Lara mở phong b́, thấy tấm các đề ḍng chữ to: "Khách sạn kiêm Ṣng
bạc Cameron Reno". Nàng ngạc nhiên ngẩng lên nh́n Martin:
- Vậy là em đă là chủ cái khách sạn đó rồi?
Martin gật đầu, nói:
- Em sẽ là chủ. Tuần sau họ tiến hành bán đấu giá. Em đến sẽ thú vị đấy.
- Nhưng em chưa hề biết ǵ về cách thức quản lư ṣng bạc.
- Không lo. Anh sẽ cử vài tay chuyên nghiệp đến quản lư cho em. C̣n khách sạn
th́ em khỏi nói.
- Ôi anh giúp em nhiều quá, Paul? Em không biết cảm ơn anh thế nào đây.
Martin nắm hai bàn tay nàng.
- V́ em, anh có thể làm tất cả mọi thứ. Em hăy nhớ là như thế.
- Em sẽ nhớ, - nàng long trọng nói.
Paul Martin nh́n đồng hồ:
- Anh phải về nhà. Anh chúc em… - ông ngập ngừng.
- Anh chúc ǵ?
- Chúc em lễ Noên vui vẻ!
- Em cũng chúc anh như vậy, Paul.
Lara tựa cửa sổ nh́n ra ngoài. Trời biến thành một thứ rèm lả tả những bông
tuyết trắng bay lượn.
Lara lững thững bước đến máy thu thanh, mở nghe.
Một phát thanh viên đang nói:
"Chương tŕnh biểu diễn của Dàn nhạc giao hưởng Boston nhân lễ Noên: Bản
Côncerto sô 5 của Beethoven do Phillip Adler độc tấu đàn piano".
Lara lắng nghe, h́nh dung trong óc h́nh ảnh chàng trai thanh lịch, có khuôn
mặt thanh tú ngồi trước đàn. Khi tiếng nhạc chấm dứt, nàng nghĩ: Ta phải gặp lại
chàng.
Bill Whitman là một trong những thanh tra viên giỏi nhất trong ngành xây dựng. Y
nổi tiếng rất nhanh và hiện đang vô cùng đắt khách. Y làm việc cần mẫn và kiếm
được nhiều tiền nhưng vẫn chưa thoả măn. Bao nhiêu năm nay y chứng kiến những
nhà kinh doanh xây dựng kiếm tiền như nước, trong khi y vẫn chỉ hưởng lương.
Có thể nói, Bill Whitman thầm nghĩ, bọn chúng bóc lột ḿnh. Bọn chúng chiếm hết
phần nạc, ḿnh toàn gặm xương. Nhưng từ hôm Lara Cameron đến gặp Hội đồng đại
diện những người thuê nhà trong khu vực kia th́ t́nh h́nh đă biến đổi. Bà ta đă
nói dối để giành được sự đồng ư của họ. Và nghĩa là…
Không hẳn đấy là lần đầu tiên bà ta lừa dối mọi người. Và tội nói dối này sẽ hủy
diệt bà ta. Nếu như ḿnh đến gặp Hội đồng đó và cho họ biết sự thật th́ Lara
Cameron sẽ không c̣n hy vọng ǵ tiếp tục làm ăn nữa.
Nhưng y không định làm thế. Y có kế hoạch hay hơn nhiều. Y sẽ dùng chuyện đó
thành một thứ đ̣n bẩy, một mối đe doạ thường xuyên. Y sẽ ép Lara Cameron phải
cho y những ǵ y đ̣i. Hôm đặt vấn đề tăng lương, y cảm thấy Lara đă tỏ ư lo
lắng. Bà ta không c̣n sự lựa chọn nào khác. Ḿnh sẽ moi dần, đầu tiên từ những
yêu cầu nhỏ thôi, Bill Whitman sung sướng thầm nghĩ, sau rồi ta mới thít dần cái
tḥng lọng.
Hai ngày sau lễ Nôen, công việc trên công trường toà nhà ở quận Đông lại tiếp
tục. Whitman ngó khắp toà nhà to lớn đó, thầm nghĩ. Công tŕnh này sẽ tuôn tiền
vào bà ta như suối đây. Đến lúc đó ḿnh mới thực sự tống tiền bà ta những khoản
lớn.
Công trường chất đầy máy móc. Những máy xúc đào sâu xuống, đưa lên những gầu đất
lớn, đổ vào thùng những chiếc xe gấu xếp hàng đợi đến lượt.
Một cái gầu lớn đột nhiên như tuột dây xích lắc lư ngay trên đầu Whitman. Y chạy
lại, đến dưới cái gầu khổng lồ.
- Này, Jesse, - y hét. - Sao thế?
Người điều khiển máy xúc trên cao lầm bầm câu ǵ đó Whitman nghe không rơ.
Y tiến lại gần:
- Cái ǵ?
Tất cả sự việc diễn ra trong nháy mắt. Dây xích tuột ra và cái gầu khổng lồ đè
trúng Whitman, ấn y sâu xương đất. Mọi người bỏ ngay việc, vội vă chạy lại,
nhưng không thể cứu được y nữa rồi.
- Dây xích bị tuột, - tài xế máy xúc sau này giải thích. - Tôi đau ḷng quá. Xưa
nay tôi vẫn rất quư ông Bill.
Nghe tin đồn Lara lập tức gọi điện cho Paul Martin.
- Anh có nghe tin về Bill Whitman không?
- Tôi có thấy trên ti vi.
- Paul? Có phải anh tạo ra vụ tai nạn đó không?
Martin bật cười:
- Đúng là em xem quá nhiều phim trinh thám nên đầu óc mới hoang tưởng đến như
vậy. Em cứ nhớ rằng ông trời bao giờ cũng công bằng. Kẻ ác khó thoát khỏi lưới
trời.
Lara tự hỏi: liệu ḿnh có phải "người ác" không?
Có trên một tá người tham gia cuộc đấu giá toà khách sạn kiêm ṣng bạc ở Reno.
- Bao nhiêu th́ em báo giá? - Nàng hỏi Paul Martin.
- Anh sẽ bảo. Cứ để mọi người hô trước đi. Cuộc bán đấu giá tiến hành theo kiểu
bí mật. Những người tham gia đều báo giá và hôm sau người ta mới công bố ai đề
xuất giá cao nhất. Lara vẫn chưa báo giá. Nàng lại gọi điện cho Paul Martin.
- Em cứ b́nh tĩnh ngồi yên đấy, - ông ta nói. - Khi nào cần, anh sẽ bảo em.
Mỗi ngày hai người liên hệ điện thoại với nhau vài lần.
Đến năm giờ chiều, một tiếng trước khi hết hạn nhận giá đề xuất của những người
tham gia, Lara thấy chuông điện thoại reo. Nàng vội vă nhấc máy.
Tiếng Martin ở đầu dây bên kia.
- Đă đến lúc em báo giá rồi đấy. Người trả cao nhất hiện nay là một trăm hai
mươi triệu. Anh muốn em trả một trăm hai mươi nhăm.
Lara kêu lên:
- Cao quá, không được. Cao thế th́ đến bao giờ em mới gỡ lại được vốn?
- Tin ở anh đi, Lara, - Paul Martin nói. - Anh sẽ bầy cho em cách gỡ lại năm
triệu ấy chỉ trong ít ngày.
Hôm sau, hội đồng đấu giá tuyên bố nàng thắng cuộc.
Bây giờ th́ nàng cùng với Howard đang ngồi trong xe đến Reno.
Khách sạn mang tên Reno Place. Đồ sộ, có 1.500 pḥng nghỉ. Một gian rất lớn, sàn
bóng lộn, dùng làm ṣng bạc, lúc này rỗng không. Một người đàn ông tên là Tony
Wilkie đưa nàng và Howard đi xem ṣng bạc.
- Những người quản lư ṣng bạc này có một kiểu kiếm tiền rất nhạy, - Wilkie nói.
- Kiểu thế nào? - Howard hỏi.
H́nh như họ bố trí hai thằng móc trong mỗi ngăn ra một ít tiền…
- Thế là ăn cắp à? Hay tiền hồ? - Howard Keller kêu lên, cắt ngang.
- Đúng thế. Tất nhiên chủ khách sạn và ṣng bạc không biết ǵ hết.
- Đúng là họ không thể biết.
- Nhưng vừa rồi có một kẻ nào đó phát hiện ra và đi báo, thế là cảnh sát ập đến.
Họ bắt quả tang. Thật đáng tiếc v́ ṣng bạc này đem lại lăi vô kể.
- Tôi hiểu, - Howard vừa đáp vừa xem xét tỉ mỉ sổ sách.
Khi việc kiểm tra đă xong và chỉ c̣n lại Lara với Howard, nàng nói.
- Paul nói đúng. Đây là một mỏ vàng tha hồ đào, nói xong nàng thấy Howard lộ vẻ
đăm chiêu. - Anh làm sao thế, Howard?
Howard Keller nhún vai:
- Không hiểu sao, tôi không muốn chúng ta nhúng tay vào một việc ǵ đại loại như
thế này.
- Như thế này nghĩa là sao? Anh ngại chuyện ǵ nào?
- Ta sẽ đưa ai vào đây quản lư ṣng bạc?
- Sẽ t́m được thôi, - Lara lững lờ đáp.
- T́m ở đâu ra? Trong số Hướng đạo sinh chăng? Cũng lại phải những tay cờ bạc
mới quản lư nổi. Mà tôi th́ không quen tay bạc bịp nào hết. Cô có quen ai không,
Lara?
Lara không trả lời.
- Cô định giao cho Paul Martin hay sao?
- Không thể để Paul dính vào đây được.
- Tôi cũng không muốn cô dính vào, Lara. Tôi thấy chuyện tậu cái ṣng bạc này
không hay ho ǵ.
- Th́ hồi tậu khoảng đất ở Queens anh cũng từng bảo là không hay ho ǵ. Rồi lần
tậu trung tâm thương mại ở phố Houston nữa. Nhưng cả hai nơi đó đều lăi ghê gớm.
Lara, cô lầm rồi. Tôi có bảo hai nơi đó lỗ vốn đâu. Tôi chỉ can cô v́ thấy cô
quá vội vàng, nh́n chỗ nào xây cất được là cô lao vào như điên. Cô như người đói
ăn thấy thứ ǵ ăn được cũng vội nhai ngấu nghiến, kết quả là dạ dầy cô không
tiêu hoá kịp.
Lara tát yêu vào má Howard:
- Thôi đi!
Các thành viên của Uỷ ban pḥng chống cờ bạc lậu bang Nevada tiếp Lara lịch sự:
- Ít khi chúng tôi thấy có phụ nữ đẹp vào trụ sở của Uỷ ban, - ông chủ tịch nói.
- Cô đến làm sáng rực cả cơ quan chúng tôi lên, thưa cô Cameron.
Hôm nay Lara đẹp thật. Nàng mặc bộ váy áo bằng len màu be nhăn Donna, ngoài
khoác áo bơlu mầu kem bằng xoa. Và để lấy hên, nàng quàng một trong những chiếc
khăn Paul Martin đă tặng nàng nhân dịp Noên. Nàng mỉm cười:
- Cảm ơn.
- Chúng tôi có thể làm ǵ giúp cô được? - Một thành viên Uỷ ban hỏi.
Họ thừa biết Lara cần họ giúp việc ǵ rồi.
- Tôi đến đây v́ muốn đóng góp ǵ đó cho thành phố Reno, - Lara sôi nổi nói. -
Tôi muốn cải tiến khách sạn Reno Palace thành khách sạn lớn nhất của bang
Nevada. Tôi định xây cao thêm năm tầng nữa, và tạo một khu dịch vụ toàn diện bên
dưới để thu hút thêm khách du lịch đến đây vui chơi.
Các thành viên trong Uỷ ban đưa mắt nh́n nhau.
Ông chủ tịch nói:
- Tôi nghĩ nếu được như thế th́ sẽ rất tốt cho thành phố. Tất nhiên bổn phận của
chúng tôi là đảm bảo cho hoạt động của ṣng bạc tiến hành được theo đúng pháp
luật quy định.
- Nhất định là phải như thế, - Lara công nhận.
- Tôi tin rằng sẽ không khó khăn ǵ để t́m được những người tốt quản lư nó và
được các ông chấp nhận. Tất nhiên tôi rất cần đến sự chỉ đạo của các ông.
Một thành viên trong Uỷ ban đứng lên nói:
- Về chuyện tiền nong, bà có thể đảm bảo với chúng tôi là…
Ông chủ tịch Uỷ ban ngắt lời:
- Chuyện ấy không đáng ngại. Bà Cameron đây sẽ làm đúng những điều luật pháp quy
định. Và tôi sẽ để bà báo cáo đều cho chúng ta.
Lara ngồi chờ đợi. Ông chủ tịch nói tiếp:
- Lúc này tôi chưa thể hứa được ǵ, thưa bà Cameron, nhưng tôi nghĩ rằng không
có ǵ ngăn trở chúng tôi cấp giấy phép kinh doanh cho bà.
Lara mừng rỡ:
- Ôi cảm ơn ông quá. Tôi muốn khách sạn đó bắt đầu hoạt động càng sớm càng tốt.
- Nói vậy thôi, nhanh nhất th́ cũng phải sau một tháng chúng tôi mới cấp giấy
phép chính thức cho bà được.
Lara có vẻ không vui:
- Một tháng?
- Đúng thế. Chúng tôi c̣n phải tiến hành điều tra thêm vài vấn đề.
- Tôi hiểu, - Lara nói. - Một tháng cũng là tốt rồi.
Dưới tầng một khách sạn có một quầy bán hàng âm nhạc. Bên ngoài dán một tấm áp
phích lớn in chân dung Phillip Adler, quảng cáo cho đĩa hát mới của chàng.
Lara không quan tâm đến âm nhạc, nhưng nàng mua một đĩa chỉ v́ ngoài b́a có in
h́nh Phillip.
Trên đường trở về New York, Lara hỏi:
- Howard này, anh có biết ǵ về Phillip Adler không?
- Cũng chỉ biết như mọi người thôi. H́nh như ông ta là tay piano giỏi nhất thế
giới hiện nay. Ông ta chuyên biểu diễn với những dàn nhạc nổi tiếng.
- Tôi có đọc ở đâu thấy nói ông ta thành lập một quỹ để cấp học bổng cho những
nhạc công vị thành niên trong các thành phố…
- Tên quỹ đó là ǵ?
- Quỹ Phillip Adler, h́nh như thế.
- Tôi muốn đóng góp cho quỹ ấy, - Lara nói. - Anh gửi cho họ một tấm ngân phiếu
mười ngàn đô-la, nhân danh cá nhân tôi.
Howard Keller ngạc nhiên nh́n nàng:
- Tôi vẫn đinh ninh là cô không quan tâm đến nhạc cổ điển.
- Tôi bắt đầu quan tâm. - Lara nói.
Ḍng chữ tít chạy ngang trang báo:
VIỆN CÔNG TỐ QUẬN THẨM VẤN PAUL MARTIN
Viện trưởng Viện công tố bị nghi có quan hệ với mafia.
Lara bực bội đọc bài báo, sau đó gọi điện cho Paul ngay.
- Có chuyện ǵ vậy? - Nàng hỏi.
Paul Martin cười khúc khích:
- Họ định ghép anh vào mấy vụ khác, nhưng không có chứng cứ ǵ hết. Lần nào sắp
đến kỳ bầu cử họ cũng đưa anh ra để lấy ḷng cử tri như vậy. Em không phải lo
lắng ǵ hết. Tối nay đi ăn được không?
- Được - Lara đáp.
- Anh biết một nhà hàng nhỏ ở phố Mulberry, sẽ không sợ bị ai quấy rầy hết…
Ăn tối xong, Paul Martin nói:
- Anh nghe nói việc gặp Uỷ ban pḥng chống cờ bạc lậu tốt đẹp phải không?
- Em cho là như thế. Họ có thiện cảm với em. Nhưng trước nay chưa bao giờ em
quan hệ với loại người đó nên không dám chắc.
- Anh cho là sẽ không có chuyện ǵ rắc rối đâu. Anh sẽ kiếm vài cậu đáng tin cậy
giúp em trông coi ṣng bạc. Người chủ trước tham quá cho nên mới bị mất giấy
phép kinh doanh, - ông chuyển sang chuyện khác. - Các công tŕnh xây dựng của em
đều yên ổn cả chứ?
- Vâng. Em lại có ba kế hoạch nữa đang tiến hành, Paul.
- Em không bận đến ngập đầu chứ?
Giọng Paul Martin y hệt giọng Howard Keller.
- Không. Mọi việc đều có kế hoạch và kinh phí riêng cho nó.
- Thế th́ tốt, em yêu. Anh không muốn thấy em gặp trục trặc.
- Không đâu, - nàng đặt bàn tay lên bàn tay Martin. - Anh là thành tŕ của em.
- Lúc nào anh cũng bảo vệ em. - Martin bóp chặt bàn tay nàng.
Đă hai tuần lễ trôi qua mà Lara không nhận được hồi âm của Phillip Adler. Nàng
hỏi lại Howard Keller:
- Anh đă cúng quỹ Adler 10.000 đô-la đấy chứ?
- Ngay hôm cô bảo tôi.
- Lạ thật. Tôi đinh ninh thế nào ông ta cũng gọi điện lại cho tôi.
Howard nhún vai.
- Có thể ông ta đang bận đi biểu diễn xa.
- Có lẽ thế, - nàng cố nén nỗi thất vọng. - Ta bàn về công tŕnh ở Queens đi.
- Công tŕnh đó sẽ ngốn mất khá nhiều tiền của chúng ta đấy.
- Tôi biết có cách kiếm ra tiền. Tôi định kiếm ngay một người thuê.
- Cô đă nhằm ai chưa?
- Rồi. Công ty Tương trợ. Chủ tịch Ban quản trị công ty tên là Horace Guttman.
Tôi được tin họ đang muốn t́m một địa điểm khác thay cho địa điểm hiện nay. Tôi
nghĩ có thể giới thiệu để họ thuê toà nhà của chúng ta.
- Để tôi kiểm tra xem có đúng như thế không, - Howard nói.
Lara thấy anh không hề ghi chép ǵ hết.
- Tôi lấy làm lạ. Trí nhớ của anh luôn hoàn hảo như vậy sao?
Howard cười.
- Tôi có trí nhớ giống như máy ảnh. Ngày trước tôi quen dùng nó để ghi nhớ những
thống kê bóng chầy.
Ôi chuyện cũ sao mà xa xôi thế? Howard thầm nghĩ. Thằng bé có cánh tay thần kỳ,
ngôi sao của bóng chầy thiêu niên thành phố Chicago. Không ai chơi giỏi như nó!
Đôi khi câu nói đó biến thành như một lời nguyền độc địa. Có một thứ trong cuộc
đời mà ḿnh muốn quên hẳn đi.
- Howard, kiến trúc sư vẫn làm việc và ông ta vẫn lên thiết kế cho công tŕnh ở
Queens đấy chứ? Anh thử đến xem ông ta vẽ xong chưa và chọn vài tầng để dành cho
Công ty Tương trợ. Tôi cần biết diện tích được bao nhiêu để c̣n nêu ra với họ.
Hai ngày sau, Howard bước vào pḥng giấy của Lara.
- Chúng ta bị hỏng rồi.
- Sao?
- Tôi đă điều tra. Chuyện công ty Tương trợ muốn thay đổi địa điểm là có thật.
Nhưng ông chủ tịch Guttman đă nhắm một nơi khác, trên quảng trường Union. Đó là
toà nhà của ông bạn cũ của cô đấy, lăo Steve Murchinson.
Lại lăo Murchinson! Nàng tin chắc rằng cái gói đồ bẩn gửi đến hôm trước chính là
của lăo. Ḿnh quyết không để lăo phỗng tay trên.
- Guttman đă thoả thuận xong với lăo Murchinson chưa? - Lara hỏi.
- Chưa hẳn đă xong.
- Hay lắm. Tôi sẽ đi lo chuyện này.
Chiều hôm đó, Lara gọi đi một tá cú điện thoại.
Nàng ṃ được một người nàng cần. Barbara Roswell.
- Horace Guttman ấy à? Đúng, tôi rất quen ông ta. Lara, chị cần đến Guttman về
chuyện ǵ?
- Tôi muốn gặp ông ta. Tôi thuộc số người rất thán phục ông ta. Chị giúp tôi
nhé. Chị có thể mời ông ta đến nhà chị để thết tiệc không? Vào tối thứ Bảy này,
được chứ, Barbara?
- Tất nhiên là được.
Bữa ăn tối hôm đó đơn giản nhưng rất sang trọng. Barbara Roswell chỉ mời mười
bốn người. Vợ Guttman không được khỏe nên ông đến dự tiệc một ḿnh. Lara được
xếp ngồi bên cạnh ông. Guttman ngoài sáu mươi tuổi, nhưng trông có vẻ già hơn.
Ông có khuôn mặt nghiêm nghị, da nhăn nheo và một cái cằm bướng bỉnh.
Lara th́ trông rất quyến rũ. Nàng mặc tấm áo liền váy ngắn mầu đen nhăn Halston
giản dị nhưng đeo nữ trang rất sang. Họ đă uống khai vị xong và bây giờ họ ngồi
vào bàn tiệc.
- Tôi đang mong gặp ông, thưa ông Guttman, - Lara nói. - Tôi nghe người ta ca
ngợi ông rất nhiều.
- Tôi cũng nghe người ta ca ngợi bà nhiều lắm, bà Cameron. Bà đă chinh phục được
cả thành phố New York này.
- Tôi chỉ đóng góp một phần rất nhỏ, - Lara khiêm tốn nói. Thành phố này quả là
một thành phố kỳ diệu.
- Quê bà ở đâu?
- Gary, bang Indiana.
- Thật không? - ông ta sửng sốt nh́n Lara. - Quê tôi cũng ở đó. Bà có họ hàng
với gia đ́nh Hooisier phải không?
Lara mỉm cười.
- Đúng thế. Tôi rất mê thành phố Gary. Cha tôi ngày xưa làm trong toà soạn báo
Post Tribune. Tôi học ở trường Trung học Roosevelt. Những ngày nghỉ cuối tuần
tôi thường đem thức ăn nguội cùng bạn bè tổ chức picnic hoặc đi xem ca nhạc
ngoài trời ở công viên Gleason. Tôi rất buồn phải xa thành phố đó.
- Nhưng bà đến đây là đúng, thưa bà Cameron.
- Xin ông cứ gọi tôi là Lara.
- Vâng, thưa cô Lara. Hiện giờ cô dự tính sắp làm ǵ nữa?
- Tôi đang tiến hành xây một công tŕnh rất thú vị. Một toà nhà ở Queens. Ba
mươi tầng, mỗi tầng 200.000 bộ vuông diện tích.
- Tốt đấy nhỉ, - Guttman suy nghĩ ǵ đó.
- Ôi - Lara làm ra vẻ ngây thơ hỏi. - Sao ông bảo tốt?
- Tại chúng tôi đang muốn kiếm một địa điểm có diện tích cỡ đó để dùng làm văn
pḥng cho công ty chúng tôi.
- Thật vậy sao. Ông nhắm được nơi nào chưa?
- Chưa, đúng ra là…
- Nếu vậy, tôi xin giới thiệu với ông, chúng tôi đă lên xong bản vẽ.
Gttman nh́n Lara một lúc lâu.
- Nếu vậy xin cô cho tôi xem bản vẽ, thưa cô Lara.
- Sáng thứ hai tôi xin đem đến văn pḥng ông.
- Vâng, tôi sẽ đợi cô.
Từ lúc đó đến hết bữa tiệc họ chuyện tṛ vui vẻ.
Khi Horace Guttman về đến nhà, ông đi thẳng vào pḥng vợ.
- Em thấy trong người thế nào rồi? - ông hỏi.
- Dễ chịu hơn nhiều. Bữa tiệc vui chứ?
- Ông ngồi xuống cạnh giường vợ.
- Vui. Mọi người đều tiếc em không đến được. Nhưng anh th́ gặp một chuyện lư
thú. Em có bao giờ nghe thấy đến một người tên là Lara Cameron chưa?
- Tất nhiên em có nghe. Ai chẳng biết tên tuổi bà ta.
- Cô ta là một phụ nữ khá đặc biệt. Bảo quê ở Gary, Indiana, cũng như ta. Cô ta
biết mọi thứ ở Gary: công viên Gleason rồi nhiều nơi khác nữa.
- Th́ có ǵ lạ đâu?
Guttman nh́n vợ, cười:
- Thật ra cô ta quê ở Nova Scotia…
Sáng sớm thứ hai, Lara đến văn pḥng của Horace Guttman, đem theo các bản vẽ toà
nhà ở Queens. Nhân viên dẫn nàng vào gặp ông ngay.
- Chào cô Lara. Rất vui được gặp cô. Mời cô ngồi.
Lara đặt tập bản vẽ lên bàn Guttman rồi ngồi xuống ghế đối diện.
- Trước khi để ông xem những bản vẽ này, - Lara nói. - Tôi muốn nhận với ông một
tội, thưa ông Guttman.
