sang, phong cách thông minh, nên một khi nàng đă học thuộc
“ngôn ngữ của xă hội” rồi th́ được coi là một phụ nữ rất vui
tính. Nàng có tài nháy điệu người khác, và thường phải kiềm chế
thử tài năng đó v́ sợ nó có hại cho việc tŕnh diễn; nhưng trong
những hội đám như thế này, nàng biến nó thành ưu điểm, mà nhờ nó
mà được nổi tiếng hóm hỉnh. Nàng thích chí v́ họ khoái nàng,
những phụ nữ sang trọng, rảnh rang nhưng nàng cười thầm họ bởi
v́ các bà này chới với trong vầng hào quang của nàng. Nàng tự
hỏi không biết họ sẽ tự nghĩ ra sau nếu thực sự họ biết cuộc đời
không lấy ǵ làm thơ mộng lắm của một nữ diễn viên thành công,
công việc vất vả phải ghánh vác, lúc nào cũng phải lo giữ eo và
những tập quán điều đặn, đơn điệu là cốt yếu. Nhưng nàng nồng
nhiệt cố vấn cho họ về cách làm đẹp và để họ bắt chước các kiểu
quần áo. Nàng luôn luôn mặc đẹp. Ngay cả Michael chỉ thích nàng
may mặc rẻ, cũng không thực sự biết nàng phải chịu phí tổn bao
nhiêu.
Về mặt đức hạnh nàng được tiếng nhiều nhất của cả hai thế giới.
mọi người đều biết rằng cuộc hôn nhân của nàng với Michael là
gương mẫu. Nàng là sự mẫu mực của sự thủy chung đôi lứa. Đồng
thời nhiều người trong nhóm đặc biệt này biết nàng là nhân t́nh
của Charles Tamerley. Đây là một cuộc t́nh coi như đă có từ lâu
rồi nên mang tính khả kính. Khi được mời họ đến nghĩ cuối tuần
tại cùng một ṭa nhà th́ các nữ chủ nhân bao dung thu xếp cho
pḥng riêng của họ kề nhau. Điều tin tưởng này xuất phát từ
chính Charles phu nhân, mà ngài Charles Tamerley đă ly thân từ
lâu rồi. Và chuyện này thực ra không có cơ sở nào cả. Cơ sở duy
nhất có thật là Charles đă yêu đắm đuối Julia trong hai mươi năm,
và chắc chắn là v́ Julia mà ông bà Tamerley không sao ḥa hợp
được với nhau nên đă đồng ư ly thân. Thực ra chính Charles phu
nhân là người bắt đầu đưa Julia và Charles lại gần nhau. Cả ba
người bữa đó đều dự tiệc trưa tại nhà bà Dol1y De Vries, hồi
Julia c̣n là một cô đào trẻ, mới thành công lớn ở Luân Đôn. Bữa
tiệc đó đông và Julia là nhân vật quan trọng. Charles phu nhân
hồi đó quá ba mươi tuổi, nổi tiếng là người đẹp, mặc dù ngoài
đôi mắt ra, bà ta chẳng đẹp ǵ, và bằng một sự liều lĩnh gan dạ,
bà ta tính chuyện làm nổi.
Dựa vào bàn với nụ cười duyên dáng, bà ta hỏi:
– Ồ, cô Lambert, tôi nhớ là tôi có biết thân phụ của cô hồi ở
Jersey. Ông là bác sĩ, phải không nào? Ông thường tới nhà tôi
chơi luôn.
Julia hơi thấy nhột trong bụng, nàng nhớ ra Charles phu nhân là
ai trước khi lấy chồng, và nàng thấy bẫy đă giương ra để sập
nàng. Nàng cười lên khanh khách:
– Không đúng rồi, - nàng đáp - Ông là thú y sĩ.
Ổng đến nhà bà đề đỡ đẻ cho mấy con chó cái. Nhà nhiều chó lắm
mà. Mất một lúc Charles phu nhân không biết ăn nói làm sao.
– Thân mẫu tôi thích chó lắm. - Bà ta ấp úng.
Julia mừng v́ không có Michael ở đó. Chàng cừu ấy nếu có mặt, sẽ
ngượng chín người mất. Mỗi khi nói về cha nàng, anh luôn luôn
gọi là Bác sĩ Lambert, phát âm cái tên ấy theo lối Pháp; sau thế
chiến, ông mất, mẹ nàng đến ở với người em góa chồng ở St. Maio,
anh chàng lại bắt đầu kêu mẹ nàng bằng cái tên Bà de Lambertl.
Lúc bắt đầu sự nghiệp Julia cũng có nhột đôi chút về điểm cha là
thú y sĩ, nhưng khi đă đứng vững như một nữ diễn viên lớn nàng
thay đổi quan điểm. Nàng cố ư, nhất là giữa bọn tai to mặt lớn,
nhấn mạnh sự kiện cha nàng là thú y sĩ. Nàng không giải thích
dược là tại sao nhưng nàng cảm thấy như thế nàng đặt họ vào đúng
chỗ.
Nhưng Charles Tamerley biết rằng vợ ḿnh cố t́nh hạ nhục người
phụ nữ trẻ, ông nổi giận vượt khỏi thông lệ, tỏ ra trọng vọng
nàng. Ông xin nàng cho phép ông đến chơi nhà và tặng hoa.
Hồi đó ông là một người đàn ông gần bốn mươi, với cái đầu nhỏ
trên một thân h́nh thanh tú, không đẹp lắm, nhưng cớ dáng dấp
nổi bật. Trông ông rất có. Tư cách, mà quả có vậy, ông có tác
phong tao nhă. Ông là nhà sành nghệ thuật. Ông mua những bức
tranh mới và Sưu tập đồ đồ gỗ cổ. Ông là người yêu âm nhạc và
đọc rất rộng. Lúc đầu ông thấy thích thú khi đến căn nhà xinh
xắn ở cuối đường Buckingham, nơi hai diễn viên trẻ chung sống.
Ông thấy họ rất nghèo và gợi hứng để ông giao tiếp với điều mà
ông mến chuộng nghĩa là kiếp nghệ sĩ lang thang. Ông đến chơi
mấy lần và ông coi là lần mạo hiểm khi mời ông dung cơm trưa với
họ, bữa ăn do một con h́nh nộm mà họ kêu là Evie nấu và phục vụ,
đây là sự sống. Ông không mấy chú ư tới Michael, mặc dù đẹp trai
nhưng anh cũng b́nh thường, người mà ông thấy hay là Julia. Nàng
có sự đầm ấm, có sức mạnh cá tính, có sinh lực dồi dào vượt cả
kinh nghiệm của ông. Ông đi em nàng diễn năm lần bảy lượt và so
sánh tài diễn xuất của nàng với những điều nhớ được về các nữ
diễn viên tài danh quốc tế. ông thấy dường như nơi nàng có một
cái ǵ đó rất độc đáo. sức hấp dẫn nàng không tài năng nào b́
kịp.
Trng một thoáng say mê, ông đột nhiên nhận thấy nàng là một
thiên tài.
“có lẽ thêm một nữ diễn viên Siđons nữa. một diễn viên tài năng
hơn cả Ellen Terry”.
Trong những ngày này Julia không c̣n nghĩ là ḿnh cần ngủ giấc
xế trưa nữa, nàng rất sung sức và không hề biết mệt, nên ông
thường dẫn nàng đi dạo công viên. Nàng cảm thấy ông muốn nàng là
một đứa trẻ thơ ngây. điều đó mới thích hợp với nàng.
Chẳng cần cố gắng nàng vẫn thơ ngây, cởi mở, và say mê như trẻ
nhỏ. Ông đưa nàng tới nhà triển lăm nghệ thuật quốc gia, và viện
ta tê, Bảo tàng anh quốc và nàng thực t́nh ham thích đúng như
nàng nói ra. Ông thích truyền bá hiểu biết và nàng vui vẻ tiếp
thu. Nàng có một trí nhớ rất tốt và học được của anh rất nhiều.
Nếu sau này ông luận đủ khả năng về Proust và Cézane với những
ǵ hay nhất của những tác giả này, khiến người ta ngạc nhiên và
thích thú về tŕnh độ văn hóa của một nữ diễn viên th́ đều là
nhờ ông cả. Nàng biết ông đă yêu nàng một thời gian trước khi
ông biết được điều đó. Nàng thấy nực cười. Theo quan điểm của
nàng, ông là một người đàn ông trung niên, và nàng nghĩ đến ông
như nghĩ đến một cổ vật dễ thương. Nàng yêu Michael đắm đuối.
Khi Charles nhận ra là ông yêu nàng, phong thái của ông đổi thay
đôi chút, ông có vẽ bẻn lẻn và hai người thường yên lặng khi gặp
gỡ nhau.
“tội nghiệp ông ta”, nàng tự nhủ. “Ông ta quân tử quá thành ra
không c̣n biết xoay trở ra sao”.
Nhưng nàng đă chuẩn bị hướng xử trí để đợi việc tỏ t́nh mà nàng
dự kiến sớm muộn ǵ ông cũng phải thổ lộ.
Một điều nàng cần phải cho ông thấy rơ là nàng sẽ không để cho
ông nghĩ rằng ông là người quyền quư, nàng là nữ diễn viên nên
ông chỉ việc vày tay là nàng nhảy lên giường với ông ngày. Nếu
ông giở cái tṛ ấy nàng th́ nàng sẽ đóng vai người nữ anh hùng
phẫn nộ với ông với cánh tay vung lên theo đường “ngón tay trỏ
chỉ ra cửa, như dáng điệu bà jane Taitbout đă dạy nàng. Ngược
lại nếu ḷng ông tan nát, lưỡi cứng đơ, th́ bản thân nàng sẽ rên
lên bần bật, nghẹn ngào trong giọng nói, và nàng nói rằng nàng
chưa bao giờ nghĩ ông có những t́nh cảm như thế đợi nàng, và
không không, điều đó sẽ bóp nát trái tim Michael.
Hai người sẽ cùng khóc như mưa và mọi điều sẽ êm xuôi. Với tác
phong đẹp của ông, nàng có thể tin ông sẽ không làm điều ǵ
phiền phức khi nàng cho ông hiểu rằng là ông không thể làm ǵ
hơn được.
Nhưng khi sự việc diễn ra th́ không theo chiều hướng nàng dự
kiến một chút nào. Charles Tamerley và Julia cùng nhau đi dạo
trong công viên St.James, họ ngắm những đôi bồ nông, và khung
cảnh gợi họ bàn luận về việc có thể một tối chủ nhật nào đó nàng
sẽ đóng vai Milamant. Họ quay về căn nhà của Julia để uống trà,
chia nhau một mẩu bánh xốp. Rồi Charles đứng lên để ra về. Ông
lấy ra từ túi áo một bức ảnh nhỏ đưa tặng nàng nói.
– Đây là chân dung Clairon. Nữ diễn viên thế kỷ mười tám. Bà ta
có nhiều biệt tài như em.
Julia nh́n khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo với mái tóc rắc phan.
Nàng tự hỏi không biết những viên đá cấn khung lồng bàn chân
dung nhỏ là kim cương hay chỉ bằng nhựa.
– Ồ anh Charles. Ở đâu ra thế này. Anh tốt quá.
Anh nghĩ em có thể thích áo. Mà cũng là kỷ vật chia tay nữa.
– Anh sắp đi xa à?
Nàng ngạc nhiên v́ ông không hề đả động tới chuyện này. Ông nh́n
nàng với nụ cười buồn.
– Không, anh không đi đâu cả, nhưng anh sẽ không gặp em nữa.
– Tại sao vậy?
Anh nghĩ em cũng biết rơ như anh.
Rất vô t́nh, nàng ngồi xuống đăm đăm, nh́n bức ảnh cả phút không
nới lời nào. Rồi căn thật đúng lúc, nàng từ từ ngước mắt lên cho
tới khi gặp mắt Charles. Nàng có thể khóc gần như theo ư muốn,
đó là thành tích đáng nói nhất của nàng. Và bây giờ không một
tiếng động, không một tiếng nấc, nước mắt tuôn trào bên bờ mi,
cái miệng hé mở, cái nh́n của một đứa trẻ bị vết thương ḷng hậu
đặm mà không biết tại sao. Nàng đă đạt được kết quả hết sức
thương cảm.Mặc ông hằn nét khoắc khoải đớn đau. Khi lên tiếng
nói, giọng ông nghẹn ngào xúc động.
– Em yêu Michael lắm phải không.
– Nàng khẽ gật đầu. Nàng bậm môi lại như thể đang cố gắng kiềm
chế nhưng nước mắt vẫn tuôn theo hai g̣ má.
– Anh chẳng có một mảy may hy vọng chứ ǵ? – Ông muốn nàng trả
lời, nhưng nàng không nói, đưa tay lên miệng và làm như cắn móng
tay, nàng vẫn đăm đăm nh́n ông bằng đôi mắt tuôn lệ ṛng ṛng Em
có biết tiếp tục gặp gỡ em, anh khổ đến thế nào không? thế em
vẫn muốn anh tiếp tục gặp em sao?
một lần nữa nàng lại khẽ gật đầu.
– Clara gây gỗ với anh hoài v́ chuyện em. Cô ấy biết được là anh
yêu em.
chỉ cần biết điều đôi chút chúng ḿnh sẽ không gặp nhau nữa. Lần
này Julia nhẹ lắc đầu. Nàng nức nở. Nàng tựa lưng vào ghế, quay
đầu sang một bên. Toàn thân nàng như để diễn tả nổi vô vọng của
đau xót. Người bằng máu bằng thịt sẽ chẳng bao giờ chịu nổi đ̣n
phép của nàng. Charles bước tới gần quỳ hai gối, ṿng tay ôm lấy
tấm thân tan nát sầu khổ ấy.
– Trời ơi! Đừng thiểu năo quá như vậy, anh chịu không được. Ồ,
Julia, Julia, anh yêu em tha thiết.
Anh không thể làm khổ em như vậy. Anh sẵn sang nhận hết. Anh
không đ̣i em ǵ đâu.
Nàng quay gương mặt đầy nước mắt về phía ông ta (Trời, lúc này
ḿnh xuất hiện như thế nào đây) và đưa môi mời mọc. Ông âu yếm
hôn nàng. Đây là lần đầu tiên ông hôn nàng.
– Em không muốn mất anh, - Nàng th́ thào, giọng khàn khàn.
– Em yêu, em yêu của anh!
– Vẫn tiếp tục như trước nhé!
– Phải.
Nàng thở thật dài măn nguyện và khoảng chừng một hay hai phút
ngoan ngoăn nép trong ṿng ôm của ông. Khi ông đă đi rồi nàng
đứng dậy, nh́n ḿnh trong gương.
“Mày, con chó hoang”, nàng tự nhận. Rồi cười khúc khích như
không hề mảy may hổ thẹn, nàng đi vào pḥng rửa mặt. nàng thấy
vui lạ lùng. Nàng nghe có tiếng Michael về và lên tiếng gọi.
– Michael à, anh xem bức tranh ông Charles vừa tặng em, em để
trên ḷ sưởi đấy. có phải kim cương hay hạt giả thôi.
Julia có phần bối rối khi Charles phu nhân bỏ chồng. Bà ấy đe
dọa tiến tới ly dị. Julia không thích cái ư nghĩ ḿnh bị coi như
là nguyên nhân. Mất tới hai ba tuần nàng rất bồn chồn. nàng
quyết định đối với Michael sẽ kín miệng cho tới lúc cần phải nói.
Nàng mừng là đă không nói ǵ, v́ sau một khoảng thời gian vừa đủ
dường như những lời đe dọa chẳng qua là đ̣i người chồng vô tội
phải trả tiền cấp dưỡng nặng. Julia khéo léo chi phối Charles.
Giữa hai người mặc nhiên có sự hiểu rằng v́ mối t́nh lớn của
nàng đối với Michael, bất kỳ sự liên lạc mật thiết nào cũng sẽ
không được đặt ra, c̣n ngoài ra về mọi chuyện khác ông là tất cả
của nàng, là bạn là cố vấn, là người để tâm sự, một người đàn
ông mà nàng có thể nương tựa trong lúc khẩn cắp, hay t́m tin
tưởng trong lúc thất vọng. T́nh trạng trở nên khó khăn hơn khi
ông Charles với sự tinh tế kỳ diệu, của ông nhận ra rằng nàng
không. C̣n yêu Michael nữa. Khi đó Julia phải tỏ ra tinh tế khôn
ngoan. - Không phải nàng thắc mắc ǵ về việc là nhân t́nh của
ông:
giá như ông cũng là một diễn viên đă từng yêu nàng rất nhiều và
từ lâu, th́ nàng chẳng ngần ngại ǵ nhảy vào giường với ông, âu
thế cũng là do sự tốt bụng thường t́nh đàng này nàng thấy không
ham ông. Nàng rất mến ông, nhưng ông lịch duyệt khéo được nuôi
dạy và văn hóa rộng như thế nàng không thể nghĩ được ông là
người t́nh. Sẽ giống như là vào giường với một tác phẩm nghệ
thuật. Và ḷng yêu nghệ thuật của ông lâm nàng tràn ngập một
t́nh cảm giễu cợt nhẹ nhàng. Rốt cuộc nàng vẫn là một kẻ sáng
tạo sau khi cái ǵ cần nói và cần làm đă xong bất quá ông cũng
chỉ là khán giả thôi. Ông muốn nàng cùng ông đào thoát.
Họ sẽ mướn một biệt thự ở Sorrento trên vịnh Naples, và khu vườn
rộng và họ sẽ tậu một du thuyền để có thể ngày này qua ngày khác
dư ngoạn trên vùng biển đẹp, nước như màu rượu vang. Ái t́nh,
cái đẹp và nghệ thuật, người đời xa vời.
“Anh khờ”, - nàng thầm nghĩ - Bộ tôi bỏ luôn sự nghiệp để tự
chôn vùi ở xó nào đó tận nước ư hay sao?
Nàng thuyết phục ông rằng nàng có bổn phận đối với Michael, lại
c̣n con nữa, nàng không nỡ để con lớn lên với một ghánh nặng đè
lên trên cuộc đời tươi trẻ của nó, rằng mẹ nó là một người đàn
bà hư. Vườn tược du thuyền nàng sẽ không được một lúc b́nh an
trong ngôi biệt thự đẹp đẽ ấy nếu nàng c̣n bị dày ṿ v́ nỗi đau
khổ của Michael và tủi nhục của đứa con bị người ta coi rẻ.
Người ta không thể chỉ nghĩ tới ḿnh thôi, phải không. Người ta
phải nghĩ tới người khác nữa. Nàng rất ngọt ngào và rất phụ nữ.
Có lúc nàng hỏi sao Charles không ly dị vợ và cưới một người đẹp
nào đó. Nàng không chịu nỗi cái ư nghĩ v́ nàng ông để phí cuộc
đời. ông nói nàng là người đàn bà duy nhất ông yêu trong đời ông
nên ông phải yêu tới cùng.
– Nghe buồn quát!
– Nàng nói.
Nói vậy nhưng nàng vẫn mở to mắt, nếu nàng thấy rằng một người
đàn bà nào có ư định cướp Charles th́ nàng sẽ để tâm phá hoại.
Nàng không ngần ngại tỏ ra cực kỳ ghen tuông để đánh tan nguy cơ.
Từ lâu với tất cả sự tinh tế có thể kỳ vọng từ sự giáo dưỡng chu
đáo mà ông đă thừa hưởng, và với ḷng tốt tự nhiên của Julia, dù
không nói rơ thành lời nhưng bóng gió xa xôi, họ đă đồng ư rằng
nếu Michael có mệnh hệ nào, th́ bằng cách này hay cách khác
Charles phu nhân cũng sẽ được giải quyết và họ sẽ thành hôn.
Nhưng Michael vẫn hoàn toàn lành mạnh.
Khoảng thời gian đó Julia tiệc tùng liên miên ở Hill street.
Khách tham dự đông. Julia không bao giờ khuyến khích Charles
khoản đăi một người nào trong số những diễn viên, những tác giả
mà đôi khi ông gặp gỡ, nàng là người duy nhất trong giới làm ăn
ở đây.
Nàng ngồi bên một bộ trưởng, già, mập, hối đầu, lắm điều đang cố
lấy ḷng nàng, và bên kia một ông bá tước trẻ, bá tước Westreys,
trông giống như một tên giữ ngựa. hắn khoe là hắn nói tiếng ḷng
pháp hay hơn người pháp. Khi hắn biết là Julia biết nói tiếng
pháp, hắn cứ nói chuyện với nàng bằng ngôn ngữ này.
Sau bữa ăn, họ năn nỉ cho bằng được để nàng diễn ngâm một t́nh
khúc trích từ vở Phèdre theo lối ngâm ở viện hài kịch pháp và
cùng đoạn ấy, do một học sinh viện kịch nghệ hoàng gia Anh. Nàng
làm cho những người dự tiệc cười ḅ và khi ra về, nàng hoàn toàn
đắc thắng. một ngày tươi nắng, nàng quyết định đi bộ từ hill
Street về đến quăng trường Stanhope. nhiều người nhận ra nàng
khi nàng đi trên đường oxford giữa đám đông, và mặc dù nàng
thẳng bước vẫn ư thức rằng họ liếc mắt ngó nàng.
“khổ ơi là khổ, đi mà cũng không thoát người ta nḥm ngó”. Nàng
đi chậm lại đôi chút. Ngày hôm đó quả là đẹp trời.
Nàng vào nhà bằng cửa hông và khi nàng vào tới nơi th́ chuông
điện thoại đang reo. Không nghĩ ngợi ǵ, nàng cầm điện thoại lên.
– Vâng.
Nàng thường giấu giọng khi trả lời, nhưng lần đầu nàng quên
khuấy mất.
– Cô lambert à?
– tôi không biết cô Lambert có nhà không?
– Ai đó? – nàng hỏi bằng giọng b́nh dân luân đôn.
Độc âm ban đầu đă phản chủ. một chuỗi cười gịn giă truyền theo
đường dây.
– Tôi chỉ muốn cám ơn bà v́ bà đă viết cho tôi. Làm ǵ mà bà mất
công vậy.
bà mời tôi lại nhà dung bữa trưa đă là quư lắm rồi. Tôi nghĩ tôi
có bổn phận gởi hoa gởi hoa tặng bà.
– Giọng chàng ta và những lời chàng ta nói đă cho nàng biết
chàng ta là ai.
Chính là anh chàng thẹn đỏ mặt mà nàng không biết tên. Ngay cả
bây giờ, đă đọc danh thiếp mà vẫn không nhớ tên. chỉ có một điều
duy nhất khiến nàng ngạc nhiên là chàng ta cư trú ở khu
Tavistock.
– Cậu tử tế lắm. – Nàng đáp bằng giọng b́nh thường.
– Tôi xin bà một bữa nào đó đến uống trà.
“Nữa, gan tóc tía, chưa chắn nàng đă chịu đến uống trà với một
bà hoàng; cậu này coi nàng như một con hát. Nghĩ đến chuyện đó
mà tức cười”.
– Tôi không thấy có` lư do ǵ để từ chối.
– Bà nói thật đấy chứ? - giọng chàng ta bỗng nồng nhiệt. chàng
ta có một giọng nói dễ thương – Bao giờ?
Xế trưa này nàng không muốn vào giường chút nào cả.
– Hôm nay.
– Ô kê! Tôi sẽ ở sở về sớm. bốn giờ ba mươi nhé? số 138 khu
Tavistock.
Đề nghị như thế là phải lắm. chàng ta có thể dễ dàng nói ra một
địa điểm lịch sử nào đó, nơi đó người ta sẽ trố mắt nh́n nàng.
Điều này chứng tỏ anh ta không phải muốn đem nàng ra trưng với
thiên hạ.
– Nàng lên tắc xi đến Tavistock. Nàng hài ḷng với ḿnh. Nàng
đang làm việc thiện. Nhiều năm sau anh ta có thể nói với vợ con
một điều kỳ diệu là đă được cô Lambert đến uống trà cùng hồi anh
c̣n là một tên thư kư quèn ở một văn pḥng kế toán. Và bà thật
là đơn sơ tự nhiên. Không người nào không nghe nàng nói cười lại
có thể đoán rằng nàng là nữ diễn viên vĩ đại nhất nước Anh.
Nếu vợ con anh không chịu tin anh, Th́ anh đă có bức ảnh để
chứng minh, với ḍng chữ than mến. Anh sẽ cười và nói rằng nếu
như anh không quá trẻ con đến vậy th́ làm sao dám liều mạng mời
nàng.
Khi đến và trả xong tiền tắc xi, nàng chợt nhớ ra là không biết
tên anh ta và nếu có chị người làm ra mở cửa cũng sẽ không hiểu
nàng hỏi ai. Nhưng khi t́m nút chuông, nàng mới nhận thấy là
nàng có tới tám nút, bốn hàng hai nút, và bên mỗi nút có một tấm
các hay một tên người viết bằng mực trên một mảnh giấy.
đây là một ngôi nhà cổ được ngăn thành nhiều căn hộ. nàng bắt
đầu t́m trên những hàng tên, lóng ngóng vô vọng, may ra một
trong những cái tên ấy có gợi nhớ ǵ chăng, đúng lúc đó cánh cửa
mở và chàng ta đứng đó trước mặt nàng.
– Tôi thấy xe bà tới, vội chạy xuống. Tôi ở lầu ba. Tôi hy vọng
bà đừng nề quản.
– Có ǵ dâu.
Nàng leo lên những bậc thang không giải thảm. Nàng hơi hụt khi
leo tới lầu ba. Chàng hăm hở nhảy bậc như một chú sơn dương,
nàng nghĩ, và nàng không thích đề xuất ư kiến là chàng nên đi
thông thả hơn. Căn pḥng chàng dẫn nàng vào khá rộng nhưng đồ
đạc đơn sơ. Trên bàn là một đĩa bánh kẹo, hai cái tách, một hũ
đường và một b́nh sữa. bánh kẹo loại rẻ nhất.
– Mời bà ngồi, anh ta nói tôi đang đun nước.
Tôi sẽ quay lại liền. Tôi đặt bế trong pḥng tắm.
Chàng đi ra, nàng nh́n quanh.
– Tội nghiệp chú cừu này. Chú chắc nghèo như con chuột nhà thờ.
Căn pḥng làm nàng nhớ quá những pḥng nàng trọ hồi mới vào nghề.
Nàng thấy cậu cố gắng vô vọng để giấu giếm sự kiện pḥng này vừa
là pḥng ngủ vừa là pḥng khách. Chiếc đi văng kê sát tường đúng
là giường ngủ ban đêm của cậu. tuổi tác mờ trong trí tưởng tượng
của nàng và nàng cảm thấy ḿnh trẻ lại lạ thường. Vui biết mấy
khi họ c̣n ở trong những căn pḥng rất giống như thế này, đồ vật
đựng trong túi giấy, chiên trứng bằng bếp ga loại xoàng!
Chàng bước vào với ấm trà nâu. Nàng ăn một chiếc bánh xốp vuông
trên có lớp kem hồng. Đă nhiều năm rồi nàng chưa từng ăn uống
kiểu này. Trà Ceylon pha đặc chát quậy với sữa, với đường, đưa
nàng trở lại những ngày tưởng nàng đă quên rồi. Nàng thấy ḿnh
c̣n là một nữ diễn viên trẻ, vô danh, đang phấn đấu.
Thật là chú vị. Cần có một động tác, nàng chỉ nghĩ nổi có một
động tác:
nàng bỏ mũ ra và lắc đầu một cái mạnh.
Họ chuyện tṛ. Cậu thanh niên có vẻ thẹn thùng, e lệ hơn cách
làm ra bạo dạn qua dây nói; ư, cóp ǵ là lạ, bây giờ giáp mặt
nàng cậu ta lúng túng, và nàng quyết định giúp cho cậu cảm thấy
tự nhiên. Cậu kể cho nàng nghe là cha mẹ cậu ở đường Highgate,
cha cậu là một cố vấn pháp luật, cậu cũng có sống ở đó, nhưng v́
muốn tự chủ, và năm chót, cậu đă ra ở riêng và thuê căn hộ nhỏ
bé này. Cậu đang học thi tốt nghiệp. Họ nói về sân khấu. Cậu đă
theo dơi không sót một vở nào có nàng đóng từ khi mười hai tuổi,
sau một buổi xem diễn xuất sang, cậu đợi ở cửa hậu chờ nàng ra
để xin kư tên vào cuốn sổ lưu niệm của ḿnh. Cậu dịu hiền với
đôi mắt xanh và mái tóc nâu lợt. Đángmtiếc là cậu phải ép nó
xuống như thế kia. Cậu có nước da trắng, trắng bệch, nàng băn
khoăn không biết cậu có bệnh lao hay không. Mặc dù cậu có quần
áo rẻ, song cậu khéo mặc, nàng thích điều đó, và trông cậu rất
sạch sẽ.
