Tom Julia đập thùm thụp.
– Vâng, để em đi.
Nàng kêu điện thoại cho Tom và yêu cầu đến ăn nhẹ trước khi đến
rạp. Hắn đến sớm không ngờ.
– Tôi chậm trể hay là anh đến sớm? – Nàng lên tiếng lúc bước ra
khỏi pḥng khách.
Nàng thấy hắn nóng ḷng chờ đợi. Hắm nôn nao, hăm hở.
– Họ kéo màng đúng tám giờ - Hắn nói – Anh không thích đến sau
khi khai diễn.
Vẻ thắc thỏm của hắn đă bào cho nàng hết những ǵ nàng muốn biết.
Nàng khề khà nhâm nhi ly rượu nhẹ khai vị.
– Tên nữ diễn viên ḿnh đến xem tối nay là ǵ nhỉ?
– Avice Crichton, anh nóng ḷng muốn biết ḿnh nghĩ ǵ về cô ta.
Anh nghĩ cô ấy là một khám phá. Cô ta biết tối nay ḿnh đến. Cô
ấy nóng ruột hết sức.
Nhưng anh bảo cô ấy là không cần vậy. Ḿnh biết thế nào là đêm
chủ nhật rồi; những buổi tập diễn lấy có hay đại khái vậy; anh
nói ḿnh hiểu biết lắm và rất khoan dung.
Suốt buổi liên tiếp hắn ngó đồng hồ tay. Julia đóng vai một phụ
nữ rành đời.
Nàng nói chuyện này chuyện kia và để ư là hắn lơ là không buồn
nghe. Ngay khi có dịp, y lại trở lại chuyện Avice Crichton.
– Dĩ nhiên là tôi nói chuyện với cô ta về vai này. Nhưng tôi tin
là vai Honor hợp với cô ta lắm. - Hắn đă đọc vở Ngày nay, như y
đă đọc tất cả những vở kịch của Julia, trước khi tŕnh diễn.
– Cô ta hợp vai này. Anh cũng tin vậy.
Cô ấy phải phấn đấu và dĩ nhiên đây là cơ hội bằng vàng cho cô
ta. Cô ấy ngưỡng mộ ḿnh vô cùng và rất mong được đóng chung vở
với ḿnh.
Điều đó dễ hiểu. Có nghĩa là vở diễn cả năm và bầu gánh thi nhau
thăm hỏi.
Tóc cô ta được lắm. Tóc sáng tương phản với ḿnh.
– Với bột platimua và nước ôxy già th́ thiếu ǵ mái tóc sáng
trên bục diễn.
Nhưng của cô ta tự nhiên .
– Thế hả? Sáng nay tôi nhận được một bức thư dài của Roger. Ở
Viên xem ra cậu thích thích lắm.
Sự chăm chú của Tom biến mất liền. Y lại nh́n đồng hồ. Khi cà
phê đưa lên, nàng chê không uống nổi. Nàng bảo phải pha ly khác.
– Ô, Julia, mất công quá. Chúng ta muộn mất thôi.
Tôi nghĩ cũng chẳng sao, Julia chậm ít phút đầu, đâu có tai hại
ǵ.
Giọng y khổ sở:
Anh hứa là chúng ḿnh sẽ không đến muộn.
Ngay từ đầu, cô ấy đóng một cảnh hay lắm.
– Xin lỗi, nhưng không có cà phê tôi không đi nổi.
Trong khi đợi cà phê, nàng vẫn tiếp tục câu chuyện lưu loát ư
nhị. Y chẳng buồn trả lời. – Y đưa mắt nh́n ra cửa. Nhưng khi cà
phê pha rồi th́ nàng cố t́nh nhâm nhi chọc giận. Đến khi lên xe,
y giận tái người và im lặng nh́n thẳng phía trước, miệng phụng
phịu. Julia hả hê với chính nàng, Họ đến rạp hai phút trước khi
kéo màn và khi Julia xuất hiện, có tiếng vỗ tay hoan hô trong
khối khán giả.
Julia xin lỗi những người mà nàng gây phiền nhiễu, lần lên ghế
dành riêng cho nàng ở giữa hàng đầu. Nàng mỉm cười cúi đầu đáp
lễ, tiếng vỗ tay hoan nghênh nàng đến vừa đúng lúc, nhưng đôi
mắt nàng nh́n xuống, khiêm tốn, như không nhận rằng sự hoan hô
này liên quan tới nàng.
Màn kéo lên và một lát sau, hai cô gái xuất hiện; một cô rất đẹp
và trẻ cô kia già hơn và không có ǵ đặc sắc.
Một phút sau, Julia quay sang Tom khẽ th́ thào.
– Cô nào là Avice Crichton, cô già hay cô trẻ?
– Cô trẻ .
– Ổ, dĩ nhiên rồi, anh nói cô ấy đẹp mà, có đúng không?
Nàng liếc mắt nh́n khuôn mặt hắn. Hắn hết vẻ phụng phịu rồi; một
nụ cười tươi tắn nở trên môi. Rồi Julia chú ư nh́n lên sân khấu,
Avice Crichton rất đẹp không ai phủ nhận được điều đó, với mái
tóc vàng óng chuốt, mắt xanh trong, sống mũi thon và thẳng nhưng
không phải loại Julia ưa thích.
“Nhạt nhẽo!” - Nàng tự nhủ - “Con hát”.
Nàng theo dơi việc tŕnh diễn của cô ít phút. Nàng đăm đăm theo
dơi, rồi nàng tựa lưng vào ghế thở dài.
“Nó chẳng biết diễn xuất ǵ hết”. - Nàng phán quyết.
Khi màng buông. Tom hăm hở quay sang nàng. Hắn đă qua cơn tức
giận rồi.
– Ḿnh nghĩ thế nào về cô ấy?
– Cô ấy đẹp như tranh.
– Biết rồi. Nhưng diễn xuất kia. Ḿnh có thấy là cô ấy diễn hay
không?
– Có, khéo lắm.
– Anh muốn ḿnh đích thân ṿng ra nói với cô ấy điều ấy. lời
khích lệ sẽ động viên tinh thần cô ấy rất nhiều.
– Tôi ấy à?
Hắn không nhận thức được đều hắn yêu cầu. Chưa bao giờ nghe nói
rằng nàng, Julia lambert, lại vào hậu trường khen một nữ diễn
viên vai phụ.
– Anh có hứa là anh sẽ dẫn ḿnh tới sau hồi hai.
Cố gắng đi, Julia. Việc này làm cô thích lắm.
“Thằng điên”, thằng điên khốn kiếp. Được rồi. Để tôi đi cho”.
– Dĩ nhiên nếu anh nghĩ là việc này có lợi cho cô ta th́ tôi sẵn
ḷng làm.
Sau hồi hai, họ đi qua cửa ngách và Tom dẫn nàng vào pḥng thay
áo của Avice Crichton. Cô ta chung pḥng với cô gái không đẹp
cùng diễn cảnh đầu.
Tom đứng ra giới thiệu. Cô này đưa bàn tay thẳng đuột theo điệu
bộ hơi kiểu cách.
– Hân hạnh được tiếp cô, cô Lambert. Cô thứ lỗi cho căn pḥng
hóa trang này. Nhưng thiết tưởng chẳng cần làm đẹp nó, chỉ một
đêm thôi.
Cô ta không có ǵ là khiếp sợ mà tỏ vẻ tự tin.
“Rắn như đinh sắc. Quyết tâm kiếm cơ hội lớn. Đóng vai tiểu thư
con nhà đại tá với ḿnh.”.
– Cô tốt quá nên hạ cố vào đây. Tôi sợ kịch chả ra kịch, nhưng
mới bước chân vào nghề nhưng tôi th́ được sao hay vậy. Tôi có ư
ngần ngại khi họ mời diễn, nhưng tôi thích vai đó.
– Cô đóng hấp dẫn đấy chứ. – Julia nói.
– Cô khen quá lời. Tôi muốn được tập dượt thêm mấy lần nữa. Tôi
đặc biệt muốn biểu diễn cho cô ấy thấy khả năng của tôi.
– Vâng, cô biết, tôi đă lăn lộn trong nghề từ nhiều năm nay. Tôi
luôn luôn nghĩ rằng, nếu người ta có tài người ta không thể
không biểu lộ ra. Cô có nghĩ vậy không?
– Tôi hiểu cô muốn nói ǵ. Dĩ nhiên tôi muốn có nhiều kinh
nghiệm hơn. Tôi biết điều đó, nhưng thật sự tôi chỉ muốn có được
cơ hội. Tôi biết tôi không thể đóng kịch. Tôi chỉ cần được một
vai mà tôi có thể biểu lộ hết tài năng.
Cô ta chờ một chút như để Julia có dịp nói rằng nàng có trong vở
mới của rạp nàng một vai rất phù hợp với cô ta, nhưng Julia tiếp
tục tươi cười nh́n cô, Julia nữa vui nữa buồn khi thấy ḿnh như
vợ một ông mục sư được vợ ông điền chủ đối xử tử tế.
– Cô vào kịch nghệ lâu chưa? – Sau cùng nàng lên tiếng - Lạ thật!
tôi chưa hề nghe tên cô.
– Thưa cô, tôi đóng kịch thời sự một thời gian, nhưng tôi cảm
thấy như tôi đang phí phạm thời giờ. Tôi đi lưu diễn suốt mùa
rồi. Tôi không muốn rời khỏi Luân Đôn nữa nếu tôi có cách nào đó.
Cái nghề sâu khấu này điên đảo nắm. – Julia nói:
– Ổ, tôi biết. Hầu như vô vọng nếu người ta không có thế lực hay
cái ǵ đó.
Tôi nghe nói cô sắp có vở mới.
– Đúng.
Julia tiếp tục mỉm cười về sự ngọt ngào hầu như hết chịu nổi.
– Liệu có vai cho tôi trong vở ấy không. Tôi hết sức muốn đóng
chung với cô. Tôi tiếc là ông Gosselyn tối nay không đến.
– Tôi sẽ nói với ông ấy về cô.
– Cô thực tâm nghĩ rằng tôi có cơ hội không?
Qua sự tự tin, qua lối ra dáng con nhà lành, cô cố giữ để gây ấn
tượng với Julia, vẫn xuyên, suốt một sự van nài đầy lo âu. “Nếu
như cô nói giùm một câu tới ông nhà th́ đỡ lắm.”.
Julia nh́n cô ta, nghĩ ngợi.
– Thường tôi phải theo ư chồng tôi hơn là ông ấy chịu theo ư tôi:
– Nàng mỉm cười.
Khi họ ở pḥng đi ra đề Avice Crichton có thể thay đồ diễn hồi
ba, Julia bắt gặp ánh mắt ḍ hỏi Tom của cô ta, lúc họ cáo biệt
nhau, nàng nhận ra, mặc dù không thấy hắn có cử chỉ nào, ngoài
việc nhẹ lắc đầu. Sự nhạy cảm đối với giây phút ấy vô cùng sắc
bén và nàng diễn cuộc đối thoại câm ấy ra bằng lời.
– Sau đây ḿnh đi ăn chăng?
– Không, anh không đi được, anh phải đưa cô ấy về.
Julia trầm ngâm xem nốt cho xong hồi ba. Mà cũng phải thế v́ vở
kịch có nội dung nghiêm chỉnh. Khi diễn hết vở và tác giả, với
nước da mai mái, đă ngập ngừng nói mấy lời, Tom hỏi nàng muốn đi
ăn ở đâu.
– Về nhà nói chuyện, - nàng nói, - nếu anh đối tôi cam đoan sẽ
kiếm được ở bếp có ǵ đó cho anh ăn.
– Về Stanhope à?
– Vâng.
– Cũng được.
Nàng cảm thấy ta nhẹ nhơm, v́ nàng không muốn đến nhà hắn. Ngồi
trên xe, y yên lặng và nàng biết hắn bứt rứt muốn về với cô ta.
Nàng đoán có người nào đó đăi tiệc mà Avice Crichton tham dự và
hắn cũng muốn có mặt. Ngôi nhà tối tăm và vắng vẻ khi họ về đến
nơi. Người làm đă đi ngủ. Julia đề nghị họ xuống tầng hầm và nhà
kho.
– Anh không muốn ăn ǵ cả, c̣n ḿnh cứ tự nhiên, - y nói - Anh
chỉ muốn được một ly uưt – ki sô – da và đi ngủ. Ngày mai công
việc ở sở rất nhiều.
– Cũng được. Anh đem lên pḥng khách đi. Tôi lên bật đèn.
Khi hắn lên đến nơi nàng đang tô điểm lại nét mặt trước gương,
và vẫn tiếp tục việc này cho tới khi y đă rót rượu ra ly và ngồi
xuống nghế. Rồi nàng quay lại. Trông hắn rất trẻ, và quyến rũ vô
cùng, trong bộ quần áo đẹp, ngồi đó trong chiếc ghế bành rộng
lớn và tất cả cay đắng nàng đă phải chịu buổi tối hôm đó, tất cả
sự ghen tuông giày ṿ của những ngày gần đây đột ngột lắng xuống
bởi sự nồng nàn đam mê. Nàng ngồi trên tay ghế hắn đang ngồi và
đưa tay mơn man vuốt mái tóc hắn. Hắn quay đầu lại với một cử
chỉ giận dữ.
– Đừng làm thế! - Hắn nói - Anh ghét bị làm bù đầu lắm.
Như một nhát dao đâm vào tim nàng. Chưa bao giờ hắn nói với nàng
bằng một giọng điệu như vậy. Nhưng nàng khẽ cười thành tiếng,
đứng dậy đi lấy ly uưt-ki hắn đă rót cho nàng, và ngồi xướng
chiếc ghế đối diện. Cử chỉ hắn đă làm, những lời hắn đă nói là
do bản năng, và bây giờ hắn mới cảm thấy hơi quá đà. Hắn tránh
ánh mắt nàng và nét mặt hắn một lần nữa lại sa sầm xuống. Giây
phút quyết định là đây. Hai người cùng yên ḷng. Tim Julia đập
nặng nề, nhưng sau cùng nàng phải lên tiếng.
– Tôi hỏi thật, - nàng cười hỏi, - anh ngủ với cô Avice Crithton
chưa?
– Dĩ nhiên là chưa. - Hắn to tiếng.
– Sao lại không? Cô ta dẹp.
– Cô ta không phải loại gái ấy. Tôi kính trọng cô ta.
Julia không để lộ t́nh cảm riêng trên nét mặt. Điệu bộ của nàng
rất b́nh thường như thể đang bàn chuyện các đế quốc sụp đổ, các
đức vua băng hà.
– Anh có biết ư kiến của tôi như thế nào không. Tôi có thể nói
chắc là anh mê cô ấy như điên - Hắn vẫn tránh ánh mắt nàng - Thế
anh có hứa hôn với cô ấy không?
– Không.
Bây giờ th́ hắn nh́n nàng, nhưng đôi mắt gặp mắt Julia là đôi
mắt oán hận.
– Thế anh đă yêu cầu cô ấy với anh chưa?
– Làm sao tôi dám. Một cái trác táng như tôi.
Y nói một cách thành khẩn khiến nàng phát kinh ngạc.
– Anh nói cái ǵ chứ?
– Ồ, quậy làm chi vô ích. Làm sao tôi dám hỏi một cô con gái nhà
lành làm vợ? Tôi là cái thá ǵ, một thằng con trai được gái bao.
Cô biết rơ quá mà.
– Đừng lẩm cẩm. Vài cái món quà ấy có đáng ǵ mà cứ bận tâm.
– Lẽ ra tôi không được nhận. Tôi vẫn biết thế là bậy. Cứ thế từ
từ mà lún, lún đến cổ rồi mới nhận ra. Tôi làm ǵ có tiền để
sống cuộc sống mà cô đưa tôi vô; tôi tuyệt đối không thích
chuyện ấy. Tôi đă phải x̣e tay cầm tiền của cô.
– Tại sao không? Dù sao tôi cũng là một người đàn bà rất giàu.
– Kệ xác cô với tiền của cô.
Hai tay nắm chắc chiếc ly, và đột nhiên giận dữ, hắn ném mạnh
vào ḷ.
Chiếc ly vỡ tan tành.
– Anh khỏi cần đập vỡ một gia đ́nh hạnh phúc.
Julia chua cay hài hước.
– Xin lỗi tôi không chủ ư làm chuyện này. Hắn ngả lưng vào ghế
và quay đầu đi - Tôi thấy nhục quá. Mất tự trọng th́ xấu hổ thật.
Julia ngập ngừng. Nàng không biết nói ǵ.
– Thật là tự nhiên khi tôi giúp đỡ anh lúc anh hàn vi đối với
tôi là - điều thích thú.
– Tôi biết về việc này, tài cô siêu lắm. Cô luôn luôn dụ dỗ tôi,
là tôi thi ân cho cô, khi cô trả nợ cho tôi. Cô bày cho tôi cách
làm thằng hèn mà khỏi thắc mắc.
– Tôi! không khỏi buồn khi biết anh nghĩ như vậy về việc này.
Nàng nói khá ngon lành nàng bắt đầu cảm thấy hơi bực.
– Cô chẳng có ǵ phải ân hận. Cô muốn tôi và cô mua tôi. Nếu tôi
là cái loại đê tiện đê bị mua đứt như vậy th́ đâu có mắc mớ ǵ
đến cô.
– Anh nghĩ như vậy từ hồi nào?
– Ngay từ đầu.
– Không đúng.
Nàng biết rằng điều đánh thức lương tâm hắn là t́nh yêu đă xâm
chiếm hắn khi gặp người con gái mà hắn tin là trong sạch. Thằng
khờ tội nghiệp? Liệu hắn có biết rằng Avice Crichton sẽ sẵn sàng
đi ngủ với một tên bầu phó, nếu như nhờ thế mà cố nàng có vai
đóng.
– Nếu anh yêu Avice Crichton tại sao anh không bảo tôi? Hắn khổ
sở nh́n nàng, nhưng không trả lời. - Có phải anh sợ v́ thế mà cô
ấy mất điểm, không c̣n hy vọng nhận vai trong vở mới không? Đến
lúc này lẽ ra anh phải biết rơ tôi hơn, để hiểu rằng tôi không
bao giờ để t́nh cảm can thiệp vào công việc.
Hắn không dám tin là hắn nghe đúng.
– Nói như thế có nghĩa là thế nào?
– Tôi nghĩ cô ấy là một khám phá. Tôi sẽ nói với Michael rằng
tôi nghĩ cô ấy đóng rất được.
– Ồ, Julia, ḿnh quân tử quá. Anh chưa hề gặp mặt một phụ nữ nào
tuyệt như vậy.
– Nếu như anh hỏi tôi th́ tôi đă nói ra rồi.
Y thở ra nhẹ nhơm.
– Ḿnh, anh rất thích ḿnh.
– Tôi biết chứ, và tôi cũng rất thích anh. Đi đây đi đó với anh
vui lắm, bao giờ anh cũng ăn mặc đẹp anh là người có lợi cho phụ
nữ. Tôi thích ngủ với anh và tôi cố ư nghĩ là anh thích ngủ với
tôi. Nhưng chúng ta phải nh́n thẳng vào vấn đề. Chưa bao giờ tôi
yêu anh hơn cái lúc anh yêu tôi. Tôi biết t́nh ta không lâu dài.
Sớm muộn ǵ th́ anh cũng phải yêu và thế là hết. Và bây giờ th́
ai yêu rồi, có đúng không?
– Đúng.
Nàng quyết tâm phải bắt hắn phải nói điều ấy ra, nhưng khi hắn
đă nói ra rồi vết thương long thật ghê gớm. Mặc dầu vậy nàng vẫn
mỉm cười tươi tắn.
– Chúng ta đă có những lúc vui vẻ với nhau, nhưng anh có nghĩ đă
đến lúc chia tay nhau chưa?
Nàng nói một cách tự nhiên, gần như đùa giỡn nên không ai ngờ
được là hết thương ḷng nàng dường như vượt xa sức chung. Nàng
chờ đợi câu trả lời với sự lo sợ muốn phát bệnh.
– Tôi buồn lắm, Julia ạ tôi phải t́m lại sự tự trọng.
Hắn nh́n nàng bằng đôi mắt băn khoăn. – Ḿnh không giận tôi chứ?
– Giận v́ anh chuyển những yêu đương ong bướm của anh sang nàng
Avice Crichton ư!, - Mắt nàng ánh lên nét cười nghịch ngợm -
Trời ơi, làm ǵ có. Vả lại những cái đó trong nghề kịch thiếu ǵ.
– Tôi rất mang ơn Julia về những ḿnh đă làm cho tôi. Tôi sẽ
không bao giờ quên.
– Ồ, anh, đừng nói chuyện lẩm cẩm đó. Tôi chẳng làm được ǵ cho
anh.- Nàng đứng dậy. - Này, về đi anh, muộn rồi. Ngày mai công
việc của anh ở sở nặng nề, tôi cũng mệt lừ rồi.
Đầu óc nhẹ hẳn. Nhưng hắn không sung sướng ǵ về sự thoát nạn
này, hắn khó nghĩ v́ giọng điệu của nàng, nghe thân mật đấy,
nhưng đồng thời lại như cố t́nh nhẹ nhàng châm biếm hắn cảm thấy
hơi bị bỏ rơi. Hắn đến bên hôn nàng chúc ngủ ngon. Trong một
thoáng, nàng ngập ngừng, rồi với nụ cười thân thiện ch́a má bên
này, rồi má bên kia.
– Anh biết đường ra chứ? Nàng đưa tay lên miệng che cái ngáp dài.
- Ồ, buồn ngủ quá.
Lúc hắn vừa đi ra, nàng tắt đèn và đến bên cửa sổ. Nàng chăm chú,
nh́n qua bức màn treo. Nàng nghe tiếng đập cửa rước và nh́n theo
hắn. Hắn ngó bên phải, ngó bên trái. Nàng đoán được liền là y
t́m tắc xi. Không nh́n thấy xe nào, y bước theo hướng công viên.
Nàng biết đi gặp Avice Crichton đang dự tiệc để báo tin vui nàng
ngả người xuống ghế. Nàng đă thủ vai rất đạt và bây giờ th́ nàng
thấy thấm thía. Nước mắt, những giọt nước mắt mà không ai được,
nh́n thấy ṛng ṛng chảy xuống bờ má. Nàng khổ năo khôn cùng. Sở
dĩ nàng c̣n chịu được nổi là do ḷng căm tức lạnh như băng, mà
nàng cảm thấy anh chàng khờ dại lại có thể thích một nữ diễn
viên phụ, thậm chí c̣n chưa biết tŕnh diễn ra sao, hơn nàng.
Thật là buồn cười. Con nhỏ không biết sử dụng hai bàn tay, nó
lại không biết ngay cả cách đi qua lại trên sân khấu nữa.
“Nếu c̣n một chút ư thức hài hước thôi, ḿnh phải cười phát điên
lên”. - Nàng bật khóc. - Đây là chuyện cười vô giá ḿnh chưa hề
được nghe kể”.
Nàng tự hỏi không biết rồi ra Tom sẽ làm thế nào.
Tiền nhà th́ ngày đầu quư này phải trả. Nhiều thứ trong nhà là
của nàng.
Hắn không thích trở lại căn pḥng ở khu Tavistock. Nàng nghĩ đến
những người bạn nhờ nàng bắn quen được. Họ thấy hắn được việc và
hắn giữ việc liên lạc với họ. Nhưng hắn khó ḷng có thể, đưa
Avice đi đây đi đó. Ả là cô nàng khó trị, có óc con buôn. Julia
biết rơ như vậy, cô ta không cần bận tâm về hắn khi tiền của hắn
không c̣n-để tiêu xài thoải mái mà Thằng khờ mê điệu giả bộ đức
hạnh của cô ả. Biết cái loại này. Hiển nhiên là nó chỉ sử dụng
Tom để có được vai đóng với đoàn Siđons một khi đă được rồi sẽ
cho hắn rơi. Julia rùng ḿnh khi ư này thoáng hiện trong óc.
Nàng đă hứa với Tom là Avice sẽ có một vai trong vở.
Ngày nay bởi v́ vai đó có trong màn nàng diễn, nhưng nàng không
cho rằng lời ấy có trọng lượng. Michael luôn có đó để chặn lại.
– Thế rằng cô nàng sẽ có vai. - Nàng nói to, Nàng cười nham hiểm.
Biết đâu đấy, ḿnh vốn là người đàn bà dễ tin những ǵ cũng có
giới hạn cả”.
Lật ngược thế cờ của Tom và Avice Crichton cho hả dạ Julia vẫn
ngồi trong bóng đêm, bóp trán suy nghĩ xem phải làm thế nào.
Nhưng thỉnh thoảng lại bật khóc, v́ từ đấy tiềm thức cuồn cuộn
nổi lên những nhớ nhung đau đớn vô hạn.
Nhớ đến tấm thân mảnh mai, trẻ trung ép vào thân nàng, hơi ấm da
thịt trần trịu nhớ cảm giác đặc biệt của đôi môi, nụ cười vừa
đàng điếm vừa ngượng ngùng, và cái mùi tóc chàng.
“Nếu đừng khùng lên, đừng nói ǵ, có phải bây giờ ḿnh đang nằm
với hắn không. Chẳng qua chỉ là si mê nhất thời, Tỉnh ngộ rồi,
hắn lại đói khát về với ḿnh”.
Bây giờ th́ gần chết v́ mệt. Nàng đứng lên vào giường. Nàng uống
một liều thuốc ngủ.
Chương 22
Nhưng sáng hôm sau nàng tỉnh giấc lúc sáu giờ sáng, và
lại nghĩ đến Tom liền. Nàng nhớ tất cả những ǵ nàng đă nói với
y và những ǵ y đă nói với nàng.
Nàng mệt nhoài khổ sở. Điều an ủi duy nhất là nàng đă đón nhân
sự đổ vỡ với vẻ tươi tỉnh bất cần, khiến y không thể đoán nổi là
y đă làm nàng đau đớn tới mức nào.
Nàng qua một ngày xót xa, không có khả năng nghĩ tới chuyện ǵ
khác, nàng giận ḿnh không sao loại nổi Tom ra khỏi tâm trí nàng.
