- Tùy chú mày. Có ǵ anh sẽ hỗ trợ cho.
Huấn nh́n đồng hồ, rồi nói:
- Tối nay anh trực, phải về ăn cơm kẻo chị chờ.
Hắn đứng lên:
- Tôi về Đà Lạt đây. Cho gởi lời chào chị.
Hai người đàn ông chia tay nhau, hắn nh́n Huấn lên xe đi trước. Sang số, ngẫm nghĩ, Huấn nói chậm:
- Việt nè ! Anh cũng có linh cảm ở Xuyên Sơn không ổn.
Chú mày cẩn thận nghe.
Hắn nhún vai:
- Tôi vẫn tồn tại bởi chưa từng biết sợ là ǵ.
Xe Huấn khuất dạng, hắn lên môtô rời Sài G̣n về Đà Lạt. Lần này hắn
chạy chậm hơn, về tới nơi đă hơn chín giờ đêm. Xe cắt ngang Trần
Hưng Đạo, chạy gần tới nhà thờ, hắn dừng xe, tới lùm cây xả cái bụng
căn nước. Một đôi trai gái đi qua, giọng cô gái tức tưởi, lo buồn:
- Anh biểu Hoa có ǵ phải báo cho anh, giờ bị cổ đuổi việc, Hoa
không t́m anh th́ t́m ai ?
Giọng người thanh niên hậm hực:
- Cô làm th́ lấy tiền và cô cũng kiếm không ít tiền, mắc ǵ tôi ?
Cô gái dừng ở cổng nhỏ nhà thờ, nói vẻ hăm dọa:
- Hoa không biết. Nếu anh không t́m việc khác cho Hoa, Hoa sẽ
nói hết với cô Quỳnh chuyện anh ŕnh ṃ ở biệt thự bờ hồ.
- Cô dám ?
- V́ miếng cơm, chuyện ǵ tôi cũng dám. Anh
suy nghĩ đi.
Cô gái đi nhanh qua cổng, khép cửa lại. Người
thanh niên nh́n theo nghiến răng, đá mạnh chân vào tường rào nhà thờ
rồi bỏ đi.
Đợi gă đi khuất, Việt rời lùm cây lên môtô, đầu ráo riết nghĩ ngợi.
V́ sao Hiệu phải ŕnh ṃ khu biệt thư bờ hồ nhà họ Diệp ? Chẳng lẽ
chuyện ông Sơn ra nước ngoài có bí ẩn ? Có phải nhà họ Tạ muốn nuốt
gọn công ty Xuyên Sơn bằng h́nh thức hôn nhân ? Tại sao Nguyệt Quỳnh
không một lần ghé biệt thự bờ hồ ? Hắn tăng tốc, nỗi lo chỉ bằng
giác quan thứ sáu về Nguyệt Quỳnh tăng dần theo kim tốc độ xe.
o0o
Họ ngồi quanh chiếc bàn h́nh bầu dục, nét mặt căng thẳng. Người đàn
ông đầu hói, có gương mặt phương phi nh́n nàng, chậm răi nói :
- Công việc công ty cháu theo dơi và hiểu rơ, ở giai đoạn này, ta
chưa thu hồi vốn được, mà chuyện liên kết với khối châu Á không thể
tŕ hoăn ngày kư được. Quyền đă làm hết sức để nối được hợp liên
doanh này. Cháu suy nghĩ kỹ đi.
Nàng vẫn im lặng, nh́n xuống kẹp hồ sợ để mở như suy nghĩ. Khá lâu,
nh́n người thanh niên ngồi kế bên người hói đầu, hỏi:
- Anh Quyền ! Theo anh, ta c̣n tŕ hoăn được bao lâu ?
- E rằng không được. Ngoài ta, họ c̣n có thêm nhân tố là công ty
Vichinaco, công ty này được hậu thuẫn tài chánh bởi một tân đoàn khá
lớn của Trung Quốc. Tập đoàn này không bị ảnh hưởng cuộc khủng
hoảng tiền tệ châu Á. Với Vichinaco, kư kết được
hợp đồng Thế Kỷ là cơ hội ngàn vàng.
Nàng hỏi cho có hỏi:
- Vậy bao giờ có cuộc họp mặt soạn thảo hợp đồng lần cuối trước khi
kư kết ?
Thật ra, những điều nàng hỏi, có sẵn trước mắt nàng rồi.
Nhưng Quyền vẫn trả lời, mắt hướng về người đàn ông gầy g̣ khắc khổ,
trạc ngoài tuổi sáu lăm ngồi kế bên nàng.
- Hiện luật sư hai bên đang thương thảo lần chót, sau đó tŕnh lên
song phương và tiến hàng họp ngay. Lễ kư kết
chính thức sau đó khoảng tháng, khi khối liên doanh xong, mọi thủ
tục về vốn tại nước ta.
Nàng xếp hồ sơ, liếc luật sư Thành, ông nhẹ gật đầu xác nhận. Nàng
nh́n quanh, nói chậm răi:
- Những điều các chú, anh Quyền làm cho công ty Xuyên Sơn con rất
hiểu, và biết thật ra không c̣n con đường nào khác.
Mọi người tươi nét mặt lên, thở phào.
- Nhưng mà như các chú đă nói và ba cháu từng nói th́ khoản ấy chỉ
dùng để làm mọi công cuộc từ thiện, bởi nó bắt nguồn từ... sự bất
chánh mà có. Cháu đă được ba chính thức trao quyền kiểm soát Xuyên
Sơn cùng mấy chú vẫn không dám quyết định về vấn đề này và con đang
chờ tin ba Fax về.
Người đàn ông ngồi đối diện Quyền, với mái tóc muối tiêu, veston
chỉnh tề, giờ mới lên tiếng :
- Quỳnh à ! Con nghe chú Tần nói, ba con mê luyến Nhă Trúc, từng nấy
tuổi đầu c̣n kết hôn. Chú điều tra kỹ rồi Cô ta không ham ǵ tiền,
chỉ có thú du lịch và giao lưu giới quyền quư. Nhưng chừng ấy cũng
đủ để ba con đánh mất chính ḿnh. Hiện nay, họ đang ở đâu, ta không
biết. Anh Sơn lại trao quyền cho con, nên không nghĩ chuyển
tin về, mà công việc như lửa cháy ngang mày.
Nguyệt Quỳnh dịu dàng và cương quyết:
- Con đă nhờ bạn bè ba con ở các nơi t́m, chậm nhất cuối tuần có
tin. Đầu tuần sau, con trả lời các chú chưa muộn.
Hăy cho con thời gian.
Nguyệt Quỳnh đứng lên, dấu hiệu chấm dứt cuộc họp. Luật sư Thành
như bao năm làm cùng ông Sơn, tay xách cặp đứng lùi sau nàng, đầu
hơi nghiêng mời nàng đi trước. Quyền cùng cha nh́n nhau. Quyền nói
nhanh:
- Nguyệt Quỳnh ! Để anh đưa em về.
Cô quay lại tươi cười, nhún nhảy đôi chây đă được tháo băng:
- Quỳnh về thăm má. Tối, ta gặp lại như cũ.
Nhưng Quyền vẫn đưa cô xuống. C̣n lại hai người đàn ông trầm ngâm ở
bàn, mỗi người một cách nghĩ. Bao giờ ông Tài cũng lên tiếng trước:
- Từ khi xảy ra cuộc khủng hoảng tiền tệ, công ty ta đứng sững. Thế
Kỷ là miếng mồi béo bở nhất trong suốt bốn năm nay, lẽ nào vuôt mất
?
Ông Tần lim dim cặp mắt:
- Miếng mồi dù ngon, không vừa sức thợ săn th́ đành bỏ.
Nguyệt Quỳnh không là anh Sơn, sao biết được.
- Anh nói vậy nghĩ là sao ?
- Tôi nghĩ tới chuyện hơn năm trước, bỗng dưng anh Sơn ngay lễ kư
liên doanh đă tuyên bố hủy hợp đồng không một lời bàn bạc với chúng
ta, rồi đi biền biệt đến nay. Chuyện ǵ đă khiến anh ấy thay đổi đến
vậy ?
- "Anh hùng nan quá mỹ nhân quan", anh quên sao ? Nhă Trúc có sự
nghiệp của cha, anh ở Mỹ, lư nào không lôi kéo anh Sơn ?
- Nhưng cho đến nay, ảnh chưa rút đồng nào ?
- Chưa đâu nghĩa là không. Một năm hơn đâu phải dài với một kế hoạch
mới ở thiên niên kỷ mới ?
- Ư anh là...
Ông Tài đứng lên;
- Hơn ba mươi năm vào sinh ra tử với ảnh, tới ngày nay mới có Xuyên
Sơn, nếu ảnh dứt ḷng, có khác ǵ ta trắng tay ?
- Sao lại trắng tay ? - Ông Tần hỏi vẻ ngạc nhiên - Nguyệt Quỳnh
chẳng phải vừa chuyển cho ta năm phần trăm cổ phần và tôi, anh đang
nắm quyền giám đốc.
Ông Tài vuốt vầng trán hói:
- Nhưng nếu không liên doanh được hợp đồng thương xá Thế Kỷ, cũng có
nghĩa là số tiền ấy không bao giờ thành của ta.
- Anh yên trí. Nguyệt Quỳnh không c̣n đường chọn lựa đâu. Nó nấn
ná chỉ v́ muốn tỏ ra có quyền hạn thôi. Trẻ mà.
Giờ anh đi qua bên đó kẻo trễ.
Ông Tài đi rồi, ông Tần móc chiếc phone nhỏ xíu từ túi quần sau,
nhấn số nói chuyện với ai đó ?
- Sao ? Hoàn thành chưa ?
- ...
- Chưa vào được à ? Phải làm nhanh, trước tối mai.
Rồi ông lại gọi cuộc khác:
- Có kết quả chưa ?
- ...
- Không có ǵ nghi ngờ à ? Đă thẩm tra lần nữa chưa ? Rồi à ? Đúng
một trăm phần trăm thật sao ? Chính họ bởi có cuộc nói chuyện với
viên giám đốc ở sân bay à ? Thôi được, tôi sẽ gọi lại.
Cẩn thận cho máy phone vào túi quần, gài lại, ông Tần ngồi trầm ngâm
đơn độc ở chiếc bàn.
o0o
Họ ngồi lặng bên nhau hàng giờ. Người đàn bà với xuân sắc tàn phai
im ĺm như pho tượng. Cô gái với tuổi trẻ và nhan sắc rạng ngời
cũng bất động ch́m vào suy tư. Tiếng c̣i xe vọng vào phá tan sự
tĩnh lặng. Cô gái vụt ôm choàng người đàn bà.
- Hay má về trển với con ?
Gương mặt bà thoáng rung động:
- Không được đâu con. Má đă thề, Quỳnh ạ.
Mắt Nguyệt Quỳnh tối lại:
- Má thề không dính ǵ tới ổng, nhưng rồi má lại đem đứa con gái
độc nhất cho ổng. Má không về Đà Lạt. C̣n con chôn đời vào sự
nghiệp của ổng, chẳng phải vậy là má mất con sao ?
- Không. Là được đó. Má có con và tất cả những
ǵ ông ấy gom góp một đời mới có.
Nguyệt Quỳnh nh́n sững mẹ. Là ư nghĩ ǵ đây ? Hơn năm rồi, chính
xác hơn, từ ngày ra đi, mẹ như hoàn toàn thay đổi. Mẹ linh cảm hay
v́ quả t́nh nhẹ nhơm v́ ngày ngày không phải nghe người ta nhắc đến
ba, không phải đối diện cùng ông ?
Tim Nguyệt Quỳnh đập mạnh. Cô nghe ră rời. Thôi đi Nguyệt Quỳnh. Hăy cứng rắn, dũng cảm lên. Cuộc chơi định mệnh khởi đầu bằng tính
toán, bằng máu, bằng cái chết sắp kết thúc rồi, chỉ c̣n hai tháng
nữa thôi, cuộc đời khác sẽ sống dậy, trong sáng hơn, đàng hoàng hơn, không nghi ngờ, không giả dốt, lọc lừa.
Chúa ơi ! Hăy cho con ḷng tin và nghị lực.
Nhắm mắt một thoáng tự trấn tĩnh ḿnh, Nguyệt Quỳnh choàng tay qua
vai mẹ:
- Bạc tiền và quyền lực chưa hẳn cho ta hạnh phúc đâu mẹ.
Con chỉ mong có một ngày rời bỏ tất cả về bên mẹ, sớm hôm rau cháo
có nhau như thuở xưa.
Người mẹ thoảng nụ cười:
- Nhưng nếu có tất cả vẫn hơn, con ạ.
Bà vuốt tóc con, mặt trở lại vẻ hiền hậu của người mẹ.
- Bỏ đi con. Chỉ cần con nghĩ tới má là đủ. Ḱa ! Đi sửa soạn thôi. Thằng Quyền sắp đến.
Nàng tươi cười đứng lên, dài giọng:
- Chỉ ăn cơm thôi mà. Ḱa ! Sao má vui vậy ?
- Quyền nó tốt lắm. Ngày nào cũng thay con chăm sóc má.
Con bé giúp việc là nó t́m về, má ưng ư lắm.
Nàng có vẻ giận dỗi :
- Má thiệt lạ. Con gần gũi, lo cho má th́ má đuổi đi. C̣n ảnh là
người dưng...
Bà mẹ cướp lời:
- Má nghĩ con rể như con trai th́ đúng hơn.
Nàng tṛn mắt. Con rể như con trai ? Trời đất ! Từ bao giờ má có ư
nghĩ đó ? Chẳng lẽ ngay lúc ảnh về nước đă... Ôi !
- Má ơi ! Chỉ nghĩ thôi, đừng nói ra nghen. Con chưa có tâm trí lo
chuyện đó đâu. Nếu không con bỏ hết về đi dạy lại
đó.
- Thằng Quyền có ǵ không tốt ?
Quỳnh đi về phía pḥng tắm:
- Ảnh bất cứ ǵ cũng hơn người, là con của má c̣n quá nhiều việc để
lo thôi.
