Phần I
Chương 1
Những V́ Sao Tỏa Sáng
Nàng đứng kế bên một cột đá khổng lồ, khuất trong
bóng tối một chút, để nh́n cuộc chiến đấu đang diễn ra.
Tên nàng là Rosalind Madigan, thần kinh nàng căng thẳng. Hai tay
nàng bặm chặt hai bên hông, nàng nín thở, rồi môi hé mở, mặt lộ
vẻ lo âu.
Kiếm thép chạm vào nhau chan chát.
Hai kiếm sĩ đang so kiếm với nhau. Họ quyết tử chiến với nhau;
nàng biết rồi sẽ có một người thắng.
Qua các khung cửa sổ nằm cao trên các bức tường của lâu đài, ánh
mặt trời rọi vào các lưỡi kiếm đang múa vun vút rợn người, phản
chiếu ánh sáng lấp lánh trong gian pḥng. Người thấp hơn trong
hai kiếm khách là Gavin, anh mềm mại hơn, uyển chuyển hơn và
nhanh nhẹn hơn. Anh liên tục phản công, chuyển dịch nhanh nhẹn,
lưỡi kiếm vung vẩy linh động rất nguy hiểm. Anh đẩy đối thủ lui...
lui dần... qua nền nhà lát đá của ṭa đại sảnh rộng mênh mông.
Anh đang giành được lợi thế.
Người kiếm sĩ kia là James, cao hơn, phản xạ chậm hơn, anh bị
đối thủ dồn vào một góc, lưng dựa sát vào tường, mặt trắng bệch
v́ giận dữ và lo sợ.
Nàng biết trước cuộc chiến đấu đang đến hồi kết thúc. Rơ ràng là
thế nào rồi Gavin cũng chiến thắng. Chợt nàng hết sức ngạc nhiên
khi thấy James xoay được thế đứng, cơ thể khổng lồ của anh ta
chuyển sang một vị trí mới. Thế rồi anh ta bất ngờ tấn công mănh
liệt, và nàng nín thở. Anh ta bắt đầu giành được lợi thế.
Gavin bị đẩy vào thế thủ, anh có vẻ kinh ngạc. Nàng nghĩ chắc
đây chỉ là một mánh lới, nàng nghiêng người tới trước, dán mắt
vào hai người.
Gavin nhanh nhẹn như một vũ công, anh khéo léo tháo lui nhanh
nhẹn để tránh đỡ những nhát gươm của James rất tài t́nh và dũng
mănh.
James tiếp tục lao theo anh, hơi thở hồng hộc, vung gươm cũng
khéo léo không kém ǵ anh, nhưng đôi chân anh ta không được
nhanh nhẹn và vững vàng như Gavin.
Hai người chuyển dịch ra giữa pḥng của lâu đài nam tước, điên
cuồng giao đấu nhau. Tấn công. Chống đỡ. Tấn công. Chống đỡ.
James bắt đầu chao đảo, hoạt động chậm lại. Lại một lần nữa,
Gavin lấy lại thế chủ động. Anh tự chủ, hoàn toàn ở thế tiến
công, sẵn sàng giết chết kẻ thù.
James trợt chân ngă nhào xuống đất, kiếm văng ra xa kêu lẻng
kẻng trên nền nhà.
Tức th́ Gavin nhảy đến bên anh ta, chỉ mũi kiếm vào cổ của người
kiếm khách thù nghịch.
Bốn mắt dán chặt vào nhau, hằn học, quyết liệt, không người nào
quay mắt đi.
Cuối cùng James hét lên:
- Giết tao đi, mày hăy giết tao đi!
- Tao không muốn để cho máu mày vấy bẩn gươm tao. - Gavin lạnh
lùng đáp - Đánh thắng mày như thế này là đủ cho tao rồi. Bây giờ
thế là giữa chúng ta đă thanh toán xong. Mày hăy cút khỏi mắt
tao, hăy đau đớn mà chết đi.
Anh buộc lui mấy bước, tra kiếm vào vỏ đeo lủng lẳng bên hông,
băng qua gian pḥng rồi đi lên chiếc cầu thang rộng mà không
thèm quay mặt nh́n lui. Chỉ khi đă lên đến tận đầu cầu thang,
anh mới liếc mắt nh́n xuống James một chút trước khi biến mất
vào bóng tối.
Tất cả đều im lặng một hồi.
Thế rồi tiếng ông đạo diễn vang lên:
- Cắt! Cho rửa khúc phim này! - Đoạn ông ta vui vẻ nói lớn thêm:
- Thế là ta đă kết thúc bộ phim rồi, các cậu?
Người diễn viên tên James lồm cồm đúng lên; người đạo diễn vội
vàng đến hội ư với người quay phim; mọi người liền nói chuyện
với nhau, đi quanh pḥng quay, cười đùa, vỗ lưng vỗ vai nhau.
Tảng lờ không để ư đến cảnh vui nhộn náo nhiệt trong pḥng,
Rosalind lấy cái xách tay lên, nàng đi nhanh qua pḥng, bước lên
thang lầu để t́m Gavin. Anh đang đứng trong bóng tối trên khoảng
rộng ở đầu cầu thang. Khi đến gần anh, nàng thấy anh đang ôm
chặt lấy người; mắt anh lộ vẻ căng thẳng, dưới lớp hóa trang, da
mặt anh nổi da gà.
- Anh đau à, nàng nói.
- Đau. Anh cảm thấy như có bàn tay thép đang bóp mạnh vào sau
gáy. Rosie, anh cần có cái băng cổ.
Nàng liền mở túi xách lấy một cái băng đưa cho anh để băng quanh
cổ. Một cách đây một tuần, khi ở tại Yorkshire, Gavin đă bị té
ngựa. Cơ bắp và hệ thần kinh ở cổ và một phần vai bị tổn thương,
anh đau từ hôm ấy đến nay.
Khi nàng buộc cái băng quanh cổ cho anh, anh nh́n nàng với vẻ
biết ơn, mỉm cười, ra chiều khoan khoái khi tấm băng thuốc làm
cho anh bớt khó chịu trong người. Anh thấy miếng băng có hiệu
quả hơn cả thuốc chống đau nữa.
- Trong suốt cảnh cuối cùng, em không sao khỏi lo cho anh được -
Rosie nói, nàng lắc đầu ngán ngẩm. - Em không biết anh làm sao
mà diễn xong được đoạn này.
- Đấy là tṛ ảo thuật mà - tṛ ảo thuật trên sân khấu tṛ ảo
thuật trong nghề diễn viên. Mỗi khi anh bắt đầu diễn là kích
thích tố trong người tiết ra ồ ạt, khiến mọi sự đau đớn đều biến
mất. Ít ra, anh cũng không c̣n thấy đau đớn nữa. Anh hoàn toàn
bị vai Warwick chế ngự, hoàn toàn biến thành nhân vật ấy. Anh
nghĩ là nhân vật luôn luôn chiếm lấy anh, và khi diễn, anh quên
hết mọi thứ.
- Em biết khi nào anh cũng thế. Thế nhưng, em vẫn cứ lo cho anh.
- Nàng mỉm cười nh́n anh. - Bộ anh tưởng sau nhiều năm quen anh,
em đă tiến bộ nhiều hay sao. Nhưng dù sao th́ em cũng phải nói
rằng chính sự tập trung của anh vào nhân vật là bí quyết làm cho
anh thành công. - Nàng nắm cánh tay anh. - Mà thôi, ta xuống
thôi, Charlies đang đợi với James, Aida và cả đoàn ở dưới.
Khi Rosie và Gavin bước xuống thang lầu, mọi người đều hoan hô
nhiệt liệt chúc mừng anh. Họ biết rất rơ chàng minh tinh màn bạc
đă gặp cảnh đau buồn trong những ngày qua, và họ mến phục Gavin
Ambrose không những chỉ v́ tài diễn xuất của anh, mà c̣n ngưỡng
mộ khả năng chịu đựng hoàn cảnh khi bị thương tích đau đớn mà
vẫn hết ḿnh cống hiến cho bộ phim. Anh là một diễn viên nhà
nghề chân chính, quyết đoán tất bộ phim đúng thời hạn, cho nên
mọi người đều muốn biểu lộ ḷng ngưỡng mộ và thán phục của họ
đối với anh.
Khi Gavin và Rosie đến chân cầu thang, người đạo diễn, Charlie
Blake, đến nắm chặt tay anh và nói:
- Anh thật tuyệt vời, Gavin à, thật tuyệt vời. Phải nói rằng tôi
không tin anh lại diễn được trong ba xuất liền.
- Tôi đă nghĩ là một xuất cũng không được nữa, - Gavin hài hước
đáp lại. - Nhưng mà xin cám ơn, Charlie, cám ơn đă để cho chúng
tôi đấu kiếm theo cách anh đạo diễn. Phần đấu ở lần cuối đấy,
phải không?
- Anh biết rơ rồi mà. Tôi không cắt bớt một phần tí tẹo nào hết.
- Anh là một người đáng tin cậy, Gavin à - Aida Young, nhà sản
xuất, lên tiếng nói. Bà vừa nói vừa bước tới ôm anh tŕu mến,
nhưng vẫn rất cẩn thận v́ sợ đau cổ anh. - Họ không đóng giỏi
hơn anh được. Anh đă đóng rất tài t́nh.
- Xin cám ơn, Aida, quả đây là lời khen hiếm hoi của bà, thật ít
khi bà khen ai. - Gavin đua mắt nh́n James Lane, người vừa đấu
kiếm với anh khi năy, anh cười toe toét chào anh ta. - Xin có
lời khen, Jimbo.
James cuối chào lại:
- Tôi cũng có lời khen mừng anh, ông bạn.
- Cám ơn anh đă làm cho xuất diễn được thoải mái - Gavin nói
tiếp. - Trận đấu kiếm thật quyết liệt hào hứng, và anh đă chọn
lúc chấm dứt thật tuyệt, thật không ai làm hay hơn. Thật đấy,
buổi diễn thật hoàn hảo.
- Chúng ta hăy nh́n kỹ vấn đề đi, chúng ta là một cặp thường
xuyên ở Errol Flynns - James đáp, nháy mắt với Gavin. Tội nghiệp
cho Kevin Costner phải làm lại vai Robin Hood, nếu không chắc
chúng ta đâm vào nhau mất.
Gavin cười gật đầu, rồi nh́n thấy vẻ mặt của Aida, anh reo lên:
- Nào, bà đừng lo lắng quá, bà bầu thân mến. Cổ tôi lành rồi,
thật đấy. Tôi sẽ đến dự buổi tiệc ăn mừng liên hoan bộ phim hoàn
tất được.
- Tôi rất sung sướng, được thế th́ hay biết mấy, nhà sản xuất
phim nói, đoạn bà ta cảnh cáo: - Nhưng nếu được th́ hăy đi nhé.
Gavin nh́n khắp mọi nơi trong đoàn:
- Xin cám ơn, anh thành thật nói. - Xin cám ơn mọi người, các
bạn quả thật tuyệt vời, và hôm nay các bạn thật xứng đáng được
khen ngợi.
- Anh nói đúng đấy, Gavin à. - Chủ nhân đáp, và mọi người trong
đoàn làm phim ào đến quanh Gavin, khen anh là một diễn viên
tuyệt vời, diễn xuất rất hoàn hảo, rồi họ bắt tay anh.
Một lát sau, Rosie và Gavin bước ra khỏi pḥng đại sảnh rộng
mênh mông vang tiếng cười nói, pḥng này thuộc lâu đài Middleham,
được tái thiết xây dựng lại, hai người đi ra hành lang phía sau
pḥng quay.
Ở đây cả một đống dây cáp lộn xộn, và một giàn dụng cụ cao đến
tận trần nhà, người ta dựng cái giàn này lên để cung cấp ánh
sáng vào trong lâu đài như ánh sáng ở ngoài trời. Hai người cẩn
thận đi qua đống dây điện và các dụng cụ trang bị cung cấp ánh
sáng; họ có nhiều lư do để cảm thấy thư thái trong ḷng khi cảnh
cuối cùng đă quay xong, và bộ phim đă hoàn tất. Hai người lặng
lẽ đi về phía khu nhà làm việc của Gavin ở phía sau lâu đài, mỗi
người như đang suy nghĩ việc riêng của ḿnh.
o0o
Gavin đứng yên trên ngưỡng cửa pḥng tắm, pḥng này nằm sát bên
pḥng trang điểm, anh thắt sợi dây nịt quanh chiếc áo khoác dài
bằng vải bông màu trắng, đưa mắt chăm chú nh́n nàng:
- Có thật em sẽ đi New york cuối tuần này không?
Rosie ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ghi chép, nh́n lại anh chằm
chằm một hồi lâu.
- Vâng, nàng đáp rồi bỏ cuốn sổ vào túi xách. - Em sẽ đến gặp
một vài nhà dựng kịch ở Broadway, bàn về một vở nhạc kịch mới.
Em cũng phải gặp Jan sutton nữa. Chị ấy tính chuyện hồi lại vở
My Fair Lady (Người đẹp của tôi).
Gavin phá ra cười. Anh hỏi:
- Chuyện này chắc chẳng đem lại lợi lộc ǵ cho em, phải không? -
Anh vừa bước nhanh qua căn pḥng vừa nói. - Rốt lại, Cecil Baton
vẫn kiên quyết giữ ư kiến về lối phục sức mà anh ta đă tạo mẫu
cho lần sản xuất ban đầu. Ai cũng c̣n nhớ đến chuyện này.
- Vâng, đúng thế đấy, Rosie đồng ư đáp. - Nhưng anh biết rơ rồi,
chuyện này rất cần xét lại. Em không tính đến chuyện thảo luận
lại vấn đề này... Ta cứ để xem việc này đi đến đâu. - Nàng nhún
vai rồi nói tiếp thật nhanh. - Từ New York em sẽ đi L.A. Để gặp
Garry Marshall, ông ta muốn em tạo mẫu áo quần cho bộ phim mới
của ông ấy...
- Chứ không cho các màn tŕnh diễn ở Broadway, hay là cả hai nơi?
- Gavin cắt ngang lời nàng, hỏi.
- Cả hai nơi.
- Rosie, em điên rồi! Công việc quá nhiều rồi! Em quá phí sức
trong những ngày vừa qua. Đấy, nội trong năm nay thôi, em đă làm
hai vở kịch cho West End và cho bộ phim của anh mà em hăy nh́n
cho kỹ đi, bộ phim này không phải dễ dàng. Thực vậy, bộ phim
thật hóc búa, phải nói như thế. Rồi năm sắp đến lại như thế nữa
ư? Ba hay bốn kế hoạch đấy? Lạy Chúa, phải vừa phải thôi chứ.
- Em cần có tiền.
- Anh sẽ cho em đủ số tiền em cần. Anh thường nói cho em biết
rồi, của anh làm ra là của em, phải thế không?
- Phải, cám ơn anh. Gavin, em rất biết ơn anh. Nhưng vấn đề
không giống nhau. Em muốn nói là tiền của anh cho không giống
tiền em làm ra. Vả lại, em cần tiền không phải cho em. Em cần
nhiều tiền để giúp gia đ́nh.
- Họ đâu phải gia đ́nh của em! - Anh đáp lại với vẻ hăng hái
khác thường, mặt anh hiện lên vẻ giận dữ.
Rosie há hốc mồm nh́n anh, vẻ kinh ngạc, nàng cố giữ khỏi thốt
nên lời. Nàng đứng im lặng, cảm thấy bối rối trước vẻ giận dữ
hiện rơ trên mặt anh, nét tức giận dữ dội nàng không ngờ tới.
Chợt Gavin vùng vẫy đi quanh rồi đến ngồi vào chiếc ghế trước
bàn trang điểm, đưa tay lấy lọ kem lạnh và hộp khăn giấy rồi lau
sạch lớp hóa trang trên mặt.
- Họ là gia đ́nh của em - cuối cùng nàng nói.
- Không. Chúng tôi mới là gia đ́nh của em. Tôi, Nell và Kevin! -
Anh đáp rồi bỗng vung tay đẩy hộp giấy và lọ kem đi.
Giả vờ không thấy vẻ nóng nảy của anh, nàng nghĩ: và Mikey nữa.
Anh ấy cũng là người trong gia đ́nh ḿnh, bất kỳ anh ấy ở đâu.
Và Sunny nữa. Tim nàng thắt lại, nàng khẽ thở dài, nàng nghĩ đến
họ, nét lo âu hiện ra mặt.
Một lát sau, Rosie đến đúng bên anh, để hai tay lên lưng ghế dựa
anh ngồi. Mái tóc màu nâu đỏ nghiêng trên mái tóc sẫm hơn của
anh, nàng nh́n vào mặt anh trong chiếc gương soi, cặp mắt màu
xanh lục của nàng và cặp mắt màu xanh đậm của anh giao nhau, ánh
mắt nàng phân vân thắc mắc.
Để trả lời cho ánh mắt phân vân của nàng, anh dịu dàng nói:
- Chúng ta cùng chung một gia đ́nh, em nhớ chứ? - Nói xong, anh
nh́n xuống tấm ảnh để trên bàn trang điểm.
Rosie nh́n theo hướng nh́n của anh, nàng thấy h́nh những người
trên tấm ảnh lồng trong khung bạc. Trong bức ảnh, đầy đủ mọi
người. Nàng và Nell, Gavin, Kevin, Mikey và Sunny, tất cả ṿng
tay vào nhau, mặt cười rạng rỡ, mắt sáng quắc tươi vui hy vọng.
Bức ảnh chụp đă từ lâu. Tất cả đều c̣n rất trẻ ... và mồ côi,
người nào cũng mồ côi.
- Chúng ta đă hứa với nhau. Chúng ta phải luôn luôn ở bên nhau,
bất luận xảy ra hoàn cảnh nào Rosie à. Chúng ta đă nói chúng ta
là một gia đ́nh, - Gavin cương quyết nói. - Chúng ta phải thế.
Chúng ta phải thế. Phải thế.
- Vâng, nàng th́ thào đáp. - Cùng một gia đ́nh, Gavin à. - Nàng
cố xua đuổi nỗi buồn chợt bùng lên xâm chiếm lấy nàng - nỗi buồn
trước tấn bi kịch là họ đă không giữ được lời hứa với nhau...
Gavin ngẩng đầu lên, nh́n vào mặt nàng trong gương, mỉm cười, nụ
cười khêu gợi quen thuộc, bây giờ rất nổi tiếng, nụ cười làm cho
khuôn mặt sáng lên. Anh nói:
- Nếu em muốn làm việc cho đến chết, th́ tốt hơn em nên làm cho
bộ phim của anh, anh sẽ cắt xén bộ phim ra nhiều phần để làm,
nếu cần. Sao, em có bằng ḷng làm việc trong bộ phim sắp đến của
anh không.
Nàng không giữ nét mặt trang nghiêm được nữa, vẻ trang trọng
trong mắt nàng biến mất, nàng cười x̣a.
- Được rồi, nhất trí, thưa ông Ambrose. Anh nhớ cam kết giữ lời
hứa đấy nhé.
Bỗng có tiếng gơ cửa vang lên, rồi Will Brent bước vào. Will làm
việc ở pḥng trang phục của diễn viên, anh ta nói nhanh:
- Tôi đến giúp anh cởi áo quần, Gavin, nhưng tôi thấy anh đă cởi
xong rồi. Xin lỗi anh tôi đến trễ.
- Không sao, Will, tôi mới cởi áo chẽn thôi. Có lẽ tôi nhờ anh
cởi giúp áo quần c̣n lại trên người, nhất là đôi ủng này. -
Gavin nh́n Will cười toe toét rồi ch́a ra một chân.
- Làm liền. - Will đáp, anh ta đi qua pḥng.
- Em sẽ gặp anh ở buổi tiệc liên hoan - Rosie nói nhỏ, nàng hôn
nhẹ lên đầu anh rồi bước đến chiếc ghế nệm dài để lấy cái túi
xách.
- Em hăy nhớ những ǵ anh nói đấy, nghe chưa “Gương Mặt Thiên
Thần". Em sẽ làm việc trong bộ phim sắp đến của anh đấy, - Gavin
nói lớn với cô rồi quay lại chú ư đến miếng băng cổ trị bệnh.
Anh thận trọng chỉnh lại miếng băng trên cổ, vừa làm vừa nhăn
mặt.
Chương 2
Khi bước ra ngoài, khí lạnh phà vào mặt
nàng. Nàng run lẩy bẩy, lấy tay kéo chặt áo vét lại và ngước mắt
nh́n lên trời.
Bầu trời âm u lạnh lẽo, mây đen giăng khắp nơi. Mặc dù đang c̣n
buổi chiều, nhưng trời đă mờ mờ tối, kiểu trời ban ngày mùa đông
ở nước Anh mà nàng đă quen sống.
Trong gió có phảng phất mưa phùn, nàng không khỏi phân vân tự
hỏi, trẻ con ở Anh sẽ làm ǵ nếu trời mưa.
Hôm nay là ngày 5 tháng mười một. Họ gọi đêm nay là Đêm lửa trại.
Tuần trước trong một bữa cơm. Aida đă nói cho nàng nghe ngày ấy,
thậm chí nhà sản xuất phim đă đọc lên một câu thơ cũ đă được
truyền tụng hằng mấy thế kỷ nay, câu thơ nàng đă được học khi
c̣n tấm bé: “Nhớ nhé, nhớ nhé, ngày 5 tháng 11; súng nổ, phản
bội và âm mưu”. Aida tiếp tục giải thích rằng vào năm 1605,
một người tên là Guy Fawkes đă cố cho nổ tung các ṭa nhà Quốc
hội và giết Vua James I. Trước khi ra tay hành động công việc
động trời này, ông ta bị phản bội và bị bắt, Fawkes bị kết án
phản quốc, và bị đem ra hành quyết. Từ đó về sau, người Anh lấy
ngày 5 tháng 11 để kỷ niệm, gọi là ngày lễ Guy Fawkes, để ăn
mừng.
Đêm nay khắp các nơi trên quần đảo nước Anh đều tổ chức lửa trại,
người ta sẽ tung những h́nh nộm của Guy Fawkes vào lửa, người ta
sẽ đốt pháo bông, sẽ nướng khoai, nướng hạt dẻ để ăn theo truyền
thống - miễn là trời đừng mưa, tất nhiên thế rồi.
Vào hôm thứ ba vừa rồi, khi ăn trong nhà hàng của phim trường,
Aida đă nói với nàng rằng:
- Mọi việc đều suôn sẻ, chúng ta chắc sẽ hoàn tất bộ phim vào
ngày mồng năm. Nhưng tôi sợ chúng ta không đốt được lửa trại, rơ
ràng là v́ có nhiều lư do chính đáng. Tuy nhiên, có lẽ chúng ta
có thể nghĩ ra một cái ǵ thích hợp - để ăn mừng Đêm lửa trại
khi xong bộ phim.
Nàng không thể nghĩ ra "cái ǵ thích hợp” như Aida đă nói, nhưng
nàng và mọi người chắc rồi sẽ biết thôi. Buổi tiệc liên hoan bộ
phim hoàn tất sẽ được tổ chức trong vài giờ nữa.
Rosie nh́n quanh khi vội vă đi qua lô đất vắng vẻ phía sau các
pḥng quay của hăng Shepperton, để về pḥng làm việc của nàng
nằm trong ṭa nhà sản xuất phim. Nàng đă làm việc ở đây chín
tháng rồi, cho nên mảnh đất này rất quen thuộc với nàng, bây giờ
nàng xem như nhà ḿnh. Nàng lại c̣n cảm thấy vui thú khi làm
việc với Aida và đoàn làm phim, tất cả đều là người Anh, những
người nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu ngay khi mới bắt đầu làm
việc với họ.
Nàng không ngờ lại sắp đến ngày chia tay với hăng Shepperton và
với những người gắn bó với bộ phim. Mọi khi nàng không cảm thấy
như thế này, thỉnh thoảng nàng c̣n thấy nhẹ nhơm cả người và vui
mừng v́ bộ phim sắp chấm dứt để nàng có thể cao chạy xa bay mà
không luyến tiếc ǵ. Nhưng t́nh bạn giữa các diễn viên đóng
trong phim, các nhân viên trong đoàn và những người sản xuất
phim đă trở thành quá mặn nồng trong bộ phim Kingmaker (Người
làm ra Vua), và trải qua nhiều tháng trời cùng nhau làm việc,
t́nh cảm thân thiết chân t́nh giữa mọi người đă biểu hiện rơ
ràng hơn bao giờ hết. Được như thế này có lẽ là do việc sản xuất
bộ phim đặc biệt này đă gặp phải nhiều trắc trở ngay từ khi mới
bắt đầu, và có kết quả là do mọi người đều nỗ lục phấn đấu vượt
qua trở ngại để đi đến thành công. Nàng tin chắc là như thế.
Trong nghề điện ảnh, một bộ phim khó khăn cuối cùng đi đến chỗ
hoàn hảo, được chiếu lên màn h́nh, th́ đây quả là một thành quả
hết sức vui sướng.
Họ đă làm việc cật lực, vượt quá cả nhiệm vụ đ̣i hỏi, ngay cả
khi quá mệt mỏi không c̣n sức làm việc được nữa, họ vẫn t́m cách
để làm. C̣n Gavin, anh để hết tâm trí vào vai Bá tước Warwick,
anh đă diễn rất tài t́nh, có khả năng đoạt giải Oscar lắm. Ít ra
th́ đây cũng là ư nghĩ của nàng, chỉ là ư kiến của cá nhân nàng,
nặng phần thiên kiến.
Đẩy hai cánh cửa gương trước ṭa nhà sản xuất phim ra, Rosie đi
theo dăy hành lang hẹp, đến pḥng làm việc của ḿnh. Sau khi
đóng cửa văn pḥng lại, nàng đứng tựa vào cửa một lát, đưa mắt
nh́n khắp pḥng: những bức tranh treo trên tường, những giá móc
quần áo, cái bàn khổng lồ chất đầy vải vóc và nhiều thứ phụ liệu
khác nàng dùng để tạo mẫu.
Suốt thời gian chín tháng làm việc ở đây, nàng đă tích trữ rất
nhiều thứ, và nàng lo sợ khi nghĩ đến vài hôm nữa lại phải thu
dọn gói ghém đống sở hữu của ḿnh. Nàng vui mừng v́ đă có hai
người phụ tá, đó là Val Horner và Fanny Leyland, họ sẽ giúp nàng
lên danh sách các bức vẽ, gói chung lại với số áo quần nàng muốn
lưu giữ ở nơi lưu trữ, và đóng vào thùng số sách vở, h́nh ảnh
nàng dùng để nghiên cứu.
Bản phác thảo chính và số y phục dành cho Gavin được găm trên
bức tường dài trong văn pḥng, nàng bước đến đứng nh́n vào các
bản vẽ một hồi, nh́n kỹ các mẫu mă, đầu nghiêng về một bên. Thế
rồi nàng gật dầu một ḿnh: Gavin đúng thật, bộ phim Kingmaker
quả là một bộ phim có yêu cầu rất cao, không phải chỉ v́
kích cỡ đồ sộ của nó, v́ tính chất phúc tạp của nó và v́ số nhân
vật được phân công rất nhiều, mà c̣n v́ tính chất, tráng lệ và
lễ nghi, cùng nhiều yếu tố lịch sử trong kịch bản nữa, nàng đă
phải đọc nó rất kỹ và kịch bản đương nhiên đă gây ảnh hưởng
nhiều đến mẫu mă của nàng. Thật là một thử thách lớn. Thế nhưng,
nàng đă đáp ứng được những thử thách này, chúng đă làm phát sinh
trong nàng nhiều mẫu mă tuyệt vời. Mặc dù đă gặp nhiều khó khăn
và phải làm việc cật lực, nhưng nàng rất vui mừng v́ đă có cơ
hội dự phần vào một bộ phim có tầm cỡ lớn và đồ sộ như thế này.
Ngay khi mới bắt đầu quay bộ phim, Rosie đă rất phấn khích, nàng
hăng hái và năng nổ làm việc.
Chủ yếu là nàng nhắm vào Gavin, người được phân vai đóng
Warwick. Vị Bá tước này là người có uy quyền nhất trong lịch sử
nước Anh suốt hai thập niên thế kỷ XV. Ông là người có ḍng máu
hoàng tộc ở Yorkshire, hậu duệ của Vua Edward III, là vị Bá Tước
hàng đầu của Anh vào thời đại ông, là nhà đại tư bản và là người
chiến binh lỗi lạc nhất xưa nay - theo truyền thuyết. Chính
Warwick đă đưa người em họ của ḿnh là Edward Plantagenet lên
ngôi báu ở Anh trong thời gian nội chiến giữa hai gia đ́nh hoàng
tộc ở York và ở Lancaster, cuộc chiến được mọi người gọi là
chiến tranh Hoa Hồng, v́ Hoa Hồng trắng là biểu tượng cho hoàng
tộc ở York, c̣n Hoa Hồng đỏ là biểu tượng của hoàng tộc ở
Lancaster. Warwick đă đóng một vai chủ yếu trong cuộc chiến này.