Nếu như nàng kể lể lại được nỗi niềm với một người thân th́ đỡ
khổ biết mấy. Nàng muốn có ai an ủi nàng, có ai bảo với nàng
rằng Tom không đáng cho nàng long, rằng y đă đối xử quá tệ với
nàng. Thông thường nàng vẫn kể lể chuyện buồn phiền với Charles
hay Dolly. Lẽ dĩ nhiên, Charles sẽ tận t́nh, an ủi nàng khi nàng
cần, nhưng điều đó Sẽ giáng một đ̣n khủng khiếp cho ông, dù sao
từ hai mươi năm nay ông cũng đă yêu nàng đến ngẩn ngơ, và thật
là tàn nhẫn đi kể với ông rằng ḿnh đă hiến dâng cho một gă trai
quá tầm thường, điều mà ông vui vẻ đem mười năm cuộc đời đổi lấy.
Nàng là thần tượng của ông, nàng sẽ nhẫn tâm nếu như đập bể tan
tành cái h́nh mẫu lư tưởng củ đời ông. Vào lúc này chắc chắn
nàng sẽ được nâng đỡ biết rằng Charles Tamerly danh tiếng như
thế, uyên bác như thế, lịch lăm như thế, trước sau vẫn một ḷng
yêu nàng khôn nguôi. Lẽ dĩ nhiên là Dolly sẽ hân hoan nếu đi
nàng tâm sự. Gần đây hai người ít gặp nhau, nhưng Julia biết
nàng chỉ cần gọi là Dolly sẽ chạy đến. Mặc dù đă đoán được sự
thật này rồi, bà ta sẽ vẫn choáng váng và ghen hờn khi nàng nói
thật ra, nhưng bà ta sẽ sung sướng là xong việc rồi và tha thứ
hết. Thật là hả dạ cho cả hai người được mặc t́nh xé nhỏ Tom ra.
Dĩ nhiên là rất không tiện để thú nhận rằng Tom đă cho rơi nàng
c̣n Dolly th́ rất đa nghi, bà sẽ chẳng bao giờ tin vào lời nói
dối là nàng đă bỏ rơi y. Nàng muốn àược khóc hết nước mắt với
mọi người, và điều đó có vẻ vô lư nếu như tự nàng đoạn tuyệt như
vầy c̣n là điểm son cho Dolly, dù bà có thương cảm đến đâu th́
cũng là đ̣i hỏi quá đáng ở bản chất con người, khi muốn bà hết
ḷng buồn khổ chi Julia đă bị sỉ nhục. Dolly lúc nào cũng tôn
thờ nàng. Nàng sẽ không để cho bà nh́n thấy sự yếu đuối của nàng.
“Xem ra chỉ c̣n có một người nàng có thể t́m đến, đó là Michael.
- Nàng bật cười - Nhưng chắc cũng không xong”.
Nàng biết chính xác những lời ông ta sẽ nói.
“Cô em ơi, anh không phải là loại người để em đem thứ chuyện ấy
đến kể.
Tệ thật. Cô đặt tôi vào hoàn cảnh trớ trêu. Đồng ư là đầu óc tôi
phóng khoáng, tôi có thể chỉ là anh kép hát, nhưng nói ǵ th́
nói tôi vẫn là dân cốt cách, hừ, hừ thế này th́ c̣n là cái thể
thống ǵ”.
Măi đến chiều Michael mới về đến nhà, và khi ông vào pḥng nàng,
nàng đang nghỉ. Ô, kể chuyện đi nghỉ cuối tuần và kết quả những
trận thi đấu. Ông chơi rất hay nên hào hứng kể lại chi tiết một
số bàn gỡ đặc sắc.
– À này, cái cô gái em đi xem diễn đêm qua thế nào, có được
không?
– Em nghĩ là được anh ạ. Cô ấy đẹp lắm. Thế nào anh cũng mết.
– Ổ, em ơi, ở cái tuổi anh. Cô ấy diễn được không?
– Dĩ nhiên c̣n thiếu kinh nghiệm, nhưng cô ấy, em nghĩ có năng
khiếu.
– Thôi được, để anh cho mời và chấm thử xem. Làm thế nào liên
lạc được nhỉ?
– Cậu Tom có địa chỉ.
– Anh gọi điện thoại cho cậu ấy ngay.
Ông với ống nghe quay số của Tom. Tom có nhà.
Ông viết địa chỉ lên mảnh giấy.
Cuộc điện đàm tiếp tục.
Ồ anh bạn thân mến. Tôi rất tiếc khi nghe tin ấy.
Xui quá?
– Tin ǵ đấy anh, - Julia hỏi.
Ông ra dấu cho nàng im.
– Ồ, được, tôi không muốn khó với anh đâu. Đừng lo. Tôi tin là
chúng ta có thể thu xếp sao đó cho anh được vừa ư. – Ông đưa tay
bịt ống nói và quay lại hỏi Julia:
Anh mời cậu ấy lại dung bữa tối chủ nhật được không?
– Tùy anh.
– Julia hỏi, chủ nhật tới anh đến dùng bữa tối được không? Ồ,
tiếc quá! Thôi, chào ông bạn.
Ông đặt ống nói xuống.
– Cậu ta có hẹn với gái. Thằng ranh này có bồ bịch ǵ với cô gái
này không?
– Cậu ấy cam đoan với em là không. Hắn kính trọng cô. Cô ta là
con gái của một vị đại tá.
– Ồ, dân tiểu thư.
– Em không biết rồi c̣n ǵ tiếp theo nữa. – Nàng chua chat nói –
Anh nói chuyện ǵ với y?
– Cậu ấy nói người ta bị giảm lương. Xui ghê. Cậu muốn trả nhà.
– Anh bảo cậu ấy đừng ngại. Cậu ấy cứ việc ở, khỏi cần trả tiền
mướn cho tới khi hoàn cảnh được cải thiện.
– Em không hiểu sao anh lại làm như thế. Dầu sao th́ đây cũng là
chuyện tiền nong.
– Đối với một thanh niên như thế kể cũng xui thật. Em biết cậu
ấy cũng được việc cho nhà ḿnh; nếu ḿnh có thêm một người ḿnh
kêu cậu ta lức nào chẳng được”, sẵn đó để đấu in với anh, khi
anh cần. Một quí có hai mươi lăm bàng thôi.
– Anh là người cuối cùng mà anh có thể chờ đợi một sự quảng đại
vô điều kiện như vậy.
– Ừ, em đừng sợ mất đằng này được đằng kia. Người xoa bóp đến
câu chuyện kết thúc. Julia mừng là chẳng lâu nữa sẽ đến giờ tới
rạp và sẽ tạm dẹp được nổi khốn khổ của một ngày dài lê thê
trong một khoảng thời gian; khi về đến nhà, nàng lại phải uống
thuốc ngủ để được ít giờ quên lăng. Nàng có ư nghĩ rằng ít ngày
cực điểm của cơn đau sẽ qua; điều quan trọng là sẽ vượt qua sao
cho thật tốt đẹp bằng chính khả năng của ḿnh. Nàng phải để trí
năo khoay khỏa. Lúc rời khỏi nhà để đến rạp, nàng dặn người quản
gia điện thoại cho Charles Tamerl để hỏi xem hôm sau ông có đến
dùng bữa trưa cùng nàng ở nhà hang Ritz được không.
Charles cực kỳ khả ái trong bữa ăn. Mặt mày ông, điệu bộ ông thể
hiện cái thế giới khác biệt mà ông sống, và nàng bỗng cảm thấy
ghê tởm cái đám người mà v́ Tom nàng phải lui tới năm vừa qua.
Ông nói chuyện chính trị, nghệ thuật, sách báo, và sự an b́nh
đến với tâm hồn nàng. Tom đă là một ám ảnh và lúc này nàng thấy
cái ám ảnh ấy thật tai họa; nhưng nàng đào thoát được. Tinh thần
nàng được nâng lên. Nàng không muốn độc, nàng biết rằng dù nàng
có về nhà th́ cũng ngủ được, nên nàng yêu cầu Charles nếu được
th́ đưa nàng xem Hành lang trưng bày hội họa quốc gia. Không c̣n
ǵ sung sướng cho ông hơn, ông thích nói về tranh ảnh, và ông
nói thành thạo. Họ trở lại những ngày xa xưa khi nàng gặt dược
thành công ban đầu ở Luân Đôn, và họ đă rải qua nhiều buổi chiều
với nhau, đi dạo trong công viên hoặc lui tới trong các viện bảo
tàng.
Ngày hôm sau nàng có xuất diễn ban ngày, và hôm sau nữa có bữa
tiệc trưa, nên khi chia tay, họ hẹn cùng dùng bữa trưa vào ngày
thứ sáu và sẽ cùng đến Viện bảo tàng Tale.
Ít hôm sau, Michael báo cho nàng biết ông đă tuyển dụng Avice
Crichton.
– Cô ta có bộ mặt hợp với vai, điều đó không c̣n ǵ nữa, và cô
ấy tương phản thuận lợi với em, Về tài diễn xuất của cô ta, anh
dựa vào ư kiến của em bữa trước.
Sáng hôm sau, từ dưới hầm nhà điện thoại gọi lên báo cậu Fennell
ở đầu dây nói. Nàng thấy như tim ngừng đập.
– Cho cậu ấy nói chuyện.
, - Julia, tôi muốn tin cho chi biết ông Michael tuyển dụng
Avice rồi.
– Vâng, tôi biết.
– Ông ấy nói ông mướn cô ta là thể theo lời chị nói với ông về
cô ta. Chị quân tử lắm.
Tim đập loạn xạ, Julia phải cố gắng làm chủ giọng nói.
– Ồ, anh đừng nói lẩm cẩm - Nàng vui vẻ đáp - Tôi đă nói với anh
là được mà.
Tôi mừng là mọi sự ổn thỏa? Cô ta nhận vai theo lời tôi kể cho
nghe.
Thường ra cô ấy không chịu nhận nếu chưa đọc kịch bản.
Cũng may là hắn không nh́n thấy bộ mặt Julia khi nàng nghe hắn
nói câu ấy.
Nàng muốn trả lời ngọt xớt rằng vợ chồng nàng không có thói quen
tuyển lựa các vai phụ bằng lối cho phép họ đọc kịch bản, nhưng
thay vào đó nàng dịu dàng nói:
– Vâng tôi nghĩ là cô ấy sẽ thích, anh có đồng ư không? Vai này
hay lắm.
– Cô ấy đóng vai này cho xứng tài năng. Tôi tin rằng cô ấy gây
được xúc động.
Julia thở dài.
– Thế th́ tuyệt. Tôi có ư nói là cô sẽ nổi lắm.
Vâng tôi cũng nói với cô ấy như vậy. Xin hỏi chị khi nào th́ tôi
sẽ được gặp chị?
– Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, có được không? Mẹt lắm, mấy
ngày tới tôi c̣n bù đầu v́ công việc.
– Chị đừng cho tôi rơi chỉ v́ ...
Nàng bật cười hà hà, giọng cười khàn và trầm, vẫn làm khán giả
thích thú.
– Đừng có khùng. Trời ơi, nước tắm đang chảy ào ào, tôi phải vào
tắm. Tạm biệt, người t́nh.
Nàng để ống nghe xuống. Ôi, âm thanh của tiếng chàng? Nỗi đau
hết chịu nổi. Ngồi xuống giường nàng vật vă trong cơn khắc khoải.
“Biết làm thế nào” Biết làm thế nào?”.
Nàng cứ tưởng là, chuyện đă qua rồi, và bây giờ câu chuyện trao
đổi ngắn ngủi vớ vẩn cho nàng biết là nàng vẫn yêu hắn chẳng kém
đi chút nào. Nàng mướn hắn. Nàng nhớ hắn từng phút suốt ngày.
Nàng không sống được mà không có hắn.
“Sẽ chẳng bao giờ là thoáng qua được” – Nàng rên rỉ Một lần nữa
sân khấu là nơi tệ nạn độc nhất cho nàng. Do một sự t́nh cờ trớ
trêu cảnh hay của vở kịch nàng đóng hôm đó cảnh mà nhờ đó vở
kịch thành công là giờ chia ly của một cặp t́nh nhân. Thực ra họ
phải xa nhau v́ nghĩa vụ và Julia trong vở kịch hy sinh ái t́nh,
hy sinh triển vọng hạnh phúc, hy sinh tất cả những ǵ nàng ấp ủ
cho một lư tưởng cao đẹp. Đây là một màn thu hút nàng ngay từ
ban đầu. Nàng gây xúc động tuyệt vời Nhưng lúc này nàng gởi gắm
vào đấy tất cả sự khắc khoải riêng tư đây không c̣n là tấm ḷng
tan nát của nhân vật mà nàng diễn xuất nữa mà là nỗi ḷng của
chính ḿnh. Trong cuộc sống thường, nàng đang phải ra sức bóp
nghẹt sự đam mê mà nàng biết là rất lố bịch, một, cuộc t́nh bất
xứng đối với một phụ nữ như nàng và nàng cố chịu đựng để đừng
nghĩ ngợi nhiều đến gă trai khốn khổ đă làm nàng điêu đứng cho.
nàng, nhưng khi diễn màn này th́ nàng tự buông thả. Nàng buông
cương cho khắc khoải. Nàng tuyệt vọng v́ sự mất mát của ḿnh, và
t́nh yêu nàng trút hết lên nhân vật nam đóng chung, là t́nh yêu
mà nàng c̣n cảm thấy, thứ t́nh yêu nung nấu, say mê. Viễn tưởng
một cuộc đời trống rỗng trước mặt người đàn bà trong kịch là
viễn tưởng của một cuộc đời trống rỗng của chính ḿnh. Điều an
ủi là nàng cảm thấy chưa bao giờ ḿnh thủ diễn cảm thấy tuyệt
vời đến thế.
“Chúa ơi! Phải trả giá đau khổ khủng khiếp như thế mới có được
một xuất biểu diễn như thế này”.
Chưa bao giờ nàng nhập vai đạt đến mức đó.
Một đêm, một hay hai tuần sau, khi nàng vào pḥng riêng lúc vở
kịch kết thúc, mệt nhoài với cơn xúc động vừa tŕnh diễn, nhưng
đắc thắng sau biết bao nhiêu lần khán giả mời gọi tái xuất nàng
thấy Michael đang ngồi chờ.
– Sao thế? Ḿnh lại ngồi à?
– Ừ.
– Nhưng hai ba bữa trước ḿnh xem rồi mà.
– Ừ, tôi xem suốt vở liền bốn đêm nay.
Nàng bắt đầu thay y phục. Ông đứng dậy tiến lại bên nàng. Nàng
liếc mắt và thấy nét mặt ông rầu rầu.
– Có chuyện ǵ đấy anh?
– Đó chính là điều tôi muốn biết.
Nàng giật ḿnh. Thoáng nghĩ chắc lạ ông lại nghe ai nói ǵ về
Tom đây.
– Con Evie đâu rồi, sao nó không có đây? – Nàng hỏi.
– Tôi bảo nó lánh đi. Tôi có chuyện phải nói riêng với ḿnh.
Chẳng hay ǵ cái việc ḿnh diễn buông theo cảm xúc. Ḿnh phải
chịu nghe nói mới được.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cột sống .
– Vâng, nhưng chuyện ǵ vậy?
– Tôi nghe nói là có chuyện lộn xộn à tôi nghĩ đích thân ḿnh
phải xem lại.
Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là chuyện rủi ro. V́ thế tôi chưa nói ǵ
cho tới khi thật chắc đă. Em có chuyện ǵ bất ổn vậy Julia?
– Em ư?
– Ừ, tại sao em lại diễn dở đến thế?
– Em à?
Đó là điều bất ngờ nhất, nàng không nghĩ là ông lại nói một câu
như thế.
Nàng sừng sộ nh́n ông, mắt rực lên:
Anh ngốc thế! Chưa bao giờ tôi đóng hay hơn.
– Vô lư. Đóng dở ẹc.
– Dĩ nhiên là nàng cảm thấy nhẹ nhàng v́ ông chỉ nói đến việc
thủ diễn thôi, nhưng điều ông nói ra thật tức cười, giận dữ như
vậy mà nàng cũng phải bật cười.
– Anh nói như thằng khờ, anh chẳng biết anh đang nói ǵ cả. Tôi
không biết đóng kịch th́ ai mới biết. Những ǵ anh biết là do
tôi dạy cho. Anh đóng dược tàm tạm là nhờ tôi, mà bằng chứng
phải t́m đâu xa. Anh có biết đêm nay khán giả vỗ tay mời tôi ra,
hoan hô mấy lần không? Chưa bao giờ kịch hay đến thế.
– Tôi biết chứ. Khán giả ấy là một lũ lừa đần độn. Cô than, cô
khóc, cô la, cô hét cô nằm lăn ra th́ nhất định sẽ được nhiều
đứa ngu xuẩn ḥ la hoan hô cô hết ḿnh. Thứ tṛ rẻ tiền, bốn đêm
rồi cô chơi cái tṛ rẻ mạt đó, giả tạo từ đầu đến cuối.
– Giả tạo à? Nhưng tôi cảm thấm từng lời.
– Thấm là chuyện của cô, tôi cần ǵ cái đó, cô không diễn, có
thể thôi. Lối diễn của cô không ra ǵ. Cô đi quá trớn; cô cương
quá độ; không được một lúc nào có sức thuyết phục. Dở như kịch
con heo như tôi đă từng xem.
– Anh dám nói với tôi như thế à? Chính anh mới là con heo.
Với bàn tay x̣e rộng, nàng thẳng cánh giáng vào mật ông một cú
nảy lửa.
Ông mỉm cười.
– Ḿnh cứ việc đánh tôi, ḿnh cứ việc chửi rủa tôi, ḿnh cứ việc
la hét cho hả, nhưng sự thật vẫn là ḿnh đóng dở quá. Tôi sẽ
không khởi sự cho vở “ngày nay”, chừng nào mà ḿnh diễn theo
kiểu đó.
– Đi t́m một người nào đóng hay hơn tôi đi.
– Đừng có khùng, Julia, có thể tôi không phải là một diễn viên
giỏi, tôi chẳng bao giờ nghĩ ḿnh diễn giỏi, nhưng tôi biết phân
biệt diễn giỏi hay dở. Và nói là không có cái ǵ ở Ḿnh mà tôi
không biết. Tôi sẽ cho đăng báo ngày thứ bảy và sau đó tôi muốn
ḿnh đi ngoại quốc nghỉ. Chúng ta sẽ dựng vở ngày mai vào mùa
thu.
Lối nói b́nh tĩnh và quyết liệt của ông làm nàng dịu lại. Đúng
vậy về diễn xuất của nàng không có ǵ mà ông không biết.
– Có đúng là em diễn dở không?
– Dở lắm, Nàng nghĩ lại. Nàng biết rơ những ǵ đă xảy ra.
Nàng đă xúc động tuôn trào cùng nàng. Nàng thấm cảm mà không
diễn xuất. Một lần nữa nàng cảm thấy ớn lạnh xương sống. Việc
này nghiêm trọng.
Tốt lắm có được một trái tim tan nát, nhưng để nó ảnh hưởng đến
diễn xuất của ḿnh ư ... Không, không, không được. Đây là việc
khác hẳn. Sự nghiệp diễn xuất của nàng quan trọng hơn bất kỳ một
chuyện t́nh nào trên đời.
– Để em ráng xem sao – Ráng điều chỉnh chẳng ích lợi ǵ. Em mệt.
Lỗi đó tại anh, lẽ ra anh phải bắt em đi nghỉ lâu rồi. Em cần
được nghỉ ngơi.
– Công việc rạp hát th́ sao?
– Nếu anh không cho thuê được rạp, anh sẽ cho hâm lại vài vở mà
anh có thể đóng vai. Có vở Con tim là những chiếc kèn. Em không
thích vai đóng trong đó.
Mọi người đều nói rằng mùa kịch này bội thu. Không có em trong
số diễn viên anh đừng ḥng khấm khá anh chẳng kiếm nổi một xu.
Anh không cần chuyện này. Vấn đề quan trọng là sức khỏe của em.
– Thôi, đừng đóng vai đại lượng. - Nàng la lớn.
Tôi chịu không được. Bất ngờ nàng bật khóc như mưa băo.
– Em!
Ông ṿng tay ôm nàng đặt nàng ngồi xuống ghế nệm dài và ngồi
xuống bên cạnh. Nàng, bám níu ông như cầu cứu van xin.
– Anh tốt với em quá, anh Michael, em khinh ghét em. Em là,
giống thú vật, em là con điếm, em là con chó đi hoang. Em thối
tha từ trong đến ngoài.
– Có thể là như thế, - ông mỉm cười, - nhưng sự thật em vẫn là
một nữ diễn viên vô cùng vĩ đại.
– Em không hiểu tại sao anh c̣n đủ kiên nhẫn với em. Em đối xử
với anh chẳng ra ǵ. Anh tuyệt vời quá và em đă hy sinh anh một
cách tàn nhẫn.
– Này em, đừng nói nhiều kẻo sao này lại tiếc hận. Để khi khác
anh sẽ nói chuyện này với em.
Sự hiền lành của anh làm nàng mủi ḷng, nàng cay đắng tự trách
ḿnh bởi v́ đă bao nhiêu năm nàng chán chồng.
– May mà em có được anh. Không có anh không biết em làm ăn ra
sao?
Có bao giờ em không có anh đâu?
Ông ôm chặt lấy nàng, mặc dù c̣n khóc nức nàng bắt đầu cảm thấy
dễ chịu.
– Em ân hận là ngay lúc này em vẫn đối xử tệ với anh.
– Thôi em!
– Thực t́nh anh có nghĩ em đóng dở không?
– Em ạ, Duse sách dép cho em không xong.
– Có thật anh nghĩ vậy không? Nắm tay em đi.
Anh xem Sarach Bernhardt đóng chưa?
– Chưa chưa bao giờ.
– Cô ta diễn xuất thần kỳ.
Họ ngồi cùng với nhau thêm một lúc nữa, yên lặng, Julia tâm trí
b́nh an hơn.
Ḷng nàng tràn ngập t́nh yêu thương cao quư đối với Michael.
– Anh vẫn là người đàn ông đẹp nhất nước Anh. – Sau cùng nàng
thầm th́. – Không ai làm cho em nghĩ khác nỗi.
Nàng cảm thấy ông thoát bụng lại và đưa cầm ra, nàng thấy động
tác ấy dịu dàng, cảm động.
– Anh nói đúng. Em mệt mỏi. Em cảm thấy sa sút khốn khổ. Em thấy
ḷng trống trải. Chỉ c̣n một việc là đi xa.
Chương 23
Sau khi đă quyết định như vậy, nàng thấy vui vẻ. Triển
vọng tránh xa sự khốn khổ giày ṿ lập tức giúp nàng thấy cái tai
họa ấy dễ chịu đựng hơn. Thông báo được đăng tải; Michael tuyển
chọn người để đào tạo người và bắt đầu tập dượt. Julia thấy vui
khi được ngồi trên một chiếc ghế bành theo dơi nữ diễn viên được
tuyển lựa được tập đóng vai nàng đă đóng trước nó mấy năm. Nàng
vẫn giữ nguyên được cái khoái cảm đă có từ ngày đầu đến với sân
khấu là được nằm trong rạp tối, dưới những tấm bạt, và chứng
kiến những nhân vật lớn lên trong bàn tay các diễn viên. Nguyên
chỉ ngồi trong rạp nàng đă thấy dễ chịu; không ở đâu nàng được
sung sướng như vậy. Theo dơi những cuộc tập dượt nàng có thể thư
giăn để đến đêm tới phiên tŕnh diễn của nàng cảm thấy tươi mát.
Nàng nhận thấy tất cả những ǵ Michael nói là đúng. Nàng tự kiềm
chế ḿnh. Đẩy lùi cơn xúc động riêng tư về phía sau và như vậy
giữ được nhân vật dưới quyền kiểm soát, một lần nữa nàng lại
đóng được với sự điêu luyện nhuần nhuyễn. Vai của nàng không c̣n
là phương tiện để nàng xả những t́nh cảm riêng và lại trở thành
sự diễn đạt bản năng sáng tạo. Nàng có được niềm vui êm dịu là
phục hồi được sự tự chủ của ḿnh. Điều đó cho nàng ư thức về
quyền năng và giải thoát.
Nhưng sự cố gắng thành công của nàng làm nàng kiệt sức, và khi
không ở trong rạp nàng cảm thấy ḿnh thừa thăi và nản chí. Nàng
mất đi cái sinh lực dồi dào. Một thứ t́nh cảm tự ti tràn ngập
ḷng nàng.
Nàng cảm nghĩ nàng hết thời rồi. Nàng thở dài khi nghĩ rằng
không c̣n ai muốn nàng nữa Michael ư nàng nên đi Viên để được
gần Roger; nàng cũng muốn vậy, nhưng lắc đầu.
– Em chỉ làm đảo lộn cách sống của nó thôi.
Nàng sợ là nó lại thấy nàng là thứ của nợ. Nó đang vui sống ḿnh
lại cản đường nó thôi. Nàng không chịu nổi cái ư nghĩ là nó sẽ
thấy có hơn nhận phải gượng gạo dẫn nàng tới chỗ này chỗ kia và
thỉnh thoảng lại phải ăn bữa trưa hay bữa tối với nàng. Tự nhiên
hơn là cứ để nó vui với bạn bè cùng lứa tuổi thân quen của nó.
Nàng quyết định về ở với mẹ nàng, bà Lambert - Bà de Lambert,
như Michael vẫn thường cố t́nh gọi bằng cái danh - xưng quí phái
đó.
Nhiều năm nay mẹ nàng đă sang sống với cô em gái của bà, bà
Falloux, ở St Malo. Năm nào bà cũng sang Luân Đôn chơi với con
gái ít ngày. Riêng năm nay bà không được khỏe nên không sang. Bà
là một bà già trên bảy mươi tuổi và Julia biết rằng sẽ là niềm
vui lớn cho bà khi con gái về thăm lâu. Ở Viên ai thèm để ư đến
một nữ diễn viên người Anh? Ở đó nàng sẽ chẳng là cái ǵ cả. Ở
St Malo nàng sẽ là một nhân vật sáng giá, hai bà già sẽ hănh
diện giới thiệu nàng với bạn bè.
“Ma fille. La plus grande actrice d Angleterre”.
