Không
kể đến mái tóc dầy đen dài trải dài xuống vai, không kể đôi mắt
đen to, toàn bộ gương mặt anh đều tuyên bố anh là người Indian.
Nó thể hiện ở đôi g̣ má cao nhô lên hẳn, và vầng trán rộng, môi
mỏng và chiếc mũi cao, ít rơ ràng hơn, nhưng cũng rất dữ dội, đó
là di sản người Celtic từ cha anh, chỉ mới một thế hệ di chuyển
khỏi cao nguyên Scottish. Những thứ đó làm tăng thêm những nét
đặc trưng của người Indian thừa kế từ mẹ anh, làm khuôn mặt anh
sắc nhọn, cân đối, mạnh mẽ. Trong huyết quản của anh chảy hai
ḍng máu của những tộc người hiếu chiến nhất trong lịch sự thế
giới, Comanche và Celt. Anh là chiến binh bẩm sinh, điều đó đă
sớm được khám phá bằng quân đội khi anh gia nhập quân đội. Anh
cũng là người theo chủ nghĩa khoái lạc. Anh biết rất rơ bản năng
của chính ḿnh và mặc dù anh có thể kiểm soát nó, thỉnh thoảng
cũng có lúc anh cần đàn bà. Vào những lúc đó, anh thường đến
thăm Julie Oakes. Đó là một người phụ nữ đă ly dị, già hơn anh
vài tuổi, cô ta sống ở một thị trấn nhỏ cách đây 50 dặm. Thoả
thuận của họ đă tồn tại năm năm; cả Wolf lẫn Juile đều không
quan tâm đến hôn nhân, nhưng cả hai đều có những nhu cầu, và họ
thích lẫn nhau. Wolf cố gắng không đến chỗ Julie quá thường
xuyên, và chú ư để không bị nh́n thấy đi vào nhà cô ta; anh lănh
đạm chấp nhận một sự thật là hàng xóm của cô ta sẽ thấy bị sỉ
nhục nếu họ biết cô ta ngủ với một người Indian. Và không phải
chỉ là một người Indian, mà c̣n là một tên có tiền án, tiền sự
về tội cưỡng hiếp.
Ngày mai là thứ bảy. Có một số việc nhà b́nh thường, và anh sẽ
phải đi chở một số vật liệu làm hàng rào ở Ruth, một thị trấn
nhỏ ngay dưới chân ngọn núi của anh, nhưng tối thứ bảy theo
truyền thống là ngày hú. Anh sẽ không hú mà sẽ đi thăm Julie và
trút t́nh trạng căng thẳng t́nh dục lên giường của cô ta.
Đêm ngày càng lạnh, và những đám mây ngày càng nhiều. Anh quan
sát cho đến khi chúng che khuất ánh trăng, biết rằng đó là dấu
hiệu của những đợt tuyết rơi mới. Khuôn mặt của anh b́nh thản,
nhưng cơ quan sinh dục của anh th́ nhức nhối. Anh cần một người
đàn bà.
Mary Elizabeth Potter có rất nhiều công việc nhà nhỏ nhặt chiếm
hết thời gian của cô sáng thứ bảy, nhưng lương tâm của cô không
để cô yên cho đến khi cô có thể nói chuyện với Joe Mackenzie.
Cậu bé đă bỏ học hai tháng trước, một tháng trước cô chuyển tới
đây để thay thế một giáo viên, người đă đột ngột bỏ dạy. Không
ai nhắc cậu bé với Mary, nhưng cô t́nh cờ lướt qua bảng điểm của
cậu, và sự ṭ ṃ đă khiến cô đọc nó. Trong một thị trấn nhỏ như
Ruth, Wyoming, không có nhiều học sinh và cô nghĩ cô đă gặp tất
cả chúng. Thực tế là, chỉ có ít hơn 60 học sinh, nhưng tỷ lệ tốt
nghiệp gần như là một trăm phần trăm, và bất cứ trường hợp bỏ
học nào đều là một sự bất thường. Khi cô đọc bảng điểm của Joe
Mackenzie, cô đă sửng sốt. Cậu bé này đứng đầu lớp, với toàn
điểm A trong tất cả các môn. Những học sinh học kém có thể chán
nản và bỏ học, nhưng bản năng nghề dạy học khiến cô cảm thấy bị
xúc phạm khi một học sinh suất xắc như thế này lại đơn giản là
bỏ học. Cô phải nói chuyện với cậu bé, cố gắng làm cho cậu hiểu
sẽ là quan trọng như thế nào cho tương lai của cậu ta nếu cậu ta
tiếp tục học. Mười sáu tuổi quá trẻ để tạo ra một lỗi lầm có thể
ám ảnh cậu suốt cuộc đời c̣n lại của ḿnh. Cô không thể ngủ cho
đến khi cô làm cách tốt nhất của ḿnh để thuyết phục cậu trở lại
trường.
Tuyết rơi cả đêm và trời trở nên rất lạnh. Con mèo kêu vẻ than
văn khi đi ṿng quanh chân cô như thể phàn nàn về thời tiết. “Ta
biết, Woodrow,” cô an ủi con vật. “Sàn nhà chắc là làm cho chân
ngươi lạnh lắm.” Cô đồng cảm với nó. Cô đă không nghĩ chân cô
cần phải được giữ ấm hơn nữa cho đến khi cô chuyển đến Wyoming.
Trước khi một mùa đông khác đến, cô hứa với bản thân ḿnh, cô sẽ
có cho ḿnh một đôi bốt chắc chắn và ấm áp, viền lông thú và
không thấm nước và cô có thể di chuyển trên tuyết như thể cô đă
làm điều đó cả cuộc đời vậy, như thể dân địa phương. Thực ra th́
cô cần một đôi bốt ngay bây giờ, nhưng chi phí di chuyển đă làm
cạn tiền dự trữ của cô, và sự dạy dỗ của người d́ tiết kiệm ngăn
cô không mua một đôi bốt bằng tiền tiết kiệm.
Woodrow lại kêu lần nữa khi nàng đi đôi giầy ấm nhất, thực tế
nhất mà ḿnh có vào chân, cái mà cô thầm gọi là giầy của cô giáo
già. Mary dừng lại vuốt ve con mèo. Cô thừa kế nó cùng với ngôi
nhà, cái mà ban giám hiệu nhà trường thu xếp cho cô sống; con
mèo, cũng như ngôi nhà hơi tàn tạ. Cô không biết con Woodrow bao
nhiêu tuổi, nhưng nó và cả ngôi nhà trông xuống cấp lắm rồi.
Mary luôn cưỡng lại ư muốn có một con mèo – điều càng làm tô đậm
nét hơn về cuộc sống của một cô gái già - nhưng cuối cùng định
mệnh cũng bắt được cô.
Cô là một cô gái già. Và giờ đây cô lại sở hữu một con mèo. Và
đi một đôi giày dành cho gái già. Bức tranh hoàn thành.
“Nước tự t́m kiếm mực nước của riêng nó,” cô nói với con mèo,
đang nh́n trả lại cô bằng đôi mắt Ai cập lănh đạm của nó. “Nhưng
ai thèm quan tâm cơ chứ. Nó chẳng thể làm ai đó bị tổn thương
nếu mực nước của cá nhân ta có vẻ như bị ngăn cản bởi những đôi
giày thực tế và những con mèo.”
Nhưng khi cô nh́n vào gương để chắc chắn tóc của cô gọn gàng,
th́ cô lại thở dài. Những đôi giày thực tế và những con mèo chỉ
là một phần của những nét đặc trưng của cô thôi, cùng với nó là
làn da nhợt nhạt, thân h́nh mảnh khảnh và không phân biệt trên
dưới. “Nhút nhát, lặng lẽ,” là những từ tốt để mô tả cô. Mary
Elizabeth Potter sinh ra đă là một gái già.
Cô mặc ấm nhất mà cô có thể thu xếp, trừ phi cô đi một đôi vớ
ngắn với đôi giày thực tế của cô, nhưng cô hít một hơi dài. Cô
sẵn sàng trở thành một người ăn mặc lôi thôi nhếch nhác v́ sự ấm
áp của ḿnh c̣n hơn là được ăn mặc loè loẹt.
Thôi, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều về những điều đó làm ǵ,
thời tiết sẽ chẳng ấm lên tí nào cho đến tận mùa xuân. Mary cố
gắng trống chọi với những đợt lạnh buốt xâm nhập vào cơ thể vẫn
đang c̣n mong đợi những đợt thời tiết ấm áp của Savannah. Cô rời
bỏ cái ổ nhỏ bé ngăn nắp của cô ở Georgia để chấp nhận thách
thức từ một ngôi trường nhỏ xíu ở Wyoming, để đi t́m sự kích
động và khác biệt cho cuộc đời; cô thậm chí c̣n thừa nhận đó là
v́ sự khao khát có một cuộc phưu lưu nhỏ, mà tất nhiên là cô
chưa bao giờ được phép trải qua. Nhưng rơ ràng là cô không tính
đến điều kiện thời tiết. Cô đă chuẩn bị cho tuyết rơi, nhưng
không phải với nhiệt độ lạnh khủng khiếp này. Không c̣n nghi ngờ
ǵ nữa là cần phải học hỏi nhiều, cô nghĩ khi mở cửa và thở hổn
hển v́ gió lạnh tạt vào người. Trời quá lạnh để một người lớn đi
ra ngoài chứ chưa cần nói đến trẻ em.
Mary bị tuyết vào đôi giày lỗi mốt của ḿnh khi cô bước về phía
xe, một chiếc xe Chevrolet mui kín, cỡ vừa, hai cửa thực tế, cô
đă đưa thêm vào một cách hợp lư bộ lốp xe đi trên tuyết mới khi
cô chuyển đến Wyoming. Theo như dự báo thời tiết trên đài sáng
nay, nhiệt độ cao nhất có thể là -7 độ. Mary thở dài một lần nữa
khi nhớ về thời tiết cô bỏ lại đằng sau ở Savannah; bây giờ là
tháng 3, mùa xuân chắc đă đến hoàn toàn, với những bông hoa nở
rộ đầy màu sắc.
Nhưng Wyoming cũng rất đẹp, theo cách hoang dă và hùng vĩ. Những
ngọn núi cao vút làm cho con người trở nên nhỏ bé và nàng được
kể rằng khi mùa xuân đến, những cánh đồng cỏ sẽ được phủ đầy
những bông hoa dại và những con suối trong suốt sẽ hát những bài
hát đặc biệt của riêng nó. Wyoming là một thế giới khác hẳn so
với Savannah, và cô chỉ là một cây hoa mộc lan được cấy ghép sẽ
gặp rắc rối khi thay đổi môi trường sống.
Cô đă có được hướng dẫn để tới nhà Mackenzie, mặc dù thông tin
được đưa ra một cách miễn cưỡng. Điều làm cô bối rối là không ai
có vẻ có sự quan tâm đến cậu bé, bởi v́ mọi người trong thị trấn
nhỏ này rất thận thiện và giúp ích rất nhiều đối với cô. Câu
b́nh luận trực tiếp nhất mà cô có được là từ Ông Hearst, chủ cửa
hàng tạp hoá, người đă lầm bầm rằng, “nhà Mackenzie không đáng
gây phiền phức cho cô”. Nhưng Mary tự cho bất cứ học sinh nào
cũng đáng với sự phiền phức của cô. Cô là giáo viên và việc dạy
học rất có ư nghĩa đối với cô.
Khi cô vào trong chiếc xe thực tế của cô, cô có thể nh́n thấy
ngọn núi được gọi là ngọn núi của nhà Mackenzie cũng như là con
đường hẹp uốn khúc dẫn lên đó trông như một dải ruy băng và cô
lấy làm run sợ. Bất kể bộ lốp đi trên tuyết mới, cô không phải
là một lái xe chắc chắn trong cái điều kiện khác lạ này. Tuyết
là….à là một thứ xa lạ, nhưng điều đó không thể làm cho cô dừng
việc mà cô đă sắp xếp trong đầu.
Cô đă quá run rẩy làm cho cô chỉ vừa vặn đưa được được ch́a khoá
vào ổ. Thật là quá lạnh. Nó thực sự làm đau mũi và phổi của cô
mỗi khi hít thở. Có lẽ cô nên đợi cho đến khi thời tiết tốt hơn
mới cố gắng lái xe. Cô nh́n lên ngọn núi lần nữa. Có thể vào
tháng sáu tất cả tuyết sẽ tan chảy…nhưng Joe Mackenzie đă bỏ học
hai tháng rồi. Có thể tháng sau, khoảng cách là qúa dài không
thể khắc phục được đối với cậu bé, và cậu sẽ không thể gắng sức
được. Mọi việc có thể sẽ quá muộn. Cô phải thử thôi v́ cô không
dám để thậm chí là vài tuần nữa trôi đi.
Đó là một thói quen của cô khi tự cho ḿnh những mẩu nói chuyện
cỗ vũ bản thân bất cứ khi nào cô đẩy bản thân ḿnh vào t́nh thế
mà cô thấy khó khăn. Cho nên cô lầm bầm khi bắt đầu lái xe.
“Trông không có thể không dốc lắm khi ḿnh thực sự ở trên đường.
Tất cả mọi con dốc trông thẳng đứng từ xa. Đây là một con đường
hoàn toàn có thể đi được, nếu không nhà Mackenzie không thể lên
xuống được, vậy nên nếu họ làm được ḿnh cũng làm được.” Có lẽ
cô có thể làm được. Tuy vậy lái xe trong tuyết cần những kỹ năng
thực hành, mà cô th́ chưa hề có.
Quyết tâm khiến cô tiếp tục. Khi cuối cùng cô cũng đến được chân
núi và con đường ngiêng thẳng lên trên, bàn tay của cô nắm chặt
vào tay lái khi chủ ư kiềm chế không nh́n sang hai bên đường khi
xe bắt đầu lăn bánh lên dốc.
“Ḿnh sẽ không trượt,” cô lầm rầm. “Ḿnh không đi quá nhanh để
có thể mất kiểm soát. Cũng giống như chơi tṛ lăn bánh xe vậy.
Khi đó ḿnh đă chắc chắn là ḿnh ngă rồi, nhưng cuối cùng ḿnh
có ngă đâu.” cô đă một lần chơi tṛ lăn bánh xe, khi cô chín
tuổi và không ai c̣n có thể nói cô thử lại nó một lần nữa. Tṛ
kéo quân hợp với cô hơn.
“Nhà Mackenzie chắc không phiền nếu ḿnh muốn nói chuyện với
Joe.” Cô tự trấn an bản thân trong một nỗ lực nhằm kéo tâm trí
cô ra khỏi việc lái xe. “Có thể cậu bé gặp rắc rối với bạn gái,
và đó là lư do cậu không muốn tới trường. Vào tuổi cậu ta, điều
đó bây giờ chắc đă qua đi.”
Thực ra th́ việc lái xe không tệ như cô sợ. Cô bắt đầu thở dễ
dàng hơn. Mặt dốc thoai thoải hơn là nh́n bề ngoài, và cô nghĩ
là cô không c̣n phải đi quá xa nữa. Ngọn núi không quá to lớn
như nh́n từ phía dưới thung lũng.
Cô quá tập trung vào việc lái xe đến nỗi cô không để ư thấy đèn
đỏ xuất hiện trên bảng. Cô không hề được cảnh báo về sự quá
nhiệt cho đến khi hơi nước đột ngột phun mạnh bên dưới mui xe,
không khí lạnh buốt lập tức tràn ngập tạo nên những tinh thể đá
trên kính chắn. Mary theo bản năng giật mạnh thắng xe, rồi thốt
lên một tiếng nguyền rủa dè dặt khi những chiếc bánh xe bắt đầu
trượt đi. Nhanh nhẹn cô nhấc chân khỏi bàn đạp. Nhắm mắt lại, cô
cầu nguyện rằng cô vẫn đi đúng chỉ dẫn và sức nặng của chiếc xe
đủ để nó làm nó phải dừng lại không bị trượt.
Máy xe rống lên như một con rồng. Giật ḿnh, cô tắt máy và bước
ra khỏi xe, thở hổn hển v́ những luồng gió lạnh buốt thổi vào
mặt. Cô nâng mui xe lên và nh́n xem có chuyện ǵ xảy ra, sẽ là
rất dễ chịu nếu được biết chiếc xe hỏng ở đâu thậm chí là nếu cô
không thể sửa nó. Không cần phải là kỹ sư để nhận ra vấn đề, một
trong những chiếc ṿi dẫn nước đă bị nứt ra, và nước nóng chập
chờn phun ra từ chỗ nứt.
Ngay lập tức cô nhận ra t́nh thế hiểm nghèo của ḿnh. Cô không
thể ở lại trong xe, bởi v́ cô không thể làm cho động cơ chạy để
giữ ấm. Con đường này lại là một con đường tư nhân, và nhà
Mackenzie có thể không rời khỏi trang trại của họ cả ngày, hoặc
là cả cuối tuần này. Sẽ là quá xa, quá lạnh để cô có thể đi bộ
về lại nhà ḿnh. Sự lựa chon duy nhất của cô là đi bộ đến trại
của nhà Mackenzie và cầu nguyện nó đừng quá xa. Chân cô đă bắt
đầu tê cóng.
Cô cố không để bản thân ḿnh dừng lại lâu la ở ư nghĩ rằng cô có
thể không đến được trại của nhà Mackenzie. Thay v́ vậy cô bắt
đầu bước đi một cách vững chắc và cố gắng lờ đi những nắm tuyết
len vào trong giầy của cô sau mỗi bước đi.
Cô ṿng qua một đoạm đường cong và mất dấu chiếc xe của ḿnh,
nhưng khi cô nh́n thẳng về phía trước th́ vẫn hoàn toàn không có
dấu hiệu một ngôi nhà hay thậm chí là một nhà kho. Cô cảm giác
cô đơn, như thể bị bỏ lại giữa một nơi hoang vu. Chỉ có mỗi ngọn
núi và tuyết, bầu trời bao la và cô. Sự tĩnh mịch là tuyệt đối.
Mary bắt đầu cảm thấy đau khi đi, cô nhận ra ḿnh hầu như lê
chân trên tuyết chứ không phải bước đi. Cô đă đi được không ít
hơn 200 thước. Môi cô run run khi cố gắng ṿng tay ôm lấy thân
ḿnh trong nỗ lực giữ lại một chút hơi ấm cơ thể. Đau đớn hay
không th́ cô chỉ có một lựa chọn là tiếp tục bước đi.
Rồi đột nhiên cô nghe thấy tiếng gầm của động cơ và cô dừng lại,
nhẹ nhơm lan toả khiến sự đau đớn biến thành nước mắt tuôn trên
khuôn mặt cô. Cô ghê tởm việc khóc lóc trước công chúng và cố
chớp mắt để ngưng khóc. Thật là không khôn ngoan khi khóc; cô đă
đi ít nhất là 15 phút và vẫn chưa hề nhận thấy một sự nguy hiểm
thực sự nào cả. Đó chỉ là sự tưởng tượng quá đáng của cô như
thường lệ. Cô lê bước trên tuyết để đi sang ŕa đường và chờ đợi
một chiếc xe tiến đến.
Rồi trong tầm, nh́n một chiếc xe tải lớn màu đen với những chiếc
bánh xe cực lớn. Cô có thể cảm nhận đôi mắt của người lái xe bao
bọc lấy cô, cô cúi đầu xuống v́ xấu hổ. Một cô giáo là gái già
không quen với việc bị biến thành trung tâm của sự chú ư, và hơn
nữa cô cảm thấy ḿnh cực kỳ ngu ngốc. Bởi v́ người ngoài nh́n
vào chắc chắn tưởng tượng là cô đang đi dạo trên tuyết vậy.
Chiếc xe tải chậm dăi dừng lại bên cạnh cô và người đàn ông bước
ra. Anh ta thật lớn, và cô theo bản năng không thích điều đó. Cô
cũng không thích cách những người đàn ông to lớn nh́n xuống cô,
và cách cô bắt buộc phải nhón lên nh́n họ. Thôi, to lớn hay
không th́ anh ta cũng là người giải cứu của cô.
Cô soắn xuưt những ngón tay đeo găng lại với nhau và tự hỏi cô
nên nói ǵ đây. Làm thế nào để một người yêu cầu được giải cứu
nhỉ? Cô chưa bao giờ vẫy tay xin đi nhờ xe lần nào, nó có vẻ
không thích hợp với dáng vẻ mô phạm, đứng đắn của một giáo viên.
Wolf nh́n người phụ nữ, kinh ngạc là làm sao lại có một người
nào cả gan ra ngoài giữa thời tiết lạnh giá như thế này mà lại
ăn mặc ngu ngốc như vậy. Hơn nữa, cô ta làm cái quái ǵ trên núi
của anh vậy? Làm thế nào cô ta lên được đây?
Đột nhiên anh biết cô là ai; anh t́nh cờ nghe lén được trong cửa
hàng thức ăn súc vật về một cô giáo mới đến từ một nơi nào đó từ
phía Nam. Anh chưa bao giờ nh́n thấy một người nào trong giống
cô giáo hơn người phụ nữ này, và cô rơ ràng là ăn mặc cực kỳ
không ổn đối với mùa đông Wyoming. Chiếc váy màu xanh và áo
khoác màu nâu của cô thật lôi thôi làm cho cô trông gần như một
khuôn mẫu vậy. Anh có thể nh́n thấy những lọn tóc màu nâu nhạt
xoă ra bên dưới khăn quàng cổ của cô, và đôi kính gọng sừng quá
khổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Không trang điểm, thậm chí
không cả son bóng để bảo vệ đôi môi.
Và không cả bốt. Tuyết đóng gần như đến đầu gối cô. Anh quan sát
tổng quát cô đầy đủ trong ṿng hai giây và không có ư định đợi
một lời giải thích mà làm sao cô lại có mặt trên ngọn núi của
anh. Hơn nữa đến tận lúc đó cô cũng không thốt ra được một lời
nào, mà vẫn tiếp tục nh́n chăm chăm với một vẻ như là bị xỉ nhục
trên khuôn mặt. Anh tự hỏi không biết có phải cô đang suy tính
là có nên tốn hơi sức để nói chuyện với một người Indian hay
không, thậm chí là để xin giúp đỡ. Anh nhún vai khinh thị. Khốn
kiếp là anh không thể để cô ngoài này được. V́ cô không nói, nên
anh cũng chẳng nói làm ǵ. Anh chỉ đơn giản cúi xuống và đưa một
tay ṿng ra đằng sau đầu gối cô, một tay sau lưng cô và nhấc cô
lên như một đứa trẻ, lờ đi tiếng thở hổn hển của cô. Khi đưa cô
về phía xe, anh nghẫm nghĩ là cô chẳng nặng hơn một đứa trẻ là
mấy. Anh nh́n thấy tia nh́n giật ḿnh trong đôi mắt màu xanh của
cô sau cặp kính; rồi cánh tay cô ṿng qua cổ anh và ôm chặt lấy
sợ hăi, như thể cô sợ là anh sẽ làm rơi cô.
Anh hơi dịch chuyển cô để anh có thể mở cánh cửa hành khách và
đặt cô lên ghế rồi mạnh mẽ gạt bỏ những bông tuyết ra khỏi chân
và đùi cô nhiều nhất anh có thể. Anh nghe thấy cô thở hổn hển
lần nữa, nhưng không nh́n lên. Khi anh kết thúc, anh rũ tuyết ra
khỏi găng tay của ḿnh và ṿng ra lại và trèo lên xe.
“Cô đă đi bao lâu rồi?” anh lầm bầm hỏi vẻ miễn cưỡng.
Mary giật ḿnh. Cô không ngờ giọng của anh lại trầm ấm đến như
vậy, gần như vang rội. Kính của cô bị mờ đi v́ hơi nóng trong
xe, và cô giật nó xuống, cảm giác đôi má lạnh buốt của cô nhoi
nhói khi máu chảy dần dần qua chúng. “Tôi… chưa lâu,” cô cà lăm.
“Khoảng 15 phút. Tôi đă thổi bay một cái ṿi dẫn nước.
À đó là
chiếc xe của tôi bị vậy.”
Wolf liếc nh́n cô đúng lúc thấy cô vội vàng cúi mặt xuống và
nhận thấy mà cô đỏ hồng lên. Tốt, cô ta đă ấm hơn. Cô đang đỏ
mặt, anh có thể thấy điều đó trong cách mà cô tiếp tục soắn xuưt
những ngón tay. Chẳng lẽ cô ta nghĩ anh sẽ đè cô ta xuống ghế và
hăm hiếp cô ta sao? xét cho cùng th́ anh cũng là một người
Indian nổi loạn, có khả năng làm tất cả mọi thứ. Hơn nữa, cách
mà cô nh́n anh, có thể là thấy đây là t́nh trạng kích động nhất
mà cô từng trải qua vậy.
Họ ở không quá xa so với nhà chính và đến nơi trong vài phút.
Wolf đỗ xe gần cửa nhà bếp và bước ra; anh đi ṿng qua xe và
chạm vào cánh cửa hành khách đúng lúc cô mở ra và bắt đầu trượt
xuống. “Quên nó đi,” anh nói và lại bế cô. Hành động trượt xuống
của cô làm cho váy của cô trượt lên đến tận nửa đùi. Cô vội vàng
kéo nó xuống, nhưng đôi mắt đen của anh đă kịp khám phá thấy đôi
chân thon thả của cô và má của cô lại càng đỏ ửng hơn nữa.
Sự ấm áp của ngôi nhà bao bọc lấy cô, và cô hít vào một cách nhẹ
nhơm, trong khi anh đẩy chiếc ghế gỗ ra khỏi bàn và đặt cô lên
đó. Không nói một lời anh bật ṿi nước nóng lên và vặn đầy chậu,
thường xuyên kiểm tra và điều chỉnh nhiệt độ.
