Sau Tấm Màn Nhung  -  Mỹ Hạnh Pages Previous  1  2  3   
Bao giờ ta được sống cho ta ? Sẽ không bao giờ. Bởi ta là con của Xuyên Sơn, ta sẽ mang bộ mặt hănh tiến, lạnh lùng này suốt cuộc đời ta để bảo vệ những ǵ cha ta một đời tạo dựng. Ta không muốn, nhưng ta làm sao có thể từ bỏ giàu sang, danh vọng, uy quyền ? Nguyệt Quỳnh ơi ! Thôi hăy tận hưởng đừng trốn chạy.

- Nguyệt Quỳnh ! - Hắn thô bạo hơn, táo tợn hơn, vừa t́m kiếm, phiêu lưu, vừa nghiến ngầm rền rĩ -
 

Em là con mèo phù thủy, đă mê hoặc được tôi. Nói đi. Nói em muốn tôi đi.

Nàng không nói, đôi tay trần vụt đưa lên quấn vào cổ hắn, rướn người, t́m môi hắn. Hắn có một giây sững sờ rồi ngất ngây đón nhận. Nàng hôn hắn. Ối trời ! Nồng nàn, cháy bỏng, điên dại. Cả hai lăn trên sàn gỗ, lăn khắp, cho niềm ham muốn dâng trào không kiềm hăm. Căn nhà như run lên trong cơn băo t́nh khốc liệt.

- Có một lần, ba em trong cơn say đă nói, em giống má nhất ở tính rất đa t́nh mà cũng rất vô t́nh.

- Ba em nói đúng - Hắn nằm sấp, chống tay lên cằm, nh́n nàng qua ánh đèn ngủ mờ ảo, chưa nguội đam mê.

Cái nh́n của hắn lại khiến nàng cay sống mũi, muốn ách x́. Nàng gh́m được, vừa hổ thẹn, vừa sung sướng. Bất giác, nàng đưa tay kéo tấm chăn bông cao chút nữa.

Hắn cười bằng cả mắt môi, dí môi sát tai nàng :

- Nói thật đi tiểu thư. V́ sao cô nh́n tôi là nhảy mũi ?

- Không có - Nàng chối phăng, giả đ̣ dằn dỗi - Muốn nghe kể chuyện không ?

- Muốn - Hắn lại hôn nàng, măi mới dứt ra được.

Nàng thở hào hển, lại ách x́.

- Anh mới đúng là tên cướp chết tiệt.

- Anh cướp ǵ của em ? - Hắn cà rỡn.

- Cướp thứ ǵ th́ anh tự hiểu lấy.

Nàng lăn ra muốn ngồi lên và buột miệng: Ối ! Nàng nhăn mặt gh́m nén. Hắn nghe đau theo cơn đau đời con gái của nàng. Nằm sát lại nàng, hắn th́ thầm âu yếm :

- Nằm trong tay anh, anh hứa em sẽ được ngủ giấc b́nh yên nhất trong đời.

Hắn để nàng gối đầu lên ngực, ôm nàng bằng cả đôi tay và thân xác hắn, ru nàng ngủ bằng câu chuyện đời ḿnh.

- Phần đời anh giống cha em, bởi anh cũng không cha mẹ, thời thơ dại sống sót trong chiến tranh, nên chí cầu sống rất mănh liệt. Anh từng là tay đâm thuê chém mướn, từng là tay buôn lậu, đưa người vượt biên, không điều ǵ xấu mà ra tiền anh không làm, nhưng một điểm linh hồn anh c̣n tỏa sáng là nhờ h́nh bóng xa mờ của mẹ. Người ta nói, mẹ anh chết để cho anh sống, mẹ anh bị đạn nát người mà anh vẫn b́nh yên trong tay người giá lạnh, nên thời lăn lộn giang hồ anh có ba điều không dám. Một là không tiếp tay phản quốc. Hai là không dính tới thuốc phiện. Ba là không buôn người. Thế rồi anh gặp người đó, anh ấy đă đánh thức phần lớn lương tâm anh tỉnh lại, cùng anh vạch một hướng tương lai để có Tứ Hải bây giờ. Đời anh, coi như không uổng phí v́ có em và anh ấy, Nguyệt Quỳnh ạ.

- C̣n em sống với má thuở nhỏ rất hạnh phúc, b́nh yên, vô tư. Tháng ngày ấy không c̣n từ ngày gặp ba em. Em luôn khoác cho ḿnh một bộ mặt khác để xứng đáng là con gái nhà họ Diệp. Niềm vui lớn nhất từ đó là mỗi khi về thăm má. Nhưng rồi má cũng thay đổi, nhất là khi ba cưới Nhă Trúc.

Hắn chú ư điều này.

- Em nói má em không c̣n yêu ba em mà ?

- Phải. Nếu không, sao lại từ chối ổng chớ ? Nhưng đúng là má thay đổi từ đó, nhất là sau đợt về Cần Thơ.

- Em chưa kể anh nghe về bên ngoại của em.

- Em không biết ǵ hết. Cả ba và má đều không muốn nhắc lại. Duy nhất có lần ấy, khi biết má về lại quê sau mấy chục năm, em hỏi ngoại, bà nói: "bị chết lâu rồi".

- Chết v́ chuyện ǵ ? Sao lại là "bị chết" ?

- Em cũng lạ v́ cách dùng từ của má em. Bà có hơi ngập ngừng khi nói và từ đó không hề nhắc lại, c̣n cấm em không được nói với ba.

Giọng nàng ríu lại:

- Em chưa hề về quê ngoại, cũng chưa gặp ngoại lần nào. Nhưng thôi, nói chuyện ấy làm ǵ, điều đáng nói nhất là... đêm nay em yêu, được yêu và được sống cho ḿnh trọn vẹn. Em không hối tiếc, không hề hối tiếc đâu. T́nh yêu của em... em...

Nàng ngủ say rồi, mặt úp vào lồng ngực rộng của hắn, tay choàng ôm ngang bờ hông hắn. Nàng ngủ giấc b́nh yên trong đời, môi hé cười với hạnh phúc.

Hắn không dám động đậy, sợ nàng thức giấc, chỉ đưa mắt nh́n xuống và dùng tay với t́m chiếc quần jean, ṃ lấy máy phone, bấm số gọi :

- Toàn hả ? Anh đây. Ngay bây giờ chú mày giao ở đó cho thằng Thạch, xuống thế chỗ cho thằng Hoàn.

- Nó đi đâu ?

- Đừng hỏi. Anh sẽ gọi cho nó. Thôi nghe.

Hắn gọi cuộc khác, nói vắn tắt:

- Em biết tối nay anh trực nên làm phiền. Em muốn có hồ sơ về gia đ́nh bà Nguyệt Quế ở Cần Thơ. Nhờ anh giúp. Em sẽ cho thằng Hoàn về đó, có ǵ anh biểu nó chuyển về. Tạm biệt.

Hắn gọi cho Hoàn:

- Toàn xuống, em đi Cần Thơ ngay. T́m hiểu dư luận về gia đ́nh bà Nguyệt Quế. Anh Huấn sẽ gặp em. Bye.

Hắn thả máy, thở phào nh́n xuống. Nàng ngủ thật say, mái tóc phủ kín ngực hắn, mùi thơm da thịt sau ân ái càng tỏa hương nồng nàn. Hắn mê mẩn siết chặt miền da thịt đă là của hắn, thuộc về hắn với niềm hạnh phúc vô bờ, say tỉnh th́ thầm:

- T́nh yêu của anh.

o0o

Người đàn ông nhấp nháy đôi mắt, từ từ chậm răi đảo nh́n quanh những người đứng quanh ḿnh :

- Nguyệt.... Quỳnh ! - Ông khó khăn gọi nhỏ.

- Ba ! - Nàng mừng rỡ đến ngộp thở, a vào ôm lấy cha.

- Ơn Chúa ḷng lành, Người đă nghe thấu lời cầu xin của những con chiên ngoan đạo dưới chân người - Cha Vinh thốt lên lời tôn vinh Chúa, làm dấu thánh, dần lùi bước.

Những vệ sĩ vẫn ở vị trí cố định, trừ hai bác sĩ, hắn và Nguyệt Quỳnh.

- Ba ! Ba nghe rơ, thấy rơ con không ?

- Sao lại...  hỏi vậy.... con ? Đây là đâu ?

- Nơi an toàn nhất cho ba. Ba có nhớ số... 

- Ba muốn gặp...  ông... Thành.

- Chưa được đâu ba. Chú Thành đi đến đâu, đều bị theo dơi cả. Con sợ gặp ba sẽ nguy hiểm.

Người bệnh như cố hiểu điều ǵ xảy ra với ḿnh, ông ta nhắm mắt rồi mở ra, nói khó nhọc:

- Ba.... thấy...  mệt.

Viên bác sĩ trẻ lắc đầu khi thấy Quỳnh muốn hỏi, anh ta chích liền mũi thuốc vào tay bệnh nhân, ông Sơn thiếp ngủ ngay. Nguyệt Quỳnh nhíu mày :

- Sao anh...

- Cô Quỳnh ! Không nên làm trí óc ông ấy căng thẳng. Lần lần từng bước một, sẽ có kết quả tốt hơn.

- Tôi hiểu. - Quỳnh giấu vẻ thất vọng, nôn nóng.

Nàng ngồi măi tới lúc lên đèn mà ông Sơn vẫn ngủ. Việt đứng khoanh tay tựa vào tường, mắt lim dim, không nói ǵ, chỉ thỉnh thoảng nh́n đồng hồ. Nàng đứng lên nh́n Tố :

- Tôi phải về. Tố coi sóc giùm ba tôi nghe.

Tố đều tay xoa bóp chân ông Sơn, miệng nhoẻn cười :

- Chị Hai đừng lo. Em sẽ chăm sóc ba chị tốt, như chị chăm sóc cho...  đại ca em vậy.

- Nhiều lời !