Mấy bà già tội nghiệp, các cụ chẳng sống được bao lâu nữa và các
cụ sống một cuộc sống buồn thảm, nhàm chán. Lẽ dĩ nhiên đối với
nàng dù buồn chán nhưng đối với các cụ th́ là niềm vui Julia có
cảm nghĩ là trong thời gian theo đuổi sự nghiệp sáng chói và
vinh hiển của ḿnh nàng đă có phần, xao nhăng bổn phận đối với
mẹ. Bây giờ th́ nàng có thể bù đắp lại nàng tỏ ra hết sức khả ái.
Sự hiền ḥa của Michael và cái cảm tưởng khôn nguôi là đă bao
nhiêu năm hắn ở bất công đối với chồng là nàng đầy hối hận nàng
cảm thấy là ḿnh ích kỷ quá đáng và nàng muốn chuộc lại mọi lỗi
lầm. Nàng hăm hở muốn tự hiến ḿnh, v́ trong tâm trạng ấy nàng
viết thư cho mẹ là nàng sắp về.
Nàng thu xếp một cách tự nhiên nhất trên đời để không gặp Tom
cho tới ngày cuối cùng ở Luân Đôn. Vở nàng đóng chấm dứt từ đêm
trước và nàng khởi hành đi St Malo vào buổi chiều tối. Tom đến
từ biệt nàng vào khoảng sáu giờ.
Michael có ở đó, cả Dony, charles Tamerley và một hay hai người
nữa cho nên hai người không được một lúc nào gặp riêng. Đối với
Julia chuyện tṛ tự nhiên với y không phải là chuyện khó. Nh́n
thấy y không làm cho nàng khắc khoải như nàng sợ mà chỉ làm cho
nàng đau ḷng vô vị. Họ giữ bí mật nơi và giờ khởi hành của nàng,
nghĩa là người phụ trách báo chí của rạp chỉ gọi điện thoại cho
rất ít ṭa báo, cho nên khi Julia và Michael đến ga chỉ có năm
sáu phóng viên và ba nhiếp ảnh viên. Julia nới ít lời duyên dáng
với họ, và Michael cũng nói thêm vài câu, rồi đại diện báo chí
mời các phóng viên đứng sang một bên và vắn tắt nói về dự định
của Julia. Trong lúc đó Julia và Michael đứng cho các nhiếp ảnh
viên chụp họ tay quàng tay, trao nhau nụ hôn tạm biệt, và cuối
cùng Julia, nhoài người ra khỏi cửa sổ toa tàu đưa tay chó
Michael đứng ở sân ga nắm.
– Nặng nợ với mấy người này, - nàng nói, - không sao thoát được
họ.
Anh không hiểu sao mà họ biết được là em đi.
Một đám người tụ lại khi họ nhận ra là có việc ǵ đó đang xảy ra
và kính cẩn đứng đằng xa. Đại diện đến bên Michael thưa rằng anh
ta đă cho phóng viên biết đủ để viết một cột báo. Tàu phun khói
rời ga.
Julia đă từ chối không đem Evie theo. Nàng có cảm tưởng để lấy
lại dư sự b́nh thản lúc này nàng lại cần phải cắt đứt với đời
sống cũ. Evie trong ngôi nhà Pháp ấy sẽ lạc lỏng. V́ bà Falloux,
d́ Carlie của Julia, hồ c̣n con gái, lấy một người Pháp, bây giờ,
bà cụ nói tiếng Pháp thạo hơn danh Anh. Bà đă góa chồng từ lâu
và, người con trai duy nhất cũng đă chết trận. Bâ sống trong một
ngôi nhà cao và hẹp xây trên một ngọn đồi và khi từ con đường
lát đá cuội bước qua ngưỡng cửa bạn sẽ tưởng như đi vào cảnh
thanh b́nh của thời xưa, Nửa thế kỷ rồi không có ǵ thay đổi
pḥng khách_kê bộ sa-lông kiểu vua Liouls XV phủ áo ghế, vào ấy
mỗi tháng chỉ được lột có một lần để phủ nhẹ lớp đệm lót lụa mềm.
Chân nến thủy tinh được phủ và mút-xơ lin để rồi nhặng khỏi làm
dơ. Trước ḷ sưởi là một tấm b́nh phong chắn lửa than kết bằng
lông công rất mỹ thuật và lồng kính:
Mặc dù căn Pḥng không được sử dụng d́ Carrie vân đích thực lau
bụi mỗi ngày Pḥng ăn, tường được lát gỗ và cũng có bộ ghế được
bọc vải che bự. Trong chiếc tủ kính kề bên có bộ đựng gia vị
bằng bạc, bộ đồ cà-phê bằng bạc bộ đồ trà bằng bạc và chiếc khay
bạc. D́ Carrle và mẹ của Julia, bà Lambert sống trong pḥng có
tên là pḥng ban mai, một căn pḥng dài và hẹp, kê đồ kiểu cung
đ́nh. Trên tường có treo những bức chân dung vớ bằng sơn dầu
h́nh d́ Carrie và ông chồng quá cố của d́, h́nh cha, mẹ của ông
và h́nh người con chết trận về bàng mẩu như hồi c̣n nhỏ, tất cả
đều ḷng trong khuôn h́nh ô – van. Nơi đây các cụ ngồi kim chỉ
vá may, nơi đây các cụ ngồi đọc báo chí. Tờ thập tự công giáo,
tờ tạp chí hai thế giới và tờ nhật báo đại phương. Tối đến nơi
đây các cụ chơi đô- mi – nô. Trừ tối thứ năm khi cha xứ và thiếu
tá vệ binh, một sĩ quan hải quân hồi hưu đến ăn, các cụ thủy thủ
mà các bà biết nơi ông ta, chẳng ngần ngại mà không b́nh phẩm
khi một món nào đó nấu không đúng ư, ngay cả cha xứ, một thánh
nhân cũng có những cái thích và không thích của ông. Chẳng hạn,
cha tết thích món cá ṣng vùng Normand nhưng cha đ̣i cá phải
chiên bằng bơ thượng hạng, thứ bơ mà giá rất đắt từ hồi chiến
tranh. Cứ sáng thứ ăm, d́ Carne lấy chia khóa hầm rượu và đích
thân chọn một chai Claretl trong hầm D́ và bà chị, uống nốt chỗ
c̣n dư cho đến cuối tuần.
Các bà đặc biệt chiếu cố Julia, bắt nàng uống nước tisane, bắt
nàng không được ngồi ở chỗ có thể có lổ lùa. Thực Vậy phần lớn
thời gian của các bà là dành cho việc tránh gió máy. Các bà bắt
nàng phải nằm trên ghế dài, và khuyên phải đắp chăn. Các bà lư
sự về quần áo nàng bận chẳng hạn như đôi vớ lụa mà nàng mang
mỏng quí có thể nàng thấu suốt và chuyện bên trong nàng mặc thứ
ǵ. D́ Came lấy làm lạ khi biết là nàng chẳng mặc ǵ ngoài chiếc
sơ-mi cũng không mặc cả quần đùi lót nữa. Bà Lmbert nói.
– Thế th́ nó mặc cái ǵ?
– Xi - líp - Julia đáp nhanh.
– Và xú - chiêng nữa chứ? D́ nghĩ vậy.
– Cần ǵ phải mặc thứ đó - Julia trả lời ngon ơ.
– Vậy th́ dưới lớp áo khoác, cháu ở trần à?
– C̣n sao nữa?
– Cest la folie. - D́ Carrie la lên.
– Cest vraimant pas raisonabl, ma fille!
Bà Lambert nói:
– D́ không phải là chính chuyên ǵ, D́ Carrie nói, -nhưng d́ vẫn
phải nói rằng như thế là thiếu đứng đắn. Julia tŕnh cho các bà
thấy y phục của nàng, và vào ngày thứ năm đầu tiên sau khi nàng
tới, các bà bàn tính nàng nên mặc áo nào để dự tiệc. D́ Carrie
và bà Lambert đụng độ với nhau về chuyện này. Bà Lambert nghĩ
rằng bởi v́ con gái bà có đem theo những chiếc áo dạ tiệc th́
phải để cho nó mặc. D́ Carrie nghĩ việc ấy không cần.
– Hồi em c̣n sang thăm chị ở Jersey khi quư ông đến dự tiệc, em
nhớ chị mặc bộ áo dự tiệc trà.
– Lẽ dĩ nhiên mặc áo uống trà là phải. – Các bà nh́n Julia đầy
hy vọng. Nàng lắc đầu.
– Con sẽ mặc chiếc áo choàng.
D́ Carrie mặc chiếc áo cổ cao bằng lụa đen dày, với một chuỗi
hạt huyền, và bà Lambert cũng mặc một chiếc áo tương tự- với tấm
khăn choàng vai thêu móc và chuỗi kim cuốn giả. Ông thiếu tá mặt
người nhỏ con chắc nịch với bộ mặt hằng vết nhăn với mái tóc bàn
chải và bộ ria mép đường bệ nhuộm màu đen lánh. Ông rất ga lăng,
và mặc dầu đă ngoại thất tuần, dưới gầm bàn, trong bữa ăn vẫn
giả bộ chạm lầm chân Julia. Lúc ra về ông c̣n lợi dụng cơ hội
bẹo mông Julia.
– “Lăo già hồi xuân”.
Nàng lẩm bẩm một ḿnh trong khi đoan trang theo hai bà trở lại
pḥng khách.
Các bà chiếu cố nàng, không phải nàng là kịch sĩ nổi danh mà v́
nàng đau yếu cần phải nghĩ ngơi. Không lâu, Julia ngạc nhiên hết
sức khi khám phá ra rằng danh tiếng của nàng không phải là đều
kêu hănh, mà là cái khổ cho các bà.
Thay v́ muốn đem nàng ra khoe, các bà không để cho nàng đi cùng
các bà thăm bạn bè. D́ Carrie đem từ Jersey đến cái thói quen
uống trà điểm vào buổi chiều, và chưa khi nào bỏ cái thói quen
đó. Một hôm, ít ngày sau khi Julia về, các bà mời một số phu
nhân đến uống trà. Bà Lambert trong bữa trưa hôm đó nói với con
gái:
– Con này, ở St. Malo chúng ta có một số bạn rất tốt, nhưng dĩ
nhiên họ vẫn coi chúng ta như những người ngoại quốc, mặc dù
ḿnh đă sống ở đây gần ấy năm rồi, và chúng ta cũng không muốn
có cái ǵ khác lạ. Dĩ nhiên là chúng ta không muốn con nói dối
điều ǵ cả, nhưng trừ khi con buộc ḷng phải nói điều đó, d́
Carrie con nghĩ rằng tốt hơn con đừng nói với ai rằng con là
diễn viên.
Julia sửng sốt nhưng ư thức hài hước của nàng lướt thắng, nàng
muốn phá lên cười.
– Vâng, con sẽ không nói ǵ – Julia đáp, nàng tự cho phép ḿnh
mỉm cười.
– Lẽ dĩ nhiên chúng ta cũng biết nữ diễn viên người Anh không
như người pháp, - Bà d́ độ lượng chống chế, - Chứ hầu như là
đương nhiên, cô đào Pháp nào cũng có nhân t́nh.
– Quá lắm, quá lắm. – Julia nói.
Cuộc sống ở Luân Đôn của nàng, với tất cả những náo nức, những
đắc thắng, những cực nhọc của nó h́nh như bắt đầu xa vời. Chẳng
bao lâu, nàng thấy ḿnh nghĩ đến Tom với một tâm trạng thanh
thản. Nàng nhận thấy rằng ḷng tự ái của nàng bị thương nhiều
hơn là trái tim nàng. Ngày lại ngày đều đều qua đi, về sau chỉ
c̣n một điều duy nhất nhắc nhở nàng tới Luân Đôtn là ngày thứ
hai nhận được những tờ báo chủ nhật. Nàng nhận được cả sấp dầy
và để cả ngày để đọc.
Thế rồi nàng sống với tâm trạng ít nhiều nôn nóng. Nàng rảo bước
dọc đến nước và nh́n ra những ḥn đảo rải rác trên vịnh. Ṿm
trời mậây xám xui nàng nhớ ṿm trời xám bên Anh. Nhưng vào sáng
thứ ba nàng lại ch́m vào tĩnh mịch của đời sống tỉnh lẻ. Nàng
đọc nhiều tiểu tuyết tiếng Anh, tiếng Pháp là nàng mua ở một
hiệu sách nhỏ địa phương, đọc lại thơ Verlaine mà nàng vốn ưa
thích. Trong thơ ông có nỗi buồn nhẹ nhàng xem ra phù hợp với
miền đất Breton màu xám; những ngôi nhà cổ đá sẫm trang nghiêm
và sự vắng lặng của những con đường lên xuống đổ khúc khuỷu.
Những tập toán b́nh an của hai bà lịch tŕnh sinh hoạt không
thay đổi và câu chuyện nhỏ to dịu dàng của các bà gợi ḷng xót
thương trong nàng. Từ bao nhiêu năm nay chẳng có ǵ xảy ra đến
cho họ, và bây giờ cũng chẳng có ǵ xảy ra cho tới ngày họ chết
và cuộc đời họ cũng chẳng có ư nghĩa ǵ quan trọng. Điều lạ lùng
là họ măn nguyện. Họ chẳng biết đến ác ư chẳng biết ghen tuông.
Họ đă tự tách rời khỏi những hôn nhân thế thường t́nh, điều mà
Julia cũng cảm thấy ở bên trong ḿnh khi đứng trong ánh sáng
chói ḷa, cúi đầu đáp lại tiếng hoan hô của khối khán giả quá
nhiệt t́nh. Có nhiều khi nàng nghĩ sự cách biệt là quư nhất mà
nàng có. Nơi nàng, điều đó do kiêu căng phát sinh; nơi các bà
lại do đức khiêm tốn. Trong cả hai trường hợp, nó đem lại một
điều quí báu là sự tự do cho trí tuệ, những nơi các bà, nó được
bảo đảm hơn.
Mỗi tuần Mihael viết cho nàng một lần, những bức thư ngắn gọn
thư có tính công việc trong đó ông nói về tiền thu nhập ở rạp
Siđo và những chuẩn bị cho vở tới, nhưng Charles Tamelley viế
cho nàng mỗi ngày. Ông kể cho nàng nghe về chuyện bên lề thành
phố, ông kể theo lối duyên dáng, trau chuốt của ông về những bức
tranh tranh ông xem, những cuốn sách ông đọc. Ư ông hàm súc nhẹ
nhàng và uyên bác khéo léo. Ông triết lư mà không nặng nề. Ông
nói với nàng là ông tôn sùng nàng. Đó là những bức thư t́nh hay
nhất nàng nhận từ trước đến nay và để cho hậu thế, nàng quyết
định lưu giữ. Một ngày ba người nào đó sẽ xuất bản và người ta
sẽ đến hành lang trưng bày hội họa quốc gia ngắm bức chân dung
nàng, bức mà Mc Evoy đă vẽ và thở dài khi họ nghĩ đến câu chuyện
t́nh buồn và lăng mạn mà nàng là nhân vật chính.
Chales đă vô cùng quư giá đối với nàng trong hai tuần đầu nàng
lâm nạn t́nh ái, nàng không biết chịu đựng ra sao nếu không có
ông. Gọi một danh, có ông liền. Câu chuyện của ông đưa nàng vào
một thế giới khác làm dịu thần kinh nàng. Tâm hồn nàng bị lâm
bùn, và nàng đă tắm gội trong sự sáng suốt của tinh thần ông.
Theo ông lang thang đi dọc cái hành lang ngắm tranh giúp nàng
thảnh thơi biết ơn ông là hớp lư Nàng nghĩ đến những năm dài ông
yêu nàng. Cho đến nay ông đă yêu nàng có hơn hai mươi năm. Nàng
đă chẳng đối tốt với ông bao nhiêu chiếm đoạt đến nàng ông sẽ
hạnh phúc vô cùng và việc ấy cũng chẳng gây tổn thương ǵ cho
nàng. Nàng tự hỏi không hiểu tại sao nàng lại cự tuyệt ông lâu
đến thế. Bởi v́ có thể là ông quá chung t́nh, bởi v́ sự tha
thiết của ông quá khiêm tốn, có lẽ chỉ vỉ nàng muốn giữ lại
trong trí ông cái lư tưởng mà ông đă có v́ nàng. Thực sự là ngu
dại và nàng đă ích kỹ. Nàng chợt thấy hân hoan nghĩ rằng sau
cùng nàng có thể đền đáp tất cả sự tử tế, sự kiên nhẫn và sự vị
tha của ông. Nàng chưa mất cái ư niệm về sự mất xứng mà sự hiền
ḥa và sự cao cả của Michael đă gợi lên trong ḷng nàng, và nàng
vẫn c̣n hối hận bởi v́ nàng đă mất b́nh tĩnh với chồng. Sự mong
muốn tự hy sinh mà nàng đă có từ khi nàng rời khỏi nước Anh c̣n
cháy hừng hực trong ḷng nàng. Nàng nghĩ Charles là một đối
tượng đáng để phục vụ. Nàng khẽ cười, hiền hậu và thương cảm khi
nghĩ đến sự ngỡ ngàng của ông khi ông nghĩ ra ư định của nàng;
mất một lúc ông không tin là điều đó là thật, rồi sung sướng
thay, đê mê thay! T́nh yêu mà ông đắp đập ngăn chặn trong bấy
nhiêu năm vỡ ra lênh láng như cơn thác lũ trong trận lục tràn
ngập nàng. Tim nàng căn pḥng lên với ư nghĩ về long biết ơn vô
hạn của ông. Nhưng ông chưa dám tin hẳn về vận may của ḿnh, và
sau khi đă xong xuôi, nàng nằm trong ṿng ôm của ông, nép vào
ông th́ thào khe khẽ.
– Bỏ công đợi chờ anh nhỉ?
– Như nàng Helen, bằng nụ hôn, em biến anh thành bất tử.
Thật là tuyệt vời khi đủ khả năng làm cho một sinh linh sung
sướng đến thế.
“ḿnh sẽ viết thư cho ông ta trước khi rời stalin. Malo”, nàng
quyết định.
Hết xuân sang hạ, cuối tháng bảy là lúc Julia phải đi Paris để
may sắp quần áo. Michael muốn khai trương vở mới vào đầu tháng
chín, và những buổi tập dượt khởi sự vào tháng tám. Nàng đem
theo vở kịch về St. Malo, định học vai của ḿnh, nhưng trong
hoàn cảnh đó không sao học được. nàng có dư thời giờ rảnh rỗi,
nhưng trong thị trấn nhỏ màu xám, khắc khổ nhưng ấm cúng này,
với hai bà già lúc này cũng ở kề bên, chỉ chú ư tới việc họ đạo
và việc nhà, dù kịch bản có hay đến đâu, nàng cũng không ham nỗi.
– Đến lúc nàng phải trở về rồi, - nàng nói, - sẽ rất điên rồ nếu
ḿnh thực sự đi đến kết luận rằng sân khấu chẳng đáng ǵ với sự
quan tâm của mọi người.
Nàng từ giă là mẹ và d́ Carrie. Các bà hết sức tử tế với nàng,
nhưng nàng không nghi ngờ chút nào là các bà không buồn khi sự
ra đi của nàng cho phép các bà trở lại cuộc sống mà nàng đă làm
gián đoạn. Các bà có phần cảm thấy nhẹ ḿnh đôi chút khi biết
rằng không c̣n mối nguy khác người, đó là sự nguy hiểm dễ mắc
phải khi chứa chấp một nữ diễn viên, dù đó có thể gây ra việc
dèm pha bất lợi trong giới lăo bà ở St. Malo.
Nàng đến Paris vào buổi chiều, và khi được dẫn vào pḥng lớn
dành cho nàng ở khách sạn Ritz, nàng thở dài măn nguyện. Thật là
dịp long trọng được trở lại với cuộc đời xa hoa. Ba bốn người
gởi tặng hoa nàng. Nàng tắm và thay đồ, Charles Develill, chuyên
may quần áo cho nàng, một người bạn lâu năm, ghé vào nàng đi ăn
ở khu rừng Boulogne.
– Tôi đă có một kỳ nghĩ tuyệt vời, - Nàng nói ,với ông khách. –
Dĩ nhiên là hai bà già vui lắm khi tôi về nghĩ, nhưng tôi sợ ở
thêm một ngày nữa thôi sẽ chán.
Ngồi xe chạy trên đường Champs Elysées vào chiều tối đẹp trời
hôm ấy, nàng cảm thấy phấn khởi. Lại được gửi mùi xăng thích thú.
Những chiếc xe nhà, xe tắc xi, những tiếng c̣i xe, những hang
cây dẻ, những ngọn đèn đường, đám đông ngồi trên vỉa hè và đám
đông ngồi bên ngoài quán cà phê; tất cả đều làm nức ḷng. Và họ
đến nhà hàng Chateau de Madrid vừa vui, vừa lịch sự, vừa đắt
tiền. Thật là măn nguyện được nh́n lại các bà các cô ăn mặc đúng
cách, điểm trang đúng độ, và các ông các cậu da bắt nắng, áo
quần bảnh bao.
– Tôi thấy như ḿnh là một nữ hoàng đi đày mới về.
Julia trải qua nhiều ngày vui, lựa các mẫu và thử áo. Nàng tận
hưởng từng giờ của những ngày ấy.
Nhưng nàng là một phụ nữ bản lĩnh, và khi đă quyết định điều ǵ
th́ bám riết; trước khi về Luân đôn nàng viết thư cho Charles.
Ông có việc đi Goodwood và Cowes và ở lại Luân Đôn có hai mươi
bốn giờ trên đường đi Salzburg.
Charles thân mến,
Sung sướng biết bao em sắp gặp lại anh rồi. Tất nhiên em dành
ngày thứ tư rảnh rỗi cho anh. Chúng ḿnh cùng đi ăn nhé và liệu
anh c̣n yêu em không?
Julia của anh.
Trong lúc dán bao thư nàng lẩm bẩm; Bis dat, qui citodat. Đó là
câu tục ngữ Latinh mà Michael ưa đọc khi bị lạc quyên, và ông
cho gửi ngay đúng nửa số tiền người ta xin ông.
Chương 24
Sáng thứ tư Julia cho xoa nắn lại mặt và uốn lại mái tóc.
Nàng chưa thể quyết định là sẽ mặc chiếc áo nào vào buổi tối khi
đi ăn, chiếc áo hoa vải mỏng rất đẹp và rất xuân với cảnh hoa
bướm phỏng theo họa phẩm Sang xuân của Bolticelli, hay chiếc áo
vải sa tanh trắng cắt thật khéo để làm nổi bật đường nét cơ thể
trẻ trung và thanh tú, màu trắng nguyên trinh, nhưng trong lúc
tắm nàng quyết định chọn chiếc áo sa-tanh trắng, màu đó ám chỉ
một cách tinh tế sự hy sinh mà nàng lựa chọn mang bản chất một
lễ chuộc lại sự bội bạc quá lâu đối với Charles. Nàng không đeo
trang sức quí mà chỉ có một chuỗi ngọc và một chiếc ṿng kim
cương; bên cạnh chiếc nhẫn cưới chỉ có chiếc nhẫn gắn viên kim
cương cắt vuông. Nàng muốn thoa một lớp phấn nâu lên người để ra
dáng gái-ngoài-trời rất thích hợp với da thịt nàng nhưng suy
nghĩ về việc làm trước mắt, nàng lại dằn lại. Nàng không thể có
mầu cháy nắng đều như nam diễn viên bôi đen khắp người để đóng
vai Othello. Là một người đàn bà đúng giờ, khi nàng xuống thang
cũng là lúc cửa trước mở để đón Charles. Nàng chào đón ông với
cái nh́n gởi gắm sự hiền dịu, duyên dáng lẳng lơ và sự thân
thiết. Lúc này Charles để mái tóc thưa điểm sương khá dài, và
với thời gian những nét trí thức và thanh lịch đă có phần giảm
xúc; ông hơi gù và quần áo trong như nàng được ủi lại.
“Chúng ta sống trong một thế giới lạ lùng”, Julia nghĩ, “diễn
viên th́ làm hết ḿnh để ra vẻ dân phong lưu cốt cách và những
người cốt cách phong lưu cố gắng cho ra vẻ diễn viên”.
Không phải nghi ngờ ǵ là nàng gây được ấn tượng đối với ông.
Ông đă mở màn một, cách thuận lợi:
– Sao đêm nay trong em đẹp thế?
– V́ em mong được đi ăn với anh.
Với đôi mắt đẹp, truyền cảm nàng nh́n sâu vào mắt ông. Nàng hé
cặp môi theo cách mà nàng thấy là khiêu gợi trong những bức chân
dung Hamilton phu nhân của họa sư Romney.
Họ ăn ở nhà hàng Savoy. Người bồi chánh dành cho họ một bàn ở
ngay giữa pḥng để ai cũng nh́n rơ. Mặc dù lúc này mọi người kéo
nhau đi nghỉ hè hết, pḥng ăn thịt nướng này vẫn đông khách.
Julia cúi đầu và mỉm cười với những người quen mà nàng nh́n thấy
Charles có nhiều chuyện kể với nàng; nàng lắng nghe chăm chú để
lấy ḷng ông.
Đi với anh th́ không c̣n ǵ thú vị hơn? – nàng nói với ông Họ
đến muộn, ăn uống ngon lành, và vào lúc mà Charles uống cạn ly
rượu người ta kéo vào ăn khuya.
– Trời, văn hát rồi hay sao? - Ông hỏi, đưa mắt ngó đồng hồ. -
Ngồi với em sao thời gian qua nhanh đến thế?. Em có nghĩ nhà
hàng muốn chúng ta về cho rồi hay không?
– Em chưa cảm thấy muốn đi ngủ chút nào cả.!
– Anh đoán là Michael đang trên đường về nhà phải không?
– Em cũng đoán vậy.
– Tại sao em lại không theo anh về, ta nói chuyện tiếp.
Đó là câu nói mà nàng cho là ông gọi chuyện nọ kia.
– Thế c̣n ǵ bằng nữa. - Nàng trả lời, cố t́nh để vào giọng nói
vẻ hơi bẽn lẽn mà nàng cảm thấy đang làm hồng đôi má.
