này
th́ giỏi thật. Đang nghĩ vẩn vơ cô giật ḿnh khi Trường nhoài
người bỏ thức ăn vào chén cho cô:
- Ráng ăn cho nhiều vào. Phúc vẫn c̣n gầy lắm. Em khỏe không?
- Cảm ơn anh, tôi b́nh thường. Có lẽ thời tiết nóng quá nên tôi
ăn không ngon miệng.
Chị Du chen vào:
- Kỳ nghỉ hè vừa rồi của em thế nào?
- Dạ tốt ạ.
Chị bậm môi, một lúm đồng tiền thấp thoáng trên g̣ má trắng
hồng. Phúc ngẩn ngơ. Thượng Đế thật kỳ diệu và hào phóng với chị.
- Trước hôm về thành phố chúng tôi dự định đến thăm em nhưng anh
Tuấn không đồng ư. Anh ấy bảo em cần nghỉ ngơi.
- Vậy à?
Phúc đứng lên:
- Buổi chiều con có giờ học con xin phép ạ.
Bác Hương nhẹ nhàng:
- Có trái cây trong tủ lạnh, con ăn thêm đi.
Cô bưng đĩa trái cây ra và bối rối khi nh́n thấy tay Trường và
chị Du âu yếm đan vào nhau dưới bàn một cách kín đáo. Cả hai
cùng nh́n Phúc. Họ đều biết cô trông thấy. Không hiểu cả hai
nghĩ ǵ. Gương mặt chị Du thản nhiên trong khi
Trường cười tủm
tỉm. Phúc quay đi và thấy ḿnh thật ngớ ngẩn.
Mới gần bốn giờ chiều mà trời đă tắt nắng. Vũ Phúc khệ nệ mang
mấy chậu thuốc nam ra khỏi bóng râm rồi tỉ mỉ tưới nước rửa từng
chiếc lá đây bụi. Đây là phần công việc cô yêu thích nhất trong
ngày. Cây cối và màu xanh của nó luôn làm Phúc thư thái. Đang
loay hoay làm việc cô giật bắn người khi nghe giọng nói sát bên
tai:
- Với dáng ngồi thế này em đă tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp
đấy.
Phúc cáu kỉnh:
- Tôi cũng muốn khen anh để chứng tỏ ḿnh là người hào phóng
nhưng anh có thể xuất hiện hay biến mất một cách b́nh thường
không? Có nghĩ là không làm người khác khó chịu đấy?
Trường thản nhiên:
- Tôi có làm ǵ th́ em cũng thế thôi. Em vốn đă có thành kiến
với tôi mà, xem ra nó c̣n nặng nề lắm kia.
- Nét mặt của tôi nói với anh điều đó à?
- C̣n tệ hơn thế. Em luôn tranh thủ mọi cơ hội, dùng đủ mọi cách
để tôi hiểu rằng em chẳng ưa tôi chút nào.
Cô mỉa mai:
- Anh đâu kém ǵ tôi nhưng xem ra anh có vẻ quân tử đấy.
Trường nhún vai kênh kiệu:
- Tôi bẩm sinh là quân tử chứ không phải nhờ chế biến mới thành
quân tử.
- Nếu có tôi cũng chẳng nhận ra nổi sự khác biệt giữa chúng đâu.
Anh đừng lo. Và nếu không có chuyện ǵ quan trọng tôi muốn làm
cho xong công việc của ḿnh, anh không ngại chứ?
- Chuyện quan trọng th́ không có, nhưng tôi có món quà tặng em
đây.
- Cho tôi à?
Trường khoát tay khi thấy cái lắc đầu của phúc:
- Tôi mong em đừng từ chối, đó chỉ là một món quà nhỏ thôi.
- Tôi có định từ chối đâu? Tôi chỉ muốn nói đây là lần đầu tiên
ḿnh được nhận quà từ người khác. Tôi cũng muốn biết cảm giác nó
như thế nào.
Trường rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận. Anh
nói:
- Tôi mua vào một dịp rất t́nh cờ. Tự nhiên khi nh́n thấy nó tôi
lại nghĩ ngay đến em. Nó cũng xinh xắn và đặc biệt như em vậy.
Phúc giả vờ ngẫm nghĩ:
- Thật khó mà tưởng tượng ra một cái ǵ đó lại xinh xắn và đặc
biệt như tôi.
Trường ph́ cười:
- Lân đầu tiên tôi phát hiện ra một thứ phù hợp với lứa tuổi của
Phúc. Đó là vẻ háo hức trên gương mặt em như bây giờ. Điều duy
nhất mà tôi thấy dễ thương ở em là trái hẳn với phần đông những
cô giá khác, em không giả bộ làm ra vẻ không biết ḿnh đẹp. Em
tiếp nhận lời khen một cách tự nhiên.
Cô nhún vai:
- Chẳng lẽ tôi phải ngạc nhiên khi người ta bảo rằng bàn tay tôi
có năm ngón? À sau khi huyên thuyên như vậy liệu anh có quên ư
định tặng nó cho tôi không đấy?
- Của em đây.
Vũ Phúc luống cuống rụt tay lại khi nghe tiếng chị Du reo lên từ
ngoài cổng. Chị đi nhanh về phía hai người. Trường đút món quà
vào túi và quay ra đón.
- Hai người đang nói chuyện ǵ mà vui thế?
Trường nh́n Phương Du:
- Em ra đường không đội nón hay sao mà mặt đỏ ửng thế này?
Chị Du ríu rít:
- Em đi chơi với anh Minh Tuấn. Anh ấy đưa em đến đây. Anh vẫn
chưa chuẩn bị à? Hôm nay ḿnh có hẹn đấy. Đi khai
trương quán
thức ăn nhanh của vợ chồng chị Thảo nhớ không?
Trường vỗ nhẹ vào trán:
- Anh quên mất, anh xin lỗi.
Quay sang Phúc, Trường rủ:
- Phúc cùng đi với chúng tôi nhé?
Cô quấn ống nước lại trả lời thờ ơ:
- Tôi bận việc. Tôi không đi đâu.
Phương Du kéo tay Phúc:
- Đi đi Phúc. Ḿnh rủ cả anh Minh Tuấn nữa.
- Ai rủ rê ǵ tôi đấy?
Phúc ngước lên và chạm ngay vào ánh mắt của Minh Tuấn. Đôi mắt
thật đen, thật sáng đôi mắt biết nói chuyện. Nh́n vào đấy cô có
cảm giác như nh́n thấy ánh nắng mặt trời trong một ngày giá
lạnh. Nhếch môi cười thay cho lời chào, Phúc cặm cúi làm tiếp
công việc của ḿnh. Chị Du đẩy vai Trường:
- Anh vào chuẩn bị đi để em thuyết phục Phúc cho.
Trường cúi xuống nh́n cô:
- Được không Phúc?
Vũ Phúc bối rối khi nh́n thấy vẻ chờ đợi kỳ lạ trong mắt anh, vẻ
ngạc nhiên của Phương Du và vẻ ṭ ṃ thú vị của Minh Tuấn nên
vội vă:
- Tôi có việc phải ra ngoài. Mọi người đi với nhau đi.
Trường kiên nhẫn:
- Em đi đâu vậy?
Cô ngạc nhiên. Chị Du cũng thế. Phương Du chuyển cái nh́n từ
Trường sang Phúc. Mặt cô nóng rang. Trường vẫn thản nhiên làm
Phúc nổi giận:
- Tôi vẫn chưa làm ǵ hay đi đâu ra khỏi giới hạn cho phép nên
tôi từ chối trả lời câu hỏi của anh.
Minh Tuấn xen vào, có lẽ v́ thấy không khí căng thẳng quá:
- Cậu cứ đi với Phương Du. Không phải lo. Nếu Phúc cho phép, tôi
sẽ đi cùng Phúc, được không?
Để tránh cái nh́n chăm chú của Trường, cô đáp bừa:
- Dạ được.
Minh Tuấn vỗ vai Trường cười lớn:
- Nghe rồi nhé. Cứ yên trí chẳng ai bắt cóc em gái cậu đâu.
Câu nói xóa tan bầu không khí nặng nề. Phương Du có vẻ nhẹ nhơm
chẳng giấu được ai. Chị vô tư và trong sáng thật. Phúc nh́n Minh
Tuấn, gương mặt kín bưng một cách tinh quái. Cô có cảm giác anh
ta cũng chẳng tin nổi những điều ḿnh vừa nói.
Ra khỏi nhà một quăng. Minh Tuấn quay lại hỏi nhỏ:
- Ḿnh đi đâu đây cô bé?
Phú cằn nhằn:
- Tôi nói bừa như thế chư có chỗ nào đi đâu, anh biết c̣n giả vờ
hỏi làm chi.
Minh Tuấn cười lớn:
- May mà em vớ được tôi.
- Xí, tôi vớ được anh bao giờ, anh vớ được tôi th́ có.
Minh Tuấn ngẫm nhgĩ:
- Em có lư. Tôi đưa một người đến, đón một người đi nhưng chẳng
có người nào là của ḿnh, chán thật. Nhưng xem ra kẻ may mắn
nhất hôm nay lại là tôi.
Phúc trề môi:
- Tôi thích người có tài hơn là kẻ may mắn. Mà này, anh đừng giả
vờ biết nhiều hơn những ǵ mà anh biết đấy nhé.
- Em đă gặp loại người này nhiều đến nỗi có thể nhận ra họ từ
cách xa mấy chục bước cơ à?
Cô nói lảng:
- Anh đưa tôi đi đâu đây?
- Nếu em không có đề nghị ǵ tôi sẽ đưa em đến nơi tôi thường
lui tới.
Tuấn dừng xe, Phúc ṭ ṃ nh́n khắp một lượt. Không có ǵ đặc
biệt, nó chỉ là quán cà phê b́nh thường nằm trong khuôn viên một
công viên lớn. Anh kéo ghế cho cô, rồi chẳng thèm hỏi ư kiến,
Tuấn gọi một tách cà phê và một ly kem. Phúc buồn cười với cái
tên gọi: kem "hoàng hôn". Chắc là loại kem đó chỉ được ăn vào
cái giờ chập choạng thế này.
- Em cười ǵ thế?
- Không.
Minh Tuấn nói khi người phục vụ đặt các thứ lên bàn:
- Kem ở đây rất ngon. Theo kinh nghiệm, của tôi, phụ nữ rất
thích nó.
Phúc nhướng mày:
- Vậy à?
- Em có thường đến những nơi này không?
- Không, đây là lần đầu tiên.
Minh Tuấn mỉm cười, điệu bô khoa
trương một cách cố ư:
- Vậy em có thể cho tôi biết lư do nào mà tôi được
cái hân hạnh
này không?
- V́ tôi không bao giờ từ chối một sự giúp đỡ không công nào hay
một thiện chí mà không cần phải đền đáp.
Minh Tuấn nhún vai:
- Em biết cách làm cho người khác tỉnh mộng đấy, nhưng dù sao
tôi cũng xem câu nói vừa rồi là lời khen gián tiếp. Cảm ơn em.
- Không có ǵ.
Vũ Phúc thản nhiên kéo ly cà phê về phía ḿnh. Cô chậm răi nhấc
phin ra, bỏ chút xíu đường, khuấy nhè nhẹ rồi hớp một ngụm to,
Minh Tuấn nói nhỏ:
- Này cô bé, ly đó là của tôi mà.
- Vậy à? Nhưng tôi thích uống cà phê.
Anh nhăn nhó:
- Tôi đâu có thích ăn kem.
- Tôi cũng vậy.
Ngậm chiếc muỗng giữa hai hàm răng Phúc cười thật tọ Minh Tuấn
cũng cười. Tiếng cười trầm trầm và dường như có vị ngọt. Đôi mắt
đen nh́n cô đầy vẻ thú vị.
- Cà phê đậm đấy, nó sẽ làm em mất ngủ.
- Anh không dọa được tôi đâu. Tôi là dân Buôn Ma Thuộc chính
hiệu mà. Anh lo thanh toán ly hoàng hôn ǵ đó của anh đi.
Minh Tuấn nhăn nhó kéo phần kem về phía ḿnh. Anh nhấm nháp từng
chút một trong khi ly cà phê của cô cạn queo. Phúc dơi mắt nh́n
ra xa. Ở băi cỏ đàng kia là khu vui chơi thiếu nhi. Trẻ con háo
hức với các tṛ đu quay, xe điện, thú nhún. Tiếng nhạc ḥa với
tiếng cười, tiếng khóc tạo thanh âm thanh ồn ào rất đặc trưng.
Phúc đế ư đến một cô bé mủm mỉm với đôi mắt tṛn xoe, đen nháy
đang dằng khỏi tay mẹ chạy ra ngoài. Bé trượt té sóng soài và ̣a
lên khóc. Người mẹ vội bế con lên vừa xuưt xoa dỗ dành vừa nâng
niu âu yếm Cô chợt nghĩ, không biết lúc c̣n bé ḿnh có được mẹ
vuốt ve tŕu mến thế này không? Mẹ làm ǵ mỗi khi cô khóc? Bà có
ôm cô vào ḷng không? Có hôn không? Dường như Phúc nghe được
tiếng thổn thức từ trái tim ḿnh. Mẹ có yêu con không hở mẹ?
Tuấn vỗ nhẹ vào tay cô:
- Em sao thế Phúc?
Cô chớp mắt:
- Không, tôi không sao.
Anh quan sát Phúc một cách chăm chú:
- Vẻ mặt em lạ lắm. Em buồn phải không?
Phúc không sao làm chủ được cảm xúc của ḿnh. Câu nói của anh
nhắc cho cô nhớ đến mong muốn cháy bỏng ngày nào. Và đến lúc
này, thật kỳ lạ, nó vẫn c̣n nguyên vẹn trong
cô. Phúc cúi mặt th́
thầm:
- Tôi ước được như em bé đó, bao giờ cũng có mẹ bên cạnh. Tôi mơ
một lần được mẹ ôm vào ḷng. Tôi thèm một ṿng tay. Tôi nhớ mẹ
tôi lắm.
Mặt Minh Tuấn ch́m vào xúc động:
- Tôi tin rằng mặc dù không làm những việc ấy nhưng bà rất yêu
em. Em là một cô gái đặc biệt, có nghị lực, có bản lĩnh. Nhưng
thứ ấy không thể tự nhiên có được đâu. Sao em không nghĩ rằng bà
đă dùng cách này để dạy em nhỉ?
Anh cười nhẹ:
- Để tôi kể cho em nghe câu chuyện rất hay về người Zoulou. Đó là
tên một dân tộc thiểu số. Họ có lối giáo dục rất lạ. Mỗi khi
con cái đến tuổi trưởng thành, người mẹ sẽ dùng một thứ nhựa cây
phết lên người nó và đem nó vào tận rừng sâu. Đứa trẻ sẽ phải
làm mọi cách để tồn tại. Nó không thể trở về nhà khi nhựa cây
trên người chưa phai mà thứ nhựa quái ác đó chỉ nhạt dần sau
nhiều năm tháng. Đứa trẻ có thể bị bắn chết bởi chính người thân
nếu nó không vượt qua nỗi thử thách này. Họ cho rằng có sống đứa
trẻ cũng sẽ là người vô dụng. Nhưng nếu nó vượt qua, nó sẽ được
chào đón như một người hùng và được xem là một người trưởng
thành thật sự. Ở em cũng thế, cứng rắn không phải do hoàn cảnh
đẩy đưa mà là kết quả của sự giáo dục hẳn ḥi.
Phúc cười gượng:
- Anh nói làm như hiểu tôi lắm vậy? Mà này, anh nh́n xem cái thứ
nhựa ǵ đó trên người tôi đă phai chưa nhỉ?
