Thiên Thần   Barbara Taylor Bradford Pages Previous  1  2  3  4   
Chương 33

Tức cười thay là Johnny lại cảm thấy thoải mái khi đi với Rosie ngoài công cộng. Suốt thời gian ở trong nhà nàng, anh phải cố hết sức để chống lại ư muốn ôm chầm lấy nàng, hôn nàng ngấu nghiến, làm t́nh với nàng.
Bây giờ th́ chỉ c̣n việc phải tỏ ra nghiêm túc, cho nên anh ngồi yên hưởng thụ được đi cùng nàng và vui mừng khi thấy nhiều cặp mắt đổ dồn về phía họ. Hai người làm thành một cặp thật đẹp. Đẹp như mơ. Anh là một đại minh tinh. Hiện tại không có ai trong giới ca sĩ lại vĩ đại hơn anh. C̣n nàng th́ đẹp tuyệt vời bất kỳ người đàn ông nào cũng hănh diện khi đi cùng nàng.

Nhiều người trong nhà hàng đă nhận ra Johnny, họ lén lút nh́n về phía anh. Ở châu âu, người ta biết xử sự một cách tế nhị, họ luôn luôn đứng xa và chỉ nh́n.

Nguyên Tác: Angel
Dịch giả: Văn Ḥa - Kim Thùy

Rosie không có tiếng tăm nhiều. Ít ra là ở đây. Về Hollywood th́ có. Ở đấy nhiều người biết nàng; tựu trung th́ nàng là nhà tạo mẫu y trang đă đoạt giải Academy, và thường chụp chung ảnh với Gavin Ambrose.
Hollywood. Thế nào hai người cũng gây tiếng vang ở đấy khi họ xuất hiện với nhau, trước đây chưa khi nào anh muốn làm thế. Bây giờ th́ khác rồi, v́ có Rosie. Anh muốn giới thiệu nàng với quần chúng. Khi hai người kết hôn rồi, anh sẽ mở tiệc ở nhà, trước đây anh chưa hề bao giờ làm thế.
Người bồi bàn đến hỏi hai người uống khai vị thứ ǵ đă cắt đứt ḍng suy tưởng của anh.
Johnny nh́n Rosie ngồi bên kia bàn, anh hỏi:
- Ta uống sâm banh nhé?
Nàng gật đầu, cười với anh.
- Cho một chai Dom Périguon. - Anh nói với người bồi bàn, rồi lại quay mắt nh́n Rosie. Nàng đang cầm tờ thực đơn do người bồi bàn đưa, chăm chú đọc. Anh nh́n quanh chỗ họ ngồi. Nhà hàng Le Voltaire dễ thương, ấm cúng, tường đều đóng pa nô, tràn ngập ánh sáng dễ chịu, mặc dù đông người, nhung không khí thanh tịnh làm anh thích. Đúng nơi đây là chỗ để người ta thưởng thức ăn ngon và rượu vang hảo hạng, v́ ở đây không có cảnh quảng cáo ồn ào và trang hoàng hoa mỹ. C̣n việc phục vụ th́ rất tuyệt.
Rosie ngẩng đầu, nói:
- Em không biết phải chọn món nào, món nào cũng ngon.
- Anh để em chọn luôn cho anh. Khi nào ăn món Ư, anh mới có tài chọn món ngon được.
- Em sung sướng được chọn cho anh, nhưng trước hết ta thưởng thức rượu khai vị đă. - Nàng nói khi người bồi bàn mang xô đựng sâm banh ướp lạnh đến.
Hai người lại nâng ly chúc mừng nhau, đoạn Johnny để ly xuống, nh́n nàng. Anh không thể rời mắt khỏi nàng lâu được.
Rosie mặc bộ áo váy bằng len màu tím, cổ khoét tṛn và hai ống tay dài. Thật b́nh dị, anh nghĩ, nhưng may rất đẹp, chiếc áo làm nổi bật tấm thân xinh đẹp của nàng. Màu tía tươi làm hiện rơ màu mắt xanh lục trong veo, cặp mắt to rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Johnny, anh nh́n em suốt cả buổi tối, bây giờ lại c̣n nh́n kỹ hơn nữa - nàng b́nh tĩnh nói, tựa người lên bàn. - Có vấn đề ǵ không? Có vết bẩn ǵ trên mặt em không?
- Không, không. Anh chỉ nghĩ trông em tuyệt vời làm sao, và anh ngắm chuỗi ngọc. Chuỗi ngọc rất đắt giá.
- Đúng thế, có đẹp không? Gavin cho em vào dịp Giáng sinh đấy.
Đây là lần thứ hai trong tối nay, Johnny cảm thấy hết sức đau đớn như bị dao đâm. Anh biết đây là do ghen tuông mà ra, mặc dù thứ t́nh cảm này rất mới lạ đối với anh. Anh nhớ trước đây có bao giờ anh ghen với ai đâu.
Johnny Fortune không nói được lời nào một hồi lâu, anh quá đỗi ngạc nhiên khi thấy ḿnh phản ứng như thế, "anh ghen với Gavin Ambrose", không tin được. Anh cảm thấy chuyện này làm anh đau đớn.
Bỗng anh cố gượng cười, nh́n nàng, nói:
- Chọn ngọc đẹp đấy, trông rất hợp với em.
- Cám ơn, Gavin thường tặng quà cho em khi xong một bộ phim.
Johnny uống sâm banh, cố dẹp sự ghen tuông sang một bên.
- Khi nào bộ phim mới bắt đầu? - Cuối cùng anh hỏi.
- Đoàn sẽ thực hiện những công việc chuẩn bị cho bộ phim vào tháng ba, v́ bộ phim này rất vĩ đại và tốn kém bởi phải quay những cảnh chiến tranh. Đoàn sẽ mất khoảng 5 tháng để làm những công việc tiền sản xuất này, có lẽ c̣n lâu hơn nữa cũng nên. Nhưng Gavin hy vọng sẽ bắt đầu bấm máy vào tháng tám. Anh ấy dự tính sẽ quay cảnh ngoài trời trước, trong lúc thời tiết c̣n tốt, c̣n lại những cảnh trong nhà anh ấy sẽ làm sau. Có những cảnh khác ảnh sẽ thực hiện khi hoàn cảnh cho phép. Như là thỉnh thoảng có diễn viên chỉ làm việc trong "bốn tuần". Đoàn phải quay cho hết vai diễn viên ấy trong số thời gian qui định. - Nàng nâng ly rượu lên, nh́n qua miệng ly, cười với anh trước khi uống, rồi nàng nói tiếp: - Theo ư em th́ bộ phim này chắc sẽ quay lâu.
Johnny có cảm tưởng nàng sẽ bận việc cho đến cuối năm, anh thấy ḷng buồn rười rượi. Anh nói:
- Khi nào th́ em làm xong áo quần?
- Em phải hoàn tất mẫu áo vào cuối tháng tư, chậm lắm là vào đầu tháng năm. Hiện giờ em đang làm gấp rút, khoảng hai tuần nữa hai người phụ tá của em sẽ từ Luân Đôn sang đây giúp em. Họ sẽ giúp em nhiều việc, họ sẽ làm những áo quần ít quan trọng hơn.
- Anh đă thấy chiếc áo dài móc trên h́nh nộm trong pḥng làm việc của em. Vậy, ai sẽ làm hết áo quần?
- Ơn Chúa, không phải em, nàng cười đáp. - Mà cũng không phải hai phụ tá của em. Em sẽ thuê một số thợ may nữ, ngay bây giờ em đă có một nhóm thợ có tay nghề cao tập hợp ở Paris rồi. Nhiều áo quần dùng cho những nhân vật phụ, như là lính trong quân đội của Napoléon, em sẽ thuê của các thợ may may áo quần dùng trên sân khấu ở Paris và Luân Đôn. Áo dài và đồ trang sức của các vai nữ đóng phụ, em cũng thuê luôn. Nếu vẽ mẫu và may cho hết các vai chắc em phải làm măi không xong. Em chỉ chú trọng vào các nhân vật chính mà thôi.
Mặc dù Johnny lo lắng sợ nàng sẽ bận bịu công việc suốt những tháng làm phim cho đến khi kết thúc, nhưng anh vẫn muốn nghe thêm nhiều chuyện nữa. Anh bèn hỏi:
- Em làm việc ở đâu?
- Nhiều nơi ở nước Pháp. Tại Paris và quanh Paris. Thực sự th́ đoàn sẽ cơ bản đóng ở phim trường Billantcourt tại đây. Brian Ackland Snew, giám đốc nghệ thuật, sẽ xây dựng một số cảnh ở ngay phim trường, nhưng đoàn sẽ dùng một số nhà cửa thật và lâu đài hiện có. Tất nhiên là đoàn sẽ quay ở Malmaison. Chính quyền Pháp đă cho phép rồi.
- Malmaison à. - Anh cau mày hỏi. Đó là cái ǵ? Ở đâu?
- Đó là ṭa lâu đài Napoléon đă mua cho Josephine, là nhà tư của họ, nàng đáp. - Ṭa lâu đài này nằm bên ngoài Paris, ở tại Rueil, trên bờ sông Seine, cách đây khoảng 15 cây số. Bây giờ làm viện bảo tàng, rất đẹp. Anh có muốn xem không Johnny?
Anh không quan tâm đến viện bảo tàng, nhưng nếu đi đâu với nàng th́ anh sẵn sàng luôn. Cho nên anh vội gật dầu:
- Khi nào th́ em dẫn anh đi? Ngày mai nhé?
- Nếu anh thích.
- Thế th́ quá tuyệt, Rosie, và chúng ta sẽ đi ăn trưa luôn. Đồng ư chứ?
- Đồng ư. Nhưng em nghĩ có lẽ ta gọi thức ăn thôi, em bắt đầu xỉn v́ sâm banh rồi đấy.
- Em cứ gọi món nào em thích.
- Chúng ta bắt đầu bằng ba-tê, rồi ăn cá bơn nướng, được không?
- Được ngon đấy.

o0o

Một lát sau, khi ăn món chính, Rosie nói:
- Nell nói anh có mang theo vài người đến Paris.
- Phải, anh có mang họ theo. Người phụ tá thân cận, Joe Anton. Kenny Crossland, chơi đàn đệm cho anh, và người quản lư, Jeff Smailes. - Anh cười thật tươi với nàng. - C̣n nhiều người nữa trong đoàn của anh đến Luân Đôn, nhưng họ muốn ở lại đây.
- Thế đêm nay Joe, Kenny và Jeff ở đâu.
- Đi chơi phố rồi. Họ đến thăm vài tụ điểm nhạc Jazz nổi tiếng của Paris.
- Chắc họ đến đường Huchette. Ở đây có nhiều tụ điểm nổi tiếng, và quanh khu vực vùng Boul Mich.
Anh nhướng mắt ngạc nhiên nh́n nàng. Thấy thế nàng nói tiếp cho anh hiểu rơ:
- Tức là ở đại lộ Saint Michel.
Johnny gật đầu, đưa tay bưng ly Mon Trachet.
- Nói đến các ban nhạc, có bao giờ em đi xem các buổi tŕnh diễn của anh không, Rosie?
Nàng lắc đầu.
- Không, em chưa đi. Nhưng em ao ước được đi. Như em đă nói hồi năy, em yêu giọng hát của anh, Johnny à.
- Không biết em có thích qua Luân Đôn vào tuần sau không? Anh sẽ biểu diễn ở Wembley Arena.
Anh nói nhanh:
- Không khó khăn ǵ đâu. Em có thể đi máy bay với bọn anh vào sáng thứ hai. Hay là anh sẽ cho chiếc phản lực sang lại đây đón em sau. Bằng ḷng đi Rosie. Anh thích thế, và chắc em cũng thích. Vui lắm. Và đi cho biết, v́ em chưa bao giờ xem một buổi đại nhạc hội vui nhộn mà.
- Bằng ḷng, em sẽ đi, nàng đáp, nh́n anh, cười.
Nụ cười tươi vui khiến Johnny không kiềm chế được ḿnh, anh đưa tay nắm bàn tay nàng trên bàn.
- Em đừng lo chi hết. Văn pḥng của Nell sẽ đăng kư cho em một căn hộ ở khách sạn của anh. Khách sạn Dorchester. Anh hứa em sẽ được vui vẻ. Em tin thế lắm, Johnny. - Nàng đáp. Rồi nàng nghĩ thầm; ḿnh sung sướng v́ được anh mời. Ḿnh sung sướng v́ ḿnh sẽ đi. Nhiều năm nay rồi ḿnh không được sống vui vẻ thoải mái.
Rồi tự trong thâm tâm, Rosie và Johnny thế nào cũng yêu nhau.

Chương 34

Rosie cảm thấy Johnny đă chiếm hữu được đời nàng. Nàng cũng bằng ḷng để cho anh chiếm hữu. Nàng thỏa thuận với anh.
Kể từ buổi ăn tối ở nhà hàng Voltaire vào hôm thứ ba, anh luôn luôn ở bên cạnh nàng. Sau khi dẫn anh đi thăm Malmaison vào chiều thứ tư, anh yêu cầu nàng hướng dẫn anh đi xem những nơi anh chưa biết ở Paris, nhũng nơi mà trong những lần đến trước đây anh chưa biết. Những lần đến trước đây đều là những buổi tŕnh diễn âm nhạc, cho nên anh không có th́ giờ du ngoạn.
Rosie t́m những nơi mà nàng nghĩ là anh sẽ vui thích. Hai người đi chơi với nhau mấy ngày liền, loanh quanh khắp thành phố nàng ưa thích nhất, nàng thuộc ḷng những nơi có cảnh đẹp của thành phố, cùng anh ăn trưa ở vài quán ăn nhỏ lịch sự, ăn tối ở những nhà hàng 5 sao như nhà hàng ăn uống Taillevent và Tour d’Argent. Họ vui cười tṛ chuyện vui sướng. Giữa hai người nẩy nở một t́nh bạn tươi thắm.
Nhưng đến bữa trưa vào hôm thứ năm th́ bỗng đáng ngạc nhiên thấy thái độ của Johnny thay đổi khi hai người đối diện nhau ở nhà hàng Relais Plaza. Anh có vẻ lạnh lùng, xa cách, lơ đăng, thậm chí có vẻ buồn rầu, anh không nói ǵ với nàng hết.
- Có ǵ không ổn sao? - Nàng hỏi, lo lắng nh́n anh.
- Không có ǵ. - Anh đáp, giọng nho nhỏ.
Nàng nghiêng người tới gần anh hơn, rồi cũng bằng giọng nho nhỏ như anh vừa đáp, nàng nói:
- Johnny, em biết có chuyện không ổn. Nói cho em nghe đi nào.
Anh lắc đầu nhưng vẫn không nói ǵ.
- Em làm anh phật ư à?
- Dĩ nhiên là không. - Anh mỉm cười nh́n nàng, như có ư làm cho nàng yên tâm về điểm này.
- Johnny, trông anh có vẻ buồn.
Anh lặng lẽ quay mặt nh́n đi chỗ khác.
- Anh không ăn uống ǵ hết - nàng nói tiếp, cố làm cho anh hết buồn, ép anh phải nói chuyện ǵ đă làm cho anh buồn.
- Anh không đói, Rosie à.
Nàng nh́n xuống đĩa trứng trộn sữa, món mà nàng mới đặt nĩa vào chứ chưa ăn. Nàng lẩm bẩm:
- Em cũng không thấy đói.
Johnny nh́n vào đĩa của nàng, anh thấy nàng cũng không muốn ăn uống ǵ nhiều. Anh nh́n nàng một hồi lâu, mắt dán chặt vào mặt nàng và bỗng anh nhận thấy mặt nàng trở nên xanh xao một cách khác thường.
Anh để tay lên bàn tay nàng trên bàn, nắm chặt bàn tay nàng, thật chặt đến nỗi những khớp ngón tay của anh trắng bệch ra. Anh từ từ gật đầu như có điều ǵ hiện ra trong óc anh. Anh nói:
- Chúng ta lên pḥng anh. Uống cà phê nhé?
- Vâng. - Nàng nh́n lại anh, đưa tay nắm mạnh tay anh.

o0o

Nàng mang áo khoác trên tay và khi hai người đă vào trong căn hộ rồi, anh liền đỡ lấy cái áo của nàng.
Hai bàn tay chạm vào nhau, họ nh́n nhau, Johnny ném cái áo khoác của nàng lên chiếc ghế gần đấy với vẻ hết kiên nhẫn nổi; Rosie cũng ném xắc và cặp găng tay lên đấy luôn.
Johnny không rời mắt khỏi nàng.
- Anh không ăn v́ không chịu được sự dằn vặt đau đớn trong ḷng lâu hơn được nữa...
- Em biết lư do tại sao anh không ăn, Johnny à, Rosie nói nhỏ cắt ngang lời anh. - Em không ăn cũng v́ thế.
Hai người nh́n nhau đồng cảm, rồi họ ôm chầm lấy nhau, đeo cứng vào nhau.
Lập tức anh áp môi vào môi nàng, hôn lấy hôn để đưa lưỡi vào trong miệng nàng. Rồi hai bàn tay anh lần vào dưới áo len nàng.
Họ dừng lại trên ngưỡng cửa hôn nhau đắm đuối. Anh quàng tay quanh hai đùi nàng, nâng bổng nàng lên. Nàng liền ôm chặt cổ anh, dang hai chân ra, anh cứ thế để nàng lên giường. Anh đặt nàng lên giường, tựa lưng nàng lên gối rồi đưa tay cởi quần áo nàng.
Nàng lặng yên nằm nh́n anh, anh trút áo vét, vứt cà vạt lên lưng ghế. Sải chân qua pḥng, anh đóng cửa pḥng ngủ rồi quay lại với nàng, vừa đi vừa mở nút áo sơ mi.
Johnny ngắm nh́n nàng. Thân h́nh nàng mảnh khảnh, mịn màng, đầy đặn. Sau khi rũ hết áo quần, Johnny nắm hai tay kéo nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng d́u nàng bước ra khỏi giường, anh kéo nàng sát thân ḿnh, ôm nàng trong hai ṿng tay, vừa thoa vào sống lưng nàng trong khi áp người nàng vào người anh cho nàng thêm cảm hứng. Anh cương cứng, anh muốn nàng biết anh thèm khát nàng đến dường nào. Anh đau đớn v́ ham muốn. Nỗi đau đớn v́ thèm khát nàng dâng cao tột độ, anh sẵn sàng bùng nổ. Anh hôn miệng nàng ngấu nghiến, rồi cứ thế lùi xuống dần.
Rosie run lẩy bẩy trong hai cánh tay anh, khi Johnny áp người anh vào người nàng, thoa bóp nàng, hôn nàng, nàng cảm thấy hai chân như muốn khuỵu xuống. Hơi ấm dịu dàng dễ chịu tràn ngập khắp cơ thể nàng. Cảm giác khoan khoái tuyệt vời ấy nàng chưa từng biết ngay cả với Guy, và nàng nghĩ có lẽ đấy là cảm giác sung sướng và tiền khoáng hậu trong đời nàng. Bây giờ nàng đang được hưởng cảm giác ấy với Johnny Fortune. Anh đẹp trai, đáng yêu, dịu dàng, nàng muốn anh và anh muốn nàng, anh đă muốn nàng từ buổi ăn tối tại nhà hàng Voltaire. Thực sự nàng chờ đợi được anh chiếm lĩnh, mong muốn anh hôn ḿnh, mong muốn anh làm t́nh với ḿnh.
Johnny đă bị kích thích cao độ, lửa t́nh của anh khiến nàng thêm hưng phấn. Nàng vuốt hai bàn tay sau lưng anh, xuôi xuống hai mông, níu cứng anh. Anh ngẩng đầu khỏi ngực nàng, hôn lên môi nàng, đưa lưỡi rà vào miệng nàng, êm ái, dịu dàng. Nàng đưa tay luồn vào tóc anh, hai cơ thể gắn chặt vào nhau.
Bỗng Johnny vào trong nàng thật nhanh, thật mạnh khiến nàng căng người ra, gần như muốn thét lên v́ đau đớn.
Anh chuồi hai bàn tay dưới người nàng, nâng cơ thể nàng lên cho sát vào cơ thể anh, rồi đi sâu vào trong nàng, nàng cảm thấy sâu măi, quá sâu, thấu tận tim ḿnh. Ôm chặt lấy người anh, nàng cảm nhận anh thật nhịp nhàng và nàng cùng anh ḥa nhịp, hăng say trao gữi nhau tất cả.
Rosie cảm thấy người ướt đẫm, mềm nhũn. Nàng mở rộng cho anh, đón nhận anh hoàn toàn. Bỗng anh đẩy thật mạnh vào nàng, tăng nhịp, miệng gọi tên nàng, khiến nàng như ngất lịm. Anh vẫn gọi nàng khi cả hai người cùng đưa nhau lên cơi thần tiên.
Anh nằm ẹp trên người nàng một chốc. Cuối cùng anh bật cười, và bắt đầu nhúc nhích.
- Cười ǵ thế - Rosie hỏi, giọng bối rối, sờ nhẹ lên vai anh.
Ngẩng đầu lên, vẫn cười, anh đáp:
- Anh không ngờ lại như thế này, cưng à. Em thấy đấy, lần đầu quá tuyệt. - Anh lắc đầu. - Chắc đôi ta đă hiểu nhau, em...
Rosie cũng cất tiếng cười, nàng vuốt mớ tóc vàng phủ trên mặt anh. Nhưng nàng không nói ǵ.
Johnny nằm dài bên cạnh nàng, rồi hôn lên đầu mũi nàng.
- Chúng ta rất hợp nhau, Rosie à, rất tuyệt. Anh mong em sẽ ở lại đây.
- Dĩ nhiên em sẽ ở. Anh phải cho em ăn cái ǵ đă rồi em mới đi chứ.
- Anh không có ư như thế. Anh muốn nói ở lại... chắc em biết rồi, ở lại một chốc. - Anh muốn nói ở lại măi măi, nhưng anh không dám. Ít ra th́ chưa dám. Anh biết anh phải từ từ với nàng. Anh cần phải từ từ để giữ được nàng.
Rosie cười nh́n anh:
- Dĩ nhiên là em ở lại. Tại sao lại không? Bộ anh không cho một cô đang đói ăn cái ǵ hay sao? Johnny, em đói rồi.
- Anh cũng đói, Rosie à. - Anh cúi hôn lên môi nàng nhẹ nhàng, nh́n vào mắt nàng.
Vẻ mặt Johnny biểu lộ t́nh yêu sâu sắc của anh, khi anh vuốt tóc nàng, thái độ của anh rất trân trọng. - Rosie trước đây anh chưa bao giờ có cảm giác như thế này, anh xác nhận. - Chưa bao giờ có người nào như em . Từ khi chúng ta gặp nhau vào tháng 11 , anh luôn luôn nhớ em.
Rosie im lặng, nàng đưa tay vuốt ve má anh.
- Em nói ǵ đi, anh th́ thào. - Nói cho anh nghe cảm nghĩ của em đi.
- Hoàn toàn sung sướng v́ được yêu chân thành.
Nghe nàng nói, anh rất sung sướng nhưng anh muốn nhiều hơn thế, cho nên anh hỏi, thăm ḍ:
- Sau ngày gặp nhau, em có nghĩ đến anh không? Em có nghĩ đến anh từ khi anh gọi điện thoại cho em không?
Nàng gật đầu.
- Có, em có nghĩ đến anh.
- Em nghĩ như thế nào?
- Em muốn gặp lại anh. Và...
- Và cái ǵ?
- Và từ tối thứ ba em muốn anh, làm t́nh với em. Và em...
- Nàng lại bỏ lửng không nói hết câu, anh liền giục:
- Nói đi, đừng ngại, nói đi, anh muốn nghe em nói.
Nàng mỉm cười.
- Em muốn chúng ta cùng nhau như thế này. Nhưng em hơi sợ.
- Tại sao? - Anh hỏi, giọng bối rối. - Tại sao em sợ?
- Có lẽ em dùng từ sai rồi. Phải nói là căng thẳng th́ đúng hơn.
Anh cau mày nhưng không nói ǵ.
Nàng th́ thào nho nhỏ:
- Cuộc hôn nhân của em gặp bế tắc cách đây đă 5 năm. Thực ra th́ lâu hơn thế một thời gian. Thế nhưng, em không... anh biết không, kể từ lúc ấy em không hề ngủ với ai. Em nghĩ chắc v́ thế mà em căng thẳng.
Johnny thấy sung sướng khi biết ngoài chồng nàng ra, nàng không hề có người đàn ông nào, và nàng đă chọn anh. Anh là người đầu tiên ngủ với nàng trong ṿng 5 năm nay. Xem như nàng c̣n trinh và v́ thế anh vừa sung sướng vừa lo sợ. Anh hỏi:
- Em có thất vọng về anh không?
- Johnny, sao anh hỏi ngốc thế, dĩ nhiên là em không thất vọng về anh. Em chỉ nói với anh là em căng thẳng thôi. Em muốn nói v́ em sống độc thân một thời gian quá lâu rồi.
Mắt anh ánh lên vẻ tinh nghịch, anh cười nói:
- Làm t́nh giống đi xe đạp thôi, làm sao em quên được.
Rosie cười.
- Chắc anh nói đúng, Johnny. Nhưng mẹ em cũng thường nói: có làm mới thạo.
- Nếu em đi câu với anh, cưng à, anh tin chắc em sẽ thạo ngay mà không cần phải thực hành trước.
Anh nghiêng người sát gần nàng, hôn lên môi nàng rồi qú dậy, cúi xuống vuốt nhẹ lên cơ thể nàng. Mắt anh tŕu mến nh́n nàng, vẻ mặt say đắm. Anh đă bị nàng làm cho mê mẩn.
- Anh kích thích em nhiều quá, Rosie nói nhỏ.
- Anh muốn vậy, anh muốn chiếm hữu em. Rosie à. Ôi lạy Chúa, em không biết được em đă kích thích anh như thế nào đâu, em không biết em đă làm cho anh si mê em như thế nào đâu.
Rosie nằm một chốc rồi ngồi dậy, quàng hai cánh tay quanh tấm thân rắn chắc của anh. Nàng nói:
- Gọi bánh xăng-uưch đi anh. Em đói meo đây rồi.
- Được rồi, anh gọi đây. Chắc em thừa biết sau khi chúng ta ăn xong, là anh lại mang em vào giường ngay đấy.