Hai người lên xe riêng của ông chạy về đường Hill Street. Ông
dẫn nàng vào thư pḥng. Pḥng này ở tầng dưới trông ra mảnh vườn
nhỏ. Những cánh cửa sổ xiên mở rộng. Họ ngồi chung trên ghế nệm
dài.
– “Tắt đèn đi mời đêm khuya tràn vào pḥng”. - Nàng trích đọc
kịch thơ Người lái buôn thành Venice - “Một đêm thôi khi gió nhẹ
hôn cây”.
Charles tắt hết đèn chỉ trừ một ngọn đèn mờ. Và khi ông trở lại
ngồi bên nàng nàng nép ḿnh vào ông, Ông ṿng tay ôm eo nàng c̣n
nàng ngả đầu lên vai ông.
– Đa đây là thiên thai – Mấy tháng nay anh nhớ em quá.
– Thế anh có làm bậy không?
– Có, anh mua một bức hoạ của Ingres và phải trả số tiền lớn quá.
Anh phải mời em xem trước khi em về.
– Đừng quên nhé. Anh để ở đâu.?
Nàng đă băn khoăn từ lúc vào nhà là việc quyến rũ nên diễn ra ở
đâu, trong thư pḥng, hay ở lầu trên.
Trong pḥng anh ngủ, - ông đáp.
“Ở trên đó ấm cúng hơn nhiều” - nàng thoáng nghĩ.
Nàng cười thầm khi nghĩ đến việc ông già Charles tội nghiệp bày
ra cái mánh nhỏ đơn giản như thế để lôi nàng vào pḥng ông ngủ.
Mấy thằng đàn ông dễ lừa thật! Nhát, đó là vấn đề của họ. Tim
nàng bỗng nhói lên khi nàng chợt nghĩ tới Tom. Thằng Tom chết
tiệt. Charies thật là hiền và nàng quyết định sau cùng phải
thưởng ông về sự chung t́nh lâu dài của ông.
– Anh là người bạn tuyệt vời của em, anh Charles ạ - Nàng nói
bằng giọng trầm trầm khàn khàn của nàng. Nàng quay đi một chút
để mặt nàng thật sát mặt ông, môi nàng một lần nữa lại hé mở
giống Hamilton phu nhân. “Em nghĩ em đă đối xử tệ với anh đấy”.
Trông nàng nhượng bộ, một cách ngon lành, một trái đào mong chờ
hái; việc ông hôn nàng là chuyện khó tránh. Rồi nàng lại đan
những ngón tay trên đôi cánh tay mềm mại trắng ngần ôm lấy cổ
ông. Nhưng ông chỉ mỉm cười. - Em đừng nói thế. Lúc nào em cũng
thánh thiện. “Anh ấy sợ, tội nghiệp chú cừu”.
– Em chưa thấy ai yêu em tha thiết như anh.
Ông khẽ siết nàng.
– Anh vẫn yêu. Em biết mà. Anh không có một người phụ nữ nào
ngoài em trên cỏi đời này.
Tuy nhiên bởi v́ ông không nhận đôi môi mời dâng, nàng nhẹ quay
đi. Nàng đăm chiêu nh́n ḷ suởi điện. đáng tiếc là không cháy.
Màn này dời phải có ánh lủa.
– Nếu lần này mà chúng ta bỏ lỡ cơ hội th́ sự thể sẽ khác hẳn.
Hai-lô.”.
Nàng cũng chưa hiểu hẳn “hai-hô” nghĩa. là ǵ nhưng trong giới
kịch nghệ Anh người ta dùng từ hai- lô nhiều lần trên bục diễn,
và từ này được hô lên kèm với tiếng thở dài nghe năo ruột.
Nước Anh có thể mất đi nữ diễn viên lớn nhất của ḿnh. Ta bây
giờ mới biết ta ích kỷ dễ sợ khi đề ra chuyện này.
Thành công không phải là tất cả. Ta đôi khi tự hỏi hoặc giả để
thỏa măn tham vọng nhỏ nhoi của ḿnh, ta đă chẳng để mất cái lớn
lao nhất trên đời. Cuối cùng chỉ có t́nh yêu là quan trọng. Và
lúc này nàng lại nh́n ông bằng đôi mắt đẹp hơn bao giờ hết với
sự tŕu mến đến mủi ḷng.
– Anh có biết không, luc này em nghĩ, nếu em có lại thời gian đă
qua, Em sẽ nói:
đem em đi.
Nàng thả bàn tay xuống để cầm bàn tay ông. Ông dịu dàng nắm bàn
tay ấy.
– Ôi! Em ơi!.
– Em thường nghĩ đến ngôi biệt thự trong mơ của chúng ḿnh.
Những gốc ôliu, những bụi trúc đào và vùng biển xanh. An b́nh .Đôi
khi em ghê sợ cái buồn nản tầm thường của đời em. Điều mà anh
hiến dâng đẹp tuyệt trần. Bây giờ th́ muộn quá rồi, em biết vậy;
hồi đó em không biết em quan tâm tới anh đến mức nào, em không
ngờ và với năm tháng trôi qua càng ngày anh càng có ư nghĩa cho
dời em.
– Thật là thần tiên khi nghe em nói! Nó đền bù lại rất nhiều.
– Em sẽ làm bất kỳ điều ǵ cho anh Charles. Em đă ích kỷ. Em đă
hại đời anh. Em không biết những điều em làm.
Giọng nàng trầm trầm run run. Nàng ngả đầu ra phía sau để lộ cái
cổ trắng ngần. Chiếc cổ áo trũng thấp cho thấy một phần đôi g̣
vú nhỏ và rắn chắc, với đôi bàn tay, nàng đẩy chúng nhô ra một
chút.
– Em không được nói thế, em không được nghĩ thế. - Ông nhẹ nhàng
đáp. - Em khi nào cũng hoàn hảo. Anh không muốn em khác. Ồ, em
ơi, cuộc đời ngắn ngủi, t́nh yêu phù du. Bi kich của cuộc đời là
đôi khi chúng ta không được cái mà chúng ta mong muốn. Bây giờ
nhắc lại quăng thời gian dài mà chúng ta quen nhau anh biết là
em khôn ngoan hơn anh.
– Lất chi mà đày đoạ tâm hồn – Em có nhớ thơ thế nào không nhỉ?
Đừng, xin đừng, xin đừng nhé môi hôn.
Dù đă đến, đă kề bên người mộng Buồn chi anh? t́nh thắm không
phai nhạt Hạnh phúc dù chới với trong tầm tay.
Để có thể vĩnh viển, c̣n yêu Em, em tôi, em măi măi yêu kiều.
“Ngu xuẩn.”.
– những lời thơ đẹp quá - nàng thở dài - có lẽ anh đúng, Hai-hô.
Ông tiếp tục đọc thơ. Đó là thứ mánh lới của ông mà Julia luôn
luôn thấy là nó làm cho nàng mệt mỏi.
Những cành cây!
Ôi những cành cây tươi tốt Lá xanh không rời khỏi cành Là không
tiễn biệt mùa xuân Lá reo, lá reo Lời ca, ca măi Tiếng nhạc ân
t́nh Không ngừng, không nghỉ Tấu khúc trường xuân.
Có dịp để Juha suy nghĩ. Nàng đăm đăm nh́n vào ḷ sưởi không đốt,
cái nh́n đăm chiêu, dường như nàng mê man trong cái đẹp ư nhị
của những lời thơ. Rơ ràng là ông ta không hiểu, không hiểu thật.
Nàng đă làm ngơ giả điếc trước những lời năn nỉ của ông trong
suôt hai mươi năm dài, và rất tự nhiên ông đành thôi van xin,
coi như vô vọng. Giống như ngọn núi Everes. Nếu những người leo
núi can trường này đă cố gắng vô ích lâu như thế để leo lên đỉnh,
cuối cùng thấy một dốc lên dễ dàng th́ đơn giản là họ không tin
nơi mắt họ; họ nghĩ là có cạm bẫy ǵ trong đó. Julia cảm thấy là
nàng có bổn phận làm cho ḿnh b́nh dị hơn; nàng phải, như thể là,
đưa tay dắt d́u người lữ bành mệt mỏi.
Khuya lắm rồi, - nàng nhẹ nhàng nói, - cho em xem tranh đi để em
c̣n về.
Ông ta đứng lên và nàng đưa cả hai bàn tay để ông đỡ nàng đứng
dậy. Hai người lên lầu. Quần áo ngủ, áo khoác của ông xếp ngay
ngắa trên một chiếc ghế.
Những người độc thân các anh giỏi thật. Một căn pḥng ngủ thật
ngăn nắp, tề chỉnh, mấ áp.
Ông gở bức tranh lồng khuôn xuống khỏi đinh treo và đưa ngắm
dưới ánh sáng. Đó là bức chân dung họa bằng ch́ vẽ một phụ nữ
hơi mập mạp đội nón vải diềm độn cao phía trước, trong chiếc áo
cổ trũng với những tay áo phồng, Julia nghĩ là bà ta tầm thường
và xiêm áo kỳ cục.
– Ồ, đẹp quá. – nàng reo lên.
– Anh biết là em thích. Bức tranh đẹp, Có phải không?
– Tuyệt tác.
Charler mang bức tranh để lại chổ củ. đến khi ông quay người lại
nàng đứng sát mé giường với đôi tay phía sau lưng, hơi giống như
gái tôi đ̣i được viên quan hoạn đem tŕnh diện trước thượng quan
để ngài quyết định, với giáng khúm núm, bẻn lẻn và đồng thời háo
hức của giới trinh nữ sắp vào cung cấm.
julia buông tiếng thở dài khêuu gơi.
– Anh ơi, đêm nay đẹp quá, chưa bao giờ em cảm thấy gần anh như
thế này.
Nàng từ từ nâng hai bàn tay từ sau lưng và tới sự căn đúng lúc,
khéo léo một cách tự nhiên đối với nàng, nàng đưa tay ra, mở
rộng ṿng tay, cho ḷng bàn tay ngửa lên dường như trên đó đặt
sẳn một cái đĩa ngọc vô h́nh, trong đĩa ấy là một trái tim dâng
hiến. Đôi mắt đẹp của nàng hiền dịu, phục tùng và trên môi nở
một nụ cười bẻn lèn đầu hàng.
Nàng nh́n thấynụ cười của Charles đông lạnh trên khuôn mặt. ông
đă hiểu ra.
“Lạy chúa tôi, nó không thèm ḿnh. Thế ra chỉ là tṛ bịp cả.” Sự
phát hiện này làm nàng lăo đăo một chốc lát. “Trời ơi! Làm sao
thoát khỏi t́nh cảnh này đây? Trông ḿnh như con mẹ điên”.
Nàng gần như mất hết b́nh tĩnh. Nàng phải nghĩ nhanh như chớp.
ông ta đứng đó nh́nh nàng với vẽ lúng túng mà ông khó giẩu nổi
kinh hoàng. Nàng không thể nghĩ ra là phải làm ǵ với hai bàn
tay bưng chiếc đĩa ngọc, đôi bàn tay đó nhỏ bé, ai mà chẳng biết,
nhưng lúc đó, nàng cảm thấy đó là hai cái đùi thịt cừu treo lủng
lẵng. Nàng không biết nói ǵ. Mỗi một giây qua đi lại khiến tư
thế và hoàn cảnh của nàng không chịu đựng nổi.
“con chồn, con chồn hôi. O bế ḿnh biết bao nhiêu năm”.
Nàng chỉ c̣n lạl một cách. Nàng tiếp tục cử chỉ. Tính toán để
đừng có lẹ quá, nàng đưa hai bàn tay lại gần nhau, tới lúc hai
tay chắp lại, và rồi đưa đầu về phía sau, nâng hai tay lên, rất
từ từ và sang một bên má, và chính tư thế này gợi cho nàng phải
nói ǵ. Thanh âm trầm, sung măn rung lên đôi chút v́ xúc động.
– Em vui mừng khi nh́n lại và suy nghĩ rằng chúng ḿnh chẳng có
ǵ để tự trách. sự đắng cay của cuộc đời không phải là sự chết.
Sự cay đắng của cuộc đời là cái chết của t́nh yêu. (Nàng đă nghe
một câu tương tự như thế trong một, vở kịch). Nếu chúng ta là
bây giờ là nhân t́nh th́ anh đă chán em từ lâu rồi, và bây giờ
nh́n lại th́ chúng ta có được ǵ ngoài sự tiếc hận về sự yếu hèn
của chúng ta. Câu thơ của Shelley về t́nh nhạt phai mà anh vừa
đọc thế nào nhỉ.
– Của Keats. - Ông cải chính – T́nh thắm không phai nhạt - Hạnh
phúc, dù chới với trong tầm tay.
– Đúng rồi anh đọc tiếp đi.
Nàng câu thời giờ.
Để có thể vĩnh viễn sẽ c̣n yêu.
Em, em tôi, em măi măi yêu kiều.
Nàng giang rộng cánh tay trông một cử chỉ khoáng đạt lắc lư mái
tóc quăn.
Nàng thoát hiể,.
Đúng, đúng nhỉ. T́nh anh măi măi c̣n và em măi yêu kiều. Chúng
ḿnh khùng nếu v́ một vài lần điên dại vứt đi niềm hạnh phúc
tuyệt vời mà t́nh bạn đă đem lại. Chúng ḿnh chẳng có ǵ để hổ
thẹn. Chúng ḿnh trong sạch. Chúng ḿnh có thể cất đầu lên nh́n
thẳng vào mặt mọi người.
Theo bản năng nàng cảm thấy đây là câu văn hát, và tăng cường
lời ca bằng những cử chỉ nàng cất đầu cao đi lùi về phía cửa mở
tung ra. Cơn hăng c̣n cao độ nàng cảm thấy khí thế của cảnh diễn
c̣n suốt dọc cầu thang cho tới cửa. Rồi nàng nguôi cơn một cách
đơn giăn, quay lại Charles lẽo đẽo theo sau:
– Áo em?
– Xe ḱa. - Ông vừa nói vừa khoác áo cho nàng - Để anh điưa em
về.
– Không, để em về một ḿnh. Em muốn đóng dấu ấn giờ phút này vào
tim.
Hôn em đi trước khi em ra về.
Nàng đưa môi lên cho ông. Ông hôn. Nhưng nàng dứt ra, và nói
tiếng khóc nức kiềm chế, nàng giật tung cửa chạy ra xe.
Khi về đến nhà, đứng trước pḥng ngủ riêng nàng thở phào thoát
nạn.
“Gă khùng. Ḿnh mà kẹt như thế th́ c̣n mặt mũi nào. Nhờ trời
ḿnh thoát nạn được, Y là con lừa, ḿnh không dám nghĩ là y đă
hiểu ra cái thâm ư của ḿnh”. Nhưng nụ cười lạnh như nước đá của
Charles làm nàng chột dạ. “Có thể là y cũng nghi nghi, y không
dám tin chắc, và sau đó y tin khá chắc là y đoán lầm. Trời ơi!
Ḿnh nói dở quá, huỵch toẹt vấn đề Phải nhận là vậy. Cũng may mà
c̣n gở được chỉ chút xíu nữa tô hô ra th́ hết đường cười trừ”.
Julia bắt đầu cười gượng. Lẽ dĩ nhiên hoàn cảnh quả thực trớ
trêu, y làm cho nàng quê quá, nhưng nếu có một chút đầu óc hài
hước bạn không thể không nh́n ra mặt khôi hài của câu chuyện.
Nàng tiếc không có ai dể nàng có. thể đem câu chuyện ra kể, mặc
dù bất lợi cho nàng nhưng vẫn là truyện hay. Có một điều nàng
vẫn hậm hực là nàng đă bị lôi cuốn vào hài kịch t́nh yêu bất tử
mà y đóng từ bao nhiêu năm nay; bởi v́ rơ ràng là đóng kịch; y
muốn tự ḿnh nhận ḿnh là kẻ ngưỡng mộ chung thuỷ và cái điều
cuối cùng y muốn nhận, h́nh như là thấy sự chung thuỷ của ḿnh
được tưởng thưởng.
“Lừa bịp ḿnh, hoàn toàn chỉ có lừa bịp ḿnh”.
Nhưng nàng chợt có một ư nghĩ và nàng thôi cười. Khi những cuộc
tấn công ái t́nh của một phụ nữ bị một người đàn ông từ khước,
người ấy thường dễ có khuynh hướng rút ra một trong hai kết luận
sau:
một là y mắc chứng đồng tính luyến ái, hai là y bị bất lực.
Julia trầm tư châm một điếu thuốc. Julia tự hỏi liệu Charles có
dùng sự ngưỡng mộ của y đối với nàng làm cái b́nh phong che đậy
để đừng ai để ư đến cái xu hướng thật của y không. Nhưng nàng
lắc đầu. Nếu y mắc chứng đồng tính luyến ái th́ nàng chắc chắn
đă cho thấy vài dấu hiệu, dù sao, ngoài xă hội từ hồi chiến
tranh người ta không bàn chuyện ǵ khác ngoài cái thứ đó, lẽ dĩ
nhiên rất có thể là y bất lực. Nàng tính đến tuổi ông. Charles
tội nghiệp. Nàng lại mỉm cười. Và nếu trường hợp này đúng không
phải là nàng, mà chính ông mới là kẻ lâm vào t́nh huống lúng
túng và tức cười. Ông ta hoảng sợ cứng người, tội nghiệp chú cừu.
Hiển nhiên đây không phải là thứ chuyện mà một người đàn ông
thích kể chuyện vớí một người đàn bà, nhất là khi người đó lại
đắm đuối yêu bà ta; càng nghĩ, nàng càng thấy có vẻ như đó là
lời giải thích.
Nàng bắt đầu cảm thấy thương ông, với một thứ t́nh thương giống
như t́nh mẫu tử.
“Ḿnh biết sẽ phải làm ǵ”, nàng nói và bắt đầu cởi áo. “Ngày
mai ḿnh sẽ gửi tặng ông một bó huệ trắng thật lớn”.
Chương 25
Sáng hôm sau Julia thức dậy, nằm trong giường một hồi lâu.
trước khi bấm chuông. Nàng suy nghĩ. Khi nghĩ về cuộc mạo hiểm
hồi đêm nàng không thể không hài ḷng về sự nhanh trí khôn ranh
của ḿnh. Chưa hẳn đă nói được là nàng chuyển bại thành thắng,
nhưng nếu nói đây là một cuộc rút lui chiến lược th́ cách xử lư
của nàng tuyệt. Tuy nhiên nàng vẫn thấy khó chịu. Có thể c̣n một
cách giải thích nữa về thái độ của Charles. Có thể ông ta không
muốn nàng v́ trông nàng hấp dẫn. Hồi đêm, ư nghĩ ấy thoáng qua
óc nàng, rồi nàng gạt đi ngay v́ cho rằng không thể đúng được,
nhưng không thể chối căi được là vào buổi sáng nay nó lại mang
một vẻ phũ phàng. Nàng nhận chuông. Thành lệ, v́ ông Michael
thường vào lúc nàng dùng bữa điểm tâm, chị Evie sau khi cuốn rèm
đưa ngay gương, lược, phấn son cho nàng. Lần này, thay v́ chải
cho nhanh mái tóc và chấm chút phấn lấy lệ, Julia định tâm trau
chuốt. Nàng cẩn thận vẽ môi, thoa phấn hồng, gở mái tóc.
– Nói không t́nh cảm, không thiên vị, - nàng vừa hỏi vừa ngắm
ḿnh trong gương, lúc Evie đặt khay ăn sáng lên giường, - em
thấy cô có là một phụ nữ dễ coi không, Evie?
Cháu cần phải biết cháu đứng ở cương vị nào trước khi trả lời.
– Cái nhà cô này. - Julia gắt.
– Cô biết. cô đâu có đẹp.
– Chẳng có nữ diễn viên nào đẹp cả.
Khi cô trang điểm ḷe loẹt như hồi hôm lại có ánh đèn chiếu từ
phía sau, cháu trông cô không được một chút nào cả. Nói cô đừng
giận.
“Như vậy là đêm qua ḿnh hỏng kiểu rồi”.
– Điều tao muốn nói, nếu như thực t́nh muốn cua một người đàn
ông mày nghĩ tao có làm nổi không?.
– Biết bụng dạ đàn ông cháu thấy việc đó đâu có khó. Thế bây giờ,
cô muốn cua ai?
– Không ai cả, tôi chỉ nói chung chung vậy thôi.
Evie hít hít và lấy ngón tay trỏ thoa dọc theo mũi, – Đừng có
hít hít như thế. Cần hắt hơi th́ hắt hơi đại đi.
Julia chầm chậm ăn quả trứng luộc. Nàng mải nghĩ. Nàng nh́n Evie.
Lẽ dĩ nhiên là kỳ cục, nhưng biết đâu đấy.
Evie này, bọn đàn ông có bao giờ gạ gẫm mày ngoài đường không?
– Cháu ấy à? Cháu khoái xem chúng nó trổ tài.
Ấy thú thật tao cũng vậy. Các bà các cô hay kể chuyện đàn theo
ngoài đường, khi họ đứng lại ngắm cửa hàng là các ông các cậu
xúm lại liếc. Đôi khi tống khứ cũng khó – Tởm, cháu cho là như
vậy.
– Tao không biết chuyện này. Vinh dự đấy chứ. Em có biết không
điều lạ lùng nhất là chưa hề có ai theo tôi ngoài đường. Tao nhớ
là không có một người đàn ông nào gạ gẫm tao cả.
– Ồ, có ǵ đâu, cô cứ đi dọc lộ Edgware một chiều tối thế nào
cũng có người rủ rê.
– Lúc đó phải làm ǵ?
– Gọi cảnh sát. – Evie đanh đá nói.
– Tao biết một cô gắi đang đi xem hàng ở đường Bond street,
trước một hiệu mủ, và một gă đàn ông đến hỏi cô có mua mủ không.
“Tôi muốn mua một cái”, thế là hai người bước vào cửa hàng, cô
ta chọn một chiếc rồi chotên và địa chỉ, người đàn ông trả tiền
mua, cô ta cảm ơn suông rồi đi ra trong lúc gă đàn ông đợi lấy
tiền thối.
– Cô ta kể cho cô như vậy à. - Evie khịt mũi ra vẻ không tin.
Chị ta nh́n Julia ngạc nhiên. - Cô có ư định ǵ đấy – Ồ, chẳng
có ǵ đâu, tôi chỉ tự hỏi là tại sao trong thực tế tôi chẳng bao
giờ được một người đàn ông nào tấn công cả. Có phải v́ tao không
gợi hứng không?
Gợi hay không gợi? Nàng quyết định trắc nghiệm.
Chiều hôm đó, sau khi ngủ một giắc, Julia thức dậy, tô điểm hơn
thường lệ đôi phút, và không gọi Evie, nàng mặc chiếc áo không
thường quá mà cũng không đắt quá, đội chiếc mũ nan đỏ rộng vành.
“Ḿnh không muốn trông như một con điếm”, nàng vừa nh́n vào
gương vừa nói. “Mặt khác ḿnh cũng không muốn trông ra vẻ khả
kính”.
Nàng rón rén xuống thang để đừng ai nghe thấy ǵ và khẽ khép cửa
sau lưng.
Nàng hơi bứt rứt, nhưng phấn chấn một cách dễ chịu; nàng cảm
thấy là ḿnh đang làm một việc táo bạo. Nàng đi qua công viên
Connaught để vào đại lộ Edgware. Lúc đó khoảng năm giờ. Có một
dăy dài xe buưt, xe tắc-xi, xe vận tải; những người đi xe đạp
luồn lách một cách nguy hiểm qua đám xe cộ. Vỉa hè đông người.
Nàng đi thơ thẩn theo hướng bắc. Lúc đầu nàng đi, ngó thẳng về
phía trước, không ngó phải, không ngó trái, nhưng chẳng mấy chốc
nhận ra rằng như thế là vô ích. Nàng phải nh́n người ta nếu muốn
người ta nh́n ḿnh.. Hai ba lần nàng thấy năm bảy người đứng
ngắm cửa hàng, nàng cũng đứng lại ngắm, nhưng chẳng người nào để
ư đến nàng. Nàng tiếp tục đi. Người ta xuôi ngược trước mặt nàng.
Họ có vẻ vội vàng. Chẳng ai để ư đến nàng. Khi nàng nh́n thấy
một người đàn ông đi một ḿnh. tiến lại phía nàng, nàng bạo dạn
nh́n, nhưng người ấy vẫn bước đi mật lạnh lùng. Chợt nhớ ra là
nét mặt ḿnh nghiêm nghị quá, nàng để một nụ cười hờ hững trên
môi.
Hai hay ba người nghĩ là nàng mỉm cười với họ, họ vội nh́n đi
chổ khác.
Nàng quay lại nh́n khi có một người đi ngang qua, anh ta cũng
nh́n lại, nhưng nh́n thấy ánh mắt nàng anh lại vội vă bỏ đi.
Nàng cảm thấy hơi ê chề và quyết định không nh́n quanh nữa:
Nàng cứ thế mà đi. Nàng thường nghe nói đàn ông Luân Đôn xử sự
đàng hoàng nhất thế giới, nhưng thực ra cách xử sự của họ trong
trường hợp này thật là vô ư thức.
“Điều mà không thể xảy ra ở một trong những con đường của thành
phố Paris, Rome hay Berlin” nàng ngẫm nghĩ.
Nàng quyết định đi đến tận đại lộ Marylebone rồi quay lại. Thật
là tủi nhục nếu như về mà không được gạ gẫm lấy một lần, Nàng đi
chậm đến nơi những người bộ hành đôi khi xô đẩy nàng. Nàng thấy
hết sức bực ḿnh.
– Ḿnh phải thử ở đường Oxford xem sao, - nàng nói, - con Evie
ngố. Đại lộ Edgware rơ ràng bị bôi tên rồi.
Đột nhiên nàng nhảy lên rộn ràng. Nàng bắt được ánh mắt một
thanh niên, và trong ánh mắt ấy nàng chắc chắn là có t́nh ư.” Gă
đi qua, và nàng phải cố gắng lắm mới không quay ngược lại. Nàng
cứ đi, bởi v́ chỉ một lát sau, gă đă quành lại, lần này gă đăm
đăm nh́n nàng. Nàng liếc mắt nh́n lại rồi bẻn lẽn nh́n xuống. Gă
khựng lại và nàng ư thức được rằng gă theo nàng. Khá rồi. Nàng
đứng lại nh́n vào tủ bày hàng, Gă cũng đứng lại. Nàng biết phải
xử trí ra sao.
