Xúc Xắc T́nh Yêu
- Emily
Giffin |
Pages
1
2 3 Next
|
|
|
Yêu thương tặng mẹ tôi
Lời cảm ơn
- Tôi muốn gửi lời cảm ơn này đến bố mẹ, chị gái, gia đ́nh và bạn
bè, những người luôn yêu thương và ủng hộ tôi.
- Cảm ơn trợ lư Stephany Evans và biên tập viên Jenifer Enderlin v́
đă đặt niềm tin nơi tôi.
- Tôi vô cùng biết ơn những độc giả đầu tiên, Sarah Giffin, Mary
Ann Elgin và Nancy LeCroy, những người đă góp ư không biết mệt mỏi
cho mỗi lần chỉnh sửa bản thảo của tôi.
-
Và trên hết, xin cảm ơn Buddy Blaha v́ tất cả.
Thông tin tác giả
* * Emily Giffin (20/31972) là nhà văn nữ của Mỹ nổi tiếng với ḍng tiểu thuyết “Chick Lit”, một ḍng tiểu
|
Dịch Giả:
Thanh Hường
|
|
thuyết hiện đại gồm các sáng tác của các tác giả nữ, viết về giới nữ và dành cho giới nữ, bắt đầu từ giữa những năm 90. Emily Giffin đă học trung học tại trường Naperville North ở ngoại ô Chicago, nơi tác giả từng là thành viên của hội viết sáng tạo và là biên tập viên chính cho tờ báo của trường, sau đó tốt nghiệp tại trường đại học Wake Forest University và The University of Virginia. Ngoài Xúc Xắc T́nh Yêu, Emily Giffin c̣n được biết đến với các tiểu thuyết khác như: Khao Khát Của Em, London Ngày Nắng Hạ Và Yêu Người Ở Bên Ta.
Thông tin thêm
Xúc Xắc T́nh Yêu có tên gốc là Something Borrowed, được dựng thành phim cùng tên vào năm 2011 bởi đạo diễn Luke Greenfield. Các diễn viên chính gồm Kate Hudson, Ginnifer Goodwin và Colin Eaglesfield.
Tóm tắt nội dung
Tóm tắt nội dung Câu chuyện mở ra với Rachel White, một nữ luật sư trẻ sống và làm việc ở Manhattan, bạn gái thân của nữ PR tên Darcy. Vào một tối sau khi uống quá nhiều, Rachel lên giường cùng với chồng chưa cưới của Darcy. Khi tỉnh dậy, cô sợ hăi phát hiện ra rằng ḿnh đă thực sự dành t́nh cảm cho người đàn ông mà lẽ ra cô không nên lại gần. Tuy luôn bị vây bủa bởi mặc cảm tội lỗi nhưng tất cả không chỉ dừng lại ở mối t́nh một đêm như Rachel đă nghĩ, cô càng lúc càng dấn sâu hơn vào mối quan hệ vụng trộm nhưng ngọt ngào và mê đắm hơn bất cứ t́nh cảm nào cô đă từng trải qua trong đời. Khởi đầu giống như một "sự cố ngoài ư muốn", nhưng những lần gặp gỡ không thể tránh khỏi sau đó khiến hai người nhận ra, họ đă thuộc về nhau chính từ giây phút đầu tiên ấy...
Giữa t́nh bạn lâu năm với Darcy và t́nh yêu ngọt ngào với Dex - hai mối quan hệ có ư nghĩa quan trọng đối với cuộc đời Rachel, cô phải lựa chọn. Chỉ đến lúc này, cô mới thấm thía nhiều điều: “Hạnh phúc không thể đến từ tṛ xúc xắc may rủi mà do chính ḿnh tạo ra. Đôi khi, chấp nhận mạo hiểm để có được điều mong muốn cũng đồng nghĩa với việc sẽ để mất một thứ khác, mà những điều đem ra để mạo hiểm càng đáng giá th́ mất mát có thể sẽ c̣n lớn hơn rất nhiều lần." Và với Rachel, ranh giới phải trái trong cuộc đời đă bị xóa nḥa, kết cục nhiều khi không c̣n trong dự tính...
Chương 1
Lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện bước sang tuổi ba mươi là khi
c̣n đang học lớp năm. Tôi và cô bạn thân nhất, Darcy, t́nh cờ bắt
gặp cuốn lịch vạn niên ở mặt sau một tập danh bạ điện thoại, nơi bạn
có thể t́m bất kỳ ngày nào trong tương lai, rồi dùng một tấm bảng
nhỏ để xác định xem ngày đó là thứ mấy trong tuần. Thế là chúng tôi
t́m xem sinh nhật năm tới của hai đứa sẽ rơi vào thứ mấy, tôi sinh
vào tháng Năm c̣n Darcy sinh tháng Chín. Sinh nhật tôi sẽ vào thứ Tư,
hôm sau vẫn phải đi học. C̣n cô ấy vào thứ Sáu. Một chiến thắng nho
nhỏ, nhưng lại rất điển h́nh. Darcy luôn luôn là người may mắn. Da
cô ấy bắt nắng nhanh hơn, tóc dễ bồng lên hơn, và cô ấy cũng không
cần đeo niềng răng. Darcy mà nhảy moonwalk th́ quả là siêu, cô ấy
c̣n lộn ngang và nhào lộn tung người được nữa (tôi th́ chẳng thể
nhào lộn được). Darcy có bộ sưu tập h́nh dán đẹp hơn. Nhiều huy hiệu
Michael Jackson hơn. Những chiếc áo len hiệu Forenza màu xanh ngọc,
đỏ, và màu đào (mẹ chẳng bao giờ cho phép tôi mua chiếc áo nào như
vậy cả - bà bảo chúng quá thời trang, quá đắt tiền) Và một chiếc
quần jean Guess năm mươi đô la có cả khóa kéo ở mắt cá chân (giống
như lư giải ở trên). Darcy bấm những hai lỗ ở mỗi bên tai và c̣n có
cả một đứa em nữa – cho dù là em trai nhưng như vậy c̣n hơn chán so
với chuyện là con một như tôi.
Nhưng ít ra th́ tôi cũng lớn hơn cô ấy vài tháng tuổi, và cô ấy
sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp tuổi tôi. Và rồi tôi quyết định xem thử
ngày sinh nhật thứ ba mươi của ḿnh – một thời điểm quá xa vời đến
mức nghe cứ như trong truyện khoa học viễn tưởng vậy. Ngày đó rơi
vào chủ nhật có nghĩa là tôi và người chồng bảnh bao của ḿnh sẽ
thuê một cô trông trẻ có trách nhiệm để trong nom hai (mà cũng có
thể là ba) con chúng tôi vào tối thứ Bảy đó, rồi vợ chồng tôi sẽ ăn
tối ở một nhà hàng Pháp đẹp đẽ có khăn ăn bằng vải, sau đó sẽ đi
chơi đến quá nửa đêm, vậy nên nghiêm túc mà nói th́ chúng tôi sẽ tổ
chức ăn mừng vào sinh nhật thực sự của tôi. Khi đó tôi vừa thắng một
vụ lớn – bằng cách nào đó chứng minh được một người vô tội đă không
phạm phải cái tội bị cáo buộc. Chồng tôi sẽ nâng cốc chúc mừng: "Mừng
cho Rachel, người vợ xinh đẹp của anh, mẹ của các con anh, và cũng
là vị luật sư xuất sắc nhất Indy." Tôi nói với Darcy những điều mơ
mộng ấy khi bọn tôi khám phá ra rằng, sinh nhật thứ ba mươi của cô
ấy rơi vào thứ Hai. Thật không may cho cô ấy. Tôi quan sát thấy
Darcy bĩu môi khi đón nhận tin đó.
"Cậu biết đấy, Rachel, ai thèm quan tâm xem chúng ta bước sang
tuổi ba mươi vào thứ mấy trong tuần cơ chứ?" cô ấy nói, nhún đôi bờ
vai mịn màng màu ô liu, "Lúc đó chúng ta đă già cả rồi. Đến từng ấy
tuổi th́ sinh nhật đâu c̣n quan trọng ǵ nữa chứ."
Nghĩ đến bố mẹ ḿnh, cũng đang ở tầm tuổi ba mươi, nghĩ đến những
cách tổ chức sinh nhật tẻ ngắt của họ. Bố tôi chỉ tặng mẹ một cái
máy nướng bánh mỳ vào dịp sinh nhật bà, v́ chiếc máy cũ nhà tôi đă
bị hỏng trước đó một tuần. Cái máy mới nướng đước bốn lát bánh mỳ
một lúc, chứ không phải chỉ hai lát. Đó không phải là món quà thú vị
cho lắm. Nhưng dường như mẹ cũng hài ḷng với món đồ mới đó; tôi
chẳng hề thấy ở mẹ vẻ thất vọng giống như ở tôi khi món quà Giáng
sinh không thực sự đúng như mong đợi. Vậy nên Darcy nói có lẽ cũng
đúng. Khi đă đến tuổi ba mươi rồi th́ những chuyện vui vui kiểu như
sinh nhật cũng chẳng c̣n quan trọng cho lắm.
Lần tiếp theo khi tôi thực sự nghĩ đến tuổi ba mươi là vào năm
cuối trung học, khi Darcy và tôi cùng xem chương tŕnh
Thirtysomething. Đó không phải chương tŕnh ưa thích của bọn tôi –
chúng tôi thích những bộ phim sitcom vui nhộn kiểu như Who’s the
boss? Và Growing Pains hơn – nhưng dù sao th́ bọn tôi cũng đă xem
chương tŕnh đó. Điều tôi ghét ở chương tŕnh Thirtysomething là các
nhân vật rất hay than văn và cả những rắc rối mà toàn là họ tự chuốc
lấy. Tôi nhớ ḿnh từng nghĩ rằng họ đă trưởng thành th́ tự phải lo
giải quyết lấy những rắc rối chứ. Đừng có suy nghĩ măi về ư nghĩa
cuộc sống mà hăy bắt đầu lên danh sách những đồ tạp hóa đi. Hồi đó
tôi đă nghĩ những năm thiếu niên sẽ kéo dài, và những năm tuổi hai
mươi chắc chắn sẽ tồn tại măi măi.
Thế rồi cũng tới lúc tôi đến độ tuổi hai mươi. Và những năm đầu
của tuổi hai mươi dường như tồn tại măi măi thật. Khi nghe những
người quen lớn hơn ḿnh vài tuổi than thở về chuyện tuổi trẻ của
ḿnh đă kết thúc, tôi cảm thấy tự măn lắm. Bởi khi đó tôi vẫn chưa
nằm trong vùng nguy hiểm mà. Tôi vẫn c̣n khối thời gian. Cho đến năm
hai mươi bảy tuổi, khi cái thời c̣n bị hỏi giấy tờ tùy thân đă trôi
qua lâu lắm rồi, th́ tôi mới bắt đầu ngỡ ngàng nhận ra ngày tháng
lại trôi nhanh đến vậy (điều đó khiến tôi nhớ lại những lời độc
thoại mẹ tôi năm nào cũng nói khi gỡ đồ trang trí lễ Giáng sinh
xuống), ngạc nhiên về những nếp nhăn cùng những sợi tóc muối tiêu
theo năm tháng. Ở cái tuổi hai mươi chín tôi mới thực sự thấy sợ; và
tôi nhận ra rằng sớm muộn ǵ ḿnh cũng sẽ bước sang tuổi ba mươi
thôi. Tuy nhiên, cũng chưa hẳn như vậy. V́ tôi vẫn có thể nói ḿnh
c̣n đang ở tuổi đôi mươi. Tôi vẫn c̣n có điểm chung nào đó với những
sinh viên năm cuối đại học.
Tôi nhận ra rằng, ba mươi cũng chỉ là một con số, rằng bạn chỉ
già khi nào bạn cảm thấy ḿnh già, những chuyện kiểu như vậy. Xét
theo khía cạnh rộng hơn tôi lại nhận thấy ba mươi vẫn c̣n trẻ. Nhưng
cũng không trẻ lắm đâu. Đă qua cái tuổi chín nhất, thích hợp nhất để
sinh con chẳng hạn. Đă quá già để bắt đầu tập luyện mong giành được
huy chương Olympic thậm chí xét theo cái viễn cảnh tươi đẹp nhất của
việc chết-v́-tuổi-già, th́ bạn cũng chỉ c̣n một phần ba quăng đường
c̣n lại để đến với vạch đích mà thôi. Thế nên tôi không thể cảm thấy
thoải mái khi ngồi trên chiếc sofa đệm dày, màu hạt dẻ, đặt trong
căn pḥng tối tại Upper West Side trong bữa tiệc sinh nhật mà Darcy,
người vẫn là bạn thân nhất của tôi, đă bất ngờ đứng ra tổ chức cho
tôi.
Mai là ngày chủ nhật mà tôi đă trông chờ lần đầu tiên hồi lớp năm
khi hai đứa bọn tôi nghịch quyển sổ điện thoại. Sau đêm nay, những
năm tháng tuổi hai mươi của tôi sẽ chấm dứt, một chương cuộc đời sẽ
vĩnh viễn khép lại. Cảm giác đó khiến tôi nhớ lại đêm giao thừa, khi
những giây phút đếm ngược đang đến gần và tôi không dám chắc liệu
ḿnh nên cầm lấy máy ảnh hay là chỉ sống cùng giây phút đó mà thôi.
Tôi luôn luôn chộp lấy máy ảnh để rồi sau đó lại nuối tiếc khi bức
ảnh không thể rửa ra được. Sau lúc đó, tôi cảm thấy hết sức thất
vọng và tự nhủ rằng buổi tối đó lẽ ra sẽ vui hơn nếu nó không có ư
nghĩa quá lớn, nếu tôi không buộc phải bận tâm xem ḿnh đă ở đâu và
sẽ đi đâu.
Giống như đêm giao thừa, tối nay là điểm kết đồng thời cũng là
một sự khởi đầu. Tôi chẳng thích cả kết thúc lẫn khởi đầu. Lúc nào
tôi cũng thích lơ lửng ở giữa hơn. Điều tệ hại nhất ở chính điểm kết
thúc (của tuổi trẻ) và điểm khởi đầu (của tuổi trung niên) đặc biệt
là ở chỗ lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra không biết ḿnh sẽ đi về
đâu. Những mong muốn của tôi hết sức đơn giản: chỉ là một công việc
tôi thích và một người đàn ông tôi yêu mà thôi. Vào cái đêm bước
sang tuổi ba mươi, tôi phải đối diện với một sự thật rằng tôi, cả
hai điều đó đều là con số không.
Thứ nhất, tôi làm luật sư cho một công ty lớn ở New York. Điều đó
có nghĩa tôi là kẻ khốn khổ. Làm luật sư không hề sung sướng như
người ta vẫn tưởng – chẳng có ǵ giống như trong L.A. Law
[1],
chương tŕnh đă khiến cho số lượng đơn xin học ở các trường luật
tăng vọt vào đầu những năm chín mươi. Tôi phải làm việc nhiều giờ
đồng hồ cực kỳ chán chường cho một người tính t́nh xấu xa, thích để
ư từng chi tiết nhỏ nhặt. Những việc tôi làm hầu hết đều tẻ nhạt. Và
thế là nỗi ghét bỏ công việc ḿnh đang phải làm để kiếm sống ấy bắt
đầu bào ṃn từng chút con người ḿnh. Thế nên tôi đă ghi nhớ câu nói
của người trong công ty luật: Tôi ghét công việc của ḿnh và sẽ bỏ
việc sớm. Ngay khi tôi trả được xong các khoản nợ. Ngay khi nào tôi
nhận được tiền thưởng năm tới. Ngay khi nào tôi nghĩ ra được một
công việc khác giúp tôi chi trả tiền thuê nhà. Hoặc là kiếm được
người nào đó trả hộ ḿnh.
[1] Chương tŕnh truyền h́nh về những vụ xét xử liên quan đến
những vấn đề nóng bỏng trong xă hội như nạo phá thai, nạn phân biệt
chủng tộc, quyền cho người đồng tính, xâm hại t́nh dục, bạo lực gia
đ́nh…
Điều đó dẫn tôi đến vấn đề thứ hai, đó là: tôi cô đơn ngay trong
thành phố hàng triệu dân này. Tôi có nhiều bạn lắm, cứ nh́n số người
đông nghịt tham dự buổi tối nay th́ biết. Những người bạn cùng đi
trượt patanh. Những người bạn cùng đi nghỉ hè ở Hampton. Những người
bạn vẫn thường gặp gỡ vào buổi tối thứ Năm sau giờ làm để đi uống
với nhau một, hai, hoặc ba chén. Và tôi có Darcy, người bạn thân
nhất từ hồi c̣n ở quê nhà, người quan trọng hơn tất cả những bạn bè
khác. Nhưng ai cũng biết có bạn thôi th́ chưa đủ, cho dù tôi thường
hay nói rằng bạn bè chỉ có tác dụng giúp tôi giữ thể diện với những
cô bạn gái đă đính hôn và đă lập gia đ́nh mà thôi. Tôi không hề có ư
định sống cô đơn một ḿnh trong những năm tuổi ba mươi, cho dù đó có
là năm đầu đi nữa. Giờ đây tôi muốn có một người chồng, tôi muốn
được làm cô dâu khi c̣n ở tuổi đôi mươi. Nhưng tôi cũng học được một
điều rằng bạn không thể nào chỉ vạch ra thời gian biểu cho chính
ḿnh và rồi nó sẽ trở thành hiện thực được. Vậy là giờ đây khi sắp
bước vào một thập kỷ mới, tôi nhận ra rằng nỗi cô đơn khiến cho
những năm tháng độ tuổi ba mươi của tôi trở nên thật đáng sợ, v́ ba
mươi tuổi lại khiến tôi càng cảm thấy cô đơn hơn.
T́nh trạng ấy dường như c̣n tệ hại hơn, v́ người bạn lâu năm
nhất, thân nhất của tôi có một công việc PR đầy hấp dẫn, lại c̣n mới
đính hôn nữa. Darcy vẫn luôn là người may mắn. Giờ đây tôi đang quan
sát cô ấy ngồi kể chuyện cho cả nhóm chúng tôi, trong đó có cả vị
hôn phu của cô ấy. Dex và Darcy là một đôi tuyệt đẹp, cùng cao ráo,
thanh mảnh, tóc sẫm màu và mắt xanh như nhau. Họ là hai trong số
những người New York đẹp đẽ. Đôi lứa ăn vận đàng hoàng ấy đang đăng
kư mua đồ sứ và pha lê cao cấp trên tầng sáu trung tâm thương mại
Bloomingdale. Có lẽ bạn sẽ ghét về sự tự măn của họ nhưng lại không
thể cưỡng được việc nh́n chằm chằm vào họ khi bạn cũng đang ở cùng
tầng với họ, t́m mua một món quà không-quá-đắt-tiền để đi dự lễ cưới
không biết lần thứ bao nhiêu bạn được mời mà vẫn không có lấy một
anh người yêu đi cùng. Bạn sẽ cố liếc nh́n chiếc nhẫn của cô ấy, rồi
ngay lập tức sẽ cảm thấy hối hận v́ đă làm vậy. Cô ấy bắt gặp bạn
đang nh́n chằm chằm rồi liếc bạn một cái bằng ánh mắt đầy coi
thường. Bạn ước giá mà ḿnh đừng đi đôi giày tennis đến Bloomingdale
th́ tốt biết mấy. Có lẽ cô ấy đang nghĩ rằng giày dép có thể là một
trong những rắc rối của bạn. Bạn mua một lọ hoa Waterford rồi chuồn
thẳng khỏi nơi đó.
"Vậy bài học ở đây là: nếu cậu đi tẩy lông ở chỗ kín theo kiểu
Brazil th́ phải nhớ nói cho rơ ràng. Bảo họ để lại một dải, nếu
không các cậu thành ra trụi hết, giống như một con nhóc mới mười
tuổi vậy!" Darcy kể xong câu chuyện bậy bạ, và mọi người phá lên
cười. Chỉ trừ có Dex, anh ta lắc đầu như thể nói rằng: cô vợ chưa
cưới của tôi đúng là hết chỗ nói.
"Được rồi. Ḿnh sẽ quay lại ngay," Darcy đột nhiên nói. "Một chút
rượu tequila cho mỗi người nhé!"
Khi cô ấy rời khỏi nhóm bạn, tiến đến chỗ quầy bar, tôi nhớ lại
tất cả những lần hai chúng tôi cùng tổ chức sinh nhật, rồi tất cả
những tiêu chuẩn mà hai đứa cùng đạt được, những mục tiêu mà tôi
luôn luôn đạt được trước. Tôi lấy bằng lái xe trước cô ấy, được luật
pháp cho phép uống rượu trước cô ấy. Nhiều tuổi hơn dù chỉ là mấy
tháng thôi đôi khi cũng là một điểm lợi. Nhưng giờ vận may của hai
chúng tôi đă đảo ngược hoàn toàn. Darcy c̣n được hưởng thêm một mùa
hè nữa ở độ tuổi đôi mươi – một điểm lợi khi sinh ra vào mùa thu.
Nhưng điều đó cũng chẳng mấy quan trọng với cô ấy; khi bạn đă đính
hôn hay kết hôn rồi th́ bước sang tuổi ba mươi cũng chẳng thành vấn
đề.
Lúc này Darcy đang rướn người qua quầy bar, tán tỉnh đùa cợt với
anh chàng khoảng hai mấy tuổi, một người muốn làm diễn viên kiêm
bartender mà cô ấy mới nói với tôi rằng "nhất định sẽ quan hệ" nếu
cô ấy c̣n độc thân. Cứ như thể Darcy đă từng độc thân vậy. Khi chúng
tôi c̣n học trung học, có lần cô ấy từng nói: "Ḿnh không chia tay,
mà ḿnh kiếm người khác tốt hơn thôi." Cô ấy làm y như lời đă nói,
và luôn luôn là người chủ động chia tay. Suốt thời thiếu niên, bạn
đại học, và suốt những năm chúng tôi ở độ tuổi đôi mươi, cô ấy luôn
luôn cặp kè với một anh chàng nào đó. Thường th́ cô ấy luôn có nhiều
hơn một anh chàng theo đuổi, hy vọng được để mắt tới.
Tôi chợt thấy ḿnh có thể gặp gỡ hẹn ḥ với anh chàng bartender
kia được đấy. Lúc này tôi hoàn toàn chẳng có dính líu với anh chàng
nào hết – thậm chí gần hai tháng nay tôi chưa một lần hẹn ḥ với ai
cả. Nhưng có vẻ đó không phải là điều một người nên làm khi họ ở
tuổi ba mươi. Những chuyện t́nh-một-đêm chỉ dành cho các cô gái đôi
mươi mà thôi. Nhưng tôi chưa thử làm điều đó. Từ trước đến nay tôi
luôn tuân theo lối sống nghiêm chỉnh của một người quy củ, không một
lần lạc lối. Ở trường trung học, tôi toàn đạt điểm A, sau đó vào đại
học, tốt nghiệp hạng khá, tham dự kỳ thi, đỗ vào một trường luật rồi
làm việc cho một công ty luật lớn sau khi học xong. Không hề có một
chuyến du lịch bụi nào đó đến châu Âu, không có những chuyện điên
rồ, không có những mối quan hệ thể xác, thiếu lành mạnh. Và không có
những bí mật lừa lọc. C̣n giờ th́ dường như đă quá muộn để làm bất
kỳ điều ǵ trong số đó rồi. Bởi lẽ những chuyện như thế sẽ chỉ làm
tŕ hoăn thêm mục tiêu của tôi là kiếm một tấm chồng, ổn định cuộc
sống, có những đứa con yêu quư, một tổ ấm hạnh phúc, một ngôi nhà
xinh xắn với băi cỏ, một cái gara, một chiếc ḷ nướng bánh loại
nướng được bốn lát bánh một lúc.
Nghĩ vậy tôi cảm thấy bất an về tương lai, có đôi chút nuối tiếc
quá khứ. Tôi đă từng tự nhủ ngày mai sẽ có khối thời gian tha hồ mà
suy ngẫm. C̣n ngay lúc này đây tôi phải vui vẻ đă. Một người sống
quy củ sẽ có quyết định dễ dàng, đơn giản. Mà tôi th́ lại là người
quy củ hết mức – kiểu, một đứa bé luôn làm bài tập về nhà vào chiều
thứ sáu ngay khi tan học, kiểu phụ nữ (một ngày nào đó tôi không c̣n
là con gái nữa) tối nào cũng dùng chỉ nha khoa, sáng nào cũng dọn
giường ư mà.
Darcy quay trở lại mang theo mấy cốc rượu, nhưng Dex từ chối
không uống, thế là Darcy nhất định bắt tôi uống bằng được cả hai
cốc. Tôi c̣n chưa ư thức được ǵ th́ những v́ sao đă bắt đầu mờ đi,
dấu hiệu cho thấy ta đă chuyển từ trạng thái vui vẻ thành say, không
c̣n biết ǵ nữa đến thời gian và trật tự đúng đắn của mọi thứ nữa.
Rơ ràng Darcy đă đạt đến điều đó, thậm chí c̣n sớm hơn, v́ bây giờ
cô nàng đang nhảy nhót trên quầy bar rồi. Darcy quay cuồng và xoay
tít trong chiếc váy yếm nhỏ màu đỏ và đôi giày cao tới gần mười
phân.
"Giành luôn cả màn tŕnh diễn ngay tại bữa tiệc của cậu ḱa,"
Hillary, người bạn thân nhất ở công ty của tôi th́ thầm. "Cô ta đúng
là chẳng biết xấu hổ ǵ cả."
Tôi bật cười. "Ừ. Chuyện thường ngày ấy mà."
Darcy kêu lên một tiếng, giơ tay lên quá đầu mà vỗ, và ra hiệu
cho tôi bằng một cử chỉ mời mọc khiến bất kỳ gă đàn ông nào hứng thú
chuyện nữ-quan-hệ-với-nữ cũng bị hấp dẫn. "Rachel! Rachel! Lại đây
nào!"
Đương nhiên Darcy thừa biết tôi không đời nào lên đó tham gia
cùng. Tôi chưa bao giờ nhảy trên một quầy bar. Lên đó, ngoài việc
ngă bịch xuống th́ tôi chẳng biết làm ǵ nữa. Tôi lắc đầu và mỉm
cười, một lời từ chối lịch sự. Tất cả chúng tôi chờ đợi hành động
tiếp theo của cô ấy, đó là lắc hông đúng theo điệu nhạc, từ từ cúi
xuống, và sau đó lại đứng phắt dậy, mái tóc dài vung vẩy tứ phía.
Động tác khéo léo đó khiến tôi nhớ đến lần cô ấy bắt chước Tawny
Kitaen trong video "Here I Go Again" của Whitesnake tới mức hoàn
hảo, nhớ lại lần cô ấy từng làm động tác xoạc thẳng chân trên một
chiếc BMW của ông bố ḿnh trước vẻ vui thích của những đứa con trai
hàng xóm đang tuổi dậy th́. Tôi liếc nh́n Dex, người lúc này không
biết nên vui hay tức giận nữa. Trong trường hợp này mà dùng từ kiên
nhẫn th́ vẫn c̣n quá nhẹ. Dex và tôi đều có chung đặc tính này.
"Chúc mừng sinh nhật, Rachel!" Darcy kêu lên. "Cùng nâng cốc v́
Rachel nào!"
Tất cả mọi người đều làm theo. Mắt họ vẫn không rời cô ấy.
Một phút sau, Dex kéo phắt Darcy từ quầy bar xuống, vắt người cô
ấy ngang qua vai rồi đặt xuống sàn, ngay cạnh tôi bằng một động tác
hết sức khéo léo. Rơ ràng trước đây anh ta từng làm điều này rồi.
"Thôi được rồi đấy," anh ta lên tiếng, "Tôi sẽ đưa người tổ chức
tiệc bé bỏng này về nhà."
Darcy cầm cốc rượu trên quầy bar và giậm chân. "Anh không phải
sếp của em, Dex ạ! Đúng thế không, Rachel?" Trong khi tuyên bố sự
độc lập của ḿnh, cô ấy loạng choạng hất cốc rượu martini lên giày
Dex.
Dex nhăn mặt. "Em say quá rồi đấy, Darce. Chuyện này ngoài em ra
chẳng ai thấy vui hết"
"Được rồi, được rồi. Em sẽ về…em cũng cảm thấy hơi buồn nôn,"
Darcy nói, trong có vẻ nôn nao.
"Cậu sẽ ổn cả chứ?"
"Ḿnh sẽ không sao đâu. Cậu đừng lo," cô ấy đáp, giờ lại đang làm
bộ một cô gái bé bỏng ốm yếu đầy dũng cảm.
Tôi nói lời cảm ơn cô ấy về bữa tiệc, nói rằng đây là một điều
ngạc nhiên hết sức – đó là lời nói dối, v́ tôi biết Darcy lợi dụng
sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi để mua quần áo mới, bày ra một bữa
tiệc lớn, mời bạn bè cô ấy nhiều ngang bạn bè của tôi. Nhưng dẫu sao
cô ấy cũng thật tốt bụng khi tổ chức bữa tiệc, và tôi cảm thấy vui
v́ cô ấy đă làm vậy. Darcy là kiểu bạn lúc nào cũng làm cho mọi thứ
trở nên thật đặc biệt. Cô ấy ôm chặt lấy tôi rồi nói rằng v́ tôi cô
ấy sẽ làm tất cả, rằng cô ấy sẽ ra sao nếu không có tôi, phù dâu
chính trong lễ cưới của cô ấy, người chị gái mà cô ấy chưa bao giờ
có. Cô ấy nói một tràng, như những lúc uống quá nhiều vẫn thường làm
vậy.
Dex ngắt lời cô ấy. "Chúc mừng sinh nhật, Rachel. Ngày mai chúng
tôi sẽ nói chuyện với cô nhé." Anh ta hôn tạm biệt lên má tôi.
"Cám ơn Dex," tôi đáp lại. "Chúc ngủ ngon."
Tôi quan sát anh ta dẫn Darcy ra ngoài, nắm lấy khuỷu tay cô ấy
khi cô ấy suưt ngă v́ giẫm vào gấu váy. Ôi, giá mà ḿnh cũng có được
một người quan tâm chăm sóc như thế kia. Có thể uống thoải mái mà
vẫn biết được rằng sẽ có người đưa ḿnh về nhà an toàn.
Lát sau, Dex lại xuất hiện chỗ quầy bar. "Darcy mất ví. Cô ấy
nghĩ đă để nó ở đây. Cái ví nhỏ thôi, màu bạc," anh ta nói. "Cô có
thấy nó ở đâu không?"
"Cô ấy để mất cái ví Chanel mới ư?" Tôi lắc đầu v́ Darcy đúng là
người hay để mất đồ. Thường th́ tôi luôn để mắt trông đồ đạc giúp cô
ấy, nhưng trong ngày sinh nhật ḿnh th́ tôi bỏ qua nhiệm vụ đó. Tuy
nhiên, tôi vẫn giúp Dex t́m chiếc ví, cuối cùng cũng thấy nó dưới
chân một chiếc ghế ở quầy bar.
Khi Dex quay lưng ra về th́ Marcus, bạn của anh ta, một trong mấy
phù rể, bèn thuyết phục anh ta ở lại. "Thôi nào, anh bạn. Ở lại thêm
chút nữa đi."
Vậy là Dex gọi cho Darcy ở nhà, cô ấy líu nhíu đồng ư, bảo anh cứ
việc vui vẻ mà không cần cô ấy. Cho dù có thể cô ấy đang nghĩ đó là
điều bất khả thi cũng nên.
Dần dần, bạn bè của tôi cũng lần lượt ra về sau khi nói lời chúc
mừng sinh nhật lần cuối. Dex và tôi ở lại lâu hơn hết, thậm chí c̣n
sau cả Marcus. Chúng tôi ngồi tại quầy bar, nói chuyện với anh diễn
viên kiêm bartender, người có xăm chứ "Amy" và không hề bận tâm đến
một luật sư đă có tuổi. Lúc hơn hai giờ sáng, chúng tôi quyết định
đă đến lúc phải về. Buổi đêm mà có cảm giác giống như giữa mùa hè
hơn là mùa xuân, và chính cái không khí ấm áp đó khiến tôi chất chứa
một niềm hy vọng bất ngờ: Đây sẽ là mùa hè tôi gặp được người đàn
ông của ḿnh.
Dex vẫy taxi cho tôi, nhưng khi xe dừng, anh ta lại nói: "Hay đến
thêm một quán bar? Uống thêm chén nữa nhé?"
"Được thôi," tôi đáp. "Sao lại không nhỉ?"
Hai chúng tôi lên xe và anh bảo với tài xế là cứ lái đi, anh c̣n
phải nghĩ nên đi đâu tiếp theo. Chúng tôi dừng lại ở khu Alphabet
City, một quán bar trên phố 7 cắt đại lộ B, có cái tên phù hợp là
7B.
Cảnh tượng lúc đó không được sáng sủa cho lắm – quán 7B tối om và
mù mịt khói thuốc. Nhưng dù sao tôi cũng vẫn thích – tuy quán này
không sang trọng ǵ nhưng cũng không phải là một quán rẻ tiền cố làm
ra vẻ sành điệu v́ không sang trọng.
Dex chỉ vào một chỗ. "Cô ngồi đi. Tôi sẽ trở lại ngay." Rồi anh
ta quay lại. "Cô muốn uống ǵ?"
Tôi nói anh uống ǵ tôi uống nấy, rồi ngồi đợi bên bàn. Tôi thấy
anh nói điều ǵ đó với cô gái đứng bên quầy bar mặc quần túi hộp màu
xanh quân đội và chiếc áo hai dây có in chữ "Thiên thần sa ngă". Cô
ta mỉm cười và lắc đầu. Bài hát trong quán lúc ấy là "Omaba". Đó là
một trong những bài có giai điệu vừa du dương lại vừa sôi động.
Lát sau, Dex ngồi vào chỗ đối diện, đẩy một cốc bia về phía tôi.
"Bia Newcastle," anh ta nói. Sau đó anh ta mỉm cười, những nếp nhăn
xuất hiện quanh đôi mắt. "Cô thích chứ?"
Tôi gật đầu và mỉm cười.
Qua khóe mắt, tôi thấy Thiên Thần Sa Ngă chuyển sang ngồi trên
chiếc ghế ở quầy bar và quan sát Dex, chăm chú để ư những đường nét
trên thân h́nh, mái tóc gợn sóng, và cặp môi đầy đặn của anh ta.
Darcy từng có lần phàn nàn rằng Dex thu hút nhiều ánh nh́n và sự
ngạc nhiên hơn cả cô ấy. Nhưng trái ngược với cô gái kia, Dex dường
như không quan tâm tới sự chú ư đó. Giờ th́ Thiên Thần Sa Ngă đó lại
hướng cái nh́n về phía tôi, như thể thắc mắc không hiểu Dex đang làm
ǵ với một người tầm thường như vậy. Tôi hy vọng cô ta nghĩ chúng
tôi là một đôi. Tối nay không ai biết rằng tôi chỉ là một khách mời
trong tiệc cưới mà thôi.
Dex và tôi nói chuyện về nghề nghiệp của hai người, về kỳ nghỉ
chung ở Hamptons sẽ bắt đầu vào tuần sau, và nhiều chuyện khác nữa.
Nhưng không ai đề cập tới Darcy cũng như đám cưới của hai người bọn
họ vào tháng Chín tới.
Sau khi uống xong bia, chúng tôi tiến tới chỗ máy chơi nhạc, nhét
vài tờ đô la để t́m những bài hát hay. Tôi ấn mă bài hát "Thunder
Road" tới hai lần, v́ đó là bài hát ưa thích của tôi. Tôi nói với
anh ta
"Ừ, Springsteen cũng đứng đầu danh sách của tôi. Cô đă bao giờ đi
xem ông ấy biểu diễn ḥa nhạc chưa?"
"Rồi," tôi đáp. "Hai lần. Born in the U.S.A và Tunnel of Love."
Suưt nữa th́ tôi nói với anh ta là tôi đă đi cùng Darcy từ hồi
trung học. Tôi đă phải lôi cô ấy đi cùng cho dù cô ấy thích những
nhóm nhạc như Poison và Bon Jovi hơn nhiều. Nhưng may sao tôi không
nói ra điều đó. V́ nếu nói như vậy anh ta sẽ nhớ ra phải về nhà với
cô ấy, c̣n tôi không muốn ở một ḿnh trong những giây phút xa dần
tuổi đôi mươi chút nào. Đương nhiên là tôi thích ngồi với bạn trai
hơn rồi, nhưng có Dex c̣n hơn là chẳng có ai cả.
Lần gọi đồ uống cuối cùng ở quán 7B, chúng tôi lấy thêm ít bia và
trở về chỗ ngồi. Lát sau chúng tôi lại ngồi trong taxi, đi theo
hướng bắc về đại lộ 1. "Hai điểm dừng nữa," Dex nói với người lái xe,
v́ chúng tôi sống ở hai khu đối diện nhau qua Công viên Trung tâm.
Dex đang cầm chiếc ví Chanel của Darcy, trông nó thật nhỏ nhắn và
lạc lơng trong đôi bàn tay to lớn của anh. Tôi liếc nh́n cái mặt
đồng hồ Rolex bằng bạc của anh ta, món quà Darcy tặng. Mới gần bốn
giờ sáng.
Chúng tôi ngồi lặng yên khi đi qua mười, mười lăm ṭa nhà, cả hai
đều nh́n ra bên ngoài cửa sổ, cho đến lúc chiếc taxi lao phải một ổ
gà, tôi thấy ḿnh lảo đảo ở giữa ghế sau, chân tôi lướt nhẹ qua chân
anh ta. Thế rồi bất ngờ Dex hôn tôi. Hoặc cũng có thể tôi hôn anh ta.
Bằng cách nào đó, chúng tôi đang hôn nhau. Đầu óc tôi trở nên trống
rỗng khi lắng nghe âm thanh khe khẽ mỗi lần môi chúng tôi chạm vào
nhau, rồi lại chạm lần nữa. Thỉnh thoảng, giữa những lần hôn, Dex gơ
nhẹ lên tấm kính Plexiglas nói với người lái xe rằng chỉ c̣n một
điểm dừng nữa.
Chúng tôi đến góc phố 703 và 3, gần căn hộ của tôi. Dex đưa cho
người lái xe tờ hai mươi đô la, không đợi trả lại tiền thừa. Chúng
tôi chui ra khỏi xe, hôn nhau thêm lúc nữa ngay trên vỉa hè và ngay
trước mặt José, người gác cửa ṭa nhà tôi ở. Chúng tôi lại hôn nhau
trong lúc đi thang máy lên tầng. Tôi áp chặt người vào thang máy,
hai tay đặt sau đầu anh. Tôi ngạc nhiên khi thấy mái tóc anh lại mềm
mại như vậy.
Tôi luống cuống cắm ch́a khóa, vặn nhầm cả chiều ổ khóa, trong
khi Dex vẫn quàng tay ôm eo tôi, môi anh lướt trên cổ và một bên mặt
tôi. Cuối cùng th́ cửa cũng mở, và chúng tôi đứng hôn nhau ngay giữa
pḥng, đứng thẳng, chỉ dựa vào nhau. Chúng tôi loạng choạng tiến về
chiếc giường mà tôi đă gấp chăn gọn gàng ngăn nắp như kiểu ở bệnh
viện vậy.
"Cô có say không vậy?" giọng anh ta th́ thầm trong bóng tối.
"Không," tôi trả lời. V́ lúc nào người say chẳng nhận ḿnh không
say. Và cho dù say đi chăng nữa th́ vẫn có những khoảnh khắc tỉnh
táo khi tôi thận trọng cân nhắc điều ǵ ḿnh đang bỏ lỡ trong những
năm tuổi hai mươi, và điều ǵ ḿnh muốn có được trong những năm ở độ
tuổi ba mươi. Tôi bất ngờ nhận ra rằng, xét theo một khía cạnh nào
đó th́ tôi có cả hai điều ấy trong buổi tối sinh nhật lịch sử này.
Dex có thể sẽ trở thành bí mật của tôi là cơ hội cuối cùng trong
chương u tối của cuộc đời tôi những năm hai mươi tuổi, và anh cũng
có thể là sự kiện khởi đầu – một điều hứa hẹn rằng có một người nào
đó giống như anh sắp đến rồi. Thế rồi h́nh ảnh Darcy hiện lên trong
tâm trí tôi, nhưng bị gạt lại phía sau, bị áp đảo bởi một tác động
mạnh hơn cả t́nh bạn của chúng tôi, mạnh hơn cả lương tâm của chính
tôi nữa. Dex đang cử động phía trên tôi. Mắt tôi nhắm lại, sau đó mở
ra, sau đó lại nhắm.
Và rồi, không hiểu thế nào, tôi lại quan hệ với chính vị hôn thê
của cô bạn thân nhất.