Hắn gắt gỏng, mặt lạnh tanh khiến Tố rụt cổ không dám hó hé. Nàng đỏ mặt và có chút tức tối, đi nhanh ra khỏi nhà hầm. Hắn theo sát, chỉ dừng lại khi nghe Tố gọi.

- Đại ca !

Nàng cũng dừng lại, Tố tới gần, nói nhanh:

- Bảo vệ mang mă số 6 với số phone 0919... hôm nay gọi ra ngoài hai lần lúc 11 giờ và lúc 17 giờ. Bảo vệ số 2, số phone 09195... gọi sau hai giờ nói trên độ năm đến bảy phút.

- Cám ơn em.

- Là em mong đại ca lè lẹ cưới người ta thôi.

Tố chạy ù qua ngơ ngách rẽ vào toilette. Hắn liếc nh́n thấy nàng đỏ mặt th́ rùn vai, đưa tay vẻ bất lực:

- Em thấy đó. Chúng nó rất mê có một bà chị dâu, c̣n anh lại không nỡ nói thẳng ra rằng: "Đừng có mơ, người ta là lá ngọc cành vàng đó".

Nàng bặm môi, quay phắt, nện chân thật mạnh rời nhà hầm tu viện. Hắn đuổi kịp khi ra đến hàng hiên và khựng lại khi thấy nàng đứng nói chuyện với Châu Minh và Đếm. Nên hay không nên gặp ? Hắn suy nghĩ. Nếu bốn cuộc điện thoại kia gọi về cho họ Vơ, họ Tạ, nghĩa là họ đă biết ḿnh đang quan hệ với Nguyệt Quỳnh, vậy gặp hay không chẳng quan trọng ǵ.

Hắn móc phone gọi đi hai cuộc gọi, xong tiến ra ngoài. Đếm thấy hắn, tươi rói reo:

- Đại ca !

Hắn lầm ĺ nh́n Châu Minh lấm lét, nói với Đếm:

- Mày hết chỗ đi chơi sao đưa bồ vô nhà thờ ?

Châu Minh vọt miệng:

- Anh cũng đưa chị Quỳnh vô đây mà.

Con bé không biết ǵ sất, thằng em ḿnh đúng hàng cao thủ rồi. Hắn nói lửng lơ:

- Là tôi theo tới đây thôi. Cô thấy đó, Diệp tiểu thư thích làm chị dâu cô th́ phải.

Thấy hắn bớt ngầu x́, Châu Minh hớn hở khoe toẹt:

- Nếu chỉ có chút xíu thích anh Hai em, em đă không giới thiệu chỉ đến gara Tứ Hải. Tụi em chơi với nhau từ nhỏ, ǵ ở chỉ mà em không biết. Anh Đếm c̣n cá rằng, chỉ có đại ca mới hợp với chị Quỳnh.

Cả hắn và nàng bật ngửa. Th́ ra họ bị đôi t́nh nhân này cho vào xiếc. Hắn thích thú nheo mắt nh́n nàng, nàng bừng đỏ mặt, ngoảnh mặt đi, tức tối đe Châu Minh :

- Cô giỏi lắm. Từ nay đừng ḥng về Đà Lạt.

Đôi t́nh nhân hết hồn. Châu Minh níu tay Quỳnh:

- Là em nói giỡn thôi, chị đừng giận mà.

Hắn hớt lời, phớt tỉnh:

- Muốn Diệp tiểu thư hết giận, t́nh nguyện làm cầu Ô Thước, Châu Minh phải hứa hai điều.

- Mười điều em cũng hứa - Châu Minh quưnh quíu, giật tay Đếm.

Đếm choàng eo cô, th́ thầm:

- Đừng sợ. Đại ca "hù" thôi. Chỉ cần em OK là được.

Hắn ngoắc tay, Châu Minh riu ríu lại gần. Hắn nói nhỏ một hồi, Châu Minh gật đầu lia lịa, cười khúc khích:

- Em hiểu rồi. Tóm lại, trong thời t́nh như cây non bén chậu, không nên để người thứ ba phá đám, càng không nên để ba em thất vọng, khi biết vuột mất cô dâu vàng, đợi khi nào gạo nấu thành cơm...

- Giờ anh hiểu tại sao Vơ tiểu thư có học thức, xinh đẹp, giàu có lại quyết ḷng làm em dâu anh - Hắn đứng thẳng lưng, nói lớn - Em đúng là...  bá chấy.

Châu Minh nức ḷng, hởi dạ. Ǵ chớ chuyện t́nh yêu dứt khoát không miễn cưỡng. Anh Hai học rộng, tài cao, ǵ mà không hiểu ra.

Cô gái vui sướng tới gần Nguyệt Quỳnh, nắm tay giật giật, không thấy đại ca và Đếm trao đổi thật nhanh bằng ánh mắt, cái gật đầu. Hắn thở phào, nói lớn :

- Anh đưa Nguyệt Quỳnh về, hai đứa khỏi tiễn.