Guttman ngả người ra lưng ghế.
- Xin cô cứ nói.
- Tối thứ bảy vừa rồi tôi đă kể với ông về thành phố Gary, bang Indiana…
- Th́ sao?
- Thú thật tôi chưa bao ǵờ đến đó… Tôi bịa ra chỉ cốt để bắt chuyện với ông
thôi.
Guttman bật cười:
- Vậy là hôm nay cô lại làm tôi bất ngờ một lần nữa. Tôi chưa biết có thể chấp
nhận ư kiến cô đề xuất hôm trước được không. Nhưng ta hăy xem bản vẽ đă.
Nửa giờ sau, Guttman đă xem xong.
- Cô Lara ạ, - ông trầm ngâm nói. - Tôi đă chọn một địa điểm khác rồi.
- Thật ạ, thưa ông?
- Vậy cớ sao tôi lại phải thay đổi ư định và chuyển sang chấp nhận thuê nhà của
cô nữa?
- Bởi nếu đặt văn pḥng tại toà nhà của tôi ông sẽ dễ chịu hơn. Tôi xin làm mọi
thứ để có đầy đủ tiện nghi làm việc, - nàng mỉm cười. - Vả lại ông sẽ tiết kiệm
được mười phần trăm tiền thuê.
- Thật không? Nhưng cô đă biết tôi thuê nơi kia với giá bao nhiêu đâu?
- Bao nhiêu không quan trọng. Nhưng tôi sẽ lấy thấp cho ông mười phần trăm so
với họ.
- Vậy là cô có thể quê ở Gary, - Guttman nói. - Tôi chấp nhận.
Lúc Lara về đến văn pḥng, trên bàn nàng đă có lời nhắn của Phillip Adler qua
điện thoại.
Chương 19
Gian pḥng vũ hội của khách sạn Waldorf Astoria đông chật những người bảo trợ
của Hội trường Carnegie. Lara nhớ lại cuộc đàm thoại vài ngày trước đó
- Chào cô Cameron, tôi là Phillip Adler.
Cổ họng nàng đột nhiên khô lại.
- Tôi xin lỗi là đă không cảm ơn cô ngay được về việc cô góp một khoản tiền cho
Quỹ. Tôi mới ở châu Âu về nên bây giờ mới biết tin.
- Tôi rất vinh hạnh được đóng góp vào Quỹ, - Lara nói. Nàng cố kéo dài cuộc đàm
thoại để được nghe giọng nói của chàng. - Và… và thật ra tôi c̣n muốn biết thêm
về hoạt động của Quỹ. Tôi có thể gặp ông trao đổi về việc đó được không, thưa
ông Adler?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
- Sắp có bữa tiệc từ thiện ở khách sạn Waldorf vào tối thứ Bẩy này. Ta có thể
gặp nhau tại đó. Cô có rảnh tối hôm ấy không, thưa cô Cameron?
Lara liếc nhanh vào lịch làm việc. Tối thứ Bảy nàng đă hẹn dùng bữa với chủ nhà
băng Texas. Nàng quyết định rất nhanh.
- Được. Tôi rất vui được đến đó.
- Tuyệt vời. Tôi sẽ để sẵn một giấy mời cho cô ở chỗ người soát vé.
Lúc đặt điện thoại xuống, Lara mặt mày rạng rỡ.
Lara không thấy Phillip Adler đâu. Nàng đi khắp cả gian pḥng rộng, lắng nghe
những câu chuyện bàn tán của mọi người. Họ bàn luận, b́nh phẩm về Stravinsky,
Bartok, Chopin… bằng thứ ngôn ngữ Lara không hiểu. Kia rồi? Nàng đă nh́n thấy
Phillip đang bị vây chặt giữa những người hâm mộ chàng.
Lara lách qua đám đông. Một cô gái trẻ đang nói:
- Lúc ông đàn bản Sônát si bêmol thứ, tôi tưởng như Rachmaninoff đang mỉm cười.
Tiếng đàn của ông, những luyến láy đúng là kỳ diệu… Kỳ diệu - Cảm ơn, - Phillip
cười. Và chàng đă nh́n thấy Lara.
- Ôi, xin lỗi. - Chàng nói.
Chàng bước đến chỗ nàng đứng, nắm bàn tay nàng. Sự đụng chạm hai làn da làm Lara
rạo rực.
- Chào cô Cameron. Rất mừng thấy cô đến.
- Cảm ơn, - nàng nh́n xung quanh. - Ở đây đông người quá.
- Đúng vậy, - chàng nói. - Tôi thấy rơ cô yêu nhạc cổ điển, đúng thế không, thưa
cô Cameron?
Lara nghĩ đến những bản nhạc nàng quen nghe hồi nhỏ. Toàn là những ca khúc hoặc
nhạc Jazz.
- Ồ vâng, - nàng nói. - Cha tôi dạy tôi yêu nhạc cổ điển.
- Một lần nữa tôi xin cảm ơn cô về sự hảo tâm.
- Quỹ của ông có mục đích rất cao quư. Tôi muốn được biết thêm về tôn chỉ, hoạt
động của Quỹ. Nếu như…
- Ôi, Phillip yêu quư. - Đám người hâm mộ lại bâu lấy chàng. Lara cố nói to để
chàng nghe thấy được.
Nếu như ông rảnh một buổi tối nào đó trong tuần tới? - Phillip lắc đầu:
- Rất tiếc. Mai tôi phải bay sang Rome.
Lara đột nhiên thấy hụt hẫng.
- Nhưng ba tuần nữa tôi sẽ có mặt ở đây. Có thể đến lúc đó…
- Tốt quá! - Lara nói.
- Ta sẽ dành một buổi tối trao đổi về âm nhạc cổ điển…
Lara cười:
- Vâng. Tôi sẽ rất nóng ḷng mong đến ngày đó.
Câu chuyện giữa họ bị hai ông trung niên đến cắt ngang. Một người buộc tóc sau
gáy, một người đeo máy nghe ở một bên tai.
- Phillip? Anh phân xử hộ cho vụ này. Lúc anh đàn Liszt, anh coi thứ nào quan
trọng hơn: gơ phím mạnh để tạo mầu sắc hay lướt nhẹ để tạo thanh thoát?
Lara không hiểu họ nói chuyện ǵ. Họ tranh luận rất lâu và nàng nhận thấy vẻ sôi
nổi trên khuôn mặt Phillip lúc chàng nói và nàng thầm nghĩ. Đó là thế giới của
chàng. Ḿnh phải cố gắng để đi vào được thế giới ấy.
Sáng hôm sau, Lara đến Trường nhạc Manhattan.
Nàng nói với bà thường trực ở quầy tiếp tân.
- Tôi muốn gặp một giáo sư âm nhạc.
- Cụ thể là ai?
- Tôi chưa biết nên gặp ai.
- Thôi được. Cô chờ cho một lát, - bà nhân viên sang một pḥng khác.
Vài phút sau, một người đàn ông tóc hoa râm, nhỏ thó ra tiếp.
- Chào cô, tôi là Leonard Meyers. Tôi có thể giúp ǵ được cô?
- Tôi muốn đi vào âm nhạc cổ điển.
- Vậy là cô muốn vào học? Cô chơi nhạc cụ ǵ?
- Tôi không chơi đàn. Tôi chỉ muốn học để hiểu âm nhạc cổ điển thôi.
- Tôi e cô đến không đúng chỗ rồi. Đây là trường dạy cho những người mới học.
- Tôi xin trả ông năm ngàn đô-la để ông dành cho tôi hai tuần lễ.
Giáo sư Meyers sa sầm nét mặt:
- Tôi rất tiếc thưa cô… À, xin lỗi, tôi chưa được biết quư danh.
- Tôi là Cameron. Lara Cameron.
- Cô muốn trả tôi năm ngàn đô-la để tôi trao đổi với cô về âm nhạc cổ điển trong
hai tuần lễ? - Ông ta lắp bắp măi mới nên lời.
- Vâng, đúng thế. Giáo sư có thể dùng số tiền đó làm ǵ tùy ư. Có thể tặng cho
quỹ học bổng chẳng hạn.
Giáo sư Meyers hạ thấp giọng:
- Điều đó không cần thiết. Đây chỉ là chuyện giữa tôi và cô, được chứ, cô
Cameron?
- Vâng, được.
- Vậy bao giờ… bao giờ cô muốn bắt đầu?
- Ngay bây giờ.
- Bây giờ tôi đang lên lớp. Nhưng thôi được. Cô đợi cho năm phút.
Lara và giáo sư Meyers ngồi trong pḥng học bỏ trống.
- Ta đi từ đầu. Cô đă biết ǵ về âm nhạc cổ điển chưa?
- Ít lắm.
- Tôi hiểu. Vậy th́… có hai cách để hiểu nhạc cổ điển, - giáo sư bắt đầu nói. -
Nhận thức bằng óc và cảm bằng tim. Có người đă nói, nhạc gợi lên cho người nghe
những cảm xúc thầm kín mà b́nh thường họ không thấy được. Những nhà soạn nhạc
thiên tài làm được công việc đó.
Lara chăm chú lắng nghe.
- Cô có quen nghe nhạc của một nhạc sĩ sáng tác nào không, cô Cameron?
Lara mỉm cười:
- Ít lắm.
Vị giáo sư cau mày:
- Nếu quả vậy thật tôi chưa hiểu tại sao cô lại quan tâm đến nó?
- Tôi muốn có những hiểu biết cơ bản để có thể tṛ chuyện với một nhạc công
chuyên nghiệp về nhạc cổ điển. Tôi… tôi đặc biệt quan tâm đến đàn piano.
- Tôi hiểu, - giáo sư Meyers suy nghĩ một lát. - Tôi sẽ hướng dẫn cô cách bắt
đầu. Cô hăy nghe một số đĩa.
Ông đến tủ, lấy xuống một số đĩa hát compact.
- Ta bắt đầu bằng đĩa này. Tôi muốn cô nghe cẩn thận đoạn allegro trong bản
Concerto dành cho piano của Mozart số 21 gam đô, số hiệu K.467 và đoạn adagio
trong bản Concerto sô 2 gam đô thứ dành cho piano của Rachmaninoff, số hiệu 18,
và cuối cùng là đoạn romanze trong bản Concerto số 1 của Chopin dành cho piano.
Tất cả đều đă được đánh dấu.
- Vâng.
- Cô có thể đem về nhà nghe và vài ngày nữa mời cô quay lại đây…
- Mai tôi sẽ quay lại.
Hôm sau, lúc Lara đến Trường nhạc, nàng đem theo nửa tá đĩa các bản Concerto và
Rectal do Phillip Adler đàn.
- Hay lắm! - Giáo sư Meyers nói. - Nhạc sư Adler th́ nhất rồi. Cô thích nghệ
thuật tŕnh diễn của ông ta lắm phải không?
- Vâng.
- Nhạc sư Adler có in khá nhiều đĩa sonat do ông ta biểu diễn.
- Sonat?
Giáo sư Meyers thở dài:
- Cô không hiểu thế nào là sonat ư, cô Cameron?
- Tôi e là không.
Sonat là nhạc phẩm có nhiều loại tiết tấu và lấy một mô h́nh âm nhạc nhất định
làm nền tảng. Và khi mô h́nh đó được ứng dụng vào nhạc phẩm cho một cây đàn độc
tấu, thí dụ piano hoặc violon th́ nhạc phẩm đó gọi là sonat. C̣n giao hưởng là
sonat dùng cho toàn bộ dàn nhạc.
- Tôi hiểu, - Th́ ra phạm vi hiểu biết để tiếp thu âm nhạc cũng không đến nỗi
mênh mông lắm.
Cây đàn piano thoạt đầu được hiểu là piano - forte, tiếng Italia có nghĩa là "dịu
dàng và mạnh"…
Hai thầy tṛ dùng mấy ngày tiếp theo vào việc phân tích những đĩa do Phillip
biểu diễn nhạc của Beethoven, Liszt, Bartok, Mozart, Chopin.
Lara lắng nghe, thấm từng lời và ghi nhớ.
- Ông ấy thích Liszt. Giáo sư nói tôi nghe về Liszt đi.
Và cứ thế, giáo sư Meyers kể dần với nàng về Liszt, Beethoven, về Chopin và
những nhạc sĩ thiên tài khác. Ông giảng cho nàng hiểu đặc điểm tính cách và
những giá trị sáng tạo của từng nhà soạn nhạc, về sự khác nhau giữa họ.
Một lần giáo sư Meyers giảng cho nàng tỉ mỉ về đặc điểm của nghệ thuật tŕnh
diễn, tất nhiên chủ yếu về cây đàn piano. Ông nói:
- Có sự khác nhau giữa các nhạc công piano Pháp và nhạc công piano Mỹ. Người
Pháp thích rơ ràng, trong sáng, lịch sự, c̣n người Mỹ thích truyền cảm.
Và những lời giảng của giáo sư đều kèm theo thí dụ cụ thể trên đĩa. Hai thầy tṛ
vừa trao đổi, vừa nghe. Cuối tuần lễ thứ hai, giáo sư Meyers nói:
- Tôi phải thú nhận rằng tôi đă rất ngạc nhiên. Cô là người học tṛ chăm chỉ,
thông minh và thật sự tha thiết muốn hiểu biết, cô Cameron. Có lẽ cô nên học một
thứ nhạc cụ nào đó chăng?
Lara cười vang:
- Ta không nên đi quá xa, - nàng đưa giáo sư tấm ngân phiếu. - Xin cảm ơn giáo
sư.
Nàng không thể ngồi nhà chờ cho đến lúc Phillip quay về New York được.
Chương 20
Mở đầu ngày hôm đó đă có liên tiếp những tin tức mới. Terry Hill gọi
điện đến:
- Lara đấy phải không? - Người luật sư hỏi trong máy.
- Có chuyện ǵ vậy?
- Uỷ ban pḥng chống cờ bạc lậu đă chấp thuận cấp giấy phép mở cửa ṣng
bạc cho chị rồi.
- Tuyệt vời, Terry.
- Tôi chưa kịp hỏi chi tiết cho chị th́ được tin họ đă bật đèn xanh…
- Vậy là rất tốt. Cảm ơn anh, - nàng nh́n vào lịch làm việc. - Anh hăy
bay đến đó và tiến hành những công việc cần thiết ngay thứ Ba này. Tôi
muốn ta bắt đầu kinh doanh ở đấy càng sớm càng tốt.
Tiếng Kathy trong máy truyền âm:
- Ông Adler muốn nói chuyện với bà chủ trong máy số hai. Vậy tôi trả lời
ông ta là bận nhé?
Lara đột nhiên choáng váng:
- Ấy không. Tôi sẽ nói chuyện với ông Adler, - nàng nhấc máy điện thoại
- Anh Phillip đấy ư?
- Chào Lara. Tôi đă về rồi.
- Hay quá. Tôi mong anh quá.
- Tôi biết cô đang rất bận, nhưng tối nay cô có thu xếp để đi ăn với tôi
được không?
Nàng đă hẹn đi ăn tối với Paul Martin.
- Vâng, được.
- Tuyệt vời. Cô muốn ta đến nhà hàng nào?
- Nhà hàng nào cũng được.
- Cote Basque được không?
- Được - Hẹn tối nay.
Khi đặt máy xuống. Lara bật cười.
- Phillip Adler đấy phải không? - Howard hỏi.
- Vâng tôi sẽ lấy anh ấy.
Howard ngạc nhiên nh́n Lara.
- Cô nói thật đấy chứ?
- Nghiêm chỉnh.
Howard hơi choáng váng. Vậy là ḿnh đă mất Lara. Howard Keller thầm
nghĩ. Rồi anh nghĩ tiếp. Th́ có ǵ lạ đâu? Dù sao ḿnh cũng không thể
lấy được Lara kia mà.
- Lara! Nhưng cô đă biết ǵ nhiều về anh ta đâu?
- Ḿnh đă biết anh ấy từ thuở ḿnh c̣n nhỏ kia.
- Tôi nghĩ có thể cô đă quyết định sai lầm đấy.
- Không đâu. Tôi…
Điện thoại riêng của nàng reo, điện thoại nàng lắp để nói chuyện riêng
với Paul Martin.
- Chào anh!
- Lara? Mấy giờ ta đi ăn tối?
Nàng bỗng thấy ḿnh có lỗi.
- Anh Paul ạ… Em sợ tối nay em không đi được. Có chuyện cần đến em. Em
đang định gọi điện cho anh.
- Vậy à? chuyện ǵ trục trặc à?
- Không. Chỉ là có người ở Rome vừa mới bay tới New York, - đó cũng có
phần đúng với sự thật. - Em phải gặp họ. Số anh không may rồi. Vậy tối
hôm khác nhé?
- Tất nhiên.
- Anh nghe nói khách sạn Reno đă có giấy phép kinh doanh rồi phải không?
- Vâng.
- Chỗ ấy sẽ hay lắm đấy.
- Em cũng tin là như thế. Xin lỗi anh về buổi tối hôm nay nhé, Paul? Mai
em sẽ gọi điện cho anh.
Lara đặt máy xuống. Howard đang nh́n nàng.
Lara thấy vẻ không tán thành trên gương mặt anh.
- Anh băn khoăn chuyện ǵ phải không, Howard?
- Đúng thế. Về trang bị quá hiện đại trong pḥng giấy của cô.
- Anh nói ǵ vậy?
- Quá nhiều máy điện thoại.
Lara giật ḿnh.
- Nhưng chẳng sao đâu, anh đừng lo, Howard. Có chuyện ǵ nữa không?
- Không, - Howard lắc đầu.
- Vậy ta bắt đầu làm việc.
Phillip đă đợi sẵn trong nhà hàng Cote Basque lúc nàng đến. Thấy nàng
vào, mọi người xung quanh quay hết cả lại nh́n. Phillip đứng lên chào và
Lara tưởng như tim nàng sắp nhẩy ra khỏi lồng ngực.
- Tôi không đến muộn đấy chứ, Phillip? - Nàng nói.
- Không muộn chút nào hết, - Phillip nh́n nàng thán phục. Cặp mắt chàng
tŕu mến. - Trông cô đáng yêu quá!
Lara đă thử đi thử lại đến một tá bộ đồ, cuối cùng nàng mới quyết định
chọn bộ đồ nhăn Dior giản dị này.
- Cảm ơn anh.
Lúc cả hai đă ngồi xuống, Phillip nói:
- Tôi cảm thấy tôi như một thằng ngốc.
- Ôi, tại sao vậy?
- Tôi vẫn chưa rơ lắm. Cô có phải là Cô Cameron, chủ cả một mạng lưới
khách sạn với bao nhiêu toà nhà không? Trên đường đi biểu diễn, tôi đă
nh́n thấy tên cô ở rất nhiều nơi.
- Thế là tốt. V́ như vậy anh sẽ nhớ đến tôi.
Phillip chăm chú quan sát nàng:
- Chẳng cần phải thấy những thứ đó tôi mới nhớ đến cô. Cô có khó chịu
khi gặp ai, người ta cũng khen cô đẹp không, Lara?
Nàng đă định nói "tôi rất vui khi nghe thấy câu đó ở miệng anh" nhưng
nàng lại đáp:
- Anh có vợ chưa, Phillip? - Và nói xong nàng tự cắn lưỡi một cái.
- Chưa, - Phillip mỉm cười. - Tôi không thể lấy vợ được.
- Tại sao? - nàng phải cố nín thở. Nghĩa là anh ấy chưa…
- Bởi quanh năm tôi trên đường biểu diễn. Đêm nay ở Budapest, đêm mai đă
ở London, Paris hay Tokyo rồi.
Lara thở phào nhẹ nhơm:
- Phillip! Anh kể về anh cho tôi nghe đi.
- Cô muốn biết về ǵ nào, Lara?
- Mọi thứ về anh.
Phillip cười vang.
- Thế th́ chỉ năm phút là đủ.
- Không, tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Tôi muốn biết mọi thứ về anh,
Phillip.
Phillip hít một hơi thở sâu:
- Chỉ có thế này thôi? Cha mẹ tôi là người thành phố Vienne(1). Cha tôi
là nhạc trưởng, mẹ tôi dạy đàn piano. Hồi Hitler lên cầm quyền, cha mẹ
tôi chạy sang Mỹ, sống ở Boston. Tôi sinh ra ở đó.
- Từ nhỏ anh đă muốn thành nhạc công piano rồi à?
- Đúng thế.
Lên sáu tuổi Phillip đàn piano và cha chàng quát ầm lên: "Không
được! Không được! Con không phân biệt được hoà âm trưởng khác với thứ là
thế nào à?
Và ông ngồi ngay xuống đàn, đưa những ngón tay lông lá chỉ vào bản
nhạc.
- Đây là hoà âm thứ, con hiểu chưa?
- Thưa ba, cho phép con đi chơi được không ạ? Mấy đứa bạn con đang chờ
ngoài kia.
- Không được. Con phải ngồi đây tập cho đến khi nào con đánh đúng.
Phillip lên tám. Sáng hôm đó cậu ngồi đàn liền bốn tiếng đồng hồ. Và nổ
ra một cuộc xung đột dũ dội với bố mẹ.
- Con căm thù cây đàn piano, - cậu hét lên - Không bao giờ con sẽ ngồi
vào đàn nữa.
Mẹ cậu nói:
- Thôi được. Bây giờ con đánh lại cho mẹ nghe đoạn Andanto một lần nữa
thôi.
Năm cậu mưởi tuổi. Căn nhà đầy khách, đại đa số là bạn bè ngày xưa của
cha mẹ cậu, từ hồi c̣n ở Vienne. Tất cả đều là nhạc công.
- Cháu Phillip sẽ đàn một bản nào đó cho chúng ta nghe, - mẹ cậu tuyên
bô.
- Chúng tôi đều muốn nghe cháu Phillip đàn, - họ nói bằng giọng khuyến
khích.
- Con đàn Mozart đi.
Phillip nh́n vào những khuôn mặt chăm chú và cậu rầu rĩ miền cưỡng ngồi
vào đàn. Mọi người th́ thào khẽ với nhau.
Phillip bắt đầu đàn, những ngón tay cậu lưởt trên dẫy phím. Tiếng tṛ
chuyện đột nhiên im bặt. Cậu đàn bản sonat của Mozart. Tiếng nhạc tươi
vui rộn ră. Trong lúc đó, cậu trở thành Mozart và khắp gian pḥng tràn
ngập tiếng đàn thần kỳ của nhà nhạc sĩ thiên tài.
Lúc các ngón tay của Phillip đập xuống hợp âm cuối cùng, cả pḥng khác
lặng đi như tờ. Bạn bè của cha mẹ cậu ùa đến vây xung quanh cậu, thi
nhau nói. Họ không tiếc lời ca ngợi cậu. Phillip nghe tiếng vỗ tay tán
thưởng của họ và lần đầu tiên cậu hiểu thiên chức của cậu trên đời là ǵ
và cậu sẽ hiến dâng cuộc đời cho cái ǵ.
- Đúng thế, - Phillip nói. - Ngay từ nhỏ tôi đă mơ ước trở thành nhạc
công piano.
- Anh học đàn ở đâu?
Mẹ tôi dạy cho đến năm tôi mười bốn tuổi. Sau đấy ba mẹ tôi gửi tôi đến
học Trường nhạc ở Philadelphia.
- Anh thích học ở đấy chứ?
- Rất thích.
Phillip mười bốn tuổi, một ḿnh trong thành phố, không có bạn bè. Trường
nhạc Curtis chiếm bốn toà nhà cũ xây từ cuối thế kỷ trước gần quảng
trường Rittenhouse của Philadelphia. Đấy là nhạc Hoa Kỳ nổi tiếng ngang
với các Nhạc viện ở Matxcơva của Viardo, Egorov và Toradze. Nhạc công
Samuel Barber, Lconard Bernstein, Gian Carlo Menotti, Peter Serkin và
hàng chục nhạc công nổi tiếng khác đă tốt nghiệp ở Trường nhạc này.
- Ở đó anh có cô đơn không?
- Không.
Phillip ở đó rất buồn. Từ nhỏ cậu chưa xa nhà bao giờ. Cậu thi vào
trưởng nhạc Curtis và khi đỗ, cậu bỗng nhiên nghĩ rằng cậu sắp bước vào
một quăng đời khác hẳn, sẽ không bao giờ quay trở về nhà nữa.
Các thầy công nhận ngay cậu sinh viên mới này có biệt tài. Thầy dạy
piano của cậu là Isabelle Vengerova và Rudolf Serkin. Ngoài piano
Phillip c̣n học lư thuyết âm nhạc, hoà âm, phối khí và thổi sáo.
Ngoài giờ học, cậu chơi nhạc thính pḥng với các sinh viên bạn.
Piano là nhạc cụ cậu đă tập từ năm lên ba tuổi, bây giở trở thành trung
tâm của cuộc đời cậu. Đối với Phillip đó là cây đàn thần để cậu thể hiện
những rung động của trái tim ḿnh. âm nhạc là thứ ngôn ngữ toàn thếgiới.