Chương 2 -
phần I
Tiếng chuông điện thoại
khiến tôi tỉnh giấc, và trong giây phút, tôi thấy mất phương hướng ngay tại
chính căn hộ của ḿnh. Rồi tôi nghe thấy giọng Darcy vang lên chói tai trong
điện thoại, giục tôi mau nhấc máy, nhấc máy, làm ơn nhấc máy đi. Hành vi tội lỗi
của tôi lập tức hiện ra rơ mồn một. Tôi nhanh chóng ngồi dậy, thấy căn hộ quay
cuồng. Lưng Dexter quay về phía tôi, lác đác những vết tàn nhang. Tôi lấy ngón
tay chọc mạnh vào lưng anh ta.
Anh ta quay người lại và nh́n tôi. "Ôi, khỉ thật! Mấy giờ rồi vậy?"
Chiếc radio có đồng hồ chỉ bảy giờ mười lăm. Tôi bước sang tuổi ba mươi được
hai tiếng rồi. Phải chỉnh lại là một tiếng mới đúng, v́ tôi sinh ra ở vùng có
múi giờ trung tâm mà.
Dex nhanh chóng ra khỏi giường, vơ lấy quần áo vứt lăn lóc trên giường tôi.
Chiếc máy trả lời tự động kêu bíp hai lần, cắt ngang lời Darcy. Cô ấy gọi lại,
huyên thuyên về chuyện Dex đă không về nhà. Chiếc máy lại ngắt giữa chừng câu
nói của Darcy một lần nữa. Cô ấy gọi lại lần thứ ba, rên rỉ, "Dậy gọi điện cho
ḿnh đi! Ḿnh cần cậu!"
Tôi bắt đầu ra khỏi giường, thế rồi nhận thấy là trên người không một mảnh
vải, tôi lại ngồi xuống, lấy gối che đi.
"Ôi trời. Chúng ta làm thế nào đây?" giọng tôi khàn đặc, run rẩy. "Tôi có nên
nghe máy không? Có nói với cô ấy là anh qua đêm ở đây không?"
"Ấy, không được! Đừng nhấc máy – để tôi nghĩ đă". Anh ta ngồi xuống, trên
người mặc mỗi chiếc quần đùi, anh ta xoa cằm giờ đă phủ một lớp ria mờ mờ.
Nỗi sợ hăi phát ốm đến tỉnh cả người trào dâng trong tôi. Tôi bắt đầu khóc.
Việc đó chẳng bao giờ giúp ích được ǵ hết.
"Này, Rachel, đừng khóc", Dex nói. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi".
Anh ta mặc quần jean, rồi đến áo sơ mi, nhanh nhẹn kéo khóa, sơ vin lại rồi
cài cúc như thể vẫn là một buổi sáng b́nh thường. Sau đó anh ta kiểm tra tin
nhắn trong máy di động. "Chết tiệt. Mười hai cuộc gọi nhỡ", anh ta nói như không
có ǵ, chỉ có đôi mắt biểu lộ nỗi chán chường cực độ.
Khi đă mặc quần áo xong, anh ta ngồi trở lại mép giường, trán gục xuống hai
bàn tay. Tôi có thể nghe thấy tiếng anh ta thở nặng nhọc qua đường mũi. Hít vào,
thở ra. Hít vào, thở ra. Sau đó, anh ta b́nh tĩnh nh́n tôi. "Được rồi. Chuyện
xảy ra sẽ là như sau. Rachel, nh́n tôi đây".
Tôi làm theo lời anh ta bảo, vẫn ôm chặt lấy gối.
"Chuyện này sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần cô lắng nghe". Anh ta nói như thể đang tṛ
chuyện với một khách hàng trong pḥng họp vậy.
"Th́ tôi đang nghe cậu đây", tôi đáp.
"Tôi sẽ nói với cô ấy là tôi đi chơi đến khoảng năm giờ ǵ đó, sau đấy ăn
sáng cùng với Marcus. Chuyện thế là êm xuôi kín đáo".
"Vậy tôi nói với cô ấy thế nào?" tôi hỏi. Tôi chưa bao giờ giỏi trong khoản
"Chỉ cần bảo cô ấy là cô rời khỏi bữa tiệc và về nhà…Cứ nói cô không thể nhớ
được chính xác lúc cô về th́ tôi có c̣n ở đấy hay không, nhưng cô nghĩ là tôi
vẫn c̣n ngồi với Marcus. Phải nhớ nói là cô ‘nghĩ’ thế thôi – đừng ra vẻ chắc
chắn quá. Và tất cả những ǵ cô biết chỉ có vậy, được chưa nào?" Anh ta chỉ vào
chiếc máy điện thoại của tôi. "Giờ th́ hăy gọi lại cho cô ấy đi… Tôi sẽ gọi cho
Marcus ngay sau khi rời khỏi đây. Cô hiểu cả rồi chứ?"
Tôi gật đầu, mắt lại chan chứa nước khi anh ta đứng lên.
"Và hăy b́nh tĩnh lại đi", anh ta nói một cách cứng rắn chứ không cục cằn.
Sau đó anh ta ra đến cửa, một tay đặt trên tay nắm tay kia lùa qua mái tóc dài
sẫm màu vừa đủ dài để trở nên hấp dẫn hết sức.
"Thế nhỡ cô ấy đă nói chuyện với Marcus rồi th́ sao?" tôi hỏi khi Dex đi ra
cửa được nửa đường. Rồi tôi nói thêm, chủ yếu là tự nhủ, "Chúng ta gây rắc rối
to rồi".
Anh ta quay lại, nh́n tôi qua ngưỡng cửa. Trong giây lát, tôi tưởng anh ta
nổi giận, sắp quát vào mặt tôi, bảo tôi phải b́nh tĩnh, rằng đây đâu phải
chuyện-sống-chết ǵ. Nhưng giọng anh ta lại nhẹ nhàng. "Rach, chúng ta không có
rắc rối ǵ hết. Tôi lo xong mọi chuyện đâu vào đấy cả rồi. Chỉ cần nói những ǵ
tôi đă bảo cô thôi… Và Rachel này?"
"Ǵ vậy?"
"Thực sự xin lỗi cô".
"Vâng", tôi nói. "Tôi cũng vậy".
Chúng tôi đang nói chuyện với nhau hay là nói với Darcy ấy nhỉ?
Ngay khi Dex đi khỏi, tôi với lấy điện thoại, vẫn c̣n cảm thấy chóng mặt.
Phải mất vài phút nhưng cuối cùng tôi cũng lấy được can đảm để gọi cho Darcy.
Cô ấy đang bị kích động. "Tối qua tên khốn đó đă không về! Tốt hơn hết là hắn
nên nằm trên giường trong bệnh viện đi!... Cậu có nghĩ hắn đă lừa dối ḿnh
không?"
Tôi bắt đầu nói không, rằng có lẽ anh ta chỉ đi cùng Marcus, nhưng nghĩ kỹ
rồi tôi lại thôi. Chẳng phải như thế quá lộ liễu hay sao? Nếu không biết ǵ th́
liệu tôi có nói như thế không? Tôi không nghĩ nổi. Đầu tôi và cả tim tôi đang
vang lên tiếng đập th́nh thịch, căn pḥng vẫn c̣n đang quay cuồng từng cơn.
"Ḿnh chắc chắn là anh ta không lừa dối cậu đâu."
Cô ấy hỉ mũi. "Sao cậu dám chắc?"
"V́ anh ta sẽ không làm thế với cậu, Darcy ạ". Tôi không tin nổi lời ḿnh
nữa, nói ra mới dễ dàng làm sao.
"Vậy th́ hắn đang ở chỗ chết tiệt nào? Bốn, năm giờ là các quán bar đóng cửa.
Bây giờ là bảy rưỡi rồi!"
"Ḿnh không biết nữa… Nhưng ḿnh tin là sẽ có một lời giải thích logic thôi".
Đúng là có thật.
Cô ấy hỏi tôi về lúc mấy giờ, khi tôi về anh ta c̣n ở đấy không, ngồi với ai
– đó cũng chính là những câu hỏi mà Dex đă chuẩn bị trước cho tôi. Tôi cẩn thận
trả lời như đă được hướng dẫn. Tôi khuyên cô ấy nên gọi cho Marcus.
"Ḿnh đă gọi cho hắn rồi", cô ấy nói. "Gă chết giẫm ấy không nhấc máy".
Tuyệt. Chúng tôi có cơ hội sống rồi.
Tôi nghe thấy tiếng "cách", cho thấy có cuộc gọi chờ, và Darcy biến mất, rồi
trở lại, bảo với tôi rằng Dex gọi, cô ấy sẽ gọi lại cho tôi khi nào có thể.
Tội đứng dậy, bước loạng choạng vào pḥng tắm. Tôi nh́n vào gương. Da tôi đỏ
lên, đầy những vết bẩn. Quanh mắt tôi dính mascara và ch́ kẻ đen, đôi mắt đau
rát v́ đôi kính ra ngay trước khi nôn khan vào toilet. Từ hồi đại học đến giờ,
tôi không hề bị nôn v́ uống rượu, và chuyện đó chỉ xảy ra đúng một lần. V́ tôi
biết học hỏi từ những sai lầm của ḿnh. Đa phần bọn sinh viên đại học đều nói,
"Tôi sẽ không bao giờ làm thế này nữa", để rồi cuối tuần sau đâu lại vào đấy.
Nhưng tôi th́ giữ lời. Con người tôi là vậy. Tôi cũng sẽ học được từ sự việc lần
này. Chỉ cầu mong cho tôi thoát tội.
Tôi tắm qua loa, gột sạch mùi khói mái tóc, trên da, điện thoại vẫn đặt ở bồn
rửa mặt, chờ nghe Darcy báo tin mọi chuyện ổn cả. Nhưng hàng giờ trôi qua mà cô
ấy không gọi. Đến khoảng trưa, những người chúc mừng bắt đầu gọi đến. Bố mẹ tôi
ca bài ca hàng năm và câu nói hàng ngày của họ. "Đoán xem ngày nay ba mươi năm
trước bố/mẹ đă ở đâu nào?" Tôi cố gắng tỏ ra thật b́nh thường và đùa theo họ,
nhưng việc đó thật chẳng dễ dàng chút nào.
Đến ba giờ mà tôi vẫn chưa có tin ǵ của Darcy, và vẫn c̣n cảm thấy nôn nao.
Tôi làm một hơi hết cốc nước thật to, uống hai viên Advil, trong đầu nghĩ đến
việc gọi món trứng rán và thịt muối, hai món Darcy đảm bảo hữu dụng mỗi khi cô
ấy quá chén. Nhưng tôi biết không ǵ có thể dẹp được cảm giác khó chịu khi phải
chờ đợi, tự hỏi chuyện ǵ đang diễn ra, liệu Dex – hay cả hai chúng tôi – có bị
lộ tẩy không.
Liệu có người nào trông thấy lúc bọn tôi ngồi cùng nhau ở quán 7B không? Lúc
trong taxi? Lúc trên phố? Có ai ngoài José, người mà công việc của anh ta là
không cần phải biết ǵ cả? Chuyện ǵ đang xảy ra lúc này trong căn hộ của họ ở
khu Upper West Side? Cô ấy có đang thu xếp đồ đạc không? Cả ngày họ có ân ái với
nhau khi cố gắng t́m lại sự thanh thản cho lương tâm anh ta không? Họ có c̣n căi
nhau, c̣n đi ṿng quanh kết tội và phủ nhận lẫn nhau không?
Nỗi sợ đă choán hết tất cả những cảm xúc khác rồi – như xấu hổ hay ân hận đến
tức thở - bởi lẽ thật điên rồ, dường như tôi chẳng cảm thấy có tội v́ đă phản
bội người bạn duy nhất. Thậm chí cả khi tôi không thấy cái bao cao su nào được
dùng vứt lại trên sàn. Cảm giác tội lỗi duy nhất tôi có thể nghĩ ra được là có
tội v́ chẳng hề thấy tội lỗi ǵ cả. Nhưng tôi sẽ ăn năn hối lỗi sau, ngay khi
nào tôi biết ḿnh được an toàn. Ôi, Chúa ơi, con xin Người. Trước đây con chưa
từng làm điều ǵ như vậy. Xin hăy để cho con thoát lần này. Con sẽ hy sinh tất
cả hạnh phúc của con trong tương lai. Hy sinh tất cả cơ hội t́m được một đức
lang quân nữa.
Tôi nghĩ đến tất cả những thỏa thuận tôi đă dàn xếp với Người từ hồi c̣n đi
học, và khi lớn lên. Xin đừng để con bị dưới điểm B trong bài kiểm tra môn Toán.
Xin Người, con sẽ làm bất kỳ việc ǵ – phải nấu súp trong bếp tất cả các ngày
thứ Bảy thay v́ mỗi tháng một lần cũng được. Đúng là ngày xưa, Tôi cứ nghĩ một
điểm C tức là tất cả mọi điều trong thế giới ngăn nắp trật tự của tôi đều đảo
lộn hết cả. Sao tôi có thể ước ao một điều xấu xa như vậy? Sao tôi lại có thể
phạm phải một sai lầm to lớn không thể tha thứ được, sai lầm có thể thay đổi cả
đời người như vừa rồi được cơ chứ
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi gọi vào máy di động của
Darcy, nhưng máy lại dẫn thẳng đến hộp thư thoại. Tôi gọi vào máy cố định nhà họ,
hy vọng cô ấy sẽ nghe. Nhưng thay vào đó, Dex trả lời. Tôi rúm cả người lại.
"Chào Dex, Rachel đây". Tôi nói, cố làm ra vẻ b́nh thường.
Anh biết mà, cô phù dâu chính trong đám cưới sắp tới của anh – người phụ nữ
mà tối qua anh đă lên giường cùng cô ấy!
"Chào Rachel", anh ta nói một cách thản nhiên. "Tối qua cô thấy vui chứ?"
Trong giây phút, tôi tưởng anh ta đang nói đến chuyện của hai chúng tôi, phát
sợ trước vẻ thờ ơ lănh đạm của anh ta. Nhưng rồi qua điện thoại tôi nghe thấy
tiếng Darcy đ̣i máy và nhận ra rằng anh ta chỉ đang nói đến bữa tiệc mà thôi.
"Ồ vâng, tối qua thật tuyệt – bữa tiệc hết ư". Tôi cắn môi.
Darcy đă giành lấy chiếc điện thoại từ tay anh ta. Giọng cô ấy ríu rít vui
tươi, hoàn toàn trở lại b́nh thường như trước.
"Chào cậu. Ḿnh xin lỗi đă quên mất, không gọi cho cậu. Cậu biết đấy, vừa mới
lúc trước ở đây rất căng thẳng".
"Nhưng giờ th́ cậu ổn rồi chứ? Mọi chuyện với cậu – và Dex – đă ổn thỏa chưa?"
Nói ra cái tên anh ta thật là khó. Cứ như thể làm thế sẽ lật tẩy tôi vậy.
"Ừm, ờ, chờ ḿnh chút xíu".
Tôi nghe tiếng cô ấy đóng cửa ; cứ nói chuyện qua điện thoại là cô ấy luôn
luôn vào pḥng ngủ của hai người họ. Tôi h́nh dung trong đầu chiếc giường có bốn
cọc chống mà tôi đă giúp Darcy chọn mua ở cửa hàng Charles P. Rogen. Rồi nó sẽ
sớm trở thành chiếc giường đôi uyên ương.
"À ừ, giờ ḿnh không sao rồi. Anh ấy chỉ đi với Marcus thôi. Bọn họ đi chơi
khuya lắm, cuối cùng phải đến quán để ăn sáng. Nhưng cậu biết đấy, dĩ nhiên là
ḿnh vẫn c̣n điên tiết. Ḿnh đă bảo anh ấy rằng anh ấy là một kẻ đáng ghét, một
gă đàn ông ba mươi tư tuổi đính hôn rồi mà vẫn c̣n đi chơi thâu đêm. Đáng ghét,
cậu thấy thế không?"
"Ừ, có lẽ. Nhưng cũng không làm ǵ tai hại". Tôi nuốt nước bọt thật khó khăn
và thầm nghĩ: phải, chuyện đó sẽ không có ǵ tai hại. "Ừm, ḿnh lấy làm mừng là
hai cậu đă làm lành với nhau".
"Ờ. Có lẽ ḿnh cũng cho qua rồi. Nhưng vẫn thật là… lẽ ra anh ấy phải gọi
điện chứ. Là ḿnh th́ ḿnh không quên đâu, cậu biết đấy? "
"Ḿnh biết", tôi nói, rồi dũng cảm thêm vào, "ḿnh đă bảo anh ấy không lừa
dối cậu mà".
"Ḿnh biết… nhưng vẫn h́nh dung ra cảnh anh ta ở cùng với ả điếm thoát y nào
đó trong quán Scores. Trí tưởng tượng của ḿnh thật quá đà".
Chuyện tối qua là như thế nào? Tôi biết ḿnh không phải một ả điếm, nhưng
liệu có phải anh ta đă lựa chọn sáng suốt khi lăng nhăng trước lễ cưới? Chắc hẳn
là không. Chắc chắn anh ta sẽ không chọn cô phù dâu chính của Darcy đâu.
"Mà cậu thấy bữa tiệc thế nào? Ḿnh thật đúng là đứa bạn tồi – say xỉn rồi bỏ
về sớm. Ôi, khỉ thật! Hôm nay mới thực sự là ngày sinh nhật của cậu. Chúc mừng
sinh nhật! Chúa ơi, ḿnh là kẻ tồi tệ nhất, Rach ạ!"
Ừ phải, cậu là đứa bạn tồi.
"Ồ, tuyệt lắm. Bữa tiệc rất vui. Cám ơn cậu đă tổ chức – thật là một điều hết
sức ngạc nhiên… hết sức tuyệt vời…"
Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa pḥng ngủ của họ mở ra, và Dex nói ǵ đó về
chuyện muộn giờ rồi.
"Ừ, ḿnh thực sự phải đi đây, Rachel. Bọn ḿnh sẽ đi xem phim. Cậu muốn đi
cùng không?"
"Ừm thôi, cám ơn cậu".
"Không sao. Nhưng tối nay chúng ta vẫn ăn tối như dự định đấy chứ? Quán Rain,
lúc tám giờ
Tôi hoàn toàn quên mất rằng ḿnh đă có kế hoạch gặp Dex, Darcy và Hillary,
cùng ăn một bữa tối nho nhỏ kỷ niệm sinh nhật. Tối nay tôi không có cách nào để
đối diện được với Dex hay Darcy – với cả hai người bọn họ th́ chắc chắn càng
không. Tôi nói với cô ấy là tôi không dám chắc ḿnh có đi được không, rằng tôi
thực sự đau đầu, nôn nao lắm. Tôi nói thêm rằng cho dù đă thôi uống từ lúc hai
giờ, nói xong mới chợt nhận ra những kẻ dối trá thường hay nói ra quá nhiều chi
tiết chẳng liên quan.
Darcy không để ư. "Có lẽ lát nữa cậu sẽ thấy khỏe hơn chăng… Đi xem phim về
rồi ḿnh sẽ gọi cho cậu".
Tôi cúp máy, thầm nghĩ rằng như thế này thật quá dễ dàng. Nhưng thay v́ thấy
nhẹ nhơm th́ trong tôi lại là sự bất măn và tiếc nuối mơ hồ, tôi ước ḿnh sẽ
được đi xem phim. Dĩ nhiên là không phải đi với Dex rồi. Chỉ là với một người
nào đó thôi. Tôi lật lọng những điều đă thỏa thuận với Chúa mới nhanh chóng làm
sao. Tôi lại muốn có một người chồng. Hay ít ra là một anh bạn trai.
Tôi ngồi trên sofa, hai tay khoanh lại trong ḷng, cân nhắc kỹ những ǵ ḿnh
đă làm với Darcy, chờ đợi cảm giác tội lỗi kéo đến. Cảm giác ấy không đến. Có
phải đó là v́ tôi đă lấy lư do ḿnh uống rượu ra để thanh minh không? Tôi đă
say, đầu óc không được tỉnh táo sáng suốt. Tôi nghĩ đến lớp Luật H́nh Sự năm thứ
nhất. Say rượu, cũng như t́nh trạng không tỉnh táo, hoang tưởng, bị cưỡng ép, bị
lừa gạt, là một lời bào chữa hợp pháp, một lời biện hộ trong trường hợp bị đơn
không đáng phải chịu trách nhiệm liên quan đến việc thực hiện hành vi phạm tội.
Chết tiệt. Đó chỉ là trường hợp say rượu không chủ đích. Darcy đă bắt tôi uống
cả hai cốc. Nhưng bị bạn bè ép buộc không cấu thành tội say rượu không chủ đích.
Dù ǵ đó vẫn là một t́nh tiết giảm nhẹ mà bồi thẩm đoàn có thể cân nhắc xem xét.
Phải rồi, lại đi đổ tội cho nạn nhân. Tôi bị làm sao thế không biết?
Có lẽ tôi chỉ là một kẻ xấu xa. Có lẽ lư do duy nhất để tôi làm người tốt cho
đến tận lúc này đây chẳng mấy liên quan đến phẩm chất đạo đức thực sự trong con
người tôi mà liên quan nhiều hơn đến nỗi sợ bị bắt quả tang. Tôi chơi theo luật
v́ tôi là đứa không thích mạo hiểm. Tôi không hùa theo những tṛ ăn cắp vặt
trong cửa hàng White Hen Pantry của bọn học sinh lớp mười một chỉ một phần v́
tôi biết đó là việc sai trái mà thôi, c̣n phần lớn là do tôi tin chắc rằng ḿnh
sẽ là đứa bị bắt. Cũng v́ lư do tương tự mà tôi không bao giờ gian lận khi thi
cử. Thậm chí đến bây giờ tôi cũng chẳng dám lấy những thứ đồ dùng văn pḥng ở
chỗ làm mang về nhà v́ tôi nghĩ bằng cách nào đó những chiếc camera theo dơi đặt
trong công ty sẽ bắt quả tang tôi ngay tại trận. Vậy nên, nếu đó là điều thôi
thúc tôi làm người tốt th́ liệu tôi có thực sự xứng đáng với những lời tán dương
khen ngợi hay không? Tôi có thực sự là người tốt không? Hay chỉ là một kẻ bi
quan hèn kém?
Thôi được rồi. Vậy th́ có lẽ tôi là một kẻ xấu xa. Chẳng c̣n lời giải thích
hợp lư nào khác cho việc tôi không cảm thấy tội lỗi ǵ cả. Có phải là tôi đă
chơi xấu Darcy không? Có phải đêm qua ḷng đố kỵ đă xúi giục tôi? Tôi không vừa
ḷng v́ cuộc sống của cô ấy thật hoàn hảo – v́ mọi thứ đến với cô ấy thật dễ
dàng? Hay có lẽ là, lúc say, trong tiềm thức của ḿnh, tôi đă nghĩ lại những sai
lầm trong quá khứ. Darcy đâu phải lúc nào cũng là một cô bạn hoàn hảo. C̣n lâu
mới được như thế. Tôi bắt đầu đệ tŕnh trường hợp của ḿnh lên bồi thẩm đoàn,
nhớ lại chuyện với Ethan từ hồi học tiểu học. Tôi đang định làm một việc… Thưa
quư vị trong bồi thẩm đoàn, ta hăy xem xét câu chuyện về Ethan Ainsley…
Chương 2 - phần II
Darcy Rhone và tôi là hai người bạn thân, lớn lên cùng nhau, gắn kết
với nhau v́ sống cùng trong vùng, lư do đó quan trọng hơn tất cả
những lư do khác khi bạn c̣n học tiểu học. Chúng tôi chuyển đến sống
tại một con phố cụt ở Neperville, bang Indiana vào mùa hè năm 1976,
vừa kịp thời điểm để tham dự cuộc diễu hành kỷ niệm thị trấn tṛn
hai trăm tuổi. Chúng tôi đi bên cạnh nhau cùng diễu hành, cùng đánh
những chiếc trống giống hệt nhau có màu đỏ, trắng và xanh da trời mà
bố Darcy đă mua cho hai đứa ở cửa hàng Kmart. Tôi c̣n nhớ Darcy rướn
về phía tôi và nói, "Chúng ḿnh giả vờ như là chị em nhé". Lời đề
nghị ấy khiến tôi nổi da gà – chị em! Và chẳng hề mất thời gian lâu
ǵ, đối với tôi, cô ấy đă trở thành một người em gái. Trong suốt năm
học, cứ tối thứ Sáu và thứ Bảy là chúng tôi ngủ lại nhà nhau, c̣n
mùa hè th́ hầu hết các ngày trong tuần. Chúng tôi tiếp nhận những
sắc thái riêng trong cuộc sống của hai gia đ́nh, những điều bạn chỉ
có thể biết khi sống ngay cạnh nhà một người bạn. Ví dụ như tôi biết
mẹ Darcy hay gấp những chiếc khăn tắm làm ba phần gọn gàng trong khi
xem chương tŕnh The Young and the Restless, bố của Darcy đặt mua
dài hạn tạp chí Playboy, bữa sáng có thể ăn quà vặt cũng được, và
những từ như ‘chết tiệt’ hay ‘khỉ thật’ đều chẳng có vấn đề ǵ to
tát cả. Tôi tin rằng cô ấy quan sát được ở nhà tôi cũng nhiều điều,
cho dù thật khó nói điều ǵ khiến cho cuộc sống của bạn trở nên độc
nhất vô nhị. Chúng tôi chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ - quần áo, đồ
chơi, sân nhà, thậm chí cả t́nh yêu dành cho Andy Gibb và loài kỳ l.
Đến năm lớp năm th́ chúng tôi khám phá ra nhiều điều về bọn con trai.
Điều đó dẫn tôi đến với Ethan, người đầu tiên tôi thích thật sự.
Giống như mọi đứa con gái khác trong lớp, Darcy yêu Doug Jackson.
Tôi biết điểm hấp dẫn ở Doug. Tôi thấy rơ mái tóc vàng hoe của cậu
ta gợi nhớ đến anh chàng Bo Duke [1]. Cả cái quần Wrangles ôm khít
lấy mông cậu ta thế nào, cái lược màu đen của cậu ta giắt gọn gàng ở
túi quần sau bên trái. Và cậu ta chơi bóng giỏi – cậu ta tự nhiên,
chẳng cần tốn sức mà cũng đánh được quả bóng ra ngoài tầm với của
tất cả những đứa khác, bay thẳng vút lên trên.
[1] Một nhân vật viễn tưởng trong seri truyền h́nh Mỹ, từ năm
1979-1985.
Nhưng tôi yêu Ethan. Tôi yêu mái tóc khó bảo của cậu ta, yêu cái
cách đôi má cậu ta chuyển sang hồng trong giờ giải o, điều đó khiến
cho cậu ta trông như nhân vật trong bức họa của Renoir vậy. Tôi yêu
cái cách cậu ta xoay cây bút ch́ nét đậm giữa đôi môi đầy đặn, tạo
thành những vết cắn nhỏ xíu đối xứng nhau ở gần chỗ gắn cục tẩy mỗi
khi cậu ta hết sức tập trung suy nghĩ. Tôi yêu cậu ta lúc cậu ta hào
hứng và vui sướng khi chơi tṛ đánh bóng bốn người với bọn con gái (cậu
ta là đứa con trai duy nhất từng chơi cùng bọn tôi – những tên khác
toàn chơi tṛ đánh bóng hai người và đá bóng thôi). Tôi yêu cái cách
cậu ta lúc nào cũng tử tế với đứa con trai ít nổi bật nhất trong lớp,
Johnnie Redmond, cậu bạn nói lắp kinh khủng, có mái tóc nồi úp cắt
xấu tệ.
Darcy lấy làm khó hiểu, nếu không phải là bực bội, trước ư kiến
trái ngược của tôi, cả Annalise Giles, bạn tốt của hai đứa, cũng
nghĩ như vậy, cô ấy chuyển đến sống ở con phố cụt sau bọn tôi hai
năm (sự chậm trễ này, cùng với thực tế là cô ấy đă có một đứa em gái,
nghĩa là cô ấy không bao giờ có thể theo kịp và thực sự trở thành
người bạn thân nhất được). Darcy và Annalise cũng thích Ethan, nhưng
không đến mức như thế, và bọn họ nhất định cho rằng Doug đáng yêu
hơn và hay ho hơn nhiều – đó là hai yếu tố sẽ khiến bạn lâm vào rắc
rối nếu bạn dựa vào đó để chọn một anh chàng hay một người đàn ông,
một điều tôi đă ư thức được dù mới chỉ có mười tuổi.
Tất cả chúng tôi đều cho rằng Darcy sẽ chiếm được giải thưởng
danh giá mang tên Doug. Không phải chỉ v́ Darcy mạnh dạn hơn những
đứa con gái khác, đầu ngẩng cao đàng hoàng bước đến chỗ Doug ở quán
ăn phục vụ hay trong sân chơi, mà c̣n v́ cô ấy là đứa xinh nhất lớp.
Với g̣ má cao, đôi mắt to cách nhau vừa phải và chiếc mũi nhỏ nhắn,
cô ấy có một gương mặt mà ở lứa tuổi nào cũng được người ta ngưỡng
mộ, cho dù bọn học sinh lớp năm không thể nói chính xác điểm ǵ
khiến cho gương mặt ấy trở nên xinh đẹp. Tôi nghĩ, lúc mười tuổi tôi
thậm chí c̣n chẳng hiểu g̣ má và cấu trúc xương là cái ǵ, nhưng tôi
biết Darcy là một đứa xinh xắn, và tôi ghen với vẻ ngoài của cô ấy.
Cả Annalise cũng vậy, cứ có cơ hội là cô ấy lại nói thẳng với Darcy
điều đó, việc tôi thấy hoàn toàn không cần thiết. Darcy biết thừa là
ḿnh xinh rồi, và tôi nghĩ cô ấy không cần ngày nào cũng có người
củng cố thêm điều đó làm ǵ.
Vậy là vào lễ Halloween năm đó, Annalise, Darcy và tôi tụ tập
trong pḥng của Annalise để chuẩn bị trang phục tạm thời của dân du
mục – Darcy khăng khăng nói rằng đây là dịp tuyệt vời để trang điểm
thật đậm. Trong khi xem xét đôi khuyên tai gắn kim cương giả mới mua
ở cửa hàng Cire, cô ấy nh́n vào gương và nói, "Cậu biết không
Rachel, ḿnh nghĩ là cậu có lư".
"Có lư về chuyện ǵ?" tôi hỏi, trong ḷng trào dâng cảm giác hài
ḷng, tự hỏi không biết cô ấy đang nhắc đến lần tranh căi nào trước
đây.
Cô ấy đeo một cái khuyên lên và nh́n tôi. Tôi sẽ không bao giờ
quên nụ cười tự măn trên gương mặt cô ấy – chỉ một dấu hiệu nhỏ nhất
của nụ cười ấy thôi. "Cậu có lư về Ethan. Ḿnh nghĩ là ḿnh cũng sẽ
thích cậu ta".
"Cậu bảo ‘sẽ thích cậu ta’ là ư ǵ?"
"Ḿnh chán Doug Jackson rồi. Giờ ḿnh thích Ethan. Ḿnh thích hai
lúm đồng tiền của cậu ta".
"Cậu ta chỉ có một thôi", tôi đốp lại.
"Ờ, thế th́ ḿnh thích cái lúm đồng tiền của cậu ta vậy".
Tôi nh́n Annalise t́m kiếm sự ủng hộ, để nói rằng bạn không thể
nào cứ thế mà quyết định sẽ thích một người, mới được. Nhưng dĩ
nhiên cô ấy chẳng nói ǵ, chỉ tiếp tục thoa cây son màu đỏ thắm, dẩu
môi trước gương cầm tay.
"Ḿnh thật không tin nổi cậu nữa, Darcy ạ!"
"Cậu làm sao thế?" cô ấy hỏi. "Annelise đâu có nổi giận khi ḿnh
thích Doug. Bọn ḿnh đă san sẻ cậu ta với cả lớp hàng mấy tháng rồi.
Đúng không, Annalise?"
"C̣n thế cơ. Ḿnh bắt đầu thích cậu ta từ hồi hè. Cậu nhớ
không? Lúc ở bể bơi ấy?" Annalise chen vào, lúc nào cũng không hiểu
được toàn bộ câu chuyện.
Tôi lườm cô ấy, và cô ấy cụp mắt xuống, tỏ vẻ hối hận.
Chuyện kia khác. Đó là Doug. Cậu ta là người của công chúng.
Nhưng Ethan là của riêng tôi mà thôi.
Buổi tối hôm đó, tôi không nói ǵ thêm nữa, nhưng tṛ
cho-kẹo-hay-bị-ghẹo đă tan tành mây khói. Hôm sau đi học, Darcy
chuyển cho Ethan một mẩu giấy, hỏi xem cậu ta thích tôi, cô ấy hay
không thích đứa nào hết – cạnh mỗi lựa chọn có một ô vuông nhỏ, cùng
với những lời chỉ dẫn là đánh dấu chọn một cái. Cậu ta chắc chắn đă
chọn cái tên Darcy, bởi lẽ đến giờ giải o th́ bọn họ đă thành một
cặp. Họ tuyên bố "hẹn ḥ" nhưng chưa bao giờ thực sự dành thời gian
ở cạnh nhau, nếu không tính vài cuộc gọi buổi tối, thường được thảo
ra từ trước cùng với Annalise luôn cười khúc khích bên cạnh Darcy.
Tôi từ chối tham gia hay thảo luận về mối t́nh non nớt của cô ấy.
Trong suy nghĩ của tôi, điều quan trọng chẳng phải là ở chỗ Darcy
và Ethan chưa từng hôn nhau, hay đó chỉ là năm học lớp năm, hay bọn
họ "chia tay" hai tuần sau đó, khi mà Darcy hết hứng thú và quyết
định lại thích Doug Jackson như trước. Chẳng phải ở chỗ, như mẹ tôi
nói để tôi yên ḷng, bắt chước chính là một dạng chân thực nhất của
nịnh bợ. Điều quan trọng duy nhất là, Darcy đă cướp mất Ethan từ tay
tôi. Có lẽ cô ấy làm vậy là v́ cô ấy thực sự đă thay đổi cách nh́n
về cậu ta; tôi tự nhủ với bản thân điều đó để không cảm thấy ghét cô
ấy nữa. Nhưng có lẽ đúng hơn, Darcy cướp Ethan chỉ để cho tôi thấy
rằng cô ấy cũng có khả năng làm được.
Thưa quư vị trong bồi thẩm đoàn, nói đúng ra. Darcy Rhone phải
gánh chịu điều này. Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Có lẽ đây là đ̣n
trừng phạt đích đáng dành cho cô ấy.
Tôi h́nh dung ra gương mặt của những người trong ban bồi thẩm. Họ
không hề bị tôi thuyết phục. Những bồi thẩm viên là nam giới đều tỏ
vẻ sửng sốt – như thể hoàn toàn không hiểu ǵ cả. Chẳng phải đứa con
gái xinh xắn nhất luôn luôn có được cậu con trai cô ta muốn sao? Thế
giới này đúng ra phải vận hành một cách chính xác như thế. Một người
phụ nữ có tuổi trong bộ trang phục trông thực tế bèn bĩu môi. Bà ta
ghét cay ghét đắng cái kiểu so sánh khập khiễng như vậy – một vị hôn
phu so với chuyện thích hồi lớp năm! Trời ơi đất hỡi! Một người phụ
nữ ăn vận hoàn hảo, phần nào xinh đẹp, mặc bộ vest Chanel vàng nhạt
đă đồng t́nh với Darcy và đứng về phe cô ấy. Tôi chẳng thể nói được
ǵ để khiến bà ta đổi ư hay giảm nhẹ tội cho tôi hết.
Bồi thẩm viên duy nhất có vẻ xúc động khi nghe câu chuyện về
Ethan là một cô gái hơi mập một chút, có mái tóc cắt ngắn qua vai
màu cà phê hết sức đơn điệu. Cô ấy ngồi thơng xuống hàng ghế phía
trong dành cho đoàn bồi thẩm, thỉnh thoảng lại đẩy gọng kính trên
sống mũi khoằm. Tôi đă đánh trúng ḷng thương cảm và sự công bằng
của cô ấy. Cô ấy kín đáo tỏ vẻ hài ḷng với việc tôi làm. Có lẽ là
v́ cô ấy cũng có một người bạn như Darcy, kẻ luôn luôn có được tất
cả những ǵ ḿnh muốn.
Tôi lại nghĩ hồi trung học, khi Darcy tiếp tục có được bất kỳ tên
con trai nào cô ấy muốn. Tôi có thể thấy cô ấy hôn Bine Conner cạnh
tủ đồ của bọn tôi, nhớ lại nỗi ghen tỵ trào dâng khi tôi, kẻ không
có bạn trai, bị buộc phải chứng kiến hành vi riêng tư không biết
ngượng của họ. Bine từ Columbus, tiểu bang Ohio, chuyển đến học ở trường
chúng tôi vào mùa thu năm bọn tôi học lớp mười một, và ngay lập tức
trở thành một người nổi bật ở khắp mọi nơi, trừ trong lớp học. Dù
không thông minh sáng sủa, đến mùa xuân th́ cậu ta đă trở thành cầu
thủ đón bóng thuộc hạng sao trong đội bóng bầu dục, hậu vệ kiểm soát
bóng trong đội bóng rổ và dĩ nhiên rồi, cầu thủ phát cú bóng đầu
tiên ở môn bóng chày nữa chứ. Và nói vẻ bề ngoài đẹp trai như búp bê
Ken của cậu ta, bọn con gái yêu cậu ta lắm. Doug Jackson chỉ xếp thứ
hai thôi. Nhưng tiếc thay, Bine đă có một cô bạn gái tên Cassandra ở
Columbus rồi, cô gái mà cậu ta tuyên bố rằng "110 phần trăm thủy
chung gắn bó" (một cách nói của dân thể thao, kiểu đó luôn khiến tôi
phát bực v́ rơ ràng về mặt toán học như thế là bất khả thi). Nhưng
đó là chuyện trước khi Darcy nhúng tay vào, sau khi bọn tôi quan sát
Blaine ném một cú bóng không ai đánh được về phía khu trung tâm và
cô ấy quyết định rằng ḿnh sẽ phải có được cậu ta. Ngày hôm sau cô
ấy mời cậu ta đi xem Những người khốn khổ. Chắc bạn sẽ nghĩ rằng một
dân chơi 3 môn thể thao như Bine sẽ không thích thú với nhạc kịch,
nhưng cậu ta lại hào hứng đồng ư hộ tống cô ấy. Sau buổi diễn, tại
pḥng khách nhà Darcy, Bine để lại một vết đỏ khá lớn lên cổ cô ấy.
Và sáng ngày hôm sau, một người có tên Cassandra ở Columbus,
tiểu bang
Ohio, đă bị "đá" qua điện thoại.
Tôi nhớ ḿnh có nói với Annalise về cuộc sống may mắn của Darcy.
Chúng tôi thường trao đổi về Darcy, điều đó khiến tôi băn khoăn tự
hỏi không biết bọn họ buôn chuyện về tôi nhiều đến mức nào. Annalise
nói chắc chắn rằng đó không chỉ v́ vẻ ngoài xinh đẹp của Darcy hay
thân h́nh hoàn mỹ của cô ấy, mà đó c̣n là sự tự tin, sức hấp dẫn của
cô ấy nữa. Sự hấp dẫn th́ tôi không biết, nhưng nghĩ lại th́ tôi
đồng ư với Annalise ở điểm tự tin. Cứ như thể hồi học trung học
Darcy đă có được cách nh́n nhận của một người ba mươi tuổi rồi vậy.
Cô ấy hiểu rằng không ǵ trong số đó thực sự quan trọng, rằng bạn
chỉ sống có một lần thôi, và cũng nên sống hết ḿnh. Cô ấy không bao
giờ nhút nhát, không bao giờ thiếu tự tin. Cô ấy là hiện thân của
tất cả điều mọi người vẫn nói khi nh́n lại thời trung học của họ:
"Giá mà hồi đó ḿnh biết được".
Nhưng có điều này về Darcy và những chuyện hẹn ḥ mà tôi cần phải
nói: cô ấy không bao giờ v́ một tên con trai mà bỏ rơi chúng tôi. Cô
ấy luôn luôn đặt bạn bè lên trên hết – đối với một đứa con gái học
trung học th́ đó quả là điều đáng ngạc nhiên. Thỉnh thoảng cô ấy bỏ
rơi bạn trai hoàn toàn, nhưng thường th́ cô ấy rủ cả bọn tôi đi
cùng. Bốn người chúng tôi ngồi cùng một hàng ghế trong nhà hát. Cậu
chàng được ưa thích trong tháng, rồi đến Darcy, Annalise và tôi. Cô
ấy táo bạo và độc lập, khác với phần đông bọn con gái trung học,
những đứa để cho t́nh cảm với bọn con trai lấn át cả bản thân. Có
lúc tôi nghĩ chỉ là cô ấy không yêu bọn con trai cho lắm. Nhưng có
lẽ Darcy chỉ muốn giữ quyền kiểm soát, và bằng cách làm một người
yêu dành ít t́nh cảm cho người kia nhất, cô ấy có được điều đó. Dù
đúng là ít quan tâm đến người kia hơn hay chỉ giả vờ như vậy, cô ấy
vẫy bạn bè qua lại với tất cả những người đó, thậm chí cả khi đă cắt
đứt quan hệ với họ rồi. Cứ xem Bine là một ví dụ. Giờ cậu ta đang
sống ở bang Lowa cùng vợ, ba đứa con và mấy con chó giống brador màu
mâu, và hàng năm cứ đến sinh nhật của Darcy, cậu ta lại gửi e-mail
cho cô ấy. Đó cũng là một kiểu quyền lực đấy chứ.
