Đẩy cửa bước vào, ánh mắt cô chợt tối sầm lại khi nhận
ra ngoài Trọng trong pḥng c̣n có Quốc. Anh ta quay người
nh́n cô, vẻ b́nh thường.
- Em vào đây đi Yên Hoa. - Trọng ngoắc cô.
Lựng khựng một chút, cô cũng đành đi vào. Ngồi xuống trước bàn làm
việc của Trọng, cô xếp tà áo dài của ḿnh lại gọn ghẽ để khỏi chạm
ǵ đến vị khách khó ưa ngồi kế bên.
Trọng hân hoan nói với cô:
- Gọi em về công ty gấp là anh muốn giao
cho em một công việc có phần dài hạn sắp tới.
Chỉ vào Quốc, anh nói:
- Anh Đoàn Quốc vừa yêu cầu anh cử em làm
thông dịch viên làm việc theo chương tŕnh dự án của công ty Nam Á.
Công việc này hôm trước xem như đă thử việc với khả năng của em rồi,
bây giờ anh Quốc đến để kư hợp đồng.
- Hợp đồng? - Yên Hoa ngạc nhiên.
Trọng hơi lúng túng một chút:
- Sáng nay anh và anh Quốc có bàn qua
điện thoại, anh định báo cho em biết nhưng Lân có bảo em vừa xin về
sớm, nên đành nhắn máy cho em. Để tránh mất thời gian, anh vừa nhờ
Liên đánh luôn hợp đồng, anh Quốc cũng vừa đến đây đợi em. Để bàn sơ
qua các mục rồi ḿnh gút lại kư luôn.
Yên Hoa đợi anh nói hết, cô lắc đầu:
- Em xin lỗi anh Trọng, em có
thể không nhận hợp đồng này được không?
Trọng chưng hửng:
- Sao vậy Yên Hoa?
Khẽ liếc nh́n vẻ mặt thản nhiên của Quốc, cô không biết giải thích
sao để từ chối cho suông sẻ đành thở ra:
- Tại em... em thấy công
việc này không phù hợp lắm với ḿnh, anh hăy giao cho chị Kim hay
anh Hùng ǵ đó làm được không anh Trọng
Trọng kinh ngạc nh́n chăm chú vào Yên Hoa, giọng anh có vẻ lo lắng:
- Em không khỏe à?
Hơi sượng một chút với giọng nói chăm chút của sếp và cái kiểu
nhướng mày kỳ khôi của người bên cạnh, cô nói đại:
- Không, em không sao, chỉ v́... em thấy... công việc đó hơi khó đối
với em, em sợ rằng ḿnh làm không nổi.
- Làm không nổi?
Trọng ngạc nhiên đưa mắt nh́n Quốc anh ta lắc đầu nhè nhẹ như không
đồng ư với lời tự đánh giá về ḿnh của cô.
Trọng nh́n lại Yên Hoa rồi dịu dàng nói:
- Yên Hoa này, anh Quốc là Giám đốc công ty Nam Á cũng đă xác nhận
em đủ yêu cầu làm việc với họ rồi, đây là một công việc dài hạn và
có tính thử thách, rất phù hợp với phong cánh làm việc và tinh thần
ham học hỏi của em, sao em lại từ chốỉ.
Yên Hoa thấy khó mà cắt nghĩa cho Trọng hiểu. Cô biết ư tốt của
Trọng. Mùa mưa năm nay đến sớm, các tour đăng kư du lịch đă thưa hẳn
người, nhân viên ở tổ hướng dẫn như cô bắt đầu rảnh rỗi và tương lai
cả hai, ba tháng trời không mấy người có việc.
Hợp đồng Quốc đem lại lần này phải nói là quá ngon lành. Làm một
thông dịch viên bán thời gian một cách dài hạn như vậy là một cơ hội
có việc đều đặn, lương bổng lại cao, cho nên làm sao mà Yên Hoa có
thể giải thích và được Trọng chấp nhận với cái ly do vô duyên
là..."kỵ" cái gă Giám đốc đang ngồi cạch cô đây.
Cô bối rối:
- Nhưng anh Hùng và cả chị Kim có kinh nghiệm về kinh
tế và đầu tư hơn em anh đổi thử đi, không chừng họ sẽ...
Quốc chợt lên tiếng găy gọn:
- Dự án của tập đoàn Úc đó c̣n nằm
trong sự bảo mật. Hôm trước cô đă làm việc khá tốt, cũng đă biết và
hiểu được nhiều về khung dự án này rồi, tôi không muốn có thêm bất
kỳ người nào khác biết về nó. Nếu cô không đồng ư làm, th́ cũng sẽ
không nhân viên nào khác thay thết được. Đây không phải là môi
trường cho nhiều người thử việc.
Yên Hoa nhăn mặt quay phắt qua anh ta:
- Anh nói vậy là sao? Chính anh chỉ định tôi đi lần trước, rồi bây
giờ lấy lư do dự án của anh bảo mật mà ép tôi theo tiếp sao?
Quốc lắc đầu điềm tĩnh:
- Tôi đến đây là đề nghị kư kết hợp đồng. Đồng ư kư vào hay không
vẫn c̣n là quyền của cô, tôi không hề ép uổng ǵ cả.
- Nhưng anh...
Câu nói của cô bị ngắt giữa chừng khi có tiếng gơ cửa và cái đầu của
Lân ngay lập tức tḥ vào:
- Xin lỗi, xin lỗi anh Quốc nhé. Trọng ơi, có thể ra ngoài một chút
được không? Có một việc cần nhờ một tí.
Trọng ngần ngừ không muốn đi v́ anh nhận thấy đốt thoại giữa Yên Hoa
và Đoàn Quốc dường như đang trở nên gay gắt một cách khác thường,
anh mà đi ra ngoài, lỡ Yên Hoa lại có xung đột ǵ khác với anh ta
th́ sao.
Lân ṭ ṃ nh́n vào Yên Hoa và Quốc, miệng th́ giục giă:
- Mau lên
Trọng, gấp đấy.
- Xin lỗi nhé anh Quốc.
Quốc khẽ gật đầu như không có ǵ. Trọng ra ngoài, c̣n dặn với lại
Yên Hoa:
- Nói chuyện, bàn luận với anh Quốc hộ anh một chút nhé Yên
Hoa, anh sẽ vào ngay.
Anh dặn ḍ cẩn thận và quan tâm quá khiến Yên Hoa hơi nhột nhạt với
cái vẻ lặng thinh của Quốc. Dám anh ta đoán ṃ rằng Trọng là người
ḿnh thích lắm, cô thầm nghĩ. Ai chứ người nhiều chuyện như anh ta
th́ ở không nghĩ bậy như vậy không chừng.
Tưởng Quốc không nói, cô cũng đ́nh chiến cho yên chuyện, ai ngờ anh
ta khơi lên với cô.
- Cô thật sự không chịu nhận việc thông dịch tạm thời cho công ty
chúng tôi à?
Yên Hoa ngẩng cao đầu:
- Thật chứ sao không. Tôi đă từng nói với anh
rồi, khách hàng cần xem trọng thật nhưng không trọng đến độ làm ngơ
khi họ chạm đến tự ái của ḿnh.
Quốc chăm chú nh́n cô:
- Tôi đă chạm đến tự ái của cô?
- Chứ c̣n ǵ nữa.
Quốc có vẻ suy nghĩ:
- C̣n lư do nào khác không? Mức lương quá thấp?
Yên Hoa lắc đầu:
- Không, số tiền anh trả thành thật mà nói cao hơn
công tác hướng dẫn b́nh thường của tôi rất nhiều.
- Vậy c̣n công việc? Có vượt quá sức cô không?
Yên Hoa bĩu môi:
- Khi năy tôi viện cớ nói vậy để anh Trọng tin
thôi, chứ tôi dư sức thông dịch những vấn đề dễ dàng và chuyên về
một ngành như vậy.
Quốc cau mày:
- Vậy th́ tôi đă nói năng động chạm đến tự ái cô là lư
do chính chứ ǵ?
Yên Hoa làm thinh. Quốc lắc đầu:
- Tôi thật là thất vọng với con mắt
nhận xét người của ḿnh, đành vậy.
Xách cái cặp da dưới chân, Quốc đứng dậy.
- Khoan đă. - Yên Hoa kêu lên - Anh nói vậy là sao? Có muốn đi đâu
th́ giải thích cái câu nói tối nghĩa đó đi đă.
Quốc nh́n cô lạnh lẽo:
- Chẳng có ǵ là không hiểu. Tôi đă qua vài
lần gặp mặt sơ sài vội đánh giá quá cao ở cô, trong khi thực chất cô
chẳng hề có ư chí làm việc nghiêm túc. Cô v́ chuyện tự ái ngoài lề
mà giận dỗi làm nư như con trẻ và cuối cùng tuyên bố hủy bỏ công
việc. Những cô gái xông xáo như cô, tôi tưởng có thể tin tưởng mà
giao công việc để làm tṛn, không ngờ đàn bà vẫn là đàn bà, c̣n ước
vọng tiến thân ở sự nghiệp ǵ nữa khi cư đem t́nh cảm hờn ghét vụn
vặt mà chi phối tất cả như vậy.
Nh́n lướt qua cô như đánh giá, Quốc nhếnh môi:
- Có lẽ đối với cô,
thích hợp nhất là nghỉ việc về nhà t́m một tấm chồng như những cô
gái b́nh thường khác. Lúc ấy cô tha hồ diễn cái tṛ làm nũng của
ḿnh.
Yên Hoa sững sờ. Trời ơi, hắn lại đang chửi cô nữa ḱa. Chửi cả tràng
thật lưu loát như hát vậỵ Sao hắn lại như thế được? Cô lắp bắp:
- Tôi... tôi chỉ v́ không thích anh, nên không muốn làm tiếp với anh
thôi, cái ǵ mà... mà anh chửi tôi một hơi vậy?
Quốc nhún vai:
- Có lẽ cô cũng biết phần nào tính tôi rồi. Con người
tôi buông công việc ra th́ không kể, nhưng khi đă vào công việc th́
nghiêm túc và luôn đ̣i hỏi ḿnh và những người cộng sự phải nguyên
tắc và hoàn hảo. Tôi đă sai lầm khi quá tin tưởng và xem trọng cô. Lỗi
của tôi thôi. Nhưng những lư lẽ tôi nói đều là sự thật, cô có phiền
cũng không trách tôi được.
Yên Hoa mím môi:
- Chính cái tật nói năng gay gắt ngạo mạn và cay
chua này của anh mà tôi ghét đến độ chấp nhận bỏ luôn cơ hội với
công việc tốt đó.
Quốc lắc đầu cười nhạt:
- Không đâu. Tôi th́ lại biết rơ cô không ưa
tôi chỉ v́ ấn tượng xấu về cái lần gặp mặt đầu tiên đó thôi. Những
lần sau đó, dù tôi t́nh cờ hay có ư muốn giúp đỡ ǵ cô, cô cũng tỏ
vẻ thành kiến và ác cảm với tôi cho đến bây giờ. Chuyện tôi nói năng
chạm tự ái cô chỉ là cái cớ.
Yên Hoa kêu lên:
- Anh nghĩ vậy ư. Tôi... đâu có ác cảm ǵ với anh?
Quốc nhún vai thờ ơ với lời phân trần yếu ớt của cô:
- Tôi khẳng
định là có. Cô có biết lần đó tôi cũng có ư nghĩ không tốt về cô khi
thấy cô ở chung pḥng với cô ca sĩ đó không? Nhưng tôi c̣n khá hơn
cô khi tiếp xúc vài lần và có nhận xét đúng đắn hơn tôi đă bỏ đi
ngay suy đoán sai của ḿnh, để có thể đối xử với cô b́nh thường như
mọi người. C̣n cô không như vậy. Buồn thật!
- Tôi... Yên Hoa sượng ngắt trước lời nói chua cay nhưng rất thật
của anh.
Quốc đă nói đúng. Có lẽ ấn tượng đáng ngán của lần gặp mặt đầu tiên
khiến cô luôn đề pḥng và dị ứng với Quốc mọi lúc, ngay cả những khi
anh ta khá tốt bụng giúp đỡ cô. Ḿnh có phải là một đứa con gái quá
khích và vô duyên không? Tại sao lại xọ những chuyện ấy lại để rồi
bực tức anh ta và dẫn đến sự quyết liệt làm reo lần này.
Quốc nghiêm trọng nói:
- Hợp đồng cô không đồng ư kư th́ tôi không
c̣n việc ǵ ở đây nữa, xin cho tôi gởi lời chào mấy vị Giám đốc của
cô vậy. Chào cô.
Quốc không nh́n đến vẻ thừ người ra suy nghĩ của Yên Hoa, anh đi
thẳng ra cửa.
Yên Hoa hốt hoảng kêu lên:
- Khoan đă.
Tay đă vặn nắm cửa, Quốc cau mày quay đầu nh́n lại:
- Công việc của
tôi không rảnh rỗi ǵ. Nếu cô sợ mấy ông sếp của ḿnh trách v́ đă dể
tôi ra về lúc này th́ cô yên tâm đi, tôi sẽ gọi lại nói rơ chuyện
hủy hợp đồng là v́ công ty tôi có thay đổi khác.
Yên Hoa hấp tấp đứng lên:
- Không phải vậy. Tôi không sợ ǵ ai trách mắng nếu chuyện tôi làm,
nhưng... anh có thể cho tôi hỏi một câu được không?
Quốc quay hẳn người lại:
- Cô hỏi đi.
Hít một hơi dài để sắp xếp những ư nghĩ lộn xộn của ḿnh, Yên Hoa
nh́n anh ḍ hỏi:
- Anh có thể cho tôi biết chuyện tôi không kư hợp
đồng và không làm thông dịch viên cho công ty của anh nữa, anh có bị
tổn thất ǵ không?
Hơi nhíu mày, Quốc hỏi:
- Cô muốn biết điều ấy để làm ǵ?
Yên Hoa vẫn dựa vào cạnh bàn chờ đợi:
- Th́ anh cứ nói thử ra đi.
Quốc im lặng. Cô không có vẻ ǵ là mưu mô hay ác ư. Chỉ kiên nhẫn
nh́n anh và lắng nghe mà thôi. Quốc thở ra:
- Thôi được, nếu cô đă
muốn biết th́ tôi thú nhận rằng quyết định ấy của cô sẽ ảnh hưởng
khá nhiều đến uy tín của tôi và công ty của tôi.
- Anh có thể nói rơ hơn không? - Cô hỏi.
Quốc phác một cử chỉ thờ ơ, buồn buồn:
- Hôm trước cô có nhớ tôi đă
giới thiệu cô trước mọi người là cô phụ trách thông dịch cho dự án
không. Họ đồng ư và chấp nhận cô như một thành viên của phía cố vấn
đầu tư là công ty tôi. Điều đó có nghĩa là dự án này kể từ bây giờ
cho tới lúc kư kết liên doanh, sẽ cũng chỉ có cô làm phiên dịch.
- Thế nếu anh đổi ngườỉ - Cô thắc mắc.
Quốc nhún vai:
- Vậy th́ dự án này bước đầu đă không ổn về phía cố
vấn đầu tư, tin tức có thể đă bị ṛ rỉ.