Chung cuộc, ông ta có nhiệm vụ đánh bại hoàng tộc ở Lancaster
sau nhiều trận ác chiến đẫm máu và đem lại lănh thổ cho Edward ở
York, người thừa kế hợp pháp.
V́ Warwick là người có uy quyền núp sau ngai vàng, và là vị cố
vấn chính của người ông bảo vệ mới 19 tuổi, Vua Edward IV, cho
nên người đương thời đă đặt cho ông cái tên Người tạo ra Vua (Kingmaster).
Cái tên này đă duy tŕ suốt bốn thế kỷ, và bây giờ được lấy làm
nhan đề cho bộ phim. Nhà viết truyện phim đoạt giải Oscar là
Vivienne Citrine đă xoáy trọng tâm vào nhân vật Warwick vào năm
1461, năm ông ta 33 tuổi và đang ở đỉnh cao quyền lực suốt hai
năm liền, và bộ phim đóng lại ở năm 1463.
Mối quan tâm chính của Rosie là tạo ra y phục cho Gavin, không
những chỉ đúng với kiểu mẫu vào thời trung cổ thôi, mà c̣n phải
cho hợp với anh nữa, làm cho anh vừa ư và trông được trong bộ
phim, làm cho anh mặc vào thoải mái và hoạt động dễ dàng.
Như mọi khi, mục đích của nàng là làm cho áo quần phải đúng với
lịch sử để bảo đảm tính chân thực. Nàng tin rằng y phục cũng như
cách dựng phim, phải tái hiện lại một giai đoạn của đời sống
thật rơ ràng lên phim nhựa, cho nên phải làm sao cho phim ảnh
thể hiện được tính trung thực đáng cho người ta tin tưởng. Nàng
nổi tiếng là người rất khéo léo, rất có tài trong việc này, và
đây là bí quyết thành công của nàng trên chức danh một nhà tạo
mẫu sân khấu. Y phục Rosalind Madigan tạo ra đă được đánh giá là
có ư nghĩa độc đáo với từng giai đoạn của lịch sử, hoặc là trong
quá khứ hoặc là hiện tại, và nàng bảo đảm áo quần đă nói lên
hoàn toàn đầy đủ tính cấp bậc, tính giai cấp và quốc tịch của
các nhân vật trong một bộ phim hay là một vở kịch.
Nàng nghiên cứu y phục cho bộ phim “Người tạo ra Vua" hết
sức kỹ lưỡng, nàng đă nhận thấy nàng đă làm công việc này hết
sức căng, hơn bất cứ bộ phim nào trước đó, hay là hơn cả nhu cầu
cần thiết phải làm nữa. Nhưng nàng làm thế là v́ Gavin thôi. Bộ
phim là do sáng kiến của anh, và do anh vạch ra kế hoạch. Anh là
một trong những nhà sản xuất chính, anh góp vốn để làm nên bộ
phim này. Hollywood không muốn dự phần vào, mặc dù Gavin là một
ngôi sao lớn như Costner, Stallone và Schwazz Enegger, và được
xếp vào danh sách những diễn viên hàng đầu có doanh thu lớn.
Thực vậy, Gavin đă gặp phải trường hợp giống như Kevin Costner
khi nữ diễn viên này cố kêu gọi các hăng phim ở Hollywood quan
tâm đến bộ phim Dances With Wolves (Khiêu vũ với Sói).
Không có hăng nào muốn tham gia vào phim này, thế là Costner
tách ra để thực hiện một ḿnh, nhờ sự giúp vốn của Jake Ebert,
một nhà sản xuất phim độc lập được Châu âu tài trợ.
Quan điểm của Gavin về bộ phim Kingmaker rất thực tế, anh
hết sức tin tưởng mọi người quanh anh sẽ nhiệt t́nh ủng hộ anh.
Anh rất say mê lịch sử, từ lâu đă bị h́nh ảnh của Warwick chi
phối, rồi đến khi anh đọc được cuốn tiểu sử đời ông th́ cuộc đời
hấp dẫn, thành đạt, huy hoàng và trọn vẹn của ngài Bá tước đă
chiếm trọn vẹn tâm trí anh. Trí tưởng tượng của anh bừng lên
mănh liệt, hứng cảm trỗi dậy, anh chọn lựa một vài năm then chốt
của đời ông, thời gian danh tiếng của Warwick lên đến đỉnh cao,
để phác thảo một câu truyện làm nội dung cho cuốn phim. Anh thuê
Vivienne Citrine viết thành truyện phim. Cả hai cùng làm việc
với nhau hơn một năm trời, cho đến khi Gavin cảm thấy hài ḷng,
cảm thấy truyện phim đă hoàn toàn đến độ đem ra quay thành phim
được.
Ngay từ đầu, Rosie đă bị kế hoạch của anh chi phối. Thoạt tiên,
Gavin đem chuyện làm phim ra thảo luận với nàng khi đến thăm anh
ở Beverly Hills vào cuối năm 1988, rồi vào năm ngoái, khi anh
quyết tâm thục hiện cho kỳ được bộ phim, th́ nàng cảm thấy hưng
phấn vô cùng.
Trước khi họ khởi sự quay bộ phim tại Anh một thời gian khá lâu,
nàng bắt đầu nghiên cứu về y trang, đọc những cuốn tiểu sử về
Warwick và Edward IV, cũng như đọc những cuốn lịch sử về nước
Anh và nước pháp vào thời Trung cổ. Nàng nghiên cứu nghệ thuật
và kiến trúc ở thời đại này để có một tầm nh́n tổng quát của
thời đại, và khi tới London, nàng đến nghiên cứu nhiều giờ tại
các pḥng trưng bày áo quần xưa trong nhiều viện bảo tàng.
Khi người trợ lư đạo diễn, người thiết kế sản xuất phim, người
quản lư sản xuất, cùng nhiều thành viên khác trong đoàn và Gavin
rời phim trường để đi quan sát địa điểm đóng phim, nàng cùng đi
với họ.
Thoạt tiên họ đi thăm lâu đài Middleham ở cánh đồng hoang
Yorkshire, nơi từng là căn cứ phía Bắc hùng hậu của Warwick, căn
cứ này vẫn c̣n nhưng đă đổ nát tiêu điều, những tháp pháo đài
sụp đổ và những pḥng ở hư nát trống trải phơi ḿnh trước nắng
mưa sương gió. Nhưng Gavin lại cảm thấy rất cần vào thăm lâu đài
và mảnh đất mà Warwick đă lớn lên và đă sống một khoảng đời lâu
dài.
Nàng cùng Gavin đi qua một khoảng rộng trống trải một thời gọi
là đại sảnh. Bây giờ nơi này không có mái che, đều sụp đổ hư nát.
Dưới bầu trời xanh ngắt, họ đi qua nền nhà lát đá một phần đă bị
cỏ mọc phủ đầy, những đám hoa dại nhỏ nở vào mùa xuân vươn lên
giữa các chỗ nứt nẻ. Mặc dù ṭa lâu đài đă bị sụp đổ, nhưng cảnh
trí vẫn đầy ấn tượng và gợi trí tưởng tượng của nàng rất lớn,
cũng như Gavin. Sau đó, hai người lái xe ra các cánh đồng hoang
hùng vĩ, nơi Warwick đă giao chiến nhiều trận quyết liệt.
Cuối chuyến đó, họ đi xa hơn về hướng bờ Đông. Gavin muốn thăm
York Minster, giáo đường xây theo kiểu Gothic tráng lệ trong
thành phố cổ có tường bao bọc ở York. Chính ở đây Warwick Edward
IV đă đi diễu hành trong cảnh chiến thắng và vinh quang, họ cưỡi
ngựa đi ngang qua thành phố, ăn mặc sang trọng, dẫn đầu đoàn
quân hùng hậu, cờ xí bằng lụa bay rợp trời, hai vị anh hùng của
toàn cơi nước Anh. Nhà Vua c̣n trẻ dũng mănh và Người tạo ra Vua.
Với Rosie, đây là một trong những cảnh nghi lễ đầy màu sắc, gây
ấn tượng nhất trong chuyện phim, và nàng say sưa tạo mẫu áo quần
cho bộ phim.
Giữa nhiều chuyến đi đến Yorkshire nữa, và trải qua nhiều giờ
hơn nữa giam ḿnh trong các thư viện và bảo tàng viện, cuối cùng
nàng thu thập được đầy đủ kiến thức để khởi sự tạo mẫu, nàng tin
chắc rằng nàng biết về nước Anh thời Trung cổ hơn bất cứ người
nào.
Đúng như nàng đă lo âu từ trước, vấn đề khó khăn duy nhất mà
Rosie gặp phải là tạo mẫu các bộ áo giáp. Bây giờ nhớ lại nỗi lo
âu lúc ấy, nàng lại đua mắt nh́n vào bộ áo giáp treo trong một
góc pḥng, nàng nhấp nháy mắt. Nàng không bao giờ quên được sự
phấn đấu kinh khủng của nàng khi tạo bộ áo giáp đúng theo nguyên
mẫu.
Trong truyện phim có miêu tả một cảnh đánh nhau lớn, mà, mặc dù
dựng lại thành phim rất khó khăn và tốn kém, nhung Gavin vẫn
quyết định duy tŕ trận này cho bằng được. Cho nên nàng không
c̣n cách nào khác hơn là phải cố gắng tạo mẫu bộ áo giáp vào
thời Trung cổ.
Cuối cùng, nàng đă có khả năng vượt qua được nhiều vấn đề khó
khăn về áo giáp, nhưng phải nhờ vào Brian Acklant Snow. Brian là
người trang trí pḥng quay đại tài của họ, một người đoạt giải
Oscar nữa - nhờ bộ phim Room With a View (Pḥng Vọng cảnh)
- Lúc này ông ta nhận lănh nhiệm vụ làm sống lại đời sống của xă
hội Anh vào thế kỷ XV ở phim trường Shepperton.
Theo chỗ Rosie biết th́ Brian là một thiên tài, và nàng tin chắc
nàng đă mang ơn ông ta suốt đời. Ông ta giới thiệu nàng đến một
nhà sáng chế áo quần lặn dưới nước, ông này đă làm bộ đồ giáp
của nàng bằng cách dùng một lớp cao su rất bền và rắn chắc, bên
trên phủ một lớp bạc trông rất giống sắt thép dùng trên áo giáp
của thời Trung cổ. Chất cao su tổng hợp này nhẹ và khi mặc vào
rất dễ chịu, êm ái, nhưng khi quay thành phim th́ trông giống
như áo giáp thật vậy.
Rosie quay lại, đi đến cái bàn lớn kê ở đằng cuối pḥng, nàng
phải định giá trị những đống đồ nghiên cứu khổng lồ chất ở đấy.
Nàng chợt nhận ra nàng phải cần đến sáu cái vali lớn mới chứa
hết các thứ này. Ngoài sổ sách, số bản phác thảo và ảnh, c̣n
nhiều loại mẫu vải nhuộm đặc biệt, như là vải tuưt, len và hàng
len đan mỏng; những mẫu da lộn và da láng dùng làm ủng, quần, áo
chẽn; những miếng lông thú, thêm một dăy nhiều vải nhung và lụa.
Những cái giỏ và khay đựng một số nữ trang dùng trang hoàng trên
áo quần lóng lánh rất đẹp: những chiếc ghim cài áo, nhẫn, ṿng
cổ, hoa tai, ṿng đeo tay, cúc, thắt lưng và vương miện bằng kim
loại mạ vàng. Tất cả những thứ để dùng trong các buổi lễ lộng
lẫy uy nghi cần đến để đóng một bộ phim lịch sử.
Nàng lấy làm lạ khi nghĩ đến việc sản xuất bộ phim này, quá tốn
kém, quá tỉ mỉ và phức tạp ngoài sức tưởng tượng khi mới bắt đầu.
Và luôn luôn bị căng thẳng v́ lo âu. Người ta dễ nổi cáu lên,
rồi tức tối căi cọ nhau, và ít có cảnh ḥa thuận nhau, đó là
chưa kể đến những vấn đề khó khăn họ gặp phải: thời tiết xấu và
bệnh tật, chỉ hai việc này thôi cũng đă làm tŕ hoăn công việc
và gia tăng phí tổn. Mặt khác bộ phim nhằm mục đích gây hấp dẫn
cho người xem - phải dùng từ ngữ này mới đúng sự thật - th́ quả
sản phẩm ra đời là một tác phẩm lộng lẫy tuyệt vời, trước đây
nàng chưa thích tác phẩm nào như thế, và chắc rồi đây cũng không
có tác phẩm nào làm nàng say mê bằng.
Bất cứ khi nào có dịp là nàng lại cùng Gavin đến xem những đoạn
vừa đóng xong - những khúc phim mới quay vào ngày hôm trước và
đă được tráng ban đêm trong pḥng tối. Mỗi cảnh nàng xem trên
màn h́nh trong pḥng quay đều làm cho nàng nghẹt thở. “Cảnh"
hiện ra trên màn ảnh, rơ ràng sinh động đến ngộp thở; chuyện
phim diễn ra trên màn ảnh làm nàng say mê, tài diễn rất tuyệt
vời.
Gavin thường lo lắng về bộ phim; tất cả mọi người đều lo, bằng
cách này hay cách khác. Nhưng mới cách đây một lát thôi, khi
cảnh cuối của bộ phim quay xong và bộ phim hoàn tất, nàng tin
chắc họ đă thành công mỹ măn. Đúng, chắc chắn là như thế. Nàng
tin chắc Gavin đă làm được bộ phim có chất lượng, có tầm cỡ và
quan trọng như bộ The Lion in Winter (Con sư tử mùa đông),
và thế nào bộ phim cũng đoạt đoạt nhiều giải Oscar.
o0o
Cuối cùng Rosie choàng tỉnh, nàng thấy tâm trí nàng bận suy nghĩ
đến công việc, đến bộ phim mà quên mất nàng c̣n rất nhiều việc
phải hoàn tất trong ba ngày sắp đến.
Nàng bèn ngồi vào bàn làm việc kê trước cửa sổ rồi kéo máy điện
thoại đến gần, quay số. Máy điện thoại bên kia reo, reo măi cho
đến khi có người nhấc ống nghe. Một giọng con gái non nớt quen
thuộc cất lên:
- Xin chào Rosalind, xin lỗi đă trả lời chị chậm trễ. Em đang
đứng trên thang sắp xếp những cái thùng của chị trên kệ cao.
- Sao em biết chị gọi? - Rosie hỏi, nàng cười.
- Chị Rosalind ơi, đừng ngây ngô đấy nhé, không ai gọi điện
thoại cho em bằng số điện thoại này đâu, chị biết rồi chứ.
- Đúng thế thật. Chị quên ba mươi giây. Mà này, Yvonne, em khỏe
chứ?
- Khỏe, và mọi người đều khỏe. Nhưng Collie và Lisette đi ra
ngoài rồi. Chị có muốn nói chuyện với chị Collie không?
- Muốn, muốn chị rất muốn. Chị vừa lănh tiền, chị muốn báo cho
em và Collie biết chị đă gởi hai tấm ngân phiếu vào đêm qua rồi.
Một cho em, một cho Collie.
- Xin cám ơn chị, Rosalind.
- Mà này, cưng này, chị sẽ rời New York và thứ bảy và chị ...
- Chị đă nói với em rằng chị đáp máy bay vào hôm thứ sáu, khi
chúng ta nói chuyện vào ngày hôm kia mà! - Yvonne la lên, giọng
cất cao the thé.
- Chị đă định thế, nhưng hiện có quá nhiều đồ đạc chị phải thu
dọn gói ghém, cho nên chị sẽ đi vào sáng thứ bảy. Có việc này
chị nhờ em, chị sẽ gởi mấy thùng hàng cho em, em giúp chị chất
hết vào một góc trong pḥng làm việc của chị khi hàng đến. Khi
nào chị về, chị sẽ lo liệu thu xếp sau.
- Khi nào chị về?
Thấy giọng cô gái chợt có vẻ ta thán, Rosie bèn nói để trấn an
cô.
- Tháng mười hai. Chị sẽ về vào tháng mười hai. Cũng không c̣n
lâu la ǵ.
- Chị hứa chắc không?
- Chắc.
- Từ khi chị đi, ở đây không c̣n như trước nữa. Và em nhớ chị
lắm.
- Chị biết, chị cũng nhớ em lắm. Chị sẽ về chóng thôi. Rosie lại
ngần ngừ một chút mới nói tiếp. -
Nhân thể chị hỏi em, Guy đă về chưa?
Về rồi, nhưng anh ấy không có mặt ở đây, anh ra ngoài với Collie
và Lisette rồi, cả bố anh nữa.
Rosie ngạc nhiên, nàng hỏi lớn:
- Họ đi đâu thế?
- Họ đi thăm bà Kyra. Hôm nay sinh nhật bà ấy.
- Ồ! - Rosie dừng lại một lát rồi hắng giọng nói tiếp - Nhờ em
chuyển lời chị chào tất cả, c̣n em, Yvonne à, chị gởi em vô vàn
t́nh thương. Cám ơn em đă coi sóc đồ đạc của chị, thật chị nhớ
em rất nhiều. Không có em, chị không biết làm sao.
- Có ǵ đâu chị Rosalind. Được giúp chị em rất thích. Hai người
chào tạm biệt. Rosie ngồi yên nh́n mông lung thầm nghĩ đến Guy.
Gă đi thăm bà Kyra cùng với những người khác th́ cũng lạ thật.
Hoàn toàn không đúng với bản chất của gă. Thật nàng không hiểu
được lư do tại sao gă đi thăm bà ta. Gă thật bí ẩn, nàng nghĩ gă
luôn luôn là con người khó hiểu, thật vậy. Nhưng có một điều
nàng cảm thấy nàng hiểu rơ về gă. Đó là gă làm ra vẻ lễ phép với
Kyra để che giấu thái độ hằn học căm thù bà ấy mà thôi. Dĩ nhiên
là gă ghen. Nàng phát hiện ra thái độ khốn nạn này của gă từ lâu
rồi. Gă ghen với Kyra, và đă ghen t́nh bạn giữa bố gă với người
phụ nữ Nga này, gă ghen t́nh cảm sâu đậm giữa bố gă với bà ta.
Rosie ngồi tựa lưng vào ghế, đưa mắt nh́n bức ảnh chụp Guy,
Lisette và Collie để trên góc bàn. Nàng đă chụp tấm h́nh này vào
mùa hè năm ngoái và nàng thấy họ có vẻ vô tư, sung sướng khi
đứng cho nàng chụp, cho nên nàng đă đem bức ảnh phóng to rồi
lồng khung. Nhưng đằng sau những nụ cười vô tư lự đă ẩn chứa nỗi
khổ đau, bất hạnh. - Ít ra những t́nh cảm này cũng đă hiện ra ở
Guy và Collie, nàng biết chắc như thế. Lisette th́ c̣n nhỏ quá,
mới 5 tuổi, cho nên nó không biết được những nỗi khổ đau này.
Guy là người gây ra khó khăn, nàng thấy rơ ràng như thế, không
c̣n nghi ngờ ǵ nữa. Không những gă chỉ căm thù trách cứ bố gă
thôi, mà gă trách cứ cả mọi người, nhất là trách cứ nàng và
Collie, gă trách cứ một cách vô lư v́ gă cho là nàng và Collie
đă gây cho gă nhiều chuyện đau buồn.
Gavin đă cho Guy là "một kẻ khác đời". Anh không ưa gă, anh
thường nói gă đă sống theo nếp sống của bọn híp-pi ở Ashbury vào
thập niên 1960.
- Anh chàng vô công rồi nghề này là một tên lập dị, sống lạc
lơng, không ḥa đồng được với thời đại. - Mới ngày hôm kia đây
anh đă nói với nàng như thế, giọng anh chua chát gay gắt. Nhận
xét của Gavin đă có phần nào đúng sự thật, mà thực ra c̣n đúng
hơn thế nữa. Nhưng nàng không thể làm ǵ hơn để thay đổi được
Guy; lắm lúc nàng nghĩ là đang trên đường tự hủy hoại ḿnh.
Tuy nhiên, cho dù Gavin có nói ǵ về Guy và những người khác đi
nữa, th́ họ "vẫn là" gia đ́nh của nàng, và nàng phải sống với họ,
nàng không thể không lo lắng chăm sóc họ. Thậm chí nàng c̣n lo
lắng cho Guy nhiều thứ hơn mặc dù gă đáng được như thế.
Nàng thở dài thất vọng. Guy rất tệ ở chỗ gă không thấy được ḷng
tốt của mọi người, nếu không th́ chắc gă đă vui vẻ sống ḥa đồng
với bố gă, với Collie và với nàng rồi. H́nh như càng lớn tuổi,
gă càng vô trách nhiệm; nàng biết gă là con người yếu đuối nhưng
càng về sau nàng càng tin gă là người ích kỷ nhất trên đời.
Nàng đưa mắt nh́n sang một bức ảnh khác để trên bàn. Bức ảnh
giống với bức để trên bàn trang điểm của Gavin, thậm chí cái
khung của nhà hàng Tiffany cũng giống nhau. Nell đă tặng mỗi
người một bức vào dịp Giáng sinh cách đây đă lâu, và nàng giữ
theo bên người một bức.
Nàng nghiêng người tới trước, nh́n vào mặt Nell. Trông cô ta
mảnh mai làm sao, nét mặt thanh tú như được một bàn tay nghệ sĩ
lành nghề chạm trổ, mái tóc óng ánh màu bạc và cặp mắt xanh biếc
mơ màng như màn trời mùa hè trong sáng. Mặc dù người nhỏ thó,
xương cốt mảnh mai nhưng cô lại khỏe mạnh, khỏe mạnh nhất trong
số bạn bè của nàng, lắm lúc Rosie cảm thấy như thế. Cô ta gan dạ,
ư chí sắt đá, từ lâu nàng đă đánh giá bản chất cô Nell Nhỏ như
thế.
Người cười trong bức h́nh là cô bạn Sunny xinh đẹp, cô gái tóc
vàng của họ. Tóc cô cũng đẹp như tóc Nell, nhưng có màu vàng đậm,
cô lại cao hơn, người vạm vỡ hơn với dáng dấp của dân miền
Slave, trông cô rất đẹp. Cặp môi xếch có h́nh trái hạnh, đôi g̣
má cao và hai hàm vuông vức. Sunny vạm vỡ khỏe mạnh, với nước da
trắng hồng mềm mại tươi mát, cặp mắt độc đáo có màu hổ phách
điểm đốm vàng, trông đầy sức sống. Nh́n bề ngoài, người ta nghĩ
ngay có lẽ cô ta xuất thân từ giới nông dân, mà quả thật đúng
thế, bố mẹ cô là người Mỹ thuộc thế hệ đầu tiên khởi nghiệp từ
Ba Lan. Tội nghiệp cho Sunny. Té ra cô được cấu tạo bằng thủy
tinh đúc mong manh và dễ vỡ. Đúng thế, Sunny tội nghiệp đúng như
thế thật. Sống trong một môi trường kinh khủng, trí óc cô bay
bổng đi tận đâu đâu, rời xa khỏi họ, tách khỏi thực tại trước
nhất.
Kevin đứng bên cạnh Gavin. Da ngăm đen trông thật đẹp trai, đôi
mắt đen ṇi Ailen ánh lên vẻ cười cợt và nghịch ngợm. Cuộc sống
của anh lênh đênh trôi nổi, lăn lộn giữa cuộc đời tàn bạo, chạy
từ vùng nguy hiểm này đến vùng nguy hiểm khác, len lỏi trong
giới cặn bă của xă hội, để đến ngày anh đạt được kết quả trong
cuộc đời.
Rồi đến Mikey, anh đứng chen vào giữa Kevin và Sunny trong bức
ảnh, anh là một nạn nhân nữa của kỷ nguyên họ sống, một người
nữa họ đă mất đi. Trong bức ảnh này, tóc anh nh́n có màu vàng
nhạt, trông như ánh hào quang lóng lánh quanh mặt anh, nàng luôn
luôn cho rằng Mikey là người đẹp nhất, anh dễ chịu và thân thiện.
Anh đẹp nhờ phong thái trầm tĩnh, tế nhị, và anh đứng cao nổi
bật lên trên, hai vai rộng.
Họ không biết Mikey hiện ở đâu. Anh ta biến mất, nói cho đúng là
anh tạm đi, và mặc dù Gavin đă cố hết sức, anh vẫn không tài nào
có được tin tức rơ ràng về anh ta hay là nghĩ ra được anh ta ở
nơi nào. Những thám tử mà Gavin thuê đi t́m cũng không biết được
chút ǵ.
Nàng và Nell với Gavin hóa ra là những người đă gặp được suôn sẻ
trong cuộc đời, đă vươn lên thành công, đă đạt được những ước mơ
của tuổi thanh xuân. Tuy nhiên, người anh trai của nàng, Kevin,
lại không đồng ư chỉ có ba người họ thành công. Kevin Madigan
cũng thành công, theo con đường của anh ta. Nàng nghĩ chắc anh
ấy đang theo đuổi con đường ao ước, và đang làm tốt công việc
của ḿnh.
Rosalind đưa tay cầm bức ảnh, nh́n kỹ từng khuôn mặt một hồi lâu.
Họ đă từng chơi với nhau rất thân thiết, đă từng thương yêu nhau,
lo lắng cho nhau, cuộc đời của họ đă gắn bó mật thiết với nhau.
Một hồi sau, mắt nàng nh́n vào Gavin trong tấm h́nh. Bây giờ
khuôn mặt này nổi tiếng biết bao - khuôn mặt xương xương cân đối,
hai g̣ má sắc sảo, cằm chẻ lún sâu vào. Đôi mắt màu xanh nhạt
trong veo như mặt phiến đá, hai mắt sâu nằm cách nhau một khoảng
rộng. Nàng thấy cặp mắt ấy lạnh lùng làm sao. Sau hàng mi dài,
đôi mắt nh́n thẳng dưới cặp lông mày đen giống màu tóc. Đôi mắt
thẳng thắn, chân thật không nao núng, khiến cho những ai có ḷng
dạ bất chính đều không dám nh́n thẳng vào. Miệng anh khêu gợi,
rất dịu dàng, và nụ cười tinh quái kỳ cục, nụ cười trứ danh như
gương mặt của anh vậy, nàng biết rất rơ như thế - nói tóm lại,
nụ cười của anh quả là một nhăn hiệu cầu chứng.
Nhiều phụ nữ đă đắm đuối say mê khuôn mặt ấy, có thể v́ nó rất
trữ t́nh, một khuôn mặt mang dấu ấn của nỗi ḷng tan nát và của
đau khổ, một khuôn mặt lăng mạn. Và phải chăng đó là khuôn mặt
của thời trung cổ? Nàng suy ngẫm, tự hỏi phải chăng nàng thấy
anh như thế là v́ anh bị vai tṛ của nhân vật trong phim, ảnh
hưởng đến, rồi nàng nghĩ không phải thế. Gavin quả có gương mặt
của các nhân vật trong tranh được các họa sĩ thế kỷ XV vẽ. Những
bức tranh của cựu thế giới, của châu âu. Điều này cũng không có
ǵ lạ, v́ mẹ anh là người Ailen, anh mang tên bên mẹ, c̣n cha
của anh là người Ư, anh mang họ cha là Ambrosino, anh mang họ
này cho đến khi làm diễn viên mới thay đổi đi chút ít.
Mặc dù bây giờ đă thành đạt, có tiền tài danh vọng, nhưng ḷng
Gavin vẫn không có ǵ thay đổi, nàng biết chắc như thế. Xét về
nhiều mặt, anh vẫn là chàng thanh niên như thuở họ mới gặp nhau
năm 1977. Khi ấy nàng mới 17 tuổi, cùng tuổi với cô bạn Nell,
Gavin đă 19, Kevin và Mikey th́ 20, c̣n Sunny là người nhỏ nhất
trong nhóm, mới 16, lần đầu tiên họ tạo thành một nhóm vào một
buổi tối tháng chín đẹp trời, khi đi dự một lễ hội San Gennaro
của người Ư tổ chúc ở đường Mulberry trong khu nước Ư nhỏ ở hạ
Manhattan.
Đă lâu quá rồi, nàng nghĩ. Mười bốn năm rồi, chính xác như thế.
Bây giờ nàng và Nell đă 31 tuổi, Gavin 33, anh nàng, Kevin, 34.
