Xúc Xắc T́nh Yêu   Emily Giffin Pages Previous  1  2  3  Next   
Chương 9 - phần I

Tôi tránh mặt Darcy trong ba ngày, một việc rất khó. Chúng tôi chưa bao giờ không nói chuyện với nhau lâu như thế. Cuối cùng khi cô ấy gọi điện, tôi đổ lỗi cho công việc, bảo rằng ḿnh bận ngập đầu – điều đó đúng – dù tôi vẫn khối thời gian để mơ mộng đến Dex, gọi điện cho Dex, e-mail với Dex. Cô ấy hỏi tôi có rỗi để sáng Chủ nhật đi ăn bữa nửa buổi hay không. Tôi đồng ư, nghĩ rằng cuối cùng ḿnh cũng phải đối diện cho xong chuyện. Chúng tôi nhất trí gặp nhau ở quán EJ gần nhà tôi.

Sáng Chủ nhật, tôi đến EJ trước, thở phào nhẹ nhơm khi thấy quán ăn đầy trẻ con. Những tiếng ḥ hét vui vẻ của bọn trẻ khiến tôi nhăng đi, đỡ hồi hộp một chút. Nhưng tôi vẫn lo lắng trước ư nghĩ phải ngồi cùng Darcy. Thời gian qua tôi cũng đă có thể đối diện với


Dịch Giả: Thanh Hường
cảm giác tội lỗi bằng cách không nghĩ ngợi ǵ đến cô ấy hết, gần như vờ rằng Dex c̣n độc thân và chúng tôi đang trở lại hồi học ở trường luật, trước khi tôi nảy ra ư nghĩ giới thiệu Darcy với anh ấy. Nhưng trưa nay th́ cách đó bất khả dụng rồi. Và tôi sợ rằng việc dành thời gian ở bên cô ấy sẽ buộc tôi phải kết thúc mọi chuyện với Dex, điều tôi không hề muốn làm một chút nào.

Một lát sau, Darcy vào quán mang theo chiếc túi Kate Spade màu đen to đùng mà cô ấy dùng để chạy đi làm những việc nặng, nhất là để chuẩn bị cho lễ cưới. Tôi biết ngay mà, chiếc cặp tài liệu màu da cam quen thuộc tḥ ra khỏi miệng túi, trong đó nhét đầy những tờ xé ra từ các tạp chí cưới. Dạ dày tôi chùng xuống. Tôi chỉ chuẩn bị tinh thần cho việc gặp Darcy thôi chứ không phải đám cưới.

Cô ấy thơm lên má tôi hai lần theo kiểu của người Châu Âu, trong khi tôi th́ mỉm cười, cố gắng cư xử cho tự nhiên. Cô ấy tuôn ào ào chuyện buổi hẹn ḥ của Claire tối hôm trước với một bác sĩ phẫu thuật tên Skip, một người chưa biết mặt. Cô ấy nói buổi hẹn đó không được tốt đẹp, rằng Skip thấp hơn Claire, không hỏi xem Claire có muốn dùng món tráng miệng không, thế nên anh ta làm cho ra đa t́m kẻ ky bo kẹt xỉ của cô ấy phát tín hiệu. Tôi th́ lại nghĩ có lẽ cái ra đa duy nhất báo động là ra đa phát hiện "kẻ khinh người đáng ghét" của Skip th́ đúng hơn. Có thể anh ta chỉ muốn đi về, thoát khỏi cô ta mà thôi. Nhưng tôi không nói ra ư kiến đó. V́ Darcy không thích tôi chỉ trích Claire trừ phi cô ấy tự khơi mào ra trước.

"Cậu ấy quá khó chiều," Darcy nói khi người ta dẫn chúng tôi ra bàn. "Cứ như là cậu ấy chỉ thấy toàn những thứ ḿnh chẳng thích, cậu hiểu không?"

"Khó chiều th́ cũng chấp nhận được," tôi nói, "Nhưng những tiêu chuẩn cậu ấy đặt ra thật vớ vẩn."

"Vậy cậu nghĩ sao?"

"Ấy suy nghĩ hơi nông cạn."

Darcy nh́n tôi chăm chăm không hiểu ǵ.

"Chỉ là ḿnh thấy cậu ấy đặt quá nặng vấn đề tiền bạc, ngoại h́nh và anh chàng đó quan hệ với giới thượng lưu thế nào. Cậu ấy đang tự thu hẹp phạm vi của ḿnh – và cả cơ hội t́m kiếm một người bạn trai nữa."

"Ḿnh không nghĩ cậu ấy khó chiều đến thế," Darcy nói. "Cậu ấy từng đi chơi với Marcus mà anh ta có phải là người có mối quan hệ tốt với những người giàu có đâu. Anh ta xuất thân từ một thị trấn tầm thường nào đó ở Wyoming. Tóc anh ta cũng mỏng nữa."

"Ở Montana," tôi nói, ngạc nhiên khi thấy Darcy lại nông cạn đến vậy. Tôi đoán cô ấy trở nên như thế từ khi chuyển đến sống ở Mahattan, mà cũng có thể từ khi sinh ra, nhưng đôi khi, nếu hiểu rơ một ai đó, bạn lại không nh́n nhận họ theo đúng con người thật sự của họ. Tôi thật sự nghĩ rằng ḿnh đă cố t́nh cho qua điểm quan trọng này trong tính cách của cô ấy, có lẽ không muốn nh́n nhận người bạn thân nhất của ḿnh theo cách như thế. Nhưng kể từ sau cuộc chuyện tṛ với Ethan, cái tính hời hợt, thích ép người khác của cô ấy dường như càng trở nên quá mức, không thể cho qua được nữa.

"Montana, Wyoming. Sao cũng được," cô ấy nói, phẩy tay như thể bản thân cô ấy không sinh ra ở vùng Trung Tây vậy. Tôi không thích cái kiểu Darcy coi thường những người có cùng xuất thân, thậm chí thỉnh thoảng c̣n chê bai Indiana gọi nơi ấy là lạc hậu, xấu xí.

"Ḿnh thích mái tóc của anh ta," tôi nói.

Cô ấy cười kh́. "Ḿnh thấy cậu đang bênh anh ta. Hay đấy."

Tôi lờ đi.

"Gần đây cậu có liên lạc với anh ta không?"

"Có vài lần. E-mail là chính."

"Có gọi điện không?"

"Ít thôi."

"Cậu gặp anh ta chưa?"

"Chưa."

"Khỉ thật, Rachel. Đừng để lụi tàn chứ," cô ấy nhả kẹo cao su ra, gói vào tờ giấy ăn. "Ư ḿnh muốn nói là, đừng để mất mối này. Cậu sẽ không làm được hơn thế nữa đâu."

Tôi chăm chứ đọc thực đơn mà cảm thấy cơn giận cùng sự phẫn nộ mỗi lúc một tăng. Nói như vậy thật thô lỗ hết sức! Không phải tôi nghĩ Marcus có ǵ đó không ổn, nhưng sao tôi lại không thể làm được hơn thế chứ? Mà điều đó nghĩa là thế nào? Trong suốt bao nhiêu năm làm bạn, tôi vẫn thầm hiểu rằng Darcy là đứa xinh dẹp, may mắn, hấp dẫn. Nhưng hiểu ngầm là một chuyện. C̣n nói ra như thế - cậu không thể làm tốt hơn được nữa đâu – th́ lại là chuyện khác rồi. Cô ấy dám nói như thế với tôi, thật sự không thể tin nổi. Tôi định đáp lại mấy câu nghe cũng chấp nhận được, nhưng rồi lại thôi. Cô ấy không biết lời nhận xét đó cay nghiệt đến thế nào đâu; cũng chỉ cho tính vô tâm bẩm sinh của cô ấy mà thôi. Vả lại, xét trong hoàn cảnh hiện nay th́ tôi thực sự chẳng có quyền giận cô ấy.

Tôi ngẩng lên khỏi quyển thực đơn và liếc Darcy, lo sợ cô ấy có thể nhận ra tất cả những điều đó khi nh́n nét mặt tôi. Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết ǵ. Mẹ tôi lúc nào cũng nói cảm xúc của tôi toàn lộ ra ngoài, nhưng trừ phi Darcy thực sự muốn hiểu tôi, c̣n không th́ cô ấy chẳng thấy được điều ǵ hết.

Người bồi bàn tiến lại gần để chúng tôi gọi đồ ăn mà không mang theo sổ ghi, điều đó luôn khiến tôi bị ấn tượng. Darcy gọi bánh ḿ nướng không và một cốc cà phê cappucino, tôi gọi trứng ốp lết kiểu Hy Lạp, thay pho mát sữa cừu bằng pho mát cheddar và khoai tây chiến. Cứ để cô ấy là đứa thon thả hơn.

Darcy rút cái cặp tài liệu màu da cam và bắt đầu đánh dấu những tờ danh sách. "Nào. Chúng ta có nhiều việc phải làm hơn ḿnh tưởng đấy. Tối qua mẹ ḿnh gọi điện hỏi, ‘Con làm việc này chưa? Làm việc kia chưa?’ và ḿnh bắt đầu thấy hoảng rồi."

Tôi nói với cô ấy rằng vẫn c̣n nhiều thời gian. Bản thân rồi cũng đang ước có thêm thời gian.

"C̣n đâu h́nh như ba tháng th́ phải, Rach ạ. Rồi ngày đó sẽ đến trước khi chúng ta nhận ra."

Ḷng tôi chùng xuống khi tôi tự hỏi ba tháng tới đây tôi c̣n được gặp Dexter bao nhiêu làm nữa. Và đến lúc nào chúng tôi mới dừng lại? Nên dừng lại sớm thôi chứ không để đến khi muộn. Nên dừng lại ngày bây giờ.

Tôi nh́n Darcy trong lúc cô ấy xem qua tập tài liệu, viết những ḍng chú thích nhỏ xíu ở bên lề, cho đến khi người bồi bàn mang đồ ăn đến. Tôi kiểm tra bên trong lớp trứng ốp lết – pho mát cheddar. Anh ta làm đúng như tôi yêu cầu. Khi tôi bắt đầu ăn th́ Darcy càu nhàu về cái vương miện đội đầu của cô dâu.

Tôi gật gù, chỉ nghe nửa vời, vẫn c̣n khó chịu v́ những lời nói thô lỗ của cô ấy.

"Cậu có nghe ḿnh nói không đấy?" cuối cùng cô ấy hỏi.

"Có."

"Vậy ḿnh vừa nói ǵ?"

"Cậu bảo không biết t́m vương miện ở đâu."

Cô ấy cắn một miếng bánh ḿ, trông vẫn c̣n ngờ vực. "Thôi được. Vậy là cậu có nghe."

"Đă bảo rồi mà," tôi nói rồi rắc muối lên món khoai chiên.

"Cậu có biết mua ở đâu không?"

"Bọn ḿnh đă thấy mấy cái ở Vera Wang, trong tủ kính ở tầng một ấy, đúng không? Ḿnh tin là Bergdorf có đấy."

Tôi nghĩ lại những ngày đầu khi Darcy mới đính hôn, khi đó ít nhất tôi cũng có chút cảm xúc đấy. Dù ghen tị v́ cuộc sống của cô ấy từ trước tới giờ thật suôn sẻ, tôi thực sự thấy mừng cho cô ấy và đă hết ḷng đóng vai tṛ của một cô phù dâu chính. Tôi nhớ lại chuyến săn lùng áo cưới cho cô ấy mất bao nhiêu thời gian. Cả hai đă xem tất cả váy ở New York này. Chúng tôi đă cuốc bộ đến cửa hàng Kleinfeld ở Brooklyn. Chúng tôi đến trung tâm thương mại và cả những cửa hiệu áo cưới nhỏ ở Village, t́m đến cả những nhà thiết kế nổi tiếng ở đại lộ Madison – VeraWang, Carolina Herreran Yumi Katsura, Amsale.

Nhưng Darcy không bao giờ có cảm giác mà người ta thường hay thấy khi cảm xúc dâng trào và khóc trong pḥng thử váy. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề đích thực là ǵ. Đó là vấn đề giống như khi Darcy đi thử áo bơi. Mặc thứ ǵ trông cô ấy cũng xinh đẹp. Những chiếc váy ôm sát lấy thân người khoe được cặp hông nhỏ nhắn và chiều cao của cô ấy. C̣n những chiếc váy phồng th́ lại nhấn vào ṿng eo thon. Càng thử nhiều váy th́ cả hai chúng tôi càng bối rối khó chọn. Sau cùng, cuối ngày thứ bảy mệt nhoài dài dằng dặc đó, khi chúng tôi đến cửa hàng cuối cùng ở Wearksatt, khu Soho, tôi quyết định rằng đến nốt cửa hàng cuối cùng này thôi. Một cô gái có gương mặt tươi tắn chưa bị cuộc sống và chuyện yêu đương làm cho mệt nhoài bèn hỏi Darcy cô ấy h́nh dung ra ngày trọng đại ấy sẽ như thế nào. Darcy nhún vai không rơ và nh́n tôi để tôi trả lời hộ.

"Cô ấy sẽ tổ chức đám cưới trong thành phố," tôi nói.

"Tôi cực ḱ mê những đám cưới ở Mahattan."

"Phải. Và đám cưới sẽ được tổ chức vào đầu tháng Chín. Vậy nên chúng tôi biết thời tiết sẽ ấm… Tôi nghĩ Darcy muốn váy cưới đơn giản thôi, không diêm dúa quá."

"Nhưng không được quá đơn điệu." Darcy chen vào.

"Đúng vậy. Không quá đơn điệu," tôi nói. Lạy trời.

Cô gái đó dí một ngón tay vào thái dương, bước đi vội vă rồi quay lại với bốn cái váy chữ Anh trông hầu như chẳng khác ǵ nhau. Lúc đó tôi quyết định sẽ chọn một trong số mấy cái váy đó làm váy cưới. Khi Darcy thử chiếc thứ hai, một cái váy chữ Anh bằng lụa và xa tanh màu trắng nhạt đằng sau hở xuống đến tận eo và có đính hạt ở phần thân áo bên trên, tôi há hốc miệng kinh ngạc. "Ôi Darcy. Cậu mặc trông thật tuyệt vời," tôi nói (Tất nhiên đúng là thế rồi.) "Đây chính là chiếc váy đó đấy!"

"Cậu nghĩ thế à?" Giọng cô ấy run run. "Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn," tôi nói. "Cậu cần phải mua chiếc váy này."

Lát sau, chúng tôi đặt mua chiếc váy đó và nói chuyện về những lần thử váy. Darcy và tôi đă là bạn từ lâu lắm rồi, nhưng tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi nhận ra ḿnh có ảnh hưởng đến cô ấy. Tôi chọn cho cô ấy váy cưới, thứ quan trọng nhất cô ấy được mặc trong đời.

"Vậy hôm nay cậu không ngại chạy đi chạy lại cùng ḿnh chứ?" giờ th́ cô ấy hỏi. "Việc duy nhất ḿnh thực sự muốn làm cho xong là t́m đôi giày. Ḿnh cần giày cho lần thử váy tiếp theo. Chắc bọn ḿnh sẽ đến xem ở Stuart Weitzman rồi ù đến Barney. Cậu đi với ḿnh được chứ?"

Tôi nhúng một đĩa trứng ốp lết vào nước sốt. "Tất nhiên… nhưng hôm nay ḿnh thực sự phải làm việc rồi," tôi nói dối.

"Cậu lúc nào cũng làm việc! Ḿnh chẳng hiểu ai mê việc hơn - cậu hay Dex," cô ấy nói. "Thời gian gần đây anh ấy đang làm một dự án lớn. Chẳng bao giờ anh ấy ở nhà cả."

Tôi vẫn cụp mắt xuống, t́m nốt miếng khoai tây ngon nhất c̣n lại trên đĩa, "Thế à?" tôi nói, nghĩ đến những buổi tối mới đây khi Dex và tôi ở lại chỗ làm đến khuya, nói chuyện điện thoại với nhau. "Tệ quá nhỉ?"

"Cậu nói xem. Anh ấy chẳng bao giờ có thời gian giúp ḿnh chuẩn bị cho lễ cưới. Ḿnh bắt đầu thấy bực lắm rồi đấy."

Sau bữa trưa và nhiều cuộc nói chuyện về đề tài đám cưới thêm nữa, chúng tôi đi bộ đến Madison, rẽ trái, tiến về cửa hiệu Stuart Weitzman. Khi vào, Darcy xuưt xoa khen ngợi cả tá xăng đan, nói với tôi rằng đôi giày được đóng thật hoàn hảo, hợp không chê vào đâu được với đôi chân thon, gót chân nhỏ nhắn của cô ấy. Cuối cùng chúng tôi cũng đến được chỗ bán giày xa tanh cho cô dâu ở phía sau. Cô ấy săm soi từng chiếc một, chọn ra bốn đôi để thử. Tôi quan sát cô ấy xỏ giày đi quanh cửa hàng theo kiểu bước trên sàn diễn thời trang, cuối cùng cô ấy chọn đôi có gót cao nhất. Suưt nữa th́ tôi hỏi cô ấy có chắc chắn là đôi giày ấy đi thoải mái không, nhưng lại thôi. Cô ấy càng sớm quyết định th́ tôi càng sớm được tha.

Nhưng Darcy c̣n chưa xong chuyện với tôi. "Đến đây rồi bọn ḿnh sang bên Elizabeth Arden xem son môi nhé?" cô ấy hỏi trong khi trả tiền.

Tôi miễn cưỡng đồng ư. Chúng tôi đi qua phố 5, trong khi đó tôi phải chịu đựng cô ấy lải nhải về mascara không trôi và chuyện tôi phải nhắc cô ấy mua vài lọ để dùng trong ngày cưới, v́ cô ấy không thể gh́m được nước mắt trong lễ cưới đâu.

"Ừ," tôi nói. "Ḿnh sẽ nhắc cậu."

Tôi tự nhủ ḿnh hăy coi những nhiệm vụ đó bằng cái nh́n khách quan đi, cứ coi như là một người tổ chức đám cưới không quen biết cô dâu ấy, chứ không phải là người bạn lâu năm nhất, nhưng bất trung nhất, của cô dâu. Dù sao, nếu tôi tận tâm hết sức với Darcy th́ mặc cảm giác tội lỗi sẽ vơi đi. Tôi h́nh dung Darcy phát hiện ra hành vi xấu xa của tôi và sẽ nói, "đúng, tất cả những chuyện đó đều là sự thật. Cậu phát hiện ra rồi. Nhưng xin phép nhắc cho cậu nhớ là TÔI CHƯA BAO GIỜ BỎ NHỮNG NGHĨA VỤ LÀM PHÙ DÂU CHÍNH CỦA M̀NH!"

"Xin hỏi hai chị cần ǵ ạ?" người phụ nữ đằng sau bàn tính tiền ở hiệu Elizabeth Arden hỏi chúng tôi.

"Vâng. Chúng tôi muốn t́m son hồng. Màu hồng tươi nhưng vẫn dịu và trong sáng dành cho cô dâu ấy," Darcy nói.

"Và chị là cô dâu?"

"Vâng, đúng vậy." Darcy khoe một nụ cười giả tạo của dân PR.

Người phụ nữ cười tươi đáp lại và đưa ra những lời gợi ư dứt khoát, nhanh chóng mang ra năm thỏi son, đặt lên bàn tính tiền ngay trước mặt chúng tôi. "Son của chị đây. Đẹp tuyệt."

Darcy nói với cô ta rằng tôi cũng cần một thỏi hồng tương tự. Tôi là phù dâu chính.

"Hay quá. Hai chị em phải không?" Người phụ nữ mỉm cười. Hàm răng to vuông vức của cô ta khiến tôi nhớ đến những viên kẹo cao su Chiclets.

"Không," tôi nói.

"Nhưng cô ấy cũng như chị tôi," Darcy nói một cách đơn giản và chân thành.

Tôi cảm thấy mất hết tinh thần. Tôi h́nh dung ra ḿnh trong Ricki Lake, chương tŕnh "Bạn Thân Nhất Cướp Mất Chú Rể Của Tôi". Khán giả la ó trong khi tôi lắp ba lắp bắp thanh minh và xin lỗi. Tôi giải thích rằng ḿnh không cố ư, chỉ là do tôi không thể kiềm chế được. Tôi từng băn khoăn không hiểu làm sao người ta phát hiện ra được những người phạm tội bất trung đáng khinh miệt như thế (đấy là chưa nói đến chuyện làm thế nào họ thuyết phục được những người đó tự thú trên truyền h́nh quốc gia). Giờ tôi sắp gia nhập vào hội những kẻ ngoài lề xă hội. Brandi có đuôi i phải cạnh tranh gay gắt với tôi rồi.

Chuyện này phải dừng lại thôi. Ngay bây giờ. Ngay giây phút này. Tôi c̣n chưa ngủ với Dex trong lúc tỉnh táo sáng suốt. C̣n chuyện chúng tôi lại hôn nhau ư? Đó chỉ là một nụ hôn thôi mà. Thời khắc thay đổi tất cả sẽ là lúc chọn màu son cô dâu. Ngay bây giờ. Một, hai,ba, bắt đầu!

Rồi tôi lại nghĩ đến mái tóc mềm mại, đôi môi thơm mùi quế của Dexter và những lời anh ấy nói - Thực sự tôi thích tất cả những ǵ thuộc về em. Tôi vẫn không thể tin nổi Dex lại dành cho tôi t́nh cảm đó. Và tôi cũng có t́nh cảm như thế với anh ấy, sự thật đó tôi không thể nào lờ đi được, Có lẽ mọi chuyện đúng ra phải như thế. Những từ như "số phận" và "người tri kỷ" cứ quay cuồng trong đầu tôi, những từ ngữ đó tôi từng coi thường khi c̣n đôi mươi. Tôi nhận ra điều trớ trêu ấy - chẳng phải bạn càng già đi th́ sẽ càng trở nên hoài nghi hơn sao?

"Cậu thích màu này chứ?" Darcy quay sang tôi. Môi dẩu ra.

"Đẹp đấy," tôi nói.

"Có chóe quá không?"

"Ḿnh nghĩ là không. Đẹp lắm."

"Ḿnh th́ thấy hơi chóe quá. Đừng quên là ḿnh sẽ mặc váy trắng. Trông sẽ khác lắm. C̣n c̣n nhớ Kim Frisby trang điểm trong lễ cưới không, trông cô ta như một ******** ấy? Ḿnh muốn trông thật nóng bỏng, nhưng cũng thật ngọt ngào. Cậu biết đấy, như thiếu nữ trinh trắng, Nhưng vẫn phải nóng bỏng."

Tự nhiên, không ngờ được là tôi lại sắp khóc đến nơi - chỉ là tôi không thể chịu nổi cuộc nói chuyện về đám cưới thêm một giây phút nào nữa. "Darcy, ḿnh thực sự phải đi làm đây. Thành thật xin lỗi".

Môi dưới của cô ấy trề ra. "Đi mà, chỉ một chút xíu nữa thôi. Việc này không có cậu ḿnh không làm được!" Rồi cô ấy nói với người bán hàng. "Tôi không có ư xúc phạm chị đâu."

Người bán hàng mỉm cười như thể hiểu hết, không sao cả. Cô ta nhận ra điều Darcy đă nói là sự thật và có lẽ đang tự hỏi phù dâu chính kiểu ǵ mà lại bỏ mặc cô dâu trong giây phút quan trọng thế này.

Tôi hít một hơi dài và nói với cô ấy là tôi ở lại thêm vài phút cũng được. Cô ấy bôi thêm vài thỏi, lau bằng dung dịch tẩy trang giữa các lần thử sắc hồng.

"Cái này thế nào?"

"Đẹp." Tôi mỉm cười thành thật.

"Đẹp thôi chưa đủ!" cô ấy đốp lại. "Phải hoàn hảo. Trong ḿnh phải thật hoàn hảo!"

Trong lúc quan sát đôi môi mọng màu hồng dâu của cô ấy trề ra, sự hối hận trong tôi đă tan biến hết. Tất cả những ǵ tôi cảm thấy là nỗi uất ức đến cùng cực.

Tại sao mọi thứ với cậu cứ phải là hoàn hảo? Tại sao tất cả đều đến được tay cậu trong một chiếc hộp hoàn hảo bằng chiếc nơ của Martha Steward? Cậu đă làm ǵ để xứng đáng có được Dex chứ? Tôi gặp anh ấy trước. Tôi đă giới thiệu anh ấy với cậu. Lẽ ra tôi phải đến với anh ấy. Tại sao hồi đó tôi lại không làm vậy? Ồ, phải rồi, v́ tôi nghĩ rằng ḿnh không xứng với anh ấy. Tôi đă lầm. Rơ ràng tôi đă nh́n nhận sai. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ… nhất là với một người có cô bạn như cậu, người bạn tự cho rằng ḿnh có quyền được hưởng điều tốt đẹp nhất trong tất cả mọi thứ, người không lúc nào ngừng việc lấn át, nổi trội hơn bạn, đến nỗi bạn bắt đầu tự đánh giá thấp chính bản thân ḿnh, không dám trông đợi ǵ nhiều. Đó là lỗi tại cậu, Darcy ạ, cậu đă lấy đi những ǵ đáng lẽ ngay từ đầu phải thuộc về tôi.

Chương 9 -
phần II

Tôi sốt ruột lắm rồi, chỉ muốn rời khỏi cô ấy mà thôi. Tôi nh́n đồng hồ và thở dài, gần như tin rằng ḿnh thực sự phải đi làm, và rằng Darcy vẫn chẳng quan tâm ǵ đến cảm giác của người khác hết, y như mọi khi, toàn tận dụng thời gian của tôi thôi. Tôi nghĩ công việc của tôi quan sát so với thỏi son để cậu dùng trong một sự kiện mà vài tháng nữa mới đến đấy!

"Xin lỗi Darce - đâu phải lỗi tại ḿnh khi ḿnh phải đi làm."

"Bỏ đi."

"Đó không phải lỗi tại ḿnh." Tôi nhắc lại.

Không phải tại tôi.

T́nh cảm dành cho Dex đâu phải lỗi tại tôi.

Và t́nh cảm anh ấy dành cho tôi – tôi biết đó là t́nh cảm thật sự - cũng không phải lỗi của anh ấy.

Trước khi tôi thoát được, Darcy dùng di động gọi điện cho Claire. Cậu thử đồ trang điểm của Bobbi Brown chưa? Tôi có thể nghe thấy tiếng Claire hỏi, rồi sau đó nói một cách đầy hiểu biết theo tạp chí Bride rằng hăng đó có ḍng trang điểm dành cho cô dâu rất đẹp và son nhiều chất dưỡng ẩm nhưng không quá bóng.

"Bây giờ cậu đến gặp ḿnh được không?" Darcy nài nỉ qua điện thoại. Khả năng ra lệnh cho người khác của cô ấy thật vô đối.

Cô ấy ngắt máy và bảo rằng tôi đi được rồi. Claire sẽ đến thẳng đây luôn. Cô ấy xua tay về phía tôi; tôi bị đuổi.

"Tạm biệt," tôi nói. "Ḿnh nói chuyện với cậu sau nhé?"

"Ừ. Sao cũng được. Chào."

Khi tôi quay lưng đi, cô ấy tung ra lời đe dọa sau cùng. "Nếu cậu không cẩn thận, ḿnh sẽ giáng cậu xuống làm phù dâu thường, đôn Claire lên vị trí phù dâu chính."

Chị em mà thế đấy.

Đi khuất nơi đó rồi, tôi gọi vào di động của Dexter ngay lập tức. Việc đó thật hèn hạ, gọi điện trong khi Darcy đang đi mua đồ cho đám cưới, nhưng tôi đang tức đến x́ khói ra đây. Cô ấy đáng bị như thế v́ tội hay đ̣i hỏi, độc đoán, ích kỉ, chỉ biết có ḿnh.

"Anh đang ở đâu đấy?" tôi hỏi Dex sau khi chúng tôi chào nhau.

"Ở nhà."

"Ồ."

"Thế c̣n em? Anh tưởng em đang đi mua đồ?"

"Lúc trước thôi. Nhưng em bảo phải đi làm."

Tôi nhận thấy cả hai chúng tôi đều đang nhắc đến chuyện có liên quan đến Darcy.

"Ừm, em phải làm việc thật à?" anh ấy ngần ngừ hỏi.

"Không hẳn."

"Tốt. Anh cũng thế. Anh gặp em được không?"

"Hai mươi phút nữa em sẽ về đến nhà."

Dex đến trước cả khi tôi về, anh đấy đang đợi tôi ở sảnh, chuyện tṛ với José về đội bóng chày Mets. Nh́n thấy anh ấy tôi vui biết bao, nhẹ cả người v́ tránh xa được Darcy. Tôi mỉm cười và cất lời chào. Tự hỏi chẳng biết José có nhận ra Dex từ những lần trước anh ấy đến cùng Darcy không. Hy vọng là không. Tôi không chỉ muốn có được sự ủng hộ của bố mẹ ḿnh mà thậm chí c̣n muốn cả người gác cửa cũng đồng t́nh.

Dex và tôi đi thang máy rồi bước trên hành lang dẫn đến căn hộ của tôi. Tôi hồi hộp chờ đợi điều sắp tới, háo hức đón nhận những cái vuốt ve của anh ấy. Chúng tôi ngồi trên sofa. Anh ấy nắm lấy tay tôi và chúng tôi bắt đầu hôn thật gấp gáp đến nỗi có cảm giác như đang ngoại t́nh vậy. Đó là một từ thật trầm trọng – đáng sợ. Nó phá hỏng mọi h́nh ảnh về trường Chủ Nhật [1] và Mười Điều Răn Của Chúa. Nhưng không phải ngoại t́nh. Đâu có ai kết hôn. Chưa kết hôn. Tôi rũ bỏ tất cả những điều đó khỏi tâm trí khi hôn Dex. Lúc này đâu sẽ không c̣n cảm giác tội lỗi nào nữa.

[1] Lớp học mà nhà thờ thường mở vào Chủ nhật để dạy giáo lư và chữ nghĩa cho trẻ em.

Đột nhiên, việc ngồi trên sofa dường như thật kỳ cục. Giường của tôi sẽ thoải mái hơn nhiều. Chỉ v́ chúng tôi ngồi trên giường không nhất thiết phải là sẽ có chuyện ǵ khác xảy ra. Đó chỉ là cách nh́n nhận của thanh niên thôi. C̣n tôi là một người phụ nữ trưởng thành có kinh nghiệm sống (dù ít ỏi), và tôi có thể tự kiềm chế bản thân trên chính chiếc giường của ḿnh chứ. Tối đứng dậy, dẫn anh ấy đến phía bên kia pḥng. Anh ấy đi theo, vẫn nắm tay tôi. Chúng tôi ngồi xuống chân giường. Dex bỏ đôi giày lười ra. Anh ấy không đi tất. Anh động đậy hai ngón chân cái rồi xoa chân vào nhau. Anh ấy có ḷng bàn chân cong cong rất đẹp và hai mắt cá nhỏ nhắn.

"Lại đây nào," anh ấy gọi, kéo tôi lại gần, cả hai tiến về phía mấy cái gối. Dex thật mạnh mẽ, làn da anh ấy thật ấm áp. Cả hai giờ đều nằm nghiêng, hai cơ thể áp vào nhau. Anh ấy hôn tôi thêm nữa, và chúng tôi đổ nhào về phía anh ấy nằm. Đột ngột anh ấy ngừng hôn, hắng giọng rồi nói, "Thật lạ, ở bên em như thế này. Nhưng cảm giác cũng thật tự nhiên, Có lẽ là do chúng ta làm bạn với nhau từ lâu."

Tôi nói tôi hiểu hết ư anh ấy muốn nói ǵ. Tôi nghĩ lại hồi học ở trường luật. Những ngày đó chúng tôi không phải bạn thân nhưng cũng đủ gần gũi để biết được rất nhiều điều về nhau, những chuyện vẫn thường xảy ra dù bạn có tập trung vào các từ như "bất cẩn gây tai nạn" hay các cách để tuyên bố hủy bỏ một hợp đồng. Tâm trí tôi thu thập lại tất cả những ǵ tôi biết được về Dex vào những ngày trước khi là người theo Công Giáo. Hồi trung học anh chơi bóng rổ và chị gái tên là Tessa, học ở Cornell và giờ dạy ngữ văn tại một trường cấp ba ở Buffalo. Bố mẹ anh ly hôn khi anh c̣n rất nhỏ. Bố anh đă tái hôn. Mẹ vượt qua được căn bệnh ung thư **.

Và rồi cả những chuyện tôi biết được qua Darcy, những chi tiết về cuộc sống riêng của anh ấy mà dạo gần đây tôi thấy ḿnh nhớ lại tất cả và nghĩ đến chúng thật nhiều. Ví dụ như chuyện Dex hay cáu bẳn vào buổi sáng. Tối nào trước khi đi ngủ anh ấy cũng chống đẩy ít nhất là năm mươi lần, chẳng bao giờ để bát đĩa bẩn lại trên bàn. Chuyện anh ấy đă suy sụp khi ông mất, đó là lần duy nhất cô ấy thấy Dex khóc. Trước Darcy anh ấy từng có quan hệ nghiêm túc với hai bạn gái, một người tên Suzanne Cohen, là một nhà phân tích nghiên cứu ở công ty Goldman Sachs, cô ta bỏ anh ấy, khiến anh ấy tan nát cơi ḷng.

Khi gộp tất cả lại, tôi biết cũng nhiều. Nhưng tôi c̣n muốn hơn nữa. "Kể cho em nghe tất cả mọi điều về anh đi." Tôi nói cứ như thiếu nữ mười tám tuổi vậy.

Dex vuốt ve khuôn mặt ngón tay kéo một đường dọc theo sống mũi tôi, quanh miệng tôi, dừng lại ở cằm. "Em kể trước. Em mới là người đầy những bí ẩn."

Tôi bật cười. "Tất nhiên là không," tôi đáp, thầm nghĩ anh ấy nhầm tưởng ngượng ngùng với bí ẩn rồi.

"Đúng thế. Ở trường luật em kín tiếng lắm. Và trầm tính nữa, không muốn hẹn ḥ với ai cả - dù lắm chàng theo đuổi… Anh chẳng biết được nhiều điều về em."

Tôi lại cười. "Anh bảo thế là sao? Ở trường luật em chẳng kể với anh bao nhiêu rồi c̣n ǵ."

"Ví dụ?"

Tôi kể ra vài chi tiết cá nhân.

"Anh không nói đến những chuyện kiểu đó," anh ấy nói. "Ư anh là những chuyện quan trọng ấy. Em cảm nhận về mọi thứ ra sao."

"Em ghét Zigman." tôi nói một cách yếu ớt.

"Anh biết. Nỗi sợ của em đúng là hết chỗ nói. Rồi khi cuối cùng ông ta gọi đến em, em làm tốt đấy chứ."

"Không đâu," tôi nói, nhớ lại ḿnh đă va vấp thế nào trong suốt một tràng dài dằng dặc những câu hỏi đến là khổ.

"Có đấy. Chỉ là em không nghĩ ḿnh làm được thôi. Em không nh́n nhận bản thân đúng như con người thật của em."

Tôi rời mắt đi chỗ khác, nh́n chăm chăm vào một đốm mực trên tấm vải phủ giường.

Anh nói tiếp. "Em tự thấy ḿnh tầm thường, chẳng có ǵ đặc biệt. Nhưng ở em không có điều ǵ là tầm thường hết, Rachel ạ."

Tôi không thể nh́n anh. Mặt tôi đang nóng bừng bừng.

"Và anh biết khi ngượng em hay đỏ mặt." Anh mỉm cười.

"Không đúng!" ôi lấy một tay che mặt và đảo tṛn mắt.

"Có đấy. Em đáng yêu lắm. Tuy nhiên em lại không biết điều đó. Đó là điểm đáng yêu nhất."

Không một ai, thậm chí ngay cả mẹ tôi, nói rằng tôi đáng yêu cả.

"Và em cực kỳ xinh đẹp, theo kiểu tự nhiên nhất, tươi tắn nhất. Trông em giống như một trong mấy cô gái Ivory. C̣n nhớ những tấm biển quảng cáo đó không?... Có lẽ em c̣n quá trẻ ấy chứ. Giống một cô người mẫu ở J.Crew. Tất cả đều thật tự nhiên."

Tôi bảo anh ngừng lại đi. Dù tôi rất thích những ǵ anh vừa mới nói với ḿnh.

"Đó là sự thật."

Tôi muốn tin anh lắm.

Anh hôn lên cổ tôi, bàn tay trái đặt trên hông tôi.

"Dex."

"Ừmmmm?"

"Ai bảo ở trường luật em không muốn hẹn ḥ?"

"Em không hẹn ḥ, chẳng phải thế sao? Em đến đó để học chứ không phải yêu đương. Điều đó rơ quá c̣n ǵ."

