôi. Nhưng tôi nhận
thấy những cảm giác mơ hồ khác đang trỗi lên – những biểu hiện
tiêu cực của hành vi gây hấn-thụ động(1) và sự nhẫn nhịn cam
chịu trở thành một người vợ đảm đang truyền thống, và chấp nhận
một sự thiên lệch vốn chưa bao giờ tồn tại, ở bất cứ phương diện
nào, trong mối quan hệ của chúng tôi.
Những cảm giác ấy rồi sẽ qua đi,
tôi nghĩ. Nó chỉ là một tín hiệu nhiễu trên màn h́nh rada của
mối quan hệ này. Chỉ cần cứ tiếp tục con đường của ḿnh thôi.
“Em chắc chứ, em yêu? Andy hỏi nhẹ nhàng.
Bàn tay tôi lướt qua trái tim theo phản xạ, và tôi nói to, rơ
ràng như đang tuyên bố với thư kư thường trực của ṭa án, một
kết luận có thể bác bỏ, Đúng
vậy. Ḿnh cứ làm thế đi. Em chắc chắn.
-----------------
(1)
Là quá tŕnh chủ thể thể hiện
càm xúc giận dữ một cách gián tiếp. Gây hấn thụ động thường xảy
ra khi một người bị bắt buộc làm điều ǵ. Họ làm nhưng giận dữ
v́ họ không thích hay không hài ḷng khi làm việc đó, sự giận dữ
được thể hiện qua hành vi, cử chỉ hay sự chống đối ngầm với đối
tượng.
Chương 19
Margot bật khóc khi chúng tôi nói với cô về việc đang làm
hợp đồng mua ngôi nhà, mẹ chồng tôi c̣n biểu hiện mạnh mẽ hơn
khi khẳng định rằng thông tin đó chính là sự đền đáp cho lời cầu
nguyện của bà. Phải nói là, Margot rất dễ khóc ngay cả thời c̣n
chưa mang thai, cô bật
khóc suốt mỗi lần lên thăm hay khi nghe một vài đoạn nhạc trong
“Những hành khúc trọng thể” đón tiễn chúng tôi, và Stella đă cầu
nguyện nhiều hơn bao giờ hết để con trai bà trở về nhà sinh sống
sau quá nhiều năm “lên miền Bắc”. Thế nhưng. Sự thật vẫn chẳng
có sự trở về nào sau tất cả những hành động đó người ta không
thể cứ loanh quanh lẩn quẩn với t́nh cảm gia đ́nh tha thiết được.
Vậy nên khi mùa xuân đến New York, quyết định dứt khoát, chớp
nhoáng đưa ra sau món bánh quế nướng, một đêm mất ngủ, và cảm
giác tội lỗi quá lớn của tôi đă đem đến sự thay đổi khủng khiếp
đó.
Thật may, khi Andy hân hoan thông báo trước cho hăng luật của
anh về chuyện thôi việc, cũng như tôi, ít nhất cũng có vẻ có cảm
giác mâu thuẩn nửa chờ đợi nửa lo âu về chuyến đi sắp tới của
hai vợ chồng, mặc dù sự quan tâm của anh vẫn dành nhiều hơn cho
những chuyện quan trọng và gần như rạo rực đắm ch́m trong đó -
giống hệt với cảm giác của những học sinh năm cuối trung học
hướng tới buổi liên hoan chia tay và ngày tốt nghiệp. Anh hăng
hái vạch kế hoạch gặp gỡ bạn bè thân thiết của chúng tôi, lên
lịch cho những bữa tiệc tối chia tay tại những nhà hàng yêu
chuộng của chúng tôi, vội vàng đặt vé các buổi diễn tại sân khấu
Broadway mà chúng tôi đă dự tính từ cả thế kỷ là sẽ đi xem. Một
buổi sáng thứ Bảy, anh c̣n khăng khăng rủ tôi thuê tàu ra xem
Tượng Thần Tự do - một biểu tượng mà tôi dám chắc chỉ được
ngưỡng mộ từ những khung cửa sổ máy bay, tựa như một công tŕnh
để tự hào. Rồi khi chúng tôi đang chịu đựng cảnh khách tham quan
đông đúc, trời mù mưa, và một gă hướng dẫn viên với cái giọng
đều đều như tra tấn, Andy đề nghị tôi chụp h́nh phong cảnh xung
quanh để chúng tôi có tranh trang trí trong ngôi nhà mới. Tôi
trêu anh, nhưng không thể thôi nghĩ rằng một bức ảnh đóng khung
chụp Cảng New York, dù có ngoạn mục tới mức nào (nếu tôi có thể
nói như vậy về những bức ảnh của ḿnh) th́ cũng sẽ không thể nào
đem lại sự khuây khỏa khi tôi nhớ nhung những nguồn năng lượng
khó tả của New York.
Nói về cảm giác này, chính những điều nhỏ bé lại là những điều
làm tôi nhớ hơn cả vào lúc chúng tôi hoàn tất mọi công việc ở
thành phố và nôn nao đón chờ ngày tháng Sáu chia ly của chúng
tôi. Đó là sự phong phú trong từng ngày của cuộc đời tôi - những
thứ mà trước đây tôi hầu như chẳng mấy lưu tâm nhưng lúc này
bỗng thấm đầy xúc cảm. Đó là con đường dạo bộ đến chỗ làm và
t́nh bạn âm thầm của tôi với những người đi làm bằng vé tháng
khác được nhen nhóm lên từ những giao lộ xung quanh tôi. Đó là
những câu đùa cợt hào hứng của Sabina và Julian trong pḥng làm
việc của chúng tôi, và mùi hăng hắc từ những ấn phẩm của Oscar.
Đó là cái cau mày nhăn nhó của người thợ giặt khô cho chúng tôi
khi anh ta quả quyết thắt nút chiếc túi nhựa bọc đống áo sơ mi
của Andy rồi chúc chúng tôi một ngày tốt lành bằng giọng Thổ Nhĩ
Kỳ, và người thợ tỉa móng tay Hàn Quốc của tôi vui vẻ đề nghị
tôi “chọn sơn móng đi”, mặc dù cô ta biết rơ rằng tôi luôn mang
theo đồ dùng của ḿnh. Đó là điệu đung đưa lắc lư của tàu điện
ngầm nghiêng nghiêng theo nhịp đường ray và cảm giác sung sướng
khi nhào vào taxi trong một đêm cuối tuần rộ rịp ở khu Village.
Đó là món Burger trong tiệm P.J.Clarke’s, món sủi cảo ở
Chinatown Brasserie, món bánh ṿng ở quầy tạp hóa cạnh nhà tôi.
Đó là ư niệm rằng khi bước ra khỏi khu nhà tập thể của ḿnh, mỗi
ngày tôi đều sẽ thấy những điều mới mẻ. Đó là vô khối sự lựa
chọn và con người, là vẻ đẹp đô thị tinh nguyên, là những cơ hội
bất tận ở khắp mọi nơi.
Tha thiết nhất trong những nỗi nhớ này là Leo - sự hiện diện
thường trực của anh trong tâm trí tôi, cùng với đó, tôi phiền
muộn nhận ra rằng ḿnh hoàn toàn gắn Leo với New York và ngược
lại. Điều đấy, trên thực tế, có nghĩa là rời bỏ New York cũng
mang lại cảm giác khủng khiếp như rời xa anh vậy.
Mặc dù thế, không một lần nào tôi liên lạc với anh. Không liên
lạc ngay cả khi tôi nghĩ ra ít nhất nửa tá lư do liên quan đến
công việc gần như hoàn hảo và vô khối cách biện minh khôn khéo
rằng th́ tại sao mà thân thiết hơn một chút lại là điều tốt đẹp
cho tất cả mọi người.
Không liên lạc ngay cả khi sự cám dỗ mạnh mẽ tới nỗi làm tôi
thực sự cuồng loạn – theo đúng cách mà tôi tưởng tượng ḿnh sẽ
cảm nhận về cocain nếu có khi nào dùng nó.
Hơn thế nữa, tôi kiên quyết giữ quan điểm rơ ràng rằng đúng đối
lập với sai, trắng đối lập với đen, và một trăm phần trăm chung
thủy với Andy. Như một chính sách bảo đảm tuyệt đối, tôi nỗ lực
để giữ anh sát bên minh bất cứ khi nào có thể, có nghĩa là gần
như toàn bộ thời gian anh không vướng công việc tại hăng luật.
Tôi nài nỉ anh đi cùng tới công sở hoặc những buổi chụp h́nh, đi
theo anh tới pḥng tập thể h́nh, và lên kế hoạch để lúc nào cũng
được ăn cùng nhau. Tôi thường xuyên chủ động va chạm cơ thể với
anh - kể cả trong pḥng ngủ và trên các hẻm phố giữa chốn công
cộng. Tôi nói với anh thương xuyên rằng tôi yêu anh, nhưng không
bao giờ nói một cách học vẹt máy móc. Nhiều hơn thế, tôi thật sự
nghĩ về từng chữ, chúng có ư nghĩa ǵ. Yêu như là một động từ.
Yêu như là một cam kết.
Trong mọi khoảnh khắc tôi đều tự nói với ḿnh rằng tôi sắp sửa
kết thúc chuyện này rồi. Cảm xúc của tôi sẽ sớm quay về quỹ đạo
của nó, và mọi thứ sẽ trở lại b́nh thừơng – hay ít nhất là trở
về trạng thái trước khoảnh khắc trên giao lộ đó. Và, nếu nó
không b́nh thường được trước khi tôi đă về Atlanta, trong một
môi trường mới, rất xa Leo.
Nhưng khi nhiều ngày đă qua đi, và thời khắc rời thành phố tới
gần, tôi nhận ra ḿnh vẫn băn khoăn không biết chính xác b́nh
thường đă là như thế nào. Mọi thứ có b́nh thường không khi Andy
và tôi bắt đầu ḥ hẹn? Mọi thứ có b́nh thường không vào cái thời
điểm chúng tôi đính hôn hay khi sánh bước trên thánh đường? Có
phải tôi đă từng thật sự quên hẳn Leo? Vào một thời điểm nào đó
tôi từng chắc chắn rằng câu trả lời là có. Nhưng nếu việc gặp
lại Leo – và khẽ chạm vào tay anh – có thể làm cuộn trào lên bao
nhiêu tầng bậc cảm xúc trong trái tim tôi, th́ có thực là tôi đă
từng không c̣n yêu anh theo cách mà người ta vẫn nghĩ về chuyện
không c̣n yêu tất cả những người khác ngoại trừ người ḿnh cùng
chung sống? Nếu câu trả lời là không th́ liệu ḍng chảy thời
gian và sự thay đổi địa lư có thật sự giải quyết được vấn đề. Và
bất chấp câu trả lời đó ra sao, th́ đâu là
câu hỏi chính xác cho
mối quan hệ giữa tôi và Andy?
Mọi chuyện c̣n rối hôn khi tôi mơ hồ, lạ lùng cảm nhận ra rằng
nổi niềm này không hoàn toàn xa lạ - tôi đă từng trải qua một
vài cảm xúc y như vậy trước đây rất lâu khi mẹ tôi qua đời.
Những sự việc được so sánh ở đây không giống hệt nhau bởi chẳng
có yếu tố bi kịch nào trong việc rời xa New York và không c̣n
được nói chuyện với Leo. Nhưng, theo một cách u buồn khó gọi
thành tên chính xác, chúng có một sự trùng hợp nhất định.
Vậy nên vào một buổi tối muộn khi Andy ra ngoài cùng bạn bè, tôi
đành chiu thua mà gọi cho chị gái, hy vọng có thể t́m ra lối
thoát hợp lư – và những từ ngữ chính xác - để diễn đạt cảm xúc
của tôi lúc này mà không tâng bốc ư nghĩa của Leo hay là giảm sự
tôn kính đối với kư ức về mẹ chúng tôi.
Suzanne nhận điện thoại của tôi trong tậm trạng vui vẻ - và nói
rằng Vince cũng đang đi ra ngoài cùng bạn bè, với anh ta đó là
chuyện cơm bữa. Chúng tôi nói chuyện phiếm một lúc và rồi tôi
mải mê nghe những than phiền của chị về tuần qua, hầu như toàn
là những chuyện liên quan tới Vince kèm thêm dăm ba câu chuyện
hấp dẫn chị cóp nhặt được trong lúc phục vụ trên máy bay. Câu
chuyện làm tôi thích thú là một bà già dở hơi trong khoang hạng
nhất đă làm đổ cốc nưóc hoa quả trộn Bloody Mary không chỉ một
lần, cũng chẳng phải hai lần mà tới
ba lần lên vị khách kế
bên bà ta và rồi nổi điên lên khi Suzanne từ chối phục vụ bà ta
cốc thứ tư.
“Nổi điên như thế nào?” tôi hỏi, luôn luôn thích thú – và kinh
ngạc về những vở bi hài trên máy bay.
“Bà ta gọi chị là đồ chó cái. Hay đấy chứ, hử?”
Tôi cười lớn và hỏi sau đó chị làm ǵ, biết chắc rằng sẽ có một
màn trả đũa nào đó.
“Chị gọi mấy người quản lư an ninh tới gặp mụ già say xỉn đó ở
ngoài cổng.”
Cả hai chúng tôi cùng cười phá lên.
“Bà ta nói đúng đó. Chị thực sự
là đồ chó cái,” tôi nói,
“Chị biết mà,” chị nói. “Đúng là phải gọi chị như vậy.”
Chúng tôi lại cười, và một lát sau, Suzanne bỏ qua câu chuyện đó
và hỏi tôi xem có nghe ǵ từ Leo không.
Tôi định nói với chị về chuyến bay, nhưng quyết định rằng đó là
điều mà tôi phải măi măi giữ bí mật, bất khả xâm phạm. vậy là
tôi chỉ nói không và thở dài lớn đến nỗi khiến nó lại dẫn dắt
câu chuyện tiếp tục.
“U ừ,” chị hỏi. “C̣n ǵ nữa đây?”
Tôi suy nghĩ một vài giây - rồi sau đó thú nhận rằng kể từ khi
rời Los Angeles tôi vẫn tiếp tục cảm thấy nhớ Leo trong một nỗi
nhớ chưa lúc nào vơi bớt. Rằng tâm trạng của tôi lúc này nhắc
tôi nhớ đến “mùa đông năm đó” - vốn là cách nói giảm đi mà chúng
tôi thường dùng để nhắc về cái chết của mẹ để chúng tôi không
phải khơi gợi lên tất thảy nỗi đau buồn.
“Oa, Ellen,” chị nói. “Em đang so sánh việc
không được nói chuyện
với Leo với cái chết của mẹ?”
Tôi lập tức kịch liệt phản đối và rồi nói thêm, “Có lẽ chỉ là v́
em quá sầu muộn khi phải rời xa thành phố này… tất cả những sự
thay đổi.”
“Vậy th́… thế nào nào. Em đang so sánh việc rời khỏi New York
với cái chết?”
“Không. Không hẳn là chuyện nào trong cả hai cái đó,” tôi nói,
nhận ra đáng lẽ ḿnh không nên phiền toái khi cố gắng truyền tải
một cảm xúc mơ hồ đến thế, ngay cả là với chị tôi.
Nhưng với tính cách của Suzanne, chị ép tôi phải giải thích. Tôi
suy nghĩ một lát rồi nói với chị rằng nó c̣n vượt lên trên cả
cảm giác về sự kết thúc đang dần đến, và càng cố gắng để chuẩn
bị tinh thần đón nhận những điều sắp tới, tôi càng thật sự không
biết phải chờ đợi điều ǵ. “Và nỗi lo sợ cứ bao trùm lên suốt
những ngày chờ đợi,” tôi ngập ngừng nói. “Giống như với mẹ…
Chúng ta biết trước mấy tuần rằng sự kết thúc đă đến rất gần.
Cái chết của mẹ chẳng phải điều ǵ bất ngờ. Vậy mà... nó vẫn có
cảm giác giống như một
sự bất ngờ, không phải thế sao?”
Suzanne khẽ nói phải, và trong khoảnh khắc tôi biết rằng cả hai
chúng tôi đang lặng lẽ hồi niệm lại ngày hôm đó khi giáo viên
chủ nhiệm xuất hiện trong lớp học của mỗi chị em tôi rồi cùng
chúng tôi chờ đợi bên ngoài cột cờ và lớp tuyết dày che phủ tầng
tầng, cho đến khi cha tôi tới đón chúng tôi và đưa chúng tôi về
nhà gặp mẹ lần cuối cùng.
“Và rồi sau đó,” tôi nói, buộc ḿnh không được khóc hay khơi gợi
thêm bất kỳ chi tiết hiển hiện nào khác của cái ngày khủng khiếp
đó hơn cả những ngày tiếp sau. “Em thật sự cảm thấy mong mỏi đến
mức tuyệt vọng được kết thúc năm học, để bắt đầu nhịp sống mới…
một không gian mới nơi em không phải thường xuyên nhắc nhớ tới
mẹ…”
“Phải rồi,” Suzanne nói. “Đi cắm trại hè năm đó quả là một sự
giải khuây.”
“Đúng vậy,” tôi nói, nhận ra đó là một phần động lực khiến tôi
chọn một trường đại học cách xa Pittsburgh, nơi mẹ chưa bao giờ
đến thăm hay nhắc tới, với những người không biết rằng tôi không
c̣n mẹ. Tôi nuốt khang và nói tiếp, “Nhưng cùng lúc đó, em càng
muốn rời khỏi ngôi nhà cùng tất cả những kỷ niệm về mẹ và nước
mắt của bố - thậm chí cả chị
nữa – th́ em càng lo sợ rằng khi em đi xa, hay thời gian trôi
qua, hay khi em làm bất cứ điều ǵ khác với những điều chúng ta
đă làm khi c̣n mẹ, chúng ta có thể sẽ đánh mất hoàn toàn nhanh
hơn nữa. Và chúng ta sẽ hầu như… xóa bỏ mẹ khỏi cuộc sống.”
“Chị biết chính xác điều em muốn nói,” Suzanne nói. “Chính
xác… Nhưng… Ellie…”
“Sao cơ?” tôi khe khẽ hỏi, biết rằng một câu hỏi khó sắp được
đặt ra cho tôi.
Chắc chắn rồi, Suzanne nói, “Tại sao em lại không
muốn xoá bỏ Leo?”
Tôi suy nghĩ một lúc rất lâu, sự im lặng bao trùm lên cả không
gian. Nhưng mặc dù rất cố gắng, tôi vẫn không thể nghĩ ra một
câu trả lời hợp lư – hay thậm chí là bất cứ một câu trả lời nào
cho chuyện đó.
Chương 20
Đó là ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Sáu, và là thứ Bảy
cuối cùng chúng tôi ở New York. Một nhóm ba nhân viên vận chuyển
lực lưỡng từ Hoboken đă đến từ sáng, và sau chín tiếng đồng hồ
cật lực đóng gói đồ đạc, căn hộ của chúng tôi đă trống trơn
ngoại trừ vài cái va li dựng ở cửa, mấy cuộn băng dính trên mặt
quầy bếp, và tôi mồ hôi đầm đ́a và mệt lả, đứng tại nơi từng là
pḥng khách của chúng tôi, yên lặng hồi lâu lắng nghe tiếng o o
phát ra từ chiếc điều ḥa bên cửa sổ đang chạy ́ ạch trong không
khí nóng nực.
“Anh nghĩ đến lúc phải đi rồi,” Andy nói, giọng anh vọng vào
những bức tường trắng mà chúng tôi chưa khi nào có thời gian để
sơn một thứ màu thú vị hơn. Anh cọ má lên ống tay chiếc áo phông
cũ lem nhem, một trong chừng ba mươi chiếc dành riêng cho việc
“chuyển đồ và sơn tường”, mặc dù tôi từng trêu rằng c̣n khuya
mới có khả năng anh có thể ở trong t́nh trạng chuyển nhà và sơn
tường đến tṛn một tháng.
“Vâng. Ḿnh đi anh,” tôi nói, tâm trí đă chuyển đến bước tiếp
theo trong hành tŕnh của chúng tôi – cuốc taxi tới khách sạn
nơi chúng tôi sẽ tắm rửa và thay đồ cho buổi tiệc giă từ đêm
nay. Hai người bạn thân học cùng trường luật của Andy giữ vai
tṛ chủ tŕ, và bạn bè từ mọi giai đoạn trong quăng thời gian ở
New York của chúng tôi sẽ tề tựu đủ. Thậm chí Margot và Webb
cũng đang bay đến đây chung vui, chỉ để sáng hôm sau cùng chúng
tôi trở về Atlanta nơi họ sẽ chính thức chào đón chúng tôi. Tôi
đập hai tay vào nhau và xốc tinh thần hăng hái hơn, “lên đường
thôi nào.”
Andy ngừng lại rồi nói, “Chúng ta có nên làm ǵ đó… trịnh trọng
trước đă không?”
“Ví dụ?” tôi hỏi.
“Anh không biết nữa… Chụp một tấm h́nh chẳng hạn?”
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ lẽ ra Andy phải hiểu tôi hơn chứ; tôi có
thể là một nhiếp ảnh gia, nhưng tôi thực sự không phải người
chụp ảnh lưu niệm cho những khoảnh khắc tượng trưng kiểu như thế
này – kết thúc, khởi đầu, ngày lễ và các dịp đặc biệt. Tôi thích
bắt h́nh những thứ ngẫu nhiên vô t́nh gặp hơn nhiều – một điều
khiến bạn bè và gia đ́nh tôi dường như thấy phiền ḷng – và đôi
khi thất vọng.
“Thôi anh,” tôi nói. Tôi hướng ánh nh́n ra ngoài cửa sổ đuổi
theo chú bồ câu đang la đà trên sân thượng tráng xi măng của ṭa
nhà bên kia đường.
Một lúc sau, Andy cầm tay tôi nói, “Em thấy thế nào?”
“Ổn cả,” tôi nói, nhẹ nhơm nhận ra đó là cảm giác thật. “Chỉ hơi
buồn chút.”
Anh gật đầu như thể thừa nhận rằng mỗi sự kết thúc hầu như luôn
chứa đựng chút nỗi buồn, ngay cả khi có một điều ǵ đó háo hức
chờ đợi tiếp sau. Rồi không làm ǵ phô trương thêm nữa, chúng
tôi rời khỏi tổ ấm đầu tiên của hai vợ chồng.
Một lát sau, taxi của chúng tôi dừng lại trước khách sạn
Gramercy Park và trong cảm giác hối tiếc xen lẫn sợ hăi, tôi
nhận ra rằng Andy và tôi đă đột nhiên,
lập tức biến thành những
du khách – khách du lịch
– tại thành phố nơi chúng tôi từng cư ngụ.
Nhưng sau khi chúng tôi bước vào hành lang rực rỡ ánh điện được
trang trí bằng gạch lát Maroc, thảm dệt thủ công, chúc đài thủy
tinh Venice và tranh siêu thực của các danh họa như Andy Warhol,
Jean Michel Basquiat và Keith Haring, tôi đoan chắc lại với ḿnh
rằng có sự thú vị riêng khi cảm nhận New York theo cách này.
“Ôi,” tôi nói, ngưỡng mộ cái ḷ sưỡi to đùng làm bằng cẩm thạch
và cây đèn h́nh răng cưa đặt phía trước nó. “Chỗ này tuyệt
quá.”
Andy mỉm cười nói, “Phải. Phong cách bohemia cực kỳ trang nhă.
Hệt như vợ anh.”
Tôi mỉm cười lại với anh trong khi chúng tôi đi tới bàn lễ tân,
nơi một cô gái gợi cảm, bảng tên đề là
Beata, chào đón chúng
tôi bằng giọng Đông Âu nặng trịch.