Trong những năm dài lao lung dă có biết bao chuyện xảy ra cho họ...
Có tiếng gơ cửa mạnh khiến Rosie giật ḿnh, nàng ngồi thẳng
người lên ghế, và chưa kịp trả lời, nàng đă thấy cửa pḥng mở ra,
người phụ tá cho nàng, Fanny Leyland, bước vào.
- Xin lỗi cô tôi không đến đây được khi chúng ta xong việc! -
Fanny nhanh nhẩu nói, cô bước vội đến bên nàng, váy xống tung
lên phất phới. Người nhỏ thó, yểu điệu và sạch sẽ như một cái
kim găm c̣n mới, cô xinh xắn, có tài, quyết tâm và năng nổ.
Fanny rất tận tụy với Rosalind. Vẫn giữ nụ cười hối lỗi trên môi,
cô ta nói tiếp: - Tôi chậm trễ v́ một nữ diễn viên gặp "khó khăn!
. Cô không cần tôi làm việc ǵ chứ? - Cô ta vẫn đứng yên trước
bàn của nàng, có vẻ hơi bối rối lo âu.
- Không, thật mà, nhưng ngày mai th́ tôi cần đấy Rosie đáp. -
Chúng ta phải tháo những thứ tôi nghiên cứu xuống và cho hết vào
thùng.
- Không khó khăn ǵ. Val và tôi sẽ phục vụ cô chu đáo, chúng tôi
sẽ cho vào thùng gọn ghẽ vào cuối ngày.
- Tôi không lo chuyện này - Rosie đáp, nàng cười - Tôi chỉ sợ sẽ
nhớ bộ mặt tươi cười của cô thôi, sẽ nhớ nghị lục vô bờ và tính
vui vẻ của cô, Fanny à. Không làm sao nói hết khả năng của cô.
Tôi đă quen làm việc với cô rồi, và hăy nhớ đấy, cô đă làm cho
tôi hư nết mất rồi.
- Không, tôi không nghĩ thế, mà tôi cũng nhớ cô lắm. Rosalind,
khi nào cô làm bộ phim hay vở kịch nào khác, xin cô vui ḷng
nghĩ đến tôi với nhé. Bất kỳ cô ở đâu, tôi cũng sẽ có mặt ở đấy
trong ṿng 30 giây tôi sẽ đi đến tận chân trời góc bể để làm
việc lại với cô đấy.
Rosie cười với người thiếu nữ. Nàng nói:
- Fanny, dĩ nhiên là cô sẽ làm việc với tôi ở chương tŕnh khác
nữa. Và cả Val nữa, tôi thích thế. Hai người là những phụ tá
tuyệt vời nhất của tôi mà.
- Ồ, lạy Chúa, thật cám ơn, cô thật tuyệt vời! Quá tuyệt vời!
Nhân tiện, xin nói với cô lư do tôi không đến đây sớm hơn, để
đợi phục vụ cô khi cô xong việc về đây, là v́ cô Margaret
Ellsworth đấy. - Fanny nhăn mặt rồi nói tiếp, - cô ấy nhất quyết
đ̣i giữ cái áo dài ấy, cái áo cô ta mặc để diễn cảnh đăng quang
ở Westminster Abbey. Cô ta sẵn sàng “liều mạng" để giữ cho được
cái áo ấy, thực thế đấy.
Rosie quá kinh ngạc, nàng chau mày hỏi:
- Lạy Chúa, tại sao lại có người muốn mặc cái áo thời trung cổ?
Cái áo ấy đẹp đẽ ǵ cho cam, có lẽ đấy là cái mà tôi không vừa ư
nữa là đằng khác, cho dù tôi đă vẽ mẫu nó.
- Nữ diễn viên là nữ diễn viên, ṇi của họ như thế. Mà thôi, ít
ra cũng có những người khó khăn như thế, Fanny lắp bắp nói, rồi
cô ta cười tươi với Rosie - nhưng dĩ nhiên là có những người rất
đặc biệt, những người khốn khổ như cô Maggie Ellsworth trên cơi
đời này cũng đông lắm.
- Quả đúng vậy, Rosie đồng ư - Nhưng dù sao, tốt hơn là cô nên
đem chuyện này nói với bà Aida. Nếu hăng phim muốn bán cái áo
hay là cho Maggie, th́ tôi bằng ḷng ngay. Cái áo ấy không phải
của tôi, mà tôi cũng không muốn để vào pḥng lưu trữ. Tại sao cô
không đến hỏi ư kiến của Aida đi? Đến thu xếp với bà ấy đi, rồi
quay về đây nhanh. Tôi muốn bắt đầu lên danh sách những bản vẽ
ngay chiều hôm nay.
- Tốt thôi. Tôi sẽ quay về liền, c̣n Val cũng đang ở pḥng y
phục sắp đến đây rồi đấy, vậy xin cô đừng lo, cả ba người cùng
làm th́ công việc sẽ chóng xong thôi. - Nói xong, Fanny quay
người bước nhanh ra ngoài, vô ư đóng mạnh cánh cửa đến nỗi cái ổ
cắm điện kêu lên lách cách.
Vừa mỉm cười vừa lắc đầu, Rosie đưa tay lấy điện thoại. Tính
t́nh của Fanny là thế đấy, chắc nàng sẽ nhớ cô ấy, và nhớ cả Val
nữa. Mở cuốn sổ ghi địa chỉ, nàng t́m điện thoại của những nhà
sản xuất ở Broadway đă tiếp xúc với nàng bàn về vở nhạc kịch mới,
và nàng nh́n đồng hồ tay.
Ở nước Anh bây giờ là ba giờ rưỡi chiều. Giờ ở nước Anh và New
York cách nhau 5 tiếng, thế là ở New York đúng 10 rưỡi sáng.
Đúng là thời điểm lư tưởng để nàng gọi điện thoại.
Chương 3
Khoảng ba trăm người được mời đến dự buổi
tiệc liên hoan mừng bộ phim hoàn tất, và theo Rosie th́, nàng
đang đứng ở ngưỡng cửa nh́n vào, có vẻ hầu như mọi người đă đến
đông đủ rồi.
Toàn bộ nhân viên đă có mặt cùng với các diễn viên có vai trong
bộ phim, một số người điều hành hăng phim, có một vài người
không phải nhân viên của hăng, những người vợ hay chồng của các
nhân vật chủ chốt trong hăng, hay là những người thân cận nhất
và thân thiết nhất của hăng, rồi những người được hăng mời đến
v́ lịch sự nữa.
Tất cả đều rượu cầm tay, chuyện tṛ vui vẻ, đứng chen chúc nhau
trong phim trường Shepperton bề thế, nơi đây nguyên là pḥng đại
sảnh của lâu đài Middleham đă được tái thiết lại.
Rosie bước vào nhập với đám đông, nàng thấy phim trường khác với
cảnh cách đây vài giờ một chút, khi bộ phim mới hoàn tất. Những
bàn ghế lớn kiểu thời trung cổ đă được dẹp đi, và một nhóm nhạc
sĩ chơi nhạc Jazz đang chơi những bản nhạc nổi tiếng trong một
góc pḥng. Những người cung cấp thức ăn đă kê những chiếc bàn
dài quanh phim trường, bàn được trải khăn màu trắng hồ cứng,
trên bàn dọn nhiều thức ăn: cá hồi xông khói Ailen, gà quay, đùi
cừu, thịt ḅ thăn và đủ loại rau trái, phó mát đủ thứ, c̣n đồ
tráng miệng th́ ngoài bánh ga tô và bánh sô-cô-la bọc kem thơm
của Pháp, cũng có trái cây và bánh xốp của Anh.
Hai chiếc bàn giống nhau được kê làm quầy rượu, khá nhiều người
chầu chực ở đây để rót rượu, hàng chục nam nữ bồi bàn bưng khay
thức uống và rượu khai vị đi quanh khắp pḥng.
Một anh bồi bàn đi qua nàng, Rosie lấy trên khay một ly sâm banh,
cám ơn anh ta rồi đi qua đám đông để t́m bà Aida và hai người
phụ tá của nàng là Fanny và Val.
Lát sau, nàng thấy người sản xuất phim đang đứng nói chuyện với
vài nhân vật quan trọng của hăng, và khi Aida trông thấy nàng
đến gần, bà xin lỗi và vội vă đến gặp nàng.
Sau khi đă chào hỏi nhau, Rosie reo lên:
- Tiệc liên hoan được đấy chứ. Xin chúc mừng!
- Ồ, tôi chẳng làm ǵ hết, bà chủ phản ứng nhanh, chỉ có việc
nhấc điện thoại gọi những người cung cấp thức ăn đến, đặt họ làm
tất cả.
Rosie cười x̣a với bà.
- Tất nhiên là bà đă làm rồi đấy. Bà tổ chức buổi tiệc này, bà
đừng quá khiêm nhường. Tiện thể xin hỏi bà, bà c̣n định làm tṛ
ǵ nữa?
Aida nh́n nàng, ánh mắt ngạc nhiên, bà ta hỏi lại:
- Cô muốn nói ǵ đấy?
- Tuần trước, khi ăn trưa, bà đă nói với tôi là bà đang tính bày
ra một tṛ ǵ đặc biệt, một tṛ "thích đáng", để ăn mừng Đêm Lửa
Trại khi bộ phim hoàn tất.
Vừa khi ấy, Fanny tới bên hai người, có cả Val đi theo sau, cô
ta nói nhỏ:
- Phải chăng đốt h́nh nộm của Margaret Ellsworth?
- Tầm bậy, nói tầm bậy! - Rosie trách, nhưng giọng nàng dịu dàng
và ánh mắt lộ vẻ thích thú. Đoạn nàng nh́n bà chủ, nói tiếp: -
Cái áo dài thời trung cổ ra sao rồi? Có phải bà bán cho Maggie
không?
Aida lắc đầu:
- Không, tôi cho cô ấy. Thật tôi có thọ đến 100 tuổi, tôi cũng
không hiểu nổi tại sao cô ta lại thích cái áo ấy.
- Có lẽ nên để cô ấy đóng vai nàng Macbeth, - Fanny nói. - Vai
ấy thật lư tưởng cho cô ấy.
- Hay là đóng vai ma cà rồng - Val nói tiếp, mắt tṛn xoe nh́n
lên trần nhà làm ra vẻ khủng khiếp. - Cô ấy đóng vai ấy cũng
tuyệt lắm.
- Rất cám ơn ba người - Rosie lên tiếng. - Có lẽ quí vị đă nói
nhiều đến y phục của tôi.
- Áo quần của cô tuyệt vời th́ có, rất tuyệt. - Bỗng tiếng của
Gavin vang lên sau lưng nàng, và nàng cảm thấy bàn tay anh bóp
chặt trên vai nàng. Rồi anh vừa cười khúc khích vừa nói tiếp: -
Em nh́n xem có nàng mèo đang vào đấy.
Một giọng nói quen thuộc liền vang lên:
- Rosie, ḿnh biết sẽ t́m ra cậu ở đây, đang nốc sâm banh thoải
mái.
Nàng liền quay lại, mắt mở to nh́n thẳng vào mặt Nell, cô nàng
trang điểm lộng lẫy, tóc tai đẹp đẽ và thật bảnh chọe trong bộ
đồ đen với ngọc ngà trên người.
- Nelly, cậu đấy à? Đẹp quá trời thế này! - Rosie vui sướng reo
lên.
Đôi bạn thân thiết lâu năm ôm chầm lấy nhau, gh́ nhau thật chặt,
một hồi mới thả nhau ra, Nell nói:
- Làm sao ḿnh bỏ sót được buổi tiệc này chứ? Ḿnh cũng được mời,
phải không?
- Được mời chứ. - Aida lên tiếng trả lời, bà bước đến bắt tay
Nell. - Chào mừng cô trở lại.
- Xin cám ơn, bà Aida, phải nói là tôi rất sung sướng khi được
gặp lại tất cả - Nell đáp, cô cười thân mật nh́n Fanny và Val,
muốn nói cô cũng sung sướng khi gặp họ.
Hai người phụ tá của Rosie thân ái chúc mừng. Cô cười đáp lại
rồi vội vă quay đi chỗ khác.
Aida cũng chào và xin rút lui, bà giải thích.
- Tôi phải đi kiểm tra vài công việc. Và nhờ ban nhạc chơi vài
bản sinh động hơn. Ồ, Rosie này, c̣n việc Đêm Lửa Trại ấy mà,
tôi đă nghĩ ra "cái ǵ”, rồi. Nhưng bí mật, sẽ làm cho cô ngạc
nhiên sau. Sẽ gặp lại cô - Nói xong, bà ta vội vă bỏ đi.
Gavin lấy hai ly rượu vang trắng trên khay của một cô bồi bàn
đang đi qua, anh đưa cho Nell một ly, rồi cả ba đi đến một góc
pḥng ít ồn hơn.
Rosie thân ái nắm cánh tay của Nell, nàng nói:
- Thật tuyệt được gặp cậu. Cậu đến Luân Đôn khi nào?
- Mới đến. Từ Paris đến.
- Ồ, Cậu làm ǵ ở đây?
- Sáng nay ḿnh bận việc họp làm ăn ở đây. Ḿnh đến đêm qua trên
chiếc Concorde của Pháp cất cánh ở New York cùng đi với Johnny
Fortune. Anh ta đang có kế hoạch tổ chức một buổi ḥa nhạc vào
mùa xuân sắp đến - Người Pháp rất hâm mộ anh ta, cậu đă biết rồi.
Dù sao th́ bọn ḿnh cũng phải liên hệ với người đăng cai tổ chức
buổi ḥa nhạc, nhưng khi công việc đă bàn thảo rơ ràng rồi và
buổi họp tạm xong, ḿnh sẽ chạy ngay ra phi trường và đáp chiếc
máy bay đầu tiên sang Luân Đôn.
- Cô sẽ ở lại bao lâu? - Gavin hỏi.
- Vài ngày thôi. Johnny sẽ đến vào sáng thứ năm. Anh ấy tổ chức
một buổi ḥa nhạc ở sảnh đường Albert vào tối thứ bảy, thế là
ḿnh bận bịu rồi. Xong xuôi, ḿnh sẽ quay về New York, khi đă
thăm cô Phyllis. Có lẽ ḿnh đi vào thứ hai hay thứ ba.
- Nghe cậu nói ḿnh mừng quá, Rosie khẽ nói. Nếu khi ḿnh đến
đấy mà không có cậu, chắc ḿnh sẽ chán lắm. Bọn ḿnh không gặp
nhau đă lâu rồi, ḿnh cứ đợi có dịp hai đứa ở với nhau một thời
gian cho vui.
- Ḿnh biết rồi, ḿnh cũng thế, và đừng lo chuyện bọn ḿnh không
gặp nhau, Rosie. Ồ, mà tí nữa th́ ḿnh quên mất, ch́a khóa thừa
nhà ḿnh đấy. - Vừa nói Nell vừa đưa tay t́m trong ví lấy chiếc
ch́a khóa đưa cho Rosie. - Cậu biết nguyên tắc trong nhà ḿnh
rồi chứ. - Cứ làm công việc của cậu và không sờ tay vào ǵ hết.
Cứ để đấy cho chị Maria - Chị ấy sẽ lo cho cậu chu đáo hết ḿnh.
- Cám ơn, Nell - Rosie đáp, cô bỏ ch́a khóa vào xắc tay. Hai
người liền vạch kế hoạch chuyến đi New York của Rosie, Gavin
bước lui một chút, nhường chỗ cho hai người và để họ bàn bạc
chuyện riêng một lát.
Anh đứng tựa người vào tường, nhấm nháp rượu vang, hy vọng người
sẽ đỡ hơn. Gavin không muốn đeo cái băng thuốc vào cổ để đi dự
tiệc, v́ anh sợ làm thế sẽ không đeo cà vạt được. Nhưng vào phút
chót anh thấy cái cổ khó chịu, bèn quấn băng thuốc vào. V́ cuộn
băng cộm lên, cho nên anh phải mặc áo quần thường, anh chọn một
cái áo sơ mi lụa màu xanh biển, để hở cổ, mặc quần màu xám và
khoác cái áo vét vải ca-sơ-mia màu xanh. Bây giờ anh cảm thấy
hài ḷng v́ đă mặc áo quần như thế này, mặc như thế này thật
khỏe khoắn, ít cấn cái, mặc dù anh phải mang cái băng thuốc
quanh cổ.
Vừa uống, anh vừa nh́n lên Rosalind Madigan, người bạn thân nhất
của anh và là người duy nhất anh tin cậy.
Hồi sáng, anh để ư thấy nàng xanh xao và mệt mỏi, v́ thế anh mới
quan tâm đến những kế hoạch mới nàng sẽ làm sau khi phim
Người tạo ra Vua hoàn tất. Nhưng tối nay, thật bất ngờ trông
nàng tươi tỉnh và có vẻ đẹp lộng lẫy. Những quầng đen dưới mắt
đă biến mất, hai má ửng hồng trông xinh đẹp vô cùng. Anh vui
sướng v́ bất ngờ thấy nàng khỏe đẹp lên, và thế rồi bỗng anh
hiểu ra nàng đă làm ǵ mới được như thế.
Anh nghĩ chắc nàng đă đến pḥng trang điểm, có thế nàng mới có
được nét hồng hào chỉ trong ṿng vài giờ như thế. Katie Grage,
nghệ sĩ trưởng pḥng của hăng phim nổi tiếng là người có tài rất
đặc biệt, v́ bà ta có thể biến một diễn viên bơ phờ mệt mỏi nhất
thành một diễn viên có bề ngoài khỏe mạnh trẻ trung. Rơ ràng
Katie đă phủ một lớp mỹ phẩm để che những dấu vết mệt mỏi do làm
việc quá sức, do lo âu dài ngày, khiến cho mặt nàng bơ phờ như
thế.
Rồi nàng lại c̣n đến pḥng làm tóc nữa, anh nghĩ thế, vừa đưa
mắt nh́n kỹ vào Rosie. Nàng có mái tóc quá tuyệt, màu nâu đỏ phủ
xuống hai vai, gợn sóng láng mướt thật đẹp, anh tin chắc mái tóc
đă do bàn tay lăo luyện rành nghề của Gil Watts chải.
Tốt đấy, Rosie đă nhờ các nhà chuyên môn giúp đỡ, anh rất mừng.
Nàng trông khá hơn trước đây nhiều, nhưng anh phải công nhận anh
không thích cái áo dài len nàng đang mặc, nhất là v́ màu sắc. Áo
màu xám thẫm, mặc dù được đo cắt rất đẹp, may rất khéo, nhưng
cái màu trông buồn quá. Song lẽ, thời gian vừa qua, nàng gặp
nhiều chuyện không vui. Rosie quá bận rộn công việc tạo mẫu áo
quần cho người khác, nàng không c̣n thời gian để tâm đến phục
sức của ḿnh. Anh thích nàng nhất khi nàng mặc áo quần màu sáng
mà nàng thường mặc khi họ c̣n nhỏ, màu đỏ tươi, màu vàng, xanh
và nhất là màu lục nhạt, làm tăng vẻ đẹp đôi mắt màu lục của
nàng, đôi mắt to gợi cảm.
Gavin cố nén một tiếng thở dài khi anh nghĩ đến những vấn đề khó
khăn của Rosie, đó là gánh nặng trên vai cô trong mấy năm gần
đây. Quá nhiều khó khăn cho một người. Anh cứ nói măi với nàng
về chuyện này, nhưng nàng không chịu nghe, nàng khăng khăng
chống lại ư anh, khiến cho đề tài câu chuyện này măi măi không
chấm dứt được.
Tự thâm tâm, anh đă có ư nghĩ nghiêng vai gánh bớt gánh nặng cho
nàng, anh nghĩ "phải" gánh vác bớt cho nàng, v́ t́nh yêu và t́nh
bạn. Nhưng nàng không muốn để cho anh làm, nàng từ chối sự giúp
đỡ của anh, cũng như tiền bạc của anh. Trong những năm vừa qua,
anh hái ra khá nhiều tiền nhờ việc đóng phim, và nếu anh không
dùng tiền bạc để giúp cho người anh chăm lo thương mến, th́ thử
hỏi anh làm ra tiền để làm ǵ? Anh muốn Rosie nhận một ít tiền
anh giúp, v́ nhờ số tiền này, nàng sẽ có được tự do, bằng nhiều
cách khác nhau.
V́ nàng cú khăng khăng từ chối không chịu nhận sự giúp đỡ của
anh, anh bèn nuôi dưỡng trong ḷng sự tức giận sâu xa trường cửu,
tự đáy ḷng anh, ngấm ngầm nẩy nở ḷng oán hờn những kẻ đáng
ghét kia, những người mà nàng cứ nhất quyết gọi là gia đ́nh nàng.
Anh nghĩ họ là những kẻ vô công rồi nghề, nhiều người trong số
họ, sự tức giận này đang hiện rơ trên mặt anh. Rosie đă cư xử
rất tốt với họ, chắc chắn là như thế.
Anh đă biết Rosalind Madigan là người rất tốt, rất tử tế, trước
kia cũng như hiện nay. Nàng không có điểm nào xấu xa đáng chê
trách hết, nàng tốt bụng, chân chất và độ lượng với những ai xấu
tính. Nàng không bao giờ nói với ai một lời không đẹp, và luôn
luôn cố gắng giúp đỡ những ai thiếu may mắn hơn ḿnh.
Vấn đề khó khăn cơ bản là chỗ ấy, Gavin nghĩ thế. Ḷng nàng hết
sức tốt - bản chất của nàng rất tốt Nhưng nàng đă như thế từ khi
c̣n nhỏ, từ hồi c̣n vị thành niên, nàng chỉ thấy điều tốt trong
mọi người, chỉ nghĩ đến điều tối hảo của mọi người thôi. Anh
nghĩ chắc là nàng sẽ không bao giờ thay đổi. Phải chăng con
người có tính trời cho khó đổi?
Trong óc Gavin, Rosie mang bản tính của một thiếu nữ toàn mỹ.
Một bông hồng mỹ miều thanh mănh. Nàng đẹp thật. Và đầy sinh lực,
thân ái, cởi mở, chân thật, thông minh và năng nổ. Đặc biệt là
anh yêu trí thông minh và tính năng nổ của nàng. V́ nàng sáng ư,
cho nên anh nói với nàng về đủ chuyện, và nàng luôn hiểu những
điều anh đề cập đến. Tính năng nổ nơi nàng quả là món quà quí
giá. Nàng không có dấu hiệu uể oải, thực vậy, anh thấy nàng là
người ít uể oải nhất. Cho dù bận trăm công ngh́n việc, làm việc
luôn tay luôn chân và đi đây đi đó nhiều, nàng vẫn không để lộ
vẻ mệt mỏi ra ngoài hay là gắt gỏng. Anh cho rằng, những ai sống
b́nh tĩnh trong thế giới của nghề tŕnh diễn - thế giới tàn bạo,
cạnh tranh, tuyệt diệu, huy hoàng, sáng chói, đều là những người
hoàn tất nhiệm vụ xuất chúng.
Bỗng Gavin chợt nhận ra anh đă nh́n Rosie quá chăm chú và quá
lâu, anh bèn quay mặt sang nh́n Nell Jeffrey.
Rosie chỉ cao ở mức trung b́nh, khoảng một mét sáu lăm, nhưng
khi đứng bên Nell trông nàng lại cao hơn, lớn hơn nhiều, v́ Nell
người nhỏ nhắn, mảnh mai. Theo Gavin, Nell trông giống như con
búp bê bằng sành nhỏ, nước da trắng hồng của dân Anh và mái tóc
màu bạch kim. Nhưng anh thừa biết là con búp bê sành này rất
ngoan cường, anh biết rơ cô ta có bộ óc rất sáng suốt, và anh
cũng biết cô ta rất ương ngạnh, cứng đầu.
Đúng, cô ta rất cứng đầu, cô Nell Nhỏ của chúng ta, anh vừa nghĩ
vừa nh́n cô ta qua miệng ly, vẻ mặt thán phục.
Trong 14 năm từ ngày anh gặp cô, khi cô từ Luân Đôn đến New York
lần đầu tiên, Nell đă tự chọn cho ḿnh một nghề thật tuyệt vời
và đă trở thành một trong những nhà quảng cáo thành công, có thế
lực nhất ở nước Mỹ. Không kể việc cô đại diện cho các ban nhạc
ôpêra của thập niên 90, đại diện cho Johnny Fortune ca sĩ nổi
tiếng nhất, cho Rosie, cho anh và tất cả những bộ phim của anh,
Nell lại c̣n giới thiệu với quần chúng các hăng phim chính ở
Hollywood, một số minh tinh điện ảnh thượng thặng, các nhà viết
truyện phim, các nhà đạo diễn, các nhà sản xuất và nhiều nhà văn
có sách bán chạy nhất.
Sau khi làm việc cho nhiều công ty quảng cáo có thanh thế ở New
York, cô học hỏi nghề nghiệp ở đây và đă học rất giỏi, Nell lập
ra công ty của ḿnh khi cô 27 tuổi. Trên bốn năm điều hành công
ty, công ty cô đă lớn mạnh, hiện nay cô đă cỏ một số nhân viên
hùng hậu và có nhiều văn pḥng ở New York, Los Angeles và Luân
Đôn.
Mặc dù thành công trong công việc làm ăn, nhưng cuộc sống cá
nhân của Nell vẫn c̣n trống trải và không được hạnh phúc, như
Rosie vậy. Anh ước sao hai cô gái này t́m ra được người tốt để
kết tóc se duyên.
Gavin uống một hơi dài rượu vang, hết sức ngạc nhiên về ḿnh.
Anh phân vân tự hỏi tại sao “anh”, thuộc cùng nhóm với họ, lại
có thể nghĩ đến một chuyện như thế.
Gavin biết chính Mikey là người Nell để ư đến. Đă từ lâu, anh
tin rằng cô ta không bao giờ nguôi ngoai được mối t́nh thời
thanh xuân với Mikey, thế rồi khi anh ấy tan biến cách đây hai
năm th́ cô ấy lại quên đi một cách giản dị, như giới mày râu.
C̣n đối với Rosie, lại là một vấn đề khác.
Nói đúng ra, cuộc sống riêng của nàng gặp nhiều chuyện rắc rối
hơn anh hay là Nell nhiều. Nhưng trước mắt anh không muốn suy
nghĩ đến.
V́ bản chất mà Rosie trở thành con người phức tạp, nàng bị ch́m
đắm trong nhiều việc phiền toái, những việc bắt nguồn từ cuộc
sống nàng đă chọn cho ḿnh. Nàng nhất quyết không chấp nhận việc
này; nàng c̣n coi thường ư kiến cho nàng là người phức tạp.
Nhưng anh biết rất rơ việc này.
Bỗng Nell cất tiếng nói, cắt đứt ḍng tư tưởng của anh:
- Này ông anh, làm ǵ mà có vẻ trầm tư quá thế. Tất nhiên là khi
làm xong một bộ phim, người ta thường buồn. Những trường hợp anh,
em thấy anh đáng mừng mới phải - em muốn nói anh phải nghĩ đến
vai tṛ một nhà sản xuất điều hành như anh, ơn Chúa, bộ phim đă
suôn sẻ rồi, không có ǵ sai trái để anh phải lo lắng như thế.
Sự thể là thế. Không phải sao? - Cô ta nhướn một bên chân mày
màu vàng với vẻ phân vân.
Gavin gật đầu đồng ư.
- Tôi vui mừng chứ, Nell. Cô cứ tin là tôi vui mừng. Tôi đâu
phải là người hay trầm tư, ít ra là trầm tư về bộ phim. Nói thật
với cô, tôi đang nghĩ về hai cô đấy, tôi ước chi hai cô t́m được
hai chàng trai nào vừa ư. Để ổn định..
- Trời đất quỉ thần ơi, dẹp chuyện ấy đi! - Nell la lên, cắt
ngang câu nói của anh, nh́n anh kinh ngạc - Em hoàn toàn hạnh
phúc với cuộc sống của em, rất cám ơn anh.
Rosie họa theo:
- Em cũng thế, Gavin à, làm ơn đừng làm bọn em bực ḿnh nữa nhé.
- Được rồi, được rồi - anh đáp, không nói tiếp ư ấy nữa. - Anh
chỉ đóng vai người anh cả thôi, vậy th́ thôi, khỏi cần khuấy
động chuyện này lên làm ǵ.
Nell nh́n anh cười toe toét:
- Bọn em biết anh chỉ có những ư đồ tốt, Gavin à, anh muốn bọn
em được những điều tốt lành. Nhưng anh biết cho là bọn em có thể
lo cho ḿnh được. Bây giờ chúng ta khôn lớn cả rồi. Nào, bây giờ
chúng ta đem thức uống nhập vào đám đông cho vui chứ. - Cô nháy
mắt với anh, với vẻ rất kịch, rất tinh nghịch, rồi nói tiếp: -
Biết đâu chúng ta sẽ t́m được “người vừa ư” trong đám đông hỗn
loạn ấy, phải không?