Lúc Quyền đến, Nguyệt Quỳnh đă chỉnh tề trong bộ váy màu đen ngân
tuyến lấp lánh. Bộ váy không làm cô lớn hơn tuổi, chỉ
tạo cho cô một vẻ cao sang quyến rũ xa vời.
Quyền sau giây phút sững sờ, tươi cười tiến lại:
- Ḿnh đi thôi em. Đêm nay ở một nơi nào đó mọi đàn ông sẽ ganh
tỵ với anh.
Nàng chúm chím cười, chào mẹ rồi cùng Quyền ra xe. Nh́n chiếc Accord
bốn chỗ Quyền đưa từ Mỹ về c̣n bóng loáng như gương, Quỳnh khen:
- Cứ nh́n nó là em phục anh. Cả cái xe to vậy mà anh
kiên tŕ, tháo rời rồi lắp lại, rồi hợp thức hóa giấy tờ, công sức
lớn gấp mấy lần tiền.
- Vấn đề không phải là tiền. Thứ nhất, v́
anh thích và mê Accord, nó
là vua ôtô thập kỷ 80 của hăng Honda và cho đến nay vẫn đứng ở vị
trí đó trên toàn cầu. Thứ hai, anh muốn cho ba hiểu rằng, điều ǵ ta
muốn là phải được. Con người đứng trên
tất cả.
Chữ "ba" trống không khiến cho Quỳnh cảnh giác, nhưng không lộ vẻ ǵ, cả hai ngồi vào ghế trước. Chiếc xe lướt đi
êm không tiếng động
và nhanh như làn chớp bạc. Trên xe, họ chuyện tṛ
vui vẻ, không hề biết phía sau có chiếc môtô 250 phân khối thuộc
hăng Suziki bám sát.
Họ vào nhà hàng Kim Môn, sang trọng bậc nhất Sài G̣n. Ăn tối xong,
lên tầng thượng khiêu vũ, nhảy với nhau ba bốn bản liền. Nguyện
Quỳnh đ̣i nghỉ chân, Quyền mới d́u về bàn ngồi.
Ngay lúc ấy, nàng thấy hắn và hơi khựng nhịp chân trước cái nh́n
thấy như không thấy của hắn, rồi tiếp tục về bàn.
Hắn đêm nay chẳng khá hơn những ngày trước, vẫn chiếc quần jean muôn
thuở, áo pull "đóng thùng", áo jean khoác ngoài. Hắn ngồi một ḿnh,
gác cả đôi chân dài quá khổ, xỏ trong đôi Adidas đen lên bàn, tay
cầm lon bia 333 uống t́ t́, đầu hơi ngửa ra vẻ khoan khoái nhàn nhă. Cô gái đứng ở quầy rượu bước tới bên hắn, reo lên:
- Anh Việt !
Hắn nói với cô câu ǵ đó, cô ta xịu mặt vùng vằng đi về chỗ.
Rồi có rất nhiều cô gái đến chào hắn vẻ mừng rỡ, vui sướng khiến
nàng khó chịu.
Điệu Tango trỗi lên, nàng đưa tay cho Quyền:
- Nhảy, anh Quyền.
- Em nói mệt mà. Đợi uống ly cam vắt đă.
Anh nói họ làm đặc biệt cho em.
- Em không sao.
Cả hai nhảy thật nhuyễn, thành một đôi lư tưởng.
Thỉnh thoảng xoay nhịp, nàng thấy ánh mắt hắn hờ hững nh́n nàng với
nụ cười nửa miệng đọng măi trên môi.
Hai hai giờ ba mươi, nàng rời dancing, hắn đi sau nàng vài phút, bám
theo tới khoảng đường Đinh Tiên Hoàng khúc giáp hướng Tôn Đức Thắng,
thấy chiếc Accord của Quyền bị chận lại bởi một chiếc môtô đâm ngang
ngă lăn ngay đầu xe. Quyền mở cửa bước ra, lập tức bị tấn công bằng
hai nắm đấm của hai tên côn đồ. Anh ta chống trả b́nh tĩnh, miệng
la:
- Em lái xe chạy đi.
Nàng không nghe, mở cửa chui ra, tay bấm số phone gọi cảnh sát và bị
quất một cây vào tay, chiếc phone cầm tay rơi xuống bể đôi.
Nàng rú lên đau đớn ôm tay lùi dần khi tên côn đồ từ từ áp tới.
Một chiếc du lịch thể thao màu đỏ, mui trần trờ tới, trên xe nhảy ra
người đàn ông, anh ta tấn công tên côn đồ, miệng hét:
- Nguyệt Quỳnh ! Vào xe đi.
Có tiếng c̣i xe cảnh sát, bọn côn đồ phóng lên xe chạy mất. Chiếc
xe màu đỏ lẫn chiếc Accord cũng phóng đi.
Hắn nh́n theo, thấy Nguyệt Quỳnh ngồi ở xe Accord.
Nhếch môi cười khó hiểu, hắn nổ máy xe...
Hắn đến cái quán nhỏ sát cầu Thị Nghè, kéo ghế ngồi trước gă đàn ông
có gương mặt dao búa.
- Chào... anh Chín - Giọng hắn kéo dài.
Gă kia bỏ ly rượu xuống, ngước nh́n hắn kinh ngạc:
- Lượm ḅ điên !
Mặt hắn thật khó coi: - Lượm ḅ điên chết rồi. Mày biết chớ ?
Gă tên Chín cười nhăn nhở :
- Tao quên. Chỉ nhớ mỗi một điều, Chín chợ cũ c̣n sống. Mày t́m tao
chắc có chuyện ?
- Chỉ để hỏi một điều. Màn tŕnh diễn lúc năy ở Đ́nh Tiên Hoàng là
ai chỉ ?
Chín chợ cũ lừ đừ khoát tay:
- Mày rời bỏ giang hồ rồi, có tư cách ǵ hỏi chứ ?
Hắn cười khẩy;
- V́ tao chứng kiến cuộc tŕnh diễn quá tồi.
Mày vẫn như xưa với cái đầu ḅ, chỉ v́ chút tiền, có thể đẩy bọn anh
em vào khám.
- Liên quan ǵ tới mày ? - Gă Chín sầm mặt, rít răng.
- Có đó. Và để báo cho mày biết, buổi tŕnh diễn hỏng rồi. Kẻ chi
tiền sẽ đ̣i nợ v́ một bàn tay bị thương và một chiếc phone cầm tay
vỡ nát. Loại xịn đó.
Chín chợ cũ gầm gừ:
- Đố nó dám. Tao sẽ cho chiếc Accord thành phế thải.
Rơ rồi, nhưng hắn chưa đứng lên.
- Muốn lấy đủ tiền nó ư ? Có cần tao bày kế không ?
- Cút cha mày đi !
Hắn lừng khừng, đứng lên:
- OK. Nhưng tao khuyên mày lần cuối. Năm chín chín rồi, không phải
thời bảy lăm, tám mươi. Hăy sống lương thiện đi. Tṛ lừa gạt hù
dọa sẽ sớm đưa mày vô tù tội. Bye.
Hắn và chiếc môtô biến mất trên đường phố về khuya.
o0o
Hai gă đàn ông bắt tay nhau, đọ sức ngấm ngầm khi gương mặt vẫn hơn
hớn nụ cười. Nàng suốt ruột nh́n đồng hồ, nói:
- Đi thôi, anh Hiệu. Trễ rồi.
Hiệu vào xe. Quyền chồm theo nói với nàng, vẻ thiết tha:
- Em nhớ uống thuốc bác Khoa cho đều nghe. Có ǵ điện về. Quỳnh !
Đau lắm không em ?
Nàng nh́n bàn tay phải sưng vù, gượng cười:
- Quỳnh không sao. Uống thuốc sẽ khỏi nhanh thôi.
Xe Hiệu lướt đi, Nguyệt Quỳnh c̣n thấy Quyền đứng nh́n theo. Trên
xe, cả hai ít nói chuyện, cơn nhức nhối chợt đến. Quỳnh nhăn mặt, xuưt xoa. Hiệu thở ra, than:
- Anh lo cho em lắm Quỳnh. Thân gái một ḿnh mà cứ đi Đà
Lạt- Sài G̣n như đi chợ vầy, thật nguy hiểm.
- Có sao đâu. Em quen rồi. Chuyện đêm qua là sự cố thôi.
- Em ngây thơ quá. Thời buổi này c̣n có chuyện ăn cướp, hành hung
kiểu đó sao?
- Thiếu ǵ những kẻ bị đè bẹp, muốn làm cho hả tức bằng thói côn đồ
đó.
Hiệu làm thinh, anh ta biết Quyền nói như vậy. Quỳnh luôn tin lời
Quyền. Được lắm, sẽ có một ngày...
- Chuyện thương xá đến đâu rồi Quỳnh ?
Nàng thản nhiên:
- Quỳnh đang đợi ba Quỳnh Fax về, tới cuối tuần sẽ quyết định.
Xin lỗi, cả đêm Quỳnh thiếu ngủ.
Cô ngủ say tới khi về Đà Lạt. Hiệu cho xe vào biệt thự bờ hồ, mở
cửa xe, định bồng nàng lên th́ nàng tỉnh dậy. Hiệu nói:
- Anh vừa gọi d́ Ba, nói đi lên dọn dẹp và coi chừng nhà.
Rời khỏi xe, thấy ḿnh đứng ở nhà cũ, nàng ra vẻ tức giận, nói:
- Tôi đă cho bả nghỉ việc rồi, nơi này là của Nhă Trúc, bà ta muốn
giữ ǵn, phải tự thuê người. Có phải anh muốn lấy ḷng bà ta không
?
Hiệu lật đật:
- Không có. Anh nghĩ đây là nhà em, cần có người coi sóc, để hoang
vậy sẽ mau hư hỏng.
Nàng lạnh lùng quay lưng;
- Từ khi bà ta bước chân về đây, nó không c̣n là nhà của tôi.
Hơn nữa, bà ta và tôi chẳng ưa ǵ nhau, anh muốn lấy ḷng họ th́ cứ
việc, tôi về đây.
Đảo mắt rất nhanh quanh ṭa biệt thự, Hiệu ṿng xe chạy theo Nguyệt
Quỳnh và đưa nàng về Diệp Mộc Trang.
Không mời Hiệu vào nhà, nàng nói tạm biệt xong, đi thẳng vào trong
cửa.
Hắn từ nhà xe đi ra khiến nàng sửng sốt và tức tối:
- Cút ngay đi ! Đồ tồi !
Hắn tựa vào xe nàng, nhếch môi:
- V́ sao ? V́ thấy cô đẹp mà không mời nhảy hay v́ thấy cô bị hành
hung mà tôi đứng nh́n ?
Nàng bước tới:
- Tôi sẽ báo cảnh sát, ông đột nhập vào nhà tôi ăn trộm.
Hắn nhún vai:
- Nhưng điện thoại cầm tay của cô bể nát, c̣n Diệp Mộc Sơn Trang
không có điện thoại, cô định chạy xuống đồi gọi nhờ sao ? Tôi xem kỹ
rồi, những nhà quanh đây không có điện thoại.
Nàng gườm gườm:
- Anh muốn ǵ ?
Hắn lại gần:
- Muốn xem bàn tay cô một chút và định mời cô đi dạo tối nay.
Nàng rụt bàn tay không kịp, bị hắn nắm gọn đưa lên nh́n. Đôi mày hắn
nhíu lại tích tắc rồi giăn ra thật nhanh:
- Ở trường hợp này, ngoại khoa đông y chữa tốt nhất.
Hắn nắm tay nàng, gần như lôi tuột vào nhà. Nàng hét:
- Không được.
- Tại sao ? Tôi vô một lần rồi mà. - Giọng hắn dịu lại - Thôi được,
ngồi ở đây với điều kiện cô ngoan ngoăn.
Hắn lấy từ túi quần đầy đủ mọi thứ, bắt đầu xoa bóp tay nàng, sao đó
đắp thuốc lên băng lại. Hắn giải thích:
- Thuốc này chỉ các ḷ vơ chân chính mới có. Nội
ngày mai, cô sẽ bớt sưng, hết nhức ngay.
Nàng đang nh́n sững hắn, đầu óc mông lung, tự hỏi: Tại sao bất cứ
điều ǵ hắn làm nàng không thể phản kháng ? Hắn thật kỳ lạ, vừa lạnh
lùng, ngạo nghễ, vừa rất nồng nàn. Nh́n xem, nàng thấy hắn xoa
thuốc mà như vuốt ve, mơn trớn bàn tay nàng. Hắn băng bó rất nhanh,
thành thạo, khéo tay. Hắn có nhớ cái tát ấy không ?
Nàng sực tỉnh khi bị hắn gh́ chặt vào đôi tay, hắn nh́n nàng vẻ giễu
cợt:
- Cô đang tự hỏi v́ sao tôi quên cái tát và cách tôi cư xử với cô
thật kỳ lạ. Đúng không ? Đừng ngạc nhiên nữa.
Cô chỉ nên nhớ, tôi biết đ̣i mọi thứ cho vay, chẳng hạn như ngay bây
giờ.
Hắn cướp bờ môi nàng thật nhanh, hôn mănh liệt hệt như vũ băo. Nàng
không phản kháng nổi, cả thân h́nh bé nhỏ lọt thỏm vào ḷng hắn,
vùng vẫy và nghe đê mê, ngây ngất. Hắn rời môi nàng, nh́n nàng,
cười bằng mắt:
- Nợ cái tát, đ̣i bằng cái hôn. Công bằng chứ ?
- Anh... anh... là...
Hắn bịt miệng nàng, cười:
- Công tôi băng tay, xoa thuốc, cô nên trả luôn.
Hắn hôn nàng lần nữa, không kém mănh liệt. Nụ hôn dài hơn, bởi nàng
không vùng vẫy mà lả người trong tay hắn và phó mặc cho hắn rà môi
lang thang lên vùng cổ, bờ vai. Trong đê mê, nàng nghe tiếng th́
thầm:
- Mùi hương này đă cướp mất linh hồn anh, cô bé kiêu kỳ ạ. V́ sao
em thơm thế em ? Nước hoa ư ?