Chương 35

Một tuần sau, khi nàng từ phi trường Heathrow đến, Johnny đă đang đợi nàng trong căn hộ của nàng ở khách sạn Dorchester.
Khi Rosie bước vào, có người bồi pḥng mang hành lư của nàng theo sau, đang ngồi đọc tạp chí trên ghế trường kỷ anh vùng đứng lên, đến chào đón nàng:
Anh gh́ mạnh lấy nàng, th́ thào bên hai tai nàng:
- Lạy Chúa, anh nhớ em quá.
Sau khi cho người bồi pḥng tiền boa, đợi anh ta đi ra rồi, Johnny giúp nàng cởi áo khoác, vắt lên ghế dựa rồi kéo nàng ngồi xuống trường kỷ với anh. Anh hôn nàng thật lâu. Nàng hôn lại anh, sung sướng được gặp lại anh như anh sung sướng được gặp lại nàng vậy.
Hôn nhau một hồi, hai người nhích nhau ra, anh nói:
- Rosie, mấy tháng không có em thật chán ngắt. Anh thật quá khốn khổ.
- Bây giờ em ở đây rồi, nàng đáp. - Em hoàn toàn ở bên anh. Anh hân hoan đứng lên, nắm tay kéo nàng dậy.
- Nào, anh muốn chỉ cho em thấy căn hộ. Căn hộ rất hợp thời trang.
Khi bước vào nhà, Rosie nhận thấy pḥng khách trang hoàng rất đẹp, nàng thấy có nhiều chậu hồng màu anh đào đặt quanh pḥng. Khi anh dẫn nàng đi qua pḥng, nàng nói nhỏ với anh:
- Johnny, cám ơn anh đă trang hoàng những loại hoa em thích. Hoa thật dễ thương.
- Em cũng thật dễ thương, anh rất sung sướng - anh đáp vừa mở cánh cửa dẫn nàng sang pḥng bên kia. - Đây là pḥng ngủ, kích cỡ đẹp chứ em? C̣n pḥng tắm bên kia. Bên phải em, là pḥng thay áo quần. Rồi em sẽ xem các thứ sau. Em có muốn gọi cô bồi vào pḥng không? Để cô ta giúp đỡ va li cho em?
Rosie lắc đầu.
- Không, không cần thiết, nhưng dù sao vẫn cám ơn anh. - Khi họ đi qua giường ngủ, nàng thấy b́nh hoa vi-ô-let nhỏ ở trên bàn ngủ, nàng bóp mạnh cánh tay anh, tựa người vào anh, hôn lên má anh. - Anh thật tuyệt vời.
Anh cười thật tươi nh́n nàng.
- Khoan hôn đă nhé. Nếu không chúng ta sẽ vào giường mất, mà đêm nay anh c̣n buổi tŕnh diễn nữa. Anh cần sức để diễn. Anh phải giữ tỉnh táo để diễn trước công chúng.
Hai người trở lại pḥng khách, Johnny bước đến một cánh cửa ở bức tường đàng xa, anh mở ra.
- Pḥng của anh bên ấy, nếu cần anh, em chỉ việc gọi to lên là anh nghe ngay cưng à.
Rosie cười khi nghe anh nói thế, nàng ngồi xuống trường kỷ.
Johnny đến đứng tựa người lên bệ ḷ sưởi, mắt nh́n nàng.
- Anh lại thế rồi, Johnny.
- Lại thế cái ǵ?
- Lại nh́n em chằm chằm.
- Anh không thể không nh́n. Em đẹp quá, Rosie à, nh́n em măi không chán.
- Có lẽ tuần sau vào giờ này, anh sẽ đau khổ đấy.
- Không đời nào. - Anh đáp lại, rồi nói tiếp: - Em biết hôm nay là ngày ǵ rồi, phải không?
Nàng cau mày.
- Ồ em... dĩ nhiên là em biết rồi. Đêm nay là buổi tŕnh diễn âm nhạc đầu tiên của anh, bắt đầu chương tŕnh lưu diễn ở Anh.
- Đúng, đúng thế. Nhưng hôm nay cũng là ngày thứ sáu, mười bốn tháng hai. Ngày lễ T́nh yêu (Valentine).
- Ôi lạy Chúa, em quên mất.
- Nhưng anh không quên. - Anh đưa tay vào túi áo vét, lấy ra một gói quà nhỏ bọc giấy. - Rosie, anh tặng em món quà này. Để tỏ t́nh yêu của anh với em.
Rosie nh́n anh, nàng từ từ lắc đầu, mặt hiện nét lo buồn. Nàng cười gượng gạo và đáp:
- Em không nhớ, nên không mua tặng anh cái ǵ Johnny, em thật đáng trách.
- Đừng nói thế. Em đến đây, phải không? Em là món quà tặng cho anh nhân ngày Valentine rồi. Nhưng nào, em mở gói quà ra xem đi.
Nàng mở dải xa tanh trắng, xé giấy gói và thấy trong tay ḿnh một cái hộp da nhỏ màu đỏ có khắc nổi chữ vàng. Nàng mở nắp ra, bỗng nàng kinh ngạc, tṛn xoe mắt. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương nằm trên lớp nhung đen. Rosie nh́n Johnny, cố giữ b́nh tĩnh.
Anh đứng nh́n nàng, đợi nàng nói.
Nhưng nàng không thốt được nên lời. Nàng không nói được.
Cuối cùng anh hỏi:
- Em không thích chiếc nhẫn à? Chiếc nhẫn không đẹp sao?
- Johnny, nhẫn đẹp lắm! Đẹp lộng lẫy! Nhưng em không thể nhận được! - Nàng hổn hển nói, thái độ vẫn không hết kinh ngạc.
- Tại sao lại không?
- Em không thể nhận món quà quá đắt như thế này.
- Đây không phải là chiếc nhẫn thôi đâu. Đây là chiếc nhẫn đính hôn.
- Ô , Johnny...
- Anh yêu em, Rosie à.
Nàng kinh ngạc nh́n anh, mắt lộ vẻ bối rối, cắn môi để giữ b́nh tĩnh. Anh nói:
- Anh muốn chúng ta đính hôn. Anh muốn chúng ta thành hôn với nhau. Anh muốn sống hết đời bên em. Cuối tuần trước anh đă nói với em rồi, anh chưa bao giờ yêu ai, chưa bao giờ muốn thành hôn với ai cả cho đến khi gặp em. - Cặp mắt xanh tuyệt trần chăm chăm nh́n nàng, vẻ mặt trang nghiêm. Đúng là anh nghiêm túc, lời anh nói rất chân thành.
- Ồ Johnny, em rất hănh diện, nhưng em không thể nhận chiếc nhẫn này được. Em vẫn c̣n là người có chồng mà, anh yêu.
- Em đang đợi ly dị.
- Đúng thế, nhưng chắc phải c̣n hàng tháng, nhiều tháng nữa mới xong, thậm chí có thể trót năm.
- Anh không cần thời gian bao lâu - anh cắt ngang lời nàng, giọng dữ dội, mắt nh́n nàng trừng trừng. - Anh sẽ đợi. Nhưng chúng ta sẽ sống với nhau cho đến ngày ta thành hôn. - Anh hít vào một hơi dài, rồi bằng giọng dịu dàng hơn, anh nói. - Em vui ḷng nhận chiếc nhẫn đi. Nào, cưng, để anh đeo vào ngón tay cho em.
Anh bước tới một bước, tươi cười nh́n nàng.
- Không, Johnny, em không nhận được! - Nàng thốt lên, bổng nàng thấy ân hận v́ đă nói với giọng gay gắt, gần như lạnh lùng. Nàng bèn lắc đầu, hạ giọng b́nh tĩnh hơn: - Em không nhận được đâu, Johnny à.
Anh dừng lại đột ngột. Nàng lại nói:
- Johnny, xin anh đừng có vẻ như thế.
- Anh có vẻ như thế nào?
- Đau khổ. Em không muốn làm anh đau khổ.
- Nhưng em không suy nghĩ như anh, phải không?
Anh hỏi để thăm ḍ ư nàng. Nàng tránh né:
- Em không biết chắc. Anh đi quá nhanh. - Nàng cố cười nho nhỏ và nói tiếp bằng giọng dịu dàng: - Em dè dặt hơn anh một chút, em nghĩ thế. Em đă hấp tấp một lần rồi, em không muốn vấp phải sai lầm một lần nữa. Em đă đau khổ quá nhiều rồi. Một lần lấy chồng thất bại là một lần sống trong cảnh địa ngục trần gian. Nghe em đi, em vẫn c̣n bên anh mà.
- Anh không phải Montfleurie. Em đă nói với anh hắn mải miết săn đuổi đàn bà, không trung thành với em, ngủ với mọi người. C̣n anh, anh không muốn ai hết, Rosie, anh chỉ yêu ḿnh em.
- Em biết anh nghĩ sao rồi. Không phải là... Em không nghi ngờ anh đâu, Johnny. Mà em chỉ cố giữ ḿnh... cho được khôn ngoan thôi. Và giữ cho cả hai chúng ta đều khôn ngoan. Anh chưa bao giờ lấy vợ, cho nên anh không hiểu đời sống vợ chồng ra sao, anh không hiểu cảnh vợ chồng lủng củng ra sao đâu. Khủng khiếp lắm, thật đấy.
- Chúng ta sẽ không bao giờ lủng củng, chia ĺa nhau, anh căi lại. - Anh rất yêu em.
Rosie tảng lờ không lưu tâm đến câu nói của anh, nàng vội vă nói tiếp:
- Em thành hôn với Guy quá hấp tấp. Em không hiểu ǵ về anh ta hết. Và em phải thú thật với anh rằng chúng ta chưa hiểu nhau ǵ nhiều. Chúng ta mới gặp nhau chỉ có một tuần.
- Phải nói cho chính xác là 10 ngày, anh bắt bẻ. Và anh đă hiểu em, hiểu em rất rơ. - Anh dừng lại, chăm chú nh́n nàng, cặp mắt hơi nheo lại khi nói tiếp: - Em hăy nghe anh nói đây, có lẽ em sống với họ 50 năm mà vẫn không hiểu ǵ hết, nhưng có người em chỉ mới gặp một lần, là chịu ngay! Em nhận ra ngay em đă tâm đầu ư hợp, em thấy được điều quan trọng, đó là sự thông cảm nhau hoàn toàn. Trường hợp của chúng ta là thế đấy. Cưng à, chúng ta là những kẻ tâm đầu ư hợp. Anh yêu em. Anh trân trọng em.
Nàng không nói ǵ. Anh nói tiếp:
- Em không có cảm t́nh ǵ với anh sao?
- Dĩ nhiên là có chứ! - Nàng la lên, vùng ngồi thẳng dậy trên ghế nệm da. - Em cũng yêu anh chứ, Johnny, em rất yêu anh. Anh đáng yêu, dịu dàng, dễ thương.
Anh mỉm cười, cảm thấy sung sướng khi nghe nàng nói như thế, sung sướng v́ đă sống với nàng trong thời gian qua.
- Thế tại sao không nhận chiếc nhẫn?
- Anh Johnny, chúng ta hăy đợi tiến hành một lượt luôn. Từ từ cái đă.
- Nhưng nếu em không đeo bên tay trái th́ cứ đeo bên tay phải, thử hỏi có hại ǵ đâu?
Rosie lắc đầu.
- Đừng vội. Ít ra cũng đợi đến khi em được hoàn toàn tự do đă chứ. - Nàng đậy nắp hộp nữ trang lại, để lên bàn. - Chiếc nhẫn quá đẹp, chưa bao giờ em thấy chiếc nhẫn đẹp như thế này.
Anh đến ngồi xuống ghế trường kỷ, quàng tay quanh nàng, lôi mạnh nàng vào ḷng và hôn say sưa. Rồi anh thả nàng ra, nh́n vào mắt nàng.
- Anh không làm sao quên em được, lúc nào anh cũng muốn em. Anh muốn em măi măi, Rosie à. Như vợ anh. Như bà Johnny Fortune.
- Ồ Johnny, Johnny yêu dấu - nàng thở dài, ngồi khoan khoái bên cạnh, lại cảm thấy thoải mái cùng anh.
Anh cảm thấy nàng đă bớt căng thẳng, và bỗng nhiên anh hiểu ra rằng nàng cũng chóng quên như anh, điều này làm anh hài ḷng.
Không kiềm được ḷng ḿnh, anh lại hôn nàng, đẩy nàng nằm trên nệm, lồng hai bàn tay vào tóc nàng. Nàng đáp lại với vẻ nhiệt t́nh, quàng hai tay ôm chặt người anh.
Bỗng anh thả nàng ra, và nói:
- Anh xin lỗi, cưng à, đáng ra anh không nên ôm em như thế này. Chúng ta không có th́ giờ. - Anh thở dài. - Em thấy đấy, em làm cho anh nổi hứng lên.
- Anh cũng làm cho em như thế, nàng th́ thào đáp
Anh đưa hai tay ôm mặt nàng, nh́n vào mặt nàng:
- Nói cho anh biết chúng ta làm ǵ tiếp theo đây?
- Như tuần trước và khi em vào đây hồi năy. Johnny, không có ǵ thay đổi kể từ lần ta gặp nhau ở Paris. Nếu có chuyện thay đổi th́ em đă không đến đây rồi. Nói thật cho anh biết em rất yêu anh.
- Anh có hy vọng ǵ sống với em không? - Anh thả hai tay ra, ngồi tựa lưng vào ghế.
- Có chứ.
- Em có nghĩ đến chuyện thành hôn với anh không?
- Có chứ.
- Chúng ta ngủ với nhau có tuyệt không?
Nàng cười, đáp:
- Không cần đáp anh cũng biết.
- Em hăy nói ra cho anh biết đi.
- Chúng ta ngủ với nhau rất tuyệt.
- C̣n khi không ở trên giường th́ sao, Rosie?
- Không ở trên giường, chúng ta cũng tuyệt.
Anh nhoẻn miệng cười thỏa măn rồi nói:
- Vậy chúng ta nên tính toán chuyện tương lai là vừa. Tốt, thế là xong rồi nhé. Khi chuyện ly dị của em xong xuôi, chúng ta đính hôn liền. Và ngày hôm sau là chúng ta cưới.
Rosie lại có vẻ bối rối, nh́n anh:
- Em không nói thế đâu!
Johnny không chú ư đến câu trả lời của nàng, anh vùng dậy khỏi chiếc nệm dài. - Anh phải đi, cưng à. Chốc nữa Nell sẽ đến. Cô ấy sẽ đưa em đến dự buổi tŕnh diễn ca nhạc. Anh sải chân bước đến cánh cửa dẫn sang căn hộ của anh bên cạnh đấy.
Rosie chộp lấy cái hộp nữ trang của nhà hàng Cartier trên bàn xa lông, nàng vùng đứng dậy vội vă đi theo anh - Johnny, đợi chút! Chiếc nhẫn đây này! - Nàng đưa cái hộp cho anh.
Anh lắc đầu.
- Anh mua cho em. Nó là của em. Em giữ lấy đi.
- Không được, anh phải giữ lấy. Em sợ làm mất lắm. Johnny, vui ḷng giữ giúp em. - Cất vào tủ khóa lại
- Được rồi - anh đáp với vẻ miễn cưỡng, lấy chiếc nhẫn bỏ vào túi áo vét. Anh nghiêng người hôn vào chóp mũi nàng. - Em phải lấy anh, Rosie à. Duyên số đă định rồi. Mặc cho tương lai.
Nàng chỉ đúng nh́n anh, không nói được nên lời.
Anh mở cửa, nói tiếp:
- Ồ, có hai người đang làm việc trong pḥng anh. Họ sẽ không sang đây đâu. Nhưng nếu em muốn yên tâm th́ cứ khóa cửa lại.
Anh gật đầu nói.
- Em sẽ cùng anh lên đường chứ, phải không?
- Nếu anh nghĩ em để cho anh đơn độc trong cuộc lưu diễn th́ anh lầm rồi. Tất nhiên là em sẽ đi cùng anh. - Nàng cười.
- Và em đừng quên Ailen, Rosie à, chúng ta sẽ đến Glasgow và Edinburgh, cũng như sẽ đến Manchester, Leeds và Birmingham. Hẹn gặp lại em, cưng.
Anh nháy mắt với nàng rồi bước vào căn hộ của anh, đóng cửa lại.

Chương 36

Một giờ sau, Rosie đứng nghiêm trước mặt Nell ở giữa pḥng ngủ, nàng hỏi:
- Sao, ḿnh ngó được không?
- Tuyệt, Nell đáp. Lịch sự, đứng đắn, và rất lộng lẫy Rosie à. Rất hợp ư Johnny. Chúng ta không được quên - cậu là bà xă của anh ấy đấy.
Rosie ngước nh́n bạn, nàng phá ra cười.
- Bà xă của anh ấy. Gọi ǵ mà nghe chối tai thế.
- Chính anh ấy gọi thế đấy. Anh ấy nói: Bà xă Rosie của tôi, gặp ai ảnh cũng nói thế. Anh ấy rất tự hào có cậu trong cuộc đời của ảnh. - Nell nh́n nàng đăm đăm, mày nhíu lại. - Gọi thế làm cậu bực ḿnh à?
Rosie lắc đầu.
- Không, không hẳn, nhưng nghe có vẻ khôi hài, thế thôi.
- Ừ, mà Johnny là thế đấy. Anh ấy b́nh dị lắm.
- Ḿnh không nghĩ như cậu. Cậu biết ḿnh thường lo lắng cho Johnny. Thực đấy, ḿnh thương yêu anh ấy theo cách riêng của ḿnh. Anh ấy tốt, thành thật trong cuộc sống và trong công việc.  Nell bước lui một bước. Cô nh́n Rosie, mắt chăm chú, đầu nghiêng về một bên.
- Quay người lại, - Nell nói - để ḿnh xem sau lưng.
- Dạ, thưa bà - Rosie đáp, nàng chào rất điệu, quay người từ từ cho bạn xem. Bộ áo quần nàng đang mặc gồm chiếc quần may sát người và cái áo sơ mi kiểu nghệ sĩ có tay áo dài, cổ áo khoét rộng bằng lụa trang hoàng những h́nh tam giác màu đỏ tươi, màu cam, màu tía, màu vàng và màu đen. Mặc ra ngoài bộ áo quần này là một chiếc áo khoác không có tay, không có nút cài ở phía trước, dài đến tận mắt cá.
- Trông cậu đẹp tuyệt vời - Nell nói và gật đầu hài ḷng. - Nhưng chiếc nhẫn đâu rồi?
Rosie quay phắt người lui:
- Cậu biết về chiếc nhẫn à?
- Dĩ nhiên là biết. Cậu nghĩ anh ấy lôi ai cùng đến nhà hàng Cartier vào hôm thứ ba? Ḿnh vừa từ New York đặt chân đến Luân Đôn đêm trước, hôm sau anh ấy lôi đi liền. Thật mệt lử cả người.
- Anh ấy mua chiếc nhẫn vào đêm thứ ba à?
- Ừ, khi ḿnh đồng ư với anh ấy. Dĩ nhiên là ḿnh đưa ư kiến mua chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn kim cương 10 cara, màu trắng tuyền, h́nh ngôi sao. Rất tuyệt. Nào, Rosie, đâu rồi?
- Ḿnh đă trả lại cho Johnny rồi. Và chắc cậu biết ḿnh không nhận rồi mà. Johnny và ḿnh mới quen biết nhau, chỉ có mấy hôm. Vả lại ḿnh chưa ly dị sao lại đính hôn?
- Lư do ấy không vững.
- Này Nellie, ta phải biết điều chứ, ta lớn rồi. Chúng ta phải cư xử cho ra người lớn.
Nell cười, nhún vai.
- Cậu đeo vào tay phải cũng được. - Đừng ngốc như thế.
- Không ngốc đâu. Đấy là một cách công diễn mà, cậu nhớ chứ.
Rosie nh́n vào mặt Nell, nàng không biết cô nói đùa hay nói thật. Vẻ mặt của Nell không đoán ra được. Rosie nói nhỏ:
- Chắc cậu không nghĩ ḿnh sẽ nhận chiếc nhẫn chứ?
- Thú thật là ḿnh không nghĩ đến. Nhưng Johnny không chịu nghe, ảnh nhất quyết mua chiếc nhẫn cho được. Ḿnh phải để cho ảnh muốn làm ǵ th́ làm.
Nell bước đến giường, ngồi xuống và ngửa người trên hai cùi tay. Cô nằm như thế một hồi không nói năng ǵ, vẻ mặt trầm tư.
Rosie nh́n bạn rồi đi sang pḥng trang điểm, nàng đeo vào ba chiếc ṿng vàng nhỏ, và cặp hoa tai vàng có h́nh ṿng tṛn. Chấm vào người nước hoa Bijan rồi trở lại pḥng ngủ đứng yên ở chân giường trước mặt Nell.
Nell nh́n nàng:
- Ḿnh hài ḷng khi thấy cậu kết đôi với Johnny. Anh ấy sống rất trong sạch, Rosie. Anh ấy rất dễ thương, phải không? Ḿnh muốn hỏi cậu anh ấy lên giường với cậu tuyệt lắm, phải không?
- Anh ấy rất tuyệt.
- Ảnh không có hành động ǵ kỳ cục trong lúc làm t́nh chứ?
Rosie lắc đầu, cười:
- Không, thật cám ơn Chúa. Anh ấy b́nh thường về phương diện t́nh dục. Dù có hơi ham hố một chút. Lần đầu tiên ḿnh đến đây, bọn ḿnh đă đạt đỉnh điểm ở chỗ cậu đang nằm đấy. Chắc cậu sẽ nói giữa bọn ḿnh có nhiều yếu tố tác động nhau.
Nell cười:
- Ḿnh biết cậu cần Johnny Fortune! Lạy Chúa ḿnh biết mà. Nh́n cậu rạng rỡ như thế kia. Da dẻ cậu hồng hào mát rượi và đêm nay trông mắt cậu sáng quắc như thế th́ biết.
- Ồ, Nell, thật không có ai như cậu, không có ai hết. Ḿnh rất thương cậu. Mà này, chuyện Kevin ra sao rồi?
- Ồ Rosie, tuyệt vời lắm. Kỳ diệu lắm! Bọn ḿnh vừa trải qua ngày cuối tuần rất hạnh phúc với nhau. Nhưng phải thú thật với cậu, tuần này qua lại Đại Tây Dương quá mệt, mặc dù đi máy bay Concorde. Anh ấy có gởi lời thăm cậu. Ḿnh chắc đă nói cho cậu nghe trên điện thoại rồi.
- Không, Rosie đáp. - Cậu không nói. Đêm qua chúng ta chỉ nói về Johnny thôi.
Mặt Nell bỗng hiện ra vẻ mơ màng, rồi cố thở dài, ngước mắt nh́n Rosie:
- Rosie à, có lẽ rồi ḿnh sẽ thành chị dâu của cậu thôi.
- Ḿnh hy vọng như thế. Nhân tiện hỏi cậu, có phải cậu đă nói cho Kevin về Johnny rồi phải không?
- Không. Cậu không có nói là ḿnh có nên nói hay không, thành ra ḿnh không nói ǵ với anh ấy hết. Vả lại ḿnh chúa ghét xen vào chuyện người khác. Ḿnh không thích xen vào chuyện của cậu hay bất cứ chuyện của ai. - Nell ngồi thẳng dậy, nh́n vào mặt bạn. - Bây giờ cậu nói cho ḿnh biết đi. Ngoài việc làm t́nh với anh ấy ra, cậu cảm nghĩ về anh chàng ca sĩ giọng nam cao của chúng ta ra sao?
- Nell, ḿnh rất mê anh ấy. Đúng anh ấy là người như cậu đă nói. Rất dễ thương, rất nhiệt t́nh. Đúng đắn. Chắc cậu cũng đă cho ḿnh là mê tít anh ấy rồi.
- Không yêu phải không? - Nell nhướng một bên chân mày nh́n Rosie ḍ hỏi.
- Nell này, độ này ḿnh đâm ra thận trọng, sau khi sai lầm kết hôn với Guy.
- À, cái anh chàng Guy khủng khiếp. Ai ngờ hắn ta lại là đồ chó đẻ, thật ḿnh không trách thái độ của cậu đâu. Ḿnh nghĩ cậu đi từ từ có lẽ đúng đấy. Tóm lại, cậu có nghề tuyệt vời, cậu sống tự lập, hoàn toàn không cần đến Johnny. Và có thể anh ta đ̣i hỏi nhiều cũng nên.
- Cậu nói thế là sao?
- Anh ấy là minh tinh, anh ta đ̣i hỏi cao.
- Gavin cũng minh tinh, nhưng anh ấy đâu có đ̣i hỏi ǵ đâu. Theo ḿnh th́ anh ấy không đ̣i hỏi ǵ hết.
- Gavin là diễn viên, mà lại diễn viên ở New York. Johnny hoạt động trên lănh vực khác. Anh ấy là ca sĩ, là người giải trí cho thiên hạ, là đại minh tinh trong thế giới âm nhạc hiện đại. Một thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới điện ảnh và kịch nghệ. Nghề này hết sức sáng chói, tiền vào như nước, có đủ thứ. Nhiều người hâm mộ. Và Johnny là ngôi sao rất hấp dẫn, người ta muốn vây quanh anh, thộp lấy anh, sờ mó anh, đến gần anh. Phụ nữ say mê anh. Các tiểu thư đài các chạy theo anh. Người ta chạy theo bợ đỡ anh, cung cấp cho anh đủ thứ, nịnh hót anh, dâng hiến những thứ anh cần. Anh ấy có đủ thứ tṛ chó má kỳ quặc ấy. Anh ấy lại c̣n có đủ phương tiện để làm theo ư ḿnh. Đấy, anh ấy dư sức để mua chiếc nhẫn ấy. Anh ấy không nghe lời ḿnh, không chịu nghe theo lẽ phải. Johnny muốn mua chiếc nhẫn đính hôn, muốn là làm. Nếu thấy cần là có sợ ai. - Nell thở dài. - Ḿnh đă nói cậu không chịu đính hôn đâu, thế mà anh vẫn không nghe. Nói tóm lại, Johnny thường làm những việc anh ấy muốn, và khi muốn là làm.
Rosie quay người đi, ḷng tự nhiên cảm thấy lo lo về mối liên hệ của hai người, nàng không biết nàng có sống với Johnny được bền vững không. Những người bướng bỉnh thường làm nàng bối rối.
Nell nói:
- Đừng tránh mặt đi như thế, đừng bỗng nhiên u sầu và lo lắng như thế. Johnny là người kỳ diệu, đừng để ư đến điều ḿnh vừa nói. Ḿnh thường nói với cậu như thế từ lâu rồi, phải không?
- Anh ấy không chấp trách người nào hết. Anh ấy là người tốt bụng, và mặc dù anh ấy có chấp; nhưng ảnh không làm phiền ai đâu. Không gây phiền cho ai hết. Anh lại sống cuộc sống rất lành mạnh.
- Ồ, Cậu muốn nói cái ǵ đấy?
- Anh ấy không dùng thuốc kích thích, không xài ma túy, không hút thuốc, không uống rượu, và giữ ḿnh tự tại ở Hollywood. Bất kỳ ở đâu, ảnh cũng thế. Ảnh không la cà ở khắp nơi tiệc tùng vui chơi. Thực vậy anh sống cuộc sống hoàn toàn thầm lặng.
- Ḿnh thấy anh ấy đúng thế thật, Rosie cười nh́n Nell, và ḿnh có vẻ lo âu ǵ đâu.
- Th́ cậu nói thế thôi, Rosie à. - Nell nh́n vào chiếc đồng hồ kim cương xưa của ḿnh, nói tiếp: - Trời đất, ta đi thôi, bạn thân yêu ơi. Đă 5 giờ 30 rồi.
- Nhưng 8 giờ buổi diễn nhạc mới bắt đầu mà.
- Ḿnh biết. Nhưng đến Wembley ta phải mất một giờ, có thể c̣n lâu hơn vào thời điểm này. Và Johnny muốn ta đến pḥng trang điểm của ảnh trước khi buổi tŕnh diễn bắt đầu.
- Đợi ḿnh lấy cái ví đă.
Khi Rosie từ pḥng trang điểm nằm cạnh pḥng ngủ trở lại, Nell đang đúng trước tấm kính treo trên bệ ḷ sưởi, chải mái tóc bạch kim lại cho ngay ngắn.
- Cậu trông tuyệt quá, Nell à - Rosie nói nhỏ, vừa đi đến bên bạn. - Ḿnh thích cậu mặc bộ đồ đỏ ấy. Trông rất khêu gợi.
- Cám ơn, ḿnh sung sướng khi thấy chúng ta bàn bạc việc chúng ta ăn mặc cái ǵ. Ḿnh định mặc bộ nhung đen cho có vẻ ngổ ngáo, nhưng rồi ḿnh lại mặc bộ đồ đỏ này. Chắc chúng ta sẽ trông giống những diễn viên tạp kỹ nếu ḿnh mặc bộ ấy. - Cô cười. - Thôi ta đi, chúng ta không muốn để nhà minh tinh buồn ḷng, phải không?
Rosie cười, nàng móc cánh tay ḿnh vào tay bạn. Hai người cùng bước ra khỏi căn hộ.
Đi dọc hành lang khách sạn, Nell nói:
- Chiếc Limusin đậu ở dưới. Johnny đă bảo Butch đi theo canh chừng cho ta.
- Butch à? Butch là ai thế?
- Một vệ sĩ của Johnny. Hai người kia là Andy và Jack đi hộ vệ cho Johnny đến Wembley.
- Ḿnh rơ rồi. Nhân tiện hỏi cậu, tại sao Johnny lại đi sớm thế? - Rosie hỏi khi hai người dừng lại trước thang máy. Anh ấy vội vă đi lúc 4 giờ 30.
- Như ḿnh nói hồi năy, từ đây đến Wembley ta phải mất một giờ. Có lẽ anh ấy cố tránh giờ xe cộ đông đúc. Anh ấy lúc nào cũng dành một giờ để làm tóc và trang điểm, và ảnh thích có nhiều th́ giờ để chuẩn bị cho buổi tŕnh diễn.
- Ḿnh trông mong đến lúc xem anh ấy tŕnh diễn.
- Ḿnh nghĩ cậu mong lắm - Nell đáp và liếc xéo nàng.
- Nell Jefrey! Cậu khiêu khích quá!
- Chính anh trai cậu cũng nói ḿnh thế đấy.