Thậm chí cho đến bây giờ Darcy vẫn c̣n kể lể về chuyện thời trung
học tuyệt vời đến thế nào. Cứ mỗi lần cô ấy nói thế là tôi lại thấy
ngượng ngùng, không thoải mái. Tôi th́ cũng có những kỷ niệm đẹp về
thời đó thật, tôi thích v́ được nổi tiếng ở mức tầm tầm – một điểm
lợi cũng thú vị khi là bạn thân nhất của Darcy. Tôi thích đi xem đấu
bóng bầu dục cùng Annalise, vẽ mặt màu cam và xanh dương, cuộn ḿnh
trong những tấm chăn ngồi trên khán đài hạng xoàng và vẫy vẫy Darcy
khi cô ấy ở dưới sân cổ vũ. Tôi yêu những tối thứ Bảy đi ăn ở quán
kem Colonial, ở đó bao giờ chúng tôi cũng chỉ gọi ba món – một kem
hoa quả, một bánh Snickers, một bánh hạt nhân phủ sô-cô-đúp – rồi
sau đó chia đều cho cả ba. Tôi yêu Bradon Beamer, người bạn trai đầu
đời hẹn ḥ với tôi suốt năm lớp mười hai. Bradon cũng là một người
sống nguyên tắc, một người theo đạo Thiên Chúa, là bản sao của tôi.
Cậu ấy không uống rượu cũng không nghiện ngập, và thậm chí chỉ cần
nói đến "chuyện ấy" thôi là cậu ấy cũng đă thấy tội lỗi rồi. Năm thứ
hai trung học, Darcy đă trao thứ quư giá của ḿnh cho Carlos, người
Tây Ban Nha sang học theo chương tŕnh trao đổi sinh viên. Cô ấy lúc
nào cũng hướng dẫn tôi làm hư Bradon. "Nắm lấy ‘cái ấy’ của cậu ta như
thế này này, ḿnh đảm bảo xong ngay". Nhưng tôi hoàn toàn lấy làm
hạnh phúc, với những lần âu yếm thật lâu trong xe ô tô thể thao của
nhà Bradon, và tôi th́ chẳng bao giờ phải lo đến chuyện quan hệ t́nh
dục an toàn hay lái xe trong lúc say rượu cả. Vậy nên, nếu những kỷ
niệm của tôi không được đẹp huy hoàng th́ ít nhất tôi cũng có vài
khoảng thời gian vui vẻ đáng nhớ.
Nhưng tôi cũng có vô số những kỷ niệm buồn: những ngày mái tóc
tôi trông thật khủng khiếp, những cái mụn trứng cá, những bức ảnh
chụp ở lớp xấu ma chê quỷ hờn, không bao giờ được mặc những bộ quần
áo hợp thời, những buổi khiêu vũ không có bạn trai cặp kè, mũm mĩm
mà chẳng bao giờ giảm được cân nào, bị loại khỏi những đội tuyển,
rồi thất bại trong cuộc bầu thủ quỹ lớp. Và cảm giác buồn bă, lo
lắng không yên đến quá sức chịu đựng cứ tự đến rồi đi (hay nói chính
xác hơn là mỗi tháng một lần) mà dường như tôi chẳng thể kiểm soát
nổi. Thực ra th́ đó là những chuyện điển h́nh của bọn thanh niên mới
lớn. Chuyện thường ngày ấy mà, bởi lẽ nó xảy ra với tất cả mọi người.
Tất cả mọi người trừ Darcy, thế đấy, cô ấy bước qua bốn năm trời với
biết bao thay đổi ngỡ ngàng ấy mà chẳng bị gạt ra bên lề, chẳng chịu
những ảnh hưởng xấu xí của tuổi dậy th́. Tất nhiên là cô ấy thích
trường trung học rồi – trường trung học cũng thích cô ấy mà.
Có vẻ như với những đứa con gái nh́n nhận về thời niên thiếu của
họ theo cách đó th́ về sau, trong cuộc sống, họ cũng phải chịu đựng
nhiều. Họ đến ngày họp mặt kỷ niệm mười năm với thân h́nh tăng lên
chín cân, đă ly hôn, và hồi tưởng lại những ngày tháng huy hoàng đă
qua từ lâu. Nhưng đối với Darcy, những ngày tháng huy hoàng ấy chẳng
hề trôi xa. Không có khó khăn va vấp và cũng không mất mát ǵ cả.
Đúng ra, cuộc sống chỉ ngày càng trở nên ngọt ngào hơn với Darcy mà
thôi. Như mẹ tôi có lần đă nói, không giống như những người khác,
Darcy có cả thế giới trong tay ḿnh. Đó là một lời nhận xét không
sai chút nào – và đến tận bây giờ vẫn c̣n đúng. Darcy luôn luôn có
được những ǵ cô ấy muốn. Trong đó có cả Dex, một vị hôn phu trong
mơ.
° ° °
Tôi để lại một lời nhắn vào di động của Darcy v́ cô ấy sẽ tắt máy
trong lúc xem phim. Tôi bảo rằng ḿnh mệt lắm, không đi ăn tối được.
Chỉ cần thoát được điều đó là tôi đă thấy đỡ nôn nao rồi. Thực ra,
đột nhiên tôi cảm thấy rất đói. Tôi t́m thấy mấy cái thực đơn và gọi
điện đặt một chiếc hamburger với pho mát và khoai tây chiên. Chắc là
đến ngày Tưởng niệm Liệt sĩ tôi không kịp giảm hai cân rồi. Trong
lúc chờ người ta mang đồ ăn đến, tôi h́nh dung ra cảnh ḿnh và Darcy
nghịch ngợm quyển sổ điện thoại từ bao nhiêu năm về trước, tự hỏi
không biết tương lai sẽ ra sao và tuổi ba mươi sẽ mang lại cho chúng
tôi điều ǵ.
Và tôi giờ thế này đây, không có anh chồng bảnh bao, không có hai
nhóc, không người trông trẻ có trách nhiệm. Thay vào đó, ngày sinh
nhật theo đúng chuẩn của tôi lại bị một hành động đáng xấu hổ phá
hỏng măi măi… Ôi, th́ thôi vậy. Có dằn vặt trách cứ bản thân v́
chuyện đó cũng vô ích. Tôi nhấn nút gọi lại trên điện thoại và thêm
vào yêu cầu đặt hàng một hộp sô-cô- sữa lắc loại to. Tôi thấy cô gái
ngồi trong góc dành cho bồi thẩm đoàn nháy mắt với ḿnh. Cô ấy nghĩ
món sữa lắc đúng là ư tưởng tuyệt vời. Dù sao đi nữa, chẳng phải ai
cũng đáng có được vài phút yếu ḷng trong ngày sinh nhật của ḿnh
hay sao?
Chương 3 - phần I
Sáng hôm sau, khi thức dậy, cô gái ung dung uống cốc sữa lắc đă biến mất,
đành đầu hàng cảm giác tội lỗi và ba mươi năm sống theo nguyên tắc. Tôi không
thể tiếp tục cố gắng t́m một lời giải thích phù hợp cho điều ḿnh làm được nữa.
Tôi đă làm một việc sai trái với người bạn mà chẳng thể nói ra, đă vi phạm
nguyên tắc cơ bản của t́nh chị em. Chẳng có lời biện hộ nào cho việc đó hết.
Vậy th́ theo kế hoạch B: Tôi sẽ giả vờ như chẳng có chuyện ǵ xảy ra. Hành vi
vượt quá mức đạo đức cho phép của tôi nghiêm trọng đến nỗi tôi không c̣n lựa
chọn nào khác ngoài việc chỉ biết cầu mong toàn bộ chuyện này sẽ qua đi. Và bằng
cách tiếp tục làm việc như b́nh thường, những việc hàng ngày vào mỗi buổi sáng
thứ Hai, đó sẽ là mục tiêu tôi muốn hoàn thành.
Tôi tắm gội, sấy tóc, khoác lên ḿnh bộ vest đen thoải mái nhất, đi đôi giày
gót thấp, bắt tàu điện ngầm đến nhà ga Trung tâm, mua cafe ở quán Starbucks,
chọn tờ The New York Times ở quầy báo, đi hai lượt cầu thang cuốn, một lượt
thang máy lên văn pḥng của ḿnh ở ṭa nhà Merlife. Mỗi phần trong công việc
hàng ngày tôi vẫn làm tượng trưng cho một bước xa dần Dex và Sự Cố đó.
Tôi đến văn pḥng lúc tám giờ hai mươi, quá sớm so với giờ giấc yêu cầu của
công ty luật. Những hành lang thật vắng lặng, Thậm chí ngay cả các thư kư cũng
chưa có mặt. Tôi đang lật sang phần đề cập đến những tin tức, sự kiện ở New York
trên tờ báo, nhấm một ngụm cafe th́ nhận thấy đèn đỏ nhấp nháy trên máy điện
thoại báo có tin nhắn – lúc nào cũng là một lời cảnh báo cho thấy nhiều việc hơn
nữa đang chờ tôi. Một anh chàng đáng ghét nào đó chắc chắn đă gọi cho tôi vào
cuối tuần khi tôi không kiểm tiền được. Tiền bạc của tôi phụ thuộc vào Les, gă
đàn ông quan trong trong cuộc đời tôi, tên đồng nghiệp đáng ghét nhất trong số
sáu tầng chứa toàn những kẻ đáng ghét như vậy. Tôi nhập mật khẩu, chờ đợi…
"Bạn có một tin nhắn mới của một người ngoài công ty. Tin nhắn đến vào lúc
bảy giờ bốn mươi hai phút sáng nay…" giọng nói ghi âm thông báo. Tôi ghét cả
người phụ nữ trả lời tự động đó. Cô ta chỉ toàn
mang lại tin xấu và thông báo
bằng cái giọng vui tươi hớn hở. Bọn họ nên chỉnh lại cái giọng ghi âm đó trong
các công ty luật đi thôi, sao cho nghe ủ ê hơn, "Ừ-ờ" – nói trên nền nhạc báo
hiệu điềm xấu của phin Jaws – "bạn có bốn tin nhắn mới…"
Lần này th́ là ǵ không biết? tôi nhủ thầm khi nhấn nút nghe.
"Chào Rachel… Là tôi… Dex đây… Ngày hôm qua tôi đă định gọi cho cô để nói về
chuyện tối hôm thứ Bảy, nhưng mà… tôi không thể. Tôi nghĩ chúng ta nên nói
chuyện đó, cô thấy sao? Cứ gọi tôi khi nào cô có thể nhé. Cà ngày hôm nay tôi sẽ
chờ."
Tim tôi chùng xuống. Sao anh ta không chịu chấp nhận cách né trách cũ rích mà
có lợi, lờ nó đi, không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa? Tôi định sẽ làm thế mà.
Chả trách tôi lại ghét công việc của ḿnh; tôi là một luật sư ghét phải đối chất.
Tôi cầm cây bút lên, gơ vào mép bàn. Trong đầu tôi nghe thấy tiếng mẹ bảo không
được gơ bút. Tôi bèn đặt chiếc bút xuống, mắt nh́n chằm chằm vào ánh sáng đang
nhấp nháy. Người phụ nữ đó yêu cầu tôi phải quyết định xem phải làm ǵ với tin
nhắn này – tôi phải nghe lại, lưu vào Máy, hoặc là xóa đi.
Anh ta muốn nói ǵ mới được chứ? Có ǵ để mà nói đâu nào? Tôi ấn nút nghe
lại, chờ đợi những câu trả lời đến với
ḿnh khi nghe ngữ điệu giọng nói của anh
ta. Nhưng anh ta chẳng tiết lộ cho tôi điều ǵ hết. Tôi cứ nghe đi nghe lại cho
đến khi giọng nói bắt đầu trở nên méo mó, giống như một từ bỗng thay đổi khi bạn
lặp lại từ đó nhiều lần. Trứng, trứng, trứng, trứng. Đó từng là món tôi ưa
thích. Tôi cứ nói đi nói lại măi cho đến khi dường như là tôi đă gọi cái Món
vàng vàng định ăn sáng đó bằng một từ sai hoàn toàn.
Tôi nghe Dex nói thêm một lần cuối cùng trước khi xóa tin nhắn của anh ta.
Giọng anh ta nghe hoàn toàn khác. Điều đó cũng hợp lư, bởi xét về vài mặt nào đó
th́ anh ta là người khác biệt. Cả hai chúng tôi đều thế. V́ cho dù tôi có cố
không nghĩ đến chuyện đă xảy ra, cho dù Dex bỏ qua
sự cố đó sau một cú điện
thoại ngượng nghịu chúng tôi vẫn sẽ măi nằm trong
danh sách của nhau – cái
danh sách ai ai cũng có, dù được ghi lại trong một cuốn sổ gáy xoắn bí mật hay
khắc vào tâm khảm. Dù nó có ngắn hay dài. Dù có xếp theo tŕnh tự xuất hiện hay
theo mức độ quan trọng. Dù có đủ cả họ, tên và tên đệm hay chỉ là vài ḍng miêu
tả ngoại h́nh, như cái danh sách của Darcy: "Delta Sig với cơ bả vai đẹp chết
người…"
Dex nằm trong danh sách điều tốt đẹp của tôi. Đột nhiên tôi vô t́nh nhớ lại
lúc chúng tôi trên giường với nhau. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh ta
chỉ là Dex thôi – chẳng có liên quan ǵ tới Darcy cả. Đă từ rất lâu rồi, anh ta
không c̣n là người như vậy. Anh ta không c̣n như thế kể từ cái ngày tôi giới
thiệu hai người bọn họ với nhau.
Tôi gặp Dex khi học năm thứ nhất ở trường luật của Đại Học New York. Khác với
phần lớn sinh viên luật, những người sau khi học xong đại học th́ học tiếp luôn
khi không nghĩ được việc ǵ khá khẩm hơn để
làm với tờ bảng điểm đại học thuộc
hạng xuất sắc trong tay, Dex Thaler già dặn hơn, nhiều kinh nghiệm sống hơn.
Trước đó anh ta làm công việc phân tích nghiên cứu cho công ty Goldman Sachs,
hất luôn cơ hội thực tập hè tám tiếng mỗi ngày và công việc văn pḥng trực điện
thoại kiêm ghi sổ sách của tôi. Anh ta tự tin, điềm đạm và đẹp trai đến mức
không nh́n anh ta chằm chằm cũng là việc khó. Tôi tin chắc rồi anh ta cũng sẽ
trở thành Doug Jackson và Blaine Conner của trường luật cho xem. Đúng như thế
thật, chúng tôi mới chỉ bước vào tuần học đầu tiên th́ những lời bàn tán về
Dexter bắt đầu rộn lên, phụ nữ ḍm ngó t́nh trạng yêu đương của anh ta, để ư xem
ngón áp út bên tay trái của anh ta đeo ǵ chưa, hoặc là lo lắng rằng anh ta ăn
mặc quá đàng hoàng, quá đẹp trai, không thể là đàn ông trăm phần trăm được.
Nhưng tôi thẳng thừng loại Dex luôn, thuyết phục bản thân ḿnh rằng vẻ ngoài
hoàn hảo của anh ta chán chết. May là tôi đă có quan điểm như vậy, v́ tôi cũng
biết anh ta quá tầm với của ḿnh rồi. (Tôi ghét kiểu nói đó, ghét cả điều mà ai
cũng nghĩ, rằng người ta chọn người yêu toàn dựa vào h́nh thức bên ngoài là
chính, nhưng khi nh́n quanh th́ thấy cũng khó mà chối bỏ được nguyên tắc đó –
những người yêu nhau nói chung thường giống nhau về mức độ hấp dẫn, nếu không
như vậy th́ điều đó đáng phải chú ư). Vả lại, tôi đi vay ba ngàn đô la mỗi năm
có phải để t́m được một anh bạn trai đâu.
Trên thực tế, có lẽ tôi đă trải qua ba năm học mà không nói chuyện với anh
ta, nhưng chúng tôi ngẫu nhiên lại ngồi cạnh nhau trong lớp học môn Luật Bồi
Thường, lớp học ngồi theo sơ đồ do giáo sư Zigman hay mỉa mai giảng dạy. Cho dù
ở trường đại học New York nhiều giáo sư sử dụng phương pháp Socratic
[1],
nhưng chỉ có mỗi Zigman dùng phương pháp đó như công cụ để tra tấn, làm mất mặt
sinh viên. Dex và tôi có chung nỗi ghét bỏ ông giáo sư xấu tính đó. Tôi sợ ông
Zigman cùng cực đến phi lư, trong khi đó, phản ứng của Dexter giống với ghét cay
ghét đắng hơn. "Đúng là một lăo khốn," anh ta
gầm lên sau giờ học, thường là sau
khi ông Zigman khiến cho một đứa bạn cùng lớp phát khóc. "Tôi chỉ muốn phủi sạch
nụ cười khinh khỉnh trên cái mặt vênh váo của lăo thôi."
[1] Phương pháp Socratic, được đặt theo tên một triết gia Hy Lạp cổ đại,
là phương pháp loại bỏ các giả thuyết tốt hơn bằng cách từng bước xác định và
loại bỏ các giả thuyết dẫn tới mâu thuẫn.
Dần dần, những lần cằn nhằn đó chuyển thành những cuộc nói chuyện dài hơi hơn
bên cốc cafe ở pḥng chung dành cho sinh viên hay trong những lần dạo chơi trong
công viên Quảng trường Washington. Chúng tôi bắt đầu cùng nhau học trước giờ lên
lớp, chuẩn bị cho điều không thể tránh được – cái ngày ông Zigman sẽ gọi bọn
tôi. Tôi sợ đến lượt ḿnh, tôi biết đó sẽ là một cuộc thảm sát đẫm máu, nhưng
cũng âm thầm bí mật háo hức ngóng đến lúc Dex bị gọi. Ông Zigman nhằm vào những
con mồi có vẻ yếu đuối, rối loạn, mà Dex th́ không thuộc hai dạng ấy. Tôi tin
chắc rằng anh ta sẽ không chịu thua một cách dễ dàng đâu.
Tôi nhớ rất rơ lần đó. Ông Zigman đứng đằng sau bục giáo viên, kiểm tra hồ sơ
chỗ ngồi, một cái hồ sơ trên đó dán ảnh mặt bọn tôi cắt ra từ danh sách ảnh của
năm thứ nhất, gần như chảy cả nước miếng khi chọn con mồi. Ông ta ngước mắt ḍm
qua cặp kính nhỏ, tṛn tṛn (kiểu đó gọi là mục kỉnh th́ hơn), nh́n bao quát về
phía chúng tôi, và nói, "Cậu Thaler"
Ông ta phát âm sai tên của Dex, khiến nó nghe giống như là "taller" vậy.
"Là Thaa-ler ạ," Dex nói một cách thản nhiên, không hề tỏ ra sợ hăi.
Tôi hít vào Một hơi thật sâu; chưa bao giờ có ai chỉnh lại lời ông Zigman.
Dex thực sự sắp biết tay rồi đây.
"Vậy th́ xin lỗi, cậu Thaa-ler" ông Zigman nói, khẽ cúi đầu giả tạo. "Vụ
Palsgraf kiện Công ty đường sắt Long Island"
Dex ngồi b́nh thản, sách gập lại, trong khi những đứa c̣n lại trong lớp lo
lắng lật giở vụ án mà tối hôm trước bọn tôi phải đọc.
Vụ án liên quan đến một tai nạn đường sắt. Trong khi vội vàng, một nhân viên
đường sắt khiến cho một hành khách làm rơi gói thuốc nổ, làm một hành khách khác
bị thương, đó là bà Palsgraf. Thẩm phán Cardozo viết ư kiến đại diện cho đa số,
tuyên bố rằng bà Palsgraf không phải là "nguyên đơn có thể dự đoán trước được",
và như thế không thể đ̣i công ty đường sắt bồi thường được. Có thể những nhân
viên đường sắt lẽ ra nên thấy trước được tổn hại đối với người cầm cái gói đó,
chứ không phải tổn hại đối với bà Palsgraf, ṭa án nói như vậy.
"Có nên cho nguyên đơn nhận tiền bồi thường không?" ông Zigman hỏi Dex.
Dex không nói ǵ cả. Trong Một giây ngắn ngủi, tôi phát sợ, tưởng là anh ta
chết cứng như những người đi trước rồi. Nói ‘không’ đi, tôi thầm nghĩ, truyền
cho anh ta những đợt sóng điện năo mạnh mẽ. Đồng ư với phán quyết của đa số ấy.
Nhưng khi nh́n nét mặt anh ta và cái cách anh ta khoanh tay trước ngực th́ tôi
dám nói là anh ta đang kéo dài thời gian, khác hẳn với cách của phần lớn bọn
sinh viên năm thứ nhát: tuôn ra những câu trả lời nhanh, đầy lo lắng và không
vững vàng như thể thời gian phản ứng có thể bù đắp lại cho vốn hiểu biết vậy.
"Theo ư kiến riêng của em ấy ạ?" Dex hỏi.
"Tôi đang trực tiếp nói với cậu, cậu Thaler ạ. Thế nên, đúng, tôi hỏi ư kiến
của cậu".
"Là em th́ em sẽ đồng ư, nguyên đơn nên được nhận tiền bồi thường. Em đồng ư
với ư kiến phản bác của thẩm phán Andrews."
"Ô... thật vậy sao?" giọng ông Zigman cao vút, là giọng mũi.
‘Vâng. Đúng vậy"
Tôi lấy làm ngạc nhiên trước câu trả lời của anh ta, v́ anh ta đă nói với tôi
ngay trước khi vào lớp rằng anh ta không hề biết loại thuốc kích thích
crack-cocaine xuất hiện từ năm 1928, nhưng ông thẩm phán chắc chắn đă hút thứ
thuốc đó khi ông ta viết ư kiến phản bác. Tôi thậm chí c̣n ngạc nhiên hơn khi
cái câu "đúng vậy" xấc xược của Dexter thêm vào cuối câu trả lời, như thể để
giễu ông Zigman.
Bộ ngực gầy giơ xương của ông Zigman phồng lên thấy rơ. "Vậy cậu cho rằng
người ta bảo vệ lẽ ra phải dự đoán trước đó được là cái gói vô hại dài gần bốn
mươi phân, bọc bằng giấy báo đó có chứa thuốc nổ và sẽ khiến cho nguyên đơn bị
thương:"
"Chắc chắn cũng có khả năng đó."
"Anh ta cũng nên thấy trước rằng cái gói đó có thể làm bị thương bất kỳ ai
trên thế giới này?" ông Zigman hỏi, sự chế giễu ngày càng tăng.
"Em không nói bất kỳ ai trên thế giới này, mà em nói đúng là ‘nguyên đơn’.
Theo ư kiến của em, bà Palsgraf có nằm trong vùng nguy hiểm."
Ông Zigman tiến lại gần hàng ghế bọn tôi ngồi, người đứng thẳng và néM tờ báo
Wall Street Journal lên cuốn sách gấp của Dex.
"Trả lại tôi tờ báo được không?"
"Em không muốn" Dex nói.
Cơn sốc trong lớp nổi lên thấy rơ. Những đứa c̣n lại trong số chúng tôi chắc
sẽ chỉ làm theo và trả lại tờ báo, vật đó chỉ là thứ đạo cụ trong câu hỏi của
ông Zigman mà thôi.
"Cậu không muốn?" ông Zigman ngẩng cao đầu lên.
"Đúng vậy. Bên trong đó có thể giấu thuốc nổ lắm chứ."
Một nửa lớp há hốc miệng, nửa c̣n lại th́ cười khẩy. Rơ ràng ông Zigman có
vài chiêu bí mật, một cách để lật lại Dex. Nhưng Dex đă không bị rơi vào bẫy.
Ông Zigman bực bội thấy rơ.
"Cứ giả sử là cậu có đồng ư trả lại tờ báo cho tôi, và trong đó đúng là có
một thanh thuốc nổ, và nó làm cho cậu bị thương thật. Thế th́ sao, cậu Thaler?"
"Thế th́ em sẽ kiện thầy, và rất có thể em sẽ thắng."
"Vậy khoản tiền bồi thường đó có giống với lư do thẩm phán Cordozo đưa ra
trong phán quyết của bên đa số không?"
"Không. Không giống".
"Thế à? Sao lại không?"
"V́ em kiện thầy v́ tội cố ư gây thương tích, c̣n ông Cardozo th́ nói về tội
bất cẩn, đúng vậy không ạ?" Dex lên giọng cho hợp với giọng ông Zigman.
Tôi nghĩ là ḿnh nín cả thở lúc ông ấn hai ḷng bàn tay vào nhau, đưa lại gần
ngực một cách ngay nhắn như thể ông ta đang cầu nguyện vậy. "Tôi hỏi những câu
này với cả lớp. Như thế được chứ, cậu Thaler?"
Dex nhún vai như thể nói rằng: thầy cứ việc, chẳng ảnh hưởng ǵ đến em.
"Vậy, giả sử rằng tôi vô t́nh làm rơi tờ báo xuống bàn cậu, cậu đem trả lại
và bị thương. Vậy ông Cardozo có cho cậu hưởng đầy đủ khoản bồi thường không?"
"Chắc chắn rồi."
"Tại sao?"
Dex thở dài chỉ để thấy rằng bài này đă khiến anh ta phát chán, rồi nói nhanh
và rơ ràng, "Bởi v́ hoàn toàn có thể dự đoán trước được chất nổ đó sẽ làm em bị
thương. Việc thầy làm rơi tờ báo có chứa chất nổ vào không gian cá nhân của em
đă vi phạm quyền được bảo vệ về mặt luật pháp. Hành động bất cẩn của thầy gây ra
một mối nguy hiểm dễ thấy, xét theo mức độ cẩn trọng thông thường."
Tôi đọc những phần đă đánh dấu trong sách ḿnh. Dex đă trích dẫn nguyên văn
phần nói về ư kiến của ông Cardozo mà chẳng cần liếc vào sách hay mẩu giấy nào.
Cả lớp hoàn toàn bị thu hút – chưa ai làm tốt được như thế, và chắc chắc lại
càng không khi có ông Zigman đang đứng lù lù trước mặt..
"Và nếu cô Myers khởi kiện," ông Zigman nói, trỏ vào Julie Myers đang run rẩy
ngồi ở phía bên kia lớp, nạn nhân của ông ta ngày
hôm trước. "Cô ấy có được nhận
tiền bồi thường không?"
"Xét theo tuyên bố của ông Cardozo hay theo lời phản bác của
thẩm phán
Andrews ạ?"
"Theo Andrews. V́ đó là ư kiến của cậu mà."
"Có ạ. Trước toàn thể thế giới này, Mỗi người đều có trách nhiệm kiềm chế
những hành động đe dọa một cách vô lư đến sự an toàn của những người khác," Dex
nói, lại một câu trích dẫn ngay trong lời phản bác.
Chuyện cứ thế tiếp tục trong suốt thời gian c̣n lại, Dex phân biệt những điểm
nhỏ nhặt trong sự việc đă bị thay đổi, không hề nao núng, luôn luôn trả lời một
cách quyết đoán.
Và đến cuối giờ, ông Zigman thực sự đă nói, "Rất tốt, cậu Thaler."
Đó là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
Tôi rời lớp học, cảm thấy thật sung sướng. Dex đă giành lại thắng lợi cho tất
cả chúng tôi. Câu chuyện lan ra khắp trong bọn sinh viên năm thứ nhất, kiếm cho
anh ta thêm nhiều điểm nữa trong mắt bọn con gái, những người từ lâu rồi đă tin
chắc rằng anh ta vẫn chưa có một ai cả.
Tôi cũng đă kể cho Darcy nghe chuyện đó. Cô ấy chuyển đến New York gần như
cùng lúc với tôi, chỉ có điều, trong hoàn cảnh khác một trời một vực. Tôi đến đó
để học làm luật sư; cô ấy đến mà chẳng có nghề ngỗng, chẳng có kế hoạch hay tiền
bạc rủng rỉnh. Tôi để cho cô ấy ngủ trên chiếc đệm gấp trong pḥng ḿnh ở kư túc
xá cho đến khi cô ấy t́m được vài người khác ở chung – đó là ba nữ tiếp viên của
hăng hàng không American Airlines đang t́m thêm một người nữa ở cùng trong căn
pḥng nhỏ ngăn ra để ở. Cô ấy vay tiền bố mẹ để thuê nhà trong khi t́m việc làm,
cuối cùng cũng kiếm được một chân Bartender ở quán bar Monkey. Trong suốt những
năm chúng tôi làm bạn, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống
của ḿnh trong khi so sánh với cô ấy. Tôi th́ cũng nghèo, như cô ấy thôi, nhưng
ít ra th́ tôi c̣n có một kế hoạch. Viễn cảnh tương lai của Darcy xem ra chẳng
mấy tươi đẹp khi điểm trung b́nh chung toàn khóa học của cô ấy ở Đại Học Indiana
chỉ có 2.9, hạng trung b́nh khá.
"Cậu may mắn thật đấy," Darcy rên rỉ trong lúc tôi đang cố gắng học.
Không, may mắn toàn là của cậu hết rồi, tôi thầm nghĩ. May Mắn là khi mua vé
số rồi reo lên sung sướng khi đă trúng và trở nên giàu sụ. Đời tôi chẳng có ǵ
gọi là may mắn hết – tất cả đều do làm việc chăm chỉ, do mỗi ngày lại phải cố
gắng nhiều hơn thôi. Nhưng dĩ nhiên là tôi không bao giờ nói vậy. Tôi chỉ bảo
với cô ấy rằng rồi mọi chuyện sẽ trở nên tươi sáng với cô ấy nha.
Chương 3 - phần II
Và đúng như thế thật. Khoảng hai tuần sau đó, một người đàn ông bước
vào quán Monkey với dáng vẻ đĩnh đạc, gọi một cốc rượu whisky chua,
và bắt đầu tán tỉnh Darcy. Đến lúc uống xong, ông ta đă kịp hứa sẽ
cho cô ấy một việc làm ở một trong những công ty PR hàng đầu ở
Mahattan. Ông ta nói cô ấy cứ đến để phỏng vấn, nhưng ông ta (nháy
mắt, nháy mắt) đảm bảo rằng cô ấy sẽ được nhận. Darcy cầm danh thiếp
của ông ta, nhờ tôi xem hộ bản lư lịch, đi phỏng vấn, và ngay lập
tức nhận được lời mời làm việc. Lương khởi điểm của cô ấy là bảy
mươi ngàn đôla. Cộng thêm tiền công tác phí nữa. Gần bằng số tiền
tôi sẽ kiếm được nếu tôi học hành ở trường cho thật tốt rồi kiếm
việc làm trong một công ty ở New York. Thế là trong khi tôi lo
lắng chờ đợi đến lúc học xong, tiền nợ ngày càng tăng th́ Darcy bắt
đầu công việc PR đầy hấp dẫn. Cô ấy tổ chức tiệc, quảng cáo cho
những xu hướng thời trang mới nhất theo mùa, nhận được biết bao
nhiêu thứ hoàn toàn miễn phí, và hẹn ḥ với một loạt các anh chàng
đẹp trai. Trong ṿng bảy tháng, cô ấy đă bỏ lại những cô tiếp viên
kia và chuyển đến sống cùng với con bạn đồng nghiệp Claire ở khu
Greenwich, một người hợm hĩnh thích giao du với giới thượng lưu.
Darcy cố lôi kéo tôi vào cuộc sống tốc độ cao của cô ấy, cho dù
tôi chẳng mấy khi có thời gian tham dự vào những sự kiện, những bữa
tiệc của cô ấy hay những phi vụ hẹn ḥ cô ấy sắp xếp cho tôi với
những anh chàng cô ấy thề là "cực kỳ hấp dẫn" nhưng tôi biết đó chỉ
là những kẻ cô ấy không c̣n thích thú ǵ nữa.
Điều đó nhắc tôi quay lại chuyện của Dex. Tôi say sưa kể về anh
ta cho Darcy và Claire nghe, nói với họ anh ta tuyệt với đến khó tin
như thế nào – thông minh, đẹp trai, hài hước. Nghĩ lại lúc đó, tôi
chẳng rơ tại sao ḿnh lại làm thế. Môt phần v́ đó là sự thật. Nhưng
có lẽ do tôi ghen tị với cuộc sống thú vị của họ, và muốn làm cho
cuộc sống của ḿnh thêm phần hay ho hơn một chút. Dex là thứ tốt
nhất trong kho vũ khí của tôi.
"Thế th́ sao cậu lại không thích anh ta?" Darcy hỏi.
"Anh ta không phải típ người ḿnh thích," tôi đáp. "Bọn ḿnh chỉ
là bạn thôi."
Đó là sự thật. Đúng là cũng có những lúc tôi cảm thấy một chút
thích thú thoáng qua hay mạch của ḿnh đập nhanh hơn khi ngồi gần
Dex. Nhưng tôi vẫn duy tŕ cảnh giác để không yêu anh ta, luôn luôn
nhắc nhở bản thân rằng những anh chàng như Dex chỉ hẹn ḥ với những
đứa con gái như Darcy mà thôi.
Chưa đến học kỳ tiếp theo th́ hai người đó gặp nhau. Một nhóm
sinh viên bọn tôi, trong đó có cả Dex, dự định đi chơi bất ngờ vào
tối thứ Năm. Darcy cứ đ̣i gặp Dex bằng được từ nhiều tuần trước, thế
là tôi gọi điện bảo cô ấy đến quán Red Lion lúc tám giờ. Cô ấy đến,
nhưng Dex th́ không. Tôi dám nói là Darcy thấy chuyện đi chơi này rơ
là phí cả công, phàn nàn rằng cô ấy không thích quán Red Lion, rằng
đă qua cái thời cô ấy ngồi ở những quán bẩn bẩn của dân sinh viên
thế này rồi (những quán mà chỉ mới vài tháng ngắn ngủi cách đây thôi
cô ấy vẫn vào), rằng ban nhạc chơi dở tệ, chúng tôi có thể đi kiếm
nơi nào tử tế hơn không, chỗ nào người ta ăn mặc đàng hoàng đẹp đẽ
ấy.
Đúng lúc đó, Dex ung dung bước vào quán, mặc áo khoác da đen và
chiếc áo len cashmere rất đẹp màu nâu nhạt. Anh ta tiến thẳng đến
chỗ tôi và hôn nhẹ lên má tôi, một điều tôi thấy vẫn chẳng quen –
người dân vùng Trung Tây không chào nhau và hôn kiểu như thế. Tôi
giới thiệu anh ta với Darcy, và cô ấy bắt đầu khoe vẻ hấp dẫn của
ḿnh, cười khúc khích, nghịch tóc và gật đầu mạnh mỗi khi anh ta nói
điều ǵ đó. Dex cũng vui vẻ với cô ấy, nhưng không có vẻ ǵ là thích
thú quá mức, và có một lúc, khi cô ấy nhắc đến tên người đàn ông ở
công ty Goldman – Anh có biết người ngày người kia không? – th́ thực
sự Dex c̣n như là cố gắng ǵm một cái ngáp dài. Anh ta ra về trước
tất cả mọi người, vẫy chào tạm biệt với nhóm bạn và nói với Darcy
rằng anh ta rất vui v́ được gặp cô ấy.
Trong lúc đi bộ về pḥng ḿnh, tôi hỏi cô ấy nghĩ ǵ về anh ta.
"Anh ta dễ thương," Darcy nói, biểu hiện sự tán thành ở mức thấp
nhất. Lời đáp hờ hững của cô ấy khiến tôi khó chịu.
Cô ấy không tung hô khen ngợi anh ta là v́ anh ta chưa bị cô ấy
làm cho mê hoặc. Darcy mong chờ ḿnh là người được theo đuổi. Và đó
cũng là điều tôi trông đợi.
Ngày hôm sau, khi Dex và tôi uống café, tôi chờ anh ta nhắc đến
Darcy. Tôi tin chắc anh ta sẽ nhắc thôi, thế nhưng anh ta lại chẳng
nói ǵ. Một phần nhỏ - thôi được rồi, th́ một phần lớn – trong tôi
thích thú khi nói với Darcy rằng tên cô ấy đă không hề xuất hiện.
Lần đầu tiên có người không khao khát được ở bên cô ấy cơ đấy.
Lẽ ra tôi phải biết rơ hơn chứ.
Khoảng một tuần sau, bất th́nh ĺnh, Dex hỏi tôi là bạn tôi thế
nào rồi.
"Bạn nào cơ?" tôi hỏi, giả ngây giả ngô.
"Cô biết mà, cô gái tóc sẫm màu ở quán Red Lion ấy?"
"Ồ. Darcy," tôi nói. Sau đó đi thẳng luôn vào vấn đề. "Anh muốn
có số của cô ấy không?"
"Nếu cô ấy c̣n độc thân."
Tối đó, tôi báo tin cho cô ấy biết. Cô ấy mỉm cười e lệ. "Anh ta
đúng là dễ thương. Ḿnh sẽ đi chơi với anh ta."
Hai tuần sau, Dex mới gọi cho cô ấy. Nếu như anh ta cố t́nh chờ
đợi th́ chiến lược đó thành công mỹ măn. Cô ấy sốt sắng quá mức khi
anh ta đưa cô ấy đến quán café Union Square. Buổi hẹn đó rơ ràng là
tốt đẹp cả, v́ sáng hôm sau họ đi ăn bữa nửa buổi ở khu Village. Sau
đó chẳng mấy chốc, Darcy và Dex đă thành một cặp.
Lúc đầu, t́nh cảm của họ không được yên ổn. Tôi biết Darcy luôn
thích căi nhau với những anh bạn trai – chưa đến màn gay cấn th́
chưa vui – nhưng tôi coi Dex là người biết điều, b́nh tĩnh trong
những cuộc căi nhau. Có lẽ đối với những cô gái khác anh ta cũng là
người như thế, nhưng Darcy lại lôi kéo anh ta vào cái thế giới hỗn
độn với những cảm xúc quá khích của cô ấy. Cô ấy t́m thấy số điện
thoại ghi ở một trong mấy quyển vở học luật của anh ấy (cô ấy tự
nhận ḿnh là kẻ tọc mạch), t́m hiểu, lần ra một cô bạn gái cũ của
Dex, và không chịu nói chuyện với anh ta. Có một ngày Dex đến lớp
học Luật Bồi Thường với vẻ mặt ngượng ngùng, trên trán có một vết
rách, ngay phía trên mắt trái. Darcy đă ném một cái mắc áo làm bằng
dây kim loại vào anh ta trong cơn điên v́ ghen tuông.
Và c̣n có cả cách khác nữa. Tất cả bọn tôi đi chơi, Darcy sẽ cư
xử thân mật với một anh chàng khác ở quầy bar. Tôi quan sát Dex hờ
hững liếc trộm về phía bọn họ cho đến khi không thể chịu đựng được
nữa. Anh ta sẽ đến lôi cô ấy đi, vẻ mặt giận dữ nhưng vẫn b́nh tĩnh,
và tôi nghe thấy cô ấy thanh minh về những lời tán tỉnh có liên quan
chút ít đến anh chàng kia: "Ư em là, bọn em chỉ đang nói chuyện về
em trai của hai đứa và chuyện chúng nhập cùng một hội quái dị thế
nào thôi mà. Trời ơi, Dex! Anh đâu cần phải phản ứng quá lên như
thế!"
Nhưng cuối cùng th́ mối quan hệ giữa họ cũng đi vào ổn định,
những lần căi vả dần ít nghiêm trọng hơn, ít xảy ra hơn, và cô ấy
chuyển đến sống ở căn hộ của anh ta. Rồi đến mùa đông năm ngoái, Dex
ngỏ lời cầu hôn. Họ đă chọn một ngày cuối tháng Chín, cô ấy chọn tôi
làm phù dâu chính.
Ḿnh quen anh ta trước chứ, giờ tôi tự nhủ như vậy. Điều đó cũng
không cứng rắn hơn lời bào chữa cho chuyện Ethan là mấy, nhưng tôi
cứ bám lấy suy nghĩ ấy trong một lúc. Tôi h́nh dung ra viên bồi thẩm
biết thông cảm với ḿnh, cô ấy rướn người về phía trước trong khi
đón nhận ra phát hiện này. Thậm chí cô ấy c̣n đưa ra một luận điểm
trong khi đoàn bồi thẩm đang bàn bạc, cân nhắc kỹ càng. "Nếu không
nhờ Rachel th́ Dex và Darcy sẽ chẳng bao giờ được gặp nhau. Vậy nên,
đúng ra, Rachel xứng đáng có được anh ta một lần." Những bồi thẩm
viên khác nh́n cô ấy chằm chằm đầy nghi hoặc, và cái bà mặc bộ vest
Channel bảo cô ấy đừng có ngớ ngẩn như vậy. Điều đó chẳng có liên
quan ǵ hết. "Thực ra, điều đó thậm chí c̣n có một ư nghĩa khác," bà
mặc vest Channel cự lại. "Rachel đă có cơ hội đến với Dex – nhưng cơ
hội đó đă trôi qua từ lâu rồi. Và giờ đây cô ta lại là phù dâu
chính. Phù dâu chính cơ đấy! Đúng là một sự phản bội xấu xa không để
đâu cho hết!"