Nàng hỏi cậu sao lại chọn khu Tavistock để ở. Đây là trung tâm,
cậu giải thích, và cậu thích cây cối. thật là thích thú mỗi khi
nh́n qua cửa sổ. nàng đứng dậy, đó là cách tốt để có một động
tác nào đó, rồi nàng đội mũ vào và nói lời cáo biệt.
Trong lúc nói, nàng quay sang phía cậu đang đứng bên cạnh nàng.
cậu quàng tay ôm ngang lưng nàng và công nhiên hôn môi nàng.
Không một phụ nữ trong đời lại có thể ngạc nhiên hơn nàng. Nàng
ngỡ ngàng đến nỗi không nghĩ được phải làm ǵ nữa. Đôi môi cậu
mềm mại, có pha hương vị tuổi trẻ; điều đó làm nàng thật sự
thích thú. Nhưng điều cậu đang làm mới thật táo bạo. Cậu ấn mạnh
đầu lưỡi khiến môi nàng hé mở và bây giờ th́ cậu ôm nàng bằng cả
ṿng tay.
Nàng không cảm thấy giận, không muốn cười phá lên và không cảm
thấy ǵ nữa. lúc này nàng cảm thấy mơ màng là cậu đang nhẹ nhàng
d́u nàng đi, môi cậu vẫn ép chặt môi nàng; và nàng cảm nhận rơ
ràng được sự ấm nóng của thân thể cậu, như thể có ḷ sưởi đang
rực cháy bên trong, rồi nàng cảm thấy ḿnh ngả nằm trên đi văng,
có chàng bên cạnh, hôn miệng, hôn cổ hôn má, hôn mắt nàng.
Julia cảm thấy tim như thắt nghẹn lại. nàng đưa hai bàn tay ôm
lấy đầu chàng và hôn lên môi.
Ít phút sau nàng đứng cạnh ḷ sưởi, trước tấm gương, nắn vuốt
lại.
– Trong mái tóc này.
Cậu đưa cho nàng chiếc lượt để nàng chải lại tóc rồi đội mũ lên.
cậu đứng ngay sau lưng nàng, qua vai ḿnh, nàng nh́n thấy bộ mặt
cậu với đôi mắt xanh nồng nàn, và nét cười nhẹ nhàng trong đôi
mắt ấy.
– Tôi lại cứ tưởng cậu nhát lắm chứ. – Nàng nói với bóng cậu
trong gương.
– Bao giờ tôi lại gặp được bà?
– Cậu mong gặp lại tôi à?
– Mong lắm.
Nàng nghĩ nhanh. Vô lư quá, nàng không có ư định gặp lại cậu
điều đó là dĩ nhiên, nàng khờ khạo để cho cậu hành động như vậy
nhưng tốt hơn nên tŕ hoăn.
Bởi v́ cậu có thể quấy rầy nếu nàng nói ra rằng câu chuyện này
kết thúc nơi đây.
– Tôi sẽ điện thoại cho cậu một ngày gần đây.
– Thề đi.
– Thề danh dự.
– Đừng lâu quá nhé. Cậu đ̣i tiễn nàng xuống thang cho tới khi
nàng lên xe.
Nàng muốn được xuống một ḿnh để có thể đọc những tấm các kèm
theo những nút chuông trên tấm thiếc ngang.
“Trời thần ơi, ít ra ḿnh cũng phải biết tên cậu ta chứ?”.
Nhưng cậu ta không cho nàng cơ hội. Khi xe tắc-xi lăn xa rồi
nàng ngài nép vào - một góc, cười sặc sụa.
“Cậu đă cưỡng hiếp tôi cậu em ạ. Đúng là cưỡng hiếp”.
“Vào cái tuổi đời như thế này. Và không có cả cái gọi là mạn
phép bà. Coi ḿnh như một cái bánh. “Hài kịch thế kỷ mười tám,
đúng là như vậy. Ḿnh có thể là một thứ con hầu, với những đồ
nghề tầm phào tức cười kêu là ǵ nhỉ - họ vẫn đeo bên hông cho
đềnh đàng ra, một tấm tạp dề và một chiếc khăn quấn quanh cổ nữa
chứ? Rồi với những kư ức mơ hồ về Farquhar và Goldsmith nàng
nàng chế ra một đoạn đối thoại. “Đó thấy chưa cậu lợi dụng một
đứa con gái quê nghèo khổ. Bà Abigail, bà lớn nhà sẽ nói những
ǵ cơ chứ, khi bà lớn biết là cậu em, em của bà lớn đă cướp cái
quí giá nhất mà một người con gái c̣n giữ được videlicet trinh
tiết của cô ta. Trời,ơi!.ơi cậu ơi!”.
Khi về đến nhà, chị đấm bóp, đang đợi nàng. Cô Phillips và Evie
đang tán gẫu.
– Cô đi đâu về đấy? – Evie hỏi.
– Thôi để tao nghỉ.
Julia cởi hết quần áo, mạnh tay vứt vung văi khắp pḥng. Rồi
trần như nhộng, nhảy phắt lên giường, ở thế đứng, một hồi, như
thần vệ nữ dưới sóng trồi lên; rồi gieo ḿnh xuống, duỗi người
ra.
– Cô nghĩ ǵ thế? - Evie nói.
– Tôi cảm thấy thoải mái.
– Ờ, c̣n cháu mà làm như vậy th́ người ta nói là cháu “xỉn”.
Cô Phillips bắt đầu xoa nắn hai chân nàng. Cô bóp nhẹ cho Julia
được nghỉ ngơi khỏi mệt.
– Lúc bà vừa về, như cơn gió lốc. - Cô này nói – Tôi nghĩ trông
bà như trẻ ra hai mươi tuổi. Mắt bà có cái ǵ rạng rỡ tuyệt vời.
– Ồ cô dành lời khen ấy cho ông Gosselyn, cô Phillips ạ. - Rồi
như đă nghĩ lại nàng bảo:
– Tôi cảm thấy như đứa trẻ lên hai.
Vẫn cái trạng thái đó, lúc sau nàng đă ở rạp. Archie Dexter,
diễn viên chính, bước vào pḥng hóa trang của nàng để nói ǵ đó.
Nàng vừa trang điểm xong.
Anh ta ngỡ ngàng.
– Chà, chị Julia chị có điều ǵ vui đêm nay đấy. Thiệt, trông
chị được quá.
Gái hai mươi lăm không quá một ngày.
– Con trai tôi mười sáu rồi, đừng đặt điều nói tôi trẻ quá. Tôi
bốn mươi rồi chẳng cần giấu giếm.
Chị dung ǵ nhỏ mắt? Chưa bao giờ thấy mắt chị rực rỡ thế.
Nàng thấy sung sức. Rạp diễn vở kịch tựa đề Làn Phấn Hương, mấy
tuần rồi, nhưng đêm nay nàng diễn như mới lần đầu. Diễn xuất của
nàng xuất thần. Nàng gặt được những trận cười chưa hề có. Bao
giờ nàng cũng có sức hấp dẫn, nhưng đêm nay, sức hấp dẫn ấy rạng
rỡ, tràn lan khắp rạp. Đứng trong một góc, bất ngờ Michael theo
dơi hai hồi cuối và vẫn hát, ông vào pḥng hóa trang, nói:
– Em biết không, người nhắc tuồng nói đêm nay chúng ta kéo dài
vở thêm chín phút. Khán giả cười đă.
Khán giả vỗ tay mời trở ra bảy lần. Em tưởng khán giả mời tái
xuất suốt đêm chứ.
– Em trách em đấy, em ạ. Trên thế gian này không ai diễn nổi như
em đêm nay đâu.
– Nói thực với anh em cũng mê. Chúa ôi! Em đói ghê. Bữa chiều
nay ăn ǵ?
– Món dạ dày xào hành.
– Ồ, ngon lắm! - Nàng quàng tay ôm cổ hôn chàng.
– Em ưa món dạ dày xào hành lắm. Ồ, Michael, Michael, nếu anh
yêu em, nếu anh c̣n một đốm lửa từ tâm nào trong con tim chai đá
của anh, th́ anh làm ơn cho em một chai bia.
– Julia.
– Chỉ lần này thôi. Có mấy khi em nhờ vả anh đâu.
– Ô được rồi, sau buổi tŕnh diễn như đêm nay anh không thể từ
chối em điều ǵ. Nhưng coi chừng ngày mai cô Phillips ngắt véo
em cho mà xem.
Chương 12
Khi Julia về đến giường và buông chân xuống để tận hưởng
hơi ấm từ b́nh sưởi nước nóng tỏa ra, nàng sung sướng đảo mắt
nh́n quanh căn pḥng riêng, sơn hai màu hồng tươi và xanh cẩm
thạch với các thiên thần tiểu đồng thiếp vàng bao quanh bàn
trang điểm , nàng thở dài măn nguyện. Nàng nghĩ buồng ngủ của
ḿnh có phong cách của bà Pompadour. Nàng tắc đèn nhưng không
thấy bù ngủ chút nào cả. Nàng thực t́nh muốn đến vũ trường Quang
để khiêu vũ, nhưng không phải với Michael, mà với vua Louis XV
hoặc với ông hoàng Ludwig xứ Bavaria hay với thi hào Alfred de
Musset. Kèn đồng và vũ điệu ca kịch. Nàng nhớ lại bức ảnh chân
dung nhỏ mà Charles đă tặng nàng.
Lâu, lâu lắm rồi một cuộc mạo hiểm như thế mới lại xảy ra. Lần
cuối cách đây tám năm. Đó là một cuộc t́nh nàng vân thẹn chết
được:
chao ôi, sau đó nàng hú vía, nhưng thực tế nàng không sao nín
cười được mỗi khi nhớ lại.
Cũng lại một tai nạn. Nàng đă tŕnh diễn liên miên một thời gian
dài không được nghỉ, nàng rất cần nghỉ ngơi. Vở nàng đóng thưa
khách dần, hết sức hút, đoàn sắp tập vở mới và Michael cho một
ban kịch Pháp mướn rạp sáu tuần.
Xem ra cơ hội thật tốt để Julia đi nghỉ. Dolly đă mướn ngôi nhà
ở Cannes cho mùa nghỉ, và Julia có thể nghỉ chung với bà ta.
Trước lễ Phục sinh nàng khởi hành và những chuyến xe lửa xuôi
Nam, đông đến nỗi nàng không sao mua nổi vé nằm, nhưng ở hăng du
lịch họ nói việc đó chẳng sao, ở nhà ga Paris hăng đă đăng kư
buồng riêng cho nàng rồi. Nàng ngỡ ngàng thấy ở nhà ga Paris
chẳng ai biết ǵ đến nàng cả. Ông “xếp” ga cho biết buồng ngủ
đăng kư hết rồi, chỉ c̣n trông một hành khách nào đó vào phút
chót không có mặt. Nàng không thích nghĩ đến việc suốt đêm phải
ngồi nép một xó toa hạng nhất. Nàng đi vào toa ăn, đầu óc bối
rối. Nàng ngồi vào bàn hai người, và ngay sau đó một ông vào
ngồi đối diện nàng. Nàng không chú ư đến ông ta. Ngay lúc đó ông
trưởng tàu đi qua nói với nàng ông rất tiếc không làm ǵ giúp
nàng được. Nàng nhăn nhó vô vọng.
Khi ông ta đi khuất rồi, người đàn ông ngồi cùng bàn bắt chuyện
với nàng. Mặc dù ông nói tiếng Pháp trôi chảy, đúng thành ngữ,
nhưng qua âm điệu nàng biết ông ta không phải là người Pháp.
Nàng trả lời câu hỏi lịch thiệp của ông và cho ông biết tất cả
sự thể cùng ư kiến của nàng về hăng du lịch, công ty hỏa xa và
sự thiếu hiệu năng của nhân viên. Ông tỏ vẻ thông cảm. Ông nói
rằng sau khi ăn ông sẽ đi xuôi con tàu và đích thân xem liệu ông
có làm ǵ được cho nàng không. Không thể nói trước là không có
một hướng dẫn viên nào đó, với việc nhận chút tiền cà phê lại
không giúp được việc.
– Tôi mệt hết sức rồl - Nàng nói - Giá phải trả năm trăm francs
để có một chỗ nằm th́ tôi cũng sẵn sàng. Câu chuyện bắt đầu như
thế đó. Ông nói với nàng ông làm tham vụ ở ṭa đại sứ Tây Ban
Nha tại Paris và đến Cannes nghỉ lễ. Mặc dù nói chuyện với ông
cả mười lăm phút mà nàng chẳng để ư xem mặt mũi ông ta ra sao.
Ngay lúc đó nàng chú ư đến bộ râu, bộ râu quăn, ria mép cũng
quăn đen mọc lởm chởm trên mặt ông, có lẽ chỉ hai bên góc mép là
c̣n chừa trống. Bộ râu ấy làm cho ông ta có vẻ kỳ khôi. Mái tóc
đen, mí mắt nhỏ híp và cái mũi dài quá mức thông thường, làm
nàng mang máng nhớ đến nhân vật nào đó nàng đă gặp. Chợt nàng
nhận ra, và thật ngạc nhiên, nàng buột miệng hỏi:
Ông có biết không, tôi nhớ măi không ra, th́ ra ông giống chân
dung Hoàng đế Francis đệ nhất do học sĩ Titian vẽ trưng bày ở
bảo tàng Louvre.
– Với đôi mắt heo nhỏ xíu của Đức Ngài phải không ?
– Không, không phải. Mắt ông to. Là đặc biệt tôi muốn nói tới bộ
râu cơ.
Nàng liếc mắt nh́n khoảng da dưới mắt ông ta, chỗ da ấy biêng
biếc, chưa một nếp nhăn. Dù với bộm râu ra vẻ già nua, người này
c̣n trẻ; chỉ tầm tuổi ba mươi. Nàng tự hỏi không biết ông ta có
phải thuộc ḍng dơi Tây ban Nha không. Ông ta mặc không đẹp lắm,
nhưng dân ngoại quốc phần đông là như thế, quần áo của ông có vẻ
đắc giá mặc dù may tồi, và chiếc cà - Vạt của ông tuy màu sặc sỡ,
nhưng nàng cũng nhận ra là nhăn Charvet. Khi uống cà phê, ông
hỏi nàng có uống được rượu ông tính mời không.
– Ông tốt bụng quá, có lẽ uống vào tôi sẽ ngủ ngon hơn.
– Ông ta mời nàng một điếu thuốc. Hộp đựng thuốc của ông tuy
bằng bạc, khiến nàng hơi coi thường, nhưng khi ông đậy nắp lại,
nàng nh́n thấy ở một gốc có gắn một chiếc vương miện bằng vàng.
Ông ta phải là một Công tước hay ǵ đó. Khá điệu nghệ, có một
hộp đựng thuốc lá bằng bạc với vương miện đúc bằng vàng gắn trên.
Thật đáng tiếc ông ta lại phải mang y phục thời nay. Nếu như ông
ta mang phẩm phục như hoàng đế Francis đệ nhất th́ trong ông ta
oai vệ biết mấy. Nàng tỏ ra ḿnh duyên dáng càng hay.
– Tôi nghĩ tôi phải thưa với bà – ông đột ngột nói - rằng tôi
biết bà là ai. Và tôi xin được thưa là tôi hết sức ngưỡng mộ bà.
Nàng liếc t́nh với đôi mắt sang.
– ông đă xem tôi diễn rồi ư?
– Vâng, tháng vừa rồi tôi có mặt ở Luân Đôn.
– Một vở kịch ngắn hay đấy chứ?
– V́ lư do duy nhất là chính v́ bà đă sắm vai.
Khi nhà hàng tính tiền, nàng nhất định đ̣i trả phần ḿnh cho
bằng được.
Ông tây Ban Nha tiễn nàng về toa và ông nói rằng ông sẽ đi rảo
khắp các toa để xem có kiếm được cho nàng một chỗ ngủ không.
Mười lăm phút sau, ông ta dẫn theo một người xếp chỗ và bảo nàng
rằng ông đă t́m được cho nàng một pḥng riêng và xin nàng giao
hành lư cho nhân viên trực toa để ông dẫn lối cho nàng.
Nàng hoan hỉ. ông ta đặt mũ lại chỗ nàng vừa bỏ, và nàng theo
ông ta đi học hành lang. Khi họ tới pḥng rồi, ông bảo người
trực toa đem chiếc áo khoác dài và chiếc va- ly của ông để lại
trên giá toa nàng vừa rời khỏi.
– Nhưng đây là pḥng riêng của ông, ông thường cho tôi sao?
– Chỉ c̣n có pḥng này trên tàu thôi.
– Không, tôi không chịu đâu.
– Đi đi! – ông Tây Ban nha giục người trực toa.
– Không, không được.
Ông trực toa theo lệnh hất hàm của người khách lạ sách hành lư
đi.
– Tôi th́ không thành vấn đề. Tôi có thể ngủ đâu cũng được,
nhưng tôi không thể chợp mắt được một giây khi nghĩ rằng một
nghệ sĩ lớn như thế này lại phải chen chút chật chội với ba
người nữa trong một pḥng ngồi Julia tiếp tục phản đối, nhưng
không mấy quyết liệt, ông ta tử tế hết chỗ nói.
Ông không để cho nàng trả căn pḥng ngủ nữa. Ông năn nỉ nàng
muốn khóc để ông được hưởng đặc ân dâng nàng chút quà mọn này.
Nàng chỉ có chiếc túi du lịch thôi, trong đó nào là toàn kem
thoa mặt, nào là áo ngủ, nào là đồ vệ sinh ...ông đặt túi đó lên
bang giúp nàng. Bù lại, ông chỉ xin được ngồi lại hút một hai
điếu thuốc cho tới khi nàng muốn đi ngủ. Nàng khó ḷng từ chối.
Giường đă dọn sẵn, họ ngồi trên đó. Ít phút sau anh trực toa trở
lại với một chai sâm banh và hai cái ly. một cuộc mạo hiểm nho
nhỏ hay hay. Julia thích thú.
Ông này rất mực lịch sự, người nào cũng vậy, những người ngoại
quốc, ai cũng như ai, điều biết chiêu đăi một nữ diễn viên tầm
cỡ. Lẽ dĩ nhiên việc này như cơm bữa với danh ca Bernhadt. C̣n
Siđons khi bước chân vào một pḥng khách, mọi người đều bước lên
pḥng khách, mọi người đều đứng lên nghênh đoán như chào đón một
bà hoàng. Ông khen ngợi giọng nói tiếng pháp của nàng. “Sinh
quán ở Jersey, học ở pháp ư?”. A, bằng tiếng pháp mà lại bằng
tiếng anh nhỉ? Nếu chọn tiếng pháp có thể nổi danh như nữ nghệ
sĩ Duse rồi không. Nàng làm cho ông nhớ tới Duse, cũng đôi mắt
huy hoàng ấy, cũng nước da trắng xanh ấy, và trong khi tŕnh
diễn vẫn gây xúc động và vẻ tự nhiên thần kỳ ấy.
Họ uống hết nửa chai, sâm-banh th́ Julia nhận ra là muộn quá rồi.
– Tôi thực t́nh nghĩ là tôi cần phải ngủ.
Vâng tôi xin cáo biệt.
Ông ta đứng lên và hôn tay nàng. Khi ông ta ra rồi nàng gài cửa,
trút bỏ quần áo, tắt hết đèn chỉ trừ ngọn đèn dầu giường nàng
bắt đầu dọc. Ngay lúc đó có tiếng gơ cửa.
Ǵ đó?
– Tôi xin lỗi v́ phải quấy quả bà. Tôi quên bàn chải đánh răng ở
chậu men rửa mặt, bà cho tôi xin lại.
Tôi vào giường rồi.
– Tôi không ngủ được nếu không đánh răng.
“Thôi được, ông ta dù sao cũng sạch sẽ”.
Nhẹ nhún vai, Julia với tay kéo then cài. Trong t́nh trạng này
mà c̣n câu nệ là đần độn. Ông ta vào, đi vô pḥng rửa mặt và một
chập sau đi ra khua chiếc bàn chải. Nàng đă thấy chiếc bàn chải
ấy lúc nàng đánh răng, nhưng cứ nghĩ là của người ở pḥng kế bên.
Vào hồi ấy những pḥng kế nhau dung chung một phần rửa mặt. Ông
Tây Ban Nha dường như thấy chai rượu.
Tôi chưa đă khát, xin bà một ly rượu nữa được không?
Julia yên lặng một giây. Rượu của ông ta, pḥng của ông ta. Ô,
th́ tới đâu tính tới đó.
– Xin mời.
Ông ta rót ra một ly châm thuốc lá và ngồi vào mép giường. Nàng
xích ra cho ông ta rỗng chỗ ngồi hơn.
Ông ta tiếp nhận hoàn cảnh nhân nhượng ấy một cách rất tự nhiên.
Ngủ ở gian toa ấy không nổi- ông nói - Có một ông ông ấy thở dữ
quá chẳng thà là ông ấy ngáy đi. Nếu ông ấy ngáy ḿnh c̣n đánh
thức được – Thật tiếc quá!
Ổ không sao. Bất quá tôi lại ngồi tựa lưng vào pḥng bà bên
ngoài hành lang là cùng chứ sao. “Đừng có ḥng tôi mời vào trong
này nghỉ”, Julia tự nhủ.
“Ḿnh tưởng câu chuyện thế là xong rồi chứ. Đừng kiếm chuyện.
Cậu nhỏ. Rồi nàng nói lớn.
– Lăng mạn đấy nhưng bất tiện lắm.
– Bà là một phụ nữ vô cùng hấp dẫn.
Nghe khen, nàng sung sướng chẳng, những v́ tấm áo ngủ của nàng
đẹp mà, c̣n v́ trên mặt nàng lúc đó không một lớp kem thoạ. Thực
ra nàng cũng chẳng dịnh tâm bôi hết son phấn. Đôi môi nàng mọng,
đỏ, và với ánh đèn dọc từ phía sau nàng biết nàng không tệ.
Nhưng nàng mai mỉa đáp:
– Nếu v́ ông nghĩ ông nhường buồng cho tôi mà tôi mời ông ngủ
th́ ông nhầm.
– Tại sau lại không bà nhỉ? Như lời bà nói đó.
– Nhưng tôi đâu có phải thứ đàn bà vô cùng hấp dẫn ấy.
– Vậy th́ bà là loại đàn bà nào?
– Vợ thuỷ chung, mẹ tận t́nh.
Ông ta khẻ thở dài.
– Rất tốt. xin cáo biệt để bà ngủ ngon. Ông ta dí nát mẫu thuốc
lá vào chiếc gạt tàn, nắm tay nàng hôn. Ông chầm chậm quyệt môi
ngược cánh tay nàng, nàng cảm thấy cảm giác ngồ ngộ. bộ râu cọ
nhồn nhột vào da nàng lăn tăn. Rồi ông ta cúi xuống hôn môi nàng.
Râu ông có mùi móc sao đó, nàng thấy rơ là đặc biệt; nàng không
biết chắc nó gây bất binh hay thích thú trước đó, chưa một người
đàn ông có râu nào hôn. Thấy ngượng ngùng, ông ta tắt đèn.
Ông ta không rời khỏi pḥng nàng tới khi một tia sáng ban mai
lọt vào qua tấm sáo kéo xuống báo hiệu ngày mới bắt đầu. Julia
tan nát tinh thần và thể chất.
“Ḿnh trông như chiếc mền rách khi về đến Cannes” C̣n nguy cơ
trước mặt đây!
Hắn có thể hạ sát nàng hoặc cướp xâu chuỗi ngọc của nàng. Nàng
phát nóng lạnh toàn thân khi mường tượng ra nỗi hiểm nguy ḿnh
gây nên. Hắn cũng đi Cannes. Tới đó giả dụ hắn cứ coi như là
người quen của nàng, th́ chao ôi, nàng sẽ giải thích với bạn bè
ra sao? Nàng cảm thấy chắc chắn là bà Dolly không thích hắn. Hắn
có thể t́m cách tống tiền. Và nàng sẽ đối phó cách nào nếu như
hắn đ̣i sống lại thứ kinh nghiệm đó? Hắn si mê, điều đó khỏi
phải nghi ngờ.
Hắn đă hỏi nàng, nàng sẽ trú tại đâu và mặc dù nàng không nói,
chắc chắn hắn t́m phải ra nếu muốn ở một nơi như Cannes không
sao tránh nổi gặp hắn.
Hắn có thể phá nàng. Nếu hắn yêu nàng tha thiết như hắn nói th́
không thể nghĩ là hắn sẽ để cho nàng yên thân, và mấy người nước
ngoài không tin nổi, hắn có thể gây những cảnh động trời. C̣n có
điều an ủi độc nhất là hắn chỉ ở đây qua mùa Phục sinh thôi,
nàng sẽ lấy cớ mệt và bảo với Dolly là nàng muốn được ở yên
trong biệt thự.
“Sao ḿnh lại có thể khùng đến thế nhỉ?”. Nàng cáu kỉnh dằn vặt.
Dolly có mặt ở ga để rước nàng, và nếu như hắn trâng tráo chường
mặt cáo biệt nàng th́ nàng sẽ bảo Dolly rằng hắn nhường pḥng
cho ḿnh. Cái đó không hại ǵ. Tốt nhất là luôn nói thật sát sự
thật. Nhưng hành khách xuống ga Cannes đông quá, nên Julia ra
khỏi nhà ga, chui vào xe của Dolly, mà không thấy bóng dáng hắn.
– Bữa nay chị không có chương tŕnh ǵ,- Dolly nói- chị nghĩ em
c̣n mệt.
Chị cũng muốn giữ độc quyền em cho một ḿnh chị đủ hai mươi bốn
giờ. Julia âu yếm nắn tay bà.
– Thế th́ tuyệt. Chị em ḿnh cứ việc ngồi yên trong biệt thự
thoa kem lên mặt nói chuyện bù khú.
Nhưng hôm sau Dolly đă thu xếp để hai người đi ăn trưa, và họ
phải gặp những chủ quán rượu ở đường Crotsette để uống cocktail.
Hôm đó trời đẹp, nắng ấm, trời trong. Khi họ ở xe ra, Dolly căn
dặn tài xế về việc đến đón họ, Julia đợi bà. Bỗng nhiên tim nàng
thót lên, v́ bên kia tên Tây Ban Nha đang đi về hướng nàng với
một người đàn bà đi một bên, khoác tay hắn, và bên kia là một bé
gái nhỏ hắn dắt tay. Nàng không kịp quay đi. Đúng lúc đó Dolly
quay lại với nàng để hai người sang hè bên kia. Tên Tây Ban Nha
đến liếc mắt nh́n nàng, trong cái liếc mắt ấy không hề có sự
quen biết. Hắn đang say mê nói chuyện với người đàn bà khoác tay
hắn, bước tiếp. Chỉ thoáng qua một chút, Julia hiểu ra là hắn
chẳng mảy may muốn gặp nàng cũng như nàng chẳng mảy may mong gặp
hắn. Hiển nhiên, người đàn bà và đứa trẻ là vợ con hắn, hắn đă
đưa về Cannes nghỉ Phục sinh với hắn. Thoát nạn. Bây giờ th́
nàng có thể thoải mái vui chơi, khỏi c̣n sợ ǵ nữa. Nhưng đi
theo Dolly vào trong Bar Julia nghĩ đàn ông chán thật. Đơn giản
là không thể tin bọn họ một phút. Thật là vô duyên - một tên đàn
ông với với một người vợ duyên dáng, một đứa con gái dịu dàng
như vậy mà cố t́nh níu kéo, chụp giật cho kư được một con đàn bà
trên chuyến xe lửa. Như thế th́ c̣n ǵ là liêm sỉ. Nhưng với
thời gian qua được sự phẫn nộ của Julia giảm và từ đó nàng
thường nghĩ đến cuộc t́nh mạo hiểm này và tất cả thú vị. Sau
cùng đă trở thành tṛ bông đùa, Đôi lúc nàng để cho óc mộng mơ
của nàng cùng nàng chạy đua và nàng dồn lại trong trí tưởng
tượng những t́nh tiết đêm duy nhất ấy. Hắn là giới t́nh dễ chịu.
Đó là kỉ niệm để nhớ lại_mai sau khi đă già. Chính bộ râu đă để
lại cho nàng cái ấn tượng ấy, cái cảm giác nhột nhột lên mặt và
cái mùi mốc mốc vừa nghê nghê vừa hấp dẫn kỳ lạ. Đă bao nhiêu
năm nàng cố t́m kiếm những người đàn ông có râu. Nàng có cảm
tưởng là nếu họ đề nghị nàng sẽ không đủ khả Nàng cưỡng lại.