Anh cười x̣a và Rosie cũng cười theo.
Gavin nói:
- Chúng ta nên gia nhập vào buổi tiệc, ḥa nhập với mọi người.
Đám người này và cả ban làm phim đều tuyệt vời lắm, anh thích
cụng ly với họ, thích nói chuyện với họ. Dù sao th́ anh cũng cám
ơn tất cả họ.
o0o
Điều bí mật mà bà Aida muốn dành cho mọi người ngạc nhiên trong
Đêm Lửa Trại là cảnh đốt pháo bông.
Cảnh đốt pháo bông bắt đầu lúc 9 giờ, sau khi xong bữa cơm tối
tự phục vụ, được tổ chức trên khu đất phía sau phim trường. Mọi
người đứng bên ngoài nh́n xem, reo ḥ vỗ tay khi đủ thứ pháo
bông đốt tung lên đầy bầu trời đêm. Pháo bông quay tṛn như bánh
xe, pháo thăng thiên, pháo đổ xuống như thác, pháo tung ra trăm
ngh́n v́ sao, pháo cầu vồng, pháo x̣e tung tăng như tuyết rơi,
tất cả nối tiếp nhau nổ tung ra thành trăm ngh́n màu sắc sáng
chói đẹp mắt, tung ra thành vô số h́nh ảnh trong bầu trời đêm,
làm sáng chói cả các ṭa nhà của phim trường. Cảnh vật hồi hộp
hấp dẫn, vô vàn màu sắc kỳ diệu hư ảo kéo dài hơn nửa giờ.
Nhưng cảnh cuối cùng mới đặc biệt, pháo bông nổ vang phát ra âm
thanh đánh vần tên của bộ phim. Rồi tiếp theo xuất hiện hàng chữ
thật lớn trên bầu trời nhan đề bộ phim Kingmaker và tiếp theo là
hàng chữ Cám ơn Gavin.
Mọi người lại reo ḥ vỗ tay hoan hô vang trời, và khi tiếng reo
ḥ lắng xuống, một giọng ca nam trong cất tiếng hát: V́ chàng
là một người bạn tốt vui vẻ và mọi người cùng hát theo rất
say sưa.
Rosie cất tiếng hát cùng họ, nàng biết họ muốn nói lên ư nghĩa
từng từ, và nàng cũng thế.
o0o
Nell nh́n Rosie, ánh mắt đăm đăm, cô ta hỏi:
- Cậu có cho cuộc hôn nhân của Gavin đang gặp khủng hoảng không?
Nghe bạn hỏi, Rosie quá đỗi kinh ngạc đến nỗi suưt nữa nàng để
rơi tách trà trên tay, nàng chỉ nh́n bạn chằm chằm không nói
được nên lời. Khi lấy lại b́nh tĩnh, nàng hỏi.
- Vậy cuộc hôn nhân của Gavin đang gặp khủng hoảng sao?
Bây giờ đến lượt Nell im lặng, cô ngồi tựa người lên lưng ghế
trường kỷ, vẻ mặt trầm tư.
Rosie cứ nh́n đăm đăm vào mặt cô ta, đợi trả lời.
Trời đă khuya, đă qua một giờ sáng, hai người phụ nữ ngồi nghĩ
ngợi trong căn hộ của Rosie ở khách sạn Athenaeum tại khu
Piccadilly. Nàng, Gavin, và hầu hết nhóm người Mỹ làm cho bộ
phim đă sống ở đây hàng tháng trời, và Nell đă đăng kư vào ở đây
hồi sớm hôm nay, như mọi khi cô đến Luân Đôn.
Họ rời khỏi bữa tiệc ở phim trường Shepperton trên chiếc Limusin
của Gavin, và anh cùng với hai người vào pḥng Rosie để uống
rượu trước khi đi ngủ. Nhưng anh đă ra về hơn một giờ rồi, với
lư do mệt. Mà rơ ràng trông anh mệt thật, đột nhiên mặt anh nhăn
nhó và bạc đi, chắc cái băng thuốc trên cổ làm anh khó chịu.
Anh phải tháo cái băng mắc dịch này đi mới được rồi uống một
viên thuốc chống đau để đi ngủ - anh càu nhàu với hai người khi
chia tay họ ra về.
Rosie và Nell tiếp tục nói chuyện một hồi lâu nữa, họ cho nhau
biết những tin tức mới, mới cách đó mấy phút, Rosie đến pḥng
bếp nhỏ ở cuối pḥng khách, bắc ấm nấu trà.
Bây giờ nàng ngồi hai tay ôm lấy tách trà, mắt vẫn dán chặt vào
mặt Nell.
- Tại sao cậu lại nghĩ thế, Nell? Nghĩ về cuộc hôn nhân của
Gavin ấy? - Nàng hỏi rồi lập lại.
- Tại sao?
Nell nh́n thẳng vào mặt Rosie, rồi cô chậm răi khẽ giải thích:
- Louise không đến đây để dự buổi tiệc liên hoan. Chuyện này
trước đây không bao giờ xảy ra. Ḿnh thấy bà ấy "luôn luôn" đến
dự các buổi tiệc liên hoan mừng hoàn tất phim, cho dù ở New
York, L.A. hay là ở nước ngoài.
- Bà ấy phải về California, Rosie đáp. - Để chuẩn bị đón Giáng
sinh.
- Giáng sinh! Lạy Chúa, mới đầu tháng 11 thôi.
- Vậy th́ có lẽ để đón lễ Tạ ơn, thật ḿnh không nhớ nữa. Nhưng
dù sao th́ bà ấy cũng đă ở đây quá nhiều rồi, thường xuyên qua
lại giữa Luân Đôn và Los Angeles. Cho nên, ḿnh tin chắc mọi
chuyện đều ổn. Ngoài ra, bà ấy có nghề nghiệp riêng của ḿnh.
- Nghề nghiệp? Nghề ǵ vậy. Tham gia vào các hội từ thiện, thế
là nghề nghiệp đấy ư?
Không thể làm ngơ trước giọng nói có vẻ gay gắt tức giận của
Nell, Rosie nh́n chằm chằm vào mặt bạn, nàng nói:
- Giọng cậu có vẻ hơi kỳ đấy?
- Có lẽ cậu nói đúng. Ḿnh không thích Louise Ambrose, và có lẽ
ḿnh không thích bà ta ngay hôm đầu mới gặp, khi bà ta đến ve
văn Gavin. Ḿnh không biết anh ấy đă thấy có ǵ đáng yêu ở bà ta,
hay là bây giờ anh t́m thấy được cái ǵ - nếu có cái ǵ đáng yêu.
Bà ta là người không tiến bộ theo tuổi tác và theo ḍng đời,
ḿnh chỉ thấy bà ta càng tệ ra thôi. Theo chỗ ḿnh nghĩ, bà ta
hoàn toàn kỳ cục, và chắc chắn ḿnh không hiểu nổi hai người lại
thành hôn với nhau được. Không bao giờ hiểu nổi. Dù sao th́ đáng
ra Gavin phải lấy cậu mới phải.
- Ơ ḱa, Nelly, bây giờ cậu không nên nói đến chuyện ấy. Cậu
thừa biết khi Gavin và ḿnh có phần thân mật nhau th́ bọn ḿnh
chỉ là hai đứa bé, lạy Chúa.
- Anh ấy vẫn c̣n yêu cậu.
Ánh mắt của Rosie gay gắt thêm, nàng đáp.
- Này, chuyện ấy hoàn toàn trật lất rồi! Anh ấy không yêu ḿnh
bằng ḿnh yêu anh ấy đâu.
- Cậu muốn cuộc ǵ với ḿnh?
- Không, ḿnh không muốn cuộc.
- Rosie ơi, cậu sợ nghe sự thật ư?
- Không phải. Cậu không biết rơ chuyện này đâu, Nelly, cậu không
biết rơ đâu. Ḿnh làm việc với Gavin suốt ngày đêm đă hơn chín
tháng nay cho nên nếu anh ấy yêu ḿnh, bộ cậu nghĩ ḿnh không
biết sao? Dù sao hồi bọn ḿnh ở New York, bọn ḿnh c̣n quá trẻ -
Có lẽ cụm từ chính xác hơn và hay hơn để diễn tả t́nh cảm giữa
bọn ḿnh là từ “mê tít tḥ ḷ".
- Có phải anh ấy thường gọi yêu cậu là "Gương mặt Thiên Thần”
phải không? Có Nell Nhỏ ngồi đây, “Gương mặt Thiên Thần" ơi. Thế
đấy, phải không. Nhưng nói trắng ra th́ chính ḿnh đă thấy tim
đen của cậu, cậu đừng ḥng che mắt ḿnh. Cậu đă yêu anh ấy,
Rosie Madigan à, có lần cậu đă nói với ḿnh như thế, cậu quên
đấy thôi. Ḿnh nhớ rất rơ rằng cậu đă mê mẩn anh ấy mà không dám
nh́n thẳng đấy thôi. Và Gavin đă đáp lại t́nh cảm ấy. Anh ấy đă
yêu cậu. Bây giờ anh ấy vẫn c̣n yêu cậu.
- Cậu đừng kỳ cục như thế. Ḿnh biết mà.
- Không, cậu không biết đâu, cậu chỉ biết các thứ áo quần ḷe
loẹt trên sân khấu mắc dịch thôi.
- Thôi, xin cậu, miễn cho ḿnh đêm nay. Ḿnh mệt quá rồi, Rosie
đáp giọng van lơn.
- Ḿnh cũng thế. Mà này, ta trở lại vấn đề ban đầu đi thật ḿnh
tin là Gavin không được hạnh phúc với Louise.
- C̣n ḿnh th́ lại hoàn toàn tin ngược lại. Nell này, ḿnh gặp
họ rất nhiều trong lúc làm bộ phim này, nhiều hơn cậu. Anh ấy
mến yêu Louise, t́nh cảm anh ấy đối với chị ta không thay đổi,
trước sau như một.
- Thế là v́... anh ấy là diễn viên.
Rosie cau mày không đáp. Một hồi sau, nàng nói với giọng quyết
đoán:
- Cậu không đưa ra lư do rơ ràng để chứng minh tại sao cậu cho
cuộc hôn nhân của họ đang lâm vào cảnh bế tắc. - Nàng dừng lại
một lát mới hỏi tiếp: - Có phải cậu biết chuyện ǵ đó mà ḿnh
không biết.
- Không, ḿnh không biết. Mà thôi, ta bỏ qua chuyện này đi, nhé?
- Nell nói nhanh, rồi nhún vai, nh́n Rosie mỉm cười với vẻ hơi
ân hận.
Hai người lại im lặng.
Cuối cùng Nell nói:
- Rosie này, ḿnh chỉ linh cảm thấy thế thôi. Như ḿnh nói với
cậu hồi năy, bà ta không đến dự buổi tiệc liên hoan này kể cũng
lạ. Chúa thừa biết - mà ḿnh cũng biết - bà ta trước đây luôn
luôn làm ầm lên đ̣i phải có mặt trong buổi tiệc này cho kỳ được,
bất kể bà ta có mặt ở đấy để làm quái ǵ. - Nell lắc đầu. - Bà
ta thật không tin được. Ḿnh chắc đêm nay bà ta không đến là v́
có lư do đáng ngờ. Ḿnh lại c̣n nghĩ là bà ta không muốn làm
khách bàng quang đứng hoan hô anh, mà bà ta muốn là người trong
cuộc. Cậu biết cái tội đáng ghét của bà ta rồi đấy, bà ta cứ
muốn chường mặt ra trước ánh đèn sân khấu. Ḿnh tin chắc mọi
người đều biết bà ta rất muốn cặp kè với anh ấy trước mặt công
chúng đúng không? Bộ phim Người tạo ra Vua là một kiệt tác mà.
Rosie nhận thấy lời lẽ của bạn quả có phần đúng, nàng gật gù rồi
chậm răi nói:
- Nhưng dù sao th́ cũng không đủ lư do để kết luận đời sống vợ
chồng của hai người đang lủng củng, phải không?
Nell khẽ thở dài, lắc đầu.
- Ḿnh nghĩ thế mà thôi, như ḿnh nói hồi năy, ta cho qua chuyện
này đi, Rosie, có lẽ ḿnh tưởng tượng ra lắm chuyện cũng nên. -
Nell vùng đứng dậy nói nhanh. - Tốt hơn là ḿnh để cho cậu đi
ngủ.
- Ḿnh phải dậy sớm. - Rosie nói nhỏ, để cái tách lên bàn và
đứng lên theo.
Cả hai đi qua pḥng; Rosie mở cửa rồi quay qua Nell:
- Vợ chồng Gavin không gặp lủng củng đâu, thật đấy. Ḿnh biết mà.
“Không, cậu không biết đâu, Nell nghĩ - Cậu không thấy được thực
chất của vấn đề đâu. Mà anh ấy th́ lại không hề nói cho cậu biết
nỗi khổ tâm của anh, phải không?"
Nell nghiêng người hôn lên má Rosie.
- Chúc cậu ngủ ngon. Hẹn mai gặp nhau. Ḿnh sẽ có mặt ở phim
trường Shepperton, nghiên cứu một số ảnh chụp trong tuần qua.
Ḿnh sẽ ở đây cả ngày để vạch kế hoạch với nhân viên quảng cáo
của hăng một số ảnh về phim Người tạo ra Vua để đăng lên báo.
- Cậu sẽ ăn trưa ở hăng chứ?
- Ḿnh sẽ ăn ở đấy, Rosie. Hẹn ngày mai gặp cậu.
- Chúc ngủ ngon, Nell.
Rosie đóng cửa, chậm răi bước về pḥng ngủ, suy nghĩ đến những
điều Nell đă nói. Nàng thấy hay hay.
Chương 4
Hôm ấy là một ngày trong sáng đẹp trời.
Bầu trời trong vắt xanh veo, không một gợn mây, và mặc dù mặt
trời không sưởi ấm được khí lạnh vào ngày thứ bảy tháng mười một
hôm ấy, nhưng bầu trời trên đại lộ công viên, cao ngất một màu
vàng nhạt làm tăng thêm vẻ huy hoàng rực rỡ của buổi sáng.
Rosie bước nhạnh, ḷng vui sướng v́ được trở lại New York, và
được sống lại với vô vàn kỷ niệm. Hầu hết đều là những kỷ niệm
đẹp, cho nên trước mắt nàng, bao nhiêu chuyện phiền phức đều tan
biến hết, ít nhất cũng tạm thời. Có lẽ nàng cảm thấy những
chuyện phiền phức nhẹ bớt đi, những chuyện bực bội nặng nề nàng
chịu đựng bấy lâu nay bỗng tan biến một cách kỳ diệu ngay khi
nàng vừa đặt chân xuống mảnh đất Mỹ. Nàng quyết phải vui sống ở
đây vài tuần; không có ǵ sẽ làm cho chuyến trở lại quê nhà lần
đầu sau hai năm xa vắng này của nàng mất vui được.
Nàng đă đến cách đây ba giờ trên chiếc Concorde bay từ Luân đôn,
chuyến bay qua Đại Tây Dương nhanh kinh khủng, chỉ mất ba giờ
bốn mươi phút. Gavin đă biếu nàng chiếc vé máy bay siêu thanh
này, anh đă ép nàng phải nhận cho kỳ được. Mọi khi, nàng rất
miễn cưỡng khi nhận bất kỳ cái ǵ anh cho, nhưng hôm nay nàng
thấy sung sướng khi nhượng bộ anh. Anh đă nói với nàng rằng đi
máy bay Concorde không phải là xa hoa phí phạm, mà đây là một
nhu cầu cần thiết, v́ nàng bận việc làm ăn và đang gặp lúc căng
thẳng; bây giờ nàng mới thấy anh nói có lư.
Máy bay đáp lúc 9 giờ 30, nàng nhanh nhẹn đến pḥng hành lư rồi
qua pḥng thuế quan. Đúng 11 giờ 30, nàng đă có mặt tại nhà của
Nell trên đại lộ Công viên ở đường 18, tháo đồ đạc ra, rửa ráy
sạch sẽ, uống một tách cà phê do bà quản gia của Nell pha, bà
Maria đă ép nàng uống cho được trước khi nàng đi ra ngoài trời
giá lạnh.
Nhưng chính v́ trời hôm ấy giá lạnh cho nên Rosie đă thay bộ đồ
đen và mặc cái áo khoác cùng màu với cái quần len màu xanh lục,
khoác ngoài chiếc áo len tay dài cổ tṛn có màu đỏ rượu vang,
mang đôi ủng cao bồi hiệu Duchesse, nàng rất thích đôi ủng này
v́ nó được làm bằng loại da Cordovan màu nâu sẫm rất đẹp, và
chiếc áo khoác dài dùng đi đường may bằng vải dệt của nước Áo.
Nàng mua cái áo khoác dài này ở Munich cách đây vài năm, cái áo
có lót một lớp vải ca-sơ-mia màu rượu vang đỏ để cho ấm thêm.
Nàng thích chiếc áo khoác v́ khi mặc nó vào người, nàng cảm thấy
hưng phấn thêm lên bởi nó có vẻ nghệ sĩ.
Mặc áo quần tươm tất hơn với thời tiết, nàng bước ra khỏi nhà,
định đi tắc xi, nhưng v́ trời lạnh và sau khi ngồi g̣ bó trong
máy bay, nàng quyết định đi bộ.
Nàng dừng lại một lát, đưa mắt nh́n khắp khu đại lộ Công viên.
Trời trong sáng, cho nên nàng thấy rất rơ con đường dẫn đến ṭa
cao ốc Pan Am, ở đây là đầu đường dẫn đến khu trung tâm. Mặc dù
trên thực tế nàng trú ở paris và nàng mến yêu thành phố ánh sáng
mỹ miều duyên dáng ấy, nhưng New York vẫn là quê nhà của nàng.
Thành phố này có nét độc đáo mà không thành phố nào trên thế
giới giống được.
Hồi năy, khi từ phi trường Kennedy đi vào, người tài xế chiếc
Limusin đă chọn đường cầu số 59 để vào Manhattan. Khi vào khu
Long Island nàng bỗng nín thở lúc nh́n qua cửa xe.
Ngay trước mặt nàng, chạy dọc theo bên kia bờ sông Đông, những
ṭa cao ốc cao ngất của Hữu Ngạn vươn lên như những mỏm núi đá
khổng lồ lởm chởm, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Và phía sau những
ṭa nhà này, nhấp nhô những khu tài chánh đồ sộ của Trung tâm
Manhattan; đặc biệt vươn lên những ṭa cao ốc của khu Tài chánh
Empire State và Chrysler, nàng rất thích khu Chrysler v́ ṭa này
có cái tháp xây theo nghệ thuật Deco, hoàn hảo có h́nh xoắn ốc
uyển chuyển. Những ṭa nhà chọc trời đồ sộ này vươn lên bầu trời
cao xanh ngắt, tạo thành những hẻm núi bằng sắt thép, bằng kính
và bê tông kỳ diệu, Rosie cảm thấy chưa bao giờ nàng thấy chúng
gây ấn tượng mạnh và gợi cảm khủng khiếp như bây giờ. Trong ánh
nắng ban mai trong sáng, đường chân trời Manhattan như được khắc
họa bằng thủy tinh do bàn tay huyền nhiệm nào đấy, trông thật kỳ
bí siêu phàm.
Nhưng nàng lại thường nghĩ rằng thành phố này không những chỉ
đẹp đẽ thôi, mà c̣n là nơi có sức mạnh lớn, là nơi thách đố và
hấp dẫn nhất - nếu người ta có tài, có tham vọng, bị cám dỗ và
gặp may.
Trái lại, người anh trai của nàng th́ cho rằng thành phố này là
nơi đồi bại và đáng tởm, v́ lúc thiếu thời Kevin đă chứng kiến
được mặt trái đen tối và suy đồi của nó, anh đă biết rơ đời sống
dơ bẩn xấu xa diễn ra bí mật trong ḷng thành phố, anh đă hiểu
thành phố đầy cảnh tham nhũng, dối trá, nhiều người nghèo khổ
tột cùng và cảnh bất công xảy ra ở New York song hành với nét
hấp dẫn, huy hoàng, thành công, hết sức giàu có và lắm đặc ân.
Khi nghĩ đến anh trai, nàng lại bỗng thấy lo lắng, nàng mím chặt
môi lại. Việc Kevin không trả lời điện thoại cho nàng là điều
duy nhất làm nàng mất vui trong chuyến trở lại New York này của
nàng. Suốt tuần qua, ngày nào nàng cũng điện thoại cho anh hết,
thoạt tiên nàng để số điện thoại ở Luân Đôn rồi hôm qua, biết
ḿnh sắp đi, nàng đă lập lại số điện thoại của Nell vào máy cho
anh.
Vẫn chưa thấy anh gọi trả lời, nàng lại đâm ra lo lắng nhiều hơn,
trước khi đi khỏi nhà Nell, sáng nay, nàng lại điện thoại cho
anh lần nữa để nói cho anh biết nàng rất lo lắng, tối nàng nói
thêm: - Kevin, anh làm ơn gọi cho em để em biết anh có khỏe mạnh
không. Em bắt đầu lo rồi đấy. - Đoạn nàng lập lại số điện thoại
của Nell mặc dù nàng biết anh thuộc ḷng số điện thoại này.
Hôm nay thế nào anh ấy cũng gọi ḿnh, nàng nhủ thầm, ḷng hết
sức tin tưởng khi bước vào công viên, chân bức nhanh, chiếc áo
khoác bay phất phới đằng sau như tấm biểu ngữ hănh diện. Trông
nàng rất hấp dẫn trong bộ quần áo nghệ sĩ và mái tóc màu đồng
phơi ḿnh dưới ánh mặt trời trông như chiếc nón giáp rực sáng
trên khuôn mặt h́nh trái xoan.
Nhiều thanh niên quay mặt nh́n nàng một cách thèm thuồng, và
nhiều phụ nữ nh́n nàng với vẻ mến mộ khi nàng đi qua trước mặt
họ, mắt nh́n thẳng, v́ nàng đang nôn nóng đến nơi cần đến. Rosie
không để ư đến dáng dấp hấp dẫn của ḿnh, nàng cũng không lưu
tâm đến vẻ đẹp kiều diễm của ḿnh. Bản chất nàng không có tính
tự cao tự đại, và trong thời gian qua, bị công việc lo âu và
trách nhiệm cuốn hút, nàng không có th́ giờ để làm ra vẻ ta đây
đoan trang, tự măn.
Ngay việc nàng đi "Tổng vệ sinh và sửa sang nhan sắc” - từ của
Fanny dùng - để dự tiệc liên hoan cũng do ư kiến của Fanny đưa
ra, nhưng sự thực th́ hai người phụ tá của nàng đă lôi nàng đến
pḥng trang điểm và pḥng làm tóc ở phim trường Shepperton. Cuối
cùng nàng nghe theo lời năn nỉ của Fanny khi Val nói cho nàng
biết trông nàng quá bơ phờ. Gavin lại cũng chực nhảy vào chuyện
này, việc cuối cùng khiến nàng bằng ḷng đi trang điểm nhan sắc
là v́ anh cứ mè nheo nàng, gay gắt buộc tội Collie và Guy, v́
anh cho chính hai người này là nguyên nhân làm cho nàng mệt mỏi
và lo âu, mà thực tế th́ việc này quả đúng là nguyên nhân làm
cho nàng bực bội thật.
Khi đến đường 65, Rosie rẽ sang phải và đi vào khu phố, qua
khách sạn Mayfair Regent, nàng thường thích đến uống trà buổi
chiều ở khách sạn này, đi ngang qua nhà hàng Le Cirque, nhà hàng
nàng thích nhất trong thành phố, rồi đi về đại lộ Madison.
Y như khu phố Faubourg St. Honore ở Paris, khu Bond Street ở
Luân Đôn và khu Rodeo Drive ở Beverly Hill, khu Madison cũng rất
đặc biệt đối với nàng. Nhiều cửa hàng và tiệm buôn bán sang
trọng lịch sự nằm dọc hai bên đường, treo nhiều áo quần đủ kiểu
mới và rất hợp thời trang khêu gợi máu thẩm mỹ của một nhà tạo
mẫu y phục thời trang trong người nàng. Sáng nay, Rosie chỉ định
lướt xem các nhà hàng ở khu Madison thôi; địa chỉ nàng muốn đến
là cửa hàng Bergdori Goodman, nàng định đến để mua quà Giáng
sinh.
Hôm nay là ngày 9 tháng 11, c̣n hơn hai tuần nữa mới đến lễ Tạ
ơn, nhưng không khí Giáng sinh đă hiện ra khắp nơi. Người ta
thấy rơ qua tủ kính các nhà hàng và qua đèn đuốc sáng choang
giăng khắp đường Phố ở Manhattan.
Đại lộ 5 đă được chuẩn bị bất tận, nàng chú ư thấy như thế khi
rẽ qua khỏi góc đường 65. Nàng cười thầm, đi nhanh theo đại lộ 5
đến cửa hàng nàng định đến, nhớ lại hồi bé mỗi khi mẹ nàng mang
nàng từ Queens đến đây xem cảnh trang hoàng Giáng sinh, là nàng
thấy người vô cùng kích thích.
Đặc biệt là các tủ kính các nhà hàng luôn luôn lôi cuốn hấp dẫn
nàng, nhất là tủ kính nhà Lord và Taylor. Những tủ kính bày hàng
này được trang hoàng rất sáng tạo có sức gợi bao nỗi ước mơ, gợi
trí tưởng tượng; mỗi tủ kính trang hoàng mỗi cách, để miêu tả
một cách đặc biệt, hoặc là nặng về tôn giáo hoặc là mang màu cổ
tích thần tiên, và được bảo đảm làm cho trẻ con thích nh́n - Và
cả những thanh niên nhạy cảm. Nàng nhớ lại rơ ràng cảnh nàng dán
mũi vào tủ kính bày hàng, say sưa mê đắm những thứ đang trưng
bày trước mắt.
Mỗi năm lại có một thứ khác làm nàng say mê, và thu hút nàng:
tượng Chúa ra đời với bà Mary và ông Joseph... Thánh Santa
Clauss ngồi xe trượt tuyết theo ống khói đi xuống với nhiều món
quà, xe do tuần lộc kéo chạy lon ton, con tuần lộc chạy lon ton
thực... “Hồ Thiên Nga" với những vũ công ba lê quay tít di động
thực sự, trông khéo léo tự nhiên như thật, trông cũng rất hấp
dẫn và xinh đẹp. Cảnh cô Lọ lem ngồi trong chiếc xe ngựa bằng
kính đă được Hoàng tử hôn đánh thức dậy, và cảnh Hansel và
Gretel trong ngôi nhà bằng bánh mật.
Những tủ kính này bày hàng kia đă làm mê hoặc nàng biết bao.
Nàng không một chút khó khăn khi nh́n lại những mùa Giáng sinh
trong quá khứ. Mẹ nàng cũng thường hồi hộp như nàng, và khi hai
mẹ con đă nh́n hết các tủ kính bày hàng và nàng xem thật đă mắt
rồi, mẹ nàng dẫn nàng vào trong một nhà hàng để ăn trưa. Hai mẹ
con rất thích nhà hàng ăn uống Birdcage, ở đây nàng được phép
chọn thứ ǵ nàng muốn, v́ hôm ấy nàng được chiêu đăi một bữa đặc
biệt. Thừa cơ, vào cuối bữa ăn, nàng gọi một trái chuối ép để ăn
tráng miệng, và mặc dù mẹ nàng luôn luôn nói rằng bà phải giữ
cân, nhưng bà cũng gọi một trái.
Khi Rosie được 14 tuổi th́ mẹ nàng mất, sau ngày chôn cất mẹ -
hôm ấy thứ bảy, nàng nhớ rất rơ - nàng đến nhà hàng Birdcage để
ăn trưa một ḿnh. Nàng cố đem mẹ trỡ lại cuộc đời, cố giữ lại
quá khứ; nàng nghĩ đấy là lư do nàng đă đến Manhattan. Nhưng
nàng đă hết sức bị xúc động, đến nỗi nàng không thể ăn được,
ngay cả món tráng miệng, nàng ngồi yên lặng nh́n trái chuối ép,
nước mắt chảy ṛng ṛng xuống hai má, đau buồn v́ nhớ mẹ.
