T́nh Yêu Mênh Mang   Khánh Mỹ Pages  1  2  3  4  Next 
Chương 1

Chỉ khi đứng trước khuôn của quen thuộc của căn hộ thuê, Yên Hoa mới thở phào nhẹ nhơm.
Vậy là đă về nhà rồi.
Mỗi một chuyến đi xa về, chuyện leo lên ba tầng lầu luôn làm cô ngán ngẩm. Chung cư có bốn tầng th́ tụi cô lại "thượng" ngay trên tầng chót. Thế mới là cực h́nh cho mỗi lần xuống phố và lên nhà.
Vừa thở mệt nhọc, vừa lục t́m ch́a khóa, cô lẩm bẩm:
- Chắc giờ này nó đă về rồi đây.

"Nó" là nhỏ bạn gái chung pḥng với cô, cũng là bạn cũ thời Trung học. Làm nghề ca sĩ, nên nhỏ ấy thường về muộn.
Mở được cánh cửa, Yên Hoa kéo valy và xách mấy túi trái cây vào. Đèn sáng trưng ở pḥng ngoài. Đóng cánh cửa, cô khẽ cất tiếng gọi bạn:
- Tố Trang, Tố Trang ơi!
Có tiếng nước chảy rào rào trong pḥng tắm, Yên Hoa quẳng vội mớ hành lư lên nệm ghế salon, cô đi thẳng đến nơi có tiếng động.
- Ê, Tố Trang. Tao về rồi nè.
Miệng nói, tay cô đẩy cửa pḥng tắm tỉnh bơ bước vào.
Không để ư lắm đến tiếng nước chợt tắt hẳn sau tấm nilon dày màu xanh đậm quây ở góc trong, cô mở ṿi nước ở lavabo và thoa xà bông lên mặt.
Khom người vốc những bụm nước mát lạnh lên khuôn mặt đầy xà bông trắng xóa, cô xuưt xoa:
- Trời ơi, mát quá, đă ghê. Ê nhỏ, tắm lẹ cho tao tắm với. Người tao đang đóng đến cả tấn bụi đường đây nè.
Ṿi sen sau tấm màn nilon đă chảy lại như trước nghe rào rào đều nhịp.
Quờ tay với lấy cái khăn lau mặt, Yên Hoa thấy tươi tỉnh hẳn ra với gương mặt sạch sẽ tinh khôi, cô ngân nga hát một khúc hát quen thuộc mà lần nào cất tiếng cũng bị Tố Trang bịt tai nhăn nhó. Cũng hơi lạ là lần này cô nàng ca sĩ chuyên nghiệp chẳng thèm phản đối ǵ giọng hát kinh dị của cô cả.
C̣n đang săm soi, ngắm nghía trước gương đôi mắt hơi đỏ v́ bụi đường của ḿnh, có tiếng gơ nhẹ vào cửa pḥng tắm khiến cô giật ḿnh.
Giọng Tố Trang vang lên bên ngoài như cợt đùa:
- Nè, xong chưa? Có cần người vào tắm giúp cho không vậy?
Yên Hoa trợn mắt kinh ngạc. Chuyên ǵ vậy ? Nhỏ Tố Trang ở ngoài kia, vậy chứ c̣n ai đang...
Tia thắc mắc vừa lóe lên trong đầu, tay cô đă nhanh như chớp kéo vẹt tấm nilon qua bên mà chẳng kịp cả suy nghĩ.
Thế nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô sững người mất một giây như không tin nổi vào mắt ḿnh. Trời đất ơi! Chợt tỉnh ra, cô nóng bừng cả mặt mũi tông cửa chạy ra va mạnh vào Tố Trang đang đứng bên ngoài, làm cả hai té lăn ra trên nền gạch.
Tố Trang hết hồn hét lên:
- Ui da! Sao tự nhiên chạy... Ủa! - Cô sửng sốt - Mày đó hả Yên Hoa?
Đang tức tối đến phát khóc, Yên Hoa quắc mắt:
- Vậy chứ mày tưởng là ai?
Tố Trang ngơ ngác:
- Ủa vậy c̣n...
Cánh cửa pḥng tắm bật mở, một giọng nói b́nh thản cất lên:
- Tôi đây.
Tố Trang ngẩng lên nh́n người thanh niên cao to, tóc tai c̣n sũng nước, ḿnh quấn cái khăn tắm sặc sỡ in h́nh con khủng long, rồi quay lại ngạc nhiên nh́n gương mặt c̣n in đậm vẻ sượng sùng của Yên Hoa.
Thế rồi bỗng dưng cô phá lên cười sặc sụa. Nhưng giọng cười mới cất lên đă chợt tắt ngang dưới ánh mắt hơi cau lại lănh đạm của người thanh niên.
Cô giả lả:
- À... xin lỗi nhé Yên Hoa. Không ngờ lại có sự cố như vầy xảy ra, tao cứ tưởng mày c̣n ở Hà Nội chứ.
Yên Hoa sầm mặt làm thinh.
Liếc nh́n cô, Tố Trang đành đứng lên cười nói:
- Thôi xin lỗi cả hai người vậy, anh Quốc à, cho Trang xin lỗi, Yên Hoa là bạn chung pḥng với Trang.
Cô ngượng nghịu:
- Tại hồi năy Trang lấy máy điện thoại ra ban công nói với bạn nên không có đây, thành ra...
Đang nói chợt cô nh́n thấy cái điện thoại di động của Quốc mà khi năy cô đă xéo xắt lấy gọi bạn bè, bây giờ đang nằm lăn lóc dưới chân tường sau cú... ngă của Yên Hoa, không biết có bị hư hại ǵ không.
Lấm lét nhặt lên, Tố Trang đem lại đưa cho Quốc với nụ cười cầu tài:
- Điện... điện thoại của anh, hồi năy em mượn đỡ...
Quốc không nói ǵ, chỉ đưa tay cầm lấy.
Như để trốn lánh cái không khí nặng nề khó thở này, Tố Trang vừa chui vào pḥng tắm:
- Để Trang vào rửa mặt cái đă.
Chỉ c̣n lại hai người.
Quốc bước vào bên trong, nơi mà trên sàn có hai tấm nệm đặt song song, một tấm th́ c̣n phẳng phiu, tấm kia drap nhàu nát, từ trên nệm xuống đến dưới sàn cứ như một băi chiến trường.
Yên Hoa mím môi nh́n gă thanh niên tự nhiên đi thẳng vào pḥng ngủ của cô nhặt quần áo, giầy vớ của hắn nằm rải rác đây đó với vẻ tức tối mà không biết phát tiết vào đâu.
Mệt mỏi với chuyến đi công tác nên cô không nh́n qua cái pḥng ngủ trước khi tông vào nhà tắm. Nếu để ư một chúc chắc hẳn cô đă phát hiện ra có người lạ trong nhà rồi, đâu để t́nh trạng quái gở đó xảy ra.
Gom lại mớ đồ của ḿnh rồi, gă kia c̣n vênh cái mặt lên. Hắn lấy gói thuốc trong túi chiếc áo sơmi, rút một điếu gắn lên môi rồi châm lửa tựa lưng vào tường nhả khói.
Dù không cố ư quan sát, nhưng thái độ ĺ lợm của gă khiến Yên Hoa càng tức, cô buột miệng la lên:
- Cái khăn của tôi đó.
Không nói c̣n đỡ, lên tiếng xong cô lại càng sượng với câu nói của ḿnh. Trời đất ơi, không c̣n từ nào hay hơn để mắng hắn hay sao mà cô lại đi đ̣i khăn giờ này.
Gă thanh niên lia mắt nh́n xuống cái khăn long in h́nh con khủng long xanh lè to tướng trên người hắn chẳng tỏ vẻ ǵ ngoài một nụ cười nhếch miệng.
Hắn cười khi dễ cái miệng ngu ngốc của cô chắc? Hết chịu nổi, Yên Hoa vớ lấy con thú nhồi bông nằm gần đó ném thẳng vào người gă thanh niên và hét lên:
- Trời ơi! Có chịu biến khỏi đây hay không. Đồ... đồ...
Cô hậm hực đứng dậy bỏ ra ngoài. Chỉ khi đến của, cô mới nghĩ ra được một câu chửi tương đối có giá trị:
- Đồ mặt dầy! Thật là gớm ghiếc!
Cánh của đóng sầm trước cái nhướng mắt của người bị mắng.
Quốc vẫn hút thuốc, anh nh́n lướt qua căn pḥng bừa băi, nh́n xuống cái khăn sặc sỡ trên người rồi lắc đầu mỉm cười.
Dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên sàn, anh đeo lại đồng hồ.
Tố Trang ló đầu ra lúc Quốc đă chỉnh tề, ngồi trên nệm salon mang giầy vớ.
Không thấy Yên Hoa, cô mon men đến bên anh:
- Về thật hả anh?
Ngẩng lên nh́n cô không đáp, Quốc siết lại dây giầy.
Em xin lỗi anh nghen. Ai mà dè Yên Hoa nó về sớm như vậy - Cô che miệng cườị..
Quốc vẫn thản nhiên và yên lặng cột dây giày. Xong anh đứng dậy.
Tố Trang tiễn anh ra cửa với cái nháy mắt vui vẻ:
- Vài bữa em gọi cho anh nha.
Sải bước trên hành lang nhỏ hẹp, sự im ắng của chung cư vào giữa đêm khiến Quốc cảm thấy ḿnh như một kẻ quấy phá, dù bước chân anh nhẹ nhàng đều đều. Vuốt lại mớ tóc c̣n ướt nước, anh hít một hơi dài không khí trong lành về đêm. Cơn say lúc năy có lẽ đă tan biến mất rồi, để giờ đây anh đếm những bước lạc lơng ở một chung cư xa lạ.
Đến cầu thang, anh hơi khựng người. Yên Hoa ngồi bệt ở nấc thang đầu, hai tay khoanh ôm lấy gối. Dĩ nhiên cô có nghe thấy tiếng chân nhưng có lẽ đoán biết là ai, nên không thèm ngẩng lên.
Quốc bước xuống thang vài nấc ngang tầm với cô, rồi chợt quay lại nh́n cô chăm chú.
Bị bất ngờ và gai người trước cái nh́n đó, Yên Hoa nổi cộc:
- Muốn ǵ?
Giọng cô thách thức và gây sự. Đă định sẵn trong đầu, cô tự nhủ nếu gă đàn ông trơ tráo kia có cử chỉ mất dạy nào với cô, cô sẽ không... nương chân tống cho hắn một đạp. Với thế đứng ơ hờ như vậy, một cái đạp của cô chắc chắn sẽ làm hắn ngă lăn lông lốc xuống hết mười bậc thang chứ chẳng chơi.
Yên Hoa đă hờn sẵn là thế nhưng gă đàn ông trước mặt cô thật quái lạ, hắn không nói năng, không tỏ vẻ ǵ, chỉ nh́n cô mà thôi, nh́n chăm chú với ánh mắt trầm tĩnh và tự chủ. Thái độ của hắn làm cô chẳng hiểu ǵ nhưng cứ phải căng người đề pḥng và chịu đựng ánh mắt đó.
Mất đứt cả phút, sau cùng rồi Quốc cũng quay người bước đi, không hề giải thích cho hành động khó hiểu ấy của ḿnh.
- Quái đản!
Yên Hoa phun ra một câu miệt thị khi gă đàn ông điên khùng ấy đă xuống hết nấc thang cuối và sắp sửa quẹo xuống bậc thang kế tiếp. Chẳng buồn ngẩng lên, Quốc vẫn bước đều.
Hắn là một tên khùng, một gă trơ tráo, một kẻ đáng ghét thậm tệ.
Mím môi đứng dậy, Yên Hoa quay trở về nhà. Bây giờ là lúc cự cho con nhỏ Tố Trang một trận. Bồ bịch lung tung bên ngoài c̣n chưa vừa bay sao mà nó lại dẫn về nhà nữa, cứ cái kiểu này th́ chắc có ngày cô chia tay với nó thôi.
Thật là hết nói nổi!