Andy chào cô, và con người chỉnh chu, quy củ trong anh cảm thấy
cần phải giải thích về ngoại h́nh lôi thôi của chúng tôi, thế
nên anh khẽ nói đầy vẻ xin lỗi, “Chúng tôi mới chuyển khỏi căn
hộ của ḿnh hôm nay.”
Beata gật đầu thấu hiểu và lịch sự hỏi, “Vậy anh chị sắp đi đâu?”
Tôi nhận phần trả lời, nói với giọng mạch lạc nhất có thể rằng
chúng tôi đi Atlanta, Georgia,
thậm chí c̣n vung tay lên không trung như thể đang bày tỏ một bí
mật chưa khai mở ở Bắc mỹ, một thành phố ḥn ngọc mà cô chắc
chắn nên viếng thăm nếu thực t́nh cô chưa từng tới. Tôi không
chắc chính xác tại sao tôi cảm thấy phần quăng bá Atlanta với
một người hoàn toàn xa lạ - để giúp chính ḿnh cảm thấy thoải
mái hơn, hay để chống lại cảm giác pḥng vệ trong tôi mỗi khi
tôi nói với ai đó tên thành phố chúng tôi tới sống và chắc chắn
nhận lại ánh nh́n đăm đăm tiếc rẻ hoặc một lời phê b́nh thẳng
thắn, “Sao lại là Atlanta?”
Andy phần nào cảm thấy không hài ḷng về chuyện này – y như tôi
cảm thấy mỗi khi nghe ai đấy nói không hay về Pittsburgh – nhưng
tôi thực sự không nghĩ rằng phản ứng đó là sự xem thường
Atlanta, mà đó là v́ sự siêu đa dạng của New York, v́ cảm giác
tự măn rằng phần c̣n lại trên thế giới, hay chí ít phần c̣n lại
của đất nước này, đều nghèo nàn, thiếu đa dạng và phần nào kém
cỏi hơn. Và mặc dù lúc này đây tôi đang bực bội với thái độ đó,
sự thật đáng phiền vẫn là tôi không hoàn toàn bất đồng với cách
đánh giá ấy, và tự nhận thức rằng ḿnh cũng cảm thấy tương tự
như vậy khi bạn bè rời khỏi thành phố - bất kể v́ công việc, hay
một mối quan hệ, hay để sinh con đẻ cái ở các vùng ngoại ô.
Người New York may mắn hơn ḿnh,
tôi đă nghĩ thế, mặc dù có thể có lúc nào đó tôi từng kêu ca khổ
sở về thành phố này. Trên tất cả, tôi nghĩ cảm xúc mănh liệt
chính là điều lôi cuốn nhất trong đời sống New York, và cũng
chính là điều tôi sẽ tiếc nhớ nhất.
Bất kể thế nào, giọng điệu ngợi ca, tự hào của tôi dường như tác
động thành công tới Beata, bởi v́ cô gật đầu mỉm cười và thốt
lên, “Ôi, mỹ lệ quá,” như thể tôi vừa nói về thành
Paris, Pháp. Sau đó cô
lấy pḥng cho chúng tôi và giới thiệu qua với chúng tôi về khách
sạn trước khi trao cho Andy ch́a khóa và chúc chúng tôi nghỉ lại
thoải mái.
Chúng tôi cảm ơn cô, và len lén đi ṿng ra sau xuyên qua tiền
sảnh mé bên khu Rose Bar, nơi được trang hoàng lộng lẫy không
thua ǵ tiền sảnh, điểm trang hoàn thiện với chiếc bàn bi da
nhung đỏ và một bức tranh khác của Andy Warhol. Tôi cảm thấy tâm
trí ḿnh bắt đầu trôi dạt tới Leo, và lần gần đây nhất tôi ở
quầy bar một khách sạn hạng sang, nhưng rồi gạt ngay những ư
nghĩ đó đi khi Andy nói với giọng điệu trịnh trọng. “Thưởng một
ly khai vị nhé?”
Tôi liếc qua thực đơn cocktail rồi bảo anh rằng ly mojito quế và
dứa có vẻ tuyệt đấy. Anh đồng ư và gọi hai ly đưa lên pḥng cho
chúng tôi, và một chốc sau chúng tôi c̣n lại hai người với nhau
trong căn pḥng xa hoa tráng lệ nh́n xuống công viên Gramercy,
một trong những nơi tôi yêu thích ở New York, mặc dù tôi chưa
từng vào bên trong cánh cửa khóa im ỉm – có lẽ
bởi v́ tôi chưa bao giờ
vào trong.
“Lộng lẫy quá,” tôi nói, nhấm nháp ly mojito trong khi ngắm nh́n
khung cảnh khu công viên lăng mạn, giữ được nét riêng tư hoàn
hảo.
“Anh biết em luôn muốn vào trong đó xem,” anh nói ṿng tay quanh
người tôi. “Anh nghĩ đây sẽ là một cách tạm biệt hay ho.”
”Anh luôn nghĩ chu đáo mọi thứ,”
tôi nói, cảm thấy trào lên một niềm cảm kích sâu sắc với chồng
ḿnh.
Anh cười rạng rỡ kiểu “ôi, chao ơi” với tôi rồi tu một hơi rượu
dài trước khi cởi phăng quần áo, chỉ c̣n mặc độc chiếc quần
trong và hào hứng cất giọng hát bài “The devil went down to
Georgia”.
Tôi bật cười và lắc đầu. “Vào tắm di,” tôi nói, nguyện với ḷng
ḿnh rằng đêm nay sẽ thật hạnh phúc. Mặc cho tôi rất mệt. Mặc
cho tôi ghét trở thành trung tâm của sự chú ư. Mặc cho tôi không
thích giă từ. Và mặc cho một ai đó ở đại lộ Newton sẽ không có
mặt mà thậm chí cũng chẳng mảy may biết rằng tôi sắp ra đi.
Một tiếng sau, bữa tiệc của chúng tôi ở Blind Tiger, một quán
bia trên đường Bleeker, đă đâu vào đó cả. Ánh đèn mờ ảo, nhạc êm
êm vừa tai, và tôi đang say sưa với ly bia thứ tư trong đêm nay.
Lựa chọn hiện thời, bia Lagunitas Hairy Eyeball, là thức uống ưa
chuộng nhất của tôi tính cho đến thời điểm này, mặc dù có lẽ nó
là tác nhân của cơn choáng ong ong đang mỗi lúc một mănh liệt
hơn trong tôi. Có một điều chắc chắn – tôi đă quẳng tất cả những
lo âu của ḿnh qua một bên và thực sự đang có một đêm tuyệt vời
hơn cả ḷng tôi tự hứa, phần lớn bởi v́ mọi người dường như đang
vui vẻ cực độ, điều mà chẳng bao giờ có được với một buổi tiệc
gộp chung nhiều nhóm bạn xa lạ với nhau. Những bạn đồng nghiệp
trong lĩnh vực nhiếp ảnh của tôi thực sự có rất ít điểm chung
với nhóm bạn luật sư của Andy hay những chuyên gia thời trang
hàng đầu sống ở vùng Thượng Đông – những người mà Margot và tôi
thường đi chơi cùng thời cô c̣n sống ở đây. Phảii nói rằng,
Margot thực sự xứng đáng được ghi nhận công lao v́ đă là cầu nối
đưa mọi người lại gần nhau và mang lại cho mọi thứ cảm giác hết
sức gắn kết, bởi v́ cô chính là báu vật tuyệt vời độc nhất vô
nhị mà ta có thể có trong bất kỳ bữa tiệc nào. Cô cởi mở, lịch
thiệp và bao quát, luôn t́m cách đưa ngay cả những vị khách rụt
rè, e ngại nhất nhập vào đám đông. Lúc này đây, tôi đang ngắm
nh́n cô đang làm chủ căn pḥng, ly rum nguyên chất trong tay,
trông thật lộng lẫy với chiếc váy suông màu hồng tươi mát và đôi
xăng đan gót nhọn màu bạc có quai đeo. Đă gần sang tháng mang
thai thứ sáu, bụng cô tṛn, hơi nhô ra phía trước, nhưng mọi bộ
phận khác trên cơ thể chẳng mập lên lấy một gram, đă thế mái tóc,
móng tay móng chân và làn da của cô thậm chí c̣n tuyệt mỹ hơn cả
b́nh thường. Cô nói rằng đó là nhờ các loại vitamin dành cho bà
bầu, mặc dù tôi không nghĩ gói spa đắt tiền cô thực hiện hôm nay
gây tổn hại ǵ tới nguyên nhân thật sự. Tóm lại, cô là bà bầu
xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, ư kiến này của tôi đă được ít
nhất năm người trong bữa tiệc đêm nay chia sẻ, tính cả một phụ
nữ xinh đẹp làm cùng hăng luậtt với Andy, một người chính xác
th́ cũng cao sang sánh ngang Margot nhưng trông như thể cô ấy đă
bơm heli khắp cả người – từ mũi tới mắt cá chân, thậm chí cả dái
tai.
“Tránh xa tớ ra nhé,” cô ấy đùa với Margot. “Cậu khiến tớ trông
tệ quá.”
“Cô ấy khiến trông ai cũng tệ cả - dù mang bầu hay không,” tôi
nói.
Margot thẹn thùng xua xua chúng tôi và nói chúng tôi đừng có ngớ
ngẩn như thế, nhưng trong ḷng cô chắc hẳn biết đó là sự thật.
Tuy nhiên, c̣n may là cô cũng quyến rũ hơn tất cả các cô gái
khác trong bữa tiệc, thế nên chẳng ai thực sự v́ ngoại h́nh đó
mà chống lại cô, kể cả những bà bầu trông bệ rạc nhất.
Mắt Margot bắt gặp ánh mắt tôi khi cô tới nhập vào nhóm tôi,
Julian, Hillary, lúc này đang ngồi ở một chiếc bàn gỗ vân phía
sau quầy bar, vừa đúng lúc Hillary đang sôi nổi bày tỏ ḷng
ngưỡng mộ với quyết định của Andy từ bỏ môi trường làm việc ở
hăng luật hàng đầu. Tối nay đám luật sư sôi sục bất b́nh anh
cũng trao đổi với nhau ư kiến tương tự như vậy, và v́ Andy, tôi
cảm thấy dễ chịu hơn về cuộc chuyển cư của chúng tôi.
“Tôi đă định cuốn gói đến bảy năm nay rồi ấy chứ,” Hillary nói,
cười lớn trong khi đưa tay giật giật đuôi tóc dài vàng hoe. “Thế
mà chưa khi nào biến hẳn được.”
Julian lắc đầu nói, “Nếu cứ mỗi lần cô ấy bảo sẽ thôi việc tôi
lại nhận được một hợp đồng th́ giờ
cả hai chúng tôi đă có
thể nghỉ hưu rồi… Nhưng thay v́ thế cô ấy làm ǵ chứ?”
“Làm ǵ?” Margot và tôi đồng thanh hỏi.
Julian vỗ nhẹ lên vai vợ và nói đầy tự hào, “Cô ấy tiếp tục và
trở thành hội viên của công ty.”
“Không thể nào! Sao mà anh chẳng nói với tôi ǵ cả?” tôi bảo với
Julian, đánh vào tay anh ta.
“Cô ấy mới nghe tin hôm nay,” anh ta nói, trong khi tôi nghĩ đến
tất tật những mẫu chuyện thú vị trong đời sống của Julian mà tôi
chắc sẽ nhớ nhiều khi rồi đây chúng tôi không c̣n chia sẻ không
gian làm việc nữa. Chúng tôi đă hứa là sẽ giữ liên lạc – và tôi
nghĩ thỉnh thoảng chúng tôi sẽ viết thư hay gọi điện cho nhau –
nhưng sẽ không c̣n giống như cũ nữa, tôi sợ rằng rồi cuối cùng
Julian, Sabina và Oscar sẽ đều chỉ c̣n là những người bạn để gửi
thiệp cho nhau mỗi khi lễ lạt. Nhưng tôi thầm đặt chuyện đó vào
danh sách những điều không được lo lắng trong đêm nay, rồi quay
sang Hillary để chúc mừng cô. “Andy vẫn nói rằng hầu như chẳng
có khả năng nào trở thành hội viên của một hăng luật lớn được.”
“Đặc biệt là với một phụ nữ,” Margot gật đầu thêm vào.
Hillary cười tươi nói, “Ôi, tôi chắc chuyện này chẳng kéo dài
đâu. Chí ít tôi hy vọng thế… Tôi sẽ bám trụ chỗ đó cho đến khi
có bầu… Xong rồi tôi sẽ được nghỉ sinh và cao chạy xa bay.”
Tôi bật cười nói, “Nghe như một kế hoạch vậy.”
“Cô tính sẽ có em bé sớm chứ?” Julian hỏi tôi.
Đó là câu hỏi Andy và tôi đă nghe rất nhiều kể từ khi tuyên bố
chuyển cư, thế nên tôi đă có một câu trả lời vừa là chuẩn bị sẵn
vừa là để diễn tập kỹ càng. “Không phải nay mai,” tôi nói, cười
mơ hồ. “Nhưng cũng sớm thôi…”
Hillary và Julian tươi cười với tôi, ai ai dường như cũng đều
thích nhất cái phần “sớm” trong câu trả lời của tôi. Đứng đầu
danh sách ấy là Margot, lúc này cô đang ṿng tay qua tay tôi.
Tôi hít vào hương thơm từ cô trong khi cô giải thích rằng cô
muốn con cái của hai chúng tôi sát tuổi nhau.
Hillary nói, “Ôi, chắc chắn
rồi. Thật sẽ rất tuyệt với các bạn… Tôi ước ǵ ḿnh có ai
đó đồng hành về chuyện sinh nở, nhưng mà tôi tụt hậu quá xa so
với bạn bè rồi. Họ giờ đă phải lo chuyện xin học tiểu học cho
con, một giai đoạn hoàn toàn khác trong đời đấy… Các bạn thật
may mắn khi có nhau, mà lại sống sát nhau thế nữa chứ.”
Margot và tôi cùng nói rằng chúng tôi biết, chúng tôi
thật may mắn, và trong
một khoảnh khắc đầy măn nguyện, tôi cảm nhận toàn bộ sức nặng và
sự thật trong đó. Chắc chắn rồi, quyết định ra đi lúc này có thể
không phải là lư tưởng. Tôi có thể chưa sẳn sàng rời xa thành
phố, và con cái tôi có thể có ít hơn con cái Margot vài tuổi,
nhưng những điều đó chỉ là tiểu tiết. Toàn cảnh lớn lao thực sự
vô cùng tuyệt diệu. T́nh
bạn của tôi với Margot, hôn nhân của tôi với Andy, ngôi nhà của
chúng tôi ở Atlanta – tất cả những điều đó
thật tuyệtt diệu.
Và đó là suy nghĩ sau cùng của tôi trước khi người đại diện của
tôi, Cynthia, xuất hiện ở chỗ quầy bar, nh́n một lượt khắp pḥng,
và ném một cái nh́n thẳng tắp nghẹt thở về phía tôi. Vốn từng là
người mẫu ngoại cỡ kiêm diễn viên sân khấu, Cynthia có ngoại
h́nh cao lớn, mập mạp và mộtt phong thái hơi kỳ lạ khiến người
ta thường nh́n cô chằm chằm và băn khoăn phải chăng cô là người
nổi tiếng. Trên thực tế, cô có lần đă bảo tôi cô thường xuyên bị
nhầm với nữ diễn viên Geena Davis, và thậm chí đôi khi c̣n kư
bút tích giả và trả lời các câu hỏi về việc sản xuất bộ phim
Thelma and Louise hoặc
Beetlejuice. Tôi dơi mắt
theo khi cô dừng lại hôn mạnh lên cả hai má Andy rồi tóm ngược
tóc anh trước khi tiếp tục cuộc diễu hành có chủ đích về phía
tôi, với Andy theo sau.
“Đợi đă! Đợi xem tôi có cái ǵ đă,” tôi có thể nói với Andy từ
giữa pḥng vọng tuốt vào trong. Một giây sau, cả hai người đă
đứng cạnh tôi, và khi cảm ơn cô v́ đă đến, tôi nhận ra trong một
nỗi hoảng sợ choáng váng đang dâng lên, đâu là điều cô sắp công
khai trong bữa tiệc chia tay của chúng tôi.
Quả nhiên, đôi môi dày mọng đỏ của cô chu lên một cách rất kịch
khi cô lôi tờ tạp chí cỡ lớn từ trong chiếc túi xách Balenciaga
màu trắng có tua rua của cô và rồi uốn lưỡi đọc to với đám khán
giả mỗi lúc một đông của cô, “Tạp chí
Platform! Báo mới ra ḷ!”
”Tôi đă nghĩ phải cuối tháng mới ra cơ đấy,” tôi nói, cảm thấy
tê liệt và như bị vạch trần khi tôi quan sát không phải những
bức ảnh của Drake mà tôi đă phải quần quật xử lư và hoàn thiện
trong suốt bao nhiêu giờ, mà là ḍng tên ghi trên bài báo.
“Ồ, cô nói đúng, mấy tuần nữa nó mới xuất hiện trên sạp báo,”
Cynthia nói. “Nhưng tôi đă sử dụng tài phép mang về trước cho cô
một tờ… V́ nghĩ nó sẽ là món quà chia tay hoàn hảo dành cho cô,
cưng à.” Cô cúi xuống và đưa ngón trỏ gơ nhẹ hai cái lên mũi tôi.
“Ôi, Chúa ơi. Tuyệtt quá,” Andy nói. Anh xát hai bàn tay vào
nhau đầy hào hứng rồi lên tiếng gọi thêm mấy cậu bạn đang đứng
bên kia bàn, trong đó có Webb.
“Anh xem ảnh rồi mà,” tôi nói với Andy bằng giọng khẽ khàng, lo
lắng, như thể tôi chẳng c̣n cách nào khác để ngăn chặn công cuộc
thu hút sự chú ư của Cynthia .
“Đúng em, nhưng không phải là trên một trang b́a khổ lớn hào
nhoáng,” Andy nói, đứng ngay bên cạnh xoa bóp vai tôi.
Một phút tŕ hoăn đầy khổ sở nữa trôi qua trong khi Cynthia tiếp
tục nhiệm vụ kiến tạo cảm giác hồi hộp bằng cách cứ ấn trang b́a
lên bộ ngực đồ sộ của cô và độc diễn một bài đúng giọng kịch
Shakespear rằng tôi có năng khiếu biết bao, và cô tự hào v́ được
làm đại diện của tôi như thế nào, và tôi sẽ trở thành người thực
sự vĩ đại ra sao, bất kể tôi sống ở đâu.
Trong khi đó tôi dán mắt vào b́a sau tờ tạp chí, một h́nh quảng
cáo đen trắng của Kate Moss, người mẫu tôi vô cùng yêu thích và
cũng là người tôi khao khát được chụp h́nh. Trong bức ảnh đó,
cặp môi cô hơi tách ra, mái tóc rối che khuất một phần mắt phải,
và khuôn mặt cô trong sáng nhưng đầy khêu gợi. Khi nh́n sâu vào
đôi mắt xám của cô, tôi đột ngột có cảm giác tin tưởng một cách
kỳ cục rằng cô ở kia trên trang báo đó không phải để quảng bá
cho hăng đồng hồ David Yurman, mà rơ ràng là để trách móc tôi.
Cô lẽ ra nên nói với họ sớm hơn,
tôi nghe cô nói thế bằng chất giọng Anh chuẩn xác.
Cô đă có hết tuần này sang tuần
khác để nói với họ, nhưng thay v́ thế cô lại chờ đến bữa tiệc
đông người vào đêm cuối cùng ở New York. Hay ho lắm.
“Thôi nào, Cynthia!” Andy kêu lên, cắt ngang ḍng suy nghĩ hoang
tưởng của tôi. “Cho chúng tôi xem tờ tạp chí cực kỳ oách đó đi!”
Cynthia cười lớn rồi nói, “Thôi được! Thôi được!” Rồi cô lật một
ṿng mặt báo có h́nh Kate, giơ tờ tạp chí lên cao trên đầu, từ
từ xoay để lộ ra bức ảnh Drake với trọn vẹn vẻ rực rỡ của ông.
Trong mấy giây, giữa lúc nhóm khán giả ít ỏi nhưng chăm chú của
cô vỗ tay và huưt sáo chúc mừng, tôi có một cảm giác măn nguyện
lạ lùng rằng đó thực sự là trang b́a của tôi. Bức h́nh Drake
Watters tôi chụp.
Nhưng nỗi sợ trở lại trong tôi mạnh mẽ tột độ khi Cynthia đưa tờ
báo cho Andy và nói, “Trang bảy mươi tám nhé, chú cừu non.”
Tôi nín thở, cảm thấy tất cả gân cốt căng ra khi Andy ngồi xuống
chiếc ghế bên cạnh Julian và háo hức giở đến bài viết về Drake.
Trong khi đó, mọi người tụ tập sau lưng anh, xuưt xuưt xoa xoa
các bức ảnh mà tôi đă khổ công hoàn thành và hầu như nhớ làu làu
chi tiết nhưng lại không thể cho phép ḿnh ngắm nh́n lúc này.
Thay v́ thế, tôi chăm chú quan sát gương mặt Andy, trỗi lên một
cảm giác nhẹ nhơm tột độ khi nhận ra anh c̣n say sưa mê mải hơn
tôi, và chẳng tâm trạng đâu để đọc bài báo dù chỉ là chú mục vào
một chữ nào đó trên trang. Anh mỉm cười rạng rỡ, thưởng thức
những lời b́nh luận không ngớt từ đám bạn nhiếp ảnh gia của tôi,
những người quan tâm khen ngợi các yếu tố mỹ thuật của tác phẩm,
trong khi số khán giả c̣n lại say sưa hỏi tôi cảm nhận thế nào
về Drake, và Margot, với cách ủng hộ đặc trưng của cô, nhắc nhở
mọi người cẩn thận đừng làm quăn mép hay để dây bất cứ thứ ǵ
lên các trang báo. Cuộc tṛ chuyện rôm rả thêm một hồi lâu,
trong khi tờ tạp chí được chuyền tay quanh bàn rồi cuối cùng
dừng lại trước mặt Margot và tôi, đang lật giở ở trang cuối cùng
của bài báo.
“Tuyệt vời quá,” cô kêu khẽ. “Tớ tự hào về cậu
lắm.”
“Cảm ơn cậu,” tôi quan sát cô chầm chậm giở ngược năm trang cho
đến khi quay về đầu bài báo.
“Tớ nghĩ tớ thích bức này nhất,” Margot nói, chỉ vào bức ảnh
Drake đầu tiên, đóng khung trong những ḍng báo của Leo, với tên
anh lơ lửng ngay trên đầu, chính giữa trang. Mặc dù đôi mắt tôi
đă cuốn chặt vào ḍng tên đó nhưng thật sự th́ cỡ chữ không lớn
đến như tôi đă lo sợ, cũng không quá sậm màu hay bôi đậm. Thế
nên trong khi Margot thao thao về chuyện Drake nổi tiếng như thế
nào và tôi đă bắt được thần thái của ông tuyệt diệu ra sao, tôi
kết luận rằng đêm nay tôi chắc sẽ thoát nạn b́nh an vô sự. Thực
sự th́, tôi có thể thậm chí c̣n thoát được chuyện này vĩnh viễn
luôn. Cả cơ thể tôi cuộn lên – cảm giác giải thoát và chiến
thắng tràn ngập trong tôi vượt lên bất cứ sự xấu hổ nào mà tôi
biết lẽ ra ḿnh phải cảm thấy. Chắn hẳn một kẻ cuỗm đồ trong cửa
hàng cũng cảm thấy y hệt như thế khi cô ta gật đầu lặng lẽ tạm
biệt anh chàng nhân viên an ninh của cửa hàng trong khi cảm thấy
những món đồ ăn trộm được đang nặng đến trĩu cả lớp lót áo quần
của cô ta.