"Em có đi chơi với Nate đấy chứ."

"Đến năm cuối cùng mới thế."

"Th́ lúc đó anh ta mới mời em."

"Anh chàng dũng cảm."

Tôi tṛn mắt ngạc nhiên.

"Suưt nữa th́ anh mời em đi chơi rồi, em biết chứ?"

Tôi bật cười khi nghe.

"Đúng thế đấy," anh nói, có vẻ hơi bị tổn thương chút xíu.

Tôi nh́n anh đầy nghi ngờ,

"Em c̣n nhớ lần chúng ta ôn thi cuối kỳ môn Luật bồi thường không?"

Tôi h́nh dung ra ngón tay cái của anh trên mặt ḿnh, lau đi giọt nước mắt của tôi. Vậy là điều đó có một ư nghĩa nhất định.

"Em hiểu rơ những ǵ anh đang nói, phải không?"

Mặt tôi nóng bừng khi tôi gật đầu. "Em nghĩ vậy. Có, em hiểu."

"Rồi lúc anh đề nghị cùng em đi bộ về, em lại từ chối. Hạ gục anh luôn."

"Em có hạ anh đâu!"

"Em chỉ toàn nói chuyện học hành."

"Không phải. Chỉ là lúc đó em không nghĩ…" Giọng tôi nhỏ dần.

"Ừ, sau đó em giới thiệu anh với Darcy. Thế là anh hiểu em không hề thích anh."

"Em chỉ không nghĩ là… Em không biết anh lại nh́n nhận về em như thế."

"Anh thích được ở bên cạnh em," Dex nói. "Đến giờ vẫn vậy." Anh nh́n tôi chăm chăm không chớp mắt.

Tôi bảo ḿnh chưa từng gặp ai ít chớp mắt hơn anh. Dex cười, nói ḿnh chưa bao giờ thua trong cuộc thi nh́n lâu không chớp. Tôi thách anh, bắt chước mở to mắt ra. Tôi nhận ra tṛng mắt bên trái của anh có một vệt đen, giống như tàn nhang trên mắt vậy.

Vài giây sau, tôi chớp mắt. Anh cười một cái thật nhanh, nụ cười của người thắng cuộc, rồi hôn tôi thêm nữa. Anh thay đổi tốc độ, sức ép, và cả những lần chạm lưỡi, đó là những điểm tuyệt vời nhất của nụ hôn mà rất hay bị bỏ qua một khi mối quan hệ đă trở nên gắn bó lâu dà với Dex sẽ chẳng bao giờ trở nên nhàm chán. Anh sẽ không bao giờ ngừng hôn tôi như thế này.

"Kể cho em nghe về Suzanne đi," tôi nói khi chúng tôi cuối cùng cũng tách ra. "Và cả cô bạn gái hồi trung học của anh nữa."

Ai cũng biết là không nên nhắc lại chuyện với người xưa trong khi đang hẹn ḥ yêu đương. Dù có khao khát muốn biết ngay từ đầu đi nữa, nhưng có những điều trong tṛ chơi hẹn ḥ măi về sau này bạn mới nên nhắc đến. Không cần phải là người thích quy định này nọ như Claire th́ mới hiểu được. Hẹn ḥ với một ai đó đều là một sự khởi đầu mới mẻ cho cả hai. Đem những mối quan hệ trong quá khứ - và nói đúng ra th́ là những mối quan hệ tan vỡ - ra để xào xáo lại, làm thế chẳng được ǵ. Nhưng nếu đem so với một thực tế là anh đă đính hôn th́ chuyện người xưa cũng không phải là một chủ đề tệ hại. Ở đây, trong căn pḥng của tôi, không cần bày vẽ này nọ. Những quy định đó không áp dụng được. Có lẽ đó là lợi điểm suy nhất trong chuyện của chúng tôi.

"Anh có yêu họ không?" V́ lư do nào đó, tôi lại muốn biết.

Anh ngả người nằm ngửa và nh́n chăm chăm lên trần nhà, tập trung suy nghĩ. Tôi thích anh suy nghĩ về những câu hỏi tôi đưa ra, giống như anh vẫn làm vào các kỳ thi ở trường luật. Tôi c̣n nhớ anh nh́n chằm chằm vào khoảng không trong bốn mươi lăm phút đầu tiên của bài thi. Không viết một chữ chừng nào chưa suy nghĩ thấu đáo câu trả lời.

Anh hắng giọng. "Alice th́ không. Nhưng Suzanne th́ có."

Chẳng trách Suzanne lúc nào cũng khiến Darcy khó chịu đến thế. Cô ấy muốn ḿnh là người duy nhất anh từng yêu. Tôi nhớ cô đă hạ gục Blaine hồi trong học như thế nào. "Anh không yêu Cassandra, đúng không? Đúng không?" Cho đến lúc cuối cùng anh ta cũng nói "đúng". "Chỉ yêu ḿnh em thôi, Rachel".

"Sao với Alice lại không?" tôi hỏi. Tôi muốn nghe về người anh không yêu trước tiên.

"Anh không biết. Cô ấy ngọt ngào đáng yêu. Rất đáng yêu. Anh chẳng hiểu sao ḿnh không yêu cô ấy. Đó là một thứ ra không thể nào thực sự điều khiển được."

Dex nói đúng. Điều đó không liên quan ǵ đến chuyện người kia vốn dĩ có xứng đáng hay không, hay tất cả phẩm chất đẹp của họ. Nó là thứ bạn không thể ép bản thân ḿnh cảm nhận được hay là không, dù bao năm qua tôi làm điều đó khá tốt. Cứ xem Joey th́ biết. Tôi hẹn ḥ với cậu ta hai năm mà chẳng bao giờ có nổi một phần nhỏ xíu của những cảm xúc trong tôi lúc này đây.

"Dĩ nhiên đó chỉ là hồi trung học thôi," anh nói tiếp. "Từng ấy tuổi th́ làm sao mà nghiêm túc chín chắn được?"

Tôi gật đầu, nghĩ đến anh chàng Bradon bé bỏng dễ thương. Rồi tôi hỏi Dex về Suzanne. "Thế anh yêu cô ấy chứ?"

"Ừ. Nhưng chuyện đó về lâu về dài cũng không đi đến đâu cả. Cô ấy là người Do Thái và kỳ vọng ở anh quá nhiều. Cô ấy muốn anh đổi tôn giáo, nuôi dạy những đứa con mang ḍng máu Do Thái, tất tần tật. Có lẽ đối với anh như thế cũng được thôi… anh không sùng đạo cho lắm… nhưng anh không thích việc cô ấy biến nó thành quy định rạch ṛi. Anh thấy rồi cả đời cô ấy sẽ nạt nộ anh. Giống như mẹ cô ấy đă làm với bố cô ấy thôi. Vả lại, bọn anh c̣n quá trẻ, chưa thể hứa hẹn ǵ … Nhưng lúc cô ấy bỏ đi, anh vẫn cảm thấy ḿnh như chết rồi."

"Giờ cô ấy kết hôn chưa?"

"Thật buồn cười là em lại hỏi câu đó. Thực sự th́ anh mới nghe một người bạn của cả hai nói rằng cô ấy đính hôn rồi. Khoảng một tháng sau khi…" Anh ngừng nói, có vẻ không thoải mái.

"Sau khi anh cũng vậy?"

"Ừ," anh nói khẽ. Anh kéo tôi lại gần hôn tôi thật mạnh mẽ, xóa hết ư nghĩ về Darcy. Chúng tôi cởi bỏ áo quần và chui vào dưới chăn.

"Em lạnh ḱa," anh nói.

"Lúc nào bất an em cũng lạnh."

"Em bất an điều ǵ? Đừng như vậy."

"Dex," tôi áp vào cổ anh, nói.

"Ǵ vậy, Rach?"

"Không có ǵ."

Thân thể anh bao bọc lấy tôi. Tôi không c̣n thấy lạnh nữa.

Chúng tôi hôn nhau thật lâu, vuốt ve khắp mọi nơi,

Tôi không biết giờ là lúc nào, nhưng ngoài trời càng lúc càng tối dần.

Tôi suưt ngăn anh lại, v́ những lư do quá dễ hiểu. Nhưng cũng v́ tôi đang nghĩ chúng tôi nên chờ đợi cho đến khi được ở bên nhau một đêm. Nhưng điều đó có lẽ chẳng bao giờ đến. Và cũng có thể tôi sẽ không bao giờ được tắm cùng với anh, nh́n anh cạo râu vào buổi sáng, hay đọc tờ Times số ra ngày Chủ nhật bên tách cà phê, để thời gian cứ thế trôi đi. Chúng tôi sẽ không bao giờ được nắm tay nhau trong Công viên Trung tâm, cuộn tṛn trong chăn trên băi cỏ Sheep Meadow. Nhưng giờ tôi có thể có anh. Không ai ngăn được chúng tôi tận hưởng giây phút này.

Tôi chỉ nh́n thấy một chút xíu của Dexter khi chúng tôi chuyển động cùng với nhau - thấy phần tóc mai lốm đốm bạc, bờ vai vững chăi, bên tai cong cong. Đầu ngón tay tôi lướt nhẹ qua chỗ xương đ̣n của anh, rồi sau đó bám chặt hơn.

Chương 10

Tôi không thể ngừng nghĩ đến Dex. Tôi biết chúng tôi sẽ không đến được với nhau, anh sẽ cưới Darcy vào tháng Chín. Nhưng được sống những giây phút này thôi tôi cũng thấy măn nguyện rồi, và tôi cho phép ḿnh ngày được tận hưởng niềm vui khi chỉ nghĩ đến anh. Không có ǵ là măi măi cả, tôi tự nhủ như vậy. Nhất là những chuyện tốt lành. Cho dù thường th́ bạn không phải đối diện với một điểm kết khó khăn như thế. Tôi nghĩ đến một vài ví dụ của những cái kết cụ thể đă được định đoạt từ trước. Ví dụ như hồi học đại học chẳng hạn. Tôi biết ḿnh sẽ đi học xa trong bốn năm, sẽ có thêm nhiều bạn bè, nhiều kỉ niệm, nhiều tri thức hơn, và rằng đến một ngày đă định rồi tất cả sẽ đột ngột chấm dứt. Tôi biết vào cái ngày đó ḿnh sẽ nhận được tấm bằng tốt nghiệp, đóng gói đồ đạc rồi quay về Indiana, và những trải nghiệm ở Duke sẽ kết thúc. Một chương vĩnh viễn khép lại. Nhưng hiểu rơ điều đó cũng chẳng ngăn được tôi tận hưởng cuộc sống, chẳng lấy đi được của tôi niềm vui.

Tôi cũng đang làm như thế đối với Dex. Tôi sẽ không nghĩ ngợi nhiều đến lúc kết thúc, đến những ǵ ḿnh đang có sẽ không c̣n nữa.

Tối nay, lúc tôi đang ở nhà th́ Dex từ chỗ làm gọi điện đến chỉ để chào tôi và nói rằng anh nhớ tôi. Một anh bạn trai vẫn thường gọi điện cho bạn gái anh ta theo kiểu như vậy. Chuyện đó không có ǵ bí mật hay phức tạp cả. Tôi vờ như chúng tôi đang thực sự yêu nhau. Một vài giây sau khi chúng tôi cúp máy, điện thoại lại reo.

"Chào," tôi nói, vẫn bằng giọng rất khẽ, thầm nghĩ đó chỉ có thể là Dex lại gọi đến tiếp.

"Giọng đó là thế nào vậy?" Darcy hỏi, kéo tôi trở lại với thực tế.

"Giọng nào?" tôi hỏi. "Chỉ là ḿnh đang mệt thôi mà. Có chuyện ǵ thế?"

Cô ào ào kể chi tiết về lần khủng hoảng trong công việc vừa mới xảy ra, thường chỉ đến chuyện một tờ giấy kẹt trong máy photocopy là hết cỡ. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Một lỗi chính tả trong tờ rơi quảng cáo khai trương một câu lạc bộ. Tôi cố gắng gh́m lại thôi thúc muốn nói với cô ấy rằng khách khứa sẽ chẳng để ư đến một lỗi chính tả đâu, thay vào đó, tôi hỏi cô cuối tuần này những ai sẽ cùng đi nghỉ ở Hamptons. Tôi thấy các giác quan của ḿnh trở nên tinh tường hơn, chờ mong được nghe thấy tên của Dexter. Anh cũng đă bảo với tôi là sẽ đi và thuyết phục tôi đi cùng. Như thế sẽ không được thoải mái, nhưng cũng đáng, anh nói như vậy. Anh phải gặp tôi.

"Chưa biết chắc. Claire có thể sẽ đi chơi với mấy người bạn. Dex th́ có."

"Ồ, thế à? Anh ấy không phải làm việc hay sao?" Tôi hỏi bằng một giọng hơi ngạc nhiên quá mức. Ngay lập tức tôi thấy lo lắng, nhưng Darcy không để ư đến giọng điệu thiếu tự nhiên của tôi.

"Không, anh ấy mới xong một vụ quan trọng ǵ đó," cô đáp.

"Vụ ǵ?"

"Ḿnh cũng không biết. Vụ ǵ đó thôi."

Công việc của Dexter toàn khiến Darcy chán ớn. Tôi từng thấy cái kiểu cô ấy khiến Dex phải ngậm miệng, cắt ngang câu chuyện anh đang kể để quay lại với những mối quan tâm nhỏ nhặt của cô. Em có béo không? Em mặc cái này có đẹp không? Anh đến chỗ kia với em nhé? Làm cái này cho em. Đảm bảo với em đi. Em. Em. Em.

Y như rằng, cô nói với tôi là đang định gửi một cuốn băng đến chương tŕnh truyền h́nh Big Brother, rằng được lên đó chắc sẽ vui lắm. Chỉ vui với một người thích khoe khoang mà thôi. Tôi nghĩ đến vài điều c̣n đáng sợ hơn cả chuyện được lên truyền h́nh quốc gia, đứng đó cho cả thế giới phán xét, đánh giá, xâu xé.

"Cậu có nghĩ ḿnh sẽ được chọn không?" cô hỏi.

"Có khả năng lắm."

Cô ấy đủ xinh để được chọn, và cũng thuộc loại sắc sảo – đúng kiểu người ta t́m kiếm để đưa lên chương tŕnh truyền h́nh thực tế. Tôi quan sát mặt ḿnh trong gương, nghĩ đến điều Dex đă nói với tôi là trông tôi giống một cô người mẫu J.Crew. Có thể tôi cũng hấp tấp đấy. Nhưng c̣n lâu mới xinh được bằng Darcy, gương mặt cô ấy có những nét nổi bật đôi g̣ má thật tuyệt vời, cặp môi đầy đặn.

Giờ th́ cô ấy đang cười ầm ĩ qua điện thoại, kể lể với tôi một chuyện khác xảy ra trong ngày. Cô khiến hai tai tôi đau nhói. Trong đầu tôi hiện ra mấy từ "inh tai nhức óc", và khi tôi quan sát h́nh bóng ḿnh trong gương một lần nữa, tôi quyết định một điều rằng, dù chẳng đẹp nhưng có lẽ tôi có được vẻ dịu dàng mềm mại mà cô ấy không có.

Hôm nay là thứ Năm, một ngày trước khi chúng tôi xuất hành đi nghỉ cuối tuần ở Hamptons. Dex qua chỗ tôi. Chúng tôi đă định là để đến tuần sau rồi sẽ gặp nhau riêng, nhưng cả hai lại xong việc sớm. Và thế là, chúng tôi lại đến với nhau. Chúng tôi đă ân ái với nhau một lần. Giờ đây tôi đang tựa đầu lên ngực anh. Khi thở, ngực anh khẽ nâng gương mặt tôi lên xuống một chút xíu. Không ai nói ǵ trong một lúc lâu. Rồi đột nhiên anh ấy hỏi, "Chúng ta đang làm ǵ thế này?"

Vậy đấy. Câu Hỏi đó.

Tôi đă nghĩ đến nó cả trăm lần, chính xác là những từ ngữ ấy, giọng điệu ấy, cái cách nhấn mạnh cái từ "làm" ấy. Nhưng cứ mỗi lần như thế, tôi lại trả lời theo những cách khác nhau:

Chúng tôi đang nghe theo những ǵ trái tim mách bảo.

Chúng tôi đang nắm lấy cơ hội.

Chúng tôi điên rồi.

Chúng tôi đang tự hủy hoại chính ḿnh.

Chúng tôi là những kẻ đầy dục tính.

Chính tôi đều đang bối rối.

Chúng tôi đang nổi loạn.

Anh ấy sợ kết hôn.

Tôi sợ cảnh cô đơn.

Chúng tôi đang yêu.

Chúng tôi yêu nhau mất rồi.

Và câu trả lời chung nhất là: chúng tôi cũng không biết nữa.

Tôi đáp bằng chính câu ấy. "Em không biết."

"Anh cũng vậy," anh khẽ nói. "Ta có nên nói về chuyện này không?"

"Anh có muốn nói không?"

"Cũng không hẳn," anh đáp.

Tôi nhẹ cả người v́ anh không muốn. V́ tôi cũng vậy. Tôi rất sợ cái điều mà cả hai có thể sẽ quyết định. Dù lựa chọn thế nào đi nữa cũng thật đáng sợ. "Vậy th́ thôi. Bây giờ đừng nói."

"Thế th́ lúc nào?" anh hỏi.

Chẳng hiểu sao tôi lại đáp, "Sau ngày mồng bốn tháng Bảy."

Điều đó nghe có vẻ vô lư, nhưng giữa mùa hạ luôn luôn là một thời điểm quyết định. Dù sau ngày mồng bốn tháng Bảy th́ mùa hạ mới đi được non nửa, nhưng thời gian c̣n lại sẽ trôi đi nhanh hơn, nhanh như tên vậy. Tuy tháng Sáu ít hơn tháng Tám một ngày nhưng lại có cảm giác như dài hơn rất nhiều.

"Cũng được," anh nói.

"Đừng vội xem xét điều ǵ trước ngày mồng bốn tháng Bảy," tôi tuyên bố quy định đó một cách rơ ràng giống như tôi vẫn làm trước kỳ thi ở trường luật. Giọng tôi cứng rắn dù không chắc chắn chúng tôi vừa mới quyết định điều ǵ. Rằng tất cả sẽ chấm dứt vào ngày đó ư? Hay có lẽ… không, anh ấy không thể nghĩ rằng tôi nói như vậy có nghĩa là lúc đó anh sẽ nói với Darcy rằng anh không thể kết hôn với cô ấy được. Không, chúng tôi không quyết định điều đó. Chỉ đơn giản là quyết định sẽ không có quyết định nào hết. Vậy thôi.

Thế nhưng, việc đặt ra ngày đó lại khiến tôi sợ. Tôi h́nh dung ra tấm biển khổng lồ đếm ngược ngày, giờ, phút, giây. Giống như những chiếc đồng hồ đặt trước vào năm 1999 để đếm ngược thời gian cho đến khi thiên niên kỷ mới bắt đầu. Tôi c̣n nhớ ḿnh đứng quan sát những giây phút trôi đi trên một chiếc đồng hồ như thế, đặt ở bưu điện gần nhà ga trung tâm, đâu đó có lẽ vào tháng Mười Hai. Chiếc đồng hồ ấy khiến tôi cảm thấy bất an, vô cùng sợ hăi. Tôi muốn bắt tay vào danh sách việc cần làm, gọi hết tất cả những cuộc điện thoại cần gọi, hoàn thành tất cả mọi việc ngay lập tức. Nhưng đồng thời, nh́n những con số đó trôi đi lại khiến người tôi như đờ cả ra. Tôi c̣n quá nhiều việc, thế th́ làm cũng có được ǵ đâu.

Tôi cố t́nh xem c̣n bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa th́ đến ngày mồng bốn tháng Bảy. C̣n bao nhiêu đêm chúng tôi được ở bên nhau. Bao nhiêu lần chúng tôi sẽ ân ái.

Dạ dày tôi sôi lên. Hoặc cũng có thể là dạ dày anh ấy. Tôi không biết, v́ tôi đang nằm áp vào người Dex. "Anh có đói không? Ḿnh gọi đồ ăn nhé," tôi nói và hôn lên ngực anh. "Hay em làm món ǵ đó cũng được."

Tôi tưởng tượng ra ḿnh làm nhanh một món thật ngon lành. Tôi không biết nấu ăn nhưng có thể học. Tôi sẽ làm một người vợ tuyệt vời biết chăm lo vun vén.

Anh nói không muốn phí thời gian cho việc ăn uống. Trên đường về anh tạt qua ăn ǵ cũng được. Hoặc là nhịn đói đi ngủ. Anh nói muốn tận hưởng cảm giác có tôi nằm kề bên cho đến khi phải về.

° ° °

Hôm sau, tôi hỏi Dex xem anh về nhà có rắc rối ǵ không. Đó là một câu hỏi chung chung, nhưng anh ấy hiểu ư tôi. Anh nói khi về đến nơi th́ Darcy không có nhà, thế là anh có thời gian để tắm táp, miễn cưỡng xóa đi những cảm giác về tôi trên người. Anh bảo Darcy để lại một lời nhắn: "Mười một giờ rồi mà anh không trả lời di động hay điện thoại ở công ty. Có lẽ anh đang ngoại t́nh cũng nên. Em sẽ đi chơi với Claire."

Đó là lời kết tội theo kiểu đùa cợt cô ấy vẫn hay nói khi Dex phải làm việc muộn. Cô hỏi có phải anh ngoại t́nh không, chẳng bao giờ tin rằng anh lại làm một việc như thế. Mỗi lần cô ấy lại lôi ra một người khác, chọn ngẫu nhiên một cái tên phụ nữ ở chỗ anh làm. Người nào càng ít hấp dẫn, cô càng khoái. "Em biết anh đang yêu Nina rồi nhé," cô sẽ nói như vậy, thừa biết Nina là người phụ nữ đẫy đà chuyên lo việc giấy tờ, quê ở Staten Islan, đeo móng tay giả son nhũ lấp lánh.

Tôi nghĩ đến Dex về nhà tối qua. Toàn bộ cảnh tượng hiện ra trong tâm trí tôi - Dex lén chui vào căn hộ, nhanh chóng tắm ù một cái rồi chui vào giường, chờ đến lúc ch́a khóa xoay trong ổ, giả vờ đang ngủ khi Darcy bước vào. Cô ấy ngần ngừ tiến lại gần, quan sát anh trong bóng tối.

"Buổi hẹn ḥ của anh với Nina thế nào?" cô ấy hỏi to bằng một giọng châm chọc.

Anh lấy hai nắm tay giụi vào mắt giống như người ta vẫn hay làm trên ti vi khi đang ngủ say th́ tỉnh dậy. "Chào em," anh mệt mỏi nói rồi vờ ngủ tiếp đi.

Cô ấy chui vào giường, nằm sát lại với anh, thốt ra câu "Em yêu anh."

Hàm Dex nghiến lại, nhưng cũng đáp như thế. Anh c̣n lựa chọn nào nữa đâu? Anh ch́m vào giấc ngủ trong khi nghĩ đến tôi. Nghĩ rằng chiếc cằm của Darcy đang tựa trên ngực ḿnh đúng là nhọn hoắt.

° ° °

Tôi đang ngồi trên băi cát, nh́n họ đứng dưới làn nước.

Darcy và Dex đang đứng cạnh nhau dưới ánh mặt trời tháng Sáu không quá nóng bức. Cuối tuần này là lần đầu tiên tôi thấy họ ở cạnh nhau kể từ khi Dex và tôi tự nguyện, tỉnh táo ân ái với nhau. Tôi đeo kính râm để có thể quan sát họ từ chỗ ngồi mà không bị lộ, trong khi Claire đang lải nhải với tôi về - ǵ nhỉ? – đám cưới. Cô ấy hỏi nếu lỡ tối nay lạnh th́ sao? Chúng tôi có nên mua giống hệt nhau không, kiểu áo len mỏng sang màu ấy? Tôi gật đầu và lẩm bẩm rằng đó là một ư kiến hay đấy.

Dex vừa mới kết thúc một lần bơi nhanh, dù nước lạnh như băng. Giờ th́ bọn họ đang chuyện tṛ, đứng sát nhau. Có lẽ anh đang nói với Darcy nhiệt độ dưới nước. Cô ấy ngần ngừ tiến lại gần hơn, chỉ vừa đủ để cho nước ngập bàn chân. Cả hai đang cười. Dex lấy chân tạt nước lên cẳng chân cô, thế là cô ré lên, quay lại rồi vội vă bước nhanh ra xa cách anh một quăng. Tôi thấy những lớp cơ căng ra trên đôi chân dài rám nắng của Darcy. Cô ấy mặc bộ bikini màu da. Tóc để xơa, vờn quanh gương mặt. Anh cười vang, và cô ấy giơ ngón tay trỏ như thể mắng mỏ rồi tiến lại gần anh. Hai người họ đang chơi đùa vui vẻ hết cỡ. Nh́n họ như thế, tôi đau đớn lắm nhưng không thể dừng lại. Tôi không thể nh́n đi chỗ khác.

Tôi có cảm giác như thể hai người đó đang khoe khoang vậy. Darcy th́ lúc nào chẳng thế. Nhưng Dex cũng nhiệt t́nh tham gia. Chắc chắn anh biết chúng tôi đều đang nh́n. Cứ khi nào bạn đi cùng một nhóm bạn mà có ai đó quyết định xuống bơi hay xuống nghịch nước là lại thế. Đại dương giống như một cái sân khấu vĩ đại. Nếu những người khác có quan sát một lúc th́ đó cũng là chuyện tự nhiên thôi. Dex chắc chắn là biết điều đó, thế mà vẫn cứ chơi tṛ đôi lứa đùa giỡn vui vẻ hết mức. Lẽ ra anh phải nằm dài trên chiếc khăn, đánh một giấc hay đọc tiểu thuyết chứ - một việc ǵ đó chán chường để cho tôi thấy anh đang bối rối, đang khổ sở, tâm can giằng xé. Thế mà thay vào đó anh lại đang cười cợt tạt nước với Darcy.

Marcus khum tay lại và gọi họ. "Nước lạnh cỡ nào?"

"Lạnh kinh người!" Darcy nói to, bàn tay vuốt ve lưng Dex trong khi anh đáp lại một câu đầy nam tính, "Không đâu, thích lắm. Xuống đi.!"

Cơn giận ḥa lẫn với nỗi đau trong tôi. Lần đầu tiên tôi hoàn toàn hối hận v́ đă ngủ với Dex. Tôi thấy ḿnh thật ngốc, tự nhiên tôi tin rằng đối với anh, chuyện đó gần như chẳng có nghĩa lư ǵ hết. Nước mắt khiến cho đôi mắt tôi cay xè khi tôi ép ḿnh quay đi khỏi bọn họ, đeo chiếc tai nghe vào. Tôi ra lệnh cho chính ḿnh không được khóc.

Trước khi tôi ấn nút play, Marcus hỏi tôi đang nghe ǵ đấy. Kể từ sau buổi hẹn ḥ, tôi mới chỉ gặp anh ta đúng một lần vào một ngày làm việc cùng nhau đi ăn vội bữa trưa ở quán ăn gần chỗ tôi làm, nhưng chúng tôi cũng nói chuyện vài lần, và có một lần cuộc nói chuyện kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Rơ ràng lư do duy nhất chưa có cuộc hẹn thứ chỉ là do hoàn cảnh chưa cho phép, hay ít nhất là anh ta biết thế. Anh ta bận, tôi cũng bận. Công việc điên đầu. Những việc hằng ngày vẫn phải làm. Vậy nên cánh cửa vẫn c̣n rộng mở và tôi lấy làm mừng về điều đó. Tôi cần tập trung nghĩ đến anh ta nhiều hơn. T́nh cảm dành cho Marcus có thể sẽ xuất hiện một khi tôi quên Dex đi. Tôi mỉm cười và nói, "Tracy Chapman. CD này hay lắm. Anh muốn nghe không?"

Tôi đưa tai nghe cho anh ta khi Dex và Darcy tiến lại chỗ bọn tôi. Marcus lắng nghe trong vài giây. "Hay đấy." Anh ta trả lại tôi cái tai nghe và lôi ra một lon Coke trong thùng lạnh. "Em làm một ngụm không?" anh ta hỏi đúng lúc Darcy và Dex đứng cạnh chúng tôi.

Tôi nói có, cầm lấy lon nước, uống xong rồi lấy đầu khăn của ḿnh lau mép lon.

Anh ta nói với một cái nh́n ngốc nghếch tỏ vẻ hiểu biết. "Anh không ngại vi trùng của em đâu mà. Nếu em hiểu ư anh muốn nói ǵ."

Tôi bật cười và lắc đầu như thể muốn nói: Marcus, anh điên thật.

Marcus nháy mắt. Tôi lại cười.

Vừa đúng lúc. Dex thấy hết những ǵ chúng tôi trao đổi. Tôi không nh́n anh. Tôi sẽ không nh́n đâu. "Có ai định xuống nước không?" anh hỏi.

Claire đáp lại một câu chung chung. "Chưa đâu. Tôi c̣n chưa thấy nóng lắm."

Marcus bảo anh ta ghét bơi, nhất lại là dưới làn nước lạnh băng. "Làm ơn nói tôi hay việc đó vui vẻ chỗ nào."

Darcy cười khúc khích. "Chẳng vui đâu. Như tra tấn th́ có!"

Tôi không nói ǵ hết, ấn nút play trên máy nghe đĩa CD.

"Cô th́ sao, Rachel?" Dex hỏi, vẫn c̣n đứng gần tôi.

Tôi lờ đi, vờ như tiếng nhạc to quá, không nghe thấy anh nói ǵ.

Anh ấy và Darcy trở về chỗ đặt khăn tắm bên cạnh Claire. Darcy phủi cát bám trên bàn chân và mắt cá, trong khi Dex ngồi khoanh chân, nh́n ra biển. Qua khóe mắt, tôi thấy một bên vai và phần lưng anh. Tôi cố gắng không nghĩ đến làn da mịn màng của anh, cảm giác anh kề sát bên tôi ra sao. Tôi sẽ không cảm nhận được điều đó nữa. Tôi tự nhủ với chính ḿnh rằng đâu phải ngày tận thế. Làm vậy tốt nhất.

Tối đó, trước khi đi ăn, tôi đang thay quần áo th́ Darcy vào pḥng tôi, hỏi tôi có mang cái kẹp mi không. Tôi bảo không, rằng tôi không có. Chắc là Hillary mang, nhưng cô ấy lại đang tắm. Darcy ngồi xuống giường tôi và thở dài, nét mặt trở nên mơ màng.

"Ḿnh vừa ân ái một trận tuyệt chưa từng thấy," cô ấy nói.

Tôi cố lắm để giữ nét mặt b́nh thường. "Ồ, thế à?" Tôi biết ḿnh đang khơi mào cho những lời chia sẻ rồi đây, nhưng tôi chẳng biết phải nói ǵ khác. Mặt tôi nóng bừng như thiêu đốt. Hy vọng Darcy không để ư.

"Ừ đúng là không thể chê vào đâu được. Cậu có nghe thấy tiếng bọn ḿnh không?" Tính Darcy hay thích chia sẻ chi tiết đến thế. Cô ấy chẳng bao giờ giấu giếm chuyện chăn gối. Cô ấy sẽ kể với bạn lúc lên đến đỉnh th́ bọn họ nói ǵ với nhau. Tôi lúc nào cũng lắng nghe, luôn luôn cười, thỉnh thoảng cũng thích thú với câu chuyện cô ấy kể. Nhưng những ngày đó đă qua từ lâu rồi.

"Không. Chắc lúc đó ḿnh đang tắm," tôi nói.

"Ừ, bọn ḿnh cũng tắm." Cô ấy lùa tay chải mái tóc ướt, rồi lắc đầu bên này qua bên kia. "Chà. Hàng tháng rồi chưa "quan hệ" như thế."

Tôi nghĩ đến hai thân thể ướt át của bọn họ áp sát vào nhau mà không thể quyết định được ḿnh ghét ai hơn.

° ° °

"Chào Rach," anh nói.

Tôi đang hưng phấn, chẳng c̣n ngượng nghịu ǵ nữa. Chất cồn đă xua tan đi nỗi đau trong tôi, chỉ c̣n lại nỗi uất ức và giận dữ. Kiểm soát những cảm xúc ấy dễ dàng hơn, bộc lộ thẳng thắn hơn. "Sao?"

"Có chuyện ǵ thế?" anh b́nh thản hỏi

"Chẳng có ǵ," tôi đốp lại, quay người định rời đi.

"Khoan đă. Em đi đâu vậy?"

"Mang bia cho Hillary."

"Anh muốn nói chuyện với em."

"Nói chuyện ǵ?" tôi nói thật lạnh lùng.

"Sao vậy?"

"Chẳng sao cả," tôi nói, thầm ước giá ḿnh có thể nghĩ ra câu ǵ đó sắc lạnh, đầy ư thù hằn. Tôi không quen làm một người xấu tính, v́ Dex trông có vẻ bị tổn thương. Chưa đau ḷng bằng tôi ngày hôm nay lúc ngồi trên băi biển hay là lúc Darcy kể lể chuyện pḥng the. Như thế chưa đủ đâu. Tôi nhướn mày, nh́n anh với cái nh́n có chút xíu căm ghét như thể muốn nói: Sao? Tôi giúp được ǵ cho anh?

"Em… em đang giận anh đấy à?" anh hỏi.

Tôi bật cười – không, nó giống như một tiếng khịt mũi hơn.

"Đúng không?" anh hỏi lại.

"Không đâu Dex, em không giận anh," tôi nói. "Em thật sự chẳng bận tâm đến anh. Hay những ǵ anh làm với Darcy."

Giờ th́ anh biết là tôi biết chuyện rồi. "Rachel..." anh bắt đầu nói, đỏ mặt lên. Rồi anh cố gắng nói với tôi đó là do cô ấy, cô ấy khơi mào ra trước.

"Cô ấy bảo đó là lần đầu ân ái tuyệt nhất trong đời," tôi nói khi quay người bước đi, để lại anh đứng một ḿnh bên quầy bar. "Làm tốt lắm. Chúc mừng nhé."

Cho dù đang trong cơn bực tức, tôi biết ḿnh không có quyền đối xử với Dex như thế. Tất cả việc anh ấy làm là quan hệ với cô vợ chưa cưới của ḿnh mà thôi. Anh ấy đâu có hứa hẹn ǵ với tôi - thậm chí chúng tôi c̣n thỏa thuận không nói ǵ cho đến ngày mồng bốn tháng Bảy cơ mà. Chúng tôi không nói câu nào quan trọng gây hiểu lầm hết. Thực ra, chẳng có câu nào dễ gây hiểu lầm th́ có, đừng nói quan trọng hay không. Tôi rơi vào t́nh cảnh này là do lỗi của chính tôi thôi, chẳng ai lừa lọc ǵ tôi hết. Nhưng tôi vẫn ghét anh.

Tôi đưa mắt nh́n khắp đám đông, t́m Hillary. Dex đi theo và tóm lấy ngay bên dưới khuỷu tay tôi. Tôi đánh rơi một chai bia. Cái chai vỡ tan.

"Hay thật. Xem anh vừa làm cái ǵ đấy," tôi nói, nh́n xuống đống lộn xộn.

"Anh sẽ mua cho em chai khác."

"Không cần bận tâm."

"Rachel, xin em… Anh không thể kiềm chế. Đó là do Darcy, anh thề đấy."

Hillary đột ngột xuất hiện bên cạnh hai chúng tôi. "Có chuyện ǵ vậy?"

Tôi không biết cô ấy có nghe thấy ǵ không.

"Không có ǵ," Dex đáp nhanh. "Rachel chỉ giận v́ tôi làm rơi chai bia của cô ấy thôi."

"Cậu uống chai của ḿnh cũng được," Hillary nói.

"Không, cậu cầm đi," tôi nói, đưa cho cô ấy chai c̣n lại. Cô ấy miễn cưỡng cầm và hỏi Darcy đâu.

"Bọn ḿnh cũng đang t́m cô ấy đây," tôi nói.

Tôi liếc Dex. Anh đang cố che giấu trước mặt Hillary, nhưng làm không được tốt rồi. Đôi mắt anh mở to đầy lo lắng, miệng căng ra thành một nụ cười gượng gạo. Tôi dám cá trong lúc tắm trên mặt anh không có cái vẻ như thế đâu.

Tất cả đă hết rồi, tôi nói thầm trong đầu, làm một cử chỉ thái quá của một người phụ nữ bị đối xử tệ bạc. Sau đó tôi quay đi t́m Marcus. Marcus dễ thương, người đă mời tôi uống lon Coke lúc ở băi biển, người chưa hề đính hôn với ai hết.

Chương 11 -
phần I

"Aaaaa. Chuyện ghen ăn tức ở thường ngày ấy mà," Ethan nói khi kể cho cậu ấy nghe tin tức mới vào sang thứ Hai.

