Rừng Nauy   Haruki Murakami - Dịch giả: Trinh Lữ Pages Previous  1  2  3  4  5  Next   
Chương 7

1.

Trong giờ thể dục sáng hôm sau, thứ Năm, tôi bơi qua lại nhiều lần chiều dài của cái bể năm mươi mét. Vận động mạnh như vậy làm đầu óc tôi tỉnh táo thêm chút nữa và ăn thấy ngon miệng. Sau khi chén một bữa trưa hậu hĩnh tại một tiệm ăn sinh viên nổi tiếng v́ những phần cơm trưa hậu hĩnh ấy và đang trên đường đến thư viện khoa văn để tra cứu vài thứ th́ tôi chạm trán Midori Kobayashi. Cô đang đi với một cô gái nhỏ nhắn đeo kính cận, nhưng khi thấy tôi cô chạy đến một ḿnh.


"Cậu đi đâu thế?" cô hỏi.

"Thư viện văn," tôi đáp.

"Này, cậu quên việc ấy đi và hai đứa ḿnh đi ăn trưa với nhau nhé"

"Tớ vừa ăn xong."

"Th́ đă sao?" Lại ăn nữa chứ sợ ǵ."

Cuối cùng chúng tôi đến một quán cà-phê gần đấy. Cô ăn một đĩa cà-ri c̣n tôi th́ làm một cốc cà-phê. Cô mặc sơ-mi trắng dài tay bên trong một áo chẽn bằng len vàng có đan ch́m h́nh một con cá, cổ đeo một ṿng vàng mảnh, tay đeo đồng hồ Disney. Cô có vẻ thích món cà-ri và uống hết ba cốc nước cùng với nó.

"Vừa rồi cậu đi đâu thế?" Midori hỏi.

"Tớ gọi không biết là bao nhiêu lần nữa."

"Cậu có chuyện ǵ muốn nói à?"

"Chẳng có ǵ đặc biệt. Tớ chỉ gọi thế thôi."

"Tớ thấy rồi."

"Cậu thấy ǵ?" "Chẳng có ǵ. Tớ chỉ thấy thế thôi," tôi nói.

"Vừa rồi có vụ hoả hoạn nào không?" "Hôm ấy hay thật, hả? Chẳng thiệt hại ǵ mấy, nhưng khói khiếc lung tung trông đến khiếp. Hay thật."

Midori nốc hết một cốc nước nữa, hít một hơi dài, rồi chăm chú nh́n vào mặt tôi một lúc. "Này, cậu có chuyện ǵ thế?" cô hỏi. "Mặt cậu cứ thẫn thờ thế này này. Hai mắt cứ đờ ra."

"Tớ không sao," tôi nói. "Tớ mới đi xa về và người vẫn c̣n mệt."

"Trông cậu như người mới nh́n thấy ma."

"Tớ thấy rồi."

"Mà này, chiều nay cậu có phải đến lớp không?"

"Tiếng Đức và văn học Anh."

"Có bỏ được không?"

"Tiếng Đức th́ không được. Hôm nay có kiểm tra."

"Lúc nào th́ xong?"

"Hai giờ."

"Ôkê. Đi với tớ xuống phố uống rượu nhé!"

"Vào lúc hai giờ chiều ư?"

"Th́ đă sao, cho nó khác đi chứ. Trông cậu đờ đẫn lắm. Nào, đi uống với tớ đi cho nó có sinh khí. Tớ cũng muốn vậy - uống rượu với cậu để lấy lại chút sinh khí cho tớ nữa. Được không nào?"

"Ôkê, đi th́ đi," tôi nói và thở dài.

"Tớ sẽ t́m cậu ở sân khoa văn lúc hai giờ."

Sau lớp tiếng Đức, chúng tôi lấy xe buyt đến Shinjuku và vào một quán bar ngầm dưới đất gọi là DUG ở sau hiệu sách Kinokuniya. Để bắt đầu, chúng tôi gọi hai cốc vodka pha tonic.

"Lâu lâu tớ lại đến chỗ này," Midori nói. "Họ không làm cho ḿnh thấy lúng túng v́ uống rượu ngay từ buổi chiều.

"Cậu có hay uống rượu chiều không?"

"Thỉnh thoảng thôi," cô nói, lắc lanh canh mấy cục nước đá trong cốc. "Thỉnh thoảng, khi đời khó sống quá, tớ lại đến đây làm một cốc vodka pha tonic."

"Đời khó sống quá rồi sao?"

"Thỉnh thoảng thôi," Midori nói. "Tớ có những trục trặc nho nhỏ đặc biệt của ḿnh."

"Ví dụ như ǵ nào?" "Như gia đ́nh, như bọn bạn trai, những ḱ kinh nguyệt không đều. Đại khái thế."

"Vậy th́ uống nữa đi."

"Tớ sẽ uống."

Tôi ra hiệu cho bồi bàn và gọi hai vodka pha tonic nữa.

"Cậu nhớ không, hôm Chủ nhật cậu đến chơi, rồi cậu hôn tớ ấy?" Midori hỏi. "Tớ vẫn nghĩ đến nó. Hay thật. Thật là hay."

"Đúng thế."

"Đúng thế," cô nhại lại. "Cậu nói chuyện kỳ thật!"

"Vậy ư?"

"Thôi được rồi, tớ đang nghĩ lúc ấy, tớ đang nghĩ giá đó là lần đầu tiên trong đời tớ được một cậu trai hôn như thế th́ tuyệt vời biết bao. Nếu tớ có thể đảo lộn thứ tự cuộc đời ḿnh, tớ sẽ dứt khoát, dứt khoát biến nó thành nụ hôn đầu đời của ḿnh. Và rồi tớ sẽ sống để suốt đời chỉ nghĩ đến những chuyện đại loại như: Này, không biết cái thằng cu tên là Watanabe đă hôn ḿnh lần đầu tiên trên sân phơi ấy bây giờ ra sao, mà nó cũng phải năm mươi tám rồi chứ c̣n ǵ nữa? Cậu bảo thế có sướng không?"

"Ờ có thế thực," tôi nói, mải bóp cho vỡ vỏ một hạt hồ trăn.

"Ê, cậu làm sao thế hử? Sao cậu đờ đẫn thế?" Cậu vẫn chưa trả lời tớ."

"Có lẽ tớ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với cuộc đời" tôi nói sau khi đă nghĩ một lúc. "Tớ không biết, tớ cảm thấy đây không phải là cuộc đời thực. Mọi người, cảnh vật, chúng chăng có vẻ thực tí nào."

Midori tựa một khuỷu tay lên quầy bar và nh́n tôi.

"Có một câu nào giống như thế trong một bài hát của Jim Morrison, tớ nhớ như vậy."

"Người thành lạ khi ta là người lạ."

"V́ Hoà b́nh," Midori nói.

"V́ Hoà b́nh," tôi phụ hoạ.

"Chắc cậu phải đi Uruguay cùng với tớ," Midori nói, vẫn tựa trên quầy. "Bồ bịch, gia đ́nh, đại học - vứt mẹ nó hết đi."

"Không phải là một ư kiến tồi đâu," tôi cười.

"Cậu không thấy là sẽ rất tuyệt nếu vứt bỏ hết mọi thứ và mọi người để đến một nơi mà ḿnh không biết một ma nào cả ư? Nhiều lúc ḿnh chỉ thích làm như thế. Thực sự là nhiều lúc ḿnh đă muốn, rất muốn làm như thế. Đấy, giả dụ như tự nhiên cậu tốc tớ đến một nơi thật xa, thật xa, và tớ sẽ sản xuất cho cậu một lũ con khỏe như trâu, và từ ấy chúng ḿnh sẽ măi sống hạnh phúc, cứ việc lăn lộn dưới sàn nhà."

Tôi cười và uống cốc vodka pha tonic thứ ba của ḿnh.

"Tớ đoán có lẽ cậu chưa thật sự thích có một lũ con khỏe như trâu," Midori nói.

"Tớ thấy ṭ ṃ rồi đây," tôi nói. "Tớ cũng thích xem mặt mũi chúng thế nào."

"Không sao, cậu không cần phải muốn chúng đâu," Midori nói, miệng nhằn một hạt hồ trăn. "Trông tớ đây này, đang uống rượu chiều, nghĩ sao nói vậy. Tớ muốn vứt mẹ nó mọi thứ đi và chuồn đi đâu đó." Đi Uruguay để làm cái quái ǵ cơ chứ? Ở đấy chỉ toàn cứt lừa thôi."

"Có thể cậu nói đúng."

"Chỗ nào cũng cứt lừa. Đây một băi, kia một băi, cả thế giới là cứt lừa. Ê, tớ không thể cắn được cái hạt này. Cậu lấy nó đi". Midori đưa hạt hồ trăn cho tôi. Tôi loay hoay với nó cho đến khi cắn vỡ được lần vỏ. "Nhưng ôi chao, hôm Chủ nhật trước mới thật nhẹ nhơm làm sao! Lên sân phơi với cậu, xem đám cháy, uống bia, hát nghêu ngao bài này bài khác. Tớ không biết là bao lâu nữa v́ tớ hoàn toàn tràn ngập trong một cảm giác nhẹ nhơm. Mọi người lúc nào cũng chỉ có ép buộc tớ chuyện này chuyện kia. Vừa mới thấy tớ là họ bắt đầu sai phái. Ít nhất th́ cậu đă không định ép tớ việc ǵ?"

"Tớ chưa biết cậu đến mức ép được cậu."

"Cậu muốn nói là, nếu cậu quen tớ rồi th́ cậu sẽ ép tớ cũng như mọi người khác ấy ư?"

"Có thể lắm," tôi nói. "Người ta sống với nhau như vậy trong thực tế mà: ép buộc nhau chuyện này chuyện nọ."

"Cậu sẽ không thế. Tớ biết chứ. Tớ là chuyên gia trong chuyện ép buộc và bị ép buộc. Cậu không thuộc loại đó. Chính thế mà tớ thấy thoải mái khi ở bên cậu. Cậu có biết thế giới này có bao nhiêu người muốn ép buộc người khác và muốn được người khác ép buộc không? Hàng tấn! Mà sau đó họ lại c̣n làm rùm beng lên nữa chứ, kiểu như "Tôi đă ép buộc cô ấy, "Anh đă ép buộc tôi!" Họ là như vậy đấy. Nhưng tớ không thích thế. Tớ làm v́ tớ phải làm vậy, thế thôi."

"Cậu ép buộc người khác hoặc bị người khác ép buộc cậu đại loại những chuyện ǵ?"

Midori bỏ một cục nước đá vào miệng và mút nó một lúc.

"Cậu có muốn biết thêm về tớ không?" cô hỏi.

"Ờ cũng đại loại thế."

"Ê, nghe này, tớ vừa mới hỏi "Cậu có muốn biết thêm về tớ không?" Cậu trả lời cái kiểu ǵ vậy?"

"Có, Midori, tớ muốn biết thêm về cậu," tôi nói.

"Thật chứ?"

"Thật. Đúng thế."

"Ngay cả nếu cậu sẽ không dám nh́n vào những ǵ cậu sẽ thấy chứ?"

"Cậu tệ đến mức ấy cơ à?"

"À, về một mặt nào đó thôi, Midori nhăn mặt. "Tớ muốn uống nữa."

Tôi gọi bồi và lấy thêm tuần rượu thứ tư. Trong lúc chờ đợi, Midori tựa cằm vào ḷng bàn tay đang chống trên mặt quầy. Tôi im lặng nghe Thelonious Monk đang chơi bài "Honeysuckle Rose". Có năm sáu khách nữa đang ngồi trong quán, nhưng chỉ có chúng tôi uống rượu. Mùi cà-phê thơm nức khiến cho nội thất tôi tối của quán có không khí rất ấm cúng.

"Chủ nhật này cậu rảnh không?" Midori hỏi.

"H́nh như tớ đă bảo cậu rồi. Chủ nhật nào tớ cũng rảnh. Cho đến khi phải đi làm vào lúc sáu giờ chiều."

"Ôkê, vậy Chủ nhật này cậu đi chơi với tớ nhé?"

"Nhất định rồi," tôi nói.

"Tớ sẽ đến đón cậu ở khu học xá vào buổi sáng, nhưng tớ vẫn chưa biết chính xác giờ nào. Ôkê không?"

"Ôkê," tôi nói.

"Không có vấn đề ǵ."

"Nào, bây giờ tớ hỏi cậu: cậu có biết tớ đang thích làm ǵ ngay bây giờ không?"

"Chịu chết."

"Thế này nhé, đầu tiên, tớ muốn nằm xuống một cái giường to, rộng, êm ái. Tớ muốn thật thoải mái và say lơ mơ và xung quanh không có tí cứt lừa nào, và tớ muốn có cậu nằm xuống cạnh tớ. Rồi th́ từng tí một, cậu cởi quần áo tớ ra. Thật nhẹ nhàng. Như kiểu mẹ cởi quần áo cho một đứa con nhỏ vậy. Thật là nhẹ nhàng."

"Hừmmm…"

"C̣n tớ th́ chỉ việc mặc kệ và lơ mơ sung sướng như thế cho đến lúc bỗng nhận ra chuyện ǵ đang diễn ra và hét lên "Thôi đi, Watanabe!" Và rồi tớ nói "Tớ thực sự thích cậu, Watanabe à, nhưng tớ đang có người khác rồi. Tớ không thể làm chuyện này". Tớ rất nghiêm túc trong những việc như thế này, cậu có tin hay không th́ tuỳ, nhưng hay làm ơn dừng lại đi." Nhưng cậu không chịu dừng."

"Đâu, tớ sẽ thôi ngay mà," tôi nói.

"Không sao, chỉ là tưởng tượng mà. Rồi sau đó cậu làm ra mặt rất buồn thế này này, và tớ thấy thương cậu quá và cố an ủi cậu. Nào, nào, tội nghiệp chưa này."

"Đó là những cái cậu đang muốn làm ngay bây giờ đấy à?"

"Đúng thế!"

"Thôi chết tôi rồi!"

Chúng tôi rời quán bar sau năm tuần vodka pha tonic. Lúc tôi định trả tiền, Midori vỗ mạnh tay tôi một cái rồi rút trong ví ra một tờ mười ngàn Yên mới toanh.

"Ôkê đi," cô nói. "Tớ mới lĩnh tiền, và tớ mời cậu kia mà. Tất nhiên, nếu cậu là một thằng phát xít ṇi và nhất định không chịu để đàn bà trả tiền rượu cho cậu th́…"

"Không, không, tớ ôkê mà."

"Và tớ cũng có để cậu đút nó vào đâu."

"V́ nó to và cứng quá," tôi nói.

"Đúng rồi" Midori nói. "V́ nó to và cứng quá."

Hơi say, Midori bước hụt một bậc và chúng tôi suưt ngă lộn xuống cầu thang. Lớp mây khiến trời âm u nay đă tan. Nắng muộn buổi chiều nhẹ nhàng tràn ngập đường phố. Midori và tôi lang thang một lúc lâu. Cô nói muốn trèo cây, nhưng không may lại chẳng có cái cây nào trèo được ở Shinjuku, c̣n công viên Hoàng Gia Shinjuku th́ đă đóng cửa.

"Chán thật," Midori nói. "Tớ rất thích trèo cây."

Chúng tôi tiếp tục đi bộ và ngó nghiêng các cửa hàng, và chẳng mấy chốc cảnh đường phố có vẻ đă thực hơn trước đối với tôi.

"Tớ mừng là đă chạm trán cậu," tôi nói.

"H́nh như tớ đă thích nghi hơn được một tí với thế giới này rồi."

Midori dừng ngay lại và nh́n tôi chăm chú. "Đúng thật," cô nói. "Mắt cậu bớt đờ đẫn hơn nhiều. Thấy chưa? Đi chơi với tớ là tốt cho cậu đấy."

"Chắc chắn rồi," tôi nói.

Đến năm rưỡi Midori nói cô phải về nhà nấu cơm. Tôi bảo sẽ lấy xe buưt về học xá, và tiễn cô ra tận ga tàu điện.

"Biết bây giờ tớ muốn ǵ không?" Midori hỏi lúc chia tay.

"Tớ tuyệt đối không thể biết cậu có thể đang nghĩ ǵ," tôi nói.

"Tớ muốn cậu với tớ bị bọn cướp biển bắt. Chúng sẽ lột trần truồng bọn ḿnh, ép tụi ḿnh úp mặt vào nhau rồi lấy dây cuốn chặt hai đứa lại."

"Sao chúng lại làm thế?"

"Bọn cướp bệnh hoạn mà," cô nói.

"Cậu bệnh hoạn th́ có," tôi bảo.

"Sau đó chúng nhốt hai đứa ḿnh vào hầm tàu và bảo, "Một tiếng nữa chúng tao sẽ ném bọn bay xuống biển, từ giờ đến đó hăy vui thú với nhau đi."

"Rồi sao nữa?"

"Th́ chúng ḿnh vui thú, lăn lộn khắp chỗ đó và giăy giụa với nhau."

"Và đó là cái cậu đang muốn làm ngay bây giờ ư?"

"Đúng thế."

"Chết tôi rồi!" Tôi nói và lắc đầu.


2.

Midori đến gọi tôi lúc chín rưỡi sáng Chủ nhật. Tôi vừa mới thức giấc và c̣n chưa rửa mặt. Có đứa đập cửa tôi ầm ầm và gào lên "Ê, Watanabe, đàn bà đấy!" Tôi xuống sảnh dưới nhà và thấy Midori đang ngồi đó, bắt chân chữ ngũ và mặc một cái váy vải ḅ ngắn không thể tưởng tượng được, và đang ngáp. Sinh viên nào đi ăn sáng qua cũng phải chậm bước lại để dán mắt vào đôi chân dài thon thả của cô. Quả thực là cô có đôi chân thật đẹp.

"Tớ đến sớm quá phải không?" Cô hỏi.

"Chắc cậu vừa mới dậy."

"Cậu đợi tớ mười lăm phút được không?" Cho tớ rửa mặt cạo râu một cái."

"Đợi th́ không sao, nhưng bọn nó đứa nào cũng cứ dán mắt vào chân tớ."

"Thế cậu tưởng thế nào nữa, đến học xá nam mà mặc váy ngắn thế kia? Tất nhiên là chúng nó phải dán mắt rồi."

"Ôi dào, thế cũng chẳng sao. Hôm nay tớ c̣n mặc đồ lót oách nữa cơ - toàn màu hồng và có tua ten đủ cả."

"Thế lại càng tệ," tôi thở dài nói.

Tôi trở về pḥng rửa mặt cạo râu thật nhanh, mặc một cái sơ-mi xanh da trời cổ bẻ có khuy với một cái áo tây thể thao xám vải tuưt, rồi chạy xuống áp tải Midori ra cửa, toát mồ hôi lạnh. "Nói tớ nghe, Watanabe," Midori nói, ngước nh́n các toà nhà trong khu học xá, "bọn con trai ở đây đứa nào cũng thủ dâm xoành xoạch thế à?"

"Có thể," tôi bảo.

"Thế các cậu có nghĩ đến gái lúc làm thế không?"

"Tớ nghĩ là có. Tớ nghĩ có lẽ không ai nghĩ đến thị trường chứng khoán hoặc cách chia động từ hoặc Kênh đào Suez trong lúc xoành xoạch thế đâu. Chắc chắn vậy. Tớ chắc có lẽ tất cả đều nghĩ đến các cô gái thôi."

"Kênh đào Suez ư?"

"Là ví dụ thế."

"Như vậy tớ có thể cho rằng họ nghĩ đến một cô gái cụ thể nào đó, đúng không?"

"Sao cậu không hỏi bồ của cậu chuyện này?" Tôi nói "Sao tớ lại phải giang giải những chuyện như thế này cho cậu vào một buổi sáng Chủ nhật"

"Th́ tớ chỉ ṭ ṃ thế thôi," cô nói. "Với lại, hắn sẽ phát cáu nếu tớ hỏi hắn những chuyện như thế này. Hắn bảo con gái không được hỏi những chuyện ấy."

"Một quan điểm hoàn toàn b́nh thường, tớ xin nói như vậy."

"Nhưng mà tớ muốn biết. Đây hoàn toàn chỉ là ṭ ṃ thôi. Con trai các cậu có nghĩ đến một cô gái cụ thể nào trong lúc thủ dâm không?"

Tôi đành thua không né tránh được nữa. "Thế này nhé, ít nhất th́ tớ là như vậy. Tớ không biết những người khác thế nào."

"Thế cậu đă bao giờ nghĩ đến tớ trong lúc làm thế chưa?" Nói thật xem nào. Tớ sẽ không giận đâu."

"Chưa. Tớ nói thật đấy," tôi thành thật đáp.

"Tại sao chưa?" Tớ không đủ hấp dẫn sao?"

"Ô cậu hấp dẫn quá đi chứ. Cậu xinh xắn, và những bộ cánh sexy rất hợp với cậu."

"Thế sao cậu lại không nghĩ đến tớ?"

"Thế này nhé, trước hết là tớ coi cậu là bạn, nên không muốn lôi kéo cậu vào những mộng tưởng t́nh dục của tớ, và thứ hai là…"

"Chắc hẳn cậu phải có một ai đó để nghĩ đến rồi."

"Cũng gần như vậy," tôi nói.

"Cậu xử sự rất đàng hoàng trong những chuyện như thế này," Midori nói. "Đó là cái tớ thích ở cậu. Nhưng dù sao, cậu có thể cho tớ xuất hiện chỉ một lần rất nhanh thôi được không?" Tớ muốn được có mặt trong những mộng t́nh hoặc mơ tưởng hoặc ǵ ǵ đó của cậu, muốn gọi là ǵ cũng được. Tớ đề nghị thế là v́ chúng ḿnh là bạn nhau. Tớ c̣n biết đề nghị ai khác được nữa? Tớ không thể bước đến bất ḱ ai và nói "Khi ông xoành xoạch đêm nay, xin ông hay nghĩ đến em một giây thôi ông nhé". Chính v́ tớ coi cậu là bạn nên tớ mới đề nghị thế. Và tớ muốn cậu sẽ kể lại cho tớ biết nó ra làm sao. Cậu biết đấy, cậu đă làm những ǵ và đại loại thế."

Tôi thở dài.

"Nhưng cậu không thể cho nó vào được. Bởi v́ ḿnh chỉ là bạn. Đúng không? Chỉ cần cậu không cho nó vào thôi, c̣n th́ cậu tha hồ muốn làm ǵ th́ làm, muốn nghĩ ǵ th́ nghĩ."

"Tớ không biết, tớ chưa bao giờ làm chuyện ấy với nhiều hạn chế đến thế," tôi nói.

"Thế cậu chỉ nghĩ đến tớ thôi vậy, được không?"

"Thôi được rồi, tớ sẽ nghĩ đến cậu."

"Cậu biết không, Watanabe, tớ không muốn cậu có ấn tượng sai, ví dụ như tớ là một con dâm nữ hoặc không thoả măn hoặc trêu ngươi hay ǵ ǵ nữa tớ không biêt. Tớ chỉ thấy rất quan tâm đến chuyện ấy thôi. Tớ muốn biết. Tớ lớn lên xung quanh chỉ toàn con gái trong một trường nữ sinh, cậu biết rồi. Tớ muốn biết bọn con trai nghĩ ǵ và thân thể chúng ra sao. Mà không phải chỉ là những thứ như trong mấy tờ phụ trương của đám tạp chí phụ nữ kia đâu, mà phải thực sự là những nghiên cứu thực tế kia."

"Nghiên cứu thực tế ư?" tôi rên rỉ.

"Cậu chỉ phải làm một lần thôi. Hay nghĩ đến tớ nhé, ôkê"

"Ôkê, tớ sẽ thử xem, lần tới này tôi nói, và nghĩ đến một chiếc khăn tắm."

Chúng tôi lấy tàu điện đi Ochanomizu. Khi đổi tàu ở Shinjuku, tôi mua một cái bánh kẹp mỏng ở quầy nhà ga để ăn thay bữa sáng. Cà-phê bán kèm với cái bánh có mùi vị như mực in đun sôi. Sau sáng Chủ nhật đầy những cặp vợ chồng và gia đ́nh con cái đi dă ngoại. Một bọn trẻ trai mặc đồng phục bóng chày chạy rầm rập trong toa. Nhiều cô gái trên tàu mặc váy ngắn, nhưng không có cái nào ngắn bằng cái của Midori. Thỉnh thoảng cô lại phải kéo nó xuống một tí. Một vài ông cứ dán mắt vào đùi cô khiến tôi thấy rất lúng túng, nhưng Midori có vẻ chẳng thèm để ư.

"Có biết tớ đang thích làm ǵ bây giờ không?" cô thầm th́ khi chúng tôi đă đi được một lúc.

"Chịu chết," tôi nói. "Nhưng xin cậu đừng có nói chuyện ấy ở đây nhé. Người ta nghe thấy đấy."

"Chán thật. Chuyện này mới thật là hoang dại,"

Midori nói với một vẻ thất vọng rơ ràng.

"Thôi nào, tại sao ḿnh đi Ochanimizu?"

"Cứ đi rồi cậu sẽ thấy."

Xung quanh ga Ochanomizu có rất nhiều trường học, và Chủ nhật th́ khu vực này đông nghẹt trẻ em đi học luyện thi. Midori đi ào ào qua đám trẻ ấy, một tay túm chặt quai túi khoác, tay kia túm chặt tay tôi.

Rồi tự nhiên cô hỏi:

"Watanabe này, cậu có phân biệt được thể giả định hiện tại với giả định quá khứ của động từ tiếng Anh không?"

"Có lẽ được," tôi nói.

"Vậy tớ xin hỏi cậu, những cái như thế th́ có ích quái ǵ trong cuộc sống hàng ngày"

"Chả có ǵ cả," tôi nói. "Nó chẳng phục vụ được một mục đích cụ thể nào, nhưng nó cũng cho cậu chút ǵ đó để giúp cậu nắm được mọi thứ nói chung một cách có hệ thống hơn."

Midori bỏ ra chừng một khoảnh khắc để suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó.

"Cậu tuyệt vời thật," cô nói.

