Một Giấc Mơ Xuân   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3   
Chương 12

- Hướng Dương! Hướng Dương! Em đang ở đâu?
Hoài Bảo gọi trong tuyệt vọng. Từ khi bác sĩ mở băng cho chàng đến nay đă đúng một tháng mà h́nh bóng của Hướng Dương biến dạng đâu mất. Nàng như một v́ sao đă lạc mất trong khung trời rộng. Hoài Bảo ngồi xuống ghế trong căn nhà mới của chàng, hai tay ôm lấy đầu, rên trong

tuyệt vọng. “Hướng Dương của tôi đâu?”. Nụ hôn mà hai người đă trao nhau cái đêm cuối cùng vẫn c̣n in rơ trong đầu của chàng. Tim của chàng đau nhói khi nhớ đến tên nàng.
Hoài Bảo c̣n nhớ rất rơ ràng ngày chàng được mở băng. Người đầu tiên mà chàng muốn nh́n thấy là Hướng Dương của chàng. Đúng chín giờ sáng bác sĩ đến pḥng chuẩn bị tháo băng. Bác sĩ căn dặn:
- Cậu đă chuẩn bị xong chưa? khi tháo băng, lúc ban đầu cậu không nên cố gắng nh́n tất cả mọi thứ mà chỉ nên chăm chú nh́n một món vật mà thôi. Ban đầu những ảnh vật mà cậu sẽ nh́n thấy đều rất mờ ảo, cậu cứ nhắm mắt lại rồi mở ra, nếu vẫn không điều chỉnh được th́ cậu cứ việc nhắm lại đôi mắt! khi nào chuẩn bị tinh thần đầu đủ th́ cậu hẳn mở lại đôi mắt!
Hoài Bảo như không để ư lời dặn của bác sĩ. Chàng lo lắng hỏi:
- Hướng Dương của tôi đâu? sao giờ này nàng vẫn chưa đến?
Bác sĩ ngạc nhiên.
- Hướng Dương của cậu?
Hoài Bảo cười nhẹ:
- À, là người nằm cạnh pḥng kế bên, cô ấy vẫn c̣n ngủ phải không bác sĩ?
Bác sĩ lắc đầu:
- Pḥng kế bên vẫn bỏ trống, chúng tôi không có ai dưỡng bệnh bên đó!
Hoài Bảo vội vàng giải thích.
- Hướng Dương không phải là bệnh nhân, cô ta là y tá, tôi nhờ y tá trưởng để pḥng ấy lại cho Hướng Dương ngủ đêm qua để sáng nay cô ta có thể vào đây kịp giờ!
Bác sĩ như hiểu ư quay người lại hỏi vài cô y tá, tất cả điều lắc đầu. Bác sĩ liền nói:
- Chúng tôi thật sự không nh́n thấy ai ngủ lại căn pḥng kế bên đêm qua cả! Tôi thật sự không c̣n thời gian dài, nếu cậu muốn mở băng hôm nay th́ chúng ta phải bắt đầu ngay!
Hoài Bảo vẫn giữ ḷng chờ đợi.
- Không tôi phải đợi! Tôi tin rằng nàng sẽ đến!
Vừa lúc ấy Hoài Bảo nghe tiếng chân người bước vào. Chàng quả quyết đó là Hướng Dương của chàng.
- Hướng Dương, sao em đến muộn thế!
Nhâm nói:
- Tôi là Nhâm đây anh Bảo!
- À, anh Nhâm, có t́m thấy Hướng Dương không?
Nhâm lắc đầu.
- Không có, tôi nghĩ rằng cô ta ở quanh quẩn đây thôi! Chắc bận với công việc nên không đến kịp! Thôi th́ anh hăy tháo băng đi, khi cô ta trở lại có thể sẽ rất ngạc nhiên! lúc đó anh chiêm ngưỡng nàng vẫn chưa muộn!
Nhâm nói thế chứ chàng đă hỏi rất nhiều cô y tá, dường như không người nào biết Hướng Dương là ai. Nhâm bỏ chút tiền ra nhờ người chủ nhiệm của bệnh viện xem xét tất cả tên của các cô y tá nơi nầy, không t́m được tên Hướng Dương. Cả bệnh viện, không ai biết nàng Hướng Dương là ai. Nhâm không dám nói cho bạn ḿnh biết v́ sợ Hoài Bảo sẽ hại cho đôi mắt của anh ta.