Nhưng ngay sau đó, vận may của tôi tuột dần khi tôi cảm thấy
Margot đờ ra bên cạnh tôi rồi bỗng rùng ḿnh chùng người lại.
Tôi nh́n cô, và cô nh́n thẳng lại tôi, và tôi có thể nói ngay
rằng cô đă nh́n thấy tên Leo, nhận ra ư nghĩa của nó, và biết
chuyện. Rơ ràng cô không thể biết
chính xác tôi đă làm ǵ
hay không làm ǵ, nhưng chắc chắn cô biết rằng tôi không thành
thật với cô và quan trọng hơn, với anh trai cô. Nếu đó là bất kỳ
ai khác, tôi hẳn đă bị đẩy vào một làn sóng phẫn nộ, hoặc ít
nhất cũng là chuỗi dài những chất vấn và buộc tội. Nhưng tôi
biết rơ Margot. Tôi biết cô rất giỏi kiềm chế, vô cùng cẩn trọng
trong lời nói, luôn tránh đối đầu. Và quan trọng hơn, tôi biết
triệu năm nữa cô cũng không bao giờ nói bất cứ điều ǵ để phá
hoại bữa tiệc này, bất kỳ
bữa tiệc nào. Thay v́ thế, cô quẳng ra một h́nh phạt nặng nề gấp
bội. Cô trở nên im lăng, gương mặt lạnh lùng và khắc khoải,
trong khi cô đóng cuốn tạp chí lại và tránh mặt tôi suốt phần
c̣n lại của buổi tối.
Chương 21
“Em có thực sự
nghĩ rằng cô ấy phát điên lên v́ vụ chụp ảnh của em không?”
Suzanne hỏi tôi vào buổi sáng hôm sau khi tôi gọi cho chị từ một
cửa hàng quà tặng ở LaGuardia, kể tóm tắt cho chị nghe về buổi
tối hôm trước và khẩn khoản xin chị lời khuyên về việc phải đối
diện với Margot như thế nào khi chúng tôi gặp cô ấy dưới cổng
trong ṿng mấy phút nửa. “Có thể chỉ là do em hoảng hốt quá
chăng?”
Tôi căng thẳng dơi theo Andy trong dăy người chờ mua cà phê
trong quán Starbucks và nói, “Đúng như vậy mà. Chắc chắn đấy.
Ngoại trừ một câu tạm biệt qua loa th́ cô ấy không hề nói lại ǵ
với em. Không một lần nào.”
Suzanne hắng giọng nói, “Trong một buiổi tiệc lớn th́ chuyện đó
có ǵ lạ cơ chứ? Chẳng phải có rất nhiều bạn bè xung quanh à?
Bọn em có thể thường xuyên kè kè bên nhau suốt cả đêm được không?”
Tôi chần chừ, biết rằng những câu hỏi này chính là kiểu châm
chọc chẳng-mấy-tế-nhị của Suzanne đối với cái mà chị tin, và
thậm chí từng có lần nói, là sự lệ thuộc quá sức giữa tôi và
Margot. Và, mặc dù tôi thường t́m cách khéo léo đánh lạc hướng
cuộc thẫm vấn và bảo vệ t́nh bạn của chúng tôi, nhưng bây giờ
tôi không có thời gian để đẩy câu chuyện sang hướng khác đấy.
Thay v́ đó tôi lặp lại, “Nghe này, Suzanne. Cô ấy đương nhiên
không vui vẻ ǵ trước
toàn bô chuyện này… Và nói một cách công bằng – em không thể
hoàn toàn đổ lỗi cho cô ấy. Em cưới anh trai của cô ấy, chị nhớ
chứ?... Giờ th́ cho em ư kiến để giải quyết nó đi?”
Tôi nghe tiếng nước chảy và tiếng loảng xoảng của bát đĩa bữa
sáng – hay trong trường hợp của Suzanne th́ là bát đĩa ăn tối từ
hôm qua. “Em nên làm ǵ
hoặc chị sẽ làm ǵ trong
hoàn cảnh của em?” chị hỏi.
“Em không biết. Trường hợp nào cũng được,’ tôi nôn nóng nói.
“Chị nhanh lên… Andy sẽ quay lại trong ṿng vài giây nữa.”
“Okay,” Suzanne nói, tắt ṿi nước. “Được rồi,
chị sẽ chủ động làm rơ
mọi chuyện và nói để cho cô ấy hiểu mọi điều. Hăy thôi cái điệu
bô kiêu căng, ngạo mạn ấy đi.”
Tôi mỉm cười, thầm nghĩ, Được
lắm, dĩ nhiên là chị sẽ làm thế, trong khi chị vẫn tiếp
tục bài diễn văn của ḿnh. “Ư chị là, có chuyện ǵ to tát đâu
chứ? Bạn trai cũ của ḿnh mang đến cho ḿnh một cơ hội phát
triển sự nghiệp để đời -
chụp ảnh cho nhân vật nổi tiếng hàng đầu – và ḿnh chớp lấy cơ
hội ấy một cách khôn ngoan và hợp lư… v́
công việc của ḿnh, chứ
không phải để nhen nhóm lại những câu chuyện lăng mạn.”
Khi tôi không trả lời, Suzanne nhắc hỏi tôi, “Đúng
chứ?”
“Ồ, phải,” tôi nói. “Dĩ nhiên rồi.”
“Okay. Vậy rồi em bay đến Los Angeles và ngoài dự kiến của em,
Leo cũng đang ở đó. Không nằm trong dự định của em, đúng chứ?”
“Cũng đúng nốt,” tôi nói, phần nào thỏa măn với lời an ủi này,
cho đến giờ nó vẫn hết sức chính xác, đúng với sự kiện đă diễn
ra.
“Rồi, em từ chối lời mời ăn tối cũa Leo - sự thực là bỏ rơi anh
ta hoàn toàn – và ở cùng
với chị suốt buổi tối.”
Tôi gật đầu háo hức, nghĩ rằng tôi lẽ ra đă gọi cho Suzanne từ
lúc ở quán bar tối hôm qua; tôi có thể ngăn được phần nào sự
xung đột trong ḷng với cuộc hội ư này.
Chị tiếp tục, “Và đến buổi chụp ảnh ngày hôm sau, em chỉ đứng
với anh ta có mười phút tất tật,
luôn luôn giữ bản thân ḿnh trong phong cách làm việc hoàn toàn
chuyên nghiệp. Đúng thế không?”
Xét theo nghĩa đen, tất cả những điều này cũng đều đúng, nhưng
tôi băn khoăn, nghĩ tới những ư nghĩ đầy nhục cảm của tôi đêm
trước buổi chụp, cái nh́n rơi rớt của Leo trong quán ăn; và dĩ
nhiên, cả chuyến bay dài, gian díu, tim đập th́nh thịch, tay nắm
trong tay. Rồi tôi hắng cổ và nói với giọng đôi phần kém thuyết
phục, “Đúng.”
“Và em không nói năng ǵ với anh ta kể từ khi em trở lại thành
phố?”
“Không,” tôi nói, nghĩ rằng điều này vô cùng đúng – và là một kỳ
công đáng được vinh danh sau cả khối lần tôi
muốn gọi cho anh. “Em
không.”
“Vậy nói cho chị nghe coi” Suzanne hỏi. “Có chỗ nào là xúc phạm
ghê gớm tới gia đ́nh Graham?”
Tôi lấy một quả cầu tuyết có chữ “Tôi yêu New York” từ trên giá
chật ních đồ lưu niệm và nhẹ nhàng lắc nó. Khi ngắm nh́n những
bông tuyết rơi trên ṭa nhà Empire State, tôi nói, “Chẳng có chỗ
nào cả, em đoán là thế.”
“Suy nghĩ chuyện này xem,” chị nói tiếp, cáu kỉnh hơn một chút.
“Margot có biết em đă
gặp Leo không?”
“Ồ…không,” tôi nói. “Có vẻ như cô ấy chỉ đoán là có thông qua
một kênh liên lạc nào đó… mà, dĩ nhiên là đúng như vậy thật.”
“Liên lạc v́ công việc,”
chị nói.
“Okay. Em nghe chị,” tôi nói. “Vậy… chị có nghĩ là em nên loại
bỏ sự hiểu lầm và nói với cô ấy tất cả những chuyên này?”
“Đương nhiên là không. Chị không bảo vậy,” Suzanne nói. “Hai
người có thể chơi tṛ gây hấn thụ động của cô ấy. Chị nghĩ em
chỉ việc ngồi yên và chờ cô ấy đến tra vấn em.”
“Nếu cô ấy không làm như vậy th́ sao?” tôi hỏi, nghĩ về Courtney
Finnamore, một trong những người bạn thân nhất của Margot trong
trường đại học mà cô đă tẩy chay khi Courtney đă say khướt trong
một bữa tiệc của hội nữ sinh và nôn mửa khắp chiếc Saab mới
toanh của Margot. Mặc dù tỏ ra hối lỗi hết sức nhưng Courtney
không đề xuất đưa xe đi rửa hay thanh toán tiền sửa chửa xe. vấn
đề không phải tiền bạc, Margot khăng khăng, và tôi tin đúng là
vậy; vấn đề là hành động thiếu ư thức và sự thô lỗ cục mịch
không thể tưởng tượng nổi, cũng như cái suy nghĩ rằng bởi v́
Margot nhiều tiền nên cô ta không cần phải để tâm tới việc thanh
toán tiền rửa xe. Margot chẳng thể nào bỏ qua chuyện đó, nhắc đi
nhắc lại rằng Courtney đă ích kỷ và hời hợt tới mức nào. Tuy vậy,
mặc cho sự bực ḿnh dữ dội này, Margot chưa bao giờ tranh luận
với Courtney. Thay v́ đó, cô chỉ lặng lẽ rút lui khỏi t́nh bạn
ấy - thực tế là hết sức lặng lẽ đến mức tôi không nghĩ Courtney
thật sự nhận ra sự thay đổi t́nh cảm trong Margot măi cho đến
khi Courtney kết hôn và nhờ Margot làm phù dâu. Sau một thoáng
suy nghĩ hết sức nhanh gọn, Margot quyết định cô không thể làm
người hai mặt nên đă lịch sự từ chối “vinh dự” đó, không đưa ra
một lời giải thích, không một lư do bào chữa hay xin lỗi nào.
Margot vẫn tham dự lễ cưới, nhưng rơ ràng là sau đó t́nh bạn của
họ giảm sút mau chóng, và bây giờ, hai người chẳng nói ǵ với
nhau nữa - thậm chí kể cả khi họ t́nh cờ gặp nhau ở cuộc hội họp
của hội nữ sinh đại học trong lần về thăm nhà cuối tuần mùa thu
năm ngoái.
Mặc dù không thể biết chắc rằng sự ly cách đó có xảy ra giữa tôi
và Margot hay không, tôi vẫn thấy trào lên nỗi lo lắng khi nói
với Suzanne, “Margot không phải kiểu người thích tranh luận với
người khác.”
“Em không phải ‘người khác’.
Em là cái-gọi-là bạn thân nhất
của cô ấy. Em đang muốn nói với chị là Margot không bao giờ truy
vấn em về những chuyện như thế này sao?” Suanne huưt sáo cho câu
nói thêm phần kịch tính.
“Em không biết. Có lẽ là cô ấy sẽ truy vấn em.” Tôi nói, gai cả
người trước cách chị dùng từ
cái-gọi-là trong khi tôi cố gắng nhớ ra một lần nào đó
Margot tranh luận với tôi. Mỉa mai thay, dẫn chứng duy nhất mà
tôi nhớ lại là kỷ niệm liên quan tới Leo. “Cô ấy tranh luận với
em khi em chia tay với Leo và em suy sụp rồi trở thành kẻ thất
bại ngu ngốc…”
Suzanne nghiêm khắc ngắt lời, “Em không phải kẻ thất bại ngu
ngốc. Em đă đau khổ rất nhiều. Có sự khác nhau đó.”
Cảm nghĩ này dĩ nhiên đă xoa dịu ḷng tôi, bởi v́ chẳng ai lại
muốn tin ḿnh từng là kẻ ngu
ngốc – hay một kẻ thất
bại, dĩ nhiên lại càng không phải một kẻ thất bại ngu
ngốc, nhưng tới lúc này, tôi
quả thật không c̣n thời gian nói chuyện nữa v́ Andy đă
trên đường mang cà phê tới chỗ tôi. “Anh ấy đến đây rồi,” tôi
nói, “Cho em một kết luận đi.”
“Kết luận là đây là chuyện riêng của
em và Andy… không phải
giữa em và em chồng, người bạn thân nhất suốt đời hay bất kỳ ai
khác,” chị nói, ph́ ra từ người bạn thân nhất suốt đời một cách
châm biếm. “Nhưng nếu em cảm thấy cần phải làm rơ mọi hiểu lầm
th́ em cứ làm như vậy…”
“Okay,” tôi nói.
“Bất kể em định làm ǵ, dù thế nào cũng
đừng nhát như thỏ đế. Và
không được qụy lụy hay
né tránh… hiểu chứ?”
“Hiểu rồi,” tôi vừa nói vừa nhận tách cà phê từ tay Andy và trao
cho anh ánh nh́n cám ơn. Tôi không nhớ ḿnh đă bao giờ cần
caffein một cách khẩn cấp như lúc này chưa.
“Nghe này Ellie?” Suzanne nhiệt thành nói.
“Vâng?”
“Nếu em quỵ lụy hay né tránh… em sẽ tạo ra một định kiến tồi tệ
là bản thân ḿnh thấp kém hơn người miền Nam.”
Lời khuyên của Suzanne vang lên bên tai tôi khi Andy và tôi mua
quả cầu tuyết với ư thích lăng mạn chợt nảy ra vào phút cuối rồi
ṿng quanh góc đi ra cổng.
Không quỵ lụy hay né tránh,
tôi nghĩ, tự hỏi rằng đó có phải là một thái độ mà tôi đă thể
hiện tối hôm qua. Tôi biết ḿnh không quỵ lụy v́ chẳng có lời
trao đổi nào cả nhưng có phải là tôi né tránh? Có phải tôi đă
lảng tránh Margot bằng với, hoặc có lẽ là nhiều hơn cả Margot
lảng tránh tôi? Nếu đúng vậy, có thể tôi đă làm t́nh h́nh trở
nên xấu hơn, thổi phồng nỗi lo lắng nhỏ bé của Margot thành mối
nghi ngờ khủng khiếp. Và, mặc dù tôi chắc chắn cô đă nh́n thấy
tên Leo, có thể tôi cũng đă phóng đại phản ứng của cô trong đầu
tôi, dựa theo lương tâm khuất tất của chính ḿnh, những cảm xúc
quá dữ dội về chuyến chuyển cư của vợ chồng tôi, và ít nhất th́
chỉ có một cốc rượu cũng đủ để bóp méo sự thật. Có thể sáng nay
mọi việc sẽ được nh́n nhận theo cách khác. Đó là điều mà mẹ tôi
thường nói, và khi chúng tôi tới, Margot và Webb đă đứng chờ sẵn
ở cổng, tôi bắt chéo hai ngón tay hy vọng rằng hôm nay cô sẽ
chẳng làm ǵ khác với thông thường cả.
Tôi hít thở thật sâu và lên tiếng chào trước đầy hăng hái, hy
vọng rằng giọng ḿnh không quá giả tạo như những ǵ tôi cảm nhận
bên trong.
Như thường lệ, Webb bước đến hôn lên má tôi, “Chào buổi sáng,
người đẹp!”
Margot, trong chiếc áo len chui đầu màu hải quân tuyệt mỹ, chiếc
quần trắng thanh lịch, và đôi giày đế bằng màu hồng anh đào rất
phù hợp với màu son môi của cô, ngước mắt khỏi cuốn tiểu thuyết
của Nicholas Sparks và mỉm cười. “Xin chào! Phần cuối buổi tối
hôm qua như thế nào?”
Đôi mắt xanh của cô di chuyển từ tôi sang Andy, rồi quay lại tôi
và tôi chẳng t́m ra một dấu hiệu nào trên gương mặt hay giọng
nói hay thái độ của cô để đoán được rằng cô đang tức giận hay
buồn bă. Ngược lại, cô trông dường như vẫn là con người ấm áp,
gần gũi của ngày thường.
Tôi cảm thấy nhẹ nhơm hơn một chút khi ngồi xuống bên cạnh cô và
đưa ra một câu trả lời an toàn. “Vui vẻ thôi,” tôi nói nhẹ nhàng.
“Hơi vui vẻ quá ấy chứ,”
Andy nói, huưch vào sườn tôi và ném đống túi xách của chúng tôi
xuống cạnh chân. “Có lẽ anh không nên làm chầu rượu cuối cùng
lúc hai giờ sáng ấy nhỉ.”
Margot đánh dấu nhớ vào trang sách, gấp lại và thả nó vào chiếc
túi đen to rộng của cô. “Hai người quay lại khách sạn lúc mấy
giờ?” cô hỏi chúng tôi.
Andy và tôi nh́n nhau và nhún vai.
“Ba giờ, chắc thế?” tôi nói, lúc này đă gần như cảm thấy hoàn
toàn thoải mái.
“Khoảng như vậy,” Andy nói, bóp bóp thái dương.
Margot nhăn mặt lộ vẻ thông cảm. “Em phải nói rằng… đây là một
trong những điều tuyệt vời nhất khi mang thai. Suốt chín tháng
liền thoát khỏi mọi cuộc rượu chè nhậu nhẹt.”
“Em yêu, em đă thoát khỏi mọi cuộc rượu chè nhậu nhẹt suốt
chín năm rồi,” Webb nói.
Tôi cười, nghĩ rằng có lẽ anh ta đă đúng khi nói vậy. Trên thực
tế, tôi đếm trên đầu ngón tay những lần Margot mất kiểm soát ở
trường đại học hay trong tuổi hai mươi của chúng tôi. Và khi nói
“mất kiểm soát” tôi không có ư là nhảy ngực trần trong tiệc tùng
– ư tôi là, rút cặp kính sát tṛng tuyệt hảo ra và búng vào bụi
cây trên đường về nhà sau bữa tiệc, hoặc đánh bay cả túi to
khoai tây chiên.
Sau vài phút nói chuyện vu vơ, nhẹ nhàng nữa, Webb nói rằng anh
ta phải kiếm tờ báo trước khi chúng tôi bay. Andy đề nghị đi
cùng, vậy là Margot và tôi đột nhiên phải ở lại một ḿnh, trong
khoảnh khắc dường như là khoảnh khắc thật ḷng.
Quả nhiên, đúng là như thế.
“Okay, Ellie,” cô nói vội vă. “Tớ muốn nói chuyện với cậu đến
chết đi được.”
Tớ lại nghĩ hoàn toàn ngược lại,
tôi nghĩ, đưa mắt nh́n ngang sang cô và nhận ra gương mặt cô có
vẻ ṭ ṃ hơn là kết tội.
“Tớ biết,” tôi chần chừ nói.
“Leo?” cô nói, đôi mắt mở to, không chớp.
Bụng tôi cuộn lên một chút khi nghe gọi tên anh ấy, và tôi đột
nhiên mong rằng anh có cái tên phổ biến hơn một chút, như là
Scott hay Mark chẳng hạn. Một cái tên ḥa chung trong những mối
quan hệ và giao tiếp thông thường khác. Nhưng trong đời tôi, chỉ
có một Leo.
“Tớ biết,” tôi lại nói, tŕ hoăn bằng cách uống một hơi dài cà
phê. “Tớ lẽ ra đă kể cho cậu sớm hơn… tớ đă định nói… nhưng việc
chuyển nhà… em bé của cậu… Quá nhiều thứ làm xao lăng…”
Tôi nhận ra ḿnh đang nói lắp ba lắp bắp, và Suzanne có thể xem
lối nói chuyện của tôi tương tự như kiểu quỵ lụy nhát như thỏ đế,
vậy nên tôi lấy lại tinh thần và cố gắng chuyển sang cách khác.
“Nhưng chuyện không hoàn toàn giống như bề ngoài… tớ… tớ chỉ
t́nh cờ một hôm đụng độ anh ta trên đường, và bọn tớ chỉ gặp
nhau chớp nhoáng… Rồi, một thời gian ngắn sau đó, anh ta gọi cho
trợ lư của tớ và sắp xếp vụ Drake. Và thật sự, chuyện là thế đấy…”
Những lời tôi nói đó cũng đủ chân thật để khiến tôi không cảm
thấy day dứt v́ đă biên tập lại câu chuyện – bỏ qua việc tôi đă
gặp anh ở Los Angeles, và sau đó nữa là chuyến bay cùng nhau về
thành phố.
Margot trông rơ ràng nhẹ nhơm hẳn. “Tớ
biết nó chỉ có như thế
thôi mà,” cô nói. “Tớ… chỉ nghĩ là cậu lẽ ra phải nói với tớ
chuyện đó chứ?” cô rụt rè nói thêm câu cuối, tỏ ra thất vọng
nhiều hơn phán xét.
“Tớ thật ra đă định như vậy… và tớ đă muốn nói trước khi tờ tạp
chí xuất bản,” tôi nói, không chắc liệu đó có phải sự thực hay
không, nhưng dù sao th́ do vẫn c̣n sự ngờ vực đó nên tôi sẽ
không phải buộc tội chính ḿnh. “Tớ xin lỗi.”
Tôi lại nghĩ về những điều Suzanne nói, nhưng tự nhủ rằng một
lời xin lỗi giản đơn c̣n
xa mới bị gọi là quỵ lụy.
“Cậu không cần phải xin lỗi,” Margot nói nhanh. “Ổn mà.”
Một khoảnh khắc im lặng dịu dàng trôi qua giữa chúng tôi, và
ngay khi tôi tưởng ḿnh đă hoàn toàn giải thoát được sự khúc mắc
này, cô xoay đầu nút chiếc hoa tai kim cương một ṿng và hỏi
thẳng thắn, “Andy có biết không?”
V́ một vài lư do , đó là câu hỏi tôi đă không liệu trước, và nó
bùng lên cảm giác tội lỗi và
sự váng vất c̣n dư lại trong tôi. Tôi lắc đầu, nhận biết hầu như
chắc chắn đó không phải
là câu trả lời mà cô mong đợi.
Hẳn vậy rồi, cô nh́n tôi bằng ánh mắt sầu muộn và hỏi, “Cậu có
định nói không?”
“Tớ… có lẽ là nên thế?” tôi nói, lên giọng như một câu hỏi.
Margot xoa tay lên bụng. “Tớ không biết,” cô trầm tư nói. “Có lẽ
là không.”
“Thật sao?”
“Có lẽ là không,” cô nói lại quả quyết hơn.
“Cậu không nghĩ là anh ấy sẽ để ư tới… ḍng tên à?”
Tôi hỏi Margot, bất chợt nhận ra rằng chúng tôi không có kiểu
kết hợp phân tích và lên kế hoạch thế này đă nhiều năm rồi.
Nhưng mặt khác th́, chúng tôi cũng chẳng cần phải thế. Ngoài một
vài vụ tranh luận ngớ ngẩn xảy ra trong khi bàn kế hoạch đám
cưới của chúng tôi (trong đó Margot đứng về phía tôi), Andy và
tôi chưa bao giờ có mối bất ḥa thật sự - ít nhất là không theo
kiểu phải nhờ tới sự can thiệp hay thông đồng của một người bạn
gái.
“Chắc là không đâu,” Margot nói. “Anh ấy là đàn ông… Và liệu anh
ấy có biết tên họ của Leo không?”
