Tôi dặn ḍ:
- Nếu thấy mệt th́ hoăn lại thêm hôm nữa.
- Em nóng ruột quá, chỉ sợ mẹ em mong.
- Chưa hết 1 tuần mà
- Vâng, nhưng sợ hết tuần mà chưa t́m ra tin tức cậu Thái đă phải
về.
Tôi góp ư kiến:
- Th́ đánh điện tín về báo tin ở lại thêm ít ngày có sao đâu.
- Như vậy đến lượt mẹ em lo lắng v́ em.
Diễm đổi câu chuyện:
- Mấy hôm nay anh vất vả v́ em quá.
- Có ǵ !
- Thấy anh làm bếp, nấu nướng thành thạo em phục ghê
- Vẫn không bằng 1 phần của Diễm. Chỉ được cái lười là không ai hơn
nổi.
Diễm cười:
- Anh nói thế. Em đau mà được anh săn sóc suốt ngày, không c̣n thiếu
thứ ǵ.
Em mang ơn anh quá.
Tôi nh́n Diễm:
- Nói ǵ vậy ? Anh nghe không quen.
- Em cảm ơn anh nhiều lắm.
- Tôi không dám nhận của cô đâu
Diễm làm bộ than phiền:
- Anh chỉ thích người ta chịu ơn thôi à, chẳng chịu nhận đền ơn ǵ
cả. Khôn ghê.
- Diễm chỉ thích vội vă trả ơn người ta không à, chẳng chịu mang ơn
ai lâu bao giờ. Xấu ghê.
Chúng tôi cùng cười vang. Tôi đổ cà rốt vào thau rửa sạch rồi xào
với thịt nạc và củ cải. Tiếng xèo xèo trên bếp nghe vui tai. Diễm
tựa cằm trên hai đầu gối:
- Ai chỉ anh làm bếp thế ?
- Chẳng ai cả. Nh́n mọi người làm rồi bắt chước.
- Giỏi nhỉ. Nh́n anh làm cũng biết là món ăn sẽ ngon. Em muốn phụ
anh cho vui.
- Thôi ngồi đó đi. Đừng làm ….quẩn chân anh.
- A ….
- Chứ ǵ. Ốm đau vừa khỏi không nên làm việc, ngồi nghỉ cho thật
khỏe đi.
- Cho em nhặt rau vậy ?
- Không, nhúng tay vào nước lại đau lại th́ sao ?
- Nghe, để em lau chén bát nhé
Tôi ph́ cười:
- Th́ đấy. Lau đi
Diễm nhảy tót xuống giường, vui vẻ:
- Thèm làm việc ghê
Không khí lại bắt đầu vui nhộn. Diễm đă thực sự bắt đầu khỏe lại.
Chúng tôi nói chuyện về mọi người, gia đ́nh, cuộc sống và câu chuyện
lại dẫn dắt về thủa ấu thơ với t́nh thầy tṛ, bè bạn. Chúng tôi hợp
ư nhau 1 cách kỳ lạ. Diễm nói:
- Anh đồng ư với em là gặp mặt thầy bạn cũ sau nhiều năm xa cách là
1 điều
sung sướng không ?
- Đúng thế
- Sao anh không nghĩ tới việc thực hiện chuyện đó ?
- Hoàn cảnh không cho phép. Khó quá
- Không phải là bây giờ. Một ngày nào đó. Một lúc nào thuận tiện. Cứ
tưởng tượng đến lúc xum họp với những người đó anh cũng sẽ thấy bồi
hồi đến thế nào rồi.
- Diễm tin thế ?
- Em biết chắc thế. Anh tự suy ḷng anh th́ rơ rồi.
Tôi long trọng:
- Anh hứa 1 ngày nào đó sẽ thực hiện ư kiến của em.
Diễm cười tươi. Bữa cơm tối qua đi thật vui. Ăn xong, Diễm lại ngồi
trên giường, tựa lưng vào vách. Ngồi đọc vài thứ giấy tờ của sở mang
về giải quyết, không ngửng lên tôi cũng biết Diễm đang nh́n lên. Tôi
tự nhủ ḷng, không cần để ư đến điều đó. Nhưng sự ṭ ṃ muốn thấy
ánh mắt Diễm nh́n tôi lúc đó thế nào càng lúc càng tăng. Tôi tranh
đấu với 1 nội tâm tôi, và thật lâu, thật lâu sau tôi đă thua tôi.
Tôi ngẩng lên bất chợt, quay nh́n Diễm. Tưởng nàng sẽ bối rối quay
đi, hoặc nh́n xuống, hoặc bẽn lẽn v́ bị bắt gặp nh́n trộm. Nhưng
Diễm vẫn nh́n tôi. Và tôi thấy ǵ trong đôi mắt đó ? Đúng như 1 câu
nói của người xưa, bao nhiêu chí khí anh hùng trong thiên hạ cũng
không đong đầy trong đôi mắt giai nhân. Đôi mắt Diễm làm ḷng tôi tê
dại, mềm yếu cả người. Ánh mắt đắm đuối, thiết tha, dịu dàng, đằm
thắm. Ánh mắt âu yếm, nhu ḿ chứa đựng cả trời đất thương yêu. Tôi
muốn diễn tả thật nhiều đôi mắt đó. Nhưng h́nh như tôi chưa tả được
hết ư, hết t́nh. Hay tại tôi thấy quá nhiều v́ ḷng tôi đổi khác ?
Tôi sợ tôi từ giây phút đó. Tôi định quay đi, nhưng mắt tôi bị cuốn
hút vào ánh mắt nàng. Tôi nh́n nàng không chớp.
Và thật rơ ràng, tôi thấy đôi môi Diễm mấp máy. Tôi lắng nghe. Tiếng
gọi thoát ra từ đôi môi thắm đỏ dưới ánh đèn sáng rực:
- Anh …
Tôi bàng hoàng. Vẫn là tiếng xưng hô thường lúc của nàng, sao tôi
thấy như đổi khác. Tôi phác 1 cử chỉ vu vơ, theo phản ứng. Diễm co
rúm người lại:
- Anh bận không ?
- Không có ǵ.
- Anh ngồi đây nói chuyện cho vui. Em … nhớ nhà rồi.