Tuấn nói nghiêm túc:
- Tôi biết có thể sẽ làm em phật ư nhưng tôi vẫn nói, em nên tốt
với ḿnh một chút Phúc ạ.
- Tôi chẳng có lư do ǵ mà không tốt với ḿnh cả. Nhưng nếu có
th́ cũng như anh nói, là kết quả của sự giáo dục ǵ đó, vậy xét
cho cùng đâu phải là lỗi của tôi, đúng không?
Minh Tuấn lắc đầu:
- Nói chuyện với em thật khó. Tin tôi đi, có thể tôi hiểu em lo
nhiều nhưng tôi không hiểu sai đâu. Với thời gian tôi sẽ chứng
minh cho em thấy điều này. Bây giờ th́ đi với tôi nhé, chịu
không?
Phúc gật đầu và không hiểu tại sao ḿnh lại đồng ư một cách dễ
dàng đến vậy. Nơi Minh Tuấn đưa cô đến là một siêu thị lớn vừa
mới khai trương. Đám đông dày đặc trước lôi ra vào làm cô phát
ngợp. Tháy Phúc chần chừ, Tuấn nắm tay và kéo vào trong. Đến
gian hàng bán quà lưu niệm anh dừng lại:
- Tôi muốn mua tặng một món quà cho người phụ nữ mà tôi yêu quư
nhất nên nhờ em chọn giúp.
Phúc nheo mắt cười nhạo:
- Yêu quư nhất à? Tôi chưa bao giờ được ở vị trí này nên thật
khó tưởng tượng ḿnh thích ǵ. Nhưng để tôi xem nào... ừm... cô
ấy có dùng nước hoa không? Không à? Vậy th́ kẹp tóc? Cũng không?
Lạ nhỉ. Cô ấy có thích đồ trang sức không hay là những thứ dùng
để make-up?
Thấy Minh Tuấn cứ cười tủm tỉm và lắc đầu cô đâm cáu kỉnh:
- Tôi bắt đầu nghi ngờ nhân vật anh gọi là người phụ nữ yêu quư
nhất này? Thật sự có cô ấy không? Người phụ nữ nào của anh mà
lại không nước hoa, không trang sức, không...
Minh Tuấn kéo cô đến gần và nói nhỏ:
- Cô ấy không nước hoa, không kẹp tóc, không trang sức, không
trang điểm v́ cô ấy đă tám mươi sáu tuổi rồi. "Cô ấy" là bà nội
của tôi.
Anh ph́ cười khi thấy Phúc đứng há hốc:
- Em làm ǵ mà đỏ mặt thế? Chẳng lẽ em nghĩ tôi không thể có bà
nội?
Giật tay ra khỏi tay anh, cô gắt khẽ:
- Sao anh không nói rơ từ đâu, cứ ỡm ờ thế ai mà hiểu cho nỗi.
- Tôi có ỡm ờ ǵ đâu. Tôi chưa kịp nói em đă làm ngay một tràng
dài rồi. Dường như em đặc biệt có hứng thú với nhân vật được gọi
là người phụ nữ mà tôi yêu quư nhất.
Tảng lờ trước vẻ châm chọc của Tuấn, cô lướt mắt một lượt khắp
gian hàng:
- Anh có ư kiến ǵ khác nếu tôi chọn một chiếc khăn choàng?
Minh Tuấn gật gù:
- Nghe hay đấy.
Cuối cùng Phúc chọn một chiếc khăn băng lụa có hoa văn trang
nhă, giá khá đắt. Minh Tuấn bảo v́ tiện đường ghé nhà nội nên
mời cô cùng đi. Nhà nội anh hơi nhỏ so với khuôn viên. Người phụ
nữ khá lớn tuổi có gương mặt tṛn tṛn phúc hậu ra mở cổng. Phúc
biết đó là cô Út của Minh Tuấn. Cô dắt cả hai băng qua khoảng
sân rộng chếch bên hông nhà và gọi lớn:
- Má ơi, Tuấn đưa bạn đến thăm má nè.
Bà cụ ngồi trên ghế đá xoay người lại vẻ mừng rỡ:
- Tuấn hả con? Sao ghé trễ vậy?
Minh Tuấn giới thiệu Phúc với nội. Bà cụ nắm lấy tay cô:
- Con ngồi xuống đi. Nội già rồi nên mắt kém lắm. Nôi không
trông thấy rơ mặt con, để nội xem nào... tay con mềm và mát quá...
mắt to, mũi cao, da mịn, chắc là con đẹp lắm hả?
Phúc ngường ngượng:
- Con không đẹp đâu ạ.
Bà cười móm mém:
- Con thấy sao Tuấn?
Cô ngạc nhiên khi thấy anh trả lời bằng vẻ nghiêm trang:
- Con thấy Phúc rất đẹp.
- Lúc c̣n trẻ, nội cũng đẹp như con vậy. V́ thế nên ông ấy mới
để ư đến nội. Ông ấy giỏi lắm nhưng phải cái xấu trai. Cũng may,
con cháu thừa hưởng cái đẹp của nội và cái tài của ông ấy, như
Minh Tuấn vậy.
Bà lắc tay Phúc:
- Phải không con?
Cô lúng túng liếc sang Tuấn. Bằng vẻ mặt hết sức tinh quái, anh
giả vờ nh́n quanh như không nghe thấy câu chuyện của hai người,
Phúc đành gật:
- Dạ phải ạ.
Tiếng cười của hai bà cháu vang lên cùng một lúc. Cô ngạc nhiên
rồi chợt hiểu. Họ trêu ḿnh. T́nh huống vừa rồi không phải hoàn
toàn ngẫu nhiên. Bà cụ không nh́n thấy nhưng vẫn c̣n minh mẫn
thật. Bà hiểu sự im lặng của cô theo nghĩa khác nên vội nói:
- Bà chỉ đùa một chút thôi. Con đừng giận Minh Tuấn. Nó khen con
thật đấy.
Phúc dạ nhỏ. Bà hỏi thêm:
- Ba má con có khỏe không? Họ làm nghề ǵ?
- Mẹ con mất cách đây một năm.
Bà vuốt tóc cô:
- Tội nghiệp chưa? Rồi con sống với ai?
Vũ Phúc nghe ḷng ḿnh chùng xuống thật thấp. Chưa ai cho cô cảm
giác được chia sẻ thật sự như ở bà. Phúc cố giữ giọng b́nh
thường:
- Con sống trong gia đ́nh một người bạn mẹ con. Đến khi tốt
nghiệp, con sẽ trở lại Buôn Ma Thuộc. Nơi ấy là nhà của con.
- Lúc nào buồn con cứ bảo Minh Tuấn đưa đến đây chơi với bà. Họ
có tốt với con không? Cả Tuấn nữa, nó tốt với con chứ?
Phúc lúng túng. H́nh như bà hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và anh.
Minh Tuấn im lặng. Phúc biết anh muốn cô trả lời:
- Dạ tốt ạ.
- Ừ, nếu nó không tốt con cứ đến đây mách bà.
Cô Út mang ra ba chén chè đặt trên chiếc khay nhỏ. Cô vừa quấn
chiếc khăn choàng lên cổ nội vừa thong thả nói:
- Hai đứa ăn chè đi. Cả Tuấn nữa, hôm nay
cô Út đổi món cho con
đấy. Uống cà phê nhiều quá không tốt đâu.
Phúc nh́n sang nơi khác để không phải phá lên cười v́ vẻ mặt khổ
sở của Tuấn khi anh thận trọng bưng chén chè lên. Cô Út đút từng
muỗng nhỏ cho nội. Bà mân mê chiếc khăn trên cổ:
- Quà của tụi nhỏ mua cho má, con xem có đẹp không?
- Đẹp lắm má à.
Cô vừa ăn chè vừa nói nhỏ vào tai anh:
- Anh có cần gườm gườm nh́n nó vậy không? Chẳng lẽ từ trước đến
nay anh không hề biết đến một thứ có tên là chè.
Tuấn lẩm bẩm trong miệng:
- Chỉ một món hoàng hôn thôi cũng đủ giết tôi rồi, huống chi...
- Ăn đi con, Út hầm lâu lắm nên đậu mềm và bùi ghê.
- Dạ - Phúc vừa trả lời vừa nhăn mặt trêu anh.
Chưa ăn hết chén chè nội đă thiu thiu ngủ. Cô Út lau miệng cho
bà. Quay sang Minh Tuấn, cô nói nhỏ:
- Toa thuốc con cho hôm trước chỉ c̣n dùng trong hai ngày nữa
thôi. Cô có mua tiếp không? Uống loại đó nội ăn, ngủ khá hơn
trước rất nhiều.
- Ngày mai con ghé lại khám cho nội.
- Ừ, cô đưa nội lên pḥng. Các con ngồi chơi nhé.
Nội xoay người lầm bầm:
- Con lại vậy nữa rồi, cứ để má ngồi đây chơi với tụi nhỏ.
Cô Út dỗ dành:
- Ở đây gió lắm vả lại má đến giờ lên pḥng rồi. Hay là con báo
mấy đứa nhỏ lên chơi với má một chút.
Bà khoát tay giận dỗi:
- Chỉ một ḿnh má là nạn nhân của con đủ rồi. Kéo theo tụi nhỏ
làm chi, tội nghiệp. Để chúng nó ngồi đây với nhau, hai bà già
th́ có ǵ vui mà bảo chúng lên chơi.
Cô Út không dám căi nhưng tủm tỉm cười măi, bà càu nhàu:
- Người già chứ có phải trẻ con đâu mà đi đứng ǵ cũng phải có
người chăn dắt. Con có nhớ mang kinh thánh lên đọc tiếp cho má
nghe không?
- Dạ có. - Quay sang chúng tôi cô nói - Cô phải lên với nội, bao
giờ Minh Tuấn về th́ khóa cửa giúp cô.
Hai mẹ con đi bên nhau, đối với Phúc luôn là h́nh ảnh đẹp. Cố
nh́n theo họ và thấy ḷng ḿnh rưng rưng buồn. Minh Tuấn quan
sát một lúc rồi hỏi:
- Trong này có bao nhiêu lần em thay đổi trạng thái một cách đột
ngột vậy Phúc?
- Tôi giống như nước vậy. Khi là chất lỏng, lúc là thể khi, lúc
lại đóng băng, khi th́ nóng, lúc lại sôi nhưng nó cũng chỉ một
công thức cũ x́ H2O. Tôi cũng thế. Đó có phải là điều anh muốn
nói không?
- Em là một người rất đặc biệt. Tại sao tôi lại không gặp em sớm
hơn nhỉ?
Câu nói biến anh trở nên tầm thường trong mắt Phúc và điều này
làm cô tức giận. Cảm giác bừng bừng khó chịu này không sao kiềm
chế được. Phúc nh́n anh, cái nh́n gai góc và cô nghe giọng ḿnh
khô đi:
- Để làm ǵ?
Minh Tuấn không lẩn tránh cái nh́n của Phúc cũng không trả lời.
Hèn. Sao cô căm ghét thói ỡm ờ này đến thế. H́nh như họ nghĩ cần
phải nói như vậy để chứng tỏ sự quan tâm như điều tối thiểu cần
phải có, dành cho một người tội nghiệp như
cô. Phúc cười nhạt:
- Anh là bác sĩ phải không? vậy anh giải thích thế nào về bịnh
ung thư máu?
Gương mặt Minh Tuấn tái đi, anh nắm vội bàn tay cô:
- Tại sao? Em...
Phúc rụt tay lại lạnh lùng:
- Tôi muốn nghe câu trả lời của anh
Minh Tuấn không rời khỏi gương mặt cô, anh nói đều đều như cái
máy:
- Bệnh ung thư máu c̣n gọi là bệnh bạch cầu do tăng sinh quá hệ
các tế bào máu. Có hai thể, thể cấp tính và thể mạn tính.
- Có chữa khỏi không?
- Em cũng biết là...
- Không thể chữa khỏi phải không?
- Không đâu... có thể chứ. Hiện nay đă t́m ra phương pháp mới đó
là điều trị kết hợp hóa trị liệu với một kháng thể thuộc ḍng vô
tính đơn có tên là Rituximab. Bẩy mươi phần trăm bệnh nhân được
điều trị theo phương pháp này sau hai năm vẫn sống so với năm
mươi bẩy phần trăm nếu trị được hóa trị liệu.
- Sống được hai năm à? Có phải sống trong sự đau đớn khủng khiếp
không?
Phúc nhếch môi nói tiếp:
- Vậy th́ gặp anh sớm hay muộn cũng chẳng có ǵ khác biệt.
Minh Tuấn xoay mặt cô lại, giọng anh lạc đi:
- Em nói rơ đi Phúc. Em đừng làm tôi sợ. Như vậy có nghĩa là
ǵ ?
Vũ Phúc b́nh thản:
- Sao lại sợ ? Nó đă qua rồi và nếu có biết sớm anh cũng chẳng
giúp được ǵ cho tôi vậy anh cũng đừng nên tiếc nuối theo kiểu
"Sao không gặp em sớm hơn". Tôi đang nói đến căn bệnh và cái
chết của mẹ tôi đó, anh không hiểu sao ?
Chương 5
Đôi mắt Minh Tuấn tối sầm lại, anh xiết mạnh tay. Cô có
cảm giác xương hàm ḿnh vỡ vụn.
- Em độc ác, ranh ma vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Trước
đây tôi vẫn nghĩ em tinh nghịch, dễ thương theo cách rất đặc
biệt của em. Bây giờ tôi mới biết ḿnh lầm bên trong gương mặt
xinh đẹp này là một tâm hồn chai sạn, khô cứng. Em cười cợt,
chế nhạo, rẻ rúng ḷng nhiệt thành của người khác. Tôi cảm thấy
tội nghiệp cho cái t́nh bạn mà tôi tưởng đă có giữa chúng ta.
- T́nh bạn ? Anh đang nói đến cái t́nh bạn nào vậy ? Chẳng lẽ
t́nh bạn là sự thương hại, tội nghiệp mà anh hạ cố ban cho tôi. V́ tôi thiếu cha mất mẹ à ? V́ tôi sống nhờ vào người khác à ?
Đó có phải là những cái tôi trưng ra để đổi lấy một t́nh bạn ở
người khác đâu.
Giọng anh dịu lại.
- Tôi chưa bao giờ thương hại em cả.
- Vậy th́ tốt.
- Em đi đâu đấy ?
- Tôi về. Cảm ơn anh đă đưa tôi đến đây, tôi biết anh muốn cho
tôi chút không khí gia đ́nh nhưng tôi không muốn nh́n thấy anh.
Minh Tuấn vẫn đứng yên nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy Phúc và
kéo mạnh. Cô mất đà va mạnh vào người anh.
- Nếu em không muốn kể từ bây giờ tôi không xuất hiện trước mặt
em nữa nhưng tôi đă đưa em đến đây th́ để tôi đưa em về.
Minh Tuấn lầm ĺ dắt xe ra. Cả hai im lặng suốt quăng đường dài. Có vẻ như anh chẳng thèm biết đến sự hiện diện của cô. Xe
dừng trước cổng nhà, Phúc bước xuống rồi vụng về đưa tay vuốt
lại mái tóc rối tung. Ngần ngừ một lúc cô quay đi. Cảm giác
tiếc nuối dâng lên cổ nghèn nghẹn. Không thể phủ nhận được
những điều thú vị Minh Tuấn đă mang đến cho cô trong khoảng thời
gian ngắn ngủi quen nhau. Cái tôi là bất khả xâm phạm. Ḿnh
đúng hay sai ?
- Phúc.
