Như Cơi Thiên Đường   Judith McNaught Pages Previous  1  2  3  4  5  Next   
Chương 36

Bentner mang ra một đĩa đầy bánh nướng và bầy ở pḥng ăn sáng trước khi Elizabeth và Alex, đến ngồi bên bàn thảo luận về buổi khiêu vũ tối qua. Lucinda người hiếm khi ăn sáng, đang ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, yên lặng đan áo trong khi vẫn lắng nghe không sót chút nào câu chuyện của Elizabeth và Alex.
Pḥng ăn sáng, giống như tất cả các pḥng khác trong căn nhà rộng răi ở đường Promenade này, được trang bị đồ đạc như lời Julius Cameron gọi là màu của sự tiện dụng – màu nâu và màu xám. Tuy vậy, sáng nay căn pḥng bừng sáng những màu sắc rực rỡ của cầu vồng ở trung tâm nơi mà các cô ngồi, Alex mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, Elizabeth trong một bộ váy màu xanh bạc hà.
Dịch giả: Huyền Hoa

Thường th́ Bentner hài ḷng tán thưởng ra mặt phong cảnh sống động, tuyệt đẹp mà các cô gái tạo ra, nhưng sáng nay, khi ông đặt bơ và mứt lên bàn, ông thông báo một tin với vẻ khó chịu và phàn nàn.
“Chúng ta có một vị khách, người tối qua,” ông nói với Elizabeth. “Tôi đă đóng sầm cửa vào mặt anh ta.”
“Ai vậy?” “Đó là ông Ian Thornton.”
Elizabeth cố gắng nén một nụ cười khó chịu về viền cảnh hiện lên trong tâm trí nàng, nhưng trước khi nàng có thể đưa ra một lời b́nh luận th́ Bentner nói một cách dữ dội, “Nhưng ngay sau đấy tôi lại lấy làm hối hận về hành động của ḿnh. Lẽ ra tôi nên mời anh ta vào bên trong và mời anh ta nghỉ ngơi, sau đó đưa mời anh ta một cốc nước có thuốc sổ trong đó. Anh ta sẽ phải rên rỉ ít nhất là trong một tháng.”
“Bentner” Alex nén cười. “Ông đúng là một kho báu.” “Đừng có khuyến khích ông ấy với những tưởng tượng như thế,” Elizabeth cảnh cáo với vẻ hài hước. “Bentner quá nghiện những tiểu thuyết trinh thám điều đó làm cho ông ấy thỉnh thoảng cũng quên mất rằng những điều như thế trong tiểu thuyết không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được ở đời thực. Ông ấy trên thực tế đă làm điều tương tự như thế với chú ḿnh năm ngoái.”
“Đứng vậy, và ông ta không thể quay trở lại trong sáu tháng,” Bentner nói với Alex với vẻ tự hào.
“Và khi ông ấy trở lại,” Elizabeth nhắc nhở ông với một cái nhíu mày có vẻ nghiêm khắc, “ông ấy từ chối ăn hoặc uống bất cứ thứ ǵ.”
“Và đó cũng có thể là lư do khiến ông ta không bao giờ ở lại lâu,”
Như một thói quen không thể bỏ được, bất cứ khi nào mà tương lai của cô chủ ông được đem ra thảo luận, như bây giờ đây, Bentner thường t́m cách lảng vảng quanh đó để đưa ra những lời khuyên nếu họ thấy ông xuất hiện. Từ khi Elizabeth thường có vẻ đánh giá cao những lời khuyên và sự giúp đỡ của ông, Bentner thấy không có ǵ kỳ quặc về việc một quản gia ngồi cùng bàn với chủ nhân và tham gia vào cuộc bàn luận của chủ nhân khi mà người khác duy nhất là một người mà ông biết từ khi c̣n là một cô gái nhỏ.
“Belhaven thật là ghể tởm,” Alex nói, trở lại câu chuyện của họ về buổi tối vũ hội. “Hắn ta cứ quanh quẩn bên cậu, nh́n trừng trừng bất cứ ai đến gần cậu.” Cô rùng ḿnh. “Và nhất là cái cách mà hắn ta liếc mắt đưa t́nh với cậu. Thật là kinh tởm.”
Bentner nghe thấy điều đó, và đôi mắt già nua của ông ánh lên vẻ trầm nghâm khi nhớ lại điều ǵ đó mà ông đă đọc trong một cuốn tiểu thuyết của ông. “Có một giải pháp nó có đôi chút cực đoan,” ông nói “nhưng mà quan trong là nó có thể có hiệu quả.”
Hai đôi mắt quay lại nh́n ông với vẻ thích thú, và ông tiếp tục, “tôi đọc trong tiểu thuyết quư ông hung ác. Chúng ta có thể để Aaron lừa tên khốn kiếp Belhaven đó vào xe và mang hắn ta thẳng đến bến tàu, nơi đó chúng ta sẽ gửi hắn ta cho một đám găngtơ.”
Lắc đầu với vẻ thích thú, Elizabeth nói, “Tôi dám nói là hắn ta sẽ không đơn giản ngoan ngoăn đi theo Aaron đâu.”
“Và tôi không nghĩ là,” Alex thêm vào, mỉm cười liếc nh́n Elizabeth, “đám găngtơ sẽ không thèm đụng đến hắn ta đâu. Họ không liều mạng như vậy.”
“Vậy th́ dùng ma thuật vậy,” Bentner nói tiếp. “Trong một cuốn khác có nói về một câu thần chú giết người, có đuôi chuột và lưỡi của…”
“Không,” Elizabeth nói với vẻ dứt khoát. “Lưỡi thằn lằn,” Bentner nói với vẻ kiên quyết. “Chắc chắn là không,” cô chủ của ông nói kiên quyết.
“Và c̣n một con cóc nữa, nhưng để làm ra câu thần chú này th́ cần phải khéo léo…”
“Bentner” Elizabeth vừa cười vừa la lên. “Bác sẽ làm chúng ta chết v́ cười mất nếu bác không thôi đi.”
Khi Bentner đi khỏi để t́m chút riêng tư để suy nghĩ thêm về những giải pháp của của ḿnh, Elizabeth nh́n Alex. “Đuôi chuột và lưỡi thằn lằn,” nàng nói, nén cười. “Không nghi ngờ ǵ về việc Bentner cứ khăng khăng muốn có một ngọn nến trong pḥng bác ấy cả đêm.”
“Bác ấy hẳn là phải rất sự nhắm mắt lại sau khi đọc những thứ như thế,” Alex đồng ư, rồi suy nghĩ của cô lại quay trở lại tối hôm qua. “Có một điều chắc chắn – ḿnh đă đúng khi bắt cậu quay trở lại xă hội thượng lưu. Tối hôm qua khó khăn hơn là ḿnh đă tưởng tượng nhưng mà mọi vấn đề rồi sẽ dễ dàng hơn. Ḿnh không nghi ngờ ǵ vào việc cậu sẽ nhận được một số lời đề nghị trong ṿng một tuần lễ nữa, v́ vậy mà cái mà chúng ta cần bàn luận đến là quyết định xem ai là người mà cậu thích và cầu nguyện cho anh ta có đủ can đảm. Ḿnh nghĩ là,” cô nhẹ nhàng tiếp tục, “nếu cậu vẫn c̣n muốn Mondevale”.
Elizabeth lắc đầu kiên quyết. “Ḿnh không muốn ai cả, Alex.”
Bà công tước già, người vừa mới đến ngồi cạnh Alex sau một cuộc hành tŕnh mua sắm, bà đă dứt khoát không cho người hầu thông báo là bà đă đến. “Cháu nói ǵ vậy, Elizabeth?” cực kỳ khó chịu v́ những nỗ lực của bà tối qua có thể trở thành con số không.
Elizabeth giật ḿnh bởi giọng nói hống hách của bà Công tước. Mặc một bộ váy màu xám bạc từ đầu đến chân, bà Công tước toát lên vẻ giàu sang, bề trên. Elizabeth vẫn nghĩ rằng bà là người phụ nữ đáng kinh sợ nhất mà nàng từng gặp, nhưng, cũng như Alex nàng vẫn nh́n thấy được vẻ ấm áp bên dưới giọng điệu trịch thượng của Bà Công tước.
“Ư của Elizabeth là,” Alex giải thích, “cô ấy chỉ mới trở lại xă hội có một ngày. Sau những kinh nghiệm không may với Mondevale và Ông Thornton, cô ấy bị tâm lư sợ hăi trước những cảm xúc yêu thương.”
“Cháu sai rồi, Alexandra,” bà Công tước thừa kế nói với vẻ quả quyết, nh́n chăm chú gương mặt Elizabeth. “Ư của cô ấy, ta tin là cô ấy không có ư định đám cưới với bất kỳ ai bây giờ cũng như trong tương lai, nếu cô ấy có thể tránh được nó.”
Nụ cười trên gương mặt Elizabeth héo đi, nhưng quả thật bà Công tước không nói sai. “Chính xác,” nàng nói b́nh thản.
“Ngu ngốc, cháu thân yêu. Cháu sẽ và phải cưới.” “Bà nói rất đúng,” Alex nói. “Cậu không thể hy vọng vào việc không cưới xin ǵ mà rốt cuộc vẫn ở lại xă hội thượng lưu không phải chạm trán với bất kỳ hành động khó chịu nào cả. Tin ḿnh đi, ḿnh biết rơ điều đó.”
“Chính xác là như vậy” bà Công tước nói, bỏ qua lư do mà bà đến đây sớm như vậy. “Và đó là lư do mà ta quyết định là cháu phải quan tâm đến Kensington.”
“Ai ạ?” Elizabeth hỏi và rồi nàng chợt nhận ra đó là tước hiệu mới của Ian. “Cháu cám ơn nhưng không được ạ,” nàng nói kiên quyết. “Cháu cảm thấy nhẹ nhơm hơn về những điều đă qua và rất biết ơn sự giúp đỡ của anh ta, nhưng tất cả chỉ có vậy.” Elizabeth lờ đi những cảm xúc giằng xé trong tim ḿnh khi nhớ lại chàng đă đẹp trai như thế nào hôm qua, chàng đă thật lịch thiệp đối với nàng. Chàng đă không c̣n là ǵ đối với nàng nhưng nỗi đau lại cứ nhói lên bất cứ khi nào nàng gặp chàng. Chàng thật độc tài và không thể nào đoán trước được. Hơn nữa, khi nh́n thấy sự gần gũi đặc biệt mà Alex chia sẻ với người chồng đẹp trai của cô, Elizabeth lại bắt đầu đặt câu hỏi về sự đúng đắn trong việc chọn một người chồng có tối quan trong không. Elizabeth không nhớ nhiều về cha mẹ nàng, họ như cơn gió thoảng qua cuộc đời nàng, họ bị cuốn vào ṿng xoáy của các hoạt động xă hội, những việc đó khiến họ luôn đi xa.
“Biết ơn?” bà Công tước nhắc lại. “Ta không dùng từ đó. Vả lại anh ta cũng đă không tận dụng điều đó. Anh ta đă không bao giờ mời cháu nhảy.
“Nếu anh ta làm điều đó th́ c̣n kỳ quặc hơn,” Alex nói với vẻ miễm cưỡng. “Tuy nhiên, có một điều cháu rất hài ḷng đó là Elizabeth không c̣n chút hứng thú nào đối với anh ta cả.”
Bà Công tước nhíu mày ngạc nhiên. “Tại sao vậy ?” “Cháu không bao giờ tha thứ cho những khốn khổ mà anh ta đă gây ra cho Elizabeth. Nhớ lại việc anh ta đă làm cho Elizabeth tin là nhà của anh ta là một ngôi nhà tồi tàn ở Scotland,” cô thêm vào, “Và cháu cũng không tin anh ta.” Quay về phía Lucinda t́m đồng minh, Alex hỏi quan điểm của cô ta.
Lucinda, người đă được Elizabeth báo về những hành động của Ian tối hôm qua, ngẩng đầu khỏi công việc đan lát của cô ta. “Về vấn đề Ông Thornton,” cô ta nói nước đôi, “bây giờ tôi thiên về việc tạm thời không phán xét.”
Bà Công tước cáu tiết nói “Ta không đề nghị là cháu ngả vào ḷng anh ta ngay lập tức nếu anh ta đề nghị cưới cháu. Hành vi của anh ta, trừ tối hôm qua là hoàn toàn đáng phê phán. Nhưng...” Đột nhiên bà bị cắt ngang khi Bentner xuất hiện nơi cửa ra vào, biểu hiện của ông ta cực kỳ tức giận và đau khổ.
“Chú cô đang ở đây, Cô Elizabeth.”
“Không cần thiết phải thông báo, đây là nhà của ta” Julius đi thẳng vào pḥng. Elizabeth đứng bật dậy, định đi đến một nơi nào đó riêng tư để nghe bất cứ điều ǵ khốn khổ mà ông ta sắp nói với nàng, nhưng rồi nàng thấy ông chú đột ngột dừng lại ở cửa ra vào, ngập ngừng một chút v́ nhận ra nàng đang có khách nữ. “Cháu đă gặp Thornton
chưa?” ông ta hỏi nàng.
“Rồi, tại sao?”
“Ta phải nói là ta rất tự hào với cái cách mà cháu rơ ràng là đă dùng. Ta đă sợ là cháu sẽ nhảy dựng lên phản đối. Đây là một thảo thuận tiền bạc cực kỳ có lợi. Ta sẽ không để cho cháu làm ǵ màu mè làm cho anh ta lấy lại tiền.”
“Chú đang nói ǵ thế?” Có lẽ chúng ta nên đi,” Alex đề nghị. “Việc này không cần phải riêng tư đâu,” Ông chú nói, “Tôi sẵn ḷng thảo luận chuyện này với Elizabeth trước mặt bạn của nó. Các vị, tôi đoán là bạn của Elizabeth.”
Elizabeth có cảm giác tồi tệ là ông chú dựa vào các vị khách của nàng để làm cho nàng không thể làm ǵ quá đáng. “Chúng ta có thể cùng ngồi lại với nhau ở pḥng khách?” ông ta nói như ra lệnh, không hẳn là một lời mời. “Có rất nhiều pḥng.”
Mặt bà Công tước trở nên lạnh ling v́ sự láo sược và thiếu tế nhị của ông ta, nhưng rồi bà liếc nh́n Elizabeth nhận thấy sự yên lặng đột ngột của nàng và khuôn mặt đề pḥng của nàng và bà gật đầu cộc lốc.
“Chúng ta không cần phải quá vội vàng,” Julius nói khi đi về phía pḥng khách cùng với mọi người. Không phải chỉ v́ ḿnh tiền làm cho ông ta hài ḷng như vậy. Ông ta cảm thấy cực kỳ thắng lợi bởi v́, một thoả thuận như vậy với một người nổi tiếng cực kỳ tinh khôn như Thornton, Julius Cameron cảm thấy được càng được nổi bật hơn, đó rơ ràng là một chiến thắng.
“Ta thấy là cần được giới thiệu, Elizabeth,” Julius nói khi họ vào pḥng khách.
Elizabeth máy móc giới thiệu ông ta và Công tước, tâm trí của nàng vẫn cảnh giác với một nỗi sợ hăi mơ hồ, và khi chú nàng nói, “Tôi muốn uống một chút trà trước khi chúng ta đi vào vấn đề,” sự cảnh giác của nàng biến thành nỗi sợ hăi bởi v́ ông ta không bao giờ uống những thứ ǵ kể từ khi Bentner bỏ thuốc xổ vào tách của ông ta. Ông ta đang kéo dài thời gian, nàng nhận ra, căn cứ vào sự giải thích của ông ta, th́ chắc chắn là mọi việc cực kỳ quan trọng.

o0o
 
Ian trên đường đi đến nhà Elizabeth. Lần thứ hai, những người phụ nữ mà chàng gặp tối qua vẫy tay và mỉm cười với chàng, nhưng chàng không chú ư. Tâm trí của chàng vẫn đang quanh quẩn với những lời giải thích mà chàng định nói với Elizabeth. Với cái gía như thế, nàng chắc không thể nghĩ là chàng muốn cưới nàng chỉ v́ thương hại hay cảm thấy có tội, đối với Elizabeth nàng không chỉ xinh đẹp mà c̣n rất kiêu hănh và niềm kiêu hănh của nàng có thể làm cho nàng chống lại sự hứa hôn của họ. Nàng rơ ràng là rất dũng cảm và cứng đầu, và nếu nàng khám phá ra họ đă đính hôn rồi và mọi việc hầu như đă được hợp thức hoá, nàng chắc sẽ kêu lên hoặc những việc đại loại như thế và Ian không thể trách nàng.
Không nghi ngờ ǵ về việc nàng ǵ việc nàng sẽ giả vờ là nàng không muốn chàng, nhưng điều đó là điều duy nhất không làm chàng bối rối. Họ đă muốn lẫn nhau ngay tối đầu tiên họ gặp nhau trong vườn. Từ đó trở đi họ muốn nhau bất cứ khi nào họ ở cùng nhau. Nàng trong trắng và dũng cảm, đam mê và e thẹn, giận dữ nhưng cũng rất khoan dung. Nàng cao quư trong các buổi dạ tiệc, nhưng lại rất vui nhộn và thành thạo khi cầm súng, nàng đam mê và ngọt ngào trong ṿng tay chàng. Nàng là tất cả và c̣n hơn thế nữa.
Và chàng yêu nàng. Nếu chàng chân thật hơn, hẳn là chàng đă thú nhận là yêu nàng từ cái giây phút mà nàng chống lại cả một căn pḥng đầy những người đàn ông giận dữ - nàng cô công chúa trẻ trung và cao quư chống lại cả một đám người giận dữ, khinh miệt và cao lớn hơn rất nhiều so với nàng.
Nàng cũng yêu chàng, điều đó là lời giải thích duy nhất cho tất cả những ǵ đă xảy ở cái cuối tuần đó và ba ngày họ cùng nhau ở Scotland.
Nàng không biết, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa nhận ra rằng t́nh yêu đă được trao tặng cho họ từ cái giây phút mà họ gặp nhau trong vườn năm ấy. Một nụ cười nở trên môi chàng khi chàng nhớ đến h́nh ảnh của nàng trong vườn đêm ấy. Nàng có thể thách thức cả một pḥng đầy đàn ông, nhưng trong vườn khi nàng tán tỉnh chàng, nàng đă rất lo lắng, bồn chồn khi xoa tay vào nhau. Kư ức đó là một trong những kư ức ngọt ngào nhất của chàng.
Ian mỉm cười tự chế giễu ḿnh. Trong cuộc đời ḿnh chàng lúc nào cũng thực tế đến lạnh lùng; nhưng bất cứ khi nào, việc ǵ liên quan đến Elizabeth, chàng cứ hết lần này đến lần khác mù quáng, phản bội, cũng như lần này chàng đang mụ mẫm hết cả người. Trên đường đến đây sáng nay chàng đă dừng lại ở một cửa hàng trang sức lớn nhất London và đă mua những vật mà người chủ Ông Phineas Weatherbone, vừa sung sướng vừa hoài nghi, cúi thấp người chào Ian trước cửa. Thực ra là nhẫn đính hôn hiện đang trong túi áo của Ian v́ chàng thấy không cần thiết phải tính đến kích thước. Nhưng chàng sẽ chỉ đeo nó vào ngón tay của Elizabeth chừng nào mà nàng thừa nhận là nàng yêu chàng hoặc là ít nhất nàng muốn cưới chàng. Cha mẹ chàng yêu nhau mà không hề xấu họ và không e dè. Chàng muốn không ǵ nhiều hơn từ Elizabeth, cái mà chàng nghĩ với chút nhăn nhó, có vẻ là rất kỳ quặc những chàng thực sự không chờ đợi hoặc là thực sự muốn điều tương tự như thế từ Christina.
Chàng không lo sợ nhiều về phản ứng của Elizabeth khi khám phá ra rằng nàng đă đính hôn hoặc là tệ hơn nữa là chàng đă phải trả tiền để có thể có được nàng. Chàng có thể nói với nàng sau hoặc là chẳng bao giờ nói đến. Chàng đă đặc biệt cảnh cáo chú nàng rằng phải để những việc đó cho chàng tự giải quyết.
Tất cả các ngôi nhà ở đường Promenade đều màu trắng với những chiếc cổng sắt trang trí ở đằng trước. Mặc dù chúng không có một chút nào gây ấn tượng mạnh cũng như sang trọng, oai vệ như những lâu đài ở đường Upper Brook, nhưng đây cũng là một đoạn đường đẹp với những người phụ nữ thời trang và những người đàn ông lịch lăm đi cùng.
Khi người đánh xe của Ian dừng xe trước cửa nhà Cameron, Ian nhận thấy đă có hai chiếc xe ở đó trước chàng, nhưng chàng lại không chú ư một chút nào đến chiếc xe thuê ngay bên cạnh chàng. Nghĩ đến viễn cảnh phải đối mặt với người quản gia láo xược của Elizabeth, Ian ngao ngán tiến lên trước khi có giọng nói của Duncan gọi chàng và chàng ngạc nhiên quay lại.
“Chú đến sáng nay,” Duncan giải thích, “người quản gia của cháu nói là cháu ở đây và thế là chú tự hỏi không biết là có việc ǵ xảy ra.”
“Và rồi chú quyết định đến thăm Elizabeth và tự khám phá mọi chuyện.” Ian kết luận với vẻ vừa cáu tiết vừa buồn cười.
“Đại loại như thế,” vị mục sư nói với vẻ điềm tĩnh. “Elizabeth yêu mến chú như một người bạn, chú nghĩ là vậy. Hơn nữa chú cũng đă có kế hoạch đến thăm cô bé nếu cháu không ở đây, có thể nói một lời tốt đẹp về cháu.”
“Chỉ một điều thôi ư?” Ian trêu chọc. Vị mục sư không thoái lui. “Căn cứ vào những ǵ mà cháu đă đối xử với cô ấy. Chú khó khăn lắm mới nghĩ được một điều tốt đẹp. C̣n vấn đề với ông cháu th́ thế nào rồi?”
“Vừa đủ,” Ian nói, tâm trí của chàng để hoàn toàn vào cuộc gặp gỡ với Elizabeth. “Bây giờ ông ấy đang ở London.”
“Và?”
“Và,” Ian nói với vẻ nhạo báng, “chú bây giờ có thể gọi cháu là đức ngài rồi đấy.
“Ta đến đây là để,” Dunca khăng khăng quả quyết, “Gọi cháu là chú rể.”
Một thoáng khó chịu hiện lên trên khuôn mặt dám nắng của Ian. “Chú chẳng bao giờ ngừng tạo thúc ép, đúng không. Cháu đă tự thu xếp cuộc sống của cháu 30 năm qua. Và bây giờ cũng vậy.”
Ducan có vẻ có chút bối rối. “Thôi được, cháu nói đúng, tất nhiên. Vậy chú nên đi
nhỉ?”
Ian nghĩ đến lợi ích của việc có sự hiện diện dễ chịu của Duncan và miễn cưỡng lắc đầu. “Không, dù sao th́ chú cũng đă ở đây,” chàng nói tiếp khi họ đến gần cửa, “chú tốt nhất nên là người gơ cửa. Cháu không thể qua được lăo quản gia.”
Duncan gơ cửa trong khi ném cho Ian một cái nh́n chế giễu. “Cháu không thể qua được người quản gia và cháu nghĩ là cháu có thể thu xếp tốt mà không có ta.”
Vẫn không chịu nhận là ḿnh đă mắc bẫy, Ian giữ im lặng. Cửa mở ra trong chốc lát và người quản gia lịch sự hết nh́n Duncan, người đang giới thiệu tên ḿnh đến Ian. Trước sự giật ḿnh hoài nghi của Duncan, cửa đóng sầm lại trước mặt ông. Ngay tức khắc trước khi cửa đóng, Ian liền chận lại, đẩy mạnh người quản gia vào tường. Với một giọng nói chậm dăi man dợ, Ian nói. “Nói với cô chủ của ông là tôi ở đây hoặc là tôi tự đi t́m cô ấy và nói với cô ấy.”
Với một cái nh́n giận dữ và bị sỉ nhục, ông quản gia ước lượng thân h́nh mạnh mẽ của Ian và rồi quay đi, miễn cưỡng đi vào căn pḥng bên phải nơi những tiếng ồn ào có thể nghe thấy được.
Duncan nh́n Ian với một cái nhíu trán và nói vẻ chế giễu, “thật là thông minh khi lấy ḷng người hầu của Elizabeth theo kiểu đó.”
Cả nhóm người trong pḥng khách phản ứng với những cảm xúc khác nhau trước lời thông báo của Bentner là “Thornton ở đây và anh ta xông vào nhà. Bà công tước thừa kế trông như bị mê hoặc, Julius trông vừa thở phào vừa mất tinh thần, Alexandra trông cực kỳ thận trọng, và Elizabeth người vẫn đang bận tâm đến những tuyên bố chưa được nói ra của ông chú lại càng lo lắng hơn. Chỉ có Lucinda không thể hiện chút diễn cảm nào cả, nhưng cô ta để đồ đan sang bên cạnh và ngẩng mặt lên chăm chú nh́n về phía cửa.