"Không phải chuyện ghen ăn tức ở thường ngày!" tôi chống chế, nhớ là ḿnh đă xem phim Fatal Attraction cùng với Darcy và Ethan. Darcy rất ghét giả thuyết bộ phim đưa ra. Cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại điều đó phi thực tế ra sao – chẳng có người đàn ông nào lại lừa dối vợ ḿnh để đi với một người đàn bà khác kém hấp dẫn hơn nhiều. Chắc tôi đang chứng minh giả thuyết của cô ấy là sai lầm.

"Ô, không ư?" Ethan vờ nghiêm chỉnh. "Ừm có lẽ cũng là một dạng. Tuy không rơ rệt bằng. Cậu chỉ cần gây chút sức ép thôi mà… và nói cho anh ta biết rằng tiếp tục mối quan hệ với vợ chưa cưới của là không thể chấp nhận được."

"Ừm, dù sao th́… tất cả đă hết rồi," tôi nói nhận ra rằng những từ ngữ ấy xếp tôi vào nhóm những người phụ nữ khờ dại, nói rằng tất cả đă hết trong khi vẫn thầm cầu mong không phải như vậy, vẫn t́m kiếm một tia hy vọng, cứ nhất mực nói rằng họ chỉ muốn kết thúc, nhưng những ǵ họ thực sự muốn là một cuộc nói chuyện lần cuối cùng vờ như để chấm dứt, trong khi cố gắng tiếp cách để đạt được nhiều hơn. Và một sự thật thê thảm là, tôi thực sự muốn có được nhiều hơn nữa. Tôi ước ǵ ḿnh có thể rút lại cuộc tranh căi ở bar Talkhouse. Lẽ ra tôi không nên nói ǵ với Dex hết. Tôi cảm thấy nhói đau v́ lo lắng, sợ anh ấy sẽ chấm dứt hẳn việc gặp tôi. Anh ấy có lẽ sẽ quyết định rằng điều đó không đáng, t́nh h́nh này quá phức tạp rồi.

"Tất cả đă hết rồi ấy hả?" Ethan hỏi, giọng ngờ vực.

"Đúng thế."

"Bravo," Ethan nói bằng giọng Anh chuẩn nhất. "Lập trường như vậy là được."

"Ừ, thế đấy," tôi nói, cứ như thể đối với tôi, cứ như thể đối với tôi, rời xa Dex là một việc dễ dàng lắm vậy.

"Ừ. Mà này cậu sẽ đến London vào tuần có ngày lễ Mồng bốn tháng bảy chứ?" cậu ấy hỏi.

Lúc trước, trong bức e-mail gần đây tôi có nhắc đến chuyện đó, nói là có thể, trước khi Dex và cô ra ngày hẹn. Giờ tôi lại không muốn đi nữa. Chỉ là đề pḥng nhỡ mọi thứ c̣n chưa hết thật. "Ừm, có lẽ là khó đấy. Ḿnh đă hẹn đi Hamptons rồi mà."

"Dex sẽ không đến đó chứ?"

"Có đến, nhưng ḿnh không muốn phí phạm số tiền bỏ ra thuê nhà ở chung."

"Phải rồi."

"Cậu đừng nói thế chứ."

"Thôi được." cậu ấy nói, đổi giọng. "Nhưng cậu có bao giờ định đến thăm ḿnh không? Sau ḱ thi vào ngành luật, cậu cũng bơ ḿnh luôn. V́ cái tên Nate đó."

"Ḿnh sẽ đến mà. Ḿnh hứa đấy. Có thể vào tháng Chín."

"Thôi được rồi… Nhưng nếu vào ngày mồng bốn th́ chắc sẽ vui lắm."

"Ở đó có phải ngày lễ đâu," tôi nói.

"Ừ. Thật buồn cười là người Anh không kỷ niệm ngày chúng ta độc lập, không c̣n lệ thuộc vào họ nữa… Nhưng trong trái tim ḿnh th́ đó đúng là một ngày lễ, Rachel ạ.

Tôi cười và nói với cậu ấy rằng tôi sẽ xem xét các chuyến bay vào mùa thu này.

"Được rồi. Ḿnh sẽ gửi e-mail cho cậu biết những cuối tuần nào ḿnh rănh rỗi – kể tút."

Cậu ấy biết tôi ghét từ "tút"(tuốt). Cũng như tôi ghét những người hay nói "đặt"(chỗ) cho buổi tối. Hay họ bảo bạn là trả lời họ "CSCT"(càng sớm càng tốt). Và cả cụm từ Ethan khoái dùng được đặc chế để trêu tức tôi nữa – "CTMLL", nghĩa là "cậu tự mà lo lấy".

Tôi mỉm cười. "Nghe có vẻ hay."

"Cực hay ấy chứ."

Tôi vừa cúp máy sau cuộc nói chuyện với Ethan th́ điện thoại lại reo. Trên màn h́nh hiện ra cái tên Les. Tôi định không nhấc máy nhưng tôi đă học được rằng tránh né cũng không có hiệu quả mấy ở công ty luật. Điều đó chỉ khiến cho đồng nghiệp của bạn cáu hơn khi cuối cùng bạn vẫn phải nói chuyện với bạn mà thôi.

"Chuyện giấy tờ vụ IXP cô lo sao rồi?" hắn ta quát vào điện thoại ngay sau khi tôi nói xin chào. Les luôn luôn bỏ qua phần chào hỏi lịch sự.

"Ư anh là sao?"

" Cô đưa bằng cách nào? Gửi thư hay đưa tận tay?"

Tôi lấy đinh đóng nó vào cửa nhà hắn, đồ điên, tôi thầm nghĩ, nhớ lại cái kiểu phục vụ lỗi thời mà tay luật sư ở New York đang kiểm tra.

"Gửi thư," tôi đáp, liếc xuống cuốn sách cũ rích của ḿnh: Những thủ tục của New York về thủ tục tố tụng dân sự.

"Hay. Hay lắm," hắn nói bằng cái giọng cạnh khóe thường ngày.

"Sao thế?"

"Sao? Sao cái ǵ?" hắn quát vào điện thoại. Tôi giơ ống nghe ra xa tai nhưng giờ th́ tôi nghe giọng hắn c̣n vang khắp sảnh. "Đồ chết tiệt! Thế đấy! Giấy tờ phải được đưa đến tận tay! Cô không thèm đọc trát của ṭa à?"

Tôi xem lướt qua lá thư của thẩm phán. Khỉ thật, hắn ta có lư.

"Anh có lư," tôi nói nghiêm túc. Hắn ta ghét phải nghe thanh minh này nọ lắm, mà tôi th́ chẳng có ǵ để thanh minh cả. "Tôi sai."

"Cô là cái thể loại ǵ thế hả, mới làm việc ở đây năm đầu tiên đấy à?"

Tôi nh́n chằm chằm cái bàn làm việc. Hắn biết thừa tôi làm năm năm rồi.

"Chết tiệt, Rachel, thế là phạm luật," hắn gầm lên. "Rồi cô sẽ khiến cho cả cái công ty này bị kiện c̣n cô th́ bị đuổi nếu không chấn chỉnh lại cái óc bả đậu của cô.

"Tôi xin lỗi," tôi nói, xong rồi mới nhớ ra xin lỗi th́ hắn chỉ càng ghét hơn thôi.

"Đừng có nói xin lỗi! Sửa chữa lại cái vụ chết giẫm đó đi!" hắn cúp máy. Tôi chẳng tin Les có bao giờ kết thúc cuộc nói chuyện với một câu chào tử tế, do dù hắn có đang vui đi nữa.

Không, tôi không phải là đứa mới vào, đồ khốn ạ. Thế nên có mắng mỏ một tràng như vừa rồi cũng vô ích thôi. Thích th́ cứ đi mà làm, đuổi việc tôi đi. Đứa nào thèm quan tâm chứ? Tôi nhớ lại hồi tôi bắt đầu làm việc ở đây. Một đồng nghiệp chỉ cần nhướn mày một cái là khiến tôi chạy ngay về văn pḥng, nước mắt chảy dài, lo sợ nguy cơ mất việc hay ít nhất là sợ bản đánh giá hàng năm bị kém đi. Năm tháng qua đi, da mặt tôi trở nên dày hơn, và lúc này đây, tôi mặc kệ tất cả. Tôi c̣n những rắc rối to tát hơn là cái công ty này, vả cả cái sự nghiệp luật sư của ḿnh nữa. Không, gạch bỏ từ "sự nghiệp" đó đi. Sự nghiệp là để dành cho những người cầu tiến. C̣n tôi chỉ muốn được sống sót, được kư sổ lương. Đây đơn thuần chỉ là một cái nghề. Tôi có thể chấp nhận ở lại hay rời bỏ nơi này. Tôi bắt đầu tưởng tượng ra ḿnh bỏ việc và theo đuổi niềm đam mê c̣n chưa xác định rơ ràng. Tôi tự nhủ với chính ḿnh rằng dù không có được một mối quan hệ sâu sắc có ư nghĩa lớn lao th́ tôi vẫn c̣n công việc.

Tôi gọi điện cho luật sư bên kia, một người tầm bốn lăm tuổi, tính t́nh cũng biết điều và hơi nói lắp, ông ta chắc chắn bị một đồng nghiệp khác qua mặt trong lần thăng chức ở công ty ông ta. Tôi nói rằng giấy tờ ở bên tôi được chuyển đến, không đúng theo yêu cầu, rằng tôi sẽ tận tay chuyển lại nhưng sẽ bị muộn mất một ngày. Ông ta ngắt lời tôi với một tiếng cười dễ nghe và nói lắp rằng chuyện đó không sao, tất nhiên ông ta sẽ không làm khó. Tôi dám cá ông ta cũng ghét công việc của ḿnh y như tôi vậy. Nếu thích, ông ta có thể làm ầm ĩ vụ sai sót này cho ra ngô ra khoai. Les sẽ loạn cả lên nếu bên kia nộp muộn một ngày thôi.

° ° °

Tôi gửi cho Les một e-mail, viết đúng một câu thế này: "Luật sư bên kia nói, họ nhận giấy tờ đem đến tận tay ngày hôm nay cũng được." Thế hắn mới biết. Tôi cũng có thể nói năng cáu kỉnh, cụt lủn như ai.

Khoảng một giờ rưỡi, sau khi tôi in ra một bộ tài liệu mới và chuyển cho người chuyển phát trong công ty để đem đi. Hillary đến văn pḥng của tôi hỏi tôi định đi ăn trưa với ai chưa.

"Chưa. Cậu muốn đi không?"

"Có. Ta đến chỗ nào đẹp đẹp ấy nhé? Ăn cho ngon? Bít tết hay đồ ăn Ư?"

Tôi mỉm cười gật đầu, cầm lấy cái túi xách để dưới bàn. Ngày nào Hillary đi ăn cũng rất lâu, nhưng đến chiều th́ tôi buồn ngủ lắm. Có một lần, sau khi gọi sandwich kẹp thịt gà tây nóng hổi cùng với khoai tây nghiền và đậu xanh, tôi c̣n đi tàu điện ngầm về nhà đánh một giấc ngủ trưa. Tôi quay lại với sáu lời nhắn ở máy điện thoại, trong đó một cái quát tháo mắng nhiếc là của Les. Đó là lần cuối cùng tôi ngủ, nếu không tính những lần tôi quay ghế hướng về phía cửa sổ, đặt một tờ giấy lên đùi. Mánh đó lừa được những tên ngốc – nếu có ai vào pḥng th́ cũng chỉ nghĩ là bạn đang đọc tài liệu. Tôi vừa khoác túi lên vai th́ Kenny, người đưa tin nội bộ trong công ty làm việc ở pḥng thư từ, ghé mắt qua cánh cửa mở ra nửa chừng của pḥng tôi, nh́n quanh quất.

"Chào Kenny, anh vào đi."

"Ra-chelle." Anh ta gọi tên tôi theo giọng Pháp. "Cái này gửi cho cô." Anh ta cười nửa miệng khi đưa ra một chiếc b́nh thủy tinh, trong đó cắm những cánh hồng nhung. Rất nhiều hoa. Phải hơn một tá ấy chứ. Chắc phải hai tá, dù tôi không đếm. Chưa kịp đếm.

"Ối giời!" Mắt Hillary mở to. Tôi dám nói cô ấy phải cố gắng ghê th́ mới không chộp lấy tấm thiệp.

"Tôi đặt ở đâu đây?" Kennny hỏi.

Tôi dẹp một chỗ trên bàn và trỏ vào đó. "Ở đây được rồi."

Kenny lắc lắc cổ tay làm bộ lọ hoa nặng lắm, huưt sáo và nói, "Ái chà, Rachel. Có người đang cưa cẩm cô ḱa."

Tôi phẩy tay về phía anh ta, nhưng không có cách nào để chối căi rằng những bông hoa ấy là của người khác gửi chứ không phải từ một anh chàng đang yêu. Nếu không phải hồng nhung th́ tôi có thể lấp liếm rằng đó là một sự kiện nào đó của gia đ́nh tôi, nói với họ rằng hôm nay là một ngày đặc biệt đối với tôi, hoặc bố mẹ tôi biết tôi phạm phải một lỗi trong công việc và họ đang cố gắng an ủi tôi đấy thôi. Nhưng không chỉ là hoa hồng, mà đó là hồng nhung nữa chứ. Và lại c̣n rất nhiều. Chắc chắn không thể là của một người họ hàng rồi.

Kenny đi ra sau khi nói nốt câu nhận xét cuối cùng về chuyện những bông hoa lấy mất một khoảng kha khá của ai đấy. Tôi cố gắng ra khỏi pḥng theo sau anh ta, nhưng chẳng có cách nào khiến chúng tôi đi đâu được cho đến khi Hillary biết tường tận mọi việc.

"Ai gửi thế?"

Tôi nhún vai. "Chịu."

"Cậu không định đọc thiếp à?"

Tôi sợ phải đọc tấm thiếp đó lắm. Hoa chắc chắn là do Dex gửi – và nếu lỡ anh ấy có kư tên th́ sao? Quá mạo hiểm.

"Ḿnh biết ai gửi rồi," tôi nói.

"Ai ?"

"Marcus." C̣n lại duy nhất anh ta có khả năng.

"Marcus ấy à? Cuối tuần rồi các cậu hầu như có đi chơi với nhau đâu nào. Có chuyện ǵ thế? Cậu đang giấu ḿnh đấy phải không? Cậu không nên giấu giếm ḿnh chứ!"

Tôi gạt đi, nói rằng tôi không muốn ai ai trong công ty này cũng biết chuyện riêng của tôi.

"Thôi được, thế th́ nói cho ḿnh. Tấm thiếp đó viết ǵ vậy?" Cô ấy đang muốn chất vấn đây. Dù rất ghét công ty nhưng cô ấy đúng là một luật sư cứng rắn.

Tôi biết ḿnh trốn được việc phải đọc tấm thiếp. Với lại, tôi cũng đang muốn biết trong đó viết ǵ đến chết được. Tôi nhấc chiếc phong b́ màu trắng lên khỏi thanh cắm bằng nhựa trong chiếc b́nh hoa, mở ra thật chậm trong khi đầu óc th́ đang suy nghĩ lung lắm để bịa ra câu chuyện với Marcus. Tôi lôi tấm thiếp ra, lặng lẽ đọc hai câu: ANH THỰC SỰ XIN LỖI. XIN EM HĂY GẶP ANH TỐI NAY. Ḍng chữ được viết tay theo kiểu viết hoa tất cả các chữ của Dexter, điều đó có nghĩa là anh ấy đích thân đến cửa hàng hoa. Thậm chí c̣n tốt hơn. Anh ấy không kư tên, có lẽ cũng mường tượng ra được cảnh này. Tim tôi đập th́nh thịch như chạy đua, nhưng tôi cố gắng gh́m nụ cười tươi hết cỡ khi đang có mặt Hillary. Những bông hồng khiến tôi vui lắm. Tấm thiếp c̣n khiến tôi vui hơn nữa kia. Tôi biết ḿnh sẽ không từ chối lời đề nghị của anh. Tối nay tôi sẽ gặp Dex, cho dù chưa bao giờ tôi sợ ḿnh bị tổn thương đến như thế. Tôi liếm môi và cố gắng giữ vẻ mặt b́nh thường. "Ừ, là của Marcus," tôi nói.

Hillary nh́n tôi chăm chăm. "Đưa ḿnh xem nào," cô ấy nói, vớ lấy tấm thiếp.

Tôi lấy nó ra khỏi tầm tay cô ấy, nhét vào trong túi xách. "Trong đó chỉ viết là anh ta đang nghĩ đến ḿnh thôi mà."

Cô ấy vén tóc ra sau tai và hỏi đấy nghi ngờ, "Các cậu đă hẹn ḥ hơn một lần rồi đúng không? Toàn bộ câu chuyện là như thế nào?"

Tôi thờ dài và đi ra hành lang, chuẩn bị sẵn sàng đề lôi Marcus tội nghiệp ra nói. "Thôi được rồi, tuần trước bọn ḿnh có đi chơi mà ḿnh không nói với cậu," tôi bắt đầu kể khi chúng tôi đi bộ ra thang máy. "Và, ừm, anh ta có nói với ḿnh rằng t́nh cảm của anh ta đối với ḿnh ngày một sâu đậm…"

"Anh ta nói thế à?"

"Đại loại là vậy. Ừ, đúng."

Cô ấy đón nhận tin đó. "Và cậu đă nói ǵ?"

"Ḿnh nói với anh ta là ḿnh không dám chắc về t́nh cảm của ḿnh và, ừm, ḿnh nghĩ bọn ḿnh vẫn nên giữ cho mọi việc ở mức b́nh thường cho đến hết cuối tuần."

Frieda làm ở pḥng kế toán bước vào thang máy theo sau chúng tôi. Tôi hy vọng Hillary sẽ để dành cuộc tra khảo sau khi đi thang máy, khi cánh cửa khép lại cô ấy vẫn tiếp tục hỏi: "Các cậu có đến với nhau không?"

Tôi gật để Frieda đang đứng quay lưng về phía chúng tôi không biết chuyện. Tôi có thể nói không, nhưng nếu thế th́ những bông hồng nhung đó không được hợp lư cho lắm.

"Nhưng các cậu không ngủ với nhau đấy chứ?" Ít nhất th́ cô ấy cũng biết th́ thầm khi nói câu này.

"Ừ," tôi đáp, rồi liếc cô ấy một cái ra hiệu tự đi.

Cửa thang máy mở ra, Frieda bước ra ngoài.

"Thế nào? Kể nữa đi," Hillary nói.

"Chuyện cũng không có ǵ to tát đâu. Thôi mà Hill. Cậu hỏi nhiều quá đấy!"

"Nếu cậu kể hết với ḿnh ngay từ đầu th́ ḿnh đâu cần hỏi nhiều thế." Vẻ mặt cô ấy lại có vẻ tin tưởng. Tôi thoát nạn rồi.

Trong lúc đi bộ một quăng ngắn đến đại lộ 2, chúng tôi nói về nhiều chuyện khác. Nhưng rồi sau đó, lúc ngồi trước đĩa bít tết ở quán Palm Too, cô ấy nói, "C̣n nhớ chuyện cậu làm rơi chai bia hôm tối thứ Bảy, lúc cậu với Dex đang nói chuyện không?"

"Lúc nào?" tôi hỏi, cảm thấy hoảng hốt.

"Cậu biết mà, lúc các cậu đang nói chuyện th́ ḿnh đến – đúng lúc ra về ấy?"

"À phải. Chắc vậy. Mà sao?" tôi cố hết sức tỏ vẻ ngây ngô.

"Lúc đó có chuyện ǵ thế? Sao trông Dex khổ sở vậy?"

"Anh ta khổ sở ư? Ḿnh chẳng nhớ." Tôi ngước nh́n lên trần nhà, trán nhăn lại. "Ḿnh không nghĩ anh ta đang khổ sở đâu. Sao cậu lại hỏi thế?"

Khi gặp phải một t́nh huống khó th́ trả lời bằng một câu hỏi luôn luôn là cách hữu dụng.

"Chẳng sao. Chỉ là có vẻ lạ, thế thôi."

"Lạ ư?"

"Ḿnh không biết nữa. Thật là điên rồ…"

"Ǵ cơ?"

"Thật điên rồ, nhưng… trông hai người cứ như là một cặp.

Tôi bật cười lo lắng. "Đúng là điên thật."

"Ḿnh biết. Nhưng lúc quan sát hai người nói chuyện, ḿnh thầm nghĩ cậu với Dex hợp hơn nhiều. Cậu biết đấy, hơn là anh ta với Darcy."

"Ôi, thôi mà," tôi nói. Lại cười lo lắng. "Trông hai người đó đẹp đôi lắm."

"Đúng. Hai người có bề ngoài th́ xứng. Nhưng ở họ có điều ǵ đó không ổn. Cô ấy đưa cốc nước lên ḍm tôi qua chiếc cốc.

Tập trung vào công việc ban ngày của cậu ấy, Hillary ạ.

Tôi bảo cô ấy điên rồi, cho dù tôi rất thích cái điều cô ấy vừa mới nói. Tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại nghĩ như thế. V́ tôi và Dex cùng học ở trường luật ư? V́ chúng tôi có cùng tính cách – sâu sắc hơn, đàng hoàng chững chạc hơn Darcy chăng? Nhưng tôi không nói thêm ǵ nữa, v́ khi bạn là kẻ có tội th́ khôn ngoan nhất là nên nói càng ít càng tốt.

Sau bữa trưa, Les đến pḥng tôi hỏi về một vấn đề khác của cùng một khách hàng. Làm việc nhiều năm, tôi biết được rằng đó là cách hắn ngượng nghịu xin lỗi. Hắn chỉ ghé qua pḥng tôi sau một trận quát tháo nạt nộ như một trận hồi sáng nay.

Tôi ngồi trên chiếc ghế xoay và báo với hắn thông tin mới. "Tôi đă kiểm tra tất cả các vụ án ở New York rồi. Và cả các vụ liên bang nữa."

"Được rồi. Nhưng phải nhớ vụ này của chúng ta rất đặc biệt," Les nói. "Tôi không chắc là ṭa có để tâm đến những tiền lệ trước đó hay không."

"Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ lập luận chung mà chúng ta dựa vào đó, nêu ra trong Phần Một của bản tóm tắt hồ sơ ấy mà, vẫn c̣n áp dụng trong bộ luật. Thế nên khởi đầu như vậy cũng tốt rồi."

Chắc chắn là thế.

"Ừm, cô nhớ kiểm tra luật phán quyết dựa trên các vụ trước của các bên có thẩm quyền khác nữa nhé," hắn nói. "Ta cần chuẩn bị tất cả các lư lẽ họ đưa ra.

"Rồi," tôi nói.

Khi quay đầu đi, hắn ngoái đầu lại và nói, "Hoa đẹp đấy."

Tôi sửng sốt cả người. Les và tôi đâu có chuyện tṛ thân mật, mà hắn cũng không bao giờ nhận xét về bất cứ thứ ǵ ngoài công việc tôi làm, thậm chí cả một câu "Cuối tuần vừa rồi của cô vui chứ?" vào buổi sáng thứ hai, hay là "Cô thấy có lạnh lắm không?" khi chúng tôi cùng đi thang máy vào một ngày tuyết rơi cũng không.

Có lẽ hai tá hồng nhung đă khiến tôi trở nên hay ho thú vị hơn. Đúng là ḿnh có hay ho thú vị hơn thật, tôi thầm nghĩ. Vụ yêu đương này mang lại cho tôi cách nh́n nhận mới về bản thân ḿnh.

Tôi sắp sửa tắt máy tính, chuẩn bị ra về với kế hoạch sẽ gặp Dexter. Chúng tôi chưa nói chuyện, mới chỉ qua lại vài tin nhắn làm ḥa với nhau thôi, trong đó có một tin tôi đă gửi để cảm ơn anh đă tặng tôi lọ hoa thật đẹp.

Chương 11 -
phần II

Trên đường ra về, Hillary đến cửa pḥng tôi. "Cậu cũng về luôn bây giờ à?"

"Ừ," tôi nói, thầm ước giá ḿnh chuồn đi trước cô ấy th́ tốt. Cô ấy hay hỏi tôi có muốn đi uống ǵ đó sau khi tan sở không, thậm chí vào các thứ Hai là tối duy nhất trong tuần họ ngồi nhà, không đi chơi. Cô ấy không hẳn là người thích tiệc tùng như Darcy, chỉ không phải là típ người ngồi không ở nhà chẳng để làm ǵ.

Y như rằng, Hillary hỏi tôi có muốn dùng một ly tequila pha với nước hoa quả ở Tequilaville không, đó là quán ở gần chỗ làm mà chúng tôi hay đến, cho dù – hay có lẽ là, bởi v́ - ở đó khoai tây chiên không được tươi ngon cho lắm, và rất đông khách du lịch. Để thoát khỏi cảnh tượng thường thấy ở New York th́ nơi đây đúng là phù hợp.

Tôi từ chối bảo ḿnh không đi được.

Tất nhiên cô ấy muốn tôi nói lư do. Tất cả lư do tôi nghĩ ra được th́ cô có thể (và sẽ) vặn lại cho xem: Ḿnh mệt (đi mà, chỉ một ly thôi được không?), ḿnh phải đến pḥng tập (cứ bỏ đi!), ḿnh đang cai rượu (nh́n chằm chằm đầy nghi ngờ, không hiểu ǵ). Vậy nên tôi bảo với cô ấy là tôi có hẹn rồi. Mặt Hillary tươi tỉnh hẳn. "Thế là mấy bông hoa của chàng Markly Mark đúng là có phép tiên đấy nhỉ?"

"Chẳng biết," tôi nói và nh́n đồng hồ.

"Các cậu định đi đâu? Hay là ở nhà?"

Tôi bảo cô ấy là chúng tôi sẽ đi chơi.

"Đi đâu?"

"Nobu," tôi đáp, v́ mới đây tôi ăn tối ở quán đó.

"Đến Nobu vào tối thứ Hai cơ à? Đúng là hắn ‘chết’ cậu thật rồi."

Tôi lấy làm ân hận v́ nói ra điều đó; lẽ ra tôi nên bảo là một nhà hàng Ư không tên ở gần đấy mới phải.

"Nếu buổi hẹn chấm dứt trước hai giờ sáng th́ gọi điện báo cáo t́nh h́nh cho ḿnh nhé," cô ấy nói.

"Ừ," tôi đáp.

Tôi về đến nhà quên hết chuyện Marcus và Hillary.

"Cảm ơn em rất nhiều v́ đồng ư gặp anh," Dex nói khi tôi mở cửa. Anh mặc bộ vest sẫm màu sơ mi trắng. Cà vạt đi đằng nào rồi, chắc là nhét vào chiếc cặp đặt trên sàn ngay trong cửa ra vào. Đôi mắt anh trông thật mệt mỏi. "Anh đă tưởng em sẽ từ chối."

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện không gặp anh. Tôi nói với anh như vậy rồi lại nhận ra rằng điều đó có thể khiến ḿnh mất hết cái uy. Tôi không quan tâm. Đó là sự thật mà.

Cả hai bắt đầu nói xin lỗi, bối rối ngượng ngùng bước lại gần nhau. Anh nắm lấy một bàn tay tôi, khẽ siết. Cái nắm tay vừa dễ chịu vừa như có điện giật. "Thực sự anh xin lỗi v́ tất cả mọi chuyện," anh chậm răi nói.

Tôi tự hỏi liệu anh có hối hận về chuyện băi biển không, điều đó có bao gồm trong cụm từ "tất cả mọi chuyện" không. Tôi đă nghĩ đi nghĩ lại cảnh tượng đó, hầu hết đều mang một màu nâu đỏ, giống trong video ca nhạc "Boys of summer" của Don Henley. Tôi chớp mắt, những h́nh ảnh đó ra khỏi tâm trí. Tôi muốn làm lành. Tôi muốn được tiếp tục chuyện này.

"Em cũng xin lỗi," tôi nói. Tôi nắm lấy bàn tay kia của Dex, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi vẫn c̣n khá lớn. Khoảng cách ấy đủ cho một, hai người khác nữa xen vào.

"Em không có ǵ phải xin lỗi cả."

"Có đấy. Em không có quyền nổi giận với anh. Em đă mất b́nh tĩnh… Chúng ta đă thỏa thuận là không nói đến chuyện ǵ hết cho đến ngày mồng bốn tháng Bảy. Chuyện đó…"

"Như thế không công bằng đối với em," anh ấy nói. "Đó là cái thỏa thuận chết tiệt."

"Đối với em, mọi thứ cứ như vậy là được rồi," tôi đáp. Thực sự cũng không hẳn là như vậy, nhưng nếu đ̣i hơn nữa th́ tôi sợ ḿnh sẽ mất anh. Dĩ nhiên tôi cũng sợ khi thực sự được ở bên anh nữa.

"Anh cần nói với em chuyện với Darcy chiều ngày hôm đó," anh nói.

Tôi biết anh đang nhắc đến chuyện tắm táp và tôi không thể chịu đựng nổi khi nghe điều đó. Đùa giỡn trên băi biển là một chuyện, c̣n cảnh tượng pḥng the đến từng chi tiết, đa sắc màu th́ lại là chuyện khác. Tôi không muốn một chi tiết nào theo cách nh́n của anh hết. "Đừng," tôi nói. "Thực sự anh không cần phải giải thích đâu."

"Chỉ là… anh muốn em biết chính cô ấy đă chủ động trước… Thật đấy… Anh tránh né đă lâu lắm rồi, không thể nào trốn được nữa." Mặt anh giật giật vẻ lo lắng tội lỗi.

"Anh không cần giải thích," tôi nhắc lại một cách cứng rắn hơn. "Cô ấy là vợ chưa cưới của anh mà."

Anh gật đầu, trông có vẻ nhẹ nhơm.

"Anh biết lúc hai người ở băi biển không?" tôi khẽ nói, lấy làm ngạc nhiên v́ ḿnh đă nhắc đến chuyện này.

"Có," anh đáp có vẻ hiểu, rồi cụp mắt nh́n xuống. "Khi quay lại chỗ để khăn anh đă biết. Anh biết em đang bực".

"Sao anh biết?"

"Em nghe thấy anh gọi mà lờ đi. Em thật thờ ơ lạnh lùng. Anh ghét như thế lắm."

"Em xin lỗi. Chỉ v́ trông anh quá hạnh phúc khi ở bên cô ấy. Em cảm thấy thật… thật…" tôi cố gắng t́m một từ miêu tả chính xác. "Thật là một người thừa, chẳng ai cần đến nữa."

"Em không phải là người thừa, Rachel. Em là tất cả những ǵ anh nghĩ đến. Đêm qua anh không thể ngủ được. Hôm nay chẳng làm được việc ǵ. Dù thế nào đi nữa, th́ em cũng không hề là người thừa." Giọng anh nhỏ dần, chỉ c̣n là tiếng th́ thầm, chúng tôi đứng bên nhau như đang nhảy điệu slow vậy, cánh tay tôi ṿng qua cổ anh. "Và em cần phải biết rằng anh không lợi dụng em," anh th́ thầm vào tai tôi. Tôi có cảm giác gai ốc trên người ḿnh nổi hết cả lên.

"Em biết," tôi áp mặt vào vai anh, nói. "Nhưng chỉ là thật lạ khi nh́n anh ở bên cô ấy. Em nghĩ em không nên đi nghỉ ở Hamptons cùng với hai người nữa."

"Anh thực sự xin lỗi," anh nhắc lại. "Anh hiểu mà. Anh chỉ muốn được ở bên em thôi."

Chúng tôi hôn nhau. Đó là nụ hôn nhẹ nhàng, khép miệng, môi chúng tôi gần như không chạm nhau. Không có ǵ cho thấy dấu hiệu của dục vọng, ái ân, hay đam mê. Đó là khía cạnh khác trong chuyện yêu đương, khía cạnh tôi thích nhất.

Chúng tôi tiến lại phía giường. Anh ngồi ở mép, tôi khoanh chân ngồi bên cạnh.

"Anh chỉ muốn em biết là," anh nói nh́n sâu vào mắt tôi, "nếu không v́ thực sự quan tâm đến em th́ anh sẽ không bao giờ làm thế này."

"Em biết," tôi nói.

"Và anh cũng… em biết đấy… nh́n nhận toàn bộ chuyện này hết sức nghiêm túc."

"Đừng nói ǵ cho đến ngày mồng bốn tháng Bảy," tôi đáp nhanh. "Chúng ta thỏa thuận rồi mà."

"Chắc không? V́ nếu như em muốn th́ ta nói luôn bây giờ cũng được."

"Em chắc. Hoàn toàn chắc."

Và tôi tin như vậy. Tôi sợ bất kỳ điều anh có thể nói khiến tôi nghĩ đến tương lai của cả hai. Tôi không chịu nổi ư nghĩ sẽ mất anh, nhưng chưa nghĩ đến sẽ ra sao nếu mất Darcy. Tôi đă làm một việc quá sức nghiêm trọng, quá mức sai lầm không thể cứu văn được đối với người bạn thân nhất của ḿnh.

Anh nói với tôi rằng chính bản thân anh cũng thấy sợ v́ tôi có ư nghĩa quan trọng đến thế nào với anh, tôi có biết ḿnh quan trọng với anh thế nào không?

Tôi gật đầu. Tôi biết chứ.

Anh hôn tôi lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn. Thế rồi sau đó, lần đầu tiên trong đời tôi được nếm trải cuộc ân ái thực sự tuyệt vời đến khó tin.

Sáng hôm sau, đến văn pḥng, Hillary ghé qua văn pḥng tôi. Cô ấy hỏi buổi hẹn ḥ của tôi thế nào. Tôi nói là rất tuyệt vời. Cô ấy ngồi thụp ngay xuống một trong mấy cái ghế tiếp khách, đặt chai nước Poland Spring và chiếc bánh ḿ vừng lên bàn tôi. Cô ấy ngửa người ra sau, huưch khuỷu tay đóng cửa pḥng đánh rầm. Nét mặt Hillary hết sức nghiêm túc.

Hóa ra đúng là Marcus có chọn nhà hàng kiểu Ư không tên ở khu nhà anh ta thật. Chính nhà hàng đó tối qua chẳng hiểu v́ lư do ǵ Hillary cũng đến. Cái thành phố này có đến mấy triệu người, thế mà ngẫu nhiên vào một buổi tối thứ Hai Marcus với Hillary lại ngồi cách nhau đúng hai bàn, ăn món ḿ ống ravioli hệt như nhau. Chào mừng đến với Manhattan, nơi đây c̣n chật chội hơn so với bạn từng nghĩ đấy.

"Điều duy nhất cậu không nói dối ḿnh," Hillary nói, lắc lắc ngón tay về phía tôi, "đó là Marcus có hẹn thật. Chỉ có điều không phải với cậu ta, cô nàng dối trá ạ - cho dù đứa con gái kia có cái miệng và cằm cũng giống cậu đấy."

"Cậu giận à?"

"Không, không giận."

"Vậy th́ làm sao?"

"Thứ nhất, ḿnh bị sốc. Ḿnh không nghĩ là cậu lại có thể lừa dối như thế." Trong cô ấy có vẻ bị ấn tượng trước phát hiện đó. "Nhưng cũng thấy buồn v́ cậu cảm thấy không thể tin ở ḿnh. Ḿnh cứ nghĩ rằng bạn thân nhất của cậu bây giờ là ḿnh - chứ không phải cái đứa bù nh́n nào đó từ hồi phổ thông. Điều đó dẫn tới điểm thứ hai…" cô ấy nói có vẻ hiểu hết, chờ đợi tôi phá vỡ sự im lặng.

Tôi nh́n chiếc dập ghim, bàn phím, rồi lại nh́n dập ghim.

Trước kia đă bao lần tôi tưởng tượng ra cảnh ḿnh bị lộ, người lật tẩy tôi luôn luôn là Darcy. Bởi v́, dù sao đi nữa, nếu bạn có để cho đầu óc suy nghĩ vẩn vơ th́ sẽ toàn nghĩ đến những ǵ tệ hại nhất chứ không phải ở mức trung b́nh. Giống như kiểu bạn lo lắng cho bạn trai ḿnh có thể gặp tai nạn khi lái xe trong t́nh trạng say xỉn - bạn sẽ không tưởng tượng ra là anh ta đâm vào cái thùng thư và bị rách môi đâu. Bạn sẽ h́nh dung những bông hoa lily bên cạnh cái quan tài để ngỏ cơ.