Trong mơ màng, nàng đáp;
- Không đâu. Mẹ em nói mồ hôi em có hương hoa quỳnh.
Ngày xưa, mẹ thường hái hoa quỳnh nấu nước tắm khi mang thai em.
Rơ rồi. Hắn rời môi khỏi gáy nàng, vẫn giữ nàng trong ṿng tay,
nh́n thật sâu vào mắt nàng, hỏi:
- Em có yêu anh không ?
Nàng bừng tỉnh, lắc mạnh đầu, vùng khỏi tay hắn, nghiến răng, vung
tay. Hắn tóm chặt, mắt tối lại, giọng lạnh lùng:
- Th́ ra cô thích mọi đàn ông hôn. Nhưng nên nhớ, từ bây
giờ, nếu cô vung tay phải trả lại mười lần đó.
Nàng giận run, hắn không là người đàn ông hôn nàng đầu tiên và nụ
hôn hắn đầy áp đặt, tước đoạt. Nàng không đủ sức mạnh chống trả,
nhưng nàng có nhiều điều kiện trả mối hận này.
Hắn như đi trong ruột nàng:
- Đừng mơ có ngày trả đũa được tôi, Diệp tiểu thư. Điều cần thiết
nhất hiện giờ là một chuyến thăm quan biệt thự bờ hồ giữa đêm.
Nàng giật mạnh tay, mặt tái xanh:
- Tôi không hiểu ông nói ǵ.
- Cô sẽ hiểu thôi. Và tôi nghĩ rằng trong tương lai, ta
có cuộc giao dịch làm ăn đó.
Nàng quay phắt đi, bĩu môi khinh miệt:
- Làm ăn giao dịch ư ? Tôi không kinh doanh dịch vụ cấp thấp rẻ tiền
loại ông đâu. Xin mời đi cho.
Hắn thản nhiên quay lưng đi thẳng vô nhà. Nàng lao tới, chụp lại,
bị hắn khóa chặt tay, th́ thầm hù nàng:
- Mở cửa đi. Có người theo dơi đó.
Nàng giật ḿnh. Hắn hù tiếp:
- V́ sao chiếc xe thời Bảo Đại bị phá thắng ? V́ sao biệt thự bờ hồ
bị theo dơi, cô muốn biết phải ngoan ngoăn nghe tôi. Nào, nhanh
lên.
Mặt cô tái nhợt, mở nhanh khóa chữ, hắn lấy từ xách tay ra vật như cây
bút đưa lên huơ quanh nhà rồi thở phào.
Hắn thoáng cười, lê cả đôi giày há mồm vô sân.
- Ông là ai ? - Nàng hỏi, run run.
Hắn nằm dài ra sàn, thở phào khoan khoái, đảo mắt nh́n quanh, tấm
tắc:
- Thằng em tôi té ra có mắt mỹ thuật ghê.
- Ông đừng nói quanh.
Nét mặt nàng căng thẳng, khiến hắn động ḷng.
- Cô ngồi xuống đi, câu chuyện dài đó.
Hắn ngẫm nghĩ rồi lấy từ trong túi quần ra mảnh giấy xếp tư, đưa cho
nàng.
- Cô đọc đi.
Nàng càng đọc, mặt càng tái:
- Tại sao ông theo dơi công ty tôi ? Ai thuê ông ?
Hắn nhướng mắt:
- Tôi có năng lực đó sao ? Vậy cô muốn thuê tôi không ? Tuy hơi đắt,
nhưng đáng giá lắm đó. Tỷ dụ như tôi thừa sức
bảo vệ cô khỏi bị tấn công và mưu sát lẫn lột mặt nạ bất cứ kẻ nào
có mưu đồ ở Xuyên Sơn chẳng hạn.
Mồ hôi cô đẫm trán, mất cả b́nh tĩnh.
Tại sao hắn biết bao nhiêu người không biết ? Không đâu.
- Tôi lấy ǵ tin ông ?
- Nếu tôi thuộc phe đối lập, những bí mật này đủ để cô "biến mất" từ
lâu rồi. Đúng không ? Lư do chính nữa, tôi luôn có cảm t́nh
với con gái đẹp, nhất là đẹp và giàu như cô.
Hắn nh́n cô không giấu tia nh́n đắm đuối. Cô không chịu nổi, cúi
mặt. "Em có yêu anh không ? Mùi hương từ em đă cướp mất hồn anh". Có
thể lắm. Rơ ràng hắn si mê cô như Quyền, như Hiệu, như
bao gă đàn ông khác, nhưng trong khi cô chưa hiểu ǵ về
hắn th́ cô
biết chắc hắn không muốn hại cô.
Cô ngẩng lên:
- Được. Ông ra giá đi.
Hắn nheo mắt:
- Không cần suy nghĩ sao ? Nếu là một giá đắt ?
- Tôi nghĩ ông không quá tham lam đâu.
Hắn gật gù:
- Đúng vậy. Tôi luôn lấy phương châm...
- Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, trừ lương tháng, công tác phí,
ông được thưởng một chục triệu.
Hắn lắc đầu lia lịa, nhổm lên cười cười:
- Không đắt đến vậy. Lương khởi đầu chỉ cần một...
cái hôn.
- Ông... - Nàng đỏ mặt, trừng mắt.
- Và để tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ, cô hăy nói thật tất cả. OK ?
Nàng cắn môi. Hắn tặc lưỡi:
- Cô không nói, tối nay tôi cũng biết thôi. C̣n khi
xong nhiệm vụ, chỉ xin cô đáp ứng một điều kiện.
- Nếu ngoài khả năng tôi ?
- Không đâu. Điều kiện này không thuộc tiền bạc, cũng không
trái đạo đức, cô thừa khả năng cho.
- Đồng ư. - Nàng nói nhanh.
Hắn cười, mắt lấp lánh tia tinh quái:
- Cô phải ứng lương khởi đầu thôi.
Nàng chưa kịp phản ứng, hắn đă nhoài tới ôm choàng nàng, lăn xuống
sàn, t́m môi nàng một cách say mê đắm đuối.
Hắn hôn dai dẳng không dứt, hôn măi, quấn siết nàng cho tới khi nghe
bờ vai ḿnh được ôm chặt. Nàng trong đê mê vô thức, gh́ lấy hắn hôn
trả, nhảy mũi liên tiếp mấy cái khiến hắn ngạc nghiên, lo lắng rời
nàng, hỏi khi thấy mặt nàng đỏ bừng:
- Cô bị cảm à ? Uống thuốc chưa ?
Lúng túng, đứng phắt lên, nàng tức tối quát:
- Việc quái ǵ tới anh ? Lo bổn phận ḿnh đi.
Hắn nhíu mày rồi lấy vẻ thản nhiên, nhún vai ung dung ra cửa. Nàng
chạy theo:
- Có đúng là bọn hành hung do Quyền sắp đặt ?
Hắn nheo mắt, ỡm ờ:
- Cô tỏ ra thông minh cho tôi thấy à ? Tôi chỉ mới nêu nhận xét, cô
đọc lướt qua đă cho kết luận rồi.
Nàng để lộ vẻ đau đớn trên nét mặt. Người anh, người bạn, người thầy
nàng luôn thần tượng, tin yêu là vậy sao ? Ôi ! Không đâu. Tại sao
ta phải tin hắn chớ ? Hắn có ǵ để ta tin ? Ta mới gặp hắn trong
khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn chỉ là tên anh chị giang hồ lưu
manh, thô lỗ. Hắn...
Hắn nh́n nàng cười nửa miệng, biết tỏng nàng nghĩ ǵ.
- Một thằng anh chị giang hồ làm ǵ có sự bảo đảm bằng vàng về uy
tín phải không ? Suy nghĩ cho kỹ đi kẻo hối hận đó.
Hắn đi rồi, nàng đóng cửa, đọc kỹ những tờ giấy trong tay ḿnh, nghe
tay chân ră rời, lạnh toát. Ta phải làm sao ? Chỉ c̣n biết trông
cậy vào bác sĩ Khoa và cha Vinh. Ôi chúa ! V́ sao gánh nặng này lại
đặt lên vai người con gái như con ?
Không thay áo quần, nàng vội vă ra xe, lái về hướng nhà thờ. Khá
lâu, nàng trở ra, đến thẳng bưu điện, sau đó qua khách sạn. Nửa giờ
sau, nàng nhận tận tay hai chiếc phone cầm tay. Cuộc gọi đầu tiên,
nàng dùng chiếc nhỏ xíu.
TẬP II
Trên cây vông đồng um tùm lá, đầy gai, nàng ngồi ở chăng ba, được
lót bằng chiếc áo jean của hắn, dùng ống nḥm hồng ngoại chăm chú
nh́n vào bên trong ṭa biệt thự.
Đêm cao nguyên tối mịt và lạnh lẽo, nàng mặc chiếc bludông dày, vẫn
nghe lạnh xuyên tim, bất giác rùng ḿnh mấy lượt. Hắn ngồi ngồi kề
bên nàng, độc chiếc áo pull đen, thản nhiên choàng tay ôm cứng nàng.
Nàng trân người, thúc cùi chỏ vào hắn, nhưng không dám làm mạnh, sợ
té từ trên cao xuống đấy, càng không dám la lối sợ đánh động những
kẻ ŕnh ṃ.
Hắn chịu cú chúc cùi chỏ, cúi sát th́ thầm vào tai nàng:
- Tôi đang làm ơn cho cô đó, chẳng áo lạnh nào làm ấm cô hơn tôi
đâu.
Đúng vậy. Người hắn như ḷ sưởi vây phủ cô, cho hơi ấm tuyệt vời.
Và dù có cử chỉ phản đối, nhưng sao thâm tâm cô muốn được hắn ủ ấm
thế này măi măi.
Một bóng người xuất hiện, vượt ṿng rào tường vi, lui cui chạy vào
bên trong, lần sát tường. Hắn th́ thầm:
- Chỉnh độ ngắm, nhớ nh́n kỹ mặt hắn.
Nàng dễ dàng nh́n thấy mặt kẻ ŕnh ṃ, bởi chỗ núp đối diện hắn. Kẻ
ŕnh ṃ tới cửa sau, cùng lúc nàng buông ống nḥm, rụng rời kêu
lên...
Nhưng tiếng kêu không thoát được, bởi hắn kịp thời bịt miệng nàng
lại, kề miệng sát tai:
- Là ai ?
- Quyền. - Nàng nói nghẹn ngào - Không. Người của Quyền.
- Lạ thật. - Hắn lẩm bẩm.
- Chớ anh tưởng ai ?
- Chờ chút nữa, hy vọng c̣n màn hai.
Bóng người kia một lúc sau vượt rào trở ra. Mười phút sau, có thêm
bóng người. Nàng hồi hộp đưa ông nḥm lên nh́n rồi cười nhạt, lầm
thầm:
- Th́ ra là vậy. Có điều tôi không bất ngờ đâu.
- Nghĩa là trong đó không có người họ muốn t́m ? Đă đến lúc cô nên
nói hết, tôi mới chủ động được mọi điều giúp cô. Nói đi. Thật ra,
chuyện ǵ đến với ba cô hơn một năm trước ?
Nàng buông ống nḥm, thẫn thờ:
- V́ sao tôi phải tin anh, phải nói với anh ? Tôi đă chịu đựng một
tháng hai lăm ngày rồi, chỉ c̣n hơn tháng nữa.
- Dù chỉ có một ngày, cô vẫn phải tin tôi.
V́ sao à ? V́ cái chết và những âm mưu sẽ đến trong thời điểm cuối
cùng, hoặc ở giờ phút sau cùng.
Nàng ngả vào vai hắn, ngửa mặt, nước mắt đột nhiên ràn rụa. Hắn,
xuyên đêm đen nh́n thấy, bàng hoàng cả người, t́m tay nàng siết
chặt:
- Cô đừng khóc, hăy tin tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô an toàn đến
ngày cuối cùng ấy.
Nàng nức nở:
- V́ sao anh tốt với tôi ? Có phải v́ tôi đẹp và giàu như lời anh
nói không ? Hay v́ tiền bạc...
Hắn bụm miệng nàng, gắt:
- Không phải.
- Vậy v́ lẽ ǵ ? - Nàng nấc lên đau khổ.
Hắn không chịu nổi, gh́ lấy nàng:
- V́ yêu em. Chết tiệt cái mùi thơm quỷ quái ở em đă bắt hồn xác
anh luôn nghĩ về em. Nhưng em đừng hiểu lầm, anh không coi đó là
món nợ cần đ̣i. Chỉ cần em tin anh th́ anh và ba
chục con người ở Tứ Hải sẽ bảo vệ em.
Nàng nh́n sững hắn, đầu óc mông lung với hàng chục ư nghĩ, nhưng
không ư nào thành h́nh ngoài ba chữ "anh yêu em" lọt vào tim. Rồi
như mơ, nàng th́ thầm:
- Em tin. Hăy bảo vệ em.
Hắn thở ra nhè nhẹ, nâng mặt nàng lên, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt,
môi nàng. Nàng choàng tay lên cổ hắn gh́ chặt, hôn trả, môi hé mở
ướt đỏ đam mê. Chợt hắn dứt môi ra, nói nhanh:
- Ra rồi. Ta về thôi.
Hắn đỡ nàng xuống đất, chạy tới lùm cây, dựng chiếc xe đạp đua để
nàng ngồi lên trước, đạp nhanh ṿng đường bờ hồ về lại Diệp Mộc
Trang. Câu đầu tiên hắn hỏi khi vào nhà là:
- Ở đây vắng vẻ, không an toàn, không thể gọi người giúp đỡ sao
em...
- Em sẽ nói sau. Đợi em tắm đă. Ḱa !
Đừng bật đèn.
Nàng khuất sau cánh cửa gỗ xếp được kéo lại. Hắn nghe tiếng nước
chảy, đến bên cửa sổ hé rèm nh́n ra trời đêm, lại hỏi:
- V́ sao em không cho ai vào nhà ?
Nàng trở ra, khăn trùm trên tóc, run lập cập. Hắn kéo rèm pḥng,
chụp chiếc áo choàng quấn kín nàng, nói đùa:
- Em không tắm càng thơm, tội ǵ chịu lạnh run.