Tôi đứng lên đến cạnh Diễm. Nàng buông chiếc gối, ngồi ra mép giường
2 chân đong đưa trong khoảng không.
Tôi cầm ly nước trà nóng đưa cho Diễm:
- Em uống không ?
Diễm đỡ lấy, uống 1 hớp. Tôi nhận lại chiếc ly, và không hiểu sao,
tôi ngồi xuống đất, tựa lưng vào thành giường. Mơ hồ tôi thấy má tôi
chạm nhẹ vào đùi Diễm. Tôi đưa ly nước lên môi, nuốt xuống chất lỏng
và nóng nóng chát chát để chận xuống cơn bồi hồi rạo rực trong ḷng.
Diễm đưa tay bẻ lại ngay ngắn chiếc cổ áo Montagut tôi mặc. Tôi nhận
chịu sự săn sóc đó 1 cách run rẩy. Trong giây phút ngắn ngủi, tôi
quên hết. Quên cả không gian, thời gian. Quên cả hiện tại và quá
khứ. Tôi chỉ c̣n biết có Diễm và tôi.
Tôi ngă đầu vào đầu gối nàng, nhắm mắt lại. Bàn tay Diễm, những ngón
thon dài chợt đan vào trong mái tóc rối tôi và xiết nhè nhẹ. Tôi thở
dài. Diễm gọi:
- Anh ….
Như ánh chớp, như cơn mê, như sự biến đổi của sự sống và sự chết,
tôi vùng quay lại, vùng đứng lên. Và Diễm đă nằm gọn trong ṿng tay
tôi. Khi tôi nhận ra ḿnh đang sát Diễm khít khao, đôi môi Diễm và
đôi môi tôi đă t́m nhau. Trên đệm êm, trên chăn ấm, chúng tôi quấn
quít bên nhau không rời. Những nụ hôn tiếp nối. Những vuốt ve vời
vời cả hồn.
Một lát, tôi nằm yên nh́n lên trần nhà và Diễm nằm nghiêng, co tṛn
trong cánh tay tôi. Tôi thở dài, nói nhỏ, thật nhỏ:
- Anh không nên làm vậy
Tiếng Diễm cũng mơ hồ:
- Anh không có lỗi ǵ hết.
- Lẽ ra em không nên đến đây
- Em đă đến.
- Anh không tốt với Chinh, với em rồi.
Diễm ôm lấy cánh tay tôi:
- Đừng nói vậy
Tôi quay lại, nâng cằm nàng lên, nh́n vào ánh mắt nàng:
- Em có ân hận không ?
- Có nhưng chỉ chút thôi
- Anh th́ tràn ngập cả ḷng.
- Tại em trước.
- Giá anh đừng nh́n lên.
- Sao thế ?
- Anh sẽ không bị đôi mắt em quyến rũ
Diễm th́ thào:
- Em có đẹp không anh ?
- Đẹp lắm.
- Có ngoan không ?
- Không. Hư
Diễm cười khúc khích:
- Đúng. Em hư thật.
- Em quyến rũ anh !
- Em xin chịu lỗi
- Và tại anh hư nữa. Hư quá thể.
- Sao vậy ?
- Tán em gái bạn.
- Đâu có tán. Chỉ hôn thôi.
Tôi cười, ôm chầm lấy Diễm và siết nàng vào ḷng. Thật tự nhiên,
Diễm ṿng 2 tay ôm lấy cổ tôi và nàng cắn nhẹ cằm tôi 1 cái.
Tôi gỡ 2 tay Diễm toan ngồi dậy, Diễm giữ lại:
- Khoan. Đừng vội hối hận sớm thế. Nằm yên em nói cho mà nghe
Tôi nằm lại. Diễm chống khuỷu tay xuống giường, gối đầu lên ḷng bàn
tay ấy và nằm nghiêng nh́n tôi không chớp:
- Em biết em có lỗi với anh, với chị Trang và em cũng nghĩ là em
không nên như vậy. Chúng ḿnh mới gặp nhau có 5 ngày, và em lại là
em anh Chinh. Em nghĩ rằng có lẽ không có chuyện ǵ xảy đến, nếu em
sang Kontum từ sáng thứ 2. Nhưng em bị ốm. Và trong những ngày đó,
sự săn sóc của anh làm em cảm động, em đă nằm nghĩ nhiều về anh. Em
đă lặng lẽ quan sát anh từ giờ này sang giờ khác, mỗi lúc anh từ
trại về nhà mà không làm mọi việc, v́ em. Hành động của anh, thoạt
đầu, em coi như người anh săn sóc của em. Nhưng sau rồi, em lại thấy
anh không phải là anh Chinh. Anh không thể là anh Chinh. Và em cũng
không thể tự đánh lừa ḿnh như thế.
Diễm nằm xuống ngó thẳng lên trần nhà:
- Bỗng dưng trong 1 phút bất ngờ, em bỗng thấy thương yêu anh vô kể.
Em bỗng thèm được làm người yêu của anh, dù chỉ 1 lần. Em hư quá hở
anh. Con gái xa nhà là dễ hư hỏng. Các cụ chẳng từng mắng dạy thế
sao ? Anh biết em tiếc ǵ không ? Em tiếc là em không được gặp anh
sớm, em tiếc không đến trước chị Trang. Em tiếc anh không phải là
người chiếm giữ hồn em suốt đời. Và em đă như vậy …
Diễm nằm im. Tôi thở dài, nói khẽ vào tai nàng:
- Anh cám ơn ḷng tin cẩn của em dành cho anh. Suốt đời anh không
quên được lúc này
- Em không sợ anh sẽ nghĩ xấu về em hay coi thường em. Em hiểu anh …
- Anh cố gắng xứng đáng với ḷng tin cậy đó.
- Em cũng xin anh, cho em vui những ngày c̣n lại ở đây.
Tôi nằm im. Diễm nói giọng đùa cợt:
- Anh yên tâm. Rồi chúng ḿnh không bao giờ c̣n gặp nhau lại, và chị
Trang sẽ chẳng khi nào biết chuyện này.
Tôi véo nhẹ vai nàng, ngồi dậy. Đêm đă vào khuya. Tôi kéo tấm chăn
dạ lên tới cổ Diễm và vỗ về:
- Ngủ đi em. Quên hết đi mà ngủ cho ngon.