Chương 37

“Mời anh ta vào đây, Bentner,” chú nàng nói, giọng ông ta nhỏ một cách không tự nhiên.
Elizabeth cảm thấy sốc khi nh́n thấy Duncan bước vào pḥng bên cạnh Ian và c̣n sốc hơn khi Ian lờ tất cả mọi người và đi thẳng đến chỗ nàng, đôi mắt của chàng t́m kiếm khuôn mặt nàng. “Anh tin là em không phải chịu đựng chút bệnh tật nào v́ những nỗ lực từ thử thách tối hôm qua?” chàng nói cực kỳ lịch sự khi cầm lấy tay nàng và đưa những ngón tay nàng lên môi.
Elizabeth nghĩ rằng chàng đẹp trai khủng khiếp trong bộ quần áo được cắt may cực kỳ tinh tế, hoàn toàn vừa vặn với đôi vai rộng và cặp chân dài của chàng, chiếc áo sơ mi bằng lụa màu kem càng làm tôn thêm màu nâu rám nắng của khuôn mặt và chiếc cổ của chàng. “Rất tốt, cám ơn,” nàng trả lời, cố gắng lờ đi cảm giác ấm áp dâm dan trên cánh tay nàng khi chàng giữ bàn tay nàng lâu hơn nghi thức trước khi chàng miễn cưỡng bỏ tay nàng ra và để cho nàng giới thiệu mọi người.
Mặc dù tâm trí của nàng vẫn đang bận tâm về chú nàng, Elizabeth cố gắng lắm mới nén cười khi nàng giới thiệu Duncan. Mọi người đều cùng thể hiện một phản ứng sững sờ như nàng trước đây khi nàng khám phá ra là chú của Ian Thornton là một mục sư. Chú nàng há hốc mồm, Alex nh́n chằm chằm và bà công tước th́ quắc mắt nh́n Ian vẻ hoài nghi khi Duncan lịch sự cúi chào bà. “Ta không hiểu làm sao mà, Kengsington, anh có thể có quan hệ với một người trong bộ quần áo tu sĩ.”
Ian chỉ trả lời bằng một cái nhíu mày chế giễu, nhưng Duncan người luôn cố gắng một cách tuyệt vọng đưa những mặt tươi sáng vào tất cả mọi vấn đề, cố gắng đùa một cách không có hiệu về điều đó. “Tin tức luôn đó có những tác động lạ thường lên mọi người.”
“Một thứ mà không cần phải quá cố gắng để khám phá ra tại sao,” bà Công tước đáp một cách cộc cằn.
Ian định mở miệng để đối đáp với bà già cay nghiệt này, ném vào bà ta những cái bà ta đáng được nhận, nhưng sự hiện diện của Julius làm chàng cảm thấy lo ngại; giây lát sau đă làm chàng nổi điên lên khi người đàn ông đó sải bước đi đến trung tâm của căn pḥng và bắt đầu nói với một giọng nói bịp bợm, “bây giờ tất cả chúng ta đều ở đây, không có ǵ cần phải che dấu nữa. Bentner, mang sâmpanh ra đây. Elizabeth, chúc mừng. Ta tin là cháu sẽ biết cách kiểm soát hành vi của ḿnh một cách đúng đắn để trở thành một người vợ tốt và không tiêu tiền của chồng quá nhiều để anh ta phải bỏ đi.”
Thông báo chói tai đó làm cho mọi người thinh lặng, cứng đờ không một ai di chuyển, “Cái ǵ,” Elizabeth cuối cùng cũng hổn hển lên tiếng.
“Cháu đă đính hôn,” sự giận dữ như một ngọn lửa cuồng loạn bùng lên trong nàng, lan rộng khắp thân thể nàng. “Thật sao?” nàng nói một giọng nói b́nh tĩnh đến chết người, nghĩ về Ngài Francis và John Marchman. “Với ai?”
Trước sự hoài nghi của nàng, Julius quay về phía Ian nh́n một cách mong đợi, người cùng đang nh́n ông ta với cái nh́n chết người trong mắt. “Với anh,” chàng nói cột ngủn, đôi mắt lạnh lùng của chàng vẫn đang nh́n chăm chăm vào chú nàng.
“Đó là quyết định cuối cùng,” Julius cảnh cáo nàng và rồi, bởi v́ ông ta giả bộ làm như là nàng sẽ sẵn sàng chấp nhận khi mà ông ta giúp nàng khám phá ra rằng nằng đáng giá một đống tiền như thế nào, ông ta nói thêm, “anh ta trả cả một gia tài để có đặc quyền đó. Ta không phải đưa cho anh ta một siling nào cả.” Elizabeth, người chưa bao giờ có trong đầu một ư nghĩ nào dù là nhỏ nhất về việc hai người đàn ông này từng gặp nhau trước đây, nh́n Ian với một một cái nh́n rối loạn và càng ngày càng giận dữ hơn. “Ông ấy nói vậy là có ư ǵ?” nàng hỏi với một giọng nói th́ thầm cố kiềm chế.
“Ư ông ấy là,” Ian bắt đầu căng thẳng, không thể tin được là tất cả những kế hoạch lăng mạn của chàng lại bị phá huỷ như vậy, “chúng ta đă đính hôn. Các giấy tờ đă được kư.”
“Tại sao, anh – anh đồ kiêu căng, ngạo mạn, độc đoán” nàng cố ngăn những gịng nước mắt đang làm cho giọng nàng vỡ ra “anh thậm chí không thèm bận tâm hỏi tôi một chút.”
Với một nỗ lực lớn Ian rời khỏi con mồi của ḿnh, quay lại nh́n Elizabeth, và trái tim chàng đau đớn v́ cái cách mà nàng nh́n chàng. “Tại sao chúng ta không đi đến một nơi nào đó riêng tư nơi mà chúng ta có thể thảo luận vấn đề này?” chàng nói một cách nhẹ nhàng, tiến về phía trước và nắm lấy khuỷu tay nàng.
Nàng giật mạnh tay ra, “ôi không” cơ thể nàng run rẩy v́ phẫn nộ. “Tại sao lại phải ngăn chặn những cảm xúc của tôi bây giờ? Anh đă biến tôi thành tṛ cười từ cái ngày mà tôi nh́n thấy anh rồi cơ mà. Vậy tại sao bây giờ phải dừng lại?”
“Elizabeth” Duncan nhẹ nhàng xen vào, “Ian chỉ muốn làm điều tốt nhất cho cháu thôi, bây giờ nó đă nhận ra tất cả những điều phiền muộn nó gây ra cho cháu.”
“Chú hăy im đi, Duncan.” Ian tức tối nói, nhưng đă quá trễ; đôi mắt của Elizabeth khiếp sợ mở lớn v́ bị thương hại.
“Chỉ v́ cái gọi là những điều phiền muộn ư,” nàng nói, đôi mắt tuyệt đẹp của nàng lấp lánh những giọt nước mắt nhục nhă và phẫn nộ, “anh nghĩ là tôi chỉ vướng vào những điều phiền muộn thôi ư?”
Ian nắm lấy khuỷ tay nàng. “Đi với anh, hoặc là anh sẽ phải cưỡng bức em ra khỏi nơi này.”
Chàng dám làm điều đó, Elizabeth biết như vậy, nàng giật mạnh tay ra khỏi chàng và gật đầu.
Đẩy cửa căn pḥng đầu tiên nh́n thấy, Ian bước vào và kéo Elizabeth vào trong, đóng cửa lại. Elizabeth bước vào giữa pḥng và quay lại phía chàng, hai tay nàng nắm chặt thành nắm đấm. “Anh là đồ yêu quái.” nàng hét lên, “làm sao anh dám thương hại tôi.”
Đó đúng chính xác là cái kết luận mà Ian biết là nàng sẽ rút ra và cũng đúng chính xác là phản ứng mà chàng đă lường trước từ cô gái xinh đẹp kiêu hănh, người đă làm cho chàng ở Scotland đă tin rằng cuộc sống của nàng là một cuộc sống quay cuồng trong cơn lốc xă hội phù phiếm, và nhà của nàng là một lâu đài thực sự. Hy vọng là có thể làm phân tán sự giận dữ của nàng, chàng thử làm chệch hướng của nàng bằng cách tranh căi với nàng về logic của cách chọn từ của nàng, “có sự khác biệt rất lớn giữa hành động thương tiếc và thương hại một người đă trải qua điều đó.”
“Sao anh dám chơi chữ với tôi.” nàng nói, giọng nói của nàng run lên v́ giận dữ.
Trong thâm tâm, Ian cảm thấy sung sướng với một chút tự hào v́ sự sáng suốt của nàng; thậm chí là có một chút sốc, Elizabeth biết chính xác khi nào nàng bị lừa. “Anh xin lỗi,” chàng thừa nhận một cách b́nh thăn. Chàng tiến lên phía trước và Elizabeth liền lùi lại cho đến khi lưng nàng chạm vào ghế, cố gắng đứng thẳng dậy nàng nh́n chằm chằm vào chàng. “Không có ǵ ngoài sự thật nên làm trong những t́nh huống như thế này,” chàng đồng ư, đặt tay lên bờ vai cứng nhắc của nàng. Biết rằng nàng sẽ cười vào mặt ḿnh, nếu như bây giờ chàng cứ cố gắng thuyết phục nàng là chàng yêu nàng, chàng phải nói điều ǵ đó mà có thể làm cho nàng tin được. “Sự thật là anh muốn em. Anh luôn luôn muốn em và em biết điều đó mà.”
“Tôi ghét những từ đó,” nàng hét lên, cố gắng một cách không thành công thoát khỏi ṿng tay chàng.
“Anh không nghĩ là em biết ư nghĩ thật sự của những từ đó.”
“Tôi biết anh nói những điều đó bất cứ khi nào anh áp đặt bản thân anh vào tôi.”
“Và bất cứ khi nào anh làm điều đó, em đều tan chảy trong ṿng tay anh.”
“Tôi sẽ không cưới anh.” Elizabeth điên tiết nói, vùng vẫy trong tay chàng. “tôi không biết anh. Tôi không tin anh.”
“Nhưng em rất muốn tôi,” chàng nói với nàng bằng một nụ cười hiểu biết.
“Khốn kiếp, đừng có nói những từ đó. Tôi muốn một người chồng già, tôi đă nói với anh điều đó,” nàng hét lên, dại dột nói ra bất cứ điều ǵ nàng có thể nghĩ ra để đẩy chàng ra xa. “Tôi muốn cuộc đời của tôi là của tôi. Tôi cũng đă nói điều đó với anh. Và anh đă nhanh chóng đến. Anh và mua tôi.”
“Không,” nói một cách kiên quyết, “Anh chỉ dàn xếp một chút ít với chú em thôi.”
Những giọt nước mắt mà nàng đă dũng cảm cố gắng chống lại bắt đầu rơi lă ẫi trên mặt nàng. “Tôi không phải kẻ nghèo túng khốn cùng,” nàng hét lên. “Tôi không phải là kẻ nghèo túng khốn cùng,” nàng lặp lại, giọng nàng nghẹn lại v́ nước mắt, “tôi có một chút hồi môn, khốn kiếp. Và nếu như anh cứ ngu ngu ngốc như vậy, anh sẽ để cho ông ta lừa bịp anh, thực ra th́ anh đáp ứng điều đó.”
Ian bị giằng xẽ giữa cười phá lên, muốn ôm chầm lấy nàng mà hôn và giết chết ông chú vô lương tâm của nàng.
“Làm sao anh dám thoả thuận mua bán khi mà không được sự đồng ư của tôi?” nàng nổi cơn tam bành trong khi mà những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. “Tôi không phải là một vật để mua đi bán lại, bất kể chú tôi nghĩ như thế nào. Tôi đă t́m được cách để không phải cưới Belhaven. Tôi sẽ làm được,” nàng nói một cách dữ dội. “Tôi cũng sẽ t́m được cách để giữ lại Havenhurst, tự bản thân tôi làm mà không cần chú tôi. Anh đă làm sai, quá sai khi mặc cả mua bán với chú tôi. Anh chẳng tốt đẹp ǵ hơn Belhaven.”
“Em đúng,” Ian thừa nhận một cách dứt khoát, khao khát kéo nàng vào ṿng tay chàng và xoa dịu những nỗi đau của nàng. Chàng nhớ lại nàng đă tự hào như thế nào về khả năng mặc cả của ḿnh với những người buôn bán khi nàng nói điều đó ở Scotland, chàng liền nghĩ ngay ra cách để có thể trung hoà với nàng. “Như em nói, em rất có tài năng trong việc mặc cả.” Chàng nói ngon ngọt, “anh có thể mặc cả với em không, Elizabeth?”
“Tất nhiên, hợp đồng chấp dứt. Tôi từ chối các điều khoản, cuộc mặc cả kết thúc.”
Môi chàng giật giật, nhưng giọng nói của chàng đầy kiên quyết. “Chú của em có ư tống khứ em đi và cả phí tổn cho ngôi nhà mà em yêu quư, và không có ǵ có thể ngăn ông ta làm điều đó. Không có ông ta, em không thể giữ lại Havenhurst. Ông ta đă giải thích cặn kẽ t́nh huống cho anh.”
Mặc dù vậy nàng vẫn kiên quyết lắc đầu, Elizabeth biết điều đó là sự thật, và ư thức được thảm hoạ đang lơ lửng trước mắt, nàng đă vật lộn với nó hàng tuần qua nhưng mọi việc đang ngoài tầm kiểm soát.
“Một người chồng là giải pháp duy nhất cho các vấn đề của em.”
“Sao anh dám nói một người đàn ông là giải pháp cho vấn đề của tôi,” nàng hét lên. “Đàn ông là nguyên nhân của tất cả các đám lộn xộn này. Cha tôi cờ bạc đem đi hầu như tất cả tài sản của toàn bộ gia đ́nh và để tôi ở lại với một đống nợ nần; anh tôi biến mất sau khi làm cho tôi thêm nợ nần chồng chất; anh hôn tôi và rồi huỷ hoại tất cả danh tiếng của tôi; vị hôn thê của tôi bỏ tôi lại v́ những lời bàn tán về vụ scandal mà anh là nguyên nhân; và rồi chú tôi lại cố gắng bán tôi. Đến chừng mực này mà anh c̣n nói tôi cần một giải pháp là một người đàn ông cơ đấy.” Nàng kết thúc trong cuồng loạn, “đàn ông là một đối tác tuyệt vời trong khiêu vũ, nhưng xa hơn nữa tôi đă dính dáng quá đủ với đàn ông rồi. Tất cả đàn ông đều đáng ghê tởm, nếu dính dáng đến họ tôi chỉ ngày càng bị lún sâu thêm thôi.”
“Không may là chúng tôi là lựa chọn duy nhất,” chàng lên tiếng. Và bởi v́ chàng không thể để cho nàng từ bỏ v́ vậy bất kể thế nào chàng cũng phải giữ nàng lại, chàng nói thêm, “trong trường hợp này, anh là giải pháp duy nhất của em. Anh và chú em đă kư một hợp đồng đính hôn, và tiền đă chuyển sang tay ông ta. Tuy vậy, anh sẵn sàng thảo thuận với em về các điều khoản. “Tại sao anh làm vậy?” nàng nói đầy khinh bỉ. Ian nhận ra trong câu trả lời của nàng đầy vẻ thù nghịch giống như chàng đă thấy bất cứ khi nào chàng thương lượng với bất cứ người đàn ông kiêu hănh nào những người bị buộc đến t́nh cảnh túng thiếu, phải bán đi cái mà họ muốn giữ. Như những người đàn ông đó, Elizabeth cảm thấy bất lực; và cũng giống như họ, chỉ bởi ḿnh niềm kiêu hănh của nàng cũng có thể bắt nàng phải có hành động trả đũa bằng cách tạo ra tất cả những thử thách khó nhất có thể đối với Ian.


Chương 38

Trong các vấn đề kinh doanh, Ian dứt khoát không huỷ hoại vị trí chủ động của ḿnh trong đàm phán bằng các giúp đỡ đối thủ của ḿnh thấy được giá trị mà anh ta nắm giữ và các điều khoản thuận lợi mà anh ta có thể siết lấy. Tuy vậy, trong trường hợp của Elizabeth, Ian sẽ làm chính xác cái điều mà chàng sẽ không bao giờ làm trong kinh doanh. “Anh sẵn ḷng mặc cả với em,” chàng nói vẻ lịch sự, “với cùng lư do mà bất cứ người nào cũng thử mặc cả - em có cái mà anh muốn.” Liều lĩnh cố gắng chứng minh cho nàng thấy rằng nàng không bất lực hoặc trắng tay, để thêm phần tác dụng, chàng nói, “Anh rất muốn điều đó, Elizabeth”.
“Điều ǵ vậy?” nàng hỏi một cách thận trọng, nhưng sự oán hận trên khuôn mặt nàng đă dần thay thế bằng sự ngạc nhiên.
“Cái này,” giọng chàng khàn đặc gần như th́ thầm. Tay chàng xiết chặt lấy vai nàng, kéo nàng lại gần hơn khi chàng cúi đầu xuống và chiếm lấy làn môi mềm mại của nàng bằng một cái hôn chậm dăi, nhưng đ̣i hỏi, chàng ngấu nghiến môi nàng. Mặc dù nàng cứng đầu từ chối đáp ứng, chàng vẫn cảm thấy sự cứng rắn bắt đầu rời bỏ nàng; và ngay lập tức Ian đă cho nàng thấy là chàng muốn nàng như thế nào. Cánh tay chàng ṿng quanh người nàng, xiết chặt lấy nàng, miệng chàng di chuyển trên miệng nàng một cách đói khát, tay chàng di chuyển đầy vẻ sỡ hữu dọc lưng và mông nàng, áp chặt nàng vào thân thể chàng. Dứt khỏi môi nàng, chàng hít một hơi dài run rẩy. “Rất cần,” chàng th́ thầm.
Ngẩng đầu lên, chàng nh́n xuống gương mặt nàng, chăm chú nh́n đôi má ửng hồng không thể chối căi của nàng, đôi mắt bối rối của nàng và đôi bàn tay thanh nhă của nàng đang tự động đặt lên ngực chàng. Vẫn dữ một bàn tay dưới mông nàng, chàng ép nàng chặt hơn vào người ḿnh và dùng bàn tay c̣n lại vuốt ve má nàng và nói nhẹ nhàng, “v́ tất cả những đặc ân này và cả những cái khác sau đó nữa, anh sẵn sàng đồng ư với tất cả các điều kiện hợp lư mà em nêu ra. Và anh thậm chí c̣n báo trước cho em biết là,” chàng nói với một nụ cười dịu dàng, “anh không phải là một kẻ keo kiệt hay nghèo khổ.”
Elizabeth giật ḿnh, cố gắng giữ sao cho giọng nói của ḿnh khỏi run rẩy sau nụ hôn của chàng. “Những đặc ân khác sau những nụ hôn là ǵ vậy?” nàng hỏi một cách nghi ngờ.
Câu hỏi làm chàng thích thú. “Tất cả những thứ có liên quan để có thể tạo nên những đứa bé,” chàng nói, nh́n ngắm khuôn mặt ṭ ṃ của nàng. “Anh muốn vài đứa – với sự hợp tác hoàn toàn của em, tất nhiên,” chàng nói thêm, cố nén một nụ cười.
“Tất nhiên,” nàng thừa nhận không một chút ngập ngừng, “Tôi cũng rất thích trẻ con, rất thích.”
Ian dừng lại trước khi chàng tiến xa hơn nữa, quyết định là khôn ngoan nhất th́ không nên nói nhiều ảnh hưởng đến tương lai tốt đẹp của chàng. Elizabeth rơ ràng là quan điểm rất thẳng thắn về vấn đề t́nh dục trong hôn nhân – khá khác thường đối với những cô gái được bảo bọc và giáo dục theo kiểu anh.
“Thế các điều khoản của em như thế nào?” chàng hỏi.
Elizabeth hơi lưỡng lự và rồi bắt đầu chậm chạp tuyên bố những điều kiện của nàng: “tôi muốn được chăm sóc Havenhurst mà không có bất cứ sự can thiệp hay phàn nàn nào.”
“Xong,” chàng nhanh nhẩu đồng ư trong khi sự nhẹ nhơm và thích thú bắt đầu h́nh thành trong chàng.
“Tôi muốn có một khoản tiền để sửa sang lại nó và nó sẽ được đưa cho tôi một lần mỗi năm. Đổi lại, tôi sẽ thu xếp việc tuới tiêu và sẽ trả cho khoản tôi vay của anh một khoản lăi.
“Đồng ư,” Ian trả lời c̣n nhanh hơn, Elizabeth ngập ngừng, tự hỏi là chàng có đủ sức để làm điều đó không, và nàng có chút xấu hổ v́ đă ra điều kiện mà không biết một chút ǵ về t́nh h́nh tài chính của chàng. Chàng đă nói tối qua là chàng chấp nhận tước hiệu thôi không ǵ khác cả. “Để đổi lại,” nàng sửa lại cho công bằng hơn, “tôi sẽ cố gắng giữ cho các chi phí ở mức tối thiểu có thể.”
Chàng cười toe toét. “Đừng bao giờ do dự khi em dự định các điều khoản và phải thắng được sự nhân nhượng – nếu không nó sẽ làm cho kẻ thù của em phát hiện ra lợi thế ở ṿng tiếp theo.”
Mặt Elizabeth mở to v́ nghi ngờ; chàng đồng ư với tất cả mọi điều mà không ngập ngừng, mọi việc quá dễ dàng. “Và tôi nghĩ,” nàng nói một cách dứt khoát, “Tôi muốn mọi việc được viết ra cẩn thận, có người làm chứng và có một bản hợp đồng chính thức.”
Mắt Ian mở lớn, một nụ cười thán phục hài hước nở rộng trên môi chàng khi chàng gật đầu đồng ư. Có một căn pḥng đầy những người làm chứng ở pḥng bên cạnh, bao gồm cả chú nàng, người đă kư một văn bản chính thức và c̣n cả một vị mục sư có thể làm chứng. Chàng quyết định khôn ngoan nhất bây giờ xúc tiến mọi việc một cách nhanh chóng, khi mà nàng đang ở trong tâm trạng đắn đo dành dành lên đó. “Với em là một đối tác trong vài năm,” chàng đùa khi chàng dẫn nàng vào pḥng, “có chúa biết là anh sẽ tiến xa như thế nào.” bất chấp âm điệu trong giọng nói của chàng và cả việc chàng đă đứng về phía nàng trong suốt cuộc thoả thuận của họ, chàng vẫn bị ấn tượng một cách sâu sắc với những yêu cầu thẳng thắn và liều lĩnh của nàng.
Elizabeth nh́n thấy sự thán phục trong nụ cười của chàng và nàng cười lại với chàng. “ở Havenhurst em tự mua bán tất cả các vật dụng thiết yếu và các công việc giấy tờ từ khi chúng em không c̣n có người kế toán nữa. Như em đă nói, em học cách mặc cả rất tốt.”
Nụ cười của Ian héo đi khi chàng tưởng tượng cảnh những chủ nợ vây chặt lấy nàng sau cái chết của cha nàng và sự ra đi của anh nàng, nàng đă thật dũng cảm giữ chặt ngôi nhà của ḿnh. Tuyệt vọng đă buộc nàng phải học cách mặc cả.


Chương 39

Duncan đă có gắng với một nỗ lực hết mức để giữ cho cuộc nói chuyện ở pḥng khách được vui vẻ sau khi Elizabeth và Ian đi khỏi, nhưng thậm chí như vậy th́ kinh nghiệu suốt đời của ông trong việc đối nhân sử thế với những trường hợp khó khăn như thế cũng chẳng giúp ǵ nhiều cho ông – bởi v́ trong pḥng mọi người ở những cảm xúc khốn khổ khác nhau. Quư bà Alexandra rơ ràng là rất lo lắng và căng thẳng hồi hộp; ông chú đáng ghét của Elizabeth th́ lạnh lùng và giận dữ; Bà Công tước già và Cô Throckmorton-Jones có dấu hiệu rơ ràng là thích thú thưởng thức sự khó khăn của Ian chắn chắn sẽ gặp phải đối với cuộc đính hôn bất thường này.
Thở ra nhẹ nhơm, Duncan kết thúc bài diễn thuyết của ông về khả năng sớm có tuyết và nh́n lên khi Elizabeth và Ian đi vào pḥng. Ông càng nhẹ nhơm hơn khi bắt gặp ánh mắt của Ian và nh́n thấy sự dịu dành trong đó và cả sự thích thú hài hước.
“Elizabeth và tôi đă đi đến một thoả thuận,” Ian nói không thèm mào đầu. “Cô ấy cho là và điều đó là hoàn toàn đúng đắn, rằng bản thân cô ấy phải có quyền lợi trong hôn nhân. Bởi vậy, cô ấy sẵn sàng và các điều khoản cô ấy muốn thêm một số điều khoản vào thoả thuận đính hôn. Duncan, nếu chú sẵn ḷng xin chú viết ra những điều cô ấy quy định?”
Trán Duncan nhăn lại, nhưng rồi ông nhanh chóng đứng dậy và đi về phía bàn.
Ian quay về phía chú nàng, giọng nói của chàng có chút cay độc. “Ông có mang theo một bản phụ của hợp đồng đính hôn theo ông không?”
“Chắc chắn rồi,” Julius nói, khuôn mặt của ông ta đỏ lên v́ giận dữ. “Ta có mang theo nó, nhưng anh không thể thay dù một chữ trong đó được và ta sẽ không đưa lại dù chỉ một xu.” Quay lại phía Elizabeth, ông ta nói tiếp, “anh ta đă trả cả một khoản lớn cho mày, mày chỉ là một con bé hư đốn kiêu ngạo.”
Giọng nói điên cuồng của Ian vỡ ra. “Biến đi!”. “Biến đi?” Julius lập lại một cách hung hăng, “ta là chủ của ngôi nhà này. Mày không mua nó khi mày mua con bé kia.”
Không nh́n Elizabeth, Ian hỏi nàng, “Em có muốn nó không?”
Mặc dù Julius chưa nhận ra mức độ sự giận dữ của Ian, Elizabeth đă nhận ra sự giận dữ cuồng nộ trên mỗi thớ thịt trên cơ thể vạm vỡ của chàng, và nàng lạnh cả xương sống. “Muốn muốn cái ǵ cơ ạ?”
“Ngôi nhà này!” Elizabeth không hiểu ư chàng muốn nàng nói ǵ và với tâm trạng hiện tại của chàng, nàng thậm chí sợ cả việc nói sai một từ nhỏ.
Giọng của Lucinda cất lên nói với tất cả mọi người nhưng mắt cô tập trung vào Ian với vẻ thách thức b́nh tĩnh. “Có,” cô ta nói. “Có cô ấy muốn nó.”
Ian chấp nhận lời nói đó như đó là lời nói của Elizabeth, chàng ném cái nh́n lạnh lùng về phía Julius. “Hăy đến gặp ngân hàng của tôi vào sáng mai,” giọng chàng đầy sát khí. “Bây giờ cút khỏi đây.”
Muộn màng, Julius dường như nhận ra rằng cuộc sống của ông ta đă thật sự lâm vào cảnh nguy hiểm, và ông ta liền lấy mũ và bắt đầu đi về phía cửa. “Nó sẽ không rẻ đâu.”
Chậm dăi và có chủ đích đe doạ, Ian quay lại và nh́n ông ta, và bất kể thứ ǵ Julius nh́n thấy trong đôi mắt như kim loại của chàng cũng làm cho ông ta đi mà không bàn căi ǵ thêm về giá cả.
“Tôi nghĩ là,” Elizabeth run run nói, khi cửa trước đóng sầm lại sau lưng ông ta, “chúng ta cần một chút đồ uống.”
“Một ư rất hay, cháu yêu,” vị mục sư nói. Bentner xuất hiện khi Elizabeth yêu cầu và sau khi nh́n chừng chừng vào Ian, ông ta quay về phía nàng với vẻ thương cảm, rồi ông ta quay ra đi lấy một khay đồ ăn và thức uống.”
“Vậy, bây giờ,” Duncan nói, xoa xoa bàn tay với vẻ hài ḷng, “tôi tin là tôi nên viết một à một số điều khoản mới vào thoả thuận đính hôn.”
Sau đó vài phút Elizabeth yêu cầu một sự nhượng quyền, Ian chấp nhận và Duncan viết, Bà Công tước thừa kế và Lucinda lắng nghe với vẻ hân hoan hài ḷng không thèm che dấu. Trong toàn bộ thời gian Ian chăng làm ǵ cả chỉ khăng khăng cứng đầu cứng cổ v́ một điều kiện. Chàng quy định rằng không có một sự tự do nào của Elizabeth được phép làm giấy lên bất cứ tin đồn nào là nàng đang cắm sừng chàng.
Bà Công tước và Cô Throckmorton-Jones lên khi nh́n thấy những từ đó được đề cập trước mặt họ, nhưng Elizabeth bằng ḷng bằng và nói với Duncan, “cháu đồng ư. Chú có thể viết điều đó vào.” Ian cười toe toét với nàng, và Elizabeth bẽn lẽn cười với chàng. Cắm sừng, kiến thức tốt nhất mà Elizabeth biết đó là một nỗi ô nhục cho hạnh kiểm khi mà một quư bà bị bắt ở trong pḥng ngủ với một người đàn ông khác không phải chồng ḿnh. Nàng thu được những thông tin không đầy đủ đó từ Lucinda, người không may là thực sự tin vào điều đó.
“Có c̣n ǵ nữa không,” Duncan hỏi, và khi Elizabeth lắc đầu, Bà công tước già liền lên tiếng. “Quả thực là ta thấy không nên viết điều đó ra.” Quay lại phía Ian, bà nói một cách gay gắt, “nếu anh có bất kỳ ư nghĩ nào về việc thông báo tin đính hôn này vào ngày mai, th́ anh nên bỏ ngay cái tư tưởng ấy đi.”
Ian ngay lập tức chỉ muốn đá ngay bà già này ra khỏi cửa, nhưng rồi chàng nhận ra rằng những ǵ mà bà nói đáng thương thay lại là sự thật. “Tối hôm qua anh đă dàn xếp những rắc rối bằng cách tạo ra một cái có vẻ như chỉ là một chút ve văn giữa hai người hai năm trước. Nếu anh muốn bỏ qua các nghi thức tán tỉnh thích đáng, cái mà Elizabeth chắc chắn rất mong muốn, khi đó sẽ chẳng c̣n ai tin vào cái việc anh đă nói.”
“Vậy bà muốn như thế nào?” Ian yêu cầu ngắn gọn. “Một tháng,” bà nói không ngập ngừng. “Một tháng đến thăm sự sản của cô ấy, hộ tống cô ấy đến các buổi họp mặt, và vân vân.”
“Hai tuần,” chàng phản đối với vẻ căng thẳng, nóng vội. “thôi được,” bà tức tối nhượng bộ, “rồi sau đó anh có thể thông báo cuộc đính hôn của hai người và rồi sau đó 2 tháng đám cưới.”
“Hai tuần,” Ian kiên quyết nói, với lấy tách trà mà người quản gia vừa đặt trước mặt chàng.
“Như ư anh muốn vậy” bà Công tước thừa kế nói. Rồi hai việc xảy ra cùng một lúc: Lucinda Throckmorton phát ra một tiếng khụt khịt mà sau đó Ian nhận ra đó là một tiếng cười, và Elizabeth giật lấy tách trà ngay trên tay Ian. “Có có một vài vết bẩn trên đó.” Nàng giải thích với vẻ lo lắng, đưa cốc rượu cho Bentner với một cái lắc đầu gay gắt. Ian với lấy chiếc bánh sandwich trên đĩa. Elizabeth quan sát thấy có vẻ hài ḷng hiện ra trên khuôn mặt Bentner, và liền giật lấy nó đi. “Có có vẻ như có một con sâu ở đó,” nàng giải thích với Ian.
“Anh có thấy ǵ đâu,” Ian nói, chàng nhận thấy vẻ lúng túng trên khuôn mặt vị hôn thê của ḿnh. Cảm thấy đói và khát, chàng liền với lấy ly rượu mà người quản gia đặt trước mặt chàng, rồi chàng nhận ra vẻ căng thẳng hiện ra trên mặt nàng và liền đưa ly rượu cho nàng.
“Cám ơn.” nàng nói với một tiếng thở dài. Cánh tay của Bentner nhào xuống lấy ly rượu trên tay này. “Một con sâu khác,” ông ta nói.
“Bentner” Elizabeth hét lên tức giận, nhưng giọng của nàng ch́m nghỉm bởi một tràng cười phát ra từ phía Alexandra Townsende, người đang rũ rượi trên ghế v́ cười.
Ian chỉ có thể rút ra được một kết luận duy nhất có thể: Tất cả bọn họ đều trải qua một loạt sự cẳng thẳng quá mức dẫn đến quá nhiều stress.


Chương 40

Ư kiến về một nghi thức tán tỉnh của bà Công tước già nên bắt đầu ngay sau đó trong một vũ hội, và Ian cũng mong rằng Elizabeth tiến về phía trước với một viễn cảnh tươi sáng hơn sau gần hai năm tăm tối ở nông thôn, đặc biệt là sau chiến thắng tối qua. Thay v́ vậy, Elizabeth lại muốn tránh khỏi những vấn đề bằng cách khăng khăng muốn rằng nàng sẽ chỉ cho Ian thấy Havenhurst và để việc dự vũ hội sau đó.
Bà Công tước già th́ vẫn cứng rắn, c̣n Elizabeth khăng khăng chống cự, Ian quan sát cuộc tranh căi với một chút bối rối. Từ đây đến Havenhurst chỉ mất có một giờ rưỡi, chàng không hiểu tại sao lại làm điều này lại ngăn trở điều kia. Chàng nói điều đó và quan sát Elizabeth nh́n Alexandra với vẻ lo lắng và rồi lắc đầu, như thể từ chối vậy. Cuối cùng th́ mọi việc cũng được quyết định là Ian sẽ đi đến Havenhurst vào ngày mai và Alexandra Townsende và chồng cô cũng sẽ đi kèm đến đó, điều đó làm cho Ian hết sức hài ḷng c̣n hơn là chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng, chán ngắt của Lucinda.
Ian trên đường trở về nhà, suy nghĩ về một cách cực kỳ thích thú về phản ứng của Jordan khi Jordan phát hiện ra vợ ḿnh phải t́nh nguyện trải qua cả ngày cả đêm với vai tṛ người đi kèm với Ian một người đă trải qua tất cả những tṛ cờ bạc khắp các pḥng đánh bạc lịch sự cũng như không lịch sự ở London.
Tuy vậy, nụ cười của chàng héo đi, khi tâm trí của chàng không chịu dừng suy đoán là tại sao Elizabeth lại không muốn tham dự một vũ hội sau khi mà đă bị giam hăm ở nông thôn quá lâu. Câu trả lời logic cuối cùng lại làm chàng khó chịu một nỗi đau đớn c̣n mới nguyên trào lên trong chàng. Bất chấp vẻ đầy thuyết phục của nàng khi nàng chơi tṛ chơi phù phiếm khi c̣n ở Scotland, chàng vẫn khổ sở khi nhớ lại rằng nàng đă sống ẩn dật, và cấu véo tiết kiệm từng đồng xu.
Ngả người ra ghế. Ian ra lệnh cho người đánh xe và vài phút sau đó đến một cửa hàng thời trang sang trọng nhất London.
“Điều đó là không thể được, thưa ngài Thornton,” bà chủ há hốc mồm khi chàng yêu cầu bà ta bán cho một tá váy dạ hội, và một tủ quần áo đầy được thiết kế và may đo cho Quư cô Elizabeth Cameron số 14 đường Promenate trong ṿng một tuần. “Điều đó phải mất một hai tá cô thợ may có kinh nghiệm trong ṿng ít nhất là hai tuần.”
“Vậy th́ hăy thuê 4 tá đi,” Ngài Thornton nhắc lại với vẻ tao nhă nhưng thiếu kiên nhẫn “và bà sẽ làm được điều đó với cái này.” và rồi chàng nhanh chóng rút ra một ngân phiếu và điền tên, số lượng vào làm mắt bà ta trợn tṛn lên. “Quư cô Cameron sẽ rời về nông thôn sáng sớm ngày mai và bà sẽ có cả ngày nay và tối nay để lấy bất kể số đo ǵ mà bà cần.” Chàng nói và rồi chỉ tay về phái súc vải lụa tuyệt đẹp màu ngọc lục bảo thêu những đường chỉ vàng óng ánh và nói thêm, “và may một chiếc váy dạ hội đầu tiên bằng cái này. Và mọi thứ phải sẵn sàng vào 20.”
Tấm séc làm bà chủ choáng váng, mọi thức chỉ đáng giá một nửa là cùng và cả hai đều biết vậy, “Nếu không đủ gửi hoá đơn cho tôi.”
“Vâng,” bà chủ nói với giọng nhỏ rí v́ kinh ngạc, “nhưng tôi không thể để cho ngài súc vải lục màu ngọc lục bảo đó được. Nó đă được chọn bởi Quư bà Margaret Mitcham và tôi đă hứa với bà ấy,” mặt Ian nhướng lên vẻ không hài ḷng. “Tôi ngạc nhiên là bà để bà ấy chọn mầu ấy đấy. Nó lại càng làm cho bà ta vàng vọt hơn. Hăy nói với bà ta là tôi nói vậy.”
Chàng quay đi và rời khỏi shop mà chẳng có một chút ư niệm nào trong đầu cái Quư bà Margaret Mitcham đó là ai. Đằng sau chàng người trợ lư của cửa hàng đến lấy súc vải và định đưa cho cô thợ may. “Không.” bà chủ nói, cái nh́n tán thưởng của bà ta vẫn đang dơi theo bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang bước vào xe. “Nó sẽ được dùng cho người khác.”
“Nhưng quư bà Mitcham đă chọn nó.” Rời cái nh́n khao khát khỏi người đàn ông đẹp trai người rơ ràng có khiếu thưởng thức cực kỳ tinh tế đối với quần áo, bà chủ liền xua đi những phản đối của cô trợ lư. “Quư ngài Mitcham là một ông già có đôi mắt kém, ông ta không thể đánh giá đúng bộ váy mà tôi tạo ra từ thứ vài này.
“Nhưng ta phải nói ǵ với quư bà Mitcham.”
“Nói với bà ấy rằng quư ngài Thornton, à không Đức ông Kengsington nói là màu này chỉ làm cho da bà ấy thêm vàng vọt.”