Tôi nói với cô rằng tôi không chắc lắm. Anh ấy đă từng biết, tôi
nghĩ, nhưng có lẽ anh đă quên.
“Và thật sự,” cô nói, bắt tréo chân qua mắt cá, “dù sao th́ nó
cũng có vấn đề ǵ chứ?”
Tôi nh́n cô, chín mươi phần trăm kinh ngạc v́ những suy nghĩ mà
cô vừa nói ra, và mười phần trăm lo lắng rằng nó có thể là cái
bẫy mà một người chị em chân thành bày ra với người kia.
Một giọt máu đào hơn ao nước lă,
tôi có thể thấy câu nói đó của Suzanne trong lúc tôi gật đầu vu
vơ và chờ Margot nói hết suy nghĩ.
“Leo đâu có phải là t́nh yêu lớn của đời cậu hay cái ǵ tương tự,”
cuối cùng cô nói.
Khi tôi không lập tức trả lời, Margot nhướn đôi lông mày tỉa
cong khéo léo lên cao và nh́n tôi, rơ ràng đang chờ đợi sự xác
nhận và đoan chắc.
Vậy là tôi nói với tất cả sự kiên quyết mà tôi có thể, “Không,
anh ta chẳng là ǵ cả.”
Lần này tôi biết ḿnh
đang nói dối, nhưng tôi đâu có sự lựa chọn nào đâu nữa chứ?
“Anh ta chỉ là… một anh chàng nào đó từ thởi xửa thời xưa,”
Margot nói, giọng kéo dài.
“Phải,” tôi nói, co rúm lại khi nghĩ về chuyến bay chúng tôi đă
cùng đi.
Margot mỉm cười.
Tối ép ḿnh cười lại với cô.
Rồi, ngay khi có tuyên bố mở cửa đón khách chuẩn bị khởi hành
chuyến bay, hai ông chồng của chúng tôi cùng đi tới mang theo
một xếp báo, tạp chí và nước đóng chai, cô tựa người ra sau và
nói giọng quả quyết, “Vậy cậu nghĩ sao nếu bọn ḿnh cứ tiếp tục
như vậy và giữ bí mật này cho riêng bọn ḿnh thôi?”
Tôi gật đầu, h́nh dung ra lúc hai chúng tôi vừa mải mê quét
những mảnh vụng dưới tấm thảm Oriental bát ngát vừa cùng ngân
nga hát theo bài hát chủ đề của
Golden Girls, một trong những chương tŕnh truyền h́nh
yêu thích nhất mà chúng tôi thường xem sau lúc tan trường thời
đại học.
“Mọi thứ đều ổn th́ kết thúc ổn thôi,” Margot nói, những lời nói,
thật kỳ lạ, vừa yên ủi ḷng tôi lại vừa dội lên trong tôi những
dự cảm chẳng an lành. Những lời nói đó vọng lên trong đầu tôi
khi bốn chúng tôi cùng nhau bước dọc theo hành lang rồi từ từ đi
xuống đường băng hướng về cuộc đời mới của tôi, một sự khởi đầu
mới tinh, và một cái ǵ đó mang đến cảm giác gần như là cứu rỗi.
Chương 22
Trong mấy tuần sau đó, khi Andy và tôi ổn định cuộc sống
trong căn nhà mới, tôi nỗ lực hết sức giữ mọi thứ tốt đẹp để
chuộc lại lỗi lầm. Mỗi sáng thức dậy tôi tự nói với ḿnh vài lời
động viên, nhắc đi nhắc lại thật to những câu cổ vũ dưới ṿi hoa
sen – những câu kiểu như, Gia
đ́nh là nơi ôm ấp trái tim, hay Hạnh phúc là một trạng thái của
tâm hồn. Tôi nói với Andy, Margot, Stella, và thậm chí cả
với những người xa lạ, ví như cô nhân viên đứng quầy ở cửa hàng
Whole Foods hay một bà xếp hàng ngay sau tôi ở trung tâm bảo
dưỡng xe DMV, rằng ở đây tôi hạnh phúc, rằng tôi không nhớ New
York đâu. Tôi tự nhủ chỉ cần tôi có thể chấp nhận rằng những
điều này là thật th́ kư ức tôi sẽ bị xóa sạch, tâm trí tôi trống
trơn, và Leo sẽ đi vào quên lăng măi măi.
Nhưng bất chấp những nỗ lực tối đa, kiên quyết nhất của tôi, mọi
thứ không đạt hiệu quả như mong đợi. Thay v́ vậy, khi thực hiện
moi công việc để thích nghi – dù đó là sắp đặt những bức tranh
đóng khung trên tủ sách âm tường bên chiếc ḷ sưỡi cẩm thạch,
hay đọc lướt qua những miếng nhăn dán trên hộp nhựa đựng đồ ăn,
hay nghiền ngẫm những mẫu hoa văn trên vải cùng với nhà thiết kế
nội thất của Margot, hay trồng những cây môn cảnh trắng muốt vào
mấy cái chậu đồng lớn trên hàng hiên trước nhà chúng tôi – tôi
vẫn thấy ḿnh không thuộc về những việc này mà cũng chẳng thuộc
về nơi đây.
Tệ hơn, tôi có cảm giác nôn nao bứt rứt rằng trên chuyến bay đêm
đó tôi được là chính ḿnh hơn là trong những tháng ngày này – và
rằng tôi đă sai lầm khi rời khỏi New York. Một sai lầm lớn. Kiểu
sai lầm rồi sinh ra oán giận và những rạn nứt nguy hiểm. Kiểu
sai lầm làm tim ta đau. Kiểu sai lầm khiến ta khao khát về một
lựa chọn khác, về quá khứ, về một người nào đấy khác.
Trong khi đó, sự măn nguyện, niềm vui sướng hầu như thường trực
của Andy khiến tôi càng cảm thấy ḿnh lạc lỏng hơn. Không hẳn là
v́ tôi khổ sở rồi cũng muốn anh phải thế - mặc dù phần nào đúng
như vậy thật – mà bởi v́ niềm hạnh phúc của anh hàm nghĩa rằng
cuộc chuyển cư này là vĩnh viễn, và tôi sẽ bị mắc kẹt trong thế
giới này măi măi. Thế giới của
anh. Một cuộc sống hằng ngày bó buộc trong việc đi lại,
cứ phải lái xe khắp nơi cho dù chỉ để uống vội một tách cà phê
hay sửa sang qua loa bộ móng trong những khu bách hóa nghèo nàn
mà không thể gọi chuyển phát đồ ăn lúc khuya muộn. Trong hàng
đống đồ đạc gom góp vô tôi vạ chất đầy mọi chỗ trống trong căn
nhà bừa bộn của chúng tôi. Trong sự thiếp ngủ giữa lúc lắng nghe
không gian yên tĩnh lặng như tờ thay v́ ch́m vào âm thanh thành
phố êm êm đầy thơa măn. Và nữa, trong mọi kỳ cuối tuần giữa mùa
hè oi ả cùng Andy đi chơi golf hoặc đánh tennis và chẳng có cơ
hội nào nh́n thấy Giáng isnh ngập tuyết. Trong mối quan hệ với
những người hàng xóm mắt xanh, tóc vàng, ngọt xớt, mặc đồ Lilly
Pulitzer sặc sỡ, ham mê chơi tṛ xúc xắc, những người mà tôi hầu
như không có điểm ǵ chung.
Thế rồi, một sáng tháng Tám, ngay sau khi Andy đi làm, tôi thấy
ḿnh đang đứng giữa bếp, cầm bát ngũ cốc mà anh vô t́nh quên dọn
trên bàn, và tôi nhận thấy rằng đó không c̣n là một cảm giác mơ
hồ nữa. Đó là sự nghẹt thở đang dâng lên. Tôi chạy ào lại bồn
rửa, ném cái bat vào đó, rồi gọi cho Suzanne trong cơn hoảng
lọan.
“Em ghét ở đây,” tôi nói với chị, cố kiềm nước mắt. Việc hét vào
thật to những từ ấy dường như đă củng cố lập trường và khiến
những cảm giác của tôi trở nên vừa hiện hữu vừa chắc chắn.
Suzanne lấy giọng yên ủi và rồi ướm lời. “Thay đổi nơi sống lúc
nào cũng chẳng khó khăn. Chẳng phải ban đầu em cũng ghét New
York sao?
“Không,” tôi nói, t́ người lên bồn rửa và hầu như ch́m trong cảm
giác giống như một người nội trợ bị đè nén quá đáng. “Ở New York
là sự điều chỉnh. Ban đầu em có choáng ngợp thật… Nhưng em chưa
bao giờ ghét nó. Không
như thế này.”
“Vấn đề là ǵ?” chị hỏi, và trong một giây, tôi nghĩ chị rất
chân t́nh – cho tới khi chị nói tiếp, “Anh chồng si t́nh? Ngôi
nhà vĩ đại? Bể bơi? Con xe mới coóng? Hay, chờ chút – đó
chắc chắn là tha hồ ngủ
nướng mà chẳng cần phải dậy đi làm, thế chăng?”
“Này, ngừng lại đă,” tôi nói, cảm thấy tức giận và bất b́nh,
giống như một ngôi sao đang than van về sự mất riêng tư, khăng
khăng măi rằng cuộc sống của cô
quá sức khó khăn. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục tin rằng
cảm giác của ḿnh đều là hợp lư. “Em phát điên mất v́ đại diện
của em chẳng bảo cho được vụ nào cả và em suốt ngày chỉ biết
chụp h́nh hoặc mấy cây hoa mộc lan sau nhà, hoặc Andy khi anh ấy
lăng xa lăng xăng loanh quanh với bộ đồ nghề, vờ như ḿnh rất
được việc… hay là bọn trẻ chơi đồ hàng ở góc phố, tất nhiên là
trước khi mấy bà vú nh́n em chằm chặp như thể là mẹ ḿn… Em
muốn làm việc…”
“Nhưng em không phải làm
việc,” Suzanne cắt ngang lời tôi. “Khác lắm đấy. Tin chị đi.”
“Em biết. Em biết em may
mắn. Em biết em nên sướng điên lên – hoặc ít nhất cũng
thỏa măn với tất cả…
thứ này,” tôi nói, đưa
mắt quanh khu bếp rộng bát ngát – với mặt quầy bếp bằng cẩm
thạch, giàn bếp Viking sáng choang và sàn nhà thảy đều lát bằng
những tấm, gỗ tuyết tùng lớn. “Nhưng thật sự em không cảm thấy
nơi này hơp với ḿnh… Khó giải thích lắm.”
“Thử đi,” chị nói.
Đầu tôi diễn lại lê thê một lọat những điều thường t́nh đáng để
than văng nhưng có vẻ là giai thoại điển h́nh vừa xảy ra đến
trước. Tôi kể cho chị nghe cô bé hàng xóm đă tạt qua chào bán
món bích quy Girl Scout như thế nào, rồi tôi đă tức giận ra sao
khi quan sát Andy đánh vật tờ mẫu đăng kư mua hàng như thể đó là
quyết định cả đời người. Tôi nhại theo, cường điệu hóa giọng
anh, “Cô chú nên lấy ba hộp Tagalong với hai hộp Thin Mint hay
hai hộp Tagalong và ba hộp Thin Mint cháu nhỉ?”
“Th́ cũng là một quyết
định đáng kể đấy chứ,” Suzanne dửng dưng nói.
Tôi phớt lờ chị và nói tiếp, “Xong rồi Andy và mẹ cô bé làm hai
mươi phút chuyện phiếm về những người họ cùng biết – mà rơ là ở
thành phố này th́ có vô khối – và tất cả người quen chung của họ
trong Westminster…”
“Cái chỗ ở London ấy hả?” chị hỏi.
“Không đâu. Quan trọng hơn cái tu viện Anh nhỏ tí nhà quê ấy
nhiều. Westminster đây là ngôi trường tư danh giá nhất ở
Atlanta… ở trên khắp cả miền Nam cơ, chị thân yêu ạ.”
Suzanne cười khúc khích, thế là tôi chợt nghĩ rằng mặc dù chị
muốn tôi được hạnh phúc, nhưng ở một mức độ nào đó chị hẳn đang
thấy thích thú trước tất cả chuyện này. Xét cho cùng, chính chị
đă nói với tôi thế c̣n ǵ. Em là kẻ ngoại cuộc.
Em chẳng giống họ đâu. Em sẽ
không bao giờ thực sự thuộc về thế giới đó.
“Thế rồi,” tôi nói, “Khi em nghĩ chắc hết chuyện rồi, bọn em đă
có thể trở vào ngồi yên xem ti vi chẳng nghĩ ngợi ǵ – tiện thể
cũng cho chị biết, đấy dường như là tất cả những ǵ bọn em làm,
chẳng có ǵ hơn – th́ bà mẹ hối cô con gái cảm ơn ‘Ông bà
Graham’ và trong một tích tắc nhầm lẫn, em ngoái cổ ra sau ḥng
nh́n thấy bố mẹ Andy. Cho đến khi em nhận ra rằng
em chính là bà trẻ
Graham.”
“Em không muốn là Bà trẻ Graham?” Suzanne hỏi đầy châm chọc.
Tôi thở dài. “Em không muốn điều tươi sáng nhất của em là hộp
Thin Mint.”
“Thin Mint ngon khủng khiếp mà,” Suzanne nói. “Đặc biệt khi để
lạnh.”
“Thôi nào,” tôi nói.
“Xin lỗi,” chị nói. “Tiếp đi.”
“Em không biết nữa. Chỉ là em cảm thấy quá… tù túng… cô độc.”
“Margot th́ sao?”
Suzanne hỏi.
Tôi suy nghĩ câu hỏi đó, cảm thấy giằng xé giữa cảm giác coi
trọng ḷng chung thủy với bạn ḿnh và điều dường như là sự thực
đáng buồn trong chuyện này – đó là, bất kể sự thật rằng chúng
tôi nói chuyện với nhau mấy bận mỗi ngày, gần đây tôi có cảm
giác hơi xa ngái, một cảm giác khởi nguồn từ cái nh́n nhiếc móc
của cô hôm tiệc chia tay, cái nh́n ấy vẫn c̣n vương vất đến tận
hôm sau khi chúng tôi ra phi trường dù cho chúng tôi đă nói
chuyện lại.
Khi đó tôi thầm biết ơn v́ cô đă giảm tội, đă che giấu cho tôi
bất chấp lỗi lầm của tôi. Nhưng giờ đây tôi lại có cảm giác xáo
trộn, bưc bội khi nghĩ cô thực sự tin rằng tôi nợ cô, nợ Andy và
cả gia đ́nh quá nhiều.
Rằng tôi quá may mắn
được về đây, trong sự huy hoàng của triều đại Graham, và rằng
tôi chẳng thể nào lại nhớ New York, và rằng tôi không có quyền
có bất cứ cảm xúc nào về bất cứ thứ ǵ hay bất cứ ai nếu trên
bất kể phương diện nào điều ấy sai chệch với cái nh́n của họ,
quan điểm của họ về sự đúng mực và chân giá trị.
Thứ lôi cuốn ta nhất đích xác
là thứ rồi sẽ khiến ta phát cuồng, tôi nghĩ thế và điều
đó thực sự đúng. Tôi đă luôn yêu thế giới vô cùng hoàn hảo nhà
Graham. Tôi ngưỡng một tài sản của họ, thành công của họ, sự
thân ái của họ - ngưỡng mộ cả cái nỗ lực của cậu con nỗi loạn
James (Người rốt cuộc đă chuyển khỏi pḥng dành cho khách trong
nhà bố mẹ) trong việc thu xếp có mặt ờ nhà thờ hầu hết các sáng
Chủ nhật, dù cho với đôi mắt đỏ ngàu và mùi khói tuốc đặc trưng
ám khắp bộ đồ ka ki nhàu nhĩ. Tôi yêu chuyện mọi người đều thảo
luận cùng nhau trước khi làm một điều ǵ, đều hết sức tự hào
danh tính và truyền thống của gia đ́nh, và chuyện mọi người đều
tôn thờ Stella trên hết. Tôi yêu chuyện không ai trong gia đ́nh
chết hoặc li dị hoặc thậm chí gây thất vọng.
Nhưng giờ đây. Giờ đây tôi thấy tù túng. Bởi họ. Bởi tất tật
điều đó.
Trong khoảnh khắc, tôi toan tính thừa nhận chuyện này với
Suzanne, nhưng tôi biết rằng nếu tôi làm thế, chuyện coi như
xong. Tôi sẽ không bao giờ rút lại hay làm nhẹ bớt lời nói của
ḿnh, và ngày nào đó, khi cơn băo đi qua, chị tôi thậm chí có
thể sẽ ném trả lại vào mặt tôi tất cả. Chị vốn vẫn quen làm thế.
Thế nên tôi chỉ nói, “Margot b́nh thường. Bọn em vẫn nói chuyện
suốt… Nhưng chỉ là cô ấy sang trang khác rồi… Cô ấy quá bận bịu
nghĩ chuyện bầu b́ – điều này dễ hiểu thôi, em nghĩ thế…”
“Em nghĩ em sẽ sang trang đó sớm chứ?” chị hỏi, hiển nhiên là
đang ḍ xét kế hoạch bắt đầu cuộc sống gia đ́nh thật sự của
chúng tôi.
“Có lẽ. Em chắc cũng phải sinh ngay vài đứa chứ. Bọn em đă trong
tâm thế như thể có bọn nhỏ rồi ấy. Em mới nghĩ về chuyện đó đêm
qua… bạn bè bọn em ở New York sinh con rồi làm cha làm mẹ có vẻ
dễ dàng làm sao chứ. Họ dường như chẳng thay đổi tí ǵ – có con
nhỏ phải nuôi dạy mà vẫn thế. Những con người hiện đại sục sôi
hoài băo. Những trào lưu thành thị. Vẫn được ra ngoài thưởng
thức nhạc và ăn trưa ở nhà hàng sang trọng.”
Tôi thở dài, nghĩ đến Sabina, không chỉ bọn nhóc sinh ba của cô
đến nhà bạn bè chơi hay tham gia các lớp học nhạc quậy phá, cô
c̣n đưa chúng đến cả Viện bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại hay Đại
nhạc hội CMJ. Và thay v́ những chiếc áo màu mè dễ thương, cô mặc
cho chúng áo phông đen trơn bằng cotton hữu cơ và quần jean vải
bông chéo, tạo ra kiểu Sabina, xóa mờ cái vẻ chung chung nhàm
chán.
“Nhưng ở đây có vẻ như điều ngược lại mới đúng, “ tôi nói, cảm
thấy vô cùng sôi sục. “Mọi người đă
khôn trưởng hoàn toàn
thậm chí trước cả khi
người ta có con cái. Cứ như trở lại thập niên 1990, cái thời mà
người ta làm cha làm mẹ khi mới hai mươi mốt ấy… Em cảm thấy bọn
em cũng thành ra thế, Andy và em… Chẳng c̣n bí ẩn nào nữa, không
thử thách, không cảm xúc, không kịch tính. Nó chính là… thế, chị
hiểu chứ? Đây chính là cuộc sống của bọn em từ giờ trở đi. Chỉ
là cuộc sống của Andy
thôi. Không phải của em.”
“Thế cậu ta vui v́ bọn em đă chuyển về?” chị hỏi. “Không nuối
tiếc tí nào?”
“Không. Anh ấy vui lắm… C̣n huưt sáo nhiều hơn trước nữa,,, Anh
ấy là một Andy Griffith(1) đích thực. Huưt sáo ở nhà. Huưt sáo
ngoài sân trong ga ra . Huưt sáo khi đi làm với bố rồi khi đi
chơi golf với đám bạn nhà quê của anh ấy.”
“Những anh chàng nhà quê?” Chị nghĩ em từng nói những kẻ thiếu
văn hóa không sống ở Atlanta chứ nhỉ?”
“Em không nói tới những kẻ nhà quê thiếu văn hóa. Em đang nói về
đám bạn cục mịch thôi.”
Suzanne cười phá lên trong khi tôi dội mấy mẩu bột thừa Trix
đang trôi nổi trong một vũng sữa trứng Phục sinh màu hồng xuống
dưới ống dẫn nước, và mặc dù từng có lúc nào đó tôi có thể thấy
lựa chọn bữa sáng của Andy thật thân thương, ngay lúc này đây
tôi chỉ tự hỏi kiểu đàn ông nào đă trưởng thành, không c̣n trẻ
nít ǵ nữa mà lại ăn thứ bột ngũ cốc lờ nhờ đựng trong cái hộp
có h́nh thỏ chứ.
“Em đă nói với cậu ta cảm giác của ḿnh chứa?” chị hỏi.
“Không,” tôi nói. “Chẳng ích ǵ.”
“Chân thật chẳng ích ǵ?” chị nhẹ nhàng ḍ hỏi.
Đó là điều tôi luôn nói với chị khi chị và Vince có trục trặc.
Cởi mở. Chia sẻ cảm xúc của
ḿnh. Nói hết ra. Chợt nhiên tôi nhận ra rằng không chỉ
vai tṛ của chúng tôi vừa đảo ngược mà c̣n nhận ra lời khuyên ấy
thực t́nh nói dễ hơn làm. Mọi chuyện chỉ có
vẻ dễ dàng khi vấn đề
của ta nho nhỏ. Mà ngay lúc này đây, vấn đề của tôi có cảm giác
không nhỏ chút nào.
“Em không muốn Andy cảm thấy có lỗi,” tôi nói – đó là sự thực vô
cùng rắc rối của vấn đề này.
“Thế đấy, có lẽ cậu ta nên
cảm thấy có lỗi,” Suzanne nói. “Cậu ta buộc em phải chuyển nhà.”
“Anh ấy không buộc em
làm bất cứ thứ ǵ,” tôi nói, nhói lên cảm giác phải biện hộ cho
Andy. “Anh ấy đưa ra rất nhiều giải pháp. Chỉ là em không có ư
kiến ǵ thôi… Em không phản đối chút nào cả.”
“Đấy, thật ngớ ngẩn,” chị nói.
Tôi quay phắt người khỏi bồn nước và, cảm giác như thời lên mười,
thốt lên, “Chị mới ngớ
ngẩn ấy.”
-----------------
(1)
Andy Griffith (sinh năm 1926):
một nghệ sĩ đa tài, nổi tiếng nhất với vai chính trong series
phim hài Andy Griffith Show, nhân vật thường xuyên huưt sáo.
Chương 23
Vài ngày sau, lúc Oprah đang dẫn chương tŕnh trên ti vi
th́ tôi đang tuyệt vọng chống lại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng
chế và dán những miếng nhăn trơn tru lên các ngăn kéo tủ bếp.
Khi đang làm chiếc nhăn có chữ
dao phết, tôi nghe có tiếng gơ cửa bên và nh́n lên thấy
Margot đang đứng bên kia khung kính.
Trước khi tôi kịp vẫy tay chào cô, Margot mở cửa ra và nói,
“Chào bạn yêu. Tớ đây mà!”
Khi tôi tắt tiếng ti vi và ngước mắt lên khỏi mấy chiếc nhăn mới
làm, hai phần trong tôi cảm thấy cảm ơn người bạn, và một phần
thấy phiền toái v́ kiểu đi vào quá tự phụ của cô. Và có thể cả
một chút ngại ngùng v́ ḿnh đă trở nên say sưa xem ti vi suốt
ngày – điều mà tôi chưa bao giờ
làm ở New York.
“Này,” cô nói, trao cho tôi một nụ cười mệt mỏi, mặc một chiếc
áo hai dây ôm sát, quần bó màu đen, đi tông, lần đầu tiên cô
trông đúng là một bà bầu ́ ạch, gần như là kềnh càng – ít nhất
là so với Margot của ngày thường. Thậm chí chân và mắt cá của cô
đă bắt đầu phù lên. “Tối nay vẫn ăn ở bên nhà tớ đấy chứ?”
