Hôm nay
chiếc áo len tay dài rộng thùng th́nh, đan bằng nhiều màu hợp
với mùa thu, chiếc quần ống túm màu nâu và mang đôi ủng da lộn
cùng màu với quần, bà di chuyển quanh cái bàn xa lông trong
pḥng khách với vẻ rất duyên dáng và tự tin, h́nh ảnh biểu trưng
cho người phụ nữ biết tự chủ và tinh tế.
Hôm ấy là chiều thứ bảy, bà Kyra dọn trà chanh nóng mời Rosie và
Collie. Vừa rót trà ra ly thuỷ tinh cao có chân bằng bạc, bà vừa
nói chuyện với hai người về cô em gái Anastasia bị bệnh.
- Cô ấy phải cắt ruột thừa, bà Kyra nói. - Nhưng ơn Chúa, cô ấy
khỏe rồi. Khi mới ra viện, cô ấy không được khỏe lắm, v́ thế tôi
phải thăm nom.
- Bố cũng nói thế, Collie nói nhỏ, vẻ mặt thương cảm. - Tôi rất
mừng được biết bây giờ cô ấy đă khỏe hẳn.
- Tôi cũng thế.
Kyra và Collie tiếp tục nói chuyện thêm mấy phút nữa về
Anastasia và gia đ́nh của cô ta, về Olga, một cô em gái khác nữa
của Kyra, cô này vừa đến New York.
Rosie ngồi tựa người ra lưng ghế, nàng chỉ nghe họ nói thoang
thoáng bên tai, v́ nàng đang nghĩ cách để nói đến ông Henri,
nguyên nhân chủ yếu khiến hai người đến đây. Collie đă hẹn từ
hôm qua, nhưng cô không đưa ra lư do hai người đến thăm bà ta,
mà bà Kyra cũng không có lư do thắc mắc về chuyện hai người đến
thăm.
Đêm qua, Rosie đă nói với Collie rằng mặc dù họ sẽ hỏi bà Kyra
đă có ǵ không hay xảy ra giữa bà với ông Henri, nhưng có thể bà
ta không nói sự thật với họ. Collie không đồng ư, cô cho rằng bà
Kyra là người rất thành thật - thật vậy, bà ta rất thẳng thắn -
chắc thế nào bà ta cũng nói cho hai người nghe sự thực.
Từ pḥng trong, phát ra tiếng nhạc dịu dàng của bản ḥa âm của
Rachmaninoff, bản nhạc được ít người biết đến, nhưng lại là bản
Rosie thường nghe, v́ bản này có âm điệu rất du dương. Căn pḥng
sáng sủa với kích thước trung b́nh, có những cửa sổ kiểu Pháp
nh́n ra một hành lang rộng và một khu vườn. Đồ trang hoàng có
phần tùy tiện pha trộn đồ cổ Anh có, Pháp có, những thứ t́m thấy
ở chợ trời, những thứ hay hay bà Kyra bất chợt t́m thấy mua về,
đồ đạc trông có nét đẹp phóng túng, và căn pḥng có vẻ lập dị
nhưng trông vẫn dễ chịu, đẹp mắt.
Rosie luôn thích bà Kyra Arnaud, và khi nàng nghe bà nói về hai
người em gái đầy t́nh thương yêu, nàng lại cảm thấy mến thương
bà hơn nữa. Bố của ba chị em gái này là một nhà ngoại giao Nga
đào nhiệm trốn sang phương Tây vào năm 1971, khi Kyra mới 15
tuổi. Bố nàng làm tùy viên sứ quán Nga tại Washington, ông ta
yêu cầu được tỵ nạn chính trị, gia đ́nh gồm có ông, vợ và ba cô
con gái. ông được chính phủ Mỹ chấp thuận, chuyển cả gia đ́nh
sống ở Midwest dưới một cái tên giả.
Sau khi bố bị bệnh chết vào năm 1976, Kyra cùng hai em và mẹ
sang sống ở Pháp, v́ mẹ nàng có bà con ở đây. Đến năm 27 tuổi,
Kyra lấy Jacques Arnaud, một họa sĩ ấn tượng hiện đại nổi tiếng,
nhưng cuộc hôn nhân tan vỡ sau đó hai năm, bà bèn bỏ Paris đến
sống ở Loire, mua một trang viên cũ xây bằng đá vào năm 1986.
Rosie biết được một ít chuyện đời của Kyra là nhờ Collie kể.
Ngoài ra, chính bà Kyra kể cho Collie nghe những chuyện khác của
đời ḿnh mà nàng chưa được Collie cho biết, và mặc dù Collie
không được ở gần bà Kyra nhiều, nhưng nàng vẫn thấy có cảm t́nh
nhiều với bà.
Khi Rosie định tâm trở lại, nàng ngồi thẳng người trên ghế, nh́n
chăm chăm bà Kyra, th́ bà lên tiếng nói:
- Nhưng tôi đă tranh thủ về nhà chiều thứ bảy. Bà nói tiếp một
cách ngập ngừng: - Tôi không biết sẽ ở nhà bao lâu. Nhưng có lẽ
không lâu.
- Tại sao lại không lâu? – Collie ngạc nhiên hỏi, mặt lộ vẻ phân
vân.
Kyra không đáp.
Rosie lên tiếng:
- Bà muốn nói bà không ở lại ăn lễ Giáng sinh ở Loire à?
- Đúng thế, bà Kyra đáp. - Ở đây tôi không có quen ai nhiều, hay
cả Alexandre nữa. Tôi nên đến Strasbourg th́ hơn, v́ ở đấy có em
gái tôi và gia đ́nh nó. Mẹ tôi cũng đến đấy và Olga sẽ từ New
York sang nữa.
- Bà nói ở đây bà không có ai để ăn Giáng sinh là không đúng. -
Collie nói, cô nghiêng người tới trước, thân ái để tay lên vai
bà Kyra. Bà có thể đến với chúng tôi. Mấy năm qua bà đă đến với
chúng tôi đấy.
Bà Kyra lắc đầu.
- Nhưng năm nay tôi e không được.
Im lặng một lát.
Rosie quyết định nêu vấn đề ra.
- Có chuyện ǵ rắc rối sao, bà Kyra? Giữa bà và ông Henry có
chuyện ǵ không hay, phải không?
Lại im lặng nặng nề.
Rosie giục thêm:
- Có phải v́ thế mà bà quyết đi Strasbourg ăn Giáng sinh?
- Cũng có một phần. - Bà Kyra đáp, gượng cười.
- Chúng tôi dàn xếp cho ổn thỏa nhé? - Rosie hỏi.
Bà Kyra lắc đầu.
Collie nói.
- Đấy chính là lư do khiến chúng tôi đến thăm bà. Rosie và tôi
đoan quyết có ǵ không hay đă xảy ra, cho nên hai chúng tôi định
làm nhân viên ḥa giải của Liên hiệp quốc đây. Chúng tôi muốn
đem lại một ḥa ước đ́nh chiến giữa bà và bố. Cả hai chúng tôi
đều cảm thấy có chuyện ǵ đó không hay, và chúng tôi biết hai
người đă thương yêu nhau rất sâu đậm.
- Đúng thế, hai chúng tôi đă thương nhau, nhưng tôi nghĩ chuyện
yêu đương này rồi chẳng di đến đâu.
- Sao lại không? - Rosie dán chặt mắt vào bà. - Khi bà yêu ai và
người đó yêu lại bà, bao giờ cũng sẽ có một kết quả tốt đẹp chứ.
- Chị Rosie nói đúng, Collie chen vào. - Bố chăm lo cho bà, bà
Kyra à, tôi biết chắc chắn thế. Đă có lần tôi đưa ư kiến đề nghị
bố tôi kết hôn với bà đấy. Bây giờ tôi mới nhận ra ḿnh lầm, và
rơ ràng công lao của tôi như nước đổ lá môn.
- Không đúng. - Bà Kyra dịu dàng đáp, nh́n Collie, ánh mắt rất
chân thành. - Bố cô đă đề nghị... coi như là...
Collie nh́n bà.
- Đề nghị ra sao?
- Ông ấy đề nghị chúng tôi có thể duy tŕ mối liên hệ với nhau
măi măi, nhưng ông không qú gối đề nghị tôi theo tập tục cổ
truyền, ông cũng không dùng từ kết hôn.
- Nhưng dĩ nhiên bà biết ư ông muốn nói ǵ rồi? - Collie nói
nhỏ.
- Dĩ nhiên, tôi không cố chẻ sợi tóc làm tư. Nhưng khi tôi chưa
kịp đáp vâng, hay là vội vàng chấp nhận ư kiến của ông, th́ ông
quay bỏ đi. Ông càu nhàu nói rằng ông quá già đối với tôi, nói
rằng chúng tôi cách nhau đến 28 tuổi, rằng ông thật quá điên
cuồng khi nghĩ rằng tôi muốn lấy một ông già. Ông vội vàng ra
khỏi pḥng, càu nhàu măi rằng ông là một ông già.
- Đáng ra bà nên đi theo ông, bà Kyra ạ, Rosie nhẹ nhàng trách.
- Và nói với ông rằng bà muốn lấy ông, nói rằng khoảng cách tuổi
tác không thành vấn đề. Chắc ông chỉ cần bà trả lời như thế
thôi, phải không?
- Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy chắc đúng thế. - Bỗng nhiên bà Kyra
có vẻ buồn rầu, bà cắn môi.
- Chuyện này xảy ra khi nào? - Collie hỏi.
- Trước khi tôi đi Strasbourg một thời gian ngắn.
- Chính đó là lư do khiến bà đến đấy, phải không?
Rosie hỏi.
- Một phần. Anastasia đă muốn tôi đến đấy với nó, vả lại mẹ tôi
đă có ở đấy rồi. Nhưng đây vẫn là cớ để cho tôi đi khỏi đây. Tôi
cảm thấy tôi phải đến với nhũng người ruột thịt của ḿnh và tôi
muốn lánh xa ông Henri.
- Tại sao bà không điện thoại cho bố từ Strasbourg? Tại sao bà
không nói cho ông hay bà muốn kết hôn với ông?
Bà Kyra nh́n Collie, lắc đầu. Mặt bà trầm ngâm khó hiểu, bà tựa
người ra lưng ghế trường kỷ một hồi, thở từng hơi dài. Đoạn bà
đứng lên, bước đến cửa sổ đứng nh́n ra vườn, mắt bỗng mờ đi. Bà
nh́n hàng cây lờ mờ qua hàng lệ. Cây cối trụi lá, thân cành khô
khốc, phủ băng, cây mọc ven vườn khô cằn. Vườn tược của bà về
mùa đông thường trơ trụi như thế. Và bà cảm thấy ḷng ḿnh cũng
thế. Trơ trụi, lo âu, buồn phiền. Bà nghĩ đến Henri de
Montfleurie mà cổ nghẹn lại; độ này cảm xúc của bà để lộ ra
ngoài quá. Bà biết ông Henri cũng đau khổ như bà, v́ hai người
yêu nhau, nhưng họ không thể làm ǵ được. Bà không thể giúp ǵ
cho ông được. Hay là giúp ǵ cho ḿnh được.
Bà buông tiếng thở dài, lấy mấy đầu ngón tay lau khô nước mắt
trên mặt, rồi quay lại ḷ sưởi nơi Rosie và Collie đang ngồi. Bà
nói dối:
- Tôi không điện thoại v́ tôi không muốn lấy Henri.
Collie lấy làm ngạc nhiên vô cùng cô không nói được nên lời một
hồi. Đoạn cô lên tiếng, nói lớn:
- Thật khó tin, - bà Kyra à. Rất khó tin. Bà yêu bố, chính bà đă
xác nhận thế mà.
- Đúng - bà Kyra nói - tôi yêu ông ấy. Nhưng lắm lúc t́nh yêu
không đủ để vượt qua nhiều trở ngại lớn.
- Bà muốn nói cách biệt tuổi tác à? - Rosie hỏi.
- Không.
- Vậy th́, có cái ǵ... cản trở... khiến cho bà không lấy ông
Henry de Montfleurie được? - Rosie hỏi, nh́n bà Kyra chăm chăm.
- Nếu nói về mặt pháp lư, th́ không phải. Tôi đă ly dị Jacques
rồi.
- Thế th́ phải có cái ǵ cản trở chứ. - Rosie thốt lên, nh́n đăm
đăm vào mặt bà. - ít ra th́ bà cũng nói đến lư do rồi.
Bà Kyra lắc đầu, như từ chối cái ǵ đó với ḿnh, đoạn bà lại
đứng lên và bước đến cửa sổ lần nữa. Nhưng bà không dừng lại
nh́n ra ngoài như hồi năy, mà bà quay người, đi lui tới ḷ sưởi,
rồi lại đi ra cửa sổ. Bà đi lui tới như thế, vẻ mặt hoàn toàn
b́nh tĩnh, nhưng trông vào cặp mắt xám của bà, ta thấy được nỗi
bối rối xao động đang diễn ra trong ḷng bà.
Cuối cùng bà dừng lại, nh́n thẳng vào Collie và Rosie. Bà hít
vào một hơi dài và nói nhanh, lời lẽ thiếu mạch lạc.
- Thôi được, tôi sẽ nói thật cho các cô nghe. Tôi muốn lấy
Henri, nhưng không được. Tôi sợ Guy. Anh ta biết chuyện của tôi.
Chuyện bí mật. Nếu tôi lấy ông Henri, anh ta sẽ nói cho ông ấy
biết. Để làm cho ông đau khổ. Tôi không tài nào chịu nổi. V́ vậy
tôi phải bỏ đi.
Collie và Rosie đều nhổm người trên trường kỷ, nh́n bà đăm đăm.
Collie nói thật nhanh:
- Chuyện ǵ mà bí mật? Guy biết bà về chuyện ǵ, bà Kyra?
Bà Kyra muốn tâm sự với hai người, nhưng bà không thể nói được.
Bà đă mất hết b́nh tĩnh.
Chương 23
Hai cặp mắt, một xanh một lục, nh́n bà
Kyra đăm đăm với vẻ hết sức bối rối, và bà Kyra phải tránh né
bốn con mắt đang nh́n bà ḍ xét gay gắt.
Một lát sau, bà nh́n hai người rồi quay đi, đến dừng bên ḷ
sưởi, đặt một bàn tay lên bệ ḷ sưởi, đưa mắt nh́n ánh lửa đang
bập bùng trong ḷ.
Tâm trí bà quay cuồng lên, bà không hiểu tại sao bà lại điên
khùng đem chuyện bí mật của ḿnh ra nói cho hai người nghe. Bà
cảm thấy tốt hơn hết là không nói ǵ với họ, hay bịa chuyện ra
với họ, như thế tót hơn là xác nhận có nguyên nhân cản trở hai
người như Rosie đă nói.
- Chuyện bí mật của bà chắc không có ǵ xấu xa đâu. - Rosie nói.
Bà Kyra giật ḿnh, hoảng hồn, nhưng rồi bà cố gắng trấn tĩnh
lại.
Một lát sau bà từ từ quay người nh́n Rosie ngồi trên trường kỷ.
Hai người nh́n nhau một chốc, ánh mắt đăm đăm giao nhau, và cuối
cùng bà Kyra lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.
- Chuyện xấu.
- Bà vui ḷng kể cho chúng tôi nghe Guy đă biết ǵ về chuyện bà
đi, bà Kyra - Collie van lơn. - Chuyện bà kể ra sẽ không thay
đổi t́nh cảm của chúng tôi đối với bà đâu. Rosie và tôi thích
bà, lo lắng cho bà, và tôi biết bố tôi yêu bà.
Bà vẫn im lặng, đắn đo suy nghĩ, phân vân không biết làm ǵ, và
quan trọng hơn là không biết nói ǵ với họ. Nói dối thôi. Phải
thế thôi. Bà phải nói dối thôi; có lẽ không nên nói thật với họ.
Rosie ngồi chồm người tới trước, tựa hai khuấy tay lên đầu gối:
- Gia đ́nh đều biết Guy là một kẻ phá rối, không ai thèm chú ư
đến anh ta cả, hay chú ư đến những điều anh ta nói, chắc bà biết
rồi.
- Tôi nghĩ ông Henri chắc sẽ chú ư đến chuyện đặc biệt này, bà
Kyra đáp thật nhanh.
- Nhưng làm sao Guy biết được chuyện bí mật của bà đă chứ? -
Collie lắc đầu. - Tôi muốn nói là làm sao anh ấy biết được?
- Anh ta là người có tham dự chuyện này bà Kyra nói, đoạn bà nín
bặt. Bà thấy ḿnh đă nói quá nhiều, bà tựa người vào ḷ sưởi
bằng đá, cố giữ tay chân khỏi run lên.
- Nếu là tôi, tôi sẽ chặn Guy lại bằng cách nói cho ông Henri
nghe hết. Tại sao bà không làm thế?
- Tôi không thể làm được? - Bà Kyra nói lớn lên, cặp mắt xám
long lanh.
- Thế tại sao bà không nói cho chúng tôi nghe đi? Collie và tôi
không phải đến đây để phán xét bà mà để nghe bà, để giúp bà nếu
được. Bà phải tin vào chúng tôi. Tại sao bà không nói cho chúng
tôi nghe chuyện bí mật của bà, bà Kyra, bà cứ thử nói cho chúng
tôi nghe đi, rồi chúng ta sẽ cùng nhau quyết định bà nên làm ǵ.
Ba người vẫn hơn một mà.
- Ồ đúng đấy, ư kiến thật hay - Collie biểu đồng t́nh, cô nói
tiếp: - Guy không được bố thương mến đâu, anh ta không được bố
thương từ lâu rồi, mà chắc bà biết rồi chứ. Bố tôi không nghe ư
kiến của anh ấy đâu. Từ nhiều năm nay, anh ta đă làm mất ḷng
tin của bố rồi.
Bà Kyra đứng bên ḷ sưởi, không nói ǵ, ngẫm nghĩ những lời hai
người nói.
- Đấy, tôi biết bà không giết ai đâu, cho nên sao gọi là xấu
được? - Rosie lên tiếng. - Nào, bà Kyra, nói cho chúng tôi biết
đi, có lẽ chúng tôi sẽ giúp bà được. Có thể chúng tôi sẽ t́m ra
cho bà một giải pháp để giải quyết vấn đề khó khăn của bà.
Bà Kyra nh́n Rosie rồi nh́n qua Collie, rồi không thể nín được,
bà nói:
- Có thể chuyện này làm cho cô đau ḷng đấy Rosie à. Cô sẽ
thấy... - bỗng nhiên bà dừng lại một cách đột ngột.
Rosie kinh ngạc nh́n bà.
- Bà nói thế là sao?
Ḿnh hỏng bét cả rồi, bà Kyra nghĩ. Đáng ra ḿnh không nên nói
chuyện này kia. Nhưng đă lỡ rồi, phải tiếp tục thôi, không dừng
lại được nữa. Mà có lẽ nói hết càng hay cũng nên. Có lẽ nên nói
toạc ra hết cho mọi người biết thôi.
Bà bèn chậm răi, kể rất tỉ mỉ cho hai người nghe?
- Khi tôi đến sống ở Loire vào năm 1986, người đầu tiên tôi gặp
là người cô của cô, Collie à, chị Sophie Roland, chị ấy thường
dẫn tôi đi khắp nơi, và tháng 9 năm đó, khoảng 4 tháng sau khi
tôi gặp chị ấy, chị giới thiệu tôi với Guy. Chúng tôi đều tới dự
một buổi tiệc tối ở Mont Carlo.
Kyra cảm thấy miệng khô v́ lo sợ, và bà nuốt nước bọt, đằng hắng
giọng, nh́n thẳng vào Rosie:
- Tối đó anh ta nói với tôi rằng cô và anh ta sống ly thân. Thực
ra th́ anh ta nói cô tự ư ly thân, cô bỏ anh ta và trở về Mỹ...
- Tôi bận làm phim ở Canada, Rosie cắt ngang.
- Về sau tôi mới biết. - Bà Kyra bỗng có vẻ rất bối rối, rồi bà
nói nhanh: - Thú thật tôi muốn nói chuyện này, tôi hy vọng
chuyện tôi sắp nói sẽ không làm cô đau ḷng, Rosie à.
- Không đâu bà Kyra, bà không làm tôi đau ḷng đâu, vào tháng 9
năm 1986 Guy và tôi ly thân thực đấy. Chuyện này đúng đấy.
Bà Kyra gật đầu:
- Tiếp theo, đêm ấy Guy hỏi số điện thoại của tôi, và tôi đưa
cho anh ta. Một tuần sau, khi cả hai chúng tôi từ miền Nam nước
Pháp trở về, anh ta điện thoại cho tôi. Chúng tôi bắt đầu gặp
nhau. Chuyện bắt đầu xem ra vô hại, ít ra là về phần tôi. Tôi đă
ly thân với Jacques chuẩn bị ly dị, và tôi ở một ḿnh. Tôi sung
sướng khi kết bạn mới với Sophie và Guy. Ngoài ra, Guy đă chứng
tỏ cho tôi thấy anh sống tự do, như anh ta đang sống. Dĩ nhiên
là tôi tin anh ta. Tại sao tôi không tin chứ? Nhưng chuyện chúng
tôi gian díu nhau vào mấy tháng sau đó là chuyện không tránh
được.
- Anh ta không hề đem bà đến Montfleurie, Collie nói nhỏ. Dĩ
nhiên là anh ta không dám làm thế.
Bà Kyra gật đầu.
- Bây giờ tôi mới hiểu, mới biết tại sao mọi người thương yêu
Rosie. Nhung lúc ấy tôi thấy chuyện rất kỳ lạ v́ anh ta nói ḿnh
là người sống tự do v́ vợ đă bỏ đi. Khi tôi nói đến chuyện này,
anh ta giải thích rằng bố anh ta là người rất thủ cựu, anh ta
không thể đem tôi đến lâu đài, cho đến lúc nào anh ta thu xếp
xong chuyện rắc rối hôn nhân hẵng hay.
Rosie và Collie nh́n nhau, ra vẻ đă hiểu chuyện, nhưng vẫn không
ai nói lời nào.
Bà Kyra nh́n hai người, đoạn quay mắt đi, nh́n xuống nền nhà.
Sau một hồi, bà nuốt nước bọt, nói:
- Chúng tôi ngủ với nhau và thế là chuyện rắc rối ra...
- Bà đă ngủ với anh ta, Rosie nói bằng giọng b́nh tĩnh. - Do đó
bà cảm thấy khó nói, phải không, bà Kyra? Bà đă gian díu với anh
ta.
Kyra cắn môi.
- Đúng. Nhưng chỉ ngắn ngủi thôi, chúng tôi chỉ ngủ với nhau hai
lần thôi.
Rosie nhíu mày có vẻ kinh ngạc. Nàng hỏi:
- Có phải đây là chuyện bí mật vĩ đại không?
- Phải.
Collie cất tiếng cười.
- Tôi nghĩ đây không phải là chuyện ǵ ghê gớm lắm. Tôi tin bố
tôi chắc sẽ không nao núng v́ chuyện này đâu.
- Đúng, ông ấy chắc sẽ không nao núng đâu, Kyra đáp.
- Tốt, tôi cũng không nao núng, mà tôi là vợ Guy đấy. Giá mà tôi
lấy anh ta v́ tên tuổi. - Rosie nói toạc ra, nh́n Kyra, cười
khích lệ. - Cuộc gian díu kéo dài bao lâu? - Nàng hỏi, mặc dù
nàng không quan tâm đến câu trả lời.
- Không lâu, khoảng ba tháng thôi. Chẳng bao lâu sau, Guy hết
quan tâm đến tôi, v́ chúng tôi đă... làm t́nh rồi. Anh ta bỏ đi
sang Ấn Độ, như hai cô đă biết.
- Và anh ta chỉ về lại một lần lâu một tuần trong suốt thời gian
ra đi hai năm - Collie nói. - Trong thời gian này, bà đă gặp bố
tôi.
- Đúng. Collie, cô nhớ là mối liên hệ giữa hai chúng tôi là mối
liên hệ bạn bè rất cao quí. Chúng tôi chia sẻ t́nh cảm cho nhau,
gắn bó với nhau rất tốt đẹp, và t́nh bạn tăng lên, thay đổi, rất
quan trọng cho cả hai chúng tôi, rồi bỗng chúng tôi nhận ra
chúng tôi đă yêu nhau. Tôi nghĩ đáng ra tôi nên nói cho ông nghe
về chuyện Guy ngay từ đầu, nhưng tôi không nói, và thú thật là
tôi không đủ can đảm nói ǵ hết. Nhất là khi chúng tôi đă ăn nằm
với nhau. Tôi sợ mất ông.
- Bà phải nói ngay cho ông biết. Nội trong ngày hôm nay. Tôi cam
đoan bà không mất ông đâu, bà Kyra - Collie bảo đảm với bà. -
Tôi hiểu bố tôi, bố tôi thông minh, có ḷng trắc ẩn và thông
cảm. Nói tóm lại là khi bà gặp Guy, bà không biết bố.
- Tôi không biết phải làm ǵ... tôi sợ... - Bà Kyra nh́n Collie,
lắc đầu, vẻ thất vọng chán nản.
Rosie trầm ngâm nói nhỏ:
- Bà chắc sợ Guy sẽ nói cho bố anh ta biết về chuyện gian díu
trước đây của bà với anh ta khi bà lấy Henri, nhưng anh ta không
nói đâu.
- Ồ, chị Rosie này, tôi cam đoan anh ta sẽ nói!
Collie vội vàng đáp. - Tôi biết anh trai tôi mà. Anh ta thích
gây rối lắm, cho nên đừng cho anh ta cơ hội tốt.
- Collie nói đúng, Rosie à - Kyra nói với nàng. - Cô thấy rồi
đấy, mặc dù Guy bỏ rơi tôi, nhưng khi anh ta ở ấn Độ trở về,
biết được chuyện của ông Henri, anh lại đeo đuổi tôi. Anh ta là
thế đấy, v́ cô là vợ của anh ta chắc cô biết rơ tính của anh ta.
Guy luôn luôn muốn những cái anh ta không có, và luôn luôn đứng
núi này trông núi nọ. Có lẽ v́ thế mà anh ta đă thành kẻ giải
phóng phụ nữ một cách kiên cường. Anh ta rất dễ chán, cho nên
phải thay đổi luôn.
Rosie gật đầu biểu đồng t́nh:
- Ồ, chuyện ấy th́ bây giờ tôi biết rơ quá rồi. Tôi thấy khi mới
lấy nhau, chuyện ấy đă xảy ra rồi. Chỉ trong ṿng một năm, anh
ta đă chán tôi, đă muốn ngủ với người khác rồi. Tôi cần tiếp tục
sự nghiệp của tôi chứ, v́ tôi yêu nghề, mà c̣n v́ cần có tiền
nữa. Nhưng chính việc tôi đi xa là nguyên do để anh ta lấy cớ để
đi với người khác.
- Tôi cũng thấy thế. - Bà Kyra lắc đầu. - Guy là người thật kỳ
lạ, khó hiểu. Nhưng tôi biết chắc anh ta là kẻ thả mồi bắt bóng,
cho nên anh ta không bao giờ hạnh phúc với một người đàn bà nào
hết.
- Đúng, Collie quả quyết đáp. - Chúng ta cứ tiến hành công việc
của chúng ta. Chúng ta đều nhất trí Guy sẽ nói với bố chuyện này
để quấy phá - bản chất của anh ta là thế. Cho nên, bà Kyra này,
chúng ta phải t́m cách trị anh ta.
- Cô nói thế là sao?
- Bà phải đến t́m gặp bố và nói cho ông biết chuyện này. Bà mất
cái ǵ nào? Bà đă bỏ bố tôi v́ chuyện bí mật của bà rồi.
- Th́ đúng thế.
- Vậy th́ ta hăy đi? - Collie đứng lên.
- Nào, bà Kyra, lấy áo khoác đi! - Rosie lên tiếng.
- Bây giờ sao? Các cô muốn tôi nói với ông ấy bây giờ à?
- Đúng, ta hăy làm cho xong chuyện này. Rosie và tôi sẽ đi cùng
bà để hỗ trợ tinh thần cho bà, Collie nói.
- Tôi không muốn đụng đầu với Guy, Kyra càu nhàu.
- Anh ấy không có ở Montfleurie đâu. Tuần trước đă xảy ra một
trận đấu khẩu, và anh ấy đi Paris rồi. - Collie nói.
Rosie cũng đứng lên.
- Chúng tôi lái xe đưa bà đến Montfleurie rồi đưa bà trở về.
Chúng ta phải làm ngay kẻo bà thay đổi ư kiến hay là mất tinh
thần.
Hai người giục bà ra khỏi pḥng khách, mặc dù bà chống đối,
nhưng chỉ chống lấy lệ.
o0o
Ba người đàn bà gặp ngay ông Henri de Montfleurie ở đại sảnh ṭa
lâu đài. Ông ta kinh ngạc khi thấy bà Kyra v́ ông cứ tưởng bà
c̣n ở Strasbourg, nhưng nét kinh ngạc trên mặt ông liền tan biến
ngay và thay vào đấy là hân hoan sung sướng.
- Ḱa Kyra, em yêu. - ông niềm nở nói, rồi bước đến chào bà, nắm
hai bàn tay bà, hôn lên cả hai má.
- Xin chào anh Henri, bà đáp.
Collie bước tới dơng dạc tuyên bố, lời lẽ nghe chắc nịch:
- Bà Kyra muốn đến nói chuyện với bố đấy. Bà muốn giải thích lư
do tại sao bà đi Strasbourg. Bọn con để hai người nói chuyện với
nhau, rồi có lẽ chút nữa tất cả chúng ta sẽ uống mừng. - Cô quay
qua nh́n bà Kyra: - Và có lẽ bà ở lại ăn cơm luôn.
Không đợi để cho bà Kyra trả lời, Rosie nắm cánh tay Collie.
- Tôi cần bàn thực đơn ngày lễ với cô. Ta đi thôi.
- Vâng, ta làm ngay thôi - Collie đáp, và hai người bỏ đi.
o0o
Ông Henry dẫn bà Kyra đi qua tiền sảnh vào pḥng làm việc của
ḿnh ở phía sau ṭa lâu đài. Dẫn bà đến ḷ sưởi, ông chỉ ghế mời
bà ngồi. Ông lên tiếng:
- Em ngồi đi. Trông em lạnh thấu xương và quá mệt mỏi.