o0o

Pḥng trang điểm của Johnny đầy cả người, Rosie nh́n măi một hồi vẫn không thấy anh. Nàng quay qua hỏi Nell:
- Pḥng luôn luôn đông đúc như thế này à?
- Ừ, nhưng chốc nữa sẽ bớt đi. Vả lại đây là pḥng trang điểm ở bên ngoài. Pḥng làm tóc và trang điểm cua Johnny ở bên cánh cửa. Nào, ta vào trong ấy.
Hai người mới đi mấy bước bỗng Nell nắm cánh tay nàng và nói:
- Johnny trong góc pḥng kia ḱa, ảnh đang nói chuyện với Kenny, người chơi nhạc đệm, và với Joe, người phụ tá thân cận của ảnh.
- Anh ấy có nói cho ḿnh biết mấy người này rồi, nhưng theo cậu th́ ta có nên vào đấy không?
- Cậu đùa hả? - Nell cười, cô ta nắm chặt cánh tay nàng đẩy tới trước. - Ḿnh cam đoan với cậu ảnh rất vui mừng được giới thiệu cậu với họ. Tuần này ảnh chả làm quái ǵ ngoài việc nói măi về cậu và như ḿnh đă nói hồi năy, ảnh cho cậu là người nhất trần đời.
- Nell, cậu ăn nói thật kỳ quặc. - Rosie bỗng ngừng lại nửa chừng.
Bỗng Johnny quay người khỏi Kenny và Joe với thái độ mà nàng có cảm tưởng là anh đang giận họ. Cặp mắt xanh biếc long lên, môi mím chặt. Anh lại quay sang nh́n hai người đàn ông và nàng nghĩ họ có vẻ như đang bị khiển trách. Anh rít lên càu nhàu ǵ đấy với họ, rồi bỏ đi về phía bên kia pḥng, và đi vào pḥng trang điểm. Nh́n đôi vai của anh thôi, nàng cũng đoán biết anh đang bực ḿnh.
- Trông anh ấy có vẻ như đang giận, bực bội điều ǵ - Rosie nói.
- Có lẽ chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi, chả có ǵ đâu - Nell đáp nhỏ. - Ḿnh tin không sao đâu. Thường trước khi tŕnh diễn những buổi âm nhạc như thế này, ảnh hay nóng nảy, căng thẳng, đôi lúc tức giận thậm chí c̣n la lối ỏm tỏi nữa.
- Có lẽ ta nên rút lui thôi, để cho anh ấy được thảnh thơi.
- Thảnh thơi ư! Thảnh thơi với đám người này à? Chắc cậu điên rồi phải không? Ảnh đang đợi chúng ta mà, Rosie. Nào vào đi. Ḿnh cam đoan là Allie đang trang điểm cho anh ấy sắp xong, Maury có lẽ sắp chải lại tóc cho ảnh. Rồi ảnh sẽ cởi áo khoác ấy ra và mặc áo quần vào.
- Được rồi, Nell, cậu là chủ, chắc cậu hiểu anh ấy rơ hơn ḿnh.
- Nhưng không có uy quyền, bạn thân mến à, chắc chắn là không bằng cậu - Nell chọc nàng, Rosie chưa kịp đáp lại th́ cô bạn đă đẩy nàng bước qua ngưỡng cửa.
- Chào Johnny! - Nell la lên. - Bọn tôi vào được không? Hay là anh muốn để chuẩn bị cho xong đă.
Johnny đang ngồi trên chiếc ghế cao dùng trang điểm kê trước một tấm kính rộng bao quanh nhiều ngọn đèn dùng trang điểm để lên sân khấu. Anh nh́n vào gương và thấy hai người liền đưa tay chào, đoạn anh quay đầu lui nh́n họ, nhoẻn miệng cười rồi nói nhỏ: - Được chứ Nell. Vào đi, Rosie, vào gặp Allie và Maury đi, hai người đang làm đẹp cho anh đây.
Rosie cười chào anh và làm theo lời anh nói. Nàng liền thấy anh trở lại b́nh thường ngay, nét giận dữ hồi năy tan biến đâu mất. Sau khi đă giới thiệu nàng với Allie, Maury và người quản lư, Jeff Smailes, anh này vừa từ đâu mới bước vào, Johnny ngồi tựa người ra lưng ghế trang điểm, anh để cho các nhà chuyên môn làm nốt công việc mà họ đă bắt đầu trước đó một giờ.
Nell lên tiếng:
- Ngồi vào bên cạnh chiếc ghế Johnny đi, Rosie, c̣n ḿnh ngồi chỗ kia.
- Cám ơn, - Rosie ngồi vào ghế, lập tức có người đưa cho nàng ly sâm banh, nàng nhận lấy và đưa mắt nh́n Allie trang điểm cho Johnny. Không trang điểm anh đă đẹp rồi, nay trông anh lại càng đẹp hơn nữa khi mỹ phẩm được tô lên mặt; nàng nghĩ phải dùng từ biến hóa mới đúng để miêu tả anh vào lúc này. V́ ảnh hưởng của làn da rám nắng vùng California, Allie lợi dụng màu rám nắng này để biến hai má thành màu sậm rồi đánh phấn lên mặt. Bây giờ cô đang tô quanh hai mắt màu tối để nổi bật màu xanh của đôi mắt lên.
Bỗng Johnny nh́n Rosie trong gương và nhoẻn miệng cười, bất chấp mọi người, cười xong anh lại để cho Allie tô son lên môi. Khi đă tô xong, anh ấy khăn lau son đi, liếm môi nhiều lần, rồi lại lau miệng lần nữa, và ngắm ḿnh trong gương.
Maury lên tiếng:
- Tốt rồi, nhà danh ca, bây giờ ta làm tóc, nhé? Th́ giờ hết rồi - Vừa nói, anh ta vừa chải mái tóc pha vàng của Johnny cho ngay ngắn.
- Đừng xịt nhiều nước hoa quá, Maury nhé. - Johnny nói, 15 phút sau anh đứng dậy khỏi ghế, nói với Rosie: - Anh phải đi, cưng à. Anh đi thay áo quần. Em đợi ở đây nhé. - Anh nh́n sang Maury, nói với anh ta: - Đây là... người đẹp của tôi, anh thấy nàng đẹp tuyệt vời chứ? - Nói xong, anh bỏ đi.
Nell kéo ghế ngồi bên nàng.
- Chúng ta ngồi đợi anh ấy thay áo quần xong quay lại đây, ngồi với anh khoảng 5 phút, rồi ta đến chỗ ngồi ở hư trường.
Ḿnh chỉ việc nghe theo lời cậu thôi.
- Là v́ ảnh thường rất căng thẳng trước khi lên sân khấu và... - Cô dừng lại v́ Johnny đă hiện ra.
- Các cô sẽ ngồi ngay ở phía trước - Johnny nói, vừa bước lại về pḥng trang điểm. Anh mặc chiếc quần màu đen. Anh bước đến chỗ Rosie, bóp mạnh hai vai nàng, đoạn nh́n vào gương, vào mái tóc ḿnh, rồi lấy khăn lau miệng và uống một hớp nước. Đoạn anh quay người khỏi Rosie và Nell, bước đi. Bỗng anh dừng lại đưa cái áo vét cho Jeff và lại bước đi, đầu cúi xuống, cắn môi dưới. Anh lại dùng, nh́n lên trần nhà và nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong miệng không thành lời, anh diễn tập trong miệng.
Bỗng có tiếng cười to vang lên ở pḥng bên kia. Anh mở mắt ra và nói bằng một giọng gay gắt:
- Jeff, mời mọi người ra khỏi pḥng đi. Tôi cần yên tịnh để tập trung.
Anh lại cất bước, trên mặt anh mồ hôi lấm tấm rịn ra. Anh dừng lại, uống một hớp nước rồi lại đi lui đi tới trong pḥng.
Rosie nhận thấy anh hoàn toàn quên phứt hai nàng, không c̣n biết đến sự hiện diện của hai người nữa. Nàng thường biết rất rơ tâm trạng của diễn viên, cho nên nàng nhích lại gần Nell, sờ tay cô, nói nhỏ:
- Ta đi thôi. Anh ấy cần ở một ḿnh. Nell gật đầu.
Cả hai nhẹ nhàng đi men theo một bên pḥng trang điểm ra ngoài, tránh chỗ giữa pḥng cho Johnny. Anh vẫn bước, hai mắt lim dim, môi mấp máy, anh đang hát thầm trong óc những bài hát sẽ diễn.
Khi họ ra đến pḥng thay áo ở ngoài, Rosie thấy căn pḥng vắng tanh, Nell nắm cánh tay nàng, dẫn nàng ra khỏi pḥng, Butch đang đợi hai nàng ở bên ngoài để đưa họ đến ngồi ở dăy ghế đầu trong rạp hát.

o0o

Khi hai người đă ngồi vào chỗ, Rosie nh́n quanh. Nàng chưa bao giờ thấy cảnh có quá nhiều người cùng ngồi dưới một mái nhà như thế, tiếng ồn đinh tai nhức óc.
- Ê cũng có đến hai ngàn người - nàng nói với Nell. - Hèn chi anh căng thẳng là phải. Ai dám cả gan đứng hát trước một đám đông kinh khủng như thế này?
- Chỉ có minh tinh như Johnny thôi. Nhưng mọi người làm cho anh nổi nóng lên cũng phải. - Nell đưa mắt nh́n quanh. - Đêm nay cảnh tượng trông hỗn loạn quá.
- Họ đều là dân hâm mộ anh hết thảy. Lạy Chúa, Nell này, trông cảnh này mới biết tài nghệ của ảnh, phải không?
- Đúng Johnny có sức hấp dẫn vĩ đại. Mà này, ảnh có nói cho ḿnh biết cậu sẽ đi lưu diễn với ảnh. Đi lên vùng Trung du và phía Bắc. Rồi đi Ailen.
- Cuối tuần qua ở Paris, ảnh cố thuyết phục ḿnh thế.
- Ḿnh sẽ đi, nói chung th́... chắc sẽ vui, Nell nói.
- Ḿnh sung sướng khi có cậu cùng đi với bọn ḿnh. Cậu có đi với ảnh sang Úc vào cuối tháng này không?
- Chỉ đi một tuần thôi. Tuần thứ hai tháng ba. Mà sao?
- Johnny muốn ḿnh đi với anh trong chuyến lưu diễn ở Úc, Rosie đáp. - Nhưng ḿnh đă nói cho ảnh biết ḿnh không đi được. Ḿnh bận việc lút óc. Tuần này ḿnh phải dậy lúc 4 giờ sáng để làm cho xong các mẫu áo quần, chỉ để rảnh được vài ngày.
Nell nh́n nàng chằm chằm.
- Anh ấy đi lưu diễn quanh năm mà, chắc cậu biết chứ.
- Biết, ḿnh biết thế.
Hai người im lặng, ngồi dựa người ra lưng ghế, thả hồn vào chốn suy tư riêng tây.
Bỗng đèn trong rạp mờ đi, ban nhạc trỗi lên và hàng trăm ngọn đèn đổ dồn về sân khấu; những ánh đèn ngũ sắc và đèn chiếu làm cho khung cảnh trong rạp mang một vẻ đặc biệt kỳ lạ.
Mười phút trôi qua.
Johnny bước ra sân khấu.
Rosie cảm thấy nền nhà của rạp hát như run lên khi hàng ngàn người vùng dậy, dặm chân, vỗ tay, reo ḥ, la hét gọi tên anh măi không thôi. Khán giả điên cuồng ḥ hét vang cả rạp.
Rosie chưa bao giờ thấy có cảnh tượng như thế này.
Tự nhiên nàng cảm thấy run sợ, nàng nắm hai bàn tay lại với nhau, bồi hồi lo lắng. Chính đám đông gào thét hoan hô anh đă làm cho nàng sợ. Nếu lúc này họ gây hấn với anh v́ lư do nào đó th́ sẽ ra sao nhỉ? Họ có thể xé xác anh ra từng mảnh. Nàng lại run sợ và ngồi căng thẳng trên ghế.
Nell nhận thấy thái độ của nàng, cô lo lắng nh́n nàng.
- Rosie, có ǵ không ổn sao? Có chuyện ǵ thế?
- Ḿnh sợ đám đông này, thấy họ la hét mà sợ. Nếu họ làm náo lên chắc họ đạp ḿnh chết bẹp luôn.
- Ḿnh hiểu tâm trạng của cậu. V́ thế mà chúng ta ngồi ở dăy ghế đầu. Chúng ta gần lối ra ở ngay sau sân khấu, cậu chớ lo. Và v́ thế mà Butch đi theo canh chừng chúng ta. Trước khi buổi diễn chấm dứt khoảng 15 phút anh ấy sẽ dẫn chúng ta đi ra cửa ấy. Chúng ta sẽ ở ngoài chái rạp hát vào lúc buổi diễn chấm dứt.
Rosie gật đầu, mắt nh́n thẳng ra phía trước.
Johnny đang đứng ở giữa sân khấu.
Anh bước tới trước, vẫy tay chào khán giả. Rồi anh nh́n về phía nàng, hôn gió nàng và quay gót trở lại giữa sân khấu.
Anh đứng yên xây lưng về phía khán giả.
Cuối cùng khán giả ngồi xuống.
Tiếng ồn dịu đi.
Ban nhạc ngừng chơi.
Kenny Crossland bắt đầu đàn những nốt nhạc đầu tiên của bài My heart belongs to me (Người tôi yêu)
Johnny quay lại, đầu hạ thấp. Từ từ anh ngẩng đầu lên và bắt đầu hát.
Rosie ngồi yên nh́n anh, mê mẩn như khán giả mê mẩn.
Người anh mảnh mai giữa sân khấu rộng, trông yếu đuối mong manh một cách lạ lùng. Và trông hết sức gợi cảm. Bộ mă ngon lành, rực rỡ nhờ hóa trang, làm nàng hoa mắt, nàng nhận thấy khi lên sân khấu anh có sức thu hút mạnh biết bao, trông anh rất b́nh dị trong bộ đồ đen và áo sơ mi trắng. Nhờ thế mà anh làm cho mọi người chú ư đến; giọng anh lại tuyệt vời, anh làm cho khán giả phải ngây ngất. Họ yêu mến anh.
Johnny không quay người. Anh đứng một chỗ bất động. Anh chỉ cử động chân tay và không gồng ḿnh. Thỉnh thoảng anh đung đưa hai chân để đánh nhịp theo tiếng nhạc nhưng hai bàn chân vẫn để yên, chốc chốc anh có trở người nhưng chỉ chút ít thôi. Có một lần anh đưa lên một bàn tay. C̣n hầu hết thời gian anh đứng yên tại chỗ. Sự thu hút của anh là nhờ giọng hát ngọt ngào và ngoại h́nh của anh.
Khi hát xong bài thứ nhất, khán giả vỗ tay đinh tai nhức óc.
Johnny cúi đầu duyên dáng nhận lời hoan hô nhiệt liệt của khán giả, rồi anh đưa tay lên cho khán giả im lặng và hát sang bài tiếp. Sau khi hát thêm hai bài nữa có các ca sĩ khác hát đệm, anh nắm chắc micrô và đi ra tận mép trước sân khấu.
- Xin cám ơn - anh nói với khán giả khi hồi vỗ tay hoan hô đă lặng yên. - Đêm nay ở đây thật tuyệt vời. Anh dừng lại một lát. Anh bước nhanh theo mép sân khấu cho đến khi đến trước chỗ Nell và Rosie ngồi mới dừng lại.
Đưa mắt nh́n khán giả, anh nói nhỏ vào micrô - Tôi xin hát bài này tặng người yêu của tôi - anh nh́n nàng và hôn gió lần nữa.
Rosie cười, nh́n lên anh.
Khán giả reo ḥ một lát. Sau khi anh đưa tay lên và miệng bắt đầu ngân nga, khắp hí trường lại im phăng phắc. Anh đung đưa theo tiếng nhạc, đầu cúi xuống, miệng vẫn ngân nga theo tiếng nhạc, khi anh ngước mắt lên, anh chăm chú nh́n nàng. Anh cất cao giọng trong thanh hát bài Lost inside of you (Ḥa nhập vào em).
Toàn bài dân ca, anh chỉ hát cho nàng, v́ nàng.
Ngồi yên nh́n anh, nghe anh hát, Rosie không thể nào không ngưỡng mộ anh như nhà nghệ sĩ tài ba nhất. Và nàng c̣n biết rơ một điều nữa: Johnny quả hết sức chân thật với nàng, hết sức mong muốn chiếm hữu nàng, chiếm hữu nàng hoàn toàn vĩnh viễn. Tim nàng như thắt lại; nỗi lo sợ xâm chiếm ḷng nàng. Nàng lo sợ v́ anh đă bị nàng ám ảnh. Mà đối với Rosie, bất kỳ bị ám ảnh dưới h́nh thức nào cũng đều khủng khiếp.

Chương 37

Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu qua những cánh cửa sổ lắp kính phẳng. Ánh nắng nhảy nhót trên những bức tường trắng xóa, trên bàn ghế sắt và kính, trên một số h́nh khối tháp làm bằng thủy tinh, bằng đá cẩm thạch và bằng kim loại sắp trên chiếc bàn nhiều tầng bằng kính và mạ kền.

Mọi thứ trong pḥng ăn rộng của căn hộ thuê ở cao ốc Trump Tower này đều long lanh nhấp nhánh, Gavin cảm thấy thứ ánh sáng chói chang lỳ lợm này thật đáng giận.
Anh xô ghế đứng dậy, đi đến dăy cửa sổ lớn rộng ở tận cuối pḥng, định kéo màn che lại. Nhưng anh không kéo. Bỗng nhiên anh đứng lại nh́n khắp thành phố Manhattan, cảnh tượng kỳ diệu trước mắt làm anh bàng hoàng. Cảnh thật chóa mắt, đầy ấn tượng mạnh. Khắp thế giới không có nơi nào như ở đây. Anh thấy thế. Lối kiến trúc của Manhattan làm người ta ngạc nhiên, anh thấy đẹp tuyệt vời. Vả lại đây là thành phố quê hương của anh.
Pḥng ăn trong căn hộ rộng thênh thang này hướng về phía đại lộ Năm, anh đứng ở cửa sổ pḥng nh́n suốt khắp các đại lộ Sáu, đại lộ Bảy, đại lộ Tám và đại lộ Chín, tất cả các đại lộ này đều chạy về phía tả ngạn sông Hudson. Bên kia những ṭa nhà chọc trời lấp lánh dưới bầu trời trong xanh, ḍng sông trông như tấm lụa bạc chảy dài xa hàng dặm.
Anh nheo mắt nhấp nháy trước ánh sáng chói chang và kéo mạnh sợi dây màn; những bức màn chắn thẳng đứng giăng ngang mặt kính, gian pḥng bỗng trở nên im mát, dễ chịu hơn.
Trở lại bàn ở pḥng ăn, anh lật lướt tờ New York Times đọc bài phê b́nh của Frank Rich về một vở kịch mới ở Broadway, lật qua trang phê b́nh điện ảnh, chưa kịp đọc th́ điện thoại phía sau lưng reo vang, anh để tờ báo xuống.
Anh đứng lên, sải chân bước qua gian pḥng đến tấm ván sơn mài màu trắng gắn trên tường, nhấc điện thoại lên. -- A lô?
- Gavin đấy à?
- Phải. .
- Louise đây.
- Tôi biết rồi. - Anh nh́n đồng hồ và cau mày. Đă 9 giờ rồi. - H́nh như cô ở gần đâu đây th́ phải.
- Đúng thế.
- Ở đâu?
- Ở khách sạn Pierre.
- C̣n David ở đâu?
- Ở nhà. Ở California.
- Louise, có biết tôi không thích cả hai chúng ta đều xa nhà, anh cắt ngang lời cô ta. - Chúng ta đă thỏa thuận rồi mà.
- Th́ đúng thế. Em gái tôi đang ở lại chơi ít hôm. Vả lại thằng bé có vú em, chúng ta đừng quên chứ. Chúng ta lại c̣n có người quản gia, người coi sóc nhà và người đầu bếp nữa. Nó yên ổn. Anh đừng lo lắng nhiều.
Gavin thở dài.
- Thế cô làm ǵ ở New York?
- Tôi đến gặp anh.
- Ồ!
- Đúng vậy. Tôi muốn nói chuyện với anh.
- Cô không thể nói trên điện thoại được à?
- Không được. Tôi mới đến đêm qua. Và tôi sẽ đi ngày hôm nay.
- Chắc là đi Washington.
- Không phải, Gavin à. Tôi phải về lại nhà. V́ anh không thích cả hai chúng ta cùng đi để David ở nhà một ḿnh. - Giọng cô ta nghe hơi căng.
- Cô muốn khi nào th́ gặp tôi? - Anh hỏi.
- Khoảng một giờ nữa, được không?
- Được. Cô đến đây sao?
- Tốt. Tôi sẽ gặp anh lúc 10 giờ.
Anh nghe tiếng máy điện thoại kêu ù ù bên tai, Louise đă gác máy. Anh nhăn mặt nh́n ống nghe, gác máy rồi quay về bàn. Uống hết cà phê trong tách, anh đi theo dăy hành lang rộng lát đá cẩm thạch về phía buồng ngủ. Giống như các pḥng khác trong nhà, - pḥng ngủ cũng được trang hoàng rất nhiều đồ đạc tân thời, những thứ anh chán ngấy, lại thêm pḥng sơn màu quá trắng, thứ màu chói chang anh không ưa.
Nh́n quanh, anh càu nhàu trong miệng: - Cái nhà này làm ḿnh điên mất, và đi vào pḥng tắm lát đá cẩm thạch trắng. Sau khi cạo râu xong, anh cởi áo khoác dài, và tắm dưới ṿi sen, gội tóc rồi bước ra khỏi pḥng, ṃ mẫm t́m cái khăn tắm.
Mười lăm phút sau, Gavin mặc chiếc quần xám đậm, áo sơ mi trắng và chiếc áo gió màu xanh thẫm, rồi đi đến pḥng thư viện nhỏ.
Vào pḥng, anh ngồi vào bàn làm việc, gọi điện thoại nhiều nơi nói chuyện về chuyến đi Pháp của anh; xong, anh ngồi tựa ngửa ra ghế, bấm máy gọi người luật sư của anh, ông Ben Stanley, tại nhà ở Bel-Air.
Chuông điện thoại reo đến lần hai, anh đă nghe ông Ben nhấc máy lên, anh cười và nói:
- Khỏi cần đánh thức ông dậy, ông Ben. Tôi biết ông dậy sớm như nông dân cần mẫn vậy.
- Chà, Gavin, anh trở lại thành phố thân thương của tôi b́nh an chứ?
- Rất b́nh an. Công việc hậu sản xuất bộ phim Người tạo ra Vua đă xong rồi. Thế nào ông cũng thích cho mà coi. Đoàn của tôi sẽ đi Luân Đôn trong ṿng ít hôm nữa, và chúng tôi sẽ tập trung ở phim trường Billancourt trong ṿng một tuần nữa.
- Khi nào th́ ông đi Paris?
- Ngày mai. Tôi gọi đến ông v́ Louise hiện có mặt ở New York. Cô ta vừa phôn đến cho tôi. Cô ta sắp đến đây, cô ta cho biết muốn nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ chắc là về chuyện ly dị.
- Tôi nhất trí. Gavin này, anh hăy nói năng cẩn thận đấy nhé, không hứa hẹn với cô ta cái ǵ hết. Nếu cô ta có luật sư, mà chắc cô ta có, anh hăy nói cho cô ả biểu ông ta đến tiếp xúc với tôi. Anh nhớ rằng anh chịu đựng cuộc hôn nhân này là v́ đứa con. Đừng bỏ qua chuyện đó.
- Tôi không bỏ đâu. Chừng nào cô ta ra về tôi sẽ gọi lại ông. Khi nào đến Paris, tôi sẽ ở lại khách sạn Ritz như mọi khi, khi nào ông muốn gặp tôi chắc ông biết chỗ rồi.
- Tôi có các số máy của Billancourt đây. Hôm qua, người thư kư của anh đă fax các thư đến cho tôi rồi. Gavin, anh hăy cẩn thận đấy.
- Vâng.
Hai người chào nhau, Gavin nhấc máy nội đàm. Anh báo người nhân viên an ninh mời bà Ambrose lên gấp.