Chương 41

Havenhurst đúng là một sự sản đẹp, Ian nghĩ vậy khi xe của chàng đi qua khung cửa bằng đá, nhưng không gây được ấn tượng mạnh mẽ như những miêu tả đầy tự hào của Elizabeth như chàng mong đợi. Vữa đă hầu như biến mất trên tường, chàng lơ đăng nhận thấy, và khi xe càng đi sâu vào chàng nhận thấy rằng mọi thứ cần được sửa chữa, và cây cối cần được xén bớt. Một lát sau ngôi nhà hiện ra trong tầm mắt, và Ian người có kiến thức rất rộng lớn về kiến trúc đă nhận ra ngay từ cái nh́n đầu tiên rằng ngôi nhà được kết hợp tuỳ tiện giữa phong cách Gothic và Tudor, điều đó theo một nghĩa nào đó làm vui mắt, mặc dù vậy sự mâu thuẫn trong cấu trúc lại gây sự khó chịu.
Cửa được mở bởi một người gác cửa thấp lùn, người nh́n Ian một cách xấc láo từ đầu đến chân, cằm ông ta hếch lên một cách gây gổ. Lờ đi hành động kỳ quặc của gia nhân của Elizabeth, Ian liếc nh́n với vẻ thú vị trần nhà bằng gỗ và rồi tường, nơi hiện lên những mảng vá bằng giấy dán tường mà rơ ràng là từng được treo những bức tranh. Chẳng có những tấm thảm ba tư trên sàn nhà, không châu báu trang trí, cũng chẳng có một chút đồ nội thất có giá trị nào cả. Trái tim Ian bị bóp nghẹt bởi cảm giác lẫn lộn giữa có tội và sự khâm phục tự hào về cái cách kiêu hănh mà nàng giả vờ cho chàng thấy là nàng vẫn c̣n là một cô thừa kế trẻ vô tư lự mà chàng đă nghĩ nàng trước đây.
Nhận ra là người giữ cửa vẫn đang trừng trừng nh́n ḿnh, Ian nh́n xuống người đàn ông nhỏ bé và nói. “Cô chủ của lăo đang mong ta. Nói với cô ấy là ta đă đến.”
“Tôi ở đây, Aaron,” giọng của Elizabeth vang lên dịu dàng, và Ian quay lại. Chỉ cần nh́n thấy nàng Ian liền quên hết người giữ cửa, t́nh trạng ngôi nhà, và cả những kiến thức kiến trúc quái qủy mà chàng có được. Mặc một bộ váy bằng sa màu xanh da trời đơn giản, với mái tóc được buộc túm thành lọn bằng một chiếc ribbon màu xanh. Elizabeth đứng ở đại sảnh trông như một nữ thần Hy lạp với nụ cười thiên thần. “Anh nghĩ thế nào?” nàng hỏi một cách mong đợi.
“Về cái ǵ cơ?” chàng hỏi giọng khàn khàn, tiến về phía trước, cố ngăn không cho tay ḿnh chạm vào nàng.
“Về Havenhurst?” nàng hỏi với một chút kiêu hănh. Ian nghĩ là nó tương đối nhỏ và cực kỳ cần phải sửa chữa, không những chỉ nội thất mà c̣n rất nhiều thứ khác. Nhưng quan trọng hơn hết là chàng đang trong cơn bốc đồng muốn kéo nàng vào trong ṿng tay chàng và xin nàng hăy tha thứ cho tất cả những ǵ chàng đă gây ra cho nàng. Nghĩ rằng những điều đó có thể làm nàng thấy hổ thẹn và làm tổn thương nàng, chàng chỉ mỉm cười và nói một cách trung thực. “Những cái anh thấy là cực kỳ ấn tượng.”
“Anh có muốn xem những phần c̣n lại không?” “Rất muốn,” chàng hơi phóng đại và điều đó thật đáng giá khi nh́n thấy niềm vui lấp lánh trên khuôn mặt nàng. “Nhà Townsendes đâu hết rồi?” chàng hỏi khi họ đi lên lầu. “Em không nh́n thấy xe của họ trên đường.”
“Chắc là họ vẫn chưa đến.” Ian thầm nghĩ đó chắc là tṛ của Jordan và thầm ghi nhớ là sẽ cám ơn bạn.
Elizabeth đưa chàng đi một ṿng ngôi nhà cũ kỹ và cứu cho mọi việc khỏi buồn chán bằng những câu chuyện duyên dáng của nàng về những chủ nhân cũ của nó; rồi nàng đưa chàng ra ngoài băi cỏ trước nhà và đi một ṿng dưới thiệu quanh nhà. Khi họ đến trước cái cây trước nhà, trông nàng như một cô bé đang thích thú muốn chia sẻ những bí mật của ḿnh. “Bây giờ,” nàng nói, “hăy nh́n lên đây.”
Ian ngẩng đầu lên và cười to thích thú. Trên đầu chàng là một ngôi nhà cây to lớn và rất khách thường. “Cuả em ư?” chàng hỏi.
“Tất nhiên rồi.”
Chàng chăm chú nh́n như đánh giá những chiếc đinh đóng thành thang và rồi nhăn trán nh́n nàng. “Em muốn lên trước hay là anh?”
“Anh đùa à!”
“Nếu em có thể sâm chiếm cái của anh, tại sao anh lại không được lên nh́n ngôi nhà cây của em.”
Người thợ mộc dựng ngôi nhà này cho nàng đă làm việc rất tốt, Ian nhận xét như vậy khi chàng cúi đầu bước vào ngôi nhà và nh́n xung quanh. Elizabeth nhỏ bé hơn chàng rất nhiều so với chàng và mọi thứ ở đây đều được làm phù hợp với kích cỡ của nàng, nhưng nó cũng đủ rộng để nàng có thể gần như đứng thẳng lên khi trưởng thành. “Cái ǵ ở đằng kia vậy, chắc là một cái rương nhỏ?”
Nàng rón rén đến bên cạnh chàng và cười. “Đây là búp bê và tṛ chơi uống trà của em.”
Ian cười với nàng, nhưng chàng trong thâm tâm chàng thấy một cô gái trẻ sống cô đơn giữa cái nơi nguy nga này, với những con búp bê là gia đ́nh của nàng và những gia nhân là bạn của nàng. Nếu so sánh, th́ tuổi thơ của chàng phong phú và sung sướng hơn nhiều.
“Em c̣n có một số thứ muốn giới thiệu với anh,” nàng nói vài phút sau đó khi chàng và nàng leo xuống và đi về hướng ngôi nhà.
Ian trầm ngâm suy nghĩ về tuổi thơ kém may mắn của nàng khi nàng dẫn chàng đi sang ngác của ngôi nhà. Elizabeth đột ngột dừng lại và với một điệu bộ cực kỳ duyên dáng nàng chỉ, “đây là một nơi mà em đóng góp nhiều nhất cho Havenhurst,” nàng nói đầy tự hào.
Cảnh tượng trước mắt làm Ian sửng sốt và khâm phục. Trải dài trước mắt chàng là một cảnh tượng cực kỳ tráng lệ và đầy màu sắc, đó là một vườn hoa đẹp nhất, lộng lẫy nhất mà chàng từng thấy. Những người thừa kế khác có thể đă thêm cho Havenhurst những bức tường đá, công sự nhưng Elizabeth đă mang lại một vẻ đẹp hấp dẫn, ngoạn mục.
“Khi em c̣n nhỏ,” Elizabeth kể một cách dịu dàng, nh́n bao quát vườn hoa và những ngọn đồi nhấp nhô xa xa, “em đă luôn nghĩ rằng đây là nơi đẹp nhất trên thế giới.” Cảm thấy có một chút ngốc nghếch v́ lời thú nhận đó, Elizabeth ngước lên nh́n chàng với một nụ cười ngượng ngập. “Đâu là nơi đẹp nhất thế mà anh từng thấy?”
Rời mắt khỏi khu vườn tuyệt đẹp, Ian nh́n xuống tạo vật tuyệt đẹp bên cạnh chàng. “Bất cứ nơi nào,” chàng nói giọng khàn khàn, “Có em.”
Chàng nh́n thấy đôi má của nàng bắt đầu đỏ ửng lên thẹn thing, thích thú, nhưng khi nàng nói, giọng của nàng vẫn đầy vẻ buồn dầu. “Anh không cần phải nói những điều đó với em, anh biết là- là em sẽ giữ thoả thuận của chúng ta mà.”
“Anh biết là em sẽ giữ lời hứa mà,” chàng nói, cố gắng không làm nàng choáng ngợp bởi sự thú nhận t́nh yêu của chàng bởi v́ chàng biết là nàng sẽ không tin. Với một nụ cười chàng nói thêm, “vả lại, khi mà hoàn tất buổi thoả thuận của chúng ta, anh mới là người bị khống chế bởi tất cả các điều kiện, chứ không phải em.”
Nàng cười phá lên. “Anh thật nhân hậu đấy, anh biết không. Để kết thúc em đă yêu cầu một số điều kiện nhượng bộ chỉ để xem anh đă đi bao xa và sẽ đi bao xa.”
Ian người đă nhân tài sản của ḿnh lên gấp bội trong bốn năm qua bằng cách mua tàu thuyền và đầu tư vào các công ty xuất nhập khẩu, cũng như các thứ khác, được coi là một người đàm phán, giao dịch cực kỳ cứng rắn, lắng nghe lời tuyên bố của nàng với một nụ cười ngạc nhiên thành thật.
“Em tạo cho anh ấn tượng là bất cứ sự nhượng bộ riêng lẻ nào cũng cực kỳ quan trong đối với em, và rằng nếu anh không đồng ư, em sẽ hoăn lại tất cả những điều khoản khác.”
Nàng gật đầu với vẻ hài ḷng. “Tại sao anh lại cười?”
“Bởi v́,” chàng thừa nhận, cố nén cười, “rơ ràng là anh đă không ở trong tâm trạng tốt ngày hôm qua. Thêm vào đó việc hiểu sai hoàn toàn cảm giác của em, đă kiến anh thu xếp việc mua ngôi nhà ở đường Promenade cái mà chắc chắn sẽ phải trả giá đắt hơn gấp năm lần giá trị thật của nó.”
“ôi, em không nghĩ vậy,” nàng nói, và như thể nàng xấu hổ và cần t́m cách nào đó để tránh gặp mắt chàng, nàng với một lá cây và vuốt ve chúng. Với một giọng nói thờ ơ có tính toán, nàng giải thích, “Em tin chắc là chú em đă cố gắng để lừa bịp anh và anh hẳn đă gặp khó khăn vô cùng về tiền bạc.”
Ian gật đầu, nhớ lại khoản tiền mà Julius Cameron đă đ̣i mới kư vào thoả thuận đính hôn.
“Và v́ vậy,” nàng thừa nhận, lo lắng nh́n ngắm bầu trời xanh thẳm với vẻ giả đ̣ say mê, “em đă gửi cho ông ấy một bức thư sau khi anh tính toán các khoản chi tiêu cần thiết để có thể sửa chữa ngôi nhà. Em đă bảo với ông ta rằng một việc điều ở trong t́nh trạng cực kỳ tồi tệ và rơ ràng là cần phải trang trí lại hoàn toàn.”
“Và?” “Và em bảo với ông ta là anh sẽ sẵn sàng trả một cái giá phải chăng cho ngôi nhà nhưng sẽ không thêm một đồng xu nào cả, bởi v́ cần phải sửa chữa nhiều quá.”
“Và?” “Ông ta đồng ư bán với một giá khá tốt.” Ian phá lên cười vui vẻ, rồi kéo nàng vào trong ṿng tay chàng, và đợi cho đến khi cuối cùng chàng cũng điều hoà được hơi thở, chàng nâng cằm nàng lên và nói. “Elizabeth,” chàng dịu dàng nói, “Nếu em thay đổi ư kiến về đám cưới với anh, hứa với anh em sẽ không bao giờ đại diện cho phía kẻ thù của anh trên bàn thương lượng. V́ thề có chúa chắc chắn là anh sẽ thua. Cám dỗ muốn được hôn nàng gần như là không thể nào dừng lại được, nhưng rồi chàng chợt thấy xe ngựa của nhà Townsende với gia huy của công tước ở trước nhà và không biết là những người đi kèm đang ở đâu. Elizabeth cũng nh́n thấy chiếc xe và liền đi về phía ngôi nhà.
“C̣n về những chiếc váy,” nàng nói, đột ngột dừng lại và nh́n chàng với thái độ cực kỳ nghiêm túc. “Em muốn cảm ơn anh về sự hào phóng của anh ngay khi anh mới đến, nhưng em đă quá hạnh phúc v́, v́,” nàng chợt nhận ra là nàng đang định nói tuột ra là nàng quá hạnh phúc khi nh́n thấy chàng, và nàng quá bối rối để có thể thừa nhận điều đó công khai cái mà nàng c̣n không dám thừa nhận với chính bản thân ḿnh làm nàng hoàn toàn mất tự chủ.
“Nói tiếp đi,” Ian thúc giục với một giọng nói khàn khàn. “Em đă quá hạnh phúc khi được nh́n thấy anh làm em...”
“Em quên mất,” nàng thừa nhận khập khễnh. “Anh đáng lẽ không nên làm vậy, anh biết đấy, quá nhiều thứ mà lại ở shop của bà LaSalle, ở đó thực sự là cực kỳ đắt – Em nhớ là em đă nghe thấy về bà ta khi em ra mắt.”
“Em không phải bận tâm về những thứ như vậy,” chàng nói kiên quyết. Cố gắng làm giảm bớt cảm giác có tội c̣n sót lại của nàng về những chiếc váy, chàng nói đùa thêm, “ít nhất th́ những chiếc váy c̣n được dùng cho những việc hữu ích. Tối hôm trước khi anh đặt những chiếc váy cho em, anh đă mất 1000 bảng vào tay Jordan trong bàn đánh bài.”
“Anh là một tay chơi bạc chuyên nghiệp. Anh có thường đánh cước lớn như vậy không?”
“Không,” Ian nói.
“Anh biết không,” nàng nói với chàng vẻ dịu dàng khi nàng cùng chàng đi về phía cửa trước, “Nếu anh cứ tiêu tiền một cách lơ đăng như vậy anh rồi sẽ cũng có một kết cục giống cha em.”
“Kết cục của ông ấy như thế nào?”
“Ngập trong nợ nần. Ông ấy cũng rất thích đánh bạc.”
Khi thấy Ian im lặng, Elizabeth ngập ngừng đánh bạo nói, “Nếu chúng ta nên luôn luôn ở đây. Th́ không cần thiết phải có đến ba nơi – nó quá tốn kém.” Nhận ra ḿnh đang nói ǵ, nàng liền vội vàng nói tiếp, “Em không có ư nói bóng gió là em không thấy thoải mái với bất cứ nơi nào anh sống. Em nghĩ là ngôi nhà ở Scotland rất đẹp.”
Ian cảm thấy cực kỳ hài ḷng v́ nàng rơ ràng là vẫn không biết ǵ về mức độ giàu có của chàng mà vẫn đồng ư lấy chàng, thậm chí là nếu phải sống trong một ngôi nhà nông thôn khiêm tốn hoặc là một ngôi nhà ở thành phố như ở đường Promenade. Nghĩ đến điều đó lại càng làm cho chàng có nhiều bằng chứng hơn là chàng đă muốn – những bằng chứng cho thấy nàng quan tâm đến chàng nhiều hơn là nàng đă thừa nhận.
“Hăy quyết định điều đó ngày kia khi mà em nh́n thấy ngôi nhà của anh.” Chàng dịu dàng đề nghị, mong đợi hân hoan được nh́n thấy những phản ứng sốc như chàng hy vọng.
“Anh anh có nghĩ là anh nên cố gắng cẩn thận hơn với tiền bạc không?” nàng đề nghị. “Em có thể quản lư tốt ngân quỹ, em tương đối khá trong việc đó”.
Ian không nghĩ như vậy, chàng chết nghẹt v́ cười và không thể chờ lâu hơn nữa cái khao khát mà chàng đă nhận diện ngay từ cái giây phút mà chàng nh́n thấy nàng đứng ở sảnh lớn. Chàng kéo nàng vào ḷng ḿnh, phủ lên miệng nàng và hôn nàng ngấu nghiến, Elizabeth hôn lại chàng dịu dàng cái ngọt ngào dịu dàng đă luôn làm chàng điên lên v́ khao khát.
Khi chàng miễn cưỡng để nàng rời khỏi, khuôn mặt nàng ửng đỏ và đôi mắt nàng long lanh. Vẫn giữ chặt lây eo nàng, chàng cùng nàng bước chậm răi về phía cửa chính. Chẳng vội vă ǵ trong việc gặp những người đi kèm, chàng liền tới tấp hỏi nàng về vườn cây, hoa lá.
Đứng ở cửa sổ nh́n ra băi cỏ, Jordan và Alexandra Townsende đang quan sát cặp đôi đang tiến về phía họ. “Nếu em hỏi anh tên người đàn ông cuối cùng trên trái đất mà anh nghĩ tới sẽ cúi đầu dưới chân một cô gái, anh sẽ không do dự mà nói đó là Ian Thornton,” Jordan nói với vợ.
Vợ anh lắng nghe với vẻ cực kỳ thích thú. “Nếu em được hỏi, em chắc chắn sẽ nói tên anh.”
“Anh chắc là em sẽ nói thế,” Jordan nói, và cười toe toét. Anh nh́n thấy nụ cười héo dần trên khuôn mặt vợ, và liền đặt tay ṿng quay eo vợ, lo lắng rằng việc mang thay của vợ là nguyên nhân khiến cô thấy khó chịu. “Có phải là do con không, em yêu.”
Vợ anh phá lên cười và lắc đầu, nhưng rồi cô lập tức trở nên nghiêm trang. “Anh có nghĩ là,” cô nói trầm ngâm, “anh ta có đáng tin không, anh ta không làm cô ấy đau đớn chứ? Anh ta đă làm quán nhiều điều không tốt làm em em không thể thích anh ta được, Jordan. Anh ta đẹp trai, em đồng ư với anh điều đó, cực kỳ đẹp trai,”
“Không đẹp trai thế chứ,” Jordan nói ghen tuông. Alexandra lập tức ngừng đùa. Cô quay lại, ṿng tay quanh người Jordan và hôn anh. “Thực ra th́ anh ta làm em nghĩ đến anh,” cô nói, “ở màu da, chiều cao và cả khung người.”
“Anh hy vọng là những cái đó không phải là những cái làm em không thể thích cậu ta.” Jordan trêu vợ.
“Jordan, thôi đi nào. Em lo lắng, thực sự lo lắng đấy. Anh ta, à anh ta làm em thấy hơi sợ. Bất chấp việc bề ngoài anh ta rất lịch sự. Có cái ǵ đó mạnh mẽ thậm chí có thể nói là tàn nhẫn bên dưới cái vỏ bọc lịch sự của anh ta. Anh ta sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi anh ta có được cái mà anh ta muốn. Em nh́n thấy điều đó ngày hôm qua khi mà anh ta đến nhà Elizabeth và thuyết phục cô ấy đồng ư cưới anh ta.”
Quay lại, Jordan nh́n vợ vừa thích thú, ngạc nhiên và quan tâm. “Em nói tiếp đi.” anh nói.
“Thực ra th́ lúc này đây anh ta muốn Elizabeth và em không biết được đó chỉ là ư thích bất chợt hay không.”
“Em sẽ không có ư nghĩ như thế nếu em nh́n thấy khuôn mặt cậu ta bạc đi tối hôm kia khi mà cậu ta nhận ra rằng cô ấy đang cố gắng dũng cảm đối mặt với xă hội mà không có sự giúp đỡ của cậu ấy.”
“Thực sao? Anh có chắc không?”
“Chắc chắn.”
“Anh có chắc là anh biết anh ta đủ để có thể xét đoán anh ta?”
“Hoàn toàn chắc chắn,” anh cam đoan. “anh biết anh ta nhiều như thế nào?”
“Ian,” Jordan vừa cười vừa nói, “là em họ thứ sáu của anh.” “Là ǵ của anh? Anh đùa à! Tại sao trước đây anh không nói với em?”
“Đầu tiên là v́ chủ đề này chẳng bao giờ được đề cập đến cho đến tối qua. Thậm chí nếu có đề cập đến, anh cũng không có ư định nói ra. Bởi v́ cho đến tận bây giờ Ian vẫn từ chối thừa nhận mối quan hệ với Stanhope, trong thâm tâm cậu ấy. Anh biết cảm giác của cậu ta, anh tôn trọng cậu ta và cậu ta cũng sẵn ḷng thừa nhận mối quan hệ với chúng ta. Bọn anh cũng c̣n là đối tác trong các dự án tàu biển.
Anh nh́n thấy sự do dự trên gương mặt vợ và nén cười. “Nếu Ian không phải là thiên tài thực sự, th́ cũng gần như vậy. Cậu ấy là một nhà chiến lược tài ba, cực kỳ thông minh.” Anh trêu chọc, “có thể đảm bảo cho một gia đ́nh.”
“Anh em họ!” Alex lẩm bẩm lặp lại. “Đừng nên ngạc nhiên về điều đó. Nếu em để ư một chút, em sẽ thấy số lượng lớn tầng lớp quư tộc được liên kết với nhau bằng những cái mà người ta hay gọi là những cuộc hôn nhân có lợi. Tuy vậy, anh cho là có một điều sẽ làm em bối rối đó là Ian có một nửa là người Scot. Cách này hay cách khác, cậu ta là người Scot nhiều hơn là người anh. Cái mà em sẽ gọi là tính tàn nhẫn. Cậu ấy sẽ làm những thứ mà cậu ấy thích, khi mà cậu ấy thích th́ quỷ cũng không ngăn được. Mà cậu ấy th́ luôn như vậy. Cậu ấy không thèm quan tâm đến việc mọi người nghĩ ǵ về cậu ấy hoặc là những ǵ mà cậu ấy làm.”
Dừng lại một chút, Jordan liếc nh́n đầy ư nghĩa về phía cặp đôi đang dừng lại nh́n ngắm những bụi cây trước nhà. Ian đang lắng nghe Elizabeth nói chăm chú, vẻ dịu dàng hiện trên khuôn mặt khắc khổ của chàng. “Tuy vậy, đêm hôm kia, cậu ấy đă rất quan tâm đế việc mọi người nghĩ ǵ về cô bạn đáng yêu của em đấy. Thật ra th́ anh không thích lắm với ư nghĩ về những việc cậu ấy phải làm để mọi người không dám công khai lăng mạ bạn em trước mặt cậu ấy. Em đă đúng khi không bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài lịch sự của cậu ấy. Bên dưới cái vẻ ngoài ấy, cậu ấy là một người Scot, và cậu ấy được tôi luyện cùng điều đó mặc dù cậu ấy thường dữ mọi việc dưới tầm kiểm soát.”
“Em không nghĩ là anh đang làm em vững dạ,” Alex nói run run. “Anh sẽ làm. Cậu ta hoàn toàn tận tâm với cô ấy. Thậm chí tận tâm đến nỗi giàn hoà với ông nội và rồi xuất hiện với ông ấy ở nơi công cộng, cái mà anh biết là v́ Elizabeth.’
“Điều ǵ làm anh nghĩ là anh ta làm thế v́ Elizabeth?’
“Chỉ v́ một điều thôi, khi anh thấy Ian ở Blackmore cậu ấy chẳng có kế hoạch ǵ cho buổi tối đó cho đến khi cậu ấy khám phá ra là Elizabeth đang định đến Willington. Điều tiếp theo mà anh biết là cậu ấy đă đi đến vũ hội với ông ḿnh bên cạnh. Đó tất cả là thế đấy, t́nh yêu của anh, cái đó là cái mà chúng ta gọi là sự phô trương sức mạnh.”
Alex có vẻ rất ấn tượng với khả năng suy đoán của chồng và Jordan mỉm cười. “Đừng có mà khâm phục anh quá. Anh cũng đă hỏi cậu ta.Điều em lo lắng là thừa. Người Scot là những người người trung thành tuyệt đối và Ian rồi cũng sẽ bảo vệ cô ấy cả cuộc đời của cậu ta.”
“Anh ta đă không bảo vệ cô ấy hai năm trước khi mà cô ấy bị hủy hoại.”
Thở dài, Jordan nh́n ra ngoài cửa sổ. “Sau vũ hội ở Willington cậu ấy nói với anh một chút những ǵ đă xảy ra trước đây. Cậu ấy không nói nhiều lắm – Ian là một người cực kỳ kín đáo – nhưng mà bằng cách đọc những dấu hiệu của hai bên, anh đoán là cậu ấy cảm thấy bị cô ấy đưa ra làm tṛ chơi.”
“Làm sao mà lại có thể có ư nghĩ tồi tệ như vậy được?” Alex thốt lên, cô hoàn toàn đồng cảm với Elizabeth.
Jordan mỉm cười buồn bă với vợ. “Có một điều cần phải thêm vào về ḷng trung thành của người Scot.”
“Đó là cái g̣?” “Không khoan dung,” anh nói thẳng thong. “Họ đ̣i hỏi người khác phải có ḷng trung thành giống như họ đă cho đi. Thế nên, nếu em phải bội ḷng trung thành của họ, em sẽ chết với họ. Bất kể em làm ǵ nói ǵ cũng không thể lay chuyển được trái tim của họ.”
“Thật là mam dợ.” Alex nói với vẻ rùng ḿnh sửng sốt. “Có lẽ là như vậy. Nhưng rồi cũng không thể quên một điều là Ian cũng có một nửa là người Anh và chúng ta rất lịch sự.” Cúi xuống, Jordan cắn vào tai vợ. “Trừ trên giường.”
Ian cố gắng hết sức làm chệch hướng và sẵn sàng ở ngoài trời cả ngày, nhưng cuối cùng họ cũng đến cửa chính và Elizabeth đột ngột dừng lại và quay lại nh́n chàng. Giọng nói của nàng có chút bối rối khi nàng định thú nhận một hành động mà nằng không chắc chắn lắm là việc đó hoàn toàn sai, nàng nói, “sáng nay em đă thuê một thám tử để cố t́m ra nơi ở của anh trai em, hoặc ít nhất là t́m ra điều ǵ đă xảy ra với anh ấy. Em đă cố làm điều đó trước đây, nhưng rồi em sớm nhận ra là em không đủ tiền và họ th́ không chấp nhận lời hứa của em sẽ trả sau. Em nghĩ là em sẽ dùng một phần khoản vay của anh cho Havenhurst để trả cho ông ta.”
Ian phải cực kỳ nỗ lực để giữ cho mặt ḿnh không đờ ra. “Và?” chàng hỏi.
“Bà Công tước thừa kế đă khuyên em nên thuê ông Wordsworth ông ta làm việc rất tốt. Tuy vậy, ông ta rất đắt.”
“Tốt bao giờ cũng đắt,” Ian nói, nghĩ đến số tiền 3000 bảng mà anh đă trả trước cho một thám tử sáng nay cùng với một mục đích. “Em phải trả ông ta bao nhiêu?” chàng hỏi.
“Đầu tiên ông ta muốn 1000 bảng bất kể là ông ta có t́m thấy tin ǵ về Robert hay không. Nhưng rồi em đề nghị trả ông ta gấp đôi nếu ông ta thành công.”
“Nếu ông ta không thành công th́ sao?”
“ồ, trong trường hợp đó em không nghĩ là sẽ không công bằng nếu ông ta không nhận ǵ cả.” nàng nói. “Em đă thuyết phục ông ta là em đúng.”
Ian không thể nhịn được cười thậm chí cả khi họ đi vào sảnh và vào pḥng khách để chào nhà Townsende.
Ian chưa bao giờ thưởng thức một bữa ăn thú vị như tối hôm đó. Bất chấp sự thiếu thốn của Havenhurst, Elizabeth trang hoàng pḥng khách và pḥng ăn bằng những bông hoa mới cắt c̣n tươi nguyên từ vườn và bày biện rất khéo léo và với những ngọn nến lung linh, đó là pḥng ăn đẹp nhất mà chàng từng thấy.
Chỉ có một điều làm tâm trạng chàng xấu đi đó là khi Elizabeth đi vào pḥng ăn mang theo những khay thức ăn. Chàng đă nghĩ là nàng phải nấu chúng. Lát sau người giữ cửa đi vào đem theo những khay thức ăn khác và Ian thở ra nhẹ nhơm khi Elizabeth nói “đây là Winston, vừa là người giữ cửa vừa là đầu bếp,” nàng đoán được ư nghĩ của chàng. Thản nhiên như không, nàng nói thêm, “Winston dạy em tất cả, v́ vậy em biết về nấu ăn.” Tâm trạng của Ian thay đổi từ tức tối sang vui vẻ và người giữ cửa thấy điều đó.
“Cô Elizabeth,” người giữ cửa mỉa mai Ian, “không biết nấu ăn. Cô ấy luôn luôn quá bận rộn để có thể học.”
Ian chịu đựng lời khiển trách mà không hề đáp trả bởi v́ chàng cảm thấy thích thú thưởng thức tâm trang thoải mái thư giăn của Elizabeth và bởi v́ thực ra th́ nàng đang cḥng ghẹo chàng. Tuy vậy, khi mà người giữ cửa cáu kỉnh đi khỏi, Ian liếc nh́n Jordan và thấy đôi mắt tức tối của Jordan nh́n theo sau lưng người hầu và rồi chàng nh́n Elizabeth, người rơ ràng là hơi ngượng.
“Họ nghĩ họ làm như vậy là trung thành với em,” nàng giải thích. “Họ – thật ra th́ họ nhận ra anh trước đây. Em sẽ nói chuyện với họ.”
“Anh rất cảm kích,” Ian nói. Quay về phía Jordan chàng nói, “quản gia của Elizabeth luôn luôn cố gắng ném ḿnh ra đường.”
“Lăo ta có nghe được không?” Jordan hỏi với vẻ tức tối.
“Nghe?” Ian lập lại. “Tất nhiên là lăo ta có thế.” “Vậy th́ kể như là cậu may mắn rồi,” Jordan nói vẻ cáu kỉnh, và các cô gái liền phá lên cười.
“Quản gia nhà Townsende, Penrose, bị điếc đặc, anh biết đấy.” Elizabeth giải thích.
Phần c̣n lại của bữa tối diễn ra trong sự vui vẻ và những khám phá về cả hai Alexandra và Elizabeth, cả hai làm Ian ngạc nhiên, bao gồm cả việc Alexandra rơ ràng là sử dụng kiếm giỏi như là Elizabeth dùng súng vậy. Điều thích thú nhất là Elizabeth, Ian hầu như chẳng thiết tha lắm với việc ăn uống, chàng cứ nhẩn nha, lười biếng tựa vào ghế và quan sát nàng với vẻ thích thú và tự hào. Nàng lấp lánh như rượu trong những chiếc ly bằng pha lê, toả sáng rực rỡ như ánh nến và khi nàng cười, âm thanh của âm nhạc vang khắp pḥng. Với vẻ duy dáng tự nhiên, thiên bẩm của một bà chủ nhà, nàng lái mọi người vào những chủ đề khác nhau, thậm chí làm cho Jordan và Ian bị lôi cuốn tham gia vào một cách thích thú. Nhưng trên tất cả là nàng thoải mái với sự hiện diện của Ian. Chân thật, thanh lịch và ngọt ngào, nàng xung quanh chàng, trêu chọc chàng, hoặc là cười với chàng, lắng nghe những ư kiến của chàng một cách chăm chú. Nàng chưa sẵn sàng tin chàng hoàn toàn, nhưng nàng không ở quá xa so với điều đó, chàng cảm thấy điều đó.
Sau bữa ăn hai người phụ nữ đi vào pḥng khách theo thông lệ, để các quư ông ở lại bàn nhấm nháp rượu và ć gà.
“Ian đang châm ć gà khi lần đầu tiên ḿnh nh́n thấy anh ấy,” Elizabeth thú nhận với Alex khi họ ngồi thoải mái trong pḥng khách. Chợt nàng thấy vẻ lo lắng trầm ngâm hiện lên trên khuôn mặt của Alex, và nàng hỏi nhẹ nhàng. “Cậu không thích anh ấy, phải không?”
Alex nh́n Elizabeth, vẻ thất vọng trong giọng nói của nàng làm Alex buồn, cô thú nhận. “Ḿnh, ḿnh không thích những ǵ anh ta đă gây ra cho cậu.”
Cúi đầu xuống, Elizabeth nhắm mắt lại, cố gắng tập trung suy nghĩ. Trước đây Ian đă từng nói với nàng là chàng gần như đă yêu nàng, nhưng bây giờ khi họ đă đính hôn th́ chàng lại không hề nói một từ về điều đó, thậm chí là không giả đ̣ yêu nói yêu nàng. Nàng không chắc lư do cũng như cảm giác của chàng; cả bản thân nàng nàng cũng không chắc chắn. Tất cả những ǵ mà nàng thật sự biết đó là chỉ cần nh́n thấy gương mặt cứng cỏi, đẹp trai của chàng và đôi mắt màu hổ phách của chàng chưa bao giờ làm nàng thôi hồi hộp và thổn thức. Nàng biết là chàng thích hôn nàng, và nàng cũng rất thích được chàng hôn. Thêm vào đó những sự hấp dẫn khác của chàng mà nàng không nhận biết được rơ ràng cũng làm nàng quay cuồng. Từ lần đầu tiên họ gặp nhau, Elizabeth đă cảm thấy bên dưới cái vẻ lịch sự và kiên cường, cứng cỏi của chàng che dấu một cách tinh vi là một tâm hồn sâu sắc. “Thật khó để có thể phân biệt, nắm bắt mọi thứ,” nàng th́ thầm, “Ḿnh không biết phải cảm nhận như thế nào, phải suy nghĩ như thế nào. Và ḿnh có một cảm giác tồi tệ là bất kể ḿnh nghĩ như thế nào, ḿnh nhận thức như thế nào,” nàng buồn rầu nói, “th́ ḿnh cũng đang dần dần yêu anh ấy.” Nàng mở mắt và nh́n Alex. “Nó đang xảy ra và ḿnh không thể nào dừng nó lại được. Nó đă xảy ra hai năm trước và khi đó ḿnh cũng đă không thể dừng lại được.” Nàng nói thêm với một nụ cười buồn bă, “sẽ rất dễ chịu cho ḿnh nếu cậu có thể thích anh ấy dù chỉ một chút thôi cũng được.”