Nàng thường xuyên nghĩ đến mẹ - hầu như mỗi ngày, thực thế - cho
dù mẹ nàng đă chết 14 năm nay rồi. Mẹ nàng là một phần của đời
nàng, vẫn chiếm hết một phần quan trọng trong trái tim nàng, và
chừng nào nàng c̣n sống th́ mẹ nàng cũng vẫn c̣n sống, v́ trong
kho từ ngữ của nàng không hề có từ chết. Và trong ḷng nàng vẫn
chứa đầy ắp những kỷ niệm tuyệt vời về thời thơ ấu hạnh phúc, và
nhũng kỷ niệm này đă giúp nàng t́m thấy yên ổn và sức mạnh khi
nào nàng cảm thấy cô đơn hay buồn bă. May mắn thay là nàng và
Kevin rất thương yêu nhau khi c̣n nhỏ.
Kevin. Nàng tự hỏi không biết nàng sẽ mua cái ǵ làm quà Giáng
sinh cho anh, rồi cũng phải nghĩ đến Gavin, Guy, Henry và Kyra,
rồi cho người bạn thân nhất nữa, là Nell. Tên của họ nhảy múa
trong đầu nàng khi nàng băng qua đại lộ 5 đến đường 59, đi ṿng
quanh khu Plaza, băng qua quảng trường nhỏ trước khách sạn rồi
đi vào khu nhà hàng mậu dịch tổng hợp danh tiếng.
Khi ngồi trên chiếc Concorde, nàng đă ghi chép tên vài người
nàng phải mua quà tặng, những người ưu tiên hàng đầu mà nàng
định tặng quà đặc biệt là Lisette, Collie và Yvonne, những người
này sống miết ở thôn quê, không bao giờ viếng thăm những cửa
hàng lộng lẫy danh tiếng. Sau một giờ quan sát khắp nhà hàng,
nàng chọn cho Collie một cái khăn quàng hoa màu kem. Cái khăn
được viền quanh bằng tua vàng và thêu h́nh một con công đực,
đuôi x̣e rộng như một cái quạt ngũ sắc, nổi bật lên các màu xanh,
lục và vàng, nàng t́m trong một gian hàng khác một đôi hoa tai
có h́nh trông rất lạ mắt, làm bằng kim cương giả, có màu hồng
phấn để cho Yvonne.
Khi mua xong các thứ này, nàng ra khỏi nhà hàng Bergdorf đi theo
đại lộ 5 để đến nhà hàng Saks, vừa đi vừa liếc mắt nh́n vào các
tủ kính bày hàng trong các nhà hàng, chân vẫn bước thoăn thoắt
như thường lệ. Khi đến Saks, nàng đi ngay vào gian pḥng bán đồ
trẻ em, và chỉ trong 15 phút, nàng lấy ra xem một chiếc áo dài
dự tiệc cho Lisette. Chiếc áo may bằng vải nhung màu xanh lục
thật đẹp, cổ viền đăng ten màu vàng sẫm, hai cổ tay áo may theo
kiểu thời Victoria, nàng biết thế nào bé Lisette 5 tuổi cũng mê
cái áo này liền. Mặc dù cái áo đắt tiền, nhưng Rosie cũng ráng
mua cho được.
Khi Rosie bước ra khỏi nhà hàng có nhiều gian đồ sộ và đi ngược
lại đại lộ 5, nàng cảm thấy h́nh như trời lạnh hơn trước nhiều.
Gió thổi lạnh thấu xương, nàng kéo chặt áo khoác vào người, và
thấy hài ḷng v́ đă mặc nó. Ngang qua giáo đường Saint Patrick,
bỗng nàng muốn vào trong nhà thờ xưa cũ xinh đẹp này, nghỉ ngơi
một chút, ngắm nh́n bề mặt giáo đường xây theo kiểu Gothic.
Nhưng nàng vội vă bỏ đi, nàng muốn mua sắm cho xong và quay về
nhà kẻo sợ Kevin gọi đến không gặp.
Hai nhà hàng cuối cùng trên danh sách nàng ghé lại mua hàng, là
nhà hàng Gap và Banana Republic, không xa nhau mấy trên khu
Lexington. Đây là hai cửa hàng tuyệt nhất để nàng t́m mua cho
Collie và Yvonne loại áo thun và quần dzin, hai người này rất
thích loại áo quần này khi thấy nàng mặc. Nàng thường mặc loại
áo quần rặt Mỹ này vào những dịp cuối tuần; thực vậy, áo quần
này đă trở thành loại đồng phục của nàng, phải mặc với đôi vớ
len màu trắng và đôi giày đế mềm màu nâu đánh thật bóng, Collie
và Yvonne đều muốn ăn mặc giống như thế này. V́ nàng sẽ không có
th́ giờ đi mua sắm khi về lại Paris, cho nên nàng định mua thêm
ở đây để mang theo về bên ấy. Quần dzin và áo thun cũng được gói
làm quà treo ở cây Giáng sinh khổng lồ sẽ được họ dựng lên trong
pḥng khách lớn xây bằng đá ở Montfreurie.
Chương 5
Chiều hôm ấy, khi Rosie đi thơ thẩn quanh
căn hộ để đợi Kevin gọi điện thoại đến, nàng nhận thấy căn hộ
không có ǵ thay đổi nhiều so với lần nàng có mặt ở đây hai năm
trước.
Rosie đến căn hộ này lần đầu tiên vào năm 1967. Nàng và Nell gặp
nhau vào mùa xuân năm ấy, hai người kết nhau liền, có lẽ họ nhận
ra nhau người nào cũng có tinh thần độc lập, và sau khi mới gặp
nhau lần đầu, nàng liền được người bạn mới mời đến ăn cơm vào
ngày Chủ nhật.
Ngay khi bước vào căn hộ rộng lớn có phần nào ngoắt ngoéo nằm
trên đại lộ Công viên, nàng cảm thấy thoải mái liền, và với con
mắt sành điệu, nàng nhận ra rằng người trang hoàng ngôi nhà này
có kiến thúc về đồ cổ, và có tài trang trí, nếu không muốn nói
là có khiếu thẩm mỹ.
Người có khiếu thẩm mỹ này hóa ra là cô Phyllis của Nell, em gái
của bố cô ta, người đă sống với hai bố con từ khi Nell mới 10
tuổi, khi mẹ cô, Helen Treadles Jeffrey, chết v́ bệnh u năo. Vào
tháng tám năm 1976, khi ông Adam Jeffrey, bố của Nell, được ṭa
báo ông đang làm là tờ London Morning News (Tin sớm Luân Đôn),
chỉ định làm phóng viên chính ở Mỹ, chuyển đi, cô em gái đă cùng
theo ông sang New York. Bà ta t́m ra căn hộ này tương đối nhanh,
và bắt dầu trang hoàng nhà cửa ngay, không để mất một chút thời
gian nào. Khi Nell đến đây vào lễ Giáng sinh, sau khi rời khỏi
trường nội trú ở Anh với loại ưu, căn nhà đă hoàn toàn giống y
hệt căn nhà duyên dáng ở Luân Đôn trước khi họ dọn đi.
Trong chuyến viếng thăm lần đầu ấy, Nell đă cho Rosie biết rằng
hầu hết những đồ xưa mỹ miều của
Anh và Pháp mà nàng đang say sưa ngắm nh́n, đều được chở từ nhà
của họ ở Chelsea sang. Nell c̣n cho biết rằng, cô Phyllis đă
nghiên cứu một số vải vóc đẹp ở New York và những ngôi nhà có
giấy dán tường, bà chỉ lựa một số giấy dán tường đẹp nhất mà
thôi, và chỉ chọn nhũng thứ lụa tuyệt đẹp của Pháp, những thứ
vải in hoa sặc sỡ của Anh và những hàng thêu để tạo ra khung
cảnh mà nhờ đó bà được nổi tiếng ở Luân Đôn, nơi bà được xem là
một nhà trang trí nội thất có tiếng tăm.
Bỗng ông Adam Jeffrey đột tử v́ bệnh đau tim vào năm 1979, khi
mới 52 tuổi. Nell và người cô ở lại New York, ở đây người cô nổi
tiếng là một nhà trang trí nội thất lỗi lạc và có nhiều khách
hàng giàu có tiếng tăm. Măi cho đến năm Nell được 23 tuổi, cô
Phyllis mới quyết định trở về Luân Đôn vĩnh viễn, để cô cháu gái
ở lại một ḿnh tại New York.
Vào lúc này, Nell đă có công việc ổn định, hầu hết bạn bè của cô
đều ở lại thành phố, và đương nhiên là cô không muốn rời khỏi
Manhattan, nơi cô đă sống sáu năm trời, là nơi cô hoàn toàn có
hạnh phúc và như ư. Bố của Nell có di chúc để lại ngôi nhà ở đại
lộ Công viên cho cô, cô tiếp tục ở đấy, thay đổi rất ít những đồ
trang hoàng trong nhà qua bao nhiêu năm trường, v́ cô yêu thích
lối trang hoàng như thế bấy lâu nay.
Với Rosie, pḥng đẹp nhất, dễ chịu nhất trong ngôi nhà là cái
thư pḥng nhỏ nhắn do cô Phyllis trang hoàng thật đẹp đă nhiều
năm rồi. Tường thư pḥng sơn màu vàng cam, nền pḥng trải một
tấm thảm gai màu đen pha xanh, các màn che cửa sổ bằng vải hoa
màu sặc sỡ, chiếc trường kỷ cũng bọc bằng vải này, ngoài ra
trong pḥng có nhiều thứ đồ cổ của Anh. Trên kệ sách sơn màu
trắng kê dọc theo một bức tường dài, có nhiều sách xếp chen lẫn
với những h́nh thú vật nuôi ở Staffordshire Anh quốc, những tạp
chí mới xuất bản và nhật báo được sắp xếp trên nhiều chiếc bàn
con.
Rosie ngồi uống trà trong pḥng này vào lúc 5 giờ sáng, nàng mở
ra-đi-ô ra nghe, và ngồi nghỉ ngơi trên trường kỷ với tờ New
York Thời báo. Khi đọc xong tờ báo uống hết tách trà, nàng ngồi
tựa người ra lưng ghế, nhắm mắt lại thả hồn vào suy tư, cầu sao
Kevin gọi điện thoại đến. Hồi năy khi đi mua hàng trở về, việc
đầu tiên nàng làm là kiểm tra phần nhắn tin trên điện thoại của
Nell. Không có tin tức ǵ nhắn lại trên máy, nàng rất thất vọng.
Nhạc êm dịu trên máy ra-đi-ô ru ngủ nàng, nàng ngủ chập chờn một
lúc. Nhưng khoảng 20 phút, hay quá một chút, nàng bỗng giật ḿnh
tỉnh dậy, cảm thấy ngơ ngác lạ lùng, nàng vùng người ngồi thẳng
lên, phân vân không biết ḿnh ở đâu, hoàn toàn không nhớ ra ḿnh
ở đâu, phải mấy giây sau nàng ngồi tĩnh trí, nhớ ḿnh đang ở nhà
của Nell tại New York.
Lắc đầu cho tỉnh táo rồi đứng lên, Rosie mang tách dĩa xuống bếp,
nàng rửa tách dĩa, lau khô và cất vào tủ.
Nàng đứng giữa nhà bếp lớn rộng sơn màu xanh trắng, ngần ngừ một
hồi, rồi bước đến tủ lạnh, nh́n vào tủ xem chị Maria đă để lại
thức ăn ǵ cho nàng. Nàng thấy có thịt bê hầm với rau trông rất
ngon lành trong một cái âu thủy tinh đậy kín, lại c̣n có thịt gà
quay ướp lạnh, một số thịt ngon đă được cắt ra, nhiều xà lách,
một cái bánh và phô-mát ngon để trên kệ cạnh đấy. Rơ ràng khi đi
nghỉ cuối tuần, chị Maria lo cho nàng khỏi đói trong lúc chị
vắng mặt. Rosie nghĩ rằng, nếu nàng không nghe được điện thoại
của anh nàng, chắc nàng không c̣n ḷng dạ nào ăn uống nữa; có
thể nàng ăn quấy quá chút ít rồi ngồi xem ti vi.
o0o
Khoảng 6 giờ 30, Rosie bắt đầu thấy lo lắng hơn bao giờ hết, v́
vẫn không có tin túc ǵ của Kevin, rồi ngay khi nàng định gọi
anh thêm một lần nữa, th́ chuông điện thoại reo. Nàng nhấc ống
nghe lên, hy vọng nghe giọng anh, và nàng đă quá đỗi vui sướng
khi nghe đúng là giọng anh trên máy.
- Xin lỗi em, Rosie. Anh không thể gọi cho em sớm hơn được - anh
phân trần, sau khi chào hỏi nàng hết sức thương mến. - Suốt tuần
anh không rảnh được chút nào. "Bận việc". Anh vừa mới nhận mấy
lời nhắn của em, cưng à.
- Em hiểu, Kevin à - nàng đáp nhanh, nàng rất sung sướng khi nói
chuyện với anh, nàng liền quên hết những nỗi lo lắng buồn phiền
hồi năy. - Em hy vọng sẽ đến thăm anh đấy. “Công việc” của anh
đă... xong chưa?
Kevin ngần ngừ, nhưng chỉ một thoáng sau anh liền đáp:
- Loại công việc... Thôi, được rồi, em cứ đến, anh cũng muốn gặp
em. Thực vậy, anh không đợi được.
- Vậy khi nào chúng ta gặp nhau, Kevin? - Tối nay nhé? Anh có
rảnh không?
- Tất nhiên là rảnh.
- Chúng ta gặp nhau ở đâu? Hay anh muốn đến đây?
- Không, chúng ta ra ngoài thôi. Gặp ở nhà hàng Jimmy được không?
Em nghe có được không?
- Như thời xa xưa chứ ǵ! - Nàng reo lên, cười.
- Anh cười khúc khích trong máy. - Bảy giờ rưỡi có quá sớm cho
em không?
- Không, không sớm đâu. Em sẽ gặp anh tại nhà hàng Neary trong
một giờ nữa.
Gác điện thoại, nàng chạy vào pḥng ngủ để trang điểm lại và bới
chải tóc tai. Giống Gavin, anh trai nàng thường la rầy nàng khi
thấy nàng có vẻ mệt mỏi hay là cẩu thả bê bối, nàng muốn tránh
cảnh anh nàng la nàng về việc này.
Chương 6
Kelvin Madigan đứng tựa lưng vào quầy rượu
ở quán rượu Jimmy Neary trên đường 57 Đông, mắt nh́n ra cửa.
Khi bước vào quán, Rosie thấy anh đứng với tư thế như thế, nụ
cười nở rộng trên khuôn mặt Ailen xinh đẹp, nàng liền giơ tay
chào anh.
Nàng nhào vào ṿng tay anh và hai người ôm chặt lấy nhau. Hai
anh em đă thân thiết nhau từ hồi c̣n thơ ấu, Kevin luôn luôn che
chở nàng, nàng làm cố vấn việc đời cho anh, ngay cả khi nàng c̣n
là một cô bé, luôn luôn khuyên anh làm việc này việc nọ, và giải
thích cho anh thấy tại sao anh phải làm như vậy. Sau khi mẹ họ
mệnh yểu, hai anh em lại càng thân thiết gần gũi nhau hơn, họ
thấy yên ổn khi ở bên nhau, cảm thấy được bảo đảm hơn, an toàn
hơn khi gần gũi nhau.
Kevin đă đến Luân Đôn - làm khách của Gavin khi mới bắt đầu quay
bộ phim Người tạo ra Vua, hai anh em gặp nhau nhiều lần suốt
tuần lễ anh ở đấy. Nhưng đă sáu tháng trôi qua rồi, bỗng hai
người nhận thấy họ nhớ nhau khôn xiết.
Cuối cùng, hai người nhích nhau ra, Kevin nh́n xuống khuôn mặt
ngẩng lên của nàng:
- Trông em bơ phờ quá!
- Anh cũng thế, Kevin.
- Em muốn uống ǵ?
- Nước khoáng pha vốt-ka - nàng đáp và nắm tay anh, sung sướng
nh́n vào khuôn mặt tươi cười của anh. Nỗi sung sướng khôn tả
tràn ngập ḷng nàng, v́ nàng thấy b́nh yên mạnh khỏe. Nàng cứ lo
lắng cho anh măi, bất kể lúc nào. Nói tóm lại, anh là máu thịt
của nàng.
Hai anh em đứng nơi quầy, vừa uống vừa nh́n nhau, ḷng tràn trề
hạnh phúc v́ được trải qua nhũng giây phút bên nhau. Cuối cùng,
Jimmy Neary đến chào Rosie; đă nhiều năm rồi ông không gặp nàng,
sau mấy phút chuyện tṛ vui vẻ, ông ta dẫn hai người đến chiếc
bàn mà Kevin thích ngồi nhất, kê phía sau pḥng ăn.
Hai người đă ngồi vào chỗ và gọi thức ăn, Rosie nh́n Kevin chằm
chằm, nói nhỏ:
- Em ước sao anh bỏ công việc này đi.
- Bỏ công việc ǵ thế - anh hỏi, vừa bẻ hai ổ ḿ tṛn phết bơ
lên bánh ḿ.
- Việc làm cảnh sát ch́m ấy.
Kevin ngước mắt kinh ngạc nh́n nàng, tỏ vẻ nghi ngờ. - Anh không
ngờ lại nghe em nói như thế, Rosalind Mary Frances Madigan. Tất
cả đàn ông trong gia đ́nh Madigan đều làm việc cho Sở Cảnh sát
New York.
- Và có vài người đă chết v́ thế - Nàng b́nh tĩnh đáp - kể cả bố
chúng ta.
- Anh biết, anh biết, nhưng là dân Mỹ gốc Ailen đến thế hệ thứ
tư rồi, là cảnh sát ch́m đến thế hệ thứ tư rồi, anh không c̣n
cách nào từ bỏ được nghề này, Rosie à. Một nghề gia truyền, chắc
em biết rơ rồi.
- Ồ, Kevin, thật em chưa tŕnh bày rơ vấn đề! Em không có ư muốn
nói anh nên từ giă nghề cảnh sát - em chỉ mong anh chấm dứt công
tác bí mật thôi. Nguy hiểm lắm.
- Cuộc đời vốn nguy hiểm rồi, bằng nhiều cách đấy thôi, em à.
Anh có thể chết khi qua đường, khi đi máy bay, khi lái xe. Anh
có thể ngộ độc thức ăn, mắc bệnh hiểm nghèo, hay là đột quị v́
bệnh tim... Anh dừng lại giữa chừng, nh́n nàng chằm chằm một hồi
lâu, nhún đôi vai rộng với vẻ uể oải. - Nhiều người không làm
nghề cảnh sát ch́m vẫn chết hằng ngày đấy, Rosie. Nhất là thời
buổi bây giờ, bọn nhóc mang súng ra bắn bừa băi khắp nơi. Anh
biết là em yêu thành phố này, và anh cũng thế, nhưng theo cách
riêng của anh, thành phố đang lâm vào cảnh hỗn loạn, đầy dẫy bạo
hành, đă xảy ra nhiều vụ tang tóc. Nhưng đấy là chuyện khác.
- Em không muốn anh lại bị giết chết như bố, nàng khăng khăng
đáp.
- Anh biết... Nghe em nhắc đến chuyện này, anh nghĩ cũng kỳ cho
bố. Bố chỉ là một thám tử già b́nh thường ngay thẳng, làm việc
an ninh ở đường thứ 17, phải nói là ông làm việc cần mẫn, thế mà
bị giết, do tai nạn.
- Anh muốn nói là do Ma-phi-a chứ ǵ, nàng cắt ngang lời anh.
- Suưt, giữ mồm giữ miệng chứ, - Kevin nói nhanh, lo sợ đưa mắt
nh́n quanh, mặc dù anh biết chẳng có ǵ đáng lo. Nh́n chung th́
quán ăn này nằm ở trung tâm thành phố về phía đông, một nơi nổi
tiếng và đáng tin cẩn, xa cách đại lộ Thứ Nhất và cách biệt khu
Sutton Place sang trọng. Thế nhưng, anh vẫn phải đề pḥng. Đề
pḥng là một thói quen anh đă thực hiện chín chắn suốt 13 năm
làm việc cho lực lượng cảnh sát; đấy là lư do khiến anh luôn
luôn ngồi lưng tựa vào tường, quay mặt nh́n ra cửa, mỗi khi ngồi
ở chỗ công cộng. Anh không dễ bị tấn công bất ngờ từ phía sau,
không bao giờ trong suốt cuộc đời làm nghề mật vụ này.
Anh nghiêng người tới trước, chồm trên cái giá đèn cầy bằng thủy
tinh màu đỏ, cúi đầu sát vào đầu nàng, nói tiếp:
- Chuyện bố bị Ma-phi-a giết chỉ là nghi ngờ thôi, không có bằng
chứng nào rơ ràng, và chính anh, anh cũng không chắc là đúng như
thế. Không ai có bằng chứng, ngay cả người làm chung với bố là
ông Jerry Shaw. Mà chúng ta phải biết điều này, giới Ma-phi-a
thường không giết cảnh sát ch́m đâu, lạy Chúa, nếu nói theo quan
điểm của anh, th́ việc này không lợi cho công việc làm ăn của
chúng. Em biết là bọn chúng thích mua chuộc cảnh sát ch́m hơn,
lôi họ vào cùng phe... để làm ăn. Những kẻ khôn ngoan thường
thích có tiền tiêu xài thoải mái hơn là thích quan tài.
- Em nghĩ anh nói đúng, nàng miễn cưỡng đồng ư - Một thám tử bất
chính có lợi cho chúng hơn là một thám tử hy sinh... Thế mới lắm
chuyện.
- Em nói đúng đấy.
- Nhưng dù sao đi nữa th́ em cũng muốn anh đừng làm việc này nữa,
Kevin à. Anh không thể làm việc trong văn pḥng được sao?
Anh nàng ngẩng đầu lên, phá lên cười, có vẻ vui thú khi nghe lời
đề nghị của nàng, lời đề nghị hoàn toàn vô lư.
- Ồ, Rosie, Rosie - cuối cùng anh nói, giọng vẫn c̣n nghẹn lại
v́ cơn cười vừa mới dứt - anh có thể làm thế, anh, anh không
muốn. Em biết là anh không muốn thế, thật đấy. Việc anh đang làm
để kiếm sống là việc quan trọng trong đời anh. Lạy Chúa, Rosie
này, việc này là đời sống của anh.
- Đời anh hàng ngày trông quá bấp bênh, Kevin à, ngày nào cũng
săn lùng bọn giết người, bọn lưu manh, bọn tội phạm và bọn buôn
lậu ma túy, bọn này rất tồi tệ, em nghĩ thế đấy. Bọn buôn ma túy
có lẽ là bọn nguy hiểm nhất... Chúng bạo hành, tàn nhẫn.
Kevin ngồi yên không nói. Nàng hỏi tiếp:
- Đấy chúng thế đấy, phải không?
- Đúng chóc như thế, và em biết anh nghĩ về bọn con hoang khốn
nạn này ra sao rồi! - Kevin thốt lên gay gắt, mặc dù anh cố giữ
giọng b́nh tĩnh, thận trọng, không muốn làm ai chú ư đến ḿnh..
Rồi sau một hồi yên lặng, anh nói tiếp:
- Rosie này, bây giờ mọi h́nh thức tội phạm đều tập trung vào ma
túy. Anh ghét cay ghét đắng bọn buôn bán ma túy - tất cả cảnh
sát ch́m đều thế. Bọn chúng là cặn bă của xă hội, gieo cảnh chết
chóc cho xă hội bất cứ lúc nào. Chúng c̣n giết cả trẻ con để
kiếm lợi, bán côcain ngay ở cổng trường, làm cho nhiều em bé mới
bảy tuổi đă trở thành nghiện ngập. “Bảy tuổi thôi" Rosie à, thật
là bọn vô lương tâm! Công việc của anh là tiêu diệt bọn khốn
kiếp này, bọn... bọn... súc vật. Nhiệm vụ của anh là tóm cổ cho
được bọn chó đẻ này, đem chúng ra ṭa, nhốt chúng vào tù, hy
vọng chúng bị kết án. Như thế, chúng phải ở tù “tối thiểu” là 5
năm, thường là nhiều hơn, lâu hơn, tùy vào tội của chúng. Mà em
đừng quên, luật liên bang lại có điều ân xá, thật ơn Chúa. Riêng
anh, anh muốn bỏ tù rục xương bọn này hết. "Tù rục xương".
Miệng anh mím chặt giận dữ, mắt đanh lại, bỗng trông anh già hơn
cái tuổi 34 thật nhiều.
- Rosie à, với anh làm công việc anh đang làm quả là quan trọng.
Anh nghĩ, anh “hy vọng" anh đang làm một việc khác biệt trong xă
hội, chống tội phạm theo cách anh làm. Dù sao th́ đây cũng là
con đường duy nhất anh biết cách giữ ḿnh trong sạch. - Anh nói
hết ư, đưa tay bóp mạnh bàn tay dài, mảnh mai của nàng đang để
trên vải trải bàn màu đỏ.
Rosie nghiêng đầu, nàng biết những điều anh nói đều đúng trên
thục tế, nếu nàng hy vọng làm cho anh thay đổi nghề nghiệp th́
thật quả là ngu ngốc. Anh rất giống như bố của họ. Sở Cảnh sát
New York là lẽ sống của họ. Dù sao, Kevin cũng đang làm công
việc tiểu trừ bọn gây tội ác đă suốt bảy năm qua - v́ Sunny .
Cô gái tóc vàng xinh đẹp của họ là một nạn nhân. Ma túy khốn
kiếp đă làm hỏng bộ năo của cô ta. V́ thế cô ấy phải nằm bệnh
viện, bệnh viện tâm thần, tinh thần bị phân liệt, một người bỏ
đi. Bỏ với cô ta. Bỏ với họ. Bỏ với Kevin, người yêu cô thật
t́nh.
Sunny chắc không bao giờ b́nh phục được, không bao giờ tỉnh táo
lại được, chắc sẽ măi măi bệnh hoạn, mục rữa trong ngôi nhà ấy ở
New Haven, nơi hai người em gái và người anh trai buộc ḷng phải
đưa cô vào đấy v́ quá nhiều thất vọng. Họ phải tốn kém rất nhiều
mới đem cô vào một bệnh viện tư được, họ nói với Rosie rằng họ
không nỡ để cô bị nhốt vào trong một bệnh viện tâm thần của nhà
nước, mà nàng cũng không nỡ muốn thế.
Nàng luôn tin rằng Kevin và Sunny thế nào cũng lấy nhau, và chắc
chắn họ đă lấy nhau nếu ma túy không biến Sunny thành một cái
xác vô hồn. Không ai biết được tại sao cô ta lại dính vào ma túy
như thế, không biết tại sao cô ta lại sa vào chốn nghiện ngập
tai hại như thế hay là không biết kẻ nào đă cung cấp ma túy cho
cô. Dù sao th́ cũng sự đă rồi. Những thập niên 70 và 80 là những
thập niên của ma túy mà, phải không. Dưới h́nh thức bột, lá hay
viên, thượng vàng hạ cám cần sa, bồ đà, Kevin đều gọi là hêrôin.
Vài con nghiện có thói quen ngu ngốc trộn ma túy vào chất uống,
và thế là không tránh khỏi cảnh tàn phá cuộc đời.
Rosie nghĩ, có lẽ Sunny Polansky nên chết đi c̣n hơn sống như
thế này, nàng cảm thấy rùng ḿnh khi nghĩ thế.
Rosie không bao giờ quan tâm đến ma túy, có một lần duy nhất
cách nay nhiều năm, nàng hít mấy hơi thuốc có pha cần sa, và tức
th́ cảm thấy bụng đau, muốn mửa ra hết. Gavin cùng đi dự tiệc
với nàng hôm ấy, anh đă tức giận khi biết nàng nhận lời mời hút
thuốc có cần sa, và tiếp theo nhiều ngày sau đó, anh thuyết cho
nàng nghe măi về tác hại nguy hiểm của ma túy. Nàng không cần
nghe anh dặn ḍ kỹ càng như thế, nàng biết ma túy nguy hiểm ra
sao rồi. Tội nghiệp Sunny đă không biết nên mới ra nông nỗi như
vậy.
- Em lại nghĩ đến Sunny rồi - Kevin nhẹ nhàng nói, phá tan bầu
không khí im lặng, làm như anh đă đọc được tư tưởng của nàng.
- Đúng, em đang nghĩ thật - Rosie đáp, rồi ngần ngại một lát,
nàng hỏi: - Anh có đến thăm cô ta không, Kevin?
- Cách đây ba tháng.
- Cô ta ra sao?
- Như trước. Không có ǵ thay đổi.
- Em định sẽ đến New Haven trước khi trở lại châu âu để..