Không nói một lời, bà ngồi xuống ghế, vẻ khoan khoái. Ông bao
giờ cũng tử tế, là người tốt nhất trong đời bà. Ông ngồi xuống
chiếc ghế đối diện bà, tựa người ra lưng ghế, chéo hai chân với
nhau, bà vẫn nh́n chăm chăm vào mặt ông.
- Nào, em yêu, có chuyện ǵ thế? Collie và Rosie trông như đang
âm mưu việc ǵ đấy, không khí có vẻ khẩn trương quá.
Bà Kyra thấy chỉ c̣n một cách làm ḥa dịu t́nh h́nh là nói nhanh
cho ông biết hết chuyện, nếu không bà sẽ mất hết tinh thần. Và
thế là bà nói hết cho ông nghe câu chuyện bà đă nói cho Collie
và Rosie nghe, không bỏ sót một lời, không thiếu một chi tiết,
mặc dù có những điều rất khó ăn khó nói.
- Đấy, anh thấy, v́ thế mà em phải bỏ đi đến Strasbourg, lấy cớ
thăm Anastasia bị bệnh, v́ em biết nếu em lấy anh, Guy sẽ nói
hết cho anh biết chuyện em và cậu ấy đă gian díu nhau, nhằm mục
đích làm anh đau khổ. Mà em th́ không chịu được việc này. Em
cũng không chịu nổi khi nghĩ anh sẽ khinh bỉ em.
Ông Henri nh́n bà, ông cười rồi dịu dàng nói:
- Nhưng anh đă biết hết rồi. Anh thường biết hết chuyện của em,
Kyra yêu mến à. Guy đă nói cho anh biết cách đây bốn năm khi hắn
từ ấn Độ về đây mấy hôm, khi hắn biết hai ta yêu nhau thắm
thiết. Ngay trước khi hắn lên đường sang lại bên ấy thêm một lần
nữa, hắn đă nói đủ thứ cho anh nghe, đầy đủ chi tiết. Hắn không
kiềm chế được ḿnh, hắn phải nói thôi.
Bà Kyra hết sức kinh ngạc. Bà lắp bắp nói:
- Nhưng... nhưng... anh đă không nói ǵ với em hết.
- Nói để làm ǵ? - ông Henri hỏi, nghiêng người tới trước nắm
hai bàn tay bà. - Hắn nói hắn và em đă gian díu nhau và anh thấy
anh cóc cần, chẳng thành vấn đề. Vấn đề là em mà thôi. Chúng ta
thôi. Người đàn ông chỉ cần biết người đàn bà yêu ḿnh thôi,
Kyra à, và anh biết chắc là em yêu anh. Anh chỉ cần có thế, anh
chỉ muốn thế thôi.
- Em không ngờ Guy... hắn quá... ti tiện... - bà dừng lại nửa
chừng.
- Hắn không chịu được cảnh hạnh phúc của người khác. - Ông Henri
nói. - Hắn đă trở thành kẻ phá đám. Anh không hiểu tại sao anh
lại nói trở thành. Hắn luôn luôn là thế. Ghen tị, ganh ghét, tức
giận, gay gắt, mặc dù hắn không có lư do ǵ để như thế hết. Tuần
qua anh đă nghĩ nhiều về hắn, nh́n lại quá khứ anh thấy hắn luôn
luôn là hạng ngươi đê tiện. - Ông Henri thở dài, lắc đầu, buồn
bă. Con giống cháu giống mà nó không có tư cách, không có bản
lĩnh. Hắn luôn luôn ghen tị với Collie, và hắn ghen luôn t́nh
yêu giữa anh và mẹ nó. Cho nên anh nghĩ hắn luôn luôn nuôi ḷng
thù nghịch trong người, thù nghịch trong anh.
- Em tin anh nói đúng, Henri à. Bà dừng lại một lát rồi b́nh
tĩnh nói: - Em xin lỗi dă làm anh đau khổ. Xin anh tha thứ cho
em.
- Không có ǵ phải tha thứ. Anh không bao giờ nghĩ xấu về em
hết.
Bà Kyra nh́n ông Henri một hồi thật lâu mới nói tiếp:
- Anh nói thế chứ em nghĩ đáng ra em phải nói cho anh biết
chuyện em đă gặp Guy và trở thành bạn bè ra sao. Em thật có lỗi,
chính em đă đặt anh vào vị trí không hay. Không nói cho anh biết
chuyện em gian díu với con trai anh là một hành vi thiếu trung
thực... một lỗi lầm đáng trách.
Ông Henry de Montfleurie không đáp lại mà chỉ ngồi nh́n bà Kyra
Arnaud, nh́n kỹ mặt bà. ông thấy t́nh yêu của bà dành cho ông
ánh lên trong cặp mắt của bà, ông nghĩ đến nỗi đau khổ ông đă
chịu đựng trong mấy tuần qua v́ bà đă bỏ ông mà đi và ông biết
chính bà cũng đau khổ. Bây giờ đă đến lúc chặn đau khổ lại. Ông
yêu bà. Ông muốn bà sống với ông cho hết quăng đời c̣n lại của
ông. Ông bèn đứng lên, đến bên bà.
Cúi người trên ghế ngồi, ông hôn lên mặt bà, bà ngước mắt nh́n
ông với vẻ chờ mong khao khát.
- Em muốn lấy anh không, Kyra? Em muốn làm vợ anh không?
- Muốn, anh Henry à, em muốn.
Ông nở miệng cười, hôn bà lần nữa và kéo bà đứng dậy. Ông nói:
- Ta đi t́m hai cô nàng tuyệt diệu kia đă xía vào chuyện kẻ
khác, và nói cho họ nghe tin vui này.
o0o
Rosie và Collie ngồi trong pḥng khách nhỏ, khi ông Henri và bà
Kyra bước vào, hai người ngước mắt nh́n với vẻ trông ngóng. Khi
thấy hai ông bà tươi cười, họ biết ngay mọi việc thế là ổn thỏa.
- Ổn cả rồi! - Rosie reo lên - nh́n mặt hai ông bà, tôi biết mọi
việc đă ổn thỏa rồi.
- Bố với bà sắp làm đám cưới rồi? - Collie thốt nên lời, vui
sướng nh́n hai người.
- Đúng, bố và bà ấy sẽ cưới nhau, thật cám ơn Chúa! - ông Henri
đáp, cười lớn, vẻ căng thẳng trên mặt ông suốt mấy tuần qua bỗng
tan biến.
Bà Kyra nh́n Collie rồi nh́n Rosie:
- Ông biết rồi. Guy đă nói cho Henri biết chuyện ấy cách đây bốn
năm rồi.
Rosie và Colhe kinh ngạc nh́n bà, sửng sốt khi nghe bà nói thế,
Collie nổi giận nói:
- Thế là tất cả chuyện lo lắng lâu nay hóa ra vô bổ.
- Suỵt con yêu. - ông Henri dịu dàng đáp. - Đừng buồn v́ Guy.
Hắn không đáng cho ta phải buồn phiền. Bố c̣n chuyện này muốn
nói cho hai con biết.
Bé Alexandre là con trai của bố. Khi Kyra và bố kết hôn với
nhau, bố sẽ nhận nó là con hợp pháp, cho nó danh hiệu, cho nó
các quyền lợi chính đáng.
Collie bước đến ôm chặt bố.
Ông Henry ôm hôn lại con rồi ông th́ thào nói trên tóc con gái:
- Con gái thân yêu của bố, con luôn luôn nghĩ đến bố, luôn luôn
lo cho hạnh phúc của bố.
Collie nh́n ông, cười.
- Bố à, chị Rosie và con đều biết chuyện Alexandre là con trai
của bố. Không nói ai cũng thấy thằng bé giống như đúc. Nó mang
gịng máu De Montfleurie trong người.
Chương 24
Collie cảm thấy mệt mỏi ră rời.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mệt ră rời nên bỏ bút xuống bàn, tựa lưng
ra ghế, hy vọng cơn mệt sẽ chóng qua.
Hôm ấy là sáng thứ sáu, chỉ c̣n 5 ngày nữa là đến ngày lễ Giáng
sinh, Collie c̣n có rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho ngày
lễ Nô-en. Một ngày rất quan trọng, rất có ư nghĩa cho mọi người
ở Montfleurie.
Như mọi khi, bà Annie kiểm soát tất cả các thứ, và bà luôn luôn
không cho Collie làm việc ǵ mỗi khi cô có đến giúp bà ta, cô
muốn giúp mọi người v́ số người giúp việc quá ít ỏi mà lâu đài
th́ rộng lớn khó điều hành, ai nấy công việc đều lút óc. Nhưng
vào lúc này Collie không c̣n sức để xuống dưới nhà tham gia vào
việc trang hoàng lâu đài. Đây là một truyền thống có từ lâu đời,
công việc cô thích làm kể từ khi c̣n tấm bé, hôm nay cô rất muốn
xuống tham gia với mọi người những khổ thay, cơ thể cô lại quá
yếu đuối...
Collie biết chú Gaston và người em trai Marcel, anh này cũng làm
việc ở lâu đài, đă bận rộn công việc từ nhiều giờ qua rồi, họ lo
dựng cây thông khổng lồ ở giữa sảnh đường để đến Chủ nhật mọi
người cùng giúp sức trang hoàng, cắt cành ô-rô, lá sống đời và
cây tầm gởi để cắm vào b́nh, rồi kiếm chồi non cắm lên đầu những
bức tranh treo trong vô số pḥng ốc.
Ḷng ước ao người được khỏe hơn, Collie cố hết sức đứng lên,
chậm răi đi qua căn pḥng đến chiếc trường kỷ, kê trước ḷ sưởi
đang cháy rực.
Th́nh ĺnh cơn đau dữ dội nổi lên sau lưng cô, cô thở hồng hộc,
đưa tay vịn vào mép trường kỷ, người gập xuống. Cô dựa vào mép
ghế, đợi cho cơn đau dịu lại. Cuối cùng cơn đau giảm đi, cô ngồi
xuống ghế, tựa đầu vào chiếc nệm êm ái, thở hổn hển. Chưa bao
giờ Collie đau ở lưng như thế này, cô thấy lo sợ.
Bỗng cô hoảng hốt. Phải chăng bệnh ung thư tái phát? Không,
không thể được. Hồi tháng tám, các bác sĩ ở Paris đă cam đoan
với cô rằng họ đă chữa lành cho cô rồi, đă trị được tận gốc rồi
mà. Sau khi trị bệnh ung thư dạ con, bác sĩ đă chứng nhận Collie
hoàn toàn khỏe mạnh, và cô cảm thấy người khỏe ra như trước khi
chưa bệnh. Nhưng rồi sau đó, Collie thấy ḿnh bỗng thường cảm
thấy mệt mỏi, suy yếu, như thể năng lực trong người tiêu đi đâu
hết, và sụt cân khiến cô đâm ra lo sợ. Rồi bây giờ lại đau đớn
như thế này. Cơn đau làm cô kinh hăi. Nguyên nhân nào làm cho cô
đau như thế này? Cứ nghĩ đến chuyện lại đi chữa bệnh lần nữa là
Collie rùng ḿnh. Ḿnh không đi, ḿnh không thể đi được, cô chán
nản nghĩ. Ồ phải đi chứ, mày có thể đi, và mày sẽ phải đi, một
giọng nói nho nhỏ trong cô thốt lên. Mày phải đi chữa bệnh v́
Lisette, mày phải làm bất cứ cái ǵ v́ con của mày. Con mày cần
mày. Nó đă mất cha.
Lisette thân yêu của Collie, đứa con gái bé bỏng mến thương của
cô.
Mắt Collie dừng lại trên tấm h́nh chụp cô con gái 5 tuổi của cô
trên cái bàn kê bên ḷ sưởi. Cô bé quá xinh, quá tươi sáng, và
có nhiều cá tính rất đáng yêu. Cô bé có tính khí rất kiên cường.
Mỗi lần muốn nói đến cá tính của Lisette, bà Annie thường nói cô
bé có gia phong. Collie thường nghĩ lời nhận xét của bà quản gia
quả rất đúng.
Nếu không có ḿnh, con bé sẽ ra sao nhỉ? Collie lo lắng tự hỏi,
và bỗng cô cố xua đuổi ư nghĩ này ra khỏi tâm trí. Cô sẽ không
chết. Nếu bệnh ung thư có tái phát cô cũng sẽ chiến đấu để sống
với con.
Nhưng nếu có ǵ xảy ra cho Collie, th́ đă có bà Kyra đấy rồi, bà
sẽ thành vợ của bố cô, là người trong gia đ́nh, nghĩ thế Collie
liền cảm thấy an tâm.
Collie đă làm hết sức ḿnh để đem lại sự ḥa giải giữa hai
người, và cô sung sướng khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa. Nhưng
v́ gắng quá sức, nhất là hôm thứ bảy vừa qua, Collie đă suy sụp.
Tuy nhiên, có yểu người cũng xứng đáng, Collie nghĩ thầm trong
bụng. Cuối cùng, bố ḿnh được hạnh phúc, bà Kyra được hạnh phúc,
bé Alexandre được hợp pháp hóa, cậu ta sẽ có cha, cha ruột.
Và bố ḿnh sẽ có đứa con trai khác để nối dơi tông đường họ De
Montfleurie, nếu có chuyện ǵ xảy ra cho Guy, Collie nhận ra đây
là lư do thứ hai làm cho cô sung sướng trong tuần qua. Cô không
muốn Lisette thừa hưởng gia tài và đất đai, không muốn con cô
phải gánh vác những vấn đề khó khăn đă có bấy lâu của ṭa lâu
đài này.
Bỗng nhiên Collie nghĩ đến người anh trai của ḿnh. Guy đă trở
thành kẻ hư hỏng. Cô đă thất vọng và giận anh ta từ nhiều năm
nay, thế nhưng cô vẫn cố cư xử tử tế với anh ta, đă cố thương
yêu anh ta. Tuy vậy, cuối cùng th́ những t́nh cảm này trong cô
cũng tan theo gió, ḷng cô không c̣n mấy cảm t́nh đối với anh
ta. Thực vậy, Collie thấy ghét anh ta, cô mong sao vào dịp Giáng
sinh này, anh ta đừng trơ tráo vác mặt về nhà. Cô tin chắc anh
ta sẽ không về sau vụ căi cọ trơ trẽn cách đây vài tuần. Tuy
nhiên, anh ta có thể quay về nhà lắm. Không ai biết rơ hành động
của Guy. Khó mà tiên đoán về anh ta. Anh ta thật mặt dày mày
dạn, lại ngu ngốc nữa.
Đẹp mà đần, Collie lẩm bẩm một ḿnh, cô nghĩ từ này dùng cho cả
đàn ông lẫn đàn bà.
Hồi c̣n nhỏ Guy đă rất đẹp rồi, lớn lên anh ta càng đẹp trai
hơn. Nhưng than ôi, đàn bà đă nuông chiều anh ta quá sức, v́ anh
ta có vẻ ngoài khêu gợi hấp dẫn, vẻ duyên dáng dễ làm say ḷng
người, anh ta đă dùng những thứ này làm bùa phép, ba hồi th́
trưng ra ba hồi lại cất đi. Gia đ́nh lại cũng nuông chiều anh ta
nữa, luôn luôn chiều chuộng, chu cấp tiền bạc. Chúng ta đă có
lỗi. Chúng ta đă tạo cơ hội cho anh ta trở thành con quái vật.
Collie hy vọng anh ta đừng bao giờ về làm dơ danh lâu đài
Montfleurie nữa, cho dù đây là chuyện bất nhân.
Collie ước chi Rosie đừng lấy anh ta, nếu không lấy anh ta, chắc
chị ấy không phải đau khổ v́ anh ta như thế. Thế nhưng, nếu
Rosie không lấy Guy, th́ chắc cô và bố cô sẽ không bao giờ có
nguồn lợi do Rosie mang lại như là người trong gia đ́nh. Ḿnh
ích kỷ rồi, Collie tự nhủ, ḿnh chỉ nghĩ đến ḿnh và bố, mà
không nghĩ đến chị ấy. Xin Chúa phù hộ cho Rosalind Madigan, chị
ấy đă hết ḷng thương yêu chúng ta, giúp đỡ chúng ta và luôn
luôn một ḷng một dạ với chúng ta, lo lắng cho chúng ta. Không
có ai trên đời này lại giống như Rosie. Chị ấy là một thiên
thần.
Mỗi khi không bận làm phim, chị ấy lại về sống ở Montfleurie,
Collie nhủ thầm. Nếu có ǵ xảy đến cho ḿnh, thế nào chị ấy cũng
tích cực chăm lo nuôi nấng Lisette.
Ḿnh sẽ không chết
Ḿnh không để ḿnh chết đi
Ḿnh sẽ khỏe mạnh.
Collie lại tựa đầu ra nệm ghế êm ái, nhắm mắt lại, thả hồn vào
ḍng suy tư. Sau Giáng sinh, cô sẽ đi Paris khám bác sĩ, khám
những ông bác sĩ đă khám cho cô mùa hè năm trước. Họ sẽ biết
cách chữa trị. Họ sẽ giúp cô. Nếu bệnh ung thư tái phát, họ sẽ
chữa trị cho cô.
Một hồi sau, Collie thấy người khỏe lại, cô cố đứng dậy, đi đến
chiếc bàn bên ḷ sưởi, lấy tấm ảnh của Claude lồng trong khung
bạc. Cô cầm tấm ảnh trở lại trường kỷ, ngồi nh́n vào mặt chồng
một hồi, ḷng tràn ngập t́nh yêu thương. Anh ở măi trong trái
tim cô, là một phần chính của cô.
Anh đă chết cách đây hai năm, khi mới 30 tuổi, cùng tuổi với cô.
Tai nạn xảy ra thật vô nghĩa. Tai nạn xảy ra khi anh lái xe từ
Paris về Montfleurie. Không phải lỗi của anh, nhưng anh là người
duy nhất nhận lấy cái chết. Chết khi c̣n thanh xuân. Cái chết
đến rất tàn ác và rất mỉa mai, v́ anh là phóng viên chiến tranh
cho tờ Paris Match, suốt trong những năm làm Phóng viên, anh
xông pha vào ṿng nguy hiểm mà không sao hết, để rồi về đây lại
chết v́ tai nạn xe hơi.
Nh́n tấm ảnh trên tay, ḷng Collie quặn đau như dao cắt. Ôi
Claude, Claude, em nhớ anh biết dường nào. Em không thể sống mà
thiếu anh. Anh là cuộc đời của em, là chính bản thân em. Không
có anh, đối với em cuộc đời không c̣n ǵ nữa. Nước mắt tuôn
trào, Collie không buồn giữ lại, mặc cho nó chảy ra. Vả lại,
nước mắt tuôn ra lại làm cho cô thấy dễ chịu hơn.
Anh là người duy nhất Collie yêu thương, anh là cả cuộc đời của
cô và cho dù cô đă cố xua đi nỗi buồn phiền, để sống thiếu vắng
anh, cô vẫn thấy lắm lúc không làm sao chịu đựng nổi. Claude đă
ám ảnh cô. Cô muốn anh cứ ám ảnh cô măi.
Mọi người ai cũng nói thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất,
nhưng Collie thấy không đúng thế, cho dù cô sống đến 90 tuổi.
Nhưng ḿnh không sống lâu được như thế đâu. Ḿnh không thấy được
tuổi già đâu.
Collie biết có nhiều người đă vượt qua được bệnh ung thư, và
thường họ sống được lâu, được khỏe khoắn. Thế nhưng trong thời
gian qua, kinh nghiệm và linh cảm cho cô biết cuộc sống của cô
đang đi dần đến chỗ bế tắc. Mặc dù Collie không hiểu tại sao cô
lại nghĩ thế, nhưng tự trong thâm tâm cô cứ đinh ninh rằng đời
cô đang đi đến ngơ cụt. Có nhiều lúc cô chối bỏ không tin cảm
giác này, cô chống lại ư nghĩ này, như bây giờ chẳng hạn, nhưng
rồi nó lại trở lại trong óc cô.
Bỗng không hiểu tại sao tự nhiên Collie cảm thấy người b́nh an
êm ả lạ lùng, sự êm ả tỏa khắp người khiến cô khoan khoái, nhẹ
nhàng. Như có ai đang vuốt tóc cô, an ủi cô, tŕu mến thương yêu
cô, và cô không muốn để cho cảm giác này tan biến đi. Cô nhắm
mắt lại. Cô đang sống trong cảnh thanh b́nh.
Người ta thường nói kẻ tốt hay chết yểu, Collie suy nghĩ đến
điều này một lúc. Mẹ cô chết trẻ v́ chứng ung thư, Claude chết
trẻ v́ tai nạn khủng khiếp ấy. Nếu ḿnh có chết yểu đi nữa th́
cũng đành chịu thôi. Ḿnh đành chấp nhận số phận, v́ ḿnh biết
không một chút nghi ngờ rằng ḿnh không thay đổi được số phận.
Ḿnh nằm trong bàn tay Chúa. Người là đấng tạo hóa sinh ra muôn
loài, là đấng làm ra định mệnh cho tất cả.
Mỗi một chúng sinh sinh ra trên cơi đời này đều có lư do, đều
nhắm một mục đích, và khi chúng ta đă thực hiên xong mục đích,
tức là xong nhiệm vụ người đă giao phó cho chúng ta, th́ người
đem chúng ta về với người. Bất kỳ việc ǵ xảy ra cho ḿnh, cho
tất cả chúng ta, đều là do ư Chúa...
- Má, má có xuống dưới xem cây Giáng sinh không?
Collie vội vàng lấy tay lau nước mắt trên hai má và cố nở nụ
cười trên môi vừa khi Lisette chạy vào pḥng. Khi Collie thấy
con gái, cô lại cười và lần này chính là nụ cười xuất phát từ
trái tim.
Lisette trông đáng yêu làm sao, cô bé mặc chiếc áo váy hai lớp
vải độn xốp của Rosie đem từ New York về. Chiếc áo màu vàng
sáng, có viền nơ đỏ, trong chiếc áo váy trông cô bé như một bức
tranh nhỏ.
- Con chim vàng dễ thương của mẹ - Collie nói, lại cười với cô
bé, ḷng tràn ngập t́nh yêu thương.
- Bác Gaston dùng cây Nô-en thật cao! Cây thật bự, má à! Bác
Gaston nói đó là cây cao nhất thế giới. Trông thấy bức ảnh của
Claude nằm trên trường kỷ bên cạnh Collie, cô bé cầm tấm h́nh
lên. - Tại sao ảnh ba lại nằm đây.
- V́ mẹ thích nh́n ba con khi mẹ nói chuyện với ba con.
- Ba có nói lại với má không? - Lisette hỏi, tựa người vào đầu
gối Collie, ngước mắt nh́n mặt mẹ.
- Có ba con có nói, con yêu à.
- Nhưng ba không ở đây, ba ở trên trời làm thiên thần với Chúa.
- Đúng thế, Lisette à. Nhưng ba con đă nói chuyện với má...
trong phần sâu thẳm nhất, kín đáo nhất ở trong tim má.
- Nhưng trời ở xa, xa lắc xa lơ. Làm sao má nghe ba khi ba ở xa,
xa trên ấy. - Lisette liếc mắt nh́n lên trần nhà một lúc, rồi
nh́n mẹ với ánh mắt ḍ hỏi, cặp mắt đen to lồ lộ trên khuôn mặt
nho nhỏ xinh xinh.
- V́ nhờ có t́nh thương. Chính nhờ ba thương con và thương má mà
tiếng nói của ba con đă nhập vào trái tim má, cho nên má nghe ba
con, và ba con cũng có thể nghe má.
- Ồ - Lisette nghiêng đầu sang một bên, cố hiểu câu nói của mẹ,
mày hơi nhíu lại.
- Lisette con, t́nh yêu là điều mănh liệt nhất trần gian, con
hăy luôn luôn nhớ thế. T́nh yêu có thể di chuyển được cả núi.
Cô bé 5 tuổi gật đầu rồi nói:
- Con không muốn ba lên trời. Tại sao ba rời bỏ chúng ta?
- Bởi v́ đây là ư Chúa, Collie dịu dàng đáp. Cô bé suy nghĩ, cố
hết sức để hiểu những lời của mẹ. Sau một lát, bé hỏi: - Có phải
con mèo nhỏ của bà Annie biến thành con thiên thần mèo cũng do ư
Chúa?
- Đúng, mẹ tin thế.
- Con không thích ư Chúa! - Lisette nói bằng một giọng lạnh lùng
the thé, hai mắt bỗng lộ vẻ tức giận. - Mẹ cũng không - Collie
nói nhỏ, đưa tay dịu dàng sờ vào mặt cô gái. - Nhưng mẹ nghĩ sự
đời là thế, con thân yêu à.
Hai mẹ con im lặng một chốc, rồi bỗng Lisette bất thần bắt sang
chuyện khác một cách đột ngột rất trẻ con:
- Con sẽ làm phụ dâu với cô Yvonne vào lễ cưới của bà Kyra với
ông ngoại. Mợ Rosie sẽ may cho bọn con áo dài nhung màu đỏ trái
anh đào.
- Thật sao?
- Thật má à, bọn con c̣n đội mũ Juliet nhung đỏ có viền những
chùm anh đào đỏ nữa, mợ Rosie vừa nói với con như thế khi bọn
con tỉa những nhánh tằm gửi ở dưới bếp. Mợ ấy làm mũ v́ con. Má
sẽ mặc ǵ vào ngày cưới của ông ngoại? Má cũng mặc áo dài màu đỏ
anh đào chứ?
- Má chưa biết. - Collie vuốt gọn mấy nụ tóc ḷa x̣a trên má cô
bé, nói tiếp. - Chúng ta xuống dưới nhà hỏi mợ Rosie th́ biết,
nhé?
- Dạ, ta xuống. Nhưng má nói với mợ ấy đi nhé. Con phải đi cưa
gỗ Nô-en giúp Marcel và Gaston.
- Được thôi. Nhưng con làm ơn giúp má việc này đă Lisette. Con
để bức ảnh của ba lại trên bàn, vào chỗ chính giữa.
- Dạ, thưa má - cô bé nói, đưa cả hai tay cẩn thận mang bức ảnh
đi.
Khi Collie cố gắng đứng lên, bỗng cơn đau trở lại, cô có thể gập
người v́ đau đớn và phải ngồi phịch lại xuống ghế, mắt lộ vẻ
hoảng hốt.
Vừa khi ấy Lisette quay lại và thấy vẻ mặt đau đớn của mẹ. Cô bé
hoảng hốt lo sợ, chạy đến bên mẹ:
- Má, má! Má sao thế? Má đau hả? Cái ǵ thế?
- Không có ǵ, con yêu. Không có ǵ. Má chỉ bị vặn lưng đau một
chút thôi. - Collie cố mở miệng cười. Má chắc già rồi... Má đoán
chắc là v́ bệnh thấp khớp.
Lisette ôm chầm lấy mẹ, úp mặt vào áo len của Collie.
- Con không muốn má đau, má à, con không muốn má đau. - Cô bé la
lên mắt rưng rưng.
- Cơn đau sẽ hết thôi, con yêu à. Má chỉ đợi một chút thôi là
hết - Collie nói, cô nhắm mắt lại, ôm chặt con vào ḷng, đung
đưa con trong hai ṿng tay. Và Collie thầm cầu nguyện trong
ḷng: Lạy Chúa, xin khoan đem con đi khỏi con bé. Xin Chúa
cho con ở thêm với nó một thời gian nữa.
o0o
Rosie đứng trên cái thang kê trước ḷ sưởi trong pḥng khách nhỏ
của gia đ́nh. Suốt 10 phút vừa qua, nàng cố trang hoàng hai nắm
lá cây ô-rô lớn trên tấm gương trên bệ ḷ sưởi.
Năy giờ nàng đă kết số lá cây ô-rô lại với nhau, lấy dây điện
màu thật đẹp để buộc chúng lại, nàng cố kết chuỗi lá non này cho
ngay ngắn, nhưng làm măi nàng vẫn thấy chưa vừa ư. Khi nàng ngửa
người ra sau ngắm nghía chuỗi lá cây th́ chuông điện thoại reo.
Chuông reo măi một hồi, khi thấy không có ai đến nghe điện
thoại, nàng bèn bước xuống thang, vừa thở vừa càu nhàu bước đến
nhấc máy lên nghe. Nàng vừa thở vừa lên tiếng:
- Allô, lâu đài Montfleurie đây.
Im lặng một hồi khá lâu nàng mới nghe đầu dây bên kia một giọng
nam thật xa cất lên:
- Vui ḷng cho tôi gặp cô Rosalind Madigan.
- Tôi đây. - Nàng đáp. Nàng không nhận ra giọng của ai.
- Rosie à? Xin chào! Anh đây, Johnny đây. Johnny Fortune.
- Lạy Chúa, Johnny à. Anh khỏe chứ? - Nàng reo lên, ngạc nhiên
khi nghe tên anh ta.
- Rất khỏe, Rosie à. Em khỏe chứ?
- Khỏe, em đang chuẩn bị lễ Giáng sinh. Anh gọi từ đâu đấy? Em
nghe như đang gọi từ một tinh cầu khác vậy.
- Anh đoán em sẽ nghĩ thế - anh đang ở tại Vegas.
- Thế th́ chắc là đang nửa đêm.
- Đúng thế, cưng à. Bây giờ đă ba giờ sáng. Anh vừa diễn xong
xuất cuối cùng. Anh muốn gọi cho em trước khi đi ngủ. Anh muốn
chúc em một mùa Giáng sinh vui vẻ, và báo em biết anh sẽ đi châu
âu. Vào tháng giêng. Chúng ta sẽ gặp nhau chứ? Hay là làm ǵ
chứ?
Nàng ngần ngừ, bỗng nhiên nàng phân vân không biết tính sao đây.
Nàng sắp ly dị với Guy rồi, cho nên anh ta không c̣n là một trơ
ngại cho nàng nữa. Nàng bèn đáp:
- Em thích thế, Johnny à. Em thích gặp anh.
- Thế th́ tuyệt quá! Rất tuyệt. Anh sẽ đến Paris. Em có đến đó
không? Hay em sẽ ở đâu?
- Em sẽ đến Paris.
- Cho anh biết số điện thoại với chứ?