Tối đó, tôi làm việc đến khuya, lần lữa việc gọi lại cho Dex.
Thậm chí tôi c̣n cân nhắc định đợi đến sáng mai, đến giữa tuần mà
không gọi ǵ hết. Nhưng càng đợi lâu th́ đến lúc tránh không được,
phải gặp anh ta, tôi sẽ càng lúng túng ngượng ngùng hơn thôi. Vậy là
tôi ép ḿnh ngồi xuống và quay số của anh ta. Tôi hi vọng sẽ được
dẫn thẳng đến hộp thư thoại. Lúc đó là mười rưỡi. Nếu tôi gặp may
th́ anh ta đă về nhà, về với Darcy rồi.
"Dex Thaler nghe," anh ta nói, giọng hoàn toàn nghiêm chỉnh. Anh
ta đă quay lại làm cho công ty Goldman Sachs, sáng suốt lựa chọn làm
ngân hàng hơn là làm luật sư. Công việc thú vị hơn, và tiền cũng
kiếm được khá hơn nhiều.
"Rachel!" Anh ta nghe có vẻ thực sự vui mừng khi tôi gọi, dù có
hơi lo lắng, giọng hơi to quá. "Cảm ơn cô đă gọi. Tôi đă bắt đầu
nghĩ là cô sẽ không gọi cơ".
"Tôi định gọi cho anh rồi. Chỉ có điều là… tôi thực sự quá bận…
Ngày hôm nay thật chẳng ra sao cả", tôi lắp bắp. Miệng tôi khoác ra.
"Ừ, ở chỗ tôi cũng như dở hơi. Đúng là điển h́nh của ngày thứ
Hai", anh ta nói, có vẻ b́nh tĩnh hơn một chút.
"Ừ…"
Tiếp theo là một khoảng lặng ngượng ngùng khó chịu - ừm, đấy là
tôi cảm thấy thế. Có phải anh ta chờ đợi ḿnh nhắc đến Sự Cố đó
không nhỉ?
"Vậy cô cảm thấy thế nào?" giọng anh ta trở nên nhỏ hơn.
"Tôi cảm thấy thế nào ấy à?" Mặt tôi nóng bừng lên. Mồ hôi vă ra,
có khi tôi đến ợ hết món sushi đă ăn lúc tối ra mất thôi.
"Ư tôi là, cô nghĩ sao về hôm thứ Bảy?" giọng anh ta nhỏ hơn nữa,
gần như là một lời th́ thầm. Có thể đó chỉ là anh ta thận trọng để
đảm bảo không ai trong văn pḥng nghe thấy, nhưng âm lượng th́ nghe
như riêng tư thân mật lắm.
"Tôi không hiểu anh đang hỏi ǵ…"
"Cô có cảm thấy tội lỗi không?"
"Tất nhiên là có rồi. Anh th́ không à?" Tôi nh́n ra ngoài cửa sổ,
ngắm anh đèn ở khu Manhattan, nh́n về hướng văn pḥng của anh ta
dưới phố.
"Ừm, ừ," anh ta nói một cách thành thật. "Rơ ràng là chuyện đó
không nên xảy ra. Điều này th́ không có ǵ phải bàn căi. Đó là một
việc sai trái… và tôi không muốn cô nghĩ rằng, cô biết đấy, tính
cách đặc trưng của tôi là vậy. Từ trước tôi chưa từng lừa dối Darcy.
Chưa bao giờ… Cô tin điều đó chứ?"
Tôi bảo rằng tất nhiên là tôi tin anh ta. Tôi muốn tin chứ.
Một khoảng lặng khác.
"Vậy nên, đúng, đó là lần đầu tiên tôi làm như vậy" anh ta nói.
Lại im lặng tiếp. Tôi h́nh dung ra anh ta ngồi gác chân lên bàn,
cổ áo mở cúc, cà vạt vắt qua vai. Anh ta mặc vest trông đẹp lắm. Ừm,
anh ta mặc cái ǵ mà chẳng đẹp, và cả khi không mặc ǵ nữa.
"Ừm ừ" tôi nói. Tôi đang nắm chiếc điện thoại chặt tới mức những
ngón tay đau điếng. Tôi bèn đổi bên, lau ḷng bàn tay đẫm mồ hôi vào
váy.
"Tôi cảm thấy thật tệ hại khi cô làm bạn với Darcy lâu như thế mà
chuyện này lại xảy ra giữa hai chúng ta…. đặt cô vào một t́nh huống
thật tồi tệ". Anh ta hắng giọng rồi nói tiếp. "Nhưng đồng thời, tôi
cũng không biết nữa…"
"Anh không biết ǵ cơ?" tôi hỏi, đi ngược lại với quyết định tốt
hơn hết là kết thúc cuộc nói chuyện, cúp máy, chọn lấy bản năng đánh
bài chuồn mà vốn lúc nào cũng có ích cho tôi.
"Tôi không biết. Tôi chỉ… ừm, ở mức độ nào đó… nói một cách khách
quan th́, tôi biết việc ḿnh làm là sai. Nhưng tôi không thấy tội
lỗi ǵ cả. Chẳng phải như thế tệ lắm sao?... Cô có nghĩ xấu về tôi
không?"
Tôi không biết phải đáp lại câu hỏi này như thế nào. "Có" th́
nghe xấu xa quá, cứ như đang phán xét người ta vậy; c̣n "không" th́
có thể lại khơi ra một chuyện khác khó ngăn lại. Tôi thấy an toàn
hơn là cứ nói chung chung. "Tôi không có quyền phán xét ai cả, đúng
không? Tôi cũng đă ở đó… cũng đă làm mà."
"Tôi biết, Rachel. Nhưng đó là lỗi của tôi".
Tôi nghĩ đến cái thang máy, đến cảm giác mái tóc anh ta lùa qua
những ngón tay ḿnh.
"Lỗi là của cả hai… Cả hai đều say. Chắc chắn là do hai ly rượu –
chúng cứ ngấm dần, mà hôm đó tôi lại không ăn ǵ nhiều", tôi hói
huyên thuyên, hi vọng chúng tôi sắp xong chuyện rồi.
Dex ngắt lời. "Tôi đâu có say đến mức đó", anh ta nói thẳng, gần
như ngang bướng.
Anh không dễ say đến mức đó ư?
Rồi như thể đọc được ư nghĩ của tôi, anh ta nói tiếp "ư tôi là,
ừ, đúng, tôi có uống một ít – khả năng kiềm chế của tôi chắc chắn là
có kém đi – nhưng tôi biết ḿnh đang làm ǵ chứ, và ở một mức độ nào
đó th́, tôi nghĩ là tôi muốn chuyện đó xảy ra. Ừm, chắc nói thế th́
rơ ràng quá… Nhưng điều tôi muốn nói ở đây là tôi nghĩ ḿnh tỉnh
táo, muốn chuyện đó xảy ra. Không phải tôi đă lên kế hoạch từ trước.
Nhưng trước kia, có nhiều lúc, điều đó đă xuất hiện trong suy nghĩ
của tôi rồi…"
Có nhiều lúc? Lúc nào? Ở trường luật à? Trước hay sau khi anh gặp
Darcy?
Tôi đột ngột nhớ lại một lần, trước khi có Darcy, khi Dex và tôi
đang ôn thi môn Luật Bồi Thường ở thư viện. Lúc đó đă muộn và cả hai
đều bị ảnh hưởng mạnh bởi những câu chữ trong sách, gần như hưng
phấn quá mức v́ thiếu ngủ và uống quá nhiều caffeine. Dex bắt đầu
bắt chước Zigman, nhại lại những câu nói ưa thích của ông ta, và tôi
cười nhiều đến mức bắt đầu chảy nước mắt. Cuối cùng khi tôi b́nh
tĩnh lại, anh ta rướn người qua chiếc bàn hẹp, lấy ngón tay cái lau
giọt nước mắt trên mặt tôi. Giống như một cảnh trên phim vậy, chỉ
khác một điều rằng trên đó toàn là những giọt nước mắt buồn. Mắt
chúng tôi dán chặt vào nhau.
Tôi quay mặt đi trước, lại nh́n vào sách, những con chữ nhảy nhót
lung tung trên trang giấy. Có cố gắng thế nào th́ tôi cũng không thể
tập trung nổi vào những từ ‘bất cẩn’ hay ‘nguyên nhân gần đúng nhất’.
Chỉ có cảm giác ngón tay cái anh ta để lại trên gương mặt tôi mà
thôi. Lát sau, Dex đề nghị đi bộ cùng tôi về kí túc xá. Tôi lịch sự
từ chối, nói với anh ta rằng tôi tự đi một ḿnh được rồi. Đêm đó khi
đang ch́m vào giấc ngủ, tôi quyết định rằng ư định ấy của anh ta chỉ
là do tôi cố tưởng tượng ra, rằng Dex không bao giờ quan tâm đến tôi
hơn mức một người bạn đâu. Anh ta chỉ tỏ ra tử tế thôi.
Thế nhưng, đôi khi tôi lại băn khoăn tự hỏi, liệu chuyện ǵ sẽ
xảy ra nếu ḿnh không quá dè chừng như thế, nếu tối đó tôi nói đồng
ư lời đề nghị của anh ta. Giờ đây tôi lại càng băn khoăn hơn nữa.
Dex vẫn tiếp tục nói. "Tất nhiên, tôi hiểu rơ rằng chuyện đó
không thể lặp lại một lần nào nữa", anh ta nói chắc chắn. "Phải vậy
không?" Những từ cuối cùng là những từ chân thành nhất, gần như yếu
đuối.
"Phải. Không bao giờ", tôi nói, để rồi ngay lập tức lại hối hận
về những từ ngữ ngớ ngấn trẻ con của ḿnh. "Đó là một sai lầm".
"Nhưng tôi không hối hận. Lẽ ra tôi nên thế, nhưng tôi không cảm
thấy như vậy", anh ta nói.
Thật là ḱ lạ, tôi thầm nghĩ, nhưng không nói ǵ cả. Tôi chỉ ngồi
thần ra đó, chờ anh ta nói tiếp.
"Dù sao th́, Rachel, tôi xin lỗi đă đặt cô vào t́nh huống này.
Nhưng tôi nghĩ là cô nên biết tôi cảm thấy thế nào", anh ta nói nốt,
rồi bật cười lo lắng.
Tôi nói không sao, rằng giờ tôi biết rồi, có lẽ chúng ta nên tiếp
tục cuộc sống và để mọi chuyện lại phía sau, rồi nói tất cả những
điều khác nữa, những điều tôi nghĩ Dex gọi để nói với tôi. Chúng tôi
chào tạm biệt, sau đó tôi cúp máy rồi nh́n chăm chăm ra ngoài cửa sổ
trong tâm trạng rối bời. Cuộc gọi mà lẽ ra là để kết thúc th́ lại
chỉ dẫn đến nhiều lo lắng bứt rứt hơn. Và trong tôi bắt đầu có cảm
giác nhỏ xíu, cảm giác tôi kiên quyết dẹp bỏ nó.
Tôi đứng dậy, tắt đèn trong văn pḥng, đi bộ ra ga tàu điện ngầm,
cố gắng gạt Dex ra khỏi tâm trí. Nhưng trong lúc đợi tàu trên sân ga,
đầu óc tôi lại nhớ đến nụ hôn của hai đứa lúc ở trong thang máy. Cảm
giác về mái tóc của anh ta, và trông anh ta ra sao lúc nằm ngủ trên
giường của tôi, tấm chăn đắp nửa người. Đó là những h́nh ảnh tôi nhớ
nhất. Chúng giống như ảnh của những anh bạn trai cũ, những tấm ảnh
bạn muốn ném đi đến cùng cực, nhưng lại không đành ḷng vứt bỏ. Vậy
nên, thay vào đó, bạn cất chúng trong một góc chiếc hộp đựng giày cũ,
để ở phía trong cùng của tủ, nghĩ rằng giữ lại những bức ảnh đó đâu
có sao. Chỉ là có thể một lúc nào đó bạn muốn mở chiếc hộp ấy ra và
nhớ lại vài kỷ niệm hạnh phúc.
Chương 4
Ngày lập hạ đă qua được mấy hôm, và tất cả những ǵ Darcy nói đến chỉ là kỳ
nghỉ ở Hamptons. Cô ấy gọi điện, e-mail cho tôi liên tục, gửi thông tin về những
bữa tiệc ngày Tưởng niệm liệt sĩ, những đơn đặt chỗ trước ở các nhà hàng, và
những đợt bán hàng mẫu mà chúng tôi đảm bảo t́m được những bộ quần áo mùa hè đẹp
nhất. Tất nhiên là những việc đó tôi đều sợ chết khiếp. Giống như bốn mùa hè
trước, tôi sẽ ở cùng nhà với Darcy và Dex. Năm nay ở chung với chúng tôi c̣n có
cả Marcus, và Claire.
"Cậu có nghĩ là lẽ ra bọn ḿnh nên thuê cả căn nhà không?" Darcy hỏi ít nhất
cũng phải đến lần thứ hai mươi. Tôi chưa từng thấy ai cứ dằn vặt băn khoăn măi
như thế sau khi việc đă đâu vào đấy. Mỗi khi ra khỏi quán kem Baskin-Robbins là
cô ấy lại hối tiếc v́ đă lỡ ăn mất rồi.
"Không, nửa nhà là đủ rồi. Có thuê cả căn cũng chẳng sử dụng hết đâu mà," tôi
nói, điện thoại kẹp dưới tai trong khi tiếp tục sửa lại bản ghi nhớ tóm tắt lại
điểm khác biệt về điều khoản cá nhân chi trả một phần trong luật bảo hiểm giữa
hai bang Florida và New York.
"Cậu đang đánh máy đấy à?" Darcy hỏi, lúc nào cũng muốn tôi hết sức chú ư
lắng nghe.
"Không," tôi nói dối, gơ bàn phím khẽ hơn.
"Tốt nhất là cậu đừng có làm thế…"
"Ḿnh không mà."
"Ùm, ḿnh nghĩ chắc cậu đúng, thuê một nửa th́ tốt hơn… Mà chúng ta c̣n khối
việc phải làm trong thành phố để chuẩn bị cho lễ cưới nữa."
Lễ cưới là đề tài duy nhất tôi muốn tránh nói đến c̣n hơn cả kỳ nghỉ ở
Hamptons. "Ừm, ừ."
"Vậy cậu sẽ đi cùng bọn ḿnh hay đi tàu hỏa?"
"Tàu hỏa. Ḿnh chưa biết liệu có rời khỏi đây mà về cho đúng giờ được không,"
tôi nói, thầm nghĩ ḿnh chẳng muốn phải ngồi chung ôtô với cô ấy và Dex. Tôi
chưa gặp lại Dex kể từ khi anh ta rời khỏi căn hộ của tôi. Chưa gặp lại Darcy kể
từ sau vụ phản bội đó.
"Thế à? V́ ḿnh đang nghĩ là bọn ḿnh nhất định, nhất định nên đi ô tô… Cậu
không thích đi xe vào dịp cuối tuần đầu tiên được đi chơi sao? cậu biết đấy,
nhất lại là v́ cuối tuần đó sẽ dài lắm. Bọn ḿnh không muốn bị mắc kẹt trong
taxi hay ǵ ǵ đâu… Thôi mà, đi ô tô cùng bọn ḿnh đi!"
"Để xem đă, tôi nói như một bà mẹ nói với đứa con để nó thôi không nhắc đến
chủ đề đó nữa.
"Không có "để xem đă" ǵ hết. Cậu sẽ đi cùng bọn ḿnh."
Tôi thở dài và nói với cô ấy rằng tôi thực sự phải quay lại làm việc tiếp.
"Thôi được rồi. Giời ạ. Ḿnh sẽ để cho cậu làm tiếp cái việc ôi-quan-trọng
lắm đó của cậu… Mà tối nay chúng ta vẫn theo kế hoạch chứ?
"Tối nay cái ǵ cơ?"
"Này!? Cô nàng hay quên. đừng có nói với ḿnh là cậu phải làm việc đến khuya
đấy - cậu đă hứa rồi. Những bộ bikini. Nhớ ra được tí ǵ chưa?"
"Ồ, phải," tôi nói. Tôi hoàn toàn quên mất là ḿnh đă hứa cùng cô ấy đi mua
áo tắm. Một trong những nhiệm vụ ít vui vẻ dễ chịu nhất trên đời. xếp ngay hàng
đầu cùng với việc phải cọ toilet và lấy tủy răng. "Ừ, có chứ. Ḿnh vẫn đi."
"Tuyệt. Ḿnh sẽ gặp cậu tại quán sữa chua ở tầng hầm khu Bloomie. Cậu biết
đấy, cạnh quầy bán quần áo cho phụ nữ béo ấy mà. Đúng bảy giờ."
° ° °
Tôi đến ga tàu điện ở phố 59 muộn giờ hẹn mất mười lăm phút và chạy đến tầng
hầm của khu Bloomingdale, lo lắng sợ Darcy sẽ dẩu môi trề mỏ giận dỗi. tôi không
c̣n hơn sức đâu mà nói ngọt để cô ấy thôi dỗi. Nhưng trông cô ấy lại vui vẻ,
ngồi ở quán với một cốc sữa chua dâu đông cứng. Cô ấy mỉm cười và vẫy vẫy. Tôi
hít một hơi thật sâu, tự nhắc bản thân là trên ngực ḿnh chẳng có dấu hiệu nào
nói rằng tôi lăng nhăng hết.
"Chào Darce".
"Này, ở đây! Ôi chúa ơi. Ḿnh sắp căng cả bụng không mặc vest được mất thôi!"
Cô ấy trỏ cái th́a nhựa vào dạ dày. "Nhưng kệ. ḿnh đă quen bị béo rồi."
Tôi đảo tṛn mắt. "Cậu không béo".
Hàng năm, cứ vào mùa mặc áo bơi là chúng tôi nói về chủ đề đó. Không, hầu như
ngày nào cũng nói th́ đúng hơn. Trọng lượng của Darcy luôn luôn là căn nguyên
của cuộc nói chuyện. cô ấy nói với tôi cân nặng hiện tại của ḿnh – lúc nào cũng
trong khoảng năm bảy, năm tám cân – lúc nào cũng là quá béo nếu xét theo những
tiêu chuẩn khắt khe cô ấy tự đặt ra. mục tiêu của cô ấy là khoảng năm lăm cân
thôi – tôi luôn nói như thế là quá gầy đối với một người cao 1m75. Cô ấy gửi
email cho tôi trong khi đang ăn một túi khoai tây chiên, "Ngăn ḿnh lại đi! Cứu
với! Gọi cho ḿnh càng sớm càng tốt!" Nếu tôi mà gọi lại th́ cô ấy sẽ hỏi, "Mười
lăm gram chất béo có nhiều quá không?", hoặc là, "Bao nhiêu gram chất béo th́
bằng nửa cân?" Tuy nhiên, điều khiến tôi bực là ở chỗ, cô ấy cao hơn tôi bảy
phân, nhưng lại nhẹ hơn tôi những hơn hai cân. Khi tôi nói ra điều đó, cô ấy
bảo, "Ừ, nhưng ngực cậu to hơn." "Có to hơn đến hai cân đâu," tôi nói. "Dù sao
đi nữa," cô ấy sẽ nói, "trông cậu như thế là hoàn hảo rồi." Lại quay về nói tôi
đấy.
Tôi th́ c̣n lâu mới béo, nhưng việc cô ấy lôi tôi ra để nói về cái đề tài này
thật giống như việc tôi đang kêu ca phàn nàn với một người phụ nữ mù là tôi phải
đeo kính áp tṛng vậy.
"Ḿnh quá béo rồi. Béo thật ấy! Thế mà lúc trưa ḿnh ăn bao nhiêu. Nhưng kệ
xác. Miễn là ḿnh chưa thành một con ḅ mặc váy cưới là được…" Cô ấy nói, ăn nốt
th́a sữa cuối cùng và ném cốc vào thùng rác. "Nói với ḿnh là ḿnh c̣n khối thời
gian để giảm cân trước lễ cưới đi."
"Cậu c̣n khối thời gian," tôi nói.
Và tôi cũng c̣n khối thời gian trước lễ cưới để thôi nghĩ về một sự thật là
tôi đă lên giường với ông chồng tương lai của cậu.
"Ḿnh phải kiềm chế ăn uống thôi, cậu biết đấy, nếu không rồi ḿnh sẽ phải đi
mua đồ ở đây cho mà xem," Darcy trỏ vào khu bán quần áo ngoại cỡ mà không thèm
để ư xem có người phụ nữ đẫy đà nào đang trong tầm nghe hay không.
Tôi bảo cô ấy đừng có ngớ ngẩn.
"Dù sao th́," cô ấy nói trong khi chúng tôi đi cầu thang cuốn lên tầng hai,
"Claire bảo rằng chúng ta già quá rồi, không mặc được biniki nữa. Rằng áo một
mảnh th́ đẳng cấp hơn. Cậu thấy điều đó thế nào!? Nét mặt và giọng nói cho thấy
quá rơ cô ấy nghĩ thế nào về ư kiến của Claire trong chuyện áo bơi
"Ḿnh nghĩ chẳng có giới hạn tuổi nào được mặc bikini hết," tôi nói. Claire
có toàn những quy định vớ vẩn; có lần cô ấy nói với tôi rằng mực đen chỉ nên
dùng để viết những lời chia buồn mà thôi.
"Chính xác! Ḿnh cũng bảo cậu ấy như thế… Với lại, có thể cậu ấy nói thế chỉ
v́ cậu ấy mặc bikini không đẹp, cậu có nghĩ thế không?"
Tôi gật đầu. Claire luyện tập thể dục rất đều đặn và từ bao nhiêu năm nay
không hề động tới đồ chiên rán, nhưng cái số vốn dĩ đă bắt cô ấy phải đẫy đà
rồi. Tuy thế, cô ấy lại được bù đắp bằng cách ăn mặc không chê vào đâu được và
cả quần áo đắt tiền. Cô ấy sẽ xuất hiện ở băi biển trong chiếc áo bơi một mảnh
giá ba trăm đô la, cái váy xa rông phù hợp đi kèm, chiếc mũ lôi cuốn, cặp kính
thiết kế, tất cả sẽ che được một dải thịt thừa quanh ṿng eo.
Chúng tôi đi quanh tầng hai, khắp các giá quần áo để t́m được bộ nào ổn ổn.
Có một lúc, tôi để ư thấy rằng cả hai bọn tôi đều chọn bộ bikini Anne Klein đơn
giản màu đen. Nếu cuối cùng cả hai đều muốn mua, th́ Darcy hoặc sẽ khăng khăng
nói rằng cô ấy t́m thấy trước, hoặc là sẽ bảo cả hai cùng mua giống nhau cũng
được. Rồi sau đó, trong suốt cả mùa hè, cô ấy mặc bộ áo tắm đó trông sẽ đẹp hơn
cho xem. cảm ơn, cho tôi xin kiếu.
Tôi lại nhớ đến lần cô ấy, Annalise và tôi đi mua ba lô, đó là thời điểm một
tuần trước khi vào học năm lớp bốn. Tất cả chúng tôi đều chọn ngay cùng một cái
túi. Nó màu tím với những ngôi sao màu bạc in trên túi bên ngoài - đẹp hơn nhiều
so với tất cả những chiếc túi khác. Annalise nêu ư kiến là cả ba đứa cùng mua
một loại, c̣n Darcy bảo "không", rằng giống hệt nhau th́ quá là trẻ con. Ăn mặc
giống nhau chỉ hợp với bọn lớp ba thôi.
Thế là bọn tôi oẳn tù t́. Tôi ra đấm (tôi thấy ra như thế th́ đa phần là
thắng nhiều hơn). Tôi sung sướng đập nắm tay ḿnh trên những ngón tay x̣e ra
ḱnh kéo của hai đứa, và lôi chiếc túi màu tím bỏ vào giỏ mua đồ chung của ba
đứa. Annalise chần chừ không đi, rên rỉ rằng bọn tôi đều biết cô ấy thích màu
tím rồi mà. "Ḿnh tưởng cậu thích màu đỏ hơn chứ, Rachel!"
Đầu óc Annalise thật chẳng bằng tôi. Tôi chỉ nói với cô ấy rằng đúng, tôi
thích màu đỏ hơn, nhưng cô ấy có thể thấy quá rơ rồi, ở đây làm ǵ có chiếc túi
nào màu đỏ chứ. Thế là Annalise đành lấy cái túi màu vàng, có in h́nh mặt cười.
Darcy cứ cân nhắc những cái c̣n lại, cuối cùng bảo với bọn tôi rằng sẽ quyết
định vào lúc đi ngủ, và ngày hôm sau sẽ cùng với mẹ cô ấy quay lại mua. Tôi quên
mất lựa chọn chiếc túi của Darcy cho đến buổi đầu tiên của năm học mới. Khi tôi
đến bến xe buưt, Darcy đứng đó với một chiếc túi màu tím giống hệt của tôi.
Tôi chỉ vào cái túi đó, không dám tin. "Cậu mua túi giống ḿnh."
"Ḿnh biết," Darcy nói. "Ḿnh đă quyết định là ḿnh muốn có nó. Ai quan tâm
chúng ta có giống nhau hay không chứ!?"
Chẳng phải chính cô ấy là đứa đă nói rằng ăn mặc giống nhau là tṛ trẻ con
sao? "Ḿnh quan tâm đấy," tôi nói, cảm giác cơn giận cứ lớn dần trong ḿnh.
Darcy đảo tṛn mắt và chép miệng nhai kẹo cao su. "Ôi giời, Rachel, cứ làm
như quan trọng lắm. Chỉ là một cái túi thôi mà."
Annalise cũng bực bội, v́ lư do riêng của cô ấy. "Sao hai cậu lại có thể
giống nhau, c̣n ḿnh th́ bị ra ŕa? Cái túi của ḿnh rơ là chóe."
Darcy và tôi lờ cô ấy đi.
"Nhưng cậu đă bảo bọn ḿnh không nên giống nhau c̣n ǵ," tôi trách Darcy khi
chiếc xe buưt ṿng qua chỗ rẽ và dừng lại đánh kít ngay trước mặt bọn tôi.
"Ḿnh đă nói thế ư?" cô ấy nói, nghịch nghịch mái tóc chải bồng lên cứng
quèo, mới xịt vài lần gôm Breck. "Ừm, ai thèm quan tâm?"
Darcy nói câu "ai thèm quan tâm?" (sau này thay bằng "mặc kệ") giống như lời
đáp cuối cùng trong cuộc tranh căi bị động. Khi ấy tôi không hề nhận ra rằng đó
là thủ đoạn của cô ấy; tôi chỉ biết một điều rằng cô ấy luôn t́n cách đạt được
điều ḿnh muốn và khiến cho tôi trở thành một đứa ngốc nếu tôi căi lại.
Chúng tôi lên xe buưt, Darcy đi đầu. Cô ấy ngồi xuống, với tôi đằng sau, vẫn
c̣n giận đùng đùng. Tôi quan sát Annalise ngần ngừ rồi ngồi xuống cạnh tôi, nhận
ra rằng tôi có lư. Chuyện cái balô màu tím đó lẽ ra có thể đă biến thành một
trận căi nhau to rồi, nhưng tôi không muốn để cho vụ phản bội của Darcy phá hỏng
ngày đầu năm học mới. Chẳng đáng phải căi nhau với cô ấy. Kết quả cuối cùng hiếm
khi khiến tôi hài ḷng lắm.
Tôi kín đáo bỏ bộ bikini Anne Klein về chỗ cũ trên giá khi hai chúng tôi tiến
đến xếp hàng dài để vào pḥng thử đồ. Khi có một pḥng trống, Darcy quyết định
cả hai đứa cùng vào thay cho tiết kiệm thời gian. Cô ấy cởi đến chiếc quần lót
dây màu đen và áo ren cùng bộ, cân nhắc xem nên thử bộ nào trước. Tôi nh́n lén
cô ấy qua tấm gương. Thân h́nh cô ấy thậm chí c̣n đẹp hơn cả lần trước, vào mùa
hè năm ngoái. Đôi bắp chân dài, thon gọn hoàn hảo nhờ vào chế độ tập luyện để
chuẩn bị cho đám cưới, làn da cô ấy đă nâu sẵn nhờ đều đặn bôi kem và thỉnh
thoảng đi tới tiệm làm nâu da.
Tôi nghĩ đến Dex. Chắc chắn anh ta đă so sánh thân h́nh tôi và Darcy sau (mà
thậm chí có thể là trong, v́ anh ta "không say đến mức đó") cái đêm bọn tôi ngủ
với nhau. Thân h́nh tôi đâu được đẹp bằng. Tôi thấp hơn, ẻo lả hơn, trắng trẻo
hơn. Và cho dù ngực tôi lớn hơn, nhưng ngực cô ấy lại đẹp hơn. Trông chúng tràn
đầy sức sống hơn của tôi, với một tỷ lệ phân chia lư tưởng.
"Đừng có nh́n thân h́nh béo ú của ḿnh nữa đi!" Darcy ré lên khi bắt gặp tôi
đang liếc nh́n trong gương.
Giờ th́ tôi bị buộc phải khen cô ấy rồi đây. "Cậu không béo, Darce ạ. Trông
cậu tuyệt lắm. Ḿnh có thể thấy rơ chắc chắn là cậu đang luyện tập thể dục."
"Cậu thấy thế à? Chỗ nào trên người ḿnh đẹp lên?" Darcy thích lời khen phải
cụ thể.
"Tất cả. Đôi chân cậu trông nhỏ nhắn – đẹp đấy." Cô ấy chỉ bắt được tôi nói
có vậy thôi.
Cô ấy quan sát kỹ đôi chân, nhíu mày trước bóng ḿnh trong gương.
Tôi cởi váy áo, để ư thấy chiếc quần lót cốt tông và áo lót cốt tông không
cùng bộ hơi bẩn của ḿnh. Tôi nhanh chóng thử bộ thứ nhất, bộ tankini màu xanh
hải quân pha trắng, để lộ năm phân ở phần thân. Bộ đó trung ḥa giữa sắc lệnh
mặc đồ một mảnh của Claire và niềm yêu thích bikini của Darcy.
"Chúa ơi! Cậu mặc bô đó đẹp hết ư! Mua đi nhé!" Darcy nói. "Cậu có mua không?"
"Chắc là có," tôi nói. Trông không đẹp hết ư, nhưng cũng không tệ. Hàng bao
nhiêu năm qua tôi đă đọc đủ các bài viết trong tạp chí về các loại áo bơi và
khuyết điểm cơ thể, để biết bộ áo nào tôi mặc đẹp nhất. Cái này được đấy.
Darcy mặc lên người bộ bikini màu đen bé tẹo, áo cắt h́nh tam giác, quần chỉ
vừa đủ che. Cô ấy trông nóng bỏng hết sức. "Cậu thích chứ?"
"Đẹp đấy," tôi nói, thầm nghĩ Dex sẽ thích lắm.
"Ḿnh có nên mua không?"
Tôi bảo cô ấy cứ thử những bộ khác trước khi quyết định. Cô ấy nghe theo, lấy
bộ thứ hai treo trên mắc. Tất nhiên bộ nào khoác lên người cô ấy mà chẳng đẹp.
Cô ấy không thuộc loại nào trong số các loại khuyết điểm của cơ thể nêu ra trên
các tạp chí. Sau khi bàn bạc kỹ, tôi quyết định mua một bộ tankini, c̣n Darcy
lấy ba bộ bikini bé tẹo - một đỏ, một đen, và một màu da để trông cô ấy như là
không mặc ǵ, dù ở khoảng cách nào đi nữa.
Khi đi thanh toán tiền những bộ áo tắm, Darcy tóm lấy cánh tay tôi. "Ôi khỉ
thật! Ḿnh suưt th́ quên nói với cậu!"
"Ǵ vậy?" tôi hỏi, cảm thấy lo lắng v́ câu nói độ ngột của cô ấy, cho dù tôi
biết cô ấy sẽ không nói rằng, "Ḿnh quên không nói với cậu là ḿnh biết chuyện
cậu ngủ với Dex rồi!"
"Marcus thích cậu đấy!" Nghe giọng cô ấy và cái từ "thích", cứ như bọn tôi
đang c̣n học lớp mười ấy.
Tôi cố t́nh tỏ ra chậm hiểu. "Ḿnh cũng thích anh ta," tôi nói. "Anh ta là
người tử tế." Và là một nhân chứng ngoại phạm che đậy cho việc làm sai trái chứ
c̣n ǵ nữa.
"Không, ngốc ạ. Ư ḿnh là, anh ta thích cậu ấy. Chắc chắn hôm ở bữa tiệc cậu
đă chứng tỏ được ḿnh, v́ sau đó anh ta đă gọi cho Dex và xin số của cậu. Ḿnh
nghĩ cuối tuần này anh ta sẽ mời cậu đi chơi đấy. Tất nhiên ḿnh muốn đó là một
buổi hẹn kép, nhưng Marcus không đồng ư, anh ta không muốn có người chứng kiến."
Cô ấy thả mấy bộ bikini xuống bàn thanh toán, lục tung túi t́m ví.
"Anh ta xin Dex số điện thoại của ḿnh ấy à?" tôi hỏi, thầm nghĩ đây quả là
một bước tiến.
"Ờ. Dex thật dễ thương khi anh ấy nói với ḿnh điều đó. Anh ấy…" Darcy ngẩng
lên, lựa chọn từ ngữ sao cho phù hợp. "Giống như là muốn bảo vệ cho cậu vậy."
"Cậu nói ‘muốn bảo vệ’ là thế nào?" tôi hỏi, chú ư tới vai tṛ của Dex trong
vụ trao đổi này c̣n hơn cả ư định của Marcus nữa ḱa.
"Ừm, anh ấy cho Marcus số, nhưng khi nói chuyện điện thoại xong, anh ấy hỏi
ḿnh nhiều về cậu lắm, như là cậu có đang hẹn ḥ với ai không, và ḿnh có nghĩ là
cậu sẽ thích Marcus không. Và cậu biết đấy, anh ta có đủ thông minh để đến với
cậu không. Những chuyện kiểu thế. Thật là dễ thương."
Tôi suy nghĩ về thông tin đó trong lúc người nhân viên nhập mă tính tiền
những bộ bikini của Darcy.
"Thế cậu nói ǵ với anh ấy?"
"Ḿnh chỉ bảo là cậu hoàn toàn c̣n chưa có ai hết, và tất nhiên cậu sẽ thích
Marcus. Anh ta đáng yêu đấy chứ. Cậu có thấy thế không?"
Tôi nhún vai. Marcus từ San Francisco chuyển đến New York mới được có mấy
tháng. Tôi biết rất ít về anh ta, trừ một điều là anh ta và Dex kết bạn ở Đại
học Georgetown, nơi Marcus nổi tiếng là kẻ tốt nghiệp xếp hạng bét. Rơ ràng
Marcus chẳng bao giờ đến lớp, lúc nào cũng phê phê. Câu chuyện đáng xấu hổ nhất
là chuyện anh ta ngủ quên vào ngày thi cuối kỳ môn thống kê, đến muộn hai mươi
phút chỉ để phát hiện ra rằng thay v́ lấy máy tính th́ anh ta lại ném nhầm cái
điều khiển từ xa vào ba lô. Tôi chưa dám chắc liệu anh ta là kẻ thích tự do chơi
bời hay chỉ đơn giản là một tên hề.
"Thế nào, cậu khoái chứ? Nếu hẹn ḥ với anh ta trước khi bọn ḿnh chia ra ở,
cậu sẽ xí được anh ta trước cả Claire và Hillary đấy."
Tôi bật cười và lắc đầu.
"Ḿnh nói thật mà." Darcy kư tên đơn thanh toán, mỉm cười với nhân viên thu
tiền. "Claire sẽ thích cắm ngập móng tay lên người anh ta lắm."
"Ai nói ḿnh sẽ hẹn ḥ chứ?"
"Ôi, xin cậu đấy. Đừng có lại bắt đầu cái câu vớ vẩn đó. Cậu sẽ đi. (A) Anh
ta là một anh chàng dễ thương. Và (B) Rachel, ḿnh không có ư ǵ đâu, nhưng cậu
không thể cứ luôn khó chiều thế được, Cô Nàng Không Ân Ái trong… bao lâu ấy nhỉ?
Hơn một năm à?"
Người nhân viên cửa hàng ngẩng lên nh́n tôi đầy thông cảm. Tôi trừng mắt nh́n
Darcy khi ném bộ tankini của ḿnh lên bàn tính tiền. Ờ, phải - một năm.
Chúng tôi rời khỏi khu Bloomingdale, t́m một chiếc taxi trên đại lộ 3.
"Thế nào, cậu sẽ đi chơi với Marcus chứ?"
"Chắc thế."
"Hứa nhé?" cô ấy hỏi, lôi điện thoại di động ra khỏi túi.
"Cậu muốn ḿnh lấy máu ra thề hả? Ừ, ḿnh sẽ đi," tôi nói. "Cậu đang gọi cho
ai đấy?"
"Dex. Anh ấy cược với ḿnh hai mươi đô la rằng cậu sẽ không đi."
Darcy nói đúng – tôi chẳng c̣n việc ǵ khác nữa. Nhưng lư do thực sự khiến
tôi nhận lời Marcus khi anh ta gọi điện mời tôi đi chơi là v́ Dex đă nói tôi sẽ
không đi. Tôi sẽ đi chơi với Marcus để đề pḥng trường hợp Dex nghĩ rằng anh ta
đă phù phép tôi và tôi sẽ làm Marcus phải thất vọng v́ tôi c̣n bận nghĩ đến
sự
cố đó.
Nhưng ngay khi vừa đồng ư, tôi lại bắt đầu bị ám ảnh bởi ư nghĩ Marcus thực
sự biết được điều ǵ. Dex đă nói ǵ với anh ta chưa? Tôi quyết định là ḿnh phải
gọi điện cho Dexter để t́m hiểu mới được. Tôi cúp máy ba lần trước khi có thể
quay đủ số. Dạ dày tôi chao đi một cái khi anh ta trả lời ngay sau tiếng chuông
cửa đầu tiên. "Dex Thaler nghe."
"Marcus biết ǵ về chuyện xảy ra hôm thứ Bảy tuần trước?" tôi buột miệng tuôn
ra, tim đập loạn xạ.
"Ừm, chào cô," anh ta nói.
Tôi dịu giọng xuống một chút. "Chào Dex."
"Thứ Bảy tuần trước? Thứ Bảy tuần trước nào cơ? Nhắc hộ cho tôi nhớ với."
"Tôi không đùa đâu đấy! Anh đă nói ǵ với anh ta?" Tôi hốt hoảng nhận ra
chính ḿnh đang nói cái giọng điệu đà eo ** mà Darcy rất giỏi nói ấy.
"Thế cô nghĩ tôi nói ǵ với anh ta?" Dex hỏi.
"Dexter! Nói cho tôi biết đi!"
"Ôi, b́nh tĩnh đi nào," anh ta nói, giọng điệu vẫn c̣n thích thú. "Tôi chẳng
nói ǵ với anh ta hết… Cô nghĩ đây là ǵ? Pḥng thay đồ ở trường trung học chắc?
Sao tôi lại kể với người khác về chuyện của chúng ta chứ?"
Chuyện của chúng ta. của chúng ta. Chúng ta. Chúng ta.
"Tôi chỉ thắc mắc là anh ta biết được điều ǵ rồi. Ư tôi muốn nói là, anh đă
kể với Darcy là đêm đó anh đi cùng với anh ta…"
"Ừ, tôi nói, ‘Marcus, đêm qua tôi đi cùng cậu, sáng nay chúng ta cùng ăn sáng
- được chưa?’ Chuyện có thế thôi. Tôi biết với các cô gái - với phụ nữ - th́
không như vậy."
"Anh nói thế nghĩa là sao?"
"Ư tôi là, cô và Darcy kể tất tần tật từng chi tiết cho nhau nghe. Như kiểu
ngày hôm đó cô ăn ǵ, cô định mua loại dầu gội đầu nào chẳng hạn."
"Và như kiểu cô ngủ với chồng chưa cưới của người kia lúc nào chứ ǵ? Chi
tiết kiểu thế ấy hả?"
Dex bật cười. "Ừ, đó là một ví dụ khác."
"Hay như kiểu anh cá là tôi sẽ từ chối Marcus?
Anh ta lại cười, biết rằng ḿnh lộ tẩy rồi. "Cô ấy nói với cô rồi đúng không?"
"Phải, cô ấy nói rồi."
"Và điều đó có khiến cô khó chịu không?"