- Hướng Dương, tại sao em lại không đến? Hoài Bảo âm thầm rên rỉ.
- Anh Bảo, chúng ta không nên làm mất thời gian của bác sĩ nữa!
Hoài Bảo gật đầu đồng ư. Khi bác sĩ tháo băng ra, ḷng chàng vẫn c̣n hy vọng là Hướng Dương sẽ đến bất cứ lúc nào. Lúc ban đầu, mọi thứ đề không thể nh́n được. Mọi vật như quay cuồng mờ ảo. Chàng nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, và cuối cùng chàng đă nh́n thấy vị bác sĩ già, kế bên cô y tá tên Hương mà bác sĩ thường gọi, tiếp đó là Nhâm, bạn của chàng. C̣n Hướng Dương đâu? Hướng Dương của chàng đâu? Chàng nhắm mắt lại, gục đầu đau khổ.
Hoài Bảo đă ở tại pḥng cả một ngày chờ đợi Hướng Dương, nàng đă không đến. Qua ngày thứ hai, thứ ba, nàng vẫn biệt dạng nơi đâu. Chàng buồn chán đi qua pḥng thăm Cha của chàng, khi trở về vẫn không bóng dáng của Hướng Dương.
Nhâm bước vào thấy vẻ khổ sầu của Hoài Bảo, chàng an ủi:
- Anh không nên ngồi đây chờ đợi như thế nầy! và cũng không nên đau buồn như thế! bệnh viện đă cho anh về rồi, mắt anh đă b́nh phục, tôi nghĩ anh đừng nên ngồi đây chờ măi như thế nầy! Tôi đă mua dùm anh căn nhà rồi, tôi nghĩ...
Hoài Bảo ngắt ngang lời bạn:
- Tại sao nàng lại không đến? Nàng đă hứa với tôi! Tôi không tin là Hướng Dương vô t́nh như thế.
Nhâm buồn bă lắc đầu.
- Thôi tôi không giấu anh nữa. Tôi đă giúp anh t́m cô y tá Hướng Dương, nhưng không ai t́m được v́ ở đây chẳng có người nào tên Hướng Dương cả. Không ai biết nàng là ai!
Hoài Bảo giận dữ nói:
- Có nghĩa là anh nói tôi phịa chuyện à? tự ḿnh mơ tưởng rồi đặt ra một cô y tá Hướng Dương hay sao?
Nhâm lắc đầu.
- Ư tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn nói có lẽ cô ta đă cố t́nh tránh mặt, không muốn gặp anh nên đă biệt tin tức!
Hoài Bảo vẫn cứng giọng nói:
- Tôi không tin! Người chứ nào phải là ma mà khi biến mất th́ không để lại dấu vết! Bằng mọi cách anh phải t́m cho ra nàng dùm tôi!
Nhâm gật đầu:
- Thôi được, tôi sẽ cố gắng hết sức của ḿnh, bây giờ anh cũng nên xuất viện chứ!
Hoài Bảo rời viện mà ḷng không yên. Một đám mây đen phủ qua tim chàng. Mỗi ngày chàng vẫn đến bệnh viện thăm cha già và hằng hy vọng hỏi ḍ được tung tích của Hướng Dương, nhưng lưới trời quá rộng, nàng thật sự đă lạc mất nơi nào rồi.
Nhâm bước đến ngồi cạnh Hoài Bảo, khuyên nhủ:
- Đă một tháng rồi, anh không t́m ra được nàng có nghĩa là nàng đă cố t́nh lánh mặt! Tôi nghĩ anh không nên bỏ công t́m kiếm như thế nầy măi! Hăy cố mà quên để anh c̣n phải lo lập nghiệp nữa chứ!
Hoài Bảo buồn bă lắc đầu.
- Làm sao mà tôi có thể quên được!
Nhâm ngạc nhiên.
- Anh chưa hề trông thấy cô ta th́ làm sao mà yêu cho được?
Hoài Bảo ôn tồn nói:
- T́nh yêu không thể căn cứ trên phương diện bề ngoài! Tôi yêu nàng là yêu những cái bên trong của trái tim nàng, tôi yêu giọng nói, tiếng cười, tính nết, yêu cái tấm ḷng chân thật... tôi yêu tất cả những ǵ thuộc về nàng! anh hiểu không?