- Dĩ nhiên rồi. Nhân tiện hỏi anh, làm sao anh t́m ra em? Em
muốn hỏi làm sao anh có số điện thoại của em?
- Không dễ đâu, em nhớ cho nhé. - Anh cười khúc khích. - Hôm
qua, Nell nói cho anh biết em ở Luân Đôn, và cô ấy cho anh số
điện thoại của phim trường. Gọi lại lần hai. Cô ấy đă từng cho
anh biết số ấy rồi. Nhưng dù sao anh cũng đă nói chuyện được với
một bà dễ thương, bà Aida Young. Bà ấy cho biết em không có mặt
ở Luân Đôn, hay Paris. Khi anh hỏi măi, bà ấy mới cho biết em đă
đến Montfleurie, nhưng bà ta tin là anh không gọi được đến đó.
Anh có cảm tưởng bà ta muốn ngăn chặn, và cả Nell nữa cũng muốn
ngăn không cho anh gặp em, nói thật với em như thế đấy. Biết
được tên đó rồi, anh liền gọi cho Francis Raeymaekers, tại cửa
hàng ở Luân Đôn - Em biết tiệm của anh chàng mua đồ bạc rồi. Anh
hỏi anh ta có bao giờ nghe đến tên Montfleurie chưa? Nơi này là
cái ǵ? Một khách sạn? Một thành phố? Hay là cái ǵ? May thay là
anh ta biết, anh ta cho biết đấy là một trong những lâu dài lớn
nhất của vùng sông Loire. Anh ta cho anh số điện thoại, và thế
là cuối cùng anh nói chuyện được với em.
- Em xin lỗi đă để cho anh phải phiền phúc. Xin lỗi thật đấy.
- Rosie, tại sao Nell và bà Aida Young lại ngăn cản anh?
- Em nghĩ là họ không ngăn cản anh đâu.
- Em có chồng rồi hay sao? - Johnny hỏi, giọng anh bỗng trở nên
gay gắt.
Rosie hít mạnh một hơi.
- Em đă có chồng. Em đang ly thân. Em sắp ly dị.
- Anh hiểu rồi. Số điện thoại ở Paris của em bao nhiêu .
Rosie đọc cho anh số điện thoại, rồi nói:
- Khi nào anh thật sự đến Paris?
- Anh không biết chắc. Có lẽ vào khoảng giữa tháng giêng. Anh hy
vọng thế. Anh sẽ cho em biết. Chúc em một lễ Giáng sinh vui vẻ,
nghe cưng, anh thật sung sướng khi t́m ra em.
- Em cũng chúc anh một lễ Giáng sinh vui vẻ. Cám ơn đă gọi cho
em, Johnny.
Rosie gác máy, nàng đặt tay lên máy một lúc, vẻ mặt trầm ngâm.
Collie từ ngoài cửa pḥng khách, nói vào:
- Tôi không nghe lén, nhưng không tránh khỏi nghe chị, chị Rosie
à. Có phải chị thật sẽ ly dị với Guy không?
Rosie quay nh́n Collie đăm đăm một lát, đoạn nàng gật đầu nhè
nhẹ.
- Bố và tôi đă bàn luận với nhau từ hôm tôi mới về. Bố nêu vấn
đề này ra, và tôi nhận thấy ông nói có lư.
- Tôi chỉ biết đó là nhờ ơn Chúa. - Collie bước vào pḥng khách,
ôm chầm lấy Rosie. - Đă đến lúc chị phải lấy lại tự do. Tôi sung
sướng thấy chị quyết định như thế này. Đă quá lâu rồi!
- Cô tin Guy sẽ không về ăn Giáng sinh, phải không? - Rosie lo
lắng hỏi.
Collie lắc đầu với vẻ quả quyết.
- Tôi tin thế. Tôi tin anh ấy không đần độn quá đến nỗi lại vác
mặt về đây. Chắc anh ta biết anh ta đă thọc gậy bánh xe và sẽ
không được ai đón tiếp niềm nở.
- Chắc cô nói đúng, tôi hy vọng cô nói đúng. Rosie ngờ ngợ đáp.
- Anh ta sẽ không về đâu, Collie quả quyết nói.
- Tôi định đợi lúc thuận tiện sẽ nói cho ảnh biết tôi sẽ ly dị
ảnh - Rosie nói nhỏ, bước đến cái thang.
- Tôi nghĩ chả cần. Anh tôi không đáng được chị đối xử cẩn trọng
như thế, theo ư tôi là thế đấy. Anh ta đâu có đối xử với chị
đàng hoàng như thế. Hoàn toàn không.
- Đúng vậy. Chắc tôi chẳng cần gặp anh ta làm ǵ. Tôi cứ việc
bắt đầu thủ tục là được.
Collie nh́n Rosie chằm chằm, rồi bỗng cô nhếch miệng cười, nói:
- Có phải anh chàng ca sĩ lừng danh Johnny vừa điện thoại cho
chị đấy không?
- Đúng. Đầu năm mới anh ta sẽ đến Paris. Anh ta muốn tôi đi ăn
với ảnh.
- Thế th́ tuyệt thật, Rosie thân yêu à. Hoan hô t́nh yêu... Hoan
hô t́nh yêu.
Rosie nh́n lại cô em chồng, nàng thấy mặt nóng bừng; nàng mở
miệng định nói th́ bỗng bà Annie bước vào pḥng.
- Thưa bà Montfleurie, bà có gói hàng mới gởi đến. Hàng phát
nhanh. Từ California. Tôi đă kư nhận thay cho bà.
- Cám ơn thím Annie. - Rosie khẽ nói khi nhận gói quà.
Bà Annie định quay ra, nhưng bỗng bà dừng lại nh́n Collie.
- Trông cô xanh quá, mệt mỏi? Dominique đă nấu cháo thật ngon
cho cô ăn trưa - cháo gà và rau tươi - Nói xong bà Annie bỏ đi.
Rosie mở gói ra xem, nàng reo lên với Collie:
- Của Gavin gởi từ Los Angeles! ồ! tuyệt quá, kịch bản phim
Napoléon và Josephine! Lại c̣n ǵ nữa đây. Rosie để tập kịch bản
phim lên bậc thang và lấy xem món khác trong gói, một cái hộp,
đúng là quà rồi, quà được gói trong giấy dày màu xanh có buộc
dải vải màu vàng. Kèm theo hộp là một phong b́ nhỏ. Nàng mở
phong b́ lấy ra một tấm các, đọc to cho Collie nghe: - Cám ơn
Rosie, về số y trang đẹp nhất, một thành viên tuyệt vời nhất của
đoàn, và người bạn của tôi. Chúc Giáng sinh hạnh phúc và được
nhiều thương yêu, Gavin.
- Anh ta dễ thương quá, Collie nói. - Mở gói quà ra xem đi, chị
Rosie.
- Có lẽ nên đợi, nên treo dưới cây Giáng sinh, và sẽ mở vào đêm
Giáng sinh khi chúng ta tặng quà cho mọi người.
- Đừng ngốc. Tôi muốn xem ngay anh ta đă gởi cái ǵ cho chị. Hăy
xem ngay bây giờ thôi.
Rosie xé tờ giấy gói, lấy ra cái hộp giấy cứng màu xanh đen có
in hai chữ HW ở dưới góc bên phải. Trong hộp giấy là một bao da
cũng in hai chữ như ở hộp b́a màu vàng,
- Quà mua ở cửa hàng Harry Winston - Rosie nói, vẻ kinh ngạc,
nàng mở nắp hộp ra. Khi thấy món quà đựng ở bên trong, nàng há
hốc mồm ngạc nhiên rồi thốt lên: - Ôi, Collie này? Ngọc trai Nam
Hải đẹp tuyệt trần, chưa bao giờ tôi thấy được. - Vừa nói nàng
vừa lấy chuỗi ra đưa cho Collie xem, cô mở to mắt kinh ngạc. -
Ngọc trai thật? - Collie nói lớn - Ngọc trai mua ở Harry Winston
chắc là trai thật rồi. Rosie gật đầu.
- Gavin thường tặng tôi những thứ rất đặc biệt mỗi khi chúng tôi
làm xong một bộ phim, nhưng chưa bao giờ có thứ nào giống chuỗi
ngọc trai này cả. Nh́n ngoài ánh sáng trông đẹp làm sao. - Nàng
đưa ra trước cửa sổ rồi chuyển qua cho Collie xem.
- Thật kỳ diệu, Collie nói nhỏ, giọng vô cùng kinh ngạc, chắc
phải đắt tiền lắm.
- Đúng, chắc thế. Chắc tôi phải gọi điện thoại để cám ơn anh ấy.
Bây giờ đang nửa đêm ở Los Angeles, khoảng ba giờ. Chiều nay tôi
gọi vào lúc 6 giờ ở đây. Khi ấy sẽ là 9 giờ sáng ở bên ấy.
- Trả lại cho chị đây - Collie nói, cô đưa chuỗi ngọc trai lại
cho Rosie. - Bây giờ, xin chị 5 phút, ta bàn về áo quần tôi sẽ
mặc vào đám cưới của bố được không? Tôi nghe Lisette cho biết nó
và Yvonne sẽ mặc áo nhung màu đỏ trái anh đào. Nhưng tôi th́
không được - tôi nghĩ thế.
Rosie cười.
- Không. Chỉ hai cô phụ dâu, c̣n những phụ nữ đi theo th́ thôi,
tôi đă nói với bà Kyra vào tối qua rồi. Tôi nghĩ cô và tôi chỉ
ăn mặc áo quần ta sẵn có thôi. Thú thật với cô, chỉ làm hai cái
áo cho hai cô gái kịp ngày đám cưới là đă khó khăn rồi.
- Có lẽ Yvonne phải giúp chị.
- Cô ấy vẫn sẵn sàng giúp đấy, có lẽ cô ấy c̣n phụ giúp may cả
mũ Juilet nữa cơ. Tôi đă đặt hàng vải mua của bà Solange ở Paris
rồi, bà ta sẽ gởi nhanh trong đêm, chắc ngày mai hàng sẽ đến.
- Chị bận bịu đủ công việc - Collie nói nhỏ, cô ngồi xuống trên
ghế trường kỷ, nh́n Rosie leo lại lên chiếc thang. - Đám cưới
chỉ c̣n mười ngày nữa thôi.
- Tôi biết. - Rosie lại xâu lá ô-rô cho ngay thẳng, đưa mắt ngắm
nghía, rồi nàng quay đầu lui nói với Collie: - Tôi sẽ làm xong
hai cái áo, cho dù phải thức suốt đêm, mọi đêm, để làm cho xong.
- Tôi biết, Rosie à. Thật không có ai như chị. Chị thật tuyệt
vời.
Chương 25
Bầu trời Paris xám như ch́ ủ dột. Có lẽ
trời sắp mưa. Gavin Ambrose đứng nơi cửa sổ pḥng khách của căn
hộ anh ở tại khách sạn Ritz buồn bă đưa mắt nh́n ra ngoài. Thời
tiết sáng Chủ nhật hôm ấy lạnh lẽo ảm đạm.
Anh c̣n cả ngày và buổi tối sống trong cảnh ảm đạm này trước khi
đáp chiếc Concorde đi New York vào thứ hai. Anh c̣n vô số thời
gian trước mắt: anh không biết làm ǵ cho đến lúc lên máy bay.
Rủi thay, Rosie không có mặt, v́ nàng phải về Loire để ăn lễ
Giáng sinh. Không có nàng, anh chỉ c̣n cặp vợ chồng trong ban
lănh đạo hăng phim Billancourt là những người duy nhất anh quen
biết ở Paris. Anh đă đến thăm họ vào thứ sáu và thứ bảy rồi. Hôm
nay anh c̣n một ngày rảnh rỗi, không có việc ǵ làm.
Cứ nghĩ đến cảnh sống đơn côi là Gavin hốt hoảng và chán nản.
Chuyện này thật bất thường đối với anh. Anh nổi tiếng là người
cô độc, chỉ thích sống một ḿnh, không bao giờ nghĩ đến cảnh cô
đơn. Nhưng độ gần đây anh bỗng đâm ra sợ cảnh sống một ḿnh. Khi
ở một ḿnh, anh có th́ giờ để suy nghĩ; nhiều tháng nay anh
thường hay nghĩ vơ nghĩ vẩn.
Cuộc đời anh thật bất ổn. Hôn nhân của anh lâm vào cảnh điêu
đứng. Anh chỉ c̣n biết làm việc. Công việc là phần chủ yếu của
anh, là lư do chính để anh sống. Anh hết làm bộ phim này đến bộ
phim khác không nghỉ ngơi, chủ yếu là để ḿnh luôn luôn bận bịu.
Nhờ công việc anh mới có thể tránh khỏi nghĩ đến những vấn đề
khó khăn của bản thân, hay khỏi giáp mặt với những con quỉ trong
người ḿnh.
Anh đă biết cuộc hôn nhân của anh có bộ mặt giả tạo một cách
khủng khiếp. Thực chất không có ǵ hết. Chỉ là một lỗ hổng đen
ng̣m, một lỗ hổng rộng toang hoác, vô đáy. Không có cảm xúc.
Không có hận thù. Chỉ có sự mâu thuẫn. Giữa anh và Louise không
có ǵ hết. Không có cả cái vẻ như họ là những người quen biết
nhau nữa. Bây giờ anh phân vân không biết đă có lúc nào hai
người có vẻ như thế không.
Louise là con điếm hạng bét tự cao tự đại, không có trí và hoàn
toàn không hiểu anh, không hiểu công việc của anh, không hiểu sự
nghiệp thúc bách của anh, nh́n chung là không hiểu cuộc đời của
anh. Hay cô ta chẳng hiểu ai hết. Về mặt trí tuệ, cô ta là người
u mê.
Danh tiếng chẳng có ư nghĩa ǵ mấy đối với anh, chỉ là phó phẩm
của công việc anh làm - nghề diễn viên. Nhưng danh tiếng của anh
lại được cô ta chộp lấy Ngoài ra, cô ta không quan tâm ǵ đến cá
nhân anh, đă thế từ lâu nay. Cô ta cứ mơ ước những nơi huy hoàng
hơn. Anh chẳng cần lưu tâm đến. Nói chung th́ chính anh cũng có
lỗi, v́ anh không quan tâm đến cô ta.
Rất nhiều lần anh tự hỏi tại sao anh lại cưới Louise. Câu hỏi
thật điên khùng; v́ anh đă quá biết câu trả lời. Anh cưới cô ta
v́ cô ta có thai. Chuyện cô ta có thai đă không có kết quả tốt.
Tiếp theo là tấn bi kịch đau ḷng khủng khiếp xảy ra.
Anh sống với Louise là v́ thế. Để chứng kiến cảnh cô ta chịu
đựng sẩy thai, để chứng kiến cảnh cô ta đau đớn về thể xác lẫn
tinh thần. Thực sự muốn giúp cô ta bớt đau khổ, anh hy vọng anh
sẽ hết đau khổ do giúp đỡ cô ta.
Thế rồi chuyện cô ta lại có thai là không tránh khỏi và khi
David ra đời, đă tám năm nay rồi, anh đâm ra thương yêu đứa con
trai. V́ đứa con mà anh phải chịu đựng cuộc hôn nhân thiếu hạnh
phúc này.
Khi David biết đi chập chững, Louise đă ngoại t́nh, cô t́m cách
phá vỡ cuộc hôn nhân. Anh không bao giờ ngăn chặn, không để ư
đến những hành vi của cô ta nữa, và đằng nào th́ hai người cũng
không c̣n chung chăn chung gối nữa.
Bỗng anh tự hỏi nếu hai người ly dị nhau th́ chuyện ǵ sẽ xảy ra
cho David? Phải chăng đứa bé sẽ trở thành nạn nhân của tṛ chơi
kéo co độc hại này? Gavin lại nghĩ đến đứa con. Anh không thể
chịu đựng được cảnh này. Bây giờ không. Hôm nay không. Măi măi
không được.
Anh tự nhủ ḷng cứ đợi rồi sẽ hay. Nếu anh đợi khá lâu, chắc thế
nào Louise cũng yêu cầu ly dị. Cô ta đă sẵn sàng rồi. Anh quá
biết rơ cô ta đă gian díu sâu đậm với anh chàng thượng nghị sĩ
cô ta đă gặp ở Washington. Anh chàng thượng nghị sĩ góa vợ. Một
thượng nghị sĩ hoàn toàn danh giá. Allan Turner là người bạn đời
hoàn hảo cho Louise.
Phải, anh cứ đợi rồi sẽ hay. Ít ra, anh cũng có thể đưa ra một
số điều kiện. Anh không có ư định giằng đứa bé ra khỏi tay cô
ta, làm thế là vô lương tâm. Phải cùng thương yêu David, cùng
chăm sóc bảo trợ nó, anh muốn như thế và anh quyết đạt được mục
đích ấy.
Lẩm bẩm nguyền rủa trong miệng, Gavin quay khỏi cửa sổ bước vào
pḥng ngủ, vừa đi vừa nh́n đồng hồ tay. Đă 11 giờ.
Anh cần ra ngoài để hít thở không khí trong lành, đi để xua đuổi
ư nghĩ bi quan trong đầu. Nhưng đi ra ngoài lại gặp phải lắm
chuyện phiền phúc. Một chuyện phiền phức bất tiện, v́ anh là một
diễn viên nổi tiếng, nhiều người nhận ra anh.
Anh quấn vào cổ chiếc khăn quàng, đội lên đầu cái mũ phớt rộng
vành, choàng lên người chiếc áo khoác ca-sơ-mia, đeo thêm cặp
kính râm rồi nh́n vào gương. Anh cười. Anh không nhận ra ḿnh.
Khi anh đi qua tiền sảnh ra ngoài công trường Vendôme, chẳng ai
nhận ra anh.
Gavin không biết nhiều về thành phố Paris, nhưng v́ anh thường ở
tại khách sạn Ritz, cho nên khu vục quanh khách sạn này rất quen
thuộc với anh, anh bèn đi về phía công trường Concorde. Khi ra
ngoài trời, bước nhanh, bao nhiêu buồn bực, bất b́nh trong người
anh đều tiêu tan hết.
Gavin liền nghĩ đến tác phẩm Napoléon và Josephine. Anh nh́n
thành phố Paris qua cặp mắt của nhà làm phim, và đồng thời qua
cặp mắt của Napoléon, người đă làm hết ḿnh để thay đổi bộ mặt
kiến trúc của Parỉs, để thành phố này được như bây giờ.
Qua nghiên cứu, Gavin biết rằng Napoléon đă muốn bao cấp nền
kiến trúc trong 10 năm, nền điêu khắc Pháp trong 20 năm. Để làm
thế, ông có kế hoạch xây dựng bốn đài chiến thắng, kỷ niệm chiến
tích các trận Marengo và Austerlitz, ca ngợi ḥa b́nh và tôn
giáo.
Nhưng cuối cùng ông chỉ xây được hai đài, một đài nhỏ kỷ niệm
trận Austerlitz, và một đài kỷ niệm Đại Quân (Grande Armée), ông
đă nói với người kiến trúc sư của ông rằng ông cho xây dựng đài
này để nhớ “đạo quân mà ông có danh dự chỉ huy".
Bây giờ, đứng ở cuối đại lộ Champs Elysées, Gavm nh́n lên con
đường rộng, dài, đẹp, mắt anh dán vào đài kỷ niệm h́nh ṿng cung
đồ sộ do Napoléon xây cất để ca ngợi đạo quân thân yêu của ông.
Đài Arc de Triomphe de L’Etoile giống như ḷng mong ước của ông,
nhà vua đă nói rằng đài kỷ niệm ghi nhớ Đại quân phải vĩ đại,
giản dị, uy nghiêm và không vay mượn ǵ của quá khứ hết.
Gavin thấy vị kiến trúc sư của nhà vua quả đă làm theo đúng lời
yêu cầu của ông, vừa nghĩ anh vừa đi theo đại lộ Champs Elysées
hướng đến đài kỷ niệm, lơ đăng nh́n các thứ trang hoàng mừng
Giáng sinh hai bên đường.
Đối với Gavin, thực hiện được bộ phim này là anh đă thỏa được
ước mơ thời thơ ấu. Ngay khi c̣n vị thành niên, anh đă bị những
nhân vật vĩ đại mê hoặc, nhất là Napoléon.
Khi c̣n là một cậu bé sống ở New York, anh say mê sách lịch sử,
muốn biết nhiều về các nhân vật siêu phàm trên thế giới. Niềm
say mê của anh không có biên giới. Cái ǵ đă làm cho họ nổi
tiếng? Tại sao họ lại khác người thế? Đời sống t́nh cảm của họ
ra sao? Tại sao họ yêu những phụ nữ họ thương yêu? Hay là gắn bó
với những người họ đă thề nguyền. Động cơ bên trong nào đă thúc
giục họ, đưa họ lên đỉnh cao danh vọng? Yếu tố bí mật nào trong
con người họ đă làm họ vươn lên khỏi đám đông b́nh thường? Nói
một cách đơn giản nhất là tại sao họ lại vĩ đại hơn những người
đương thời.
Một điều anh phát hiện các vĩ nhân bất tử trên thế giới khiến
anh kinh ngạc là những vị này cũng chỉ là người và cũng có những
lỗi lầm như ai.
Nhưng chính những nhân vật vĩ đại này trong lịch sử mới là những
vị anh hùng của anh, chứ không phải những cầu thủ bóng đá, những
ngôi sao bóng chày hay là những nhạc sĩ nhạc rốc như nhiều bạn
bè của anh tôn thờ. Dĩ nhiên là anh ngưỡng mộ một vài diễn viên,
v́ chính anh cũng là diễn viên hấp dẫn. Paul Newman và Spencer
Tracy là một cặp trong số những diễn viên tài ba mà anh mến mộ.
Tracy trong phim Bad Day at Black Roch (Ngày xấu ở khu Đá đen)
thật tuyệt vời, Paul Newman trong Fort Apache (Đồn Apache), The
Bronx (Vùng Bronx) cũng vậy. Phim The Bronx ra đời năm 1981, anh
xem 4 lần liên tiếp mấy ngày, tài diễn xuất của Newman làm anh
say sưa. Bộ phim nói về một khu vực của vùng Bronx và những cảnh
sát ch́m làm việc trong khu vục đă tác động mạnh đến anh, giúp
anh có một quan điểm về nghề diễn viên.
Vùng Bronx. Cái tên này đă làm hiện lên trong anh biết bao kỷ
niệm. Anh đă lớn lên ở khu Belmont của Bronx, không lộn xộn
nhếch nhác bằng nửa miền Nam vùng Bronx, nơi bộ phim được quay.
Nhưng những năm tháng ấu thơ và trưởng thành sống ở Belmont, anh
vẫn luôn luôn mơ đến Paris, mơ đến cuộc sống như hôm nay và mơ
trở thành danh tiếng khắp thế giới.
Thỉnh thoảng anh tự hỏi làm sao đời anh lại như thế này. Ban đầu
chỉ là một diễn viên vô danh, cật lực phấn đấu để kiếm sống, mỗi
khi có việc anh chỉ biết dựa vào may mắn, hoặc ở Broadway, hoặc
trên truyền h́nh. Sau đó anh trở thành ngôi sao trên sân khấu
Broadway lúc 25 tuổi, được các nhà làm phim biết tài khi Brando
trở thành bất tử với vai Stanley Kowalski trong phim Streetcar
(Trạm xe điện) sản xuất năm 1947. Thỉnh thoảng anh lại suy nghĩ
về sự so sánh này, v́ chính anh cũng bắt đầu sự nghiệp bằng vai
này. Thật dễ và rơ ràng cho các nhà phê b́nh khi họ so sánh. So
sánh anh như thế cũng xứng đáng lắm chứ.
Năm 1983 là năm có nhiều biến cố trọng đại đối với anh. Con trai
anh chào đời, Hollywood mời anh hợp tác và anh ra đi. Anh đi đi
về về nhiều năm trời, cuối cùng mới ở hẳn tại Hollywood. Nhưng
anh vẫn thường được biết đến như một diễn viên "thuộc nhóm" Bờ
Đông, được xếp vào nhóm với Al Pacino, Robert De Niro, Dustin
Hoffman và Armand Assante. Được xếp vào nhóm với họ kể cũng vẻ
vang, v́ họ đều là những nhân vật vĩ đại, thế nhưng chính Pacino
mới là người anh mến phục. Ông ta nổi tiếng như cồn, được mọi
người say mê, ông hào hùng, tài giỏi, đồng thời cũng là một minh
tinh có tầm cỡ hàng đầu.
Điều kỳ lạ là Gavin Ambrose không ngờ sự thành công vĩ đại của
anh lại xảy ra như thế này, xảy ra một cách th́nh ĺnh không báo
trước, và xảy ra như một quả pháo bắn lên trời, cao, cao măi mà
không bao giờ rớt xuống, và thật cám ơn Chúa, không bao giờ hụt
hẫng một cách đột ngột, ít ra th́ cũng chưa bao giờ bị thế. Nghĩ
đến chuyện này, bỗng anh mỉm cười mỉa mai. Thành công đối với
anh có thể xem như cảnh phù du trên cơi đời này. Trong nghề diễn
viên, người ta chỉ thành công ngang mức tác phẩm vừa ra đời
không ai dám nghĩ đến chuyện sắp đến.
Gavin sung sướng về những thành quả của ḿnh. Anh yêu công việc
anh làm, anh đam mê con đường sự nghiệp của anh đang dấn thân
vào, và chuyện anh muốn mọi người hoan hô chấp nhận là chuyện tự
nhiên. Anh chỉ tiếc có một điều là mẹ anh và ông nội anh không
c̣n sống để thấy thành công của anh, để hưởng thụ thành quả của
anh. Khi anh nổi tiếng trong phim Trạm xe điện, nổi tiếng lần
đầu và ngay lập tức, th́ cả hai đều chết vào cùng một năm - năm
1976 - khi anh được 18 tuổi.
Ông Tony Amsbrosini, bố anh, qua đời sau một cơn đau tim khi
Gavin mới 9 tuổi, và mẹ anh, bà Adelia, cùng anh đến ở với ông
bà nội anh. Mẹ anh không thể nào một ḿnh đảm đang nuôi nấng anh
nổi.
Ông bà Ambrosini niềm nở thương yêu hai mẹ con, nhưng buồn thay
là bà nội anh, bà Graziella, chết theo con trai bà sau đó bảy
tháng. Ông nội anh và mẹ anh san sẻ nỗi buồn cùng nhau, nương
tựa nhau. Anh là trung tâm của đời họ, họ hết ḷng chăm lo, hy
sinh cho anh.
Mẹ anh làm việc trong xưởng làm đồ nữ trang giả của nhà hàng
Macy, ông nội anh là một thợ làm đồ gỗ mỹ nghệ rất giỏi, hai
người cùng góp tiền để nuôi nấng anh. Ở chung một nhà, họ không
giàu có ǵ, nhưng họ không nghèo sát đất, và họ cố xoay xở để
khỏi rơi vào cảnh nghèo nàn. Cho nên Gavin được sống thoải mái,
anh thường mơ những ngày thơ ấu của ḿnh với t́nh thương yêu cảm
mến trong ḷng. Mẹ anh và ông nội anh đă hết ḷng thương yêu
anh, động viên khuyến khích anh. Gia đ́nh không sống trong cảnh
xa hoa phú quí nhưng êm thấm hạnh phúc. Ông nội Giovanni lại
nuông chiều anh, cứ mỗi thứ bảy là dẫn anh đi mua hàng ở siêu
thị thực phẩm của Ư trên đại lộ Arthur ở Bronx. Ở đây, ông
Giovanni mua nhiều thứ đồ ăn ngon mà anh ưa thích nhập từ cố
hương, rồi ông cùng cháu nội và con dâu chia nhau thưởng thức.
Nhưng chính mẹ anh là người dẫn anh đi xem chiếu bóng ngay từ
lúc anh c̣n rất nhỏ. Mỗi tuần bà đi thưởng thức chiếu bóng hai
lần, và anh cũng vậy. Chính nhờ những buổi đi xem chiếu bóng mà
anh đă học hỏi được nhiều về nghề diễn viên, nhờ xem những diễn
viên đóng trên màn bạc. Về sau, anh trở thành người ngưỡng mộ
tài tử Lee Strasberg và trở thành người học tṛ của ông ta cho
đến lúc ông chết vào năm 1982. Nhưng chính nhờ những buổi đi xem
chiếu bóng vào thời c̣n non dại này mà trong anh đă nảy sinh ước
muốn làm nghề diễn viên.
Mẹ anh là người đáng tin cậy, là huấn luyện viên, là nhà phê
b́nh và là khán giả của anh. Bà khuyến khích anh thực hiện ao
ước của ḿnh, luôn luôn nói với anh rằng, anh đẹp trai đủ sức để
đóng phim. Nhưng anh không tin bà. Lúc ấy, anh cứ cho là ḿnh
lùn quá. Mẹ anh cười, nói chiều cao không quan trọng, chỉ có tài
năng mới đáng kể, vả lại khi lớn lên anh sẽ cao hơn. Mẹ anh đă
nói đúng điều này. Tuy nhiên, anh cũng không được cao như ḷng
anh mong ước.
Không lâu sau ngày mẹ anh và ông nội anh mất, Gavin gặp Kevin,
Rosie và Nell, đồng thời cũng gặp Mikey và Sunny. Họ lập thành
một nhóm nhỏ và thề sẽ xem nhau như người trong một gia đ́nh,
luôn luôn thương yêu giúp đỡ nhau, bất kỳ xảy ra hoàn cảnh như
thế nào.
Anh sống với một người bà con của bố, một người cô cùng với
chồng bà. Anh ở trong một pḥng nhỏ trong nhà của họ với một số
tiền không đáng kể, rồi làm việc trong một siêu thị vào những
ngày cuối tuần để lấy tiền trả tiền nhà. Nhưng khi đă có đủ khả
năng, anh rời nhà của bà cô họ, thuê một pḥng trong nhà trọ nhỏ
ở làng Greenwich, sống thoải mái, làm đủ thứ việc và làm bồi bàn
cho một quán ăn ở tại địa phương. Và anh diễn kịch, có cơ hội là
anh diễn, phần lớn diễn tại những nhà hát nhỏ trong làng.