Hừ, cuối cùng th́ cô cũng đến nơi, và tuy cô không tán thành cái
cách cô đến được đây, nó không theo đúng cách cô đă định, nhưng
dù sao cô cũng nên đi vào mục đích mà cô đến đây. “Tôi là Mary
Potter, giáo viên mới ở đây.”
“Tôi biết.” Anh nói ngắn gọn.
Đôi mắt cô mở to khi cô liếc nh́n tấm lưng rộng của anh. “Anh
biết?”
“Không có nhiều người lạ ở quanh đây.”
Cô nhận ra là anh chưa giới thiệu bản thân và đột nhiên cảm thấy
thiếu tự tin. Có đúng là cô đến đúng chỗ không? “Anh anh có phải
là Mackenzie không?”
Anh liếc nh́n cô qua vai, và cô kịp nhận ra mắt anh màu đen như
đêm tối vậy. “Tôi là Wolf Mackenzie.”
Cô ngay lập tức bị chệnh hướng. “Tôi cho là anh biết tên anh
không thông dụng. Đó là một từ tiếng anh cổ...”
“Không,” anh nói, quay lại với một chiếc chậu trên tay. Anh đặt
nó lên sàn cạnh chân cô. “Đó là tên Indian.”
Cô nháy mắt. “Indian?” cô cảm thấy cực kỳ ngu ngốc. Đáng lẽ cô
phải đoán ra chứ, căn cứ vào mái tóc và đôi mắt màu đen, và làn
da màu đồng thau, nhưng cô đă không nhận ra. Phần lớn đàn ông ở
Ruth có làn da rám nắng, và cô chỉ đơn giản nghĩ là làn da của
anh sậm hơn so với những người khác.
Rồi cô nhăn trán nghiêm nghị và nói với một giọng nói chắc chắn,
“Mackenzie không phải là một cái họ Indian.”
Anh nhăn mày lại với cô. “Scottish”
“Ồ, anh là người lai.”
Cô hỏi câu này một cách không ư thức như thể cô đang hỏi về một
lời chỉ dẫn trực tiếp vậy, cái trán mềm mại của cô nhướng lên vẻ
ḍ hỏi. Làm cho hàm răng của anh rít lại, “Đúng,” anh càu nhàu.
Có cái ǵ đó trong những cử chỉ nghiêm nghị, đứng đắn của cô làm
anh điên tiết và chỉ muốn lắc mạnh cho cô mất hết sự nghiêm nhị,
đứng đắn đó. Rồi anh nhận ra cơn rùng ḿnh làm cơ thể cô run rẩy
và làm cho anh đẩy sự giận dữ của anh sang một bên, ít nhất cũng
đến khi anh làm cho cô ấm lên đă. Cái cách cô đi đứng vụng về,
lóng ngóng khi anh mới thấy cô nói cho anh biết là cô đang trong
t́nh trạng bị giảm nhiệt. Anh vội cởi chiếc áo khoác của ḿnh và
ném nó sang một bên, rồi bỏ một b́nh cà phê vào máy.
Mary ngồi yên lặng khi anh pha cà phê; anh có vẻ không phải là
người hay chuyện, mặc dù vậy điều đó không làm cô nản ḷng. Cô
thực sự bị lạnh; cô có thể đợi đến khi có được một tách cà phê
và rồi lại bắt đầu lại. Cô nh́n anh khi anh quay lại cô, nhưng
nét mặt của anh không thể đoán được. Không một lời anh bỏ chiếc
khăn ra khỏi đầu cô và bắt đầu cởi áo khoác của cô. Giật ḿnh,
cô nói. “Tôi có thể làm được,” nhưng những ngón tay của cô quá
lạnh làm cho bất cứ chuyển động nào cũng gây nên đau đớn. Anh
lùi lại để cô tự xoay xở một lát, rồi gạt tay cô ra và tự làm
lấy một ḿnh.
“Tại sao anh lại cởi áo tôi ra trong khi tôi đang rất lạnh?” cô
bối rối hỏi khi anh lột chiếc áo ra khỏi cánh tay cô.
“Để tôi có thể chà xát tay và chân cô.” rồi anh tiến tới việc bỏ
giầy của cô ra.
Cái ư kiến đó thật xa lạ đối với cô như tuyết vậy. Cô không quen
có ai đó chạm vào ḿnh, và cũng không có ư định trở nên quen
thuộc với điều đó. Cô định nói với anh, nhưng từ ngữ biến mất
không nói ra được khi anh đột ngột thọc tay vào dưới váy cô,
ngay chỗ eo của cô. Mary hét lên một tiếng giật ḿnh và nhảy
ngược ra sau gần như sô đổ ghế. Anh nh́n cô, mắt anh đen lại
lạnh lùng như đá.
“Cô không có ǵ phải lo lắng cả,” anh nạt. “Hôm nay là thứ bẩy,
tôi chỉ hăm hiếp vào những ngày thứ ba và thứ năm thôi.” Anh
nghĩ đến việc ném cô trở lại ngoài tuyết, nhưng anh không thể để
một người phụ nữ lạnh cóng đến chết, kể cả đó là một người phụ
nữ da trắng, người rơ ràng nghĩ là việc anh chạm vào cô ta là sự
ô uế.
Mắt Mary mở to làm cho chúng hầu như che khuất phần c̣n lại của
mặt cô. “Có điều ǵ không đúng với thứ bẩy vậy?” cô nói tuột ra,
rồi nhận ra ḿnh gần như đưa ra một lời mời gọi khi nói vậy,
thật là ngu ngốc. Cô vỗ mạnh đôi bàn tay đeo găng lên mặt như
thể ngăn chặn ḍng thác màu đỏ trên má ḿnh. Đầu óc của cô chắc
cũng đă đóng băng mất rồi, đó là lời giải thích duy nhất có thể
cho câu nói ngu ngốc đó. Wolf ngẩng phắt đầu lên, không thể tin
được là cô thực sự đă nói như thế. Đôi mắt xanh mở to, khiếp sợ
nh́n lại anh qua đôi găng tay bằng da màu đen, cái hầu như đă
che hết một phần khuôn mặt cô nhưng không thể che hết vùng da
thịt đỏ ửng. Đă thật lâu lắm rồi anh mới nh́n thấy một ai đó đỏ
mặt, điều đó làm cho anh phải mất một phút mới nhận ra là cô
thực sự đang xấu hổ. Tại sao, cô lại cả thẹn như vậy. Đó là t́nh
huống cuối cùng thêm vào bức tranh về một cô giáo là gái già mà
cô đă để lộ ra. Sự thích thú làm giảm bớt sự tức giận của anh.
Đây hầu như chắc chắn là điểm nổi bật khác thường trong cuộc
sống của cô ta. “Tôi sẽ kéo bít tất của cô ra để cô có thể ngâm
chân vào nước nóng,” anh giải thích bằng một giọng cộc cằn.
“Ôi.” từ đó như bị mắc nghẹn v́ bàn tay cô vẫn c̣n để trên
miệng.
Cánh tay anh vẫn đang nằm dưới váy cô, bàn tay anh đặt dưới hông
cô. Gần như vô t́nh, anh cảm nhận sự mềm mại và thon thả của cô.
Là người đàn bà ăn mặc lôi thôi, lỗi mốt hay không, cô vẫn có sự
mềm mại của đàn bà, mùi thơm ngọt ngào của đàn bà, và nhịp đập
của anh tăng lên khi cơ thể của anh bắt đầu đáp ứng lại sự gần
gũi của cô. Khốn kiếp, anh cần một người đàn bà nhiều hơn là anh
nghĩ đến nỗi cô giáo nhỏ bé lỗi mốt này cũng có thể khuấy động
anh.
Mary vẫn ngồi yên khi một cánh tay khoẻ mạnh của anh ṿng quanh
cô và nâng cô lên để anh có thể cởi đôi tất quần của cô ra khỏi
mông và chân; tư thế đó làm cho đầu của anh gần chạm vào ngực và
dạ dày cô, và cô nh́n xuống mái tóc đen dày, sáng bóng của anh.
Cô có đọc trong một cuốn sách rằng người đàn ông ngậm vú của
người đàn bà trong miệng anh ta và bú chúng như trẻ con bú vậy
và cô luôn luôn tự hỏi tại sao lại vậy. Bây giờ ư nghĩ đó làm
cho cô thở hổn hển và núm vú của cô cứng lại. Bàn tay sần sùi
của anh vuốt nhẹ lên đôi chân trần của cô, chúng sẽ như thế nào
trên ngực cô nhỉ? Cô bắt đầu cảm thấy ấm lên một cách kỳ cục và
hơi choáng váng.
Wolf không nh́n cô khi anh đôi tất quần mong manh lên sàn. Anh
nhấc chân cô lên đùi anh và đưa cái chậu đến đúng chỗ, rồi chậm
răi hạ chân cô xuống nước. Anh đă đảm bảo chắc chắn sao cho nước
chỉ âm ấm, nhưng anh biết chân cô bị lạnh quá nên rất dễ bị đau.
Cô hít vào mạnh nhưng không phản đối, mặc dù anh nh́n thấy cô
dơm dớm nước mắt.
“Nó sẽ không đau lâu đâu,” anh lầm rầm đảm bảo, di chuyển sao
cho chân của anh kẹp lấy chân cô, để giữ cho chúng ấm áp hơn.
Rồi anh cẩn thận cởi bỏ găng tay của cô, nắm lấy đôi bàn tay
thanh nhă, mềm mại nhưng đă bị lạnh cóng, trắng bệch của cô. Anh
giữ chúng giữa giữa ḷng bàn tay ấm áp của ḿnh một lúc, rồi
quyết định và cởi áo khoác trong khi di chuyển lại gần cô hơn.
“Thế này ấm hơn.” anh nói khi kéo tay cô để vào dưới nách anh.
Mary chết
điếng người. Cô không thể tin được là tay cô đang nằm dưới nách
anh như thể là một con chim. Cơ thể ấm áp của anh làm dịu những
ngón tay lạnh giá của cô. Cô thực ra không chạm vào da thịt anh;
anh mặc một chiếc áo phông, nhưng đây vẫn là một sự gần gũi
không thể tưởng tượng được mà cô chưa từng có với một ai khác
cả. Nách….ai cũng có nó cả, nhưng chắc chắn là cô không quen với
việc chạm vào chúng. Cô chưa bao giờ được bao quanh bởi ai khác
cả, nhất là đàn ông. Đôi chân cứng rắn của anh bao lấy chân cô;
cô cúi xuống trước một chút, tay cô vẫn đang nằm dưới cánh tay
anh, trong khi bàn tay sần sùi của anh chà xát đôi cánh tay và
vai cô rồi hạ xuống đùi cô. Cô thốt lên một âm thanh ngạc nhiên
nhỏ, cô hoàn toàn không thể tin được chuyện này có thể xảy ra,
không phải với Mary Elizabeth Potter, một cô gái già b́nh
thường.
Wolf tập trung vào nhiệm vụ của ḿnh nhưng anh ngẩng lên một
chút khi nghe thấy âm thanh cô phát ra, và nh́n vào đôi mắt mở
lớn của cô. Chúng có một màu xanh kỳ lạ, anh nghĩ, không phải là
màu xanh lơ cũng không phải màu xanh thẫm. Có một chút màu xám
trong đáy mắt. Màu xanh lam, đúng là màu đó. Anh nhận thấy rằng
tóc cô loà xoà lộn xộn xuống khỏi búi tóc mà cô quấn lại bao lấy
khuôn mặt cô bằng những lọn nhỏ màu nâu mềm mại. Cô ở rất gần,
khuôn mặt cô chỉ cách anh vài phân. Cô có làn da mềm mại, thanh
nhă nhất mà anh từng thấy, nó mịn màng như làn da em bé, trong
suốt và mong manh đến nỗi anh có thể nh́n thấy được những đường
gân xanh mờ trên thái dương của cô. Chỉ có những người rất trẻ
mới có thể có được làn da như thế. Thấy anh quan sát, một ánh
hồng khác lại bắt đầu ửng lên trên má cô, miễn cưỡng anh cảm
thấy bản thân ḿnh thích thú, hơi bị mê hoặc bởi cảnh tượng
trước mắt. Anh tự hỏi không biết làn da của cô có mượt và thanh
nhă như vâỵ ở khắp nơi không – ngực cô, bụng cô, đùi và giữa hai
chân cô. ư nghĩ đó như một ḍng điện choáng váng đánh mạnh vào
cơ thể anh, làm thần kinh anh tê liệt. Khôn kiếp, cô ta toả ra
một mùi thật ngọt ngào. Và cô ta có thể nhảy dựng lên khỏi ghế
nếu anh cởi váy cô theo cách mà anh muốn và vùi mặt vào giữa cặp
đùi mềm mại của cô.
Mary liếm môi, chẳng có ư niệm ǵ về cách mà mắt anh di chuyển.
Cô phải nói điều ǵ đó, nhưng cô không biết phải nói ǵ cả. Sự
gần gũi về mặt thể xác của anh làm cho suy nghĩ của cô tê liệt.
Cô nên nhớ đến lư do tại sao cô lại phải đến đây, thay v́ hành
động như thể một ngờ nghệch bởi v́ người đàn ông cực kỳ ưa nh́n
theo một cách thô bạo, dữ dội và đầy cơ bắp đang ở quá gần cô.
Cô lại liến môi, hắng giọng và nói, “à…tôi đến đây để nói chuyện
với Joe nếu được phép.”
Nét mặt của anh thay đổi chút ít, tuy nhiên cô có cảm tưởng là
anh ngay lập tức có vẻ xa lánh, tách biệt. “Joe không ở nhà. Nó
đang làm một số việc lặt vặt.”
“Tôi hiểu. Vậy khi nào cậu bé về?”
“Một giờ nữa, hoặc có thể là hai.”
Cô nh́n anh có chút nghi ngờ. “Anh là cha của Joe?”
“Đúng.”
“Mẹ cậu bé….?
“Chết rồi.”
Cách đáp thẳng thừng, xa lánh của anh làm cô cảm thấy gai người,
tuy nhiên cùng lúc đó cô cảm nhận được được một ư nghĩ nhẹ nhơm
đáng khinh từ bản thân ḿnh. Cô liền tránh nh́n anh một lần nữa.
“Anh thấy thế nào về việc Joe bỏ học?”
“Đó là quyết định của nó.”
“Nhưng cậu bé chỉ mới 16 tuổi. Cậu chỉ là một cậu bé”
“Nó là người Indian,” Wolf ngắt lời. “Nó là một người đàn ông.”
Sự phẫn nộ trộn lẫn với sự tức tối làm cho cô hành động như một
chú gà chọi. Cô giật bàn tay ḿnh ra khỏi nách của anh và chống
nạnh. “Điều đó chẳng có ư nghĩa ǵ cả. Cậu bé chỉ mới 16 tuổi và
cần phải có học vấn.”
“Nó có thể đọc, viết và làm toán. Nó cũng biết tất cả những ǵ
cần thiết ở đây về việc huấn luyện ngựa và điều hành một trang
trại. Nó chọn việc bỏ học và làm việc tại trang trại toàn thời
gian. Đây là trang trại của tôi, ngọn núi của tôi. Một ngày nào
đó nó sẽ là của thằng bé. Nó quyết định những ǵ phải làm đối
với cuộc đời nó, và đó là huấn luyện ngựa.” Anh không thích giải
thích việc riêng tư của anh và Joe cho ai cả, nhưng có điều ǵ
đó cái cô giáo nhỏ bé, cáu kỉnh và quê mùa này bắt buộc anh phải
trả lời. Cô có vẻ như không nhận ra anh là người Indian; về mặt
lư thuyết th́ cô biết, nhưng rơ ràng cô không có khái niệm ǵ về
việc là người Indian có nghĩa là ǵ, và đặc biệt là Wolf
Mackenzie thường khiến cho mọi người quay sang tránh nói chuyện
với anh.
“Dù sao tôi cũng sẽ nói chuyện với cậu bé một lần.” Mary cứng
đầu nói.”
“Điều đó tuỳ thuộc vào nó. Nó có thể không muốn nói chuyện với
cô.”
“Anh chưa bao giờ thử tác động lên cậu bé ư?”
“Không.”
“Tại sao không? Anh ít nhất cũng phải thử giữ nó tiếp tục đến
trường chứ.”
Wolf cúi xuống gần hơn nữa, gần đến nỗi mũi anh sắp chạm vào mũi
cô. Cô nh́n vào đôi mắt đen nhánh của anh, mắt cô mở to. “Nó là
người Indian, thưa qúy cô. Có thể cô không biết điều đó có nghĩa
là ǵ. Qủy sứ, làm sao mà cô biết được cơ chứ? Cô là người
Anglo. Người Indian không được chào đón mấy. Những ǵ nó cần
học, nó tự học lấy, mà không cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ một
giáo viên người Anglo. Khi nó không bị lờ đi, th́ nó sẽ bị sỉ
nhục. Vậy tại sao nó lại muốn quay lại đó?”
Cô nuốt nước bọt, hoảng hốt v́ sự gây hấn của anh. Cô không quen
bị một người đàn ông dí sát vào mặt và quát cô. Thật thà mà nói,
Mary thừa nhận rằng cô không quen với đàn ông nói chung. Khi cô
c̣n trẻ, bọn con trai lờ đi cô gái rụt rè, ham đọc sách, và khi
già hơn đàn ông cũng vẫn làm điều tương tự. Cô tái mặt đi chút
ít, nhưng cảm giác chắc chắn của cô về lợi ích của việc có được
một nền giáo dục tốt làm cô từ chối để anh đe doạ cô. Những
người to lớn thường làm như vậy với những người nhỏ bé, rơ ràng
thậm chí c̣n không thèm nghĩ về điều đó, nhưng cô sẽ không để
anh thắng một cách dễ dàng chỉ v́ anh to lớn hơn cô. “Cậu bé là
người đứng đầu lớp,” cô nói mạnh mẽ. “Nếu cậu xoay xở được điều
đó bằng cách riêng của bản thân cậu ấy, hăy nghĩ đến những việc
cậu bé có thể hoàn thành nếu được giúp đỡ.”
Anh đứng thẳng dậy, cao ngất so với cô. “Như tôi đă nói, điều đó
tuỳ thuộc vào nó.” Cà phê đă xong từ lâu nên anh quay đi rót một
cốc cà phê và đưa nó cho cô. Im lặng rơi giữa hai người. Anh dựa
vào tủ, ngắm cô nhấm nháp nhỏ nhẹ như một con mèo. Thanh nhă, ừ,
đó là từ miêu tả đúng nhất về cô. Cô không quá nhỏ, có lẽ 5
thước 3, nhưng cô có thân h́nh mảnh khảnh. Đôi mắt của anh thấp
xuống ngực cô bên dưới bộ váy lỗi mốt màu xanh; chúng không lớn,
nhưng chúng trông rất tṛn và đẹp. Anh tự hỏi núm vú cô là màu
hồng mềm mại, nhẹ nhàng hay hồng thẫm. Anh tự hỏi cô có thể cho
anh vào một cách dễ dàng không, cô có thể thật chặt khiến anh
trở nên dữ dội không-”
Ngay lập tức anh buộc suy nghĩ khêu gợi của ḿnh phải dừng lại.
Khốn kiếp, những bài học đặc biệt trước đây đáng lẽ phải bào ṃn
tâm hồn anh rồi mới phải chứ. Những người phụ nữ Anglo có thể
tán tỉnh anh và diễu đi diễu lại quanh anh nhưng chỉ có một vài
trong số đó thực sự muốn ngă xuống và bị dơ bẩn cùng với một
người Indian. Người đàn bà nhỏ bé cáu kỉnh này thậm chí c̣n
không thèm tán tỉnh, vậy tại sao anh lại hứng lên như thế này?
Có thể là do bởi cô ăn mặc quá lôi thôi, làm anh cứ giữ sự tưởng
tượng rằng bên dưới bộ váy áo xấu xí này cơ thể cô sẽ mềm mại và
thanh nhă như thế nào.
Mary để chiếc cốc sang một bên. “Bây giờ tôi đă ấm hơn rất nhiều
rồi. Cám ơn anh, cà phê giúp rất nhiều.” Thực ra giúp nhiều là
cái cách mà bàn tay anh di chuyển trên người cô, nhưng cô không
có ư định nói với anh điều đó. Cô nh́n anh và ngập ngừng, đột
nhiên cảm thấy không chắc chắn khi có thấy cái nh́n trong đôi
mắt màu đen của anh. Cô không biết đó là cái ǵ, nhưng có điều
ǵ đó ở anh khiến cho nhịp đập của cô tăng nhanh chóng, làm cho
cô bứt rứt, không yên.Có thực là anh nh́n xuống ngực cô không
nhỉ?
“Tôi nghĩ là có một vài bộ quần áo cũ của Joe sẽ vừa với cô,”
anh nói, khuôn mặt và giọng nói không hề có cảm xúc.”
“Ôi, tôi không cần quần áo đâu. ư tôi là, những ǵ tôi có là
được rồi.”
“Ngu ngốc,” anh ngắt lời. “Đây là Wyoming, thưa qúy cô, không
phải New Orleans, hoặc là bất cứ nơi nào mà cô từ đó đế.”
“Savannah,” nàng nói.
Anh càu nhàu, cái có vẻ như là một trong những phương tiện
truyền đạt thông tin chính của anh, và rồi đi lấy một chiếc khăn
từ ngăn tủ. Quỳ một chân xuống đất, anh nâng chân cô lên khỏi
nước và quấn chúng quanh chiếc khăn, lau khô chúng với những cái
chạm rất nhẹ nhàng thật đối nghịch với thái độ đầy thù nghịch
của anh. Rồi đứng lên, anh nói, “đi với tôi.”
“Đi đâu
cơ?”
“Tới pḥng ngủ.”
Mary dừng lại, chớp mắt nh́n anh và một nụ cười mỉm nở trên môi
anh. “Đừng lo,” anh nói cay nghiệt. “Tôi sẽ khống chế sự thèm
khát man rợ của ḿnh, và sau khi cô mặc quần áo xong, cô có thể
biến khỏi ngọn núi của tôi.”
Chương 2
Mary hít một hơi dài để lấy
tinh thần và hếch cằm lên, miệng cô ngậm lại như một vạch dài
nghiêm nghị. “Anh không cần đùa cợt với tôi, anh Mackenzie,” cô
điềm tĩnh nói, nhưng giọng nói của cô lại không điềm tĩnh như
vậy. Cô biết là cô đang hơi bước vào phạm vi của sự tán tỉnh, ve
văn; cô không cần phải mỉa mai nhắc nhở ḿnh làm ǵ. Thông
thường th́ cô không cảm thấy bị bối rối bởi chính sự rụt rè,
lặng lẽ và kém hấp dẫn của ḿnh, tự nhiên chấp nhận điều đó như
là một vấn đề không thể thay đổi, giống hệt như mặt trời mọc ở
hướng đông vậy. Nhưng Mackenzie làm cho cô cảm thấy bị tổn
thương kỳ lạ, và cảm giác đau đớn kỳ quặc đó khiến cô phải làm
ǵ đó để chỉ ra tại sao cô lại không hấp dẫn bất chấp tính cách
điềm đạm, thận trọng thường ngày của cô.
Trán của Wolf nhăn tít lại. “Tôi đùa cợt với cô,” anh quát. “Tôi
cực kỳ nghiêm túc, thưa qúy cô. Tôi muốn cô biến khỏi ngọn núi
của tôi.”
“Vậy tôi sẽ đi, tất nhiên là vậy,” cô đáp lại kiên định. “Nhưng
anh không cần thiết phải đùa cợt tôi.”
Anh chống nạnh hỏi. “Đùa cợt cô? Bằng cách nào thế?”
Máu dồn lên làn da mượt mà của cô, nhưng đôi mắt màu xanh lam
của cô không hề nao núng. “Tôi biết tôi không phải là một người
phụ nữ hấp dẫn, chắc chắn không phải là tuưp phụ nữ khiến đàn
ông bị kích động - à sự thèm khát man dợ như anh nói.”
Cô rất nghiêm túc. Mười phút trước anh chắc chắn đồng ư với cô
rằng cô là cô gái không ưa nh́n lắm, có chúa biết cô không phải
là loại sành điệu, nhưng anh cực kỳ kinh ngạc là cô thành thật
có vẻ không nhận ra những vấn đề về việc anh là người Indian,
rằng anh là luôn có ác ư, mỉa mai, rằng thậm chí là anh cực kỳ
bị khuấy động bởi sự gần gũi của cô. Phía dưới của anh nhoi nhói
nhắc nhở anh rằng sự phản ứng của anh chưa hoàn toàn dịu đi chút
nào. Anh cười một tiếng cười khàn khàn, gai góc không có chút
thích thú nào cả. Tại sao anh không thêm vào cuộc sống của cô
một chút thú vị nhỏ nhỉ? Cô mà nghe thấy sự thật thẳng thừng,
chắc cô sẽ muốn chạy khỏi ngọn núi này một cách nhanh nhất có
thể.
“Tôi không nói chơi hay đùa cợt ǵ cả,” anh nói, đôi mắt đen của
anh nhấp nháy. “Chạm vào cô như vừa rồi, gần cô đến nỗi tôi có
thể ngửi thấy một mùi ngọt ngào toả ra từ cô, những thứ đó khiến
cho tôi quay cuồng lên ấy chứ.”
Ngạc nhiên, cô nh́n anh chằm chằm. “Khiến anh quay cuồng?” cô
hỏi thẳng thừng.
“Đúng.” Cô vẫn nh́n anh chằm chằm như thể anh đang nói một thứ
tiếng nào đó quá xa lạ. Sốt ruột anh nói thêm, “khiến tôi nóng
bừng cả lên, cô có muốn tôi tả thêm không.”
“Anh lại đùa cợt tôi nữa rồi,” cô ngơ ngác nói. Điều đó là không
thể. Cô chưa bao giờ khiến một người đàn ông…..một người đàn ông
khao khát ḿnh trong cuộc đời.