Diễm cười, nh́n tôi:
- Em sẽ quên được tất cả. Trừ anh.
Tôi tắt đèn quay trở về chỗ nằm. Bóng tối chan ḥa căn pḥng nhỏ.
Nằm thật lâu tôi vẫn không nghe tiếng thở đều đều của Diễm như mọi
lần. Nhưng tôi không lên tiếng ….
o0o
Tôi và Diễm từ Kontum về tới Biển Hồ lúc 4 giờ chiều. Buổi sáng,
được phép Đơn Vị Trưởng, tôi đưa Diễm đi Kontum bằng xe liên lạc của
đơn vị. Quăng đường dài 2 bên toàn rừng núi đối với tôi thật quen
thuộc nhưng với Diễm hoàn toàn mới lạ và đẹp mắt. Chiếc xe phóng vun
vút trên đường nhựa ngoằn ngoèo. Thỉnh thoảng lại gặp 1 chiếc thiết
giáp nằm trấn 2 bên đường. Nàng vui tươi như đứa trẻ con và tôi cũng
thấy ḿnh như trẻ lại thêm mấy tuổi. Chúng tôi hầu như quên những ǵ
đă xẩy đến, chỉ vui với hiện tại và không nghĩ chút nào về những
ngày sắp tới.
Lúc lên đường, Tuệ nói với tôi:
- Mày đưa Diễm đi là phải. Đi 1 ḿnh chắc chắn Diễm chẳng biết xoay
sở ra sao.
- Mong rằng mọi việc có kết quả sớm.
- Cô bé xinh quá, thiên hạ bên đó dám tưởng đào anh Đức lắm à.
- Có sao ? Kệ thiên hạ chứ
- Ừ. Kệ thiên hạ. Ḿnh phải sống cho ḿnh trước đă, lo giữ ư giữ tứ
mệt thấy mồ.
Tôi bảo Tuệ:
- Buổi chiều tụi tao về tới khoảng 6 giờ. Muốn ăn cơm th́ đến.
Tuệ cười:
- Mấy hôm rồi muốn đến quá nhưng sợ cô em không bằng ḷng.
- Có ǵ đâu
- Đùa vậy. Mấy hôm nay tao kẹt ở nhà Bích.
Tôi chia tay Tuệ lúc 8 giờ. Và 10 giờ chúng tôi đă có mặt ở Kontum.
Tôi đưa Diễm vào câu lạc bộ Đakbla uống nước và nghỉ ngơi chờ xe bưu
tín viên đi liên lạc xong trở lại. Từ lúc đó, tài xế và chiếc xe
hoàn toàn dành cho tôi sử dụng.
Tôi đưa Diễm đến 1 đơn vị Thiết Giáp t́m người quen của Chinh giới
thiệu nhưng ông này đi hành quân. Tôi gọi điện thoại sang đơn vị
người bạn nhờ hỏi hộ ở đơn vị sau cùng của cậu Diễm. Cứ loay hoay
như thế, chạy hết nơi nọ đến nơi kia ḍ hỏi, gần trưa th́ có tin
chính xác của ông Thái.
Đơn vị của ông này tăng cường cho lực lượng hành quân ở Qui Nhơn từ
2 tháng nay và tin sau cùng cho biết ông Thái ở Degi, trong rừng núi
đầy hiểm trở. V́ vậy ông Thái không có th́ giờ và không thể liên lạc
với gia đ́nh trong 2 tháng qua, và tháng đầu tiên có lẽ v́ lười
viết. Người sĩ quan Chiến Tranh Chính Trị của đơn vị này quả quyết
với Diễm như vậy. Diễm bộc lộ nét lo âu trên khuôn mặt và tôi phải
dự vào câu chuyện:
- Lính tráng hành quân là chuyện cơm bữa, có ǵ mà Diễm phải lo ngại
- Em sợ cậu gặp nguy hiểm.
- Chắc không có ǵ đâu. Nếu gặp rủi ro, đơn vị đă thông báo cho thân
nhân hay biết rồi
Không thể t́m biết ǵ hơn, chúng tôi cám ơn người sĩ quan của đơn vị
rồi ra phố Kontum nhỏ và buồn, nhưng có nhiều nơi đẹp. Những ngôi
nhà khang trang biệt lập, những nhà thờ, trường học … mang nhiều vẻ
thơ mộng quư phái. Tôi đưa Diễm đi 1 ṿng, vào thăm khu dân Thượng
với những ngôi nhà sàn độc đáo, dừng chân bên con suối nhỏ nghỉ ngơi
ít phút rồi trở về trung tâm thành phố.
Buổi trưa chúng tôi ăn cơm ở 1 quán cơm lớn gần chợ. Quán cơm sang
nhất phố chính Kontum, tôi giới thiệu với Diễm như vậy.
Diễm cười, hỏi tinh nghịch:
- Có nhiều giai nhân không anh ?
- Có chứ
- Anh quen họ ?
- Không, nhưng biết mặt, biết tên và biết tiếng. Tỉnh lẻ là như vậy,
nhất là lại ở biên trấn.
- Có những giai nhân nào nổi tiếng hở anh ?
- Ở phố này, phía trên có tiệm sách của người đẹp Lucie Quang, phía
dưới có tiệm ăn do cô Oanh đứng chủ. Hàng Không Việt Nam ở gần đây
có cô Dung và B.15 có cô Trường, xinh lắm. Ngoài ra c̣n vài cô khác
ở những con đường quanh quanh đây mà anh lái xe đưa Diễm đi qua. Ban
ngày người đẹp đi làm, đi học hay núp nắng trong nhà. Buổi tối mới
thường xuất hiện ngoài phố vài giờ rồi lại giam ḿnh trong cửa kín.
- Tỉnh lẻ buồn nhỉ anh. Chả bù với ở Saigon thiên hạ dập d́u từ sáng
sớm đến nửa khuya.
- Ở đây, ra đường chỉ thấy lính.
- Anh có ở đây chưa ?
- Chưa, chỉ sang công tác hoặc sang chơi với Tuệ mấy lần. Bạn bè
giới thiệu về các giai nhân, nghe rồi nhớ.
- Sao anh không làm quen ?
Diễm trêu chọc. Tôi lắc đầu:
- Thiên hạ chê ḿnh và ḿnh ….chê thiên hạ. Nên chẳng ai quen ai.