- Đừng? Anh thốt lên, giọng có phần gay gắt, đoạn anh lắc đầu,
vẻ buồn phiền. - Xin lỗi em, anh không muốn nặng lời, nhưng em
không nên đi thăm Sunny. Cô ấy không nhận ra em đâu, Rosie à, và
em sẽ thất vọng đấy. Thật không nên chút nào hết.
Nàng chỉ gật đầu, không đáp, nàng nghĩ tốt hơn là không nên
tranh căi với anh làm ǵ. Nàng thấy có lẽ anh đă nói đúng. Có lẽ
nàng không nên đến thăm Sunny như kế hoạch nàng đă vạch ra. Đến
thăm có được ǵ cho cô ấy đâu? Chắc Sunny không biết có nàng ở
cùng pḥng với ḿnh đâu, không được cái ǵ đâu, nàng không làm
ǵ cho người bạn cũ được sống khá hơn đâu. Thực tế, chắc nàng sẽ
chỉ gặp thêm buồn phiền nếu nàng chứng kiến t́nh trạng đáng
thương của cô ta mà thôi. Nàng không thể nào giải quyết được
những vấn đề khó khăn của bạn, mà nàng hiện cũng đang gặp nhiều
chuyện khó khăn.
Rosie uống một hớp nước, ngồi thẳng người trên ghế, nh́n Kevin,
mỉm cười.
Anh nh́n nàng mỉm cười đáp lại. Nhưng nụ cười của anh có vẻ buồn
và cặp mắt lộ vẻ đau đớn, Rosie biết anh đau đớn là v́ anh đă
phải trải qua bao nỗi buồn phiền sâu sắc. Và nỗi buồn phiền này
không kéo dài lâu. Nàng nén một cơn thở dài, ḷng đau đớn v́ anh.
Tuy nhiên, nàng biết Kevin là người có nghị lực, chóng phục hồi
lại trạng thái b́nh thường, bất kể chuyện ǵ. Nh́n anh, nàng
thấy nỗi đau ḷng của anh đối với Sunny không làm suy giảm bề
ngoài của anh và cũng không làm ngăn trở công việc của một cảnh
sát ch́m nơi anh. Anh rất đẹp trai, bề ngoài trông rất tuyệt vời,
thường có vẻ như một minh tinh màn bạc, anh to con, khỏe mạnh và
rất đàn ông.
Tối hôm ấy, nàng thấy Kevin trông rất giống mẹ của họ. Bà Maria
Madigan, từ Dublin đến New York khi c̣n là một thiếu nữ, ra đời
trong bộ tộc Costello. - Mẹ là dân Ailen đen, bà thường nói với
hai anh em như thế khi họ c̣n bé, giọng bà rất tự hào về ḍng
giống của ḿnh. Theo bà, dân Costello là hậu duệ của một thủy
thủ Tây Ban Nha đă bị đắm thuyền ngoài khơi Ailen vào thời
Elizabeth I, Nữ hoàng triều đại Tudor, khi vua Phi-líp của Tây
Ban Nha gởi một hạm đội hùng mạnh sang xâm chiếm Anh quốc. Một
số thuyền lớn của Tây Ban Nha đă bị va vào bờ đá của đảo Emerald
trong một cơn băo khủng khiếp, và thủy thủ đoàn đă được ngư dân
Ailen cứu vớt. Nhiều người sống sót đă định cư ở Ailen, và chính
người thủy thủ Tây Ban Nha tên José Costello là người cha xây
dựng nên bộ lạc Costello. Ít ra th́ đây là câu chuyện do mẹ họ
kể lại, và họ lớn lên, tin tưởng rằng đây là chuyện hoàn toàn
thực. V́ họ nghĩ chuyện đúng là thế.
Và có lẽ không ai phủ nhận Kevin Madigan là dân Ailen đen, v́
anh có mái tóc đen như bà Maria và cặp mắt long lanh đen như
than đá.
- Em ngồi yên lặng thế, Rosie, suy nghĩ ǵ đấy?
- Em nghĩ đêm nay trông anh giống má quá, thế thôi.
- Má chắc sẽ tự hào về em lắm, tự hào v́ em là một nhà tạo mẫu
áo quần thành công vĩ đại, chắc bố cũng thế. Anh nhớ khi em c̣n
nhỏ, má thường khuyến khích em vẽ mẫu thời trang và khâu vá.
- Vâng, em cũng thế, Rosie nói, và chắc bố sẽ tự hào về cả hai
ta. Em thấy chúng ta đă hoàn toàn nên người. Chúng ta khỏe mạnh,
đàng hoàng, làm nhũng công việc chúng ta thích làm và làm thành
công, chính bố mẹ chúng ta ao ước chúng ta như thế. Bố chắc phải
tự hào về anh lắm. Anh đă thể hiện được truyền thống của ḍng họ
Madigan, khi trở thành cảnh sát ch́m thế hệ thứ tư. Em không
biết rồi ra sẽ có một thế hệ Madigan thứ năm tiếp bước của bố và
của anh không?
- Ư của em muốn nói cái ǵ đấy?
Rosie nh́n anh một lúc, vẻ trầm ngâm, rồi nàng nói:
- Không phải đă đến lúc anh tính chuyện lấy vợ sinh con rồi hay
sao?
- Ai sẽ chịu lấy anh? Anh đáp lại, cười vang.
- Anh không thể mang lại hạnh phúc cho vợ con, v́ nghề nghiệp và
lối sống của anh.
- Anh không có bạn gái nào hết sao, Kevin?
- Không, không thật đấy.
- Ước chi anh có được.
- Nh́n lại ḿnh mà xem. C̣n em th́ sao? Đấy, hoàn cảnh của em
rất kỳ cục, mà lại suốt nhiều năm nay rồi. Gavin nói đúng đấy,
đă đến lúc em từ giă cái đám người bát nháo ở Pháp cho rồi.
- Có thật Gavin nói thế không? - Rosie hỏi, giọng gay gắt.
Anh gật đầu.
- Thật thế đấy, Gavin cho rằng em đă bỏ phí cuộc đời và anh cũng
thế. Tốt hơn là em nên bỏ đi cho rồi, trở về Mỹ mà sống. Và có
lẽ ở quê nhà này, em có thể t́m ra một thanh niên hẳn hoi...
- Nói đến nước Pháp, - nàng cắt ngang lời anh một cách ngang
xương, - có phải anh sẽ sang đón Giáng sinh bên ấy không? Anh đă
hứa rồi.
- Đúng là anh có hứa, nhưng anh không chắc anh có thể - anh ngập
ngừng, may thay khi ấy cô bồi bàn đến bên bàn họ, anh thoát khỏi
sự lúng túng v́ phải nại ra nhiều lư do này nọ. Cô gái bưng một
cái khay trên có mấy đĩa thịt hầm nấu kiểu Ailen mà họ đă gọi
khi năy, cô ta chuẩn bị dọn cho họ ăn. Kevin nh́n cô ta, nhoẻn
miệng cười thân mật. - Người đẹp đă mang thức ăn đến rồi - Anh
nói, thái độ toát ra vẻ duyên dáng đặc biệt của dân Ailen, vẻ
duyên dáng khiến cho phụ nữ khó cầm ḷng đậu.
Nh́n anh, Rosie nghĩ: Thật phí phạm một thanh niên đẹp như thế
này.
Chương 7
Quán rượu có tên "Quán Rượu Mạnh Hy Lạp"
nằm ở khu Bowery không xa đường Houston.
Dân vùng quanh quán không được trong sạch, lương thiện, nhưng
Kevin đă quen cảnh tồi tệ trong bốn năm làm nghề cảnh sát ch́m
rồi. Anh thường dành hết một nửa thời gian đến la cà vào những
nơi khuất tịch đáng ngại như nơi này, để đợi những hiện tượng
suy đồi diễn ra - nghĩa là, đợi kiếm được nhũng tin tức về giới
tội phạm dưới cách này hay cách khác.
Anh vừa uống bia vừa suy nghĩ đến hoàn cảnh của ḿnh. Anh đang
ngồi trong một góc khuất tịch của quán rượu Hy Lạp nhỏ, hóc
hiểm, nằm men ngoài khu SOHO và làng Greenwich. Anh rất ớn những
nơi như thế này, những nơi không có lối thoát. Thế nhưng, những
nơi như thế này mới quan trọng đối với anh. Ngoài nơi đây anh
phải truy t́m những phần tử bất hảo ở đâu?
Thế mà cách nay một tuần, Rosie đă nói với anh rằng anh đang dấn
thân vào chỗ nguy hiểm, nàng khuyên anh nên kiếm ở Sở Cảnh sát
New York một công việc văn pḥng mà làm. Đêm ấy anh đă cười
ngất, nhưng bây giờ anh phân vân không biết nàng nói có đúng
không. Ư tưởng này đă bị anh từ chối từ lâu rồi. Đối với anh,
làm việc ở văn pḥng thật chán. Tệ hơn nữa, việc này sẽ giết
chết linh hồn anh mất.
Khi ra ngoài đường là anh hăng hái lên liền. Anh đầy sinh lục,
đầy sức sống, sẵn sàng đương đầu với bất kỳ ai, với bất kỳ cái
ǵ xảy đến cho anh. Anh nghĩ là bất kỳ một công việc ǵ khác
công việc anh đang làm, thế nào cũng làm cho anh chán nản thất
vọng, ngay cả cô em gái của anh cũng không thể thuyết phục được
anh làm khác đi.
Nhưng có lẽ có vài thay đổi trong công việc do tổ chức đang ấn
định cho anh. V́ thế mà anh hiện đang ngồi ở đây vào lúc 7 giờ
tối ngày thứ bảy này để đợi Neil O conner, và phải trễ hẹn với
người yêu ở trên phố.
Neil là một chàng trai thật đặc biệt, anh ta là bạn cũ, và là
một cựu cảnh sát ch́m. Anh ta vẫn c̣n làm cho Sở cảnh sát New
York, nhưng bây giờ anh được chuyển sang pḥng trinh sát tội
phạm của Sở cảnh sát, một nhóm chuyên môn điều tra các tổ chức
tội phạm.
Đầu tuần này, Neil th́nh ĺnh điện thoại đến cho anh, hỏi anh có
muốn chuyển sang làm cho pḥng trinh sát tội phạm không.
Anh quá đỗi ngạc nhiên khi thấy ḿnh trả lời là anh có thể làm
công việc ấy, và anh bằng ḷng gặp Neil để thảo luận công việc.
Mấy năm vừa qua, anh làm cho lực lượng cơ động của sở cảnh sát
New York, hoạt động sát cánh với lục lượng điều tra liên bang
FBI và lực lượng chống ma túy DEA, nhằm vào bọn buôn bán ma túy
người Colombia và á châu. Anh đă làm việc rất có hiệu quả, đă
đẩy lùi được nhiều tay đầu sỏ ma túy nổi tiếng nhất nhiều năm
nay, nếu bây giờ chúng có xuất đầu lộ diện th́ chắc chúng cũng
đă già rồi.
Kevin nh́n đồng tay; anh liếc mắt thấy Neil đang đi qua cửa
trước, anh ta đưa tay chào. Neil gật đầu đáp lại, thủng thỉnh
sải bước về phía anh.
Người bạn cũ của anh cao, lực lưỡng, tóc màu cát, mắt xanh sáng
quắc, trên khuôn mặt rộng giống Ailen có nhiều tàn nhang.
Khi Neil đến bàn, Kevin đứng dậy.
Hai người bắt tay, vỗ vào lưng nhau thân ái với t́nh bạn xưa cũ
đă từng chia sẻ ngọt bùi với nhau.
Khi họ nhích nhau ra xa, Neil nh́n vào ly bia của bạn c̣n lại
một nửa. Anh ta hỏi:
- Ly nữa chứ, Kevin? Hay uống thứ ǵ mạnh hơn?
- Cám ơn, bia là được rồi. Một ly Bud Light - Kevin đáp rồi ngồi
xuống.
Neil bước đến quầy rượu, một lát sau anh trở lại với hai ly bia
trên hai tay. Để ly lên bàn, anh ta cởi áo khoác vắt lên ghế bên
cạnh và ngồi xuống kế Kevin. Anh ta đốt thuốc, hít một hơi thật
dài, rồi ngồi thẳng lên và bắt đầu nói:
- Ḿnh muốn cậu tham gia vào đơn vị của ḿnh, Kevin à. Cần cậu
lắm. Rất cần. Và ngay tức khắc. Nếu cậu bằng ḷng, ḿnh sẽ
chuyển cậu ngay liền.
Hơi nghiêng người tới trước, nh́n đăm đăm vào Kevin, Neil nói
tiếp với vẻ căm hờn âm ỉ trong ḷng:
- Tiêu diệt bọn lưu manh là công việc đáng làm, là công việc
gian khổ cậu thích làm. Ḿnh tin chắc cậu sẽ bằng ḷng, chắc cậu
thích làm. Vậy cậu nghĩ sao?
Kevin im lặng không đáp một chốc.
Anh ngồi yên, nh́n lại Neil, ngẫm nghĩ cân nhắc những lời anh ta
vừa nói. Đoạn anh nghiêng đầu sát vào đầu bạn, th́ thầm nói: -
Neil, cậu chưa giải thích ǵ nhiều trên điện thoại vào hôm ấy
cho ḿnh nghe.
- Có ǵ mà phải giải thích? - Neil nh́n anh với vẻ kinh ngạc,
nhướng cao lông mày, vắn tắt nói thêm: - Cái tên của đơn vị đă
nói lên hết ư nghĩa rồi, bạn ạ - Anh ta thở dài, nói nhỏ: -
Chúng ta truy lùng bọn phạm pháp, bắt được chừng nào hay chừng
ấy.
- Ḿnh biết thế. Ḿnh muốn biết có phải ḿnh sẽ làm việc bí mật
không? Và cậu “đặc biệt" muốn nhằm vào bọn nào? Hay là không? Có
phải cậu truy t́m bọn tội phạm chung chung không?
- Để trả lời câu thứ nhất, cậu khỏi phải cần hoạt động bí mật
nếu cậu không muốn, nhưng ḿnh thích cậu hoạt động bí mật hơn,
nếu cậu làm thế. Cậu là người giỏi nhất trong số giỏi nhất. Trả
lời câu hỏi thứ hai, mặc dù chúng ta nhắm vào tất cả các gia
đ́nh tội phạm ở New York, nhưng đặc biệt lần này, chúng ta nỗ
lục triệt hạ gia đ́nh Rudolfo.
Nghe đến cái tên này, Kevin huưt sáo nho nhỏ trong miệng một hơi
dài. Có sáu gia đ́nh tội phạm có tổ chức đang hoạt động ở New
York: Gambino, Colombo, Genovese, Lucchese, Bonnamo và Rudolfo.
Tên sau cùng là tên một gia đ́nh khôn ranh nhất, có uy quyền
nhất trong giới Ma-phi-a ở Mỹ. Tên trùm Salvatore Rudolfo được
cả cảnh sát cũng như giới lưu manh xem là một trong bọn trùm vĩ
đại nhất trong lịch sử của bọn tội phạm có tổ chúc. Hắn là một
Capodi tutti Capi, ông chủ của bọn chủ, là tên được kính
trọng nể v́ nhất, và hiển nhiên là tên trùm được các tên trùm
khác ở bờ biển Đông quy lụy tôn vinh.
Kevin thốt lên:
- Lạy Chúa Jêsus, Neil này, thằng này có tham vọng lớn lắm! Gia
đ́nh Rudolfo đă tỏ ra rất khó cho ta thâm nhập, nhiều năm nay
rồi. Quả hết sức khó thu thập được tin ǵ đặc biệt của chúng,
khó bắt được cái ǵ để buộc tội chúng, v́ vậy chúng mạnh khủng
khiếp. Sẽ rất gay cấn.
- Có lẽ không quá gay cấn như cậu nghĩ đâu - Neil cắt ngang lời
anh, giọng gay gắt. - Bọn ḿnh đă len vào được rồi, đă t́m cách
cho người thâm nhập vào gia đ́nh Rudolfo được rồi. Bọn ḿnh đă
cài được một cảnh sát ch́m vào đấy rồi, và cậu sẽ vào được đấy,
Kevin à. Cậu sẽ vào buôn bán ma túy với chúng. Người đang ở
trong đó sẽ giới thiệu cậu, cam đoan bảo đảm cho cậu, làm việc
sát cánh với cậu. Nếu cậu muốn hoạt động bí mật, th́ thế đấy.
- Bọn Rudolfo luôn mồm chối buôn bán ma túy, và chúng vẫn chối
bai bải cho mà xem.
- Đồ rác rưởi hết, Kevin à! Tất cả bọn Ma-phi-a đều buôn bán ma
túy, bất kỳ dưới danh nghĩa ǵ, cậu thừa biết như ḿnh rồi. Bọn
Rudolfo cũng không hơn ǵ bất cứ... tên đồng nghiệp nào của
chúng đâu! - Neil hăng hái nói, giọng anh bỗng trở nên gay gắt.
Anh nh́n Kevin đăm đăm một lát mới nói tiếp:
- Cậu là một chuyên viên về ma túy và về bọn buôn bán ma túy,
cậu đă phá được nhiều đường dây buôn bán ma túy. Ḿnh cần cái
tài chuyên môn ấy của cậu, cần khả năng đặc biệt của cậu trà
trộn vào thế giới của bọn cặn bă, hoạt động với chúng dễ dàng và
được chúng tin cẩn. Cho nên, cậu trả lời cho ḿnh biết đi, ông
bạn!
Kevin vẫn im lặng.
Neil hối:
- Theo ḿnh th́ cậu muốn đảm trách việc bắt hết bọn con hoang dơ
bẩn trong nghề mua bán ma túy phải không? Th́ đây là cơ hội để
cậu đánh vào bọn cung cấp thứ giết người tàn bạo nhất đấy, bạn
ạ. Cậu biết là bọn lưu manh đều làm công việc này hết, từ cần sa
đến bồ đà, cậu muốn gọi sao cũng được, chúng mua vào rồi bán đi.
Chúng tung ra trên các đường phố này một lượng ma túy hàng triệu
đô la. Thực tế là đến hàng tỷ đô la, nếu cậu kể hết tất cả các
gia đ́nh làm nghề này, số lượng chúng tiêu thụ trong một năm.
- Ḿnh nhận, Neil à. - Kevin đáp, anh chấp nhận một cách đột
ngột.
Hai người dừng lại một lát. Anh đưa ly bia lên môi, uống một hớp
rồi nói tiếp như vừa mới nghe ra ư:
- Và ḿnh hoạt động bí mật, v́ cậu muốn như thế.
- Ḿnh tin tưởng cậu. - Neil nói, giọng nghe rất khoan khoái.
Anh ta nói tiếp. - Thứ hai ḿnh sẽ nói với Eddie La Salle, và
làm ngay giấy tờ. Như ḿnh đă nói với cậu khi ḿnh gọi cậu hôm
kia đấy, Eddie nhờ ḿnh thăm ḍ trước, bảo ḿnh đến gặp cậu, cho
nên chắc ông ta không ngạc nhiên khi nghe cậu bằng ḷng chuyển
công tác.
- Không, ông ta không ngạc nhiên đâu. Ḿnh đă nói chuyện ấy rồi,
đă nói cho ông ấy biết tối nay ḿnh gặp cậu rồi.
Neil uống hết ly bia rồi xô ghế lui. Anh ta đứng lên và đề nghị:
- Ta uống cái ǵ mạnh hơn để ăn mừng cuộc giao kết này chứ?
- Cám ơn, Neil, nhưng ḿnh có việc phải đi. Ḿnh đă trễ hẹn với
bồ rồi. Mà này, để ḿnh trả cái này nhé. - Vừa nói, Kevin vừa
nhổm người đứng lên.
Neil lắc đầu:
- Không được, ông bạn, ḿnh trả chầu này. - Một nụ cười rộng nở
trên mặt anh ta. - Ḿnh chắc cô bồ của cậu ở trên phố. Và ḿnh
đoán chắc cậu chỉ yêu đương văn nghệ cho vui thôi, phải không?
- Cả hai đều đúng.
Một lát sau, họ cụng ly và chúc mừng nhau, ước sao hai người hợp
tác với nhau được thành công mỹ măn.
Một phút im lặng trôi qua.
Neil châm thuốc, hút ph́ phà, vẻ mặt trầm tư.
Kevin nhấm nháp uưch-ky, đưa mắt nh́n chăm chú người bạn thám
tử, phân vân không biết anh ta đang nghĩ ǵ, không biết có
chuyện ǵ sắp xảy ra. Neil luôn luôn có nhiều chuyện lạ lùng.
Anh hy vọng chầu rượu này là chầu cuối cùng. Anh rất nôn nóng
muốn đi rời khỏi quán rượu nhếch nhác này, đáp taxi lên phố,
trút bỏ lốt cảnh sát ch́m đi, vui hưởng ngày cuối tuần, đóng vai
người b́nh thường một lần. Đời sống thật gay go, công việc của
anh lại gay cấn, hơn cả gay cấn nữa, đúng là nghẹt thở. Nàng là
một người rực ánh mặt trời, vui tươi, hạnh phúc. Anh chúa ghét
để nàng đợi, anh không thích chậm trễ như thế này, lúc nào anh
cũng cố gắng đến đúng giờ, ḷng lo hoảng lên, cứ sợ anh đă bị
bọn tội phạm hại rồi.
Mới cách đây mấy tuần, nàng đă nói đến chuyện chia tay với anh,
chỉ v́ nàng sợ khó sống với anh được. Anh không trả lời khi nghe
nàng tuyên bố như thế, nhưng, anh quá đỗi ngạc nhiên, anh cảm
thấy trong ḷng bỗng trỗi lên sự hốt hoảng lạ lùng. Anh không
biết nếu nàng chia tay anh th́ anh sẽ làm sao đây, anh sẽ làm ǵ
nếu không có nàng.
Neil phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người. Anh ta nói:
- Có lẽ cậu nên gác công việc lại một thời gian, đi chơi một
chuyến, đi ra khỏi thành phố, lánh xa công việc hàng ngày. Ḿnh
thấy thế mới khôn ngoan hơn, Kevin à.
- Cậu nói đúng đấy. Ḿnh không làm việc ǵ quan trọng hết, ḿnh
mới chỉ làm được một vụ lớn, làm với Joe Harvey. Này cậu, ḿnh
sẽ nói với Eddie ḿnh xin nghỉ một tuần trước khi vào làm việc ở
pḥng cậu. Thật đấy, Neil à, ḿnh cần nghỉ phép.
- Nghỉ ngay bây giờ đi, cậu sẽ bận bịu ghê lắm khi vào làm ở đơn
vị ḿnh đấy. Cho cậu hay là bọn ḿnh cấp bách lắm, bọn ḿnh cần
cậu, và bọn ḿnh tin chắc là bọn ḿnh sẽ sử dụng cậu 24 giờ một
ngày nếu cần đấy.
Kevin gật đầu đồng ư.
- Chúng ta hy vọng sẽ giáng những đ̣n đích đáng vào gia đ́nh
Rudolfo, làm cho chúng kiệt quệ một lần rồi sụm luôn. Bọn
Ma-phi-a chưa bao giờ chường mặt ra lộ liễu như bây giờ. Gia
đ́nh Colombo đang gặp cảnh hết sức rối ren. Tuồng như cái thằng
nhân vật số hai của lăo trùm Sapper sẽ khai hết về việc giết
người của Gotti và những âm mưu của bọn này.
Neil cười khúc khích:
- Cậu nắm vững vấn đề đấy, ông bạn. John Gotti, hắn mặc bộ
com-lê hai ngàn đô la, đang bị sa lầy. Sammy “chú ḅ đục"
Granvano là một nhân chứng sáng ngời cho vụ khởi tố này, không
có một nhân chứng nào giống anh ta đâu. Cậu cứ nghĩ mà xem,
Kevin, t́nh huynh đệ thiêng liêng uống máu ăn thề và ăn mừng
bằng rượu vang đă bị một cuộn băng nhỏ của cảnh sát phá tan -
cuộn băng cảnh sát ghi lại cuộc nói chuyện buộc tội nhau gay gắt
giữa bọn lưu manh với nhau. - Anh ta cười lớn, Gotti sẽ vào tù
nhiều năm, ḿnh muốn nói nhiều năm. Và nhiều nhiều năm.
- Thế giới của bọn bất lương tan ră do sự phản bội này... chứ
không kể đến việc khởi tố.
- Không dễ dàng như cậu nói đâu! Đơn vị của ḿnh đă đóng vai tṛ
quan trọng trong vụ này. Này nhé, sự hợp tác của Gravano là một
vụ đào ngũ hàng cao nhất trong giới Ma-phi-a từ trước đến nay,
nhất là nó cho thấy vóc dáng của Grabino như là một nhân vật vĩ
đại nhất trong các gia đ́nh Ma-phi-a và vị trí của Gravano như
là cánh tay phải của Gotti. - Neil lắc đầu như thể anh không tin
được lại có chuyện như thế. - Và ḿnh thật hết sức kinh ngạc khi
biết hắn phá bỏ lời thề Omerta - lời thề giữ im lặng mà bọn
Ma-phi-a cam kết với nhau rất nghiêm túc. Nhưng Gravano đă phản
bội Goobah của hắn, người bạn thân nhất của hắn. Thế không ngạc
nhiên sao, hả?
Không đợi cho Kevin nói được tiếng nào, Neil vội tiếp:
- Nói tóm lại, Gravano và Gotti, đều cùng nhau sát cánh, cùng là
những chiến sĩ trên đường phố, hai gă khôn ngoan đă t́m cách leo
lên hàng những ông chủ, thật "không tin nổi". - Neil nhún vai –
nhưng Gravano muốn cứu lấy mạng sống của ḿnh, cho nên gă đă
khai hết t́nh huynh đệ thiêng liêng, khai hết lời thề giữ im
lặng và khai hết ông bạn già Johnny thân nhất, gă đă hét như một
con bạch yến.
Kevin gật đầu.
- Và việc đưa Gotti ra ṭa ở Brooklyn sắp đến đây thế nào cũng
diễn ra rất ngoạn mục, cậu tin lời ḿnh đi - Kevin nh́n đồng hồ.
- Trời đất, Neil này, quá trễ rồi! Ḿnh phải đi thôi.
- Ḿnh cũng đi. - Nàng của ḿnh cũng đang đợi ḿnh. Mấy tháng
trời mới hẹn nhau đi chơi được tối thứ bảy đầu tiên mà ḿnh lại
đến trễ. Nàng giết ḿnh mất.
Hai người lấy áo khoác, rời khỏi quán rượu.
Chương 8
Ra đến vỉa hè, hai nhà thám tử đứng lại
nói chuyện một hồi, rồi Neil nắm cánh tay Kevin, nói:
- Đi thôi, cậu, ḿnh tiễn cậu đến khu phố Houston. ở đấy cậu sẽ
đón được taxi. Nàng trên phố của cậu không trách móc ǵ cậu chứ?
Kevin lắc đầu vừa bước theo Neil.
- Không, nàng quen cảnh đến trễ của ḿnh rồi. Nàng không thích,
nhung nàng không làm lớn chuyện với ḿnh. Dù sao th́ chắc nàng
cũng thích - ồ không, cũng khoái - khi nghe ḿnh nói ḿnh sẽ
chuyển sang làm cho pḥng trinh sát tội phạm.
Neil nh́n anh, vẻ ngạc nhiên.
- Nhưng làm ở đây vẫn nguy hiểm mà.
- Cậu biết nguy hiểm thôi. Neil à. Ḿnh cũng biết, nhưng nàng
không biết. Rosie, em gái ḿnh, cũng không biết. Mới đây, cả hai
nàng đều cằn nhằn ḿnh, họ muốn ḿnh đổi nghề, cho nên ḿnh tin
chắc thế nào hai cô cũng sung sướng khi nghe ḿnh thay đổi công
việc. Pḥng trinh sát tội phạm có vẻ như một công việc bàn giấy
thôi, phải không?
- Ḿnh nghĩ nghe cũng ra vẻ thế đấy.
Kevin rùng ḿnh, nhún vai trong áo khoác, anh thọc hai bàn tay
vào túi. - Khỉ thật, trời đêm nay lạnh ngắt, lại không có chiếc
taxi nào cả khi hai người cần đến.
- Người ta thường nói về cảnh sát ch́m thế đấy - Neil đáp rồi
cười khúc khích.
- Tại sao cậu lại chọn một quán rượu nhếch nhác xa thành phố như
thế này? Đến tận khu Bowery, lạy Chúa!
- V́ đây là nơi nằm rất xa khu tiểu Colombia, ḿnh đến được mà
thôi khi qua New Jersey - Neil giải thích, anh ta ám chỉ đến khu
Elmhurst ở Queens, nơi Kevin hoạt động bấy lâu nay.