Anh đă thực sự cáu tiết lên rồi, thực sự bị khuấy động quá rồi.
Anh luôn luôn sử dụng sự kiềm chế cứng như thép khi đối diện với
những người Anglo, nhưng có ǵ đó từ người đàn bà nhỏ bé nghiêm
nghị, đứng đắn này khiến anh bị chọc tức, điên tiết hết cả lên.
Sự bất lực tràn đầy thân thể anh cho đến khi anh nghĩ anh có thể
nổ tung lên được. Anh không có ư định chạm vào cô, nhưng đột
nhiên anh đưa tay chạm vào eo cô, kéo cô vào người anh. “Có thể
cô cần bằng chứng rơ ràng,” anh nói khẽ khàn đặc, và cúi xuống
ngậm lấy môi cô.
Mary run rẩy v́ kinh hoàng, mắt cô mở lớn khi anh di chuyển môi
anh trên môi cô. Mắt anh nhắm chặt. Cô có thể nh́n thấy từng
lông my một, và trong khoảng khắc lẩn thẩn tự hỏi làm sao mà
chúng lại dày như vậy. Rồi tay anh, vẫn c̣n siết chặt ở eo cô,
kéo mạnh cô tựa khít vào thân thể cường tráng của anh khiến cô
thở hổn hển. Anh nhân cơ hội miệng cô mở ra mà ngay lập tức thăm
ḍ bên trong bằng lưỡi của ḿnh. Cô lại run rẩy, và rồi mắt cô
chậm chạp nhắm lại khi cảm nhận một luồng hơi nóng lạ lùng dần
dần h́nh thành bên trong thân thể cô. Cảm giác thích thú thật xa
lạ, và quá mănh liệt làm cô sợ hăi. Những cảm giác xa lạ ồ ạt
tấn công cô, làm cô chóng mặt. Đó là cảm giác thô dáp của môi
anh, sự dữ dội của anh, sự thân mật kinh ngạc của lưỡi anh vuốt
ve lưỡi cô nhưu thể nó thật thú vị để chơi vậy. Cô cảm nhận được
sức nóng từ cơ thể anh, mùi đàn ông nồng nàn từ làn da anh. Cặp
vú mềm mại của cô ép chặt lên phần mặt phẳng vạm vỡ trên ngực
anh và những núm vú của cô lại bắt đầu ngứa râm ran theo một
cách rất lạ và đáng xấu hổ.
Đột nhiên anh dứt miệng anh khỏi miệng cô, và cảm giác thất vọng
cùng cực khiến mắt cô mở ra. Đôi mắt đen của anh thiêu đốt cô.
“Hôn lại anh đi,” anh th́ thầm.
“Nhưng em không biết làm thế nào cả.” Mary buột miệng nói, vẫn
không thể tin được là chuyện đang xảy ra.
Giọng nói của anh gần như phát ra từ yết hầu. “Như thế này này.”
Anh lại ngậm lấy miệng cô và lần này cô hé môi ngay lập tức, hăm
hở chấp nhận lưỡi của anh, cảm thấy một cảm giác thích thú, khao
khát một lần nữa lại trào dâng. Miệng anh di chuyển trên miệng
cô, ngậm chặt lấy môi cô một cách dữ dội, khao khát, dạy cô làm
cách nào đáp ứng lại. Lưỡi của anh lại chạm vào lưỡi cô, và lần
này cô đáp lại một cách rè rặt, chào đón sự xâm chiếm của anh
bằng những cú chạm nhẹ, rụt rè. Cô quá thiếu kinh nghiệm để nhận
ra hiệu quả của sự chấp nhận của cô, nhưng anh th́ bắt đầu thở
mạnh hơn, nhanh hơn, và nụ hôn của anh đ̣i hỏi hơn, sâu hơn vào
trong cô.
Một cảm giác khích thích khủng khiếp bùng nổ trong thân thể cô,
khiến cô từ chỗ hơi thích thú thành cảm giác đói khát. Cô không
c̣n thấy lạnh nữa, người cô bừng bừng, tim cô đập tăng lên cho
đến khi trái tim cô đập th́nh thịch trong lồng ngực. Vậy đây
chính là cái mà anh ám chỉ khi anh nói rằng cô khiến anh nóng
bừng. Anh cũng làm cô nóng bừng lên, và đột nhiên cô choáng váng
khi nghĩ rằng anh cũng cảm nhận được sự khao khát, ham muốn tột
cùng này. Cô vô t́nh rên rỉ và chuyển động đến gần anh hơn,
không biết làm cách nào để kiểm soát những cảm giác khao khát xa
lạ từ những cái hôn thành thạo của anh.
Tay anh xiết chặt eo cô và một tiếng rên rỉ dữ dội phát ra từ cổ
họng anh. Và rồi anh nâng cô lên, xiết chặt cô hơn nữa, điều
chỉnh cho mông của cô tựa vào anh, chứng minh một cách sinh động
sự đáp ứng của anh đối với cô.
Cô không biết làm sao có thể xảy ra như thế này. Cô không biết
là sự thèm muốn lại có thể đốt nóng con người ta như vậy, làm cô
quên hết những lời cảnh báo của D́ Ardith về đàn ông và những
điều xấu xa, dâm ô mà họ có thể làm với đàn bà. Mary c̣n chưa
quyết định một cách hợp lư được là những việc nào là những việc
quá xấu xa, dâm ô, hay là đàn bà có nên trốn tránh nó hay không
bởi v́ cô chưa từng tán tỉnh hay cố quyến rũ bạn trai bao giờ.
Những người đàn ông cô gặp ở trường đại học hay ở chỗ làm có vẻ
quá b́nh thường, không phải là những người đói khát t́nh dục. Cô
thường thấy thoải mái khi đứng với đàn ông và thậm chí c̣n coi
một số họ là bạn. Đó không phải là bản thân cô chưa từng có
những ham muốn, chỉ là không một người đàn ông nào từng gơ cửa
mời cô đi chơi hoặc thậm chí là không thèm gọi điện mời cô đi
chơi v́ vậy mà kinh nghiệm của cô với đàn ông không chuẩn bị cho
cô t́nh huống bị thít chặt trong ṿng tay của Wolf Mackenzie, sự
đói khát trong những cái hôn của anh, và cái đàn ông cứng như đá
của anh thúc mạnh lên phần giao giữa cặp đùi của cô. Nhưng cô
biết rơ rằng cô muốn nhiều hơn nữa.
Không c̣n tỉnh táo được nữa cô ṿng tay ôm cổ anh và quằn quại
tỳ vào anh, rằn vặt bởi sự bất lực ngày càng tăng. Cơ thể cô như
lửa đốt, trống rỗng, đau đớn và muốn nhiều hơn nữa, cô lại không
có kinh nghiệm để khống chế nó. Những cảm xúc mới mẻ như những
làn sóng cồn cào làm tràn ngập tâm trí cô, làm nổ tung những dây
thần kinh của cô.
Wolf giật mạnh đầu ra đằng sau, hàm răng của anh nghiến chặt khi
anh nghiêm khắc bắt bản thân ḿnh trở lại vạch kiểm soát. Đôi
mắt anh đỏ như lửa khi anh nh́n xuống cô. Nụ hôn của anh khiến
cho đôi môi mềm mại của cô đỏ rực và sưng mọng lên, làn da màu
hồng thanh tú của cô càng trở nên trong mờ như sứ long lanh. Anh
nh́n đôi mắt cô có những lông mi dài cong vút khi cô mở mắt và
chậm chạp nh́n anh. Mái tóc màu nâu xám của cô xoă tung, loà xoà
khắp mặt cô, rũ xuống vai cô. sự khao khát thể hiện trên khuôn
mặt cô; cô trông hoàn toàn rối bù, như thể anh đă làm ǵ nhiều
hơn việc hôn cô, và thực ra th́ tâm trí anh đă làm nhiều hơn
thật. Cô thật dịu dàng và mong manh trong ṿng tay anh, nhưng cô
cũng thật dữ dội cuộn chặt lấy với sự đói khát đáp ứng lại được
chính sự đói khát của anh.
Anh có thể đưa cô lên giường ngay bây giờ; cô đă đi quá xa, và
anh biết điều đó. Nhưng nếu anh làm điều đó th́ là trong t́nh
trạng cô không đủ ư thức để đưa ra quyết định, không phải bởi v́
cô bị kích thích quá mà là bởi v́ cô không biết ḿnh đang làm
ǵ. Sự thiếu kinh nghiệm của cô là rơ ràng; anh thậm chí c̣n
phải dạy cô cách hôn – ư nghĩ đó đă khiến cho anh đột ngột dừng
lại như thể anh đâm vào một bức tường bằng kim loại, bởi anh
chợt đánh giá được đầy đủ mức độ thiếu kinh nghiệm của cô. Khốn
khiếp, cô c̣n trong trắng.
ư nghĩ đó khiến anh dao động, bối rối. Bây giờ cô đang nh́n với
đôi mắt màu xanh làm vẻ ngây thơ và ḍ hỏi, vẫn đang đờ đẫn v́
đam mê, cô chờ đợi anh đi bước tiếp theo. Cô không biết phải làm
ǵ. Cánh tay cô vẫn đang ṿng quanh cổ cô, đôi chân cô mở ra cho
phép anh nép ḿnh vào và cô đang chờ đợi anh bởi v́ cô không
biết phải làm ǵ tiếp theo. Cô thậm chí c̣n chưa từng hôn ai
trước đây. Chưa một người đàn ông nào từng chạm vào đồi ngực mềm
mại của cô hoặc là ngậm chặt núm vú của cô trong miệng. Chưa một
người đàn ông nào từng làm t́nh với cô trước đây.
Điều đó làm anh lặng cả người, mắt anh vẫn nh́n chăm chăm cô.
“Ôi chúa toàn năng, thưa qúy cô, mọi việc tư nữa th́ vượt ra
khỏi tầm kiểm soát,”
Cô chớp chớp mắt. “Sao cơ ạ?” giọng của cô nghiêm nghị, đứng
đắn, từ ngữ rơ ràng, nhưng cái nh́n mụ mẫm vẫn c̣n trong mắt cô.
Từ từ, bởi v́ anh không muốn để cô đi, và dịu dàng, bởi v́ anh
biết anh phải làm, anh để cơ thể cô tuột khỏi anh cho đến khi cô
có thể đứng lại được. Cô thuộc kiểu người ngây thơ, vô tôi,
nhưng anh th́ không. Anh là Wolf Mackenzie, người lai c̣n cô là
cô giáo. Những công dân gương mẫu của Ruth sẽ không muốn cô kết
bạn với anh; cô phụ trách những đứa con của họ, có ảnh hưởng rất
nhiều đến sự h́nh thành nhân cách của chúng. Không cha mẹ nào
muốn những đứa con gái dễ bị tác động của họ được dạy dỗ bởi một
người phụ nữ có một mối quan hệ liều mạng với một người Indian
từng tù tội. Tại sao nữa, cô thậm chí c̣n có thể cám dỗ con trai
của họ. Qúa khứ tù tội của anh có thể được chấp nhận, nhưng ḍng
máu Indian của anh sẽ chẳng bao giờ xoá sạch được.
V́ vậy mà anh phải để cô đi, bất kể anh muốn đưa cô lên giường
của anh và dạy cô tất cả mọi thứ giữa một người đàn ông và một
người đàn bà đến như thế nào.
Cánh tay của cô vẫn đang ṿng qua cổ anh, ngón tay của cô vuốt
ve những lọn tóc đằng sáu gáy anh. Cô có vẻ như không có khả
năng di chuyển, anh với tay túm lấy eo cô đẩy ra và kéo tay cô
ra khỏi người anh.
“Con nghĩ là con nên quay lại sao.”
Một giọng nói lạ xâm nhập vào cơi thần tiên của Mary về những
khoái lạc mới được khám phá ra, và cô giật nảy ḿnh, mặt mày đỏ
ửng khi cô quay lại và chạm mặt người mới đến. Một cậu bé cao
lớn đứng ngay trên bậc cửa vào nhà bếp, mũ cầm trên tay. “Xin
lỗi cha. Con không định quấy rầy.”
Wolf đứng xa khỏi cô. “Ở lại đi. Thực ra th́ cô ấy đến đây để
gặp con.”
Cậu bé nh́n cô vẻ giễu cợt. “Cha định lừa con ư.”
Wolf chỉ nhún vai. “Đây là cô Mary Potter, cô giáo mới. Cô
Potter, con trai tôi, Joe.”
Mặc dù đang xấu hổ, Mary vẫn choáng váng thất vọng khi anh gọi
cô là “Cô Potter” sau những ǵ thân mật mà họ mới vừa chia sẻ.
Nhưng trông anh cực kỳ điềm tĩnh, kiềm chế, như thể những chuyện
đó chẳng ảnh hưởng ǵ đến anh cả, trong khi mọi tế bào trên thân
thể cô vẫn c̣n đang hừng hực. Cô muốn lao vào anh và buông thả
ḿnh để kết thúc ngọn lửa đă được thắp lên.
Thay v́ thế
cô đứng yên, hai cánh tay cứng nhắc đặt hai bên thân khi mặt cô
đỏ ửng và bắt ḿnh phải nh́n lên Joe Mackenzie. Cậu là lư do cô
ở đây, và cô không cho phép ḿnh quên điều đó một lần nữa. Khi
mà sự xấu hổ của cô nhạt đi, cô nhận ra rằng cậu rất giống cha
ḿnh. Mặc dù cậu chỉ mới 16, cậu đă cao 6 thước và hoàn toàn có
thể tương xứng với chiều cao của cha cậu, khi mà đôi vai non trẻ
của cậu đă bắt đầu hứa hẹn một người cường tráng trong tương
lai. Mặt cậu là bản sao trẻ tuổi của Wolf, cũng g̣ má cao kiêu
hănh, khuôn mặt như tạc. Cậu cũng điềm tĩnh và kiềm chế, quá
kiềm chế so với một cậu bé 16 tuổi, và đôi mắt của cậu có một
màu xanh kỳ lạ, nhưng lấp lánh đẹp tuyệt. Cặp mắt đó chứa đựng
một điều ǵ đó, một điều ǵ đó thật hoang dă chưa được thuần
dưỡng, cũng như có một điều ǵ đó như một sự chấp nhận cay đắng
và sự hiểu biết đó khiến cho cậu như già trước tuổi. Cậu đúng là
con trai của cha cậu.
Thế nên không đời nào cô từ bỏ cậu.
Cô giơ tay về phía cậu. “Tôi rất muốn nói chuyện với em, Joe.”
Nét mặt của cậu vẫn tách biệt, xa lánh, nhưng cậu cũng vẫn tiến
về phía cô và bắt tay cô. “Tôi không biết là v́ sao.”
“Em đă bỏ học.”
Lời tuyên bố rất cần được xác minh nhưng cậu chỉ đơn giản gật
đầu. Mary hít một hơi dài. “Có thể cho tôi biết tại sao không?”
“ở đó không có ǵ dành cho tôi cả.”
Cô cảm thấy nản trí bởi lời tuyên bố b́nh tĩnh, thẳng thừng của
cậu, bởi v́ cô không cảm nhận được chút ǵ gọi là dễ thay đổi,
có thể lay chuyển được ở cậu bé khác thường này. Đúng như Wolf
đă nói, Joe đă tự quyết định và không có ư định thay đổi nó. Cô
cố nghĩ cách khác để tiếp cận, nhưng giọng nói trầm ấm của Wolf
vang lên cắt ngang.
“Cô Potter, cô có thể nói chuyện sau khi cô mặc quần áo ấm hơn
không. Joe, con có một vài bộ jean cũ đủ nhỏ để vừa với cô ấy
phải không?”
Trước sự ngạc nhiên của cô, cậu bé nh́n cô bằng con mắt đánh giá
đầy kinh nghiệm. “Con nghĩ là có. Có thể có một số bộ con mặc
khi 10 tuổi.” Trong giây lát vẻ thích thú lấp lánh trong đôi mắt
màu xanh kim cương của cậu và Mary cắn chặt môi nghiêm nghị. Làm
sao mà những người đàn ông nhà Mackenzie này cứ chỉ chỏ một cách
thừa thăi về sự thiếu hấp dẫn của cô cơ chứ.
“Tất, áo sơ mi, bốt và áo khoác,” Wolf thêm vào danh sách. “Bốt
chắc sẽ quá tô, nhưng mà nếu có hai đôi tất thêm vào chắc là
được.”
“Ông Mackenzie, tôi thực sự không cần thêm quần áo đâu. Những ǵ
tôi có đây cũng đủ cho tôi về được đến nhà.”
“Không, không được đâu. Nhiệt độ cao nhất ngày hôm nay cũng chỉ
là 10 độ âm. Cô không thể ra khỏi nhà với đôi chân trần và đôi
giày ngu ngốc như thế.”
Đôi giày thực tế của cô lại đột nhiên trở thành ngu ngốc sao? Cô
cảm thấy hừng hực muốn bảo vệ chúng, nhưng đột nhiên cô nhớ ra
rằng tuyết đă len vào trong chúng và khiến những ngón chân của
cô tê cóng. Đôi giày được cho là thực tế, thích hợp ở Savannah
lạc lơng đáng thương đối với mùa đông ở Wyoming.
“Thôi được,” cô đồng ư, nhưng chỉ là bởi v́ nó phải như vậy, sao
tất cả đó là điều thực tế nên làm. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy
không thoải mái khi nói về quần áo của Joe, thậm chí chỉ là tạm
thời. Cô chưa bao giờ mặc quần áo của người khác bao giờ, chưa
bao giờ đổi áo với bạn bao giờ, d́ Ardith nghĩ điều đó thật là
quá xuồng xă.
“Tôi sẽ xem xét xe của cô trong khi cô thay đồ.” Thậm chí không
liếc nh́n cô lấy một lần, anh mặc áo khoác vào và đi ra phía
cửa.
“Đường này,” Joe nói, ngụ ư cô đi theo cậu ta. Cô làm theo, cậu
hỏi, “Có việc ǵ với xe của cô vậy?”
“Ṿi dẫn nước bị hỏng?”
“Ở đâu ạ?”
Cô dừng lại. “Trên đường. Em có thấy nó khi em lái xe qua
không?” một suy nghĩ tồt tệ chợt đến với cô, không biết xe của
cô có trượt xuống dốc không?”
“Tôi đi từ bên kia lại, không phải phía đường sau ấy.” Cậu lại
trong có vẻ thích thú. “Cô thực sự đă cố gắng lái xe lên dốc khi
mà cô không quen lái xe trên tuyết ư?”
“Tôi không nghĩ đó là đường đằng sau. Tôi cứ nghĩ đó là đường
duy nhất. Tại sao tôi lại không lái trên tuyết được? Tôi có lốp
đi trên tuyết mà.”
“Có thể.”
Cô nhận thấy rằng cậu có vẻ chẳng tin tưởng lắm vào khả năng lấy
xe của cô, nhưng cô chẳng phản đối, bởi v́ cô cũng c̣n chẳng tin
vào ḿnh nữa là. Cậu dẫn cô qua một căn pḥng khách thô sơ nhưng
ấm cúng, dễ chịu và đi vào một hành lang hướng đến một cánh cửa.
“Quần áo cũ của tôi trong một cái hộp ở trong kho, nhưng mà
không mất nhiều thời gian để lấy ra đâu. Cô có thể thay ở đây.
Đây là pḥng ngủ của tôi.”
“Cám ơn,” cô lầm bầm, bước vào pḥng. Giống như pḥng khách, mọi
thứ trong pḥng thô sơ, mộc mạc với những những bức tường gỗ
dầy. Chẳng có ǵ trong căn pḥng chỉ ra rằng đây là một căn
pḥng của một cậu thanh niên: không có bất cứ một thứ đồ thể
thao nào cả, không quần áo trên sàn nhà. Chiếc giường thật ngăn
nắp, ngay bên cạnh giường là một giá sách cao từ sàn đến tận
trần nhà; giá sách rơ ràng là tự làm nhưng không hề thô sơ, được
làm một cách cẩn thận tỉ mỉ. Chúng chất đầy sách và ṭ ṃ khiến
cô bước lại gần xem xét những tựa sách.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra là tất cả các đầu sách đều là về
việc bay, từ cuộc thử nghiệm của Da Vinci đến thám hiểm vũ trụ.
C̣n có rất nhiều sách về máy bay ném bom, máy bay chiến đấu,
trực thăng, máy bay do thám, phản lực cho đến các loại sách về
kỹ thuật như cấu tạo, thiết kế máy bay vân vân.
“Quần áo đây ạ.” Joe lặng lẽ bước vào và đặt quần áo lên giường.
Mary nh́n cậu nhưng khuôn mặt của cậu b́nh thản, dửng dưng.
“Em thích máy bay,” cô nói rồi nhăn mặt v́ câu nói sáo rỗng của
ḿnh.
“Tôi thích máy bay,” cậu thừa nhận không chút chần chừ.
“Vậy em đă bao giờ nghĩ đến việc học bay chưa?”
“Rồi.” Cậu không hề nói thêm một từ nào ngoài những câu trả lời
cộc lốc, thẳng băng rồi quay người rời khỏi pḥng và đóng cửa
lại.
Cô vừa trầm tư suy nghĩ vừa chậm chạp cởi váy và mặc những thứ
Joe đưa cho. Bộ sưu tập sách không những chỉ ra niềm say mê bay
mà c̣n là sự ám ảnh. Nếu sự ám ảnh là những điều khôi hài, bệnh
hoạn nó có thể huỷ hoại cuộc sống của người đó, nhưng một vài sự
ám ảnh có thể nâng c̣n người lên một tầm cao mới của cuộc sống,
khiến họ toả sáng bởi ngọn lửa đam mê rực rỡ, sáng chói nhất, và
nếu như sự ám ảnh này không được thoả măn nó sẽ khiến con người
khô héo dần đi, cuộc sống sẽ tàn lụi v́ sự đói khát của tâm hồn.
Nếu cô đúng, cô đă có cách để chạm vào Joe và khiến cậu ta quay
trở lại trường học. (đọc đoạn này khiến ḿnh thích Mary vô cùng)
Chiếc quần jean vừa khít. Tức tối v́ bằng chứng rơ ràng về việc
cô chỉ bằng một cậu bé mười tuổi, cô giận dỗi mặc chiếc áo sơ mi
quá khổ vào, rồi sắn tay áo lên v́ nó quá dài. Đúng như Wolf dự
đoán, đôi bốt quá to, phải cần tới hai đôi tất dày mới giữa cho
đôi bốt không tuột ra mất. Cảm giác ấm áp thật tuyệt, và cô
quyết định cô sẽ chắt bóp từng đồng xu bằng mọi cách để có thể
mua một đôi bốt.
Joe đang thêm củi vào chiếc ḷ sưởi bằng đa rất to khi cô bước
vào, và một nụ cười nhẹ nở trên môi cậu khi cậu nh́n thấy cô.
“Cô chắc chắn chẳng giống cô Langdale chút nào cả, cũng chẳng
giống với bất cứ giáo viên nào mà tôi từng thấy cả.”
“Bề ngoài chẳng liên quan ǵ đến khả năng cả. Tôi là một giáo
viên tốt, dù là tôi trông chỉ giống một cậu bé 10 tuổi thôi.”
“12. Tôi mặc những chiếc quần jean đó khi 12 tuổi.”
“Thật là một sự an ủi.”
Cậu cười to và cô cảm thấy hài ḷng v́ rằng chưa hề được nghe
cậu hay cha cậu cười. “Tại sao em lại bỏ học.”
Cô kinh nghiệm là nếu bạn tiếp tục hỏi cùng một câu hỏi, bạn sẽ
thường được nghe những câu trả lời khác nhau, và cuối cùng th́
sự lẩn tránh sẽ nhạt đi và câu trả lời thực sự sẽ hiện ra. Nhưng
Joe b́nh tĩnh nh́n cô và đưa ra cùng một câu trả lời như trước.
“Chẳng có ǵ ở đó dành cho tôi cả.”
“Không có ǵ để em học hỏi nữa ư?”
“Tôi là người Indian, cô Potter. Lai. Những ǵ tôi cần học, tôi
tự học lấy.”
“Cô Langdale không-” Mary dừng lại, không biết làm cách nào để
diễn đạt câu hỏi của ḿnh.
“Tôi là người vô h́nh.” Giọng nói trẻ trung của cậu khàn đi, gay
gắt. “Bắt đầu từ khi tôi đi học. Không ai tốn thời gian để giải
thích mọi việc cho tôi, hỏi tôi cần ǵ, cũng như chẳng thèm nói
với tôi một câu. Tôi đă lấy làm ngạc nhiên là bài của ḿnh cũng
được chấm điểm.”
“Nhưng mà em là số một ở lớp.” Cậu nhún vai. “Tôi thích sách.”
“Em có nhớ trường, nhớ việc học hành không?”
“Tôi có thể đọc mà không cần đến trường,và tôi c̣n có thể giúp
cha rất nhiều nếu tôi ở đây cả ngày. Tôi biết mọi thứ về ngựa,
thưa cô, có thể nhiều hơn nhiều người ở đây trừ cha, và tôi
không học những thứ đó ở trường. Trang trại này sẽ là của tôi
một ngày nào đó. Vậy tại sao tôi lại tốn thời gian ở trường làm
ǵ?”
Mary hít một hơi dài và chơi quân bài của ḿnh. “Để học bay.”
Cậu không thể ngăn được vẻ thèm muốn ánh lên chớp nhoáng trong
đôi mắt ḿnh, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt. “Tôi không thể
học bay ở trường trung học Ruth. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ
thu xếp học bay.”
“Tôi không nói về việc học bay đơn thuần. Tôi muốn nói về Học
viện Không quân cơ.”