Tôi từng nghĩ đến cảnh Darcy bắt gặp tôi và Dex. Không phải kiểu bắt quả tang khi đang nằm trên giường không quần không áo - như thế là tưởng tượng quá xa vời, nhất là ở trong một khu nhà có người gác cửa - tinh vi hơn. Darcy bất ngờ ghé qua, và José cho cô ấy lên thẳng pḥng tôi mà không báo tôi trước (chỗ này tự nhắc chỉnh ḿnh: nhớ bảo ông ta đừng làm thế nhé). Tôi ra mở cửa, nghĩ rằng đó chỉ là người đưa đồ Trung Hoa với hộp đựng món xúp và trứng cuộn mang đến cho Dex và tôi, v́ chúng tôi đói meo sau những lần phiêu lưu t́nh ái (nhắc nhở chính ḿnh lần hai: luôn luôn phải nh́n qua lỗ trên cửa trước xem ai đến). Và cô ấy đứng đó, đôi mắt mở to thấy hết tất cả.

Nỗi kinh hăi khiến cô ấy không nói được ǵ hết. Cô ấy đi thẳng sau cảnh vừa trông thấy. Dex mặc chiếc quần đùi kẻ ô, lao ra hành lang và gào tên cô ấy, giống như Marlon Brando trong phim A Streetcar Named Desire.

Cảnh tiếp theo: Darcy đang xếp đóng đĩa CD vào mấy chiếc hộp cứng Claire hỗ trợ bên cạnh, đưa khăn giấy liên tục. Ít nhất th́ Dex sẽ giữ lại tất cả những album của Springsteen, thậm chí cả album Greetings From Asbury Park mà ai đó đă tặng Darcy. Phần lớn sách vẫn ở nguyên chỗ cũ, v́ lúc dọn đến th́ Darcy có mang theo mấy quyển. Chỉ có vài cái bàn uống cà phê bóng bẩy bị mang đi.

Có lần tôi từng đọc được một điều - trớ trêu là nó lại viết ở một trong mấy tờ tạp chí của Darcy nếu có ngoại t́nh th́ bạn phải quen với việc luyện tập h́nh dung ra cảnh ḿnh bị bắt quả tang và hậu quả nghiêm trọng sau này.

Những h́nh ảnh ấy sẽ kéo bạn trở lại ngay với thực tế, khiến bạn suy nghĩ thật kỹ, giúp bạn nhận ra ḿnh sẽ mất đi những ǵ. Tất nhiên bài báo đó đề cập đến chuyện ngoại t́nh v́ những ham muốn thể xác thôi, nó không nói đến mối quan hệ tay ba của những người c̣n chưa có ǵ gắn bó với nhau mà nói đến những mối quan hệ đă gắn bó chung thủy.

Nhưng bài báo đó cũng đâu có viết người thứ ba là phù dâu chính trong đám cưới sắp tới của hai người. Rơ ràng hoàn cảnh của chúng tôi lúc này không giống với thể loại ngoại t́nh mà bạn hay thấy.

Dù sao đi nữa, tôi không biết chính xác ḿnh sẽ cảm thấy thế nào nếu Darcy bắt gặp chúng tôi và t́nh bạn giữa tôi và cô ấy chấm dứt. Thực sự tôi không thể nghĩ đến điều đó.

Sự thật một trăm phần trăm là Darcy hoàn toàn không biết ǵ hết, cô ấy và Dex vẫn rất gắn bó với nhau. Và có thể là mọi chuyện sẽ vẫn tiếp tục duy tŕ như thế; họ sẽ kết hôn, cô ấy không bao giờ phát hiện ra sự thực về vụ ngoại t́nh của chúng tôi.

C̣n Hillary th́ lại là chuyện khác.

"Sao?" cô ấy hỏi.

"Sao cái ǵ"

"Thực sự tối qua cậu hẹn với ai? Thực ra th́ ai đă gửi cho cậu thứ này?" Cô ấy chỉ vào những bông hồng.

"Một người khác."

"Chết tiệt"

Tôi nuốt nước bọt.

"Thôi được, cậu nghe này, ḿnh đâu phải đứa trẻ con không biết ǵ. Cậu căi nhau với Dex ở Talkhouse, lúc ḿnh tới nơi th́ cả hai đều ngậm miệng hến. Thế rồi hôm sau cậu rời Hamptons từ sớm, mặt mũi bí xị, giả vờ nói rằng có việc phải hoàn thành gấp - ḿnh biết lịch làm của cậu rồi Rach ạ, ngày hôm qua cậu chẳng phải nộp cái ǵ hết. Và rồi những bông hoa này xuất hiện, cô ấy trỏ vào lọ hoa hồng vẫn đang nở rộ. "Cậu nói đó là của Marcus, anh chàng mà cuối tuần vừa rồi nói chung là cậu đă bỏ rơi. Điều đó thật kỳ lạ, cho dù các cậu quyết định cứ từ từ mà tiến. Rồi cậu nói với ḿnh có hẹn với Marcus, và ḿnh thấy anh ta đi chơi mà không có cậu - mà đi với một cô gái khác!". Cô ấy kết thúc bài tŕnh bày chứng cớ với một nụ cười đắc thắng.

"Cô ta xinh chứ?" tôi hỏi.

"Người đàn bà đó ấy hả?"

"Ừ. Đối tượng hẹn ḥ của Marcus."

"Thực ra th́ có, cô ta cũng hấp dẫn đấy, cứ làm như cậu quan tâm không bằng. "

Cô ấy nói đúng – tôi chẳng quan tâm.

"Bây giờ đừng có đánh trống lảng nữa mà hăy trả lời thẳng vào điểm chính đi," cô ấy nói .

"Điểm chính nào?"

"Rachel!"

"Tất nhiên là như thế th́ tệ thật," tôi nói, và lần nữa không chịu thú nhận.

"Rachel. Cậu nghĩ ḿnh định kể cho ai đây chứ? Ḿnh là bạn cậu chứ không phải bạn Darcy. Khỉ thật, ḿnh c̣n chẳng ưa cô ta đến thế đâu…"

Tôi cầm chiếc hộp để băng dính lên, kéo ra một đoạn khoảng năm phân rồi cầm giữa ngón trỏ và ngón cái. Chẳng hiểu tại sao lời thú nhận này lại khó hơn lúc nói cho Ethan biết. Có lẽ bởi v́ phải đối diện trực tiếp. Có lẽ v́ trước kia cô ấy chưa từng phải liều lĩnh như Ethan.

"Thôi được rồi." Hillary thử lại lần nữa. "Vậy để ḿnh nói hộ, c̣n cậu chỉ việc gật đầu thôi." Giọng cô ấy nghe như lời bà mẹ nói với đứa con nhỏ.

Tôi lo lắng nghịch nghịch dải băng, cuốn quanh ngón tay cái. Cô ấy sắp sửa nói ra hết, và tôi có hai lựa chọn – thừa nhận hoặc là chối bỏ. Thừa nhận th́ sẽ nhẹ hẳn người. Chối bỏ th́ phải cần đến vẻ mặt phẫn nộ cho phù hợp với hoàn cảnh, và một loạt những câu kiểu "Sao cậu có thể nghĩ như vậy được? cậu có điên không đấy?", vân vân. Mà tôi th́ chả có ḷng dạ nào để nói một tràng như thế.

"Dex đang lừa dối Darcy", cô ấy nói, "để đến với cậu."

Trúng phóc.

Tôi ngẩng lên nh́n cô ấy, sau đó tôi chỉ gật một chút xíu, đầu tôi hầu như không hề cử động.

"Ḿnh biết mà!"

Tôi đang cân nhắc có nên bảo với cô ấy rằng ḿnh không muốn nói chuyện đó, nhưng thật sự ra th́ tôi lại muốn. Tôi muốn cô ấy nói với tôi rằng tôi không phải một kẻ tồi tệ. Tôi muốn cô ấy nói rơ hơn nữa vể cái điều lúc trước cô ấy từng tuyên bố, rằng tôi hợp với anh ấy hơn Darcy. V́ trên hết, tôi chỉ muốn nói về Dex thôi.

"Tất cả những chuyện này bắt đầu từ lúc nào?"

"Đêm tổ chức tiệc sinh nhật ḿnh."

Cô ấy nh́n chằm chằm lên trần nhà trong giây lát rồi gật đầu như thể mọi thứ giờ th́ mọi thứ đă rơ ràng rồi. "Được, cậu bắt đầu kể từ đầu đi. Đừng có bỏ qua chi tiết nào đấy." Cô ấy ngồi ngay ngắn trên ghế và bẻ một miếng bánh ḿ.

"Lần đầu tiên ḿnh ngủ với anh ấy không phải là cố ư".

"Lần đầu tiên? Cậu ngủ với anh ta rồi à? Nhiều lần?"

Tôi nh́n cô ấy.

"Xin lỗi, tiếp tục đi. Chỉ là ḿnh không thể tin nổi điều đó!"

"Được rồi. Đúng là vào hôm sinh nhật ḿnh, hai bọn ḿnh về sau cùng… bọn ḿnh đi uống với nhau vài li, rồi chuyện này dẫn đến chuyện khác, và bọn ḿnh ngủ với nhau ở nhà ḿnh. Chuyện đó không phải là có chủ tâm. Ư ḿnh muốn nói là, cả hai đều say. Ḿnh say.

"À, ḿnh nhớ rồi. Tối đó cậu hơi xỉn thật."

"Ừ đúng vậy. Nhưng cái hay là Dex bảo anh ấy say đến mức đó." Chi tiết này không chỉ đẩy trách nhiệm sang phía anh ấy mà đồng thời c̣n khiến cho cuộc ngoại t́nh này có nghĩa lư hơn ngay từ đầu.

"Vậy là anh ta… ǵ ấy nhỉ… anh ta lợi dụng cậu à?"

"Không! Ư ḿnh không phải như vậy… ḿnh biết lúc đó ḿnh đang làm ǵ chứ."

"Được rồi." Cô ấy ra hiệu bảo tôi nói tiếp.

Tôi kể với cô ấy về chuyên lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, lời nhắn của Darcy gọi lúc rối loạn, nỗi sợ hăi của hai chúng tôi, và chuyện Dexter dùng Marcus làm chứng cớ ngoại phạm của ḿnh. "Thế thôi," tôi nói.

"Cậu bảo thế thôi nghĩa là sao? Rơ ràng không phải vậy rồi." Cô ấy liếc về phía lọ hoa của tôi một cái đầy ẩn ư.

"Ư ḿnh là, lúc đầu th́ thế thôi. Cả hai đều hối hận và…"

"Hối hận đến mức nào?"

"Th́ hối hận chứ sao, Hillary! Tất nhiên là thế rồi!" Về phần ḿnh, tôi nhớ lại ngày đầu tiên đó, nhớ lại ḿnh hoàn toàn không hề cảm thấy tội lỗi ǵ cả, "Vậy đấy. Ḿnh nghĩ, mọi chuyện như thế là hết rồi."

"Nhưng anh ta th́ không nghĩ thế, đúng không?"

Tôi cẩn thận lựa chọn câu chữ và nói với cô ấy về chuyện hôm thứ Hai anh ấy gọi điện cho tôi, vể những ǵ anh ấy đă nói. Về tất cả những ǵ xảy ra ở Hamptons. Về nụ hôn đầu của chúng tôi khi cả hai đều tỉnh táo. Nụ hôn thay đổi tất cả. Về lần đầu tiên tôi thực sự ngủ với anh ấy.

Cô ấy cắn một miếng bánh to nữa. "Vậy đây là… ǵ ấy nhỉ? Chỉ là chuyện xác thịt thôi à? Hay là cậu thích anh ta thật".

"Ḿnh thích anh ấy thật," tôi nói.

Cô ấy nghĩ ngợi. "Vậy anh ta sẽ hủy bỏ lời đính hôn chứ?"

"Bọn ḿnh chưa nói đến điều đó."

"Sao có thể chưa nói được? Khoan đă – có phải lúc ở Talkhouse hai người căi cọ chuyện đó không?"

Tôi nói với cô ấy rằng không phải thật sự bọn tôi căi cọ, mà là v́ bực bội chuyện anh ấy ân ái với Darcy. V́ thế mới có hoa hồng.

"Được rồi. Vậy nếu anh ta hối hận v́ ḿnh đă ngủ với vợ chưa cưới th́ có vẻ anh ta đang manh nha có ư định chia tay với cô ta, đúng không?"

"Ḿnh không biết. Bọn ḿnh thật sự chưa bàn đến chuyện đó."

Trông cô ấy có vẻ không hiểu ǵ. "Thế th́ khi nào?"

"Bọn ḿnh đă nói là để đến mồng bốn tháng Bảy."

"Sao lại là lúc đó?"

"Lựa chọn ngẫu nhiên ấy mà. Ḿnh cũng chẳng biết nữa."

Cô ấy hớp ngụm nước. "Cậu thực sự nghĩ là anh ta sẽ bỏ cô ấy chứ?"

"Chẳng biết. Ḿnh thậm chí c̣n không biết ḿnh có muốn điều đó nữa không."

Cô ấy nh́n tôi đầy sửng sốt.

"Cậu đang quên mất một điểm quan trọng trong chuyện này rồi, Hillary ạ. Darcy là người bạn lâu năm của ḿnh. Và ḿnh là phù dâu chính trong lễ cưới cô ấy."

Cô ấy đảo tṛn mắt. "Chi tiết quá nhỉ."

"Chỉ là cậu không thích cô ấy."

"Trên đời này cô ta đâu phải người ḿnh yêu mến ǵ, nhưng Darcy không phải là điểm chính ở đây."

"Ḿnh th́ nghĩ cô ấy là điểm chính đấy. Cô ấy là bạn ḿnh. Vả lại, dù không phải bạn ḿnh đi nữa, dù cô ấy là một người phụ nữ xa lạ nào đó, cậu nghĩ là ḿnh có thể đương đầu với hậu quả do việc này gây ra chắc? "

Tôi tự hỏi sao lại mẫu thuẫn với chính ḿnh như vậy. Cô ấy ngồi thẳng lên và nói chậm răi. "Thế giới này không phải cứ trắng đen rạch ṛi như thế đâu, Rachel."

"Chẳng có nguyên tắc đạo đức nào là tuyệt đối cả. Nếu cậu ngủ với Dex hoàn toàn chỉ để cho vui th́ có lẽ ḿnh cũng lo lắng đến hậu quả cậu gây ra đấy. Nhưng cậu có t́nh cảm với anh ta. Điều đó không biến cậu thành một kẻ xấu xa."

Tôi cố ghi nhớ lời cô ấy đă nói. Chẳng có nguyên tắc đạo đức nào là tuyệt đối. Điều này hay đây.

"Nếu chuyện này đổi ngược," cô ấy nói tiếp, "th́ Darcy sẽ chẳng lâu la ǵ mà làm ngay thôi."

"Cậu nghĩ thế à?" tôi hỏi, thầm nghĩ về điều đó.

"Cậu th́ không chắc?"

"Có lẽ cậu đúng," tôi nói. Dù sao Darcy toàn quen với chuyện được nhận thôi mà. Tôi cho đi, c̣n cô ấy nhận. Từ trước mọi thứ đều diễn ra như thế.

Cho đến bây giờ,

Hillary mỉm cười và gật đầu, "Cậu cứ thế mà làm."

Cũng gần như những ǵ Ethan đă nói. Thế là tôi được hai phiếu, c̣n Darcy chẳng có ǵ.

"Ḿnh sẽ tiếp tục gặp anh ấy, cố được chừng nào th́ cố. Để rồi xem chuyện ǵ sẽ đến," tôi nói, nhận ra rằng "rồi xem chuyện ǵ sẽ đến" là cách nói của tôi cho câu "cứ thế mà làm".

Chương 12 - phần I

Darcy và tôi đang trên máy bay về Indianapolis dự bữa tiệc tặng quà cho em bé sắp sinh của Annalise, và tôi bị mắc kẹt phải ngồi ở cái ghế giữa khủng khiếp. Darcy được xếp ngồi giữa, nhưng tất nhiên cô ấy tiến ngay đến chỗ của tôi ở cạnh cửa sổ, nói rằng nếu không nh́n được ra ngoài th́ cô ấy sẽ say máy bay. Tôi muốn nói cho cô ấy biết cái nguyên tắc lúc đi du lịch bằng ô tô đó không áp dụng được với máy bay, nhưng tôi chẳng thèm bận tâm, chỉ cho qua yêu cầu đó. Trước kia th́ có lẽ tôi sẽ làm thế mà chẳng hề nghĩ ngợi ǵ, nhưng bây giờ tôi thấy ấm ức lắm. Tôi nghĩ đến Ethan, Hilary và những lời gần đây họ nói về Darcy. Cô ấy ích kỷ, đơn giản chỉ có vậy. Đó là sự thật, dù tôi có t́nh cảm với Dex hay không.

Một gă đàn ông tầm bốn mươi tuổi đầu đinh ngồi bên trái tôi, cạnh lối đi. Cánh tay phải của hắn ta vươn ra chiếm sạch chỗ đặt tay chung của cả hai, không chừa ra tẹo nào hết. Hắn ta dùng tay trái để uống rượu và giở báo để cho khỏi mất chỗ.

Người phi công thông báo rằng trời trong và chúng tôi sẽ hạ cánh sớm hơn giờ đă định. Darcy kêu chán. Cô ấy là người duy nhất trên mười hai tuổi mà tôi biết liên tục, liên tục kêu chán.

Tôi ngẩng lên khỏi cuốn sách đang đọc, ngước nh́n. "Cậu đă đọc cẩm nang cưới hỏi của Martha Stewart chưa?"

"Đọc hết rồi. Trong đó chẳng có ǵ mới. Mà này, chính cậu mới là người phải đọc chứ. Trong đó có một bài báo tư vấn cách tặng quà cưới – cậu đă hứa là sẽ giúp ḿnh nghĩ ra một ư tưởng quà tặng thật độc đáo c̣n ǵ," cô nói và chỉnh ghế ngồi ngả hết cỡ ra sau rồi lại dựng lên như cũ.

"Tặng túi diêm được không?"

"Cậu bảo phải độc đáo cơ mà!" Darcy khoanh tay trước ngực. "Ai ai cũng làm túi diêm! Điều đó là đương nhiên rồi. Ngoài ra ḿnh cần phải có một món quà cho phù hợp.

"Thế Martha gợi ư tặng ǵ?" tôi hỏi, lấy ngón tay cái đánh dấu cuốn sách đang đọc.

"Ḿnh chẳng biết. Những thứ khó làm lắm. Mất rất nhiều công sức." Cô ấy nh́n tôi chán nản. "Cậu phải giúp ḿnh! Cậu biết ḿnh chẳng khéo tay ǵ cho lắm mà."

"Ḿnh cũng thế."

"Nhưng cậu c̣n giỏi hơn ḿnh!"

Tôi quay lại với cuốn sách, vờ như đang chăm chú đọc.

Cô thở dài, nhai kẹo Juicy Fruit mạnh hơn. Và khi việc đó không có tác dụng, cô đập vào gáy sách của tôi. "Raa-chel!"

"Thôi được rồi! Được rồi!"

Cô mỉm cười, thật chẳng biết điều, cứ như là một đứa trẻ con chỉ cần được thứ nó muốn mà không thèm quan tâm xem nó khiến cho bà mẹ phải khốn khổ thế nào. "Vậy cậu có nghĩ là bọn ḿnh nên làm ǵ đó với D không?"

"D ấy à?" tôi hỏi, giả ngây giả ngô.

"Cậu biết mà, chữ d ấy… nghĩa là Dex và Darcy. Hay là như thế th́ tầm thường quá?"

"Thường quá," tôi nói, dù trước khi có chuyện giữa D và R đi nữa th́ tôi cũng vẫn nói vậy.

"Được rồi – thế th́ là ǵ?" Cô ấy đọc xem có bao nhiêu gram chất béo trong gói đồ ăn nhanh tổng hợp trước khi tống nó vào chiếc túi ở lưng ghế đằng trước.

"Ừm, cậu đặt món hạnh nhân bọc đường cho vào túi lưới rồi thắt ruy băng nhạt màu… hay là kẹo bạc hà trong hộp thiếc có in ngày cưới của cậu," tôi đáp trong lúc lấy khuỷu tay trái đẩy nhẹ, cố gắng đặt được một tẹo lên chỗ để tay. Qua khóe mắt, tôi thấy Đầu Đinh gồng bắp tay lên để chống đối. "Hay là cậu đặt quà kỷ niệm vĩnh viễn giống như là đồ trang trí trên cây thông Nôen…"

"Không được. Khách mời có quá nhiều người Do Thái – và nói thật nhé, ḿnh nghĩ c̣n có người gốc Phi nữa cơ," cô ngắt lời tôi, lấy làm tự hào về cái danh sách khách mời đa dạng của ḿnh.

"Thôi được. Nhưng cậu hiểu ư ḿnh rồi đấy. Theo thể loại đó. Quà kỷ niệm vĩnh viễn: đồ trang trí, CD tự thu những bài hát cậu thích."

Cô trở nên hớn hở. "Ḿnh thích ư tưởng đĩa CD! Nhưng như thế chẳng phải là đắt quá sao?"

Tôi nh́n cô một cái ra hiệu: Ừ th́ đắt, nhưng thế mới đáng. Cô ấy chấp nhận. "Nhưng cũng chỉ thêm có vài trăm đô la trong tổng số tiền thôi chứ mấy, đúng không?" cô hỏi.

Tôi tin là bố mẹ cô ấy sẽ thích những câu nói đó lắm đây. "Đúng vậy," tôi nói giọng kẻ cả.

"Vậy là bọn ḿnh sẽ làm… gọi là ǵ nhỉ… Bản nhạc của Darcy và Dex rồi thu vào đó những bài hát ưa thích qua các thời đại của bọn ḿnh," cô ấy nói.

Tôi nhăn mặt.

"Cậu chắc chắn như thế không tầm thường quá chứ? Nói thật với ḿnh đi."

"Không đâu, ḿnh thích như thế. Ḿnh thích mà." Tôi muốn nói sang chuyện khác nhưng lại sợ làm vậy sẽ khơi ra cuộc thảo luận về chuyện tôi có thiếu sót đối với nghĩa vụ làm phù dâu chính của ḿnh. Vậy nên thay vào đó, tôi làm bộ tận t́nh chu đáo lắm và nói với cô ấy rằng cho dù làm CD như thế th́ mất nhiều thời gian và đắt tiền nhưng đó sẽ là một món quà dễ thương và đặc biệt. Rồi tôi hỏi cô ấy là liệu Dex có thích ư tưởng đó không.

Cô ấy nh́n tôi như thể muốn nói: Ai thèm quan tâm Dex muốn ǵ chứ? Chú rể không quan trọng. "Được rồi. Giờ nghĩ hộ ḿnh vài bài đi."

Tôi nghe thấy Shania Twain đang hát "Đôi giày của anh đặt dưới chân giường ai vậy?" Hoặc là Diana Ross đang gào lên "Nhân danh t́nh yêu! Hăy dừng lại!" Không được, tất cả đều không ổn, tôi thầm nghĩ. Cả hai bài đó đều khiến Darcy trở thành một nạn nhân đáng thương.

"Ḿnh chẳng nghĩ được bài nào hết. Đầu óc ḿnh trống rỗng lắm. Nghĩ giúp ḿnh đi," Darcy nói, chiếc bút đặt trên tờ giấy ăn. "Có thể là bài nào đó của Prince chăng? Hay là Van Halen?"

"Ḿnh cũng chịu thôi," tôi nói, thầm mong Bruce Springsteen không nằm trong danh sách.

"Cậu tin chắc là không tầm thường chứ?" cô ấy hỏi.

"Không mà," tôi nói, sau đó th́ thầm, "Cái gă ngồi cạnh thực sự đang khiến ḿnh muốn điên lên đây. Hắn không cho ḿnh chỗ đặt tay ǵ hết." Tôi quay lại để liếc nhanh vẻ mặt kiêu căng tự măn của Đầu Đinh.

"Xin lỗi! Này anh!" Darcy rướn người qua tôi, đập đập lên cánh tay hắn ta. Một lần, hai lần, ba lần. "Này? Này!"

Hắn lườm cô một cái vẻ coi thường.

"Này anh, làm ơn cho bạn tôi cùng để tay với được không?" Cô khoe với hắn nụ cười quyến rũ nhất của ḿnh.

Hắn ta dịch cánh tay sang bên được đúng một phân. Tôi lẩm bẩm câu cảm ơn.

"Thấy chưa?" Darcy hỏi tôi đầy tự hào.

Đó luôn là lúc tôi phải bày tỏ sự ngạc nhiên trước tŕnh độ cư xử với đàn ông của cô.

"Cậu chỉ cần biết cách đ̣i hỏi thứ ḿnh muốn thôi mà," cô th́ thầm. Người dạy tôi cách cư xử với người khác giới đây.

Tôi nghĩ đến Dex và ngày mồng bốn tháng Bảy.

"Có lẽ ḿnh cũng phải thử xem thế nào," tôi đáp.

° ° °

Ngay sau khi máy bay vừa hạ cánh, bố mẹ gọi vào máy di động của tôi để đảm bảo rằng bố Darcy sẽ đến đón chúng tôi, và hỏi lúc ở trên máy bay tôi có ăn ǵ không. Tôi bảo với họ là có, chú Rhone có đến, và không, người ta thôi phục vụ bữa tối trên chuyến bay từ New York đến Indy cả mười năm nay rồi.

Lúc xe đến chỗ con phố cụt, tôi thấy bố đang đứng đợi ḿnh ở hiên trước căn nhà hai tầng hai bên ốp tấm nhôm trắng và cửa chớp xanh của chúng tôi. Bố mặc chiếc áo sơ mi kẻ, ngắn tay, màu xám và hồng đào, đi đôi giầy Docker cũng màu xám. Dù thế nào đi nữa th́ đó cũng là một bộ "trang phục" và nh́n biết ngay đó là sản phẩm của mẹ tôi. Tôi cảm ơn chú Rhone đă cho đi nhờ và bảo với Darcy là tôi sẽ gọi điện cho cô ấy sau. Tôi nhẹ cả người v́ cô ấy không hỏi chúng tôi ăn tối cùng nhau được không. Tôi phải nói chuyện về đám cưới thế là đủ lắm rồi, và tôi biết cô Rhone cũng không thể bàn bạc thêm ǵ nữa.

Khi đi ngang qua sân Darcy về nhà ḿnh, bố tôi giơ tay lên vẫy một cái quá đà như thể làm hiệu với tàu biển đang ở ngoài khơi xa. "Chào cô luật sư!"bố kêu lên và nhe răng cười hết cỡ. Bố vẫn chưa quen với việc có đứa con gái làm luật sư.

"Chào bố!" tôi hôn bố rồi đến mẹ đang đứng bên cạnh, nh́n tôi chăm chăm xem có dấu hiệu nào của chứng biếng ăn không, thật là kỳ cục. Tôi th́ chẳng gầy tẹo nào, nhưng mẹ tôi không chấp nhận định nghĩa của thành phố New York về thế nào gọi là gầy.

Sau khi đáp lại những lời hỏi han của họ về chuyến bay, tôi nhận ra giấy dán tường ở hành lang đă thay đổi. Tôi từng khuyên mẹ là đừng dùng giấy dán, sơn tường sẽ làm cho mọi thứ mới mẻ hơn nhiều. Nhưng mẹ nhất định dùng giấy, chuyển từ loại in hoa nhỏ xíu sang loại c̣n nhỏ hơn nữa. Từ hồi tổng thống Ronald Regan bị ám sát đến giờ, sở thích của bố mẹ tôi chẳng hề thay đổi ǵ cả. Gia đ́nh tôi vẫn c̣n rất nhiều đặc điểm của vùng này – thêu thùa những câu nói vui như "Bạn bè sau nhà là bạn bè tốt nhất", khắp nhà lác đác những con ḅ, lợn, những cây dứa làm bằng gỗ và cả những tấm khuôn in.

"Giấy dán tường đẹp thật," tôi nói, cố gắng sao cho nghe có vẻ thành thật.

Mẹ tôi không tin. "Mẹ biết – con không thích giấy dán, nhưng bố con và mẹ th́ có," mẹ nói rồi dẫn tôi vào bếp. "Người sống ở đây là bố mẹ cơ mà."

"Anh có bao giờ bảo là thích giấy dán đâu," bố tôi nói, nháy mắt với tôi.

Mẹ lườm bố một cá kiểu lườm mẹ tập nhiều rồi. "Chắc chắn anh cũng thích đấy, John." Sau đó mẹ th́ thầm với tôi nhưng cũng cố t́nh để bố nghe thấy là thực ra chính bố tôi đă chọn giấy mới.

Bố nh́n tôi với vẻ mặt kiểu "Ai cơ? Tôi ấy à?"

Hai người họ chẳng bao giờ biết chán những việc hằng ngày đó. Mẹ tôi đóng vai tṛ một nhà lănh đạo dũng cảm, toàn dồn ép ông chồng khó bảo, một người đàn ông khờ khạo tốt tính. Dù trong suốt những năm tháng tuổi thanh niên tôi thấy khó chịu trước cái cảnh việc đó diễn ra đều đều, nhất là khi có bạn đến chơi nhà, những năm gần đây tôi dần thấy biết ơn điều đó. Trong cái cách bố mẹ tôi ngày nào cũng nói chuyện với nhau có điều ǵ đó khiến người ta cảm thấy thật yên ổn. Tôi lấy làm tự hào v́ họ vẫn c̣n ở bên nhau, trong khi bố mẹ của rất nhiều bạn bè tôi đă ly dị, tái hôn, gộp hai gia đ́nh thành một, mức độ thành công th́ cũng đa dạng vô cùng.

Mẹ tôi chỉ vào đĩa pho mát cheddar, bánh quy Ritz và nho đỏ. " Con ăn đi,"mẹ nói.

"Nho không hạt hả mẹ?" tôi hỏi. Nho có hạt chẳng đáng phải bỏ công để trồng.

"Ừ," mẹ nói. "Giờ mẹ chế món ǵ đó hay là con thích gọi pizza?"

Mẹ biết tôi thích pizza hơn mà. Thứ nhất là v́ tôi thích pizza ở cửa hàng Sal, chỉ khi nào về nhà tôi mới được ăn. Thứ hai, "chế món ǵ đó" là câu miêu tả rất chính xác kiểu nấu ăn của mẹ tôi – đối với mẹ tôi, gia vị là muối và hạt tiêu, công thức nấu ăn có xúp cà chua và bánh quy. Không có ǵ có thể khiến tim tôi thót lại như cảnh mẹ tôi loay hoay với cái tạp dề.

"Pizza," bố đáp hộ. "Bọn anh muốn ăn pizza!"

Mẹ tôi lôi từ chỗ tủ lạnh ra phiếu ăn ở cửa hàng Sal và quay số, đặt một cái bánh pizza to với nấm và xúc xích. Mẹ lấy tay bịt ống nghe. "Được chứ, Rachel?"

Tôi giơ ngón tay cái lên. Mẹ cười tươi, tự hào v́ c̣n nhớ những thứ tôi thích ăn.

Trước khi cúp máy, mẹ hỏi han về chuyện t́nh cảm của tôi. Dù tất cả những cuộc điện thoại thăm hỏi của tôi nói rằng tôi không có chuyện ǵ là nói dối, tôi vẫn giấu nhẹm sự thật cho đến giờ phút này. Bố tôi lấy hai tay bịt lại, giả vờ ngượng. Tôi mím môi cười với họ, thầm nghĩ việc hỏi han này là phần duy nhất tôi không thích khi về nhà. Tôi cảm thấy ḿnh đúng là một đứa khiến người khác thất vọng. Tôi đang khiến họ thất vọng. Tôi là đứa con độc nhất của bố mẹ, là người duy nhất mang lại cho họ những đứa cháu. Tính toán đơn giản th́ thấy này: nếu trong ṿng khoảng năm năm tới mà tôi không sinh con th́ có thể bố mẹ tôi sẽ không được nh́n thấy các cháu ḿnh lúc chúng tốt nghiệp đại học. Thật đúng là chất chồng thêm áp lực lên cái mục tiêu đang theo đuổi mà vốn dĩ cũng đă khó khăn mệt mỏi lắm rồi.

"Ở đó con không có anh chàng nào à?" mẹ tôi hỏi trong lúc bố th́ đang t́m kiếm miếng pho mát ngon nhất. Đôi mắt mẹ mở to đầy hy vọng. Cuộc thăm ḍ này có vẻ như thiếu tế nhị, trừ một điều mẹ thực sự tin là tôi có hàng tá các chàng để lựa chọn và điều duy nhất khiến tôi chưa sinh cháu cho mẹ là do tôi c̣n đang lo lắng. Mẹ không hiểu rằng t́nh yêu đơn giản, chân thành, yêu và được yêu mà mẹ dành cho bố, nó chẳng đến với tôi một cách dễ dàng như thế đâu.

"Không ạ," tôi nói, cụp mắt xuống. "Con bảo rồi, t́m được một anh chàng tử tế ở New York khó hơn ở bất cứ nơi nào khác." Đó là câu cửa miệng của những người độc thân ở Manhattan, nhưng chỉ v́ đó đúng là sự thật mà thôi.

"Bố hiểu," bố tôi nói, gật đầu một cách thành thật. "Quá nhiều người tham gia vào cuộc sống bon chen khốc liệt đó. Có lẽ con nên về nhà th́ tốt hơn. Hay ít nhất chuyển đến Chicago cũng được. Thành phố đó trong sạch hơn nhiều. Bởi v́ Chicago có các ngơ, con biết đấy." Cứ lần nào đến New York là bố tôi lại ca cẩm về chuyện ở đây không có ngơ; ai lại đi xây một cái thành phố mà không có ngơ ngách bao giờ?

Mẹ tôi lắc đầu. "Ở ngoại ô th́ ai ai cũng kết hôn và sinh con cả rồi. Nó không làm thế được đâu."

"Nếu muốn th́ nó sẽ làm được," bố tôi nói, miệng đầy những bánh quy.

"Ừm, th́ nó không muốn," mẹ nói. "Đúng không, Rachel?"

"Vâng." tôi nói một cách đầy hối lỗi. "Bây giờ con thích sống ở New York."

Bố tôi nhíu mày như thể muốn nói: vậy th́ chịu.

Sự im lặng tràn ngập căn bếp. Bố mẹ tôi liếc nh́n nhau buồn bă.

"Ừm. Thật ra th́ cũng có…" Tôi buột miệng nói, chỉ là để khiến họ vui lên chút ít.

Bố mẹ tôi mặt mũi hớn hở, đứng thẳng dậy.

"Thế à? Mẹ biết mà!" Mẹ tôi vỗ tay vui sướng.

"Vâng, anh ấy rất tốt. Rất thông minh."

"Và chắc chắn là cũng đẹp trai nữa," mẹ nói.

"Cậu ta làm nghề ǵ?" bố tôi chen vào. "Vẻ bề ngoài không phải là điều quan trọng nhất."

"Anh ấy làm marketing. Tài chính." tôi đáp. Tôi cũng chẳng rơ ḿnh đang kể với họ về Marcus hay là Dex. "Nhưng mà…"

"Nhưng sao?" mẹ hỏi.

"Nhưng mà anh ấy vừa mới kết thúc với một người khác, vậy nên thời điểm này có thể là… không được hoàn hảo cho lắm."

"Chẳng có ǵ là hoàn hảo cả." mẹ tôi nói. "Con phải hiểu là như vậy."

Tôi thành thật gật đầu, thầm nghĩ mẹ thêu câu nói thông thái đó mà treo lên đầu giường tôi ở trên gác cũng được đấy.

"Cậu sợ bữa tiệc kiểu này đến mức nào, xét theo thang điểm từ một đến mười?" Darcy hỏi tôi vào ngày hôm sau, trong lúc bọn tôi lái chiếc xe Camry đời 86 của mẹ tôi đến bữa tiệc của Annalise, tôi từng học lái xe bằng chiếc ô tô này. "Mười là cực kỳ sợ, sắp đến lúc tận thế rồi. C̣n một là không thể chờ đợi được nữa, sẽ vui phải biết."

"Sáu," tôi đáp.

Darcy ừ hử một tiếng rồi mở hộp phấn ra để xem son môi thế nào. "Thực ra," cô ấy nói, "ḿnh tưởng cậu sẽ trả hơn cơ."

"Tại sao? Thế cậu sợ đến mức nào?"

Chương 12 -
phần II

Cô ấy đóng hộp phấn lại, ngắm nghía chiếc nhẫn 2,3 cara và nói, "Hừmmm… ḿnh không biết nữa… Bốn rưỡi."

Ồồồ, ḿnh hiểu rồi, tôi thầm nghĩ. Tôi c̣n có nhiều lư do hơn để mà sợ ấy chứ. Tôi sắp phải bước vào một căn pḥng đầy những phụ nữ đă kết hôn và đang có bầu – nhiều người trong số đó là bạn học cấp ba của tôi – mà tôi chẳng có lấy một anh bạn trai. Chỉ duy nhất một người trong số chúng tôi đă ba mươi tuổi mà vẫn hoàn toàn một ḿnh một bóng, đúng là sự kết hợp thê thảm ở bất cứ vùng ngoại ô nào. Đó là điều Darcy đang nghĩ. Nhưng tôi bắt cô ấy nói ra điều đó, tôi hỏi tại sao cô ấy lại nghĩ là tôi sợ bữa tiệc tặng quà đó hơn cô ấy những một điểm rưỡi.