Chương 2

Tố Trang đang chờ Yên Hoa. Vẫn cái đầm ngủ đỏ rực, cô nàng ngồi tréo chân trên salon ăn trái vải, bên cạnh là một trong những cát túi trái cây của Yên Hoa đă được mở ra.
Thấy cô đóng cửa đi vào, Tố Trang vẫn tỉnh bơ ăn vải, c̣n nhe răng cười với cô:
- Vải Hà Nội ngon thật đó mày.
Cố nén giận, cô ngồi phịch xuống ghế:
- Mày nói đi, chuyện này là sao đây?
- Có... sao đâu.
Yên Hoa tức tối:
- Mày c̣n nói là không có sao? Đây là tên bồ thứ mấy của mày rồi? Mày thay kép như thay áo, mày có lối sống của mày, khó mà nói được. Nhưng mày đưa họ về nhà ngồi chơi, người này đụng mặt người kia lung tung cả lên, tao c̣n chưa khuyên can ǵ nổi, rồi bây giờ mày lại nhè lúc tao đi công tác rủ rê về nhà nữa là sao?
Tố Trang lẩm bẩm:
- Ờ th́... tao cũng toàn canh lúc mày đi công tác vắng chứ bộ.
Yên Hoa trợn mắt kêu lên:
- Như vậy chuyện hôm nay không phải là lần đầu. Trời ơi, Tố Trang, riết rồi mày sống kiểu ǵ vậy. Sao mày cứ... dể dăi như thế?
Tố Trang bật cười:
- Th́ tao cũng đâu có tốt lành ǵ.
- Mày c̣n nói. - Yên Hoa la lên.
Thấy t́nh h́nh có vẻ hơi nghiêm trọng, Tố Trang bỏ cái bộ mặt nham nhở đi. Cô tằng hắng:
- Ừ th́ tao có lỗi, xin lỗi mày vậy. Tao cứ nghĩ mày ở chung với tao mà mấy tháng nay cứ đi công tác hoài, tao đi hát tối về nhà lại có một ḿnh nên... thấy buồn quá, nên... có hơi tự do quá trớn... Ḿnh là bạn bè mà, đừng giận tao nữa.
Yên Hoa dịu xuống:
- Mày cũng đă nói ḿnh là bạn bè, vậy mà có bao giờ mày chịu nghe lời khuyên của tao đâu. Mày cứ sống phóng túng kiểu này hoài sao đưọc.
Tố Trang tặc lưỡi:
- Ảnh hưởng môi trường mà mày. Tao làm nghề ca sĩ, quán bar, vũ trường là nơi tao lui tới hàng đêm. Những nơi đó th́ đầy dẫy những người đàn ông ăn mặc chải chuốt, galant hết ḿnh, hỏi sao không bị "ép phê" tim, nhất là những lúc ḿnh đang buồn nữa chứ.
Yên Hoa lắc đầu. Đứa bạn của cô, cứ hễ cô t́m cơ hội khuyên nhủ th́ y như rằng lại bị quan niệm sống phóng túng của nó ngăn trở, thật khó mà mói chuyện nghiêm chỉnh với nó được.
Tố Trang cười h́ h́:
- Nè, đừng có nh́n tao chán ngán như vậy, hôm trước tao đọc báo, thấy bên Tây, họ gọi cách sống của tao là Tự Nhiên Chủ Nghĩa đó.
- Tự Nhiên Chủ Nghĩa - Yên Hoa ngạc nhiên lặp lại.
- Ừ - Tố Trang giải thích - Có nghĩa là cứ tự nhiên mà sống, tự nhiên mà yêu, tự nhiên mà tán tỉnh nhau...
Yên Hoa ngắt lời:
- Rồi tự nhiên đưa về nhà, tự nhiên ngủ chung, tự nhiên cái... có bầu, tự nhiên cái có con, rồi tự nhiên buồn, tự nhiên hối tiếc, đến lúc đó chỉ c̣n tự... tử thôi, đó chính là kiểu "yêu cuồng sống vội" chỉ tổ thiệt thân ḿnh.
Tố Trang hỉnh mũi:
- Mày nói ǵ th́ cứ nói, tao vẫn thích sống như vậy. Thoải mái và tự do quá chừng, c̣n muốn ǵ thêm nữa. Có yêu cuồng sống vội th́ đă sao. "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, c̣n hơn buồn le lói suốt canh thâu" mà mi.
Yên Hoa phát cáu:
- Mày nói thế nhưng đă nghĩ đến hậu quả sau này chưa. Mày có nghĩ đến "suốt canh thâu le lói" sẽ như thế nào không? Cái phút huy hoàng đó có đáng để mày trả giá?
Tố Trang găi đầu:
- Tao nghĩ cách sống của tao có ǵ... quá đáng đâu mà mày lên án dữ dội vậy. Mày thấy phương Tây không? Họ thật sự sống tự do kiểu đó đấy thôi. Tao khoái vậy đó.
Thấy Yên Hoa lắc đầu như đă thấm mệt với cuộc bàn căi không có hiệu quả, Tố Trang càng hứng chí bồi thêm:
- Chứ mày coi phương Đông của ḿnh bất công không, xưa nay toàn là đàn ông tán tỉnh và chinh phục đàn bà, thích ai th́ có quyền cưới người ấy về làm vợ... Bây giờ thời đại tân tiến rồi, sao ta không thử làm chuyện ngược lại nhỉ.
Yên Hoa trợn mắt:
- Nè con nhỏ điên kia, lại nói lung tung cái ǵ vậy chứ? Mày đừng bảo với tao là mày muốn thử làm chuyện ngược đời đó nhé?
Tố Trang tỉnh bơ:
- Sao lại không nhỉ, nam nữ b́nh quyền mà.
Yên Hoa kêu lên:
- Thật hả Tố Trang? Mày thật là đi... tán tỉnh bọn đàn ông thúi đó?
Tố Trang căi:
- Cái ǵ mà đàn ông thúi. Nhỏ không thấy là mấy anh chàng tao cặp, anh nào cũng đẹp trai và hào hoa lắm sao?
Yên Hoa giơ hai tay lên đầu, vẻ bất lực:
- Hết nói nổi mày rồi, Trang ạ. Bọn họ cũng v́ lợi dụng mày thôi.
Tố Trang nghênh mặt:
- Th́ đă sao. Tao cũng có giây phút vui vẻ mà. Hai bên đều vui, đều thoải mái là được rồi.
Yên Hoa đứng dậy phát phiền:
- Không thèm nói với mày nữạ Tao đi tắm đây. Nói với mày chỉ uổng công. Tao để th́ giờ gột sạch bụi bặm cho khỏe cái thân c̣n hơn.
Tố Trang gật đầu:
- Ừa đi tắm đi. Khi năy vô pḥng tắm mà hông được tắm chắc cụt hứng nhỉ.
Câu nói của Tố Trang làm Yên Hoa quay ngoắt lại giận dữ:
- Mày c̣n dám nói.
Hốt hoảng, Tố Trang giơ hai tay lẫn trái vải đang cắn vỏ lên cao:
- Ừ thôi thôi, tao không dám nói nữa.
Lườm bạn một cái thật dài, Yên Hoa bước vào pḥng tắm. Nước mát lạnh từ ṿi sen khiến cô thấy thoải mái quá chừng. Bụi bặm bám trên tóc tai, da thịt như được gột sạch, trôi xuôi theo bọt xà pḥng và tia nước mát tinh khiết.
Vén mớ tóc ước đẫm ra sau ót, Yên Hoa ngửa mặt nhắm mắt đón lấy những tia nước và thở ra khoan khoái. Trời! Thật là đă. Cô cứ muốn đứng suốt dưới ṿi sen như thế này măi. Đang thư giăn thoải mái, đột nhiên một kư ức lóe lên trong trí làm Yên Hoa mở choàng mắt hốt hoảng kéo vẹt tấm màn qua bên. Nước chảy tràn vào mắt mũi khiến cô phải nép sát vào bờ tường gạch men, vừa dụi mắt và ho sặc sụa, vừa nh́n dáo dác khắp pḥng tắm.
Im ắng. Chỉ có ḿnh cô và tiếng nước ṿi sen ŕ rào chảy, thật sự không có ai cả. Nh́n bao quát khắp pḥng tắm một lần nữa trong sự bất an, lo sợ, cô thở ra, mím môi kéo màn lại như cũ. Cái pḥng tắm nhỏ gọn và sạch sẽ này, cái thế giới thư giăn tuyệt vời cho mỗi ngày làm việc vất vả này đâu c̣n là thế giới riêng tư của cô nữa. Làm sao cô có thể thoải mái khi cứ phải ám ảnh về hơi hướm một gă đàn ông lạ mặt c̣n vướng vít đâu đây trong pḥng? Yến Hoa rùng ḿnh.
H́nh ảnh "kinh khủng" khi năy vụt thoáng hiện ra lại làm cô đỏ mặt và nhột nhạt cả người.
Trời ơi! Tại sao đă biết có người khác, một người khác phái vào pḥng tắm mà hắn lại không chịu lên tiếng cảnh báo. Trong khi cô lú lẫn vẹt tấm màn ra rồi đứng như trời trồng ở đó, tại sao hắn vẫn có thể điềm tĩnh quay nghiêng nh́n cô một cách quá... tự nhiên như thế?
Vốc trong hai tay một bụm nước, cô tát vốc nước sạch sẽ đó lên mặt, lên đầu cố gột sạch cái h́nh ảnh quỉ quái mà gă đàn ông bệnh hoạn kia như cố t́nh để cô chứng kiến. Hắn thật là một gă ĺ lợm, một tên biến thái, một hạng người đáng kinh tởm mà cầu trời cô đừng phải gặp hắn thêm lần nào nữa.
Nước bắt đầu trở nên lạnh đốt với cô, Yên Hoa rùng ḿnh tắt ṿ sen và bước ra. Cô quờ tay t́m cái khăn lông. Thế nhưng cái khăn lông dễ thương của cô chẳng c̣n nằm chỗ cũ. Yên Hoa nhớ ra lại càng thêm căm tức. Cái khăn h́nh con khủng long đẹp đẽ của cô khi năy đă bị tên đàn ông hoang đàng đó... quấn vào người rồi, chảng biết hắn đă vất nơi đâu, mà nếu có t́m ra, làm sao cô c̣n dám xài lại.
Cuối cùng cô đành phải dùng cái khăn mặt nhỏ của ḿnh mà lau người tạm. Vừa mạnh tay đến độ có thể làm da ḿnh bỏng rát, cô vừa lầm bầm nguyền rủa cho đỡ tức. Những câu nguyền rủa chẳng hề nhẹ nhàng nhưng cơn tức giận của cô vẫn chưa nguôi được.
Vừa tức, vừa sượng sùng đến khó chịu. Cô mặc áo ngủ với một vẻ dằn dỗi. Cầu mong sao ngủ yên một giấc, sáng mai có thể quen sạch ba cái chuyện bực ḿnh này đi.