Làn da màu đồng thau của cậu trắng bệch. Trong khoảng khắc cô
không nh́n thấy được một chút háo hức, say mê nào cả, mà thay
vào đó là một sự thèm muốn đau đớn, mạnh mẽ đến nỗi làm cô bàng
hoàng, như thể cậu nh́n thấy ánh sáng của thiên đường. Rồi cậu
đột ngột lắc đầu, trông cậu già đi mấy tuổi. “Đừng có cố gắng
lừa phỉnh tôi. Chuyện đó không đời nào xảy ra đâu.”
“Tại sao lại không thể? Theo những ǵ tôi thấy trong học bạ của
em, điểm trung b́nh của em đủ cao.”
“Tôi đă bỏ học.”
“Em có thể trở lại.”
“Tôi đă bị bỏ lại bao xa? Tôi chắc phải học lại, và tôi sẽ không
ngồi đó trong khi bọn người khốn kiếp đó gọi tôi là tên Indian
ngu ngốc.”
“Em không bị bỏ lại quá xa đâu. Tôi có thể dạy kèm em, đưa em
trở lại đủ nhanh để em có thể bắt đầu năm cuối vào mùa thu này.
Tôi là một giáo viên có giấy phép đàng hoàng, Joe, và để em có
thêm thông tin, tôi phải nói rằng tôi khá có khả năng. Tôi đủ
tiêu chuẩn để dạy kèm em bất cứ môn nào em cần.”
Cậu cầm lấy que khời và đâm mạnh vào khúc gỗ làm lửa bắn lên
tung toé. “Sẽ như thể nào nếu em làm như cô nói?” cậu lầm rầm.
“Học viện không giống trường đại học, nơi mà em được kiểm tra
đầu vào, trả tiền và rồi đi học.”
“Không. Cách thông thường là được giới thiệu bởi một nghị sĩ.”
“Đúng, em không nghĩ là nghị sĩ của em sẽ giới thiệu một người
Indian. Họ chắc có một hàng dài những người hợp mốt hơn để được
giúp đỡ.”
“Tôi nghĩ em quá để ư đến di sản của em,” Mary nói b́nh thản.
“Em có thể tiếp tục đổ lỗi cho mọi thứ v́ là một người Indian
hoặc là em có thể tự điều khiển cuộc đời ḿnh. Em không thể làm
ǵ trước những phản ứng của mọi người đối với em, nhưng em có
thể làm một điều ǵ đó cho bản thân em. Em không biết nghị sĩ
của em sẽ làm những ǵ, phản ứng ra sao vậy tại sao em lại từ bỏ
khi mà em thậm chí c̣n chưa thử lấy một lần? Em là kẻ trốn tránh
ư.”
Cậu đứng thẳng lên, đôi mắt của cậu dữ dội. “Em không nghĩ là
như vậy.”
“Vậy đây chính là thời điểm để khám phá điều đó, không phải sao?
Em có muốn được bay đến mức đấu tranh đến cùng đặc ân đó? Hoặc
là em muốn đến chết vẫn không được biết đến cảm giác được ngồi
trên buồng lái của chiếc phản lực là ǵ?”
“Cô tấn công chẳng hề thương xót tí nào cả.” cậu lí nhí.
“Thỉnh thoảng cũng cần phải gơ mạnh vào đầu để thu hút sự chú ư
của ai đó. Em có tí can đảm nào để thử không?”
“C̣n cô th́ thế nào? Dân trong thị trấn Ruth sẽ không thích nếu
cô dành quá nhiều thời gian với em. Mọi việc đă tệ với chỉ ḿnh
em, nhưng với cha th́ tệ gấp đôi.”
“Nếu có ai phản đối việc tôi dạy kèm em, tôi chắc chắn sẽ khiến
người đó suy nghĩ lại,” cô nói kiên quyết. “Sẽ là một vinh dự
lớn nếu được chấp nhận vào học viện, và đó là thành quả của
chúng ta. Nếu em đồng ư để tôi dạy kèm, tôi sẽ ngay lập tức viết
thư cho nghị sĩ của e. Tôi nghĩ lần này di sản của em sẽ phát
huy tác dụng tốt.”
Thật là ngạc nhiên khi nhận ra sự kiêu hănh đến nhường vậy trên
khuôn mặt trẻ măng ấy. “Em không muốn họ cho em điều đó chỉ bởi
v́ em là người Indian.”
“Đừng có lố bịch như thế,” cô chế giễu. “Tất nhiên em không phải
được chấp nhận vào học viên chỉ v́ em lai Indian. Nhưng nếu điều
đó lôi cuốn sự chú ư của ông nghị sĩ, th́ tôi không ngại ngần ǵ
mà nói, rất tốt. Điều đó chỉ giúp cho ông ta dễ nhớ đến tên em
hơn. C̣n lại phải phụ thuộc vào điểm số của em.”
Cậu ṿ ṿ mái tóc đen rồi bồn chồn đi về phía cửa sổ nh́n ra
ngoài trời tuyết trắng. “Cô thực sự nghĩ là có thể được sao?”
“Tất nhiên là có thể rồi. Đó không phải là một sự đảm bảo đâu
nhé, nhưng chắc chắn là có thể rồi. Em có thể đối diện với bản
thân ḿnh nếu em không thử? Nếu chúng ta không thử?” cô không
biết làm cách nào để lôi cuốn sự chú ư của một nghị sĩ khiến ông
ta cân nhắc về một lời giới thiệu đến học viện, nhưng cô chắc
chắn sẽ sẵn ḷng viết cho tất cả nghị sĩ và thượng nghị sĩ ở
Wyoming này, một tuần một lá, cho đến khi cô t́m ra.
“Nếu em đồng ư, th́ phải học ban đêm. Em có việc phải làm ở
đây.”
“Đêm cũng tốt với tôi. Nửa đêm c̣n được nữa là, miễn sao em quay
trở lại trường.”
Cậu liếc nh́n cô. “Cô thực sự có ư đó, đúng không ạ? Cô thực sự
quan tâm đến việc em bỏ học.”
“Tất nhiên là tôi quan tâm rồi.”
“Không có chuyện tất nhiên đâu. Em nói với cô rồi, chẳng có giáo
viên nào khác quan tâm nếu em không đến lớp. Họ c̣n ước em không
đến ấy chứ.”
“à,” cô nói với giọng nói sôi nổi nhất, “Tôi quan tâm. Việc dạy
học là tất cả những ǵ tôi làm, vậy nên nếu tôi không dạy học và
cảm thấy rằng ḿnh đang làm những điều tốt đẹp, th́ tôi sẽ đánh
mất một phần con người tôi. Đó chẳng phải là những ǵ mà em cảm
nhận về việc bay sao? Đó chẳng phải là em có nó hoặc em sẽ chết
sao?”
“Em muốn nó chết đi được.” Cậu thừa nhận, giọng cậu đau đớn.
“Tôi có đọc đâu đó về việc bay giống như là ném tâm hồn ta lên
thiên đường và mở cuộc đua để bắt lại nó khi nó rơi.”
“Em không nghĩ là của em có thể rơi đâu,” cậu lầm bầm, nh́n lên
bầu trời. Cậu nh́n chằm chằm, như bị mê hoặc, như thể thiên
đường đang vẫy gọi, như thể cậu có thể nh́n nó măi măi. Cậu bé
chắc đang tưởng tượng ḿnh ở trên đó, tự do và hoang dại, với
cái cỗ máy hùng mạnh đang gào thét bên dưới cậu và nâng cậu lên
cao nữa. Rồi cậu lắc đầu, chắc chắn là cố thoát khỏi giấc mơ và
quay lại phía cô. “ok, cô giáo, bao giờ chúng ta bắt đầu?”
“Tối nay. Em đă lăng phí quá đủ thời gian rồi.”
“Mất bao lâu để em có thể bắt kịp?
Cô ném cho cậu một cái nh́n coi thường. “Bắt kịp? Em bỏ đi để lại một đống
rác rưởi đằng sau. Em mất bao lâu c̣n tuỳ thuộc vào bao nhiêu
công em có thể đổ vào đó.”
“Vâng, thưa cô,” cậu nói, mỉm cười một chút.
Cô nghĩ cô đă nh́n thấy cậu trông trẻ hơn, giống một cậu bé hơn
lúc năy. Cậu, theo cách nào đó trưởng thành hơn nhiều so với
cách cậu bé cùng tuổi khác ở trong lớp của cô, bây giờ trông cậu
như thể trút được một gánh nặng to lớn. Nếu việc được bay có ư
nghĩa lớn đến như vậy với cậu, th́ điều ǵ sẽ xảy ra với cậu nếu
cậu bị từ chối cái điều mà cậu khao khát nhất đây?
“Em có thể đến nhà tôi vào lúc sáu giờ không hay là em muốn tôi
đến đây?” cô nghĩ đến việc lái xe trong đêm tối và tuyết và tự
hỏi cô phải làm ǵ nếu cậu muốn cô lên đây.
“Em sẽ đến nhà cô, cô chẳng phải không quen lái xe trên tuyết
sao. Nhà cô ở đâu ạ?”
“Xuống dưới dốc rẽ trái. Ngôi nhà đầu tiên bên trái.” Cô nghĩ
một chút. “Tôi tin đó là ngôi nhà đầu tiên, chắc là vậy.”
“Đúng là ngôi nhà đầu tiên. Chẳng có ngôi nhà nào khác trong
ṿng 5 dặm cả. Đó là ngôi nhà cũ của nhà Witcher.”
“Như tôi đă nói hôm trước. Thật là tốt khi ban giám hiệu bố trí
cho tôi một chỗ ở không quá xa như vậy.”
“Cũng đúng thôi v́ đó là cách duy nhất họ có thể để t́m được một
giáo viên vào giữa năm học.”
“Ừ, dù sao th́ tôi cũng phải cảm kích điều đó,” cô nói kiên
quyết, nh́n ra ngoài cửa sổ, “Lúc nào th́ cha em có thể quay lại
vậy?”
“Phụ thuộc vào cái mà cha t́m ra. Nếu là cái ǵ đó mà cha có thể
sửa ngay được, th́ ông sẽ làm luôn. Nh́n ḱa, cha đang về đấy
ạ.”
Chiếc xe tải màu đen đỗ trước ngôi nhà, và Wolf bước ra. Bước
lên bậc thềm, anh dậm mạnh chân để rũ tuyết ra khỏi bốt và mở
cửa bước vào nhà. Đôi mắt xanh điềm tĩnh của anh hết nh́n con
trai sang Mary. Đôi mắt anh mở to khi anh quan sát những đường
cong hiện ra dưới chiếc quần jean cũ của Joe, nhưng anh không
b́nh luận ǵ.
“Cô thu dọn mọi thứ của ḿnh đi,” anh ra lệnh. “Tôi có một ṿi
dẫn nước c̣n du nên tôi sẽ chữa xe của cô. Chúng ta sẽ đưa nó
vào rồi tôi sẽ đưa cô về nhà.”
“Tôi có thể lái xe,” cô đáp. “Nhưng cám ơn anh v́ đă quan tâm.
Chiếc ṿi hết bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả tiền anh.”
“Cứ coi như đó là sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng dành cho
người mới đến. Và chúng tôi sẽ vẫn đưa cô về nhà. Tôi muốn cô
thực hành việc lái xe trên tuyết ở nơi nào khác hơn là ở ngọn
núi này.”
Khuôn mặt của anh không hề có cảm xúc, như b́nh thường nhưng cô
cảm nhận rằng anh đă quyết định trong đầu và sẽ không thay đổi.
Cô thu dọn váy áo từ pḥng của Joe và phần c̣n lại từ nhà bếp.
Khi cô quay trở lại pḥng khách, Wolf đưa chiếc áo khoác dày cho
cô mặc. Cô mặc vào; chiếc áp phủ gần hết đầu gối cô và tay áo
th́ hoàn toàn phủ hết tay cô. Cô biết chiếc áo chắc là của anh.
Joe cũng mặc áo vào và đội mũ lên. “Sẵn sàng chưa ạ.”
Wolf nh́n con trai. “Hai người đă nói chuyện chưa?”
Cậu bé gật đầu. “Rồi ạ.” Cậu nh́n cha. “Cô sẽ dạy kèm cho con.
Con sẽ cố gắng thi đậu vào học viện không quân.”
“Đó là quyết định của con. Chỉ cần đảm bảo con biết con đang mắc
vào vấn đề nào.”
“Con sẽ cố.”
Wolf gật đầu, và coi như đó là kết thúc thảo luận. Với cô bị kẹp
giữa hai người bọn họ, họ rời khỏi sự ấm áp của căn nhà bước ra
ngoài và một lần nữa Mary bị những cơn gió lạnh buốt quật vào.
Cô trèo lên xe tải một cách biết ơn, trong xe những luồng không
khí nóng toả ra từ máy sưởi như thể là thiên đường vậy. Wolf
trèo lên phía ghế lái và Joe trèo lên bên cạnh cô, kẹp chặt cô
giữa hai cơ thể khổng lồ của họ. Cô ngồi yên hai bàn tay đặt
trên đùi một cách nghiêm trang và chân khép chặt gọn gàng. Họ
lái xe qua một căn nhà kho khổng lồ với những những chuồng ngựa
dài mở rộng sang hai bên như những cánh tay. Wolf bước ra khỏi
xe và đi vào nhà kho, rồi trở lại sau ba mươi giây với một cái
ṿi dẫn nước dài.
Khi họ đến được xe của cô, cả hai người nhà Mackenzie xuống xe
và chụm đầu lại với nhau xăm xoi xe của cô, cô định xuống th́
Wolf bảo cô, với cái giọng mà cô nhận ra là đầy khách sáo, bảo
cô ở yên trong xe. Anh rơ ràng là độc đoán, nhưng cô cũng thích
nh́n hai bố con họ nên cô ở lại trong xe. Rơ ràng là có một mối
liên hệ đầy tôn trọng, yêu thương giữa hai người bọn họ.
Cô băn khoăn tự hỏi có thật những người trong thị trấn thực sự
rất căm ghét chỉ đơn giản bởi nhà Mackenzie là những người lai
Indian. Có điều ǵ đó Joe nói, điều ǵ đó về việc chỉ riêng ḿnh
cậu liên quan đă đủ tồi tệ rồi, nhưng sẽ tệ gấp đôi nếu có liên
quan đến Wolf. Có chuyện ǵ với Wolf? Anh giải cứu cô ra khỏi
một t́nh trạng nguy hiểm, khó chịu, anh quan tâm đến cô đầy đủ
và bây giờ anh đang sửa xe cho cô.
Anh cũng đă hôn cô một cách mê mải.
Cô có thể cảm nhận má ḿnh nóng bừng lên khi nhớ đến những nụ
hôn nồng nàn đó. Không, những nụ hôn và việc nhớ về chúng, gây
ra một loại nóng bức khác. Má cô nóng bừng là bởi v́ chính những
hành vi quá kinh khủng của ḿnh mà cô không dám nghĩ tới. Cô
chưa bao giờ, chưa bao giờ, quá gần gũi với một người đàn ông
nào như thế. Đó hoàn toàn khác biệt so với tính cách của cô.
D́ Ardith chắc chắn sẽ ngất đi v́ tức giận với ư nghĩ cô cháu
gái điềm tĩnh, rụt rè của ḿnh lại để một người đàn ông lạ đưa
lưỡi vào trong miệng ḿnh. Điều đó thật sự là không hợp vệ sinh
chút nào, nhưng thật thà mà nói, nó thực sự kích động theo cách
nguyên sơ nhất.
Mặt cô vẫn c̣n nóng bừng khi Wolf quay lại xe, nhưng anh thậm
chí không thèm nh́n cô. “Đă sửa xong rồi. Joe sẽ theo sau chúng
ta.”
“Nhưng không cần thêm nước và chất chống đông sao?”
Anh ném cho cô một cái nh́n hoài nghi. “Tôi có một can chất
chống đông đằng sau xe tải. Cô chẳng để ư chút nào đến những
việc xảy ra sao, cô không thấy tôi lấy nó ra sao?”
Cô lại đỏ mặt lên. Đúng là cô chẳng chú ư tí nào cả. Cô ch́m đắm
trong những hồi tưởng về những nụ hôn mà anh trao cho cô, trái
tim cô đập th́nh thịch, máu lại càng dồn lên mặt. Phản ứng đó
của cô thật là khác biệt, và cô không chắc chắn về cách làm thế
nào để có thể điều khiển nó. Lờ nó đi có vẻ như là điều khôn
ngoan nhất, nhưng mà làm sao có thể lờ đi những thứ như vậy?
Đôi chân đầy sức mạnh của anh chuyển động chạm vào cô khi anh
vào số và đột ngột cô nhận ra là cô vẫn đang ngồi ở giữa. “Tôi
sẽ ra khỏi con đường của anh,” cô nói vội vàng, và trượt về phía
cửa sổ.
Wolf thích cái cảm giác có cô ngồi ở bên cạnh anh, thật gần tay
và chân anh có thể chạm vào cô bất cứ khi nào anh vào số, nhưng
anh không có ư định nói với cô điều đó. Mọi thứ đă vượt ra ngoài
tầm kiểm soát khi ở trong nhà, nhưng anh sẽ không để chúng đi xa
hơn nữa.
Những thoả thuận của cô và Joe khiến anh lo lắng cho con, Joe
quan trọng đối với anh c̣n hơn cả cái cảm giác mềm mại của một
người phụ nữ trong ṿng tay anh.
“Tôi không muốn Joe bị tổn thương v́ cái tham vọng cải cách của
cô không để mọi việc được yên ổn.” Anh nói với một giọng nói nhỏ
ngọt sớt lạ lùng khiến cô nhảy nhổm lên và anh biết cô cảm thấy
có sự đe dọa trong đó. “Học viện không quân. Đó người ta gọi là
trèo cao đối với một đứa bé Indian, mà có rất nhiều người chờ
đợi để được giẫm lên những ngón tay của nó.
Nếu anh nghĩ anh có thể đe doạ cô th́ anh đă lầm. Cô quay sang
anh với một ngọn lửa giận dữ khủng khiếp trong mắt, cằm cô hất
ngược lên. “Ông Mackenzie, tôi không hứa với Joe là cậu bé sẽ
được chấp nhận vào học viện. Cậu bé cũng hiểu điều đó. Điểm số
của Joe đủ cao để cậu bé có thể có tiêu chuẩn được giới thiệu,
nhưng Joe đă bỏ học. Cậu bé không có cơ hội nào nếu cậu bé không
trở lại trường và lấy thêm những chứng chỉ khác cần phải có. Đó
là tất cả những ǵ tôi đề nghị cậu bé: một cơ hội.”
“Nếu nó không làm được th́ sao?”
“Cậu bé muốn thử. Thậm chí nếu cậu bé không được chấp nhận, ít
nhất Joe cũng biết là ḿnh đă thử, đă cố gắng, và ít nhất cậu bé
cũng sẽ có được bằng cấp.”
“Nhưng nó có thể làm chính xác những ǵ mà nó phải làm mà không
cần bằng cấp.”
“Có lẽ. Nhưng tôi sẽ bắt đầu kiểm tra, t́m hiểu các thủ tục, văn
bằng, chứng chỉ cần thiết vào thứ hai và viết cho một vài người.
Sự cạnh tranh để vào học viện thực sự rất khắc nghiệt.”
“Mọi người trong thị trấn sẽ không thích cô dạy kèm Joe.”
“Đó cũng là cái Joe đă nói.” Mặt cô vằm lại nghiêm nghị và
bướng bỉnh. “Nhưng tôi sẽ có cách nói với những ai phản đối điều
đó. Hăy để tôi sử lư việc đó, Ông Mackenzie.”
Họ đă xuống đến chân núi cái mà cô đă mất rất nhiều thời gian để
lái xe lên. Wolf im lặng trong xuốt chặng đường c̣n lại, Mary
cũng vậy. Khi anh rẽ vào ngôi nhà cũ kỹ nơi cô đang sống, anh
dừng lại và nói, “đó không phải chỉ là bởi v́ Joe. V́ lợi ích
của cô, đừng có tiết lộ những ǵ mà cô đang làm. Sẽ tốt hơn cho
cô nếu không ai biết là cô thậm chí đă từng nói chuyện với tôi.”
“Tại sao
lại vậy?”
Nụ cười của
anh lạnh lẽo, ảm đạm. “Tôi là người từng vào tù. Tôi đă bị kết
tội hăm hiếp.”
Chương 3
Sau đó, Mary nhảy ra khỏi
xe mà không nói một lời để phản ứng trước lời tuyên bố trần trụi
của anh, thực ra trong thâm tâm cô quá hoảng hốt nên không c̣n
khả năng phản ứng. Cưỡng hiếp. Loại tội phạm này thật đáng ghê
tưởm. Thật không thể tin. Cô thậm chí đă hôn anh. Mary quá sửng
sốt, choáng váng đến nỗi cô chỉ gật đầu chào Wolf và nói với Joe
cô sẽ gặp lại cậu tối nay, rồi đi vào nhà mà không cám ơn họ về
tất cả những sự quan tâm và giúp đỡ của họ.
Bây giờ hiện thực đă quay trở lại. Đứng một ḿnh trong căn bếp
kiểu cũ, Mary nh́n con Woodrow thèm thuồng liếm sữa từ chiếc đĩa
nhỏ của nó trong khi tâm trí cô lan man về anh và tuyên bố của
anh.
Cô đột ngột bật cười. “ôi trời ơi, nếu anh ấy là một người phạm
tội cưỡng hiếp, th́ tao sẽ nấu, Woodrow.”
Woodrow trông cực kỳ lănh đạm, Mary cho rằng điều đó ngụ ư con
mèo đồng ư với phán xét của cô, và cô có quan điểm cao về khả
năng của Woodrow về việc biết điều ǵ tốt nhất cho nó.
Xét cho cùng, Wolf không nói rằng anh bị kết tội, anh chỉ nói
rằng anh bị buộc tội. Khi Mary nghĩ về cái cách mà cả hai bố con
nhà Mackenzie chấp nhận một cách tự động và chua chát về việc
mọi người xa lánh họ v́ họ có ḍng máu Indian, cô tự hỏi có lẽ
có t́nh huống một phần ḍng máu Indian trong anh đă khiến cho
anh bị kết án. Nhưng anh thực sự không làm việc đó. Cô biết rơ
điều đó là sự thật như cô biết chính khuôn mặt ḿnh vậy. Người
đàn ông đă giúp cô thoát khỏi một t́nh huống tồi tệ, ủ ấm bàn
tay lạnh giá của cô bằng chính thân thể của anh và hôn cô một
cách đầy đam mê, dịu dàng đơn giản không phải là kiểu đàn ông có
thể làm tổn thương phụ nữ một cách tàn bạo. Anh chính là người
chủ động dừng lại trước khi mọi việc đi xa hơn là những nụ hôn,
cô đă hoàn toàn bị điều khiển trong tay anh.
Điều đó thật lố bịch, không thể nào có chuyện anh là một tên tội
phạm cưỡng hiếp. ồ có thể là không khó khăn ǵ lắm với anh trong
việc ngừng hôn cô; xét cho cùng cô chỉ là một người rụt rè,
không có kinh nghiệm và không bao giờ có thể có khả năng khiêu
gợi, nhưng… ư nghĩ của cô lại nhớ về những cảm giác nồng nàn
lúc đó. Cô không có kinh nghiệm nhưng cô không ngu ngốc. Anh đă,
đă căng cứng lên rồi, cô rơ ràng là đă cảm nhận được nó. Có lẽ
anh đă lâu không có lối thoát cho những khao khát trần tục của
ḿnh và cô th́ lại rất dễ dàng bị điều khiển, nhưng anh vẫn
không lợi dụng điều đó. Anh không đối xử với cô theo quan điểm
của những người thủy thủ là bất cứ một cảng nào trong cơn băo
cũng đủ để đáp ứng. Có một từ dễ sợ mà cô đă một lần nghe thấy
học sinh của cô nói qua. À, đúng – hứng t́nh. Cô phải thừa nhận
rằng Wolf Mackenzie chắc chắn ở trong t́nh trạng đó và cô đă
t́nh cờ làm khuấy động ngọn lửa đó của anh theo một cách nào đấy
mà vẫn c̣n là một bí ẩn đối với cô, nhưng trên tất cả là việc
anh không hề lợi dụng t́nh thế đó. Chuyện sẽ thế nào nếu anh lợi
dụng điều đó?
Trái tim cô bắt đầu đập mạnh và hơi nóng lan khắp cơ thể cô,
trong khi cảm giác bồn chồn, đau nhức xuất hiện ở bên dưới. Vú
cô cứng lại và bắt đầu nhoi nhói làm cô tự động ấn mạnh ḷng bàn
tay lên chúng trước khi cô nhận ra là cô đang làm ǵ và vội vàng
giật mạnh tay ra. Nhưng sẽ như thế nào nếu anh chạm vào chúng
nhỉ? Sẽ có chuyện ǵ xảy ra nếu anh đưa miệng của anh vào đó?
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến đó thôi mà cô đă cảm thấy như thể cô
đang tan ra. Thật là mơ mộng viễn vông. Cô ép hai bắp đùi lại
với nhau cố gắng làm dịu những cơn đau nhức và những tiếng rên
rỉ thoát ra khỏi môi cô. Những tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhưng có vẻ
như quá ồn ào trong sự im lặng của ngôi nhà, và con mèo lập tức
nh́n lên khỏi đĩa thức ăn của ḿnh, meo lên một tiếng như ḍ
hỏi, rồi lại quay lại với món sữa của ḿnh.
Cô có khả năng ngăn anh lại không? Cô thậm chí có thử cố gắng
ngăn anh lại không? Hoặc là cô nên ngồi tại đây nhớ về một cuộc
làm t́nh thay v́ chỉ cố gắng tưởng tượng xem việc ǵ có thể xảy
ra? cơ thể cô râm ran, kích động, nhưng chỉ là những nhận thức
về sự khao khát và những bản năng tự nhiên của con người hơn là
những kiến thức thực tế.