o0o

Louise mập ra. Mập ra rất rơ. Nhưng nhờ mập ra mà trông cô ta được hơn. Tuy nhiên, người cô xanh xao và dưới hai mắt có vết thâm quầng. Gavin phân vân không biết cô ta có chuyện ǵ bí ẩn không. Anh dỡ lấy chiếc áo khoác của vợ, để lên chiếc ghế dài ở tiền sảnh, không nói một lời. Cô ta cũng yên lặng.
Dẫn Louise vào pḥng khách, anh nói:
- Cô uống ǵ không? Có cà phê ở dưới bếp.
Cô ta lắc đầu, ngồi xuống ghế trường kỷ.
Gavin ngồi vào chiếc ghế trước mặt cô.
- Louise, cô muốn nói ǵ với tôi nào?
Cô ta ngần ngừ một lát, đằng hắng giọng một cách gay gắt và nhích người để sửa lại váy cho ngay ngắn.
Gavin thấy cô ta có vẻ căng thẳng, anh nói:
- Nào, Louise, tôi không cắn cô đâu mà sợ. Tôi không phải là ông kẹ như cô tưởng lâu nay đâu.
- Tôi muốn ly dị - cô ta nói nhanh, nh́n anh chằm chằm, hai tay bấu vào nhau để trên đùi.
- Được thôi. Cô cứ ly dị.
- Chỉ thế thôi sao? Không có ư kiến ǵ à? - Cô có vẻ ngạc nhiên bối rối.
Gavin cười, nh́n cô, anh nói:
- Không có ư kiến ǵ. - Anh dừng lại một lát để xem phản ứng của cô ta rồi nói tiếp. - Nhưng phải có một điều kiện.
- Điều kiện ǵ? Chắc là về tiền bạc của tôi chứ ǵ.
- Không, tôi không bàn căi ǵ về tiền nong với cô hết, cũng như bàn về tài sản chung, hay là về những thứ như thế. Luật sư đôi bên sẽ nói về các vấn đề ấy. Điều kiện của tôi là về đứa con của chúng ta.
- Tôi biết thế nào anh cũng kéo David vào chuyện này.
- Chắc cô không ngạc nhiên khi tôi muốn có đứa bé chứ.
- Anh không bắt bé được! - Giọng cô ta nghe chát chúa, mặt cau có giận dữ.
- Tôi là người đồng bảo trợ, Louise à, và nếu cô không bằng ḷng th́ sẽ không có ly dị.
- Có phải anh là đồ con hoang khi tôi lấy anh, hay anh mới thành đồ ấy từ khi anh thành siêu sao?
- Ồ Louise, chúng ta lại căi cọ nhau rồi! Lạy Chúa, đừng gây gổ với tôi. Cô muốn ly dị mà. Cô bay từ New York tới. Cô vội vă đến đây, rồi lại gây chuyện om ṣm. Không có cách nào để đạt được điều cô mong muốn đâu.
Louise thở dài, tựa người ra lưng ghế, giường to cặp mắt xanh lơ lạnh lùng nh́n anh. Hận thù đầy ấp tâm can cô.
Gavin nh́n lại cô và b́nh tĩnh cười.
- Tôi biết cô đă gian díu với Allan Turner, và cô muốn lấy ông ta. Vậy xin cô hăy tỏ ra khôn ngoan.
Khi thấy cô ta không trả lời, chỉ ngồi nh́n anh, anh nói tiếp :
- Chắc cô sẽ sống ở Washington. Thế là rất tiện, v́ tôi có ư định sẽ về ở lại tại Bờ Đông khi bộ phim mới này xong. Việc đi lại của tôi sẽ không khó khăn ǵ. Hay đối với David, việc lui tới cũng tiện. Nhân tiện hỏi cô việc này, cô định khi nào sẽ thu vén của cải ở California để dời đến D.C?
- Tôi chưa bao giờ nói tôi dời đến Washington? - Louise thốt lên.
- Nhưng cô sẽ đi - anh đáp lại.
Louise cắn môi, nhận thấy không c̣n phải nói láo hay lẩn tránh chuyện này làm ǵ, cô bèn gật đầu.
- Đúng, tôi sẽ đi. Nhưng chưa.
- Cô đă thăm ḍ trường học cho David chưa?
- Chưa.
- Vậy cô đừng lo. Tôi sẽ lo chuyện này cho. Ở đấy có nhiều trường tư rất tốt, không có vấn đề khó khăn trong việc t́m ra trường tốt cho nó học.
- Ngoài việc đồng bảo trợ nó như anh yêu cầu, các điều kiện khác anh muốn nữa là ǵ?
- Cô đă nhất trí việc ta đồng bảo trợ rồi chứ?
Louise không đáp. Cô ta quay mặt đi chỗ khác một lát rồi quay lại nh́n anh.
- Vâng, - cô ta nói nhanh. - Tôi nhất trí.
Gavin thở ra khoan khoái.
- Những điều kiện khác là ít ra nó phải ở với tôi hai vụ nghỉ lễ chính, hoặc là mùa đông hoặc là mùa hè. Và cô không được cấm tôi mang nó ra nước ngoài vào những dịp nghỉ ấy.
Cô ta gật đầu.
- Như thế là cô đă nhất trí với tôi hai điều này nữa đấy nhé? - Gavin hỏi, muốn các vấn đề hoàn toàn sáng tỏ.
- Vâng, tôi nhất trí.
- Tốt.
- Gavin, tài sản chung phải được chia hai. Luật lệ như thế. Anh sẽ cho tôi ǵ nữa?
- Th́ cho quyền nuôi nấng chăm sóc đứa bé đấy. Nhưng tôi nói cho cô biết, cô phải bàn chuyện về tài chánh với Ben Hanley. Hay là để cho luật sư của cô làm việc này th́ tốt hơn. Cô có luật sư chứ?
- Có.
- Vậy th́ tốt, Coi như việc đă dàn xếp xong.
Gavin đứng lên.
- Tôi không hiểu tại sao cô lại cất công đi làm ǵ. Chúng ta có thể nói chuyện qua điện thoại.
Louise vừa đứng dậy vừa nhún vai.
- Tôi thường tin vào những việc mặt đối mặt. Đây là vấn đề danh dự.
Gavin bước ra khỏi pḥng, vẻ không muốn nói ǵ nữa. Anh không muốn căi cọ với cô ta; anh muốn cô ta rời khỏi nhà anh cho rồi, v́ cuộc bàn thảo đă xong.
Louise bước nhanh theo anh.
Ra đến tiền sảnh, cô nói:
- Vậy khi nào anh đi Paris để làm bộ phim Napoléon và Josephine?
- Ngày mai.
- Thế là tôi làm chuyện này đúng lúc đấy chứ?
Không đáp lại, Gavin lấy cái áo khoác lông chồn trên ghế dài giúp cô ta mặc vào. Anh nh́n cô đăm đăm. Một lát sau, anh nói bằng một giọng tử tế.
- Chúng ta đă trải qua những năm trẻ trung trong cảnh xung khắc nhau quá nhiều. Thực vậy, chúng ta đă sống trong cảnh xung khắc nhau. Louise, tôi rất tiếc là chúng ta không sống ḥa thuận với nhau.
Gavin thở dài, rồi bằng giọng ân hận, anh lặp lại:
- Vâng, tôi rất lấy làm tiếc. Cho hai ta. Chúng ta đă phí nhiều năm vô bổ, mà đáng ra chúng ta không nên phí phạm cuộc đời như thế. Nhưng ít ra th́ David không gặp phải cảnh đau đớn. Tôi muốn đảm bảo cho nó khỏi bị đau đớn. Vậy chúng ta hăy cố ḥa giải nhau trong vụ ly dị này. Hăy làm thế v́ David.
- Vâng. - Louise đáp rồi mở cửa trước. Cô bước đến thang máy rồi quay lại nh́n anh, nói tiếp: - Anh biết tôi yêu anh. Và xin Chúa chứng giám, tôi muốn t́nh yêu giữa đôi ta nảy nở. Nhưng cuộc hôn nhân không có cơ hội may mắn v́ anh không yêu tôi, Gavin à. Không bao giờ anh yêu tôi. Anh cưới tôi chỉ v́ tôi có thai.
- Louise, tôi...
- Xin đừng chối bỏ điều này. Kể từ khi đứa con đầu ḷng mất đi, tôi biết là anh sẽ không bao giờ là của tôi, tôi biết anh không bao giờ thương yêu tôi. Ngay cả khi anh ham muốn tôi, anh cũng không hề yêu tôi.
- Cô nói cái ǵ thế - anh hỏi, vẻ bối rối hiện ra mặt - có phải cô đang nói về việc đóng phim của tôi đấy không?
- Nếu anh không biết tôi đang nói ǵ, th́ tôi không nói tiếp nữa, Gavin Ambrose à. - Bỗng cô nhướng người lên hôn vào hai má anh, khiến cho cả anh lẫn cô ta đều lấy làm ngạc nhiên. - Chúc anh khỏe mạnh, cô ta nói th́ thào, và khi cô ta nói thêm th́ giọng cô không có vẻ ǵ thù hiềm hết: - Hẹn gặp anh ở ṭa án.
Cửa thang máy mở ra, cô ta bước vào, và Gavin lại chú ư thấy cô ta mập hơn trước nhiều. Khi trở vào nhà, bỗng nhiên anh giật ḿnh như bị một tiếng sét nổ ngang tai. Louise có mang. Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa. Mặc dù anh không yêu cô ta, nhung anh biết rất rơ cô ta sau nhiều năm tháng sống đời vợ chồng. Louise chắc có con với người khác, cô ta mới vội vă lấy chồng khác như thế. Vả lại, có thể cô ta yêu Allan Turner cũng nên. Hai người rất hợp nhau. Thảo nào cô ta thỏa thuận hết các điều kiện của anh, cô ta nhất trí mọi điều kiện về David. Rơ ràng cô ta đang vội để thành hôn với ông Thượng nghị sĩ.
Thôi th́ cứ lấy nhau đi, anh nghĩ. Anh muốn được tự do. Anh muốn được tự do như cô ta muốn vậy.

Chương 38

Ông Henri de Montfleurie không bao giờ tự nhận là ḿnh hiểu hết phụ nữ, ông thấy họ quá phức tạp, không làm sao hiểu thấu ḷng dạ của họ được. Thế nhưng, ông là người được thiên phú cho đức tính nhạy bén, hiểu được tâm trạng của người đang lâm vào cảnh lo âu phiền năo.
Cho nên tối nay, ông đă biết rơ Rosie đang ở trong t́nh trạng bứt rứt lo lắng, nàng là người ông xem như con ruột của ḿnh. Tâm trạng lo lắng của nàng biểu hiện trên khuôn mặt xanh xao của nàng, trong thái độ lặng lẽ bất thường của nàng và trong dáng điệu lơ đăng của nàng. Nhiều lần nàng hỏi lại những điều mà ông vừa nói cho nàng nghe. Ông biết nàng không chú ư nghe, mà tâm trí đang để tận đâu đâu, đang nghĩ đến cái ǵ đấy.
Ông Henri ngồi với Rosie trong pḥng thư viện nhỏ sơn màu đỏ và xanh lá cây tại nhà nàng, họ đang uống rượu khai vị trước khi đi ăn tối. Ông và bà Kyra đi Paris ít hôm để lo công việc gia đ́nh. Bây giờ bà Kyra đang đi thăm người d́. Sau đó họ đi đến quán Vieux Bistro nằm trên đường Cloitre Notre Dame, hai người sẽ gặp bà ở đấy lúc 8 giờ 30.
Ông Henri nói Rosie biết về lâu đài Montfleurie mến yêu của nàng, trả lời cho nàng biết về t́nh h́nh những người ở lại lâu đài, về Lisette và Yvonne, rồi . Ông nói tiếp:
- Bố nghe ông Herve cho biết việc ly dị của con sẽ xong xuôi vào tháng chín.
- Con tin thế.
- Rosie, bố rất sung sướng. Đă đến lúc con được tự do, được sống thoải mái rồi. Bố rất đau đớn khi nghĩ đến những năm tháng phí phạm và...
Chuông điện thoại reo vang làm ông dừng lại.
- Xin lỗi bố, nàng nói rồi đến trả lời điện thoại. - Ồ, chào Fanny thân mến, nàng nói nho nhỏ trong ống nghe. - Không, yên ổn cả. Hăy cho tôi biết vấn đề khó khăn ra sao đi. Hy vọng tôi giải quyết được. Nếu không th́ phải đợi đến mai. - Nàng đứng áp ống nghe vào tai, lắng nghe người phụ tá đang nói ở bên kia đường dây.
Ông Henri đến rót thêm rượu uưchky vào ly rồi bước đến cửa sổ, nh́n ra ngoài. Đă cuối tháng ba và trời đêm nay thật xấu, có gió mạnh. Gió đập vào cửa sổ lào rào, xa xa có tiếng sấm nghe như tiếng súng ầm. Trời sắp giông băo rồi đấy. Vừa nghĩ đến chuyện băo táp th́ bỗng mưa nặng hạt và đập vào kính cửa ào ào. Ông quay lại, hơi run run, đi về phía ḷ sưởi cho được ấm áp.
Ngồi lại vào chiếc ghế hồi năy đă ngồi, ông uống rượu vừa nghĩ đến Rosie. Ông mong sao cho nàng được hạnh phúc, như ông và bà Kyra. Ông ước sao ông có thể đem hạnh phúc đến cho nàng, cầm trong tay đưa cho nàng, nhưng ông không thể làm được. Chỉ có một thanh niên nào đấy mới đem lại niềm vui sướng cho nàng thôi, niềm vui sướng xứng cho nàng. Khốn thay, nàng lại không hiểu điều đó; có lẽ anh chàng này cũng không biết. Ông Henri thở dài, Rosie rất mù quáng trong suy nghĩ. Nếu nàng gặp họ nhiều hơn, chắc nàng đă đi theo con đường chính đáng từ nhiều năm trước về việc ấy - nàng nói rồi gác điện thoại. - Lúc nào cũng gặp khó khăn về quần áo cả.
- Con đến ngồi đây với ta đi, Rosie, bố muốn nói với con điều này. Một chuyện quan trọng.
Nàng vội vàng đến ngồi với ông, và ông sung sướng khi thấy nàng đă hoàn toàn chú ư nghe lời ông.
- Có chuyện ǵ rắc rối à bố? Con thấy bố có vẻ lo âu.
- Đúng thế.
- Về chuyện ǵ thế?
- Về con.
Nàng đang ngồi tựa lưng ra ghế, bưng ly rượu trên tay. Nhưng khi nghe ông Henri nói thế, nàng bèn để ly rượu xuống chiếc bàn con bên cạnh. Nghiêng người tới trước, hai tay để lên đầu gối, nàng chăm chú nh́n ông.
- Tại sao bố lo lắng cho con?
- V́ ta yêu con như con ruột của ta. Trông con không được khỏe, Rosie à. Con đă gầy đi nhiều, mặt tóp lại, nhăn nheo, da đẻ th́ tệ quá: nhợt nhạt! Nhưng vẻ ngoài suy yếu cũng chẳng đáng lo mấy, mà điều đáng lo là nội tâm. Từ lúc bố đến đây tới nay, bố thấy con căng thẳng, quá bận bịu, măi suy nghĩ chuyện đâu đâu. Con có vẻ như bị dồn ép, t́nh trạng này đâu có nơi con. Bản chất của con không phải u sầu như thế. Nói tóm lại con đang lâm vào cảnh rắc rối, bố dám nói thẳng với con như thế, con thân yêu à.
Rosie không đáp, nàng đưa mắt nh́n vào khoảng không, rồi chăm chú nh́n vào bức tranh treo giữa hai cửa sổ, vẻ mặt trầm tư. Thế rồi, như đă quyết định về một vấn đề ǵ rồi, nàng quay mặt nhằm ông, b́nh tĩnh nói:
- Con đă phạm một sai lầm trầm trọng.
Ông gật đầu, chờ đợi. Khi không thấy nàng nói tiếp, ông dịu dàng hỏi:
- Bố nghĩ chắc là con lỗi lầm với một thanh niên?
- Dạ đúng.
- Với Johnny Fortune?
- Tại sao bố biết được?
- Chỉ suy diễn thôi, Rosie à. Hôm Giáng sinh con có nói cho bố biết Johnny gọi điện thoại cho con từ Las Vegas. Thực vậy, bố nhớ Collie rất hồi hộp v́ anh ấy đă tiếp xúc với con. Và con đă bằng ḷng để anh ta đến Paris thăm con vào dịp năm mới. Khoảng sáu tuần trước đây, Kyra có nói với bố rằng anh ta ở Paris. Rồi mấy hôm sau. Con cho biết con đi Anh. Đi theo chuyến lưu diễn bên Anh của Johnny. Bố nghĩ là con đă yêu anh ta. Con quên bố là người Pháp và có chất lăng mạn rồi.
Rosie mỉm cười gượng gạo, rồi nụ cười tắt liền trên môi.
- Đúng, bố nói đúng. Chúng con đă yêu nhau. Nhưng bố à, đúng ra chúng con không nên yêu nhau.
- Tại sao lại không?
- Về t́nh yêu chắc không bền giữa hai chúng con.
- Con có tin chắc thế không?
- Dạ tin chắc. Johnny khác xa con... ảnh không như những người khác, không như bố như con, không b́nh thường, thế đấy.
Ông Henri cau mày.
- Thật bố không hiểu nổi con, Rosie.
- Anh ấy là một siêu sao, một nghệ sĩ ưu tú thế giới ảnh sống trong một thế giới hoàn toàn khác với chúng ta. Anh sống trong một cuộc sống khác biệt... Nàng bỗng dừng lại và nh́n vào ḷ sưởi.
- Bố biết con rồi, Rosie. Chắc con có t́nh cảm với anh ấy nên mới đi sang Luân Đôn để thăm anh.
- Vâng đúng thế! Johnny rất hấp dẫn, nhiệt t́nh, đáng yêu, rộng lượng. Và giữa chúng con đă có nhiều... nhiều... mối quan hệ t́nh dục. -- Nàng đằng hắng giọng. - Con muốn sống với anh ấy, muốn sống đời vợ chồng với anh ấy. Cho nên con đi với ảnh và chuyến đi thật tuyệt. Bây giờ công việc đă giữ con lại đây nhiều tuần. Con cảm thấy được hồi sinh.
- Bố không ngạc nhiên. Con vừa trải qua một cuộc t́nh, và khi con quyết giải quyết cho xong cuộc hôn nhân kỳ cục với con trai ta, tất con cảm thấy tự do ngay. Rosie, bố hiểu, thật bố hiểu con. Mấy tháng trước bố đă nói với con rồi đấy, con c̣n quá trẻ không thể sống một ḿnh được, không thể thiếu người yêu được.
- Nhưng bố à, con nghĩ Johnny không phải là người con mong chờ. Hiện giờ anh ấy đang lưu diễn ở Úc, nhưng nếu bây giờ anh ấy có mặt tại đây, con tin chắc thế nào giữa chúng con cũng xảy ra những điều không hay.
- Con nói thế là thế nào?
Rosie nh́n xuống, mân mê gấu váy, một lát sau nàng ngẩng mặt lên nh́n ông:
- Johnny muốn chiếm hữu con hoàn toàn.
- Thế con thấy anh ta không yêu con à?
- Ồ, anh ấy yêu chớ. Ngay khi con mới tới Luân Đôn anh đă đề nghị thành hôn với con rồi, thậm chí anh ấy c̣n mua nhẫn đính hôn tặng con nữa. Tất nhiên là con không bằng ḷng đính hôn. Không kể chuyện con chưa ly dị xong, con c̣n thấy chuyện đính hôn tiến hành quá nhanh. Con t́m cách từ chối anh một cách tế nhị, nói cho anh hiểu là con muốn đi từ từ hơn. Anh chấp nhận. Nhưng khoảng 5 phút thôi. Rồi anh ta đưa ra kế hoạch là làm đám cưới ngay sau ngày con ly dị xong. - Rosie thở dài, mân mê thấy chiếc ṿng vàng trên cổ tay. - Johnny rất là... gia trưởng. Con thấy phải dùng từ này để miêu tả anh ấy mới đúng. Ảnh không cần biết tí tẹo ǵ đến sự nghiệp của con hết, ảnh muốn con bỏ nghề, đi đôi với ảnh, con bỏ nghề sớm chứng nào hay chừng ấy. Bỏ nghề để đi theo ảnh bất cứ lúc nào, đi lưu diễn với ảnh.
- Và con không muốn thế? Con không muốn lấy Johnny?
- Đúng, con không muốn. Nói tóm lại là con không thể sống cuộc sống thất thường của giới nghệ sĩ vĩ đại như Johnny sống. Lúc đi lưu diễn, khi con muốn đi ngủ th́ anh ăn, mà anh lưu diễn hết nửa năm như thế. Trong mấy ngày ở bên Anh, con phải sống theo nếp sống của Johnny, phải tuân thủ hết yêu cầu của ảnh, phải cố làm theo ư ảnh, theo nhu cầu của ảnh. Thú thật với bố, nhiều lúc con cảm thấy con quay như cái máy giặt đến chóng mặt luôn.
- Thế sao con không thử nói cho ảnh biết, nói cho ảnh nghe những suy nghĩ của con?
- Không, con không nói ǵ khi chúng con đi lưu diễn ở Anh và ở Ailen. Con đă bị... đă bị anh ấy chế ngự, đă bị t́nh yêu và sự tận tụy của anh chế ngự, cả t́nh dục nữa. Ảnh rất có sức quyến rũ. - Nàng cắn môi, lắc đầu. - Nhưng con nhớ khi đến dự buổi diễn nhạc của ảnh ở Luân Đôn, con thấy ảnh đă bị con ám ảnh, cho nên con thấy sợ, bố à.
- Sự ám ảnh luôn luôn là điều đáng lo ngại. Không phải... - Ông dừng lại, t́m từ.
- B́nh thường, nàng nói tiếp.
- Theo bố th́ cách duy nhất để sửa chữa cái... lỗi lầm khủng khiếp này, như con đă gọi, là chấm dứt mối liên hệ với Johnny.
Rosie nh́n ông, ánh mắt hoảng hốt khiến ông phải ngạc nhiên, ông bèn nói nhanh:
- Nhưng nếu con cảm thấy không nên, th́ con cứ duy tŕ mối liên hệ với nhau như những người yêu nhau. Không được sao?
- Chắc Johnny sẽ không bằng ḷng như thế. Mà biết đâu, chắc không đúng. Chắc anh sẽ bằng ḷng. Chắc ảnh muốn đợi đến lúc con ly dị xong sẽ thành hôn ngay lập tức. Ngoài ra, lại c̣n một vấn đề khó khăn hơn nữa .
- Ồ chuyện ǵ nữa? - Ông Henri nh́n nàng đăm đăm.
Rosie nh́n lại ông, thấy ông nh́n đăm đăm ḍ hỏi, bỗng nàng thấy giận ḿnh đến nỗi nước mắt chảy ra đầm đ́a. Nàng bèn quay mặt đi, đưa tay che miệng để ho, nàng cố lấy lại b́nh tĩnh. Nuốt nước miếng xong, nàng cố nói:
- Bố à, con thấy có điều con đă làm sai.
- Con thân yêu, con nói thế là sao? - Ông lo lắng hỏi.
- Con... con... không có cảm t́nh với Johnny như trước nữa.
- Con đă thay đổi từ khi nào?
- Cách đây khoảng hai tuần, có lẽ lâu hơn một chút th́ phải. Con thấy con thay đổi t́nh cảm trong chuyến đi Ailen vào cuối tháng hai. Ảnh kỳ lạ lắm, ảnh chiếm hữu con một cách khủng khiếp. Ảnh không hề để con rời ảnh nửa bước, con đâm khiếp hăi. Mấy tuần vừa qua con thấy con không nhớ ảnh nữa, con thấy con không nên là kẻ cung cấp nhu cầu xác thịt... cho ảnh.
- Rosie, bố thấy con chẳng có ǵ là sai lầm hết, theo bố th́ con là một phụ nữ đẹp, b́nh thường. Nhưng con biết không, đôi lúc ham muốn sự nhục dục quá độ cũng chóng làm hỏng mọi việc. Ở đời lửa rơm to ngọn th́ cũng chóng tàn và chỉ c̣n lại tro tàn mà thôi. Ít ra th́ bố cũng có kinh nghiệm về cuộc đời như thế. Chuyện của con chẳng qua là v́ nhục dục chứ chả có ǵ. Mà nhục dục th́ rất dễ tàn.
- Con nghĩ bố đă nói đúng.
- Rosie này, cổ nhân thường nói t́nh dục không đủ làm cho hôn nhân bền vững. Cần phải có t́nh yêu nữa. Theo con nói, th́ Johnny đă say mê con v́ nhục dục và con đă bị anh ta chế ngự.
Rosie gật đầu, không đáp.
Ông Henri nói tiếp:
- Nếu con muốn, ta sẽ nói thêm sau, giờ đến lúc chúng ta phải đi rồi. Đến nhà hàng ăn uống. - Ông nh́n đồng hồ tay. - Chúng ta đi thôi. Bố không muốn để cho Kyra phải đợi lâu, mà trời lại đang mưa. T́m taxi hơi khó đấy.
Rosie đứng lên khỏi ghế.
- Dạ. Chúng ta đi thôi. Đợi con đi lấy áo khoác.
Ông Henri đứng dậy, ôm vai nàng, ông muốn nói nhiều nữa, nhưng thấy tốt hơn là nên giữ lời hứa.
- Cám ơn bố, nàng th́ thào bên má ông. - Cám ơn bố đă thông cảm và lo lắng cho con.
- Rosie, bố thương yêu con, con là con gái của ta mà - Ông nói, nh́n vào mắt nàng, cười nhân hậu.
Lời của ông làm cho nàng xúc động sâu sắc, xúc cảm của nàng hiện rơ trên mặt, khiến ông phải lên tiếng khuyên:
- Đừng, đừng khóc. Mọi việc rồi sẽ êm thấm thôi.