Nhưng ngày nay ít c̣n người để râu, may mắn nếu có th́ nàng cũng
đă mỏi gối, nàng cô phần mỏi gối, và không có kẻ nào trong số
những người ấy tấn công nàng. Nàng muốn biết gă Tây Ban Nha ấy
là ai. Nàng trông thấy y một hay hai ngày sau đó đang mải đánh
tṛ xe lửa ở Casino và hỏi hai ba người xem họ có ai biết y
không. Chẳng ai biết cả, và y ở lại măi trong trí nhớ, trong
xương nàng mà không có tên. Có sự trùng hợp là nàng cũng không
biết tên cậu thanh niên chiều nay, kẻ đă hành động một cách thật
bất ngờ. Nàng thấy thật hài ước.
Nếu ḿnh biết trước là anh chàng tự nhiên với ḿnh thế th́ ít
nhất ḿnh cũng dă xin danh thiếp rồi.
Nàng thiếp ngủ ngon lành với ư nghĩ ấy.
Chương 13
Mấy ngày đă qua đi, một buổi sáng, trong lúc Julia nằm
trên giường đọc bản kịch, từ dưới hầm nhà người ta gọi điện lên,
hỏi nàng có bằng ḷng nói chuyện với ông Fenneu không. Cái danh
xưng ấy đối với nàng chẳng có nghĩa ǵ, và định từ chối th́ chợt
nghĩ ra biết đâu chẳng là cái cậu mạo hiểm đó. Tính ṭ ṃ thôi
thúc nàng bảo cho nối đường dây. Nàng nhận ra tiếng cậu ta.
– Bà có hứa là bà gọi điện cho tôi, - cậu nói, - tôi sốt ruột
nên gọi cho bà đây.
– Mấy ngày nay tôi bận quá.
– Khi nào tôi được gặp lại bà?
– Ngay sau khi tôi được rảnh rang đôi chút.
– C̣n chiều nay?
– Chiều nay tôi có xuất diễn ban ngày.
– Sau khi diễn mời bà đến dùng trà nhé?
Nàng mỉm cười. Không, anh bạn trẻ ơi, đừng làm như thế với tôi
lần thứ hai.
Không được đâu - Nàng trả lời - Tôi thường nghĩ lại ở phỏng hóa
tràng để nghỉ ngơi đợi xuất chiều.
Tôi đến gấp bà trong lúc bà nghỉ được không?
Nàng ngập ngừng một giây. Có lẽ tốt hơn hết cứ để cậu ta lại với
con Evie chạy ra chạy vô và cô Phliiips có mặt lúc bảy giờ,
chẳng có cơ hội để giở tṛ, và sẽ là cơ hội, tốt để bảo cậu ta
nhẹ nhàng thôi, v́ cậu ta hiểu lắm, nhưng quyết liệt rằng cái
chuyện bữa nọ không được tiếp diễn. Bỉ nàng ít lời khéo léo nàng
sẽ giải thích cho cậu ta thấy như vậy là thiếu suy nghĩ, và nàng
sẽ biết ơn cậu nếu cậu xóa hẳn chuyện ấy đi trong kư ức.
– Được đến năm giờ ba mươi và tôi sẽ mời cậu uống trà. Không có
khoảng thời gian nào trong cuộc đời bận rộn của nàng, nàng lại
thích hơn ba giờ này, ba giờ nàng được cái nghĩ ngơi trong pḥng
hóa trang từ quăng chiều đến quăng diễn xuất chiều tối. Những
nhân viên của đoàn đă đi cả và có ở đó để nàng sai bảo, có người
gác cửa bảo vệ quyền sống riêng tư của nàng. Pḥng xiêm áo như
là buồng lái của con tàu.
Ngoại giới xem ra là lắc, nàng tận hưởng sứ ẩn dật của ḿnh.
Nàng cảm được được sự say mê tự do.
Nàng thiếp ngủ đi một chút, đọc đôi chút, hoặc nằm trên chiếc
ghế nệm dài tiện nghi với những suy nghĩ phiêu du. Nàng suy niệm
về vai mà nàng đang đóng và những vai tâm đắc đă đóng trước dây.
Nàng nghĩ đến Roger con, trai nàng, Những mơ mộng êm đẹp thờ
thẫn luồn qua óc nàng như những người t́nh, ẩn hiện trong khu
rừng xanh. Nàng thích thơ pháp và có ngâm đọc ít vần thơ
Veđainel.
Đúng năm giờ ba mươi Evie đưa vào cho nàng một tấm danh thiếp
“Ông Thomas Fennell, nàng dọc.
Mời ông ấy vào rồi lấy trà. Nàng đă quyết định cách thức đối xử
với_cậu ta.
Nàng vẫn khả ái, nhưng xa cách. Nàng sẽ thân ái hỏi thăm công
việc của cậu, việc thi cử. Rồi nàng sẽ nói cho cậu nghe về
Roger. Roger năm nay mười bảy, c̣n một năm nữa sẽ vào Đại học
Cambridge. Nàng sẽ cho cậu biết sự thật rằng nàng đáng tuổi mẹ
cậu. Nàng sẽ xử sự như là giữa hai người chưa hề có chuyện ǵ,
cậu nên về và đừng bao, giờ gặp lại nàng nữa, ngoại trừ qua ánh
đèn sân khấu, hăy cố tin tưởng rằng tất cả câu chuyện này chẳng
qua là do tin tưởng rằng tất cả câu chuyện này chẳng qua chỉ là
do lư trí và trí tưởng tượng mà cậu đă nghĩ ra. Nhưng đến khi
nh́n thấy cậu với vẻ linh hoạt với đôi mắt non trẻ con dễ thương,
nàng cảm thấy ḷng ḿnh bỗng nhiên rộn ràng. Evie đóng cửa lại
sau khi cậu bước vào. Nàng đang nằm trên ghế nệm, xơa đưa bàn
tay cho cậu, nụ cười duyên dáng của bà Récamlèr trên môi nhưng
cậu qú sụp xuống, đắm đuối hôn lên môi nàng. Nàng không cưỡng
nỗi, ṿng tay ôm cổ cậu, hôn cậu cũng đắm đuối không kém.
“Ôi những quyết tâm đâu hết rồi. Không, trời ơi, chẳng lẽ tôi đă
yêu cậu ta rồi.
– Ngồi xuống mau đi. Con Evie bưng trà vào kia ḱa.
Bảo nó đừng làm.
– Cậu muốn ǵ vậy. Điều anh ta muốn quá hiển nhiên. Tim nàng bắt
đầu đập mau quá? Không thể được. Michael có thể vào đấy”.
– Tới muốn cô.
Con Evie nó nghĩ thế nào? Liều mạng thế này ngu lắm. Không,
không, không được.
Có tiếng gơ cửa, Evie bưng khay trà vào. Julia ra lệnh cho nó kê
bàn cạnh ghế nệm nằm bên kia, lấy cho cậu này chiếc gối. Nàng
nói với Evie những điều chẳng cần nói. Nàng cảm thấy cậu ta đang
ngó nàng. Mắt cậu đảo nhanh, theo dơi động tác ,và sự biểu lộ
của nét mặt nàng. Nàng tránh đôi mắt chàng, nhưng nàng cảm thấy
nỗi băn khoăn của đôi mắt và sự nồng nàn của thèm khát. Nàng nôn
nao. Nàng thấy h́nh như tiếng nói của nàng nghe không tự nhiên.
“Ḿnh bi ám chướng, sao thế này” Trời ơi, thở hết nổi”.
Khi Evie đến cửa, cậu thanh niên làm một cử chỉ tự nhiên đến nỗi
do sự nhạy cảm hơn là con mắt Evie đă nhận ra. Cô ta nh́n cậu
chằm chằm. Mặt cậu này tái nhợt đi.
Ồ, Evie - nàng nói - Cậu này muốn nói với cô về một vở kịch. Coi
chừng đừng để ai quấy rầy cô, nghe em. Khi cần, cô sẽ nhấn
chuông kêu em.
– Dạ được, thưa cô.
Evie đi ra đóng chặt cửa.
“Ḿnh khùng. Ḿnh khùng thật rồi”.
Nhưng cậu đă nhấc bắn đi, qú gối, nàng đă trong ṿng ốm của cậu.
Nàng để cậu ta về trước khí cô”Phillips lại, sau đó nàng bấm
chuông gọi Evie.
– Kịch đóng có hay không – Evie hỏi?
– Kịch nào nhỉ.
– Kịch mà cậu ấy bàn với cô ấy.
– Cậu ấy khéo. Cậu ấy c̣n trẻ.
Evie nh́n mặt bàn phấn, Julia thích vật nào chỗ ấy và nếu b́nh
kem hay ch́ kẻ mày mà không đúng chỗ là thế nào cũng có màn gây
gổ.
– Lược cô đầu rồi?
Cậu ta dùng lược ấy để chải lại tóc và tiện tay để trên bàn trà.
Khi Evie nh́n thấy rồi chị ta đăm đăm ngó một hồi, nghĩ ngợi.
– Sao lại lạc ra đây? – Julia khẽ nhằn.
– Cháu cũng lấy làm lạ.
Câu nói ấy khiến cho Julia chột dạ. Làm cái tṛ này trong pḥng
thay đồ th́ điên thật. C̣n ǵ nữa, ch́a khóa không nằm trong ổ
Evie giữ. Dẫu sao, sự liều mạng cũng có cái thích. Nghĩ ḿnh
điên như thế cũng vui vui Dù ǵ đi nữa th́ họ cũng đă hẹn ḥ
nhau rồi.
Tom, nàng hỏi cậu ở nhà người nhà kêu cậu bằng tên nào. Thomas,
thực t́nh nàng không thể kêu cậu bằng tên ấy. Tom muốn dẫn nàng
đi ăn ở một tiệm nào đó. Để hai người có thể khiêu vũ. Vào dịp
ấy, Michael đi Cambridge một đêm để dượt lại một loạt những vở
kịch một màn do cáo sinh viên viết. Hai người có thể đi với nhau
mấy giờ.
– Bà có thể thu xếp được mà. -Cậu nói. - C̣n buổi tŕnh diễn
ngày mai th́ sao?
– Chúng ta khỏi băn khoăn chuyện này.
Nàng khước từ không để cho cậu đón nàng ở rạp hát và khi nàng
đến nhà hàng cậu đang đợi nàng ngay hành lang. Mặt cậu tươi rói
khi nh́n thấy nàng.
– Muộn rồi đấy. Tôi sợ ḿnh không đến.
– Xin lỗi, mấy người đến quấy rầy sau khi vẫn hát mà không sao
thoái thác được.
Nhưng không phải. Suốt đêm hôm ấy nàng náo nức như cô gái lần
đầu đi dạ vũ. Nàng không thể không nghĩ ḿnh vô lư. Nhưng khi đă
xóa đi son phấn kịch trường và quyết định đi ăn, nàng lại không
măn nguyện với ḿnh. Nàng đánh ch́ xanh lên mi mắt rồi lại bôi
đi nàng đánh phấn hồng rồi lại lau đi, thử màu khác.
– Cô tính chuyện ǵ đây? - Evie hỏi.
– Tao tính làm gái hai mươi, mày không biết à.
– Nếu cô cứ cố, sợ trông cô đúng tuổi cô.
Chưa khi nào nàng thấy cậu bận đồ lớn. Trông cậu láng coóng. Mặc
dù Thomas không cao, chỉ trung b́nh, - dáng thanh tú làm cậu
trông có vẻ cao hơn.
Nàng hơi se ḷng khi thấy cậu làm ra thạo đời nhưng cậu đă bẻn
lẽn với, ngươi phục vụ trưởng khi phải kêu món. Họ khiêu vũ, cậu
nhảy không hay lắm, nhưng nàng thấy vẻ vụng về của cậu có cái ǵ
quyến rũ.
Người ta nhận ra nàng, và nàng ư thức được rằng, cậu tận hưởng
sự thán phục phản chiếu trong ánh mắt mấy người này. Một cặp trẻ
nhảy lượn đến bên bàn để chào thăm nàng. Khi họ đă rời xa rồi
cậu hỏi:
– Có phải ngày Dennorant và phu nhân không?
– Phải, tôi biết George từ khi anh ấy c̣n học ở Eton.
Cậu nh́n theo họ.
Bà kia là CecllyLaweston phu nhân phải không?
Quên rồi, bà thấy đấy à!
Nàng h́nh như chẳng buồn để ư.
– Ḱa, Lepard phu nhân ḱa.
– Ai cơ?
– Bộ bà không nhớ họ mở tiệc lớn tại tư dinh cách đây mấy tuần
và ông hoàng Wales có dự mà. Báo kẻ đứng ngoài có đăng đấy thôi.
Ủa, ra bằng cách đó cậu được thông tin. Tội nghiệp người t́nh
của tôi. Anh đọc về các ông to bà lớn và lâu lâu ở một cửa hàng
ăn hay ở rạp hát anh t́nh cờ nh́n thấy họ bằng xương bằng thịt.
Dĩ nhiên đó là niềm sảng khoát của anh. Mơ mộng. Nếu thực t́nh
anh biết về họ th́ ôi thôi. Sự say mê vô tội đối với những yếu
nhân có ảnh trên báo ảnh làm anh có vẻ thơ ngây không chịu nổi,
và nàng nh́n chàng với cặp mắt hiền từ.
– Trước đây cậu đă có lần nào mời được một nữ diễn viên đi ăn
chưa?
Chàng đỏ bừng mặt lên.
– Chưa hề.
Nàng không muốn để cậu trả tiền, nàng biết cậu phải mất cả- tuần
lương, nhưng mất mặt quá. Nàng thản nhiên hỏi mấy giờ rồi. Theo
bản Nàng, cậu nh́n cườm tay.
– Tôi quên không đeo đồng hồ.
Nàng nh́n cậu bằng ánh mắt tra hỏi.
– Cậu đem cầm rồi à?
Cậu lại đỏ mặt.
– Không? đêm nay tôi vội mặc quần_áo quá.
Chỉ cần nh́n cà-vạt cậu nắn nót đủ biết không có chuyện ấy. Cậu
nói dối nàng. Nàng biết cậu, đă đem cầm đồng hồ để mời nàng đi
ăn. Có cái ǵ nghèn nghẹn trong cổ họng. Nàng có thể ṿng tay ôm
cậu tại chỗ và hôn đôi mắt xanh của cậu. Nàng tôn sùng cậu.
– Nào đi.
Hai người ngồi xe về pḥng ngủ của cậu ở Tavistock.
Chương 14
Hôm sau Julia đến của hàng Cartier mua một chiếc đồng hồ
tay gởi cho Thomas Fennđi bù lại chiếc mà cậu ta đă đem cầm, và
hai hay ba tuần sau, khám phá ra ngày sinh nhật của cậu nàng gởi
tặng cậu một hộp thuốc lá bằng vàng.
– Ḿnh có biết không, đây là món đồ mà suốt đời tôi mong có.
Nàng tự hỏi mắt cậu có ngấn lệ không. Cậu ôm hôn nàng say đắm.
Rồi hết cớ nọ đến cớ kia, nàng gởi tặng cậu nào là nút trang sức
hạt trai, nút cài tay áo, nút cài áo chẽn. Nàng ghiền tặng quà
cho cậu.
Thật là khổ tâm, tôi chẳng có ǵ để tặng lại ḿnh - Cậu nói.
– Ḿnh cho em chiếc đồng hồ ḿnh đem cầm để đăi ăn em đi.
Đó là một chiếc đồng hồ vàng nhỏ giá không quá mười bảng, nhưng
nàng thích thỉnh thoảng đem ra đeo.
Phải tới sau cái đêm hai người lần đầu đi ăn với nhau, Julia mới
tự thú là nàng yêu Tom. Nàng choáng váng. Nhưng nàng hí hửng.
Ta đă không tưởng ḿnh là một kẻ đă nghĩ rằng sẽ không bao giờ
có thể yêu nữa. Lẽ dĩ nhiên là t́nh này không dài, nhưng dại ǵ
không hưởng được chút nào hay chút ấy?”.
Nàng quyết định là chàng phải được mời tới Stanhope một lần nữa.
Không bao lâu cơ hội tự đến.
Anh biết cái cậu thư kư kế toán của anh rồi đấy, Nàng nói với
Michael, - tên cậu ta là Thomas Fennell. Em gặp cậu ta tôi qua
trong một bữa ăn, em mời cậu ta chủ nhật này lại ăn cơm. Chúng
ta cần có thêm một người.
Ồ em nghĩ liệu cậu ấy có lạc lơng không?
Bữa tiếp tân trọng thể. V́ thế mà nàng mời chàng.
Nàng nghĩ chàng sẽ măn nguyện không được gặp một số nhân vật mà
chàng chỉ biết qua ảnh thôi. Nàng đă nhận ra là anh chàng thích
thời thượng. Được thế càng tốt. Nàng có thể tặng chàng tất cả
những kẻ thanh lịch mà chàng muốn.
Bởi v́ Julia vốn tinh khôn, và nàng biết rất rơ Tom chẳng yêu
thương ǵ nàng.
Dan díu với nàng chỉ để thỏa măn ḷng kiêu hănh của chàng. Anh
ta là một thanh niên đào hoa và rất ham trai gái. Bằng những lối
nói bóng gió, bằng chuyện kể, nàng khám phá ra rằng từ năm mười
bảy, nhiều phụ nữ đă qua tay chàng. Chàng thích lạc thú hơn là
thích người. Chàng coi đó là đệ nhất giải sầu ở đời. Và nàng
hiểu ra tại sao chàng có thể thành công đến vậy. Có một cái ǵ
hấp dẫn nơi tướng người mảnh khảnh của chàng, v́ thế quần áo mặc
rất ăn, và có cái ǵ quyến rũ nơi sự tươi mát và cái đức ở sạch
của chàng. Sự nhút nhát và sự ngổ ngáo cùng lúc tạo nên một
phong cách riêng của chàng không sao cưỡng lại nổi một cái ǵ
như vẻ vuốt, khi bị đối xử như một thứ gái rẻ tiền, mà người ta
cứ việc xô vào giường.
Điểm sáng giá của chàng, tất nhiên là t́nh gợi t́nh”. Nàng biết
rằng nét bảnh bao của chàng là nhờ c̣n trẻ. Chàng sẽ dúm dó lại
khi lớn tuổi, héo khô, hốc hác, cái sắc hồng đắm say trên má sẽ
ngả - màu tím và nước da mịn của chàng sẽ có những mănh sâu và
vàng vọt; nhưng cái cảm nghĩ những ǵ nàng yêu nơi chàng chỉ tồn
tại một khoảng thời gian càng làm tăng sự thận trọng của nàng,
nàng có sự thương cảm lạ lùng đối với chàng. Chàng có cái thế
cao của tuổi thanh xuân, và nàng liếm láp nó như con mèo con
liếm sữa. Nhưng chàng chẳng gây vui vẻ ǵ. Mặc dù chàng cười
thành tiếng khi Julia nói điều ǵ ngộ nghĩnh, nhưng tự chàng
chẳng khi nào nói nổi một lời giúp vui.
Nàng không ngại điều đó. Nàng thấy sự buồn tẻ của chàng yên ổn.
Nàng không bao giờ cảm thấy vô tư bằng lúc ở bên chàng và nàng
có thể có đủ thông minh cho cả hai.
Người ta vẫn luôn bảo Julia trẻ ra cả mười tuổi và chưa bao giờ
nàng tŕnh diễn hay hơn. Nàng biết người ta nói thật và biết cả
lư do. Nhưng nàng phải bước đi nhọc nhằn. Nàng phải nàng đầu lên.
Charles Tameriey luôn luôn nói rằng điều một nữ kịch sĩ cần
không phải là trí thông minh mà là tâm t́nh bén nhạy và có lẽ
ông ta đúng, có thể nàng không khéo léo nhưng t́nh cảm của nàng
tỉnh táo và nàng tin chúng t́nh cảm ấy bảo rằng đừng bao giờ nói
với Tom là nàng yêu chàng. Nàng cẩn thận cho chàng biết rơ là
chẳng đ̣i hỏi chàng điều ǵ và chàng được tự do làm theo sở
thích. Nàng có thái độ là tất cả câu chuyện chỉ làm chút vô
nghĩa, đừng có bên nào quan trọng hóa làm ǵ. Nhưng nàng thấy là
ḿnh đă không từ chối việc ǵ không làm cho chàng. Chàng thích
tiệc tùng, nàng đưa chàng đến những bữa tiệc Nàng vận động bà ly
và ông. Ollarlee Tamerley để họ mời chàng đến dùng cơm trưa.
Chàng thích khiêu vũ nàng lấy thiệp cho chàng đến dự. V́ chàng
nàng đến những chỗ đó cả giờ, và nàng ư thức về sự măn nguyện
chàng có được khi chứng kiến người đời rối rít v́ nàng. Nàng
biết chàng choáng ngợp v́ các ông to bà lớn, nàng giới thiệu
chàng với các cao nhân. May mắn là Michael cũng thích Tom,
Michael thích nói, Tom lại là người chăm chú nghe. Chàng thạo
việc. Một hôm Michael nói với nàng:
– Cái thằng khôn đấy! Cậu ta biết nhiều về thuế lợi tức. Anh tin
rằng cậu ta đă vẽ cho anh cách bớt được khoảng hai hay ba trăm
bảng vào kỳ tới.
Michael t́m tài Nàng mới thường kéo chàng theo làm kịch vào các
buổi tối hoặc ở Luân Đôn hoặc ở các khu ngoại ô. Họ lại đến
Julia sau buổi diễn, và cả ba cùng đi ăn tối. Thỉnh thoảng
Michael mời tôi chơi gôn với ong vào những ngày chủ nhật và rồi
nếu không bận tiệc tùng sẽ đưa chàng về nhà dùng bữa.
Có một chàng tuổi trẻ bên ḿnh cũng tốt. Ông nói? Ḿnh không
thấy bị sét gỉ.
Tom rất khả ái với cả nhà. Chàng đánh cờ với Michael, hoặc chơi
bài với Julia và khi họ cho mở máy hát th́ chàng lúc nào cũng
trực chờ để đổi da.
– Cậu ta sẽ là bạn tốt cho Michael nói – Tom đầu óc ngay thẳng.
Chắc chắn hơn Roger nhiều. Cậu ta sẽ gây ảnh hưởng tốt cho con
tại sao em không mời cậu ấy cùng đi nghỉ kỳ sắp tới với chúng ta?
May quá ḿnh là một diễn viên giỏi. Nhưng nàng phải cố gắng mới
giữ cho giọng nói nghe đừng vui quá và cho vẻ mặt đừng hớn hở
quá, sụ hớn hở làm tim nàng đập mạnh:
– Ư kiến cũng hay hay, nàng đáp, - nếu anh muốn, em xin mời.
Rạp tŕnh diễn suốt tháng Tám, và Michael đă mướn một ngôi nhà ở
Taplow để họ có thể nghỉ những ngày nóng bức nhất của mùa hè tại
đây. Julia vẫn phải về thành phố tŕnh diễn và Michael phải về
lo công việc những khi cần, nhưng ban ngày và những ngày chúa
nhật nàng nghỉ ở vùng quê. Tom nghỉ phép nửa tháng; cậu vui vẻ
nhận lời.
Nhưng có một hôm Julia nhận thấy cậu yên lặng khác thường. Trông
cậu tái mét, tinh thần phấn khởi biến đâu mất. Nàng biết có
chuyện trục trặc, nhưng cậu không chịu nói chuyện ǵ là chuyện
ǵ cậu chỉ nói cậu lo muốn chết. Sau cùng nàng ép cậu phải thế
nhận là cậu mắc công nợ và đang bị các thương gia đ̣i gắt.
Cuộc đời nàng dẫn dắt, chàng bắt chàng phải chi tiêu quá khả
Nàng của ḿnh.
Hổ thẹn v́ quần áo rẻ tiền của ḿnh ở những buổi tiếp tân mà
nàng dẫn đến, cậu đă đến một hiệu may sang, may những bộ đồ mới.
Cậu đă cá độ một con ngưa ở trường đua, hy vọng được cuộc để có
tiền trang trải, mà con ngựa ấy lại thua.
Đối với Julia, số tiền cậu nợ nhỏ quá có một trăm hai mươi lăm
bảng thôi, và nàng thấy thật vô lư nếu để một chuyện nhỏ mọn như
thế làm cậu lo âu. Nàng nói ngay là nàng sẽ tặng cậu món tiền ấy.
Ồ, tôi không thể nhận được, không thể nhận tiền của một người
đàn bà. - Chàng đỏ mặt. Chỉ ư nghĩ đó cũng đủ làm cậu mắc cỡ,
Julia dùng hết mọi ngón nghệ dụ dỗ mà nàng có. Nàng lư sự, nàng
giả bộ bị xúc phạm, thậm chí nàng c̣n khỏe, chút ít, và sau cùng
như để làm ơn lớn cho nàng, cậu đồng ư vay đỡ nàng số tiền. Hôm
sau nàng viết thư cho cậu trong đó có kèm những tờ giấy bạc lên
tới hàng trăm bảng. Cậu gọi điện thoại cho nàng nói nàng đă gởi
cho cậu nhiều hơn số cậu mong muốn.
– Ồ em biết người ta thường nói hạ thấp số công nợ - Nàng nói. -
Em biết ḿnh nợ nhiều hơn số ḿnh nói với em.
– Anh thề với ḿnh không phải thế đâu. Với ai th́ đọc chứ anh
không nói đ̣i với ḿnh.
– Vậy th́ giữ lấy số c̣n lại xem có phải tiêu ǵ không. Em không
thích ḿnh trả tiền khi đi ăn, tiền tắc xi và đủ thứ tiền.
Đừng, đừng thế. Hèn cho anh lắm.
– Vô lư! Ḿnh biết, em nhiều tiền chẳng c̣n biết làm ǵ. Ḿnh nỡ
từ chối em, niềm vui đưa ḿnh ra - khỏi khó khăn hay sao?
– Ḿnh tử tế quá, tốt quá. Ḿnh chẳng biết đă đỡ cho anh tới mức
nào đâu.
Anh không biết phải cám ơn ḿnh sao cho phải.
Nhưng giọng nói cứ ắp úng. Chú cừu non tội nghiệp, chú cũng câu
nệ thế đấy. Nhưng thực sự như thế này, nàng được hưởng cái khoái
mà từ xưa nàng chưa bao giờ biết cái thú bao trai điều đó làm
nàng mê mẩn cả người. Nàng lại c̣n một mưu chước khác trong đầu
cho nửa tháng Tom sẽ đi nghỉ chung ở Taplow. Nàng nghĩ nàng có
thể dễ dàng thực hiện. Lúc đầu căn pḥng ngủ của Tom ở Tavlstock
xem ra dễ thương đối với nàng với tất cả sự xập xệ của nó, và đồ
đạc mộc mạc làm nàng mủi ḷng. Nhưng với thời gian, những đặc
tính cảm động này mất đi. Khi nàng một đôi lần gặp người dọc cầu
thang và nàng nghĩ họ nh́n nàng trừng trừng kỳ lạ. Có một chị
thường trực ăn mặc cẩu thả quét dọn nhà cửa và lo bữa sáng cho
Tom, Julia có cảm tưởng chị tâm biết chuyện giữa hai người và do
thám nàng. Mồt lần nàng đang ở trong pḥng, nắm cửa khóa có
người vặn và lúc sau đi ra th́ thấy chị ta đang chùi lan oan.
Chị nh́n Julia hằn học. Julia ghét cái mùi thức ăn ngai ngái
phảng phất dọc cầu thang và với đôi mắt tinh không lâu nàng khám
phá ra rằng pḥng Tom ở không thể bảo là sạch.
Những tấm màn che cửa nhớp-nháp, tấm thảm cũ rách, bàn ghế long
lở tất cả những thứ đồ nàng thấy ghê ghê. Trước đó ở lầu số là
Michael lúc nào cũng Um dịp đầu tư sinh lời, đă mua lại một dăy
ga- ra gần địa điểm Stanhope. Bằng cách sang nhượng lại những
căn ông không thích, ông c̣n lại một căn mà không mất ǵ. Ông
ngăn căn ấy thành hai căn pḥng nhỏ, một để cho chú lái xe, một
người định cho mướn. Julia đề nghị Tom thuê. Như thế th́ tuyệt.