Nàng c̣n lập cập, ngồi xuống tấm thảm giữa sàn:
- Lấy giùm em đôi tất ở hộc bàn sát vách ḱa.
Hắn mang tất vào cho nàng, lấy máy sấy tóc cắm điện cho nàng giũ tóc. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, hắn thấy nàng thật mong manh, yếu đuối
đến nao ḷng. Nh́n hắn, nàng ngập ngừng kể chuyện, tay đều đặn đưa
máy sấy chạy quanh tóc...
Từ nhỏ, Nguyệt Quỳnh sống với mẹ, không biết cha là ai, không biết
họ hàng nội ngoại ở đâu. Năm cô mười sáu tuổi, vô lớp mười. Một
chiều tan học về nhà, cô thấy mẹ ngồi tiếp khách. Khách là người
đàn ông khoảng ngoài năm mươi, sang trọng trong áo quần, dữ dội
trong tính cách. Nh́n ông ta, Nguyệt Quỳnh có cảm giác bất an. Thấy cô, mặt ông rạng rỡ hỏi ngay:
- Nguyệt Quỳnh hả con ?
Cô dạ nhỏ, nh́n mẹ. Mẹ cô hôm nay lạ lắm. B́nh thường, tính t́nh bà
ít nói, điềm đạm đoan trang, không lộ vui buồn. Hôm nay lại khác,
bà có vẻ cay độc, chán chường, mắt cụp xuống như muốn che giấu điều
ǵ. Rồi bà cũng ngẩn ra, b́nh thản nói:
- Dù ông là cha nó, nhưng nó sẽ không nhận ba đâu.
Nguyệt Quỳnh nghe như sét đánh ngang tai. Là ba cô sao ? Ông ở đâu
trong mười sáu năm qua ?
Cô tự hỏi, không thốt ra lời, chỉ nh́n ông như hóa đá. Ông bước một
bước, cô lùi lại, buột miệng:
- Tôi không cần ông.
Không có vẻ ǵ đau đớn hay bối rối, ông bật cười nh́n bà, nói:
- Nguyệt Quế ! Nó giống hệt em. Đáng lẽ em
nên dạy nó để tránh một sai lầm nữa, mà người gánh chịu lại là nó.
Bà lạnh lùng:
- Mỗi người có cách nghĩ và sống của ḿnh, tôi không cho rằng tôi
hay cha mẹ tôi sai lầm, và nó cũng thế. Nếu không có, có nó hiện
hữu sao ?
Ông cười nhạt, ngồi trở lại ghế:
- Vậy tôi có lỗi sao ? Lỗi v́ là thằng buôn lậu không danh giá, dám
ṿi tay cô Nguyệt Quế lá ngọc cành vàng sao ? Hồi đó, tôi cầu xin em
theo tôi, nhưng em chỉ muốn ở trong tháp ngà nhung lụa.
Bà cũng cười nhạt:
- Vậy sao ? Nhưng nếu tôi đi theo ông, th́ cô Ba Hồng Ninh Kiều hàng
đêm đầu gối tay ấp để cho ai ?
Ông nh́n ba ngạc nhiên lẫn mỉa mai:
- Th́ ra hồi đó em ghen sao ? Em, cô Hai Nguyệt Quế lại đi ghen với
hạng gái qua đường ? Em chỉ là mượn cớ thôi, bởi thằng bác sĩ quân y
kia có cha làm dân biểu, gốc to như cột đinh đứng chờ.
Bà dang tay tát như trời giáng vào mặt ông. Ông đứng im, mắt tóe
lửa, rít từng tiếng:
- Coi như tôi đă trả nợ xong cho bà. Từ nay, không ai nợ ai. C̣n
điều tôi đă nói, bà suy nghĩ đi, đừng để sau này hối hận...
- Điều ǵ ba cần ở em ? - Hắn hỏi, nh́n nàng chăm chăm. Nàng mỉm
cười chua chát:
- Trước tiên, phải nói về má em một chút. Má em là con gái út một
nhà doanh nghiệp nổi tiếng nhất miền Nam, quê ở miền Tây. Bà được
cưng chiều, được cho ăn học tới nơi tới chốn. Bà đẹp và kiêu kỳ,
nh́n con trai bằng nửa con mắt. Vậy mà năm cuối đại học lại đổ
trước ba em, một tay giang hồ lăn lộn hai đầu biên giới Việt- Miên.
Nàng liếc hắn thật nhanh rồi cúi xuống, nửa nghe cay đắng, nửa nghe
rộn ràng. Có phải ta đang lập lại đời mẹ ta ngày trước ? Ta đă cố
tránh xa, cố quên đi, cố căm ghét, nhưng... hắn lại là người khiến
ta măi nghĩ về, măi khao khát. Và chỉ có hắn...
Ôi chúa ! Con thật là tội lỗi.
Hắn rút máy sấy, đưa nàng chiếc lược, đôi mắt sắc nh́n nàng như muốn
xuyên suốt mọi ư nghĩ.
- Dĩ nhiên ngoại em ngăn cấm - Nàng thở dài
- Điều tệ hại là nhờ cả
bên ông dân biểu, ngoại rắp tâm làm sui, cho người ruồng bắt cha em. Má em phản kháng bằng cách...
có em không...
- Hiểu rồi. Và má chỉ can đảm được chừng đó.
Giá bà chịu theo ba th́ không có hôm nay.
- Cho đến nay, tâm t́nh má em, em vẫn không thấu hiểu.
Bà không hé môi, nhưng em tự hỏi, phải chăng c̣n nguyên nhân khác ?
Bởi bà sau đó đă bỏ nhà, lên Sài G̣n, lấy được bằng cấp, một ḿnh
sinh đẻ, sống cô độc đến giờ, không hề liên lạc với ngoại em.
- Sau đó th́ sao ?
- Ba em thường tới t́m em. Bấy giờ ông giàu lắm, có danh tiếng, đối
với ông, em căm ghét, nhưng lạ lắm, hễ tan học không thấy ông đến là
em buồn. Anh biết không ? Mẹ em đi dạy cả ngày, về nhà lại nghiêm
nghị ít nói. Mỗi khi gặp ba, ông lại có vô số chuyện kể hấp dẫn,
nên em thường lén gặp ông. Chỉ có điều em không muốn nhận ở ông thứ
vật chất nào. Rồi em vô đại học, được du học nước ngoài, khi về
thật ngạc nhiên bởi mẹ đồng ư cải họ cho em theo ba và biểu em về
làm phụ tá. Bà c̣n đồng ư ở trong ngôi nhà ba em mua tặng. Ngỡ
rằng gương vỡ lại lành, ai dè ba em...
cưới Nhă Trúc.
- Nghĩa là em biết má em c̣n yêu ba em ?
- Em không biết và không có thái độ ǵ cả. Vẫn đi dạy, vẫn sống
b́nh thản. Nhă Trúc đến thăm, bà vẫn tiếp đăi chu đáo, cô ta lớn
hơn em ba tuổi. Má em c̣n khen ba em có mắt tinh đời.
Thế rồi chuyện khủng khiếp xảy ra.
- Đúng vào ngày kư hợp đồng Thế Kỷ ư ?
- Theo lịch tŕnh đă định, hôm đó ba em từ Đà Lạt về Sài G̣n sẽ
thanh tra các đơn vị kinh doanh dọc theo tuyển. Nhưng ông xuất phát
chậm v́ có chuyện... Là vầy, ông tiếp một người
khách bất ngờ.
- Người đó là ai ?
Nàng làm thinh. V́ sao phải tin hắn ? Chúa ơi ! Con có điên không ?
Đem phó thác cả bí mật này cho một kẻ ḿnh chưa hiểu ǵ ngoài những
giây phút đam mê trong tay hắn. Nguyệt Quỳnh ! Mày khát
khao hắn đến lú lẫn rồi.
Hắn nh́n nàng và như ở trong ruột gan nàng, hắn nói :
- Đang lo sợ và hối hận phải không ? Em không phải là Nguyệt Quế,
c̣n tôi không là Xuyên Sơn đâu. Yên tâm đi. Những gi
em phó thác cho tôi, nhất định được kết quả tốt.
- Anh có ǵ để tôi tin anh ?
- Đơn giản và chắc chắn hơn bất kỳ sự bảo đảm nào đó là v́ tôi mê
em, mê cái mùi thơm kỳ lạ trên người em, và chỉ với chừng đó, tôi đủ
lư do để hy sinh tất cả cho em rồi.
Mắt hắn long lanh nh́n nàng không nháy và nàng vụt hiểu, nàng cũng
có niềm đam mê tương tự dành cho hắn. Chính v́ điều đó, dù cố xua
đuổi, làm nhục nàng vẫn luôn mơ tưởng có hắn bên ḿnh. Nàng chưa hề
chống được khi "bị" hắn...
tấn công.
Bất giác, nàng lại nhảy mũi, đỏ mặt, nàng chuồi vào tay hắn. Hắn ôm
chặt, cúi hôn thật lâu mới dứt ra, nói:
- Nói hết cho anh nghe đi.
Nàng cố gh́m cơn sốt t́nh muốn được trào dâng. Nàng kể tất cả.
- Người đó ở Thái Lan về, là chú ruột của em, giống ba em như hai
giọt nước. Ông nhập cảnh lâu, bởi ông là tay buôn lậu vùng ba biên
giới, không quốc tịch. Ông trở về v́ muốn gặp ba em lần cuối. Ông
bị ung thư giai đoạn hai rồi. Đúng là định mệnh anh ạ. Ba em như
thường lệ, lái chiếc Toyota cũ về Sài G̣n, chiếc xe ông rất cưng
quư, bởi nó là chiếc xe đầu tiên ông mua được bằng tiền chân chính
làm ra. Em lái chiếc Nissan chở chú em và Nhă Trúc theo sau. Ngay
đoạn đường đèo đầu tiên, th́ tai nạn xảy ra, xe ba em mất thắng, ông
cố đưa xe vào đến đường cứu hộ nhưng bị lệch, xe tông vào mép núi,
c̣n ông do tung cửa nhảy ra ngoài bị đập đầu vào đá, chấn thương sọ
năo. Lúc ấy, đường đèo không một bóng người và xe.
Hắn hít một hơi thật mạnh, thở ra:
- Nghĩa là người ra nước ngoài với Nhă Trúc là chú em. Đúng không ?
Nàng khẽ gật đầu:
- Lúc đó ba em c̣n tỉnh, Nhă Trúc rất bản lănh nghe theo sắp xếp của
ba và chú. Cho ba em vào thùng xe, chú em lái thẳng về Sài G̣n. C̣n
em ở lại với chiếc Toyota gọi người kéo về. Em lúc đó như người mất
hồn vậy, không cảm giác ǵ ngoài lời ba em dặn khi c̣n tỉnh: "Phải
t́m ra kẻ mưu hại ba. Nhất nhất nghe theo lời luật sư Thành". Sau
đó hai giờ, em theo về Sài G̣n. Chú em và Nhă Trúc
diễn rất đạt vai tṛ, với lư do bị bệnh cần đi chữa nước ngoài,
trong vai ba em, chú hoăn kư hợp đồng Thế Kỷ sau đó đă đưa ba em tới
nhà bác sĩ Khoa an toàn với lư do khám bệnh.
- Ba em c̣n...
- Ông c̣n sống, nằm điều trị tại nhà riêng bác sĩ Khoa khoảng ba
tháng, như tay chân bị liệt, khi tỉnh khi mê suốt từ đó tới giờ.
Sau đó, em đưa về đây, và trở thành người bảo vệ cho ông.
- Muốn t́m kẻ mưu hại là mục đích duy nhất để ba em dựng lại vở kịch
này à ?
- Không. Là v́ điều lớn hơn. Sau đó, luật sư Thành mới cho em
biết, ba em có một số tài sản khổng lồ nằm trong một ngân hàng nước
ngoài mở tại Việt Nam. Đồng tiền này bất chính, nên từ khi hoàn
lương, ba em không đụng đến, chỉ sử dụng cho mọi mục đích từ thiện. Tài sản này không tên người gởi, chỉ có mă số được chia cho ba người
giữ với quy ước như sau: Ba em nắm sáu trong mười con số của mă số
đó, nếu v́ lư do ǵ ông vắng mặt th́ quyền chủ tài khoản đương nhiệm
thuộc về em sau một năm. Giao kèo này được cả ba đồng ư.
C̣n nếu người nắm sáu mươi phần trăm tài khoản này chết th́ hai
người kia có quyền rút ra phần tài sản mỗi người ba mươi phần trăm
làm vốn riêng.
- Thật là một điều khoản kỳ lạ.
- Luật sự Thành nói rằng đó là cách ba em đánh bạc với cuộc đời, với
"tay mặt" và "tay trái" của ḿnh.
Bởi ông rất tin vào số phận, cho rằng ông luôn luôn đỏ vận hơn hai
người kia.
- Và v́ không muốn họ lấy tiền, nên ba em dùng kế này ?
- Chính yếu nữa là ba em chưa kịp đọc mă số tài khoản đă hôn mê, và
hiện tại khi tỉnh táo không nhớ ǵ cả. Mà theo luật sư Thành th́ số
tài khoản ấy không lưu ở hồ sơ chỉ nằm trong bộ nhớ điện tự được lắp
ngay kho bạc ngân hàng. Trong thời hạn ba mươi sáu tháng, nếu
bộ nhớ không được nhắc lại mă số, nó sẽ tự xóa và số tiền kia, có mă
số dự bị, chuyển thẳng vào các tổ chức từ thiện thế giới.
- Vậy có ǵ không tốt ?
- Vấn đề là hợp đồng Thế Kỷ được kư lại, mà vốn đầu tư chưa thâu hồi. Chỉ trong một tuần nữa, em phải trả lời trước hội đồng công ty,
cho mượn vốn từ tài khoản kia, nếu không cho, có nghĩa là chính em
khai tử Xuyên Sơn, công ty mà ba em và họ đổ công sức cả cuộc đời
tạo dựng. Và cho dù vẫn c̣n tồn tại, không c̣n ai tin tưởng làm ăn
với Xuyên Sơn. C̣n nếu đồng ư th́ phải có mă số tài khoản
cùng đọc ra khi tới ngân hàng.