"Tớ chưa bao giờ nghĩ được như thế. Tớ luôn cho những cái như gia định thức động từ hoặc toán vi phân tích phân hoặc các kí hiệu hoá học là toàn toàn vô bổ. Một thứ phiền toái khó chịu. Và bấy lâu nay tớ vẫn phớt lờ chúng. Bây giờ th́ tớ không biết là đời ḿnh đă là cả một sai lầm hay chưa đây."

"Cậu phớt lờ chúng?"

"Ờ, Kiểu là, với tớ, chúng hoàn toàn không tồn tại. Tớ không biết tí ǵ về "sin" hoặc "côsin" là ra làm sao nữa."

"Không thể tin được? Làm sao mà cậu đỗ được phổ thông? Làm sao cậu vào được đại học?"

"Đừng giả bộ ngốc thế," Midori nói. "Không biết hết mọi thứ th́ cậu cũng vẫn thi đỗ được như thường! Cậu chỉ cần có một chút trực cảm - mà trực cảm của tớ th́ khối. "Hăy chọn câu trả lời đúng trong ba câu dưới đây" Thế là lập tức tớ biết ngay câu nào là đúng."

"Trực cảm của tớ không tốt như của cậu, nên tớ phải có khả năng hệ thống hoá đến một mức nào đó. Giống như con sáo thu nhặt những mảnh thuỷ tinh vào một cái hốc cây vậy."

"Nó có tác dụng ǵ không?"

"Tớ cũng chưa biết. Có thể nó giúp ḿnh làm một vài thứ ǵ đó dễ dàng hơn."

"Thứ ǵ?" Cho tớ một ví dụ xem nào?"

"Như tư duy siêu h́nh chẳng hạn. Hay học nhiều thứ ngôn ngữ một lúc."

"Thế th́ có ích dụng ǵ?"

"Cũng c̣n tuỳ người. Nó có thể ích dụng với người này, nhưng lại không ích dụng với người khác. Nhưng chủ yếu nó là chuyện đào luyện. C̣n ích dụng ǵ hay không lại là chuyện khác. Như tớ đă nói."

"Hừmmm," Midori có vẻ rất ấn tượng. Cô dắt tay tôi đi xuống đồi.

"Cậu biết không, Watanabe, cậu rất giỏi giảng giải mọi chuyện cho người khác hiểu đấy."

"Tớ cũng không biết," tôi nói.

"Thực đấy. Tớ đă hỏi hàng trăm người về chuyện ích dụng của giả định thức trong tiếng Anh, nhưng không ai trả lời tớ rơ ràng và hay như cậu. Ngay cả mấy thầy dạy tiếng Anh cũng vậy thôi. Hoặc là họ lúng túng, nổi cáu, hoặc cười trừ. Chẳng ai trả lời tớ cho đàng hoàng cả. Giá có ai như cậu đă ở gần tớ lúc tớ có thắc mắc, và giảng giải cho tớ hẳn hoi, có lẽ tớ cũng đă có thể biết quan tâm đến cái giả định thức ấy rồi. Rơ khốn nạn!"

"Hừmmm," tôi nói.

"Cậu đă bao giờ đọc Tư bản luận chưa?"

"Rồi. Không đọc hết đâu, tất nhiên, mà chỉ từng phần thôi, như hầu hết mọi người."

"Cậu có hiểu không?"

"Tớ cũng hiểu được chỗ này chỗ kia, nhưng không hết. Cũng phải có đầu óc thế nào đó mới đọc được một cuốn như Tư bản luận. Nhưng tớ nghĩ tớ cũng hiểu được cái tư tưởng chung của chủ nghĩa Mác.

"Theo cậu, một sinh viên năm thứ nhất vốn ít đọc sách th́ có hiểu được Tư bản luận không nếu chỉ đọc nó mà không có ai hướng dẫn?"

"Có lẽ khó tớ có thể nói vậy."

"Cậu biết không, lúc mới vào đại học tớ tham gia một câu lạc bộ nhạc dân gian. Tớ chỉ muốn hát. Nhưng tụi thành viên lại là một lũ bịp bợm. Chỉ nghĩ đến chúng nó là tớ đă nổi da gà. Điều đầu tiên chúng nói với cậu khi cậu gia nhập câu lạc bộ là cậu phải đọc Mác. "Nhớ đọc trang này với trang này cho lần họp mặt sau nhé". Có đứa lên lớp hẳn một bài về chuyện dân ca phải gắn liền với xă hội và phong trào cấp tiến như thế nào. Được rồi, tớ nghĩ bụng, đọc th́ đọc sợ chó ǵ, và hăng hái về nhà làm liền, nhưng chẳng hiểu một tí ǵ cả. C̣n tệ hơn cả giả định thức nữa. Được ba trang th́ tớ đầu hàng. Như một hướng đạo sinh "thật thà", tớ đến cuộc họp tuần sau đó và nói tớ đă đọc nhưng không thể hiểu được. Từ đó trở đi chúng nó coi tớ như một con ngốc. Chúng bảo tớ không có ư thức phê phán về đấu tranh giai cấp, rằng tớ là một kẻ tàn tật về mặt xă hội. Nghĩa là nghiêm trọng thật chứ chẳng chơi. Mà tất cả chỉ v́ tớ nói tớ không hiểu được một cuốn sách. Cậu thấy chúng có kinh khủng không?"

"Ờ," tôi nói.

"Và những cái gọi là thảo luận của chúng cũng kinh khủng luôn. Ai cũng đao to búa lớn và giả vờ như thông thạo t́nh h́nh lắm. Nhưng tớ th́ hễ không hiểu cái ǵ là tớ hỏi luôn. "T́nh trạng bóc lột đế quốc mà các cậu đang nói đến ấy là cái ǵ vậy" Nó có dính dáng ǵ đến Công ty Đông Ấn không?" "Có phải tiêu diệt tập đoàn công nghiệp-giáo dục có nghĩa là chúng ta sẽ không được làm việc cho một công ty sau khi tốt nghiệp không?" Đại loại những chuyện như thế. Nhưng không đứa nào muốn giai thích ǵ cho tớ cả. Tệ hơn nữa, chúng lại c̣n nổi giận nữa chứ. Cậu có tin được không?"

"Có tớ tin được," tôi nói.

"Một thằng quát vào mặt tớ, "Đồ chó cái ngu xuẩn, làm sao mày sống được với một bộ óc rỗng tuếch như thế?" Mẹ kiếp, thế là xong. Tớ không chịu nổi nữa. Ôkê, cứ cho là tớ không thông minh đi. Tớ thuộc giai cấp lao động. Nhưng chính giai cấp lao động làm cho thế giới này tiến lên, và chính giai cấp lao động là người bị bóc lột. Cách mạng kiểu ǵ mà chỉ biết đao to búa lớn những lời lẽ mà người lao động không thể hiểu được thế? Thứ cách mạng xă hội chó ǵ vậy? Nghĩa là, tớ cũng thích làm cho thế giới này tốt đẹp hơn chứ. Nếu có ai đó thực sự bị bóc lột, ḿnh sẽ ra tay chấm dứt chuyện đó chứ. Tớ tin chuyện ấy, và v́ thế mà tớ mới thắc mắc. Tớ đúng hay sai nào?"

"Cậu đúng."

"Chính thế mà tớ vỡ nhẽ ngay. Lũ khốn kia là rởm hết. Chúng chỉ nhăm nhăm phách lối với tụi con gái mới gặp bằng những từ hoa mỹ trong khi tḥ tay tốc váy bọn này mà thôi. Và khi tốt nghiệp, chúng sẽ cắt tóc ngắn và xếp hàng đi làm cho Mitsubishi hoặc IBM hoặc Ngân hàng Fuji. Chúng sẽ cưới những cô vợ xinh xắn không bao giờ đọc Mác và đẻ ra những đứa con với những cái tên hoa mỹ nghe phát lộn mửa. Tiêu diệt tập đoàn công nghiệp-giáo dục như vậy ư? Đừng có làm tṛ cười với tôi! Mà bọn thành viên mới cũng tệ chẳng kém. Chúng cũng chẳng hiểu cái mẹ ǵ, nhưng cứ giả vờ thế và cười vào mặt tớ. Sau buổi họp, chúng bảo "Đừng có ngốc thế! Cậu không hiểu th́ đă làm sao?" Cứ việc đồng ư với mọi người là xong". Mà này, Watanabe, tớ c̣n có chuyện muốn phát điên hơn thế nữa. Muốn nghe không?"

"Có chứ, sao lại không."

"Ôkê, một lần chúng triệu tập một cuộc họp chính trị vào tối khuya, và bảo mỗi đứa con gái phải làm hai mươi cái bánh bột gạo để ăn đêm hôm đó. Mẹ kiếp, c̣n nói phân biệt nam nữ chó ǵ nữa? Nhưng tớ quyết định cứ im mồm một lần ấy xem sao, và đến họp như một con ngoan ngoăn với đủ hai mươi cái bánh, đầy đủ cả nhân trong lẫn ruốc ngoài. Và cậu biết tớ được ǵ không?" Sau đó chúng nó chê là nhân bánh của tớ không đủ vị, và tớ không mang thêm cái ǵ để ăn kèm với bánh cả! Bọn con gái khác th́ nhồi vào bánh của chúng cả cá hồi với cá tuyết, và chúng đem theo cả những miếng trứng rán dày cộp. Tớ nổi giận đến mức không nói được! Bọn cách mạng cuồng này tưởng chúng là ai mà dám chê bai như vậy chứ? Nhẽ ra chúng phải biết ơn v́ đă có bánh mà ăn. Cứ nghĩ đến bọn trẻ con đang chết đói ở Ấn Độ mà xem!"

Tôi ph́ cười. "Rồi cái câu lạc bộ ấy của cậu ra làm sao?"

"Tháng Sáu th́ tớ bỏ, tớ tức quá," Midori nói. "Hầu hết những loại sinh viên ấy đều hoàn toàn rởm hết. Chúng sợ nhất là có ai phát hiện chúng chẳng biết cái mẹ ǵ cả. Tất cả bọn chúng đều chỉ đọc một loại sách và nỏ mồm một loại khẩu hiệu, và chúng thích nghe nhạc John Coltrane với xem phim Pasolini. Cậu gọi thế là "cách mạng" ư?"

"Ê đừng hỏi tớ, tớ chưa thấy một cuộc cách mạng nào bao giờ."

"Mẹ khỉ, nếu đó là cách mạng th́ vứt mẹ nó đi. Chúng có thể sẽ bắn tớ v́ đă làm nhân bánh không đủ vị. Chúng cũng có thể bắn cậu v́ hiểu được giả định thức."

"Có thể lắm."

"Tin tớ đi, tớ biết tớ đang nói ǵ. Tớ là giai cấp lao động. Kiểu ǵ th́ giai cấp lao động vẫn cứ sống cơ hàn trong những hố cứt cú mà thôi. Mà cách mạng là cái ǵ chứ? Chắc chắn là nó không phải chỉ thay cái tên của toà thị chính đâu. Nhưng bọn khốn kia không hiểu chuyện đó bọn khốn to mồm ấy! Nói tớ nghe, Watanabe, đă bao giờ cậu thấy một thằng pḥng thuế chưa?"

"Chưa bao giờ."

"C̣n tớ th́ rồi. Biết bao nhiêu lần rồi. Chúng xông thẳng vào nhà và phách lối om ṣm. "Cuốn sổ cái này là ǵ đây?" "Tôi muốn xem tất cả hoá đơn của ông ngay bây giờ". Trong khi đó th́ gia đ́nh tớ chúi ở một xó, và đến bữa tối th́ phải đăi chúng sushi hảo hạng - mang đến tận nhà. Nhưng tớ cũng phải nói với cậu rằng bố tớ không bao giờ gian lận thuế. Ông ấy là vậy đấy, một người cổ lỗ ngay thẳng như một mũi tên. Nhưng đừng có ḥng nói điều đó với bọn pḥng thuế. Chúng chỉ có một việc là đào bới, đào bới, đào bới. "Thu nhập chỗ này hơi thấp đấy, có phải không?" Mẹ kiếp, không kiếm ra tiền th́ thu nhập phải thấp thế chứ làm sao! Tớ những muốn gào lên: "Đi chỗ khác mà kiếm chác đi!" Cậu nghĩ nếu có cách mạng rồi th́ thái độ bọn pḥng thuế có khác đi không?"

"Tớ nghi lắm, rất nghi."

"Thế là xong. Tớ sẽ không tin bất ḱ một thứ cách mạng khốn kiếp nào nữa. Tớ sẽ chỉ tin tưởng vào t́nh yêu thôi."

"Hoà b́nh," tôi nói.

"V́ Hoà b́nh," Midori phụ hoạ.

"Mà này, chúng ḿnh đang đi đâu vậy?" tôi hỏi.

"Đến bệnh viện," cô nói. "Bố tớ ở đó. Hôm nay là phiên tớ ở với ông ấy cả ngày."

"Bố cậu? Tớ tưởng ông ấy ở Uruguay?"

"Tớ nói phét đấy," Midori nói bằng một giọng tỉnh khô "Bố tớ suốt đời kêu gào đi Uruguay, nhưng chẳng bao giờ đi được. Đi khỏi Tokyo cũng c̣n khó với ông ấy nữa là."

"T́nh h́nh ông ấy có tệ lắm không?" Tôi hỏi.

"Chỉ c̣n là vấn đề thời gian nữa thôi," Midori nói.

Chúng tôi im lặng bước. "Tớ biết tớ đang nói ǵ. Mẹ tớ cũng bị như vậy. U năo. Cậu có tin được không, mẹ tớ chết mới có hai năm, và bây giờ th́ bố tớ cũng bị như vậy."

Hành lang Bệnh viện Đại học ầm ĩ và đầy những người vào thăm cuối tuần cùng những bệnh nhân nhẹ, và chỗ nào cũng thoang thoảng cái mùi đặc biệt của bệnh viện, một hỗn hợp của mùi thuốc khử trùng, mùi hoa của khách vào thăm, mùi nước tiểu và chăn nệm, trong lúc đám hộ lí chạy đi chạy lại với tiếng gót giày khua lóc cóc.

Bố Midori nằm gần phía cửa trong một pḥng hai giường. Nằm dán trên giường, trông ông như một con vật nhỏ bé bị tử thương. Ông nằm nghiêng, đờ đẫn, cánh tay trái bỏ thơng bất động và có cắm kim truyền ven. Ông nhỏ và gày g̣, và có về chỉ có thể teo tóp nữa mà thôi. Đầu ông cuốn băng trắng, và hai cánh tay nhợt nhạt lỗ chỗ những vết tiêm thuốc hoặc truyền ven. Đôi mắt hé mở của ông dán vào một điểm cố định trong không gian, hai con ngươi đầy những tia máu ấy dịch về phía chúng tôi khi hai đứa bước vào pḥng. Chúng tập trung vào chúng tôi chừng mươi giây, rồi lại dịch về chỗ cũ.

Nh́n đôi mắt ấy ta có thể biết ông sắp chết. Da thịt ông không c̣n dấu hiệu ǵ của sự sống, chỉ vương lại chút dư âm của nó mà thôi. Thân thể ông như một ngôi nhà cũ ọp ẹp mà đồ đạc bên trong đă dọn hết đi rồi để chờ ngày bị dỡ bỏ hoàn toàn. Xung quanh cặp môi khô nẻ, những đám râu đâm lên tua tủa như cỏ dại. Vậy là, tôi thầm nghĩ, ngay cả sau khi ngần ấy sinh lực của một người đàn ông đă tiêu tan, râu người ấy vẫn cứ mọc.

Midori chào một ông béo nằm trên giường gần cửa sổ ông ta gật đầu và mỉm cười, có vẻ không nói được. Ông ta húng hắng ho, rồi sau khi nhấp mấy ngụm nước trong một cái cốc thuỷ tinh để cạnh gối, ông dịch người nằm nghiêng quay mặt ra cửa sổ. Bên ngoài chiếc cửa sổ ấy có thể nh́n thấy một cái cột điện với mấy đường dây mắc qua, không c̣n ǵ khác, ngay cả mây trên trời cũng không có.

"Bố ơi, bố thấy thế nào ạ?" Midori nói, ghé sát vào tai bố như đang thử micro. "Hôm nay bố thấy thế nào ạ?"

Ông bố máp máy môi. "Không tốt", ông nói, nhưng không phát âm thành chữ mà chỉ như ọ ẹ trong cổ họng.

"Đầu" ông nói.

"Bố đau đầu ạ?" Midori hỏi.

"Ờ" ông đáp, rơ ràng không thể phát âm quá hai chớ mỗi lần.

"Cũng phải thôi ạ," Midori nói, "Bố vừa mới mổ cả đầu ra mà. Tất nhiên là phải đau rồi. Khổ thật, nhưng phải ráng thôi bố ạ. Đây là bạn con, Watanabe."

"Cháu chào bác ạ," tôi nói. Bố Midori hé môi rồi lại ngậm miệng lại.

Midori chỉ về phía một cái ghế nhựa dưới chân giường và bảo tôi ngồi. Tôi làm theo. Midori cho bố uống nước rồi hỏi ông có muốn ăn một tí hoa quả hoặc mứt không. "Không" ông nói, và khi Midori nài ông phải ăn cái ǵ đó th́ ông nói "ăn rồi."

Trên cái bàn đêm cạnh đầu giường có một cái chai, một cái cốc, một cái đĩa và một cái đồng hồ nhỏ. Midori lấy từ trong một túi giấy to dưới gầm bàn ra mấy bộ quần áo ngủ, đồ lót và vài thứ khác, vuốt phẳng chúng và cất vào cái tủ ở cạnh cửa. Dưới đáy túi là thức ăn cho bệnh nhân: hai quả bưởi, thạch hoa quả, và ba củ dưa chuột.

"Dưa chuột! Sao lại có dưa chuột ở đây nhỉ?" Midori hỏi. "Không biết chị tớ nghĩ ǵ nữa. Tớ đă dặn trên điện thoại là phải mua những ǵ, và chắc chắn tớ không nói đến dưa chuột! Đáng nhẽ chị ấy phải mua kiwi kia."

"Có thể chị cậu nghe nhầm," tôi nói.

"Ờ có thể, nhưng nếu bà ấy suy nghĩ một tí th́ biết ngay là không nên mua dưa chuột. Bệnh nhân mà ngôi trên giường gặm dưa chuột sống ư?" Bố ơi, bố có ăn dưa chuột không?"

"Không," bố Midori nói. Midori ngồi cạnh đầu giường kể cho bố nghe những mẩu tin tức ở nhà. Cái màn ảnh TV bị nhiễu và cô đă gọi thợ đến chữa; bà cô ở Takaido mấy hôm nữa sẽ đến thăm; ông nha sĩ Miyawaki bị ngă xe đạp; những chuyện như vậy ông bố ậm ừ nghe.

"Bố không muốn ăn ǵ thật à?"

"Không?", ông đáp.

"Thế cậu th́ sao, Watanabe, ăn mấy múi bưởi nhé"

"Không?", tôi nói.

Mấy phút sau, Midori dẫn tôi ra pḥng TV và ngồi trên sô-pha hút thuốc. Ba bệnh nhân mặc quần áo ngủ cũng đang hút thuốc ở đó và xem một chương tŕnh đàm luận chính trị ǵ đó.

"Này," Midori th́ thầm với một cái nháy mắt. "Lăo già có cặp nạng kia đă nh́n chân tớ suốt từ lúc ḿnh mới vào. Cái lăo đeo kính mặc bộ đồ màu xanh nước biển ấy."

"Cậu mặc cái váy như thế th́ c̣n mong ǵ nữa nào?"

"Nhưng mà thế mới thích. Tớ cuộc là bọn họ đều đang chán chường cả. Thế này có khi lại tốt cho họ. Biết đâu bị kích thích lại giúp họ nhanh khá hơn."

"Với điều kiện nó không có tác dụng ngược lại."

Midori dán mắt vào làn khói bốc lên từ điếu thuốc của ḿnh.

"Cậu biết không," cô nói, "bố tớ không phải là người xấu như thế đâu. Nhiều khi tớ cáu với ông ấy v́ ông ấy nói những điều thật kinh khủng, nhưng tận đáy ḷng th́ ông ấy rất trung thực và rất yêu mẹ tớ. Theo lối riêng của ḿnh, ông ấy sống với tất cả nhiệt t́nh và sức lực của ông ấy. Có thể là ông ấy hơi yếu đuối, và không hề có tí đầu óc làm ăn nào, và mọi người cũng không ưa ông ấy lắm, nhưng ông ấy c̣n tốt bằng vạn những kẻ lừa đảo và dối trá chỉ biết đi quanh mơn trớn mọi thứ bởi v́ chúng cứ trơn như lươn thế thôi. Cũng như ông ấy, tớ có tật đă nói cái ǵ th́ không chịu nuốt lời, nên hai bố con căi nhau nhiều lắm, nhưng quả thật ông ấy không phải là người xấu."

Midori cầm lấy tay tôi như nhặt cái ǵ đó ai đánh rơi ngoài phố và đặt nó vào ḷng cô. Nửa bàn tay tôi nằm trên váy, nửa c̣n lại chạm lên đùi cô. Cô nh́n vào mắt tôi một lúc lâu.

"Xin lỗi đă đem cậu đến một chỗ như thế này," cô nói, "nhưng cậu có thể ở lại đây với tớ một lúc nữa không?"

"Tớ sẽ ở với cậu cả ngày nếu cậu muốn," tôi nói.

"Cho đến năm giờ. Tớ thích có cậu ở cạnh, va lại tớ cũng chẳng có việc ǵ khác."

"Chủ nhật cậu thường làm những ǵ?"

"Giặt giũ," tôi nói, "và là quần áo."

"Tớ chắc cậu không muốn kể cho tớ nhiều về cô ấy, bạn gái của cậu ấy."

"Ờ có lẽ vậy. Rắc rối lắm, với lại, có lẽ tớ cũng chẳng giải thích được đâu."

"Ôkê mà. Cậu không phải giải thích ǵ cả," Midori nói. "Nhưng cậu có cho phép tớ nói ra những điều tớ tưởng tượng về chuyện của cậu không?"

"Có sao đâu, cậu nói đi. Tớ nghĩ cậu tưởng tượng chuyện ǵ cũng hay cả."

"Tớ nghĩ đó là một bà đă có chồng."

"Thế à?"

"Ừ, bà ấy băm hai băm ba ǵ đó, giàu có, đẹp đẽ, mặc áo lông, đi giày hiệu Charles Jourdan, đồ lót lụa, thèm khát t́nh dục và thích làm đủ những tṛ lạ lẫm. Hai người các cậu gặp nhau các buổi chiều trong tuần và nuốt chửng thân xác nhau. Nhưng chồng bà ấy lại ở nhà Chủ nhật nên cậu không thể gặp được nàng. Có đúng không nào?"

"Hay! Rất thú vị đấy."

"Bà ấy bắt cậu phải trói và bịt mắt bà ấy lại rồi liếm hết từng xăng-ti-mét vuông trên thân thể bà ấy. Rồi bà ấy c̣n bảo cậu đút cả những thứ ḱ lạ vào bà ấy nữa và bà ấy làm đủ những tư thế ḱ dị không khác ǵ một diễn viên uốn dẻo rồi cậu th́ chụp ảnh bà ấy bằng một cái máy Polaroid lấy ảnh ngay."

"Nghe vui nhỉ."

"Bà ấy thèm khát chuyện ấy suốt ngày đêm, và nghĩ ra tṛ ǵ là phải làm cho bằng được. Và ngày nào bà ấy cũng chỉ nghĩ có thế. Bà ấy rỗi việc, nên lúc nào cũng dự tính: Hừmm, lần sau Watanabe đến, ḿnh sẽ làm thế này, làm thế nọ. Cậu lên giường và thế là bà ấy phát cuồng lên, thử đủ mọi tư thế và mỗi tư thế phải sướng đến ba lần. Và bà ấy nói với cậu, "Chẳng phải là tôi có một tấm thân tuyệt cú đó hay sao?" Cậu không thể thoả măn với bọn gái trẻ được nữa đâu. Gái trẻ không làm thế này với cậu, đúng không?" Hoặc thế này nữa. Sướng chưa nào" Nhưng mà cậu vẫn chưa ra!"

Tôi ph́ cười: "Cậu xem phim con heo nhiều quá rồi!"

"Cậu biết tớ thích nhất cái ǵ khi xem phim con heo không?"

Không dám đoán đâu."

"Mỗi lần bắt đầu một cảnh làm t́nh, cậu có thể nghe thấy tiếng "Uạp!" một cái khi tất cả mọi người trong rạp đều nhất loạt nuốt nước bọt," Midori nói. "Tớ yêu cái tiếng "Uạp!" ấy! Nghe nó thật ngọt ngào!"

Trở lại pḥng bệnh, Midori lại tuôn ra một tràng với bố cô, và ông ta lại ậm ừ đáp hoặc nằm lặng thinh. Quăng mười một giờ, bà vợ ông béo đến thay quần áo cho ông ta, bóc quả cho ông ta ăn và những thứ linh tinh khác. Bà có bộ mặt tṛn trịa trông có vẻ rát tốt bụng. Bà và Midori ŕ rầm to nhỏ với nhau đủ thứ chuyện. Một hộ lí đem một lọ truyền ven mới vào và trao đổi chút ít với Midori và bà vợ trước khi rời khỏi pḥng. Tôi để mắt ḿnh thơ thẩn nh́n quanh pḥng rồi ra ngoài cửa sổ về phía cái cột điện. Thỉnh thoảng lại có chim sẻ bay đến đậu trên dây điện. Midori nói chuyện với bố, lau mồ hôi trán cho ông, giúp ông khạc đờm vào khăn giấy tán dóc với bà vợ ông bệnh nhân cùng pḥng và chị hộ lí, thỉnh thoảng lại nói với tôi mấy câu, và để mắt đến cái van truyền ven.

Bác sĩ đến kiểm tra t́nh trạng bệnh nhân lúc mười một rưỡi. Tôi với Midori ra đợi ngoài hành lang. Khi ông bác sĩ ra khỏi pḥng, Midori hỏi ông về t́nh trạng của bố.

"À, ông cụ vừa mổ xong, lại phải dùng thuốc giảm đau, nên phải nói thật là cụ hơi kiệt sức," ông bác sĩ nói. "Phải hai ba ngày nữa tôi mới đánh giá được kết quả của ca mổ này. Nếu tốt th́ cụ sẽ ôkê, c̣n không th́ lúc đó chúng tôi sẽ phải có quyết định khác."