Nàng có thể lẻn vào gặp cậu cả giờ khi cậu ở sở về đôi khi nàng
có thể ghé qua sau khi tan, diễn như vậy th́ không c̣n ai khôn
ngoan hơn nổi nàng nữa. Hai người tha hồ được tự do. Nàng nói
với cậu về niềm vơi mà họ có được khi trang trí cho căn pḥng. Ở
nhà nàng có rất nhiều đồ đạc, mà nếu Tom sử dụng th́ họ c̣n mang
ơn chàng nữa. C̣n ǵ thiếu, th́ cậu và nàng cùng mua sắm. Nói
đến nhà riêng, câu ham lắm, nàng dứt khoát là không được, tiền
nhà tuy nhỏ khả Nàng cậu. Julia biết điều ấy, Nàng cho biết rằng
nếu nàng đề nghị trả cậu,-sẽ từ chối không nể nang.
Nhưng nàng ư nghĩ rằng trong nửa tháng nhàn hạ bên sông, nàng sẽ
chinh phục ngại ngùng đắn đo của cậu. Nàng thấy ư kiến ấy cũng
quyến rũ chàng lắm, và nàng chẳng nghi ngại ǵ ḿnh lại không
t́m ra được những cách nào thuyết phục chàng rằng chấp nhận đề
nghị ấy tức là chàng làm ơn cho nàng.
Người đời không cần lư do nàng suy nghĩ để làm những việc họ
thích làm chỉ cần một cái cớ.
Julia chờ Tom đến Taplow một cách háo hức. Thật là thích thú
được đi thuyền trên sông với chàng mỗi sáng và buổi chiều được
ngồi với chàng trong vườn. Có Roger ở nhà, nàng quyết định là sẽ
không có chuyện mặn nồng giữa nàng và Tom liêm sỉ mà. Nhưng thật
là thần tiên được ở với chàng hầu như ngày. Khi nàng có những
buổi tŕnh diễn ban ngày có thể vui chơi với Roger.
Nhưng sự thể không diễn ra như nàng dự tính. Nàng không ngờ rằng
Tom và Roger lại hợp “gu” nhau Họ cách nhau năm tuổi nàng nghĩ
rằng Tom cũng chỉ coi Roger như đàn em, điều đó dĩ nhiên là dễ
thương để ḿnh sai bảo việc nọ việc kia và bảo đi chỗ khác chơi
khi không muốn bị quấy rầy Roger mười bảy tuổi. Một thiếu niên
dễ coi, với mái tóc đỏ hoe và đôi mắt xanh, nhưng đó là những ǵ
tốt đẹp có thể nói về nó. Nó không có nét sinh động của mẹ cũng
chẳng có cái vẻ đẹp đường nét, của cha Julia không th́ nhiều
thất vọng về nó.
Hồi c̣n nhỏ khi nàng thường chụp chung ảnh với nó lở dễ thương.
Bây giờ th́ nó khá điềm đạm và có bộ mặt nghiêm túc Công bằng
đánh giá nó chỉ được có mái tóc và hàm răng. Julia rất yêu nó,
nhưng nàng không thể không thấy là nó hơi tẻ nhạt. Khi ở một
ḿnh với nó nàng thấy thời gian thôi có phần nặng nề.
Nàng làm ra cái điều rất mực thích thú với những điều mà nàng
nghĩ là nó ham thích đánh cầu hay những tṛ tương tự, nhưng nó
cũng không tỏ ra quan tâm.
Nàng sợ nó không thông minh,lắm.
Dĩ nhiên là nó c̣n nhỏ, nàng tự an ủi. Có lẽ nó sẽ khá hơn khi
lớn lên hồi Roger được gởi đi trọ học cấp một nàng ít gặp Roger.
Trọng những dịp nó về nghỉ, bao giờ nàng cũng bận tŕnh diễn ban
đêm và nó đi chơi với cha hay với bạn vào những tối đó ngày chủ
nhật chả con đi đánh gôn với nhau. Nếu nàng bận đi ăn cơm -
khách mà lấy chuyện đó thường lắm - th́ mẹ con có khi hai ba
ngày chẳng gặp nhau, chỉ trừ ít phút vào buổi sáng khi nó tạt
vào pḥng nàng.
Thật là đáng tiếc v́ không thể cứ măi măi là đứa trẻ nhỏ bé dễ
chịu chứ chẳng chơi trong pḥng nàng mà không quấy phá và để mẹ
con chụp chung ảnh, mỉm cười với ống kính, tay quàng cổ nàng.
Đôi khi nàng đến trường Eton thăm Roger và uống trà với nó. Nàng
thấy hỏi dạ khi nh́n mấy bức ảnh chụp của nàng trong pḥng nó.
Nàng cũng ư thức được rằng mỗi khi nàng đến trường Eton đều gây
nên bầu không khí xôn xao, và ông Brackenbridge, nơi nó trọ cố ư
tỏ ra rất lễ độ đối với nàng. Giữa tháng, Michael và Julia đă
dọn về Taplow và Roger đến thẳng đó.
Julia xúc động hôn nó. Nó không tỏ ra phấn khởi khi về đến nhà
như nàng chờ đợi. Nàng hờ hững. H́nh ảnh đột nhiên có ǵ rắc rối.
Nó nói ngay với julia là nó mong rời khỏi trường Eton vào lễ
giáng sinh nó nghĩ là nó đă họ ở đó tất cả những ǵ nó có thể
học và nó muốn đến Vienna ít tháng để học tiếng Đức trước khi
theo học Đại học Cambridge. Michael muốn nó vào quân đội, nhưng
nó nhất định không theo. Nó không biết nó muốn làm ǵ. Cả Julia
và Michael lúc đầu đều bị ám ảnh v́ nỗi sợ nó sẽ là mái tóc vào
nghề sân khấu, nhưng dường như nó không có khuynh hướng ấy.
“Nó th́ chẳng làm nên cái tích sự ǵ” - Julia nghĩ. Nó sống một
cuộc, sống riêng. Nó đi chơi trên sông và nằm ngoài vườn đọc
sách. Vào ngày sinh lần thứ mười bảy Julia đă tặng nó một chiếc
xe đua thật đẹp, và tiền chiếc xe đua ấy nó phóng hết tốc lực
trong vùng quê.
– Có một điều an ủi, - Julia nói, - nó không phá.
Nó h́nh như tự t́m lấy được niềm vui. Vào những ngày chủ nhật họ
có nhiều khách về chơi, nam nữ - diễn viên, một văn sĩ nghiệp dư
nào đó, vai ba người bạn nổi tiếng của họ. Julia thấy những cuộc
gặp ấy vui nàng biết rằng người ta thích đến với gia đ́nh ḿnh.
Chủ nhật sau bữa Roger về nhà khách khứa rất Đông, nó rất lịch
thiệp với khách. Nó thi hành phận sự của một người chủ phụ như
nó một người lịch duyệt vẫn giữ thái độ xa cách kỳ lạ, như thể
đang thủ một vai tṛ mà nó thấy lạc lọng, và nàng có cảm nghĩ
bất an là. nó không chấp nhận tất cả những người ấy, mà lạnh
lùng xét đoàn họ. Nàng có cảm tưởng là nó chẳng coi trọng người
nào cả.
Tom thu xếp để đến vào thứ bảy sau đó, sau khi tan buổi diễn
nàng đón cậu đi chung xe. Điều đó có trăng và đường vắng. Chuyến
đi thích thú. Julia ước con đường dài măi. Nàng ép người vào cậu
và lén lút trong bóng đêm, cậu hôn nàng.
– Ḿnh có vui không?
– Vui chứ.
Michael và Roger đă đi ngủ nhưng bữa ăn phần hai người dọn sẵn
nơi pḥng ăn. Ngôi nhà lặng lẽ làm cho ḥ có cảm tưởng như không
phải nhà ḿnh. Họ có thể chỉ là hai kẻ lang thang trong đêm rồi
lạc vào một ṭa nhà xa lạ trong đó có bữa ăn thịnh soạn dọn sẵn.
Lăng mạn thật. Phảng phất không khí của một đêm “Ai Cập”. Julia
chỉ pḥng riêng cho cậu, sát pḥng Roger rồi đi ngủ. Julia ngủ
một giấc tới sáng.
Một ngày dẹp trời. Để một ḿnh chiếm trọn Tom, nàng đă không mời
một người nào về chơi hôm đó khi nàng đă mặc áo hai người sẽ
sánh bước ra sông.
Sau khi ăn sáng, tắm rửa, nàng mặc một tắm áo trắng ngắn hợp với
bờ sông có - nắng và hợp với nàng, đầu đội một chiếc mũ nan đỏ
rộng vành hất màu hồng ấm áp xuống gương mặt. Nàng dùng chút ít
son phấn. Nh́n nàng ḿnh trong gương, nàng mỉm cười măn nguyện.
Trông nàng quả thật là rất dẹp và trẻ. Nàng đi xuống vườn. Có
một băi cỏ chạy thoai thoải xuôi xuống bờ sông, ở đây gặp
Michael với những tờ báo chủ nhật vây quanh. Có một ḿnh ông.
Em tưởng ḿnh đi chơi gôn rồi chứ?
Không, tụi nhỏ đi rồi. Anh. nghĩ chúng nó vui hơn nếu anh để
chúng đi một ḿnh. - Ông cười theo lối thân mật của ông - Tụi nó
nhộn quá anh chịu không được. Sáng nay, tám giờ, chúng nó tắm
sông, ăn sang vội rồi tếch bằng xe của Roger.
– Em mừng là chúng nó thân nhau.
Julia thành thực mong như vậy. Nàng hơi thất vọng là nàng không
thể đi cùng trên sông với Tom, nhưng nàng cũng chỉ mong là Eoger
mến cậu, nàng có cảm tưởng Roger không phải ai cũng mến cả đâu.
Và dù sao, nàng cũng c̣n cả nửa tháng để sống với Tom.
– Chúng nó làm cho anh cảm thấy ḿnh giả đi quá chừng. Anh cũng
chẳng sợ ǵ mà không nói với em ư nghĩ thật của ḿnh. Michael
nhận định.
– Nói ǵ kỳ vậy. Anh đẹp hơn cả hai người đó nhiều, anh cũng
biết điều ấy, cục cưng của em ơi.
Michael đưa cằm ra một tí, thót bụng lại một chút. Hai người
thanh niên măi đến khi bữa trưa sắp dọn lên mới về đến nhà.
– Xin lỗi, chúng c̣n về muộn quá. Nhưng băi Đông người chơi quá,
hầu như cú sút nào cũng phải đợi, thành ra sau cùng đành chia
đôi cuộc tranh tài Roger nói.
Hai cậu vừa đói vừa khát, phấn khởi và hồ hởi v́ chính ḿnh.
– May quá bữa nay ở đây không có ai, - Rogel nói, con sợ khách
hứa kéo đến rồi chúng con lại phải tỏ ra lịch lăm. Má nghĩ nghỉ
ngơi cũng tốt. - Julia nói, Roger liếc nh́n nàng.
– Nghỉ cũng tốt, má ạ. Trông má mệt lử.
“Mắt gà mờ. Thôi, ḿnh phải ra vẻ như không nghe thấy câu nói
của nó. Nhờ trời, ḿnh biết đóng kịch mà”.
Nàng bật cười vui vẻ.
– Tôi mất cả đêm chẳng ngủ được, suy nghĩ không biết rồi phải
làm thế nào với những-vết nám của các cậu – Con biết chứ, những
vết nám đó đâu có hại ǵ.
– Anh Tom nói anh ấy cũng thường có những vết ấy. Julia nh́n
Tom. Trong chiếc áo đánh tennis mở cổ, với mái tóc bù, và khuôn
mặt đă bắt nắng, trông chàng trẻ quá chừng. Thực t́nh trông trẻ
không thua ǵ Roger.
Dù sao mũi - anh ấy cũng sẽ bông da - Roger vừa nói vừa cười -
lúc đó trông anh ấy bảnh lắm đấy.
Julia cảm thấy bất an đôi chút. Nàng thấy h́nh như cậu ta trút
bỏ năm tháng không phải chỉ để trở lại cùng trang lứa với Roger
thôi mà cả tác phong. Cậu nói lắm điều tào lao. Các cậu ăn như
hổ và uống hàng can bia. Michael ăn uống thanh đạm theo thường
lệ, nh́n các cậu ông thấy vui vui, Ông đang thưởng thức tuổi trẻ
và tinh thần sảng khoái của họ. Ông làm Julia nhớ đến h́nh ảnh
một con chó già nắm trên đất ngoài nắng khẽ vẫy đuôi nh́n theo
một cặp chó con đang nô giỡn quanh ḿnh. Họ ra sân cỏ uống
cà-phê. Julia thấy rất sảng khoái khi ngồi ngoài đó dưới bóng
cây, nh́n xuống ḍng sông. Tom thanh lịch, duyên dáng trong
chiếc quần dải trắng. Chưa bao giờ nàng trông thấy chàng hút tẩu.
Nàng thấy cảm động lạ thường. Nhưng Roger giễu chàng.
– Anh hút để cảm thấy ḿnh là người lớn hay là anh thích.
– Đừng lắm chuyện - Tom quát.
– Uống cà-phê hết chưa?
– Rồi.
– Vậy th́ đi, đi ra sông.
Tom đưa mắt nh́n nàng nghi ngại. Roger nh́n thấy.
Ổ không sao đâu anh không cần bận tầm về bà mẹ khả kính của em.
Các v́ đă có những tờ báo chủ nhật. Má mới cho em một chiếc
thuyền đua.
“Phải nén giận. Phải nán giận hết sức. Tại sao ḿnh lại nổi điên
lên mua cho nó thuyền chứ”.
Được nàng đáp, nụ cười độ lượng - đi th́ đi, nhưng đừng té sông
nhé.
– Có té củng chẳng sao. Chúng con sẽ về kịp để uống trà. Đăng kư
sân chưa ba? Sau khi uống trà chúng con sẽ chơi tennis.
– Chắc ba con có thể kiếm thêm ai đó để đánh đôi.
– Ồ, khỏi cần. Đánh đơn vui hơn, hoạt động hơn. - Rồi nó nói với
Tom “Em chạy thi với anh ra nhà để thuyền”.
Tom đứng phắt dậy lao theo Roger trong cuộc rượt đuổi Michael
nhặt một tờ báo lên quay qua t́m cặp mắt kính.
– Hai bên tâm đầu ư hợp đấy chứ?
– Có vẻ như vậy.
– Sợ ở đây với chúng ḿnh Roget dễ chán. Nó có bạn chơi chung
cũng hay.
Anh có nghĩ rằng Roger vô ư tứ không?
– Em có ư nói về chuyện chơi tennis phải không? Ồ, em, chơi hay
không đối với anh không thành vấn đề. Theo quan điểm của tụi nó,
anh là một ông già, chúng nghĩ là anh sẽ làm hư tṛ chơi của
chúng. Miễn tụi nó là được rồi.
Julia cảm thấy ân hận. Michael tẻ nhạt, chỉ biết có giận thôi,
tự măn nhưng ông ta thật nhân.hậu, không ích kỷ. Ông không ghen
tức. Làm người khác toại nguyện, miễn đừng tốn tiền là niềm vui
của ông. Đúng là ông ta chỉ có những ư nghĩ tằm thường thôi,
nhưng ư nghĩ đó không làm ḿnh hổ thẹn. Nàng cảm thấy khổ sở sau
khi mất bao nhiêu công sức để làm cho ông xứng đáng với t́nh yêu
của nàng bây giờ nàng lại cảm thấy chán ngắt.
– Anh ạ, anh là một người đàn ông tốt hơn em nhiều. Nàng nói.
Ông mỉm cười thân hữu, ngay thật với nàng và khẽ lắc đầu.
– Không phải đâu ḿnh ạ. Anh có được một bộ mặt thật hay, nhưng
em có tài Nàng.
Julia cười khúc khích.
Thú vị khi được một người vốn dĩ chẳng hiểu những điều ta nói,
bỗng hiểu ra. Nhưng người ta ám chỉ ǵ khi nói tới một nữ diễn
viên thiên tài. Julia thường tự hỏi diều ǵ đă nàng nàng lên cao
hơn nhang người đương thời một vai, một đầu. Nàng đă từng có
những người chê bai gièm pha. Có một thời người ta so sánh bất
lợi cho nàng với nữ diễn viên này, nữ diễn viên kia, những người
lúc đó đang được quần chúng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ th́ không
ai c̣n nghi ngờ thế ưu việt của nàng nữa. Đúng rồi nàng không có
sự lừng danh quốc tế của những ngôi sao phim trường nàng cũng đă
thử tài nghệ bên điện ảnh, nhưng không thành công. Khuôn mặt
nàng trên sân khấu linh hoạt như thế, lột vai ḿnh như thế, mà
v́ một lư do nào đó ch́m nghỉm trên màn ảnh, và chỉ một lần thôi
đủ để nàng từ chối, với sự ưng thuận của Michael, những mời mọc
mà thỉnh thoảng người ta đề nghị. Nàng được tiếng nhiều về thái
độ chững chạc của nàng. Nhưng Julia không ghen với những minh
tinh điện ảnh. Họ vội đến rồi vội đi, nàng c̣n lại. Khi có thể
được, nàng đi xem các nữ diễn viên đóng vai chính trên sân khấu
Luân_ Đôn. Nàng rộng lượng trong lời khen và lời khen của nàng
thành thật. Đôi khi nàng thực tâm nghĩ là họ đóng rất hay nên
không hiểu tại sao lại rối rít lên v́ nàng đến thế. Nàng quá
thông minh để dư biết quần chúng mến mộ nàng tới mức nào; nhưng
về phần ḿnh, nàng vẫn khiêm tốn.
Bao giờ nàng cũng ngạc nhiên khi người ta mê điều mà nàng đă
làm. Cái điều đó đến với nàng một cách tự nhiên đến nỗi nàng
không nghĩ là có thể làm ǵ khác được. Các nhà phê b́nh thán
phục tính đa diện của nàng. Họ đặc biệt ca ngợi tài nhập vai của
nàng.
Nàng không ư thức là nàng chú tâm quan sát người khác, và khi
nàng phải nghiên cứu một vai mới, những kư ức mơ hồ trỗi dậy
không biết từ đâu, và nàng thấy rằng nàng biết nhiều điều về
nhân vật mà nàng phải đóng. Điu có ích cho nàng là ư niệm về một
người nào đó nàng biết, hay một người nào đó nàng đă thấy ở
ngoài phố hoặc trong bữa tiệc, nàng phối hợp cái riêng của nàng
với kư ức này, và dựng nhân vật trên sự kiện nhưng phong phú hóa
bằng kinh nghiệm kiến thức chuyên môn và bằng sức hút kỳ diệu
riêng của ḿnh. Người ta chỉ nghĩ tới hai ba giờ nàng diễn trên
sân khấu, họ có biết đâu là nhân vật mà nàng đang đóng, đă lưu
lại trong tâm trí nàng suốt ngày, khi nàng nói chuyện với người
khác với tất cả vẻ chăm chú bề ngoài hay cả khi nàng bận rộn với
bất kể công việc làm ăn. H́nh như nàng thấy rằng ḿnh là hai
người nữ diễn viên nổi danh - người phụ nữ mặc đẹp nhất thành
phố Luân Đôn, và đó chỉ là cái bong; c̣n người phụ nữ diễn xuất
ban đêm, đó là thực chất.
“Không biết thiên tài là cái quái ǵ? – Nàng tự nhủ. Nhưng ḿnh
biết một điều, đổi nó để được trở lại tuổi mười tám ḿnh đổi
liền”.
Nhưng nàng biết không phải vậy. Nếu nàng có cơ hội được trở lại
liệu nàng có lănh nhận nó nữa không. Không, không chắc. Không
phải sự nổi danh, nói cách khác sự lừng danh là điều nàng đeo
đuổi, cũng không phải sự thao túng đối với khán giả, không phải
mối chân t́nh họ dành cho nàng lại càng không phải khối tiền nó
mang lại cho nàng. Mà chính là quyền lực nàng cảm thấy trong
ḿnh, sự chế ngự các lối diễn truyền thống, những thứ đó làm cho
nàng say mê.
Nàng có thể bước vào một vai, một vai có lẻ không hay ho lắm,
với những lời lẽ ngu xuẩn phải nói lên, nhưng bằng bản ngă của
nàng, bằng sự uyển nhuyễn mà nàng nắm bằng đầu ngón tay, nàng
truyền sinh lực cho vai ấy không ai khác có thể làm cái việc mà
nàng đă sắm cho vai ấy. Đôi khi nàng cảm thấy ḿnh như thượng
đế.
“Và ngoài ra”, - nàng cười khúc khích, - “Tom cũng chẳng v́ thế
mà sinh ra”.
Rất tự nhiên việc cậu ấy thích rong chơi cùng Roger. Hai người
cùng thế hệ.
Đây là ngày nghĩ đầu tiên của cậu ta , nàng phải để cho cậu ấy
hưởng chứ, c̣n cả nữa tháng nữa, lúc nào cũng ở bên thằng nhỏ
mười bảy tuổi là cậu phải chán.
Roger tử tế đấy nhưng mà nó tẻ nhạt; nàng sẽ không để t́nh mẫu
tử làm nàng mù quáng về nhược điểm này. Nàng phải cẩn thận rất
cẩn thận để đừng tỏ ra mảy may là ḿnh bị gạt bỏ. Ngay từ đầu
nàng đă quyết định sẽ không đ̣i hỏi điều ǵ nơi Tom; sẽ rất tai
hại nếu để cậu ta cảm thấy là mang ơn nàng.
– Anh Michael à, sao anh không cho cậu Tom mướn căn nhà khu để
xe đi?
Bây giờ cậu ta thi đậu rồi và là một kế toán viên có bằng cấp,
cậu ta không thể sống măi ở buồng ngủ được.
– Ư kiến hay, để anh đề xuất với cậu ấy.
– Việc này sẽ giúp cho một nhân viên tiết kiệm tiền bạc. Ḿnh có
thể giúp cậu ấy trang bị nhà cửa. Nhà ḿnh c̣n cả lô đồ đạc tồn
kho. Ta có thể cho cậu ấy sử dụng, nếu không, th́ cũng để mọt nó
gặm trên gác xép thôi!
Tom và Roger về nhà ăn no bữa dùng trà, rồi chơi tennis cho tới
lúc chạng vạng. Sau bữa tối hai cậu chơi đômino. Julia biểu diễn
khéo léo màn kịch người mẹ c̣n trẻ âu yếm theo dơi cậu con và
người bạn của Nàng đi vào giường sớm.
Hai cậu cũng lên lầu ngay sau đó. Pḥng của các cậu ở ngay bên
trên, pḥng của nàng. Nàng nghe tiếng Roger đi sang pḥng Tom.
Hai cậu bắt đầu tṛ chuyện. Cửa sổ pḥng nàng và cửa sổ pḥng họ
đều mở. Nàng nghe tiếng các cậu đang đối thoại sôi nổi. Nàng tự
hỏi một cách bực bội, chuyện ǵ mà lắm thế.
Nàng thấy b́nh thường hai cậu đâu phải loại lắm điều. Một lúc
sau, ông Michael cắt ngang.
Này, mấy cậu, đi ngủ đi. Tính chuyện tṛ đến mai à.
Nàng nghe tiếng hai người cười.
– Vâng, thưa ba. - Roger đáp.
Một cặp máy nói rỉ, mấy người vậy đó.”.
– Nàng lại nghe tiếng Roger.
– Thôi ngủ ngon nhé, ông bạn già.
Và Tom vui vẻ đáp:
– Tạm biệt chú mày.
“Khùng mấy thằng khùng!” – Nàng cáu kỉnh lẩm bẩm.
Sáng hôm sau lúc nàng đang ăn điểm tâm Michael vào pḥng Julia.
Mấy cậu nhỏ đi chơi gôn ở sân Hunler Combe rồi.
Chúng muốn chơi ít hiệp, có hỏi liệu có cán về ăn trưa không.
Anh nói là tùy.
– Em không biết có tin nổi, cái lối Tom coi nhà này như khách
sạn không.
Ồ, ḿnh ơi, tụi nó là hai thằng con nít. Thôi cứ để chúng thỏa
cùng anh nghĩ vậy.
Suốt ngày hôm đó nàng sẽ không được gặp Tom,v́ nàng phải đi Luân
Đôn, giữa khoảng từ năm đến sáu giờ để kịp đến rạp. Đối với
Michael, tốt bụng như thế th́ đâu có hại ǵ. Nàng th́ bị đau
đớn. Nàng muốn khóc. Cậu ta hoàn toàn thờ ơ với ḿnh nàng đang
nghĩ về Tom lúc này; v́ nàng đă định bụng là ngày hôm nay sẽ
khác hẳn, ngay hôm trước. Nàng quyết định sẽ khoan nhượng, sẽ
chấp nhận những ǵ diễn ra nhưng. nàng không chuẩn bị để lănh
một cái tát vào giữa mặt như thế này.
– Có báo hôm nay chưa? - Nàng nặng giọng hỏi.
Nàng ngồi xe về thành phố với cơn thịnh nộ trong ḷng.
Hôm sau cũng không khá ǵ hơn. Hai cậu trai không đi băi chơi
gôn, nhưng họ chơi tennis. Sự hoạt động không ngừng của họ chọc
giận Julia. Tom mặc quần sọc phơi dùi ra, với chiếc áo đánh cầu
trông đúng là trai mười sáu. Hai cậu ngày tắm ba bốn lần, tóe
cậu không ép xuống được, và khi tóc khô, nó xơa khắp cả đầu
thành những cuộn xoăn, khiến cậu trông trẻ ra nhiều, ồ trông có
duyên quá. Tim Julia thót lại. Nàng thấy h́nh như phong cách của
cậu thay đổi lạ lùng; đánh bạn với Roger, cậu đă trút bỏ người
thanh niên thành phố, rất mực thận trọng về quần áo, rất quan
tâm xem phải ăn mặc cho đúng mốt và trở thành một cậu học sinh
quần áo cẩu thả.
Cậu không hề một lời nói bóng, không một liếc mắt chứ đừng nói
đến tỏ ra cậu là người yêu nàng. Trong từng lời nói, từng sự
tinh nghịch, từng cung cách nhỏ nhặt lịch sự của Julia, cậu làm
cho nàng cảm thấy nàng thuộc một thế hệ lớn tuổi hơn. Tác phong
của cậu không có ǵ là lịch duyệt mă thượng mà một chàng trai có
thể tỏ ra với một phụ nữ làm chàng say đắm đó là sự tử tế bao
dung đối với một bà d́ không chồng.
Julia giận là Tom lại chịu theo một cách ngoan ngoăn sự điều
động của một đứa trẻ ít tuổi hơn ḿnh nhiều. Điêu đó chứng tỏ
cậu thiếu cá tính. Nhưng nàng không trách Tom; nàng trách Roger.
Tính ích kỷ của Roger làm nàng nổl giận.
Bảo rằng nó trẻ con là đúng. Sự vô t́nh với thú vui của người
khác cho thấy cái xu thế xấu của nó. Nó thật tinh tế và nhẫn
tâm. Nó hành động - như thể là nhà cửa, gia nhân, cha nó, mẹ nó
có mặt ở đây chỉ là thứ tiện nghi riêng của nó.
Đáng lẽ nhiều lần nàng đă nói xẵng với nó, nhưng nàng không dám
trước mặt Tom đảm nhận vai tṛ người mẹ dạy khôn. V́ khi ḿnh
rầy la Roger, nó có cái lối ra vẻ bị đau khổ sâu xa trông tức
phát điên lên, giống như con nai bị thương khiến nàng có cảm
tưởng ḿnh độc ác bất công. Nàng cũng có thể làm cho ḿnh trong
giống như vậy, ánh mắt nó như là thừa kế của-nàng, nàng đă sử
dụng hoài ánh mắt ấy trên sân khấu với kết quả gây cảm động,
nàng biết nó chẳng có ư nghĩa ǵ lắm, nhưng khi nh́n thấy ánh
mắt_ấy nàng thấy khổ tâm.
Chỉ nghĩ tới đi thế nàng đă cảm thấy thương hại nó. Và sự đột
ngột thay đổi t́nh cảm cho nàng thấy sự thật nàng ghen với Roger
ghen như điên. Nhận ra sự thật này nàng choáng váng nàng không
biết nên buồn cười hay nên xấu hổ. Nàng suy nghĩ một chặp.
“Được ḿnh sẽ luộc chín con ngỗng ṃi của nó”.
Nàng sẽ không để chủ nhật tới qua đi như chủ nhật. tuần rồi. Cảm
ơn Chúa, Tom là một tay có tài làm gă trai giàu sang “Người đàn
bà quyến rũ nam giới bằng duyên dáng của ḿnh và cầm chân họ
bằng những tật riêng của họ”, Nàng lẩm bẩm và tự hỏi không biết
ḿnh đă sáng tạo ra câu danh ngôn này - hay là nhớ được từ một
vở kịch đă có lần đóng.