- Tóm lại, em đang đứng trước cửa tử rồi, nếu không có mă số, họ sẽ
nghi ngờ sự tồn tại của cha em. Bây giờ hăy nói anh nghe, em muốn
ǵ ?
- Chỉ cần không kư hợp đồng Thế Kỷ là ổn cả. Em không ham số tiền
đen ấy, luôn sợ bị khám phá chuyện ba em trước khi t́m ra thủ phạm. Thời gian ba năm, ba em có thể tỉnh lại, hoặc số tiền kia biến mất,
cũng đủ cho em xử lư mọi việc, t́m lối thoát thích hợp hơn.
Luật sư Thành nói tâm nguyện của ba em là không muốn tiền kia vào
tay chú Tài, chú Tần, bởi ngay từ lúc làm ăn chân chính, ông đă biết
một trong hai người sẽ phản bội và muốn đi theo con đường làm ăn
ngày xưa, tiếc rằng ông chưa t́m ra.
- Hiện ba em ở đâu ?
Cô đứng lên, bước vào trong bức rèm pḥng. Hắn vào theo, tựa sát
vào cửa sổ. Cô chỉ tay về hướng nhà thờ và đưa cho anh
một ống kính viễn vọng.
- Mọi người đều biết, ba em ghét nhất những ǵ liên quan đến các đạo
giáo, nhưng má em và em là con chiên ngoan đạo. Em bỏ trống biệt thự
bờ hồ, v́ biết một lúc nào đó có kẻ âm mưu sẽ ḍ xét nghi ngờ. Ba em
đang ở dưới nhà tu kín trong tu viện nhà thờ kia với tám vệ sĩ ngày
đêm bảo vệ. Trong số vệ sĩ đó có hai bác sĩ và hai y tá đều là học
tṛ của bác sĩ Khoa. Em chọn nơi này để ở v́ có thể quan sát được
ngọn đèn trên nhà chuông kia trong vị trí gần nhất. Nếu có động,
ngọn đèn kia sẽ tắt, em sẽ đến kịp thời đưa ba đi. Và anh thấy đó,
em thường đến thăm ba em với cớ đi lễ mà chẳng ai nghi ngờ. C̣n
chuyện em không cho ai vào nhà, v́ sợ họ nh́n ra dụng ư, nh́n thấy
hệ thống bảo an ở đây và c̣n...
- V́ đây là thế giới riêng của em, đúng không ?
Nàng ngước lên nh́n hắn, khẽ gật đầu rồi tựa vào vai hắn.
- Suốt năm năm làm việc với ba, em luôn bị nhồi nhét, tra tấn đủ mọi
chuyện về Xuyên Sơn. Ba đă di chúc cho em thừa kế nó và muốn em vừa
là Nguyệt Quỳnh, vừa là ông để đưa Xuyên Sơn đi lên cao nữa trong
tương lai, nên dù chỉ chuyện về khách sạn, nhưng chuyện ở Xuyên Sơn
em nắm rơ hết. Em mệt mỏi lắm, luôn sống trong căng thẳng, nghi ngờ.
Chỉ ở nơi đây với đầy đủ mạng lưới bảo vệ, em mới có vài giờ sống
cho ḿnh không lo sợ.
Hắn ôm nàng, căng mắt nh́n quanh qua ánh đèn ngủ mờ ảo.
- Th́ ra em có giăng mạng lưới điện quanh nhà, nên nhớ, có thể gây
án mạng đó.
- Không. Kẻ đột nhập chỉ bị thương và hôn mê.
Công ty trang bị lưới bảo vệ an toàn này cũng là công ty cấp vệ sĩ
cho ba em.
Nàng thở dài mệt mỏi:
- Giờ họ đă nghi ngờ, chỉ không biết là cả hai có liên kết với nhau
không.
Hắn nh́n đồng hồ, cương quyết d́u nàng xuống nệm:
- Bắt đầu từ bây giờ, mọi việc có anh lo, chỉ cần em tin anh, giờ
hăy ngủ đi. Anh sẽ canh cho tới sáng.
Nàng nhắm mắt ngay, hắn ủ kín nàng bằng tấm chăn bông xong, lấy
phone cầm tay bấm sô goi liền mấy cuộc về Tứ Hải, về cho Đếm và cho
một người tên Huấn. Nàng nghe hết, và trước khi thiếp ngủ c̣n nói:
- Họ không muốn giết em đâu. Mục đích cũng không là Xuyên Sơn, v́
quyền lợi ở Xuyên Sơn họ được chia công bằng.
Họ chỉ muốn ba em chết để được chia tài khoản kia.
- Nhưng họ không có mă số.
- C̣n một điều em chưa nói với anh, trong trường hợp ba chết, đă có
khai tử. Chỉ cần người thừa kế cho hồ sơ khai tử vào bộ nhớ tài
khoản cùng với hai người kia, tài khoản sẽ mở.
Lần này, nàng ngủ say, giấc ngủ an lành nhất từ hơn một năm qua.
o0o
Hắn bước vào pḥng bác sĩ trưởng khoa ngoại, sau hắn là Toàn. Cả
hai đều mặc jean bụi, tay cầm mũ bảo hộ, dáng vẻ đầy bụi bặm giang
hồ khiến không ít cặp mắt nh́n theo. Bác sĩ Khoa c̣n đang ngạc
nhiên định hỏi, Tố đă reo lên:
- Anh Việt ! Ôi ! Cả anh Toàn nữa.
Bác sĩ Khoa cười, ch́a tay hồn hậu nói:
- Nghe tiếng anh đă lâu, giờ mới gặp mặt.
Tố kéo Toàn vào một góc, rủ rỉ. Hắn ngôi vào một góc nói thẳng vấn
đề:
- Tháng tám sẽ tiến hành lễ cưới cho Toàn, Tố. Mời bác sĩ làm nhà
gái.
- Tôi rất vinh dự.
- Thứ hai, mời ông về thăm Tứ Hải một lần làm quen.
- Tôi rất bận. Để xem coi hôm nào rảnh...
Hắn lẳng lặng đặt một tờ giấy vào trước mặt bác sĩ Khoa. Ông liếc
nhanh sửng sốt, đảo mắt quanh, hạ giọng thật thấp:
- Tôi vừa nhận tin an toàn, có ǵ vậy ?
- Tôi cần cô Tố về chỗ ông Sơn làm người liên lạc cho tôi và Tứ Hải
huynh đệ khoảng hai tháng. Luôn tiện ông cho biết, hôm đó t́nh h́nh
phẫu thuật thế nào ?
- Ông Sơn nhập viện dưới một tên khác, mổ lấy bướu máu ở sọ trái. Qua thời gian hậu phẫu, nhờ người ở công ty bảo vệ làm người nhà đưa
về chỗ tôi. Vết mổ rất khả quan, chẳng hiểu sao ông ấy không hoàn
toàn tỉnh lại được.
- Có khả năng người trong bệnh viện nhận ra ông ấy không ?
- Ngay khi xử lư cấp cứu tại nhà, tôi đă cho cạo sạch râu tóc và tạo
nhiều vết thương ở mặt và băng lại, tôi nghĩ không ai nhận ra ông
ấy.
Hắn gật đầu, nh́n đồng hồ, đứng lên:
- Chiều nay, hẹn gặp bác sĩ chỗ cha Vinh.
Hắn nghiên đầu chào, đi ra.
Bác sĩ Khoa nh́n theo hắn, ngẫm nghĩ: Con bé đă chọn mặt gởi vàng
đúng chỗ rồi. Gă này có cuộc đời sóng gió, huyền thoại, thuộc hạng
người như Xuyên Sơn. Gă đủ bản lănh lái con thuyền đời Nguyệt Quỳnh
về bến b́nh yên. Tạ ơn chúa ḷng lành, mong chúa ban ơn
phước lành cho tất cả.
Lúc đó, hắn đi thong thả ở hành lang khoa ngoại, cách Tố và Toàn đó
mười bước chân, tầm mắt nh́n của hắn đảo ra vườn hoa bệnh viện và
thật nhanh nép người sau cột hành lang, khoát tay ra hiệu cho Toàn. Vốn là cánh tay đắc lực, là anh em lăn lộn giang hồ bao năm, Toàn
biết đại ca gặp vấn đề vội kéo Tố chui luôn vào thang máy nghe phone. Hắn reo liền, bấm máy. Hắn đưa lên nghe xong, cho vào túi, nói:
- Đại ca biểu anh ở lại chiều cùng về với em và bác sĩ Khoa.
Mặt Tố hơn hớn. Toàn khoái lắm, giả đ̣ gắt:
- Bao năm không ra giang hồ, giờ v́ t́nh yêu của đại ca, Tứ Hải
huynh đệ xăm ḿnh lăn vô, chớ ngó bộ nguy hiểm đa. Em cười nỗi ǵ ?
- Chỉ cần có anh bên em, chẳng sợ ǵ hết.
Đi, đưa em đi xem căn nhà đại ca mướn cho tụi ḿnh.
Lúc đó, hắn đang đứng ở bụi ngâu rậm ri che khuất ở ghế đá bên kia,
tai dỏng ra nghe cuộc nói chuyện của đôi trai gái. Hắn bất ngờ khi
gặp, nhưng từng quen mặt. Giọng cô gái đầy tức giận :
- Tôi chửa hoang, mang nhục là chuyện của tôi, không liên quan tới
anh. Anh lấy quyền ǵ bắt tôi bỏ cái thai ?
Giọng người con trai cũng đầy tức giận:
- Chúng ta đă thỏa thuận chuyện bán mua, tôi trả tiền rất hậu, coi
như không ai nợ ai. Giờ cô định đẻ đứa con ra, ḥng giở tṛ ǵ đây
?
Tiếng cô gái rít lại, run run:
- Anh nói vậy là nghĩa ǵ ? Anh tưởng ai cũng thủ đoạn và đê tiện
như anh sao ? Anh nghe đây. Tôi không cần ǵ ở một kẻ bỉ
ổi như anh, nhưng tôi sẽ không để Nguyệt Quỳnh lầm anh đâu.
- Cô dám ?
- Tôi dám ngủ với ông chồng tương lai của cấp trên ḿnh, dám chửa
hoang, tại sao không dám vạch rơ bộ mặt đào mỏ của anh chớ ? Ông chủ
lớn ! - Cô gái bật cười khô khốc đầy mỉa mai - Tôi không tin Nguyệt
Quỳnh mù quáng đến độ không thấy nhà họ Tạ anh đang vỡ nợ đâu.
Giọng gă con trai rít lại như tiếng rít của loài rắn:
- Tôi cảnh cáo cô. Nếu cô giở tṛ, sẽ chịu hậu quả.
Tiếng chân lạo xạo trên sỏi xa dần, chỉ c̣n lại tiếng khó khe khẽ. Hắn rời chỗ nấp, tiến tới gần cô gái:
- Thảo !
Cô ngẩng phắt lên, thấy hắn, kinh ngạc ngẩn ra. Hắn thản nhiên đến
ngồi xuống bên cô, hỏi:
- Má cô khỏe chưa ?
- Dạ rồi.
Cô lí nhí, lén gạt nước mắt.
- Bác nằm mấy tháng rồi ?
- Dạ, hơn một tháng rồi.
- Khi nào xuất viện ?
- Dạ, bác sĩ Khoa nói đợi kiểm tra lần cuối, chắc đến đầu tháng.
Hắn gật gù, vụt hỏi thẳng:
- Cô định sinh con thật sao ?
Mặt cô tái nhợt, kinh hoàng nh́n hắn. Hắn khe khẽ lắc đầu, vẻ thấu
hiểu:
- Người như hắn không đáng để cô yêu, c̣n cam ḷng nuôi con cho hắn. Thằng khốn đó cho đến chết cũng không thể hiểu là cô dâng hiến chớ
đâu phải bán mua. Cô nên suy nghĩ kỹ đi.
Mắt Thảo đẫm lệ, cô ôm đầu:
- Tôi biết ḿnh không bao giờ có anh ta. Tôi muốn có h́nh bóng anh
ta qua đứa con của ḿnh.
Hắn thở ra :
- Cô nên nghĩ đến má cô, đến cả cuộc đời son trẻ mai sau của cô. Đừng dại dột vậy.
Hắn có thừa sức thực hiện lời đe dọa mà không phải chịu trách nhiệm
ǵ.
- Hắn dám... - Mắt cô long lên.
- Hắn có lư do để không dám sao ?
- Nếu hắn dám, tôi sẽ nói thẳng với Nguyệt Quỳnh.
Hắn nh́n cô, tay mân mê dái tay vẻ suy nghĩ. Cô tránh ánh mắt hắn,
vẻ bối rối. Hắn vụt hỏi:
- Cô thấy Tứ Hải huynh đệ thế nào ?
- Tốt lắm - Môi cô thoảng cười - Không quen biết mà ai cũng tốt với
tôi.
- Tố phụ tá cho bác sĩ Khoa cũng là người của Tứ Hải, cô cần ǵ nói
với cô ấy nhé.
Hắn đứng lên, ngẫm nghĩ, nói tiếp:
- Giữa t́nh riêng và nghĩa chung, Thảo nên sáng suốt. Nguyệt Quỳnh
rất tốt với Thảo. Đúng không ? Về Đà Lạt,
nhớ đến Tứ Hải nghe.
Hắn lên chiếc môtô kềnh càng chạy thẳng đến căn nhà nhỏ nằm trên
đường Nguyễn Biểu. Đón hắn là Huấn. Mười phút sau, hắn trở ra,
Huấn tiễn, vỗ vai thằng em giang hồ bá chấy, nói:
- Được rồi. Anh sẽ giúp bằng hết sức của anh. Bốn mươi ngày thôi
chớ ǵ ? C̣n chuyện Thế Quyền ? Phải mở hồ sơ bên h́nh sự mới đủ tư
cách pháp nhân điều tra được. Có ǵ anh
sẽ báo lại.