- Năm mười tám tuổi tôi biểu diễn lần đầu tiên trên sân khấu với dàn
nhạc giao hưởng Detroit.
- Hôm ấy anh có sợ không?
Phillip rất hoảng. Chàng thấy chơi đàn cho bè bạn nghe là một chuyện
nhưng biểu diễn trước cả một hội trưởng đông kín những người bỏ tiền ra
mua vé lại là chuyện hoàn toàn khác.
Chàng đang đi đi lại trong hậu trưởng để gh́m cơn hoảng sợ th́ người chỉ
huy đêm biểu điễn túm cánh tay chàng, nói:
- Đến lượt cậu rồi đấy.
Phillip c̣n nhớ măi cảm giác lúc chàng bước ra sân khấu và công chúng vỗ
tay đón chào chàng. Phillip ngồi xuống trước cây đàn và bao nỗi hồi hộp
tan biến sạch. Từ hôm đó, cuộc đời chàng là một chuỗi dài bất tận các
buổi tŕnh diễn. Chàng đă biểu diễn khắp châu Âu, châu Á, và sau mỗi
chuyến đi như vậy danh tiếng chàng lại tăng lên.
William Ellerbee, một ông bầu nghệ thuật cỡ lớn nhận "lăng xê" Phillip.
Và trong ṿng chưa đầy hai năm, Phillip Adler đă thành nhạc công được
các rạp hát tới tấp mời chào.
Phillip nh́n Lara, mỉm cười với nàng:
- Sợ chứ. Bây giờ trước mỗi lần biểu diễn tôi vẫn c̣n sợ.
- Anh tả cảm giác của anh mỗi lần biểu diễn đi.
- Lần nào tôi cũng hồi hôp khủng khiếp. Một lần tôi đi lưu diễn với dàn
nhạc giao hưởng Philadelphia. Chúng tôi đến Brussels và trên đường,
chúng tôi dừng lại biểu diễn ở London. Sân bay bị đóng cửa v́ sương mù
quá dầy, thế là người ta dùng xe ca chở chúng tôi đến sân bay ở
Amsterdam. Người dẫn đoàn đi giải thích rằng máy bay họ thuê rất nhỏ nên
mỗi người chỉ được mang, hoặc nhạc cụ hoặc hành lư. Tất nhiên mọi người
đều chọn nhạc cụ. Chúng tôi đến London vừa sát giờ biểu diễn. Thế là tôi
lên ngay sân khấu vẫn c̣n mặc quần Jean, áo len và chưa cạo râu.
Lara bật cười:
- Tôi tin rằng như thế thính giả lại thích hơn.
- Đúng thế. Một lần chúng tôi tŕnh diễn ở bang Indiani, đàn piano bị
cất trong một căn pḥng mà không ai có ch́a khoá. Chúng tôi đành phá cửa
để vào lấy đàn.
Lara cười khúc khích.
- Năm ngoái, theo chương tŕnh, tôi tŕnh diễn một bản concerto của
Beethoven. Một nhà phê b́nh âm nhạc viết trên báo:
"Phillip Adler đă cho chúng ta một buổi tŕnh diễn quá ngẫu hứng.
Phần cuối bản nhạc ông đă dùng tiết tấu quá kéo dài, làm sai lạc cả mạch
nhạc của tác giả".
- Thật tồi tệ, - Lara thốt lên:
- Nhưng điều c̣n tồi tệ hơn nữa là hôm đó tôi không biểu diễn. Tôi bị lỡ
chuyến bay!
Lara dướn người lên phía trước sôi nổi.
- Anh kể nữa đi, Phillip.
Một lần ở thành phố San Paulo th́ đúng giữa bản sonat của Chopin, bàn
đạp piano bị tuột ra ngoài.
- Thế anh xử trí thế nào?
- Tôi chơi tiếp cho hết bản sonat mà không dùng bàn đạp. Một lần khác,
đang đàn, chiếc piano cứ thế trôi sang góc bên kia sân khấu.
Khi kể về những buổi biểu diễn, giọng Phillip rất sôi nổi, hào hứng.
- Tôi là người diễm phúc. C̣n ǵ tuyệt vời bằng rung động được công
chúng, dẫn họ vào một thế giới khác. âm nhạc đem đến cho mọi người những
giấc mơ. Đôi khi tôi nghĩ rằng, may mà trong cơi đời ô trọc hôm nay vẫn
c̣n lại được một thứ, đó là âm nhạc, - chàng cười sảng khoái. - Tôi
không định ăn to nói lớn đâu, Lara.
- Không, anh nói rất đúng. Anh làm cho hàng triệu con người được hưởng
sung sướng. Tôi rất yêu cái cách anh biểu diễn, - nàng hít một hơi thở
sâu. - Lúc nghe anh đàn bản Những cánh buồm của Debussy tôi cảm thấy như
ḿnh đang tha thẩn một ḿnh trên băi biển và nh́n thấy xa xa một cánh
buồm đang lướt trên sóng…
Chàng mỉm cười:
- Lúc đó tôi cũng nh́n thấy đúng như vậy.
- Và khi nghe anh chơi nhạc Scarlatti, tôi thấy ḿnh đang ở giữa thành
phố Naples, nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng banh xe lộc cộc và những con
người tấp nập trên đường phố… - nàng nh́n thấy được vẻ thích thú hiện
lên trên gương mặt Phillip khi chàng nghe nàng nói.
Lara đang phục hồi lại trong trí óc những bài giảng của giáo sư Meyers.
- Lúc nghe anh đàn Bartok, tôi thấy như anh đang đưa tôi đến những làng
quê của miền Trung Âu đến với những người dân thôn quê Hungary. Anh vẽ
nên những bức hoạ và tôi lạc lối trong đó.
- Ôi cô quá khen, - Phillip nói.
- Không đâu, tôi không nói sai một lời nào hết.
Ăn xong, Phillip nói:
- Lara, sao chúng ta chỉ toàn nói về tôi thôi? Cô hăy kể tôi nghe về cô
đi! Xây cất những toà nhà khổng lồ trên khắp đất nước có ư nghĩa thế nàó
đối với cô?
Lara im lặng một lúc.
- Câu anh hỏi khó trả lời quá. Anh sáng tạo bằng hai bàn tay. C̣n tôi,
bằng cái đầu. Tôi không trực tiếp xây cất lên những toà nhà ấy mà tôi
chỉ tạo điều kiện để những toà nhà đó được xây cất. Tôi mơ thấy giấc mơ
của gạch, xi măng, sắt thép và tôi biến những giấc mơ ấy thành sự thật.
Tôi tạo công ăn việc làm cho hàng trăm, hàng ngàn con người: kiến trúc
sư, thợ nề, nhà thiết kế, thợ mộc, thợ làm ống nước… Nhờ tôi mà họ kiếm
được tiền nuôi gia đ́nh. Tôi tạo cho người ta một khung cảnh đẹp đẽ để
họ sống và làm việc. Tôi làm cho điều kiện ở của họ thoải mái dễ chịu
hơn. Tôi xây những cửa hiệu hấp dẫn để người ta có thể mua và bán những
thứ họ cần. Tôi xây những công tŕnh cho tương lai, - nàng mỉm cười,
ngượng nghịu. - Tôi không định diễn thuyết đâu, Phillip.
- Cô nói rất hay, cô có biết như vậy không?
- Tôi rất muốn anh hiểu cho.
Đó là một buổi tối diệu kỳ và đến lúc chia tay. Lara chợt hiểu rằng đây
là lần đầu tiên nàng yêu.
Bao năm qua nàng rất lo là ḿnh sẽ suốt đời phải thất vọng. Nàng đă hết
hy vọng được gặp được người nào giống như nàng vẫn lờ mờ thấy trong mộng.
Nhưng bây giờ nàng đă gặp được chàng bằng xương bằng thịt hẳn hoi.
Về đến nhà, Lara vui đến mức không sao ngủ được. Nàng thầm ôn lại buổi
tối hôm nay nhớ lại từng lời trong cuộc tṛ chuyện và cứ nhẩm lại măi.
Phillip Adler là người đàn ông hấp dẫn nhất, chưa bao giờ nàng gặp.
Chuông điện thoại reo. Nàng mỉm cười nhấc máy. Nàng vừa buột miệng.
- Phillip…
Th́ Martin đă nói luôn.
- Anh muốn xem thử em đă về nhà an toàn chưa thôi.
- Vâng, - Lara nói, - Cuộc gặp thế nào?
- Rất tốt.
- Vậy là yên. Tối mai ta ăn tối với nhau nhé?
Lara ngập ngừng.
- Vâng.
Và nàng băn khoăn: Không biết Martin có gây rắc rối ǵ không.
--------------------
Chú thích:
(1) Thủ đô Áo, nơi nổi tiếng là thành phố
của âm nhạc cổ điển.
Chương 21
Sáng hôm sau, một tá bông hồng đỏ thắm được chuyển đến nhà Lara. Vậy là chàng
cũng thích thú với buổi tối hôm qua, nàng vui vẻ thầm nghĩ. Nàng vội vă gỡ tấm
thiếp gài vào bó hoa. Trên đề: "Tôi rất mong tối nay lại được ngồi ăn với cô
Phillip".
Lara đột nhiên cảm thấy thất vọng. Cả sáng nay nàng mong Phillip gọi điện đến.
Lịch làm việc hôm nay rất chặt, nhưng nàng không sao tập trung vào công việc
được.
Mười giờ, Kathy nói:
- Những người xin vào làm thư kư đă đến, đang chờ bà phỏng vấn.
- Bảo họ vào đây.
Có sáu người cả thẩy, tất cả đều có tŕnh độ cao.
Người được nàng chọn hôm nay là Gertrude Meeks.
Chị ngoài ba mươi tuổi, tươi tắn, hoạt bát và rơ ràng là rất mừng khi được chấp
nhận.
Nàng đă xem lư lịch của Meeks. Đúng là rất tốt.
- Trước đây chị đă làm việc trong lĩnh vực xây dựng rồi à?
- Thưa bà, vâng. Nhưng chưa bao giờ tôi được làm việc với một người như bà. Thú
thật, tôi sẵn sàng làm việc với bà mà không cần nhận lương.
Lara cười:
- Không cần phải như thế. Những chứng chỉ ở đây đều rất tốt. Tôi bằng ḷng nhận
chị.
- Vô cùng cảm ơn bà, - mặt Gertrude Meeks rạng rỡ.
Chị sẽ phải kư vào bản cam đoan không trả lời phỏng vấn của bất cứ tờ báo nào và
không đem chuyện của hăng ra lộ cho bất cứ ai. Chị có thấy thoải mái kư bản cam
đoan như vậy không?
- Tất nhiên là thoải mái, thưa bà.
- Cô Kathy sẽ chỉ bàn làm việc cho chị.
Mười một giờ là cuộc trao đổi về quảng cáo với Jerry Townsend.
- Ông cụ thế nào rồi? - Lara hỏi.
Cha tôi đang ở Thuỵ Sĩ. Bác sĩ nói rằng có khả năng phục hồi. - Giọng anh trở
nên xúc động.
- Nếu cha tôi hồi phục th́ chính là nhờ bà.
- Mọi người đều xứng đáng được hưởng một cơ may, Jerry. Tôi hy vọng cụ sẽ khỏe.
- Cảm ơn bà, - anh hắng giọng. - Tôi… Tôi không biết nói sao để bà thấy được
ḷng biết ơn của tôi.
Lara đứng dậy:
- Tôi phải đi họp bây giờ.
Nàng bước ra, để mặt Jerry Townsend đứng đó sững sờ nh́n theo.
Nàng họp với các kiến trúc sư bàn về những công tŕnh ở New Jersey.
- Các ông làm rất tốt, nhưng tôi vẫn muốn một vài sửa đổi nhỏ. Tôi muốn phía
trên của cửa chính cong thành h́nh nửa bầu dục ở cả ba mặt. Tường đều ốp đá cẩm
thạch. Thay mái nhà thành h́nh chóp kiểu kim tự tháp, bằng đồng, và trên cùng là
một con đại bàng đang cất cánh giữa trời đêm. C̣n vấn đề ǵ không?
- Không, thưa bà Cameron.
Cuộc họp xong, máy truyền âm lạo xạo.
- Thưa bà Cameron, ông Raymond Duffy, đốc công ở công trường xin nói chuyện điện
thoại với bà. Ông ta bảo có việc cần kíp.
Lara nhấc máy:
- Chào bác Raymond.
- Có chuyện khó khăn, thưa bà Cameron.
- Cứ nói.
- Họ vừa giao một chuyến bê tông đúc sẵn. Nhưng họ chưa kiểm tra và có nhiều tấm
bị nứt. Tôi định trả lời lại nhưng muốn hỏi bà trước.
Lara suy nghĩ một lát:
- Nứt nhiều lắm không?
- Khá nhiều. Quan trọng là họ không theo đúng quy định của ta.
- Nhưng vẫn dùng được chứ?
- Tôi nghĩ là được, nhưng sẽ rất tốn kém.
- Vậy th́ cứ dùng đi, - Lara nói.
Đầu dây kia im lặng một lát.
- Cũng được. Bà là chủ.
Lara đặt máy xuống. Cả thành phố chỉ có hai nhà máy đúc bê tông. Trái ư họ coi
như tự sát.
Năm giờ chiều Phíip vẫn chưa gọi điện tới. Lara gọi đến văn pḥng Quỹ của
chàng.
- Cho tôi nói chuyện với ông Phillip Adler.
- Ông Adler đi biểu diễn ở ngoài thành phố. Tôi có thể giúp ǵ được, thưa bà?
Tối hôm qua, chàng không hề nói tới "vụ" này.
- Không. Xin cảm ơn.
Vậy là thế, Lara thầm nghĩ. Hăy thế đă.
Cuối ngày làm việc là cuộc đến thăm của Steve Murchison.
Y to lớn, như thể xây bằng gạch. Y xộc ngay vào pḥng giấy của Lara.
- Tôi có thể làm ǵ giúp ông, thưa ông Murchinson? - Lara hỏi.
- Làm ǵ à? Bà có thể đừng chơ mũi vào công việc của tôi không? - Murchinson
nói.
Lara điềm tĩnh nh́n y:
- Ông gặp chuyện ǵ bực ḿnh đấy?
- Bà! Tôi không ưa có kẻ cản trở công việc của tôi!
- Nếu như ông định nói đến chuyện ông Guttman?
- Th́ chuyện ấy chứ c̣n chuyện ǵ?
- Ông ấy thích toà nhà của tôi hơn toà nhà của ông.
- Bà xúi bẩy Guttman làm chuyện đó. Bà quấy rối nhiều quá rồi đấy. Tôi đă nhắc
bà một lần rồi. Tôi đến để nhắc bà lần thứ hai. Cái thành phố này không đủ chỗ
cho cả hai người, tôi với bà đâu. Tôi không biết gan bà to đến đâu, nhưng nếu bà
c̣n cản chân tôi lần nữa th́ tôi sẽ không để bà yên?
Nói xong, y hầm hầm bước ra.
Bữa ăn tối hôm đó với Paul tại nhà nàng có vẻ căng thẳng.
- Em có vẻ đang băn khoăn chuyện ǵ đó, - Paul Martin hỏi. - Khó khăn ǵ vậy?
Lara cố nở một nụ cười:
- Không. Mọi chuyện đều tốt đẹp cả,
Tại Phillip không cho ḿnh biết anh ấy đi biểu diễn xa - Nàng thầm tự hỏi.
- Bao giờ th́ việc sửa chữa khách sạn ở Reno được tiến hành?
- Em và Howard định tuần tới bay đến đó lần nữa. Chúng em định chín tháng sau
th́ khai trương.
- Chín tháng nữa th́ em có thể sẽ có đứa nhỏ.
Lara ngạc nhiên nh́n ông:
- Anh bảo ǵ?
Paul Martin đưa hai bàn tay ôm đầu nàng:
- Em biết là anh rất mê em, Lara. Em đă làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của anh.
Anh muốn quan hệ giữa hai chúng ta tiến lên một bước khá hẳn. Anh yêu em đến mức
hai chúng ta có đứa con với nhau.
Lara không biết trả lời ra sao.
- Anh có món quà nhỏ tặng em, Martin lấy trong túi ra một hộp nữ trang nhỏ. - Em
mở ra!
- Anh cho em nhiều quá đấy, Paul.
- Cứ mở ra.
Trong hộp là một dây đeo cổ kim cương.
- Đẹp quá.
Paul Martin đứng lên và Lara thấy bàn tay ông chạm vào cổ nàng lúc ông đeo dây
kim cương cho nàng. Hai tay ông luồn vào trong áo, nắn hai vú nàng.
Giọng ông hổn hển:
- Ta xem thử nó ra sao đi.
Ông kéo nàng vào pḥng ngủ. Đầu óc Lara quay cuồng. Nàng chưa bao giờ yêu
Martin. Ngủ với ông lại là chuyện khác, đấy chỉ là cách nàng trả ơn những việc
ông đă giúp nàng. Nhưng bây giờ th́ khác. Nàng đă có người yêu. Ḿnh ngu xuẩn
quá, nàng thầm nghĩ. Kiểu này khéo ḿnh không bao giờ gặp lại được Phillip.
Nàng cởi áo quần chậm chạp, miễn cưỡng. Và khi hai người đă trên giường. Paul
nằm trên người nàng, đi vào nàng, th́ thào:
- Ôi, anh mê mẩn em biết chừng nào!
Nàng nh́n lên và thấy khuôn mặt của Phillip.
Mọi thứ tiếp tục êm thấm, việc sửa đổi nâng cấp khách sạn kiêm ṣng bạc ở Reno
tiến hành nhanh chóng. Toà tháp Cameron đă sắp hoàn tất theo đúng kế hoạch và
tên tuổi Lara mỗi ngày một dâng cao như sóng cồn. Suốt mấy tháng qua nàng gọi
điện không biết bao nhiêu lần cho Phillip nhưng chàng đều đi biểu diễn vắng.
- Ông Phillip Adler hiện đang ở Bắc Kinh…
- Ông Phillip Adler đang ở Paris…
- Ông Phillip Adler đang ở Sydney…
Mặc xác anh ta, Lara thầm nghĩ.
Trong sáu tháng tiếp theo, Lara "tranh cướp" được thêm ba khu nhà của Steve
Murchinson.
Howard Keller bước vào pḥng giấy Lara, vẻ lo lắng.
- Người ta đang đồn ầm lên là lăo Murchinson đe doạ sẽ cho cô một vố thật nặng
đấy. Hay là cô làm lành với lăo đi. Lăo có thể là kẻ thù nguy hiểm nhất của ta.
- Th́ tôi cũng không kém, - Lara nói. - Tốt nhất là lăo chịu thua và chọn lĩnh
vực kinh doanh khác.
- Lăo không phải tay vừa đâu, Lara. Lăo…
- Anh quên lăo ta đi, Howard. Tôi vừa nhắm được một khu đất ở thành phố Los
Angeles. Hiện chủ đất chưa công bố là bán. Nếu ta làm nhanh, tôi tin là ta sẽ
tậu được. Sáng mai ta sẽ bay đến đó.
Khu đất ngay bên Khách sạn Batimore. Một nhà môi giới bất động sản dẫn Lara và
Howard xem xét:
- Khu đất tuyệt vời, ông ta nói. - Đúng thế. Bà mua khu đất này không bị lầm
đâu. Với diện tích này bà có thể xây cả một khu phố nhỏ có quảng trường hẳn hoi…
cư xá cho thuê, trung tâm thương mại, nhà hát, các khu vui chơi…
- Không.
Ông ta ngạc nhiên nh́n Lara.
- Xin lỗi bà?
- Tôi không thích khu đất này.
- Bà không thích? Tại sao?
- Vị trí. Khung cảnh xung quanh, - Lara nói. - Tôi không tin người ta muốn đến
nơi này sinh sống. Thành phố Los Angeles đang phát triển về phía Tây.
- Nhưng…
- Tôi đă bảo rằng tôi không thích khu đất này để xây cư xá. Ông t́m cho tôi một
địa điểm khác.
Lara quay sang Howard.
- Tôi rất tiếc là mất thời giờ của anh. Chiều nay ta bay về New York thôi.
Lúc trở lại khách sạn, Howard mua một tờ báo.
Ta xem thị trường có ǵ mới không.
Hai người cùng xem báo và trong mục Giải trí có một khung quảng cáo to: TỐI NAY,
SÂN KHẤU HOLLYWOOD: PHILIP ADLER.
Tim Lara nhẩy lên một cái.
- Mai ta hăy về New York, - nàng nói.
Lara chưa bao giờ đến Nhà hát Hollywood. Đấy là một sân khấu ngoài trời lớn nhất
thế giới, bao quanh là những ngọn đồi của thành phố Hollywood và những khu vui
chơi giải trí khác, mở cửa quanh năm cho khách vào vui chơi. Chỉ riêng những
hàng ghế cao dần chạy h́nh bán nguyệt phía trước sàn biểu diễn cũng đă chứa được
18.000 người.
Tối nay các hàng ghế chật ních và Lara có thể cảm thấy được sự nóng ḷng chờ đợi
của công chúng.
Nhạc công lục tục bước ra sân khấu và được vỗ tay chào đón cuồng nhiệt. Andres
Previn bước ra, sự chào đón rộ lên cao hơn nữa. Rồi đột nhiên tiếng reo ḥ và vỗ
tay nổi lên như sấm dậy khi Phillip Adler bước ra, lịch sự trong bộ áo đuôi tôm
và cà vạt trắng.
Lara bóp cánh tay Howard:
- Anh ấy đẹp trai chưa? - Nàng th́ thào.
Howard không trả lời.
Phillip ngồi vào piano và chương tŕnh biểu diễn bắt đầu. Tiếng đàn thần diệu
của chàng lập tức hút hồn công chúng. Đêm nay thật là diệu kỳ. Những v́ sao đang
chiếu xuống nhà hát và những ngọn đồi bao quanh. Hàng ngàn con người ngồi
im.phăng phắc, họ bị tiếng đàn mê hoặc. Khi những thanh âm cuối cùng của bản
concerto dứt tiếng, công chúng reo ḥ, đứng dậy vỗ tay và hét lên cuồng nhiệt.
Phillip đứng dậy cúi đầu cảm ơn và lại cúi đầu, cứ thế không biết bao nhiêu lần.
- Ta vào hậu trường đi, - Lara nói.
Howard Keller quay sang nh́n nàng. Giọng nói của nàng run rẩy v́ xúc động.
Cửa vào hậu trường nằm bên cạnh hốnhạc. Một nhân viên bảo vệ đứng cạnh để ngăn
công chúng tràn vào Howard nói:
- Cô Cameron muốn vào gặp ông Phillip Adler.
- Ông ấy có đang chờ cô không? - Nhân viên bảo vệ hỏi:
- Có. - Lara nói.
- Xin hai vị đợi cho một chút, - lát sau bác ta bước ra, nói - Xin mời bà vào,
thưa bà Cameron.
Lara và Howard vào pḥng quét vôi mầu xanh lá cây Phillip đứng đó, bị vây chặt
bởi một đám đông người ca ngợi chàng.
Nh́n thấy Lara, Phillip nở một nụ cười, vẫn cái nụ cười nàng đă quen thuộc ấy.
- Xin lỗi, - chàng nói với đám đông rồi lách ra, tiến về phía nàng. - Tôi không
ngờ cô lại có mặt ở thành phố này.
- Chúng tôi mới bay đến sáng nay. Xin giới thiệu với anh, đây là anh Howard,
người chung vốn với tôi.
- Chào anh, - Howard nói giọng khó chịu.
Phillip quay sang một người thấp, vạm vỡ đứng sau lưng.
- C̣n đây là ông bầu của tôi, Willam Ellerbee.
Họ chào nhau.
Phillip nh́n Lara.
- Tối nay có một bữa tiệc tại khách sạn Beverly Hilton, nếu hai vị có thể đến…
- Xin sẵn sàng, - Lara nói.
Lúc Lara và Howard bước vào, gian vũ hội của khách sạn Beverly Bilton đă đông
chật những nhạc sĩ nhạc công và những người yêu âm nhạc.
Và cũng như mọi khi, Phillip bị bao vây giữa rất đông người đang thi nhau ca
ngợi chàng. Vừa nh́n thấy chàng, người Lara đă nóng bừng. Phillip cười rất tươi:
- Ôi tuyệt vời! - Anh nói với Lara.
- Chào anh Phillip! - Howard Keller ngắm đôi trai gái tṛ chuyện, anh nghĩ thầm:
Giá như ḿnh cũng học và chơi piano. Giá như ḿnh nh́n được ra thực tế. Anh cảm
thấy đă xa vời cái lần đầu tiên anh gặp cô gái xinh đẹp, trẻ trung, thông minh
và sôi nổi kia. Từ đó đến nay nàng đă tiến lên bao nhiêu trong khi anh vẫn cứ
đứng yên chỗ đó.
Lara đang nói:
- Sáng mai tôi phải bay về New York, nhưng chúng ta có thể cùng ăn điểm tâm với
nhau được.