Chương 3

Tố Trang đă sơn xong một bàn tay đầy móng đỏ mày mận chín. Cô gượng nhẹ ngâm bàn tay vào thau nước để trên sàn vài phút, rồi lấy ra phe phẩy trước gió. Giơ bàn tay với màu sơn c̣n chưa khô ra trước mặt, cô ngắm nghía với vẻ hài ḷng. Quay lại thấy Yên Hoa vẫn c̣n nằm dài trên nệm vừa xuưt xoa, vừa nhỏ nước thuốc vào mặt, Tố Trang ngân nga như trêu chọc:
- Chương tŕnh quảng cáo "ngứa con mắt bên phải th́ nhỏ vào mắt bên trái" đây nè, người mẫu quảng cáo th́ phải cười lên và chớp chớp mắt làm duyên chứ, làm ǵ mà rên rỉ xuưt xoa hoài vậỵ Thôi, được nghỉ một hai ngày th́ đi bác sĩ khám cho rồi, làm ǵ mà hà tiện nằm đó nhỏ nước thuốc, nhỏ hoài không hết mà c̣n toét mắt ra th́ khốn.
Yên Hoa mắt đầy nước thuốc tèm nhem không thể mở mắt, nhưng cô c̣n cái miệng đang tự do, cô cự lại liền:
- Ở đó c̣n chọc tao hả Nếu không v́ ba cái tên bồ trơ tráo của mày th́ tao đâu có như vậy - Cô lầu bầu - Mới tối hôm qua thôi mà sáng nay đă xốn mắt rồi.
Tố Trang tủm tỉm:
- Hôm qua tao c̣n ngờ ngợ không biết mày đă nh́n thấy những ǵ mà tông cửa chạy như ma đuổi. Hôm nay nhờ bị xốn mắt nên mày đă chịu hé lộ cái bí mật ấy ra rồi đây.
Lấy giọng thầm th́ như một tay nhiều chuyện chuyên nghiệp, cô hỏi:
- Ê, sao mậy, mày thấy sao? Cho lời b́nh phẩm đi.
Yên Hoa đỏ mặt kêu lên:
- Đồ nham nhở. Con quỷ! Tao bị thứ... bậy bạ đó làm con mắt bệnh luôn mà mày c̣n chọc ghẹo nữa ư.
Tố Trang phá lên cười ngặt nghẽo:
- Trời ơi! Đoàn Quốc có dáng dấp đẹp như vậy mà mày chê là đồ bậy bạ. Tao th́ tao dám cá là lúc đó mày chết sững ra đó v́ bận chiêm ngưỡng chứ chẳng chơi đâu. Không nh́n th́ cũng phí phạm...
Yên Hoa ngồi bật dậy quát lớn:
- Tố Trang! Mày giỡn vừa vừa chứ.
Tiếng quát giận dữ của cô làm Tố Trang hoảng hồn im bặt. Tay dụi con mắt cay xè trong tức tối, cô như muốn mắng thêm cho tính trây trúa cợt đùa của đứa bạn nhưng rồi thấy vẻ bí xị đến tội nghiệp của nó, cô đành thở ra bực bội.
Tố Trang lí nhí:
- Tao chỉ muốn đùa một chút, ai dè lại... quá trớn nữa rồi, mày đừng giận tao... à... thôi tao sơn móng tiếp vậy, mày nhỏ mắt đi cho mau lành.
Chùi nước thuốc lẫn nước mắt sống tràn ra viền mắt, Yên Hoa nh́n dáng con bạn ngồi thu lu đưa lưng lại sơn mấy cái móng tay, cô thở dài. Sống chung với đứa bạn cũ gần một năm rồi, càng lúc cô càng phát hiện nhiều điều không ḥa hợp giữa cô với nó.
Đành rằng thời Trung học hai đứa cũng khá thân, nhưng bốn năm Yên Hoa vào Đại Học, cũng là bốn năm Tố Trang nhảy ra đời quyết chí tiến thân bằng giọng hát từng đoạt giải nhất trong kỳ thi liên trường. Con nhỏ cũng đă trải qua một thời gian chen chân vất vả, giờ đây có thể nói là tương đối thành công.
C̣n Yên Hoa, bướng bỉnh theo học môn ḿnh yêu thích mất mấy năm trời. Ra trường với mảnh bằng Tốt nghiệp loại giỏi, nhưng ôm hồ sơ đi xin việc, Ṭa soạn báo nào, Đài nào cũng trả lời một câu giống nhau: "Chúng tôi chưa có nhu cầu tuyển thêm phóng viên". Giữa lúc thất vọng quá chừng vào tương lai, cô gặp lại Tố Trang. Cuộc sống tự lập thoải mái khiến Tố Trang trong mắt cô như một tấm gương điển h́nh của thanh niên thời đại mới làm cô ngưỡng mộ. Sống tự lập, sẽ rất thú vị Không c̣n gượng ép sống chung một nhà với ba, sẽ tự nuôi thân, thử sức với đời. Đó là một cánh cửa phiêu lưu mà cô thích thú muốn dự vào. Thế là cuối cùng Yên Hoa cũng hoan hỉ dọn về ở chung với Tố Trang và nhanh chóng t́m được việc làm, dù rằng hướng dẫn viên du lịch chưa đúng là ngành nghề cô được đào tạo và công việc cũng khá cực nhưng Yên Hoa cũng tạm hài ḷng với bước đầu như thế.
Chỉ có điều càng ngày lối sống quá sức thoải mái của Tố Trang càng làm cho cô ngán ngẩm. Nói theo Tố Trang th́ đó là những thói quen mà mấy năm qua nó có được. Những cuộc tranh luận lẫn khuyên giải của Yên Hoa xem chừng chẳng có tí hiệu quả nào. Tuy lần nào Tố Trang cũng nhường nhịn và đấu dịu mỗi khi Yên Hoa bực dọc, nhưng đó chỉ v́ sợ cô dọn đi mà thôi.
Ở chung càng lâu, Yên Hoa càng thương cho cái tính vô tâm nhẹ dạ của bạn, nhưng nếu khách quan mà nói, cô thật sự phải chịu đựng cô bạn của ḿnh, chịu đựng cho vô số trường hợp phiền phức lôi thôi mà cô nàng ca sĩ đang lên này đem lại.
Nh́n Tố Trang vẫn c̣n cặm cụi với bộ móng đỏ, Yên Hoa chép miệng cố gắng thử làm nhà hùng biện thêm một lần cuối:
- Tao không phải là tiểu thư khuê các ǵ, cũng chả là hạng cổ hủ mà lên lớp mày về đạo đức. Tao thật sự thích cuộc sống tự lập, tự do nhưng quả thật cách sống của mày làm tao ngán sợ dùm. Ḿnh là phụ nữ mà Tố Trang. Trong chuyện t́nh yêu, nếu khổ th́ đàn ông và đàn bà khi yêu đều đau khổ như nhau, nhưng nếu chỉ là t́nh dục, th́ đàn bà lúc nào cũng chỉ thua thiệt mà thôi.
Dáng ngồi của Tố Trang vẫn bất động, cô nàng chỉ ngưng tay sơn móng. Giọng Yên Hoa buồn buồn:
- Tao biết mày chỉ v́ ham vui, chỉ v́ thích nghe những lời khen tụng, ngưỡng mộ. Nhưng tụi ḿnh là đàn bà con gái, cuộc sống phóng túng vui chơi vung vít kiểu này chỉ tổ làm tai tiếng và mau tàn tạ thân ḿnh thôi.
Thấy bạn có vẻ chịu nghe, Yên Hoa mừng thầm, cô nhỏ nhẻ phân tích:
- Mày cứ nghĩ mà xem, tao dám cá là bọn họ chín phần mười là đă có vợ nhà rồi. Mày cứ ham nghe lời tán tỉnh bồ bịch với lăo chồng, mụ Hoạn Thư ở nhà rủi điên lên cho người đánh mày, hay... hay như mấy cái vụ đánh ghen trên báo th́ mày làm sao? Có nói ra ai mà bênh vực được cho mày. Lúc đó, hậu quả sẽ tệ ra sao, mày có tưởng tượng được không?
Tố Trang rùng ḿnh quay lại:
- Mày nói ǵ ghê rợn quá. Tao chưa nghĩ đến chuyện xa xôi thế đâu. Tao chỉ thích sống tự do. Tao ghét mấy bà chị họ của tao, cứ sống màu giả dạng thùy mị để cố bẫy một tên ngốc làm chồng. Tao phát ngán lên v́ điều đó.
Yên Hoa lắc đầu:
- Tao cũng ghét ra vẻ ngây thơ khờ khạo như thế, ghét phải chịu đựng và ngoan ngoăn nghe lời ba tao áp đặt tao theo con đường ông cho là tốt đẹp. Tao thích sống tự do thoải mái. - Cô hắng giọng:
- Nhưng nếu quá trớn th́ cũng không tốt lắm đâu. Mày hăy để ư một chút, hay là... chọn lọc một chút, mày có thể thấy được trong số những người đàn ông đeo đuổi mày, ai thật sự yêu thương mày, ai là người đối xử tốt với mày nhất, th́ mày mới...
Tố Trang cười nhăn cánh mũi:
- Ư mày là tao nên yêu có "chọn lọc" chứ ǵ?
Yên Hoa hơi ngẩn người:
- Ờ th́... nếu nghĩ vậy th́ cũng gần đúng, rồi có thể từ đó mà mày t́m được một t́nh yêu đích thực.
Tố Trang phẩy tay:
- Mày lại nói những ǵ về t́nh yêu đó? Tao nói với mày rồi, đừng có đem chuyện t́nh yêu mà nói với tao. Tao chẳng nghe đâu, t́nh yêu là cái mốc x́ ǵ? Tao chả biết, với tao mọi thứ đều v́ thấy hợp và... như có một chút sự đồng cảm mà có thể cho là cái duyên vậy, thế là đủ rồi.
- Cái duyên? - Yên Hoa lặp lại.
- Ừ, cứ như chuyện Đoàn Quốc mà nói. Hắn là một tay hoang đàng nhưng cũng có tiếng là khó chịu và kênh kiệu lắm. Bọn đồng nghiệp thách tao cưa đổ hắn một lần, tao để ư kỹ lắm, hôm qua hắn say chả biết trời trăng, thế là tao ăn cá. Mày xem nếu không có một chút duyên th́ làm ǵ mà hắn một ḿnh ngồi uống say bí tỉ như thế ở giờ tao hát.
Yên Hoa kinh hoàng khi nghe câu chuyện được kể lại bằng một cái giọng thản nhiên như không của Tố Trang:
- Mày nói mày... dắt cái tên lạ hoắc đó về nhà chỉ v́ lời thách thức của đám bạn mày à?
Tố Trang "cười hiền":
- Th́ mày vừa nghe đó thôi. Cũng tại tụi nó khích dữ quá, mà hắn th́ cũng tương đối bảnh trai cho nên...
Yên Hoa đưa tay sờ trán ḿnh:
- Hết biết mày luôn Tố Trang.
Tố Trang ngồi xổm xuống bên, níu tay cô:
- Đừng có phát rầu với tao nữa, tao hứa với mày, tao sẽ nghe lời mày, sẽ đàng hoàng lại một chút, bồ bịch cũng sẽ... "chọn lọc" một chút. Như vậy mày đă vừa ư chưa?
Yên Hoa tṛn mắt nh́n bạn:
- Mày nói thật chứ? Vậy là cuối cùng những lời nói nhàm chán của tao cũng có hiệu quả trước cái đứa ương bướng như mày sao?
Tố Trang ph́ cười:
- Tao chỉ ham vui khó bỏ chứ có ngang bướng chuyện ǵ đâu mà mày nói tao ngang bướng? Thôi th́ cũng v́ mày, v́ cái tên Đoàn Quốc, tao sẽ đổi cách sống một tí xem sao.
Đang quá vui mừng trước thắng lợi bất ngờ, Yên Hoa chợt khựng lại:
- Mày nói cái ǵ mà có v́ cái tên đó nữa.
Tố Trang cười:
- Tao nhờ mày v́ mày cứ lải nhải hoài phát ngán, c̣n tao nhắc đến Đoàn Quốc v́ nếu không có cái vẻ phách lối của hắn hôm qua th́ tao cũng không tự ái mà từ bỏ cách sống vui vẻ này sớm đâu.
Yên Hoa ngạc nhiên:
- Mày nói cái ǵ mà phách lối. Tao chưa hiểu.
Tố Trang giải thích:
- Th́ cái tên Đoàn Quốc đó, hắn làm phách quá chừng, lúc tao đưa hắn về nhà, hắn ôm tao t́nh tứ lắm, nói năng anh em ngọt ngào. Vậy mà khi từ pḥng tắm tỉnh táo bước ra, hắn trở lại bộ mặt kênh kiệu phách lối cũ. Ánh mắt hắn nh́n tao xa lạ và... Tao không biết nói sao... nó làm tao tưởng nhự... cứ như là... tao đê tiện lắm vậỵ Tao đă nắm ấm ức cả đêm.
Yên Hoa ngạc nhiên. Hôm qua đúng là cô mệt quá sức nên đặt ḿnh xuống là ngủ ngon lành, có hay đâu con bạn nắm kế cạnh lại thao thức, tức tối v́ một chuyện như thế.
Tố Trang nói, giọng quả quyết:
- Cho nên bây giờ tao nghĩ kỹ và quyết định rồi, tao sẽ sống ngăn nắp lại một chút. Chứ c̣n dễ dăi quá để những tên như Đoàn Quốc ngó ḿnh không đến nửa con mắt, làm như ḿnh hư đốn lắm vậỵ Nghĩ lại tự ái ghê. Tại tao muốn thắng lời thách thức thôi, chứ tao thiếu ǵ người đeo đuổi, chiều chuộng. Mày thấy tao nói đúng không?
Mặc dù buồn cười và thất vọng một chút v́ cái động lực làm con bạn luông tuồng của ḿnh chịu thay đổi chỉ là v́ tự ái trước cái tên đáng ghét đêm qua, nhưng Yên Hoa cũng hài ḷng. Nói ǵ th́ nói, miễn Tố Trang chín chắn một chút, cô đă mừng rồi. Cô gật gù khen bạn:
- Vậy là mày tỉnh rồi đó. Mấy gă đàn ông như thế tao cũng ghét nữa. Thứ xấu xa đáng khinh.
Tố Trang trợn mắt nh́n cḥng chọc vào cô:
- Ê, tao chỉ nói hắn làm phách thôi, chứ có chê hắn xấu ở điểm nào đâu. Xét về dáng vóc, về mặt mũi, th́ Đoàn Quốc cũng ăn đứt khá nhiều tên đó chứ. Mày đừng có chê "người ta" như thế, nhất là khi mày cũng đă có dịp chiêm ngưỡng rồi.
Nói chưa dứt câu, Tố Trang cũng chuẩn bị sẵn lối thoát. Cô vừa cười hăng hắc, tránh né những tay chụp tức tối của Yên Hoa, vừa thích chí nh́n vô bộ mặt đỏ lựng sượng sùng của cô.
Yên Hoa mím môi tức giận. Đứa bạn quỉ sứ của cộ Sao nó không để yên cho cô quên cái h́nh ảnh... kinh dị đó kia chứ. Nó nhắc lại làm chi để cô lại thấy gai cả người khó chịu thế này. Chống nạnh thủ thế xa xa, Tố Trang nháy mắt trêu già:
- Sao, nhỏ ? Thú nhận đi, hôm qua đă thấy những ǵ mà sáng nay phải nhỏ mắt lia lịa như vậỵ H́ h́, bộ trường Đại học họ không dạy môn sinh vật sao, mà nhắc đến là nhỏ đỏ mặt tía tai như ăn nhắm ớt hiểm như vậy?
Chụp cái gối ôm ném mạnh về phía Tố Trang, Yên Hoa chồm lên rượt đứa bạn giỡn nhây chạy ḷng ṿng trong căn hộ nhỏ. Nhắm bề khó thoát khỏi tay cô, Tố Trang tuôn chạy ra ban công trong tiếng cười sặc sụa, để lại Yên Hoa với tiếng kêu hốt hoảng theo sau:
- Trời đất! Trở vô đi Tố Trang. Mày c̣n đang mặc áo ngủ mà, sao lại chạy ra đó. Tao không thèm rượt mày nữa đâu, trở vô đi, con quỷ!

Chương 4

Yên Hoa đẩy cái xe đi dọc lối nhỏ giữa hai quầy hàng. Những thứ cô chất vào xe chỉ toàn là đồ hộp và các túi bánh kẹo. Đến quầy bán các hiệu ḿ gói, cô quăng vào xe đẩy hai chục gói ḿ tôm và phở ăn liền. Đây là các bữa ăn tối của cô.
Sống chung với Tố Trang, nhưng buổi tối của nó cũng là giờ sắp tŕnh diễn, nó chẳng bao giờ chịu ăn sớm với lư do là no quá hát không haỵ Và rồi khi nó xong việc, th́ luôn có người mời nó đi ăn khuya. Cho nên thường xuyên nhất vẫn là Yên Hoa một ḿnh ở nhà buổi tối. Làm biếng nấu ăn, v́ thế mấy gói ḿ, mấy thứ đồ hộp là thực đơn khỏi cần chọn của cô.
Sáng nay mở tủ lạnh, cô đă phải cằn nhằn khi thấy các ngăn lại trống trơn, bao nhiêu là thức ăn dự trữ đợt trước, cô nàng Tố Trang đă chén sạch nhưng lại vẫn "vô tư" không nghĩ đến chuyện đi mua tiếp. May mà hôm qua cô có mua từ Hà Nội về mấy cái bánh cốm và mấy kư vải, nên c̣n có cái mà ăn sáng tạm. Nếu không, nội nghĩ đến chuyện đi ba tầng xuống đường để mua thức ăn sáng là cô đủ xỉu rồi.
Nhẩm trong đầu, Yên Hoa tạm hài ḷng v́ các thứ cần mua có lẽ đă tạm đủ, chỉ c̣n... Cô quẹo xe đẩy vào khu bán khăn và drap. Cô lục t́m suốt cả quầy hàng một cách tỉ mỉ, và ngạc nhiên v́ không t́m ra món hàng cô cần.
Níu một cô gái mặc đồng phục đi ngang, cô nói ngay:
- Nhờ chị t́m giùm cái khăn lông loại lớn có h́nh con khủng long màu xanh két trên nền màu đỏ. Mấy tháng trước tôi có mua một cái ở đây...
Cô nhân viên cười nhỏ nhẻ trả lời:
- Khăn loại đó hết hàng rồi chị ạ. Hàng đó chúng tôi nhập về số lượng cũng có hạn, nên có lẽ thị trường cũng khó kiếm. Hay chị chọn loại khác, được không?
Thất vọng, Yên Hoa thở ra bực bộị Cái khăn h́nh con khủng long cô thích biết bao nhiêu, vậy mà phải gói vứt sọt rác. Bây giờ siêu thị lại không c̣n hàng đó, làm sao bây giờ? Ngần ngừ một chút, cô đành lấy đại cái khăn màu đỏ quạch có h́nh một con báo đen to đùng. Mở hẳn khăn ra và giơ lên ngắm nghía, cô bĩu môị Con báo có bộ răng nhọn hoắc nhưng đôi mắt th́ hiền quá không xứng hợp chút nào với bộ răng kia. Ai mà vẽ dở đến thế không biết. Cô chắt lưỡi cuộn cái khăn lại và quăng luôn vào xe đẩy.Kệ, mua đại vậy, c̣n hơn mấy cái khăn có h́nh hoa ḥe hoặc cảnh băi biển với vài cô gái mặc bikini trông chán chết.
Tính tiền xong, ôm gói hàng, cô ra khỏi siêu thị Liếc nh́n đồng hồ ở cổ tay, cô lắc đầụ Mất đứt buổi sáng để đi chợ rồi. Có tiếng kêu vang của máy nhắn làm Yên Hoa giật ḿnh. Cô đổi tay xách hàng để lục t́m trong túi quần jean cái máy nhắn của ḿnh. Tin nhắn trên máy chỉ vỏn vẹn một ḍng ngắn: "Gọi điện về công ty gấp". Yên Hoa ngó quanh t́m kiếm. Thấy một buồng điện thoại công cộng màu vàng ở đầu đường, cô xốc lại túi đồ trên tay đi nhanh tới.
Trong buồng điện thoại đang có người gọi. Ông ta đứng đưa lưng về phía Yên Hoa. Lục túi xách lấy sẵn cái thẻ, cô sốt ruột đứng chờ. Sau cuộc điện đàm, người đàn ông gác máy quay ra vội vă, đụng phải túi đồ Yên Hoa ôm trên tay, làm rơi cả xuống đất.
- Ồ, xin lỗi.
Người đàn ông kêu lên rồi hấp tấp cúi xuống nhặt mớ ḿ gói vung văi và cái khăn lông mới tinh bỏ trở vào túi và đứng thẳng lên đưa cho cô. Chỉ khi đối mặt, cả hai mới sửng sốt v́ nhận ra... "người quen".
Có điều sau sự phát hiện đó thái độ của hai người hoàn toàn khác nhau. Giật phắt túi hàng, Yên Hoa mím môi gườm gườm nh́n người đối diện. C̣n Đoàn Quốc th́ nhếch môi cười nhạt rồi quay lưng bỏ đi.
Liếc theo dáng gă đàn ông ḿnh không ngờ lại chạm mặt lần nữa ở chốn này, thấy hắn bước lên chiếc Corolla mới toanh đậu dưới lề cách đấy vài bước và lái đi, Yên Hoa bĩu môi. Cái máy điện thoại cầm tay đâu mất rồi mà phải chạy vào buồng công cộng gọi điện vậy không biết. Thái độ của hắn vừa rồi quả thật đáng ghét quá.