Chương 42

Alex với tay qua bàn và cầm lấy tay Elizabeth trong tay ḿnh. “Nếu cậu yêu anh ấy, th́ hẳn là anh ấy phải là người đàn ông tốt nhất. Ḿnh từ giờ trở đi sẽ cố gắng nh́n nhật tất cả những điểm tốt của anh ấy.” Alex ngập ngừng và rồi cô mạo hiểm đặt câu hỏi “Elizabeth, anh ấy có yêu cậu không?”
Elizabeth lắc đầu. “Anh ấy muốn ḿnh, anh ấy nói vậy và anh ấy muốn có con.”
Alex cố kềm một nụ cười bối rối, “Anh ấy muốn ǵ cơ?”
“Anh ấy muốn ḿnh và anh ấy muốn có con.’
Một nụ cười khôi hài, vẻ hiểu biết nở trên môi Alex. “Cậu đă chẳng nói với ḿnh là anh ấy nói điều đó trước. Ḿnh là người rất khuyến khích điều đó.” Cô trêu bạn trong khi má cô ửng hồng e thẹn.
“Ḿnh nghĩ ḿnh cũng thích,” Elizabeth thừa nhận, liếc nhanh nh́n Alex.
“Elizabeth, tuy vậy đây không phải là thời điều để bàn luận về chuyện đó,” Alex nói thêm, má cô càng đỏ thêm. “Ḿnh không nghĩ đây là thời điểm thực sự tốt để bàn luận về điều đó – nhưng hẳn là Lucinda hẳn là đă giải thích cho cậu làm thế nào mà có thể h́nh thành nên một đứa trẻ.”
“Rồi, tất nhiên.” Elizabeth nói không hề ngập ngừng. “Tốt, bởi v́ ḿnh th́ lại khác và ḿnh vẫn c̣n nhớ như in phản ứng của ḿnh khi ḿnh khám phá ra chuyện đó. Đó không phải là cảnh tượng hay ho ǵ lắm,” cô cười. “Mặt khác cậu bao giờ cũng là người thông thái hơn ḿnh.”
“Ḿnh không nghĩ như vậy,” Elizabeth nói, nhưng nàng không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được làm sao lại phải xấu hổ như vậy. Trẻ con, Lucinda đă nói với nàng khi nàng hỏi, h́nh thành khi mà người chồng hôn vợ ḿnh trên giường. Và nó đau ở lần đầu tin. Những nụ hôn của Ian thỉnh thoảng cũng để lại những vết thâm, nhưng chúng chưa bao giờ thực sự đau cả, và nàng rất thích chúng.
Sau khi đă nói được những cảm giác của ḿnh với Alex, Elizabeth cảm thấy thoải mái hơn, nàng hoàn toàn vui vẻ, thoải mái. Nàng cho là Ian cũng nhận ra điều đó ngay khi các quư ông đi vào pḥng khách.
Đúng là Ian đă nhận ra điều đó, trên thực tế là khi họ ngồi chơi bài theo lời đề nghị vui vẻ của Elizabeth, chàng nhận thấy là phảng phất nhưng có vẻ nhẹ nhành hơn trong quan điểm của cả hai người phụ nữ đối với chàng.
“Anh sáo bài và chia bài nhé?” Elizabeth hỏi. Chàng gật đầu và đưa cỗ bài cho chàng, rồi quan sát như thôi miên những lá bài như nhảy múa trên tay Ian. “Em thích chơi ǵ nhất nào?” chàng hỏi nàng.
“Em thích nh́n anh chơi gian,’ Elizabeth nói vẻ bốc đồng và mỉm cười với chàng.
Tay chàng dừng lại, mắt chàng chăm chú nh́n khuôn mặt chàng. “Em nhắc lại đi?”
“ư em là,” nàng ngập ngừng giải thích khi chàng vẫn tiếp tục lơ đăng sáo những quân bài, và quan sát nàng, “Cái đêm ở trong pḥng chơi bài của Charise, một vài người đă đề cập đến việc có thể tráo bài ngay trên bàn, em luôn tự hỏi là làm làm thế nào mà có thể….” Nàng lúng túng, muộn màng nhận ra là nàng đă làm nhục chàng và cái nh́n khắt khe và suy đoán của chàng đă chứng tỏ là nàng đă nói những thứ làm như thể là nàng tin là chàng đă chơi gian. “Em xin lỗi, em thật là vô lư.”
Ian chấp nhận lời xin lỗi với một cái gật đầu cụt ngủn và khi Alex ngập ngừng xen vào, “Tại sao chúng ta không dùng những mảnh này thay cho shilling,” chàng không nói một lời nhanh chóng chia bài.
Quá xấu hổ không dám nh́n chàng, Elizabeth cắn một và nhấc những quân bài.
Đó là bốn con vua.
Nàng liếc nh́n Ian, nhưng chàng vẫn lười nhác tựa vào ghế và chăm chú nh́n quân bài của ḿnh.
Nàng thắng ba Shilling và lấy làm hài ḷng. Chàng đưa bài cho nàng, nhưng Elizabeth lắc đầu. “Em không thích chia bài. Em luôn làm rơi các quân bài, điều làm Celton phát cáu. Anh chia cho em được không?”
“Được không sao cả.” Ian nói thản nhiên, và Elizabeth cảm thấy nhói ở tim chàng vẫn lờ nàng đi.
“Ai là Celton?” Jordan hỏi. “Celton là người giữ ngựa,” Elizabeth giải thích một cách buồn rầu, nhấc những quân bài.
Và đó là bốn con át. Nàng biết điều ǵ đang xảy ra và một nụ cười nhẹ nhơm run run nở trên môi nàng khi nàng ngẩng đầu lên và liếc nh́n vị hôn thê của ḿnh. Không có một dấu hiệu nào cả, không một gợi ư, bất kỳ một chỗ nào trên khuôn mặt chàng cũng hoàn toàn b́nh thản một cách khác lạ.
Uể oải dựa vào ghế, chàng nhướng mày lên và nói, “Em có muốn thay bài và lấy một vài quân khác không, Elizabeth?”
“Có ạ.” Nàng nói, có nín cười, “em muốn một số quân át nữa đễ hợp với những quân em đang có.”
“Chỉ có bốn con thôi,” chàng giải thích nhẹ nhàng, và Elizabeth cười phá lên và bỏ những quân bài khác. “Anh đúng là đồ bịp bợm.” Nàng thở hổn hển khi cuối cũng nàng cũng nói được, khuôn mặt của nàng đỏ ửng v́ thán phục.
“Cám ơn, em yêu,” chàng một cách âu yếm. “Anh hạnh phúc khi biết sự đánh giá của em về anh đă được hoàn thiện.”
Elizabeth đau cả ngực v́ cười nhưng từ đầu đến chân nàng ấm áp v́ sung sướng. Các quư ông thường không nói với vẻ dịu dàng đặc biệt như thế trước mọi người. “Anh là một người Scot,” chàng th́ thầm giọng khàn khàn. “Chúng tôi cũng vậy.” Nhà Townsende nhanh chóng tham gia vào câu chuyện sau những phút im lặng.
Sau đó Elizabeth không dám liếc chàng một chút nào, cũng không thể di chuyển. Và rồi sau những giây phút dài như một thế kỷ, mắt họ gặp nhau, Elizabeth tràn ngập khao khát được ngả vào ṿng tay chàng. Chàng nh́n thấy điều đó và câu trả lời trong mắt chàng làm nàng cảm thấy tan chảy.
“Có một ư nghĩ chợt xuất hiện, Ian,” Jordan đùa sau đó một lát, nhẹ nhàng phá vỡ sự mê mải của họ, “là tại sao chúng ta lại tốn thời gian cho những việc làm lương thiện.”
Đôi mắt Ian nh́n thấy vẻ miễn cưỡng rời khỏi trên mặt Elizabeth, và rồi chàng nh́n Jordan ḍ hỏi. “Cái ǵ có trong đầu cậu vậy?”
“Với kỹ năng của cậu trong việc chia bài có bất cứ quân nào mà cậu muốn, tại sao chúng ta lại không lừa bịp cả London. Nếu có nạn nhân nào đó của chúng ta liều lĩnh phản đối, Alex có thể đuổi chúng chạy bán sống với kiếm của cô ấy và rồi Elizabeth có thể bán anh ta trước kho anh ta va trúng tường.”
Ian nén cười. “Đúng là không phải ư kiến tồi. Thế vai tṛ của cậu trong đó là ǵ?” “Giúp chúng ta khỏi bị trôn sống” Elizabeth cười vang “chính xác.”
Sau khi Ian rời khỏi để đến nhà trọ Greenleaf, nơi mà chàng có kế hoạch dừng lại đêm trước khi tiếp tục trên đường về nhà, Elizabeth ngồi dưới lầu tắt những ngọn nến và thu dọn pḥng khách. Trong pḥng ngủ giành cho khách ở trên lầu, Jordan liếc nh́n nụ cười lơ đăng của vợ và cố gắng nín một một nụ cười hiểu biết. “Bây giờ th́ em nghĩ ǵ về Hầu tước Kensington?”
Đôi mắt của Alex lấp lánh khi cô nh́n chồng. “Em nghĩ,” cô nói, “trừ phi anh ta làm điều ǵ đó tồi tệ nữa, em sẵn sàng tin rằng anh ấy thực sự là em họ của anh.”
“Cám ơn, em yêu,” Jordan nói dịu dàng, nhái lại từ ngữ của Ian. “Anh rất hạnh phúc là sự đánh của em về cậu ấy đă hoàn thiện.”


Chương 43

Elizabeth không thể phủ nhận nàng khát khao gặp lại Ian nhiều hơn là ṭ ṃ khám phá về loại nhà mà chàng ở. Chàng nói với nàng chàng mua Montmayne năm ngoái bằng tiền của ḿnh và sau khi ở cùng chàng ở Scotland, cho là một ngôi nhà khắc khổ sẽ phù hợp với chàng. Mặc khác, có vẻ như là lăng phí ngu ngốc nếu không sống ở Havenhurst, nơi có thể đáp ứng mọi tiện lợi, nhưng nàng hiểu là niềm kiêu hănh của Ian sẽ không thể chịu đựng được việc sống với nàng ở nhà nàng.
Nàng để Lucinda ở lại nhà trọ mà họ qua đêm và cùng với người đánh xe đi hơn hai giờ đến khi Aaron cùng dừng lại trước một cái cổng bằng sắt to lớn. Elizabeth bồn chồn nh́n qua cửa sổ, và nh́n thấy một lối vào cực kỳ ấn tượng, đi đến kết luận rơ ràng là họ đă đi đến nhầm nơi hoặc là Aaron định dừng lại để hỏi đường. Người giữ cửa tḥ ra từ ngôi nhà nhỏ được trang trí công phu bên cạnh cửa, và Elizabeth đợi nghe Aaron hỏi.
“Nữ Bá tước Havenhurst,” Aaron thông báo với người giữ cổng.
Cực kỳ sốc, Elizabeth quan sát qua cửa sổ của xe ngựa khi người giữ cổng gật đầu và rồi đi về phía cổng. Chiếc cổng đồ sộ mở ra không một tiếng động, và Aaron đánh xe qua khi người gác cổng cúi chào. Xoắc chặt găng tay trong bàn tay, Elizabeth liếc nh́n ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe đi măi không tới nơi, xe đi qua những con đường uốn lượn được chăm sóc công phu, những cây cối được chăm sóc tuyệt đẹp hơn bất cứ thứ ǵ mà Elizabeth từng thấy. Những ngọn đồi nhấp nhô và một con suối tuyệt đẹp chảy qua một chiếc cầu bằng đá nhỏ.
Ngồi nhà hiện ra xa xa trong tầm mắt, và Elizabeth không thể ngừng cảm thán về vẻ đẹp tuyệt diệu mà nàng nh́n thấy trước mắt. Một lâu đài tráng lệ hiện ra, mặt trời phản chiếu trên những tấm kính thành một hàng dài trước mặt, những con thiên nga tuyệt đẹp trôi lững lờ trên một mặt hồ phẳng như gương xa xa cuối thảm cỏ. Bên cạnh hồ một vọng lâu kiểu Hy lạp với những hàng cột màu trắng rộng bằng một phần tư nhà nàng được trang trí cực kỳ ấn tượng. Cuối cùng th́ xe cũng đến trước thềm nhà, và bốn người giữ cửa, mặc những bộ đồng phục màu đỏ rượu và vàng. Họ giúp Elizabeth đang ngẩn ngơ ra khỏi xe và rồi đứng thành hàng hai bên nàng như một đội danh dự, họ hộ tống nàng vào nhà.
Người quản gia mở một chiếc cửa đồ sộ và cúi đầu chào nàng. Elizabeth bước vào một lối vào bằng đá cẩm thạch lộng lẫy với những bức tường trang trí những câu truyện bằng kính. Nh́n ngắm ḿnh trong đó, cố gắng tiêu hóa những ǵ đang xảy ra.
“Đức ông đang ở trong pḥng làm việc với một số vị khách đến đột xuất,” người quản gia nói, liếc nh́n Elizabeth đang ngắm chiếc cầu thang tuyệt đẹp bằng đá cẩm thạch trắng theo kiểu hy lạp. “Ngài yêu cầu tôi hộ tống quư cô đến chỗ ngài ngay khi cô đến.”
Elizabeth mỉm cười ngập ngừng và đi theo ông ta vào một hành lang khác, nơi ông ta dừng lại một cánh cửa đôi bóng láng với những chiếc móc bàng đồng thau trạm trỗ công phu và gơ lên đó. Không đợi trả lời, ông ta ngay lập tức mở cửa. Elizabeth máy móc tiến thêm ba bước, rồi dừng lại, đứng như thôi miên. Một tấm thảm dài đến một mẫu trải dài khắp chiều dài của căn pḥng, và xa ở cuối pḥng, ngồi bên một chiếc bàn nam tước đồ sộ với tay áo sắn cao lên đến cẳng tay là người đàn ông đă sống ở ngôi nhà nhỏ ở Sotland và sẵn sàng leo lên cây cùng nàng.
Quên mất có ba người đàn ông khác trong pḥng những người đang lịch sự đứng dậy, Elizabeth quan sát với vẻ thanh nhă tự nhiên như một phần của con người chàng vậy. Với cảm giác huyền ảo không có thực, Elizabeth lắng nghe chàng xin lỗi những người khách, nh́n chàng rời khỏi bàn và nh́n chàng tiến về phía nàng bằng những sải chân dài, quả quyết. Chàng trông c̣n to lớn hơn khi chàng tới gần, bờ vai rộng lớn của chàng che khuất tầm nh́n của nàng, đôi mắt màu hổ phách của chàng nh́n ngắm khuôn mặt nàng, chàng cười vẻ thích thú. “Elizabeth,” chàng nói.
Đôi mắt nàng mở lớn vừa xấu hổ vừa thán phục, Elizabeth để cho chàng cầm lấy tay nàng đưa lên môi trước khi nàng nói nhỏ, “Em sẽ giết anh.”
Chàng cười v́ sự tương phản giữa từ ngữ và âm điệu trong giọng nói của nàng. “Anh biết.”
“Đáng lẽ anh phải nói với em.” “Anh hy vọng làm em ngạc nhiên.” Chính xác hơn là chàng hy vọng nàng không biết và bây giờ chàng đă có bằng chứng xác thực. Đúng như chàng nghĩ, Elizabeth đồng ư cưới chàng mà không biết ǵ về sự giầu có của bản thân chàng. Những biểu hiện hoài nghi, bàng hoàng trên mặt nàng là hoàn toàn có thật. Chàng đă ao ước được thấy điều đó, đó là lư do tại sao chàng ra lệnh cho người quản gia đưa nàng đến chỗ chàng ngay khi nàng đến. Ian đă có bằng chứng mà chàng muốn và với bằng chứng này th́ bất kể nàng từ chối thừa nhận thế nào với chàng hoặc chính bản thân nàng, th́ chàng vẫn tin rằng nàng yêu chàng.
Nàng bây giờ có thể vẫn khăng khăng và có thể sẽ vẫn khăng khăng là nàng muốn một cuộc hôn nhân độc lập, th́ chàng vẫn chịu đựng điều đó một cách b́nh thản. Bởi nàng yêu chàng.
Elizabeth quan sát những biểu hiện lướt qua mặt chàng. Nghĩ là chàng chờ đợi nàng nói một điều ǵ đó về ngôi nhà tráng lệ của chàng, nàng ném cho chàng một nụ cười vui vả và trêu chọc, “Chắc chắn đây phải là một sự hy sinh lớn, nhưng mà em dự tính sẽ cố gắng chịu đựng cuộc sống gian khổ ở một nơi như thế này. Đây có bao nhiêu pḥng?” nàng hỏi.
Trán chàng nhăn lên vẻ khôi hài. “Một trăm tám mươi hai pḥng.”
“Một nơi nhỏ bé cân xứng với sự khiêm nhường của nó,” nàng trả miếng. “Em là chúng ta sẽ dùng tạm vậy thôi.”
Ian nghĩ là họ sẽ làm rất tốt.
Chàng kết thúc cuộc họp của ḿnh sau đó vài phút và gần như bất lịch sự tống những người kinh doanh quen biết ra khỏi thư viện, rồi chàng liền đi t́m Elizabeth.
“Cô ấy đă ra vườn, thưa ngài.” người quản gia của chàng thông báo. Ngay lập tức chàng bước thẳng tới chiếc cửa kiểu Pháp và nhanh nhẹn bước xuống ban công đến chỗ nàng. Nàng đang cúi xuống ngắt một bông hồng đă héo ra khỏi bụi. “Chỉ đau trong giây lát thôi,” nàng nói với bụi hồng, “và rồi sẽ tốt cho mày. Rồi mày sẽ thấy.” Với một nụ cười nhẹ nhàng, ngượng ngập nàng ngẩng lên nh́n chàng. “Đó là một thói quen,” nàng giải thích.
“Rơ ràng là nó hoạt động tốt,” chàng nói với một nụ cười dịu dàng. “Anh nói ǵ vậy?”
“Bởi v́,” chàng nói khi nàng đứng dậy, “cho đến tận lúc em bước vào, đây chỉ là một khu vườn b́nh thường.” Bối rối, Elizabeth cúi đầu hỏi, “c̣n bây giờ?” “Là thiên đường.”
Elizabeth thở dồn v́ âm điệu khàn khàn trong giọng nói và ánh mắt khao khát của chàng. Chàng giơ tay về phía nàng và không c̣n nhận ra những ǵ ḿnh đang làm, nàng đưa tay ra cho chàng, rồi bước thẳng vào ṿng tay chàng. Nín thở trong giây lát, đôi mắt cháy âm ỉ của chàng quan sát từng nét trên khuôn mặt nàng trong khi chàng ôm chặt lấy nàng, và rồi cúi xuống. Cái miệng tham lam của chàng mạnh mẽ nuốt lấy miệng nàng, tham lam chiếm hữu, tṛng khi tay chàng trượt trên ngực nàng, và Elizabeth cảm thấy tất cả sự kháng cự của nàng tan ra thành từng mảnh, nàng hôn lại chàng bằng cả trái tim.
Tất cả t́nh yêu đă dồn nén trong suốt những năm tháng tuổi thơ cô đơn của nàng được dồn vào nụ hôn – Ian cảm thấy cặp môi mềm mại của nàng mở ra tự nguyện đón lấy cái lưỡi t́m kiếm của chàn, bàn tay thanh nhă của nàng vuốt ve gáy chàng. Với một nhiệt t́nh dâng hiến nàng trao tất cả cho chàng và Ian đón lấy một cách thèm khát, cảm giác chạy từ nàng sang chàng, rồi chạy vào trong từng mạch máu của chàng làm chàng choáng váng. Nàng là tất cả những ǵ mà chàng từng mơ ước và c̣n hơn thế nữa.
Với một nỗ lực gần như đau đớn, miệng chàng dứt khỏi miệng nàng, một tay chàng vuốt ve mái tóc nàng, tay kia vẫn đang ép chặt nàng vào cơ thể chàng. “Anh yêu em,” chàng th́ thầm, cọ cằm lên thái dương nàng. “và em cũng yêu anh. Anh có thể cảm nhận thấy điều đó khi em ở trong ṿng tay anh.” Chàng cảm thấy nàng cứng người lại một chút và hít một hơi dài run run, nhưng nàng không nói, hoặc cũng không thể nói. Tuy vậy, nàng đă không ném vào mặt Ian những lời nói gay gắt, nên Ian tiếp tục nói với nàng, tay chàng vuốt ve lưng nàng. “Anh có thể cảm nhận được điều đó, Elizabeth, nhưng nếu em không sớm thừa nhận điều đó, em sẽ khiến cho anh phát điên lên mất đấy. Anh không thể làm việc, không thể suy nghĩ. Anh đưa ra các quyết định và rồi lại nhanh chóng thay đổi. Và,” chàng cố gắng làm nhẹ đi sự bối rối của nàng bằng cách sử dụng chủ đề mà chàng chắc chắn sẽ làm cho nàng bị sao nhăng, “nếu cứ thế này, anh cứ măi bị áp lực v́ em th́ anh sẽ mua bất kể là thứ ǵ, không phải chỉ quần áo, ngôi nhà ở đường Promenade…”
Vừa tiếp tục nói, vừa nâng cằm nàng lên, hănh diện nh́n thấy vẻ dịu dàng, đam mê trong đôi mắt nàng, lờ đi vẻ ngờ vực c̣n sót lại trong đôi mắt xanh thẳm của nàng. “Nếu em không thừa nhận sớm,” chàng vẫn tiếp tục trêu chọc nàng, “Anh sẽ tiêu hết cả nhà ở của chúng ta mất.” Vầng trán thanh nhă của nàng nhíu lại v́ bối rối, và Ian cười, nhấc bàn tay nàng đặt trên ngực chàng, chiếc nhẫn đính hôn bằng ngọc lục bảo mà chàng đă mua cho nàng được dấu ở dưới những ngón tay chàng. “Bất cứ khi nào anh bị áp lực,” chàng nhấn mạnh, đeo chiếc nhẫn tuyệt đẹp vào ngón tay nàng, “anh sẽ mua tất cả những ǵ ở trong tầm mắt.”
Đôi mắt nàng rời khỏi nụ cười hớn hở của chàng, nh́n xuống chiếc nhẫn to lớn trên ngón tay nàng, và rồi mở to mắt v́ sốc. “Ôi, nhưng” nàng la lên, nh́n lại nó và rồi đứng thẳng người lên trong ṿng tay chàng. “Nó thật lộng lẫy. Em thực sự nghĩ như vậy, nhưng em không thể để anh làm như thế này – thực sự là không thể, Ian.” Nàng nói đầy lo lắng, làm chàng rùng ḿnh, chấn động khi nàng gọi chàng bằng tên, “em không thể để anh làm như vậy được. “Anh đă quá rộng lượng với em rồi.” Nàng nói vẻ gần như tôn kính, rồi lắc đầu kiên quyết. “Em không cần đồ trang sức, thực sự là không cần. Anh làm thế này chắc là v́ những lời nói ngu ngốc của em về việc yêu cầu một ai đó cho em một chiếc nhẫn to bằng ḷng bàn tay, và bây giờ anh mua một chiếc to như thế này.”
“Không hẳn là như vậy,” chàng nén cười.
“Tại sao, một viên đá như thế này có thể trả cho toàn bộ việc tưới tiêu ở Havenhurst và toàn bộ tiền công của gia nhân hàng mấy năm liền và thức ăn nữa.”
Nàng định tuột nhẫn ra khỏi ngón tay. “Đừng” chàng cảnh cáo với một nụ cười tức tối, giữ chặt nàng. “Anh” chàng suy nghĩ một cách liều lĩnh đưa ra cách để ngăn cản nàng phản đối. “Anh không thể trả nó lại được,” chàng nói “Nó là một phần của những thứ khác.”
“Anh không có ư là c̣n nhiều thứ khác nữa chứ?”
“Anh sợ là như vậy, anh muốn làm em ngạc nhiên v́ chúng tối nay. C̣n có ṿng cổ, ṿng tay và khuyên tay nữa.”
“Ôi,” nàng nói, nỗ lực không nh́n chằm chằm vào chiếc nhẫn, “em em cho là … nếu mua từng thứ riêng lẻ, chiếc nhẫn mua riêng sẽ không giá trị bằng…đừng nói với em là,” nàng nói một cách gay gắt, khi vai chàng bắt đầu rung lên cố nén cười, “anh đă trả một giá cho tất cả đấy nhé.”
Cười phá lên, Ian cụng trán ḿnh lên trán nàng và gật đầu.
“Thật là cực kỳ may mắn,” nàng nói, đặt bàn tay lên chiếc nhẫn vẻ bảo vệ, “là em đă đồng ư lấy anh.”
“Nếu em không đồng ư,” chàng cười, “th́ có chúa biết là anh sẽ mua những ǵ.”
“Hoặc là anh sẽ trả bao nhiêu cho những thứ đó,” nàng nén cười, cuộn ḿnh trong ḷng chàng – lần đầu tiên nàng để cho ḿnh buông thả theo ư muốn. “Anh thực sự làm điều này à?” nàng hỏi sau đó một lát.
“Làm cái ǵ cơ?” chàng thở hổn hển v́ cười, “tiêu tiền một cách lơ đăng khi anh bối rối v́ một vấn đề nào đó?”
“Đúng,” chàng chết ngạt v́ cười. “Anh sẽ phải t́m cách dừng điều đó lại”. “Anh sẽ cố gắng thử xem.”
“Em có thể giúp.”
“Anh rất sẵn ḷng.”
“Anh phải hoàn toàn đặt ḿnh dưới sự điều khiển của em.”
“Anh rất mong mỏi được làm điều đó.”
Đó là lần đầu tiên trong đời Ian hôn một người phụ nữ khi chàng đang cười.
Buổi chiều hôm đó trôi qua cứ như thể là chỉ một vài phút thôi vậy, không phải là hàng giờ và chàng liên tục nh́n đồng hồ, mong nó đừng chạy nữa. Khi không có cách nào để tránh được, chàng hộ tống nàng ra xe. “Anh sẽ gặp em ở London tối mai tại vũ hội. Và đừng lo lắng ǵ cả. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
“Em biết là sẽ như vậy.” Nàng trả lời với vẻ hoàn toàn tin cậy.