Trước đây cô bao giờ biết về những đam mê nào khác ngoài những
đam mê về kiến thức và việc dạy học. T́m kiếm những khả năng của
cơ thể ḿnh về những cảm giác cực kỳ mạnh mẽ đó xưa nay đối với
cô luôn là điều cấm kỵ v́ cô nghĩ cô biết rơ bản thân ḿnh. Đột
nhiên cơ thể của chính cô trở thành xa lạ đối với cô, suy nghĩ
và cảm xúc của cô đột nhiên không chịu vâng lời. Gần như là một
sự phản bội vậy.
Tại sao, đó là sự thèm khát t́nh dục, không thể tin được, cô,
Mary Elizabeth Potter, thực sự thèm khát một người đàn ông. Lại
không phải là bất cứ người đàn ông nào khác, mà là Wolf
Mackenzie.
Thật là vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.
Joe chứng minh ḿnh là một học sinh sáng dạ và có khả năng, điều
mà Mary cũng đă biết. Cậu đến đúng giờ không hề chậm chễ, và
thật may mắn cậu đến một ḿnh. Sau khi hoảng hốt, bồn chồn, đau
đớn cả buổi chiều v́ những sự kiện buổi sáng, cô không nghĩ cô
có khả năng đối mặt với Wolf Mackenzie. Anh sẽ nghĩ ǵ về cô
nhỉ? Trong tâm trí cô, cô chính là người đă thực sự tấn công,
khiêu khích anh.
Nhưng Joe đến một ḿnh và trong ba giờ sau đó, Mary nhận ra bản
thân ḿnh càng ngày càng yêu mến cậu bé hơn. Cậu khao khát kiến
thức và say mê kiến thức như một miếng bọt biển khô vậy. Trong
khi cậu làm những bài tập cô giao, cô chuẩn bị những ghi chép về
lịch cho từng môn và những vấn đề liên quan cùng bài kiểm tra.
Những thành tựu mà hai cô tṛ đạt được khi làm việc cùng nhau
c̣n nhiều hơn so với những chứng chỉ ở trường. Mặc dù cô không
hứa ǵ cả, nhưng cô biết cô sẽ không hài ḷng cho đến khi Joe
được chấp nhận vào học viện không quân. Có điều ǵ đó trong mắt
cậu bé nói cho cô biết rằng cậu sẽ không bao giờ hoàn toàn là
chính ḿnh nếu cậu không được bay, cậu giống như một con chim
đại bàng bị mắc kẹt dưới đất, c̣n tâm hồn th́ bay cao tận trời
xanh.
Chín giờ tối cô yêu cầu tạm nghỉ và ghi chú và sổ. Joe ngáp khi
tựa lưng vào ghế. “Chúng ta sẽ học vào những lúc nào ạ?”
“Mỗi tối, nếu em có thể.” Cô đáp. “ít nhất cho đến khi em bắt
kịp chương tŕnh ở lớp.
“Em có phải quay lại lớp học như b́nh thường vào năm tới không
ạ?”
“Sẽ rất tốt nếu em có thể. Em sẽ có thể học được nhiều hơn, và
chúng ta c̣n có lợi thế là học thêm ở đây nữa.”
“Em sẽ nghĩ về điều đó. Em không muốn bỏ cha lại trong lúc hoạn
nạn. Hiện tại trang trại đang được mở rộng hơn nữa và điều đó có
nghĩ là có nhiều việc hơn. Chúng em có nhiều ngựa hơn trước
đây.”
“Trang trại huấn luyện ngựa à?”
“Ngựa cho trang trại, được huấn luyện để chăn gia súc. Nhà em
không chỉ lai giống chúng, mà mọi người c̣n mang ngựa của họ đến
trại cho cha huấn luyện. Cha không chỉ giỏi không, ông là người
tốt nhất. Mọi người không phiền về việc cha là người Indian khi
mà liên quan đến việc huấn luyện ngựa của họ.”
Một lần nữa sự cay đắng, chua xót lại xuất hiện. Mary chống khuỷ
tay lên bàn và ṿng tay lên ôm lấy cằm, nh́n cậu và hỏi.
“C̣n em?”
“Em cũng là người Indian, cô Potter. Nửa Indian và điều đó là
quá đủ đối với phần lớn mọi người. Điều đó không quá tệ khi em
c̣n nhỏ, nhưng đó là do trẻ con ngườii Indian không khiến mọi
người cảm thấy bị đe doạ. Khi những đứa trẻ đó lớn lên và bắt
đầu nhăm nhe nh́n ngó những cô con gái Anglo da trắng của họ thế
là tất cả mọi chuyện biến thành tệ hại.”
Vậy là một cô gái là một phần của lư do làm cho Joe bỏ học. Cô
hỏi, “cô cho rằng những cô con gái da trắng của bọn họ cũng nh́n
lại, đúng không. Em rất đẹp trai mà.” cậu cười với cô. “Đúng.”
“Vậy là họ nh́n lại?”
“Và tán tỉnh. Có một người c̣n hành động như thể cô ta thực sự
quan tâm đến em. Nhưng khi em mời cô ta đi nhảy, cánh cửa liền
đóng xầm ngay trước mặt em nhanh nhất có thể. Em đoán là mọi
việc ổn thoả nếu chỉ tán tỉnh em, như một kiểu phe phẩy một lá
cờ đỏ trước mặt một con ḅ được ở một khoảng cách tương đối,
nhưng không đời nào có chuyện cô ta thực sự đi chơi cùng với một
người Indian.”
“Tôi xin lỗi,” không hề suy nghĩ, Mary vươn tay ra và cầm lấy
bàn tay khoẻ mạnh trẻ trung của cậu bé trong tay ḿnh. “Đó có
phải là lư do em bỏ học?”
“Thực ra nó chẳng quan trọng, chẳng liên quan ǵ cả. Đừng nghĩ
là em nghiêm túc với cô ta, hoặc là những chuyện tương tự, bởi
v́ chắc chắn mọi việc sẽ không tiến triển xa như vậy. Em chỉ có
hứng thú với cô ta. Tuy vậy những chuyện đó cũng khá có ư nghĩa
v́ nó chỉ ra rằng em sẽ chẳng bao giờ có thể hoà hợp được với
họ, sẽ chẳng có một ai trong đám con gái đó đi chơi với em cả.”
“Vậy em có dự tính ǵ về những chuyện đó? Làm việc ở trang trại
cho đến hết cuộc đời và không bao giờ ḥ hẹn, không bao giờ kết
hôn?”
“Em chắc chắn không nghĩ đến việc kết hôn.” cậu nói kiên quyết.
“C̣n về những phần khác, th́ c̣n có những thị trấn khác, thị
trấn lớn hơn. Và trang trại th́ đang hoạt động rất tốt, chúng em
đang có thêm nhiều tiền hơn thường lệ.” Cậu không nói thêm vào
rằng cậu đă mất trinh hai năm trước, trong một chuyến đi đến một
trong những thị trấn lớn hơn đó. Cậu không muốn làm cô hoảng v́
cậu biết rằng cô chắc chắn sẽ sốc nếu cô biết được tí ǵ về kinh
nghiệm của cậu. Cô giáo mới này không chỉ nghiêm nghị, cô c̣n
ngây thơ quá. Điều đó làm cậu nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ kỳ
lạ. Đó là v́ cô rất khác so với những giáo viên khác mà cậu
biết; khi cô nh́n vào cậu, cô thấy cậu, Joe Mackenzie, không
phải là một đứa bé lai với mái tóc đen và làn da màu đồng. Cô
nh́n vào mắt cậu và thấy trong đó giấc mơ của cậu, ám ảnh của
cậu về những chiếc máy bay và việc bay cao lên trời xanh.
Sau khi Joe về, Mary khoá cửa và chuẩn bị lên giường. Thật là
một ngày đầy biến động đối với cô, nhưng phải rất lâu sau đó cô
mới ngủ được và rồi cô ngủ dậy muộn sáng hôm sau. Cô chủ ư giữ
cho ḿnh thật bận rộn hôm đó, không cho bản thân cơ hội để nghĩ
vớ vẫn về Wolf Mackenzie hoặc là mơ mộng viễn vông về những điều
đ• xảy ra. Cô lau chùi và đánh bóng ngôi nhà cho đến khi nó sáng
bóng lên, rồi lôi tất cả sách ra khỏi những chiếc hộp mà cô mang
theo đến từ Savannah. Sách vở luôn khiến cho một ngôi nhà nh́n
có sức sống hơn. Tuy vậy, trước sự thất vọng của cô, không có
chỗ nào để để chúng. Cái mà cô cần là một vài giá sách di động,
mà tất cả những ǵ cần làm để lắp giáp chỉ là một cái tô vít th́
cô có thể tự làm lấy. Với sự dứt khoát thường thấy, cô lên kế
hoạch kiểm tra ở cửa hàng vào chiều hôm sau. Nếu họ không có thứ
cô cần, th́ cô sẽ gỗ và thuê ai đó đóng một vài chiếc.
Trưa ngày thứ hai cô gọi một cuộc gọi đến uỷ ban giáo dục bang
để t́m hiểu xem những việc cô dạy dỗ Joe có chắc chắn giúp cho
cậu bé được chấp nhận lên lớp không. Cô biết là cô có đủ tiêu
chuẩn, nhưng chắc chắn là phải có những thủ tục giấy tờ phải
hoàn thành trước khi cậu bé có thể được chấp nhận những chứng
chỉ cần thiết bằng cách dạy kèm riêng. Cô gọi một cuộc gọi bằng
điện thoại trả tiền trong căn pḥng nhỏ dành cho giáo viên, cái
mà hầu như không bao giờ được dùng đến v́ chỉ có mỗi ba giáo
viên, mỗi giáo viên phụ trách bốn khối lớp, và chẳng bao giờ có
thời gian để nghỉ ngơi cả. Tuy nhiên vẫn có ba chiếc ghế và một
cái bàn, một tủ lạnh nhỏ, một máy pha cà phê tự động và một máy
điện thoại trả tiền. Thật không b́nh thường khi có một giáo viên
nào đó dùng căn pḥng này nên Mary rất ngạc nhiên khi thấy cửa
pḥng mở và Sharon Wycliffe, người phụ trách khối lớp 1 đến 4,
ngó đầu vào.
“Mary, cô cảm thấy ốm hay làm sao thế?”
“Không, tôi khoẻ.” Mary đang đứng và phủi bụi từ bàn tay. Chiếc
điện thoại đầy bụi bẩn, rơ ràng không mấy khi được sử dụng. “Tôi
chỉ đang gọi một cuộc gọi thôi.”
“Ồ, tôi chỉ thấy lo lắng. Cô ở trong này lâu quá nên tôi nghĩ
chắc cô cảm thấy khó chịu. Cô gọi cho ai thế?”
Câu hỏi được đưa ra không chút lưỡng lự. Sharon được sinh ra ở
Ruth, đi học ở đây và rồi cưới một cậu trai địa phương. Mọi
người ở Ruth đều biết hết những người cư trú ở đây, 180 người,
họ tất cả đều biết rơ công việc của nhau và thấy không có điều
ǵ bất thường cả. Những thị trấn nhỏ thường chỉ giống như một
gia đ́nh lớn thôi. Mary đă từng bị sự ṭ ṃ không giới hạn của
Sharon làm cho khó chịu nên cô có kinh nghiệm về điều đó rồi.
“Uỷ ban giáo dục bang. Tôi cần một số thông tin về thủ tục dạy
học.”
Sharon có vẻ bị báo động. “Cô nghĩ là cô không có giấy phép đàng
hoàng sao. Nếu có ǵ vấn đề ǵ, ban giám hiệu nhà trường sẽ có
khả năng phải tự tử hàng loại mất. Cô biết là khó khăn thế nào
mới t́m được một giáo viên có đầy đủ phẩm chất sẵn sàng đến một
thị trấn nhỏ như thị trấn Ruth này. Họ hầu như hoảng loạn hết cả
lên cho đến khi t́m được cô. Bọn trẻ có nguy cơ phải đi học xa
tận 60 cây số.
“Không, không phải là chuyện đó. Tôi nghĩ tôi có thể phải bắt
đầu dạy kèm nếu có đứa trẻ nào đó cần đến, nên tôi hỏi một số
thông tin thôi.” cô không nhắc đến Joe Mackenzie, bởi v́ cô chưa
quên lời cảnh cáo của cả cậu và cha cậu.
“Cám ơn chúa không phải là tin xấu.” Sharon la lên. “Tôi nên trở
lại chỗ bọn trẻ trước khi chúng gây rắc rối.” Với một cái vẫy
tay và một nụ cười cô ta rút lui, sự ṭ ṃ của cô ta đă được
thoả măn.
Mary hy vọng Sharon sẽ không nhắc điều đó với Dottie Lancaster,
người dạy khối lớp 5 đến 8, nhưng cô biết đó thật là hy vọng hăo
huyền. Rơ ràng là mọi thứ ở Ruth đều trở thành đề tài công cộng.
Sharon là người niềm nở và hài hước, cả cô ta và Mary đều có
thiên về sự thoải mái trong việc dạy học, nhưng Dottie th́ đối
xử hà khắc và thô lỗ với học sinh. Điều đó là khiến Mary không
thoải mái, bởi v́ cô cảm thấy Dottie chỉ coi công việc của bà ta
đơn thuần chỉ là một công việc, cái ǵ đó cần thiết nhưng không
thích. Cô từng nghe nói Dottie, 55 tuổi, đang nghĩ đến việc về
hưu sớm. Cho dù Dottie có nhiều thiếu sót, th́ điều đó chắc chắn
vẫn làm cho ban giám hiệu nhà trường, bởi v́ như Sharon đă chỉ
ra là gần như không thể kiếm được một giáo viên có thể đồng ư
chuyển đến Ruth. Thị trấn quá nhỏ và quá xa so với mọi thứ.
Khi cô dạy lớp cuối ngày hôm đó, Mary thấy ḿnh quan sát những
nữ sinh trong lớp và tự hỏi trong số đó ai đă dám cả gan tán
tỉnh Joe Mackenzie, rồi lại rút lui khi cậu bé thực sự mời đi
chơi. Có một vài cô gái rất thu hút và thích tán tỉnh, và mặc dù
bọn chúng có những đặc điểm nông cạn và hời hợt của tuổi trẻ,
tất cả đều trông đáng yêu. Nhưng ai là người có thể thu hút được
Joe, người chẳng nông cạn, hời hợt tí nào, người mà có đôi mắt
quá già đối với một cậu bé 16 tuổi. Natalie Ulrich, một cô bé
cao và duyên dáng? hay Pamela Hearst, một cô gái thuộc kiểu
những cô gái tóc vàng xinh đẹp của bờ biển California? Hoặc là
Jackie Baugh. Có thể là bất cứ ai trong số tám cô gái trong lớp
cô. Bọn chúng đều quen với việc đựơc theo đuổi v́ trong lớp
chúng có được sự may mắn quan trọng do việc bọn con trai đông
người hơn, chín so với tám. Chúng tất cả đều thích tán tỉnh. Vậy
là đứa nào trong số bọn chúng nhỉ?
Cô tự hỏi tại sao điều đó lại quan trọng, nhưng nó thực sự quan
trọng. Một trong số đó, mặc dù không thể làm tan nát trái tim
Joe, nhưng lại có vai tṛ quan trọng là cú đ̣n cuối cùng phá huỷ
cuộc sống của cậu bé. Từ việc đó mà Joe nghĩ cậu bé có được bằng
chứng cuối cùng về việc cậu không bao giờ có được chỗ đứng trong
thế giới của những người đàn ông da trắng, và thế là cậu rút
lui. Cậu có thể không bao giờ muốn quay lại trường học, nhưng ít
nhất là cậu đồng ư để cô dạy kèm cậu. Cô chỉ mong cậu bé không
mất hy vọng.
Khi hết giờ
học, cô nhanh chóng thu xếp tất cả những thứ mà cô có thể cần
vào buổi tối, cũng như các giấy tờ cô cần để chấm điểm và nhanh
chóng ra xe. Chỉ cần một đoạn lái xe ngắn để đến cửa hàng tổng
hợp của ông Hearst, và khi cô hỏi, ông Hearst tử tế chỉ cho cô
chỗ có thể lấy những giá sách.
Một vài phút sau cánh cửa chợt mở ra một khách hành khác bước
vào. Mary nh́n thấy Wolf ngay khi anh bước vào; cô đang xem xét
những giá sách, nhưng da mặt cô y như một hệ thống báo động vậy,
nó lập tức báo hiệu về t́nh trạng đến gần của anh. Các dây thần
kinh của cô kích động hẳn lên, tóc sau gáy của cô dựng cả lên,
cô nh́n lên và anh ở đó. Ngay lập tức cô rùng ḿnh, và núm vú
của cô cứng lại. Đau đớn, lo lắng v́ sự đáp ứng bất trị, không
thể ngăn cản được làm máu chảy ngược lên mặt cô.
Trong tầm nh́n của cô, cô thấy ông Hearst cứng lại, và lần đầu
tiên cô thực sự tin vào những điều Wolf đă nói với cô về cách mà
anh được chào đón ở thị trấn. Anh không làm ǵ cả, không nói ǵ
cả, nhưng rơ ràng là ông Hearst không hạnh phúc khi có anh trong
cửa hàng.
Nhanh chóng cô quay lại với những chiếc giá sách. Cô không thể
nh́n anh bằng mắt. Mặt cô đỏ ửng lên nữa khi cô nhớ đến cách mà
cô đă hành động, lao ḿnh vào anh như một cô gái già đói t́nh
dục vậy. Việc anh hầu như chắc chắn nghĩ cô là môt cô gái già
khát t́nh chẳng giúp ích ǵ cho cảm giác của cô; cô không thể
tranh luận về phần nói về gái già, nhưng cô chưa bao giờ chú ư
chút nào đến phần c̣n lại cho đến khi Wolf ôm cô vào ḷng. Khi
cô nghĩ đến những ǵ cô đă làm, mặt cô nóng bừng, cơ thể cô nóng
bừng. Chắc chắn khôn thể có chuyện cô sẽ nói chuyện với anh. Anh
sẽ nghĩ ǵ về cô? Với một sự tập trung cao độ, cô đọc những
hướng dẫn trên giá và giả vờ như cô không thấy anh bước vào cửa
hàng.
Cô đọc hướng dẫn đến ba lần trước khi cô nhận ra là cô hành động
cũng giống như những người mà anh đă miêu tả: quá tốt để nói
chuyện với anh, làm cao không thèm thừa nhận là biết anh. Mary
thường là một người điềm đạm, nhưng đột nhiên cơn giận dữ tràn
ngập người cô, và đó là giận dữ bản thân cô. Cô là loại người
nào vậy?
Cô giật mạnh cái thùng đựng giá sách và gần như loạng choạng
dưới sức nặng của nó. Đúng lúc cô quay lại, Wolf đặt một hộp
đinh lên bàn tính tiền và với tay vào túi lấy ví.
Ông Hearst liếc nhanh Wolf và rồi ông ta nh́n về phía Mary đang
kéo lê những chiếc hộp. “Đây, cô Potter, để tôi.” ông ta nói,
bước ra khỏi quầy tính tiền với lấy chiếc hộp. Ông ta cằu nhàu
khi nâng chiếc hộp lên. “Cô không nên đánh vật với những thứ
nặng như thế này. Tại v́ nó có thể làm đau tay của cô.”
Mary tự hỏi ông ta nghĩ cô phải làm thế nào để mang nó từ xe vào
nhà nếu cô không tự làm lấy, nhưng kiềm chế không muốn nói ra.
Cô theo ông ta quay trở lại quầy tính tiền, hít một hơi dài,
nh́n lên Wolf và nói rơ ràng, “Chào ông, ông Mackenzie. Ông khỏe
chứ?”
Đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ cảnh cáo. “Cô Potter,” anh nó
ngắn gọn như thừa nhận, ngón tay chạm nhẹ vào mũ, nhưng anh từ
chối đáp lại câu hỏi thăm lịch sự của cô.
Ông Hearst nh́n Mary một cách gay gắt. “Cô biết hắn ta, cô
Potter.”
“Quả thực là như vậy. Ông ấy giải cứu tôi hôm thứ bảy khi xe của
tôi bị hỏng và tôi bị mắc kẹt trong tuyết. Cô có giữ cho giọng
ḿnh rơ ràng và cứng cỏi.
Ông Hearst ném một cái nh́n nghi ngờ voà Wolf. “Hừm,” ông ta
nói, rồi với cái hộp đựng giá sánh định tính tiền.
“Xin lỗi,” Mary nói. “Ông Mackenzie tới đây trước.”
Cô nghe thấy Wolf lầm bầm một tiếng nguyền rủa hoặc là ít nhất
cô nghĩ đó là một tiếng nguyền rủa. Mặt ông Hearst đỏ lên.
“Tôi không phiền nếu phải đợi,” Wolf nói rin rít.
“Tôi không có ư nghĩ muốn qua mặt ông.” cô chống hai tay lên eo
và bĩu môi. “Tôi không thể khiếm nhă như vậy.”
“Qúy cô được ưu tiên trước,” ông Hearst, cố mỉm cười.
Mary ném cho ông ta một cái nh́n nghiêm nghị, “các qúy cô không
muốn lợi dụng giới tính của ḿnh, ông Hearst. Đây là thời đại
của sự đối xử và không thiên vị. Ông Mackenzie đến trước,và ông
ấy nên được ưu tiên trước.”
Wolf lắc đầu và ném cho cô một cái nh́n hoài nghi. “cô có phải
là một trong số những người phụ nữ chủ trương đ̣i giải phóng
không vậy?”
Ông Hearst chừng chừng nh́n anh. “Đừng có nói cái giọng đó với
cô ấy, Indian.”
“Cho tôi một phút, bây giờ.” Cô gắng kiểm soát sự giận dữ của
ḿnh, cô run rẩy chỉ ngón tay vào ông ta. “Cái đó gọi là gọi là
khiếm nhă và hoàn toàn không cần thiết phải nói ra. Tại sao vậy,
mẹ ông sẽ phải xấu hổ về ông đấy, ông Hearst. Chẳng lẽ bà ấy
không dạy ông tốt hơn như thế sao?”
Mặt ông ta càng ngày càng đỏ hơn. “Bà ấy dạy tôi tốt,” ông ta
lầm bầm, nh́n chằm chằm vào ngón tay cô. Có một điều ǵ đó về
ngón tay của giáo viên, nó có một quyền lực rất đáng ngạc nhiên
và bí ẩn. Nó làm cho những người đàn ông trưởng thành phải run
sợ, nao núng. Cô đă nhận ra tác động của nó trước đây và quyết
định rằng ngón tay của cô giáo cũng giống như ngón tay của một
người mẹ, và nó có những quyền lực thực thi không thể gọi tên.
Những người phụ nữ lớn lên ngoài ảnh hưởng của cảm giác tội lỗi
và cảm giác bất lực từ những ngón tay chỉ tôi có lẽ bởi v́ hầu
hết bọn họ đều trở thành những người mẹ và phát triển những ngón
tay quyền lực của chính ḿnh nhưng những người đàn ông th́
không. Ông Hearst cũng không ngoại lệ. Ông ta nh́n như thể ông
ta muốn chui xuống gầm trốn vậy.
“Vậy th́ tôi chắc ông sẽ muốn khiến cho bà ấy tự hào về ông,” cô
nói với một giọng nói vẻ khổ hạnh nhất. “Sau ông, ông
Mackenzie.”
Wolf tạo ra một tiếng gần như thể là một tiếng gầm gừ nhưng Mary
nh́n chằm chằm anh cho đến khi anh giật tiền ra khỏi ví và ném
lên quầy tính tiền. Không nói một lời, ông Hearst tính tiền và
trả tiền thối. Cũng im lặng, Wolf chộp lấy hộp đinh, quay gót và
rời khỏi cửa hàng.
“Cám ơn,” Mary nói, cuối cùng cũng dịu đi và tặng cho ông Hearst
một nụ cười tha thứ. “Tôi biết là ông có thể hiểu được tầm quan
trọng của việc này đối với tôi, tôi muốn được đối xử công bằng.
Tôi không muốn lợi dụng vị trí là giáo viên ở đây.” Cô nói tạo
ra cảm giác cứ như thể việc là một giáo viên ít nhất cũng quan
trọng ngang với nữ hoàng, nhưng ông Hearst chỉ gật đầu, quá nhẹ
nhơm để tiếp tục theo đuổi vấn đề đó. ông ta tính tiền cho cô và
giúp cô mang chiếc hộp ra xe.
“Cám ơn,” cô lại nói. “Nhân tiện, Pamela – cô bé là con gái ông,
phải không?”
Ông Hearst trông có vẻ lo lắng. “Vâng, nó là con gái tôi. Pam là
con gái út của ông ta và là quả tao nhỏ bé, đáng yêu và quư giá
trong mắt ông ta.
“Cô bé là một cô gái thật đáng yêu và là một học sinh giỏi. Tôi
chỉ muốn ông biết rằng cô bé học hành rất tốt ở trường.”
Khuôn mặt ông ta lồ lộ một nụ cười sung sướng khi cô lái xe đi.
Wolf lái xe về phía góc đường và quan sát qua kính chiếu hậu,
chờ Mary rời khỏi cửa hàng. Anh cực kỳ tức giận chỉ muốn lắc
mạnh cô cho đến khi hàm răng cô phải kêu lách cách, và điều đó
lại làm cho anh tức giận hơn nữa, bởi v́ anh biết anh không thể
làm điều đó. Chết tiệt cô. Anh đă cảnh báo cô nhưng mà cô không
thèm nghe. Cô không chỉ nói thẳng ra là họ có quen biết nhau, mà
cô c̣n kể lể về hoàn cảnh họ gặp nhau, rồi lại c̣n bênh vực anh
theo cái cách mà không thể không bị chú ư.
Chẳng lẽ cô không hiểu ǵ về những điều anh đă nói với cô rằng
anh từng bị tù tội. Chẳng lẽ cô nghĩ anh đùa?