Vào buồng gọi, cô đặt túi hàng của ḿnh xuống cạnh chân, bỏ thẻ vào và bấm nút. Vừa nghe giọng cô, sếp đă gấp rút nói một tràng:
- Yên Hoa đó hả ? Em làm ơn chuẩn bị tour đi Huế bốn ngày dùm anh với, chiều hai giờ bạy Ghé qua công ty trước mười hai giờ nhé, để lấy vé máy bay và nhận khách.
Yên Hoa ngạc nhiên:
-Ủa, sao kỳ vậy anh Trọng ? Em mới xong tour tối qua, theo lịch th́ đến mai em mới lên tour tiếp mà ?
Trọng gạt ngang:
- Không nghỉ được đâu, Lân bị đụng xe găy chân sáng nay rồi. Em phải đi thế cho tour của nó thôi. Giúp giùm nhé
Cô lính quưnh kêu lên:
- Trời ơi đụng xe. Rồi anh Lân có bị sao không anh Trọng ?
- Nó không sao đâu Yên Hoa. Chỉ bị găy chân và trầy trụa sơ thôi. Anh chưa thăm nhưng nhà nó khi báo tin đến là như vây. Anh mới nhận tin đây thôi.
- Ảnh nằm pḥng nào vậy anh ? - Cô hỏi gấp.
- Nhưng mà... chuyến hướng dẫn của nó ...
Cô đáp vội vă:
- Th́ em thế mà. Nhưng anh cho em biết số pḥng của anh Lân đi, em muốn ghé qua thăm ảnh trước khi đến công ty.
Tiếng Trọng thở phào trong máy:
- Được rồi đợi anh tí. À đây, em nhớ nhé, pḥng 201 khu E bệnh viện Trung Tâm.
Kẹp ống nghe vào vai, cô rút viết ghi vội lên ḷng bàn tay. Trọng dặn ḍ:
- Yên Hoa này, tạt qua nó chút thôi nhé c̣n phải đến công ty đúng giờ đấy.
- Em biết mà. - Cô đáp nhanh.
Cúp máy, Yên Hoa nh́n đồng hồ lần nữa. Mười một giờ rồi ư ? Túm lấy mấy túi hàng, cô ra khỏi pḥng máy ngoắc chiếc Taxi. Mười phút chạy về nhà và h́ hục leo mấy tầng lầu, sắp dọn mớ đồ cho vào valy cộng với thời gian đi Taxi đến bệnh viện. Trừ ra tất cả th́ có thể cô c̣n khoảng mười phút thăm anh. Không biết anh có bị nặng lắm không ? Chân bị găy đă được bó bột chưa ? Chắc là anh đau lắm ? Dúi vào tay anh tài xế tiền xe, Yên Hoa bắt đầu chạy như điên vào chung cư. Trong đầu cô hiện h́nh ảnh anh đang nhăn nhó v́ đau đớn, v́ những vết thương tươm máu. H́nh ảnh ấy rơ đến nỗi cô hầu như không nghe tiếng thở hồng hộc của ḿnh khi chạy một mạch lên thang lầu.

Chương 5

H́nh ảnh mà Yên Hoa tưởng tượng khi nghe tin về Lân cũng không khác mấy so với hiện thực. Anh cũng nằm trên giường bệnh, cũng đang nhăn nhó v́ đau. Chỉ có điều thay v́ có màu đỏ của máu me, th́ anh chỉ có dán một miếng bông băng trên g̣ má trái, đôi môi anh sưng vều và chân trái đă được treo lên cao với băng quấn trắng toát. Thêm một chuyện khác nữa mà Yên Hoa "quên" tưởng tượng ra. Đó là xung quanh giường anh th́ đầy cả người. Già cá có, bốn năm mươi tuổi cũng có, hơn cô vài tuổi cũng có luôn. Tất cả đều là phụ nữ, đều vây quanh giường nh́n anh một cách thương yêu. Yên Hoa vừa nhớ ra Trọng có lần trêu Lân là người đàn ông vàng của gia đ́nh toàn là phụ nữ . Đây chắc hẳn là người thân của anh rồi.
Thấy cô lấp ló ở cửa, Lân vẹt mọi người ra và ngoắc cô vảo:
- Vào đây Yên Hoa.
Cử động này có lẽ làm anh bị động những vết thương, nên anh nhăn măt. Bà cụ ngồi bên giường chồm lại suưt soa:
- Ôi tội nghiệp cháu tôi . Đừng cử động nhiều mà đau cháu ạ .
- Anh Lân đâu lắm à ?
Đôi môi c̣n sưng vều, Lân cố gượng cười trả lời:- Em khờ quá, đụng xe đến găy chân mà em c̣n hỏi có đau không .
- Em... em xin lỗi . - Cô lúng túng
Thấy những ánh mắt ṭ ṃ của người nhà chiếu vào cô, Lân giới thiệu ngắn gọn:
- Yên Hoa làm chung với con .
Quay qua cô, anh tiếp:
- Người nhà của anh .
Một bà đứng tuổi có gương mặt hiền lành cười đỡ lời anh:
- Bác là mẹ của Lân, ngồi đấy là bà nội, c̣n lại là mấy cô, mấy chị em gái của Lân . Toàn là gia đ́nh cả thôi cháu ạ .
Ngại ngùng gật đầu chào tất cả mọi người,Yên Hoa nghe Lân lên tiếng phàn nàn:
- Xe tông vào anh từ sáng sớm măi đến bây giờ mới có em là người đầu tiên ghé thăm anh mà thôi . Công ty bao nhiêu là người vậy mà đi đâu mất mặt.
Hơi ngớ người ra v́ câu bắt lỗi của anh, cô vụng về nói:
- H́nh như công ty chỉ mới biết tin anh đây thôi, anh Trọng c̣n lo chuyện t́m người thế anh đi chuyến trưa nay nên... chưa đến được.
Câu trả lời của cô dường như được anh chú ư, Lân hỏi nhanh:
- Thế Trọng nó có nói với em là gọi ai đi thế anh không?
Yên Hoa nhoẻn miệng cười:
- Anh Trọng vừa gọi bảo em chuẩn bị để đi .
Lân trợn mắt kêu lên:
- Hả ? Cái ǵ ? Nó giao em thế anh à ? Đâu có được.
- Sao vậy anh Lân ? - Cô ngạc nhiện
- Trời ơi, đây đâu phải là tour du lịch b́nh thường .
Yên Hoa ngơ ngác:
- Th́ ... em biết những tour đặt biệt, nhưng anh Trọng không hiểu sao lại gọi em đi, chắc là tại thiếu người.
Lân nhăn mặt:
- Cái thằng Trọng này tính toán sao mà kỳ vậy không biểt ? Mấy cái tour này làm sao em đi được mà hắn điều đi ? Thiếu người th́ sao nó không tạm đ́nh lại ?
Cô bối rối:
- Em... em không biết . Tại ảnh bảo em...
- Bởi vậy. Cái thằng thật là ẩu tả.
Thấy vẻ tức giận của Lân, người thân xung quanh liền thi nhau can gián:
- Thôi cháu ạ. Cháu đang bệnh mà, nghĩ cho khỏe cái đă.
- Phải đó Lân ạ. Chuyên công ty cứ để mặc Trọng nó lo. Con suy nghĩ nhiều quá không có lợi cho sức khỏe. Con nên nghỉ ngơi đi.
Một bà cô của Lân quay qua nh́n Yên Hoa như phiền hà:
- Cô Hoa ạ, Lân nó đang c̣n mệt lắm. Để nó nghỉ ngơi tốt hơn. Cô Hoa đừng có đem chuyện công ty vào đây bàn bạc với nó nữa được không ?
Yên Hoa cụp mắt lí nhí:
- Con... con xin lỗi . Con vô t́nh nhắc đến chuyện ở công ty...
Bà nội của Lân khoát tay:
- Thôi không sao . Có điều nó c̣n chưa khỏe lắm nên gia đ́nh lo lắng vậy thôi.
Nhận ra t́nh h́nh không c̣n không khí cởi mở như lúc đầu, và lại cũng đă sắp đến giờ phải có mặt ở công ty như lời dặn của Trọng, Yên Hoa đành lên tiếng cáo từ:
- Dạ ... con cũng đă đến giờ phải về công ty rồi . Con xin lỗi v́ đă làm phiền .
Mẹ Lân cười hiền hậu:
- Không sao cháu ạ . Rảnh cháu ghé vào thăm Lân nhé .
Lân đáp lại lời chào và chúc b́nh phục của cô bằng tiếng ậm ừ trong cổ họng. Anh chưa nguôi giận trước thông tin mà cô đem đến .
Mẹ của Lân đưa Yên Hoa ra hành lang, bà vỗ vai cô và nói:
- Cháu đừng trách nó . Lân nó luôn được ch́u ư . Chắc Trọng nó không hiểu ư nó hay sao đó, không liên can ǵ đến cháu mà nó cũng giận lây nữa . Cái thằng ...
Yên Hoa ấp úng:
- Con thật ra cũng không hiểu lắm chuyện phân công điều động của mấy ảnh . Con chỉ mới tập sự và làm việc ở công ty của mấy ảnh gần năm nay thôi . Sếp điều đi tour nào con đi tour đó, cho nên ...
Mẹ Lân gật đầu:
- Bác biết . Không phải lỗi của cháu, cháu đừng ngai. À mà khi năy cháu nói là mới vào làm à ?
- Dạ . Mới khoảng tám chín tháng thôi bác ạ
- À ra vậy .
Bà khẽ ngắm cô, mỉm cười khi thấy cô chưa xua tan được vẻ tự trách ḿnh. Nhớ lại gương mặt lo lắng quan tâm của cô trước tai nạn xảy ra với Lân, bà nghĩ ngợi ǵ đó rồi gật gù thú vị. Cậu con trai vàng của bà có lẽ đă được cô bé này để ư mà c̣n chưa biết đây. Nó cứ toàn có nghĩ chuyện làm ăn ở công ty th́ biết đến bao giờ nhà này mới có dâu. Liếc nh́n đánh giá Yên Hoa, bà nhủ thầm, con bé xinh đẹp đấy chứ, cũng khá xứng đôi với Lân. Để hôm nào có dịp, bà bảo Lân rủ con bé này đến nhà hỏi han thử về gia thế của nó xem sao ?
- Nhà cháu có gần đây không ? - Bà hỏi .
Hơi nóng ruột v́ đă đến giờ phải tŕnh diện ở công ty, nhưng v́ đây là mẹ Lân, nên Yên Hoa không dám lên tiếng khi thấy bà cứ chốc chốc nh́n ḿnh một cách khác thường . Cô rụt rè trả lời chung chung:
- Dạ cũng không xa lắm ạ .
Cầm tay cô khi đă đến cầu thang, bà vui vẻ nói:
- Hôm nào Lân nó xuất viện mời cháu đến nhà bác chơi, có bạn bè đồng nghiệp ghé thăm chắc chắn nó đỡ thấy buồn và mau lành bệnh hơn cháu nhé .
Ngước nh́n đôi mắt hiền lành ân cần của bà, cô máy móc gật đầu:
- Dạ
Đợi cô đi xuống, mẹ Lân mới quay người đi ngược trở lại hành lang .