Chương 39

Vito Carmello quá đỗi sung sướng đến độ nụ cười không tắt trên mặt lăo, niềm sung sướng của lăo hiện ra trong thái độ hớn hở, trong bước đi nhún nhảy của lăo. Lăo cảm thấy lăo trẻ lui 10 tuổi, và tất cả chỉ v́ cú điện thoại của Johnny gọi cho lăo sáng hôm nay.
Johnny của lăo từ Perth gọi về và những điều anh nói đă mang lại cho lăo Vito một cuộc sống mới. Anh biết tin này cũng sẽ làm cho Savaltore sung sướng như Vito, trong tuần qua, Savaltore không được khỏe lắm. V́ thế lăo phải đi gấp đến Staten Island vào giữa buổi sáng. Để báo cho ông Trùm biết tin vui. Ông bạn già của lăo chắc sẽ rất ngạc nhiên như lăo, và cũng sẽ rất sung sướng.
Hai tên lính trong tổ chức đang đứng trước cửa chính. Cả hai đều vui vẻ chào Vito khi lăo bước lên những tầng cấp cuối cùng. Lăo không có nhiều th́ giờ để chuyện tṛ với họ. Lăo chỉ lẩm bẩm chào họ bằng tiếng Sicily "Chào các cậu” rồi thôi. Nhưng thay cho lời chào thiếu lịch sự đó, lăo lại toét miệng cười với họ khi bước qua cửa để vào trong tiền sảnh.
Người đầu tiên lăo thấy là Joey Fingers, anh ta đang lởn vởn gần cửa nhà bếp. Joey hiếm khi đến đây nên Vito phân vân không biết anh ta làm ǵ ở đây.
- Xin chào cụ Vito, cụ mạnh khỏe chứ? - Joey nói lớn, nắm lấy lăo, ôm lăo.
- Tôi khỏe, Joey - Vito vừa đáp, đẩy anh chàng quá nồng nhiệt này ra. Đồ luồn cúi, lăo nghĩ vừa đi qua tiền sảnh đến pḥng riêng của Savaltore, nơi lăo gọi là hậu liêu.
Savaltore ngồi sau bàn làm việc, đang nói chuyện với Anthony, cố vấn của lăo, anh ta ngồi trước mặt lăo. Khi Vito bước vào, cả hai đều nh́n ra cửa và cùng đứng dậy để chào mừng lăo. Lăo ôm cả hai vào ḷng.
- Ngồi xuống, ngồi xuống - Savaltore nói, đưa tay chỉ về phía ḷ sưởi. - Thật ít khi anh đến vào ban ngày, Vito, cho nên tôi đă bảo Theresa mời anh ở lại ăn trưa. Bà ấy sẽ nấu món anh thích nhất: Phó mát mô-da-rê-la và cà chua nấu với dầu ô liu của chúng ta, có cả ḿ ống bô-lô-ni nữa. Đồ ăn Ư ngon tuyệt, không đâu bằng, phải không?
- Cám ơn Savaltore, tôi sẽ ở lại. Hôm nay tôi không có việc ǵ nhiều. Ăn xong tôi sẽ đến câu lạc bộ. Thằng Joey Fingers làm ǵ ở đây thế?
- Anthony muốn nói chuyện với hắn. - Savaltore lắc đầu - Thằng điên. Hắn không muốn nghe. Có lẽ hôm nay hắn sẽ nghe lời. Hắn sẽ nghe lời ông cố vấn đây. Có lẽ Anthony làm cho hắn sợ.
- Hắn không nghe lời cảnh cáo nữa - Anthony nói, gă nh́n Savaltore rồi nh́n sang Vito. - Cái thằng con hoang đần độn này ngày càng tệ. Lần sau mà hắn c̣n lôi thôi, chúng ta sẽ tống cổ hắn đi. Hắn gây rối, thưa ông chủ, hắn gây rối cho ta. Hắn nói nhiều quá. Hắn nói với nhiều người quá. Tôi không biết sao, nhưng hắn làm tôi nổi điên. Tôi nghĩ là hắn đang có ư đồ ǵ đây.
- Chú muốn nói hắn có ư đồ đến thứ bột trắng à? - Savaltore hỏi, lăo quay người qua nh́n Anthony.
- Có lẽ Anthony nhún vai.
- Hắn cũng làm cho tôi nổi điên - Ông Trùm nói, lăo ngồi xuống ghế đối diện với Vito. - Nhưng bây giờ dẹp chuyện đó đi đă. - Lăo x̣e hai bàn tay ra trước ngọn lửa. - Tôi muốn ngồi nói chuyện với ông bạn già và uống rượu vang. Chuyện đó chiều chúng ta hăy bàn lại. Đợi khi Frankie ở New Jersey về cái đă. - Savaltore run lập cập, lăo đứng dậy đến sát trước ḷ sưởi để được ấm cả người. - Tháng ba mà lạnh quá, Vito nhỉ. Xương cốt già nua cần phải được ấm hả.
Vito gật đầu.
Anthony nghiêng đầu về phía Vito, gă nói với  Savaltore:
- Thưa ông chủ, tôi sẽ gặp lại ông sau.
- Ở lại ăn cơm trưa nhé, Anthony.
- Dạ, xin cám ơn ông - anh chàng cố vấn đáp rồi rời khỏi pḥng.
Khi c̣n lại hai người, Savaltore nh́n Vito, mắt đăm đăm trong ánh sáng lờ mờ của gian pḥng.
- Nào, ông bạn Vito, có chuyện ǵ mà anh phải cất công tới đây? Cái ǵ khiến anh phải đi ban ngày? Và mặt mày hớn hở như thế?
Vito cười, lăo đáp:
- À bạn Savaltore này, tôi có tin vui. Tin kỳ diệu. Johnny gọi cho tôi sáng nay. Gọi từ Úc. Hắn ta đă t́m được ư trung nhân rồi. Một cô gái hẳn hoi.
Savaltore cau mày hỏi:
- Ở Úc à? Gái Úc sao?
- Không, không, người ở đây. Cô ta đang ở Paris. Nhưng là người ở đây. Johnny cho tôi biết hắn đă t́m được người vừa ư để lấy làm vợ, cô ta sẽ về đây khi hắn sẽ về nhà vào tháng tư.
- Gái Pháp à?
- Không phải, bạn Savaltore ơi. Gái Mỹ. Một cô gái Mỹ xinh đẹp. Nhưng cô ta đang ở Paris.
- V́ thế mà anh hớn hở chứ ǵ, phải không ông bạn già? Hắn đă t́m ra một cô gái Mỹ gốc ư ở bên ấy và hắn sẽ đem về nhà. Tốt, tốt. Hèn chi mà trông anh tươi cười như thế, chuyện này cũng làm tôi vui nữa. Cô ta tên ǵ?
- Rosalind. Nó gọi cô ta là Rosie.
Savaltore cau mày.
- Tôi nghe không có vẻ ǵ là Ư hết. Họ cô ta là ǵ?
- Madigan.
- Madigan à. Cô ta người Ailen?
- Có lẽ thế, nhưng cô ta theo đạo Cơ đốc, một cô gái ngoan đạo. Johnny cho tôi biết thế.
- Cô ta là người ở đâu?
- Ở Queen. Lớn lên ở Queens.
- Nó làm ǵ ở Paris? - Savaltore ngồi xuống ghế, nh́n Vito chằm chằm.
- Thợ may
- Ồ!
- Tôi nghe cô ta tạo mẫu áo quần. Cho chiếu bóng.
- Thằng ấy nói thế à? Hắn nói với anh như thế à?
Vito lại toét miệng cười nhăn cả mặt, vừa gật đầu lia lịa vừa nói:
- Nó muốn anh biết, rồi Rosie sẽ đến thăm anh. Vào tháng tư, tôi không biết chính xác khi nào, nhưng cô ta sẽ đến. Johnny nói thế. Nó muốn chúng ta gặp cô ấy. Đến Manhattan, vào một nhà hàng lịch sự. Đấy nó muốn thế đấy.
- Hắn có vẻ được hạnh phúc không?
- Rất hạnh phúc. Hắn nói hắn hạnh phúc nhất đời và chuyến lưu diễn rất tuyệt.
- Khi nào th́ chuyến lưu diễn chấm dứt?
- Cuối tháng. Hắn sẽ bay từ Sidney về thẳng L.A. Hắn sẽ đến New York vào giữa tháng tư.
- Có lẽ vào lễ Phục sinh. C̣n cô gái?
- Cũng vào lúc ấy. Tôi đă nói với anh rồi.
Savaltore gật đầu rồi đứng dậy, thủng thỉnh bước đến tấm ván gắn trong góc pḥng ở bên kia, lăo lấy chai rượu vang đỏ. Mở ra, lăo rót hai ly rồi mang đến ḷ sưởi đưa cho Vito một ly.
- Mừng t́nh huynh đệ - cả hai cùng đồng thanh nói như mọi khi, và cụng ly nhau.
- Johnny là con tôi, máu huyết của tôi - Savaltore nói. - Tôi muốn hắn được hạnh phúc, muốn hắn lấy vợ sinh con. Sinh cháu nội cho tôi.
Và hắn cũng là máu huyết của tôi, là con của đứa em gái duy nhất của tôi, Gina, xin Chúa cứu vớt linh hồn của cô ấy. Tôi cũng muốn hắn được hạnh phúc.
Vậy th́ chúng ta phải biết rơ cô gái này, cô Rosie Madigan này, phải không? Anh nói thêm cho tôi biết đi.
- Tôi không biết thêm ǵ nữa, Savaltore. Sáng nay Johnny chỉ nói với tôi có thế. Tôi đă nói lại tất cả cho anh rồi.
Savaltore nhấm nháp rượu vang, cặp mắt xanh lơ có vẻ trầm tư, vẻ mặt đăm chiêu. Một lát sau lăo ngẩng đầu lên, nh́n người bạn độc nhất thân yêu, người duy nhất lăo tin cậy.
- Gia đ́nh con ấy ra sao? Gia đ́nh nó là ai? Họ ở đâu? Vẫn c̣n ở Queens chứ?
- Tôi không biết, Vito lẩm bẩm nói. - Johnny không nói ǵ cho tôi biết. Nhưng nó sẽ cưới cô ta. Nó nói nó đă mua cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương lớn.
- Rồi chúng ta phải t́m hiểu gốc gác của con ấy, Vito à. Cử một người t́m hiểu việc này, cử một nguời trong số bọn giỏi. Hăy bắt đầu hỏi han ḍ xét. Hăy t́m cho ra gốc gác đứa con gái mà thằng con tôi muốn cưới làm vợ.

Chương 40
 


Rosie cảm thấy người muốn nôn mửa, và nàng lập tức đứng dậy, khiến cho Aida, Fanny và Gavin lấy làm ngạc nhiên. Họ đang họp tại văn pḥng hăng phim Billancourt Studios, tất cả đều ngước mắt nh́n nàng.
Fanny thốt lên:
- Rosie, chị lại không được khỏe ư?
- Tôi khỏe, chỉ có hơi buồn nôn thôi - nàng đáp, đi men pḥng để ra ngoài, cố chống lại cơn choáng váng và cảm giác buồn nôn. Ra đến cửa nàng dừng lại, nói thêm: - Có lẽ tôi bị cảm lạnh. Xin lỗi, tôi sẽ vào ngay.
Nàng vội vă đi dọc theo hành lang, vào pḥng vệ sinh nữ và tựa người vào bồn rửa, đợi cho cơn khó chịu trong người qua đi. Nàng không biết tại sao người lại khó chịu như thế này mấy hôm rồi nàng thấy người không được khỏe. Có lẽ bệnh cúm rồi đấy. Bỗng một ư nghĩ khác hiện ra trong óc nàng. Nàng hoảng hốt đưa tay vịn chặt mép bồn rửa. Nếu nàng có thai th́ sao nhỉ? Dĩ nhiên là nàng không có. Không cách nào nàng lại có thể có thai được. Nàng xua đuổi ư nghĩ này khỏi óc ngay, nàng nhớ Johnny luôn luôn có đeo bao cao su. Vả lại, nàng đă vắng gặp anh từ tháng hai, từ Chủ nhật ngày 23, nàng chắc chắn như thế. Mà bây giờ đă tuần đầu tháng tư rồi và nàng đă có kinh sau lần ngủ cuối cùng với anh ấy.
Rosie nghĩ: ta nghĩ sai rồi, ta mệt đấy thôi. Nàng nh́n vào gương. H́nh trong gương đúng như thế thật. Dưới hai mắt có những vết thâm quầng, mặt nhăn nheo hốc hác. Thiếu ngủ, nàng nhủ thầm, nhớ lại nhiều đêm nàng thức khuya làm việc. Quá nhiều công việc. Công việc. Nàng không thể chần chờ ở đây được, không thể nghỉ ngơi tầm bậy được. Nàng phải quay về pḥng họp. Nàng cố lấy b́nh tĩnh, hắt nước lạnh vào mặt, lấy khăn giấy lau khô rồi bước ra cửa.
Khi trở lại pḥng họp, nàng thấy hai chân đă mạnh hơn, cơn buồn nôn đă dịu xuống. Mở cửa pḥng, bước vào bàn họp, nàng lên tiếng hỏi:
- Nào chúng ta đến đâu rồi? Tôi đă bỏ mất cái ǵ?
- Không có ǵ nhiều. - Gavin đáp. - Bọn tôi chỉ nói đến cô.
- Thế là không tốt! - Nàng thốt lên và cười nho nhỏ.
- Bà Aida cho là anh đă bắt em làm việc quá sức và Fanny cũng nhất trí như thế. Cả hai đều nghĩ là em nên nghỉ ngơi hai hôm, cho nên em phải nghỉ ngơi đi cho khỏe. Anh cũng xin lỗi em luôn, v́ đă làm tài xế cần mẫn quá.
- Anh không phải tài xế cần mẫn đâu! - Rosie căi lại. Mà em khỏe rồi. - Nàng quay qua nh́n bà Aida - Không phải v́ công việc mà tôi mệt đâu. Chỉ v́ thiếu ngủ mà thôi. Bây giờ tôi mới nhận ra. Vừa rồi tôi có hơi mất ngủ. - Nàng lại quay qua nh́n Fanny. - Cô biết là tôi không làm việc nhiều quá.
- Ờ... cũng có, chị làm hơi quá một chút - Fanny lắp bắp đáp.
- Rosie, nghỉ ngơi hai ngày đi - Aida chen vào. Áo quần vừa vặn rồi, đă làm xong xuôi trước rất đẹp rồi, cô biết chúng ta có đầy đủ rồi. Mấy tuần qua, cô đă làm việc cật lực. Cô đáng được nghỉ ngơi. Fanny và Val có thể làm cho cô một hai hôm.
- Nhưng ...
- Không nhưng ǵ hết - Gavin nói, cắt ngang lời nàng. - Anh sẽ đưa em về nhà. Ngay bây giờ đây. - Anh kéo ống tay áo lên, xem đồng hồ. - Đă bốn giờ rồi. Ta dẹp ngang đây được rồi, bà Aida này, hôm nay xem như đă xong một ngày được rồi.
- Anh đi đi, Aida đáp. - Tôi phải ở lại khoảng hai giờ nữa, để rà lại ngân quỹ mới của tôi và tính toán ít công việc. Tôi xin loan báo cho anh biết cái cảnh đánh nhau mà anh đă thêm vào không phải nhẹ tiền đâu. Vả lại, để tôi lo chuyện này, nghĩ ra một số giải pháp. Anh đi đi, đưa Rosie về nhà đi. Để tôi gọi tài xế đem xe lại cho anh. - Bà vừa nói vừa nhấc điện thoại lên.

o0o

Mười lăm phút sau, Rosie và Gavin ngồi sau chiếc Mercedes, rời khỏi phim trường Billancourt đi Paris.
- Bà Aida nói đúng, trông em không được khỏe. Gavin nói, nh́n nàng. - Quá gầy, quá xanh và quá căng thẳng. Mắt lại thâm quầng. - Anh mím môi lắc đầu. Lỗi do anh mà ra, đáng lư anh phải để cho em nghỉ ngơi thoải mái. Này, có lẽ em nên đến thăm bác sĩ của phim trường đi. Đáng ra anh phải nghĩ đến điều này trước khi về mới phải.
- Đừng kỳ cục thế! Em không bệnh tật ǵ đâu. Em chỉ hơi mệt thôi. Có lẽ thế.
- A hà, thế là em xác nhận rồi đấy. Anh trông em mệt mỏi, mà do anh hết. Anh chịu trách nhiệm. Này, nhân danh là nhà sản xuất phim ở đây, anh ra lệnh cho em nghỉ ngơi vài ngày, nghe không cô em.
- Đang giữa tuần, Gavin. Em không chịu để mất th́ giờ đâu, kế hoạch đă vạch rồi.
- Không phải giữa tuần, thứ năm rồi. Mà em phải làm theo lời anh nói.
- Anh luôn luôn có giọng điệu của ông chủ.
Anh cười. - Nghỉ ngơi thoải mái cuối tuần vài ngày thôi. Thứ hai em sẽ cảm thấy tuyệt vời liền.
- Thôi được - cuối cùng nàng nhất trí, không c̣n sức đâu mà căi cọ với anh nữa. Chiếc xe chạy làm nàng buồn ngủ. Nàng nhắm mắt lại. Mười phút sau, nàng thiu thiu ngủ trên vai anh.
Rosie ngủ chập chờn suốt đoạn đường về Paris.
Khi xe về đến khu cao ốc nơi nàng ở trên đường Đại học, anh mới đánh thức nàng dậy. Khi vào nhà, anh bèn lo hết cho nàng. Anh buộc nàng đi tắm nước nóng, uống ba viên As-pi-rin và một ca nước chanh nóng do anh làm. Rồi anh biểu nàng đi nằm.
- Anh muốn em nghỉ ngơi vài giờ -- anh nói, tắt đèn ngủ đi. - Sau đó chúng ta đi ăn. Ăn món xúp ǵ bổ dưỡng, một đĩa cá. Em sẽ b́nh phục liền. Anh chắc em ăn uống không đầy đủ. Được không?
- Tùy anh, Gavin - nàng nói lầm rầm trong miệng, nhắm mắt lại khi anh đi ra và đóng cửa lại.

o0o

Nhưng rồi giấc ngủ lại không đến với nàng. Chỉ nằm một lát là nàng tỉnh ngủ, mắt trao tráo nh́n căn pḥng tối om. Nghĩ đến Johnny. Anh ta ám ảnh nàng. Chuyện t́nh đối với nàng xem như chấm dứt, nàng biết sẽ không bao giờ nàng quan tâm lại nữa. Ông Henri đă nói đúng khi nói chuyện với nàng vài tuần trước. Ông đă chỉ cho nàng thấy rằng sau năm năm cô đơn thiếu t́nh yêu, nàng đă bị Johnny làm cho yếu ḷng, nàng đă bị t́nh thương của anh lung lạc, bị t́nh dục mănh liệt của anh mê hoặc.
Thật vậy. Johnny đă làm cho nàng cảm thấy ḿnh trở lại là phụ nữ, làm cho da thịt nàng kích thích, máu lưu thông mạnh, anh đă mang nàng lại với cuộc sống. Anh đă kích thích nàng. Nhưng đấy chỉ là chuyện t́nh dục, chỉ có thế.
Ham muốn. Dục vọng, Xác thịt. Lửa ḷng hừng hục. T́nh yêu vội vă. Rốt lại chỉ c̣n tro tàn lạnh lẽo. Ông Henri đă nói thế đấy, thật chính xác làm sao. Ông là người khôn ngoan, giàu kinh nghiệm. Ông hiểu đời, ông đă sống lặn lội với đời, đă trải qua biết bao đam mê và đau đớn trong ḷng - nàng nhờ Collie mà biết được như thế. Nàng lại c̣n biết Henri biết rất rơ tâm trạng của nàng. V́ thế mà nàng rất sung sướng đă nói hết cho ông ta nghe, đă tâm sự với ông khi đến Paris. Và như mọi lần, ông Henri de Montfleurie đă khuyên nàng nhiều lời khuyên rất bổ ích.
- Con hăy nh́n vào nội tâm của con, xem con tim của con muốn ǵ, ông đă nói với nàng. - Con hăy tự hỏi con muốn ǵ, con muốn sống cuộc đời như thế nào. Nói tóm lại, con sống cho con, chứ không ai sống cho con hết. Và con hăy chân thật với ḿnh. Rosie, con phải sống thật với ḷng ḿnh. Con đừng làm khác, thế là tốt nhất.
Nàng đă nh́n vào ḷng ḿnh. Nhiều ngày rồi. Nàng đă thấy nhiều sự thực quan trọng. Những ǵ nàng suy nghĩ trong nhiều tuần qua, nàng thấy đúng với sự thực. Nàng không yêu Johnny Fortune. Nàng chỉ si mê anh ta thôi. Không thể nào sống trọn đời với anh ta được. Anh ta không phải người xấu, mà chỉ khác biệt thôi. Và hai người rất ít giống nhau.
Nàng phải đến gặp Johnny sớm chừng nào hay chừng ấy và nói với anh rằng, chuyện t́nh giữa họ đă chấm dứt. Nàng sẽ đi New York và nói thẳng với anh như thế. Không có cách nào khác. Anh đă đối xử tốt với nàng: v́ thế, nàng cũng phải đối xử tốt với anh.
Nàng thấy nàng đă quyết định đúng đắn. Thế  nhưng khi nghĩ đến chuyện tan vỡ với anh ḷng nàng  lại quặn thắt. Chắc anh sẽ đau đớn lắm. Anh yêu nàng, muốn kết hôn với nàng. Nếu nàng không bằng ḷng, chắc thế nào Johnny cũng đau đớn triền miên. Chắc anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Trong ṿng một tuần nữa, Johnny sẽ rời Úc, bay thẳng về Los Angeles. Từ giữa tháng tư cho đến hết tháng năm, có thể c̣n lâu hơn nữa, anh sẽ ở New York. Anh sẽ thu đĩa mới ở xưởng thu băng Hit Factory, hăng thu băng nổi tiếng ở Manhattan.
Khi anh gọi điện thoại cho nàng từ Perth vào ngày hôm kia, anh đă nhắc nhở nàng nhớ điều này. Anh lầu bầu trong máy: - Anh rất khốn khổ v́ không có em, cưng à. - Giọng anh nghe rất gần, như anh đang nói ở pḥng bên cạnh. - Chúng ta sẽ không xa nhau như thế này nữa đâu. Anh không chịu được, Rosie à. Sống vắng em như thế này thật gớm ghiếc vô cùng đối với anh. Anh sẽ không chịu được đâu. - Anh cứ nói măi như thế.
Nàng an ủi anh, nói cho anh b́nh tĩnh, rồi kiếm cớ cúp máy. Nhưng nàng phải công nhận rằng lời lẽ của anh đă làm cho nàng lo âu. Rơ ràng là t́nh cảm của anh với nàng không hề thay đổi. Không những thế, t́nh cảm anh c̣n tăng lên mănh liệt nữa.
Nghĩ lại những điều nàng vừa quyết thực hiện, Rosie bỗng run lên. Nằm ép ḿnh vào giữa đống gối, nàng kéo chăn đắp lên người và nhắm mắt lại. Nằm một hồi lâu, cuối cùng nàng quá mệt, lịm vào giấc ngủ.
Nàng mơ thấy mẹ và thấy ḿnh c̣n là cô bé ở Queens.