Hoàn toàn không xấu hổ, không chần chừ để nghĩ ra một từ nào cho tế nhị, cô ấy trả lời luôn. "Bởi v́. Cậu c̣n độc thân."

Mắt vẫn nh́n đường, nhưng tôi có thể cảm thấy cô ấy đang nh́n ḿnh chăm chăm.

"Cậu giận đấy à? Ḿnh nói ǵ sai sao?"

Tôi lắc đầu, bật radio lên. Lionel Richie rên rỉ trên một trong mấy kênh mà mẹ tôi đă chọn sẵn.

Darcy vặn nhỏ âm lượng xuống. "Ḿnh không có ư nói chuyện đó là xấu. Ư ḿnh là, cậu biết ḿnh hoàn toàn đánh giá cao việc độc thân rồi đấy. Trước kia ḿnh không muốn kết hôn trước năm ba mươi ba tuổi. Ḿnh đang nói về bọn họ ấy. Họ thật đúng là hạn hẹp, cậu hiểu ư ḿnh không?"

Cô ấy lại khiến cho việc này càng tệ hơn khi nói với rôi rằng thậm chí cô ấy c̣n chẳng muốn cái chuyện đính hôn điên rồ này. Cô ấy biết làm thế nào được?

"Bọn họ đầu óc hạn hẹp đến nỗi c̣n chẳng biết ḿnh là những kẻ hạn hẹp," cô ấy nói tiếp.

Dĩ nhiên là điều này th́ Darcy có lư. Nhóm phụ nữ mà Annalise chơi cùng kể từ khi tốt nghiệp đại học ấy, bọn họ sống như phụ nữ từ những năm 1950 vậy. chọn mua đồ sứ trước sinh nhật lần thứ hai mươi hai, cưới người bạn trai đầu tiên, mua nhà có ba pḥng ngủ cách nhà bố mẹ vài dặm (nếu không phải là cách vài lô đất) và bắt đầu nói đến chuyện xây dựng gia đ́nh.

"Phải," tôi lẩm bẩm.

"Tất cả những ǵ ḿnh muốn nói là vậy," cô ấy đáp một cách vô tư. "Và tận sâu trong thâm tâm, bọn họ ghen tị với cậu lắm đấy. Cậu là luật sư hẳn hoi, lại làm trong công ty ở một thành phố lớn."

Tôi bảo với cô ấy điều đó thật là điên – chẳng ai trong số những đứa đó khao khát muốn có một sự nghiệp như của tôi đâu. Thực ra th́ đa phần trong số đó c̣n không đi làm nữa cơ.

"Ừm, không chỉ là chuyện sự nghiệp. Cậu độc thân và tự do. Ư ḿnh là bọn họ đều xem Sex and the City."

"Cả họ đều biết cuộc sống của cậu ra sao rồi đấy. Lấp lánh hào nhoáng, tràn ngập niềm vui, những anh chàng nóng bỏng, những ǵ thời thượng, đầy sôi nổi! Nhưng bọn họ sẽ không để cho cậu thấy họ bấp bênh thế nào đâu. V́ như thế sẽ làm cho cuộc sống của họ trở nên thê thảm hơn nhiều, cậu hiểu không?" Cô ấy mỉm cười, lấy làm hài ḷng với bài động viên của ḿnh. "Phải. Cuộc sống của cậu thật đúng kiểu".

"Ừ. Ḿnh giống với Carrie Bradshaw lắm đấy," tôi nói không chút cảm xúc.

Chỉ trừ những đôi giày tuyệt đẹp, thân h́nh mỹ măn và người bạn thân nhất thiếu tế nhị.

"Chính xác!" cô ấy nói. "Cậu nói quá chuẩn."

"Này. Ḿnh không thực sự quan tâm bọn họ nghĩ ǵ đâu," tôi nói, biết rằng chỉ một nửa là sự thật mà thôi. Tôi chỉ quan tâm đến những ǵ tôi đồng ư. Một phần trong tôi tin rằng ba mươi tuổi mà cô đơn th́ đúng là buồn. Cho dù có một công việc tốt đi nữa. Cho dù sống ở Manhattan đi nữa.

"Tốt," cô ấy nói, vỗ đùi khuyến khích. "Tốt lắm. Tinh thần phải thế chứ."

Chúng tôi đến nhà Jessica Pell – bạn học cấp ba của chúng tôi, không thân – vừa đúng giờ. Darcy xem đồng hồ và nhất định đ̣i lái xe đi ḷng ṿng thêm vài phút nữa để đến muộn cho đúng kiểu.

Tôi nói với cô ấy chẳng cần phải đến muộn cho đúng kiểu ở một bữa tiệc, nhưng tôi vẫn làm theo, và như cô ấy yêu cầu, tôi đưa cô ấy đến cửa hàng McDonald bán đồ ăn mang về. Cô ấy rướn người qua chỗ tôi và gào vào cái loa, nói rằng cô ấy "muốn có một lon Pepsi dành cho người ăn kiêng". Tôi biết cô ấy biết thừa rằng McDonald bán Coke chứ không phải Pepsi. Lúc trước cô ấy có nói với tôi là muốn thử bọn họ, xem họ có nói ǵ không. Cô ấy bảo những người bán Pepsi luôn luôn hỏi lại nếu bạn gọi Coke, c̣n những người bán Coke không phải lúc nào cũng hỏi.

Nhưng đây là cơ hội để nghịch ngợm một chút, qua lại một chút. Anh chàng Nhà quê mặt mụn được gặp Siêu mẫu của một Thành phố lớn.

"Coke ăn kiêng có được không?" anh chàng lầm bầm nói vào chiếc micrô.

"Chắc là đành vậy thôi," cô ấy nói với một tiếng cười khúc khích hiền lành.

Cô ấy uống hết cốc Coke ăn kiêng khi chúng tôi rẽ vào nhà Jessica. "Ừm. Chuyện này vô tích sự cho mà xem," cô ấy nói, rũ rũ mái tóc như thể bữa tiệc này hoàn toàn dành cho cô ấy chứ không phải Annalíe và đứa bé chưa chào đời.

Khi chúng tôi đến nơi th́ khách khứa đă tụ tập đông đủ trong pḥng khách sơn màu vàng và xanh dương khá hợp nhau. Annalise hét lên, lạch bạch chạy tới chỗ chúng tôi, ôm cả hai đứa cùng một lúc. Cho dù có suy nghĩ khác nhau nhưng chúng tôi vẫn là bạn thân nhất của cô ấy. Và rơ ràng chúng tôi là khách mời danh dự, vai tṛ đó khiến tôi cảm thấy hơi thiếu thoải mái c̣n Darcy th́ thích mê.

"Gặp các cậu ḿnh vui quá! Cảm ơn nhiều v́ các cậu đă đến!" Annalise nói. "Trông cả hai thật tuyệt. Rất tuyệt. Cứ mỗi lần về nhà là các cậu trông lại càng sành điệu hơn!"

"Trông cậu cũng đẹp lắm," tôi nói. " Cậu đúng là hợp với chuyện mang bầu. Đẹp thật đấy."

Giống như căn nhà của bố mẹ tôi, Annalise không chịu thay đổi ǵ cả. Cô ấy vẫn để kiểu tóc cũ – dài đến vai, tóc mái uốn cụp – kiểu tóc đó những năm 80 thật tuyệt, c̣n giữa những năm 90 th́ thật khủng khiếp, và cô ấy may mắn đấy, bây giờ trông đỡ kinh khủng hơn một chút rồi. Trông cũng được, giống như kiểu tóc của một bà mẹ. Và gương mặt cô ấy l trước luôn tṛn vành vạnh th́ giờ không c̣n bầu bĩnh nữa mà chỉ đơn giản là một phần dễ thương của việc mang thai. Trông cô ấy giống như kiểu phụ nữ mang thai mà trên tàu điện ngầm người ta sẽ vui vẻ nhường ghế cho.

Darcy vuốt ve bụng Annalise bằng bàn tay trái đầy nữ trang. Viên kim cương bắt sáng và phản chiếu lên mặt tôi. "Ôi trời," Darcy thầm th́. "Trong đây có một con người nhỏ bé trần như nhộng này!"

Annalise bật cười nói, "Ừ đúng, đó cũng là một cách nh́n!" Cô ấy giới thiệu chúng tôi với vài người khách khác, giáo viên và tư vấn viên cho học sinh làm cùng ở ngôi trường cô ấy đang dạy, và những người khác sống gần đó. "Và tất nhiên là các cậu quen hết những người c̣n lại rồi!"

Chúng tôi ôm nhau với Jess và những người bạn cấp ba khác. Có cả Brit Miller (người tôn thờ và bắt chước y hệt Darcy hồi cấp ba mà không biết xấu hổ). Tricia Salerno, Jennifer McGowan, Kim Frisby. Có lẽ ngoại trừ duy nhất có Kim là thành viên đội cổ vũ lúc nào cũng vui tươi và thật kỳ lạ là cô ấy học lớp khoa học và toán nâng cao, c̣n lại th́ bọn con gái không có ai thực sự thông minh, hay ho thú vị, hay là nổi tiếng ở trường cấp ba. Nhưng khi đă làm vợ và làm mẹ th́ những đặc điểm không lấy ǵ làm nổi bật đó lại chẳng quan trọng nữa.

Kim ngồi xích ra chiếc ghế sofa và mời tôi ngồi cạnh. Tôi hỏi thăm về Jeff (Cậu ấy cũng tốt nghiệp cùng khóa, chơi bóng chày cùng Brandon và Blaine) và các con của Kim. Kim nói là tất cả đều đang rất hạnh phúc, Jeff vừa mới được thăng chức, điều đó thật tuyệt, bọn họ sắp mua nhà mới và những cậu con trai đúng là không chê vào đâu được.

"Jeff làm ǵ vậy?" tôi hỏi.

Cô ấy đáp là bán hàng.

"Cậu có hai đứa sinh đôi phải không?"

Đúng, con trai. Stanley và Brick.

Tôi biết Brick là tên mẹ cô ấy hồi con gái. Nhưng tôi vẫn tự hỏi sao cô ấy có thể đặt nó cho một đứa trẻ con. Lại c̣n Stanley nữa chứ? Có ai lại đi gọi một đứa bé là Stanley, hay thậm chí là Stan đi nữa? Stanley và Stan là tên của đàn ông. Chẳng ai dưới ba mưoi lăm tuổi lại đặt tên đó. Và cho dù có thể chấp nhận được đi nữa th́ chúng cũng không hợp nhau ǵ cả, đó là một điều tôi rất trong chuyện đặt tên. Nói vậy cũng không phải là bạn nên đặt tên vần giống nhau cho trẻ con sinh đôi, hay thậm chí là tên bắt đầu bằng chữ cái giống nhau, ví dụ như Brick và Brock hay là Brick và Brack chẳng hạn. Có thể đặt là Stanley và Federick cũng được – cả hai đều là tên ông già. Hay Brick và Tyler vậy – đều là những cái họ nghe thật tự phụ. Nhưng c̣n Stanley và Brick ấy à? Cho tôi xin đi.

"Cậu có mang theo ảnh của hai nhóc không?" tôi hỏi câu hỏi bắt buộc.

"Thật ra là có," Kim nói, lôi ra một cuốn album nhỏ, bên ngoài có viết "Cuốn Sổ Khoe Khoang" bằng chữ tṛn to màu tím. Tôi mỉm cười, lật giở từng trang, dừng lại cho phải phép trước khi lật sang trang tiếp. Brick trong bồn tắm. Stanley chơi bóng Wiffle. Brick chụp ảnh cùng ông bà ngoại Brick.

"Chúng thật là quư giá," tôi nói, gập cuốn album và trả lại cô ấy.

"Bọn ḿnh cũng nghĩ vậy," Kim nói, gật đầu và mỉm cười. "Ḿnh nghĩ là gia đ́nh ḿnh sẽ lưu lại."

Khi cô ấy nhét cuốn album vào túi, tôi nghe lỏm thấy Darcy đang kể chuyện đính hôn cho Jennifer và Tricia nghe.

Brit cứ giục kể tiếp. "Kể cho cô ấy nghe về những bông hoa hồng đi," Brit nhắc.

Tôi quên béng mất chuyện hoa hồng rồi – có lẽ quên từ hồi lọ hoa của chính tôi xuất hiện ở chỗ làm.

"Phải, một tá hồng nhung." Darcy nói. "Anh ấy để ở nhà cho ḿnh sau khi cầu hôn.

Chứ không phải hai tá.

"Anh ấy cầu hôn cậu lúc nào?" Tricia ṭ ṃ hỏi.

"Ừm, bọn ḿnh cùng nhau đi ăn một bữa trưa rất tuyệt, rồi sau đó anh ấy đề nghị đi dạo ở công viên Trung tâm…"

"Cậu có nghi ngờ ǵ không?" hai cô gái đồng thanh hỏi.

"Không hề…"

Nói dối. Tôi c̣n nhớ cô ấy kể với tôi hai ngày trước khi Dex cầu hôn, nói rằng cô ấy biết điều đó sắp đến. Nhưng thú nhận điều này sẽ làm cho câu chuyện đang kể mất hay, cũng như phá hỏng h́nh ảnh làm người được theo đuổi của Darcy.

"Thế anh ấy nói ǵ?" Brit hỏi.

"Cậu biết hết cả rồi c̣n ǵ!" Darcy cười. Cô ấy và Brit thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau, do Brit siêng năng gọi điện; sự hâm mộ dành cho thần tượng hồi thanh niên của cô ấy vẫn chưa phai nhạt.

"Kể lại đi!" Brit nói. "Chuyện đính hôn của ḿnh chán lắm – ḿnh tự đi chọn nhẫn ở hiệu đấy! Ḿnh phải hưởng lây niềm vui của cậu chứ."

Darcy làm bộ mặt giả vờ khiêm tốn. "Anh ấy bảo là: ‘Darcy, anh không biết liệu có điều ǵ khiến anh hạnh phúc hơn có em làm vợ không.’"

Trừ việc ở với bạn thân nhất của em.

"Sau đó anh ấy nói: ‘Xin hăy cho anh cùng chia sẻ cuộc sống với em.’"

Và anh chia sẻ cả cô bạn thân nhất của em nữa.

Một tràng ồ à theo sau. Tôi tự nhủ với chính ḿnh rằng cô ấy đang thêm thắt câu chuyện, rằng anh ấy chỉ nói ra câu kinh điển "Em đồng ư cưới anh chứ?"

"Tháo nhẫn của cậu ra đi," Brit kêu lên. "Ḿnh muốn đeo thử."

Kim nói rằng tháo nhẫn trong thời gian đính hôn sẽ đem lại vận rủi đấy.

Tháo ra đi!

Darcy nhún vai như muốn nói ḿnh vẫn c̣n thoải mái vô tư lắm. Hay là để cho người ta biết rằng, khi là Darcy Rhone th́ bạn chẳng cần đến may mắn làm ǵ. Cô ấy tháo chiếc nhẫn ra, chuyền tay một ṿng những phụ nữ đang hớn hở. Cuối cùng chiếc nhẫn đến tay tôi.

"Đeo thử đi Rach." Brit nói.

Đó là tṛ mà phụ nữ có gia đ́nh hay chơi. Bắt cô gái c̣n độc thân đeo nhẫn kim cương để cho cô ấy có thể tiến thêm một bước lại gần hơn cảm giác háo hức khi đính hôn, dù chỉ trong phút chốc. Tôi lịch sự lắc đầu như thể đang từ chối khi người khác đề nghị giúp đỡ nấu nồi thịt hầm rau. "Thôi mà," tôi nói.

"Rachel, có ǵ hứa hẹn không?" Tricia ngần ngừ hỏi, như thể hỏi thăm kết quả chụp siêu âm của ai đó vậy.

Tôi sắp sửa nói ra "không" đầy cứng rắn th́ Darcy đáp hộ. "Hàng đống," cô ấy nói. "Nhưng chưa có chàng nào thật đặc biệt. Rachel kén lắm."

Cô ấy đang giúp tôi. Nhưng đôi khi điều đó mang lại kết quả trái ngược, và thậm chí tôi c̣n cảm thấy ḿnh bắt đầu thành gái già. Vả lại, tôi không thể không nghĩ rằng cô ấy hào hiệp thế chỉ v́ trông tôi rơ ràng giống người phụ nữ lạc lơng, kẻ thảm hại trong nhóm bạn. Nếu tôi mà đính hôn với… xem nào… Brad Pitt chẳng hạn, th́ sẽ chẳng có chuyện Darcy ba hoa thay cho tôi đâu. Lúc đó cô ấy sẽ chui vào góc mà sưng sỉa, nước mắt ghen tị cạnh tranh chảy dài, nói với Brit trong pḥng tắm rằng, ừ th́ Brad hay thật đấy, nhưng Dex đáng yêu hơn nhiều – chỉ kém đẹp trai hơn một tí tẹo. Tất nhiên câu đó th́ thực ra tôi cũng đồng ư.

"Ḿnh đâu có kén chọn đến thế," tôi thản nhiên nói.

Chỉ là một ḿnh một bóng trong vô vọng và lằng nhằng với chồng tương lai của Darcy thôi. Nhưng các người có nhận ra là tôi tốt nghiệp ở một trong mười trường luật hàng đầu và kiếm được tiền lên đến sáu con số không hả? Và tôi cóc cần gă đàn ông nào hết, chết tiệt! Nhưng khi nào tôi mà kiếm được một gă và có con th́ chắc chắn tôi sẽ chọn cái tên hay hơn tên Brick đấy!

"Có, cậu kén đấy," Darcy nói với tôi, nhưng là để thay mặt cho thính giả. Cô ấy hớp một ngụm rượu punch. "Cứ xem Marcus th́ biết."

"Marcus là ai thế?" Kim hỏi.

"Marcus là anh chàng bạn học của Dex ở Georgetown. Tử tế, thông minh, hài hước," Darcy phẩy tay, "nhưng Rachel không dành cho chàng phút nào hết."

Nếu cô ấy cứ tiếp tục nói thế này th́ bọn họ sẽ bắt đầu thắc mắc có phải tôi là dân lesbian hay không. Điều đó sẽ khiến tôi trở thành một kẻ quái dị thực sự trong mắt họ. Họ nghĩ sự khác biệt nghĩa là một người đi học ở một tiểu bang khác và không vào hội nữ sinh trong trường.

"Sao không có ‘lửa’ à?" Kim hỏi tôi có vẻ thông cảm. "Cậu cần biết điều đó. Jeff và ḿnh bắt đầu có ‘lửa’ từ hồi lớp mười một và chẳng bao giờ mất đi cả."

"Phải," tôi đáp. "Cần phải có ‘lửa’."

"Chắc chắn thế," Brit lẩm nhẩm.

Lời khuyên tựu chung là: đừng ngơi nghỉ. Cứ tiếp tục t́m kiếm. T́m Anh chàng Đích thực. Tất cả bọn họ đều thế. Chúa ơi, tôi nghĩ là họ tin vào điều đó đấy. Bởi lẽ chẳng có ai kết hôn ở tuổi hai mươi ba vừa độ chín có thể ngơi nghỉ. Tự nhiên là như vậy rồi. Hiện tượng đó chỉ xảy ra với phụ nữ ở độ tuổi ba mươi mà thôi.

"Vậy cậu đă quyết định cuối cùng sẽ đặt tên con là ǵ chưa?" tôi hỏi Annalise, cố gắng đổi chủ đề. Tôi biết cô ấy đang cân nhắc tên Hannah, Grace nếu là con gái, Michael hoặc David nếu là con trai. Những cái tên cũng ổn, cổ điển, không có ǵ đặc biệt. Không khoe mẽ quá mức.

"Rồi," Annalise đáp. "Nhưng bọn ḿnh không nói đâu." Cô ấy nháy mắt với tôi. Tôi biết lát nữa cô ấy sẽ nói thôi, giống như hồi lựa chọn những cái tên hay nhất. Tôi là người đáng tin. Người sẽ không bao giờ, không bao giờ giành mất tên em bé của bạn.

Biệt tài của tôi là cướp chồng chưa cưới của người khác cơ.

Sau khi chơi vài tṛ chơi vớ vẩn thường thấy trong bữa tiệc tặng quà, Annalise mở quà. Có rất nhiều quần áo màu vàng v́ Annalise không biết ḿnh sẽ sinh con trai hay con gái. Vậy nên chẳng có món quà nào màu hồng trừ con thỏ con của Tiffany tặng, do Darcy mà ra, cô ấy bảo chắc chắn là Annalise sẽ sinh con gái, rằng cô ấy có linh cảm rất tốt trong chuyện này. Tôi thấy Annalise đang hy vọng Darcy sẽ đúng.

"Với lại," Darcy nói, "kể cả ḿnh có nhầm đi nữa – mà chắc chắn là không đâu nhé – các cậu có biết là sang thế kỉ 21 rồi con trai phải dùng màu hồng, con gái màu xanh dương không

Tất cả bọn tôi đều bảo không biết. Tôi thắc mắc không hiểu có phải cô ấy bịa ra thế không.

Annalise mở đến món quà của tôi. Cô ấy mở tấm thiếp, lẩm nhẩm đọc. Mắt cô ấy chan chứa nước khi đọc những ḍng tôi viết – đó là: "cô ấy sẽ trở thành người mẹ tuyệt vời nhất, và tôi không chờ nổi đến lúc chứng kiến điều đó". Cô ấy vẫy tôi lại gần, cũng như với tất cả người khác, và ôm tôi thật chặt. "Cảm ơn cậu, bạn yêu," cô ấy thầm th́. "Tấm thiếp thật tuyệt."

Sau đó cô ấy mở quà tôi tặng, một chiếc chăn len cash-mere trắng toát, có h́nh một chú gấu bông ở mép chăn. Tôi đă phải chi một khoản lớn nhưng vẫn mừng v́ ḿnh đă làm vậy khi quan sát nét mặt Annalise. Lúc mở ra, cô ấy há hốc miệng, áp tấm chăn vào má và nói với tôi rằng món quà thật hoàn hảo, cô ấy sẽ dùng nó khi đưa em bé từ bệnh viện về nhà.

"Ḿnh muốn bay về đây khi nào cô bé ra đời!" Darcy nói. "Ḿnh không đi nghỉ tuần trăng mật th́ hơn!"

Darcy luôn chen ngang mọi lúc, dù cố t́nh hay đó chỉ đơn giản là cô ấy hứng lên th́ không ngừng được. Thường th́ tôi không để ư, nhưng sau khi mất bao nhiêu thời gian t́m kiếm món quà hoàn hảo cho người bạn thân thứ nh́, tôi ước ǵ cô ấy im miệng lại, đừng có lấn át Annalise và tôi trong một phần triệu giây thôi.

Annalise lúc nào cũng cư xử khéo léo, cô ấy mỉm cười nhanh với Darcy trước khi lại hướng sự chú ư vào tôi và chiếc chăn. Cô ấy chuyển nó một ṿng và mọi người đều đồng ư rằng đó là tấm chăn tuyệt vời, thật đáng yêu, thật mềm mại. Hay đó là điều họ nói ra. Nhưng có ǵ đó mách bảo tôi rằng tất cả bọn họ đều đang nghĩ rằng: Cũng không phải là một lựa chọn quá tệ đối với một luật sư có vấn đề về bản năng làm mẹ.

Chương 13

Khi tôi từ bữa tiệc trở về, mẹ đi theo tôi vào pḥng sinh hoạt chung, tấn công tôi tới tấp bằng một tràng câu hỏi. Tôi nói với mẹ những điểm chính yếu, nhưng mẹ thấy thế vẫn c̣n chưa đủ. Mẹ muốn biết thật chi tiết đến từng vị khách, từng món quà, từng cuộc chuyện tṛ nhỏ một. Tôi nhớ lại hồi cấp ba, khi tôi đi học về mà thân xác ră rời sau một ngày đầy áp lực của việc canh vào các mối quan hệ, mẹ tôi c̣n hỏi han về đội Ethan tranh luận ra làm sao, hay là Darcy thi vào đội cổ vũ thế nào, hay chúng tôi nói về đề tài ǵ trong giờ Ngữ văn. Nếu tôi mà không đưa ra đủ thông tin th́ mẹ sẽ tự lấp vào chỗ thiếu đó, mẹ nói ào ào về công việc bán thời gian của mẹ ở pḥng chỉnh răng, hoặc về Bryan Gumble phát biểu thật là thô lỗ trên chương tŕnh Today, hoặc là mẹ t́nh cờ gặp cô giáo dạy tôi hồi lớp ba ở cửa hàng rau quả như thế nào. Mẹ tôi là người lúc nào cũng cởi mở, thích chuyện tṛ, mẹ muốn ai ai cũng phải như ḿnh, đặc biệt là đứa con gái độc nhất của mẹ.

Mẹ hỏi han chuyện bữa tiệc xong xuôi rồi chuyển sang đề tài – ǵ – nhỉ? – đám cưới.

"Thế Darcy đă quyết định chọn khăn đội đầu của cô dâu chưa?" mẹ trải phẳng một đống báo Newsweek trên bàn uống cà phê, chờ đợi một câu trả lời thật chi tiết.

"Rồi ạ."

Mẹ tiến lại gần chiếc sofa. "Có dài không?"

"Đến đầu ngón tay."

Mẹ hớn hở vỗ tay. "Ôi. Thế th́ con bé đội lên sẽ đẹp lắm đây."

Mẹ tôi luôn luôn và măi măi là một fan nhiệt t́nh của Darcy. Hồi tôi c̣n học cấp ba th́ điều đó thật là vô lư, cứ xem chuyện Darcy chẳng bao giờ chú tâm học hành mà toàn rối rít điên cuồng lên với bọn con trai. Thế mà mẹ vẫn cứ yêu mến Darcy, có lẽ đó là v́ Darcy kể với mẹ chi tiết cuộc sống của hai bọn tôi, những điều mà mẹ vô cùng khao khát muốn biết. Thậm chí c̣n cho qua cả những câu nói miễn cưỡng làm ra vẻ ngoan ngoăn với phụ huynh, Darcy chuyện tṛ với mẹ tôi như bạn bè đồng trang lứa vậy. Cô ấy đến nhà tôi sau khi tan học, đứng dựa vào chiếc bàn dài trong bếp, ăn bánh Oreo mà mẹ tôi bày sẵn ra cho hai đứa, vừa ăn vừa nói liên tục. Darcy kể với mẹ tôi về những tên con trai cô ấy thích, ưu khuyết điểm của từng chàng một. Cô ấy nói những điều đại loại là, "Môi cậu ta mỏng quá, cháu dám cá là cậu ta chẳng thể hôn được đâu," mẹ tôi th́ thích thú và khơi gợi để cô ấy kể nhiều hơn, và Darcy sẽ nói, c̣n tôi cuối cùng đành phải rời khỏi đó, đi làm bài tập h́nh học. Như thế có ǵ không được?

Tôi nhớ có lần vào năm lớp bảy, tôi từ chối tham gia cuộc thi tài năng hàng năm, cho dù Darcy cứ nhai nhải nói măi, bắt tôi phải vào vai một hai đứa con gái ở phía sau nhảy làm nền cho cô ấy trong màn tŕnh diễn kỳ cục bài hát "Material Girl". Cho dù nhút nhát và hay ngượng, Annalise nhanh chóng đồng ư, nhưng tôi th́ nhất định không chịu đầu hàng, mặc kệ Darcy đă biên đạo bài nhảy cho ba đứa con gái, không quan tâm cô ấy nói tôi phá hỏng cơ hội được nhận giải nhất của cô ấy. Thường th́ tôi hay để Darcy thuyết phục làm cái này cái kia, nhưng chuyện này th́ không được. Tôi bảo cô ấy đừng tốn hơi sức làm ǵ. Tôi không bao giờ có ư định đặt chân lên sân khấu hết. Cuối cùng, sau khi Darcy đành bỏ cuộc và mời Brit thế chỗ của tôi, mẹ lên lớp tôi một bài về chuyện phải tham gia nhiều hơn vào những hoạt động vui chơi.

"Con đạt toàn điểm A mà mẹ thấy c̣n chưa đủ ư?" tôi hỏi.

"Mẹ chỉ muốn con được vui vẻ thôi mà," mẹ nói.

Tôi nổi đóa và gắt lên, "Mẹ chỉ muốn con giống cậu ta th́ có!"

Mẹ bảo tôi đừng ngớ ngẩn, nhưng phần nào trong tôi th́ tin điều đó. Ngay lúc này đây tôi cũng đang cảm thấy y như vậy. "Mẹ này, con không có ư nói động đến mẹ hay là đứa con gái thứ hai mà mẹ chưa từng có đâu, nhưng mà …"

"Ôi giời, đừng có lại lôi chuyện vớ vẩn đó ra đấy!" Mẹ vuốt mái tóc vàng tro mà hai mươi năm nay mẹ đă nhuộm một màu y như nhau bằng thuốc nhuộm Clairol.

"Thôi được," tôi đáp. "Nhưng nói thật, con ngán cái đám cưới của Darcy đến tận đây rồi." Tôi giơ bàn tay lên quá đầu khoảng mười phân, rồi sau đó c̣n giơ cao hơn nữa.

"Làm phù dâu chính mà thế là không được." Mẹ trề môi và bắt chéo hay ngón tay trỏ.

Tôi nhún vai.

Mẹ bật cười, đúng là một bà mẹ tốt bụng, không chịu nh́n nhận đứa con gái độc nhất của ḿnh đang nói một cách nghiêm túc. "Ừm, lẽ ra th́ mẹ phải biết Darcy làm cô dâu th́ rắc rối thế nào. Chắc chắn là nó muốn mọi thứ phải hoàn hảo…"

"Vâng, cô ấy đáng được như thế," tôi nói đầy châm chọc.

"Đúng là vậy," mẹ tôi nói. "Cả con nữa… rồi cũng sẽ đến lượt con thôi."

"Vâng."

"Chẳng phải v́ thế mà con phát chán chuyện này hay sao?" mẹ hỏi bằng giọng của một người phụ nữ đă xem nhiều Talk show về đề tài đối diện với cảm xúc của bạn và quan tâm đến các mối quan hệ mà bạn đang có.

"Cũng không hẳn," tôi đáp.

"Vậy chính xác là tại sao? Darcy đang khiến con khó chịu lắm à? Mà mẹ đang hỏi cái ǵ thế này nhỉ? – tất nhiên là thế rồi! Đó là Darcy cơ mà!" Lại một tiếng cười khúc khích tŕu mến.

"Đúng thế."

"Đúng cái ǵ hả cưng? Con đang nghĩ ǵ vậy?"

"Đúng, cô ấy đang khiến con khó chịu lắm," tôi nói, với tay lấy chiếc điều khiển để bật tiếng tivi lên.

"Nó đang làm ǵ vậy?" mẹ tôi vẫn tiếp tục hỏi một cách b́nh thản.

"Làm Darcy thôi," tôi đáp. "Cái ǵ cũng phải xoay quanh cô ấy."

Mẹ nh́n tôi đầy thông cảm. "Mẹ biết, con yêu ạ."

Thế rồi tôi buột miệng nói là cô ấy chẳng xứng đáng có được Dexter, rằng anh ấy quá tốt. Mẹ thận trọng nh́n tôi. Ôi, chết tiệt, tôi thầm nghĩ. Liệu mẹ có biết không nhỉ? Ethan và Hillary là một chuyện, c̣n mẹ tôi lại là chuyện khác hẳn. Hồi cấp ba tôi không hào hứng kể cho mẹ những anh chàng nào tôi nghĩ là dễ thương, vậy nên lần này chắc chắn là không được. Tôi không chịu nổi ư nghĩ ḿnh khiến mẹ thất vọng. Tôi ba mươi rồi nhưng vẫn c̣n là đứa con ngoan của bố mẹ. Và mẹ tôi, một người phụ nữ t́m thấy ch́a khóa của cuộc sống này trong những câu nói mà mẹ thêu thùa, mẹ sẽ không bao giờ hiểu được vết rạn nứt trong t́nh bạn này đâu.

"Cô ấy cũng khiến anh ta muốn phát điên. Con chắc chắn là như vậy," tôi nói, cố gắng che giấu.

"Dexter nói với con thế à?"

"Không ạ, con chưa nói chuyện này với Dex." Thực ra mà nói th́ câu đó là đúng đấy chứ. "Mẹ cũng biết rồi mà."

"Ừm, hăy kiên nhẫn với Darcy. Con sẽ không bao giờ hối hận v́ đă làm một người bạn tốt đâu."

Tôi ngẫm nghĩ lời khuyên quư giá của mẹ. Khó ai có thể không đồng t́nh. Thực ra, cả đời tôi đă sống theo cách đó. Bằng bất cứ giá nào cũng phải tránh cảm giác hối hận. Dù thế nào đi nữa cũng phải làm người tốt. Học sinh ngoan. Con gái ngoan. Bạn tốt. Thế nhưng tôi sững sờ khi đột ngột nhận ra cảm giác hối hận theo hai hướng khác nhau. Tôi cũng có thể hối hận v́ đă hi sinh bản thân và những khao khát của ḿnh v́ Darcy, nhân danh t́nh bạn, nhân danh một người tốt. Sao tôi lại phải làm người chịu khổ sở? Tôi h́nh dung ra cảnh ḿnh cô đơn lúc ba mươi lăm, rồi bốn mươi tuổi. Hay thậm chí c̣n tệ hơn thế nữa là tôi kết hôn với một người khác giống Dex nhưng tẻ nhạt, yếu đuối. Anh Dex đó có chiếc cằm không nam tính bằng và chỉ số IQ kém hơn hai mươi điểm. Tôi sẽ buộc phải sống với câu hỏi "Nếu như" măi măi.

"Vâng thưa mẹ. Con biết rồi. Hăy v́ người khác. Vân vân và vân vân. Con sẽ làm một người bạn tốt của Darcy quư hóa."

Mẹ nh́n xuống đùi, vuốt lại chiếc váy. Tôi khiến mẹ buồn ḷng. Tôi tự nhủ ḿnh phải ngoan ngoăn thêm một buổi tối nữa. Đó là điều ít ỏi nhất tôi có thể làm được. Tôi không có anh chị em để họ bù đắp cho mẹ, để họ làm con ngoan của mẹ khi tôi đi rồi. Tôi mỉm cười và đổi đề tài. "Bố đâu rồi ạ?"

"Bố đến cửa hàng bán dụng cụ. Lại thế ấy mà."

"Lần này th́ để làm ǵ vậy ạ?" tôi hỏi, kéo mẹ vào tṛ đùa "Bố chả bao giờ thấy chán những cửa hàng dụng cụ và chuyện mua bán ô tô."

"Ai biết? Ai mà biết được chứ?" mẹ lắc đầu, lại vui vẻ như trước.

° ° °

Tôi đang nằm lơ mơ nghĩ đến Dex th́ điện thoại di. Tôi đặt máy cạnh giường, pin sạc đầy và âm lượng ở mứa to, hy vọng Dex sẽ gọi. Số máy của anh sáng lên trên màn h́nh điện thoại. Tôi áp máy vào tai.

"Chào Dex."

"Chào em," anh nói khẽ. "Anh có đánh thức em dậy không đấy?"

"Ừm, cũng gần như vậy. Nhưng không sao."

Anh không nói xin lỗi, tôi thích như thế.

"Anh nhớ em quá," anh nói. "Khi nào em về?"

Anh biết thừa khi nào tôi sẽ về, biết rằng cô vợ chưa cưới của ḿnh cũng có lịch tŕnh giống như vậy. Nhưng tôi không lấy làm phiền ḷng khi anh hỏi. Câu hỏi đó là để dành cho tôi. Anh muốn tôi – chứ không phải Darcy – quay trở về."

"Chiều mai. Máy bay hạ cánh lúc bốn giờ."

"Anh sẽ đến chỗ em," anh nói.

"Tuyệt," tôi đáp.

Im lặng.

Tôi hỏi giờ này anh đang ở đâu.

"Trên sofa."

Tôi h́nh dung ra cảnh anh ấy trong căn hộ của tôi, nằm trên chiếc sofa, mặc dù tôi biết là Dex đang nằm trên chiếc sofa Pottery Barn, cái mà Darcy dự định sau khi cưới sẽ thay bằng một cái khác "hiện đại hơn".

"Ồ," tôi nói. Tôi không muốn cúp máy, nhưng đang buồn ngủ thế này tôi chẳng nghĩ được ǵ để nói.

"Bữa tiệc thế nào?"

"Anh chưa nhận được báo cáo à?"