"Bác sĩ sẽ không mổ đầu bố tôi ra nữa chứ ạ?"

"Bây giờ th́ tôi chưa thể nói được," ông bác sĩ nói. "Trời đất, cái váy cô đang mặc kia mới thật là váy!"

"Hay chứ, phải không ạ?"

"Thế trên cầu thang th́ cô làm ǵ?" ông bác sĩ hỏi.

"Chẳng có ǵ đặc biệt. Cháu cứ phơi cả ra thế thôi," Midori nói.

Chị hộ lí cười khẩy một tiếng sau lưng ông bác sĩ

"Lạ thật. Cô phải đến để chúng tôi mổ đầu cô ra xem đang có ǵ ở trong mới được. Hăy làm ơn giúp tôi một việc: cô hay dùng thang máy khi c̣n ở bệnh viện này. Tôi không thể có thêm bệnh nhân nữa được. Tôi đă bận lắm rồi."

Sau chuyến đi tua của bác sĩ một lúc th́ đến giờ ăn trưa. Một hộ lí đi đến từng pḥng, đẩy theo một chiếc xe xếp đầy các suất ăn. Bố Midori được một suất có cháo, hoa quả, cá luộc rút xương, và rau nghiền thành một món như tương thạch. Midori lật cho ông nằm ngửa ra rồi dựng ông lên bằng cách quay một cái tay quay ở phía chân giường. Cô cho ông ăn cháo bằng th́a. Được năm sáu th́a th́ ông quay mặt đi và nói "thôi."

"Bố phải ăn ít nhất cho hết chỗ này," Midori nói.

"Để sau," ông bảo.

"Bố này! Nếu bố không ăn hẳn hoi th́ làm sao lại sức được" cô nói.

"Bố đă muốn đi đái chưa?"

"Chưa," ông nói.

"Ê Watanabe, ḿnh xuống nhà ăn đi."

Tôi đồng ư, nhưng thực t́nh không thấy muốn ăn tí nào. Nhà ăn đông nghẹt những bác sĩ hộ lí và khách đến thăm. Những dăy bàn ghế kéo dài chật hết cả gian hầm ngầm khổng lồ không cửa sổ và tất cả những cái miệng kia đều như đang mải ăn mải nói, tất nhiên là toàn chuyện bệnh tật, giọng người vang vang như trong một con đường hầm. Thỉnh thoảng loa phóng thanh lại phá tan bầu không khí ấy bằng mấy lời gọi bác sĩ hoặc hộ lí đi có việc. Trong lúc tôi đi t́m và giữ chỗ ngồi, Midori đi mua hai suất ăn và đem tới trên một chiếc khay nhôm. Chả cá với nước xốt kem, rau trộn khoai tây, bắp cải thái chỉ, rau luộc, cơm trắng và súp đậu tương: những món này xếp trên khay trong những cái đĩa nhựa trắng hệt như suất cơm của bệnh nhân. Tôi ăn khoảng nữa suất th́ bỏ. Midori có vẻ rất ngon miệng cho đến tận miếng cuối cùng.

"Không đói à?" Cô hỏi, miệng nhấp trà nóng.

"Không đói thật," tôi nói.

"Bệnh viện đấy mà," cô nói, mắt nh́n khắp xung quanh. "Ai chưa quen cũng đều thế cả. Mùi mẽ, âm thanh, không khí tù đọng, mặt mũi bệnh nhân, lo âu, cáu bẳn, thất vọng, đau đớn, mệt mỏi - đó là nguyên nhân. Chúng thắt lấy bụng và làm mất hết dịch vị. Nhưng khi đă quen th́ không có vấn đề ǵ. Với lại, cậu không thể chăm người ốm nếu không ăn uống tử tế. Thật đấy! Tớ biết tớ đang nói ǵ v́ tớ đă phải chăm ông tớ, bà tớ, mẹ tớ, và bây giờ là bố tớ. Không thể biết lúc nào ḿnh sẽ không kịp ăn nữa, nên hễ ăn được là phải ăn cho hẳn hoi."

"Tớ hiểu điều cậu nói," tôi bảo.

"Họ hàng đến thăm và họ đều ăn với tớ ở đây, và họ luôn bỏ mứa đến nữa suất, hệt như cậu. Và họ luôn mồm bảo "Ôi chao, Midori, thật tuyệt là cháu ăn ngon miệng được thế. Bác buồn quá không thể ăn được". Nhưng đừng có vớ vẩn thế nghe chưa, tớ mới là người thực sự phải chăm sóc bệnh nhân! Họ chỉ ghé qua để bày tỏ chút cảm t́nh mà thôi. Tớ mới là đứa chùi đít, lấy đờm và lau trán. Nếu t́nh cảm có thể chùi đít được th́ tớ c̣n t́nh cảm gấp năm mươi lần mấy người kia! Ấy thế mà khi họ thấy tớ ăn hết suất th́ họ nh́n tớ bằng con mắt như thế và nói "Ôi chao, Midori, cháu ăn uống khỏe thật đấy!" Họ tưởng tớ là cái ǵ hả? Một con lừa kéo xe chăng? Họ đều đủ già để hiểu đời là thế nào, mà sao c̣n ngu đến thế? Đao to búa lớn th́ dễ lắm, nhưng quan trọng là có dọn cứt được không kia. Tớ có thể bị tổn thương, cậu biết không? Tớ cũng kiệt sức như bất ḱ ai. Và tớ cũng buồn đến mức phát khóc nữa. Cậu hiểu không? Cậu hăy thử nh́n một lu bác sĩ xúm vào mổ đầu người ta ra khi chẳng c̣n hy vọng ǵ cứu được người ấy nữa, rồi chọc chọc ngoáy ngoáy ở trong đó, rồi làm đi làm lại, và lần nào cũng chỉ làm cho người ta tồi tệ hơn và điên rồ hơn, th́ cậu mới hiểu tâm trạng của tớ! Và chưa hết, cậu c̣n phải thấy tiền dành dụm của cậu cứ hao đi tửng ngày. Tớ không biết ḿnh có đủ sức học thêm ba năm rưỡi đại học nữa không đây c̣n chị tớ th́ chắc chắn là không thể làm đám cưới trong cảnh này được nữa rồi."

"Mỗi tuần cậu đến đây mấy ngày?" tôi hỏi.

"Thường là bốn," Midori nói. "Chỗ này vẫn nói là họ có dịch vụ hộ lí toàn phần, và hộ lí của họ cũng tốt, nhưng họ có quá nhiều bệnh nhân. Gia đ́nh phải có người vào lo những việc họ không làm xuể mới được. Chị tớ th́ phải trông cửa hàng, tớ th́ phải học. Thế mà chị ấy vẫn đến đây được ba ngày một tuần, c̣n tớ th́ bốn. Rồi th́ bọn tớ cũng tranh thủ vào thêm lúc này lúc khác nữa. Cứ tin tớ đi, lịch bọn tớ kín mít hết cả!"

"Cậu bận như thế mà sao vẫn đi chơi được với tớ?"

"V́ tớ thích đi chơi với cậu," Midori nói, tay nghịch cái cốc nhựa.

"Cậu ra ngoài đi dạo lấy một hai tiếng đi," tôi nói.

"Tớ sẽ trông ông cụ cho cậu."

"Tại sao?"

"Cậu cần ra khỏi bệnh viện và thư giăn một ḿnh – đừng nói ǵ với ai cả, để đầu óc sảng khoái ra thôi."

Midori nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Hừmm, có lẽ cậu nói phải. Nhưng cậu có biết làm không? Chăm bố tớ ấy?"

"Tớ đă quan sát rồi. Tớ đă hiểu kha khá công việc ấy. Kiểm tra van truyền này, cho cụ uống nước này, lau mồ hôi này, và để cho cụ khạc đờm ra nữa. Cái bô th́ ở dưới gầm giường, và nếu cụ đói th́ tớ sẽ cho cụ ăn nốt suất cơm trưa. C̣n có cái ǵ tớ không biết th́ tớ sẽ hỏi hộ lí."

"Tớ nghĩ thế là được rồi," Midori nói với một nụ cười "C̣n có một thứ nữa thôi. Ông cụ bắt đầu lẩn thẩn rồi, nên thỉnh thoảng sẽ nói linh tinh những thứ không ai hiểu được. Cậu đừng phiền nếu cụ làm vậy."

"Tớ không sao mà," tôi nói.

3.
Trở lại pḥng, Midori bảo bố rằng cô phải lo mấy việc và rằng tôi sẽ trông cụ trong lúc cô đi vắng. Ông cụ có vẻ chẳng có ǵ để nói về việc này. Cũng có thể nó chẳng có nghĩa ǵ với ông. Ông chỉ nằm ngửa ở đó, mắt dán lên trần nhà. Nếu thỉnh thoảng mắt ông không chớp th́ người ta có thể nghĩ là ông đă chết. Mắt ông đỏ ngầu như thể vừa uống rượu say, và mỗi lần ông hít một hơi dài th́ hai cánh mũi lại nở ra một chút. Ngoài ra th́ ông không động cựa tí ǵ hết, và cũng chẳng cố sức đáp lại Midori lời nào. Tôi không thể đoán biết ông đang nghĩ ǵ hoặc cảm thấy ǵ trong những tầng sâu thẳm của cơi thức.

Sau khi Midori đă đi, tôi tưởng ḿnh có thể thử chuyện tṛ với bố cô, nhưng tôi không biết nói ǵ và nói như thế nào, nên đành giữ im lặng. Chẳng mấy chốc, ông cụ nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh đầu giường và theo dơi những động đậy thi thoảng cửa cánh mũi ông, hy vọng miên man rằng ông sẽ không chết lúc bấy giờ. Sẽ lạ lùng biết bao, tôi nghĩ bụng, nếu người đàn ông này thở hơi cuối cùng khi có tôi bên cạnh. Dù sao th́ tôi cũng mới gặp ông lần đầu tiên trong đời và cái duy nhất đem chúng tôi lại với nhau là Midori, một cô gái tôi t́nh cờ gặp gỡ trong lớp Lịch sử sân khấu.

Nhưng ông cụ không chết, chỉ ngủ yên ở đó. Ghé sát tai vào mặt cụ, tôi có thể nghe tiếng thở yếu ớt của cụ.

Tôi không căng thẳng nữa và quay sang hỏi chuyện bà vợ ông giường bên cạnh. Bà ta chỉ nói về Midori, cho rằng tôi là bạn trai của cô.

"Cô ấy là một cô gái thực sự tuyệt vời," bà nói. "Cô ấy chăm sóc bố rất chu đáo; cô ấy tốt bụng, dịu dàng, nhạy cảm và chắc chắn, và cô ấy lại xinh đẹp nữa. Cậu hăy đối xử với cô ấy cho đúng đắn. Đừng bao giờ để mất cô ấy. Cậu không thể t́m thấy ai như cô ấy nữa đâu."

"Cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy," tôi nói, không muốn đi sâu hơn.

"Tôi có một con trai và một con gái ở nhà. Thằng con trai mười bảy, con gái hai mốt, thế mà không đứa nào nghĩ đến chuyện đến bệnh viện thăm bố bao giờ. Hễ tan học là chúng nó tếch đi lướt ván hoặc bồ bịch hoặc ǵ ǵ đó ai biết được. Chán thế đấy. Chúng chỉ biết moi tiền mẹ rồi biến."

Một giờ rưỡi th́ bà ta ra ngoài đi mua sắm vài thứ. Cả hai người đàn ông đều ngủ say. Nắng chiều d́u dịu tràn ngập gian pḥng, và tôi cảm thấy như ḿnh có thể bập bềnh trôi đi bất ḱ lúc nào khi ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đẩu ấy. Những bông cúc vàng và trắng trong chiếc b́nh trên bàn cạnh cửa sổ nhắc nhở rằng trời đă sang thu. Trong không khí có mùi thơm của món cá luộc c̣n lại từ bữa trưa. Đám hộ lí vẫn lóc cóc lên xuống ngoài hành lang, nói chuyện với nhau bằng những giọng khúc triết dễ nghe. Thỉnh thoảng họ lại ngó vào pḥng rồi nở với tôi một nụ cười khi thấy cả hai bệnh nhân đều đang ngủ. Tôi ước có cái ǵ để đọc, nhưng trong pḥng không có sách báo tạp chí ǵ, chỉ có mỗi một tờ lịch treo trên tường.

Tôi nghĩ đến Naoko. Tôi tưởng đến lúc nàng trần trụi, chỉ có dải buộc tóc trên đầu. Tôi nhớ đến đường cong chỗ thắt lưng nàng và bóng tối chỗ lông mu nàng. Tại sao nàng lại phô bày cho tôi xem như thế? Nàng mộng du chăng? Hay đó chỉ là ảo mộng của tôi? Thời gian cứ trôi đi và cái thế giới nhỏ bé ấy lại lùi xa dần ra, và tôi càng không chắc chuyện đêm ấy có thực diễn ra hay không. Nếu tôi tự nhủ nó là thực th́ tôi tin là nó có thực. Nếu tôi tự nhủ đó chỉ ảo mộng, nó lại có vẻ là ảo mộng thật. Nó quá rơ và quá chi tiết để có thể ảo mộng, mà lại quá hoàn chỉnh và đẹp đẽ để có thể là thực: Tấm thân của Naoko và ánh trăng ấy.

Bố Midori bỗng nhiên thức dậy và bắt đầu ho, khiến giấc mộng ngày của tôi chấm dứt. Tôi giúp ông khạc đờm vào một miếng giấy lau mặt, và lấy khăn lau trán cho ông.

"Ông có muốn uống nước không ạ?" Tôi hỏi, và được đáp lại bằng một cái gật đầu chừng bốn mi-li-mét.

Tôi giữ cái chai nước thuỷ tinh nhỏ để ông có thể nhấp từng tí một, cặp môi khô run run, cổ họng lẩy bẩy. Ông uống hết sạch chỗ nước âm ấm trong chai.

"Ông uống thêm tí nữa không ạ?" Tôi hỏi. Ông có vẻ muốn nói, nên tôi ghé tai lại gần hơn.

"Đủ rồi," giọng ông nhỏ và khô, c̣n nhỏ và khô hơn trước."

"Ông ăn chút ǵ nhé? Chắc ông đói rồi." Ông đáp bằng một thoáng gật đầu. Như Midori đă làm, tôi xoay cái cần dựng đầu giường lên rồi bón cho ông từng th́a rau nghiền và cá luộc thay đổi nhau. Rất lâu mới cho ông ăn hết được độ nửa phần thức ăn, và đến đó th́ ông hơi lắc đầu ra hiệu thôi không ăn nữa. Động tác của ông gần như không nh́n thấy được, rơ ràng cử động mạnh vẫn c̣n làm ông đau.

"C̣n hoa quả th́ sao ạ?" Tôi hỏi ông.

"Thôi", ông nói.

Tôi lau hai bên mép cho ông bằng khăn và hạ đầu giường xuống như cũ rồi dọn chỗ bát đĩa ra ngoài hành lang.

"Có ngon không ông?" tôi hỏi.

"Kinh lắm", ông đáp.

"Vâng," tôi mỉm cười với ông. "Trông cũng chán thật."

Bố Midori có vẻ không biết nên mở mắt ra thêm hay nhắm lại khi ông nằm đó và nh́n tôi chằm chằm. Không biết ông có biết tôi là ai không. Ông có vẻ thoải mái với tôi một ḿnh thế này hơn lúc có Midori. Có thể ông tưởng tôi là ai đó. Hoặc giả đấy là tôi thích nghĩ vậy.

"Ngoài kia trời đẹp lắm ạ," tôi nói, ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đẩu. "Mùa thu rồi, Chủ nhật, thời tiết tuyệt vời, đi đâu cũng thấy đông người ông ạ. Những hôm như hôm nay th́ cứ nghỉ ngơi ở trong nhà thế này là tốt nhất. Ra đám đông mệt người lắm. Mà không khí cũng không tốt. Chủ nhật cháu chủ yếu chỉ giặt giũ thôi sáng th́ đi giặt, mang lên nóc nhà học xá phơi, chiều th́ lại cất hết xuống trước khi trời tối, rồi là chúng thật kĩ. Cháu chẳng ngại là quần áo tí nào. Là cho mọi thứ nhàu nhĩ phẳng ra cho ta một cảm giác thoả măn đặc biệt. Và cháu làm việc đó khá giỏi. Tất nhiên lúc đầu th́ lung tung lắm. Cháu c̣n làm quần áo bị nhầu thêm nữa. Nhưng sau một tháng th́ cháu biết phải làm ǵ. Cho nên Chủ nhật là ngày cháu giặt giũ và là quần áo. Hôm nay th́ cháu không làm được, tất nhiên rồi. Chán thật: mất một ngày giặt là lí tưởng. "Nhưng không sao ông ạ. Mai cháu sẽ dậy sớm và làm bù những việc ấy. Ông đừng lo. Cháu cũng chẳng có việc ǵ khác vào Chủ nhật.

"Sáng mai, sau khi đă giặt và phơi quần áo, cháu sẽ đến lớp lúc mười giờ. Đấy là lớp cháu cùng học với Midori: Lịch sử sân khấu. Cháu đang học về Euripides. Ông có biết Euripides không ạ? Đó là một người Hy Lạp cổ đại, một trong "Tam Hùng" của bi kịch Hy Lạp, cùng với Aeschylus và Sophocles. H́nh như ông ta chết v́ bị một con chó cắn ở Macedonia, nhưng không phải ai cũng tin chuyện đó. Đại khái đó là Euripides. Cháu thích Sophoaes hơn, nhưng chắc đó chỉ là vấn đề thị hiếu thôi. Thực sự là cháu không biết ông nào hay hơn ông nào.

"Điều làm cho kịch của ông ta được mọi người chú ư là cái cách ông ấy làm rối tinh sự việc lên và khiến cho các nhân vật bị mắc kẹt trong hoàn canh. Ông có nghe thủng không ạ?" Rất nhiều nhân vật khác nhau xuất hiện, và tất cả đều có hoàn cảnh riêng, lí do riêng và lí lẽ riêng, và người nào cũng đang theo đuổi lí tưởng công bằng hoặc hạnh phúc của ḿnh. Kết quả là chẳng ai làm được ǵ hết. Rơ ràng rồi. Cháu muốn nói là về cơ bản th́ không thể nào có chuyện công lí của ai cũng thắng thế hoặc hạnh phúc của ai cũng thắng thế, và thế là xảy ra hỗn loạn. Rồi th́ ông có biết chuyện ǵ xảy ra sau đó không?" Rất đơn giản - một vị thần xuất hiện vào cuối vở kịch và bắt đầu điều khiển xe cộ trên đường. "Anh này đi ra kia, c̣n chị này đi ra đây, và cậu th́ về với cô ấy, c̣n cô này th́ hăy ngồi yên ở đấy đă". Như vậy đấy. Kiểu như một người đến để giải quyết mọi chuyện, và cuối cùng th́ hoàn hảo đâu vào đấy cả. Họ gọi thế là thủ pháp "deus ex machina"[4]. Trong kịch của Euripides hầu như lúc nào cũng dùng thủ pháp, và chính v́ thế mà giới phê b́nh có những ư kiến khác hẳn nhau về ông ta.

"Nhưng thử nghĩ mà xem, giá có được một cái "deus ex machina" ở ngoài đời thực th́ ra sao?" Mọi chuyện sẽ dễ dàng biết mấy! Nếu ta thấy bế tắc và mắc kẹt, một vị thần nào đó sẽ từ trên kia lượn xuống và giải quyết mọi vấn đề cho ta. C̣n ǵ dễ hơn thế nữa. Đấy, đại khái Lịch sử sân khấu là như vậy ông ạ. Những cái bọn cháu học ở đại học đại loại cũng như vậy cả."

Bố Midori không nói ǵ, nhưng ông hướng cặp mắt trống rỗng về phía tôi trong suốt lúc tôi nói. Tất nhiên tôi không thể đoán từ đó xem ông có hiểu tí ǵ những điều tôi nói.

"V́ Hoà b́nh," tôi nói.

Sau câu chuyện dông dài ấy, tôi thấy đói cồn cào.

Tôi đă hầu như không ăn sáng và đă chỉ ăn nửa suất cơm trưa. Bây giờ th́ tôi hối hận đă không ăn nhiều hơn, nhưng hối cũng chẳng được ǵ. Tôi ngó vào tủ xem có ǵ ăn được không, nhưng chỉ thấy một hộp rong biển, vài viên thuốc ho Vicks và x́-dầu. Cái túi giấy vẫn ở đó với mấy củ dưa chuột và quả bưởi.

"Cháu ăn một ít dưa chuột có được không ạ?" tôi nói với bố Midori. Ông cụ không đáp. Tôi rửa ba củ dưa chuột trong bồn nước và rót một ít x́-dầu ra một cái đĩa. Rồi tôi cuốn ít rong biển quanh một củ dưa chuột, chấm nó vào x́-dầu và nhồm nhoàm ăn.

"Ừ ừ, ngon tuyệt!" tôi nói với bố Midori. "Tươi, đơn giản, sực nức mùi đời. Dưa ngon thật ông ạ. Có lí hơn quả kiwi nhiều."

Tôi ăn nhẵn một củ và đánh tiếp củ nữa. Tiếng tôi nhai rau ráu vang khắp cả gian pḥng. Ăn xong củ thứ hai tôi mới chịu nghỉ nhai. Tôi ra đun ít nước sôi chỗ cái bếp gas ngoài hành lang để pha trà.

"Ông có muốn uống ǵ không ạ? Nước nhé? Hay là nước quả?" Tôi hỏi bố Midori.

"Dưa chuột", ông nói.

"Tuyệt!" Tôi mỉm cười. "Với rong biển chứ ạ?" Ông hơi gật đầu.

Tôi lại quay đầu giường lên. Rồi tôi cắt một miếng dưa chuột vừa miệng, cuốn một rẻo rong biển lên nó, cắm một cái tăm, chấm vào x́-dầu, rồi đưa lên miệng bệnh nhân đang chờ. Vẻ mặt hoàn toàn không đổi, bố Midori nhai miếng dưa từng nhát một và cuối cùng nuốt được nó.

"Sao ạ?" Ngon chứ ạ?"

"Ngon", ông nói.

"Ăn thấy ngon là tốt lắm đấy," tôi nói. "Chứng tỏ là ḿnh vẫn c̣n sống đấy."

Cuối cùng ông cụ ăn hết cả một củ dưa chuột. Ăn xong, ông muốn uống nước, và tôi lại cho ông uống từ cái chai ấy. Mấy phút sau, ông nói ông cần đi đái, thế là tôi lấy cái bô nước giải ở dưới gầm giường ra và hứng cho ông đi. Sau đó tôi đổ bô vào chuồng xí và rửa nó sạch sẽ. Rồi tôi trở lại pḥng bệnh và uống nốt chỗ trà.

"Ông thấy trong người thế nào?" tôi hỏi.

“Đầu tôi," ông nói.

"Đau hả ông?"

"Một chút" ông nói và nhăn mặt một tí.

"Không sao đâu ông ạ, ông vừa mổ xong mà. Tất nhiên là cháu không biết được, cháu chưa bị mổ bao giờ."

"Vé" ông nói.

"Vé hả ông?" Vé ǵ ạ?"

"Midori", ông nói. "Vé."

Không thể hiểu ông định nói ǵ, tôi chỉ biết im lặng.

Ông cũng nằm yên một lúc. Rồi ông có vẻ như đang muốn nói "Làm ơn". Ông mở to mắt và nh́n tôi rất chăm chú. Tôi đoán ông đang cố nói với tôi điều ǵ đó mà chịu không thể tưởng tượng ra được. "Ueno" ông nói. "Midori"

"Ga Ueno ấy ạ?"

Ông hơi gật đầu. Tôi cố tóm lại những cái ông đang cố nói ra: "Vé, Midori, làm ơn, ga Ueno," nhưng vẫn không hiểu ư nghĩa của chúng là ǵ. Tôi đồ chừng đầu óc ông c̣n lẫn lộn, nhưng so với trước th́ mắt ông bây giờ trông tinh khủng khiếp ông giơ cánh tay không bị tiêm truyền lên và với về phía tôi. Chắc ông phải cố sức lắm, bàn tay ông run lẩy bẩy trong không trung. Tôi đứng lên và nắm lấy bàn tay nhăn nheo yếu ớt ấy. Ông đáp lại bằng một cái nắm tay mà chắc ông đă phải dồn hết sức b́nh sinh và lại nói "Làm ơn."

"Ông đừng lo," tôi nói. "Cháu sẽ thu xếp cái vé, và cả Midori nữa."

Ông để bàn tay rơi phịch xuống giường rồi nhắm mắt. Sau đó, ông trút một hơi thở nghe như một tiếng kêu to rồi bặt đi vào giấc ngủ. Tôi vội kiểm tra để biết chắc là ông vẫn sống, rồi ra ngoài đun thêm nước pha trà. Trong khi nhấp nháp trà nóng, tôi bỗng thấy ḷng ḿnh vừa nảy sinh một t́nh cảm gần như yêu mến với ông già bé nhỏ đang cận kề cái chết này.

Ít phút sau th́ bà vợ ông bệnh nhân kia trở về và hỏi mọi việc có ổn cả không. Tôi nói ổn cả. Chồng bà cũng đang ngủ say với những nhịp thở sâu. Sau ba giờ th́ Midori về.

"Tớ ở ngoài công viên, nằm thượt suốt," cô nói. "Tớ theo lời cậu, không nói chuyện với ai, chỉ để đầu óc trống rỗng đi thôi."

"Cậu thấy thế nào?"

"Cám ơn, tớ thấy khá hơn nhiều. Vẫn c̣n cảm giác mệt mỏi tŕ trệ, nhưng tớ thấy người nhẹ nhơm hơn trước nhiều. Có lẽ tớ mệt lắm mà không biết."

Ông cụ c̣n đang ngủ say, chúng tôi cũng chẳng có việc ǵ, nên hai đứa mua cà-phê ở một máy bán tự động và đem vào pḥng TV ngồi uống. Tôi báo cáo t́nh h́nh lúc Midori đi vắng, rằng bố cô đă ngủ tốt, rồi thức dậy và ăn một ít đồ c̣n lại của bữa trưa, sau đó thấy tôi ăn dưa chuột và đ̣i ăn một củ, rồi ăn hết một củ và đi đái.