Hắn nổ máy xe, chợt giở mũ bảo hộ, nói:
- Ở Tứ Hải anh coi được đứa nào không ?
- Hay đó. Cho thằng Hoàn, bé Bê, Tiến sáu ngón là đủ. Anh hơi lo
v́ mở hồ sơ không phải dễ. Tụi nó theo dơi có ǵ báo qua anh th́
tốt hơn.
Hắn quyết định:
- Được. Khoảng ba giờ nữa, tụi nó có mặt.
Ông Huấn nh́n hắn:
- Việt nè ! Có đúng là linh cảm hay mày giấu anh chuyện ǵ ? Chẳng
lẽ v́ linh cảm, mày điều tra công ty bảo an Trí Dũng, rồi cũng v́
linh cảm, mày theo dơi Quyền ?
Hắn chụp lên đầu mũ bảo hộ:
- Trí Dũng của các cựu chiến binh là tôi yên tâm. Anh đừng lo,
chuyện cần nói, đáng nói, tôi sẽ nói. Bye.
Hắn về lại Đà Lạt ngay lúc ấy.
o0o
Quyền đậu xe dưới gốc thông h́nh tháp, nhanh nhẹn mở cửa, d́u Nguyệt
Quỳnh xuống. Cả hai thong thả sóng bước bên nhau vào nhà thờ. Hôm
nay thứ tư, nhà thờ vắng người, chỉ vài con chiên quỳ ở hàng ghế
trước. Quỳnh nh́n quanh, nói:
- Anh nghe nói cha linh hồn của em, đạo cao đức trọng nhất trong các
xứ đạo, nhưng chưa từng hân hạnh thấy mặt người.
- Cha Vinh già lắm rồi. Hồi em mới sinh, cha ở giáo xứ Tân B́nh, đă
rửa tội và đỡ đầu cho em. Má em rất kính trọng cha, c̣n cha th́ rất
yêu quư em. Mới đó mà đă hai bảy năm rồi. Cha về đây để tu giữ
ḿnh, an hưởng cuộc đời. Em thật mừng v́
ba năm qua có cha bên cạnh.
- Hồi bác trai biết em theo học đạo...
- Anh đừng nhắc. Với em, đạo giáo là những ǵ cao đẹp, là nơi
nương tựa tinh thần. C̣n với ba em th́ ngược lại.
Ông báng bổ chúa, báng bổ cả quỷ thần, nên có lẽ quỷ thần dắt ông đi
mất - Giọng cô nhuốm tức giận - Ông đă bán linh hồn cho quỷ rồi, mới
một đi không trở lại.
- Ḱa Quỳnh ! - Quyền kêu lên.
Nguyệt Quỳnh dịu mặt:
- Xin lỗi anh. Hễ nhắc là Quỳnh thấy bực.
Họ đă đứng ở hàng ghế đầu. Quỳnh quỳ xuống lâm râm cầu nguyện. Quyền đứng sát tường nghiêm trang làm người bảo vệ. Hết cầu nguyện,
cô đứng lên. Một vị linh mục trẻ đi ra. Quỳnh chào, hỏi :
- Hôm nay sức khỏe cha Vinh ra sao, thưa cha ?
- Chào con. Sức khỏe người khá tốt, đang dạo ngoài vườn.
Nguyệt Quỳnh hớn hở nắm tay Quyền gần như chạy ra vườn.
- Đi anh. Quỳnh muốn xưng tội với cha.
- Em tội nhiều lắm sao ? - Quyền đùa.
Cô lườm anh, mặt đẹp như hoa khiến anh rung động, vụt hỏi:
- Mai sau em muốn có người chồng thế nào ?
Cô tung tăng, vô tư nói trong tiếng cười:
- Phải cùng đạo với em, phải giống như anh: đẹp trai, học giỏi,
thông minh, có tài.
Quyền hơi choáng đến khựng lại. Nguyệt Quỳnh kéo tay anh đến trước
cha Vinh, liến thoắng:
- Con chào cha. Ôi ! Thấy cha khỏe con mừng quá.
Thưa cha, con giới thiệu người bạn trai của con với cha, anh Quyền.
Cha Vinh quả thật đă già, rất phúc hậu đem lại cho Quyền sự cảm mến
kính trọng ngay lúc gặp mặt. Cả hai chào hỏi, ân cần tṛ chuyện cho
đên khi Quỳnh lẫy hờn, nói:
- Con không xưng tội nữa, để cho cha và anh Quyền nói chuyện.
Quyền lật đật đứng lên:
- Anh đi dạo vườn, em vào xưng tội với cha đi.
Nguyệt Quỳnh che miệng cười khúc khích, nắm tay cha Vinh d́u đi. Quyền vui sướng nh́n theo. "Bạn trai", hai tiếng đó ngân nga suốt
trong đầu Quyền. Không ngờ lần này, đưa Quỳnh đi lễ, lại thâu đạt
kết quả bất ngờ. Chỉ cần nàng đồng ư... Ôi !
Quyền miên man với bao ư tưởng. Nàng đă và đến phía sau tu viện, đi
xuống nhà hầm bằng lối đi ngay pḥng tu viện trưởng, vào căn pḥng
có khá đông người, nhưng không một tiếng động. Tất cả mặc áo nhà
ḍng, trừ người nằm trên giường và ba người đứng cạnh là bác sĩ
Khoa, hắn và Tố. Thấy nàng, hắn bước tới :
- Hiệu bên ngoài à ?
- Là Quyền. Anh ta mới từ Sài G̣n lên. - Nàng đến sát giường cha,
hỏi các sĩ Khoa - Ba con sao rồi chú Khoa ?
- Tốt lắm. Mong rằng ông ấy sẽ tỉnh táo dần.
Chú sẽ cho tăng cường về vật lư trị liệu, đôi chân ba con có dấu
hiệu cảm giác rồi, ngón chân đă nhúc nhích.
Mặt Quỳnh thoáng mừng rỡ, cô quay sang hỏi người thanh niên mặc áo
ḍng, tay cầm ống nghe.
- Ba tôi từ hôm qua đến giờ có tỉnh không ?
- Dạ có. Ông có mở mắt, như mọi ngày vẫn không nói ǵ.
Người thanh niên lùn tiếp lời:
- Sáng nay h́nh như ông ấy nói được chữ "thôi" khi không muốn uống
sữa và hơi nhích được tay phải lên.
Nàng chắp tay, muốn khóc.
- Tạ ơn chúa. Dù sao đă tiến triển tốt, thành thật cảm ơn mọi người.
Tôi hứa sẽ đền ơn các anh xứng đáng.
Ông Khoa lắc đầu:
- Sao cháu nói vậy ? Đó là bổn phận bảo an của họ, đừng bận tâm.
Người thanh niên cần ống nghe, gật đầu nói:
- Xin cô đừng bận tâm đến tiền bạc, lương chúng tôi đủ sống, chuyên
môn có thêm lương riêng, bảo vệ là nghề của chúng tôi mà.
Hắn lắng nghe họ tṛ chuyện, quan sát và hoàn toàn yên tâm. Nhưng
nh́n qua người bệnh, lại thấy giác quan thứ sáu căng lên. Ông ta
nằm im ĺm, to lớn, không một dấu hiệu gầy ốm sau hơn một năm mê man
liệt giường. Ông ta có biết những ǵ xảy ra xung quanh không ?
Bác sĩ Khoa ra một loại chỉ định thuốc trị liệu cho hai viên bác sĩ
trẻ, cũng là thành viên của bảo an Trí Dũng và là học tṛ của ông. Xong, ông nói:
- Chú về trước.
Người đứng ở lỗ thông hơi đặt ống nḥm nh́n ra ngoài, nói:
- Mời bác sĩ ra lối cổng phụ hướng nghĩa trang. Thế Quyền đi quanh
trước sân nhà thờ. Vui ḷng để khóa xe lại, mười
phút sau tôi sẽ đem xe ra.
Nguyệt Quỳnh nói:
- Không cần đâu. Tôi về trước.
Cô cúi xuống nh́n ông Sơn im ĺm bất động, thở dài ngẩng lên:
- Mọi người đă biết rồi, từ nay có cô Tố tăng cường, c̣n bảo vệ ṿng
ngoài là anh Việt. Mong đôi bên hợp tác vui vẻ.
Nàng hơi ngạc nhiên khi thấy mọi người đều nháy mắt với hắn thay lời
chào, nhưng không hỏi. Nói lời tạm biệt, nàng trở ra, có hắn tiễn
chân, nàng nói nhanh:
- Tối em về muộn.
- Tại sao ?
- Có buổi tiệc ở khách sạn. Quyền, Hiệu đều
có mặt.
Hắn làm thinh, nh́n nàng đi khuất. Lấy phone gọi ngay:
- Giám sát Mộc Diệp Trang cho tới khi anh đến. Cho hai đứa đến
khách sạn tối nay. Bye.
o0o
Nàng đứng phắt dậy, hỏi gằn:
- Chú không nói lộn chớ ?
Ông Tần lắc đầu, mày nhăn tít:
- Không. Hôm qua vẫn b́nh thường, sáng nay chú định qua văn pḥng
họ, hỏi một vài điều thuộc quyền lợi bên ta, không ngờ viên tổng
giám đốc dự án đến gặp và nói dời lại cho tới khi cho phép.
Ngồi phịch xuống, Quỳnh nh́n ông Tài:
- Chẳng phải dự án đă được chính phủ ta phê chuẩn từ lâu sao ? C̣n
thiếu thứ ǵ?
Ông Tài rầu rĩ:
- H́nh như là phần cấu kết của địa tầng, những trận động đất liên
tục ở khắp châu Á, t́nh trạng lũ lụt đă khiến cho ngành khảo sát địa
chất lo âu, bởi thương xá Thế Kỷ là ṭa nhà chọc trời sẽ cao nhất
Việt Nam.
Nàng xoa vầng trán, mệt mỏi thở ra:
- Thật là rắc rối. Chẳng lẽ công ty Xuyên Sơn ta không có duyên với
hợp đồng này ?
Ông Tần khoát tay:
- Cháu đừng lo. Dù đến chậm mấy, nó vẫn là của ta. Chính yếu là
chuẩn bị nguồn vốn. Ba cháu đă fax về chưa ?
- Dạ chưa. Vậy chưa fax về cho hai chú à ?
Ông Tần lắc đầu, không nén nổi bực tức:
- Ba con càng già, tính t́nh càng thay đổi, thích ǵ làm nấy, không
nghĩ đến ai, chí ít cũng nên nhớ ở công ty c̣n chú, c̣n chú Tài chớ.
Nguyệt Quỳnh cười nhạt:
- Tới hôm nay, nếu nhận fax báo tin ổng định cư bên đó không về,
chắc con không c̣n ngạc nhiên. Hai chú lên v́ chuyện đó thôi sao ?
- C̣n chuyện rút vốn từ quỹ đen, con nghĩ sao ?
Nàng thản nhiên:
- Nếu họ đ́nh lại, ta có th́ giờ thâu hồi vốn. Chuyện đó để sau hăy
tính. Vả lại, chưa được ba cháu trả lời.
Vừa lúc này, máy fax có tín hiệu. Nàng đứng lên đi lại, xé ra đọc
và ch́a cho ông Tài. Ông đọc:
"Californa, ngày...
Gởi Nguyệt Quỳnh, giám đốc khách sạn Lâm Viên.
Đồng gởi phó giám đốc nhân sự Tạ Duy Tài, phó giám đốc kinh doanh Vơ
Thế Tần công ty Xuyên Sơn.
Đă nhận được fax, trao quyền quyết định cho giám đốc đương nhiệm
Diệp Nguyệt Quỳnh. Kư tên, Diệp Xuyên Sơn.
Ông Tần ra hiệu bằng mắt. Ông Tài gật đầu,
cả hai đứng lên.
- Được rồi Quỳnh. Đợi khi nào Thế Kỷ
tiến hành, ta sẽ bàn, giờ hai chú về Sài G̣n v́ c̣n nhiều việc đang
chờ.
Ông đẩy tập hồ sơ trước mặt qua cho Nguyệt Quỳnh, nói:
- Cháu duyệt lại rồi kư xong giao Quyền đem về gấp.
- Anh ấy đang cùng cháu thanh tra các khách sạn và dịch vụ giải trí,
e...
- Nó không nói với chú - Ông Tần ngạc nhiên và không giấu được nét
mừng rỡ. - Nguyệt Quỳnh ! Nếu quá sức ḿnh cứ trao đối với chú Tài,
kinh doanh khách sạn dịch vụ trong phạm vi cả nước, cháu không thể
đơn độc, hay là...
- Để thằng Hiệu giúp cháu - Ông Tài cướp lời.
Nguyệt Quỳnh mỉm cười buồn bă:
- Cháu ngỡ ba cháu chỉ là chiều chuộng nhỏ Nhă Trúc nhất thời chớ
không đành ḷng nào bỏ sự nghiệp một đời xây dựng. Nhưng giờ th́...
Cô cầm tờ fax thẫn thờ, nói nhỏ:
- Cháu chỉ là một cô gái, rồi phải có chồng sinh con, cháu đâu đành
để mẹ cháu ṿ vơ cô đơn một ḿnh măi được.
Cô ngẩng lên:
- Cháu sẽ suy nghĩ lời đề nghị của hai chú.
Cả hai đều có niềm hy vọng trên nét mặt. Từ giă, nàng ra về. Nàng
đứng nép bên cửa sổ, nh́n xuống thấy xe họ rời Lâm Viên, thở phào,
mặt hớn hở, mắt long lanh. Anh ấy đă làm được. Chúa ơi ! V́ sao và
bằng cách nào anh ấy làm được chuyện phi thường ấy ? Nghĩa là ta
quyết định không lầm. Phải đi gặp ảnh thôi.
Nàng không quên khóa vi tính, cho cặp hồ sơ vào chiếc xách tay rồi ù
chạy. Vào thang máy, nàng lấy chiếc phone nhỏ, bấm số gọi
liền.
- Anh ở đâu ? Em muốn gặp anh.
- ...
- Được. Em đến ngay. Nàng lái xe ra cổng, dặn bảo vệ:
- Tôi đi rửa xe, châm b́nh. Ai hỏi, bảo đợi tôi về.