Nàng cho gọi một loạt điện thoại. Nàng mời ông bà Dennorànte
cuối tuần xuống chơi. Ông Charles Tamerley đang ở Henley cũng đă
nhận lời mời chủ nhật tới và dẫn theo người khách của ḿnh. Ngài
Mayhew Bryanston, Bộ trưởng Bộ Tài chánh. Để đẹp ḷng ông và ông
bà Dennolants, bởi v́ nàng biết rằng giới thượng lưu không thích
gặp nhau ở nơi mà họ nghĩ là mệt nhà xướng ca, mà có nhiều nghệ
sĩ này, nghệ sĩ nọ. Nàng mời thêm Archie Dexter, nam diễn viên
đóng cặp với nàng, và cô vợ xinh của anh tŕnh diễn dưới thời
con gái Grace Hardwill. Nàng chắc chắn là với một nam bá tước và
một nữ bá tước để tin x̣e và một ngài Bộ trưởng để gây ấn tượng
Tom sẽ không khi nào đi đánh gôn với Roger hay chơi thuyền vào
buổi chiều. Trong một buổi tiếp tân như vậy Roger sẽ ch́m vào vị
thế thích hợp của một học sinh và không ai nghĩ đến nó.
Tôi sẽ thấy là nàng xuất chúng như thế nào khi nàng đă chủ tâm.
Trông đợi sự đắc thắng của ḿnh, nàng thu xếp để chịu đựng những
ngày c̣n lại với ḷng dũng cảm. Nàng ít gặp Roger và Tom. Những
ngày có tŕnh diễn ban ngày nàng không gặp họ. Nếu các cậu không
đi chơi thể thao - th́ cũng đi quanh - miền quê - bằng chiếc xe
của Roger.
Sau khi văn hát Julia lái xe đón ông bà . Dénaonants Roger đă đi
ngủ nhưng – Michael và Tom - đang đợi để cùng dùng bữa đây là
một bữa ăn rất ngon. Gia nhân cũng đă đi nghĩ và họ tự lo lấy.
Julia để ư đến sự hăng hái ngượng ngùng mà Tom lo toan để ông bà
Dennorats có đầy đủ những thứ mà họ muốn và cậu mau lẹ đứng lên
nếu có thể đỡ đần ǵ cho ông bà ta ông bà Dennorants là cặp vợ
chồng trẻ không khách khí, họ không hề nghĩ rằng phẩm chất của
họ lại gây nổ ấn tượng cho ai, và Geolge Dennonrants hơi ngượng
khi Tom lấy đi đĩa ăn dở và trao cho ông đĩa khác để ăn món kế
tiếp.
– Ngày mai Roger sẽ không chơi gôn Julia tự nhủ. Họ thức, cười
nói tới ba giờ sang và khi tom chúc Julia ngủ ngon mắt cậu sáng
rỡ v́ yêu thương hay v́ sâm banh nàng không biết, cậu siết tay
nàng.
Lúc Julia trong chiếc áo mỏng trong rất đẹp đi xuống vườn đă rất
muộn.
Nàng thấy Roger ngồi trong chiếc ghế dài với một cuốn sách.
“Con đọc sách nàng hỏi, và nhướng đôi chân mày rất đẹp của nàng
lên – Sao không chơi gôn”?
Roger trông ỉu x́u.
– Tom nói là trời nóng quá.
– Ô, thế hả? - Nàng mỉm cười say mê, - Má lại cứ sợ là con nghĩ
con phải, ở nhà để chiêu đăi khách sẽ đông người đấy. Không có
con giúp một tay, sợ không xong đâu. Mấy người kia đâu rồi?
– Con không biết. Tom đang tán dóc với Ceeily Dennorants.
– Cô ấy đẹp lắm con biết không?
– Con sợ hôm nay chẳng có ǵ vui đâu.
– Mà hy vọng Tom sẽ không thấy thế, nàng nói vẻ như nàng thật sự
lo lắng.
Roger chẳng nói.
Ngày ấy qua đi đúng như nàng hy vọng. Đúng là nàng ít gặp Tom
nhưng nàng gặp Roger hơn Tom hết ḿnh o bế ông bà Denonants. Cậu
giải thích cho ông bà này làm sao để có thể khỏi phải trả số
thuế lợi ức như đă trả. Cậu kính cẩn lắng nghe ngài Bộ trưởng
bàn chuyện kịch trường và diễn viên Archie Dexter phát biểu quan
điểm của ḿnh về t́nh h́nh chính trị. Julia đang vào lúc phong
độ cao nhất, Archie Dexter th́ thông minh hóm hỉnh, biết nhiều
chuyện kịch trường và cô biệt tài kể những chuyện ấy hai người
chia nhau giúp cho người tham dự suốt bữa tiệc cười ha hả sau
bữa dùng trà, khi những cây vợt đă chán chơi, Julia được mời
không trái ỷ nàng lắm) nhại theo kiểu Ǵadys Cooper, Constanca
Collier và Gertie Lawrencel. Nhưng Julia không quên chàng
Charles Tammeriey là người yêu nhiệt t́nh và không đợi đền đáp
của nàng. Nàng thu xếp để ông được cùng nàng đi dạo một khoảng
thời gian ngắn lúc hoàng hôn.
Với ông, nàng không t́m cách vui vẻ và thông minh, nàng dịu dàng
và gợi hy vọng mong manh. Nàng đau ḷng mặc dù có sự tŕnh diễn
sang chói hôm ấy.
Gần như với ḷng thành khán trọn vẹn, kèm theo những tiếng thở
dài, những khóe mắt u sầu và những câu đứt khúc, - nàng cho ông
nghĩ rằng đời nàng trống rỗng, và mặc dù có sự thành công liên
tục trong sự nghiệp, hàng không hề mỉm cười thấy nàng đă thiếu
một cái ǵ trong cuộc sống à Đôi lúc nàng nghĩ đến ngôi biệt thự
ở Sorrento, vịnh Naples. Giấc mộng đẹp. Nếu chấp nhận lời thỉnh
cầu của ông nàng có thể hạnh phúc hoặc điên rồ. Cuối cùng th́
những thành công trên sân khấu có thể là những ảo ảnh?
Paǵiaccil? Chưa bao giờ người ta thấy đúng đến thế. Vesti la
giubba và những điều tương tự Nàng thấy cô đơn đến tuyệt vọng.
Lẽ dĩ nhiên chẳng cần nói với Charles rằng nàng đau ḷng không
phải đă lỡ vận, mà là v́ một chàng trai ham chơi gôn với con
trai nàng, hơn là thích là ḿnh với nàng.
Nhưng rồi Julia và Archie Dexter lại gần gũi với nhau. Sau bữa
ăn tối hai người cùng có mặt trong pḥng khách, không báo trước,
họ bắt đầu đôi lời điều qua tiếng lại như trong một câu chuyện
b́nh thường, bỗng bùng nổ một cuộc căi lộn v́ ghen như thể hộ là
đôi nhân t́nh. Những người có mặt không biết đấy là tṛ hề cho
tới khi những lời tố giác lẫn nhau dữ dội, dung tục quá th́ họ
mới phá lên cười. Họ diễn ngẫu hứng màn một tay sai và gái giang
hồ người Pháp ở đường Jermyn. Sau màn đó, trong lúc khối khán
giả hạn chế ấy c̣n đang ôm bụng cười ḅ, th́ với sự uy nghi tính
trọng họ diễn màn Bà Alving trong vở Yêu ma đang quyến rũ mục sư
Manders. Họ chấm dứt bằng một tiết mục mà họ đă từng tŕnh diễn
khá nhiều lần ở các cuộc liên hoan kịch nghệ để có thể đạt hiệu
quả cao nhất. Đây là kịch eủa Chekhov bằng tiếng Anh, nhưng vào
những lúc si mê nhất sẽ bật thành ruột thứ tiếng nghe như tiếng
Nga. Julia trổ hết tài Nàng diễn bi kịch, cộng thêm sự lột tả
bằng nét mặt, nên kết quả lập tức cười không tả nổi. Nàng đưa
vào đó sự dày ṿ tâm can thật của nàng, và diễn với ư thức giễu
cợt tinh quái điều khổ năo ấy. Khán giả cười lăn lộn trên ghế,
ôm bụng cười, chết dở v́ cười có lẽ Julia chưa bao giờ diễn xuất
hay hơn. Nàng diễn cho Tom và cho một ḿnh Tom xem.
Tôi đă được xem Bernhardi và Réjane, - ông Bộ trưởng nói - xem
Duse và Ellen, cả bà Kendai biểu diễn nữa. Nune dimitis chưa bao
giờ hay đến thế.
Julia rạng rỡ, gieo ḿnh xuống ghế, uống một hơi hết ly
sâm-banh.
“Con ngỗng mồi của Roger mà chưa bị luộc chín th́ ta sẽ cạp
đất”. - Nàng nghĩ.
Nhưng công phu như thế mà sáng hôm sau khi nàng trên lầu đi
xuống th́ hai cậu lại đă đi đánh gôn rồi.
Michael đă đưa vợ chồng Deunorants về thành phố. Julia mệt mỏi.
Khi Tom và Roger về ăn trưa, Julia phải cố gắng lắm mới ra vẻ
tươi tắn đon đả được.
Buổi chiều cả ba cùng đi chơi sông, nhưng Julia có cảm tưởng
chúng đưa ḿnh theo không phải v́ thích mà v́ nghĩa vụ. Nàng nén
thở dài khi nghĩ lại ḿnh đă hy vọng vào kỳ nghỉ của Tom như thế
nào. Bây giờ nàng lại phải tính xem c̣n bao nhiêu ngày nữa mới
hết. Nàng thở dài nhẹ nhỏm khi lên xe đi Luân Đôn.
Nàng không giận Tom, nhưng khổ tâm lắm nàng bực ḿnh với chính
nàng v́ đă không kiểm soát nổi t́nh cảm. Nhưng khi tới rạp, nàng
cảm thấy đă trút bỏ ám ảnh về cậu như trút bỏ giấc mơ dữ khi
tỉnh giấc ở đó, trong pḥng hóa trang, nàng lấy lại tự chủ, và
những việc hàng ngày mờ đi vô nghĩa. Chẳng c̣n ǵ đáng kể khi
nàng có trong tầm tay cái khả Nàng tự do này.
Tuần đầu qua đi như thế, Michael Roger và Tom vui thỏa bơi lội,
chơi tennis, đánh gôn, du ngoạn trên sông. Chỉ c̣n bốn ngày nữa
thôi. Chỉ c̣n ba ngày nữa thôi. Bây giờ th́ ḿnh chịu đựng được.
Sẽ khác hẳn khi trở lại Luân Đôn. Ḿnh không nên tỏ ra khốn khổ
tới mức đó. Phải làm bộ như là không sao”.
– Nhờ ảnh hưởng thời tiết trong lành, ông Michael nói, Tom thành
công đấy chứ. Đáng tiếc là cậu ấy không thể ở thêm một tuần nữa.
– Vâng thật đáng tiếc, tiếc lắm.
– Anh nghĩ cậu ta là người bạn tốt mà Roger gặp được. một người
Anh hoàn toàn b́nh thường đầu óc trong sạch.
– Ô, hoàn toàn ... “Ngu quá, ngu quá”.
– Trông thấy chúng ăn mà sướng mắt.
– Vâng, h́nh như ăn ngon lắm. – “Trời ơi! Bóp cổ được chúng nó,
ta mới hả.”.
Sáng thứ hai, Tom phải đi chuyến xe lửa sớm về thành phố. Vợ
chồng Dexter có một ngôi nhà ở Bourne End và mời tất cả ăn vào
trưa chủ nhật. Họ phải xuống đó bằng thuyền. Bây giờ kỳ nghĩ của
Tom sắp hết, Julia mừng là không có cả một cái nhướng mắt để
biểu lộ sự giận dữ. Nàng chắc chắn là cậu không hề có ư nghĩ
rằng cậu đă làm khổ nàng. Dù sao th́ phải khoan nhượng, cậu ta
c̣n trẻ người, về tuổi tác, nàng đáng mẹ cậu. Rơ chán, nàng lại
tư t́nh với cậu, nhưng sự thể là như vậy, không cưỡng được; nàng
đă tự nhủ ngay từ đầu là đừng có bao giờ để cậu ấy có cảm tưởng
là nàng đ̣i hỏi ǵ cậu, chiều chủ nhật không có ai đến ăn tối
cả. Nàng muốn giữ cậu cho riêng ḿnh vào chiều tối cuối cùng
này; điều này không được rồi, nhưng dù sao chăng nữa hai người
vẫn có thể đi dạo với nhau ngoài vườn.
“Ḿnh không biết cậu ấy có nhớ cậu ấy” đă không hôn minh từ hôm
về đây không?”.
Hai người có thể đi thuyền. Thật là thần tiên nếu như được nằm
trong ṿng tay chàng ít phút thể đủ bù lại tất cả.
Buổi tiếp tân nhà Dexter phần tŕnh diễn kịch. Grace Hardwill,
vợ Archie đóng trong một ca hài kịch, và có cả một bài thiếu nữ
đẹp múa trong một cảnh nàng xuất hiện. Julia xử sự tự nhiên như
một bật đàn chị không kênh kiệu. Nàng tỏ ra khả ái với các thiếu
nữ có những mái tóc bạch kim lượn song, lảnh lương ba bảng một
tuần trong ca đoàn. Nhiều người khách mang theo máy h́nh và nàng
dễ dàng đồng ư để họ chụp ảnh. Julia vỗ tay nồng nhiệt khi Grace
Hardwill hát bài hát nổi tiếng theo tiếng đàn đệm của chính tác
giả. Nàng cũng cười ha hả như ai khi một nữ diễn viên hài hước
nhại kiểu cách của nàng trong một vai nổi tiếng nhất của nàng.
Thật là vui nhộn, thật là ồn ào, thật là nhẹ nhàng thảnh thơi.
Julia vui thích, nhưng đến bảy giờ nàng ra về không tiếc nuối.
Nàng cảm ơn những người chủ rất nhiều về buổi liên hoan vui vẻ,
khi ấy Roger đến bên nàng.
– Má ạ, có đông người đến nhà hàng Maidenhead để ăn và khiêu vũ,
họ muốn anh Tom và con cùng đi. Má cho phép chứ, thưa má.
Máu dồn lên mặt. Nàng không thể không trả lời xẵng giọng:
– Thế về bằng ǵ?
– Ồ không sao đâu. Chúng con sẽ kiếm người đi nhờ về.
Nàng nh́n cậu thất vọng không biết phải nói ǵ.
– Vui lắm đấy. Tom khoái lắm.
Nàng buồn ḷng. Phải khó khăn lắm nàng mới giữ được để đừng gây
gổ. Nàng tự chủ.
– Được, con ạ. Nhưng đừng về muộn quá. Nhớ rằng gà gáy là Tom
phải thức rồi.
Tom đến gần và nghe rơ những tiếng sau cùng.
– Có thực t́nh bà bằng ḷng không?
– Cậu hỏi.
Đúng, đúng đấy. Hy vọng cậu tha hồ vui vẻ. - Nàng tươi tắn cười
với cậu, nhưng mắt nàng ánh lên sự giận hờn.
Anh mừng là mấy cậu nhỏ này đi khỏi, - Michael nói khi hai người
đă xuống thuyền. Lâu lắm chúng ḿnh không có được một tối với
nhau.
Nàng nắm hai tay thật chặt để đừng bảo ông im đi. Nàng tức điên
lên. Thế này là cùng. Tom bỏ bê nàng cả nửa tháng, anh chàng
không đối xử với ḿnh cả bằng phép xă giao nữa, c̣n nàng th́ rất
mực chiều chuộng. Không có một người đàn bà nào trên đời lạ kiên
nhẫn đến thế. Bất kỳ một phụ nữ nào cũng sẽ bảo rằng nếu như cậu
không ăn ở được cho phải phép th́ tốt hơn cậu nên dọn đi. Ích
kỷ, ngu đần, tầm thường, cậu ta thế đó. Gần như nàng muốn mai
cậu ấy đừng đi để nàng được hưởng cái thứ tống khứ cậu ta, cả
người và_hành lư. Có gan đối xử với nàng như thế đó, một thằng
dân quên thành phố, không đáng ba xu; nhi thân, bộ trưởng, thẫm
quyền các giới đ́nh chỉ công việc quan trọng để được dịp ngồi ăn
với nàng thế mà nó bỏ nàng để đi nhảy với mấy con hùng tŕnh
diễn cho một bọn đần độn. Thế mới thấy là nó ngu. Bộ ḿnh tưởng
nó có sự hả?
Này nhé, ngay cả quần áo nó mặc nàng cũng phải trả.
Bộ cái hộp thuốc lá mà nó hănh diện hết sức, không phải là của
nàng cho à?
V́ cả cái nhẫn nó đeo nữa.
Trời ơi! Nàng phải ăn thua đủ với nó. Phải, nàng biết là nàng
biết cách làm chuyện ấy. Nàng biết đâu là chỗ yếu của nàng và
nàng biết cách làm cho nó đau đớn ê chề. Có thể nó mới thấm.
Nàng cảm thấy nhẹ ḷng được phần nào khi mưu toan quay cuống
trong đầu nàng:
Nàng nóng ḷng muốn thực hiện liền việc nàng phải làm, và ngay
khi hai người về đến nhà nàng chạy xộc lên pḥng.
Nàng lấy bốn tờ giấy một bảng và tờ một hào trong túi xách ra.
Nàng viết một thư ngắn:
Cậu Tom, Tô gởi kèm đây số tiền để cậu cho gia nhân v́ sáng mai
tôi không gặp cậu.
Cậu cho bác quản gia ba bảng, cho chị ở người hầu hạ cậu một
bảng, và một hào cho bác tài.
JULIA Nàng gọi Evie dặn chị ở đưa lá thư cho Tom khi chị ấy đánh
thức cậu. Khi xuống nhà ăn - bữa chiều, nàng cảm thả dễ chịu
hơn. Nàng chuyện tṛ linh hoạt với Michael sau đó họ chơi với
nhau sáu ván bài ta đôi. Nàng có bới tóc cả tuần lễ sợ cũng
không nghĩ ra được bất cứ đều ǵ để hạ nhục Tom một cách cay
đắng hơn.
Nhưng khi vào giường nàng không sao ngủ được.
Nàng đợi Tom và Roger về. Một ư nghĩ đến với nàng làm cho nàng
trằn trọc.
Có thể Tom sẽ nhận ra là chàng xử tệ với nàng, chàng chỉ cần
nghĩ lại một chút thôi là thấy chàng đă làm khổ nàng tới mức
nào, có thể chàng sẽ hối hận và khi về, sau khi chúc Roger ngủ
ngon, chàng sẽ lẻn xuống pḥng nàng. Nếu chàng làm như vậy th́
nàng sẽ tha thứ hết. bức thư hắn là để ở chạn thức ăn của bác
quản gia; nàng có thể dễ dàng lẻn xuống lấy lại. Sau cùng xe về.
Nàng bật đèn để xem giờ. Ba giờ. Nàng nghe thấy hai anh chàng đi
lên pḥng riêng. Nàng chờ. Nàng để đèn bên cạnh giường để khi mở
cửa cậu có thể trông rơ. Nàng sẽ giả bộ đang ngủ và khi chàng
rón rén lại gần nàng sẽ từ từ mở mắt và mỉm cười với chàng. Nàng
chờ. Trong đêm tịch mịch nàng nghe tiếng chàng lên giường, tắt
đèn. Nàng nh́n thẳng vào phía trước cả phút, rồi bằng một cái
nhún vai, nàng mở ngăn kéo bên giường và từ một chiếc chai nhỏ
dốc ra vài viên thuốc ngủ.
“Không ngủ được th́ điên mất”.
Chương 15
Quá mười một giờ Julia mới tỉnh giấc. Trong mớ thư gởi
cho nàng có một lá không do bưu điện đưa đến. Nàng nhận ra nét
chữ rơ ràng, nét chữ thương mại của chàng, nàng bóc toáng ra.
Trong phong b́ chỉ có bốn bảng và một hào, thế thôi. Nàng cảm
thấy ớn lạnh. Nàng không biết rơ là chàng trả lời ǵ cái lá thư
hạ cố và món quà hạ nhục của nàng. Nàng không nghĩ tới chàng sẽ
trả lại.
Nàng thấy lo lắng nàng muốn t́nh cảm chàng bị thương tổn, nhưng
bây giờ th́ nàng lại sợ là nàng đă đi quá xa.
– Dù sao th́ ḿnh hy vọng chàng cũng cho gia nhân tiền. - Nàng
lẩm bẩm để tự trấn an. Nàng nhún vai - Chàng sẽ tỉnh ngộ. Cũng
chẳng thiệt tḥi ǵ khi chàng biết ráng ḿnh chẳng phải chỉ là
sữa và mật.
Nhưng nàng phải nghĩ ngợi suốt ngày hôm đó. Khi nàng đến rạp,
một bưu phẩm đang nằm đợi nàng. Nh́n địa chỉ trên đó nàng biết
liền bên trong có ǵ rồi.
Evie hỏi nàng có mở không.
– Không.
Nhưng khi c̣n một ḿnh, chính tay nàng lại mở. Có nút cài tay
áo, cúc áo chẽn, nút cải bằng đá quí, chiếc đồng hồ tay và cái
hộp thuốc lá mà chàng rất hănh diện. Tất cả những tặng vật nàng
tặng chàng. Nhưng không có thư, không một lời giải thích. Ḷng
nàng như ch́m lỉm và nàng nhận thấy ḿnh run lên.
“Rơ ḿnh là con khùng. Sao không dằn ḷng lại?”.
Bây giờ th́ tim đập nặng nề. Nàng không thể lên sân khấu với sự
khắc khoải dày ṿ tâm can như thế này được, nàng sẽ tŕnh diễn
tệ hại; bằng bất kỳ giá nào nàng phải nói với chàng ngay. Có
điện thoại ở nhà chàng và có dây nhánh mắc vào pḥng chàng. Nàng
gọi dây nói cho chàng. May quá chàng có nhà.
– Tom?
– Dạ.
Chàng lặng đi một hồi trước khi trả lời và giọng chàng bực bội.
Như thế là thế nào? Tại sao cậu lại gởi cho tôi mấy thứ đó?
– Sáng nay bà nhận lại tiền chưa?
– Rồi. Tôi chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Tôi xúc phạm cậu à?
– À, không. - Cậu trả lời. - Tôi thấy như ḿnh là một thằng được
gái bao. Tôi thấy như ḿnh bị đập vào mặt rằng ngay đến tiền cho
đầy tớ cũng phải cho. Tôi thấy cũng hơi lạ là bà không gởi tiền
cho tôi mua vé hạng ba về Luân Đôn.
Mặc dù Julia đang ở t́nh trạng thảm hại v́ lo âu đến nỗi ấp úng
không nói lên lời, nàng vẫn gần như mỉm cười trước sự mỉa mai
dại dột của chàng. Cậu ta là một cậu nhỏ khờ khạo.
– Nhưng cậu không thể nào bảo được là tôi cố t́nh làm cậu đau
ḷng. Cậu biết tôi quá rơ để nghĩ rằng tôi không bao giờ làm
điều đó.
– Thế th́ lại càng tệ “Thế mới chết ḿnh chứ” - Julia thầm nghĩ.
– Tôi chưa khi nào xúi giục bà cho tôi những tặng phẩm ấy. Tôi
không nên mượn tiền bà mới phải. Tôi không biết cậu có ư ám chỉ
ǵ. Đây là một sự ngộ nhận khủng khiếp. Đến gặp tôi sau lúc vẫn
hát đi để ḿnh nói chuyện. Tôi biết tôi giải thích được mà. Tôi
ăn tối với gia đ́nh và sẽ ngủ ở nhà.
– Ngày mai vậy.
– Mai tôi bận.
– Tôi phải gặp cậu, Tom. Chúng ḿnh với nhau t́nh sâu nghĩa nặng
không thể chia tay như thế này. Cậu không thể lên án tôi mà
không cho tôi được nói.
Trừng phạt tôi không v́ lỗi của tôi là bất công.
– Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Julia cuống quít:
– Nhưng tôi yêu anh, Tom. Tôi yêu anh. Tôi xin gặp lại anh một
lần và rồi, nếu anh c̣n giận th́ chúng ta sẽ chia tay.
Yên lặng kéo dài trước khi chàng trả lời.
– Thôi được. Tôi sẽ đến sau buổi diễn ban ngày vào thứ tư.
– Đừng nghĩ xấu cho tôi anh Tom.
Nàng bỏ ống nghe xuống. Dù sao th́ chàng cũng tới. Nàng gói lại
những món đồ chàng trả lại và giấu vào chỗ mà nàng yên trí là
Evie sẽ không nh́n thấy. Nàng cởi áo đang mặc và mặc vào chiếc
áo hồng cũ của nàng và bắt đầu phấn son trang điểm. nàng đang ở
trong tâm trạng khó chịu:
đây là lần đầu tiên nàng nói nàng yêu chàng. Nàng phật ư ở chỗ
nàng bị bó buộc phải hạ ḿnh năn nỉ chàng đến gặp. Cho tới lúc
ấy chính chàng là kẻ đi t́m nàng. Nàng không hài ḷng khi nghĩ
rằng liên hệ giữa hai người đă ngang nhiên đảo lộn.
Xuất diễn sáng thứ tư Julia đóng rất dở. Thời tiết nóng bức ảnh
hưởng đến mọi khâu nghiệp vụ và khán giả uể oải Julia thở ơ. Với
nổi băn khoăn khắc khoải gậm nhấm, tâm can, nàng chẳng buồn để ư
xem vở đồng là sao ... “Mà vào một ngày như thế này người ta vào
rạp làm ǵ cho khổ thân?”. Nàng mừng khi diễn xong.
– Tao đợi cậu Fennell. – Nàng nói với Evie. – Khi cậu ta ở đây
tao không muốn bị quấy rầy.
Evie không trả lời. Julia liếc nh́n nó, trong nó dữ tợn. “Mặc
xác nó. việc quá phải băn khoăn xem nó nghĩ ǵ”.
Chàng bây giờ phải có mặt. Đă quá năm giờ. Chàng sắp tới rồi.
chàng ấy hứa mà. Nàng mặc một chiếc áo choàng, không phải chiếc
áo vừa mặc để tŕnh diễn mà chiếc áo kiểu đàn ông may bằng lụa
màu mận chín. Evie kéo dài thời gian sắp xếp đồ đạc.
– Mày làm ơn đừng rối lên, Evie. Để tao yên thân. Evie không nói
ǵ. Nó tiếp tục xếp gọn đồ vật trên bàn phấn đúng quy cách Julia
vừa xếp đặt.
– sao mày không trả lời tao?
Evie quay lại nh́n nàng. Nó đưa mấy ngón tay xoa mũi.
– Nữ diễn viên lớn, cô có thể ...
– Xéo khỏi đây ngay.
Sau khi lau rửa son phấn, nàng không tô mặt lại mà chỉ đánh chút
ch́ xanh nhạt bên dưới mắt. Nàng thoa nhẹ làng phấn mịn nhạt,
không đánh má hồng quá, không thoa son đỏ lên môi, trong nàng
nhợt nhạt. Chiếc áo choàng đàn ông tạo ấn tượng thất vọng, mảnh
mai, t́nh tứ ngay. Tim nàng đập nặng nhọc và nàng lo âu suy
nghĩ, nhưng nh́n ḿnh trong gương, nàng lẩm bẩm” Mini trong màn
cuối của vở Bohème”. Và hầu như chẳng nàng ho thử một hai lần,
ho điệu ho lao. Nàng tắt những ngọn đèn sáng trên bàn phấn và
niềm ống ghế nệm dài, có tiếng gơ cửa ngay lúc đó và Evie bảo
cậu Fennely tới. Julia đưa bàn tay xanh gầy ra.
– Tôi xin phép nằm. Tôi không được khỏe. Kiếm ghế ngồi đi. Cậu
đến may quá.
– Thật đáng tiếc, có sao không?
Ồ, không có ǵ. - Nàng tạo một nụ cười trên đôi môi màu xám tro.
Hai ba, đêm rồi tôi ngủ không được ngon giấc.
Nàng hướng mắt nh́n chàng và yên lặng ngó chàng hồi lâu. Vẻ mặt
cau có nhưng nàng có cảm tưởng là chàng hoảng.
– Tôi chờ cậu để được nghe cậu nói tại sao cậu giận tôi - Nàng
nói giọng trầm.
Giọng hơi run run, nàng để ư, nhưng nghe vẫn tự nhiên.
“Chúa ơi? Ḿnh tin là chính ḿnh cũng hoảng”.