Chương 44

Năm tối trước, khi nàng đến vũ hội của nhà Willington, nàng khiếp sợ và xấu hổ. Tối nay, khi người quản gia xướng tên nàng, Elizabeth không hề cảm thấy khiếp sợ hoặc thậm chí là không lo lắng khi nàng bước đi một cách duyên dáng qua ban công và nhẹ nhàng bước xuống pḥng khiêu vũ với bà Công tước Thừa kế bên cạnh. Với Jordan và Alex đằng sau họ, nàng nh́n thấy mọi người ngước lên nh́n nàng, chỉ tối nay Elizabeth không cần phải chăm chú quan sát từng biểu hiện trên khuôn của 600 khuôn mặt trên pḥng. Bao bọc trong một bộ váy cực kỳ lộng lẫy bằng màu xanh ngọc lục bảo thêu những đường chỉ vàng, với chiếc ṿng cổ bằng vàng và ngọc lục bảo của Ian trên cổ, và mái tóc của nàng được bới cầu kỳ cùng một chiếc vương niệm, nàng cảm thấy thảnh thơi và điềm tĩnh.
Chầm chậm bước đi, nàng lướt qua những khuôn mặt và t́m kiếm chỉ một khuôn mặt mà nàng quan tâm. Chàng đứng đúng chính xác như tại cái nơi mà chàng đă đứng hai năm về trước khi nàng bước vào pḥng khiêu vũ của Charise không xa so với cầu thang, lắng nghe một số người đang nói chuyện với chàng.
Và đúng như những ǵ nàng nhớ đă từng xảy ra, chàng ngước lên nh́n ngay khi nàng vừa nh́n chàng, như thể chàng đă quan sát nàng vậy. Đôi mắt thán phục, táo bạo rà soát khắp người nàng, rồi chậm răi nh́n vào khuôn mặt nàng, rồi như thể cùng chia sẻ những kư ức, chàng nâng ly lên làm như thể chúc mừng nàng.
Thật là quen thuộc vừa ngọt ngào vừa cay đắng; họ đă lập lại đúng cảnh tượng của hai năm trước, chỉ là bây giờ mọi việc kết thúc khác trước đây. Tối nay Elizabeth định để mọi việc kết thúc đúng như nó đáng lẽ phải kết thúc, và nàng chẳng quan tâm tí nào đến những lư do khác làm nàng phải ở đây. Những điều mà chàng nói với nàng hôm qua, bằng một giọng nói khàn khàn, bằng cái cách mà chàng ôm chặt nàng – tất cả như một bản nhạc ngọt ngào vang lên trong trái tim nàng. Chàng táo bạo, dũng cảm và say đắm, nồng nhiệt chàng luôn luôn như vậy- và những điều đó của chàng làm Elizabeth cảm thấy vô cùng mệt mỏi v́ sự lư trí, nghiêm nghị và qúa lo lắng.
ư nghĩ của Ian cũng tập chung nhớ lại lần cuối cùng nh́n thấy nàng bước vào pḥng khiêu vũ. Bây ǵơ khi Elizabeth bước xuống cầu thang và chỉ cách chàng vài bước chân nàng không c̣n là cô gái xinh đẹp của hai năm trước. Ngoạn mục trong bộ váy lụa màu xanh lục bảo, nàng quá đẹp, tinh tế so với một người trần, quá vương giả, cao sang. Chàng hít một hơi dài và nhận ra là chàng đă không thể thở khi chàng nh́n nàng. Bốn người đàn ông bên cạnh chàng cũng vậy. “Chúa ơi,” Bá tước Dillard thở dồn, nh́n nàng và nói, “Nàng không thể là thật được.”
“Chính xác là suy nghĩ của tôi khi tôi lần đầu tiên nh́n thấy nàng.” Roddy Cartairs xác nhận, lặng lẽ đến bên cạnh họ.
“Tôi không qua tâm đến những việc người ta đồn dại,” Dillard nói, khuôn mặt đẹp mê hồn của nàng đă làm cho anh ta quên mất người đứng cạnh anh ta là một phần của những lời đồn đại đó. “Tôi muốn được giới thiệu.”
Anh ta đưa ly rượu cho Roddy thay v́ gia nhân bên cạnh và len đến trước mặt Jordan Townsende để được giới thiệu.
Quan sát Dillard, Ian cẩn thận cố giữ cho khuôn mặt ḿnh không để lộ cảm xúc, không nh́n Dillard nữa, chàng quay tập trung chú ư vào Roddy Carstairs, người vừa mới chào hỏi chàng. Tuy nhiên phải mất vài giây trước khi Ian có thể nhớ được tên anh ta. “Khoẻ không, Carstairs?” Ian hỏi khi cuối cùng cũng nhớ ra.
“Mụ cả người, như hơn một nửa đàn ông ở đây,” Roddy trả lời, hất đầu về phía Elizabeth nhưng chăm chú quan sát khuôn mặt nhạt nhẽo và đôi mắt khó chịu của Ian. “Thật ra th́ mụ cả người v́ đây là lần thứ hai trong sự nghiệp chán ngấy của tôi, tôi làm anh hùng cho một cô gái gạp nạn. Cô gái gặp nạn của anh, trừ phi trực giác của tôi đánh lừa tôi, mà điều đó thực ra chưa bao giờ xảy ra.”
Ian nâng ly rượu lên môi, quan sát Dillard cúi đầu chào Elizabeth. “Cậu sẽ cầm phải có nhiều chi tiết cụ thể hơn nữa,” chàng nói vẻ nóng ruột.
“Cụ thể hơn nữa, tôi đă từng nhiều lần nói điều đó trong các ư kiến đánh giá đáng kính trọng của tôi, không một ai có thể làm bôi bẩn tạo vật sinh đẹp như vậy, kể cả anh.” Nghe anh ta nói về Elizabeth như thể nàng là một miếng bánh khoái trá của công chúng làm mắt Ian ánh lên vẻ giận dữ cuồng nộ.
Chàng đang định trả miếng câu nhận xét của Carstairs th́ bị ngắt quăng bởi một số người hăm hở muốn được giới thiệu với chàng, và chàng phải chịu đựng, chàng đă buộc phải chịu đựng cả đêm hôm trước, những sự cúi chào như ḍng thác, những nụ cười tán tỉnh, những ánh mắt mời mọc, những cái bắt tay hăm hở.
“Cảm giác thế nào?” Roddy khi một nhóm người rời đi và một nhóm khác sắp vây lấy Ian, “Sau một đêm đă trở thành người độc thân thích hợp nhất nước Anh.”
Ian trả lời anh ta và rồi cách đột ngột bỏ đi, va vào đám người mới đang hăm hở hy vọng tiến về phía chàng. Quư ông bên cạnh Roddy, người đang thán phục bộ quần áo may đo khéo léo, tinh tế của Ian, len đến gần Roddy cao giọng để át những tiếng ồn ào hỏi, “Cho tôi biết, Roddy, hầu tước Kengsington nói anh ta cảm thấy thế nào khi là người thích hợp nhất?”
“Roddy hạ ly rượu xuống, một nụ cười nhạo báng, mỉa mai nở trên môi anh ta. “Anh ta nói là như của nợ vậy. Với đám cưới của Hawthorne và Kensington th́ sẽ sớm thôi – theo quan điểm của tôi th́ chỉ c̣n lại mỗi một chàng độc thân mang tước vị công tước để mời chào là Clayton Westmoreland, với tất cả những lời ong tiếng ve mà cả Hawthorne và Kensington tạo ra từ sự ve vản, tán tỉnh của họ, th́ chúng ta muốn ngóng chờ những điều hay ho chỉ c̣n cách quan sát, săm soi Westmoreland thôi.”
Ian phải mất 20 phút để bước có 10 bước chân để đến chỗ ông chàng bởi v́ chàng cứ tí tí lại bị chặn lại bởi những người nhún gối chào hoặc khăng khăng muốn nói vài lời thân thiện.
Chàng trải qua một sau đó nữa trên cùng sàn nhảy nơi à Elizabeth nhảy với các bạn nhảy của nàng, và Ian nhận ra bây giờ nàng gần như trở thành hàng khan hiếm – sau khi chàng đă trở thành hàng khan hiếm. Khi buổi tối bắt đầu trôi qua, và khi chàng quan sát nàng cười với bạn nhảy hoặc lắng nghe những lời ca tụng họ rộng răi ban tặng cho nàng, chàng nhận thấy rằng trong khi chàng rất hiếm khi thấy hứng thú với các vũ hội, thường th́ chàng cảm thấy buồn chán, Elizabeth cảm thấy thoải mái. Nàng thuộc về những nơi như thế này, chàng nhận ra. ở nơi này Elizabeth toả sáng, lấp lánh và ngự trị như một nữ hoàng trẻ tuổi. Rơ ràng đây là thế giới mà nàng yêu quư. Ngay từ khi nàng xuất hiện, chàng hầu như không rời mắt khỏi nàng, thậm chí ngay cả khi chàng liên tục bị quấy rầy. Rồi, chàng cười rạng rỡ khi nhận thấy thời điểm chàng có thể mời nàng một điệu Waltz cuối cùng cũng đến, chàng liền len lỏi giữ một đám đông toàn đàn ông để tiến đến gần nàng. Cũng như chàng, họ cũng đang quan sát nàng, đôi mắt của họ trầm ngâm, quan sát.
Cẩn thận giữ mọi việc như một một vở kịch vui nhộn mà chàng bắt buộc phải diễn, Ian đến gần đám người đang vây quanh nhà Townsende và hướng về phía Jordan trước tiên, người đang đứng giữa vợi và Elizabeth. Sau khi ném cho Ian một cái nh́n hiểu biết Jordan nghiêm túc quay sang Elizabeth kéo nàng ra khỏi đám người ngưỡng mộ đang vây quanh nàng. “Quư cô Cameron,” anh nói, đóng vai tṛ là người trung gian giới thiệu khi anh gật đầu về phía Ian. “Tôi hy vọng là cô c̣n nhớ người bạn của chúng tôi Quư ngài Thornton, Hầu tước Kensington?”
Nụ cười rạng rỡ mà Elizabeth ban tặng cho Ian không hẳn là cái mà Bà Công tước già cứ khăng khăng cho là phải lịch sự, tao nhă nhưng không được thiên vị. Đó không đơn giản chỉ là nụ cười như mọi nụ cười khác mà nàng từng tặng chàng. “Tất nhiên là tôi nhớ, thưa quư ngài.” Elizabeth nói với Ian, đưa tay lên cho chàng.
“Tôi tin điệu Waltz này là giành cho tôi,” chàng nói. Đợi cho đến khi họ đến sàn nhảy, rồi cố gắng nói nghe có vẻ vui vẻ, “Em có vẻ rất vui tối nay.’
“Đúng vậy,” nàng nói một cách vu vơ, nhưng khi nàng nh́n lên khuôn mặt chàng nàng nh́n thấy vẻ điềm tĩnh trong mắt chàng; với những cảm nhận mới về chính cảm giác của bản thân ḿnh, nàng dễ dàng hiểu được cảm giác của chàng. Một nụ cười nhẹ nhàng, hiểu biết nở trên môi nàng khi nhạc bắt đầu nổi lên. Ian ṿng tay quanh eo nàng, bàn tay phải của chàng nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay nàng. Trên đầu hàng trăm ngọn nến toả sáng trên những ngọn đèn treo bằng pha lê, thật khác với trước đây khi ở dưới ánh trăng trong vườn. Hồi đó cũng như bây giờ Ian di chuyển theo điệu nhạc một cách thoải mái không cần nỗ lực. Điệu Waltz trước đây đă kết thúc một cách sai lầm, sai lầm tệ hại. Nhưng bây giờ khi ở trong ṿng tay chàng, nàng có thể khiến cho điệu waltz này kết thúc một cách khác hẳn, và nàng biết điều đó. Lĩnh hội được điều đó vừa làm nàng tự hào, vui sướng, vừa bồn chồn, lo lắng. Nàng đợi, hy vọng chàng sẽ nói điều ǵ đó dịu dàng như lần cuối họ gặp nhau.
Thay v́ vậy Ian nói, “Cả tối nay Belhaven cứ nh́n như muốn nuốt chửng lấy em. Vả cả đám đàn ông trong cái pḥng này nữa. Đối với một đất nước luôn tự kiêu hành về cách hành xử tinh tế, thanh nhă th́ cái bọn khốn ấy không nên ngưỡng mộ một người phụ nữ xinh đẹp bằng cách hau háu thế chứ.”
Điều đó, Elizabeth nghĩ với một nụ cười thầm, không phải là cái cách mở đầu mà nàng chờ đợi. Với tâm trạng hiện tại của chàng, nàng nhận ra là nàng phải tự mở đầu lấy thôi. Ngẩng đầu nh́n lên, nàng hỏi dịu dàng, “Ian, anh có bao giờ cực kỳ muốn một cái ǵ đó – một cái ǵ đó mà ở trong tầm với của anh – song anh lại sợ phải giơ tay ra nắm lấy không?”
Ngạc nhiên v́ câu hỏi nghiêm trọng của nàng và cách nàng sử dụng tên ḿnh, Ian cố lờ đi sự ghen tuông đă gặm nhấm nàng suốt cả buổi tối nay và nói “không,” cẩn thận giữ cho giọng ḿnh cộc lốc khi chàng liếc nh́n xuống khuôn mặt quyến rũ của nàng. “Tại sao em hỏi vậy? Em muốn thứ ǵ đó à?”
Nàng cúi đầu xuống và gật đầu.
“Đó là thứ ǵ vậy?”
“Anh.”
Ian nín thở, “em vừa nói cái ǵ thế?”
Nàng ngước mắt lên nh́n chàng. “Em nói em muốn anh, nhưng em chỉ sợ là em...”
Trái tim Ian đập cuồng loạn trong lồng ngực và những ngón tay của chàng bấu chặt lên lưng nàng, giật mạnh nàng vào ḿnh. “Elizabeth.” Chàng nói với một giọng nói cực kỳ căng thẳng, hoang dại liếc nh́n những cử toạ đang say sưa, chăm chú nh́n họ và cố gắng một cách tuyệt vọng ước muốn mang nàng khuất khỏi đám đông, “cái ǵ xui khiến mà em lại nói những điều như thế với anh khi chúng ta đang đứng giữ cái sàn nhảy khốn kiếp này, khi mọi người đang nh́n chằm chằm?”
Nàng cười rạng rỡ. “Em nghĩ đây có vẻ chính xác là nơi tốt nhất để nói điều đó,” nàng nói với chàng, quan sát đôi mắt của chàng xẫm lại v́ khao khát.
“Bởi v́ như thế sẽ an toàn?” Ian hỏi vẻ hoài nghi, ư nói an toàn khỏi những phản ứng mănh liệt của chàng.
“Không, là bởi v́ đây là tất cả những thứ đă xảy ra hai năm về trước. Chúng ta ở trong vườn và nhạc nổi lên. Và anh dến bên cạnh em và nói, “nhảy với anh, Elizabeth.” Và - và em đă nhảy cùng anh,” nàng nói, giọng nàng kéo dài khi nh́n thấy biểu hiện kỳ lạ trong đôi mắt xẫm lại của chàng. “Anh nhớ không?” nàng nói thêm run run khi thấy chàng hoàn toàn không nói ǵ cả.
Chàng chăm chú nh́n nàng và giọng chàng vỡ ra. “Em anh, Elizabeth”
Elizabeth cảm thấy một cơn chấn động chạy khắp cơ thể ḿnh, nhưng nàng nh́n nàng mà không hề nao núng. “Vâng.”
Tiếng nhạc nhỏ dần đi, và với nỗ lực cao nhất chàng để nàng rời ra. Họ xuyên qua đám đông cùng nhau, mỉm cười lịch sự với mọi người, những người chặn họ lại mà không có bất kỳ ư niệm nào nhỏ nhất về những ǵ họ nói. Khi họ đến gần nhóm nhà Townsende Ian chặn nàng lại bằng một cái chạm nhẹ. “Có một số điều anh muốn nói với em,” chàng nói.
Cẩn thận không để lộ cảm xúc, chàng với tay lấy một ly rượu từ khay của một gian nhân đi qua, lấy đó làm cái cớ cho sự dừng lại của họ. “Đáng lẽ anh nên nói điều này với em trước đây, nhưng tới tận bây giờ em đă luôn đặt câu hỏi về động cơ của anh và không tin anh.”
Elizabeth gật đầu hoà nhă với một người đàn bà vừa chào hỏi nàng rồi vừa chậm răi với lấy ly rượu, vừa lắng nghe chàng, “Anh chưa bao giờ nói với anh em là anh không muốn cưới em.”
Tay nàng dừng lại, rồi nàng lấy ly rượu từ tay chàng và bước đi bên cạnh chàng khi họ đi về phía các bạn chậm nhất có thể. “Cám ơn,” nàng nói dịu dàng, dừng lại nhấp một ngụm rượu là một mưu mẹo khác để làm họ chậm chễ. “C̣n có một thêm một điều khác nữa?” chàng thêm vào một cách cáu kỉnh. “Cái ǵ vậy?” nàng hỏi.
“Anh ghét cái vũ hội khốn kiếp này. Anh sẵn sàng trả một nửa những thứ ǵ mà ḿnh có để có thể đi bất cứ nơi đâu khác với em.”
Trước sự ngạc nhiên của anh, vị hôn thê vốn rất tằn tiệm, nghiêm trang của chàng gật đầu hoàn toàn đồng ư. “Em cũng vậy.”
“Một nửa!” chàng khiển trách, rồi cười hoàn toàn công khai với nàng theo những quy tắc chuẩn mực nhất. “Thật sao?”
“À ít nhất là một phần tư,” đưa cho chàng tay nàng để bắt buộc chàng hôn khi nàng túm váy và cúi chào chàng.
“Sao em dám cúi chào anh,” chàng cười khùng khục trong cổ họng cảnh cáo nàng, hôn lên những ngón tay đeo găng của nàng. “Bất cứ nơi nào anh đi phụ nữ đều đổ sập xuống sàn nhà như thuyền bị găy vậy.”
Vai của Elizabeth run run v́ buồn cười khi nàng khi nàng không tuân lệnh cúi sạp xuống cúi chào với vẻ cực kỳ duyên dáng và quá mức phóng đại. Trên đầu nàng chàng cười khùng khục.
Ngược lại với những cảm xúc ban đầu của ḿnh, Ian th́nh ĺnh quyết định rằng buổi vũ hội này thật hết sức thích thú. Với vẻ hoàn toàn thanh thản chàng tiếp tục khiêu vũ với những quư bà già đáng trọng vọng trong xă hội để đảm bảo rằng chàng chắc chắn được mọi người yêu mến dẫn đến việc được hoàn toàn chấp nhận hộ tống Elizabeth sau đó. Trong phần c̣n lại của buổi tối hầu như b́nh yên của ḿnh, chàng chợt bị nhận một số tin tức choáng váng. Đầu tiên là khi một người nào đó mà chàng chẳng c̣n biết là ai kể một bí mật, chỉ hai tháng trước thôi chú của Quư cô Elizabeth gửi một bức thư mời gọi tất cả những người theo đuổi nàng trước đây cầu hôn nàng.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc và sự ghê tởm chú nàng, Ian cố nặn một nụ cười thích thú và nói, “tôi có quen biết chú của quư cô đó, và tôi rất tiếc phải nói là ông ta hơi điên một chút. Như anh biết đấy, những chuyện kiểu như vậy thường xảy ra,” Ian kết thúc một cách trơn tuột, “trong những gia đ́nh tốt nhất của chúng ta.?” Cách ám chỉ đến trường hợp tuyệt vọng không thể sữa chữa của Vua George là rất đáng tin cậy và làm cho người đàn ông cười om ṣm coi đó như một tṛ đùa. “Đúng vậy,” anh ta đồng ư. “Đáng thương đó lại là sự thật.” Rồi chàng cố kiềm nén không nói thêm chú của Elizabeth là một kẻ keo kiệt bẩn thỉu thâm căn cố đế.
Cách thức xử sự của Ian với Ngài Francis Belhaven – kẻ mà ông chàng đă phát hiện ra, đă khoe khoang, khoác lác rằng Elizabeth đă trải qua vài ngày với hắn ta, là hơi kém tinh vi và thậm chí có thể nói là gây ấn tượng sâu sắc. “Belhaven,” Ian nói sau gần nửa giờ t́m kiếm viên hiệp sĩ đáng ghê tởm.
Tên đàn ông béo ị quay lại ngạc nhiên, bỏ rơi người bạn quen biết, ́ ạc đến để nghe Ian hạ ḿnh nói chuyện với hắn ta. “Tôi thấy sự hiện diện của ông thật đáng ghê tởm,” Ian nói với một giọng nói điềm tĩnh nguy hiểm. “Tôi ghê tởm áo khoác của ông, quần áo của ông, cà vạt của ông. Và trên cả là tôi ghê tởm ông. Sự xúc phạm của tôi đối với ông đă đủ chưa hay là tôi phải tiếp tục?”
Belhaven há hốc mồm, gương mặt béo phị của hắn ta tái mét. “Anh anh đang cố gắng bắt tôi đấu súng ư?”
“Thường th́ chẳng ai thèm đấu bắn một con cóc ghê tởm nhưng trong trường hợp này tôi muốn tạo ra một trường hợp ngoại lệ, chừng nào mà con cóc đó không biết phải câm miệng như thế nào?”
“Một cuộc đấu súng, với anh?” hắn ta thở gấp. “Tại sao, khi không có một cuộc tranh căi nào, hoàn toàn không. Mọi người đều biết anh là loại đàn ông có tiếng tăm như thế nào. Đây là một vụ giết người.”
Ian tiến đến gần, nói như rít giữa hai hàm răng. “Nó sẽ là một vụ giết người, ngươi con nghiện khốn khổ trừ phi ngươi th́nh ĺnh nhớ ra và nói thẳng là ngươi đă đùa về chuyến thăm viếng của Elizabeth Cameron.”
Việc đề cập đến thuốc phiện làm chiếc cốc trên tay hắn ta trượt và rơi xuống sàn nhà. “Tôi vừa mới nhận ra là tôi đang đùa.”
“Tốt,” Ian nói, cố nén ham muốn được bóp cổ hắn ta. “Bây giờ hăy bắt đầu nhớ ra điều đó ở khắp căn pḥng này.
“Bây giờ điều đó, Thornton,” một giọng nói thích thú vang lên đàng sau vai của Ian khi Belhaven nhanh chóng chuồn đi để bắt đầu thực hiện mệnh lệnh. “Làm cho tôi do dự khi nói rằng ông ta không nói dối.” Vẫn c̣n giận dữ v́ Belhaven, Ian ngạc nhiên quay lại nh́n thấy John Marchman đứng đó. “Cô ấy cũng ở với tôi,” Marchaman nói “thẳng thắn mà nói như vậy, v́ chúa đừng có nh́n tôi như Belhaven vậy. Cô Berta của cô ấy có ở mọi nơi, mọi lúc.”
“Cái ǵ của cô ấy?” Ian hỏi, vừa giận dữ vừa thích thú.
“Cô Berta của cô ấy. Một người đàn bà thấp mập không nói ǵ nhiều.”
“Vậy th́ cậu hăy lấy bà ấy làm gương,” Ian cảnh cáo. John Marchman, người vinh dự được câu cá ở con suối tuyệt đẹp của Ian ở Scotland, ném cho bạn ḿnh một cái nh́n bị xúc phạm.
“Tôi dám nói là cậu không có cơ sở để thách thức danh dự của tôi. Tôi đă có ư định cưới Elizabeth để giữ cho cô ấy tránh xa khỏi nanh vuốt của Belhaven. Cậu chỉ muốn bắn hắn ta. C̣n tôi th́ định thành vật hiến tế của...”
“Cậu của cái ǵ?” Ian hỏi, cảm thấy như thể chàng đang bước đi trong tṛ chơi mà chàng không thể nắm bắt được cũng như không thể nhận diện được người chơi vậy.
“Chú cô ấy từ chối tôi. Đ̣i phải có một lời đề nghị tốt hơn.” “Điều đó làm cuộc sống của cậu thanh b́nh hơn, tin tôi đi.” Ian nói một cách khô khan, và bỏ đi t́m gian nhân để lấy cái ǵ đó uống.
Cuộc trạm trán cuối cùng mà Ian tham gia, là sau khi Elizabeth và chàng kết thúc vũ điệu thứ hai của hai người và vũ điệu cuối cùng của buổi khiêu vũ. Tử tước Mondevale đến gần họ với Valerie khoác tay anh ta và một đám những người hâm mộ đang vây quanh. Việc trông thấy người đàn bà trẻ, người là nguyên nhân của những đau đớn gợi lên trong kư ức của cả chàng và nàng gần như làm cho Ian nổi giận như việc nh́n Mondevale đắm đuối nh́n Elizabeth như một kẻ thất t́nh.
“Mondevale,” Ian nói cộc lốc, cảm thấy t́nh trạng căng thẳng ở những ngón tay của Elizabeth khi nàng nh́n Valerie, “tôi ủng hộ khiếu thẫm mĩ của anh. Tôi chắn chắn rằng Cô Jamison sẽ là một người vợ tốt của anh, nếu anh đủ nghị lực để cầu hôn cô ấy. Tuy vậy, nếu anh làm vậy, th́ anh nên nghe lời khuyên của tôi, thuê cho cô ta một gia sư, bởi v́ cô ta không biết viết và cô ta cũng không biết viết theo chính tả.” Chuyển cái nh́n nghiêm khắc sang người phụ nữ trẻ đang há hốc miệng, Ian nện tiếp, “Nhà kính có chữ i trong đó. Hay là tôi phải viết là hiểm độc cũng được.”
“Ian,” Elizabeth khiển trách nhẹ nhàng khi họ rời đi. “Bây giờ những điều đó không c̣n quan trọng nữa rồi. Nàng ngẩng lên nh́n chàng và mỉm cười, Ian cười lại với nàng. Th́nh ĺnh chàng cảm thấy hoàn hợp hoàn toàn với thế giới.
Cảm giác đó c̣n tồn tại lâu dài để chàng có thể xoay xở chịu đựng ba tuần c̣n lại – Với tất cả những đ̣i hỏi của xă hội, lễ nghi tán tỉnh, nghi thức đính hôn với vẻ trầm tĩnh trong khi chàng nhẩm tính từng ngày trôi qua trước khi chàng có thể có nàng là của chàng và hoà hợp cơ thể đói khát của chàng với nàng.
Giữ cùng một nụ cười lịch sự trên mặt Ian xuất hiện tại các buổi uống trà và đọc cho các thư kư của chàng viết thư; chàng ngồi hết buổi opera mà tâm tưởng th́ lại nghĩ đến việc lột trần nàng ra một cách chậm răi; chàng đă chịu tới 11 cuộc ăn sáng kiểu vơ ni sơ nơi mà chàng đă thiết kế được một kiểu cột buồm hoàn toàn mới cho đội tàu của chàng; chàng đă đưa nàng tới 18 cuộc khiêu vũ và lịch sự cố gắng kiều chế bản thân khỏi nỗi ám ảnh là chặt hết tay chân cái đám công tử bột cứ bám lấy xung quanh nàng, ngắm nh́n những đường cong khêu gợi của nàng và nói toàn những điều vớ vấn với nàng.
Đó là 3 tuần dài nhất của đời chàng. Đó là 3 tuần ngắn nhất của đời nàng.


Chương 45

Hạnh phúc, hồi hộp, Elizabeth đứng truớc gương dài trong pḥng ngủ của nàng trên đường Promenada trong khi Alexandra ngồi trên giường, mỉm cười với nàng và với bốn người hầu Ian gửi đến để giúp nàng chuẩn bị mặc váy cưới và gói ghém đồ đạc. “Quư bà, xin thứ lỗi cho tôi” một nàng hầu nói từ cánh cửa, “Bentner bảo tôi bẩm với quư bà là có ông Wordsworth ở đây, mặc dù chúng tôi đă giải thích hôm nay là ngày lễ thành hôn của bà nhưng ông ấy cứ nằng nặc phải gặp bà ngay lập tức”
“Tôi sẽ xuống ngay”, Elizabeth vừa nói và nh́n xung quanh dể t́m một bộ váy thích hợp cho việc đón chào người gọi khác giới.
“Wordsworth là ai vậy?” Alex hỏi, hơi nhíu mày khi nghĩ Elizabeth bị làm phiền trong khi đang chuẩn bị lễ cưới.
“Người điều tra ḿnh thuê để cố gắng t́m một chút manh mối về việc ǵ đă xảy ra với Robert ấy mà.”
Nắm mũ trong tay, Wordsworth bồn chồn đi ngang qua tấm thảm khi Elizabeth bước vào pḥng tiếp khách. “Tôi xin lỗi v́ đă làm phiền bà trong ngày cưới của bà” ông mở đầu, “ nhưng sự thật là việc khẩn cấp của tôi có lư do chính đáng. Tôi nghĩ bà phải đóng cửa lại”, ông nói thêm.
Elizabeth vươn cánh tay vừa bỗng dưng run lên và đóng cánh cửa lại
“Thưa bà Cameron.” Ông nói với giọng lo lắng, “Tôi có lư do để nghĩ rằng chồng tương lai của bà có thể liên quan đến sự mất tích của anh trai bà”.
Elizabeth ngồi xuống ghế bành. “Điều đó thật là... là vô lư” Giọng nàng run run.” Tại sao ông lại có thể nói lên cái điều như vậy được?”
Ông ta quay ngược từ phía cửa sổ và đối diện với nàng. “Liệu bà có biết Ian Thornton có cuộc đấu súng tay đôi với anh trai bà chỉ một tuần trước khi Robert biến mất
không?”
“Ồ, th́ ra là điều đó”. Nhẹ nhơm, Elizabeth nói. “Vâng, tôi biết. Nhưng không có nguy hiểm thực sự nào cả.”
"Ngược lại, Thorton à không Kensington bị một viên đạn vào cánh tay."
"Vâng, tôi cũng biết cả việc đấy"
"Vậy liệu bà có biết anh trai bà đă bắn trước khi c̣i hiệu được đưa ra chưa?"
"Tôi biết."
"Bây giờ điều quan trọng là bà thử suy xét tâm trạng của Kensington lúc ấy. Ông ta bị thương v́ hành động không trung thực của anh trai bà, và bản thân điều ấy cũng đủ lư do cho ông ta có hành động báo thù."
"Ông Wordsworth," hơi mỉm cười Elizabeth nói, " Nếu Ian - ngài Kensington muốn báo thù khẩn cấp như vậy, cái việc mà tôi nghĩ ông đang có ư ám chỉ. th́ Ngài ấy có thể đă thực hiện ở băi đọ súng. Ngài ấy là một tay thiện xạ xuất chúng. Tuy nhiên ngài ấy đă không làm cái việc đó," bị cuốn đi bởi lời biện hộ trung thành cho Ian, nàng nói tiếp, "bởi v́ ngài ấy không tin vào việc giải quyết những mâu thuẫn cá nhân bằng những cuộc đọ súng chết người"
"Thật vậy ư," Wordsworth nói với cái giọng châm biếm không che đậy. Thật vậy" Elizabeth khẳng định một cách quả quyết. "Ngài Thornton đă nói với tôi như vậy và tôi có lư do để biết điều ngài ấy nói là sự thật" nàng nói thêm khi nghĩ về cách mà chàng từ chối sự thách thức của Everly khi Everly gọi Ian là kẻ gian lận cờ bạc.
"Và tôi có lư do để biết," Wordsworth nói cũng kiểu quả quyết ngang bằng "là cái người Êcôt mà bà định lấy làm chồng đây" ông ta nhấn mạnh chữ Êcốt với tất cả sự khinh bỉ cay độc mà nhiều người Anh dành cho những bản sao "ở tầng lớp thấp kém hơn" của họ "chẳng có một sự do dự nào trong việc tước đoạt mạng sống của người khác trong cuộc đọ súng cả."
"Tôi không..."
"Tôi biết chắc chắn là ông ta đă giết ít nhất năm người"
"Tôi tin chắc là chàng có... có lư do, và điều... điều nữa là cuộc đọ súng diễn ra công bằng" Elizabeth cố nén xuống.
"Nếu đó là điều mà bà ước tin tưởng đươc... Tuy nhiên, c̣n nhiều chuyện nữa".
Elizabeth cảm thấy ḷng bàn tay bắt đầu ướt đẫm. Một nửa của nàng muốn đứng dậy rời khỏi căn pḥng, c̣n nửa kia th́ lại bất động. "Ông muốn ám chỉ điều ǵ?"
"Nếu bà cho phép, chúng ta hăy cùng nhớ lại những điều mà chúng ta đă biết. Thornton bị thương và chắc chắc... thậm chí... giận giữ... một cách hợp lư về hành động bỏ qua c̣i hiệu của anh trai bà để bắn vào ông ta"
"tôi hiểu điều đó... ít nhất tôi sẵn sàng chấp nhận điều đấy. Nó có lư"
"và thưa quư bà của tôi, liệu bà có biết thêm rằng 3 ngày sau nỗ lực giết Thornton không thành của anh trai bà trong cuộc đọ súng, anh trai bà đă cố gắng một lần nữa ngay tại đường Marblemarble này không?"
Elizabeth chầm chậm đứng dậy. "Ông sai rồi. Tai sao ông có thể nói điều như vậy? Tại sao đột nhiên Robert lại quyêt định..." Giọng nàng yếu dần. Ba ngày sau cuộc đọ súng, Tử tước Mondevale rút lại lời đề nghị, và với nó mọi hy vọng cứu văn t́nh h́nh tài chính của Robert và bản thân nàng bị dập tắt và anh trai nàng biến mất từ đó.
"Tôi biết việc đó v́ cùng với những thông tin bà đưa cho tôi, tôi tái h́nh dung lại mọi chuyển động của anh trai bà trong cái tuần mà anh trai bà biến mất. Phương thức thông thường là quay trở lại vào đúng lúc để nắm bắt được những manh mối có thể dẫn chúng ta khám phá mối bí ẩn này. Ba ngày sau cuộc đọ súng, anh trai bà dành cả buổi trưa ở Club Knightbridge, nơi mà anh ấy trở nên thất vọng và bắt đầu nói về việc muốn giết Thornton. Anh ta mượn chiếc xe ngựa từ một người quen và nói rằng anh ta đi t́m con mồi của ḿnh. Tôi có thể biết chắc "con mồi" của anh ta ở London ngày hôm đấy và buổi chiều anh ta đă rời câu lạc bộ để đi Derbyshire, điều đó có nghĩa là anh ta đi con đường Marblemarle. V́ có khả năng anh ta đổi ngựa nơi nào đó trên con đường, chúng tôi bắt đầu kiểm tra các trạm đưa thư để xem liệu có ai nhớ lại là đă gặp người có h́nh dạng mô tả giống Thornton hoặc anh bà hay không. Chúng tôi gặp may ở Black Boar; cậu bé dẫn ngựa ở đấy khá nhớ Thornton v́ ngài ấy đă cho cậu nửa đồng curon. Điều mà cậu ta nhớ thêm, rất đầy đủ, là có một lỗ hổng trên cửa sổ xe ngựa của Thornton và cuộc nói chuyện giữa cậu ta và người đánh xe, người mà đủ tỉnh để nói về nguồn gốc của lỗ hổng đấy. Có vẻ như đă có một cuộc tranh chấp cách đấy vài dặm nơi mà một người đàn ông giống bộ dạng mô tả của Robert- ngưởi mà Thornton nói với ông ta là Robert Cameron- đă phi ngựa ra đường và bắn vào Thornton xuyên qua cửa sổ.
"Hai ngày sau đấy, anh trai bà đă kể về việc anh bà đă làm với những người bạn thân ở Knightbridge. Anh ta cho rằng Thornton đă hủy hoại bà và anh ta, và rằng anh ta sẽ chết trước khi Thornton có thể trốn thoát khỏi việc ấy. Theo lời một người giữ ngựa của Thornton th́ ngay chính cái đêm ấy, anh trai bà đă phi ngựa ra từ trong bóng tối và tiến gần Thornton trên quăng đường đi London. Lần này th́ anh trai bà bắn trúng vai Thornton. Thornton đấm trả lại nhưng anh trai bà đă phi ngựa bỏ chạy. V́ Thornton không thể xuyên qua cánh rừng với xe ngựa của ông ta để đuổi theo anh trai bà nên anh bà chạy trốn thành công. Tuy nhiên, ngày sau đấy, sau khi rời khỏi câu lạc bộ, anh trai bà đột nhiên biến mất. Anh ta để lại toàn bộ mọi thứ trong pḥng như bà đă nói. Quần áo anh ta, mọi đồ dùng cá nhân, tất cả mọi thứ. Tất cả những điều đó có nói với bà điều ǵ không hả quư bà Cameron?" Ông ta bất ngờ hỏi.
Elizabeth ḱm nén lần nữa để ngăn bản thân nàng nghĩ xa hơn cái điều mà nàng đă biết.” Điều đó nói là Robert đă bị ám ảnh về việc trả thù cho tôi và cách xử sự của anh ấy chính xác th́ – th́ không được thẳng thắn cho lắm.”
“Đă bao giờ Thornton đề cập chuyện này với bà chưa?” Lắc đầu, Elizabeth biện hộ thêm, “Robert là một chủ đề khá nhạy cảm đối với chúng tôi. Chúng tôi không nói chuyện về anh ấy”.
“Bà không để ư đến lời tôi, thưa quư bà” Ông ta lớn tiếng giận dữ “Bà đang lảng tránh việc rút ra những kết luận rành rành ra đấy. Tôi tin là Thornton đă cho người bắt cóc anh trai bà hoặc có thể tệ hơn thế nữa, để ngăn cản những nỗ lực giết ông ấy một lần nữa của anh bà”.
“Tôi sẽ hỏi ngài ấy,” Elizabeth lớn tiếng khi dường như có một chiếc búa nhỏ mang nỗi sợ hăi và đớn đau bắt đầu gơ vào đầu nàng.
“Đừng bao giờ làm bất cứ việc ǵ như thế” Wordsworth nói, trông ông như sẵn sàng lay người nàng “Cơ hội của chúng ta để khám phá ra sự thật nằm ở chỗ chúng ta không báo động cho Thornton biết cái chúng ta đang t́m kiếm. Nếu mọi mối khác đều thất bại th́ lúc đấy tôi có thể yêu cầu bà nói với Thornton những ǵ mà bà biết để từ đấy chúng ta có thể quan sát ông ta, xem ông ta đi đâu, ông ta sẽ làm ǵ tiếp-không phải là ông ta có thể công khai về chuyện đó. Đó là cơ hội cuối cùng của chúng ta” với vẻ thông cảm ông kết thúc “Tôi lấy làm tiếc khi trở thành nguyên nhân cho việc bà sẽ bị bàn tán sau này, nhưng tôi cảm thấy bà phải được đánh giá trước khi bà thực sự lấy kẻ Scot giết người đó”.
Ông ta lại cười khinh bỉ dùng từ “Scot” lần nữa, và đúng lúc nàng đang ở trong cơn hoảng loạn và khiếp sợ th́ cái điều ngu xuẩn đó đă làm Elizabeth nổi cáu lên “Ông dừng ngay cái kiểu nói chữ “Scot” với vẻ miệt thị như thế đi”, nàng thét lên “ và Ian, Ngài Thornton có một nửa ḍng máu Anh đấy” nàng dữ dội nói thêm.
“Điều ấy để lại ông ta c̣n một nửa man rợ” Wordsworth đáp lại với vẻ miệt thị ác ư. Giọng ông mềm hơn khi ông nh́n vào cô gái xinh đẹp, tím tái đang trừng mắt nh́n ông thách thức “Bà không thể biết được họ có thể trở thành loại người thế nào đâu, và thường là như thế. Em gái tôi lấy một kẻ trong số họ và tôi không biết phải tả cho bà thấy hắn ta làm cuộc sống của em gái tôi khốn khổ thế nào”.
“Ian Thornton không phải là em rể của ông!” “Đúng, ông ta không phải là em rể tôi” Wordsworth ngắt lời “Ông ta là một nguời tạo nên sản nghiệp ban đầu từ việc đánh bạc và là người hơn một lần bị cho là kẻ lừa bịp! Cách đây 12 năm-việc mà mọi người đều biết- ông ta ăn được một chứng thư chứng nhận sở hữu một mỏ vàng nhỏ trong ván bạc với một tên thực dân khi ông ta ở cảng trong chuyến đi biển đầu tiên của ông ta. Mỏ ấy có vàng cát và người đào mỏ mà đă dành nửa cuộc đời ông ta làm việc ở đấy đă buộc tội Thornton ở thuộc địa. Ông ta thề rằng chồng tương lai của bà đă lừa bịp và bà có biết điều ǵ xảy ra không?”
Elizabeth lắc đầu.”Cái người một nửa Scot của bà đă giết ông ấy trong máu lạnh. Bà có hiểu không? Cái người ấy đă giết ông ta. Và cho bà biết là ai cũng biết đến chuyện ấy”
Elizabeth bắt đầu run dữ dội khiến toàn thân nàng rung lên.
“Họ đấu súng và cái tên man rợ ấy đă giết ông ta” Cái chữ “đấu súng” rơi xuống giác quan đang ră rời của Elizabeth như một liều gây mê làm nàng chết lặng. Một cuộc đấu súng không hẳn là hành động giết người… không hẳn như vậy. “Cuộc đấu súng đó có-có công bằng không?”
Wordsworth nhún vai “tin đồn th́ nó công bằng nhưng dù sao đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi”.
Elizabeth ngay lập tức đứng dậy nhưng lời buộc tội giận dữ trong ánh mắt nàng không thể che dấu nỗi nghi ngờ của bản thân. “Ông gạt bỏ tin đồn khi nó bênh vực cho chàng và nhưng khi tin đồn buộc tội chàng th́ ông lại tin hoàn toàn vào nó, và ông mong tôi cũng nghĩ như ông sao?” 
“Xin quư bà” Ông nói vẻ thực sự tuyệt vọng “Tôi chỉ đang cố gắng chỉ cho bà thấy tiến hành lễ cưới bây giờ là hành động dại dột. Bà đừng làm vậy. Tôi cầu xin bà. Bà phải chờ đă."
"Tôi sẽ là người quyết định chuyện đó" Nàng nói, dấu nỗi hoảng sợ bằng sự nổi giận ngút ngàn.