H́nh như Minh Tuấn gọi, cô hồi hộp quay lại. Phúc thật sự không
muốn đánh mất t́nh bạn này. Ánh mắt cả hai gặp nhau, cùng ḍ
hỏi như muốn đọc rơ ư tưởng của người đối diện. Có vẻ như anh
và cô đều phải nhờ đến ḷng dũng cảm để nói với nhau những điều
muốn nói. Thời gian chầm chậm trôi qua. Minh Tuấn vẫn im lặng. Chắc ḿnh đă nghe lầm, Phúc nh́n sang nơi khác. Viễn ảnh đánh
mất t́nh bạn vẫn không đáng sợ bằng việc phải đối diện với anh.
- Tôi muốn xin lỗi em, Phúc. Tôi biết ḿnh đă quá lời.
Giọng nói của anh ẩn chứa niềm hối tiếc thật sự và điều này làm
tim cô thắt lại. Phúc nói nhỏ:
- Tôi cũng vậy.
- Tôi sẽ không như thế nữa nếu em không cố t́nh làm tôi sợ.
- Tôi cũng sẽ không như vậy nữa nếu anh đừng bao giờ nói những
câu tương tự như "Sao không gặp sớm hơn".
Minh Tuấn cười khẽ:
- À, ra là thế.
Vũ Phúc nghiêm mặt :
- Người ta không nói câu đấy với một người bạn.
Minh Tuấn gật gù:
- Tôi hiểu rồi. Mà này, em biết không, một người bạn tốt là
người có thể đi thêm vài dặm đường hay lao vào hiểm nguy v́ ḿnh
đấy. Người Trung Hoa có câu "sĩ vị tri kỷ giả tử" có nghĩa là
"người đàn ông có thể v́ bạn mà chết". Tôi biết so sánh thế này
là hơi vênh nhưng tôi chính là người đàn ông ấy. Thế nên chúng
ta vẫn tiếp tục làm bạn chứ, cô bé ? Tôi nhất định sẽ là người
bạn tốt của em.
Phúc gắt nhẹ:
- Tất nhiên rồi, nhưng tốt nhất là anh đừng gọi tôi bằng cô bé.
- Sao em không tỏ ra phấn khởi khi có thêm người bạn tuyệt vời
như tôi mà lại trưng bộ mặt cáu kỉnh như một bà cô già khó tính
thế kia ? Nào, hăy đến đây và bắt lấy tay tôi để chứng minh cái
t́nh bạn mà em vừa nói đó.
Cái xiết tay rất nhẹ nhàng nhưng Phúc bối rối khi cảm nhận có
một sức mạnh kỳ lạ toát ra từ bàn tay ấm áp, khỏe mạnh của anh. Để che giấu điều này, cô lắc đầu :
- Các cô gái của anh, tôi thật sự không hiểu, họ yêu anh ở điểm
nào ?
Hai bàn tay vẫn chưa rời nhau. Anh lật nghiêng, lật dọc và ngắm
nghía nó ở mọi góc độ. Minh Tuấn có vẻ thích thú với h́nh ảnh
trái ngược này:
- Ở điểm nào à ? Em chỉ là cô bạn nhỏ của tôi, có cần tôi chỉ ra
cho em thấy không ?
Tảng lờ cái trề môi của Phúc, Minh Tuấn nheo mắt:
- Tôi không biết em làm được ǵ với bàn tay bé xíu thế này ?
- Làm ǵ à ?
Phúc giả vờ ngẫm nghĩ rồi bất ngờ bẻ ngược các ngón tay anh. Minh Tuấn buông tay cô ra và nhăn mặt :
- Ối...
- Lần sau phải nh́n cho kỹ, đừng nhầm lẫn tôi với các cô gái của
anh nhé. Bàn tay tôi làm được khối việc đấy.
- Kể cả việc bóp nghẹt trái tim của những gă đàn ông ngu ngốc.
- Tôi chưa làm việc ấy bao giờ nhưng nếu có tôi sẽ không ngần
ngại chút nào đâu.
Vũ Phúc cười to và đi vào nhà. Lúc mở cửa pḥng cô mới chợt nhớ
h́nh như ḿnh chưa nghe tiếng xe của Minh Tuấn. Chẳng lẽ anh vẫn
c̣n đứng măi ngoài ấy ? Nhưng ư nghĩ này cũng không tồn tại
lâu v́ Phúc phát hiện có người trong pḥng cô.
Vũ Phúc thật không biết nói thế nào với anh chàng đẹp trai đang
ngồi uể oải trên chiếc ghế dựa đặt ở góc pḥng. Trông anh ta
thật tự nhiên như đang ở trong pḥng của ḿnh vậy. Anh không có
cử chỉ nào khi cô bước vào. Ánh đèn trên bàn học hắt sáng một
góc nhà và một phần gương mặt ạnh Trường chăm chú nh́n cô. Phúc
cố gỡ ḿnh ra khỏi cái nh́n như kềm chặt ấy.
- Anh làm ǵ ở đây vậy ?
Trường chậm răi:
- Tôi chờ em.
Phúc nhướng mày thay cho câu hỏi tại sao.
- Em về muộn nên tôi thấy lo lo.
- Cảm ơn anh. Bây giờ th́ anh đă an tâm rồi chứ ?
Trường gật đầu, cô tiếp:
- Tôi sẽ thấy thoải mái hơn nếu lần sau anh đợi tôi ở pḥng
khách, OK?
Anh nhăn mặt. Trường vốn không thích người khác nói OK. Nhất là
nói với vẻ trịch thượng như cô bây giờ, nhưng lần này anh không
sửa. Dường như anh sợ làm hỏng bầu không khí đang mang tính ḥa
hoăn tạm thời này. Lúc nào cũng thế, cán cân giữa cô và Trường
chưa bao giờ cân bằng cả. Trường với tay lấy gói quà trên bàn,
anh đứng dậy và đi về phía Phúc. Trường dừng lại khi khoảng
cách giữa hai người vừa vặn bước chân. Sự thận trọng của anh
làm cô chú ư.
- Em vẫn chưa nhận quà.
Đúng vào lúc này, h́nh ảnh buổi chiều chợt hiện ra. Phúc hờ
hững cầm lấy. Nó cứ lởn vởn trong trí làm cho sự háo hức ban
đầu giảm đi quá nữa. Cô đoán anh cũng nh́n thấy. Trường đề
nghị :
- Em mở ra đi.
Phúc máy móc làm theo rồi không hay ḿnh sững người khi trông
thấy. Nó đẹp và tinh xảo quá. Một túp lều xinh xắn được gọt
dũa từ khối thuỷ tinh trong suốt. Các chi tiết bên trong như ḷ
sưởi, bàn ghế, ống khói rất sinh động. Đặc biệt ở góc nhà là
chiếc chuồng nhỏ. Các chú vật nuôi trong ấy đang phô diễn tư
thế đặc trưng của từng loài. Trông chúng rất ngộ nghĩnh. Điều
này chứng tỏ sự tinh tế của người quan sát.
- Đẹp thật !
- Tôi rất vui v́ em thích nó.
- Tôi sẽ đặt nó ở đấy. Phúc chỉ tay vào chiếc bàn học - Cảm ơn
anh v́ đă tặng quà cho tôi. Chúc ngủ ngon.
Trường chầm chậm đi ra. Có vẻ như anh phải miễn cưỡng làm việc
này. Đến cửa, anh quay lại nh́n cô:
- Em đă biết Minh Tuấn từ trước phải không ?
Phúc hiểu chữ "biết" mà anh dùng ở đây không phải chỉ những lần
sơ giao thông thường nên nhún vai:
- Phải, nếu như thời điểm anh đang nói đến không phải là buổi
chiều hôm nay.
Trường nhẹ nhàng :
- Lúc nào nhỉ, tôi có thể biết được không ?
Vũ Phúc ngạc nhiên. Không hiểu sao chi tiết nhỏ nhặt này với
anh lại quan trọng đến vậy. Chẳng lẽ Trường không muốn cô có
bất cứ mối quan hệ nào với những người chung quanh anh. Ư nghĩ
này làm cố họng cô khô đi, Phúc nhạt nhẽo:
- Anh không phải dè dặt như thế. Chuyện cũng chẳng có ǵ đặc
biệt. Hôm sinh nhật anh, tôi đă nhát cô bạn gái của Minh Tuấn
một phen khiếp vía.
Trường phá lên cười:
- Là em à ? Thảo nào đêm đó em trốn mất tăm khi buổi tiệc vừa
mới bắt đầu. Tôi cứ ngỡ cô ấy trông gà hóa cuốc chứ. Sau đó
th́ sao ?
- Chẳng sao cả. Bạn trai cô ấy t́m tôi và mọi việc diễn ra b́nh
thường v́ một lẽ đơn giản tôi có phải là ma đâu.
Trường nói trong tiếng cười:
- Nhưng theo tôi nhớ đến lúc ra về cô bé ấy cũng c̣n sợ lắm.
- Không phải lỗi tại tôi. Lẽ ra bạn trai cô ấy phải giả thích
ngay, hoặc là anh ta muốn cô bạn bé nhỏ của ḿnh lúc nào cũng
theo lẩn quẩn bên chân, không dám đi đâu v́ sợ. - Phúc bật
cười: - Thú thật tôi cũng không nghĩ ḿnh làm cô ấy sợ đến thế
đâu.
Trường cười cười:
- Tôi c̣n sợ em huống ǵ cô bé vốn nhát gan ấy.
- Tôi không có ư làm người khác sợ v́ tôi hiểu cảm giác sợ là
một cách nhắc nhở phải cẩn thận với ai hay một điều ǵ đó. Tôi
lại không thích người khác cẩn thận khi đứng trước ḿnh.
- Tôi hiểu. Em chỉ thích làm người ta ghét ḿnh nhưng kết quả
th́ hoàn toàn ngược lại đấy.
Anh cúi nh́n Phúc. Đôi mi dày hạ xuống làm ánh mắt trở nên dịu
dàng và quyến rũ. Cô như bị thôi miên bởi ánh mắt ấy và trong
tích tắc Phúc nghe tim ḿnh chao đi một nhịp. Câu nói có ẩn ư
ǵ không ? Không, hoàn toàn không. Một góc môi Trường đang
nhếch lên và nụ cười cố hữu mà cô ghét cay đắng hiện ra. Nụ
cười tự chủ và trịch thượng. Cảm giác kỳ lạ chảy toàn thân. Nó
có tác dụng như một ḍng nước mạnh cuốn trôi bao cảm xúc mới mẻ
vừa xuất hiện trông cô. Phúc nh́n sang nơi khác, tay đặt lên
nắm đấm cửa và nói bằng giọng lạt lẽo :
- Nếu anh nói bằng kinh nghiệm của bản thân th́ vẻ mặt của anh
lúc này chẳng thuyết phục được tôi chúc nào. Chào.
Đứng tựa lưng vào tường Phúc buồn rũ cả người khi nhận ra cảm
giác kỳ lạ mà cô vừa nói chính là sự thất vọng. Một sự thất
vọng đau đớn mà lẽ ra cô không nên có.
o0o
Trống tiết cuối, sinh viên lục tục ra về chỉ một số ít ngồi nán
lại. Yên quay sang Vũ Phúc:
- Chị về chưa ?
- Chị lên thư viện. Yên về trước đi.
- Anh của chị đón hả ?
Phúc gật. Nghĩ cũng lạ, trong lớp mỗi khi thấy ai có người khác
phái đến đón mọi thành viên c̣n lại đều đoán già đoán non là bạn
trai, người yêu hay cái ǵ đại loại thế. Riêng với Trường, họ
bảo ngày là anh cô. Chắc họ nghĩ một người khô khan như Phúc
chẳng có mỗi một thứ được gọi là bồ.
Hơn tháng nay Phúc chuyển xuống học tại cơ sở II của trường
Ngoại Thương. Đoạn đường dài gấp đôi lại phải đi qua một chiếc
cầu tạm thường xuyên kẹt xe vào giờ cao điểm. Nếu đi đường khác
để tránh khu vực này th́ xem như cô rảo hết nửa ṿng thành phố. Cầu chính khoản hai tháng nữa mới đưa vào hoạt động. Thấy Phúc
đi sớm về muộn nên thỉnh thoảng tiện đường xuống phân xưởng
Trường cho cô đi nhờ xe. Hôm nay thứ tư, như đă thống nhất từ
trước, sáng nay d́ Lê đưa cô đi, buổi chiều Trường ghé đón.
Thư viện vắng hoe. Phúc ṿng xuống sân ngồi chờ. Đúng là
"tháng mười chưa cười đă tối", chỉ đọc lướt qua vài trang sách
ngẩn lên trời đă nhá nhem. Cô nh́n đồng hồ, trễ hơn mười lăm
phút. Băng qua đường đến sạp sách báo gọi nhờ điện thoại về
nhà, Phúc nghe tiếng d́ Lê trong máy:
- Trường chưa về, con gọi điện đến văn pḥng xem sao. Để d́ đọc
số cho con.
Không muốn làm phiền anh và trên hết là chưa bao giờ Phúc điện
cho Trường nên cô chỉ nán thêm mười lăm phút nữa rồi quyết định
về th́ lúc này trời đang vần vũ mưa. Ngoắc đại chiếc Honda đang
trờ tới, Phúc leo lên mà ḷng thấy lo lo. Chẳng hiểu sao hôm
nay Trường lại thế. Thường ngày anh rất đúng giờ. Lúc nào đến
muộn, dù chỉ vài phút, anh cũng đều báo trước với cô. Suy nghĩ
măi cuối cùng Phúc dừng ở trạm điện thoại công cộng bên đường
gọi đến Công Ty. Bảo vệ báo Trường đă ra ngoài từ trưa. Không
có số di động, cô tần ngần một chút rồi gác máy. Ṿng lại cổng
trường lần nữa, chỉ c̣n pḥng bảo vệ là sáng đèn, bên trong tối
om.
Qua khỏi chiếc cầu tạm một quăng th́ đường bị tắc. Người và xe
nhích lên từng cen-ti-mét. Trời đổ mưa lớn. Phúc ngoi ngóp
trong chiếc áo mưa mỏng dính mà bác tài xế đưa cho. Nước thấm
vào người lạnh buốt nhưng ḷng cô nóng như lửa. Phúc lo lắng
rồi sợ hăi, v́ theo cách hiểu của cô Trường không thể thất hứa
nếu không gặp phải chuyện ǵ đó. Lần đầu tiên Phúc thấy ḿnh
suy nghĩ nhiều về anh đến vậy.
Loay hoay gần nửa giờ cho đoạn đường chỉ vài trăm mét, thoát ra
khỏi đám đông th́ nước đă ngập loang loáng bánh xe. Mưa ngày
càng to, nước quất vào mặt Phúc rát rạt. Ngọn đen hai bên đường
cong người v́ lạnh. Chúng tỏa ra một thứ anh sáng âm u vàng rũ
làm hoa cả mắt. Đói, lạnh, lo lắng khiến cô kiệt sức. Đoạn
đường này nước ngập khá sâu, xe ùng ục kéo rê một lúc th́ chết
máy. Bác tài khom lưng đẩy. Chiếc áo mưa cũ kỹ, nhăn nhún,
thủng lỗ chỗ không che nổi nỗi gương mặt khắc khổ, già xọm làm
Phúc ái ngại. Lúc trả tiền cô viện cớ đă gần đến nhà để gởi lại
chiếc áo mưa đang mặc trên người cho bác. Toàn thân tê cóng,
Phúc lê người qua hai con phố đầy nước và rác. Chiếc xe hơi
chạy vút ra từ trong ngơ, nước tạt mạnh hai bên hông xe quất
thẳng vào làm người cô loạng choạng mấy bước. Phúc mở to mắt
khi nhận ra chiếc xe của Trường, nhưng chỉ có chị Du và người
tài xế trong đấy. Cô phá lên cười mà thấy ḷng tê điếng. Cảm
giác xấu hổ, bẽ bàng như tấm lưới trùm kín lấy cô. Chưa bao giờ
Phúc căm ghét ḿnh đến thế. Đáng đời cho cô chưa ?