“Chắc rồi. Tớ vừa định gọi cho cậu để xác nhận lại… Cậu ở đâu
vậy?” tôi nói, nhận ra thật bất thường biết bao khi tôi không
biết chính xác Margot đang ở chỗ nào.
”Pḥng tập yoga cho bà bầu,” cô nói, ném người xuống trường kỷ
kèm theo một tiếng rên rỉ. “Thế cậu đă làm ǵ?”
Tôi làm một chiếc nhăn th́a có
rănh và cầm nó lên. “Sắp xếp mọi thứ thôi,” tôi nói.
Cô gật đầu hăng hái và rồi nói, “Thế Josephine th́ sao nhỉ?”
Tôi nh́n cô ḍ hỏi cho tới khi nhận ra rằng cô đang nói về những
cái tên định đặt cho em bé. Lại
nữa rồi. Gần đây, dường như đó là tất cả những ǵ chúng
tôi bàn tới. Về cơ bản, tôi thích t́m tên đặt cho con trẻ, và
đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc đặt tên cho chúng
– đôi khi có vẻ như một cái tên sẽ định h́nh một con người –
nhưng tôi đă dần thấy có chút chán chường với chủ đề này. Nếu
Margot ít ra đă biết giới tính của đứa trẻ th́ sẽ giảm được nửa
phần công việc cho nhiệm vụ này của chúng tôi.
“Josephine,” tôi nói to. “Tớ thích nó đấy… Nó hấp dẫn… khác
thường… rất dễ thương.”
“C̣n Hazel?” cô hỏi.
“Hừm,” tôi nói. “Hơi màu mè. Hơn nữa… Đó chẳng phải là tên của
con gái Julia Roberts à? Cậu không muốn bị nghĩ là bắt chước
ngôi sao, phải thế chứ?”
“Chắc là không,” cô nói. “Thế c̣n Tiffany?”
Tôi không thích cái tên đó lắm, và nó có vẻ hơi nằm ngoài danh
sách cổ điển của Margot, nhưng tôi vẫn suy nghĩ cẩn thận. Nói
rằng ḿnh không thích cái tên định đặt cho con bạn là một tuyên
bố hết sức nguy hiểm (cũng giống như nói rằng ḿnh không thích
người bạn trai mà họ đảm bảo chắc chắn sẽ lấy làm chồng vậy.)
“Tớ không chắc lắm,” tôi nói. “Tên cũng đẹp đấy nhưng dường như
hơi kiểu cách… Tớ nghĩ cậu phải thích những cái tên truyền thống
mà gia đ́nh hay dùng hơn chứ?”
“Tớ thích vậy đấy chứ. Tiffany là tên một người em họ của Webb –
cô ấy chết v́ bệnh ung thư vú… Nhưng mẹ cho rằng đó là cái tên
từ thập niên tám mươi, cũ rồi… đặc biệt là bây giờ khi nó đă trở
nên phổ biến…”
“Ồ, tớ có biết một số Tiffany ở Pittsburgh,” tôi nói trúng trọng
tâm. “Cũng có thể mẹ nói đúng khi cho rằng cái tên này hơi thông
dụng quá…”
Margot bỏ qua lời phản đối tế nhị của tôi và vui vẻ tiếp tục.
“Nó làm tớ nghĩ đến bộ phim
Breakfast at Tiffany’s Audrey Hepburn… Này! Tên Audrey
th́ thế nào nhỉ?”
Tớ thích tên Audrey hơn Tiffany đấy… mặc dù âm điệu của nó nghe
có vẻ phô trương,” tôi nói.
Margot bật cười – cô là một người hâm mộ nhiệt t́nh đối với tṛ
giễu nhại mà tôi dành cho những cái tên không thông dụng. “Sao
mà một đứa trẻ sơ sinh có thể biết cái tên đó nghe
phô trương được chứ?”
“Cậu không biết đấy thôi,” tôi nói. “Và nếu cậu dính thêm cái
tên đệm là Sims, tên viết tắt sẽ là ABS – cơ bụng… và rồi con
gái cậu tốt nhất là nên có cái bụng phẳng lỳ. Nếu không cậu sẽ
khiến con gái cậu suốt đời bị chứng khiếp sợ ăn uống…”
Margot lại cười lớn, lắc đầu. “Cậu đúng là kỳ khôi.”
Sẽ thề nào nếu đặt là Louisa?” tôi hỏi.
Trong nhiều tuần, Louisa – một cái tên truyền thống khác – đă
được xem xét nhiều nhất trong việc đặt tên cho bé gái. Margot
thậm chí c̣n mua quần áo bơi tại hội chợ quần áo trẻ em và chọn
chiếc có chữ viết tắt L – pḥng
trường hợp cô sinh con gái. Điều đó thể hiện một cách rơ ràng
mong muốn của Margot đến nỗi tôi bắt đầu lo đến khả năng cô ấy
sẽ sinh con trai. Ngay đêm trước, tôi nói với Andy rằng Margot
rồi sẽ giống một ngôi sao được đề cử giải Oscar đang ngồi chờ
nghe công bố kết quả. T́nh trạng chờ đợi đó sẽ dẫn đến niềm vui
sướng hân hoan nếu cô thắng giải – và phải giả vờ cảm động không
kém nếu cô ta không thắng .
Margot nói, “Tớ yêu Louisa. Tớ chỉ chưa hoàn toàn duyệt cái tên
đó thôi.”
“Ồ, cậu tốt hơn là nên nhanh nhanh duyệt một cái tên nào đó,”
tôi nói. “Cậu chỉ c̣n bốn tuần nữa thôi.”
“Tớ biết,” cô nói. “Cậu làm tớ nhớ ra – chúng ta cần phải chụp
ảnh lưu niệm lúc mang bầu… Tớ sẽ nhuộm tóc vào thứ Hai, và Webb
bảo rằng tuần sau tối nào anh ấy cũng có thể về sớm. Vậy bất kể
lúc nào cậu rảnh…”
“Phải rồi,” tôi nói, nhớ lại lần chúng tôi nói chuyện nhiều
tháng trước đây khi cô ấy đề nghị - và tôi đă đồng ư – rằng tôi
sẽ chụp, theo cách gọi của cô ấy, “Những bức ảnh đen trắng đậm
tính nghệ thuật với bụng bầu”. Nó có vẻ là một ư tưởng hay vào
lúc ấy, nhưng trong trạng thái tâm lư của ḿnh lúc này, tôi chỉ
có cảm giác bị ép buộc nếu phải chụp ảnh, đặc biệt là giờ đây
khi tôi biết rằng Webb cũng sẽ tham gia chụp cùng. Tôi h́nh dung
ra cảnh anh ta đang nh́n Margot đắm đuối, vuốt ve cái bụng trần
của cô, và thậm chí c̣n có thể hôn lên rốn cô nữa. Ôi trời. Tôi
đă xuồng cấp đến thế nào rồi đây. Nếu không cẩn thận, tôi sẽ rơi
từ chụp h́nh cho tạp chí
Platform sang việc lau dăi cho nhóc sơ sinh hay gơ trống
om ṣm chiều ḷng một đứa bé cáu kỉnh.
Vậy nên, với tất cả những suy nghĩ này, tôi nói, “Cậu có nghĩ
rằng như vậy hơi… Tớ không biết nữa…
phô mai không?”
Không hiểu sao gọi cô là phô mai bằng tiếng Pháp có vẻ như làm
giảm sự nhỏ mọn của câu hỏi đó.
Trong một khoảnh khắc Margot có vẻ bị tổn thương, nhưng cô nhanh
chóng b́nh tĩnh lại và nói với giọng hơi xúc động , “Không. Tớ
thích chúng mà… ư tớ là, không phải để trưng bày trong đại sảnh
– mà để trong pḥng ngủ và cho vào album. Ginny và Craig cũng có
ảnh như vậy, chúng thật sự
tuyệt vời.”
Tôi kiềm chế để không nói với cô rằng tôi không hề mong muốn
được giống như Ginny hay Craig, những người đứng đầu trong danh
sách những thứ khó ưa ở Atlanta của tôi.
Ginny là người bạn xa xưa nhất, và trước khi tôi choán chỗ th́
cô cũng là người bạn thân nhất của Margot. Tôi đă nghe chuyện
hai người gặp nhau như thế nào ít nhất phải một tá lần, thường
thường là do chính Ginny kể. Ngắn gọn thế này, mẹ họ tham dự một
nhóm mẫu giáo trong khu phố thời các cô con gái của hai bà c̣n
bé bỏng, nhưng rồi ra khỏi nhóm hai tuần sau đó v́ cho rằng
không có bà mẹ nào khác chia sẻ được cảm giác của họ. (Cụ thể là,
có một bà mẹ trong nhóm làm quà sáng với món bột Cheerios chiên,
sự việc đă có thể được lờ đi nếu không có chuyện bà ấy cũng mang
luôn món đó ra mời các bà bạn cùng hội. Trong một chiếc bát nhựa,
ngạc nhiên thế chứ. Kể đến đây, Ginny luôn chêm vào câu nói khó
chịu và kém chân t́nh quen thuộc của người miền Nam, “Chúa phù
hộ cô ta.” Đồng nghĩa: “Kẻ thô lỗ thảm thương.”
Thế rồi chuyện đương nhiên, hai bà mẹ rút khỏi nhóm đó để lập
hội riêng, và phần c̣n lại th́ như ta đă biết. Qua những bức ảnh
trong các cuốn album của Margot, có thể thấy hai người dính nhau
như sam suốt thời thiếu nữ, dù là khi lănh đạo đội cổ động viên
(cũng nói thêm, Ginny luôn theo sát phía sau bên trái Margot
trong một đội h́nh h́nh kim tự tháp, tôi xem đó là biểu tựơng
t́nh bạn của họ), hay khi nằm thư giăn ở một câu lạc bộ tư trong
cặp bikini màu vàng đồng loại, hay khi thưởng trà và nhảy điệu
Cotillion và tham dự dạ vũ đầu đời. Luôn tươi cười rạng rỡ, luôn
có làn da rám nắng, luôn nổi bật hẳn lên giữa những cô gái xinh
đẹp đang ngưỡng mộ họ. Một sự khác biệt xa so với mấy bức ảnh
tôi chụp với Kimmy – bạn thân nhất của tôi ở quê – tại sân trượt
pa tanh Ches-A-Rena, trưng ra kiểu tóc rẽ ngôi thập niên 1970,
áo ba lỗ sáng màu và hàng đống chỉ đeo tay lóng lánh, lộn xộn.
Dù sao đi nữa, cũng như Kimmy và tôi đă đi hai con đường khác
nhau sau khi tốt nghiệp (cô theo học ngành thẩm mỹ và giờ vẫn
đang say sưa với công việc làm đẹp ở salon của cô ở Pittsburgh),
Ginny và Margot cũng vậy. Cứ cho là những trải nghiệm của họ có
phần tương đồng hơn của tôi và Kimmy đi, v́ Ginny vào Đại học
Georgia và cũng tham gia hội nữ sinh, nhưng họ vẫn có nhiều trải
nghiệm khác nhau với nhiều người khác nhau trong suốt một quăng
đời sôi nổi – điều đó hầu như sẽ luôn lấy đi chữ
Nhất trong Bạn Thân Nhất
Suốt Đời. Nói về điều này, Ginny vẫn đang say sưa với đám bạn ở
Atlanta (ít nhất một nửa trong số họ vào học ở trường Đại học
Georgia), c̣n Margot th́ rẽ nhánh, tạo dựng cuộc sống riêng ở
Wake Forest. Và một phần trong cuộc sống riêng ấy chính là kết
bạn với tôi, một cô gái Yankee không phù hợp (nếu không muốn nói
là hoàn toàn coi thường) trật tự xă hội của Atlanta. Trên thực
tế, khi nh́n lại, đôi khi tôi nghĩ rằng làm bạn với tôi là một
cách để Margot xác định lại bản thân, kiểu như thích thú nhập
vào một nhóm người mới mẻ, khác lạ. Không phải là tôi lập dị hay
ǵ cả, nhưng một cô gái da sẫm màu, mắt nâu, nói giọng địa
phương Pittsburgh, theo đạo Thiên Chúa rơ ràng là một sự khác
biệt với hệ thống giáo dục xă hội miền Nam của Margot. Thẳng
thắn mà nói, tôi c̣n nghĩ Margot thích một điều rằng tôi rất
thông minh, nếu không muốn nói là thông minh hơn cô, đối lập
hoàn toàn với Ginny, một người khá sáng ư nhưng không ham t́m
ṭi hiểu biết bất cứ điều ǵ. Thực sự th́, qua vài điều t́nh cờ
nghe được trong những lần tṛ chuyện điện thoại thời đại học của
họ, tôi thấy dường như Ginny chẳng hứng thú với bất kể thứ ǵ
ngoài tiệc tùng, quần áo và các cậu trai, và mặc dù Margot chia
sẻ những đam mê đó nhưng ẩn dưới bề nổi ấy con người cô phong
phú hơn nhiều.
Thế nên dễ dàng đoán được rằng Ginny trở nên ghen tị và ganh đua
với tôi, nhất là trong suốt mấy năm đầu của bước chuyển quyền
lực dần dần đó. Tuyệt nhiên không có bất cứ chuyện ǵ hai năm rơ
mười, chỉ là thái độ lạnh lùng đi kèm với cái lối cay nghiệt
toàn kể lại những chuyện riêng và vui đùa cá nhân khi có mặt tôi.
Có thể là do tôi hoang tưởng, nhưng cô ta dường như quá đáng đến
độ chỉ thảo luận những thứ mà tôi chẳng tài nào hiểu nổi – kiểu
như mẫu hoa văn bạc của từng người (bà của cả hai người chọn hoa
văn cho họ tại tiệm bạc Beverly Bremer trên đường Buckhead, dựa
theo ngày sinh) hay cuộc tṛ chuyện gần đây nhất ở câu lạc bộ
Piedmont Driving, hay mức cara lư tưởng của viên kim cương đính
bông tai (h́nh như bất kể viên nào dưới một cara đều quá ư “tuổi
mười sáu ngọt ngào” và bất kể viên nào trên hai cara rưỡi đều
“tiềm siêu mới”).
Thời gian trôi qua, khi t́nh bạn của họ càng lúc càng lùi dần về
quá khứ c̣n t́nh bạn của tôi và Margot trở thành tất cả những ǵ
hiện hữu, trước là trong trường đại học và sau đó là New York,
Ginny biết điều ǵ phải tới. Thế rồi, lúc tôi và Andy chính thức
yêu nhau, và cô ta nhận ra rằng mặc cho cô ta và Margot đă quen
biết nhau bao lâu, tôi sẽ là
người một nhà, chuyện trở nên hiển nhiên rằng tôi sẽ
chiếm mất vị trí của cô ta để thành phụ dâu cho Margot – một
điều chắc chắn, rơ ràng tương đương với việc được đeo chiếc dây
chuyền của người bạn thân nhất. Và mặc dù Ginny luôn tỏ ra lịch
thiệp chấp nhận vị trí thứ hai trong tất cả các bữa tiệc đính
ước và tiệc trưa cho phù dâu, tôi có cảm giác rơ rành rành rằng
cô ta nghĩ Margot, và thậm chí Andy, lẽ ra có thể lựa chọn tốt
hơn thế.
Tuy vậy, tất cả những xung đột ngầm mang tính đàn bà này chẳng
làm tôi suy nghĩ bao nhiêu cho tới khi Margot trở lại Atlanta.
Ban đầu, cô dường như c̣n miễn cưỡng khi bám vào những mối quan
hệ cũ. Cô vẫn luôn chung thủy đủ đầy với Ginny – một trong những
tính cách tốt đẹp nhất của Margot – nhưng cũng thỉnh thoảng đưa
ra b́nh luận tùy tiện về đầu óc nhỏ nhen của Ginny, tại sao cô
ta lại không có mơ ước đi tới một nơi nào khác ngoài Sea Island,
hay tại sao cô ta chưa bao giờ đọc một tờ báo, hay thật “nực
cười” khi cả đời Ginny chưa bao giờ có một công việc độc lập. (Và
khi tôi nói chưa bao giờ th́ có nghĩa là
chưa bao giờ. Không có
một công việc đảm bảo cuộc sống thời trung học mà cũng chẳng có
một công việc ngắn ngủi trước khi cô ta kết hôn và ngay lập tức
có – ǵ khác được chứ? – một cậu con trai, và sau đó, hai năm
tiếp là một cô con gái. Cô ta chẳng bao gờ thanh toán một tờ hóa
đơn. Và nhân tiện cũng nói, với tôi, người đă làm việc liên tục
từ khi mới mười lăm tuổi, sự thật đó c̣n hơn cả là nưc cười. Nó
giống như cảm giác quen biết cặp song sinh dính nhau hay một kẻ
nhào lộn trên không th́ đúng hơn. Quá chừng quái dị, và cả một
chút đáng buồn nữa.)
Nhưng kể từ khi chúng tôi chuyển đến Atlanta, Margot dường như
chẳng cón để ư tới những thứ đó ở Ginny nữa mà thay vào đấy đưa
cô ta từ một người bạn nối khố đáng tin cậy trở lại thành người
bạn thân nhất. Và mặc dù những người thật sự trưởng thành (như
tôi muốn xem ḿnh là như vậy) không c̣n chơi tṛ phân hạng bạn
thân nhất, tôi vẫn không thể cảm thây bị kích động bởi kẻ địch
thủ cũ tóc vàng mà khi giờ đây đă gia nhập vào cùng cái thế giới
Buckhead của cô ta.
Vậy nên, khi Margot nói những lời tiếp theo, “Ồ, tiện thể, tối
nay tớ cũng mời cả Ginny và Craig. Hy vọng là thế cũng được đấy
chứ?” tôi nở một nụ cười rạng rỡ giả tạo, “Nghe ngon đó.”
Một tính từ mới học được rất hợp với cuộc sống mới ở Georgia của
tôi.
Tối hôm đó, tôi cố t́nh đi muộn để đến khi tới th́ bữa ăn đă sẵn
sàng, một chuyện tương đối lạ lùng khi mà suốt cả ngay tôi chẳng
có việc ǵ làm. Lúc hong khô mái tóc c̣n ướt và bôi kem lên má,
tôi nghe tiếng Andy chạy lên bậc thang và gọi tên tôi bằng giọng
tất-cả-mọi-thứ-trên-thế-gian-đều-tuyệt và nói thêm, “Em yêu! Anh
về rồi!”
Tôi nghĩ tới đoạn trích từ cuốn sách kinh tế học gia đ́nh thập
niên 1950, thường xuyên được bàn luận trên Internet, viết về
những điều khiến phụ nữ là và không là một người vợ tốt và đặc
biệt là cách chúng ta nên đón chào chồng sau một ngày anh ta làm
việc mệt nhọc ở nhiệm sở. Làm
cho buổi tối là của người chồng… Cài ruy băng lên mái tóc và giữ
dáng vẻ thật tươi mát… đề nghị được cởi giày cho chồng… Nói bằng
giọng dịu dàng.
Tôi hôn lên môi Andy và nói vẻ giễu cợt, châm chọc, “Tin vui đây,
anh yêu. Ginny và Craig sẽ dùng bữa tối với chúng ta hôm nay.”
“Ồ, vậy hả,” anh nói, mỉm cười. “Cứ lịch sự. Họ cũng đâu đến nỗi
tệ.”
“Quá ấy chứ,” tôi nói.
“Cứ lịch sự,” anh nhắc lại, khi tôi cố nghĩ xem đó có phải là
một câu nói đúng lúc hay không.
Luôn luôn lịch sự sẽ làm phương hại đến sự thật.
“Okay,” tôi nói. “Em sẽ lịch sự cho đến lần thứ năm cô ấy gọi
cái ǵ đó là ‘cực kỳ dễ thương’. Sau đấy th́ em sẽ là lại là
chính em. Vậy được chứ?”
Andy bật cười khi tôi tiếp tục, bắt chước Ginny, “Chiếc váy này
thật là cực kỳ dễ thương.
Cái cũi kia thật là cực kỳ dễ
thương. Jessica Simpson và Nick Lachey đă từng
cực kỳ dễ thương bên
nhau. Tớ biết chuyện rối loạn ở Trung Đông và khắp nơi tệ hại
thật, nhưng cuộc chia tay của hai người họ vẫn thật sự là điều
đáng buồn nhất trần đời.”
Andy lại cười khi tôi quay lại với tủ đựng quần áo khổng lồ, mới
chỉ treo hết khoảng một phần ba của ḿnh và chọn một chiếc quần
jean, đôi dép xỏ ngón bằng da và một chiếc áo phông Orange Crush
màu nho.
“Anh có nghĩ thế này có hơp với bữa tối không?” tôi hỏi, tuột
chiếc áo qua đầu và hầu như hy vọng Andy sẽ phản đối sự lựa chọn
của tôi.
Thay v́ đó, anh lại hôn lên mũi tôi và nói, “Chắc rồi. Em trông
cực kỳ dễ thương.”
Đúng như mọi lần, Ginny ăn mặc rất điệu đà với váy liền, xăng
đan da và ṿng ngọc trai, c̣n Margot mặc váy trùm bầu màu xanh
nhạt, cũng đi kèm ṿng ngọc trai. (Phải thừa nhận là ṿng của
Margot gồm những hạt ngọc to bự lạ mắt được buộc lại phía sau
bằng một chiếc ruy băng sọc trắng chứ không phải sợi dây đẹp đẽ
do bà để lại, nhưng dù sao th́ chúng vẫn là ngọc trai.)
Tôi ném ánh nh́n về phía Andy nhưng anh không nhận ra v́ c̣n
đang mải cúi xuống vỗ vỗ con cún không lông giống Trung Quốc tên
là Delores của Ginny, con vật mà không có nó th́ cô ta nhất định
không rời khỏi nhà (và, thậm chí tệ hơn, c̣n là con vật được cô
ta thường xuyên bôi kem chống nắng cho). Tôi thề là cô ta thích
Dolores hơn cả mấy đứa con – hoặc ít nhất là đứa con trai bị
chứng Mất khả năng tập trung nghiêm trọng mà Ginny luôn gào la
về chuyện phải thường xuyên mang theo thuốc Benadryl cho nó mỗi
lúc đi xe đường dài hay khi dùng bữa tối ở ngoài.
“Tớ thấy ḿnh ăn mặc thật tuềnh toàng,” tôi nói, đưa cho Margot
một chai rượu mà tôi vớ từ tủ rượu trên đường rời khỏi nhà. Tôi
nhét tay vào túi chéo của quần và nói thêm, “Tớ tưởng cậu bảo là
thông thường thôi mà?”
Ginny trông có vẻ vui sướng, ơ hờ trước thực tế là tôi đă thầm
tưởng rằng thât thích hợp, thậm chí diện bộ, trong quần jean và
áo phông – và rằng tôi nghĩ cô ta là người ăn mặc quá đỏm. Nhoài
người ôm tôi bằng cái ôm xương-đ̣n-chạm-vào-xương-đ̣n khẽ khàng,
Margot cảm ơn v́ chai rượu và nói, “Tớ nói thế mà. Cậu trông rất
tuyệt.” Rồi, khi rót rượu margaritas vào những chiếc cốc thủy
tinh thổi tay ngoại cỡ, cô nói thêm, “Chúa ơi, ước ǵ tớ có
chiều cao của cậu… Đặc biệt là thời gian này. Ginny, cậu có kết
cặp chân như vậy không chứ?”