Chương 46

- Tôi sẽ là người quyết định điều đó.
Elizabeth nói, cố giấu nổi sợ hăi phía sau sự giận dữ kiêu hănh của ḿnh.
Hàm ông Words căng ra với sự thất vọng, cuối cùng ông ta nói:
- Nếu bà đủ ngu ngốc để kết hôn vối người đàn ông này trong ngày hôm nay, về sau tôi chỉ xin bà đừng nên nói với anh ta về những ǵ tôi đă t́m được, nhưng vẫn tiếp tục bằng bất cứ cách ǵ, bà sẽ phải tránh nói về Robert Cameron. Nếu bà không làm như vậy,
Ông ta nói tiếp với một giọng khủng khiếp:
- Bà đang đặt cuộc sống của anh bà vào một hoàn cảnh nguy hiểm, nếu khi đó anh bà vẫn c̣n sống.
Elizabeth đang cố gắng rất khó khăn để tập trung và không phải đổ sụp xuống, đến nỗi nàng đă ấn sâu những móng tay vào ḷng bàn tay của ḿnh.
- Ông đang nói về cái ǵ thế? - nàng hỏi gặng trong tiếng kêu chán nản.
- Ông không có cảm xúc. Tôi phải hỏi Ian. Anh ta phải có cơ hội đễ phủ nhận sự vu khống này, để giải thích và để…
Tất cả những điều đó làm cho ông Words, thậm chí phải túm lấy hai vai của Elizabeth với sự hoảng hốt.
- Hăy nghe tôi này.
Ông ta quát lên:
- Nếu bà làm điều đó, bà có thể mang đến cái chết cho chính anh của bà.
Bối rối v́ sự dữ dội của ḿnh, ông ta buông tay xuống, nhưng giọng nói của ông vẫn cứ khăng khăng thuyết phục:
- Hăy cân nhắc lại những sự việc, nếu bà sẽ không thể nghĩ về bất cứ sự phỏng đoán nào. Chồng của bà vừa được chỉ định là người thừa kế một trong những tước vị quan trọng ở Châu Âu. Anh ta sẽ kết hôn với bà, một phụ nữ xinh đẹp, một nữ bá tước, ai sẽ tránh khỏi sự dính liú với anh ta cho đến khi cách đây vài tuần, bà có nghĩ là chỉ một lúc nữa thôi, anh ta sẽ gặp nguy hiểm về tất cả, v́ đă để cho t́m ra và mang anh bà tới đây, như một bằng chứng chống lại anh ta. Nếu anh bà không bị giết, nếu Thornton chỉ để anh bà làm việc ở một trong những mỏ của anh ta, hoặc là bắt vào một trong những con tàu của Thornton, và bà lúc đó hăy bắt đầu chất vấn anh ta, Thornton sẽ có một ít cơ hội để quyết định phũ nhận những chứng cứ. Bà có nghe tôi nói không, Quư bà Cameron? Bà hiểu chứ, phải không? - Elizabeth gật đầu.
- Sau đó, tôi sẽ nói lời chào bà và lại tiếp tục cuộc t́m kiếm anh bà. - Ông ta ngập ngừng nơi cửa và quay nh́n trở lại người phụ nữ đang đứng giữa pḥng, đâù cúi xuống bất động, gương mặt nàng nhợt nhạt như một bóng ma.
- V́ lợi ích của bà, đừng nên kết hôn với người đàn ông đó, ít nhất cho đến khi chúng ta biết chắc chắn.
- Khi nào sẽ được như thế? - Nàng hỏi với một giọng vỡ tan. - Ai biết được điều đó? Có lẽ là, trong một tháng hoặc một năm. Hoặc sẽ không bao giờ.
Ông ta ngập ngừng, rồi hít vào một hơi dài chán nản.
- Nếu bà có bất cứ hành động ǵ, bất chấp cả sự minh mẫn của bà ,và kết hôn với Thornton. Sau đó v́ lợi ích của anh bà, hăy giữ yên lặng.Ngay cả bản thân bà, cũng sẽ bị nguy hiểm nếu anh ta phạm tội, anh ta sẽ nghĩ rằng bà sắp phát hiện ra điều đó, và có thể vạch tội anh ta.
Khi ông ta đi khỏi, Elizabeth quay lại ngả người xuống sofa và khép mắt lại, cố gắng giữ cho những giọt nước mắt không trào ra.Trong tâm trí nàng như đang nghe giọng nói của Words. Nhưng bằng cảm nhận của trái tim, nàng đă thấy Ian tươi cười với nàng, tiếng nói của chàng to khoẻ và làm thoă sự khát khao: “Hăy yêu anh, Elizabeth.” Và sau đó, nàng lại thấy chàng khi chàng đương đầu với chú của nàng, cơ bắp co giật trên g̣ má, cơ thể chàng toát ra sự thịnh nộ. Nàng cũng nhớ lại lúc chàng ở trong nhà kính, khi Robert bất ngờ xen vào giữa họ và nói rằng Elizabeth đă hứa hôn; Ian lúc đó đă nh́n thẳng vào nàng bằng đôi mắt tổn thương.
Nhưng chàng đă không gây tổn hại cho Robert trong cuộc đọ súng tay đôi đó. Bất chấp sự phẫn nộ chính đáng của ḿnh, chàng đă hành động với sự kiểm soát lạnh nhạt. Ḱm nén một cách rúng động, Elizabeth gạt đi những giọt nước mắt, cảm giác ḿnh là một người chẳng ra ǵ cả, giống như những mảnh rời.
Nàng lại nh́n thấy gương mặt của chàng, một khuôn mặt nghiêm khắc thay đ ổi gần như hoàn toàn thành tính trẻ con chỉ do bởi một trong những cái cười lười nhác của chàng. Nàng thấy chàng với đôi mắt lạnh băng khi ở Scotland, nổi cơn giận dữ với chú của chàng… và cười với nàng vào cái ngày mà chàng đến Havenhurst.
Và tiếng nói của chàng, cứ nhắc đi nhắc lại trong trí, dẹp tan đi sự nghi ngờ của nàng, tiếng nói to khoẻ, ấm áp, đấy tính thuyết phục đó “Hăy yêu anh, Elizabeth”.
Một cách chậm chạp, Elizabeth đứng lên và dẫu cho nàng vẫn c̣n tái nhợt như đă chết, nàng phải có quyết định của riêng ḿnh. Nếu chàng không có tội, và nàng lúc này đă cho ngừng cái đám cưới, Ian sẽ bị xem như là một người làm tṛ cười; thậm chí nàng không thể có một lư do nào cho việc làm đó, chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, Nàng sẽ mất chàng măi măi. Nhưng nếu như nàng kết hôn với chàng, nếu như nàng cứ làm theo bản năng của ḿnh, nàng có thể sẽ không bao giờ biết chuyện ǵ đă xảy đến với Robert. Hoặc là Ian sẽ được minh oan. Hoặc giả là, nàng sẽ t́m ra điều đó, để rồi nàng kết hôn với một người tàn bạo - một kẻ giết người.
Alexandra đỡ Elizabeth lên, nh́n vào gương mặt trắng nhợt của nàng và đẩy nhẹ nàng lên giường, Alex ṿng đôi tay quanh người của Elizabeth.
- Chuyện ǵ thế, Elizabeth? Là tin xấu có phải không? Hăy nói với ḿnh đi, ḿnh xin bạn đấy. Elizabeth, bạn trông như chực đổ gục xuống.
Elizabeth muốn nói, và sẽ thổ lộ tất cả với Alex, nhưng nàng lại rất lo sợ, là Alex sẽ cố gắng ngăn không cho nàng tiếp tục lễ cưới. Quyết định đưa ra đă quá đủ khó khăn với nàng, bây giờ đám cưới đă được định, nàng không nghĩ là nàng c̣n có thể chịu lắng nghe thêm những sự tranh luận, để rồi nàng lại sẻ bắt đầu nao núng. Nàng nhất định phải tin vào Ian; và từ lúc này, nàng muốn sư yêu mến của Alex dành cho Ian phải càng nhiều hơn.
- Không có ǵ. - Nàng nói ngập ngừng - Ít ra là không, đơn giản là v́ ông Words cần thêm thông tin về Robert và đó là một điều khó khăn cho ḿnh khi phải nói với ông ta.
Trong khi Alex và người hầu gái phàn nàn về cái đuôi áo váy quá dài của nàng. Elizabeth- với dáng vẻ cô dâu, đứng đợi ở phía sau của nhà thờ trong sự lo sợ hồi hợp, tràn đầy những nghi ngờ, rồi nàng tự trấn an bản thân rằng, điều này không là ǵ cả, chỉ là sự bồn chồn lo lắng của nàng về đám cưới mà thôi.
Nàng nh́n qua những cái cửa, biết rằng trong cái nhà thờ lớn hoàn toàn chật ních người đó, không có một người họ hàng nào của nàng, thậm chí không có một người đàn ông độc thân bà con nào đến dẫn nàng đi. Ở phía trước nhà thờ, nàng thấy Jordan Townsende bước ra ngoài và thay vào chỗ của Jordan, đi theo sau là Ian, chàng có vóc người cao, ngăm đen và ư chí th́ quá cứng rắn. Không một ai có thể khiến chàng kéo dài sự chờ đợi cho cuộc thương lượng của họ, nếu một khi Ian đă chọn sự phớt lờ, không quan tâm về nó. Th́ thậm chí, những quan toà cũng sẽ không thể bắt buột được chàng làm điều đó.
- Elizabeth? - Công tước Stanhope nói một cách nhẹ nhàng, rồi đưa tay của ông cho nàng. - Đừng sợ cháu.
Ông nói êm ái, mỉm cười trước đôi mắt mở to, hoảng hốt của nàng:
- Tất cả sẽ qua đi trước khi cháu kịp hiểu về nó.
Cây đàn ống của nhà thờ tấu nhạc hoà với giai điệu của tiếng kèn, sau đó nó ngừng lại để chờ đợi, Elizabeth xuất hiện, đi trên lối giữa hai bên hàng ghế của nhà thờ. Hàng ngàn người dơi theo nàng, nàng tự hỏi có bao nhiêu người vẫn đang nhớ lại tai tiếng của nàng, “quan hệ trai gái bất chính” với Ian, và c̣n có bao nhiêu người khờ dại giống như thế chẳng mấy chốc sẽ đến.
Rất nhiều những gương mặt tử tế, dù cho nàng đă không suy xét thông báo trước. Quư bà, em gái của Công tước Stanhope, mỉm cười khi nàng đi ngang qua, một người em gái khác của Công tước, th́ lại chậm chậm nhẹ vào mắt nàng. Roddy Carstairs trao cho nàng một cái nháy mắt táo bạo, và tiếng cười cuồng loạn cố nén đang nổi loạn trong nàng, nó hoà lẫn với sự lo sợ và bối rối c̣n sót lại trong nàng. Ian đang cười với nàng, sự bộc lộ t́nh cảm của chàng cũng thật khó đoán. Chỉ có Cha Sở như đang trấn an khi chàng chờ đợi, quyển sách hôn nhân mở ra trên tay ông.


Chương 47

Công tước Stanhope nhấn mạnh rằng một bữa tiệc đám cưới hoành tráng và tiệc chiêu đăi lớn, cùng với sự tham dự của tất cả những người nổi bật trong tầng lớp thượng lưu là thứ đặt dấu chấm dứt những bàn tán về quá khứ của Ian và Elizabeth. Và kết quả là các lễ tiệc được tổ chức tại đây, Montmayne, chứ không phải ở Havenhurst, nơi thiếu không chỉ không gian để chứa một ngh́n khách khứa mà c̣n thiếu chỗ để đồ đạc. Đứng bên ngoài hành lang pḥng khiêu vũ, nơi đội quân trồng hoa của Ian biến thành một ṿm hoa khổng lồ, kết thúc bởi ṿm hoa nhỏ tượng trưng ở phía cuối xa, Elizabeth cố gắng với tất cả sợi dây cơ thể để phớt đi cái kư ức ám ảnh về cuộc viếng thăm của Wordsworth lúc sáng. Dù nàng có nỗ lực thế nào th́ những lời của ông ta vẫn cứ treo lơ lửng quanh nàng như một màn phủ, tuy nhiên màn phủ đó không đủ dày để ngăn cản nàng tiến hành mọi việc như thể chúng vẫn b́nh thường.
Bây giờ nàng đối phó với nó theo cách duy nhất mà nàng có thể. Bất cứ lúc nào sự ảm đạm và nỗi sợ hăi ập tới là nàng lại t́m kiếm Ian. Sự xuất hiện của chàng, nàng phát hiện trong nhiều giờ kể từ lúc đám cưới, có thể dập tắt những nghi ngờ trong nàng và làm cho những lời buộc tội của Wordsworth dường như vô lư ngang bằng sự chắc chắn không thểnghi ngờ vào đâu của chúng vậy. Nếu như Ian không hiện diện bên cạnh, nàng thực hiện một cách khác nàng có thể -đó là nàng gắn cho ḿnh một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt và giả vờ với chính bản thân nàng và tất cả mọi người khác là nàng là một cô dâu vô lo và hạnh phúc rạng ngời như nàng được giả định như thế. Nàng càng làm ra vẻ đấy th́ nàng lại càng thực sự cảm thấy ḿnh giống như vậy.
Khi Ian đi lấy cho nàng cốc sâm panh và bị mai phục bởi bạn bè, Elizabeth dâng tặng nụ cuời của nàng cho những người khách đến dự đám cuới đi ngang qua nàng trong một ḍng dài bất tận để chúc nàng hạnh phúc, hay để khen ngợi những trang trí lộng lẫy hay bữa tối xa hoa mà họ được mời. Lúc này sự lạnh lẽo mà Elizabeth nghĩ là nàng cảm nhận lúc sáng ở nhà thờ dường như chỉ là một điều tưởng tượng lo lắng của nàng, và nàng nhận ra rằng ḿnh đă đánh giá sai nhiều người trong số những người ở đây. Thực sự, họ đă không tán thành cách xử sự của nàng cách đây hai năm và sao họ có thể bây giờ? Phần lớn trong số họ dường như thực sự ước ao để cho quá khứ đó ngủ yên.
Cái sự thực mà họ háo hức giả vờ như những việc trong quá khứ chưa xảy ra khiến Elizabeth cười trong thâm tâm khi nàng nh́n những trang trí lộng lẫy lần nữa. Không ai ngoài nàng nhận ra rằng pḥng khiêu vũ có những nét tương đồng đến mức gây sửng sốt với những khu vườn ở ngôi nhà thôn dă của Charise Dumont, và rằng cái chỗ ngồi mát dưới ṿm cây ở mặt bên, cùng với lối vào có giàn leo, là một bản sao rơ nét của nơi mà nàng và Ian lần đầu tiên nhảy điệu valse vào cái đêm xa xưa đó.
Ngang bên kia pḥng, vị cha xứ đang đứng cùng Jakey Wiley, Lucinda và công tước Stanhope, và cha xứ nâng ly với nàng. Elizabeth mỉm cười và gật đầu lại. Jake Wiley theo dơi mối giao tiếp không lời và tươi cười với nhóm nhỏ những người đồng hành. "Cô dâu thanh tú phải không?" ông nói và không phải là lần đầu. Trong ṿng nửa giờ qua, cả ba người đàn ông đă vui vẻ tự chúc mừng nhau về vai tṛ cá nhân của họ trong việc đưa đến đám cưới này và sự tiêu thụ rượu mạnh bắt đầu thể hiện rơ trong thái độ thích đàn đúm tăng dần của Duncan và Jake.
"Tất nhiên là thanh tú rồi" Duncan đồng ư. "Cô ấy sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời", công tước nói. "Quư ông, chúng ta đă làm tốt công việc", ngài thêm vào, nâng ly chúc mừng một lần nữa với những người bạn của ngài. "Vi anh, Duncan" công trước nói kèm theo cúi chào "anh đă làm cho Ian thấy ánh sáng".
"Chúc mừng anh, Edward," vị cha xứ nói với công tước, "v́ đă thúc ép tầng lớp thượng lưu chấp nhận họ". Quay sang Jake, ông thêm vào "Chúc mừng anh, người bạn già, đă khăng khăng đ̣i đến làng v́ các bà phục vụ và mang Attila già và cô Throckmorton-Jones đi cùng anh."
Ly chúc mừng đến muộn sau cùng gợi sự chú ư đến cô gái yên lặng đi kèm, người mà đang đứng cứng đơ bên cạnh, mặt cô không c̣n biểu hiện nào. "và chúc mừng cô, Throckmorton-Jones" Duncan nói cùng với cái cúi đầu sâu và điệu nghệ, "v́ cô đă uống thứ thuốc phiện đó và nói cho tôi biết sự thật về những ǵ Ian làm cách đây hai năm. mọi việc là như thế, và chỉ riêng cái đó thôi cũng đă đủ đặt tất cả mọi chuyện khác vào ṿng quay, ư là nói như vậy thôi. Nhưng ở đây," Duncan nói, ông ngừng một chút khi vẫy một người hầu đang bê khay sâm panh, "cô chưa có ly nào, ngựi đàn bà yêu quư của tôi, để chia sẻ ly rượu chúc mừng với chúng tôi."
"Tôi không uống rượu mạnh," Lucinda nói với Duncan. "Hơn nữa, người đàn ông tốt của tôi", ả thêm vào với biểu hiện khá hơn mà có thể xem như là một nụ cười mỉm hoặc cười điệu, "Và tôi cũng không uống nước thuốc phiện (laudanum)." Với lời tuyên bố choáng người đó, ả túm lấy cái váy xám không lấy làm cho vừa vặn của ả và bước đi để làm mất vui nhóm khác. Ả để lại sau lưng ba người đàn ông đang đứng chết lặng, há hốc miệng nh́n chằm chằm vào nhau và sau đấy bỗng dưng phá ra cười.
Elizabeth liếc nh́n Ian khi chàng đưa cốc champagne cho nàng. "Cảm ơn anh" nàng nói, mỉm cười với chàng và chỉ điệu bộ hướng về phía Duncan, ngài công tước và Jake, những người hiện tại đang làm náo động bởi sự vui vẻ ầm ĩ của họ. “Nhất định là họ có vẻ đang thích thú với bản thân” nàng nhận xét. Ian lơ đăng nh́n đám nguời đang cười đùa, rồi quay lại nh́n nàng. "Lúc em cười trông em đẹp mê hồn."
Elizabeth nghe tiếng khàn khàn trong giọng nói của chàng và nàng nh́n thấy ánh nh́n gần như mơ màng trong mắt chàng, và nàng đang tự hỏi không biết nguyên nhân do đâu, th́ chàng dịu dàng nói, "Chúng ta rút lui nhé?"
Lời đề nghị đó làm cho Elizabeth cho rẳng biểu hiện của chàng do sự mệt mỏi mà ra. Nàng, chính bản thân nàng cũng đă trên mức sẵn sàng t́m kiếm sự yên b́nh trong pḥng ngủ của nàng, nhưng v́ nàng chưa bao giờ tham dự một tiệc chiêu đăi đám cưới nào trước đây nên nàng cho rằng quy tŕnh phải giống như bất cứ các bữa tiệc hôi hè đàn đúm khác, có nghĩa là chủ tiệc và nữ chủ tiệc không thể rút lui cho đến khi người khách cuối cùng rời khỏi bữa tiệc hoặc đi ngủ.
Tối nay, tất cả mọi pḥng ngủ dành cho khách sẽ được sử dụng, và ngày mai, một bữa ăn sáng đám cưới lớn đă được lên kế hoạch, tiếp theo đấy sẽ là một cuộc đi săn. "Em không buồn ngủ tí nào, chỉ là một chút mệt v́ cười quá nhiều," nàng nói với chàng, dừng lại để cười với một vi khách nào đó vừa bắt gặp ánh mắt nàng và vẫy chào. Quay mặt lại Ian, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra. "Thật là một ngày dài. Nếu anh muốn đi nghỉ th́ em chắc chắn là mọi người sẽ hiểu."
"Anh dám chắc là họ sẽ hiểu," chàng nói cộc lốc, Elizabeth bối rối nhận ra là đôi mắt chàng bỗng nhiên phát ra ánh lấp lánh.
"Em sẽ ở đây và đại diện cho anh" Elizabeth t́nh nguyện.
Ánh lấp lánh trong đôi mắt chàng lại càng sáng rỡ hơn. "Em không nghĩ là nếu anh rút lui nghỉ ngơi một ḿnh có vẻ hơi kỳ cục sao?"
Elizabeth biết là nếu điều đó không chính xác là kỳ cục th́ nó dường như có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng rồi cảm nghĩ chợt đến, và nàng nói cam đoan một lần nữa, "Hăy để mọi việc cho em. Em sẽ lựa lời nói biện hộ cho anh nếu có ai đó hỏi."
Môi chàng co rúm lại. "Chỉ là một chút ṭ ṃ - Em định biện hộ cho anh thế nào?"
"Em sẽ nói là anh không được khoẻ. Phải là điều ǵ đó không quá thảm khốc nếu không chúng ta sẽ bị cho là nói dối khi anh xuất hiện khoẻ mạnh vào bữa sáng và cuộc săn sáng ngày mai." Nàng hơi do dự, nghĩ suy và nói quyết định "Em sẽ nói là anh bị đau đầu."
Mắt chàng mở rộng ra cùng với điệu cười. "Em thật là tốt khi t́nh nguyện giấu diếm cho anh, thưa quư bà của tôi, nhưng lời nói dối chi tiết như vậy sẽ khiến anh phải có cuộc đấu súng vào tháng tới mất, v́ phải cố gắng chống lại những lời buộc tội vu khống mà nó sẽ gây ra cho cái tính cách... à... đàn ông của anh."
"Tại sao? Chẳng lẽ các quư ông không bị đau đầu ư?"
"Không," chàng nói với điệu cười toe toét tinh nghịch "trong đêm tân hôn."
"Em không thể hiểu tại sao."
"Em không thể ư?"
"Không." Và nàng nói thêm với giọng th́ thầm giận dữ, "Em không hiểu tại sao mọi người lại trụ lại muộn thế này. Em chưa bao giờ đến dự một tiệc chiêu đăi đám cưới, nhưng mà có vẻ như thể mọi người phải bắt đầu t́m đến giường ngủ của họ rồi ấy."
"Elizabeth" chàng nói và cố gắng không cười to. "Tại tiệc chiêu đăi đám cưới th́ khách không thể rời cho đến khi cô dâu và chú rể rut lui nghỉ ngơi. Nếu em nh́n về phía đằng kia em sẽ thấy các bà d́ của anh đang gật gà trên ghế ngồi của họ đấy."
"Ồ" nàng kêu lên và ngay lập tức hối lỗi "Em không biết điều ấy. Tại sao anh không nói trước cho em biết?"
"Bởi v́," chàng nói, vừa nắm lấy khuỷa tay của nàng, đưa nàng rời khỏi pḥng khiêu vũ, "Anh muốn em tận hưởng mọi phút giây trong buổi khiêu vũ của chúng ta, thậm chí nếu chúng ta phải chống đỡ tất cả vị khách lên bụi cây."
"Nói về bụi cây", nàng chọc ghẹo, khi dừng ở ban công và gửi cái nh́n thích thú lần cuối vào "ṿm" những cây được trồng trong chậu điểm các bông hoa như lụa đă chiếm một phần tư chiều dài toàn bộ pḥng khiêu vũ, "mọi người đang nói về việc vườn hoa và những ṿm cây sẽ là chủ đề cho các tiệc khiêu vũ sắp tới. Em nghĩ là anh đă khởi động ‘một xu hướng thị hiếu mới rồi đấy."
"Giá như em nh́n được khuôn mặt của em nhỉ," chàng chọc ghẹo, dẫn nàng đi "lúc mà em nhận ra việc anh đă làm ǵ ấy."
"Có thể chúng ta là đôi duy nhất," nàng quay người lại, khuôn mặt nàng ngẩng lên hướng về khuôn mặt chàng trong sự thông đồng vui vẻ, "đă bắt đầu buổi khiêu vũ bằng điệu valse ở mặt bên nhỉ." Khi dàn nhạc nổi lên bản waltz mở đầu, Ian đă d́u nàng vào "ṿm" cây giả và họ đă bắt đầu buổi khiêu vũ từ đấy.
"Vậy em có phiền không?"
"Anh biết là em không phiền ǵ mà". Nàng quay trở lại, bước đi bên cạnh chàng lên cầu thang uốn cong.
Chàng dừng bên ngoài pḥng ngủ của nàng, mở cửa cho nàng, và bắt đầu kéo nàng vào trong ṿng tay chàng, sau đấy chàng phải kiềm chế bản thân khi thấy hai người hầu bước xuống đại sảnh với chồng khăn trải giường trên tay. "Sẽ có thời gian dành cho việc này sau" Chàng th́ thầm. "Tất cả thời gian mà chúng ḿnh muốn".