Phải, Phúc đă tự lừa dối bản thân khi cho rằng Trường không phải
là người dễ dàng thất hứa. Thật ra cô quá tự tin để nghĩ rằng
Trường không dám. Bây giờ tỉnh mộng rồi. Lẽ nào chỉ một chút
tự tin và ảo tưởng mà người ta dễ dàng biến thành nàng công chúa
hở đồ ngốc.
Pḥng khách vắng hoe, Phúc lê từng bước lên cầu thang và suưt va
vào Trường đang hấp tấp chạy xuống. Cô nép sang một bên chờ
Trường đi qua. Anh dừng lại và đứng sững giữa cầu thang. Có
đến vài giây không thấy Trường nhút nhích, Phúc mới lên tiếng:
- Nếu anh không xuống th́ làm ơn đứng nguyên ở đấy nhưng nép
sang một bên giùm tôi, v́ ngoài cái sàn nhà và cầu thang ướt
sũng này tôi không muốn phải lau thêm một thứ ǵ khác.
Câu nói như chọc vào lỗ thủng của một con đê, khơi mào cho thác
nước tuôn ra cuồn cuộn và xối thẳng vào người cô:
- Xe hư và em lại quên mang theo áo mưa ? Em có biết trong chiếc
áo trắng mảng manh như vầy nh́n em thế nào không ? Tôi đă nói
rất nhiều lần em đừng xử dụng chiếc xe ấy nữa. Sao tôi ghét cái
kiểu màu mè khách sao của em đến thế. Không muốn làm phiền ư?
Em c̣n quan tâm đến tiểu tiết ấy làm chi khi mà chuyện phiền phứ
nhất cũng đă xẩy ra rồi.
Phúc nhắm mắt lại và nghe đầu ḿnh ong ong. Trường vẫn chưa
chịu buông tha, lẽ ra người nổi giận là cô nhưng không hiểu sao
anh lại bị kích động đến vậy:
- Em nên học lại cách quan tâm. Bắt đầu là bản thân mà cụ thể
là sức khỏe của ḿnh. Hay em nghĩ rằng nó cũng cứng rắn, ngoan
cố, bướng bỉnh đến khó ưa như em ? Em ghét tôi. Tôi biết rơ. Em không cần chứng ḿnh điều này bằng cách xem tất cả những ǵ
tôi nói là vô lư.
Trường dừng lại nh́n gương mặt kín như bưng của Phúc. Anh khoát
tay, cử chỉ chán nản và bất lực:
- Thôi em về pḥng đi. Lần sau về trễ nhớ gọi điện thoại để
người khác khỏi lo.
Phúc bậm môi đi từng nấc thang một. Cô cố giữ thăng bằng trên
đôi chân tê cóng. Cái lạnh thấm vào người làm toàn thân run rẩy. Lúc này
Trường đứng dưới Phúc vài bậc. Vịn tay vào lan can để
khỏi ngă, cô nói mà nghe giọng ḿnh lạ hoắc:
- Không phải v́ xe tôi bị hỏng, cũng không phải v́ quên mang áo
mưa, tôi về trễ v́ do tắc đường, nước ngập và v́ lư do ngớ ngẩn
này nữa: tôi đă đợi cả buổi chiều v́ tin chắc rằng anh sẽ đến đó
như đă hứa.
Không ngoái lại nh́n Trường Phúc đi thẳng lên lầu. Lau người và
thay vội quần áo trong bóng tối âm âm của căn pḥng cô nằm chùi
xuống giường rồi thiếp đi. Đêm đó Phúc sốt rất cao. H́nh như
có lúc cô mê sảng v́ Phúc không nhận biết chung quanh. Bên tai
cô có nhiều tiếng ŕ rầm như vọng lại từ rất xa vào nó cũng
chẳng mang ư nghĩa ǵ khi cứ chạy vùn vụt qua đầu cô. Phúc thấy
ḿnh đi trong biển nước, nước quấn lấy chân cô, tŕ cứng. Phúc vùng vẫy điên cuồng để thoát ra. Cô lại thấy ḿnh ốm nặng
và nằm trên chiếc giường của bà Thanh. Mẹ cô đang cúi xuống bên
cô giọng bà dịu dàng, âu yếm. Phúc muốn nói với mẹ rằng cô rất
yêu bà nhưng âm thanh đó không sao thoát ra được. Phúc sờ vào
thân thể mẹ. Cảm giác nhẹ và lạnh như sương níu lấy tay cô. Thoắt một cái bà biến mất. Phúc gào to nức nở "mẹ
ơi, con yêu
mẹ". Nước mắt trào ra ướt đẫm cả ngực áo. Lúc mê lúc tỉnh cô
không có khái niệm về thời gian. Phúc cứ vật vờ đi từ giấc mơ
này đến giấc mơ khác trong cảm giác nặng nề u uất.
Sáng nay d́ Lê cho cô biết, lúc cả nhà phát hiện cô đă sốt trên
bốn mươi mấy độ và bắt đầu rơi vào cơn mê. T́nh trạng này kéo
dài suốt ba ngày làm mọi người cuống lên. Bác sĩ bảo cô viêm
phổi, cảm lạnh và suy nhược. Kết quả Vũ Phúc nằm trên giường
gần mười hôm. D́ Lê túc trực bên cô xuốt thời gian ấy. Bác
Hương mỗi ngày ghé qua thăm vài lượt.
Hôm nay là ngày chủ nhật, Phúc phải nhiều lần khẳng định ḿnh đă
khỏe hẳn d́ Lê mới dám để cô ở nhà một ḿnh sau khi dặn không
rời khỏi giường. D́ và bác Hương đi lể buổi sáng. Phúc đọc vài
trang sách rồi nằm nghỉ vẩn vơ. Cửa sổ mở rộng. Ánh nắng xuyên
qua tán lá rậm ŕ biếng thành những vệt mỏng xiên xiên. Chúng
nhẩy nhót khắp pḥng mỗi khi có ngọn gió lướt qua. Ngọn gió th́
thoảng nhẹ một cách vô t́nh hờ hững... Nó chẳng thèm đoái hoài
đến lũ nắng dưới chân đang cuống quí chào ḿnh.
Có tiếng gơ nhẹ ở cửa. Phúc nh́n đồng hồ. Chắc họ đă về. Cô hắng
giọng, nhưng âm thanh khàn đục mà cô phát ra không v́ thế mà
giảm đi tí nào:
- Mời vào.
Phúc nhét vội quyển sách dưới gối. Ngoái đầu lại nh́n th́ nhân
vật mà cô không nghĩ sẽ gặp lúc này đang đứng sừng sững ở giữa
pḥng. Lạ một điều ánh mắt dịu dàng của anh chẳng c̣n làm Phúc
bối rối:
- Trông em đă khá hơn rồi đấy. Em đúng là biết cách trừng phạt
người khác.
Trải qua một trận ốm nặng Phúc chợt thấy chuyện vừa rồi thật nhỏ
nhoi. Cô sẽ không c̣n v́ nó mà làm tổn thương ḿnh nữa đâu. Thấy
Phúc gượng ngồi dậy, Trường ngăn lại:
- Em nằm yên cho khỏe. Cần ǵ tôi sẽ giúp.
- Mỏi quá tôi muốn ngồi dậy một tí. Nằm măi thế này tôi lại
phát ốm mất thôi.
Trường đặt chiếc gối sau lưng và giúp Phúc tựa người vào đó.
Khoảng cách gần giúp cô nh́n rơ cái cằm vuông xanh ŕ và gương
mặt thoáng nét phờ phạc của anh. Rất nhẹ nhàng, anh đặt tay lên
trán Phúc. Điệu bộ thuần thục như anh đă làm điều đó cả ngàn lần
vậy.
- Vậy c̣n hâm hấp sốt. Em có chắc là ḿnh đă khỏe hẳn chưa vậy?
Cô gật đầu không đáp. Trường băn khoăn:
- Gần mười ngày rồi mà vẫn chưa dứt cơn sốt. Em có thèm ăn ǵ
không? Me, ômai, kẹo, chocolate...
Nh́n Trường nhăn nhó cố nhớ ra những món của con gái. Phúc chợt
nhớ đến ly kem "hoàng hôn", món chè đậu đỏ và gương mặt khổ sở
của Minh Tuấn. Cô chợt ph́ cười. Trường ngạc nhiên:
- Em làm sao vậy?
- Tôi cười. Bộ nh́n không giống sao?
- Chính v́ em cười nên tôi mới sợ. Lần nào gặp em tôi cũng suy
nghĩ không biết hôm nay chúng ta căi nhau chuyện ǵ đây. Hôm nay
tôi biết rơ đề tài và chuẩn bị đủ thứ th́ em lại không gây. Lạ
thật.
Cô nh́n Trường và nói bằng giọng nghiêm trang:
- Tôi sẽ không gây với anh nữa đâu. Chuyện hôm trước tôi đă quên
rồi v́ thật ra nó cũng không phải là lỗi của anh.
Trường gật gù:
- Không giống em chút nào. Để xem... em quên rồi. Tôi không tin
v́ em vốn thù dai. Không phải lỗi của tôi. Chắc chắn rồi v́ tôi
đă nói trước với em là tuần này tôi bận nên không đi đón em
được. Tôi c̣n bảo em lấy chiếc xem mới mà đi. Lúc đó em c̣n lườm
lườm tôi, nhớ không?
Phúc nhanh chóng gật đầu cho xong. Cô hiểu rơ tại sao khi đề cập
tới vấn đề này cô lại ngượng ngập không thoải mái với chính ḿnh
và với anh. Nhưng cái gật đầu dễ dăi của Phúc lại làm cho Trường
bồn chồn không an tâm v́ với anh cô có bao giờ bao dung đến thế.
Trường đang định nói thêm điều ǵ đó với cô th́ d́ Lê đă bước
vào pḥng.
- Con ở đây à? Phương Du đang chờ con dưới nhà đấy. Phúc đói
chưa con? Vẫn c̣n sốt đây mà. Để d́ mang cái ǵ vào cho con ăn
nhé. Hôm nay d́ đổi món. Ăn cháo hoài chắc con cũng ngán.
Chờ d́ Lê ra khỏi pḥng, Trường bước đến gần Phúc:
- Em ráng ăn và nghỉ ngơi nhiều cho thật khỏe để c̣n căi nhau
với tôi. Tôi thích như vậy v́ từ khi biết em tới giờ tôi mới
biết ḿnh cũng có khiếu này lắm. Em mà không thế nữa tôi lại
buồn đấy.
Sau khi dứt lời Trường vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Nghĩa là vẫn
hơi cúi người nh́n thẳng vào cô. Phúc thấy được ánh cười hiện ra
trong đôi mắt một mí hẹp dần về phía đuôi và kéo dài rất quyến
rũ của anh. Bối rối nằm yên nhưng ḷng cô đầy những câu hỏi.
Ḿnh có bị cảm giác đánh lừa hay không? Cô đă nh́n thấy điều ǵ
đó, nhưng cụ thể như thế nào th́ cô chưa biết rơ. Anh th́ thầm:
- Chóng khỏe nhé Phúc. Mặc dù em bảo đó không phải là lỗi của
tôi nhưng nh́n em thế này tôi đau ḷng lắm.
Trường xoay người đi ra và khép cửa lại. Phúc gọi với theo:
- Mà này, có thật là hôm nọ anh bảo là anh bận ǵ ǵ đó nên
không đến đón tôi được không?
Trường quay lại nói bằng giọng nghiêm trang:
- Tất cả những ǵ chúng ta nói với nhau tôi đều nhớ rất rơ. Tôi
sẽ không bao giờ quên những điều em đă nói với tôi và ngược lại.
Trường đi khỏi từ lâu nhưng những điều anh nói vẫn vương vấn măi
trong cô. Phúc xem xét nó dưới mọi góc độ rồi giật ḿnh nhận ra
đă có lúc cô thấy vui vẻ về những điều này. Không. Cô không muốn
thế. Với tâm trạng bất an, cô loay hoay chọn thái độ thích hợp
trong những ngày tới. Nhưng rốt cuộc lại không có một thái độ
nào giúp cô thấy an tâm thật sự.
Chiều nay trời nhiều gió quá. Gió mang theo hơi nước lành lạnh.
Nằm trong pḥng măi cũng chán. Phúc mang thêm áo, choàng thêm
khăn rồi ḷ ḍ đi xuống. Chiếc khăn len mềm mại cọ vào cổ làm cô
bỗng nhớ nhà, nhớ mẹ đến quay quắt. V́ lâu rồi không sử dụng. Bỏ
sát xuống đáy tủ nên chúng ướp đầy mùi băng phiến.Thoáng trông
thấy Trường từ xa, Phúc dợm bước quay vào trong nhà nhưng không
kịp nữa, anh đă giơ tay vẫy vẫy. Cô miễn cưỡng bước đến gần.
- Em nh́n xem dù được tưới nước mỗi ngày nhưng v́ em ủ rũ nên
chúng cũng ủ rũ theo đấy.
Phúc nh́n thoáng qua các chậu thuốc nam, hờ hững:
- Ai đă bón phân cho chúng quá nhiều. Loại cây này không phù hợp
với kiểu săn đón vồ vập như thế đâu. Mỗi ngày chỉ nên tước một
ít nước và thỉnh thoảng mới bón phân.
Trường nh́n cô nheo mắt:
- Bây giờ thế nào?
Vũ Phúc ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đấy, hai tay khoanh trước
ngực:
- Anh chịu khó thay đất vào vậy. Mấy bịch đất tôi để sau chậu
cây kiểng kia ḱa.
- Em cũng sẽ giúp tôi một tay chứ. Em cũng biết tôi đâu có rành
ba cái vụ này.
Phúc uể oải:
- Không. Tư thế này làm tôi thoải mái và tôi không có ư định
thay đổi nó đâu.
Trường cúi xuống xới đất từ chậu ra chiếc thau nhỏ. anh nói mà
không nh́n Phúc.
- Áo len và khăn choàng làm tôi nhớ đến lần đâu tiện gặp em ở
Buôn Ma Thuộc. Sao mà tôi ghét cay ghét đắng cái thứ thời tiết
úp mở không rạch ṛi ở đấy như thế.
- ...
- Chẳng thà thật nóng hay thật lạnh nó c̣n có đặc trưng riêng.
Đằng này nó làm tôi khó chịu bởi sự lập lờ không có chính kiến.
Giống như thái độ của em bây giờ vậy. Nó làm tôi thấy phát chán.
Phúc đứng lên. Không cần giả vờ cô cũng thấy nét mặt ḿnh thật
b́nh thản:
- Điều này cũng dễ hiểu thôi. V́ anh không ưa tôi. Dù tôi có làm
ǵ đi chăng nữa th́ anh cũng thấy chán. Tôi rất tiếc.
Trong chớp mắt. Trường đứng dậy thật nhanh, nắm chặt lấy vai
cô. Anh gằn giọng:
- Em có thôi đi không. Cái kiểu kiềm chế này không thích hợp với
em chút nào. Sao lúc nào em cũng muốn làm tôi nổi giận hết vậy?
Nh́n thẳng vào gương mặt hoàn hảo của anh, Phúc cười nhạt:
- Vậy là kẻ không biết cách kiềm chế lại là đàn ông rồi, đúng
không? Tôi đă nói tôi không muốn căi nhau với anh nữa. Buông ra.