Nàng giả bộ chăm chú xem đồ hhưng đúng lúc trước khi bỏ đi nằng
đảo đôi mắt gợi t́nh nh́n gă. Gă hơi thấp, trông gă giống như
một thư kư hay một gă chậy hàng, gă mặc bộ đồ lớn xám và chiếc
mũ nỉ mềm màu” nâu. Gă không phải là loại đàn ông nàng chọn để
gạ gẫm nàng, nhưng chỉ được có thế, hiển nhiên là gă đang t́m
cách tán tỉnh nàng. Nàng quên là nàng đă bắt đầu cảm thấy mệt.
Chuyện ǵ sẻ xảy ra sau đây. Lẽ dĩ nhiến nàng sẽ không để cho sự
thể đi quá xa, nhưng nàng ṭ ṃ chờ xem gă làm tṛ ǵ. Nàng tự
hỏi, không biết gă sẽ nói ǵ với nàng. Nàng thấy phấn khởi và
hài ḷng, vậy là gánh nặng cất khỏi đầu óc nàng. Nàng thong thả
đi và biết là gă đi đằng sàu nàng. Nàng đứng lại ở một cửa hàng
khác, lần này y cũng đứng lại gần bên nàng. Tim nàng bắt đầu đập
hoảng loạn:
Thực sự giống như bắt đầu một cuộc phiêu lưu.
“Ḿnh không biết gă có mời ḿnh vào khách sạn với gă không. Ḿnh
đoán là gă không đủ tiền. Đi-nê-ma. Chắc là như vậy. Hẳn là ngộ
lắm”.
Bây giờ nh́n thẳng vào mặt gă và gần như mỉm cười. Gă ngă mũ.
– Thưa có phải cô Lambert không ạ?
Nàng giật bắn người lên. Nàng sửng sốt khựng người lại nên không
đủ nhanh trí để chối.
– Tôi nghĩ tôi nhận ra cô khi vừa trông thấy, v́ thế tôi quay
lại để cho chắc ăn, Và tôi bảo nếu mà không phải Julia Lambert
th́ tôi đi bằng đầu, Rồi cô đứng lại ở cửa hàng để tôi có dịp
nh́n cho rơ điều làm tôi ngờ ngợ là nh́n thấy cô đi ở đại lộ
Edgware. Kể cũng tức cười, nếu cô biết tôi ngụ ư nói ǵ.
C̣n tức cười hơn gă tưởng tượng nhiều. Dù sao cũng chẳng hệ
trọng ǵ nếu như gă biết nàng. Nàng lẽ ra phải biết trước là
nàng không thể đi xa trong thành phố mà không bị nhận mặt. Gă
nói giọng nói nhà quê và bộ mặt tái mét, nhưng nàng vui vẽ và
thân mật cười với gă. Gă không nghĩ là nànglàm bộ làm tịch.
– Xin lỗi cô, hầu chuyện cô mà không đợi có dịp được giới thiệu,
nhưng tôi không thể bỏ lỡ dịp này. Xin cô một chữ kư được không
ạ.
Julia nín thở. Lẽ nào chỉ v́ thế mà gă đă cất công theo nàng cả
mười phút.
Gă có thể nại cớ như vậy để bắt chuyện với nàng. Được, nàng sẽ
chơi tiếp.
– Rất hân hạnh. Nhưng tôi không thể cho anh ngoài đường. Người
ta x́ xào.
– Đúng rồi. Thế này nhé, tôi đang kiếm chỗ uống trà. Có quán
Lyon gần đây.
Xin mời cô vào dùng một ly.
Nàng thắng lợi. Khi uống trà có thể gă sẽ rủ nàng đi xem chớp
bóng.
– Cũng được. - Nàng đáp.
Hai người đi bên nhau cho tới, quán nước và ngồi vào một bàn nhỏ.
– Cô cho hai ly trà đi, cô chủ. - Gă gọi. - Cô dùng thêm ǵ? Và
khi nàng khước - Cho một phần bánh và bơ, cô chủ.
Bây giờ Julia có dịp quan sát kỹ gă. Mặc dù cục mịch và thấp, gă
có những nét đẹp, mái tóc đen của gă chải ép xuống đầu và đôi
mắt gă đẹp, nhưng hàm răng gă hư và nước da xám nên trông gă
không được khóe. Có một cái ǵ trơ trẽn trong dáng điệu của gă,
nàng không ưa nổi, nhưng rồi, nghĩ cho cùng nàng không thể chờ
đợi sự khiêm tốn của một bông hoa tím nơi một gă thanh niên ve
văn ḿnh ở đại lộ Edgware.
– Trước khi chúng ta vào chuyện, cô bằng ḷng tặng chữ kư cho tô
chứ, làm ǵ th́ phải làm ngay, đó là phương châm của tôi.
Gă rút ra từ trong túi một chiếc bút máy và từ một cuốn sổ dầy,
một tấm card lớn.
– Một trong những loại card của hăng chúng tôi. - Gă nói - Tấm
này, được đây.
Julia nghĩ có khùng mới theo đuổi mưu mô tới lúc này, nhưng nàng
vẫn kư tên trên tấm card một cách khá dí dỏm.
– Bộ anh sưu tập chữ kư hay sao? - Nàng hỏi với nụ cười ư nhị –
Tôi? không khi nào. Tôi nghĩ cái tṛ này lẩm cẩm. Cô bồ tôi th́
có. Cô ấy xin được chữ kư của Charlie Chaplin Doglas Fairbank và
không biết của những ai khác nữa. Để tôi đưa ảnh của cô ta cho
cô xem.
Từ trong ví, gă rút ra tấm ảnh một phụ nữ trẻ nét mặt láu lỉnh
cười lộ cả hàm răng theo lối mỉm cười trong xi-nê-ma.
– Đẹp Julia nói.
– Tốt quá. Tối nay chúng tôi đi xem chớp bóng. Cô ấy sẽ hết sức
ngạc nhiên khi tôi đem tặng chử kư của cô. Việc trước tiên tôi
tự nói với ḿnh khi nh́n ra cô là ḿnh sẽ có được chữ kư của
Julia lambert dù phải chết cũng cam. Chúng tôi sẻ làm đám cưới
vào tháng tám khi tôi được nghỉ phép. Cô biết không. tụi tôi sẻ
đi đảo Wight để hưởng tuần trăng mật. - Nhờ chữ kư này tôi sẽ có
nhiều chuyện tức cười với cô ấy. Cô sẽ không tin khi tôi kể là
cô và tôi uống nước với nhau. Cô ấy nghĩ là tôi giỡn, và khi tôi
dưa cho cô ấy thấy chữ kư th́ trời ơi!
Julia lịch sự nghe gă nói, nhưng nụ cười đă tắt trên môi.
– Một phút nữa tôi phải cáo biệt, - nàng nới, - sợ trễ rồi.
– Tôi cũng không c̣n được mấy thời giờ nữa. Tới lúc phải gặp cô
bồ của tôi.
Tôi phải rời quán liền.
Tiền trả ngay ở bàn khi cô chiêu đăi đem ấm trà lại và khi họ
thanh toán tiền nong Julia rút trong xách tay ra tờ giấy một
bảng.
– Cô lấy tiền ra làm ǵ vậy? Bộ cô nghĩ tôi để cho cô trả sao.
Tôi mời cô mà.
– Cảm ơn anh nhiều.
– Để tôi mách cô việc cô có thể làm nếu cô muốn cảm ơn tôi, cô
cho phép tôi dẫn bồ tôi một ngày nào đó vào pḥng hóa trang của
cô; Cô chỉ việc bắt tay cô ta, thế thôi. Điều đó có ư nghĩa lắm
với cô ấy. V́ cô ấy v́ cô ấy sẽ nói chuyện ấy đến măn đời.
Cách đối xử của Julia đă trở nên cứng rắn hơn và bây giờ, dù vẫn
duyên dáng, nhưng có vẻ kiêu kỳ – Tôi rất tiếc là chúng tôi
không khi nào để cho người lạ vào hậu trường.
– Ồ tôi xin lỗi. Cô thứ lỗi cho lời yêu cầu của tôi. Bởi v́ tôi
không xin cho chính tôi.
– Không sao. Tôi hiểu lắm. Nàng vẫy chiếc xe tắc-xi đang ghé vô
hè phố, và giơ tay cho gă ta bắt.
– Chào cô Lambert. Tạm biệt, chúc cô may mắn, vạn sự như ư. Cảm
ơn cô cho chữ kư Ngồi nép vào một góc tắc-xi nàng tức điên lên.
– Lũ súc sinh. Nó và con bồ của nó. Dám bạo gan đ̣i dẫn con bồ
đến gặp ta.
Khi về đến nhà nàng lên lầu vào thẳng buồng riêng. Nàng giựt
chiếc mũ, giận dữ ném lên giường. Nàng ra chỗ có tấm gương trừng
trừng nh́n ḿnh.
“Già, già, lăo rồi” - nàng lầu bầu.- một là già hai là ḿnh hoàn
toàn không có được sự gợi t́nh. Mi không tin à? Mi nói là phi
lư. Thế th́ giải thích ra sao? Ta diễu từ đầu đến cuối đại lộ
Edgware và có Trời chứng giám ta thủ vai rất đạt, mà không một
gă đàn ông nào thèm để ư đến ta ngoại trừ một thằng phụ bán hàng
nó muốn xin chữ kư của ta cho con bồ nó. Thật là vô lư Nhiều kẻ
không ham t́nh dục đến thế cơ à? Nếu thế th́ dân tộc Anh sẽ ra
sao. Số phận đế quốc Anh thế nào?
Những lời cuối cùng nàng nói ra với một sự miệt thị có thể làm
cho tàn lụi héo hắt cả một dăy ghế trên của các ông bộ trưởng.
nàng bắt đầu ra điệu bộ.
“Thật là tức cười khi cho rằng ta có địa vị như. Bây giờ mà lại
không có khả năng gợi t́nh. Người ta đi xem một nữ diễn viên là
v́ cái ǵ? Là v́ họ muốn ngủ với cô ta. Có phải mi định. bảo với
ta là ta có thể làm cho rạp chật ních ba tháng liền với một vở
kịch dở ẹc mà không có khả năng gợi t́nh ư? là cái ǵ?”.
Nàng ngừng nghĩ nh́n ḿnh ưu tư. “Chắc chắn ḿnh có thể đóng
kịch gợi t́nh. Ḿnh có thể đóng bất kỳ thứ ǵ”.
Nàng bắt đầu nghĩ đến nữ diễn viên có cái tài ấy và đặc biệt nhớ
một người.Lydia Mayne, người mà người ta bao giờ cũng mời hợp
tác khi cần đến một cô đào lảng. cô ta không phải nữ diễn viên
có tài nhưng trong một số vai cô ấy rất được việc. Julia là
người rất giỏi nhái điệu người khác. Và bây giờ nàng bắt đầu băt
trươc Lyhia Mayne. Mi mắt nàng rủ xuống mắt một cách khiêu gợi
như mi mắt Midia và thân nàng uốn éo ngoằn ngoèo bên trong tấm
áo. Nàng biểu lộ trong đôi mắt trâng tráo thách đố của Lidia, và
trong những động tác sự mời mọc vốn là sở trường của nàng Modia
Mayne. Nàng bắt đấ nói giọng của Midia, với cái giọng thừa chất
nhựakhiến mỗi lời nàng thổ lộ điều tiết ra giọng điệu tục tằn.
– Nè, anh hai ơi, cái thứ chuyện ấy em nghe hoài rồi. Em không
muốn gây rác rối giữa anh và chị hai ở nhà. trời ơi, sao mấy
người đàn ông không để cho tôi yên thân?
Đó mới là những nét mà Julia phác họa qua loa. Nàng thấy được
quá. Nàng thích trí bật cười. “Ừ, có thế chứ. Có thể ḿnh chẳng
gợi t́nh, nhưng sau khi xem màn bắt chước này chẳng thiếu ǵ
người nghĩ Lydia cũng chẳng hơn ǵ”.
Sự kiện này khiến nàng cảm thấy được an ủi.
Chương 26
Những buổi tập dượt bắt đầu và làm khuây khoả tâm trí
vướng mắc của Julia. Vở kịch Michael hâm lại và cho tŕnh diễn
khi nàng đi ra nước ngoài thu nhập không nhiều lắm cũng không ít
lắm, nhưng c̣n hơn là đón cửa rạp. Nó giúp ông trang trải cho
tới khi vở Ngày nay sẵn sàng ra mắt. Bởi v́ chỉ có hai xuất ban
ngày mỗi tuần, và v́ trời nóng ông quyết định là cứ tập dượt từ
tốn thoải mái. C̣n cả tháng trời.
Mặc dầu đă lăn lộn trong nghề sân khấu từ lâu, Julia không bao
giờ mất cái thú say mê tập kịch, và buổi tập đầu tiên vẫn làm
nàng hầu như muốn bệnh v́ nao nức. Bắt đầu một cuộc mạo hiểm
mới. Lúc đó nàng không cảm thấy ḿnh như cô đào chính, nàng thấy
vui vẻ hăng say như thể ḿnh là cô gái lần đầu tiên được đóng
một vai phụ. Nhưng đồng thời nàng lại có ư thức về tài năng
riêng của ḿnh. Một lần nữa nàng lại có dịp trổ tài.
Lúc mườ một giờ nàng bước lên sân khấu, Tập thể diễn viên đứng
rải rác chờ đợi. Nàng hôn và bắt tay những nghệ sĩ quen biết.
Michael nhă nhặn giới thiệu với nàng những người nàng chưa quen.
Nàng thân mật chào đón Avice Crichton Nàng khen cô đẹp, nàng nói
nàng thích chiếc mũ của cô, nàng nói về những chiếc áo nàng đă
chọn cho cô Paris.
– Gần đây em có gặp Tom không? – nàng hỏi.
– Không, em không gặp Anh ấy đang đi nghỉ.
“Ồ, cậu tà dễ thươg lắm phải không?”.
– Dễ thương lắm.
Hai người phụ nữ mỉm cười với nhau bằng ánh mắt. Julia theo dơi
ả. và khi ả đọc lời của vai, nàng lắng nghe ngữ điệu. Nàng mỉm
cười tinh quái. Đúng như sự phỏng đoán của nàng. Avice là một
trong số những diễn viên tự tin hết ḿnh ngay từ buổi tập dượt.
Cô ả không biết những ǵ phải đến với ả. Tom đối với Julia chẳng
c̣n ư nghĩ ǵ, nhưng nàng có món nợ phải thanh toán. với Avice
và nàng không quên điều đó. Con đĩ!
Vở kịch chuyển thể từ vở:
Bà Tanqueray, Người vợ kế, nhưng với sự thay đổi phong cách cho
phù hợp với thế hệ mới, theo quan điểm hài kịch. Một số những
nhân vật cũ củng được đưa vào. Cụ Anbrey Tanqueray bây giờ đă
già lắm rồi, xuất hiện ở hồi thứ hai. Sau cái chết của bà vợ
Paula, cụ cuới vợ lần thứ ba. Bà ba coetelyon chủ trương đền bù
cho cụ nỗi bất hạnh của cụ với người vợ hai, nhưng bà lại là một
bà già mất nết và hỗn xuợc. Ellean, con gái cụ, và Hugh Adate đă
đồng ư là để những ǵ đă qua qua đi, v́ cái chết bi thảm của bà
Paula dường như đă xóa đi kỷ niệm về những quan hệ ngoại hôn
nhân bất chính của cụ hai người đă thành hôn. Bây giờ cụ là một
viên thiếu tướng hồi hưu chỉ có đánh gôn và ca cẩm về sự suy
thoái của để quốc Anh - “Ôi chao! Thưa ngài, tôi mà có quyền th́
tôi cho mấy tên xă-hội-chủ-nghĩa đứng vô tường và bắn bỏ”,.
trong khi đó, Ellean, con gái cụ cũng già rồi, sau tuổi thanh
xuân ǵn vàng giữ ngọc bây giờ lại ham vui, tân tiến và ăn nói
bừa băi. Vai mà Michael đóng có tên là Robert Humphteys, và
giống như vai Aubrey trong vở kịch của Pinero là một ông goá vợ
với một cô con gái độc nhất; ông đă làm lănh sự ở bên Trung Quốc
nhiều năm, có của, đă về hưu và sống trong khu đất gần nhà gia
đ́nh Tanqueray, mà một người bà con để lại cho. Con gái ông cô
Honor (đây là vai mà Avice Crichton được tuyển chọn để đóng),
đang theo học y khoa với ư sau này sang Ấn Độ hành nghề. Lẻ loi
giữa thành phố Luân Đôn, không bạn bè sau bao nhiêu năm sống ở
nước ngoài, ông cặp với một người đàn bà trứ danh tên là bà
Marten. Bà Marten cùng hội cùng thuyền với bà Paula đă mất nhưng
bà đỡ chuyên chế hơn. Bà này “hành nghề” vào mùa, hè vả mùa đông
Caunes, trong những khoảng thời gian c̣n lại bà sống trong một
căn nhà, nơi bà giúp vui cho các sĩ quan trong Lữ đoàn Quân đội
Hoàng gia. Bà đánh bài bridge giỏi, đánh gon càng giỏi hơn. Vai
này rất thích hợp với Julia.
Kịch phóng tác theo rất sát ư của vở kịch cũ. Honor báo cho cha
biết là nàng thôi học y khoa và cho tới ngày lấy chồng nàng muốn
sống với ông v́ nàng mới hứa hôn với con trai bà Ellean một sĩ
quan ngự lâm trẻ. Với ít nhiều bất b́nh, Robert Humphreys tiết
lộ cho cô biết ư định cưới bà Marten của ông. Honor tiếp nhận
tin này một cách b́nh thản.
– Lẽ dĩ nhiên ba biết bà ta là gái chơi chứ?
Ông ta rất ngượng, nói đến cuộc đời thiếu hạnh phúc bà ta đă
phải sống và ông muốn bù đắp lại những nỗi dau khổ bà ta đă phải
chịu.
– Thôi ba đừng nói cái chuyện thối tha, đời bà ấy. - Cô ta đáp.
- Bà mà làm được việc ấy th́ nhất rồi.
Con trai của bá Ellean là một trong vô số người yêu của bà
Marten cũng như chồng của Ellean đă là một trong những t́nh nhân
của bà Paula Tanqueray quá cố. Khi Robert Humphreys lén dẫn bà
vợ về nhà ḿnh ở quê và sự việc này bị khám phá, họ quyết định
thông báo cho Honor. Họ ngỡ ngàng, v́ Honor không hề phản ứng.
Cô ta biết rồi.
– Con vui như hội khi biết chuyện - Cô nói với bà kế mẫu. - D́
có thể nói cho con biết, vào giường ông vẫn được việc chứ.
Đây là màn hay nhất dành cho Avice Crichton, và Michael đă nhận
ra từ đầu màn này hấp dẫn và quan trọng, kéo dài cả mười phút.
ông nghĩ sắc đẹp lạnh lùng, thực tế của Avice đúng là điều rất
có giá trị trong t́nh huống này. Nhưng sau năm bảy lần tập dượt,
ông bắt đầu suy nghĩ:
cô ta chỉ có thể làm đến thế thôi. ông đem chuyện này bàn với
Julia.
– Em nghĩ Avice đóng thế nào?
– Mới có ít ngày làm sao nói được – Anh không hài ḷng với cô
ta. Em nói rằng cô ấy đóng được. Anh chưa thấy dấu hiệu nào là
đóng được cả.
– Đây lầ vai dễ đóng hay. Làm sao cô ta đóng dở được.
– Em cũng rơ như anh là làm ǵ có vai dễ đóng hay. Vai có hay
đến đấu cũng phải diễn mới lột được hết giá trị. Anh không biết
có nên cho cô ấy nghỉ để kiếm người khác thay thế không?
Không đơn giản như thế đâu. Em nghĩ anh phải cho cô ấy cơ hội
chứ.
– Cô ấy vụng về lắm, Điệu bộ vu vơ.
Julia nghĩ ngợi. Nàng có nhiều lư do để muốn giữ Avice lại trong
số diễn viên. Nàng thừa biết thị để tin chắc rằng nếu bị sa thải
ầ sẽ báo Tom rằng chỉ v́ Julia ghen với ả. Hắn yêu cô ả và tin
bất kỳ điều ǵ ả nói ra. Hắn lại có thể nghĩ rằng Julia đổ nợ
lên đầu Avice để trả thù sự đào tẩu của y. Không, không được, cô
ta phải ở lại, phải thủ diễn và thất bại. Tom phải chứng kiến
tận mắt ả ta là diễn viên dở tới mức nào. Cả hai đều nghĩ rằng
vở kịch sẽ làm Avice nổi danh.
Một lũ khùng. Vở kịch sẻ giết ả.
– Michael, anh biết khả năng anh như thế nào rồi. Em tin là anh
có thể huấn luyện cô ta nếu như anh vui ḷng bỏ công ra đôi
chút.
– Nhưng đó là cả vấn đề, h́nh như cô ấy không biết nghe. Anh chỉ
cho cô ta rành rẽ phải đọc với một giọng như thế nào, lập tức cô
ắy lại đọc theo cách của ḿnh. Nói ra em không tin, nhưng có
những lúc anh không thể không nghĩ rằng cô ấy có ảo tưởng là cô
ta biết hơn cả anh nữa.
– Anh làm cho cô ấy mất b́nh tĩnh. Khi anh bảo cô ta làm một
việc ǵ đó, cô ta mê mẩn không biết phải làm ǵ nữa.
– Lạy Chúa tôi! Không c̣n ai dễ hơn anh nữa, anh chưa hề nói
nặng cô ta một câu.
Julia mỉm cười t́nh tứ với ông.
– thế anh cứ giả bộ là không biết ǵ về chuyện cô ấy măi sao?
– Không biết, chuyện ǵ?
Ông đỏ mặt ra nh́n nàng.
– Thôi đừng giả bộ nữa cưng. Thế anh không biết là cô ấy chết mê
chết mệt v́ anh hay sao?
– V́ anh? Nhưng anh nghĩ là cô ta đă hứa hôn với Tom rồi mà. Vô
lư. Em chúa là hay tưởng tượng những chuyện như thế.
– Nhưng chuyện rơ như ban ngày. Vả chăng cô ấy không phải là
người đầu tiên gục trước vẻ đẹp oan trái của anh, và em cũng
không nghĩ rằng cô ấy là người cuối cùng.
– Có trời chứng giám, anh không muốn phỗng tay trên của Tom.
– Nhưng không phải lỗi tại anh, có đúng không?
– Như vậy th́ em muốn anh làm ǵ với chuyện này.
– Vâng, em nghĩ là anh phải tử tế với cô ta. Cô ta c̣n trẻ quá,
tội nghiệp cô bé. Điều cô ấy cần là bàn tay d́u dắt. Nếu như anh
gọi riêng cô ra một nơi vài ba lần và duyệt lại vai với cô ấy,
em tin anh có thể làm được nhiều chuyện lạ.
Tại sao không mời cô ta đi ăn trưa một bữa và nói chuyện cho cô
ta hiểu.
Nàng nh́n thấy ánh mắt Michael lóe lên khi ông cứu xét đề nghị
này và thoáng một nụ cười hiện lên nét mới.
– Lẽ dĩ nhiên điều hệ trọng vẫn là làm sao cho vở kịch được diễn
hay nhất theo khả năng của chúng ta.
Em biết là anh chẳng ưa ǵ thứ chuyện này, nhưng thành thật mà
nói, em nghĩ v́ vở kịch cũng đáng làm lắm.
Em biết, Julia, anh không bao giờ muốn làm ǵ trái ư em, nếu
không th́ anh đă cho cô ấy nghỉ và kiếm người khác.
– Em nghĩ làm như thế là lầm lắm. Em vững tin rằng anh chỉ cần
bỏ công ra chút đỉnh là cô ta sẽ tŕnh diễn rất đạt.
Ông đi tới đi lui trong căn pḥng vài ba lần. Ông có vẻ đang xét
lại việc này về mọi mặt.
– Ừ, anh nghĩ công việc của anh là có đựợc một cuộc tŕnh diễn
tốt nhất từ mỗi thành viên của đoàn.
Đối với mỗi trường hợp, ḿnh phải t́m ra cách thức nào hay nhất.
Ông nâng cằm lên, thót bụng lại. Ông thẳng lưng ra. Julia biết
là Avice Crichton sẽ vẫn được thủ vai.
Và hôm sau, trong buổi diễn tập, ông mời cô ta ra và nói chuyện
lâu. Qua điệu bộ của ông, nàng biết rơ những ǵ ông nói, theo
dơi hai người bằng khóe mắt, nàng thấy Avice gật đầu lia lịa và
mỉm cười. Ông đă mời cô ta đi ăn trưa.
Với sự hài ḷng, Julia tiếp tục nghiên cứu vai của ḿnh.
Chương 27
Họ tập dượt được chừng nữa tháng th́ Roger ở Áo trở về.
Cậu đă ghé hồ Carinthian ít tuần, và định sau một hay hai ngày ở
lại Luân Đôn sẽ c̣n tới thăm và ở chơi với bạn bè ở Scotland.
Ông Mochael phải ăn sớm c̣n phải đến rạp.
Julia thích đi đón con. Khi nàng sửa soạn phấn son xiêm áo,
Evice thủ thỉ theo thói quen, nói với nàng rằng nàng tốn công
trang điểm đẹp đẽ trẻ trung như là nàng sắp đi gặp một chàng
trai trẻ nào vậy. Nàng muốn Roger hănh diện về nàng. Chắc chắn
trông nàng trẻ và đẹp trong chiếc áo nhẹ mùa hè đi đi lại lại
trong sân ga. Người ta có thể nghĩ, nhưng mà sai, rằng nàng hoàn
toàn không ư thức về sự chú tâm mà nàng thu hút được từ những
người chung quanh. Roger sau một tháng tắm nắng, nước da nâu
xạm, nhưng vẫn c̣n nhiều chỗ đốm và trông cậu h́nh như gầy hơn o
với lúc rời Luân Đôn hồi đầu năm. Nàng ôm hôn cậu thắm thiết.
cậu khẽ mỏm cười.