o0o

Đếm trố mắt lo ngại. Hắn lắc đầu trấn an, chỉ tay vào phone :
- Đă cho thằng Côn và thằng Thạch làm hộ pháp rồi.
Hắn lái xe ra khỏi nhà thờ, Nguyệt Quỳnh truy liền :
- Lúc năy anh nói ǵ với nhỏ Minh ?
- Những điều liên quan tới an toàn của cha con em.
- Anh không sợ... 
- Con nhỏ không biết ǵ đâu. Sáng mai, Đếm sẽ theo nó về Sài G̣n đến hết "chiến dịch".
Nàng bối rối sững sờ nh́n hắn. Th́ ra mỗi giây phút, mỗi con người cạnh hắn, đều được hắn xếp vào như một bàn cờ, mà hắn là người cầm quân. Chính v́ vậy, nửa tháng nay, cảm giác bất an trong nàng biến mất, bây giờ nàng hoàn toàn tin rằng, hắn thừa khả năng làm bất cứ điều ǵ.
Hắn cắt ngang điều suy nghĩ của nàng bằng câu nói đi tận vào gan ruột Diệp tiểu thư.
- Đừng vội tin một trăm phần trăm, như vậy không phải là Diệp tiểu thư đâu.
Nàng lại sực nhớ, đăm đăm đôi mắt.
- Hôm tuần trước, v́ sao anh lộ diện nói chuyện với Hiệu và anh nói ǵ với hắn ?
- Đây là chuyện khác, tôi không nói đâu, dù có liên quan đến em đó.
- Tại sao không nói ? - Nàng nằn ń.
Hắn liếm môi, nói lửng lơ đầy ẩn ư.
- V́ với tôi, bất cứ thứ ǵ cũng có giá cả.
Nàng nóng mặt, định nói, vụt gh́m lại. Bây giờ đâu phải lúc hỏi đến những điều riêng tư ấy. Nàng có trực giác nhanh và mạnh, c̣n là người đàn bà tinh tế trong đam mê và những đêm đam mê trong ṿng tay hắn, luôn luôn lưu lại trong nàng đủ để hiểu những ǵ hắn cho nàng, lấy được ở nàng hoàn toàn phát xuất từ tim óc. V́ sao hắn chối bỏ chân t́nh dành cho nàng bằng lời nói đầy tính con buôn đểu cáng? Rồi nàng sẽ có câu trả lời, c̣n hiện tại... 
Máy phone hắn reo, hắn đưa mắt nh́n xuống, rẽ một ṿng cua về hướng Diệp Mộc Trang. Hiểu ư, nàng cho tay vào túi quần hắn, lấy máy ra, kề vào tai hắn :
- Út Tỏa à ? Nói đi - Hắn ra hiệu biểu nàng nghe.
Nàng để vào tai, giọng Út Tỏa ríu rít :
- Đại ca ! Em kiểm tra rồi. Cả hai máy gọi về tổng đài công ty Trí Dũng. Nhưng để chắc ăn, em đă gọi anh Hoàn và anh Tiến, kiểm tra cuộc điện đàm. Có ǵ ảnh sẽ gọi cho đại ca. Chúc anh và chị Hai một đêm vui trọn vẹn.
- Nó nói ǵ ? - Hắn hỏi, thầm thích thú khi thấy nàng đỏ mặt.
Nàng thuật lại nội dung vẻ cảm kích, chỉ giấu câu sau cùng và nói :
- Th́ ra anh cho Tố giám sát tổ bảo an.
- Tổ từng làm nằm vùng với tụi buôn hàng trắng giúp anh phá nát cả đường dây mà không hề bị phát hiện. Có cô ấy bên ba em, tôi rất an tâm.
- Ngoài ra... 
- Ngoài ra...  Tố rất giỏi nhu đạo và là tay bắn súng cừ, phóng dao giỏi, chớ không đơn thuần là cô y tá tầm thường.
Nàng không có ǵ để nói trừ nỗi ấm ức. Thật ra, ta là người hạnh phúc v́ đă có Việt bên đời. Bỏ đi, Nguyệt Quỳnh. Hăy sống cho niềm vui hiện tại.
Nàng ngước nh́n lén hắn qua ánh đèn xe, ḷng dậy lên niềm khao khát được nằm trong ṿng tay hắn. Xe dừng ở cổng nhà mà nàng không hay biết. Hắn mở cửa xe, bước xuống ch́a tay. Như máy, nàng đưa chùm ch́a khóa, hắn mở rộng cửa, nàng xê qua ghế kia lái xe vào. Lúc trở ra, thấy hắn đứng vẻ như sẵn sàng ra về, liền nói :
- Anh vô nhà đi.
Hắn lừ đừ nh́n nàng :
- Lại muốn giao dịch à ?
Hắn kéo ập nàng vào ḿnh, hôn mê măi, đầy vẻ thèm khát không dứt, rồi bồng xốc nàng tuôn vào nhà. Ngay khi cánh cửa khép lại, hắn đă quấn chặt nàng. Cả hai tuôn trào đam mê cho nhau trên tấm thảm lót sàn, dai dẳng bất tận.
Và đàn bà bao giờ cũng là đàn bà, nàng hỏi ngay khi c̣n rời ră :
- Nói em nghe đi.
Hắn đau nhói lồng ngực. Đúng là con nhà họ Diệp, để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.
Nhưng lư trí hắn lại lên tiếng. Không đâu, là t́nh yêu đó, cô ta như mày thôi, luôn ngạo thị với cái tôi chính ḿnh. Không ai đi mua bán sự trong trắng một đời. Có đấy. Có những điều lớn hơn, là giàu sang, thế lực và cái chết. Đúng vậy. Nhưng như vậy, cô ta có thể bán cho Hiệu, cho Quyền chớ đâu đến lượt mày ? Hăy suy nghĩ đi "đại ca".
Hắn xoay người, luồn tay vào tóc nàng, dịu dàng :
- Anh nghĩ em sẽ bất ngờ đấy - Hắn kể nàng nghe và kết luận - Cũng khó trách Hiệu, anh chỉ thương Thảo. Cô ta cương quyết giữ đứa nhỏ, mà Hiệu th́ không bao giờ hiểu được Thảo yêu anh ta đến thế nào.
Nàng thừ người với bao ư tưởng trong đầu. Thương cô lễ tân dại khờ. Tức giận Hiệu và nghe tự ái đầy ḷng. Đàn bà là vậy đó, không yêu, nhưng kẻ theo đuổi bị người khác chinh phục, dù chỉ phút giây cũng nên chuyện rồi. Điều ấy khiến lửa đam mê nguội lạnh ở nàng.
Hắn thấy rơ, chỉ là ở chiều hướng khác. Hắn đau khổ vẫn che giấu, cười cợt với chút mỉa mai :
- Việc quái ǵ cô phải ghen tức ? Cô ngoắc tay là hắn như con cúm nhảy vào ḷng cô thôi. Lúc ấy, hai chọi một, nhà họ Vơ thua chắc, mà cô cũng chẳng cần ǵ đến tôi hay tổ bảo an.
Nàng không tức tối như mọi khi bị hắn chọc tức. Nàng ngẫm nghĩ, tư lự nói:
- Em nghĩ ra cách làm giảm áp lực một bên rồi. Nếu họ, ta cũng không chủ mưu cũng chẳng hại ǵ, nếu có, sự "đau khổ" của em, sẽ khiến hắn c̣n hy vọng, chùn tay.
- Màn kịch bị người chồng tương lai phản bội à ? Hay đấy. Nhưng sẽ chọc Thế Quyền trở mặt nhanh.
Cô nhổm lên, chiếc chăn tuột xuống, lộ phần ngực trần trắng ngần, khiến hắn ngẩn ngơ. Nàng vô tư, lắc đầu nói:
- Không đâu. Hắn sẽ nghĩ không c̣n đối thủ, nhất định chinh phục... 
- Nhưng cha hắn không phải là hắn, ông ta nhớ rất rơ thời hạn nào, tài sản kia thuộc về cô. Chỉ c̣n hai tuần thôi, tôi nghĩ chậm nhất một tuần nữa, khi có tin hoặc không có tin báo về, họ sẽ hành động.
- Mặc xác. Em cứ làm, không chừng giúp được Thảo.
Hắn vẫn nằm ngửa, nh́n nàng, không nói, tay kéo nhẹ tấm chăn phủ lên vai nàng. Chợt một tiếng động nhẹ khiến hắn ngồi phắt lên, ra hiệu cho nàng rồi nghiêng tai lắng nghe. Cái tai từng trải giang hồ giúp hắn biết có người đột nhập. Suy nghĩ nhanh, hắn th́ thào :
- Tắt hết thiết bị bảo an, dùng súng gây mê tự vệ.
- C̣n anh ? - Nàng căng người.
Hắn chụp chiếc áo khoác lên cho nàng :
- Không nên để ai biết ta quen nhau, nhưng đừng lo, tôi luôn ở bên em - Hắn ngưng ngang khi nghe tiếng x́ nhỏ.
Vói tay chụp áo quần tṛng đại vô người, lăn vội đến ngách cửa, chụp cái mặt nạ pḥng hơi độc, tṛng vào mặt nàng rồi lăn tiếp đến ngăn cửa dẫn vào toilette. Hắn ụp nguyên mặt xuống thau nước nín thở, tai dỏng lên, tập trung tinh thần lắng nghe, vụt mỉm cười đứng lên. Kẻ đột nhập đă nghiên cứu kỹ căn pḥng ngủ thiết kế bằng rèm của nàng, nên chỉ dùng hơi mê trong khuôn rèm, mà chừng ấy thôi không đủ ảnh hưởng đến hắn, chắc nàng thừa biết điều ấy để xử trí thế nào.
Hắn bước chân như mèo, nép sát lớp vách ngăn, nghiêng tai lắng nghe. Chỉ một người thôi, người ấy chui vào qua ô cửa kính sau rèm.
Hắn đi lần sát đến, nh́n qua khe rèm, thấy gă đàn ông không hề xa lạ đang quỳ bên nàng, nằm dă dượi trong tư thế thật hở hang, khêu gợi. Gă đàn ông nắm tay nàng hôn tha thiết, lẩm bẩm :
- Nguyệt Quỳnh ! Anh yêu em. V́ sao bỗng dưng em thay đổi, hờ hững với anh ? Em nhớ không ? Bao nhiêu kỷ niệm đẹp ở đêm Noel năm ấy, em đă hôn anh, cả đêm ấy với anh như là một thiên đường. Chẳng phải ta sắp là của nhau sao ? Nhưng em nói, dù em sống bên Tây vẫn coi trọng tiết trinh, em chỉ trao nó khi ta cưới nhau, nên anh nén ḷng chờ đợi. Giờ phải chăng em đă chọn Quyền ? Không. Anh không thể mất em, anh sợ mất em lắm Quỳnh. Hăy tha lỗi cho anh, v́ quá yêu em, anh mới làm thế.
Gă hấp tấp cho tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn lấp lánh, lấy luôn một miếng vải trong đó chụp vào môi Nguyệt Quỳnh. Gă lẩm bẩm :
- Xin lỗi. Căn nhà thoáng quá, anh sợ em tỉnh lại.
Gă cởi nhanh áo quần, lăn vào ôm nàng, hôn vồ vập, tay lần cởi chiếc áo ngủ ngắn cũn, mỏng toanh, mặt lần xuống...  Gă chợt nghe choáng váng rồi gục xuống bên nàng.
Hắn thở phào, chưa yên tâm, bắn một lần hơi mê vào mũi gă đàn ông. Xong, cho súng vào túi quần, đi lấy nước vỗ vào mặt nàng.
Hơi lạnh ướt sũng khiến nàng tỉnh dậy, nhổm lên nghiến răng vung tay tát mạnh vào gă đàn ông nằm mê không một manh áo quần. Hắn rùn vai, cười ruồi :
- Cho dù hắn không có ư định hiếp cô, nhưng thấy cô nằm kiểu ấy, hắn sẽ không nhịn nổi đâu. Sao không bắn ngay để hắn chụp thuốc mê lần nữa vậy ?
Nàng giận run, nói chẳng nên câu :
- Tôi muốn nghe hết điều hắn nói, không ngờ... 
- Công tử Hiệu chơi thuốc mê liên hoàn - Hắn nối lời, vươn vai đứng lên - Có máy ảnh chớ ?
- Anh định làm ǵ ?
- Thế cô định làm ǵ ?
Nàng nghiến răng trèo trẹo, ngoảnh mặt :
- Anh trói nó lại xong, mặc đồ giùm, tôi phải trả hận này.
- Ấy ấy ! - Hắn cười cợt - Không được. Hắn chưa làm ǵ cô mà. Nếu có cũng như lúc xưa, từng âu yếm nhau, từng cho nhau những đam mê.
- Anh im đi ! - Nàng giận run, chỉ tay - Cút đi !
Hắn thản nhiên nhưng không c̣n cười cợt :
- Chưa được. Và cô đừng nên trả đũa hắn kiểu đó, hắn nhục tất sinh hận, hai đối thủ liên kết, cô sẽ nguy hiểm. Tốt nhất, nên loại trừ một trong hai ra khỏi cuộc chơi này.
- Bằng cách nào ? - Nàng biết hắn nói đúng.
- Cái máy ảnh.
- Anh... 
- Chụp vài tấm, và sau đó là chuyện của tôi.
Nàng đi lấy máy, hắn móc phone cầm tay bấm số gọi xong, kéo lê Hiệu ra sàn ngoài. Trong năm phút, hắn làm xong mọi việc kể cả tṛng áo quần cho Hiệu. Móc luôn máy ảnh vào vai, hắn nh́n đồng hồ, nói :
- Đêm nay dài quá, tôi phải từ biệt em rồi. Có điều, tôi thấy em nên trả ơn tôi một cách thiết thực.
- Anh... 
Mắt hắn như có lửa, nh́n chằm vào mắt nàng. Nàng bước tới, nhón chân choàng tay ôm cổ hắn, môi t́m môi. Một nụ hôn dài, thô bạo đốt cháy nhau. Nàng càng dính vào hắn, gần như ngạt thở mới rời nhau. Nàng lại nhảy mũi, hắn cười ngạo mạn.
- Gă công tử này không nhắc đến cái nhảy mũi nào của em trong cuộc t́nh ngắn ngủi giữa em và hắn, thật tội nghiệp.
Hắn xốc Hiệu lên vai, thản nhiên ra cửa, nàng chạy theo. Hắn gắt, nhưng không thấy mặt nàng đỏ nhừ.
- Đóng chặt cửa và ngủ đi, thưa tiểu thư.
Hắn biến mất ra khỏi ngôi nhà gỗ, nhưng lại hiện diện trong ḷng nàng qua cửa đêm thao thức. Nàng đợi sáng bằng tâm trạng căng thẳng bồn chồn, lẩn khuất sự ngọt ngào men t́nh âm ỉ từ đêm.