Trường kéo cô lại gần anh hơn. Đôi mắt rừng rực và hơi thở dồn
dập của anh làm Phúc sợ. Cô vùng vẫy điên cuồng và cuối cùng
đứng yên v́ kiệt sức. Quắc mắt nh́n anh, Phúc nói không ra hơi
v́ giận:
- Vậy là anh muốn chúng ta tiếp tục ăn thua đủ sao?
Đôi vai Trường rũ xuống đầy mệt mỏi và muộn phiền:
- Phải, tôi không phủ nhận điều đó và tôi cũng đă tự nói với
ḿnh hàng trăm hàng ngàn lần rằng: Đó chỉ là cảm giác choáng
ngợp. Nhưng tôi không thể tực lừa dối ḿnh măi được. Em phải tin
tôi. Nếu có thể chịu đựng được tôi đă không bao giờ nói ra
những điều này.
- Tôi tin anh th́ có ích ǵ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạ lùng là
tại sao người ta lại có thể cùng một lúc yêu đến hai người.
Trường cười buồn:
- Đó là lỗi của em. Em đă khơi dậy trong tôi những cảm xúc mà
tôi chưa bào giờ biết đến. V́ yêu em nên tôi dằn vặt khổ sở,
khao khát, hy vọng... Những cảm xúc mạnh mẽ như băo tố cứ chực
cuốn trôi tôi. Trong khi t́nh yêu đầu tiên của tôi lại h́nh
thành và phát triển theo năm tháng như sự phát triển tất yếu của
vũ trụ này. Nó êm đềm và lặng lẽ quá. Có thể v́ chúng tôi biết
nhau từ bé và khi Linh qua đời, tôi thấy ḿnh cần có trách nhiệm
hơn với cô ấy.
Phúc cười nhạt:
- Vậy đến lúc anh chán cái t́nh yêu sóng gió, băo tố đó và muốn
trở về với cái bến b́nh yên, êm dịu th́ tôi phải làm sao?
- Tôi không thể nói những điều dối trá cũng không thể nói trước
nhũng điều chưa xảy ra. Tôi không biết. Tôi thật sự không biết
có ngày đó hay không nhưng điều duy nhất mà tôi có thể làm được
bây giờ là sống trung thực với chính ḿnh và người khác. Lẽ ra
tôi không nên đặt em vào vấn đề phức tạp của tôi. Tôi phải nói
rơ ràng với Phương Du rồi mới bắt đầu với em.
- Anh nói thế có vẻ như chắc rằng tôi đă yêu anh vậy.
- Không. Với tôi, em luôn là một hành tinh bí ẩn xa xôi. Tôi
không bao giờ hiểu rơ em cả. Nhưng điều đó không ngăn được việc
tôi sẽ làm. Có thể em cho rằng tôi ích kỷ. Nhưng tôi không thể
nửa vời với Phương Du, không thể yêu em bằng nửa trái tim được.
Tôi, Du và cả em đều không đáng bị như vậy.
Không. Phúc cố gắng cưỡng lại trái tim yếu đuối của ḿnh. Cô
không thể để anh khuất phục như vậy. Cũng như không dễ dàng rơi
vào cái ṿng lẩn quẩn như thế. Cô không yêu anh. Không bao giờ
yêu. Đó chỉ là cái cảm giác khao khát từ trước tới giờ trước
những cái ḿnh không có. Thế thôi. Phúc lạnh lùng quay đi.
- Anh hăy làm những việc mà anh thấy ḿnh cần phải làm nhưng nên
nhớ là chuyện này không liên can tới tôi.
- Em nói đúng. Tôi sẽ làm và làm ngay bây giờ.
Nhanh như chớp Trường sải bước thật nhanh. Như bừng tỉnh Phúc
cuống cuồng đuổi theo. Vất vả lắm cô mới đuổi kịp. Nắm lấy khuỷu
tay anh, Phúc vừa lắc mạnh, vừa hét:
- Anh điên bao nhiêu đó đủ chưa?
Mắt Trường sáng rực:
- Tôi không chịu nổi cái lạnh lùng đến tàn nhẫn của em. Em đă
bảo chuyện này không liên quan đến ḿnh mà. Vậy cứ để mặc tôi.
- Làm sao để mặc anh cho được trong khi tôi biết rơ nó liên quan
đến ḿnh.
Trường mệt mỏi:
- Vậy tôi phải làm sao?
Phúc lúng túng:
- Anh có thể yêu người khác th́ chị Du cũng vậy. Có thể một lúc
nào đó chị Du sẽ không c̣n yêu anh.
Trường cúi xuống nh́n cô. Khoảng cách gần đến nỗi cô thấy gương
mặt ngáo ngáo của ḿnh trong đấy. Một tia nh́n kỳ lạ lóa nhanh
trong mắt anh nhưng cô không trông thấy.
- Có nghĩa là chúng ta sẽ cùng chờ đợi đến lúc ấy.
- Trừ phi anh có giải pháp khác và nó không làm tổn thương ai
cả.
Trường lắc đầu:
- Lúc này tôi không thể nghĩ ra. Và tôi cũng không thể nghĩ thêm
điều ǵ nữa khi mà em đă cùng tôi làm một chuyện. Dù đó là
chuyện kỳ cục nhất mà tôi được nghe từ trước tới nay.
- Tôi rất mừng là anh đă b́nh tĩnh trở lại. Tôi có thể làm được
chuyện ǵ đó miễn là anh đừng nổi điên như lúc năy,
- Chuyện ǵ đó. Sao em không nói rơ ra nhỉ ? Tôi nhớ em là một
cô gái táo tợn kia mà. Em luôn nói huỵch toẹt ra những suy nghĩ
mà không cô gái nào dám nói, nhưng khổ nỗi tôi ngày càng yêu em
và tôi thề sẽ làm mọi cách để cô gái ấy trở thành cô gái táo tợn
của riêng tôi.
Trường ṿng tay qua người và kéo sát Phúc vào ḿnh. Giữa họ
không c̣n khoảng cách. Anh th́ thầm vào tai Phúc:
- Anh yêu em.
Trong ṿng tay mạnh mẽ, ấm áp của anh cùng với cảm giác được yêu
thương làm cô muốn khóc. Phúc không cưỡng lại nổi trái tim yếu
đuối của ḿnh. Bất giác cô nép sát vào ngực anh hơn. Trường cúi
xuống hôn lên tóc cô. Phúc thấy ḿnh thật b́nh an. B́nh an như
trở về nhà vậy.
Chương 6
T́nh yêu. Trước đây dù chưa một lần được yêu nhưng Vũ
Phúc đă biết sự hiện diện của nó, nhưng dể từ khi gặp anh cô mới
thật sự hiểu được tinh yêu giữa hai người là như thế nào và cảm
giác tuyệt vời mà nó mang đến. Anh luôn tranh thủ từng giây để
được ở bên cô. Tṛ chuyện và ngay khi cả không nói với nhau
điều ǵ cũng làm cho cả hai thích thú. Trường đưa Phúc đến lớp
mỗi ngày. Lo lắng chăm sóc cô từng chút một. Choáng ngộp với
cảm giác yêu và được yêu, Phúc quên đi ḿnh là người thứ ba
đáng ghét. Quên luôn sự hiện diện của chị Du. Một vẻ đẹp sang
trọng, quyến rũ mà cô từng ngưỡng mộ. Đang lan man nghĩ ngợi th́
thấy cửa pḥng bật mở. Phúc hốt hoảng khi thấy Trường thản nhiên
bước vào.
- Úi... sao anh lại vô đây? Lỡ có ai thấy th́ sao?
Trường cười trước vẻ sợ hăi của cô:
- Làm ǵ mà em hốt hoảng vậy? Trước đây anh vẫn vào pḥng của em
mà.
Phúc nhăn mặt:
- Nhưng đâu có giống nhau.
Trường nheo mắt t́nh tứ:
- Em nói đúng rồi đó. Bây giờ anh vô đây không phải để căi nhau
với em, cũng không phải ŕnh ṃ như tên trộm ngay trong nhà của
ḿnh. Anh có công việc khác thú vị hơn nhiều.
Trước khi Phúc kịp phản ứng, Trường dùng chân đóng kín cửa và ôm
chặt lấy cô từ phía sau. Anh th́ thầm trong tóc cô:
- Anh đă nói là anh yêu em chưa nhỉ ?
Phúc càu nhàu:
- Tưởng ǵ... chuyện cũ rích mà bắt em nghe hoài.
- Vậy em có yêu anh không?
- Hừm... h́nh như là có.
- Với bất cứ giá nào chứ?
- Không, chỉ trong giá em chấp nhận được thôi.
Anh cắn tai Phúc, hơi thở ấm nóng phả vào gáy. Cô bạo dạn ṿng
tay ra đằng sau ôm lấy cổ anh. Bất ngờ v́ cử chỉ đáp trả, Xuân
Trường quay người Phúc lại, hôn khắp mặt, anh th́ thầm giữa
những nụ hôn:
- Sao chẳng bao giờ em chịu thua anh lấy một lần vậy?
- V́ anh bảo em là cô gái táo tợn cơ mà.
Anh ngửa cổ cười lớn:
- Thôi đi cô bé, đừng có ḥng lừa anh. Chẳng phải em đỏ mặt tía
tai khi thấy người khác hôn nhau sao? Lúc đó em buồn cười lắm
nhỏ.
Phúc tách người ra khỏi người anh. Câu nói vừa rồi nhắc cô nhớ
đến hiện tại của ḿnh. Cô đang ăn trộm hạnh phúc của người khác.
Phúc biết ḿnh đă bắn ra một mũi tên và lao theo nó bất chấp hậu
quả. T́nh yêu vốn nâng giá trị bản thân nhưng sao t́nh yêu lại
biến cô ra kẻ tầm thường như thế này. Phúc thấy cổ ḿnh se lại.
Trường không rời mắt khỏi cô. Anh trầm ngâm trước những diễn biến
trên khuôn mặt Phúc. Cuối cùng Trường kéo cô lại gần, vén những
sợi tóc ḷa x̣a trên trán Phúc, anh dịu dàng:
- Anh xin lỗi. Anh biết là đă làm em buồn nhưng em biết không?
Đó là ấn tượng sâu sắc nhất mà em đă để lại trong anh. Anh nhớ
rất rơ, này nhé: em rón rét đi vào, em trố mắt nh́n rồi em cuống
quít bỏ đi. Anh thích thú nhận ra rằng em hoàn toàn không giống
nhân vật mà em vẫn thể hiện. Tất cả vẻ lạnh lùng, xa cách, táo
tợn mà anh gặp lần đầu tiên đă bị xóa đi bởi nét dịu dàng rất nữ
tính, rất đáng yêu ấy và anh chú ư em từ lúc đó.
Nâng mặt cô lên, Trường nói rơ từng lời:
- Cho dù em không yêu anh. Cho dù giữa chúng ta có sự hiện diện
của Phương Du th́ sự thật anh yêu em vẫn không có ǵ thay đổi
được. Anh muốn mang hạnh phúc đến cho em. Muốn t́nh yêu của anh
làm cho em thăng hoa thay đổi chứ không phải dằn vặt khổ sở như
hiện giờ. Anh hiểu rất rơ và rất đau ḷng. Em đừng lo, anh sẽ có
cách giải quyết. Anh không muốn chúng ta lẩn quẩn trong cái ṿng
tṛn ba người chết tiệt này. Anh yêu em, yêu cuồng nhiệt, say mê.
Anh có cảm giác trước khi gặp em anh chỉ tồn tại chứ không phải
sống. Anh cũng rất quư Phương Du. À không, anh phải thành thật
nói rằng trước đó anh đă yêu Du bằng một t́nh yêu khác, không
giống như t́nh yêu anh dành cho em bây giờ. Và nếu em không xuất
hiện anh sẽ cưới Du, xem đó như là một kết cục b́nh thường, tất
yếu. Nhưng giờ đây mọi chuyện đảo lộn hết cả lên. Du là người tự
trọng, sâu sắc và biết nghĩ. Anh tin cô ấy sẽ hiểu. V́ đó là lỗi
của anh, anh sẽ cố làm cô ấy không tổn thương.
Xoa nhẹ cằm anh, với cảm giác thô ráp quen thuộc. Vũ Phúc nói
bằng sự cảm thông sâu sắc:
- Đó không phải là lỗi của anh. Đó là lỗi của em.
Mắt Trường sáng lên:
- Vậy à? Vậy th́ bắt đền em mới được. H́nh như chưa bao giờ em
chủ động hôn anh trước cả. Em vừa táo tợn vừa keo kiệt đấy nhé.
Câu pha tṛ của anh làm Phúc cảm động. Đột nhiên, ngoài sức
tưởng tượng của cả hai. Cô kiễng chân và đặt môi ḿnh lên môi
anh. Đó không phải là một nụ hôn. Nhưng cả cô và anh đứng như
vậy thật lâu. Hơi thở cả hai trộn đều vào nhau, mê đắm. Một lúc
sao Trường khẽ cựa ḿnh kêu lên:
- Chết rồi, d́ Lê bảo anh lên kêu em xuống ăn cơm.
- Ôi, sao bây giờ anh mới nói ?
Trường nháy mắt:
- Em biết v́ sao mà.
Phúc cáu kỉnh v́ cái tật đùa không đúng lúc của anh:
- Bây giờ phải làm ǵ đây ?
- Th́ xuống ăn cơm chứ làm ǵ.
Phúc nhăn nhó:
- Anh xuống trước đi.
Trường bật cười:
- Lúc chưa yêu nhau anh nhớ em dữ lắm. Dù là chủ hay khách anh
đều vuốt mặt không kịp mà. Sao bây giờ lại cơng con thỏ trên
lưng vậy. Thôi nào cô bé ?
Trường nắm tay cương quyết kéo Vũ Phúc ra cửa. Hoảng sợ v́ sự ĺ
lơm và bạo dạn của anh, Phúc tŕ người lại khi cả hai tới câu
thang rồi hạ giọng năn nỉ:
- Em không ngại nhưng bây giờ chưa phải lúc. Tha cho em lần này
đi.
Trường thích thú gơ nhẹ vào mũi Phúc:
- Phải biết sợ anh thế chứ.
Lườm anh một cái, cô lóc cóc nhảy xuống, đến giữa cầu thang cô
sững người khi thấy Phương Du từ trong bếp đi ra. gương mặt chị
đỏ hồng như chiếc áo đang mặc trên người vậy. Phương Du cười
tươi roi rói:
- Xuống rồi à. Đến đây xem tài nấu bếp của tôi.
- Em đến lâu chưa?
- Vừa đủ thời gian để chiên lại con cá này. Ngon lắm đấy. Hôm
qua em trổ tài ai cũng thích, hy vọng hôm nay cũng vậy.
Bác Hương cười nhẹ:
- Nắng lắm đấy. Lần sau con sang th́ gọi Trường qua đón. Chứ đi
xe lại mang vác cồng kềnh thế này th́ nguy hiểm lắm.
Chị Du bước đến gần nắm lấy tay anh:
- Con muốn làm anh ấy ngạc nhiên. Nào, mời cả nhà.
Vũ Phúc lặng lẽ ngồi xuống chỗ ngồi của ḿnh. Tất nhiên là vị
trí cạnh d́ Lê. Bên cạnh cô, Phương Du đang tíu tít tṛ chuyện
với mọi người, vừa kín đáo gắp thức ăn cho anh. Bác Hương hỏi
thăm công việc của chị và những người thân trong nhà.Có cảm giác
họ rất thân quen. Giọng bác âu yếm, quan tâm cộng với giọng
trong trẻo, trẻ trung của Phương Du tạo nên một bức tranh sinh
động ḥa hợp. Vũ Phúc cắm cúi nhai. Cô thấy ḿnh vô duyên thừa
thăi đến tội nghiệp. Phương Du đơm cơm vào chén Trường. Ngay cả
khi làm công việc nhẹ nhàng này trông chị cũng rất duyên dáng.