"Watanabe, cậu thật tuyệt vời," Midori nói. "Bọn tớ đến phát điên lên mà không thể cho ông ấy ăn được ǵ, thế mà cậu cho cụ ăn hết cả một quả dưa chuột! Không thể tin được!"

"Tớ không biết, có lẽ v́ cụ thấy tớ ăn ngon lành quá"

"Hoặc có lẽ cậu có tài làm người khác thấy thoai mái."

"Không có đâu," tôi cười. "Sẽ có nhiều người nói với cậu ngược lại về tớ đấy."

"Cậu thấy bố tớ thế nào?"

"Tớ thích ông ấy. Chẳng phải v́ người cháu nói ǵ nhiều với nhau. Nhưng, tớ không biết nữa, ông cụ có vẻ hay lắm."

"Cụ cứ im thin thít phải không?"

"Cậu phải thấy ông ấy tuần trước cơ. Khủng khiếp". Midori lắc đầu. "Như hoàn toàn mất trí và phát cuồng lên. Ném cả một cái cốc vào tớ và gào lên nhưng câu ghê gớm như "Sao mày không chết đi hả con ngu xuẩn kia!" Cái bệnh này nó làm người ta ra như vậy. Họ không biết tại sao, nhưng đùng một cái nó có thể làm người ta thành xấu xa đểu cáng. Mẹ tớ cũng thế! Cậu có biết bà ấy nói ǵ với tớ không? "Mày không phải con tao! Tao căm thù cái bụng dạ mày!" Cả thế giới đen ng̣m mất một giây khi bà ấy nói thế với tớ. Nhưng những chuyện như thế là một đặc điểm của căn bệnh đặc biệt này. Một chỗ nào đó trên năo bộ bị chèn ép và khiến người ta mở mồm nói đủ mọi thứ xấu xa. Biết là bệnh thật, nhưng vẫn thấy đau. Biết làm sao được! Như tớ đây này, hầu hạ họ đến ḷi cả xương ra mà vẫn phải nghe họ mắng chửi thậm tệ đủ thứ."

"Tớ hiểu," tôi nói. Rồi chợt nhớ những từ ḱ lạ mà bố Midori đă lẩm nhẩm với tôi.

"Vé" Ga Ueno"

"Midori nói. "Là cái ǵ thế nhỉ?"

"Và cụ c̣n nói Làm ơn, và "Midori."

"Làm ơn chăm sóc Midori ư?" "Hoặc cụ muốn cậu đến ga Ueno mua vé chăng?" "Thứ tự bốn từ ấy loạn x́ ngậu cả, ai mà biết cụ muốn nói ǵ? Ga Ueno có ư nghĩa ǵ đặc biệt với cậu không?"

"Hừmm, Ga Ueno." Midori nghĩ ngợi một lúc. "Tớ chỉ có thể nghĩ đến hai lần tớ bỏ nhà đi, lần lên tám và lần lên mười. Lần nào tớ cũng đi tàu từ Ueno đi Fukushima. Mua vé bằng tiền tớ lấy ở quầy thu ngân. Có người ở nhà làm tớ rất tức, và tớ bỏ đi để trả thù. Tớ có bà bác ở Fukushima, tớ cũng thích bà ấy, và thế là tớ t́m đến nhà bà. Bố tớ là người đă đi t́m và đưa tớ về. Đi đến tận Fukushima để t́m tớ - hàng trăm dặm chứ ít đâu! Hai bố con ăn cơm hộp trên chuyến tàu về Ueno. Bố tớ kể đủ thứ chuyện trong lúc đi đường, từng mẩu ngắn một và rất rời rạc. Ví dụ chuyện động đất lớn hồi 1923, chuyện hồi chiến tranh, hoặc hồi tớ mới đẻ, những chuyện mà rất ít khi ông ấy nói đến. Nghĩ cũng lạ, đó là những lần bố và tớ nói chuyện tử tế được với nhau, chỉ có hai bố con. Này, cậu có tin được không? - bố tớ ở ngay giữa Tokyo khi xảy ra một trong những trận động đất lớn nhất trong lịch sử mà ông ấy không biết ǵ cả!"

"Làm ǵ có chuyện ấy?"

"Thật mà! Ông ấy đang đạp xe qua khu Koishikawa, đèo một cái xe đẩy ở đằng sau, và ông ấy không cảm thấy ǵ hết. Khi về đến nhà, tất cả ngói trên mái nhà trong khu phố đều đă rơi đầy đường và mọi người trong nhà đang ôm cột run lẩy bẩy hết cả. Thế mà ông ấy vẫn không hiểu chuyện ǵ đă xảy ra. Theo lời bố tớ th́ ông ấy c̣n hỏi "ở đây có chuyện quái ǵ thế này" Đó là "hồi ức âu yếm của bố tớ về trận động đất Kanto vĩ đại!" Midori cười. "Tất cả những câu chuyện ngày xưa của ông ấy đều như thế cả. Không có một tí kịch tính nào. Tất cả chúng đều có vẻ lệch trọng tâm. Tớ không biết, khi ông ấy kể những chuyện ấy, người nghe có cảm giác như nước Nhật trong năm mươi hoặc sáu mươi năm vừa qua đă chẳng có chuyện quái ǵ quan trọng. Vụ nổi dậy của các sĩ quan trẻ năm 1936, cuộc Chiến tranh Thái B́nh Dương, tất cả đều chỉ là kiểu "ồ phải rồi, đúng thế đấy, có lẽ có chuyện đại loại thế đă xảy ra thật". Buồn cười thế đấy!"

"Bây giờ quay lại chuyện hai bố con trên tàu hoả nhé, ông ấy cứ kể từng mẩu rời rạc những chuyện như thế trong lúc đi từ Fukushima về Ueno. Cuối cùng th́ bao giờ ông ấy cũng bảo, "Con đă thấy chưa, Midori, con đi đâu th́ cũng thế thôi à". C̣n bé tí thế mà tớ cũng đă có ấn tượng về những chuyện như vậy rồi."

"Đó là "hồi ức âu yếm của cậu về Ga Ueno đấy à?" tôi hỏi.

"Ờ" Midori nói. Watanabe, cậu đă bao giờ bỏ nhà đi chưa?"

"Chưa bao giờ."

"Tại sao?" "Thiếu trí tưởng tượng. Tớ chưa bao giờ có ư định bỏ nhà."

"Cậu lạ thật!" Midori nói, nghếch đầu lên như thể ngạc nhiên thật sự.

"Tớ cũng không biết nữa," tôi nói.

"Thôi được rồi, mà này, tớ nghĩ bố tớ định nói ông ấy muốn cậu chăm sóc tớ th́ phải."

"Thật ư?"

"Thật chứ! Tớ hiểu những chuyện như vậy. Trực cảm mà. Vậy nói tớ nghe, cậu đă trả lời ông ấy thế nào?"

"À tớ không hiểu ông cụ nói ǵ, nên chỉ bảo ôkê, đừng lo, tớ sẽ thu xếp ổn thoả cả cậu lẫn cái vé."

"Cậu hứa với bố tớ thế à?" Cậu bảo cậu sẽ chăm sóc tớ thật à?" Cô nh́n thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt nghiêm chỉnh chết người.

"Không phải thế," tôi vội chữa. "Thực là tớ không hiểu ông cụ nói ǵ, nên…"

"Đừng lo, tớ chỉ đùa thôi mà," cô nói và mỉm cười. "Tớ thích cái tính ấy của cậu."

Midori và tôi uống nốt chỗ cà-phê rồi trở lại pḥng bệnh. Bố cô vẫn ngủ say. Nếu ghé sát lại, có thể nghe tiếng ông thở đều. Càng về chiều, ánh sáng ngoài cửa sổ càng đượm vẻ thu nhẹ nhàng dịu ngọt. Một bày chim đậu trên dây điện ở ngoài đó một lúc rồi lại bay đi.

Midori và tôi ngồi trong góc pḥng ŕ rầm tṛ chuyện. Cô bói tay cho tôi và tiên đoán tôi sẽ sống đến một trăm linh năm tuổi, lấy vợ ba lần, và chết v́ tai nạn xe cộ.

"Không đến nỗi tệ," tôi nói.

Khi ông bố tỉnh giấc vào lúc sau bốn giờ, Midori đến ngồi cạnh gối ông, lau trán cho ông, cho ông uống nước và hỏi ông c̣n đau đầu nữa không. Một cô hộ lí đến cặp nhiệt độ cho ông, ghi lại số lần ông đi giải, kiểm tra thiết bị tiêm truyền. Tôi sang pḥng TV và xem một ít chương tŕnh bóng đá. Năm giờ th́ tôi bảo Midori là tôi phải đi. Tôi phân bua với ông cụ rằng ḿnh phải đi làm.

"Cháu bán đĩa hát ở Shinjuku từ sáu đến mười rưỡi."

Ông đưa mắt nh́n tôi và hơi gật đầu.

"Watanabe này, tớ không biết phải nói thế nào, nhưng tớ thực ḷng cám ơn cậu về ngày hôm nay,"

Midori nói khi chia tay với tôi dưới sảnh tiếp tân.

"Tớ chẳng làm ǵ được mấy," tôi nói.

"Nhưng nếu tớ có thể giúp cậu th́ tuần sau tớ lại đến. Tớ muốn gặp lại ông cụ."

"Thật ư?"

"Th́ ở học xá tớ cũng có làm ǵ đâu, mà đến đây th́ lại c̣n được ăn dưa chuột."

Midori khoanh tay và giậm giậm gót chân xuống sàn nhà trải vải nhựa.

"Tớ thích đi uống rượu nữa với cậu," cô nói, hơi nghếch đầu.

"Thế c̣n phim con heo th́ sao?"

"Ḿnh sẽ xem phim trước rồi mới đi uống rượu. Và ḿnh sẽ nói đủ mọi chuyện kinh tởm thông thường."

"Tớ không phải là người nói những chuyện kinh tởm," tôi phản đối. "Mà là cậu."

"Thôi được rồi, ḿnh sẽ nói những chuyện như thế và đều máu lên rồi rủ nhau lên giường."

"Rồi cậu có biết chuyện ǵ sau đó không," tôi nói với một tiếng thở dài.

"Tớ sẽ định làm chuyện ấy nhưng cậu nhất định không cho. Đúng không nào?" Cô cười qua giọng mũi.

"Nhưng không sao," tôi nói, "đến đón tớ sáng Chủ nhật tới nhé. Ḿnh sẽ cùng đến đây."

"Tớ sẽ mặc váy dài hơn một tí nhé?"

"Nhất định phải thế đấy," tôi nói.
 

4.
Nhưng tôi không đến bệnh viện Chủ nhật sau đó. Bố Midori mất vào sáng thứ Sáu. Cô gọi cho tôi lúc sáu rưỡi sáng để báo tin ấy.

Tiếng chuông cửa báo cho tôi biết có người gọi cho tôi và tôi chạy ù xuống sảnh đợi, chỉ kịp khoác một cái áo len ra ngoài bộ quần áo ngủ. Trời đang mưa âm thầm và rất lạnh.

"Bố tớ vừa đi được mấy phút," Midori nói với một giọng rất lặng lẽ và khẽ khàng.

Tôi hỏi tôi có thể giúp ǵ được không.

"Cám ơn," cô nói. "Thực chẳng có việc ǵ đâu. Bọn ḿnh đă qucn việc tang ma rồi. Tớ chỉ muốn báo tin để cậu biết."

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài bật ra ở đầu dây bên cô.

"Đừng đến đám ma nhé, ôkê! Tớ ghét thế lắm. Tớ không muốn thấy cậu ở đó."

"Tớ hiểu rồi, tôi nói

"Cậu sẽ đưa tớ đi xem phim con heo thật chứ?"

"Tất nhiên rồi."

"Một phim thật kinh tởm chứ?"

"Tớ sẽ nghiên cứu vấn đề này thật kĩ"

"Tốt. Tớ sẽ gọi cho cậu," cô nói rồi gác máy.

o0o

Một tuần trôi qua và Midori vẫn biệt tăm. Không có cú điện thoại nào, cũng không thấy bóng dáng cô ở giảng đường. Lần nào trở về học xá tôi cũng mong có tin cô, mà chẳng có ǵ. Một đêm, tôi đă định giữ lời hứa sẽ nghĩ đến cô trong lúc thủ dâm, nhưng không ăn thua. Tôi cố chuyển sang nghĩ đến Naoko, nhưng ngay cả h́nh ảnh của Naoko cũng chẳng giúp ǵ được tôi lần ấy. Tôi cảm thấy nực cười và đành bỏ cuộc. Tôi nốc một ngụm whisky, đánh răng, rồi đi ngủ.

Sáng Chủ nhật tôi viết thư cho Naoko. Một chuyện tôi kể cho nàng nghe là chuyện ông bố của Midori. Ḿnh đến bệnh viện thăm bố của một cô gái học cùng một lớp và ăn mấy quả dưa chuột trong pḥng ông ấy. Lúc nghe tiếng ḿnh nhai dưa, ông cụ cũng muốn ăn, và ăn quả dưa của ông ấy cũng rau ráu như thế. Nhưng năm ngày sau th́ ông ấy chết. Ḿnh vẫn nhớ như in cái tiếng rau ráu nho nhỏ của ông ấy lúc nhai dưa. Sau khi chết, người ta để lại những kí ức nho nhỏ lạ lùng về họ như thế đấy. Rồi tôi viết tiếp:

Ḿnh nghĩ đến cậu và Reiko và nhà nuôi chim trong lúc vừa tỉnh dậy trên giường vào buổi sáng. Ḿnh nghĩ đến con công, bầy bồ câu, lũ vẹt và mấy con gà tây - và cả bầy thỏ nữa. Ḿnh nhớ những cái áo mưa vàng mà cậu và Reiko mặc có mũ chùm đầu buổi sáng trời mưa ấy. Thật dễ chịu khi nghĩ đến cậu lúc nằm ấm áp trên giường. Ḿnh cảm thấy như cậu đang cuộn tṛn bên cạnh và ngủ rất say. Và ḿnh nghĩ giá được thế th́ hay biết mấy.

Có đôi khi ḿnh nhớ cậu kinh khủng, nhưng nói chung ḿnh vẫn tiếp tục sống với tất cả sức lực có được của ḿnh. Cũng như sáng nào cậu cũng chăm bầy chim và làm ruộng, sáng nào ḿnh cũng lên bộ dây cót của ḿnh. Hễ dậy một cái là ḿnh vặn nó đủ ba mươi sáu ṿng, nào đánh răng, cạo mặt, ăn sáng, thay quần áo, rồi ra khỏi khu học xá để đến trường. Ḿnh tự nhủ, "Ôkê, hăy cứ làm cho ngày hôm nay thành một ngày tốt lành nữa đă nào." Trước đây ḿnh không để ư, nhưng mọi người bảo với ḿnh là dạn này ḿnh rất hay nói một ḿnh. Có lẽ đó là lúc ḿnh đang lên dây cót chăng.

Không được gặp cậu thật khổ, nhưng cuộc sống của ḿnh ở Tokyo sẽ c̣n khổ sở hơn nhiều nếu không có cậu. Chính v́ nghĩ đến cậu mỗi sáng trên giường mà ḿnh mới có thể lên dây cót cho ḿnh và tự nhủ hăy sống thêm một ngày tốt lành nữa. Ḿnh biết rằng ḿnh phải cố gắng hết sức ở đây, cũng như cậu đang cố gắng ở nơi ấy.

Hôm nay Chủ nhật, và là ngày ḿnh không lên dây cót. Ḿnh vừa giặt giũ xong, và bây giở th́ đang ngồi trong pḥng viết thư cho cậu. Viết xong ḿnh sẽ dán tem và đi bỏ nó vào thùng thư, và sẽ chẳng có ǵ phải làm nữa cho đến lúc mặt trời lặn xuống. Ḿnh không học bài vào Chủ nhật. Trong tuần ḿnh đă học trong thư viện giữa những giờ lên lớp đủ rồi và đến Chủ nhật th́ chẳng c̣n ǵ phải làm nữa. Chiều Chủ nhật thật im ắng, yên b́nh, và với ḿnh th́ cũng thật cô liêu. Ḿnh đọc sách hoặc nghe nhạc. Đôi khi ḿnh nhớ lại những con đường khác nhau mà bọn ḿnh thường lang thang trong những ngày Chủ nhật ở khắp chốn Tokyo. Ḿnh có thể nhớ lại tương đối ro cả những bộ quần áo cậu đă mặc trong những chuyến đi ấy. Chiều Chủ nhật là lúc ḿnh nhớ lại đủ thứ chuyện.

Cho ḿnh gửi lời thăm Reiko. Ḿnh thực sự nhớ tiếng ghi-ta của chị ấy vào ban đêm.


Viết xong lá thư, tôi đi bộ mấy đoạn phố đến một thùng thư, rồi vào cửa hàng bánh gần đó mua một chiếc bánh kẹp trứng và một hộp coca ăn thay bữa trưa trong lúc ngồi trên một chiếc ghế băng nh́n mấy đứa trẻ chơi bóng chày ở sân chơi bên cạnh. Mùa thu đang chín đă khiến bầu trời xanh hơn và thăm thẳm hơn. Tôi ngẩng lên và thấy hai dải khói máy bay trắng phau đang song song vạch ngang trời về phía Tây như một cặp ray tàu hoả. Một trái bóng đi chệch lăn đến chỗ tôi, và khi tôi ném nó lại cho bọn trẻ, chúng đều nhấc mũ và lễ phép nói "Cám ơn ông." Như hầu hết những trận bóng chày thiếu niên, tôi thấy bọn trẻ chạy qua chạy lại và để lỡ cơ hội rất nhiều.

Qua giờ trưa th́ tôi trở về pḥng đọc sách nhưng không thể tập trung nổi. Và tôi thấy ḿnh chỉ dán mắt lên trần nhà và nghĩ đến Midori. Không biết bố cô có thực sự xin tôi hăy chăm sóc cô sau khi ông mất hay không. Tôi không có cách nào đoán được những ư nghĩ của ông. Có thể ông đă tưởng tôi là ai đó khác. Dù sao th́ ông cũng đă ra đi vào một sáng thứ Sáu khi trời đang mưa lạnh, và bây giờ th́ không thể biết được nữa rồi. Tôi tưởng tượng khi chết ông c̣n teo tóp đi nhiều nữa, và rồi họ đă thiêu ông trong ḷ cho đến lúc chẳng c̣n ǵ nữa ngoài mấy nhúm tro. Ông đă để lại những ǵ? Một hiệu sách tầm tầm trong một khu phố tầm tầm với hai cô con gái mà ít nhất là tôi biết có một cô c̣n hơn cả hơi là lạ một chút. Một cuộc đời kiểu ǵ vậy? Tôi tự hỏi. Khi nằm trên giường bệnh với cái đầu đă bị mổ toang và bộ óc mờ mịt, ông đă nghĩ ǵ khi nh́n tôi?

Nghĩ măi những ư nghĩ như thế về bố Midori khiến tôi lâm vào tâm trạng khổ sở đến nỗi chưa tối tôi đă lên nóc nhà cất hết quần áo c̣n chưa khô xuống rồi đến Shinjuku lang thang đi bộ giết thời giờ. Những đám đông ngày Chủ nhật khiến tôi thấy nhẹ nhơm được một chút. Hiệu sách Kinokuniya đông nghẹt như một đoàn tàu giờ cao điểm. Tôi mua một cuốn Ánh sáng tháng Tám của Faulkner và t́m đến một tiệm cà-phê ồn ào nhất mà tôi biết, vừa đọc cuốn sách mới mua vừa nghe nhạc Ornette Coleman và Bud Powell và uống cà-phê nóng đặc quánh với mùi vị chẳng ra ǵ. Đến năm rưỡi th́ tôi gập sách lại, ra ngoài ăn một bữa tối nhẹ. C̣n bao nhiêu Chủ nhật, bao nhiêu trăm Chủ nhật nữa như thế này ở trước mặt tôi? "Im ắng, yên b́nh, và cô liêu," tôi nói to lên với chính ḿnh. Tôi không lên dây cót vào những ngày Chủ nhật.

Chương 8

1.

Giữa tuần lễ ấy th́ tôi tự làm ḿnh bị cứa đứt giữa ḷng bàn tay v́ một miếng kính vỡ. Tôi đă không để ư có một tấm kính vỡ trên giá đĩa hát. Tôi không thể tin sao ḿnh lại có thể chảy nhiều máu đến thế, đỏ ối cả sàn nhà dưới chân. Ông chủ tiệm lấy mấy cái khăn bông buộc chặt quanh vết thương. Rồi ông gọi điện đến dịch vụ cứu thương. B́nh thường th́ ông ta là một gă vô tích sự, thế mà lúc ấy ông ta hành động rất hiệu quả. Cũng may là bệnh viện ở gần đó, nhưng khi tôi đến được nơi th́ khăn buộc đă sũng hết cả và máu cứ thế rỏ cả xuống lối đi. Mọi người dạt ra nhường đường cho tôi. Có vẻ họ tưởng tôi bị thương v́ đánh nhau. Tôi không thấy ǵ gọi là đau, nhưng máu th́ không cầm lại được.

Ông bác sĩ vẫn tỉnh bơ khi tháo khăn buộc sũng máu ra, dùng garô thắt chặt cố tay tôi để cầm máu, khử trùng vết thương rồi khâu lại, và dặn tôi hôm sau lại đến.

Về đến tiệm th́ ông chủ bảo tôi về nhà nghỉ, ông ấy sẽ vẫn chấm đủ ngày công. Tôi lấy xe buưt về học xá và đến thẳng pḥng của Nagasawa. Vẫn c̣n căng thẳng v́ vết thương, tôi rất muốn có ai để nói chuyện, và cũng lâu rồi tôi chưa gặp Nagasawa.

Tôi thấy hắn trong pḥng, đang uống một hộp bia và xem chương tŕnh dạy tiếng Tây Ban Nha trên TV.

"Chuyện quái ǵ xảy ra với cậu thế?" Hắn hỏi khi thấy chỗ băng bó của tôi. Tôi bảo bị đứt tay nhưng không có ǵ nghiêm trọng cả. Hắn mời tôi bia nhưng tôi bảo thôi cảm ơn.

"Đợi tớ tí! Một phút nữa là xong thôi," Nagasawa nói, và tiếp tục tập phát âm tiếng Tây Ban Nha. Tôi đun ít nước và pha cho ḿnh một cốc trà gói. Một bà Tây Ban Nha đang đọc to những câu mẫu: "Tôi chưa bao giờ thấy mưa khung khiếp thế?" "Nhiều cây cầu đă bị cuốn trôi ở Barcelona." Nagasawa đọc to theo. "Câu với chả cú!" Hắn nói. "Họ chỉ biết nhồi cho ḿnh những đồ cứt này."

Khi chương tŕnh đă hết, hắn tắt TV và lấy một hộp bia nữa ở trong cái tủ lạnh nhỏ của hắn.

"Thật là tớ không làm phiền cậu chứ?" Tôi hỏi.

"Làm ǵ có chuyện ấy. Tớ đang buồn đến phát điên. Cậu nhất định không uống bia à?"

"Ừ, tớ không uống đâu," tôi nói.

"À này, hôm trước họ đă niêm yết kết quả thi rồi đấy. Tớ đỗ rồi!"

"Cuộc thi vào Bộ Ngoại giao ấy à?"

"Đúng thế. Chính thức nó gọi là "Thi tuyển Cán bộ Công vụ Hạng Nhất ngành Ngoại Giao". Thật nực cười!"

"Xin chúc mừng?" Tôi nói và đưa bàn tay trái ra bắt tay hắn.

"Cám ơn!"

"Tất nhiên tớ chẳng ngạc nhiên khi thấy cậu đỗ đâu"

"Ô tớ cũng vậy," Nagasawa cười. "Nhưng chính thức rồi vẫn thấy khoái."

"Cậu sẽ ra hải ngoại ngay khi vào chương tŕnh chứ?"

"Chưa đâu, trước hết họ bắt qua một năm huấn luyện đă. Rồi mới cử ra nước ngoài một thời gian."

Tôi nhấp nháp nước trà, trong khi hắn uống bia với vẻ thoả măn ra mặt.

"Tớ sẽ cho cậu cái tủ lạnh này nếu cậu thích lúc tớ đi khỏi đây," Nagasawa nói. "Cậu thích nó chứ, phải không nào" Để bia th́ tuyệt vời đấy."

"Ờ, tớ thích đấy, nhưng cậu không cần đến nó à? Cậu cũng phải sống trong một căn hộ hay ǵ chứ?"

"Đừng có ngốc thế! Khi thoát khỏi nơi này, tớ sẽ mua cho ḿnh một cái tủ lạnh bự. Tớ sẽ sống đời sang trọng đấy! Bốn năm ở cái chuồng chồ này là quá đủ rồi. Tớ sẽ không c̣n muốn nh́n thấy bất ḱ thứ ǵ tớ đă dùng ở đây nữa. Cậu thích ǵ tớ cũng cho cậu tất - TV, phích, đài…"

"Tớ sẽ lấy tất những ǵ cậu cho tớ," tôi nói. Tôi nhặt cuốn giáo khoa tiếng Tây Ban Nha trên bàn lên và nh́n nó chằm chằm. "Cậu bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha à?"

"Ờ. Biết càng nhiều ngoại ngữ càng tốt. Mà tớ có khiếu học tiếng lắm. Tớ tự học tiếng Phảp mà có thể nói là hoàn hảo ra phết. Ngôn ngữ cũng như tṛ chơi. Học được quy luật của một tṛ là biết chơi các tṛ khác ngay. Cũng như đàn bà."

"Á a…, biết suy tư đấy!" Tôi nói, hơi có giọng giễu nhại.

"Mà này, ḿnh sẽ sớm đi ăn với nhau nhé."

"Cậu muốn nói là đi ṃ gái hả?"

"Không, đi ăn tối hẳn hoi. Cậu, tớ, và Hatsumi, ở một tiệm ăn hảo hạng. Để mừng nghề mới của tớ. Ông già tớ sẽ trả tiền, nên ḿnh sẽ đến một chỗ nào đó thật đắt"

"Có lẽ chỉ nên có cậu với Hatsumi thôi."