- Thế th́ c̣n ǵ bằng. Nhưng tôi phải bay đi Tokyo từ sáng sớm.
Nàng đột nhiên thấy thất vọng.
- Tại sao?
Chàng cười vang:
- Th́ đấy là công việc của tôi mà lại, Lara. Mỗi năm tôi biểu diễn một trăm năm
chục buổi, có năm hai trăm buổi.
- Lần này anh đi trong bao lâu?
- Tám tuần lễ.
- Ôi tôi sẽ rất nhớ anh, Lara điềm tĩnh nói.
Và nàng thầm nghĩ: Anh không biết em nhớ anh đến chừng nào đâu!
Chương 22
Trong mấy tuần lễ sau đó Lara và Howard bay đi Atlanta xem hai địa điểm, một ở
Công viên Ainsley và một ở Dunwoody.
- Cho tôi biết giá khu đất ở Dunwoody, - Lara nói. - Chúng tôi có thể xây vài cư
xá tại đấy.
Rời Atlanta, họ bay đi New Orleans. Họ dành hai ngày thăm thú khu thương mại ở
trung tâm thành phố và một ngày đến hồ Pontchartrain. Lara t́m được hai địa điểm
vừa ư.
Một ngày sau họ trở về nhà, Howard Keller vào pḥng giấy của Lara.
- Về đề án ở Atlanta chúng ta gặp chuyện không may.
- Chuyện ǵ vậy?
- Có kẻ phỗng tay trên.
Lara ngạc nhiên nh́n anh:
- Sao họ biết? Người chủ đất ấy đă công bố ư định bán đâu?
- Th́ thế. Nhưng tin tức vẫn cứ lọt ra được chứ.
Lara nhún vai:
- Chắc anh th́ không tranh được với họ rồi.
Chiều hôm đó Howard lại nhận thêm được nhiều tin xấu.
- Khu đất ở hồ Pontchartrain cũng bị hỏng rồi.
Tuần lễ tiếp đó hai người bay đi Seatle, xem xét đảo Mercer và vùng Kirkland. Có
một khu đất Lara ưng ư và khi quay về New York, nàng bảo Howard:
- Ta quyết định lấy miếng ấy đi. Tôi tin sẽ lăi to đấy!
- Đúng vậy.
Trong buổi làm việc hôm sau, Lara hỏi:
- Anh đă ướm hỏi về khu đất ở Kirkland chưa?
Howard lắc đầu:
- Đă có người tranh mất của chúng ta rồi.
Lara rất băn khoăn:
- Ôi Howard, anh thử điều tra xem có kẻ nào cố t́nh hại chúng ta không?
Chưa đầy hai mươi tư giờ sau Howard đă t́m được:
- Steve Murchinson.
- Hắn tậu tất cả những khu đất ấy à?
- Đúng thế.
- Liệu có ai trong văn pḥng chúng ta tiết lộ?
- Có vẻ thế.
Mặt nàng cau lại. Sáng hôm sau nàng thuê một hăng thám tử tư truy t́m thủ phạm.
Nhưng họ t́m không ra.
- Theo chúng tôi được biết th́ tất cả các nhân viên của bà đều tận tâm, thưa bà
Cameron. Tất cả các pḥng làm việc đều được chúng tôi kiểm tra và tất cả các
điện thoại đều được chúng tôi ghi âm lại.
Và họ đành bó tay.
Cũng có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, Lara thầm nghĩ. Nhưng nàng không tin
là như thế.
Toà cao ốc 68 tầng ở Queens đă hoàn thành một nửa và Lara mời các chủ nhà băng
đến chứng kiến công việc đang tiến triển. Toà nhà càng nhiều tầng th́ kinh phí
bỏ ra càng lớn. Toà cao ốc của Lara tuy tính là 68 nhưng thật ra chỉ có 57 tầng.
Đấy là một thủ đoạn nàng học được ở Paul Martin.
- Mọi người đều làm như thế, - Paul đă cười vang.
- Tất cả vấn đề chỉ là em thay số ở các tầng.
- Bằng cách nào?
- Cực kỳ đơn giản. Đợt thang máy đầu đưa khách lên đến tầng 34. Đợt thang máy
thứ hai đưa khách từ tầng 35 lên đến tầng 68. Bao giờ cách bố trí cũng là như
thế.
Nhờ mẹo của các nghiệp đoàn mà trong số người làm ở công trường luôn luôn có
khoảng một tá lao động "ma". Có tên nhưng không có người. Có nhiều chức trách
nghe rất kêu: Trưởng ban an toàn, Phụ trách điều hoà, Thanh tra vật liệu, vân
vân và vân vân. Thoạt đầu Lara hỏi Martin vấn đề này.
- Em đừng băn khoăn chuyện đó, - Paul bảo nàng. - Những thứ đó đều được tính vào
giá thành của công tŕnh hết.
Howard Keller sống trong một căn hộ nhỏ trên quảng trường Washington và khi Lara
đến thăm anh vào một buổi tối, nàng đă ngắm nghía căn hộ nhỏ xíu đó. Rồi nàng
bảo:
- Trông như cái bẫy chuột ấy. Anh phải dọn đến nơi khác đi.
Do Lara thúc giục măi, Howard mới chịu chuyển đến một căn hộ khá hơn tại khu
hành chính của thành phố New York.
Một đêm, Lara làm việc với Howard đến khuya và cuối cùng khi họ hoàn thành công
việc, Lara nói:
- Trông anh có vẻ mệt mỏi quá. Tại sao anh không về nhà ngủ một giấc đi.
- Ư kiến đúng đấy, - Howard ngáp nói. - Hẹn sáng mai gặp nhau.
- Anh cứ ngủ thoải mái. Mai đến văn pḥng muộn một chút cũng không sao. - Lara
nói.
Howard Keller lái xe về nhà. Anh đang nghĩ về một vụ vừa kư kết xong và băn
khoăn không biết Lara sẽ tiến hành ra sao. Howard rất hào hứng làm việc với
nàng. Vừa hào hứng vừa buồn rầu. Trong đáy sâu tâm hồn, Howard vẫn thầm hy vọng
sẽ có một điều kỳ diệu nào đó xảy ra: Trước đây em có mắt như mù, không nh́n
thấy anh, anh Howard yêu quư ạ. Em không yêu Paul, cũng không yêu Phillip, mà
yêu anh. Em đă yêu anh suốt bao nhiêu năm qua.
Một khả năng tuyệt vời.
Lúc Howard về đến căn hộ, anh lấy ch́a khoá tra vào ổ. Không vừa. Anh ngạc nhiên
tra lại lần thứ hai. Đột nhiên có ai ở trong mở tung cửa và một người lạ đứng
đó.
- Mi làm cái tṛ ǵ đó, hả? - Người lạ hỏi.
Howard sửng sốt nh́n người lạ, nói:
- Đây là nhà của tôi.
- Thật không?
- Nhưng tôi, - đột nhiên Howard sực nhận ra. - Tôi… tôi xin lỗi. - Anh lắp bắp,
mặt đỏ bừng. - Trước kia tôi sống ở đây. Tôi…
Cánh cửa đóng sập lại. Howard đứng ngây người ra, bàng hoàng. Sao ḿnh lại quên
mất là ḿnh đă dọn đi nơi khác được nhỉ? Chắc tạỉ ḿnh làm việc nhiều quá, mụ
mẫm cả đầu óc.
Lara ngồi họp th́ chuông điện thoại riêng của nàng reo.
- Gần đây em bận rộn quá đấy. Anh rất nhớ em.
- Em cứ đi liên tục ấy mà, Paul. - Nàng không sao có thể thốt lên được câu nàng
rất nhớ ông.
- Trưa nay chúng ta đi ăn nhé?
Lara nghĩ đến những ǵ Paul Martin đă làm cho nàng.
- Vâng, - nàng nói. Điều nàng ngại nhất là mất ḷng Martin.
Họ ăn trưa ở nhà hàng Ong Chow.
- Trông em rất tươi tắn, - Paul nói. - Chắc công việc tiến triển tốt. Khách sạn
ở Reno ra sao rồi?
- Ổn thoả cả, - Lara phấn khởi nói. Liền sau đó nàng dành mười lăm phút kể Paul
nghe công việc đang tiến hành. - Em tính chỉ hai tháng nữa là ta có thể khai
trương.
Một cặp nam nữ ở đầu kia pḥng ăn vừa đứng lên. Người đàn ông quay lưng về phía
Lara, nhưng nàng cảm thấy rất quen. Lúc gă quay mặt lại, nàng nhận ra đó chính
là Steve Murchinson. Người đàn bà đi cùng với gă trông cũng rất quen. Lúc chị ta
nhấc chiếc ví lên, Lara giật thót người. Hoá ra là Gertrude Meeks, thư kư của
ḿnh.
- Lạy Chúa! - Lara khẽ thốt lên.
- Sao thế? - Paul hỏi.
- Không. Không sao hết.
Nàng lại kể tiếp về khách sạn kiêm ṣng bạc ở Reno.
Ăn xong, về văn pḥng, Lara mời Howard Keller đến.
- Anh có nhớ khu đất ở Phoenix mà chúng ḿnh đă xem cách đây vài tháng không?
- Có. Chúng ta đă quyết định không dùng. Cô bảo khu đất ấy là thứ chó gặm.
- Tôi nghĩ lại rồi, - nàng ấn nút máy truyền âm - Gertrude, chị sang đây tôi nhờ
chút.
- Tôi sang ngay, thưa bà Cameron.
Gertrude sang pḥng giấy của nàng.
- Chị thảo cho tôi một bức thư, - Lara nói. - Gởi hai anh em ông bá tước ở
Phoenix.
Gurtrude chuẩn bị ghi.
"Thưa hai vị. Tôi đă nghĩ lại về cơ ngơi của hai vị ở Scottdael và quyết định sẽ
mua khu đất ấy. Tôi nghĩ chỉ ít lâu sau đó sẽ là nơi tuyệt vời, - Howard chăm
chú nh́n nàng. - Trong ṿng mấy ngày tới, tôi sẽ xin liên hệ với hai vị để bàn
về giá cả. Xin trân trọng".
- Thưa bà Cameron, chỉ có vậy thôi ạ?
- Có vậy thôi.
Howard nh́n theo Gertrude ra khỏi pḥng. Anh quay sang Lara.
- Tại sao cô lại làm như vậy? Chúng ta đă phân tích kỹ khu đất ấy rồi. Không có
giá trị chút nào hết? Nếu cô…
- Anh hăy b́nh tĩnh. Ta sẽ không mua miếng đất ấy đâu mà anh lo.
- Vậy tại sao…
- Nếu tôi tính không lầm th́ lăo Murchinson sẽ giật lấy miếng đất ấy. Trưa hôm
nay tôi nh́n thấy Gertrude ngồi ăn với lăo.
Howard Keller nh́n Lara:
- Lăo sẽ thù ta lắm.
- Tôi đề nghị hai ngày nữa anh gọi điện cho ông bá tước và hỏi thử về miếng đất
ấy xem có đúng như lời tôi dự đoán không.
Hai ngày sau, Howard vào pḥng giấy Lara, cười:
- Cô nói đúng. Lăo Murchinson đă nuốt cái mồi đó cùng với cả lưỡi câu và dây câu
nữa. Đến nay lăo tha hồ vênh váo đă là chủ nhân của khu đất chó gặm đó.
Lara cho gọi Gertrude đến gặp.
- Vâng, tôi sang ngay, thưa bà Cameron.
- Chị đă bị đuổi việc, - nàng nói.
Gertrude sửng sốt nh́n bà chủ.
- Bà cho tôi thôi việc? Tại sao vậy?
- Tôi không muốn có chị bên cạnh. Chị hăy quay về với ông Steve Murchinson và
bảo là tôi nói thế.
Mặt Gertrude không c̣n hạt máu.
- Nhưng tôi…
- Thế là đủ rồi. Có cần gọi người lôi chị ra khỏi đây không?
Nửa đêm, Lara gọi Max, lái xe của nàng - Đem xe ra trước cổng nhà đợi tôi, -
Lara nói.
- Vâng, thưa bà Cameron.
Xe đă đậu ở đó khi nàng bước ra.
- Bà định đi đâu, thưa bà chủ? - Max hỏi.
- Đi ṿng quanh Manhanttan. Tôi muốn ngắm những toà nhà tôi đă làm.
Max nh́n nàng:
- Xin lỗi bà chủ, tôi chưa hiểu.
- Tôi muốn ngắm những toà nhà tôi đă xây nên!
Xe chạy ṿng quanh thành phố, dừng lại trước Trung tâm thương mại, Trung tâm cư
xá và Toà tháp.
Nơi đấy có khách sạn Cameron Plaza, Trung tâm Cameron và Toà tháp khổng lồ đang
xây.
- Toà tháp Cameron? Lara ngồi trong xe ngắm từng công tŕnh xây dựng, nghĩ đến
những người sinh sống và làm việc trong đó. Nàng đă tác động đến cuộc sống của
ngần ấy con người.
Ḿnh đă làm cho thành phố này tốt hơn, Lara thầm nghĩ. Ḿnh đă làm tất cả những
ǵ ḿnh muốn làm. Vậy tại sao ḿnh cứ vất vả măi. Ḿnh c̣n thiếu thứ ǵ nữa? Và
Lara biết rất rơ nàng c̣n thiếu thứ ǵ!
Sáng hôm sau, Lara gọi điện cho William Ellerbee, ông bầu của Phillip, người
đứng ra lo mọi cuộc biểu diễn của chàng.
- Chào ông Ellerbee.
- Chào cô, thưa cô Cameron. Tôi có thể giúp ǵ được cô?
- Tôi muốn biết anh Phillip Adler biểu diễn ở những đâu tuần này.
- Chương tŕnh hoạt động của Phillip rất lư thú. Tối mai anh ấy biểu diễn ở
Amsterdam, sau đó đi Milan, Venice và… Cô muốn biết kế hoạch sau đấy nữa không?
- Không. Không cần. Thế là đủ rồi. Tôi ṭ ṃ vậy thôi. Cảm ơn ông.
- Không có ǵ.
Lara sang pḥng giấy Howard Keller:
- Howard, tôi phải đi Amsterdam.
Howard sửng sốt nh́n nàng:
- Chúng ta đến đó làm ǵ?
- Tôi mới thoáng có ư định thôi, - Lara đáp lững lờ - Tôi sang một ḿnh và nếu
xong, sẽ báo anh biết. Anh bảo chuẩn bị chiếc phản lực cơ cho tôi.
- Cô đă cử cậu phi công Bert sang London rồi, cô nhớ chứ? Để tôi gọi điện bảo
cậu ta ngày mai có mặt ở đây và…
- Tôi cần đi ngay hôm nay, - Lara chợt thấy giọng ḿnh cuống quưt khiến nàng
cũng phải ngạc nhiên.
- Tôi đi máy bay khách vậy.
Nàng quay về pḥng giấy của ḿnh, nói với Kathy:
- Cô lấy cho tôi một vé chuyến gần đây nhất bay đi Amsterdam.
- Vâng, thưa bà chủ.
- Cô đi lâu không, Lara? - Howard hỏi. - Sắp có mấy cuộc họp…
- Tôi chỉ đi một hoặc hai ngày thôi.
- Cô không cần tôi đi cùng à?
- Cảm ơn anh, Howard. Lần này th́ không.
- Tôi đă nói chuyện với một anh bạn là thượng nghị sĩ ở Washington. Anh ta cho
biết rất có thể kỳ này họ sẽ thông qua điều luật băi bỏ chế độ ưu đăi thuế phần
trăm về xây dựng đấy. Nếu dự luật đó được thông qua th́ sẽ hạn chế thuế đánh vào
lăi suất tư bản và chặn đứng t́nh trạng sụt giá đang phát triển nhanh.
- Đúng là ngu xuẩn, - Lara nói. - Làm thế chỉ tai hại cho công nghiệp xây cất
nhà cửa.
- Tôi biết. Anh bạn tôi bỏ phiếu chống dự luật ấy.
- Sẽ có rất nhiều người chống. Dự luật ấy không thể thông qua được đâu, - Lara
tiên đoán, Trước hết là…
Điện thoại riêng của nàng reo chuông. Lara nh́n nó một lúc. Chuông lại reo.
- Cô có trả lời không? - Howard hỏi.
- Không.
Paul Martin nghe chuông ở đầu dây bên kia reo liên hồ mà không có ai nhấc máy,
bèn cũng đặt máy xuống. Ông ngồi lặng đi một lúc lâu, nghĩ về Lara.
- Ông nhận thấy gần đây thật khó liên hệ với nàng và thái độ nàng đối với ông có
vẻ nhàn nhạt thế nào ấy.
- Hay có tên khác? Không, Paul Martin thầm nghĩ. Nàng đă thuộc về ta. Nàng sẽ
măi thuộc về ta.
Chuyến bay dễ chịu. Chỗ ngồi trong ngăn hạng nhất của chiếc phản lực 727 rộng
răi và đầy đủ tiện nghi. Những nhân viên phục vụ săn sóc khách rất chu đáo.
Lara đang bồn chồn nên không muốn ăn uống ǵ hết. Ḿnh đang làm ǵ thế này? Nàng
tự hỏi. Ḿnh đến Amsterdam mà chẳng hề được mời. Và rất có thể chàng quá bận,
không tiếp ḿnh được. Đuổi theo chàng như thế này biết đâu lại tiêu diệt mất cơ
may mà ḿnh đang có. Nhưng bây giờ th́ quá muộn rồi.
Lara thuê pḥng tại khách sạn lớn ở đại lộ Oudezilds Voorburgwal 197, một trong
những khách sạn đẹp nhất của thủ đô Amsterdam.
- Chúng tôi đang có một dăy pḥng khép kín rất đáng yêu dành cho cô, thưa cô
Cameron, - nhân viên tiếp tân nói.
- Cảm ơn. Tôi nghe Phillip Adler tối nay có một chương tŕnh biểu diễn. Cô biết
ở rạp nào không?
Tất nhiên là biết, thưa cô Cameron. Tại pḥng hoà nhạc thành phố.
- Cô có thể giúp tôi một vé được không?
- Được thưa cô Cameron.
Vừa bước vào pḥng nghỉ, Lara đă thấy chuông điện thoại reo. Đó là Howard
Keller.
- Chuyến bay dễ chịu chứ, Lara?
- Vâng. Cảm ơn anh.
- Tôi nghĩ cô muốn biết tôi đă nói ǵ với hai nhà băng về công tŕnh ở Đại lộ số
Bẩy.
- Kết quả ra sao?
Giọng Howard rất vui:
- Họ đều muốn nhẩy vào.
Lara mừng rỡ:
- Tôi đă nói trước rồi mà! Hay lắm. Bây giờ anh tập hợp đội ngũ đi; kiến trúc
sư, nhà thầu xây dựng và ta tiến hành luôn.
- Đúng thế. Thôi, mai tôi sẽ lại gọi cho cô.
Lara đặt máy xuống và nghĩ về Howard Keller.
Anh ấy mới tốt với ḿnh làm sao! Ḿnh đúng là gặp may. Lúc nào cũng có anh ấy
bên cạnh giúp đỡ. Ḿnh phải kiếm một cô nào thật hay cho Howard mới được.
Bao giờ trước buổi biểu diễn Phillip Adler cũng rất hồi hộp. Sáng nay chàng đă
tập dượt với dàn nhạc, sau đó dùng bữa trưa nhẹ rồi để thần kinh khỏi căng
thẳng, chàng đi xem một bộ phim Anh.
Trong lúc ngồi xem phim, đầu óc Phillip chất đầy những tiếng nhạc chàng sẽ biểu
diễn tối nay. Chàng không biết ḿnh gơ tay theo nhịp lên ghế bên cạnh khiến
người ngồi đó phải gắt lên:
- Ông không thể ngồi yên được sao mà cứ gơ ngón tay măi như thế?
- Xin lỗi, thưa ông - Phillip lễ phép nói.
Chàng đứng dậy, ra khỏi rạp, lang thang trên các đường phố Amsterdam. Chàng rẽ
vào Viện Bảo tàng Rijksmuseum, dạo qua Vườn Bách thảo của trường Đại học Tự Do
và ngắm các tủ kính bầy hàng dọc theo đại lộ Hoofstraat. Bốn giờ chiều Phillip
trở về khách sạn ngủ một giấc. Chàng không biết Lara đang ở dăy pḥng khép kín,
cũng trong khách sạn này và thậm chí, ngay trên đầu chàng.
Bẩy giờ tối Phillip đến cổng dành riêng cho diễn viên của Cung âm nhạc, một toà
nhà đáng yêu giữa thủ đô Amsterdam. Bên trong đă đông chật những người hâm mộ.
Tại hậu trường, Phillip ngồi trong pḥng thay trang phục của riêng chàng. Giám
đốc rạp hát đẩy cửa bước vào.
- Vé bán sạch rồi, ông Adler? Số người muốn xem quá đông, tôi không biết làm thế
nào bây giờ. Giá như ông có thể nán lại thêm một vài ngày, tôi sẽ…. Tôi biết
chương tŕnh biểu diễn của ông rất chặt… Nhưng tôi sẽ nói với ông Ellerbee để
ông thu xếp một dịp quay lại đây, có thể là sang năm th́ hay quá…
Phillip không nghe thấy ǵ hết. Đầu óc chàng đang tập trung vào bản nhạc chàng
sắp biểu diễn. Ông giám đốc rạp hát cuối cùng đành nhún vai vẻ nhận lỗi rồi cúi
chào lui ra ngoài. Phillip ôn lại trong óc cách tŕnh diễn bản nhạc. Một nhân
viên gơ cửa pḥng trang phục của chàng.
- Xin ông sẵn sàng để bắt đầu biểu diễn, ông Adler.
- Cảm ơn.
Đă đến lúc Phillip đứng dậy. Chàng giơ tay lên, bàn tay run run. Chàng vẫn chưa
bỏ được thói quen hồi hộp trước khi bước ra sân khấu. Mà các nghệ sĩ lớn đều như
vậy cả: Horowitz, Rubenstein, Serkin. Phillip cảm thấy ruột quặn đau và tim
chàng đập th́nh th́nh. Làm sao ḿnh vượt qua được t́nh trạng đau đớn này? -
Chàng tự hỏi.
Nhưng Phillip đă biết câu trả lời. Chàng nh́n vào gương lần cuối cùng rồi ra
khỏi pḥng, bước dọc theo hành lang dài, xuống cầu thang gác ba mươi ba bậc để
tới sàn sâu khấu. Một ngọn đèn pha sân khấu chiếu thẳng vào chàng trong lúc
chàng tiến tới cây đàn piano. Tiếng vỗ tay rộ lên như sấm.
Phillip ngồi xuống bên cây đàn và như một phép thần thông, bao nhiêu cảm giác
hồi hộp tan biến hết.
Như thể một người nào khác ngồi vào đàn chứ không phải chàng: một người b́nh
tĩnh, tự tin, hoàn toàn tập trung vào bản nhạc. Phillip bắt đầu đàn.
Lara ngồi trong pḥng khán giả. Tim nàng đập mạnh khi Phillip bước ra sân khấu.
Sự hiện diện của chàng như khiến nàng bị thôi miên. Ḿnh sẽ lấy chàng. Lara thầm
nghĩ. Ḿnh biết rơ là như thế. Nàng ngả người ra lưng ghế và phó mặc cho tiếng
đàn của chàng nhấn ch́m nàng vào trong nó.
Chương tŕnh biểu diễn của Phillip thành công rực rỡ. Sau đó "gian pḥng xanh"
trong hậu trường lại chật ních. Phillip đă có kinh nghiệm và chàng chia những
người được mời vào "gian pḥng xanh" ra hai loại: những thính giả hâm mộ chàng
và những nhạc công đồng nghiệp. Đám người hâm mộ bao giờ cũng rất cuồng nhiệt.
Nếu như buổi biểu diễn thành công th́ lời chúc mừng của các nhạc sĩ thân t́nh
vừa phai, nhưng nếu buổi diễn thất bại th́ lời chúc mừng của họ rất thân t́nh.
Tại thủ đô Amsterdam này, Phillip có rất nhiều thính giả đặc biệt và tối nay, họ
kéo đến chật "gian pḥng xanh". Phillip đứng giữa pḥng tươi cười, kư bút tích
kỷ niệm cho mọi người và tỏ ra lịch sự một cách nhẫn nại với hàng trăm khách lạ.
Ai cũng hỏi chàng:
- Ông có nhớ tôi không, ông Phillip?
Và chàng đều lịch sự đáp:
- Tôi trông ông (bà) rất quen…
Phillip nhớ đến huân tước Thomas Beecham. Ông ta có một cách tuyệt diệu để che
dấu bệnh kém trí nhớ của ḿnh. Khi có người hỏi:
- Ông có nhớ tôi không, huân tước Beecham?
Vị chỉ huy dàn nhạc nổi tiếng kia đều trả lời:
- Tất nhiên tôi nhớ. Ông (hoặc bà) khỏe không? Cụ thân sinh nhà vẫn khỏe chứ?