Gần 3 giờ chiều tôi và Diễm trở lại Kontum. Khi về tới Biển Hồ tôi
bảo tài xế ngừng lại ở ngă 3 và ngồi vào tay lái. Tôi muốn đưa Diễm
đến thăm cảnh đẹp nơi này. Chiếc xe nhấp nhổm trên con đường lồi
lơm, rẽ về bên phải dừng lại. Tôi bảo người tài xế nghỉ chờ tôi và
trao cho hắn bao thuốc, hút đỡ buồn. Gă cười, cám ơn nhưng từ chối
thuốc thơm, rút trong túi bao Bastos xanh biếc.
Tôi gật gù:
- Các ông th́ thứ đó mới ngon. Với tôi nặng quá.
Tôi đưa Diễm đi xuống con dốc nhỏ, lội qua mấy vũng lội v́ nước mấp
mé tràn lên từ chiếc hồ bên cạnh. Diễm nhón từng bước và nắm chặt
cánh tay tôi nhờ d́u đi. Hai đứa cùng đứng lại. Dưới ánh nắng chiều
vàng rực rỡ, cái hồ rộng mênh mông phơi ḿnh loang loáng nước. Một
cảnh thanh b́nh êm ả giữa những hỗn độn, ồn ào.
Thật yên lặng, hoàn toàn vắng vẻ. Mặt hồ lăn tăn sóng, tít xa có 1
chiếc thuyền câu vật vờ, nho nhỏ.
Tôi chỉ cho Diễm thấy. Mặt người đàn ông ở trần, khoảng năm mươi
tuổi cưỡi trên 1 thân chuối đang bơi ngang hồ ở khúc dưới, bên hông
lủng lẳng chiếc giỏ mây.
Diễm nheo mắt nh́n tôi:
- H́nh như ông ta giăng câu ?
- Ông ta đi thăm mấy cái đăng đấy
Tôi dắt Diễm lại ngồi trên 1 tảng đá bằng, dưới bóng mát của tàng
cây lớn. Chúng tôi ngồi dựa vào nhau, thân nhau như thể đă ở với
nhau 1 thời gian lâu dài.
Tôi nói:
- Mỗi lần thấy cảnh này anh lại nhớ tới ao ở quê nhà.
- Em không được cái may mắn ấy, di cư vào Nam từ lúc mẹ c̣n ẳm trên
tay.
- Anh thích nhất là leo lên cây sung ngả ra ao nước, ăn 1 bụng sung
chín no nê rồi gieo ḿnh xuống nước, bơi lội nhởn nhơ.
- Ở nhà quê có nhiều cảnh thật là thơ mộng, mẹ em thường nói thế
- Ngày học Tiểu Học ở Hà Nội, thầy giáo cho làm luận tả cảnh ở nhà
quê. Hôm trả bài, thầy giáo đọc bài luận của 1 tên xuất sắc nhất,
nói về ao cá, vườn rau, ruộng lúa … nghe xong anh tự nhủ nếu ḿnh mà
có khiếu văn chương, ḿnh c̣n tả hay hơn nó nhiều.
Ấm ức măi, anh xoay ra học viết văn, làm thơ trong sáng. Và hay gởi
đăng trên các báo Tia Sáng, Ngày Nay thủa đó.
Diễm lắc mái tóc và cười:
- Anh theo đuổi nghề viết lách từ dạo ấy ?
- Không, măi sau này, nhưng có lẽ nguyên nhân sâu xa nhất khơi nguồn
từ dạo ấy. Anh thích viết về Tuổi Thơ, tuổi trẻ, t́nh thương yêu và
những đầm ấm của gia đ́nh.
- Sao anh không tiếp tục ?
- Thỉnh thoảng anh đă tính cầm bút lại. Song anh lại nghĩ hoàn cảnh
chưa cho phép.
- Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện viết về chính anh và những thầy,
những bạn lúc xa xưa ?
- Có chứ. Anh sẽ viết v́ anh đă nhất định thế rồi.
Thêm 1 lần chúng tôi trở lại chuyện học, chuyện vui chơi thời niên
thiếu. Thêm 1 chút thông cảm nữa, thêm 1 chút gần gũi nữa. Và thời
gian, không gian chẳng c̣n nghĩa lư ǵ.
Nắng nhạt màu nhắc tôi nhớ mọi việc. Tôi nắm tay Diễm đứng lên:
- Ḿnh ra cho tài xế về trả xe kẻo muộn.
Diễm đứng thẳng người, vuốt lại mái tóc, tà áo. Ngó nghiêng, dáng
nàng thẳng băng và cắt nét sống động trên mặt nước trong xanh, nh́n
từ chỗ cao tôi đứng. Diễm biểu hiện cho 1 bức tượng diễn tả được
tràn đầy sinh lực. Tôi say đắm ngó nàng và bước đến nàng, trong lúc
Diễm thản nhiên bước về phía tôi.
Trong im vắng, trong nắng nhạt màu, trong gió lộng bao la của vùng
biển hồ gợi cảm, tôi nắm chặt lấy 2 bên vai Diễm, nh́n vào mắt nàng,
và cúi xuống. Lần này chính tôi muốn thế. Tôi hôn Diễm, thật nồng
nàn, thật lâu.
o0o
Diễm trở về Saigon bằng chuyến bay khứ hồi mua vé trước, ngày Chủ
Nhật. Hai ngày thứ sáu và thứ bảy c̣n lại, chúng tôi đă sống những
phút tuyệt diệu bên nhau, không nghĩ ngợi điều ǵ. Đúng như Diễm
muốn, tôi đă để nàng vui sống trong những hôm ở đây và không nhắc
nhở, gợi đến những phiền muộn ǵ cho nàng. Cứ coi như hoàn toàn hạnh
phúc, đầy đủ và không có ǵ để nói.
Nhưng đến phút chia tay ở phi trường, tôi không thể không nói ǵ với
Diễm:
- Diễm về, mang theo nhiều quá.
Diễm cúi đầu:
- Em để lại hồn em ở đây
- Anh đón nhận.
Diễm th́ thầm:
- Anh cho em nhiều quá. Em chẳng c̣n ǵ để gửi lại anh.