Mẹ anh và ông nội anh không để anh hoàn toàn thiếu thốn. Họ đă
gởi tiền trong ngân hàng cho anh, nhưng anh thích để dành đấy,
pḥng khi cần. Anh chỉ dùng tiền này để trả tiền học ở Phim
trường Diễn viên, anh học ở đây với diễn viên bậc thầy, tài tử
Lee Strasberg. Đây là trường dạy diễn xuất có chất lượng nhất.
Nhóm bạn bè là chỗ dựa chính của anh. Chính Gavin là người đặt
cho mọi người trong nhóm những bí danh vào năm đầu tiên nhóm
được thành lập. Rosie được anh gọi là Gương Mặt Thiên Thần v́
mặt nàng đẹp dễ thương như một thiên thần. Nell được gọi là Nell
Nhỏ dựa theo một nhân vật anh thích nhất của Charles Dickens.
Kevin là Giày Cao su, cái tên rất thích hợp để gọi một cảnh sát
ch́m hấp dẫn. Mikey được đặt tên là Giáo sư, v́ anh là một sinh
viên cần mẫn. Sunny có biệt danh Cô Gái Tóc vàng, v́ cô có mái
tóc vàng óng ánh và luôn luôn vui cười nhanh nhẹn. Nay cô không
c̣n thế nữa, anh buồn bă thầm nghĩ, không c̣n thế nữa.
Chính Rosie là người quyết định anh cũng phải có một biệt danh.
Không cần hội ư với nhũng người khác, một hôm nàng tuyên bố anh
được gọi là Diễn Viên.
- Anh là con tắc kè hoa, Gavin à - nàng nói. - Anh muốn thành
người nào là thành người đó, anh đóng vai nào cũng được. Anh
đúng là một “diễn viên". Anh là thế đấy. Gọi thế mới đúng với
anh.
Rosie và anh luôn luôn gắn bó với nhau, ngay từ buổi đầu tiên
anh gặp nàng và anh trai nàng. Rồi hai người yêu nhau một năm
sau đó khi nàng 18 tuổi và anh hai mươi. Hai người gắn bó nhau
ngay sau khi nàng theo học lớp Tạo mẫu thời trang 4 năm ở Viện
thời trang của trường Kỹ thuật New york.
Mối t́nh đam mê lăng mạn thời son trẻ của hai người kéo dài được
ba năm th́ tan vỡ, v́ những nguyên cớ nhỏ nhặt ngốc nghếch, anh
không nhớ ra là những nguyên nhân ǵ nữa. Nhưng anh biết chắc
chắn là do lỗi lầm của anh. Anh ích kỷ, chỉ lo công việc của
ḿnh. Anh biết thế. Anh chỉ nghĩ đến ḿnh. Anh phân vân không
biết có diễn viên nào không thế không. Tất cả diễn viên đều đối
xử ngốc nghếch với người khác như thế.
Khi anh và Rosie lơ là nhau th́ anh gặp Louise và anh lên giường
với cô ta liền. Thế là bắt đầu những giây phút ngắn ngủi yêu
đương cuồng nhiệt. Và sau hai lần làm t́nh vội vă, cô ta có
thai. Họ phải cưới nhau gấp, v́ Louise rất sợ bố mẹ cô, những
chính trị gia theo xu hướng dân chủ xă hội, cô ta sợ bố mẹ cô sẽ
ra tay, và cũng v́ anh cảm thấy có tội, anh cảm thấy ḿnh là
người hoàn toàn chịu trách nhiệm về nỗi khó khăn của cô. Anh
thường tự hào ḿnh là người có danh dự. Và là người có trách
nhiệm.
Một năm sau, Rosie được 22 tuổi, tốt nghiệp lớp Tạo mẫu Thời
trang, nàng liền đi Paris. Ở đây nàng gặp Guy de Montfleurie qua
sự giới thiệu của cô em gái gă, bạn của nàng. Collie. Thế là hai
người dính nhau và một năm sau đó họ lấy nhau.
Chuyện đời diễn ra như thế đấy.
Cuối cùng Gavin và Rosie lại trở thành bạn bè rất thân thiết,
nàng tham gia vào đoàn làm phim của anh. Hai người vui sướng
trong cảnh bạn bè rất đằm thắm, sát cánh bên nhau, cùng làm việc
với nhau. Nàng giúp anh chịu đựng được cảnh sống chung với
Louise.
Gavin thở dài. Bao nhiêu đổi thay từ ngày họ c̣n nhỏ ở New York
cho đến bây giờ. Trẻ trung, thơ ngây, dại dột, can đảm, lạc quan
và rất nhiều chuyện kỳ diệu đă xảy ra. Mười bốn năm rồi. Quá lâu
rồi. Gần hai thập niên trôi qua rồi.
Vừa rồi Louise đă ám chỉ anh vẫn c̣n thương yêu Rosie. Đúng thế.
Anh vẫn c̣n yêu. Nói chung th́ nàng là người bạn thân nhất,
người đáng tin cẩn và là người cùng làm việc với anh trong tất
cả các bộ phim. Anh không muốn làm ǵ khác hơn. Và đúng là anh
yêu Rosalind Madigan. Nhưng t́nh yêu cao thượng. Những t́nh cảm
lăng mạn với nhau đă hết lâu rồi; ngay trước khi anh gặp Louise,
t́nh yêu mê muội đă hết rồi.
Gavin lật cổ áo lên, run v́ lạnh, anh đứng trước tượng đài Arc
de Triomphe.
Cứ nhớ lại quá khứ thật không hay ho ǵ, chẳng đem lại ǵ mà c̣n
làm cho anh thêm đau ḷng vô ích. Phải luôn luôn hướng tới
trước. Đó là châm ngôn của anh. Tiến tới và tiến lên, anh nghĩ,
mắt nh́n đài kỷ niệm h́nh cung uy nghiêm, nh́n lá cờ ba sắc tung
bay trước gió. Lá cờ nước Pháp. Cờ của Napoléon.
Làm bộ phim này chắc là một công việc cực kỳ khó khăn, anh nghĩ,
và đóng vai Napoléon mọt thử thách lớn lao nhất chưa từng có
trong đời ḿnh. Nhưng ḿnh đă có một đội làm phim kỳ diệu gắn bó
nhau; ḿnh phải làm sao để phân công cho thật tốt mới được.
Ḿnh làm việc có chuẩn bị hẳn hoi th́ khi bắt đầu quay sẽ dễ
dàng hơn.
Chương 26
Trở lại căn hộ ở khách sạn Ritz, Gavin gọi
một cái bánh xăng-uưch nhân thịt gà và trà chanh, rồi ngồi xuống
trường kỷ, đọc phần hai kịch bản phim Napoléon và Josephine.
Người phục vụ đem bánh đến liền sau đó, ăn xong anh nhấc điện
thoại bấm số máy của Rosie ở Loire.
- Alô, lâu đài De Montfleurie đây - một giọng phụ nữ cất lên và
anh nhận ra ngay đó là giọng của ai.
- Xin chào, Rosie, anh đây.
- Gavin à? Mấy ngày rồi em cứ gọi anh măi ở L.A. Từ thứ sáu đấy
nhé! Từ khi kịch bản phim và quà anh gửi tặng đến. Gavin, cám ơn
về chuỗi ngọc anh tặng em. Chuỗi ngọc đẹp lắm, tuyệt vời. Anh
thật quá kỳ diệu.
- Đối với em th́ chẳng có ǵ kỳ diệu hết, Gương Mặt Thiên Thần à.
Sau khi đă làm việc cật lực với anh trong bộ phim vừa qua, và
chăm sóc anh khi anh gặp tai nạn, em thật xứng nhận được những
món quà này. Anh mang ơn em nhiều lắm, cưng à.
- Gavin, đừng nói với em ngốc nghếch như thế! Rosie thốt lên,
nàng hỏi: - Nhưng anh ở đâu đấy?
- Ở Paris tại khách sạn Ritz. Anh sang Luân Đôn mấy hôm. Để
chỉnh lại lời của anh trong phim. Em biết không, trong bộ phim
có nhiều đoạn đối thoại âm thanh bị hỏng. Anh phải ghi lại tiếng
trong hai cảnh đánh nhau của Warwich khi ông ấy nói với Edward.
- Ước ǵ em biết được anh có mặt ở châu âu. Đáng ra anh có thể
đến đây nghỉ cuối tuần thay v́ một ḿnh ngồi ở Paris. Em đoán
chắc anh đang ngồi một ḿnh, nàng nói, câu cuối cùng nghe như
một câu hỏi.
- Anh đang một ḿnh đây.
Nói xong anh ngừng một lát, đằng hắng giọng. rồi nói tiếp:
- Anh thật ngốc không gọi điện báo cho em hay, nhưng thú thực
với em, anh không biết chỉnh tiếng xong sẽ mất bao lâu. Vả lại,
anh phải họp nhiều lần với mấy người ở phim trường Billancourt.
- Công việc ra sao?
- Tuyệt, Rosie à, rất tuyệt! Chúng ta sẽ dùng các tiện nghi của
phim trường này để khởi sự quay vào tháng hai. Chúng ta sẽ đặt
bộ phận đầu năo ở đấy. Aida vẫn làm giám đốc sản xuất, và anh
nghĩ anh sẽ mời Michael Rodding làm đạo diễn. Em thấy được không?
- Em thích thế lắm, nàng cười. - Thế tuyệt lắm. Nhất là nghe về
Aida. C̣n đối với Michael, em rất hâm mộ ông ấy, ông ta là một
đạo diễn rất giỏi.
- Anh biết em sẽ đồng ư, cưng à. - Gavin dựa người ra nệm ghế,
gác hai chân lên bàn xa lông rồi hỏi: - Em đă tranh thủ xem kịch
bản phim chưa?
- Xem à? Em đă đọc xong hết. Kịch bản phim hay lắm. Em rất thích,
Gavin à. Truyện rất cảm động, hồi hộp và sinh động. Kết cấu quá
tuyệt. Cả anh và Vivienne đều cùng sáng tác nên em thấy kịch bản
phim quá hoàn hảo rồi.
- Đúng. Kịch bản phim coi như hoàn hảo. Chỉ cần trau chuốt lại
một chút nữa là xong. Công việc ở lâu đài ra sao? Collie mạnh
khỏe cho. Anh biết em lo lắng cho cô ấy lắm.
- Collie trông có vẻ khỏe hơn, cám ơn Chúa. Gầy lắm, nhưng em
thấy cô ấy khỏe mạnh hơn trước nhiều. Mọi người ở đây đều khỏe,
cái ǵ ở đây cũng đều tốt hết.
- Thế Guy ra sao? Anh ấy khỏe chứ?
Rosie cảm thấy giọng của Gavin ở đằng kia đầu dây nghe có vẻ
chua chát. Nàng không để ư đến, chỉ đáp:
- Ồ anh ta không có ở đây. Cách đây hai tuần, anh ta đă căi cọ
kịch liệt với ông Henri, rồi hôm sau anh ta biến mất. Từ hôm ấy
đến nay, cả nhà không thấy hay không nghe ǵ về ảnh hết. Thú
thật, cả nhà đều mong anh ta đi luôn.
- Bà mẹ Ailen của anh thường nói: xa đồ dơ bẩn, khỏe tấm thân.
Phải không?
- Hoàn toàn phải! Mà Gavin này, em báo cho anh biết một tin vui.
Ông Henri và bà Kyra sắp cưới nhau.
- Thật à! Làm sao lại có chuyện như thế?
Rosie kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện, không để sót một chi
tiết nào, xong nàng nói tiếp:
- Hai người sẽ cưới nhau sau Giáng sinh vài hôm. Cưới tại
Montfleurie, trong nhà thờ riêng. Ông linh mục ở trong làng sẽ
đến làm lễ vào buổi chiều, rồi tất cả mọi người sẽ dự bữa tiệc
trà ở lâu đài. Anh có muốn đến dự không?
- Anh rất muốn đến dự, nhưng chắc không đến được. Anh mừng cho
bà Kyra. Anh thấy bà ta rất dễ thương.
- Đúng, bà ấy rất dễ thương, khi nào anh về L.A?
- Ngày mai. Hay nói đúng hơn là anh sẽ đáp chuyến Concorde đi
New York vào ngày mai, và ở lại đêm tại New York. Ngày hôm sau
sẽ về L.A. Để ăn Giáng sinh với David... và Louise.
- Có th́ giờ để anh đoàn tụ với gia đ́nh, nghỉ ngơi thoải mái
với vợ con, thế là tốt, Rosie nói.
- Chắc rồi, anh đáp một cách cụt lủn.
- Em sẽ đi Paris liền sau khi đám cưới xong vào đầu năm mới,
Rosie nói. - Em muốn bắt tay vào công việc chuẩn bị tạo mẫu y
phục ngay. Ông Henri đă t́m ở thư viện lâu đài một số sách lịch
sử viết về giai đoạn đế chế này, em thấy sách rất hay làm em say
mê.
- Có khi nào mà em không say mê đâu, Rosie? - Gavin hỏi, giọng
thành thực. Đối với anh, nàng là người tạo mẫu tài ba nhất thế
giới.
Rosie chỉ cười, nàng bỏ qua lời khen của anh, rồi hỏi nhanh: -
Khi nào anh trở lại Paris?
- Trước hết anh đi Luân Đôn đă, khoảng tuần thứ hai của tháng
giêng, để xem lại bộ phim xuất xưởng ra sao, và nghe lồng tiếng
lại lần cuối. Xong anh sẽ đáp máy bay sang Paris, và bắt đầu
phim Napoléon và Josephine. Nghe được không?
- Em rất nôn nóng bắt tay vào việc.
- Anh cũng thế. Nhưng hôm nay anh gọi chúc em một lễ Giáng sinh
vui vẻ, Gương Mặt Thiên Thần ạ.
- Chúc anh Giáng sinh vui vẻ, Gavin thân yêu. Và cầu Chúa ban
phước lành cho anh.
- Em hăy giữ ḿnh nhé, Rosie. - Anh gác ống nghe vào giá, lấy
kịch bản phim lên, bắt đầu đọc lại để khỏi nhớ nàng. Và để khỏi
thấy ḿnh quá lo lắng cho nàng.
Chương 27
Ông De Montfleurie nh́n bà Kyra chằm chằm,
nói nhỏ với bà:
- Người đàn ông nào tặng phụ nữ ngọc quí tức là anh ta đă quá
yêu rồi đấy.
Bà Kyra nhíu mày, hỏi:
- Anh muốn nói về mặt t́nh cảm à?
- Về mọi mặt.
- Anh cho là Gavin Ambrose đă quá yêu Rosie?
- Anh chắc anh ta đă quá yêu.
Bà Kyra không đáp lại ngay.
Bà hơi quay người nh́n vào tiền sảnh rộng mênh mông, dán mắt vào
Rosie đang chụp ảnh cho Lisette, Collie và Yvonne.
Ba người đứng trước cây Giáng sinh khổng lồ, trang hoàng đủ thứ
nặng trĩu và lấp lánh nhiều ánh đèn li ti. Hai cô gái cười nói
líu lo, Collie phải nhắc nhở hai cô đang yên để Rosie nhắm máy
ảnh chụp cho được chính xác.
Đêm Giáng sinh thật hấp dẫn, họ vui nhộn, nhất là Collie, bà
Kyra thấy thế, khung cảnh này làm cho bà sung sướng vô bờ. Cũng
như Rosie, bà lo cho Collie, trông cô ta gầy g̣ ốm yếu. Đêm nay
trông cô như đứa trẻ bơ vơ, mặc dù cô đă gắng mặc cái áo đẹp để
ăn mừng lễ Giáng sinh. Chiếc áo dài lụa màu xanh thẫm làm mất
chút ít sắc mặt của cô, khiến bà Kyra thấy cô có vẻ xanh xao.
Nhưng cũng chính nhờ cái áo làm nổi bật làn da trắng của Collie.
Bà nghĩ thế.
Khi bà Kyra quay qua nh́n Rosie, mặt bà bỗng hiện ra nét trầm tư.
Tối nay Rosie cũng mặc áo đẹp. Nàng mặc cái áo rốp nhung đen
lộng lẫy, có túi vuông khác màu nổi bật đường thêu h́nh hạt.
Nàng đeo quanh cổ chuỗi ngọc trai Nam Hải. Màu ngọc nổi bật sang
trọng trên vải nhung đen. Chuỗi ngọc đáng giá cả một gia tài, bà
Kyra nghĩ. Có lẽ cũng đến 75 ngàn đô la, có thể c̣n đắt hơn nữa.
Ông Henri nói đúng đấy. Việc tặng ngọc đắt giá không phải chỉ để
khen thưởng công việc làm phim tốt mà thôi. Đặc biệt lại là ngọc
mua ở nhà hàng Harry Winston, nhà hàng kim hoàn lớn ở New York.
Một ư nghĩ khác nảy ra trong óc bà Kyra, bà quay qua ông Henri,
nói nhỏ với ông:
- Anh thân yêu, chúng ta phải nhớ hai người là bạn cũ từ lâu rồi.
Từ lúc họ c̣n là vị thành niên ở New York, và cô ấy đă làm phim
với Gavin lâu rồi. Chắc anh ta tặng ngọc v́ t́nh bạn thâm giao
và v́ t́nh đồng nghiệp keo sơn.
- Anh không nghĩ thế. - Ông Henri uống một sâm banh. - Chắc em
đă rơ, hai đứa này thường gặp gỡ nhau luôn và giữa họ đă có t́nh
cảm rất đặc biệt. Em nhớ là hai người đă từng yêu nhau rất thắm
thiết. Chắc là họ nhận ra... - Ông bỗng dừng lại, nhún vai. - Mà
thôi, đấy là chuyện khác rồi.
- Nhưng Gavin đă lấy vợ rồi - Bà Kyra nói nhỏ, nghiêng người sát
vào ông.
- Nhằm nḥ ǵ! - Ông Henri đáp lại. - Gavin h́nh như xa vợ măi.
Anh thấy Louise là một người kỳ lạ, cho nên không thể trách anh
ta được. Cô ta tính khí thất thường, nóng nảy, gắt gỏng và đặc
biệt là u mê. Cô ta lại c̣n gầy tong gầy teo. - Ông bất thần
nhún vai, nhăn mặt. - Em không nhận thấy đầu cô ta quá to so với
thân h́nh mảnh dẻ đấy ư. Đàn bà như thế thường bị trọng lượng ám
ảnh là điều có lư do chứ? - Ông lắc đầu ngán ngẩm. - Không có tư
ǵ nữ tính, những phụ nữ khẳng khiu như Louise không thể gợi cảm.
Ngay cả với anh cũng không. Anh thấy những phụ nữ như thế thật
đáng chán.
Bà Kyra nh́n ông cười.
- Em sung sướng biết anh thích người có da có thịt, nếu không em
không biết em sẽ về đâu đây? - Bà nâng ly cụng nhẹ vào ly ông. -
Em yêu anh, Henri de Montfleurie à.
- Anh cũng yêu em, em thân yêu - Ông đáp, giọng thắm thiết.
- Anh nói rất đúng, Louise Ambrose là người rất kỳ - bà Kyra nói
th́ thào, mắt lại liếc nh́n Rosie. - Cô ta với Rosie khác nhau
một trời một vực. Đêm nay trông Rosie đẹp làm sao. Trông cô ấy
quá lộng lẫy. Như trái đào chín.
Ông Henri lấy làm thích thú khi nghe bà so sánh, nhưng ông không
nói ǵ.
Bà Kyra lại trầm ngâm nói tiếp: -
- Thật tội nghiệp thay Gavin đă có vợ.
- Việc đó th́ có nghĩa lư ǵ? - Ông Henri hỏi nhanh, một bên
lông mày nhíu lên tỏ ra hết sức kinh ngạc. Chuyện hôn nhân có
thể tan vỡ bất cứ lúc nào? Em cũng như anh đều thừa biết, con
người ai mà không chạy theo tiếng gọi của t́nh yêu. Nhất là khi
người ta bị ám ảnh. Và anh có thể nói thêm rằng những người đang
yêu quan tâm đến ư kiến của người khác. Tuy nhiên, anh nghĩ,
Gavin và Rosie không biết xoay xở với nhau ra sao.
Bà Kyra nh́n ông:
- Em thấy khó xử thật.
- Anh phải nói lại cho chính xác. Anh nghĩ Rosie không biết làm
sao để vui chơi với Gavin. Cô ấy quá mệt v́ Guy, quá mệt v́ biết
bao nhiêu chuyện khó khăn của họ và chuyện hôn nhân thất bại của
hai người. Lại c̣n quá vướng mắc với chúng ta đă nhiều năm nay
rồi. Nhưng dĩ nhiên chuyện này rồi cũng sẽ thay đổi thôi.
- Anh nói thế nghĩa là sao?
- Nghĩa là cô ấy đă quyết định ly dị Guy rồi, cuộc đời Rosie sẽ
khác hẳn. Hoàn toàn khác hẳn.
- Hai người không sống cuộc đời vợ chồng nhiều năm nay rồi, mà
Guy không ở đây, cho nên cô ấy không gặp anh ta nhiều. Anh có
cho cuộc ly dị sẽ mang lại cho cô ấy nhiều sự khác biệt không?
- Có, anh tin có sự khác biệt. Rosie là người thẳng thắn, chính
trực. Khi c̣n ràng buộc với Guy về mặt pháp luật, cô ấy bị ràng
buộc với hắn cả cuộc sống, cho nên không được tự do làm theo ư
muốn. Ít ra th́ đây cũng là suy nghĩ của anh về thái độ của cô
ấy, và về những nỗi khó khăn của cô trong bấy lâu nay. Quyết
định dứt khoát ly dị đă là một thay đổi cơ bản của cô ấy rồi.
- Thay đổi về cái ǵ?
Ông Henri suy nghĩ một lát mới đáp:
- Cô ấy sẽ tự do, thoát khỏi Guy. Ư nghĩ của cô ấy là thế đấy.
Ly dị sẽ đem đến cho cô ấy giải thoát. Cô ấy sẽ thấy hạnh phúc
hơn khi việc ly dị được hoàn thành.
- Ôi em hy vọng thế quá, Henri à! Em yêu Rosie, em muốn cô ấy
được hạnh phúc. - Bà Kyra im lặng, ngần ngừ một lát rồi mới nói
tiếp: - Em không muốn bàn về chuyện của Guy... nhưng anh có được
tin của cậu ta không?
Ông Henri gật đầu.
- Anh chưa có dịp để nói cho em biết, mà anh cũng không muốn làm
em buồn, nhưng nó đă điện thoại về cho anh vào tối hôm qua. Từ
Paris điện về. Để xin lỗi, không biết em có tin không. Tất nhiên
là anh nhận lời xin lỗi của nó. Anh nghĩ anh phải làm thế thôi.
Anh c̣n nói với nó chúng ta sẽ cưới nhau và anh hợp pháp hóa đứa
con trai của chúng ta.
- Nghe tin này cậu ta nói ǵ?
- Chúc mừng anh. Nó nói nó hài ḷng về việc chúng ta lấy nhau và
việc anh nhận Alexandre.
- Chuyện này thật quá khó tin, anh Henri à.
- Anh cũng thế, nhưng anh nghe th́ nghe vậy thôi. - Ông Henri
bóp mạnh cánh tay bà. - Nhung nghĩ cũng lạ, anh thấy nó nói có
vẻ thành thật. Nó là một con chim kỳ lạ, đứa con trai của anh.
Có lẽ lúc nào nó cũng làm cho anh bối rối.
- Và cả mọi người nữa. Em thấy làm lạ là cậu ta không yêu cầu
được về ăn Giáng sinh ở Montneune.
- Nó không có cơ hội, Kyra à. Khi anh chấp nhận lời xin lỗi của
nó, anh nói với nó anh chưa có ư định để nó về lại với gia đ́nh.
Trước hoàn cảnh như thế này, th́ chỉ chưa thôi. Anh nói thêm với
nó là có lẽ sang năm th́ hoàn cảnh chắc sẽ khác hơn.
- Cậu ta có thái độ như thế nào?
- Anh thấy nó có vẻ biết điều. Ngay trước khi anh định cúp máy
th́ nó yêu cầu được nói chuyện với Rosie, anh đi t́m cô ấy, dẫn
đến máy điện thoại. Khi anh và cô ấy trở lại pḥng làm việc của
anh, anh khuyên cô ấy nên nói thẳng cho nó biết cô đă định khởi
đầu thủ tục việc ly dị vào đầu năm mới.
- Cô ấy có nói không?
- Ồ có chứ, cô ấy đă nói. Cô ấy rất quả quyết, hết sức cương
quyết. Cô ấy rất tỉnh táo hỏi nó sẽ c̣n ở lại Paris trong bao
lâu, để cô đến đưa giấy tờ ly dị cho nó kư. Guy nói với nó sẽ
c̣n ở lại đấy cho đến tháng ba, lúc ấy nó sẽ đi Hồng Kông rồi
qua Indonesia và những nước khác ở Viễn Đông.
- Em chắc cậu ta ngạc nhiên lắm, phải không?
Ông Henri lắc đầu.
- Không, anh không nghĩ thế. Theo Rosie cho biết th́ nó vui vẻ
chấp nhận, và h́nh như không tỏ ra buồn phiền ǵ hết. Hay không
có dấu hiệu muốn gây rối. Thật vậy, sau khi gác máy cô ấy nói
với anh rằng nó tỏ ra chân thành và dễ thương với cô hơn lâu nay
nhiều.
Mặt bà Kyra biến sắc. Bà nói:
- Anh Henri, em không mừng chút nào hết! Thái độ của cậu ta làm
em đâm lo. Nó xin lỗi anh, chúc mừng anh sắp cưới em, rồi chấp
nhận đề nghị ly dị của Rosie một cách ngoan ngoăn như thế. Chắc
cậu ta có âm mưu ǵ đây.
Ông Henri nh́n bà đăm đăm, hai mắt nheo lại.
- Em nói nó có âm mưu ǵ?
- Em không biết. Em chỉ biết em cảm thấy không đáng mừng v́...
v́ thái độ chấp nhận mọi thứ một cách dễ dàng như thế... - Bà
bỗng ngừng lại nửa chừng. Bà không nêu ra được điều ǵ cụ thể,
nhung dù sao bà cũng thấy lo. Nỗi lo lắng hiện ra trong mắt bà
rất rơ.
Ông Henri nhận thấy nét lo lắng của bà ngay, ông nắm cánh tay bà
cho bà yên tâm.
- Em yêu, anh thấy em đă tưởng tượng quá sức rồi đấy. Quên Guy
đi. Nó không đến quấy rầy nữa đâu. Mà này, anh thấy chúng ta bất
lịch sự quá khi cứ đứng nói chuyện ở đây măi. Chúng ta đến tham
gia với các cô gái chứ.
Khi họ đến gần những người khác, ông Henri đưa mắt nh́n lên cây
Giáng sinh vươn cao tận trần nhà gian tiền sảnh. Ông nói:
- Nói ǵ đi nữa th́ năm nay chúng ta đă làm rất tốt Cây Giáng
sinh thật đẹp.
- Nhờ số đèn mợ Rosie mang từ New York về đấy ông ngoại à -
Lisette reo lên. - Bóng đèn giăng khắp cây như những v́ sao li
ti trong bầu trời đêm.
- Miêu tả hay làm sao, Lisette! - Ông Henri nói, sung sướng cười
với đứa cháu ngoại.
- Bố à, mời bố vào đúng với các cô đi, để con chụp một tấm cả
gia đ́nh. - Rosie nói - cả bà Kyra nữa, bà phải có mặt trong tấm
h́nh này.
Ông Henri nói:
- Rosie, không có con th́ không thể gọi là bức ảnh cả gia đ́nh
được. - Ông quay qua Yvonne. - Cháu làm ơn đi t́m chú Gaston
giúp bác. Cháu nói với chú ấy là bác nhờ chú ấy đến chụp giúp
một tấm h́nh.
- Vâng, thưa bác Henri. - Yvonne chạy đi.
- C̣n cháu, Lisette, cháu chạy lên lầu báo Eliane đem bé
Alexandre xuống đây, ông nghĩ thằng bé phải có mặt trong tấm ảnh
này.
- Để em - bà Kyra nói, rồi vội vă đi lên lầu. - Để em mang
Alexandre xuống cho.
- Thế th́ tốt - Ông Henri nói, đoạn ông đến rót một ly sâm banh.
Rosie để máy ảnh lên chiếc bàn chân quỳ trong pḥng và cầm ly
rượu của nàng lên. Bước đến bên ông Henri, nàng thật t́nh nói:
- Mùi đồ ăn thơm ngon dưới bếp bốc lên làm con chảy nước miếng.
Thú thật, con thấy thèm quá.
- Bố cũng thế - Ông Henri đáp, rồi nắm khuỷu tay nàng dẫn nàng
trở lại bên cây Giáng sinh. – Bố nghe bà Annie cho biết chị
Dominique hầm một con ngỗng thật ngon, nhồi hạt dẻ và thêm các
thứ gia vị, bố nôn nóng muốn thử xem sao.
Collie đang ngồi trên thiếc ghế dài bọc nệm, lên tiếng nói:
- Và đừng quên ăn kèm với patê gan và tráng miệng bằng bánh
sô-cô-la Nô-en. Thức ăn rất phong phú.
- Gaston chụp ảnh xong là ta đi ăn liền - Ông Henri nói; đoạn
ông quay qua Rosie, hỏi: - Áo mấy cô phụ dâu ra sao rồi?
- Rất đẹp, gần xong rồi. Con đang treo ở trong pḥng làm việc
của con, nếu bố thích, mời bố ngày mai ghé qua xem.
Ông Henri cười, lắc đầu:
- Không, không, bố muốn mọi thứ dành cho bố đều làm cho mọi
người ngạc nhiên.
Collie nói:
- Áo của d́ Kyra rất dễ thương, bố à, rất giản dị. Con cam đoan
như thế đấy. Con nghĩ bố nên tặng d́ chiếc trâm kim cương cổ của
má, chiếc trâm của ḍng họ Montfleurie. Chiếc trâm ấy gài lên áo
th́ tuyệt.
Ông Henri nh́n cô con gái một hồi thật lâu, đoạn ông bước đến
ngồi xuống bên cô trên ghế. Ông đưa tay quàng quanh đôi vai gầy
của con gái, hôn lên má con chan chứa t́nh thương yêu. Ông xúc
động, sau một hồi, ông khẽ ho rồi nói:
- Ư nghĩ của con thật tốt, Collie à, chỉ có con mới có ư nghĩ độ
lượng như thế. Đây là cử chỉ rất đẹp, rất đáng yêu. Có lẽ bố sẽ
tặng Kyra chiếc trâm ấy. Như là món quà cưới của bố với bà ấy.