- Tin tức ṛ rỉ cái ǵ? - Yên Hoa ngạc nhiên - Tôi đâu có nói ǵ về
chuyện bàn bạc làm ăn của họ cho ai biết đâu.
Quốc lắc đầu:
- Ai sẽ tin chắc như vậy trừ phi cô có kư kết hợp đồng
làm việc, trong đó có mục tuyên thệ bảo mật dự án này.
- Vậy nếu không có hợp đồng với tôi mà anh kư hợp đồng với người
khác?
- Th́ bên tập đoàn nước ngoài có thể đánh giá thấp về khả năng của
tôi và hủy bỏ dự án. Và uy tín của tôi cũng tuột dốc.
Yên Hoa kinh ngạc:
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Quốc b́nh thản nói:
- Công ty của tôi chuyên về cố vấn đầu tư mà,
chuyện uy tín và bản lĩnh trong công việc được đưa lên hàng đầu. Đâu
có ai chấp nhận sự may rủi khi đơn vị cố vấn cho ḿnh không đáng tin
cậy. Như thế th́ c̣n cố vấn ǵ nữa.
Yên Hoa nghe mà lạnh ḿnh. Chẳng lẽ một chuyện thay đổi nhỏ nhoi mà
lại có hậu quả tai hại đến thế sao? Quốc không quá phóng đại đó chứ?
Nh́n mặt Quốc, cô biết lời anh nói là thật. Có lẽ anh ta đă lỡ giới
thiệu với cô như là một nhân viên của anh, đă như kư kết hợp đồng và
tuyên thệ những chuyện nh́ nhằng đó rồi. Trời ơi! Sao mà anh ta gan
vậy? Chẳng lẽ anh ta thực sự tin tưởng vào cô đến thế sao? Nếu cô
giở chứng th́ c̣n đâu là cái công ty cố vấn ǵ đó của anh ta nữa.
Nh́n Quốc đến ngẩn ngơ. Cô thật sự không ngờ anh ta xem trọng và tin
tưởng vào ḿnh một cách tuyệt đối như thế.
Cô lúc lắc đầu:
- Tôi... không có hứng thú ǵ về kinh tế, nên không
biết chuyện lại khó khăn như vậy.
Quốc cũng lắc đầu:
- Lỗi của tôi thôi, tôi... thật ra cũng đă sai nguyên tắc khi chưa kư
hợp đồng mà đă đưa cô đi theo luôn tham gia vào dự án.
Yên Hoa buột miệng:
- Anh nghĩ sao nếu tôi đồng ư kư hợp đồng làm
việc với anh?
Quốc nh́n cô đăm đăm:
- Cô đă suy nghĩ lại rồi à?
Ngẫm nghĩ một chút, cô phân trần:
- Tôi lúc đầu chỉ nghĩ đơn giản là
làm việc chung với anh không... dễ chịu, không thích, mà chỉ tổ rước
lấy phiền hà bực ḿnh nên tôi không thèm làm nữa, không ngờ quyết
định đơn giản ấy của tôi lại gây ra tai họa như vậỵ Tôi thấy ḿnh có
vẻ... ác quá.
Câu chữ cô dùng làm Quốc nhướng mắt lạ lùng, cô vội nói:
- Nói "ác"
th́ nghe kỳ cục nhưng tôi cảm thấy như ḿnh... ḿnh vô ơn quá. Trước
đây anh cũng vài lần thường giúp đỡ tôi, tôi nghĩ... Tôi có thể nhận
lời làm việc với anh lần này, xem như một cố gắng thay đổi thành
kiến của ḿnh với anh. Anh nói đúng, tôi đă không công bằng khi cứ
giữ măi ác cảm của ḿnh một cách cố chấp và vô duyên như vậy. - Cô
ch́a tay ra và nhoẻn miệng cười - Vậy th́ ḿnh cũng là một liên
doanh nhỏ nhé, tôi và anh. Hy vọng rằng anh sẽ thay đổi tính t́nh
một chút để tôi cũng dễ mà thay đổi thành kiến của ḿnh như anh.
Câu nói cũng c̣n hơi "kê" một chút, nhưng Quốc cũng chấp nhận. Anh
bắt lấy bàn tay cô. Trọng đẩy cửa bước vào và đứng sững ra khi chứng
kiến cảnh bắt tay dản ḥa kỳ lạ đó. Yên Hoa nh́n thấy anh, cô mỉm
cười:
- Anh Trọng, em nghĩ lại rồi, em sẽ kư hợp đồng.
Trọng kinh ngạc nh́n cô rồi lại nh́n Quốc. Một gương mặt kín bưng
b́nh thản và một gương mặt tươi rói hân hoan, như tự hào v́ sắp làm
một việc thiện nhất trên đời. Chuyện ǵ đă xảy ra giữa họ khi anh
bị Lân lôi ra ngoài dàn xếp một vụ tranh chấp. Yêu cầu đ̣i tăng
tiền thuê nhà của chủ ngôi nhà mà công ty thuê làm anh bị mất đứt cả
hai mươi phút để giải quyết cho xong.
Hai mươi phút thôi mà? Khi năy, Yên Hoa chẳng phải không chịu kư hợp
đồng đó sao? Vậy mà bây giờ bỗng nhiên cô lại đổi ư một cách hoan hỉ
như thế. Chẳng lẽ Đoàn Quốc đă t́m cách thuyết phục cô tài t́nh đến
thế.
- Hợp đồng không biết Liên đă đánh xong chưa anh Trọng nhỉ?
Câu nói của Yên Hoa như nhắc chừng anh, Trọng đặt xấp giấy vừa mới
đánh xong c̣n nóng hổi trên tay xuống bàn:
- Đă xong rồi nè Yên Hoa.
Lướt sơ qua các hạng mục, cô chủ yếu nh́n kỹ cái lời tuyên thệ ǵ
đó. Quả thật nó nằm ở mục cuối. Chỉ đơn giản là lời hứa chấp hành bảo
mật những chi tiết liên quan đến dự án của công ty, thế thôi. Cô
gật gù kư ngay vào phần nó đánh sẵn tên ḿnh, nhanh đến nỗi làm
Trọng ngẩn ngơ. Anh đă suưt chận cô lại để nói cô đọc kỹ lại xem có
ǵ... khác thường không. Nhưng rồi anh lại nhớ ra bản hợp đồng này
anh soạn chứ ai, anh đă cứ theo những mẫu trước đây mà sửa lại chút
ít, làm ǵ nghi ngờ được chuyện có cái bẫy nào nữa. Đợi trọng kư tên
và đóng mộc, Quốc cũng mở valy của ḿnh lấy ra cái hộp đưng mộc nhỏ
gọn. Anh vừa kư xong ngẩng lên đă thấy nét cười của Yên Hoa. Quốc
nhướng mắt như hỏi, cô lắc đầu như giấu nụ cười.
Trọng chia ra mỗi bên công ty giữ hai bản. Quốc bắt tay chào Trọng
để ra về. Ra đến cửa, Quốc có vẻ không yên tâm, anh liền quay lại
hỏi thẳng Yên Hoa:
- Có chuyện ǵ thế? Cô có ǵ muốn nói à?
Yên Hoa giật ḿnh khi thấy Trọng quay lại nh́n cô chăm chú. Cô ấp
úng giải thích:
- Đâu có ǵ đâu, tôi chỉ nghĩ cho vui rằng... anh... đang nợ tôi một
lời cám ơn thôi.
Câu nói b́nh thường dễ hiểu của Yên Hoa xem ra giật gân quá. Cả hai
người đàn ông trong pḥng đều nhướng mày v́ bất ngờ.
Có điều hai cái nhướng mày không hoàn toàn giống nhau. Trọng th́ thực
sự kinh ngạc và hoang mang v́ không hiểu điều ǵ, c̣n Quốc th́ cái
chân mày nhướng lên như cố nín một cơn cười. Anh trịnh trọng gật đầu
với cô:
- Tôi lại sơ ư quên mất, thành thật cảm ơn cô rất nhiều.
Cô cười hài ḷng. Một nụ cười tươi thật tươi, làm cho gương mặt cô
đẹp thật đẹp. Quốc đă ra về, nhưng Yên Hoa th́ c̣n ở lại.
Trọng giữ cô lại trong pḥng thêm một lúc, với quyết chí t́m lời đáp
về những chuyện khó hiểu vừa xảy ra. Và những điều anh nghe cô ngọn
ngành bật mí làm anh ngơ ngẩn tự xỉ vả ḿnh. Quốc quả là không như
vẻ ngoài lạnh lẽo và khô khan, kênh kiệu của hắn. Đáng lẽ anh phải
cảnh giác với những gă làm nghề đó mấy năm nay. Trong đầu hắn thật sự
đang có suy tính ǵ với Yên Hoa vậy? Càng nghĩ Trọng càng cảm thấy
không yên tâm một chút nào khi để Yên Hoa làm việc bên hắn ta.
Nhưng hợp đồng đă kư kết rồi, làm sao anh có thể nói cho cô biết về
mọi chuyện mà anh đang dần hiểu ra. Những điều mà chỉ có giữa những
thằng đàn ông với nhau mới nhận ra dễ dàng, như những t́nh địch trên
một chiến trường cũng dễ dàng nhận ra nhau để gay gắt tranh giành cơ
hội có được t́nh yêu.
Kết luận một cách hài ḷng v́ chữ kư của cô đă "cứu" Quốc tránh bị
đẩy vào con đường bế tắc và... sạt nghiệp như thế nào, cô nói:
- Bởi
vậy kư xong, em mới đ̣i ở anh ta một câu cám ơn v́ quả thật Đoàn
Quốc cũng phải nhờ em đó chứ bộ.
Và cô lại cười. Nụ cười giống như khi năy, tươi tắn và dễ thương.
Nhưng bây giờ th́ Trọng đă nhận thấy nụ cười xinh như mộng ấy sao có
phần... khờ khạo quá chừng. Ngắm nh́n cô, anh giấu những tiếng thở
dài vào tận đấy tim. Yên Hoa vẫn chẳng biết ǵ.
Chương 17
Yên Hoa bị Tố Trang nắm tay lôi đi đến không kịp mang lại quai hậu
cho đôi san đan của ḿnh. Cô nhăn nhó:
- Ê, từ từ chứ nhỏ, mi có nôn lấy chồng th́ cũng từ từ chứ, làm ǵ
mà gấp gáp quá vậy?
Tố Trang cười toe:
- Phải gấp rồi, mày không biết tao sao, không quyết định th́ thôi,
chứ đă quyết định rồi phải làm tới tới, chứ mà để lâu hả - Cô cười
h́ h́ - rủi tao đổi ư th́ sao?
Yên Hoa lắc đầu:
- Chưa thấy ai như mày. Đi xem Triển lăm ṿng vàng
và mấy cái áo cưới một bữa, tự dưng đùng một cái về nhận lời cầu
hôn của người ta luôn, rồi c̣n đ̣i đính hôn gấp nữa chứ. Hôn nhân
là chuyện hệ trọng chứ bộ đâu có ai lấy chồng v́ ham mấy cái áo cưới
đâu.
Tố Trang tỉnh queo:
- Xưa đến giờ chưa có th́ bây giờ tao đi đầu nè.
Thấy Yên Hoa không có vẻ hưởng ứng cái kiểu giỡn tưng tửng của ḿnh,
Tố Trong bèn lấy giọng nghiêm chỉnh đôi chút:
- Mày cũng biết rồi đó, ông Lương cầu hôn với tao, tao chưa trả lời
v́ c̣n muốn suy nghĩ một chút thôi, bây giờ tao quyết định được rồi.
Mày không thấy tao mới ừ một cái, ổng mừng quưnh đi t́m người coi
ngày tốt liền hả.
Yên Hoa ậm ừ:
- Tao cũng công nhận cái ông Lương ǵ đó có vẻ thương mày thiệt t́nh
nhưng mà... mày làm gấp quá, làm tao cũng ngẩn ngơ.
Tố Trang vuốt mái tóc tém điệu đàng:
- Đâu có gấp ǵ, tao chỉ đ̣i một lễ đính hôn trước thôi mà. Đính hôn
xong đi du lịch một ṿng, rồi qua Tết cưới, mày thấy được không?
Yên Hoa nhún vai cười:
- Được th́ cũng được đó, nhưng mà may dự
định đi du lịch trong bao lâu.
Tố Trang kéo tay cô xuống thang:
- Chắc chừng hai tháng là cùng.
Ngó vẻ đăm chiêu của Yên Hoa, Tố Trang cười:
- Sao? Bộ sợ tao lấy chồng bỏ mày một ḿnh hả?
Yên Hoa cười thú nhận:
- Ừ, ở chung với mày cũng hai năm. Tật xấu tốt ǵ của mày cũng chịu
đựỉng quen rồi, bây giờ nghĩ đến chuyện lại ru rú một ḿnh buồn chết
đi được.
Tố Trang nheo mắt trêu:
- Th́ bắt chước tao, kiếm anh chàng nào được ưng đại đi cho rồi.
Yên Hoa bật cười không để ư lắm. Chợt Tố Trang liếc cô ṭ ṃ:
- Ừ mà Yên Hoa nè, hỏi thiệt nhỏ chứ nhỏ có tính có bạn trai không
vậy? Sao chẳng bao giờ thấy nhỏ hẹn ḥ với ai hết, tối ngày lo đi
làm kiếm tiền không. Sao kỳ vậy?
Yên Hoa đỏ mặt:
- Th́ lo làm việc là phải rồi, chuyện khác th́... từ từ cũng được mà.
Tố Trang trợn mắt:
- Cái ǵ mà từ từ. Đàn bà con gái như ḿnh tốt nhất là làm việc cho
vui thôi, rồi kiếm một ông chồng biết làm ăn, thương yêu lo lắng cho
ḿnh, vậy là tốt nhất, khỏi lo lắng bon chen mệt bên ngoài cho mau
già người.
Đă xuống hết các bậc thang, Tố Trang ngoắc luôn chiếc xe taxi vừa
trờ tới.
Leo lên xe, Yên Hoa lạ lùng nh́n bạn:
- Nè nhỏ, hồi năy ở đâu mà có
luận điệu khác hẳn ngày thường vậy?
Cô nàng cười kh́:
- Ở trong phim bộ đó chứ ở đâu. Từ ngày ông Lương
mua cho dàn máy, mày không thấy tao ít đi chơi hẳn hả. Không nghe
nhạc th́ tao coi phim bộ. Tao coi hoài nên... thấm.
Yên Hoa ph́ cười lắc đầu:
- Th́ ra là vậy. Ông chồng sắp cưới của mày
"quản lư" mày kiểu này cũng khéo thật.
Tố Trang chợt khều nhẹ cô:
- Ê, hỏi thật nhé, nhà mi có... thương ai
chưa?
Khẽ liếc nh́n cái lưng người tài xế taxi, Yên Hoa gắt khẽ:
- Mày nói
cái ǵ vậy? Sao tự nhiên lại hỏi tao chuyện này.