- Có thể nói ḿnh vui mừng khi được từ giă khu lân cận này,
Kevin tâm sự khi hai người rảo bước trên đường. - Và cám ơn Chúa
ḿnh sẽ không bao giờ đến quấy rầy nhà của Meson Asturias nữa.
Ḿnh đâm ớn chỗ này. Ḿnh cứ nhớ cái quán nhỏ này cách đây 30
năm là một quán rượu vùng phụ cận của người Ailen điển h́nh, đầy
cả dân đại tếu, vui vẻ uống rượu cất, kể chuyện vui vẻ bọn khốn
nạn trong vùng. Nhưng dân Ailen bỏ đi đâu rồi, sang ở vùng
Woodside như bọn ḿnh trước ngày mẹ ḿnh chết mấy năm, và đại lộ
Roosevelt đă trở thành một tiểu Colombia, vài nơi khác nữa cũng
thế, khi người ta thực sự nghĩ đến. Một vùng vui nhộn mà người
ta xem giấy bạc 100 đô la là số tiền b́nh thường, rồi áo quần
ḷe loẹt, và câu lạc bộ giải trí mọc lên như nấm.
- Và cũng là nơi xảy ra nhiều vụ nổ súng như ở Cali, Medellin và
Bogota - Neil đáp - cậu làm như ḿnh không biết đến. - Anh ta
thở dài. - Thật đáng sợ, Kevin à, New York là một thành phố
thích xài súng và say mê cần sa.
- Neil à, cậu và ḿnh đang sống trong ḷng một con quái vật hung
dữ. Chúng ta thấy đấy, ngày nào cũng chứng kiến cảnh sống của kẻ
vô gia cư, cảnh đói khát, cảnh thất vọng, cũng như thấy nhan
nhản những kẻ suy thoái tâm thần, bọn nghiện ngập, bọn điên
khùng và bọn tội phạm. Chúng ta thấy nhiều vô số. Đa số người ta
không thấy, hay là không muốn thấy, hay là quay mặt làm ngơ.
Thật bi thảm, nhưng ḿnh sợ xă hội cứ thế mà tiếp diễn.
Neil dừng lại trên đường, quay qua nắm cánh tay Kevin. Mặt người
cảnh sát ch́m lớn tuổi hơn bỗng đanh lại dưới ánh đèn đường.
- Chỉ cần lái xe 15 phút thôi từ Manhattan qua khỏi cầu
Queenshorough là cậu đă ở vào miền Nam nước Mỹ rồi, thục tế là
thế đấy. Đời sống của cậu như chỉ mành treo chuông. Cậu sống
chung đụng với bọn tài phiệt buôn bán ma túy, bọn buôn bán thuốc
lậu, bọn tiêu dùng ma túy và hàng lậu, và với đủ loại thứ cặn bă
của xă hội. Ḿnh tin chắc cậu rất hài ḷng khi vào làm ở đơn vị
ḿnh, cậu thật sự hài ḷng cho mà coi.
- Ḿnh hài ḷng chứ.. làm việc này có lẽ ḿnh thọ thêm được vài
năm nữa cũng nên.
Neil gật đầu, nói tiếp:
- C̣n vùng Bushwick nữa đấy nhé, đấy là một địa ngục trần gian,
ḿnh chưa thấy có chỗ nào như thế này - một khu ổ chuột trong
thành phố đầy nhóc dân nghiện ngập côcain, cần sa và bọn chích
heroin vào mạch máu. Bọn sa đọa chực buôn lậu, ăn cắp và giết
người để có tiền chích choác mà thôi. Thật đau đớn.
- Đúng thế, ông bạn, đúng quá. - Kevin b́nh tĩnh đáp nắm khủy
tay của Neil đẩy anh ta đi về phía đường Houston.
- Mà đây là nước Mỹ đấy nhé - Neil nói, giọng ấm ức, một nước
giàu mạnh nhất thế giới. C̣n hơn cả đau đớn, phải nói là khủng
khiếp. Cực kỳ xấu xa. Nước Mỹ đẹp ở chỗ nào? Nước Mỹ đáng
mơ ở chỗ nào?
Kevin không đáp. Anh không có ǵ để nói thêm được nữa. Neil đă
nói hết rồi.
o0o
Kevin vào nhà nàng bằng ch́a khóa riêng của ḿnh.
Anh đứng ở ngoài hành lang đợi nàng xuất hiện như mọi khi. Nhưng
đêm nay nàng không xuất hiện.
Anh móc áo khoác vào tủ ở pḥng khách, tháo dây nịt đeo súng ở
bên vai ra, rồi cẩn thận treo khuất vào một giá móc trong tủ. Để
cho nàng biết anh sống trong thế giới bạo hành là một điều không
hay chút nào, cho nên anh không muốn nàng thấy súng đạn làm ǵ.
Vả lại, anh muốn giữ hai thế giới tách biệt nhau ra. Rồi, bàng
hoàng, anh lắng tai nghe ngóng, không biết có ǵ bất ổn đang xảy
ra không.
Nhà hoàn toàn im lặng. Không một tiếng động nào phát ra cả.
Nhưng khi anh đi qua căn pḥng nhỏ phía trước để vào bên trong
nhà, anh nghe có tiếng ra-đi-ô mở nho nhỏ ở phía nhà bếp, anh
biết nàng có ở nhà.
Anh tḥ đầu nh́n vào pḥng khách, đèn trong pḥng sáng, nhưng
lửa trong ḷ sưởi đă tắt. Anh thấy tuồng như ḷ sưởi không được
thêm củi một lúc rồi.
Kevin quay gót đi theo dọc hành lang về phía pḥng ngủ. Cửa
pḥng ngủ mở he hé. Anh mở rộng ra, bước vào. Đèn ngủ trong
pḥng sáng lờ mờ và trong ánh sáng mờ ảo, anh thấy nàng nằm cuộn
người trên giường, thiu thiu ngủ, hay có thể nàng ngủ say cũng
nên, anh không biết chắc.
Đến gần giường, anh thấy chồng kẹp đựng giấy tờ nằm rải quanh
bên cạnh trên chiếc chăn bông, vài kẹp có số giấy tờ tung ra
ngoài. Rơ ràng là nàng đang làm việc, rồi buồn ngủ và ngủ quên
trong khi đợi anh đến.
Anh cúi người, gọi nhỏ tên nàng, không muốn làm nàng giật ḿnh
khiến nàng sợ, và anh sờ nhẹ lên mặt nàng. Chợt nàng mở mắt ra.
Thấy anh, nàng khoan khoái và sung sướng. Nàng th́ thầm nói:
- Kevin! ôi, lạy Chúa, xin lỗi nhé, em ngủ quên mất.
- Không sao, cưng - anh đáp, quỳ xuống bên giường để mặt anh gần
bên mặt nàng. - Anh mới là người xin lỗi v́ đến trễ. Anh phải
nói chuyện với Neil O’Conner lâu hơn thời gian dự kiến. Em nhớ
Neil chứ, em đă gặp anh ấy năm ngoái. Anh ấy cần nói chuyện với
anh, và đêm nay là dịp để anh nói. Chuyện rất khẩn.
- Không sao, Kevin, thật đấy.
Anh nh́n thẳng vào mặt nàng, giải thích sự việc:
- Neil yêu cầu anh chuyển sang làm việc ở pḥng của anh ấy. Anh
đă đồng ư.
Ngạc nhiên khi nghe anh nói, nàng nhấp nháy mắt nhiều lần, mày
hơi cau lại:
- Pḥng ǵ thế?
- Pḥng trinh sát tội phạm.
- Có phải công việc văn pḥng không?
- Phần lớn làm ở văn pḥng - anh nói dối, để cho nàng yên tâm,
và c̣n bảo đảm với nàng về an toàn sinh mạng của anh.
- Th́ giờ c̣n lại anh làm ǵ? - Nàng hỏi thăm ḍ, đôi mắt thông
minh trong sáng nh́n anh đăm đăm ra vẻ kinh ngạc.
- Dĩ nhiên là anh phải ra ngoài phố. Nhưng công việc này ít nguy
hiểm hơn công việc anh làm trước đây. Thật đấy - Kevin dừng lại,
toét miệng cười đắc chí rồi ứng khẩu nhanh - Mà em này, anh sẽ
có nhiều giờ rảnh, nhiều hơn trước.
- Em sung sướng v́ công việc anh được an toàn hơn, nàng nói.
Nàng đưa tay sờ má anh, mỉm cười.
Anh yêu nụ cười của nàng. Nụ cười dịu dàng thơ ngây, như nụ cười
trẻ thơ, làm rạng rỡ mặt mày, trông tươi tắn vô cùng. Anh nắm
hai vai nàng, kéo nàng vào người anh, đưa môi hôn nhẹ lên môi
nàng.
Bỗng, nàng đột ngột đưa hai tay ôm quanh cổ anh, đáp lại nụ hôn
nhẹ nhàng của anh bằng một nụ hôn cháy bỏng. Anh quàng hai tay
quanh nàng, ôm chặt nàng vào ḷng, hôn say sưa, đưa lưỡi rà vào
lưỡi nàng. Hai người hôn nhau thật lâu, miệng ngấu nghiến nhau
cho đến khi cả hai đều ngộp thở.
Cuối cùng chính Kevin là người nhích ra. Anh nới phần trên cái
áo khoác ngoài bằng xa tanh màu hồng của nàng ra, rồi úp mặt vào
ngực nàng. áo ngủ của nàng cũng bằng xa tanh màu hồng có dây vải
buộc nhỏ, anh dễ dàng luồn tay vào trong.
Kevin dừng lại một lát để cởi hết áo của nàng ra, rồi vuốt hai
bàn tay dọc theo cơ thể nàng, cúi người hôn lên ngực nàng. Cuối
cùng anh ngẩng đầu lên nh́n nàng. Hai mắt nàng nhắm lại; đôi môi
hơi hé, nàng thở nhanh. Anh thấy nàng đang bị kích thích.
Mặt nàng đờ đẫn, anh đưa tay thoa dọc theo đùi nàng - cho đến
khi mấy ngón tay lướt trên phần mịn màng giữa hai vế, nàng nhích
nhẹ hai chân ra, và anh cảm thấy hơi ấm từ nàng phả ra.
- Ôi, Kevin - nàng th́ thào nói, rồi mở mắt ra.
Kevin nhướng lên một bên chân mày. Anh hỏi.
- Ǵ thế em?
- Đừng, dừng lại.
- Anh không dừng đâu. - Anh biết rơ cơ thể nàng sau một năm làm
t́nh với nàng, anh biết nàng đang ngây, sắp đến độ cục điểm, và
anh muốn nàng được thế. Nhưng ngay khi anh tưởng nàng sắp được
như thế, th́ bất ngờ nàng vùng dậy.
Nắm chặt hai vai anh, nàng nói khàn khàn nho nhỏ:
- Kevin, làm ơn cởi áo quần, lên giường đi. Em muốn làm t́nh với
anh.
- Nhưng anh muốn làm cho em sướng đă.
- Em biết thế, và em muốn anh cũng được thế, thôi, cởi áo quần
ra đi. Mau lên.
Anh vùng đứng dậy, thẩy cái áo vét lên ghế, tháo giày, cởi quần
ra.
Trong khi đó, nàng thu dọn đống giấy tờ, ném khỏi giường, rồi
cởi chiếc áo ngủ bằng xa tanh ra. Bước hai bước dài, Kevin băng
qua pḥng.
Nằm dài lên giường bên cạnh nàng, anh ôm nàng trong ṿng tay,
thầm gọi tên nàng, úp mũi vào cổ nàng. Nhưng sau một chốc, anh
lăn người sang một bên, t́m trong hộc bàn ngủ lấy ra một cái bao
cao su. Đồ mắc dịch. Anh chúa ghét đồ này. Thế nhưng, anh biết
rất rơ về bệnh AIDS và tác hại của nó. Sau khi Sunny chia tay
anh, thỉnh thoảng có những phụ nữ khác đến với anh, mặc dù không
sống với nhau thắm thiết lắm. Anh hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng tốt
hơn hết là đề pḥng cẩn thận, đề pḥng cho nàng. Kevin cố giữ
khỏi thở dài. Họ đang sống trong một thời đại đầy nguy hiểm. Bây
giờ t́nh dục và thần chết sánh vai nhau cùng đi.
Nàng vuốt ve lưng anh khi anh loay hoay với cái gói cao su, nàng
hôn hai bả vai anh, th́ thào gọi tên anh măi, nói với anh rằng
nàng đă bị kích thích quá, rằng nàng muốn anh quá. Lời của nàng
quyến rũ, mời gọi, và anh bỗng không c̣n khó khăn trong việc
mang bao cao su vào nữa.
Quay lại với nàng, anh hôn vào miệng nàng, lướt môi xuống bộ
ngực phô trần của nàng. Khi cúi đầu xuống hôn lên bụng, lên đùi
nàng, anh cảm thấy hơi nóng trong người nàng tăng lên.
Chồm lên người nàng, Kevin áp miệng vào giữa hai đùi nàng, hôn
nàng, lần mấy ngón tay vào trong. Trong nháy mắt, nàng cứng đờ
cả người; người nàng giật giật, nàng đă đạt đến cực điểm, nàng ư
ủ trong họng, cả người trân lên v́ khoái lạc.
- Kevin, nàng nói, giọng th́ thào khiến anh thật khó nghe cho
rơ. - Ôi, Kevin, cưng của em!
Muốn nàng quá, Kevin xoay mạnh nàng lên trên người anh, hôn
nàng, mân mê ngực nàng. Như bao lần, nàng đón nhận những nụ hôn
của anh rất nhiệt t́nh, say sưa như anh, nàng nhổm người lên,
cong người hôn vào ngực vào bụng anh, đưa đầu lưỡi rà lên cơ thể
anh cho đến lúc Kevin cảm thấy như sắp nổ bùng ra.
Anh liền lật nàng nằm xuống phủ lên người nàng, hai tay ôm chặt
lấy nàng, từ từ, để nàng được tận hưởng. Nàng quắp hai chân
quanh lưng anh, ôm cứng anh, ḥa nhịp với anh, nhưng anh biết
nàng c̣n giữ ư tứ.
- Ḥa điệu với anh đi - anh nói qua hơi thở gấp.
- Không - nàng th́ thào đáp lại - em chờ đợi anh thôi.
Thế nhưng nàng vừa dứt lời Kevin đă cảm thấy cơ thể nàng bỗng
run lên bần bật, hơi nóng bốc lên hừng hực phủ lấy người anh,
rồi nàng rên lên: - Kevin!
Phản ứng của nàng lập tức kích thích anh, và khi nàng ḥa điệu
với anh, anh không thể kiềm chế được ḿnh nữa. Anh hổn hển thốt
lên.
- Ôi lạy Chúa, Nell, anh ra thôi. Ô. Nell! Nell!
Nàng nằm trong ṿng tay anh, mái tóc vàng x̣a lên ngực anh, hai
mắt nhắm lại, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn.
Kevin nh́n nàng, miệng khẽ hé cười. Mỗi lần sau khi làm t́nh với
nàng xong anh lại cảm thấy khoan khoái như chính khi đang làm
t́nh với nàng vậy. Anh thỏa măn dễ chịu như nàng và luôn luôn
thấy êm ái khi có nàng bên cạnh. Có lẽ v́ anh đă biết nàng từ
khi nàng mới 17. Cũng như em gái Rosie của anh, người bạn thân
của nàng, nay nàng đă 31 rồi, nhưng trông nàng c̣n trẻ hơn tuổi
nhiều, chỉ như mới đôi mươi, dáng người thanh mảnh, da dẻ non
nớt, mặt không hề có một nếp nhăn.
Nell Jeffrey đă trở thành rất quan trọng cho anh, và bất kỳ khi
nào ở với nàng anh cũng đều cảm thấy ḿnh mới mẻ ra. Hằng ngày,
thành phố yêu cầu đ̣i hỏi anh một ít, nhưng khi anh ở bên cạnh
Nell, nàng lại cố t́m cách lôi kéo anh trở lại với nàng, hay là
anh cảm thấy như thế. Nói tóm lại, nàng đă cầm chân anh lại
được.
Sau một thời gian ngắn, Nell đă hớp hồn của Kevin, và mỗi khi
anh ở bên nàng, nỗi đau đớn trong anh tan biến đi đâu mất, vết
thương ḷng và nỗi buồn phiền về Sunny mờ nhạt đi. Dù sao th́
cũng nên xem Sunny như đă chết rồi, hoàn cảnh khủng khiếp của cô
ta xét ra chẳng khác ǵ người đă chết, mà c̣n người ở đời th́
phải sống chứ, phải không? Có lẽ anh đă ư thức được vấn đề này
trong năm vừa qua, nhất là từ khi Nell đóng một vai tṛ quan
trọng trong đời anh .
Độ này anh ít nghĩ đến Sunny, cũng đă 6 năm trôi qua rồi c̣n ǵ.
Ngoài ra, trong 9 tháng qua, anh cũng bắt đầu bớt đi thăm cô ta,
mà đây chính là ư kiến của Elena, em gái Sunny, chứ không phải ư
anh. Vào một buổi chiều Chủ nhật, Elena đă nói với anh ở bệnh
viện tâm thần rằng, nếu anh đừng đến nhiều quá chắc Sunny sẽ đỡ
hơn, v́ mỗi lần anh đến cô ấy lại có vẻ rối loạn nhiều hơn. H́nh
như trong tâm tư bệnh hoạn của Sunny, cô ta vẫn mơ nàng nhớ hai
người đă từng yêu nhau, và chính v́ thế mà cô ta đâm ra rối
loạn. Ít ra th́ Elena đă nói với anh hôm ấy như thế.
Cuối cùng, cách đây ba tháng, anh thôi không đến New Haven nữa.
Gia đ́nh cô ta h́nh như cũng hài ḷng khi thấy anh quyết định
như thế, mà anh cũng dễ chịu hơn.
Nhưng thỉnh thoảng Kevin phân vân không biết anh có phải là một
kẻ khốn nạn, là kẻ phủi trách nhiệm không. Khi anh nói ư nghĩ
này với Nell, nàng liền nhất quyết cho rằng anh làm thế không
những đứng đắn mà anh phải hành động như thế thôi.
- Anh không thể giúp cô ấy ǵ được, Nell đă nói.
- Bây giờ chỉ c̣n việc phải làm là xát muối vào vết thương.
Không những thế, cô ấy lại c̣n là con hải âu đeo quanh cổ anh,
là gánh nặng trên vai anh. Anh phải để cho Sunny yên - phải thả
cô ta ra mà sống. Lạy Chúa, anh chỉ có một cuộc đời để sống. -
Những ḷi mạnh mẽ của nàng đă giúp anh, và gần đây anh cảm thấy
anh đă cất được gánh nặng trên người. Nell đă nói đúng, Sunny dă
thuộc về quá khứ, anh phải quên quá khứ để hướng đến tương lai.
Anh nhớ Sunny khi họ đang c̣n nhỏ, mới vào tuổi mới lớn. Anh
thấy nhớ nhung những năm trước khi cô ta trở thành kẻ nghiện
ngập ma túy. Anh công nhận bây giờ anh cảm thấy sung sướng hơn
những năm về trước. Thật có phần anh phải cám ơn cô bạn Nell này
mới đúng.
Kevin úp mặt vào tóc nàng. Mái tóc mềm mại êm ái ngát thơm mùi
hoa chanh, như mùi thơm trên da thịt nàng. Anh hít vào thật sâu
mùi thơm trên người nàng; mùi thơm đă làm tan biến mùi thối tha
của thành phố cứ phảng phất bên mũi anh.
Nell đă trở thành một phần quan trọng trong đời anh, anh nghĩ
nếu không có nàng anh không biết đời ḿnh sẽ ra sao. Nhưng nghĩ
đến chuyện bỗng nhiên hai người yêu nhau rất nhanh cách đây một
năm, sau khi đă quen biết nhau suốt 14 năm trời, anh lại thấy
thật kỳ lạ.
Gavin đă đến New York vào tháng 10 năm ngoái để gặp Nell bàn
chuyện làm ăn. Anh ấy trên đường đi Luân Đôn họp bàn về chuyện
làm bộ phim Người tạo ra Vua, bộ phim mà cuối cùng anh đă
xoay xở thực hiện thành công. Người bạn cũ gọi điện thoại đến
Kevin, mời anh đến ăn tối với hai người bạn nữa, và v́ đang được
nghỉ mấy ngày, nên anh đến được với bạn bè cũ. Đă hơn một năm
rồi, anh không gặp người nào hết, và đêm ấy là một đêm tuyệt
vời, họ cười đùa vui vẻ, cùng nhớ lại chuyện cũ, nhắc lại vô vàn
chuyện đáng thương đáng nhớ.
Họ ăn ở pḥng của Gavin tại khách sạn Garlyle, khi anh và Nell
ra về, khi ấy đă quá nửa đêm, anh khăng khăng đ̣i đưa nàng về
nhà. Mặc dù đêm ấy trời lạnh, nhung hai người vẫn đi bộ về căn
hộ của nàng, và khi hai người đến ṭa cao ốc nằm trên đại lộ
Công viên, nơi nàng ở, nàng mời anh vào nhà uống rượu trước khi
đi ngủ.
Trong khi nàng rót đầy hai ly Remy Martin, anh quẹt diêm đốt ḷ
sưởi lên, rồi hai người ngồi xuống uống rượu cô-nhắc lâu năm
trên ghế trường kỷ tâm sự chuyện đời, chuyện hiện tại và chuyện
quá khứ.
Chuyện qua rồi nhưng anh vẫn không nhớ xảy ra như thế nào. Anh
chỉ nhớ bỗng nhiên nàng nằm trong ṿng tay anh, anh hôn nàng, và
nàng hôn lại anh say sưa. Rồi hai người ân ái, làm t́nh cuồng
nhiệt ngay trên trường kỷ trước ḷ sưởi đang cháy bập bùng.
Đêm ấy là tối thứ bảy, và v́ được nghỉ, cho nên anh có thể hưởng
đợt nghỉ cuối tuần cùng nàng. Thoải mái trong căn nhà xinh đẹp,
ấm áp, tiện nghi, hai người quên hết thế giới hàng ngày họ sống,
quên hết những khổ đau, lo lắng suốt 48 giờ liền.
Trong suốt thời gian nghỉ cuối tuần, có lúc hai người nhắc đến
Mikey, người đă biến mất vào năm trước đó. Mọi người đều lấy làm
bối rối trước sự biến mất một cách bí mật của anh ta, nhất là
Nell. Sau khi mối t́nh đầu thời niên thiếu của hai người chấm
dứt, họ vẫn duy tŕ t́nh bạn mật thiết, sống thân nhau suốt
nhiều năm sau đó, tin cẩn nhau như đôi bạn tri âm.
Đêm đầu tiên nàng và Kevin làm t́nh hôm ấy, Nell đă nói với anh,
một trong những lư do khiến nàng quan tâm về Mikey, là nàng
không hiểu lư do tại sao anh ta bỏ New York ra đi mà không hề
nói cho nàng biết một lời, hay là cho biết anh ta đi đâu.
Điều Kevin nghĩ đến mà chưa nói được vào đêm ấy, là có lẽ Mikey
không có dịp để nói cho nàng hay đấy thôi. Thực không ai biết
chuyện ǵ đă xảy đến cho anh ấy, thậm chí Mikey không cho người
bạn cùng pḥng biết nữa. Anh ta lặng lẽ biến mất.
Kevin thường nghĩ rằng, có thể Mikey là nạn nhân của một tṛ
chơi xấu. Là một cảnh sát ch́m, anh quá thừa biết đến những bảng
thống kê đáng sợ: hàng năm có đến hàng trăm ngàn người Mỹ mất
tích không để lại dấu vết. Ít người được t́m ra hay là biết được
chỗ để cứu họ. Danh sách nạn nhân mất tích trong pḥng làm việc
của anh dài khủng khiếp.
Nell cựa ḿnh trong ṿng tay anh.
Kevin nh́n nàng.
Nàng mở mắt nh́n lại anh, nh́n vào cặp mắt đăm chiêu của anh:
- Mặt anh trông nghiêm trang đến khiếp, Kevin của em! Có ǵ làm
cho anh lo lắng phải không?
Mặc dù giữa hai người không có điều ǵ giấu giếm nhau, giữa họ
chỉ có sự chân thật và ngay thẳng, nhưng lúc này anh không muốn
nói đến Mikey. Không đúng lúc. Cho nên anh đáp:
- Anh đang nghĩ đến chúng ta, Nell à, chúng ta đă gặp nhau một
năm trời rồi. Thế mà không ai biết hết.
- Chắc có lẽ Neil O connor biết, nàng nói, rồi cười.
- Anh có nói cho anh ta nghe về chuyện thân mật và yêu đương của
chúng ta.
- Anh không nói ǵ cho Gavin biết à?
- Năm này anh chưa gặp anh ấy, trừ mấy hôm anh ở Luân Đôn dự
buổi quay phim. Vả lại, chắc em biết anh không phải là kẻ ba
hoa. Mà anh cũng biết em không tâm sự ǵ với Rosie, nếu không
th́ chắc cô ấy đă nói rồi.
- Em không biết tại sao em không nói cho cô ấy biết, Kevin à,
tại sao chúng ta lại giữ kín chuyện chúng ta yêu nhau? - Nell
nhích vào sát anh hơn, quàng hai tay quanh người anh, ôm chặt
lấy anh. Một hồi sau, nàng nói thêm: - Em định sẽ nói cho cô ấy
hay. Chúng em, là bạn thân mà.
- Anh nghĩ khi biết chúng ta yêu nhau, thế nào cô ấy cũng vui
mừng lắm.
- Ồ, đúng đấy, cô ấy sẽ bằng ḷng cho mà xem! - Nell thốt lên,
ngẩng đầu ra sau, nh́n anh tinh nghịch. - Em cam đoan như thế
đấy, anh yêu à! Cô ấy sẽ hoan hô chúng ta cho mà xem, thật đấy.
- Khi nào th́ cô ấy từ L.A về lại?
- Lạy Chúa ḷng lành, anh Kevin, đêm qua cô ấy ra đi mà không
nói ǵ hết. Nhưng em tin cô ấy sẽ trở về với em.
- Em nói thế nghĩa là sao.
- Em sẽ đi Bờ Tây..
- Khi nào? - Anh cắt ngang lời nàng, giọng có phần gay gắt, mắt
nh́n nàng có vẻ kinh ngạc.
- Vào thứ ba hay thứ tư.
- Thế mà anh đă xin phép nghỉ một tuần trước khi chuyển qua làm
ở pḥng trinh sát tội phạm. Anh hy vọng được vui chơi với em
trong thời gian này, cưng à.
Nell cắn môi, vẻ mặt buồn buồn.
- Ước ǵ em biết trước nhỉ, Kevin, được thế th́ tuyệt biết mấy.
Nhung bây giờ đă sản sinh công việc cả rồi, rất khó mà thay đổi
kế hoạch cho được. Em có kế hoạch gặp Gavin, anh ấy từ Luân Đôn
bay đến LA. vào thứ hai, và ở đấy một tuần. Mà em lại có nhiều
buổi họp sẽ được tổ chức với nhiều khách hàng khác nữa.
- Anh hiểu rồi.
- Em thật tiếc, rất tiếc. Mà này, em có ư hay như thế này này!
Tại sao anh không đi qua Bờ Tây? Tuyệt vời lắm, một tuần đoàn tụ
như ngày nào, em với anh và Rosie với Gavin. - Mặt nàng sáng lên
khi nói ư này, rồi nàng hớn hở thốt lên: - Ô này, bằng ḷng đi,
Kevin? Bằng ḷng đi anh, nói đi.
Anh ngần ngừ.
- Thật anh không biết. - Anh bỏ lửng câu nói, không biết nói ǵ
nữa, ḷng phân vân không biết nên nhận hay không.
Nell ngồi dậy, hôn đùa lên mũi anh rồi bước ra khỏi giường, vào
pḥng tắm. Đến ngưỡng cửa, nàng nói:
- Đấy suy nghĩ đi.
- Anh suy nghĩ rồi. Tốt hơn là anh không nên đi.
- Tại sao thế
- Tại v́ em sẽ bận bịu suốt ngày, c̣n anh chẳng biết làm ǵ, lạc
lơng. Mà ở đây th́ anh c̣n nhiều việc phải làm, Nelly à. Em biết
đấy, không có anh, nhiều người trong cơ quan sẽ lảng tránh công
việc.
Nàng gật đầu, đóng cửa pḥng tắm.
Một lát sau, nàng bước ra, người khoác chiếc áo dài bông và mang
theo một cái khác nữa. Này, anh mặc cái áo này vào rồi chúng ta
đi ăn. Thức ăn đang nấu ở dưới bếp.