o0o

Rosie hiện ra nơi cửa pḥng khách, nàng hỏi Gavin:
- Tại sao anh không đánh thức em dậy?
Anh giật ḿnh, ngoảnh đầu nh́n lui.
- Lạy Chúa, em làm anh hoảng hồn. - Anh thốt lên, đứng dậy khỏi ghế. - Anh không nghe tiếng chân em đi.
- Em xin lỗi - nàng đáp rồi đưa mắt nh́n những trang kịch bản phim nằm rải rác trên nền nhà quanh chân ghế - Anh làm việc lại rồi à! Anh c̣n bậy hơn em nữa.
- Có lẽ. Nhưng trông em đỡ hơn rồi. Ngủ được ba giờ, em trông khá ra.
- Em thấy khỏe khoắn trong người. - Nàng đáp, vừa bước vào pḥng, ngồi xuống trên trường kỷ. Nàng nh́n chai rượu vang trắng anh đă mở và nói:
- Em thử uống một ly.
Anh lấy chai rót đầy ly cái ly hồi năy anh ta đă lấy cho nàng, đưa nó cho nàng.
- Cám ơn anh - nàng nói, đưa ly cao chào anh rồi nói tiếp. - Mừng sức khỏe anh, Gavin, cám ơn anh đă lo cho em chu đáo. Cám ơn anh đă săn sóc em.
- Anh hân hạnh được làm thế. Em cũng từng chăm sóc cho anh như thế. Vả lại, chuyện này do lỗi anh. Anh cầm ly rượu của ḿnh lên, nói tiếp: - Chúc em sức khỏe. - Sau khi uống mấy hớp rượu vang, Gavin để ly xuống và lấy những trang kịch bản phim lên, anh lại nói: - Anh bắt đầu lo về vai Josephine. Anh lo không biết ai sẽ đóng vai này. Việc phân vai xem ra chưa được vừa ư.
- Thế Sara Sommerfield th́ sao?
Gavin vươn thẳng người lên, nh́n sang với ánh mắt bối rối.
- Sara Somerfield, anh lặp lại. - Mặt cô ta phẳng phiu quá, không thể quay cận cảnh.
- Nhưng cô ta đẹp.
- Hết tám phần mười láng lẩy, thế thôi. Chúng ta cần một khuôn mặt có nét, Rosie à. - Anh kẹp những trang giấy rời vào cặp đựng bản thảo, rồi để chiếc cặp lên bàn xa lông. - Anh đă nghĩ đến Jennifer Onslow, cô ta được lắm. Nhưng không hợp. Khó khăn đây. Luôn luôn được cái này th́ mất cái khác.
- Anh sẽ t́m ra được nữ diễn viên vừa ư thôi, bao giờ anh cũng t́m ra. Anh c̣n nhiều th́ giờ. Chúng ta c̣n đến bốn tháng nữa mới bắt đầu quay mà.
- Đúng, đúng thế. - Anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi nh́n nàng và nói: - Miranda English đóng vai Josephine có được không nhỉ?
Rosie nhăn mặt.
- Không, em thấy không được. Cô ta trông... kỳ quặc lắm. Nhưng cô ta là diễn viên giỏi đấy.
- Em nói kỳ quặc là sao? Có phải cô ta dùng ma túy?
- Người ta đồn thế phải không? - Rosie lắc đầu. Nhưng không phải đâu, em không có ư nói đến chuyện ấy. Em chỉ nghĩ cô ta có phần đê tiện.
- Có khi nào em nghĩ đến Sunny không? Anh muốn biết cô ấy dùng loại ma túy ǵ?
Rosie gật đầu và mặt nàng thoáng buồn.
Gavin đứng dậy, bước đến chiếc bàn tṛn bên ḷ sưởi, nơi Rosie thường để số ảnh đẹp nhất chụp cả nhóm, nh́n kỹ một lát rồi để lại vào chỗ cũ trên bàn. Anh mỉm cười nh́n Rosie rồi nói:
- Nghĩ cũng tức cười khi chúng ta mang theo tấm ảnh này bên ḿnh măi, phải không. Tấm ảnh chụp em, anh, Nell và Kevin.
Thoạt tiên Rosie không đáp. Rồi nàng nói:
- Em không biết Sunny có đem theo bức ảnh này vào viện tâm thần ở New Haven không nhỉ? Và không biết Mikey có đem theo bức của cậu ấy khi biến đi không nhỉ?
Gavin đang đứng giữa pḥng, anh quay lại nh́n nàng. Giọng nàng nghe có vẻ rất lạ lùng, anh cũng thấy cặp mắt nàng ánh lên nét kỳ lạ. Anh hỏi:
- Em nói nghe đă tức cười, thái độ em lại càng lạ nữa. Có ǵ không ổn sao?
- Không có ǵ không ổn, Gavin à. Em chỉ nhớ là chúng ta không ai cư xử với nhau cho được tốt hết.
- Rosie, em muốn nói đến chuyện ǵ thế?
- Chuyện chúng ta đối xử với nhau. Em muốn nói là chúng ta khi c̣n bé - trẻ mồ côi - đă nói với nhau rằng chúng ta là một gia đ́nh, chúng ta đă hứa giúp đỡ lẫn nhau. Nhung chúng ta không làm được. Chúng ta không giữ được lời hứa, và chính sự bi đát là ở đấy. Tất cả chúng ta đều có lỗi.
Gavin im lặng. Anh hớp một hớp rượu, bưng ly rượu đến ngồi xuống ghế. Anh hỏi:
- Lỗi v́ cái ǵ?
- V́ lảng tránh. Lảng tránh nhau. Ích kỷ, tự hào, tham vọng. Tất cả những tính xấu này thường thấy trong mọi người. Nhưng tính lảng tránh là tính xấu nhất. Lúc ấy chúng ta lảng tránh Sunny khi cô ấy cần chúng ta nhất. Chúng ta để cô ấy sa đọa. Trường hợp Mikey cũng thế. Chúng ta cũng để cho anh ấy suy sụp.
- Trường hợp Sunny th́ đúng, anh đồng ư với em. Đáng ra chúng ta đă chú ư thấy cô ấy ghiền ma túy Nhưng anh không hiểu em muốn nói ǵ về Mikey.
- Chúng ta không giúp đỡ anh ấy khi ảnh đau khổ sau vụ chia tay với Nell, khi ảnh lâm vào cảnh khó xử, dằn vặt ḿnh và quyết không học tiếp để thành luật sư. - Nàng nhích nhẹ vai, uể oải nhún vai và lắc đầu. - Đôi lúc em nghĩ Mikey bỏ đi là v́ chúng ta.
Lại nàng nói làm Gavin giật ḿnh, anh thốt lên:
- Anh không tin thế, Rosie à! Nhưng em là người luôn luôn có ḷng tốt với mọi người trong nhóm ta, vậy em đừng tự chê trách ḿnh như thế.
- Em đă không giữ lời hứa với anh.
- Ồ này này...
- Đúng, nghe em đă, em không giữ lời hứa thật đấy Nàng cắt ngang lời anh. - Khi chúng ta c̣n nhỏ, em hứa sẽ t́m hiểu về các hoạt động của anh, như làm bồi bàn ở Village, say sưa đóng kịch ở ngoại Broadway, làm xà pḥng, học với Lee Strasbreg. Nhưng cuối cùng em chẳng t́m hiểu ǵ được. Em đă thất hứa với anh. Sau vụ chúng ta kịch liệt căi nhau, mà lỗi là do em, em đă quá kiêu hănh không chịu đến xin lỗi anh.
- C̣n anh th́ khi gặp Louise, anh đă gian díu với cô ta, và cuối cùng thành hôn với cô ta. - Gavin dừng lại, nh́n vào mặt nàng. - Anh cũng thất hứa với em, Rosie. Đấy, em cứ nh́n lại đi, anh đă không giữ lời hứa. Anh đă nói chúng ta sẽ lấy nhau và cùng nhau làm việc cho kịch nghệ và cho điện ảnh, anh hứa chúng ta sẽ cùng nhau làm việc trong một toán.
Nàng cười.
- Đừng có vẻ khổ sở như thế. Chúng ta đang làm việc với nhau đây, chúng ta cùng làm trong một toán đây.
- Đúng.
- Nhưng dù sao th́ em vẫn là một con ngốc. Một đứa cứng đầu. Rất non nớt. Em bỏ đi, đến Paris và kết hôn với người đàn ông đầu tiên cầu hôn với em.
Anh cười với nàng:
- Mẹ anh thường nói rất đúng về việc này. Bà nói: Lấy nhau vội, tội một đời.
- Chà chà. - Rosie nâng ly lên uống một hơi rượu vang rồi nói tiếp: - Anh biết không, em cũng thất hứa với anh Kevin. Em thường nói nếu em thấy anh ấy làm việc ǵ điên khùng, em sẽ ngăn cản lại, thế mà em vẫn để cho anh ấy theo nghề của bố em, làm cảnh sát ch́m.
- Lạy Chúa ḷng lành, Rosie, em không thể cản anh ấy làm cho sở cảnh sát New York được đâu! Anh say sưa công việc này.
- Đúng. - Nàng lăn từ từ cái ly trong hai bàn tay, mắt nh́n ra chốn xa vắng, nàng đang suy nghĩ ǵ lung lắm. - Nhưng rồi sẽ đến lúc anh ấy phải thôi. Em nghĩ là em có thể nói để ảnh thôi làm nghề ấy. Anh ấy thường nói ảnh rất thích nghề luật, có lần ảnh đă nói ảnh muốn làm luật sư.
- Anh nhớ như thế...
- Rồi c̣n Nell nữa.
- Chúng ta để cho Nell thất vọng sao?
Rosie mỉm cười nh́n anh. - May cho chúng ta là cô ấy không thất vọng. Em nghĩ anh không để cho anh ấy thất vọng, cả em nữa, và em tin là chúng ta không thất hứa với cô ấy. Nhưng...
- Nhưng sao? Em nói tiếp anh nghe nào, Gương Mặt Thiên thần.
- Theo em th́ có lẽ Kevin đă làm cô ấy thất vọng.
- Ồ sao thế?
- V́ ảnh cứ làm cho lực lượng cảnh sát, cứ làm cảnh sát ch́m. Cô ấy rất đau khổ. Cô sống trong cảnh lo sợ hàng ngày. Khi em biết hai người yêu nhau, em rất mừng, nhưng bây giờ th́ em không biết rồi mối t́nh của hai người có bền vững không. Nếu anh ấy cứ làm cảnh sát ch́m th́ chắc không bền đâu. Em nghĩ Kevin bỏ nghề này đi ảnh mới ổn được, và Nell mới yên tâm.
- Nhưng em thừa biết cậu ấy không bỏ đâu.
- Chắc thế. Anh ấy cứ nói ảnh là cảnh sát bốn đời.
- Chúng ta không thể can thiệp được. Người ta ai nấy đều định đoạt lấy số phận của ḿnh, và họ sống theo con đường họ đă vạch ra.
- Vâng, đúng thế. Vậy tại sao anh đă kết... - Nàng dừng lại không nói hết câu, mặt ửng đỏ, đưa tay dựng thẳng một bức ảnh trên bàn.
- Nói tiếp đi, nói cho hết câu đi, Gavin dịu dàng nói.
Im lặng một lát. Rồi Rosie nh́n thẳng vào mắt anh và hỏi:
- Tại sao anh lại kết hôn với Louise?
- V́ cô ấy có thai. Anh cảm thấy anh có trách nhiệm. Bổn phận của anh là phải che chở cho cô ta. Anh không nói cho em biết chuyện này.
- Em có bao giờ hỏi anh đâu.
- Nhưng đứa bé đă chết... - Rosie không thể nói tiếp hết câu. Nàng cảm thấy bỗng nhiên nàng đâm ra lúng túng.
- Em phân vân không biết tại sao khi đứa bé chết anh vẫn cứ sống với Louise chứ ǵ?
Khi thấy nàng vẫn giữ im lặng, Gavin chậm răi nói, bằng giọng hết sức buồn bă:
- Để anh nói hết chuyện đă xảy ra cho em nghe. Đứa bé không phải sinh ra mới chết như cô ấy và anh đă nói cho mọi người nghe. Nó chết trong bụng Louise, chết khoảng hai tuần trước ngày sinh. Cô ấy phải mang cái thai chết cho đến đúng kỳ sinh nở. Louise đă đi lui đi tới với đứa bé chết trong bụng suốt 14 ngày, và cả hai người, anh và cô ấy cùng chết điếng cả người trong suốt thời gian đó.
- Ôi lạy Chúa, thật khủng khiếp! Chuyện xảy ra kinh dị như thế nào. Tội nghiệp cho Louise. Và cho anh nữa. Chắc anh đă sống trong cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Chuyện thật bi thảm biết dường nào.
- Đúng, đúng thế. Anh phải sống với cổ để giúp cổ trải qua chuyện này, và để giúp ḿnh có nghị lực giúp cổ . Gavin bỏ lửng câu nói, uống một hớp rượu vang. - Nhưng chuyện xảy ra đă lâu rồi.
- Em xin lỗi. Đúng ra em không nên hỏi những chuyện như thế này. Thật không nên chút nào hết.
- Thôi được rồi, và em cũng đừng trách ḿnh nữa. Bây giờ ta tính ăn tối sao đây? Đi ăn ở ngoài bây giờ có hơi khuya đấy phải không? - Không để cho nàng kịp đáp, anh vội vă nói tiếp: - Anh sẽ nấu cơm Ư rất ngon cho hai ta. Em có sẵn ḿ ống trong tủ, phải không?
- Có, có sẵn trong tủ. Nhưng anh là một diễn viên vĩ đại, c̣n nấu ăn th́ chắc không ra ǵ.
- Em thường hay nói với anh rằng anh nấu ăn rất ngon mà.
- Khi ấy em c̣n trẻ chẳng biết quái ǵ. - Rosie cười. - Em nghĩ chúng ta nên đến cái quán ở góc đường mà ăn th́ tốt hơn. Nào, lấy áo khoác đi. Ta đến gấp kẻo họ đóng cửa.

Chương 41

Gavin Ambrose ngồi trên ghế nệm dài trong pḥng khách căn hộ của anh tại khách sạn Ritz, mấy cuốn sách hướng dẫn t́m diễn viên nằm quanh anh. Hớp một hớp cà phê, anh lật cuốn danh bạ diễn viên chuyên nghiệp để t́m những diễn viên hàng đầu.
Anh phải t́m một diễn viên nữ hàng đầu mới được, một nữ diễn viên có tâm huyết, có linh hồn để đóng vai Josephine với anh trong vai Napoléon.
Hôm thứ năm vừa rồi, Rosie đă nói đúng, nàng nói anh c̣n nhiều th́ giờ, nhưng, có nhiều bức ảnh tài tử giỏi đang nằm trên mặt bàn bằng đá phiến, nhiều nữ tài tử có giá đă đăng kư. Kevin Costner hiện đang thực hiện một bộ phim; Dustin Hoffman tuyên bố sắp thực hiện một bộ; Sean Connery đang chuẩn bị một bộ phiêu lưu mạo hiểm rất hùng tráng. Những hoạt động rầm rộ này của ngành điện ảnh bỗng dấy lên, khiến anh cảm thấy căng thẳng v́ anh là người luôn luôn muốn làm công việc đến nơi đến chốn, hoàn hảo, nhất là việc phân vai. Tuần trước anh đă bác bỏ bà nữ diễn viên mà anh và Rosie đă thảo luận, v́ nhiều lư do. Uống xong cà phê, anh để tách xuống khay, bước đến cửa sổ trông ra Công trường Vendôme. Trời chiều, chiều thứ bảy nắng ráo, c̣n một tuần nữa là đến lễ Phục sinh, và anh tự hỏi tại sao anh lại nhốt ḿnh trong khách sạn để lục t́m ảnh của nữ minh tinh màn bạc Hollywood như thế này. Anh lại tự nhủ: tại v́ đây là công việc của anh. Nhưng kệ kiếp nó. Anh đi gọi điện cho Rosie đă, để xem nàng ra sao vào hôm tháng tư đẹp trời này.
Chuông mới reo, nàng đă nhấc máy lên nghe liền.
- Em ngồi sẵn bên điện thoại đó ư? - Anh hỏi, cười.
- Đúng thế. Thực ra th́ em sắp gọi cho anh, Gavin à.
- Tốt, anh đây rồi, Gương Mặt Thiên thần à! Thế là em khỏi mất tí th́ giờ nào. Tại sao em lại gọi cho anh?
- Em chợt nhớ ra một điều cách đây 10 phút. Đột nhiên em nghĩ đến anh có thể dùng một nữ diễn viên Pháp hay là Anh cũng được. Anh không buộc phải dùng nữ diễn viên Mỹ. Như mọi khi, anh có sức thu hút khán giả. Em vừa nghĩ ra Annick Thompson. Cô ta là người Pháp, nhưng nói tiếng Anh khá giỏi. Cô ta đă sống ở Luân Đôn nhiều năm kể từ khi lấy đạo diễn Philip Thomas. Em thấy rơ cô ta có tài và rất hợp với vai Josephine.
- Đúng đấy, Rosie, cô ta được đấy. Tại sao anh lại không nghĩ đến cô ta nhỉ? Ồ, anh biết rồi. Cô ta cao quá.
- Cô ta đứng dưới cái vũng th́ anh phải đứng trên cái thùng mới cao bằng - nàng ghẹo.
- Cám ơn nhiều lắm. Em là bạn, anh chẳng cần kẻ thù.
- Chắc anh biết em đùa mà. Nhưng cô ta không cao hơn anh lắm đâu, một inch là cùng. Mà thế th́ chả cần mang giày cao gót khi đóng phim, chỉ đi giày đế thấp là được rồi. Kiểu Hoàng tộc.
- Ư kiến chọn Annick hay đấy - Gavin đáp. - Anh sẽ đưa tên cho bà Aida để xem bà ấy nghĩ sao.
- Tại sao anh phải gọi em, Gavin?
- Anh muốn biết em có chương tŕnh ǵ không. Trời hôm nay rất đẹp, anh nghĩ chúng ta làm cái ǵ cho vui. Cả hai chúng ta đều làm việc đến hụt hơi.
- Làm ǵ bây giờ?
- Anh chẳng biết. Em là dân Paris mà. Thử đề nghị xem.
- Chúng ta có thể đi dạo chơi trong rừng Boulogne, nhưng em vừa mua sắm đồ lặt vặt, trời lạnh không tưởng được. Thật vậy, lạnh như cắt mà lại gió nữa.
- Anh chỉ muốn ra khỏi khách sạn thôi. Anh không muốn ra ngoài thành phố làm ǵ. Xem xi-nê được không?
- Ư kiến rất hay. Ta đi xem đi, nàng cười.
- Rồi anh mời em đi ăn tối luôn. Ta đến cái quán ở góc đường gần nhà em cũng được chứ?
- Được, chỗ ấy em rất thích.
- Khi nào th́ anh đón em, Gương Mặt Thiên thần?
- Thôi khỏi. Chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Fouquet trên đường Champs Elysées là được rồi. Tiết kiệm được th́ giờ. Nửa giờ nữa gặp nhau nhé.
- Anh sẽ có mặt ở đấy nửa giờ nữa.

o0o

Cuối cùng hai người từ giă những rạp xi-nê trên đại lộ Champs élysées. Rạp th́ đă chật ních cả người, rạp th́ người đứng chờ mua vé nối đuôi ở ngoài dài tḥng. H́nh như cả nửa thành nhố Paris đều đổ xô đi xem xi-nê th́ phải.
Hai người đành đáp taxi đến rạp xi-nê mà Rosie biết, nằm ở tả ngạn. Khi hai người bước lên xe, Rosie nói cho Gavin biết:
- Họ chỉ chiếu phim cũ thôi. Và em cũng chẳng biết chương tŕnh cuối tuần này có ǵ nữa. Nhưng thường có những phim hay. - Nàng nh́n chiếc mũ phớt, Gavin, anh cần phải đội mũ ấy hay sao? Em không ngờ anh thích mũ ấy.
Gavin cười toe toét :
- Anh cải trang.
- Anh đùa rồi! ở đâu em cũng nhận anh ra anh hết. Khi ở nhà hàng Fouquet, các cô các bà chắc đă nhận ra anh. Em thấy họ nh́n anh. Thật là hâm mộ.
- Họ không nh́n anh. Này Rosie, anh nói thật đấy, khi anh đội mũ này th́ chẳng ai nhận ra anh cả. Anh thấy cái mũ có vẻ kẻng đấy chứ, không à?
- Em thấy nhàu nḥ xấu xí.
Anh cười và trêu nàng mặc chiếc áo khoác nặng trịch, anh nói nh́n cái áo đau con mắt quá, hai người chọc ghẹo đùa cợt nhau cho đến khi đến tả ngạn. Hai mươi phút sau, họ vào rạp để xem phim Casablanca. Họ bị chậm đến 10 phút, nhưng không ai quan tâm. Hai người đă xem bộ phim nổi tiếng này nhiều lần rồi.
Khi vừa ngồi vào chỗ, Gavin th́ thào nói:
- Chắc sắp đến đoạn Bogie nói: "Nàng bước vào quán nhậu tồi tàn của tôi, một trong những quán nhếch nhác tồi tàn trong các thành phố khắp thế giới” Đây là câu anh ta ưa thích nhất trong bộ phim.

o0o

Khi xem phim xong, họ đến quán ăn ở góc đường chỗ Rosie ở. Quán đông người, nhưng Rosie quen biết ở đây, nên họ đă t́m cho nàng một cái bàn ở chỗ rất tốt.
- Anh nên cất mũ đi - Rosie nói khi hai người ngồi xuống. - Nếu anh cứ đội cái mũ ấy th́ em không ngồi với anh đâu. Trông kỳ cục lắm. Mọi người cứ nh́n anh khi thấy anh đội mũ.
- Ngay khi cất mũ họ cũng nh́n anh.
- Không ai quấy rầy anh ở đây đâu - Rosie đáp, nàng nh́n lên bồi bàn, cười tươi với anh ta, anh ta quen nàng. - Anh Marcel, cho vốt-ka đá nhé. - Nàng nói rồi quay qua Gavin. - Anh có muốn như thế không?
Anh gật đầu nói thêm:
- Làm ơn vắt cho tí chanh.
Người bồi bàn nh́n anh một cách hiếu kỳ, anh quay qua Rosie, lẩm bẩm nói:
- Vâng thưa bà De Montfleurie - nói xong, anh vội vă bỏ đi để làm theo lời yêu cầu của họ.
- Anh ta nhận ra anh. - Gavin nháy mắt với nàng - Nhưng anh cũng cất mũ để làm vừa ḷng em. Anh lấy mũ phớt để bên một ghế ngồi.
- Thế đẹp hơn, Gavin. Không ai làm phiền anh đâu. Đây là nước Pháp thanh lịch mà. Văn minh và nhạc Jazz.
Nàng nói chưa dứt lời th́ một thanh niên đă đến bên họ, anh ta xin lỗi rối rít rồi ch́a ra một miếng giấy trước mặt Gavin. Bằng tiếng Anh ngượng ngập, anh ta nói:
- Thưa ông Ambrose, xin ông vui ḷng cho tôi chữ kư, được không à?
Gavin cúi đầu duyên dáng, kư tên, rồi nh́n anh thanh niên, mở miệng cười rạng rỡ.
Người thanh niên Pháp bước đi, vẻ hớn hở, cười toét miệng.
Gavin nói:
- Em thấy, anh ...
- Đừng nói em nói này nói nọ, Ambrosini. Nếu không em về đây.
Anh cười nh́n nàng, vẻ sung sướng.
Nàng cười thật tươi, nh́n anh một hồi lâu, đầu nghiêng về một bên, cặp mắt xanh ánh lên vẻ thắc mắc. Nàng định hỏi anh cái ǵ đấy th́ người bồi bàn đem thức uống đến.
Thấy Gavin không có mũ, anh ta thốt lên:
- A, đúng rồi, ông Ambrose! Đúng rồi! - Anh ta mới thêm bằng tiếng Anh: - Tôi đă nghĩ chính ông mà.
Gavin gật đầu, cặp mắt chào anh, và khi c̣n lại hai người, anh nh́n Rosie, mắt nheo lại:
- Em có nhận xét thật đúng. - Nói xong, anh cười vừa nâng ly cụng ly nàng. – Mừng em. - Anh nói bằng giọng diễn viên tuyệt vời nhất.
Sau khi ăn xong, trong lúc uống cà phê, Rosie hỏi anh bằng một giọng rất tỉnh táo:
- Anh Gavin này, em hỏi anh một chuyện được không?
- Được hỏi đi.
- Tại sao anh lại sống được với Louise trong nhiều năm như thế? Cuối cùng th́ cô ấy cũng nguôi ngoai quên câu chuyện đứa con đầu ḷng đă chết. Cả hai đều nguôi. Vậy nếu anh không được hạnh phúc, tại sao không chia tay cô ta?
- Có nhiều lư do, Rosie à, nhưng lư do hàng đầu và quan trọng nhất là v́ đứa con trai của anh. Anh đă lớn lên mồ côi cha. Ồ đúng là anh có ông nội thương, nhưng không giống t́nh cha con. Và anh muốn David có cha, có anh một bên khi nó cần anh. Anh thấy anh phải tập trung với công việc, phải hiến thân cho sự nghiệp, nếu anh muốn thành công theo ư ḿnh mong muốn. Anh chỉ có một mục đích duy nhất là nghề nghiệp, cho nên anh không muốn vướng vào những vấn đề khó khăn về hôn nhân, những khó khăn về ly dị, những khó khăn về vấn đề phụ nữ. Không lơ là công việc, nguyên tắc của anh là thế.
- Có phải anh nói không có người đàn bà nào khác trong đời anh? - Nàng dịu dàng hỏi, nh́n anh với vẻ hiếu kỳ.
- Không có nhiều, Rosie à. Anh luôn luôn giữ được thái độ bên ngoài b́nh thản, như người có gia đ́nh hạnh phúc. Em không nghĩ thế à?
- Đúng, đúng thế. Chỉ thời gian gần đây thôi em mới biết anh không được hạnh phúc trong những năm qua. Thậm chí mới tháng 11 năm ngoái đấy thôi, khi chúng ta hoàn tất phim Người tạo ra Vua, em vẫn đinh ninh là anh được hạnh phúc trong hôn nhân. Em đă nói với Nell như vậy.
- Và cô ấy nói sao?
- Nell không đồng ư với em. Cô ấy nói em không được quên anh là một diễn viên.
- Cô ấy thật tài, cô Jeffrey của chúng ta.
- Anh nên tin tưởng vào tài khôn ngoan của cô ấy.
- Rosie này...
- Sao, Gavin?
- Có lư do khác nữa khiến anh không chia tay Louise. - Anh lại dừng một lát, đưa cặp mắt sáng b́nh tĩnh nh́n nàng. - Lư do đó là v́ em đă lấy chồng, cho nên chuyện chia tay Louise không c̣n quan trọng nữa.
Rosie nh́n anh chằm chằm. Nàng chậm răi đáp:
- Và lư do khiến em c̣n ở với Guy... là v́ anh có vợ.
Trời đêm lạnh, trong veo một màu xanh thẫm và không một áng mây, trăng tṛn vành vạnh.
Hai người đi bộ trên đường về nhà, không nói với nhau một lời, cũng không chạm vào người nhau.
Khi đă vào nhà, Rosie ném chiếc áo khoác lên chiếc ghế gỗ nhỏ ngoài tiền sảnh, Gavin cũng cởi áo khoác làm theo nàng.
Không nói một lời, nàng vội vă vào pḥng khách và đứng ở giữa pḥng, quay mặt không nh́n vào anh.
Anh dừng lại ở ngưỡng cửa, nh́n nàng. Trong pḥng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, gian pḥng hơi tối, anh không thể nh́n rơ nét mặt của nàng. Anh muốn đến bên nàng, nhưng anh thấy không cất chân lên được. Không hiểu sao, anh đứng yên như trời trồng tại chỗ.
Cuối cùng nàng quay lại nh́n anh.
Hai người đứng yên nh́n nhau không nói.
Nàng bước lên một bước về phía anh.
Anh bước lên một bước.
Chính lúc này, lúc mà cả hai từ từ tiến lại gần nhau ở giữa pḥng, tự ư tiến lại, họ biết chắc chắn rằng cuộc đời của họ sắp thay đổi. Thay đổi hoàn toàn không có ǵ ngăn cản họ được. Họ bỗng cảm thấy rằng không có ǵ trên đời này làm cho họ thay ḷng đổi dạ được nữa.
Nàng nhào vào ṿng tay anh, anh ôm gh́ thật mạnh cơ thể của nàng.
Nàng ôm quanh người anh, lần hai bàn tay lên gáy anh bấu mười ngón tay vào da thịt anh, anh áp mạnh mười ngón tay ḿnh vào lưng nàng.
Hai người hôn nhau, nụ hôn say đắm, môi gắp chặt vào nhau như không bao giờ rời nhau ra được. Nụ hôn như để nói lên họ đă xua tan đi hết những nỗi đau đớn trong nhiều năm qua, họ ôm chặt lấy nhau như những kẻ sắp chết đuối không chịu rời nhau.
Anh say sưa hưởng mùi vị dịu ngọt trên môi nàng, pha lẫn mùi vị dịu ngọt này là vị mặn của nước mắt. Cuối cùng anh nhả môi nàng ra, đưa mấy đầu ngón tay sờ vào hai má nàng. Hai má ướt đẫm nước mắt.
Anh quay mắt nh́n vào mắt nàng.
Nàng nh́n lại anh:
- Gavin? ôi, anh Gavin, em yêu anh. Em yêu anh biết dường nào.
- Rosie, anh cũng yêu em. Bao giờ anh cũng yêu em, không ngày nào anh không yêu em, không giây phút nào anh không khỏi yêu em.
Thế là mọi sự đă rơ ràng.
Cuối cùng th́ mọi sự đă rơ ràng, sau bao nhiêu năm trời im lặng.
Ánh mắt trao nhau đầy thông cảm và hiểu biết, rồi không nói một lời, anh nắm tay nàng dẫn nàng đi.
Chỉ mấy giây sau, Rosie phân vân tự hỏi không biết làm sao mà họ đi từ pḥng khách vào pḥng ngủ trong một thời gian ngắn ngủi như thế, không hiểu hai người đă cởi áo quần ra khi nào và ở đâu nữa. Rồi khi Gavin kéo nàng ôm vào ḷng th́ họ không c̣n suy nghĩ ǵ nữa mà chỉ biết hôn nhau say đắm.
Rosie hôn lại anh không kém phần cuồng nhiệt. Họ hôn nhau như chưa bao giờ họ xa cách nhau. Những năm tháng lùi xa. Họ trở lại nơi mà họ đă từng biết nhau, nơi thân thuộc, nơi của hai người.
Mặc dù anh đă không làm t́nh với nàng suốt 11 năm qua, nhưng Gavin vẫn thuộc nằm ḷng mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng như chính cơ thể anh vậy. Và nàng cũng thuộc ḷng cơ thể anh.
Hai người say sưa t́m lại những cảm giác cũ, mang lại cho nhau nhưng niềm khoái cảm vô bờ. Họ mê mẩn nhớ lại những kỷ niệm xưa, ḷng tràn ngập hạnh phúc.
Nàng là người yêu đầu tiên của anh, và anh là người yêu đầu tiên của nàng. Bây giờ hai người đến lại với nhau chẳng khác nào họ làm t́nh lần đầu vậy.
Thế nhưng cuộc mây mưa lần này khác xưa. Họ khôn ngoan hơn; v́ họ đă chịu đau khổ v́ nhau, cho nên lần này cuộc t́nh đă mang lại cho họ nhiều nỗi êm ái mới lạ khôn lường.
Cả hai đều cảm thấy đêm trôi qua như một giấc mộng.
Sau trận mây mưa tái ngộ, hai người ngủ kh́, nhiều giờ sau họ mới thức dậy, họ lại lo lắng đưa tay sờ nhau như sợ chuyện vừa qua không thật. Rồi Gavin thấy ḿnh muốn làm t́nh lại. Một lần nữa anh ôm nàng vào ḷng yêu nàng say đắm không đắn đo phân vân. Rosie cũng cảm thấy thế, nàng mê mẩn thả ḿnh theo anh. Họ lại ngủ, rồi lại làm t́nh vào lúc rạng đông ló rạng. Cuối cùng họ d́u nhau vào giấc ngủ say sưa mà cả hai, không người nào từng có giấc ngủ như thế trước đây.

o0o

Rosie trở người trên giường, nàng đưa tay t́m Gavin thấy không có anh trên giường.
Nàng vùng ngồi dậy, nhấp nháy mắt trong ánh mặt trời ban mai, quanh pḥng, giống như đêm qua nàng nghĩ tất cả chỉ là giấc mộng.
Nhưng không phải. Nàng nh́n vào cơ thể ḿnh nàng biết không phải là mơ. Dấu vết anh c̣n in lại trên cơ thể nàng. Nàng mỉm cười, thu áo quần trên giường ngủ lại rồi đứng lên, t́m chiếc áo khoác dài mặc vào và đi t́m anh.
Anh đang ngồi sau bàn làm việc trong văn pḥng của nàng, mặc trên người chiếc áo len tay dài và quần thường nhật, cặp kính gọng đồi mồi xệ xuống trên sống mũi. Trước mặt anh, tập kịch bản phim mở rộng.
- Gavin, tập kịch bản của em mà? Cẩn thận đấy nhé, em ghi chú lung tung khắp bên lề đấy.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười với nàng.
- Chào người yêu sau đêm ân ái như thế đấy sao?
- Ồ anh... anh! - Nàng vừa cười vừa nói lớn. - Anh đừng lục lạo, Ambrosini?
- Anh yêu em mới làm thế.
- Em cũng yêu anh. - Nàng đến bàn, cúi người hôn lên má anh. Anh hơi nhích mặt qua để hôn lên miệng nàng, rồi kéo nàng vào ḷng, áp đầu vào vai nàng. - Lạy Chúa, anh yêu em biết dường nào, Rosie. Yêu nhiều lắm, em không biết đấy thôi. - Anh ôm nàng một lát rồi thả ra. - Đừng sợ về tập kịch bản, anh chỉ lấy ra một trang để sửa vài chỗ trong phần đối thoại của anh thôi. Ngày mai anh sẽ hoàn lại ở phim trường.
Nàng đứng dậy, đi qua pḥng, vừa ngoảnh đầu lui, nói:
- Em ngửi thấy mùi cà phê pha rồi. Tuyệt quá, anh thân yêu. Anh muốn uống tách nữa không?
- Không, cám ơn em, Thiên thần.
Chuông điện thoại reo.
Cả hai đều nh́n vào máy.
Rosie lặng lẽ nói:
- Em hy vọng không phải Johnny.
Gavin đứng lên.
- Anh để em tự do - anh nói rồi bước đi khỏi bàn.
Nàng lắc đầu.
- Không sao, anh cứ ở đây. Em không có ǵ bí mật phải giấu anh. Vả lại, máy c̣n hoạt động.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo.
- Không, không phải.
Nàng nắm chặt ống nghe. - Alô? - Bỗng mặt nàng tươi lên. - Nell, mạnh khỏe chứ? Cậu ở đâu đấy?
Liền sau đó, nụ cười tắt trên môi nàng. - Ô Nell, không thể được, ôi lạy Chúa! - Nàng nắm chặt ống nghe, ngồi phịch xuống ghế. - Ôi lạy Chúa tôi? - Nàng lại la lên, mặt thất sắc. - Ừ, ừ, ḿnh sẽ đến ngay, đến ngay lập túc. - Nàng dừng lại lắng nghe, mắt nh́n Gavin, anh đang đứng gần bàn, cau mày lại. Anh thấy mắt nàng mở to khiếp đảm, nàng run lập cập. - Ừ, được rồi, ḿnh sẽ làm thế. Ḿnh sẽ để lại lời nhắn lên máy cậu. - Nàng cúp máy.
Anh bước đến bên nàng, hỏi:
- Chuyện ǵ thế, Rosie? Có ǵ không ổn à?
Nàng sửng sốt nh́n anh, lắc đầu, khi nàng cất tiếng nói lại, giọng nàng run run:
- Chuyện của Kev. Anh ấy bị bắn. Anh ấy bị thương rất nặng. Các bác sĩ ở Bellevue cho Nell biết t́nh trạng anh ấy rất nguy hiểm - nàng bật khóc. - Họ sợ Kev nguy đến tính mạng.