- Th́ nếu mày chưa để ư ai, tao sẽ nhắm nhắm bạn bè của ông chồng
sắp cưới tao, để làm mai cho mày luôn - Giọng Tố Trang tưởng tượng
sôi nổi - Ê, mày nghĩ sao nếu tụi ḿnh mà lại làm đám cước chung một
ngày hả Yên Hoa. Đăi chung một tiệc như chị em ruột vậy, vui biết
mấy.
Tưởng tượng thôi mà Tố Trang cũng hăng hái quá, càng nói càng cao
giọng khiến người tài xế taxi cũng ṭ ṃ liếc vào kính chiếu hậu
chắc để xem lại thử hai cô gái ngồi phía sau mặt mũi ra sao, mà bàn
tính chuyện lấy chồng có phần lạc quan và dễ dăi dữ. Yên Hoa thầm
ngán ngẫm cho cái tính phổi ḅ của bạn. Cái ǵ cũng nói, cũng giỡn
được.
Tố Trang huưnh cô:
- Sao mày. Thấy tao tính được không?
Yên Hoa lắc đầu:
- Thôi thôi, mày làm ơn đừng đóng vai bà mai cho
tao nữa.
Tố Trang cố căi:
- Nhưng tại mày chưa có...
- Sao mày biết tao chưa có? - Yên Hoa nổi quạu ngắt lời.
Câu nói của cô xem chừng làm Tố Trang kinh ngạc dữ nên trố mắt nh́n:
- Mày nói thật hả Yên Hoa.
Không biết xoay sở ra sao với đứa bạn "quấy rầy" này, cô đành làm
tỉnh luôn:
- Ừ
Tức th́ Tố Trang sát lại:
- Ai vậy mày.
- Cái ǵ? - Yên Hoa ra vẻ thờ ơ hỏi lại, ḷng buồn thê thảm v́ thấy
ḿnh sắp bị mổ xẻ đến nơi.
Tố Trang long lanh đôi mắt... "ṭ ṃ":
- Mày để ư ai vậy? Tao có
biết không?
Vờ như bí mật, Yên Hoa nói lửng lơ:
- Có thể mày biết đó. Đoán thử đi. Tao không nói ra đâu, nếu mày đoán
trúng mới là hay, phải không?
Tố Trang mắc câu ngay. Cô nàng chớp lia lịa đôi mắt.
- Ai vậy ta? Ai mà ḿnh cũng từng biết qua. Được rồi để tao đoán. Để
xem, người quen chung của hai đứa cũng đâu nhiều lắm...
Thế là Tố Trang bắt đầu lẩm bẩm từ những cái tên ít ỏi của mấy người
hàng xóm quanh chỗ họ ở thỉnh thoảng xách hộ đồ đạc hai đứa lên
thang, đến những người bạn đồng nghiệp của Yên Hoa mà đôi lần cô có
cơ hội chạm mặt.
Trong lúc Tố Trang loay hoay với những cái tên đàn ông con trai th́
xe đă đến nơi. Xuống xe, Yên Hoa nh́n kỹ ṭa nhà hiện đại cao nghệu
trước mặt mà không tin nổi vào mặt ḿnh. Cô hỏi lại bạn:
- Chỗ này
hả Tố Trang?
Tố Trang giật ḿnh ngơ ngác nh́n. Phải mất mấy giây nhỏ mới tạm dẹp
cái tṛ đoán đố từ năy đến giờ qua bên. Yên Hoa bấm bụng cười thầm.
Nh́n kỹ tấm card hôm trước lấy ở buổi Triển Lăm, Tố Trang gật đầu:
- Ừ là đây rồi.
Nắm tay cô, Tố Trang hiên ngang đi qua khoảng sân gạch xám bóng thật
rộng để đẩy cửa vào trong. Cảnh bên trong khiến không những Yên Hoa
mà Tố Trang cũng lựng khựng chân tay. Đây có lẽ là ṭa nhà cho
thuê mà tầng một là các gian hàng dịch vụ thương mại, c̣n các tầng
trên là văn pḥng công ty. Hiện tại th́ mọi chỗ đều lác đác người.
Không gian trống vắng đến lạnh lẽo. Hai cô gái bước đi trên sàn gạch
bóng loáng giày gơ những tiếng vang vọng làm một vài người quanh ṭ
ṃ nh́n.
Yên Hoa khều nhẹ bạn:
- Có lộn không vậy Tố Trang, chỗ ǵ mà thưa
người đến kỳ cục như vầy.
Tố Trang th́ thầm kéo cô đi dọc các gian hàng bên trái:
- Tao có biết đâu. Nhưng trong triển lăm hôm đó, cửa hàng này là
nhiều bộ đẹp nhất xuất sắc nhất. Chính v́ mê những bộ quần áo và
cách trang điểm mới lạ của họ, tao mới quyết định sớm làm Lễ Đính
Hôn đó chứ.
Đang nói, Tố Trang chợt sáng mắt chỉ lên một bảng hiệu màu đỏ tươi
thắm trước mặt với hàng chữ "Tơ Duyên" mày trắng:
- Đây rồi Yên Hoa ơi, "Tơ Duyên", đúng là nó rồi.
Khỏi cần phát hiện của Tố Trang, đến gần thêm chút là ai cũng nh́n
được cửa hiệu rộng với đèn đuốc sáng trưng. Một hàng các búp bê mẫu
với những bộ áo cưới mà ngay cả người chẳng để ư lắm đến lễ cưới như
Yên Hoa cũng phải tṛn mắt mà nh́n mê mải. Kéo tay cô, Tố Trang đẩy
cửa bước vào. Ngay lập tức hai cô gái trẻ tươi cười bước ra đón tiếp.
Một cô sáng mắt khi thấy trên tay Tố Trang là tấm card:
- A, chị là
khách có tham quan qua gian hàng của tụi em ở cuộc triển lăm vừa
rồi, phải không ạ?
Tố Trang vừa xác nhận và nói ư định thử áo cho Lễ Đính Hôn sắp tới,
tức th́ các cô lăng xăng hướng dẫn cho cô những mẫu áo mới nhất.
Trong khi bạn thử áo, Yên hoa ngắm nh́n một loạt những hàng áo
trong khung kính ốp sát tường, và tủ kính thật lớn đựng đầy những
đồ trang sức đính kèm, những đầu tóc giả đủ kiểu. Cô đă bớt... choáng
váng với "thời trang áo cưới" một chút, nên ngắm nghía tổng quát rồi
quay qua hỏi một cô nhân viên:
- Tiệm của các cô áo đẹp rất nhiều, nhưng sao lại mở trong một ṭa
nhà mà hầu hết là các văn pḥng, công sở làm việc thế này. Như vậy có
khách không?
Cô gái mỉm cười giải thích:
- Chẳng giấu ǵ chị, cửa tiệm này là của
một công ty chuyên về dịch vụ hôn lễ của nước ngoài. Họ mở ở đây v́
tính toán khách hàng của họ sẽ là những người thuộc tầng lớp trung
lưu và thượng lưu. Ṭa cao ốc này chỉ mới khai trương, chưa có nhiều
công ty dọn vào thuê mướn, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, đốt
diện là thang máy chính, vị trí này là một lợi thế.
Yên Hoa khẽ cười. Chẳng biết những người chủ nước ngoài của cô gái
tính toán như thế nào. Chứ riêng cô th́ cô nhận thấy nội tiền thuê
gian hàng trong ṭa nhà sang trọng này mỗi tháng cũng ngốn khối
tiền, đợi đến khi nào chỗ này nhiều người để mắt đến th́ cức chịu lỗ
dài dài. Nếu vậy, họ phải tính một cái giá đắt bằng trời chứ chẳng
chơi.
- Yên Hoa, quay lại đâu xem tao nè.
Giọng của Tố Trang làm cô quay lại nh́n. Cô bạn thân nôn làm cô dâu
của cô đang mặc trên người một cái áo cưới khá lạ mắt. Cái áo màu
trắng không tay, hai dây thật mảnh trên vai, phía sau x̣e thật
phùng. Trên đó đính vô số những cái nơ bằng ruban nho nhỏ đủ màu
sắc. Áo có vẻ hơi trẻ con, nhí nhảnh, nhưng trông lại hợp với gương
mặt tươi rói, vô tư của Tố Trang.
- Thấy sao mày.
Yên Hoa gật gù:
- Hợp với mày, nhưng có điều... hơi kém phần trịnh trọng.
Tố Trang cười:
- Đừng lo, tao sẽ chọn thêm một cái lúc làm lễ Đính
Hôn, c̣n cái này mặc lúc đăi tiệc, mày thấy được chứ?
Yên Hoa cười mím chi đến gần thỏ thẻ vào tai bạn:
- Được th́ được
rồi đó, nhưng mày cũng nên hỏi kỹ giá tiền đi nhé, nếu không muốn
ông chồng sắp cưới của ḿnh té ngửa v́ cái hóa đơn được gởi đến.
Tố Trang nghịnh mặt đắt ư:
- Mày đừng lo, ông Lương chịu chi mà. Vả
lại khi năy các cô ở đây có nói, v́ cửa hàng mới mở, tao là người
khách hàng đầu tiên, nên họ giảm giá đến 30%, đă vậy c̣n kèm quà
tặng nữa đó.
Yên Hoa ph́ cười:
- Nhắc chừng mày thôi, chứ nếu có giảm giá th́
cũng được.
Tố Trang kéo cô đến bên hàng tủ áo, săm soi chọn lựa một lúc rồi
chỉ một cái áo trắng gọi người lấy ra. Cầm trên tay cái áo, Tố Trang
đưa cho cô:
- Nè thử cái này xem. Cái này chắc mày mặc vừa đó.
Yên Hoa không hiểu, cô trố mắt nh́n:
- Ǵ vậy?
- Th́ nói mày thử áo đó.
Yên Hoa vẫn chưa hiểu:
- Thử áo là sao? Sao tao phải thử áo.
Mày là cô dâu chứ có phải là tao đâu.
- Con khờ! -Tố Trang chép miệng lắc đầu rồi cất giọng nói khẽ:
- Mày
nh́n một ṿng coi, hàng trăm cái áo mà cái nào cũng đẹp. Mày nghĩ
xem có bao giờ ḿnh có dịp ngang nhiên vào một tiệm áo cưới đẹp như
vầy mà thử hết áo này đến áo kia một cách thoải mái không?
Yên Hoa ngơ ngác:
- Nghĩa là...
Tố Trang thở ra:
- Bây giờ tao mới thấy mày khờ quá xá. Ư tao là tội
ǵ mày đứng không coi tao thử áo, sao không kiếm vài cái áo đẹp đẹp
mặc thử. Cho là thử làm người mẫu một lần cũng được, hay để giết th́
giờ chơi cho vui cũng được.
Yên Hoa hiểu ra, cô nh́n cái áo đứa bạn dúi cho cô mà phân vân
và... hơi có chút mắc cỡ. Tính cô xưa nay tuy cũng yêu thích thời
trang và cái đẹp, nhưng ít khi nghĩ đến cái chuyện vừa tốn tiền, vừa
tốn th́ giờ đó. Đối với cô, trang phục giản dị là tốt nhất. Có làm
duyên đôi chút th́ cũng kín đáo, kheo khéo, th́ sẽ dễ ḥa đồng, dễ
tiếp xúc với khách hàng, với mọi người xung quanh hơn.
Vậy mà hôm nay, rừng áo tuyệt đẹp trước mặt đă đánh động trong cô
nỗi khát khao được mặc những cái áo đẹp đó khát khao được thấy ḿnh
đẹp nhất, rực rỡ nhất trong một lúc nào đó. Bây giờ cô mới hiểu tại
sao Tố Trang chỉ ngắm những cái áo cưới triển lăm mà đă có thể quyết
định ngay cho chuyện Đính Hôn sắp tới.
- Sao nhỏ? - Tố Trang hối thúc - Chờ ǵ nữa. Vào pḥng mặc thử đi.
Cô gái phục vụ tiến lại ân cần:
- Chị cứ thử áo đi chị. Cứ thử những cái áo ḿnh ưng ư nhất. Đừng
ngại ǵ cả. Biết đâu thời gian sắp tới chị là khách hàng của tụi em.
Yên Hoa nh́n vẻ khuyến khích của các cô nhân viên, rồi lại nh́n
xuống cái áo. Cô tặc lưỡi nhủ thầm "Thử áo thôi mà, có ǵ đáng sợ
nhỉ".
Thấy cô đă quyết định, cô gái phục vụ bèn hướng dẫn cô đến dăy pḥng
thử.
Một phút sau, Yên Hoa bước ra, cùng lúc với Tố Trang trong chiếc áo
trắng kiểu khác.
Tố Trang trố mắt nh́n cô, như không nén nổi, cô nàng suưt soa:
- Ê, Yên Hoa, cái áo này mày mặc tuyệt vời quá xá. Cứ như một cô dâu
chính cống vậy.
Yên Hoa đỏ mặt trước lời khen nồng hậu của bạn. Tố Trang kéo cô đến
bên tấm gương to h́nh oval. Tấm gương thật to cho cô h́nh ảnh hai
"cô dâu" khá xinh. Tố Trang th́ cái áo hở vai đuôi thật dài, c̣n cái
áo của cô lại có vẻ kín đáo một cánh... giả hiệu. Áo kín cổ, dài tay
nhưng phần thân trên bờ ngựỉc là vải voan mỏng, nối với thân dưới
vải ren.
Cô hơi ngần ngại:
- Có... hở hang quá không Tố Trang?
Tố Trang lắc đầu quầy quậy:
- Đâu có, mày mặc bộ này đẹp quá rồi, vừa ôm dáng người, cứ như là
may ni mày vậy, có hở một chút th́ voan cũng bàng bạc che chắn rồi.
Không thể chê đâu nhỏ. C̣n tao phải thay cái khác.
- Sao vậy? - Yên Hoa ngạc nhiên.
Tố Trang nhún vai:
- Cái này kiểu cổ quá, tao không thích lắm.
Tố Trang nói xong đă đi t́m cái áo khác mà thay.
C̣n lại Yên Hoa bên kính. Cô nh́n cái áo với dáng vóc chợt lạ lẫm
của ḿnh mà ngẩn ngơ khi nhận ra ḿnh cũng... có ṿng ni cũng "gần
như" người mẫu đó chứ, nếu thêm chút thước tấc.
Trong lúc cô đang nghiêng người ngắm nghía th́ bỗng dưng cô như phát
hiện có một ai đó đang nh́n ḿnh.
Yên Hoa nh́n quanh. Tố Trang và các cô nhân viên phục vụ c̣n đang
lăng xăng lựa áo ở tít bên trong, quanh cô đâu có ai. Nhíu mày tự
ngạo ḿnh, cô quay lại tấm kính. Chỉ khi nh́n vào đấy cô mới đứng
sững người, rồi đột nhiên quay ngoắt ra khung cữa toàn bằng kính
trong suốt mà năy giờ cô quên để ư đến.
Đoàn Quốc đang đứng đấy, dựa người vào bức tường đối diện, thản
nhiên ngắm nghía cô như ngắm một con búp bê sau khung kính với chiếc
áo cưới trắng tinh. Khi cô quay người nhận ra, anh ta khẽ cười và
gật đầu chào cô, tuy đôi mày có hơi nhướng lên như thú vị với kiểu
áo chẳng hề đoan trang của cô làm cô chợt đỏ bừng cả mặt mũi.