- Ḱa em, anh định dẫn em đi ăn ở ngoài đấy.
Nàng cười toe toét:
- Anh làm ơn cho phép em trổ tài nội trợ với chứ. Em đă hầm thịt
gà khi năy rồi. Anh nhớ là thịt đă hầm trên ḷ lâu rồi, em hy
vọng thịt không cháy. Nếu không th́ em sẽ để cho anh dẫn em đến
quán bán thịt băm viên ở địa phương hay là ăn trứng đánh với sữa
rồi.
Anh đi theo nàng ra khỏi pḥng ngủ, kéo áo khoác ngoài cho chặt
vào người, cười nói với nàng:
- Anh không nói quá, Nelly. Nhưng anh không chê một ly rượu vang
đâu.
o0o
Thịt hầm thật ngon, hai người ngồi ở bàn trong bếp, vừa uống
rượu vang hảo hạng Beaujolai Village, chai rượu Kevin đă mở hồi
năy.
Một lát sau, anh đưa ly rượu vang đỏ lên chúc nàng:
- Ai ngờ cô Nell nhỏ của tôi lại trở thành nhà doanh nghiệp đại
tài có thế lực lớn trong một nghề sáng giá - đi khắp nơi và điều
hành công ty quốc tế riêng của ḿnh.
- Em ngờ - nàng đáp, nháy mắt với anh, mắt long lanh sung sướng.
Anh cười tươi tắn chào mừng nàng:
- Anh rất tự hào về em, và tự hào về Rosie nữa.
- Anh nên tự hào về em gái anh, Nell nói nho nhỏ, giọng chuyển
sang trang nghiêm. - áo quần cô ấy tạo mẫu cho bộ phim “Người
tạo ra Vua" thật quá tuyệt diệu. Anh sẽ hết sức kinh ngạc
cho mà xem. - Anh cứ đợi xem phim rồi sẽ biết. Cô ấy sẽ đoạt một
giải Oscar nữa trong một tương lai không xa.
- Thật sao! Tuyệt nhỉ! Cô ấy có nói cho anh biết về bộ phim sắp
đến của Gavin. Có phải cô ấy sẽ làm cho bộ phim này?
- Em không biết. - Nell nhún nhẹ một bên vai, lắc đầu - Anh ấy
không nói ǵ với cô ấy hay với em hết. Có lẽ anh ấy chưa chắc
chắn. Anh nên nhớ là khi anh ấy đă quyết định làm cái ǵ th́ ảnh
chắc thành công lớn mới làm.
- Chắc anh đă hiểu lầm cô ấy rồi. Anh nghe v́ thế mà cô ấy đi
Los Angeles.
- Không hẳn thế. Cô ấy đi gặp Garry Mashall. Để thảo luận các
nhân vật sắp đến của ông ta. Đấy là một vở kịch lăng mạn hiện
đại. Ông ta rất hâm mộ mẫu mă y trang của cô ấy.
- Anh thấy ông ấy làm thế là đúng, Kevin nói. - Này em, một
người đạo diễn những vở kịch vĩ đại như các vở Beaches
(Băi biển) và Pretty Woman (Người phụ nữ đẹp) có lẽ đáng
cho ta hợp tác làm ăn, cho nên anh hy vọng Rosie hợp tác được
với ông. Anh nghĩ nếu không, cô ấy quả thật là điên. - Anh uống
một ngụm rượu vang rồi nói tiếp. - Hai người định ở đấy bao lâu?
- Vài ngày, một tuần là tối đa. C̣n tùy vào Johnny Fortune nữa.
- Ồ, Kevin nh́n nàng ḍ hỏi.
- Anh ta và em sẽ họp bàn về buổi ḥa nhạc của anh ấy ở New York
vào mùa xuân sắp đến hay là vào mùa hè. Sẽ tổ chúc lại ở vườn
Quảng trường Madison. Anh ấy và em có nhiều việc phải làm cho
xong.
- Nelly, em đă làm cho anh ta thành ngôi sao vĩ đại.
Nàng lắc đầu.
- Không phải đâu. Kev. Anh ta tự thân trở thành vĩ đại. Nhờ
giọng của anh ta, nhờ vóc dáng, nhờ nét duyên dáng và nhờ phương
pháp anh ta làm cho phụ nữ ngây ngất.
Kevin có vẻ thích thú, sau một lát, anh nói:
- Em và Rosie quả thật giống nhau. Không ai muốn nh́n nhận nhờ
ḿnh mà kẻ khác trở thành vĩ đại. Em hăy tin anh đi, có lẽ em đă
giúp anh ta trở thành minh tinh.
- Anh yêu ơi, anh đă có thiên kiến rồi!
- Anh ta có vẻ bí mật lắm, phải không?
- Ai? Johnny à? Không đâu. - Nàng cau mày. - Anh nói bí mật là
có ư ǵ?
- Anh ta từ đâu không biết hiện ra, cho ra đời hai cuộn băng
nhạc, gây sóng gió cho phụ nữ, thế là nổi tiếng. Rồi em nhảy
vào, quảng cáo cho anh ta, và hầu như em đưa anh ta lên hàng
siêu sao liền. Không, siêu siêu sao mới đúng.
- Giá ǵ được dễ dàng như anh nói. Phức tạp gay go lắm. Johnny
làm việc cho các khách sạn nhỏ ở Vegas và Atlantic City nhiều
năm trời, đó là không kể đến nhiều hộp đêm đấy. Thực vậy, anh ấy
làm việc đến phờ người. Anh ta làm ở Los Angeles, Chicago,
Boston, New Jersey, Philadelphia, New York, và năm này sang năm
khác trong những nơi mà người ta gọi là câu lạc bộ, nhưng nhếch
nhác lắm, và anh biết không, Johnny hát ở những nơi ấy đấy.
- Theo em nói, th́ người Mỹ chắc đă xếp anh với Julio.
Nell bật cười rồi lắc đầu.
- Không so được. Chỉ có một Julio Iglesias độc nhất vô nhị. C̣n
đây là một siêu siêu sao thực sự. Anh ta lại c̣n là người rất dễ
thương em chưa từng gặp. Riêng về Johnny Fortune, em thấy trong
anh ta có h́nh ảnh người này một ít, người kia một ít. Perry
Como, Vic Damone, Little Ole, Blues Eyes và cả Julio. Cho nên v́
thế mà mọi người đều yêu Johnny - anh ta nhắc khán giả nhớ đến
giọng hát của các nghệ sĩ này. - Kevin cười khúc khích.
- Không có ai giống em hết, Nell à. Lập trường của em rất kiên
định, trước sau như một nhưng có điều anh tin chắc là Johnny sẽ
rất khoái khi nghe em nói như thế này về xuất xứ của anh ta.
- Đúng, anh ta rất khoái. Nhưng tất nhiên là anh ta có tài đặc
biệt trong phong cách riêng của ḿnh, anh ấy là một ca sĩ dân ca
có giọng cao tuyệt vời thập niên 90.
- Em sáng tạo cụm từ đấy nhé.
- Đúng, em sáng tạo - nàng đốp lại, nghiêng người tới trước, hôn
lên má anh. - Ít ra em cũng nhận thấy thế, Kev à.
Chương 9
Ngôi nhà tọa lạc trên một sườn đồi cao,
cây cối um tùm ở vùng Benedict Canyon, nh́n xuống Bel-Air.
Đây là một ngôi nhà cổ, xây dựng từ thập niên 30 và thời
Holywood đang vào lúc cực thịnh. Mặc dù kiểu mẫu lấy từ thời
thuộc địa Tây Ban Nha, nhưng nội thất th́ đă canh tân lại theo
kiểu nhũng năm 1950 do một nhà sản xuất phim danh tiếng cùng bà
vợ minh tinh điện ảnh. Họ mang vào ngôi nhà xây theo kiểu trải
rộng êm ả này một khiếu thẩm mỹ độc đáo thêm vào các khung pa-nô
gỗ đẹp đẽ, những ḷ sưởi xinh xắn và những khung cửa sổ rộng từ
nền nhà đến trần, dùng cảnh vật bề ngoài như một phần trang trí
trong nhà.
Những hành lang bao quanh nhà rợp bóng mát, những khu vườn đầy
hoa với tượng điêu khắc và ṿi nước phun, c̣n có hồ bơi là những
yếu tố phụ thêm làm tăng vẻ đẹp của khu nhà.
Đối với Johnny Fortune, ngôi nhà trên đồi, như anh thường gọi
thế, là một nơi kỳ diệu, và anh yêu ngôi nhà hơn bất cứ đồ vật
ǵ khác, ngoại trừ cây đàn ghi ta mà cậu anh cho khi anh c̣n bé.
Ngôi nhà có nét riêng biệt rất khác những nhà khác, trông rất
lịch sự, và hoàn toàn không có vẻ kiểu cách. Pḥng ốc trong nhà
thoáng đăng cân đối trông rất đẹp, mát mẻ và sáng sủa, pḥng nào
cũng có ḷ sưởi xinh xắn - ngay trong phần nhà có hồ tắm cũng có
một ḷ sưởi.
Điều quan trọng nhất là ngôi nhà tuy đă được tân trang vào thập
niên 50, nhưng nó vẫn không mất đi nét đẹp xưa. Ngôi nhà vẫn giữ
nét tinh tế của kiểu mẫu từ thời nhà sản xuất phim và vợ ông ta
tạo ra. Tất cả những ǵ họ đă làm ra đều có vẻ mỹ thuật hoàn
hảo, những người chủ về sau đă tế nhị không thay đổi ǵ ở phần
nội thất xinh đẹp cũng như phần ngoài.
Bất kỳ khi nào anh ở tại ngôi nhà trên đồi, Johnny cũng cảm thấy
lâng lâng sảng khoái; có thể nói anh cảm thấy hoàn toàn hạnh
phúc. Nhiều yếu tố làm cho anh có cảm giác ngôi nhà đă xinh đẹp,
c̣n ấm cúng và sang trọng, nó có một lịch sử tuyệt vời, nhiều
chủ nhân trước là những nhân vật danh tiếng và quan trọng, kể cả
Greta Garbo đă có một thời ở đây. Và, góp vào phần lớn lao những
yếu tố làm cho Johnny hạnh phúc, phải kể đến uy tín của người ở
trong ngôi nhà này, đây là điều làm cho anh hết sức thỏa măn.
Johnny không bao giờ nghĩ là anh lại được ở trong một ngôi nhà
như nhà này, ngay cả trong những giấc mơ đẹp nhất cũng không có
được, và khi nhớ đến những ngày mới vào đời, anh lại càng không
bao giờ tin được chuyện này.
Johnny Fortune chào đời năm 1950 với tên là Gianni Fortunano,
lớn lên trên những đường phố đông đúc ở vùng Hạ Manhattan, c̣n
nhà của anh là một căn hộ chật chội tối tăm ở đường Mulberry,
anh sống ở đây với ông cậu và người mợ, Vito và Angelina
Carmillo.
Cha anh, Roberto Fotunano. Anh không bao giờ biết mẹ anh, bà
Gina, anh chỉ nhớ lờ mờ. Sau khi người mẹ chết đi, lúc ấy anh
mới 5 thôi, cậu Vito, em trai của mẹ anh, trở thành cả cha lẫn
mẹ anh cho đến khi anh được 15 tuổi. Khi ấy anh phải bỏ học, và
anh biết anh sẽ không bao giờ vào đại học được.
Và thế là đường phố ở New York trở thành trường đại học của anh,
đồng thời cũng là trường mẫu giáo của anh. Mới bước vào tuổi
thiếu niên, anh đă phải t́m cách mưu sinh, phải học khôn ngoài
đường, phải luôn luôn lo lắng cảnh giác, phải đề pḥng mọi người
và mọi thứ xảy ra quanh ḿnh.
Nhưng Johnny không phải là một thằng nhóc đường phố điển h́nh,
khôn ranh mất dạy, miệng mồm táo tợn và thái độ hung hăng, chú
ta cũng không phải là tên du côn dữ dằn nguy hiểm, luôn luôn gây
rối hay làm mất trật tự trị an. Cậu Vito của chú bé đă canh
chừng chú.
Johnny lại c̣n may mắn là có tài đặc biệt, cái tài làm cho anh
khác xa với những chú nhóc đường phố khác, đă đưa anh ra khỏi
cuộc sống b́nh thường, và nhờ thế, anh khỏi hư hỏng. Cái tài ấy
là giọng ca. Giọng ca của anh du dương êm ái, trong veo làm nức
ḷng người, khiến cho bạn đồng nghiệp của cậu anh và các bạn
trai đều thích nghe, mê nghe kinh khủng, mỗi khi anh hát xong,
họ hoan hô nhiệt liệt và thưởng tiền cho anh một cách rộng răi
vô cùng.
Mọi người đều tuyệt đối nói với Johnny rằng anh hát như một
thiên thần. Cậu Vito nói, giọng anh là món quà Chúa ban, và anh
phải trân trọng món quà ấy phải cám ơn Chúa về món quà ấy. Anh
nghe theo lời cậu anh.
Có lúc chàng trai Gianni định lấy biệt hiệu là Johnny Thiên
thần, phỏng theo bài ca nổi tiếng có nhan đề như thế. Nhưng cuối
cùng anh lấy tên Johnny. May mắn, anh đă Anh hóa họ của ḿnh,
với hy vọng điềm may sẽ đến. Mà té ra điềm may đến thật, mặc dù
Johnny đă phải mất nhiều năm trời may mắn mới hoàn toàn đến với
anh.
Bây giờ là đêm tháng 11 lạnh lẽo, anh cố quên đi quá khứ Johnny
đang nghĩ về tương lai - nói chính xác là năm sắp đến. Với anh
th́ tuồng như năm 1992 đă biến mất trước khi nó bắt đầu, với
những chuyến lưu diễn ḥa nhạc ở nước ngoài đă lên kế hoạch rồi,
cộng thêm những đợt thu băng dài ngày vào bộ đĩa mới, do ông
quản lư của anh đă làm hợp đồng với hăng ghi băng ở New York
rồi. Sau lễ Giáng sinh, anh không c̣n th́ giờ rảnh rỗi dành cho
ḿnh nữa, mà hai tháng sắp đến coi như đă xong.
Johnny thấy buồn v́ càng thành công bao nhiêu, anh lại ít có th́
giờ cho ḿnh bấy nhiêu. Nhưng anh thích làm việc hết ḿnh, làm
việc đến mệt mỏi, quá sức hơn là nhàn nhă, không giao tiếp bên
ngoài hay là nghĩ đến đời tư, mà anh th́ giàu và danh tiếng. Anh
hoàn thành tốt đẹp nhung việc anh vạch ra, anh đạt được các thứ
anh muốn ...
Thở dài nhè nhẹ, Johnny mỉm cười châm biếm, anh lướt mấy ngón
tay dài, thon đẹp lên phím chiếc đàn pianô lớn hiệu Steinway,
chơi bài anh ưa thích nhất, bài hát mà anh đă xem như bài ruột
từ lâu. Đó là bài You and Me, We Wanted It All (Em và anh, Ta
muốn hết thảy) lời và nhạc của Carol Bayer và
Peter Allen.
Bỗng anh dừng chơi, từ từ quay người trên ghế và ngồi yên lặng
nh́n ra pḥng khách. Anh đưa mắt nh́n quanh. Như mọi khi, anh
không thể nào không ngắm, mặc dù đă sống ở ngôi nhà trên đồi
được bốn năm rồi, và vẫn sung sướng khi ngắm nh́n, chiêm ngưỡng
pḥng khách này...
Một số đồ đạc trong pḥng khiến anh thích ngắm nh́n kinh khủng.
Những thứ anh thích ngắm nh́n kinh khủng này là bộ tách sưu tập
mà anh đă tậu được từ khi dọn đến ở đây vào năm 1987.
Các pḥng Johnny đang ngắm thật đẹp, hầu hết được trang trí rất
hài ḥa duyên dáng. Nổi bật lên hết là màu kem ḥa lẫn màu gỗ
thẩm, cùng với màu sặc sỡ từ các tác phẩm hội họa, các b́a sách,
và số hoa mới cắt rực rỡ cắm trong các b́nh và tô thủy tinh.
Một tấm thảm màu kem nhạt trải trên nền nhà đánh bóng màu xám
giữa pḥng trước ḷ sưởi, hai chiếc ghế nệm dài màu kem, nệm dày
và rộng răi sang trọng, kê đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn
thấp xưa của Trung Quốc bằng gỗ đào hoa chạm trổ. Những chiếc
ghế nệm kiểu Pháp thời Vua Louis XV, bọc lụa màu kem có sọc, kê
hai bên ḷ sưởi, và nhiều chiếc bàn xưa b́nh thường, cùng một
chiếc bàn dài có h́nh nhỏ do Brancusi chạm trổ và một độc b́nh
bằng đá ba-san màu đen cắm hoa. Tất cả đều đắm ḿnh trong ánh
sáng êm dịu của những ngọn đèn bằng sứ có chụp lụa.
Nhưng chính những bức tranh mới gợi sự chú ư và ưa nh́n - bức
phong cảnh Sisley treo trên ḷ sưởi, những bức tranh của Rouault
và Cézanne treo trên tường ở đằng xa, và hai bức xưa nhất của
Van Gogh treo trên tường sau chiếc đàn piano.
Căn pḥng hoàn toàn mỹ thuật. Anh không sáng tạo nên căn pḥng
này, mà cũng không sáng tạo nên nơi nào trong nhà hết, thật vậy.
Chính là do bàn tay của Nell, với sự giúp sức của một nhà thiết
kế nội thất, Nell t́m ra ngôi nhà, đi mời người thiết kế, rồi
tạo ra khung cảnh trạng thái và chính vùng chung quanh rất đặc
biệt đă ngấm vào, ảnh hưởng đến căn pḥng.
Mỗi vật Johnny nh́n vào đều có dấu vết của Nell ở đấy v́ nàng đă
cùng với anh chọn lựa các vật ấy. Toàn bộ ngôi nhà đều mang màu
sắc thẩm mỹ của Nell, nhưng anh không cần, không lưu ư đến; anh
yêu khiếu thẩm mỹ của nàng. Quả vậy, anh lấy khiếu thẩm mỹ của
nàng làm khiếu thẩm mỹ của ḿnh.
Johnny lấy làm sung sướng, bây giờ anh có thể biết được cái ǵ
là tuyệt đẹp và cái ǵ là hạ cấp. Anh đă biết đánh giá cái ǵ có
chất lượng và kiểu mẫu nào đẹp, không những chỉ trong hội họa và
đồ gỗ thôi, mà trong bất cứ cái ǵ, và anh tự hào về kiến thúc
mà anh mới tạo được này.
Ngay cả áo quần anh mặc cũng được thay đổi kể từ khi Nell trở
thành thành viên trong nhóm cùng anh làm việc. Anh thích bề
ngoài của ḿnh độ sau này - nghiêm trang hơn và ăn mặc đẹp hơn
trước nhiều. Nell đă tạo anh thành h́nh ảnh mới.
Johnny đứng lên, đi qua căn pḥng và đứng xây lưng vào ḷ sưởi,
công nhận rằng trước khi gặp Nell Jeffrey anh chỉ rành có một
việc, đó là âm nhạc. Và mọi người đều chấp nhận khiếu âm nhạc
của anh quá hoàn hảo. Anh không bao giờ vấp váp sai lầm trong âm
nhạc.
Việc anh không rành về hội họa và đồ cổ không đáng ngạc nhiên
chút nào hết. Nói tóm lại là anh không tiếp xúc nhiều với các
thứ ấy. Mợ Angelina treo đầy căn hộ nhỏ xíu ở đường Mulberry
những bức tranh hoa ḥe hoa sói về Đức Chúa Jésus và các vị
Thánh, những thập tự giá và tượng thạch cao về tôn giáo với màu
sắc kỳ quái. Sau khi mợ ấy chết đi, cậu Vito không đụng đến các
thứ ấy, có lẽ cậu quá thương yêu và kính nể bà vợ đă quá cố.
Khi Johnny rời khỏi căn nhà nhỏ nơi anh và ông cậu đă ở, anh
sống lang bạt nhiều năm trời, tá túc trong những khách sạn rẻ
tiền hay những khách sạn ḷe loẹt ở Hollywood, Vegas, Atlantic
City và Manhattan, và những nơi này không phải là những nơi lư
tưởng cho anh học hỏi về hội họa và những thứ quí giá.
Johnny cười một ḿnh khi đi qua pḥng khách ra ngoài tiền sảnh
rộng thênh thang, đi vào pḥng ăn. Anh đang nghĩ đến cậu Vito,
anh biết nếu cậu anh thấy được ngôi nhà lịch sự này, thế nào cậu
cũng cao chạy xa bay, đến một khách sạn rẻ tiền gần nhất để khỏi
ngượng ngập lúng túng.
Cách đây bốn năm, khi anh dọn ra miền biển lần đầu, anh có mời
cậu Vito đến chơi một chuyến, nhưng ông già từ chối. Anh không
ép cậu anh mà cũng không mời cậu lần sau đến. Cậu anh không
thích hợp với nơi này, chỉ đơn giản là v́ ngôi nhà chắc sẽ làm
cho ông không được thoải mái, và Johnny th́ không muốn thấy cậu
anh bực bội. Cậu Vito có thể không phải là người cậu ruột tuyệt
vời lắm, nhưng ông ấy đă làm hết khả năng ḿnh, và Johnny biết
rơ ông già luôn luôn thương yêu anh như con, đứa con mà ông
không bao giờ có.
Johnny đứng trên ngưỡng cửa pḥng ăn nh́n vào, pḥng trang hoàng
những màu mát mắt, màu mơ chín và màu kem, điểm một ít màu đỏ
tươi mâm xôi. Pḥng trưng bày giản dị, một cái bàn ăn xưa bằng
gỗ thủy tùng từ miền Nam nước Pháp, kê quanh là những chiếc ghế
có lưng dựa cao bằng gỗ anh đào chạm trổ. Một cái tủ lớn thật
trang nhă và một tủ chè, cũng làm bằng gỗ anh đào, kê sát vào
tường, c̣n những bức tranh do nhà họa sĩ màu nước người Anh vẽ,
ngài William Russell Flint, th́ treo trên tủ chè.
Đêm nay cái bàn ăn bằng gỗ lên nước lấp lánh cùng đồ dùng bằng
bạc của Anh, đồ sành sứ và thủy tinh tuyệt xảo nhất. Những đóa
hồng nở rộ màu rượu sâm banh tỏa hương thơm ngào ngạt cắm đầy
chiếc tô bằng bạc để giữa bốn cái chân đèn bằng bạc cắm đèn cầy
màu kem, hai bên để hai cái chân đĩa lớn chất đầy trái cây tráng
miệng.
Trên bàn, để ba bộ đồ ăn, khi nh́n vào, Johnny cảm thấy ḷng
buồn bực. Nếu đêm nay mà Nell đến một ḿnh như dự kiến ban đầu
của anh, th́ chắc anh cảm thấy thích thú hơn. Đằng này, nàng lại
đem theo một người bạn nữa. Có nhiều chuyện anh muốn nói với
nàng, không chỉ những chuyện theo kế hoạch dành cho năm sắp đến
mà thôi, cho nên có thêm một người lạ nữa, thế nào anh cũng phải
dè dặt không nói hết - Ít ra cũng không thoải mái nói được.
Bây giờ nghĩ đến chuyện sẽ gặp người bạn của Nell, anh lại thấy
ḷng mất vui. Nhưng hôm qua vào lúc ăn trưa, anh đă đồng ư mang
theo một người bạn, ấy chính là lỗi của anh. Trước mắt, anh
không thể làm ǵ thay đổi được.
Quay người rời khỏi ngưỡng cửa, Johnny đi qua tiền sảnh rộng
mênh mông, nhẹ nhàng bước lên thang lầu để đến pḥng ngủ, anh
bước từng hai cấp một. Giống những pḥng ở tầng dưới, pḥng ngủ
rộng răi, đầy ánh sáng, một khung cửa sổ lắp kính khổng lồ chạy
từ trần nhà xuống đến nền nhà, biến cảnh sầm uất bên ngoài thành
một bộ phận của cảnh trí trong nhà.
Gian pḥng được trang hoàng đồ đạc xưa mộc mạc của Pháp làm bằng
gỗ anh đào và bằng các thứ gỗ quí khác, đồ đạc được sơn màu sắc
giống màu ở các pḥng tầng dưới. Màu kem, màu cà phê sữa, màu
vàng bơ lẫn lộn với màu vàng nhạt và màu hồng, tất cả đều bắt
nguồn từ màu trên tấm thảm Aubusson đẹp đẽ trải trên nền nhà,
nguồn cảm hứng cho các màu sắc khắp pḥng ngủ.
Johnny cởi chiếc quần dzin màu xanh, chiếc áo thun và đôi giày
đế mềm bằng da lộn màu nâu ra, anh vào pḥng tắm để tắm dưới ṿi
sen. Mấy phút sau, anh bước ra khỏi pḥng tắm, lấy khăn tắm vấn
quanh người, rồi đưa tay lấy cái khăn nhỏ hơn để lau tóc.
Johnny Fortune đă 38 tuổi. Người anh thanh mảnh, dẻo dai và khỏe
khoắn. Anh bơi lội nhiều, khi nào tiện anh lại đến pḥng thể
dục, và giữ ǵn cách ăn uống. Vóc dáng anh cân đối, mặt nhạy
cảm, rất chóng biểu lộ vẻ mệt mỏi ra ngoài, và khi anh mệt mỏi,
trông anh có vẻ già hơn tuổi rất nhiều.
Sau khi đă dùng máy sấy sấy khô mái tóc nâu ngả vàng, anh chải
tóc ra sau, đứng sát vào gương, nhăn mặt khi nh́n thấy bóng
ḿnh. Những vết trác táng đêm qua hiện ra rơ ràng trên mặt anh.
Những vết tím nhạt hiện ra dưới hai mắt như những vết bầm lờ mờ,
trông anh như kẻ thiếu ngủ. Mà anh thiếu ngủ thật. Đấy là lần
đầu tiên trong nhiều năm qua, anh đă ngu ngốc uống quá chén anh
uống quá nhiều rượu vang đỏ trong bữa ăn tối với người bạn,
Harry Paloma ở nhà hàng La Dolce Vita tại Little Santa Monica.
Thậm chí anh c̣n ngu ngốc hơn nữa là mang một cô vô công rồi
nghề về pḥng khách sạn rồi ngủ với cô ả, cô này cứ lẽo đẽo theo
anh về căn hộ anh đang giữ thường xuyên ở khách sạn. Anh không
bao giờ mang gái về ngôi nhà này. Ngôi nhà là chốn thiêng liêng.
Cho nên anh đă thuê một pḥng dài hạn ở khách sạn; chính nơi đây
anh làm t́nh với những phụ nữ gặp gỡ ngoài đường, nhưng gần đây,
chuyện này xảy ra không mấy thường xuyên. Đêm qua anh đă khôn
ngoan khi hành lạc, tốt dấy, anh nhớ vào phút thót, anh đă mang
bao cao su vào, Gordy Lanahan, người điều hành công việc cho anh
vừa mới chết v́ bệnh AIDS, bệnh nguy hiểm đến tánh mạng này là
một bóng ma thường xuyên ám ảnh anh.
Cất cái khăn tắm đi, Johnny băng qua pḥng ngủ, vào pḥng trang
điểm rộng lớn cạnh đấy. Pḥng này cũng có kích cỡ lớn bằng pḥng
ngủ; pḥng trang điểm kê đầy giá móc áo quần đắt tiền, do các
thợ may danh tiếng ở Luân Đôn, Paris và La Mă cắt may; những
chiếc tủ cửa toàn bằng mi-ca trong suốt chứa nhiều áo sơ mi hảo
hạng, với áo ấm tay dài bằng len, lụa và ca-sơ-mia cùng áo tṛng
đầu. Những đôi giày da tốt nhất đánh xi láng bóng và nhiều đôi
bằng da lộn sắp trên các giá ở bên dưới những bộ com-lê và áo
vét thể thao, những chiếc cà vạt bằng lụa treo trên những giá
nhỏ hơn kê sát vào một bức tường.
Một lát sau, Johnny lục trong số áo quần thường mặc, anh chọn
một chiếc quần màu xám thẫm b́nh thường và một cái áo gió đen
bằng ca-sơ-mia, một sơ mi bằng voan Thụy Sĩ màu xanh nhạt và một
chiếc ca vạt bằng lụa xanh. Anh mặc nhanh áo quần vào, rồi mang
một đôi giày da đen và t́m một khăn lụa nhét vào túi áo trên
ngực.
Xong xuôi, Johnny mau mắn đi nhanh xuống thang lầu sợ Nell
Jeffrey đến bất chợt.
o0o
|