Chương 42

Vào sáng thứ hai. Rosie và Gavin từ phi trường Kennedy đi thẳng đến bệnh viện Bellevue. Nell đang lo lắng đợi hai người ở đây.
Sau một ngày Chủ nhật dài, cô bơ phờ mệt mỏi, mặt mày thất sắc, khi vừa trông thấy hai người, cô khóc như mưa. Khi Rosie đến an ủi cô, nàng cũng khóc. Hai người ôm lấy nhau một hồi, rồi Gavin gỡ Nell ra, ôm cô vào ḷng, cố động viên cô trấn tĩnh như anh đă động viên Rosie khi hai người ngồi trên máy bay xuyên đại dương.
- Kevin khỏe lắm, khỏe như ngựa - anh nói khi ôm quàng hai tay quanh người Nell, rồi anh d́u cô đến dăy ghế ở cuối pḥng đợi. - Nếu người nào có sức khỏe để qua khỏi, th́ người ấy chính là Kevin.
- Nhưng anh không hiểu đâu, Nell vừa khóc vừa nói. - Anh ấy không phải chỉ bị một vết đạn thôi đâu. Chúng bắn anh cả một loạt. Anh ấy bị mấy vết thương và mất rất nhiều máu.
Mặc dù cũng hết sức lo sợ, những Rosie vẫn cố nói thêm:
- Gavin đúng đấy, Kev sẽ qua khỏi. Anh ấy sẽ qua khỏi. Ảnh không thể chết như bố được. - Ngồi xuống bên Nell, nàng nói tiếp: - Khi nào ta được vào thăm Kevin? Các bác sĩ đâu rồi?
Nell đáp :
- Để ḿnh đi báo cho bà trưởng điều dưỡng biết. Bà sẽ gọi bác sĩ Morris. Ông ta bảo làm thế khi các cậu đến.
Rosie gật đầu Nell vội vă bỏ đi.
Gavin nắm bàn tay của Rosie, bóp chặt trong tay ḿnh.
- Nếu Kevin cần máu, anh sẵn sàng truyền máu anh cho ấy, Rosie à. Anh nghĩ chắc em cũng bằng ḷng.
Nàng nh́n anh.
- Nhưng cho máu th́ phải thử có an toàn không đă chứ?
- Đúng. Nhưng anh muốn em biết là anh rất mong muốn được cho máu. Nếu là anh th́ chắc Kev cũng sẵn sàng cho máu.
- Đúng, chắc anh ấy sẵn sàng, em cám ơn lời đề nghị của anh. Đợi xem bác sĩ nói sao đă.
Mấy phút sau Nell trở lại với một người đàn ông mặc áo bờ lu trắng, Rosie nghĩ chắc ông ta là bác sĩ đang chữa cho Kevin.
Nell giới thiệu mấy người với nhau, rồi Rosie hỏi khi nào họ có thể thăm Kevin được.
- Anh ấy vẫn c̣n hôn mê, thưa cô Madigan. - Bác sĩ Morris nói. - Và ảnh đang nằm trong pḥng cấp cứu, nhưng nếu cô muốn, cô có thể đến thăm cũng được.
- Chúng tôi muốn lắm, Rosie đáp. - T́nh h́nh anh tôi ra sao, thưa bác sĩ Morris?
- Có hơi đỡ hơn hôm qua. Sáng hôm nay chúng tôi lại giải phẫu cho ảnh thêm lần nữa, lấy viên đạn thứ tư, viên cuối cùng, thế là ảnh ổn định rồi đấy. Cô nên nhớ là anh ấy c̣n rất trẻ, rất khỏe và hết sức vạm vỡ, cơ thể thật tuyệt vời. Nhờ thế mới giải phẫu được nhiều lần.
Rosie gật đầu. Nàng lại muốn khóc bèn quay mặt đi, đằng hắng giọng, lục t́m trong túi xách lấy khăn tay.
Gavin lên tiếng:
- Nếu anh ấy cần truyền máu cô Madigan và tôi sẵn sàng cho máu.
- Bây giờ chúng tôi không cần truyền máu cho ảnh, và chắc chúng tôi cũng không cần truyền làm ǵ. Nhưng ư kiến thật quí. Xin cám ơn. Chúng ta đi chứ?
Cả ba người đi theo bác sĩ Morris ra khỏi pḥng đợi, họ đi dọc theo hành lang đến pḥng cấp cứu. Ông bác sĩ mở cửa, dẫn Rosie và Gavin vào pḥng của Kevin, c̣n Nell đứng lại ngoài hành lang. Kevin nằm trên giường bệnh, người được gắn nhiều ống nối với các thứ máy móc. Anh trắng như vải trải giường. Hai mắt nắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
Rosie bước đến gần giường, sờ tay anh, nghiêng người sát anh, và hôn vào má anh:
- Em đây, Kev thân yêu - nàng nói, cố giữ không để nước mắt trào ra. - Rosie đây, em đến thăm anh, có cả Gavin và Nell nữa. Chúng tôi yêu anh, Kev à.
Kevin vẫn nằm im không nhúc nhích. Rosie lại bóp tay anh rồi quay người đi ra. Nước mắt chảy xuống hai má. Nàng cảm thấy tất cả sinh lực trong người anh h́nh như tiêu tan đâu hết, ḷng nàng thắt lại. Bỗng nàng biết tại sao hôm qua người ta đă chẩn đoán và cho biết t́nh h́nh nghiêm trọng như thế.
Gavin bước đến bên giường, anh nắm tay Kevin.
- Kev, Gavin đây. - Bọn ḿnh sẽ ở lại đây với cậu cho đến lúc cậu b́nh phục. - Rồi anh nghiêng người hôn lên má anh như Rosie đă làm hồi năy.
Ra ngoài hành lang, họ gặp Neil O connor, anh ta lại đến thăm Kevin. Nell giới thiệu người thám tử với Rosie và Gavin. Ông bác sĩ xin lỗi, và Neil đi theo họ đến pḥng đợi.
Khi ông bác sĩ vừa đi khỏi, Rosie liền hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào?
Neil lắc đầu.
- Tôi xin lỗi, Rosie. Tôi không biết rơ. Và chúng tôi chỉ đợi đến khi nói chuyện với Kev mới biết được chuyện ǵ đă xảy ra.
- Hôm qua Nell có cho chúng tôi biết người cộng tác với Kev cũng bị thương. Anh ta chưa cho anh biết ǵ hết à? Hay anh ta cũng mê man bất tỉnh.
Neil lắc đầu, vẻ mặt anh trông thẫn thờ. Im lặng một lát Neil mới nói bằng một giọng nho nhỏ, run run :
- Rủi thay là Tony vừa chết.
- Ôi trời! - Nell la lên và áp bàn tay vào miệng, nước mắt lại tuôn ra.
Rosie níu chặt cánh tay của Gavin. Mặt nàng xanh như tàu lá.

o0o

Ba người bạn túc trực canh gác suốt bốn ngày.
Đến ngày thứ sáu, 17 tháng tư, Kevin Madigan mới tỉnh dậy, anh mở mắt ra. Đúng là ngày thứ sáu tốt lành, bắt đầu ngày cuối tuần lễ Phục sinh.
Nell đang ngồi bên giường anh, và nàng là người đầu tiên anh trông thấy. Anh yếu ớt mỉm cười nh́n nàng.
- Chào cưng - anh thều thào nói.
- Ôi Kev! ơn Chúa! - Nàng la lên, đưa tay nắm chặt lấy tay anh. Nàng đứng dậy, cúi môi hôn lên má anh và th́ thào bên tai anh: - Em yêu anh.
- Nell, anh cũng yêu em - anh th́ thào đáp, giọng khàn khàn. Vẫn nắm tay anh, cô ngồi xuống, mắt dán vào mặt anh. Nước mắt tuôn trào.
- Nell, anh xin lỗi.
- Yên ổn cả, anh đừng nói. Anh c̣n yếu. Anh đă trải qua một trận cực kỳ khủng khiếp. Nhưng em biết anh sắp qua khỏi. - Nàng cố rút tay lui. Anh đă nắm chặt tay cô.
Cô nói:
- Kev, để em đi. Một chút thôi. Em muốn t́m Rosie và Gavin. Họ đang ở ngoài pḥng đợi.

Chương 43

Rosie biết Johnny hiện đang ở Manhattan.
Anh đă để lại vô số lời nhắn trên máy của nàng tại nhà ở Paris và đă gọi đến trụ sở Hiệp Hội Jeffrey nhiều lần để t́m Nell. Người phụ tá của cô đă được lệnh trả lời cho tất cả các khách hàng của Nell rằng cô đang đi nghỉ xa, không thể tiếp xúc được.
Nhưng vào chiều thứ sáu tốt lành này, Rosie biết Kevin đă b́nh phục, nàng bèn quyết định gặp Johnny. Nàng cần nói cho anh biết hai người không thể sống chung với nhau được.
Sau khi gọi đến khách sạn Waldorf Astoria và được chuyển qua cho bàn nhắn tin, Rosie cúp máy. Rơ ràng là những cuộc gọi đến cho anh đều bị kiểm soát; nàng không muốn để lại cho họ số điện thoại của Gavin ở Trump Tower. Sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi, nàng quyết định đi đến xuống thu băng Hit Factory, có lẽ Johnny đang thu đĩa ở đấy. Có lần khi bàn về chuyện thu băng, anh đă cho nàng biết anh thích làm việc sớm, khoảng 11 giờ và làm miết cho đến 6 hay 7 giờ. Nàng nh́n đồng hồ. Mới 3 giờ. Nàng muốn đáp taxi đến đấy ngay.
Từ bệnh viện về căn hộ của Gavin ở Trump Tower mới hết một giờ, Rosie vội vă vào toilet tắm vội dưới ṿi sen. Sau khi trang điểm và làm tóc xong, nàng mặc bộ đồ màu xám với áo khoác cùng màu, dài đến đầu gối.
Gavin ở lại bệnh viện Bellevue với Kevin và Nell. Nàng để lại tờ giấy trên bàn anh, báo cho anh biết nàng sẽ về trong ṿng hai giờ nữa. Sau khi lật xem Trang Vàng Manhattan, nàng nhớ trong óc hăng Hit Factory vẫn c̣n ở chỗ cũ trên đường phố 54 Tây.
Mười phút sau, khi đang trả tiền taxi, Rosie liếc mắt thấy Kenny Crossland, người đàn đệm cho Johnny. Anh ta dừng lại cổng vào ṭa cao ốc, nơi hăng Hit Factory đặt trụ sở.
Khi nàng vừa quay lui và bước lên một bước, anh ta liền cười toe toét với nàng và nói lớn:
- Chào Rosie? Johnny rất mong gặp cô đấy. Anh ta làm chúng tôi điên lên hết. Không gặp được cô, anh ta buồn ghê lắm.
- Tôi đă cố gắng để gặp ảnh, Rosie đáp. - Tôi mới đáp máy bay từ Paris đến. Nàng nhún vai, nh́n anh ta mỉm cười. - Đây, tôi đến rồi đây.
Kenny quàng tay quanh vai nàng, cùng nàng đi vào ṭa cao ốc. Vừa đi đến thang máy, anh ta vừa nói:
- Hôm nay chúng tôi thu âm phần nhạc, nhưng Johnny vẫn đến. Ảnh thích có mặt trong bất cứ khâu nào của chương tŕnh thu đĩa. Có lẽ bây giờ ảnh đang  diễn tập, hay có thể ảnh đang lồng tiếng cũng nên.
Rosie chỉ gật đầu, nàng không muốn nói nhiều quá với Kenny. Tựu trung nàng chỉ đến với Johnny, và nàng nhớ trong chuyến lưu diễn ở Anh vừa rồi, anh ta và Kenny thường hay căi cọ nhau lặt vặt về đủ thứ chuyện. Nàng bỗng cảm thấy muốn bảo vệ cho Johnny, nàng không muốn để cho những người hợp tác với anh có chuyện để đàm tiếu vô ích.
Kenny để nàng đứng ở pḥng tiếp tân, bảo nàng đợi ở đây để anh ta đi t́m Johnny. Nàng cám ơn, anh ta cười toe toét rồi biến mất.
Ngồi xuống ghế, nàng cảm thấy mệt mỏi suy nhược, dựa đầu vào lưng ghế và đưa mắt thẫn thờ nh́n lên các bức tường. Khắp nơi đều treo các huy chương vàng, huy chương bạc lồng khung của các minh tinh như Billy Joel, Michael, Paul Simon, Madonna và Johnny Fortune.
Nàng phân vân không biết tại sao chưa thấy Johnny đến, nhưng rồi nàng nghĩ anh ta đang làm việc, và phải đợi cho xong việc mới đi được.
Khoảng 15 phút sau, một thanh niên bước vào pḥng tiếp tân, giới thiệu với nàng anh ta là một trong những nhà sản xuất đĩa của Johnny. Anh ta nói năng bặt thiệp, mời nàng theo anh, đến thang máy để lên một tầng lầu khác. Đến đây, anh ta dẫn nàng vào pḥng kiểm soát. Qua cửa sổ lắp kính, nàng thấy trong pḥng thu thanh, anh đang hát trước micrô. Hai mắt nhắm lại, tai đeo ống nghe.
Người thanh niên nói:
- Johnny sắp xong rồi đấy. Anh ấy đang lồng tiếng vào đĩa. - H́nh như anh ta nghĩ rằng nàng muốn biết công việc tiến hành ra sao, bèn nói thêm: - Johnny nghe âm nhạc đă thu vào đĩa trên ống nghe,  rồi anh hát vào micrô.
- Hay nhỉ - Rosie nói nho nhỏ, mắt vẫn nh́n Johnny. Người thanh niên cười, gật đầu rồi bỏ đi, để nàng ở lại trong pḥng kiểm soát với người kỹ sư âm thanh.

o0o

Khi Johnny lồng tiếng xong, anh mở mắt ra, nh́n người kỹ sư ở ngoài pḥng kiểm soát. Người này gật đầu với vẻ phấn khởi và đưa ngón cái lên làm dấu, muốn nói cho anh biết việc thu đĩa đă hoàn tất.
Chính lúc ấy Johnny trông thấy nàng.
Anh có vẻ ngạc nhiên một thoáng.
Rồi mặt anh sáng lên, đưa tay vẫy chào. Anh để micrô xuống và tháo hai ống nghe ra, ra dấu gọi nàng.
Rosie vào pḥng thu băng với anh.
Lập tức anh kéo nàng ôm vào ḷng, hôn nàng.
Một lát sau, nàng cố đẩy anh ra một cách nhẹ nhàng, nàng gượng cười và nói:
- Johnny, người kỹ sư đang nh́n chúng ta kia ḱa.
- Kệ anh ta. Ôi cưng, gặp em thật tuyệt! Anh nhớ em quá trời! - Vẫn nắm chặt hai vai nàng, anh đứng nh́n người lui, nh́n nàng đăm đăm, cười toe toét. Nhưng cặp mắt xanh trong sáng có vẻ căng thẳng, nàng thấy thoáng hiện nét bực tức giận dữ. Khi cất tiếng nói tiếp giọng anh có hơi to một chút:
- Chà, Rosie, anh đă cố t́m gặp em nhiều ngày liền? Cứ gọi đến nhà em măi. T́m măi đến nổi điên lên. Tại sao em không gọi lại cho anh? Em biến mất nơi nào?
Nàng vẫn nh́n anh, không nói. Quá lo lắng cho anh trai, mệt mỏi v́ say máy bay, kiệt sức v́ thúc canh ở bệnh viện và quá lo sợ cuộc chạm trán này, Rosie cảm thấy mất b́nh tĩnh. Nàng cố trấn tĩnh lại.
Thấy nàng không trả lời, anh nói tiếp:
- Cưng à, chúng ta phải thay đổi tất cả mọi việc; anh không thể sống như thế này được. Em phải đi theo anh mọi lúc mọi nơi. - Nh́n nàng đăm đăm, vẻ mặt anh bỗng ngờ ngợ, anh lớn tiếng nói tiếp: - Tại sao em không báo anh biết em sẽ đến? Em sẽ ở lại với anh bao lâu?
Nghe anh nói, bỗng nàng thấy người căng thẳng. Nàng chợt nghĩ đến anh trai nàng đang chống chọi với thương tích trầm trọng trên người trong pḥng cấp cứu ở bệnh viện Bellevue, nàng bèn nhích người, nước mắt tuôn đầy cả mặt.
Johnny thất sắc, đưa tay quàng quanh người nàng, dẫn nàng ra khỏi pḥng ghi âm vừa nói:
- Ấy, cưng, đừng khóc. Anh đă nóng nảy v́ anh quá lo buồn. - Anh dẫn nàng vào văn pḥng rồi đóng cửa lại.
Rosie vẫn khóc sướt mướt. Nàng ngồi xuống ghế, dưa tay lục túi xách lấy cái khăn tay, lau mặt. Những cảm xúc bị dồn nén trong mấy ngày qua có dịp bùng ra, nàng khóc măi không ngớt.
Johnny sững sờ, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt nàng; anh bàng hoàng bối rối. Cuối cùng, anh lấy giọng dịu dàng nói với nàng.
- Rosie, đáng ra anh không được ăn nói với em như thế. Anh không có ư định làm em buồn.
Hít vào một hơi thật dài, nàng vừa khóc vừa nói:
- Không phải v́ anh, Johnny à. - Và rồi vẫn  không ngăn được cơn khóc, nàng nói tức tưởi: - V́ anh trai của em, anh Kevin? Anh ấy bị bắn. Anh gần chết. V́ thế mà mấy ngày qua anh không được tin em, Johnny. Em phải đến bệnh viện với anh ấy. - Lại một lần nữa, nàng thấy trước mắt h́nh ảnh Kevin mặt mày trắng bệch, nước mắt nàng lại tuôn ra.
- Bị bắn à. Chuyện xảy ra như thế nào? Anh ấy bị cướp giật, hay bị ǵ? - Johnny cau mày hỏi.
- Không, anh ấy không bị cướp giật. Anh ấy bị bắn khi hành sự. Bị bọn Ma-phi-a bắn. Chúng đă bắn anh ấy như chúng đă bắn bố em - Rosie nói lớn qua nước mắt.
- Ma-phi-a, Johnny nói. Anh không hiểu...
- Anh của em là cảnh sát ch́m. Em không định nói cho ai biết, nhưng...
- Cảnh sát ch́m - Johnny lẩm bẩm, mắt nh́n nàng.
- Đúng, - Rosie đáp, gật đầu. Anh ấy làm ở Sở cảnh sát New York nhiều năm nay rồi. Mới cách đây mấy tháng, ảnh chuyển sang làm ở pḥng trinh sát tội phạm để điều tra một gia đ́nh Ma-phi-a. Gia đ́nh Rudolfo. Chắc anh đă nghe tiếng gia đ́nh này. Ai cũng biết tiếng gia đ́nh này hết. Họ đă bắn Kevin. Gia đ́nh Rudolfo đă bắn anh của em. - Nàng áp chiếc khăn vào mặt để chặn nước mắt.
Johnny ngồi sững người trên ghế, mặt tái mét. Anh nh́n Rosie đăm đăm, vẻ không tin nổi những lời anh vừa nghe, cố nhớ lại nhũng ǵ nàng vừa nói. Ở Paris, anh đă nghe nàng nói anh nàng là kế toán viên, rồi bây giờ nàng lại nói anh nàng là cảnh sát ch́m. Cảnh sát ch́m bị gia đ́nh Rudolfo bắn.
Thế giới của anh bị đảo lộn hết.
- Em không phải đến đây để nói với anh về chuyện Kevin đâu, Rosie chậm răi nói. - Em nói chuyện đó v́ em quá buồn phiền. Em đến giăi bày cho anh một chuyện, chuyện về chúng ta.
- Em nói thế là sao? -- anh hỏi, giọng thật khẽ.
Rosie nh́n thẳng vào mặt anh, cố mỉm cười. Nhưng nụ cười tắt ngay. Nàng cố lấy giọng hết sức dịu dàng, nói:
- Johnny à, chuyện không thể thực hiện được?
- Chuyện ǵ không thể thực hiện được?
- Chuyện của anh và em.
Bỗng nhiên Johnny biết chuyện ǵ xảy đến rồi, ta biết nàng sắp nói cái ǵ rồi, nhưng anh vẫn không tin được chuyện xảy ra như thế. Johnny cảm thấy như máu đă khô cạn hết trong người anh, anh cảm thấy đau đớn, anh ngồi tựa người ra ghế, ḷng run sợ.
Cuối cùng, Johnny cất tiếng nói:
- Tại sao không thực hiện được? Anh yêu em mà, Rosie. Anh biết em yêu anh mà!
Nàng hít vào một hơi dài, đưa tay nắm bàn tay anh nói :
- Nhưng em không yêu anh, Johnny à. Ít ra cũng không theo lối anh muốn em yêu anh.
- Chúng ta đă yêu nhau rất tuyệt vời kia mà! Tuyệt vời ở trên giường, tuyệt vời khi không có ở trên giường. Em đă nói với anh như thế ở Luân Đôn.
- Ồ, Johnny, anh rất tuyệt vời, rất đáng yêu và rộng lượng. Nhưng em không thể kết hôn với anh được. Chúng ta rất khác nhau trong nhiều phương diện.
- Những phương diện nào? Cho anh biết khác nhau ra sao?
- Khác nhau ở lối sống.
- Thật anh không hiểu nổi.
- Này nhé. Anh là người nghệ sĩ vĩ đại nhất thế giới: anh là siêu sao, và anh sống theo phong cách của những bậc siêu siêu sao; anh sống như thế v́ công việc của anh khiến anh phải sống thế. Giờ giấc anh sống kỳ lạ lắm. Rồi anh lại cần có người vợ luôn luôn đi theo anh. Cả đêm lẫn ngày. Cả vào những chuyến lưu diễn của anh. Luôn luôn ở bên cạnh anh. Johnny em không thể làm được. Em có nghề nghiệp riêng. Em yêu nghề của em, và không thể bỏ nghề được. Anh th́ muốn sở hữu em - thậm chí c̣n kiểm soát nữa - trong khi em muốn được hoàn toàn độc lập Duyên nồng của ta măi thắm được không.
- Khi chúng ta lên giường th́ duyên nồng lại thắm. Chúng ta có khác ǵ đâu, phải không?
- Không, có khác chứ. Anh là người rất ham mê t́nh dục, em thấy anh rất quyến rũ về mặt ấy. Nhưng t́nh dục không đủ. Trong hôn nhân, phải có cái ǵ khác nữa.
- Em không tạo cho chúng ta có cơ hội để sống cuộc sống vợ chồng - anh lập luận, lấy lại b́nh tĩnh nh́n nàng đăm đăm. - Anh ở bên Úc hơn một tháng trời, bảy tuần liền anh không thấy mặt em. Chúng ta cần phải sống cùng nhau, Rosie. Sống với anh vài hôm ở khách sạn Waldorf, mọi việc sẽ êm thấm như trước thôi. Như những ngày chúng ta sống ở Luân Đôn và Paris. Anh biết thế nào cũng được như thế lại.
Rosie lắc đầu, buông tay anh ra và đứng dậy.
- Không, sẽ không được như thế đâu, Johnny à.
- Em lầm rồi, cưng! - Anh thốt lên, vùng đứng dậy - Em không thể nói rằng em không cảm ǵ với anh hết, em không thể nói rằng em không yêu anh như cách anh yêu em! Anh nhớ rơ từng giây từng phút hai ta sống với nhau, anh nghĩ rằng chuyện đó không phải là đóng kịch, em nhớ cho điều đó, cưng.
Nàng gật đầu.
- Đúng, em nhớ, Johnny. Sống với anh thật tuyệt. Anh làm cho em say sưa mê mẩn, nhưng em không thật yêu anh. V́ thế giữa hai ta không có tương lai.
Anh sửng sốt nh́n nàng. Anh quá kinh ngạc đến độ không nói được thành lời.
Sự thông cảm, ḷng trắc ẩn và tính dịu dàng lại trỗi dậy trong ḷng nàng, hiển hiện qua nét mặt. Nàng đưa tay chạm vào cánh tay anh. Rồi bằng một giọng buồn bă, đầy ân hận, nàng th́ thào nói với anh:
- Em xin lỗi, Johnny, thật đáng tiếc!
- Em cho chúng ta một cơ may đi - anh van nài.
Nàng cắn môi, nh́n anh. Nàng cảm thấy rất buồn cho anh, thế nhưng nàng không biết làm ǵ để vơi nhẹ nỗi đau khổ của anh được.
Nước mắt chảy tràn trên mặt anh.
- Anh yêu em mà, Rosie, anh sẽ làm ǵ nếu không có em? Xin em hăy ở với anh vài ngày - anh cầu khẩn. - Chúng ta hăy cố sống thử đời sống vợ chồng. Chắc chúng ta sẽ đạt được bằng con đường này.
- Không được đâu, anh Johnny thân mến. Em không thể ở lại được, em sẽ lên đường đi Paris vào sáng Chủ nhật. Em phải trở lại làm việc. - Khi ra đến cửa, nàng quay lại nói với anh: - Chào anh, Johnny.