o0o

C̣n Yên Hoa, vừa ngoặc một tầng thang là cô hộc tốc chạy xuống thang thật nhanh, cố chạy như bay ra cổng, nơi chiếc Taxi đang đợi từ năy giờ .Khi cô vừa thở, vừa hộc tốc chạy vào pḥng họp, Trọng đang ngồi trước xấp hồ sơ dày, thấy điệu bộ cô như thế anh cũng phải bật cười:
- Ǵ mà thở dữ vậy Yên Hoa ?
Liếc lên đồng hồ trên tường sau lưng anh, cô hào hển nói:- Em xin lỗi anh Trọng . Em trễ mất năm phút rồi, tại ... cái xe Taxi ...
Trọng khoát tay:
- Thôi được rồi, em ngồi xuống đi. Công tác bất ngờ mà lại báo quá gấp như vầy, em chịu đi là anh cũng mừng lắm rồi . Trễ năm, mười phút đâu có sao đâu .
Yên Hoa thở phào đặt valy xuống và t́m ghế ngồi . Trọng đứng dậy mở cửa pḥng dặn ḍ ǵ với cô thư kư phía ngoài . Khi quay trở vào, trên tay anh có một chai nước khoáng nhỏ ướp lạnh .
Mở nắp chai đặt trước mặt cô, anh ân cần:
- Uống đi Yên Hoa . Thấy em thế này chắc là đang khát lắm .
Mỉm cười nh́n anh biết ơn, cô không khách sáo cầm chai nước tu một hơi . Nước mát lạnh trôi vào cổ họng đang rát khô của cô như một liều thuốc tiên . Cô đặt chai nước xuống, chùi miệng bằng cườm tay rồi thở ra khoan khoái .
Trọng ngồi luôn lên cạnh bàn, anh khẽ cười khi thấy chai nước đă vơi quá nửa.
- Lân nó ra sao hả Yên Hoa ? - anh hỏi .
Cô ngẩng lên:
- Cũng khá nặng đó anh . Ảnh bị găy chân, mặt và tay trầy trụa, thấy ảnh chắc là đau lắm . Ảnh mong có người đến thăm để đỡ buồn .
- Chà, vậy à.
Nhớ lại cơn cáu giận khi năy của Lân, cô đánh bạo hỏi Trọng:
- Anh Trọng nè.
- Hử, ǵ em?
- Cái chuyến đi này, sao anh lại gọi em thế anh Lân mà không là ai khác?
Trọng nh́n cô chăm chú:
- Lân nó nói ǵ à?
Yên Hoa ngập ngừng:
- Ảnh...dường như... không đồng ư lắm. Ảnh nói sao anh không tạm đ́nh chuyến lại ít lâu.
- Tạm đ́nh? Nó điên chắc. - Trọng cau mày - Nó bị găy chân phải nằm nhà hai tháng là ít. Làm sao khách hàng chịu chờ đợi chừng ấy thời gian?
Thấy cô có vẻ chưa hiểu, anh nhoài người với tay lấy xấp hồ sơ, rồi đặt xuống bàn trước mặt cô, anh hỏi:
- Em chưa biết những tour Lân thường đảm trách là như thế nào phải không?
Yên Hoa lắc đầu:
- Em chỉ biết đại khái là tour đặc biệt và khó làm thôi.
Trọng gật nhanh:
- Đúng rồi. Để anh giải thích cho em rơ. Thông thường những tour của Lân hướng dẫn không hẳn là tour du lịch, mà tour dành riêng cho những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp.
- Nghiên cứu chuyên nghiệp? - Yên Hoa lặp lại một cách ngạc nhiên.
- Phảị Đó là những đoàn khách muốn đi nghiên cứu thị trường, nghiên cứu thắng cảnh, nghiên cứu văn hóa một cách chuyên sâu hơn chứ không đơn thuần là những tour tham quan du lịch.
Yên Hoa ngạc nhiên:
- Vậy khách của cái tour sắp tới này...?
Trọng gật đầu cắt nghĩa:
- Họ là nhóm phóng viên của một tờ báo ảnh Mỹ, họ muốn viết về ḍng sông Hương và đời sống văn hóa của xứ Huế.
- Phóng viên à? - Cô ngẩn ngơ
Trọng gật:
- Ừ, hướng dẫn những tour như thế này, em phải như một nhà học giả tầm tầm, một thông dịch viên có cỡ và tất nhiên là kiêm luôn trách nhiệm một hướng dẫn viên thông thạo.
- Làm sao em làm được như vậy?
Trọng trấn an:
- Cũng không hẳn là khó lắm đâu, em chỉ cần t́m hiểu để biết kha khá về lănh vực mà khách hàng cần t́m hiểu. Thông tin nào họ cần th́ em cung cấp sơ lược và tổng quát, sau đó đưa họ đến liên hệ và gặp trực tiếp những người trong cuộc, lúc đó em làm nhiệm vụ thông tin từ những người đó mới thật sự chính xác và đáng giá nhất đối với khách hàng.
- Nếu vậy vốn tiếng Anh cũng phải uyên bác rồi. Họ nói về lănh vực nào ḿnh cũng phải thông dịch cặn kẽ?
- Đúng vậy.
Yên Hoa lè lưỡi:
- Công việc nặng thế mà sao anh... lại chọn em? Em chỉ mới vào nghề...
Trọng nghiêm mặt:
- Thứ nhất, anh c̣n lưu trong hồ sơ xin việc của em tấm bằng tốt nghiệp báo chí và bằng tiếng Anh đều loại giỏi, cho thấy khả năng em nhận thử công việc này thế cho Lân sẽ có hiệu quả hơn những người khác nhiều.
Giơ tay ngăn lời cô, anh tiếp:
- Thứ hai, em tuy mới ra trường và c̣ trẻ, nhưng lanh lẹ và rất có trách nhiệm trong công việc mấy tháng vừa qua. Anh rất tin tưởng là dù chưa có kinh nghiệm nhưng em sẽ làm tốt công việc phức tạp này.
Giọng anh tự tin và lạc quan đến nỗi cô như cũng bị lây sự tự tin ấy, cô lẩm bẩm:
- Anh nói cứ như công việc vừa với sức em vậy. Xưa nay chưa bao giờ có ai coi trọng em đến thế đâu, ngay cả khỉ lănh bằng loại giỏi đem về nhà.
Trọng ph́ cười:
- Phải tin vào bản lănh của ḿnh chứ em. Và c̣n nói nhỏ cho em biết nhé, thêm một ưu thế khiến anh nhất định giao việc này cho em làm thử, đó là v́ em là cô gái duy nhất ở đây có gốc Huế. Dù ǵ quê hương của em cũng sẽ là một lợi thế. khỏi mất thời gian nghiên cứu về văn hóa địa phương nữa có phải không?
Yên Hoa ngơ ngác:
- Sao anh biết em gốc Huế?
Trọng cười vẻ bí mật:
- Vậy mới hay chứ
Có tiếng gơ cửạ Trọng đi ra mở. Yên Hoa ngồi lại lạ lùng, chẳng hiểu sao "anh sếp" của cô biết rằng cô gốc Huế nhỉ. Lư lịch của cô ghi rất đơn giản, đâu có ḍng nào cô ghi về quê mẹ đâu, và ngay cả giọng nói của cô hoàn toàn là giọng Sài G̣n rồi.
Trọng đóng cửa quay trở lại với hộp cơm và một chai nước khoáng mới. Đặt xuống cạnh cô, anh nói:
- Nếu đă ghé qua thăm Lân th́ anh đoán chắc em chẳng có th́ giờ ăn cơm trưa đâu, có phải không? Anh gọi cho em đấy, ăn tự nhiên đi.
Yên Hoa tṛn mắt nh́n anh. Anh bảo cô ăn trưa trong pḥng họp này ư? Trước mặt ông sếp nổi tiếng nghiêm túc như anh?
Cô lúng túng:
- Em chưa ăn trưa thật, nhưng mà chút nữa lên máy bay rồi, em sẽ ăn muộn một chút cũng không sao.
Trọng xua tay:
- Thức ăn trên máy bay đâu có ngon. Đừng có mắc cỡ, em cứ tự nhiên ăn đi.
Chỉ tay vào xấp hồ sơ trước mặt cô, anh nói tiếp:
- Đây là tài liệu sơ lược về lịch sử ḍng sông Hương. Anh c̣n soạn gấp cho em một số từ chuyên môn tiếng Anh để em ôn lại, nhằm ứng phó cho kịp thời.
Giơ tay nh́n đồng hồ, anh nói:
- Anh đă hẹn với khách hàng một giờ có mặt ở đâỵ Em c̣n hơn nửa tiếng để dùng bữa, hơn một tiếng trên máy bay để xem qua mớ hồ sơ này đấy.
Vỗ vai cô, anh cười:
- Chúc em ngon miệng, và cố gắng nhé Yên Hoa, em chắc chắn làm tốt chuyến đi này mà.
Cô cảm động:
- Cám ơn anh Trọng, em sẽ cố gắng hết sức ḿnh.
Trọng ra ngoài. C̣n ḿnh Yên Hoa ở lạị Cái bàn h́nh oval to rộng giữa gian pḥng mát lạnh làm cô thấy thèm một chỗ ngả lưng chợp mắt hơn là cơm trưa, nhưng mà... cô chắt lưỡi, đây là pḥng họp cơ mà. Cái công ty du lịch này tuy không lớn lắm nhưng cũng khá có uy tín. Uy tín đó có một phần là ở sự nghiêm túc và qui cũ của những thành viên ở đâỵ Cô là thành viên mới, lẽ nào dám làm lệch lạc qui tắc ấy. Uể oải mở hộp cơm ra. Thêm một ngạc nhiên cho khi thấy món tôm rim với màu đỏ gạch thật hấp dẫn. Kỳ lạ ghê, có lư nào Trọng lại đoán biết cả món ăn khoái khẩu của cô. Thôi mặc kệ! Cô tự nhủ, chuyện lạ lùng này để hậu xét, bây giờ th́ giờ eo hẹp như thế này, th́ công việc là trước hết.
Yên Hoa trộn đều cơm, múc một muỗng cho vào miệng, tay kia lần giở xấp hồ sơ Trọng để lạị Chỉ nh́n sơ qua, cô cũng đủ khâm phục anh. Trong thời gian ngắn sau khi quyết định gọi cô thế cho Lân, anh đă cật lực soạn cho cô một lô những tư liệu quí báu, chúng sẽ giúp đỡ cô rất nhiều cho chuyến hướng dẫn khó khăn mà cũng đầy lư thú này. Đồng hồ trên tường tích tắc đếm thời gian trôi. Yên Hoa say sưa vào xấp tài liệu, những muỗng cơm cô máy móc đưa lên miệng phút chốc đă làm cái hộp cạn sạch. Vớ lấy chai nước khoáng mới Trọng đă cẩn thận mở nắp sẳn, cô ngửa cổ tu một hơi, rồi lại chùi miệng bằng tay tỉnh queo. Trông h́nh ảnh cô thế này, chắc hẳn ba cô có chứng kiến cũng phải giận dữ lắm v́ không tin đó là cô con gái út của ḿnh.