Hồi này cụ đang làm ǵ?
Thủ pháp đó rất hiệu nghiệm cho đến một hôm, sau buổi Beecham, biểu diễn ở
London, một phụ nữ trẻ đến hỏi ông:
- Buổi biểu diễn hôm nay thật tuyệt! Ông có nhớ tôi không, thưa huân tước
Beecham?
Nhà chỉ huy nổi tiếng đáp rất lịch sự:
- Tất nhiên là tôi nhớ. Bà vẫn khỏe chứ? Cụ thân sinh của bà vẫn b́nh yên chứ?
Hồi này cụ đang làm ǵ?
Người phụ nữ trẻ nói:
- Cha tôi vẫn khỏe, cám ơn huân tước. Và người vẫn làm Vua nước Anh.
Tay kư vào các tấm ảnh kỷ niệm, Phillip vẫn lắng nghe những câu nói đă quen tai,
những câu ca ngợi chàng mà trong bất cứ đêm biểu diễn nào chàng cũng đều nghe
thấy. Đột nhiên linh tính chàng báo hiệu một điều ǵ đấy. Phillip ngược mắt lên
và thấy Lara đứng giữa cửa pḥng xanh, đang chăm chú nh́n chàng. Phillip tṛn
xoe mắt, sửng sốt:
- Xin các vị tha lỗi!
Chàng bước nhanh đến chỗ Lara cầm bàn tay.
- Ôi, một sự bất ngờ kỳ diệu? Cô đến Amsterdam làm ǵ vậy?
Cẩn thận đấy, Lara! Nàng tự nhắc nhở.
- Tôi có vài công việc ở đây. Và khi nghe tin anh đang biểu diễn tôi bèn đến
ngay, - nói thế tự nhiên hơn. - Anh biểu diễn quả là tuyệt vời, Phillip!
- Cảm ơn cô, Lara… Tôi…, - chàng ngừng nói để kư lưu niệm. - Nếu cô có thể đi ăn
tối với tôi.
- Tôi đi được. - Lara vội đáp.
Họ ăn tối ở nhà hàng Bail trên đại lộ Leidsestraat. Lúc họ bước vào nhà hàng,
mọi người đều vỗ tay đón chào. Bên Hoa Kỳ, Lara thầm nghĩ, ḿnh cũng được đón
tiếp như thế này. Nhưng lúc này nàng vẫn thấy kiêu hănh bởi nàng đi bên Phillip.
- Vô cùng hân hạnh được ông đến đây, - viên quản lư nhà hàng nói và dẫn hai vị
khách quư đến bàn.
- Cảm ơn.
Ngồi xuống xong, Lara đưa mắt nh́n quanh, thấy mọi người đều chăm chú nh́n
Phillip và ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ chàng.
- Họ rất quư anh, đúng không, Phillip?
Phillip lắc đầu.
- Họ quư âm nhạc th́ đúng hơn. Tôi chỉ là sứ giả đem âm nhạc đến cho họ. Từ rất
lâu rồi tôi đă hiểu ra được điều đó. Bấy giờ tôi c̣n rất trẻ và có phần kiêu
ngạo, tôi vừa kết thúc một bản nhạc th́ tiếng vỗ tay nổ lên như sấm. Tôi cúi
chào cảm ơn và thầm khoái trá. Trong khi đó ông chỉ huy dàn nhạc giơ cao gậy chỉ
huy rồi ngước mắt nh́n theo, ư nhắc rằng những tiếng vỗ tay thực ra là đành cho
Mozart? Đấy là một bài học tôi không bao giờ quên.
- Đêm nào cũng biểu diễn những bản nhạc ấy, anh có thấy nhàm chán không,
Phillip?
- Không, bởi v́ tuy cùng một bản nhạc nhưng không khí đâu hoàn toàn giống nhau.
Bản nhạc của tác giả viết ra th́ th́ vẫn như thế, nhưng mỗi một nhạc trưởng
khác, dàn nhạc cũng khác cho nên vẫn có màu sắc khác và gây cho tôi hứng thú mới
mẻ.
Họ gọi thức ăn. Phillip nói tiếp:
- Chúng tôi cố tạo nên một sự biểu diễn hoàn hảo, nhưng không bao giờ đạt đến sự
hoàn mỹ, bởi bao giờ tác phẩm của nhà soạn nhạc cũng cao hơn chúng tôi. Mỗi lần
biểu diễn chúng tôi đều phải suy nghĩ lại và t́m cách tiếp cận bản nhạc thêm
nữa, khám phá ra những điều trước đây ḿnh chưa thấy.
- Nghĩa là anh không bao giờ thoả măn?
- Không bao giờ? Mỗi nhà soạn nhạc đều có nét độc đáo riêng, dù đó là Dubussy,
Brahms, Haydon, Beethoven… Mục tiêu chúng tôi cố vươn tới là nắm được và truyền
đạt được cái "thần" ấy.
Nhà hàng bưng thức ăn đến. Có món Rijstafel của Indonesia và nhiều món khác.
- Ai mà ăn nổi ngần này thứ? - Lara cười vang.
- Người Hà Lan ăn rất khỏe.
Phillip thấy ḿnh khó rời mắt được khỏi Lara.
Chàng thấy ḿnh thích thú một cách nực cười được có nàng bên cạnh. Phillip đă
từng gặp gỡ nhiều phụ nữ đẹp, nhưng Lara khác hẳn mọi phụ nữ khác. Nàng vừa mạnh
mẽ, vừa yếu đuối và đặc biệt là h́nh như nàng không ư thức được là nàng đẹp.
Phillip yêu giọng nói đầy chất nhục cảm của nàng.
Thật ra mọi thứ của nàng đều làm ḿnh thích. Phillip phải tự thú nhận như vậy.
- Sau đây anh định đi đâu? - Lara hỏi.
- Mai tôi bay đi Italia, đến Milan, rồi Venice. Sau đó là Vienna, Paris và
London, cuối cùng là New York.
- Ôi, nghe mà sướng thay cho anh.
Phillip cười vang:
- Nghe th́ vậy thôi. Thật ra chẳng sướng ǵ mấy đâu. Luôn luôn ngồi trên máy bay
g̣ bó, nghỉ trong những khách sạn lạ lẫm và quanh năm ăn hiệu. Tôi đành phải
chịu như vậy, v́ việc biểu diễn cuốn hút toàn bộ tâm trí tôi. Tôi rất ghét ở tôi
cái tṛ "giơ mặt" ấy.
- Nghĩa là sao?
Lúc nào cũng giơ ra cho thiên hạ nh́n và luôn phải tạo bộ mặt luôn tươi cười. Và
xung quanh tôi bao giờ cũng chỉ toàn những con người lạ lẫm.
- Tôi hiểu, - Lara chậm răi nói.
Ăn xong, Phillip nói:
- Sau đêm biểu diễn bao giờ tôi cũng phải tự trấn tĩnh lại, Lara. Cô có muốn dạo
chơi với tôi trên kênh đào không?
- Muốn.
Hai người lên một con tàu chạy trên sông đào Amstel. Đêm nay không có trăng,
nhưng cả thành phố rực rỡ ánh sáng điện ở hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn. Chuyến đi
dạo trên sông đào quả là thần tiên.
Loa phóng thanh giới thiệu phong cảnh hai bên bờ bằng bốn thứ tiếng.
- Chúng ta đang đi ngang qua những phố cổ đă có từ nhiều thế kỷ nay. Trước mắt
quư khách là những ngọn tháp nhà thờ. Có tất cả 1.200 chiếc cầu bắc qua các kênh
đào, dưới bóng những hàng cây dọc theo các đại lộ hai bên bờ…
- Thành phố đẹp thật. - Lara nói.
- Cô chưa đến đây lần nào sao?
- Chưa.
- Và hôm nay đến đây chỉ là v́ công việc?
Lara hít một hơi thật sâu:
- Không.
Phillip ngạc nhiên nh́n nàng:
- H́nh như lúc tối cô bảo…
- Tôi đến Amsterdam chỉ cốt để gặp anh, Phillip.
Phillip bỗng thấy trào lên một niềm sung sướng.
- Ôi thật vậy ư… Tôi rất sung sướng được biết như vậy.
- Và để thú tội với anh. Tôi bảo tôi rất quan tâm đến nhạc cổ điển. Thật ra tôi
đă nói dối.
Một nụ cười khẽ nở trên môi Phillip:
- Tôi biết.
Lara ngạc nhiên nh́n chàng:
- Anh biết?
- Giáo sư Meyers là bạn lâu năm của tôi, - chàng dịu dàng nói. - Ngay hôm đó,
anh ấy gọi điện báo tôi biết là sắp giảng một loạt về Phillip Adler. Anh ấy lo
rằng cô định sử dụng tôi làm ǵ.
Lara khẽ nói:
- Ông Meyers đoán đúng. Vậy anh đă hứa hôn với ai chưa, Phillip?
- Cô nói nghiêm chỉnh đấy chứ, Lara?
Đột nhiên nàng thấy lúng túng:
- Nếu như anh thấy không ưng th́ tôi xin rút lui ngay bây giờ và…
Phillip nâng bàn tay nàng:
- Ta hăy lên bờ trong ga tới.
Lúc họ đến khách sạn, Lara đă thấy một tập những lời nhắn bằng điện thoại của
Howard Keller.
Nàng bỏ tất cả vào xắc tay, chưa đọc vội.
Lúc này không thứ ǵ trên đời là quan trọng đối với nàng hết.
- Về pḥng em hay pḥng anh? - Phllip hỏi.
- Pḥng anh.
Cơn thèm khát của nàng đă lên cao đến cực độ.
Lara cảm thấy dường như nàng đă mong chờ giây phút này suốt cả cuộc đời. Nàng đă
tưởng sẽ không bao giờ có được. Nàng đă yêu mê mẩn người trong mộng và bây giờ
th́ nàng đă t́m thấy người đó bằng xương bằng thịt.
Họ lên pḥng Phillip và cả hai đều trong cơn khao khát nhau như vũ băo. Phillip
ôm nàng, tŕu mến hôn và ve vuốt nàng.
- Ôi, Lạy Chúa! - Lara th́ thào. Rồi họ cởi quần áo cho nhau.
Bỗng một tiếng sét bên ngoài phá tan không khí yêu tĩnh trong pḥng. Mây đen ùn
ùn kéo đến và mưa bắt đầu rơi ào ạt bên ngoài. Tiếng mưa rơi tạo cho căn pḥng
thêm yên tĩnh ấm cũng. Mưa tạt vào mặt tường khách sạn, mưa rơi xuống băi cỏ,
như tăng thêm nỗi thèm khát xác thịt.
Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt. Một thứ mưa bức bối, thúc giục. Dần dần biến thành
trận mưa giống kèm theo sấm chớp vang rền. Cơn giống như thúc đẩy thêm cơn thèm
khát của đôi trai gái và tăng tiết tấu cuộc vui. Họ ngấu nghiến nhau và chỉ sau
một thời gian rất ngắn, họ đă rời nhau ra, hoàn toàn thoả măn.
Lara và Phillip nằm trong tay nhau. Phillip ôm chặt nàng và nghe thấy cả tiếng
tim nàng đập. Chàng bỗng nhớ đến câu nói trong bộ phim nào đó: Phải chăng Trái
đất chuyển động là v́ em? Ôi, lạy Chúa, đúng là như vậy đấy! Chàng thầm nghĩ,
nếu Lara là bản nhạc th́ nàng sẽ là Bản nhạc mơ của Schumman hoặc bản Vũ điệu
Barcarolle của Chopin. Chàng cảm nhận rơ da thịt mượt mà của nàng áp vào da thịt
chàng và chàng lại thấy bị kích thích.
- Phillip… - giọng nàng th́ thào, khàn đặc.
- Sao, em?
- Anh có muốn em đi Italia với anh không?
Chàng cười:
- Rất muốn.
- Vậy th́ được, - Lara th́ thầm. Nàng dướn người lên chàng và làn tóc mềm mại
của nàng lướt dần xuống ngực chàng, bụng chàng…
Trời đổ trận mưa rào nữa.
Khi cuối cùng Lara trở về pḥng ḿnh, nàng gọi điện ngay cho Howard.
- Tôi phá giấc ngủ của anh phải không. Howard?
- Không, - giọng anh uể oải. - Tôi thường dậy lúc bốn giờ sáng. - Có chuyện ǵ
đấy?
Lara đă định sôi nổi kể anh nghe, nhưng nàng chỉ nói:
- Không. Mai tôi bay đi Milan.
- Để làm ǵ? Chúng ta có ư định ǵ ở Milan đâu?
Có chứ, Lara vui vẻ thầm nghĩ.
- Cô đọc những lời nhắn lời bằng điện thoại của tôi chưa, Lara?
Nàng quên bẵng mất việc đó. Nàng nói giọng nhận lỗi:
- Chưa.
- Tôi nghe có chuyện rắc rối xung quanh ṣng bạc ở Reno.
- Rắc rối thế nào?
- Có một số đơn kiện về vụ bán đấu giá.
- Anh đừng lo. Nếu xảy ra chuyện ǵ th́ Paul Martin sẽ thu xếp.
Nhưng cô đứng tên chủ sở hữu.
- Tôi muốn anh bảo phi công đưa máy bay phản lực của ta sang Milan và đợi tôi ở
đó. Anh cứ ở sân bay chờ liên lạc của tôi.
- Được. Nhưng…
- Anh lên giường ngủ tiếp đi, Howard.
Bốn giờ sáng hôm đó Paul Martin thức dậy. Ông đă nhắn lại bao nhiêu lần vào máy
ghi âm tự động ở nhà riêng Lara nhưng đến giờ vẫn chưa thấy nàng trả lời. Trước
đây mỗi khi định đi đâu Lara đều báo ông biết được. Vậy là có chuyện rồi. Cô ta
làm sao?
Liệu liệu đấy, cô em, - ông th́ thầm. - Cô liều liệu đấy!
Chương 23
Đến Milan, Lara và Phillip Adler thuê pḥng ở khách sạn Antica Locanda
Solferino, một khách sạn rất đẹp chỉ gồm mười hai pḥng và cả buổi sáng hôm đó
họ yêu nhau mê mải. Sau đấy họ lái xe đến Cernobia, ăn trưa ở bờ hồ Como, tại
Nhà hàng biệt thự Villa d'Este - "Biệt thự Mùa hè".
Buổi diễn tối hôm đó thành công rực rỡ và "pḥng xanh" của Nhà hát La Scala
Opera lại chật ních những người hâm mộ chàng. Lara đứng tách ra, ngắm những
người hâm mộ Phillip. Họ vây quanh chàng, sờ vào người chàng, xin chàng chữ kư,
trao quà tặng cho chàng. Nàng cảm thấy nhói đau một nỗi ghen. Không ít cô gái
trẻ, đẹp và Lara cảm thấy họ đều mê Phillip. Một cô gái Mỹ trong bộ đồ sang
trọng nhăn Fendi, thẹn tḥ nói với chàng:
- Nếu ngày mai ông rảnh, thưa ông Phillip Adler, em mời ông đến dự bữa ăn ở biệt
thự của em. Một bữa ăn rất thân t́nh.
Lara muốn bóp cổ "con đĩ" ấy.
Phillip mỉm cười.
- Cảm ơn cô… nhưng tôi e không được rảnh.
Một phụ nữ trẻ đẹp khác th́ t́m cách nhét ch́a khoá pḥng khách sạn của ḿnh vào
túi Phillip, nhưng chàng lắc đầu. Chàng đưa mắt mỉm cười nh́n Lara. Mọi người
thi nhau ca ngợi chàng bằng tiếng Italia.
- Grazie, - Phillip trả lời cũng bằng tiếng Italia - "Cảm ơn!" Măi sau Phillip
mới thoát ra được những kèo néo của đám phụ nữ hâm mộ. Chàng bước đến bên Lara,
th́ thầm:
- Ta về đi.
- Vâng, - Lara cười.
Họ đến nhà hàng Biffy, nằm trong khu nhà hát Opera. Lúc họ bước vào, các chủ
nhân và nhân viên ở đây, thắt cà vạt trắng như trong đêm biểu diễn, đứng cả dậy
vỗ tay hoan nghênh Phillip. Viên quản lư nhà hàng dẫn Phillip và Lara đến chiếc
bàn kê giữa pḥng.
- Chúng tôi vô cùng hân hạnh được tiếp quư ông, thưa ông Phillip Adler.
Một chai sâm banh không tính tiền được khui ra, và họ uống.
- Mừng cho chúng ta! - Phillip nói.
- Mừng cho chúng ta, - Lara đáp lại.
Trong lúc ăn, hai người tṛ chuyện như thể họ đă quen biết nhau từ lâu lắm rồi.
Họ luôn bị ngắt quăng bởi những người chốc chốc lại đến chúc mừng Phillip và xin
chữ kư của chàng.
- Bao giờ cũng như thế này sao? - Lara hỏi.
Phillip nhún vai:
- Cứ sau hai tiếng đồng hồ biểu diễn th́ lại phải chịu mất không biết bao nhiêu
thời giờ để cho chữ kư và trả lời đủ loại câu hỏi, phỏng vấn.
Và như để chứng minh điều chàng vừa nói, chàng lại phải ngừng ăn để cho một chữ
kư.
- Em đă làm cho chuyến đi biểu diễn này của anh trở thành kỳ diệu, Lara. -
Phillip thở dài. - Đồng thời cũng làm anh đau khổ v́ mai anh đă phải chia tay
với em để đi Venice. Anh nhớ em vô cùng đấy.
- Em chưa đến Venice bao giờ, - Lara nói.
Máy bay phản lực riêng của Lara đợi họ ở sân bay Linate. Khi họ ra đến đó,
Phillip ngạc nhiên nh́n chiếc máy bay khổng lồ:
- Phản lực của em đấy à?
- Vâng và nó sẽ chở chúng ta đi Venice.
- Ôi em làm hư anh đấy, em yêu của anh ạ.
Lara âu yếm nói:
- Em mong làm anh hư.
Họ đáp xuống sân bay Marco Polo ở Venice sau đấy ba mươi lăm phút. Một xe
limousine đă chờ sẵn, chở họ ra bến tàu cách đó không xa. Tại đây họ lên ca nô
máy, đến đảo Giudecca, nơi có khách sạn Cipriam.
- Em đă thuê hai dẫy pḥng khép kín cho chúng ta, - nàng nói. - Em nghĩ làm như
thế sẽ kín đáo hơn.
Lúc ngồi ca nô đang vun vút lao đi, Lara hỏi:
- Ta sẽ dừng lại đây trong bao lâu?
- Anh sợ là chỉ một đêm thôi. Anh diễn ở rạp La Fenice rồi sau đó chúng ḿnh đi
Vienna.
Hai chữ "chúng ḿnh" làm Lara bỗng cảm thấy hơi hốt hoảng. Đêm hôm trước họ đă
bàn với nhau.
- Anh muốn em đi cùng anh càng lâu càng tốt. - Phillip nói, - Nhưng em tin rằng
không trở ngại ǵ đến công việc của em chứ?
- Không có ǵ quan trọng hết.
- Chiều nay em ở nhà một ḿnh không buồn chứ? Anh phải tập với dàn nhạc.
- Không. Anh yên tâm, - Lara nói đến trấn an chàng.
Sau khi nhận pḥng xong, Phillip ôm Lara.
- Bây giờ anh phải đến rạp. Nhưng ở đây có rất nhiều nơi để em giải trí. Em hăy
tận hưởng vẻ đẹp của thành phố Venice đi. Chiều muộn anh mới về được.
Họ hôn nhau. Họ định chỉ hôn nhanh nhưng ai ngờ cái hôn kéo dài và làm cả hai
đều bừng bừng.
- Ôi anh phải chạy mau khỏi đây thôi, - Phillip th́ thầm. - Kẻo anh không ra
khỏi cái nhà được.
- Chúc buổi tập kết quả tốt, - Lara cười.
Phillip đă đi rồi.
Lara gọi điện cho Howard Keller.
- Lúc này cô đang ở đâu? - Howard hỏi. - Tôi đă t́m mọi cách liên hệ với cô
nhưng không được.
- Tôi ở Venice.
Ngừng một chút.
- Cô định tậu một con kênh à?
- Tôi đang xem thử, - Lara cười vang.
- Cô nên về ngay, - Lara nói. - Đang có rất nhiều việc ở nhà. Cậu Frank Rose đă
kiếm được một số khu đất. Tôi rất thích nhưng c̣n phải chờ cô về để bàn…
- Nếu anh thích, - Lara ngắt lời. - Th́ anh cứ tiến hành đi.
- Cô không cần xem à? - Howard ngạc nhiên.
- Lúc này th́ không, Howard.
- Thôi được. C̣n chuyện thương lượng miếng đất ở khu Tây, tôi cần ư kiến cô để …
- Tôi đồng ư.
- Lara… cô có đang tỉnh táo không đấy?
- Chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này.
- Bao giờ cô về nhà?
- Chưa biết. Tôi sẽ liên lạc đều với anh, Howard.
- Tạm biệt.
Venice là một thành phố kỳ diệu. Cả sáng và chiều Lara đi thăm thú các nơi. Và
nhân tiện nàng mua quà cho các nhân viên. Nàng mua cho Phillip một chiếc đồng hồ
vàng, dây cũng bằng vàng, nhăn Piaget.
- Cô làm ơn cho khắc vào đó ḍng chữ: "Thân yêu tặng Phillip. Lara" được không?
- Nhắc đến tên chàng khiến Lara bỗng rất nhớ chàng.
Lúc Phillip về khách sạn, họ ngồi uống cà phê trên sân trời. Lara ngắm Phillip,
thầm nghĩ. Đây đúng là nơi thích hợp nhất để hưởng tuần trăng mật.
- Em có món quà tặng anh, - Lara nói và đưa chàng chiếc hộp đựng đồng hồ.
Phillip mở ra ngắm nghía:
- Lạy Chúa! Thứ này đắt khủng khiếp đây. Lẽ ra em chẳng nên mua, Lara.
- Anh không thích sao?
- Tất nhiên thích. Đẹp quá, nhưng…
- Vậy th́ anh hăy đeo nó và nghĩ đến em.
- Không cần đeo thứ này anh vẫn nghĩ đến em.
- Anh cảm ơn em.
- Mấy giờ ta đến rạp? - Lara hỏi.
- Bẩy giờ.
Lara nh́n đồng hồ trên tay Phillip, nói rất hồn nhiên:
- Vậy là chúng ta c̣n được hai tiếng nữa.
Rạp hát đông chật. Công chúng vỗ tay vang động sau mỗi tiết mục.
Xong buổi diễn, Lara vào "pḥng xanh" để gặp Phillip. Không khí cũng giống như ở
London, Amsterdam, Milan, nhưng phụ nữ ở đây táo tợn trắng trợn hơn. Trong gian
pḥng này có tới nửa tá phụ nữ trẻ, rất đẹp, đến nỗi Lara thầm nghĩ, không biết
nếu nàng không đến rạp th́ liệu đêm nay Phillip có về nổi khách sạn với nàng
không?
Họ ăn tối tại quán rượu Harry và được chủ quán nhiệt t́nh đón tiếp. Tên ông ta
là Arrigo Cipriano.
- Rất sung sướng được đón quư ông và quư bà.
- Xin mời!
- Ông ta dẫn hai người vào chiếc bàn kê ở góc đẹp nhất căn pḥng. Phillip ngồi
ăn và thấy ḿnh đă quá say mê Lara. Chàng tự hỏi: Liệu ḿnh có phạm sai lầm
không? Ḿnh là kẻ lang thang… Không, không thể lấy vợ được. Chàng đâm oán giận
cái phút chàng sẽ phải chia tay với Lara để nàng trở về New York.
Chàng muốn buổi tối nay kéo dài đến vô tận.
Ăn xong, Phillip nói:
- Ở trên bờ kênh Lino có một ṣng bạc. Em có thích tṛ đỏ đen không?
Nàng cười vang:
- Thứ đó có ǵ thú nhỉ? - Và nàng nghĩ đến hàng trăm triệu đô-la nàng đang đặt
trên "ṣng bạc kinh doanh xây cất nhà cửa". - Có, em cũng thích.
Họ đi ca nô máy đến đảo Lino, rồi đi ngang qua khách sạn Excelsior, vào một toà
nhà mầu trắng.
Ṣng bạc bố trí trong đó, đầy ắp dân mê say tṛ đỏ đen.
- Những con người mơ mộng đấy. - Phillip nói.
Chàng chơi roulette và chỉ chưa đầy nửa giờ đă được hai ngàn đô-la. Chàng quay
sang nói với Lara:
- Trước kia chưa bao giờ anh thắng. Tức là em đă đem đến cho anh vận may.
Họ chơi bạc đến ba giờ sáng, và họ hơi thấy đói.
Một ca nô máy đưa họ về quảng trường San Marco. Họ đi bộ lững thững qua các
đường phố cho đến nhà hàng Do Mori.
- Đây là một trong những quán ăn ngon nhất thành phố Venice, - Phillip nói.
- Em tin lời anh nói, - Lara đáp.