Chương 44

Johnny quá đau đớn.
Rosie đă bỏ anh. Đời anh thế là tan nát. Anh không thể sống thiếu nàng. Anh muốn nàng trở lại với anh. Anh phải t́m cách để nàng trở lại với anh.
Anh ngồi trong chiếc Limousin dài trên đường đến đảo Staten Island, đầu óc suy nghĩ mung lung. Rơ ràng là anh không thể chấp nhận lư do nàng đưa ra để đoạn tuyệt với anh. Nàng đă vô ư thức; anh biết nàng đă nói láo. Lư do khiến nàng bỏ rơi anh là v́ anh trai của nàng đă cho nàng biết anh là người trong gia đ́nh Rudolfo. Mà nàng th́ tin rằng gia đ́nh Rudolfo đă bắn Kevin.
Chiều nay, sau khi rời khỏi pḥng ghi âm ra về, anh đă bốc đồng gọi điện thoại nói chuyện với cậu Savaltore. Và bây giờ anh đến gặp lăo, để nói chuyện với lăo, để xin lăo một đặc ân. Trước đây, chưa bao giờ anh xin lăo một điều ǵ hết, cho nên anh tin chắc lăo Trùm sẽ không từ chối anh. Hồi năy khi hai người nói chuyện với nhau Savaltore đă tha thiết mời anh đến ăn tối. Lăo đă nói với anh:
- Johnny, hôm nay là thứ sáu Tốt lành, một dịp rất tốt cho chúng ta.
Nhưng anh đă từ chối một cách rất kính cẩn, viện cớ anh phải thu đĩa cho đến 7 giờ. Thực ra th́ không phải thế. Thực vậy, anh đă rời pḥng ghi âm ngay khi Rosie ra về, khi anh đă nói chuyện với lăo Trùm. Anh không thể nào tập trung vào công việc được nữa. Quá sốc, anh trở về khách sạn để có th́ giờ trấn tĩnh trước khi đi đến đảo. Anh không muốn biểu lộ sự yếu đuối trước mặt cậu Savaltore.
Anh tập trung nghĩ đến Rosie, và anh trai của nàng Kevin. Anh thấy lư do quá rơ ràng rồi. Khi điều tra về gia đ́nh, chắc là anh trai nàng đă t́m ra mối liên hệ của anh với gia đ́nh ông Rudolfo thông qua cậu Vito đội trưởng trong tổ chức và bạn thân thiết của Savaltore. Anh trai nàng chắc đă báo cho nàng biết phải xa anh đi. Đúng, đúng thế đấy. Chính v́ thế mới xảy ra nông nỗi này.
Không thể nào nàng không yêu anh được. Anh biết rơ như thế. Tóm lại, anh là Johnny Fortune kia mà. Phụ nữ đều chạy theo anh. Nàng đă gọi anh là siêu siêu sao kia mà; nàng nói anh có sức quyến rũ kia mà. Nàng đă nói với anh như thế kia mà.
Johnny nhắm mắt lại.
Gương mặt nàng nhảy múa trong đầu anh.
Nàng đẹp quá.
Anh yêu nàng. Nàng là người đàn bà duy nhất anh thương yêu. Và nàng yêu anh. Anh tin chắc như thế. Hai người yêu nhau.
Anh sẽ kéo nàng trở về với anh.
Cậu Savaltore của anh sẽ giúp anh.

o0o

Hai người ngồi ở sau hậu liêu.
Savaltore Rudolfo uống rượu Strega, c̣n Johnny uống rượu vang trắng, họ nói chuyện về chuyến lưu diễn của Johnny ở Úc, về đĩa nhạc mới anh đang thu, đại khái là về nghề nghiệp của anh, họ nói chuyện một lúc.
Rồi Savaltore dựa người ra lưng ghế, nh́n Johnny mỉm cười. Máu huyết của ta, lăo nghĩ. Con trai ta. Mặc dù Johnny không biết Savaltore là bố ḿnh. Mấy lúc gần đây, lăo phân vân tự hỏi nếu lăo không nói sự thực cho Johnny biết th́ lăo có sai lầm không. Có lẽ Vito nói đúng. Có lẽ phải nói cho nó biết. Sẽ có hại ǵ không? Johnny đă là một đại minh tinh rồi, là nghệ sĩ vĩ đại nhất rồi. Không có ǵ làm cho anh đau khổ hết. Chỉ để cho Johnny biết thôi không cho mọi người biết. Lăo sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này. Phải quyết định dứt khoát trước khi Johnny về lại Bờ Đông. Nếu lăo có nói cho anh biết th́ chắc đây cũng là chuyện bí mật của họ thôi.
Nh́n Johnny chăm chú, Savaltore nói:
- Cậu rất sung sướng có cháu đến thăm, Johnny. Bây giờ cậu chúc mừng cháu được rồi. Cậu Vito đă cho ta biết cháu t́m được ư trung nhân rồi, một cô gái tốt theo đạo Cơ đốc. Khi nào chúng ta gặp được cô ấy?
Johnny hít vào một hơi rồi thở dài.
- Đây là lư do khiến cháu đến thăm cậu tối nay, cậu Savaltore à. Để nói với cậu về Rosie. Đă xảy ra chuyện khó khăn.
- Ồ, khó khăn ǵ thế?
- Rosie đă chia tay cháu.
Savaltore quá kinh ngạc.
- Không thể thế được. Đàn bà mê cháu như điếu đổ mà, Johnny?
- Cháu chắc Rosie vẫn c̣n yêu cháu.
- Thế th́ tại sao? - Savaltore nhướng một bên chân mày bạc lên.
- Anh của Rosie là cảnh sát ch́m. Anh ta bị bắn, bắn trọng thương.
- Một cảnh sát ch́m à, Johnny! Anh cô ta là cảnh sát ch́m à? Và cháu đă yêu cô ta à?
- Cháu không biết anh ta là cảnh sát ch́m. Bây giờ mới biết. Rosie nói anh cô bị người trong nhà Rudolfo bắn. Cháu nghĩ anh ta biết về cậu Vito, biết cháu có liên hệ đến gia đ́nh cậu, cho nên anh ta đă nói với Rosie. Và thế là cô ấy từ giă cháu.
- Có lẽ thế. Nhưng thằng anh cô ấy, thằng cảnh sát ch́m ấy, không bị gia đ́nh Rudolfo bắn. Gia đ́nh Rudolfo không ŕnh rập để bắn cảnh sát ch́m. Làm thế sẽ hại đến công việc làm ăn. Cháu hiểu chứ?
Johnny gật đầu, mặt vẻ thoáng hiện vẻ khoan khoái
- Cháu cũng nghĩ thế đấy, cậu Savaltore à, và đấy là lư do khiến cháu đến thăm cậu. Cháu muốn biết chắc là Rosie đă lầm.
- Cô ấy lầm rồi, Johnny! Quá lầm rồi!
Johnny hơi ngần ngừ một lát rồi nói:
- Cháu muốn cậu giúp cháu để nàng trở lại với cháu.
- Làm sao ta làm được?
- Cháu muốn cậu hỏi các gia đ́nh khác, để t́m ra kẻ nào đă bắn anh trai nàng. Cháu muốn chứng minh cho nàng thấy không phải gia đ́nh Rudolfo đă bắn.
Savaltore nh́n anh, cặp mắt xanh của lăo hơi nheo lại. Sau một lát suy nghĩ, lăo Trùm nghiêng đầu.
- Ta sẽ nói với Anthony. Anh ấy sẽ t́m ra bất cứ điều ǵ chúng ta cần biết. Cứ để đấy cho ta, chúng ta sẽ nói chuyện vào cuối tuần này.

o0o

Năm phút sau, Johnny hôn lăo Trùm, chúc lăo ngủ ngon, và ra về, người cố vấn liền bước vào pḥng.
Không nói một lời giáo đầu, gă vào đề ngay:
- Thưa ông chủ, Joey Fingers sắp đi. Hắn muốn vào để bày tỏ ḷng tôn kính với ông. Có được không ạ?
- Không. Tôi không muốn thấy hắn.
- Tôi đă nói với hắn đây là lần cảnh cáo cuối cùng. Nếu hắn cứ bép xép cái miệng nữa, bàn chuyện công việc của chúng ta với mọi người nữa, th́ hắn sẽ bị loại.
- Joey Fingers là trở ngại lớn của chúng ta. Loại hắn đi cho rồi, Anthony!
Tên Cố vấn nh́n nhanh lăo Trùm, gă hỏi:
- Ông muốn khử hắn phải không?
- Ừ. Loại hắn đi cho rồi.
- Tuân lệnh, thưa ông chủ.

o0o

Johnny ngồi thư thái trong xe khi chiếc Limusin chạy qua đảo Staten Island hướng về phía cầu Verrazan Narows. Vấn đề khó khăn của anh với Rosie không mấy chốc sẽ giải quyết xong. Savaltore là chủ của các Ông chủ ở miệt Bờ Đông này. Ông ta là người có uy lực nhất. Những gia đ́nh khác sẽ cung cấp cho Savaltore những tin tức mà anh cần. Ngày mai, Chủ nhật là chậm nhất lăo Trùm sẽ biết đích xác kẻ nào đă giết anh của Rosie.
Anh sẽ đi t́m nàng, cho dù có theo nàng sang Paris đi nữa, để nói cho nàng biết. Gia đ́nh Rudolfo thế nào cũng sẽ được minh oan.
Lần đầu tiên suốt nhiều giờ qua, bây giờ Johnny mới cảm thấy ḿnh trở lại bản chất trước đây của anh. Anh mỉm cười. Mọi sự rồi sẽ tốt đẹp. Anh và Rosie sẽ kết hôn với nhau ngay sau khi nàng ly dị xong chồng trước.
Một giờ sau, khi chiếc Limusin qua cầu Verrazano, đột nhiên xe dừng lại một cách đột ngột. Johnny bèn ngồi thẳng người lên, chồm tới trước, anh hỏi:
- Ḱa Eddie, sao thế?
Eddie ngoảnh đầu nh́n lui.
- Quả thật, tôi không biết, thưa ông Fortune. Xe tắt máy đột ngột. Có thể phải sang xe. Trước đây đă xảy ra một lần rồi.
- Ôi lạy Chúa! - Johnny thốt lên. - Tôi cần sang xe ngay. Bây giờ chúng ta sẽ làm ǵ?
- Tôi sẽ gọi cho Công ty cho mướn xe. Họ sẽ cho đến đây một xe khác liền, thưa ông Fortune.
- Được rồi, gọi đi. Để đưa tôi về khách sạn Waldorf.

o0o

Mười phút sau, Joey Fingers lái xe chạy qua cầu. Chiếc Limusin đă được kéo vào một bên, gă cho xe chạy chậm lại khi đến gần. Lập tức gă nhận ra đấy là chiếc xe mà Johnny đă dùng. Chiếc xe đậu ngoài nhà Rudolfo suốt nhiều giờ vào buổi chiều tối nay.
Joey cho xe đậu vào lề rồi bước ra khỏi xe. Gă bước đến bên của xe phía tài xế và gơ lên cửa kính.
Johnny nhận ra Joey và nói với Eddie.
- Tôi biết hắn. Xem thử hắn muốn ǵ.
Eddie quay cửa kính xuống và Joey nh́n vào trong xe, gă thốt lên:
- Ái chà, Johnny, có ǵ không ổn sao? Tại sao ông ngồi đây.
- Xe bị hỏng máy, Johnny đáp. Chúng tôi đang đợi xe khác.
Johnny cười.
- Hừ, xe Limusin ǵ mà lạ thế này? - gă nói, nhằm góp ư với Eddie. Gă cười nói hô hố.
Eddie nh́n gă không đáp, ánh mắt lạnh lùng.
Joey lại nói:
- Ông Johnny, bộ ông định ngồi ở đây măi sao? Này ông bạn, tôi đưa ông về Manhattan cho. Ông ở đâu?
- Khách sạn Waldorf - Johnny đáp rồi mở cửa xe và chào từ giă anh tài xế. - Chào anh, Eddie.
Johnny đi theo Joey đến xe hơi của gă, vào ngồi chỗ ngồi phía trước với gă. Trong ṿng mấy giây sau, xe chạy qua cầu Verrazano hướng về xa lộ cao tốc Brooklyn Queens, đường này sẽ chạy đến đường hầm Brooklyn Battery và địa đầu phía Nam của Manhattan.
Joey vừa lái vừa nói luôn mồm, nhất là về đàn bà. Johnny bỗng đâm ra chán nản. Anh tựa lưng ra ghế và nhắm mắt lại.
Joey mở radiô, rồi ê a hát, cho xe chạy hết tốc lực. Chỉ một lát sau, họ đă chạy phăng phăng trên đường cao tốc. Họ đến đường hầm Brooklyn Battery trong thời gian kỷ lục, chạy vào thành phố về phía tả ngạn. Joey chạy theo đường này rồi quanh lại nhẹ nhàng rẽ về phía tay trái, dưới Công viên Battery và vào đường FDR chạy theo hướng Bắc để vào trung tâm thành phố, đến khách sạn Waldorf.
Joey chăm chú nh́n vào mặt đường; c̣n Johnny th́ ngủ gà ngủ gật.
Hai người không ai để ư đến chiếc xe đen đang chạy gần đến họ. Chiếc xe này dă chạy theo xe của Joey từ khi xe ngă vào đường hầm Brookly Battery, chiếc xe đen đă đợi gă ở đấy.
Bỗng chiếc xe đen chạy vọt lên, song hành ngang của xe Joey. Khi Joey Fingers để ư đến chiếc xe đen, gă quay đầu nh́n th́ một loạt đạn từ khẩu súng máy Kalasnhikov ria vào gă. Gă nhào lên tay lái. Những tên ám sát bắn tiếp vào xe rồi mới cho xe vọt đi.
Ba viên đạn trúng vào người Johnny Fortune. Một viên làm vỡ năo anh, hai viên khác xuyên qua ngực, làm anh chết ngay tức khắc.
Chiếc xe của Joey mất điều khiển, văng ra khỏi vách con đường ṃn.

Phần IV

Chương 45
Những Người T́nh Chân Chính Nhất

Kelvin ngước mắt nh́n Nell, anh cười rồi nói:
- Nell này, khi anh ra viện, chúng ta cùng đi nghỉ đợt nghỉ của em nhé?
Nell đang sửa lại gối dưới đầu anh cho ngay thẳng, cô không đáp, tay vẫn tiếp tục làm. Khi cô vuốt tấm vải trải giường th́ anh nắm bàn tay cô, hỏi tiếp:
- Em muốn đi đâu?
Nell đang ngồi trên cái ghế gần bên giường, cuối cùng cô đáp:
- Em không biết nữa, Kevin, trước hết anh phải b́nh phục cái đă. Anh phải nằm viện nhiều tuần mới phục hồi được sức khỏe. Em chỉ muốn anh được khỏe, rồi chúng ta bàn chuyện đi đâu.
- Em có vẻ không mấy nhiệt t́nh - anh nói, rồi đằng hắng giọng. Giọng anh khàn khàn, nhưng đă mạnh hơn hôm qua, khi anh mới tỉnh dậy.
Nell nh́n anh, cười cho anh vui, rồi đáp:
- Có lẽ chúng ta sẽ đi Pháp khi Gavin khởi sự quay bộ phim.
Thế không hợp cho cảnh đi hưởng tuần trăng mật tí nào hết. V́ gặp rất nhiều người quanh ḿnh.
- Ai nói chuyện trăng mật đấy?
- Anh. Anh mới nói đấy!
Nell nh́n anh đăm đăm, vẻ kinh ngạc khi nghe anh nói.
Anh nói tiếp:
- Em không muốn lấy anh sao?
Nell vẫn nh́n anh đăm đăm. Mặt anh vẫn c̣n xanh như tàu lá chuối, nhưng hôm nay đă đỡ hơn nhiều. Thật anh đă b́nh phục rất nhanh trong ṿng 24 giờ qua. Anh đă trải qua 5 ngày mê man bất tỉnh; cô thật đau khổ v́ anh. Cô nghĩ chắc không bao giờ cô chịu nổi cảnh như thế này nữa. Nếu gặp lại cảnh vừa qua, chắc cô sẽ chết mất.
- Có phải v́ nghề của anh mà em không muốn lấy anh, phải không?
Nell thấy ḿnh không tài nào mở miệng ra được. Cô rất yêu anh; cô muốn làm vợ anh. Nhưng cô biết ḿnh, cô biết cô không chịu đựng được nỗi lo sợ khi làm vợ một cảnh sát ch́m.
Cô buông tiếng thở dài nho nhỏ, rồi đáp:
- Em không thể chịu đựng nổi, Kev à, thực em không chịu nổi.
- Em khỏi phải lo lắng nữa, Nell.
- Anh nói ǵ thế? - Cô hỏi. Tim cô muốn ngừng đập.
- Khi Neil O connor đến đây sáng nay, anh đă báo cho anh ta biết anh xin thôi việc. Anh sẽ xin thôi việc vào tuần sau.
- Ôi, Kev, thật tuyệt vời! - Nell thốt lên, nở miệng cười. Bỗng nụ cười tắt ngay trên môi cô. - Nhưng nếu anh làm thế v́ em, nếu v́ em mà anh rời lực lượng cảnh sát th́ đến lúc nào đó anh sẽ ghét em thôi.
- Không bao giờ. Anh không từ nhiệm chỉ v́ em thôi đâu. Mà v́ cả hai ta. Anh đă sai lầm vào trường hợp sau này, sai lầm v́ hoàn cảnh, v́ địa điểm. Anh không ngờ công việc lại như thế. Anh không có cơ hội để suy nghĩ cho chín chắn. Nhưng anh đă làm hỏng việc rồi, Nell à. Anh thường nói...
Nell đưa tay ngăn anh lại.
- Đừng nói nhiều, anh sẽ mệt đấy. Dù sao th́ em cũng đă biết chính xác anh sẽ nói ǵ rồi. Anh đă hứa anh sẽ xin từ nhiệm khi anh làm hỏng việc lần đầu.
Kevin gật đầu.
- Mà Tony lại chết. - Anh không thể nói hết câu. Mặt anh u sầu.
- Vâng, Kev, Nell nói. Cô muốn làm cho anh hết buồn, nên cô nắm tay anh, lặp lại: - Vâng, dĩ nhiên là em sẽ thành hôn với anh. - Cô đứng dậy, cúi người hôn lên môi anh. Xong, cô nhích người lui, nói tiếp: - Chúng ta sẽ thành hôn ngay khi nào có thể được.
Có tiếng gơ cửa, rồi Rosie ló mặt vào. Nàng đi vào, theo sau là Gavin. Nell thốt lên:
- Hay quá? Các cậu đến đúng lúc để mừng chúng ḿnh. Rosie nh́n Nell rồi nh́n qua Kevin. Nàng thấy hai người có vẻ sung sướng quá, nàng bèn cười toe toét.
- Các cậu sắp kết hôn rồi chứ ǵ?
Kevin cười, nằm khoan khoái trên nệm gối, chợt cảm thấy ḿnh lại mệt, anh không có sức để nói.
- Đúng thế. - Nell đáp và đến ôm gh́ lấy Rosie rồi ôm hôn Gavin. - Kev này, chúng ta có sẵn cô phụ dâu và chàng phụ rể đây rồi. Được không? Hai người bằng ḷng chứ?
- C̣n dịp nào may mắn hơn nữa - Gavin đáp rồi đến ngồi xuống bên Kevin. - Chúc mừng hai cậu.
- Kev sẽ thôi làm cảnh sát ch́m - Nell tuyên bố.
- Cám ơn Chúa! - Rosie nh́n anh trai nàng. - Anh đă quyết định hai việc khôn ngoan trong một ngày. T́m cách tránh nguy hiểm cho tánh mạng và lấy cô gái tuyệt vời nhất thế giới.
- Đúng thế, Kevin th́ thào nói. - Cô ấy tuyệt vời nhất .
- Anh khỏe không? - Rosie đứng dưới chân giường, mắt nh́n vào mặt anh. - Em thấy anh có vẻ mệt đấy, Kev à. Trên đường đến đây, em và Gavin đă bàn chuyện này, bàn chuyện bọn em nên về hay không. Có lẽ chúng em nên ở lại vài ngày nữa th́ hơn.
- Không, Rosie, không cần thiết. Anh đă khỏe rồi và anh đă có... Nell Nhỏ ở đây với anh rồi.
- Đúng thế, Nell xen vào. - Và anh sẽ có em suốt đời.

Chương Kết


Rosie không chú ư họ đă đi qua cao ốc Trump Tower, đến tận đường 72 và khu Madison.
- Gavin, ta đi đâu thế này? Em c̣n phải thu xếp đồ đạc nữa mà.
- Em có nhiều th́ giờ. Mười một giờ sáng mai chúng ta mới rời khỏi nhà. Và máy bay đến một giờ mới cất cánh. Anh muốn dẫn em đến xem cái này. - Anh muốn chỉ cho em xem cái ǵ?
Anh quàng tay quanh nàng, kéo nàng sát vào người anh, hôn lên đầu mũi nàng.
- Thiên thần ơi, th́ cứ đợi rồi sẽ biết.
Một lát sau, xe quay về đường 8 Đông, chạy về phía đại lộ thứ Năm. Khi xe ngừng lại ngoài một ṭa cao ốc trên đại lộ Năm. Rosie vội nh́n Gavin rồi hỏi. Chúng ta đi thăm ai à?
- Đừng hỏi, mất thú.
Người tài xế đi ṿng qua xe để mở cửa giúp Rosie bước xuống. Gavin bước ra theo. Người gác cổng gật đầu, mỉm cười chào khi Gavin dẫn nàng vào hành lang ṭa cao ốc. Khi họ đứng đợi thang máy, nàng hỏi:
- Nào, Ambrosini, nói cho em biết chúng ta đi thăm ai.
- Bí mật mà, anh đáp.
Hai người bước ra tầng cuối ṭa cao ốc, Rosie bỗng ngạc nhiên thấy Gavin lấy trong túi ra chiếc ch́a khóa và tra vào ổ. Anh mở rộng cửa trước ra, dẫn nàng vào nhà.
Nàng thấy căn hộ hoàn toàn trống không, nàng quay qua anh, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
- Gavin, nhà này của anh à?
Anh gật đầu.
- Đương nhiên là của anh. Thiên thần ạ.
- Anh tậu được đă bao lâu rồi?
- Anh t́m ra cách đây mấy tháng rồi, nhưng việc mua bán chưa xong. Em thấy ván ốp tường mới làm kia ḱa. Nhưng bây giờ th́ đă là của anh rồi, cho nên anh muốn dẫn em đến xem cho biết.
Anh nắm tay nàng, dẫn nàng đi qua tiền sảnh rộng lớn để vào pḥng khách, rồi vào pḥng ăn nhà bếp gần đấy.
Rồi anh dẫn nàng ra lại tiền sảnh.
- Hầu hết những pḥng chính đều hướng về đại lộ Năm, đại lộ này rất lớn - anh nói, anh thích nh́n ra hàng cây ở Công viên Trung tâm, em thích không?
- Thích chứ, nàng đáp - c̣n ǵ nữa không?
- C̣n, để anh chỉ cho em xem tiếp. - Anh dẫn nàng di dọc theo hành lang chính, rồi mở rộng cánh cửa anh nói: - Anh nghĩ pḥng này chắc là rất tiện cho David. Pḥng rộng, lại có phần xa cách với các nơi khác trong nhà. Bây giờ ta sang pḥng thư viện. Anh dẫn nàng sang đấy, rồi đi tiếp đến, dừng lại trước một bộ cửa hai cánh.
Gavin mở cửa dẫn nàng vào pḥng này, vừa nói:
- Pḥng có một ḷ sưởi lớn và cũng hướng ra công viên. - Anh buông tay nàng ra, đi vào giữa pḥng. Quay lui nh́n nàng, anh nói. - Pḥng rất hoàn hảo cho chúng ta, Rosie, em không thấy thế sao?
- Cho chúng ta à? - Nàng lặp lại, rồi nói tiếp giọng lắp bắp - Gavin anh nói cái ǵ thế?
Anh quay lại bên nàng, rồi đưa tay đỡ lấy mặt nàng, nghiêng mặt nàng nh́n vào mặt anh.
- Rosie, anh thích dùng pḥng này làm pḥng ngủ của chúng ta.
- Ô ! nàng chỉ thốt được thế.
Anh nghiêng người hôn lên môi nàng, và nói:
- Chúng ta đă để mất quá nhiều năm tháng rồi. Em không nghĩ đă đến lúc chúng ta thành hôn sao? Thành hôn ngay khi chúng ta được tự do.
Nàng nh́n anh cười. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt và đôi mắt xanh long lanh.
- Ồ, vâng, Gavin thân yêu. Vâng - nàng đáp liền không ngần ngừ.
Gavin ôm quàng lấy nàng, hôn nàng say đắm, đoạn anh buông nàng ra và nói:
- Rosie, anh vừa đọc được mấy câu thơ, anh muốn em thưởng thức với anh.
Nàng gật đầu. Anh đọc:
Thiên Thần vẫn trụ chốn xưa,
Động Tiên xịch mở, cách vươn ngàn trùng
Người ơi, duyên số lao lung,
Huy hoàng muôn vẻ, nhớ nhung đời đời.

Vừa đọc, mắt Gavin vừa dán chặt vào mắt nàng. Đọc xong, anh lại cúi người hôn lên miệng nàng.
- Rosie, anh rất sung sướng v́ chúng ta không để mất cuộc sống huy hoàng muôn vẻ của chúng ta.

 

Hết



 

Pages Previous  1  2  3  4