Ginny, kẻ chẳng bao giờ lấy lại được vóc dáng sau khi sinh mặc
dù có một huấn luyện viên thể dục riêng và từng phẫu thuật vùng
bụng bị sổ - một việc mà cô ta không nghĩ là tôi biết cô ta đă
làm, liếc nh́n đôi chân của tôi đầy thèm khát rồi lẩm bẩm mấy
câu vô cảm. Rơ ràng cô ta muốn lời khen dành cho tôi chỉ là lời
cợt nhă châm biếm – giống như những lời ngọc ngà vừa năy cô ta
phát ra trong khi chúng tôi đang chọn thiệp mời ở Paces Papers
cho lễ chào đón em bé của Margot (một sự kiện mà thật xấu hổ là
tôi khiếp sợ). Sau khi rề rà quyết định từ ngữ và lựa chọn giấy
chưa xén mép màu hồng nhạt, mực than, cùng h́nh ảnh xe cũi theo
mô típ cổ điển, tôi nghĩ rằng công việc của chúng tôi đă xong.
Tôi đă cầm ví lên chuẩn bị rời khỏi đó th́ Ginny chạm vào cổ tay
tôi, mỉm cười vẻ kẻ cả và nói, “Phông
chữ nữa, cưng ạ. Ḿnh c̣n phải chọn
phông chữ nữa.”
“Ờ, phải rồi,” tôi nói, nhớ đến pḥng làm việc của ḿnh ở New
York và biết bao nhiêu kiểu chữ mà tôi đă học được từ Oscar.
Kiểu chữ khác với những kiểu mà Ginny có thể đă chọn cho thiệp
cưới, mấy lần sinh con, và những bữa tiệc từ thiện. Nhưng tôi
vẫn mua vui cho ḿnh mà buông lời, “Tớ đoán là phông Times New
Roman không hợp với lần này hả?”
Đến đó th́ Ginny đă cố gắng hết sức để truyền tải sự kinh hoàng
cho cô gái tóc đỏ dễ thương giúp chúng tôi làm thiệp và tuyên bố,
“Ôi, Ellen. Tớ vô cùng ngưỡng
mộ đấy, những chi tiết cậu lựa chọn mới b́nh dị làm sao…
Tớ cố gắng lắm để theo
được lối đó, nhưng mà thật sự
chẳng được.”
Chúa phù hộ cho tôi.
Dù sao đi nữa, lúc này tôi đang ngồi đây giữa pḥng khách của
Margot trong chiếc áo phông Orange Crush, sắc màu giản đơn duy
nhất trong một biển những bộ sưu tập thời trang sang trọng mùa
hè. Và cũng là người duy nhất đă chẳng hề theo dơi những tin tức
nóng hổi – ví như Cass Phillips phát hiện ra chồng ḿnh, Morley,
tậu một chiếc đàn hạc ba-ngàn-đô-la cho cô bồ hai-mươi-mốt-tuổi
vốn là con đỡ đầu của người bạn thân nhất của cô ta. Điều này,
như ta có thể h́nh dung, đă tạo ra
cơn chấn động ở
Cherokee, một câu lạc bộ tư chỉ chứa chấp những thành viên thích
hơp.
“Một chiếc đàn hạc?” tôi
nói. “Bất kể là người ta mặc quần áo xoàng xĩnh sao?”
Ginny ném cho tôi một cái nh́n như thể tôi vừa hoàn toàn để lỡ
mất trọng tâm câu chuyện và nói, “Ôi, Ellen. Cô ta là một nghệ
sĩ đàn hạc.”
“Rồi,” tôi nói, lầm bầm rằng tôi rất hiểu vấn đề, nhưng dù sao,
có kẻ quỷ tha ma bắt nào lại quyết định nhận quà là một chiếc
đàn hạc chứ?
Andy nháy mắt với tôi và nói, “Elizabeth Smart(1).”
Tôi nhớ lại tấm h́nh “mất tích” chụp Elizabeth đang chơi đàn hạc,
mỉm cười với khả năng t́m ra những ví dụ thích đáng cho mọi
chuyện của chồng ḿnh, trong lúc đó Ginny phớt lời những trao
đổi của chúng tôi và cho tôi biết rằng cô ta và Craig đă mời một
nghệ sĩ đàn hạc biểu diễn trong tiệc đêm trước đám cưới của họ,
cùng với cả một dàn tứ tấu đàn dây nữa.
“Elizabeth là ai?” Craig hỏi, quay lại phía Andy, như thể đang
cố gắng t́m kiếm cái tên đó trong môi trường Buckhead chật hẹp
của anh ta vậy.
“Anh biết đấy,” tôi nói. “Một cô gái theo đạo Mormon, người đă
bị bắt cóc và được t́m thấy một năm sau đó lúc đang dạo chơi
quanh thành phố Salt Lake trong chiếc áo ngủ cùng tên râu ria đă
bắt cóc cô.”
“Ồ phải rồi. Cô ta hả,” Craig trả lời lơ đăng. Khi nh́n anh ta
xắn một miếng bơ Brie to và kẹp nó vào giữa hai lát bánh, tôi
đột nhiên nghĩ rằng dù anh ta giống Webb ở một vài điểm nào đó –
cả hai đều là những anh chàng thể thao, khỏe mạnh, ưa nói đùa –
nhưng anh ta chẳng có một chút nào sự nhă nhặn và khả năng tạo
sự thoải mái cho người khác như Webb. Ngẫm cho kỹ, anh ta chưa
bao giờ thật sự biết rơ về tôi hay thậm chí là để ư đến cuộc
sống của tôi. Anh ta phủi vài mẫu vụn trên chiếc quần sọc rồi
nói, “Tôi nghe nói nghệ sĩ đàn hạc là những cô nàng hot nhất…”
“Craig!” Ginny gào tên chồng và trông có vẻ thất kinh, như thể
cô ta vừa bắt gặp anh ta đang thủ dâm khi xem tạp chí khiêu dâm
Penthouse vậy.
“Xin lỗi, em yêu,” Craig nói , hôn cô ta theo một cách sẽ khiến
người khác tưởng rằng họ chỉ mới bắt đầu ḥ hẹn, trong khi sự
thật th́ họ đă cặp bồ từ những ngày đầu tiên vào đại học.
Webb trông có vẻ thích thú khi hỏi tại sao Morley lại bị vỡ
chuyện.
Ginny giải thích rằng Cass phát hiện ra khoản chi trên thẻ tín
dụng Amex của Morley, “Cô ta nghĩ có ǵ đó ám muội và gọi đến
cửa hàng… Rồi cô ta xem xét chuyện này cùng với sở thích âm nhạc
đột ngột của anh ta,” cô nói, đôi mắt sáng lên trước những chi
tiết đậm màu sắc scandal.
“Anh ta không nghĩ rằng khi có những tin đồn về chuyện đàn bà,
cô ta sẽ kiểm tra thẻ tín dụng Amex của ḿnh hay sao?” Margot
hỏi.
Craig nháy mắt nói, “Thông thường th́ nó là một nơi che giấu an
toàn.”
Ginny lại gào tên chồng lần nữa, rồi xô đùa anh ta một cái. “Em
phải bỏ anh ngay thôi” cô nói.
Phải, tôi nghĩ. Cô ta
chính xác là kiểu phụ nữ
khéo giữ chuyện, có thể chịu đựng được vô khối chuyện xấu xa.
Làm bất cứ điều ǵ để giữ cho h́nh ảnh của họ luôn hoàn hảo.
Khi mọi người tiếp tục bàn luận về vụ đàn hạc xấu xa đó th́ ư
nghĩ của tôi trôi về Leo, tôi băn khoăn ít nhất là lần thứ một
trăm, theo cung cách như trong tṛ
hỏi-một-trăm-người-trên-Quảng-trường-Thời-đại, rằng tôi có lừa
dối Andy về buổi đêm hôm đó trên chuyến bay hay không. Mọi lần
trước đây, tôi mong muốn rằng câu trả lời sẽ là không – v́ lợi
ích của cả Andy và tôi. Nhưng trong đêm nay, tôi nhận ra rằng
một phần nhỏ trong tôi gần như
mong câu trả lời sẽ rơi vào bên đen tối. Muốn có một bí
mật tách biệt tôi khỏi Ginny và toàn bộ thế giới những bà nội
trợ hết thuốc chữa mà tôi thấy ḿnh đă gia nhập vào này. Tôi có
thể nghe thấy câu chuyện ngồi lê đôi mách của cô ta với nhóm bạn
Buckhead – “Tôi không biết Margot nh́n thấy ǵ trong một cô nàng
Yankee chọn-phông-chữ-đơn-giản, mặc áo phông, không nhuộm tóc
màu.”
Phần c̣n lại của buối tối trôi qua b́nh thường – đám đàn ông th́
sôi nổi bàn về golf và kinh doanh, c̣n cánh phụ nữ th́ say sưa
tṛ chuyện về em bé – cho tới khoảng giữa bữa tối th́ Ginny nhấp
một ngụm rượu, nhăn mặt nói, “Margot, này
cưng. Chúng ta đang uống
cái ǵ đây vậy?”
“Đó là một loại rượu nho,” Margot nói nhanh, một điều ǵ đó
trong giọng nói của cô khiến tôi cảm thấy có vấn đề. Tôi nh́n
sang chai rượu và nhận ra đó là chai tôi mang đến tối nay – và
khi tôi nghĩ kỹ hơn th́ đó chính xác là chai mà bố tôi và Sharon
đă cho Andy và tôi khi chúng tôi dọn đến căn hộ ở New York.
“Ôi, nó có mùi như mông đít
ấy,” Ginny nói,. Như thể cô ta là một cô nàng người Anh ưa chọc
nguấy tôi vậy. (Vừa mới đầu bữa tối hôm nay, cô ta nói rằng cô
ta và Craig sẽ làm một chuyến du lịch tới
Mexico).
Margot liếc Ginny bằng ánh nh́n nhắc nhở đầy ngụ ư – một cái
nh́n có thể khiến người ta nghĩ tới việc họ đă tuyệt đối thân
thiết lúc c̣n học phổ thông – nhưng Ginny vừa vô t́nh để nhỡ vừa
chủ ư phớt lờ ánh mắt đó, tiếp tục lời giễu cợt của cô ta. “Cậu
kiếm ra nó ở đâu vậy? Siêu thị Wal-Mart à?”
Trước khi Margot kịp đưa lời chặn trước, Craig đă chộp lấy chai
rượu trên bàn, liếc qua cái nhăn và mỉa mai, “Pennsylvania. Nó
từ Pennsylvania đấy. Phải rồi. mọi người đều biết những vườn nho
ở Philadelphia vang danh thế giới đến cỡ nào mà.” Anh ta cười
to, tự hào về câu đùa của ḿnh, tự hào về màn phô diễn sự tinh
tế và khả năng đánh giá của anh ta đối với tất cả những điều đẹp
đẽ trong cuộc sống. “Moi người chẳng nên biết làm ǵ,” anh ta
nói thêm, trông chờ tất cả chúng tôi sẽ phá lên cười.
Andy gửi cho tôi một ánh nh́n ngụ ư,
hăy mặc kệ họ. Cũng như
em gái và mẹ ḿnh, anh là người luôn tránh mọi loại va chạm, và
trong thâm tâm, tôi biết đó chính xác là điều tôi nên làm lúc
này. Tôi công bằng mà nghĩ rằng không ai có ư định xúc phạm tôi
cả - rằng Craig và Ginny có lẽ cũng không hùa nhau để biết là
tôi đă mang chai rượu tới – và rằng đó chỉ là một chuyện vui đùa
rất tự nhiên giữa những người bạn thân. Một kiểu
vô-t́nh-làm-bối-rối người khác mà bất kỳ ai cũng có thể mắc phải.
Nhưng bởi v́ chuyện đó bắt nguồn từ Craig và Ginny, và bởi v́
tôi không thích Craig và Ginny cũng như họ không thích tôi, và
bởi v́ ngay thời điểm này tôi muốn được ở bất cứ nơi đâu trên
trái đất này ngoại trừ ngồi bên một cái bàn trong thành phố
Atlanta mới mẻ của tôi để dùng bữa tối với Craig và Ginny, tôi
nói to lên, “Pittsburgh, chính xác là như vậy.”
Craig nh́n tôi, băn khoăn. “Pittsburgh?” anh ta hỏi.
“Phải đấy. Pittsburgh… không
phải Philadelphia,” tôi nói, gương mặt cháy lên nỗi căm
phẫn. “Đó là loại rượu nho ngon nhất ở Pittsburgh.”
Craig, người chẳng biết tí ǵ về nguồn gốc của tôi và dĩ nhiên
chẳng bao giờ phải phiền tâm để hỏi tới, tiếp tục nh́n đầy ḍ
hỏi trong khi tôi bắt gặp Webb và Margot trao nhau một ánh nh́n
khó chịu.
“Tôi đến từ Pittsburgh,”
tôi nói vẻ hài hước, biện hộ. “Tôi mang chai rượu đó tới hôm nay
đó đấy.” Tôi chuyển ánh nh́n sang Ginny và xoáy tít cốc rượu.
“Xin lỗi v́ nó không có mùi vị thơm tho ǵ.”
Rồi, khi Craig trông có vẻ ngượng ngùng và Ginny lắp bắp những
lời kỳ cục trong họng và Margot cười mệt mỏi và Webb chuyển sang
chủ đề khác và Andy hoàn toàn
chẳng làm một cái ǵ, tôi lặng lẽ nâng cốc lên uống một
ngụm lớn rượu nho đỏ rẻ tiền.
-----------------
(1)
Cô gái 14 tuổi người Mỹ bị bắt
cóc và giam cầm 9 tháng trước khi được giải thoát vào năm 2002.
Trong tấm ảnh đăng t́m kiếm cô ấy đang chơi đàn hạc.
Chương 24
Trong đoạn đường ngắn ngủi dạo bộ về nhà giữa không gian
bức bối ngột ngạt tối hôm đó, tôi chờ đợi Andy sẽ tới bên an ủi
tôi – hoặc ít nhất th́ cũng đề cập sơ qua đến chuyện rượu nho đó.
Trong trường hợp ấy, tôi định sẽ cười x̣a cho qua, hoặc có thể
hùa theo với một vài lời b́nh luận đă lựa sẵn về Ginny và Craig
– cách nói chuyện tẻ ngắt của cô ta, thói kẻ cả đặt nhầm chỗ của
anh ta, tính quá quắt của bọn họ, thật đúng là trưởng giả học
làm sang, nực cười.
Nhưng đáng ngạc nhiên và thậm chí là thật thất vọng, Andy chẳng
nói một lời nào về chuyện đó cả. Trên thực tế, anh ít nói đến độ
có thể cho là thờ ơ, gần như là xa cách, và tôi bắt đầu cảm thấy
thật ra anh có thể đă giận điên lên với
tôi v́ tôi đă gây chuyện
lộn xộn ở cái gọi là bữa tiệc thịt nướng của Margot. Khi chúng
tôi đến gần đường vào nhà, tôi đă muốn làm cho ra lẽ và định hỏi
anh, nhưng rồi lại kiềm chế v́ sợ rằng làm như vậy có thể sẽ dẫn
đến cảm giác tôi là người mắc lỗi. Mà tôi th́ chẳng cảm thấy
ḿnh làm điều ǵ sai trái cả.
Thế là thay vàođó tôi cũng cương quyết không nói tới chủ đề ấy
và giữ trạng thái b́nh thường, vui vẻ, “Món thịt nướng ngon thật,
đúng không anh?” tôi nói.
“Đúng vậy. chúng thật tuyệt,” Andy nói, gật đầu với một người
chạy bộ đêm đang băng qua chúng tôi trong bộ đồ phản quang từ
đầu tới chân kỳ dị.
“Chẳng có cơ hội cho bất cứ thứ ǵ đâm vào anh chàng đó được,”
tôi nói, cười khúc khích.
Andy bỏ qua câu nói đùa nhạt nhẽo của tôi và tiếp tục với giọng
nghiêm túc. “Món salad ngô Margot làm cũng quá ngon.”
“Ờ phải. Đúng vậy. Em chắc phải xin công thức của cô ấy mất,”
tôi lầm bầm, giọng chùng xuống hơi chát chúa so với dự định của
tôi.
Andy tung cho tôi một ánh nh́n mà tôi không thể luận được là ǵ
– một cảm giác trộn lẫn giữa đau khổ và tổn thương – trước khi
anh thả tay tôi xuống và xọc vào túi t́m ch́a khóa. Anh rút ch́a
khóa ra, rồi trải bước mau hơn trên đường dành cho xe vào để
tiến tới cổng trước, mở khóa và dừng lại cho tôi vào nhà trước.
Đó là những việc thông thường anh vẫn làm, nhưng tối nay cử chỉ
biểu hiện rất máy móc, gần như là căng thẳng.
“Sao, cảm ơn anh,” tôi nói. Cảm thấy mắc kẹt trong sự nhập nhằng
đáng sợ của cả hai cảm giác muốn tranh luận cho ra và muốn kết
thúc vấn đề.
Andy chẳng chọn cách nào trong số đó. Thay v́ đấy, anh ṿng qua
tôi như thể tôi là một đôi giày tennis để quên trên cầu thang
rồi đi về phía pḥng chúng tôi.
Tôi miễn cưỡng đi theo anh thay quần áo, vô cùng mong muốn xác
định cho rơ ràng không khí giữa chúng tôi là ǵ nhưng lại không
sẵn ḷng hành động trước.
“Anh đi ngủ hả?” tôi hỏi, nh́n lên đồng hồ phía trên ḷ sưỡi
pḥng chúng tôi.
“Ừ, anh mệt quá,” Andy nói.
“Chỉ mới có mười giờ thôi mà,” tôi nói, cảm thấy vừa giận vừa
buồn.
“Anh không muốn xem ti vi à?”
Anh lắc đầu và nói, “Cả một tuần dài rồi.” Sau đó anh chần chừ,
như thể đă quuên mất ḿnh định làm ǵ, rồi với tay lên ngăn kéo
quần áo trên cùng lấy xuống bộ đồ ngủ Ai Cập sợi cotton mịn tốt
nhất của ḿnh. Anh lôi nó ra, trông có vẻ rất ngạc nhiên và nói,
“Em đă ủi nó à?”
Tôi gật đầu, như thể chuyện đó chẳng là ǵ cả trong khi thật ra
tôi cảm thấy như bị tra tấn lúc ủi nó vào sáng qua, với cái mớ
hồ bột này nọ ấy. Xit, phun, ủi.
Xịt, phun, ủi.
“Em không cần phải làm thế,” anh nói, cài cúc áo từ từ, cẩn thận
đồng thời tránh chạm vào ánh mắt tôi.
“Em muốn làm mà,” tôi nói dối, vừa chăm chăm vào đường cong trên
cái cổ áo mảnh mai của anh khi anh nh́n xuống chiếc cúc áo trên
cùng vừa thầm nghĩ ḿnh có ǵ hay ho hơn để làm ở Atlanta này
đâu.
“Nó không cần thiết… Anh không để ư đến những nếp nhăn.”
Trên quần áo hay trên mặt em?” tôi trêu, hy vọng sẽ phá tan đi
lớp băng – và rồi sẽ
tranh luận.
“Cả hai,” Andy nói, vẫn giữ gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.
“Tốt rồi,” tôi noi chớt nhả. “Bởi v́ anh biết mà, em thật sự
không thuộc típ người dùng Botox
cho căng da mặt.”
Andy gật đầu. “Phải anh biết.”
“Ginny dùng Botox đấy,”
tôi nói, cảm thấy hơi ngớ ngẩn v́ nổ lực vụng về , trực tiếp của
tôi ḥng chuyển câu chuyện sang những ǵ tôi đang
thật sự nghĩ tới, và
thậm chí c̣n thấy minh ngớ ngẩn hơn khi Andy không mắc mồi.
“Thật sao?” anh nói chẳng chút hứng thú.
“Phải đó. Hai tháng một lần,” tôi nói, tiếp tục níu giữ chủ đề
vớ vẩn đó. Như thể là sự viếng thăm trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ
thường xuyên của cô ta cuối cùng sẽ đẩy được anh ra khỏi tâm
trạng xa ngái và lôi anh về với mục tiêu của tôi.
“Ồ,” anh nhún vai nói. “Đó là sở thích của mỗi người thôi, anh
nghĩ vậy.”
Tôi hít một hơi thở thật sâu, giờ th́ đă sẵn sàng để kích anh
vào một cuộc tranh căi thật sự. Nhưng trước khi tôi kịp nói điều
ǵ, anh quay người và biến mất vào trong nhà tắm, bỏ tôi ngồi
lại ở cuối chân giường như thể
tôi là người tồi lắm vậy.
Để khoét sâu thêm sự tổn thương, tối đó Andy nằm xuống ngủ ngay
– đó có lẽ là phản ứng khó chịu nhất mà ta có thể làm sau khi
căi vă, hoặc trong trường hợp của chúng tôi th́, là sau sự lạnh
nhạt. Không trăn trở hay quay người hay cựa ḿnh trong bóng tối
cạnh tôi. Chỉ có một sự xa lạ lạnh lẽo khi anh hôn tôi chúc ngủ
ngon, rồi nối theo sau là một giấc ngủ sâu, dễ dàng. Dĩ nhiên
điều này làm tôi ức chế măi không sao ngủ được, và nằm nghĩ lại
buổi tối hôm nay, rồi vài tuần trước và vài tháng trước đó nữa.
Rốt cuộc, chẳng có ǵ giống với cơn mất ngủ do căi cọ để ta bị
rơi vào trạng thái căng thẳng suy nghĩ quá mất và phẫn uất.
Vậy nên khi chiếc đồng hồ cây trong đại sảnh của chúng tôi (t́nh
cờ lại là món quà chào mừng nhà mới của Stella mà tôi không
thích được ở điểm nào kể cả cái dáng vẻ lẫn âm thanh thô tục của
nó) điểm ba giờ, đầu óc tôi mệt mỏi tới nỗi tôi phải chuyển
xuống nằm trên trường kỷ tầng dưới rồi ở đó tôi bắt đầu suy nghĩ
về lễ đính hôn của chúng tôi – lần cuối cùng tôi có thể nhớ được
là ḿnh đă cảm thấy xấu hổ về xuất thân của ḿnh.
Xét một cách công bằng (thứ mà tôi chẳng tâm trạng đâu để có
được nó) kế hoạch kết hôn của chúng tôi hầu như là êm chèo mát
mái. Một phần, tôi phải khen ḿnh v́ đă làm một cô dâu tương đối
dễ tính, khi mà thực tế tôi chỉ để tâm tới việc chụp ảnh, những
lời thề của chúng tôi, và v́ một vài lư do kỳ cục, là cả chiếc
bánh cưới nữa (Suzanne tin rằng đây đơn giản chỉ là lời bào chữa
cho việc tôi đă nếm quá nhiều bánh nướng). Một phần, tôi nghĩ
mọi thứ trôi chảy bởi Margot vừa trăi qua tất cả chuyện cưới hỏi
này rồi, và Andy cùng tôi không sợ phải xấu hổ nếu sao chép lại
cô, tổ chức cùng một nhà thờ, câu lạc bộ gia đ́nh, thợ làm hoa
và ban nhạc.Thêm nữa, dù sao th́ tôi nghĩ đám cưới diễn ra tốt
đẹp bởi v́ chúng tôi chỉ có một
người mẹ chăm lo tới chuyện này, và tôi hoàn toàn hạnh phúc để
bà đảm nhiệm mọi việc.
Suzanne không chấp nhận được chuyện đó – không hiểu v́ sao tôi
có thể dễ dàng thuận theo những quyết định độc đoán và phong
cách cổ điển của Stella.
“Hoa hồng phấn, em thích nó à?” chị nói, bắt đầu vào một buổi
chiều trong gia đ́nh Graham khi chúng tôi lướt qua những đĩa CD
để chọn bài hát cho màn khiêu vũ đầu tiên.