– Không c̣n lư do để trở lại chuyện này nữa. Điều duy nhất tôi
muốn thưa với bà là. Tôi sợ ḿnh không trả ngay cho bà được hai
trăm bảng mà tôi mắc nợ bà. Lư do là tôi không có, nhưng tôi xin
trả dần. Tôi không thích khất bà, nhưng tôi không làm ǵ hơn
được.
Nàng ngồi dậy đưa hai tay ôm ngực đau đớn.
– Tôi không hiểu. Tôi nằm suy nghĩ hai đêm liền; không ngủ, vắt
óc suy nghĩ. Tôi nghĩ phát điên mất. Tôi cố gắng hiểu. Tôi không
hiểu nổi, chịu, không, hiểu nổi.
“Ḿnh diễn màn này trong vở nào nhỉ?”.
– Ồ được chứ, bà hiểu được chứ. Bà hiểu rơ quá.
Bà giận tôi, bà muốn trả thù tôi và đă trả thù. Bà trả thù tôi
hay quá. Bà không thể tỏ sự khinh bỉ đối với tôi rơ hơn được
nữa.
– Nhưng tại sao tôi lại phải trả thù cậu nhỉ? Tại sao tôi lại
giận cậu?
– Bởi v́ tôi đi nhà hàng Maidenhead với Roger để vui chơi và bà
muốn tôi về.
– Nhưng tôi bảo cậu đi mà. Tôi nói tôi hy vọng cậu vui mà.
– Tôi biết bà nói vậy, nhưng mắt bà cháy rực đam mê. Tôi không
muốn đi nhưng Roger lại ham quá. Tôi bảo cậu ấy là phải về ăn
tối với bà và ông Michael nhưng cậu ấy bảo chúng tôi đi th́ rảnh
cho ông bà, và tôi không muốn điều qua tiếng lại về chuyện này.
Khi tới thấy bà nổi giận th́ đă muộn quá không rút lui kịp.
– Tôi không tức giận. Tồi không nghĩ nổi tại sao đầu óc cậu lại
có cái ư nghĩ ấy. Tôi thấy rất tự nhiên việc cậu đi vui chơi.
Cậu không thể nghĩ tôi lại xấu xa đến độ nhẫn tâm tước đoạt của
cậu một chút vui (hơi trong nửa tháng nghỉ của cậu. Chú cừu non
ơi, tôi chỉ có một điều là sợ chú chán. Tôi muốn chú được vui.
– Nếu thế th́ tại sao bà lại gởi tôi số tiền ấy, viết cho tôi lá
thứ ấy? Sĩ nhục không chịu nổi.
– Giọng Julia lạc đi. Cằm nàng bắt đầu sưng lên và sự không kiểm
soát được các bắp thịt thật thảm hại lạ lùng.
Tom ngượng ngùng quay đi.
– Tôi không chịu nổi việc cậu phung phí tiền cho người làm. Tôi
biết cậu không giàu có ǵ và tôi biết cậu đă phảl chi tiêu nhiều
cho sân băi. Tôi ghét bọn phụ nữ đi chơi với bạn trai nhỏ tuổi
mà bắt tội người ta phải đài thọ hết. Thế là nhẫn tâm. Tôi đối
xử với cậu như đới xử Với Roger. Tôi không hề nghĩ đến chuyện
làm t́nh cảm của cậu bị thương tổn.
– Bà thề xem nào.
– Tôi thề chữ, sợ ǵ? Trời ôi? Có lẽ nào sau ngần ấy tháng mà
cậu chẳng hiểu tôi? Nếu điều cậu nghĩ là đúng th́ tôi phải là
con đàn bà độc ác, ti tiện, đáng khinh đến thế nào. Tôi phải là
giống thú vật cặn bă, nhẫn tâm, tầm thường tới mức nào! Cậu nghĩ
tôi là cái thứ đó à?
Yên lặng.
– Dù sao việc đó cũng chẳng quan trọng. Lẽ ra không bao giờ tôi
nên nhận tặng phẩm đắt giá của bà và không nên để bà cho mượn
tiền. Việc đó dồn tôi vào thế bất lợi. V́ thế nên tôi mới nghĩ
là bả khinh tôi tôi không thể không nghĩ là bà có cái quyền ấy.
Sự thật là tôi không đủ tiền để chạy quanh những người giàu có
hơn tôi. Tôi khùng khi nghĩ là tôi theo được vui lắm, lắm- khi
vui lắm, nhưng bây giờ th́ xong rồi. Tới sẽ không gặp lại bà
nữa.
Nàng thở hắt ra.
– Anh chẳng coi tôi ra cái ǵ. Tất cả chuyện này chỉ nói lên
điều đó thôi.
– Không đúng.
– Anh là tất cả trên đời với tôi. Anh biết thế. Tôi cô đơn, t́nh
bạn của anh tôi với tôi lớn, lắm. Tôi bị bao vây bởi những lũ ăn
bám, lũ kư sinh tôi biết anh không vụ lợi. Tôi cảm thấy tôi nhờ
cậy anh dược, Tôi thích được gần anh. Anh là người độc nhất trên
đời, mà với anh tôi hoàn toàn được_là chính tôi. .Anh đâu có
biết niềm vui của tôi được đỡ đần anh chút đỉnh. Không phải v́
anh mà tôi tặng anh những món quà này mà v́ tôi, tôi sung sướng
nh́n thấy anh dùng những món mà tôi tặng anh - Nếu anh c̣n nghĩ
đến tôi, những món ấy không làm nhục anh đâu. Anh khổ lắm khi
thiếu nợ tôi chút tiền à?
Nàng hướng mắt nh́n chàng thêm một lần. Julia bao giờ cũng khóc
được dễ dàng, - Và bây giờ nàng thực sự khổ tâm nên nàng khỏi
phải, cố gắng chút nào mà vẫn khóc được. Trước đây chưa bao giờ
chàng nh́n thấy nàng khóc. Nàng lặng lẽ khóc, đôi mắt đen được
mở to, khuôn mặt gàn như bất động. Những giọt nước mắt lớn nặng
nề chảy xuống. Và sự điềm tĩnh, thể bất động của tấm thân, trong
thảm thiết vô cùng. Nàng chưa từng khỏe như thế kể từ lần khóc
trong vở Tâm hồn đau khổ. Chúa ơi? Vở kịch ấy mới xé tâm can
nàng làm sao chứ. Nàng không nh́n Tom, nàng nh́n thẳng phía
trước mặt; nàng thực sự ngơ ngác v́ buồn phiền nhưng cái buồn
nào đây. Một bản ngă khác bên trong nàng biết việc nàng đang
làm, cái bản ngă chia sẻ nỗi bất hạnh của nàng, mà vẫn theo dơi
sự biểu lộ niềm bất hạnh ấy. Nàng cảm thấy chàng thất sắc đi.
Nàng cảm thấy một sự xâu xé đột ngột đang xoắn ḷng chàng, nàng
biết máu thịt chàng không không chống đỡ nổi sự đau đớn không
giấu giếm của nàng.
– Julia!
Giọng chàng đứt đoạn. nàng chầm chậm hướng đôi mắt ướt sũng của
nàng về phía chàng. Chàng không thấy một người phụ nữ đang khóc,
mà tất cả là niềm đau nhân loại, sự sầu khổ mênh mang, không sao
an ủi được, đó là than phận con người. Chàng sụp quỳ gối ṿng
tay ôm nàng. Ḷng chàng tan nát.
– Em yêu, em yêu quư nhất đời anh.
Nàng bất động cả phút. Dường như nàng không biết là có chàng ở
đó. Chàng hôn đôi mắt lệ chảy ṛng ṛng và miệng chàng t́m miệng
nàng. Nàng đưa miệng cho chàng như một kẻ kiệt sức, và như là,
không c̣n ư thức được chuyện ǵ đang xảy ra cho ḿnh, nàng không
c̣n chút ư chí nào nữa. Với một động tác khó có thể nhận ra,
nàng ép thân người ḿnh vào chàng và ṿng đôi tay từ từ ṿng ông
choàng cổ chàng. Nàng nằm trong ṿng tay chàng, không hẳn là bất
động, mà như thể là tất cả bất động, mà như thể là tất cả sức
mạnh, tất cả sinh lực đă bỏ nàng. Trong miệng nàng, chàng nếm vị
mặn của nước mắt. Sau cùng, kiệt lực, níu lấy chàng bằng đôi tay
mềm mại, nàng buông ḿnh xuống ghế nệm dài. Đôi môi chàng không
rời môi nàng.
Chẳng thể nghĩ mười lăm phút sau đó, nàng vui một cách b́nh
thản, má ửng hồng đôi chút, người vừa mới đây đă phải trải qua
một cơn khóc như mưa. Mỗi người một ly uưt-ki sôđa, thuốc lá
trên môi nh́n nhau âu yếm. “Cậu bé hiền quá” - Nàng nghĩ.
Nàng nảy ra ư nghĩ phải chiêu đăi cậu.
– Ông bà Quận công Rickaby sẽ đi xem hát tối nay và sau đó sẽ đi
ăn ở nhà hàng Savoy. Em sợ ḿnh không chịu đi, ḿnh đi không. Em
muốn có một người đàn ông cho thành bốn người.
– Nếu ḿnh muốn tôi đi, tôi sẽ đi.
Màu má hồng lên của chàng báo cho nàng biết chàng phấn khởi khi
được gặp những nhân vật lỗi lạc loại ấy. Nàng không bảo cho
chàng biết là vợ chồng Rickaby sẵn sang đi bất kỳ nơi đâu miễn
là kiếm được đăi ăn. Tom nhận lại những tặng vật chàng gởi trả
một cách e thẹn nhưng vẫn là nhận. Khi chàng đi rồi, nàng ngồi
vào bàn phấn và nh́n kỹ mặt ḿnh.
– May hết sức, ḿnh có thể khóc mà mi mắt không sưng – Nàng nói.
Nàng khẽ xoa hai mi mắt. Dù sao th́ bọn đàn ông cũng dễ phỉnh.
– Nàng sung sướng. mọi sự lại đâu vào đó. Nàng chiếm lại được
chàng.
Nhưng ở một chỗ nào đó, nằm sâu trong trí óc hay dưới đáy ḷng
nàng, có một t́nh cảm hơi coi rẻ Tom bởi v́ cậu ấy khờ dại quá.
Chương 16
Thật lạ lùng, mối bất ḥa của hai người đă là tiêu tan đi
những trở ngại giữa họ và đưa họ lại gần nhau hơn. Tom chống đối
ít hơn nàng nghĩ, khi vấn đề mướn - nhà lại được đặt ra. Có vẻ
như sau cuộc giải ḥa, nhận lại những tặng vật của nàng và đồng
ư quên tiền mượn, Tom đă gạt là ngoài mọi thắc mắc đạo đức. Họ
vui vẻ trang bị căn nhà. Vợ bác tài-quét dọn và lo bữa sáng cho
chàng.
Julia có một ch́a khóa riêng, thỉnh thoảng lẻn vào ngồi một ḿnh
trong căn pḥng khách nhỏ cho tới khi chàng ở sở về. Họ đi ăn,
đi nhảy với nhau hai hay ba lần một tuần, rồi đi tắc- xi về nhà
riêng. Julia vui vẻ hưởng một mùa thu. Vở kịch rạp đang diễn
thành công. Nàng cảm thấy, đang hồi phong độ, trẻ trung Roger về
nghỉ lễ Giáng sinh, nhưng chỉ có nửa tháng thôi rồi đi Viện.
Julia nghĩ là nó sẽ độc chiếm Tom và nàng quyết định không quan
tâm. Tuổi trẻ tự nhiên phải hấp dẫn tuổi trẻ và nàng tự nhủ là
chẳng có lư do ǵ mà nàng phải thắc mắc, nếu trong ít ngày hai
người ấy quấn quít nhau đến độ Tom chẳng c̣n nghĩ đến nàng. Bây
giờ th́ nàng nắm chàng rồi. Chàng hănh diện được là người t́nh
của nàng, nhờ, đó chàng tự tin, và chàng sung sướng được quen
với nhiều nhân vật. Ít nhiều nổi tiếng. Bây giờ chàng t́m cách
gia nhập câu lạc bộ giàu sang quyền quư mà Julia đă sửa soạn sẵn
đường đi nước bước. Charles không hề từ chối nàng yêu cầu nào,
và với sự khéo léo nàng chắc chắn có thể dụ ông tiến cử Tom với
một người nào đó - trong, giới của ông. Có tiền để tiêu làm cho
Tom có cảm giác ngây ngất và là lạ, nàng khuyến khích chàng tiêu
hoang, nàng rấp tâm để chàng quen với cuộc sống đó và rồi chàng
sẽ nhận ra rằng, không có nàng, th́ chàng không thể sống theo
lối ấy được.
“Lẽ dĩ nhiên mối t́nh này không bền, - nàng tự nhủ, - nhưng khi
kết thúc, nó sẽ cho chàng thứ kinh nghiệm tuyệt diệu nó giúp
chàng thực sự nên người”.
Nhưng dẫu rằng tự nhủ là mối t́nh không thể kéo dài, nàng thực
sự không hiểu tại sao. Rồi với năm tháng chàng có tuổi ra và
giữa hai người không c̣n chênh lệch nhiều lắm. Mươi, mười lăm
năm nữa, chàng sẽ bằng tuổi nàng bây giờ. Hai bên sẽ rất tương
đắc. Đàn ông là những sinh vật có tập quán chính điều ấy cho phụ
nữ cái để mà nắm cổ cho. Nàng không cảm thấy già hơn chàng một
ngày nào, và nàng tin chắc là ấn tượng. Cuối tác chẳng - bao giờ
có đối với chàng. Đúng, đối với nàng điểm này có lúc nào gây
thắc mắc. Nàng đang nằm trên giường của chàng. Chàng đang đứng
trước bàn trang điểm mặc quần áo ngủ, chải mái tóc. Nàng nằm
khỏa thân theo thế Thần Vệ nữ trong tranh Titian mà nàng nhớ là
đă nh́n thấy tại một ngôi nhà ở quê nàng dạo nào. Nàng cảm thấy
ḿnh đang tạo riêng một bức tranh đầy quyến rũ? và ư thức rất
cái cảnh ngoạn mục nàng đang hiến tặng. Nàng sung sướng măn
nguyện.
“Bức tranh t́nh tứ”, nàng nghĩ, một nụ cười nhẹ, thoáng trên
môi.
Nh́n thấy h́nh nàng, trong gương, chàng quay lại, chẳng nói ǵ,
lật tấm đắp phủ lên. Mặc dù nàng mỉm cười âu yếm, việc ấy làm
nàng, suy nghĩ. Có phải anh chàng sợ ḿnh cảm lạnh hay tính kín
đáo Ăng- lê của chàng bị choáng v́ sự lơa thể. Hay sự thèm khát
của tuổi trẻ đă thỏa măn rồi, chàng đâm chán cái thân lớn của
nàng khi,về đến nhà nàng lại trút hết quần áo để tự kiểm nghiệm
lại ḿnh trong gương. Nàng quyết định không tự khoan nhượng nể
nang. Nàng nh́n cổ ở đây không có dầu hiệu của tuổi già, nhất là
khi nàng nâng cằm lên cặp vú vẫn gọn và cứng như ngực con gái
Bụng vẫn phẳng, ṿng eo nàng thon, ở đây có một thớ mở nho nhỏ,
giống như chiếc đôi xúc xích nhưng cái này ai chẳng có, và dù
sao cô Phillips cũng có thể làm tan đi. Không ai có thể nói rằng
cặp gị nàng không đẹp, cặp gị ấy dài, thon, dễ thương nàng lấy
tay xoa lên thân ḿnh, da nàng mịn màng như nhung và không một
tí vết. Lẽ dĩ nhiên có ít vết nhăn dưới mắt nhưng phải nhướng
mắt lên mới nh́n thấy. Người ta nói rằng, giải phẫụ thẩm mỹ có
thể hết liền, để hỏi thăm xem vụ này ra sao may là tóc nàng vẫn
giữ được mẫu tự nhiên nhuộm dù khéo léo đến đâu th́ sợi cũng
cứng tóc nàng dầy, nâu mướt. Hàm răng vẫn c̣n đẹp nguyên.
“Cậu ấy giả vờ đạo đức”.
Nàng chợt nhớ đến lăo Tây Ban Nha một lúc, cái gă đàn ông có bộ
râu trên chiếc giường xe lửa. Nàng mỉm cười ranh mănh với bóng
ḿnh trong gương.
“Cái lăo đó th́ chăng giữ ư tí nào”.
Nhưng dù sao, từ bữa ấy nàng cũng giữ ǵn cho đúng tiêu chuẩn
của Tom.
Tiếng tăm đạo hạnh của Julia tốt đến nỗi nàng cảm thấy không cần
phải dè dặt khi xuất hiện cùng với Tom ở những nơi công cộng.
Đối với nàng, đến các hộp đêm là thứ kinh nghiệm mới nàng ham
thích, mặc dù không có ai ư thức rơ hơn nàng rằng nàng không thể
đi dâu mà thoát khỏi bị soi mói, chẳng bao giờ nàng nghĩ sự thay
đổi thói quen này lại gây dư luận xôn xao. Với hai mươi năm tiết
hạnh, lẽ dĩ nhiên là không kề đến cái anh chàng Tây Bạn Nha, một
tai nạn có thể xảy ra cho bất kỳ người đàn bà nào, Julia tin
tưởng không một người nào lại tưởng tượng được dù một phút là
nàng có tư t́nh với một anh con trai đáng tuổi con nàng. Nàng
không hề nghĩ Tom lại có thể không kín miệng vào một lúc nào đó.
Nàng cũng không hề nghĩ rằng đôi mắt nàng khi hai người cùng
nhau khiêu vũ lại có thể tố giác nàng. Nàng thấy địa vị ḿnh
được quá ưu đăi, nên nàng không hề ngờ rằng sau cùng người ta đă
bắt đầu kháo chuyện.
Khi tiếng x́ xầm đến tai bà Dolly de Vries, bà cười. Theo yêu
cầu của Julia, bà đă mời Tom dự tiệc và một hai lần cậu đă đi
nghỉ cuối tuần ở quê, nhưng chưa bao giờ bà để ư đến cậu. H́nh
như cậu ta là một anh chàng dễ thương, một tùy viên có ích đi
theo Julia khi ông Michael bận, nhưng hoàn toàn chẳng có ư nghĩa
ǵ. Cậu ta là một trong những người đi đâu cũng chẳng ai buồn để
ư, và ngay cả sau khi đă gặp cậu, người ta cũng chẳng nhớ cậu ta
giống ai. Cậu ta là khách hờ được mời ăn để cho số người tham dự
chẵn. Julia vui vẻ nói về “anh bạn tôi” hay anh bạn trẻ của tôi
nàng không thể lạnh lùng hơn, công khai lớn về chuyện ấy, nếu có
ǵ đi nữa. Ngoài ra, bà Dolly biết rơ là chỉ có hai người đàn
ông trong dời Julia ía Michael và Charles Tamerley. Nhưng kể
cũng tức cười, sau biết bao nhiêu năm giữ ǵn nay lại đột ngột
lui tới các hộp đêm ba, bốn lần mỗi tuần. Dolly gàn đẩy ít gặp
nàng và phần nào cay đắng v́ thấy ḿnh bị lơ là.
Bà có nhiều bạn bè trong giới kịch nghệ và họ bắt đầu ḍ hỏi. Bà
không thích ǵ những điều nghe được. Bà không biết nghĩ thế nào.
Một điều hiển nhiên là Julia không hề biết về những điều người
ta nói về nàng. Thế nào cũng phải có người kể cho nàng nghe. Bà
th́ không dám rồi, bà không đủ can đảm. Ngay cả sau ngần mấy
năm, bà vẫn có phần sợ Julia. Nàng là một phụ nữ tính cách ổn
định mặc dù ngôn ngữ của nàng thường bộc trực khó ḷng làm nàng
rối trí. Và có thêm một điều ở nàng ngăn cản bà không dám cởi mở
với nàng bà có cảm tưởng một khi đi quá xa ḿnh sẽ tiếc hận.
Nhưng thế nào cũng phải làm một điều ǵ Dolly suy đi nghĩ lại,
nửa tháng lo lắng, bà cố gạt bỏ những t́nh cảm đau đớn của riêng
ḿnh, và chỉ nh́n vấn đề theo quan điểm sự nghiệp của Julia, sau
cùng bà kết luận chính ông Michael phải nói với nàng và chẳng
bao giờ ưa Michael, nhưng dù sao, ông ta cũng là chồng. Julia và
ít nhất bà có bổn phận phải nói với ông thế nào để ông chắn lại
sự việc đang xảy ra.
Bà kêu điện thoại xin liên lạc với ông, và xin được gặp ông ở
rạp. Ông Michael chẳng ưa ǵ bà Dolly hơn bà ưa ông, dù những lư
do có thể khác, nghe nói bà Dolly muốn gặp, ông chửi thề. Ông
vẫn buồn là ông không dụ dỗ được bà nhượng lại số cổ phần trong
ban quản trị, và ông ghét bất kỳ ư kiến đề xuất nào của bà, coi
đó là sự can thiệp không chính đáng. Nhưng khi bà được dẫn vào
văn pḥng, ông niềm nở chào đón bà. Ông hôn cả hai má bà.
– Mời bà chị ngồi thoải mái. Đến để kiểm tra xem cái hăng cổ lỗ
này có vơ vét được tiền lời cho bà chị đều đều không hả?
Bà Dolly de Vries nay là một phụ nữ sáu mươi. Bà rất mập, khuôn
mặt với cái mũi to và cặp môi đỏ dầy, xem ra c̣n đẫy đà hơn cả
con người bà. Có cái dáng dấp khơi đàn ông trong chiếc áo
sa-tanh đen, nhưng bà đeo xấu chuỗi thép hạt ngọc quanh cổ, gài
một chiếc trâm hạt xoàn nơi thắt lưng, cài một chiếc khác trên
mũi. Mái tóc ngắn nhuộm màu đồng sậm. Môi và móng tay bà đỏ
chói. Giọng nói bà lớn và trầm, nhưng khi bà bị phấn khích th́
lời lẽ tuôn ào ào với âm sắc quẽ kệch lộ liễu.
– Anh Michael, tôi lo lắng v́ Julia.
Michael bao giờ mà chẳng là người hết cách, nhướng nhẹ lông mày,
bặm cặp môi mỏng lại. Ông không sẵn sàng nói về vợ ông ngay cả
với Dolly chăng.
– Tôi nghĩ là chị ấy làm quá. Tôi không biết chuyện ǵ xảy ra
cho chị ấy. Vui đâu là đến. Hộp đêm và đủ thứ. Dù sao chị ấy đâu
c̣n trẻ trung ǵ, chỉ tội mệt xác.
– Ồ, có sao đâu. Cô ấy khỏe như ngựa đua ṇi. Cô ấy trông trẻ
bao nhiêu so với tuổi. Bà nghĩ cấm đoán một chút vui chơi sau
một ngày nhọc nhằn làm ǵ.
Vai cô ấy đang đóng đó không vất vả lắm:
tôi rất mừng là cô ấy đi ra ngoài giải trí. Chứng tỏ sinh lực cô
ấy c̣n nhiều.
– Trước đây chị ấy đâu có màng tưởng chuyện đó. Thật kỳ lạ, cô
ấy bỗng nhiên đi khiêu vũ đến hai giờ sáng trong bầu không khí
khủng khiếp của những hộp đêm.
– Cô ấy cũng chỉ được vận động có thế. Tôi đâu có mong cô mặc
quần sọc ra băi tập chạy với tôi.
– Tôi nghĩ anh phải biết rằng người ta bắt đầu nói nhiều. Điều
đó có hại cho danh giá chị ấy lắm.
– Nói thế, chị ám chỉ chuyện ǵ?
Vàng, thật là vô lư ở tuổi chị .y mà_c̣n công khai dan díu với
một thanh niên.
Ông trừng trừng nh́n bà một hồi không hiểu ǵ và khi hiểu ra ông
phá lên cười:
– Chuyện cậu Tom ấy à? Thôi chị Dolly đừng có khùng.
– Tôi đâu có khùng. Tôi biết ḿnh đang nói ǵ mà. Khi một người
nổi tiếng như Julia mà lúc nào cũng cặp kè với một người thôi
th́ làm sao khỏi bị người ta nói.
– Nhưng cậu Tom vừa là bạn tôi vừa là bạn nhà tôi. Chị biết quá
rơ là tôi không dẫn Julia đi nhảy được. Tôi phải thức dậy từ tám
giờ sáng để tập thể dục trước khi bắt đầu công việc hàng ngày.
Thôi dẹp đi sau ba mươi năm trên sân khấu tôi biết đôi điều về
bản chất con người Cậu Tom là loại thanh niên. Anh rất đàng
hoàng trong sạch, mà cậu ấy c̣n thuộc giới cốt cách. Tôi dám nói
là cậu ấy ngưỡng mộ Julia, thanh niên lứa tuổi ấy luôn luôn yêu
những phụ nữ lớn tuổi hơn ḿnh; vâng, việc đó có hại ǵ đâu; c̣n
lợi cho cậu ta nữa; nhưng nghĩ rằng Julia mồi chài cậu ta. - Chị
Dolly tội nghiệp ơi, tôi tức cười.
– Cậu ấy chán lắm, đần lắm, tầm thường lắm, lại c̣n học làm
sang.
– Vâng, nếu chị nghĩ cậu ta là như thế, th́ chị có thấy lạ
không, Julia lại mất cậu ta như chị nghĩ.
– Chỉ có một người đàn bà mới biết người đàn bà có thể làm ǵ.
– Câu đó hay đó chứ chị Dolly. Chúng tôi sẽ nhờ chị viết một
kịch bản mới.
nào bây giờ ta nói thật. Chị có thể nh́n vào mặt tôi và nói với
tôi chị có thực sự nghĩ là Julia có chuyện tư t́nh với Tom
không.
Bà nh́n vào mặt ông. Đôi mắt bà đau đớn khắc khoải. bởi v́ mặc
dầu ban đầu bà chỉ cười những điều nói về Julia, bà không sao bỏ
qua được những ngờ vực tới tấp tấn công bà; bà nhớ lại cả lô
những t́nh tiết những lúc đó bà không để ư, nhưng khi vô tư xét
lại th́ rất khả nghi. Bà bị giày ṿ khốn khổ đến độ bà nghĩ sẽ
không sao chịu đựng nổi. Bằng chứng ư? Bà không có bằng chứng;
bà chỉ có một thứ trực giác mà bà không thể không tin được; bà
muốn trả lời rằng có, sự thôi thúc lại nói như thế không thể nào
kiềm chế được song bà lại kiềm chế lại. Bà không thể để mất
Julia. thằng khùng này có thể đi kể lại và Julia sẽ không bao
giờ nói chuyện với bà nữa. hắn có thể canh chừng Julia và bắt
quả tang. Không ai có thể nói trước được những ǵ sẽ xảy ra nếu
bà nói lên sự thật.
– Không, tôi không thật sự tin điều đó.
Đôi mắt bà đẫm lệ và nước mắt bắt đầu tuôn chảy trên đôi má nung
núc.
Michael thấy nổi khổ sở của bà. Ông nghĩ bà là quá lố, nhưng
không biết là đau khổ thật là v́ từ tâm, ông t́m lời an ủi bà.
– Tôi dám chắc là chị thực sự không tin. Tôi biết chị thương
Julia tới mức nào, nhưng như chị cũng biết, nếu như cô ấy có bạn
bè khác nữa th́ cũng đừng ghen.
– Có trời làm chứng, tôi có tiết cô ấy có làm ǵ đâu. – Bà nức
nở- Gần đây cô ấy đối với tôi khác lắm. cô ấy tỏ vẻ lạnh nhạt.
Tôi là người bạn thủy chung với cô ấy đó, Michael.
– Vâng, tôi biết, tôi biết lắm, thưa chị.
– Nào tôi có thôi vua, bỏ chúa đâu cho nó cam.
– Ồ, b́nh tĩnh nào, t́nh trạng đâu đến nỗi nào. Chị biết tôi đâu
phải cái thứ đem chuyện vợ đi nói với người khác. Tôi nghĩ
chuyện đó chẳng hay ho ǵ.
Nhưng tôi nói thật, chị biết rất hời hợt về Julia. Chuyện trai
gái đi lại với cô ấy chẳng quan trọng đâu. Khi chúng tôi mới
cưới nhau th́ có khác. Tôi cũng chẳng cần giấu giếm ǵ chị những
năm đó cô ấy cũng có làm cho cuộc sống của tôi hơi khó. Tôi
không nói là cô ấy quá đ̣i hỏi hay là có chuyện ǵ tương tự như
vậy.