Cả Tứ Hải đón nàng như bao người khách b́nh thường, duy cặp mắt nào
cũng lén nh́n theo ở mọi góc và nếu ai để ư sẽ thấy bốn người trước
sau rời Tứ Hải ra ngoài làm "trinh sát".
Chiếc xe được đưa vào xưởng hai, c̣n nàng vào pḥng giao dịch. Hắn
đợi nàng ở đó, cạnh chiếc bàn đầy những chai nước hoa các hăng khắp
thế giới. Nàng khóa cửa, đứng trước hắn, cánh mũi phập phồng, môi
run run:
- Dự án Thế Kỷ đang được xem xét lại kết quả địa tầng, hợp đồng kư
kết đ́nh lại không hạn định.
Nàng sà vào tay hắn, gục vào ḷng ngực to rộng, th́ thầm:
- Ôi ! Anh đă làm được, anh là ai hở anh ?
Hắn có cảm giác bị lợi dụng, muốn đẩy nàng ra, nhưng không làm được. Đôi tay không theo sự điều khiển lư trí, cứ ôm chặt lấy nàng.
Là mày cam tâm t́nh nguyện, sao lại phải đau đớn chớ ? Hăy tận hưởng
đi, hạnh phúc này không dài lâu đâu.
- Anh là ai có ǵ quan trọng ? Em muốn anh là ai ?
Nàng nhón gót chân, ôm mặt anh vào đôi tay, th́ thào :
- Phải. Có ǵ quan trọng chớ. Sao anh không hôn em?
Hắn hôn nàng như muốn nghiền nát nàng trong ṿng tay và đôi môi hắn. Nàng quấn siết hắn, nghe cơ thể bừng lên khoái cảm được hôn. Đây
là lần đầu tiên nàng không để lư trí khống chế đam mê. Nàng buông
thả, nghe hạnh phúc ngập tràn. Đó chính là bí mật của Nguyệt Quỳnh. Có hàng trăm kẻ đeo đuổi nàng, hàng chục người hôn nàng, nhưng
không một ai biết, cô tiểu thư thanh cao họ Diệp thích những ǵ mạnh
mẽ với chút thô bạo. Gă đàn ông nào cũng gượng nhẹ, nâng niu ra vẻ
là người trí thức hào hoa, thương hoa tiếc ngọc khi được dấn bước
đầu tiên và ngạc nhiên không hiểu v́ sao nàng cho rơi ngay sau đó. Chỉ có hắn, phải, duy nhất ḿnh hắn !
Nàng nhảy mũi liên tục, mặt đỏ bừng như say rượu, mắt long lanh, đắm
đuối. Hắn đỡ mặt nàng, lên tiếng:
- Em lại bị cảm à ?
Nàng lắc đầu, luồn đôi tay vào trong áo hắn mơn trớn, cấu mười đầu
ngón tay nhọn sâu vào da thịt hắn, t́m môi hắn th́ thào :
- Không. Hôn em đi. Hăy hôn em.
Hắn d́u nàng nằm xuống chiếc giường sắt nhỏ, vừa hôn vừa gầm gừ:
- Móng tay lại mọc ra rồi. Th́ ra em chẳng đoan
trang thục nữ ǵ, chỉ là con mèo cái thôi.
Và khi nàng dă dượi, buông thả, muốn đi đến tận cùng, hắn đột nhiên
đỡ nàng ngồi dậy, nói:
- Hăy cho anh biết má em giờ sống ra sao ?
Nàng ngơ ngác, nh́n hắn khá lâu mới choàng tỉnh, vuốt tóc hỏi lại:
- Sao lại hỏi đến má em ? Có liên quan ǵ ?
- Muốn điều tra chứng minh, không nên bỏ sót ai cả.
Nàng ngồi ở ghế, lắc đầu quả quyết nói với vẻ tức giận:
- Từ lâu, bà với ba em như bạn bè. Vả lại, người thừa kế là em, mẹ
em c̣n là người đàn bà hiểu biết. Một người đàn bà làm được điều đó
sao ?
Hắn nh́n sâu vào mắt nàng, ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
- Thôi được. Đợi các tổ điều tra xong lịch di chuyển của những
người kia xem có ǵ không đă. Ba em hôm nay thế nào ?
Nàng nén sự giận dỗi, anh cứ như không hề cùng đam mê với nàng một
phút trước đó. Nàng mím môi:
- Đă nhúc nhích được các ngón tay, nhưng không tỉnh táo.
Nàng đảo mắt và thấy những lọ nước, ngạc nhiên:
- Nước hoa đâu nhiều vậy ?
Hắn thản nhiên:
- Anh t́m xem loại nước hoa nào có mùi như mùi cơ thể em, nhưng
không có. May mà em cho biết đó là mùi tự nhiên, nếu không anh c̣n
tốn tiền dài dài.
Nàng ngẩn ra, chợt hiểu, sung sướng và kiêu hănh:
- Em đợi lời tỏ tinh của anh xem có khác người không ?
Nàng cười thật quyến rũ, đứng lên vươn người chờ đợi.
Hắn vẫn ngồi dựa ra ghế, gối tay sau đầu nh́n nàng, ánh mắt sâu thẳm
lóe tia giễu cợt:
- Anh không ngu như bọn đàn ông đó. Anh với em thi hành một hợp
đồng không hạn định, có lợi cho đôi bên.
Và mê một người chưa hẳn là t́nh yêu.
Nàng như bị dội gái nước lạnh vào mặt, sững người, cắn môi rồi vụt
cười nhạt :
- Vậy sao ? Tôi quên mất. - Nàng nh́n ra cửa - Không biết xe đă rửa
xong chưa ?
Hắn đứng lên, nhấc điện thoại, hỏi vắn tắt rồi gác máy.
- Năm phút nữa, đủ cho em lắng nghe tôi yêu cầu và tô lại son môi.
Đỏ mặt, nàng mở xách tay, lấy thỏi son, nh́n vào gương.
- Nói đi. - Chăm chú nàng tôi lại bờ môi.
- Thứ nhất, nếu có ai tỏ t́nh và cô từ chối th́ báo ngay cho tôi
biết. Thứ hai, tôi muốn gặp luật sư Thành.
Nàng đứng lên, đi ra cửa:
- Mai, tôi và Quyền về Sài G̣n thanh tra dịch vụ giải trí sẽ sắp xếp
cho anh.
Hắn ngồi nh́n theo nàng đi khuất, tay mân mê chai nước hoa bé tị,
thoáng nụ cười nửa miệng.
o0o
Ông luật sư nh́n hắn qua ánh mắt lim dim khá lâu như ngầm đánh giá,
bất ngờ lên tiếng:
- Cách đây hai hôm, tôi vinh dự có cuộc viếng thăm bất ngờ của ông
trưởng phụ trách an ninh liên doanh.
- Khi ra về, chắc ông ta không biết ǵ hơn điều đă biết ?
Ông luật sư gật đầu, vụt hỏi:
- Anh t́m tôi có chuyện ǵ ?
- Để hỏi ông, khi biết tin chính Nguyệt Quỳnh lái chiếc xe thổ tả
kia và bị tai nạn, mọi người có thái độ ǵ ?
- Sao anh không hỏi bà Nguyệt Quế ?
- V́ ông có cách nh́n tỉnh táo, khách quan hơn cô ấy nói. Nhờ có
ông, vở kịch dàn dựng khá hoàn hảo.
Ông luật sư lắc đầu, mái tóc bạc run run:
- Bây giờ họ thấy sơ hở rồi, chỉ mong họ chưa t́m ra, sau thời hạn
mười hai tháng. Ơn chúa ! Tội ác tự nhiên không thể h́nh
thành.
- V́ ngay phút đầu tiên chính thức làm chủ tài khoản kia, Nguyệt
Quỳnh đủ quyền sửa đổi điều lệ trong tài khoản mà không cần thông
qua sự đồng ư của hai người kia v́ cô nắm sáu mươi phần trăm tỷ lệ
tiền.
- Anh thông minh thật. Thế anh có đoán ra điều khoản được sửa như
thế nào không ?
- Dù sao họ cũng có sức lớn với Xuyên Sơn. Ông Sơn dù tài ba cỡ nào
th́ một cây chẳng làm nên non. Quỳnh nên đền trả công họ
xứng đáng, chỉ cần họ có cơ hội vươn lên sẽ không nhúng tay vào tội
ác.
Ông luật sư bật cười, ngồi thẳng lên:
- Chỉ có một con đường, nhưng Nguyệt Quỳnh không chịu, tôi hy vọng
anh mở mắt ra giùm nó.
- Tôi ? - Hắn nhún vai - Tôi là cái thá v́ với một hợp đồng ngẫu
hứng chớ ?
- Có đấy. Nếu không, sự sống chết nhà họ Diệp nó dễ dàng trao vào
tay anh sao ? Đừng vờ ngốc nghếch nữa, không có thời gian đâu.
Sáng nay, người của họ đă bay đi Cali rồi.
Hắn nhăn mặt:
- Chính thức là ai ?
- Nếu biết hắn đi theo lệnh của ai th́ c̣n nói làm ǵ ? Hắn là nhân
viên đối ngoại của Xuyên Sơn đích thân tuyển dụng vào công ty. Làm
việc với tất cả bọn họ, c̣n là bạn của Hiệu của Quyền. Có trời biết
hắn làm theo lệnh ai ?
- Sơ hở bắt đầu từ đâu nhỉ ? - Hắn lẩm bẩm.
- Từ khi thương xá Thế Kỷ muốn nối lại hợp đồng, và bà Nguyệt Quế vô
t́nh nói đến người em song sinh không quốc tịch của Xuyên Sơn khi
toàn bộ sậu công ty đến thăm, mừng sinh nhật bà.
Hắn giật ḿnh:
- V́ lư do ǵ ba ta nói đến ?
- Thời xưa, Tạ Duy Tài có nhiệm vụ rửa tiền cho Xuyên Sơn, c̣n Thế
Tần theo ổng lâm trận. Hôm đó vui miệng Tần khoe, Tần là cái bóng
của anh Sơn, không điều ǵ không biết. Bà Nguyệt Quế x́ dài, vọt
miệng:
- Vậy sao ? Nghĩa là đến giờ anh vẫn tin người anh hộ tống năm đó
trèo tường thăm tôi chính là Xuyên Sơn ?
- Sau đó thế nào ?
- Như sực nhớ, bà Quế vụt cười, nói muốn đùa cho vui và ai đó cũng
tỏ ra hiểu điều ấy, nhưng anh thấy đó, họ đă bắt đầu và sẽ có kết quả
sớm nhất.
- Riêng ông, ông có tin bà Quế vô t́nh lỡ lời không ?
- Bà ấy không có nguyên nhân ǵ hại ông Sơn. Bà đă từ chối một cuộc
hôn nhân sau mười sáu năm gặp lại. Nhưng
con bà vẫn là người duy nhất thừa kế di sản mà.
- Đúng vậy - Hắn gật gù - Cho nên điều ta làm được là theo dơi và
chờ đợi.
Hắn uể oải đứng lên:
- Tôi sẽ nhớ điều ông khuyên và cố gắng hết sức. Nhưng c̣n điều này
nữa. Giả dụ Nguyệt Quỳnh nhận lời cầu hôn của một trong hai người
kia th́ thế nào ? Đủ lật ngược thế cờ không ?
Ông luật sư khép mắt cười khẩy:
- Đừng giả đ̣ làm nai con, anh bạn ạ. Sẽ không thể xảy ra chuyện
đó, v́ người nó yêu là anh. Nào ! Nhanh chân lên, đừng trông mong
ǵ ở một viên luật sư già như ta. Tạm
biệt.
- Tạm biệt. - Hắn khuất sau cánh cửa, đuôi tóc bay bay.
o0o
Châu Minh ngồi ở xích đu, dỏng tay chờ tiếng c̣i xe quen thuộc. Bao giờ cũng vậy, Nguyệt Quỳnh về Sài G̣n là ghé lại thăm cô. Cô hy
vọng sẽ được theo Quỳnh về Đà Lạt chiều mà không bị ba ngăn cản.
Cả tháng nay rồi, như biết được quan hệ cô với Đếm, ông Tần không
cho cô lên Đà Lạt hàng tuần.
Tiếng xe quen thuộc vọng vào tai, Châu Minh vội lao ra mở cổng. Đúng y.
Nguyệt Quỳnh lái chiếc Nissan từ từ chạy vào.
- Chị Quỳnh !
- Châu Minh ! - Nguyệt Quỳnh reo lên, mở cửa bước xuống hỏi liền
-
Sao không lên Đà Lạt thăm chị ?
Ông Tần mở cửa sau xe, nh́n hai người thân mật, tươi cười nói;
- Vô nhà đă, hai cô nương.
Nguyệt Quỳnh vô t́nh cứu bồ:
- Dạ, để cháu ngồi chơi với Châu Minh đợi anh Quyền.
Ông Tần đi khuất, Châu Minh níu tay Quỳnh, hấp tấp:
- Chị xin cha cho em theo chị về Đà Lạt, sáng mốt xuống đi chị.
Quỳnh nghiêm mặt :
- Đáng không nhỏ ? Gă ấy chẳng có ǵ sất, quá khứ th́...
- Chị ! - Châu Minh bịt miệng Nguyệt Quỳnh - Em chỉ cần hiện tại của
ảnh, c̣n nghèo giàu là do đôi tay ḿnh - Cô có vẻ đau khổ - Ba em
từng nghèo đói, sao vội quên chớ.
Nguyệt Quỳnh giấu tiếng thở dài :
- Thôi được. Chị hy vọng em không chọn lầm người.
Quyền về, hai chị em đến nhà xe đón anh. Nh́n em gái ríu rít bên
Nguyệt Quỳnh, Quyền nghe hạnh phúc tràn trề. Nếu nàng nhận lời lấy
anh, thế gian này c̣n ai hơn Thế Quyền nữa chứ ?
- Hai chị em nhỏ to ǵ đó, cho anh nghe với được không ?