Cử chỉ khoan thai nhưng lồng vào đấy sự quan tâm, chăm sóc tinh
tế. Chợt Phương Du kêu lên:
- À, chiếc áo hôm qua anh chọn cho em chị Quỳnh thích lắm đấy.
Chị bảo lúc nào rỗi mua hộ chị một chiếc. C̣n chemise mua cho
anh Tuấn hả. Buồn cười lắm nhé, v́ tay và lưng chật cứng nên lúc
mặc vào anh ấy đi đứng như kinh-kông vậy. Minh Tuấn bảo là quà
sinh nhật, cho sao lấy vậy không đổi, nên chắc em đi mua cái
khác quá. Anh đi với em nhé.
Không nghe Trường trả lời, Vũ Phúc ngẩng lên th́ bắt gặp ánh mắt
của anh đang hướng về ḿnh. Bất giác cô nhếch môi một cái. Hôm
qua lúc Trường đưa Phúc về nhà, anh vội vă đi ngay, nói là bận
chuyện ǵ đó ở công ty. Và cô đă tin. Vậy là rơ rồi. Trong mắt
Trường, cô là kẻ tầm thường không biết phân biệt đúng sai. Anh
nói dối v́ sợ cô buồn hay v́ mục đích nào khác. Chắc hẳn... Đắng
miệng v́ ư nghĩ vừa lóe trong đầu, Vũ Phúc bưng ly nước uống cạn
một hơi. Trường nhoài người bốc miếng cá to bỏ vào chén Phúc:
- Em phải ăn nhiều. Anh muốn em mập hơn một chút nữa đấy Phúc.
Phúc trố mắt nh́n gương mặt thản nhiên của Xuân Trường rồi bối
rối nh́n quanh.Chẳng biết anh đang giở tṛ ǵ. Phương Du lại
hiểu sự quan tâm và ngạc nhiên của hai người theo nghĩa khác. Cô
cười:
- Em học có vất vả không? Anh Trường nói đúng, em hơi gầy. Ăn
thêm một chút nhé. Tính anh Trường hơi lạ nhưng anh ấy tốt lắm.
Có thêm một người anh trai sẽ vui hơn.Từ lúc anh Linh qua đời
chị thấy buồn lắm, đôi lúc thèm có một người anh. Cũng may chị
có anh Trường và cả anh Minh Tuấn nữa.
Bác Hương từ tốn:
- Trường với Phúc cứ như mặt trăng với mặt trời ấy. Bác chẳng
bao giờ thấy hai đứa vui vẻ với nhau cả. Có khi cả tháng không
nói với nhau câu nào. Bây giờ là khá hơn rồi đấy. Bác chỉ mong
trong nhà thuận ḥa. Anh em vui vẻ với nhau.
Trường nh́n Vũ Phúc đăm đăm:
- Con quan tâm tới Phúc nhưng không phải với tư cách một người
anh.
Phúc trân người như bị điểm huyệt. Nh́n khuôn mặt lầm ĺ của
anh, Phúc biết nếu ḿnh vẫn giữ thái độ như năy giờ, anh sẽ c̣n
làm nhiều chuyện không ai ngờ tới. Cô nở nụ cười gượng gạo:
- Con ăn đủ rồi. Con sẽ đăi cả nhà món tráng miệng.
Sau bữa ăn, bác Hương giục chị Phương Du đi nghỉ khi thấy chị
lúi húi thu dọn bát đĩa trên bàn:
- Con vào pḥng chơi với anh đi. Đừng để Trường làm việc nữa.
Cuối tuần mà cứ mang việc về nhà làm suốt. Khi nào buồn ngủ th́
cứ sang pḥng bác hay pḥng Phúc.
Vũ Phúc im lặng lau bàn. Trường nói:
- Hay là bây giờ anh đưa em đi mua áo. Chiều nay anh bận rồi.
Phương Du nũng nịu:
- Nắng quá, với lại em mệt rồi. Chiều nay anh bận th́ cho em quá
giang một đoạn cũng được. Em không làm mất nhiều thời gian của
anh đâu. Hai em và mấy người bạn đang định thiết kế một website.
Phúc giả vờ ra sau bếp nhúng ướt chiếc giẻ lau. Cô không muốn
đứng đó làm Trường khó xử. Lúc Phúc trở lên câu chuyện giữa họ
vẫn chưa kết thúc.
- Anh chỉ cách truy cập cho em với.
- Em vào đây.
Quay sang cô, Trường bảo:
- Đi Phúc.
Phúc thoái thác:
- Em lười lắm. Em muốn ngủ một giấc. Hay là anh chị cứ vào trước
đi, khi nào xong việc em sẽ vào một chút.
Nhưng rồi tiếng cười của họ vọng ra đă ngăn Phúc lại ngoài cửa.
Tần ngần một chút cô đi về pḥng rồi nằm vật ra. Phúc cố nghĩ
đến chuyện khác nhưng quanh quẩn thế nào cô cũng nhĩ về họ. Chán
thật. Vũ Phúc giương mắt đếm những bông hoa cúc li ti trong bức
tranh trước mặt hy vọng sẽ buồn ngủ nhưng vô hiệu. Cuối cùng
Phúc vùng dậy, hy vọng ra ngoài sẽ giúp cô dịu lại. Nhưng vừa ra
đến cửa pḥng khách th́ cô đă bị Trường túm lại, lôi đi. Cô
phản đối gay gắt.
- Buông ra, sao lúc nào anh cũng xuất hiện như ma vậy?
- Anh đâu có xuất hiện. Anh ŕnh em năy giờ. Biết thế nào em
cũng xuống. Giận anh quá làm sao mà ngủ được.
Phúc bĩu môi:
- Anh lầm to. Anh biết em xuống làm ǵ mà nói thế?
- Xuống nghe anh giải thích chứ làm ǵ. Cái nết ghen của em xem
ra cũng lạ hơn người khác.
Cô nghe mặt ḿnh nóng bừng bừng. Đẩy Trường ra Phúc đi thẳng ra
ngoài sân. Trường cuống quít giữ Phúc lại. Cô gằn từng tiếng.
- Em không căi nhau với anh và em cũng không cần anh giải thích
chuyện ǵ hết. Em hiểu anh sợ em buồn, sợ em bị tổn thương nhưng
em không muốn người khác dối em. Em có tra gạn anh đâu. Em hiểu
vị trí của ḿnh và nỗi khó xử của anh. Nếu phải đạt lên bàn cân
em hiểu bên kia là những ǵ. Đó là gia đ́nh, bạn bè, tuổi thơ,
t́nh cảm, danh dự của anh. Anh có phân vân cũng là điều dễ hiểu.
Anh cần ǵ phải giải thích với em chứ.
- Em ngang ngược vừa thôi. Vậy ai bảo với anh rằng chúng ta sẽ
đợi? Rằng không nên làm người khác tổn thương? Rằng em không
ngại ǵ hết? Lẽ ra anh phải hiểu anh không nên thử thách sức
chịu đựng của em. Em có biết nh́n em như thế này anh khó chịu
lắm không? Đi với anh, anh sẽ nói rơ cho mọi người biết. Rồi ra
sao cũng mặc.
Nh́n gương mặt tái xanh của Trường, Phúc biết ḿnh sai nên cuống
quít giữ lại:
- Em xin lỗi. Là lỗi của em. Anh đừng giận. Lúc nói những lời đó
em rất thật ḷng nhưng thực tế... - Cô liếm môi -... thực tế đôi
khi khó khăn hơn một chút nhưng em sẽ cố gắng. Em làm được mà.
Anh có tin em không? Anh sẽ tin em chứ? Anh đừng nói ǵ hết. Hứa
với em đi.
Trường nhắm mắt lại chịu đựng cơn đau quá sức. Lọn tóc rũ rũ
trước trán làm gương mặt anh đầy vẻ phiền muộn. Đâu rồi vẻ kiêu
ngạo, tự tin, phóng khoáng ngày nào. Vũ Phúc nhớ da diết người
đàn ông có gương mặt đẹp, nụ cười quyến rũ, ánh mắt xuyên qua
tim người khác. Anh đă bước vào nhà và làm đảo lộn cuộc đời cô.
Giờ đây t́nh yêu đă biến anh thành người khác mất rồi. Ôi, t́nh
yêu của cô sao mà nhọc nhằn vậy. Phúc rụt rè kéo tay anh:
- Ḿnh vào pḥng đi anh. Đừng để chị ấy đợi. Em cũng chưa bao
giờ vào trong ấy cả.
Thở ra nhè nhẹ, Trường lắc đầu:
- Ḿnh ra vườn ngồi chơi. Du ngủ rồi. Cô ấy có vẻ mệt nên anh
không nỡ đánh thức.
Vũ Phúc ngồi yên một lúc lâu. Đầu óc cô cứ quanh quẩn với h́nh
ảnh Phương Du nằm trên giường của Trường, úp mặt trên gối của
anh, hít lấy mùi hương quen thuộc của anh trong khung cảnh nhẹ
nhàng, quyến rũ. Hẳn gương mặt Phương Du lúc ngủ trông xinh đẹp
nhẹ nhàng lắm. Trường vỗ nhẹ nhẹ vào đầu như để anh ủi
cô. Ánh
mắt anh có vẻ ǵ đó làm cô thấy ḿnh thật tội nghiệp. Cô cười
buồn:
- Anh đừng như vậy. Đừng áy náy tội nghiệp cho em. Em đă có được
t́nh yêu của anh cơ mà. Người thiệt tḥi và đáng tội nghiệp nhất
trong câu chuyện của chúng ta chính là chị Du. Chị ấy yêu anh.
Giờ anh bảo anh yêu người khác và muốn chia tay với chị, em thấy
điều đó rất nhẫn tâm. Nếu là em, em cũng không hiểu ḿnh có chịu
đựng nổi không nữa.
Trường nhăn mặt:
- Em đang lên án anh phải không? Em cho anh là người ích kỷ.
Nhưng anh cho em biết, nếu anh không nhẫn tâm với Du th́ anh sẽ
nhẫn tâm với em và chính bản thân ḿnh. Và nếu Du biết được sự
thật này th́ cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho anh.
- Em xin lỗi. Em biết là ḿnh vô lư nhưng không hiểu sao em...
- Anh hiểu. Không phải là lỗi của em. Đừng tự dằn vặt ḿnh nữa.
Em cứ như thế này anh đau ḷng lắm. Em phải hiểu là hiếm có ai
trên đời này chỉ yêu duy nhất một lần và kết hôn với t́nh yêu
đầu tiên nên em hăy xem đó là chuyện b́nh thường, được không?
Phúc ngăn không cho Trường nói tiếp:
- Đừng nói vậy. Anh có phải là người như thế đâu.
Trường hôn nhẹ vào ḷng bàn tay Phúc. Ánh mắt dịu dàng của anh
làm cô rung động. Nép sát vào người Trường, anh và cô cứ ngồi
bên nhau im lặng mà không hay nắng đă tắt và buổi chiếu cũng
buồn bă đi qua.
Đến tối Trường đưa Phương Du và Vũ Phúc đi chơi. Ngồi trên xe,
Phúc tránh ánh mắt của Trường bằng cách nh́n qua hai bên đường.
V́ nghĩ rằng cô buồn nên Phương Du đề nghị rủ Minh Tuấn cùng đi.
Nhắc đến Tuấn, Vũ Phúc thấy ḷng vui vui, nhất là khi anh ló
đầu ra khỏi pḥng khám cười với
cô. Từ hôm căi nhau tới giờ Phúc
không gặp lại anh. Khi anh chui vào xe, Minh Tuấn cao lớn đến
nỗi Vũ Phúc có cảm tưởng anh phải khum người mới lọt vào được.
Trong khi cô th́ không bỏ lỡ dịp rít lên:
- Anh thật không biết điều tí nào. Cả cái chỗ ngồi bé xíu này mà
cũng giành giật với tôi.
- Nhưng tôi biết nhường em cái lớn hơn, cô bé. Định hỏi thăm xem
em khỏe hẳn chưa mà nghe giọng cao vút thế này th́ chắc khỏi hẳn
rồi nhỉ.
- Chà, anh cũng biết nhiều về tôi đấy nhỉ.
- Biết nhiều hơn em có thể tưởng đấy. Nhưng tôi cá rằng mặc dù
bảo là xem tôi là bạn, em cũng không biết ǵ về tôi đâu.
- Đáng đời cho ai làm bạn với anh v́ đến quà sinh nhật phải tặng
những hai lần. Tôi chả dại. À, mà tôi ốm sao chẳng thấy anh ló
mặt qua một lần để hỏi thăm. Bạn tốt ǵ lạ vậy?
Minh Tuấn rầu rĩ:
- Đừng trách tôi nhỏ. Tôi mới về chiếu hôm qua. Cả tháng nay tôi
đi dự hội thảo ở Hà Nội. Công việc ngập đầu.
- Đầu anh là cái nằm trên cổ anh phải không? Trông nó vẫn sinh
động và đẹp đẽ đấy chứ. Chỉ tiếc là anh đă bỏ lỡ cơ hội để chứng
minh ḿnh là người bạn tốt rồi.
Minh Tuấn cười đầy ngụ ư:
- Tôi có thể chứng minh ngay bây giờ nếu không có cặp mắt cú vọ
đang nh́n chằm chằm vào tôi. Có thể thấy rơ hắn sợ tôi cuỗm mất
cô em gái xinh đẹp ngay trước mũi hắn.
Vũ Phúc giả vờ như không hiểu anh đang nói ǵ. Suốt buổi tối có
Minh Tuấn ngồi bên cạnh, lắng nghe những câu chuyện tưng tửng
không đầu không đuôi của cô. Anh làm cô khuây khỏa và vui hơn rất
nhiều.
o0o
Đẩy cánh cửa nặng trịch, Vũ Phúc bước vào quán và đi đến chiếc
bàn nhỏ xíu quen thuộc nằm trong góc. Ngoài giờ học, cô và Xuân
Trường thường hẹn nhau đến đây. Đang lơ đăng ngồi nh́n những
giọt cà phê rơi uể oải xuống tách, Vũ Phúc giật ḿnh khi nghe
thấy một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên cùng lúc với bóng
người nghiệng nghiêng trùm kín lấy cô:
- Là em à, ngạc nhiên đấy. Lúc em bước vào tôi tưởng ḿnh nh́n
lầm.
- Sao... sao anh lại ở đây? Chỗ này là của anh à?
Minh Tuấn nh́n cô chăm chăm:
- Dĩ nhiên chỗ này không phải là của tôi. Nhưng hỏi thế có nghĩa
là em đến đây thường xuyên rồi. Hẹn với người yêu phải không?
Minh Tuấn đứng dậy, xoa xoa cằm:
- Mặt em đỏ bừng, dáng điệu bối rối. Tôi đoán đúng rồi phải
không? Chà, chẳng biết người đàn ông tốt số nào nhỉ? Sao tôi
thấy ganh tị với hắn quá. Tất nhiên là tôi chưa biết hắn nhưng
nếu có dịp tôi sẽ bảo hắn là người hạnh phúc nhất trên đời.
Chưa bao giờ Vũ Phúc ghét Minh Tuấn và những lời ba hoa của anh
như bây giờ. Lấm lét nh́n ra cửa, cô mong Trường đừng đến vào
lúc này. Minh Tuấn cười nhẹ:
- Nh́n em tôi biết ḿnh xuất hiện không phải lúc rồi nhưng đừng
sợ cô bé, tôi đi ngay đây. Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ và tôi dự
định ở lại đây suốt buổi chiều. Chúc em vui.