"Có. Darcy gọi điện rồi".

Tôi lấy làm mừng khi anh bảo Darcy đă gọi, băn khoăn không biết có phải anh cố ư nói thêm chi tiết đó không.

"Nhưng anh đang hỏi em là bữa tiệc thế nào cơ mà," anh nói.

"Được gặp Annalise thật là tuyệt … Nhưng bữa tiệc th́ đúng là khủng khiếp."

"Sao lại thế?"

"Tiệc tặng quà đều vậy cả thôi."

Sau đó tôi nói với anh rằng ước ǵ anh đang ở bên tôi. Thường th́ tôi không nói ra những điều như thế, trừ khi anh nói trước một câu tương tự. Nhưng bóng tối và khoảng cách xa xôi khiến tôi trở nên bạo dạn hơn.

"Thế ư?" Anh hỏi bằng một giọng tôi vẫn hay nói khi muốn có được nhiều hơn nữa. Đàn ông cũng chẳng khác mấy so với phụ nữ bọn ḿnh, tôi thầm nghĩ, cho dù không biết bao nhiên lần tôi cho rằng điều đó luôn luôn có vẻ như một lời gợi mở đặc biệt.

"Đúng. Ước ǵ anh ở bên cạnh em ngay lúc này."

"Trên giường nhà em, ngay ở đó, có bố mẹ em đang ngủ ở pḥng bên cạnh ấy à?"

Tôi bật cười. "Họ suy nghĩ thoáng lắm."

"Dù em chỉ có một giường đơn thôi," tôi nói. "Không rộng răi lắm."

"Giường đơn có em bên cạnh cũng không hề tệ." Giọng anh nhỏ nhẹ và thật gợi cảm.

Tôi biết cả hai đang cùng nghĩ đến một điều. Tôi nghe thấy được tiếng anh thở. Tôi không nói ǵ, chỉ tự vuốt ve ḿnh và nghĩ đến anh. Tôi muốn anh cũng làm y như vậy. Dex làm theo. Chiếc điện thoại áp vào mặt tôi trở nên nóng hơn, và như mọi khi, cứ lúc nào nghe điện thoại là tôi lại lo ḿnh có thể bị ảnh hưởng bởi bức xạ điện thoại. Nhưng đêm nay, tôi chẳng quan tâm đến tia bức xạ ấy nữa.

Ngày hôm sau, Darcy và tôi từ sân bay LaGuardia đi chung taxi về nhà. Tôi xuống xe trước. Vừa đặt chân lên vỉa hè là tôi gọi ngay cho Dex, và được biết anh đang ở văn pḥng, đang làm việc, chờ tôi gọi điện. Lúc nào em cũng sẵn sàng đón anh, tôi nói, vui mừng v́ lúc c̣n ở Indiana tôi đă cạo đôi chân sạch sẽ rồi. Anh nói sau khi Darcy gọi đến văn pḥng, anh sẽ đến chỗ tôi ngay. Em hiểu mà, anh nói, nghe có vẻ ngượng ngùng trước mưu mẹo mới học được này. Tôi hiểu. Trong một giây phút, tôi cảm thấy thật tệ khi cuộc sống của ḿnh toàn là những thủ đoạn xấu xa trong chuyện ngoại t́nh. Nhưng chỉ trong một giây thôi. Sau đó tôi tự nhủ rằng Dex và tôi không thuộc loại đó. Rằng theo như Hillary nói th́ cuộc sống này đâu chỉ có đen trắng rạch ṛi. Rằng có đôi khi kết quả tốt đẹp có thể bao biện cho cách thức xấu xa để đạt được nó.

° ° °

Tối đó, sau khi Dex và tôi ở bên nhau được vài tiếng đồng hồ, tôi nhận ra rằng những lần gặp nhau của hai đứa bắt đầu lờ mờ biến thành một mô típ rất thú vị: nói chuyện, vuốt ve, lơ mơ ngủ, và đơn giản chỉ là lặng yên ở bên nhau trong cảm giác ấm áp dễ chịu. Giống như kỳ nghỉ hoàn hảo ở biển vậy, những việc hàng ngày vẫn làm ở đó chẳng có ǵ đặc biệt, đến nỗi khi bạn trở về nhà và bạn bè hỏi chuyến du lịch thế nào, bạn thực sự không nhớ nổi chính xác ḿnh đă làm ǵ để lấp đầy bao nhiêu tiếng đồng hồ. Cảm giác khi ở bên cạnh Dex cũng giống như vậy đấy.

Tôi đă thôi cái việc đếm số lần chúng tôi ân ái với nhau, nhưng tôi biết chắc phải qua con số hai mươi rồi. Tôi tự hỏi anh với Darcy làm bao nhiêu lần. Lúc này đây tôi đang nghĩ đến những điều đó. Vậy nên, nếu bảo rằng cô ấy không liên quan ǵ đến chúng tôi th́ cũng không đúng. Nói rằng đây không phải một cuộc ganh đua th́ thật vớ vẩn. Cô ấy chính là cái thước đo, c̣n tôi th́ dựa vào đó. Lúc ở trên giường với Dex, tôi tự hỏi: cô ấy có làm thế này không? Cô ấy có giỏi hơn ḿnh không? Họ theo một kịch bản dựng sẵn hay là cô ấy thích làm cho mọi thứ luôn mới mẻ? (Đáng buồn thay, lá phiếu của tôi lại là: mới mẻ. Và thậm chí c̣n buồn hơn, khi thân h́nh bạn đạt đến điểm mười rồi th́ cái tṛ ân ái theo kiểu trên - dưới cũ rích nhạt nhẽo đó thực sự có ǵ quan trọng cơ chứ?) Sau đó, tôi lại nghĩ đến cô ấy lúc cảm thấy ngượng ngùng về thân h́nh của ḿnh. Tôi hóp bụng lại, nắn ngực ḿnh khi anh nằm quay lưng lại phía tôi, và tôi th́ chẳng bao giờ đi quanh căn hộ của ḿnh mà không mặc ǵ. Tôi băn khoăn không biết cả hai c̣n được ở bên nhau bao nhiêu lần nữa trước khi tôi bắt đầu thôi mặc bộ đồ lót xinh xắn, trở về với bộ cốt tông màu xám hay là chiếc quần ngủ Gap bằng vải flanen tôi vẫn mặc khi ở nhà một ḿnh. Có lẽ chúng tôi không c̣n thời gian để tiến tới mức độ đó. Ít nhất là không kịp trước khi đám cưới diễn ra. Thời gian sắp hết rồi. Tôi tự nhủ không được hoảng hốt, hăy tận hưởng giây phút hiện tại đi đă.

Nhưng tôi có thể thấy một sự thay đổi gần đây. Bây giờ tôi cho phép ḿnh nghĩ đến tương lai. Tôi không c̣n cảm giác mệt mỏi khổ sở khi tưởng tượng ra cảnh Dex hủy bỏ đám cưới nữa. Tôi đă thôi nghĩ rằng ḷng trung thành của ḿnh với Darcy luôn luôn phải đặt lên trên tất cả những thứ khác, đúng hơn là những ǵ tôi muốn. Tôi vẫn c̣n không dám chắc chắn mọi chuyện sẽ đi về đâu, ḿnh muốn chúng đến đâu, nhưng nỗi sợ khi phá luật phần nào đó đă bớt dần rồi, và cả bản năng đặt Darcy lên chính bản thân tôi cũng thế.

Tối nay, Dex nói chuyện công việc. Anh thường kể với tôi về những vụ làm ăn anh kiếm được, và cho dù tôi cũng có hứng thú với cách anh làm thật đấy, nhưng điều tôi thực sự thích nghe lại là khi Dex kể về những nhân vật quan trọng trong công ty, những người xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của anh. Ví dụ như tôi biết anh thích làm việc cho Roger Bollinger, trưởng nhóm của anh. Dex là cánh tay phải của Roger, c̣n Roger là h́nh mẫu để Dex noi theo. Khi kể chuyện về Roger, anh bắt chước giọng Boston của ông ta theo một cách mà tôi tin rằng nếu có ngày tôi găp Roger th́ chắc có lẽ tôi sẽ nghĩ Roger bắt chước lại cái kiểu Dex bắt chước Roger cũng nên. Roger chỉ cao khoảng 1m63 thôi (có điều này tôi thắc mắc – đàn ông vốn không bao giờ đề cập chi tiết về ngoại h́nh của những người đàn ông khác, họ thường nhắc đến tính dí dỏm và sự thông minh nhiều hơn), nhưng theo Dex nói th́ ông ấy chẳng gặp khó khăn ǵ trong mối quan hệ với phụ nữ cả. Dex vô t́nh nhắc đến chi tiết nhỏ đó một cách b́nh thản như thường, chứ không phải theo kiểu đầy ngưỡng mộ, điều đó khiến tôi tin rằng Dex không có xu hướng thích qua đêm với nhiều loại phụ nữ khác nhau. Những kẻ thích quan hệ kiểu thế thường cảm thấy (A) bị ấn tượng hoặc là (B) ganh ghét với những kẻ đồng hội của ḿnh.

Anh kể xong chuyện về Roger rồi hỏi, "Anh đă nói với em là Roger đă đính hôn hai lần chưa ấy nhỉ?"

"Chưa," tôi đáp, thầm nghĩ anh cũng biết là ḿnh chưa kể rồi. Đó không phải là điều bạn có thể quên không kể, nhất là trong hoàn cảnh bọn tôi. Đột ngột tôi cảm thấy lạnh toát, bèn kéo chăn lên che cho cả hai.

"Ừ. Ông ấy hủy hôn cả hai lần đó. Ông ấy cứ hay nói với anh những câu kiểu như: ‘Chưa đến lúc kết thúc hẳn th́ chưa xong’ hay là ‘Ba mươi chưa phải là Tết.’"

Tôi tự hỏi không biết Roger có biết ǵ về tôi không, hay là ông ta đang nêu ra một lời nhận xét đùa cợt về những người độc thân. "Lúc nào?" Tôi hỏi Dex.

"Khi nào th́ Tết ấy à?" Dex co người ôm lấy tôi.

"Vâng, đại loại thế." Chúng tôi đang tiến dần đến phần nhạy cảm trong câu chuyện này, thật may là anh không nh́n được vào mắt tôi. "Ông ấy hủy hôn khi nào?"

"Lần đầu tiên th́ anh không rơ. Nhưng lần thứ hai th́ ngay trước lễ cưới."

"Anh cứ đùa"

"Không. Ông ấy đi đến pḥng cô dâu đang thay đồ. Gơ cửa và nói với cô ấy tin đó ngay trước mặt mẹ, bà ngoại và người cụ chín mươi lăm tuổi của cô dâu."

"Cô ấy có ngạc nhiên không?" tôi hỏi, nhận ra rằng đó đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Chẳng có ai lại trông chờ chú rể đi vào và hủy đám cưới hết.

"Chắc chắn. Nhưng đúng ra th́ không nên ngạc nhiên đến mức đó… Cô ấy phải biết trước đây ông ấy từng làm thế một lần rồi chứ."

"Có phải v́ một người thứ ba không?" Tôi ngần ngừ hỏi.

"Anh không nghĩ thế. Không phải đâu."

"Vậy th́ tại sao?"

"Ông ấy bảo là ông ấy nghĩ chuyện hôn nhân đó không thể kéo dài măi măi được."

"Ồ."

"Em đang nghĩ ǵ vậy?"

Anh chắc chắn phải biết tôi đang nghĩ ǵ.

"Không có ǵ đâu."

"Nói cho anh biết

"Không có ǵ mà."

"Em nói đi."

Kiểu đổi đáp này là của những mối quan hệ mới bắt đầu. Sau khi cặp đôi đă vững chắc rồi th́ câu hỏi đó đúng là hiếm hoi.

"Em nghĩ là em chẳng tin Julia Roberts với cái chuyện Cô dâu chạy trốn – hay ở đây là chú rể chạy trốn – vào ngày cưới."

"Em không tin ư?"

Tôi lựa lời thật cẩn thận, "Em chỉ nghĩ là không cần thiết phải làm như thế… không cần cố ư sắp đặt như vậy," tôi nói. "Nếu ai đó định hủy bỏ th́ nên làm trước ngày cưới đi."

Thông điệp tôi muốn nói cũng không hẳn là quá kín đáo.

"Ừm, đồng ư, nhưng em không nghĩ thà dứt khoát một lần c̣n hơn là phạm phải một sai lầm sao? Em không thấy ḿnh nợ người kia, nợ chính bản thân em, và nợ cả cuộc hôn nhân một điều cần phải nói, cho dù em nhận ra điều đó khi đă muộn?"

"Không đời nào em chấp nhận phạm phải sai lầm kiểu thế. Điều em muốn nói là ta phải quyết định trước ngày cưới. Chính v́ thế nên mới có việc đính hôn chứ. Em nghĩ, đến ngày cưới là tất cả đâu vào đấy rồi. Đừng có nói ǵ nữa hết mà hăy cố gắng làm cho tốt đi. Nói với cô ấy khi váy cưới đă mặc lên rồi th́ thật nhẫn tâm."

Tôi h́nh dung ra Darcy trong cảnh tượng tủi hổ đó, chắc chắn tôi thấy thương cho cô ấy lắm.

"Em nghĩ vậy ư? Cho dù cuối cùng kết cục cũng vẫn chỉ là ly hôn?" Anh ấy hỏi.

"Cho dù là thế đi nữa. Anh thử hỏi xem cô gái đó chọn cái nào hơn, thà bị ly hôn hay bị sỉ nhục trong bộ váy cưới trước tất cả mọi người."

Anh nói "hừmmm", một câu nước đôi, thế nên tôi không biết anh có đồng ư hay không. Tôi tự hỏi rồi chuyện chúng tôi sẽ đến đâu. Liệu anh có nghĩ đến cả hai, chắc chắn là có chứ. Tôi cảm thấy các cơ trên người ḿnh căng ra, bàn chân ngọ ngoạy đầy lo lắng. Tôi tự nhủ rằng vẫn chưa đến ngày mồng bốn tháng Bảy đâu. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện này thêm nữa.

Tôi với tay qua người Dex, bật dàn loa lên. Ban nhạc Creedence Clearwater Revial đang hát bài "Lookin’ Out My Back Door." Một bài hát vui nhộn. Đó chính là thứ tôi cần để gạt h́nh ảnh đám cưới của Dex và Darcy ra khỏi tâm trí. Thay vào đó, tôi tưởng tượng ra cảnh ḿnh đang đi trên đường với Dexter. Chúng tôi ngồi trên chiếc xe mui trần màu trắng, nóc xe hạ xuống, cả hai đeo kính râm, lái dọc theo con đường cao tốc trải dài không một bóng ô tô nào khác.

Nỗi buồn đau hăy cứ để ngày mai, c̣n hôm nay tôi sẽ không vướng bận.
U, u, u, trông ra phía cửa sau nhà.


Chương 14 -
phần I

Hàng năm, cứ qua ngày lễ mồng bốn tháng Bảy là người người ở Manhattan lại ùn ùn kéo nhau đi nghỉ. Người ta đổ về Hamptons, mũi đất Cod, đảo Martha's Vineyard, hay thậm chí là cả New Jersey. Chẳng c̣n ai ở lại. Ngay cả đến Les cũng không. Vào mùa hè năm tôi thi lấy giấy phép hành nghề luật sư, khi Nate và tôi ở lại trong thành phố để học ôn, tôi rất kinh ngạc trước cảnh nơi đây khác hẳn, yên b́nh đến không tin nổi, chẳng c̣n người nào cả. Dĩ nhiên, năm nay tôi cũng dự định ngồi nhà - tôi không tài nào chịu nổi ư nghĩ phải trông thấy Dex và Darcy quấn quưt bên nhau. Tôi gọi điện cho Dex và nói với anh như vậy. Anh nói đúng cái câu mà tôi đang thầm hy vọng anh sẽ nói.

"Anh cũng ở lại."

"Thật không?" Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh được qua đêm với Dex cũng khiến tim tôi đập liên hồi kỳ trận.

"Ừ. Ta cứ làm như thế nhé."

Vậy là chúng tôi thảo ra kế hoạch như sau: đến phút chót cả hai sẽ cùng phát hiện ra" là c̣n việc phải làm. Chúng tôi sẽ phàn nàn ca thán một trận, nhưng vẫn khăng khăng nói với Darcy là hăy cứ đi chơi vui vẻ mà không có chúng tôi. Đến lúc đó th́ cô ấy đă xong xuôi việc sơn sửa móng chân, mua quần áo mới, lên lịch tiệc tùng và đặt chỗ ở những nhà hàng cô ấy yêu thích rồi. Vậy nên không đời nào cô ấy lại chịu ở nhà, và thế là Dex và tôi sẽ được ở bên nhau mấy ngày liền mà không ai làm phiền. Chúng tôi sẽ đi ngủ cùng nhau, thức dậy cùng nhau, và ăn cùng nhau nữa. Và mặc dù Dex vẫn c̣n chưa khẳng định lại thật chắc chắn nhưng tôi vẫn cho rằng rồi đến một lúc nào đó, chúng tôi sẽ phải nói chuyện về vấn đề trọng đại đó với nhau.

Tôi kể cho Hillary nghe về kế hoạch này, cô ấy kỳ vọng rất nhiều. Cô ấy tin chắc rằng kỳ nghỉ cuối tuần rất dài này sẽ là một bước ngoặt trong mối quan hệ của tôi với Dex. Khi rời chỗ làm vào buổi trưa ngày mồng ba, cô ấy ghé qua pḥng tôi làm việc và chúc tôi có một kỳ nghỉ cuối tuần thật tuyệt vời. "Chúc cậu may mắn." Cô ấy bắt chéo ngón tay, giơ lên.

"Ư cậu là sao? Cậu nghĩ bọn này sẽ bị bắt quả tang à?"

"Không phải. Ḿnh đâu có ư đó. Điều ḿnh muốn nói là chúc cậu may mắn trong cuộc nói chuyện. Cậu sẽ nói với Dex xem mọi chuyện thế nào, đúng không?

"Ừ. Chắc vậy."

"Chắc vậy ấy à?"

"Chắc chắn. Kế hoạch là thế mà."

"Được rồi. Nhớ là phải làm đấy." Cô ấy nh́n tôi nghiêm khắc. "Đến thời điểm quyết định rồi."

Tôi nhăn mặt.

"Rachel, chuyện này cậu đừng có co ṿi vào đấy. Nếu cậu muốn đến với anh ta th́ bây giờ chính là lúc phải nói ra."

"Biết rồi. Ḿnh hiểu." tôi đáp. Và trong một giây tôi h́nh dung ra chính ḿnh giống như Hillary. Mạnh mẽ, dũng cảm và đầy tự tin.

"Nếu cô nàng kia có chút ǵ nghi ngờ th́ ḿnh sẽ gọi cho cậu."

Tôi gật đầu, đột ngột cảm thấy thật tội lỗi v́ dám bày ra kế hoạch như thể lừa dối Darcy.

Hillary biết thừa tôi đang nghĩ ǵ. "Việc cần làm th́ phải làm." Cô ấy nói. "Bây giờ không được mềm yếu."

° ° °

Đúng bây giờ, y như kế hoạch, Dexter xuất hiện trước cửa căn hộ của tôi với mái tóc mới cắt càng làm nổi bật hai g̣ má hơn. Anh cầm trên tay một chai vang đỏ, một chiếc túi du lịch nhỏ màu đen và một bó hoa loa kèn Casablanca trắng, loại hoa mà cửa hàng đồ ăn Hàn Quốc nào cũng bán với giá ba đô la một cành. Cho dù bó hoa ấy không đắt và có hơi héo nhưng tôi vẫn thích như lọ hoa hồng đắt tiền kia.

"Tặng em," anh nói. "Xin lỗi. Chúng cũng hơi héo rồi."

"Em thích lắm." tôi đáp. "Cảm ơn anh."

Anh đi theo khi tôi vào bếp t́m lọ để cắm bó hoa. Tôi chỉ vào chiếc lọ màu xanh dương yêu thích đặt trên tủ chén đĩa, ngoài tầm tay tôi. "Anh đưa hộ em cái lọ kia với?"

Anh với chiếc lọ rồi đặt lên bàn, tôi bắt đầu tỉa bớt là trên cành hoa và cắm vào lọ. Trông tôi giống như một người phụ nữ yêu gia đ́nh vậy.

"Chúng ta làm được rồi." Dex th́ thầm vào tai tôi.

Gai ốc nổi lên trên hai cánh tay tôi. Tôi cố gắng cắm hết chỗ hoa, đổ chút nước vào lọ nước trước khi quay lại hôn anh ấy. Cổ anh thật ấm, phía sau mái tóc vẫn c̣n hơi ẩm do mới cắt tóc. Dex thơm mùi nước hoa, không phải lúc nào anh ấy cũng dùng. Dĩ nhiên tôi cũng xức nước hoa, thường tôi không hay dùng. Nhưng đây là một dịp đặc biệt. Khi bạn đă quá quen với từng khoảng thời gian ngắn ngủi rồi th́ mấy ngày dài trước mắt chúng tôi dường như là măi măi. Cảm xúc này khiến tôi nhớ đến lúc nhảy ào xuống khỏi xe buưt vào buổi học cuối cùng trước khi nghỉ hè. Chẳng có ǵ phải lo lắng nữa, ngoại trừ nghĩ xem nên làm ǵ trước tiên - đi xe đạp, đi bơi hay là chơi tṛ Nói Thật Hay Làm Liều với Darcy và Annalise ở tầng hầm mát rượi chưa xây xong của nhà tôi. Ngày hôm nay tôi biết ḿnh muốn làm ǵ trước hết, và tôi cũng tin rằng chúng tôi sẽ làm sớm thôi. Tôi hôn cổ Dex, hít lấy mùi thơm ngọt trên làn da anh và cả mùi hương hoa loa kèn nữa.

"Cuối tuần này sẽ không c̣n ǵ kiểm soát nổi nữa." anh nói, kéo chiếc áo phông không tay của tôi qua đầu, thả rơi xuống chân hai đứa. Anh cởi áo lót của tôi, hai bàn tay ôm lấy ngực tôi, rồi sau đó là gương mặt. Những ngón tay anh áp chặt vào gáy tôi.

"Anh ở đây thế này em vui lắm," tôi nói. "Em hạnh phúc vô cùng."

"Anh cũng vậy," anh nói trong khi cởi khóa quần tôi.

Tôi dẫn Dex lại giường, trút bỏ quần áo của anh, ngưỡng mộ thân h́nh anh từ mọi góc nh́n, hôn anh ấy ở những chỗ mới. Ở khoeo chân. Ở khuỷu tay. Chúng tôi có thời gian mà.

Chúng tôi làm t́nh với nhau thật chậm, mỗi người dừng người kia ở nhiều điểm khác nhau cho đến lúc cả hai không thể chịu đựng thêm được nữa, rồi sau đó đổi ngược lại ở tư thế liều lĩnh đến nghẹt thở. Chưa bao giờ anh cảm nhận được về tôi nhiều đến thế, và tôi biết lư do: đêm nay anh không về nhà với cô ấy. Không phải tắm rửa sạch sẽ, hay kiểm tra xem c̣n dấu hiệu nào cho thấy chúng tôi đă ở bên nhau hay không. Tôi bấm móng tay ḿnh vào lưng anh, kéo anh lại gần ḿnh mạnh hơn nữa.

Xong đâu đấy, chúng tôi gọi điện đến quán đặt đồ ăn, rồi cùng nhau ăn bánh hamburger dưới ánh nến. Rồi cả hai lại trèo lên giường, chúng tôi nói chuyện và nghe nhạc, cố gắng cưỡng lại sự mệt mỏi để có thể tận hưởng thời gian ở bên nhau chứ không phí phạm vào việc ngủ nghê.

Lần duy nhất chúng tôi cắt ngang là vào khoảng nửa đêm, Dex bảo là có lẽ anh nên gọi điện cho Darcy. Tôi nói ư kiến đó được đấy, tự hỏi ḿnh nên cho anh được riêng tư hay là cứ nằm cạnh trên giường. Tôi quyết định đi vào pḥng tắm, để cho anh làm việc cần làm. Tôi vặn cho nước chảy để không phải nghe thấy điều ǵ trong cuộc nói chuyện giữa bọn họ. Một phút sau, Dex gọi tên tôi.

Tôi hé mở cửa. "Anh xong chưa?"

"Rồi. Lại đây. Em đâu cần phải đi chỗ khác."

Tôi leo lên giường cạnh anh, t́m kiếm bàn tay anh.

"Xin lỗi em." Anh nói.

"Không sao. Em hiểu mà."

"Chỉ là để đề pḥng thôi...Anh nghĩ giờ cô ấy sẽ không gọi nữa đâu. Anh bảo là đang trên đường về đi ngủ."

"Cô ấy đang làm ǵ vậy"

"Họ đang ở Talkhouse. Say khướt và vui vẻ."

Nhưng chúng tôi th́ đều tỉnh táo và c̣n vui hơn, quấn lấy nhau dưới tấm chăn của tôi, tựa chung đầu trên một chiếc gối. Khi Dex ngồi dậy thổi tắt cây nến đặt trên bậu cửa sổ, tôi nhận thấy những mẩu vụn nhỏ do mới cắt tóc từ trên cổ Dex dính vào vỏ gối trắng của tôi. Có điều ǵ đó trong những vụn tóc đen nhỏ xíu ấy khiến tôi hạnh phúc muốn bật khóc.

Tôi nhắm mắt lại để không khóc.

Chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi ch́m vào giấc ngủ.

° ° °

Và ngày mới bắt đầu.

Tôi tỉnh dậy, nhớ lại buổi sáng đầu tiên chúng tôi thức dậy bên nhau, nhớ lại nỗi sợ hăi thắt lấy tim ḿnh vào sáng ngày Chủ nhật khi tôi bước sang tuổi ba mươi. Cảm giác của tôi lúc này đây lại hoàn toàn khác hẳn. Hạnh phúc b́nh yên.

"Chào em, Rachel."

"Chào anh, Dex."

Cả hai nhe răng cười.

"Chúc mừng ngày mồng bốn tháng Bảy." Anh nói, bàn tay đặt trên mặt trong đùi tôi.

"Chúc mừng."

"Hôm nay một ngày mồng bốn tháng Bảy điển h́nh của em. Không pháo hoa, không dă ngoại, không đi biển. Em thấy như thế không sao chứ?" anh hỏi.

"Vâng. Em không sao." Tôi nói.

Chúng tôi ân ái rồi sau đó tắm cùng nhau. Lúc đầu tôi ngại, nhưng vài phút sau, tôi thả lỏng ḿnh ra, để anh cọ lưng cho tôi. Chúng tôi đứng cùng nhau dưới làn nước nóng (anh thích nước nóng y như tôi) thật lâu sau khi những ngón tay đă nhăn hết cả lại. Sau đó chúng tôi cùng ra ngoài, tản bộ dọc theo đại lộ 3 đến quán Starbucks. Ngày hôm nay thật ẩm ướt, xám xịt và có vẻ như trời sắp mưa. Nhưng thời tiết đẹp với chúng tôi chẳng cần thiết. Hạnh phúc đang trào dâng trong tôi lúc này đây.

Chỗ xếp hàng chỉ có độc hai chúng tôi, trên loa phát ra giọng hát của Marvin Gaye. Tôi gọi một cà phê sữa không béo trong chiếc ly cao. Dex nói, "Cho tôi giống như thế, một cốc to với... ừm... sữa loại thường."

Tôi thích cái cách anh không nói cái từ đặc dụng ở các cửa hàng Starbucks, bỏ qua từ "grande", gọi cà phê theo cách thông thường mà đàn ông hay gọi.

Cô gái vui tươi đứng sau quầy hàng gào lên những đồ uống chúng tôi đă gọi cho đồng nghiệp, người đó nhanh chóng đánh dấu hai cốc của chúng tôi bằng bút đen. Những nhân viên làm ở Starbucks luôn luôn vui vẻ một cách kỳ lạ, kể cả trong suốt thời điểm đáng sợ nhất là giờ cao điểm vào buổi sáng, khi họ phải phục vụ hàng dài dằng dặc đầy những con người cáu bẳn sốt ruột chờ đợi món đồ uống chứa cafeine.

"Ô, khoan đă," cô gái đó nói, cười tươi. "Đây là mua chung hay riêng vậy ạ?"

Dex đáp nhanh, "Chúng tôi... hai cốc chung với nhau."

Tôi mỉm cười v́ câu lỡ lời của anh. Chúng tôi ở chung với nhau.

"Anh c̣n cần ǵ nữa không?"

"Ừm. Có. Thêm một bánh nướng việt quất." Dex nói rồi nh́n tôi. "Rachel?"

"Vâng. Tôi cũng lấy một chiếc," tôi nói, gh́m lại niềm thôi thúc gọi một cái bánh nướng ít béo. Tôi chẳng muốn giống Darcy ở điểm nào hết.

"Vậy cho hai bánh nướng việt quất." Dex trả tiền rồi bỏ tiền trả lại vào chiếc cốc đựng tiền boa trước quầy. Cô gái mỉm cười với tôi như muốn nói: anh chàng của chị không những hấp dẫn mà c̣n hào phóng nữa.

Dex và tôi đều cho thêm một gọi đường nâu vào cốc cà phê, khuấy lên rồi t́m chỗ ngồi quay ra mặt phố. Vỉa hè không một bóng người.

"Em thích New York như thế này," tôi nói, hớp lấy đám bọt cà phê. Chúng tôi quan sát một chiếc taxi vàng đơn độc chậm chạp chạy dọc theo đại lộ 3. "Anh nghe mà xem... không có một tiếng c̣i nào cả."

"Ừ. Đây đúng là thành phố chết," anh nói. "Dám cá là tối này ta muốn đặt chỗ ở nhà hàng nào cũng xong. Em có muốn đi ăn ở ngoài không?"

Tôi nh́n anh ấy. "Chúng ta không thể."

Đi uống cà phê là một chuyện. C̣n ăn tối lại là chuyện khác rồi.

"Chúng ta có thể làm bất cứ điều ǵ ḿnh thích. Em c̣n chưa hiểu ra điều đó à?" Anh nháy mắt và hớp một ngụm cà phê.

"Nhỡ có ai nh́n thấy chúng ta th́ sao?"

"Chẳng có ai ở đây đâu." Anh ra hiệu phía ngoài cửa sổ.

"Mà nếu có thấy th́ sao? Chúng ta phải ăn chứ, đúng không? Anh thậm chí c̣n có thể nói với Darcy là hai ta sẽ đi ăn cùng nhau. Cô ấy biết cả hai đều phải ở đây làm việc mà, phải vậy không?"

"Chắc thế."

"Thôi nào. Anh muốn đưa em đi ăn tối. Trước giờ anh chưa đưa em đi chơi trong một buổi hẹn đàng hoàng. Anh thấy thế thật tệ. Em th́ sao?"

Tôi nhướng mày và cười nữa. "Nét mặt đó là thế nào vậy?" Dex hỏi. Đôi môi đầy đặn của anh chạm vào mép cốc.

"Chỉ là khi nghĩ về chuyện chúng ta th́ em không thể nghĩ ra cái từ "đàng hoàng" đó."

"À, ra vậy," Dex nói, phẩy tay như thể tôi vừa mới nói ra một chi tiết chẳng có ǵ đặc biệt trong mối quan hệ giữa chúng tôi. "Chuyện đó th́ đành vậy thôi... Ư anh là - ừ đúng, hoàn cảnh bây giờ... không được lư tưởng."

"Nói thế c̣n nhẹ. Hăy thành thật đi, Dex. Chúng ta đang ngoại t́nh."

Từ trước đến giờ, đó là điều thẳng thừng nhất tôi từng nói về việc chúng tôi đang làm với nhau. Tôi biết Hillary sẽ không thích tôi nói thẳng như vậy, nhưng tim tôi vẫn thót lên từng hồi. Đối với tôi, đó là một câu nói rất can đảm đấy.

"Chắc là vậy," anh ngần ngừ nói. "Nhưng khi ở bên em, anh chẳng nghĩ... mối quan hệ giữa chúng ta là không đàng hoàng. Ở bên cạnh em anh không thấy có ǵ sai cả."

"Em hiểu anh muốn nói ǵ," tôi nói, thầm nghĩ rồi sẽ có vài người phản đối cho xem.

Tôi chờ đợi anh nói thêm về chuyện đó. Về chúng tôi. Về tương lai của hai đứa, hay ít nhất là lần mạo hiểm vào cuối tuần này. Anh không nói ǵ. Thay vào đó lại bảo là chúng tôi nên mang cà phê về nhà, nằm trên giường đọc báo.

"Nghe thật tuyệt," tôi nói, tự hỏi không biết anh đọc phần nào trước. Tôi muốn biết tất cả mọi điều về Dex.

° ° °

Cả ngày trời cứ chốc chốc lại mưa, vậy nên chúng tôi ở nhà, chuyển từ giường sang sofa nằm, rồi lại về giường, nói chuyện hàng tiếng, chẳng bao giờ xem đồng hồ. Chúng tôi nói về tất cả mọi thứ - về hồi cấp ba, đại học, hồi học ở trường luật, về gia đ́nh, bạn bè, sách báo, phim ảnh. Nhưng không nhắc đến Darcy hay t́nh cảnh lúc này. Thậm chí cả khi cô ấy gọi vào máy di động của Dex để chào anh cũng không. Tôi quan sát lớp da quanh móng tay trong lúc anh ấy bảo với Darcy là vừa mới rời khỏi văn pḥng đi ăn qua loa, và đúng, anh làm được nhiều việc lắm, cả ngày cắm đầu vào làm mà. Anh lẩm bẩm, "Anh cũng vậy" vào cuối cuộc nói chuyện qua loa giữa họ, thế là tôi biết anh vừa nói ǵ với Darcy rồi. Tôi tự nhủ rằng nhiều cặp đôi kết thúc cuộc gọi điện thoại bằng những câu "Anh/em yêu em/anh" một cách tự động giống như những người khác hay nói "tạm biệt" ấy mà. Điều đó chẳng có ư nghĩa ǵ cả.

Khi Dex gập máy lại, trông vẻ mặt chán nản, th́ di động của tôi reo. Là Darcy. Dex bật cười. "Cô ấy vừa bảo anh là phải đi đây. Y như rằng! Để gọi cho em chứ ǵ!"

Tôi không nhấc máy nhưng sau đó nghe tin nhắn thoại. Cô ấy ca cẩm về thời tiết nhưng nói rằng dù sao bọn họ cũng vẫn vui vẻ. Cô ấy nói là nhớ tôi. Bảo rằng không có Dex và tôi th́ không được như trước. Tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi ǵ hết. Không đâu.

Tối đó, Dex và tôi xa nhau chỉ trong vài tiếng đồng hồ để anh về thay quần áo đi ăn tối, v́ anh chỉ mang theo mỗi quần jean, quần đùi và những đồ tắm gội cần thiết nhất. Trong lúc anh đi, tôi thấy nhớ nhưng lại thích cái kiểu xa nhau thế này khiến cho bữa tối của bọn tôi dường như giống với một buổi hẹn nhiều hơn. Vả lại, tôi mừng v́ được một ḿnh sửa sang tút tát lại. Tôi có cơ hội làm những việc mà một anh chàng vừa mới hẹn ḥ không nên chứng kiến - nhổ những sợi lông mày mọc lung tung, khéo léo xịt nước hoa đúng chỗ (sau đầu gối, giữa ngực) và trang điểm sao cho trông như bạn chỉ dùng có chút xíu son phấn thôi.

Dex đón tôi lúc bẩy giờ bốn lăm, chúng tôi bắt taxi đến một trong những nhà hàng tôi yêu thích ở Manhattan tên là Balthar, đặt chỗ ở đó luôn luôn là chuyện bất khả thi trừ trường hợp bạn gọi điện trước hàng mấy tuần hoặc là ngồi ăn vào lúc sáu giờ hay mười một rưỡi. Nhưng chúng tôi bước vào lúc tám giờ đúng và được xếp một chỗ ngồi thật lư tưởng, ấm áp. Tôi hỏi Dex có biết Jerry Seinfeld cầu hôn vợ anh ta, Jessica Sklar, ở nhà hàng Balthr này không. Có lẽ chỗ ngồi này chính là nơi Jerry đă nói ra câu hỏi đó kèm với một chiếc nhẫn Tiffany.

"Anh không biết," Dex nói, ngẩng lên khỏi tờ danh sách rượu.

"Anh có biết là cô ta đă đá ông chồng mới cưới được bốn tháng để đến với Jerry không?"

Anh cười. "Có, chắc anh từng nghe điều đó rồi."

"Vậy... Balthar chắc chắn là nhà hàng lư tưởng cho những chuyện đáng hổ thẹn."

Anh lắc đầu, mỉm cười vẻ hơi bực bội. "Xin em đừng gọi hai chúng ta như thế nữa đi."