"Không. Cả cậu nữa th́ hay hơn. Tớ sẽ thấy thoải mái hơn, và cả Hatsumi cũng vậy."

Trời đất, lại như Kizuki, Naoko với tôi nữa đây!

"Sau đó tớ sẽ qua đêm ở chỗ Hatsumi, nên cậu chuẩn bị chỉ ăn tối với bọn tớ thôi nhá."

"Ôkê, nếu cả hai các cậu đều muốn thế," tôi nói.

"Nhưng này, cậu sẽ dự định thế nào về Hatsumi? Cậu sẽ được thuyên chuyển ra hai ngoại sau khi kết thúc huấn luyện, và có thể sẽ đi vắng hàng nhiều năm liền. Cô ấy sẽ ra sao?"

"Đấy là vấn đề của cô ấy."

"Tớ không hiểu," tôi nói.

Chân gác lên bàn, Nagasawa nốc một ngụm bia rồi ngáp dài.

"Nghe này, tớ không có dự định lấy vợ. Tớ đă nói rất rơ chuyện này với Hatsumi. Nếu cô ấy muốn lấy ai đó th́ cứ việc. Tớ sẽ không can. Nếu cô ấy muốn đợi tớ, th́ cứ để cô ấy đợi. Tớ muốn nói vậy đấy."

"Tớ phải tra th́ cậu mới nói đấy chứ," tôi bảo.

"Cậu nghĩ tớ là đồ cứt, phải không?"

"Phải."

"Nghe đây, thế giới là một chốn bất công cố hữu. Tớ không bày ra luật lệ. Nó vẫn như thế từ lâu rồi. Tớ chưa hề lừa dối Hatsumi một lần nào. Cô ấy biết tớ là đồ cứt và biết cô ấy có thể bỏ tớ bất cứ lúc nào cô ấy thấy không thể chịu nổi nữa. Ngay từ đầu tớ đă nói thẳng với cô ấy như thế."

Nagasawa uống nốt chổ bia rồi châm một điếu thuốc lá.

"Trên đời này không có ǵ làm cậu sợ ư?" tôi hỏi.

"Ê, tớ không phải là một thằng hoàn toàn ngu ngốc," Nagasawa nói. "Tất nhiên là cuộc đời đôi khi có làm tớ sợ hăi. Nhưng tớ không tự nhiên coi sợ hăi là tiền đề của mọi chuyện. Tớ sẽ sống hết ḿnh một trăm phần trăm và hết sức đi thật xa. Tớ sẽ lấy cái tớ muốn và bỏ cái tớ không muốn. Tớ định sống như vậy đấy, c̣n nếu mọi chuyện chẳng ra sao th́ tớ sẽ dừng lại và xem xét sau. Nếu nghĩ cho kĩ, ta sẽ thấy là xă hội bất công là một xă hội có thể tạo điều kiện cho ta khai thác hết những năng lực của ḿnh."

"Nghe có vẻ là một cách sống hơi vị kỉ," tôi nói.

"Có lẽ thế, nhưng tớ không muốn chỉ nh́n trời và đợi quả rụng. Bằng cách riêng của ḿnh, tớ đang làm việc cật lực. Tớ làm việc c̣n gấp mười lần cậu."

"Cái đó có vẻ đúng thật," tôi nói.

"Đôi khi tớ nh́n quanh và thấy phát buồn nôn. V́ lí do quái ǵ mà lũ mất dạy này không chịu làm một việc ǵ đó đi nhỉ? Tớ tự hỏi thế. Chúng không làm một việc mẹ ǵ hết, và rồi chúng lại rên rỉ v́ chuyện ấy."

Rất ngạc nhiên v́ giọng điệu gay gắt của Nagasawa, tôi nh́n hắn và nói: "Theo cách nh́n của tớ th́ mọi người đều làm việc cật lực cả đấy chứ. Họ làm đến nát xương ḷi da c̣n ǵ. Hay là tớ nh́n nhầm?"

"Đấy không phải là làm việc cật lực. Đấy chỉ là lao lực chân tay," Nagasawa nói bằng một giọng khẳng định không thể tranh căi được. "Cái làm việc cật lực mà tớ nói đến nó chủ động và có tính mục đích mạnh mẽ hơn."

"Cậu muốn nói là, như việc học tiếng Tây Ban Nha trong lúc mọi người khác đều tà tà ư?"

"Đúng thế? Tớ sẽ thành thạo tiếng Tây Ban Nha vào mùa xuân sang năm. Tớ đă học xong tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Đức, và sắp xong tiếng Ư. Cậu cho rằng những cái như thế có được mà không phải làm việc cật lực ư?"

Nagasawa rít thuốc lá trong lúc tôi nghĩ đến bố Midori. Có một người có lẽ đă chưa từng bao giờ nghĩ đến chuyện học tiếng Tây Ban Nha trên TV. Và có lẽ ông cũng chưa từng bao giờ nghĩ đến cái khác nhau giữa làm việc cật lực và lao lực chân tay. Có lẽ ông đă quá bận rộn không thể nghĩ đến những chuyện như thế - bận công việc, và bận đi t́m đứa con gái đă bỏ nhà chạy đến tận Fukushima.

"Này, về bữa ăn tối của chúng ḿnh ấy mà," Nagasawa nói. "Liệu thứ Bảy này có ôkê với cậu không?"

"Ôkê," tôi nói.

2.
Nagasawa chọn một tiệm ăn Pháp sang trọng trong một phố nhỏ yên tĩnh trong khu Azabu. Hắn xưng tên ở cửa và hai chúng tôi được dẫn vào một pḥng riêng kín đáo.

Có mười lăm bức tranh in treo trên tường trong gian pḥng nhỏ ấy. Trong lúc đợi Hatsumi, Nagasawa với tôi nhấp nháp rượu vang hảo hạng và tán dóc về những tiểu thuyết của Joseph Conrad. Hắn vận một bộ com-lê xám trông rất đắt tiền. Tôi vẫn mặc cái áo tây b́nh thường màu xanh nước biển.

Mười lăm phút sau th́ Hatsumi đến. Cô trang điểm cẩn thận và đeo hoa tai vàng, mặc một bộ váy áo xanh nước biển xẫm rất đẹp, với một đôi giày đỏ rất có duyên.

Khi tôi khen bộ đồ của cô, Hatsumi bảo tôi đó là màu xanh nửa đêm.

"Nhà hàng này lịch sự quá?" Cô nói.

"Mỗi khi về Tokyo ông già tớ đều đến ăn ở đây," Nagasawa nói. "Tớ đă đến đây với ông ấy một lần. Tớ cũng chẳng mấy say mê những chỗ điệu đà thế này đâu."

"Lâu lâu được ăn ở một chỗ như thế này cũng chẳng sao," Hatsumi nói. Quay sang tôi, cô hỏi, "Cậu có đồng ư không?"

"Chắc là có. Nếu tớ không phải trả tiền."

"Ông già tớ thường mang bà nhân t́nh của ông ấy đến đây," Nagasawa nói. "Ông ấy có một bà ở Tokyo, các cậu biết không."

"Thật à?" Hatsumi hỏi.

Tôi nhấp một ngụm vang và làm như không nghe thấy ǵ.

Cuối cùng một người hầu bàn đến để chúng tôi gọi món. Sau khi chọn món khai vị và súp, Nagasawa kêu món vịt c̣n Hatsumi và tôi gọi cá vược biển. Các món được dọn ra rất đủng đỉnh để chúng tôi c̣n có th́ giờ thưởng thức rượu vang và chuyện tṛ. Nagasawa nói trước hết về cuộc thi tuyển của Bộ Ngoại giao. Hắn nói hầu hết thí sinh đều là hạng cạn bă đáng ném xuống vực thẳm cả, mặc dù cũng có thể có vài đứa đàng hoàng trong số đó. Tôi hỏi hắn tỉ lệ xấu tốt trong đám đó so với ngoài xa hội th́ thế nào.

"Cũng rứa cả thôi," hắn đáp. "Tất nhiên rồi". Chỗ nào và ở đâu cũng vậy hết, hắn nói thêm: đó là một qui luật không thay đổi được.

Nagasawa gọi thêm một chai vang nữa với một suất đúp whisky cho riêng hắn.

Sau đó Hatsumi bắt đầu nói đến một cô gái mà cô muốn gán ghép cho tôi. Đây là chủ đề muôn thuở mỗi khi ba chúng tôi gặp nhau. Lần nào cô cũng nói với tôi về một "cô gái xinh lắm ở cùng câu lạc bộ với tớ", và lần nào tôi cũng chạy mất dép.

"Nhưng cô này th́ hay thật cơ, và cũng xinh thật là xinh. Lần sau tớ sẽ đem cô ta đi cùng. Tớ chắc thể nào cậu cũng phải thích cô ấy."

"Chỉ phí thời gian thôi, Hatsumi à," tôi bảo. "Tớ quá nghèo không thể đánh đu được với những cô ở trường đại học của cậu đâu. Tớ không thể chuyện tṛ ǵ được với họ."

"Đừng có ngốc thế," cô nói. "Cô này giản dị và tự nhiên lắm, chẳng điệu bộ tí nào."

"Thôi nào, Watanabe," Nagasawa nói. "Th́ cứ gặp nó cái đă. Cậu có phải dùi nó ngay đâu mà lo."

"Này này, tớ nghĩ chuyện ấy th́ không nên đâu nhé," Hatsumi nói, "Con bé vẫn đồng trinh mà."

"Cũng như em ngày xưa," Nagasawa nói.

"Chính xác," Hatsumi nói với một nụ cười rạng rỡ. "Như tớ ngày xưa vậy. Nhưng thật đấy" cô nói với tôi, "đừng có nói với tớ cái giọng "quá nghèo" nữa đi. Chuyện ấy chẳng có liên quan ǵ ở đây cả. Đúng là năm học nào cũng có một ít bọn siêu-kênh-kiệu, nhưng ngoài ra th́ bọn tớ đều b́nh thường cả thôi. Tất cả chúng tớ đều ăn ở nhà ăn tập thể môi suất có hai trăm rưỡi Yên…"

"Gượm đă Hatsumi," tôi nói, cắt ngang lời cô. "Ở trường tớ nhà ăn có ba loại suất ăn trưa: A, B, và C. Suất A là một trăm hai mươi Yên, suất B một trăm Yên, và suất C có tám mươi Yên thôi. Mọi người đều hằn học nh́n tớ mỗi khi tớ ăn suất A, c̣n ai không đủ tiền ăn suất C th́ chén ḿ ăn liền sáu mươi Yên một bát. Tớ học ở một nơi như vậy đấy. Cậu c̣n nghĩ tớ có thể nói chuyện với đám con gái ở trường cậu nữa hay thôi?"

Hatsumi cười phá ra và măi mới nín lại được. "Rẻ đến thế cơ à!" Cô nói. "Có khi tớ phải đến đó ăn trưa mất thôi! Nhưng nói thật đấy, Toru à, cậu là một anh chàng hay thế nên tớ tin cậu sẽ hợp với cô này. Có thể cô ta c̣n thích bữa trưa một trăm hai mươi Yên nữa cũng nên."

"Không có chuyện đó đâu," tôi cười. "Không ai ăn cái của ấy v́ thích cả; họ ăn nó v́ không có khả năng ăn cái ǵ khác."

"Nhưng thôi," Hatsumi nói, "đừng nh́n b́a mà đánh giá sách. Đúng là chúng tớ học ở cái trường kênh kiệu điệu đà ấy, nhưng rất nhiều người chúng tớ vẫn là những người nghiêm chỉnh biết suy nghĩ nghiêm chỉnh về cuộc đời Không phải ai cũng t́m bồ trai có xe ôtô thể thao đâu."

"Hẵng cứ biết thế," tôi nói.

"Watanabe có một cô rồi. Hắn đang yêu," Nagasawa nói. "Nhưng hắn không nói một lời nào về cô ấy cả. Hắn im như thóc. Một câu đố gói trong bí hiểm."

"Thật thế ư?" Hatsumi hỏi tôi.

"Thật," tôi nói. "Nhưng chẳng liên quan đến câu đố nào cả. Chỉ v́ nó rắc rối, và cũng khó nói, vậy thôi."

"Một mối t́nh vụng trộm à? Ối giời ơi? Cậu có thể kể với tớ!"

Tôi nhấp một ngụm rượu vang để khỏi phải trả lời.

"Thấy chưa?" Nagasawa nói, đang uống cốc whisky thứ ba của hắn. "Im như thóc. Khi thằng cha này đă định không nói ǵ th́ không ai có thể cậy răng hắn."

"Xấu hổ chưa," Hatsumi nói trong khi cắt một miếng patê mỏng đưa lên miệng. "Giá cậu công khai được với cô ấy có phải là chúng ḿnh đi chơi tay bốn được không."

"Ờ, và chúng ḿnh sẽ uống say rồi đổi bồ với nhau một tí," Nagasawa nói.

"Thôi đừng nói kiểu ấy nữa đi," Hatsumi nói.

"Thế nào là "nói kiểu ấy"? Watanabe chẳng để mắt đến cô là ǵ?" Nagasawa nói.

"Chuyện ấy chẳng liên quan ǵ đến điều em đang nói," Hatsumi lí nhí. "Cậu ấy không phải loại người như thế. Cậu ấy trung thực và chân t́nh. Em biết chứ. Nên em mới cố t́m bạn cho cậu ấy."

"Vâng, cậu chàng trung thực. Như cái lần tụi ḿnh đổi gái với nhau ngày trước ấy phải không Watanabe?" Nagasawa nói với một vẻ mặt chán chường, rồi nốc cạn chỗ whisky c̣n lại và gọi một cốc khác.

Hatsumi đặt dao dĩa xuống và dùng khăn ăn chấm chấm lên miệng. Sau đó, cô vừa nh́n tôi vừa hỏi

"Toru, cậu có làm thế thật à?"

Tôi không biết trả lời cô thế nào, đành không nói ǵ.

"Nói cho cô ấy biết đi," Nagasawa nói. "Có cái quái ǵ đâu."

Không khí trở nên khó chịu. Nagasawa có thể rất xấu tính lúc say rượu, nhưng đêm nay th́ hắn đang chĩa tính xấu ấy vào Hatsumi chứ không phải vào tôi. Biết thế rồi, tôi thấy ḿnh rất khó ngồi măi ở đó.

"Tớ muốn nghe chuyện ấy," Hatsumi nói.

"Có vẻ rất thú vị đây."

"Bọn tớ đều say cả," tôi nói.

"Không sao, Toru. Tớ không trách móc ǵ cậu đâu. Tớ chỉ muốn cậu kể cho tớ biết chuyện ǵ đă xảy ra."

"Hai đứa tớ đang uống rượu trong một quán bar ở Shinjuku, và bọn tớ làm quen với một cặp gái ở đó. Chúng cũng là sinh viên đại học, và cũng đang hứng t́nh như chúng tớ. Thế rồi th́ là, chúng tớ, cả bọn rủ nhau đến một khách sạn và ngủ với nhau. Hai pḥng liền vách. Đến nửa đêm th́ Nagasawa gơ cửa pḥng tớ và bảo hai thằng nên đổi gái cho nhau, thế là tớ sang pḥng hắn và hắn sang pḥng tớ."

"Mấy cô gái có phản đối không?"

"Không, họ cũng say cả."

"Nhưng mà tớ có lí do chính đáng để làm thế," Nagasawa nói.

"Lí do chính đáng ư?"

"Thế này nhé, hai đứa con gái ấy rất khác nhau. Một đứa th́ thật đẹp, c̣n đứa kia th́ xấu như ma lem. Tớ thấy thế không công bằng. Tớ đă cặp luôn với đứa đẹp c̣n Watanabe th́ chết kẹt với đứa kia. Đấy là lí do tại sao hai thằng phải đổi lại cho nhau. Đúng chưa hả, Watanabe?"

"Ờ, chắc là thế," tôi nói. "Nhưng thực tế là tôi lại thích cái cô xấu xí hơn. Cô ta nói chuyện có duyên và là một người tốt. Sau khi làm t́nh, chúng tôi đang thích thú nằm nói chuyện trên giường th́ Nagasawa xuất hiện và đề nghị đổi bạn t́nh. Tôi hỏi cô gái có chịu không, và cô ta nói nếu chúng tôi muốn thế th́ cô ấy cũng ôkê. Có thể cô ấy đă tưởng tôi muốn làm một chầu với cô đẹp gái kia.

"Cậu có vui không?" Hatsumi hỏi tôi.

"Cậu hỏi chuyện đổi chác ấy à?"

"Tất cả."

"Cũng chẳng có ǵ vui lắm. Chỉ là cái ǵ đó ḿnh phải làm vậy thôi. Ngủ nghê kiểu ấy th́ cũng chẳng vui thú ǵ nhiều."

"Thế sao cậu vẫn làm thế?"

"Là v́ anh đây," Nagasawa nói.

"Em đang nói chuyện với Toru," Hatsumi vặc lại Nagasawa. "Tại sao cậu lại làm một việc như thế?"

"V́ đôi khi tớ thèm được ngủ với một cô gái khủng khiếp"

"Nếu cậu đang yêu ai đó, chẳng nhẽ cậu không thể đến với cô ấy cách này hay cách khác ư?"

"Nó phức tạp lắm."

Hatsumi thở dài.

Đúng lúc đó cửa pḥng mở ra và người ta đem thức ăn vào. Nagasawa có cả một con vịt quay, c̣n Hatsumi và tôi có món cá vược biển. Mấy người hầu bàn xếp rau vừa luộc chín tới lên đĩa chúng tôi, rưới nước xốt lên chúng rồi rút lui ra khỏi pḥng. Nagasawa cắt một lát thịt vịt và ăn ngấu nghiến, rồi lại uống whisky. Tôi cho lên miệng cả một gắp đầy rau spinach. Hatsumi không động đến đồ ăn của cô.

"Cậu biết không, Toru," cô nói, "tớ không biết cái ǵ khiến cho chuyện của cậu lại rắc rối đến vậy, nhưng tớ vẫn nghĩ loại chuyện như cậu vừa kể là không đúng vởi cậu. Cậu không phải là loại người như thế. Cậu nghĩ sao?" Cô đặt cả hai tay lên bàn và nh́n vào mắt tôi.

"Nói thật," tôi nói, "Đôi khi tớ cũng tự cảm thấy như vậy."

"Thế tại sao cậu không dừng lại được?"

"Bởi v́ nhiều lúc tớ rất thèm mùi người ấm áp," tôi chân thành đáp. "Có những lúc, nếu tớ không có được cái ấm áp như của da thịt đàn bà, tớ thấy cô đơn đến mức không thể chịu nổi."

"Đây này, để anh tóm tắt tất cả những chuyện ấy theo cách hiểu của anh nhé," Nagasawa chen vào.

"Watanabe hắn có cô gái mà hắn thích, nhưng v́ một số lí do rắc rối nào đó, hai đứa không thể làm chuyện ấy được. Thế là hắn tự nhủ "T́nh dục là t́nh dục", và liền thoả măn nhu cầu của ḿnh với người khác. Thế th́ có ǵ sai nào? Hoàn toàn hợp lí là đằng khác. Hắn không thể chỉ ở trong pḥng và thủ dâm suốt ngày được, phải không nào?"

"Nhưng nếu cậu thực sự yêu cô ấy, Toru, liệu cậu có thể tự kiềm chế được không?"

"Cũng có thể," tôi nói, đưa một miếng cá vược có xốt kem lên miệng.

"Cô chẳng hiểu ǵ về nhu cầu t́nh dục của đàn ông," Nagasawa nói với Hatsumi. "Cứ xem tôi đây này. Tôi đă cặp với cô ba năm nay rồi, và trong thời gian đó tôi cũng ngủ với khối đàn bà. Nhưng tôi chẳng nhớ mẹ ǵ về họ hết. Tôi không biết tên họ, tôi không nhớ mặt mũi họ ra sao. Tôi chỉ ngủ với mỗi người đúng một lần thôi. Gặp, rồi làm chuyện đó, rồi vĩnh biệt. Có thế thôi. Thế th́ có ǵ là sai nào?"

"Cái mà tôi không thể chịu được là thái độ ngạo mạn của anh," Hatsumi nói bằng giọng nhẹ nhàng. "Anh có ngủ với đàn bà khác hay không chẳng có liên quan ǵ trong chuyện này. Tôi cũng chưa bao giờ thật sự giận anh v́ chuyện anh ngủ lang như thế, phải không nào?"

"Cô không thể gọi việc tôi làm là ngủ lang được. Đó chỉ là một tṛ chơi. Chẳng ai bị tổn thương cả?" Nagasawa nói.

"Tôi bị tổn thương chứ," Hatsumi nói. "Tôi không đủ với anh sao?"

Nagasawa giữ im lặng một lúc và lắc tṛn cốc whisky trong tay.

"Không phải chuyện cô không đủ với tôi. Đó là một giai đoạn khác, một vấn dề khác. Mà là cái thèm khát trong con người của tôi kia. Nếu tôi đă làm cô tổn thương th́ tôi xin lỗi. Nhưng nó không phải chuyện cô có đủ cho tôi hay không. Tôi không thể sống với nỗi thèm khát ấy. Con người tôi nó vậy. Đó là cái làm cho tôi chính là tôi. Tôi không thể làm ǵ được, cô có thấy không?"

Cuối cùng Hatsumi cầm dao dĩa lên và bắt đầu ăn món cá vược của ḿnh. "Ít ra th́ anh cũng không nên lôi kéo Toru vào những tṛ chơi ấy của anh."

"Nhưng chúng tôi có nhiều cái giống nhau, Watanabe và tôi," Nagasawa nói. "Cả hai chúng tôi đều không quan tâm đến bất ḱ chuyện ǵ khác ngoài bản thân ḿnh, nói tóm lại là vậy. Ôkê, th́ tôi ngạo mạn c̣n hắn th́ không, nhưng cả hai chúng tôi đều chỉ có khả năng cảm thấy thú vị về những cái mà chính ḿnh suy nghĩ, cảm xúc và tạo tác. Chính v́ thế mà chúng tôi có thể suy nghĩ về mọi chuyện một cách hoàn toàn khác biệt với mọi người. Đó là cái tôi thích ở hắn. Chỉ có một cái khác nhau là hắn c̣n chưa nhận thức được chính ḿnh, và do vậy mà hắn c̣n lưỡng lự và vẫn c̣n bị tổn thương."

"Có con người nào mà không lưỡng lự và không bị tổn thương" Hatsumi chất vấn. "Có phải anh đang nói rằng bản thân anh chưa bao giờ cảm thấy những cái đó?"

"Tất nhiên là có, nhưng tôi đă rèn luyện ḿnh đến mức có thể hạn chế chúng đến tối đa. Ngay cả chuột cũng sẽ chọn con đường ít đau đớn nhất nếu ta làm nó choáng váng đủ độ."

"Nhưng chuột không biết yêu?"

"Chuột không biết yêu," Nagasawa nh́n sang tôi. "Hay tuyệt! Chúng ta nên có nhạc nền cho câu nói này - một dàn nhạc đầy đủ với hai cây thụ cầm và…"

"Đừng có chế giễu tôi. Tôi nói nghiêm chỉnh đấy."

Chúng ta đang ăn mà, Nagasawa nói. "Và Watanabe đang ở đây. Có lẽ sẽ lịch sự hơn nếu hai ta để dành câu chuyện nghiêm chỉnh ấy cho một dịp khác.

"Tớ có thể về," tôi bảo.

"Không được," Hatsumi nói. "Xin cậu hăy ở lại. Có cậu ở đây th́ tốt hơn."

"Ít nhất cũng ăn tráng miệng đă," Nagasawa nói.

"Tớ thế nào cũng được mà, thật đấy." Ba chúng tôi im lặng ăn một lúc lâu. Tôi ăn hết món cá của ḿnh. Hatsumi bỏ mứa một nửa. Nagasawa dă chén sạch món vịt của hắn từ lâu và đang tập trung vào whisky.

"Món cá vược tuyệt lắm," tôi lên tiếng, nhưng không ai buồn tiếp lời. Giống như tôi vừa ném một viên sỏi xuống giếng sâu vậy.

Mấy người hầu bàn dọn đĩa đi và mang vào nước chanh ép ướp lạnh và cà-phê vào. Nagasawa hầu như không động đến món tráng miệng với cà-phê, mà lấy luôn thuốc lá ra hút. Hatsumi phớt lờ món nước chanh.

"Thế là chết rồi," tôi nghĩ thầm trong lúc uống hết phần nước chanh và cà-phê của ḿnh. Hatsumi dán mắt vào hai bàn tay cô đặt trên bàn. Cũng như mọi thứ trên người cô, hai bàn tay ấy trông sành điệu, thanh lịch và đắt tiền. Tôi nghĩ đến Naoko và Reiko. Bây giờ họ đang làm ǵ? tôi tự hỏi. Naoko có lẽ đang nằm trên sô-pha đọc sách, c̣n Reiko có lẽ đang chơi bài "Rừng Na-uy" bằng ghi-ta. Tôi cảm thấy một thèm khát mănh liệt được trở lại gian pḥng nhỏ ấy của họ. Tôi đang làm cái quái ǵ ở đây thế này?

"Cái giống nhau giữa Watanabe và tôi là ở chỗ chúng tôi chẳng thèm bận tâm cái cứt ǵ nếu không có ai hiểu ḿnh," Nagasawa nói. "Đó là cái khiến chúng tôi khác với mọi người. Tất cả bọn họ đều lo không biết mọi người xung quanh có hiểu họ hay không. Tôi th́ không thế, và Watanabe cũng vậy. Chúng tôi coi chuyện đó như cứt. Bản ngă và tha nhân là cách biệt."

"Có thật thế không?" Hatsumi hỏi tôi.

"Không," tôi nói. "Tớ không mạnh mẽ thế đâu. Tớ không thấy ôkê nếu chẳng có ai hiểu ḿnh. Tớ có những người mà tớ muốn hiểu và được họ hiểu ḿnh. Nhưng ngoài vài người ấy ra, th́ nói thật, tớ cảm thấy như tuyệt vọng hoàn toàn. Tớ không đồng ư với Nagasawa. Tớ có quan tâm đến việc được người khác hiểu ḿnh."