Chương 28
Collie ngă bệnh nặng và ông Henri cần
Rosie giúp đỡ. Buổi sáng trời lạnh ngắt, Rosie vừa đi quanh
pḥng ngủ ở căn hộ tại Paris, tống những thứ cần thiết vào chiếc
va li nhỏ, vừa nghĩ đến việc ông Henri yêu cầu.
Đă vào giữa tháng giêng, và nàng đă bắt tay vào việc suy nghĩ,
phác thảo y trang cho bộ phim Napoléon và Josephine suốt hai
tuần nay rồi. Từ ngày rời khỏi Loire vào đầu năm đến nay, nàng
chỉ sống cô độc một ḿnh, và nàng lấy làm thích thú được sống
một ḿnh như thế, nàng thích được tập trung tâm trí vào công
việc, gác ra ngoài tất cả mọi chuyện.
Gavin đang ở Luân Đôn để hoàn tất việc rà soát lại bộ phim
“Người tạo ra Vua”, hai người nói chuyện với nhau hàng ngày, khi
th́ nói về bộ phim vừa làm xong, khi th́ bàn về bộ phim mới mà
cả hai đang để hết tâm trí vào làm. Họ nói với nhau hàng giờ
trên điện thoại, thường vào buổi tối sau khi anh từ pḥng làm
việc về lại khách sạn và khi nàng buông tay cầm bút, dẹp tập
phác thảo để nghỉ đêm.
Khi Rosie đóng va li lại, để trên nền nhà, nàng nghĩ đến Gavin.
Nàng cầm điện thoại quay số đường dây trục tiếp đến phim trường
Shepperton ở Luân Đôn.
Đến hồi chuông thứ hai, anh nhấc máy:
- Ai đấy?
- Gavin, em đây. Anh có bận không? Nói chuyện một chút được
không?
- Có ǵ không ổn à? Anh thấy có việc không ổn rồi đấy, Rosie à.
Nghe giọng em là anh biết ngay.
- Chuyện Collie đấy - Rosie lên tiếng, rồi bỗng nàng thấy nghẹn
ngào không nói tiếp được.
- Ồ, Rosie, anh xin lỗi, xin lỗi nhiều. Cô ấy bệnh nặng lại phải
không?
Nuốt nước bọt, Rosie cố nói:
- Ông Henri vừa gọi cho em, cách đây một lát. Cô ấy không được
khỏe đă một tuần nay. Thực ra th́ em thấy cô ấy đă bệnh lại ngay
sau khi đám cưới xong. Ông ấy không muốn làm phiền em, cho nên
ông không nói ǵ cả cho đến hôm nay. Đêm nay Collie trở nên bệnh
nặng trầm trọng. Ông ấy muốn em đến Montfleurie. Ngay bây giờ.
Ông ấy nói không c̣n th́ giờ chần chờ nữa.
- Trầm trọng thế sao? Em không nghĩ cô ta sẽ... - Gavin không
nói đến những điều anh nghĩ trong óc, anh biết Rosie rất thương
mến Collie. Anh lo cho nàng.
Rosie nấc lên một tiếng rồi nói:
- Em không tin... em không biết... - Nàng cố lấy b́nh tĩnh, nói
tiếp: - Em chỉ muốn cho anh biết em ở đâu trong mấy ngày sắp đến.
Pḥng trường hợp anh cần gặp em.
- Anh rất hài ḷng v́ em làm thế. Anh có thể giúp em ǵ không?
- Không, cám ơn anh.
- Em đi Montfleurie bằng ǵ? Xe lửa à?
- Không, không, em lái xe đi. Dễ dàng hơn và nhanh hơn. Em thấy
phải đến đó nhanh chừng nào hay chừng ấy.
- Này Rosie, em nhớ lái xe cẩn thận đấy nhé. Nhớ đừng dừng lại
trên đường. Em hứa đi.
- Em xin hứa, Gavin.
- Tốt. Và nếu em cần ǵ cứ gọi báo cho anh biết nhé. Bất cứ cần
cái ǵ.
- Em sẽ làm theo anh. Cám ơn anh.
- Cẩn thận đấy. Thiên thần à.
- Dạ - nàng đáp rồi gác máy.
o0o
Sau gần ba giờ lái xe, Rosie vượt qua chiếc cầu rút, vào sân
trong của lâu đài De Montfleurie.
Như mọi lần, Gaston vội vă chạy xuống các bậc cấp nhà trước khi
nàng tắt máy, và chỉ một lát sau, chú ta giúp nàng bước ra xe.
Mặt chú ủ dột, kể chuyện cho nàng nghe.
- Ông bá tước đang đợi đấy, bà De Montfleurie à. - Gaston nói
sau khi đă chào đón nàng với thái độ buồn bă hơn mọi khi.
- Xin cám ơn, chú Gaston. Trong thùng xe chỉ có một va li thôi.
- Rosie nói nhỏ và không nói thêm lời nào, nàng vội vă đi vào
nhà.
Tiền sảnh rộng mênh mông, mới vang tiếng cười hôm lễ Giáng sinh,
nay im lặng lạ lùng trong buổi chiều se lạnh, và nàng cảm thấy
không khí có điềm không hay báo trước, nàng bước nhanh về phía
pḥng làm việc của ông Henri ở phía sau. Cánh cửa hé mở, nàng gơ
nhẹ lên cửa, rồi đẩy rộng của bước vào.
Ông Henri de Montfleurie đang ngồi trên trường kỷ trước ḷ sưởi.
Nghe tiếng gơ nhẹ, ông ngẩng đầu lên và khi thấy nàng ông vội
đứng dậy.
- Rosie! - Ông thốt lên. - Thật cám ơn Chúa, con đă về đến?
Collie hỏi con suốt mấy giờ nay.
Vừa nói ông vừa bước vội đến nàng, ôm nàng vào ṿng tay, hai
người ôm nhau thương mến rồi nhích người ra nh́n nhau, muốn làm
vơi nỗi đau đớn cho nhau.
Không khí trong pḥng thật ảm đạm, trong thâm tâm, mặc dù Rosie
đă cầu nguyện hết ḷng cho Collie, nàng biết những giây phút
cuối cùng của người bạn thân yêu đă đến gần. Nh́n vào mặt ông
Henri, Rosie thấy nỗi đau khổ hiện lên trong đôi mắt ông, mặt
ông hốc hác, chứng tỏ ông mất ngủ nhiều; hai mắt thâm quầng,
nàng thấy cặp mắt đỏ kè của ông lờ đờ.
- Collie... có khỏe không? - Rosie hỏi, giọng nàng nghẹn ngào,
sợ phải nghe điều không hay, dù nàng đă biết câu trả lời ra sao
rồi.
Ông lắc đầu.
- Chắc là không ổn.
- Con đă biết cô ấy không được khỏe trước ngày lễ Giáng sinh kia
- nàng nói, cố giữ giọng b́nh tĩnh. - Thế nhưng, chắc bệnh đột
ngột trở nặng, phải không?
- Không hẳn thế. Collie đă bắt đầu đau đớn ở lưng trước lễ Giáng
sinh, nhưng nó giữ kín, không chịu cho ai biết. - Ông buồn bă
lắc đầu. - Những con đau trở nên không chịu đựng nổi vào đầu năm
mới, ngay sau khi con ra đi, cho nên nó phải đi thăm bác sĩ
Junot ở Tours. Ông ấy khuyên nó đi Paris để gặp các bác sĩ
chuyên môn đă chữa trị cho nó mùa hè vừa qua. Ông ta tin căn
bệnh ung thư đă lan ra rồi. Collie đồng ư đi, nó đang chuẩn bị
th́ bỗng... suy sụp. - Giọng ông nghẹn lại, phải quay mặt đi,
t́m trong túi lấy ra cái khăn tay. Sau khi đă hỉ mũi xong, lấy
lại b́nh tĩnh, ông quay qua Rosie nói nhỏ: - Nhưng Collie đang
muốn gặp con đấy, Rosie, đừng để mất th́ giờ ở đây vô ích nữa.
o0o
Collie quay mặt nh́n Rosie, cô nói bằng một giọng yếu ớt:
- Tôi đợi chị đây, Rosie. Tôi đợi chị đến.
- Tôi đến rồi đây, Collie thân yêu.
- Tôi sắp đi, đi rất xa.
Rosie ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường, nàng thỉ biết gật đầu.
Nàng đưa tay nắm bàn tay bé nhỏ, lạnh lùng của Collie, bóp mạnh
tay cô trong tay nàng, chốc chốc lại vuốt ve. Nàng mong sao an
ủi được Collie.
- Giữa hai ta có một khoảng cách lớn, nhưng tôi luôn luôn ở bên
cạnh chị, Rosie à. Ở trong tim chị. Và chừng nào chị c̣n sống,
tôi vẫn c̣n sống, v́ chị sẽ mang măi h́nh ảnh tôi cho đến ngày
chị chết.
- Ôi Collie, tôi không chịu đựng được những lời cô nói. Tôi
không để cho cô đi đâu. Cô phải chiến đấu để sống, để có sức
khỏe. - Nước mắt chảy dầm đ́a trên mặt Rosie, nàng vội đưa tay
kia lên lau nước mắt. - Cô đừng bỏ chúng tôi mà đi.
- Tôi sẽ được tự do, chị Rosie à. Cuối cùng khỏi c̣n đau đớn nữa.
Khỏi c̣n buồn phiền nữa. Tôi sẽ đi với anh Claude. Anh ấy đang
đợi tôi... - Đôi mắt cô đă xanh lại càng xanh thêm và rất sáng.
Đôi mắt dán chặt vào mắt Rosie, toát ra ánh sáng kỳ lạ, cô nói
tiếp: - Tôi tin có một cuộc sống khác sau khi chết đi, phải
không chị Rosie?
- Phải.
- Tinh thần vẫn sống măi chứ, phải không?
- Ồ, phải, cưng à.
Miệng Collie nở nụ cười dịu hiền. Cô nói:
- Ngày xưa, mẹ tôi có nói một điều tôi không bao giờ quên. Bà
nói cái ǵ tốt sẽ không bao giờ chết mà nó sẽ sống măi. T́nh yêu
của tôi đối với Lisette, với Bố và với chị là điều tốt, phải
không chị Rosie?
- Ồ, đúng thế. - Rosie không biết phải nói sao, nàng cảm thấy
ḷng nặng trĩu buồn phiền, xúc động.
- Vậy th́ t́nh yêu ấy sống măi, phải không?
- Phải.
- Chị hứa với em một điều nhé?
- Hứa với cô bất cứ điều ǵ, Collie à.
- Chị đừng để Lisette quên em, được không?
- Tôi không bao giờ để nó quên cô.
- Em muốn nó nhớ em và nhớ anh Claude. Nó không được quên cha nó.
Chị Rosie, chị làm ơn giữ hai chúng em sống với nó nhé.
- Tôi hứa nó không quên hai người đâu - Rosie nói, mặt nhăn nhó.
Nàng lại lau nước mắt, cố hết sức giữ b́nh tĩnh trước mặt
Collie, cô rất can đảm trước thần chết đang đến gần.
- Con gái của em sẽ có bố và d́ Kyra chăm nom, nhưng xin chị để
mắt đến nó giùm em với, được không?
- Cô biết tôi sẽ để, tôi rất thương bé mà, tôi sẽ luôn luôn săn
sóc đến bé.
- Cám ơn chị Rosie, cám ơn tất cả những việc chị đă làm cho
chúng em.
- Cô đừng nói thế... tôi đâu có làm ǵ nhiều.
- Có nhiều lắm. Em mừng v́ chị sắp thoát khỏi Guy. Chị phải lập
lại cuộc đời mới. Một ngày nào đấy chị sẽ gặp một người dễ
thương, chị Rosie à. Chị sẽ gặp được hạnh phúc như em đă có với
anh Claude. Được như thế cuộc đời mới chịu nổi... cần có một
t́nh yêu sâu đậm, bền vững.
Rosie gật đầu.
Bỗng Collie cười, nh́n nàng, hai mắt hơi mở rộng.
- Em rất sung sướng chúng ta đă gặp nhau, chị và em, ở Paris vào
độ ấy, khi chúng ta c̣n con gái... rồi chị trở thành người trong
gia đ́nh em - Collie nhắm mắt lại rồi bỗng hơi thở của cô thay
đổi, nhanh, có vẻ nhọc mệt và ngắn.
Rosie cúi sát người xuống, nh́n vào mặt Collie, h́nh như cô biết
Rosie đang nh́n chăm chăm vào mặt ḿnh, cô mở mắt, nói th́ thào:
- Tốt rồi. Em muốn những người khác vào... bố em, Lisette,
Yvonne và Kyra. Cả Cha Longueville nữa. Cha đă gọi em từ lâu rồi.
Rosie lại cố gật đầu.
Collie nắm chặt bàn tay Rosie, cô kéo nhẹ tay nàng.
Rosie nghiêng tới trước, cúi sát mặt vào Collie.
Collie nói, giọng yếu ớt:
- Hôn em đi, Rosie. Hôn vĩnh biệt em đi.
Rosie không ngăn được nước mắt tuôn trào đầm đ́a cả mặt khi nàng
đưa môi hôn vào má Collie. Nàng hôn cô ấy nhiều lần, đưa hai tay
ôm nhẹ cô em chồng, an ủi cô. Ôm sát cô Collie vào ḷng, nàng
th́ thào trên mái tóc cô:
- Collie, tôi luôn luôn yêu cô, yêu măi yêu hoài. Tôi không bao
giờ quên cô. Không bao giờ. Và cô sẽ ở măi trong tim tôi, cưng à.
Măi măi.
- Đừng khóc, Rosie thân mến. Em sẽ đến chỗ b́nh an. Em sẽ ở với
Claude. Và với mẹ em, - Collie nói, cố nở một nụ cười thật rạng
rỡ.
Cuối cùng Rosie đứng lên, đến cửa buồng ngủ.
Những người khác đă tụ tập ở bên ngoài hành lang, đợi nói lời
cuối cùng với Collie. Rosie ra dấu cho họ vào.
Họ chậm răi bước vào pḥng, Lisette níu tay ông ngoại, vẻ lo
lắng sợ sệt; cô bé vẫn c̣n quá nhỏ. Ông linh mục c̣n trẻ, người
vừa làm lễ cưới cho ông Henri và bà Kyra, vào sau cùng, Cha đúng
gần cửa, hơi xa những người trong gia đ́nh một chút. Sau khi
Collle đă nói những lời từ biệt với những người thân yêu xong,
Cha sẽ làm lễ xức dầu. Những nghi lễ cuối cùng.
Thế là Collie sẽ được b́nh an, Rosie nghĩ. Chúng ta sẽ măi măi
thương tiếc cô ấy. Cô ấy c̣n quá trẻ mà đă chết. Mới 32. Chỉ lớn
hơn ḿnh một tuổi.
Phần III
Chương 29
Những Mối Liên Hệ Hiểm Ngào
Cậu tiến bộ nhiều rồi đấy, Kevin à, đă
hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc - Neil nói. - Cậu cứ thế mà làm,
nhưng nhớ b́nh tĩnh, lạy Chúa, đừng hấp tấp bộp chộp.
Kevin gật đầu.
- Cậu đừng lo, ḿnh sẽ hết sức cẩn thận. Ḿnh sẽ cố gắng cảnh
giác. Ḿnh lo cho anh chàng Tony. Anh ta đang ở trong chỗ hiểm
nghèo. Làm việc bí mật trong đám lưu manh quả rất căng cho anh
ta, và cho bất kỳ ai. Con đường hành động gian khổ gay go lắm
đấy, ḿnh mừng không phải là v́ ḿnh. Nói cho đúng, ít ra ḿnh
cũng đang ở vùng ngoài nh́n vào.
- Cậu đang ở ṿng trong mà nh́n đấy nhé?
Kevin cười mỉm:
- Ḿnh chỉ ở trong một phần thôi, bồ ơi.
- Đúng, đúng, nhưng mà Kevin này, Tony tốt đấy. Khi người ta là
dân Mỹ gốc Ư thế hệ thứ ba, th́ họ đóng vai thành thạo, biết
cách xoay xở. Điều quan trọng là anh ta nói tiếng lóng với chúng
rất thành thạo, và cậu nhớ là anh đă sống với bọn đầu sỏ ở Đông
New York khi lớn lên tại đấy. Đây là một khu ngoại ô hỗn tạp
nhếch nhác kinh khủng, một nơi nguy hiểm nhất thế giới. Là quê
hương của ḷ sát nhân vào thời của Albert Anastasia, và vào thời
Tony lớn lên, đây là một thành phố của bọn lưu manh tội phạm.
Neil gật đầu, như để tỏ ư hài ḷng, rồi nói rất nhanh:
- Tony rất b́nh tĩnh, thật tỉnh táo như cậu vậy. Anh ta phải thế,
cũng như cậu phải thế, nếu không th́ sẽ nguy hiểm; cậu chỉ sơ hở
một chút thôi là hỏng bét - Neil uống một hơi bia thật dài. -
Cậu biết sao không? Ông bạn cũ của ḿnh, Anthony Rigante ấy,
không hề để lộ tẩy là cảnh sát ch́m. Anh ta luôn luôn giữ được
bí mật kể từ ngày vào lực lượng này 6 năm nay. Bây giờ th́ anh
ta thành thạo rồi, ông bạn ạ.
- Đúng, ḿnh thấy cậu nói đúng. Nhưng khi đă dấn thân vào bọn
tội phạm, chơi tṛ nằm vùng với chúng, th́ con đường vẫn hết sức
gian nguy.
Neil nh́n Kevin thông cảm nhưng anh không nói ǵ.
Hai nhà thám tử ngồi với nhau trên chiếc bàn kê trong một góc
quán rượu nhỏ ở đường Ba Mươi, khá xa đại lộ Một. Quán đông
người mặc dù chỉ mới 5 giờ chiều, tiếng nói, tiếng cười ḥa lẫn
với tiếng ly va chạm lách cách cùng tiếng âm nhạc chát chúa phát
ra từ chiếc máy hát ở sau quầy, làm cho nơi đây trở thành nơi lư
tưởng để nói chuyện riêng tư. Không ai nghe họ nói cái ǵ hết.
Tuy nhiên, Kevin vẫn ghé sát vào Neil và hạ giọng nói:
- Phải mất một tháng hay gần thế ḿnh mới bắt tay vào công việc
được. Cuối cùng, Tony mới cho ḿnh vào tiếp xúc làm việc dưới
quyền nhiều tên và một “đội trưởng”. Neil này, cậu nói đúng đấy.
Gia đ́nh Rudolfo buôn bán ma túy, hàng tuần chúng tung ra ngoài
đường phố hàng triệu đô la từ cần sa cho đến bồ đà, đúng như cậu
đă nói.
- Và chúng c̣n làm đủ thứ chuyện, cho vay nặng lăi mở nhà thổ,
mở ṣng bạc, lường gạt ngân hàng và đủ thứ gian trá khác. Bọn
con hoang này đă làm thế từ nhiều năm nay rồi, cho nên chúng ta
phải chặn cổ chúng lại, bắt quả tang khi chúng hành động để có
bằng chứng, Kev à. - Bỗng Neil trông có vẻ phấn khởi, anh cười
toe toét rồi nói tiếp: - Giống như trường hợp cảnh sát Liên bang
chặn họng thằng Gotti vậy.
- Ḿnh biết là phải xông xáo, Neil à, phải thế thôi. Sẽ có kết
quả tốt, cậu đừng lo, nhưng chúng ta phải có nhiều th́ giờ. Hiện
giờ chúng ta chưa thể tấn công được , trong t́nh h́nh trước mắt
th́ chưa được.
- Tốt, tốt, ḿnh để cho cậu có th́ giờ, nhưng đừng để lâu quá.
Càng để lâu càng dễ lộ. Cậu sẽ gặp nguy hiểm.
- Ḿnh sẽ không sao, Tony cũng vậy. Như anh ấy ḿnh làm nghề mật
vụ đă quá lâu năm, không thể để hỏng việc được.
- Ḿnh biết, ḿnh biết, chỉ canh chừng phía sau thôi, phải không?
Kevin gật đầu. Anh uống hết ly bia, đẩy ghế lui và đứng dậy.
- Ly khác chứ? Một ly nữa để lên đường nhé? Hay cái ǵ mạnh hơn?
- Bia là được rồi, cậu. Cám ơn.
Neil dụi tắt điếu thuốc rồi lại lấy điếu khác ngậm vào môi liền,
ḷng ước sao cai được thuốc. Nhưng anh không cai được. Nếu anh
không nhận một phát đạn, th́ chắc có lẽ anh cũng chết v́ bệnh
ung thư phổi hay bệnh đau tim. Nhưng sợ quái ǵ, cuộc đời của
anh đang dấn vào ṿng nguy hiểm. Anh quẹt một que diêm, đưa lên
đầu thuốc. Thế này mới hưng phấn được chứ, đúng không? Anh cười
thầm, nụ cười chua chát.
Kevin trở lại bàn mang theo hai ly bia, anh ngồi xuống.
- Chúc mừng - anh nói, rồi uống một hơi dài, một vết bọt bia
dính ở mép trên. Anh đưa tay lau mép, cười với Neil và nói tiếp:
- Thế là Gotti đang gặp hoạn nạn... há !
Neil không nín cười được. Anh đáp.
- Quá gặp hoạn nạn, cậu đă đọc tờ Daily News số ra hôm kia rồi
chứ. Tờ báo gọi hắn là Al Capone của thập niên 90. Đáng đời hắn.
- Ḿnh thấy câu chuyện chẳng giống nhau. Buồn cười thay là hắn
sẽ bị đưa ra xét xử ở Brooklyn, căn cứ địa trước của Capone.
Neil chồm người trên bàn, đáp:
- Cậu nhớ là Gotti sắp cùng đường. Ḿnh nghe phần đông bọn lưu
manh nói rằng lần này hắn sẽ không thành công được, cuối cùng
chính quyền đă tóm cổ hắn. Đấy, tuồng như tên trùm Teflon đang
xuống dốc. Có phải cậu nghe ngoài phố như thế không?
- Đúng thế. Toán làm việc cho ḿnh đă làm việc rất tốt, họ đă
thu thập nhiều tin tức quí giá. Ḿnh không tin nổi thằng Gotti
lại điên đến thế, nói toạc tin tức ra ngoài hết.
- Này, theo ư ḿnh th́ hắn là thằng điên. Nhưng làm sao mà hắn
biết ở Câu lạc bộ Rovenite Social có gài máy nghe lén được? Mà
hắn cũng không tin là ông luật sư cua hắn từ chối việc này. Đấy,
cậu thấy đấy hắn chỉ c̣n con đường duy nhất là nhờ vào ông Bruce
Cuther. Nhưng nhiều người hiểu biết đều nói rằng hắn không c̣n
biết trách ai mà chỉ biết trách ḿnh v́ hắn đă nói nhiều thứ mà
đúng ra một ông chủ không nên nói - toàn những chuyện giết người,
chuyện buôn lậu - và hắn đúng ra là không nên nói ở Câu lạc bộ.
Lạy Chúa, tổng hành dinh của hắn! Ngay đi ngoài đường cũng không
nên nói.
- Ḿnh nghe hắn c̣n xác nhận hắn có một thằng cùng cảnh với hắn,
điều này được thu vào một cuộn băng ghi âm.
Neil gật đầu.
- Đấy, ḿnh tin hắn sẽ thất bại, hắn sẽ vào tù dài dài. Hắn sẽ ở
tù chung thân. Những lời buộc tội về các âm mưu đen tối của hắn
đă có bằng chứng rồi, Kevin. Cho nên thằng Gotti và Gravano tay
sai của hắn sẽ bị kết tội. Và rồi, chuyện lủng củng không hay sẽ
xảy đến cho gia đ́nh Colombo. Một thằng vừa bị bắt, nội bộ trong
nhà sẽ gặp rối ren, ḿnh nghĩ thế nào chúng cũng đấu đá nhau.
- Một số đứng về phía thằng Persico, một số khác lại ủng hộ
thằng thay mặt chủ, thằng Vic Orena Bé. Có tin rằng thằng Orena
đang cố chiếm lấy quyền hành trong lúc thằng Persico ở tù.
- Tổ mẹ bọn lưu manh! Rồi cậu sẽ thấy cảnh đổ máu ngoài đường
đấy.
- Sẽ cháy khắp khu Ư Nhỏ và một vài nơi khác trong thành phố -
Kevin nói, rồi đấm lên cánh tay của Neil. - Đừng lo lắng cho khổ
xác. Pháp luật và uy quyền nhà nước sẽ thắng. Tuần trước ḿnh
nghe hai anh em nhà Gambino sắp bị đưa ra ṭa xét xử về tội âm
mưu phạm pháp. Rơ ràng là nhờ thằng Granvano khai hết ở ṭa án
quận Manhattan. Lần này th́ hắn chơi gia đ́nh Gambino. Bọn trong
gia đ́nh này cương quyết khai rằng chúng làm nghề chuyên chở cho
một xí nghiệp may mặc.
- Ḿnh cũng nghe thế, Neil đáp. Anh nh́n đồng hồ. - Này cậu,
ḿnh phải đi. Ḿnh rất sung sướng v́ chúng ta sẽ gặp nhau. Hẹn
tuần sau gặp nhau vào giờ này, được không?
- Được rồi, Neil. Cậu chỉ cần cho ḿnh biết địa điểm.
Hai người lấy áo khoác rồi cùng nhau rời quán rượu. Ra ngoài lề
đường, Kevin nói:
- Ḿnh đi ngả này - anh gật đầu chỉ về hướng đường Bốn Mươi.
- Chà chà, đêm nay lại đi thăm cô nàng trên phố hả? - Neil cười
nói và nh́n anh trêu chọc.
- Không, cô ta đi vắng rồi. Tôi có một người bạn cũ ngoài thành
phố mới đến. Chúng tôi cùng đi ăn với nhau.
- Chúc ăn uống thoải mái, Kev, nhưng phải nhớ điều ḿnh đă nói.
Ngó chừng phía sau. Luôn luôn thế.
- Cậu cũng phải thế, Neil. Hăy cảnh giác.
- Chắc chắn rồi.
-Kevin gọi một chiếc taxi, bước nhanh vào xe rồi bảo tài xế lái
về phía Lexington và đường Bốn Mươi Lăm. Khi đến đấy, anh trả
tiền xe, nhảy xuống rồi đón chiếc taxi khác chạy qua thành phố
đến đại lộ Sáu và Năm Mươi Tám, đến đây anh lại xuống. Anh đi
nhanh theo đường phố đến khách sạn Wyndham, ngang qua khách sạn
đến nhà hàng ăn uống Jonathan của khách sạn, anh bước vào, nh́n
quanh rồi lại quay ra hành lang, vào pḥng vệ sinh nam.
Năm phút sau, anh gọi chiếc taxi thứ ba đậu ngoài khách sạn nổi
tiếng, nói với tài xế anh muốn đi đến Công viên và đường Năm
Mươi Hai. Trong ṿng vài phút, anh trả tiền rồi bước ra. Lần này
anh đi bộ, theo đường Năm Mươi Hai đến đại lộ Năm, rồi hướng đến
đường Năm Mươi Sáu. Nhiều lần anh nh́n lui, bây giờ anh thấy
hoàn toàn không có ai theo dơi.
Khi đến đường Năm Mươi Sáu, anh liền đi vào ṭa cao ốc Tháp
Trump, đẩy của bước vào, đến bàn bảo vệ.
- Làm ơn cho tôi gặp ông Gavin Ambrose.
- Thưa ngài, xin cho tôi biết tên ngài.
- Kevin Madigan.
Người bảo vệ bấm máy, nói qua điện thoại rồi gác ống nghe. - Mời
ngài lên tầng thứ 60.
- Cám ơn. - Kevin rời khỏi bàn đi về phía cầu thang máy.
Kevin đi quanh pḥng khách rộng của căn hộ nơi Gavin đang ở, anh
thốt lên:
- Cảnh ở đây đẹp làm sao! Lạy Chúa? New York trông hấp dẫn quá!
Đèn đuốc sáng choang, trời cao vời vợi, nhà cửa vươn lên tận
trời xanh. Ḿnh trông đến choáng váng cả người. Cả đời ḿnh chưa
bao giờ lên cao như thế này.
- Cậu đă từng lên rồi. Có một lần chúng ta c̣n leo lên tận đỉnh
ṭa Empire State. - Gavin vừa nói vừa đưa cho bạn ly rượu vang.
- Này, rời khỏi tấm cửa kính rộng ấy đi. Ngồi xuống đây mà nh́n
được rồi.
- Cám ơn - Kevin đáp, đưa tay lấy ly rượu. Anh bước theo Gavin
qua căn pḥng đến dăy ghế nệm dài rộng màu trắng và ghế dựa sắp
ngay ngắn giữa pḥng. Ghế kê quanh một cái bàn xa lông Trung Hoa
cổ, rộng, làm bằng gỗ tráng sơn mài màu đỏ khảm nhiều đóa hoa
hồng bằng xà cừ.
Anh ngồi xuống trên một ghế nệm dài.
- Thế cậu làm quái ǵ trong một nơi như thế này? Trông như nhà
một con điếm hạng sang thế này?
- Lạy Chúa, cậu cứ nói cho sướng! - Gavin thốt lên. - Nhưng chỗ
ở của một con điếm hạng sang như thế sao?
- Đầy cả những thứ đắt tiền xa hoa lộng lẫy. Nhiều thứ đắt tiền.
Mà này, nhà này của ai thế, Gav?
- Ḿnh không biết rơ, ḿnh nhờ một nhân viên địa ốc t́m giúp.
Nhưng ḿnh nghĩ là của một thương gia tỷ phú châu âu đấy, ông ta
thích sống ở châu âu, chắc thế. Ḿnh thuê lại căn hộ này để dùng
trong vài tháng.
- Ồ - Kevin nh́n anh, ánh mắt ngạc nhiên, một bên mày nhướng lên.
- Chuyện nhà cơm không lành canh không ngọt sao?