Đoàn Quốc sao lại xuất hiện ở đây.
Câu hỏi trong ḷng Yên Hoa lập tức có lời giải đáp, khi cạnh chỗ hắn
đứng, cửa thang máy th́nh ĺnh mở ra. Quốc nhấc chiếc cặp dưới chân
lên, nheo mắt cười nhẹ với cô một nụ nữa mới chịu rời chỗ bước vào
trong thang máy.
Yên Hoa không hiểu tại sao ḿnh cứ đỏ tía mặt mày đứng sững ở đấy mà
ngó trân trân bờ tường khi năy Đoàn Quốc đứng tựa vào.
Anh ta đứng đó đă bao lâu rồi. Và thoải mái ngắm nghía cô bao lâu
rồi. Yên Hoa không thể nào biết được điều này.
Đă một tháng từ khi cô theo hợp đồng và nhận lịch làm
việc từ Công Ty Nam Á của Quốc. Cô đă quen với cung cách làm việc
hơi có phần nghiêm khắc, và cũng dần quen với tính t́nh hơi lạ lùng
của anh ta.
Quốc có khi khá dễ dăi, cởi mở, có khi lại lạnh lùng và xa cách.
Nhưng dù sao, đối với anh ta, cô như đă không c̣n thành kiến nặng nề
cũ. Vậy cũng thành dễ dàng hơn cho những chuyến đi công tác chung
vừa qua.
- Yên Hoa ơi, cái này được không? Ngó dùm tao với.
Tiếng gọi của Tố Trang giúp cô sực tỉnh nhớ lại "nhiệm vụ" của
ḿnh.
Tố Trang sau một hồi lựa chọn, đă "chấm" hai cái áo một trắng, một
vàng cam. Yên Hoa thay lại bộ đầm hoa đơn giản của ḿnh, cô giúp bạn
đặt cọc mấy cái áo cho buổi lễ Đính hôn vào tuần sau.
Xong xuôi tất cả cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ. Để lại địa chỉ để
cửa hàng mang đến tận nhà vào đúng hôm đó, Tố Trang cùng Yên Hoa ra
về.
Ra đến ngoài cửa, Tố Trang vẫn c̣n huyên thuyên về những mẫu quần áo
và những dự định cho ngày đáng nhớ sắp tới. Yên Hoa th́ đứng ngóng
xe Taxi. Trời đang rực nắng buổi trưa, taxi chẳng thấy chiếc nào.
C̣n đang nghiêng ngó t́m xe th́ một tốp người từ bên trong ṭa cao
ốc bước ra Yên Hoa nh́n qua. Trong số những vị tay xách cặp táp đó lại
có Đoàn Quốc và nụ cười nhẹ cố hữu. Lần này, Yên Hoa cũng kịp chào
lại tuy có hơi ngượng ngùng.
Nhân viên băi xe đă lái chiếc xe màu đỏ quen thuộc của Quốc
lại, đồng thời với chiếc taxi Yên Hoa ngoắc được.
Lên xe, Yên Hoa bị Tố Trang cật vấn
- Ê nhỏ, sao mi và tên Quốc có vẻ thân thiết quá vậy?
Yên Hoa nh́n bạn ngơ ngác:
- Có ǵ đâu. Dạo gần đây tao có làm việc chung với anh ta, tao có kể
mày nghe rồi mà, chào nhau một tiếng có ǵ đâu.
Tố Trang lẩm bẩm:
- Sao tao vẫn thấy mày chào hắn có vẻ lúng túng sao đó.
Chợt Tố Trang nheo mắt nh́n cô:
- Nè mày đừng nói với tao cái tên mày đang để ư là... Đoàn Quốc đó
nhé?
Yên Hoa bật cười:
- Không phải, đoán ṃ trật lấc rồi nhỏ.
Ánh mắt Tố Trang đầy vẻ nghi ngờ:
- Không phải thật chứ?
Yên Hoa gật đầu chắc chắn:
- Không mà. Sao lại là Đoàn Quốc được Cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Mà bộ mày vẫn c̣n ghét hắn hay sao mà mới nghi ngờ đă phản ứng dữ
dội như thế?
Tố Trang lắc đầu giải thích:
- Không phải ghét. Quốc đối với tao cũng b́nh thường như những anh
chàng tao có quen biết, từng gặp mặt thôi. Chỉ có điều... nói thật
t́nh th́ tao không muốn mày với hắn.
- Sao vậy? - Yên Hoa ṭ ṃ.
Tố Trang nhún vai:
- Tính t́nh hắn lập dị lắm. Nghe nói trước kia đă từng có một cô gái
tự tử v́ hắn đấy.
- Ô hổ - Yên Hoa kêu lên - Có chuyện đó thật à?
- Thật!
- Vậy kết cuộc thế nào?
Tố Trang nhún vai lần nữa:
- Không biết. Tao chỉ nghe bàn tán sơ sơ thế thôi. Nếu mày không có
ǵ với hắn th́ tốt rồi.
Không để ư lắm đến lời bạn, Yên Hoa đang ngẫm nghĩ tới câu chuyện
vừa được nghe. "Những chuyện đàm tiếu", Yên Hoa nghĩ bụng. Không biết
có thật không, nhưng chắc là cũng phải có cơ sở nào đó.
Nhớ lại gương mặt lạnh lùng điềm tĩnh của Quốc, Yên Hoa chợt lạ
lùng. Anh ta là một người có thể đẩy một cô gái đến chỗ tuyệt vọng
phải tự tử không nhỉ?
Câu hỏi ấy tưởng chừng như rơi vào quên lăng trong những ngày sau
đó.
Chương 18
Chuyến đi Lâm Đồng lần này gặp ngay giữa mùa băo. Theo lịch họp xong
th́ nhóm đại diện công ty nước ngoài và Nam Á về thành phố trong
ngày, nhưng có một số thay đổi khiến tất cả phải ở lại cho đến cuối
tuần.
Trước t́nh h́nh mưa kéo dài mà phải đợi chờ, mọi người cũng đành
quanh quẩn trong nhà khách đọc sách hoặc tán gẫu.
Buổi sáng ngày thứ ba, trời có vẻ quang đăng một tí, mưa chỉ c̣n lắc
rắc màn bụi nhỏ. Yên Hoa tỉnh dậy sớm. Cô xuống dưới nhà dạo một
ṿng quanh khu vườn nhỏ của nhà khách.
Đă hai ngày mặt trời như núp ở đâu đâu hôm nay mới chịu ló dạng bằng
những tia nắng mảnh mai vàng nhạt, làm những cây hoa dại như tươi
tắn hơn rung rinh trong gió sớm.
Yên Hoa ngắm hoa lá dưới ánh nắng nhạt đă nghĩ là đẹp. Cô đâu có ngờ
có một cảnh c̣n đẹp hơn đang làm Đoàn Quốc ở bên cửa sổ cũng phải
ngơ ngẩn nh́n xuống.
Đó là cảnh một cô gái trẻ co ro trong cái áo gió nâu sẫm, phu la
trắng sữa quấn kín cổ, lang thang nghiêng ngó đây đó trong vườn như
để t́m ánh mặt trời dậy muộn.
Cô c̣n đáng mơ màng nh́n những giọt sương đọng trên cành lá mà bâng
khuâng th́ giọng nói của Quốc đă vang lên gần bên:
- Yên Hoa dậy sớm nhỉ?
Khẽ giật ḿnh quay lại, cô nhoẻn cười khi nhận ra Quốc:
- Chào anh, khi năy xuống dưới nhà tôi có liếc qua đồng hồ ở pḥng
khách. Tám giờ mười th́ không c̣n là sớm đâu
ạ.
Quốc cười, như không để ư lắm đến lời bẻ lại nhẹ nhàng của cô. Anh
thầm ngắm vẻ tinh khôi trẻ trung của cô một lúc rồi tự nhiên đề
nghị:
- Ta xuống phố một ṿng không Yên Hoa.
Lời đề nghị của Quốc làm Yên Hoa ngạc nhiên:
- Xuống phố bây giờ à? Vậy c̣n...
Quốc cười nhe:
- Này cô, tôi là cố vấn đầu tư, chứ có phải là bảo mẫu đâu, hơn nữa
tôi đă để lại Thuận rồi. Anh ta sẽ biết làm ǵ mà.
Thuận là trở lư của Quốc, một anh chàng bốn mắt lanh lẹ. Yên Hoa ngập
ngừng. Hai ngày mưa gió cứ ru rú hoài ở nhà khách nh́n ra màn mưa
như bị cầm tù cũng đă làm cô đủ ngán rồi. Đề nghị xuống phố chợ một
ṿng của Quốc khiến cô mừng quưnh. Th́ đi vậy. Có ǵ mà phải ngại nhỉ
Cô gật đầu:
- Ừ tôi đi, để tôi vào trong...
Cô vừa quay lưng, Quốc đă ngăn lại:
- Cô đi đâu đấy.
- Tôi vào... báo cho tiếp tân...
Quốc khoát tay:
- Khỏi. Tôi đă báo rồi.
Yên Hoa trố mắt:
- Anh nói anh báo là tôi đi theo anh với tiếp tân, trước khi xuống
đây hỏi tôi à?
Quốc thản nhiên gật đầu:
- Có ǵ lạ đâu. V́ tôi nghĩ lời đề nghị của tôi sẽ được cô vui ḷng
đồng ư.
Yên Hoa nh́n anh ta. Vẻ mặt Quốc vẫn điềm tĩnh làm cô... bực bực.
- Anh thật là độc tài. - Cô làu bàu.
Quốc mỉm cười:
- Là tính tốt hay xấu.
Cô đáp ngay:
- Khó có thể nói là tốt hay xấu, chỉ có điều tôi th́ ghét cay ghét
đắng cái tính ấy.
- Vậy sao? - Quốc nhướng mày cười cười.
Thả bước theo Quốc ra cổng, Yên Hoa không nói thêm. Dường như khó
nói chuyện với anh ta về cái đề tài thế nào cũng dẫn đến tranh căi
này nên cô đành lặng yên.
Quốc cũng không nói. Bước song song với cô, anh đă phải đi chậm lại
thấy rơ. Anh mỉm cười khi phát hiện ḿnh như kinh kông bên cạnh dáng
vóc gọn gàng nhỏ nhắn của cô. Nếu anh mà bước sải chân b́nh thường,
chắc hẳn cô phải chạy lúp xúp mới kịp. Nhớ hôm nào cô ngất ở phi
trường, anh đă bồng xốc cô lên mà đi suốt một quăng đường dài thật
dễ dàng làm sao.
Nhận ra nụ cười vẩn vơ khó hiểu của Quốc, Yên Hoa hỏi ngay:
- Anh cười ǵ thế?
Quốc lắc đầu nói trớ:
- Có ǵ đâu. Tôi vừa phát hiện là cô nhỏ con quá. Với hai cái bím tóc
này mà giói thiệu cô là Thông dịch viên của công ty chúng tôi chắc
khó có người tin.
Yên Hoa bĩu môi:
- Thước tấc có ǵ là quan trọng đâu. Tôi đă chính thức làm việc chung
với anh hơn hai tháng rồi, đâu có ǵ sai sót, phải không?
Quốc gật đầu thừa nhận:
- Cũng đúng. Về phương diện làm việc th́ tôi hoàn toàn hài ḷng với
năng lực của cô. Dù công ty có mấy nhân viên Thông phiên dịch,
nhưng cô là người mới mà nắm bắt công việc không thua ǵ những người
cũ, như vậy là khá rồi.
"Khá rồi". Yên Hoa lại bĩu môi. Quốc là một ông sếp rất
hà tiện lời
khen. Những chữ "Tốt", "Giỏi dường như không có trong tự điển của
anh ta.
Quốc chợt hỏi:
- Những khi công ty tôi không có lịch làm việc, Danh Lam có gọi cô
đi tour không?
Yên Hoa lắc đầu:
- Mùa mưa ít tour, nên tôi cũng tạm không nhận. Vả lại, cuối tháng
trước là Lễ Đính hôn của Tố Trang, tôi muốn ở nhà phụ giúp cho nó
một tay.
Quốc gật đầu:
- Tôi cùng có biết đến buổi lễ đó. Hôm trước ở ṭa cao ốc, tôi nhận
thấy cô ấy có vẻ hạnh phúc.
Yên Hoa cười. Đúng vậy. Đính hôn xong, vài ngày sau Tố Trang đă cùng
chồng sắp cưới ra nước ngoài du lịch theo ước nguyện của nó. Một đứa
bạn vô tư và nông nổi, nhưng cuối cùng có một hạnh phúc trọn vẹn quả
là một điều đáng mừng.
- Cô ấy là bạn với cô? - Quốc hỏi.
- Bạn học cũ, - Cô đáp - Trước đây chúng tôi là bạn học Trung học ở
Huế.
Quốc nh́n cô ngạc nhiên:
- Cô là người gốc Huế à?
Cô cười:
- Đúng vậy.
Quốc ngẩn ngơ:
- Cô nói giọng Sài G̣n hay quá làm tôi không ngờ.
Cô giải thích:
- Thật ra ba tôi là người Sài G̣n, và tôi có bốn năm học Đại học ở
đây. Bạn học chỉ toàn là người Nam hoặc Bắc, nên tôi cũng tập quen
nói giọng Nam rồi.
- Vậy c̣n giọng gốc? - Quốc ṭ ṃ.
Yên Hoa nhún vai:
- Giọng Huế tôi vẫn giữ chứ, thỉnh thoảng về Huế chơi hay đi tour ra
đó, tôi mới có dịp nói lại.
Cô nh́n anh cười:
- Nói thật cho anh biết nhé, giọng Huế của tôi cũng nặng lắm, anh
nghe chắc sẽ nhăn mày không hiểu đó.
Quốc bật cười:
- Chắc vậy thật. Tôi sợ nhất là nghe giọng nói miền Trung. Giọng
Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngăi ǵ tôi nghe cùng không hiểu kịp.
Tôi vốn dở về chuyện này.
Yên Hoa nháy mắt đùa:
- C̣n tôi th́ là chuyên gia. Vậy th́ anh có đi đâu công tác ở miền
Trung, nhớ dẫn tôi theo, tôi làm thông dịch cho.
Nụ cười treo trên môi Quốc. Cái nháy mắt của Yên Hoa thật dễ thương.
Phố chợ đă hiện ra trước mắt. Quốc lại buông một lời đề nghị hấp
dẫn:
- Vào quán uống một ly cà phê nhé Yên Hoa.
Tuy rằng ở nhà khách cũng có cà phê, nhưng cà phê uống ở quán lề
đường có cảnh sắc, có người qua lại phải khác chứ. Cô đồng ư ngay
như không thèm suy nghĩ.
Tách cà phê sữa thơm bốc khói làm Yên Hoa cứ hít hít mũi thích thú.
Thấy Quốc mỉm cười, cô hơi thẹn:
- Không biết anh thấy sao chứ tôi có cảm giác cà phê ở quán lúc nào
cũng thơm hơn ở nhà tự pha.
Quốc gật đầu:
- Ở nhà một ḿnh uống cà phê tất nhiên không thú vị bằng ngồi quán
rồi. Tôi cũng như cô thôi.