"Điều đó thực ra cũng chính là điều tôi vừa nói," Nagasawa nói, tay nhặt cái th́a khuấy cà-phê lên. "Hệt như nhau! Chỉ là sự khác nhau giữa một bữa điểm tâm muộn và một bữa trưa sớm. Thời gian như nhau, thức ăn giống nhau, chỉ khác có cái tên."

Bây giờ th́ Hatsumi nói với Nagasawa. "Anh có quan tâm đến việc tôi có hiểu anh hay là không?"

"Cô vẫn chưa hiểu, phải không nào?" Người A hiểu người B bởi v́ đă đến đúng thời điểm để chuyện đó diễn ra, chử không phải v́ người B muốn được người A hiểu ḿnh."

"Như vậy là tôi sai lầm khi cảm thấy tôi muốn ai đó hiểu ḿnh - ví dụ là anh chẳng hạn"

"Không, đó không phải là sai lầm," Nagasawa đáp. "Hầu hết mọi người sẽ gọi đó là t́nh yêu, nếu cô nghĩ cô muốn hiểu tôi. Hệ thống sống của tôi khác hẳn với những hệ thống sống của mọi người."

"Như vậy điều anh đang nói có nghĩa là anh không yêu tôi, có phải thế không?"

"Thế này nhé, hệ thống của tôi và hệ thống của cô…"

"Vứt mẹ cái hệ thống mắc dịch của anh đi!" Hatsumi quát lớn. Đó là lần đầu và cũng là lần cuối cùng tôi nghe cô quát lớn như vậy.

Nagasawa bấm nút chuông cạnh bàn, và người hầu bàn trở lại với giấy tính tiền.

Nagasawa đưa cho ông ta cái thẻ tín dụng.

"Xin lỗi v́ chuyện này, Watanabe," Nagasawa nói.

"Tớ sẽ đưa Hatsumi về nhà. Cậu đi một ḿnh về khu học xá nhé, được không?"

"Cậu không phải xin lỗi tớ làm ǵ. Bữa ăn ngon tuyệt," tôi nói, nhưng chẳng ai đáp lại câu nào.

Người hầu bàn đem cái thẻ tín dụng và hoá đơn tới, và Nagasawa dùng bút bi kí vào đó sau khi đă kiểm tra số tiền. Sau đó ba chúng tôi đứng dậy và ra khỏi quán.

Nagasawa định bước xuống phố vẫy taxi nhưng Hatsumi ngăn anh ta lại.

"Cám ơn, nhưng hôm nay tôi không muốn ở cạnh anh thêm một tí nào nữa. Anh không phải đưa tôi về nhà đâu. Cám ơn về bữa tối."

"Thế nào cũng xong," Nagasawa nói.

"Tôi muốn Toru đưa tôi về nhà."

"Thế nào cũng xong," Nagasawa nói.

"Nhưng Watanabe thực tế chẳng khác ǵ tôi. Hắn có thể là một anh chàng hay đấy, nhưng tận đáy ḷng hắn cũng không thể yêu ai được đâu. Lúc nào hắn cũng có một phần ở đâu đó rất tỉnh táo và hoàn hoàn xa lánh. Và hắn cũng bị cái thèm khát kia giày ṿ khôn nguôi. Cứ tin tôi đi, tôi biết ḿnh đang nói ǵ mà."

3.
"Thôi được rồi," tôi nói với Nagasawa, "Tớ cam đoan sẽ đưa cô ấy về tận nhà."

"Xin lỗi đă đưa cậu vào chuyện này," Nagasawa nói, nhưng tôi có thể thấy là hắn đă đang nghĩ sang chuyện khác rồi.

Khi đă ngồi trong xe, tôi hỏi Hatsumi, "Cậu muốn đi đâu? Về Ebisu nhé". Căn hộ của cô ở Ebisu.

Cô lắc đầu. "Ôkê. Thế đi uống ở đâu đă nhé!"

"Ờ" cô gật đầu.

"Đến Shibuya," tôi bảo lái xe.

Khoanh tay và nhắm mắt, Hatsumi ngồi lọt thỏm vào góc ghế. Bộ hoa tai vàng của cô phản chiếu ánh đèn và lấp lánh khi chiếc xe lượn qua lượn lại. Bộ đồ màu xanh nửa đêm của cô có vẻ như đă được thửa riêng để hoà hợp với bóng tối ở trong xe. Thỉnh thoảng, cặp môi tuyệt đẹp được trang điểm nhẹ nhàng của cô lại hơi rung rung như thể cô sắp sửa nói điều ǵ đó với chính ḿnh.

Ngắm nh́n cô, tôi có thể thấy tại sao Nagasawa đă chọn cô làm bạn đồng hành đặc biệt. Không thiếu những người đàn bà c̣n đẹp hơn Hatsumi, và Nagasawa có thể cặp với bất ḱ ai mà hắn muốn. Nhưng Hatsumi có một phẩm chất ǵ đó có thể làm rung động đến tận đáy ḷng ta. Nó không khiên cưỡng tí nào. Cái sức mạnh của cô là một thứ tinh tế, nhưng nó gây nên những cộng hưởng sâu thẳm. Tôi ngắm nh́n cô suốt quăng đường đến Shibuya và tự hỏi mà vẫn không t́m được câu trả lời, rằng cái rung động t́nh cảm mà tôi đang trải nghiệm ấy có thể là cái ǵ?

Hàng chục năm sau tôi mới t́m thấy câu trả lời ấy. Lúc ấy tôi đến Santa Fe phỏng vấn một hoạ sĩ và đang ngồi trong một tiệm pizza địa phương, uống bia, ăn pizza và ngắm vẻ đẹp thần tiên của cảnh chiều tà ở đó. Mọi vật thấm đậm một màu đỏ rực - bàn tay tôi, cái đĩa, cái bàn, toàn thế giới như thể một thứ nước quả ǵ đặc biệt đă trút đầy xuống tất cả mọi thứ. Giữa cảnh hoàng hôn choáng ngợp ấy, h́nh ảnh Hatsumi bỗng loé lên trong tâm trí tôi, và ngay lúc ấy tôi chợt hiểu ra cơn rung động tận đáy ḷng ấy là ǵ. Nó là một thứ khao khát ấu thơ chưa bao giờ và sẽ không bao giờ thực hiện được. Trước đó tôi quên mất sự tồn tại của nỗi khát khao ngây thơ và gần như ghi xương khắc cốt ấy, đă quên mất trong bao nhiêu năm rằng ḿnh đă từng có những t́nh cầm như thế. Cái mà Hatsumi đă khuấy động lên trong tôi là một phần của chính bản ngă tôi đă thiếp ngủ bấy lâu. Và khi niềm phát ngộ ấy ập đến, nó đánh thức một nỗi buồn đau đớn đến mức tôi suưt khóc oà lên ngay lúc ấy. Cô đă là một người đàn bà đặc biệt như vậy đấy. Nhẽ ra đă phải có ai làm cái ǵ đó - bất ḱ cái ǵ - để cứu cô ấy.

Giống như bao nhiêu người khác mà tôi đă biết, Hatsumi đă đạt đến một giai đoạn nào đó của cuộc sống và đă quyết định - hầu như hoàn toàn bất ngờ kết thúc nó. Hai năm sau khi Nagasawa đi sang Đức, cô lấy chồng, và hai năm sau đó cô đă dùng dao cạo cứa đứt cổ tay ḿnh.

Chính Nagasawa, tất nhiên rồi, là người báo tin cho tôi biết. Bức thư của hắn gửi từ Bonn viết như sau: "Cái chết của Hatsumi đă làm tiêu tan một cái ǵ đó. Chuyện này thật đau buồn không thể chịu nổi, ngay cả đối với tớ". Tôi đă xé nát bức thư ấy và ném nó đi. Từ đó tôi không bao giờ thư từ với hắn nữa.

Hatsumi và tôi đến một quán bar nhỏ và nốc cạn nhiều tuần rượu. Cả hai chúng tôi chẳng nói ǵ nhiều. Như một cặp vợ chồng già buồn chán, chúng tôi ngồi đối diện nhau, im lặng uống và nhai lạc. Khi chỗ đó đă đông nghẹt, chúng tôi bỏ ra ngoài đi dạo phố. Hatsumi nói cô sẽ trả tiền, nhưng tôi cương quyết không cho v́ chính tôi nghĩ ra chuyện đi uống rượu.

Không khí ban đêm giá buốt căm căm. Hatsumi khép chặt chiếc áo len mặc ngoài và im lặng bước bên tôi. Tôi không biết đi đâu khi chúng tôi lang thang qua các con phố trong đêm, hai tay tôi thọc sâu vào túi quần.

Rất giống những lần tôi đi bộ với Naoko, tôi chợt nhận ra thế.

"Cậu có biết chỗ nào ḿnh có thể chơi bi-a gần đây không?" Hatsumi đột ngột hỏi.

"Bi-a ư?"

Cậu biết chơi à?"

"Ô, khá là đằng khác. Cậu th́ sao?"

"Tớ chơi được chút chút. Không giỏi."

"Ôkê, ḿnh đi chơi nào."

Chúng tôi t́m ra được một pḥng chơi bi-a gần đó.

Một quán nhỏ ở măi cuối ngơ. Hai chúng tôi - Hatsumi trong bộ đồ sành điệu và tôi với cái áo tây xanh và cà-vạt cà tẩm - trông chẳng ăn nhập ǵ với quán bi-a nhộn nhạo ấy, nhưng có vẻ như Hatsumi chẳng hề bận tâm đến chuyện ấy khi cô chọn và thoa sáp vào mũi gậy. Cô rút một cái dải buộc đầu trong túi ra và buộc túm một bên tóc lên để khỏi vướng lúc chơi. chúng tôi chơi hai ván. Hatsumi chơi khá như lời cô nói, c̣n tôi th́ lúng ta lúng túng v́ một bàn tay c̣n băng bó dày cộp. Cô hạ tôi thảm hại.

"Cậu giỏi thật," tôi khâm phục nói.

"Cậu muốn nói nh́n bề ngoài không thể biết được người, đúng không?" Cô hỏi khi vừa ngắm một cú thọc vừa mỉm cười.

"Cậu học chơi như vậy ở đâu thế?"

"Ông tớ - bố của bố tớ - là một tay chơi già đời. Cụ có bàn bi-a ở nhà. Tớ thường chơi với anh tớ cho vui thôi, nhưng khi lớn hơn một tí th́ ông tớ dạy tớ chơi với những nước đi có bài bản hẳn hoi. Ông cụ là một gă tuyệt vời rất đúng mốt, và đẹp trai. Nhưng cụ mất rồi. Cụ vẫn thưởng khoe đă từng gặp Deanna Durbin ở New York."

Cô đi trúng ba nước liền, rồi trượt nước thứ tư. Tôi loay hoay măi mới ăn được một điểm, rồi lại hỏng mất một nước rất ngon.

"Tại cái băng tay đấy," Hatsumi nói để an ủi tôi.

"Không, tại tớ đă lâu rồi không chơi," tôi nói, "hai năm và năm tháng rồi."

"Sao cậu nhớ rơ thế?"

"Bạn tớ chết đúng cái đêm chúng tớ chơi ván cuối cùng với nhau," tôi nói.

"Thế là cậu không chơi nữa à?"

"Không, cũng không hẳn thế," tôi nói sau khi đă nghỉ một tí. "Chỉ là v́ sau đó tớ chẳng có cơ hội nào để chơi nữa. Vậy thôi."

"Bạn cậu chết như thế nào?"

"Tai nạn xe cộ."

Cô đi nhiều nước nữa, ngắm rất nghiêm túc và điều chỉnh lực của từng nước rất chính xác. Ngắm nh́n cô chơi - mái tóc chải cẩn thận buộc lên để khỏi vướng mắt, bộ hoa tai vàng óng ánh, đôi giày đỏ vững vàng trên sàn nhà, những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu ép chặt lên mặt nỉ xanh nâu khi cô động thủ nước đi - tôi có cảm giác như phần quán bi-a có cô đứng chơi đă biến thành một sự kiện xă hội tao nhă nào đó. Trước đó tôi chưa bao giờ được một ḿnh với cô, và đó là một trải nghiệm tuyệt vời đối với tôi như thể tôi đă được kéo lên một tầng cao hơn của cuộc đời. Đến cuối ván thứ ba - mà tất nhiên là cô lại hạ tôi - th́ vết thương của tôi bắt đầu đau phập phồng, và chúng tôi dừng chơi.

"Tớ xin lỗi," cô nói với vẻ quan tâm rất thực ḷng, "nhẽ ra tớ không nên gợi ư chuyện này."

"Không sao mà," tôi nói. "Tớ đứt tay thường thôi mà, và tớ thích chơi. Thật đấy."

Khi chúng tôi rời quán bi-a, bà chủ gày g̣ nói với Hatsumi, "Cô có con mắt tinh đời đấy, em gái ạ."

Hatsumi nở một nụ cười ngọt ngào với bà ta và cám ơn bà khi trả tiền.

"Có đau không?" Cô hỏi khi chúng tôi đă ra bên ngoài.

"Không đau lắm," tôi nói.

"Cậu nghĩ nó có bị toác lại không?"

"Không, chắc không sao đâu."

"Tớ biết rồi? Cậu nên đến chỗ tớ. Tớ sẽ thay băng cho cậu. Tớ có thuốc sát trùng và đủ mọi thứ. Nào, tớ ở ngay đằng kia ḱa."

Tôi nói không có ǵ đáng lo và rằng tôi không sao, nhưng cô khăng khăng phải kiểm tra xem vết cắt có bị toác lại hay không.

"Hay là cậu không muốn ở bên cạnh tớ nữa"

Cậu muốn về pḥng cậu càng sớm càng tốt phải không nào?" cô nói với một nụ cười ranh mănh.

"Không có chuyện đó đâu," tôi nói.

Được rồi, vậy th́ đừng đứng nghiêm ra như vậy nữa. Đi mấy bước nữa thôi mà." Chỗ Hatsumi ở cách khu Shibuya chừng mười lăm phút đi bộ về phía Ebisu. Không phải là một cao ốc sang trọng hào nhoáng, nhưng vẫn hơn mức đàng hoàng, với một sảnh chờ nho nhỏ rất hay và một cầu thang máy.

Hatsumi bảo tôi ngồi bên cái bàn trong bếp rồi vào pḥng ngủ thay đồ. Cô trở lại với một cái áo chui đầu Princeton có mũ chùm, quần vải bông, và không đeo hoa tai nữa. Đặt một bộ đồ cấp cứu xuống bàn, cô tháo băng, kiểm tra xem vết cắt đă liền da chưa, bôi một ít thuốc sát trùng vào quanh đó và quấn một cái băng mớí lên vết thương. Cô làm mọi thứ như một chuyên gia vậy

. "Sao cậu giỏi nhiều thứ thế?" Tôi hỏi.

"Tớ thường làm t́nh nguyện ở một bệnh viện. Kiểu như chơi tṛ hộ lí. V́ thế tớ học được những việc này."

Khi đă xong việc băng bó, Hatsumi đi kiếm hai hộp bia trong tủ lạnh. Cô uống nửa hộp, c̣n tôi uống hết hộp của ḿnh và cả chỗ c̣n lại của cô. Sau đó cô cho tôi xem ảnh các cô gái trong câu lạc bộ của ḿnh. Cô nói đúng: một vài cô trong bọn thật xinh.

"Bất ḱ lúc nào cậu quyết định có một cô bạn gái, hăy đến tớ," cô nói.

"Tớ sẽ giải quyết ngay cho cậu."

"Vâng, thưa quí cô."

"Thôi được rồi, Toru, nóí thật đi, cậu cho tớ là một mụ mối già phải không?"

"Ở một mức độ nào đó thôi," tôi nói thật, nhưng với một nụ cười. Hatsumi cười theo. Cô cười trông rất hay.

"Nói tớ nghe nữa nhé, Toru," cô nói. "Cậu nghĩ thế nào về tớ với Nagasawa"

"Tớ nghĩ thế nào nghĩa là sao?" Về cái ǵ?"

"Về chuyện tớ phải làm ǵ. Từ nay trở đi."

"Tớ có nghĩ ǵ th́ cũng vậy thôi," tôi nói, tợp một ngụm bia lạnh.

"Th́ có sao đâu. Cứ nói đúng ư nghĩ của cậu xem nào?"

"Thế này nhé, nếu tớ là cậu, tớ sẽ bỏ hắn. Tớ sẽ t́m một ai đó có cách nh́n sự vật b́nh thường hơn và sống với vui vẻ đến trọn đời. Có xuống đến địa ngục cậu cũng không thể hạnh phúc với hắn được đâu. Cái lối hắn sống, hắn không bao giờ nghĩ đến chuyện làm cho chính hắn hoặc người khác được hạnh phúc. Ở với hắn chỉ tổ làm thần kinh cậu phát loạn lên thôi. Tớ thấy cậu chơi với hắn được ba năm vừa rồi th́ cũng thật là ḱ lạ. Tất nhiên, tớ rất mến hắn theo cách riêng của tớ. Hắn rất quấy, rất nhiều phẩm chất. Hắn có những sức mạnh và năng lực mà tớ không thể hy vọng có được. Nhưng cuối cùng th́ quan niệm của hắn về mọi chuyện cũng như cách hắn sống là không b́nh thường. Đôi khi nói chuyện với hắn tớ cảm thấy như ḿnh đang chạy ṿng vo măi xung quanh. Hắn leo lên cao cũng theo một quá tŕnh ṿng vo như thế. Tớ thấy rất trống rỗng! Phải nói là hệ thống của hai đứa hoàn toàn khác nhau. Cậu hiểu tớ nói ǵ không?"

"Có," Hatsumi nói khi lấy trong tủ lạnh ra cho tôi một hộp bia nữa.

"Hơn nữa, sau khi hắn vào Bộ Ngoại giao và xong một năm huấn luyện, hắn sẽ ra nước ngoài. Cậu sẽ làm ǵ lúc đó? Đợi hắn ư? Hắn không có ư định lấy ai cả."

"Tớ cũng biết điều đó."

"Vậy th́ tớ chẳng có ǵ phải nói nữa."

"Tớ thấy rồi," Hatsumi nói.

Tôi rừ từ rót bia ra cốc.

"Cậu biết không, khi bọn ḿnh chơi bi-a lúc nẫy, tớ bỗng nhận ra một điều," tôi nói. "Tớ là con một, nhưng tớ lớn lên mà không bao giờ thấy thiếu thốn hoặc ước ao được có anh có chị. Tớ sung sướng được một ḿnh. Nhưng đột nhiên, khi chơi bi-a với cậu, tớ có cảm giác ḿnh ước ao có một người chị gái giống như cậu - thật sành điệu và choáng ngợp trong một bộ đồ màu xanh nữa đêm với hoa tai vàng với cây gậy bi-a điệu nghệ"

Hatsumi tặng tôi một nụ cười rạng rỡ. "Đấy đúng là một điều tốt đẹp nhất tớ được nghe về ḿnh trong suốt cả năm qua," cô nói. "Thật đấy."

"Tất cả những ǵ tớ mong muốn cho cậu," tôi đỏ bừng mặt, "là mong cậu được hạnh phúc. Nghe có vẻ điên. V́ h́nh như cậu là người có thể hạnh phúc với bất ḱ ai, mà tại sao cuối cùng lại vướng vào Nagasawa"

"Những chuyện như vậy vẫn xảy ra mà. Và có lẽ ḿnh chẳng làm ǵ được. Trường hợp của tớ là thế đấy. Tất nhiên, Nagasawa sẽ bảo đó là trách nhiệm của tớ chứ không phải của anh ta."

"Tớ cũng nghĩ thế."

"Nhưng dù sao th́ tớ cũng chẳng phải là đứa con gái thông minh nhất thế giới, Toru à. Mà thực ra, tớ c̣n thuộc loại ngu đần và cổ lỗ nữa. Tớ không thể để ư đến những tṛ "hệ thống" hay "trách nhiệm" này nọ. Tớ chỉ muốn lấy chồng và được người tớ yêu ôm ấp mỗi đêm và sinh con đẻ cái mà thôi. Với tớ thế là nhiều lắm rồi. Trên đời này tớ chỉ muốn có vậy."

"C̣n cái mà Nagasawa muốn ở đời này lại chẳng liên quan ǵ đến chuyện ấy."

"Nhưng người ta c̣n thay đổi, phải không hả cậu?" Hatsumi hỏi.

"Cậu muốn nói là họ sẽ ra đời rồi ăn đ̣n và lớn lên hay sao?"

"Ơ, và nếu anh ấy xa tớ một thời gian, t́nh cảm của anh ấy với tớ có thể sẽ khác, có phải không?"

"Cũng có thể, nếu hắn là một anh chàng b́nh thường," tôi nói. "Nhưng hắn khác. Hắn cực ḱ sắt đá - hơn cậu với tớ tưởng nhiều. Và hắn sẽ chỉ sắt đá hơn theo thời gian mà thôi. Nếu có chuyện ǵ khiến hắn phải ăn đ̣n, hắn sẽ dùng ngay chuyện đó để rèn cho ḿnh sắt đá hơn. Hắn đă nuốt cả ốc sên trước khi nhượng bộ. Cậu có thể mong đợi ǵ ở một con người như thế?"

"Nhưng tớ không thể làm được ǵ trừ việc chờ đợi anh ấy," Hatsumi nói, tay chống cằm.

"Cậu yêu hắn đến thế ư?"

"Đúng vậy," cô nói, không hề lưỡng lự chút nào.

"Chao ôi," tôi thở dài nói, rồi uống nốt chỗ bia của ḿnh. "Tin chắc là ḿnh yêu ai đến thế hẳn phải là một cảm giác tuyệt vời lắm."

"Tớ là một con bé ngu xuẩn và cổ lỗ," cô nói. "Uống thêm bia nữa nhé"

"Thôi, cám ơn, tớ phải đi thôi. Cám ơn cậu đă thay băng và cho tớ uống bia."

Trong lúc tôi đứng chỗ cửa vào để đi giày th́ có tiếng điện thoại reo. Hatsumi nh́n tôi, rồi nh́n cái phôn, rồi lại nh́n tôi.

"Ngủ ngon nhé," tôi chào rồi bước ra ngoài. Lúc đóng cửa, tôi c̣n thoáng thấy Hatsumi nhấc điện thoại.

Đó là lần cuối cùng tôi nh́n thấy cô. Về đến khu học xá th́ đă là mười một rưỡi, tôi đi thẳng đến pḥng Nagasawa và gơ cửa. Gơ đến lần thứ mười tôi mới nhớ ra bấy giờ đang là đêm thứ Bảy. Nagasawa bao giờ cũng lấy giấy phép qua đêm vào thứ Bảy với lí do về ở nhà họ hàng.

4.
Tôi về pḥng ḿnh, tháo cà-vạt, treo áo tây và quần lên mắc, thay đồ mặc nhà, rồi đánh răng. Ôi chao, tôi nghĩ bụng, mai đă lại là Chủ nhật rồi! H́nh như cứ bốn ngày đă lại đến Chủ nhật. Hai Chủ nhật nữa thôi là tôi sẽ tṛn hai mươi tuổi. Tôi nằm dài trên giường và dán mắt vào tờ lịch trong lúc những cảm giác âm u cứ thế tràn tới như những đợt sóng.

Tôi ngồi bên bàn học để viết bức thư Chủ nhật cho Naoko, uống cà-phê bằng một cái cốc to và nghe nhạc Miles Davis. Trời đang mưa nhẹ ở bên ngoài, c̣n trong pḥng th́ lạnh cóng như một cái bể cá. Mùi băng phiến thoang thoảng ở chiếc áo len dày tôi vừa lấy từ trong một hộp chứa đồ ra. Tít trên cao tấm kính cửa sổ có một con nhặng to đùng đang bám chặt không động đậy. Không có gió, lá cờ Mặt Trời Mọc ủ rũ trên cột như dải áo của một nghị viên La Ma. Một con chó nâu gày nhom nhút nhát không biết từ đâu lạc vào sân học xá đang hít hít ngửi ngửi từng bông hoa một trong luống. Tôi không thể tưởng tượng tại sao lại có con chó đi loanh quanh ngửi hoa như thế dưới trời mưa.

Bức thư của tôi dài. Mỗi khi bàn tay phải bị cứa của tôi bắt đầu thấy đau v́ cầm bút, tôi lại ngồi nh́n ra cửa sổ và đưa mắt xuống sân nhà ướt dưới mưa.

Mở đầu thư, tôi kể cho Naoko chuyện bị đứt tay ở tiệm đĩa hát, rồi đến chuyện Nagasawa, Hatsumi và tôi đă có một bữa ăn mừng đêm hôm nọ v́ Nagasawa đă đỗ ḱ thi tuyển vào Bộ Ngoại giao. Tôi mô tả tiệm ăn và món ăn. Thức ăn th́ tuyệt, tôi viết, nhưng nửa chừng bữa ăn th́ không khí bắt đầu khó chịu.

Tôi tự hỏi không biết có nên nhắc đến Kizuki khi viết về lúc chơi bi-a với Hatsumi hay không, rồi quyết định cứ làm vậy. Tôi cảm thấy ḿnh phải viết chuyện đó.

Ḿnh vẫn nhớ nước đi cuối cùng của Kizuki ngày hôm ấy - ngày mà cậu ấy chết. Đó là một nước bật tường rất khó mà ḿnh không nghĩ là cậu ấy có thể thực hiện được. Nhưng h́nh như vận may đang đến với cậu ấy: nước đi ấy thật hoàn hảo, và hai trái bóng trắng và đỏ hầu như không gây nên tiếng động nào khi chúng chỉ khẽ chạm vào nhau trên nền nỉ xanh nâu và ghi điểm cho tỉ số cuối cùng của ván ấy. Đó quả là một nước đi tuyệt đẹp, ḿnh vẫn c̣n nhớ nó như in cho đến tận hôm nay. Trong suốt hai năm rưỡi sau đó, ḿnh không sờ đến cây gậy bi-a một lần nào.

Đêm ḿnh chơi bi-a với Hatsumi, măi đến cuối ván thứ nhất ḿnh mới nhớ đến Kizuki, và hoàn toàn bị choáng. Ḿnh vẫn đinh ninh là hễ đă chơi bi-a là ḿnh sẽ nhớ đến Kizuki. Thế mà mai đến hết ván thứ nhất rồi ḿnh đă mua một hộp Pepsi ở máy tự động và bắt đầu uống th́ ḿnh mới chợt nhớ đến cậu ấy.