Hai mẹ con cùng nhau ăn tối, Julia hỏi sau đó cậu muốn đi xem
kịch hay xem phim, nhưng cậu nói cậu thích ở nhà.
– Vậy càng tốt. – Nàng đáp. - Mẹ con ḿnh nói chuyện. Thực vậy
có một câu chuyện mà Michael muốn nàng bàn với Roger khi có dịp.
Cậu sắp vào đại học Cambridge, nên cần quyết định xem cậu muốn
làm ǵ sau này. Ông Michael sợ rồi ra cậu học hành phất phơ để
vào làm cho một văn pḥng mua bán đồ cũ hoặc giả lại theo nghề
sân khấu. Nghĩ Julia khôn khéo hơn ḿnh, và có ảnh hưởng với con
hơn, ông hói thúc nàng tŕnh bày cho nó thấy lợi điểm của nghành
ngoại giao và triển vọng tươi sang của nghề luật sư. Julia nghĩ
thật lạ lùng nếu như trong hai ba giờ nói chuyện nàng lại không
có đường lái vào chủ đề quan trọng này. Trong lúc ăn, nàng hối
cậu kể chuyện viên. Nhưng cậu ngập ngừng.
– Ồ, con làm những việc b́nh thường, má cũng biết. Con xem phong
cảnh, con học tiếng Đức. Con đi uống bia. Con đi xem nhạc kịch
hơi nhiều.
Nàng muốn biết cậu có cuộc t́nh nào không.
– Dù sao th́ con cũng về mà vẫn chưa hứa hôn với cô gái viên
nào. – Nàng nói, nghĩ là cậu có thể khai ra.
Cậu nh́n nàng ngẫm nghĩ, nhưng cũng thấy vui vui. Cứ như cậu ta
đă nh́n thấy vấn đề nàng muốn lái đến. Kể cũng lạ; Cậu ta là con
nàng mà nàng thấy không được tự nhiên với cậu.
– Không, - cậu đáp – Con bận quá, không c̣n thời gian đâu nghĩ
tới chuyện này.
– Má nghĩ con đi xem mọi vở kịch.
– Con đi đâu hai ba lần.
– Con có thấy được điều ǵ có ích cho má không?
– Má biết con có bao giờ nghĩ tới chuyện ấy không?
Câu trả lời của cậu xem ra có phần bất nghĩa nhưng được điểm
xuyết bằng một nụ cười, và nụ cười của cậu th́ bao giờ cũng hiền
dịu. một lần nữa, Julia tự hỏi tại sao cậu ta lại thừa kế vẻ đẹp
của Michael và cái duyên dáng của nàng ít thế. Mái tóc hung của
cậu đẹp, nhưng những hàng lông mi xám ngắt lại làm cho vẻ mặt
của cậu h́nh như trống vắng. Chỉ có trời biết với một người cha
như thế và một người mẹ như thế mà cậu ta chỉ có bản mặt chưng
đó. Bây giờ cậu ta mười tám; đáng lẻ đây là lúc cậu ta phải có
những nét thanh tao chứ. Roger hơi có vẻ ù ĺ; cậu ta không có
cái sinh lực lóe sáng của nàng; nàng có thể mường tượng ra sự
sinh động mà nàng sẽ kể lại kinh nghiệm của ḿnh nếu như nàng đă
có sáu tháng sống ở viên. Tại sao nàng lại có thể kể chuyện nàng
sống ở St.
Malo với mẹ và d́ Carrie khiến mọi người cười rú lên. Tất cả mọi
người đều nói rằng hay như một vở kịch, và cảm tưởng riêng của
nàng là nó c̣n hay hơn hầu hết các kịch bản. Bây giờ nàng lại kể
chuyện đó cho Roger nghe. Cậu ta nghe với nụ cười trầm lặng chậm
chạp; nhưng nàng có cảm giác khó chịu là cậu không nghĩ là nó
tức cười như nàng tưởng. Nàng thở dài trong bụng. Con cừu tội
nghiệp, có thể là nó không có ư thức khôi hài. Rồi cậu đưa ra
vài nhận xét gợi nàng nói về kịch bản ngày nay. Nàng kể cho cậu
nghe cốt truyện, và giải thích những ǵ nàng đang làm với vai
của ḿnh; nàng nói cho cậu nghe về tập thể diễn viên và tả lại
phông cảnh. Đến cuối bữa ăn, nàng chợt nói ra là nàng hoàn toàn
chỉ nói đến ḿnh và những sở thích riêng thôi. Nàng không biết
ḿnh đă bị dẫn dắt như thế nào mà lại làm thế, và nàng bỗng sinh
nghi rằng Roger đă hướng câu chuyện để nàng đừng chỉa vào cậu và
công việc của cậu. Nhưng nàng gạt bỏ sự nghi ngờ ấy. Cậu không
đủ thông minh để làm công việc ấy. Chỉ măi tới lúc ngồi trong
pḥng khách hút thuốc và nghe ra-đi-ô nàng mới có dịp lái sang
vấn đề nàng đă chuẩn bị, vẫn giữ vẻ tự nhiên.
– Con đă quyết định làm ǵ sau này chưa?
– Chưa, có ǵ vội không?
– Con biết về việc này, má đâu có biết ǵ. Ba con bảo nếu như
con trở thành một luật sư, con phải lo học luật ở trường
Cambridge. mặt khác nếu như con thích ngành ngoại giao con phải
lo học sinh ngữ.
Cậu nh́n nàng rất lâu, với cái vẻ kỳ dị, trầm tư đặc biệt của
cậu, khiến Julia khó có thể giữ được điệu bộ thân thiết, vui vẻ,
nhẹ nhàng của nàng.
– Nếu con tin thượng đế th́ con sẽ là linh mục – sau cùng cậu
lên tiếng.
– Làm linh mục?
Julia khó có thể tin là tai ḿnh nghe rơ. Nàng có cảm tưởng bất
an và sâu cay. Nhưng câu trả lời ủa cậu vẫn ch́m trong đầu óc
nàng và trong một nháy mắt nàng nh́n thấy cậu trong một trang
phục của một vị hồng y, ở giữa một lâu đài đẹp tại La mă, treo
đầy những bức tranh tuyệt vời, được bao quanh bởi nhiều giáo sĩ
khúm na khúm núm; rồi lại như một vị thánh, đội mũ lễ, mặc phẩm
phục thêu dát đầy vàng, với những cử chỉ nhân từ pháy bánh cho
người nghèo. Nàng tự nh́n thấy ḿnh xúm xít trong bộ áo gấm và
đeo xâu chuỗi ngọc.
Thân mẫu ḍng họ borgias.
– Vào thế kỷ mười sáu th́ được, - nàng nói- ngày nay th́ muộn
rồi.
– Càng hợp.
– Má lại không nghĩ con lại có thể có cái tư tưởng ấy. - Cậu ta
không trả lời, nàng đành nói tiếp - Thế con không thấy hạnh phúc
à?
– Không cậu mỉm cười.
– Thế con muốn ǵ?
Một lần nữa cậu lại nh́n nàng lạc lơng. Khó biết là cậu nghiêm
túc hay không bởi v́ mắt cậu ánh lên vẻ vui vui.
– Thực chất của cuộc sống.
– Con có ư nói ǵ?
– Má thấy không suốt đời con sống trong bầu không khí màu mè.
Con muốn đi đến cốt lỗi ba má hít thở cái không khí này quen
rồi, đó là cái thứ không khí mà ba má biết và tưởng đó là không
khí thiên đàng. Con th́ chết ngột.
Julia chăm chú nghe cậu nói, cố gắng xem cậu ám chỉ cái ǵ.
– Ba má là diễn viên, những diễn viên thành công v́ thế mới đủ
khả năng cung cấp cho con thật đầy đủ từ ngày sinh ra con. Bất
hạnh cho con là cả ba má đă lấy đi niềm tin của con ở mọi sự.
– Ba má không bao giờ can thiệp vào niềm tin của con. Má biết ba
má không phải là những người tin tôn giáo, ba má là diễn viên,
sau tám tuổi tŕnh diễn mỗi tuần người ta muốn đành ngày chủ
nhật riêng cho ḿnh. Đương nhiên má nghĩ la ở trường người ta
cũng dạy như vậy.
Cậu ngập ngừng một chút trước khi nói tiếp. Ta có ư nghĩ là cậu
phải hơi cố gắng với bản thân để có thể nói tiếp.
– Hồi con c̣n nhỏ, năm đó con mười bốn, một đêm con nép bên cánh
gà xem má tŕnh diễn. Cảnh ấy hay quá, má phải nói những điều má
phải nói hết sức chân thành, và những lời má nói hết sức gây xúc
động, con không sao cầm nổi nước mắt. Con thắm thía hết sức. con
không biết nói sao cho thật đúng, con lâng lâng; con thấy thương
má vô cùng, con cảm thấy ḿnh phải là người tiểu anh hùng cứu
khốn; con thấy con sẽ không bao giờ làm điều dại dột lén lút
nữa. Và rồi, má lùi vào cuối sân khấu gần chỗ con đứng, nước mắt
c̣n chảy ṛng ṛng trên mặt, má quay lưng lại khán giả và bằng
giọng b́nh thường, má nói với người phụ trách sân khấu; cái
thằng thợ điện chết tiệt nó để đèn thế à? Đă bảo tắt đèn anh đi.
Rồi liền một hơi má quay ra đối diện với khán giả với tiếng la
gào thảm thiết và tiếp tục diễn cảnh ấy thật mùi mẫm.
– Nhưng con ạ, đó là nghề diễn viên cảm thấu những xúc động mà
họ diễn th́ họ lại tự xé ḿnh từng mảnh. Má nhớ lắm cái cảnh con
nói. Cảnh ấy thường được hoan nghênh thiếu điều vỡ rạp, má chưa
bao giờ được hoan nghênh nhiều như thế.
– Con nghĩ con phải là thằng điên mới bị lừa như thế. Lúc đó con
tin má thế nào là đúng thế ấy. Đến khi thấy rằng tất cả chỉ là
giả bộ thôi th́ ta tác hết. Từ đó con không bao giờ tin má nữa.
Con đă một lần là thằng điên; con quyết định sẽ không khi nào là
một thằng điên thêm lần nữa.
Bà mỉm cười ư nhị và không chói cải với cậu.
– Con ơi, má nghĩ con nói chuyện vô lư rồi.
– Lẽ dĩ nhiên là má thủ diễn. Má không phân biệt được đâu là
thật và đâu là cứ như thật. Không bao giờ má ngưng đóng kịch. Đó
là bản năng thứ hai của má. Má đóng kịch khi nhà có tiệc túng.
Má đóng kịch với kẻ ăn người làm, má đóng kịch với ba. Với con,
má đóng vai một người mẹ thân yêu độ lượng, lừng danh. Má không
hiện hữu, máchỉ là những số vai mà má vẫn đóng. Con tự hỏi liệu
có một con người má không, hay nói khác đi, má chẳng là cái ǵ
khác hơn ngoài phương tiện cho tất cả những con người khác mà má
thủ vai. Khi con thấy má đi vào trong một căn pḥng trống đôi
khi con muốn mở tung cánh cửa, nhưng con lại sợ chẳng thấy ai
trong đó cả.
Nàng ngước nh́n nó thật nhanh. Nàng rung ḿnh, v́ điều nó nói
cho nàng cảm giác hăi hùng. Nàng chăm chú nghe nó nói, boăn
khoăn bởi v́ nó có thái độ nghiêm túc quá nên nàng cảm thấy như
nó đang nói ra cái điều đă nhiều năm đè nặng tâm tư của nó. Cả
đời nàng chưa bao giờ nghe nó nói nhiều đến thế.
– Thế con nghĩ má chỉ là một sự giả bộ thôi à?
– Chưa hẳn đă được như vậy. Bởi v́ sự giả bộ là tất cả con người
má. Sự giả bộ là chân lư của má giống hệt như là bơ thực vật là
bơ đối với những người không biết bơ là ǵ.
Nàng mang máng cảm thấy mặc cảm và tội lỗi. Nữ Hoàng trong vở
Hamlet:
“ Vâng, xin để con xoắn tim mẹ; cực chẳng đă con làm như vậy để
tin chắc nó hết c̣n rung.
Ư nghĩ của nàng lang thang. Hăy để con xoắn tim mẹ. Đièu ấy con
sẽ làm nếu như con xuyên thấu được con tim ấy.
“Ḿnh không biết có già quá đến nỗi không đóng nổi vai Hamlet
không.
Siđon và Sarah bernhardt đóng vai này. Ḿnh có đôi chân đẹp hơn
bất kỳ nam diễn viên trong vai này. Ḿnh sẽ hỏi chaarles xem ông
nghĩ sao. Lẽ dĩ nhiên là c̣n vấn đề về kịch thơ nữa chứ. Sao
không viết bằng văn xuôi, bậy quá! Lẽ dĩ nhiên ḿnh có thể đóng
vai này ở nhà hát pháp. Trời ơi! Sẽ giật gân hết sức”.
Nàng mường tượng ḿnh mặc chiếc áo kép đen, đi với lụa dài. “Hỡi
ôi!
Chàng thanh niên người Yorick tội nghiệp ấy”. Nàng chợt nhớ lại.
– Con chó có thể nói là ba con không hiện hữu. mặc dù ông ta đă
đóng kịch cả hai mươi năm rồi.
“Michael có thể đóng vai đức vua, không bằng tiếng pháp, điều đó
dĩ nhiên rồi, nhưng nếu quyết định diễn vở này ở luân đôn” ...
– Tội nghiệp ba, con nghĩ là ông giỏi việc, nhưng ông không được
thông minh lắm. ông quá bận bịu với việc làm cho ḿnh thành
người tốt mă nhất nước Anh.
– Má nghĩ con không nên nói với ba như vậy.
– Con có nói điều ǵ mà má không biết không?
Cậu lạnh lùng hỏi.
Julia mỉm cười, nhưng lại không để cái vẻ uy nghi có phần đau
đớn rời khỏi khuôn mặt.
– Chính sự yếu đuối của chúng ta, chứ không phải sức mạnh của
chúng ta , làm chúng ta thân thiết với những người thương chúng
ta. – Nàng đáp lại.
– Má nói câu âư ở trong vở kịch nào?
Nàng trấn áp một cử chỉ bực bội. Những lời ấy hiện lên môi nàng
một cách tự nhiên, nhưng khi đọc lên nàng nhớ ra là ở trong một
vở kịch. thằng ôn con!
Nhưng những lời đó rất thích hợp.
– Con khó quá, - Nàng rền rỉ nói. Nàng bắt đầu mỗi lúc mỗi cảm
thấy giống bà mẹ Hamlet hơn. – Con không thương má à?
– Con có lẽ sẽ yêu nếu như con t́m thấy má. Nhưng má ở đâu? Nếu
như người ta lột đi tính ưa trưng bày của má, nếu như người ta
lấy đi cái kỹ thuật của má, nếu người ta bóc như bóc củ hành,
hết lớp bóc này tới lớp khác, những lớp giả bộ, những lớp thiếu
thành thực, những tấm nhăn hiệu của vai củ, những mảnh vụng xúc
động giả tạo liệu người ta có bắt gặp một tâm hồn hay không? -
Cậu nh́n nàng với đôi mắt buồn nghiêm rồi nhẹ mỉm cười. – Con
cũng thương má chứ.
– Thế con có tin là má thương con không?
– Thương theo lối của má.
Bộ mặt của Julia đột ngột biến sắc.
– Ước chi con biết được nổi thống khổ của má đă phải chịu khi
con đau yếu!
Má không biết má phải làm ǵ nếu như con chết!
– Má sẽ hiểu diễn một màn rất đẹp mắt người mẹ sầu khổ trước
linh cửu đứa con một của bà.
– Không đẹp mắt lắm nếu như chưa được tập dượt vài ba lần –
Julia trả lời ngon lành – Con này, điều con không hiểu là tŕnh
diễn không phải là tự nhiên; đó là nghệ thuật, mà nghệ thuật là
điều ḿnh sang tạo. Phiền muộn thực th́ không đẹp; công việc của
giới diễn viên là diễn đạt nó không phải chỉ là những sự thật mà
với cái đẹp nữa. nếu thực sự má đang chết thật, như má đă từng
chết năm bảy lần trong vở kịch, th́ liệu con có nghĩ rằng má c̣n
trao chuốt cho những động tác được duyên dáng và những lời trăn
trối được rơ ràng, để cho cả hang ghế khán giả cuối rạp cũng
nghe thấy không? Nếu đó là một sự giả bộ th́ sự giả bộ này cũng
không giả bộ hơn một bản sô-nát của bethoven, và má cũng không
giả tạo ǵ hơn một nghệ sĩ dương cầm tấu nhạc khúc ấy. Thật là
phũ phàng khi nói rằng má không thương con. Mà hy sinh tất cả
cho con. Con là báo vật độc nhất trong đời má.
– Không. Má thương con khi con c̣n la thằng con nít và má có thể
chụp ảnh chung với con. Ảnh đẹp và dung làm quảng cáo tốt. Nhưng
từ sau đó má không bận tâm tới con nữa. Con chỉ quấy rầy má
thôi. Bao giờ gặp con má cũng vui, nhưng má cũng mừng khi con đi
đường con và không không muốn bị mất thời giờ. Con không trách
má. Trong đời má chẳng c̣n giờ cho ai ngoài má.
Julia bắt đầu hơi mất b́nh tĩnh. Cậu ta đă tiến sát nút sự thật,
đe dọa sự an toàn cho nàng.
– Con quên rằng những người trẻ thường gây phiền hà lắm.
– Khủng khiếp, con nghĩ vậy - Cậu mỉm cười - Thế lại tại sao má
lại giả bộ là con đi xa th́ má chịu không nổi? thế cũng vẫn chỉ
là đóng kịch.
– Con làm khổ má quá. Con làm cho má có cảm tưởng là má không
làm hết bổn phận đối với con.
– Có chứ, má vẫn là một người mẹ rất tốt. Má đă làm cho con một
điều mà măi măi con sẽ nhớ ơn, má đă để cho con được yên.
– Má chẳng biết con muốn ǵ.
– Con nói rồi. Muốn sự thật.
– Nhưng con sẽ đi t́m nó ở đâu?
– Con không biết. Có lẽ nó không hiện hữu. Con c̣n trẻ, c̣n dốt.
Con nghĩ có thể thấy nó ở Cambridge bằng cách gặp gỡ người đời
và bằng sự đọc sách có thể con sẽ khám phá ra nơi phải t́m. Nếu
như nói nó chỉ có nơi thượng đế th́ con hết đường.
Julia bối rối. Những điều cậu ấy nói thực sự chưa xâm nhập vào
sự hiểu biết của nàng, những lời cậu nói là những ư hướng, điều
quan trọng là chúng không ám chỉ ǵ mà liệu rồi chúng có được
thấu hiểu hay không, nhưng nàng bén nhạy với nổi xúc động nàng
cảm thấy nơi cậu. Dĩ nhiên cậu ta mới mười tám, và thật là dại
dột khi quan trọng hóa cậu ta quá, nàng không thể không nghĩ là
người nào đó mớm cho cậu ta và có sự làm bộ làm tịch quá đáng.
Nhưng ai có ư kiến riêng của ḿnh đâu mà người nào mà không làm
bộ làm tịch chút ít, dù chỉ một chút thôi? Nhưng dĩ nhiên có thể
vào lúc này cậu ta cảm thấu hết những điều mà cậu ấy thích, và
nàng thiếu thông cảm nếu coi thường lời cậu ta.
– Lẽ dĩ nhiên là má hiểu ư con nói nàng lên tiếng, điều tha
thiết nhất của má trên đời này là con được hạnh phúc. Má sẽ
hướng lái ba con, và con có thể làm ǵ tùy thích. Copn sẽ tự t́m
lấy sự giải cứu, má thấy vậy. Nhưng má nghĩ con phải làm thế nào
để những điều suy nghĩ của con đừng có tính bệnh hoạn. Có lẽ ở
Viên con cô độc và má nghĩ con đọc sách nhiều quá.
Lẽ dĩ nhiên, ba con và má thuộc về một thế hệ khác và má nghĩ ba
má không cần giúp đỡ ǵ được cho con. Tại sao con không đem vấn
đề bàn luận với một người nào đó cùng trang lứa? Tom chẳng hạn.
– Tom? Một tên học làm sang rẻ tiền. Tham vọng duy nhất trên đời
hắn là được làm người phong lưu cốt cách, hắn không ư thức dược
là hắn càng cố gắng bao nhiêu th́ lại càng vô vọng bấy nhiêu.
– Má tưởng con thân cậu ấy lắm, Mùa hè năm ngoái ở Tap low là
thấy con quấn cậu ấy lắm mà.
Con không ghét ǵ hắn. Con lợi dụng hắn. Hắn có thể kể cho con
nghe nhiều điều con muốn biết. Nhưng con nghĩ hắn chỉ là một gă
trai rồ dại, hẳng có ư nghĩa ǵ.
Julia nhớ lại nàng đă lồng lộn ghen với t́nh bằng hữu của hai
người. Nàng giận nghĩ lại nỗi khắc khoải đă phải chịu oan.
– Má cho hắn rồi à? - Cậu đột ngột hỏi.
Nàng giật ḿnh.
– Đại khái như vậy.
– Con nghĩ là má khôn ngoan lắm. Hắn quá thấp so với má.
Cậu nh́n nàng bằng đôi mắt điềm đạm, suy tư và chợt Julia sợ
muốn phát bệnh rằng Roger biết. Tôi là đă từng là nhân t́nh của
nàng. Nàng tự nhủ, làm sao mà biết nổi, chẳng qua lương tâm tội
lỗi của nàng xui khiến nàng nghĩ như vậy. Ô, Taplow không có
chuyện ǵ không thể tin nổi là có một lời dị nghị tàn ác nào lại
có thể lọt vào tai cậu; nhưng có một cái ǵ đó trong lối diễn tả
của cậu làm cho nàng biết chắc cậu đă biết. Nàng bẽn lẽn.
– Má yêu cầu cậu ấy uống Taplow hỏi, má nghĩ thật là tốt khi con
có một người bạn cùng lứa để vui chung.
– Vâng, có vậy.
Trong mắt cậu ánh lên vẻ tinh quái. Nàng cảm thấy chới với. Nàng
muốn hỏi cậu cười cái ǵ, nhưng không làm là biết cụ không giận
nàng nàng có thể chịu nổi cái nhục ấy bất quá cậu ta chỉ thấy
hơi kỳ. Nàng thấy cay đắng. Lẽ ra nàng khóc nhưng chỉ làm tṛ
cười cho cậu. Và bây giờ th́ biết nói ǵ với cậu. Cậu chẳng cần
bất cứ điều ǵ nàng nói. Diễn tṛ sao nổi! Một lần nữa nàng
chịu, không đối phó nổi một t́nh huống. Nàng bị dồn vào thế đối
diện với một vấn đề nàng không thấu hiểu, một vấn đề bí hiểm và
khá hăi hùng. Có thể sự thật là thế? Đúng lúc đó có tiếng xe
xịch đỗ.
– Ba về đấy. – Nàng reo lên.
Thoát nạn! Một màn diễn hết chịu nổi, và nàng vui mừng nhờ chồng
về mà nó kết thúc. Một phút sau rất hồ hởi đưa ra, bụng thót
vào, trông tốt mă không ngờ với cái tuổi trên năm mươi, Michael
dũng mănh bước vào pḥng. Với cung cách rất đàn ông, ông đưa tay
ra chào mừng người con trai yêu quư độc nhất vừa vắng nhà sáu
tháng.
Chương 28
Ba hôm sau Roger đi Scotland. Bằng mánh lới nào đó, Julia
tránh để mẹ con gặp nhau lâu mà không có ai. Lỡ hai người giáp
mặt nhau ít phút th́ lại nói những chuyện vô thưởng vô phạt
Julia thực t́nh không buồn khi thấy câu ta đi.
Nàng không sao xua đuổi đầu óc câu chuyện kư cực giữa hai mẹ con
bữa ấy. Có một điểm đặc biệt làm nàng lo âu khôn tả đó là Roger
nêu ư tưởng rằng nếu_nàng bước vào một pḥng trống và một người
nào bất thần mở cửa th́ sẽ chẳng thấy ai trong đó cả. Điều này
làm nàng cảm thấy hết sức bất ổn.
“Ḿnh không phải là người đẹp chim sa cá lặn nhưng có một điều
không ai phủ nhận là bản của ḿnh. Thật là vô lư khi cho rằng v́
ḿnh có thể đóng hàng trăm vai khác nhau theo hàng trăm cung
cách khác nhau mà ḿnh không có một cá tính riêng. Ḿnh có thể
làm được điều đó v́ ḿnh là một nữ diễn viên quá giỏi.
Nàng ráng nghĩ xem điều ǵ xảy ra cho nàng khi một ḿnh vào
pḥng trống.
“Nhưng chẳng bao giờ ḿnh một ḿnh cả, ngay cả khi ḿnh ở trong
một pḥng trống. Luôn luôn có Michael, hoặe Evie, hoặc Charles,
hoặc công chúng; lẽ dĩ nhiên không phải bằng xương bằng thịt
nhưng bằng tinh thần, đúng là thế.
Ḿnh phải nói với Charles về Roger.”.
Không may là ông lại đi vắng. Nhưng thế nào ông cũng trở về để
đi cuộc tổng diễn tập đầy đủ xiêm và đêm khai mạc, hai mươi năm
rồi không vắng mặt một buổi trong những dịp tương tự, và sau
buổi tổng diễn tập báo giờ họ cũng đi ăn với nhau. Michael ở lại
rạp để lo ánh sang âm thanh v.v ... nên hai người được rảnh rang
với nhau mặc sức tṛ chuyện.
Nàng nghiên cứu vai kịch ḿnh đóng. Julia không cố t́nh sáng tạo
nhân vật mà nàng nắp đóng bằng sự quan sát nàng có cái khéo đứng
đúng vào vị trí của người phụ nữ mà nàng phải đại diện để nghĩ
bằng đầu óc người đó và cảm xúc bằng giác quan của bà ta.Trực
giác của nàng đề xuất cho nàng cả trăm chi_tiết nhỏ nhặt, những
nét làm người xem ngạc nhiên v́ giống như thật quá, nhưng khi,
người ta hỏi nàng; nàng lấy những nét đó ở đâu nàng không trả
lời Julia.