Trời sáng hẳn, họ mới về đến khách sạn. Họ cởi quần áo và Lara nói:
- Một đêm tuyệt vời.
Sáng sớm hôm sau, Lara và Phillip bay sang Vienna.
- Đến Vienna người ta có cảm tưởng như lạc bước vào thế kỷ trước, - Phillip
giảng giải. - Có một giai thoại kể như thế này. Đội bay nói vào loa phóng thanh:
"Thưa các quư ông quư bà, chúng ta sắp hạ cánh xuống phi trường Vienna. Xin quư
vị chú ư đùng quên hành lư, không hút thuốc và vặn đồng hồ lùi lại một thế kỷ".
Lara cười vang.
- Cha mẹ anh sinh trưởng tại đây. Sau này cha mẹ hay kể anh nghe về những kỷ
niệm tại thành phố này làm anh rất thèm được gặp nó.
Xe chở họ dọc theo đại lộ Ringstrasse và Phillip rất vui, giống như cậu bé muốn
chia sẻ niềm hứng thú với bạn.
Vienna là thành phố của Mozart, Haydon Beethoven, Brahms, - chàng cười nh́n
Lara. - Ôi, anh quên mất em là tay thành thạo về âm nhạc cổ điển kia mà.
Họ thuê pḥng ở khách sạn Imperial.
- Anh phải ra rạp bây giờ, - Phillip nói. - Nhưng anh nghĩ chúng ḿnh c̣n có cả
ngày mai tự do và anh sẽ giới thiệu thành phố Vienna với em.
- Vâng, em cũng hy vọng thế, Phillip.
Chàng ôm nàng.
- Anh thèm có thêm nhiều thời gian nữa với em, - chàng sôi nổi nói.
- Em cũng vậy.
Phillip hôn nhẹ lên trán nàng.
- Tối nay nhé?
Lara gh́ chặt chàng trong ṿng tay:
- Vâng! Vâng!
Đêm nay, buổi hoà nhạc diễn ra ở rạp Musikverin, gồm nhạc phẩm của Chopin,
Schumann và Prokoiev. Và lại một thành công lớn nữa của Phillip Adler.
"Gian pḥng xanh" cũng chật ních, nhưng bây giờ là những người nói tiếng Đức.
Phillip đáp lại những lời ca ngợi chàng, nhưng mắt chàng vẫn không rời Lara.
Sau đêm diễn, hai người về khách sạn ăn tối.
Ông giám đốc niềm nở tiếp họ. Toàn thức ăn rất ngon nhưng họ đang thèm khát nhau
quá nên cả hai hầu như không đụng đến. Lúc hầu bàn đến hỏi:
- Thưa, hai vị dùng thứ ǵ tráng miệng?
Phillip đáp rất nhanh:
- Ǵ cũng được, - và chàng nh́n Lara.
Linh tính báo cho Paul Martin biết, có chuyện không hay rồi đấy. Tại sao cô ta
đi lâu như vậy mà không hề báo cho ḿnh biết? Có vẻ cô ta cố t́nh tránh gặp
ḿnh. Và nếu vậy th́ chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất. Ḿnh không thể cho
phép cô ta như vậy được! Ông thầm nghĩ.
Sáng hôm sau, Phillip nói:
- Hôm nay anh hoàn toàn rảnh rang, cả ban ngày lẫn ban tối và anh có bao nhiêu
thứ muốn giới thiệu với em trong thành phố này.
Họ xuống nhà ăn điểm tâm rồi ra đại lộ Kartner Stresse, nơi cấm các loại xe có
động cơ. Các cửa hàng ở đây đều đầy ắp các loại áo quần, nữ trang và đồ cổ tuyệt
đẹp.
Phillip thuê một cỗ xe ngựa và họ lên đó ngồi, cho xe chạy qua các đường phố dọc
theo quốc lộ Ring Road. Họ ra đến ngoại ô và vào ăn tại một quán ngoài trời,
giữa băi cỏ xanh rờn.
Lara say mê lối kiến trúc của Vienna: những toà nhà cổ kính theo kiểu Baroque
chen lẫn với những toà nhà hiện đại.
Phillip th́ quan tâm đến các nhà soạn nhạc.
- Em có biết Franz Schubert đă bắt đầu từ chân ca sĩ ở đây không? Ông tham gia
đội hợp xướng ở Nhà thờ Hoàng gia và đến năm mười bẩy tuổi, vỡ giọng, ông bị
đuổi ra ngoài. Chính do đấy mà ông bắt đầu soạn nhạc.
Họ ăn trưa trong một quán nhỏ rồi vào một quán rượu tại Grinzing. Sau đấy
Phillip nói:
- Em có muốn làm một cuộc thưởng ngoạn trên sông Danube không?
- Có. Em rất muốn.
Đêm tuyệt đẹp, trăng sáng và gió mùa hè thổi nhẹ. Trăng chi chít chiếu xuống.
Chúng đang chiếu xuống chúng ta, Lara thầm nghĩ bởi chúng ta đang hạnh phúc.
Nàng và Phillip lên một con tàu và từ loa phóng thanh trên tầu nhè nhẹ vang ra
bản Sông Danube xanh. Xa xa, một ngôi sao đổi ngôi.
- Ước điều ǵ mau? - Phillip nói.
Lara nhắm mắt, im lặng một lát.
- Em ước chưa?
- Rồi.
- Em ước cái ǵ vậy?
Lara ngước mắt nh́n chàng và nghiêm mặt nói:
- Em không thể nói cho anh biết được, v́ điều đó không thể thành sự thật.
Nhưng ḿnh sẽ quyết biến nó thành sự thật. Lara thầm nghĩ.
Phillip ngả người ra lưng ghế, mỉm cười nh́n nàng.
- Tuyệt vời, đúng không, em?
- Có thể măi măi như thế này, Phillip.
- Em nói thế nghĩa là sao?
- Chúng ḿnh hăy cưới nhau.
Vậy là họ đă nói thẳng ra với nhau. Mấy ngày nay chàng vô cùng hạnh phúc.
Phillip đă yêu nàng, nhưng chàng biết rằng chàng không được quyền làm cho nàng
đau khổ.
- Lara, không được đâu.
- Tại sao?
- Anh đă giảng giải cho em rồi. Anh quanh năm trên đường biểu diễn. Em làm sao
theo anh được? Em đi được không?
- Không, - Lara nói, - nhưng…
- Chúng ta không thể lấy nhau được. Mai sang Paris, anh sẽ chỉ cho em thấy…
- Em không đi Paris với anh được đâu, Phiiip.
Chàng ngỡ ḿnh nghe lầm.
- Em bảo sao?
Lara hít một hơi thở thật sâu:
- Em sẽ không gặp anh nữa.
Phillip như bị ai thoi một quả vào giữa bụng:
- Tại sao, Lara? Anh yêu em? Anh…
- Em cũng yêu anh. Nhưng em không phải đứa con gái mê mẩm chạy theo các nhạc
công để kiếm chút ái t́nh. Em không muốn là một trong số các cô hâm mộ anh. Họ
chỉ hiến dâng thân xác cho anh và họ đông đúc đến mức anh muốn bao nhiêu cũng
có.
- Lara! Anh chỉ cần mỗi em. Anh không cần cô nào khác. Nhưng em không thấy chúng
ta không thể là vợ chồng được sao? Anh và em có hai nghề nghiệp khác hẳn nhau và
chúng ta đều say mê nó. Anh rất muốn lúc nào cũng có em bên cạnh, nhưng thật khó
mà được như vậy.
- Chính v́ vậy, - Lara nói, - mà em sẽ không gặp lại anh nữa.
- Khoan, ta hăy bàn chuyện này cho hết lẽ xem nào. Ta hăy vào pḥng em và…
- Không, Phillip. Em rất yêu anh, nhưng em không thể tiếp tục quan hệ với anh
được. Mối t́nh giữa hai chúng ta đă kết thúc.
- Không! Anh không muốn nó kết thúc - Phillip năn nỉ. - Em không được quyết định
như thế.
- Em không thể quyết định khác được. Rất tiếc. Một là cưới nhau hai là vĩnh viễn
chia tay nhau.
Từ lúc đó đến khi về khách sạn, họ không nói với nhau một lời. Đến nơi, Phillip
nói:
- Tại sao em không lên pḥng anh? Ta có thể nói chuyện thêm và…
- Không, anh thân mến. Chúng ta chẳng phải bàn thêm chuyện đó làm ǵ nữa.
Phillip nh́n theo Lara bước vào thang máy, và cửa thang máy đóng lại.
Lúc nàng vào đến pḥng, chuông điện thoại vẫn c̣n đang réo. Nàng vội chạy đến
nhấc máy.
- Phillip…
- Howard đây. Suốt từ sáng đến giờ tôi gọi măi mà không được.
Lara cố giấu nỗi buồn.
- Có chuyện ǵ trục trặc không?
- Không. Nhưng bao nhiêu công việc đang ùn cả lại chờ cô. Bao giờ cô mới định về?
- Mai, - Lara nói. - Mai tôi sẽ có mặt ở New York. - Và chậm chạp đặt máy xuống.
Nàng ngồi thẫn thờ nh́n máy điện thoại, mong nó réo chuông. Hai tiếng đồng hồ
sau đó, chuông vẫn không thấy reo. Ḿnh đưa tối hậu thư kiểu ấy là có nguy cơ sẽ
mất chàng. Nếu như ḿnh cử cố chờ… Nếu như ḿnh chịu đi Paris với chàng… nếu…
nếu.
Nàng thử h́nh dung cuộc sống của nàng không có Phillip. Và nàng thấy quá đau đớn.
Nhưng ḿnh không thể yêu anh ấy theo kiểu này, Lara thầm nghĩ.
Ḿnh muốn hai người hoàn toàn thuộc về nhau. Mai phải về New York thôi.
Để nguyên quần áo như vậy, nàng nằm xuống giường. Máy điện thoại ngay bên cạnh.
Nàng thấy bải hoải. Nàng biết sẽ không thể ngủ được.
Nàng đă ngủ.
Trong pḥng của ḿnh, Phillip cũng bồn chồn, đi đi lại lại như con thú trong
chuồng. Chàng giận Lara và giận cả bản thân. Chàng không thể chịu nổi ư nghĩ
rằng sẽ không được gặp nàng, không được ôm nàng vào ḷng. Cút hết đám đàn bà con
gái trên đời đi! Chàng thầm nghĩ. Cha mẹ chàng đă báo trước: Cuộc đời con là âm
nhạc. Nếu con muốn đến tột đỉnh tài năng, con phải hy sinh mọi thứ khác! Và
trước khi gặp Lara, chàng vẫn luôn nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ t́nh h́nh đă thay
đổi. Khốn khổ! Bên nàng ḿnh mới sung sướng làm sao! Vậy tại sao nàng lại phá
hủy tất thẩy? Phillip yêu nàng nhưng chàng cũng biết rằng chàng không thể lấy
nàng làm vợ.
Lara bị chuông điện thoại đánh thức. Nàng ngồi dậy, mệt mỏi, đưa mắt nh́n đồng
hồ treo tường: năm giờ sáng. Vẫn c̣n ngái ngủ, Lara nhấc máy.
- Howard đấy à?
Nhưng là Phillip:
- Nếu ta cưới nhau ở Paris th́ em nghĩ sao, Lara?
Chương 24
Đám cưới của Lara Cameron và Phillip Adler được báo chí khắp thế giới đăng lên
trang nhất. Khi Howard Keller biết tin, anh ra ngoài phố, uống rượu đến say mềm.
Đó là lần đầu tiên Howard say rượu.
Anh vẫn tự nhủ rằng mối tính giữa Lara và Phillip chẳng bao lâu sẽ nhạt dẫn và
chấm dứt.
Ḿnh với Lara là cộng sự chặt chẽ. Hai đứa phụ thuộc vào nhau. Không ai có thể
chia rẽ ḿnh và cô ấy.
Anh say sưa trong hai ngày và ngày thứ ba anh gọi điện đến Paris cho Lara.
- Nếu tin đó là đúng, - anh nói, - th́ cô nói hộ với Phillip rằng anh ta là kẻ
hạnh phúc nhất trên đời!
- Tin đúng đấy, - Lara vắn tắt khẳng định.
Nghe giọng cô, thấy rằng cô đang hạnh phúc.
- Chưa bao giờ tôi sung sướng như lúc này.
- Tôi… Tôi mừng cho cô, Lara. Bao giờ cô về đây?
- Mai Phillip phải biểu diễn ở London, sau đấy chúng tôi về New York.
- Trước khi cưới cô đă báo cho Paul Martin biết chưa?
- Chưa.
- Cô có thấy là bây giờ nên báo không?
- Vâng, tất nhiên rồi. - nàng băn khoăn về chuyện này hơn là nàng nghĩ. Nàng
chưa biết Paul Martin sẽ có thái độ như thế nào. - Về đến New York, tôi sẽ báo
ông ấy biết.
- Tôi rất mong gặp cô. Tôi rất nhớ cô, Lara.
- Tôi cũng rất nhớ anh, Howard, - và nàng đă nói thật ḷng.
Anh là người thân thiết với nàng biết bao nhiêu. Bao giờ anh cũng là người bạn
tận tuỵ. Nếu không có anh ấy chắc ḿnh đă chẳng làm được ǵ hết. Lara thầm nghĩ.
Khi chiếc phản lực 727 hạ cánh xuống nhà ga Butler ở sân bay La Guardia tại New
York th́ đông đảo phóng viên đă đứng chờ.
Viên giám đốc sân bay đưa Lara và Phillip vào pḥng tiếp tân.
- Tôi chưa thể để hai vị ra ngoài được, - ông ta nói. - Họ sẽ…
Lara quay sang Phillip.
- Chúng ta đành tiếp họ vậy, nếu không họ sẽ chẳng để chúng ta yên đâu.
- Có lẽ em nói đúng.
Cuộc họp báo kéo dài hai tiếng đồng hồ.
- Hai vị gặp nhau ở đâu?
- Trước đây bà vẫn quan tâm đến nhạc cổ điển chứ, thưa bà Adler?
- Hai ông bà quen nhau đă lâu chưa?
- Hai ông bà sẽ sống ở New York chứ?
- Ông có ngừng việc biểu diễn lưu động không, thưa ông Adler?
Cuối cùng cuộc phỏng vấn cũng phải kết thúc.
Hai xe limousine đă đang đợi hai vợ chồng. Chiếc thứ hai để chở hành lư.
- Anh không quen kiểu ngao du thế này, - Phillip nói.
Lara cười vang:
- Rồi anh sẽ quen thôi.
Lúc ngồi trong xe, Phillip hỏi:
- Ta về đâu bây giờ? Anh có một căn hộ ở phố Năm mươi Bẩy.
- Em nghĩ ta sẽ sống dễ chịu hơn ở nhà em. Nếu anh bằng ḷng th́ ta sẽ bảo đưa
hành lư đến đó.
Họ đến Cameron Plaza, Phillip ngó lên toà nhà khổng lồ.
- Sở hữu của em đấy à?
- Của em cùng với vài nhà băng.
- Anh thấy chóng mặt đấy.
Lara bóp chặt tay chồng.
- Em rất mừng thấy anh thích nó.
Khu nhà riêng của nàng trang hoàng đầy hoa tươi. Nửa tá nhân viên đang chờ để
chào nàng và Phillip.
- Chúc mừng bà Adler, ông Adler đă về.
Phillip nh́n quanh, nói:
- Lạy Chúa tôi. Vậy là mọi thứ đều của em hết?
- Của chúng ta cưng ạ.
Thang máy đưa họ lên tầng trên cùng. Căn hộ riêng của Lara chiếm toàn bộ tầng
bốn mươi lăm này. Người quản gia mở rộng cửa.
- Chúc mừng bà đă về, thưa bà Adler.
- Cảm ơn bác, Simms
Lara giới thiệu Phillip với mọi người và dẫn chồng vào nhà. Nhà có một pḥng
khách rộng chứa đầy đồ cổ một sân trời lớn có lan can bao quanh, một pḥng ăn,
bốn pḥng ngủ cho chủ, ba pḥng ngủ cho người làm, sáu pḥng tắm, một bếp, một
pḥng đọc sách và một pḥng giấy.
- Anh thấy ở đây dễ chịu chứ, cưng? - Lara hỏi.
Phillip cười:
- Hơi chật, nhưng không sao, anh cố gắng vậy.
Giữa pḥng khách kê một cây đàn piano mới, rất đẹp nhăn Bechstein. Phillip bước
tới mở nắp và nhấn một vài nốt.
- Tuyệt vời - chàng nói.
Lara bước đến bên chồng.
- Đấy là quà cưới của em tặng anh.
- Thật à? - Phillip rất xúc động. Chàng ngồi xuống và bắt đầu đàn.
- Em vừa mới gọi người đến lên dây lại cho anh, - Lara lắng tai nghe những ḍng
thác âm thanh đổ xuống đang tràn ngập gian pḥng. - Anh thích không?
- Rất thích. Cảm ơn em, Lara.
- Bất cứ lúc nào thích, anh có thể chơi đàn được ở đây Phillip đứng dậy.
- Anh muốn gọi điện thoại cho ông Ellerbee, - Phillip nói. - ông ta đang muốn
gặp anh.
Bên pḥng đọc sách cũng có một máy.
Lara sang pḥng giấy và đến bên máy ghi âm nghe lại những cú điện thoại gọi cho
nàng thời gian qua. Nàng mở máy. Có nửa tá lời nhắn ở Paul Martin.
- Lara, em ở đâu?
- Lara, anh rất nhớ em.
- Lara, anh đoán em đi ra nước ngoài, nếu không thế nào em cũng đă gọi điện đến
anh.
- Anh rất lo cho em. Gọi điện cho anh nhé, Lara.
Rồi cú điện thoại cuối cùng, giọng Martin thay đổi hẳn.
- Tôi vừa nghe tin cô lấy chồng. Đúng thế không? Gọi điện thoại cho tôi.
Phillip đă bước vào pḥng, nghe thấy câu cuối cùng.
- Người gọi cho em là nhân vật bí hiểm nào đấy?
Lara quay đầu lại.
- À một người bạn cũ.
Phillip bước đến, quàng tay ôm nàng:
- Liệu anh ta có làm anh ghen không đấy?
Lara âu yếm nói.
- Anh sẽ không phải ghen với bất cứ ai trên cơi đời này. Anh là, duy nhất em yêu
và yêu măi măi. Và đó là sự thật.
Phillip gh́ chặt nàng trong ṿng tay:
- Em cũng là người duy nhất anh yêu.
Chiều hôm đó, trong lúc Phillip ngồi đàn, Lara vào pḥng giấy, nhấc máy gọi cho
Paul Martin. Ông nhấc máy liền.
- Cô về rồi đấy à? - Giọng ông ta nghẹn lại.
- Vâng, - nàng rất sợ cuộc nói chuyện này.
- Tôi thú thật là tin đó đă làm tôi choáng váng Lara.
- Em rất lấy làm tiếc, Paul… Em… Em… Chuyện ấy xẩy ra đột ngột quá.
- Chắc hẳn phải như thế.
- Vâng, đúng thế, Paul, nhưng…
- Chúng ta nên tṛ chuyện về cái đó.
- Vâng, em…
- Mai, ta sẽ gặp nhau trong bữa ăn trưa. Nhà hàng Vitello. Một giờ trưa, - câu
nói như một mệnh lệnh.
Lara ngập ngừng. Nhưng nếu trái ư ông ta lúc này th́ sẽ rất nguy hiểm.
- Vâng, em sẽ đến đó.
Máy ngừng. Lara ngồi lo lắng. Liệu Paul có tức giận lắm không và ông ta sẽ làm
ǵ ḿnh?
Chương 25
Sáng hôm sau, lúc Lara đến Trung tâm Cameron, toàn thể nhân viên đă có mặt chờ
được chúc mừng nàng.
- Tin đó tuyệt vời.
- Tất cả chúng tôi đều sửng sốt.
- Tôi tin rằng bà sẽ rất hạnh phúc…
Vân vân và vân vân.
Howard đợi trong pḥng giấy của nàng. Anh dang rộng tay ôm Lara:
- Chúc mừng cô gái không thích nhạc cổ điển. Chắc bây giờ cô đă thích rồi.
Lara mỉm cười.
- Đúng thế. Có phải vậy không nhỉ?
- Tôi chưa quen gọi cô là bà Adler, - Howard nói.
Nụ cười trên môi Lara vụt tắt.
- Tôi nghĩ là trong công việc giao dịch kinh doanh, tôi vẫn cứ là cô Cameron
hoặc bà Cameron. Anh nghĩ sao?
- Tuỳ cô thôi. Tôi rất mừng thấy cô trở về. Công việc ùn cả lại rồi.
Lara ngồi vào ghế đối diện với Howard.
- Bây giờ anh kể tôi nghe về t́nh h́nh ở nhà đi.
- Khách sạn ở khu Tây sẽ lỗ vốn mất. Có một khách mua gọi điện từ bang Texas
tới. Hôm qua tôi đến xem lại công tŕnh. Đúng là tồi tệ, không thể thương được.
Chúng ta sẽ phải sửa chữa rất nhiều. Phải bỏ vào đấy năm hoặc sáu triệu đô-la
nữa.
- Khách đă nh́n thấy nó chưa?
- Chưa. Tôi hẹn ngày mai mới đưa ông ta đi xem.
- Anh hoăn đến tuần sau. Ta cần đưa một số thợ giỏi đến sửa sang lại. Bố trí
người thật đông có mặt ở dưới gian tiền sảnh lúc ông ta đến.
Howard cười.
- Đúng. Cậu Frank Rose hiện đang ở đây cùng với một số báo cáo. Cậu ta đang đợi
ở bên pḥng giấy của tôi.
- Tôi muốn xem qua.
- Công ty bảo hiểm Midland sẽ nhảy vào công tŕnh mới của ta chứ?
- Đúng thế.
- Nhưng họ vẫn chưa kư hợp đồng. Họ hơi ngập ngừng.
Lara ghi lại. Nàng nói:
- Tôi sẽ nói chuyện với họ. Việc khác?
- Nhà băng Gotham sẽ cho ta vay bẩy mươi lăm triệu vào dự án mới chứ? - Howard
hỏi.
- Đúng thế.
- Nhưng họ lại thoái thác rồi. Họ cho rằng cô đă ôm đồm quá nhiều.
- Họ đ̣i lăi suất bao nhiêu nhỉ?
- Mười bảy phần trăm.
Anh bố trí cuộc họp với họ đi. Ta sẽ nâng lên hai mươi phần trăm.
Howard trợn mắt nh́n Lara.
- Hai mươi phần trăm? Không thể như thế được, Lara! Không ai lại vay với lăi
suất hai mươi phần trăm hết.
- Tôi muốn sống với hai mươi phần trăm hơn là chết với mười bẩy phần trăm. Anh
cứ làm đi, Howard.
- Cũng được.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Mười hai giờ rưỡi, Lara nói:
- Trưa nay tôi sẽ gặp Paul Martin.
Howard lộ vẻ lo lắng:
- Đừng.
- Tại sao?
- Y là dân Sieile. Dân vùng đó không tha thứ cho ai và không quên cái ǵ bao
giờ.
- Anh phóng đại đấy chứ. Paul sẽ không làm điều ǵ có hại cho tôi đâu.
- Tôi mong cô nói đúng.
Paul Martin đă đợi Lara trong nhà hàng lúc nàng đến. Trông ông gầy tóp đi, cặp
mắt sầu năo và thâm quầng, như thể ông bị mất ngủ.
- Chào cô Lara, - ông không đứng lên.
- Chào anh Paul, - nàng ngồi xuống, đối diện với ông ta qua bàn.
- Tôi nhắn lại mấy lời ngu ngốc trong máy ghi âm của cô. Tôi rất ân hận. Tôi
không định… - ông nhún vai.
- Lẽ ra em phải báo cho anh biết từ trước. Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột.
- Tôi hiểu, - ông ta chăm chú quan sát vẻ mặt nàng. - Trông cô rất tươi.
- Cảm ơn anh.
- Cô gặp Adler ở đâu?
- London.
- Và ngay hôm đó cô đă mê cậu ta phải không? - Giọng nói Martin đượm chua chát.
- Paul. Chuyện giữa anh và em đúng là tuyệt vời, nhưng chưa đủ đối với em. Em
cần phải lấy chồng. Em muốn đêm nào cũng có người em yêu bên cạnh.
Martin vừa nghe nàng nói vừa nh́n nàng.
- Em không muốn làm điều ǵ khiến anh phải phiền ḷng, nhưng chuyện này xảy ra
quá bất ngờ.
Lại im lặng.
- Anh thông cảm cho em.
- Được - một nụ cười lướt qua trên cặp môi Martin. - Tôi làm ǵ c̣n sự lựa chọn
khác. Chuyện đă xảy ra rồi. Tôi đă choáng váng như bị sét đánh khi đọc tin trên
báo chí và xem trên vô tuyến truyền h́nh. Tôi vẫn tưởng hai chúng ta gắn bó với
nhau hơn thế.