Chương 48

Hiện rơ trên khuôn mặt xương xẩu của Berta khi nàng hầu chải mái tóc dày của nàng, khi Elizabeth ngồi ở bàn gương trang điểm, mặc chiếc váy ngủ lụa ren màu kem mà Madame la Salle cứ khăng khăng là sẽ rất làm vừa ḷng hầu tước trong đêm tân hôn của ngài.
Tuy nhiên, lúc này, Elizabth không lo lắng đến ngực của nàng lộ ra như thế nào trong cổ V sâu của áo lót, hay cái kiểu chân trái nàng lộ ra đến tận đầu gối bởi một đường xẻ quyến rũ của chiếc áo dài. V́ một điều nàng biết là bộ đồ chăn nệm sẽ che nàng; và một điều nữa là lần đầu tiên nàng ở một ḿnh kể từ buổi sáng nay, nàng cảm thấy để bỏ qua những lời giày ṿ mà ông Wordsworth đă nói càng khó hơn nhiều.
Cố gắng nỗ lực để nghĩ đến việc khác, Elizabeth bồn chồn cựa quậy trên ghế và tập trung suy nghĩ về đêm tân hôn để thay thế. Nh́n chằm chằm vào đôi bàn tay đang gập lại trong ḷng, nàng cúi đầu để Berta có thể chải bộ tóc dài của nàng tốt hơn, tâm trí của nàng suy nghĩ lại những lời giải thích của Lucinda về việc những đứa bé được thụ thai như thế nào. V́ Ian rất nhấn mạnh trong việc muốn có bé con, nên cơ hội rất lớn là chàng có thể mong bắt đầu ngay tối hôm nay; nếu như vậy, theo lời Lucinda, rơ ràng là họ sẽ phải ngủ chung giường.
Nàng hơi nhíu mày khi nhớ lại lời giải thích của Lucinda; lời giải thích ấy, theo suy nghĩ của Elizabeth, không có ư nghĩa ǵ cả.
Nàng không phải là không biết ǵ về cách mà các loài khác trên trái đất tạo giống ṇi của chúng; mặt khác, nàng nhận thức rơ là con người có thể không hành động theo kiểu kinh khủng như vậy. Nhưng, một nu hôn trên giường từ chồng? Nếu mà như vậy, tại sao đôi lúc nàng nghe những chuyện scandal ngồi lê đôi mách về một quư bà đă có gia đ́nh nào đó trong tầng lớp thượng lưu là đứa con của bà công khai là không phải con chồng bà? Rơ ràng có nhiều hơn một cách để tạo ra một đứa bé, nếu không th́ những thông tin của Lucinda là sai.
Suy nghĩ đấy làm nàng nghĩ đến việc dàn xếp vụ ngủ chung. Pḥng nàng ngay sát vách pḥng của chàng, và nàng cũng không biết là nếu chàng có mong ước chia sẻ chung giường với nàng th́ nó sẽ là chiếc giường này hay là chiếc giường của chàng. Như thể trả lời cho những câu hỏi không cất lên tiếng của nàng, cánh cửa nối liền với pḥng của Ian bật mở, và Berta nhảy dựng lên trong sự hoảng sợ; sau đấy nàng hầu trừng mắt nh́n Ian, người mà cô và cũng như một vài người hầu khác của Elizabeth tiếp tục cảm thấy sợ hăi và có lỗi, và chạy gấp ra ngoài và đóng cánh sửa sau cô lại. Tuy nhiên, Elizabeth chỉ cảm thấy một chút lạ lùng trào dâng thoáng qua, và nàng hơi mỉm cười khi chàng tiến lại phía nàng với những bước đi dài, nhẹ nhàng mà bao giờ cũng mang cả hai vẻ chắc chắn cũng như buông lơi cùng lúc. Vẫn trong trang phục chiếc quần dài màu đen trang trọng, chàng đă cởi áo khoác, áo ghilê, cavát, và chiếc áo trắng có diềm bằng vải xếp nếp đă được nới cổ, để hiện ra cổ họng mạnh mẽ màu rám nắng của chàng. Nàng nghĩ, dù trong chiếc áo sơ mi tay trần hay trong bộ đồ trang trọng chàng đều mang vẻ nam tính khoẻ mạnh và tao nhă. Giữa cái suy nghĩ đó th́ những lời buộc tội của Wordsworth nguy hiểm lướt qua tâm trí nàng, và Eliabeth xua đuổi những lời buộc tội ấy đi.
Nàng đứng dậy, ngượng ngùng trong chiếc áo dài hở hang, tiến một bước, sau đó dừng lại, bị lôi cuốn hay chặn lại bởi thứ ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt vàng khi chúng lướt qua thân thể nàng trong áo choàng hở hang. Cảm giác run run và dè chừng chợt đến không giải thích nổi, nàng vội vă quanh ngược về phía gương, lơ đăng đưa cánh tay ra vuốt mái tóc. Ian bước đến phía sau nàng, và dặt đôi tay chàng lên bờ vai của nàng. Trong gương, nàng nh́n chàng cúi đầu, cảm giác bờ môi ấm áp của chàng áp trên đường cong ở cổ, truyền đi cảm giác bị kích thích xuống cổ và đôi tay của nàng.
"Em đang run" chàng nói với giọng nhẹ nhàng nhất mà nàng từng được nghe.
"Em biết," nàng thú nhận với sự run rẩy hồi hộp trong giọng nói. "em không biết tại sao."
Môi chàng cong lên nở một nụ cười. "Em không biết ư?" chàng dịu dàng hỏi. Elizabeth lắc đầu, ước ao quay về phía chàng và cầu xin chàng kể cho nàng nghe chuyện ǵ đă xảy ra với Robert; lo sợ sẽ nghe câu trả lời của chàng, lo sợ sẽ phá huỷ buổi tối này v́ những nghi ngờ- những nghi ngờ mà nàng biết là phải không có căn cứ. Lo sợ những ǵ chờ đợi nàng trên chiếc giường kia...
Không thể tách rời ánh mắt nàng khỏi ánh mắt chàng, Elizabeth nh́n bàn tay của chàng lướt ngang qua eo nàng từ phía sau, kéo nàng lại phía chàng cho đến khi nàng cảm thấy bờ ngực cứng rắn của chàng dựa vào lưng nàng, dấu vết đôi chân chàng in hằn lên đôi chân nàng. Chàng lại cúi đầu lần nữa, siết chặt cánh tay khi chàng chậm răi hôn lên tai nàng, và bàn tay c̣n lại của chàng lướt qua cánh tay nàng, trượt vào phía dưới dải ruy băng ở bờ vai nàng, tay chàng t́m kiếm ngực nàng, những ngón tay mở rộng những mơn trớn vuốt ve chiếm hữu mănh liệt.
Chậm răi chàng quay người nàng lại trong cánh tay chàng, và sau đấy chàng lại tiếp tục hôn nàng lần nữa với sự nóng bỏng từ tốn, bàn tay chàng kéo nàng lại gần hơn nữa, và Elizabeth hôn trả lại, bất lực nắm bắt cảm giác kích thích nụ hôn của chàng luôn luôn gợi lên, đôi tay nàng trượt quanh cổ chàng để siết chặt chàng hơn...và cái giây phút đó, chàng bế nàng trên đôi tay ḿnh, môi chàng vẫn gắn chặt môi nàng khi chàng đưa nàng đi qua cánh cửa vào căn pḥng rộng lớn của chàng, nơi có chiếc giường lớn.
Bị cuốn trôi trong nụ hôn băo táp, Elizabeth cảm giác đôi chân nàng trượt xuống khỏi chàng khi chàng nhẹ nhàng hạ nàng xuống cho đến khi đôi chân nàng chạm nền. Nhưng khi những ngón tay chang nới lỏng dây ruy băng ở chỗ bờ vai chiếc áo dài của nàng, nàng liền giứt ḿnh khỏi nụ hôn của chàng, bàn tay nàng tự động đưa lên giữ chặt bàn tay chàng. "Anh làm ǵ vậy? th́ thầm run rẩy nàng hỏi. Ngón tay chàng dừng lại, và Ian nh́n Elizabeth với đôi mí mắt trĩu nặng.
Câu hỏi của nàng làm chàng ngạc nhiên, nhưng khi chàng nh́n vào đôi mắt màu xanh lá cây của nàng Ian thấy sự e sợ của nàng, và chàng hiểu điều ǵ đang gây nên sự lo sợ đó. "Thế em nghĩ là anh đang làm ǵ?" Cẩn thận chàng hỏi ngược lại.
nàng do dự, như thể nàng không sẵn sàng buộc tội chàng v́ hành động không lời nói kia, và sau đấy nàng thừa nhận với giọng nói th́ thầm lưỡng lự “Cởi quần áo của em"
"Và điều đó làm em ngạc nhiên?" "làm em ngạc nhiên? tất nhiên rồi. Tại sao không?" Elizabeth hỏi, và hơn bao giờ hết nàng nghi ngờ những ǵ Lucinda đă nói với nàng.
Trầm tĩnh chàng nới, "Vậy chính xác th́ em biết điều ǵ sẽ xảy ra với người vợ và người chồng ở trên giường?
"Ư anh - anh là liên quan đến việc tạo ra đứa bé phải không?" Nàng hỏi, trích dẫn lại lời chàng nói với nàng vào cái ngày nàng đồng ư đính hôn với chàng.
chàng mỉm cười với vẻ thích thú dịu dàng v́ lời trích dẫn của nàng. "Anh cho là em có thể gọi nó như vậy - tạm thời bây giờ"
"Em chỉ biết những ǵ Lucinda nói với em." Chàng chờ đợi nghe lời giải thích, và Elizabeth lưỡng lự thêm vào, "Bà ấy nói là người chồng sẽ hôn vợ trên giường, và lần đầu tiên sẽ đau và đó là cách mọi việc xảy ra."
Ian lưỡng lự, bực tức với bản thân chàng v́ đă không theo bản năng của ḿnh và không hỏi nàng sâu hơn khi nàng dường như đă được thông báo đầy đủ và không có những lo ngại trong trắng nào về việc làm t́nh. Nhẹ nhàng đến mức có thể được, chàng nói, "Em là một cô gái trẻ và thông ḿnh, t́nh yêu, không phải là một bà cô không chồng quá mức tẻ nhạt như bà đi kèm cũ của em. Bây giờ, liệu em có trung thực tin là những quy luật của tự nhiên hoàn toàn chỉ dành cho con người không?"
Ngón tay chàng lướt nhẹ bên dưới dải ruybong satin mà dùng để giữ chiếc áo choàng dài lung linh của nàng ở phía bờ vai, và chàng cới chúng ra. Ian cảm giác sự run rẩy của nàng dưới bàn tay chàng, và chàng quàng tay quanh người nàng, chỉ làm nàng cứng hơn. "Anh hứa với em", chàng th́ thầm, trong thâm tâm th́ nguyền rủa Lucinda Throckmorton-Jones bị đày đến địa ngục, "là em sẽ thấy không ǵ ghê tởm về những ǵ xẩy ra giữa chúng ta ở trên giường." Nhận thấy là đối với nàng việc chờ đợi sẽ trở nên tồi tệ hơn thực tế xảy ra, chàng nghiêng người xuống, thổi tắt những ngọn nến ở bên giường, sau đấy cởi chiếc áo ngủ satin của nàng khởi vai. Nàng hơi ngần ngại trước sự vuốt ve của chàng, và chàng cảm nhận được những cảm xúc xáo trộn đang rối bời trong nàng. Siết chặt đôi bàn tay đang đặt trên vai nàng để ngăn nàng quay đi, chàng trầm tĩnh nói, "Nếu có một phút giây anh nghĩ tất cả những sắp xảy ra đối với em là một sự ngạc nhiên th́ anh đă giải thích cho em cách đây vài tuần."
Có vẻ hơi kỳ cục nhưng nó mang một ư nghĩa lớn đối với Elizabeth khi nàng biết trong khi Lucinda và những người khác rơ ràng muốn tránh cho nàng biết sự thật th́ Ian lại tin tưởng nàng. Nàng gật đầu một cách ngớ ngẩn và chờ đợi trong sự căng thẳng cứng nhắc khi Ian cởi chiếc áo dài của nàng và để nó trượt xuống mắt cá chân, sau đấy nàng vội vă trèo lên giường, dấu ḿnh dưới chăn, cố gắng không hoảng sợ.
Đây không phải là cách mà Ian dự định cho đêm tân hôn, và khi chàng cởi quần áo dưới ánh sáng của ngọn nến duy nhất thắp sáng trong pḥng chàng quyết định rằng ít nhất đêm tân hôn sẽ kết thúc như chàng đă dự tính. Elizabeth cảm thấy chiếc giường lún xuống dưới sức nặng của chàng và chỉ để dành cho toàn bộ cơ thể nàng một không gian nhỏ nhất có thể được. Chàng dịch chuyển về phía chàng, dựa người vào một khuỷa tay, tay chàng vuốt ve g̣ má nàng.
Khi thấy chàng không nói lời nào, Elizabeth liền mở mắt, nh́n chăm chăm về phía trước, và trong trạng thái bối rối này, nằm khoả thân bên cạnh người đàn ông mà nàng chắc chắn biết cũng khoả thân, nàng là một mớ hỗn độn những cảm xúc rời rạc. Những lời cảnh báo của Wordsworth ngân lên ở một phần tâm trí nàng trong khi phần c̣n lại cảnh báo nàng là sự thiếu hiểu biết về cuộc sống hôn nhân của chính bản thân nàng không làm nàng tránh khỏi việc thực hiện chúng; nàng cũng cảm thấy bị lừa dối theo một cách nào đó.
Nằm bên cạnh nàng, Ian đặt bàn tay lên cánh tay nàng, ngón tay cái vuốt ve dịu dàng lên cánh tay nàng khi nghe nhịp thở dồn dập của nàng. Nàng nuốt ra tiếng và nói "bây giờ em nhận thấy là anh mong chờ điều ǵ từ cuộc thương lượng đính hôn và những quyền lợi mà em ban cho anh lúc sáng. Chắc anh phải nghĩ em là một người phụ nữ không am hiểu, ngu dốt nhất c̣n sống mà không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra..."
"Đừng nói vậy, em yêu!" chàng nói, và Elizabeth nghe sự khẩn trương trong giọng nói chàng; Nàng cảm thấy điều đó khi chàng cúi đầu và chiếm đoạt môi nàng bằng một nụ hôn mạnh mẽ nhất quyết và không dừng lại cho đến khi nhận được phản ứng lại của nàng. Chỉ lúc ấy chàng mới nói tiếp, giọng chàng nhỏ và mạnh mẽ "Việc này không liên quan ǵ đến những quyền lợi - không phải những đặc quyền em ban cho anh tại buổi đính hôn của chúng ta hay những đặc quyền sáng nay ở nhà thờ. Nếu chúng ta tổ chức đám cưới ở Scotland, chúng ta đă phải nói những lời thề cũ. Em có biết những lời nói nào, những lời hứa nào chúng ta sẽ phải nói nếu chúng ta ở đấy chứ không phải ở đây vào sáng nay không? Tay chàng trượt lên má nàng, khum má nàng lại như thể nó có thể làm mềm mại ảnh hưởng của giọng chàng, và khi Elizabeth nh́n chằm chằm vào khuôn mặt cứng rắn đáng yêu của chàng dưới ngọn nến, sự bẽn lẽn nhút nhát và nối sợ hăi biếm mất. "Không", nàng th́ thầm.
"Anh sẽ nói với em là" Chàng nói với nàng vẻ trầm tĩnh và không xấu hổ, "Cùng với cơ thể này, ta tôn sùng ngươi"
Chàng nói những lời bấy giờ, như một lời thề, và khi Elizabeth nhận ra, tính sâu sắc của lời thề làm mắt nàng ướt lệ. Quay mặt nàng trong tay chàng, nàng hôn lên ḷng bàn tay chàng, phủ tay chàng bằng tay nàng, và một tiếng rên rỉ phát ra từ lồng ngực chàng. Đôi môi chàng tấn công môi nàng bằng một nụ hôn vừa dữ dội vừa mềm mại khi chàng tách rời đôi môi nàng để tạo điều kiện cho sự xâm nhập đ̣i hỏi của lưỡi. Đôi tay nàng ṿng qua bờ vai rộng lớn của chàng, và chàng kéo nàng lại tựa vào toàn bộ chiều dài cơ thể chàng, gh́ chặt nàng bằng bắp đùi rắn chắc khi lưỡi chàng bắt đầu đẩy sâu vào miệng nàng và rồi rúi ra, chỉ đẩy vào lần nữa với nhịp điệu khêu gợi rơ ràng làm sự thèm muốn nổi rơ thành cơn trong Elizabeth khiến nàng nhấn người gần hơn nữa.
Chàng lật người nàng nằm xuống, tay chàng lướt qua mơn trớn vuốt ve bầu ngực nàng, ôm sở hữu khuôn ngực đầy đặn, sau đấy trêu ghẹo mơn trớn đầu ti nàng cho đến khi nó dựng đứng kiêu hănh trong ḷng bàn tay chàng. Môi chàng rời khỏi môi nàng, và Elizabeth cảm nhận sự mất mát đau đớn được thay thế bởi sự giày ṿ ngọt ngào khi môi chàng trượt xuống cổ rồi ngực, ây yếm chúng một cách chậm răi trong khoảnh khắc dường như vô tận trước khi môi chàng ngậm chặt đầu vú căng của nàng. Nàng rên rỉ khi chàng tăng cường áp lực, tay nàng làm rối tung tóc chàng, lưng nàng uốn cong trong sự đầu hàng bất lực, và trong lúc đó tay chàng lướt nhẹ vuốt ve âu yếm với vẻ tôn kính khéo léo khắp người nàng, tất cả những cử chỉ đó làm da nàng nóng bừng lên và làm nàng nhức nhối với những khao khát mơ hồ. Chàng hôn lên cái bụng phẳng ĺ của nàng, trượt đôi môi xuống thấp hơn nữa, lưỡi chàng đâm sâu vào rốn của nàng, một tiếng cười nhỏ thoát ra khỏi ngực chàng khi nàng thở hổn hển, và hơi nẩy ngưởi v́ ngạc nhiên; rồi tay chàng trượt xuống sâu hơn nữa, uống cong ôm hông nàng, môi chàng âu yếm gần khu vực tam giác quăn xoắn của nàng, thong thả nắm lấy thời gian của chàng. Elizabeth sau đấy mới nhận ra là chàng đang làm ǵ và hoảng sợ, tay nàng co chặt lại. Chàng hơi do dự, và nàng cảm nhận sự lưỡng lực của chàng dừng lại một lúc trước khi chàng bỏ qua cử chỉ của nàng và hôn nàng ở chỗ đấy nhưng nhanh hơn. Rồi chàng vươn người lên và bao phủ nàng, cuối cùng môi chàng gh́ chặt môi nàng trong một nụ hôn kích thích dường như vô tận khi chàng kéo lưỡi nàng vào trong môi chàng và đôi bàn tay chàng ṿng lấy người nàng. Nàng nghĩ là chàng sẽ chiếm nàng sau đấy nhưng nụ hôn cứ tiếp tục, căng phồng bởi những hứa hẹn tinh tế và sự ham muốn hoang dại. Xoay người về phía ḿnh, chàng kéo theo nàng, bàn tay chàng trượt nhẹ lên sương xống nàng, giữ hông nàng gh́ chặt vào hông chàng, bắt buộc nàng nhận thức sự ham muốn mănh liệt của chàng. Và sau đó chàng giảm nhẹ áp lực lên môi nàng cho đến khi chàng chỉ chạm nhẹ đôi môi rời lên môi nàng. Cho đến lúc chàng nhấc đầu lên th́ hơi thở của Elizabeth đă rời rạc, tay nàng nắm chặt lấy bờ vai chàng, và tim nàng đập rộn ràng như vật ǵ đó bị làm phát điên lên; lần nữa nàng lại chờ đợ trong sự trộn lẫn giữa hồi hộp và lo sợ. Ian cảm nhận được sự căng thẳng đang leo thang của nàng, và mặc dù chàng đă rất sẵn sàng cho một sự giải phóng, chàng hôn nhẹ lên trán nàng, "chưa đâu" chàng th́ thầm. Với một sự nỗ lực thể chất, Elizabeth cố gắng mở mắt ra và nh́n chàng; những ǵ nàng thấy làm tim nàng đập dữ dội hơn. Dưới ánh nến toả sáng, gương mặt chàng trông cứng hơn và tối sẫm lại v́ ham muốn, và đôi mắt đang nh́n chằm vào nàng làm tăng cường thêm khuôn mặt đang rực lên mănh liêt, và trong đôi mắt đó có sự dịu dàng nhiều như ham muốn. Sự kết hợp cả hai làm nàng nhức nhối sự ham muốn bất ngờ trào dâng muốn làm cho chàng cảm nhận được những điều tuyệt đẹp mà chàng đang cho nàng, nhưng nàng không biết làm cách nào. Thay v́ đó, nàng làm một điều mà nàng biết chắc chàng sẽ thích. Vuốt nhẹ những ngón tay lên quai hàm được cạo râu nhẵn của chàng, nàng nh́n chăm chú không một chút xấu hổ vào mắt chàng và nhức nhối th́ thầm, "Em yêu anh".


Chương 49

Đôi mắt chàng tối sầm lại, thay v́ lời nói chàng nắm lấy cổ tay nàng, kéo tay nàng kên ngực chàng. Elizabeth cảm thấy một chút thất vọng về sự im lặng của chàng- và rồi nàng nhận ra việc chàng đang làm. Chàng gh́ tay nàng lên trái tim chàng để cho nàng cảm nhận được nhịp đập mănh liệt của nó và biết là chàng cũng đang bị kích thích dữ dội như nàng. Sự ngạc nhiên chứa đầy trong đôi mắt nàng, nàng nh́n chằm vào chàng, và sau đó, v́ bỗng nhiên một sự thôi thúc muốn thực sự ngắm chàng trào dâng trong nàng, nàng hạ đôi mắt xuống nh́n bờ ngực rộng lớn cơ bắp được bao phủ một lớp mỏng những sợi lông đen của chàng. Dưới ánh sáng mờ nhạt, da chàng ánh lên màu đồng phủ dầu; bờ vai và cánh tay chàng lộ rơ những chùm cơ bắp rắn chắc. Chàng trông, Elizabeth nghĩ, đẹp lạ thường. Nàng di động những ngón tay, rồi có vẻ hơi lưỡng lự, không chắc liệu vuốt ve chàng có đúng đắn hay không, nàng nhướng đôi mắt như hỏi nh́n chàng.
Ian thấy sự không chắc chắn của nàng. "Yes" Chàng khàn giọng th́ thầm. Elizabeth nhận ra chàng khao khát được vuốt ve, và sự nhận thức ấy khiến mớ hỗn độn giữa niềm kiêu hănh và sự thích thú trào dâng trong nàng khi nàng trượt nhẹ đôi bàn tay vuốt ve những cơ bắp rắn chắc của ngực chàng, xem chúng co giật phản ứng lại với nhịp điệu nồng nàn say đắm với những cái vuốt ve mềm mại như lông của nàng. Nàng nghĩ, chàng trông như mớ lụa satin, và nàng chạm nhẹ một nụ hôn gần cánh tay chàng, và rồi với sự táo bạo hơn, nàng hôn đầu vú chàng, lưỡi nàng liếm nhẹ nó, và cảm nhận sự hít hơi vào mạnh của chàng, cảm nhận được sự gh́ chặt của bàn tay chàng trên lưng nàng khi nàng tiếp tục trượt tay xuống phía dưới. thực tế là nàng mải mê với niềm hạnh phúc là nàng đang làm chàng thích thú khi nàng hôn những nụ hôn chậm răi lên ngực nàng đến nỗi phải mấy giây sao nàng mới nhận ra là tay chàng không c̣n vuốt ve khắp mông nàng nữa, thay v́ đó nó đang ấn mạnh giữa đôi chân nàng.
Bất lực ngăn cản phản ứng mang tính bản năng, Elizabeth kẹp hai chân chặt lại, ánh nh́n chằm chằm sợ hăi của nàng dội vào mắt chàng khi nỗi hoảng sợ vô danh ập đến trong nàng. "Đừng, em yêu," chàng khàn khàn th́ thầm, ánh nh́n nóng bỏng của chàng chăm chăm vào mắt nàng khi những ngón tay chàng nghịch ngợm giữa những sợi lông xoắn của nàng, vuốt ve. "Đừng đóng lại với anh". Giấu khuôn mặt trong ngực chàng, Elizabeth run rẩy thở và ép buộc bản thân nàng nghe lời chàng, sau đấy nàng rên rỉ với niềm khoái lạc, không phải sự bẽ bàng hay nỗi đau đớn, khi sự vuốt ve tiếp tục và kích thích tăng cao, rồi nàng choàng tay chặt quanh người chàng khi cuối cùng ngón tay chàng trượt sâu vào nơi ấm áp và đang ẩm ướt của nàng. "Em yêu anh", nàng th́ thầm mạnh mẽ trong cổ chàng, và vị ngọt ngào trong sự đáp trả của nàng hầu như khiến chàng tan ra.
Lật người nàng xuống, chàng bao phủ môi nàng bởi môi chàng và bắt đầu tăng lên nhịp đẩy sâu vào của ngón tay chàng. Khi hông nàng bắt đầu chuyển động theo bản năng dội ngược lại với tay chàng, chàng chuyển người chàng giữa chân nàng, vật cứng của chàng để ở đầu vào của nàng. Quá ham muốn được ch́m ngập bản thân chàng trong nàng đồng thời lo sợ sự đau đớn mà chàng sắp gây ra cho nàng, chàng nâng đôi hông thon của nàng lên để đón nhận chàng. "Anh sắp làm đau em, em yêu, v́ không c̣n cách nào khác. Nếu như anh có thể chấp nhận nỗi đau thay cho em, anh sẵn sàng."
Nàng không quay mặt nàng khỏi chàng hay cố gắng giứt khỏi sự ôm gh́ giam cầm của chàng, và những lời nói của nàng làm cổ họng Ian ngập tràn cảm xúc. "Anh có biết," nàng th́ thầm với nụ cười ướt lệ, "Em đă chờ bao lâu để nghe anh gọi "em yêu" lần nữa không?"
"Bao lâu?" chàng hỏi giọng khàn khàn. Đặt tay quanh vai chàng, Elizabeth gắng ḿnh cho bất cứ nỗi đau nào ập đến, v́ biết rằng chàng cũng đang căng ḿnh cho ǵ sắp xảy ra, nàng nói như thể nàng tự làm b́nh tĩnh ḿnh. "Hai năm em đă đợi và đă..."
Người nàng bỗng nhiên giật mạnh và một hơi thở hổn hển phát ra từ nàng, nhưng sự đau đớn biến mất nhanh như âm thanh, và chồng nàng đă sẵn sàng làm bớt đau hơn khi ch́m ngập sâu lối vào chặt khít của nàng cho đến khi nàng bị ngập tràn bởi sự nóng hổi và sức mạnh của chàng, gh́ chặt chàng vào nàng, bi trôi đi trong vẻ đẹp tuyệt đối của những cái vuốt ve chậm răi và sâu lắng mà chàng đang bắt đầu tiến hành. Bị lôi cuốn bởi bản năng và t́nh yêu, Elizabeth tự nguyện đưa hông nàng cọ sát vào chàng và bắt đầu di chuyển theo những chuyển động của chàng, và khi làm như vậy, nàng đă không chủ tâm đẩy Ian đến sự ham muốn tột độ chưa từng có khi chàng đang cố ḱm nén ḿnh lại, quyết tâm đảm bảo sự đạt đỉnh của nàng xảy ra trước. Chàng bắt đầu tăng cường nhịp đẩy, xoáy tṛn hông chàng và người đàn bà trẻ đẹp quyến rũ trong ṿng tay chàng điều ḥa với sự chuyển động của chàng, gh́ chặt vật cứng đang đập của chàng trong sự ấm áp của nàng.
Elizabeth cảm thấy một cái ǵ đó hoang dại và ban sơ đang dần dần h́nh thành trong nàng, chạy đua trong các tĩnh mạch của nàng, làm chấn động mạnh xuyên qua cơ thể nàng. Đầu nàng chuyển động từng đợt trên gối khi nàng chờ đợi nó, t́m kiếm bất cứ thứ ǵ mà Ian đang cố gắng mang đến cho nàng khi chàng ấn ch́m vào nàng không biết bao nhiêu lần và rồi nó nổ ra, khiến nàng thở hổn hển trong môi chàng và thét lên.
Vai và cánh tay chàng căng lên với căng thẳng của sự ḱm nén lại, Ian ấn vào nàng những chuyển động ngắn và mạnh mẽ, hợp với những co giật đang làm nàng run lên và đang lôi kéo chàng. Khoảnh khắc chúng bắt đầu lắng xuống là lúc chàng gh́ chặt tay xung quanh nàng và ấn vào toàn bộ chiều dài của nàng, ch́m ngập chàng trong nàng, và giật ḿnh khi tiếng rên rỉ chàng nghe thấy là của chính bản thân chàng. Cơ thể chàng co giật không biết bao nhiêu lần, và rồi chàng gh́ chặt nàng vào chàng, thở những hơi thở sâu hổn hển vào má nàng, tim chàng nổi giận với những nhịp điệu điên cuồng với tim nàng, cuộc sống của chàng ḥa nhập trong nàng.
Khi một chút sức mạnh của chàng trở lại, chàng di chuyển người xuống phía chàng, ôm nàng cùng với chàng, vẫn trong nàng. Mái tóc nàng phủ tràn ngực trần của chàng như một ngọn thác satin rối rắm, và rồi chàng nâng bàn tay rung rung lên để đẩy chúng khỏi gương mặt nàng, cảm thấy nhỏ bé và được ban phúc bởi sự ngọt ngào và sự sôi nổi nhiệt t́nh không vị kỷ của nàng.
Một vài phút sau Elizabeth cựa quậy trong cánh tay chàng, và chàng nâng cằm nàng
lên để chàng có thể nh́n chằm vào đôi mắt của nàng "Anh đă bao giờ nói em rất đẹp chưa?"
Nàng định lắc đầu và rồi bỗng dưng nàng nhớ lại chàng đă từng nói nàng rất đẹp một lần trước đây, và sự gợi nhớ lại khiến những giọt nước mắt cảm động tràn ngập trong mắt nàng. "Anh đă nói điều đó với em" nàng trả lời, lướt nhẹ những ngón tay lên bờ vai mượt của chàng v́ dường như nàng không thể nào ngừng vuốt ve chàng. "Anh nói với em khi chúng ta đang cùng nhau ở..."
"Trong ngôi nhà tranh của người tiều phu," chàng kết thúc cho nàng khi chàng cũng nhớ lại dịp đó. Để trả lời lại nàng đă khiển trách lại chàng v́ hành động như thể chàng cũng nghĩ là Charise Dumoont rất đẹp vậy, Ian nhớ lại, hối tiếc tất cả thời gian họ đă mất kể từ khi... những ngày và đêm nàng có thể trong ṿng tay chàng như hiện tại. "Em có biết anh đă dành cả buổi chiều đó như thế nào kể từ khi em rời khỏi nhà tranh không?" Chàng êm ái hỏi. Khi nàng lắc đầu, chàng nói với điệu cười gượng "Anh đă dành nó chỉ để vui thú mường tượng đêm nay. Tất nhiên vào thời điểm ấy anh không biết là đêm nay lại xảy ra cách đấy mấy năm." Chàng dừng lại để kéo chăn bao phủ lưng nàng để nàn khỏi bị lạnh, rồi chàng tiếp tục với giọng nói trầm lặng, "Anh đă muốn em kinh khủng vào cái ngày đấy đến nỗi anh thực sự nhức nhối khi anh nh́n em cài lại chiếc áo em đang mặc. Mặc dù," chàng nói thêm, "cái t́nh trạng đặc biệt như vậy và bị gây ra bởi nguyên nhân đặc thù như thế, đă trở thành trạng thái thông thường của anh trong ṿng bốn tuần sau, cho nên anh khá là quen thuộc với nó bây giờ. Anh tự hỏi liệu anh sẽ nhớ nó không" chàng trêu chọc.
"Ư anh là ǵ?" Elizabeth hỏi, nhận ra là chàng thực sự nghiêm túc ngoại trừ cái giọng nói nhẹ nhàng của chàng.
"Sự ham muốn tột cùng không được thỏa măn," chàng giải thích, hôn nhẹ lên trán nàng, "Mang đến bởi v́ muốn em".
"Muốn em?" nàng thốt lên, bật người dậy về phía sau đột ngột đến mức gần như làm chàng lật nhào khi nàng dựa lên một khuỷu tay, lơ đăng kéo chăn cho ngực, "Có phải là điều này... cái chúng ta vừa làm không, ư em là..."
"Người Scot nghĩ đó là làm t́nh", chàng nhẹ nhàng ngắt lời nàng. "Không như hầu hết những người Anh," chàng nói thêm với sự khinh miệt rơ nét "những người thích ám chỉ nó như là thực hiện bổn phận hôn nhân".
"Vâng," Elizabeth nói lơ đăng, tâm trí nàng tập trung vào lời nhấn mạnh của chàng trước đấy về sự ham muốn nàng đến mức gây cho chàng nỗi đau thể xác "nhưng điều này có phải là ư anh ám chỉ những lần mà anh nói anh muốn em không?"
Đôi môi gợi cảm của chàng cười nửa miệng. "Đúng vậy". Ánh hồng điểm lên trên g̣ má mịn màng của nàng, và ngoại trừ nỗ lực của nàng để làm ra vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nàng ánh lên nụ cười. "Và cái ngày mà ḿnh thỏa thuận về đính hôn, và anh nói với em là em có một cái ǵ đó khiến anh ham muốn khinh khủng, và cái việc mà anh muốn làm với em... là việc này ư...?"
"Trong số những việc khác nữa," chàng đồng ư, nhẹ nhàng vuốt ve khớp đốt ngón tay lên g̣ má ửng hồng của nàng.
"Nếu em biết tất cả những việc như thế này," nàng nói với điệu cười buồn bă, "em chắc chắn là em sẽ phải đ̣i hỏi thêm các điều khoản."
Điều đó làm chàng giật ḿnh - suy nghĩ là nàng có thể sẽ làm sự thương lượng trở nên khó khăn hơn nhiều nếu nàng nhận ra rơ ràng là khả năng và loại uy quyền mà nàng đang nắm giữ nhiều như thế nào. "Các điều khoản thêm nữa là ǵ" chàng hỏi, gương mặt chàng cẩn thận không biểu lộ cảm xúc.
Nàng gối má lên vai chàng, tay nàng ṿng quanh chàng. "Đính hôn ngắn hơn" nàng th́ thầm, "thời gian t́m hiểu ngắn hơn, và lễ cưới ngắn hơn."
Một sự trào dâng của niềm yêu thương và tự hào sâu sắc tràn ngập trong chàng v́ sự ngọt ngào và thẳng thắn của nàng, và rồi chàng ṿng cánh tay gh́ chặt bảo vệ xung quanh nàng, mỉm cười với sự thỏa măn vui sướng. Chàng đă nhận ra chỉ trong vài phút giây gặp nàng là nàng là người hiếm có; chàng đă biết trong ṿng mấy giờ nàng là tất cả những ǵ mà chàng muốn. Sôi nổi nhiệt t́nh và dịu dàng, thông minh, nhạy cảm và dí dỏm. Chàng yêu tất cả những đức tính của nàng, nhưng chàng đă không phát hiện ra một đức tính mà chàng rất khâm phục cho đến măi tận sau này, và đó là sự can đảm của nàng. Chàng đă tự hào về sự can đảm đó đến nỗi đă để nàng đương đầu với những vận đen lặp đi lặp lại và những kẻ thù - thậm chí khi kẻ thù đấy là chàng. Nếu không có sự can đảm đó, chàng đă mất nàng từ lâu rồi; nàng sẽ có thể làm những việc mà hầu hết những người thuộc giới tính nàng đă làm, đó là t́m người đàn ông độc thân đầu tiên để họ có thể cam chịu và để người đàn ông đó thỏa hiệp với những hiểu lầm của cuộc sống. Elizabeth của chàng đă không làm như vậy; thay v́ đó nàng đă cố gắng đương đầu với không chỉ chàng mà với những gánh nặng tài chính khủng khiếp mà nàng phải mang theo. Điều đó gợi nhớ chàng về tính tiết kiệm của nàng, và chàng bỗng dưng quyết đinh là - ít nhất trong một thời gian - tính tằn tiện của nàng là một trong những phẩm chất buồn cười đáng yêu nhất.
"Anh đang nghĩ ǵ vậy?" nàng hỏi. Chàng cúi cằm xuống đê chàng có thể nh́n nàng rơ hơn và đẩy nhẹ những lọn tóc vàng ra khỏi má nàng. "Anh đang nghĩ là anh phải khôn ngoan như thế nào để biết trong ṿng vài phút gặp em anh đă biết là em rất tuyệt vời."
Nàng cười khúc khích, nghĩ rằng lời nói của chàng trêu cợt nịnh đầm. "Những phẩm chất của em trở nên rơ ràng từ lúc nào?"
"Anh phải nói là" chàng trả lời thâm trầm "anh biết nó từ khi em có sự cảm thông với Galileo"
Nàng chờ đợi chàng nói điều ǵ đó về vẻ ngoài của nàng, không phải cuộc nói chuyện hay trí tuệ nàng. "Thật ư?" nàng hỏi với niềm vui thích không che dấu.
Chàng gật đầu, nhưng chàng quan sát phản ứng của nàng với sự ṭ ṃ. "Thế em nghĩ là anh sẽ nói thế nào?"
Bờ vai thon của nàng nhấc lên cái nhún ḿnh xấu hổ. "Em nghĩ anh sẽ nói đó là khuôn mặt em khiến anh để ư đầu tiên. Mọi người thường có phản ứng kỳ lạ đặc biệt nhất với khuôn mặt của em," nàng giải thích với cái thở dài chán chường.
"Anh không thể tưởng tượng được tại sao lại như vậy," chàng nói, nhe răng cười với, theo ư kiến của chàng - theo ư kiến của bất kỳ ai khác - gương mặt đẹp khiến nhức nhối thuộc về người phụ nữ mà đang nằm dài trên ngực chàng trông như một nữ thần ngây thơ.
"Em nghĩ đó chính là v́ đôi mắt của em. Chúng có màu khá kỳ lạ." "Anh đang nh́n nó đây" chàng trêu ghẹo, rồi chàng nói vẻ nghiêm nghị hơn, "nhưng như nó xảy ra th́ không phải là khuôn mặt em khiến anh cảm thấy bị mê hoặc quyến rũ khi chúng ḿnh gặp nhau ở trong vườn, bởi v́," chàng nói thêm khi nàng nh́n có vẻ không bị thuyết phục, "anh không thể nh́n thấy nó".
"Tất nhiên là anh có thể thấy. Em có thể nh́n thấy màu mắt anh đủ rơ, thậm chí cả khi màn đêm buông xuống." "Đúng vậy, bởi v́ anh đứng gần ngọn đèn, trong khi em cứ khư khư đứng trong bóng tối. Anh có thể kể là em có khuôn mặt rất xinh, với tất cả các đặc điểm đáng yêu ở đúng chỗ, và anh có thể kể là tất cả những vốn nữ tính khác của em chắc chắn là cũng ở đúng chỗ, nhưng đó là tất cả những ǵ anh đă có thể thấy. Rồi sau đó cái đêm mà anh ngước mắt nh́n lên và thấy em bước xuống cầu thang. Anh đă quá ngạc nhiên, và anh phải nỗ lực lắm mới không làm rơi chiếc ly mà anh đang cầm."
Điệu cười hạnh phúc của nàng tràn ngập căn pḥng và làm chàng nghĩ tới những điệu nhạc. "Elizabeth" chàng nói "Anh không phải là kẻ ngu ngốc đến nỗi anh để cho chỉ mỗi khuôn mặt xinh đẹp điều khiển anh đến sự điên cuồng hay hỏi em lấy anh, hay thậm chí đến sự ham muốn t́nh dục tột cùng."
Nàng thấy chàng đang nói rất nghiêm túc, và nàng điềm đạm hơn "cám ơn anh" nàng trầm tĩnh nói "Đó là lời khen đáng yêu nhất mà anh có thể dành cho em, quư ngài"
"Đừng gọi anh quư ngài - my lord" chàng nói nàng với sự ḥa trộn giữa nhẹ nhàng và sự nghiêm nghị, "trừ khi em có ư đó. Anh ghét em gọi anh cái kiểu đấy nếu như nó đơn thuần liên quan đến tước hiệu của anh." Elizabeth rúc má nàng vào bờ ngực cứng rắn của nàng và trả lời th́ thầm. "Như anh muốn. Quư ngài."
Ian không thể nào ngừng được. Chàng lật nàng xuống và ngấu nghiến nàng bằng đôi môi chàng, đ̣i hỏi nàng bởi bàn tay và sau đấy bằng cơ thể chàng.
"Anh đă làm em mệt chưa, em yêu?" Ian th́ thầm vài tiếng đồng hồ sau đấy.
"Rồi đấy," nàng trả lời với điệu cười kiệt sức, má nàng nép ḿnh vào vai chàng, tay nàng âu yếm vuốt ve khắp ngực chàng. "Nhưng em đang quá hạnh phúc để có thể chợp mắt một lát."
Ian cũng vậy, nhưng chàng cảm thấy buộc phải đề nghị nàng cố gắng ngủ. "Em sẽ hối hận vào buổi sáng khi ḿnh phải xuất hiện ăn sáng đấy," chàng nới với điệu cười nhăn nhở, ôm ấp nàng gần hơn nữa về phía chàng.
Chàng ngạc nhiên khi lời nói của chàng làm vầng trán mịn màng của nàng nhăn lại. Nàng nâng gương mặt lên nh́n chàng, mở miệng như thể định hỏi chàng một câu hỏi, rồi nàng thay đổi ư định và nhanh chóng quay mặt đi.
"Cái ǵ vậy?" chàng hỏi, giữ cằm nàng giữa ngón tay cái và ngón trỏ của chàng, nâng gương mặt nàng lên.
"Sáng ngày mai," nàng nói với một biểu hiện buồn cười hiện rơ trên khuôn mặt. "Khi chúng ḿnh xuống dưới nhà... liệu mọi người có biết việc ḿnh đă làm tối nay không?"
Nàng nghĩ là chàng sẽ cố gắng lẩn tránh câu hỏi. "Biết chứ" chàng nói.
Nàng gật đầu, chấp nhận điều đó, và quay người trong ṿng tay chàng. "Cám ơn anh đă nói cho em biết sự thật" nàng nói với dấu hiệu của sự măn nguyện và ḷng biết ơn.
"Anh luôn nói thật với em" âm thầm chàng hứa, và nàng tin tưởng chàng.
Một điều xuất hiện trong suy nghĩ của Elizabeth là nàng có thể hỏi chàng vào lúc này, khi chàng đă đưa ra lời hứa đó, nếu chàng có liên quan ǵ đến việc biến mất của Robert. và cũng nhanh như suy nghĩ đó ập đến trong nàng, nàng đẩy lùi nó đi. Nàng sẽ không làm xấu cuộc sống hôn nhân của họ bởi việc nói ra những nghi ngờ không cơ sở và xấu xí mang đến bởi một người đàn ông rơ ràng có mối ác cảm với tất cả những người Scot.
Sáng đó, nàng đă thực hiện một quyết định tỉnh táo là tin tưởng chàng và kết hôn với chàng; bây giờ, nàng đă bị trói buộc bởi những lời thề hứa kính trọng chàng, và nàng tuyệt đối không có ư định đi ngược lại quyết định của bản thân nàng hay lời thề hứa mà nàng đă dành cho chàng lúc ở nhà thờ.
"Elizabeth?" "Mmmm?"
"Khi chúng ta đang ở chủ đề tính thật thà, anh có một điều thú nhận"
Trái tim nàng đóng sầm vào những chiếc xương sườn, và nàng bỗng trở nên cứng đơ. "Chuyện ǵ vậy anh?" căng thẳng nàng hỏi.
"Pḥng bên cạnh mục đích là để dùng như pḥng thay quần áo và pḥng nghỉ ngơi. Anh không đồng ư phong tục của người Anh là chồng và vợ ngủ ở giường tách biệt nhau." Nàng trông vẻ hài ḷng đến mức làm Ian nhe răng cười. "Anh rất vui khi biết là" chàng cười thầm, hôn trán nàng "chúng ta đồng ư chuyện đó".