"Chấp nhận thực tế đi, Dexter. Chuyện này thật đáng hổ thẹn... Chúng ta chỉ giống như Jerry và Jessica thôi."

"Này em. Chúng ta không thể ép buộc t́nh cảm của ḿnh được." Dex nói một cách thành thật.

Phải lắm. Và có lẽ đó chính là điều Jessica đă th́ thầm với Jerry qua điện thoại trong khi ông chồng ngây thơ của cô ta đang ngồi pḥng bên cạnh, xem chương tŕnh ti vi không thể bỏ qua và cười ầm lên.

Trong lúc đọc lướt quyển thực đơn, tôi nhận ra rằng có lẽ cách nh́n nhận của tôi về chuyện Jerry và Jessica đang dần thay đổi. Trước đây tôi từng tin rằng anh ta là một kẻ không có trái tim, phá hoại hạnh phúc của người khác, c̣n cô ta là kẻ đào mỏ không biết xấu hổ, kẻ nhẫn tâm bỏ ông chồng Nederlander để vươn cao hơn tới một anh chàng người mẫu giàu có hơn, hài hước hơn ngay khi cơ hội tự bày ra trước mắt, mà theo như tôi đọc được th́ cơ hội đó xuất hiện ở Câu lạc bộ thể thao Reebok, pḥng tập ở khi Upper West Side mà Darcy cũng đến tập. Nhưng bây giờ th́ tôi lại không dám chắc chắn nữa rồi. Có thể mọi chuyện đă tan vỡ như thế đấy. Và có lẽ Jessica kết hôn với Eric Nederlander, người mà cho đến lúc đó cô ấy nghĩ là ḿnh sẽ yêu cả cuộc đời, thế rồi cô ấy gặp Jerry vài ngày sau khi đi nghỉ tuần trăng mật ở Ư về, và nhanh chóng nhận ra rằng trước đây ḿnh chưa từng yêu thực sự, rằng t́nh cảm cô ấy dành cho Jerry lớn hơn rất nhiều so với Eric.

Cô gái đó sẽ phải làm ǵ? Tiếp tục cuộc hôn nhân với một người đàn ông chọn nhầm chỉ để giữ thể diện? Jessica biết rơ rằng ḿnh sẽ phải nhận những điều tiếng xấu xa thế nào, không chỉ từ bạn bè, gia đ́nh và từ chính người chồng cô ấy đă từng thề thốt sẽ yêu và ở bên trọn đời (chứ không chỉ trong ṿng 120 ngày), mà c̣n cả thế giới này - hay ít nhất là những người quá chán cuộc sống của chính ḿnh đến nỗi chộp ngay lấy tờ tạp chí People ngay khi nó ra sạp. Thế nhưng cô ấy vẫn cứ làm, nhận ra rằng người ta chỉ được sống một lần mà thôi. Cô ấy bước ra phố, và giống như con ếch trong tṛ chơi video tôi yêu thích nhất qua mọi thời đại, băng qua đường, an toàn nhảy vào chiếc hộp nhỏ phía trên cùng màn h́nh, hay như thực tế là, nhảy vào căn hộ trị giá sáu triệu đô la, hướng ra công viên Trung tâm. Việc cô ấy thừa nhận sai lầm của ḿnh phải cần đến sự quyết tâm và ḷng can đảm thực sự. Và có lẽ cả Jerry cũng xứng đáng có tin v́ đă bỏ ngoài tai tất cả những lời nói ác ư của cả thế giới này để nghe theo con tim mách bảo, dù phải trả bất cứ giá nào. Có lẽ t́nh yêu thực sự đă chiến thắng tất cả.

Chương 14 -
phần II

Cho dù giữa Jessica, Eric và Jerry thực sự đă xảy ra chuyện ǵ đi nữa, những ǵ tôi tin tưởng về nguyên tắc trong t́nh yêu giờ đây đang thay đổi.

"Thế nào, em nghĩ ḿnh thích ăn ǵ?" Dex hỏi tôi.

Tôi mỉm cười và nói với anh rằng ḿnh đang chờ nghe giới thiệu những món đặc biệt ở đây.

Sau khi ăn tối xong, Dex hỏi tôi có muốn đi uống ǵ đó không.

"Anh th́ sao?" tôi hỏi, muốn làm anh vui ḷng nên đáp như vậy.

"Anh hỏi em trước mà."

"Em thích về nhà hơn."

"Tốt. Anh cũng vậy."

Đến đêm, trời có vẻ quang mây hơn chút ít, và khi xuống xe chỗ góc rẽ vào khu nhà tôi, chúng tôi trông thấy vài bông pháo bừng sáng trên bầu trời xa xa, phía bên kia sông East. Những sắc xanh dương, hồng và vàng rọi sáng thành phố dường như chỉ dành riêng cho chúng tôi. Dex và tôi tay trong tay, ngước lên nh́n trời, lặng lẽ quan sát khoảng vài phút trước khi bước vào trong nhà và chúc José ngủ ngon, đến giờ này th́ anh ta nghĩ Dex là bạn trai của tôi rồi.

Chúng tôi lên pḥng, trút bỏ áo quần và ân ái với nhau. Không phải do tôi tưởng tượng mà thực sự mỗi lần chuyện ấy ngày càng tuyệt vời hơn. Sau đó, không ai nói ǵ, không ai cử động. Chúng tôi ch́m vào giấc ngủ, chân tay chúng tôi quấn lấy nhau. Hôm sau, tôi tỉnh dậy khi trời mới tảng sáng. Tôi lắng nghe tiếng Dex thở, ngắm nghía g̣ má cong cong của anh. Đột nhiên Dex mở mắt. Mặt chúng tôi kề sát bên nhau.

"Chào em yêu." Giọng anh khàn khàn v́ ngái ngủ.

"Chào anh." Tôi nói khẽ. "Buổi sáng tốt lành".

"Em dậy làm ǵ? C̣n sớm mà."

"Em đang ngắm anh."

"V́ sao?"

"V́ em yêu gương mặt anh." Tôi đáp.

Trông anh có vẻ thực sự ngạc nhiên trước câu nói của tôi. Sao có thể như vậy nhỉ? Anh chắc chắn phải biết ḿnh đẹp trai chứ.

"Anh cũng yêu những đường nét của em," anh ấy nói. Đôi tay ôm lấy tôi, kéo tôi dựa vào ngực. "Và anh yêu cả cách em biểu lộ t́nh cảm."

Tôi thấy mặt ḿnh đỏ lên.

"Và cả hương vị của em," anh nói, hôn lên cổ, lên mặt tôi. Chúng tôi tránh hôn miệng, sau khi ngủ dậy thường là thế mà. "Và anh nghĩ tất cả những điều đó đều thật có ư nghĩa."

"V́ sao vậy?"

"Ừm, bởi v́..."

Giờ anh thở nặng nhọc rồi, trông có vẻ lo lo, gần như là đang sợ. Tôi với lấy chiếc bao cao su trong ngăn kéo bên cạnh giường, nhưng anh kéo tay tôi lại, đưa ḿnh vào trong tôi, rồi lại nói "Bởi v́".

"V́ sao?"

Tôi nghĩ có lẽ ḿnh biết lư do rồi. Hy vọng tôi biết được v́ sao.

"Bởi v́, Rachel à..." anh nh́n vào mắt tôi. "Bởi v́ anh yêu em."

Anh nói chính những từ tôi đang nghĩ đến, đang cố gắng gh́m lại khao khát trào dâng được nói ra điều đó trước. Và giờ th́ tôi không cần phải làm vậy nữa rồi.

Tôi cố gắng ghi nhớ tất cả mọi thứ trong khoảnh khắc này. Đôi mắt anh đang nh́n, cảm giác nơi làn da. Thậm chí cái cách ánh sáng len lỏi qua tấm rèm pḥng tôi nữa. Đó là khoảnh khắc c̣n hơn cả hoàn hảo, hơn tất cả những ǵ trước đây tôi từng cảm nhận. Nó gần như quá sức chịu đựng của tôi. Tôi không quan tâm chuyện Dex đă đính hôn với Darcy hay chuyện chúng tôi đang lén lút như hai đứa phạm tội. Tôi không quan tâm cần phải đánh răng thật sạch, mái tóc th́ rối mù quanh mặt. Tôi chỉ cảm nhận được mỗi Dex và những ǵ anh vừa nói, và không một chút nghi ngờ, tôi biết đây là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời ḿnh. Những h́nh ảnh lướt qua tâm trí tôi. Chúng tôi ngồi ăn tối trong ánh nến, nhấm nháp loại sâm banh tuyệt hạng. Chúng tôi cuộn tṛn bên nhau, cạnh ngọn lửa bùng cháy trong ḷ sưởi ở nhà cổ nơi làng quê Vermont, gỗ lót sàn đá cũ, ngoài kia những bông tuyết to bằng đồng xu bạc đang rơi. Chúng tôi cùng nhau ăn bữa trưa khi đi dă ngoại ở Bordeaux, giữa băi cỏ xanh tràn ngập những bông hoa vàng, nơi đây anh sẽ trao cho tôi chiếc nhẫn kim cương sang trọng nhất.

Điều này có thể xảy ra. Anh ấy yêu tôi. Tôi yêu anh ấy. c̣n cần ǵ nữa đâu? Chắc chắn anh sẽ không cưới Darcy. Bọn họ không thể sống hạnh phúc măi măi bên nhau được. Tôi cất giọng, cố đáp lại ba từ ấy với Dex. Những từ tôi đă không được nói ra trong suốt một thời gian rất dài, rất dài. Những từ mà trước khi có khoảnh khắc này, chúng hoàn toàn chỉ là vô nghĩa.

° ° °

Không ai trong chúng tôi nhắc đến cái điều đă nói ngày hôm đó, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều ấy đang ở quanh đây, ngay trong không trung. Nó c̣n dễ nhận thấy hơn cả hơi ẩm nặng nề trong không khí. Tôi cảm nhận nó qua cái cách anh nh́n tôi, cách anh gọi tên tôi. Chúng tôi là một đôi rồi, và những từ ấy khiến cả hai trở nên mạnh bạo hơn. Có một lúc, khi đang đi dạo qua công viên Trung tâm, anh nắm lấy tay tôi. Chỉ trong ṿng có vài giây thôi, năm hay sáu bước chân ǵ đó, nhưng tôi cảm thấy chất adrenaline trong người ḿnh đột ngột tăng lên. Nhỡ chúng tôi bị bắt quả tang th́ sao? Lúc đó sẽ thế nào? Một phần nhỏ trong tôi muốn điều đó xảy ra, muốn t́nh cờ giáp mặt người quen nào đó của Darcy, một đồng nghiệp ở lại thành phố để làm việc, đi dạo lnh quanh trong công viên. Cô ta sẽ mật báo tin đó vào sáng thứ Hai, kể với Darcy rằng ḿnh đă trông thấy Dex đi cùng một cô gái, tay nắm tay. Cô ta sẽ tả chi tiết trông tôi thế nào, nhưng chung chung quá nên Darcy sẽ không nghi ngờ tôi. Mà nếu có đi nữa th́ tôi sẽ chỉ việc chối phắt, bảo là tôi ở chỗ làm cả ngày cơ mà. Nói rằng tôi thậm chí c̣n không có cái váy nào màu hồng - cái đó là tôi mới mua, cô ấy chưa thấy bao giờ. Tôi sẽ cực kỳ tức giận, và cô ấy sẽ xin lỗi rồi quay trở lại nói về đề tài Dex lừa dối. Cô ấy sẽ quyết định bỏ anh ấy, rồi tôi sẽ ủng hộ, nói rằng cô ấy làm thế là đúng. Như thế th́ Dex sẽ không điều ǵ, sẽ không phải làm ǵ hết. Chuyện với chúng tôi thế là xong.

Chúng tôi tiến đến chỗ hồ nước, đi ṿng quanh trong lúc ngắm nghía ca ngợi khung cảnh của thành phố. Chúng tôi đi ngang qua một cậu bé mặc bộ quân phục từ đầu đến chân, dẫn theo một chú chó săn già, sau đó là một người phụ nữ quá khổ, đang chậm chạp chạy bộ và thở hổn hển, khuỷu tay lóng ngóng vung lên. Ngoài những điều đó ra, con phố mà mọi khi lúc nào cũng đông đúc người qua lại th́ giờ chỉ có chúng tôi. Tôi lắng nghe tiếng sỏi lạo xạo dưới đế giày khi chúng tôi cùng nhau bước chung một nhịp. Tôi thấy thật măn nguyện. Hồ nước, phong cảnh, thành phố này, và cả thế giới đều thuộc về Dex và tôi.

Cuối cùng khi những đám mây đen kéo trên bầu trời cũng là lúc chúng tôi rời khỏi công viên. Cả hai quyết định không cần thay quần áo để đi ăn tối, thẳng tiến đến Atlantic Grill, một nhà hàng ở gần nhà tôi. Cả hai đều đang muốn ăn cá, uống rượu vang trắng và ăn kem vani. Sau bữa tối, chúng tôi quay về căn hộ của tôi trong cơn mưa như trút, cười đùa khi băng qua đường, làm nước bắn tung toé khi chạy qua những vũng nước trên vỉa hè. Vào đến nhà, chúng tôi cởi bỏ quần áo ướt, lau người cho nhau, vẫn c̣n cười đùa. Dex mặc một chiếc quần đùi. Tôi mặc một trong mấy chiếc áo phông của anh ấy. Rồi chúng tôi mở CD Billie Holiday và mở một chai rượu vang khác, lần này là loại vang đỏ. Chúng tôi nằm dài trên sofa nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ dậy đi đánh răng rồi ra giường nằm, tận hưởng một giấc ngủ nữa bên nhau trong măn nguyện.

Thế rồi đột nhiên, như lúc nào cũng thế, thời gian trôi đi nhanh quá. Và đêm đầu tiên được ở bên Dex có cảm giác như ngày hè vừa mới bắt đầu, nỗi sợ hăi khi thời gian chúng tôi được ở bên nhau đă hết khiến tôi nhớ lại hồi cuối tháng Tám, khi những đoạn quảng cáo cặp tài liệu Trapper Keepers cho năm học mới sẽ thay thế cho quảng cáo có bọn trẻ con vui vẻ chụm đầu uống nước h quả Capri-Sun bên cạnh bể bơi. Tôi nhớ rất rơ cảm giác lúc ấy - nỗi buồn xen lẫn lo lắng. Đó chính là những ǵ tôi đang cảm nhận lúc này đây, khi chúng tôi đang ngồi trên sofa vào ngày thứ Bảy và chiều đang ngả dần sang tối. Tôi cứ liên tục tự nhủ với chính ḿnh rằng đừng để nỗi buồn phá hỏng mất buổi tối cuối cùng này. Tôi tự nhủ, điều tốt đẹp nhất vẫn c̣n chưa tới. Anh ấy yêu tôi.

Như thể đọc được ư nghĩ của tôi, Dex nh́n tôi vào bảo, "Điều anh đă nói thực sự nghiêm túc."

Đó là lần đầu tiên chúng tôi nhắc đến ba từ trọng đại đă nói với

"Em cũng vậy." Trong tôi đang ngập tràn niềm khao khát vô tận, và tôi tin rằng cuộc nói chuyện đó sắp đến rồi. Cuộc Nói Chuyện Sau Ngày Mồng Bốn Tháng Bảy. Chúng tôi sẽ nói về những cách làm cho chuyện điên rồ này đâu vào đấy. Chúng tôi không thể chịu đựng nổi khi làm tổn thương đến Darcy, nhưng phải thế thôi. Tôi chờ đợi anh mở lời. Cuộc nói chuyện này do anh bắt đầu mà. Lúc đó, anh nói, "Cho dù có chuyện ǵ đi nữa, vẫn sẽ như vậy."

Những câu từ đó nghe giống như tiếng kim chạy trên chiếc đĩa hát vậy. Cảm giác ḿnh trở nên yếu ớt đến phát bệnh lan khắp cơ thể rồi. Đây chính là lư do bạn đừng bao giờ, đừng bao giờ hy vọng quá nhiều. Chính là lư do mà bạn nên nh́n cốc nước theo kiểu vẫn thấy c̣n vơi một nửa. Để đến khi tất cả mọi chuyện đổ vỡ, bạn không cảm thấy suy sụp hoàn toàn. Tôi muốn khóc nhưng vẫn giữ nét mặt b́nh tĩnh, tưởng tượng ḿnh vừa tiêm một mũi Botox (Thuốc chống nếp nhăn, có tác dụng ngăn cản các kích thích từ thần kinh đến sợi cơ, do đó làm giăn cơ). Tôi không thể khóc v́ một vài lư do, nhất là nếu anh ấy hỏi tại sao tôi khóc, tôi sẽ không thể nói được ǵ để đáp lại.

Tôi cố gắng vớt vát buổi tối đó, cố gợi lại những giây phút hạnh phúc lúc trước. Anh ấy yêu ḿnh, anh ấy yêu ḿnh, anh ấy yêu ḿnh, tôi tự nhủ như vậy. Nhưng việc đó không có tác dụng. Anh nh́n tôi lo lắng. "Sao thế?"

Tôi lắc đầu, và anh hỏi lại, giọng nhẹ nhàng.

"Này, này, này..." Anh nâng cằm tôi lên, nh́n vào mắt tôi. "Chuyện ǵ vậy?"

"Chỉ là em thấy buồn thôi." Giọng tôi run rẩy thực sự. "Đây là đêm cuối cùng của hai ta."

"Không phải là đêm cuối cùng."

Tôi hít một hơi dài. "Không ư?"

"Không."

Nhưng điều đó không thực sự giải thích được nhiều cho lắm. "Không" nghĩa là thế nào? Là chúng tôi sẽ tiếp tục kiểu như thế này thêm vài tuần nữa ư? Cho đến đêm trước ngày tổ chức bữa ăn tối thân mật giữa bạn bè và gia đ́nh cô dâu chú rể, chuẩn bị cho lễ cưới? H anh muốn nói đây mới chỉ là mở đầu thôi. Tôi sợ phải nghe câu trả lời của anh lắm.

"Rachel, anh yêu em."

Môi Dex giữ nguyên như cũ sau khi từ cuối cùng thốt ra, cho đến lúc tôi rướn người hôn anh. Nụ hôn thay cho lời tôi đáp. Tôi sẽ không nói ra điều đó cho đến khi nói chuyện xong. Lập trường hay thật đấy!

Chúng tôi hôn nhau trên sofa, sau đó là cởi khóa, tháo cúc và cố gắng trút bỏ quần jean thật nhẹ nhàng, một việc bất khả thi. Cả hai gạt những trang báo trong tờ Times ra khỏi chỗ ngồi, để chúng rơi xuống sàn. Chắc đây là một giải pháp ổn thỏa - giải quyết được tất cả những vấn đề. Chúng tôi ân ái nhưng tôi chẳng có ḷng dạ nào cả. Tôi đang nghĩ, nghĩ và nghĩ. Tôi có thể thấy những ṿng quay trong đầu ḿnh đang xoay tít, giống như bên trong một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ vậy. Anh ấy sẽ làm ǵ đây? Chuyện ǵ rồi sẽ đến?

Sáng hôm sau, khi thức dậy bên cạnh Dex, tôi nghĩ đến điều anh nói "cho dù có xảy ra chuyện ǵ đi nữa". Nhưng trong suốt thời gian thiếp đi, đầu óc tôi suy xét lại ư nghĩa của những điều anh nói ra, cuối cùng đi đến một lời giải thích hoàn toàn logic: ư Dexter muốn nói rằng cho dù chuyện vỡ lở đi nữa, dù Darcy có nói ǵ, có làm ǵ, nếu như chúng tôi cần xa nhau một thời gian sau khi xảy ra chuyện đau thương đó, anh sẽ chờ đợi để được yêu tôi và cuối cùng, tất cả sẽ đâu vào đấy. Chắc chắn đó là điều anh muốn ám chỉ. Thế nhưng tôi vẫn muốn anh ấy nói ra điều đó. Chắc chắn anh sẽ nói thêm điều ǵ đó trước lúc quay về căn hộ ở khu Upper West Side.

Chúng tôi dậy, tắm cùng nhau rồi đến quán Starbucks. Cả hai đă có chung thói quen vẫn làm hằng ngày rồi. Bây giờ là mười một giờ. Darcy và những người khác sẽ sớm về thôi. Thời gian của chúng tôi chỉ c̣n tính bằng phút, thế mà vẫn chẳng nói ǵ với nhau, chẳng đi đến một kết luận nào cả. Chúng tôi uống xong cà phê rồi dừng lại ở một cửa hàng đồ chơi. Dex cần mua một món quà cho em bé, con của một đồng nghiệp. Chỉ cần một thứ đồ lưu niệm nho nhỏ thôi, anh bảo. Tôi không biết ḿnh thích thú cái cảm giác chúng tôi là một cặp đôi thực sự khi cùng nhau làm những việc lặt vặt linh tinh hơn, hay là tôi đang hối hận v́ phí phạm những giây phút đang dần trôi để làm cái việc không chuẩn bị trước này. Là vế sau th́ đúng hơn. Tôi chỉ muốn quay về nhà để chúng tôi có thêm vài giây phút ở bên nhau. Có thời gian để anh nói ra kế hoạch của ḿnh.

Nhưng Dex cứ nấn ná xem xét đủ loại đồ chơi và sách, hỏi ư kiến tôi, băn trước một quyết định mà xét theo toàn diện mọi chuyện th́ chẳng quan trọng ǵ. Cuối cùng anh quyết định mua một con khủng long ba sừng nhồi bông màu xanh lá cây, vẻ mặt trông như nhân vật hoạt h́nh. Nếu là tôi mua đồ chơi cho trẻ sơ sinh th́ tôi sẽ chẳng chọn thứ ấy, nhưng tôi ngưỡng mộ sự quyết đoán của anh. Tôi hy vọng anh cũng quyết đoán như thế trong chuyện của chúng tôi.

"Xinh thật. Em thấy thế không?" anh hỏi, nghiêng cái đầu khủng long bé nhỏ.

"Đáng yêu lắm."

Sau đó, lúc sắp đi trả tiền mua con khủng long, anh bắt gặp một cái thùng nhựa chất đầy những viên xúc xắc bằng gỗ. Anh chọn hai viên màu đỏ, chấm vàng, cầm chúng trong ḷng bàn tay để ngỏ. "Hai cái th́ bao nhiêu?"

"Bốn mươi chín xu một cái," người đàn ông ở quầy tính tiền đáp.

"Rẻ quá. Tôi mua hai cái."

Chúng tôi rời khỏi cửa hàng, đi bộ về nhà tôi. Người người đang kéo nhau về thành phố; giao thông trở lại với nhịp độ thông thường. Chúng tôi gần đến khu nhà tôi rồi, Dex cầm cái túi có con khủng long bên tay phải, c̣n tay trái cầm viên xúc xắc. Suốt trên đường về anh cứ xóc chúng măi. Tôi tự hỏi dạ dày anh có đang đau như tôi lúc này không.

"Anh đang nghĩ ǵ vậy?" tôi hỏi. Tôi muốn có một câu trả lời thật dài, nói ra tất cả những ǵ tôi đang nghĩ trong đầu. Tôi muốn có một lời trấn an, muốn có một chút hy vọng nhỏ nhoi.

Anh nhún vai, liếm môi. "Cũng chẳng có ǵ nhiều."

ANH CÓ ĐỊNH CƯỚI DARCY KHÔNG? Những từ ngữ ấy gào thét lên trong đầu tôi. Nhưng tôi không nói ǵ, sợ rằng gây áp lực với anh không phải là cách khôn ngoan. Cứ như điều tôi nói hay không nói trong những giây phút cuối cùng khi chúng tôi c̣n bên nhau có thể tạo nên điều ǵ đó khác biệt không bằng. Có lẽ điều đó thật mong manh - số phận ba người đang tṛng trành như chiếc nôi đung đưa theo nhịp ru vậy.

"Em có thích tṛ may rủi không?" Dex hỏi, quan sát hai viên xúc xắc trong tay.

"Không," tôi đáp. Ngạc nhiên, ngạc nhiên chưa. Rachel thích an toàn cơ. "C̣n anh?"

"Có." Anh nói. "Anh thích tṛ chơi xúc xắc. Sáu là con số may mắn của anh - một số bốn, một số hai. Em có số may mắn không?

"Không...Ừm, em thích đôi sáu." Tôi đáp, cố gắng che giấu cảm giác tuyệt vọng. Phụ nữ mà tuyệt vọng th́ không hấp dẫn. Phụ nữ tuyệt vọng toàn là người thua cuộc.

"Tại sao lại là đôi sáu?"

"Em cũng không biết," tôi đáp. Tôi không muốn phải giải thích rằng điều đó xuất phát từ tṛ chơi cờ backgammon với bố khi tôi c̣n nhỏ. Tôi cầu được đôi sáu và cứ khi nào đổ được là bố lại gọi tôi là Boxcar Willy. Đến giờ tôi vẫn chẳng biết Boxcar Willy là ai, nhưng tôi thích cái cách bố gọi tôi như thế.

"Có muốn anh đổ cho em đôi sáu không?"

"Có," tôi đáp, chiều theo ư anh, trỏ xuống vỉa hè bẩn. "Anh đổ đi."

Chúng tôi dừng lại ở góc phố 70 và phố 3. Một cái xe buưt ngả nghiêng phóng qua, rồi một người phụ nữ có con nhỏ xuưt nữa th́ lao xe đẩy vào Dex. Anh dường như không quan tâm đến mọi người, mọi thứ xung quanh, dùng cả hai tay xóc viên xúc xắc, trên mặt hiện rơ sự tập trung cao độ. Nếu tôi mà trông thấy anh y như lúc này, nhưng ở Atlantic City mặc đồ vải polyester và đeo sợi dây chuyền vàng, th́ chắc tôi sẽ thắc mắc không hiểu anh có đem cả nhà, cả tiền tiết kiệm ra mà đánh liều không nữa.

"Chúng ta cá ǵ đây?" tôi hỏi.

"Cá ư? Chúng ta cùng một phe, em yêu à." Anh nói bằng giọng vùng Queens, rồi thổi vào hai viên xúc xắc thật mạnh, đôi má mịn màng phồng lên trông như một cậu bé con thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật.

"Đổ ngay cho em đôi sáu đi."

"Nếu được th́ sao?"

Tôi thầm nghĩ: anh mà đổ được đôi sáu th́ cuối cùng chúng ta sẽ được ở bên nhau. Không c̣n đám cưới với Darcy nữa. nhưng thay vào đó tôi lại nói, "Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ gặp may mắn."

"Được rồi. Đôi sáu xuất hiện cho em ngay bây giờ đây."

Anh liếm môi, xóc hai viên xúc xắc càng mạnh hơn nữa.

Mặt trời chiếu vào mắt tôi khi anh rung hai viên xúc xắc trong không trung, bắt được chúng một cách dễ dàng rồi sau đó hạ cánh tay xuống một cách khéo léo như thể sắp ném quả bóng bowling. Anh mở ḷng bàn tay, những ngón tay x̣e rộng ra, viên xúc xắc rơi đánh cách xuống nền xi măng ngay tại ngă tư đông đúc ở Manhattan.

Ngay lập tức một viên màu đỏ dừng lại, hiện ra số sáu. Tim tôi lỡ mất một nhịp trước ư nghĩ: Nếu chẳng may? Chúng tôi ngồi xổm quan sát viên xúc xắc đă dừng và người anh em sinh đôi của nó vẫn c̣n đang xoay tít theo một cái trục, có cảm giác như nó cứ quay măi măi. Nếu bạn cố ư khiến cho một viên xúc xắc quay lâu đến thế, bạn sẽ không làm được đâu. Nhưng kia, nó đang quay bằng góc vuông, một vệt mờ mờ của những chấm vàng trên nền đỏ. Và rồi chậm dần, chậm dần, chậm dần, sau đó dừng lại một cách gọn ghẽ cạnh viên số một. Trên mặt viên số hai là hai hàng ba chấm.

Đôi sáu.

Boxcar Willy.

Khỉ thật, tôi thầm nghĩ... Không có đám cưới với Darcy!... Lúc trước anh muốn nói "cho dù có xảy ra chuyện ǵ đi nữa" như thể phía trên cao kia đang có ai đó điều khiển mọi việc vậy; ừm, th́ đây. Có kết quả rồi. Đôi sáu. Số phận của chúng tôi.

Tôi ngẩng lên khỏi hai viên xúc xắc, nh́n Dex, cân nhắc xem có nên nói với anh tṛ gieo xúc xắc này thật ra có ư nghĩa như thế nào hay không. Anh nh́n tôi, miệng hơi hé mở. Cả hai lại nh́n hai viên xúc xắc như thể có lẽ chúng tôi nh́n nhầm chăng.

Cơ hội là bao nhiêu?

Ừm, chính xác th́ là một phần ba mươi sáu. Dưới phần trăm.

Vậy là chúng tôi chưa đến mức nằm trong tỉ lệ một phần triệu. Nhưng những con số đó nếu không đặt trong hoàn cảnh của chúng tôi th́ dễ khiến người ta hiểu nhầm. Cùng nhau, chúng tôi đă đi đến phần kết của một kỳ nghỉ cuối tuần có ư nghĩa then chốt. Đúng lúc chỉ c̣n vài phút nữa thôi là chúng tôi chia đôi ngả (chỉ trong một ngày? Hay măi măi?), th́ Dexter chợt nảy ra ư muốn mua hai viên xúc xắc, nghịch ngợm với chúng thay v́ bỏ vào trong chiếc túi có con khủng long nhồi bông, và chơi tṛ may rủi của trẻ con. Tôi cũng tham gia, cho dù chẳng có ḷng dạ nào mà chơi. Thế rồi tôi quyết định lần gieo xúc xắc đó có ư nghĩa như thế nào, dù không nói ra lời. Và rồi anh ấy đổ được đôi sáu! Như thể muốn nói rằng: số phận đă định rồi, em yêu ạ.

Tôi nh́n hai viên xúc xắc giá chín mươi tám xu (có thuế) với một vẻ sùng kính như thể bạn đang nh́n vào quả cầu pha lê trong một căn pḥng kín bưng với bà thầy bói tài giỏi nhất thế giới có làn da nhăn nheo dưới vầng mặt trời Ba Tư, người vừa mới nói cho bạn biết quá khứ, hiện tại và tương lai của bạn. thậm chí cả Dex, dù không biết ḿnh vừa mới định đoạt điều ǵ cho cả hai chúng tôi, cũng bị ấn tượng, anh nói với tôi rằng cần phải đưa tôi đến Atlantic City ở Vegas mới được, rằng chúng tôi làm thành một đôi ổn phải biết.

Chính xác.

Anh mỉm cười và nói, "Thế là em gặp may rồi đấy, em yêu ạ."

Tôi không nói ǵ, chỉ nhặt hai viên xúc xắc lên và nhét vào túi trước quần soóc của ḿnh.

"Em trộm hai viên xúc xắc của anh đấy à?"

Xúc xắc của chúng ta chứ.

"Em cần chúng," tôi đáp.

Chúng tôi quay trở lại căn hộ của tôi, anh thu dọn tất cả đồ đạc rồi chào tạm biệt tôi.

"Cảm ơn em v́ một cuối tuần tuyệt vời," anh nói, vẻ mặt bây giờ giống hệt tôi. Anh cũng buồn.

"Vâng. Rất tuyệt. Cảm ơn anh." Tôi ra dáng một cánh b́nh tĩnh.

Dex cắn môi dưới. "Anh nên về thôi. Dù không muốn chút nào."

"Vâng. Nên như thế."

"Anh sẽ gọi điện cho em sớm. Bất cứ khi nào có thể. Ngay khi anh có thể."

"Vâng." Tôi gật đầu.

"Được rồi. Tạm biệt em."

Sau nụ hôn cuối, anh đi mất.

Tôi ngồi trên sofa, nắm chặt hai viên xúc xắc. Chúng là thứ khiến tôi được an ủi - lần gieo xúc xắc đó cũng tốt đẹp gần như một cuộc nói chuyện rồi. Có thể c̣n tốt hơn nữa kia. Chúng tôi không cần phải nói ǵ, bởi lẽ tất cả đều đă quá rơ ràng. Chúng tôi yêu nhau, là của nhau, và viên xúc xắc đó đă khẳng định chắc chắn tất cả. Tôi cẩn trọng đặt chúng vào hộp bánh quế Alroid mà Dex đă ăn hết, trên tờ giấy lót màu trắng, vẫn để ngửa mặt sáu lên trên. Tôi chạm vào hai hàng chấm tṛn trông giống như chữ nổi Braille nhưng khắc ch́m. Chúng nói với tôi rằng Dex và tôi sẽ được ở bên nhau. Đó là số mệnh của hai đứa rồi. Tôi hoàn toàn tin như vậy. Tôi đóng nắp chiếc hộp và đẩy về phía chân lọ h l kèn để chúng được cạnh nhau. Viên xúc xắc, chiếc hộp kim loại, đóa h loa kèn - tôi đă tạo ra một chốn linh thiêng dành cho t́nh yêu của hai chúng tôi.

Tôi liếc quanh căn pḥng gọn gàng nghiêm chỉnh của ḿnh, tất cả đều ngăn nắp đâu ra đấy, trừ chiếc giường chưa dọn. Chăn dồn lại trên tấm đệm, lờ mờ để lộ ra h́nh dáng thân thể hai chúng tôi. Tôi lại muốn được ở đó, được cảm thấy gần bên anh. Tôi bỏ đôi xăng đan ra, tiến lại giường, chui vào dưới tấm phủ chăn vẫn c̣n mát lạnh do điều ḥa đang bật. Tôi ngồi dậy, kéo rèm lại, rồi nhấn nút trên chiếc điều khiển bật dàn l lên. Tiếng Billie Holiday ngân nga hát. Tôi lại trèo lên, luồn lách về cuối giường, quắp chân vào chỗ cuối đệm. Tôi để cho các giác quan của ḿnh ch́m đắm trong cảm nhận về Dex. Thấy gương mặt anh, cảm thấy anh kề bên.

Tôi tự hỏi không biết anh ấy đă về đến nhà chưa hay vẫn c̣n đang ỏ trên đường. anh ấy có hôn Darcy lúc họ chào nhau không? Đôi môi cô ấy có cảm giác lạ sau khi anh ấy hôn tôi cuối tuần vừa rồi không? Liệu cô ấy có cảm thấy được là có ǵ đó không ổn, chẳng thể nói chính xác điều ǵ đă thay đổi không giờ ngờ được rằng cô phù dâu chính của ḿnh và một đôi xúc xắc có thể liên quan ǵ đến ánh mắt xa xăm của người chồng chưa cưới?

Chương 15 - phần I

Ngày hôm sau, Hillary đến chỗ làm chỉ trước mười một giờ một chút, mặc chiếc quần nhăn nhúm và đi đôi xăng đan không đế màu đen. Sơn móng chân th́ tróc ra rất xấu, khiến cho ngón chân cái trông giống như cục kẹo to bè vậy. Tôi bật cười và lắc đầu khi Hillary ngồi thụp xuống cái ghế cô ấy vẫn hay ngồi ở pḥng tôi.

"Có ǵ buồn cười đến thế?"

"Quần áo của cậu. Bọn họ sẽ đuổi việc cậu mất thôi."

Mới đây, công ty tôi đă thay đổi quy định về trang phục, chuyển từ vest sang quần áo công sở b́nh thường nếu không phải gặp khách hàng. Nhưng tôi tin chắc rằng quần áo của Hillary không giống như những ǵ ông quản lư công ty nghĩ đến khi ông ta viết ra bản ghi nhớ là "trang phục công sở sao cho phù hợp".

Cô ấy nhún vai. "Ḿnh cũng ước bọn họ đuổi quách ḿnh đi… Được rồi. Giờ kể cho ḿnh nghe về cuối tuần qua đi. Không được bỏ qua chi tiết nào hết."

Tôi mỉm cười.

Tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi đă rất vui. Tôi kể chuyện đi ăn ở nhà hàng Balthazar, Atlantic Grill, cuộc đi dạo trong công viên và có nhiều thời gian ở bên Dex mới tuyệt làm sao. Tôi đang thầm mong nếu ḿnh kể nhiều th́ có thể tránh được những câu hỏi ai cũng biết kia.

"Vậy anh ta có định hủy không?"

Chính là câu hỏi đó.

"Ừm, ḿnh không dám chắc."

"Cậu không dám chắc? Vậy là anh ta bảo sẽ suy nghĩ à?"

"Không.

"Anh ta sẽ không suy nghĩ về chuyện đó ư?"

"Ừm… Điều đó không xuất hiện một giây." Tôi cố gắng nói sao cho nghe không quá bênh vực.