Chương 6

Ngồi ở pḥng làm việc với đầy ứ hồ sơ và bản kế hoạch chưa hoàn chỉnh cho tháng sau, nhưng Trọng chẳng thể làm việc ǵ được cho suông sẻ. Anh cứ chốc chốc nh́n xuống đồng hồ với vẻ sốt ruột.
Quái thật! Sao đến giờ vẫn chưa chịu nhắn về? Đồng hồ nhích một giây là anh nóng ruột thêm một giâỵ Nới lỏng cà vạt, anh rút một điếu thuốc đặt lên môi, thầm hy vọng khói thuốc có thể giúp anh kiên nhẫn chờ đợi.
Điện thoại reo vang là Trọng giật nảy người, anh chộp vội ống nghe.
- Alo, tôi nghe.
Giọng Yên Hoa tíu tít ở đầu bên kia:
- Anh Trọng ơi, Yên Hoa đây. Em vừa sắp đặt cho khách lên pḥng hết rồi. Tạm ổn bước đầu.
Anh thở phào nhẹ nhơm:
- Nè, cô nương sao đến giờ này mới gọi về? Làm anh trông quá chừng.
Yên Hoa ngạc nhiên:
-Ủa, bộ mấy tour đặc biệt này phải gọi điện về báo khi đến nơi hả anh? Sao em không nghe anh dặn?
Trọng dụi tắt điếu thuốc giải thích:
- Đâu có. Tại anh sợ em chưa quen lắm với công việc mới mẻ này nên ngóng tin em thôi. Là tại anh lo xa đó mà.
- À ra là vậy - Yên Hoa hiểu ra - Cám ơn anh.
Trọng mỉm cười:
- Không có ǵ. Đâu thử nói anh nghe xem chuyến bay thế nào? Chương tŕnh họ đề ra có ǵ vướng mắc không? Có ǵ th́ em cứ nói, anh gỡ rối cho.
Giọng Yên Hoa vui vẻ:
- Không anh Trọng ơi, hay nói đúng hơn là chưa có ǵ rắc rối hết. Bây giờ tất cả tốp khách ấy đều về pḥng và nghỉ ngơi rồị Đến sáu giờ th́ họp mặt ở dưới nhà hàng. Họ bảo đến lúc đó họ sẽ lên chương tŕnh tham quan, quay phim chỗ nào trước.
- À vậy à. Vậy là em sắp "trả bài" rồi đấỵ Có run không?
Yên Hoa cười trong máy:
- Có hơi chút chút anh Trọng ạ Đứng nói trước đám đông th́ em cũng tạm quen rồi, nhưng họp hành trong bữa ăn tối như vậy th́ em chưa thấy quạ Cảm thấy cũng ngộ ngô.
Khẽ cười trước cách nói của cô, anh hắng giọng chỉ vẽ:
- Yên Hoa nè, em có vẻ khá tự tin rồi đấỵ Điều này rất tốt. Cứ mạnh dạn mà làm tốt công việc nhé. Ngày mai, nếu có bất cứ vướng mắc nào cần hỗ trợ, em gọi ngay cho anh nhé. Có viết ở đó không? Ghi số máy cầm tay của anh nè.
Đọc cho cô số máy của ḿnh xong, anh nghe cô nhỏ nhẹ:
- Anh Trọng ưu tiên cho em quá. Cán ơn anh nhiều.
Trọng nói đùa:
- Lỡ tin vạ em rồi, th́ phải cố giúp một tay cho công việc xuôi chèo mát mái thôi. Cho nên em đừng ngại nhé, gọi bất cứ lúc nào cũng được.
- Dạ em hiểu.
Liếc nh́n đồng hồ, anh nói như ra lệnh:
- Bây giờ cũng gần năm giờ mất rồi, em ráng nghỉ ngơi một chút để c̣n chuẩn bị tin thần tí nữa họp bàn chương tŕnh nữa. Thôi anh cúp máy để em nghỉ nhé. Chúc em lát nữa ăn nói suông sẽ, thành công.
Giọng Yên Hoa lém lỉnh:
- Dạ chào sếp. Chúc sếp chiều thứ bảy vui vẻ. Và sếp yên tâm, cho dù có bí lối, em cũng không gọi phá đám sếp một chiều cuối tuần đẹp như hôm nay đâu.
Điện thoại đă ngưng nhưng giọng cười của cô như c̣n vang lên trong trẻo. Trọng cúp máy và mỉm cười, nh́n vẩn vơ, tư lự vào cái điện thoạị Tiếng chào nhau của các nhân viên ở pḥng ngoài vẳng vào khiến anh sực tỉnh. Hết giờ làm việc rồi chắc.
Chợt nhớ c̣n một việc cần phải làm, Trọng xách cặp, thu dọn sơ lại bàn rồi ra khỏi văn pḥng. Lái xe ra khỏi bải, anh chạy ghé vào một chợ nhỏ gần đó mua mớ cam và táo. Xong, anh cho mấy cái túi lỉnh kỉnh ấy vào xe, lái thẳng đến bệnh viện. Bây giờ mới là lúc thăm thằng bạn thân gặp tai nạn xui xẻo và nói chuyện với nó đây. Hy vọng anh không phải tốn nhiều th́ giờ và công sức cho cái tính hay than văn và phàn nàn của hắn. Nhất là sau chuyện anh quyết định gọi Yên Hoa thay cho hắn trong chuyến đi công tác khó khăn đó.
- Mày c̣n dám nói quyết định đó là đúng à? Một con bé mới ra trường tập sự mà mày giao cái công việc dành cho mấy thằng kỳ cựu như tao là chết ngắt rồi chứ đúng cái chỗ nào? Phen này mày chuẩn bị tinh thần để nghe khách kiện đi là vừa. Tao không tin nổi một thằng quản lư du lịch ngon lành xưa nay như mày mà lại thiếu sáng suốt, quyết định hấp tấp, ẩu tả như vậy.
Điềm nhiên nghe Lân giận dữ tuôn cả tràng, Trọng không phản ứng ǵ. Đợi Lân nói xong, anh hất hàm:
- Mày nói đă chưa? Nếu rồi th́ tới phiên tao nói.
Gương mặt hầm hầm quạu quọ, Lân lừ mắt:
- Muốn nói ǵ th́ nói thử nghe.
Trọng thong thả hỏi:
- Mày cho là tao dở khi gọi Yên Hoa thế mày. Vậy chứ nếu là mày, th́ mày giải quyết ra sao cho hay.
Lân vung tay:
- Thiếu ǵ cách. Kiếm người có khả năng để thế gấp, nếu không th́ đ́nh tạm vài ngày...
- Đ́nh tạm vài ngày để làm ǵ? Đợi vài ngày là mày có thể lành bệnh à?
Lân khựng người trước câu hỏi đó của Tron.ng, anh bối rối:
- Không cứ ǵ đợi tao. Th́... đợi người nào phù hợp với việc này nhất th́ cho thế, chẳng lẽ trong số nhân viên hướng dẫn của ḿnh không t́m ra người nào.
Trọng ra vẻ gật gù:
- Vậy mày cho là trong hai mươi mốt hướng dẫn viên chính thức của ḿnh, ai là phù hợp nhất?
Lại là một câu hỏi khó đối với Lân, anh ngập ngừng suy nghĩ:
- À th́... gọi Hùng hay Tân ǵ đó...
Trọng lắc đầu:
- Mày quên đà từng bảo tao, tuy hai người có thâm niên kinh nghiệm trong các tour du lịch, nhưng lại mắc một khuyết điểm là nói như trả bài vậy, Không có hứng thú ǵ hết, nhiều lần bị khách góp ư là phục vụ chu đáo nhưng cách phục vụ rườm rà tẻ nhạt, làm người ta chán đó sao?
Lân lúng túng:
- Ờ th́ họ quả là có khuyết điểm đó...
Trọng thừa thắng diễn giải:
- Mày tưởng tượng thử nếu nhóm phóng viên đó thấy cung cách phục vụ như vậy, ho, sẽ thế nào? Ngay cả danh lam thắng cảnh nước anh, anh c̣n không thấy hứng thú, th́ những người nước ngoài như chúng tôi làm sao t́m thấy sự đồng cảm và yêu mến cảnh vật, con người ở đây, để viết bài khen tặng được?
Lân vội gỡ thế bí:
- Nếu chê hai người đó th́ mày cũng có thể t́m chị Kim. Chị ấy lớn tuổi, lại cũng có nhiều kinh nghiệm.
Trọng nhăn mặt:
- Chị Kim nói tiếng Anh khó nghe thấy mồ, làm sao tụi nhà báo Mỹ chịu, vả lại chị Kim c̣n đang bận đi tour Nha Trang, mấy ngày nữa mới về.
- Vậy c̣n...
Trọng thản nhiên chờ đợi:
- C̣n ai nữa?
Nghĩ không ra được một cái tên khả dĩ phù hợp để bài bác Yên Hoa, Lân la lên:
- Th́ c̣n cả đống người ở công ty, sao may không chọn đại, cứ nhất mực chọn Yên Hoa. Con nhỏ đó là cái ǵ mà mày tin tưởng nâng đỡ dữ vậy? Bộ mày... khoái nó chắc?
Trọng nghiêm mặt:
- Nói bậỵ Mày bỏ cái kiểu nói càn đó đi nhé. Nếu trong công ty mà xầm x́ cái chuyện tưởng tượng này của mày th́ c̣n ǵ là tính nghiêm túc, công b́nh của công ty. Người ta sẽ nói sao tao ra sao?
Lân làm thinh. Trọng lắc đầu nói:
- Tao c̣n nhớ khi Yên Hoa mới vào Công ty, tao giao cho mày huấn luyện kỹ năng trong ba tháng thử việc, mày đă kết luận với tao như thế nào về Yên Hoa. Nhạy bén, thông minh, ứng xử tốt, chỉ có một khuyết điểm nhỏ đó là c̣n trẻ quá có thể khiến khách du lịch ngại và không tin tưởng lắm thôi, có phải vậy không?
Lân ậm ừ:
- Th́ cũng đúng. Nhưng mà...
- C̣n nhưng mà ǵ nữa. - Trọng hỏi.
- Con nhỏ đó c̣n... ngốc nghếch lắm, cứ như chỉ mới bước vào đời thôi. Th́ nó cũng khá lanh lẹ đó, nhưng là dạng lanh lẹ của con nít ham học hỏi càng nhiều càng tốt. Nếu trừ đi ba tháng thử việc, th́ con nhỏ ăn lương chính thức chỉ mới có bốn năm tháng đây thôi. Làm sao có thể để nó thế chỗ một người kỳ cựu như tao được. Tao cho đó là một điều... một điều làm tao tức lắm.
Quá hiểu tâm trạng của thằng bạn, Trọng cũng giả vờ hỏi:
- Vậy là sao?
Lân loay hoay t́m từ để diễn đạt:
- Nó làm tao cảm thấy như... như bị qua mặt vậy. Mới mấy tháng trước c̣n dạy nó đánh vần, bây giờ nó đă ngon lành nhảy lên ngang hàng với ḿnh, mày nghĩ có bực không? Ở đâu có nghề dễ học, dễ tiến thân quá vậy?
Trọng ph́ cười:
- Nói tới nói lui, th́ ra mày không chịu Yên Hoa là tại... ganh tị.
Lân phản đối:
- Tao không có ganh tị.
Trọng nhướng mắt:
-Lại c̣n chối, mày không ganh tị sao cứ gạt bỏ người ta. Nếu con bé đủ sức đảm đương công việc, đáng lẽ mày phải mừng v́ học tṛ của ḿnh đă lănh hội được những ǵ ḿnh muốn truyền đạt, mày phải mừng v́ ở cương vị ông chủ, mày đă có một nhân viên giỏi chứ. - Liếc nh́n Lân, anh cười:
- C̣n nữa, mày phải mừng v́ những ngày mày nằm viện, có người tạm gánh dùm mày công việc khó nhá đó.
- Nhưng Yên Hoa...
Trọng ngắt lời:
- Bằng Báo chí, bằng tiếng Anh, cộng với tinh thần cầu tiến, tao tin là nếu ḿnh tạo cơ hội cho con bé đó th́ không hề uổng phí đâu. Cái ǵ cũng có bước đầu lạ lẫm và khó khăn, nếu không th́ làm sao gặt hái được kinh nghiệm làm việc?
Lân im lặng khịt mũị Dường như Trọng cũng chưa thuyết phục anh được, nhưng t́m không ra ly lẽ để phản bác. Cuối cùng anh phẩy tay lầu bầu:
- Thôi mặc cho mày quyết định đấy. Dầu ǵ mày cũng nắm sáu mươi phần trăm cổ phần và đứng tên Giám đốc, nếu chuyến này mày v́ cảm t́nh riêng tư nào đó mà đưa ra quyết định sai lầm, công ty bị khách chửi, bị mất tin tưởng, bị lỗ lă th́ mà cũng chịu phần nhiều hơn tao. Kệ vậy!
Trọng mỉm cười, tạm hài ḷng với kết quả của chuyến viếng thăm bạn. Anh đứng dậy:
- Thôi được rồi, coi như mày cũng đă đồng ư với tao. Bây giờ chỉ c̣n đợi tin tốt khi Yên Hoa hoàn thành chuyến đi đă rồi ḿnh bàn tiếp.
Lân lẩm bẩm:
- Th́ cứ đợi xem tin có tốt không.
Trọng lờ đi câu nói mỉa mai của Lân, anh với tay lấy cặp:
- Tao về cho mày nghỉ đây, kẻo người nhà của mày năy giờ sốt ruột ngoài kia. Chắc là tao bị ghét ghê lắm khi khóa cửa bàn công chuyện với mày trong đây.
Anh cười vẫy nhẹ tay:
- Nghỉ khỏe nhé. Chúc mày sớm quay về với công việc.
Lân nói theo:
- Nhắc mọi người tới thăm tao với, ở trong này buồn quá chừng.
Trọng gật gù hứa hẹn với bạn mà thầm buồn cười. Cái thằng vốn năng động ham vui, nằm một chỗ kiểu này khó chịu phải biết.
Y như Trọng dự đoán, anh vừa mở cửa là hứng ngay những ánh mắt hờn giận từ hai bà cô của hắn. Thản nhiên chào hai bà, anh đi thẳng xuống dưới lầu. Ra đến ngoài trời, ngồi vào xe, anh quay kính xuống để đón ngọn gió mát tinh khôị Lái chầm chậm xuống đường, anh thở hít khí trời một cách khoan khoáị Bệnh viện và những mùi thuốc mem luôn làm anh thấy ngạt thở. Bây giờ được thở hít khí trời tự nhiên, thật thoải mái biết bao. Đường phố với đầy ắp những cặp thanh niên ăn mặc rạng ngời, tươi vui làm Trọng nhớ lại lời Yên Hoạ Hôn nay là một ngày thứ bảy. Có điều cô đă đoán sai khi cho rằng anh sóng đôi với ai đó rong chơi trong chiều cuối tuần nàỵ Cô đâu biết chiều nay cũng như mọi chiều thứ bảy, anh sẽ lại t́m thư giăn với mớ băng video mướn ở tiệm gần nhà, hoặc nằm dài nghe nhạc cùng con chó Ki dưới chân mà thôi.
C̣n cô, tội nghiệp cô gái nhỏ. Chiều cuối tuần của cô gái xinh đẹp mới hai mươi ba tuổi là phải đem hết kiến thức và khả năng để ứng phó với một nhóm phóng viên lành nghề. Liệu cô có vượt qua được thử thách này, và vui mừng khi đạt được thành công? Trọng chợt nhớ đến vẻ ngây thơ nhưng đầy lạc quan của cô vào những ngày đầu đến công ty. Lân hời hợt như vậy mà nói trúng khi nhận xét cô như một cô gái tuổi nhỏ, mới bước vào đời, nhưng quá hăng hái học hỏi như muốn hiểu biết hết cả thế giới. Trọng cười thầm. Nh́n Yên Hoa, có ai ngờ cô gái ngộ nghĩnh đó là con gái của bác sĩ Lâm Hải, vị bác sĩ Trưởng khoa Giải phẫu nổi tiếng. Ngay cả anh, nếu không có cú điện thoại gọi đến gởi gắm của ông vào tháng trước, anh cũng không nghĩ một cô gái có gia thế vững vàng và tăm tiếng như vậy lại thích sống tự lập đến nỗi tự rời nhà, tự kiếm việc làm và sống riêng như thế.
Hôm nay, anh đă chắp hộ cô đôi cánh, không biết rồi cô có đủ sức bay lên không? Mong sao với sự tự tin và tinh thần cầu tiến, cô sẽ thành công xứng đáng.
Trọng lẩm bẩm riêng ḿnh:
- Em sẽ làm được mà, phải không Yên Hoa.
Không biết cô có nghe thấy lời anh không. Chiều thứ bảy đường phố thật đông người, thật nhộn nhịp như mọi chiều thứ bảy.