Tôi nhận ra rằng ḿnh đang bắt đầu thấy thoải mái hơn, gần như là thích thú
với cuộc nói chuyện. "Không… nhưng điều ấy khiến tôi nhận lời Marcus."
"Ồ!" anh ta cười. "Tôi thấy câu đó tác dụng ra sao rồi. Vậy ư cô nói là nếu
cô ấy không tiết lộ tin đó với cô th́ cô đă từ chối anh bạn của tôi?"
"Anh không muốn biết?" tôi ngượng ngùng hỏi, hầu như không nhận ra chính ḿnh
nữa.
"Thực sự là có. Cô giúp tôi mở mang đầu óc với."
"Tôi không dám chắc… Sao anh lại nghĩ tôi sẽ từ chối?"
"Cô không muốn biết đâu," anh ta bắt bẻ.
Tôi mỉm cười. Đây thật đúng là một tṛ đùa giỡn tán tỉnh.
"Thôi được rồi. Tôi đă nghĩ cô sẽ từ chối bởi v́ Marcus có vẻ không phải là
típ người cô thích," cuối cùng anh ta cũng nói.
"Thế th́ là ai?" tôi hỏi, và ngay lập tức cảm thấy hối hận. Tán tỉnh kiểu này
đâu phải là cách để chuộc lỗi. Làm thế không thể biến cái sai của tôi trở thành
cái đúng được. Lư trí của tôi đang nói như vậy, nhưng trái tim tôi th́ đập như
chạy đua trong lúc chờ đợi câu trả lời của anh ta.
"Tôi không biết. Suốt bảy năm nay tôi vẫn đang cố công t́m hiểu điều đó đây."
Tôi băn khoăn không hiểu anh ta nói ra câu đó là có ư ǵ. Tôi xoắn dây điện
thoại vào mấy ngón tay, chẳng nghĩ ra được điều ǵ để đáp lại. Lúc này chúng tôi
nên cúp máy thôi. Câu chuyện đang diễn biến theo chiều hướng...
"Rach?" Giọng anh ta nhỏ, nghe thật gần gũi.
Tôi cảm thấy không thở nổi khi nghe anh ta gọi tên ḿnh như thế. Cái từ một
âm tiết đó nghe thật thân quen, ấm áp. "Vâng?"
"Cô vẫn c̣n nghe máy đấy chứ?" anh ta th́ thầm.
Tôi cố gắng nói. "Vâng, tôi vẫn c̣n đây."
"Cô đang nghĩ ǵ vậy?"
"Không có ǵ," tôi nói dối.
Tôi phải nói dối thôi. Bởi lẽ, cái điều tôi đang nghĩ đến là: Có lẽ tôi thích
típ người như anh nhiều hơn một chút so với trước đây tôi từng nghĩ đấy.
Chương 5
Có lẽ không có típ người nào khiến tôi thích cả khi nghĩ lại mối quan hệ
trước đây tôi không có một h́nh dung tổng thể nào của những mối quan hệ ấy. Nói
như vậy không phải cứ lấy một ví dụ th́ ví dụ đó là điển h́nh cho số đông –
ngoài Brandon hồi trung học th́ tôi chỉ có đúng ba người bạn trai mà thôi.
Lịch sử những lần hẹn ḥ thật sự của tôi bắt đầu vào học kỳ đầu tiên của năm
thứ nhất đại học Duke. Tôi sống ở khu kư túc xá có cả nam lẫn nữ, và tối nào tất
cả chúng tôi cũng điều tụ tập nhau lại, ngồi ở pḥng chung để học bài (hay giả
vờ học), chơi bời và xem những chương tŕnh như Beverly Hills, 90210, và Melrose
Place. Chính ở trong căn pḥng chung này, tôi đă dần có t́nh cảm nghiêm túc với
Hunter Bretz, cậu bạn quê ở Mississippi. Hunter gầy tong teo, rất mê máy vi tính,
nhưng tôi thích cậu ta điên lên được. Tôi thích trí thông minh, kiểu nói rề rà
dễ nghe, thích cái cách đôi mắt nâu của cậu ta nh́n bạn chăm chăm khi bạn nói
chuyện, như thể cậu ta thật sự quan tâm đến những ǵ bạn nói. Pam, cô bạn cùng
pḥng với tôi, một cô gái vùng Jersey với mái tóc dày sụ, từng tuyên bố rằng
t́nh cảm của tôi là "một điều khó hiểu điên khùng hết chổ nói" nhưng vẫn khích
lệ tôi mời Hunter đi chơi. Tôi không mời, nhưng đă cố gắng hết ḿnh để gây dựng
một t́nh bạn, phá vỡ vẻ ngoài hay e dè ngượng nghị của cậu ta để nói chuyện thơ
văn. Đúng lúc tôi thật sự tin rằng ḿnh đang có tiến triển với Hunter th́ Joey
Merola, phá hỏng tất cả.
Joey trái ngược hẳn với Hunter – một anh chàng chơi thể thao, ưa ồn ào náo
nhiệt với điệu cười ầm ỹ hết cỡ. Cậu ta chơi tất cả những môn thể thao nói đến
trong sách, lúc nào cũng thong dong bước vào pḥng chung, người đẫm mồ hôi và kể
chuyện đội của cậu ta đă lội ngược ḍng vào giây cuối ra sao để dành được chiến
thắng. Cậu ta là kiểu con trai lấy làm tự hào về việc ḿnh ăn được nhiều đến cỡ
nào, tự hào về việc ḿnh có thể xoay sở qua các tiết văn mà chẳng bao giờ phải
đọc đến một cuốn sách.
Vào một buổi tối thứ Năm, Joey, Hunter và tôi là ba đứa cuối cùng c̣n ngồi
trong pḥng, chúng tôi nói chuyện về tôn giáo, về h́nh phạt tử h́nh, và về ư
nghĩa của cuộc sống, những chuyện trước kia tôi đă tưởng tượng ra lên đại học
ḿnh sẽ thảo luận, xa rời đề tài Darcy và những thú vui nông cạn của cô ấy. Joey
là người không tin vào thần thánh và cậu ta ủng hộ h́nh phạt tử h́nh. Cũng giống
tôi, Hunter là người theo hội Giáo lư, phản đối h́nh phạt tử h́nh. Cả ba đứa bọn
tôi điều không hiểu rơ về ư nghĩa của cuộc sống này. Chúng tôi nói, nói măi, và
tôi quyết định tranh căi với Joey đến cùng, về phe với Hunter. Nhưng đến lúc hơn
hai giờ, Hunter vẫy cờ trắng đầu hàng, "Thôi được rồi, sáng mai tôi phải lên
lớp sớm." "Thôi nào. Cứ bỏ lớp đó đi. Tôi chẳng bao giờ lên lớp lúc tám giờ cả."
Joey nói một cách tự hào.
Hunter bật cười. "Tôi th́ phải trả tiền, vậy nên tôi về đây."
Đó là một điểm nữa tôi thích ở Hunter. Cậu ta tự trả tiền học phí, không
giống với phần đông những đứa con nhà giàu ở Duke. Thế là cậu ta chào tạm biệt,
và tôi nuối tiếc nh́n cậu ta lững thững bước ra khỏi pḥng. Joey không để lỡ một
giây nào, cứ tiếp tục nói linh tinh, xào xáo lại cái chuyện cả hai chúng tôi đều
quê ở Bang Indiana - chỉ cách nhau có hai thị trấn – và bố của cả hai đều học ở
Đại Học Indiana (Bố cậu ta đóng một vai tṛ mờ nhạt trong đội bóng rổ). Chúng
tôi chơi tṛ nói tên và ghi được hai bàn. Joey biết Blaine, bạn trai cũ của
Darcy, nhờ đọc trang thể thao trên báo địa phương. Và cả hai chúng tôi đều biết
Tracy Purlington, đứa con gái lăng nhăng sống ở thị trấn giữa hai nhà bọn tôi.
Cuối cùng, đến lúc tôi nói ḿnh thật sự phải đi ngủ, Joey theo tôi đi lên
tầng trên, và hôn tôi chỗ cầu thang. Tôi nghĩ đến Hunter, nhưng vẫn hôn đáp lại
Joey, hào hứng đón nhận một trải nghiệm thực sự ở trường Đại Học.
Tôi đă gặp được
Greg, người bây giờ là chồng cô ấy (và trao cho anh ta đời con gái của ḿnh),
c̣n Darcy th́ đă cặp với bốn tên con trai, theo lần gần nhất tôi tính.
Sáng hôm sau, tôi lấy làm hối hận v́ đă hôn Joey. Thậm chí c̣n hơn thế nữa,
khi tôi trông thấy Hunter đang ngồi xổm cạnh kho sách trong thư viện, đầu cuối
xuống một cuốn sách. Nhưng vẫn chưa đủ để ngăn tôi không hôn Joey một lần nữa
vào cuối tuần đó, lần này ở trong pḥng giặt trong khi bọn tôi chờ quần áo khô.
Và chuyện cứ tiếp tục cho đến lúc ai ai trong kư túc xá, kể cả Hunter, cũng biết
Joey và tôi là một cặp. Pam hết sức mừng rỡ cho tôi – cô ấy nói rằng Joey cho
Hunter chạy dài, cậu ta là người có cặp mông đẹp nhất trong kư túc xá. Tôi viết
thư cho Darcy và Annalise, kể cho họ nghe về anh bạn trai mới và tôi đă bỏ qua
Hunter ra sao (chỉ phần nào trong số đó là sự thật), tôi hạnh phúc đến thế nào (cũng
tạm được). Cả hai đều hỏi chung chung một câu : tôi có định đi đến cùng với Joey
hay không ?
Tôi thấy mâu thuẫn đối với chủ đề liên quan đến t́nh dục. Một phần trong tôi
muốn đợi cho đến khi t́nh yêu thật sự sâu sắc, thậm chí đến khi cưới. Nhưng tôi
cũng hết sức ṭ ṃ muốn t́m hiểu chuyện đó như thế nào mà mọi người cứ phải ầm
ĩ, và khao khát muốn trở thành một người già dặn, lơi đời. Vậy là, sau khi tôi
và Joey đến với nhau được sáu tuần mà không có ǵ phàn nàn, tôi đến trung tâm
chăm sóc sức khỏe của trường rồi quay về kư túc xá với một tờ kê đơn thuốc
Lo/Ovral, viên tránh thai mà Darcy đă đảm bảo không làm người uống bị lên cân.
Một tháng sau, với một cái bao cao su sử dụng thêm, Joey và tôi làm chuyện trọng
đại. Đó là lần đầu tiên của cậu ta. Trong suốt hai phút rưỡi ấy, thế giới này
chẳng hề rung động như Darcy tuyên bố lúc cô ấy quan hệ lần đầu với Carlos.
Nhưng cũng không đau đến mức như Annalise đă cảnh báo. Tôi thấy nhẹ cả người khi
cuối cùng cũng xong, và sung sướng góp chung niềm tự hào hănh diện được làm phụ
nữ cùng hai đứa bạn gái ở quê nhà. Joey và tôi ôm nhau nằm ở cái giường tầng
dưới của tôi, nói rằng chúng tôi yêu nhau. Lần đầu tiên của chúng tôi c̣n tốt so
với phần đông mọi người.
Nhưng vào mùa xuân năm đó, có hai dấu hiệu cảnh báo xuất hiện cho thấy Joey
không phải là người đàn ông trong mơ của tôi. Thứ nhất, cậu ta gia nhập câu lạc
bộ nam sinh ở trường đại học, coi nó nghiêm túc quá mức. Một buổi tối, lúc tôi
giễu cậu ta về cái bắt tay bí mật ở pḥng ăn, cậu ta bảo tôi là nếu tôi không
tôn trọng hội anh em của cậu ta th́ tôi cũng không tôn trọng cậu ta. Cho tôi xin
đi. Thứ hai, Joey trở nên bị ám ảnh với đội bóng rổ Duke, dựng lều ngủ ngoài
trời để mua được vé xem những trận đấu lớn, tô mặt màu xanh dương, nhảy lên nhảy
xuống ngoài sân đấu với những kẻ "Cameron Điên" khác. Chuyện này hơi bị quá đà,
nhưng tôi nghĩ chắc là ḿnh cũng sẽ thông cảm với sự hào hứng của cậu ta nếu như
cậu ta quê ở New Hampshire hay một tiểu bang khác không thích bóng rổ đến cuồng
nhiệt. Nhưng cậu ta xuất thân từ Indiana cơ mà. Một trong mười bang siêu giỏi
thể thao. Bố cậu ta chơi cho đội tuyển Hoosiers, trời ạ ! Thế mà cậu ta th́ thế
này đây, một kiểu người hâm mộ cứng đầu đột xuất. "Anh thích đội Duke ngay từ
hồi đầu, anh chơi thân với Bobby Hurley v́ anh ta từng uống rượu ở nhà của câu
lạc bộ nam sinh bọn anh." Nhưng tôi cho qua những điểm thiếu hoàn hảo đó, và
chúng tôi cùng học lên năm thứ hai, rồi thứ ba.
Thế rồi, một đêm, sau khi đội Wake Forest đánh bại Duke bằng những cú đập rổ,
Joey đến pḥng tôi với thái độ hết sức khó chịu. Bọn tôi bắt đầu căi nhau chẳng
v́ chuyện ǵ, và cũng v́ tất cả mọi chuyện. Lúc đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt: cậu ta bảo tôi ngáy và chiếm cả cái giường (làm sao bạn có thể không lấn một
chiếc giường dành cho một người cơ chứ?); tôi th́ kêu ca rằng cậu ta cứ làm lẫn
lộn bàn chải đánh răng của hai đứa (có ai lại nhầm lẫn thế không?). Cuộc tranh
căi dần liên quan đến những vấn đề nghiêm túc hơn. Và đến lúc chẳng thể cứu văn
được nữa khi cậu ta gọi tôi là kẻ trí thức nhàm chán, tôi gọi cậu ta là kẻ thích
đàn đúm không biết xấu hổ, kẻ thật sẽ tin rằng cái mặt vẽ xanh lè đó góp phần
làm nên những chiến thắng của đội Duke. Cậu ta bảo tôi hăy vui vẻ lên, kiếm lấy
vài điều để mà tự hào về trường học trước khi khăn gói biến khỏi nơi đó.
Ngày hôm sau, cậu ta quay lại với một vẻ mặt nghiêm trọng, câu mào đầu "chúng ta cần nói chuyện", sau đó là câu kết "chúng ta sẽ măi măi thân nhau". Tôi thấy sửng sốt hơn là buồn, nhưng tôi đồng ư rằng có lẽ chúng tôi nên trải
nghiệm cuộc sống ở trường đại học theo những cách khác biệt hơn, điều đó thật sự
có nghĩa là hẹn ḥ với những người khác. Chúng tôi nói cả hai sẽ luôn là bạn,
cho dù tôi biết hai đứa c̣n không có đủ điểm chung để làm bạn nữa ḱa.
Tôi không hề nhỏ một giọt nước mắt nào, cho đến khi trông thấy cậu ta ở một
bữa tiệc, tay trong tay với Betsy Wingate, đứa cũng sống ở khu kư túc xá dành
cho sinh viên năm thứ nhất. Tôi không muốn tay trong tay với cậu ta, thế nên tôi
biết phản ứng của ḿnh chỉ là sự pha trộn giữa cảm giác tiếc nuối và ḷng tự
trọng bị tổn thương mà thôi. Và tôi hối hận, nghĩ rằng trước kia tôi nên theo
đuổi Hunter, cậu bạn đă từ lâu bị một sinh viên sáng suốt khác cướp mất.
Tôi gọi điện cho Darcy trong một trường hợp hiếm hoi khi vai tṛ hai đứa đổi
chỗ cho nhau, t́m kiếm sự an ủi từ một cô nàng chuyên nghiệp trong các mối quan
hệ. Cô ấy nó tôi đừng nh́n lại quá khứ, tôi đă có vài kỷ niệm thời sinh viên đẹp
đẽ ngắn ngủi với Joey, một điều tôi sẽ không thể có được nếu đến với Hunter,
người sẽ khiến cho cuộc sống xă hội của tôi đi xuống. "Vả lại," cô ấy nói một
cách nghiêm chỉnh, "Joey đă dạy cho cậu biết những điểm cơ bản của kiểu ‘quan hệ’
anh trên tôi dưới tôi ai cũng đoán được c̣n ǵ. Điều đó cũng đáng đấy chứ, phải
không?" Ư tưởng về lời động viên của cô ấy là như vậy đấy. Tôi nghĩ chắc nó
cũng giúp được chút ít.
Tôi cứ hi vọng Hunter và bạn gái cậu ta sẽ chia tay, nhưng đều đó không xảy
ra. Tôi không hẹn ḥ ở Duke thêm nữa và phần lớn thời gian học ở trường luật
cũng không. Quăng thời gian dài không t́nh yêu đó rồi cuối cùng cũng chấm dứt
với sự xuất hiện của anh chàng Nate Menke.
Tôi gặp Nate trong một bữa tiệc vào năm thứ nhất ở trường luật, nhưng trong
suốt ba năm tiếp theo đó, chúng tôi hầu như không nói chuyện, chỉ đi qua th́
chào nhau một câu. Thế rồi cả hai t́nh cờ học chung trong một lớp nhỏ - Quyền
lực trong tay mỗi cá nhân: Luật pháp và xă hội trong thời đại của tự do cá nhân.
Nate thường xuyên đứng lên tŕnh bày trước lớp, nhưng không phải chỉ là ḿnh nói
ḿnh nghe giống như một nửa số sinh viên trường luật. Cậu ta thật sự cũng có
những điểm thú vị để mà trao đổi. Một hôm, sau khi tôi tŕnh bày một luận điểm
cũng chấp nhận được, cậu ta bèn hỏi tôi có muốn đi uống một tách cà phê và cùng
bàn luận thêm không. Cậu ta gọi một tách cà phê đen, và tôi nhớ là ḿnh cũng bắt
chước, v́ như thế có vẻ già dặn hơn là gọi cà phê sữa đường. Uống cà phê xong,
chúng tôi đi dạo một lúc lâu, qua khu Village, và dừng lại ở những cửa hàng bàn
đĩa CD và hàng sách cũ. Sau đó, chúng tôi đi ăn, và đến cuối buổi tối hôm đó, có
một điều rơ ràng là chúng tôi sẽ trở thành một cặp.
Tôi vui sướng v́ lại có bạn trai và nhanh chóng bị hút vào hầu hết những thứ
liên quan đến Nate. Thứ nhất là tôi thích gương mặt cậu ta. Nate có đôi mắt
tuyệt nhất, hơi xếch lên một chút theo kiểu khiến cho cậu ta trông như người
Châu Á nhưng với màu mắt nhạt. Tôi cũng thích tính cách của cậu ta nữa. Cậu ta
nói nhỏ nhẹ nhưng cứng cỏi, giống như một chính khách với kiểu ương ngạnh nóng
nảy. T́m hiểu hết lí do của những việc cậu ta làm th́ khó lắm, nhưng tôi cũng đă
cố gắng, thậm chí c̣n thuyết phục bản thân ḿnh là tôi cũng cảm thấy như vậy. So
với Joey, một kẻ chỉ biết dốc hết đam mê cho môn bóng rổ, th́ Nate có vẻ là một
người hoàn toàn có thực. Cậu ta cũng thích thú với chuyện chăn gối. Dù trước tôi
cậu ta mới chỉ có vài người yêu, nhưng cậu ta có vẻ rất có kinh nghiệm, lúc nào
cũng giục tôi thử làm ǵ đó mới mẻ. Cậu ta sẽ hỏi "Thế này được không?" "Thế
kia được không?", rồi sẽ nhớ tư thế của ḿnh để lần sau làm đúng y như vậy.
Nate và tôi tốt nghiệp trường luật, dành cả mùa hè ở thành phố để ôn luyện
cho kỳ thi vào ngành luật. Ngày ngày chúng tôi cùng nhau đến thư viện, chỉ nghỉ
ngơi để ăn uống và ngủ. Giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác, tuần này
qua tuần khác, chúng tôi nhồi vào đầu óc đă chật cứng hàng ngh́n quy định, sự
kiện, điều luật và giả thuyết. Chúng tôi lấy động lực để học v́ khao khát đạt
được thành công th́ ít mà v́ nỗi sợ thất bại đă lấn át, đă thôi thúc th́ nhiều,
Nate nghĩ đó là v́ cả hai chúng tôi đều c̣n trẻ con. Thử thách không ngừng ấy đă
mang chúng tôi lại gần nhau hơn. Cả hai chúng tôi đều khốn khó, nhưng lại thấy
hạnh phúc trong nỗi khốn khó ấy khi được ở cùng nhau.
Nhưng đến mùa thu năm đó, trong hai người, chỉ c̣n lại một người chỉ khốn khổ
mà thôi. Nate làm trợ lư luật sư cấp quận ở Queens, và tôi bắt đầu công việc
trong một công ty luật ở khu Midtown. Anh ta yêu công việc, c̣n tôi th́ lại
ghét. Trong khi Nate được thẩm vấn nhân chứng và chuẩn bị cho phiên xét xử th́
tôi lại bị hạ cấp phải lo việc giấy tờ - loại công việc thấp kém nhất trong
ngành luật. Tối nào tôi cũng phải ngồi trong các pḥng họp, xem xét hàng đống
giấy tờ chất trong những hộp b́a cứng nhiều vô cùng tận. Tôi xem những ngày
tháng viết trên tài liệu ấy và nghĩ: Lúc người ta đánh máy là thư này th́ ḿnh
vừa mới lấy được bằng lái xe, và bây giờ th́ nó nằm đây, vẫn mắc kẹt trong ṿng
kiện tụng không bao giờ chấm dứt. Tất cả dường như đều vô nghĩa.
Vậy là cuộc sống của tôi thật ảm đạm vô vọng – trừ mối quan hệ với Nate. Tôi
bắt đầu dựa dẫm anh ta ngày càng nhiều, coi anh ta là nguồn hạnh phúc duy nhất
của ḿnh. Tôi thường nói yêu anh ta, rồi khi anh ta đáp lại th́ tôi cảm thấy nhẹ
nhơm hơn là vui. Tôi bắt đầu nghĩ đến hôn nhân, thậm chí nói về những đứa con
tương lai, và chuyện tất cả chúng tôi sẽ sống ở đâu.
Thế rồi một tối, Nate và tôi đến một quán Bar ở khu Village để nghe một ca sĩ
hát dân ca là Carly Weinstein sống ở Brooklyn. Sau màn tŕnh diễn, Nate, tôi và
vài người khác nữa nói chuyện phiếm với cô ta khi cô ta đặt chiếc đàn Guitar qua
một bên với động tác nhẹ nhàng như một bà mẹ mới sinh con.
"Lời bài hát cô viết hay quá… điều ǵ đă gợi cảm hứng cho cô vậy?" Nate mắt
mở to hỏi cô ta.
Ngay lập tức tôi cảm thấy lo lắng; tôi c̣n nhớ cái nh́n đó xuất hiện từ lần
đầu tiên chúng tôi hẹn uống cà phê. Thậm chí tôi càng cảm thấy buồn hơn khi anh
ta mua một đĩa CD của cô ấy. Cô ta đâu có giỏi giang đến thế. Tôi nghĩ là Nate
và Carly đă hẹn ḥ một tuần sau đó, v́ có một buổi tối anh ta đi đâu đó không rơ,
không nghe điện thoại cho đến tận nửa đêm. Tôi quá sợ nên không dám hỏi anh ta
đă ở đâu. Vả lại, tôi cũng biết rồi. Anh ta đă thay đổi. Anh ta đă nh́n tôi theo
một cách khác, gương mặt u tối c̣n đầu óc th́ để tận đâu đâu.
Đúng như tôi đoán, chẳng bao lâu sau, chúng tôi nói chuyện nghiêm túc. Anh ta
rất thẳng thắn. "Anh có t́nh cảm với người khác rồi," anh ta nói. "Anh luôn
hứa là sẽ nói cho em biết."
Tôi nhớ rơ những cuộc nói chuyện đó, nhớ là tôi đă thích cái cách ḿnh nói
thật mạnh mẽ, tự tin khi bảo rằng nếu anh ta có hẹn ḥ với người khác th́ chỉ
cần nói thẳng với tôi, tôi sẽ tự lo liệu được. Dĩ nhiên khi ấy tôi không hề nghĩ
rằng điều đó sẽ có lúc không c̣n là giả định nữa. Tôi muốn rút lại tất cả những
lời nói thờ ơ lănh đạm, thay vào đó nói rằng tôi muốn nghe một lời nói dối nhe
nhàng hơn, rằng chúng ta cần có không gian riêng, hay cần xa nhau một thời gian
chẳng hạn.
"Có phải là Carly không?" tôi hỏi, cổ họng nghẹn lại.
Anh ta có vẻ bị sốc. "Sao em biết ?"
"Em chỉ đoán," tôi nói, không gh́m được những tiếng nức nở.
"Anh thực sự xin lỗi," anh ta nói rồi ôm lấy tôi. "Làm em đau ḷng thế này
anh cũng khổ sở lắm. Nhưng anh phải thành thật. Anh nợ em điều đó."
Vậy là anh ta có người mới, và lại c̣n ra vẻ đàng hoàng nữa chứ. Tôi cố ra vẻ
tức giận, nhưng làm sao bạn có thể giận một người v́ anh ta không muốn ở bên bạn? Thay vào đó, tôi chỉ hờn dỗi, lên vài cân, thề là sẽ tránh xa bọn đàn ông.
Nate vẫn tiếp tục gọi điện thoại trong vài tháng sau khi bọn tôi chia tay.
Tôi biết anh ta chỉ tỏ ra tử tế thôi nhưng những cuộc gọi ấy mang lại cho tôi
một hi vọng giả tạo. Tôi không bao giờ có thể cưỡng lại việc nói đến bạn gái anh
ta, "Carly vẫn b́nh thường," Nate ngượng ngùng nói. Rồi một lần anh ta đáp,
"Bọn anh sắp chuyển đến sống cùng nhau... và chắc là bọn anh sẽ sẽ đính hôn…"
giọng anh ta nhỏ dần.
"Xin chúc mừng. Thế th́ tuyệt quá. Em thật sự lấy làm mừng cho hai người,"
tôi nói.
"Cảm ơn em, Rachel. Em nói như vậy thật có ư nghĩa thật lớn với anh."
"Vâng… Xin chúc hai người những đều tốt đẹp nhất, nhưng em nghĩ là em không
muốn anh gọi điện thoại cho em thêm nữa, được không ?"
"Anh hiểu," anh ta nói, có lẽ nhẹ cả người v́ thoát nợ.
Từ sau cuộc nói chuyện đó, tôi không c̣n nghe tin tức ǵ của Nate nữa. Tôi
không biết liệu họ có cưới nhau không và khi nào họ cưới, nhưng thỉnh thoảng tôi
vẫn t́m kiếm Carly Weinstein khi đi mua đĩa CD. Cho đến giờ th́ cô ta chưa tạo
được danh tiếng ǵ.
Nh́n lại quá khứ, tôi thắc mắc liệu ḿnh có thực sự yêu Nate hay chỉ là tôi
thấy yên tâm với mối quan hệ, của chúng tôi. Tôi tự hỏi không biết t́nh cảm của
tôi dành cho anh ta có liên quan ǵ đến chuyện tôi ghét công việc của ḿnh hay
không. Từ kỳ thi vào ngành luật cho đến năm đầu tiên, cái năm khủng khiếp khi
phải làm công việc đó, Nate là lối thoát của tôi. Và thỉnh thoảng, tôi có cảm
giác điều đó giống với t́nh yêu lắm.
Một thời gian tạm yên ổn trôi đi sau chuyện với Nate. Tôi giảm được những cân
nặng bị tăng hồi chia tay, nhuộm tóc Highlight sáng màu, đồng ư với một loạt
cuộc hẹn ḥ mà chưa biết mặt đối tác. Lúc tệ nhất th́ đúng là không c̣n ǵ để
nói. C̣n lúc vui nhất th́ đơn giản cũng chỉ là thiếu thoải mái và dễ quên mau.
Thế rồi tôi gặp Alec Kaplan trong quán bar Spy ở khu Soho. Tôi đi cùng với Darcy
và vài người bạn cùng chỗ làm với cô ấy, Alec cùng với những người bạn
thời-thượng-lắm-đó của anh ta đến nói chuyện với bọn tôi. Lúc đầu Alec tất nhiên
là tán Darcy rồi, nhưng cô ấy đẩy anh ta về phía tôi – theo đúng nghĩa đen đấy
nhé, cô ấy đặt tay lên chỗ thắt lưng của anh ta – với những lời chỉ dẫn chứng
rằng "nói chuyện với bạn em đi". Đối với cô ấy, đó hoàn toàn chỉ là do rộng
lượng mà thôi. Dù đă có Dex rồi nhưng cô ấy chưa bao giờ bỏ qua khi được đàn ông
chú ư. "Anh ta dễ thương lắm đấy", Darcy cứ th́ thầm măi, "tiến tới đi."
Cô ấy đúng, Alec dễ thương. Nhưng anh ta cũng thích thể diện. Anh ta là loại
người vứt đi những bộ đồng phục hay ho thời sinh viên chỉ v́ dơ bẩn: những chiếc
mũ bóng chày bị phá hỏng một cách cố ư, những chiếc áo phông của hội nam sinh,
những chiếc thắt lưng da bện, thay bằng bộ đồng phục hay ho của dân thành thị
hai mươi mấy tuổi, áo phông cốt tông co giăn bó chặt, quần đen hơi bóng ôm sát,
và hàng đống gel vuốt tóc. Anh ta kể quá nhiều tṛ cười kiểu "một anh chàng đi
vào quán bar" (chẳng có ǵ đáng cười), và những câu chuyện thời chiến tranh "tôi
là một tay lái buôn dở tệ" (chẳng có ǵ ấn tượng). Vào buổi tối đầu tiên đó, khi
mua cho tôi một ly đồ uống, anh ta ném tờ tiền một trăm đô la xuống và nói to,
bảo bartender là anh xin lỗi nhưng không c̣n tờ tiền nào mệnh giá thấp hơn. Nói
tóm lại, Alec là một ví dụ hoàn hảo cho cái mà Darcy và tôi gọi là KMQM – nghĩa
là Khoe Mẽ Quá Mức.
Nhưng Alec cũng thông minh, vui tính, tốt nết, tất cả ở mức tạm ổn. Vậy nên
lúc anh ta xin số điện thoại của tôi, tôi cho anh ta. Khi anh ta gọi điện mời
tôi đi chơi, tôi đă đồng ư. Và sau bốn lần hẹn ḥ, khi anh ta trực tiếp đề nghị
"quan hệ " với tôi, trên tay cầm cái bao cao su có gân, th́ mặc dù bên trong
rùng ḿnh nhưng tôi vẫn đồng ư. Anh ta sở hữu một cơ thể tuyệt đẹp, nhưng
"chuyện ấy" cũng chỉ ở mức trung b́nh. Đầu óc tôi thường quanh quẩn nghĩ đến
công việc, và có một lần khi nghe thấy tiếng nhạc chương tŕnh thể thao
Sports Center, thậm chí tôi c̣n giả vờ như anh ta là tay vợt Pete Sampras. Nhiều
lần tôi sắp chia tay anh ta đến nơi, nhưng Darcy cứ bảo tôi cho anh ta một cơ
hội, rằng anh ta giàu có và dễ thương. Giàu hơn nhiều, dễ thương hơn nhiều so
với Nate, cô ấy bảo thế. Cứ làm như tất cả chỉ cần có vậy không bằng.
Thế rồi một tối, Claire chứng kiến Alec hôn một đứa con gái tóc vàng hoe, nhỏ
nhắn, trông có vẻ rẻ rúng ở quán Merchants. Khi đứa con gái đó đi vào nhà vệ
sinh, Claire ra mặt đối mặt với Alec, cảnh cáo anh ta rằng nếu anh ta không chịu
thú nhận tội phản bội th́ cô ấy sẽ nói với tôi. Thế là ngày hôm sau Alec gọi
điện thoại, tuôn ra một câu xin lỗi, nói rằng anh ta sẽ quay lại với cô bạn gái
cũ, tôi đoán đó là đứa con gái ở Merchants. Tôi suưt nữa th́ bảo anh ta rằng tôi
cũng muốn chia tay - đúng là như vậy đấy. Nhưng tôi ít quan tâm đến mức không thèm
nói thẳng ra điều đó. Tôi chỉ nói một cách đơn giản là không sao, chúc mọi điều
may mắn. Chuyện là thế đấy.
Thỉnh thoảng tôi cũng t́nh cờ gặp Alec ở câu lạc bộ thể thao New York, gần chỗ
làm. Chúng tôi rất thân thiết – một lần tôi thậm chí c̣n tập thể dục với máy
Stair Master bên cạnh anh ta, không quan tâm đến chuyện mất thể diện hay là ḿnh
đang mặc bộ quần áo vải cốt tông màu xám luộm thuộm nhất (Darcy bảo không bao
giờ nên mặc bộ ấy đến nơi công cộng). Trong lần gặp đó, chúng tôi đă nói chuyện
với nhau, tôi hỏi han chuyện bạn gái anh ta, để cho anh ta nói thao thao về
chuyến du lịch Jamaica sắp tới của họ. Chẳng cần phải nhọc công cố gắng để ra vẻ
tốt đẹp, đó lại là một điều cho thấy tôi không có ư thực sự để tâm vào mối quan
hệ giữa chúng tôi. Thực ra, theo mức độ nào đó, tôi thậm chí không nên xếp Alec
vào danh mục ban trai nghiêm túc. Nhưng v́ đă ngủ với anh ta (và tôi thấy bản
thân ḿnh là loại phụ nữ chỉ ngủ với người mà ḿnh có quan hệ đàng hoàng), tôi
đành xếp anh ta vào chung một nhóm mà không may vốn chỉ dành riêng cho những
thành viên hết sức đặc biệt đó.
Tôi hồi tưởng về ba người bạn trai của ḿnh, ba người đàn ông tôi đă ngủ cùng
khi ở tuổi đôi mươi, t́m kiếm một điểm chung giữa họ. Không có ǵ cả. Không có
những đặc trưng nhất định về nét mặt, màu tóc và da, vóc dáng hay tính cách.
Nhưng có một điểm chung nổi bật: tất cả bọn họ điều chọn tôi. Rồi sau đó lại đá
tôi. Tôi chỉ đóng vai tṛ bị động. Chờ đợi Hunter nhưng lại đến với Joey. Chờ
đợi có t́nh cảm sâu đậm hơn nữa với Nate. Rồi lại chờ đợi t́nh cảm nhạt phai.
Chờ Alec bỏ đi, để cho tôi được yên b́nh.
Và giờ là Dex. Người số bốn. Và tôi vẫn đang chờ đợi.
Chờ cho tất cả chuyện này qua đi.
Chờ đến đám cưới của anh ta vào tháng Chín.
Chờ một ai đó đem lại cho ḿnh cảm giác nhoi nhói khi nh́n anh ta ngủ trên
chiếc giường của ḿnh vào một buổi sáng chủ nhật. Một ai đó không đính hôn với
người bạn thân nhất của tôi.
Chương 6 - phần I
Tối Chủ Nhật, tôi đi taxi đến quán Gotham Bar và Grill với tâm trí thoải mái
và thái độ tự tin – thế là thành đạt một nửa trong mọi buổi hẹn rồi – nghĩ rằng
có lẽ Marcus là người tôi đang kiếm t́m.
Tôi bước vào nhà hàng và trông thấy Marcus ngay lập tức, anh ta đang ngồi chỗ
quầy bar, mặc chiếc quần jean rộng và áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh lá cây hơi nhàu,
ống tay áo xắn bừa lên – trái ngược với kiểu KMQM.
"Xin lỗi em đến muộn," tôi nói khi Marcus đứng lên chào tôi. "Bắt taxi khó
quá."
"Không có ǵ đâu," anh ta nói, kéo cho tôi chiếc ghế ở bên cạnh.
Tôi ngồi xuống. Anh ta mỉm cười, khoe hai hàm răng và rất trắng. Có lẽ đó là
điểm đẹp nhất trên gương mặt anh ta. Hoặc là thế, hoặc là đường chẻ trên chiếc
cằm vuông.
"Anh lấy cho em đồ uống ǵ đây?" Anh ta hỏi.
"Anh đang uống ǵ vậy?"
"Rượu gin và tonic."
"Em cũng uống như vậy."
Anh ta liếc về phía người bartender đến hơn hai mươi lần và rồi lại nh́n tôi.
"Trông em tuyệt lắm, Rachel ạ."
Tôi nói cảm ơn. Đă lâu lắm rồi tôi mới được nhận lời khen xă giao từ một
người đàn ông. Tôi chợt thấy là Dex và tôi chẳng có lúc nào khen nhau nữa kia.
Cuối cùng Marcus cũng khiến cho anh chàng bartender chú ư, gọi cho tôi ly
Bombay Sapphire và tonic. Sau đó anh ta nói, "Lần gần đây nhất anh gặp em th́
chúng ta đều say cả… Buổi tối hôm đó vui thật."
"Vâng. Em say," tôi nói, hy vọng là Dex nói thật khi bảo anh ta không cho
Marcus biết mọi chuyện. "Nhưng ít nhất cũng về được nhà trước khi mặt trời lên.
Darcy bảo với em là tối đó anh và Dex đi chơi khá muộn."
"Ừ. Bọn anh đi cũng lâu," Marcus nói mà không nh́n tôi. Dấu hiệu tốt đây. Anh
ta đang che giấu cho bạn ḿnh, nhưng lại không giỏi nói dối. Anh ta đón lấy ly
rượu khác từ tay bartender, để lại hai tờ đô la và vài đồng xu trên quầy bar,
rồi đưa ly tôi rượu. "Của em đây."
"Cảm ơn anh." Tôi mỉm cười, ngậm chiếc ống hút nhỏ xíu, hớp một ngụm.
Một cô gái người châu Á gầy nhẳng mặc quần da, kẻ môi quá đậm, khẽ vỗ vào tay
Marcus và bảo rằng bàn của chúng tôi đă chuẩn bị xong rồi. Chúng tôi mang theo
đồ uống, đi theo cô ta đến khu nhà hàng, xa chỗ quầy bar. Chúng tôi ngồi xuống
và cô ta đưa ra hai tay thực đơn to quá cỡ và một tờ ghi danh sách các loại
rượu.
"Người phục vụ sẽ đến ngay bây giờ đấy ạ," cô ta nói trước khi hất mái tóc
đen dài và quay người rời đi.
Marcus liếc nh́n danh sách rượu và hỏi tôi có muốn gọi một chai không.
"Có," tôi nói.
"Đỏ hay trắng?"
"Loại nào cũng được."
"Em có muốn gọi món cá không?" Anh ta nh́n thực đơn.
"Có lẽ vậy. Nhưng em uống vang đỏ với cá cũng không sao."
"Anh không giỏi chọn rượu lắm," anh ta nói, bẻ ngón tay dưới gầm bàn. "Em
muốn xem qua không?"
"Không sao đâu. Anh cứ chọn đi. Loại nào cũng được mà."
"Vậy được rồi. Anh sẽ gọi," anh ta nói, khoe nụ cười "đêm nào anh cũng đem
hàm kẹp răng".
Chúng tôi xem xét thực đơn, thảo luận xem món nào có vẻ ngon. Marcus kéo ghế
lại gần bàn hơn, và tôi cảm thấy đầu gối anh ta chạm vào đầu gối ḿnh.
"Anh gần như không dám mời em đi chơi, v́ chúng ta sẽ đi nghỉ hè ở cùng nhà
với nhau," Marcus nói, mắt vẫn lướt khắp quyển thực đơn. "Dex bảo anh rằng đó là
một trong những quy định chủ chốt ở đây. Đừng hẹn ḥ với một người ở cùng nhà.
Ít nhất th́ cho đến tháng Tám."
Anh ta bật cười trong khi tôi lưu lại điều này để về phân tích sau: Dex không
tán thành buổi hẹn của bọn tôi.
"Nhưng rồi sau đó anh nghĩ, em biết đấy, việc quái ǵ phải thế - ḿnh "kết"
cô ấy, ḿnh sẽ gọi điện. Ư anh muốn nói là, anh đă định mời em đi chơi từ lần
đầu tiên Dex giới thiệu em với anh. Ngay lúc anh chuyển đến đây ở. Nhưng hồi ở
San Francisco th́ anh cũng đang hẹn ḥ với một cô trong một thời gian ngắn, và
anh thấy là ḿnh nên giải quyết xong xuôi đi rồi hẵng gọi điện cho em. Em biết
mà, để cho mọi chuyện đàng hoàng đâu vào đấy đă. Cuối cùng th́ anh cũng chấm dứt
mối quan hệ đó… Và giờ th́ chúng ta đang ngồi đây rồi." Anh ta lấy bàn tay quệt
lên trán như thể nhẹ cả người v́ đă thú tội xong.
"Em nghĩ anh quyết định như vậy là đúng."
"Quyết định đợi ấy à?"