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay lái. Mái tóc của cô lại được búi
lên thành búi, và cặp kính to trên mũi cô che khuất mất đôi mắt
màu xanh lam dịu dàng của cô, anh nhớ rơ cô trông tuyệt như thế
nào trong bộ đồ jean cũ của Joe bó chặt lấy cặp đùi và mông thon
thả với mái tóc xoả dài. Anh nhớ cái cách nồng nàn, đờ đẫn mà cô
nh́n anh khi anh hôn cô. Anh nhớ đôi môi mềm mại của cô, nhớ cái
cách cô mím chặt môi theo một vẻ nghiêm nghị buồn cười.
Nếu anh có tí chút thông minh nào th́ anh phải lái xe đi. Nếu
anh hoàn toàn tránh xa cô, th́ sẽ không có chuyện ǵ để mọi
người x́ xầm bàn tán ngoài việc cô dạy kèm Joe, mà cái đó đă đủ
tệ trong mắt họ rồi.
Nhưng mà làm cách nào cô có thể bưng chiếc hộp đó ra khỏi xe và
mang vào nhà khi cô về đến nhà? Cái đó rơ ràng là rất nặng. Anh
có thể chỉ mang chiếc hộp vào cho cô và ngay lập tức quay gót
đi.
ôi, khốn kiếp, anh đang lừa phỉnh ai đây? Anh đă nếm cô và anh
muốn nữa. Cô là một cô gái già ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhưng
làn da của cô thật mờ ảo, trong suốt như làn da em bé, và cơ thể
mảnh khảnh của cô thật mềm mại, dịu dàng cong cong dưới bàn tay
của anh. Anh muốn chạm vào cô. Sau khi hôn cô, ôm cô, anh không
muốn đi gặp Julie Oakes nữa bởi v́ anh không thể gạt những cảm
giác về cô Mary Potter ra khỏi tâm trí và thân thể anh được nữa.
Anh vẫn đau nhức. Sự đè nén giải thoát sinh lư của anh thật đau
đớn, khốn khổ, và nó ngày càng tệ hơn bởi v́ anh biết rất rơ một
điều đó là cô Mary Potter không dành cho anh.
Xe của cô rời khỏi cửa hàng và rồi vượt qua anh. Cố nén một
tiếng chửi thề nữa, anh vào số và chậm dăi theo sau cô. Cô giữ
một tốc độ b́nh thản, đi theo đường quốc lộ hai làn xe ra khỏi
thị trấn và rồi rẽ vào con đường nhỏ vào nhà cô. Cô chắc chắn
phải nh́n thấy xe tải của anh theo sau, nhưng cô chẳng tỏ ra lấy
một dấu hiệu nào biểu lộ là cô biết cô bị theo. Thay v́ thế cô
đi thẳng đến trước nhà, cẩn thận tránh những đụn tuyết và hướng
chiếc xe ṿng vào chỗ đỗ xe đằng sau nhà.
Wolf lắc mạnh đầu khi anh theo sát cô và bước ra khỏi xe. Cô
cũng đă ra khỏi xe, và cô mỉm cười với anh khi cô móc chiếc ch́a
khoá nhà ra khỏi ví. Chẳng lẽ cô không nhớ tí ǵ về những điều
anh đă nói với cô? Anh không thể tin được là anh đă nói với cô
là anh từng bị kết tội hăm hiếp mà cô lại vẫn c̣n chào hỏi anh
một cách b́nh tĩnh như thể anh là một thầy tu vậy, trong khi chỉ
có hai người trong ṿng vài dặm xung quanh đây.
“Khốn khiếp, quư cô.” anh quát cô, đôi chân dài của anh chỉ mất
vài sải bước đă đến bên cạnh cô. “Cô không nghe những điều tôi
đă nói với cô thứ bảy vừa rồi ư?”
“Có, tất nhiên là tôi có lắng nghe. Nhưng điều đó không có nghĩa
là tôi đồng ư.” Cô mở khóa cốp xe và lại mỉm cười với anh. “Nhận
tiện anh ở đây, anh có vui ḷng mang chiếc hộp này vào cho tôi
không? Tôi sẽ thực sự cảm kích.”
“Đó là lư do tôi dừng lại,” anh cáu kỉnh. “Tôi biết là cô không
thể mang được.”
Tâm trạng tồi tệ của anh chằng làm cô phiền ḷng tí nào cả. Cô
lại cười với anh khi anh nhấc chiếc hộp lên và rồi đi về phía
cửa nhà cô và bước vào.
Điều đầu tiên mà anh nhận ra là ngôi nhà có một một mùi ǵ đó
tươi mát, ngọt ngào, thay v́ cái mùi ẩm mốc của những ngôi nhà
cũ đă để trống một khoảng thời gian dài. Đầu anh ngẩng lên, trái
với ư đinh của ḿnh anh hít vào. “Mùi ǵ vậy?”
Cô dừng lại và hít vào một cách chủ ư. “Mùi ǵ cơ?”
“Mùi như mùi hoa vậy.”
“Mùi hoa? ồ, đó chắc hẳn là mùi của túi hoa tử đinh hương khô
tôi để vào trong các ngăn tủ để cho thơm. Có một số loại túi
thơm mùi quá nồng nhưng tử đinh hương th́ vừa đủ, anh có nghĩ
vậy không?”
Anh chẳng biết ǵ về các loại túi thơm, hoặc bất kể thứ ǵ đại
loại như vậy, nhưng nếu cô để chúng vào các ngăn tủ, vậy th́ đồ
lót của cô chắc chắn cũng có mùi tử đinh hương. Chăn nệm của cô
cũng sẽ có mùi hoa tử đinh hương cùng với mùi cơ thể cô. Cô thể
anh phản ứng ngay lập tức với ư nghĩ đó, và anh chửi thề, rồi
ném bịch chiếc hộp xuống sàn nhà. Mặc dù ngôi nhà hơi lạnh, anh
vẫn cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Để tôi bật máy sưởi lên,” cô nói, lờ đi tiếng chửi thề của anh.
“Máy sưởi đă cũ và ồn ào, nhưng tôi không có chút củi nào cho ḷ
sưởi nên đành dùng tạm vậy.” Cô vừa nói vừa rời nhà bếp và đi về
phía hành lang. Rồi cô quay lại, và cô lại mỉm cười với anh. “Sẽ
ấm lên trong một phút nữa thôi. Anh có muốn dùng một tách trà
không?” Sau khi tặng anh một cái nh́n đánh giá, cô nói. “Thôi
tôi nên pha cà phê. Anh trông không giống kiểu đàn ông thích
uống trà.”
Anh đă ấm lên rồi, thực ra th́ anh đang cháy bùng lên th́ đúng
hơn. Anh cởi găng tay ra và ném nó lên bàn bếp. “Cô không biết
rằng mọi người trong thị trấn này sẽ bàn tán về cô bây giờ sao?
Thưa qúy cô, tôi là người Indian và là một người từng tù tội”
“Mary,” cô ngắt lời anh một cách mạnh mẽ.
“Cái ǵ cơ?”
“Tên tôi là Mary, không phải là ‘qúy cô’”. Mary Elizabeth.” Cô
thêm vào tên đệm như một thói quen v́ d́ Ardith luôn luôn gọi cô
bằng cả hai tên. “Anh có chắc là anh không muốn một tách cà phê
không? Tôi cần một thứ ǵ đó để ấm người lên một chút.”
Mũ của anh gia nhập với găng tay, và anh ṿ ṿ mái tóc của ḿnh
vẻ mất hết kiên nhẫn. “Thôi được. Cà phê.”
Mary liền
loay hoay chuẩn bị cà phê, sử dụng việc pha cà phê để che dấu đi màu
đỏ bất ngờ xuất hiện trên khuôn mặt cô. Mái tóc anh. Cô cảm thấy
thật ngu ngốc, bởi v́ cô đă rất chú ư đến mái tóc của anh lần trước.
Có thể v́ cô quá bối rối, rồi quá sửng sốt kinh ngạc, hoặc là có thể
cô qúa chú ư đến đôi mắt đen thăm thẳm của anh mà cô không chú ư đến
việc mái tóc anh dài như vậy. Nó thật dầy, đen và bóng, chạm vào bờ
vai rộng của anh. Anh trong rất giống một kẻ nổi loại tuyệt đẹp. Cô
ngay lập tức h́nh dung h́nh ảnh về anh với bộ ngực cường tráng và
đôi chân trần, cơ thể của anh chỉ được bao bọc bởi đồ lót, và cũng
ngay lập tức nhịp đập của cô trở nên cuồng loạn.
Anh không ngồi, nhưng dựa cơ thể cao lêu khêu của ḿnh lên ngăn tủ
bên cạnh cô. Mary giữ cho đầu ḿnh cúi xuống thấp, hy vọng đôi má đỏ
ửng của cô dịu đi. Người đàn ông này là người đàn ông kiểu ǵ mà chỉ
cần nh́n thấy h́nh ảnh của anh thôi mà đă khiến cho cô nảy sinh
những h́n ảnh tưởng tượng đầy tính dục. Cô chắc chắn rằng cô chưa
bao giờ có những h́nh ảnh tưởng tượng kiểu như vậy. Cô chưa bao giờ
nh́n một người đàn ông và tưởng tượng ra h́nh ảnh người đó sẽ như
thế nào khi trần truồng, vậy mà anh làm cho cô tưởng tượng ra h́nh
ảnh anh trần truồng, khiến cô nhức nhối ở bên trong, khiến cho tay
cô ngứa ngáy muốn chạm vào anh.
“Cái khốn kiếp ǵ khiến cô để tôi vào tận trong nhà, lại c̣n mời mọc
tôi cà phê?” anh khàn khàn giọng hỏi cô.
Cô giật ḿnh, mắt cô nhấp nháy nh́n anh, “Tại sao tôi lại không nên
làm vậy?”
Anh nghĩ anh có thể nổ tung v́ bất lực. “Qúy cô”
“Mary.”
Bàn tay to lớn của anh nắm chặt lại. “Mary. Cô không có tí thông
minh nào sao khi cho một tên từng tù tội vào nhà?”
“Ồ, cái đó.” Cô phẩy tay, “Sẽ là rất không ngoan khi làm theo lời
khuyên của anh nếu anh thực sự là một tội phạm, nhưng v́ anh không
phải, tôi không nghĩ là phải tạo khoảng cách đó. Thêm nữa nếu anh là
tội phạm, anh sẽ không cho tôi những lời khuyên đại loại như vậy.”
Anh không thể tin được cái cách thiếu trách nhiệm mà cô sử dụng để
không thèm đếm xỉa đến bất cứ khả năng có tội nào của anh. “Làm sao
cô biết tôi không làm điều đó?”
“Anh chỉ không làm thế thôi.”
“Điều ǵ là lư do cho sự suy diễn của cô, Sherlock hoặc là do cô sử
dụng trực giác cũ kỹ của đàn bà?”
Cô quay lại và liếc nh́n anh. “Tôi không tin là một tên tội phạm
cưỡng hiếp lại có thể đối xử với phụ nữ dịu dàng như cách mà anh –
mà anh đă đối xử với tôi.” cô nói, giọng cô nhỏ rí gần như th́ thầm
và màu đỏ lại trở lại trên khuôn mặt cô. Xấu hổ v́ cái cách ngu ngốc
mà cô tiếp tục đỏ mặt lên, cô tát nhẹ lên khuôn mặt với nỗ lực dấu
đi màu đỏ phản bội đó.
Wolf nghiến răng, phần là bởi v́ cô là da trắng và không dành cho
anh, phần là bởi v́ cô quá ngây thơ, phần là bởi v́ anh muốn chạm
vào cô đến khổ sở, toàn bộ cơ thể anh nhức nhối. “Đừng có ảo tưởng
bởi v́ tôi đă hôn cô hôm thứ bảy.” anh nói cay nghiệt. “Tôi đă quá
lâu không có đàn bà rồi, và tôi...”
“Hứng t́nh?” cô ngắt lời.
Anh choáng váng, bối rối v́ cái từ không thích hợp đó phát ra từ cái
miệng nghiêm nghị của cô. “Cái ǵ?”
“Hứng t́nh,” cô nói lại. “tôi đă nghe thấy điều đó từ một học sinh
của tôi. Nó có nghĩa là”
“Tôi biết nó có nghĩa ǵ.”
“Ồ, vậy, đó là cái mà anh đă bị? Vẫn bị, theo tất cả những ǵ mà tôi
biết.”
Anh muốn cười phá lên. Sự thúc đẩy đó gần như áp đảo anh, nhưng anh
cố biến tiếng cười thành một cái ho. “Đúng, tôi vẫn bị.”
Nàng trông có vẻ đồng cảm. “Tôi hiểu điều đó có thể trở thành vấn đề
lớn.”
“C̣n khó khăn hơn rất nhiều đối với đàn ông.”
Cô chết đứng trong một lúc, nhưng rồi mắt cô mở to, và trước khi cô
có thể ngừng lại, liếc mắt nh́n xuống cơ thể anh. Ngay lập tức cô
giật ḿnh ngẩng đầu lên vội. “ồ, tôi thấy rồi. ư tôi là - tôi hiểu.”
Sự cần thiết phải chạm vào cô đột nhiên mạnh đến nỗi anh không thể
đứng yên được nữa, anh phải làm, phải chạm vào cô thậm chí là chỉ
chạm rất nhẹ, nhẹ thôi. Anh chạm vào vai cô, thưởng thức sự mềm mại
của cô dưới ḷng bàn tay ḿnh. “Tôi không nghĩ là cô hiểu đâu. Cô
không thể làm bạn với tôi mà vẫn làm việc ở thị trấn này. ít nhất,
cô cũng sẽ bị đối xử như một người hủi, hoặc là một người đàn bà dâm
đăng. Tệ hơn cô có thể mất việc.”
Nghe thấy điều đó môi cô bậm lại, mắt cô sáng lấp lánh ánh sánh
chiến đấu. “Tôi thích nh́n thấy ai đó cố gắng sa thải tôi v́ làm bạn
với một công dân tuân thủ luật pháp và đóng thuế đầy đủ. Tôi từ chối
giả vờ như không biết anh.”
“Thật là khôn ngoan nhỉ. Mọi việc đă đủ tệ đối với cô nếu làm bạn
với tôi. Ngủ với tôi sẽ khiến cuộc sống của cô trở nên không thể
chịu đựng được.”
Anh cảm thấy cô cứng lại dưới tay anh. “Tôi không tin là tôi đă yêu
cầu ngủ với anh.” Cô nói, màu đỏ lại trở lại trên gương mặt cô. Cô
thực sự chưa nói điều đó, nhưng anh biết cô chắc chắn có nghĩ về
điều đó sẽ như thế nào.
“Cô không hỏi, được thôi, nhưng cô quá ngây thơ đến nỗi cô không
nhận ra những ǵ cô đang làm,” anh lầm bầm. “Tôi có thể trườn lên
người cô ngay bây giờ, em yêu, và tôi có thể làm điều đó khi mà cô
c̣n chưa kịp có ư nghĩ thực sự nào về những điều đó không biết là cô
đă đ̣i hỏi. Nhưng điều cuối cùng mà tôi muốn là có một vài cô gái
Angli nhỏ bé, khó tính kêu thét lên là tôi cưỡng hiếp họ. Tin tôi
đi, một người Indian không hề được lợi ǵ trong việc chỉ đơn giản là
mới bị nghi ngờ thôi.”
“Tôi sẽ không làm những việc như vậy.”
“Đúng tôi đă nghe những điều tương tự như thế trước đây. Tôi hầu như
chắc chắn là người đàn ông duy nhất từng hôn cô, và cô nghĩ là cô
muốn nữa, đúng không? nhưng t́nh dục không lăng mạn và đẹp đẽ như cô
tưởng tượng đâu, nó nóng và đầy mồ hôi, cô chắc chắn không thích nó
vào lần đầu tiên đâu. Vậy th́ hăy cho một ân huệ, đi t́m những con
chuột thí nghiệm khác cho tôi nhờ. Tôi có đủ rắc rối rồi mà không
cần phải thêm cô vào danh sách.”
Mary giật ḿnh tránh xa khỏi anh, cắn chặt môi và chớp chớp mắt liên
hồi để cô có thể ngăn những giọt nước mắt rơi xuống. Cô không thể để
cho bất cứ việc ǵ làm cho anh thấy anh làm cô khóc.
“Tôi xin lỗi tôi khiến cho anh có ấn tượng đó,” cô nói giọng nghẹn
lại nhưng vẫn tiếp tục lấy. “Sự thật là tôi chưa bao giờ hôn trước
đó, nhưng tôi chắc rằng anh không ngạc nhiên về việc tôi rơ ràng
không phải là một người thành thạo. Nếu phản ứng – phản ứng của tôi
vượt quá ranh giới, tôi xin lỗi. Sẽ không xảy ra những việc như vậy
một lần nữa.” Cô mạnh mẽ quay lại ngăn bếp và nói, “Cà phê đă xong
rồi. Tôi lấy cho anh một tách nhé?”
Những cơ bắt trên cằm của anh giật giật, và anh chộp lấy chiếc mũ.
“Quên cà phê đi,” anh lầm bầm khi anh ấn chiếc mũ lên đầu và với lấy
găng tay.
Cô không nh́n anh. “Không sao. Tạm biệt ông Mackenzie.”
Wolf đóng sầm cửa lại, và Mary đứng đó với chiếc cố cà phê trống
rỗng trên tay. Nếu đó thực sự là một sự tạm biệt, cô không biết làm
sao cô có thể đứng được như thế này.
Chương 4
Mary không phải là người có
ư chí yếu đuối, và cô từ chối để sự đau khổ, buồn phiền lấp đầy thời
gian của cô khi cô nghĩ về ngày tồi tệ đó. Trong suốt những ngày đó
cô khích thích, phỉnh phờ và lôi kéo học sinh của cô đến bến bờ của
kiến thức; buổi tối cô theo dơi Joe ngấu nghiến những vấn đề mà cô
trải ra trước mắt cậu. Sự đói khát kiến thức của cậu là không thể
thoả măn được, và cậu không chỉ bắt kịp các học sinh khác ở lớp, cậu
c̣n vượt qua chúng.
Cô đă viết một bức thư cho thành viên quốc hội của Wyoming, và cũng
đă viết cho một số người bạn để t́m hiểu tất cả những thông tin mà
cô có thể t́m được về học viện không quân. Khi bưu kiện đến, cô đưa
nó cho Joe và quan sát mắt cậu bé nh́n chăm chăm dữ dội và đầy mê
hoặc như bất cứ khi nào mà cậu nghĩ về việc bay.
Làm việc với Joe thật vui vẻ; vấn đề duy nhất của cô là cậu bé nhắc
cô nhớ một cách dữ dội về cha cậu.
Đó chẳng phải là v́ cô nhớ Wolf; làm sao cô lại có thể nhớ một người
mà cô chỉ mới gặp hai lần? Anh không ám ảnh công việc hàng ngày của
cô, nhưng cũng v́ vậy mà cuộc sống của cô trống rỗng khi không có
anh. Khi ở cùng anh cô cảm thấy sống động, mạnh mẽ như chưa bao giờ
có trước đây. Với Wolf, cô không phải là Mary Potter, gái già, cô là
Mary Potter, đàn bà. Tính chất đàn ông mạnh mẽ của anh chạm vào một
phần của cô, phần mà cô không biết nó tồn tại, mang lại cho cuộc
sống của cô những khao khát và cảm xúc mạnh mẽ đang ngủ yên. Cô
tranh luận với bản thân ḿnh rằng những ǵ mà cô cảm thấy chỉ là
những kiểu thèm khát t́nh dục b́nh thường, tự nhiên, nhưng điều đó
cũng không làm cho cô ngừng nhức nhối bất cứ khi nào cô nhớ về anh.
Tệ hơn là cô bị bẽ mặt bởi v́ sự thiếu kinh nghiệm của cô là quá rơ
ràng và bây giờ cô biết anh nghĩ về cô là một cô gái già đói khát
t́nh dục.
Đó là tháng 4 và chuyện không thể tránh khỏi cũng xảy ra, những lời
ra tiếng vào về việc Joe Mackenzie trải qua rất nhiều thời gian ở
nhà cô giáo mới.
Đầu tiên Mary không nhận thức được những lời đồn thổi đang bay đi
khắp thị trấn, lan đến cả những học sinh trong các lớp của cô làm
chúng nh́n cô một cách lạ lùng. Có rất nhiều những lời th́ thầm, to
nhỏ khắp nơi. Sharon Wycliffe và Dottie Lancaster, hai giáo viên c̣n
lại, cũng ném cho cô những cái nh́n kỳ lạ và th́ thầm to nhỏ với
nhau. Mary không mất qúa nhiều thời gian mới quyết định rằng những
bí mật không c̣n là những bí mật nữa, cô cũng không quan tâm đến
điều đó lắm v́ cô đă nhận đựơc những tin tức đáng mừng. Cô đă nhận
được một lá thư có thiện chí từ thượng nghị sĩ, cho biết ông ta quan
tâm đến Joe và bất chấp tính t́nh quá cẩn thận của cô, cô vẫn cảm
thấy hy vọng tràn trề.
Cuộc họp ban giám hiệu thường niên được lên lịch vào tuần thứ ba của
tháng tư. Buổi chiều trước buổi họp, Sharon, với vẻ t́nh cờ đă chuẩn
bị trước, hỏi Mary xem cô có ư định tham dự không. Mary nh́n cô ta
ngạc nhiên. “Tất nhiên. Tôi cho là tất cả chúng ta đều được chờ đợi
tham dự vào những hoạt động cơ bản, thường niên của trường chứ.”
“À đúng vậy. Chỉ là - tôi nghĩ”
“Cô nghĩ là tôi tránh cuộc họp v́ mọi người đều đă biết tôi đang dạy
kèm Joe Mackenzie?” Mary hỏi thẳng.
Miệng Sharon há hốc. “Cái ǵ?” giọng cô ta nhỏ đi.
“Cô không biết à? đó chẳng phải không c̣n là bí mật gây chấn động
nữa rồi sao?” cô nhún vai. “Joe nghĩ rằng mọi người sẽ cảm thấy khó
chịu nếu tôi dạy kèm cậu bé, v́ vậy mà tôi không nói ǵ cả. Theo cái
cách mà mọi người hành động, tôi nghĩ rằng điều bí mật đă bị tiết lộ
rồi chứ.”
“Tôi nghĩ điều đó là do điều bí mật bị hiểu sai rồi,” Sharon thừa
nhận vẻ ngượng ngùng. “Xe tải của cậu ta được thấy ở nhà của cậu vào
ban đêm và mọi người ừm nghĩ sai.”
Mary sững sờ. “Nghĩ sai cái ǵ cơ chứ?”
“À, cậu ta khá to lớn so với tuổi của cậu ta và những thứ đại loại
như vậy.”
Mary ngớ ra vẫn không hiểu ǵ cả, cho đến khi mặt Sharon ngày càng
đỏ ửng lên. Và rồi sự nhận thức được vấn đề loé lên trong óc cô như
một tia sáng, và nỗi khiếp sợ lan khắp thân thể cô, theo sau đó là
một nỗi giận dữ khủng khiếp. “Họ nghĩ tôi gian díu với một đứa bé 16
tuổi sao?” giọng của cao vút lên theo từng từ một.
“Đă quá khuya khi xe tải của cậu ta bị nh́n thấy,” Sharon nói thêm,
có vẻ cực kỳ khổ sở.
“Joe rời khỏi đúng 9 giờ mỗi tối. ư kiến của mọi người về từ khuya
thật khác với tôi.” Mary vẫn đứng, và bắt đầu nhét mạnh giấy tờ vào
trong cặp, lỗ mũi của cô phập phồng, má của cô trắng bệch. Điều tồi
tệ nhất là cô sẽ sôi lên sùng sục quá nhưng cô không nghĩ là việc
chờ đợi có thể làm tâm trạng của cô nhẹ nhơm bớt đi, cô cần b́nh
tĩnh nhưng mà áp lực cứ đè nặng hơn. Cô cảm thấy cực kỳ man rợ,
không chỉ bởi v́ danh tiếng của cô bị nghi ngờ, mà là bởi v́ Joe
cũng bị tấn công. Cậu bé đă cực kỳ cố gắng để có thể biến ước mơ của
ḿnh thành hiện thực, trong khi mọi người lại cố gắng giật đổ mọi
thứ. Cô không chỉ là một con gà mái om ṣm nhặng xị bảo vệ những con
gà con, cô là một con hổ với con hổ con của ḿnh, mà con hổ con ấy
th́ đang bị đe doạ nghiêm trọng. Chẳng là thành vấn đề ǵ việc con
hổ con cao hơn cô những bảy inches và nặng hơn cô gần 80 pao; Joe,
với tất cả sự trưởng thành không b́nh thường của cậu, khi vẫn c̣n
rất trẻ và dễ tổn thương. Cha của cậu không cần đến sự bảo vệ của
cô, nhưng sẽ không có thứ quyền lực nào trên thế giới này có thể
ngăn cản cô bảo vệ cậu con trai đó.
Rơ ràng là những lời đồn đại đă lan rộng, bởi v́ ban giám hiệu nhà
trường đông hơn b́nh thường tối đó. Có tất cả sáu thành viên ban
giám hiệu: ông Hearst, chủ cửa hàng tổng hợp; Francie Beecham, một
giáo viên về hưu 80 tuổi; Walton Isby, chủ tịch nhà băng; Harlon
Keschel, chủ của cửa hàng bánh hamburger kèm theo cửa hàng dược
phẩm; Eli Baugh, chủ trang trại địa phương, người có con gái,
Jackie, ở trong lớp của Mary; và Cicely Karr, người là chủ một cơ sở
bảo quản và sửa chữa ô tô. Tất cả thành viên của ban giám hiệu đều
là thành viên tích cực, cốt cán của cộng đồng nhỏ này.