Nắng đă nhẹ len xuông con đường trước mặt dù màn mưa bụi vẫn c̣n rắc
mỏng trong gió. Người qua lại mua bán không tấp nập như ở Sài G̣n
nhưng trông cũng vui mắt.
Ngồi ngắm phố phường một lúc, không biết Quốc khéo gợi chuyện hay v́
Yên Hoa đang vui vẻ, mà một phần đời ḿnh với những tâm sự vui buồn
đă được cô kể cho anh nghe.
Anh biết được cô c̣n một người cha nhưng v́ hướng bỉnh nên không ở
cùng, anh biết cô học ngành Báo chí nhưng cuối cùng ra trường không
t́m được việc nên đi làm Hướng dẫn du lịch.
Cô không cho anh biết cô thích những ǵ, nhưng anh có thể biết cô
ghét nhất cái ǵ. Đó là tính độc tài, độc đoán của người khác áp đặt
lên cô. Quốc lắc đầu cười thầm. Khổ nỗi cái cô ghét nhất th́ anh lại
khá đậm dấu.
Chừng như chợt nhận ra ḿnh kể về ḿnh hơi nhiều, Yên Hoa quay qua
truy vấn Quốc:
- Thế c̣n anh?
Quốc hơi giật ḿnh trong chuỗi suy nghĩ lan man của ḿnh.
- Cô nói ǵ kia?
- Chuyện về anh đó. Tôi đang thấy ḿnh tua tiệt khi kể cho anh nghe
hầu như tất cả về ḿnh, trong khi tôi lại chả biết ǵ về anh.
Quốc lựng khựng:
- Chuyện về tôi th́ chán lắm.
- Nghe nói trước đây anh là một vận động viên ǵ đó? - Cô không chịu
thua.
Quốc cười:
- Không phải là ǵ đó mà là bơi lội và nhảy cầu.
Yên Hoa tṛn mắt:
- Nhảy cầu là nhảy trên tấm ván nhún thật cao ở thành hồ đó hả?
Quốc gật:
- Đúng rồi.
- Vậy sao anh không chơi tiếp?
Quốc nhún vai nói cho qua:
- Tôi bị chấn thương nên bỏ. Đă lâu lắm rồi.
- Rồi anh học ngành ǵ mà đi làm cố vấn đầu tư? - Cô hỏi tới.
- Kinh tế và Luật - Anh đáp - Nhưng tôi phải mất mấy năm nhảy ra tự
nghiên cứu và đầu tư những dự án nhỏ ngắn hạn. Những dự án đó
thành công, từ đó mới thiết lập cho ḿnh một tên tuổi tàm tạm để
giới doanh thương tin cậy mà gọi cố vấn những dự án lớn hơn.
Yên Hoa gật gù:
- Về sự nghiệp chắc hẳn anh cũng đă gọi là thành đạt rồi, vậy c̣n
cuộc sống cá nhân?
Quốc nh́n cô cười:
- Máu mê làm phóng viên báo chí lại trở về à?
- Thế th́ sao nhỉ - Cô nheo mắt.
Khẽ ngắm gương mặt trẻ con của cô, Quốc nhún vai:
- Nếu sợ lụt nghề mượn tạm tôi làm đối tượng phỏng vấn cho vui th́
được thôi.
Yên Hoa cười thật tươi:
- Anh nói đấy nhé?
Quốc không hiểu sao ḿnh lại dễ dăi gật đầu.
Mấy câu hỏi đầu của cô phóng viên đă hai năm chưa có dịp ôn luyện kỹ
năng phỏng vấn cũng đơn giản, chỉ toàn là về cuộc sống mà Quốc cho
là tẻ nhạt.
Cho đến khi cô nh́n anh một cái nh́n ḍ hỏi rồi buông giọng:
- Thế c̣n chuyện t́nh cảm, anh có thể bật mí một chút về chuyện này
không?
Quốc cười thú vị với cái kiểu như chuyên nghiệp của cô:
- Không có ǵ đáng nói. Tôi là một gă đă ngoài ba mươi tuổi, tất
nhiên cũng vài lần có bạn gái, nhưng cho đến nay th́ vẫn độc thân.
Yên Hoa vẫn dai dẳng truy thêm:
- Thế c̣n tin đồn đă từng có một cô bạn gái nào đó của anh v́ anh mà
tự tử?
Nụ cười đang trên môi Quốc bỗng trở nên lặng ngắt. Đôi mắt long lên
giận dữ, anh túm lấy vai cô quát lên:
- Cái ǵ?
Giữa lúc chính cô cũng không kịp biết ḿnh vừa nói ǵ, Quốc siết
mạnh vai cô gằn giọng:
- Cô đă nghe từ đâu những chuyện nhảm nhí đó? Tại sao lại đem những
chuyện ngồi lê đôi mách đó mà nói ở đây.
Thái độ hung dữ thô bạo của Quốc làm Yên Hoa sợ chết khiếp, cô hoảng
hốt nói như muốn khóc:
- Anh buông tôi ra, không chịu nói... th́ thôi, tôi... tôi không thèm
thắc mắc nữa đâu. Anh làm ǵ mà dữ dằn vậy?
Như sực tỉnh, Quốc buông tay ra. Yên Hoa cũng muốn té ngửa trên ghế
với cái thả tay bất ngờ của anh. Nỗi sợ hăi làm cô không thốt nên lời
mất mấy giây.
Một lúc sau, Quốc cộc lốc gọi tính tiền.
Ra đường, cô lơ ngơ đi trở về hướng cũ. Quốc cau mày:
- Cô đi đâu đó?
- Tôi... tôi về nhà khách.
Ánh mắt Quốc như tối lại. Hít một hơi dài cố trấn tĩnh, Yên Hoa nói
giọng ấm ức:
- Thôi được rồi, nếu anh muốn chửi mắng ǵ cái tính ṭ ṃ nhiều
chuyện của tôi th́ cứ chửi cho hết đi trước khi về lại chỗ ở. Tôi
nhận là lỗi của tôi, tôi không nên quá đáng như thế, anh c̣n ǵ để
nói nữa không?
Quốc im lặng nh́n cô. Không chịu nỗi cái nh́n buồn rầu lạ lùng đó,
Yên Hoa đành thở dài quy mặt đi lẳm bẩm:
- Xin lỗi anh vậy.
Sợ lại vô ư chạm thêm vào nỗi đau nào đó của Quốc và làm anh ta tức
giận nữa, cô quay người bước đi một ḿnh, xuôi theo con dốc trước
mặt.
Tay thọc vào túi áo gió, Yên Hoa đơn độc bước mà cũng không để ư ḿnh
đang đi đâu. Đầu óc cô thờ thẫn miên man nghĩ dến chuyện vừa xảy ra.
Cô tự trách ḿnh quá đáng.
Cho dù ra sao chăng nữa, Quốc cũng đă cư xử khá đàng hoàng với cô
suốt thời gian qua, đáng lẽ cô không nên mượn những lời đàm tiếu
ngoài lề kia mà làm anh ta buồn bực đến như vậy.
Cô thở dài. Câu chuyện thêu dệt nghe được từ Tố Trang, cô cứ tưởng
ḿnh đă quên mất rồi, không hiểu tại sao nó lại trở lại trong đầu để
cô không kịp suy nghĩ bật ra một câu hỏi ngốc nghếch với ư đồ ṭ ṃ
xấu xa đến như vậy.
Quốc không nói nhiều, nhưng v́ vậy cô càng thấy buồn và giận ḿnh
thêm. Đúng là lỗi của cô. Sai lầm này to như trái núi vậy, biết làm
sao để anh ta tha lỗi cho cô và quên đi luôn chuyện khó chịu này.
o0o
Yên Hoa rùng ḿnh với một luồng gió lạnh. Măi suy nghĩ, côi không
nhận ra ḿnh đang gḷng ṿng trong phố chợ. Măi đến khi cô nhảy mũi một
cái, và có ai đó kéo cô vào một gian hàng bên đường cô mới giật ḿnh
sực tỉnh.
Lại vẫn là Quốc. Cô kinh ngạc nh́n anh.
Gương mặt lặng lẽ, anh đứng cạnh cô dưới mái che của một cửa hàng
bán áo len cùng nh́n ra con đường đang ướt mưa. Yên Hoa muốn lên
tiếng, nhưng không biết lại nói ǵ với anh ngoài những câu xin lỗi
vụng về.
Mưa vẫn dày hơn, và chuyện quay trở về nhà khách dường như trở thành
khó khăn hơn. Nhưng đứng bên cạnh một con người lầm ĺ như thế này
măi cũng thật là khó thở, Yên Hoa ngọ nguậy người một chút rồi lại
hắt hơi thêm mấy cái nữa. Quốc nhíu mày nh́n cô, làm cô lúng túng như
đó cũng lại là lỗi của ḿnh.
Đột nhiên Quốc kéo tay cô vào bên trong. Yên Hoa không biết anh muốn
làm ǵ nhưng cô vẫn đi theo. Đến trước một dăy áo len, anh nh́n lại
thân h́nh của cô một thoáng rồi tự chọn lựa.
Đă hiểu ra, Yên Hoa kêu lên:
- Đừng anh Quốc! Sao lại mua cho tôi.
Đưa cho cô cái phu la mới và một cái nón len, Quốc nói nghiêm khắc:
- Cô đă ướt tóc và phu la rồi, chúng ta c̣n ở đây đến cuối tuần nữa,
tôi không muốn cô bị nhiễm lạnh.
- Nhưng mà tôi...
Lời nói của cô không gọn bằng Quốc. Anh đă kịp bảo người bán gói lại
thêm mấy món ǵ đó cho cô và trả tiền.
Yên Hoa bối rối quá trước hành động của Quốc. Anh ta làm ǵ thế? Bị
cô đùa quá ác nên ngớ ngẩn rồi ư? Sao lại tự dưng kéo cô vào đây mua
một lô áo len thế này.
Không màng đến vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, Quốc kéo cô lại thản nhiên gỡ
cho cô cái phu la mỏng đă thấm ướt nước mưa, quấn lại cho cô cái
phu la mới thật dầy bằng len.
Sự đụng chạm của bàn tay anh ở g̣ má làm cô chợt rùng ḿnh. Quốc
nh́n cô, ánh mắt anh thật kỳ lạ, như muốn nói điều ǵ đó. Cô hoang
mang không hiểu điều ǵ trong ánh mắt đó cả, chỉ mơ hồ nghe tim ḿnh
reo vui một cách ngốc nghếch khi phát hiện dường như anh chẳng c̣n
giận cô nữa.
Chương 19
Đêm đă khuya, nhưng Yên Hoa không ngủ được. Cô cứ trằn trọc măi cho
đến khi không nhịn được đành trở dậy.
Gió vẫn rít từng cơn ngoài cửa sổ nghe buồn quá chừng. Cô ngần ngừ
một chút rồi mặc thêm vào người cái áo khoác, mang đôi giày vải nhẹ
đi xuống dưới nhà.
Vừa đóng cửa pḥng và bước vài bước, cô đứng sựng lại và suưt la
hoảng khi thấy một đóm lửa lập ḷe ở cuối hàng lang. Tiếng động khẽ
của cô làm người đang cầm điếu thuốc đứng trong bóng đêm kia quay
lại.
Tay ôm ngực, Yên Hoa thở phào. Quốc đứng yên chờ cô đến gần mới cất
tiếng hỏi khẽ:
- Cô đi đâu đấy.
Ngượng ngập, Yên Hoa đáp:
- Tôi không ngủ được, nên định xuống dưới nhà nhờ pha một ly sữa
nóng, uống xong sẽ dễ ngủ hơn.
- Nhà hàng đă đóng cửa và tiếp tân cũng đă ngủ rồi.
Lời Quốc nói làm Yên Hoa ngẩn người. Cô không để ư nh́n đồng hồ nên
không biết đă khuya như vậy.
Quốc khẽ hắng giọng:
- Sao cô không ngủ dược?
- Tôi đâu có biết. - Yên Hoa nhún vai. Không ngủ được là không ngủ
được thôi.
Quốc chăm chú nh́n cô:
- Không phải... v́ cơn nóng giận bất ngờ sáng nay của tôi chứ?
Yên Hoa ngẩng lên nh́n lại Quốc. Như vậy đă rơ rồi. Cái miệng vô
duyên của cô ban sáng không những làm cho cô hối hận đến thao thức
mà ngay cả anh ta cũng phải mất ngủ cả đêm ngồi đấy đốt thuốc.
Cô nói giọng hối lỗi:
- Tôi nói thật nhé, không hiểu sao sáng nay tôi lắm mồm và tọc mạch
đến thế, anh đừng... đừng buồn nữa.
Quốc im lặng. Yên Hoa lúng túng hơn:
- Có lẽ chuyện đă lâu rồi mà tôi lại cố t́nh khơi lên làm anh khó
chịu. Tôi... thú thật là tôi cũng giận cái miệng tôi lắm. Anh... anh...
Đang nói, cô chợt rùng ḿnh v́ một cơn gió trộm nào đó len đến. Quốc
khẽ cau mày:
- Mấy cái áo len sao cô không mặc mà lai cứ phong phanh như vầy.
Day day mạnh cánh mũi để nén một cơn át x́, cô nói:
- Tôi... tôi đâu có giữ đâu.
Quốc ngạc nhiên:
- Vậy chứ nó đâu?
Khẽ liếc Quốc, cô ngập ngừng:
- Anh... cầm mà.
Quốc lập tức nhấc lưng ra khỏi bờ tường năy giờ vẫn dựa, anh kinh
ngạc hỏi:
- Bộ... tôi đem về pḥng ḿnh sao?
Yên Hoa so lấy đôi vai nói nhỏ:
- Chắc vậy quá!
Cô chưa kịp nói dứt, đă bị anh nắm lấy tay kéo đi, miệng anh lẩm
bẩm:
- Sao kỳ lại vậy nhỉ.
Lôi tuột cô vào trong pḥng, Quốc bật đèn sáng và nh́n ngó khắp nơi.
Yên Hoa cũng ngơ ngác nh́n cảnh tượng khó tin trước mặt.
Trời ơi! Một ông sếp vẫn luôn nghiêm túc khó tính, một con người
nguyên tắc và nhạy bén, tinh tế trong công việc mà lại có cái pḥng
như thế này ư.
Pḥng Quốc cũng rộng bằng pḥng cô, nhưng cô lại có cảm tưởng như nó
nhỏ hẹp đi nhiều lắm. Trên bàn, dưới đất chỗ nào cũng có hồ sơ giấy
tờ và cả báo chí. Lẫn vào trong mớ đó c̣n có linh tinh nào là vớ,
áo sơ mi, gạt tàn... Đâu đâu cũng bề bộn, cũng lôi thôi.
Yên Hoa nh́n lại Quốc. Con người anh ta cũng lịch sự và đẹp trai đấy
chứ. Ai có ngờ anh ta lại có khiếu "bày biện" đến thế. May mà ở nhà
khách mỗi ngày đều có người dọn pḥng, chứ không thôi đến cuối tuần,
nơi này dám thành băi rác chứ chẳng chơi.
- Phải cái này không?