“Em nghĩ hoa hồng phấn tuyệt ấy chứ,” tôi nói, nhún vai.
“Xin em đấy. Lại c̣n thế nữa… c̣n những thứ khác th́ sao?”
Suzanne nói, có vẻ kích động.
“Như cái ǵ?” tôi hỏi.
“Như moi thứ… có vẻ như họ chờ mong em sẽ trở thành một người
trong số họ,” chị nói, giọng cao lên.
“Đó là toàn bộ ư nghĩa của một đám cưới mà,” tôi b́nh tĩnh trả
lời. “Em sắp trở thành
một Graham, vậy th́ c̣n nói sao nữa.”
“Nhưng lẽ ra phải là cả hai gia đ́nh cùng tổ chức… ấy vậy nhưng
đám cưới này dường như là của
họ chứ không phải của em.
Dường như là họ… đang cố gắng xách em đi hẳn… dần dần xóa bỏ gia
đ́nh em.”
“Làm sao chị có thể nghĩ ra những chuyện đó nhỉ?” tôi nói.
“Để xem nào… Em đang đứng trên lănh thổ của họ, một ví dụ đấy.
V́ cái quái ǵ mà em lại tổ chức đám cưới ở Atlanta? Chẳng phải
đám cưới thường phải diễn ra ở quê hương của
cô dâu à?”
“Em cũng biết thế. Thường là vậy,” tôi nói. “Nhưng tổ chức ở
Atlanta cũng là chuyện hợp lư thôi, v́ Stella đă chuẩn bị hầu
hết mọi việc mà.”
“Và viết mọi tờ ngân phiếu,” Suzanne nói, tới đó th́ rốt cuộc
tôi cảm thấy bị xúc phạm và nói rằng chị không công bằng.
Tuy nhiên giờ đây, tôi tự hỏi rốt cuộc liệu tài chính có thật sự
không đóng vai tṛ ǵ hay không. Tôi có thể nói không gợn chút
chần chừ rằng tôi không kết hôn với Andy v́ tiền của anh, và
rằng tôi không phải, như Suzanne có vẻ luôn ám chỉ,
đă bị mua. Nhưng trong
một mức độ nào đó, tôi nghĩ rằng tôi
thật sự nợ gia đ́nh
Graham và thế nên khi xét sâu xa th́ nó lại là đồng nhất.
Quan trọng hơn cả chuyện tiền bạc, c̣n có một điều khác tác động
– một điều đen tối mà tôi không bao giờ muốn thừa nhận một cách
cặn kẽ măi cho tới lúc này đây, vào nửa đêm, trên chiếc trường
kỷ này. Nó là cảm giác không tương xứng – một nỗi lo lắng rằng ,
ở một mức độ nào đó, có lẽ tôi đă không đủ tốt. Có thể tôi đă
không thật sự xứng với Andy và gia đ́nh anh. Tôi chưa bao giờ
xấu hổ về quê hương, nguồn cội hay gia đ́nh ḿnh, nhưng càng cố
gắng gắn ḿnh vào với gia đ́nh Graham, vào cách họ sống, vào tập
tục, thói quen của họ, tôi càng không thể không bắt đầu nh́n lại
nền tảng của ḿnh theo một cách nh́n mới. Và chính v́ mối bận
tâm này – có thể tại thời điểm đó nó chỉ là tiềm thức – đă khiến
tôi cảm thấy nhẹ nhơm khủng khiếp khi Stella đề xuất kế hoạch tổ
chức đám cưới cho chúng tôi ở Atlanta.
Vào lúc ấy, tôi đă biện hộ cho cảm xúc của ḿnh. Tôi tự nhủ rằng
ḿnh đă rời khỏi Pittsburgh v́ một lư do. Tôi đă mong muốn một
cuộc đời khác cho bản thân ḿnh – không phải là một cuộc đời
tốt hơn – chỉ là một
cuộc đời khác. Và trong đó gồm cả một đám cưới khác. Tôi đă
không muốn kết hôn trong ngôi nhà thờ đạo Thiên Chúa sơ sài của
ḿnh, ăn bắp cải cuốn từ ḷ hâm bằng thiếc và nhảy điên cuồng
theo điệu Chicken Dance tại hội trường Cựu chiến binh. Tôi không
muốn bị phết bánh cưới lên mặt, không muốn nịt bít tất của tôi
được chú rễ dùng răng tháo ra, hay bó hoa cưới sẽ được một em
gái chín tuổi bắt lấy v́ rơ ràng rằng tất cả những khách nữ khác
đều đă kết hôn và có con. Và tôi không muốn bị bạn bè của chồng
– một vài người ít ỏi vẫn chưa say đến mức chẳng biết trời đất
ǵ – ném gạo loạn xạ rồi sau đó diễu hành trên chiếc limo mau
đen với vỏ lon bia Iron City buộc ở bộ phận chống xốc phía sau
suốt dọc đường về tận khách sạn Days Inn, nơi chúng tôi sẽ nghỉ
một đêm trước khi bay đi Cancun hưởng tuần trăng mật trọn gói.
Không phải là tôi khinh thường bất cứ điều ǵ trong đó cả - chỉ
là tôi có quan niệm khác về “đám cưới trong mơ”.
Giờ đây tôi nhận ra đó không phải đơn thuần là câu hỏi mà tôi
muốn đặt ra cho ḿnh – nó c̣n là những ǵ mà tôi lo sợ gia đ́nh
Graham và bạn bè của họ đă nghĩ về tôi. Tôi chưa bao giờ cố gắng
che giấu quá tŕnh sinh trưởng của ḿnh, nhưng tôi không muốn họ
săm soi quá kỹ v́ tôi sợ rằng một ai đó có thể sẽ có kết luận
khủng khiếp là tôi không đủ tốt cho Andy. Và chính cảm giác này,
nỗi sợ hăi này, đă kết
lại và thể hiện trong việc mua váy cưới của tôi.
Tất cả bắt đầu khi Andy hỏi bố tôi về việc hứa hôn của chúng tôi,
thực tế là anh bay tới Pittsburgh để có thể đón bố tôi đi Bravo
Franco, nhà hàng ưa thích của anh ở thành phố ấy và gặp trực
diện để xin hỏi cưới. Cử chỉ đó đă ghi điểm lớn đối với bố tôi,
ông kể lại câu chuyện với niềm hạnh phúc và tự hào rơ rệt tới
nỗi trong suốt thời gian dài tôi vẫn đùa là ông hẳn quá lo lắng
sẽ chẳng bao giờ gả chồng cho tôi được (câu đùa mà tôi thôi
không nói nữa khi nó dường như rơ ràng ứng với số phận của
Suzanne). Dù sao th́, trong bữa trưa hôm đó, sau khi nói lên
những lời cầu chúc hân hoan, bố tôi trở nên nghiêm trang khi nói
với Andy về khoản tài chính cho đám cưới mà ông và mẹ tôi đă
dành dụm từ lâu cho hai cô con gái – một khoản tiền bảy ngh́n đô
la để chúng tôi tùy ư sử dụng. Thêm đó nữa, ông nói với Andy
rằng ông muốn mua váy cưới cho tôi, bởi v́ đó là điều mà mẹ tôi
đă luôn muốn được làm cho các cô con gái của bà, một trong những
điều nuối tiếc lớn nhất trong thời gian cuối đời bà.
Vậy nên sau khi Andy và tôi đính hôn, anh kể lại cho tôi nghe
tất cả những chi tiết trên, bày tỏ ḷng biết ơn của anh đối với
sự rộng lượng của bố tôi, nói với tôi anh thật sự yêu quư bố tôi
đến mức nào, và anh đă mong muốn cũng có thể đưa mẹ tôi tới dùng
bưa trưa đó ra sao. Mặc dù vậy, đồng thời, cả Andy lẫn tôi không
cần nói ra cũng đều biết rằng bảy ngàn đô la không thể bù đắp
khoản thiếu hụt khổng lồ. Và tôi cảm thấy thoải mái với điều đó.
Tôi đă thoải mái đóng vai tṛ một cô con dâu dễ bảo, và tôi biết
ḿnh không nên làm tổn thương bố bằng việc nói cho ông biết là
khoản đóng góp của ông không thể đủ chi phí để đặt hoa hồng phấn.
Vấn đề là chiếc váy. Theo quan điểm của ḿnh, bố tôi khăng khăng
rằng ông muốn tôi gửi trực tiếp cho ông hóa đơn. Điều này đặt ra
cho tôi hai lựa chọn khó khăn – mua một chiếc váy rẻ tiền, hoặc
mua một chiếc mà bố tôi không thể chi trả được. Vậy nên với câu
hỏi hóc búa này trong đầu, khi khổ sở đi mua váy cưới cùng với
Stella, Margot và Suzanne, tôi thường xuyên phải thử xem mác giá
trước và cố t́m một chiếc có giá dưới năm trăm đô la. Đây là thứ
thật sự không hề tồn tại ở Manhattan, hay it nhất là ở trung tâm
áo cưới Madison hay khu thương mại Fith Avenue nơi Margot đă hẹn
gặp chúng tôi ở đó. Nghĩ lại, tôi biết tôi có thể phó thác toàn
bộ chuyện này cho Margot, và như thế cô sẽ giúp chúng tôi t́m
kiếm sao cho phù hợp, lựa chọn một cửa hàng ở Brooklyn để phù
hợp với nguồn tài chính của bố tôi.
Thay v́ đó, tôi lại đi xem và kết ngay một chiếc váy siêu đắt
của hăng Badgley Mischka tại cửa hàng Bergdorf Goodman. Đó là
chiếc váy đẹp như mơ mà nh́n một cái tôi đă biết ngay ḿnh phải
có nó – một chiếc váy thiết kế đơn giản nhưng dát chi chít kếp
ngà với dáng trùm phủ những lưới chuỗi hạt. Stella và Margot vỗ
tay và khăng khăng rằng tôi chắc chắn
phải mua nó, và thậm chí
Suzanne c̣n rơm rớm nước mắt khi tôi quay tṛn trên mũi chân
trước khung gương ba tấm.
Tới lúc trả tiền, Stella rút nhanh chiếc thẻ tín dụng Amex Black
của bà, quả quyết rằng bà thật
sự muốn làm việc đó. Tôi ngần ngại rồi đồng ư lời đề nghị
hào phóng đó của bà, xấu hổ đẩy bố tôi – và, tệ hơn nữa, là cả
mẹ tôi - sang một bên và phủ đầy tâm trí của ḿnh với những lời
luận giải hợp lư cho mọi chuyện.
Điều đó bố không biết th́ sẽ không làm bố tổn thương – và ít
nhất th́ tôi cũng có chiếc váy cưới như mơ. Mẹ tôi muốn có nó.
Ngày tiếp theo, sau khi đă suy nghĩ và băn khoăn rất nhiều, tôi
nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo để che giấu tất cả những điều đó
và không làm tổn hại ḷng tự trọng của bố tôi. Tôi trở lại cửa
hàng Bergdorf, chọn một tấm che mặt năm trăm đô la, và nói với
nhân viên rằng bố tôi muốn mua nó và sẽ được thanh toán bằng thẻ
tín dụng của ông. Tôi cũng gợi ư khá thẳng thắn rằng tôi muốn
ông nghĩ chi phí này là cho chiếc váy của tôi. Cô nhân viên,
người phụ nữ nhỏ nhắn môi mỏng tên là Bonnie, nói giọng vùng
Thượng Đông mà tôi sẽ không bao giờ quên được, nháy mắt như thể
cô hiểu mọi chuyện, gọi tôi là cưng và nói với vẻ đồng lơa rằng
cô sẽ sắp xếp chuyện đó, không có vấn đề ǵ xảy ra cả.
Nhưng dĩ nhiên là cô nàng ba phải Bonnie đă phá hỏng mọi chuyện,
gửi cho bố tôi cả hóa đơn lẫn
tấm mạng che mặt. Và mặc dù bố tôi không nói một lời nào nhưng
biểu hiện trên gương mặt ông khi ông trao cho tôi tấm mạng ở
Atlanta đă nói lên tất cả mọi điều. Tôi biết tôi đă xúc phạm
t́nh cảm của bố tôi tới mức nào, và cả hai chúng tôi đều hiểu v́
sao tôi phải làm như thế. Đó là cảm giác xấu hổ nhất mà tôi từng
trải qua trong cuộc đời ḿnh.
Tôi không bao giờ nói với Andy chuyện đó - không bao giờ nói với
ai – khát khao đến tột độ có thể quên được nó đi. Nhưng tôi nghĩ
tất cả những xúc cảm ấy lại hiển hiện lên bên bàn ăn nhà Margot
tối nay, và giờ đây một lần nữa, vào lúc nữa đêm, khi tôi lại
đang tràn ngập cảm giác xấu hổ đó. Xấu hổ tới nỗi tôi mơ ước
được quay ngược thời gian và mặc một chiếc váy khác trong ngày
cưới của ḿnh. Mơ ước rằng tôi có thể xóa tan nét mặt đó của bố
tôi. Điều mà tôi dĩ nhiên không thể nào làm được.
Nhưng tôi có thể đối mặt
với tất cả những người như Ginny trên thế giới này. Và tôi có
thể cho cô ta – hay bất kỳ ai khác – biết rằng tôi tự hào về nơi
tôi khôn lớn, tự hào về con người tôi. Và, v́ Chúa tôi có thể
ngủ trên chiếc trường kỷ để xác nhận điều đó nếu như người chồng
của tôi không nhận ra nó.
Chương 25
Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi thấy Andy đang đứng gần
chỗ tôi. Anh đă tắm và mặc áo phông xanh sáng, quần soóc sọc,
mang thắc lưng da đan.
“Chào anh,” tôi nói, hắng giọng và nghĩ rằng quần soóc sọc trông
thật buồn cười với bất kỳ ai quá năm tuổi.
“Chào,” anh nói cụt lủn khiến tôi hiểu ngay rằng giấc ngủ không
thay đổi được vấn đề của anh. Vấn đề của
chúng tôi.
“Anh đi đâu vậy?” tôi hỏi, để ư thấy ch́a khóa ô tô trong tay
anh và chiếc ví phồng ra ở túi sau.
“Đi mấy việc linh tinh,” Andy nói.
“Okay,” tôi nói, cảm thấy trỗi lên cơn giận với cái cách khăng
khăng khước từ đối mặt với chuyện tối qua, không chịu hỏi xem
điều ǵ không ổn, hỏi xem tại sao tôi lại ngủ trên trường kỷ,
băn khoăn hoặc quan tâm xem tôi có hạnh phúc ở Atlanta này chăng.
Anh quay chùm ch́a trên ngón trỏ - một thói quen đang bắt đầu
chọc điên tôi – và nói, “Thế anh sẽ gặp em sau nhé?”
“Vâng. Sao cũng dược,” tôi lầm rầm.
Tôi quan sát anh bước mấy bước trễ nải về phía cửa rồi phát cáu.
“Này!” tôi nói, sử dụng đúng cách phát âm của người miền Nam.
Andy quay lại, lạnh lùng nh́n tôi.
“Anh có chuyện quái ǵ vậy?” tôi nói, giọng vút lên.
“Chuyện của anh?” Andy
hỏi, một nụ cười mỉa mai kéo xệch khóe môi anh.
“Phải. Chuyện của anh,”
tôi nói, nhận ra rằng lối căi nhau của chúng tôi vô cùng phức
tạp, có lẽ bởi v́ quá ít khi xảy ra điều này với chúng tôi. Trên
thực tế, tôi không thể nhớ được một trận chiến nào về bất cứ
chuyện quan trọng ǵ kể từ khi chúng tôi kết hôn.Tôi vẫn hết sức
tự hào về điều đó.
“Em mới là người ngủ
trên trường kỷ,” Andy nói, bước lại trước ḷ sưởi, vẫn nghịch
chùm ch́a khóa. “Thế là
kiểu ǵ vậy?... Chúng ta luôn bảo sẽ không bao giờ làm như thế…”
Tôi hất phăng cái chăn ra khỏi chân, ngồi dậy, và cuối cùng đi
thẳng vào vấn đề. “Thế quái nào mà đêm qua anh lại không bênh em?”
Andy nh́n tôi, như thể đang cẩn thận suy xét câu hỏi, và rồi nói,
“Từ khi nào mà em cần ai đó cứu giúp em?...Dạo này em dường như
hoàn toàn độc lập cơ mà.”
“Câu đó có nghĩa là ǵ?” tôi bật lại anh.
“Em biết nó có nghĩa là ǵ,” anh nói – câu này thậm chí c̣n
khiến tôi điên hơn.
Có phải anh ám chỉ chuyện tôi hoàn toàn một ḿnh ở đây trong khi
anh làm việc và chơi golf? Hay là chuyện tôi chẳng có ǵ chung
với các bà các cô trong xóm? Hay là chuyện chúng tôi chẳng mấy
khi làm t́nh nữa – và nếu có, chúng tôi cũng hiếm khi chuyện tṛ
sau đấy?
“Em thực sự không hiểu
nó có nghĩa ǵ,” tôi nói ríu cả lưỡi. “Nhưng cái em hiểu
đích xác là sẽ tuyệt
biết bao nếu chồng em nói ǵ đấy với
con quỷ cái đó và gă
chồng mặt đỏ lựng ngu độn của cô ta khi cô ta…”
“Khoan đă nào. Khi cô ấy ǵ chứ?” Andy nói. “Khi cô ấy
đùa một tí về rượu ấy hả?”
“Đùa mới vui làm sao,” tôi nói.
“Ôi, thôi nào,” Andy nói.
“Cô ấy nghĩ đó là của Margot…Chuyện đó thực sự khiến cô ấy thành
quỷ cái được hả?”
“Cô ta là quỷ cái. Điều đó chắc chắn biến cô ta thành kẻ hợm
ḿnh hơn bất ḱ ai…Một kẻ hợm ḿnh
chẳng căi vào đâu đươc,”
tôi nói, nghĩ rằng đây
chính là điều kinh tởm nhất ở Ginny và Craig. Những kẻ hợm ḿnh
luôn đáng kinh tởm,
nhưng sẽ bớt đi nếu họ có mục đích ǵ đó. Nhưng Ginny và Craig
chẳng có ư đồ ǵ hết –
đơn giản bọn họ là những kẻ lố bịch không chịu nổi, những kẻ mà
ư thức về bản thân gắn chặt với
những thứ đó. Với xe sang trọng và rượu hảo hạng, với
ngọc trai dẹt và quần soóc sọc.
“Vậy ra cô ấy là kẻ hợm ḿnh,” Andy nói, nhún vai. “Em vẫn
thường chẳng để tâm ǵ kiểu người như thế…Thế mà bây giờ…bây giờ
em lại nghĩ về chuyện tày đ́nh bọn-Atlanta-khốn-kiếp này và xem
như mọi thứ xúc phạm ḿnh quá thể.”
“Đêm qua đúng là có sự
xúc phạm,” tôi nói.
“Này, anh có đủ lư lẽ để kết luận là không đâu,” anh nói, sử
dụng giọng điệu luật sư kiềm chế của ḿnh. “Nhưng cứ cho là có
đi.”
“Ừ. Cứ cho,” tôi nói, nở
một nụ cười rộng giả tạo.
Anh lờ câu châm biếm của tôi đi và tiếp tục,” Th́ cũng có thực
sự đáng để làm em gái anh và Webb khó xử thế không?”
Em gái anh, tôi nghĩ.
Andy không bao giờ đề cập đến Margot với vai tṛ là em gái anh
khi anh nói chuyện với tôi, và tôi không thế không suy nghĩ ra
rằng nó chính là sự phản ánh suy nghĩ của anh. Một suy nghĩ đang
bắt đầu tác động lên suy nghĩ của chính tôi.
Em đối ngược với họ, tôi
có thế nghe thấy Suzanne nói.
Em không thuộc về thế giới của họ.
“Hiển nhiên em nghĩ là có,” tôi nói, nghĩ rằng đó là cái giá của
việc có những người bạn ngu ngốc.
“C̣n hiển nhiên anh nghĩ là không.” Andy nói.
Tôi nh́n anh, cảm thấy hoàn toàn thất bại và cô độc, nghĩ rằng
thật sự không thể căi lại được một người chồng giỏi kiềm chế,
lúc nào cũng cho ḿnh là đúng, người vừa nói toạc ra với ta rằng
anh ấy dành ưu tiên cho cảm giác của những người khác. Cảm giác
của người khác c̣n hơn là của tôi, vây đấy. Thế nên tôi nói,
“Rồi, anh tốt đẹp hơn em nhiều lắm. Rơ rồi.”
“Ôi, thôi nào, Ellen. Bỏ
cái kiểu sẵn sàng gây lộn ấy đi, được chứ?”
Tôi chợt nghĩ rằng anh hoàn toàn đúng – tôi rơ ràng đang có cái
vẻ sẵn sàng gay lộn đây. Một trận thật lớn. Nhưng nhận thức ấy
không làm dịu được ḷng tôi. Nếu có chăng, nó chỉ khiến tôi tức
giận thêm – và càng kiên quyết giữ vững thái độ đó hơn.
“Thôi đi làm việc linh tinh của anh đi,” tôi nói, khoát tay với
anh về phía cửa. “Em sẽ chỉ xiềng xích ḿnh ở đây cả ngày.”
Anh đảo tṛn mắt và thở dài. “Okay, Ellen. Cứ tử v́ đạo đi. Cứ
theo cách của em đi. Anh sẽ gặp em sau.” Rồi anh quay người bước
về phía cửa.
Tôi nhăn mặt làm tṛ và chĩa cả hai ngón trỏ về phía lưng anh,
rồi lắng nghe tiếng cửa ga ra mở và tiếng chiếc BMW của Andy nổ
máy chạy đi, bỏ tôi lại trong lặng yên náo động. Tôi ngồi im một
lát, cảm thấy tiếc nuối cho chính ḿnh, tự hỏi tại sao Andy và
tôi lại rơi vào nơi đây, trong cả chốn Georgia này lẫn chốn t́nh
cảm hôn nhân chăng. Một cuộc hôn nhân mới chưa được tṛn năm.
Tôi nghĩ về chuyện mọi người vẫn nói năm đầu tiên là khoảng thời
gian khó khăn nhất và băn khoăn khi nào –
có chăng – nó sẽ trở nên
dễ dàng hơn. Và, trong những phút giây yên lặng ấy, tôi đầu hàng
trước một điều tôi đă dự định làm suốt từ khi chúng tôi về sống
ở Atlanta.
Tôi đi lên cầu thang đến pḥng làm việc, lục sâu xuống tận cùng
đáy ngăn kéo bàn và lôi tờ tạp chí
Platform bị cấm đoán mà
tôi chưa từng giở kể từ bữa tiệc chia tay New York của chúng tôi..
Không hề giở ngay cả khi tôi nh́n thấy tờ tạp chí trong giá để
báo tại nơi xếp hàng chờ thanh toán ở siêu thị Kroger hay khi
Andy tự hào khoe với bố mẹ tờ anh mua.
Trong vài phút, tôi chỉ nh́n chằm chằm trang b́a in h́nh Drake.
Rồi, có một cái ǵ đó nhói lên trong tôi, tôi hít thật sâu, ngồi
xuống và giở đến bài báo. Tim đập th́nh thịch khi tôi nh́n thấy
ḍng tên in đậm, và từng đoạn bài viết của Leo, và những bức ảnh
của tôi – những bức ảnh gợi lên mọi cảm xúc của ngày hôm đó –
nỗi rộn ràng nao nức, niềm khát khao. Những cảm xúc hoàn toàn xa
lạ với những ngày này.