- Anh nói đúng, - Lara lại nói. - Lẽ ra em phải nói với anh từ trước.
Martin đưa tay vuốt ve cằm Lara.
- Tôi yêu cô quá, Lara. Tôi cảm thấy hiện vẫn c̣n yêu như thế. Cô là phép lạ xảy
ra trong đời tôi.
- Tôi sẵn sàng cho cô mọi thứ chỉ trừ thứ mà Adler có thể cho cô, đó là chiếc
nhẫn cưới. Và v́ rất yêu cô, tôi mong muốn cô được hạnh phúc.
Lara thở phào nhẹ nhơm:
- Em rất cảm ơn anh, Paul.
- Bao giờ tôi có thể gặp chồng cô được?
Tuần tới chúng em tổ chức bữa tiệc mời bè bạn, anh đến được không?
- Tôi sẽ đến. Cô nhắn với cậu ta là cậu ta nên đối xử tốt với vợ kẻo liệu hồn
với tôi đấy.
Lara mỉm cười:
- Vâng. Em sẽ nói lại với Phillip.
Lúc quay về văn pḥng, nàng thấy Howard Keller đang đợi.
- Bữa ăn diễn ra thế nào? - Anh lo lắng hỏi.
- Tốt. Anh hiểu lầm Paul đấy. Anh ấy chơi rất đẹp - Vậy th́ may. Tôi rất vui
thấy ḿnh đă hiểu sai.
- Tôi đă bố trí mấy cuộc họp của cô vào sáng mai với…
- Anh báo xin họ hoăn lại đi, - Lara nói. - Ngày mai tôi sẽ nghỉ ở nhà với chồng
tôi và sẽ tiến hành tuần trăng mật vào thời gian tới.
- Tôi mừng thấy cô hạnh phúc như vậy - Howard nói.
- Howard. Tôi sung sướng đến lúc làm tôi sợ. Tôi sợ lúc nào đó thức dậy sẽ thấy
đó chỉ là giấc mơ. Tôi chưa thấy ai được sung sướng như tôi bây giờ.
Howard mỉm cười:
- Tốt lắm. Vậy tôi sẽ họp với người ta.
- Cảm ơn anh, - nàng hôn lên má Howard. - Phillip và tôi sẽ tổ chức bữa tiệc vào
tuần sau. Thế nào anh cũng phải đến đấy.
Bữa tiệc diễn ra tối thứ Bảy sau đấy, tại tầng trên cùng toà nhà của nàng. Bữa
ăn theo kiểu tiệc đứng đơn giản và chỉ có tên một trăm khách. Nàng mời những
người cộng sự: chủ nhà băng, chủ thầu, kiến trúc sư, quan chức trong thành phố,
chủ tịch các nghiệp đoàn… Phillip th́ mời nhạc công, các ông bầu âm nhạc và
những nhà hảo tâm đóng góp cho Quỹ.
Hai khối xem chừng không chịu hoà nhập vào nhau, bởi họ không có những mối quan
tâm chung.
Lara giới thiệu một số cộng sự của nàng với nhóm âm nhạc. Mặc dù cố tham gia câu
chuyện, nhưng chỉ lát sau họ đă phải bỏ đi bởi chẳng hiểu ǵ hết. Ngược lại nàng
cũng giới thiệu một số bạn của Phillip với các cộng sự của ḿnh th́ t́nh h́nh
cũng không khá hơn. Hai nhóm người tlường như nói bằng hai ngôn ngữ.
Paul Martin đến một ḿnh và Lara vội vă ra cửa đón ông.
- Tôi phải đến chứ, - ông nh́n quanh. - Tôi muốn gặp Phillip.
Lara dẫn Martin đến chỗ Phillip đang đứng với bạn bè của chàng.
- Phillip? Đây là một bạn cũ của em, ông Paul Martin.
Phillip giơ cao tay:
- Rất mừng được gặp ông.
Họ bắt tay nhau vui vẻ.
- Ông là người may mắn đấy, thưa ông Adler. Cô Lara là một phụ nữ tuyệt vời.
- Th́ tôi vẫn bảo với chồng tôi như thế, - Lara mỉm cười nói.
- Lara không cần nói. - Phillip đáp, - tôi cũng đă biết tôi là người may mắn
rồi.
Paul Martin chăm chú nh́n Phillip:
- Có thật như thế không?
Lara cảm thấy không khí đột nhiên căng thẳng.
- Để tôi mời ông một ly rượu, - nàng nói với Martin.
- Cảm ơn, tôi không uống. Cô không nhớ à? Tôi không uống rượu.
Lara cắn môi.
- Tôi nhớ chứ. Vậy để tôi giới thiệu ông với vài người bạn, - nàng dẫn Martin đi
khắp pḥng khách, giới thiệu ông với mọi người.
Một nhạc công nói:
- Tối mai Leon Feisher sẽ tŕnh diễn một chương tŕnh. Nhất định tôi không chịu
bỏ, - anh ta quay sang Paul Martin, lúc này đang đứng cạnh Howard Keller, - ông
đă nghe Fleisher biểu diễn lần nào chưa?
- Chưa.
- Ông ta đàn tuyệt vời. Và chỉ bằng tay trái thôi, tất nhiên.
Paul Martin ngạc nhiên:
- Sao lại chỉ dùng tay trái?
- Fleisher bị bệnh, hỏng bàn tay phải từ mười năm nay rồi.
- Nhưng biểu diễn cả một chương tŕnh mà chỉ dùng mỗi bàn tay trái sao được?
- Khoảng một nửa tá nhà soạn nhạc sáng tác những bản concerto dành riêng cho bàn
tay trái. Chẳng hạn Demuth, Franz Schbidt, Korgol và một bản concerto tuyệt vời
của Ravel.
Một số khách đề nghị Phillip đàn cho họ nghe.
- Xin vâng. Đây là bản tặng vợ tôi, - chàng ngồi vào đàn và chơi một đoạn trong
bản concerto của Rachmamnoff dành cho piano. Cả gian pḥng lăng đi. Mọi người
đều bị thôi miên vào tiếng nhạc kỳ diệu tràn ngập tầng nhà. Lúc Phillip đứng lên,
tiếng vỗ tay vang rền như sấm.
Một tiếng đồng hồ sau, bữa tiệc kết thúc. Sau khi tiễn người khách cuối cùng ra
khỏi cửa Phillip nói:
- Quả là một bữa tiệc?
- Anh ghét tiệc lớn phải không, cưng? - Lara hỏi.
Phillip ôm nàng, cười:
- Có lộ liễu lắm không, em?
- Những mười năm chúng ta mới tổ chức tiệc đông người thư thế này một lần thôi,
- Lara hứa. - Anh có thấy khách hôm nay tách làm đôi như thể người của hai hành
tinh khác nhau không?
Phillip áp môi lên má vợ:
- Chuyện ấy không quan trọng. Hai chúng ḿnh có hành tinh riêng của
chúng ḿnh. Ta cho nó quay đi nào…
Chương 26
Để có nhiều thời giờ hơn bên chồng, Lara quyết định làm việc ở nhà các buổi
sáng.
- Em muốn vợ chồng ḿnh bên nhau càng nhiều càng tốt, - nàng nói với Phillip.
Lara yêu cầu Kathy bố trí cho nàng phỏng vấn một số người xin vào làm thư kư tại
nhà riêng của nàng. Nàng hỏi chuyện xong chừng nửa tá người th́ đến lượt Marian
Bell. Cô mới ngoài hai mươi tuổi, tóc vàng mềm mại, khuôn mặt quyến rũ và tính
t́nh dễ chịu.
- Cô ngồi xuống, - Lara nói - Cảm ơn bà.
Lara xem bản lư lịch của cô gái.
- Cô đă tốt nghiệp đại học Wellesley?
- Vâng.
- Cô lại có cả bằng tốt nghiệp trường nghệ thuật.
- Tại sao cô muốn làm thư kư ở đây?
- Tôi nghĩ tôi sẽ học được rất nhiều ở bà. Dù chưa được làm việc cho bà nhưng
tôi đă rất hâm mộ bà, thưa bà Cameron.
- Thật ư? Tại sao?
- Bà là mẫu mực đối với tôi. Bà đă làm được rất nhiều việc và đều bằng sức lực
của bản thân bà.
Lara chăm chúc nh́n cô gái:
- Công việc ở đây sẽ chiếm rất nhiều thời gian của cô đấy. Tôi có thói quen dậy
sớm. Cô sẽ làm việc tại nhà tôi và phải có mặt từ sáu giờ sáng.
- Điều đó không khó khăn ǵ. Tôi làm được.
Lara cười. Nàng đă thấy mến cô gái.
- Cô sẽ làm thử một tuần, - nàng nói.
Đến cuối tuần lễ, Lara biết rằng nàng đă có được một viên ngọc quư, Marian thông
minh, chăm chỉ và tươi vui.
Dần dần công việc đă thành nếp. Trừ khi có chuyện cần kíp, Lara làm việc tại nhà
các buổi sáng. Chiều nàng mới đến văn pḥng.
Sáng nào cũng vậy, Lara và Phillip cũng ăn điểm tâm, sau đó Phillip ngồi vào
đàn, mặc sơ mi cộc tay kiểu thể thao và quần Jean. Chàng tập hai ba tiếng đồng
hồ trong khi Lara vào pḥng giấy, đọc thư từ giao dịch cho Marian ghi. Thỉnh
thoảng, Phillip đàn những điệu nhạc Scotland cho vợ nghe, và nàng rất cảm động.
Sau đấy hai vợ chồng đi ăn trưa.
- Em kể cho anh nghe cuộc sống của em hồi ở thị trấn Glace Bay đi, - Phillip
nói.
- Em chỉ kể trong năm phút là hết, - Lara mỉm cười.
- Không. Anh nói nghiêm chỉnh đấy. Anh muốn biết tỷ mỷ kia.
Lara kể về nhà trọ, nhưng nàng không muốn kể về cha nàng. Nàng kể cho chồng nghe
về ông già Charles Cohn và Phillip nói:
- Sao có người tốt bụng thế. Anh rất muốn có dịp nào đó được gặp ông ấy.
- Thế nào anh cũng sẽ gặp thôi.
Lara kể chồng nghe về lăo chủ nhà băng Sean McAllister và Phillip nói:
- Lăo già khốn kiếp! Anh muốn giết nó, - chàng ôm vợ vào ḷng, nói tiếp. - Bây
giờ th́ sẽ không c̣n ai hành hạ em được nữa.
Phillip đang tập một bản concerto. Lara nghe chồng đàn một lúc, lặp lại rồi lại
tập tiếp. Chàng tập đi tập lại từng câu nhạc rồi ghép chúng lại với nhau.
Thời gian đầu, thỉnh thoảng Lara lại sang pḥng khách lúc Phillip đang đàn,
khiến chàng phải ngừng lại.
- Cưng ạ, bọn em được mời đến Long Island vào kỳ nghỉ cuối tuần. Anh có đi với
em không?
Hoặc:
- Howard Keller muốn mời chúng ḿnh đi ăn tối thứ Bẩy này.
Phillip cố giữ kiên nhẫn nhưng cuối cùng chàng phải nói:
- Lara, trong lúc anh đang ngồi đàn, em đừng cắt đứt ḍng tư tưởng của anh.
- Ôi em xin lỗi, - Lara nói. - Nhưng em không hiểu sao ngày nào anh cũng tập
vậy? Mấy hôm nay anh đâu có phải biểu diễn?
- Anh phải tập hàng ngày th́ mới có thể ǵn giữ và nâng cao được tay nghề của
ḿnh. Em phải hiểu rằng, trong lúc xây dựng công tŕnh, nếu lỡ sai sót ǵ em có
thể sửa lại. Thậm chí em có thể thay đổi cả thiết kế, có thể gỡ cả hệ thống điện
hay hệ thống nước ra làm lại. Nhưng trong một buổi biểu diễn, anh không thể sửa
lại, dù chỉ là một nốt nhạc, nếu anh chơi sai. Trước mắt anh là công chúng lắng
nghe và nghệ thuật tŕnh diễn của anh phải hoàn hảo, không được quyền sai sót ǵ
hết.
- Em xin lỗi, - Lara nói. - Bây giờ th́ em hiểu rồi.
Phillip ôm vợ vào ṿng tay.
- Có một giai thoại như thế này. Một người đàn ông xách hộp đàn violon đi trên
đường phố New York. Anh ta bị lạc, bèn ngăn một khách bộ hành lại, hỏi: "Ông đến
Pḥng hoà nhạc Carnegie bằng cách nào?" "Bằng cách tập luyện - người đi đường
đáp. - Tập luyện và tập luyện".
Lara bật cười.
- Anh ngồi vào đàn đi. Em sẽ không quấy rầy anh nữa!
Nàng quay vào pḥng giấy lắng nghe tiếng đàn bên pḥng khách vọng sang và nàng
nghĩ. Ḿnh đúng là gặp may. Hàng ngàn hàng vạn phụ nữ thèm được ngồi nghe tiếng
đàn của Phillip Adler như ḿnh bây giờ.
Tuy nhiên nàng vẫn ước ǵ chồng nàng không tập nhiều như thế.
Hai vợ chồng cùng thích đánh xúc xắc vào buổi tối.
Sau khi ăn xong, họ thường ngồi trước ḷ sưởi, "sát phạt nhau". Lara vô cùng
thích thú những lúc chỉ có hai vợ chồng như vậy.
Ṣng bạc ở Reno đă sửa chữa xong và sắp khai trương. Sáu tháng trước đây Lara đă
họp với Jerry Townsend:
- Tôi muốn buổi khai trương này được đưa tin trên khắp thế giới, - nàng nói. -
Tôi sẽ cho máy bay đi đón đầu bếp của nhà hàng Maxim ở Paris để lo liệu cho bữa
tiệc hôm đó. Tôi muốn anh cho tôi danh sách những nghệ sĩ tài ba nhất, bắt đầu
là Frank Sinatra rồi cứ thế tiếp theo, khách mời phải gồm những tên tuổi vang
dội nhất ở Hollywood, New York và Washington. Tôi muốn người ta phải khao khát
đến dự buổi khai trương của chúng ta.
Bây giờ nàng xem lại bản danh sách của Jerry Townsend. Nàng nói:
- Anh tốt lắm. Như vậy là ta chỉ thay đổi mấy người nhỉ?
- Chừng một tá cặp, - Townsend đáp - Vậy là rất ít so với toàn bộ bản danh sách
sáu trăm thực khách.
- Đúng thế! - Lara tán thành.
Howard gọi điện thoại cho Lara vào buổi sáng.
- Có tin mới, - anh nói. - Tôi vừa nhận được cú điện thoại của mấy chủ nhà băng
Thuỵ Sĩ. Sáng mai họ bay đến đây gặp cô để bàn chuyện hùn vốn.
- Tốt lắm, Lara nói. - Chín giờ sáng, tại pḥng giấy của tôi.
- Tôi sẽ bố trí.
Trong bữa ăn tối hôm đó Phillip nói:
- Mai anh có buổi thu đĩa. H́nh như em chưa dự một buổi thu đĩa bao giờ phải
không, Lara?
- Chưa.
- Vậy em có muốn đến xem cho biết không?
Lara ngập ngừng, nghĩ đến cuộc họp với mấy chủ nhà băng Thuỵ Sĩ cũng vào ngày
mai.
- Tất nhiên là em muốn, - nàng đáp.
Nàng gọi điện cho Howard Keller:
- Anh họp với họ cũng đủ, không cần tôi. Bao giờ đến được tôi sẽ đến.
Pḥng thu đĩa nằm ở phố 34 Tây, trong một cửa hiệu bán đồ điện tử, chứa đầy các
máy móc. Trong pḥng thu đă có một trăm ba mươi nhạc công ngồi sẵn và một buồng
nhỏ lợp kính đặt máy thu và các kỹ sư ngồi trong đó làm việc. Lara cảm thấy việc
thu đĩa diễn ra quá chậm chạp. Cứ thu một đoạn họ lại ngừng, rồi thu lại. Trong
một lúc ngừng như thế nàng gọi điện cho Howard.
- Hiện cô đang ở đâu, Lara? - Anh hỏi. - Tôi ở đây nhưng họ muốn bàn trực tiếp
với cô.
- Khoảng một hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ có mặt ở đó.
Hai tiếng đồng hồ sau, buổi thu đĩa vẫn chưa xong.
Lara lại gọi điện cho Howard Keller:
- Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể đi được. Sáng mai họ có trở lại được không?
- Việc ở đấy có ǵ quan trọng đến thế? - Howard hỏi.
- Có chồng tôi, - Lara nói, - Và nàng đặt máy xuống.
Lúc về đến nhà, Lara nói:
- Tuần sau chúng ḿnh đi Reno.
- Để làm ǵ?
- Khai trương khách sạn kiêm ṣng bạc. Chúng ḿnh sẽ bay đến đó vào thứ Tư.
Giọng trả lời của Phillip đầy thất vọng:
- Thế là gay rồi?
- Chuyện ǵ vậy?
Rất tiếc, nhưng anh không thể đi với em được.
Lara chăm chú nh́n chồng:
- Tại sao?
- Anh tưởng anh đă nói với em rồi. Thứ Hai này anh bắt đầu chuyến đi biểu diễn.
- Anh đă bàn với họ thế nào?
- Ông Ellerbee đă bố trí anh vào một chuyến biểu diễn trong sáu tuần lễ. Anh sẽ
đi Úc và…
-Úc?
- Đúng. Rồi Nhật Bản và Hồng Kông.
- Anh không được đi, Phillip? Ư em là… tại sao anh lại nhận lời? Anh không được
làm vậy. Em cần phải ở bên cạnh anh.
- Tốt quá, em đi cùng với anh, Lara. Anh rất mong được như thế.
- Nhưng anh thừa biết là em không thể đi cùng anh được. Đặc biệt là hiện giờ. Có
bao nhiêu chuyện buộc em phải ở nhà, - nàng nói giọng van vỉ. - Em không muốn
anh bỏ em ở lại một ḿnh.
- Anh cũng đâu có muốn? Nhưng, em thân yêu, anh đă báo với em từ trước khi cưới
kia mà. Đời anh là phải đi khắp mọi nơi.
- Em biết, - Lara nói. - Nhưng đó là bấy giờ. C̣n bây giờ lại khác. Mọi thứ đều
thay đổi kia mà.
- Không có ǵ thay đổi hết. - Phillip dịu dàng nói. Trừ phi anh mê em đến mức xa
em, anh phát điên.
Lara không biết trả lời ra sao.
Phillip đi rồi và Lara cảm thấy chưa bao giờ ḿnh lại cô đơn đến mức này. Nhiều
lúc đang ngồi họp, chợt nhớ đến Phillip, thế là nàng không c̣n suy nghĩ được ǵ
nữa, tay chân bải hoải.
Nàng muốn chàng vẫn tiếp tục sự nghiệp nghệ thuật, nhưng nàng lại không muốn xa
chàng. Nàng nhớ đến những ngày kỳ diệu họ ở bên nhau, đến những lúc nàng nép
ḿnh trong ṿng tay chàng, hưởng hơi ấm và niềm yêu thương từ chàng toả ra.
Nàng chưa bao giờ nghĩ ḿnh lại có thể yêu người đàn ông nào đến mức như yêu
Phillip hiện giờ. Ngày nào chàng cũng gọi điện tṛ chuyện với nàng, nhưng đôi
khi Lara cảm thấy những cuộc tṛ chuyện qua điện thoại đó chỉ làm tăng thêm nỗi
cô đơn của nàng.
- Lúc này anh đang ở đâu, cưng?
- Anh vẫn c̣n ở Tokyo.
- Chuyến đi biểu diễn ra sao?
- Tuyệt vời. Anh chỉ có thiếu em thôi.
- Ôi, em cũng nhớ anh lắm, - Lara không biết cách nói thế nào để diễn tả được
hết nỗi nhớ của nàng.
- Mai anh đi Hồng Kông và sau đấy…
- Em mong anh về nhà, - Lara ân hận đă buột miệng nói ra câu đó.
- Em thừa biết là anh chưa thể về được.
Im lặng một lát.
- Tất nhiên là anh không thể về ngay được.
Họ tṛ chuyện với nhau chừng nửa giờ và khi Lara đặt máy xuống, nàng thấy ḿnh
cô độc thêm rất nhiều. Sự chênh lệch thời gian làm nàng phát điên đầu. Đôi khi ở
đây thứ Ba nhưng ở chỗ chàng lại là thứ Tư và chàng luôn gọi nàng vào nửa đêm
hoặc sáng sớm.
- T́nh h́nh Phillip ra sao? - Howard Keller hỏi.
- Tốt. Tại sao anh ấy lại làm thế, Howard?
- Làm thế nghĩa là sao?
- Là đi biểu diễn khắp nơi. Lẽ ra anh ấy không cần phải đi biểu diễn. Không, ư
tôi định nói là anh ấy đâu cần tiền?
- Không phải là chuyện tiền. Phillip đi biểu diễn đâu phải v́ tiền? Chỉ đơn giản
là anh ấy cần phải biểu diễn.
Howard nói y hệt như Phillip. Trí óc nàng hiểu được nhưng trái tim nàng th́
không.
- Lẽ ra tôi không nên lấy anh ấy. Hồi đó tôi hy vọng anh ấy sẽ yêu tôi hơn yêu
nghệ thuật… - Nàng vội ngừng lại. - Ôi, tôi nói sai rồi. Tôi quá ích kỷ.
Lara gọi điện cho Ellerbee.
- Trưa nay ông có đi ăn với tôi được không?
- Tôi có thể thu xếp được, - Ellerbee đáp - Có chuyện ǵ à?
- Không. Chỉ là tôi muốn gặp ông thôi.
Họ gặp nhau ở nhà hàng Le Cirque.
- Gần đây bà có nói chuyện với Phillip không? - Ellerbee hỏi.
- Ngày nào tôi cũng nói chuyện với anh ấy.
- Các buổi biểu diễn của ông ấy thành công.
- Vâng.
Ellerbee nói:
- Thú thật, trước đây tôi không nghĩ Phillip sẽ lập gia đ́nh. Ông ấy giống như
thầy tu, hoàn toàn hiến thân cho nghệ thuật.
- Tôi biết… - Lara ngập ngừng. -… Nhưng ông có thấy chồng tôi đi biểu diễn quá
nhiều không?
- Tôi không hiểu?
- Bây giờ Phillip đă có gia đ́nh, có nhà cửa. Không có lư ǵ anh ấy cứ lang
thang trên khắp thế giới như vậy - nàng thấy một thái độ lộ ra trên gương mặt
ông bầu. - Ôi, tôi không định nói là chồng tôi cứ phải ở New York, nhưng ông có
thể thu xếp để anh ấy biểu diễn ở Boston, Chicago, Los Angeles… nghĩa là anh ấy
không phải đi quá xa như hiện nay.
Ellerbee dè dặt nói.
- Bà đă đưa chuyện này ra bàn với Phillip chưa?
- Chưa. Tôi muốn hỏi ư kiến ông trước. Ông thấy như thế liệu có được không? Tôi
định nói là Phillip không cần kiếm tiền, không cần kiếm một đồng nào hết.
- Thưa bà Adler, Phillip kiếm mỗi buổi biểu diễn ba mươi lăm ngàn đô-la. Năm
ngoái anh ấy đi biểu diễn bốn mươi tuần lễ.
- Tôi hiểu, nhưng…
- Bà có hiểu rằng rất ít nhạc công chơi piano đạt đến đỉnh cao như vậy không? Và
họ đều phải đấu tranh vô cùng vất vả mới leo lên được cái đỉnh cao ấy. Đang có
hàng ngàn hàng vạn nhạc công piano vẫn thường xuyên biểu diễn, nhưng chỉ có
khoảng bốn năm siêu sao. Chồng bà là một trong số hiếm hoi những siêu sao ấy.
- Ông ta dừng lại một chút:
- Bà c̣n biết quá ít về lĩnh vực biểu diễn âm nhạc. Sự đua tài ở đây quả là
khủng khiếp. Bà ngồi xem một chương tŕnh biểu diễn, bà thấy nhạc công độc tấu
trên sân khấu, mặc bộ áo đuôi tôm, trông lịch sự và tươi tắn làm sao, nhưng bà
không biết lúc anh ta bị đánh bật ra khỏi sân khấu biểu diễn, anh ta sẽ nghèo
kiết xác, không biết kiếm đâu ra tiền để trả tiền thuê nhà và hai bữa ăn đạm bạc.
Phillip đă phải mất một thời gian dài khổ luyện và tranh giành, mới leo lên được
vị trí của một nhạc công piano tầm cỡ quốc tế. Vậy mà bây giờ bà lại yêu cầu tôi
gạt anh ấy ra khỏi vị trí đó.
- Không. Không phải tôi muốn thế. Tôi chỉ thử hỏi ông, đề nghị ông…
- Điều bà đề nghị ấy sẽ tiêu diệt sự nghiệp của chồng bà. Nhưng bà chỉ mới thăm
ḍ chứ bà không hề muốn thế chứ ǵ, đúng vậy không, thưa bà Adler?