Quốc gạt mớ báo xuống bàn, lôi ra cái túi xách bằng nhựa mỏng.
Nhảy mũi một cái, Yên Hoa gật:
- Đúng rồi đấy.
Quốc lôi ra hai cái áo len. Anh trao cho cô một:
- Cô mặc vào đi kẻo lạnh.
Chợt nhận thấy trong mắt cô lời phê b́nh về căn pḥng của ḿnh, Quốc
sực nhớ ra, anh cười:
- Xin lỗi, pḥng tôi lộn xộn quá nhỉ.
Trong lúc cô mặc thêm cái áo len, Quốc thu dọn cấp tốc để đỡ nh́n
một chút. Cái áo len cổ lọ làm tóc tai xổ tung, Yên Hoa vừa bới lại
th́ đă thấy anh đến bên và ch́a ra cho cô một tách cà phê nóng hổi.
Cô ngạc nhiên kêu lên:
- Ở đâu anh pha được vậy?
Quốc chỉ vào góc pḥng, ở đó có một cái b́nh thủy. Yên Hoa vỗ tay lên
trán:
- Ờ há, tôi quên mất. Nhà khách vẫn thường châm nước nóng mỗi ngày
mà.
Quốc gật ngồi xuống cái ghế gần đó:
- Nhưng tôi không có hộp sữa, chỉ có gói cà phê bột thôi.
Hớp một ngụm cà phê nóng, Yên Hoa cũng ngồi xuống cái ghế cạnh Quốc:
- Lúc này mà có tách cà phê nóng uống là thú vị quá rồi, tôi đâu thể
đ̣i hỏi hơn nữa.
Cà phê nóng và cái áo len làm cô ấm người hẳn. Gió vẫn rít sau khung
cửa kính nhưng trong gian pḥng không chỉ có một ḿnh cô, đêm dường
như không c̣n dài và buồn mấy.
Lúc lắc đầu khẻ cười, cô hớp thêm một ngụm nhỏ cà phê. Vừa ngẩng lên,
cô đă thấy kịp nụ cười trên môi Quốc.
Yên Hoa chột dạ:
- Anh cười ǵ thế?
Quốc nhướng mày:
- C̣n cô?
- Anh nói lư do ḿnh cười trước đă.
Chịu thua trước sự bướng bỉnh của cô, Quốc từ tốn nói:
- Tôi cười chỉ v́ phát hiện cô uống cà phê lạ quá.
Cô ngạc nhiên:
- Thế nào mà lạ?
- Rón rén nhỏ nhẻ từng chút một, cứ như con mèo ăn vụng vậy.
Yên Hoa tṛn mắt. Cô ăn uống có rón rén là tại v́ ban đêm im ắng
thôi, có ǵ mà lạ đâu. Chẳng lẽ như vậy mà Quốc cũng mắc
cười.
Cô nh́n anh nghi ngờ:
- Chỉ có vậy thôi?
Quốc gật đầu xác nhận:
- Chỉ vậy thôi.
- C̣n cô? - Anh hỏi lại - Cô nghĩ ǵ mà lại cườỉ?
Câu anh nhắc làm cô nhớ ra. Cô nhún vai:
- Tôi th́ không phải cười v́ cách ăn uống của anh đâu. Tôi cười tôi
thôi.
- Về chuyện ǵ?
Yên Hoa vừa cười vừa giải thích:
- Tôi vừa nh́n lên đồng hồ pḥng anh, thấy nó chỉ hai giờ khuya, tôi
suy nghĩ và thấy buồn cười quá. Hai giờ khuya rồi, anh nắm tay tôi
lôi về pḥng riêng, anh th́ không để ư ǵ rồi. C̣n tôi cũng vô ư đến
độ ngốc nghếch đi theo. Anh xem có đứa con gái nào như tôi không. Đêm
hôm khuya khoắt, vô ư vô tứ đến thế là cùng.
Đang cười bỗng Yên Hoa phát hiện như có điều ǵ không ổn.
Quốc không cười với cô. Anh ta đang nh́n cô, một cái nh́n thật kỳ
lạ. Ánh mắt ấy cũng như ánh mắt ban sáng, khi anh ta choàng phu la
cho cô. Ánh mắt như có lửa, làm cô gai cả người. Cô muốn quay đi để
tránh nhưng cô bàng hoàng cảm thấy như bị thôi miên, như bị hút vào
ánh mắt ấy với khoảng cách ngày càng gần hơn.
Yên Hoa chợt rùng ḿnh. Cô hấp tấp đặt tách cà phê xuống bàn và đứng
dậy.
- Xin lỗi, tôi...
Cô chỉ vừa ra đến gần cửa th́ Quốc chụp lại kịp. Anh ấn cô vào bức
tường lạnh toát. Không biết bức tường hay ánh mắt của Quốc quá gần
làm cô co người run rẩy trong lo sợ.
Giọng Quốc như khàn hẳn:
- Em đi đâu vậy?
Yên Hoa rùng ḿnh, đầu óc cô đang bấn loạn đến không thể nghĩ nổi
câu trả lời. Hơi thở Quốc mơn man trên má cô:
- Em đang định trốn tôi nữa sao, Yên Hoa. Em có biết tôi đă đứng hàng
giờ ngoài hành lang vắng lặng, chỉ ao ước đến cháy bỏng là được nh́n
thấy em trong cái đêm buồn đến lạnh lẽo này. Ao ước viễn vông, thế mà
cũng thành sự thật, em không ngủ được có phải v́ giao cảm với tôi.
Tôi đă tưởng rằng ḿnh vô vọng khi xung quanh em có c̣n nhiều gă có
lợi thế hơn tôi. Tôi đă cố chạy đua với tất cả, và bây giờ câu nói
của em nhắc nhở tôi rằng tôi c̣n phải chạy đua với thời gian nữa,
phải không Yên Hoa.
Giọng thầm th́ êm ái của Quốc vừa dứt bên tai, th́ môi của anh đă kề
bên môi cô. Yên Hoa giật ḿnh muốn phản kháng, nhưng sức nặng của cả
thân người anh và bức tường lạnh phía sau lưng như đồng lơa, khiến
cô không thể nhúc nhích ǵ được, chỉ có thể nhắm mắt trốn chạy nỗi lo sợ trong thực tại.
Nụ hôn thật dài và mạnh mẽ khiến cô gần ngạt thở. Khi anh rời môi,
cô như một con thỏ hoang mụ mị cả đầu óc và rời rạc cả chân tay.
Anh nh́n cô chăm chú, như sợ nụ hôn đầu mạnh bạo của ḿnh có thể làm
cô hoảng sợ mà ngất đi vậy.
Khi cô vừa tạm lấy lại hơi thở điều ḥa, anh mỉm cười ranh mănh cúi
xuống hôn thêm nữa. Những nụ sau nhẹ nhàng hơn, gượng nhẹ hơn, như
dẫn dắt một cô học tṛ ngây thơ bé nhỏ, như không để cô quên dễ dàng
bài học tuyệt vời và đáng nhớ hôm nay.
Rời môi nhau, anh để cô tựa vào vai ḿnh, tay anh ôm choàng lấy dáng
lưng mảnh dẻ của cô vào ḷng mà ngỡ như ḿnh đang ôm cả bầu trời đầy
sao đêm.
Áp má vào một điểm dựa vững chắc nhất trên đời, Yên Hoa vẫn nhắm
nghiền đôi mắt. Cô không biết ḿnh đang nằm gọn trong tay của Quốc,
không biết mùi đàn ông lạ lẫm đang vương trên mắt trên môi ḿnh. Nỗi
lo sợ lúc năy cũng tan biến đi rồi.
Giờ đây, cô chỉ muốn b́nh yên, chỉ muốn ngủ thiếp đi trong sự dịu êm
đang ấp ủ quanh cô. Chỉ muốn có thế.
Yên Hoa thở dài khe khẽ, tiếng thở dài thật nhỏ nhưng cũng đánh thức
cơn mộng của Quốc, anh mỉm cười vuốt lại mớ tóc xơa tung trên ngực
ḿnh mà thầm th́:
- Em là của anh. Đến bây giờ anh mới thật tin rằng Thượng Đế đă ban
em cho anh.
Câu nói dịu dàng nhưng ẩn chứa vẻ cao ngạo không thể lẫn lộn. Yên
Hoa nhấc đầu ḿnh lên nh́n anh. Gương mặt thật sát và đôi mắt ru ngủ
của anh làm cô mất cả nhuệ khí. Cô hoang mang hỏi:
- Anh có ư, phải không? Anh thật sự có ư định trước rồỉ.
Quốc nhướng mày ngạc nhiên:
- Em nói ǵ?
Khẽ ngọ nguậy muốn tách người ra khỏi anh nhưng vô hiệu, cô hậm hực
nói:
- Anh nói thật đi, có phải rằng anh đă có ư định từ trước? Anh cố
t́nh khi kéo tôi vào đây. Anh cố t́nh khi đến công ty tôi chỉ định
tôi làm việc với anh?
Nh́n chăm chú những biểu hiện trên gương mặt của cô, Quốc khẽ lắc
đầu:
- Không phải, Yên Hoa. Anh không hề dự tính hay dự đoán được điều ǵ
cả. Thấy em co ro lạnh lẽo, anh đă lo lắng quá rồi, đâu có ḷng dạ
nào nghĩ đến chuyện ǵ nữa.
Yên Hoa bĩu môi:
- Anh nói cứ như thật sự... yêu tôi lắm vậy.
Chữ "yêu" cô thốt ra ngượng nghịu mà dễ thương quá làm anh mỉm cười:
- Em không tin à? Anh có thể chứng minh đấy.
Yên Hoa im lặng nh́n anh nghi ngờ. Trên đời này chứng minh cái ǵ
c̣n dễ chứ làm sao chứng minh t́nh yêu.
Quốc điềm tĩnh ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Anh yêu em thật đấy Yên Hoa. Yêu đến nỗi điên rồ thực hiện cái ư đồ
mà em vừa nói.
Yên Hoa khựng người:
- Ư đồ ǵ? Anh vừa nói ǵ?
Quốc cười cười:
- Em vừa hỏi anh, có phải anh có ư đồ khi đến gặp mấy ông sếp của
em, đ̣i em theo làm việc chung với anh đó thôi. Anh thú nhận chuyện
này là có. Anh cố ư t́m cách gặp em đấy, cố ư để có em theo anh
trong chuyến đi này.
- Để làm ǵ? - Yên Hoa ngơ ngác.
Quốc quẹt nhẹ mũi cô:
- Chỉ để gặp em, nh́n thấy em trong mấy ngày đó thôi. Ngốc quá phải
không?
Anh cúi người để nh́n kỹ cô hơn với cái nh́n ḍ hỏi:
- C̣n em? Cũng yêu anh chứ?
Yên Hoa đỏ mặt. Câu hỏi của anh làm cô phát ngượng. Chuyện yêu đương
thấy hoài trong tiểu thuyết, trên phim ảnh, nhưng bây giờ cảm giác
mê đắm nghẹn cả tim ấy có phải là yêu không? Cô đâu có biết trạng
thái u mê tê dại khi được anh hôn kia có thực là yêu không?
- Trả lời anh đi, Yên Hoa.
Giọng Quốc dịu dàng hối thúc. Cô ngẩn ngơ nh́n anh. Làm sao mà cô
trả lời anh được trong khi chính cô cũng chưa hiểu nỗi ḷng ḿnh? Cô
khó nhọc lắc đầu lí nhí:
- Em không biết.
Câu trả lời tuy chưa rơ ràng nhưng Quốc không buồn mấy. Cô vừa đổi
cách xưng hô với anh, giọng nói của cô ngọt ngào, dễ thương quá
chừng rồi, anh c̣n đ̣i hỏi ǵ thêm nữa.
Anh nheo mắt cười rồi trịnh trọng bắt bẻ cô:
- Nói là em chưa biết chứ.
Hôn nhẹ lên môi cô một nụ nữa anh thở nhẹ:
- Anh tin rằng anh sẽ có câu trả lời chính xác hơn torng một thời
gian gần đây.
Nụ hôn của anh làm cô mạnh dạn một tí để thắc mắc:
- Anh... yêu em khi nào vậy?
Đang định t́m ở môi cô bài học vừa dạy, câu hỏi của cô làm anh ngưng
lại nủa chừng. Anh trả lời trong khi ngắm đôi môi cô với vẻ tiếc rẻ:
- Anh không nhớ lắm. Có thể là lần đầu tiên, hay lần sau đó. Anh
không biết, chỉ biết rằng càng ngày càng muốn gặp em, càng muốn có
em ở bên cạnh ḿnh, muốn nghe em nói, muốn thấy em cười...
Yên Hoa cắt đứt bài thơ bay bướm của anh.
- Anh tin đó là t́nh yêu à?
- Dĩ nhiên - Quốc cười.
Yên Hoa ngập ngừng:
- Vậy... c̣n những người... trước đây.
Quốc hơi khựng lại, anh băn khoăn nh́n cô:
- Em muốn nói tới Tố Trang à?
Cô chưa kịp trả lời. Anh giải thích thật nhanh:
- Yên Hoa, em hiểu cho anh. Khi ấy... anh chỉ là một gă độc thân
hoang đàng. Hôm đó anh say quá, không chủ ư ǵ cả. Anh không hề biết
Tố Trang trước đó. Anh cũng chưa biết rằng có một ngày gặp em.
Anh...
Yên Hoa lắc đầu:
- Không anh Quốc. Em không nói về Tố Trang - Cô ngần ngừ - Chuyện về
Tố Trang... em không nghĩ đến. Em chỉ thắc mắc về...
Vẻ lúng túng của cô làm anh chợt hiểu. Anh nh́n cô, phân vân một lúc.
Rồi cuối cùng, tay nắm tay, anh đưa cô trở lại ngồi trên chiếc ghế
góc pḥng. Giọng anh gọn ghẽ:
- Anh yêu em. Nên cũng biết rơ thế nào rồi cũng có một ngày phải kể
cho em nghe chuyện cũ. Thôi th́ kể luôn hôm nay, anh mong rằng em sẽ
công bằng mà không thấy anh phạm lỗi lầm ǵ nặng nề như người ta vẫn
nghĩ.
Lời nói của anh làm cô có cảm giác nghiêm trọng. Đợi cô ngoan ngoăn
như lắng nghe, anh bắt đầu kể:
- Năm đó anh hai mươi mốt, c̣n trong đội tuyển bơi lội quốc gia đi
tập huấn ở nước ngoài. Một chấn thương ở vai khiến anh đành bỏ dở
chuyến tập huấn mà trở về nước, và phải điều trị mất một thời gian.
Chữa trị là một nữ bác sĩ. Anh không ngờ chuyện tiếp xúc cũng b́nh
thường như giữa bao bệnh nhân và bác sĩ lại trở thành rắc rối khủng
khiếp sau này với ḿnh.
Yên Hoa nhíu mày:
- Người nữ bác sĩ đó...?
Quốc gật đầu:
- Chính là cô ta.