Không nghe rơ Minh Tuấn Nói ǵ. Phúc cứng đờ cả người. Bên ngoài
Trường đang đặt tay vào cửa, nhưng anh đứng lại và rút máy điện
thoại nói chuyện với ai đó vừa gọi tới. V́ anh xoay lưng và đứng
chếch về một phía nên không thấy Minh Tuấn.
Không dám nh́n anh nhưng cô biết chắc Minh Tuấn đă nh́n thấy tất
cả. Anh nhếch mép và ngồi xuống cạnh cô:
- Là hắn à? Em làm tôi ngạc nhiên đấy. Th́ ra thái độ bối rối
của em lúc năy không phải là e thẹn mà là thái dộ thiếu tự tin
và lo sợ. V́ thấy tôi đoán chắc hai người chưa nói với Phương Du,
em có dự định đó không, Phúc?
Phúc yếu ớt:
- Chúng tôi sẽ nói nhưng giờ chưa phải lúc.
- Lư lẽ của hắn phải không? Em trở thành người phát ngôn của hắn
từ lúc nào vậy? Tôi không phản đối hay lên án chuyện của hắn và
em, v́ t́nh yêu là thứ tôi không có đủ tư cách để nói với ai bất
cứ điều ǵ nên em không cần phải sợ tôi đến thế. Nhưng tôi thành
thật khuyên em một điều: hăy đối xử công bằng với chính ḿnh và
cả Phương Du nữa.
Vũ Phúc rụt rè:
- Anh sẽ không nói với chị Du chứ.
Minh Tuấn nhún vai cười nhạt:
- Tôi không dám làm cái chuyện ngu ngốc ấy đấu. Tôi không thích
nh́n em như thế này chút nào. T́nh yêu làm cho em trở nên sợ hăi
và thiếu tự tin đến mức em không c̣n là em nữa. Tôi thấy tiếc.
Minh Tuấn đứng lên:
- Thôi để không gặp hắn tôi sẽ về chỗ của ḿnh nhưng tôi sẽ rất
cảm kích nếu hai người rời khỏi chỗ này trong thời gian sớm nhất
v́ tôi không muốn trông thấy cả hai.
Minh Tuấn nói đúng. Vũ Phúc đang mụ người v́ sợ. Chưa bào giờ cô
nghĩ ḿnh sẽ rơi vào t́nh huống tồi tệ này. Và ngay lúc này Phúc
cũng không sao nhận ra nổi thái độ kỳ lạ của Minh Tuấn, ngoại
trừ vẻ thất vọng mà anh không thèm che dấu đang lộ rơ trên khuôn
mặt.
- Cảm ơn anh đă nói thẳng. Tôi biết ḿnh xứng đáng nhận những
lời như thế.
Không trả lời, Minh Tuấn quay lưng bước đi. Vũ Phúc ngồi im lặng
như thế cho đến lúc Xuân Trường bước vào. Anh lẳng lặng trả tiền
tách cà phê mà Vũ Phúc chưa chạm môi rồi kéo cô ra khỏi quán. Vũ
Phúc máy móc quay lại phía sau. Không thấy Minh Tuấn nhưng cô
biết chắc anh đang ngồi ở đâu đó. Chắc hẳn đang dơi mắt nh́n
cô. Ḿnh đă đánh mất t́nh bạn của anh ấy. Buồn đến cồn cả ruột gan
nhưng điều đó cũng không đáng sợ bằng tâm trạng bất an như bấy
giờ. Bên cạnh cô, Trường im lặng. Phúc cũng lờ mờ nhận ra thái
độ đó không b́nh thường. Nhưng cô không đủ b́nh tĩnh và sáng
suốt để nhận ra, cô chờ anh nói.
Loanh quoanh một hồi, Trường dừng xe lại trên quăng đường vắng.
Anh quay sang nói với cô:
- Anh đă nói rơ mọi chuyện với Du.
Gương mặt Trường như già thêm vài tuổi. Gánh nặng trên vai anh
đă được đặt xuống nhưng chính v́ vậy xem ra nó tăng lên rất
nhiều lần Phúc hiểu để đi đến quyết định khó khăn này Trường đă
cố gắng rất nhiều. Tự nhiên sự sợ hăi, bất an chỉ vài giây
trước đó như tảng đá lớn đè nặng, nghiền nát trái tim cô bỗng
biến mất. Giống như căn bệnh trầm khá lâu ngày nay được bác sĩ
chuẩn đoán đúng và biết rơ ḿnh chẳng c̣n sống sót bao lâu, chợt
phát hiện như thế vẫn dễ chịu hơn nhiều so với sự sợ hăi dai
dẳng bám theo từng ngày trước đây. Trong Phúc bây giờ chỉ tràn
ngập cảm giác tội nghiệp. Tội nghiệp cho cô, tội nghiệp cho
Trường, tội nghiệp cho Phương Du và cả cho t́nh yêu này nữa. Và
cô lạ lùng cho cả sự b́nh thản trong giọng nói cùa ḿnh:
- Chị Du thế nào hả anh?
Trường t́ tay vào trán:
- Du rất b́nh tĩnh đón nhận và chính điều này làm anh lo sợ Phúc
ơi. Nếu cô ấy tức giận, khóc lóc, nặng lời th́ anh c̣n có thề
hiểu được. Đàng này...
Phúc nâng gương mặt Trường lên rồi thảng thốt nhận ra sự biến
đổi của nó. Phiền muộn, bất lực, lo lắng, sợ hăi, hằn rơ rừng nếp
trên trán. T́nh yêu của cô khiến anh phải bị như thế này đây.
Một ư nghĩ thoáng qua trong đấu khiến Phúc rùng ḿnh. Cô nhắm
mắt lại như sợ anh trông thấy: "Ḿnh sai rồi, Vũ Phúc ơi".
Trường ôm gh́ lấy cô:
- Mọi chuyện rồi sẽ qua mau. Anh biết em khổ tâm và day dứt
lắm. Tha lỗi cho anh. Đừng bỏ anh nhé Phúc. Anh yêu em. Trên đời
này anh chỉ cần có ḿnh em thôi. Anh yêu em.
Trường nói miên man nhưng Phúc có cảm giác đây không phải là lời
tỏ t́nh b́nh thường. Có vẻ như anh đang nhắc nhở ḿnh. Bên cạnh
một Phương Du đáng thương đang c̣n có cô cũng v́ anh mà chịu đau
khổ. Tội nghiệp Trường. Ṿng tay lên cổ anh, cô rướn người hôn
môi anh. Trường dịu dàng đáp trả, cử chỉ gượng nhẹ, âu yếm. Cô
nhắm mắt lại, và đấy là lần đầu tiên trong đời cô ước ḿnh có
thể khóc.
o0o
Trưa hôm sau Phương Du đến trường t́m Phúc. Chỉ qua một đếm mà
mặt chị hốc hác, xanh xao như vừa trải qua một trận ốm nặng. Du
nh́n thẳng vào cô. Cái nh́n chẳng chút hằn học, cay đắng mà thăm
thẳm đến khó lường. Phúc bối rối đứng yên:
- Phúc có thể ra ngoài một chút được không? Chỉ một chút thôi.
Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ xíu. Ly nước tan
hết đá, nhếch nhác chảy tràn ra ngoài mà câu chuyện vẫn chưa bắt
đầu. Phương Du nh́n ra xa, vẻ sầu muộn yếu đuối làm chị đẹp một
cách kỳ lạ. Đột nhiên chị quay lại:
- Hôm qua anh Trường không nói rơ người đó là ai, nhưng tôi đoán
là Phúc. Có đúng không?
Phúc chớp mắt, chị Du cười buồn:
- Vậy là tôi đoán không sai. Tôi không giận Phúc đâu v́ tôi
không phải là người làm cho anh ấy yêu say đắm đến thế. Tôi cũng
không nghĩ trước đây Trường dối trá khi anh bảo yêu tôi nhưng
t́nh yêu ấy không phải là thứ để anh ấy có thể cần và sống v́ nó
như bây giờ. Tôi ước ǵ ḿnh có thể mạnh mẽ như Phúc. Thôi, tôi
về đây.
- Chị đi một ḿnh à? Em gọi anh Trường đón chị nhé.
- Không. Tôi kiệt sức để đóng tṛn vai diễn này rồi, Phúc không
cần thương hại hay thử thách tôi thêm. Tôi không thích ánh mắt
Phúc nh́n tôi. Anh Tuấn có lư khi không muốn cho tôi đến gặp
Phúc, nhưng tôi muốn nói với Phúc là tôi không sao. Hai người
không cần ái ngại cho tôi. Nhưng xem ra nói như thế là thừa đối
với một người mạnh mẽ như Phúc.
Phương Du đứng lên, ánh mắt xa vắng, lạc lơng của chị làm Phúc
đau đớn. Cô muốn xin lỗi Phương Du, cô không muốn làm chị buồn
nhưng những lời thành thật lúc này xem ra c̣n tệ hơn dối trá. Đi
được vài bước, Du hỏi mà không quay lại nh́n Phúc:
- Phúc có thể nói chỏ tôi biết hai người đă yêu nhau trong bao
lâu rồi không?
-...
- Thôi, Phúc không cần nói. Tôi không biết rơ chắc tốt hơn
nhiều.
Phương Du băng qua đường. Dáng đi liêu xiêu. Vũ Phúc muốn chạy
theo đi cùng chị ấy nhưng không dám chỉ đứng tần ngần trông
theo. Đến lúc thấy Du chông chênh giữa hai làn xe, Phúc chợt
điếng người v́ sợ. Phúc vội vă băng qua đường. Chiếc honda ngược
chiều suưt tông vào người cô. Khi hoàn hồn ngẩng lên cô đă thấy
Minh Tuấn bước ra khỏi xe d́u Phương Du. Không thèm nh́n gương
mặt tái mét của Phúc, anh cẩn thận d́u Phương Du vào xe rồi đóng
mạnh cửa lại. Chiếc xe lao vút đi bỏ mặc Phúc đứng lạc lơng giữa
ḍng người xuôi ngược. Sao có t́nh yêu của Trường mà Phúc thấy
ḿnh cô đơn đến vậy.
o0o
Trường đi bên cạnh Vũ Phúc. Bàn tay anh nắm chặt tay cô. Nh́n
thoáng qua ai cũng ngỡ hai người là đôi t́nh nhân đang trong
giai đoạn suông sẻ và hạnh phúc nhất. Nhưng chỉ có Phúc, và
chắc cả anh nữa, từ trong sâu thẳm của tâm hồn cả hai đều biết
sự thật không phải thế. Điều lạ nhất là không ai dám tỏ ra cho
người bên cạnh biết ḿnh nghĩ ǵ.
Anh chăm sóc cô nhiều hơn. Không phải chỉ bởi t́nh yêu mà c̣n
muốn được bù đắp. Vũ Phúc không biết ḿnh nên vui hay buồn v́
điều này nữa. Đă nhiều tháng trôi qua, mọi việc dường như không
thay đổi. Chỉ thỉnh thoảng bác Hương than phiền không thấy
Phương Du sang chơi. Anh im lặng không giải thích.
Trường vẫn đang đi bên cạnh Vũ Phúc. Anh nắm chặt tay cô không
rời. Nhưng Phúc biết chỉ cần một cú điện thoại Trường sẽ buông
ra ngay. Và đúng vào lúc này, chuông điện thoại reo...
Trường khoát cử chỉ xin lỗi. Anh buông tay cô ra. V́ biết rơ
câu chuyện sẽ diễn biến thế nào nên Phúc b́nh thản đứng đợi. Rồi anh sẽ đến gần cô, dịu dàng giải thích vài lời và cuối cùng
là bỏ đi.
- Anh xin lỗi. Anh có việc phải đi ngay. Em tự mua sắm một
ḿnh nhé. Hăy mua tất cả những ǵ em thích.
Trường kín đáo đặt tiền vào ví Phúc. Cô tuyệt vọng đứng yên. Vũ Phúc đă hy vọng anh sẽ không bỏ mặc cô như những lần trước. Thái độ ẩn nhẫn tội nghiệp của Phúc khiến Trường xúc động. Anh
sờ nhẹ vào má cô:
- Đừng giận anh nhé. Anh yêu em. Tối nay anh về sớm, em nghĩ
xem chúng ta sẽ đi đâu. Lúc nào về em nhớ đón taxi, kẻo nắng. Đoạn đường ngắn lắm, không đủ thời gian để em kịp say xe đâu.
Vũ Phúc gật đầu chào Trường rồi chủ động bước đi. Đẩy chiếc xe
đầy nhóc hàng, cô hướng theo lộ tŕnh ngược lại và kiên nhẫn trả
hết những món mà ḿnh đă chọn về vị trí cũ. Lúc chen qua quầy
tính tiền Vũ Phúc suy nghĩ lẩn thẩn "Ḿnh đă trả lại cho César
những ǵ thuộc về ông ấy".
Dừng lại trước gian bán hàng lưu niệm mà có lần cô đi cùng với
Minh Tuấn. Trong tủ kính trưng bày chú khủng long xanh lè với
cái đầu ngẩn cao và chiếc lưỡi đỏ chót làm Phúc chú ư. Cô cầm
lấy và xoay xoay nó trên các ngón tay. Chi là món đồi giơi đơn
giản, làm bằng nhựa dẻo pha màu rực rỡ. "Hăy mua tất cả những
ǵ em thích". Ừ nhỉ, sao lại không ? Vũ Phúc lơ đăng trả tiền,
không để ư đến ánh mắt của người bán. Măi một lúc sau, cô bé
mới lịch sự nói:
- Chị ơi, em không có đủ tiền trả lại, món này chỉ vài ngàn thôi. Chị có tiền lẻ cho em xin.
Lúc này Phúc mới nhận ra ḿnh đă trả món đồi chơi vài ngàn
bằng... ngoại tệ. Ḿnh đă đánh đổi điều ǵ để được giàu có thế
này nhỉ ? Không nhận lại tờ giấy bạc, cô chỉ tay vào chai nước
hoa có dáng là lạ.
- Dạ, nếu chị lấy chai đó th́ vừa đủ tiền, xem như em tặng chị
chú khủng long vậy.
Vũ Phúc trố mắt rồi ph́ cười. Lạ nhỉ. Cái ḿnh thích và muốn
mua lại trở trành món phụ được tặng kèm theo. Loanh quanh trong
siêu thị măi cũng chán, cô ra cửa. Bên ngoài nắng gay gắt và
mang một màu vàng bén đến nhức mắt. Nhận ra dáng quen quen
thong thả đi vào, Phúc ṿng sang lối khác.
Mùa hè của cô bắt đầu từ tuần trước, Trường bảo thong thả vài
hôm anh sẽ đưa cô về nhà. Nhưng thế này măi xem ra cô phải tự
về thôi. Chẳng biết phải làm ǵ cho hết thời gian, Phúc quyết
định ghé nhà sách mua vài quyển tiểu thuyết. Vừa dợm băng qua
đường th́ có bàn tay ai đó giữ cô lại.
- Thay v́ tránh mặt tôi th́ lẽ ra em phải vui mừng v́ sự gặp gỡ
t́nh cờ thú vị này chứ ?
Vũ Phúc nhướng mày :
- Anh cũng biết là tôi tránh mặt vậy mà c̣n đuổi theo đến tận
ngoài này làm chi ?
- Em muốn đi đâu để tôi đưa đi.
- Cảm ơn anh, ngồi xe hơi tôi hay buồn nôn lắm. Tôi đón xích lô
đi ḷng ṿng một chút rồi về.
Minh Tuấn cười cười như trêu cô:
- Không may cho em khi chọn lư do này để từ chối tôi. Đâu phải
lúc nào tôi cũng mượn được xe hơi. Tôi gởi xe môtô đằng kia và
em có nhiệm vụ đứng đây chờ tôi.