Gavin cười:
- Không lành mà cũng không tệ, không có ǵ hết. T́nh trạng giữa
Louise và ḿnh là thế đấy. Chuyện gia đ́nh chẳng có ǵ mới mẻ.
Độ này ḿnh ao ước được sống ở Bờ Đông. Tóm lại, người ta đă gọi
ḿnh là diễn viên “thuộc dân” ở Bờ Đông, cho nên ḿnh nghĩ tại
sao lại không về đây ở một thời gian ngắn.
- Thế th́ tuyệt rồi, Gav, ḿnh sung sướng có cậu ở đây. Sẽ sống
như ngày xưa. Nhưng, ở Paris ra sao? Rosie cho ḿnh biết cậu
đang chuẩn bị sản xuất cho bộ phim Napoléon và Josephine. Và cô
ấy sẽ lo trang phục cho bộ phim.
- Đúng thế. Ḿnh sẽ bắt đầu khi đă kiểm tra lại xong bộ phim
Người tạo ra Vua ở đây. Bọn ḿnh chỉnh lại một vài cảnh của hai
diễn viên, ḿnh đă triệu tập đến New York một nhóm nhỏ. Một nhóm
nhỏ trong toán làm phim của ḿnh. Họ sẽ giúp ḿnh tiến hành công
việc. Chúng ḿnh sẽ làm việc khoảng từ hai đến ba tuần. Rồi ḿnh
sẽ qua bên kia Đại Tây Dương, và sang ở Paris ít ra là sáu tháng.
Có thể lâu hơn nữa cũng nên.
- Thế c̣n chỗ này?
- Nếu cậu muốn ḿnh để cho cậu đấy, Kev.
- Cậu đùa hả!
- Không đùa đâu.
- Ḿnh sẽ làm ǵ với một chỗ như thế này?
- Cậu ở chứ làm ǵ. - Gavin nhếch miệng cười hóm hỉnh. - Có lẽ
đây là nơi thoải mái ở đường Chín Tư và số Một, phải không?
- Chắc thế, Kevin đáp. - Nhưng hiện giờ ḿnh không ở tại căn hộ
của ḿnh. Ḿnh được điều xuống Village, ở trong một nhà cho thuê
nằm trên đường Thứ Mười phía Đông. Dĩ nhiên là với một tên khác.
Ḿnh đang hoạt động bí mật.
- Khi nào th́ thôi?
Kevin nhận thấy giọng nói của Gavin bỗng có vẻ thay đổi. Giọng
nói hơi có vẻ bất b́nh, mà có lẽ sự thay đổi hiện ra rơ hơn
trong đôi mắt màu xanh lạnh lùng của Gavin. Gavin có đôi mắt
thành thật nhất đời Kevin không đáp, lặng lẽ uống rượu, tựa
người ra lưng ghế trường kỷ bọc nệm trắng, chéo hai chân lại
Gavin nh́n đăm đăm người bạn thân lâu đời nhất một hồi lâu mới
cất tiếng nói tiếp:
- Kev, việc này sẽ mang lại cho cậu thua thiệt thôi. Đă bắt đầu
xuất hiện rồi đấy.
Khi nào đả động đến công việc của ḿnh là Kevin thường bảo vệ
liền, anh định nói anh không biết Gavin đang nói về cái ǵ,
nhưng bỗng anh thay đổi ư kiến. Anh không muốn căi cọ với người
bạn anh yêu thương, người mà anh xem như anh em ruột thịt, người
luôn luôn ủng hộ bảo vệ anh trong bất cứ t́nh huống nào.
Anh từ từ gật đầu.
- Thời gian vừa qua căng thật đấy, Kevin xác nhận và nhăn mặt. -
Mà đă hoạt động bí mật th́ căng thẳng là chuyện thường thôi.
- Chuyện căng thẳng không đáng ngạc nhiên. Chuyện đáng lo là
công việc của cậu hết sức nguy hiểm.
- Bây giờ cả thế giới đều nguy hiểm, Gav à.
- Đúng thế. Nhưng cậu ở ngay giữa ṿng nguy hiểm. Ở chính tâm tư
căng thẳng. Cậu xả thân chống lại bọn tội phạm. Ai bất cẩn một
chút là có thể ăn đạn rồi. Và chừng nào cậu làm việc cho đội
trinh sát tội phạm, cậu, ở giữa vùng hiểm nghèo. Một mục tiêu.
Người ta thường gọi là tấm bia đỡ đạn.
Kevin nhún vai.
- Lộc bất ngờ lớn vô kể! - Anh đáp lại rồi bật cười vớ vẩn. Cười
cợt trước sự nguy hiểm đôi lúc làm cho anh thấy dễ hành động hơn.
- Lộc bất ngờ lớn vô kể cái con khỉ mốc! - Gavin trách anh rồi
bưng ly rượu vang lên uống một hớp mới nói tiếp: - Rosie lo cho
cậu. Nell cũng lo cho cậu. Và thực ra th́ chính cậu cũng lo. Tại
sao cậu không thôi việc đi, Kevin?
- Cậu có thể thôi làm nghề diễn viên không?
- Không.
- Câu trả lời của ḿnh cũng thế đấy.
- Nhưng ḿnh không ở trong ṿng nguy hiểm để có thể bị giết chết...
- Không nguy hiểm cái con khỉ. Khi diễn những pha hiểm nghèo cậu
đâu biết có chuyện không hay có thể xảy ra. Luôn luôn có thằng
điên nào đấy ở bên ngoài, có thằng điên sẵn sàng phá rối, gây
nguy hiểm chết người.
Gavin lắc đầu.
- Cậu thật cứng đầu. Nhưng ḿnh nghĩ chắc cậu thích làm công
việc cậu thích.
- Đúng thế, bạn à.
Gavin uể oải ngă người trên một chồng gối len trắng, nói nhỏ:
- Này, Kevin, cậu bỏ đi. Ḿnh sẽ cho cậu việc làm.
- Làm việc ǵ.
- Phụ tá cho ḿnh.
- Dẹp đi, Gavin, đó là việc cậu bố thí cho ḿnh! - Kevin nói lớn
với vẻ tức giận bùng ra. - Ḿnh không cần của bố thí của cậu.
- Ḱa Kev, đây không phải là của bố thí. Thật đấy. Ḿnh cần
người coi sóc xưởng phim cho ḿnh.
- Th́ thư kư của cậu đấy, để làm ǵ? Cậu thuê thư kư để làm việc
này mà.
- Ḿnh có thư kư rồi. Ḿnh cần một người phụ tá để coi sóc các
thứ cho ḿnh, coi sóc về tài chánh và những hoạt động khác. Ḿnh
cần người tin cẩn. Cậu thấy đấy, cậu như người trong gia đ́nh.
Chúng ta là một gia đ́nh, Kevin à, sau bao nhiêu năm tháng chúng
ta đă sống cùng nhau.
- Có phải Nell đưa ư kiến này với cậu không?
- Không phải, ông bạn ơi. Nhưng cô ấy chắc sung sướng khi thấy
cậu từ bỏ chốn hiểm nghèo.
- Ḿnh không nhận. Cám ơn cậu, ḿnh biết cậu có thiện ư, nhưng
công việc như thế không hợp với ḿnh.
- Ḿnh đề nghị thế đấy. Lời đề nghị sẵn sàng mở rộng cho cậu măi.
Kevin thở dài.
- Cám ơn. Ḿnh nói năng nghe cục cằn, vô ơn và thô lỗ. Lời đề
nghị tuyệt đấy, thật đấy. Nhưng ḿnh là một cảnh sát ch́m, như
bố ḿnh đă từng là cảnh sát ch́m, như ông nội, ông cố ḿnh vậy.
Ḿnh nghĩ làm một nghề khác chắc ḿnh không được hạnh phúc, thật
đấy.
- Ḿnh quá biết tâm trạng của cậu... lâu nay ḿnh đă biết rồi.
Nhưng, chuyện cậu với Nell ra sao rồi? Có phải cậu đă tính
chuyện lâu dài?
Kevin mở to cặp mắt đen nh́n vào cặp mắt nhạt hơn của Gavin, bốn
mắt nh́n nhau một hồi lâu thông cảm; đây là ánh mắt đồng cam
cộng khổ của nhũng đôi bạn chơi thân nhau lâu đời.
Cuối cùng Kevin đáp.
- Vừa rồi ḿnh đă tính đến chuyện lâu dài. Ḿnh đă đề nghị nàng
làm đám cưới với ḿnh. Nàng suy nghĩ kỹ rồi, nhưng chưa trả lời
ưng thuận.
- Tội nghiệp chưa - hai người nên dàn xếp với nhau.
- Cậu nói cho Nell biết.
- Ḿnh sẽ nói, nếu cậu cho phép.
- Cho phép đấy, cậu nói đi. Nhưng, hồi năy cậu tránh né chuyện
của cậu. Chuyện giữa cậu và Louise ra sao rồi?
- Chẳng có ǵ đáng nói nhiều. Cô ta sống trong nhà ḿnh, tiêu
tiền ḿnh, mà ngủ với một tên Thượng Nghị sĩ ở Washington. -
Gavin nhún vai. - Nếu ông nội ḿnh c̣n sống, chắc ông gọi ḿnh
là thằng ngu.
- C̣n ḿnh cũng đáng là thằng ngu.
Hai người nh́n nhau cười toe toét, rồi Kevin nói tiếp:
- Nhưng cậu vẫn tiếp tục ở với Louise à? Hỏi thật cậu, cậu sẽ
tính sao?
- Hiện giờ ḿnh không có ư định quấy động mọi việc lên làm ǵ
...
- Cậu không nghĩ rằng trở về lại Miền Đông túc là cậu đă có ư
quấy động mọi việc lên rồi sao?
- Ḿnh đâu về đây măi măi. Ḿnh chỉ thuê một căn hộ ở New York
thôi, nơi chôn nhau cắt rốn của ḿnh, để làm nốt công việc của
phần cuối cuốn phim thôi. Rồi ḿnh sẽ qua Pháp để làm bộ phim
khác. Ḿnh đă cho cô ta vô số cơ hội từ lâu nay rồi. Vô, vô số
cơ hội. Cô ta chỉ nắm lấy chúng thôi. Ḿnh đợi được. Ḿnh không
vội vă làm ǵ.
- Thế chưa có ai khác len vào đời cậu sao?
Gavin lắc đầu.
- Chưa có cô nàng nào dễ thương dịu hiền làm tươi sáng cuộc đời
ḿnh cả. Ḿnh chỉ c̣n biết có công việc Thế là đủ rồi.
- Một ngày nào đó cậu sẽ gặp một người.
- Có lẽ thế.
Kevin hỏi:
- Cậu có đầu bếp ở đây không?
- Không. Mà sao?
- Ḿnh không biết bọn ḿnh sẽ ăn ở đâu? Chắc cậu không dám đi
nhà hàng ăn uống - tiếng tăm như cồn của cậu chắc sẽ gây cho cậu
nhiều khó khăn.
- Kev, chính cậu mới ghét đi ra ngoài. Cậu đừng đổ hết lỗi cho
ḿnh đấy nhé.
- Có bao giờ cậu nghĩ cậu sẽ trở thành một diễn viên nổi danh
như thế này để không dám đi ăn ở bên ngoài nơi công cộng v́ sợ
người ta nhận ra hay là sợ phụ nữ hâm mộ sà vào? Hay là có bao
giờ cậu nghĩ ḿnh phải miễn cưỡng đi với cậu, v́ sợ ḿnh và cậu
sẽ bị bọn găng tơ theo dơi tấn công?
- Không, ḿnh không bao giờ nghĩ đến. - Gavin đáp và nhoẻn miệng
cười. - Nhưng như ḿnh vừa mới nói đấy, chúng ta là hai thằng
đần.
Gavin đứng dậy, bước qua căn pḥng, rồi quay lại nh́n Kevin.
- Đúng đấy, đêm nay chúng ta đi ăn ở ngoài.
- Ồ. Ở đâu?
- Xuống phố. Đến pḥng chiếu Tribeca của nhà hàng Bobby De Nino.
Ḿnh đă thuê pḥng này để dùng vào buổi tối. Chỉ có hai chúng ta
thôi. Ḿnh sẽ chiếu phim Người tạo ra Vua cho cậu xem, rồi ta đi
ăn thịt nướng Tribeca của Bobby.
- Nghe được lắm, và chắc chúng ta sẽ được an toàn ở đấy.
- Chắc chắn như thế rồi. Ḿnh đảm bảo việc này, Kevin.
Chương 30
Trời giá lạnh, cơn mưa phùn nhanh chóng
biến thành tuyết phủ một lớp mỏng lên cửa xe trắng xóa. Người
tài xế mở hai cái gạt nước trên tấm kính trước xe, gă nói:
- Đêm nay trời tệ quá, bác Vito. Trời xấu mà lái xe đi đến đảo
Staten, thật rầu thúi ruột.
- Ta ngồi trong xe khô ráo mà, Carlo. - Vito đáp, giọng khàn
khàn, - lại ấm áp nữa. Chẳng có ǵ mà lo. Tại sao chú mày không
mở nhạc ra mà nghe? Có đĩa nhạc của Johnny đấy. Chú mày biết đĩa
mới Fortune s Child (Thời thơ ấu của Fortune) rồi chứ?
- Dạ biết chứ, bác Vito - Carlo lẩm bẩm, rồi làm theo lời ông ta
nói:
Bỗng giọng vàng của Johnny Fortune cất lên trong xe, ông Vito
ngồi trong góc phía sau xe, cười thầm, ḷng sung sướng, tai lắng
nghe Johnny hát bài You and Me, We Wanted It All (Em và anh,
Chúng ta muốn hết thảy).
Ông rất tự hào về đứa cháu trai. Một minh tinh vĩ đại. Bây giờ
Johnny vĩ đại hơn ai hết. Trước anh ta cũng có nhiều người vĩ
đại, nhưng họ đă qua rồi. Bây giờ tới phiên Johnny. Đến tuổi 38,
Johnny Fortune mới có được "điều đó", được đứng dầu danh sách,
được mọi người ưa thích. Không những chỉ ở Mỹ thôi mà c̣n ở khắp
thế giới.
Ông thở dài khoan khoái và nhắm mắt lại một chốc, thưởng thúc
giọng ca êm như nhung. Vito lại thở dài, nghĩ: Hắn hát hay như
một thiên thần, Johnny của ḿnh hát hay như một thiên thần.
Hôm ấy là ngày 23 tháng giêng, năm 1992, thứ năm, và như bao
nhiêu thứ năm khác, Vito đến gặp Salvatore để ăn cơm gia đ́nh
hàng tuần. Họ đă ăn cơm gia đ́nh vào mỗi thứ năm suốt 60 năm nay
rồi; đây là tục lệ khởi đầu khi hai người 19 tuổi và mới lấy vợ
ông lấy Agelina, Chúa đă đưa linh hồn bà về với Chúa, c̣n
Salvatore lấy Therese.
Thời gian qua lâu rồi. Ông phân vân không biết họ đă cùng nhau
ăn cơm gia đ́nh bao nhiêu thứ năm rồi. Cả hai đều già. Bảy mươi
chín tuổi rồi. Thế nhưng ông không cảm thấy già, chỉ bị viêm
khớp nhẹ bên hông và hơi mập. Ông biết ông không có vẻ ǵ đă
đến 79 tuổi. Salvatore cũng không. Đúng là tóc họ bạc đấy, mặt
có nhiều nếp nhăn hằn sâu đấy, nhưng thân thể họ vẫn c̣n cường
tráng. Không ai bệnh hoạn ǵ, thật cám ơn Chúa.
Ông bạn già của ông thật đáng khâm phục, ông ta vẫn c̣n khỏe
mạnh, vẫn nắm giữ uy quyền, vẫn điều khiển tất cả những gia đ́nh
ở Bờ Đông. Ông chủ của tất cả các ông chủ, Capo di tuti Capi.
Ông rất tự hào về ông Salvatore, như ông tự hào về ḿnh và về
Johnny.
Bài hát của Johnny đang rót vào tai ông, cho ông sự tâm đắc.
You anh Me, We Wanted It All.
Đây không phải là sự thực về cả thế giới đấy sao? Ông và
Salvatore, hai người muốn hết thảy, muốn các thứ. Họ đă có được.
Khi nào cần họ sẽ dùng vũ lực. Có người nói ông và Salvatore là
những người nguy hiểm, tàn bạo, độc ác. Nhưng không phải thế. Họ
là những người cố vươn lên khỏi cống rănh, thoát ra khỏi cảnh
cùng cực ở khu Hạ hữu ngạn, nơi đây họ là những chú bé di cư,
không nói được tiếng Anh, lúc nào cũng đói, không có cơ hội để
thành công. Họ làm những ǵ phải làm để sống c̣n.
Vito mỉm cười một ḿnh. Cuộc đời hóa ra rất tốt cho họ. Thỉnh
thoảng có gặp một vài chuyện mệt trí, một vài trắc trở đột xuất,
nhưng họ đều giải quyết ổn thỏa. Họ t́m cách tránh xung đột với
lực lượng an ninh của nhà nước, suốt hơn 60 năm nay rồi. Có lẽ
họ may mắn. Nhưng cũng nhờ nhũng tay cảnh sát ch́m thoái hóa
đang thi hành nhiệm vụ giúp họ nữa, hàng tuần Salvatore phải chi
trả cho họ, nhưng số tiền chi ra nghĩa lư ǵ. Vài phong b́ tiền
mặt hối lộ cho họ thấm tháp ǵ đối với Salvatore và Vito? Họ đủ
sức chi trả. Bây giờ họ vẫn trả, nhờ thế họ mới được bảo đảm bền
vững chứ.
Ở đời chẳng có ai trong sạch hết, Vito nghĩ, lăo cười to, tiếng
cười khàn khàn vang khắp xe làm cho tấm thân hộ pháp của lăo
rung lên. Tất cả mọi người đều mua chuộc được hết. Điều khác
nhau là ở giá trị của hối lộ. Có khi hối lộ tiền bạc, có khi cho
họ quyền hành họ muốn, hay là cho họ đặc ân đặc lợi. Tất cả đều
là đĩ hết. Họ chỉ chú ư đến giá trị vật chất được hưởng mà thôi.
Con người thật đáng sợ. Thế gian đầy rẫy đồ rác rưởi. Lăo không
quan tâm đến người ngoài. Họ đă trách móc những người trong nhóm
“T́nh huynh đệ”, những đấng nam nhi trong “xă hội đáng kính”, v́
họ cho rằng hội đă làm thế giới điên đảo. Ḿnh không hiểu tại
sao người ta lại cho thế, Vito chau mày nghĩ. Chúng ta có làm ǵ
xấu hơn mọi người đâu. Ăn hối lộ, trộm cướp, tội phạm ngay cả
giết người đi nữa, đều là chuyện đời, là việc làm ăn lớn, là
cuộc sống, nhà nước cũng vậy thôi. Những nhà chính trị cũng đáng
tởm, lăo nghĩ thầm. Họ cũng lo kiếm tiền, như bọn cảnh sát ch́m,
như mọi người... mọi người, trừ không trừ cả lăo. - Ḿnh và
Salvatore kiếm sống theo con đường của ḿnh, lăo tặc lưỡi. - Bọn
ḿnh tạo ra luật lệ của ḿnh. Bọn ḿnh theo luật của hội “T́nh
huynh đệ", nhưng bọn ḿnh làm theo phương pháp của ḿnh, ồ đấy,
bọn tội phạm như thế đấy. - Lăo cười thầm. Lăo nhớ lại một số kỷ
niệm tốt lành.
Johnny Fortune.
Minh tinh vĩ đại.
Niềm tự hào và niềm vui của lăo.
Đứa cháu trai của lăo.
Như đứa con trai hơn là cháu.
Johnny đến New York tuần này. Đêm nay nó đến dự buổi cơm gia
đ́nh. Lái chiếc Limusin từ Manhattan đến. Salvatore sung sướng.
Vito sung sướng. Đêm nay là một đêm tuyệt vời.
o0o
Nhà của Salvatore Rudolfo nằm khuất phía sau đường lộ, có tường
gạch cao bao quanh, có cổng sắt lớn ở nước. Cổng điện. Nhà được
canh gác như đồn Knox vậy.
Vito biết ở đâu cũng có người, người canh gác, nhưng người ngoài
không thấy được, trừ hai người gác cổng, khi xe vừa dùng ngoài
cửa, họ không biết ở đâu xuất hiện liền.
Sau khi hai người gác kiểm tra xe, biết chắc lăo là ai, hai cánh
cửa cổng từ từ mở ra. Carlo cho chiếc Cadillac màu đen chạy ṿng
theo con đường ngắn dẫn đến cửa trước, thắng xe lại và ra giúp
lăo xuống xe. Carlo là một tên trong tổ chức, có nhiệm vụ làm vệ
sĩ kiêm tài xế, gă cho xe quay lại ra phía sau, c̣n Vito bước
lên thềm nhà.
Khi vào tiền sảnh, Vito cởi áo khoác ra, lăo nhận thấy đêm nay ở
đây có cái ǵ thay đổi. Thường khi vào những hôm thứ năm như thế
này chỉ có những phụ tá thân cận nhất và gia đ́nh tham dự buổi
ăn thôi. Hôm nay lăo thấy có thêm một số ông chủ đang đứng ở
cuối pḥng, hai người đứng gần cửa pḥng làm việc của Salvatore.
Cửa pḥng bật mở và Anthony Rudolfo bước ra, y là em họ của
Salvatore và là cố vấn của lăo. Y bước tới hôn lên má Vito rồi
nói:
- Đại nhân đang đợi bác nói chuyện trước khi ăn, bác Vito.
Vito gật đầu và lập tức đi vào pḥng riêng của Ông Trùm, lăo cau
mày, tự nhiên thấy lo sợ có chuyện ǵ không hay xảy ra.
Salvatore đang ngồi trên ghế dựa gần bên ḷ sưởi. Lăo ta đứng
lên, bước đến chào bạn khi thấy Vito. Hai người là bạn bè từ
thời con nít c̣n ở Palermo, họ ôm nhau, hôn lên má nhau theo
kiểu dân Sicily, đoạn buông nhau ra.
Vito chầm chậm gật đầu.
- A, đêm nay trông anh khỏe khoắn đấy, Salvatore. Già mà thế này
là tốt.
Salvatore cười.
- Anh cũng thế, ông bạn già của tôi. - Lăo hơi run. - Trời lạnh
quá, Vito. Lạnh run người luôn. - Lăo lại cười ùng ục. - Anh nhớ
những ngày bọn ḿnh c̣n bé chứ, trời mùa đông lạnh như cắt mà
trên ḿnh chỉ manh áo mỏng? Anh nhớ bọn ḿnh cùng chui vào những
xó xỉnh hôi hám để ngồi với nhau cho ấm, những cái xó chúng ta
gọi là nhà ở Hạ Manhettan chứ? - Lăo lúc lắc đầu. - Thật là
những ngày gian khổ.
- Nhớ chứ, Salvatore, tôi không quên cái ǵ hết.
Lăo Trùm quàng tay quanh người Vito, dẫn đến ḷ sưởi.
- Những ngày ấy đă xa rồi. Chỉ c̣n là một kỷ niệm. Bây giờ cả
anh và tôi đều già rồi, lạnh lại làm cho chúng ta buốt thấu
xương. Sưởi ấm đi cho hết lạnh. Nào, ngồi xuống gần ḷ sưởi đi.
Vừa nói ông Trùm vừa lấy chai rượu vang để trên bàn nhỏ kê giữa
hai cái ghế, lăo rót hai ly đầy.
Lửa ấm thịt, rượu vang ấm máu.
Hai lăo già cụng ly, đồng thanh nói với nhau nho nhỏ:
- Chúc mừng t́nh huynh đệ. - Rồi cả hai uống một ngụm đầy rượu
vang, ngậm trong miệng để thưởng thức. Đây là những giây phút
ngắn ngủi hai người sung sướng bên nhau. Cả hai tựa lưng ra ghế
nh́n nhau một hồi lâu, hai cặp mắt già biểu lộ sự hiểu biết,
khôn ngoan và sức mạnh. Một t́nh bạn bền vững.
Cuối cùng Vito lên tiếng:
- Tại sao đêm nay có mấy ông chủ đến dự nữa? Anh có ǵ lo lắng
sao?
Salvatore Rudolfo lắc đầu, nói nhỏ:
- Chỉ đề pḥng thôi. Tôi không muốn có chuyện lộn xộn bất ngờ
xảy ra, hay là không canh chừng trước. Luật lệ xưa nay của ta
thế rồi, Vito. Tại sao lại thay luật đi?
- Anh đă biết ǵ xảy ra rồi à? - Vito nói, mắt nheo lại.
- Nhiều gia đ́nh khác đă lâm vào cảnh rất khó khăn. Nhà Gambino
đang gặp nạn, thằng ḅ tót Sammy đă nói tầm bậy tầm bạ nhiều
chuyện. - Lăo nh́n Vito rồi rít lên. - Thằng c̣ mồi! Hắn đúng là
con bạch yến. Rồi gia đ́nh Colombo nữa, bọn này điên rồi, chúng
đấu đá nhau, giết nhau. Tôi mong sao đừng có chuyện các gia đ́nh
chống nhau. Như trong quá khứ.
- Tôi không tin bạo lực sẽ lan ra.
- Ai biết chuyện ǵ sẽ xảy ra. - Salvatore đưa hai bàn tay lên
với vẻ chán nản, lăo nhún vai. - Một trong những gia đ́nh khác ở
New York sẽ hưởng lợi trong những hợp này, chúng sẽ chiếm lănh
thổ hoạt động của hai gia đ́nh Gambino và Colombo. Có thể xảy ra
cảnh đánh nhau. Tốt hơn hết là chúng ta phải chuẩn bị, nên đề
pḥng để tránh lộn xộn có thể xảy đến.
- Đúng đấy Salvatore. Pḥng ngừa trước là hay nhất.
Salvatore nghiêng người tới trước, cặp mắt kèm nhèm bỗng sáng
lên xanh ngắt như hồi c̣n trai trẻ, lăo nh́n chăm chú vào người
bạn thân nhất và đáng tin cẩn nhất:
- Có lẽ tôi sẽ triệu tập các gia đ́nh đến họp một buổi, kéo các
ông chủ lại cùng nhau.
- Anh muốn nói như ở Apalachin hồi năm 1957 chứ ǵ? - Vito hỏi.
- Đúng, một đại hội. Để ấn định công việc phải làm. Có nhiều
người hướng về chúng ta, Vito à. Hướng về t́nh huynh đệ. Bọn
cảnh sát ch́m, bọn cảnh sát Liên bang, bọn báo chí đều đánh hơi
chúng ta. - Lăo thở dài. - Bỗng nhiên chúng ta rất dễ bị chúng
phát hiện, thật bậy, phải vậy không?
- Phải, và tôi sẵn sàng làm theo ư anh.
- Lại c̣n Joey Fingers nữa. - Salvatore nói.
- Hắn sao?
- Hắn quá tự phụ và hiếu chiến. Hắn đến gần chúng ta, cho nên ta
phải sợ hắn. Hắn quá tọc mạch, không tốt cho công việc làm ăn
của chúng ta. - Lăo Trùm dừng lại một chốc và mặc dù đang ở
trong nhà ḿnh, đă chắc chắn không có ai gài được máy nghe lén
trong nhà lăo, nhưng lăo vẫn nói th́ thào nho nhỏ: - Hành nghề
buôn bán ma túy thế là không hay.
Vito gật đầu, lăo đưa tay sờ bàn tay salvatore, ra dấu thông cảm.
Sau một hồi im lặng, Vito hỏi:
- Ai theo dơi Joey Fingers?
- Không có ai hết. Chưa có. Chúng ta đợi xem. Để xem hành động
sắp đến của hắn ra sao đă. - Lăo Trùm buông tiếng thở dài, lắc
đầu buồn bă. - Thời thế không c̣n giống như xưa nữa, ông bạn già
à, thời buổi đổi thay rồi.
Vito không nói tiếng nào, lăo ngồi trầm ngâm một lúc, Salvatore
không phải là một ông chủ chịu ngồi yên nh́n cảnh này. Ông ta là
một người khôn ngoan, ông ta đă nói sự thật và đă nhất quyết.
Vito ngồi yên nh́n lăo một hồi.
Salvatore có vóc dáng vạm vỡ, vai rộng, người rắn chắc không có
một chút mỡ. Mặt đầy vết nhăn nằm ngang nằm dọc, thế nhưng mặt
lăo trông không già. Khuôn mặt mạnh khỏe, rắn rỏi. Lỗ mũi hơi
khoằm giống người La Mă, cặp lông mày h́nh ṿng cung nổi bật lốm
đốm bạc trên cặp mắt sắc sảo đặc biệt. Cặp mắt xanh biếc. Như
màu nước biển Địa Trung Hải bao quanh đảo Sicily. Đôi mắt rục
sáng ấm áp t́nh cố hương đấy, bỗng trở sang lạnh như băng Bắc
Băng Dương liền đấy.
Salvatore cắt đứt ḍng suy tưởng của Vito, lăo nói:
- Johnny đâu rồi?
- Hắn sắp đến rồi đấy, Salvatore. Anh chớ lo lắng làm ǵ. - Vito
đứng dậy, thủng thỉnh bước ra cửa sổ đứng nh́n ra ngoài, một lát
sau lăo lên tiếng: - A, nó đến rồi đấy. Nó tuyệt lắm. Vito nh́n
đồng hồ. - Nó đến đúng giờ.
o0o
Bà Theresa Rudolfo, vợ của Salvatore, ngồi ở đầu bàn. Bà ta cao,
gầy oai nghiêm, khoảng 70 tuổi, tóc bạc phơ, đôi mắt đen tuyền.
Như mọi khi, bà ta mặc chiếc áo dài đen và đeo chuỗi ngọc ba
ṿng ngọc thật - ngồi chủ tọa ở đầu bàn, vẻ cao quí hănh diện.
Bàn ăn trải khăn vải trắng hồ cứng ngắt, thêu thật đẹp, trên bàn
bày biện đồ sành sứ tinh xảo, đồ thủy tinh và đồ đạc đắt tiền. Ở
giữa bàn để một cái tô cắm hoa bằng bạc, hai bên có hai ngọn nến
trắng cắm trên hai cái giá bạc, khắp bàn để nhiều đĩa lớn và tô
đầy thức ăn.