Cô ấy nhăn mũi. Sau đó cô ấy nh́n tôi chăm chăm không hiểu ǵ cả. Tôi tự hỏi vẻ mặt không đồng t́nh kia là do tôi quá bị động hay cô ấy ngày một nghi ngờ rằng Dex đang lợi dụng tôi như một con ngốc. Vế đầu có vẻ đúng, nhưng vế sau th́ không. "Ḿnh tưởng hai người định trao đổi thật kỹ càng," cô ấy nói và nhíu mày.

"Ḿnh cũng định thế, nhưng mà…"

"Nhưng sao?"

"Nhưng anh ấy nói yêu ḿnh," tôi đáp. Tôi không định chia sẻ chi tiết riêng tư này, nhưng có cảm giác như bắt buộc phải nói ra.

Nét mặt Hillary có thay đổi chút ít. "Thế à?"

"Ừ."

"Anh ta có say không?"

"Không! Anh ấy không say," tôi nói, liếc nh́n vào màn h́nh vi tính, hy vọng nhận được e-mail Dex gửi. Chúng tôi chưa nói chuyện từ sau lúc anh đi ngày hôm qua.

Cô ấy không bị thuyết phục. "Thế cậu có đáp lại không?"

"Có. Ḿnh có đáp. V́ ḿnh cũng vậy."

Cô ấy im lặng trong mấy giây để tỏ vẻ tôn trọng. "Thôi được rồi. Vậy là cả hai yêu nhau. Giờ th́ sao? Khi nào th́ xảy ra cuộc chia tay nho nhỏ đây?"

Tôi không đồng t́nh với cách cô ấy nói đến khó khăn đang chờ đợi Dex theo kiểu đùa cợt như vậy. "Hủy bỏ một đám cưới, chấm dứt một mối quan hệ lâu dài không thể nói là một cuộc chia tay nho nhỏ."

"Sao cũng được. Khi nào th́ anh ta định làm?

Dạ dày tôi đau nhói khi tôi lại đáp là tôi không biết. Tôi khao khát muốn kể cho Hillary nghe về hai viên xúc xắc, nhưng tôi lại giữ cho riêng ḿnh. Đó là chuyện giữa tôi và Dex. Vả lại, điều đó sẽ chẳng khiến cô ấy hiểu đâu, và rất có thể cô ấy sẽ chỉ chán ghét tôi v́ lại đi dựa vào cái tṛ đổ xúc xắc thay v́ nói thẳng ra.

Tôi hắng giọng. "Thế Darcy có nhắc ǵ đến anh ấy không?"

"Cũng không hẳn… Nhưng phải nói thật, công việc để mắt đến cô ta của ḿnh hơi bị thất bại rồi. Ḿnh có lư do chính đáng mà." Cô ấy nhe răng cười.

"Lư do ǵ?"

"Ḿnh đă gặp một người!"

"Không thể nào! Ai đấy? Ḿnh có biết không?"

"Không. Anh ấy sống ở Montauk. Tên là Julian. Rachel, trước khi gặp anh ấy, ḿnh chẳng tin vào ba cái chuyện tri âm tri kỷ ǵ đó đâu."

"Kể từ đầu đi," tôi nói với cô ấy. Không ai lắng nghe một người đang yêu tốt hơn chính một người cũng đang yêu.

Cô ấy kể với tôi là anh ta ba mươi bảy tuổi, là nhà văn, chưa kết hôn lần nào. Cô ấy gặp anh ta trên băi biển. Cô ấy đang đi dạo, anh ta cũng vậy. Cả hai người đều có một ḿnh, cùng đi về một hướng. Anh ta cứ liên tục dừng lại để ngắm nghía vỏ ṣ, cuối cùng cô ấy cũng bắt kịp và giới thiệu tên ḿnh. Sau đó hai người bọn họ về nhà anh ta, và anh ta làm cho cô ấy món salad cà chua, pho mát mozzarella và rau húng quế. Cà chua và húng quế có sẵn trong vườn nhà anh ta, c̣n pho mát mozzarella th́ tươi ngon. Cô ấy nói rằng họ không thể ngừng chuyện tṛ - rằng anh ta thông minh, đẹp trai, nhạy cảm.

"Vậy sau ngày hôm đó cậu có gặp lại anh ta không?"

"Ồ, có chứ. Cuối tuần bọn ḿnh đi chơi suốt… Rach ơi, cứ như là bọn ḿnh cho qua tất cả những thứ vớ vẩn khác vậy. Khó giải thích lắm… Bọn ḿnh là một cặp rồi, vậy thôi. Anh ấy là người tuyệt vời nhất."

"Bao giờ ḿnh được gặp anh ta?"

"Cuối tuần này anh ấy sẽ đến đây. Lúc đó cậu có thể gặp anh ấy được rồi."

"Không thể chờ nổi đến lúc đó."

Tôi mừng cho cô ấy, nhưng cũng hơi ghen tị một chút. Chắc là Julian c̣n chưa đính hôn. Les gọi điện, phá ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi không nghe máy, cảm thấy ḿnh không thể đối diện với hắn được. Hillary dường như cũng không thể rời khỏi chiếc ghế để về văn pḥng kiểm tra tin nhắn. Công ty này và tất cả những kẻ ăn không ngồi rồi khác đợi được mà.

Sau khi Hillary đi rồi, tôi trở lại với nỗi ám ảnh về Dex, chờ đợi một e-mail hay cú điện thoại. Cuối cùng điện thoại cũng reo, tôi giật bắn ḿnh.

Nhưng đó lại là Darcy hỏi xem tôi có rỗi để cùng đi ăn trưa không.

Tôi nói là có. Tôi ghét cái ư nghĩ phải gặp cô ấy, nhưng tôi cần biết xem có chuyện ǵ đang xảy ra. Có thể Dex đă nói ǵ đó với cô ấy th́ sao.

Chúng tôi gặp nhau ở Naples, một nhà hàng ở khu sảnh của ṭa nhà Metlife. Có một hàng dài người xếp hàng, vậy nên tôi nêu ư kiến là chúng tôi băng qua phố đến quán đồ ăn nước ngoài. Cô ấy bảo không, rằng đang thèm ăn pizza chết đi được. Tôi nói được thôi, chúng ta sẽ đợi đến khi có bàn. Tôi chăm chú quan sát nét mặt cô ấy xem có dấu hiệu nào của lời chia tay không. Không có ǵ mới, cho dù tóc cô ấy trông bắt nắng nhiều hơn. Cô ấy buộc đuôi gà thấp, gọn gàng. Đôi khuyên ngọc bích đu đưa dưới tai.

"Trên mặt ḿnh dính cái ǵ à?" Darcy hỏi, quệt hai má.

"Ḿnh chỉ ngắm đôi khuyên tai của cậu thôi mà. Đẹp quá. Mới mua à?"

"Không. Dex tặng ḿnh từ lâu rồi."

"Lúc nào? Sinh nhật cậu à?"

"Không… Ḿnh chẳng nhớ chính xác. Chỉ là một món quà tặng ngẫu nhiên thôi."

Tôi cảm thấy cơn ghen trào dâng, nhưng tự nhủ rằng kể từ hồi đó đến giờ đă có nhiều thay đổi rồi.

Darcy hỏi cuối tuần của tôi thế nào.

"Tốt," tôi đáp. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là ḷng tôi lại xốn xang. "Cậu biết rồi đấy. Nhiều việc lắm… C̣n cậu?"

"Hết ư. Lẽ ra cậu nên đi. Những bữa tiệc thật tuyệt vời. Ban nhạc ở Talkhouse rất hay. Ôi trời, ở đó vui cực kỳ. Cậu và Dex chọn nhầm cuối tuần để làm việc rồi."

Cậu và Dex. Cậu và Dex. Cậu và Dex.

"Dex chỉ toàn làm việc thôi à?" tôi hỏi, chỉ để thêm vào cho có.

Cô ấy đảo tṛn mắt. "Ừ, có ǵ khác đâu chứ? Ḿnh sắp cưới phải một tên nghiện công việc."

"Anh ấy không thể bỏ được mà."

Hay là không thể ép buộc t́nh cảm.

"Rồi, rồi, rồi," cô ấy nói. "Nhưng ḿnh lấy tất cả ra cá với cậu là đến một nửa trong số công việc cắm đầu vào làm đó là do anh ấy tự nguyện ôm lấy. Ḿnh dám thề là anh ấy thích lắm. Điều đó làm cho anh ấy cảm thấy là người quan trọng." Giọng cô ấy hơi có chút ác ư. Có lẽ đó là phần mở đầu cho câu chuyện về trận căi nhau to giữa họ cũng nên.

"Cậu nghĩ thế à?"

"Ḿnh biết ấy chứ," cô ấy đáp lại khi người ta dẫn chúng tôi ra ngồi ở một bàn ngoài trời. "Và chắc cậu cũng biết Hillary đă gặp một anh chàng rồi, đúng không?"

"Ừ. Cô ấy đă kể. Cậu gặp anh ta chưa?"

"Gặp qua thôi."

"Cậu nghĩ sao?"

"Anh ta không xí trai. Không phải típ người ḿnh thích - quá nghệ sĩ. Nhưng cũng khá là đáng yêu. Điều kỳ diệu không bao giờ hết đâu."

"Cậu nói thế là ư ǵ?" tôi hỏi, thừa biết cô ấy muốn nói Hillary gặp được một anh chàng đáng yêu là chuyện không thể nào có được.

"Cứ nh́n cô ta xem. Cô ta không quan tâm đến diện mạo của ḿnh ǵ hết. Đến một nửa thời gian cô ta thậm chí c̣n chẳng cư xử cho ra dáng con gái nữa ḱa."

"Ḿnh nghĩ cô ấy xinh ấy chứ."

Darcy nh́n tôi một cái ra hiệu "Đầu óc tỉnh táo lại đi."

Tôi nghĩ đến chiếc quần nhàu nhĩ và móng chân tróc sơn của Hillary. "Đâu phải chỉ v́ cô ấy không phải típ con gái điệu đà mà cô ấy không hấp dẫn."

"Cô ta ngoài ba mươi. Cần phải bắt đầu trang điểm đi. Mấy cái chuyện nét đẹp tự nhiên đó hết thời từ những năm bảy mươi rồi."

"Ừm, rơ ràng là Julian không đồng ư như vậy."

"Ừ, để rồi xem chuyện đó kéo dài được bao lâu," cô ấy nói, nhúng chiếc bánh ḿ vào đĩa dầu.

Ờ, để rồi xem cậu với Dex kéo dài hơn được bao lâu. Tôi nghĩ đến hai viên xúc xắc đỏ an tọa trong hộp bánh Altoid, và ngay lập tức trong tôi tràn ngập nỗi ân hận. Tôi không muốn cô ấy bị tổn thương. Ước ǵ có một cách nào đó để tôi và Dex được ở bên nhau mà Darcy không phải đau ḷng. Tại sao một cái kết có hậu lại khó đến thế? Tôi lại tập trung vào chuyện của Hillary và Julian. "Ḿnh nghĩ cô ấy thực sự thích anh ta," tôi nói.

"Ừ," cô ấy nói, đảo mắt. "Cậu biết là bạn trai cũ của cô ta có người mới rồi, đúng không?"

"Ừ. Tất nhiên là biết. Cô ấy c̣n chẳng quan tâm ǵ đến Corey nữa hết. Và cô ta đă đá anh ta, nhớ không!"

"Có. Nhưng sau đó anh ta bắt đầu hẹn ḥ một đứa con gái hai mươi ba tuổi hấp dẫn nóng bỏng và vênh váo đi khắp quán Talkhouse ngay trước mặt cô ta… chính lúc đó cô ta đột nhiên chắc như đinh đóng cột rằng Julian là anh chàng dành cho cô ta. Đó là trùng hợp ấy à? Ḿnh không nghĩ vậy đâu."

Tôi nói rằng tôi nghĩ cô ấy quá đáng rồi đấy. "Đừng có phá hoại chuyện của Hillary nữa."

"Được. Tốt thôi. Sao cũng được. Chủ đề tiếp theo," Darcy nói, chấm khăn ăn lên khóe miệng. "Lần cuối cùng cậu nói chuyện với Marcus là khi nào?"

"Đâu đó tuần trước."

Cô ấy rướn người tới nói rằng cuối tuần vừa rồi có vài lần anh ta nhắc tới tôi.

"Hay quá," tôi nói, mắt vẫn dán vào tờ thực đơn. Tôi có cảm giác như Marcus là chuyện xưa lắm rồi.

Cô ấy nhăn mặt. "Sao cậu hờ hững với anh ta thế? Cậu không nghĩ là anh ta cũng dễ thương à?"

"Có. Anh ta dễ thương," tôi đáp.

Người phục vụ đến bàn hỏi chúng tôi gọi món ǵ. Darcy gọi suất pizza cho một người. Tôi nói với anh ta là ḿnh sẽ ăn salad Caesar.

Darcy phản đối. "Cậu không muốn ăn thêm ǵ ngoài salad à?"

Tôi dám nói là cô ấy đang bực bội v́ tôi ăn salad c̣n cô ấy gọi pizza. Cô ấy thích được làm người ăn uống kén chọn hơn cơ. Thế nên tôi nhượng bộ và nói, "Salad Caesar bổ dưỡng lắm, với lại thực ra th́ rất nhiều chất béo."

"Cậu sẽ phải ăn mấy miếng pizza của ḿnh. Ḿnh không ăn hết cả cái được." Cô ấy đang nói chuyện với tôi nhưng mục đích là anh bồi bàn. Anh ta mỉm cười với cô. Nét mặt cô tỏ ra thân thiện cởi mở. Tôi bắt gặp cô giấu bàn tay trái xuống dưới bàn để anh ta khỏi nh́n thấy chiếc nhẫn.

Khi anh ta quay đi, cô ấy nói, "À, anh làm ơn đừng nướng cháy mặt dưới bánh nhé? Nhiều khi họ toàn nướng cháy thôi. Và tôi muốn cái pizza đó… nói thế nào nhỉ… vừa tái à?" Cô ấy gạt đuôi tóc về phía trước vắt qua một bên vai.

Anh ta cười và nháy mắt. "Được thôi."

Chương 15 -
phần II

"Anh ta quá trẻ so với cậu," tôi nói, mặc kệ anh ta vẫn c̣n trong tầm nghe.

"Ǵ cơ?" cô ấy nói ra vẻ ngây thơ. "Ôi, thôi xin cậu. Ḿnh có tán tỉnh ǵ đâu."

Trước khi cô ấy kịp tung ra đề tài khác, tôi phải xem giữa họ có rắc rối nội bộ nào sắp nổ ra không. Tôi lợi dụng khía cạnh liên quan đến đám cưới. "Vậy cậu định những CD đó sẽ có bài nào?"

"CD ấy à?" Cô ấy có vẻ bối rối. "À, phải rồi, là thứ đó. Ḿnh chưa nghĩ thêm ǵ cả. Cuối tuần rồi ḿnh bỏ qua chuyện lên kế hoạch cho đám cưới. Với lại, ḿnh nghĩ những CD đó có vẻ rắc rối quá. Chắc là ḿnh sẽ làm túi hạt dẻ hay bạc hà thôi. Bọn họ làm được những hộp bánh Altoid bằng kim loại h́nh trái tim rất xinh. Có lẽ bọn ḿnh sẽ chọn thứ đó. Cậu biết Dexter thích bánh Altoid đến thế nào rồi đấy."

"Ừmmm… Ḿnh không biết điều đó."

"Ừ," cô ấy nói. "Loại có vị quế ấy."

° ° °

Tối đó, măi đến khuya Dexter mới gọi điện, và tôi để lỡ mất v́ c̣n đang xem xét tài liệu ở trong pḥng họp. Lời nhắn của anh cũng đơn giản thôi: "Chào em, Rach. Xin lỗi v́ ngày hôm nay anh chưa gọi điện… Suốt cả ngày hôm nay chạy như đếm tiền để chuẩn bị sẵn sàng cho sự kiện vào ngày thứ Năm. Cuối tuần rồi thực sự th́ lẽ ra anh nên làm trước vài việc trong số đó… Nói vậy không phải anh sẽ làm khác đi đâu nhé. Được ở bên em th́ như thế cũng đáng. Anh nhớ em. Anh sẽ nói chuyện với em sớm."

Tin nhắn của anh khiến tôi cảm thấy trống rỗng. Là như thế sao? Một bài tường thuật lịch làm việc của anh? Lại c̣n dùng kiểu nói đáng ghét của dân ngân hàng: "chạy như đếm tiền". Điều tiếp theo tôi biết là anh sắp nói với tôi rằng anh đang "kẹt trong két" - lại một câu nói của dân ngân hàng thay cho cụm từ "anh bận lắm". Quan trọng hơn là anh chẳng nhắc Darcy, đến chuyện khi nào tôi lại được gặp anh, chẳng nói về chuyện ǵ hết. Chỉ bảo nhớ tôi. Tôi có cảm giác như anh đang rời xa dần, mọi cố gắng để có được hạnh phúc của tôi đang tiêu tan. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, nhưng rồi tự nhủ là phải kiên nhẫn. Dex sẽ làm điều đúng đắn thôi. Rồi cuối cùng anh sẽ ở bên tôi.

° ° °

Rốt cuộc tôi cũng gặp Dex vào tối thứ Năm. Anh đến chỗ tôi khi đă muộn, kiệt sức v́ công việc. Chúng tôi nói chuyện vài phút th́ anh lăn ra ngủ, đầu gác lên đùi tôi trong khi tôi đang xem tập phim Sopranos chiếu lại. Tony lại lừa dối Carmella một lần nữa. Tôi thương cho cô ấy vô cùng, mỉa mai thay, v́ cô là vợ chứ không phải người đàn bà thứ hai kia. Tôi nghĩ đến Darcy, so sánh t́nh cảm chúng tôi dành cho Dex. Cô ấy không yêu Dex như tôi yêu. Không thể bằng được. Đó sẽ là điều cuối cùng tôi nghĩ ra để hợp lư hóa chuyện này.

Lúc quá nửa đêm, tôi huưch anh nhè nhẹ, nói rằng có lẽ anh nên về nhà đi thôi. Anh miễn cưỡng đồng ư và lại nói rằng anh rất tiếc v́ lịch làm việc điên rồ này. Tôi nói là tôi hiểu, tôi biết chuyện đó là thế nào mà. Anh hôn tôi, ôm tôi thật lâu. Rồi sau đó anh lại về với Darcy. Khi anh ra đến cửa, tôi hỏi cuối tuần này anh định làm ǵ. Tôi cố gắng ra vẻ b́nh thường, nhưng trong trái tim th́ tôi đang cố gắng kiếm t́m chút hy vọng, mong rằng anh sẽ dành cho tôi vài tiếng đồng hồ.

"Bố anh và vợ ông đến thăm. Anh chưa nói với em à?"

"Chưa. Anh chưa nói. Nhưng cũng hay. Mọi người định làm ǵ?"

"Em biết mà - những việc thông thường. Ăn tối. Có thể đến rạp hát."

Tôi h́nh dung ra cảnh bốn người họ đi chơi. Đáng buồn là tôi không được gặp bố anh, điều đó lại càng củng cố thêm rằng: tôi không được ở bên Dex. Tôi là người đàn bà thứ hai. Tôi nghĩ đến tất cả những người đàn bà thứ hai khác, những người ngẫu nhiên có các buổi tối thứ Năm nhưng không bao giờ được có mặt trong những kỳ nghỉ, hay những dịp đặc biệt của gia đ́nh, hay những bữa tối bàn công việc quan trọng. Những việc thực sự to tát chẳng có phần cho họ. Rồi tôi lại thầm nghĩ rằng Dex thậm chí c̣n chưa từng nói với tôi một lời đảm bảo nào cả, dù là giả dối hay chân thật, những câu mà trên phim người đàn bà thứ hai luôn luôn được nghe. Không có ǵ ngoài mấy câu "Anh yêu em" và hai viên xúc xắc.

Tối thứ Bảy, Hillary thuyết phục tôi đi chơi cùng cô ấy và Julian. Tôi thấy tội lỗi v́ chen vào bữa tối của họ nhưng vẫn đồng ư, không muốn ở một ḿnh với những ư nghĩ về Dex. Tôi đang bị ám ảnh bởi cảnh tượng cuối tuần gia đ́nh sum họp ấm áp, Dex mỉm cười trong suốt cuộc chuyện tṛ về đám cưới. Có lẽ đúng là anh ấy đang làm theo đúng kế hoạch thật. Tôi không biết chuyện ǵ đang diễn ra, và sau cuối tuần được ở bên nhau vừa rồi th́ việc phải chờ đợi và băn khoăn trở nên khó chịu đựng hơn rất nhiều.

Vậy là tôi cuốc bộ đến Gramercy gặp Hillary và Julian ở I Trulli, một nhà hàng Ư. Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ h́nh tṛn ở khu vườn xinh đẹp phía sau nhà hàng, chung quanh là những bức tường đá nâu đỏ, bầu trời phía bên kia là một dải màu xanh đậm. Sân sau thắp nến, và những chiếc bóng đèn nhỏ xíu màu trắng quấn quanh các cành cây. Khung cảnh không thể lăng mạn hơn. Trừ một thực tế rằng tôi là con kỳ đà cản mũi.

Sau mười lăm phút gặp mặt, tôi biết là ḿnh mến Julian rồi. Anh ta không hề cư xử thiếu tự nhiên mà nói năng từ tốn, lựa chọn từ ngữ cẩn thận - anh ta nói "thích hơn" thay v́ "mê hơn", "dễ mến" thay cho "hay ho", và "khởi đầu" thay cho "bắt đầu". Đó là những cách dùng từ thay thế đơn giản, không phải cái kiểu màu mè như trong từ điển đồng nghĩa, thế nên tôi biết anh ta không hề khoe mẽ. (Tôi từng có lần đi chơi với một gă trong một buổi tối toàn nói những từ "thanh sạch", "y phục" với lại "đa ngôn". Tôi đă phải từ chối lời mời đến buổi hẹn thứ hai v́ sợ rằng hắn ta có thể đeo cà vạt đến chỗ hẹn cũng nên.) Và mặc dù Julian không đẹp trai theo kiểu truyền thống, tôi lại thích vẻ bề ngoài của anh ta. Mái tóc xoăn hơi dài, làn da rám nắng và đôi mắt nâu sẫm khiến tôi liên tưởng đến một anh chàng ngư dân người Bồ Đào Nha.

Tôi quan sát Julian cười trước điều Hillary vừa nói, ngả người về phía cô ấy. Chẳng có ai dám nói là họ mới chỉ gặp nhau được có một tuần. Những cử chỉ qua lại giữa họ thật nhẹ nhàng, tự nhiên, và cô ấy chẳng có những hành động mà phụ nữ hay làm khi mối quan hệ mới bước vào giai đoạn đầu. Hai lần cô ấy hỏi Julian là răng cô ấy có dính rau không, cô ấy ăn miếng ḿ ống cuối cùng rồi nhất định bảo là phải gọi món tráng miệng.

Bên những lát bánh pho mát, Hillary và tôi kể cho Julian chuyện chúng tôi ghét nghề của bọn tôi đến thế nào. Anh ta hỏi sao chúng tôi không bỏ việc đi. Bọn tôi bảo không dễ đến thế đâu, chế độ đăi ngộ tốt, trả được nợ nần, vân vân và vân vân. Vả lại, chúng tôi c̣n biết làm ǵ khác nữa nào? Anh ta nh́n tôi và nói: đúng, các cô sẽ làm ǵ khác? Tôi liếc nh́n Hillary, muốn cô ấy trả lời trước.

"Hillary muốn mở một cửa hàng đồ cổ," anh ta nói, vuốt ve cổ tay cô ấy. "Đúng không em?"

Hillary mỉm cười với anh ta. Bọn họ đă chuẩn bị đủ vốn liếng cho giấc mơ của cô ấy rồi. Tôi dám cá là cô ấy mở cửa hàng ở gần khu trung tâm Montauk.

"Vậy c̣n cô, Rachel?" Julian hỏi lại, đôi mắt sẫm màu nh́n chăm chú.

Đó là câu hỏi phổ biến trong những cuộc phỏng vấn ở các công ty luật, cùng với đó là "V́ sao cô quyết định học trường luật?", lúc đó bạn sẽ đáp một câu dễ nghe là tôi theo đuổi sự công bằng, trong khi cái điều bạn thực sự đang nghĩ lại là: V́ tôi là một đứa toàn điểm A thích theo đuổi những thứ cao siêu, chẳng biết phải làm ǵ khác; lẽ ra tôi đă định vào trường y rồi, nhưng máu me lại khiến tôi phát nôn.

Tôi nói với anh ta là tôi cũng không biết nữa, sự thật đó khiến tôi ngượng ngùng.

"Có lẽ nếu bỏ việc rồi th́ cô sẽ nghĩ ra nhanh hơn," Julian nói bằng giọng b́nh tĩnh. "Nghèo, đói - những thứ đó giúp cô suy nghĩ sáng suốt hơn."

Điện thoại di động của tôi reo. Tiếng chuông nghe chói tai. Tôi nói xin lỗi, bảo rằng ḿnh tưởng đă tắt đi trước khi ăn tối rồi. Có lẽ Dex gọi. Có lẽ anh ấy lẻn vào pḥng tắm để gọi cho tôi chăng.

"Ai đấy?" Hillary hỏi. Tôi biết cô ấy cũng đang thắc mắc có phải Dex gọi không.

"Ḿnh không dám chắc."

"Cậu nghe xem," cô ấy nói. "Bọn ḿnh không thấy phiền đâu, phải không?"

Julian nhún vai. "Không hề."

Tôi không thể từ chối được. Tôi rút điện thoại trong ví ra và nghe tin nhắn. Chỉ là Marcus thôi. Anh ta nói anh ta biết là muộn rồi nhưng hỏi tôi đang làm ǵ.

"Marcus," tôi nói, không giấu nổi vẻ thất vọng.

Hillary nhắc cho Julian nhớ Marcus là ai - anh chàng ở cùng nhà với bọn em ấy. Anh ta gật đầu, bảo rằng tất nhiên là nhớ chứ.

"Sao cậu không gọi cho anh ta? Mời anh ta đến đây," cô ấy nói. "Ta sẽ gọi một chai rượu vang nữa."

Cô ấy thật tốt bụng khi đề nghị như vậy, nhưng tôi biết cô ấy đă sẵn sàng kết thúc phần chơi chung trong buổi tối này rồi. Và tôi không muốn nhận thêm ḷng tốt nào nữa. Tôi nói là thôi, tôi hơi mệt, buổi tối nay thật tuyệt vời, nhưng thực sự đến lúc tôi phải về rồi. Julian ra hiệu bằng mắt với cô phục vụ và gọi thanh toán bằng cách lấy tay nguệch ngoạc trong không trung.

Khi chúng tôi rời nhà hàng, Hillary hỏi tôi có đi taxi không. Tôi bảo không, có lẽ tôi sẽ đi bộ.

"Qua bốn mươi mấy ṭa nhà ấy à?"

"Tối nay đẹp trời mà."

Chúng tôi tạm biệt nhau đoạn giao giữa phố 27 và phố Lex. Julian hôn má tôi. Anh ta cao ngang tôi, thấp hơn Hillary năm phân. Tôi lấy làm ngạc nhiên là Darcy lại quên mất chi tiết đó. Tôi nói với Julian là rất vui được gặp anh ta. Anh ta cũng đáp lại như vậy, nói là mong được gặp tôi ở Montauk. Tôi ôm Hillary, hớn hở tươi cười để cô ấy biết là tôi hoàn toàn ủng hộ anh chàng người yêu mới của cô ấy. Lúc quay người để đi về, tôi nhận ra rằng mặc dù thực sự mừng cho Hillary, nhưng mối quan hệ mới mẻ của cô ấy khiến tôi cảm thấy c̣n trống trải hơn, cô đơn hơn.

Bốn người thân mật đầm ấm kia chắc bây giờ đang từ rạp hát về, chuẩn bị đi ăn một bữa tối thật ngon, sải bước qua những con phố, cười đùa, hát ḥ những giai điệu dễ nhớ nhất sau khi xem buổi biểu diễn. Trong tôi tràn ngập cảm giác ấm ức. Nếu bây giờ mang theo hai viên xúc xắc bên ḿnh th́ tôi sẽ ném luôn xuống cống.

Tôi tiếp tục hướng về phố 3, xem đồng hồ. Mới hơn mười giờ một chút và đột nhiên tôi chẳng muốn về nhà. Tôi băn khoăn có nên gọi lại cho Marcus không, sợ rằng như thế là thiếu công bằng, tôi sẽ chỉ lợi dụng anh ta để quên đi Dex mà thôi. Nhưng tôi đang hết sức khổ sở và tức giận nên quyết định quay số điện thoại.

Anh ta nghe máy ngay sau hồi chuông đầu tiên.

"Anh đang làm ǵ vậy?" tôi hỏi.

"Chào em! Nhận được tin nhắn của anh rồi chứ?"

"Rồi, em nhận rồi. Lúc đó em đang ăn tối. Em đang ở gần khu nhà anh đấy. Có muốn đi uống với em một ly không?"

"Có chứ. Em đang ở đâu?"

Tôi bảo là chỗ phố 27 cắt phố 3.

"Ngay chỗ bar Rodeo đúng không?"

Tôi ngẩng lên. Anh ta xác định đúng rồi. "Vâng, phía bên kia đường."

"Ừm, em đến đó đi, gọi cho anh một cốc bia Pete’s Summer Brew nhé? Anh sẽ đến ngay."

Giọng anh ta hớn hở vui tươi, khiến tôi mỉm cười. Tôi nói là sẽ đợi anh ta ở quầy bar cùng với cốc bia Pete’s.

Bar Rodeo cũng mộc mạc như những quán khác ở Mahattan. Những chiếc đĩa cổ gắn quanh quán bar, những chiếc đầu ḅ to lớn treo lơ lửng trên trần, vỏ lạc vương văi khắp sàn…

"Chào người đẹp," tôi nghe thấy giọng Marcus từ phía sau lưng. "Chỗ này có ai ngồi chưa?"

Tôi bật cười và bảo rằng chưa, mời anh ngồi. "Bia của anh đây."

"Vẫn c̣n lạnh," anh ta nói rồi làm một hơi dài. "Cảm ơn em."

"Không có ǵ."

"Em đă đi đâu thế?"

"I Trulli."

Marcus gật đầu, nói là có biết chỗ đó. "Hay. Em hẹn ḥ đấy à?" anh ta hỏi, giả bộ ghen tuông. Anh ta dứ dứ nắm đấm như thể sắp choảng tên nào dám xâm nhập vào lănh địa của ḿnh.

Tôi cười. "Không. Em đi cùng Hillary và Julian, bạn trai mới của cô ấy. Cuối tuần rồi anh đă gặp anh ta, đúng không?"

"À phải. Cái gă Hillary nhặt được ở băi biển."

Tôi lại cười. "Đại loại là vậy."

"Đúng thế mà. Thật đấy. Bạo dạn thật."

"Hillary có rất nhiều điểm giống con trai hơn là con gái," tôi nói, nghĩ rằng ḿnh sẽ chẳng bao giờ dám tiếp cận một người lạ trên băi biển như thế.

"Ừ," anh ta nói. "Như thế hay lắm, thật đấy. Anh vẫn đang chờ đến lúc em bạo dạn với anh đấy."

Tôi cười. "Ồ, thật à?"

"Ừ, thật." Anh ta nói, nh́n thẳng vào tôi.

"Vậy đấy," tôi nói.

"Vậy đấy," anh ta xích cánh tay về phía tôi.

"Em nhợt nhạt lắm," tôi nói, so sánh màu da của cả hai với nhau.

"Anh thích da nhạt màu," anh ta nói. "Thế mới nữ tính."

"Thế th́ để em nói thẳng nhé," tôi đáp, "anh thích phụ nữ hung hăng trông có vẻ nữ tính à?"

Anh ta búng tay đánh tách một cái rồi chỉ vào tôi. "Chính xác. Em có làm được không?"

Tôi bật cười và hớp một ngụm bia, tự hỏi tối nay liệu Marcus có hôn ḿnh không. Nếu có, chắc tôi sẽ hôn lại. Thậm chí có khi c̣n thích nữa. "Nếu bạn không thể đến với người ḿnh yêu…"

Chúng tôi uống hết hai cốc bia. Tôi nói là ḿnh chán nghe nhạc đồng quê rồi, và hỏi Marcus là anh ta muốn đi khỏi đây chưa. Anh ta nói có, hỏi tôi có muốn đến một quán bar nữa không? Tôi đă bao giờ tới bar Aubette chưa? Nó chỉ cách đây vài ṭa nhà thôi.

"Rồi. Cùng một ṭa nhà với nhà hàng I Trulli, đúng không?"

"Đúng. Anh mới chỉ đến đó vào tối ngày thường nên không biết liệu có ǵ hay không. Nhưng họ có món rượu martini táo ngon chết người, cực hợp với em đấy. Có muốn đi không?"

Tôi cười. Làm sao anh ta biết cái ǵ cực hợp với tôi được cơ chứ? Dex mới gọi là cực hợp với tôi cơ. "Có chứ. Chúng ta đi thôi."

Chúng tôi chóng đến Aubette, đi qua gă bảo vệ người đầy cơ bắp mặc bộ đồ đen đứng ở lối vào. Chúng tôi vào bên trong. Nh́n đám đông đó cũng khó xác định - có những thành phần sống ở khu gầm cầu với vài kẻ học đ̣i theo kiểu châu Âu. Tôi theo Marcus đến quầy bán x́ gà ở phía sau và ngồi xuống cạnh anh ta trên một chiếc ghế sofa da đính cúc, chỗ dựa tay nhô cao. Ổ đây ấm áp thật đấy, nhưng nếu có Dex th́ sẽ c̣n ấm áp hơn. Tôi cố gạt bỏ anh ấy ra khỏi tâm trí.

"Em muốn uống ǵ?"

"Martini táo." Tôi có thể nhận thấy rượu vang đỏ và bia đang bắt đầu bốc lên đầu. Một ly martini có lẽ không phải ư hay, nhưng tôi mặc kệ.

"Em sẽ không phải hối tiếc đâu. Anh quay lại ngay."

Anh ta trở lại với ly martini táo cho tôi và một cốc scotch cho ḿnh.

"Thế nào?" anh ta hỏi sau khi tôi hớp một ngụm.

"Ngon lắm."

"Vị giống như kẹo Jolly Rancher, đúng không?"

Tôi uống thêm ngụm nữa. "Vâng. Đúng vậy. Anh muốn nếm thử không?"

Anh ta hớp một ngụm ở cốc của tôi, sau đó liếm môi và nh́n tôi. Đó là một lời mời. Trong giây lát, khi đang nửa tỉnh nửa say, tôi thấp bối rối, không biết phải làm ǵ tiếp theo. Tôi nghĩ đến Dex. Anh ấy c̣n chưa hủy bỏ chuyện đính hôn. Có thể không bao giờ. C̣n lúc này đây tôi có thể hôn Marcus. Tôi phải bảo vệ trái tim ḿnh chứ. Và có điều ǵ đó nói với tôi rằng Marcus sẽ không phiền ḷng khi bị lợi dụng theo kiểu này đâu. Tôi rướn người về phía anh ta, chủ động một nụ hôn.

"Ái chà." Anh ta nhe răng cười. "Không hề thấy trước là điều đó sẽ đến."

Tôi hôn anh ta lần nữa.

"Hay là điều này." anh ta nói.

Tôi tự hỏi không biết anh ta có nói với Dex không. Phần nào trong tôi hy vọng là có. Tôi hôn anh ta lần thứ ba, thêm vào đó chút chạm lưỡi. Chúng tôi nói chuyện thêm nữa. Tôi cao hứng lên và hơi hơi bị anh ta hấp dẫn. Cánh tay anh ta thật đẹp, lông tay vừa đủ độ. Chúng tôi hôn nhau vài lần nữa, cảm giác cũng ổn, nhưng trong tôi chẳng có chút ǵ bị khuấy động cả. Và cứ mỗi lần chúng tôi chạm nhau là tôi lại nhớ Dexter thêm một chút.

Cuối cùng cả hai rời khỏi Aubette và đang đứng loạng choạng trên phố. Một chiếc taxi chạy dọc theo phố 27, tiến về phố Lex. Marcus không ngăn tôi gọi xe, không rủ tôi về nhà anh ta. Tôi nhẹ cả người, v́ nếu thế tôi nghĩ có thể ḿnh sẽ đồng ư. Đó sẽ là một sai lầm. Chỉ có thể là do rượu martini táo thôi thúc - v́ nó cộng với nỗi uất ức đang dâng lên trong ngực nên tôi mới thế này đây, sáu ngày sau cú gieo xúc xắc, đóng vai kỳ đà cản mũi trong một bữa tối lăng mạn rồi hôn anh chàng ḿnh không yêu trong khu sảnh không có cửa sổ, mù mịt khói x́ gà.


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next