Chương 7

Không biết có phải Yên Hoa gặp may hay v́ cô thực sự có năng lực thích ứng với công việc mới mẻ mà cũng đầy khó khăn này không, mà chuyến công tác lần ấy cô lại khá thành công. Huế là quê mẹ, là nơi mà cứ một hai năm là cô tím dịp để nghé về thăm. Cô yêu Huế gần bằng t́nh yêu đối với người mẹ đă khuất của ḿnh. Về lại Huế, cô như vẫn c̣n đầy ắp những cảm nhận thân thương. Giới thiệu về Huế với những t́nh cảm này đối với cô giống như một lời tâm sự thuộc về kư ức đậm đà.
Những phóng viên Mỹ cũng khá cởi mở . Họ khuyến khích cô kể về Huế, về những kỷ niệm vui buồn mà cô cứ nghĩ là vụn vặt của riêng ḿnh. Họ làm cho cô hầu như quên bẳng ḿnh đang mang "trọng trách", mà cứ thoải mái như đưa bạn bè về thăm và... "khoe" cái hay, cái đẹp của quê hương ḿnh vậy.
Cô đưa họ đi trên ḍng sông Hương buổi sáng, để thấy sức sống chuyển ḿnh trong con nước cuồn cuộn, để cảm nhận khung cảnh yên b́nh mà nên thơ, sống động của cố đô.
Đêm đến, cũng trên sông Hương, cô cùng họ xuôi ḍng ngắm nh́n ánh bạc và ḍng chảy lặng lờ trong âm vang điệu ca trù đậm đà và tinh tế. Chất giọng Huế thê thiết buồn Khi ca ngân những cung điệu cổ. Yên Hoa cũng khá chật vật khi phải dịch ư thơ, câu chữ hàm súc, bóng gió ấỵ May mà cái thần của bài hát đă được các nghệ nhân diễn tả điêu luyện và tuyệt vời sẵn, nếu không cô chắc phải khổ không ít.
Chuyến đi đạt được hiệu quả cao tưởng chừng như không ngờ. Khi về lại thành phố, cả nhóm tám người Mỹ vừa nam vừa nữ ấy đă trở nên thân thiện với cô. Họ khen ngợi cô trước mặt Trọng ở công ty khá nhiều, đến độ cô phải hỉnh mũi tự hào.
Trọng có vẻ mừng vui lắm. Anh đă trịnh trọng bắt tay cô và thông báo về thành công này với toàn công ty trong cuộc họp cuối tháng. Mọi người ùa lại chúc mừng. Thế là cô dịp hứng chí móc hầu bao khao luôn các đồng nghiệp một chầu karaoke đến khuya lơ khuya lắc.
Sau chuyến đi đầu tốt đẹp ấy, Trọng gọi cô vào văn pḥng và bảo:
- Yên Hoa, kể từ hôm nay em được mức lương vượt cấp, bù lại em phải tạm thời đi những tour đă lên chương tŕnh của Lân giúp hắn. Em có nghĩ là công việc như thế quá nặng nhọc với ḿnh không?
Yên Hoa lắc đầu:
- Em sẽ cố làm được, chỉ có điều...
Trọng nh́n cô chờ đợi:
- Điều ǵ?
Cô cười ngượng nghịu:
- Chỉ là nếu có thể th́ khi em bí, em nhờ anh... hỗ trợ, có được không?
Trọng cười gật đầu:
- Được chứ. Anh sẵn sàng giúp em. Cũng y như chuyến vừa rồi vậy, cứ gọi điện thoại về hỏi anh mọi lúc khi bị rối.
Cô thở phào nhẹ nhơm:
- Vậy th́ em quá an tâm rồị Thú thực nếu chuyến đi vừa rồi không có anh giúp em từ xa, th́ c̣n khuya em mới làm tôt công việc.
Anh mỉm cười - Giúp em quen với công tác mới cũng là trách nhiệm của anh mà.
Yên Hoa hăng hái:
- Vậy tour sau em phải nghiên cứu trước những ǵ hả anh Trọng?
Trọng gật đầu nói ngay vào vấn đề:
- Về môi trường, về động vật quí hiếm, về loài chim lưu trú... Tóm lại em nên đọc sách báo thật nhiều về vấn đề này.
- Ủa, tour ǵ mà phải đọc mấy thứ đó vậy anh Trọng? - Cô ngạc nhiên.
Trọng trả lời vắn tắt:
- Khách của em chuyến này là một đoàn nghiên cứu của một Hội Nghiên cứu và Bảo tồn động vật quí hiếm ở nước ngoài, họ sang đây để t́m hiểu và tham quan về vườn c̣ vừa tụ hội cả ngàn con ở miền Tây.
Yên Hoa tṛn mắt:
- Cái này... em chỉ mới đọc báo sơ sơ thôi, có biết ǵ về môi trường và chim chóc đâu mà nói hả anh Trọng?
Trọng cười:
- V́ không biết nên anh mới nhắc em nghiên cứu trước. Nhưng em đừng quá lo, cùng đi theo với tour em có một Giáo sư chuyên về Động vật học người Việt. Ông này mới là nhân vật chính. Em chỉ có việc hướng dẫn, lo cho đoàn tất cả các chuyện ăn ở, kể cả phương tiện chuyên chở. Anh sẽ giúp em thương lượng và liên lạc với địa phương về chuyến đi.
Cô lấy làm lạ:
- Nhưng sao anh c̣n bắt em đọc nhiều sách về vấn đề này để làm ǵ?
Trọng trợn mắt:
- Th́ để thông dịch chứ làm chi nữa. V́ nói cho em biết nhé, vị Giáo sư đó lại rành tiếng Pháp hơn tiếng Anh, em phải cố học nhiều vốn từ chuyên ngành Sinh học để thông dịch cho đúng.
Yên Hoa ngẩn ngơ:
- Như vậy là là Thông dịch luôn rồỉ.
Trọng gật đầu cười:
- Giờ th́ em tạm hiểu ra chưa, công việc của Lân đại loại là như thế. Thông dịch viên là chính, c̣n kiêm luôn hướng dẫn viên nữa. Hiểu ra tại sao hắn siêng đọc sách báo chưa? Kiến thức của Lân cũng khá rộng nên mới làm tốt công việc này đó.
Yên Hoa rụt vai:
- Eo ơi! Khó c̣n hơn chuyến trước. Giờ mới càng thấy anh Lân giỏi thật Em phải ráng học hỏi ảnh mới được.
Dúi cho cô tờ chương tŕnh vừa in ra, Trọng cười:
- Đừng so sánh với nó. Lân nó có biệt danh là "Nhà bác học" từ khi c̣n ở Giảng đường Đại học lận mà. Nó thích học các môn Khoa học Xă hội, thích đọc sách báo, và đặc biệt là có trí nhớ dai.
Mở cửa cho cô, anh dặn ḍ:
- Nhớ là sáng mốt xuất phát đó nhé Yên Hoa.
- Dạ - Cô ngoan ngoăn gặt đầu.

o0o
 
Thế là công việc của Lân cứ dồn đổ lên đôi vai mảnh dẻ của Yên Hoa tới tấp làm cô không kịp nghỉ ngơi cho lại sức. Công việc cũng nhiều thú vị và tiền th́ kiếm được khá nhiều, nhưng có một cái phiền cho Yên hoa là cô khó có nhiều thời gian thăm Lân.
Giữa những chuyến đi về, cô mệt đuối nên cứ lăn ra ngủ vùi, đến độ sáng hôm nay, vừa thấy cô lếch thếch xách hành lư về, Tố Trang phải kêu lên:
- Cái con nhỏ khùng này. Bộ mày cần tiền lắm sao? Làm việc th́ cũng vừa vừa chứ. Sao lại hùng hục đi về như hành xác thế nàỵ Ba mày mà nh́n thấy mày như vậy, ổng sẽ lại nỗi cáu lên cho coi.
Thả mớ hành lư xuống sàn, Yên Hoa ngồi phịch lên salon nhăn mặt mệt mỏi:
- Ông ấy nổi cáu th́ đă sao, tao có cuộc sống riêng của tao mà.
Chợt cô nhổm lên nh́n Tố Trang:
- Nè mày vừa nhắc đến ông ấy, bộ ông ấy t́m đến đây sao?
Tố Trang bối rối thừa nhận:
- Ờ, ổng... có đến đây lúc mày đi Nha Trang, ổng hỏi sơ tao về cuộc sống của mày dạo nàỵ
Yên Hoa cau mày nh́n bạn nghiêm khắc:
- Rồi mày bảo sao?
Tố Trang lúng túng:
- Th́... mày sống sao tao nói vậỵ Làm việc... hơi nhiều, ít đi chơi, rồi... tao cũng có nói cho ổng biết mày mới được lên lương.
Yên Hoa cười nhạt:
- Khỏi nói cũng biết ông ấy đă tỏ vẻ khinh thị khi nghe những chuyện này chứ ǵ?
Nh́n nét mặt Tố Trang cô biết ḿnh đoán đúng, cô thở dài:
- Mặc dù sống với ông ấy chỉ hơn bốn năm, nhưng tao hiểu khá rơ tính t́nh của người cha ruột của ḿnh. - Cô mệt mỏi lắc đầu:
- Tuy vẫn c̣n gọi là ba, nhưng tao không muốn ông ấy can thiệp vào cuộc sống của tao, mày tốt nhất đừng nói nhiều về tao cho ông ấy biết.
Tố Trang ngập ngừng gật nhẹ:
- Nếu mày không thích th́... mai mốt có gặp ổng tao không kể nhiều nữa, được không?
Yên Hoa mỉm cười vỗ nhẹ vào vai bạn:
- Vậy được đó. Bây giờ nếu mày đem giùm tao mớ đồ trong valy xuống tiệm giặt ủi dưới nhà, có một cái áo len kiểu mới tao mua làm quà cho mày trong chuyến đi Hà Nội này, nó cũng nằm trong valy đó.
Tố Trang mừng rỡ:
- Ê thật vậy hả ? Vậy mày đi tắm cho khỏe người đi để tao soạn valy giùm mày cho, nhưng... - Cô cười h́ h́ - Cái vụ đem đồ đi giặt th́ tao không cần cực khổ lôi xuống lôi lên nữa đâu.
- Sao vậy? - Yên Hoa ngạc nhiên.
Tố Trang nháy mắt:
- Mày đi hoài nên không để ư, cách đây mấy hôm có một tiệm giặt ủi bằng giàn máy tự động mới mở ở đối diện khu nhà ḿnh nè. Tao đă nói chuyện với bà chủ tiệm đó rồị Bả biết là tao ăn mặc nhiều nên cách hai ngày cho người lên lấy đồ dơ về giặt, hai hôm sau lại đem lên tính tiền. Hôm nay lại là ngày người ta lên giao đồ đó, tao sẽ gởi luôn mớ đồ của mày.
Yên Hoa gật gù:
- Chà tiện lợi vậy saọ Nếu vậy th́ ḿnh khỏe hơn nhiều rồi.
Tắm táp xong trở ra, cô thấy Tố Trang đang săm soi hai cái áọ Cô vừa lau khô tóc, vừa hỏi bạn:
- Sao, năy giờ đă chọn được cái nào đây.
Tố Tranh quay lại:
- Mày mua hai cái, cho tao cái nào đây.
Yên Hoa cười:
- Th́ mày chọn đi, cho mày chọn trước đó, tao lấy cái nào cũng được.
Tố Trang có vẻ phân vân:
- Cái nào cũng đẹp hết, tao biết chọn cái nào đây. Thôi...th́ tao chọn đại cái màu đỏ vậy nhé, c̣n mày lấy cái màu xanh ngọc?
- Được thôi. - Yên Hoa dễ dăi gật đầu, cô hất mái tóc c̣n ướt ra sau và che miệng ngáp dài.
Tố Trang mặc thử vào người chiếc áo len mới, ngắm nghía trước gương với dáng vẻ hài ḷng. Quay lại định hỏi ư kiến của Yên Hoa, bắt gặp vẻ mệt mỏi và buồn ngủ của cô, Tố Trang nhăn mặt kêu lên:
- Lại nữa rồi, sao lần nào đi về, mày cũng trông như hết hơi vậy? Nói được mấy câu th́ lại ngáp vắn ngáp dài rồị Làm việc vừa thôi Yên Hoa, chẳng hiểu tại sao dạo này ở công ty người ta đổ việc cho mày nhiều như vậỵ
Yên Hoa cười:
- Công việc hơi nhiều thật nhưng đây là cơ hội cho tao thăng tiến trong sự nghiệp. Tao cần phải cố gắng nhiều để chứng tỏ khả năng và thực lực của ḿnh.
Tố Trang trề môi:
- Ờ phải, thực lực, khả năng. Cho đến khi mày vẻ vang thành đạt trong sự nghiệp rồi th́ nh́n lại, mày sẽ ra sao không? Ốm o, gầy c̣m như một con mắm khô luôn đó.
Yên Hoa ph́ cười:
- Mày nói ǵ phóng đại quá vậy.
- Chứ c̣n ǵ nữa.
- Tố Trang trợn mắt.
- Mày thử ngó lại mày coi. Đâu có c̣n giống con nhỏ Yên Hoa con gái cưng của mẹ mày nữa. -Cô nàng vung tay diễn tả:
- Tao nhớ hồi Trung học, mày cũng tha thướt yểu điệu lắm đó chứ, tóc dài đen mướt, nh́n đẹp quá trời. Tao cũng là con gái Huế, mà c̣n phải ngưỡng mộ cái tha thướt đó. Bây giờ th́ xem, tóc tai th́ cứ hết cột rồi bới, đi đứng th́ như tên bắn trông chả c̣n ǵ là nét đẹp truyền thống gái Huế ngày xưa nữa.
Yên Hoa lắc đầu cười buồn:
- Sao mày lại so sánh tao bây giờ với khi c̣n mẹ... Ngày xưa, có mẹ bảo bọc, tao có lo lắng đến chuyện ǵ đâụ Đến khi mẹ tao mất đi, bốn năm Đại học ở thành phố này, và đến bây giờ, tao đă phải học hỏi và tự thay đổi nhiều để thích ứng mà sống tự lập giữa đời rồi. - Cô nhún nhẹ đôi vai:
- Vả lại bây giờ ra đời làm việc, tao phải càng cố gắng nhiều hơn. Cuộc sống ở thành phố này là cuộc sống công nghiệp, thời giờ rất quí báu, tao nhiều lúc cũng muốn chăm sóc kỹ lại bản thân ḿnh, nhưng cũng không c̣n th́ giờ nữa.
Tố Trang nhăn mặt:
- Nhưng ǵ th́ ǵ, cũng phải ráng ngó lại ḿnh chứ màỵ Chăm sóc dáng vóc và sắc diện th́ cũng cần chứ. Nói thật ra mày giống mẹ, có nét đẹp tự nhiên, chỉ cần mày bớt giờ làm việc lại cho đừng hiện cái vẻ mệt nhọc và đôi mắt thâm quầng kia, th́ cũng không đến đỗi nào.
Như chợt nhớ ra điều ǵ, Tố Trang đi lại cái tủ lạnh nhỏ, lấy ra mấy quả dưa leo và cam, chanh tùm lum.
- Coi nè Yên Hoa, có người chỉ tao pha để làm mặt nạ dưỡng da nè, để tao pha rồi mày làm mặt nạ với tao nhé.
Che miệng nén một cái ngáp, Yên Hoa gật đầu:
- Ừ, sao cũng được.
Tố Trang hí hoáy vắt nước cam, nhỏ thêm nước chanh và mật ong vào, rồi mang cái chén nhỏ đựng thứ nước hỗn hợp ấy ra.
- Để tao làm cho mày trước. - Cô nói.
Nhúng miếng bông mềm vào, cô bảo Yên Hoa nằm xuống rồi thoa đều lên mặt bạn. Vừa làm, cô vừa nói:
- C̣n một chuyện cần phải nhắc nhở mi nữa đó Yên Hoa.
Yên Hoa nhắm mắt ậm ừ:
- Ǵ nữa.
- Mày cứ hay trách tao vô ư và đoảng vị, th́ tao cũng không chịu nổi khi thấy mày đơn giản và bụi bặm kiểu lăng tử như những lúc gần đây. Hôm trước, tao bắt gặp quả tang mày vừa đi trên phố vừa gặm bánh ḿ.
Yên Hoa hơi nheo mắt:
- À, buổi tối hôm trước đó hả Th́ tao xuống dưới nhà bỏ đồ giặt, làm biếng trở lên nấu ḿ, nên mua ổ bánh ḿ, vừa đi dạo vừa gặm, có sao đâu.
Nằm dài xuống bên cô, Tố Trang vừa thoa lên mặt vừa nói:
- Mày c̣n bảo là không sao à? Hôm đó tao có rủ mày đi ăn tối rơ ràng, mày lại từ chối không chịụ Đến chừng tao với anh bạn từ nhà hàng đi đến chỗ làm, thấy mày lang thang bụi đời kiểu đó, hỏi coi có tức không?
Yên Hoa ph́ cười:
- Tao đi theo làm kỳ đà cản mũi mày làm ǵ? Mày đừng quá phiền cái vẻ ngoài của taọ Nói về mày đi, dạo này mày thế nàỏ Tay bồ mới có tốt không?
Nhắc đến vấn đề nà th́ y như găi đúng chỗ ngứa của Tố Trang. Cô nàng liền liếng thoắng kể về người t́nh mới của ḿnh đẹp trai ra sao, đă rủ cô đi du lịch nước ngoài thế nào... Chẳng biết là cô kể tới đâu, khi định quay lại hỏi Yên Hoa xem có nên nhận lời đi du lịch nước ngoài với người ta không th́ thấy Yên Hoa đă ngủ kḥ, trên mặt vẫn c̣n nguyên hỗn hợp pha chế từ cam, chanh và mật ong. Phác một cử chỉ chán nản về phía cô, Tố Trang càu nhàu:
- Vậy đó, con gái gốc Huế, ư tứ lắm chứ, bây giờ th́ làm mặt lạnh thôi cũng ngủ kḥ trên salon được, nếu khách khứa mà có đến th́nh ĺnh giờ này, biết "bứng" mày đi đâu? - Cô chép miệng:
- Người ta nói quả là không sai: "Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi má liếm lá đầu đường". Đă biết mẹ mất là chịu khổ nhiều th́ sao không dẹp bớt tự ái mà về ở với người cho ruột tạm có thể thong dong đường hoàng một chút. Chứ tự lập kiểu như mày giống hệt khổ sai. Để rồi xem, cứ cái kiểu làm việc chẳng c̣n giờ rảnh như thế th́ chỉ vài năm mày sẽ thành một con nhỏ lôi thôi luộm thuộm thôi. Khuyên măi mà không chịu nghe th́ ráng chịu.