"Không, quyết định gọi điện." Tôi tặng anh ta nụ cười quyến rũ nhất của ḿnh,
nhanh chóng nhắc ḿnh nhớ đến Darcy. Cô ấy không chiếm hết cái góc chợ có tên
"sự quyến rũ của phái nữ" được đâu, tôi nhủ thầm. Ḿnh chẳng cần lúc nào cũng
phải tỏ ra là đứa nghiêm túc, kém hấp dẫn.
Một cô bồi bàn cắt ngang khoảnh khắc đó. "Chào anh chị. Tối nay anh chị cảm
thấy thế nào ạ?"
"Tốt," Marcus vui vẻ nói, rồi hạ giọng xuống. "Đối với một buổi hẹn đầu."
Tôi bật cười, nhưng cô bồi th́ nặn ra nụ cười mỉm môi cứng nhắc. "Tôi xin
phép giới thiệu với anh chị những món đặc biệt được chứ?"
"Mời cô," Marcus nói.
Cô ta nh́n chăm chăm vào khoảng không ngay phía trên đầu chúng tôi, nói như
đọc thuộc ḷng danh sách những món đặc biệt, gọi tất cả bằng từ "ngon" – "cá
vược ngon", "cơm Ư ngon", cứ như thế. Tôi gật gật và chỉ nghe nửa vời trong khi
vẫn đang nghĩ đến chuyện Dex bảo Marcus đừng mời tôi đi chơi, băn khoăn tự hỏi
không biết điều đó nghĩa là thế nào.
"Vậy anh chị có muốn uống rượu để khai vị không?"
"Có… Chúng tôi định gọi một chai vang đỏ. Cô có gợi ư ǵ không?" Anh ta nheo
mắt nh́n thực đơn.
"Chai Marjorie pinot noir là tuyệt nhất đấy ạ." Cô trỏ xuống tờ danh sách
rượu.
"Được. Vậy lấy chai đó. Tốt lắm."
Cô ta khoe thêm một nụ cười cứng nhắc nữa về phía tôi. "C̣n chị đă sẵn sàng
gọi món". "Vâng, tôi nghĩ vậy," tôi nói, sau đó yêu cầu món salad khai vị và cá
ngừ.
"Chị muốn cá ở mức nào?"
"Vừa thôi," tôi nói.
Marcus gọi xúp đậu và thịt cừu.
"Lựa chọn rất tuyệt đấy ạ," cô bồi bàn nói, khẽ nghiêng đầu giả tạo. Cô ta
cầm lấy thực đơn của chúng tôi rồi quay gót đi.
"Đúng là đồ đàn ông," Marcus nói.
"Ǵ vậy?"
"Ả đó chẳng có cá tính ǵ cả."
Tôi bật cười.
Anh ta cười mỉm. "Chúng ta nói đến đâu ấy nhỉ?... À, phải rồi, kỳ nghỉ ở
Hamptons."
"Đúng vậy."
"Dex nói rằng đi chơi với một người ở cùng nhà không bao giờ là một ư hay.
Thế là anh nói, ‘Này cậu công tử bột, tôi không thích chơi theo những quy định
dở hơi của cái vùng East Coast các cậu đâu.’ Nếu cuối cùng chúng ta thành ra ghét
nhau th́ cứ ghét thôi."
"Em không nghĩ là chúng ta sẽ ghét nhau."
Cô bồi bàn quay lại với một chai rượu đă mở nút và rót một ít vào ly của anh
ta. Marcus hớp một ngụm và bảo rằng ngon lắm, bỏ qua những lễ nghi giả tạo
thường thấy. Bạn có thể biết được nhiều điều về con người của một anh chàng khi
quan sát anh ta nhấp ngụm rượu đầu tiên. Nếu anh ta mà làm tṛ lắc lắc ly rượu,
dí mũi vào tận trong cốc, chậm răi, trầm tư nhấm một ngụm, tạm ngừng lại, nhíu
mày rồi khẽ gật đầu để không làm ra vẻ hào hứng quá, như thế muốn nói rượu này
cũng được nhưng tôi đă nếm nhiều loại c̣n ngon hơn, th́ đó không phải là dấu
hiệu tốt. Nếu anh ta thực sự là người sành rượu th́ lại là chuyện khác. Nhưng
thường chỉ là những tṛ khoe mă nh́n không hay ho ǵ mà thôi.
Khi cô bồi rót cho tôi, tôi hỏi Marcus xem anh ta có biết vụ cá cược không.
Anh ta lắc đầu. "Vụ cá cược nào?"
Tôi chờ cho đến khi chỉ c̣n lại hai người mới nói – cô bồi bàn biết được đây
là buổi hẹn đầu cũng đă đủ tệ hại rồi. "Dex và Darcy cá xem có nhận lời khi anh
mời em đi chơi không."
"Em nói đi." Anh ta há cả miệng để tăng hiệu quả. "Người nào nghĩ em sẽ đi,
người nào nghĩ em sẽ từ chối?"
"Ôi. Em quên rồi." Tôi vờ như bối rối. "Đấy không phải điều quan trọng. Cái
quan trọng là –"
"Là bọn họ dí mũi vào chuyện của chúng ta!" Anh ta lắc đầu. "Đồ tồi."
"Em biết."
Anh ta nâng ly lên. "Tránh Dex lẫn Darcy đi. Đừng kể ǵ chuyện tối nay với
những kẻ đáng ghét thích chơ mũi vào chuyện người khác nhé."
Tôi bật cười. "Cho dù buổi hẹn của chúng ta có tốt đẹp – hay tệ hại – đến thế
nào đi nữa!"
Ly chúng tôi chạm nhau và cả hai cùng nhấp rượu.
"Buổi hẹn này sẽ không thể tệ được đâu. Điều đó em cứ tin ở anh."
Tôi mỉm cười. "Em tin."
Ḿnh tin anh ta, tôi thầm nghĩ. Tính hài hước và phong cách dễ chịu của người
vùng Trung Tây ở Marcus có điều ǵ đó khiến người khác nguôi giận. Và anh ta lại
c̣n không đính hôn với Darcy nữa chứ. Một điểm cộng tốt đấy.
Đúng lúc đó, Marcus hỏi tôi quen Darcy bao lâu rồi.
"Khoảng hai mấy năm. Lần đầu tiên em gặp cô ấy th́ cô ấy đang diện chiếc váy
hai dây mùa hè nhỏ nhắn, xinh xắn, c̣n em th́ mặc quần soóc in h́nh gấu
Winnie-the-Pooh ở Sears. Em nghĩ, đó mới là cô gái có phong cách."
Marcus cười. "Anh cá là trông em cực kỳ dễ thương với chiếc quần soóc gấu
Pooh."
"Không hẳn thế…"
"Sau đó th́ chính em là người đă giới thiệu Darcy và Dex với nhau, đúng
không? Cậu ta nói bọn em là bạn tốt ở trường luật."
Phải. Dex, bạn tốt của tôi. Người gần đây nhất tôi lên giường cùng.
"Ưm ừ. Em gặp anh ta vào kỳ học đầu tiên ở trường luật. Em biết ngay rằng anh
ta và Darcy sẽ là một cặp đẹp đôi," tôi nói. Như vậy là hơi phóng đại một chút,
nhưng tôi muốn nói cho rơ luôn là tôi không bao giờ nghĩ Dex là của ḿnh. Lúc đó
tôi cũng không nghĩ thế. Đến bây giờ vẫn không.
"Thậm chí trông họ cũng giống nhau… Con cái họ sau này ra sao th́ ai cũng
biết trước rồi."
"Phải. Chúng sẽ xinh đẹp lắm." Tôi cảm thấy trong ngực ḿnh thắt lại một cái
nút khó hiểu, h́nh dung ra cảnh Dex và Darcy nâng niu đứa trẻ mới sinh. Không rơ
tại sao tôi chưa từng nghĩ xa hơn chuyện đám cưới vào tháng Chín.
"Sao vậy?" Marcus hỏi, rơ ràng là nắm bắt được nét mặt tôi. Điều đó không có
nghĩa anh ta là người giỏi quan sát; chỉ là cái mặt tôi không có ǵ khó ḍ cả. Số
tôi đen đủi thế.
"Không có ǵ," tôi nói. Rồi tôi mỉm cười và ngồi thẳng lên một chút. Đến lúc
chuyển chủ đề rồi. "Nói về Dex và Darcy thế là đủ."
"Ừ," anh ta nói. "Đồng ư."
Chúng tôi bắt đầu cuộc nói chuyện điển h́nh trong buổi hẹn đầu, trao đổi về
công việc, gia đ́nh và những chuyện thông thường. Chúng tôi nói về công ty kinh
doanh trên Internet vừa mới thành lập mà đă ch́m xuống của anh ta, và việc anh
ta chuyển đến sống ở New York. Đồ ăn được mang tới. Chúng tôi cùng ăn, chuyện
tṛ và gọi thêm một chai rượu nữa. Chúng tôi cười nhiều hơn là im lặng. Tôi thậm
chí c̣n cảm thấy thoải mái đến mức dám ăn một miếng thịt cừu khi anh ta mời nữa
kia.
Ăn tối xong, Marcus thanh toán tiền. Đối với tôi, đó luôn là lúc ngượng ngùng
nhất, cho dù nếu có đề nghị trả tiền (thật ḷng hay chỉ vờ đưa tay lấy ví) th́
c̣n ngượng hơn nhiều. Tôi nói lời cảm ơn anh ta, rồi chúng tôi đi ra cửa, đến đó
th́ cả hai quyết định đi uống với nhau thêm nữa.
"Em chọn quán đi," Marcus nói.
Tôi chọn một quán bar mới mở ở gần nhà ḿnh. Chúng tôi vào taxi, nói chuyện
suốt trên đường đến khu Upper East Side. Rồi chúng tôi ngồi ở quầy bar, nói
chuyện tiếp.
Tôi bảo anh ta kể cho tôi nghe quê nhà anh ta ở tiểu bang Montana. Anh ta dừng lại
một giây rồi nói có chuyện hay để kể cho tôi nghe đây.
"Chỉ khoảng mười phần trăm học sinh lớp mười hai của anh vào đại học thôi,"
anh ta bắt đầu kể. "Đa phần bọn học sinh trường anh thậm chí c̣n không thèm thi
SAT [1]. Nhưng anh th́ có, kết quả thi cũng tốt, nộp đơn vào trường Georgetown
và được nhận. Tất nhiên là anh không kể ǵ với ai ở trường – chỉ nói về chuyện
kinh doanh, đi chơi bời với mấy thằng bạn, vân vân. Sau đó các giáo viên nghe
phong thanh về chuyện Georgetown, và một hôm ông thầy dạy toán của bọn anh, thầy
Gilhooly, tự nhận lấy trách nhiệm thông báo tin tốt lành của anh với cả lớp."
[1] Là kỳ thi chuẩn hóa cho việc đăng kư vào một số đại học tại Hoa Kỳ.
Anh ta lắc đầu như thể đó là một kỷ niệm đau thương. "Mọi người nói thế này,
‘Thế th́ sao? To tát gớm nhỉ.’ " Marcus bắt chước những đứa bạn cùng lớp chán
chết của anh ta bằng cách khoanh tay trước ngực, rồi lấy bàn tay khẽ táp vào
miệng. "Anh đoán là phản ứng của bọn họ khiến thầy Gilhooly nổi cáu. Ông ta muốn
bọn họ thực sự hiểu ra khả năng của họ kém cỏi đến mức nào và thấy được tương
lai mờ mịt trước mặt. Thế là ông ta vẽ ra một cái sơ đồ to trên bảng, cho thấy
số tiền anh có khả năng kiếm được với tấm bằng đại học trong tay, trái ngược hẳn
với số tiền họ kiếm được nếu làm bồi ở quán Shoney. Và theo thời gian, sự khác
biệt đó sẽ ngày càng tệ hơn đến như thế nào."
"Không thể tin được!"
Chương 6 - phần II
"Ừ. Thế là tất cả bọn họ đó nói, ‘Thằng Marcus chết tiệt.’ Cứ như
thể anh nghĩ ḿnh tinh tường lắm vị một ngày nào đó ḿnh sẽ kiếm
được tiền lên đến sáu con số. Anh chỉ muốn cho lăo ấy biết tay."
Marcus vung hai tay lên. "Cảm ơn chẳng v́ cái ǵ nhé, thầy Gilhooly.
Cách hay để kiếm cho tôi thêm vài đứa bạn nữa đấy." Tôi bật cười.
"Vậy giờ th́ anh biết làm cái quái ǵ đây? Anh sẽ phải phá vỡ
h́nh tượng một thằng dở hơi thích nổ tung, đúng không? Thế là anh cố
hết sức cho tất cả thấy rằng ḿnh chẳng coi chuyện học hành ra cái
đếch ǵ. Anh bắt đầu ngày nào cũng hút thuốc và không bao giờ bỏ
thói quen đó lúc học đại học. Thế nên, ừm, em biết đấy, anh ra
trường xếp gần cuối. Chắc chắn là em nghe chuyện cái điều khiển từ
xa rồi đúng không?" anh ta hỏi, lấy tay bóc cái nhăn trên chai
Heineken.
Tôi mỉm cười, vỗ nhẹn lên tay anh ta. "Có. Em biết chuyện. Trừ
một phiên bản em nghe nói là anh xếp thứ bét."
"Ôi giời!" Marcus lắc lắc đầu. "Dex chẳng bao giờ nói rơ cái
chuyện khỉ nợ đó. Số điểm một phẩy bảy của anh c̣n hơn được một đứa
đấy! Gần bét thôi, bồ tèo! Gần bét!"
Sau khi gọi đồ uống hai lần, tôi liếc đồng hồ và nói là muộn rồi.
"Được thôi! Anh cùng em đi bộ về nhé?"
"Vâng."
Chúng tôi sải bước qua đại lộ 3, dừng lại trước khu nhà tôi.
"Chúc ngủ ngon, Marcus. Cảm ơn anh rất nhiều v́ bữa tối. Em đă có
khoảng thời gian thực sự rất vui," tôi nói thành thực.
"Ừ. Anh cũng vậy. Vui thật." Anh ta liếm môi một cái thật nhanh.
Tôi biết điều ǵ sắp đến rồi. "Anh lấy làm mừng là hè này chúng ta ở
cùng một nhà."
"Em cũng vậy."
Thế rồi anh ta xin phép được hôn tôi. Đó là câu hỏi không phải
lúc nào tôi cũng thích. Th́ cứ làm đi, tôi lúc nào cũng nghĩ thế.
Nhưng v́ lư do nào đó, câu hỏi của Marcus không khiến tôi khó chịu.
Tôi gật đầu, và anh ta rướn người, trao cho tôi một nụ hôn ở mức
trung b́nh.
Chúng tôi rời nhau ra. Tim tôi không đập dồn dập, nhưng tôi thấy
vui.
"Em có nghĩ Darcy và Dex cá cược điều đó không?" anh ta hỏi.
Tôi bật cười, bởi lẽ tôi cũng đang thắc mắc y như vậy.
° ° °
"Chuyện thế nào?" Darcy gào vào cái điện thoại trong buổi sáng
hôm sau.
Tôi chỉ vừa mới ra khỏi pḥng tắm, nước vẫn c̣n rỏ tong tong.
"Cậu đang ở đâu đấy?"
"Trong xe cùng với Dex. Bọn ḿnh đang trên đường về thành phố,"
cô ấy nói. "Bọn ḿnh đi mua đồ cổ. Cậu nhớ không?"
"Ừ," tôi đáp. "Ḿnh nhớ."
"Chuyện thế nào?" cô ấy hỏi lại, nổ kẹo cao su đôm đốp. Cô ấy
thậm chí c̣n không thể đợi đến lúc về nhà rồi mới nḥm ngó buổi hẹn
của tôi.
Tôi không đáp.
"Sao?"
"Đường dây liên lạc kém quá. Di động của cậu hỏng rồi," tôi nói.
"Ḿnh không nghe thấy cậu nói ǵ hết."
"Cậu chơi được đấy. Nói cho ḿnh tin hay hay đi."
"Tin hay hay nào?"
"Rachel! Đừng có chơi tṛ giả ngây giả ngô với ḿnh. Kể cho ḿnh
nghe buổi hẹn của cậu. Bọn ḿnh đang muốn biết đến chết đi được đây
này."
Tôi nghe thấy tiếng Dex lặp lại trong điện
thoại. "Chết đi được!"
"Đó là một buổi tối tuyệt vời," tôi nói, cố quấn cái khăn tắm
quanh đầu mà không làm rơi điện thoại.
Cô ấy ré lên. "Đấy! Ḿnh biết ngay mà. Chi tiết nữa đi! Chi tiết
vào!"
Tôi nói với cô ấy là bọn tôi đến quán Gotham Bar anh Grill, tôi
gọi cá ngừ, anh ta gọi thịt cừu.
"Rachel! Kể chuyện hay hay ấy! Các cậu có lên giường không?"
"Không thể nói cho cậu được."
"Sao lại không chứ?"
"Ḿnh có lư do riêng."
"Thế nghĩa là có rồi," cô ấy nói. "Nếu không phải th́ cậu chỉ cần
nói ‘không’ thôi."
"Cậu muốn nghĩ ǵ cũng được."
"Đi mà, Rachel!"
Tôi bảo cô ấy là không, tôi sẽ không làm tṛ vui cho cô ấy trong
khi cô ấy đang trên ô tô đâu. Cô ấy nói lại với Dex như vậy, và tôi
nghe Dex nói, "Bruce là tṛ vui cho chúng ta trong khi đang trên ô
tô rồi. Bảo cô ấy như thế."
Trong xe đang phát bài Tunnel of Love.
"Bảo Dexter đó là album chán nhất của Bruce."
"Tất cả các album đều chán. Springsteen dở tệ." Darcy nói.
"Cô ấy vừa mới bảo album này chán à?" Tôi nghe thấy Dex hỏi
Darcy.
Darcy nói ừ và vài giây sau, bài "Thunder Road" vang lên ầm ĩ,
Darcy hét lên bắt anh ta vặn nhỏ xuống.
"Thế nào?" Darcy hỏi. "Cậu có kể cho bọn này nghe không?"
"Không."
"Nếu ḿnh hứa là không kể cho Dex?"
"Vẫn không."
Darcy kêu lên một tiếng bực bội. Rồi cô ấy nói với tôi rằng không
cách này th́ cách khác, thế nào cô ấy cũng t́m hiểu bằng được, và
cúp máy. Lần tiếp theo tôi nhận được cuộc gọi của Dex là tối thứ
Năm, một ngày trước khi bọn tôi rời thành phố để đi Hamptons như đă
lên kế hoạch.
"Cô có muốn đi xe cùng không? Bọn tôi c̣n chỗ cho một người nữa
đấy," anh ta nói. "Claire sẽ đi cùng. Cả anh bạn trai của cô nữa."
"Ừm, nếu như vậy, tôi cũng sẽ đi," tôi nói, cố làm ra vẻ vui tươi,
thản nhiên. Tôi cần phải cho anh ta thấy là tôi đang tiếp tục sống
tốt. Tôi đang sống tốt.
Ngày hôm sau, lúc năm giờ, chúng tôi tụ tập nhau lại trong xe ô
tô của Dexter, hy vọng kịp khởi hành trước giờ giao thông cao điểm.
Nhưng các đường đều đă kẹt cứng rồi. Phải mất một tiếng chúng tôi
mới đi hết đường hầm Midtown, rồi gần bốn tiếng để lái xe một trăm
mười dặm đến Đông Hampton. Tôi ngồi ở ghế sau, giữa Claire và
Marcus. Darcy đang trong tâm trạng hồi hộp vui sướng quá mức. Hầu
hết thời gian trong xe cô ấy dành để ngồi quay lại, đối diện với ba
chúng tôi ở ghế sau, nêu ra vô số đề tài chuyện tṛ, hỏi han đủ điều,
nói chung là toàn cô ấy nói. Cô ấy khiến cho mọi thứ có cảm giác như
đang ăn mừng: tâm trạng vui vẻ ấy lan ra khắp mọi người cũng như khi
tâm trạng không vui khiến mọi người khó chịu vậy. Marcus là người
nói nhiều thứ nh́ trong nhóm. Trong suốt ba mươi dặm, anh ta và
Darcy cứ như những tập phim hài ngày nào cũng chiếu, toàn trêu chọc
lẫn nhau. Cô ấy bảo anh ta lười, anh ta bảo cô ấy là đồ thích được
chú ư. Thỉnh thoảng Claire và tôi chêm vào. Dex gần như không nói
năng ǵ hết. Anh ta im lặng đến mức có lúc Darcy gào lên bảo anh ta
đừng có làm một kẻ chán ngắt nữa đi.
"Anh đang lái xe," anh ta nói. "Cần phải tập trung."
Thế rồi nh́n tôi qua gương chiếu hậu. Tôi băn khoăn không hiểu
anh ta đang nghĩ ǵ. Đôi mắt anh ta chẳng nói lên điều ǵ cả.
Lúc chúng tôi đỗ lại mua ít đồ ăn nhanh và bia ở một trạm xăng
trên đường 27 th́ trời đang bắt đầu tối dần. Claire khép nép đi tới
chỗ đứng trước quầy bán khoai tây chiên, khoác lấy tay tôi và nói,
"Ḿnh nhận thấy anh ta thực sự thích cậu đấy." Trong giây phút tôi
sững sờ, cứ tưởng cô ấy ám chỉ Dex. Rồi tôi nhận ra là cô ấy đang
nói đến Marcus.
"Marcus và ḿnh chỉ là bạn bè thôi," tôi nói, chọn một hộp khoai
tây chiên Pringles Light.
"Ôi, thôi đi mà. Darcy đă kể cho ḿnh về buổi hẹn của các cậu
rồi," cô ấy nói.
Claire lúc nào cũng là người biết tất cả mọi thứ - phong cách
thời trang mới nhất, quán bar hay ho mới khai trương, bữa tiệc lớn
sắp tổ chức. Những ngón tay tỉa tót đẹp đẽ của cô ấy như bắt được
mạch của cái thành phố New York. Và biết chi tiết về những người độc
thân ở Manhattan cũng là một phần trong sở thích của cô ấy nữa.
"Chỉ là một buổi hẹn thôi mà," tôi nói, vui mừng v́ Darcy c̣n
chưa biết chuyện với Marcus, cho dù đă tuôn ra hàng tràng những câu
chất vấn. Thậm chí cô ấy c̣n viết e-mail điều tra Marcus; anh ta đă
gửi cho tôi cái thư đó, trên tiêu đề anh ta ghi là: "Những kẻ đáng
ghét thích dí mũi vào chuyện người khác."
"Ừm, mùa hè c̣n dài lắm," Claire nói ra vẻ thông thái. "Cậu chưa
quyết định hứa hẹn cho đến khi biết được sẽ c̣n chuyện ǵ nữa, như
thế là khôn đấy."
Chúng tôi đến ngôi nhà thuê để nghỉ hè, một căn nhà nhỏ, không
đẹp lắm. Claire t́m ra nó khi đến đây hồi giữa tháng Hai, bực ḿnh
với tất cả bọn tôi v́ không chịu hy sinh mấy ngày cuối tuần để đi
t́m nhà. Cô ấy thu xếp tất cả mọi thứ, trong đó có cả việc sắp xếp
người thuê nửa c̣n lại của căn nhà. Trong lúc mọi người đi quanh xem
xét, cô ấy lại nói xin lỗi v́ nhà không có bể bơi, than thở rằng
những pḥng chung không thực sự đủ lớn để mở tiệc đ́nh đám. Chúng
tôi trấn an cô ấy, nói rằng cái sân rộng sau nhà với cái ḷ nướng bù
lại cho điểm đó rồi. Hơn nữa, chúng tôi ở gần băi biển để có thể đi
bộ ra được, theo ư tôi th́ đó là điều quan trọng nhất đối với một
ngôi nhà nghỉ hè.
Chúng tôi dỡ đồ trong ô tô ra, t́m pḥng ḿnh. Darcy và Dex nhận
pḥng có giường to nhất. Marcus ở pḥng riêng, điều đó có ích đấy.
Claire cũng ở riêng – đó là phần thưởng cho công sức của cô ấy. Tôi
sẽ ở chung pḥng với Hillary, hôm nay cô ấy trốn làm, tối qua đă đi
tàu hoả đến. Hillary lúc nào cũng trốn việc. Tôi chẳng biết có c̣n
ai hững hờ với công việc hơn thế không nữa, mà nhất là lại ở một
công ty lớn. Hôm nào cô ấy cũng đi làm muộn – cứ mỗi năm qua đi th́
dần dần càng gần mười một giờ cô ấy mới đến – cô ấy không thích chơi
những tṛ mà các đồng nghiệp khác hay bày ra, như là buổi tối trước
khi ra về th́ họ vắt áo khoác lên lưng ghế hay đặt một cốc cà phê
lên bàn để cho đồng nghiệp nghĩ rằng họ mới chỉ đi đâu đó để nghỉ
ngơi một lát thôi. Năm ngoái cô ấy chỉ làm chưa tới hai ngàn tiếng
đồng hồ, v́ thế không được nhận tiền thưởng. "Cậu cứ tính toán đi
rồi sẽ thấy mỗi tiếng tiền thưởng kiếm được c̣n ít hơn so với việc
giao bánh hamburger ở quán McDonald ấy chứ," năm nay cô ấy đă nói
như vậy khi người ta phát cho chúng tôi tờ đánh dấu ngày làm việc.
Giờ th́ tôi gọi cho cô ấy bằng máy di động. "Cậu đang ở đâu đấy?"
"Quán Cyril," cô ấy gào lên át tiếng đám đông. "Ḿnh nên ở đây
hay là gặp các cậu ở chỗ khác?"
Tôi chuyển câu hỏi đó cho Darcy và Claire.
"Bảo cậu ấy là chúng ta sẽ đến thẳng bar Talkhouse," Darcy nói.
"Giờ cũng muộn rồi."
Sau đó, đúng như tôi đoán, Claire và Darcy nhất định đ̣i đi thay
quần áo. Và Marcus, người vẫn mặc nguyên bộ quần áo đi làm, cũng
thay. Thế là Dex và tôi ngồi đối diện ngau ở pḥng chung, chờ đợi.
Anh ta cầm cái điều khiển từ xa nhưng không bật ti vi lên. Đây là
lần đầu tiên chúng tôi ở riêng với nhau kể từ sau Sự Cố đó. Tôi nhận
thấy mồ hôi đang toát ra bên dưới cánh tay. Sao tôi lại lo lắng nhỉ?
Chuyện xảy ra giữa chúng tôi th́ đă qua rồi. Qua rồi. Tôi phải thoải
mái, phải cư xử b́nh thường.
"Cô không định ăn diện cho anh bạn trai ngắm à?" Dex hỏi khẽ,
không nh́n tôi.
"Vui tính quá." Thậm chí chỉ nói chuyện qua lại thôi cũng có cảm
giác sai trái.
"Không à?"
"Tôi mặc thế này được rồi," tôi nói, liếc nh́n chiếc quần jean
yêu thích và chiếc áo len màu đen. Điều anh ta không hề biết là tôi
đă suy nghĩ rất kỹ khi chọn bộ trang phục này lúc thay quần áo sau
khi tan sở.
"Cô và Marcus làm thành một đôi được lắm." Anh ta lên liếc chỗ
cầu thang.
"Cảm ơn. Anh và Darcy cũng vậy."
Chúng tôi nh́n nhau hồi lâu, cái nh́n chất chứa quá nhiều ẩn ư
không biết phải bắt đầu hiểu từ đâu. Và rồi, trước khi anh ta kịp
đáp, Darcy nhảy chân sáo xuống cầu thang, mặc chiếc váy vàng nhạt ôm
sát lấy các đường cong trên cơ thể. Cô ấy đưa cho Dex một chiếc kéo,
cúi ḿnh xuống chỗ chân anh ta, túm tóc lên. "Cắt hộ em cái mác với."
Anh ta cắt gọn. Cô ấy đứng dậy, quay một ṿng.
"Sao? Trông em thế nào?"
"Đẹp," anh ta nói, sau đó liếc tôi một cái ngượng ngùng như thể cái lời khen gồm một
từ dành cho vợ chưa cưới của anh ta có thể khiến tôi khó chịu.
"Trông cậu tuyệt lắm," tôi nói để anh ta thấy là không phải như
anh nghĩ đâu. Không một chút nào.
Chúng tôi trả tiền vé rồi len qua đám người đông nghịt ở
Stephen’s Talkhouse, quán bar yêu thích của cả bọn ở Amagansett,
chào hỏi tất cả những người quen trong rất nhiều nhóm bạn ở New
York. Chúng tôi thấy Hillary ngồi ở quầy bar với một cốc bia
Budweiser, mặc quần jean ngắn, áo phông trắng cổ tṛn và một đôi dép
xỏ ngón xanh nhạt, kiểu dép mà Darcy và Claire chỉ đi khi nào sửa
móng chân. Ở Hillary chẳng có một chút ǵ của tính giả tạo hết, và
như mọi khi, tôi vui biết bao khi trông thấy cô ấy.
"Này, các cậu!" cô ấy hét lên. "Sao lâu thế?"
"Giao thông tệ quá," Dex nói."Và rồi lại c̣n có mấy người cần
phải chuẩn bị nữa.
"Tất nhiên là bọn em phải chuẩn bị chứ!" Darcy nói, ngưỡng mộ
nh́n xuống bộ trang phục của ḿnh.
Hillary nhất định bảo rằng cả bọn cần phải có cái để khởi động
cho buổi tối, rồi gọi rượu cho tất cả mọi người. Cô ấy đưa rượu, bọn
tôi đứng sát nhau thành một ṿng tṛn, sẵn sàng cùng uống.
"V́ mùa hè tuyệt nhất!" Darcy nói, hất mái tóc dài thơm mùi đứa
ra sau vai. Năm nào vào đầu hè cô ấy cũng nói như thế. Lúc nào cô ấy
cũng có nhiều kỳ vọng cao quá mức, những kỳ vọng tôi chẳng bao giờ
có chung. Nhưng mùa hè này có thể cô ấy nói đúng.
Chúng tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu có vị như vodka không pha
vậy. Sau đó Dex mua thêm đồ uống một lần nữa, và khi đưa cho tôi
chai bia, những ngón tay anh ta lướt qua tay tôi. Không hiểu có phải
anh ta cố ư làm thế không.
"Cảm ơn," tôi nói.
"Không có ǵ," anh ta lẩm bẩm, nh́n tôi chăm chăm như lúc ở trên
ô tô.
Tôi thầm đếm đến ba rồi nh́n đi chỗ khác.
Khi buổi tối chậm chạp trôi đi, tôi thấy ḿnh cứ quan sát Dex và
Darcy chuyện tṛ với nhau. Tôi ngạc nhiên khi thấy cảm giác nhói đau
xâm chiếm ḿnh lúc quan sát hai người đó bên nhau. Đó không hẳn là
ghen, nhưng cũng gần gần như vậy. Tôi chú ư cả những điểm nhỏ nhặt
mà trước đây không hay để ư. Ví dụ như, có một lần, cô ấy tḥ bốn
ngón tay vào phía sau quần jean của anh ta, ngay chỗ đai quần. Một
lần khác, khi anh ta đang đứng đằng sau Darcy, anh ta lấy một tay
tóm lấy tóc của cô ấy, rồi giữ giống như làm thành cái đuôi gà tạm
thời trước khi lại thả tóc cô ấy xuống vai.
Lúc này đây, anh ta rướn người để nói ǵ đó với cô ấy. Cô ấy gật
đầu và mỉm cười. Tôi tưởng tượng ra những ǵ anh ta nói là "anh muốn
em đêm nay" hay ǵ đó từa tựa thế. Tôi tự hỏi không biết kể từ sau
khi tôi và anh ta ở cùng nhau, họ đă ân ái lần nào chưa. Chắc chắn
là rồi. Và điều đó xảy ra mỗi khi bạn coi ai đó có tên trong Danh
sách của bạn ở bên cạnh một người khác. Tôi tự nhủ bản thân rằng
ḿnh có quyền ǵ mà ghen. Ḿnh có quyền ǵ mà thêm anh ta vào Danh
sách ngay từ đầu.
ôi cố gắng tập trung vào Marcus. Tôi đứng gần anh ta, nói chuyện
với anh ta, cười với những tṛ tếu của anh ta. Khi anh ta mời tôi
nhảy, tôi chẳng ngần ngại ǵ, đồng ư luôn. Tôi theo anh ta bước ra
sàn nhảy đông người. Chúng tôi vă mồ hôi, nhảy nhót và cười đùa. Tôi
nhận ra rằng, cho dù chẳng có mối t́nh to tát lớn lao nào, tôi vẫn
đang vui vẻ. Và ai mà biết được? Có thể chuyện này sẽ dẫn tới đâu đó
th́ sao.
"Bọn họ đang muốn biết chuyện buổi hẹn đầu của chúng ta đến chết
được," Marcus nói vào tai tôi.
"Sao anh lại nói thế?" tôi hỏi.
"Darcy lại hỏi han."
"Thế ư?"
"Ừ."
"Lúc nào vậy?" "Tối nay. Ngay sau khi chúng ta vừa đến đây."
Tôi ngần ngừ rồi hỏi, "Dex có nói ǵ không?"
"Không, nhưng lúc đó cậu chàng đang đứng ngay cạnh cô ta, có vẻ
ṭ ṃ hứng thú lắm."
"Mấy người xấu tính," tôi nói đùa,
"Anh biết, những kẻ đáng ghét thích dí mũi vào chuyện người khác…
Bây giờ em đừng nh́n, bọn họ đang nh́n chúng ta chằm chằm đấy." Mặt
anh chạm vào mặt tôi, râu ria cọ vào má tôi.
Tôi ṿng tay qua vai Marcus, xích người vào anh ta. "Vậy th́,"
tôi nói. "chúng ta hăy cho họ có cái để mà nh́n nhé."
Chương 7 - phần I
"Cậu với Marcus đang có chuyện gì thế?" Hillary hỏi tôi vào buổi
sáng hôm sau trong lúc đang lục lọi đống quần áo chồng chất ngày một
nhiều bên cạnh giường. Tôi cố ghìm lại sự thôi thúc muốn gấp chỗ
quần áo đó cho cô ấy.
"Không có chuyện gì hết đâu, thật đấy." Tôi ra khỏi giường và nhanh
chóng bắt đầu gấp chăn.
"Có gì hứa hẹn không?" Cô ấy mặc chiếc quần vải cốt tông dày vào,
buộc dải rút và thắt lại ngang hông.
"Cũng có thể."
Năm ngoái, Hillary chia tay với anh bạn trai Correy, họ yêu nhau được
bốn năm, đó là một anh chàng tốt bụng, thông minh, tuyệt vời ở nhiều
mặt. Nhưng Hillary thì lại tin rằng dù mối quan hệ đó cũng tốt đẹp
đấy, nhưng vẫn chưa đủ. "Anh ta chưa phải là Người đó," cô ấy cứ nói
như vậy. Tôi còn nhớ Darcy đã bảo với Hillary rằng có thể cô ấy sẽ
phải xem lại quan điểm đó khi nào bước vào giữa những năm tuổi ba mươi,
một câu mà rất lâu sau đó Hillary và tôi đều xào xáo lại. Đúng là
phong cách rất Darcy, từ xưa đến nay vẫn thế, vô ý tứ. Thế nhưng, khi
thời gian dần trôi, tôi không thể không tự hỏi có phải Hillary đã phạm
phải một sai lầm. Một năm sau, giờ cô ấy thế này đây, tự lôi mình vào
những cuộc hẹn với những người chưa quen biết mà chẳng đem lại kết
quả gì, trong khi người ta đồn rằng anh bạn trai cũ của cô ấy vừa
chuyển đến sống ở căn hộ Tribeca với một nữ sinh viên trường y hai mươi
ba tuổi, trông giống hệt Cameron Diaz. Hillary tuyên bố điều đó chẳng
khiến cô ấy phải bận tâm. Tôi thấy khó tin lắm, ngay cả với một người
có tích cách cương quyết đi nữa. Dù sao thì cô ấy cũng không có vẻ gì
nóng vội đi tìm ngay một anh chàng khác thay thế Corey.
"Hứa hẹn trong mùa hè thôi hay là hứa hẹn về lâu về dài?" cô ấy
hỏi, đưa tay lùa qua mái tóc ngắn màu hung.
"Mình không biết. Có thể hứa hẹn về lâu về dài."
"Tối qua trông hai người cứ như một đôi thật sự," cô ấy nói. "Lúc ở
sàn nhảy ấy."
"Thế à?" tôi hỏi, thầm nghĩ nếu trông bọn tôi như một đôi thì chắc
chắn Dex phải biết là tôi không nghĩ ngợi nhiều đến anh ta.
Cô ấy gật đầu, tìm kiếm cái áo phông có chữ "Thử Thách Đồng
Đội", ngửi hai bên nách áo trước khi ném qua chỗ tôi. "Có sạch không?
Cậu ngửi xem."
"Mình sẽ không ngửi áo cậu đâu," tôi nói, ném trả lại. "Cậu kinh
quá đi mất."
Cô ấy bật cười, mặc chiếc áo rõ ràng là còn sạch. "Ờ… Hai cậu ở
ngoài đó cứ thì thầm với lại cười cợt. Mình đã nghĩ là tối qua
thế nào hai cậu cũng ở với nhau, mình sẽ được một mình một phòng."
Tôi cười. "Xin lỗi đã làm cậu thất vọng."
"Cậu làm anh ta thất vọng nhiều hơn ấy chứ."
"Không. Lúc bọn mình về, anh ta chỉ chúc ngủ ngon thôi. Thậm chí
còn chẳng hôn."
Hillary đã biết về nụ hôn đầu của tôi và Marcus. "Sao lại không?"
"Mình không biết. Chắc là cả hai đều đang thận trọng tiến tới. Từ
giờ đến tháng Chín bọn mình sẽ còn liên lạc với nhau nhiều… Cậu
biết đấy, anh ta cũng dự đám cưới mà. Nếu chuyện hỏng bét cả thì
có thể sẽ tệ lắm."
Trông cô ấy có vẻ như đang nghĩ ngợi điều tôi vừa nói. Trong giây
phút, tôi khao khát muốn kể cho Hillary nghe tất cả mọi chuyện với Dex.
Tôi tin cô ấy. Nhưng tôi không nói, lấy lý do là lúc nào cũng có thể
kể với cô ấy được, nhưng không thể rút lại lời đã nói và xóa hết
những gì cô ấy biết. Khi nào chúng tôi ở cạnh nhau thì tôi sẽ cảm
thấy ngượng ngùng hơn, cứ liên tục nghĩ rằng cô ấy đang nghĩ về
chuyện đó. Dù sao… chuyện cũng đã qua rồi. Thực sự chẳng còn gì để
nói nữa.
Chúng tôi xuống tầng dưới. Những người ở cùng nhà đã tụ tập nhau
lại quanh bàn ăn.
"Ngoài trời thật không chê vào đâu được," Darcy nói, đứng dậy, vươn
vai, khoe cả vùng bụng phẳng lỳ bên dưới cái áo phông lửng. Cô ấy lại
ngồi xuống bàn, chơi tiếp trò tú lơ khơ một người.
Claire ngẩng lên khỏi chiếc máy Palm Pilot. "Thời tiết tuyệt vời để
ra biển."
"Thời tiết tuyệt vời để đánh gôn," Hillary nói, nhìn Dex và Marcus.
"Có ai thích đi không?"
"Ừm, có lẽ," Dex nói, ngẩng lên khỏi trang báo thể thao, liếc nhìn.
"Có muốn tôi gọi điện xem thử chúng ta có hẹn được giờ chơi gôn
không?"
Darcy đập mấy lá bài đánh rầm xuống bàn, nhìn quanh thách thức.
Hillary chẳng có vẻ gì là để ý đến việc Darcy phản đối đi đánh
gôn cả, vì cô ấy nói, "Hay là ta cứ đến chỗ nào tập đánh cũng
được."
"Không! Không! Không! Không có gôn ghiếc gì hết!" Darcy lại đập bàn,
lần này dùng nắm tay. "Không phải vào ngày đầu tiên đi chơi! Chúng ta
phải ở bên nhau! Tất cả mọi người. Đúng không, Rachel?"
"Chắc như thế tức là hôm nay không còn gôn ghiếc gì rồi," Dex nói,
trước khi tôi bị ép phải tham gia vào cuộc tranh cãi gay go về gôn.
"Lệnh của Darcy mà."
Hillary đứng dậy rời khỏi bàn, vẻ mặt biểu lộ nỗi ghét cay ghét
đắng.
"Tôi chỉ muốn tất cả chúng ta ở bên nhau trên bãi biển thôi mà,"
Darcy nói, quay ngoắt từ chỗ ích kỷ sang rộng lượng.
"Và em làm cho cái viễn cảnh đó có vẻ tươi sáng dễ chịu quá," Dex
đứng dậy, tiến đến chỗ bàn rửa, bắt đầu pha cà phê.
"Anh làm sao thế hả, quàu quạu?" Darcy nói khi Dex quay lưng lại, như
thể anh ta mới là người vừa mới bảo cô ấy phải tận hưởng ngày hôm
nay như thế nào. "Đúng là đồ khọm hom. Giời ạ."