- Nghĩ tới anh, thế cũng đủ rồi.
Và Diễm đă đi, như 1 giấc mơ. Chiếc máy bay chui vào vùng nắng bạc,
mất hút trong mây. Tôi nghe trống rổng cả hồn, chứa chan mất mát.
Bước lang thang trên hè đường, tôi thả hồn về vùng xa xôi diệu vợi.
Bỗng thấy nhớ Saigon lạ lùng. Dù Saigon đầy hỗn độn, như Tuệ viết
cho tôi trong thư khi về học Chiến Tranh Chính Trị. Dù Saigon đă
từng làm tôi chán ngán ĺa xa. Ở nơi đó có 1 người con gái tôi yêu,
Trang. Và 1 người con gái nữa bất chợt gây sóng gió trong đời tôi,
đảo lộn mọi lặng lẽ rồi biến mất.
Thực sự, Diễm đă đi rồi.
Trở về nhà sau bữa cơm trưa vô vị ở quán cóc, tôi ră rời thể xác.
Nằm vật ra giường, tôi vô t́nh đưa mắt nh́n lại bàn viết, nơi ghế
Diễm thường ngồi. Xa lạ hẳn. Không có Diễm ở đó. Không c̣n ǵ của
Diễm ở đó. Cái gương, cái lược, cái kính, những cuốn tiểu thuyết, và
những sợi tóc rơi.
Tất cả đều gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ v́ bàn tay Diễm đă lướt qua.
Trên mặt bàn chỉ c̣n những vật dụng của tôi, những cuốn sách truyện
đă đọc đi đọc lại mấy lần. Và …phong thư. Phong thư lạ nào đă kẹp
giữ khe 2 cuốn sách thế kia. Tôi nhổm dậy, kéo ra vội vă. Nét chữ
quen thuộc của Diễm. Cô bé đă kín đáo để lại tự lúc nào ?
“Ngày … tháng .. năm 197….”
Anh Đức yêu kính,
Khi anh đọc được thư em, em đă cách xa anh cả 1 bầu trời. Em tít
trên cao, trên xa và anh th́ anh hẳn là đang ngồiđọc thư em. Suốt
sáng qua, trong giờ anh vào trại, em đă nghĩ về anh, về chúng ḿnh
trong tuần lễ này. Và em nghĩ nên viết cho anh, lưu lại 1 kỷ niệm,
cũng là để nói hết những điều em chưa nói.
Anh yêu kính của Diễm,
Ngồi viết những gịng này, em đă dành ít phút để lặng lẽ nh́n ảnh
chị Trang và em thấy em có lỗi với chị ấy nhiều. Nhưng em không hối
hận đă bày tỏ t́nh cảm với anh. Em chỉ sống cho em, và em xin được
sử dụng trọn vẹn cái quyền ấy. Cuối cùng, em vẫn trả anh về với chị
Trang, với t́nh yêu anh từng xác nhận là trọn vẹn ấy.
Em muốn biết anh nghĩ ǵ về em, lúc này ? Hay bận rộn chẳng cho anh
rảnh rang ít phút để nghĩ đến em.
Trở lại những ngày đầu trong tuần, nhiều lần tự hỏi sao sự việc diễn
tiến đột ngột đến mức ấy ? Em t́m hỏi măi hoài về những ǵ chúng
ḿnh đă cho nhau: phải chăng t́nh yêu, phải chăng hạnh phúc. Thứ
hạnh phúc mong manh trong t́nh yêu bong bóng xà pḥng, em kết luận
như thế, nhưng dù mong manh, dù dễ vỡ, t́nh yêu đó vẫn sôi nổi nồng
nàn vô kể, trong em. Nên em mới không chịu đựng âm thầm nổi, phải
bộc lộ ra ngoài cho anh biết. Dù muốn, dù không, chuyện cũng đă như
thế rồi, em không có ǵ ân hận.
Bây giờ th́ em đă xa anh, xin chia tay anh và không mong đợi 1 ngày
gặp lại. V́ gặp nhau lần tới, hẳn là ḿnh - cả anh và em – không c̣n
giống như bây giờ, được như bây giờ đâu nhỉ ? Em như thế, sẽ là 1
mất mát lớn lao to tát. Em mong muốn 1 điều, nếu anh có yêu em, anh
hăy vui sống, đừng chôn vùi đời ḿnh trong lặng lẽ như những năm
qua. Hăy sống thật b́nh thường, thật vui vẻ như mọi người … T́m và
tạo lấy niềm vui mà sống, quên hết phiền lo. Rồi anh sẽ thấy, anh
chưa già như anh tưởng.
Tại sao anh không nghĩ đến những giấc mơ, những ước ao mà anh mong
thực hiện ? Niềm vui sống tràn đầy trong đó, đó anh. Và c̣n nữa, bên
anh luôn luôn có nụ cười của người con gái anh yêu.
Thành thật ước mong anh và chị Trang tràn đầy hạnh phúc.
Kính yêu anh,
Diễm.”
Tôi buông nhẹ lá thư trên ngực. Nhắm mắt lại 1 lúc để thấy ḷng yên
tỉnh. Rồi lại mở ra, đối diện với thực tại. Tôi ngước nh́n lên,
Trang cười với tôi, vẫn nụ cười say đắm, ánh mắt thiết tha. Không hề
hay biết, không cần hay đến những ǵ đă xảy ra trong căn nhà nhỏ này
những ngày qua.
Tôi th́ thầm:
- Anh yêu em quá chừng.
Trang cười với tôi.
4.
Lần họp mặt thứ nhất trong năm thứ 3, được tổ chức tại quán Ông Cả
Cần đường Cách Mạng, chiều nay.
Tôi nói với Trang:
- Lần này hẳn là đầy đủ,em nhỉ ?
Vợ tôi âu yếm:
- Tha hồ vui nhé. Chỉ khổ tôi thôi.
Tôi làm bộ ngạc nhiên:
- Ǵ mà tha hồ vui ?
- Gặp bạn gặp bè th́ vui chứ sao.
- C̣n tại sao em than khổ ?
- Anh xách người ta đi ra mắt thiên hạ, kỳ thấy mồ.
Tôi cười, ôm choàng lấy người Trang:
- Em … giỏi xuyên tạc. Người ta có vợ đẹp th́ người ta phải khoe chứ
- Em đâu có đẹp.