Chương 8

Công việc dồn dập đ̣i hỏi những chuyến đi dài ngày mệt mỏị Ngày nghỉ tour, Yên Hoa cũng phải tranh thủ mở sách lục t́m tài liêu cho những chuyến sau. Tất cả công việc nặng nề ấy dường như ngày càng trở nên quá tải, nên cuối cùng rồi cô cũng ngă qui. Chuyến đi Quảng B́nh, Hà Nội sáu ngàỵ Chỉ mới ngày thứ hai tham quan động Phong Nha, cô đă ngất xỉu ngay trên đường đi. May mà trong đoàn khách có một bác sĩ người Pháp.
Khi Trọng được tin, anh tức tốc gọi chị Kim bay ngay vào chuyến đêm để sáng kịp thế cho Yên Hoa. Buổi sáng bước vào công ty, Trọng gật đầu đáp trả những lời chào của nhân viên trong khi gương mặt anh vẫn c̣n nguyên vẻ căng thẳng thiếu ngủ.
Trong pḥng làm việc, anh cứ đi đi lại lại. Ly cà phê cô thư kư mang vào từ năy giờ đă nguội lạnh mà anh chẳng buồn nhấp môi.
Đă dặn chị Kim phải gọi về báo ngay cho anh t́nh h́nh sức khỏe của Yên Hoa, vậy mà suốt đêm qua và cả sáng nay, không hề có cú điện thoại nào từ Quảng B́nh gọi cho anh làm cho anh sốt ruột và lo lắng không nguôi.
Trọng không hiểu nổi ông Lâm Hải. Muốn con gái quay về nhà, sao ông không t́m gặp cô mà khuyên nhủ, lại ép anh tạo gánh nặng quá mức cho Yên Hoa làm ǵ, để đến bây giờ cô ngă bệnh? Suốt đêm qua, anh hốt hận vô cùng. Chỉ v́ cái ơn chữa trị sâu nặng của ông đối với bà mẹ giờ đă đi lại được của anh mà thôi. Chính anh cũng phải hăi hùng cho khối lượng công việc mà theo ư ông, anh cố t́nh đẩy hết cho cô. Giờ đây cô ra sao rồỉ Càng nghĩ đến vóc dáng mảnh dẻ của cô đang phải chống chọi với cơn bệnh ở nơi xa xôi là anh hết làm việc nổi. Anh thật là ngu muội, thật đáng trách.
Chuông điện thoại trên bàn chợt reo vang. Trọng giật ḿnh chộp lấy ống nghe:
- Tôi nghe đây!
Đầu dây bên kia tiếng người thánh thót:
- Chào anh. Công ty Phát Thịnh chúng tôi xin gọi để chào mẫu lịch cho năm nay, năm ngoái công ty của anh đă từng...
Trọng cúp máỵ Anh bấm nút liên hệ ra ngoài và nói gọn với cô thư kư:
- Nhờ Liên lược hết tất cả các cuộc gọi, chỉ trừ cuộc nào tư Quảng B́nh th́ mới nối dây cho anh, hiểu chưa?
Tiếng dạ nhỏ rụt rè vang lêng trong máỵ Anh thở ra nặng nhọc rồi ngồi phịch xuống ghế. Chuyện xảy ra với Yên Hoa lần này làm anh đột nhiên ngờ ngợ phát hiện những t́nh cảm khác thường của ḿnh. Trước đây, khi để ư thấy cô có vẻ thích và phục Lân một cách kín đáo, anh chỉ mỉm cười thú vị, thầm nghĩ thằng bạn thân của ḿnh cũng khá tốt số nếu có cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi việc như Yên Hoa thích. Kỳ lạ là Lân chẳng nhận ra t́nh ư ấy của Yên Hoa, mà trái lại từ khi bị tai nạn, nó như có chút ác cảm với cô. Anh đứng ngoài cuộc, thấy hơi tiếc cho cô. Tưởng chỉ như vậy thôi, ai ngờ đến bây giờ, mất một đêm thức trắng, anh mới nhận ra rằng ḿnh đă quá lo lắng cho cô. Lo cho sự an nguy của cô, lo cho bệnh t́nh của cô, lo cho tinh thần thể chất yếu đuối của cô nữa. Và nếu như được làm theo điều ḿnh ước ao, anh cứ muốn bỏ lại tất cả các công việc điều phối và quản ly ở công ty, để theo chị Kim bay ra đó săn só cho cô, và đích thân đưa cô về. Trọng thở dài. Có mấy ai thực hiện được điều ḿnh muốn đâu. Trách nhiệm và lịch làm việc ê hề ở công ty đă níu chân anh lại, để giờ đây anh cứ dằn vặt một ḿnh.
Điện thoại lại reo. Trong cố nén hồi hộp để nhấc máy:
- Tôi nghe.
- Anh Trọng, là em đây.
Tuy có vẻ yếu ớ, nhưng giọng nói thanh thanh quen thuộc ấy làm anh suưt vỡ cả tim. Anh kêu lên cuống quít:
- Yên Hoa. Là em hả, Yên Hoa. Em không sao chứ? Sao đến giờ này mới liên lạc về nhà?
Có lẽ ngạc nhiên với cả tràng câu hỏi của anh, cô khẽ cười:
- Em không sao rồi anh Trọng ơi. Bị choáng chút thôi. Trong đoàn khách ấy cũng may có một ông bác sĩ người Pháp, ông ấy bảo có thể là do yếu sức nên bị choáng vậy thôi, nghỉ ngơi vài ngày chắc khỏe lại.
- Anh cho em nghỉ vài tuần cũng được. - Trọng vội nói.
Cô lại cười:
- Nghỉ vài tuần th́ lấy ai trả lương cho em? Em chỉ xin anh nghỉ một tuần thôi, có được không anh Trọng?
Trọng gật đầu thật nhanh dù qua máy, cô đâu có nh́n thấy. Giọng anh tŕu mến:
- Được rồi em muốn sao cũng được. Về nhà cái đă. Em đang ở đâu đó?
- Em gọi từ sân baỵ Chị Kim tốt lắm, đă t́m xe cho em đi đến sân bay, gọi điện đổi vé giùm em nữa, bây giờ chị Kim thay em dẫn đoàn rồi.
- Được rồi. Chị Kim tất nhiên biết việc cần làm, nói về em đi. Chừng nào máy bay cất cánh? Chừng nào th́ về đến Sài G̣n?
- Hai giờ chiều đến sân bay Tân Sơn Nhất. Anh cần em ghé qua công ty à?
Trọng vội nói:
- Ồ không, em khỏi ghé công ty, anh hỏi chỉ để... Anh nói gọn sau khi quyết định dứt khoát. - Anh sẽ ra sân bây đón em.
Giọng Yên Hoa ngạc nhiên:
- Ư thôi khỏi anh Trọng ơi, em tự về được mà. Em đâu có bị ốm ǵ ghê gớm lắm đâu. Anh khỏi phiền v́ em.
Anh nói dứt khoát:
- Sao lại phiền. Anh sẽ đến đón và đưa em về nhà.
Yên Hoa lại cười, như không tin lắm chuyện ông sếp của ḿnh chịu rời bỏ văn pḥng để đi đón một nhân viên hướng dẫn gây sự cố phiền hà như cô. - Anh Trọng nè. - Cô chợt gọi.
- Ǵ Yên Hoa?
Giọng cô nhỏ nhẹ:
- Cho em xin lỗi nhé.
Trọng ngạc nhiên:
- Lỗi ǵ? Em có lỗi ǵ đâu?
- Em xin lỗi v́ không lượng sức ḿnh, đă làm hỏng chương tŕnh của công ty.
Trọng nhắm mắt lại. Trời ơi! Em trách ḿnh mà tôi tư trách tôi. Đâu phải em không lượng sức, mà chỉ v́ tôi cố t́nh không nghĩ đến sức em, không nghĩ đến hậu quả khi dồn lên đôi vai yếu đuối mảnh mai của em cả chuỗi công tác nặng nề liên tục như vậy. Em ngây thơ, c̣n tôi th́ thật đáng xấu hổ.
Giọng anh buồn buồn:
- Không phải lỗi em đâu Yên Hoa ạ, hoàn toàn không phải.
Cô cười nho nhỏ:
- Không cho em xin lỗi th́ thôi vậy. Nè, sếp. Em cúp máy nhé. Em đi kiếm ǵ ăn đây, đó bụng quá xá rồi. C̣n anh cũng chuẩn bị nghỉ và dùng cơm đi thôi.
Cô đă cúp máỵ Câu nói cuối của cô làm anh ngạc nhiên nh́n lên tường. Đồng hồ đang chỉ mười một giờ mười lăm. Anh ngẩn ngơ. Trời đất! Suốt cả buổi sáng anh chẳng làm được ǵ cả ngoại trừ nói chuyện điện thoại với cô sao? Trọng chắt lưỡi. Không sao, anh mặc kệ. Bây giờ anh đă có lại tinh thần, anh sẽ làm việc bù, để chút nữa hai giờ c̣n ra phi trường đón cô nữa chứ.
Mở cửa pḥng, anh vui vẻ bảo cô thư kư:
- Nghỉ ăn trưa đi Liên. Để đó anh trực cho. Cám ơn em đă gánh hộ anh năy giờ. Có cuộc gọi nào quan trọng không em?
Liên nhoẻn miệng cười:
- Điện thoại sáng nay cũng có nhiều nhưng quan trọng nhất chỉ có cú điện thoại của ông Lee, ổng đề nghị chuyển cuộc họp bàn về việc mở tuyến Việt Nam - Trung Quốc vào một giờ rưỡi chiều nay ở tại công ty ḿnh. Em có ngó qua lịch trong ngày của anh, thấy cũng không kẹt nên em nhận lời hộ anh rồi.
- Cái ǵ? -Gương mặt đang tươi tỉnh của anh phút chốc tái đi. Anh gằn giọng:
- Em vừa nói cái ǵ?
Liên hoảng hồn ấp úng:
- Dạ... ông Lee bảo... tốt nhất là họp vào một giờ chiều nay để gút lại mọi việc, mai ổng về nước sớm.
Trọng nhăn mặt như không tin nổi sự t́nh cờ lại chơi khăm ḿnh.
- Anh... anh Trọng... em xin lỗi - Cô thư kư lí nhí.
Anh khoát tay thở hắt ra:
- Thôi được rồi, em chuẩn bị pḥng họp giùm anh rồi nghỉ trưa đi.
Quay trở vào pḥng, anh chán nản ngồi phịch xuống ghế. Trách nhiệm. Lại trách nhiệm công việc cản chân anh. Công ty hiện tại chỉ c̣n ḿnh anh điều hành. Cuộc thương lượng mở tuyến du lịch Việt Nam - Trung Quốc đang bước vào giai đoạn cuối, chẳng lẽ anh phải bỏ lỡ công tŕnh của ḿnh? Vừa quyết định đón Yên Hoa xong là có chuyện. Cô có chờ anh không? Có giận anh không? Chắc anh phải nhắn máy xin lỗi và báo ḿnh không thể đến đón cô như đă hẹn được. Đành phải vậy thôi. Mong rằng cô không tắt máy nhắn. - Trọng chép miệng phiền năo. Đành vậy thôi! Yên Hoa dĩ nhiên là đáng trân trọng nhưng sự nghiệp của anh cũng là tất cả tâm huyết bao lâu nay. Anh phải cố khuếch trương nó. Cô vẫn c̣n là nhân viên của anh, vẫn thường xuyên gặp mặt, sẽ c̣n những cơ hội khác cho anh có dịp đến gần cô hơn, và có dịp để bày tỏ ḿnh.
Yên Hoa, đừng giận anh nhé. Anh sẽ đợi một cơ hội khác vậy. Trọng thở dài với lời tự nhủ, mà không biết là có thực hiện được, hay lại v́ những trách nhiệm khác cuốn nó lờ lững bay đi.
Trong đời, thật có quá nhiều điều không thể quyết định được, và ngay cả khi quyết định cũng khó mà thực hiện được.


o0o

 

Pages  1  2  3  4  Next