Minh Tuấn đưa Phúc đến quán cà phê hôm nọ. Lúc bước vào anh mới
giải thích:
- Hôm đó em đi vội quá, chẳng kịp uống tách cà phê. Hôm nay tôi
đền cho em.
Hôm đó và hôm nay, thời gian cách có là bao. Thế mà cảm giác sợ
hăi, bất an lúc đó như lùi xa khỏi Phúc đến hàng thế kỷ. Cô
thấy xa lạ với nó quá. Minh Tuấn nh́n Phúc đăm đăm.
- Em không thích gặp tôi t́nh cờ thế này sao ?
Vũ Phúc đưa tách cà phê lên môi, hớp một ngụm rồi cười nhẹ:
- Anh không đánh lừa được tôi đâu. Anh có dám chắc đă hoàn toàn
là sự t́nh cờ không?
- Em nói vậy là có ư ǵ ?
- Anh đang diễn vai Lê Lai cứu chúa, tôi biết rơ nên không có
hứng thú xem và cũng chẳng muốn diễn với anh. Tôi nói thế có
đúng không ?
Nét bàng hoàng hiện rơ trên gương mặt Minh Tuấn, đôi mắt anh đầy
trắc ẩn:
- Em đă biết hết rồi ?
Phúc mím môi hỏi nhỏ:
- Chị ấy có sao không ?
- Với tôi, người đáng lo nhất lại là em. Nh́n em chịu đựng thế
này tôi thấy bất nhẫn quá. Có bao giờ em hỏi hắn tại sao không
?
- Không. Đặt câu hỏi, với tôi, không phải là cách tốt nhất để
biết mọi việc và làm cho ḿnh được yên ổn. Trừ phi đối tượng
trả lời muốn cho tôi biết sự thật. Nhưng nếu không cũng chẳng
sao, v́ nếu anh đủ thông minh để nhận biết người ta cố t́nh gian
dối hay lập lờ th́ anh cũng hiểu ra được rất nhiều điều đấy.
- Trường yêu em và em có quyền biết mọi việc một cách rơ ràng.
- Nhân danh t́nh yêu ấy à ? Nhưng để làm ǵ ? Đối với Trường lúc
nào tôi cũng là người mạnh mẽ v́ thế nhường nhịn cho người yếu
đối là bổn phận của tôi. Bất cứ lúc nào chị Du gọi, anh ấy đều
đến ngay và đây đâu phải là lần đầu nên anh không cần ái ngại
cho tôi.
- Em đừng nhầm lẫn, Phương Du đă chấp nhận sự thật này. Thời
gian qua cô ấy rất cố gắng. Du t́m Trường chẳng qua là để... để
bày tỏ chuyện ǵ đó nhưng tôi dám đảm bảo đó không phải là
chuyện t́nh yêu.
Vũ Phúc nhếch môi :
- T́nh yêu không thể nhận biết bằng trực giác của người khác. Anh đừng nói những điều mà anh không tin nổi vào sức thuyết phục
của nó cũng như tôi không thể nhầm lẫn những chuyện mà trong
thực tế nó không tồn tại. Tôi sai rồi. Tôi đă làm ǵ nhỉ ? Tôi
lấy đi cái không phải của ḿnh và kết quả như thế nào ? Sự đâu
khổ của chị Du, sự dằn vặt của anh ấy, sự khinh miệt của anh và
t́nh bạn của chúng ta cũng v́ thế mà tan vỡ theo. Tôi có c̣n ǵ
đâu. Nếu tôi có thể khóc để chứng tỏ sự đau khổ ḿnh th́ chưa
chắc chị ấy đă hơn tôi.
- Tôi chưa bao giờ khinh em cả, và lúc nào em cũng là cô bạn nhỏ
của tôi. Nếu không chịu đựng nổi th́ đừng cố gắng, em hăy san
sẻ nó cho tôi. Hay là em khóc đi, nhỏ. Khóc sẽ làm em nhẹ
nhàng hơn. Tôi không cười em đâu.
Phúc vuốt mặt:
- Tôi là phụ nữ nên khi khóc tôi sẽ t́m được nhiều sự đồng cảm
lắm, nhưng tôi không thể. Anh biết không, khóc có thể v́ buồn
hay vui quá nhưng với mẹ tôi khóc chỉ có một ư nghĩa duy nhất. Đó là sự hèn kém, là kêu gọi ḷng thương hại, là một sự yếu đuối
mà bà không chấp nhận. Ngay cả giây phúc cuối cùng, lúc mẹ con
tôi vĩnh biệt nhau. Người cũng không hài ḷng khi thấy tôi
khóc.
Cô nghẹn ngào không nói được nhưng đôi mắt vẫn rát bỏng chẳng có
nổi một giọt nước ứa ra. Minh Tuấn ngồi yên, gương mặt anh như
ch́m vào nỗi đau của cô. Sự bất động ấy c̣n hơn ngàn lời an ủi,
cảm thông. Hít một hơi dài Phúc nói bằng giọng ráo hoảnh :
- Tôi không sao đâu. Đừng tội nghiệp tôi măi thế v́ có thể tôi
sẽ sử dụng nó như một thứ vũ khi để chống lại anh đấy. À, chắc
cần phải nói cho anh rơ một chuyện để chứng tỏ sự công bằng của
tôi. Tôi đang lợi dụng anh đây v́ hiện nay anh là người duy
nhất có thể làm tôi khuây khỏa.
- Tôi biết chứ. Và như những gă đàn ông ngu ngốc khác tôi lại
thấy sung sướng về điều này.
Vũ Phúc phá lên cười và dường như nỗi buồn ít nhiều theo đó giảm
đi. Minh Tuấn nhướng mắt nh́n túi qua trên bàn. Cô đặt chú
khủng long trong ḷng bàn tay:
- Anh nh́n nó có thấy điều ǵ lạ không ? Này nhé điệu bộ nó hung
dữ: đuôi cong lên, móng vuốt giương ra, đầu ngẩn cao thè cái
lưỡi đỏ hoét nhưng gương mặt th́ lại rất hiền nên trông nó như
đang cười vậy. Chính sự tương phản này mà thôi lại thấy nó ngộ
nghĩnh, đáng yêu đấy.
Lấy chai nước hoa ra, Phúc dúi vào tay Minh Tuấn.
- Cho anh nè.
- Sao lại cho tôi ? Em giữ lấy mà dùng.
- Tôi có sử dụng loại này đâu.
Vũ Phúc chỉ vào chữ "for man" mà cô cũng vừa trông thấy. Minh
Tuấn nghi ngờ:
- Em mua để tặng tôi à ?
- Đừng có mơ. Tôi mua chú khủng long này và được tặng kèm nó
đấy. Mùi rất hay, rất quyến rũ nhé, để tôi thử cho anh xem.
Bắt chước cô bán hàng Vũ Phúc xịt một ít lên cổ tay ḿnh. Cô
xoa nhẹ rồi đưa lên mũi anh. Minh Tuấn giữ tay Phúc rất lâu. Anh hơi cười làm cô thấy ngượng. Rút tay về, Phúc hỏi:
- Anh thấy sao ?
Minh Tuấn gật gù:
- Tôi thích lắm. Rất hay, rất quyến rũ. Cảm ơn em.
Anh ngắm nghía gương mặt đỏ bừng của cô một lúc lâu rồi giả vờ
nh́n quanh quẩn:
- Bây giờ ḿnh đi đâu ăn trưa nhỉ ?
- Hay là về nhà nội tôi ? Nếu em không phản đối.
Đến nơi đă quá trưa nhưng bà nội và cô Út vẫn chờ cơm v́ Minh
Tuấn gọi điện báo trước. Vừa nghe tiếng, bà nội đă vồn vă:
- Nắng quá hả con ? Ra sau rửa mặt cho mát rồi vào ăn cơm.
Ngồi vào bàn, bà lại đon đả:
- Lúc ăn th́ không nên mắc cở. Gắp thức ăn thêm vào đi con. Cô
Út làm nhiều món lắm.
Nghe bà nói, nếu không nh́n thấy, cứ tưởng bà đang ân cần gắp
thức ăn cho khách nhưng thật ra cô Út phải bón cho bà từng
muỗng, Phúc vừa cảm động vừa thấy buồn cười. Sau bữa ăn, mọi
người tập trung ở pḥng khách uống trà. Bà cứ càu nhàu về ly
nước cam của ḿnh măi. Đang trách móc v́ bị cô Út ép ăn uống
như một đứa trẻ, bỗng nhiên bà rẽ ngoặt đề tài sang hướng khác:
- Con có đến nhà vài lần à ? Để nội đoán xem con là ai nhé. Ừm... không nghe mùi khói thuốc, chắc chắn con không phải là cô
gái hút thuốc hôm nọ. Con đi đứng nhẹ nhàng, vậy cũng không
phải là con bé cứ di chuyển là nghe lóc ca lóc cóc. Con không
tṛ chuyện to nhỏ nên nội đoán con không phải là cô bạn bạo gan
rù ŕ vào tai Minh Tuấn "Anh hôn em đi, nội không nh́n thấy
đâu". Hừ, nội không nh́n thấy rơ nhưng nội có thể...
Vũ Phúc và cô Út cười đến chảy nước mắt, trong khi Minh Tuấn giơ
tay lên trời kêu to:
- Nội cho con xin đi. Nội nói như vậy là giết con rồi.
- Đùa thôi, chứ nội nhận ra con. Con là con bé mà Tuấn khen đẹp. Xưa nay nội chưa nghe Tuấn khen ai đẹp bao giờ. Con đến chơi
thường xuyên nhé. Mấy cô kia là bạn bè, bệnh nhân, y tá, bác sĩ
ǵ đó, họ đến đây t́m chứ không phải Tuấn dắt về đâu. Đừng giận
nó, tội nghiệp.
Cô Út vẫn chưa nín cười :
- Hiếm khi nội vui như hôm nay. Hai đứa nghỉ một chút đi. Cô
đưa nội lên pḥng đây.
Quay sang Vũ Phúc, cô bảo :
- V́ nhà neo người nên cô không chuẩn bị pḥng riêng cho khách. Cháu nghỉ tạm trong pḥng Tuấn c̣n Tuấn th́ nằm ngoài salon này
nhé.
Chờ cho cô Út đi khỏi, Minh Tuấn kéo tay Phúc :
- Em đi chưa hay đứng đó cười hoài ?
Vũ Phúc trố mắt khi bước vào căn pḥng nhỏ trên lầu :
- Trông nó đỏm dáng dễ sợ, giống anh ghê.
- V́ căn pḥng này thiết kế cho một đứa trẻ, chỉ có chiếc giường
là thay đổi theo chiều cao của tôi thôi, c̣n tất cả vẫn y nguyên
như lúc tôi c̣n bé sống ở đây với nội.
Minh Tuấn kéo lại drap giường. Chiếc drap in h́nh mấy chú cá
chép màu đỏ đang vượt vũ môn. Miệng chú nào cũng ph́ pḥ cả
chùm bong bóng nước. Cạnh đấy là ṭa lâu đài lung linh, dễ
thương.
- Em ngủ đi. Nhớ là không được suy nghĩ lung tung. Mọi việc sẽ
ổn thôi. Em chẳng mất hắn đâu v́ ai đă yêu em rồi th́ không bao
giờ quên em được. Đối với hắn, em như sợi chỉ nhỏ bé, mỏng manh
nhưng có đủ sức mạnh để điều khiển một con diều đang bay lượn
trên cao. Em mà rút dây th́ hắn ngoan ngoăn, chịu phép trong
tay em, chẳng bay đi đâu được.
Không biết lời nói hay ánh mắt mạnh mẽ của anh đă truyền cho cô
niềm tin vào chính ḿnh, vào giá trị vĩnh cửu của t́nh yêu. Vũ
Phúc ngủ rất ngon. Mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ, thoảng nhẹ
trong không khí quấn quít bên cô. Mùi thơm lạ lắm, nó không
phải là mùi nước hoa trên cổ tay Phúc.
Cô thức giấc khi nắng chiều chỉ c̣n là những vệt mỏng. Chúng
nhảy múa yếu ớt trên các ngọn cây cao. Minh Tuấn đang ngồi đọc
báo ở pḥng khách. Lúc Vũ Phúc bước xuống, anh ngẩng lên và mỉm
cười với cô. Nụ cười mà cho đến bây giờ Phúc vẫn c̣n lạ lùng về
vẻ đẹp của nó.
- Em ngủ ngon không ? Buổi trưa em ăn ít quá, chắc đă đói bụng
rồi. Tôi biết một nhà hàng bán món ăn Pháp rất ngon. Ḿnh đi
nhé.
Thấy cô nh́n quanh, Minh Tuấn nói :
- Bà và cô Út vẫn c̣n ngủ. Hôm nay cả hai dậy trễ có lẽ do bữa
ăn trưa bắt đầu hơi muộn và kéo dài quá. Không cần chờ, ḿnh sẽ
gọi điện khi đến đó.
- E rằng sau này mỗi khi nhắc đến tôi bà sẽ bảo "À, đó là con bé
lần nào ra về cũng không biết chào ai cả". Tôi thấy ngại lắm. Tôi không muốn nằm trong bộ sưu tập của anh đâu.
Minh Tuấn định nói điều ǵ đó th́ điện thoại vang lên. Từ lúc
nào không biết tiếng chuông điện thoại luôn gieo vào ḷng Vũ
Phúc cảm giác bất an. Lần này cũng thế. Minh Tuấn đang nói to
vào máy, điệu bộ rất hốt hoảng :
- Em cứ ở đấy, đừng làm bất cứ điều gi cho đến khi anh đến. Anh
sẽ đến ngay bây giờ.
Phúc lo lắng:
- Có chuyện ǵ vậy anh ?
Tránh cái nh́n của cô, Minh Tuấn lắc đầu :
- Không có ǵ đâu. Ḿnh đi nhé. Tôi đưa em về nhà.
Thái độ đó làm Vũ Phúc chợt hiểu. Cô căng thẳng:
- Anh cũng giống như Trường, mỗi khi chị Du gọi th́ chạy đến
ngay bỏ mặc không cần biết tôi ra sao cả. Chị ấy thế nào ? Tôi
có quyền biết ḿnh đă làm ǵ chị ấy chứ. Chị ấy bệnh nặng ? Chị
ấy bị khủng hoảng ? Hay là đă phát điên rồi ? Dù thế nào tôi
cũng muốn biết rơ. Tôi ghét cái cảm giác lẩn quẩn, lo lắng mỗi
khi thế này lắm rồi. Tôi muốn đến đó. Anh phải đưa tôi đi.
Minh Tuấn nh́nh Vũ Phúc một thoáng. Anh dắt xe ra và cả hai im
lặng suốt đoạn đường dài. Sự im lặng nguy hiểm vẫn thường có
trước mọi cơn băo.
Đến nơi, Minh Tuấn vội xuống xe. Không để ư đến cô, anh phóng
nhanh vào nhà. Vũ Phúc hối hả chạy theo. Trong pḥng khách,
dường như đă chờ sẵn, Phương Du gieo ngay vào ṿng tay Minh Tuấn
khóc nức nở:
- Em mất anh Trường thật rồi. Anh ấy bảo từ nay chỉ xem em là
bạn hay một cô em gái và anh ấy không đến đây nữa, cho đến khi
em b́nh tĩnh trở lại. Làm sao em có thể b́nh tĩnh được hở anh ?
Em không thể. Em có lỗi ǵ đâu. Tại sao Trường lại thay đổi ?
Em đă cố gắng làm theo những điều anh khuyên nhưng em không thể. Em thua rồi. Em không thể chịu thêm được nữa đâu. Em không
chịu nổi việc ḿnh mất anh ấy ngay cả trong ư nghĩ. Em...
o0o
|