Buổi họp được tổ chức tại pḥng học của Dottie, và thêm vào đó một
số bàn ghế được lấy từ pḥng học của Mary v́ thế nên có thể đủ ghế
cho tất cả mọi người, dấu hiệu cho thấy việc mọi người cảm thấy quan
trọng và cần thiết phải tham dự. Mary chắc chắn rằng ít nhất cha
hoặc mẹ của các học sinh của cô đều có mặt. Khi cô bước vào pḥng,
mọi con mắt đều đổ dồn vào cô. Phụ nữ th́ căm phẫn, đàn ông th́ căm
ghét vừa suy đoán, và điều đó làm cho Mary thêm giận dữ. Thật là tồi
tệ, đạo đức giả khi mà họ khinh bỉ v́ cho là cô phạm một tội ác tồi
tệ, trong khi đó vẫn th́ thầm suy đoán về chi tiết?
Dựa lưng vào tường là một người đàn ông cao to trong bộ đồ đồng phục
của phó quận trưởng cảnh sát, quan sát cô một cách tỉ mỉ, và cô tự
hỏi không biết họ có ư định bắt cô hành vi sai trái về t́nh dục hay
không? Thật là lố bịch. Nếu cô trông giống cái ǵ đó khác hơn là cái
chính xác là bản chất của cô, một cô gái già mảnh khảnh, ăn mặc lôi
thôi, th́ sự nghi ngờ của họ ít nhất cũng nghe hợp lư hơn. Cô vuốt
vuốt lại những nếp tóc rối rắm không theo trật tự lại cẩn thận, ngồi
xuống và ṿng tay nh́n chung quanh, có ư định để họ đi những bước
đầu tiên.
Walton Isby hắng giọng và yêu cầu bắt đầu cuộc họp, không nghi ngờ
ǵ nữa hẳn là thấy ḿnh rất quan trọng với rất nhiều người có mặt để
quan sát tiến tŕnh cuộc họp. Mary gơ gơ ngón tay lên cánh tay một
cách đều đặn. Cuộc họp diễn ra theo những tiến tŕnh b́nh thường, và
đột nhiên cô quyết định cô sẽ không chờ đợi nữa. Cách tự vệ tốt
nhất, cô đă từng đọc đâu đó là tấn công.
Khi những công việc b́nh thường kết thúc, Ông Isby lại hắng giọng
lần nữa, và Mary nắm lấy tín hiệu đó như là một dấu hiệu cho thấy họ
chuẩn bị đưa ra mục đích thực sự của cuộc họp này. Cô giơ tay và nói
rơ ràng, “Ông Isby, trước khi ông tiếp tục, tôi có một vấn đề cần
thông báo.”
Ông ta giật ḿnh và khuôn mặt vốn đỏ ửng của ông ta ngày càng đỏ
hơn, “Việc đó, ừm à không được đúng quy tắc cho lắm cô Potter.”
“Điều này rất quan trọng.” Cô giữ cho giọng ḿnh ở mức độ mà cô vẫn
thường dùng khi lên lớp và quay lại để cô có thể nh́n toàn bộ căn
pḥng. Vị quận trưởng cảnh sát đứng thẳng dậy khi mọi sự chú ư đổ
dồn về phía cô như thỏi nam châm. “Tôi được chứng nhận để dạy kèm
học sinh và những điểm số mà chúng tôi đạt được ở những bài học
riêng đó được công nhận một cách hợp pháp giống như những điểm số
b́nh thường ở lớp học chính thức. Trong suốt một tháng qua, tôi đă
và đang dạy kèm riêng cho Joe Mackenzie tại nhà của tôi”
“Tôi cá là cô làm vậy,” có ai đó lầm bầm và mắt Mary loé lên.
“Ai vừa nói điều đó?” cô quả quyết hỏi. “”Đó là một sự xúc phạm bẩn
thỉu không thể tin được.”
Căn pḥng im phăng phắc.
“Khi tôi nh́n thấy những điểm số trong học bạ của Joe Mackenzie, tôi
đ• cảm thấy cực kỳ bị xúc phạm v́ một học sinh thông minh như vậy
lại bỏ học. Có lẽ không một ai trong quư vị biết, nhưng em ấy là học
sinh đứng đầu lớp. Tôi đă liên hệ với em ấy và thuyết phục em ấy để
tôi dạy kèm để bắt kịp với những bạn học khác, và trong ṿng một
tháng qua em ấy không những bắt kịp mà em ấy c̣n vượt trội hơn hẳn.
Tôi cũng đă liên lạc với thượng nghị sĩ Allard, người rất ấn tượng
với thành tích của Joe và biểu lộ sự quan tâm đến Joe. Sự xuất xắc
đă được công nhận của Joe khiến em ấy có thể trở thành một ứng cử
viên được giới thiệu cho học viên không quân. Em ấy là niềm tự hào
cho cộng đồng này và tôi biết tất cả các vị sẽ giúp đỡ em ấy một
cách tận t́nh.”
Cô hài ḷng khi nh́n thấy những cái nh́n kinh ngạc khắp pḥng và
ngồi xuống với tư thế cực kỳ điềm tĩnh mà d́ Ardith không mệt mỏi
nói đi nói lại với cô. Chỉ những người hèn kém mới bị lôi vào những
cuộc căi vă ầm ĩ, d́ Ardith đă nói, một qúy cô th́ lúc nào cũng phải
giữ vững tư thế bất kể hoàn cảnh nào.
Những lời th́ thầm vang khắp căn pḥng khi mọi người chụm đầu lại
với nhau, và ông Isby xáo đi xáo lại đống giấy tờ trước mặt khi
không biết t́m lời ǵ để nói. Những thành viên c̣n lại của ban giám
hiệu cũng chụm đầu lại với nhau th́ thầm.
Cô nh́n quanh căn pḥng và có một cái bóng ngoài hành lang phía cánh
cửa mở rộng làm cô chú ư. Chỉ là một chuyển động rất nhỏ; nếu cô
không đúng vào lúc đó, cô sẽ không thể nhận ra. Nhưng cô cũng mất
một lúc mới nhận ra đường nét của một người đàn ông cao lớn và da
mặt của cô lại bắt đầu râm ran. Wolf. Anh ở ngay ngoài hành lang,
đang lắng nghe. Đây là lần đầu tiên cô nh́n thấy anh kể từ sau khi
anh đến nhà cô và mặc dù tất cả những ǵ mà cô nh́n thấy chỉ là một
cái bóng, trái tim của cô cũng bắt đầu đập mạnh.
Ông Isby lại hắng giọng và những tiếng th́ thầm trong căn pḥng lắng
xuống. “Tôi nghĩ đó là một tin tốt, cô Potter. Tuy nhiên, chúng tôi
không nghĩ cô có mang lại một phong thái đáng để là tấm gương cho
những học sinh trẻ tuổi của chúng ta.”
“Hăy nh́n lại ḿnh đi, Walton,” Francie Beecham nói bực bội, giọng
của bà khàn khàn v́ tuổi già.
Mary lại đứng lên. “Nói một cách chính xác th́ tôi đă mang lại tấm
gương xấu ǵ vậy?”
“Nh́n không thuận mắt chút nào khi cậu con trai đó ở nhà cô vào cái
giờ khuya khoắt như vậy.” ông Hearst cáu bẳn.
“Joe rời nhà tôi chính xác 9 giờ mỗi tối, sau ba giờ học. Định nghĩa
của ông về ‘cái giờ khuya khoắt như vậy’ có vấn đề à? Tuy nhiên, nếu
ban giám hiệu không đồng t́nh về địa điểm, tôi tin là tất các vị sẽ
lấy làm đồng ư, thuận t́nh cho phép sử dụng một trong số những pḥng
học của trường cho mục đích học đêm? Tôi không có phản đối nào về
việc phải chuyển lớp học đến đây.”
Ông Isby, vốn là người có bản chất tốt, trông có vẻ bối rối. Các
thành viên ban giám hiệu lại chụm đầu vào nhau.
Sau một phút tranh luận nóng bỏng, họ lại nh́n lên. Harlon Keschel
lau khô khuôn mặt đổ mồ hôi đầm đ́a bằng một chiếc khăn tay. Francie
Beecham trông có vẻ tức giận. Lần này người nói là Cicely Karr. “cô
Potter, đây là một t́nh huống khó khăn. Lợi thế của việc Joe
Mackenzie được chấp nhận vào học viện không quân là tương đối lới,
tôi chắc cô cũng sẽ thừa nhận điều đó, và tuy nhiên sự thật là chúng
tôi không tán thành việc cô giành quá nhiều thời gian một ḿnh với
cậu ta.”
Cằm Mary hếch lên. “Tại sao vậy?”
“Bởi cô là người mới ở đây, tôi chắc cô chưa hiểu cách mọi thứ hoạt
động ở quanh đây. Nhà Mackenzie có danh tiếng xấu, và chúng tôi sợ
cho sự an toàn của cô nếu cô tiếp tục hợp tác với cậu trai đó.”
“Bà Karr, thật là nói xằng nói bậy,” Mary đáp lại một cách thẳng
thắn, thiếu trang nhă, d́ Ardith sẽ chẳng đồng ư. Cô nghĩ đến việc
Wolf đang đứng ngoài hành lang lắng nghe mọi người vu khống, nói xấu
cả hai cha con, và cô gần như có thể cảm nhận được sự tức giận của
anh. Anh sẽ không để điều đó làm tổn thương anh, nhưng nó lại làm
tổn thương cô khi biết anh đang nghe những điều họ nói.
“Wolf Mackenzie giúp tôi thoát khỏi một t́nh huống nguy hiểm khi xe
của tôi bị hỏng và mắc kẹt trong tuyết. Ông ta rất tử tế và ư tứ, và
c̣n từ chối nhận tiền sửa xe giúp tôi. Joe Mackenzie là một học sinh
cực kỳ thông minh, cậu bé vừa làm việc tại trang trại một cách chăm
chỉ, không uống rượu, không đập phá,” cô nói tiếp hy vọng nó là sự
thật, “cũng chưa bao giờ làm điều ǵ thiếu lễ phép cả. Tôi coi cả
hai người là những người bạn của tôi.
ở hành lang, người đàn ông đứng trong bóng tối nắm chặt hay bàn tay
lại với nhau. Khốn khiếp người phụ nữ nhỏ bé ngu ngốc này, cô ta
không biết việc này có thể phải trả giá bằng công việc của cô ta
sao? Anh biết rằng nếu anh bước vào trong cái pḥng đó th́ mọi sự
thù nghịch sẽ lập tức tập trung vào anh, và khi anh chuẩn bị bước để
kéo sự chú ư của họ ra khỏi cô, rồi đột nhiên anh nghe cô lại nói
tiếp. Chẳng lẽ cô không biết lúc nào th́ phải im miệng lại sao?”
“Tôi cũng rất quan tâm nếu một trong số các con em của quư vị bỏ
học. Tôi không thể chịu đựng được việc nh́n thấy một người trẻ tuổi
từ bỏ đi tương lai tốt đẹp của ḿnh. Thưa các quư ông, quư bà, tôi
được thuê để dạy học. Tôi có ư định làm tất cả những ǵ có thể trong
khả năng của tôi để làm điều đó. Tất cả các vị là những người tốt.
Trong các vị có ai muốn tôi bỏ cuộc nếu đó là con của các vị không?”
Một số người nh́n đi chỗ khác và hắng giọng ầm ĩ. Cicely Karr chỉ
hết cằm lên. “Cô nói lạc đề rồi cô Potter. Đây không phải là con của
chúng tôi. Đây là Joe Mackenzie. Nó, nó….”
“Lai Indian?” Mary nói.
“Ờ, đúng như vậy. Một phần là như vậy. Một phần là v́ cha của nó..”
“Có chuyện ǵ về cha của cậu bé?”
Wolf cố nén một tiếng chửi thề, và anh lại bắt đầu bước vào trong
khi Mary hỏi một cách khinh bỉ, “có phải bà lo lắng v́ quá khứ tù
tội của ông ấy?”
“Đó đă đủ tạo thành vấn đề, tôi nghĩ là như vậy.
“Thật sao, tại sao vậy?”
“Cicely, ngồi xuống và im đi,” Francie Beecham quát. “Cô gái này có
lư đấy, và tôi đồng ư. Nếu cô bắt đầu cố gắng nghĩ rằng đây là sân
khấu của cuộc đời cô, th́ c̣n phải cần rất ánh sáng thanh xuân hơn
nữa đấy.”
Trong khoảng khắc cả căn pḥng sững sờ im lặng, rồi đột nhiên nổ ra
một tràng cười. Những chủ trang trại lỗ măng và những bà vợ lam lũ
của họ ôm lấy bụng cười, nước mắt chảy ra cả khuôn mặt họ. Ông Isby
mặt đỏ ửng v́ cười như điên. Mặt của Cicely Karr cũng đỏ ửng lên
nhưng là v́ tức giận. Ông Eli Baugh to lớn suưt nữa th́ trượt khỏi
ghế v́ cười. Cicely chộp lấy mũ của ông ta để đằng trước bàn và đập
vào đầu ông ta. Ông ta vẫn tiếp tục rú lên v́ cười khi giơ tay lên
đỡ đầu.
“Ông phải mua dầu ôtô ở nơi khác từ bây giờ trở đi.” Cicely gầm lên
với ông Baugh, vẫn tiếp tục đập vào đầu ông ta bằng mũ. “và cả gas
của ông nữa. Đừng có mà đặt chân lên chỗ tôi một lần nữa.”
“Thôi, Cicely,’ Eli nén cười khi cố gắng tránh chiếc mũ.
“Mọi người, hăy ra quyết định đi thôi nào,” Harlon Keschel cầu xin,
mặc dù ông ta trông có vẻ như thể ông ta cũng rất thích thú màn đánh
nhau giữ Cicely và Eli. Chắc chắn mọi người trong pḥng đều như vậy.
Hầu hết mọi người, Mary nghĩ, khi cô nh́n thấy khuôn mặt lạnh lùng
của Dottie Lancaster. Đột nhiên, cô nhận ra rằng cách giáo viên khác
có thể rất vui mừng nếu cô bị sa thải, và cô phân vân tự hỏi là tại
sao. Cô luôn cố gắng thân thiện với Dottie, nhưng người đàn bà nhiều
tuổi này từ chối dứt khoát tất cả những nỗ lực của cô. Không biết có
phải Dottie nh́n thấy xe tải của Joe trước nhà Mary và bắt đầu tung
ra những lời đồn đại? Không biết có phải Dottie lái xe lang thang
vào ban đêm? Hoàn toàn không có một ngôi nhà nào khác trên con đường
có ngôi nhà của Mary, v́ vậy mà không có ai lái xe qua lại xung
quanh đó để thăm một người hàng xóm nào.
Tiếng ồn ào dịu hẳn xuống, mặc dù vẫn c̣n những tiếng cười cố nén
xung quanh pḥng. Bà Karr tiếp tục nh́n Eli Baugh giận dữ, không
biết là lư do ǵ mà ông ta lại trở thành tiêu điểm chút giận cho sự
xấu hổ của bà ta mà không phải là Francie Beecham, người khơi mào
mọi chuyện.
Thậm chí cả ông Isby vẫn tiếp tục cười tủm tỉm khi ông ta cao giọng
nói. “chúng ta phải quay lại quyết định mọi việc thôi mọi người.”
Francie Beecham lại lanh lảnh nó. “Tôi nghĩ chúng ta đă bàn đủ mọi
việc tối nay rồi. Cô Potter sẽ tiếp tục dạy kèm cậu bé nhà Mackenzie
để cậu ta có thể vào học viện không quân, thế là kết thúc mọi bàn
căi. Tôi cũng sẽ làm như vậy nếu tôi vẫn c̣n dạy học.”
Ông Hearst nói, “mọi việc trông vẫn không thuận mắt cho lắm..”
“Vậy th́ cô ấy có thể sử dụng pḥng học. Mọi người đồng ư không?”
Francie nh́n các thành viên ban giám hiệu khác, khuôn mặt đầy nếp
nhăn của bà có vẻ hân hoan thắng lợi. Bà c̣n nháy mắt với Mary.
“Tôi th́ ổn thôi,” Eli Baugh nói trong khi vẫn đang cố phục hồi lại
h́nh dạng của chiếc mũ. “Học viện không quân – hừm, điều đó thật có
ư nghĩa. Tôi không thể nghĩ ra được ai đó trong cái hạt này từng bao
giờ được vào một học viện nào đó.”
Ông Hearst và bà Karr không đồng ư, nhưng ông Isby và Harlon Keschel
đứng về phía Francie và Eli. Mary nh́n về phía hành lang nhưng bây
giờ không c̣n nh́n thấy ǵ nữa. Anh đă đi rồi ư? Vị phó quận trưởng
quay đầu nh́n xem cô đang nh́n ǵ, nhưng anh ta cũng chẳng nh́n thấy
ǵ, bởi v́ anh ta nhún vai và nh́n lại cô, rồi nháy mắt với cô. Mary
giật ḿnh. Tối hôm nay có nhiều người nháy mắt với cô hơn phần c̣n
lại của toàn bộ cuộc đời cô. Đối xử thế nào cho đúng cách với những
cái nháy mắt đây? Có nên lờ chúng đi không? Cô có nên nháy mắt lại
không? Bài giảng dạy của d́ Ardith về những hành vi đúng đắn không
đề cập ǵ đến những cái nháy mắt.
Cuộc họp kết thúc bằng những nụ cười và tṛng ghẹo, một số cha mẹ
học sinh dừng lại chút ít để bắt tay Mary và nói với cô rằng cô làm
việc rất tốt. Phải mất nửa giờ sau cô mới có thể lấy áo khoác và đi
ra cửa, khi cô ra đến cửa, cô thấy vị phó quận trưởng đang đợi cô.
“Tôi sẽ đi cùng cô ra xe,” anh ta nói nhẹ nhàng. “Tôi là Clay
Armstrong, phó quận trưởng cảnh sát địa phương.”
“Chào ông. Mary Potter,” cô đáp đưa tay ra.
Anh ta nắm lấy, và khi bàn tay nhỏ bé của cô biến mất trong ḷng bàn
tay to lớn của anh ta. Anh ta đội một chiếc mũ sụp hết đầu, nhưng
mắt anh ta vẫn lấp lánh sáng, thậm chí trong bóng tối ban đêm. Cô
thích anh ta ngay khi nh́n thấy. Anh ta là một trong số kiểu người
đàn ông cao to, kín đáo, vững chắc như đá nhưng cũng không thiếu
tính hài hước. Anh ta thích thú với những sự ồn ào.
“Mọi người trong thị trấn này đều biết cô là ai. Chúng tôi không
thường có người lạ chuyển tới, đặc biệt là một người phụ nữ độc thân
từ phía Nam đến. Ngày đầu tiên cô ở đây, toàn bộ hạt đều nghe nói về
cách nhấn trọng âm của cô. Cô không chú ư là tất cả bọn con gái
trong trường đều đang cố gắng kéo dài giọng?”
“Bọn chúng làm vậy sao?” cô ngạc nhiên hỏi.
“Bọn chúng làm vậy đấy.” Anh ta bước chậm dăi để theo kịp cô khi họ
cùng nhau bước ra xe của cô. Không khí lạnh làm cô rùng ḿnh, nhưng
bầu trời đêm hoàn toàn trong suốt thật đẹp với hàng ngàn v́ sao lấp
lánh.
Khi họ tới xe của cô, cô hỏi. “Ông có vui ḷng nói cho tôi biết một
vài điều không, ông Armstrong?”
“Bất cứ điều ǵ. Và xin gọi tôi là Clay.”
“Tại sao bà Karr lại giận dữ ông Baugh thay v́ Cô Beecham? Chẳng
phải là Cô Beecham là người bắt đầu mọi chuyện sao?”
“Cicely và Eli là anh em họ gần. Người thân của bà ấy chết khi bà ấy
c̣n trẻ, và bố mẹ Eli mang bà ấy về nuôi nấng. Cicely và Eli cũng
tuổi, v́ vậy mà họ lớn lên cùng nhau và đánh nhau, căi nhau thường
xuyên. Bây giờ cũng vậy, tôi đoán thế, một vài gia đ́nh như vậy,
nhưng họ vẫn rất gần gũi nhau.”
Những kiểu gia đ́nh như vậy thật lạ lùng đối với Mary, nhưng nghe
cũng thật ấm áp và yên tâm, thật tuyệt khi có thể đánh nhau, căi
nhau với một ai đó mà vẫn biết rằng người đó vẫn yêu thương ḿnh.
“V́ vậy mà bà ấy đánh ông ấy v́ cười cợt bà ấy?”
“Và bởi v́ đánh ông ấy là tiện nhất. Không ai có thể tức giận với Cô
Beecham. Cô ấy đă dạy toàn bộ những người trưởng thành ở cái hạt
này, và chúng tôi vẫn c̣n rất kính trọng đối với cô ấy.”
“Nghe thật tuyệt,” Mary nói, mỉm cười. “Tôi hy vọng ḿnh vẫn c̣n ở
lại đây cho đến khi già đi.”
“Cô vẫn tiếp tục có kế hoạch gây náo loạn tại cuộc họp hội đồng nữa
phải không?”
“Tôi hy vọng là như vậy,” cô đáp.
Anh ta cúi người mở cửa xe cho cô. “Tôi cũng hy vọng như vậy. Lái xe
cẩn thận.” Sau khi cô vào xe, anh ta đóng cửa và chạm tay vào mũ rồi
bước đi.
Anh ta là một người tử tế. Phần lớn mọi người ở Ruth đều tử tế. Họ
mù quáng trước vấn đề của Wolf Mackenzie nhưng cơ bản th́ họ vẫn
không phải là những người độc địa, xấu xa.
Wolf. Anh đi đâu nhỉ?
Cô hy vọng Joe không quyết định dừng học v́ điều này. Mặc dù cô biết
thật là ngu ngốc khi chưa đẻ đă vội đặt tên, nhưng cô cảm thấy ngày
càng chắc chắn cậu bé sẽ được chấp nhận vào học viện và cô cực kỳ tự
hào rằng ḿnh là ḿnh góp một phần vào đó. D́ Ardith thường nói là
trèo cao th́ ngă đau, nhưng Mary thường nghĩ rằng nếu một người nào
đó sẽ không bao giờ ngă nếu người đó đầu tiên không thử tập đứng.
Thường th́ cô toàn dùng những câu nói rập khuôn của d́ Ardith để bác
lại d́, không mạo hiểm th́ không thể thu hoạch được ǵ cả. Nó thường
làm cho d́ Ardith phát khùng khi mà vũ khí yêu thích của bà quay lại
chống bà. Mary thở dài. Cô nhớ bà d́ gay gắt của ḿnh rất nhiều.
Những câu nói khuôn sáo vô tận của d́ sẽ khô héo nếu không có d́
Ardith nói ra.
Khi cô rẽ vào con đường vào nhà, cô mệt mỏi, đói và lo lắng, sợ rằng
Joe sẽ cố gắng tỏ ra cao thượng và rồi dừng học để cô không phải gặp
bất cứ rắc rối nào nữa v́ ḿnh. “Ḿnh sẽ dạy cậu bé,” Mary nói to
một ḿnh khi cô bước ra khỏi xe, “cho dù phải chạy theo cậu bé khắp
nơi.”
“Cô chạy theo ai khắp nơi thế?” Wolf cáu kỉnh hỏi, và cô nhảy dựng
lên đến nỗi đụng đầu gối vào cửa xe.
“Anh từ đâu xuất hiện vậy?” cô giận dữ hỏi. “Khốn kiếp, anh làm tôi
sợ quá.”
“Thế mà c̣n chưa đủ đấy. Tôi đỗ xe ở đằng sau nhà kho, khuất khỏi
tầm nh́n.”
Cô ngẩng lên nh́n anh, ngắm nghía say sưa khuôn mặt kiêu hănh, đẹp
như tạc và vẻ khép kín của anh. ánh sao sáng mờ mờ chỉ làm hiện ra
thân h́nh anh một cách mờ ảo, khônng rơ nét nhưng thế cũng đủ với
cô. Cô đă không nhận ra rằng cô đă khổ sở nhớ h́nh bóng của anh đến
như thế nào, nhớ nhịp tim đập rộn ràng khi ở gần anh. Bây giờ cô
không cảm thấy lạnh lẽo nữa, v́ cái cách mà máu chảy trong tĩnh mạch
của cô. Đây chính là cái mà người ta gọi là “bị kích thích” đây. Nó
thật ngoạn mục và có chút đáng sợ những cô quyết định là cô thích
nó.
“Vào trong đi,” anh nói khi cô có vẻ như chẳng buồn di chuyển, và
Mary im lặng đi vào nhà. Cô không khoá cửa v́ vậy mà cô không phải
ḍ dẫm với ch́a khoá trong bóng tối và trán của Wolf nhăn lại khi
anh thấy cô vặn nắm cửa, đẩy ra và bước vào.
Khi họ bước vào, Mary đóng cửa lại và bật đèn lên. Wolf nh́n xuống
cô, những sợi tóc của cô bị gió làm cho loà xoà ra khỏi búi tóc, và
anh phải nắm chặt lấy hai bàn tay thành nắm đấm để giữ cho ḿnh khỏi
chụp lấy cô, “đừng có để cửa không khoá một lần nữa nghe chưa.” anh
ra lệnh.
“Tôi không nghĩ tôi sẽ bị ăn trộm,” cô phản đối, rồi cô thành thật
thừa nhận, “tôi không có ǵ để một tên trộm có tự trọng muốn đâu.”