- Tất nhiên rồi, - Lara nói. Ndng ngập ngừng, nói tiếp. - Tôi nghe nói ông hưởng
mười lăm phần trăm số thù lao của Phillip.
- Đúng thế.
- Tôi muốn rằng nếu Phillip diễn bớt đi th́ ông vẫn không phải chịu thiệt tḥi
ǵ. - Lara thận trọng cân nhắc từng chữ. - Tôi xin vui ḷng được bù vào khoản
chênh lệch đó cho ông, thưa ông Ellerbee.
- Thưa bà Adler, tôi nghĩ chuyện ấy bà cần bàn bạc với Phillip. Thế nào, bà dùng
ǵ?
Chương 27
Bài báo của Liz Smith có tựa đề:
"BƯỚM SẮT SẮP DÍNH CÁNH"Một đại tư bản đất xinh đẹp sắp lên đến căn hộ
sang trọng trên nóc toà cao ốc của bà th́ được tin có một cuốn sách nói về
bà, do một nhân viên của bà viết ra, sắp được nhà xuất bản Candlelight Press
cho ra mắt! Nghe đồn là cuốn sách rất rung động! Rung động! Rung động!
Lara quăng tờ báo xuống. Chắc là con Gertrude Meeks đây, ả thư kư mà
nàng đă tống cổ đi. Nàng mời Jerry Townsend đến gặp.
- Anh đọc mẩu tin của Liz Smith trong số báo sáng nay chưa?
- Tôi vừa đọc xong. Chúng ta khó có thể làm ǵ để ngăn chặn họ. Nếu bà…
- Chúng ta có thể làm được rất nhiều thứ. Mọi nhân viên của tôi đă kư vào
bản cam đoan không được viết bất cứ chuyện ǵ xảy ra ở đây trong thời gian
họ làm việc với tôi. Gertrude Meeks không có quyền viết như thế. Tôi sẽ kiện
nhà xuất bản và họ sẽ bị trừng phạt xứng đáng.
Jerry Townsend lắc đầu.
- Vào địa vị bà, tôi không làm thế.
- Tại sao?
- V́ chuyện lại càng lan rộng, càng bất lợi cho bà. Nếu bà lờ đi th́ cuốn
sách ấy chỉ là một làn gió nhẹ thổi qua rồi biến mất. C̣n nếu bà t́m cách
chặn nó lại th́ nó sẽ biến thành trận băo.
Lara lắng nghe nhưng chưa chịu.
- T́m xem giám đốc nhà xuất bản là ai, - nàng ra lệnh.
Một tiếng đồng hồ sau, nàng đă nói chuyện điện thoại với Lawrence Seinfeld,
giám đốc nhà xuất bản Candlelight Press.
- Tôi là Lara Cameron. Tôi nghe tin ông sắp cho ra mắt một cuốn sách nói về
tôi.
- Bà đọc mẩu tin của Liz Smith phải không? Đúng, có chuyện đó, thưa bà
Cameron.
- Tôi báo trước ông biết, nếu ông cho ra mắt cuốn sách đó, tôi sẽ kiện ông
về tội xâm phạm đời tư.
Người ở đầu dây bên kia nói:
- Tôi nghĩ bà nên hỏi ư kiến ông luật sư của bà đă. Hiện bà là nhân vật nổi
danh, thưa bà Cameron. Bà không c̣n được quyền giữ kín đời tư nữa. Và theo
bản thân của Gertrude Meeks, bà là gương mặt rất độc đáo.
- Gurtrude Meeks đă kư vào bản cam đoan không viết ǵ về tôi.
- Đấy là chuyện giữa bà và Gertrude Meeks. Bà có thể kiện bà Meeks. Nhưng
khi đó th́ cuốn sách đă được bán khắp nơi rồi, tất nhiên.
- Tôi không muốn nó được xuất bản. Nếu như ông cần điều kiện ǵ để không
xuất bản nó…
- Bà dừng lại ngay. Tôi thấy bà đă bắt đầu bước chân vào vùng đất nguy hiểm
rồi đấy. Tôi xin khuyên bà chấm dứt cuộc tṛ chuyện này. Chào bà, - và ông
ta bỏ máy xuống.
- Đồ khốn hiếp! Lara ngồi thần người suy nghĩ.
Nàng mời Howard Keller sang.
- Anh biết ǵ về nhà xuất bản Candlelight Press?
Anh nhún vai.
- Đó là nhà xuất bản nhỏ và chuyên in những sách bôi xấu người khác. Đó là
cách kiếm ăn của họ.
- Cảm ơn anh. Vậy th́ thôi.
Howard Keller bị đau đầu. Anh cảm thấy gần đây đầu anh rất hay bị đau. Mất
ngủ. Anh thấy ḿnh bị thúc ép từ phía và cứ chạy vùn vụt. Anh nghĩ lẽ ra
ḿnh phải có cách gh́m Lara lại. Hay ḿnh đau đầu v́ đói?
Howard ấn nút máy truyền âm, gọi cô thứ kư của anh.
- Bessy, cô làm ơn bảo mang thứ ǵ lên cho tôi ăn trưa.
Im lặng.
- Bessy?
- Ông nói đùa chăng, thưa ông Keller?
- Sao cô bảo tôi nói đùa?
- Ông vừa ăn trưa xong.
Howard Keller thấy lạnh xương sống.
- Nhưng nếu ông vẫn c̣n đói…
- Không, không. - Bây giờ th́ Howard nhớ ra rồi. Anh đă ăn trưa, có thịt ḅ
rán, xa lát, bánh ḿ và. Lạy Chúa tôi, anh nghĩ, vậy ra ḿnh bị bệnh chăng?
Buổi khai trương Khách sạn Cameron ở Reno, quả là một sự kiện náo nhiệt. Các
pḥng đều chật khách. Ṣng bạc chen chúc những tay chơi. Lara không hề tiếc
tiền để thù tiếp hết sức chu đáo các nhân vật nổi tiếng. Tất cả đều có mặt.
Chỉ thiếu một người Lara thầm nghĩ: Phillip! Chàng gửi đến một bó hoa to kèm
theo tấm thiệp viết: "Em là bản nhạc của đời anh. Anh yêu em và rất nhớ em.
Hôn em".
Paul Martin cũng đến. Ông tới chỗ Lara.
- Chúc mừng cô. Cô đă vượt lên chính bản thân ḿnh.
- Cảm ơn anh, Paul. Em làm được ǵ đều là nhờ ơn anh.
Martin nh́n quanh:
- Phillip đâu?
- Anh ấy không đến được. Đang biểu diễn ở nước ngoài.
- Thế à? Hôm nay là ngày vui lớn của cô. Lẽ ra cậu ta phải có mặt bên cạnh
cô.
Lara mỉm cười:
- Phillip cũng muốn thế, nhưng không được.
Giám đốc khách sạn đến gặp Lara.
- Đêm nay thật là vui. Các pḥng của khách sạn đều đă có người đặt trước cho
đến hết tháng Ba tới.
- Ta cố giữ cho khách sạn lúc nào cũng đửợc như vậy, Anh Donald.
Lara đă thuê một nhân viên Nhật Bản và một nhân viên Braxin đến làm để thu
hút khách nước ngoài tới ṣng bạc. Nàng đă bỏ ra cho mỗi dẫy pḥng khép kín
của khách sạn một triệu đô-la, nhưng xem chừng vẫn c̣n phải bỏ thêm nữa.
- Nơi này sẽ thu tiền như nước cho bà đây, thưa bà Cameron, - viên giám đốc
nói. Ông ta nh́n xung quanh. - À, mà ông nhà đâu? Tôi cứ mong ông nhà tới để
chào mà chưa thấy.
- Nhà tôi không đến được, - Lara nói. Anh ấy c̣n phải chơi đàn piano ở đâu
đâu ấy.
Đêm dạ hội đúng là tuyệt vời, nhưng Lara vẫn là trung tâm của cuộc vui. Nhạc
sĩ Sammy Cahn đă viết một bản nhạc tặng riêng nàng. Khi Lara đứng lên biểu
diễn, tiếng vỗ tay vang rền như sấm. Tất cả mọi người đều muốn được gặp
nàng, được bắt tay, được đụng vào người nàng.
Phóng viên đến rất đông và Lara trả lời phỏng vấn của vô tuyến truyền h́nh,
đài phát thanh và báo chí. Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp cho đến khi một
nhà báo hỏi:
- Tối nay chồng bà đang ở đâu?
Và Lara càng thấy đau khổ. Lẽ ra anh ấy phải ở bên cạnh ḿnh. Lẽ ra anh ấy
phải hoăn buổi biểu diễn lại. Nhưng nàng mỉm cười rất tươi và nói:
- Phillip rất buồn là không thể đến đây tối nay được.
Sau cuộc liên hoan, đến phần vũ hội. Paul Martin bước đến bàn Lara.
- Ta nhẩy chứ?
Lara đứng dậy và bước vào ṿng tay ông.
- Làm chủ tất cả những thứ này, cô có cảm giác thế nào? - Paul Martin hỏi.
- Tuyệt vời. Cảm ơn anh đă giúp em.
- Không th́ kết bạn với nhau để làm ǵ? Tôi nhận thấy có một số tay cờ bạc
cỡ bự đă có mặt ở đây. Cô phải coi chừng họ đấy, Lara. Họ sẽ có lúc thua rất
lớn và cô phải biết cách tạo cho họ cảm giác như họ đang thắng. Kiếm cho một
xe hơi đời mới và gái cho họ sài, tóm lại là chuẩn bị sẵn mọi thứ khi họ yêu
cầu.
- Vâng, em nhớ, - Lara nói.
- Rất vui lại được ôm cô lần nữa, - Paul nói.
- Paul…
- Tôi biết. Cô c̣n nhớ tôi đă nói ǵ về chuyện chồng cô phải chăm sóc cô
không?
- Em nhớ.
- Xem chừng cậu ta không làm được như thế.
- Phillip cũng muốn đến đây lắm chứ, - Lara bênh chồng, nhưng bụng nàng lại
thầm nghĩ: Có thật anh ấy rất muốn không
Đêm hôm đó Phillip lại gọi điện cho vợ và nghe giọng chồng Lara thấy càng cô
đơn hơn.
- Lara, suốt ngày hôm nay anh toàn nghĩ đến em. Tối khai trương có đạt
không?
- Rất đạt. Em rất tiếc anh không có mặt được, Phillip.
- Anh cũng rất tiếc. Anh nhớ em khủng khiếp.
- Vậy tại sao anh không ở đây với em? Em cũng nhớ anh vô cùng. Mau về với em
đi.
o0o
Howard Keller vào pḥng giấy của Lara, tay cầm chiếc phong b́ dầy bằng giấy
bao b́.
- Chuyện này th́ không vui.
- Chuyện ǵ vậy?
Howard đặt phong b́ lên mặt bàn của nàng.
- Đây là bản chụp lại bản thảo của Gertrude Meeks. Cô đừng hỏi tôi làm cách
nào có được. Vào tù như chơi đấy. Cả tôi lẫn cô.
- Anh đọc rồi chứ?
- Rồi, - Howard gật đầu.
- Sao?
- Tôi nghĩ cô nên đọc lấy. Trong này có những chuyện xẩy ra trước khi
Gertrude đến đây làm. Mụ ta đă mất nhiều công đào bới.
- Cảm ơn, Howard.
Đợi cho Howard Keller ra ngoài, nàng ấn nút máy truyền âm:
- Tôi cần yên tĩnh, không nhận điện thoại của ai.
Nàng mở tập bản thảo, đọc.
Thật khủng khiếp. H́nh ảnh nàng trong đó là một phụ nữ cứng rắn tàn bạo, t́m
mọi cách để leo lên nấc thang xă hội. Cuốn sách nêu lên những thí dụ về thói
nóng nẩy và cách đối xử nhẫn tâm với nhân viên của nàng. Tác giả đưa ra rất
nhiều mẩu chuyện mang tính giai thoại. Sách hoàn toàn bỏ qua, không hề nói
đến tính độc lập và ḷng dũng cảm của nàng, tài năng, sự thông tuệ và ḷng
hào hiệp rộng răi của nàng.
Lara vẫn đọc tiếp:
"Một trong những thủ đoạn của Bướm Sắt là bố trí các cuộc gặp gỡ với
khách hàng vào lúc sáng sớm, từ mờ sáng, để các khách hàng c̣n u mê, mụ mẫm
trong khi Cameron lại rất tỉnh táo.
"Trong một cuộc họp với các chủ nhà băng Nhật Bản, bà ta tiếp họ bằng trà
pha thuốc ngủ Valium, trong khi bản thân Lara Cameron th́ dùng cà phê có cho
thêm thuốc Ritalin, một chất kích thích hoạt động của năo.
"Trong cuộc họp với một số chủ nhà băng Đức, Lara Cameron cho họ uông càphê
pha Valium, trong khi bà ta uống trà với Ritalin.
"Hồi Lara Cameron tiến hành thương lượng về khu đất ở Queens và hội đồng đại
diện cư dân đă phủ quyết, nhưng Lara Cameron đă biến đổi quyết định của họ
bằng cách bịa ra câu chuyện ḿnh có một đứa con gái riêng, nhỏ tuổi và cô bé
này sắp đến sống trong khu nhà đó…
"Khi những người thuê nhà tại khu cư xá Dorchester không chịu dời đi, Lara
Cameron đă đem rất nhiều dân lang thang đến ở chật những căn nhà đă thuộc sở
hữu của bà ta, cũng trong khu cư xá đó…
Gertrude Meeks không bỏ qua chuyện ǵ hết. Đọc xong, Lara ngồi thừ ra
rất lâu bên bàn giấy và nàng mời Howard sang.
- Tôi nhờ anh điều tra t́nh h́nh tài chính của Henry Seinfeld. Lăo ta là chủ
nhà xuất bản Candleligt Press.
- Được!
Mười lăm phút sau Howard trở lại.
- Lăo ta vay vốn theo chế độ siêu rẻ.
- Nghĩa là sao?
- Đấy là giá vay rẻ nhất hiện nay. Theo thang bậc lăi suất th́ bậc bốn là
bậc thấp nhất, vậy mà lăo vay c̣n thấp hơn đến bốn giá nữa. Chỉ một cơn gió
là đủ thổi hắn bay ngay. Hắn trả lăi từng tháng một. Ta chỉ cần đập mạnh một
cú là lăo bật đi tận Nam Cực lập tức.
- Cảm ơn anh, Howard.
Nàng gọi điện thoại cho Terry Hill, luật sư của nàng.
- Terry, ông có muốn làm chủ nhà xuất bản không?
- Bà nói thế là sao?
- Tôi muốn ông mua lại nhà xuất bản Candlelight Press, đứng tên ông. Hiện
nay nhà xuất bản đó là sở hữu của Henry Seinfeld.
- Được thôi. Bà định trả ông ta bao nhiêu?
- Tôi nghĩ là chỉ trả năm trăm ngàn đô-la là đủ.
- Nếu quá lắm th́ một triệu. Ông chú ư là mua đứt toàn bộ, kể cả các bản
quyền sách của lăo. Và đừng nhắc ǵ đến tên tôi.
Văn pḥng nhà xuất bản Candlelight Press nằm trong một toà nhà cũ kỹ trên
phố 34 trong khu thương mại. Văn pḥng chỉ bao gồm hai pḥng, pḥng nhỏ cho
thư kư của Seinfeld và pḥng lớn hơn đôi chút cho lăo.
Thư kư của Henry Seinfeld nói vào máy:
- Ông Hill muốn gặp ông chủ.
- Mời vào.
Trước đó Terry Hill đă gọi điện báo cho Seinfeld biết.
- Ông bước vào gian pḥng nhỏ, thảm hại. Seinfeld đang ngồi ở bàn giấy.
- Tôi có thể làm ǵ giúp ông, thưa ông Hill?
- Tôi là đại diện một công ty xuất bản Đức. Công ty chúng tôi muốn mua lại
cơ sở kinh doanh của ông.
Seinfeld chậm chạp châm điếu x́ gà.
- Chúng tôi không định bán.
- Ôi vậy là không may rồi. Công ty chúng tôi muốn thâm nhập thị trường sách
Hoa Kỳ và chúng tôi rất mến cách hoạt động của nhà xuất bản này.
- Tôi xây dựng nền nhà xuất bản này chỉ bằng hai bàn tay trắng và duy tŕ nó
hết sức vất vả. Nhưng tôi coi nó là đứa con và tôi không muốn nhượng nó cho
bất cứ ai khác.
- Tôi hiểu t́nh cảm của ông, - Terry Hill nói giọng thông cảm. - Vậy mà
chúng tôi đă định trả ông năm trăm ngàn đô-la để ông nhượng lại.
Seinfeld suưt nghẹn khói x́ gà.
- Năm trăm ngàn đô-la? Chà! Mỗi cuốn sách tôi ấn hành đem lại cho tôi một
triệu tiền lăi. Không đâu. Số tiền ông đưa ra đúng là bằng chửi tôi.
- Số tiền đó là một món lớn rồi. Ông hoàn toàn không có vốn liếng ǵ hết và
hiện ông đang nợ một trăm ngàn đô-la. Tôi đă điều tra và biết hết. Thôi được
tôi có thể tăng lên sáu trăm. Và đấy là giá tột cùng.
- Ôi, tôi sẽ ân hận vụ này suốt đời. Nhưng cũng đành vậy. Xin ông cho bảy
trăm ngàn…
Terry Hill đứng dậy.
- Chào ông Seinfeld. Công ty chúng tôi kiếm nơi khác vậy.
Hill bước ra phía cửa.
- Khoan đă, ông Hill, - Seinfeld nói. - Làm ǵ mà ông nóng nảy thế? Mà nhân
tiện vợ tôi cũng sắp về hưu. Chúng tôi đang cần tiền để thu xếp nơi tĩnh
dưỡng tuổi già.
Terry Hill bước đến bàn giấy của Seinfeld, rút trong túi ra bản hợp đồng.
- Tôi đem theo sẵn tấm ngân phiếu sáu trăm ngàn đô-la đây rồi. Ông kư vào
đây, chỗ tôi đánh dấu "X" ấy.
Lara mời Howard sang.
- Chúng ta đă mua xong nhà xuất bản Candlelight.
- Hay lắm. Vậy cô định dùng nó làm ǵ?
- Trước tiên là hủy cuốn sách của Gertrude Meeks. Không để nó được ấn hành.
Có rất nhiều cách. Nếu ả đ̣i lại bản quyền th́ chúng ta có thể thưa kiện và
bó tay ả một năm.
- Cô định sử dụng nhà xuất bản ấy chăng?
- Tất nhiên là không. Anh cử một người nào quản lư nó. Ta vẫn nộp thuế đều
đặn, coi như chịu mất trắng một khoản tiền.
Lúc Howard quay về pḥng giấy của ḿnh, anh bảo cô thư kư riêng:
- Cô thảo giúp lá thứ gửi cho Jack Hellman, Hăng kinh doanh bất động sản
Hellman.
Ông Jack thân mến, tôi đă trao đổi ư kiến đề xuất của ông với bà Cameron và
chúng tôi thấy chưa thuận lợi để nhẩy vào công tŕnh sắp tới của ông. Tuy
nhiên, tôi mong ông hiểu cho rằng đến công tŕnh sau, chúng ta có thể tiến
hành theo cách ông đề nghị…
Cô thư kư ngừng viết. Howard ngạc nhiên:
- Sao thế?
- Ông Keller?
- Cô nói đi.
- Thư này hôm qua ông đă đọc, tôi đă đánh máy và bỏ vào thùng thư bưu điện
rồi.
Howard nuốt nước bọt:
- Thật à? - Rồi anh cố gượng cười. - Tại lắm việc quá đấy mà.
Bốn giờ chiều hôm đó, Howard ngồi cho bác sĩ Bennett khám.
- Rất tốt, - bác sĩ nói - Về cơ thể, ông không có ǵ trục trặc hết.
- Vậy tại sao tôi hay bị quên như vậy?
- Đă bao lâu rồi ông chưa đi nghỉ, ông Keller?
Howard cố nhớ lại:
- Khéo đến bao nhiêu năm rồi. Công việc quá bận.
Bác sĩ mỉm cười:
- Ấy đấy. Chính là do nguyên nhân đó. Ông làm việc quá sức T́nh trạng này
thường xảy ra, nhiều hơn ông tưởng đấy, Keller. Ông cần đi nghỉ đâu đó vài
tuần lễ cho thoải mái. Không nghĩ ǵ đến công việc hết. Sau khi nghỉ về ông
thấy sẽ lại hoàn toàn khoẻ mạnh.
Howard đứng dậy, thở phào nhẹ nhơm.
Anh vào pḥng giấy của Lara, nói với nàng:
- Cô có thể cho tôi nghỉ một tuần được không, Lara?
- Dễ dàng như tôi chặt đứt cánh tay của tôi. Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện
nghỉ, Howard?
- Bác sĩ bảo tôi cần nghỉ hoàn toàn một thời gian ngắn. Thú thật với cô,
Lara, gần đây tôi rất hay quên. Óc tôi có vấn đề
Lara chăm chú nh́n anh, băn khoăn:
- Có nghiêm trọng lắm không?
- Không đâu. Chỉ hơi đau đầu thôi. Tôi tính đi Hawaii nghỉ ngơi ít ngày.
- Đúng thế. Anh lấy phản lực mà dùng!
- Không, không. Cô c̣n phải luôn dùng đến nó. Tôi đáp máy bay chở khách là
được rồi.
- Mọi chi phí anh để công ty chịu.
- Cảm ơn cô. Tôi sẽ tự…
- Không được. Howard, tôi muốn anh gạt mọi công việc ra khỏi đầu óc trong
thời gian nghỉ. Anh hăy lo đến sức khỏe của anh. Tôi không muốn có chuyện ǵ
không hay xảy đến với anh, Howard.
Ḿnh hy vọng anh ấy sẽ b́nh phục, Lara nghĩ. Anh ấy sẽ b́nh phục.
Hôm sau Phillip gọi điện về. Nghe Marian Bell nói:
- Thưa bà, ông Adler gọi điện từ Đài Loan về.
Lara vội vă nhấc máy:
- Anh đấy à, Phillip?
- Chào em. Ở đây đang có băi công của công nhân bưu điện cho nên bây giờ anh
mới gọi cho em. Em khỏe chứ?
Cô đơn! Lara thầm nghĩ. Nhưng nàng đáp.
- Rất khỏe. C̣n anh th́ sao? Chuyến đi tốt chứ?
- Vẫn như mọi khi. Anh rất nhớ em.
Trong máy văng vẳng tiếng nhạc và tiếng ngườỉ nói lao xao.
- Hiện nay anh đang ở đâu?
- Ôi họ tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng anh đấy mà. Em biết cái tṛ ấy rồi.
Lara nghe thấy trong máy tiếng cười phụ nữ.
- Vâng, em biết.
- Thứ Tư anh sẽ bay về.
- Ǵ thế?
- À không. Anh mau về với em nhé.
- Nhất định rồi. Tạm biệt.
Nàng đặt máy xuống. Sau bữa tiệc này, chàng sẽ làm ǵ? Người phụ nữ cười
khanh khách lúc năy là ai? Nỗi ghen bùng lên trong óc Lara mạnh đến nỗi nàng
ră rời chân tay. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa hề biết ghen là ǵ.
Mọi thứ đều đang tuyệt hảo, Lara thầm nghĩ.
Ḿnh không muốn mất đi thứ ǵ hết. Ḿnh không muốn để mất t́nh yêu của chàng.
Lara không ngủ được, nằm nghĩ đến Phillip và cố đoán chàng đang làm ǵ sau
bữa tiệc.
Howard Keller thuê pḥng tại một khách sạn nhỏ tận bờ biển Kona Beach trên
đảo lớn Hawaii.
Thời tiết tuyệt diệu. Ngày nào anh cũng tắm biển.
Da anh đă thẫm lại. Anh chơi gôn và làm xoa bóp môi ngày.
Howard được nghỉ ngơi hoàn toàn và lại thấy khoẻ khoắn như xưa. Bác sĩ
Bennet nói đúng, anh thầm nghĩ. Quá sức. Khi nào trở về Mỹ, ḿnh sẽ bớt làm
việc đi đôi chút. Nói vậy để tự an ủi, nhưng Howard vẫn cảm thấy trong đáy
sâu trí óc nỗi lo sợ về trí nhớ của ḿnh đă giảm sút một cách đáng ngại và
không hồi phục được.
Cuối cùng đă đến lúc Howard trở về New York.
Anh lên chuyến bay đêm và đến đảo Manhattan vào bốn giờ chiều. Anh đi thẳng
về văn pḥng. Cô thư kư riêng vẫn ngồi đó, tươi cười chào:
- Chúc mừng ông đă trở về, thưa ông Keller.
Trông ông mạnh khỏe lắm.
- Cảm ơn cô…
Howard đứng sững, mặt đỏ lựng: anh không c̣n nhớ tên cô thư kư là ǵ
nữa.
o0o
|