Chắc là nhờ có cái máy tự động ấy. Ở chỗ ḿnh với Kizuki chơi với nhau cũng có một cái máy như thế, và chúng ḿnh thường cuộc thắng thua bằng đồ uống mua ở đó.

Ḿnh cảm thấy có lỗi đă không nhớ ngay đến Kizuki, như thể ḿnh đă bỏ rơi cậu ấy. Nhưng khi về đến nhà rồi th́ ḿnh lại nghĩ thế này: chuyện xảy ra đă được hai năm rưỡi rồi, và Kizuki th́ vẫn mười bảy tuổi. Không phải điều đó có nghĩa là kí ức về cậu ấy của ḿnh đă phai mờ. Những thứ mà cái chết của cậu ấy đă gợi lên vẫn c̣n đó, sáng sủa rơ ràng, ngay bên trong ḿnh, và một số c̣n rơ ràng hơn cả lúc đầu.

Điều ḿnh muốn nói ở đây là: ḿnh sắp tṛn hai mươi tuổi. Một phần những ǵ Kizuki và ḿnh đă chia sẻ với nhau lúc hai đứa c̣n mười sáu, mười bay tuổi đă biến mất rồi, và không thể cứ khóc lóc mai mà lấy lại được chúng. Ḿnh không thể giải thích rơ hơn được nữa, nhưng ḿnh nghĩ có thể cậu sẽ hiểu cảm giác của ḿnh và điều ḿnh đang nói đây. Và có lẽ cậu là người duy nhất trên đời có thể hiểu được những chuyện này.

Ḿnh đang nghĩ đến cậu nhiều hơn bao giờ hết. Hôm nay mưa. Chủ nhật mưa là rất khổ cho ḿnh. Khi trời mưa, ḿnh không thể giặt giũ, tức là cũng không thể là quần là áo được. Ḿnh không thể di dạo, mà cũng chẳng lên nằm trên mái nhà được. Ḿnh chỉ có thể để máy quay đă ở chế độ tự động và nghe đi nghe lại chương tŕnh Kind of Blue trong khi nh́n mưa rơi dưới sân ngoài kia. Như ḿnh đă viết cho cậu trước đây, ḿnh không lên dây cót cho bản thân vào Chủ nhật. Chính v́ vậy mà thư này mới dài ḍng như thế. Ḿnh dừng bút đây. Ḿnh đi ăn trưa dưới nhà ăn.

Tạm biệt.

Chương 9

1.
Giờ học ngày hôm sau tôi vẫn không thấy bóng dáng Midori đâu. Cô có chuyện ǵ vậy? Mười ngày đă trôi qua kể từ lần chúng tôi nói chuyện với nhau trên điện thoại. Tôi đă định gọi cô, nhưng lại thôi. Cô đă nói rằng cô sẽ gọi cho tôi.

Thứ Năm tuần ấy tôi gặp Nagasawa trong nhà ăn. Hắn ngồi xuống cạnh tôi với một khay đầy ụ thức ăn và xin lỗi đă làm cho buổi "liên hoan" hôm trước thành ra không vui như vậy.

"Không sao," tôi nói. "Tớ mới phải cám ơn cậu v́ bữa ăn thịnh soạn đến thế. Nhưng cũng phải công nhận là kiểu ăn mừng nghề nghiệp mới của cậu như thế thật buồn cười."

"Cậu có thể nói lại câu ấy."

Vài phút trôi qua và chúng tôi vẫn lăng lặng ăn.

"Tớ làm lành với Hatsumi rồi," hắn nói.

"Tớ không ngạc nhiên đâu."

"Tớ cũng đă căng thẳng cả với cậu nữa, nếu tớ nhớ không nhầm."

"Xin lỗi xin lủng thế này là thế nào?" tôi hỏi. "Cậu ốm à?"

"Có lẽ," hắn nói, gật gật đầu máy cái nhè nhẹ. "Hatsumi bảo tớ cậu khuyên cô ấy bỏ tớ."

"Có lí cả thôi," tôi nói.

"Ừ, tớ cũng nghĩ thế," Nagasawa nói.

"Cô ấy tuyệt như vậy," tôi nói, húp súp xoàn xoạt.

"Tớ biết," hắn nói và thở dài. "Hơi tuyệt quá đối với tớ"

2.
Đang ngủ như chết th́ có tiếng chuông báo tôi có điện thoại dưới nhà. Nó đem tôi từ cái lơi tận cùng của giấc ngủ ra và ném tôi vào tâm trạng ngơ ngác hoàn toàn. Tôi cảm thấy như ḿnh đă ngủ cắm đầu xuống nước cho đến lúc cả bộ óc sưng vù lên. Đồng hồ chỉ sáu giờ mười lăm nhưng tôi không biết là đang sáng hay chiều, và cũng không biết hôm nay là thứ mấy nữa. Tôi nh́n ra cửa sổ và không thấy có cờ treo trên cột. Chắc là chiều rồi. Vậy là cuối cùng th́ cái lê kéo cờ kia cũng có tác dụng của nó.

"Ê, Watanabe, cậu có rỗi bây giờ không?" Midori hỏi.

"Tớ không biết, hôm nay là thứ mấy?"

"Thứ Sáu."

"Đang là sáng hay chiều?"

"Chiều chứ c̣n ǵ nữa! Cậu lạ thế! Xem nào, bây giờ… là sáu giờ mười tám phút chiều."

Vậy là chiều rồi! Đúng thế, tôi đă nằm trên giường đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Thứ Sáu. Đầu óc tôi bắt đầu làm việc. Tôi không phải đi làm ở tiệm đă hát vào các thứ Sáu.

"Ờ, tớ rỗi. Cậu đang ở đâu?" "Ga Ueno. Cậu gặp tớ ở Shinjuku có được không?"

"Tớ đi luôn bây giờ đây."

Chúng tôi hẹn giờ và nơi gặp nhau, rồi gác máy.

Khi tôi đến quán DUG, Midori đang ngồi ở cuối quầy bar với một cốc rượu. Cô mặc một áo khoác ngoài đàn ông màu trắng nhàu nhĩ một áo len vàng, quần ḅ xanh, và một cổ tay có đeo hai cái ṿng.

"Cậu đang uống ǵ thế?" tôi hỏi.

"Tom Collins."

Tôi gọi whisky pha soda, rồi mới nh́n thấy một chiếc vali to nằm dưới chân Midori.

"Tớ đi xa," cô nói. "Vừa về đến đây."

"Cậu đi đâu?"

"Xuống phía nam đến Nara và lên phía bắc đến Aomori."

"Một mạch ư?"

"Ngốc ạ. Tớ có thể lạ, nhưng không thể lên bắc xuống nam cùng một lúc. Tớ xuống Nara với bồ, rồi bỏ lên Aomori một ḿnh."

Tôi nhấm nháp whisky với soda, rồi đánh diêm châm điếu Marlboro Midori đang ngậm trên miệng.

"Thời gian qua chắc kinh khủng với cậu lắm, c̣n ma chay với đủ thứ khác nữa."

"Không đâu, đám ma th́ dễ ợt. Bọn tớ làm nhiều quá rồi. Cứ việc khoác bộ kimono đen rồi ngồi đó như một phu nhân và mọi người sẽ lo tất mọi chuyện - một ông bác, một ông hàng xóm, kiểu thế. Họ đem rượu sakê đến, đặt làm sushi, nói những lời an ủi, khóc lóc, rồi lại tiếp tục công việc, chia nhau thứ này thứ nọ. Nhẹ nhàng ấy mà. Như đi pích-níc thôi. So với việc chăm sóc một người ngày này qua ngày khác th́ đó đúng là một cuộc pích-níc. Bọn tớ th́ mệt, tớ với chị tớ. Bọn tớ c̣n không khóc nổi. Chẳng c̣n nước mắt nữa. Thật đấy. Chỉ mỗi tội đă thế mọi người c̣n xầm x́ rằng "Mấy cô này thật ghẻ lạnh như băng". Nhưng chúng tớ vẫn cứ không khóc, chúng tớ là vậy đấy. Tớ biết chúng tớ có thể vờ khóc, nhưng không đời nào chúng tớ làm như vậy. Bọn mất dạy. Chúng càng muốn chúng tớ khóc th́ chúng tớ lại càng không khóc. Hai chị em tớ rất khác nhau, nhưng đến những chuyện như thế này th́ chúng tớ lại tuyệt đối đồng điệu."

Hai cái ṿng tay của Midori kêu lanh canh khi cô vẫy người phục vụ gọi một cốc Tom Collins nữa với một bát hạt hồ trăn.

"Thế rồi th́ là, sau khi đám tang đă xong và mọi người đă về cả rồi, hai chị em tớ uống sakê cho đến tận tối. Nhẵn một chai hai lít tướng, rồi nửa chai nữa, và suốt thời gian ấy bọn tớ mạt sát mọi người - này là đồ ngu, nọ là đồ mít đặc, thằng này giống một con chó ghẻ, con mẹ kia th́ như lợn sề, lăo nọ là đồ đạo đức giả, ngữ ấy th́ đúng là đồ gian lận. Cậu không thể biết nó sướng thế nào đâu!"

"Tớ có thể tưởng tượng được."

"Rồi chúng tớ chán và đi ngủ - cả hai đều lạnh cóng. Chúng tớ cứ ngủ suốt, điện thoại kêu hay ǵ ǵ nữa chúng tớ cũng mặc kệ. Coi như chết rồi. Cuối cùng, lúc thức dậy, chúng tớ liền gọi sushi về ăn và nói chuyện phải làm ǵ đây Hai chị em quyết định sẽ đóng cửa hiệu sách một thời gian để nghỉ ngơi. Bọn tớ đă phải hành hạ ḿnh hàng bao nhiêu tháng liền rồi và xứng đáng được giải lao. Chị tớ chỉ muốn quanh quẩn với bạn trai một thời gian, c̣n tớ th́ quyết định phải đi đâu đó vài ngày để làm t́nh như điên th́ mới hả." Midori ngậm chặt miệng và đưa tay lên xoa tai. "Thôi chết, xin lỗi nhé."

"Ôkê mà," tôi nói. "Thế là cậu đi Nara."

"Ờ, tớ vẫn thích chỗ ấy. Những đền thờ và khu vườn nuôi hươu ở đó."

"Và cậu làm t́nh như điên chứ?"

"Không, không hề, một phát cũng không nữa," cô nói và thở dài. "Vừa đặt chân vào đến pḥng khách sạn và đặt túi xuống là tớ bắt đầu thấy kinh, ào ào như thác đổ."

Tôi không thể nhịn được cười.

"Ê, có ǵ đâu mà cười. Tớ bị sớm mất một tuần! Tớ khóc không nín lại được. Có lẽ lúc ấy bao nhiêu dồn nén mới bùng cả ra. Bồ tớ nó lại c̣n tức nữa chứ! Nó như vậy đấy: phát cáu ngay lập tức. Mà có phải lỗi tại tớ đâu. Có phải là tớ thích thấy kinh lúc ấy đâu. Rồi th́ tạng kinh nguyệt của tớ nó lại c̣n nặng nề nữa chứ. Một hai ngày đầu, tớ không muốn làm bất ḱ cái ǵ cả. Cậu cẩn thận đừng có gặp tớ những ngày như thế?"

"Cũng muốn thế lắm, nhưng làm sao tớ biết được?" tôi hỏi.

"Ôkê, tớ sẽ đội mũ một hai ngày sau khi bắt đầu thấy kinh. Một cái mũ đỏ. Thế được đấy," cô nói và cười phá lên. "Nếu cậu thấy tớ ngoài phố và tớ đang đội một cái mũ đỏ th́ chớ có nói ǵ với tớ, cứ việc biến đi thôi."

"Tuyệt. Tớ ước ǵ con gái ai cũng làm thế cả," tôi nói. "Thế rồi cậu làm những ǵ ở Nara?"

"C̣n làm quái ǵ được nữa" Bọn tớ cho hươu ăn và đi khắp nơi ở đó. Chán không thể chịu được! Hai đứa căi nhau to và chưa đứa nào nh́n mặt nhau từ lúc về đến giờ. Tớ quanh quẩn vài ngày rồi quyết định sẽ đi đâu đó một ḿnh. Thế là tớ đi Aomori. Tớ ở với một người bạn ở Hirosaki hai đêm đầu, rồi bắt đầu đi quanh đó -Shimokita, Tappi, những chỗ như thế. Chỗ nào cũng hay cả. Đă có lần tớ viết một cuốn giới thiệu nhỏ về khu vực ấy. Cậu đă đến đấy bao giờ chưa?"

"Chưa?"

"Được rồi, không sao," Midori nói, nhấp một ngụm Tom Collins, rồi cậy vỏ một hạt hồ trăn, "suốt thời gian đi chơi một ḿnh như thế, tớ toàn nghĩ đến cậu. Tớ nghĩ giá có cậu đi cùng th́ hay biết mấy?"

"Sao lại thế?"

"Sao lại thế!" Midori nh́n tôi với đôi mắt chăm chú vào một nơi vô định. "Sao lại thế nghĩa là thế nào?"

"Th́ là thế chứ sao nữa! Sao cậu lại nghĩ đến tớ?"

"Có thể v́ tớ thích cậu, chứ c̣n làm sao nữa! C̣n lí do ǵ nữa nào? Có ai mong người nào mà ḿnh không thích đâu cơ chứ?"

"Nhưng cậu có bạn trai rồi mà," tôi nói. "Cậu không phải nghĩ đến tớ làm ǵ". Tôi chậm răi nhấp một ngụm whisky pha soda.

"Nghĩa là tớ không được phép nghĩ đến cậu nếu tớ đă có bồ?"

"Không, không phải thế, tớ chỉ…"

"Này Watanabe, hăy nghe cho thủng đây," Midori nói, chỉ tay vào mặt tôi. "Tớ cảnh cáo cậu đây này, tớ đă bị đủ thứ khổ sở dồn nén cả tháng qua rồi và sẵn sàng tá hoả tam tinh đây. Cho nên cậu hay cẩn thận lời nói nghe không. C̣n thêm một tí ǵ nữa nhưng lời kiểu ấy là tớ sẽ khóc lụt hết chỗ này cho mà xem. Cậu sẵn sàng chuyện ấy chưa? Hễ đă khóc là tớ thành con vật chính cống đấy, bất kể là tớ đang ở đâu! Tớ không đùa đâu."

Tôi gật đầu và im thin thít. Tôi gọi cốc whisky soda thứ hai và ăn mấy hạt hồ trăn. Đâu đó đằng sau âm thanh của một cái b́nh lắc rượu và tiếng li cốc lanh canh xen với tiếng lạo xạo của máy làm nước đá, Sarah Vaughan đang hát một ban t́nh cả theo kiểu ngày xưa.

"Mọi chuyện vẫn lung tung cả giữa tớ với bồ tớ kề từ sau sự kiện tăm-pông."

"Sự kiện tăm-pông"

"Ờ một tháng trước đây tớ đi uống rượu với hắn và mấy thằng bạn của hắn. Đang uống th́ tớ kể chuyện một bà hàng xóm khi hắt x́ đă làm bắn cả cái tăm-pông của mụ ra ngoài. Buồn cười chứ, phải không?"

"Quấy thật," tôi ph́ cười.

"Đấy, và tất cả lũ bạn ấy của hắn cũng nghĩ thế. Nhưng hắn phát điên và nói rằng tớ không được nói những chuyện nhơ bẩn như thế. Rơ dơ dáy quá!"

"Uao!"

"Hắn là một thằng cha rất hay, nhưng có thể rất hẹp ḥi trong những chuyện như vậy," Midori nói. "Ví dụ như, hắn phát khùng ngay nếu tớ không mặc đồ lót màu trắng. Cậu có nghĩ thế là hẹp ḥi không?"

"Có thể," tôi nói, "nhưng đó chỉ là vấn đề thị hiểu thôi." Tôi không thể tin một thằng cha như thế lại có thể thích một bạn gái như Midori, nhưng không dám nói ra.

"Rồi, c̣n cậu, vừa rồi cậu làm những ǵ?" cô hỏi.

"Chẳng có ǵ. Vẫn vậy thôi," tôi nói, nhưng rồi chợt nhớ lần tôi định thủ dâm với ư nghĩ về Midori như đă hứa. Tôi hết sức thấp giọng kể chuyện ấy với cô để mọi người xung quanh không thể nghe được.

Mắt Midori sáng lên và cô búng ngón tay đến tách một cái. "Thế nào? Tốt đẹp không?"

"Không, được nửa chừng th́ tớ lúng túng quá nên đành phải thôi."

"Cậu muốn nói là cậu bị xỉu đi à?"

"Gần như thế?"

"Mẹ kiếp," cô nói, ném cho tôi một cái nh́n khó chịu. "Cậu không thể để ḿnh lúng túng như thế được. Nghĩ đến cái ǵ đó thật sexy vào. Không sao đâu, tớ cho phép cậu mà. Ê, tớ biết rồi? Lần sau tớ sẽ ở trên phôn với cậu: "Ô, ô, sướng quá… ô, đấy, đấy… Thôi nào, tớ sắp ra… ô, đừng làm thế!" Tớ sẽ nói với cậu những thứ như thế trong lúc cậu loay hoay với nó."

"Điện thoại khu học xá ở dưới sanh chờ ngoài cửa, lúc nào cũng có người qua lại," tôi giải thích. "Lăo trưởng khu sẽ vặn cổ tớ nếu thấy tớ loay hoay ở một nơi như thế?"

"Ồ, chán nhỉ."

"Không sao đâu," tôi nói. "Tớ sẽ thử lại một ḿnh một ngày gần đây."

"Cố hết sức nhé," Midori nói.

"Tớ sẽ cố," tôi bảo.

"Tớ đang nghĩ không biết có phải tại tớ không," cô nói. "Có thể tớ không sexy từ trong bản chất."

"Không phải đâu," tôi khẳng định.

"Có lẽ chỉ là vấn đề thái độ."

"Cậu biết không," cô nói, "tớ có cái lưng cực ḱ nhạy cảm này. Chỉ cần mơn man ngón tay lên nó là…mmmmm.

"Tớ sẽ ghi nhớ điều này."

"Ê, sao ḿnh lại không đi xem một bộ phim nhơ nhớp bây giờ nhỉ? Midori nói. "Một thứ bạo t́nh thực bẩn thỉu vào."

Chúng tôi rời quán bar đến một hàng bán lươn, rồi từ đó đến một trong những rạp xinê con heo điếu tàn nhất khu Shinjuku để xem một chương tŕnh ba phim liền. Đó là rạp duy nhất thấy có quảng cáo chiếu loại phim bạo t́nh. Vào bên trong, pḥng chiếu có một thứ mùi ǵ không thể tả được. Chúng tôi đến đúng lúc. Vừa vào chỗ là bộ phim bạo t́nh bắt đầu luôn. Đó là chuyện một cô thư kí với đứa em gái c̣n đi học bị một bọn đàn ông bắt cóc và tra tấn bạo t́nh đủ kiểu. Bọn đàn ông bắt chị đàn bà lớn tuổi hơn phải làm đủ tṛ kinh tởm, nếu không chúng sẽ hiếp cô em gái. Nhưng chẳng mấy chốc bà chị này đă biến thành một mẹ bạo t́nh cuồng nọ, c̣n cô em th́ xem bà chị với đủ kiểu vặn vẹo như thế cũng đă nứng t́nh lên ngùn ngụt. Một bộ phim u ám và lặp đi lặp lại, tôi chỉ xem được một lúc là chán.

"Nếu tớ là cô em kia, tớ sẽ không dễ bị kích động đến thế," Midori nói. "Tớ sẽ c̣n xem nữa đă."

"Tớ cũng nghĩ thế," tôi nói.

"Với lại, cậu có thấy đầu vú cô ta quá đen so với một nữ sinh không - một trinh nữ mà thế ư?"

"Đúng thế?"

Midori dán mắt lên màn ảnh. Tôi rất ấn tượng: người xem phim mà chăm chú căng thẳng thế kia th́ chắc chắn là đáng đồng tiền bỏ ra rồi. Cô vẫn tiếp tục báo cáo với tôi những suy nghĩ của cô: "Ôi trời đất ơi, cậu thấy chưa!" hoặc "Ba thằng một lúc! Bọn nó xé nát con bé ra mất!" hoặc "Tớ muốn thử kiểu này với ai đó, Watanabe ơi!" Tôi thích xem Midori hơn bộ phim kia nhiều.

Khi đèn bật sáng giờ giải lao, tôi thấy không có ai là đàn bà ở trong rạp. Một thanh niên ngồỉ gần chúng tôi -có vẻ là sinh viên - nh́n Midori một cái rồi đi ra chỗ khác ở măi cuối hàng ghế.

"Nói tớ nghe, Watanabe, cậu có cứng lên khi xem những cảnh ấy không?"

"À, có, cũng đôi lúc," tôi nói.

"Có thế họ mới làm nhưng phim này chứ?"

"Vậy cậu đang nói là mỗi khi những cảnh ấy bắt đầu, ông đàn ông nào trong rạp cũng dựng cả lên như chào cờ hay sao? Ba hoặc bốn chục ông đều ngỏng hết lên cùng một lúc. Cứ nghĩ thế th́ lại thấy rất lạ, có phải không?"

"Ừ cậu nói thế nên tớ mới thấy lạ."

Phim thứ hai cũng chỉ là một chuyện kích dục b́nh thường, có nghĩa là c̣n chán hơn cả phim đầu. Anh đàn ông th́ ch́m ngập suốt trong những tiếng thở dốc, c̣n chị đàn bà th́ phát ra những kiều diễn đạt thông thường như "Đấy!" hoặc "Nữa!" trong lúc oằn oại ở bên dưới anh kia. C̣n nghe thấy cả tiếng giường cọt kẹt. Những cảnh ấy cứ diễn đi diễn lại măi. Lúc đầu Midori c̣n có vẻ thích thú vô cùng, nhưng rồi đến lúc cô cũng phải thấy chán và có ư muốn ra về. Chúng tôi ra khỏi rạp và hít mấy hơi thật dài. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy không khí ở Shinjuku có vẻ trong lành đến thế.

"Vui nhỉ," Midori nói. "Bao giờ ḿnh lại đi xem nữa nhé."

"Họ chỉ làm măi những tṛ như thế," tôi nói.

"Th́ họ c̣n biết làm ǵ khác nữa" Chúng ta ai chẳng cứ làm mải những việc như nhau đấy thôi."

Cô ta nói cũng có lí thật.

Chúng tôi t́m một quán bar khác và gọi rượu uống.

Tôi lấy whiskv, c̣n Midori uống ba bốn cái cốc-tay không biết pha phách những ǵ trong đó. Ra lại bên ngoài, Midori nói cô muốn trèo cây.

"Quanh đây chẳng có cái cây nào," tôi nói. "Mà nếu có th́ cậu cũng choáng váng rồi không trèo leo ǵ được đâu!"

"Cậu lúc nào cũng tỉnh táo như quỉ, cậu làm hỏng mẹ nó mọi việc. Tớ say là v́ tớ thích say. Có ǵ sai nào? Và ngay cả khi say tớ cũng vẫn có thể trèo cây được như thường. Cứt thật, tớ sẽ trèo măi lên tít tận ngọn một cái cây cổ thụ rơ cao và tớ sẽ tè xuống dầu tất cả mọi người cho mà xem!"

"Này, cậu có cần đi toa-lét không thế?"

Tôi đưa Midori đến một nhà vệ sinh trả tiền ở Ga Shinjuku, nhét một đồng kẽm vào khe thu ngân và ấn cô vào trong đó, rồi mua một số buổi tối ở quầy báo bên cạnh và đọc nó trong khi chờ cô ra. Nhưng cô không ra.

Mười lăm phút sau th́ tôi bắt đầu lo và sắp sửa vào xem ra sao th́ thấy cô ló ra, mặt mũi tái mét.

"Xin lỗi," cô nói, "tớ ngủ thiếp đi mất."

"Cậu có sao không?" tôi hỏi, khoác cái áo ngoài của tôi lên vai cô.

"Không sao mà," cô nói.

"Để tớ đưa cậu về. Cậu phải về nhà, tắm một cái thật lâu, thật thích, rồi đi ngủ. Cậu kiệt sức rồi."

"Tớ không về nhà đâu. Đề làm cái ǵ chứ? Chẳng có ma nào cả. Tớ không muốn ngủ một ḿnh ở một nơi như thế?"

"Tuyệt lắm," tôi nói. "Vậy cậu tính sẽ làm ǵ đây?"

"Đến một nhà nghỉ t́nh yêu ở đâu đây và ngủ trong ṿng tay cậu cả đêm nay. Như một súc gỗ. Sáng mai ḿnh sẽ cùng ăn sáng ở dâu đó rồi cùng đến lớp với nhau."

"Cậu đă dự định chuyện này ngay từ đầu rồi phải không? Thế mà cậu mới gọi tớ."

"Tất nhiên rồi."

"Nhẽ ra cậu phải gọi bồ cậu chứ không phải tớ. Như thế mới hợp lí. Bồ trai chỉ để làm những việc như vậy thôi mà."

"Nhưng tớ muốn ở với cậu."

"Cậu không thể ở với tớ," tôi nói. "Trước hết là tớ phải về học xá trước nửa đêm. Nếu không sẽ vi phạm lệnh giới nghiêm. Bị thế một lần thôi là tha hồ mà trả giá địa ngục. Thứ hai là nếu tớ lên giường với một cô gái, tớ sẽ phải làm chuyện ấy, tớ ghét nhất phải nằm đó mà cố nhịn. Tớ không đùa đâu, tớ có thể cùng đường phải ép uổng cậu đấy."

"Nghĩa là cậu sẽ đánh tớ và trói tớ và hiếp tớ từ đằng sau á?"

"Ê nghe đây, tớ nói nghiêm chỉnh đấy."