"Khọm hom là cái gì?" Marcus hỏi, gãi gãi tai. Đó là câu đầu tiên
anh ta tham gia vào cuộc nói chuyện sáng nay. Trông anh ta như còn đang
ngủ dở. "Tôi nghe thấy lạ tai."
"Cứ việc nhìn ngay đằng kia thì biết." Darcy nói, chỉ vào Dex. "Từ
lúc đến đây anh ta cứ bực bội khó chịu suốt.
"Anh không biết," Dex nói. Tôi muốn anh ta quay người lại để có thể
nhìn thấy rõ nét mặt anh ta.
"Có. Đúng không?" Darcy hỏi tất cả những người còn lại, đặc biệt
nhìn tôi. Làm bạn với Darcy đã dạy cho tôi nghệ thuật xoa dịu tình
hình. Nhưng việc ngủ với vị hôn phu của cô ấy đã làm cho bản năng đó
của tôi trở nên kém cỏi đi mất rồi. Tôi chẳng có hứng thú đâu và chen
vào. Và cũng không ai muốn bị lôi kéo vào cuộc tranh cãi mang tính
riêng tư của hai người đó. Bọn tôi đều chỉ nhún vai hoặc nhìn đi chỗ
khác.
Tuy nhiên, đúng là Dex có hơi lặng lẽ ủ dột thật. Tôi tự hỏi không
biết tâm trạng của anh ta có liên quan gì đến mình không. Có thể thấy
tôi ở bên Marcus đã khiến anh ta khó chịu. Không phải là ghen ầm lên,
chỉ là cảm giác nhói đau như tôi từng cảm thấy. Hay có lẽ anh ta chỉ
đang nghĩ đến Darcy, nghĩ cô ấy là kẻ thích điều khiển người khác,
đúng như cái tính cô ấy là vậy. Tôi luôn luôn để ý đến những yêu cầu
của Darcy – bạn không thể không để ý được đâu – nhưng thời gian gần đây,
tôi ngày càng ít chịu đựng nổi cô ấy. Tôi mệt mỏi vì cô ấy lúc nào
cũng bắt người khác làm theo ý mình rồi. Có thể Dex cũng cảm thấy
như vậy.
"Chúng ta ăn sáng thế nào đây?" Marcus vừa ngáp thành tiếng vừa
hỏi.
Claire liếc cái đồng hồ Cartier đính kim cương của mình. "Ý anh là
bữa nửa buổi ư."
"Sao cũng được. Miễn là ăn." Marcus nói.
Chúng tôi trao đổi với nhau các lựa chọn và quyết định bỏ qua cái
cảnh đông đúc ở khu Đông Hampton. Hillary nói ngày hôm qua cô ấy đã mua
những món cần thiết nhất.
"Cô bảo những món cần thiết, có phải là bánh Pop-Tarts không?"
Marcus hỏi.
"Đây." Hillary đặt xuống bàn nào bát, nào thìa, và một hộp ngũ
cốc Rice Krispies. "Xin mời."
Marcus mở hộp, đổ một ít vào bát. Anh ta nhìn tôi ngồi phía bên kia
bàn. "Ăn không?"
Tôi gật, và Marcus lấy bát cho tôi. Anh ta cũng chẳng hỏi xem còn ai
muốn ăn ngũ cốc không, chỉ đặt hộp xuống bàn.
"Chuối không?" anh ta hỏi tôi.
"Có."
Anh ta bóc vỏ quả chuối, cắt từng lát cho vào bát tôi và bát anh
ta, lần lượt người này rồi đến người kia. Phần chuối bị thâm thì anh
ta ăn. Chúng tôi chia nhau một quả chuối. Điều này cũng có ý nghĩa
đấy chứ. Dex liếc mắt về phía tôi, khi Marcus thả lát chuối gọn ghẽ
cuối cùng vào bát cho tôi, để miếng cuối không ngon lành ở lại trong
vỏ như nó vốn thế.
° ° °
Vài tiếng sau, cuối cùng chúng tôi cũng sẵn sàng ra biển. Claire và
Darcy từ phòng đi ra, mang theo túi vải bạt thời trang, nhét đầy đến
tận miệng nào khăn tắm mới đắt tiền, nào tạp chí, kem bôi da, bình
đựng nước, điện thoại di động và đồ trang điểm. Hillary chỉ có mỗi cái khăn
tắm nhỏ mang từ nhà đi và một cái đĩa ném Frisbee. Tôi th́ thuộc loại trung b́nh
với một khăn tắm, máy nghe đĩa CD và một chai nước. Sáu người chúng tôi đi thành
một hàng ngang, những đôi dép xỏ ngón loẹt quẹt trên vỉa hè cùng với thứ âm
thanh dễ chịu của mùa hạ. Claire và Hillary mỗi người trấn một đầu, ở giữa là
một cặp đôi có sẵn và một cặp có-thể-thành-đôi. Chúng tôi đi qua khu đỗ xe ở băi
tắm, trèo qua một g̣ cát, ngần ngừ trong giây lát, lần đầu tiên cả nhóm cùng
nhau nh́n ngắm biển. Tôi lấy làm mừng là ḿnh không c̣n ở cái
tiểu bang Indiana nằm
trọn trong đất liền nữa, nơi mà mọi người gọi hồ Michigan là "băi biển". Khung
cảnh thật tuyệt vời. Nó gần như khiến tôi quên bẵng đi rằng ḿnh đă từng ngủ với
Dex.
Dex dẫn đầu cả đoàn đi xuống băi biển đông đúc, t́m cho mọi người một chỗ ở
giữa g̣ cát và biển, nơi đây cát vẫn c̣n mềm nhưng cũng không bị lún, đủ để trải
khăn ra nằm. Marcus đặt khăn của anh ta cạnh chỗ tôi; phía bên kia tôi là Darcy,
rồi đến Dex cạnh cô ấy. Hillary và Claire ngồi phía trước mặt chúng tôi. Mặt
trời toả nắng rực rỡ nhưng không quá nóng. Claire cảnh báo mọi người về những
tia UV, rằng những ngày này phải hết sức cẩn thận. "Các cậu có thể bị cháy nắng
rất nặng mà thậm chí chẳng hề nhận ra trước khi quá muộn".
Marcus đề nghị bôi kem chống nắng lên lưng cho tôi.
"Thôi, cảm ơn anh," tôi nói. Nhưng lúc tôi cố gắng xoay xở để bôi lên chỗ
giữa lưng, anh ta cầm lấy lọ kem từ tay tôi và bôi hộ, cẩn thận khéo léo bôi
quanh những đường viền ở áo bơi của tôi.
"Dex, bôi cho em," Darcy vui vẻ nói, cởi chiếc quần soóc trắng ra, ngồi xổm
trước mặt Dex trong bộ bikini đen. "Đây. Anh dùng loại dầu dừa ấy."
Claire phàn nàn rằng trong loại dầu đó chẳng có mấy chất chống nắng, rằng
chúng tôi già rồi, đừng giữ da rám nắng, khi nào các nếp nhăn xuất hiện th́
Darcy sẽ phải hối hận. Darcy tṛn mắt và nói cô ấy chẳng quan tâm, mặc kệ các
nếp nhăn, giờ cứ phải tận hưởng đă. Tôi biết rồi lát sau ḿnh sẽ bị tống đầy tai
bởi những lời Darcy nói, bảo rằng Claire chỉ ghen tị v́ làn da trắng của cô ấy
chuyển thẳng từ màu trắng sang màu hồng rực. "Khi nào bốn mươi tuổi cậu sẽ ân
hận," Claire nói, mặt cô ấy bị một cái mũ cói to đùng che khuất.
"Không, ḿnh sẽ không ân hận. Chỉ cần đi tái tạo da bằng tia laze là xong."
Darcy chỉnh lại quần áo bikini rồi nhanh nhẹn khéo léo bôi dầu lên bắp chân. Tôi
đă quan sát cô ấy bôi dầu lên người hơn mười lăm năm nay rồi. Mùa hè nào cô ấy
cũng đặt mục tiêu rám nắng hết cỡ. Thường th́ hai bọn tôi nằm dài ở sân sau nhà
cô ấy với một hộp dầu Criscoto, một lọ kem Sun-In và một cái ṿi phun nước trong
vườn để chốc chốc lại nghỉ ngơi. Thật đúng là tra tấn dă man không để đâu cho
hết. Nhưng tôi cố gắng khổ sở chịu đựng cái tṛ đó, tin rằng sắc tố da sẫm màu
đại loại cũng là một đặc điểm hấp dẫn. Da tôi trắng nhạt giống da Claire, thế là
ngày nào Darcy cũng giục phơi nắng nhiều hơn.
Claire bảo rằng phẫu thuật thẩm mỹ chẳng chữa được bệnh ung thư da đâu.
"Ôi giời đất ơi!" Darcy nói. "Thế th́ cứ đội cái mũ dở hơi mà ngồi đó đi."
Claire mở miệng rồi nhanh chóng khép lại, trông có vẻ bị tổn thương. "Xin
lỗi. Tôi chỉ muốn giúp thôi."
Darcy nở một nụ cười làm hoà với Claire. "Ḿnh biết, cưng à. Ḿnh không cố ư
quát nạt cậu đâu."
Dex nh́n tôi, nhăn mặt như thể muốn nói ước ǵ cả hai người đó im miệng đi.
Đó là lần đầu tiên trong ngày chúng tôi thực sự giao tiếp với nhau. Tôi cho phép
ḿnh mỉm cười đáp lại. Gương mặt anh ta nở một nụ cười rạng rỡ. Anh ta quá đẹp
trai đến đau đớn. Giống như khi nh́n vào mặt trời vậy. Anh ta đứng lên chỉnh lại
cái khăn bị gió lật. Tôi nh́n vào lưng anh ta, rồi nh́n xuống bắp chân, cảm giác
ùa đến, nhớ lại chuyện đă qua. Anh ta đă nằm trên giường của ḿnh. Không phải
tôi muốn màn đó lặp lại đâu. Nhưng mà, ôi, thân h́nh anh ta đẹp thật - khổ người
to lớn nhưng lại săn chắc. Tôi không phải là người chỉ thích h́nh thể, nhưng tôi
vẫn ngưỡng mộ một thân h́nh đẹp chứ. Anh ta lại ngồi xuống đúng lúc tôi quay đi.
Marcus hỏi xem có ai muốn chơi ném đĩa Frisbee không. Tôi bảo không, rằng
ḿnh mệt lắm, nhưng tôi đang nghĩ, điều cuối cùng mà tôi muốn làm là chạy ṿng
quanh với cái bụng trắng trẻo mềm mại lộ ra dưới bộ tankini. Nhưng Hillary th́
đồng ư, và thế là bọn họ chơi với nhau, cái cảnh hai người khéo chơi để lại cho
những người c̣n lại cảm giác buồn chán.
"Đưa em cái áo sơ mi." Darcy nói với Dex.
"Làm ơn?"
"Nói thế là có ‘làm ơn’ rồi," Darcy nói.
"Nói đi," anh ta bảo, bỏ một miếng bánh quế Altoid vào miệng.
Darcy đấm thật mạnh vào bụng anh ta.
"Ối," Dex nói bằng một giọng vô cảm, cho thấy rằng chẳng đau đớn tí ti.
Cô ấy lại chuẩn bị đánh nữa, nhưng bị anh ta tóm lấy cổ tay.
"Cư xử cho đàng hoàng đi. Em đúng là trẻ con," anh ta âu yếm nói. Cơn giận
dỗi sáng nay đă không c̣n.
"Em có thế đâu," cô ấy nói, xích lại chỗ khăn anh ta ngồi. Darcy áp những
ngón tay vào ngực anh ta, chuẩn bị hôn.
Tôi đeo kính râm vào và nh́n đi chỗ khác. Nếu bảo cái cảm giác trong tôi lúc
này không phải ghen th́ một lời nói dối chính hiệu.
° ° °
Tối đó, tất cả chúng tôi dự một bữa tiệc ở Bridgehampton. Ngôi nhà đó rất
rộng, có một cái bể bơi h́nh chữ L nằm trong khung cảnh đẹp tuyệt vời, ít nhất
có hai mươi ngọn đuốc nhỏ để trang trí. Tôi đưa mắt quan sát khách khứa ở sân
sau nhà, trông thấy toàn váy ngắn váy dài màu tím, hồng rực và cam. Có vẻ như
tất cả phụ nữ, giống như tôi, đều đă đọc bài báo "màu sáng lên ngôi, màu tối
thoái trào". Theo lời khuyên, tôi mua một chiếc váy mùa hè màu xanh lá cây, cái
váy màu chói rực, dễ khiến cho người ta nhớ đến độ không thể đem ra diện lần nữa
trước khi sang tháng Tám, điều đó có nghĩa là mỗi lần mặc tôi tiêu tốn mất một
trăm năm mươi đô la cơ đấy. Nhưng tôi vẫn vui v́ ḿnh đă chọn mua, cho đến khi
nh́n thấy một cái y hệt nhỏ hơn độ hai cỡ mà một đứa con gái tóc vàng hoe thanh
mảnh đang mặc. Cô ta cao hơn tôi nhiều, thế nên váy cô ta mặc thành ra ngắn hơn,
khoe cặp đùi dài bất tận với nước da nâu. Tôi đành sáng suốt đứng ở phía đối
diện của bể bơi, tránh xa cô ta.
Tôi vào pḥng tắm, lúc đi ra t́m Hillary th́ bị kẹt lại phải nói chuyện với
Hollis và Dewey Malone. Trước đây Hollis làm việc cùng công ty với tôi, nhưng
sau ngày đính hôn với Dewey Malone th́ cô ta bỏ việc. Dewey không đẹp trai,
chẳng hài hước, nhưng lại có tài sản uỷ thác cực nhiều. Thế nên Hollis mới thích.
Thật buồn cười khi nghe Hollis giảng giải cho chúng tôi rằng Dewey mới "tốt bụng"
làm sao, vân vân và vân vân, cố gắng hết sức để che giấu những ư định thực sự
của cô ấy. Tôi ghen tị với Hollis v́ cô ấy thoát được khỏi cái công ty chết giẫm,
nhưng tôi thà chịu nợ nần c̣n hơn kết hôn với Dewey.
"Bây giờ cuộc sống của ḿnh tốt hơn nhiều lắm," tối nay cô ấy hớn hở khoe như
vậy. "Cái công ty đó thật chẳng ra ǵ! Quá bức bí ngột ngạt! Ḿnh đă tưởng đầu
óc chẳng c̣n hứng thú với cái ǵ nữa… nhưng không phải. Giờ th́ ḿnh lại có thời
gian đọc những tác phẩm văn học cổ điển và suy tư. Thật là tuyệt. Tự do biết bao."
"Ừm ừ… Vậy th́ tốt rồi," tôi nói, phải nhớ lát nữa kể lại cho Hillary mới
được.
Hollis tiếp tục kể cho tôi về căn hộ đắt tiền của họ trong khu công viên, về
chuyện cô ấy đă phải vất vả thế nào để trang trí cho ngôi nhà, đuổi việc ba nhà
thiết kế v́ tội không chịu tuân theo ư tưởng của cô ấy. Trong cuộc nói chuyện đó,
Dewey chẳng nói năng câu nào, chỉ nhai rào rạo mấy cục nước đá với vẻ chán
chường. Có một lần tôi bắt gặp anh ta nh́n chằm chằm vào mông Darcy bó gọn trong chiếc quần ngố Caprio màu đỏ tươi ôm sát.
Marcus bất ngờ tiến đến bên tôi. Tôi giới thiệu Dewey và Hollis với anh ta.
Dewey bắt tay Marcus rồi sau đó tiếp tục đứng thở ra đằng miệng, trông có vẻ lơ
đăng. Hollis nhanh chóng hỏi Marcus sống ở đâu, làm nghề ǵ để kiếm sống. Rơ
ràng cái địa chỉ nhà ở khu Murray Hill và công việc marketting của Marcus không
tương xứng với họ, v́ họ kiếm cớ cáo lui để tiếp tục đến nói chuyện với những vị
khách khác xứng đáng hơn.
Chương 7 - phần II
Marcus nhướn mày. "Hắn là Dewey, đúng không?" "Đúng."
"Hắnnnn bịịịị cắm gai nhọn vào mông hay ǵ à?"
Tôi cười.
Trông anh ta có vẻ hănh diện với tṛ đùa của ḿnh, hài ḷng khi
làm cho tôi cười.
"Thế nào, em có thấy vui không?"
"Cũng tạm. C̣n anh?"
Anh ta nhún vai. "Những người ở đây hơi bị coi trọng bản thân quá
mức, đúng không?"
"Hampton này là thế mà."
Tôi quan sát bữa tiệc diễn ra. Như thế này khác xa so với những
bữa tiệc thịt nướng ở nhà hàng xóm hồi tôi c̣n ở Indiana. Phần nào
trong tôi hài ḷng v́ được mở mang tầm mắt. Nhưng có một phần khác
lớn hơn cảm thấy thoải mái mỗi lần tham dự một bữa tiệc kiểu này.
Tôi là người thích gây ấn tượng với người khác, cố gắng hoà nhập với
những người coi Indiana chỉ là một tiểu bang qua đường - một địa h́nh cần
phải vượt qua trong chuyến đi đến Aspen hay Los Angeles. Tôi để ư
Darcy đi chào hỏi khắp nơi. Dex kè kè bên cạnh. Con người cô ấy
không c̣n đặc điểm nào của vùng Indy nữa rồi; nh́n cô ấy chắc bạn sẽ
đoán cô ấy lớn lên ở khu đại lộ Park. Chắc chắn các con của cô ấy sẽ
lớn lên ở Manhattan. Khi nào có con, đấy là nếu mà có, th́ tôi định
sẽ chuyển ra ngoại ô sống. Tôi nh́n Marcus, cố tưởng tượng ra cảnh
anh ta kéo xe đạp Big Wheel cho đứa con trai của hai chúng tôi, dẫn
nó ra phố nh́n xuống cậu nhóc dính vệt kem que đă khô trên mặt, bảo
nó đi trên vỉa hè thôi. Thằng bé có đôi lông mày ngắn của Marcus,
nhướn lên trông như h́nh chữ V ngược vậy.
"Đi nào," Marcus nói. "Đi kiếm một ly khác thôi."
"Vâng," tôi nói, mắt nh́n đứa con gái tóc vàng mặc bộ váy giống
ḿnh.
Trong lúc chúng tôi tiến về phía bàn bar ở bên cạnh bể bơi, tôi
lại nghĩ đến Idiana, h́nh dung ra Annalise, Greg và những người hàng
xóm, tất cả kéo nhau ra ngồi trên những băi cỏ vùng Trung Tây mới
cắt. Nếu có người mặc chiếc quần soóc Gap giống Annalise th́ cũng
chẳng ai để ư.
° ° °
Sau khi tiệc tan, chúng tôi lại đến một bữa tiệc khác, rồi cuối
cùng như mọi khi chốt hạ ở Talkhouse, tôi lại nhảy với Marcus. Đến
khoảng ba giờ sáng, tất cả chui vào xe và về nhà. Hillary và Claire
leo thẳng lên giường đi ngủ, trong khi hai cặp đôi c̣n lại ngồi
trong pḥng chung. Darcy và Dex tay trong tay ngồi trên chiếc ghế
t́nh nhân; Marcus ngồi cạnh tôi trên chiếc ghế sofa kề bên nhưng
chúng tôi không chạm vào nhau.
"Thôi. Quá giờ ḿnh đi ngủ rồi," Darcy nói, đột ngột đứng lên. Cô
ấy liếc nh́n Dex. "Anh đi ngủ không?"
Tôi bắt gặp ánh mắt Dexter. Cùng lúc cả hai đều nh́n đi chỗ khác.
"Có," anh ta nói. "Lát nữa anh lên."
Ba người chúng tôi nói chuyện thêm vài phút nữa cho đến khi Darcy
gọi Dex từ trên đầu cầu thang. "Thôi đi, Dex! Bọn họ muốn ở riêng
với nhau."
Marcus cười tự măn c̣n tôi th́ xem xét một vết cháy nắng trên
cánh tay.
Dex đằng hắng, ho mấy tiếng. Mặt anh ta tỏ vẻ nghiêm chính.
"Thôi. Có lẽ tôi lên đây. Chúc ngủ ngon."
"Được thôi, anh bạn. Mai gặp lại," Marcus nói.
Tôi chỉ lẩm bẩm câu chúc ngủ ngon, thiếu thoải mái đến mức không
ngẩng lên nh́n khi Dex rời khỏi.
"Cuối cùng," Marcus nói. "Cũng được riêng tư."
Trong tôi chợt có một cảm giác đau nhói bất ngờ đối với Dex, cảm
giác ấy gần như khiến tôi nhớ lại lúc Hunter bỏ đi, để lại Joey và
tôi ngồi với nhau trong căn pḥng chung ở trường Duke, nhưng tôi xua
cảm giác ấy đi và mỉm cười với Marcus.
Anh ta xích lại gần hơn và hôn tôi mà không hỏi như lần đầu tiên.
Nụ hôn đó cũng ổn, thậm chí có khi c̣n hơn cả nụ hôn đầu của chúng
tôi ấy chứ. Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến phim Brady Bunch, khi
Bobby nh́n thấy những chùm pháo thăng thiên sau khi hôn Millicent
(người bị bệnh quai bị mà Bobby không biết). Lần đầu tiên xem tập
phim đó, tôi ở tầm tuổi Bobby, thế nên tôi coi hôn hít có vẻ là
chuyện nghiêm túc lắm. Tôi nhớ ḿnh đă nghĩ là một ngày nào đó tôi
cũng sẽ thấy pháo thăng thiên như thế. Đến nay tôi vẫn chưa được
nh́n thấy pháo thăng thiên. Nhưng Marcus cũng chỉ ở mức gần như
những người đến trước anh ta mà thôi.
Nụ hôn của chúng tôi dần dần cuồng nhiệt hơn, thế rồi tôi nói.
"Ừm, em nghĩ là ta nên đi ngủ thôi."
"Ngủ chung?" anh ta hỏi. Tôi biết anh ta đang nói đùa.
"Vui tính quá," tôi đáp. "Chúc ngủ ngon, Marcus."
Tôi hôn anh ta thêm một lần nữa trước khi về pḥng, trên đường đi
qua chỗ cánh cửa pḥng Dex và Darcy đă đóng kín.
° ° °
Sáng hôm sau, tôi kiểm tra hộp thư thoại. Les để lại cho tôi ba
lời nhắn. Có thể hắn ta cũng là người trong tổ chức Jehovah’s
Witness hay sao ấy, v́ hắn cũng quan tâm đến những kỳ nghỉ lễ lắm.
Hắn nói rằng muốn "bàn bạc vài vấn đề vào ngày mai, lúc đầu giờ
chiều." Tôi biết hắn chẳng có mục đích rơ ràng khi không để lại thời
gian cụ thể hay bảo gặp hắn ở văn pḥng hay gọi điện. Bằng cách đó,
hắn ta chắc chắn sẽ khiến cho ngày nghỉ Lễ Tưởng niệm của tôi không
được trọn vẹn. Hillary nói cứ mặc kệ hắn, vờ như tôi không nhận được
lời nhắn. Marcus th́ bảo đốp lại cho Les một tin, nói với hắn, "cút
– đây là kỳ nghỉ của cả nước cơ mà." Nhưng tất nhiên là tôi ngoan
ngoăn kiểm tra lịch tàu hoả và xe buưt, quyết định là chiều nay tôi
sẽ về để tránh tắc nghẽn giao thông. Từ sâu trong thâm tâm, tôi biết
công việc chỉ là cái cớ để tôi đi mà thôi – tôi đă chịu đủ cái kiểu
cư xử kỳ quái rồi. Tôi cũng thích Marcus, nhưng thật mệt mỏi khi
phải ở bên cạnh một anh chàng "có nhiều hứa hẹn", như Hillary nói.
Và phải tránh né Dex th́ thậm chí c̣n mệt mỏi hơn. Tôi tránh anh ta
khi anh ta ở một ḿnh, tránh anh ta khi anh ta ở bên cạnh Darcy.
Tránh nghĩ ngợi nhiều đến anh ta và Sự Cố đó.
"Thực sự ḿnh phải về," tôi thở dài, cứ như thể đó là điều cuối
cùng tôi muốn làm vậy.
"Cậu không thể về được!" Darcy nói.
"Phải thế thôi."
Trong khi cô ấy xị mặt giận dỗi, tôi muốn nói cho cô ấy biết là
đến chín mươi phần trăm thời gian nghỉ hè ở Hamptons th́ cô ấy hoàn
toàn chẳng để ư ǵ đến bạn bè, đi hết tiệc này đến tiệc nọ, gặp gỡ
đủ loại người. Nhưng tôi chỉ nhắc lại là tôi phải về.
"Cậu đúng là kẻ phá hỏng cuộc vui."
"Cô ấy không thể bỏ công việc được, Darcy ạ," Dex nói. Có lẽ anh
ta nói thế v́ cô ấy cũng hay gọi anh ta là kẻ phá hỏng cuộc vui.
Nhưng cũng có thể anh ta cũng chỉ muốn tôi về, với cùng một lư do
như tôi nghĩ.
Ăn trưa xong, tôi thu xếp đồ đạc, đến pḥng chung, nơi mọi người
đang ngồi nhàn nhă xem ti vi.
"Có ai lái xe đưa tôi ra bến xe buưt được không?" tôi hỏi, mong
rằng Darcy, Hillary hay Marcus sẽ t́nh nguyện.
Nhưng Dex lên tiếng trước. "Tôi sẽ đưa cô đi," anh ta nói. "Tôi
cũng muốn ra cửa hàng mua đồ."
Tôi chào tạm biệt mọi người, Marcus siết lấy vai tôi và nói tuần
sau sẽ gọi cho tôi.
Sau đó Dex và tôi đi. Đi riêng với nhau suốt quăng đường dài bốn
dặm.
"Cuối tuần vừa qua cô thấy vui chứ?" anh ta hỏi trong khi chúng
tôi lùi xe ra đường. Bỏ đi, đó cũng là điều xảy ra ngay sau Sự Cố.
Và cũng như Darcy, anh ta không hỏi chuyện về Marcus nữa, có lẽ v́
một điều khá rơ ràng là chúng tôi có vẻ đă thành một đôi rồi.
"Vâng, vui lắm," tôi nói. "C̣n anh?"
"Có," anh ta đáp. "Rất vui."
Sau một khoảng lặng ngắn, tôi và Dex nói chuyện công việc và
những người bạn của cả hai từ hồi ở trường luật, những chuyện chúng
tôi đă nói trước khi xảy ra Sự Cố. Mọi chuyện có vẻ trở lại b́nh
thường, hay b́nh thường hết mức có thể sau khi xảy ra một sai lầm
như thế.
Chúng tôi đến điểm đỗ xe buưt sớm. Dex lái xe vào băi, quay người
lại trên ghế và nh́n tôi chăm chăm bằng đôi mắt xanh, cái nh́n theo
kiểu khiến cho tôi phải quay đi chỗ khác. Anh ta hỏi tối thứ Ba tôi
định làm ǵ.
Tôi nghĩ ḿnh biết anh ta đang hỏi ǵ rồi, nhưng không dám chắc,
thế nên tôi nói linh tinh. "Làm việc. Như mọi khi. Thứ Sáu tôi phải
lấy khẩu cung mà c̣n chưa chuẩn bị ǵ cả. Điều duy nhất tôi viết ra
được là ‘Anh có thể đánh vần họ của ḿnh cho thư kư toà được không?’
và câu ‘Anh có đang dùng loại thuốc nào có thể gây hạn chế khả năng
trả lời những câu hỏi trong buổi hỏi cung này không?’ " Tôi cười đầy
lo lắng.
Mặt anh ta vẫn nghiêm trang. Rơ ràng anh ta chẳng có hứng thú ǵ
tới buổi hỏi cung của tôi cả. "Nghe này Rachel, tôi muốn gặp cô. Tôi
sẽ đến chỗ cô lúc tám giờ. Tối thứ Ba."
Cái cách anh ta nói ra điều ấy – nó như một lời tuyên bố hơn là
một câu hỏi - khiến dạ dày tôi đau nhói. Đó không phải cơn đau tôi
vẫn hay bị trước khi hẹn ḥ với một người không quen. Không phải là
cảm giác hồi hộp lo lắng trước khi thi cuối kỳ. Không phải linh cảm
"Ḿnh sẽ bị bắt quả tang v́ làm ǵ đó." Không phải cảm giác chóng
mặt song hành khi say đắm một anh chàng, khi anh ta nhận ra sự có
mặt của bạn bằng một nụ cười hay một câu chào b́nh thường. Đó là một
thứ khác cơ. Một cảm giác đau đớn quen thuộc, nhưng tôi không thực
sự rơ cho lắm.
Nụ cười của tôi cứ nhạt dần cho hợp với gương mặt nghiêm túc của
anh. Tôi cũng muốn nói rằng yêu cầu của anh ta khiến tôi ngạc nhiên,
khiến tôi bất ngờ, nhưng tôi nghĩ, phần nào đó trong tôi đă chờ đợi
điều này, thậm chí là hy vọng, khi Dex đề nghị lái xe đưa tôi đi.
Tôi không hỏi v́ sao anh ta muốn gặp tôi, hay anh ta muốn nói về
chuyện ǵ. Tôi không nói ḿnh phải làm việc, hay đó chẳng phải là ư
hay đâu. Tôi chỉ gật đầu. "Được thôi."
Tôi tự nhủ bản thân ḿnh rằng lư do duy nhất khiến tôi đồng ư gặp
anh ta là v́phải nói nốt cho rơ chuyện xảy ra giữa hai người. Và v́
thế, tôi không làm ǵ sai trái hơn nữa đối với Darcy; chỉ đơn giản
là tôi đang cố gắng sửa chữa lại điều không hay đă xảy ra. Tôi tự
nhủ, nếu thực sự tôi có muốn gặp Dex v́ những lư do nào khác, th́ đó
cũng chỉ là v́ tôi nhớ người bạn của ḿnh mà thôi. Tôi nhớ lại hôm
sinh nhật, lúc chúng tôi ngồi ở quán 7B trước khi lên giường với
nhau, nhớ lại t́nh bạn của anh ta. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh
ta thôi. Tất cả chỉ có vậy.
Xe buưt đến, mọi người bắt đầu kéo nhau lên. Tôi ra khỏi xe ô tô
mà không nói thêm câu nào.
Khi ngồi xuống bên chiếc ghế sát cửa sổ đằng sau một đứa con gái
tóc vàng hoe hớn ha hớn hở nói chuyện điện thoại quá to, đột nhiên
tôi biết cái cảm giác ở dạ dày của ḿnh là ǵ rồi. Đó là cảm giác
trong tôi sau khi ân ái với Nate vào những ngày cuối cùng trước khi
anh ta đá tôi để đến với cô nàng chơi guitar chẳng mấy danh tiếng.
Cảm giác ấy là t́nh cảm thực sự dành cho một người xen lẫn nỗi sợ
hăi. Sợ mất đi một điều ǵ đó. Lúc này đây, tôi biết khi để cho Dex
đến là tôi đă mạo hiểm một thứ. Mạo hiểm với t́nh bạn. Mạo hiểm với
trái tim ḿnh.
Đứa con gái đó vẫn nói tiếp, dùng quá nhiều những từ ngữ "không
thể tin nổi" và "hết sức ngạc nhiên" để nói về kỳ nghỉ cuối tuần
"ngắn ngủi đến phát chán". Cô ta nói rằng ḿnh bị "cơn đau nửa đầu
khủng khiếp" v́ đă "chè chén vô độ" ở một "bữa tiệc hoành tráng".
Tôi muốn nói với cô ta rằng nếu hạ âm lượng xuống một độ th́ cơn đau
đầu của cô ta có thể sẽ dịu đi đấy. Tôi nhắm mắt lại, hy vọng pin
điện thoại của cô ta hết. Nhưng tôi biết, cho dù cô ta có thôi nói
the thé đi nữa, tôi cũng chẳng thể nào ngủ được khi cảm giác đó cứ
ngày một dâng lên trong ḿnh. Cảm giác ấy vừa tốt mà cũng lại vừa
xấu, giống như là uống quá nhiều cà phê Starbucks. Vừa thú vị nhưng
cũng thật đáng sợ, giống như chờ đợi một con sóng sắp qua đầu vậy.
Có điều ǵ đó đang xảy đến, thế mà tôi chẳng làm ǵ để ngăn nó
lại.
° ° °
Giờ đă là tám giờ kém hai mươi phút tối thứ Ba. Tôi đang ở nhà.
Cả ngày không có tin ǵ của Dex nên tôi đoán là chúng tôi vẫn sẽ gặp
nhau. Tôi dùng chỉ nha khoa rồi đánh răng. Tôi thắp một cây nến
trong bếp để pḥng trường hợp vẫn c̣n váng vất mùi đồ ăn Thái tôi đă
gọi tối hôm qua, một ḿnh ăn tối trong ngày Lễ Tưởng niệm Liệt sĩ.
Tôi thay bộ vest ra, mặc chiếc quần lót dây màu đen – cho dù tôi
biết, tôi biết, tôi biết là sẽ không có chuyện ǵ xảy ra hết - rồi quần jean
và áo phông. Tôi thoa một lượt má hồng, một chút son bóng. Trông tôi
thoải mái và b́nh thản, trái ngược với những ǵ tôi đang cảm thấy
lúc này.
Đúng tám giờ, Eddie, người thay chân José, bấm c̣i báo hiệu cho
tôi. "Cô có khách," anh ta gào lên.
"Cảm ơn Eddie. Cậu cho anh ta lên đi."
Mấy giây sau, Dex xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà tôi trong bộ vest
sẫm màu kẻ sọc xám nhạt, áo sơ mi xanh, cà vạt đỏ.
"Người gác cửa nhà cô, anh ta cười đểu tôi," Dex nói khi bước vào
căn hộ của tôi, bẽn lẽn nh́n quanh như thể đây là lần đầu tiên ta
đến chơi.
"Không thể nào," tôi nói. "Anh tưởng tượng ra thế thôi."
"Tôi không tưởng tượng. Tôi biết v́ tôi trông thấy điệu cười đó."
"Đó không phải là José. Anh nhầm người gác cửa rồi. Tối nay là ca
của Eddie. Anh cắn rứt lương tâm nên thế."
"Tôi đă bảo cô rồi. Tôi chẳng thấy tội lỗi v́ những ǵ chúng ta
đă làm." Anh ta nh́n chăm chăm vào mắt tôi.
Tôi cảm thấy ḿnh bị hút vào cái nh́n đó, đánh mất hết cả quyết
tâm làm một người tốt, một cô bạn tốt. Tôi lo lắng nh́n đi chỗ khác,
hỏi anh ta muốn uống ǵ không. Anh ta nói uống nước lọc cũng được.
Không cho đá. Tôi hết nước đóng chai mất rồi, thế nên tôi vặn ṿi
cho đến khi nước mát chảy ra. Tôi rót vào hai cốc cho mỗi người một
cốc, rồi ra sofa với anh ta.
Anh ta uống vài ngụm thật lớn, sau đó đặt cốc xuống tấm lót ly
trên bàn uống cà phê của tôi. Tôi uống cốc của ḿnh. Cảm thấy anh ta
đang nh́n ḿnh chăm chăm, nhưng tôi không đáp lại. Tôi cứ nh́n thẳng
về phía trước, nơi đặt chiếc giường - hiện trường của Sự Cố đó. Tôi
cần có pḥng ngủ riêng hay ít nhất là một tấm b́nh phong để ngăn
cách cái góc đặt giường với phần c̣n lại của căn hộ.
"Rachel," anh ta nói. "Nh́n tôi đây."
Tôi rồi nh́n xuống cái bàn uống cà phê.
Anh ta đặt tay lên cằm tôi, xoay mặt tôi về phía anh ta.
Tôi cảm thấy mặt ḿnh đỏ lên nhưng không quay đi chỗ khác. "Ǵ
vậy?" tôi bật ra tiếng cười đầy lo lắng. Nét mặt anh ta không hề
thay đổi.
"Rachel."
"Ǵ vậy?"
"Chúng ta có rắc rối rồi."
"Thế ư?"
"Rắc rối to."
Anh ta ngả người về phía trước, cánh tay đặt lên lưng ghế sofa.
Anh ta hôn tôi dịu dàng, rồi mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy mùi quế. Tôi
nhớ đến hộp bánh quế Altoid mà suốt cuối tuần qua anh ta đă ăn. Tôi
hôn đáp lại.
Và nếu tôi từng nghĩ Marcus hôn giỏi, hay trước đó là Nate, hay
bất kỳ ai khác đi nữa, th́ tôi đă lầm. Nếu so sánh th́ không ai
ngang hàng hết. Nụ hôn của Dex khiến cho cả căn pḥng quay cuồng. Và
lần này th́ không phải v́ say. Đây là nụ hôn tôi đă từng đọc hàng
triệu lần trong sách, đă từng xem trên phim. Nụ hôn tôi không dám
chắc liệu có tồn tại trên đời. Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy
như thế này. Tất cả như pháo hoa bùng nổ. Giống như Bobby Brady và
Millicent vậy.
Chúng tôi hôn lâu, thật lâu. Không rời ra lấy một lần. Thậm chí
không xê dịch trên chiếc sofa, cho dù cả hai đang ngồi cách nhau một
khoảng không thoải mái đối với nụ hôn sâu đậm đến như thế. Anh ta
thế nào th́ tôi không chắc, nhưng tôi biết tại sao ḿnh không xê
dịch. Tôi không muốn nó kết thúc, không muốn cảm giác ngượng ngùng
sau đó kéo đến, khi ấy chúng tôi có thể sẽ hỏi cả hai đang làm ǵ
thế này. Tôi không muốn nói đến Darcy, thậm chí không muốn nghe đến
tên cô ấy. Cô ấy không có liên quan ǵ đến giây phút này hết. Không
ǵ cả. Nụ hôn chỉ là nụ hôn, thế thôi. Nó không bị ảnh hưởng bởi
thời gian, bởi hoàn cảnh, hay bởi đám cưới của họ vào tháng Chín.
Tôi đang cố tự nhủ với chính ḿnh như thế. Dex cuối cùng cũng dừng
lại, nhưng cũng chỉ để xích lại gần bên tôi, ṿng tay ôm lấy tôi và
th́ thầm, "Tôi không thể ngừng nghĩ đến em."
Em cũng vậy.
Nhưng rồi có thể kiềm chế được hành vi của ḿnh. Cảm xúc đến, rồi
bạn sẽ phải làm ǵ tiếp theo. Tôi lùi ra, nhưng không quá xa, và lắc
đầu.
"Sao thế?" anh ấy khẽ hỏi, ṿng tay vẫn c̣n chưa rời tôi.
"Chúng ta không nên làm thế này," tôi nói. Lời phản đối yếu ớt,
nhưng ít ra cũng là một điều ǵ đó đấy chứ.
Darcy có thể tính t́nh khó chịu, thích điều khiển người khác, hay
cáu giận, nhưng cô ấy là bạn của tôi. Tôi là một người bạn tốt. Một
người tốt. Đây đâu phải con người thật của tôi. Tôi phải dừng lại
thôi. Nếu không dừng lại th́ tôi không c̣n là ḿnh nữa rồi.
Thế nhưng, tôi lại không lùi ra chỗ khác. Thay vào đó, tôi chờ
đợi để tin vào điều ngược lại, hy vọng anh ấy thuyết phục tôi hăy cứ
làm đi. Và đúng như vậy: "Có. Chúng ta nên chứ," anh ấy nói. Những
lời nói của Dex thật cương quyết. Không băn khoăn hối hận, không
nghi ngờ, không lo sợ. Anh ấy áp hai tay ôm lấy mặt tôi, nh́n sâu
vào mắt tôi. "Ta phải làm."
Những câu nói của anh ấy không có chút ǵ giả dối, chỉ có sự chân
thành. Anh ấy là bạn tôi, người bạn tôi biết và quan tâm từ trước
khi Darcy gặp anh ấy. Tại sao tôi lại không nhận ra t́nh cảm của
ḿnh sớm hơn? Tại sao tôi lại đặt lợi ích của Darcy lên trên chính
ḿnh? Dex ngả người và hôn tôi lần nữa, nhẹ nhàng nhưng cảm giác
hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng như thế này là sai, tôi âm thầm chống cự, biết rằng đă quá
muộn rồi, tôi đă đầu hàng từ bao giờ. Cả hai chúng tôi đă vượt qua
một ranh giới mới. Bởi lẽ cho dù chúng tôi đă ân ái với nhau một lần,
nhưng lần đó không thực sự tính. Chúng tôi đă say, đă làm liều.
Không có chuyện ǵ thực sự xảy ra, cho đến khi có nụ hôn ngày hôm
nay. Một chuyện lúc trước lẽ ra không thể bị giấu kín trong tủ, bị
lầm lẫn với một giấc mơ hay thậm chí bị quên lăng hoàn toàn, th́
thực sự lại chẳng có ǵ.
Giờ đây tất cả đă thay đổi rồi. Dù sau này có tốt xấu thế nào đi
chăng nữa.