Yên Hoa im lặng nghe anh kể tiếp:
- Khi anh nằm viện điều trị, bạn
bè đồng đội thỉnh thoảng cũng đến thăm, anh không để ư rằng hoa hồng
mỗi sáng một bó thật tươi cắm ở trên bàn là của ai. Và cũng không hề
thắc mắc hoặc để ư là những lúc không người đến thăm, cô bác sĩ
thường hay đến thăm bệnh hoặc tṛ chuyện với ḿnh. - Anh cười buồn:
- Sinh nhật của anh năm đó thật đáng nhớ. Trước đó mấy hôm, cô ta thố
lộ t́nh cảm với anh. Trong lúc anh c̣n kinh ngạc với sự bạo dạn và
t́nh yêu "thần tốc" của cô ta và chưa biết phải trả lời ra sao, th́
cô ta nói sẽ dành cho anh một bất ngờ trong những ngày sắp tới. Anh
chẳng hiểu ǵ cho đến ngày sinh nhật, khi cả ba mẹ anh vào viện thăm
và chúc mừng, đi kèm c̣n có vị trưởng khoa của bệnh viện. Đáng ngạc
nhiên là ba mẹ anh cũng có quen biết ông ta, họ là bạn thân cũ của
nhau.
Yên Hoa không hiểu:
- Thế th́ sao?
- Đó là cha của cô ta. - Anh chép miệng:
- Chuyện chỉ có vậy. Nhưng cô
ta thật kỳ quái. Những ngày sau đó cho đến khi xuất viện, cô ta cứ
như đă có ǵ đó như là hôn ước với anh rồi vậy.
Yên Hoa ngạc nhiên:
- Tại sao lại vậy được?
Quốc nhún vai:
- Lúc đó anh không biết, chỉ thấy lạ lùng với tính
cách khác thường của cô ta thôi.
Anh nh́n cô như tự thú:
- Có thể em lên án anh v́ điều này, nhưng
lúc đó anh chỉ v́ đắc ư và ṭ ṃ với một mối t́nh như đùa, khi người
chủ động tỏ t́nh không phải là anh mà lại là một cô gái khá thành
đạt trong sự nghiệp và hơn anh đến mấy tuổi. Anh có đi chơi với cô ta
mấy lần nhưng chỉ vài lần rồi thôi. - Thấy Yên Hoa không tỏ vẻ ǵ,
anh tiếp:
- Bởi v́ không lâu sau đó, anh phát hiện cô ta có ǵ đó kỳ
quặc làm anh khó chịu. Tính t́nh cô ta ngoan cố và quá quắt lắm. Chưa
là ǵ của nhau, cô ta đă muốn kiểm soát những giao tiếp bạn bè của
anh, như muốn trói buộc anh vào một sợi dây vô h́nh nào đó. Thế là
thật dễ dàng v́ cũng không hề có cảm t́nh ǵ đặc biệt, anh rời khỏi
cô ta.
Quốc lắc đầu:
- Anh ngốc nghếch cứ tưởng như vậy là chuyện b́nh
thường nhưng không ngờ điều đó đối với cô ta chẳng b́nh thường chút
nào, đến nỗi cả nhà anh phải bấn loạn lên v́ tin cô ấy cấp cứu trong
bệnh viện. Anh quư người cha của cô ta. Ông ấy rất yêu thương cô con
gái. Chưa bao giờ anh thấy một người cha nào yêu thương con ḿnh đến
như thế. Ông làm anh cảm động, nên anh đă ngu ngốc nhận lời. - Giọng
anh trầm hẳn:
- T́nh h́nh vết thương không khả quan, anh bỏ mộng làm
nhà vô địch, trở lại Giảng đường học tiếp. Để gián tiếp né tránh bớt
những cuộc gặp mặt với cô gái đó, anh lao vào việc học một lúc hai
chương tŕnh, chưa kể linh tinh những khóa học ngoại ngữ khác.
- Vẫn là... bạn trai của cô gái đó? - Yên Hoa hỏi.
Quốc cười buồn:
- Có thể nói như vậy. Một vai bất đắc dĩ. Một t́nh
trạng khó chịu. Anh nhăn mặt:
- Em có hiểu không, gần ba năm trời
chán ngán và cực kỳ khó chịu đó, đă có đến chục lần anh nản ḷng t́m
cách tách khỏi cô ta, th́ cô ta lại khóc lóc và dọa tự tử nữa. Càng
ngày, anh càng ngán ngẩm và ghê sợ cho cái tính t́nh ích kỷ và kỳ
quặc đó. Măi cho đến một ngày anh quen một cô bạn chung khóa học
đêm. Chỉ là một mốt quan hệ đồng học nhẹ nhàng, nhưng cô ta đă gây
gổ, và ép anh bỏ khóa học. - Quốc lắc đầu cười gằn:
- Đến lúc đó th́
anh hết chịu nổi. Xưa đến nay chưa hề có một ai ép buộc anh một điều
ǵ, nhất lại là những điều vô lư như vậy.
Gió ngoài cửa sổ như càng mạnh thêm Yên Hoa nén ḷng để nghe anh kể
tiếp:
- Anh mừng v́ rốt cuộc cũng nói thẳng cho cô ấy biết mọi
chuyện. Hôm đó cô ta như điên vậy, la hét ầm ỉ như không tin lời anh
nói. Nói ra hết là rũ bỏ phiền toái, anh không nghĩ ǵ thêm với
chuyện đó, nên bỏ về mà tưởng rằng thế là thanh thản.
Yên Hoa nh́n anh:
- Chuyện ǵ đă xảy ra.
Quốc thở dài nh́n cô:
- Em đừng trách anh độc đoán, nhiều người lại
trách anh khắc nghiệt, khó gần. Thực sự đó là hậu quả của những lần
không dứt khoát quyết định xưa kia, anh đă phạm một sai lầm lớn mà
cứ ngỡ ḿnh đang giúp một người cha tội nghiệp. Sau này anh rất
nguyên tắc và có thể nói như em là độc đoán, độc tài. Anh không bao
giờ để ai chi phối quyết định của ḿnh nữa, bởi v́ anh hiểu, chính
anh chứ không ai khác sẽ phải chịu trách nhiệm với quyết định đó.
Gió khua nhẹ cành lá trong vườn trong đêm thanh vắng làm Yên Hoa như
liên tưởng đến tiếng khóc ai oán của một cô gái thất t́nh, cô rùng
ḿnh. Giọng Quốc vang lên bên tai:
- Anh đă kể em nghe hết rồi, em có cho là anh có lỗi không?
Yên Hoa né tránh câu trả lời, cô hỏi lại:
- Mọi người lúc ấy cho là
anh có lỗi à?
Quốc lắc đầu:
- Không hẳn. Cái chết được cha của cô ấy giữ kín
nguyên do, nên chỉ một số ít người biết đấy là do thất t́nh dẫn đến
bạo bệnh, những lời đàm tiếu v́ vậy cũng hầu như không có chứng cứ.
Anh không màng đến những lời thêu dệt của người đời, chỉ cảm thấy có
lỗi với người cha của cô ta. Anh đă hứa giúp ông, nhưng cuối cùng
không giữ được lời hứa, anh biết ḿnh đă làm ông ấy nh́n anh bằng
một ánh mắt như oán hờn. Ánh mắt ấy làm anh day dứt măi không nguôi.
- Cho đến bây giờ?
Quốc có vẻ tư tự:
- Anh không biết. Anh đă không gặp ông ta trong
một thời gian dài. Hôm trước gặp t́nh cờ gặp lại, ông ta cũng hỏi
thăm về anh một cách tự nhiên hơn, anh không biết rằng ông ấy có c̣n
nỗi hận cũ không. - Anh thở dài nh́n ra ngoài khung cửa và lẩm bẩm:
- Anh chỉ hy vọng ông ta quên hết chuyện sai lầm cũ của anh hay tha
thứ cho anh. Điều này có lẽ sẽ làm anh nhẹ nhơm hơn nhiều. Một Giáo
sư nổi tiếng đôn hậu như vậy, chắc sáu năm trời cũng đủ để dịu ḷng
mà tha thứ.
Câu nói của anh như có một điều ǵ đó làm Yên Hoa bồn chồn không
yên. Cô không biết đó là điều ǵ, chỉ mơ hồi lo sợ. Đầu óc cô hoang
mang và rối rắm quá với câu chuyện có đoạn kết buồn rầu kia. Cô lắc
nhẹ đầu cho nỗi ám ảnh về cái chết của cô gái năm xưa vơi đi.
Chợt một liên tưởng thoáng qua làm cô lặng người. Anh đă kể những ǵ?
Cô gái đó là một bác sĩ? Và cha của cô ta cũng là một bác sĩ trưởng
khoa ư? Một cái chết đột ngột khoảng sáu năm về trước? Yên Hoa nh́n
Quốc. Anh vẫn măi nh́n xa xăm ngoài khung cửa, không để ư đến những
biểu hiện trên nét mặt cô. Cố nén cho giọng ḿnh không run rẩy, cô
hỏi anh:
- Người cha của cô gái đó tên ǵ vậy? Ông ta là một người nổi tiếng
lắm à?
Quốc gật đầu:
- Ngành Y không ai là không biết ông Lâm Hải, một con
người khả kính và hiền hậu.
Giọng Quốc đều đều, nhưng cô nghe rơ ràng như tiếng vọng bên tai.
Cơn mưa ngoài trời có trở thành cơn băo cuốn phăng Yên Hoa đi cũng
không làm cô chết sững đến như vậy. Mặt cô tái nhợt, cô phải mím môi
cố gương để giữ ḿnh b́nh tĩnh. Cô nhắm chặt mắt lại như muốn quên
đi câu chuyện Quốc vừa kể. Quốc ngồi lặng nh́n ra màn trời đêm một
lúc. Khi anh quay lại chợt giật ḿnh phát hiện dáng rũ người kỳ lạ
của Yên Hoa. Tay cô đỡ lấy mái đầu đang cúi
xuống, đôi mắt dường như
nhắm nghiền.
Quốc lo lắng chồm đến gọi tên cô. Anh phải gọi đến lần thứ ba, cô
mới mở mắt Quốc thở phào:
- Em làm anh hết hồn, cứ ngỡ em lại mệt mỏi ngất xỉu.
Cô không lên tiếng. Quốc nín bặt, anh cau mày quan sát cô. - Chuyện
ǵ vậy Yên Hoa.
Giọng anh nhẹ nhàng. Cô vẫn không trả lời. Quốc lay khẽ vai cô:
- Yên Hoa, em làm sao vậy? Nói cho anh biết đi.
Yên Hoa lắc đầu. Nước mắt đột nhiên trào ra ướt đẫm đôi má cô. Quốc
hốt hoảng kêu lên:
- Yên Hoa, đă xảy ra chuyện ǵ rồi. Cho anh biết đi, anh đă làm ǵ em
buồn?
- Không. - Yên Hoa khó nhọc lên tiếng.
Gạt tay anh ra cô loạng choạng đứng dậy, nhưng Quốc giữ chăt vai cô:
- Em đi đâu đấy.
Giọng cô nghèn nghẹn:
- Tôi... tôi muốn về pḥng.
Câu trả lời của cô làm anh nhíu mày. Đỡ lấy gương mặt đầm đ́a nước
mắt của cô, anh dịu giọng:
- Nh́n anh này Yên Hoa. Chuyện ǵ xảy ra vậy?
Cô nh́n anh, nh́n thậy kỹ qua màn nước mắt. Gương mặt anh thật gần.
Đôi lông mày thẳng hay nhếnh lên kiêu hănh. Ánh mắt nồng nàn đă từng
làm cô xao động, và đôi môi mới dạy cô bài học vỡ ḷng của t́nh yêu. Bây giờ tất cả thật gần bên cô, nhưng cô không thể nào có được ở
ngày mai. Anh không phải là của cô nữa rồi.
Quốc nhăn mặt khi thấy cô không nói mà chỉ nh́n ḿnh rồi khóc. Đôi
mắt cô sau màn lệ sao mà buồn quá làm anh đau thắt con tim.
Cô gỡ nhẹ lấy tay anh rồi đứng lên. Anh thở dài, đành đỡ lấy cô.
Giọng anh trầm trầm:
- Thôi được, có lẽ em mệt mỏi lắm rồi. Anh sẽ đưa em về pḥng.
D́u cô dến cửa pḥng, Quốc xoay người cô lại khẽ nói:
- Em nghỉ đi
nhé. Và đừng khóc nữa. Anh không biết v́ sao em khóc nhưng ngày mai
anh sẽ chờ để gặp em. Ngủ ngon em nhé.
Quốc cúi người định hôn lên môi cô, nhưng Yên Hoa quay đầu né tránh.
Vầng trán Quốc cau lại một giây, rồi anh đành thở dài, thả tay để cô
đi vào.
Cánh cửa đă đóng trước mặt để lại cho anh bao câu hỏi không có một
lời giải đáp. Nhưng Quốc biết ḿnh nhất định phải t́m ra. Anh không
muốn nh́n thấy những giọt nước mắt lăn trên má Yên Hoa, cũng
không muốn cô nh́n anh bằng ánh mắt câm lặng khó hiểu ấy. Tại sao
lại như vậy? Anh đă vô t́nh chạm đến nỗi đau nào của cô ư.
Đêm đă trở dần sang ngày. Quốc về pḥng, thuốc nối thuốc từng điếu
trên tay chờ sáng.
Chương 20
Không biết đă mấy giờ rồi. Yên Hoa nằm im nh́n trừng trừng không
gian xám đen trước mắt. Đầu óc lẫn con tim đều mệt nhoài, nhưng cô
vẫn không ngủ được. Câu chuyện của Quốc vô t́nh đưa cô trở về với
một cái tên quen thuộc. Lâm Hương. Dù không hỏi thêm Quốc, nhưng cô
có thể rơ ràng rằng anh đang kể cho cô nghe về ai.
Lâm Hương, người chị cùng cha khác mẹ với cô. Người mà cho đến lúc
chết đi, cô chỉ biết mặt qua tấm ảnh to trong nhà. Người hơn cô cả
chục tuổi nhưng vẫn nuôi trong ḷng tính ích kỷ và khắc nghiệt, đă
giữ một cách vô lư t́nh trạng hai nơi của ba và người vợ tục huyền
của ông. Lâm Hương. Yên Hoa nghe tim ḿnh đau thắt. Cô ghét cay ghét
đắng cái tên hiền ḥa mà độc đó. Ba và mẹ cô gặp gỡ và kết hôn sau
cái chết của người vợ trước của ba đến mấy năm ṛng. Mẹ và cô có lỗi
ǵ? Vậy mà người con gái đó vẫn t́m mọi cách ép buộc ba cô sống xa
người vợ mới và không cho đưa bà chính thức về ở trong ngôi nhà của
ông.
Yên Hoa mỉm cười chua chát. Th́ ra bà chị ác nghiệt đó vịn vào căn
bệnh bẩm sinh của ḿnh mà áp đặt được ba. Th́ ra cái chết đột ngột
mà ba vẫn nói là bệnh tim đó thật ra là thất t́nh. Với danh tiếng và
quyền hạn của ḿnh, ba đă giấu nhẹm được sự thật chuyện này thật
hay.