"Nhưng tớ cô đơn quá! Tớ muốn được ở với ai đó! Tớ biết ḿnh đang làm những tṛ khủng khiếp với cậu, toàn những đ̣i hỏi mà chẳng đáp lại được ǵ, rồi nghĩ bậy nghĩ bạ ǵ cũng nói ra tuốt tuột, kéo cậu ra khỏi nhà rồi bắt cậu đưa đi khắp chốn cùng nơi, nhưng cậu là người duy nhất mà tớ có thể cùng làm những chuyện ấy! Tớ chưa bao giờ được làm theo ư ḿnh với bất ḱ ai, chưa một lần nào trong suốt hai mươi năm mà tớ đă sống qua. Bố tớ, mẹ tớ, họ không bao giờ để ư một tí ǵ đến tớ, c̣n bạn trai của tớ ư, mẹ kiếp, hắn không phải loại trai tráng như vậy. Hắn nổi cáu nếu tớ định làm theo ư riêng của tớ. Nên chúng tớ mới căi nhau. Cậu là người duy nhất tớ có thể nói những điều như thế này. C̣n bây giờ th́ tớ mệt, mệt, mệt mỏi lắm rồi và tớ chỉ muốn lên giường đi ngủ và nghe ai đó nói với tớ rằng họ thích tớ biết chừng nào và tớ xinh đẹp biết nhường nào và đại loại thế. Tớ chỉ thèm có vậy thôi. Và khi thức dậy, tớ sẽ lại tràn đầy sinh lực và sẽ không bao giờ dám ṿi vĩnh ích kỉ thế này nữa. Tớ xin thể. Tớ sẽ là một bé gái ngoan mà."

"Tớ nghe cậu rồi, tin tớ đi, nhưng tớ không thể làm ǵ được."

"Ôi tớ xin cậu đấy! Nếu không, tớ sẽ ngồi xuống ngay dưới đất đây và khóc cả đêm cho đến lúc vỡ đầu vỡ mặt th́ thôi. Và tớ sẽ ngủ với thằng cha đầu tiên nào nói ǵ đó với tớ."

Thế là xong.

3.
Tôi gọi điện về học xá và xin gặp Nagasawa. Khi hắn nhấc máy tôi bảo hắn hăy làm ra bộ như tôi đă về pḥng rồi. Tớ đang ở với một cô, tôi giải thích thế.

"Được thôi," hắn nói. "Sự nghiệp ấy là đáng rồi, tớ rất vui được giúp cậu. Tớ vừa mới quay cái thẻ tên cậu sang phía "ở nhà" rồi. Đừng lo. Cứ thoải mái đi. Sáng mai cậu có thể vào qua lối cửa sổ pḥng tớ."

"Cám ơn. Tớ nợ cậu chuyện này," tôi nói rồi gác máy.

"Ổn cả chứ?" Midori hỏi.

"Cũng tàm tạm," tôi nói và thở dài.

"Vĩ đại rồi, ḿnh đến một sàn disco nào đi, c̣n sớm lắm mà."

"Gượm đă nào, tớ tưởng cậu mệt lắm rồi!"

"Trong những chuyện như thế này th́ tớ không sao!"

"Thế th́ chết rồi."

Và đúng thế thật. Chúng tôi đến một sàn disco, và sức lực cô phục hồi dần trong khi hai đứa nhún nhảy ở đó. Cô uống hai cốc whisky pha coke, và nhảy liên tục cho đến lúc trán đẫm mồ hôi.

"Vui thật là vui!" Cô kêu lên khi chúng tôi ngồi nghỉ ở một bàn. "Tớ không nhảy thế này hàng thế kỷ nay rồi. Không biết nữa, nhưng khi thân thể chuyển động thế này, h́nh như tinh thần ḿnh được giải phóng vậy."

"Tớ xin nói rằng tinh thần cậu lúc nào mà chẳng được giải phóng."

"Không có đâu!" Cô nói, lắc đầu và mỉm cười. "Nhưng này, bây giờ thấy vui và khỏe rồi th́ tớ lại đói cồn lên đây! Ḿnh đi ăn pizza đi."

Tôi đưa cô đến một quán pizza quen biết và gọi bia hơi với một cái pizza cá trích. Tôi không đói lắm và chỉ ăn được bốn trong số mười hai lát pizza. Midori ăn hết chỗ c̣n lại.

"Cậu b́nh phục nhanh thật đấy," tôi nói. "Vừa lúc trước cậu c̣n tái mét và loạng choạng đi không nổi."

"Ấy là v́ những ṿi vĩnh của tớ đă có người chiều rồi," cô đáp. "Nó làm tan hết sương mù trong người tớ. Uao! Pizza ở đây ngon thật!"

"Này, nói tớ nghe, ở nhà cậu bây giờ không có ai thật à?"

"Thật. Chị tớ ở chỗ ông bồ. Dạo này chị ấy thành ra lẩm cẩm rồi. Hễ tớ không ở nhà là chị ấy không thể ngủ được một ḿnh."

"Vậy ḿnh quên cái tṛ nhà nghỉ t́nh yêu đi. Đến những chỗ ấy chỉ tổ thấy ḿnh rẻ rúng lắm. Chúng ḿnh về nhà cậu đi. Cậu có đủ chăn nệm cho tớ ngủ chứ?"

Midori nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Ôkê, ḿnh sẽ qua đêm ở nhà tớ."

Chúng tôi lấy tàu hoả, đi tuyến Yamanote đến Otsuka, và chẳng mấy chốc hai đứa đă đang kéo cái cửa cuốn bịt hết mặt tiền của hiệu sách Kobayashi lên. Một thông báo bằng giấy dán trên cửa đề mấy chứ TẠM THỜI ĐÓNG CỬA. Mùi giấy cũ tràn ngập cửa hàng tối om, như thể cái cửa cuốn ấy đă không mở rất lâu rồi. Một nửa số giá sách trống không, và phần lớn các tạp chí bị buộc lại thành bó để trả lại. Cảm giác lạnh lẽo trống rỗng khi lần đầu tôi đến đây nay lại càng thêm sâu sắc. Nơi này giống một cái vỏ tàu hoang phế ngoài băi biển.

"Cậu không định mở lại cửa hàng à?" Tôi hỏi.

"Không, bọn tớ sẽ bán nó," Midori nói. "Chúng tớ sẽ chia tiền và sống tự lập một thời gian không cần ai phải "bảo trợ" cả. Chị tớ sang năm sẽ cưới, c̣n tớ phải qua ba năm đại học nữa đă. Ít nhất cũng phải đủ tiền để hai chị em làm được những việc ấy. Tớ cũng sẽ tiếp tục làm thêm. Khi đă bán chỗ này rồi, hai chị em sẽ sống với nhau ở một căn hộ nào đó một thời gian."

"Cậu nghĩ sẽ có người mua chứ?"

"Có thể. Tớ biết có người muốn mở một cửa hàng len ở đây. Vừa rồi bà ấy có hỏi tớ có muốn bán không. Khổ thân bố. Bố vất vả lắm mới gây dựng được chỗ này, mà phải trả nợ dần từng tí một, xong rồi th́ hầu như chẳng c̣n ǵ. Tất cả tan đi hết, như bọt nước trên sông vậy."

"Nhưng ông ấy đă có cậu," tôi nói.

"Tớ ư?" Midori cười. Cô hít vào một hơi thật dài rồi lại thở ra hết. "Ḿnh lên nhà đi. Dưới này lạnh quá."

Lên gác rồi, Midori để tôi ngồi ở bàn trong bếp rồi đi đun nước tắm. Trong khi cô bận việc đó, tôi đặt ấm đun nước pha trà. Đợi thùng nước tắm nóng lên, chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn và uống trà. Tay chống cằm, cô nh́n tôi chăm chú một lúc rất lâu. Chẳng có tiếng động ǵ ngoài tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng động cơ tủ lạnh ŕ rầm lúc chạy không theo với nhịp rơ-le đóng mở. Đồng hồ chỉ sắp nửa đêm.

"Cậu biết không, Watanabe, nh́n thật kĩ th́ cậu có một cái mặt thú vị ra phết."

"Cậu nghĩ thế à?" tôi hỏi, hơi chạm tự ái.

"Tớ vẫn hay để ư và nhớ những gương mặt hay hay," cô nói. "Nhưng cậu th́… nói thật nhé, càng nh́n cậu tớ càng nghĩ rằng "hắn sẽ làm cho mà xem."

"Tớ cũng vậy," tôi nói. "Lâu lâu tớ lại ngẫm nghĩ về ḿnh một lần, và tớ lại tự nhủ "Phải rồi, ḿnh sợ đếch ǵ cơ chứ?"

"Ê, tớ không muốn nói theo ư xấu đâu. Tớ không giỏi diễn đạt những cảm xúc của ḿnh ra bằng lời. Chính thế mà mọi người hiểu lầm tớ. Tớ chỉ muốn nói là tớ thích cậu. Tớ bao cậu thế rồi, đúng không?"

"Rồi," tôi nói.

"Tớ định nói là, không phải chỉ có tớ mới là người gặp khó khăn khi muốn t́m hiểu xem đàn ông thực chất là thế nào. Nhưng tớ đă và sẽ làm được việc đó, dần dần từng tí một."

Midori mang ra một bao Marlboro và châm một điếu "Bắt đầu từ số không th́ cứ tha hồ mà học."

"Cũng phải thôi."

"Ô tí nữa th́ quên! Cậu có muốn thắp cho bố tớ một nén nhang không?"

Tôi theo Midori vào căn pḥng có bàn thờ Phật, thắp một nén nhang trước bức ảnh chụp ông bố, và chắp tay.

"Biết hôm trước tớ đă làm ǵ không?" Midori hỏi. "Tớ cởi trần truồng hết trước bức ảnh bố tớ. Cởi đến mảnh vải cuối cùng và để ông ấy nh́n thật lâu, thật kĩ. Kiểu như một tư thế Yoga. Giống như bảo "Bố ơi, này là đứa con gái mà bố đă làm ra."

"Lí do quái quỉ ǵ mà cậu lại làm thế?" tôi hỏi.

"Tớ không biết, tớ chỉ muốn cho ông ấy xem. Nghĩ coi một nửa tớ là tinh khí của ông ấy, đúng không? Sao lại không cho ông ấy xem? Lúc ấy tớ cũng hơi say. Có lẽ cũng v́ thế nữa."

"Tớ cũng nghĩ vậy."

"Chị tớ bước vào và tí nữa th́ ngă bổ chửng. Tớ đang ở đó, trước bức ảnh thờ bố, trần như nhộng. Tớ đoán chắc cậu cũng phải ngạc nhiên."

"Tớ cũng nghĩ thế?"

"Tớ giải thích tại sao ḿnh đang làm vậy và bảo, "Nào, Momo (tên chị ấy là Momo) chị cũng cởi quần áo ra đi, rồi ngồi cạnh em đây cho bố xem, nhưng chị ấy không dám. Chị ấy choáng váng bỏ đi. Rơ thật là bảo thủ."

"Nói cách khác th́ nghĩa là chị ấy tương đối b́nh thường, phải không?"

"Nói tớ nghe, Watanabe, cậu nghĩ ǵ về bố tớ?"

"Tớ không thoải mái lắm với những ai mới gặp, nhưng không thấy khó chịu ǵ lúc có một ḿnh với ông cụ. Tớ thấy khá thoải mái. Và nói với cụ đủ thứ chuyện."

"Những chuyện ǵ vậy?

"Euripides," tôi đáp.

Midori cười ầm lên. "Cậu thật lạ! Không ai nói chuyện Euripides với một người hấp hối vừa mới gặp cả!"

"Nào, cũng không có cô gái nào lại ngồi tênh hênh trước ảnh thờ của bố ḿnh cả!"

Midori chặc lưỡi và rung rung cái chuông trên bàn thờ. "Ngủ ngon nhé, bố ơi. Bọn con sắp vui thú với nhau một tí đây, bố đừng lo và cố ngủ một tí đi nhé. Bố không đau đớn phải không ạ? Bố chết rồi mà, bố có nhớ không? Con chắc là bố hết đau đớn rồi. C̣n nếu không th́ bố phải kêu với thánh thần thôi bố ơi. Bảo họ như thế là ác quá đấy! Con mong bố gặp mẹ và hai người làm chuyện ấy với nhau thật t́nh vào nhé. Con đă thấy con c̣ của bố lúc cho bố đi tè. Ấn tượng ra phết? Nên bố phải tận dụng nó cho đă bố nhé. Chúc bố ngủ ngon."

Chúng tôi lần lượt vào thùng tắm rồi thay đồ mặc đi ngủ.

Tôi mượn một bộ gần như mới của bố Midori. Hơi chật nhưng có c̣n hơn không. Midori trải nệm cho tôi trên sàn pḥng thờ.

"Cậu không sợ phải ngủ trước ban thờ chứ? Cô hỏi.

"Chẳng sợ tí nào. Tớ chưa làm chuyện ǵ xấu cả," tôi mỉm cười nói.

"Nhưng cậu sẽ nằm cạnh và ôm tớ cho đến lúc tớ ngủ đă chứ, đúng không?"

"Đúng rồi," tôi nói.

Chỉ chực ngă lăn khỏi mép cái giường hẹp của Midori, tôi ôm cô trong ḷng. Mũi chúi vào ngực tôi, cô đặt cả hai tay lên hai bên hông tôi. Cánh tay phải tôi ṿng qua lưng cô trong khi bàn tay trái tôi cứ phải bám chặt lên khung đầu giường để cho ḿnh khỏi ngă.

Không phải là một tư thế có thể dẫn đến hứng khởi t́nh dục Mũi tôi sát ngay trên đầu cô và mái tóc ngắn của cô cứ cù vào nó suốt.

"Nào, nói ǵ với tớ đi chứ," Midori nói, vùi mặt vào ngực tôi.

"Cậu muốn tớ nói ǵ đây?"

"Ǵ cũng được. Cái ǵ làm tớ thích ấy?"

"Cậu thật xinh," tôi nói.

"Midori," cô nói. "Nói tên tớ ấy."

"Cậu thật xinh, Midori à," tôi chỉnh lại.

"Thật xinh nghĩa là sao?"

"Xinh đến nỗi núi non mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi."

Midori ngẩng lên nh́n tôi. "Cậu thật đặc biệt với ngôn từ."

"Tớ có thể cảm thấy ḷng ḿnh dịu đi khi cậu nói thế," tôi nói và mỉm cười.

"Nói cái ǵ hay hơn nữa đi."

"Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm."

"Lắm là bao nhiêu"

"Là như một chú gấu mùa xuân," tôi nói.

"Một chú gấu mùa xuân ư?" Midori lại ngẩng lên. "Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân."

"Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một ḿnh, vào một ngày xuân, và chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói "Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?" Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn ḿnh xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?"

"Ờ. Thật là hay."

"Tớ thích cậu đến như vậy đấy."

"Đó là điều tốt đẹp nhất mà tớ từng được nghe,"

Midori nói, nép măi vào ngực tôi. "Nếu cậu thích tớ đến thế, cậu sẽ làm mọi thứ tớ bảo cậu chứ? Cậu sẽ không nổi cáu chứ?"

"Không đâu, tất nhiên là không rồi."

"Và cậu sẽ luôn luôn chăm sóc tớ chứ, luôn luôn chứ?"

"Ừ, tất nhiên rồi," tôi nói, vuốt ve mái tóc mềm mà ngắn như tóc con trai của cô. "Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả mà."

"Nhưng mà tớ sợ," cô nói.

Tôi nhẹ nhàng ôm cô, và chẳng mấy chốc đôi vai cô đă nhô lên hạ xuống đều đặn theo nhịp thở có thể nghe thấy được của giấc ngủ. Tôi tuồn ra khỏi giường và vào bếp lấy một hộp bia. Tôi chẳng buồn ngủ chút nào, nên nghĩ đến chuyện đọc sách, nhưng chẳng t́m được cuốn nào đáng đọc ở quanh đổ. Tôi đă định vào pḥng Midori để t́m, nhưng lại không muốn lục lọi nhớ làm cô thức giấc.

Tôi ngồi đó nh́n vào không trung một lúc lâu, nhấp nháp bia, rồi chợt nhớ là ḿnh đang ở trong một hiệu sách. Tôi xuống nhà, bạt đèn và bắt đầu nh́n lướt các giá để sách b́a mềm. Chẳng có ǵ hấp dân, và nếu có th́ phần lớn là tôi đă đọc cả rồi, nhưng thể nào tôi cũng phải t́m ra cái ǵ đó để đọc. Tôi nhặt được một cuốn Dưới Bánh xe của Hermann Hesse đă bạc màu, chắc đă không bán được từ lâu lắm rồi, và để tiền trả vào chỗ quầy thu ngân. Đó là đóng góp nhó nhoi của tôi để giảm nhẹ nợ nần của nhà sách Kobayashi.

Tôi ngồi chỗ cái bàn trong bếp, vừa uống bia vừa đọc Dưới Bánh xe. Tôi đă đọc cuốn này lần đầu lúc mới vào trung học. Và bây giờ, tám năm sau, tôi lại ngồi đây, đọc lại nó trong bếp ở nhà một cô gái, mặc bộ đồ ngủ chật ních của ông bố mới chết của cô ta. Lạ lùng thật.

Nếu không có những hoàn cảnh ḱ lạ thế này, có lẽ tôi chẳng bao giờ đọc lại Dưới Bánh xe.

Cuốn sách quả là có những đoạn đă lỗi thời, nhưng là tiểu thuyết th́ nó cũng không tồi. Tôi đọc chầm chậm, thưởng thức từng ḍng một, trong một hiệu sách im ĺm giữa đêm khuya. Một chai rượu mùi bụi bặm đứng trên một cái giá trong bếp. Tôi rót một ít vào một cái cốc dùng để uống cà-phê rồi nhấm nháp tí một. Nó làm tôi ấm người nhưng chẳng giúp tôi buồn ngủ được tí nào.

Tôi vào xem Midori ra sao trước lúc ba giờ một tí, nhưng cô vẫn đang ngủ say. Chắc hẳn cô phải mệt mỏi lắm. Đèn từ dăy phố đầy những cửa hàng dưới cửa sổ hắt vào một thứ ánh sáng trắng nhè nhẹ, giống như ánh trăng, tràn ngập gian pḥng. Midori ngủ quay lưng ra phía có ánh đèn. Cô nằm thật im, gần như đă đóng băng.

Cúi xuống gần, tôi nghe được tiếng thở của cô. Cô ngủ giống hệt như ông bố.

Chiếc vali vừa đi cùng với cô nay để cạnh giường. Chiếc áo choàng trắng vắt trên lưng một cái ghế. Mặt bàn học của cô gọn gàng ngăn nắp, và trên tường có treo một cuốn lịch có h́nh chú chó Snoopy trong phim hoạt hoạ.

Tôi hé rèm nh́n xuống dăy cửa hàng vắng ngắt. Hàng nào cũng đóng, hạ kín những tấm cửa cuốn mặt tiền. Chỉ có những cái máy bán hàng tự động là h́nh như đang phủ phục chờ một ngày mới nữa. Thỉnh thoảng không khí lại rung lên khi sóng âm thanh của những chiếc xe tải hạng nặng nghiến lốp xe xuống mặt đường từ rất xa ào đến. Tôi trở lại bếp, rót thêm rượu mùi và tiếp tục đọc Dưới Bánh xe.

Khi tôi đọc hết cuốn sách th́ trời đă rạng sáng. Tôi pha một ít cà-phê tan rồi lấy giấy với bút bi t́m thấy trên bàn viết cho Midori mấy chữ: Tớ uống một ít rượu mùi của cậu. Tớ mua một cuốn Dưới Bánh xe. Ngoài trời sáng rồi, nên tớ phải về. Tạm biệt. Sau một chút lưỡng lự, tôi viết thêm: Trông cậu lúc ngủ thực xinh. Tôi rửa cốc cà-phê, tắt đèn bếp, xuống nhà, khe khẽ nhấc cái cửa cuốn rồi bước ra phố. Tôi đă lo hàng xóm có thể thấy tôi đáng ngờ, nhưng ngoài đường chưa có ai lúc mới năm giờ năm mươi ǵ đó vào buổi sáng. Chỉ có lũ quạ vẫn đậu ở chỗ quen thuộc của chúng trên mái nhà và nh́n chằm chằm xuống phố. Tôi liếc nh́n lên tấm màn cửa màu hồng nhạt ở pḥng Midori rồi đi ra trạm tàu điện, lên tàu ngồi cho đến cuối đường, rồi đi bộ về học xá. Trên đường tôi thấy một tiệm cà-phê đă mở cửa liền ăn một bữa điểm tâm có cơm với súp đậu tương, rau muối và trứng rán. Đi ṿng ra sau khu học xá, tôi gơ gơ vào cửa sổ tầng trệt của pḥng Nagasawa. Hắn mở cho tôi trèo vào ngay lập tức.

"Cà phê không?" hắn hỏi.

Tôi cám ơn hắn, lên pḥng ḿnh, đánh răng, cởi quần dài, chui vào chăn và nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng, một giấc ngủ không mộng mị ǵ khép lại trên tôi như một cánh cửa bằng ch́ nặng trịch.

4.
Tuần nào tôi cũng viết thư cho Naoko, và nàng thường viết trả lời. Những bức thư của nàng không bao giờ quá dài. Chẳng mấy chốc đă thấy có những đoạn viết về những buổi sáng và buổi tối lạnh lẽo tháng Mười một.

Cậu về Tokyo đúng vào lúc mùa thu bắt đầu tàn, nên nhiều lúc ḿnh không biết cái hố đang mở ra trong ḷng ḿnh là do nhớ cậu hay là v́ chuyển mùa. Reiko và ḿnh nói đến cậu suốt. Chị ấy nhắc không được quên bảo là chị ấy có lời hỏi thăm cậu. Chị ấy vẫn tốt với ḿnh như thế. Ḿnh nghĩ nếu không có chị ấy chắc ḿnh không thể chịu được nơi này. Khi thấy cô đơn ḿnh vẫn khóc. Reiko bảo ḿnh khóc thế là tốt.

Nhưng cô đơn quả thật là một cảm giác đau đớn. Khi cô đơn trong đêm, ḿnh thấy có người nói với ḿnh từ trong bóng tối. Họ nói với ḿnh như kiểu cây cối vẫn rền rĩ trong gió lúc ban đêm vậy. Kizuki; chị ḿnh: họ vẫn nói chuyện như thế với ḿnh suốt. Họ cũng cô đơn, và muốn t́m người tṛ chuyện.

Ḿnh thường đọc lại những lá thư của cậu trong đêm khi thấy cô đơn và đau đớn. Ḿnh thấy hoang mang về rất nhiều chuyện nghe được từ bên ngoài, nhưng những đoạn cậu mô tả mọi thứ xung quanh cậu giúp ḿnh thấy nhẹ nhơm tuyệt vời. Lạ thế đấy!

Ḿnh không hiểu tại sao lại thế. Thế là ḿnh cứ phải đọc đi đọc lại chúng, và Reiko cũng thế. Rồi chúng ḿnh nói chuyện về những điều cậu đă kể cho ḿnh trong thư. Ḿnh rất thích đoạn về ông bố của cô gái Midori ấy. Chúng ḿnh mong thư cậu hàng tuần như một trong những niềm vui giải trí vậy - đúng thế, ở một nơi như thế này, thư từ là nguồn giải trí của chúng ḿnh.

Ḿnh cố hết sức dành thời gian mỗi tuần để viết cho cậu, nhưng khi đă ngồi trước trang giấy trắng th́ ḿnh lại bắt đầu thấy lo lắng buồn rầu. Cả thư này nữa ḿnh cũng phải cố lắm mới viết được. Reiko đă ḥ hét nhắc ḿnh phải trả lời cậu. Dù sao th́ cũng đừng hiểu lầm ḿnh. Ḿnh có hàng tấn chuyện muốn nói với cậu, muốn kể cho cậu nghe. Chỉ tội ḿnh thấy rất khó diễn đạt chúng ra bằng lời. Chính thế mà viết thư là một việc rất khó nhọc đối với ḿnh.

Nói đến Midori, cô ấy có vẻ là một người thú vị. Đọc thư cậu, ḿnh có cảm giác là có thể cô ấy đă phải ḷng cậu rồi. Lúc ḿnh nói điều đó với Reiko, chị ấy bảo "Tất nhiên là thế rồi? Đến tôi cũng c̣n phải ḷng Watanabe nữa là!" Dạo này chúng ḿnh đi hái nấm, nhặt hạt dẻ, và ăn chúng hàng ngày. Mà ḿnh nói hàng ngày tức là hàng ngày thật ấy: cơm với hạt dẻ, cơm với nấm matsutake, nhưng ăn rất ngon, và không thấy chán tí nào. Nhưng Reiko không ăn nhiều thế đâu. Chị ấy th́ vẫn cứ hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Bầy chim với lũ thỏ đều ổn cả.

Tạm biệt.

o0o

Ba ngày sau sinh nhật thứ hai mươi, tôi nhận được một bưu phẩm của Naoko. Mở ra, tôi thấy một cái áo len cổ lọ màu rượu vang và một lá thư.

Chúc mừng sinh nhật! Ḿnh hy vọng cậu sẽ có một năm hạnh phúc của tuổi hai mươi. Năm hai mươi tuổi của ḿnh có vẻ sẽ kết thúc với ḿnh vẫn khổ sở như từ xưa đến nay, nhưng ḿnh sẽ rất thích nếu cậu có thể gộp phần hạnh phúc của cậu vào với phần hạnh phúc của ḿnh. Thật đấy. Reiko và ḿnh mỗi người đan một nửa cái áo cho cậu đấy. Nếu đan một ḿnh, có lẽ phải đến Valentine sang năm ḿnh mới xong được. Nửa đẹp là của Reiko, nửa xấu là của ḿnh. Reiko làm cái ǵ cũng giỏi, thỉnh thoảng nh́n chị ấy mà ḿnh thấy chán ḿnh quá. Ḿnh muốn nói là ḿnh chẳng làm được việc ǵ cho ra hồn cả!

Tạm biệt.

Khoẻ nhé.

Trong gói có cả một mẩu giấy của Reiko:

Cậu thế nào? Với cậu, Naoko có thể là đỉnh cao hạnh phúc, nhưng với tôi cô ấy chỉ là cô gái vụng về. Dù sao, chúng tôi cũng đă loay hoay đan xong được cái áo len này kịp sinh nhật cậu. Đẹp đấy chứ, phải không nào? Chúng tôi tự chọn màu và kiểu đấy.

Chúc mừng sinh nhật.


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  5  Next