- Nhưng hơn không được đâu. Phải em định nói tiếp vậy không ?
- Biết hết “chơn”
Chúng tôi cùng cười. Trang bảo:
- Sao không sửa soạn đi. Trưởng Ban Tổ Chức mà lè phè thế ?
- C̣n sớm mà. Hẹn 6 giờ mà bây giờ mới có 5 giờ chiều.
- Anh phải tới sớm đứng đón anh em chứ
Tôi ngồi vào chiếc ghế bành rộng:
- Yên trí. Anh đă khoán việc đó cho 2 tên Vũ Trọng B́nh và Đinh Quốc
Thành rồi. Lần này tà tà được, đỡ cực hơn mấy lần trước.
Trang chợt nói:
- Kể cũng thích ghê nhỉ. Được gặp lại bạn bè cũ, sau bao năm xa
cách, hẳn là nhiều thay đổi.
Tôi đáp:
- Ừ, nhiều thay đổi
Quả là nhiều thay đổi thật. Diễm về Saigon, cuối năm đó tôi cũng
nhận được lệnh thuyên chuyển về Biệt Khu Thủ Đô. Ngay đầu năm sau
tôi đă nghĩ đến chuyện thực hiện giấc mơ hằng ấp ủ: Tổ chức buổi họp
mặt của các cựu học sinh Trần Lục trong các niên khóa từ 1956 đến
1962, những thằng bạn đă lưu lạc khắp các ngă đường. Tôi t́m được
địa chỉ vài tên bạn, hợp với chúng nó, để t́m những tên bạn khác.
Lần đầu tiên họp mặt, quy tụ được 15 người trong tổng số 180 người,
ba lớp. Quá ít. Nhưng kết quả vẫn làm tôi phấn khởi. Ước định với
anh em cứ 3 tháng tổ chức gặp gỡ 1 lần, tôi tổ chức lần thứ 2 và thứ
3 trong năm đó. Bạn hữu ngày xưa về dần dần. Đến lần thứ nhất năm
thứ 2, tôi và vài tên nữa trong ban tổ chức quyết định là to lớn
hơn. Đăng báo và gởi thư mời đến từng người, nhờ t́m thêm những
người khác. Lại thêm 1 số nữa được tin, trở về đoàn tụ với anh em.
Càng lúc càng đông, chúng tôi đă về được 80 người. Ngày xưa c̣n bé,
bây giờ có tên trán đă hằn nếp nhăn, chân nổi gân nổi guốc. Vui
sướng ngậm ngùi. Ồn ào, nhộn nhịp. Mỗi lần họp mặt, tràn đầy niềm
vui, cạn với ly rượu. Mặc dù hầu hết đă là bố trẻ con, là chồng
nhưng gặp nhau trong khung cảnh đặc biệt này bỗng dưng như trẻ lại.
Cười nói ồn ào, văng tục tùm lum … Chẳng cần biết ai hơn, ai kém, ai
sang, ai hèn. Chẳng cần hay ai là Ông nọ Ông kia và ai là kẻ thất
bại trên mọi đường sinh sống. Mày tao hết. Réo tên tục nhau mà chửi.
Những hỗn danh được nhắc nhở đến với cảm động nồng nàn. Những
“chuyện xưa tích cũ” được ôn lại tràn đầy không hết.
Và chúng tôi t́m lại được chút nào của ngày xưa c̣n bé. Năm thứ 2,
họp mặt được 4 lần. Lần sau cùng, tất cả cùng đồng ư hẹn kỳ tới
những bạn bè đến dự phải mang theo vợ hoặc người yêu để giới thiệu.
Đệ oang oang:
- Cứ tưởng tượng các bà tới gặp nhau cũng thấy vui rồi.
Đức đồng đen phụ họa:
- Bà nọ nh́n bà kia có bầu rồi nh́n lại ḿnh mà sợ. Sáu đứa rồi, phu
nhân chịu chưa hay vẫn c̣n chưa chịu, c̣n tiếp nữa ?
Biết Đức trêu ḿnh, Lộc lờ đi:
- Tao chỉ sợ các bà xúm nhau mà họp chợ th́ nguy
Nói ǵ th́ nói thằng nào cũng thích cho vợ ḿnh đến dự. Và tôi tiếp
tục được bạn bè chỉ định làm trưởng Ban Tổ Chức cuộc họp mặt lần này
và Thành và B́nh phụ tá.
Tôi hỏi Trang:
- Em ơi, em đă sửa soạn sẵn câu trả lời chưa ? Trả lời, khi vợ bạn
bè anh hỏi: chị mấy cháu rồi.
Trang kêu lên:
- Th́ nói c̣n lâu mới có
- Trời đất, ăn nói du côn vậy hả ?
- Chứ ǵ, th́ tụi ḿnh tính chuyện c̣n lâu mới có con thôi
- À, anh lại tưởng em quen cái giọng “xấc” như với anh ở nhà th́
nguy
- Anh mê cách ăn nói của em mà ?
Trang đùa. Tôi cười âu yếm:
- Ừ. Cái ǵ của em anh cũng mê hết.
Trang ré lên phản đối:
- Nham nhở
Và giục:
- Năm rưỡi rồi đó. Sửa soạn đi là vừa.
Tôi đứng lên, thay quần áo. Trang ngồi trang điểm ở bàn. Tôi đến
đứng sau lưng nàng, ṿng tay ôm trọn ṿng ngực nàng.
- Để yên em kẽ ch́ mí mắt. Hỏng bây ǵờ
Tôi cúi xuống:
- Em tôi điệu quá
- Em làm đẹp v́ anh mà
- Cho mi 1 cái đi
- Nhảm. Không phải lúc.
Tôi cười, quay đi. Trang vẫn thật trẻ con, thật hoạt động. Tôi hồi
tưởng lại 1 năm trước, ngày cưới của chúng tôi.
Từ Pleiku đổi về Saigon, 1 năm sau chúng tôi làm lễ hỏi và lễ cưới
cách xa 1 tháng. Chúng tôi đă được ở cạnh nhau những ngày tháng tràn
đầy sung sướng và hạnh phúc, kể từ khi tôi đổi về thành phố. Trong
hân hoan, yêu đời, tôi đă thấy Saigon không c̣n là dị hợm. Vẫn đẹp,
vẫn đáng yêu dù tất cả chẳng có ǵ đổi khác. Chúng tôi ở cạnh nhau,
chẳng dứt, chẳng rời.