o0o

Hai mái tóc bạc đối diện nhau qua bàn, họ từng đồng cam cộng khổ, từng chia sẻ giàu sang, quyền thế, giờ nh́n nhau như hai kẻ thù. Ông Tài quắc mắt, rít giọng :
- Tôi không làm, anh có bằng cớ ǵ ?
- Anh phải làm, nếu không, anh sẽ trắng tay. Người của tôi cho biết, đó là một cái bẫy, ảnh như Lưu Bang thôi, xưng đế hiệu, giết công thần. Nếu anh không tin, cứ đi với tôi đến đó.
- Tôi sẽ đưa cho anh - Ông Tài vuốt mặt, ông như già đi hàng chục tuổi - Nhưng không có đạn đâu, ảnh dù bất nghĩa, tôi không thể cạn t́nh - Ông Tài vụt cười khan, đứng lên bỏ đi, lảm nhảm - Cát bụi trở về cùng cát bụi thôi.
Nh́n ông đi khuất, ông Tần thở dài, lẩm bẩm :
- Tôi cũng có cần đạn đâu, miễn rằng ảnh chịu đưa tay cứu anh và tôi qua buổi khó khăn này.
Ngay sau đó, ở Đà Lạt, Việt nhận cú điện thoại. Nghe xong, hắn gọi lại nhiều cuộc khác, rồi ra xe với Tứ Hải, ra khỏi thành phố. Ở đoạn đường đèo vắng vẻ, hắn gặp nàng trên chiếc Nissan, nhưng không dừng lại, không chuyện tṛ. Hắn chạy bằng tốc độ không được cho phép. Sau đó, đến thẳng ghế đá bờ sông. Người chờ hắn là Hoàn. Hoàn ch́a tờ giấy, nói :
- Tất cả được xác minh, đại ca xem đi.
Hắn đọc, mày nhăn tít, thở dài. Hoàn lại đưa tờ giấy nữa, nói :
- Bản này em ghi tại...  là nhờ chú Huấn giúp. C̣n tin chính thức, chắc phải hai ngày sau.
Hắn đọc, mặt sa sầm, đứng lên :
- Hy vọng là Nhă Trúc biết phải làm ǵ.
- Là sao đại ca ?
- Trong thời hạn bảy ngày này, nếu tin từ Mỹ đưa về ông Sơn chết, có nghĩa là công cốc cho Tứ Hải và Nguyệt Quỳnh nghĩa là ổng bị khai tử dù chưa chết. Đúng không ?
- Giờ làm sao ?
- Chỉ hy vọng gia đ́nh Nhă Trúc giúp được.
Hắn lên xe, nh́n Hoàn :
- Tiếp tục nhiệm vụ đă chia, anh đi đây.
Đối diện nhà bà Nguyệt Quế có tiệm ăn khá sang dù nhỏ. Đếm chờ hắn ở đó, không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe hắn nói :
- Anh có việc gặp Châu Minh, chú mày ngồi đây đừng bỏ sót hành động ǵ của người trong ngôi nhà màu trắng kia, có ǵ cứ gọi báo anh. Khi Út Tỏa tới, chú mày về xưởng thiết kế Châu Minh và được tự do.
Đếm gật đầu, nói :
- Em mới thấy Nguyệt Quỳnh đi với Quyền.
Hắn không nói ǵ, đi ra xe. Năm giờ chiều, hắn đến Kim Môn. Mấy cô tiếp viên thấy hắn chào hỏi ríu rít. Hắn vuốt má cô này, vỗ mông cô kia, hôn má cô nọ, dẻo quẹo cái miệng, khen các cô đẹp nhặn xị, duy đôi mắt cứ lạnh tanh. Khi c̣n một ḿnh với cô kế toán, hắn mới hỏi :
- Hôm nay có người bao cả tầng nhà hàng ư ?
- Sao anh biết ? - Cô kế toán ngạc nhiên.
Hắn nhún vai, vẻ thờ ơ :
- Ǵ không biết, chắc khách sang mới lăng xăng vậy, lại c̣n toàn hoa hồng, định rải cả đường đi à ?
- Khách quen, anh biết tập đoàn Xuyên Sơn không ? Là con gái độc nhất ông giám đốc và con trai ông phó giám đốc, h́nh như kỷ niệm ǵ đó, lăng mạn lắm.
Rơ rồi. Hắn đứng lên, tửng tửng nói khi tới thang máy :
- Anh lên thăm bà chủ em, lâu quá thấy nhớ.
Cô kế toán cười tít mắt :
- Bả mừng phải biết. Coi như tụi em trúng số rồi.
Hắn ở trên đó đến tối, ngồi trong pḥng bà chủ nhà hàng Kim Môn, chăm chú nh́n vào màn h́nh camera.
Cô gái ngồi bên hắn trạc ngoài ba mươi, đẹp lộng lẫy trong bộ sườn xám Thượng Hải, điếu thuốc kẹp ở bàn tay đỏ chót móng sơn. Cô không hỏi ǵ hắn, chỉ thỉnh thoảng đưa cho hắn ly rượu hoặc miếng bánh ḿ kẹp jăm- bông, thỉnh thoảng sờ vào hắn, hôn hắn, để lại trên mặt hắn vết son môi.
Cho đến mười giờ đêm, hắn mới tắt màn h́nh đứng lên. Cô gái hỏi :
- Anh không nghỉ lại sao ?
- Anh phải về Đà Lạt ngay đêm nay.
- Theo cô ta ử - Cô ta chỉ vào màn h́nh đă tắt.
Hắn không trả lời, cúi hôn cô ta xong, bước đi. Cô ta nh́n theo buồn rũ. Biết sao được, anh ấy không bao giờ là của ta.
Hắn về đến Tứ Hải đúng hai giờ sáng, mặc nguyên bộ jean bụi đi đường, ngồi vào bàn, lấy giấy ra vẽ rồi xóa, rồi vẽ.
Điện thoại reo, hắn nghe tiếng nàng căng thẳng :
- Em đă từ chối.
Hắn điềm nhiên :
- Tôi biết. Chỉ ngạc nhiên tại sao giờ này em mới gọi, em từ chối và ra về lúc mười giờ kia mà.
- Sao anh biết ? - Nàng sửng sốt.
- Tôi có ở đó.
Nàng nói nhỏ lại :
- Em đang ở khách sạn, Quyền vừa mới về, anh đến đây đi.
- Không được.
- Tại sao ?
- Tôi đang ở Đà Lạt, và cô nên có mặt ở đây càng sớm càng tốt. Nhớ ghé thăm má cô trước khi về. Tạm biệt.
Hắn cắt máy, lên giường ngủ ngay.
Tờ mờ sáng, điện thoại cầm tay lẫn điện thoại bàn của hắn reo suốt. Khoảng mười giờ trưa, ở Tứ Hải tề tựu không sót một người.
Đếm nói đầu tiên :
- Châu Minh nói sáng nay ông Tần đi rất sớm, bằng chiếc Suny M230 màu trắng bốn chỗ, trên xe có người khách lạ. Quyền ngủ ở nhà trong t́nh trạng quá say.
Toàn nh́n Hoàn, Hoàn nói :
- Hôm qua ông Tài đến pḥng ông Tần nói chuyện nửa giờ đại ca biết rồi, nội dung em không kiểm tra được, nhưng sáng nay ông Tài về Đà Lạt sớm, đi một ḿnh.
Tiến sáu ngón đưa tay :
- Đêm qua, Quyền đưa chị Hai về khách sạn lúc hai mươi hai giờ mười lăm, hắn ra về lúc hai giờ sáng, say mèm. Nhân viên khách sạn phải lái xe giùm. Chị Hai về Đà Lạt trước em một giờ.
Bê nối lời :
- Ông Tần gặp luật sư Thành, khi ra về, vẻ mặt có vẻ tức giận, lúc ấy độ mười một giờ đêm.
Cô đưa thêm mảnh giấy nhỏ cho hắn.
- Tố báo về, cho đến chín giờ đêm nay, mọi việc diễn ra b́nh thường, cô Quỳnh đang ở đó, ông Sơn tỉnh lại nhưng không nói được ǵ.
Thạch, Côn lùn nh́n nhau. Thạch nói :
- Hiệu uống rượu từ bữa đó tới giờ, không giờ nào tỉnh. Thảo vẫn chăm sóc hắn chu đáo. Không ai ngờ hắn ở đó cả, dù người nhà hắn đi t́m suốt.
Hắn lẩm bẩm :
- Chứng tỏ hắn không liên quan.
Một người bước vào làm hắn sửng sốt :
- Út Tỏa ! Em... 
- Em theo bà Nguyệt Quế về đây có hai điều báo anh. Một là bà ấy đi có vẻ bí mật, lại có người thế thân trong nhà. Hai là khi đi, bà mặc đồ maseur như các sơ ở ḍng tu.
Một người nữa tiến vào, là Thảo. Cô nói gấp :
- Hiệu bỏ đi và gặp ông Tài, họ nói ǵ đó rồi căi nhau, ông Tài bỏ đi, Hiệu vụt khóc rồi chạy như điên. Tôi t́m ảnh không ra. Anh Việt ! Giúp tôi... 
Bê nhỏ x́ dài :
- Hạng đó cho nó chết. Đại ca đă trả thù, rửa nhục cho chị, sao chị c̣n quấn quưt?
Thảo ứa nước mắt :
- Ảnh nhục nhă lắm rồi, tôi thật không nỡ.
Hắn khoát tay :
- Cô về đi. Hắn không sao đâu. Tôi sẽ cho người đi t́m và nói cho hắn biết, h́nh và phim ảnh cô lấy lại hết rồi. Được chớ ?
- Cảm ơn anh - Mặt Thảo đầm đ́a nước mắt, chạy đi.
Nh́n theo cô, hắn lắc đầu rồi nói.
- Nào, chụm lại đây, lên kế hoạch đi, không c̣n thời gian nữa.
Rồi tất cả tản đi, hắn giữ Đếm lại :
- Mày được miễn để lo cho Châu Minh. Nhớ đó. Phải lo suốt đời, nếu cha nhỏ có bề ǵ.
Đếm buồn bă gật đầu.
Hắn liên tục nghe điện thoại, ra chỉ thị ngắn gọn và càng lúc càng căng thẳng qua nét mặt sa sầm tư lự. Nàng đến, giấu vẻ bồn chồn, hỏi :
- Đêm nay ư ?
- Có lẽ thế. Rất nhiều khách vào nhà thờ, toàn lạ mặt, một vài tên tiếp xúc với các cha ở tu viện.
- Là chú Tài hay chú Tần ?
Hắn lắc đầu :
- Không thể biết. Bởi cả hai đều có khả năng, bởi cả Tài và Tần hôm qua đều có giấy báo nợ ở ngân hàng ghi "Đă báo lần thứ ba", nghĩa là hết gia hạn được rồi, mà Vơ Thế Tần lại có cuộc nói chuyện riêng với Tài trong pḥng riêng của Tài khá lâu.
- Khốn nạn ! - nàng căm tức.
Hắn nh́n nàng kỳ lạ, đột nhiên nói :
- Có luật sư Thành trước khi về chớ ?
Mặt nàng cau có đến khó coi :
- Có.
- Ông ấy nói điều ǵ với cô ?
Nàng nh́n chăm hắn :
- Ông đă nói với anh à ?
Hắn gật đầu, nói chậm răi :
- Cô nghĩ sao về lời khuyên ấy ?
Nàng bật dậy :
- Không thể được. Xuyên Sơn là cơ nghiệp tâm huyết một đời của cha em, c̣n số tiền hai trăm tỷ kia... 
- Hai trăm tỷ ? - Hắn giật ḿnh.
Nàng gật đầu :
- Là tiền đen, tiền có được bằng sự hại người, em đă hứa với ba em không để lọt một đồng ra cho họ, bởi như vậy là đưa đường cho họ làm ăn bất chính trở lại.
- Làm sao em biết họ đi vào đường làm ăn bất chính ?
- V́ những cố gắng làm ăn chân chính bao năm qua đă thất bại hoàn toàn, họ không c̣n kiên nhẫn ở tuổi này, chỉ có con đường đó làm giàu nhanh.
- Đó là cách nghĩ của ba em thôi. Tại sao không cho họ một cơ hội ? Dù sao hơn 30 năm, họ cùng ba em vào sinh ra tử có nhau mà ?
Nàng nh́n chăm hắn, hỏi gằn :
- Thật ra anh muốn ǵ ? Có phải định hủy hoại giao kết không ? Nên nhớ, tôi là người thuê anh, không phải họ.
Đúng là tính cách nhà họ Diệp, hănh tiến, độc đoán, bất cận nhân t́nh. Hắn cố nín nhịn v́ lời nói của luật sư Thành. Nghiêm mặt, hắn nói :
- Cô nghe đây. Sẽ không mất thời gian để nghe lời khuyên một người. Lời khuyên đó phát xuất từ đạo lư làm người, từ hai chữ công bằng và chỉ cần cô nghe theo, sẽ tránh được một cục diện đầy máu và tiền lẫn thù hận.
Nét mặt hắn nghiêm trang lạnh lùng khiến nàng bối rối. Hắn như không phải là tên thợ sửa xe xuất thân từ giang hồ lâu nay nàng gặp mà như người thầy, người anh đang giáo huấn về đạo đức con người.
- Thôi được. Anh nói đi, tôi nghe.
- Trước nhất, cô nên biết, họ và ba cô từng là bạn làm ăn sinh tử, những ǵ ba cô nắm giữ hôm nay có công sức của họ đổ ra.
- Th́ đă có 20% cổ phần ở Xuyên Sơn.
- Nhưng công sức, mồ hôi của họ nhiều hơn thế và 20% không đủ giúp họ thoát nguy cơ phá sản.
- Đó là do họ không đủ tài.
- Đừng t́m lời ngụy biện. Vậy cô có tài ǵ hơn họ ? Cô có công sức ǵ hơn họ mà chiếm 60% tài sản ?
- V́ tôi là con của ba tôi.
- Đó, v́ lẽ đó mà họ uất ức. Suốt quăng đời trai trẻ, họ đem sinh mạng ra đánh đổi đồng tiền, giờ đến tuổi già, làm ăn thất bại, họ không cam chịu đói nghèo, muốn một lần đứng lên, nhưng ba cô đă không cho cơ hội đó. Con người ai cũng vị kỷ, con chó bị đuổi đến đường cùng, nhất định cắn càn. Ba cô v́ nghĩ đồng tiền ấy bất nghĩa, bất nhân, nên để làm việc thiện, nhưng sao không nghĩ họ cũng đang cần ḷng từ thiện của ba cô.
- Tóm lại, anh muốn ǵ, cứ nói thẳng.
- Tôi không muốn thấy máu đổ xuống v́ một điều không đáng. Và khi máu đổ xuống, th́ chỉ c̣n thù hận mà thôi. Tại sao cô không nghĩ chuyện thân càng thêm thân, đưa tay ra nâng đỡ họ, ḥa giải nỗi uất ức này, để từ nay mọi người đều hạnh phúc ?
- Tôi làm được điều đó sao ?
- Sao không được. Luật sư Thành từng đề cập với cô rồi mà. Đừng giả đ̣ ngây thơ nữa.
Nàng lắc đầu lia lịa :
- Tôi không thể giao Xuyên Sơn cho họ. Như vậy họ Diệp c̣n lại ǵ ? Tôi càng không đủ tài xây dựng một Xuyên Sơn khác. Vậy có khác nào một tay tôi phá nát cơ đồ họ Diệp ?
Hắn thở ra, trầm ngâm, vụt ngẩng lên :
- C̣n hai cách. Một là dùng tiền Xuyên Sơn trả nợ cho họ. Hai là thu mua công ty và trả lại nguyên chủ hoặc sát nhập vào thẳng Xuyên Sơn, chia cổ phần.
Hắn bật người lên :
- Điều này hay đó. Như vậy sẽ không ai mất ǵ và tất cả đồng ḷng phát triển Xuyên Sơn.
Nàng cười nhạt:

- Làm sao tôi hoặc ba tôi có thể tin vào một người bạn từng muốn giết chết ḿnh v́ tiền chớ ? Huống chi chuyện cùng bắt tay, sát cánh cả cuộc đời ở thương trường. Không thể được.

- Cô đừng vội trả lời. Cô c̣n có buổi chiều nay để suy nghĩ. Chẳng phải họ đă trung thành, đă tận tụy với ba cô hơn ba mươi năm rồi sao ?

Hắn nh́n cô, tia mắt sắc lạnh tối sầm. Cô có cảm giác nếu nói không bây giờ, cô sẽ mất tất cả. Nhắm mắt một thoáng, cô đứng lên:

- Sáu giờ chiều nay, em sẽ trả lời anh. Được chớ ?

Cô bước đi khi thấy hắn gật đầu, vụt đứng lại:

- Nếu em nói rằng không ?

Hắn nh́n ra bên ngoài khưng cửa:

- Tất cả đă sẵn sàng bảo vệ cho em, cho ba em hạ gục đối thủ, nhưng em thừa hiểu, khi em sống giữa cuộc đời, giữa danh vọng giàu sang th́ trong ḷng tôi, em đă chết.

Nàng rùng ḿnh nghe ngực thắt từng cơn đau, bước đi vội vă. Hắn nh́n theo, nén tiếng thở dài. Mấy ai từ bỏ được thế giới vàng, v́ người hy sinh, v́ người ơn đền, nghĩa trả ?

Hắn gọi cho luật sư Thành, nói vắn tắt:

- Tôi thất bại rồi.

o0o

Nàng ngồi lặng hàng giờ trong căn nhà gỗ, đắm ch́m trong hồi tưởng và sự lựa chọn. Chỉ cần một cú phone nói rằng, quyết định giao Xuyên Sơn coi như chia tài sản, th́ mọi việc đâu vào đấy, không một ai đánh mất nghĩa t́nh lẫn bạc tiền. Nhưng nếu ba nàng vẫn không nhớ được ǵ, hoặc tỉnh lại cương quyết không mở tài khoảng kia th́ sao ? Nhất định nàng sẽ mất ông và mất luôn mẹ. Bởi với mẹ, điều hạnh phúc duy nhất bà có được là nàng nắm trọn Xuyên Sơn, nắm trọn tài khoản kia.

Điện thoại reo, nàng mở máy nghe. Giọng nói ông Tài khiến nàng bừng tỉnh:

- Chú Tài đây, Nguyệt Quỳnh.

- Dạ, có việc ǵ không chú ?

Hơi ngập gnừng, rồi ông Tài hỏi:

- Cháu đă có quyết định ǵ về tài khoản kia ?

- Theo chú, cháu làm sao th́ hợp lư, hợp t́nh ?

- Chỉ cần gia đ́nh chú thoát được bế tắc tài chính, an hưởng tuổi gia, là tốt rồi.

- Có phải chú Tần cùng ư nghĩ với chú không ?

- Chú nghĩ vậy.

- Cháu đang suy nghĩ, sẽ gọi lại cho chú sau.

- Được. Chú chờ.

Nàng rời nhà, lái xe thẳng đến nhà thờ gặp ông Sơn. Ông vẫn vậy, có tỉnh táo hơn, nhưng không nhớ ǵ về các con số. Nguyệt Quỳnh điên giận và thấy ḿnh bất lực. Điều khoản chết tiệt ba cô đặt ra đă bít hết lối thoát trong t́nh huống này. Ông không hề nghĩ, có một ngày, ông sẽ quên những con số và nếu cô muốn ḥa b́nh, có thể cô trắng tay. Không bao giờ.