Anh đă thề rằng anh sẽ không chạm vào cô, nhưng dù là anh biết sẽ
rất khó khăn để giữ cho tay ḿnh không ngọ ngậy, anh đă không nhận
ra mọi việc khó đến như vậy. Anh muốn chụp lấy cô, và lắc mạnh cô để
giải toả những cảm giác của anh vào cô, nhưng anh biết nếu anh chạm
vào cô bằng bất cứ cách này hay cách khác, anh sẽ không muốn dừng
lại. Cái mùi đàn bà nồng nàn toả ra từ cô khiêu khích anh, lôi cuốn
anh lại gần cô; cô toả ra một mùi ấm áp và thơm ngát, thật đàn bà
làm cho toàn bộ cơ thể anh nhức nhối v́ khao khát. Anh dịch chuyển
khỏi cô, biết rằng sẽ là an toàn cho cả hai người nếu anh tạo khoảng
cách giữa họ.
“Tôi không nói đến một tên trộm.”
“Không?” cô ngẫm nghĩ về điều đó, rồi cô nhận ra ư của anh. Cô hắng
giọng và đi tới chỗ bếp, hy vọng anh không nh́n thấy gương mặt đỏ
ửng của cô. “Nếu tôi pha cà phê, anh có muốn uống một tách lần này
không hay là lại ào ào biến mất như anh đă làm lần trước ngay khi cà
phê pha xong?”
Vẻ chua chát trách mắng trong giọng nói của cô làm anh thích thú và
làm anh tự hỏi làm sao mà anh lại có thể nghĩ là cô rụt rè, nhút
nhát nhỉ. Quần áo của cô lôi thôi, nhưng tính cách của cô không hề
có chút rụt rè, nhút nhát nào cả. Cô nói chính xác những ǵ cô nghĩ
và không hề ngần ngại phê phán một ai đó. Mới chưa đến một giờ trước
cô đă phê phán toàn bộ hạt này v́ lợi ích của anh. Kư ức đó làm cho
anh trở lại nghiêm túc, b́nh tĩnh hơn.
“Tôi sẽ uống cà phê nếu cô khăng khăng pha, nhưng tôi chỉ muốn cô
ngồi xuống và lắng nghe tôi thôi.”
Mary ngồi vào ghế, đặt tay lên bàn một cách nghiêm túc. “Tôi nghe
đây.”
Anh kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra xa bàn và đặt nó vào phía đối diện,
đối mặt với cô trước khi ngồi xuống. Cô nghiêm nghị nh́n anh và nói,
“tôi thấy anh trong hàng lang tối nay.”
Anh có vẻ dữ tợn, “khốn kiếp, có ai nh́n thấy nữa không?”. Anh tự
hỏi làm sao mà cô có thể nh́n thấy anh, bởi v́ anh luôn rất cẩn thận
và anh rất giỏi trong việc tránh không bị nh́n thấy khi anh không
muốn.
“Tôi nghĩ là không,” cô dừng lại. “Tôi xin lỗi về việc họ nói những
lời như vậy.
“Tôi không lo lắng về những điều mà những người tốt ở Ruth nghĩ về
ḿnh,” anh nói với một giọng nói cay nghiệt. “Tôi có thể đối phó với
họ, và Joe cũng vậy. Chúng tôi không phải dựa vào họ để sống. Đừng
có đấu tranh v́ chúng tôi một lần nữa, trừ phi cô không thích công
việc của cô lắm và cô đang cố gắng để mất nó. Bởi v́ hoàn toàn chắc
chắn là điều đó sẽ xảy ra nếu cô cứ tiếp tục xử xự như vậy.”
“Tôi sẽ không mất việc v́ dạy Joe.”
“Có thể không. Có thể họ sẽ có chút ít tha thứ cho Joe, đặc biệt khi
mà cô ném học viện vào họ, những tôi lại là chuyện khác.”
“Cũng không mất việc v́ thân thiện với anh. Tôi có một hợp đồng,” cô
b́nh thản giải thích. “Một hợp đồng cực kỳ chắc chắn. Thật không dễ
dàng ǵ để t́m được một giáo viên ở một nơi nhỏ và hẻo lánh như ở
Ruth này, đặc biệt là trong giữa mùa đông. Tôi chỉ có thể mất việc
nếu tôi bị cho là thiếu năng lực hoặc là phá vỡ luật lệ, và tôi
thách mọi người có thể chứng minh tôi thiếu năng lực.”
Anh tự hỏi không biết điều đó có phải là cô có ư nói cô không loại
trừ khả năng phá vỡ luật lệ, nhưng anh không hỏi. Anh sáng của nhà
bếp chiếu thẳng trực tiếp xuống đầu cô, làm màu tóc của cô biến
thành những vầng hào quang, cô trông như thể một thiên thần với đôi
mắt màu xanh lam dịu dàng và làn da trong suốt. Ruột của anh quặn
thắt lại đau đớn. Anh muốn chạm vào cô, anh muốn cô trần truồng bên
dưới anh, anh muốn được ở trong cô, nhẹ nhàng vào sâu trong cô cho
đến khi cô mềm và ướt, và móng tay của cô cắm sâu vào lưng anh-.
Mary vươn tay ra và đặt bàn tay mảnh dẻ của cô lên bàn tay to lớn
của nah, và chỉ một cái chạm nhẹ cũng làm anh bừng bừng lên. “Nói
cho tôi biết chuyện ǵ đă xảy ra?” cô dịu dàng hỏi, “tại sao anh lại
phải đi tù? Tôi biết anh không làm điều đó?”
Wolf là một người đàn ông cứng rắn vừa do bản tính tự nhiên, vừa do
cần thiết phải vậy, nhưng sự tin tưởng đơn giản, không hề tra hỏi
làm cho anh rung động đến tận xương tuỷ. Anh luôn luôn chịu đựng một
ḿnh, cô đơn tách khỏi những người Anglos v́ ḍng máu Indian của
ḿnh và khỏi người Indian v́ ḍng máu Anglos của ḿnh. Thậm chí cả
cha mẹ của anh cũng không gần gũi anh, mặc dù họ yêu anh và anh cũng
yêu hộ. Nhưng họ đơn giản không bao giờ thực sự hiểu anh, không bao
giờ thừa nhận những suy nghĩ riêng tư, thầm kín của anh. Anh cũng
không gần gũi với vợ, mẹ của Joe. Họ ngủ cùng nhau, anh thích cô,
nhưng cô cũng giữ khoảng cách. Chỉ với Joe sự dè dặt của anh mới bị
xuyên thủng, và Joe biết rơ anh hơn bất cứ người nào trên trái đất
này. Họ là một phần của nhau, anh cực kỳ yêu quư con trai ḿnh. Chỉ
v́ những ư nghĩ về Joe mà anh sống sót, qua khỏi được những năm
tháng dài đằng đẵng trong tù. C̣n hơn cả hoảng sợ khi người phụ nữ
Anglo nhỏ bé này lại có những mánh khoé chạm được vào những góc sâu
thẳm trong tâm hồn của anh mà anh nghĩ đă hoàn toàn được cách ly;
anh không muốn cô đến gần anh hơn nữa, bất kể bằng cách nào. Anh
muốn làm t́nh với cô, nhưng anh không muốn cô trở nên quan trọng đối
với anh. Giận dữ anh nhận ra rằng cô đă quan trọng với anh rồi, và
anh thực sự không thích điều đó chút nào.
Anh nh́n bàn tay thon mảnh của cô trên bàn tay anh, sự đụng chạm của
cô thật nhẹ nhàng và mềm mại. Cô không rút tay lại khi chạm vào anh,
như thể anh là một vật bẩn thỉu; cũng không vồ lấy anh như một số
phụ nữ thường làm, tham lam, muốn sử dụng anh, họ muốn thử xem anh
có sự hoang dă, mam dợ có thể làm hài ḷng sự thèm muốn đầy tham
lam, nông cạn của họ. Cô vươn tay ra chạm vào anh đơn giản chỉ là
bởi v́ cô quan tâm. Chậm dăi anh quan sát bàn tay ḿnh rút ra, rồi
phủ lên bàn tay cô, nắm lấy những ngón tay mảnh dẻ của cô trong ḷng
bàn tay chai sạn của ḿnh như thể bảo vệ chúng.
“Đó là chín năm về trước.” Giọng của anh nhỏ, khàn khàn, cô phải ngả
về phía trước mới có thể nghe được. “không, gần mười năm. Mười năm
vào tháng sáu. Joe và anh mới chỉ vừa chuyển đến đây. Anh làm việc
cho trang trại Half Moon. Một cô gái ở hạt bên cạnh bị cưỡng hiếp và
giết chết, cơ thể của cô ta được t́m thấy ở một nơi khá xa so với
đường biên của trang trại Half Moon. Anh bị bắt và bị thẩm vấn, khốn
kiếp, đó là lần đầu tiên anh nghe nói về cô ta. Anh là người mới ở
vùng này và lại là người Indian nữa. Nhưng không có bằng chứng nào
chống lại anh cả cho nên họ phải thả anh ra. Ba tuần sau, một cô gái
khác lại bị cưỡng hiếp. Cô ta từ trang trại Rocking L, ở ngay phía
tây của thị trấn. Cô ta bị đâm, như những cô gái khác, nhưng vẫn c̣n
sống. Cô ta nh́n thấy tên cưỡng hiếp.”
Anh dừng lại một phút, đôi mắt của anh tối sầm lại khi nhớ về những
ngày đen tối ấy. “Cô ta nói rằng tên đó giống như một người Indian.
Tên đó có mái tóc đen và cao. Không có nhiều người Indian ở quanh
đây. Anh lại bị bắt lần nữa trước khi anh kịp biết là có một cô giá
khác lại bị cưỡng hiếp. Họ bắt anh đứng thành hàng với năm người
Anglo có mái tóc đen, cô gái nhận dạng anh và anh bị buộc tội. Anh
và Joe sống ở Half Moon, nhưng chẳng ai nhớ là nh́n thấy anh đêm cô
gái đó bị cưỡng hiếp, trừ Joe, một đứa bé Indian sáu tuổi mà lời nói
chẳng có chút trọng lượng nào cả.
Ngực cô đau nhói khi cô nghĩ đến những việc đă xảy ra với anh và với
Joe, chỉ mới là một cậu bé con. Không biết Wolf đă trải qua những
thời khắc khủng khiếp nào bởi v́ Joe, lo lắng về những điều sẽ xảy
ra với con trai ḿnh. Cô không biết ḿnh có thể nói ǵ bây giờ để
làm dịu bớt được 10 năm oán hận của anh nên cô không nói ǵ cả, cô
chỉ xiết chặt bàn tay anh, để anh biết rằng anh không cô đơn.
“Anh bị đưa ra toà và bị phán có tội. Anh c̣n may mắn là không bị
hành h́nh v́ họ không thể buộc tội anh về vụ cưỡng hiếp đầu tiên có
cô gái bị giết. Dù vậy ai cũng nghĩ là anh làm vụ đó.”
“Khi anh đi tù,” thật không thể tin là mọi việc lại diễn ra như vậy,
mặc dù cô biết đó là sự thật, “chuyện ǵ xảy ra với Joe.”
“Nó bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Anh sống sót được ở trong tù. Dù
điều đó không dễ. Anh phải biến thành một đứa khốn khiếp, thô bạo
nhất ở đó chỉ để sống sót đêm này qua đêm khác.”
Cô có nghe một câu chuyện về những ǵ xảy ra với những người đàn ông
trong tù, và sự đau đớn của cô ngày càng tăng. Anh bị giam giữ, cách
xa khỏi mặt trời, núi non, không khí trong lành những thứ mà anh yêu
thích và cô biết rằng điều đó giống như là giam dữ một con thú hoang
dă vậy. Anh vô tội, vậy mà sự tự do của anh, con trai của anh bị
tước khỏi anh, và anh bị ném vào chốn cặn bă. Anh có được ngủ lấy
một giấc yên lành trong tất cả những đêm trong tù hay là anh là lúc
nào cũng lơ mơ, cảnh giác cho một vụ tấn công?
Cổ họng của cô khô đi và nghẹn lại. Tất cả những ǵ mà cô có thể
thốt ra chỉ là một tiếng th́ thầm. “Anh ở trong đó bao lâu?”
“Hai năm.” mặt anh cứng lại, khi anh nh́n cô mắt anh chất chứa đầy
vẻ đe doạ, nhưng cô biết đó là sự đe doạ hướng vào quá khứ cay đắng
của anh. “Tuy vậy vẫn tiếp tục nhiều vụ cưỡng hiếp và giết người
khác xảy ra có liên quan đến nhau và cuối cùng tên đó cũng bị bắt.
Hắn thú nhận hết, có vẻ rất tự hào về thành quả của ḿnh, họ có vẻ
không tin hắn hoàn toàn, hắn thú nhận hai vụ cưỡng hiếp ở vùng này
và nói cho họ những chi tiết mà không một ai ngoài tên cưỡng hiếp có
thể biết.”
“Hắn là người Indian?”
Anh cười chua chát. “Người ư, tóc xoăn.”
“Vậy họ thả anh ra.”
“Đúng. Tên của anh được tẩy sạch, và họ nói ‘xin lỗi về điều đó’, và
thả anh ra. Anh mất con trai, mất việc, mất tất cả những thứ mà anh
có. Anh t́m ra chỗ mà họ đưa Joe vào và bám chặt lấy cho đến khi đưa
nó ra được. Rồi anh chơi tṛ biểu diễn một thời gian để kiếm tiền và
khá may mắn. Anh làm rất tốt, anh kiếm đủ tiền để quay lại đây với
một số tiền trong túi. Ông già chủ trang trại Half Moon chết đi mà
không có người thừa kế và mảnh đất được đem ra đấu giá để trả thuế.
Nó làm anh hết sạch nhưng anh cũng mua được mảnh đất. Anh và Joe ổn
định ở đây, và anh bắt đầu huấn luyện ngựa và xây dựng lại trang
trại.”
“Tại sao anh lại quay lại đây?” cô không hiểu, tại sao anh lại quay
lại mảnh đất mà anh bị ngược đăi.
“Tại v́ anh đă mệt mỏi khi phải luôn di chuyển không bao giờ có một
nơi chốn cho riêng ḿnh. Quá mệt v́ bị coi thường, bị coi như là một
tên Indian rác rưởi, bỏ đi. Mệt mỏi v́ con trai không có một mái
nhà. Và c̣n bởi v́ không đời nào anh để lũ khốn đó thắng được anh.
Sự đau đớn trong cô ngày càng tăng. Cô ước cô có thể giải thoát được
sự giận dữ và cay đắng trong anh, cô ước cô dám ôm lấy anh trong
ṿng tay ḿnh và an ủi an, cô ước anh có thể trở thành một phần
trong cộng đồng này thay v́ bị ném sang một bên.
“Họ không phải là sai toàn bộ,” cô nói, và tự hỏi tại sao miệng của
anh đột nhiên giật giật như thể anh muốn cười vậy. “Có một số người
Indian là rác rưởi, bỏ đi. Con người th́ cũng có người tốt kẻ xấu.”
“Em cần một người trông nom, quản lư em.” Anh nói. “Với quan điểm
lúc nào cũng lạc quan đó em sẽ gặp nhiều rắc rối đấy. Dạy Joe, làm
bất cứ việc ǵ em có thể làm cho nó, nhưng hăy tránh thật xa anh ra,
v́ lợi ích của em đấy. Những người đó không thay đổi ư kiến của họ
về anh bởi v́ anh được tha đâu.”
“Anh không cố gắng thay đổi ư kiến của họ. Anh cứ tiếp tục nhấn mạnh
đi nhấn mạnh lại trước mũi họ tội lỗi của họ,” cô chỉ ra, giọng nói
của cô gay gắt.
“Anh phải quên hết những ǵ họ đă làm sao? Quên việc họ nhân danh
công lư khăng khăng bắt anh đứng vào hàng với sáu người Anglo và rồi
bảo cô gái đó t́m ra một người Indian. Anh phải trải qua hai năm ở
địa ngục. Đến tận bây giờ anh vẫn không biết chuyện ǵ đă xảy ra với
Joe, gần ba tháng sau khi anh đón nó từ trại về nó không hề nói một
từ nào. Quên những điều đó ư. Chết cũng không.”
“Vậy, họ cũng sẽ không thay đổi ư kiến, anh cũng không thay đổi ư
kiến và em cũng sẽ không thay đổi ư kiến của ḿnh. Em nghĩ là chúng
ta lâm vào thế bế tắc rồi.
Đôi mắt đen của anh bừng bừng v́ bất lực khi anh nh́n cô, và đột
nhiên anh nhận ra là anh vẫn đang giữ tay cô. Anh đột ngột bỏ tay ra
và đứng dậy. “Nghe đây, em không thể là bạn của anh. Chúng ta không
thể là bạn được.”
Bây giờ khi bàn tay cô được tự do, Mary cảm thấy lạnh lẽo và bị bỏ
rơi. Cô nắm chặt tay và nh́n anh. “Tại sao? Tất nhiên, nếu anh đơn
giản là không thích em…” giọng cô nghèn nghẹn, và cô cúi đầu đăm đăm
nh́n bàn tay ḿnh như thể cô chưa từng nh́n chúng trước đây.
Không thích cô ư? Anh không thể ngủ được, tính khí của anh thay đổi
thất thường, anh cứng lên bất cứ khi nào anh nghĩ về cô mà anh lại
nghĩ đến cô quá nhiều. Anh quá thất chí đến nỗi anh nghĩ anh có thể
điên lên mất nhưng bây giờ anh thậm chí không thể giải phóng bản
thân ḿnh với Julie Oakes hoặc là bất cứ người đàn bà nào khác. Bởi
v́ tất cả những ǵ anh có thể nghĩ đén chỉ là mái tóc màu nâu mượt
mà, đôi mắt màu xanh lam và làn da trong mờ, mịn màng như những cánh
hoa hồng. Tất cả những ǵ khiến anh giữ khoảng cách với cô, khiến
anh không vồ lấy cô chỉ là nhận thức về việc những người tốt ở thị
trấn Ruth sẽ quay lưng lại với cô nếu như anh biến cô thành người
đàn bà của ḿnh. Các nguyên tắc cứng rắn của cô không chuẩn bị cho
cô đối mặt với những nỗi đau và rắc rối mà điều đó có thể gây ra.
Đột nhiên sự khao khát của anh bùng nổ, người anh tràn ngập một cơn
thịnh nộ không ǵ kiểm soát nổi v́ phải chạy trốn người đàn bà mà
anh muốn đến điên dại. Trước khi anh có thể nghừng lại, anh vươn tay
ra và chộp lấy eo cô, lôi mạnh. “Không, khốn kiếp, chúng ta không
thể là bạn được. Em muốn biết tại sao ư? Bởi v́ anh không thể ở xung
quanh em mà không nghĩ đến việc cởi hết quần áo của em ra và chiếm
lấy em, bất kể khi nào nó đến. Chết tiệt, anh c̣n không biết anh có
đủ kiên nhẫn để lột trần em ra không. Anh muốn ngực em trong bàn tay
anh, núm vú em trong miệng anh. Anh muốn đôi chân em ṿng qua eo
anh, hay là mắt cá chân em ở trên vai anh, bất kể tư thế nào mà anh
có thể chỉ cần anh cho vào được trong em.” Anh ôm chặt lấy cô khiến
hơi thở nóng hổi của anh phả lên má cô, “v́ vậy, em yêu, không đời
nào chúng ta có thể là bạn được.”
Mary dùng ḿnh khi cơ thể cô phản ứng lại những từ ngữ của anh. Mặc
dù chúng được nói trong giận dữ, chúng nói cho cô biết rằng anh cũng
có cảm giác giống như cô vậy và những từ ngữ đó mô tả những hành
động mà cô chỉ có thể tưởng tượng được một nửa. Cô quá thiếu kinh
nghiệm và quá thật thà để có thể dấu cảm xúc của ḿnh về anh vậy nên
cô cũng không thèm thử. Mắt của cô tràn ngập nỗi thèm khát đau đớn.
“Wolf”
Chỉ có thế, nhưng cái cách mà cô nói tên anh, với sự kéo dài đau đớn
làm tay anh nắm em cô chặt hơn. “Không.”
“Em em muốn anh.”
Lời thú nhận th́ thầm, run run của cô khiến cô trở nên hoàn toàn có
thể bị tổn thương, và anh biết điều đó. Anh muốn gầm lên. Khốn kiếp,
cô không có tí ư thức tự vệ nào sao? Cô không biết rằng sẽ ra sao
khi một người đàn ông khiến cho người phụ nữ mà anh ta muốn tự đề
nghị như vậy sao, không thể rút lại và không hạn chế. Sự kiềm chế
của anh bị kéo căng ra như sợi dây, nhưng dứt khoát giữ nó lại bởi
có một có một sự thật khắc nghiệt đó là cô không thực sự biết ḿnh
đang làm ǵ. Cô là một trinh nữ, một người nệ cổ, được nuôi dạy một
cách nghiêm khắc và chỉ hiểu mật mờ, không rơ về những việc cô đang
làm là một lời mời gọi.
“Đừng có nói như vậy,” cuối cùng anh cũng lầm bầm. “Anh đă nói với
em trước đây là”
“Em biết,” cô ngắt lời. “Em quá thiếu kinh nghiệm để gây hứng thú
cho anh, và anh anh không muốn bị sử dụng như một con chuột thí
nghiệm. Em c̣n nhớ.” Cô hiếm khi khóc nhưng cô cảm thấy mắt cô ướt
ướt, anh nhăn mặt đau đớn.
“Anh đă nói dối. Chúa ơi, anh đă nói dối.”
Rồi sự kiềm chế của anh tan tành. Anh phải ôm chặt cô, phải cảm nhận
được cô trong ṿng tay anh dù chỉ là một chút thôi, phải cảm nhận
hương vị của cô trên miệng anh một lần nữa.
Anh kéo eo cô lên và đặt tay cô ṿng qua cổ anh, rồi cúi xuống ngay
khi anh ṿng tay qua người cô và kéo cô lại gần anh hơn nữa. Miệng
anh phủ lên miệng cô, sự đáp ứng hăm hở của cô làm anh nóng lên. Bây
giờ cô đă biết phải làm ǵ; môi cô tách ra, cho phép lưỡi anh đi
vào, rồi cô gặp sự mời gọi dịu dàng của anh bằng chính lưỡi ḿnh.
Anh dạy cô điều đó, cũng như việc anh dạy cô tan chảy trong ṿng tay
anh, và nhận thức đó khiến anh gần như phát điên lên khi cảm nhận
được cặp vú mềm mại của cô ấn mạnh trên ngực anh.
Mary đắm ch́m trong cảm giác hạnh phúc tột độ khi một lần nữa lại
được ở trong ṿng tay anh, và những giọt nước mắt cô cố giữ lại rơi
lă chă trên khuôn mặt cô. Điều này thật quá đau đớn, và cũng quá
tuyệt vời, chỉ có một chút khao khát không đáng kể. Nếu đây là t́nh
yêu, cô không biết là cô có thể chịu đựng được không.
Miệng của anh tham lam, nuốt lấy môi cô trong những cái hôn dài,
sâu, đầy đam mê làm cô phải bám chặt lấy anh một cách thiếu suy sét.
Bàn tay anh di chuyển một cách chắc chắn từ bụng cô lên ngực cô, và
tất cả những ǵ mà cô có thể làm chỉ là rên lên một tiếng thoả măn.
Núm vú của cô dựng đứng lên đáp ứng, những cái vuốt ve của anh vừa
làm dịu bớt sự đau đớn lại vừa làm tăng chúng thêm, làm cho cô muốn
nhiều hơn nữa. Cô muốn được như cái cách mà anh đă mô tả, với miệng
anh trên ngực cô, và cô luưnh quưnh bám chặt lấy anh. Cô cảm thấy
trống rỗng và khao khát được lấp đầy. Cô cần phải trở thành người
đàn bà của anh.
Anh giật mạnh đầu, ngẩng lên và ép mặt cô lên vai anh. “Anh phải
dừng lại ngay bây giờ.” Anh rên rỉ nói. Người anh run run, nóng bừng
bừng như thể những cậu trai trẻ khao khát trên chiếc ghế xe của cha
ḿnh.
Mary nhanh chóng cân nhắc tất cả những sự phê phán chỉ trích của d́
Ardith với cảm giác của cô và chấp nhận rằng cô đă yêu rồi, bởi v́
những cảm xúc trộn lẫn giữa niềm hạnh phúc tột độ và sự đau khổ khôn
cùng này có thể là ǵ khác được nữa. “Em không muốn dừng lại,” cô
rời rạc nói, “Em muốn anh yêu em.”
“Không. Anh là người Indian. Em da trắng. Mọi người trong thị trấn
này sẽ tàn phá em. Tối nay chỉ là một chút mùi vị của những cái mà
em sẽ phải chịu đựng.
“Em sẵn sàng mạo hiểm.” Cô hét lên tuyệt vọng.
“Anh th́ không. Anh có thể chịu đựng được – nhưng em – em có thể bám
chặt lấy cái tư tưởng lạc quan ấy, em yêu anh th́ không. Anh không
thể cho em cái ǵ cả.” Nếu như ở đây có 50-50 cơ hội để sống yên
b́nh ở đây, Wolf có thể mạo hiểm, nhưng anh biết điều đó là không
thể. Ngoài Joe ra, cô là người duy nhất trên thế giới này anh từng
muốn bảo vệ, và đây là điều khó khăn nhất mà anh từng làm.
Mary ngẩng đầu lên khỏi vai anh, để lộ ra đôi má ướt đầy nước mắt.
“Tất cả những ǵ mà em muốn là anh.”
“Anh là một thứ mà em không thể có. Họ sẽ xé em ra từng mảnh.” Rất
nhẹ nhàng anh bỏ tay cô ra và quay đi.
Giọng cô với theo anh, nhỏ và méo đi v́ đau đớn v́ cô phải cố gắng
không khóc. “Em có thể mạo hiểm mà.”
Anh dừng lại, bàn tay anh đặt trên tay nắm cửa. “Anh không thể.”
Lần thứ hai cô nh́n anh ra đi và lần này c̣n tệ hơn lần trước.
o0o
|