Chương 50

Trong những tuần lễ nối tiếp sau đó, Elizabeth hài ḷng phát hiện là nàng có thể hỏi Ian bất cứ câu hỏi nào liên quan đến bất cứ chủ đề nào và rằng chàng sẽ trả lời đầy đủ như nàng mong muốn. Không một lần chàng trả lời nàng với thái độ kẻ cả bề trên, hay tránh nàng bằng cách chỉ ra là một người phụ nữ, vấn đề đó hoàn toàn không liên quan đến -hay tồi tệ hơn - là câu trả lời vượt trên khả năng hiểu biết của bất cứ người phụ nữ nào. Elizabeth nhận thấy sự tôn trọng của chàng đối với sự thông thái của nàng quá ư là nịnh đầm - đặc biệt là sau hai phát hiện làm ngạc nhiên sửng sốt về chàng.
Phát hiện đầu tiên xảy ra ba ngày sau đám cưới của họ, lúc cả hai người dành buổi tối ở nhà, đọc sách.
Tối đấy sau bữa ăn tối, Ian mang quyển sách chàng muốn đọc từ thư viện của họ - một tuyển tập nặng với tiêu đề khó hiểu - vào pḥng khách. Elizabeth mang cuốn Kiêu Hănh và Định Kiến (Pride and Prejudice) mà nàng đă muốn đọc từ lâu kể từ khi lần đầu tiên nghe đến sự náo động mà nó đă gây ra giữa những thành viên bảo thủ của tầng lớp quư tộc. sau khi đặt một nụ hôn lên trán nàng, Ian ngồi xuóng ghế có lưng cao bên cạnh ghế nàng. Vươn ngang chiếc bàn nhỏ đặt giữa họ tới bàn tay nàng, Ian xoắn những ngón tay của họ với nhau, và mở sách của chàng. Elizabeth nghĩ là nó thực sự rất ấm cúng khi ngồi, cuộn tṛn trong ghế bên cạnh chàng, tay nàng trong tay chàng, với quyển sách trong ḷng nàng, và nàng không phiền với sự bất tiện nho nhỏ khi lật những trang giấy bằng một tay.
Chẳng mấy chốc nàng mải mê với quyển sách của nàng đến nỗi phải đúng 30 phút sau nàng mới nhận ra Ian lật những trang sách nhanh đến mức độ nào. Từ góc mắt nàng, Elizabeth quan sát với vẻ thu hút bối rối khi ánh mắt chàng dường như lướt xuống trang sách, rồi mặt bên kia của trang giấy và rồi chàng chuyển sang trang tiếp theo. Trêu chọc nàng hỏi "Anh đang đọc quyển sách đấy, quư ngài, hay là anh chỉ giả vờ v́ lợi ích của em?"
Chàng sắc nét nh́n lên, và Elizabeth thấy một biểu hiện kỳ lạ và hơi do dự thoáng qua khuôn mặt rám nắng của chàng. Như thể cẩn thận phát ngôn câu trả lời, chàng nói chậm răi "Anh có một - khả năng hơi lạ lùng - là đọc rất nhanh"
"Ồ", Elizabeth đáp lời, "Anh may mắn thế. Em chưa bao giờ nghe đến tài năng như vậy."
Một điệu cười làm say đắm lười nhác hiện lên trên khuôn mặt chàng, và chàng siết chặt bàn tay nàng. "Nó gần như không bất thường như mắt em" chàng nói.
Elizabeth nghĩ là nó phải hơn bất thường, nhưng nàng không hoàn toàn chắc chắn và nàng bỏ qua nó. Ngày tiếp theo, phát hiện đó hoàn toàn bị lu mờ đi bởi phát hiện kế tiếp. Trước sự khăng khăng của Ian, nàng trải những quyển sổ từ Havenhurt trên bàn làm việc của chàng để lướt qua những tài khoản của khu nhà ở, và khi buổi sáng trôi qua, hàng dài những con số nàng cộng và nhân bắt đầu mờ dần và đổi chỗ cho nhau trong tâm trí nàng - một phần nguyên do là, nàng nghĩ với nụ cười mệt mỏi, chồng nàng đă giữ nàng thức giấc hơn nửa thời gian ban đêm để làm t́nh với nàng. Nàng đă phải cộng những cột chi tiêu đến lần thứ ba, và cũng là lần thứ ba nàng đưa ra tổng số khác nhau. Nàng bực ḿnh đến nỗi nàng không nhận ra Ian đă bước vào pḥng, cho đến khi chàng vươn người ra từ phía sau nàng, đặt tay trên bàn vào hai bên của nàng. "Có vấn đề ?" chàng hỏi, hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Vâng" nàng nói, nh́n đồng hồ và nhận ra là những cộng sự kinh doanh mà chàng đang đợi sẽ ở đây trong chốc lát. Khi nàng giải thích vấn đề vướng mắc của nàng cho chàng, nàng bắt đầu cất các giấy tờ vào trong những cuốn sỏ, vội vàng thu gom mọi thứ và dọn dẹp bàn làm việc của chàng. "Trong ṿng 45 phút vừa qua, em đă cộng bốn cột giống nhau, để em có thể chia số đó cho 18 người hầu, nhân số đó với 40 người hầu, số người mà chúng ta đang hiện có, nhân với bốn khu nhà ở. Một khi em biết con số đó, em có thể dự đoán được chi phí thực sự cho thức ăn và đồ dùng với số lượng nhân viên tăng lên. Em đă có ba câu trả lời khác nhau cho những cái cột khốn khổ đó, và em vẫn chưa đi đến tận cùng của công việc tính toán. Ngài mai em sẽ phải bắt đầu lại từ đầu lần nữa," nàng kết thúc với vẻ phát cáu, "và rất mất thời gian cho việc lấy tất cả mọi thứ này ra rồi thu xếp lại". Nàng vươn ra để đóng quyển sổ lại và nhét tính toán của nàng vào quyển sổ đó nhưng Ian dừng nàng lại.
"Những cột nào vậy?" chàng điềm tĩnh hỏi, ánh nh́n ngạc nhiên của chàng quan sát sự nổi giận thực sự trên khuôn mặt nàng.
"Những cái cột dài ở bên dưới phía tay trái. Chẳng có vấn đề ǵ đâu. Ngày mai em sẽ đánh vật với nó," nàng nói, nàng đẩy chếc ghế vào, làm rơi hai tờ giấy, và cúi xuống để nhặt nó lên. Phía trên nàng, Ian nói "364 bảng"
"Ǵ cơ anh!" nàng hỏi khi nàng đứng dậy, nắm chặt hai tờ giấy trong tay.
Chàng viết xuống một mảnh giấy rời. "364 bảng". "Đừng coi nhẹ sự muốn biết những con số đấy của em" nàng cảnh báo chàng với nụ cười hơi bực tức. "Hơn nữa", nàng nói tiếp, vươn người về phía trước, hôn nhẹ một nụ hôn xin lỗi lên g̣ má chàng - yêu thích mùi hương nước hoa của chàng, "em thường thích công việc sổ sách. Hôm nay em hơi thiếu ngủ bời v́," nàng th́ thầm, "chồng em đă giữ em thức nửa buổi tối."
"Elizabeth", chàng bắt đầu ngập ngừng, "Có một điều anh..." Rồi chàng lắc đầu và thay đổi ư định, và khi Shipley đang đứng sẵn ở cánh cửa thông báo sự đến nơi của những cộng sự kinh doanh của chàng, Elizabeth không nghĩ hơn về nó.
Cho đến tận sáng hôm sau, thay v́ dùng pḥng làm việc của chàng lần nữa và phá vỡ lịch làm việc của chàng, nàng trải những quyển sổ và giấy rờ trên bàn ở thư viện. Với tâm trí thoải mái và sảng khoái, nàng đă có bước tiến nhanh, và trong ṿng một giờ, nàng đă có câu trả lời mà nàng t́m kiếm hôm qua. Khi nàng không thể nhớ nó, nàng t́m kiếm trong đống giấy tờ của nàng về mảnh giấy rời mà chàn đă viết dự đoán của chàng và t́m thấy nó kẹt giữa những giấy của quyến sổ.
Với kết quả của bản thân nàng ở trên tay, nàng nh́n xuống tờ giấy chàng viết lên. Sự ngạc nhiên bắt đầu làm nàng chầm chầm đứng dậy. Tờ giấy có kết quả của Ian được nắm giữa trên tay kia của nàng: 364 bàng, Run run với cmar xúc khó tả nàng nh́n chằm chằm vào câu trả lời mà chàng đă tính toán trong đầu, không phải trên tờ giấy, trong ṿng vài giây chứ không phải bốn lăm phút.
Nàng vẫn đứng như thế trong vài khoảnh khắc sau khi Ian bước vào và mời nàng đi cưỡi ngựa cùng chàng. "Văn đang t́m câu trả lời hả em yêu - sweetheart?" chàng hỏi với điệu cười nhe răng thông cảm, hiểu nhầm nguyên nhân cái nh́n chằm chằm cảnh giác của nàng.
"Không, em đă t́m được câu trả lời của em," nàng nói, giọng nàng không chủ ư buộc tội khi nàng đưa hai mảnh giấy về phía chàng. "Điều em muốn biết," nàng tiếp tục nói, không thể tách rời ánh mắt khỏi chàng, "là làm sao nó xuất hiện giống kết quả mà anh có trong ṿng khoảnh khắc."
Nụ cười của chàng nhạt dần, và chàng nhét tay vào túi quần, lờ đi hai tờ giấy trên bàn tay đang đưa ra của nàng. Biểu hiện của chàng cẩn thận điềm tĩnh, chàng nói, "Kết quả đó hơi khó khăn hơn so với kết quả anh viết xuống cho em".
"Nhưng anh có thể làm thế này - tính toán tất cả các con số trong suy nghĩ của anh ư? trong khoảnh khắc ư?"
Chàng gật đầu cụt lủn, và khi Elizabeth tiếp tục nh́n chàng cảnh giác, như thể chàng là một sinh vật nào đó đến từ một nơi không rơ nguồn gốc, gương mặt chàng rắn lại. Bằng giọng nói lạnh lùng và sắc cạnh, chàng nói "Anh rất lấy làm cảm ơn nếu như em dừng việc nh́n anh chằm chằm như thể anh là một con người kỳ dị như thế."
Miệng Elizabeth há hốc ra trước giọng nói và lời nói của chàng. "Em không."
"Có" chàng nói giọng không lay chuyển. "Em có. Đó chính là lư do tại sao anh không kể với em trước đây."
Với lời kết luận có thể hiểu được mà chàng đă đúc kết từ phản ứng của nàng, sự hối hận xấu hổ dâng lên trong nàng. Lấy lại sự điềm tĩnh của ḿnh, nàng bước ṿng qua chiếc bàn tiến lại về phía chàng. "Điều mà anh nh́n thấy trên khuôn mặt của em là sự ngạc nhiên và sự kinh ngac, bất kể nó có vẻ như thế nào."
"Điều cuối cùng anh muốn từ em là "sự kinh ngac"," chàng nói sít sao, và Elizabeth bất chợt nhận ra là trong khi chàng không thèm quan tâm đến bất cứ người nào khác nghĩ ǵ về chàng, phản ứng của nàng đối với tất cả việc này rơ ràng là cực kỳ quan trọng đối với chàng. Nhanh chóng kết luận là chàng rơ ràng có kinh nghiệm đối với phản ứng của người khác trước những ǵ chắc chắn được cho là thiên tài-và đồng thời cũng bị cho là "quái đản, kỳ cục"- nàng cắn môi, cố gắng quyết định nên nói ǵ. Khi không có suy nghĩ ǵ hiện lên trong tâm trí, nàng đơn giản để t́nh yêu dẫn lối và hành động không giả dối. Dựa người vào bàn, nàng gửi chàng nụ cười một bên, vui vẻ và nói "Em kết luận là anh có thể tính toán gần nhanh như anh đọc sách.
Phản ứng của chàng ngắn gọn và lạnh lùng. "không hẳn thế." "Em hiểu" nàng tiếp tục nhẹ nhàng. "Em đoán là có khoảng gần 10 ngh́n cuốn sách trong thư viện của anh ở đây. Anh đă đọc hết chưa?"
"Chưa." Nàng gật đầu vẻ hiểu ư, nhưng đôi mắt nàng nhảy múa với điệu cười khâm phục khi nàng tiếp tục nói "Vậy, anh đă khá bận trong vài tuần qua - luôn luôn bên cạnh em. Không nghi ngờ là việc đó dă khiến anh hoàn thành nốt một hay hai ngh́n cuốn sách." Gương mặt chàng dịu lại khi nàng hỏi vui vẻ. "Anh có kế hoạch đọc hết chúng không?"
Với sự thở phào nhẹ nhơm, nàng trông thấy nụ cười trả lời gắn trên môi chàng. "anh nghĩ là anh sẽ cố gắng tuần tới" chàng trả lời với vẻ nghiêm nghị giả tạo.
"Một sự nỗ lực xứng đáng" nàng đồng ư, "em hy vọng anh sẽ không bắt đầu không có sự hiện diện của em. Em muốn quan sát".
Tiếng cười của Ian bị cắt ngắn khi chàng ôm gh́ nàng vào cánh tay và chúi mặt chàng trong bộ tóc tỏa hương của nàng, tay chàng gh́ chặt nàng vào chàng như thể chàng có thể hấp thụ sự ngọt ngào của nàng vào cơ thể chàng.
"Anh có kỹ năng đặc biệt nào khác mà em phải biết không, quư ngài?" nàng th́ thầm, ôm gh́ chàng chặt như chàng đang ôm nàng.
Tiếng cười trong giọng nói của chàng bị thay thế bởi sự nghiêm nghị dịu dàng. "Anh khá giỏi." chàng th́ thầm "trong việc yêu em."
Trong những tuần lễ tiếp theo, chàng đă chứng minh cho nàng trong hàng trăm cách. Trong số những việc khác, chàng không bao giờ phản đối thời gian mà nàng phải xa chàng ở Havenhurst. Đối với Elizabeth, người mà toàn bộ cuộc sống đă từng hiện diện ở Havenhurst quá khứ và tương lai, nó đến như một điều ǵ đó ngạc nhiên khi nhận thấy rất nhanh là nàng khá miễn cưỡng dành nhiều thời gian ở đây, giám sát những cải thiện được tiến hành.
Để tránh việc dành nhiều thời gian hơn mức cần thiết, nàng bắt đầu đưa các bản vẽ của kiến trúc sư về nhà, cùng với những vấn đề vướng mắc nàng gặp phải, để nàng có thể hỏi ư kiến Ian. Bất kể chàng bận thế nào hay bất kể ai mà chàng đang ngồi cùng, chàng đều dành thời gian cho nàng. Chàng ngồi với nàng hàng giờ, giải thích bằng mọi cách có thể cho nàng theo cách từng bước một mà qua đó nàng nhận ra là bằng chứng cho sự kiên nhẫn không mệt mỏi của chàng đối với nàng, bởi v́ ư nghĩ của Ian không suy luận theo lối các bước một. Cùng với tốc đột đáng kinh ngạc, suy nghĩ của chàng có thể đi thẳng từ điểm A đến điểm Z, từ vấn đề đến cách giải quyết, không cần thiết lê bước qua các bước trung gian.
Với ngoại lệ một số lần nàng phải ở Havenhurst, họ dành buổi tối với nhau trên giường chàng, và Elizabeth nhanh chóng khám phá ra là buổi đêm tân hôn của họ chỉ là một sự duyệt trước ngắn ngủi của vẻ đẹp hoang dă và sự lộng lẫy hoang sơ của việc làm t́nh của chàng. Có những lúc chàng kéo dài như vô tận, nuông chiều các quan của nàng với tất cả cảm xúc sâu sắc, kéo dài sự giải phóng của họ, cho đến khi Elizabeth cầu xin chàng chấm dứt sự giày ṿ ngọt ngào; những đêm khác chàng đến với nàng bằng sự ham muốn và nhu cầu mănh liệt và yêu nàng bởi sự thô bạo dịu dàng và sự chuẩn bị ít ỏi. Và khi Elizabeth có thể không bao giờ quyết định được cách nào nàng thích nhất. Nàng thú nhận điều đó với chàng vào một đêm, và rồi để nàng có thể quyết định tốt hơn, chàng đă làm t́nh với nàng một cách nhanh chóng rồi sau đấy giữ nàng thức hàng giờ với sự chăm sóc dịu dàng. Chàng dạy nàng hỏi, không xấu hổ, những ǵ nàng muốn và khi tính nhút nhát làm nàng do dự, chàng dạy nàng bằng ví dụ cũng vào đêm ấy. Đó là một bài học mà Elizabeth thấy quá ư xúc động khi nàng lắng nghe giọng nói khàn khàn của chàng trở nên đặc hơn bởi sự ham muốn khi chàng yêu cầu được vuốt ve và âu yếm theo những cách đặc biệt nào đó, và rồi khi nàng thực hiện, những cơ bắp mạnh mẽ của chàng nhảy lên dưới cái vuốt ve của nàng, và một tiếng rên rỉ phát ra từ lồng ngực chàng.
Đến cuối mùa hè, họ đi London, mặc dù thành phố vẫn c̣n một chút như bị bỏ rơi. Mùa lễ hội nhỏ (Little Season) vẫn chưa bắt đầu. Elizabeth đồng ư đi v́ nàng nghĩ ở gần những người mà chàng đă đầu tư rất nhiều tiền vào những đầu cơ phức tạp sẽ thuận lợi hơn cho chàng, và cũng v́ Alex sẽ ở đấy. Ian đi London v́ chàng muốn Elizabeth hưởng thụ địa vị có uy thế trong xă hội mà nàng được đặt tước danh - và cũng bởi v́ chàng thích thú việc khoe khoang nàng trong khung cảnh mà nàng phát sáng như những trang sức chàng phung phí cho nàng. Chàng biết là nàng xem chàng như một ân nhân thương yêu và cũng là một người thầy thông minh, nhưng về phần người thầy, Ian biết là nàng đă nhầm, v́ Elizabeth cũng đang dạy chàng nhiều điều. Bằng ví dụ của chính bản thân ḿnh, Elizabeth dạy chàng kiên nhẫn với người hầu; nàng dạy chàng biết thư giăn; và nàng dạy chàng biết sau việc làm t́nh, sự vui vẻ cười đùa chắc chắn cũng là một sự tiêu khiển thoải mái nhất của cuộc sống. Trong sự khẳng định khăng khăng của nàng, chàng thậm chí học cách nh́n khoan dung với những nhược điểm ngu xuẩn nhất của nhiều thành viên trong giới quư tộc.
Trong lần nỗ lực này, Elizabeth thành công đến nỗi chỉ trong ṿng vài tuần, họ đă trở thành một cặp đôi khá yêu thích và được thỉnh cầu đến mọi kiểu sự kiện từ thiện và xă hội. Rất nhiều thư mời được gửi tới ngôi nhà ở đường Upper Brook và họ đă cùng nhau cười đùa suy nghĩ các lư do để tránh những thư mời đấy để Ian có thể làm việc vào ban ngày và Elizabeth có thể làm bận rộn thời gian của nàng với những việc khác thú vị hơn là những cuộc gọi xă hội.
Đối với Ian th́ chẳng có vấn đề ǵ cả; chàng luôn bận rộn. Trong sự khẩn thiết của một vài người nhiều tuổi có vai vế ảnh hưởng nhất trong giới quư tộc, bao gồm cả nữ Công Tước Quả Phụ Hawthorne (Dowager Duchess), Elizabeth giải quyết vấn đề của nàng bằng cách đồng ư tham gia trong một nỗ lực từ thiện nhằm xây dựng một bệnh viện rất cần thiết ở vùng ngoại ô London. Thật không may, Hội Đồng Kêu Gọi Quỹ Bệnh viện mà Elizabeth tham gia, dành phần lớn thời gian xoáy sâu vào những việc tầm thường chả đâu vào đâu và hiếm khi đưa ra được quyết định về một việc ǵ đó. Trong cơn thất vọng mệt mỏi, Elizabeth cuối cùng đă nhờ Ian bước vào pḥng khách vào một ngày, trong khi hội đồng đang họp ở đấy và chia sẻ cho họ một số ư kiến chuyên môn. "Và" nàng cười cảnh báo chàng trong pḥng đọc của chàng khi chàng đồng ư tham gia với họ, "bất kể họ có ca thán thế nào về tất cả những chi phí vô ích và nhỏ nhất - mà chắc chắn họ sẽ - anh hứa với em là anh sẽ không chỉ ra cho họ là anh có thể xây sáu bệnh viện với ít nỗ lực và thời gian hơn."
"Anh có thể làm thế ư?", chàng hỏi, cười nhăn nhở. "Chắc chắn rồi" nàng thở dài. "Giữa họ, họ phải có hơn nửa số tiền của Châu Âu, nhưng họ vẫn tranh căi từng shilling phải bỏ ra như thể số tiền đó rút ra từ túi xách của họ và bị gửi vào nhà tù của những con nợ."
"Nếu như bọn họ làm tổn thương tính nhạy cảm tiết kiệm của em, chắc họ phải là nhóm hiếm có" Ian trêu chọc. Elizabeth gửi chàng một nụ cười xao lăng, nhưng khi họ tiến đến gần pḥng khách, nơi mà hội đồng đang uốn trà bằng nhữn chiếc cốc trung quốc vô giá của Ian, nàng quay lại phía chàng và nói thêm vội vă. "Ồ, và anh đừng phàn nàn ǵ về chiếc mũ màu xanh của Lady Wiltshire."
"Tại sao không?" "V́ đó là mái tóc của cô ấy". "Anh sẽ không làm thế" chàng cam đoan, cười nhăn nhở với nàng.
"có, anh sẽ làm thế" nàng th́ thầm, cố gắng nhăn mày và rồi thay v́ đó cười khúc khích. "Nữ công tước quả phụ nới với em là tối qua anh đă khen con chó lông xù mà quư bà Shirlay ôm trong cánh tay."
"Quư bà, tôi sẽ tuân theo lời hướng dẫn đặc biệt của quư bà để đối xử tốt với bà già độc ác cay nghiệt lập dị đó. Mà tại sao anh không nên khen con chó của bà ta?"
"V́ nó là bao tay lông mới thuộc loại khá hiếm mà bà ta cực kỳ tự hào."
"Không có loại lông nào trông xơ xác như thế cả, Elizabeth" chàng trải lời với điệu cười nhăn nhở không thèm hối lỗi. "Bà ta đang đánh lừa em đấy." Chàng nghiêm túc nói thêm.
Elizabeth cố nuốt điệu cười điệu cười làm giật nảy ḿnh và nói với cái nh́n cầu khẩn van xin. "Hứa với em là anh sẽ rất tử tế và kiên nhẫn với hội đồng."
"Anh hứa" chàng nói nghiêm trọng, nhưng khi nàng với tay cầm cánh cửa và mở cửa ra - khi nó quá muộn để rút lui và đóng nó lại - chàng vươn người lên phía gần tai nàng và th́ thầm "Em có biết là lạc đà là con động vật duy nhất được sáng tạo bởi một hội đồng, và đó là lí do tại sao nó lại hóa ra như kiểu nó bây giờ không?"
Nếu hội đồng ngạc nhiên khi thấy Hầu tước (marquess) Kensington dễ nổi giận và hay nói cụt lủn trước đây bước vào giữa bọn họ với nụ cười sung sướng xứng đáng một lễ sinh ở thánh đường th́ họ chắc chắn không c̣n nghi ngờ ǵ bị gây sốc khi nh́n thấy đôi tay của vợ hầu tước giữ chặt khuôn mặt và đôi mắt nàng ánh ánh lên tươi cười.

 

o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  5  Next