Cô đấm mạnh tay vào nhau. Nhất định ông Tài v́ sự nghiệp ḍng họ đă không từ thủ đoạn nào. Kể cả giật dây cho Hiệu dụng kế "gạo nấu thành cơm".

Phải gặp Việt báo tin này để Việt dùng Hiệu làm áp lực đối với ông Tài xem sao. Và tại sao ta không nghĩ đến chuyện thu mua để xác nhập cả ba công ty theo lời anh ấy đề nghị nhỉ ? Cần bàn với chú Thành điều này.

Dặn ḍ mọi người cẩn thận, nàng ra về, chẳng buồn quan tâm vài ánh mắt theo dơi ở góc nhà tu viện. Nàng ra xe, vừa lái, vừa gọi Việt đến Diệp Mộc Trang. Xe nàng đến nơi, xe hắn cũng vừa tới và cả hắn lẫn nàng bàng hoàng ngẩn ra khi thấy một chiếc taxi tấp sát vào, trên xe bước xuống một người đàn bà.

- Má ! - Nguyệt Quỳnh kêu lên - Sao má lên đây ?

- Người này là ai ? - Người mẹ không trả lời, hỏi lại.

Hắn đưa mắt ra hiệu, Nguyệt Quỳnh hiểu ư, nói trớ:

- Con gọi người ở gara về xem lại cái xe của ba. Anh kia ! Vô đi. Chiếc xe đă để ở nhà xe bên trái, ch́a khóa đây.

Hắn nhận ch́a khóa, đi thẳng ra sau. Nàng đưa mẹ vào nhà, mừng quưnh, thao thao:

- Má chịu về Đà Lạt, con vui lắm. Bao năm rồi, những ǵ đă qua bỏ hết đi má, chỉ cần má con ḿnh có nhau.

Gương mặt bà Nguyệt Quế không chút vui buồn, đều giọng nói:

- Má về đây v́ cần nhắc nhở con một điều. Tâm nguyện ba con là muốn t́m ra kẻ nào muốn giết ổng vào năm trước. Nếu con nghe theo lời khuyên của luật sư Thành, nghĩa là bí mật này măi măi thành bí mật bị chôn vùi và vô t́nh con để kẻ giết người bên ḿnh mà không biết bao giờ nó sẽ giết con, đoạt luôn Xuyên Sơn. Con hăy suy nghĩ đi.

- Sao... má biết ? - Nàng sững sờ.

Bà Nguyệt Quế lạnh lùng:

- Điều ǵ liên quan đến con, má đều biết.

- Nhưng con thấy như vậy hơi bất công với họ. Oán thù nên giải không nên buộc. Huống chi chuyện tai nạn xe của ba có thể là ngẫu nhiên. Pḥng bệnh hơn chữa bệnh. Con định dùng Xuyên Sơn thế chấp, thu mua và cho xáp nhập cả ba lại thành tập đoàn Xuyên Sơn. Như vậy mới công bằng với họ và giải tỏa được chuyện anh em v́ tiền mà tàn sát lẫn nhau.

- Không được. Con chỉ có quyền làm việc đó sau khi lật mặt kẻ muốn giết ba con. Con có thể tha cho nó, có thể cho nó những ǵ nó muốn, mới sinh ra động cơ giết người, nhưng tuyệt đối phải loại trừ nó ra khỏi Xuyên Sơn.

Nguyệt Quỳnh mệt mỏi bóp vần trán, nhắm nghiền mắt suy nghĩ. Má nói có lư, cần phải biết chính xác kẻ đó là ai, sau đó... 

Nàng ngẩng đầu lên:

- Được rồi. Con hứa với má.

- Tốt lắm.

Nụ cười hiếm hoi nở trên môi người mẹ, bà Nguyệt Quế đứng lên:

- Má muốn đi thăm ba con.

Giấu kinh ngạc, Quỳnh gật đầu. Từ khi ông Sơn bị tai nạn đến nay, bà Nguyệt Quế chỉ đến thăm tại nhà bác sĩ Khoa một lần duy nhất. Hôm nay nay má cô đă đem lại cho cô nhiều sự ngạc nhiên.

Có tiếng Việt từ ngoài vọng vào:

- Thưa cô, tôi đă kiểm tra, là sút dây b́nh điện. Tôi gắn lại xong rồi.

- Cám ơn. Anh cứ về, mai ghé lại thanh toán.

- Dạ, chào cô.

Việt ra xe, lao vút xuống đồi bằng một tay lái, tay kia móc phone bấm số, nét mặt đầy căng thẳng.

o0o

- Em không thể.

Đó là câu trả lời của nàng dành cho Việt lúc sáu giờ. Với ông Tài cũng thế.

Đêm đến, trong căn pḥng dưới tầng hầm nhà tu kín, mọi việc vẫn diễn ra b́nh thường, chỉ có thêm bà Quế.

Bà cùng Tố xoa bóp chân tay ông Sơn, nét mặt b́nh lặng không lộ chút vui buồn. Đêm đi qua... 

Ngày lại đến... 

Đă ba ngày đêm trôi qua, không có ǵ chứng tỏ có kẻ muốn tấn công vào nhà hầm. Chiều nay, Nguyệt Quỳnh đưa mẹ về Sài G̣n, xe rời bến, nàng c̣n dặn với theo:

- Về nhà gọi điện cho con, má đừng lo ǵ hết.

Nhưng nàng lo đến đứng ngồi không yên. C̣n hơn bốn mươi tám giờ nữa nàng chính thức được toàn quyền nắm giữ quỹ đen và linh cảm cho nàng biết, họ không dễ dàng buông tha nếu không đạt mục đích.

Nàng gọi cho Việt:

- T́nh h́nh ra sao ?

- B́nh thường.

- Anh chắc chớ ?

- Cho đến khi đối thủ hành động. - Hắn cắt máy.

Nàng tức điên mà đành chịu. Thăm cha đến tám giờ tối, nàng về nhà khóa cửa, kéo rèm, đặt ống nḥm nh́n măi về nơi có ngọn đèn nhấp nháy, nh́n măi.

Hắn đến, ló đầu lên ngay dưới cánh cửa nàng đứng, khiến nàng hoảng sợ muốn rú lên. Tay hắn bịt chặt miệng nàng, nói:

- Anh đây. Thay bộ đồ màu tối, đi với anh.

Nàng run một thoáng mới trấn tĩnh được, nhanh nhẹn tṛng chiếc quần jean đen, áo pull cùng màu, khoác áo gió có mũ trùm đầu chạy ra. Cả hai lên xe hắn, lao xuống đồi, nàng hỏi:

- Đến rồi ư ?

Hắn dừng xe dưới rặn thông non bên đường, quay nh́n nàng, nói:

- Em phải hứa rằng, thấy bất cứ điều ǵ cũng phải im lặng cho tới khi màn kịch kết thúc.

Nàng lặng lẽ gật đầu. Trừ cánh mũi phập phồng và bờ môi run, nàng không có vẻ ǵ sợ hăi.

Hắn thở dài, vụt ôm chặt nàng, nói:

- Đừng lo ǵ, sẽ như cơn ác mộng mà thôi.

Nàng th́ thầm :

- Hăy hôn em.

Hắn như nghiền nát nàng trong ṿng tay, rủ rỉ:

- Em chưa tắm, đúng không ?

- Sao anh biết ?

- Em như con chồn cái, xạ hương mê hoặc con mồi.

Hắn liếm môi nàng, ngẩng lên cười, lao xe đi. Hắn dừng xe cách tu viện không xa, đón hắn là Hoàn.

- Đại ca. Lúc 22 giờ 15, có một người đi vào tu viện qua cửa ngách nhà thờ. Lúc 22 giờ 25, Toàn điện ra nói bên trong vẫn b́nh thường. Họ đang ăn khuya. Lúc 22 giờ 30, Tố điện đă chia ca trực, mọi việc đều ổn.

Hắn nh́n đồng hồ. 22 giờ 40. Sắp bắt đầu rồi.

- Rút hết anh em áp vào nhà hầm. Không được có bất cứ hành động ǵ khi anh chưa gọi. Hiểu chưa ?

- Rơ.

- Ta đi thôi.

Hắn rời xe, kéo tay nàng, men theo hàng thông đến bờ tường tu viện, vào trong bằng cánh cửa để ngỏ, đột nhập vào nhà hầm bằng cầu thang chửa cháy. Đập vào mắt hắn là người bảo vệ đang ngồi ngay bậc thang, gục đầu.

Hắn đập nhẹ, người kia bất động. Nàng há miệng, bị hắn bịt chặt, rít:

- Im lặng.

Nàng run bần bật:

- Ba em...

- Không sao, đă có người lo.

Họ đi nhẹ như mèo, xuống hết thang cứu hỏa, lọt vào chỗ ông Sơn nằm, chỉ cách một bức ngăn gỗ che làm nơi Tố ngủ.

Tất cả im lặng như tờ, không một tiếng động. Cả hai qua khe hổng tấm ván, nh́n thấy ông Sơn nằm nghiêng trên giường, chăn đắp kín. Cạnh ông, Tố và một người không rơ mặt, đầu gục ở chân giường như đang ngủ, và ngay cả lỗ thông gió lẫn cửa ra vào, hai nhân viên bảo an đều ngồi gục đầu.

Có tiếng chân rón rén đi vào tận giường người bệnh. Người ấy nh́n quanh rồi cất tiếng:

- Anh Sơn!
Phải. Là ông Sơn và từ sau tấm vách ngăn nhảy ra hai người : Việt và Nguyệt Quỳnh. Tố nhảy tới hô to: Xong rồi. Bác sĩ Khoa ngồi lên, tất cả đồng giữ chặt bà Quế. Nguyệt Quỳnh gào lên :

- Má, ba ! Tại sao... tại sao....

Ông Sơn hoàn toàn tỉnh táo, bước khỏi giường, đứng đối diện bà Quế. Bà vùng vẫy bất lực trong tay Việt, nh́n ông rít lên căm hận :

- Th́ ra mày không bại hai chân, không mất trí, mày lại một lần nữa thoát sự trừng phạt của chúa.