Yên Hoa thở dài. Đoàn Quốc đến với cô bằng một sự t́nh cờ nhưng là
một sự t́nh cờ trớ trêu. Tại sao hai chị em cô cùng dính dấp với một
cái tên đàn ông như một định mệnh như vậy? Tại sao người con gái
Quốc vừa kể không phải là ai khác, mà lại cũng là một đứa con gái
của ông Lâm Hải. Không biết ở thế giới xa xôi, người chị ích kỷ của
cô có căm giận khi biết được điều này. Chị ấy sẽ dùng quyền lực ǵ
nữa để ngăn trở, để phá hoại cuộc t́nh c̣n mới mẻ đến vụng
về của người yêu cũ và đứa em cùng cha khác mẹ.
Yên Hoa chợt rùng ḿnh với những suy nghĩ của ḿnh. Không! Yên Hoa
vùi đầu trong chăn nệm lạnh giá. Có lẽ vẫn c̣n kịp cho cô có một lối
thoát. Quốc chỉ vừa tỏ t́nh với cô. Cô thậm chí c̣n chưa định được
ḷng ḿnh rằng đối với anh, đă là t́nh yêu chưa. Vậy th́ đơn giản là
một sự quay lưng tránh mặt. Cô không muốn có bất kỳ liên quan ǵ
thêm đối với cái tên của người chị kia, và cái chết đầy ám ảnh đó.
Yên Hoa lại thở dài khi nhắm mắt lại. Cô thầm mong Quốc tha lỗi cho
ḿnh, thầm mong anh không v́ như vậy mà khuấy động tất cả lên. T́nh
cảm của cô và anh chỉ mới bắt đầu có lẽ đối với tính cao ngạo của
anh, chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Bên ngoài, gió mưa dường như tạm lắng lại để nhường chỗ cho tia nắng
mỏng mảnh đầu ngày. Yên Hoa thiếp đi với những rối rắm của ḷng
ḿnh.
o0o
Quốc khéo léo ngăn mọi người không đánh thức Yên Hoa dậy với lư do
cô không được khỏe.
Họp mặt, bàn bạc sơ về nội dung cuộc họp cuối tuần sắp tới xong cũng
đă gần trưa. Anh nhờ nhà hàng làm môt khay ăn sáng nhẹ rồi tự ḿnh
đem đến pḥng Yên Hoa. Sau vài tiếng chuông gọi cửa, cô mở cửa pḥng
với gương mặt ngái ngủ. Mái tóc dài xổ tung chưa kịp bới lại. Cô
nh́n anh và cái khay thức ăn có ly sữa, đĩa trứng ốp la mà như chưa
tỉnh.
Quốc cười:
- Né đường cho anh vào chứ, em không thấy là anh đóng vai
hầu bàn giả danh này năy giờ trước cửa pḥng em quá lâu rồi sao?
Yên Hoa ngần ngừ rồi cũng nép qua nhường đường cho anh. Trong khi
anh đặt khay điểm tâm lên cái bàn thấp, cô vào pḥng vệ sinh rửa lại
cái mặt c̣n hằn đầy dấu vết của cơn mệt nhọc thiếu ngủ đêm qua.
Lau mặt cho thật khô, cô nh́n ḿnh trong gương và tự nhủ: "Vậy là
Quốc đă có mặt rồi đó. Hăy làm đi, thực hiện những ǵ mi dự định đi.
Như vậy sẽ tránh được bao ám ảnh khó chịu cho anh ta, cho mi, và c̣n
cho cả những người khác nữa, những người c̣n sống lẫn những người đă
chết".
Cô trở ra với mớ tóc bới gọn sau đầu, gương mặt tuy c̣n có vẽ mệt
nhưng cương quyết và tỉnh táo.
Quốc đang đứng nh́n qua khung kính, những cây thông xa lạ vẫn đứng
thẳng qua đêm mưa băo, để giờ đây được hưởng tia nắng nhẹ lóng lánh
thật đẹp. Tiếng tằng hắng phía sau của Yên Hoa làm anh quay lại. Anh
nheo mắt ngắm nghía cô:
- Trông em c̣n mệt lắm. Em dùng điểm tâm đi
rồi vào giường tiếp. Hôm nay không có ǵ lạ, em có quyền ngủ đến
chiều.
Hít một hơi dài t́m ư, Yên Hoa chưa kịp nói ǵ th́ Quốc đă sải bước
đến nắm lấy tay cô ân cần đưa đến bàn:
- Em ăn sáng đi không thôi nguội mất. - Đưa cho cô ly sữa c̣n ấm,
Quốc khẽ cười:
- Uống ly sữa này trước đă. Em làm anh nhớ đến hôm
nào ở phi trường quá. Có biết lúc đó trông em như thế nào không?
Cầm ly sữa, Yên Hoa lơ ngơ hỏi lại:
- Như thế nào?
Quốc nói trong tiếng cười trêu:
- Lúc ấy trông em nhếch nhác và xanh
xao lắm, có điều anh nhớ hoài khi anh đưa thuốc, đưa sữa bảo uống,
em ngoan ngoăn uống hết một mạch, trông dễ thương quá chừng, cho dù
chỉ vài phút sau là nôn thốc tháo tất cả ra ngoài.
Yên Hoa chậm chạp nâng ly sữa lên. Những ân cần của anh càng làm cô
ray rứt. Mai này c̣n có ai quan tâm, ân cần với cô như thế không?
Làm sao cô có thể nói ǵ được trong lúc này.
Cô uống hết ly sữa, vừa đặt ly xuống bàn, Quốc lại đẩy đỉa hột gà ốp
la sang. Lấy hết ư chí, cô lên tiếng:
- Anh Quốc, ta... có thể nói chuyện một chút được không?
Nhướng nhẹ đôi mày, anh nói:
- Chuyện ǵ th́ em cũng ăn sáng xong đă
chứ, trứng nguội hết.
Cô lắc đầu:
- Không, em... muốn nói chuyện, em không ăn nữa đâu.
Quan sát vẻ bối rối trong mắt cô, anh gật:
- Thôi được, em nói đi.
Ngẩng lên nh́n anh, cô nén giọng:
- Em có thể hủy bỏ hợp đồng giữa
em với công ty anh không?
Quốc giật ḿnh:
- Em nói ǵ? Sao lại hủy hợp đồng?
Cô mím môi im lặng. Anh chồm đến vịn lấy vai cô khẽ lay:
- Em sao
vậy? Em không được khỏe à? anh có thể để em nghỉ một vài tuần. Về
lại Sài G̣n anh đưa em đi khám bác sĩ.
Yên Hoa kêu lên ngắt lời anh:
- Không, anh thật t́nh không hiểu sao.
Em muốn... muốn hủy bỏ hợp đồng.
Quốc cau mày:
- Nhưng tại sao lại như vậy? Em bận bịu chuyện ǵ? Em
cũng biết rằng dự án này được chờ phê duyệt để triển khai, đang ở
vào giai đoạn cần thiết cho vai tṛ của chúng ta kia mà?
Yên Hoa lắc mạnh đầu:
- Nhưng em không muốn đi tiếp nữa, không muốn
làm nhiệm vụ phiên dịch này nữa, không muốn... Giọng cô vấp một giây
khi quay mặt đi: -... không muốn gặp anh nữa.
Quốc tưởng ḿnh nghe lầm. Anh lay mạnh vai cô hỏi lại:
- Em nói ǵ vậy? Em có biết là đang nói ǵ không?
Né tránh đôi mắt kinh ngạc của anh, cô cố gỡ lấy tay anh khỏi vai
ḿnh:
- Dĩ nhiên em biết ḿnh đang nói ǵ chứ. Em... không muốn tiếp
tục theo hợp đồng nữa, cũng như... không muốn đi cùng anh.
- Nhưng tại sao? -Anh giận dữ kêu lên:
- Tại sao em lại không muốn
đi cùng với anh?
Vai bị anh níu chặt đến đau nhói, Yên Hoa nghiến răng cố giải thích:
- Anh không hiểu sao? Tại v́... tại v́ tôi không có yêu anh, làm sao
tiếp tục đi với anh đươc nữa, như vậy sẽ gượng ép cho cả hai, cho
nên...
Quốc nóng năy ngắt lời:
- Không phải, không phải vậy, hôm qua em
đă...
Yên Hoa lắc đầu:
- Hôm qua anh có hỏi tôi, nhưng tôi... tôi chưa kịp
trả lời, bây giờ th́ tôi có câu trả lời thật sự rồi.
- Không phải như vậy.
Nhân lúc Quốc bất ngờ v́ bị tác động bởi câu nói của ḿnh, cô xoay
người thoát khỏi tay anh và đứng dậy.
Quốc như bừng tỉnh, anh cũng đứng phắt dậy kêu lớn:
- Không phải, em
nói láo.
Lùi vài bước xa anh, Yên Hoa gượng căi:
- sao tôi phải nói láo.
Tôi... anh cũng biết rồi đó, tôi có người yêu rồi. Làm chung ở công
ty, cấp trên của tôi... tôi không muốn anh ấy biết chuyện này. Anh
hăy để tôi cắt hợp đồng.
Cô lùi bước không kịp khi Quốc sải tới. Anh lại chụp kịp lấy cô
trong đôi tay nóng nảy của ḿnh. Trán anh hằn những câu hỏi:
- Anh
không tin những ǵ em vừa nói đâu Yên Hoa. Hăy nói cho anh biết,
chuyện ǵ đă xảy ra. Tại sao em lại thay đổi như vậy?
Quay mặt đi, cô lấy vẻ b́nh tĩnh kêu to.
- Trời ơi sao anh không chịu hiểu. Tôi không có yêu anh, không có.
Tôi đă nhận ra như vậy. Đó là sự thật mà.
Nhân mặt với sự ngoan cố đến khó hiểu của cô, anh lắc đầu:
- Anh không hiểu điều ǵ làm em có những ư nghỉ như vậy. Hôm qua em
không nói ra, nhưng anh vẫn có thể quả quyết rằng em cũng có yêu
anh, tại sao hôm nay em lại nói kỳ lạ như vậy?
Cô cụp mắt không đáp. Anh khẽ sờ nhẹ lên má cô. Một động chạm nhỏ
thôi nhưng cũng khiến Yên Hoa rùng ḿnh nhớ lại những nụ hôn đêm qua.
Quốc nhận ra sự nhạy cảm ấy của cô, anh lập tức cúi
người hôn lên môi cô. Nụ hôn cũng nồng nàn, mê đắm như hôm qua, và
khi anh gần như đoán chắc rằng cô ngoan ngoăn hơn với đôi môi đă mềm
lại ấy, th́ đột nhiên, cô bừng tỉnh cố quay mặt đi vé tránh và lính
quưnh đẩy anh ra. Giọng cô nói thật nhanh trong tiếng thở gấp:
- Anh bỏ tôi ra, đừng làm như vậy, tôi không... tôi đă nói là không
yêu anh rồi mà.
Quốc vẫn ĺ lợm kềm giữ gương mặt cô và định cúi xuống lần nữa. Yên
Hoa hốt hoảng tát mạnh một cái lên g̣ má anh. Cái tát đến rát tay ấy
làm cả hai cùng sững sờ. Ánh mắt Quốc chợt thoáng một tia dữ dội
khiến Yên Hoa lo sợ. Cứ tưởng anh sẽ có hành động ǵ đối với ḿnh,
cô sợ hăi nhắm chặt mắt lại run rẩy trong tay Quốc.
Mấy giây trôi qua, tiếng thở hộc giận dữ của anh dần dịu lại, Yên
Hoa mở mắt, chỉ thấy tia nh́n thất vọng của anh đăm đăm trên gương
mặt cô. Giọng anh buồn quá:
- Tại sao lại như vậy, Yên Hoa Anh không
hiểu ǵ hết. Hôm qua chúng ta có nhau. Anh đă ôm em trong ṿng tay
mà, em đă ngoan ngoăn và nồng nàn chia xẻ cảm nhận t́nh yêu với anh.
Tại sao bây giờ em lại thay đổi như vậy? Tại sao đột nhiên từ chối
t́nh yêu của anh?
Yên Hoa nghẹn lời. Làm sao cô trả lời anh được, làm sao cho anh hiểu
được rằng cô cũng đau khổ khi nói những lời như thế. Đêm qua cứ
tưởng sẽ dễ dàng cho anh và cho cả cô khi chia tay. Nhưng bây giờ
cô ngỡ ngàng và xót xa nhận ra ḿnh quả thật cũng yêu anh, cũng
không muốn rời xa anh, cũng không muốn mất anh.
Nhưng, cô có thể làm ǵ khác được. Chấp nhận t́nh yêu của anh tức là
chấp nhận sự ám ảnh dai dẳng, niềm ganh ghét vô biên của bà chị với
suốt đường đời cô.
Quốc vẫn đôi mắt nh́n những biểu hiện trên gương mặt cô, anh cay
đắng nhận ra vẻ quả quyết mạnh hơn sự ngập ngừng và yếu đuối thường
nhật từ cô.
- Em đă quyết định từ chối t́nh yêu của anh thật sao?
Giọng anh nhẹ như gió thoảng. Cô nh́n anh thật lâu rồi buồn bă gật
đầu. Anh ngước mắt lên nén một tiếng thở dài:
- Thôi được nếu em đă thật sự quyết định như vậy th́... Ngừng một
chút, anh lắc đầu:
- Anh không muốn mất em một cách vô lư như thế,
nhưng anh lại cũng không muốn em khó chịu v́ ép ḷng. Anh vẫn là một
gă độc đoán, nhưng với em, anh đă mong ḿnh không bao giờ áp đặt bất
cứ điều ǵ để em phải buồn.
Anh nh́n sâu vào mắt cô:
- Anh không tin Trọng hay Lân là người em
yêu đâu, nhưng ch́u ư em, anh sẽ để em nghỉ, nhưng chỉ nghỉ một thời
gian thôi, chứ không thể cắt hợp đồng.
Yên Hoa kêu lên:
- Không, anh Quốc, tôi không thể...
Quốc lấy lại vẻ điềm tĩnh ngắt lời cô:
- Để chuyện t́nh cảm giữa hai
đứa qua một bên, em vẫn có thể tiếp tục công việc, anh hứa với em sẽ
không làm bất cứ điều ǵ để em phải khó chịu, anh không quấy rầy em,
cũng không tạo bất kỳ áp lực nào với em đâu, đừng lo.
- Nhưng...
Anh nhún vai:
- Cuộc nói chuyện của em chắc đă kết thúc, em có
thể... chấp nhận ở anh một yêu cầu nhỏ không?
Cô nh́n anh ḍ hỏi:
- Yêu cầu ǵ?
Quốc buông gọn:
- Anh muốn hôn em một lần nữa.
Yên Hoa giật ḿnh rụt vai lại:
- Không, tôi...
Đôi mày hơi cau lại, anh nh́n cô cười buồn:
- Em thật sự sợ đến như
vậy ư?
Buông thơng tay khỏi người cô, Quốc quay người bước ra cửa, giọng
anh vọng lại:
- Anh về pḥng để em có thể yên tâm mà dùng cho xong bữa ăn sáng
muộn của ḿnh. Và em hăy nghỉ ngơi đi, cho dù em không là của anh,
anh cũng không muốn thấy em với đôi mắt thâm quầng mệt mỏi ấy.
o0o
|