Ngồi quây quần quanh bàn ăn lộng lẫy, ở giũa pḥng ăn của gia
đ́nh Rudolfo, gồm có bốn người con của Salvatore và Theresa, tất
cả đều đă có gia đ́nh riêng: Maria, Sophia, Frankie và Alfredo,
cùng với vợ và chồng họ. Hiện diện trong bữa ăn c̣n có em trai
của Salvatore, Charlie, làm phó chủ, và người em họ của họ,
Anthony, làm cố vấn, cùng với các bà vợ.
Vito ngồi phía bên phải bà Theresa.
Johnny ngồi bên phải Salvatore, chỗ anh thường ngồi như mọi khi.
Đây là bữa cơm đặc biệt ngày thứ năm, có rất nhiều rau diếp, cà
chua, ô liu và hành lát; có tiêu đỏ rắc vào dầu ô liu, có rau
câu, có cá nướng, ḿ ống dài ăn với xốt cà chua, và nhiều thịt
gà rô ti. Alfredo rót rượu vang đỏ ra ly; bánh ḿ làm theo kiểu
Ư chuyền nhau khắp mọi người, ai cũng cười nói, vui đùa. Buổi ăn
vui vẻ suốt cả buổi tối.
Chỉ có bà Theresa là im lặng, không mở miệng nói ǵ hết, chỉ
lắng nghe, đưa mắt nh́n khắp mọi người vẻ lo âu ra mặt.
Thỉnh thoảng bà mới nói một hai tiếng với các người con gái khi
họ giúp bà chuyển các đĩa ăn quanh bàn cho phía đàn ông hay là
xuống bếp múc thêm ḿ ống nóng và nước xốt béo ngậy vào các tô
đă hết.
Chốc chốc lén nh́n bà ta, Johnny bỗng hiểu rơ thái độ của bà.
Anh nghĩ: Đêm nay bà ta không vui v́ ḿnh có mặt ở đây. Bà ta
không thích ḿnh. Anh thấy đau đớn như bị sét đánh. Mợ Theresa
của anh, người anh gần gũi cả đời, không bao giờ thích anh. Bỗng
anh nhận ra, anh biết chắc chắn là bà ghét anh, căm thù anh. Anh
tự hỏi tại sao. Anh chỉ biết một cách thôi. V́ cậu Salvatore ưu
tiên cho anh. Ghen. Bà ta ghen v́ anh quá thân cận với chồng bà,
và v́ hai người rất thương yêu nhau.
Ngồi bên kia bàn, Vito cũng có ư nghĩ như thế. Nhưng ông già
nhún vai xua đuổi ư nghĩ ấy đi liền. Bà Theresa bây giờ già rồi.
Nọc độc của bà yếu đi rồi, đă mất hết sức công phá v́ tuổi tác
rồi. Không ai chú ư đến bà ta nữa. Salvatore lại c̣n không bao
giờ yêu bà nữa.
o0o
Ăn xong, Salvatore dẫn Johnny và Vito vào pḥng riêng của lăo
rồi đóng cửa lại.
- Uống một ly Strega nhé, Johnny - lăo Trùm nói, lăo rót rượu ư
vào mấy ly thanh mảnh, rượu có màu vàng. - C̣n anh, Vito? - Lăo
hỏi, nhướng mày. Vito gật đầu.
- Cám ơn, Johnny đáp, vừa đưa tay lấy ly rượu.
Salvatore đưa ly khác cho Vito, lăo cám ơn.
Ba người cụng ly nhau rồi ngồi xuống gần ḷ sưởi đang cháy.
- Chúc mừng cháu, Johnny - Salvatore nói, tươi cười nh́n chàng
thanh niên. - Buổi ḥa nhạc ở quảng trường Madison thứ bảy tuần
trước quá tuyệt. Hấp dẫn, chúng tôi rất thích.
- Buổi tŕnh diễn hấp tấp quá, Johuny nói, mà lại quá thành công,
thật không ngờ.
- Chúng tôi hănh diện về cháu. Cháu là một ngôi sao lớn. Lớn
nhất. Mà cháu tự lực lấy.
- Ồ, cậu đừng nói thế. Cháu biết cậu và Vito đă giúp cháu rất
nhiều.
- Các cậu có làm ǵ đâu.
Johnny kinh ngạc nh́n lăo Trùm, rồi nh́n qua Vito lăo ta nghiêng
đầu, công nhận lời của Salvatore là đúng.
Salvatore nói:
- Chúng tôi mở cửa một vài nơi, thế thôi, kiếm một số câu lạc bộ
trong vùng để đăng kư cho cháu. Chúng tôi nói với vài người ở
Vegas để cho cháu diễn một vài xuất. Chúng tôi muốn cháu phải
làm việc cật lực, làm việc chân chính giống như mọi người.
Johnny mở to mắt kinh ngạc, anh hỏi:
- Tại sao?
- Chúng tôi muốn giữ cháu trong sạch, chúng tôi không muốn cháu
hợp tác với chúng tôi - Salvatore giải thích bằng một giọng thật
dịu dàng.
- Nếu hai cậu làm nhiều cho cháu, chắc hai cậu sẽ làm cháu hư
hỏng, Johnny à - Vito nói - Hai cậu không muốn làm ô nhiễm cháu.
Hai cậu không muốn cháu dính líu đến tổ chúc Amici - Vito cười
với anh, - tổ chức "T́nh huynh đệ”. Hai cậu núp sau tổ chức này
để hoạt động, như cậu Salvatore đă nói.
- Thế à, cháu xin cám ơn, Johnny đáp, đoạn anh quay qua cười toe
toét với hai ông già. Cháu nghĩ cháu đă nhờ hai cậu che chở.
- Đúng thế, Salvatore nói nhỏ, luôn luôn che chở. Nhưng hai cậu
để cháu tự ḿnh làm việc. Và hai cậu đă làm đúng hướng. C̣n cháu...
- lăo cười với Johnny - Cháu không để hai cậu thất vọng. Nhưng
cậu rất buồn một việc.
Johnny bối rối, nh́n lăo đăm đăm, anh vội hỏi:
- Việc ǵ thế cậu?
- Cháu không lấy vợ, Johnny. Nếu cháu có một cô vợ ư xinh đẹp,
chắc cậu sẽ vui sướng hơn. - Salvatore gật đầu kẻ cả. - Đàn ông
cần phải có vợ.
- Cháu đồng ư, thưa cậu Salvatore, nhưng cháu chưa gặp được cô
nào vừa ư.
- Tội nghiệp. Cháu c̣n trẻ, c̣n nhiều th́ giờ. - Lăo Trùm uống
rượu Strega, mọi người im lặng một hồi. Salvatore phá tan bầu
không khí im lặng khi lăo nói với Johnny - Vậy là cháu sắp đi
châu âu. Cháu nói cho cậu về chuyến đi của cháu đi nào, cháu sẽ
đi đâu
Johnny bèn nói về chuyến lưu diễn ngắn anh sắp đi Salvatore chăm
chú lắng nghe, chốc chốc lại gật đầu hỏi một vài câu cần thiết.
Vito lơ đăng không chú ư nghe, lăo nghĩ vẩn nghĩ vơ.
Đă mấy chục năm qua rồi.
Lăo mường tượng thấy Salvatore Rudolfo hồi gă c̣n là một thanh
niên trên 30 tuổi, vào tuổi của Johnny bây giờ. Gă rất đẹp trai,
đẹp trai như James bây giờ. Nhiều phụ nữ lăn xả vào gă, gă không
quan tâm đến. Salvatore quá câu nệ. Đúng thế, lúc nào cũng thế.
Vito thở dài. Cuộc đời thật tức cười, toàn những chuyện lộn xộn
dơ bẩn, không gọn sạch ngăn nắp. Lăo ước sao Salvatore cũng nghĩ
như thế. Vito nhắm mắt lại thả hồn vào suy tưởng mông lung,
thưởng thức hơi ấm toát ra từ ḷ sưởi, vị ngọt dịu của rượu
Strega ngấm vào cổ họng, bụng no nê khoan khoái, cảnh ấm cúng
của gia đ́nh. Lăo hài ḷng thiu thiu ngủ.
- Cháu liên lạc thường xuyên với Luân Đôn, cậu Salvatore à -
Johnny nói, khiến Vito giật ḿnh ngồi thẳng lên.
- Cái ǵ? Cháu nói cái ǵ? - Lăo hỏi, nhấp nháy mắt nh́n Johnny.
Salvatore cười ục ục trong bụng.
- Ông bạn già ơi, ông ngủ rồi.
Vito cười ngượng ngùng, lăo thấy không nên căi lại làm ǵ, lăo
bèn im lặng.
Johnny bước đến bên lăo, đỡ lăo đứng lên khỏi ghế, hai cậu cháu
hôn nhau trên má rồi ôm gh́ lấy nhau.
Johnny bước nhanh đến hôn lăo Trùm, rồi bước ra, nhẹ nhàng đóng
cửa lại.
C̣n lại hai ông già, họ lại ngồi vào chỗ cũ, nh́n nhau một hồi
rất tŕu mến, không nói một lời.
Cuối cùng. Vito nói:
- Tôi không ngủ.
Salvatore cười khúc khích.
- Tôi đang mơ mộng.
- Mơ chuyện ǵ đấy, ông bạn già?
- Mơ về quá khứ, về người bạn cũ. - Vito buông tiếng thở dài,
rồi nụ cười từ từ nở trên khuôn mặt tṛn trịa của lăo. - Tôi nhớ
anh khi anh bằng tuổi Johnny, Salvatore à. Anh cũng đẹp trai như
nó vậy. Cũng mái tóc ấy, đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy.
Salvatore hơi nhích người ngồi thẳng trên ghế nhưng lăo không
nói ǵ, chỉ uống rượu Strega.
Vừa nói tiếp:
- Có một tấm h́nh. Trong tập an-bum của Angelina ở nhà tôi. Chụp
năm 1946. Anh, tôi, Theresa và cô ấy. Anh đă 38 tuổi. Đáng lẽ có
Johnny trong tấm h́nh ấy mới phải.
Savaltore vẫn không nói ǵ.
- Tôi không hiểu tại sao không có ai nhận thấy giống nhau nhỉ.
Savaltore chỉ càu nhàu cái ǵ không rơ.
Vito hít vào một hơi dài.
- Mà có đấy, Theresa nhận ra đấy. - Lăo im lặng một chút mới dịu
dàng nói tiếp: - Chị ấy biết từ lâu.
- Có lẽ thế. - Cuối cùng Salvatore mới cất tiếng.
- Tại sao anh không nói cho Johnny biết?
- Nên để như thế này th́ tốt hơn.
- Có lẽ không nên. Em gái tôi, Gina, yêu anh, Savaltore à. Sau
khi Robert chết, th́ anh là cuộc đời của cô ấy. Chắc cô ấy muốn
Johnny biết anh là bố nó, chắc mẹ nó muốn nó biết sự thực.
- Không - Savaltore nói nhỏ nhưng giọng cương quyết vừa để cái
ly xuống bàn, lăo nghiêng tới sát Vito Nh́n bạn chằm chằm, ông
Trùm rít lên: - Nó không được biết. Không ai được nói cho nó
biết nó là con tôi.
- Tại sao?
- Cậu hỏi thật là ngốc, Vito. - Savaltore lắc đầu, - Chắc do
tuổi già mà ra.
Vito giả vờ không để ư đến câu nói gay gắt của ông bạn già, lăo
hỏi: - Nếu nó biết th́ có hại ǵ đâu?
- Không - Savaltore đáp - Cứ để thế là hay nhất. - Rồi
bằng một giọng rất b́nh tĩnh, nho nhỏ khó nghe. lăo ta nói tiếp:
- Tôi muốn nó trong sạch. Con trai Johnny của tôi phải măi măi
trong sạch. - Lăo nh́n Vito với ánh mắt gay gắt. - Anh hiểu chứ?
Chương 31
Kể từ khi Collie chết vào giữa tháng giêng
và khi Rosie rời Montfleurie về lại Paris, nàng chỉ biết chúi
đầu vào công việc không kể đến thời gian.
Nàng làm thế v́ nàng cần phải làm việc cho hết thời giờ, từ lâu
nàng chỉ biết có công việc mới làm giảm sầu muộn.
Trong hoàn cảnh này, công việc đă giúp nàng quên bớt buồn rầu,
nỗi buồn sầu nặng đối với người bạn thân yêu, Collie, người mà
nàng đă kết bạn từ năm 1982, từ ngày hai người gặp nhau và trở
thành thân thiết ngay.
Collie thường miêu tả buổi gặp nhau ban đầu của hai người là "mới
gặp nhau đă yêu nhau liền". Rosie cũng cảm thấy như thế về người
phụ nữ nàng đă gặp ở Paris và trở thành người em chồng. Hai
người thương nhau với tấm ḷng bao dung. Đến khi cuộc hôn nhân
của nàng với Guy gặp cảnh khó khăn th́ Collie vẫn một ḷng
thương yêu nàng; không những thế, đời sống vợ chồng của Rosie
không được hạnh phúc lại càng làm cho Collie thắt chặt t́nh bạn
với nàng thắm thiết hơn nữa. Collie đứng về phía Rosie, là nguồn
an ủi và là bạn suốt thời gian thử thách của nàng. Cho nên dĩ
nhiên là Rosie nhớ Collie và chắc nàng sẽ nhớ măi.
V́ thế, mấy tuần vừa qua, công việc là cứu cánh cho nàng. Ngoài
ra, công việc c̣n làm cho Rosie vui sướng, v́ nàng có thể bắt
tay vào việc tạo mẫu áo quần và chuẩn bị bắt đầu cho bộ phim
trong vài tuần sắp đến. Công việc chuẩn bị này làm nàng bận bịu
luôn tay, nàng rất mừng v́ có việc để làm.
Gavin c̣n lại ở New York. Nhiều trở ngại phát sinh trong lúc làm
công việc của ḿnh cuối bộ phim Người tạo ra Vua. Anh đă mời bà
Aida sang New York để giúp anh và hẹn ngày bắt đầu bộ phim với
phim trường Billancourt. Bà Aida và toán người đi theo bà phải
tháng ba mới đến Paris, Gavin cũng tới lúc ấy mới rời New York
được.
Tuy nhiên, Rosie thấy cho dù thời gian bắt đầu bộ phim có hoăn
lại, th́ nàng vẫn phải tranh thủ để làm việc. Công việc của nàng
hết sức đồ sộ, v́ lại một lần nữa, nàng phải tạo mẫu áo quần qua
nhiều thời đại, phải làm tỉ mỉ rơ ràng và phức tạp hơn việc tạo
mẫu áo quần hiện đại rất nhiều.
Bây giờ là một buổi sáng đầu tháng hai, trời trong sáng và nắng
ráo, Rosie đứng ở giữa pḥng làm việc đưa mắt nh́n một số h́nh
phác thảo. Căn pḥng rộng, đầy ánh sáng với nhiều cửa sổ rộng từ
nền nhà đến trần, bầu trời rộng mở, pḥng nằm phía sau ngôi nhà
chính tọa lạc trên đường Đại học, tại khu bùng binh thứ bảy.
Có sáu bức phác thảo và đây là số áo quần đầu tiên nàng phải làm
cho dứt điểm. Rosie dựng các bức vẽ này cách xa nhau trên kệ để
xem cho rơ, dăy kệ này nàng đă làm cách đây nhiều năm nhằm mục
đích này. Chiếc kệ choán hết cả bề dài của bức tường bên, và khi
những bức vẽ được sắp lên kệ, nó nổi bật lên trong pḥng làm
việc.
Tất cả các bản phác thảo này có chiều cao một mét hai, vẽ toàn
màu sắc. Ba bức là áo quần của Napoléon, sẽ do Gavin Ambrose thủ
vai này, ba bức kia dành cho Josephine, nữ diễn viên đóng vai
này hiện chưa biết.
V́ áo quần sẽ hết sức lộng lẫy và phức tạp, khó tạo mẫu, Rosie
trước tiên phải lo giải quyết áo quần của Napoléon khi ông đăng
quang Hoàng đế. Cái áo dài lót may bằng lụa trắng có đường viền
nặng nề thêu chỉ bằng vàng, chiếc áo dài mặc ngoài may bằng
nhung đỏ, khoác lên trên áo này là chiếc áo khoác cụt tay bằng
lông chồn màu trắng; vương miện đội trên đầu là ṿng nguyệt quế
bằng vàng. Rosie định sẽ thiết kế áo quần này cho thật chính xác,
đúng các chi tiết. Như mọi khi, nàng là người rất chú trọng đến
tính xác thực.
Bức vẽ phác thảo thứ hai dành cho Gavin là bộ đồng phục của
Napoléon. Bộ này gồm một cái quần ống túm chật ních màu trắng,
một đôi ủng màu đen, một áo vét màu đen có trang hoàng màu vàng
và một chiếc mũ ba góc. Bộ thứ ba là bộ đồ dân sự, gồm quần ống
túm ở đầu gối và áo vét sẽ cắt may bằng vải đỏ, mặc với vớ dài
bằng lụa trắng và giày đen có khóa vàng.
Sau khi nh́n khắp các bức vẽ vài phút, nàng xem kỹ những bức
phác thảo áo quần của Josephine. Giống như áo dài của Napoléon
đúng vào lễ đăng quang, áo dài của Josephine dùng vào dịp lễ này
của bà cũng lộng lẫy không kém. Áo may tốn rất nhiều lụa trắng,
thêu chỉ bằng vàng; áo mặc kèm theo đồ nữ trang đắt tiền và đội
mũ triều thêu kim cương. Nhưng hiện tại nàng chưa quan tâm đến
bộ áo quần này. Nàng đang chú ư đến chiếc áo dạ hội nàng đă tạo
mẫu xong đúng kiểu nguyên thủy để đưa cho các cô thợ may. Cái áo
đang mặc trên giá gần một cửa sổ, Rosie đến nắn nót chỉnh lại
một vài nơi. Cái áo nguyên thủy do chính tay bà Josephine tạo
mẫu và rất nổi tiếng, kiểu hoàng tộc, thắt lưng cao lên trên, cổ
khoét rộng thấp, hai tay áo ngắn phồng lên. Áo may bằng lụa màu
bạc, mặc ra ngoài là áo váy may bằng sa màu xanh nhạt. Vải sa
phủ lên phần thân trên chiếc áo lụa, rồi x̣e phủ ra ngoài chiếc
váy, phía trước mở rộng như áo vét. Hai ống tay áo bằng vải sa,
c̣n vải the phủ trên váy được viền ở lai bằng lụa màu bạc.
Rosie lôi ra vài cái kim găm, găm vào miếng nệm đeo bên cánh tay
nàng, rồi đưa hai tay nắn nót sửa sang lại với vẻ tự tin. Giữ
cho chiếc áo ngay thẳng bên giá, nàng làm việc khoảng mười phút
mới cảm thấy hài ḷng.
Việc thử áo trên giá là một nghệ thuật trong việc tạo mẫu thời
trang, Rosie cũng khéo tay trong việc này như vẽ mẫu. Nàng đă
học nghệ thuật thử áo trên giá ở trong xưởng thợ của Trigere,
người thợ may Mỹ gốc Pháp, nàng học ở đây là nhờ ảnh hưởng của
bà cô nàng, cô Kathleen, người đă chết từ hai năm nay. Cô
Kathleen Madigan là người mua hàng thời trang thường xuyên ở cửa
hàng Berdorf Gooman, cô đa thu xếp xin cho Rosie vào làm việc
nội trú suốt hai tháng nghỉ hè của Viện thời trang.
Rosie thường nói rằng nàng đă năn nỉ để học cách phủ áo lên giá,
v́ bà Pauline Trigère nổi tiếng làm công việc này rất giỏi. Bà
Trigère đă thao tác vải vóc như nhà điêu khắc nắn đất sét, bà
tạo mẫu trên giá áo chứ không dùng bút ch́ để vẽ lên giấy.
Rosie gặp một vài nét nhăn ở phần lưng trên eo cao, khéo léo lấy
kim găm vào, rồi bước lui, nghiêng đầu ngắm nghía. Vẫn chưa được
hoàn toàn, và để nhớ lại cho kỹ, nàng mở cuốn sách có h́nh ảnh
về áo dài đặc biệt ra. Đây là cuốn sách nghệ thuật do ông Henri
de Montfleurie đă mua cho nàng. Nàng thấy cuốn sách đă giúp nàng
rất nhiều, v́ đây là cuốn lịch sử về Napoléon được miêu tả bằng
h́nh ảnh về hoàng đế, về Josephine, về đoàn tùy tùng, về các
trận đánh và về thời đại ông sống. Nàng lật đến trang có vẽ h́nh
chiếc áo dài lộng lẫy của bà Josephine, nàng lại nh́n chăm chú
một hồi lâu, nàng luôn luôn muốn thể hiện cho đúng sự thật. Sau
một hồi, nàng lại bắt đầu làm lại.
Nửa giờ sau, tiếng chuông cửa reo khiến Rosie giật ḿnh, làm
gián đoạn công việc nàng đang chăm chú làm. Nàng nh́n đồng hồ
trên bàn, ngạc nhiên khi thấy kim đồng hồ chỉ một giờ. Nàng tháo
cái đệm găm kim trên cổ tay ra, cởi áo khoác làm việc màu trắng,
rồi bước ra tiền sảnh. Nàng biết đấy là Nell, cô bạn đang có mặt
tại Paris và nàng đă mời đến ăn cơm trưa. Vừa mở cửa hai người
ôm chầm lấy nhau liền, người nào cũng thốt lên là họ sung sướng
được gặp nhau.
Rosie kéo bạn vào pḥng rồi đóng cửa lại, nàng đứng nhích ra xa
cô bạn thân lâu đời, nh́n cô và khen:
- Cậu tuyệt quá Nell. Chắc anh ḿnh nhất trí với cậu rồi. - Nell
cười gật đầu. Rồi cô đáp:
- Ừ cơ bản là nhất trí.
Rosie không có ư kiến ǵ thêm, nàng bận giúp Nell cởi chiếc áo
khoác lông chồn màu xám và dẫn cô vào thư viện. Đây là một pḥng
nhỏ, thanh nhă lịch sự, trang hoàng theo kiểu Mỹ hiện đại, lửa
đang cháy bập bùng trong ḷ sưởi, mùi hoa mi-mô-da cùng những
loại hoa mùa xuân khác tỏa hương thơm ngào ngạt trong pḥng.
- Lạy Chúa ḷng lành! - Nell reo lên. - Vào lúc này mà cậu t́m
đâu ra hoa mi-mô-da thế?
- Ḿnh đâu t́m - Rosie đáp. - Johnny Fortune tặng đấy. Mua ở
Lacharme. Ở đây có những vườn hoa tuyệt nhất của Paris, người ta
trồng trong nhà kính nên có đủ hoa bốn mùa.
- Thế th́ tốt quá - Nell nói vừa nh́n Rosie vừa toét miệng cười.
- Ḿnh nói với anh ta cậu thích hoa hồng đào và vi-ô-lét.
- Ồ, anh ấy cũng có gởi các thứ hoa ấy đến nữa. Ḿnh cắm trong
pḥng khách.
- Anh ta chu đáo đấy chứ, phải không? - Nell vừa hỏi vừa cúi
xuống ngửi vào đám hoa mi-mô-da. Thơm dễ chịu thật. - Cô đứng
thẳng lên, đi đến ḷ sưởi, nh́n Rosie đang mở một chai rượu vang
trắng, chai rượu nàng vừa lấy từ xô nước đá để trên cái bàn chân
qú nhỏ. - Ḿnh chắc anh ta đang chạy theo cậu đấy, Rosie à.
Chắc anh ta tán tỉnh cậu rồi đấy.
Rosie chỉ cười v́ nàng bận mở chai rượu.
- Ḿnh cũng nghĩ như thế đấy. Nell thân yêu à. Ḿnh đă nói cho
cậu biết, cách đây mấy tuần anh ta có phôn đến cho ḿnh ở
Montfleurie, và mới tuần trước đây, anh ta cho biết sẽ đến Paris
từ Luân Đôn.
- Chà chà. - Nell ngồi xuống, tựa người ra lưng chiếc ghế dựa và
chéo chân lại với nhau. - Rosie của tôi ơi ḿnh không phản đối
việc này. Ḿnh nghĩ cậu phải yêu đương một chút, phải lăng mạn
một chút mới tuyệt, phải không nào? Nhất là sau những năm tháng
dài sống ly thân với Guy. Mà chuyện ly dị của cậu ra sao rồi?
- Đang tiến hành. Guy hoàn toàn bằng ḷng. Anh ta đă kư giấy ly
dị rồi.
- Cậu tốn kém hết bao nhiêu?
Rosie kinh ngạc nh́n bạn, nàng hỏi lại:
- Tại sao cậu biết ḿnh tốn kém?
Nell lắc đầu:
- Ồ Rosie, Rosie, ḿnh chỉ đoán thôi. Nhưng ḿnh đoán đúng phải
không? Ḿnh biết anh chàng Guy de Montfleurie này quá quắt lắm.
Hắn là một gă chẳng ra ǵ, chỉ biết kiếm lợi. Ḿnh nghĩ thế nào
hắn cũng moi tiền của cậu. Vậy cậu cho gă bao nhiêu?
- Ḿnh mua cho anh ta cái vé đi Viễn Đông kèm hai ngàn đô la.
Anh ta cố moi ḿnh nhiều hơn nữa, nhưng ḿnh từ chối. Nói thật
với cậu, ḿnh không thể nào chi ra nhiều hơn. Anh ta liền chấp
nhận ngay.
- Ḿnh không hiểu tại sao cậu lại phải tốn cho gă như thế! -
Nell la lên giận dữ.
- Giá ấy rẻ mạt, cậu à. Ḿnh muốn anh ta cút khỏi ḿnh cho rồi,
và cút khỏi ông Henri cho khuất mặt. Ḿnh không tin anh ta, ḿnh
sợ anh ta sẽ quậy ở Montfleurie, quậy cả mọi người. Cho nên ḿnh
buộc anh ta đi Hồng Kông ngay khi kư xong giấy tờ và ít ra th́
với cách này, anh ta không quấy rối ai được.
Nell gật đầu, lấy ly rượu vang trên tay Rosie. Đôi bạn cụng ly
nhau và Rosie nói:
- Nell, nếu cậu không ngại, ḿnh mời cậu ăn ở đây. Khỏi đi ra
ngoài, tiện cho ḿnh. Ḿnh c̣n cả khối công việc đang làm.
- Tốt thôi. Áo quần tiến hành ra sao rồi?
- Tốt lắm. Dĩ nhiên là cậu biết công việc rất phức tạp. Nhưng
ḿnh đă đem hết công sức ra làm, và nhờ làm việc ḿnh mới lo
liệu được đám tang của Collie.
- Ḿnh biết cậu lo hết việc này. Chị ấy c̣n trẻ quá Nell lắc đầu.
- Nell, ḿnh cám ơn cậu đă gọi nói chuyện với ḿnh nhiều lần.
Ḿnh nhờ thế mà khuây khỏa. Thật thế đấy.
- Ḿnh biết. Collie rất quan trọng với cậu. - Rosie mỉm cười
nh́n bạn, rồi bỗng nàng thay đổi đề tài.
- Kevin ra sao?
- Đẹp. Đáng yêu. Hấp dẫn. Và điên.
- Tất cả đều tuyệt, ngoại trừ từ cuối cùng.
Nell nh́n ánh lửa trong ḷ sưởi một hồi, mặt bỗng trở nên buồn,
mắt đăm chiêu, một lát cô quay qua nh́n Rosie, cô đáp nhanh:
- Ḿnh yêu mến Kev, cậu biết rồi đấy. Nhưng ḿnh không chịu được
công việc mắc dịch anh ấy làm. Cậu thừa biết đấy là công việc
rất nguy hiểm. Ḿnh thật hồi hộp từng giờ từng phút với anh ấy,
lo sợ suốt ngày đêm. Độ rày tinh thần ḿnh quá căng thẳng.
- Ấy là v́ cậu yêu anh ấy quá rồi.
- Thế sao?
- Dĩ nhiên rồi. Theo ḿnh th́ thế đấy. Nếu cậu không yêu, chắc
cậu không lo lắng, chăm sóc đến anh như thế.
- Chắc cậu nói đúng, Nell xác nhận.
- Tại sao hai người không kết hôn cho rồi?
Nell nh́n nàng, không trả lời. Rosie nói tiếp:
- Ḿnh biết anh ấy đă ngỏ lời cầu hôn với cậu rồi, v́ ảnh đă gọi
điện thoại nói cho ḿnh biết vào tuần trước.
- Đúng thế, anh ấy có nói. Nhưng ḿnh... mà... ḿnh thấy ḿnh
chưa chuẩn bị để ghép ḿnh vào việc tề gia nội trợ. Ít ra th́
chưa. Ḿnh thích cứ để mọi việc như thế này một thời gian.
- Nell này, Kevin rất, rất yêu cậu. Mới hôm kia đây, Gavin cũng
nói với ḿnh như thế.
- Lạy Chúa! Toàn gọi nhau qua đại dương để nói chuyện! H́nh như
cậu với anh chàng Gavin đồng ḷng hối thúc ḿnh. Mà cậu nhớ cậu
đă hứa không thúc ép ḿnh đấy nhé. Hiện tại ḿnh không để cho ai
hối ḿnh về chuyện Kevin được đâu. Có quá nhiều việc làm ḿnh
căng thẳng đầu óc. Rồi c̣n khách hàng nữa. Khách hàng đă khiến
ḿnh phải đến gặp Johnny Fortune. Ḿnh đến đây với anh ta để
thảo luận dứt điểm chi tiết chương tŕnh biểu diễn của anh ở
Paris vào mùa hè này, rồi ḿnh về lại Luân Đôn. Ḿnh c̣n có
nhiều chuyện khó khăn phải giải quyết ở văn pḥng tại Luân Đôn.
Nhưng Johnny th́ ở lại Paris. Anh ta sẽ đeo cậu như đỉa đói đấy.
Báo cho cậu biết.
Rosie bật cười.
- Cậu đừng cho chuyện ảnh đeo ḿnh là điều xấu chứ. Mới cách đây
mấy phút cậu có vẻ sung sướng khi thấy ảnh quan tâm tới ḿnh mà.