T́nh yêu đậm đà quá thể và tôi nghĩ rằng đă đến lúc 2 đứa phải lấy
nhau. Tôi đề nghi, Trang bằng ḷng:
- Tung hết sách vở, giă từ chữ nghĩa …
- Giă từ thầy bạn nữa chứ
- Ừ, giă từ thầy bạn. Nhưng ….nhớ quá
- Nhớ ǵ ?
- Nhớ đời đi học. Chưa bỏ đă nhớ rồi
Trang hay có lối nói như thế. Tôi bật cười:
- Chọn đi. Anh, hoặc tuổi học tṛ của em.
- Anh !
- Em vẫn giữ được đời cắp sách nếu em muốn tiếp tục học hành.
- Em muốn chứ, nhưng chỉ sợ tâm hồn đổi khác. Lấy nhau nhiều bổn
phận vây quanh, em sợ ḿnh lo lắng đủ thứ th́ không c̣n vô tư vô lự
nổi nữa.
Đám cưới, đêm tân hôn thật dài và tôi … mất ngủ. Người con gái mà
tôi chỉ thấy vui, thấy cười, thấy hờn giận, thấy dễ thương, suốt
thời gian quen và yêu nhau bỗng khóc tỉ tê. Tôi dỗ dành đến …. nhức
cả đầu, mờ cả mắt, “người vợ bé bỏng” nhớ gia đ́nh, cha mẹ, những
người thân và cảm thấy bị đẩy xô vào 1 cuộc sống mới đầy xa lạ bỗng
ngỡ ngàng sợ hăi. Cái ǵ cũng có vẻ mới mẻ, điều ǵ cũng có vẻ quan
trọng. Trang lo lắng đến độ tội nghiệp.
Phải cố gắng lắm tôi mới lập lại cho Trang niềm tin cậy ở tôi. Một
lúc sau cô bé đă lại cười nũng nịu trong nách chồng. Cô dâu mới thủ
thỉ với người t́nh muôn ngày nhưng chỉ mới là người chồng 1 đêm. Tôi
nằm nghe nàng nói, bỗng thấy thật đầy đủ ư nghĩa của vai tṛ: tôi
chủ 1 gia đ́nh vừa tạo lập.
Tôi ôm lấy Trang, xiết nàng vào ḷng và yêu nàng hơn bao giờ hết,
hơn tất cả những ǵ tôi đă yêu từ lúc biết yêu.
Chúng tôi như ḥa làm một, từ lúc đó.
Một thời gian ngắn, Trang đă thấy vai tṛ làm vợ không mấy khó, nếp
sống đă tiếp tục b́nh thường. Tôi bắt đầu t́m lại được những người
bạn cũ và trong nhà tôi luôn luôn rộn ră tiếng nói cười. Họ đến thăm
tôi để hỏi han về bạn bè khác nữa. Trang vui lây với niềm vui của
tôi và vẫn tiếc không có dịp nào gặp lại thầy cô bè bạn cũ ở Gia
Long. Tôi khuyến khích nàng làm như tôi nhưng Trang lắc đầu than:
- Khó quá, em làm không nổi
- Sao thế ?
- Con gái khác, ông ơi. Tụi nhỏ trở thành lười biếng và xa cách nhau
dễ dàng khi cuộc sống đổi khác. Con gái tệ hơn con trai ở chỗ đó.
Trang đă sửa soạn xong, đến đứng trước mặt tôi:
- Trời ơi, vẫn chưa đi giày nữa
- Chờ anh 1 phút
- Nhanh lên, trễ rồi.
Tôi đùa:
- Sao em có vẻ hấp tấp thế ? Anh tưởng người nôn nóng là anh mới
phải chứ.
Trang lườm tôi:
- Em không muốn bạn bè anh chê anh là bê bối hoặc đổ oan tại em làm
anh đến trễ.
Chúng tôi cùng ra đường. Chở Trang trên chiếc Honda cũ trung thành
từng đưa chúng tôi đi khắp nơi những ngày yêu nhau, tôi thấy ḿnh
chưa già. Vẫn c̣n…phong độ lắm. Lái xe chạy ào ào, cua, lượn bay
bướm …
- Anh cứ như trẻ con …
- Không c̣n là trẻ con nhưng đă là bố của trẻ con.
Trang lại kêu lên:
- Nhớ thằng cu tư ghê
Tôi ph́ cười:
- Em cứ thế, chưa làm cái này đă nghĩ tới cái khác.
- Chứ sao. Để nó 1 ḿnh ở nhà với người làm tội nghiệp.
Trang nói, giọng đầy thương yêu và nhẫn nại:
- Em cũng tội nghiệp anh nữa. Vất vả v́ vợ v́ con. Nhưng em nghĩ
ḿnh tràn đầy hạnh phúc.
Câu nói của Trang bỗng làm dội lên trong ḷng tôi 1 âm vang bất
chợt. Một người con gái tên Diễm đă ước mong cho tôi và Trang như
thế. Và chúng tôi đă có hạnh phúc trong tay. Bấy nhiêu, đủ để chuộc
lỗi với Trang không ?
o0o
Vừa thấy tôi, bạn bè đă kêu lên:
- A, tên đào ngũ đây rồi !
Và bất chấp sự hiện diện của vợ tôi, chúng nó đă ồn ào lôi tên tục,
lôi hỗn danh của tôi cùng những kỷ niệm xa xưa ra xỉ vả. Tôi nh́n
vào quán, đầy những khuôn mặt quen thuộc và những người đàn bà tôi
chưa từng gặp mặt. Tôi giới thiệu Trang với chúng nó và đưa nàng vào
trong. Muốn họ biết nhau chỉ có cách là đi chào hỏi từng người. Vợ
tôi cười thật tươi, nói năng thật dễ thương. Tôi thoáng 1 niềm hănh
diện mơ hồ về người đàn bà 1 đời của ḿnh.
Cuộc vui bắt đầu, trong ồn ào thân mật.
B́nh nói:
- Có 48 thằng về họp mặt kỳ này, những thằng kia kẹt công vụ không
đến được.