Bây giờ th́ nàng muốn biểu lộ sự thung dung can trường nhưng vẫn
có điều bất ổn của bà Marten người biết đánh gôn và chuyện tṛ
với một người đàn ông một cách phóng khoáng như đàn ông nói
chuyện với đàn ông, ư vậy mà cốt lối.
vẫn là một phụ nữ trung lưu điệu khả kính khao khát được hưởng
sự an toàn của đời sống hôn nhân.
Michael không bao giờ muốn có đông người vào buổi tổng dượt, và
lần này, cố giữ bí mật của vở kịch tới đêm khai mạc ngoài
Charles, ông chủ nhận cho vào những nhân viên, những nhiếp ảnh
Viên những người may xiêm áo những người mà sự hiện diện của họ
thật cần thiết. Julia tự kiềm chế nàng không có ư định đọc hết
trước đêm lại khai mạc. Nàng chỉ cần diễn xuất đủ. Dưới sự điều
khiển chuyên nghiệp của Michael, mọi việc trôi chảy không một
vấp váp và vào lúc mười giờ Julia và Chales đă đang ngồi ở pḥng
ăn đồ nướng ở nhà hàng Savoy. Câu đầu tiên nàng hỏi xem ông nghĩ
thế nào về Avice Crichton.
“Không tệ lắm và đẹp tuyệt vời, Trông cô ta dễ thương trọng
chiếc áo mặc ở hồi hai.”.
Em sẽ không mặc chiếc áo em mặc ở hồi hai đâu, Charles Devenn
may cho em chiếc áo khác rồi. Ống không nh́n thấy cái liếc mắt,
hóm hỉnh mà nàng nh́n ông và giá như ông có nh́n thấy đi nữa th́
ông cũng chẳng hiểu ư nghĩa.
Michael nghe lời xúi của Julia, đă mất ông điều với Avice. Ông
đă tập riêng cho cô trên lầu tại pḥng riêng, ông uốn nắn, từng
ngữ điệu, từng điệu bộ, nàng cũng đă ăn trưa cùng cô năm ba lần,
lại mời cô đi ăn bữa tối. Kết quả là cô nàng đóng vai ấy rất
được. Michael hỉ hả xoa tay.
– Anh hài ḷng với cô ta. Anh nghĩ cô ta làm nên việc.
Anh nửa muốn quyết định cho cô ấy kư hợp đồng. Em không nghĩ
vậy:
– Julia nói. - Phải đợi qua đêm đầu tŕnh diễn đă. Thực ra ta
không thể nói là một cuộc biểu diễn thành công trước khi chúng
ta diễn cho khán giả.
– Cô ta là một cô gái dễ thương, một tiểu thư gương mẫu.
Cô ta dễ thương, em nghĩ v́ cô ta mê anh tiểu thư gương mẫu, v́
cô ta cự tuyệt anh cho tới khi có được hợp đồng.
– Ồ, em ơi, đừng có nói bậy. Bởi v́ anh đáng tuổi cha cô ấy.
Nhưng ông mỉm cười đắc ư. Nàng quá biết là sự tỏ t́nh của ông
cũng không quá vài cái nắm tay, vài cái hôn dấm dúi nép vào góc
tắc-xi., nhưng nàng biết ông cũng đủ măn nguyện v́ tưởng tượng
rằng nàng nghi ông ngoại t́nh.
Julia sau khi được ăn thỏa thuê mà vẫn giữ được eo, bắt đầu đề
cập đến vấn đề lởn vởn trong đầu óc.
Anh Charles thân mến. Em muốn thưa chuyện với anh về cháu Roger.
– Ồ, vâng, cháu mới về hôm rồi phải không? Cháu mạnh không?
– Anh ơi, điều kinh khủng nhất đă xảy ra. Nó về cứ như là ông
thánh sống ấy, em không biết phải làm thế nào.
Nàng kể lại theo ư của nàng cuộc nói chuyện. Nàng bỏ đi một vài
diều xem ra không tiện nói, ngưng lại ở những điều nàng nói về
tổng thể chính xác.
– Điều bi đát là nó không có một chút óc khôi hài nào. - Nàng
kết thúc.
– Dù sao cháu cũng mới có mười tám tuổi.
– Sau khi nghe nó nói những điều này em rời rụng chân tay. Em
cảm thấy như ḿnh là Balaam khi con lừa của hắn bật nói thỏ thẻ.
Nàng vui vẻ nh́n ông, nhưng ông không nhếch mép. Ông h́nh như
không nghĩ là nhận xét của nàng háy ho như nàng tưởng.
Em không tưởng tượng nổi xem nó lấy những ư tưởng này từ đâu.
Thật là vô lư khi nghĩ rằng nó có thể tự nghĩ ra cái điều lẩm
cẩm này.
– Em có chắc là những cậu trai ở cái tuổi ấy không nghĩ ngợi
nhiều hơn bọn già chúng ḿnh tưởng không? Đó là cái tuổi dậy th́
của tinh thần và kết quả của nó thường lạ lùng.
Thằng Roger ôm ấp những ư nghĩ đen tối như vậy ngần ấy năm mà
chẳng thở ra một lời, thật là thâm hiểm. Nó có thể tố giác em. -
Nàng khẽ cười – Nói thật với anh khi Roger nói với em, em có cảm
tưởng đâu như em là bà mẹ Hamlet. - Rồi nàng nói liền không
ngưng. - Em không biết đă già quá, để đóng nổi vai Hamlet nữa?
– Vai Gertrude không phải là vai hay có đứng không?
Julia phá lên cười có vẻ khoái trí.
Sao anh ngốc thế. Charles, em không đóng vai Nữ Hoàng. Em đóng
vai Hamlet.
Em nghĩ rằng vai này thích cho một phụ nữ à?
Bà Siđons đóng vai này và Sarah Bemhardt cũng vậy. Vai này sẽ in
dấu ấn vào sự nghiệp của em nếu anh biết em muốn nói ǵ. Lẽ dĩ
nhiên có cái khó là kịch viết bằng thơ.
– Em đă từng nghe những diễn viên diễn cách nào mà nghe đúng
điệu văn xuôi. Ông trả lời.
– Vâng, nhưng không hẳn đă là thế phải không?
– Em có đối xử tử tế với Roger không?
Nàng, ngạc nhiên về sự đột ngột trở lại vấn đề của ông, nhưng
nàng đáp lại bằng một nụ cười.
– Rất tử tế, ồ, khỏi chê.
– Khó ḷng mà không bực ḿnh v́ sự vô lư của giới trẻ chúng bảo
chúng ta rằng hai cộng hai là bốn như thể điều đó chưa từng xảy
ra với chúng ta, và thất vọng nếu chúng ta không chia sẻ sự ngạc
nhiên với chúng khi chúng vừa khám phá ra rằng gà đẻ ra trứng.
Có nhiều điều vô nghĩa trong cái lối nói mê nói sảng của chúng,
mà lại không hẳn là vô nghĩa. Người ta phải thông cảm với chúng.
Người ta phải cố gắng mà hiểu. Người ta phải nhớ lại bao nhiêu
điều đă bị quên đi và bao nhiêu điều phải học lại khi lần đầu
tiên ḿnh giáp mặt với cuộc đời.
Không dễ ǵ_để bỏ đi những lư tưởng của ḿnh, và những sự kiện
phũ phàng là nhang viên thuốc đắng phai nuốt. Những mâu thuẫn
tinh thằn của tuổi thiếu niên có thể rất nghiêm trọng và người
ta có thề là được rất ít để giải tỏa những mâu thuẫn ấy. Có thể
là trong một hay hai năm cậu ta sẽ không c̣n nh́n thấy những đám
mây của sự huy hoàng và chấp nhận sợi đầy xích. Có thể rằng cậu
sẽ t́m thấy cái mà cậu tất đang t́m ṭi, nếu không t́m được nơi
Thượng đế, th́ sẽ t́m thấy trong Nghệ thuật.
– Em rất ghét, không muốn nó làm diễn viên nếu như anh có ư như
vậy.
– Không, anh không nghĩ cậu ta thích điều ấy.
– Lẽ dĩ nhiên nó không là kịch tác là được, nó không có đầu óc
hóm hỉnh.
– Tôi dám nói là cậu ấy sẽ bằng ḷng đi vào ngành Ngoại giao.
Điều đó lại là một lợi khí cho cậu ta trong ngành này.
– Anh khuyên em nên làm ǵ?
– Chẳng làm ǵ cả. Cứ mặc cậu ta. Có thể thế lại điều tốt nhất
em có thể làm cho nó.
– Nhưng em không thể không ǵ lo âu về nó.
– Em không cần phải lo. Em hăy cứ hy vọng. Em nghĩ em đă sinh ra
một con vịt xấu xí, có lẽ cậu ta sẽ trở thành con thiên nga cánh
trắng.
Charles đă không cho Julia cái mà nàng muốn. Nàng mong ông có
thái độ thông cảm hơn. Ḿnh nghĩ là nàng ta giả rồi tội nghiệp
ông bạn, nàng suy nghĩ.
“Ông ta tuột tay đánh mất hết, ông bất lực bao nhiêu năm rồi
ḿnh lại như sao chẳng nhận ra điều đó trước đây.
– Nàng hỏi mấy giờ rồi.
– Em nghĩ em phải đi. Em phải được một đêm dài nghĩ ngơi.
Julia ngủ ngon và khi thức giấc nàng cảm thấy ngay một niềm hoan
hỉ. Đêm nay là đêm đầu tiên. Nàng thấy ngây ngất sung sướng khi
nhờ lại là người ta đă vây quanh những cánh tay dẫn vào sân và
vào hành lang khi nàng rời rạp hát sau buổi tống dượt, và bây
giờ mới mười giờ sáng mà, đă có một hàng dài người chờ mua vé.
“Phúc cho họ hôm nay tốt trời những khi đáng thương!
Những năm xưa nàng thường nôn nao không chịu nổi trước đêm tŕnh
diễn đ đầu. Nàng đă cảm thấy ngây ngấy như ốm suốt ngày, và càng
gần đến giờ, nàng cảm thấy như lâm vào trạng thái phải nghĩ đến
việc bỏ sân khấu. Nhưng bây giờ, sau nhiều lần vượt qua sự thử
thách này, nàng đă có được sự thư thái phần nào. Suốt khoảng
sáng sớm nàng chỉ cảm thấy sung sướng và hưng phấn nhẹ nhàng
phải đợi đến xế chiều nàng mới bắt đầu cảm thấy khó ở. Nàng trở
nên trầm lặng và muốn được để yên một ḿnh. Nàng cũng trở nên dễ
nổi nóng, và Michael v́ đă có kinh nghiệm nên t́m cách lánh
nàng. Chân tay nàng lạnh và lúc tới rạp chúng như những thỏi
nước đá. Nhưng dù thế, sự lo âu ấy không có ǵ là khó chiu.
Julia không phải làm ǵ sáng nay ngoài việc xuống rạp Siđdons
một lúc để dượt lại lên trong vở vào buổi trưa, v́ thế nàng nằm
nghỉ trong giường măi.
Michael không về ăn trưa, v́ phải sửa soạn lần chót phông cảnh.
Nàng ăn một ḿnh rồi lại về giường ngủ ngon lành được một giờ. Ư
nàng định nghỉ ngơi cả buổi chiều lúc sáu giờ cô Phhips lệ đến
xoa nắn nhẹ cho nàng, và lúc bảy giờ nàng muốn có, mặt tại rạp.
Nhưng khi thức giấc, nàng cảm thấy tươi mát khoan khoái đến nỗi
nằm lại trong giường th́ bứt rứt, nên nàng quyết định bách bộ
một ṿng. Trời đẹp, có nắng. Thích phố lá hơn thôn quê thích
đường lộ hơn cây cối nàng hông dạo chơi trong công viên mà tung
tăng quanh các khu vực gần đấy, thường vắng vẻ vào khoảng thời
gian này_hằng năm, hờ hững ngắm các ngôi nhà, và nghĩ rằng nàng
ưa ngôi nhà của nàng hơn bất kỳ ngôi nhà nào khác.
Nàng cảm thấy dễ chịu, long lâng lâng:
Rồi nàng nghĩ tới giờ phải về rồi. Nàng về đến góc đường
Stanhope th́ nghe miệng người gọi tên nàng, nàng nhận ra ngay.
– Julia!
Nàng quay lại và Ṭm mặt mày y tươi rói, theo kịp nàng.
Julia không gặp cậu tà ngày nàng ở Pháp về. Trong cậu rất lịch
sự trong bộ com-lê xám cắt rất đứng và chiếc mũ nâu. Màu da cậu
cháy nắng.
– Tôi tưởng cậu đi xa rồi chứ.
– Tôi mới về hồi thứ hai. Tôi không gọi điện cho chị v́ tối biết
chị bận tập dượt những lần cuối. Tối nay tối đi xem; ông Michael
mời tối một ghế lô.
– Ồ, tốt quá :
– Rơ ràng là cậu ta vui mừng gặp lại nàng. Vẻ mặt hăm hở, mặt
sáng rớ. Nàng sung sướng thấy sự có mặt của câu chàng gây xốc
đông nào cho nàng. Trong lúc hai người tiếp tục chuyện tṛ, nàng
hay không biết đó cái ǵ trong cầu đă làm cho nàng mê mệt đến
thế.
– Chị lang thang thế này để làm ǵ thế.
– Tôi dạo quanh một ṿng bấy giờ th́ về ăn bánh uống trà.
– Mời chị đến tôi uống trà.
Pḥng của cậu ngay gốc đường. Thực ra cậu đă thoáng thấy nàng
khi rẽ đường tắt để về nhà.
– Sao cậu về sớm thế?
– Ổ lúc này công việc ở sở cũng không nhiều. Như chị biết, một
người đồng sự của chúng tôi mời mất cách đây ít tháng, nếu tôi
thêm việc thêm lương có nghĩa là tôi có thể tiếp tục mướn nhà
được ông Michael khá tốt trong việc này, Ông nói tôi có thể tiếp
tục ở miễn phí cho tới khi khá hơn. Tôi không thích nghĩ đến
việc dọn đi. Mời chị đến chơi. Tối muốn mời chị một ly trà.
Cậu hót như khướu, nàng thấy vui vui. Cứ nghe cậu nói th́ không
thể nghĩ rằng giữa họ lại đă có chuyện. Cậu có vẻ hoàn toàn
không có ǵ để thắc mắc.
– Được, nhưng tôi chỉ ở một phút thôi nhé.
– Ô, kê.
Họ rẽ sang đường tắt. Nàng leo cầu thang hẹp đi trước – Chị cứ
lên pḥng khách trước đi tôi lấy nước đun.
Nàng vào pḥng và ngồi xuống. Nàng nh́n quanh căn pḥng đă từng
là cảnh trí cho biết bao nhiêu xúc động của nàng. Không có ǵ
thay đổi. Tấm ảnh của nàng vẫn c̣n yên chỗ cũ, nhưng ở trên mặt
ḷ sưởi cũng có một tấm ảnh lớn của Avice Crichton. Trên đầu có
ḍng chữ Avice tặng Tom. Julia ghi nhận mọi điều.
Căn pḥng này có thể chỉ là khung cảnh mà có là nàng đă diễn
xuất, quen thuộc một cách mơ hồ, nhưng bây giờ đối với nàng
chẳng c̣n mang ư nghĩa ǵ.
T́nh yêu hồi đó đă nung nấu nàng, ḷng ghen hờn đă bóp nghẹt
nàng ngây ngất của Julia. Nàng không c̣n có ǵ thực chất hơn một
trong vô số vai mà nàng đă diễn trong quá khứ. Nàng thích thú sự
dửng dưng của ḿnh. Tom bước vào với tấm khăn trà mà nàng đă
tặng cậu, thận trọng bày bộ đồ trà mà nàng cũng đă tặng cậu.
Nàng không biết tại sao cái ư nghĩ rằng cậu ta vẫn dùng những
tặng phẩm của nàng tỉnh như không khiến nàng muốn bật cười. Rồi
cậu lại đi vào với ấm trà và họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế nệm
dài nhấp nháp. Cậu khoe thêm về cải thiện t́nh cảm của cậu. Theo
cung cách thân thiện và vui vẻ, cậu xác nhận là chính nhờ nàng
mà cậu có khả năng đem đến lợi ích cao hơn ho công ty.
Cậu đă được hưởng phần lợi. Cậu kể cho nàng nghe về kỳ nghỉ cậu
mới đi về.
Rơ ràng là Julia thấy cậu không mảy may nghĩ là cậu đă làm khổ
nàng tới mức nào. Ngay cả điều này nữa bây giờ cũng làm nàng tức
cười.
– Tôi nghe nói đêm nay sẽ thành công lớn.
– Như thế th́ càng tốt chứ sao?
– Avice nói chị và ông Michael đối xử tốt với cô ấy lắm. Coi
chừng đừng để cô ấy đi xa quá với vở kịch.
Cậu nói pha tṛ chuyện đó, nhưng Julia tự hỏi liệu Avice có nói
với cậu đó chính là điều cô ấy đoản hay không.
Cậu hứa hôn với cô ta chưa?.
– Không, không chuyện đó. Cô ấy muốn được tự do Cô ấy nói một
cuộc là hôn nhân cản trở sự nghiệp của cô ta.
– Cản trở cái ǵ? Những lời này bật khỏi miệng nàng trước khi
nàng kịp chặn lại, nhưng nàng b́nh tĩnh lại liền. – Vâng, dĩ
nhiên là tôi phải biết cô ấy ám chỉ ǵ.
– Đương nhiên là tôi không muốn cản lối cô ấy. Tôi có ư nói là,
giả thử sau đêm nay cô ấy kư được hợp đồng mời đi Mỹ. Tôi muốn
thấy là cô ấy được hoàn toàn tự do để nhận việc.
Sự nghiệp của cô ấy! Julia b́nh tâm mỉm cười với chính nàng.
– Chị biết mà, tôi nghĩ là chị tốt lắm, cách chị đối xử với cô
ấy?
– Tại sao nhỉ?
– Ồ, chị biết tính khí đàn bà mà.
Cậu vừa nói vừa ṿng tay ôm ngang lưng hôn nàng. Nàng cười thẳng
thắn.
– Cậu vô lư quá.
– Yêu nhau một tí được không?
– Thôi đi cậu.
– Sao lại thôi? Bô chị không nghĩ là ḿnh đă xa cách nhau lâu
quá rồi chăng?
– C̣n cô Avice th́ sao?
– Ồ, cô ấy là chuyện khác. Đi ḿnh.
– Bộ cậu quên là đêm nay tôi tŕnh diễn đêm đầu hay sao?
– C̣n lâu mà.
Cậu ṿng hai tay ôm nàng, nhẹ nhàng hôn. Nàng nh́n cậu giễu cợt.
Đột ngột nàng quyết định.
– Thôi được.
Hai người đứng dậy đi vào pḥng ngủ. Nàng bỏ mũ, thoát y. Cậu ôm
nàng trong ṿng tay như đă từng ôm bao nhiêu lần trước đây. Cậu
hôn đôi mắt khép kín, đôi nhũ hoa nhỏ mà nàng vốn hănh diện.
Nàng trao thân cho cậu để cậu làm ǵ tùy ư, nhưng tinh thần nàng
không tham dự. Nàng hôn cậu lại cho phải phép, nhưng bắt gặp
ḿnh đang nghĩ về vai đóng tối nay. Nàng h́nh như là hai người,
bàn tính trong ṿng tay người yêu và nữ diễn viên đă h́nh dung
được trong trí năo khối khán giả đen ng̣m lờ mờ và nghe những
tiếng hô tán thưởng lúc nàng bước lên sân khấu. Một lát sau, nằm
bên nhau, khi cậu ṿng tay bá nàng, nàng hoàn toàn quên cậu ta,
đến độ sửng sốt khi nghe cậu ta lên tiếng.
– Ḿnh không cần tôi nữa à?
Nàng khẽ lay cậu.
Có chứ cưng em mê ḿnh mà.
– Hôm nay ḿnh khác quá.
Nàng nhận ra là cậu thất vọng. Tội nghiệp cậu bé.
Nàng không muốn t́nh cảm cậu bị tổn thương. Cậu ấy thật sự rất
ngọt ngào.
– Với đêm diễn đầu trước mặt, hôm nay tôi không thật là tôi. Anh
đừng buồn.
Khi nàng đi đến kết luận, bây giờ th́ dứt khoát rồi, nàng không
c̣n mảy may để ư đến cậu, nàng không thể không cảm thấy thương
hại cậu. Nàng khẽ vuốt má cậu.
– Cục cưng ơi, Không biết Michael có nhớ tiếp tế nước trà cho
những hàng người đợi mua vé không.
Chẳng tốn kém bao nhiêu mà họ cảm động lắm đấy.
Ḿnh biết, đến lúc em phải về. Sáu giờ cô Philips đến.
Vừa mặc áo, nàng vừa chuyện tṛ rôm rả. Dù không nh́n cậu ta,
nàng vẫn ư thức được là cậu ta khó chịu. Nàng đội mũ, rồi ôm mặt
cậu ta bằng cả hai tay, hôn thân hữu.
– Tạm biệt, chú cừu. Đêm nay vui vẻ nhé.
– Gặp nhiều may mắn.
Cậu mỉm cười vụng về. Nàng thấy cậu chẳng biết đối xử với nàng
ra sao nữa. Nàng lẻn đi ra và nếu nàng không phải là diễn viên
đàn chị không phải người đàn bà xấp xỉ năm mươi nàng sẽ nhảy
chần sao suốt quăng đường về nhà.
Nàng khoan khoái hết sức. Nàng vào nhà bằng ch́a khóa riêng và
khép cánh cổng lại.
“Ḿnh dám nói là Roger có lư. Ái t́nh không đáng giá sự ồn ào
người ta dành cho nó”.
Chương 29
Bốn giờ sau mọi việc hoàn tất. Vở kịch hấp dẫn ngay từ
đầu khán giả, mặc dù chỉ mới vào mùa kịch sung sướng v́ sau
những ngày nghỉ ngơi lại thấy ḿnh một lần nữa,được ngồi trong
rạp và sẵn sàng để mua y. Đây là một điềm lành cho mùa kịch này,
Có sự vỗ tay hoan hô nồng nhiệt sau mỗi hồi và khi hết vở diễn,
đoàn diễn viên là phải mười hai lần xuất hiện đáp lễ khán giả,
riêng Julia phải ra hai lần, và chính nàng cũng sửng sốt về sự
nồng hậu tiếp nhận nàng.
Nàng phải ngập ngừng đọc đôi lời cảm tạ chuẩn bị sẵn cho những
dịp như thế.
Lại thêm một lần mời gọi cuối cùng cả đoàn ra sân khấu và ban
nhạc cừ bản Quốc ca. Julia, măn nguyện, hưng phấn, vui sướng đi
vào pḥng xiêm áo. Chưa bao giờ nàng cảm thấy vững tâm về ḿnh
hơn. Chưa lần nào nàng đóng xuất sắc, uyển chuyến và linh hoạt
hơn. Vở kịch kết thúc bằng một trường khúc trong đó, Julia vai
một gái giang hồ giải nghệ nghiêm khắc chỉ trích sự suồng să, sự
vô dụng sự thiếu đạo đức của cái tập đoàn ăn không ngồi rồi mà
cuộc hôn nhân của ả đă đưa ả vào. Đoạn dài hai trang, và không
một diễn viên nào khác tại nước Anh có thể thu hút sự chú ư của
khán giả như nàng khi diễn đoạn đó.
Với nhịp điệu tuyệt vời với lối uốn thanh âm ngọt ngào, với sự
làm chủ cung bậc t́nh cảm, nàng đă thành công bằng phép lạ kỹ
thuật, làm cho trường khúc ấy đạt tới cao điểm đặc sắc của toàn
vở. Một hành động hung bạo, hay một mở nút bất ngờ cũng không
thể gây ngạc nhiên hơn. Toàn bồ diễn viên đóng rất đạt, ngoại
trừ Avice Crichton. Julia ngân nga một điệu nhạc khi bước vào
pḥng riêng.
Michael bám gót theo liền.
– Vô địch là em! – Ông quàng tay ôm hôn nàng. Trời ơi! Em diễn
hay quá.
– Anh chơi đâu có dở.
– Vai này anh lộn ngược đầu đóng cũng được ông trả lời thản
nhiên, vẫn khiêm tốn về việc sắm vai của ḿnh theo thường lệ. -
Em có nghe họ bảo ǵ trong lúc em nói mấy lời không? Em các nhà
phê b́nh bật ngửa.
– Ổ, anh c̣n lạ ǵ họ nữa. Họ sẽ dồn hết chú tâm vào vở kịch gay
cấn và dành ba ḍng cuối cùng cho em.
– Em là nữ diễn viên vĩ đại nhất thế giới, nhưng trời ơi, em
cũng thật đểu giả.
Julia mở thật lớn đôi mắt theo một điệu bộ ngạc nhiên vô tội.
– Michael anh nói ǵ cơ?
– Đừng làm ra vẻ thơ ngây như thế. Em biết quá rơ mà. Em tưởng
em lừa được một thằng cáo già như anh ư?
Ông nh́n nàng bằng đôi mắt chớp lia chớp lịa, và nàng thấy khó
giữ để đừng cười phá lên. Em vô tội như một đứa trẻ nằm trong
bào thai.
Đừng giả bộ nữa. Nếu có ai đang tâm giết một cuộc diễn xuất th́
chính em là kẻ giết Avice Anh không thể nh́n em được. Em là đẹp
quá.
Bây giờ th́ Julia không hề giấu nụ cười mỉm làm công vành môi
nàng lên.