Chương 8 - phần I
Tôi luôn luôn suy nghĩ sáng suốt nhất khi đứng dưới ṿi sen. Đêm qua là để dành
cho những lo lắng, dằn vặt, phân tích đúng sai. Nhưng đến sáng, dưới làn nước
nóng, tôi mới hiểu thấu đáo mọi chuyện. Vậy là trong lúc xoa đám bọt lên mái tóc,
ngửi hương thơm của dầu gội đầu hương bưởi, tôi dần dần bỏ đi từng chi tiết cho
đến lúc tất cả chỉ c̣n lại một sự thật căn bản: Dex và tôi đang làm một việc sai
trái.
Tối qua, chúng tôi đă hôn rất lâu, sau đó anh ấy ôm tôi thậm chí c̣n lâu hơn
nữa, chúng tôi chỉ nói với nhau rất ít. Tim tôi đập th́nh thịch vào tim anh ấy
trong khi tôi tự nhủ với chính ḿnh rằng, hai đứa không đi xa đến mức làm chuyện
đó, thế cũng đă là một thành công rồi. Nhưng đến sáng nay, tôi biết như vậy vẫn
sai. Chỉ đơn giản là sai. Tôi phải dừng lại. Sẽ dừng lại. Bắt đầu từ lúc này.
Khi c̣n nhỏ, tôi thường nhẩm trong đầu, đếm đến ba khi muốn bắt đầu lại. Phát
hiện ra ḿnh đang cắn móng tay, tôi bèn giật phắt mấy ngón tay ra khỏi miệng, và
đếm. Một. Hai. Ba. Bắt đầu. Thế là tôi hết phạm lỗi. Từ đấy về sau tôi không c̣n
cắn móng tay nữa. Tôi cũng dùng cách này để bỏ đi nhiều thói xấu. Vậy là đếm đến
ba, tôi sẽ quên đi thói quen có tên Dex. Tôi sẽ lại làm một người bạn tốt. Sẽ
xóa bỏ mọi chuyện, sửa chữa tất cả những sau lầm.
Tôi chậm răi đếm đến ba, rồi sử dụng phương pháp ‘h́nh dung’ mà Brandon nói
với tôi cậu ấy đă dùng trong suốt mùa bóng chày. Brandon kể cậu ấy h́nh dung ra
chiếc chày đánh trúng vào quả bóng, nghe tiếng nứt, thấy bụi bay mù mịt khi cậu
ấy chạy nhanh về chốt của đội ḿnh. Cậu ấy chỉ tập trung vào những lần chơi tốt
chứ không phải những lầm chơi dở.
Vậy là tôi làm theo. Tôi tập trung vào t́nh bạn của ḿnh và Darcy chứ không
phải t́nh cảm dành cho Dex. Tôi quay một cuốn băng video trong tâm tưởng, thu
vào đó những cảnh có Darcy và ḿnh. Tôi thấy hai đứa ngồi trên giường của cô ấy
trong một đêm ngủ lại nhà nhau hồi tiểu học. Chúng tôi đang nói với nhau những
kế hoạch trong tương lai, hai đứa sẽ có bao nhiêu đứa con, sẽ đặt tên chúng là
ǵ. Tôi thấy Darcy, cô nhóc mười tuổi, chống khuỷu tay, miệng ngậm ngón tay út,
giải thích rằng nếu có ba đứa con th́ đứa thứ hai không nên cùng giới tính với
hai đứa kia, để cho mỗi đứa có một điểm ǵ đó đặc biệt. Cứ như là người ta có
thể kiểm soát được điều đó không bằng.
Tôi h́nh dung ra hai đứa ở hành lang trường trung học Naperville, chuyền giấy
cho nhau giữa các giờ học. Những tờ giấy của Darcy được gập lại thành những h́nh
thù phức tạp giống như tṛ gấp giấy origami, hay ho và thú vị hơn của Annalise
nhiều, Annalise chỉ toàn viết chuyện ngồi trong lớn buồn chán ra sao. Giấy của
Darcy th́ đầy nhóc những câu miêu tả khi quan sát bạn cùng lớp, những lời nhận
xét ác ư về thầy cô giáo. Và cả những tṛ chơi nho nhỏ cho tôi. Phía bên trái tờ
giấy cô ấy viết ra những lời trích dẫn, bên phải là tên người nói để cho tôi
ghép lại. Tôi cười đau bụng khi nối câu nói "Đèn pha đẹp đấy, anh bạn" với bố
của Annalise, ông toàn nói câu đó mỗi khi những người lái xe quên không tắt đèn
pha. Darcy tức cười thật. Thỉnh thoảng chua cay, thậm chí xấu tính thậm tệ.
Nhưng điều đó chỉ làm cô ấy càng trở nên buồn cười hơn.
Tôi xả sạch tóc và nhớ lại một chuyện khác, một kỷ niệm trước kia tôi chưa
từng nghĩ đến. Nó giống như khi bạn t́m thấy một bức ảnh của chính ḿnh, bức ảnh
mà bạn cũng chẳng hề biết có người đă chụp. Darcy và tôi lúc đó là học sinh năm
thứ nhất trung học, đang đứng cạnh tủ để đồ của học sinh sau khi tan học. Becky
Zurich, một trong những đứa con gái nổi tiếng nhất khối mười hai (nhưng không
phải v́ tốt nết mà v́ xấu tính, khiến người ta phát sợ th́ đúng hơn) cùng anh
chàng bạn trai Paul Kinser đi qua chỗ bọn tôi. Với cái cằm có-cũng-như-không và
đôi môi mỏng quẹt, trông cô ta thực sự chẳng xinh tẹo nào, cho dù hồi đó không
hiểu sao cô ta khiến nhiều người, trong đó có tôi, tin rằng cô ta thực sự xinh
đẹp. Vậy nên lúc Paul và Becky đi qua chỗ chúng tôi, tôi nh́n bọn họ v́ đó là
những học sinh năm cuối nổi tiếng, và tôi bị họ làm cho ấn tượng, hay ít nhất là
ṭ ṃ. Tôi tin rằng lúc đó ḿnh muốn nghe xem họ nói ǵ để có thể hiểu được chút
ít cái chuyện được ở tuổi mười tám (già dặn ghê!) và được nổi tiếng th́ thế nào.
Tôi nghĩ đó chỉ là cái liếc b́nh thường về phía họ, nhưng cũng có thể là kiểu
nh́n cḥng chọc.
Dù thế nào đi nữa, Becky nh́n cḥng chọc đáp lại tôi hết mức, khiến cho hai
mắt cô ta lồi cả ra trông như một nhân vật hoạt h́nh. Rồi cô ta nở một nụ cười
cong môi khinh bỉ như loài linh cẩu và nói, "Nh́n cái ǵ?"
Sau đó Paul chen vào bằng câu "Nh́n khóa quần người ta à?" (Tôi tin rằng hẹn
ḥ với Becky khiến Paul trở nêu xấu tính hơn, hay có thể là anh ta mới phát hiện
ra là làm một kẻ xấu tính sẽ mang lại cho anh ta nhiều điều thú vị sau này).
Y như rằng, miệng tôi há hốc cả ra. Tôi ngậm vào ngay, xấu hổ vô cùng. Becky
cười, lấy làm tự hào v́ đă khiến cho một đứa năm đầu bị mất mặt. Sau đó cô ta
lại bôi thêm thỏi son màu hồng nhạt, nhét một miếng bánh Big Red mới vào cái
miệng xấu xa, rồi nhăn mặt nh́n tôi lần cuối.
Darcy đang bới đống sách vở trong tủ đồ nhưng rơ ràng thấy hết cuộc nói
chuyện đó. Cô ấy quay ngoắt lại, nh́n hai đứa đầy ác cảm, cái nh́n cô ấy đă tập
luyện và thành thạo lắm rồi. Sau đó Darcy nhại lại kiểu cười the thé chói tai
của Becky, ngoái cổ ra sau một cách thiếu tự nhiên, hai môi co lại phía trong,
chẳng thấy đâu nữa. Cô ấy xấu khủng khiếp – trông y hệt Becky lúc đang cười ầm
ỹ.
Tôi cố nén cười trong khi Becky trông sửng sốt trong giây lát. Sau đó cô ta
b́nh tĩnh lại, tiến một bước về phía Darcy, phun ra hai từ "con khốn".
Darcy không hề nao núng, ngay lập tức nh́n cḥng chọc đáp lại hai đứa lớp
mười hai và nói, "Vẫn c̣n hơn một con khốn xấu điên. Đồng ư không, Paul?"
Đến lượt Becky nh́n cḥng chọc vào kẻ thù mới phát hiện, miệng há hốc. Trước
khi cô ta kịp nghĩ ra câu đốp lại, Darcy tung thêm một lời sỉ nhục nữa, "Nhân
tiện, Becky này, thỏi son chị đang dùng ấy à? Mốt cũ rích từ năm ngoái rồi."
Tất cả những ǵ diễn ra trong khoảnh khắc ấy đột nhiên trở nên rơ mồm một.
Tôi thấy ngăn tủ đồ của hai đứa bọn tôi dán ảnh trang trí của Patrick Swayze
trong phim Dirty Dancing. Tôi ngửi thấy cả mùi bột và mùi thịt rơ rành rành của
quán ăn tự phục vụ ở gần đó. Tôi nghe thấy cả giọng nói của Darcy, uy quyền và
tự tin. Tất nhiên, Paul không đáp lại câu hỏi của Darcy, v́ cả bốn đứa đều thấy
rơ ràng Darcy nói đùa – trong hai đứa, cô ấy xinh hơn. Và ở trường trung học th́
điều đó đôi khi cũng khiến cho bạn hơn hẳn kẻ khác đấy, dù bạn có là học sinh
năm đầu đi nữa. Becky và Paul vội vă chuồn thẳng, và Darcy chỉ tiếp tục kể với
tôi câu chuyện hai đứa đang nói ǵ, không biết là chuyện ǵ, cứ như thể Becky và
Paul hoàn toàn chẳng để ư ǵ đến. Hai đứa đó đúng là thế thật. Phải mất rất lâu
tôi mới nhận ra điều đó vào năm mười bốn tuổi.
Tôi tắt ṿi nước, quấn cái khăn tắm quanh người và một cái khác trên đầu. Đến
chỗ làm tôi sẽ gọi ngay cho Dexter. Tôi sẽ nói với anh ấy phải dừng chuyện này
lại thôi. Lần này tôi nói thực sự nghiêm chỉnh. Anh ấy sẽ cưới Darcy, c̣n tôi là
phù dâu chính. Cả hai chúng tôi đều yêu quư cô ấy. Đúng, cô ấy có những khuyết
điểm. Có thể cô ấy hư, chỉ biết ḿnh, hách dịch, nhưng cũng trung thành, tốt
bụng và vô cùng vui tính nữa. Cô ấy là người gần giống nhất với một cô em gái
tôi từng có.
Trong suốt đoạn đường đi đến chỗ làm, tôi tập dượt những điều ḿnh sẽ nói với
Dex, thậm chí có lúc ở trên tàu điện ngầm tôi c̣n nói to. Cuối cùng khi đă đến
công ty th́ tôi nhớ hết bài tŕnh bày của ḿnh đến mức nói ra không c̣n nghe như
học thuộc ḷng nữa. Trong Bản Tuyên ngô của ḷng kiên định và dự tính cho tương
lai, tôi cũng thêm vào những đoạn ngừng đúng chỗ rồi. Tôi đă sẵn sàng.
Đúng lúc sắp gọi điện th́ tôi để ư thấy ḿnh nhận được một e-mail Dex gửi.
Tôi mở ra, chờ đợi anh ấy cũng cũng đi đến một quyết định như ḿnh. Trên tiêu đề
bức thư viết: "Em.
Em là một người thật tuyệt vời, tôi không biết những cảm xúc em mang đến cho
tôi xuất phát từ đâu. Nhưng có một điều tôi biết rơ là tôi thích em vô cùng và
với tất cả t́nh cảm của ḿnh, tôi muốn thời gian ngừng trôi để được ở bên em măi
măi và không phải nghĩ đến bất kỳ điều ǵ khác nữa. Thực sự tôi thích tất cả
những ǵ thuộc về em, cái cách gương mặt em để lộ mọi điều em đang nghĩ, và nhất
là gương mặt em khi chúng ta ở bên nhau, mái tóc em buộc lại phía sau, mắt em
nhắm nghiền và đôi môi hé mở. Vậy thôi. Đó là những ǵ tôi muốn nói. Em hăy xóa
bức thư này đi."
Tôi nghẹn thở và cảm thấy quay cuồng chóng mặt. Chưa có ai viết cho tôi những
lời như vậy. Tôi đọc lại, nuốt lấy từng từ. Thực sự em cũng thích tất cả những
ǵ thuộc về anh, tôi thầm nghĩ.
Và chỉ có vậy, ḷng quyết tâm của tôi lại một lần nữa tan biến. Làm sao tôi
có thể kết thúc một thứ ḿnh chưa từng được nếm trải bao giờ? Một thứ tôi đă chờ
đợi trong suốt cuộc đời? Trước Dex, chưa từng có ai khiến tôi cảm thấy như thế,
và nhỡ tôi không bao giờ có thể t́m lại cảm xúc này nữa? Nếu như đây chính là
t́nh cảm đó th́ sao?
Điện thoại reo vang. Tôi nhấc máy, thầm nghĩ đó có thể là Dex, cầu mong không
phải Darcy. Ngay lúc này đây, tôi không thể nói chuyện với cô ấy được. Bây giờ
tôi không thể nghĩ đến cô ấy. Tôi c̣n đang xốn xang v́ bức thư t́nh điện tử.
"Chúc mừng nhé, bé yêu."
Đó là Ethan gọi điện từ bên Anh sang, cậu ấy đă sống ở đó hai năm. Nghe thấy
tiếng nói của cậu ấy tôi vui biết bao. Ethan có một giọng nói biết cười, lúc nào
nghe cũng như thể cậu ấy sắp phá lên cười đến nơi. Với Ethan đa phần mọi thứ vẫn
nguyên vẹn như hồi lớp năm. Cậu ấy vẫn biết cảm thông với người khác, vẫn có đôi
má trông như thiên thần, cứ trời lạnh là lại ửng hồng. Nhưng giọng nói th́ mới
mẻ hơn. Giọng nói ấy thay đổi từ khi học trung học – do tuổi dạy th́ rồi rất lâu
sau khi mối t́nh con nít của một cô nhóc đă được thay thế bằng t́nh bạn.
"Chào Ethan!"
"Đạo luật nào quy định giới hạn về việc chúc ai đó một sinh nhật hạnh phúc
nhỉ?" cậu ấy nói. Kể từ hồi tôi học ở trường luật, cậu ấy khoái tṛ sử dụng
những thuật ngữ của ngành luật, thường là nói bất ngờ. "Luật dâu tây" là thứ cậu
ấy thích nói.
Tôi cười. "Đừng lo chuyện đó. Chỉ là sinh nhật lần thứ ba mươi của ḿnh thôi
mà."
"Cậu có ghét ḿnh không? Lẽ ra cậu phải gọi điện nhắc ḿnh chứ. Ḿnh đúng là
thằng tồi, sau mười tám năm không hề quên th́ bây giờ lại thế. Chết tiệt thật.
Đầu óc ḿnh đang già đi, mà ḿnh th́ vẫn đang c̣n độ tuổi đôi mươi – thôi cậu
đừng nhắc đến nữa nhé."
"Cậu cũng quên cả sinh nhật thứ hai bảy của ḿnh nữa đấy," tôi ngắt lời.
"Thế à?"
"Ừ."
"Ḿnh không nghĩ thế đâu."
"Có đấy – cậu đă ở với Bran…"
"Thôi. Đừng nhắc đến cái tên đó. Cậu đúng. Ḿnh quên sinh nhật thứ hai bảy
của cậu. Điều đó khiến cho vụ phạm luật này bớt nghiêm trọng đi, đúng không?
Ḿnh không phá vỡ một chuỗi những năm không quên ngày sinh nhật cậu mà… Thấy thế
nào?" Cậu ấy huưt sáo. "Không thể tin nổi cậu ba mươi rồi. Cậu vẫn c̣n mười bốn
th́ đúng hơn. Cậu có cảm thấy già hơn không? Khôn ngoan hơn? Từng trải hơn? Buổi
tối trọng đại đó cậu đă làm ǵ?" Cậu ấy tuôn ra những câu hỏi theo kiểu ào ào
cuống cả lên, không kiềm chế được.
"Chuyện đó vẫn thế. Ḿnh cũng vẫn thế," tôi nói dối. "Chẳng có ǵ thay đổi
cả."
"Thật không?" cậu ấy nói. Cứ như là cậu ấy sắp hỏi sau đó thế nào. Cứ như là
cậu ấy biết tôi c̣n đang giấu giếm điều ǵ vậy.
Tôi ngừng lại, đầu óc suy nghĩ lung lắm. Ḿnh có kể không? Hay là thôi? Cậu
ấy sẽ nghĩ ǵ về ḿnh? Cậu ấy sẽ nói ǵ? Ethan và tôi thân thiết kể từ khi học
trung học dù chúng tôi ít khi liên lạc với nhau. Nhưng cứ khi nào chuyện tṛ là
chúng tôi lại nói tiếp câu chuyện c̣n đang dang dở. Cậu ấy sẽ là người bạn tâm
t́nh rất tốt trong thiên truyện dài hơi đặc biệt này. Ethan biết tất cả những
nhân vật chính. Quan trọng hơn, cậu ấy biết mọi chuyện rối tung lên là như thế
nào.
Với Ethan, mọi chuyện khởi đầu đều tốt đẹp. Cậu ấy thi SAT được điểm tốt, ra
trường được á khoa, được bầu là người có nhiều khả năng thành đạt nhất, qua mặt
cả Amy Choi, đứa là thủ khoa tốt nghiệp, một người quá trầm lặng, quá nhút nhát,
chẳng bao giờ thắng trong cuộc bầu cứ cái ǵ. Cậu ấy đến học ở trường Stanford,
sau khi ra trường th́ kiếm được công việc ở một ngân hàng đầu tư, cho dù chuyên
ngành học lại là lịch sử nghệ thuật và chẳng thích thú ǵ lĩnh vực tài chính.
Ngay lập tức cậu ấy ghét cay ghét đắng tất cả những ǵ liên quan đến ngân hàng.
Cậu ấy bảo cứ thức đêm thức hôm suốt là đi ngược với tự nhiên, và nhận ra rằng
ḿnh thích ngủ hơn thích tiền. Vậy là cậu ấy đem đổi mấy bộ vest lấy áo lông
cừu, dành vài năm sau đó để đi học ở vùng West Coast, chụp ảnh hồ nước và cây
cối, rủ rê bạn bè đi cùng. Cậu ấy đi học lớp viết văn, hội họa, nhiếp ảnh, tiền
học kiếm được nhờ làm một chân bartender ở quầy bar và những mùa hè đi đánh cá ở
Alaska.
Lúc đó, Ethan gặp Brandi – "Brandi có đuôi i" như tôi vẫn gọi trước khi nhận
ra rằng cậu ấy thực sự thích cô ta, và rằng cô ta không phải chỉ là chuyện yêu
đương nhăng nhít rồi thôi. Yêu nhau được vài tháng th́ Brandi có thai (cô ta cứ
nhất định nói rằng ḿnh là ḿnh là một trong số 0.05 phần trăm những người đen
đủi khi dùng thuốc tránh thai, dù tôi th́ nghi ngờ điều đó lắm). Cô ta nói phá
thai là chuyện không thể, vậy là Ethan làm cái điều cậu ấy cho là đúng, cưới cô
ta ở Ṭa thị chính trong thành phố ở Seattle. Bọn họ gửi cho chúng tôi thiệp
cưới tự làm, trên đó có một bức ảnh đen trắng của hai người chụp hồi đi bộ du
lịch đường dài. Darcy cứ chế giễu cái quần jean quá-ngắn-quá-chật của Brandi.
"Có ai dở hơi lại đi du lịch đường dài ở Daisy Duke không có chứ?" cô ấy nói.
Nhưng Ethan có vẻ cũng hạnh phúc.
Vào mùa hè năm đó, Brandi sinh một bé trai… một cậu nhóc khỏe mạnh người
Eskimo, đôi mắt gần như thấy ngay là màu đen láy. Brandi, có đôi mắt xanh giống
như Ethan, cầu xin sự tha thứ. Ethan nhanh chóng hủy bỏ cuộc hôn nhân, và Brandi
lại quay về Alaska sống, có lẽ đi t́m lại người t́nh bản xứ của ḿnh.
Tôi nghĩ Brandi đă khiến Ethan thay đổi, không c̣n thích cuộc sống trong lành
có ǵ hưởng nấy nữa có thể chỉ là cậu ấy muốn một thứ ǵ đó mới mẻ. Bởi lẽ cậu
ấy chuyển đến sống ở London, ở đó Ethan viết bài cho một tạp chí và vẫn đang
viết một cuốn sách về kiến trúc của thành phố London, một sở thích mà trước khi
đặt chân lên đất Anh cậu ấy chẳng hề có. Nhưng đó mới là con người Ethan. Trên
bước đường đi, cậu ấy dần hiểu ra mọi thứ, lúc nào cũng sẵn sàng lùi xuống và
bắt đầu lại từ đầu, không bao giờ chịu thua trước áp lực hay những kỳ vọng. Tôi
ước ǵ ḿnh được giống cậu ấy nhiều hơn.
"Hôm sinh nhật cậu tổ chức thế nào?" Ethan hỏi.
Chương 8 - phần II
Tôi đóng cánh cửa pḥng làm việc lại và buột miệng kể. "Darcy chuẩn bị cho ḿnh
một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ, ḿnh say khướt, và đến với Dex." Tôi nghĩ điều
này xảy ra khi bạn không quen có những bí mật của ḿnh. Bạn không học được cách
giữ kín chuyện. Thực ra, tôi c̣n lấy làm ngạc nhiên là ḿnh lại giấu lâu như
thế. Tôi nghe thấy những tiếng lại xạo trong điện thoại khi tin này truyền qua
Đại Tây Dương. Tôi hốt hoảng, thầm ước giá như ḿnh có thể nuốt lại lời thú nhận
ấy.
"Chuyện quái quỷ ǵ thế này. Cậu đang đùa ḿnh, đúng không?"
Sự im lặng của tôi cho cậu ấy biết rằng tôi nói thật.
"Ôi, khỉ thật." Cậu ấy vẫn c̣n đang cười.
"Sao? Cậu đang nghĩ ǵ thế?" Tôi cần phải biết cậu ấy có phán xét ǵ ḿnh
không. Tôi cần phải biết cậu ấy nghĩ ǵ về tôi, liệu cậu ấy có về phe với bà mặc
vest Chanel không.
"Khoan đă. Cậu bảo ‘đến với’ là thế nào? Cậu không ngủ với anh ta đấy chứ
hả?"
"Ừm. Có. Thực sự là có."
Tôi nhẹ cả người khi nghe thấy cậu ấy bật cười, cho dù tôi bảo rằng chẳng có
ǵ đáng cười hết, rằng đây là chuyện nghiêm chỉnh.
"Ôi, tin ḿnh đi. Chuyện này đáng cười đấy."
Tôi h́nh dung ra lúm đồng tiền bên má trái của Ethan. "Mà chính xác là buồn
cười ở chỗ nào mới được?"
"Cô nàng Ngoan Hiền lăng nhăng với chồng chưa cưới của bạn. Đúng là chuyện
hài hạng nhất."
"Ethan!"
Cậu ấy ngừng cười một lúc đủ để hỏi tôi có bị lộ tẩy không.
"Không. Bọn ḿnh lo êm xuôi kín đáo hết rồi."
"Thật thế à?"
"Ừ," tôi nói. Câu chơi chữ [1] tôi nói ra chỉ là t́nh cờ thôi.
[1] Nguyên bản: "We have that covered." Động từ cover có nghĩa là che
đậy, danh từ chỉ chăn, ga, đệm nói chung, ở đây ám chỉ chuyện chăn gối.
"Vậy th́ cũng có ǵ tai hại đâu đúng không? Đó là một chuyện sai lầm. Chuyện
bậy bạ cũng hay xảy ra lắm. Mọi người đều mắc sai lầm, nhất là khi người ta say.
Cứ xem ḿnh với Brandi có đuôi i th́ biết."
"Chắc thế. Nhưng mà…"
Ethan huưt sáo với cái điều hiển nhiên – đó là Darcy sẽ nổi đóa lên nếu biết
chuyện.
Điện thoại ở đường dây khác reo vang. "Cậu có cần nghe không?" Ethan hỏi.
"Không. Cứ để dẫn vào hộp thư thoại cũng được."
"Cậu chắc chứ? Có thể đó là anh bạn trai mới của cậu đấy."
"Tự xét bản thân xem cậu có giúp ǵ được ḿnh không đi," tôi nói, dù nhẹ cả
người v́ cậu ấy không nói nghiêm chỉnh và dạy đời. Đó không phải là kiểu của
Ethan, nhưng biết thế nào được, có ai đó phê phán ḿnh th́ sao. Và trong chuyện
này th́ chắc chắn là có rồi, nhất là Darcy cũng là bạn của cậu ấy nữa. Không
thân thiết như cậu ấy với tôi nhưng thỉnh thoảng họ cũng nói chuyện.
"Xin lỗi. Xin lỗi." Cậu ấy cười hinh hích. "Thôi được rồi. Chỉ một câu hỏi
quan trọng nữa thôi."
"Ǵ vậy?"
"Chuyện đó thích chứ?"
"Ethan! Ḿnh không biết. Bọn ḿnh đều say mà!"
"Vậy là cẩu thả lắm hả?"
"Thôi mà, Ethan!" tôi nói như thể ḿnh chẳng nghĩ đến chi tiết làm ǵ. Lúc
đó, một h́nh ảnh thoáng qua của Sự Cố xuất hiện trong tâm trí tôi – những ngón
tay tôi ấn vào lưng Dexter. Một h́nh ảnh tuyệt với được vẽ bằng b́nh phun sơn.
Chuyện đó chẳng có ǵ là cẩu thả hết.
"Vậy từ đó đến nay cậu đă nói chuyện với anh ta chưa?"
Tôi kể với cậu ấy về kỳ nghỉ cuối tuần ở Hamptons và buổi hẹn với Marcus.
"Hay đấy. Đến với bạn của anh ta. Bằng cách đó, nếu cậu cưới Marcus th́ các
cậu có thể đổi vợ chồng cho nhau được đấy."
"Cậu đang nghĩ ǵ vậy?"
"Ḿnh chỉ thắc mắc là cậu muốn chuyện này đi đến đâu," cậu ấy nói. "Cậu muốn
ǵ từ chuyện này? Đó là chuyện lăng nhăng ngắn ngủi thôi, hay cậu muốn anh ta
hủy bỏ đám cưới?"
Tôi cứng người lại khi nghe từ "lăng nhăng". Chuyện không hề là như thế,
nhưng đồng thời tôi lại không nghĩ là ḿnh muốn Dex hủy đám cưới. Tôi không thể
tưởng tượng nổi, ḿnh lại làm như vậy với Darcy. Tôi nói với Ethan là tôi không
biết, tôi không chắc chắn điều ǵ cả.
"Hừmmm… anh ta có nhắc đến chuyện đính hôn không?"
"Không. Cũng không hẳn vậy."
"Hừmmm."
"Ǵ thế? ‘Hừmmm’ nghĩa là sao?"
"Nghĩa là ḿnh nghĩ anh ta nên hủy."
"V́ ḿnh ư?" Ḷng tôi chùng xuống trước ư nghĩ ḿnh gây ra chuyện đám cưới
của Darcy bị hủy. "Có thể chỉ là do anh ấy sợ?"
Tôi thấy giọng nói của ḿnh cất cao lên đầy hy vọng trước câu nói anh ấy đang
sợ. Tại sao một phần trong tôi lại muốn mọi chuyện đơn giản như vậy? Sao tôi có
thể sung sướng đến thế khi được gần Dex, xúc động đến thế khi đọc e-mail của anh
ấy, vậy mà ở một mức độ nào đó tôi vẫn muốn anh ấy cưới Darcy?
"Rach…"
"Ethan, ḿnh biết cậu định nói ǵ rồi."
Tôi không biết chính xác cậu ấy định nói ǵ, nhưng nghe giọng th́ tôi đoán nó
có liên quan đến việc mọi thứ sẽ có kết cục ra sao nếu tôi không chịu chấm dứt,
không chịu từ bỏ. Bằng cách nào đó rồi mọi chuyện sẽ vỡ lỡ. Rồi sẽ có người –
rất có thể người đó sẽ là tôi – sẽ bị tổn thương. Nhưng tôi không muốn nghe cậu
ấy nói bất kỳ điều ǵ trong số đó hết.
"Thôi được. Cậu phải cẩn thận đấy. Đừng để bị lộ tẩy. Khỉ thật."
Tôi lại nghe tiếng cậu ấy cười.
"Ǵ thế?"
"Chỉ là ḿnh đang nghĩ đến Darcy… Cũng hơi măn nguyện đấy."
"Măn nguyện ǵ chứ?"
"Ôi, thôi đi mà. Đừng có bảo ḿnh là một phần nào đó trong cậu không thích
nói xấu cậu ta một tẹo nào đấy nhé. Chuyện này là luật nhân quả đây. Từ bao
nhiêu năm nay Darcy đối xử với cậu có ra ǵ đâu."
"Cậu đang nói ǵ vậy?" Tôi hỏi, thực sự ngạc nhiên khi nghe cậu ấy nơi về
t́nh bạn của chúng tôi như thế. Tôi biết thời gian gần đây tôi cảm thấy khó chịu
hơn với cô ấy, tôi biết cô ấy chẳng phải là người biết v́ người khác nhất trong
số bạn bè, nhưng tôi chưa từng nghĩ cô ấy đối xử với ḿnh không ra ǵ. "Không
đúng."
"Có, có đấy."
"Không. Cậu ấy không như thế," tôi nói một cách chắc chắn hơn. Tôi không biết
ḿnh đang bênh vực ai – tôi hay Darcy. Đúng, đúng là có chuyện liên quan đến
cậu, Ethan ạ. Nhưng cậu không biết chuyện đó.
"Ôi, thôi xin cậu. C̣n nhớ trước Notre Dame không? Nhớ kỳ thi SAT không?"
Tôi nghĩ lại cái ngày chúng tôi nhận kết quả kỳ thi SAT từ Pḥng hỗ trợ học
sinh, được dán kín trong chiếc phong b́ trắng. Ai cũng kín miệng như bưng, nhưng
lại muốn biết điểm những đứa khác đến chết đi được. Cuối cùng, lúc ăn trưa,
Darcy nói, "Thôi, ai thèm quan tâm chứ. Cứ nói hết điểm của bọn ḿnh ra đi.
Rachel?"
"Sao ḿnh lại phải nói đầu tiên?" tôi hỏi. Tôi hài ḷng với điểm số của ḿnh
nhưng vẫn muốn nói đầu tiên.
"Đừng trẻ con thế," Darcy nói. "Hăy nói cho chúng tớ biết đi."
"Được thôi. 1300," tôi nói.
"Phần thi ngôn ngữ của cậu được bao nhiêu?" cô ấy hỏi.
Tôi nói là 680.
"Được đấy," cô ấy nói. "Chúc mừng cậu."
Tiếp theo là Ethan. 1410. Chẳng có ǵ đáng ngạc nhiên. Tôi quên mất Annalise
được bao nhiêu rồi – đâu đó h́nh như dưới 1100 th́ phải.
"Thế nào?" tôi nh́n Darcy.
"Ôi. Th́ đây. Ḿnh được 1305."
Tôi biết ngay là cô ấy chẳng được 1305 đâu mà. Bài thi SAT đâu có thang điểm
lẻ năm. Ethan cũng biết điều đó, v́ cậu ấy đă vào chân tôi dưới gầm bàn và giấu
đi nụ cười bằng một cái bánh sandwich.
Tôi chẳng quan tâm việc Darcy đă nói dối. Cô ấy nổi tiếng thích thêm thắt mà.
Nhưng cô ấy nói dối về điểm số của ḿnh để hơn tôi được năm điểm ấy mà – điều đó
đâu có ǵ là lạ. Chúng tôi đă không bóc mẽ cô ấy. Làm thế chẳng được ǵ.
Nhưng rồi cô ấy nói, "Có thể cả hai chúng ta cùng được nhận vào trường Notre
Dame th́ sao."
Khi đó, chuyện cô ấy cướp mất Ethan hồi lớp năm trở về.
Giống như nhiều đứa khác ở vùng Trung Tây, ước mơ của tôi khi lớn lên là được
vào học trường Notre Dame. Chúng tôi không phải người Ailen, thậm chí c̣n không
theo Công giáo, nhưng kể từ hồi bố mẹ đưa tôi đến xem trận đấu bóng bầu dục của
trường Notre Dame năm tôi lên tám, tôi đă muốn được học ở ngôi trường ấy. Đối
với tôi, đó là một trường đại học đúng chuẩn – những ṭa nhà bằng đá nằm biệt
lập, những băi cỏ cắt xén cẩn thận, giàu truyền thống. Tôi muốn được làm một
phần trong đó. Darcy chẳng bao giờ cho thấy một tẹo hứng thú nào đối với Notre
Dame cả, và khiến tôi bực bội là ở chỗ cô ấy đang chen vào ngôi trường của tôi.
Nhưng tôi cũng không lo lắng cho lắm về chuyện cô ấy chiếm chỗ của ḿnh. Điểm số
của tôi cao hơn, điểm SAT có thể cũng cao hơn, với lại, năm nào trường tôi cũng
có trên một học sinh được nhận vào Notre Dame mà.
Mùa xuân năm đó, những lá thư từ chối và nhận học chậm chạp đổ về. Ngày nào
tôi cũng kiểm tra ḥm thư mà khổ sở vô cùng. Mike O’Sullivan, cậu bạn có ba thế
hệ trong gia đ́nh học trường đó, lớp trưởng lớp chúng tôi, là người đầu tiên
được nhận vào trường Notre Dame. Tôi nghĩ chắc người tiếp theo sẽ là ḿnh, nhưng
Darcy nhận được thư trước cả tôi. Lúc cô ấy nhận phong b́ th́ tôi có ở đó, dù cô
ấy không chịu mở phong b́ khi có mặt tôi. Tôi về nhà, thầm hy vọng một cách tội
lỗi rằng cô ấy nhận được tin xấu.
Một tiếng sau, cô ấy gọi lại, vui mừng hết sức. "Ḿnh không thể tin nổi! Ḿnh
được nhận rồi! Cậu có tin được không?"
Nói ngắn gọn là, không. Tôi không thể tin. Tôi cố nặn ra một câu chúc mừng,
nhưng trong tôi như vỡ tan. Tin đó của cô ấy có nghĩa là một trong hai điều sau
đây sẽ xảy ra: hoặc cô ấy cướp mất chỗ của tôi, hoặc cả hai sẽ cùng đi học ở
Notre Dame và cô ấy sẽ lại nổi trội hơn tôi thêm bốn năm nữa. Dù biết khi đi học
xa th́ sẽ nhớ Darcy, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn phải chứng tỏ con người thật
của ḿnh mà không cần đến cô ấy. Một khi cô ấy được nhận rồi th́ sẽ chẳng có
giải pháp hoàn hảo nào hết.
Thế nhưng, tôi vẫn mong muốn được nhận học hơn bất kỳ thứ ǵ cần muốn. Và tôi
cũng có niềm kiêu hănh của ḿnh chứ. Tôi chờ đợi, cầu nguyện, thậm chí c̣n nghĩ
đến chuyện gọi điện đến ban tuyển sinh để xin. Sau một tuần chờ đợi đến phát ốm,
thư của tôi cũng đến. Trông nó giống hệt như của Darcy. Tôi chạy vào trong nhà,
tai tôi vang lên tiếng tim đập th́nh thịch khi tôi rọc chiếc phong b́, mở tờ
giấy đang nắm giữ số phận của ḿnh ra. Gần đạt… kết quả của em rất xuất sắc…
nhưng không được.
Tôi suy sụp hoàn toàn, ngày hôm sau đi học tôi hầu như không thể nói được ǵ
với bạn bè ở trường, nhất là Darcy. Đến giờ ăn trưa, trong khi tôi cố gh́m những
giọt nước mắt, cô ấy thông báo với tôi là sẽ đi học ở trường đại học Indiana.
Rằng cô ấy không muốn dính dáng ǵ đến cái trường đă từ chối tôi. Ḷng tốt của
cô ấy càng khiến tôi khổ hơn. Lần đầu tiên Annalise lên tiếng. "Cậu đă cướp mất
chỗ của Rachel, rồi thậm chí c̣n không muốn đi học ở đó ư?"
"Ừm, đó từng là nguyện vọng đầu tiên của ḿnh. Ḿnh đă đổi ư. Mà làm sao ḿnh
biết được chuyện sẽ ra nông nỗi thế này chứ?" cô ấy nói. "Ḿnh cứ nghĩ cậu ấy sẽ
được nhận; ḿnh chỉ hơn cậu ấy có vài điểm SAT thôi mà."
Ethan chịu đựng hết nổi. "Cậu làm quái ǵ được 1305 điểm chứ, Darcy. SAT chấm
theo điểm lẻ mười."
"Ai bảo ḿnh được 1305?"
"Cậu chứ ai," cả Ethan và tôi đồng thanh nói.
"Không phải. Ḿnh nói 1310 cơ mà."
"Ôi trời!" tôi nói, nh́n Annalise t́m kiếm sự ủng hộ, nhưng ḷng cam đảm của
cô ấy đă cạn sạch. Cô ấy tuyên bố đă quên mất Darcy đă nói ǵ rồi.
Từ đó cho đến hết giờ ăn trưa, chúng tôi căi nhau về chuyện Darcy đă nói ǵ
và tại sao cô ấy lại nộp đơn vào trường Notre Dame nếu không muốn học ở đó. Cuối
cùng cả hai đều phát khóc, Darcy đi về sớm, nói với cô y tá ở trường là bị chuột
rút. Chuyện cũng qua đi khi tôi vào học ở Duke, tự thuyết phục chính ḿnh là hăy
cứ hài ḷng với kết quả đó. Trường Duke trông giống Notre Dame, cảm giác cũng
tương tự - những ṭa nhà xây bằng đá, khuôn viên cổ kính nguyên vẹn, có danh
tiếng. Trường cũng tốt như Notre Dame, và có lẽ tốt hơn hết là mở mang kiến thức
của ḿnh và rời khỏi Indiana thôi.
Nhưng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thắc mắc tại sao Notre Dame lại chọn Darcy
chứ không phải tôi. Có lẽ một thành viên nam trong ban tuyển sinh đă thích mê
tấm ảnh của cô ấy. Có lẽ đó cũng chỉ là may mắn điển h́nh của Darcy.
Dù thế nào đi nữa, tôi vui v́ Ethan đă gợi cho tôi nhớ lại kỷ niệm về Notre
Dame. Nó thay thế cho màn xúc phạm Becky Zurich mà lúc nào tôi cũng nghĩ đến.
Đúng vậy, Darcy người bạn tốt thật đấy – lúc nào cũng vậy – nhưng cô ấy cũng đă
hủy hoại một số khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời tôi: mối t́nh đầu, ngôi
trường ước mơ. Đó đâu phải chuyện nhỏ.
"Thôi được rồi," tôi nói với Ethan. "Nhưng ḿnh nghĩ cậu nói vậy hơi quá.
Ḿnh sẽ không dùng cụm từ ‘đối xử không ra ǵ’ đâu."
"Th́ thôi, nhưng cậu hiểu ư ḿnh muốn nói chứ. Có một cuộc cạnh tranh ngầm ư
mà."
"Chắc là vậy. Cũng có thể," tôi nói, thầm nghĩ cạnh tranh ǵ khi một người cứ
thua triền miên chứ.
"Vậy cậu cứ thông báo cho ḿnh biết t́nh h́nh nhé. Chuyện này hay đây."
Tôi nói ừ.
"À, c̣n điều này nữa," cậu ấy nói. "Khi nào cậu sẽ đến thăm ḿnh?"
"Sớm thôi."
"Lúc nào cậu cũng nói vậy."
"Ḿnh biết. Nhưng cậu thấy rồi đấy. Công việc th́ điên đầu… nhưng ḿnh sẽ đến
thăm cậu sớm thôi. Chắc chắn trong năm nay."
"Thế cũng được," Ethan nói. "Ḿnh thực sự rất nhớ cậu."
"Ḿnh cũng vậy."
"Mà này," cậu ấy nói. "Khi nào giải quyết xong hết chuyện này th́ có thể cậu
sẽ cần một kỳ nghỉ dài đấy."
Sau khi chúng tôi cúp máy, tôi hài ḷng khi nhận ra một điều, Ethan không hề
bảo tôi dừng lại đi. Cậu ấy chỉ nói là hăy cẩn thận. Và tôi sẽ làm như thế. Tôi
sẽ cẩn thận khi gặp Dex vào lần sau.
o0o
|
|
|
|