- Th́ ḿnh sung sướng chứ. Ḿnh chỉ báo cho cậu biết là ngày mai
ảnh không về Luân Đôn lại với ḿnh, ảnh...
- Ḿnh đă biết Johnny ở lại đây. Anh gọi điện thoại cho ḿnh
hàng ngày kể từ khi cậu và anh từ New York đến Luân Đôn. Đêm nay
ḿnh sẽ đi ăn cơm với ảnh. Chắc cậu biết rồi.
- Biết rồi. Anh có nói và cậu cũng đă nói. Nhưng ḿnh tin chắc
cậu không biết ảnh sẽ ở lại thêm vài ngày nữa, có lẽ cả tuần đấy.
- Ḿnh biết chứ.
Nell nh́n nàng đăm đăm rồi nở miệng cười, cô ta nói:
- Đúng như lời cô Phullis ḿnh thường nói, trông cậu có vẻ như
chú mèo thộp được con bạch yến.
- Không, ḿnh không giống thế đâu! - Rosie phản đối, nàng đỏ mặt.
- Cậu giống mà, Rosalind Mary Francis Madigan à! - Nell đáp lại
rồi bỗng cô phá ra cười khi thấy vẻ mặt bối rối của Rosie. -
Nhưng trông cậu giống như thế th́ hay chứ sao, Rosie thân mến
của tôi - rất “thỏa măn". Nói tóm lại th́ Johnny Fortune là một
đám rất xứng đáng. Thực ḿnh có cảm giác ảnh đă gây cho cậu cảm
tưởng không tốt, và như ḿnh đă nói với cậu khi chúng ta gặp
nhau ở California vào tháng 11, cậu có thể hành động tệ hơn. Ảnh
thông minh, đẹp trai, khêu gợi, giàu có nổi danh, là thần tượng
của hàng triệu phụ nữ, và là người tốt. Theo ḿnh th́ ảnh chắc
sẽ là người chồng tuyệt vời.
- Này, Nellie, đừng vội vă như thế! Ḿnh chưa hẹn ḥ với ảnh lần
nào, thế mà cậu lại muốn chúng ḿnh lấy nhau.
- Đấy là ư kiến tốt mà thôi. Và để ḿnh c̣n làm phụ dâu chứ.
- Và ư kiến này đă dẫn ḿnh trở lại với anh ḿnh. Cậu sẽ tính
sao với Kevin? Này, nói thật cho ḿnh biết đi, đừng có ngốc
nghếch nói là cậu chưa muốn làm việc "nội trợ” trong nhà.
Nell cắn môi, sau một hồi ngẫm nghĩ, cô nh́n Rosie và nói nhỏ:
- Nếu cậu cần biết sự thực, th́ ḿnh... sẽ cho cậu biết.
- Rồi, nói đi.
- Ḿnh nói đây. Kevin hiện đang làm công việc rất đặc biệt. Ḿnh
chắc anh ấy đă nói cho cậu biết rồi, phải không?
Rosie gật đầu:
- Rồi. Đội trinh sát tội phạm nhắm vào bọn Ma- phi- a. Nhắm vào
một gia đ́nh quan trọng, Kevin ở trong đội đó.
- Đúng thế, Kevin cho rằng công tác này không chóng th́ chày sẽ
chấm dứt. Anh ấy nói mới ngày hôm kia, ngay trước khi ḿnh rời
New York. Anh ấy nghĩ là trong ṿng một hay hai tháng nữa là
xong việc - anh ấy nói với ḿnh như thế đấy. Ḿnh được anh hứa
sẽ đi nghỉ hè với ḿnh. Và khi chúng ḿnh đi nghỉ, ḿnh sẽ đề
nghị với anh một việc.
Thấy Nell không nói thêm cho rơ, Rosie giục:
- Đề nghị cái ǵ?
- Ḿnh sẽ đề nghị một việc mà chắc ảnh không thể từ chối được,
chắc chắn thế. - Nell cười. - Ḿnh sẽ đề nghị ḿnh bán công ty,
c̣n ảnh th́ thôi không làm cảnh sát ch́m nữa, và bọn ḿnh sẽ
cùng nhau buôn bán làm ăn.
- Cậu sẽ bán công ty à? - Rosie kinh ngạc hỏi.
- Ừ - Nell đáp, giọng cương quyết.
Rosie im lặng, nàng biết có thể anh nàng không chấp nhận đề nghị,
có thể anh không chịu rời đội trinh sát tội phạm. Im lặng một
chốc, nàng nói:
- Ồ, Nell, ḿnh không biết. - Nàng lắc đầu ra vẻ lo lắng. - Ḿnh
không tin Kevin sẽ chấp nhận một cách dễ dàng, thật ḿnh không
tin. Anh là cảnh sát ch́m thế hệ thứ tư. Anh ấy yêu sở cảnh sát
New York.
- Ḿnh hy vọng anh ấy yêu ḿnh hơn sở cảnh sát. Mà nếu ḿnh hy
sinh v́ anh, bằng cách bỏ Công ty Hiệp hội Jeffrey, th́ chắc anh
phải biết điều hy sinh cho ḿnh một việc chứ.
- Nhưng Nell này, cậu nghĩ lại đi, cậu được thừa kế tài sản của
mẹ cậu. Chắc Kevin không cho việc bán công ty của cậu là một hy
sinh lớn, v́ cậu khỏi cần làm việc kiếm sống nếu cậu không muốn
làm.
- Ồ Rosie này! Ḿnh yêu công việc ḿnh làm, và chính ḿnh đă xây
dựng sự nghiệp. Xây dựng từ số không. Như vậy là cả một hy sinh
khủng khiếp đối với ḿnh đấy chứ!
- Ḿnh biết thế
- Kevin cũng thế.
- Anh ấy rất tự hào, Rosie nhấn mạnh.
Nell đứng dậy, đi quanh pḥng thư viện một lúc, và cuối cùng cô
thốt lên:
- Ḿnh không làm ǵ nữa, Rosie à! Ḿnh nghĩ đây là một kế hoạch
tốt, cậu lại không tin tưởng. Ôi quỷ thật, tại sao ḿnh lại đi
yêu một cảnh sát ch́m nhỉ.
- Anh ấy không phải là một cảnh sát ch́m như bất cứ cảnh sát
ch́m nào đâu. Anh ấy là Kevin Madigan.
- Ḿnh biết, vấn đề khó khăn là ở đấy. Anh ấy quá tuyệt vời, quá
tuyệt vời thành hoang tưởng.
- Này cậu, cậu cứ tin tưởng đi, Rosie nói nhỏ.
- Tin tưởng cái ǵ?
- Một ngày nào đó anh ấy sẽ về hưu.
- Ḿnh sợ không đợi nổi lâu đến thế.
Chương 32
Johnny Fortune đứng soi ḿnh trước tấm
gương trong pḥng ngủ ở khách sạn Plaza Athéné ánh mắt đăm chiêu.
Khuôn mặt thanh tú, rám nắng lộ vẻ trầm tư, rồi bỗng anh quay
người bước qua pḥng.
Đây là lần thứ ba anh thay áo quần tối nay, bây giờ anh quyết
không thay nữa. Anh đă chọn mặc quần màu xám đen, áo vét ca-sơ-mia
đen và áo sơ mi bằng voan trắng, thắt chiếc cà vạt màu đen trắng
có chấm tṛn, anh thấy ăn mặc như thế này đi ăn tối ở nhà hàng
Le Voltaire là được lắm rồi.
Chính Rosie đề nghị hai người đi ăn ở nhà hàng này, nàng giải
thích trên điện thoại rằng nhà hàng nằm ở Kevin Voltaire trên Tả
ngạn, trông sang trọng nhưng khiêm tốn và có thức ăn rất ngon.
Anh đă trả lời nàng rằng ư kiến nghe rất tuyệt, thế là nàng đề
nghị anh đăng kư một bàn ngay.
Lấy cái áo khoác ca-sơ-mia đen vắt trên ghế ở pḥng khách, nơi
anh để hồi năy, Johnny bước ra hành lang và đi đến phía thang
máy. Mấy phút sau, anh bước vào xe hơi đang đợi ở ngoài khách
sạn trên đại lộ Montfleurie.
Khi người tài xế cho xe rời khỏi lề đường để chạy về phía Tả
ngạn, Johnny mỉm miệng cười. Anh lấy làm thích thú trong ḷng.
Nhiều năm qua, anh không hề quan tâm đến cách ăn mặc; ít ra th́
anh cũng không thay đổi áo quần nhiều lần trong một trường hợp
đi ra ngoài như thế này. Và trong quá khứ, mỗi lần anh làm như
thế này là chỉ vào những lúc anh tŕnh diễn, những buổi ḥa nhạc
hay để báo chí chụp ảnh thôi. Chưa bao giờ v́ một phụ nữ mà anh
thay đổi áo quần nhiều lần. Trong đời anh, chưa bao giờ Johnny
gặp một phụ nữ như Rosie.
Trước đây chưa bao giờ anh yêu ai. Có lẽ bây giờ anh đă yêu
Rosie; anh yêu nàng vào cái đêm Nell dẫn nàng đến ăn tối tại nhà
anh ở Benedict Canyon.
Mỗi lần nhớ lại mối ác cảm ban đầu của anh đối với nàng, anh lại
cười một ḿnh. Mối ác cảm ấy không lâu lắm, phải không? Và từ
buổi gặp nhau lần đầu ấy anh cứ măi nghĩ đến nàng. Thật vậy,
h́nh ảnh nàng hiếm khi ra khỏi tâm trí anh. Suốt hai tháng nay,
h́nh ảnh nàng cứ ám ảnh anh suốt ngày đêm. Thế rồi bây giờ, đùng
một cái, anh sang Paris để gặp lại nàng, anh cảm thấy căng thẳng
và rất nôn nóng.
Cố dằn ḷng không nói cho Alain, người tài xế biết anh rất nôn
nóng muốn xuống xe nhanh, đi nhanh vào khách sạn, anh đành ngồi
tựa lưng vào ghế, suy nghĩ.
Đúng đấy, anh đă yêu nàng.
Đúng đấy, anh muốn làm t́nh với nàng.
Và rất quyết tâm, anh muốn kết hôn với nàng.
Rosalind Madigan đúng là người phụ nữ anh ao ước, anh chỉ ao ước
có được một người như nàng. Có lẽ nàng là người duy nhất anh
thấy xứng đáng làm vợ anh.
Cách đây một tuần, khi đến Staten Island, anh đă ḱm chế được
ḿnh. Khi cậu Savaltore nói về chuyện vợ con, anh đă muốn nói
cho ông biết về Rosie. Anh không biết làm sao anh lại giữ mồm
không nói ra, nhưng anh đă giữ kín được.
Rosie sẽ làm cho hai ông cậu của anh ngạc nhiên cho mà xem, họ
hết sức ngạc nhiên. Khi anh về lại New York vào đầu tháng tư,
anh sẽ mời hai người đến ăn ở nhà hàng sang trọng tại Manhattan.
Khi ấy anh sẽ giới thiệu Rosie với họ. Chắc họ sẽ yêu nàng liền,
không đắn đo thắc mắc ǵ.
Anh cố nín cười khi nghĩ đến hai ông già lúc gặp nàng. Chắc họ
sẽ hài ḷng nàng ngay. Bằng ḷng Rosalind của anh. Anh lặp lại
tên nàng trong ḷng. Anh thích cái tên của nàng quá. Rosalind
Madigan. Rosalind Fortune. Anh thấy cái tên nghe thật hay.
Bỗng anh cảm thấy lo sợ một cách kỳ lạ. Nổi lo sợ ḥa với sự
căng thẳng làm cho anh hoảng hốt. Tự nhiên anh ngại ngùng khi
nghĩ đến giây phút gặp nàng, ngồi bên nàng. Nếu anh không được
toại nguyện th́ sao nhỉ? Nếu anh không đạt được ḷng mong ước
th́ sao nhỉ? Nàng là người phụ nữ trong mơ của anh suốt hai
tháng nay. Anh đă tưởng tượng, mơ tưởng đến nàng hàng ngày, anh
đă mơ tưởng chuyện làm t́nh với nàng, anh đă lánh xa những phụ
nữ khác chỉ v́ nàng. Nói tóm lại, anh nghĩ đến chuyện anh không
thành công, phải không?
Chuyện yêu một phụ nữ, chăm sóc cô ta, là một việc mới mẻ đối
với anh. Ngoài cậu Vito và cậu Savaltore ra, không có người nào
có ư nghĩa với anh. Ngay cả mợ Angelina, vợ cậu Vito, là người
đă luôn luôn đối xử tốt với anh, cũng chẳng nghĩa lư ǵ. Anh chỉ
yêu mẹ anh, đây là chuyện đương nhiên khỏi cần nói. Nhưng bà đă
chết khi anh c̣n bé và bây giờ anh không thể nhớ ra được mẹ anh
nữa.
Đúng, hai ông cậu là những người duy nhất anh thương mến cho đến
khi anh gặp Rosie. C̣n đối với những phụ nữ khác, ngoài việc
thèm khát nhục dục ra, anh chẳng thương yêu ǵ họ.
Anh cau mày nh́n ra cửa xe, ḷng phân vân không biết đă sắp đến
đường Đại học chưa. Anh lo lắng đến độ mất hết cả b́nh tĩnh.
Thế rồi mấy giây sau, ngay khi anh định hỏi Alain họ đang ở đâu
th́ chiếc xe bỗng dừng lại.
- Thưa ông, chúng ta đến rồi - Alain nói, anh tài xế quay đầu
nh́n lui, cười với anh. Anh ta nhảy ra khỏi xe, mở cửa sau trước
khi Johnny kịp trả lời.
- Cám ơn, Alain - Johnny đáp, anh hít vào một hơi dài và đi vào
ṭa nhà nàng ở.
o0o
Đến lúc nàng mở cửa, cười chào anh, anh mới cảm thấy ḷng nhẹ
nhơm.
Anh cười chào lại, nụ cười rộng mở hân hoan.
Rồi nàng đưa tay, nắm tay kéo anh vào nhà.
Hai người đứng ở tiền sảnh nh́n nhau, vẫn tay trong tay. Không
ai nói một lời.
Cuối cùng, anh bước lui, đồng thời kéo nàng vào ḷng, hôn lên
một bên má nàng, rồi lại hôn lên má kia. Anh nói:
- Gặp em thật tuyệt, Rosie à.
- Em cũng thế, Johnny - nàng đáp, ḷng phơi phới.
Anh nh́n nàng đăm đăm, cặp mắt xanh trong sáng. Anh cảm thấy
ḷng rạo rực khôn xiết. Anh muốn hôn măi lên mặt nàng, muốn lột
hết áo quần nàng ra, làm t́nh với nàng cho thỏa cơn thèm khát,
âu yếm cho thật lâu.
Anh muốn nói cho nàng biết những suy nghĩ của anh về nàng từ
ngày hai người gặp nhau, muốn thú nhận những lần mộng du với
nàng, muốn nói cho nàng biết anh yêu nàng, muốn nàng kết hôn với
anh ngay tức khắc. Anh muốn nói ngay bây giờ. Anh muốn các thứ
ấy ngay bây giờ. Tức th́. Anh muốn nàng ngay, muốn tất cả liền.
Anh không muốn sống xa cách nàng nữa. Anh muốn hai người sống
bên nhau ngay bây giờ cho đến trọn đời.
Nhưng anh biết anh không thể thực hiện được những thứ ấy ngay,
hay là nói cho nàng biết, hay giải thích cho nàng rơ ngay. Từ từ,
từ từ hẳng hay, anh tự nhủ, và cố trấn tĩnh để không vội vă hấp
tấp.
Anh đă đợi cả một quăng đường dài của tuổi thanh xuân mới t́m
được nàng, mới gặp được người trong mộng, mới gặp được ư trung
nhân. Vậy th́ anh cứ đợi thêm một ít thời gian nữa rồi nàng sẽ
thuộc về anh, rồi anh sẽ có được nàng hoàn toàn, sẽ biến nàng
thành của anh. Nàng sẽ thuộc về anh.
- Để em cất áo khoác cho anh - Rosie nói, nàng rút tay ra khỏi
tay anh.
- Ừ - anh đáp, vừa nhận ra anh cứ đứng há hốc mồm nh́n nàng,
thái độ sửng sốt. Anh cởi áo khoác lặng lẽ đưa cho nàng.
Sau khi móc áo khoác vào tủ ở tiền sảnh, nàng lại cười với anh,
nắm tay anh dẫn vào pḥng khách trước mặt.
- Em có sâm banh ướp lạnh, và rượu vang trắng, nhưng có lẽ anh
thích thứ ǵ khác phải không?
- Ồ, anh chẳng cần - anh đáp, mỉm cười nh́n nàng. - Em uống ǵ?
- Sâm banh, nhưng anh có thể uống thứ ǵ anh muốn.
- Ôi, cưng, anh cũng thế, anh nghĩ, lại nh́n nàng chằm chằm như
muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Anh thấy lúng túng, lửa dục bùng
lên trong anh, anh bèn quay mặt đi. Vừa bước đến phía ḷ sưởi,
anh nói:
- Sâm banh là tuyệt lắm rồi. Anh thích sâm banh, Rosie.
- Xin lỗi, đợi em một chút, em sẽ trở lại ngay. -- Nàng nói rồi
biến mất không kịp để cho anh đề nghị mở chai rượu cho nàng.
Quay người lại, anh đứng tựa lưng vào bệ ḷ sưởi, nh́n quanh
pḥng, hết súc kinh ngạc về nàng.
Anh nhận ra nàng có khiếu thẩm mỹ rất cao. Pḥng khách rộng răi,
nhưng nàng không kê nhiều bàn ghế linh tinh. Tường sơn màu kem,
nền nhà lát gỗ đánh thật bóng, ở giữa trải một tấm thảm. Anh
nh́n tấm thảm dưới chân. Tấm thảm ṃn sơn nhiều nơi, màu đă phai,
nhưng anh nhận thấy nó rất có giá trị. Mấy cái bàn và một cái
bàn chân qú xưa rất đẹp, ghế trường kỷ và ghế dựa đều bọc lụa
màu vàng, một số tranh rất hấp dẫn treo trên tường. Quay mặt
nh́n quanh, anh thấy ở đâu cũng có hoa, những đồ sành sứ đẹp sắp
từng nhóm hai bên ḷ sưởi và những ngọn đèn thủy tinh xưa có
chụp bằng lụa màu kem.
Căn pḥng thật dễ chịu, êm ả, Johnny cảm thấy người thư thái khi
ở trong căn pḥng này. Anh cảm thấy ấm cúng, căn pḥng làm anh
vui thích. Chiếc đàn dương cầm kê ở cửa sổ mời gọi anh. Anh bước
đến, nhưng bỗng dừng lại đưa mắt nh́n một số ảnh sắp trên chiếc
bàn bên cạnh. Anh tự hỏi không biết nhũng người này là ai. Anh
muốn hỏi nàng khi nàng trở lại. Anh muốn biết các thứ về
Rosalind Madigan.
Johnny ngồi xuống ghế trước chiếc đàn, mở nắp đàn ra, tự nhiên
mấy ngón tay lướt trên phím đàn. Không bao giờ Johnny chịu đứng
yên trước đàn dương cầm, anh chơi nhạc của Cole Porter, nhà soạn
nhạc anh thích nhất. Rồi, như mỗi lần đàn, anh bắt đầu ngâm nga
trong họng, rồi hát khúc mở đầu bài You Do Something to Me (Em
làm ǵ cho anh).
- Johnny tuyệt quá! - Rosie thốt lên ở ngưỡng cửa.
- Chỉ đại khái cho vui thôi - anh đáp, ngước mắt nh́n nàng. Nàng
bê một cái khay trên có xô đựng chai sâm banh và ly. Anh vùng
đứng dậy để giúp nàng, nhưng nàng không muốn để anh lấy cái khay.
- Em làm được mà, thật đấy, nàng đáp. Nàng để cái khay lên bàn
xa lông trước ḷ sưởi.
Nàng vừa rót sâm banh ra ly vừa nói tiếp:
- Ước ǵ anh đừng thôi hát. Em thích nghe giọng hát của anh. Em
thích nghe anh hát, Johnny à. Anh vui ḷng hát bài ǵ đi. Ô,
đáng ra em không nên nói thế, phải không? Anh mệt - anh hát luôn
rồi. Anh không đến Paris để hát, mà để nghỉ ít hôm trước khi
sang diễn ở Luân Đôn.
Johnny lấy ly rượu nàng đưa, ḷng hân hoan sung sướng. Nàng nói
nàng yêu giọng của ḿnh. Đây là điều rất có ư nghĩa với anh, anh
sung sướng v́ được nàng khen.
Anh nói nhỏ:
- Khi thấy đàn dương cầm anh cầm ḷng không đậu. C̣n chuyện hát
cho em nghe, bất kỳ khi nào anh cũng có thể. Nhưng đêm nay th́
chưa. Đêm nay anh muốn nói chuyện với em.
Anh nâng ly lên, nói:
- Chúc em, Rosie, người đẹp nhất của Paris.
Nh́n lại anh, nàng thấy thẹn đỏ mặt trước ánh mắt đăm đăm của
anh, nàng lắc đầu. Nàng muốn nh́n đi chỗ khác, để tránh cặp mắt
xanh trong veo đang nh́n chằm chằm vào nàng, nhưng nàng không
quay mặt đi được. Nàng lại lắc đầu, cười nhẹ rồi nói:
- Em không phải là người đẹp nhất ở Paris, nhưng dù sao em cũng
cám ơn anh. - Nàng cụng ly với anh. - Chúc mừng anh đến thành
phố của em.
- Trong mắt anh em là người đẹp nhất thế gian anh dịu dàng nói,
nh́n nàng với ánh mắt khao khát. Đoạn, anh rời mắt khỏi nàng,
nh́n quanh căn pḥng, thay đổi đề tài, nói tiếp: - Nhà em thật
đẹp, Rosie à. Em sống ở đây đă lâu chưa?
- Khoảng 5 năm. Em t́nh cờ t́m ra ngôi nhà này và yêu nó liền.
Nh́n vào các tấm ảnh, Johnny cúi người trên chiếc khung nền
nhung, nh́n kỹ. - Đây là em với Nell, và anh nhận ra anh chàng
Gavin Ambrose c̣n trẻ. C̣n những người khác trong ảnh là ai thế?
- Anh thẳng người lên, nh́n nàng.
Rosie bước qua pḥng đến bên anh.
Johnny nhận ra hai chân nàng thật đẹp, điều trước đây anh không
nhận thấy. Mà anh mới gặp nàng có một lần thôi, anh ngớ ngẩn
quên mất rồi. Rất đơn giản là anh đă làm t́nh với nàng nhiều lần
trong tưởng tượng, anh nghe anh biết nàng rất rơ. Nhưng thực ra
anh chẳng biết tí ǵ về nàng hết.
Rosie đến đứng bên cạnh anh, hương thơm từ nàng tỏa trùm anh.
Anh tin là nàng sẽ làm cho anh phát điên lên trước khi buổi tối
trôi qua. Nàng kích động anh ghê gớm.
Anh lấy tấm ảnh lồng trong khung bạc lên, chỉ cho nàng thấy rồi
nói:
- Chắc anh có vẻ tọc mạch, nhưng những người trong này là ai thế?
Cô gái tóc vàng hấp dẫn này là ai vậy?
- Sunny đấy. Cô ấy là một người trong nhóm của em.
- Cô ấy đẹp rực rỡ, như tên gọi. Trong ảnh trông cô ấy sáng chói
như ánh mặt trời. Có phải cô ấy là diễn viên không?
Rosie lắc đầu, mặt nàng bỗng hơi biến sắc. Nàng đáp:
- Cô ấy hiện ở trong bệnh viện tâm thần ở New Haven. Cách đây
mấy năm, cô ấy sa vào cảnh ghiền ma túy, và mắc bệnh. Ma túy làm
bại năo Sunny. Cô ấy bây giờ thành kẻ mất trí suốt đời. Tội
nghiệp Sunny.
- Ôi lạy Chúa, thật là tai hại! - Johnny thốt lên, người run
run. - Anh đă chứng kiến cảnh ma túy tàn phá một vài người... -
Anh bỏ lửng câu nói.
- C̣n đây là Mikey, Rosie nói tiếp. - Anh ấy dễ thương lắm, em
phải công nhận như thế. Chỉ có điều, bọn chúng em không biết cái
ǵ đă xảy ra cho ảnh. Ảnh biến mất cách đây hai năm, mặc dù
Gavin đă cố t́m kiếm Mikey, nhưng anh ấy không thành công. Thậm
chí anh ấy c̣n thuê cả thám tử nữa đấy.
- Khi người nào muốn lánh mặt, họ thường t́m cách trốn biệt -
Johnny nói, anh nh́n xuống tấm ảnh trên tay. - C̣n anh chàng đẹp
trai có nụ cười tuyệt vời của Clark Gable này là ai thế?
- Anh trai của em đấy.
- Có phải bạn trai của Nell đấy không - Johnny hỏi.
- Đúng, đúng đấy.
- Anh ấy có vẻ đẹp của một cớm ch́m. Trông ảnh có vẻ giống lắm.
Nhưng chắc không phải, nếu phải th́ anh đă biết. Anh ấy làm ǵ?
- Kế toán viên - Rosie đáp. Đây là câu trả lời mà nàng, Nell và
Gavin được lệnh phải nói. Không ai được biết Kevin là một cảnh
sát ch́m làm việc cho sở cảnh sát New York, không ai được phép
nói khác hơn.
- Tất cả đều thân nhau ở New York từ khi c̣n bé, phải không?
- Chúng em chơi với nhau đă 15 năm rồi. Và kể từ đó chúng em
thân nhau. Anh biết không, bọn em đều là mồ côi khi gặp nhau,
thế là chúng em xem nhau như một gia đ́nh. Dĩ nhiên bây giờ
chúng em c̣n lại bốn người, Sunny và Mikey xem như... đă thất
lạc.
Johnny gật đầu và để tấm ảnh lại xuống bàn. Một tấm khác khiến
anh chú ư đến, anh liền nh́n nhanh Rosie rồi nói:
- Anh lại ṭ ṃ nữa, cô bé dễ thương này là ai thế?
- Lisette đấy, cháu của em. Đứng với cháu là mẹ nó, Collie.
Không biết anh có nhớ người mà em đă nói với anh vào đêm chúng
ta gặp nhau không. Cô ấy là chuyên gia về đồ bạc đấy.
- Nhớ chứ! Cô ấy khỏe không?
- Cô ấy mất rồi. - Rosie đáp và bỗng nàng nghẹn ngào v́ xúc động.
Lấy lại b́nh tĩnh nàng nói tiếp: - Cô ấy bị ung thư. Mọi người
cứ nghĩ cô ấy sẽ khá hơn, bệnh t́nh sẽ thuyên giảm, nhưng rồi
bỗng Collie trở bệnh lại vào mùa Giáng sinh. Cô ấy mất đă được
ba tuần rồi.
- Ôi lạy Chúa! Anh xin lỗi, anh không biết, đúng ra anh không
nên tọc mạch như thế này! - Anh thốt lên, giọng run run, cảm
thấy bối rối v́ quá ngớ ngẩn trong vài phút.
- Ôi, không sao, Johnny, không sao đâu - Rosie trấn an anh -
Collie là em chồng của em, và chính người trong ảnh là anh trai
cô ấy, Guy. Anh ta là chồng em, em đang làm thủ tục ly dị.
Johnny cảm thấy đau nhói trong ḷng v́ ghen, anh muốn hỏi nàng
việc ly dị sắp xong chưa, nhưng anh đă mất b́nh tĩnh. Anh sợ lại
bị lố bịch thêm một lần nữa, nên chỉ hỏi.
- C̣n ṭa nhà phía sau có phải là lâu đài Montfleurie không?
- Phải.
Anh cảm thấy khoan khoái v́ đă lấy lại b́nh tĩnh, bèn nói tiếp:
- Francis Reeymaekers cho anh biết đây là một trong những lâu
đài tráng lệ nhất ở vùng Loire.
- Đúng thế đấy, và đối với em đây là nơi tuyệt nhất trên thế
giới. Em luôn luôn yêu lâu đài này. Nhưng mà lạy Chúa, Johnny,
ly anh cạn rồi. Để em rót thêm cho anh. - Nàng đỡ cái ly trên
tay anh, vội vă bước đến bàn xa lông, nơi có chai sâm banh ngâm
trong xô nước đá.
Anh đi theo nàng, nhận ly rượu và cám ơn nàng.
- Em nói trên điện thoại với anh là em làm việc ở nhà. Vậy pḥng
làm việc của em ở đâu.
- Anh muốn xem à? Th́ đi, em sẽ chỉ cho anh xem. Pḥng nằm ở
cuối đằng kia căn hộ.
Cả hai cùng bước ra khỏi pḥng khách, băng qua tiền sảnh rộng.
Khi đi, anh chợt thấy pḥng thư viện nhỏ có tường sơn màu đỏ,
rất nhiều sách, một chiếc trường kỷ với mấy ghế dựa bọc nệm bằng
vải đỏ và lục cùng nhiều hoa do anh gởi đến. Nàng dẫn anh đi dọc
theo hành lang, khi hai người đi qua pḥng ngủ của nàng, anh
liền quay mặt đi, không dám nh́n vào trong. Anh nh́n thẳng ra
đằng trước, đi chậm chậm sau, giữ một khoảng cách xa.
- Đây rồi - Rosie nói, và mở cửa ra. Nàng quay lại, nắm cánh tay
anh cùng bước vào trong pḥng làm việc. Pḥng này làm việc rất
tốt v́ đầy đủ ánh sáng mặt trời.
Johnny lập tức đến trước dăy kệ trưng bày nh́n những bảng vẽ đặt
dựa trên kệ. - Áo quần tuyệt quá! Anh reo lên, giọng mến phục. -
Em thật có tài. Nell đă cho anh biết mấy tuần rồi, bây giờ anh
mới tin lời cô.
- Áo quần ấy dành cho bộ phim mới của Gavin, phim Napoléon và
Josephine.
- Hấp dẫn quá. Nói cho anh biết về bộ phim đi. Em muốn nói lắm,
nhưng em nghĩ nên đi ăn ở quán Voltaire hăy nói. Trễ giờ rồi. Em
không muốn mất bàn ăn.
- Được rồi, ta đi thôi. Xe đợi dưới nhà.
o0o
|