Lời khen bao giờ cũng mát ruột nghệ sĩ. Một cảnh chính để Avice
đóng thuộc hồi hai. Đóng với Julia, và Michael đă dượt thật kỹ
để đưa cô gái lên. Thực tế đây là đ̣i hỏi của kịch, và Julia
trong các buổi tập dượt, vẫn chấp nhận sự chỉ đạo của ông. Để
làm nổi bật đời ḿnh xanh và tôn lên mái tóc đẹp của ả, người ta
cho ả mặc áo xanh nhạt. Để tương phản với màu áo ấy, Julia đă
chọn chiếc áo vàng dịu. Áo này nàng đă mặc trong buổi tổng dượt,
Đêm nay nàng mặc áo kim tuyến lóng lánh bạc, trước sự ngạc nhiên
của Michael và sự ngỡ ngàng của Avice khi nàng lên sân khấu hồi
hai. Chiếc áo lóng lánh bắt ánh sang thu hút sự chú ư của khán
giả. Nó khiến cho màu xanh của áo Avice trông như xám nâu.
Đến màn quan trọng đóng, với nhau. Như nhà ảo thuật từ trong mũ
lấy ra một con thỏ, Julia rút ra một chiếc khăn mỏng đỏ tươi
lớn, với chiếc khăn này nàng, bắt đầu biểu diễn. Nàng vẫy, nàng
x̣e ra như để nh́n qua, nàng quay quấn lại, lau trán, nhẹ thở
bằng mũi. Khán giả bi cuốn hút không rời mắt khi mảnh vải và
nàng lùi sâu vào phía trong bụt khi Avice đối thoại với_nàng
quay lưng vào khán giả và khi hai người cùng ngồi trên một ghế
nệm dài, nàng cầm tay Avice, đối với quần chúng th́ chị làm động
tác tự nhiên duyên dáng, v́ ngồi thu sâu vào phía trong, Avice
buộc phải đưa mặt nghiêng về phía khán giả. Julia sớm nhận trông
những buổi tập nh́n nghiêng trong Avice giống mặt cừu. Tác giả
đă cho Avice nói những câu nói khiến cho cả đoàn hát phá nên
cười vào buổi tập đầu. Tới khi khán giả nhận ra những câu ấy tức
cười mức nào Julia can thiệp bằng câu trả lời của nàng và khán
giả muốn nghe ra phải nín cười. Màn này được dựng thật vui, lại
có màu sắc nhạo báng chua cay, và vai Avice đóng sinh ra khả ố.
Avice, với sự thiếu kinh nghiệm, không nhận được những tiếng
cười như mong đợi, đâm ra ngỡ ngàng, lạc giọng, điệu bộ vụng về.
Julia thu hút sự chú ư và diễn rất điệu nghệ. Nhưng miếng đ̣n
sau cùng thật tai họa. Avice phải nói một đoạn dài, Julia bối
rối vo tṛn chiếc khăn đỏ hành động này hầu như tự nó gây nên
một sự biểu lộ nàng nh́n Avice với đôi mắt boăn khoăn, hai giọt
nước mắt nặng nề lăn xưng g̣ má. Khán giả cảm được sự xấu hổ mà
cô gái lẳng lơ phải chịu, họ nh́n thấy cái khốn khổ v́ lư tưởng
quá nhỏ mọn, thiếu ngay thẳng, sự ham đánh vọng bị chế nhạo.
Đoạn này không kéo quá một phút, nhưng trong cái phút ấy, bằng
những giọt nước mắt và sự khắc khoải của cái nh́n, Julia đă hơi
trần sử khốn khổ đê tiện của cuộc đời đàn bà. Thế là xong đối
với Avice.
– Kể anh cũng ngu thật, khi tính cho cô ấy kư hợp đồng. –
Michael nói.
– Tại sao anh lại không?
– Khi em đă đâm dao vào cô ta ấy à? không bao giờ. Em tinh ma
lắm mới ghen kiểu đó. Em không nghe cô ấy có ư làm ǵ vớ anh
chứ? Em phải biết rằng bây giờ em là người đàn bà duy nhất trên
đời này đối với ánh.
Michael nghĩ rằng Julia chơi Avice vố này v́ ông nặng t́nh quá
với ả, dĩ nhiên là may mắn cho Avice, ông ta c̣n có khả năng để
người ta ghẹo được một chút.
– Sao anh ngốc thế - Julia cười mỉm, biết rơ Michael nghĩ ǵ, và
tức cười chết được v́ sự lầm lẫn của ông - Dù sao anh vẫn là
người đàn ông đẹp nhất Luân Đôn.
Có thể là như thế. Nhưng anh không biết tác giả sẽ nói ǵ. Hắn
là một con khỉ xảo quyệt. Cảnh diễn không đúng ư hắn chút nào.
– Ố anh cứ để hắn cho em. Em giải quyết với hắn.
Có tiếng gơ cửa. Tác giả vở kịch bước vào. Với một tiếng kêu
sảng khoái, Julia chạy ra với hắn, ṿng tay bá cổ hắn hôn lên
hai má.
– Anh măn nguyện chưa?
– Có vẻ thành công, nhưng hơi cứng.
– Sẽ diễn cả năm đấy anh bạn thân ạ! Hai tay đặt trên vai hắn,
nàng nh́n thẳng vào mặt hắn. Nhưng anh, anh ác, ác ơi là ác.
– Tôi à?
– Anh thiếu điều hại tôi. Khi tôi diễn đến cái khúc trong hồi
hai và chợt hiểu ra ư nghĩa của nó, tôi thiếu điều muốn xỉu. Anh
biết dụng ư màn đó anh là tác giả mà tại sao anh bắt chúng tôi
tập hoài mà làm như thể không có ǵ hơn điều xuất hiện bên ngoài
vậy? Chúng tôi chỉ là diễn viên, sao anh bắt chúng tôi ṃ thấy
sự ư nhị của anh? Đó là cảnh hay nhất trong kịch và một chút nữa
th́ tôi làm hỏng, không ai trên đời này biết được diều đó, trừ
anh. Vở kịch của anh xuất sắc, nhưng màn ấy c̣n xuất sắc hơn,
xuất thần.
Tác giả đỏ mặt, Julia kính cẩn nh́n hắn. Hăn cảm thấy thèn thẹn,
sung sướng và hănh diện.
“Trong ṿng hai mươi bốn giờ tên dễ phỉnh này nghĩ là hắn thật
sự có ư là xém đó phải diễn như thế”.
Michael rạng rỡ:
– Mời anh sang pḥng tôi uống ly uưt ki sô-đa. Thế nào anh cũng
phải uống sau khi ăng thằng ở vậy. Họ đi ra và Tom bước vào
mặt.Tom đỏ lên v́ phấn kích.
– Chà, vĩ đại thật. Ḿnh thật là tuyệt vời. Trời, diễn thế mới
là diễn chứ.
– Cậu có thích không? Avice cũng diễn được đấy chứ?
– Không, dở ẹc.
– Cậu nói ǵ mà lạ thế? Tôi nghĩ là cô ấy hấp dẫn chứ. – ḿnh
dùng cô ấy mà lau sàn. Ngay trong hồi hai trông cô ấy cũng không
đẹp.
Sự nghiệp của Avice!
– Nè, sau đây th́ ḿnh làm ǵ?
– Bà Dolly đăi tiệc chúng tôi.
– Ḿnh có thể được không, tôi mời ḿnh đi ăn với tôi. Tôi yêu
ḿnh muốn phát điên đây.
– Ồ, vô lư. Làm sao tôi bỏ bà Dolly được?
– Ồ, bỏ đại đi.
Mắt cậu hừng hực. Nàng có thể thấy là cậu thèm khát nàng hơn bao
giờ hết và nàng vui với sự đắc thắng của ḿnh. Nhưng nàng cương
quyết lắc đầu. Có tiếng cười nói huyên náo ở đây hành lang của
một đám người, và cả hai đều biết rằng đó là những thân hữu đang
lén lách qua lối đi hẹp để đến khen ngợi nàng.
– Những kẻ chết tiệt này. Trời ơi! Tôi muốn hôn ḿnh quá. Sáng
mai tôi sẽ kêu điện thoại cho ḿnh.
Cửa bật tung và Dolly mồ hôi nhễ nhại, hồ hợi đi trước, dẫn đầu
một đoàn người vào đứng chật ních cả căn pḥng xiêm áo. Julia để
mọi người hôn. Trong số này có ba bốn nữ diễn viên nổi tiếng, và
họ nồng nhiệt khen ngợi JuLia biểu diễn một màn khiêm tốn không
kiểu cách. Hành láng lúc này chen chúc những người chỉ muốn ít
nhất được ngó nàng một cái. Dolly phải chen ra.
– Đừng đến muộn em nhé. - Bà nói với Julia. - Tiệc vui lắm đấy.
– Vâng, xong là em đến ngay.
Sau cùng cũng giải tán được đám đông và Julia đă thay xong y
phục, bắt đầu bôi bỏ son phấn hóa trang. Michael vào mặc áo dự
tiệc.
– Này, Julia em phải đi dự tiệc nhà bà Dolly một ḿnh. Anh phải
gặp sở thuế liền.
– Vâng, cũng được.
– Họ đang chờ anh. Sáng mai gặp em.
Ông đi ra và nàng c̣n lại một ḿnh với Evie. Chiếc áo nó chuẩn
bị cho nàng mặc để đi dự tiệc tại nhà Dolly để sẵn tiền một
chiếc ghế Julia bỏ kem tẩy trang lên mặt.
– Evie, mai cậu Fennell gọi dậy nói, em trả lời dùm là cô đi
khỏi, nghe em.
– Evie trông vào gương và gặp đôi mắt Julia.
– Nếu cậu ấy kêu lại th́ sao.
– Cô không muốn làm buồn ḷng cậu ta, tội nghiệp, nhưng từ nay
cô bận mất ư một dạo.
Evice hít hít thành tiếng, và kèm theo tật này, nó đem ngón tay
trỏ quệt bên dưới lỗ mũi.
– Cháu hiểu. – Nó tỉnh táo đáp.
– Cô vẫn bảo trong em khờ mà em không khờ. – Julia tiếp tục chăm
sóc khuôn mặt. - Chiếc áo nào để trên áo kia?
– Aáo kia à? Áo cô nói là cô mặc để đi dự tiệc đó.
– Cất đi. Cô không thể đi dự tiệc mà không có ông Gosselyn.
– Từ bao giờ?
– Câm miệng đi, con yêu tinh. Gọi điện thoại báo là tao nhức đầu
phải về nhà nằm nghỉ, c̣n ông Gosselyn sẽ đến nếu ông ấy rảnh.
– Tiệc là để đặc biệt đăi cô. Cô không nên bỏ rơi bà già như
thế.
Julia giậm chân.
– Tao không muốn tiệc tùng ǵ cả. Tao không đi dự tiệc ǵ cả.
– Ở nhà chẳng có ǵ ăn đâu.
– Tao không muốn về nhà. Tao đi ăn ở nhà hàng.
– Với ai?
– Một ḿnh.
Evice liếc nh́n nàng, khó nghĩ.
– Vỡ diễn thành công chứ?
– Ừ, mọi thứ thành công cả. Tao thấy ḿnh nhất thế giới. Tao
đáng giá bạc triệu. Tao muốn được một ḿnh, được hưởng thụ. Gọi
nhà hàng Berkeley bảo họ dành cho một bàn con một người trong
một pḥng nhỏ. Nói thế là họ hiểu.
– Cô làm sao đấy?
– Suốt đời tao sẽ không c̣n một lúc nào như lúc này nữa. Tao sẽ
không chia sẻ nó với ai cả. Khi đă cọ sạch mặt rồi, nàng để
nguyên. Nàng không tô môi cũng chẳng đánh phấn. Nàng mặc nguyên
bộ đồ nâu vừa áo, vừa jupe đă mặc đến rạp, luôn cả chiếc mũ.
Chiếc mũ rộng xụ xướng che mất đi, cố gắng che giấu tối đa gương
mặt. Khi đă xong, nàng nh́n ḿnh trong gương.
“Trong ta như một chị thợ may bị chồng bỏ mà chẳng ai thương. Ta
tin rằng là không một người nào nhận ra ta”.
Evice gọi điện thoại gần cửa sau sân khấu, và khi nó trở lại
Julia hỏi nó có nhiều người chở nàng ngoài đó không?
– Khoảng ba trăm. Cháu đoán vậy.
– Chạo ôi! – Nàng chợt mong ḿnh đừng thấy ai và đừng ai thấy
ḿnh. Nàng mong chỉ được một giờ đừng ai thấy đến. - Bảo với anh
pḥng cháy cho tao ra bằng lối trước, khi tao lên tắc xi đi rồi
th́ bảo đám đông rằng đợi cũng vô ích.
– Chỉ có trời mới biết người ta làm ǵ cháu, khi cháu ra nói
vậy. – evice ra nói lẩm bẩm.
– Con ḅ già.
Julia ôm mặt Evie bằng hai tay và hôn đôi má đánh phấn vụng; rồi
lẻn khỏi pḥng riêng, qua sân khấu, qua song sắt; băng qua thính
đường tối ôm.
Cách ngụy trang đơn giản của Julia, rơ là hữu hiệu v́ khi_nàng
đến pḥng ăn nhà hàng Berkeley, căn pḥng mà nàng đặc biệt ưa
thích , người toán trưởng phục vụ đă không nhận được ra nàng.
Anh đă có góc nào để ấn tôi vào chưa? Giọng nói của nàng và cái
liếc mắt thứ nh́ bảo cho anh ta biết nàng là ai.
– Cái bàn cô ưa thích đang chở cô, cô Lambert. Tôi được cho biết
là cô muốn ngồi một ḿnh. Julia gật đầu và người này dẫn nàng
vào một bàn ở góc pḥng. – Tôi nghe nói đêm nay cô thành công
lớn lắm phải không, cô Lambert?
“Tin loan nhanh không ngờ. Ḿnh kêu ǵ đây?”.
Người hầu bàn chánh ngạc nhiên là Julia lại dùng bữa một ḿnh,
nhưng sự xúc động duy nhất của nghề nghiệp anh ta là tỏ ra cho
khách đến ăn sự hoan hỉ được gặp họ.
– Tôi mệt lắm anh Angelo.
– Để bắt đầu, cô dung trứng hay ṣ?
– Ṣ, anh Angelo, cho những con mập nghe.
– Vâng tôi sẽ tự tay chọn, cô Lambert, và tiếp theo?
Julia thở thật dài, và bây giờ, lương tâm thanh thản, nàng có
thể gọi những món mà nàng đă nghĩ tới từ cuối hồi hai. Nàng cảm
thấy nàng xứng đáng được một bữa thịnh soạn để mừng sự đắc thắng
của nàng, và lần đầu tiên nàng có ư định từ bỏ sự kiêng cử.
– Bít-tết hành, khoai tây chiên và một chai bia Bass. Rót vào
b́nh bạc dùm tôi, anh Angelo.
Có thể là mười năm rồi nàng chưa ăn khoai. Nhưng dịp này mới đặc
biệt làm sao chứ? Bằng dịp may mắn của ngày hôm nay, nàng đă xác
định sự nắm vững quần chúng bằng một cuộc biểu diễn mà nàng có
thể là mô tả xuất thần, nàng đă vượt được kỷ lục cũ, bằng một kế
thần kỳ, nàng đă loại trừ Avice và cho Tom thấy cậu ta là một
thằng khùng nặng, và hơn tất cả, nàng đă tự chứng minh không c̣n
nghi ngờ ǵ nữa là nàng thoát khỏi sựt ràng buộc bực bội đă từng
kiềm tỏa nàng. Ư nghĩ của nàng mất một lúc loáng lên quanh
Avice.
“Con ranh khờ khạo tính chọc gây bánh xe ḿnh. Ngày mai ḿnh sẽ
cho nó cười”.
Đĩa ṣ đă đưa lên, nàng ăn ngon lành. Nàng ăn hai lát bánh ḿ
đen trét bơ với cái ư nghĩ thú vị là làm lâm nguy linh hồn bất
tử của nàng, và nàng cầm chiếc b́nh bia bạc lên uống một hơi
thật dài.
– Bia, bia ngon tuyệt. – Nàng lẫm bẩm.
Nàng có thể nh́n thấy cái mặt cảy dài của Michael nếu ông ta
biết việc ḿnh đang làm. Lăo Michael tội nghiệp, lăo tưởng tượng
là nàng giết cảnh Avice đóng, v́ nghĩ rằng lăo đă quá để ư đến
con nhỏ tóc vàng ấy. Bọn đàn ông thật t́nh ngu lắm. Bọn này bảo
đàn bà kiêu căng, nhưng đàn bà chỉ là những cánh hoa tím khiêm
nhu nếu đem so với bọn này. Nàng không nín cười nổi khi nghĩ về
Tom. Nó muốn nàng ban chiều, đêm nay nó c̣n muốn nàng hơn. Thật
là tuyệt vời, khi nghĩ rằng đối với nàng lúc này nó chẳng hơn ǵ
một lao công sân khấu. Người ta cảm thấy tự tin ghê gớm khi con
tim ḿnh nguyên vẹn.
Căn pḥng trong đó nàng ngồi thông với pḥng ăn lớn bằng ba ṿm
cánh cung, nơi người ta ngồi ăn và khiêu vũ; trong số đông người
ấy chắc chắn có những người vừa đi xem hát ra. Họ sẽ ngạc nhiên
đến thế nào nếu biết rằng người đàn bà nhỏ bé yên lặng ở góc
pḥng bên kia, nửa mặt che khuất dưới vành mũ dạ chính là Juluia
Lambert. Nàng cảm thấy khoan khoái được ngồi đó một ḿnh không
ai biết tới, không ai nhận ra. Họ đang đóng kịch cho nàng xem và
nàng là khan thính giả. Nàng thoáng nh́n thấy họ bước qua ṿm
cung, những người đàn ông trẻ và những người đàn bà trẻ, những
người đàn ông trẻ và những người đàn bà không trẻ lắm, những đàn
bà hối đầu và những người đàn ông bụng phệ, những bà nạ ḍng bám
víu vô vọng vào cái tuổi thanh xuân son phấn tô vẻ của ḿnh. Một
số yêu thương, một số ghen tuông, một số dửng dưng.
Đĩa bít-tết nàng gọi đă được đem đến, được chiên chín theo đúng
sở thích nàng, hành chiên gịn hơi cháy. Nàng nhỏ nhẹ nhón khoai
chiên ăn bằng ngón tay, từ tốn thưởng thức như muốn kéo dài thời
gian.
“So với bit-tế và hành th́ ái t́nh là thế nào?” Nàng tự hỏi.
Được ngồi một ḿnh và thả đầu óc thong dong, sướng thật. Một lần
nữa, nàng nhớ đến Tom và trong tinh thần, nhún vai hóm hỉnh.
“Một kinh nghiệm mua vui”.
Chắc chắn thứ kinh nghiệm đó cũng có ích cho nàng một ngày nào
đó. Cảnh những cặp khiêu vũ, nh́n qua ṿm cung, giống như trong
một màn kịch nhắc nàng tới một ư niệm mà lần đầu tiên nàng bắt
gặp hồi c̣n ở St.malo. Cảnh giày ṿ mà nàng phải chịu khi Tom bỏ
nàng, gợi trong kư ức nàng vở Phèredre của Racine mà nàng đă học
hồi c̣n con gái với bà Jane Taibout. Nàng như đọc lại vở kịch.
những khốn khổ mà vợ của Theseue phải chịu chính là những đau
thương của nàng, và không thể không nghĩ là không có sự tương
đồng rơ rệt trong cảnh huống của hai người. Vai này nàng có thể
đóng; nàng biết như thế nào là bị một trang thanh niên mà ḿnh
mê đắm bỏ rơi. Trời ơi! Đóng vai này sao nỗi. Nàng biết tại sao
mùa xuân năm ấy nàng đóng dở đến nổi Michael muốn đóng cửa rạp;
chính là v́ nàng đă cảm những xúc động của vai nàng thủ diễn.
Như thế không được. Ḿnh phải có những xúc động, nhưng ḿnh chỉ
diễn nổi chúng khi ḿnh đă vượt qua chúng rồi. Nàng nhớ lại có
lần charles đă bảo nàng, rằng nguồn gốc của thi ca là xúc động
hồi tưởng lại trong thế tỉnh. Nàng không biết về thơ, nhưng về
diễn xuất th́ đúng như vậy.
“cái tinh anh của Charles già nua tội nghiệp đă bắt được cái ư
tưởng như vậy.
nó chứng tỏ rằng phán đoán người đời hấp tấp quá là sai. Người
ta vẫn nghĩ giới quư tộc là một lũ ngớ ngẩn, thế rồi trong số
một người nào đó đột ngột trỗi lên với một cái ǵ đó đáng giá
đến nỗi làm ḿnh muốn ngộp thở”.
Nhưng Julia, đă luôn luôn nghĩ là Racine đă sai lầm lớn, khi ông
không dẫn nhân vật nữ chính ông tới hồi thứ ba.
“Nhưng ḿnh sẽ không làm điều vô nghĩa nếu ḿnh không phải đóng
vai ấy.
nửa hồi để rút khỏi sân khấu của ḿnh nếu muốn, nhưng như vậy là
rộng răi rồi.”.
Chẳng có lư do ǵ mà nàng không nhờ một kịch tác giả nào đó viết
cho nàng một vở về đề tài này hoặc là bằng văn vần, hay là bằng
thơ ngắn câu có vần, đừng có nhiều chỗ nghĩ quá. Nàng có thể đạo
diễn có nét vở này. Ư kiến` khá hay, và nàng biết cả y trang
nàng mặc, không phải nhung gấm lụa là lướt thướt nữ diễn viên
Sarah vẫn khoát đâu, mà thứ áo ngắn kiểu Hy lạp nàng đă nh́n
thấy trong một bức tranh nổi tiếng, khi đi xem bảo tàng anh quốc
cùng với Charles.
“Sự đời tức cười thật! Bạn đi đến những bảo tàng, đến những
pḥng tiễn lăm tranh và nghĩ rằng những địa điểm này chán lắm,
và rồi vào lúc bất ngờ nhất, bạn thấy điều bạn nh́n trở nên hữu
dụng. Điều đó chứng tỏ rằng nghệ thuật và tất cả những cái ấy
thực sự không phải là lăng phí thời giờ”.
Lẽ dĩ nhiên cặp gị nàng mặc áo ngắn hợp, nhưng liệu mắc áo ngắn
có bi kịch tính không? Điểm này nàng suy nghĩ nghiêm túc mất hai
ba phút. Trong khi vai chàng Hippolytus hững hờ đang ngậm nhấm
tâm can nàng (và nàng cười khúc khích khi nghĩ đến Tom, khoác
phẩm phục vương bá, giả dạng một thợ săn Hy Lạp) liệu nàng có
gây nỗi tác dụng mà không cần đến áo khoác lượt là hay không?
Điều khó ấy kích thích nàng. Nhưng rồi một ư tưởng xuyên qua tâm
trí nàng.
“Thế cũng khá hay, nhưng kiếm kịch tác giả Sadou; Duse có D
Annunzio.
C̣n ḿnh th́ có ai?”.
“Nữ hoàng xứ Scotland c̣n có nữ ấu chúa xinh xắn; c̣n tôi, một
người đàn bà không con”.
Nàng không để sự suy nghĩ buồn nản này quấy động sự thanh thản
của nàng lâu. Sự khởi hứng của nàng cao tới độ tưởng như nàng có
thể sáng tạo được những kịch tác gia từ khoảng trống không như
thần Deucalion tạo dựng đàn ông từ những ḥn đá nằm trên ruộng
đồng.
Thật là lẩm cẩm cái chuyện Roger nói bữa trước, và Charles tội
nghiệp, dường như coi đó là nghiêm chỉnh. Nó chỉ là một thằng
nhỏ tự phụ khờ dại, có thế thôi. Nàng khoát tay về phía pḥng
khiêu vũ. Ánh đèn được giảm độ sáng và tới chỗ nàng ngồi trong
ra lại càng giống một màn diễn trong vở kịch. “Tất cả cuộc đời
là sân khấu, tất cả đàn ông, đàn bà đơn giản chỉ là diễn viên”.
Nhưng qua ṿm cung này, có một ảo giác, chúng tôi, những diễn
viên là thực tế. Đó là giải đáp cho Roger. Họ_là nguyên vật liệu
của chúng tối. Chúng tôi là ư nghĩa của cuộc đời họ. Chúng tôi
lấy những xúc động nhỏ mọn khờ dại của họ và biến chúng thành
nghệ thuật, từ những thứ đó chúng tôi tạo ra cái đẹp, và ư nghĩa
của họ là họ họp thành khối khán thính giả. Chúng tôi phải kiện
toàn chính chúng tôi. Họ là những dụng cụ chúng tôi sử dụng, mà
dụng cụ là quái ǵ nếu không có ai tác động lên nó?
Ư niệm này làm nàng vui thích, và cả một lúc lâu nàng thưởng
thức cái ư niệm ấy với ḷng măn nguyện. Trí năo nàng dường như
sáng suốt lạ thường.
“Roger bảo giới chúng tôi không hiệu hữu. Sao lại thế, chỉ có
giới chúng tôi mới thật hiện hữu. Họ là những cái bóng và giới
chúng tôi cho họ phẩm chất.
Giới chúng tôi là những biểu tượng của sự phấn đấu rối beng và
không mục đích mà họ gọi là cuộc sống, và chỉ có biểu tượng mới
là thật. Cái-cứ- như-thật là thực tế duy nhất”.
Cứ như vậy từ trong đầu của ḿnh, nàng lên khung lại cho cái lư
thuyết của Plato về các ư tưởng. Cái lư thuyết ấy làm cho ḷng
nàng tràn đầy sung sướng.
Nàng đột ngột cảm thấy một làn sống thân thương đối với khối
quần chúng bao la không tên, cái khối ấy có thể ban cho nàng cơ
hội diễn tả chính ḿnh. Ṿi vọi trên đỉnh núi riêng của ḿnh,
nàng cứu xét vô số sinh hoạt của con người. Nàng có ư tức tự do
tuyệt vời được thoát khỏi những sợi dây nhân thế ràng buộc, và
đó là một trạng thái cực lạc mà không có một thứ ǵ đem so sánh
được. Nàng cảm thấy như một thiên linh trên cơi trời.
– Một sự tốt đẹp cả chứ, thưa cô Lambert?
– Tuyệt, anh biết không, thật là lạ lùng, người ta khác nhau
nhiều lắm. Bà Siđons thích ăn thịt sườn, tôi th́ không, tôi chỉ
thích bít-tết thôi.
Hết
|