Ông Sơn điềm tĩnh gật đầu :

- Đúng vậy. Một kẻ vào sinh ra tử như tôi, đâu dễ dàng chết lần thứ hai trong một âm mưu ? Tôi phải giả như thế, mới bắt được hung phạm chớ ?

Ông khoát tay, Việt hiểu ư thả bà Nguyệt Quế ra. Bà cung tay đứng trợn mắt nh́n ông Sơn, mắt rực lửa thù, rồi bà vụt gào lên:

- Mày giết tao đi. Giết luôn đi, để tao được về với cha mẹ tao, c̣n hơn sống mà như chết, bị dày ṿ trong đau khổ, hối hận, ghen hờn.

Một thoáng sửng sốt trong mắt ông Sơn, dường như hiểu ra, ông ôm đầu:

- Th́ ra bà cho rằng tôi giết chết cha mẹ bà, mới từ chối không về với tôi. Bà ghen với Nhă Trúc, cộng thêm hận thù, bà mới dựng lên một âm mưu để chúng tôi nghi ngờ nhau, chém giết nhau. Trời ơi ! Bà điên rồi. Tại sao có thể nghĩ rằng tôi làm được chuyện động trời như vậy chớ ? Phải. Tôi ghét họ v́ họ cản ngăn không cho bà lấy tôi, nhưng tôi biết họ đă sinh ra bà kia mà. Sao bà không nghĩ đến bàn tay tên dân biểu lưu manh đáng yêu kia đă làm vậy v́ vuột mất bà, con mồi béo bở với của hồi môn đầy ấp chớ ?

- Không bao giờ. Họ có con dâu khác, giàu hơn nhà tao. Mày nói đi, không phải mày là ai ?

- Là em.

Giọng nói từ sau vọng tới khiến tất cả giật ḿnh ngoảnh lại. Một người đàn ông giống hệt ông Sơn, chỉ hốc hác hơn, đi bên người phụ nữ đẹp, cao sang tiến tới. Sau lưng họ là đội bảo an và một người chỉ Tố và Việt biết rơ.

Người đàn ông đứng trước bà Quế, nét mặt nhăn rúm, ánh mắt mỏi mệt chất chứa nỗi dằn vặt, đau đớn.

- Là em. Thằng Sang, không phải ảnh.

Mọi người sửng sốt nh́n nhau, nh́n người phụ nữ xinh đẹp bước tới nắm tay ông Sơn, nói:

- Em và chú ấy nhận fax anh gọi về nên về ngay. Anh khỏe rồi, em mừng quá.

- Nhă Trúc ! Anh không gọi, fax có mật hiệu quy định không ? - Ông Sơn hỏi nhanh.

- Có - Việt trả lời - Người thảo nội dung là tôi, người chuyển đi là Huấn, trưởng ban h́nh sự kinh tế đối ngoại của tỉnh.

Ông Sang ôm ngực khẽ ho, mặt nhăn nhúm :

- Không có fax em cũng phải về, bởi em muốn được chết trên mảnh đất đă sinh ra em, dù khi sống.... em không cội nguồn, không tổ quốc.

Ông đưa tay chỉ vào bà Quế:

- Và cũng để trả món nợ em vay ngày trước với nhà họ Phạm Huỳnh. Chị Quế ! Hồi đó, em như dă thú vậy, anh Sơn bị người cha chị và ông dân biểu truy lùng, suốt mấy năm phải trốn ở vùng biên giới, đói khổ, bệnh tật suưt chết mấy lần. Em căm giận mới về đốt cháy kho vải, gởi thư cảnh cáo, bảo họ ngừng truy lùng, bằng không sẽ trả giá. Em không ngờ sức gió làm cháy lan cả khu, hai gia đ́nh chị tan nát, hối hận đă muộn màng. Chị Hai ! Chị cho em gọi một tiếng chị Hai, bởi em không c̣n sống bao lâu nữa, căn bệnh ung thư ở giai đoạn cuối cùng sẽ thay chị trả thù mà không sự trả thù nào khốc liệt hơn.

Bà Nguyệt Quế nh́n sững kẻ đă làm tan nát cả nhà bà. Nh́n măi rồi vụt cười như điên dại. Nguyệt Quỳnh nước mắt đầm đ́a, ôm lấy mẹ :

- Má ơi ! Đừng đau khổ nữa. Hăy thương con, hăy tha thứ cho con bao năm bỏ má ṿ vơ một ḿnh. Má ơi !

Việt và Tố tiến lại người đàn ông. Việt nh́n ông :

- Anh Huấn ! Cám ơn anh.

Huấn rùn vai:

- Tội ác chưa thành và kẻ gây tội năm xưa đang trả giá. Nơi đây không có việc của anh, giao lại cho chú mày.

Ông đưa tay, người bảo an chụp tay Bà Nguyệt Quế, đoạt liền khẩu súng ở túi áo chuyển qua. Ông đón lấy, mở nắp ổ đạn. Rỗng không. Ông nói không nh́n ai.

- Dù súng không có đạn vẫn là súng, loại hung khí cấm tuyệt đối sử dụng, ngoài những tổ chức có nhiệm vụ. Tôi tuyên bố tịch thu, chủ nhân về sở công an làm biên bản sau 24 giờ.

o0o

Năm ngày sau.

Hắn ngồi gác cả hai chân lên bàn làm việc của nàng, nh́n đồng hồ. Tên khách mũi lơ nào cầm chân nàng lâu vậy ḱa ? Nàng quên rằng c̣n bao nhiêu công việc phải làm sao ? Mà đầu giờ chiều nay phải có mặt ở thành phố rồi.

Cánh cửa bật mở, nàng đi như chạy vào trong, nở nụ cười mê hồn, tía lia:

- Em phải thay đồ và trang điểm lại. Anh chờ một tí.

Hắn ngắm nàng không nháy:

- Có cần không ? Em đẹp lắm rồi.

Nàng hôn phớt thật nhanh lên mũi hắn, thoát ṿng tay hắn, vào thẳng pḥng trong. Hắn nghe tiếng nước chảy, nhắm mắt lại, tưởng tượng nàng và hắn... 

- Anh ơi ! Đọc giùm em lịch chiều nay xem kịp không ?

- Ở đâu ?

- Ngay trên màn h́nh vi tính ấy.

Hắn đọc đủ cho nàng nghe.

- Mười ba giờ, họp tại Xuyên Sơn về việc trả đáo nợ ngân hàng cho công ty Kim Hoàn họ Tạ và công ty xe máy Thế Quyền. Mười bốn giờ 30 gặp luật sư Thành đến văn pḥng công ty Đại Châu Á, thương thảo hợp đồng Thế Kỷ. Mười sáu giờ, đến bệnh viện thăm chú Sang. Mười sáu giờ 30, ghé tu viện ḍng Chúa Cứu thế.

Hắn dừng lại, hỏi vọng vào:

- Nguyệt Quỳnh ! Má em không thay đổi ư định ư ? Có cần phải đi tu mới được cứu rỗi linh hồn ?

- Ư má đă quyết, ba và em không cản được, đành chịu thôi. Thật ra, bao năm qua, bà sống như nữ tu, chỉ chưa vào nhà chùa mà thôi. À, anh này ! Em xin lỗi Quyền rồi.

Hắn đọc tiếp:

- Mười tám giờ, đến nhà chú Tần bàn chuyện Châu Minh và Đếm. Mười tám giờ 45, đón Thảo ở Từ Dũ. Hiệu có cùng đi không em ?

- Không. Từ hôm Thảo đưa xấp h́nh đến nay, Hiệu về nhà trốn biệt. Nhưng anh có tin Hiệu bỏ mặc Thảo không ?

- T́nh yêu là thứ không thể cưỡng cầu. Hiệu không có lỗi, biết sao được - Hắn đọc tiếp - Mười chín giờ 30, đến Đệ Nhất Lầu dự tiệc chiêu đăi của công ty Xuyên Sơn. Hết.

- Anh đi cùng chứ ? Ba và d́ cùng mấy chú phục anh lắm.

Hắn làm thinh, lơ đăng bấm mouse. Màn h́nh nhảy liên tiếp, hắn nh́n sững ở tư liệu dừng lại trên màn h́nh, mắt lướt nhanh những ḍng chữ :

"Kế hoạch bẫy "gấu rừng". Một là mê hoặc bằng nhăn sắc. Hai là biến thành kẻ bảo vệ trung thành. Ba là lợi dụng hắn và Tứ Hải huynh đệ t́m thủ phạm. Bốn, mở buổi tiệc mừng và kết thúc tṛ chơi bằng cách đ̣i món nợ ngày trước cả vốn lẫn lời.

Lập xong phương án lúc 9 giờ 30 ngày 2 tháng 3 năm 1999.

Nguyệt Quỳnh".

Hắn đứng lên, đưa tay vuốt mặt, nh́n quanh rồi nhẹ nhàng bước đi. Bên trong Nguyệt Quỳnh thao thao:

- Ba em, chú Thành, nhóm bảo an Trí Dũng phục anh và Tứ Hải huynh đệ sát đất. Tố nói anh siêu hơn cả đạo diễn Hollywood, đạo diễn từ đầu chí cuối, c̣n nói một cách chắc chắn người mưu sát không phải ba và em nghi ngờ. Anh chưa nói em nghe, v́ sao đạn trong cây súng má em không nổ.

Im lặng. Nguyệt Quỳnh đẩy cửa bước ra trong bộ váy trắng lấp lánh cao sang. Nàng nh́n quanh, nh́n vào máy tính, vụt hiểu, hoảng hốt gọi vang, vừa gọi vừa đâm bổ ra ngoài.

- Việt ! Anh Việt ! Hăy nghe em nói. Việt !