Thành tiếp:
- Và có 25 thằng đưa phu nhân đến, 11 thằng đưa chuẩn phu nhân đến.
Thừa nói theo:
- Và 12 thằng bồ côi bồ cút đến xem cuộc xum họp của người ta.
Mọi người cười rộ. Chúng tôi ngồi vào bàn và ăn uống vui vẻ. Từng
thằng nối tiếp nhau kể chuyện cũ, chuyện mới. Rượu vào lời ra, chúng
nó không c̣n cần giữ ư ǵ nữa, văng quéo văng muốn tùm lum. Thi nhau
kể chuyện tiếu lâm, nói cuội. Bây giờ chúng tôi mới thật người. Bây
giờ chúng tôi mới sống đầy đủ 1 lần cho trọn 1 đời chúng tôi. Ở đây
chỉ có thương yêu, thân thiết, hân hoan và sung sướng, không có e
dè, lo sợ, thủ thế, lường gạt, buồn phiền. V́ tất cả đều là bạn. Bạn
từ thủa ngây thơ, chưa biết xấu.
Bữa tiệc ồn ào vẫn kéo dài. Ở đầu bàn đằng kia, Hàn đang lè nhè:
- Để tao nói, để tao nói
Vợ nó kéo áo ép ngồi xuống, nhưng Hàn vẫn oang oang:
- Chúng mày chê ông lắm con, ông chịu nhận. Để ông nói cho mà nghe.
Ông đi xa lâu ngày về, gần vợ, vợ có bầu. Ông liền nghĩ tại ông đi
xa lâu ngày, nhưng ở nhà lâu ngày vợ ông vẫn tiếp tục có bầu. Ông
liền khám phá ra rằng lỗi tại vợ ông… thích đẻ. Ông có … làm ǵ đâu,
Chỉ mới …. tiểu vào chân ghế vợ ngồi là vợ đă có bầu rồi cơ chứ.
Bọn đàn ông nhao nhao, các bà khúc khích. Tiếng hoan hô, tiếng phản
đối ḥa vào nhau.
Bỗng tiếng Hải vang lên át cả tiếng ồn ào:
- A, có 2 tên đến trễ
Chúng tôi đồng loạt nh́n ra. Hai thanh niên và 1 cô gái bước vào.
Mọi người reo lên:
- Chinh, Tuấn.
Chinh và Tuấn đến bắt tay mọi người. Có tiếng la lớn:
- A, thằng Tuấn thành em rể thằng Chinh rồi chúng mày ơi. Bà xă
thằng Tuấn đấy.
Tôi rùng ḿnh nh́n đăm đăm người đàn bà. Những kẻ đến sau phải mất
th́ giờ đi chào từng bạn một. Khi 3 người đến trước mặt, tôi xiết
chặt tay Chinh:
- Về bao giờ ?
- Mới chiều nay, lu bu công việc tao tưởng không đi được. Vợ chồng
Tuấn phải chờ tao đi nên cũng trễ luôn.
Tôi bắt tay Tuấn và cúi đầu chào vợ nó. Người đàn bà và tôi nh́n
nhau, im lặng. Một chút tôi giới thiệu với Trang.
Hai người chào nhau, nói vài câu xă giao. Thành xếp chỗ cho họ, ngay
cạnh tôi và Diễm ngồi bên tôi. Chỉ có 1 khoảng cách nhỏ giữa 2 người
mà sao tôi và Diễm xa nhau quá.
Cuộc vui lại tiếp. Tiếng ồn ào làm người nói phải như hét vào tai
người nghe. Tôi thu hết can đảm nói với Diễm:
- Gặp gỡ Diễm bất ngờ quá
- Em biết trước sẽ gặp anh khi đến đây. Và em vẫn đến dù tất cả đều
đổi khác. Bây giờ em mới thực là em gái của anh, như em của anh
Chinh.
Câu Diễm nói nhiều hàm ư. Tôi ngồi im 1 chút rồi tiếp:
- Diễm chả có ǵ thay đổi
- Anh cũng không khác xưa
- Vậy mà đă 3 năm qua
- Em biết anh đă lập gia đ́nh, đă có 1 cháu. Mỗi lần đi họp mặt về
anh Chinh đều kể về mọi người cho em nghe.
Tôi chậm chạp:
- Nhiều lần anh muốn hỏi thăm Chinh về Diễm, nhưng lại rụt rè nên
không biết ǵ hết. Bây giờ gặp lại Diễm, thấy Diễm hạnh phúc anh
cũng vui lây.
Diễm cười, cúi xuống ly nước. Tôi quay lại tṛ chuyện với Trang và
từ lúc đó tôi và Diễm chỉ trao đổi những câu thăm hỏi nhẹ nhàng.
Buổi tiệc tàn. Nhân danh trưởng Ban Tổ Chức tôi đứng lên tŕnh bày
dự định về ngày họp mặt lần sau. Lại mỗi người 1 câu đấu láo phá
rối. rồi cười nghiêng ngả. Chúng tôi đồng ư về ngày và địa điểm gặp
nhau kư tới. Mọi người chia tay.
Vợ chồng Tuấn và Chinh chào tôi. Diễm nh́n tôi, đôi môi mấp máy. Tôi
bỗng nghĩ là nàng gọi tôi như tối nào ở Pleiku. Nhưng tôi không c̣n
đủ can đảm nghĩ xa xôi về tiếng gọi mơ hồ ấy. Tôi chỉ nh́n nàng thật
lặng lẽ và muốn nói thật nhiều trong ánh mắt.
Vợ chồng Diễm đă ra tới cửa. Tôi xiết chặt tay từng người bạn và
thấy ḷng mênh mang nỗi nhớ. Chưa xa đă nhớ rồi, như Trang đă nói.
Tôi quay lại Trang, vợ tôi đang đứng nh́n tôi cười cười. Quán ăn đă
vắng. Tôi đỡ ngang eo vợ, âu yếm:
- Ḿnh về chứ em ?
Trang choàng tay sau lưng tôi, nhỏ nhẹ:
- Vâng.
Bước ra đường, gió đêm thật mát. Tôi nói vào tai Trang:
- Anh có tất cả. Anh c̣n tất cả.
VƠ HÀ ANH
4/1974
|