Tôi nhắm mắt, và khi mở ra, tôi bắt đầu đọc, vội vă nghiến ngấu
cả bài báo. Khi đọc xong tôi lại đọc hai lần nữa, chậm răi và
cẩn thận, như thể đang t́m kiếm một ư nghĩa ẩn mật, đa chiều
chứa dưới từng khổ, từng câu, từng chữ - tôi cố t́m măi, lật đi
lật lại, cho đến khi đầu óc quay cuồng, và tất cả những ǵ tôi
muốn là được giao tiếp với Leo.
Thế nên tôi vẫn cứ tiếp tục.
Tôi bật máy tính lên và gơ địa chỉ e-mail của anh rồi gửi thư
cho anh:
Leo,
Em vừa đọc bài báo của anh. Thật tuyệt vời. Hết sức măn ư. Cảm
ơn anh lần nữa về mọi điều.
Mong anh vui.
Ellen
Rồi, trước khi kịp phê phán bản thân, tôi nhấn gửi. Ngay khi
nhấp chuột vào biểu tượng ấy mọi thất vọng, oán hờn và lo âu
trong đời tôi đều tan biến sạch. Đầu đó trong sâu thẳm, tôi biết
ḿnh đă làm sai. Tôi biết đang hợp lư hóa hành động của ḿnh và
lo ngại rằng chắc hẳn tôi thậm chí đă gây sự với Andy để có cớ
làm chuyện này. Tôi cũng biết rằng tôi chỉ đang rước thêm rắc
rối vào cuộc đời ḿnh. Nhưng lúc này đây, tôi cảm thấy rất thoải
mái. Thực sự thoải mái.
Thoải mái hơn những ǵ tôi đă cảm thấy trong một thời gian dài,
rất dài.
Chương 26
Tṛn bốn phút sau, tên của Leo xuất hiện trong hộp thư
đến của tôi. Tôi nh́n chằm chằm vào màn h́nh trong nỗi sửng sốt,
y như thể bà tôi khi kinh ngạc trước công nghệ vậy –
Làm thế quái nào mà chuyện đó lại ra thế này? – và trong
một giây, cảm thấy hối tiếc v́ những ǵ ḿnh đă khơi mào. Thực
sự tôi định xóa thư của anh, hoặc ít nhất là đứng dậy thoát khỏi
máy tính vài tiếng để giải tỏa cơn quặn thắt trong lồng ngực.
Nhưng sự cám dỗ quá khủng khiếp. Thế nên thay v́ làm vậy, tôi
khởi động hệ thống tăng tốc khả năng hơp lư hóa và nói với chính
ḿnh rằng tôi không dễ ǵ có được giây phút này. Tôi
đâu có nảy ra ư nghĩ
liên lạc với Leo một cách bất chợt. Tôi
đâu có viết cho anh sau một vụ tranh luận vô nghĩa của vợ
chồng. Mà là nhiều tuần liền trong cô đơn, phiền muộn và thất
vọng – đặc biệt là phiền muộn – mới dẫn tới chuyện này. Chính
chồng tôi đă quay lưng lại với tôi đêm qua – và rồi sáng nay vẫn
thế. Hơn nữa, chỉ một bức e-mail. Tổn hại ǵ được chứ?
Thế nên tôi hít thở thật sâu, rồi nhấp chuột mở thư trả lời của
Leo, tim tôi đập manh hơn bao giờ hết khi tôi đọc thư anh, tất
cả đều là chữ thường thân mật:
cảm ơn. anh mừng là em thích nó.
ngày hôm ấy thật tuyệt vời. leo.
tái bút: sao lâu quá vậy em?
Tôi cảm thấy vô cùng xáo động trong khi vội vă gơ thư trả lời:
Đọc bài viết hay liên lạc?
Anh đáp lại gần như ngay lập tức:
cả hai.
Tôi cảm thấy cơn stress bay biến hẳn khi tôi mỉm cười, và rồi
vắt óc để tiếp tục một câu ǵ đó thông minh nhưng vẫn chân thực.
Một câu đáp thật cẩn trọng giúp cuộc tṛ chuyện tiếp tục nhưng
không lầm lỡ sa chân vào lănh địa tán tĩnh luyến ái. Cuối cùng
tôi gơ:
Muộn c̣n hơn không?
Tôi nhấn gửi, rồi trườn người về phía máy tính, những ngón tay
lơ lửng trên bàn phím vào đúng vị trí gốc của mười ngón tay mà
tôi đă học được từ buổi dạy đánh máy thời trung học, cả người
căng lên khi tôi cố đoán câu trả lời của anh. Một lát sau nó
xuất hiện:
đúng ư anh từ xưa đến nay.
Tôi nghiêng đầu, miệng mở ra trong khi nghiền ngẫm ư nghĩa thật
chất câu đó. Tôi nghĩ về tất cả những năm trôi qua không hề liên
lạc, và rồi những ngày kể từ sau chuyến bay. Tôi nghĩ tôi đă nổ
lực, và vẫn đang nỗ lực,
thế nào để chối bỏ anh – và thứ từ trường nguy hiểm giữa chúng
tôi. Tôi băn khoăn tự hỏi toàn bộ ư nghĩa câu đó – nó hẳn phải
có nghĩa ǵ đấy. Và cái
nghĩa ǵ đấy đă làm tôi
sợ hăi và khiến tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi kiểu
nữ-sinh-hư-đốn.
Nhưng rồi tôi h́nh dung ra Andy-môi-mím-chặt bên bàn tối qua,
rồi khi anh cài kín bộ pyjama cứng quèo trước lúc lên giường,
rồi khi anh đứng cạnh trường kỷ sáng nay với vẻ chỉ trích hiện
rơ trên gương mặt. Và, tôi h́nh dung ra anh lúc này, đang vui
tươi xuống phố, vẫy tay chào cả người quen người lạ như nhau,
râm ran tṛ chuyện tại bất cứ chỗ nào anh đến. Tṛ chuyện một
chút ở sân golf, tṛ chuyện một chút trong nhà thờ, tṛ chuyện
một chút ở cây xăng. Tṛ chuyện
một chút xíu xiu, vô tư và khoái chí.
Hơi thở tôi dồn dập khi tôi gơ:
Em nhớ ḿnh tṛ chuyện.
Tôi nh́n chằm chặp vào ḍng chữ in đậm, rồi xóa đi, ngắm nh́n
những con chữ chầm chậm đă biến mất, tôi vẫn có thể nh́n thấy
chúng trên màn h́nh. Vẫn có thể cảm thấy chúng khắc sâu trong
tâm trí. Đó là sự thực, chính
xác điều tôi cảm thấy, chính xác điều tôi muốn nói. Tôi
luôn nhớ những lúc được tṛ chuyện với Leo. Đă vậy bao năm rồi –
nhất là kể từ sau chuyến bay. Thế nên tôi gơ lại, rồi nhắm mắt
và gửi đi, lập tức cảm thấy cả nôn nao lẫn thanh thản. Khi tôi
mở mắt ra, Leo đă trả lời:
anh cũng luôn nhớ em, ellen.
Tôi thở gấp. có một cái ǵ đó trong chuyện anh gọi tên tôi. Cái
ǵ đó trong từ cũng –
như thể anh biết, mặc cho tôi không nói, rằng tôi không chỉ nhớ
khi được tṛ chuyện với
anh, mà c̣n nhớ anh. Và
có cái ǵ đó trong dáng vẻ những con chữ của anh hiện trên màn
h́nh – giản dị, rơ ràng và thẳng thắn, như thể chẳng có ǵ
nghiêm trọng khi nói thế, bởi v́ đó là điều rành rành không thể
phủ nhận trên cơi đời. Tôi đờ người ra suy xét những lựa chọn
trả lời của ḿnh trong khi một e-mail nữa xuất hiện trong hộp
thư đến.
Tôi mở ra và đọc:
em vẫn đó chứ?
Tôi gật đầu với cái màn h́nh, tưởng tượng ra khuôn mặt anh khắc
khoải chờ đợi hồi âm của tôi, và nghĩ rằng Andy có thể về nhà,
bắt đầu bật điện trong gian bếp, rồi lên đứng sau lưng nh́n qua
vai tôi, và tôi có lẽ sẽ đóng đinh luôn vào chiếc ghế này.
Vâng.
Tôi nhấn gửi, chờ đợi. Anh viết lại:
tốt.
Và rồi, mấy giây sau, trong một e-mail khác:
thế này sẽ dễ hơn với điện thoại…
anh gọi cho em nhé?
Thế này, tôi nghĩ.
Thế này là cái ǵ? Cuộc
tṛ chuyện này? Sự thứ
nhận này? bước nhảy về
phía sự không chung thủy này?
Tôi lưỡng lự, biết rằng e-mail sẽ an toàn hơn rất nhiều và rằng
đồng ư với một cuộc điện thoại là bắc thêm một nhịp cầu nữa.
Nhưng trong tôi cái phần muốn nói chuyện với anh, muốn hiểu xem
chúng tôi đă có với nhau những ǵ và tại sao chấm hết, khiến tôi
không thể ngăn ḿnh gơ:
Vâng.
Và anh làm đúng như vậy. Tôi nghe thấy tiếng chuông di động
nghèn nghẹt reo vui trong chiếc túi xách tay đă bị quẳng vào tủ
từ đêm kia, thế là tôi chạy vội lại lấy ra trước khi cuộc gọi
chuyển qua hộp thư thoại.
“Chào,” tôi nói, cố kiềm hơi thở và làm ra vẻ b́nh thường, như
thể không phải tôi đang sung sướng cực độ v́ được nghe lại giọng
nói của anh.
Tôi có thể nh́n thấy nụ cười của anh khi anh nói, “Chào, Ellie.”
Tim tôi tan chảy, và tôi rạng rỡ cười lại với anh.
“Thế,” anh nói. “Em thật sự vừa
mới đọc bài của anh hả?”
“Uh-huh,” tôi nói, nh́n qua cửa sổ xuống lối dành cho xe cộ bên
dưới.
“Đại diện của em không đưa cho em tờ báo anh gửi à?” anh hỏi.
“Có,” tôi nói, cảm thấy áy náy một cách kỳ lạ v́ đă tỏ ra dửng
dưng trước bài báo của anh. Tuy nhiên, tôi vẫn lúng búng một lời
giải thích, “Cô ấy có đưa. Chỉ là gần đây em… bận quá.”
“Ồ, thế ư?” anh nói. “Làm việc nhiều lắm hả?”
“Không hẳn,” tôi nói, rồi lắng nghe bài “Tangled Up in Blue” của
Bob Dylan văng vẳng phía trên đầu dây của anh.
“Thế bận ǵ vậy?” anh dồn ép.
Bận dán nhăn đồ đạc, xem chương
tŕnh của Oprah và là ủi, tôi nghĩ thế, nhưng lại nói,
“Ừm, em chuyển xuống Atlanta, ví dụ thế.” Tôi ngừng lại, ḷng
tràn ngập cảm giác có lỗi khi sử dụng từ
em. Nhưng tôi không sửa
lại trong ḷng. Nói cho cùng, những ngày này cảm giác như đúng
là tôi.
Leo nói, “Atlanta, hả?”
“Phải.”
“Em thích chỗ đó?”
“Không một mảy!” tôi nói với giọng thoáng châm biếm vui vẻ.
Leo cười nói, “Thật sao? Một cậu bạn thân của anh sống ở Atlanta
– thành phố Decatur, phải nhỉ? Cậu ấy bảo dưới đó tuyệt lắm. Bao
nhiêu thứ hay… âm nhạc, văn hóa thú vị.”
“Không nhiều lắm, thực đấy,” tôi nói, nghĩ rằng có lẽ tôi đang
chẳng mấy công bằng với Atlanta. Rằng có lẽ chỉ là tôi gặp vấn
đề với lối bày tỏ của gia đ́nh Graham về mảnh đất ấy. Điều này,
dĩ nhiên rồi, lại là một vấn đề rất quan trọng.
“Em không thích nó ở điểm nào?” Leo hỏi.
Tôi ngần ngừ, thầm nghĩ ḿnh nên giữ cho câu trả lời mơ hồ,
chung chung, sơ lược, nhưng thay v́ vậy tôi lại liệt kê tất cả
nỗi quan ngai của ḿnh về cái gọi là cuộc sống tốt, tuôn ra một
tràng những từ kiểu như hẹp ḥi
và hư hỏng, bợ đỡ xă hội thượng lưu và ngột ngạt.
Leo huưt sáo. “Ôi trời,” anh nói. “Đừng ḱm nén quá.”
Tôi mỉm cười , nhận ra ḿnh cảm thấy thoải mái hơn hẳn sau bài
công kích – và càng cảm thấy thoải mái hơn khi Leo nói, với
giọng nói chứa chan hy vọng, “Em có thể chuyển về lại New York
không?”
Tôi khẽ cười căng thẳng và buộc ḿnh phải nhắc ra tên chồng. “Em
không nghĩ Andy đánh giá cao chuyện đó cho lắm.”
Leo hắng giọng. “Phải. Anh chắc vậy… anh ấy… quê ở đó, đúng nhỉ?”
“Vâng,” tôi nói, nghĩ, Anh ấy
thật sự là người hùng của quê hương.
“Thế em có nói với anh ấy em nghĩ thành phố của anh ấy là thứ
vứt đi?” Leo nói. “Rằng sống ở bất cứ đâu khác New York cũng hệt
như uống sô đa nóng chẳng c̣n tiếng bọt xèo xèo?”
“Không hẳn thế,” tôi khẽ nói, đi chênh vênh trên sợi dây chung
thủy. Tôi luôn cảm thấy ta thán về người bạn đời của ḿnh, trên
một số phương diện, c̣n tệ hơn sự phản bội về mặt thể xác; tôi
gần như nghĩ thà rằng Andy hôn một cô gái nào đó khác c̣n hơn là
nói với cô ta rằng tôi, ví dụ, kém cỏi trên giường. Thế nên, mặc
cho cuộc căi nhau của chúng tôi đêm qua, tôi đổi giọng và cố tỏ
ra công bằng hết sức. “Anh ấy thực sự hạnh phúc ở đây… giờ anh
ấy làm việc với bố… anh biết đấy, kiểu công ty gia đ́nh… với lại
bọn em cũng đă mua nhà.”
“Để anh đoán nhé,” Leo nói. “Một ngôi nhà to khiếp hồn, sang
hạng nhất với tất cả đồ đạc quư báu?”
“Gần như thế,” tôi nói, cảm thấy xấu hổ về sự giàu có của ḿnh –
nhưng cũng có một chút pḥng vệ. Dù sao, tôi bằng ḷng với những
thứ đó. Tôi đă chọn
Andy. Chọn gia đ́nh anh. Cuộc sống này.
“Hmm,” Leo nói, như thể đang suy ngẫm về tất cả những thứ đó.
Tôi tiếp tục. “Gia đ́nh anh ấy sẽ rất đau khổ nếu bọn em chuyển
lại.”
“Thế Margot cũng ở đó?” Leo hỏi với thoáng coi thường.
Ḷng đầy mâu thuẩn, tôi nói, “Vâng. Cô ấy về đây được một năm
rồi… và cô ấy sắp sinh cháu… Thế nên… thật sự… quá muộn để
chuyển lại.”
Leo bật ra một âm thanh – như thể anh đang cười hoặc thở ra khó
nhọc.
“Sao?” tôi hỏi.
“Không có ǵ,” anh nói.
“Nói em nghe,” tôi nhẹ lời.
“À,” anh nói. “Không phải chính chúng ḿnh vừa nói… rằng không
bao giờ quá muộn?”
Tôi cảm thấy dạ dày thắt lại, lắc đầu và nói to
chết tiệt. Ḿnh thật
chết tiệt. Và cảm giác đó chỉ càng mănh liệt hơn lên khi Leo nói,
“Có lẽ em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu em trở lại v́ một vụ chụp
ảnh khác?”
“Về New York?”
“Phải,” anh nói.
“Với anh?” tôi nói lưỡng lự, đầy hy vọng.
“Phải,” Leo nói. “Với anh.”
Tôi hít thở, dây dây môi dưới và nói, “Em không biết đó có phải
ư hay không nữa…” Giọng tôi nhỏ dần, để lại chúng tôi trong lặng
yên nặng nề, tim đập th́nh thịch.
Anh hỏi tại sao – mặc dù anh
hẳn biết tại sao.
“Để em xem nào,” tôi nói, lôi ta tấm chắn dựng bằng những lời
châ biếm khôi hài. Để xem nào… Có thể v́ em đă kết hôn?... Mà
anh lại là người yêu cũ của em chăng?” Rồi, dù biết thừa là
không nên, tôi vẫn không thể ngăn ḿnh nói thêm, “Người yêu cũ
của em đă biến mất vào thinh không nhiều năm trước, không bao
giờ gặp lại hay nghe ngóng tin tức ǵ, cho đến khi anh ấy t́nh
cờ gặp lại em một cách hoàn toàn ngẫu nhiên một ngày nọ?”
Tôi chờ anh trả lời, lo lắng rằng ḿnh đă nói quá nhiều. Sau một
lúc tưởng chừng như đă rất lâu, anh gọi tên tôi –
Ellie – nghe hệt như
cách anh thường gọi, trong ngày tháng ban sơ.
“Vâng?” tôi th́ thầm đáp.
“Anh phải hỏi em một điều…”
Tôi cứng người, vừa áng chừng câu hỏi của anh vừa nói, “Đó là ǵ?”
Anh hắng giọng rồi nói, “Margot có từng nói với em… anh có quay
lại?”
Đầu óc tôi chao đảo, tự hỏi anh đang nói về cái ǵ vậy. E sợ
điều tệ nhất – mà cũng là điều
tốt đẹp nhất.
“Anh quay lại?” cuối cùng tôi lên tiếng, ư nghĩa của những lời
anh nói khiến tôi quay cuồng. Tôi quay người khỏi cửa sổ. “Anh
trở lại khi nào?”
“Khoảng hai năm sau,” Leo nói.
“Sau cái ǵ?” tôi nói, biết rơ câu trả lời.
Quả nhiên, anh nói. “Hai năm sau ngày bọn ḿnh chia tay…”
“Chính xác là khi nào?” tôi nói, điên cuồng lắp ghép những mảnh
thời gian lên khung – khoảng một tháng sau khi Andy và tôi bắt
đầu ḥ hẹn, có thể thậm chí vào chính ngày chúng tôi ngủ với
nhau lần đầu – ngày hai chín tháng Mười hai.
“Ôi, anh không biết nữa. Hôm nào đấy sau ngày Giáng sinh…”
Tôi suy nghĩ khung thời gian mơ hồ điên loạn đó, và rồi hỏi,
“Đến chỗ bọn em ở?”
“Ừ. Anh có việc ở khu đó… và chỉ… tạt qua gặp em thôi. Cô ấy
không nói với em à?”
“Không,” tôi nói hụt hơi. “Cô ấy không nói… Cô ấy chưa bao giờ
nói với em chuyện đó.”
“Ừ,” anh nói. “Anh đă không nghĩ vậy.”
Tôi ngừng lại, cảm thấy náo động, yếu đuối và thậm chí c̣n rối
bời hơn hôm ở giao lộ đó. “Anh nói ǵ với cô ấy? Anh đă muốn ǵ?”
“Anh không nhớ… chính xác,” Leo nói.
“Anh không nhớ anh muốn ǵ? hay nói ǵ?”
“Ôi, anh nhớ anh muốn ǵ chứ,” Leo nói.
“Là?”
“Anh muốn nói với em rằng… Anh xin lỗi… Rằng anh nhớ em…”
Trong cảm giác lộn lạo và choáng váng, tôi nhắm mắt lại và nói,
“ Anh nói với Margot thế?”
“Anh không có cơ hội nào.”
“Sao không? Có chuyện ǵ? Kể em nghe hết đi,” tôi yêu cầu.
“Ừm. Cô ấy không để anh lên… cô ấy xuống dưới… Bọn anh nói
chuyện ở sảnh… Cô ấy nói rất rơ cô ấy cảm thấy thế nào về anh.”
“Và nó như thế nào?” tôi nói.
“Cô ấy ghét anh,” anh nói. “Rồi cô ấy nói với anh rằng em đang
yêu… rằng em rất hạnh phúc. Cô ấy nói anh hăy để em yên - rằng
em không muốn có bất cứ dính
líu ǵ với anh nữa. Đại loại thế…”
Tôi cố gắng xử lư từng lời của Leo trong khi anh nói tiếp, “Thế
lúc đó em đang… yêu thật chứ?”
“Bắt đầu,” tôi nói.
“Với Andy?”
“Vâng.” Tôi lắc đầu, cơn giận cuộn trào trong ḷng. Cơn dư chấn
từ đêm qua. Cơn giận sự oái oăm của thời gian. Cơn giận với
chính ḿnh v́ cảm thấy yếu ớt đến thế, bị phơi trần đến thế. Và
hơn tất cả, cơn giận với Margot v́ đă không nói với tôi một
chuyện quan trọng như vậy. Thậm chí sau ngần ấy năm.
“Em không thể tin được cô ấy không hề nói ǵ với em,” tôi nói,
nước mắt rát buốt trong mắt, tại sao anh không gọi điện hay
e-mail. Sao anh có thể tin tưởng vào Margot?
“Ừ,” anh nói. “Mặc dù vậy… anh biết có như thế th́ cũng chẳng
thay đổi được ǵ.”
Im lặng bao phủ hai đầu dây lần nữa, trong khi tôi cân nhắc câu
trả lời. Tôi biết điều ḿnh nên
nói. Tôi nên nói rằng anh đúng – chuyện đó sẽ không thay đổi
được ǵ. Tôi nên nói với anh rằng anh đă quá muộn, rằng tôi vẫn
quyết định vậy thôi cho dù Margot có nói ra. Tôi nên nói với anh
rằng cô ấy đă làm điều ǵ tốt nhất cho tôi. Rằng Andy
vẫn là người quan trọng
hàng đầu với tôi.
Nhưng tôi không thể khiến ḿnh nói bất kỳ lời nào trong đó. Tôi
không thể vượt qua cảm giác bị lừa dối. Và quan trọng hơn cả,
tôi đă bị lừa dối đánh mất sự lựa chọn cho một cuộc sống khác –
một lựa chọn mà tôi có quyền thực hiện và rằng chẳng ai khác nên
thực hiện cho tôi. Chí ít th́, tôi đă bị lừa dối, đánh mất sự
kết thúc quan trọng nhất – nếu biết được điều đó hẳn tôi sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn về những điều tồi tệ nhất từng xảy ra với tôi
chỉ xếp sau cái chết của mẹ, cũng như sẽ có cơ hội điều ḥa cảm
nhận của tôi với Leo về cách kết thúc mọi chuyện giữa chúng tôi.
Phải, chúng tôi đă chia tay. Phải,
Leo đă làm tan vỡ t́nh
yêu đó. Nhưng anh ấy hối tiếc. Anh ấy yêu tôi đến mức đă quay
trở lại. Tôi đáng để được người ta quay trở lại. Chuyện đó có
thể không tạo ra thay đổi ǵ với cuộc đời tôi, nhưng nó tạo ra
thay đổi trong tim tôi. Tôi nhắm mắt lại, cuộn trào đợt sóng oán
hờn, phẫn nộ với cơn tức giận c̣n nguyên đó.
“Dù sao,” Leo nói, nghe hơi khó khăn khi anh cố gắng thay đổi
chủ đề, quay lại hiện tại.
“Dù sao,” tôi nhắc lại.
Rồi, ngay khi tôi nghe tiếng mở cửa ga ra và tiếng Andy trở về
từ bất kể nơi nào đó anh vừa tới, tôi nhượng bộ trước điều tôi
đă muốn làm từ lâu lắm. “Thế,” tôi nói. “Nói với em về buổi chụp
h́nh đó.”
“Em sẽ lên?” Leo hỏi, giọng vui tươi.
“Vâng,” tôi nói. “Em sẽ lên.”
o0o
|