Châu Minh dẩu môi, Nguyệt Quỳnh "hồn nhiên" kéo tay Quyền vừa đi,
vừa nói :
- Sắp tới 30 tháng 4 rồi mà em chưa may "bộ cánh" nào chuẩn bị ăn lễ
cả. Em định bắt cóc nhỏ Minh lên trển hai ngày vẽ kiểu áo, thiết kế
cho em.
Giữ tay Quỳnh trong tay ḿnh, Quyền nói:
- Thanh tra xong rồi, anh cũng cần xả hơi, hay để anh đưa em ra shop
sắm.
- Chuyện ǵ ? - Ông Tần ngồi ở ghế salon, liếc nhanh, tay hai người
không rời nhau, hỏi.
Quỳnh rụt tay về, ngồi xuống bên ông Tần, nói :
- Anh phải làm gấp phần kế hoạch sáu tháng cuối năm cho em ở đó mà
rảnh. Châu Minh thiết kế mẫu áo hợp với em lắm.
Giọng ông Tần đầy vẻ thâm t́nh :
- Châu Minh giúp chị con đi. Hôm rồi, cha thấy con có mẫu vẽ trên
cái áo xanh đẹp lắm.
Cô gái gh́m vẻ vui sướng "dạ" nhỏ, nói :
- Để con phụ dọn cơm. Chị Quỳnh ! Trưa nay, em đích thân làm bếp đó.
Bữa cơm ấy, không ai nói về công việc, chỉ nhắc lại những kỷ niệm
ngày xưa trong không khí thâm t́nh.
Nguyệt Quỳnh ở lại nghỉ trưa với Châu Minh một pḥng. Đúng hai giờ,
Quyền gơ cửa, hai cô đă sẵn sàng rời thành phố. Quyền cùng ông Tần
đến công ty, khi tạm biệt nhau, đột nhiên ông Tần hỏi:
- Nếu ba con định cư bên ấy, số tài khoản kia con định thế nào ?
Nguyệt Quỳnh hỏi lại :
- Có phải ngày xưa chú không đồng ư với quyết định của ba con ?
Ông Tần điềm nhiên lắc đầu :
- Là chú nghĩ rằng con có ư nghĩ khác ba con về số tiền ấy.
Bấy giờ Nguyệt Quỳnh gật đầu, nói:
- Nhưng con muốn trao đổi trực tiếp với ba con về vấn đề này.
Đợi thu xếp xong, con đi Texas gặp ổng.
- Texas ?
Nguyệt Quỳnh cười khổ:
- Ổng mới fax về, nói dự định ở Texas dự cuộc đưa ngựa lớn nhất năm
nay vùng Bắc Mỹ. Chú à ! Chú làm bạn với ba con gần bốn chục năm
rồi, có hiểu ổng là người thế nào không ?
Quyền ôm vai nàng, như an ủi vỗ về:
- Dù sao ổng luôn biết em là con duy nhất. Em thấy
đó, mọi thủ tục nhận thừa kế ở Xuyên Sơn đă hoàn tất rồi.
Nàng ngồi vào xe, nh́n cha con ông Tần :
- Đồng tiền có thể thay thế được mọi thâm t́nh sao ?
Lái xe đi, Nguyệt Quỳnh thấy họ nh́n theo, Châu Minh vô tư nói :
- Sướng quá ! Sắp gặp ảnh rồi.
o0o
Ông Tài đấm mạnh tay xuống bàn, quát:
- Tao không ngờ mày ngu đến vậy. Thiếu ǵ chỗ ăn chơi kín đáo, mày
lại vơ con lễ tân của nó ?
Hiệu ôm đầu:
- Con có ngờ đâu, qua một người trung gian mua bán thôi. Tại con
nghe ba nói, nếu làm được... sẽ đổi xui
thành hên. Hôm đó, con lại say, chừng tỉnh lại, biết lỡ rồi, đă cho
thêm rất nhiều tiền để nó chữa bệnh cho mẹ nó, ai ngờ nó lấy oán báo
ân.
Hiệu dáo dác:
- Bộ Nguyệt Quỳnh biết rồi hả ba ?
- Là thằng cha mày biết thôi - Ông Tài quát - Nhưng ai biết được
chừng nào nó phun ra, có thể ngay khi mày cầu hôn và Nguyệt Quỳnh
nhận lời.
- Cầu hôn ? - Hiệu chua chát - Con không có ư vọng ǵ, cả tuần nay,
Quyền với cổ một bước không rời.
- Bộ vậy là yêu sao ? Mày không thử làm sao biết ? Cứ tối ngày cắm
đầu vô ba cái dịch vụ cỏn con. Vứt hết đi, bám riết nó.
Đồ ngu ! Nó đang ở khách sạn ấy.
Hiệu không căi cha, anh chụp chiếc áo pardesus
treo ở giá, ra lái
như bay đến khách sạn. Dọc đường đi, tạt vô hiệu kim hoàn của mẹ,
chọn chiếc nhẫn hột xoàn năm kara, cho vào hộp nhung, đút vào túi.
Đúng là nàng đang ở khách sạn, ngay lễ tân, đứng bên nàng là Thảo,
đang cúi mặt nói điều ǵ đó.
Hiệu run chân, khựng lại, vừa lúc nàng nh́n ra, tươi cười vẫy tay
gọi lại:
- Chào em - Hiệu nói, tránh nh́n Thảo.
Nàng trong bộ váy túm, đẹp mê hồn, chúm môi:
- Chào anh. Đợi em một chút.
Nàng quay sang Thảo:
- Cô cứ làm, chừng nào muốn nói, hăy trực tiếp với tôi. Tôi hứa sẽ
đ̣i lại công bằng cho cô. Vậy nghe.
Nàng quay sang Hiệu:
- Anh đi lễ nhà thờ với em.
Không liếc mắt. Hiệu sóng bước cùng Nguyệt Quỳnh đi ra. Thảo nh́n
theo, ruột gan quặn thắt. V́ sao không thể quên, v́ sao yêu thầm,
khóc hận ? Tự đáy ḷng cô biết, để có tiền chữa bệnh cho mẹ chỉ là
cái cớ, trái tim cô từng mơ ước điên rồ được một lần trong ṿng tay
ấy, một lần đến tận cùng.
Lúc ấy cả hai đă đến nhà thờ. Hôm nay Nguyệt Quỳnh vui lạ lùng. Cô
cứ tươi cười hát véo von, thỉnh thoảng cầm tay Hiệu chạy tung tăng
trong vườn hoa nhà thờ. Rồi cha Vinh xuất hiện, nói Hiệu chờ, Quỳnh
theo cha Vinh đi xưng tội. C̣n một ḿnh, Hiệu ngồi
mân mê chiếc hộp trong túi với bao toan tính.
Hắn xuất hiện trước mặt Hiệu thật bất ngờ, tựa vào thân cây mimosa,
hai tay khoanh trước ngực:
- Anh đang định cầu hôn khách sạn Lâm Viên à ?
Cái lối nói chuyện của hắn dể chọc người ta đấm vô mặt, nhưng Hiệu
là kẻ từng trải, thầm suy tính: Tên này từng là thợ sửa xe cho nàng,
c̣n kiêm tài xế hơn tháng, hắn nói vậy là có ư ǵ ? Từ ngày bị nàng
tát tay, đuổi việc, hắn làm ǵ ?
- Này, anh bạn. Không phải lúc nào người ta cũng vui vẻ như
anh nói giỡn.
- Tôi không nói giỡn - Mặt hắn lạnh tanh - Mà là cảnh cáo anh, bất
kể anh mua bán thế nào, th́ cô ta đă có con với anh, quyết đẻ con
cho anh. Trước khi muốn cầu hôn, anh nên giải quyết cho công bằng,
ổn thỏa. Bằng không, đừng trách thằng Việt này sao không
báo trước.
Hắn biến mất. Hiệu thừ người, cắn môi suy nghĩ. Đằng sau hàng rào
dâm bụt, Nguyệt Quỳnh cũng thừ người suy nghĩ. Hai gă đàn ông nói
ǵ với nhau ? Sao hắn đến đây lại không vào thăm cha nàng ? Hiệu có
vẻ suy tư lắm. Là chuyện ǵ ?
Nàng đứng lên, đi nhanh lại bên Hiệu, tươi cười :
- Cha Vinh nghỉ ngơi rồi, gởi lời xin lỗi anh.
Hiệu nh́n nàng, âu yếm nói:
- Chắc anh phải đi học đạo, má anh nói, tâm linh cùng hướng về một
phía, dễ thông cảm và gắn bó nhau hơn.
- Có lẽ - Nàng lửng lơ - Chỗ dựa tinh thần luôn hướng con người đến
điều thiện. Anh cùng ăn tối với Quỳnh chớ ?
- Với anh, đó là niềm vui lớn. Xin mời.
Hiệu mở cửa xe, trịnh trọnng khom người đưa tay mời. Nàng bật cười,
về khoản nịnh đầm, Quyền thua Hiệu xa khướt.
o0o
Tiếng xe Hiệu xa dần, nàng mở cửa bước vào, chợt dừng lại, nghe
ngóng, đầu căng lên thứ linh cảm chẳng lành.
Cho tay vào ví đầm, móc cây súng bắn hơi mê Quyền mua từ Mỹ về tặng,
khư khư trên tay, nàng nép vào vách, lần tới công tắc đèn.
Tách.
Căn nhà sáng rực, nàng ngỡ ngàng, đầu óc hoang mang nh́n một người
nằm sóng sượt. Là hắn, đại ca Tứ Hải. Ôi chúa ! Lẽ nào chính hắn ?
Nàng run run chĩa mũi súng, tay cho vào túi lấy phone cầm tay. Gọi
hay không gọi cảnh sát ? Không đâu, bên hắn, nàng luôn có cảm giác
an toàn. Quái quỷ ! Nguyệt Quỳnh ! Có nên tin vào cảm giác ? Mày
chẳng từng có cảm giác ấy khi bên Quyền từ bao năm sao ? Và giờ đây
anh ta đă giở tṛ rồi đấy thôi.
Nàng rối rắm khép cửa ngồi thừ ở sàn, đưa điện thoại lên rồi thả
xuống. Chúa ơi ! Ngay khi anh ta giở tṛ và nằm mê man ra đây, hấp
lực từ anh ta vẫn khiến ta rạo rực. Như mơ, nàng cúi xuống sờ vào
mặt hắn, gương mặt b́nh thản trong cơn mê dài đầy góc cạnh, bật lên
sức hút đàn ông. Tay nàng bị nắm chặt, nàng há miệng, bị tay kia
bịt chặt. Hắn nhổm lên, nheo mắt:
- Tôi bắt được tại trận rồi nhé.
Hắn buông tay bịt miệng, tay kia vẫn nắm cứng tay nàng. Vùng ra,
nàng rít lên:
- Thật ra anh là ai ? Sao dám đột nhập vào nhà tôi ?
Hắn nheo mắt, cười cười :
- Nếu tôi là đối địch, ba cô c̣n mạng nằm đó sao ? Là tôi muốn thử
mạng lưới bảo an thôi.
Hắn nh́n lên nóc nhà, nàng nh́n theo, Lỗ hổng lớn vừa đủ một người
chui ngay góc. Hắn gật gù lấy từ trong bụng ra cái mặt nạ pḥng hơi
độc.
- May tôi chụp lên kịp. Dù sao tôi hoàn toàn yên tâm khi
cô ở đây một ḿnh.
Nàng hừ mũi, đi thẳng vào trong rèm pḥng. Hắn tỉnh bơ đi theo.
- Yên chí. Trước khi có tin bên kia về, ba cô không gặp nguy hiểm
đâu.
- Đi ra ! - Nàng nạt khẽ - Sáng mai phải lợp lại nóc nhà cho tôi.
- Việc ǵ phải sáng mai, ngay bây giờ thôi.
Hắn như vượn, đu người lên kèo gỗ, chui ra nóc nhà, một lúc đường
hoàng từ ngoài gơ cửa. Nàng gắt:
- C̣n không về sao ?
Tiếng chân hắn xa dần. Nàng lắng nghe đột nhiên tức tối.
Đúng là đồ con lừa, roi đét vào chỉ biết kéo xe. Hậm hực, nàng tung
rèm, mở bật cửa và rơi tơm vào tay hắn.
- Anh...
Môi nàng bị môi hắn bịt chặt. Hắn hôn như muốn nghiền nát nàng
trong ṿng tay rên rỉ :
- Em là đồ chết tiệt sao không nói rằng em mê tôi, yêu tôi, sao cứ
kiêu hănh đáng nghét sà vào tay thằng ấy ?
Nàng không thở được, thở rồi lại không nói được, tay cố nhoài lên
ngực hắn đẩy ra. Làm sao thoát ? Hắn gần như xốc nàng vào trong,
chốt chặt cửa, ôm mặt nàng kề mặt hắn, nh́n đắm đuối.
- Cả đêm hắn ôm em nhảy nhót, c̣n tôi nằm chèo queo ở đây tơ tưởng
em không thấy vậy là bất công với ân nhân của ḿnh sao ?
- Anh muốn ǵ ? - Nàng hỏi nhỏ rí, thều thào.
Hắn trắng trợn:
- Anh muốn em - Hắn tiếp tục bằng giọng trầm hơn, đầy đam mê khắc
khoải - Chỉ cần có em, anh như có cả thế gian này. Nguyệt Quỳnh !
Hắn hôn nàng, bờ môi thèm khát lướt xuống vùng cổ thanh mảnh nhạy
cảm, khiến nàng đờ người ngây dại.
Môi hắn lướt sâu hơn, tay luồn vào áo váy vuốt ve. Nguyệt Quỳnh như
mê như tỉnh, mũi cay lên, theo thể xác trào ham muốn.
Ách x́ ! Nàng nhảy mũi liên tục, mặt bừng đỏ rực. Hai mươi bảy
tuổi, bao năm tháng thanh xuân đă qua đi theo những con số, những
lời lỗ chốn thương trường. Nàng mệt mỏi và rồi kinh sợ khi biết
ḿnh đang là một con cờ trên bàn cờ đầy những âm mưu qua chiêu bài
t́nh yêu.
o0o
|