Hắn biến mất.

o0o

Sau lưng nàng đông đủ những người trẻ tuổi : Châu Minh, Quyền, Đếm, chỉ thiếu Hiệu. Trước mặt nàng Toàn Tứ Hải huynh đệ, mặt câng câng vênh váo. Nàng mếu máo :

- Quỳnh xin mấy người mà, chỉ giùm Quỳnh, ảnh ở đâu ?

Toàn lầm ĺ :

- Không biết. Có biết cũng không nói, nói để "mấy người" tiếp tục màn kịch lừa gạt à ? Cút đi !

Nàng ̣a khóc :

- Không đâu. Chị không gạt ảnh. Là chị thật ḷng yêu ảnh mà. Chị...  chị...  đă là...  của ảnh rồi. Sao ảnh không hiểu chớ ?

Cả mất chục cặp mắt lơ ra nh́n sững nàng. Quyền đắng chát môi miệng, gượng cười, vỗ vỗ vai nàng, an ủi :

- Em đừng lo. Việt giận bỏ đi và tuần tới sẽ về, lúc đó, em giải thích là ổn thôi.

- Em không thể xa ảnh dù chỉ một ngày. - Mặt nàng đầm đ́a nước mắt. - Tố ! Tố ơi ! Em hiểu chị mà. Hăy cho chị cơ hội gặp ảnh đi.

Tố khó xử nh́n Toàn. Châu Minh níu tay Đếm, đe :

- Anh không t́m được ảnh về cho chị Quỳnh, làm sao ba em cho anh cưới em chớ?

Đếm găi đầu, sực nhớ, th́ thầm bên tai Châu Minh:

- Có cách. Nói Nguyệt Quỳnh về thành phố đi, nhất định sẽ gặp được đại ca một ngày rất gần.

- Chắc không ?

- Chắc như...  anh yêu em.

Nửa tháng sau, Tứ Hải huynh đệ treo đèn kết hoa mừng đám cưới Tố và Toàn, họ không thể đợi đến mùa thu, v́ Tố báo tin...  có bầu. Đám cưới, đại diện nhà gái là bác sĩ Khoa, nhà trai là Tứ Hải huynh đệ.

Xe hoa năm chiếc sẵn sàng khởi hành về Sài G̣n rước dâu. Nhưng cả Tứ Hải nhấp nhổm đứng ngồi không yên, ai nấy mặt mày như đưa đám. Toàn lừa mặc veston cài hoa làm chú rể bảnh bao, chạy ra, chạy vào, ṿ đầu, bức tóc.

- Chết rồi ! Kiểu này đại ca không về, chắc phải đ́nh đám cưới thôi.

Đếm làm phù rể, tỉnh táo nói :

- Ảnh không về th́ tao làm phù rể kiêm chủ hôn chứ không thể để con Tố vác bụng thề lề không cưới hỏi được.

Hắn lù lù hiện ra, hầm hầm :

- Mày ngon quá ha.

Tứ Hải dậy tung tiếng reo ḥ, hàng mấy chục cánh tay tung hắn lên:

- Hoan hô đại ca. Hoan hô đại ca đă về.

Khi chân hắn chấm đất, đă thấy nàng phờ phạc, ốm nhom như con mèo mắc nước, đứng nh́n hắn trân trân, mắt nhạt nḥa. Nàng đưa tay, bước tới. Hắn lùi lại, cằm bạnh ra, lạnh lùng :

- Chào Diệp tiểu thư.

Nàng lắc đầu lia lịa, mếu máo tiến lại gần. Hắn lùi nhưng đụng ngay ṿng rào chắn đám Tứ Hải huynh đệ. Chú rể, tục danh Toàn lừa, nét mặt tươi rói, rỉ tai:

- Đại ca ! Nàng te tua với đại ca rồi, thêm cả tuần không ăn, không ngủ, đàn ông nên rộng lượng.

Hắn gầm gừ nh́n nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, đột nhiên quay lưng đi thẳng vô pḥng. Nàng chạy theo sau cái đẩy nhẹ của Út Tỏa. Vô tới nơi, thấy hắn đang cởi bộ jean bụi bặm, phô tấm thân trần lực lưỡng, loay hoay mở tủ.

- Quần áo anh, em để đây.

Nàng xách tới ch́a trước mũi hắn bộ veston cáo cạnh. Hắn chẳng buồn nh́n, nàng lấy áo, cầm tay hắn tṛng vào, hắn gắt:

- Tôi không dám, một thằng du đăng, hoàn lương như...

- Em xin anh. Đừng giận em - Nàng nức nở - Em yêu anh. Không có anh, em không sống nổi, Việt ơi.

Nàng ôm gh́ hắn, nước mắt thấm chảy lên khuôn ngực trần cứng lại.

- Nói đi anh. Nói tha thứ cho em, một con nhỏ giàu đâm hông ngốc nghếch điên rồ.

- Có thật cô yêu tôi ?

Mắt nàng rực sáng lấp lánh :

- Em yêu anh. Em yêu anh.

Hắn đẩy nàng ra, mặc áo vào. Nàng đưa quần, đưa cà vạt, rồi áo vest. Hắn ngồi xuống ghế, hách dịch :

- Lấy giầy cho tôi !

Đôi giày cáo cạnh mới tinh, cả tất cùng màu. Nàng ngồi xổm, đôi mắt sau nh́n vào như muốn xuyên thấu mọi ư nghĩ trong đầu nàng.

- Cô muốn ǵ ?

Nàng đứng sát vào hắn, thở mạnh :

- Muốn anh hôn em.

Hắn đứng y, nàng hối thúc :

- Lẹ lên anh, chỉ hôn thôi. Nếu không sẽ trễ giờ rước dâu.

Hắn nh́n xuống, nàng nhón hết chân, gh́ tay qua cổ hắn, hôn môi hắn thật mănh liệt. Hắn trân người rồi hết kiềm nổi, cấu chặt người nàng, gh́ mạnh, hôn nàng dữ dội, gần như nghiền nát nàng trong ṿng tay. Vừa hôn, vừa gầm gừ :

- Đồ mèo phù thủy chết tiệt. Tôi giết chết cô.

- V́ anh nhớ em, đúng không ? Nhớ mùi mồ hôi ba ngày không tắm. Đúng không ?

Nàng cười ngây ngất :

- Vậy cưới em đi. Ba em nói không đ̣i ǵ hết ngoài tờ đăng kư kết hôn. Cưới em rồi, anh tha hồ hành hạ em, đánh em trả thù.

Miếng mồi nàng đưa ra hấp dẫn quá. Hắn ngẩn ra. Nàng lại nhảy mũi khiến hắn sực tỉnh. Định hỏi, chợt thấy nàng đỏ mặt, gh́ lấy hắn, mắt ướt rượt sóng t́nh. Anh vụt hiểu, bật cười, hết làm mặt lạnh. (Vụt hiểu ǵ vậy cà, hổng lẽ bà Nguyệt Quỳnh cũng có bầu luôn rùi, hihi)

- Em đi rước dâu không ? Đi th́ thay đồ lẹ.

Có tiếng gơ cửa, hắn nh́n đồng hồ, gỡ tay nàng :

- Cho em năm phút, nếu không xong th́ ở nhà.

Hắn ra ngoài, tất cả sắp đặt xong hết, người rước dâu, người ở nhà. Năm chiếc xe hoa nổ máy chờ sẵn. Xe chú rể chạy đầu, ba chiếc mười hai chỗ chạy giữa. Chiếc cuối cùng mở chờ sẵn, người lái là Đếm.

Nàng chạy ra, mặt không trang điểm, tóc xơa tung với chiếc váy dài xẻ vạt màu trắng lấp lánh hôm nào trông vẫn mê hồn. Cả hai chui vào xe. Đếm bẻ gương chiếu hậu, tỉnh bơ nói :

- Đại ca với chị Hai cần tâm sự cứ tự nhiên. Coi như đang trong...  pḥng riêng. Em thề không nh́n lén.

Nàng sà vào hắn ngay, th́ thầm :

- Hôn em.

- Không trang điểm sao ?

- Em chỉ cần mười phút thôi. Ôi ! Em nhớ anh.

Chiếc xe phủ rèm kín, mặc sức hai người hôn nhau, t́nh tự suốt chặng đường dài. Nàng dụ khị chàng:

- Cưới em nhé...  đại ca ?

- H...ừm ! Để xem đă. Biết nấu cơm không ?

Một nụ hôn dài nữa :

- Em sẽ học.

- Biết đấm bóp, giặt đồ không ?

- Em... 

- Anh nghèo lắm, không thuê người làm đâu.

- Em sẽ học.

- Chắc chớ ?

- Nếu anh cưới em, ǵ em cũng làm, thề đó.

- Điều trước tiên đưa tay đây, cần cắt trụi móng vuốt cô mèo cái đa t́nh này.

- Nhưng... anh yêu em chớ ? - Nàng ch́a tay, mắt tṛn xoe nh́n hắn không nháy.

- Yêu chết bỏ.

Hắn cắt trụi bàn tay đầy móng nhọn sơn đỏ chót của nàng. Một móng rơi xuống, hắn đền bằng một nụ hôn. Và nhiều nụ hôn không dứt, cho đến khi xe dừng lại trước cổng kết hoa có hai chữ "Vu Quy".

Cửa xe vẫn chưa mở v́ bị nàng giữ chặt, đ̣i thêm một nụ hôn. Hắn lắc đầu chào thua, cúi xuống gh́ lấy nàng.

Cả hai nh́n nhau ngây ngất. Nàng vụt hỏi tỉnh bơ:

- Anh chưa nói tại sao đạn súng má em không nổ ?

Chúa ơi ! Đúng là đàn bà. Hắn kéo nàng ra khỏi xe:

- Thằng Tiến sáu ngón đột nhập vào nhà má em thay đạn thối vào. Thế thôi.

Hắn nh́n nàng bật cười. Nàng chưa trang điểm, đôi môi vều lên đỏ mọng v́ được hôn.
   

HẾT


 

Pages Previous  1  2  3