Nhưng nhiều khi cô ấy cũng đ̣i hỏi quá đáng. Chăn gối là chuyện
rất tốt, nhưng ở đời c̣n có những chuyện khác. Nhưng sau khi đă
sinh được cháu Roger cô ấy thay đổi hoàn toàn. Sauk khi có con,
cô ấy được ổn định. Tất cả các bản năng này đầy tài diễn xuất.
Chị có đọc Freud chưa? Chị Dolly! Ông gọi việc xảy ra như thế là
ǵ nhỉ?
– Ồ, anh Michael, tôi để tâm đến Freud làm ǵ nhỉ?
– Thăng hoa, phải rồi! Tôi thường nghĩ chính điều đó đă khiến cô
ấy trở thành một nữ diễn viên lớn. Tŕnh diễn là một công việc
chiếm hết thời gian và nếu muốn thật sự giỏi, biết phải hiến tất
cả bản ngă của ḿnh cho công việc. Tôi rất bực bội với quần
chúng, khi họ nghĩ rằng nam nữ diễn viên sống một cuộc sống lang
chạ. Chúng tôi không có thời gian cho cái việc lẩm cẩm ấy.
Điều Michael nói làm bà giận quá, giận đến nỗi bỗng b́nh tĩnh
lại.
– Anh Michael này, có thể là anh và tôi đồng ư là chẳng có ǵ
sai trái trong cái việc Julia lúc nào cũng cặp kè với cái thằng
ôn con mắc dịch khốn nạn ấy.
Nhưng rất mang tiếng cho chị ấy. Dù sao, chị ấy cũng là một nữ
diễn viên ăn khách, lại là người vợ gương mẫu của anh. Mọi người
đă từng nh́n vào anh chị.
Quần chúng thích nh́n vào anh chị như một cặp vợ chồng ḥa thuận
thủy chung.
– Vợ chồng tôi là thế đó. Hiển nhiên là vậy!!
Dolly mất b́nh tĩnh:
– Nhưng tôi bảo anh là người ta đang dị nghị. Anh không thể khờ
khạo bắt người ta không được nói. Tôi có ư nói là, nếu từ trước
đến nay Julia bừa băi hết vụ này đến vụ kia th́ người ta chẳng
để ư nhưng sau bao nhiêu năm giữ ǵn bây giờ lại đột ngột phá
rào như thế, đương nhiên là mọi người phải bắt đầu x́ xào hại
cho công việc làm ăn lắm.
Michael đảo mắt liếc bà. Ông nhếch miệng cười:
– Tôi hiểu ra ư chị, chị Dolly. Tôi dám nói có một cái ǵ trong
câu chuyện của chị và trong t́nh huống này tôi cảm thấy chị có
quyền chính đáng để nói.
Chị đă hết sức đối với chúng tôi, khi chúng tôi ra nghề tôi rất
ghét thấy chị bỏ cuộc vào lúc này. Nhưng tôi nói với chị điều
này:
Tôi muốn mua hết cổ phần của chị.
– Mua hết của tôi?
Mặt bà đanh lại cái mặt vừa mới đây nhăn nhó, méo mó, khổ hạnh.
Bà uất nghẹn lên. Ông vẫn ngọt ngào:
– Tôi hiểu quan điểm của chị. Nếu như Julia cứ la cà suốt đêm
th́ sẽ ảnh hưởng tới những buổi tŕnh diễn. Chuyện đó tất nhiên.
“Cô ấy có số khán giả tức cười lắm, nhiều mệnh phụ già đến xem
những buổi diễn xuất ban ngày của rạp ta bởi v́ các cụ ấy nghĩ
rằng cô ấy là một phụ nữ hiền thục. Tôi không ngại ǵ mà khống
nhận rằng nếu để cô ấy bị người ta dị nghị không tốt th́, có thể
ảnh hưởng phần nào đến số thu nhập. Tôi biết Julia quá rơ là cô
khống chịu cho ai xen vô sự tự do hành động của_ḿnh. Tôi là
chồng cô ấy mà tôi cũng chịu thua.
Nhưng chị với cô ấy lại khác. Tôi không phiền trách chị nếu như
chị muốn rút cổ phần ra trong lúc công việc c̣n đang diễn ra
tốt.
Lúc này Dolly thấy cần cảnh giác. Bà đâu có dại, về làm ăn bà
chẳng thua kém ǵ Michael. Bà giận ông ta nhưng cơn giận giúp bà
tự chủ.
Tôi nghĩ rằng sau ngần ấy năm, anh Michael, anh biết rơ tôi đâu
có phải là người như thế. Tôi nghĩ tôi có bổn phận phải lưu ư
anh, nhưng tôi sẵn sàng đón nhận cái hay cũng như cái dở. Tôi
không phải là thứ đàn bà thấy thuyền đắm th́ bỏ. Tôi dám nói
rằng nếu có thua lỗ tiền bạc th́ tôi vẫn c̣n dễ chịu hơn anh.
Bà thỏa măn vô cùng khi nh́n thấy sự thất vọng hiện rơ trên mặt
Michael. Bà biết tiền bạc đối với ông ta to đến thế nào và bà hy
vọng ràng điều bà nói ra làm cho ông khựng người. Ông lấy lại
b́nh tĩnh rất mau:
– Vâng, để rồi tính lại, chị Dolly.
Bà cầm túi sách lên và hai người chia tay với sự biểu diễn thân
thương quí hóa.
“Con chó già điên”. - Ông rủa khi cửa đă đóng lại, – “Đồ lừa già
làm tàng” - Bà huưt gió trong lúc xuống thang máy.
Nhưng khi đă ngồi vào chiếc xe lộng lẫy rất đắt tiền và trên
đường về Montagu bà không sao cầm được những giọt nước mắt nặng
nề đau đớn chứa chan trên mắt. Bà cảm thấy già nua, cô độc, khổ
sở và ghen tuông tuyệt vọng.
Chương 17
Michael tự tán thưởng cái ư thức hóm hỉnh của ḿnh. Tối
chủ nhật sau cuộc nói chuyện với bà Dolly, ông vào pḥng của
Julia trong lúc nàng đang thay đồ. Họ sẽ đi xem xi-nê sau bữa ăn
sớm.
– Ngoài ông Charles ra c̣n ai nữa không – Ông hỏi nàng.
– Em không kiếm ra được một phụ nữ nào. Em mời cậu Tom.
– Tốt anh muốn gặp cậu ấy.
Ông cười khảy về cái ư định mà ông thủ sẵn Julia mong chờ buổi
chiều tôi.
Ở rạp chiếu bóng nàng sẽ sắp xếp chỗ ngồi cách nào để Tom được
ngồi sát với nàng, chàng ta sẽ nắm tay nàng trong lúc nàng th́
thầm tṛ chuyện Với Charles ngồi ở phía bên kia. Charles quí
mến, ông đă yêu nàng lâu năm và tha thiết như vậy nàng phá lệ để
tỏ ra rất dịu dàng với ông. Charles và Tom cùng đến một lúc.
Lần đầu tiên, Tom mặc chiếc áo dự tiệc mới may, chàng và Julia
trao đổi ánh mắt riêng tư, vẻ măn nguyện từ phía chàng và lời
khen ngợi từ phía nàng.
Chà, chàng trai trẻ, - Michael xởi lởi vừa nói vừa xoa hai tay
vào nhau, - cậu có biết tôi nghe nói ǵ về cậu không” Tôi nghe
nói cậu tư t́nh với vợ tôi.
Tom giật ḿnh nh́n ông và đỏ mặt. Tật đỏ mặt làm khổ cậu kinh
khủng, nhưng không sao bỏ được.
– Ồ anh ơi, - Julia vui vẻ nói - thế th́ hay quá, em kiếm hoài
một người nào đó để tư t́nh cả đời. Ai bảo anh thế, anh Michael?
– Một cánh én, - ông xẳng giọng.
– Đấy cậu Tom, ông Michael bỏ tôi là cất sẽ phải lấy tôi, cậu
thấy chưa.
– Charles mỉm cười với ánh mắt rầu rầu, hiền hậu, ông hỏi:
– Cậu ta đă làm ǵ thế, cậu Tom?
Charles vẻ trầm trọng:
Miehael rộn ràng, khoái chí trước sự bối rối ra mặt của người
thanh niên Julia ra vẻ không vui với sự vui nhộn của mọi người,
nhưng tỉnh táo và cảnh giác.
– Ừ, h́nh như chú ngựa non này vẫn dẫn Julia đến các hộp đêm
trong khi lẽ ra nàng phải lên giường ngũ kh́.
Julia thích chí thỏ thẻ:
– Ḿnh chối phắt đi hay ĺ mặt ra, Tom nhỉ?
Ừ, để tôi nói cho mà nghe, tôi nói với cánh nhạn đưa tin thế này
này, - Michael nói chêm vào - Chừng nào mà Julia không muốn đến
các hộp đêm cùng với tôi th́.
Julia thôi đáng nghe những điều ông ta kể. Dolly, nàng nghĩ và
khá kỳ cục, nàng rủa bà bằng những lời mà mấy hôm trước chính
Michael đă sử dụng đến giờ ăn và câu chuyện sôi nổi mà họ đang
nói chuyện sang những chuyện khác.
Nhứng mặc dù Julia tham dự vui vẻ bữa ăn, mặc dù nàng như tỏ cho
những người khách của nàng thấy tất cả sự quan tâm của nàng đối
với họ, và lại c̣n lắng nghe với vẻ tán thưởng một mẩu chuyện
sân khấu của Michael, mà trước đó nàng đă nghe cả hai chục lần,
nàng vẫn có riêng một cuộc đối thoại sôi động với Dolly. Dolly
đang thu ḿnh ngồi trước nàng trong khi nàng nói thẳng với bà,
những điều nàng nghĩ về bà.
“Con ḅ già”, nàng nói với bà “nhà chị” đă xía vô chuyện riêng
của tôi như thế à? Thôi đừng nói. Đừng chạy tội. Tôi biết rơ
những ǵ chị nói với Michael rồi. Tội chị không thể tha thử
được. Tôi tưởng chị là bạn tôi. Tôi tưởng có thể tin tưởng nơi
chị. Được thế là hết. Tôi sẽ không bao giờ nói với chị nữa.
Không bao giờ Sẽ không bao giờ. Chị tưởng tôi nể nàng những đồng
tiền hôi tanh của chị à? Ổ, vô ích, nói rằng chị không có ư ấy
à? Không có tồi, chị ở cái xó nào?
Tôi muốn biết đấy. Chị có được danh giá và được nể trọng ở đây
là nhờ chị quen biết tôi. Mấy năm vừa qua, đă giúp nhà chị trong
những buổi tiếp tân. Nhà chị tưởng v́ nhà chị mà người ta đến
phải không? Người ta đến để được gặp tôi.
Thôi nhé, không bao giờ nữa nhé. Đúng ra đây là mẫu độc thoại
chứ không phải một cuộc trao đổi.
Lát sau, ở rạp chiếu bóng, nàng ngồi cạnh Tom như đă định và cầm
tay cậu, nhưng nàng thấy bàn tay ấy không có thần. Chỉ như đuôi
con cá. Nàng nghĩ là cậu đang nghĩ ngợi lo âu về những lời của
Michael. Nàng ước ao có cơ hội nói với cậu vài lời để cậu đừng
lo. Dù sao th́ chẳng mấy ai đă xử lư sự kiện đột xuất khéo hơn
nàng. B́nh tĩnh đúng là như vậy. Nàng băn khoăn tự hỏi không bà
Dolly đă nói với Michael những ǵ. Nàng phải t́m ra đă. Nàng
không hỏi Michael như vậy có vẻ nàng cho câu chuyện có tầm quan
trọng quá mức. Nàng phải bắt Dolly tự kiểm bài ra nhưng Phải
khôn ngoan cố tránh to tiếng với bà, Julia mỉm cười cái màn kịch
nàng sẽ đóng vai Dolly. Nàng sẽ ngọt như mía lùi, nàng, sẽ cho
bà biết mảy may là nàng giận. Kể cũng lạ lùng nàng thấy lạnh
xương sống khi nghĩ là thiên hạ x́ xào về ḿnh. Nghĩ cho cùng
nếu nàng không thể làm những điều nàng thích th́ ai mới có thể
đây? Đời tư của nàng đâu có phải là việc của người khác. Nhưng
phải công nhận rằng bị thiên hạ cười chê thật chẳng sung sướng
ǵ.
Nàng tự hỏi biết ra sự thực rồi Michael sẽ làm ǵ. Ông ta cũng
khó có thể ly dị nàng rồi, mà vẫn tiếp tục làm bầu gánh cho
nàng. Nếu khôn ra ông ta nhắm mắt làm ngơ. Nhưng Michael cũng có
những lối kỳ cục lắm, lâu lâu “vẫn nhơm dậy hành xử binh quyền
như một vị đại tá. Ông ta cũng rất có thể đột ngột bảo đẹp rằng
ông ta phải xử sự như một bậc phong lưu mă thượng. Đàn ông là
như thế đó; chẳng có anh nào vuốt mặt mà không nở mũi. Lẽ dĩ
nhiên với nàng th́ chẳng có ǵ là quan trọng. Nàng có thể sang
Mỹ tŕnh diễn chừng một năm cho tới khi vụ tai tiếng này nhạt
đi, rồi lại lặp đoàn hát với một người khác. Nhưng cũng ngán
lắm. Rồi c̣n phải nghĩ đến Roger nữa nó sẽ thấm thía chuyện này,
tội nghiệp nó, nó sẽ tủi nhục, dĩ nhiên không thể bịt mắt trước
thực tế, ở cái tuổi nàng đi ly dị v́ một thanh niên hai mươi ba
tuổi th́ kỳ cục quá. Dĩ nhiên nàng cũng chẳng điên ǵ mà cưới
Tom. Liệu ông Charles có chịu cưới nàng không”.
Nàng quay đầu lại trong ánh sang dịu nh́n nét mặt nghiêng của
khuôn mặt khả kính ấy. Ông đắm đuối yêu nàng từ nhiều năm nay
ông là một trong những vị phong lưu cốt cách khờ khạo mà đàn bà
có thể xỏ mũi như chơi; có lẽ ông cũng chẳng quản ngại là kẻ đến
sau Tom. Đây có thể là lối thoát danh dự. Charles Tamerley phu
nhân! Nghe được lắm chứ. Có lẽ nàng đă hơi bất cẩn. Nàng luôn
luôn thận trọng mỗi khi đến chỗ ở của Tom, nhưng có thể có anh
tài xế nào đó nh́n thấy nàng ra vô và thắc mắc. Cái giới này đầu
óc hắc ám. C̣n việc đến các hộp đêm, nàng sẽ nếu được cùng với
Tom đi đến những tiệm nhỏ mà ở đó không ai biết họ, nhưng cậu ta
lại không chịu. Cậu thích chỗ đông, cậu thích gặp giới thanh
lịch và thích được nhiều người thấy. Cậu thích trưng nàng.
“Mặc xác”, nàng tự than “mặc, mặc xác”.
Tối hôm đó ở rạp chiếu bóng nàng đă không được vui như ḷng mong
đợi.
Chương 18
Hôm sau Julia gọi Dolly bằng số điện thoại riêng.
– Cưng lâu quá em không gặp cưng. Mấy lúc gần đây cưng làm ǵ
nhỉ?
– Chẳng bận bịu ǵ lắm.
Giọng Dolly nghe có vẻ lạnh lùng.
Nghe này, ngày mai cháu Roger ra về. Chị cũng biết lần này là
cháu về hẳn, thôi học trường Eton rồi. Em cho xe đi rước cháu
sớm và em muốn mời chị lại dùng bữa trưa không phải tiệc đâu nhé
chỉ có chị em Michael và Roger.
– Mai tôi có người mời ăn trưa rồi.
Hai mươi năm nay chẳng bao giờ Dolly có hẹn với ai khi Julia
muốn bà làm ǵ cho nàng. Giọng nói ở đâu đây đằng kia giận dữ.
– Dolly, sao chi nỡ xử tệ với em như thế? Cháu Roger sẽ buồn
lắm. Ngày đầu cháu ở nhà ngoài ra em cũng muốn gặp chị. Hàng thế
kỷ nay, em chưa được gặp chị, em nhớ chị quá. Chị có lùi hẹn lại
được không, lần này thôi, cưng ạ, sau bữa ăn chị em ḿnh tha hố
tṛ chuyện, chỉ có chị với em thôi nhé?
Không ai có thể nói ngọt hơn Julia khi nàng đă có ư định. Không
ai uốn éo cùng giọng dễ thương hơn để không có cách nào từ chối
nổi. Một lúc yên lặng mà Julia thừa biết Dolly đang đấu tranh
Với t́nh cảm bị thương tổn của bà.
– Thôi được, cưng, chị ráng thu xếp.
– Thế chứ, cưng của em. Nhưng sau khi gác máy mà hàm răng nghiến
lại, nàng lẩm bẩm “con ̣ già”.
Dolly đến, Roger phép lắng nghe khi bà ta bảo rằng nó đă lớn và
với nụ cười nghiêm_trang nó trả lời bà, đúng phép tắc khi bà nói
những điều mà bà nghĩ lại thích hợp với một cậu trai tuổi nó.
Julia bối rối v́ nó. Nó tiếp nối và ra vẻ chăm chú lắng nghé
những ǵ người khác nói, nhưng nàng có cái ư kỳ lạ là nó đang
bận tâm với những suy nghĩ riêng của nó. Nó h́nh như quan sát
mọi người chung quanh với một sự ṭ ṃ xa lạ giống như cách nó
quan sát những con vật trong thú. Không khí hơi căng thẳng. Khi
cơ hội đến, nàng bắt đầu cuộc đối thoại nàng đă chuẩn bị cho
Dolly.
– Này, Roger, con biết ông bố xấu số của con tối nay mắc bận. Má
có hai ghế hạng nh́ ở rạp Palladiunin và cậu Tom muốn mời con
sau đó đi ăn ở nhà hàng Café Royal.
– Ồ! – Nó ngừng một giây. – Vâng ạ.
Nàng quay sang Dolly nói:
– Cũng may cho cháu Roger có một người như cậu Tom để cùng đây
đi đó.
– Hai người thân nhau lắm, chị cũng biết Michael liếc nh́n
Dolly. Mắt ông ánh lên. Ông nói:
– Tom là loại thanh niên đàng hoàng. Cậu ấy không dẫn Roger làm
điều quấy.
– Tôi nghĩ là cháu Roger thích đi chơi với các bạn cùng trường
Eton với cháu hơn - Dolly nói.
“Con ḅ cái, Julia thầm nghĩ “Ḅ cái già”!
Sau bữa ăn, nàng mời Doll lên pḥng riêng.
– Em lên giường nằm và chị nói chuyện cho em nghe trong lúc em
nghỉ.
Chuyện ngồi lê đôi mách của mấy mụ gái già đó là chuyện em ưa
nghe.
Nàng âu yếm quàng tay ôm ngang ṿng eo cỡ đại của bà và dẫn bà
lên lầu.
Mất một lúc họ nói những chuyện vô thưởng vô phạt, chuyện thời
trang, chuyện kẻ ăn người làm, mỹ phẩm, chuyện x́-căng- đan
chính trị rồi, Julia chống khuỷu tay lên, nh́n Dolly với đôi mắt
tin tưởng:
– Chị Dolly, có một chuyện riêng em muốn thưa với chị. Em muốn
chị góp ư, trên đời này chị là người độc nhất em sẽ nghe theo
lời khuyên. Em biết em có thể tin tưởng nơi chị.
Dĩ nhiên, cưng.
– H́nh như người ta nói nhiều điều tệ hại về em lắm. Có người
đến nói Với Michael và bảo anh ấy rằng có nhiều chuyện x́ xào về
em và cậu Tom Fennel đáng thương.
Mặc dù đôi mắt nàng vẫn có cái nh́n quyến rũ gợi t́nh mà nàng
biết Dolly không có cách nào chống trả nổi và nàng theo dơi bà
thật kỹ em bà có nhột hoặc có sự thay đổi trên nét mặt không,
nàng chẳng thấy ǵ.
Ai đă kể cho, Michael?
– Em không biết. Anh ấy không nói. Chị biết anh ấy mà, khi anh
ấy học đ̣i làm đấng mă thượng điển h́nh.
Nàng tự hỏi hay là nàng chỉ khéo tưởng tượng là mặt Dolly lúc ấy
như nhẹ giăn ra.
– Em muốn biết sự thật, chị Dolly.
Chị mừng là cưng hỏi chị. Em biết chị rất ghét xía vô chuyện
người khác, nếu không tự em nêu vấn đề th́ cạy miệng chị cũng
chẳng nói.
– Chị ơi, nếu em không biết chị là một người bạn thủy chung th́
ai mới biết?
Dolly bỏ giầy ngồi xếp bằng một đống trên ghế, Julia không rời
mắt ngó bà một giây.
– Em biết người đời tinh ma tới mức nào. Em lúc nào cũng sống
một cuộc đời êm đềm, đều đặn. Em ít đi đâu, và có đi th́ chỉ đi
với Michael và Charles Tamerley. Ông ta khác dĩ nhiên là ai cũng
biết ông ta ngưỡng mộ em từ lâu rồi.
Kể cũng tức cười, đột ngột em đi đây đi đó tứ tung với một viên
thư kư trong một hăng dịch vụ kế toán.
– Cậu ấy không hẳn là như vậy đâu.
Ông già cậu ấy đă mua cổ phần trong hăng cho cậụ ấy rồi. Cậu ấy
là thành viên trẻ đấy.
– Phải, lương cậu ấy mỗi năm bốn trăm bảng.
– Sao chị biết - Julia nhanh miệng hỏi.
Lần này th́ nàng biết chắc là bà bị chới với.
– Chính em chỉ cho chị đến hăng này nhờ tính thuế lợi tức một
người thủ trưởng ở hăng nói cho chị biết.
Kể cũng lạ với số lương ấy mà cậu ta có khả năng mướn nhà riêng,
ăn mặc đẹp như thế, một người đi các câu lạc bộ ban đêm!
– Theo chỗ em biết ông già cậu trợ cấp thêm.
– Ông già cậu ấy là một cố vấn pháp luật ở khu Bắc Luân Đôn. Em
biết, ông ấy đă mua cổ phần cho cậu ấy không lẽ lại c̣n trợ cấp
thêm.
Chắc chị không nghĩ là em bao cậu ta?
– Sau câu nói ấy Julia phá lên cười gịn giă.
– Chị chẳng nghĩ ǵ cả, em ạ. Người khác người ta nghĩ.
Julia không thích những lời Dony nói mà cũng chẳng ưa lối bà ta
nói. Nhưng nàng không tỏ dấu khó chịu.
– Vô lư, cậu ta là bạn của Roger hơn là bạn em. Lẽ dĩ nhiên là
em có đi đây đi đó với cậu ta. Em cảm thấy đời sống ḿnh trầm
lặng quá. Em chán cái cảnh chỉ đến rạp và lo giữ ǵn vóc dáng.
Như thế không phải là sống. Điều như bây giờ không hưởng thụ đôi
chút th́ sẽ chẳng bao ǵơ c̣n dịp. Em phải sống, chị Dolly ạ,
không chối căi làm ǵ. Chị biết Michael mà; dĩ nhiên là anh ấy
tốt, nhưng tẻ lắm.
– Không tẻ hơn từ trước đến giờ. – Dolly chua chát nói.
– Em nghĩ em là người cuối cùng mà thiên hạ nghĩ lại tư t́nh với
một thanh niên trẻ hơn ḿnh hai mươi tuổi.
– Hai mươi lăm! – Doly chữa lại - Chị cũng nghĩ như vậy. Không
may là cậu ta không biết kín miệng.
– Chị nói thế là thế nào?
– Ừ, cậu ta nói với cô Evice Crichton là cậu ta sẽ xin cho cô ấy
một vai ở sau của em.
– Avice Crichton là đứa quái nào nhỉ?
– Ồ, cô ấy là mọt diễn viên trẻ chị biết. Cô ấy đẹp như tranh.
– Cậu ấy chỉ là một thằng con nít khờ khạo. Em nghi là cậu ấy
nghĩ rằng cậu ấy qua mặt được Michael! Chị biết Michael kỹ như
thế nào rồi.
Cậu ta nói cậu ta có thể bắt em làm bất cứ điều ǵ cậu ấy muốn.
Cậu ấy bảo em ăn phải bùa của cậu ấy rồi.
May cho Julia v́ nàng là một diễn viên giỏi. Tim nàng ngừng đập
cà giây.
Làm sao hắn ta lại ăn nói như thế. Thứ khùng. Thứ điên khùng.
Nhưng b́nh tĩnh lại ngay, nàng khẽ cười.
– Vô lư! Em không tin chút nào.
– Cậu ta tầm thường lắm, một thanh niên khá thô lỗ. Không lạ ǵ
sự vồn vă của em làm hắn lên mặt.
Julia mỉm cười một cách hồn nhiên , nh́n bà bằng cặp mắt thơ
ngây.
– Nhưn chị ơi, chị không nghĩ hắn là người t́nh của em chứ.
– Nếu có một người độc nhất nghĩ như thế, th́ người ấy phải là
chị.
– Chị nghĩ như thế à?
Cả phút Dolly không trả lời, họ chằm chằm ngó nhau, ḷng họ đen
ng̣m căm hận, nhưng Julia vẫn mỉm cười.
– Nếu em lấy danh dự thề là hắn không phải, th́ dĩ nhiên chị sẽ
tin em.
– Julia hạ giọng xuống cung trầm làm ra vẻ thành thật.
– Em chưa bao giờ nói dối chị th́ muộn quá rồi. Em lấy danh dự
thề với chị là Tom cho tới nay đối với em chỉ là một người bạn
không hơn không kém.
– Em cất cho tâm tư chị một khối nặng. Julia biết là Dolly không
tin nàng và Dolly ư thức được là Julia biết điều ấy. Bà nói
tiếp.
– Trong trường hợp này v́ lợi ích của ḿnh. Julia ạ, phải khôn
mới được.
Đừng đi với hắn nữa, cho cậu ta rơi đi.
– Ồ, em không thể làm chuyện ấy. Làm như thế là công nhận rằng
người ta nghĩ đúng. Nhất là lương tâm em trong sang. Em có thể
ngẩng đầu cao. Em sẽ tự khinh nếu em để tác phong của ḿnh chịu
ảnh hưởng của lời đàm tiếu ác ư.
Dolly bỏ chân xuống xỏ vào giầy, lấy thỏi son trong túi sách ra
tô lại môi.
– Em à, em đủ khôn để biết rơ t́nh trạng của em rồi.
– Họ lạnh nhạt chia tay.
Nhưng một vài nhận định của Dolly làm Julia ít nhiều choáng
váng. Chúng gây nhức nhối, thật là chơi với khỉ lời đàm tiếu đă
gần kề sự thật . Nhưng có quan trọng không? Thiếu ǵ phụ nữ có
nhân t́nh mà ai thèm để tâm? Nhất là đối với một nữ diễn viên.
Không ai trong đợi một nữ diễn viên phải là một mẫu mực tiết
hạnh.
– “Chính là v́ cái đức hạnh đáng nguyền rủa của ḿnh. Cái đức độ
ấy là căn nguyên của vấn đề.
Nàng đă được tiếng là một phụ nữ hoàn toàn đức hạnh mà miệng đời
châm biếm không đụng tới được, và bây giờ th́ dường như cái danh
tiếng ấy là nhà tù nàng đă xây quanh ḿnh. Nhưng c̣n có điều tệ
hại nữa. Tom ngụ ư ǵ khi nói rằng nàng ăn phải bùa phải bả của
cậu ta. Lời nói đó xúc phạm nặng nề. Trẻ ranh hỗn xược.
Sao hắn dám nói vậy? Nàng cũng không biết phải xử lư ra sao.
Nàng muốn hắn phải trả giá cho eâu nói đó. Nhưng liệu ích ǵ?
Hắn sẽ chối bay. Chỉ c̣n có cách là đừng nói ǵ:
tất cả đều đi quá xa rồi, nàng phải chấp nhận mọi điều.
Chẳng ích ǵ nếu không đối mặt với sự thật hắn không yêu nàng,
hắn là người t́nh của nàng v́ điều đó thỏa măn tính tự tôn của
hắn, v́ điều đó mang lại cho hắn đủ điều hắn t́m kiếm và ít nhất
dưới mắt hắn điều đó mang lại cho nó một thế đứng.
“ Nếu ḿnh c̣n khôn một chút th́ cho hắn rơi”. – Nàng bật cười
tức tối. – “Nói th́ dễ, ḿnh yêu hắn”.
Nàng cố ngủ. Nàng quen ngủ trưa, chỉ cần tỉnh tâm lại là thiếp
đi liền, nhưng bữa nay nàng vật vă, trở ḿnh tới trở ḿnh lui mà
giấc ngủ không đến. Sau cùng nàng nh́n đồng hồ. Tom thường ở sở
về sau năm giờ một chút. Nàng lên cơn nhớ hắn; trong ṿng tay
hắn là sự b́nh an; bên hắn, nàng chẳng c̣n vấn đề ǵ.
Nàng quay số điện thoại của hắn.
– Alô? Vâng. Ai đó?
Nàng áp máy nghe vào tai, hoảng hồn. Tiếng Roger. Nàng mắc ống
nghe lên.
Chương 19
Đêm ấy Julia ngủ chập chờn. Nàng tỉnh giấc lúc nghe tiếng
Roger trở về, bật đèn, nàng thấy đồng hồ chỉ bốn giờ. Nàng cau
mày. Nó lạch cạch xuống bậc thang đá sang hôm sau, đúng lúc nàng
bắt đầu nghĩ tới việc thức dậy.
– Con vô được không, má?
– cứ vào.
Nó c̣n mặc bộ đồ ngủ. Nàng mỉm cười với nó v́ trong nó tươi mát,
trẻ trung quá.
– Đêm qua con về muộn quá.
– Đâu có, đâu có muộn. Con về lúc một giờ.
– Nói láo. Má nh́n đồng hồ. Bốn giờ.
– Đúng, lúc đó bốn giờ. – Nó vui vẻ nhận.
– Làm ǵ dữ vậy?
– Sau khi văn hát chúng con đến một nơi, ăn rồi nhảy.
– Với ai?
– Hai cô chúng con kéo được. Tom biết họ trước.
– Tên là ǵ?
– Một cô tên là Jill, cô kia là Joan.
Con không biết các cô ấy có tên nào khác không, Joan đi hát. Cô
ấy hỏi liệu cô ấy có xin cho cô ấy được một vai phụ trong vở tới
của má không.
Dù sao th́ cũng không có người nào tên là Avice Crichton cả. Cái
tên ấy cứ lởn vởn trong trí nàng hoài từ khi Dolly nói ra.
– Nhưng những chỗ đó đâu có mở cửa tới bốn giờ sáng.
– Không, chúng con về nhà Tom. Tom bắt con phải hứa không được
nói.
Anh ấy bảo má sẽ nổi giận.
– Ồ, con, dễ dầu ǵ mà làm má nổi giận. Má hứa sẽ không nói nữa
lời.
– Nếu có người nào phải quở trách, người đó phải là con. Chiều
hôm qua con gặp anh Tom để bàn tính chuyện này. Cái chuyện yêu
đương vẫn thấy trong các vở kịch, vẫn đọc được trong các tiểu
thuyết. Con gần mười tám rồi. Con nghĩ chính con phải thử xem nó
ra làm sao.
Julia ngồi nhơm dậy, trừng trừng nh́n Roger, ánh mắt tra hỏi.
– Roger, con nói thế là thế nào?
Nó b́nh tĩnh và trang nghiêm.
– Tom kể là có quen hai cô được lắm. Anh ấy đă ngủ với cả hai cô
rồi. Hai cô ở chung nên con gọi dậy nói mời họ gặp chúng con khi
tan diễn. Anh ấy bảo con là trai tân, nên các cô ấy phải bắt
thăm xem ai được. Khi chúng con về đến nhà, Tom lôi Jill vào
pḥng ngủ và để con và Joan ở lại pḥng khách.
– Lúc đó nàng không nghĩ đến Tom, nàng bối rối về điều Roger kể.
– Con nghĩ là nó thật sự ghê gớm đến thế. Con không thấy có ǵ
để quan trọng hóa nó.
Nàng không cất lời được. Lệ dâng đầy mắt nàng, tuôn nhanh xuống
mặt.
– Má, làm sao đấy? Sao má khóc?
– Nhưng mà con c̣n nhỏ quá.
Nó đến với nàng, ngồi bên cạnh, ṿng tay ôm nàng.
– Thôi má, đừng khóc. Con đă chẳng kể với má nếu con nghĩ là
chuyện này làm má buồn. dù sao th́ sớm muộn cũng xảy ra thôi.
– Nhưng mà sớm quá. Khiến má cảm thấy má già nua rồi.
– Không đâu, má ơi! Tuổi tác không làm cho nàng mảy may héo hắt,
thói quen cũng chẳng làm mờ nỗi tài sắc đa diện của nàng.
Nàng cười khúc khích qua nước mắt.
– Con khùng rồi Roger ạ, con tưởng nữ hoàng Clépatre thích câu
mà con lừa già đă nói về bà ấy à. C̣n con, đáng lẽ phải chờ một
thời gian nữa.
– Chẳng khác ǵ lúc trước. Bây giờ th́ con biết thế nào rồi. Nói
thật con thấy hơi tởm. Nàng thở dài nặng nề dễ chịu khi được nó
âu yếm ôm ấp. Nhưng nàng cảm thấy thương thân vô cùng.
– Má không giận con chứ má – nó hỏi.
– Giận ư? Không. Nhưng nếu chuyện đó phải diễn ra, má chỉ ước là
nó đừng tầm thường đến thế. Con nói như thể đây là cuộc thử
nghiệm, thỏa măn tính ṭ ṃ.
– Con nghĩ có phần như thế.
Nàng khẽ mỉm cười với nó.
– Và con thực t́nh nghĩ đó là ái t́nh sao?
– Vâng, có phải đa số người ta ám chỉ ái t́nh không?
– Không, họ không ngụ ư như thế đâu. Họ muốn nói đến đau thương
khắc khoải, nhục nhă, hoan lạc, thiên đàng, địa ngục. Họ muốn
nói đến sự sống – tràn đầy và sự chán chường vô tận; đến tự do
và nô lệ đến b́nh an và bất ổn.
Cái thái độ tuyệt đối nín lặng để chăm chú nghe bất giác bắt
nàng phải đưa mắt nh́n nó qua làn lai. Mắt nó thoáng nét ngỡ
ngàng sửng sốt. Nàng không biết ánh mắt ấy mang ư nghĩa nào.
Dường như nó đang nghiêm túc lắng nghe một thanh âm từ xa vọng
lại.
Nghe không lấy ǵ làm vui lắm, nó lầm bẩm.
Nàng ôm khuôn mặt mịn màng của nó và hôn lên môi.
– Má ngốc thật, ngốc quá! Con thấy không. Má vẫn tưởg con là đứa
con nít má c̣n bồng bế ngày nào.
Mắt nó bỗng sáng lóe lên.
– Con khỉ này cười cái ǵ?
– Chụp một tấm ảnh pha ấy th́ tuyệt, má nhỉ.
Nàng không ngăn được bật cười.
– Con heo, con heo nhớp nhúa.
– C̣n vai phụ, con hỏi má liệu Joan có hy vọng chút nào không?
– Cứ bảo hôm nào nó gặp má.
Nhưng khi Roger đă cáo biệt, nàng thở dài. Nàng thất vọng. Nàng
cảm thấy hết sức cô đơn. Nếp sống của nàng luôn luôn bận rộn,
sôi động chẳng c̣n th́ giờ đâu mà dành cho Roger. Nàng cũng lo
âu, nhưng chỉ có khi nào bị ho gà hay lên sởi, nó mới được nàng
để tâm chiếu cố - nhưng khốn nỗi hầu như lúc nào thằng bé cũng
khỏe như vâm. Nhưng nàng luôn luôn muốn` cảm thấy có nó đấy để
nàng cưng nựng lúc nàng thích và nàng thường nghĩ khi nào nó
khôn lớn đủ để chia sẽ sở thích của nàng th́ vui lắm. Nàng thấy
choáng váng khi nhận ra rằng không bao giờ nàng thật sự chiếm
hữu được nó, mà bây giờ nàng lại mất nó. Môi nàng mím lại khi
nàng nghĩ đến đứa con gái đă cướp con của nàng.
“Vai phụ hả. C̣n lâu”.
Nỗi đau này đă cuốn hút nàng, nên nàng đă không c̣n đủ sức để
cảm thấy cái đau lẽ ra nàng đă phải cảm thấy, khi khám phá ra sự
phản phúc của Tom.
Trong tận cùng xương tủy lúc nào nàng cũng biết là y không trung
thành với nàng. Ở cái tuổi hắn, với tính nết đàng điếm, và nàng,
với những ràng buộc của các buổi tŕnh diễn ở rạp, rồi lại đủ
thứ giao tế mà ở địa vị nàng phải tuân thủ, rơ ràng là hắn rộng
cơ hội để thỏa măn những xu hướng của hắn. Nàng đă nhắm mắt bỏ
qua. Nàng chỉ cầu xin số phận đừng bắt nàng phải biết. Đây là
lần đầu tiên một sự kiện có thật ập xuống bắt nàng phải chú ư.
“Ḿnh cũng đành phải ra tay thôi”, nàng thở dài. Đủ thứ nghĩ
ngợi diễn qua đầu óc. “Giống như là nói dối mà không biết là
ḿnh nói dối, tai hại là ở chỗ đó; ḿnh nghĩ rằng khùng mà biết
ḿnh khùng c̣n hơn là khùng mà không biết”.
Chương 20
Tom đi nghỉ Giáng sinh cùng với gia đ́nh ở Eastbourne.
Julia có hai cuộc tŕnh diễn vào ngày đầu tiên sau Giáng sinh,
cho nên gia đ́nh Gosselyn phải ở lại thành phố, họ đi dự bữa
tiệc long trọng tại nhà hàng Savoy do bà Dolly de Vries chiêu
đăi để mừng năm mới và ít hôm sau Roger lên đường đi Viên.
Trong thời gian nó ở Luân Đôn, Julia ít gặp Tom. Nàng không hỏi
Roger là hai người làm ǵ trong khi cùng nhau sục sạo khắp thành
phố, nàng không muốn biết, nàng tự kiềm chế ḿnh không được nghĩ
ngợi và t́m cách giải khuây tâm trí bằng việc đi dự liên hoan
liên miên, càng nhiều càng tốt. Nàng vẫn luôn phải tŕnh diễn;
một khi đă vào đến rạp th́ sự giày ṿ, tủi nhục, ghen hờn, giảm
bớt phần nào; nó như nằm trong lọ kem màu bôi mặt - một nhân
cách khác mà những sầu đau nhân thế không đụng chạm tới được
điều đó cho nàng ư thức được một sức mạnh đắc thắng. Với cái nơi
trú ấn lúc nào cũng nằm trong tầm tay đó, nàng có thể chịu đựng
được bất kỳ một thứ ǵ.
Vào bữa Roger lên đường, Tom từ văn pḥng gọi dây nói cho nàng.
– Ḿnh có bận ǵ đêm nay không. Đi du hí một bữa nhé?
– Không được, tôi bận.
Không phải thế, những lời từ miệng nàng buột ra, không do ư chí
nàng điều khiển.
– Ô, bận à? Vậy th́ mai được không?
Nếu hắn biểu lộ thất vọng, nếu hắn đ̣i nàng hủy một cái hẹn mà
hắn nghĩ là nàng đă hẹn, có lẽ nàng đủ can đảm để đoạn tuyệt với
hắn tức th́. Lối nói tùy hứng của hắn đă hạ thua nàng. - Mai
được rồi!
– Được. Tôi sẽ đón ḿnh ở rạp sau buổi diễn.
– Bai! Bai!
Julia đă sửa soạn xong và đang đợi khi hắn được dẫn vào pḥng
riêng. Nàng nôn nao lạ lùng. Mặt Tom rạng rỡ khi hắn nh́n thấy
nàng, và khi Evie có việc ra khỏi pḥng một lúc, y ṿng tay ôm
nàng và hôn môi nồng nhiệt.
Như thế này tôi cảm thấy sung sướng vô cùng - Hắn cười.
Chưa bao giờ hắn trẻ trung, tươi mát, ngây thơ và vui vẻ như vậy,
và thật khó nghĩ được rằng chính hắn lại làm nàng đau khổ. Chưa
bao giờ nàng lại nghĩ là hắn xảo trá đến vậy. Rơ ràng hắn chẳng
để ư ǵ đến việc hắn không gặp nàng cả nửa tháng rồi.
Trời ơi! Giá như ḿnh bảo được hắn là cút xéo đi. Nhưng không,
nàng nh́n hắn với nụ cười hớn hở và đôi mắt yêu đương.
– Chúng ḿnh đi đâu?
– Anh đă đặt bàn ăn ở nhà hàng Quang. Hôm nay họ đổi chương
tŕnh, có ảo thuật gia Mỹ nổi tiếng lắm.
Suốt bữa ăn nàng hót như khướu. Nàng kể cho hắn chuyện ở các
buổi liên hoan khác nhau mà nàng đă tham dự, những công việc sân
khấu nàng không sao dứt ra được và v́ những vướng mắc như vậy mà
hai người không gặp nhau.
Nàng bất b́nh khi thấy rằng y cho chuyện đó là việc hoàn toàn tự
nhiên. Hắn vui mừng được gặp nàng, việc đó hiển nhiên rồi, hắn
thích biết những ǵ nàng đă làm và những người mà nàng đă gặp
nhưng cũng thật là rơ ràng hắn chẳng nhớ những ǵ nàng. Để xem
hắn phản ứng thế nào, nàng kể với hắn rằng nàng được mời đưa vở
kịch nàng đang diễn sang New York. Nàng kể cho hắn những điều
kiện đă được bên mời đề xuất.
– Tuyệt quá! - hắn nói, mắt lấp lánh - Cơ hội bằng vàng. Ḿnh
không lỗ vốn đồng nào mà có thể trở thành giàu sụ.
– Có điều là tôi không muốn rời Luân Đôn.
– Tại sao lại không nhỉ? Anh nghĩ là ḿnh phải chộp lấy chứ. Vở
sẽ diễn hoài, ḿnh thừa biết là phải kéo hết mùa Phục sinh, và
nếu như ḿnh muốn cứa cổ bọn Mỹ th́ không c̣n cơ hội nào tốt hơn.
– Tôi thấy không có cách nào mà chuyến đi lại không kéo hết mùa
hè. Vả lại tôi không thích người lạ lắm. Tôi thích bạn bè thân
hữu.
– Như thế là dại. Không có ḿnh, bạn bè có sao đâu, họ vẫn sống
khỏe, mà ḿnh th́ huy hoàng ở New York.
Tiếng cười tinh vi của nàng đầy sức thuyết phục bắt người nghe
phải tin lời nàng nói là thật.
– Người ta có thể nghĩ rằng anh đang t́m cách gạt tơi ra.
– Lẽ dĩ nhiên là anh nhớ ḿnh nhiều lắm. Nhưng chỉ có mấy tháng
thôi. Nếu anh có cơ hội, anh chộp liền. Nhưng khi ăn uống no say
rồi, người phục vụ gọi cho họ chiếc tắc- xi, hắn cho địa chỉ nhà
hắn, như đă đương nhiên hiểu là họ phải về đó. Trong tắc-xi, hắn
ṿng tay ôm lưng nàng, hôn nàng và một lúc sau, khi nằm trong
ṿng tay hắn, trên giường nhỏ vừa đủ một người nằm, nàng cảm
thấy nỗi thống khổ nàng phải chịu đựng nửa tháng qua không phải
là giá quá đắt phải trả cho sự b́nh an hạnh phúc đang tràn ngập
ḷng ḿnh.
Julia tiếp tục lui tới những nhà hàng sang trọng và các hộp đêm
cùng với Tom. Nếu người đời muốn nghĩ hắn là người t́nh của nàng
th́ cứ để họ nghĩ; nàng đă đi quá giới hạn từ lâu rồi. Nhưng hơn
một lần hắn có hẹn khi nàng muốn hắn đi với nàng tới nơi nào đó.
Có tiếng đồn trong giới bạn bè quyền quí của nàng rằng, Tom rất
giỏi trong việc giúp đỡ người quen tính thuế lợi tức.
Ông bà Dennoraat đă mời hắn về quê chơi buổi cuối tuần, và nơi
đây hắn đă gặp một số yêu nhân, họ sung sướng được lợi dụng kiến
thức chuyên môn của hắn.
Hắn bắt đầu được những người Julia không quen biết đón mời.
Những người quen biết nói về hắn với nàng.
– Chị biết ông Tom Fennell không. Ông ấy giỏi lắm, phải không?
Nghe nói ông ấy giúp ông bà Gillians tiết kiệm được mấy trăm
bảng thuế lợi tức đấy.
– Julia không mấy vui. Chính mời nàng mà y được mời tham dự các
cuộc vui hắn muốn. Bắt đầu có vẻ như về mặt này chẳng cần nàng,
hắn cũng làm được.
Hắn lịch lảm, rất vui vẻ. Bây giờ hắn ăn mặc rất bảnh bao, với
phong cách tươi mát , sạch sẽ, hấp dẫn, hắn lại có khả năng tiết
kiệm cho đời. Julia biết khá rỏ cái giới mà hắn muốn hội nhập và
chắc chẳng bao lậu nữa, hắn sẽ có chỗ đứng trong đó. Nàng không
đánh giá cao lắm đạo đức của những phụ nữ mà y sẽ gặp trong giới
đó, và nàng có thể gọi tên hơn một phu nhân có danh tước sẽ quá
vui khi chớp được hắn. Julia có điều an ủi là những con người ấy
chẳng hơn ǵ lũ mèo mả gà đồng. Dolly đă nói rằng hắn chỉ lănh
lương bốn trăm bảng mỗi năm; chắc chắn là hắn không thể sống nỗi
trong môi trường ấy với số lương như vậy.
Julia đă có quyết định khước từ lời mời sang Mỹ trước khi nói
chuyện ấy với Tom vở kịch tŕnh diễn đang ăn khách. Nhưng một sự
suy thoái không giải thích được thỉnh thoảng vẫn ảnh hưởng đến
giới sân khấu khắp thành phố Luân Đôn, khiến cho mức thu nhập
đột ngột giảm xuống Xem chừng rạp không thể kéo dài vở đang diễn
tới sau lễ phục sinh. Đoàn có một vở kịch mới mà ai nấy điều đặt
hết hy vọng. Vở có tên là Ngày nay, và ban giám đốc có ư định
đem tŕnh diễn vào đầu mùa thu. Vở có một vai rất hay cho Julia
và một vai rất hợp cho Michael. Vở loại này có thể tŕnh đi ăn
khách cả năm một cách dễ dàng.
Michael không thích nàng dựng vở đó trong tháng năm, khi mùa hè
đang tới, nhưng không có cách nào khác, và ông bắt đầu t́m kiếm
thêm diễn viên.
Một buổi chiều, giữa lúc nghĩ đợi trong buổi tŕnh diễn ban ngày.
Evie đưa vào cho Julia một mảnh giấy. Nàng ngạc nhiên thấy nét
chữ của Roger:
Má yêu quư.
Con xin giới thiệu với má cô Joan Denver mà con có dịp thưa
chuyện với má. Cô ấy tha thiết muốn gia nhập nhà hát Siđons và
rất măn nguyện nếu như được một vai phụ, dù khiêm tốn đến đâu
cũng được.
Con yêu của má.
ROGER Julia mỉm cười cái lối viết trang trọng của nó; nàng tức
cười bởi v́ nó đă đủ lớn để vận động việc làm cho các cô bạn gái.
Rồi nàng chợt nhớ ra Joan Denver là ai Joan và Jill. Nó là con
nhỏ đă dụ dỗ chàng Rogar khờ khạo. Nét mặt nàng trở nên hung bạo.
Nhưng nàng ṭ ṃ muốn biết mặt nó.
– George có ở đấy không - George là người gác cửa, Evie gật đầu
rồi mở cửa:
– George!
Anh này bước vào.
– Thiếu nữ đem thư này có ở đấy không?
– Thưa cô có.
– Bảo cô ấy rằng tôi sẽ gặp cô ấy sau buổi biểu diễn.
Ở cảnh cuối cùng, nàng mặc chiếc áo xoa rê với tà áo dài lướt
thướt; đây là chiếc áo dài đại sự làm tôn vinh vẻ đẹp của nàng
tới cao độ. Mái tóc đen của nàng óng ánh những hạt kim cương.
Hai cánh tay cũng đeo những hạt kim cương. Thực vậy, trông nàng
thật uy nghi đùng yêu cầu của vai nàng đóng.
Nàng tiếp Joan Denver sau khi đóng xong màn cuối. Chỉ cần một
nháy mắt, Julia có thể nhảy từ vai đang đóng, sang đời tư, nhưng
bây giờ không phải cố gắng, nàng tiếp tục thủ vai phu nhân quyền
quư, cao sang, bệ vệ, khôn ngoan của vở kịch.
– Ta để cô đợi quá lâu. Ta nghĩ cứ tiếp cô khỏi cần thay áo.
Nụ cười nồng hậu của nàng là nụ cười của một vị vương hậu, vẻ
đài rang của nàng bắt ta phải kính cẩn đứng xa. Bằng một cái
liếc mắt, nàng đă nắm vững con người cô gái bước vào pḥng. Cô
c̣n trẻ, với bộ mặt nhẹ nhàng và chiếc mũi thấp, son phấn dày,
tô điểm vụng.
“Cặp gị ngắn quá”, Julia nghĩ “Hạng xoàng, rất xoàng”.
Hiển nhiên là cô này mặt đồ đẹp nhất của ḿnh và cũng qua cái
liếc mắt ấy nàng biết những thứ đó mua ở đâu.
“Đại lộ Saftesbury. Hàng may sẵn”.
Cô gái lúc đó vô cùng lúng túng. Julia cho cô ngồi và đưa thuốc
cho cô hút.
– Hộp quẹt kế bên đó.
– Nàng nh́n thấy tay cô ta run lên bần bật khi ráng bật một que.
Que đầu găy, cô đánh que ba lần mới x̣e lửa.
“Giá như lúc này mà Roger nh́n thấy nó nhỉ! Phấn rẻ tiền, son rẻ
tiền, sợ đến mất khôn. Loại gái mua vui, Roger phải nghĩ là thế.”.
– Đi hát được lâu mau rồi, cô ...Xin lỗi tôi quên tên cô.
– Joan Denver - Cổ cô ta khô lại. Điếu thuốc lá đang hút bị tắc,
vụng về nơi tay. – Hai năm ạ.
– Cô bao nhiêu tuổi?
– Mười chín.
“Nói dối. Hai mươi hai không kém một ngày”.
– Cô biết con trai tôi chứ?
– Dạ!
– Cậu mới tốt nghiệp trường trung học Eton. Cậu đi Viên để học
tiếng Đức.
Tất nhiên cậu c̣n trẻ quá. Cha cậu và ta nghĩ là tốt hơn hết câu
nên sống ở nước ngoài ít tháng trước khi về trường học tại Đại
học cambridge. Và cô đă đóng những vai nào? Thuốc lá của cô tắt
rồi ḱa. Lấy điếu khác nhé?
– Thưa, thôi. Đa tạ bà con thường đi lưu diễn. Nhưng con t́m mọi
cách để được ở thành phố. - Sợ quá hóa liều, cô ta tuôn ra diễn
từ rơ ràng là soạn sẵn – Con ngưỡng mộ cô vô cùng. Thưa cô
Lambert. Con vẫn nói cô là nữ diễn viên lớn nhất chốn kích
trường. Con học được ở cô nhiều hơn đă học được ở Viện Kịch Nghệ
Hoàng Gia. Ước mơ to lớn nhà con là được nhận vào đoàn hát của
cô, thưa cô Lambert, nếu cô có thấy cách nào cho con chút hy
vọng. Con biết đó là cơ hội lớn lao nhất đối với một đứa con gái
như con.
– Cô bỏ mũ ra ta coi.
Joan Denver lấy chiếc mũ nhỏ rẻ tiền từ trên đầu bỏ xuống, và
bằng một động tác mạnh tay nổ tung những lọn tóc kẹp xuống.
– Ồ, cô có mái tóc đẹp quá. - Julia nói.
Vẫn với nụ cười pha vẻ vương giả, nhưng vô cùng ưu ái nụ cười mà
một vương hậu trong buổi thiết triều ban bố cho thần dân, Julia
nh́n cô. Nàng không nói. Nàng nhớ lại câu phương châm của bà
Jane Taiboat:
Đừng ngưng, trừ khi thật cần, th́ đă ngưng th́ ngưng thật lâu.
Nàng hầu như nghe cả nhịp đập của tim cô gái và cảm thấy người
cô ta co dúm lại của cô trong bộ đồ may sẵn, từng thớ thịt đều
như run lên bần bật.
– Cô nghĩ thế nào mà lại nhờ con ta viết thư giới thiệu cô với
cô ta?
Lớp da dưới làn phấn dày đỏ bừng, Joan nuốt nước miếng trước khi
trả lời.
– Con gặp cậu ở nhà một người bạn, con nói với cậu con ngưỡng mộ
bà, và cậu nói cậu nghĩ bà có thể có việc cho con trong một vở
tới.
– Ta đang nghĩ đến, các vai trong đầu.
– Con không nghĩ đến vai chính. Nếu được một vai phụ .... Con có
ư nói là để có dịp theo dơi các buổi diễn tập thể học hỏi kỹ
thuật của bà. Điều đó th́ nó là một dạy dỗ, hẳn ai cũng đồng ư
như thế.
“Con khờ này nó tính nịnh ḿnh ... Làm như ḿnh không biết. Tại
sao tao lại phải dạy dỗ mày nhỉ?”.
– Cô nói thế là quá khiêm tốn. Ta thực ra chỉ là một kẻ tầm
thường thôi.
Khán giả tốt lắm, rất tốt. Cô vừa đẹp, vừa trẻ. Tuổi trẻ vốn đẹp.
Chính sách của chúng tôi là cho giới trẻ cơ hội. Vả lại chúng
tôi cũng không phải diễn măi, và chúng tôi thấy có nghĩa vụ với
khán giả là phải đào tạo nam nữ diễn viên thay thế chúng tôi khi
tới lúc.
Julia nói những lời này một cách giản dị như vậy, bằng cung
giọng lên xuống nhịp nhàng nên Joan Denver nghe ḷng ấm áp. Cô
tưởng qua mặt được đàn chị và cầm chắc vai phụ. Tom Fennell bảo
với cô rằng nếu chiều được Roger th́ có triển vọng lắm.
– Không c̣n lâu lắm phải không, thưa cô Lambert?
– Cô nói với đôi mắt sáng ngời.
“Đúng quá rồi cô gái ơi. Tôi cá rằng tôi có thể hạ cô khi tôi
bảy mươi tuổi”.
– Ta phải nghĩ lại đă. Ta chưa biết là có những vai phụ nào
trong vở tới.
– Con nghe nói Avice Crichton được tuyển đóng vai nữ. Con nghĩ
con có thể đóng phụ cô ta.
Avice Crichton. Julia không lộ một chút nào cái tên này có ư
nghĩ ǵ tới nàng, dù chỉ bằng một cách chớp mắt.
– Chồng ta có nói đến cô ấy, nhưng chưa có ǵ gọi là quyết định
cả. Ta không biết một chút nào về cô ấy. Cô ấy đóng khéo không?
– Con nghĩ là khéo. Con học cùng viện với cô ấy.
– Và đẹp như tranh, người ta nói với ta như vậy.
Đứng dậy để cho khán giả biết là hết màn thiết triều, Julia cởi
bỏ vương quyền nàng đổi giọng nói và đột biến thành một nữ diễn
viên vui vẻ, tự nhiên, sẵn sang giúp đỡ bất kỳ ai cần đến.
– Này, cháu, để tên và địa chỉ lại cho cô, nếu có việc cô phải
báo cho cháu biết.
– Đừng quên con, cô Lambert nhé.
– Không, cô hứa không quên đâu.
Gặp cháu là cô vui rồi. Con người cháu dễ mến lắm. Cháu biết lối
ra chứ?
Tạm biệt cháu.
“C̣n lâu nó mới đặt chân vào nổi cái rạp này.”.
Julia nói một ḿnh khi cô gái đă đi khỏi. “Con ranh con dụ dỗ
con tao. Chú cừu non tội nghiệp. Nhục quá, nhục thật thứ đàn bà
ấy th́ đừng ḥng”.
Nàng nh́n, bóng ḿnh trong gương khi tuột bỏ lớp áo dẹp. Mắt
nàng đanh lại, môi cong cớm cay chua.
Nàng nói với bóng.
– Này tôi nói cho cô hay, cô gái già này:
sẽ có một kẻ không được đóng trong vở “ngày nay”, kẻ đó là con
Avice Crichton.
o0o
|