Nhâm gật gù.
- Tôi hiểu, tôi hiểu! nhưng anh nên gác chuyện nầy qua một bên đi nhé, hăy v́ ba anh mà cố gắng tạo dựng lại tất cả! Hôm nay tôi biết họ định hội họp với ông tổng quản lư của công ty Thịnh Đốn, chúng ta phải t́m cách để công ty ấy kư hợp đồng với chúng ta trước! Tôi đă lấy hẹn cho anh cùng ông Thịnh trước họ một giờ! anh nên chuẩn bị tinh thần để quan tâm sự việc này, đừng quên cái hận của d́ và em trai của anh. C̣n về cô Hướng Dương, khi anh có lại tất cả rồi th́ t́m kiếm cô ta chẳng muộn! đầu óc thanh thản rồi th́ anh nhất định t́m ra được cái kế để t́m lại cô tạ Bảo đảm khi thấy anh thành công, tôi tin rằng cô ấy sẽ rất vui mà đến t́m anh!
Hoài Bảo suy nghĩ một lúc lâu rồi gật gù đứng lên.
- Anh nói rất đúng, tôi nên gạt chuyện t́nh cảm qua một bên để đối phó với mẹ con họ! Tôi c̣n rất nhiều chuyện cần nên làm và tôi tin rằng với t́nh yêu tôi dành cho Hướng Dương, tôi sẽ t́m ra được tung tích của cô ta!
Nhâm vui vẻ nói:
- Tôi rất khâm phục anh! nhưng nếu anh sẽ măi không t́m ra cô Hướng Dương th́ sao?
Hoài Bảo b́nh thản nói:
- Th́ tôi sẽ không bao giờ cưới vợ!

o0o

- Má, làm ơn nhanh lên, đàn bà con gái sao lôi thôi quá!
Hoài Nam cằn nhằn mẹ của hắn. Bà Lục đang đứng trước gương đeo vội đôi bông tai vào, với vẻ không bằng ḷng trách Nam.
- Mầy cứ hối tao măi! nếu không có tao th́ mầy chẳng làm được ǵ cả!
Nam giận dữ nói:
- C̣n má chỉ được cái danh là bà Tống chứ cũng chẳng hơn ǵ con! Cũng tại má nên tôi mới như thế nầy!
Bà Lục giận dữ không kém:
- Nam! mầy dám nói câu đó với má sao?
Nam to tiếng, nói:
- Không phải sao? lúc nào má cũng lo sợ con không được chia gia tài! Con là con của ổng không lẽ ổng không để lại cho con đồng xu nào hay sao? Gánh cái công ty lớn như thế nầy, chán bỏ sừ! Bây giờ nó đă không c̣n là một thằng mù nữa, nó đang chống đối lại chúng ta, kỳ nầy chỉ có con đường chết thôi!
Bà Lục giận dữ hét to:
- Mầy thật là một thằng nhu nhược! Chưa ra trận mà đă chịu thua! Tao không tin nó tài giỏi như thế, mà cho dù nó giỏi nó cũng chẳng dám phá sản sự nghiệp của ba nó để lại v́ nó là một thằng con chí hiếu!
Nam liếc nh́n mẹ.
- Bộ con không phải là đứa con có hiếu sao? con cũng đă cố gắng rồi, nhưng chẳng được cái ǵ cả! Lúc nào ba cũng khen nó giỏi nó tài... con không thể thua cuộc được!
Bà Lục trách con.
- Từ ngày cha mầy nằm liệt ở nhà thương, mầy chỉ biết ăn chơi trác táng, chẳng dùm công sức mà lo cho công ty, lo cho sự nghiệp của mầy! Nếu không có má đứng ngoài sau con, th́ giờ nầy công ty đă bị mầy tiêu diệt mất rồi!
Nam ra vẻ bực ḿnh, nói:
- Nếu không c̣n tin tưởng con th́ má cứ hai tay mà dâng lại cái gia tài nầy cho nó đi, sao cứ đứng đó mà cằn nhằn con măi thế.
Bà Lục ra vẻ không để ư đến những lời trách móc của Nam.
- Thôi đi! để trễ th́ không hay v́ hiện nay chỉ có ông Thịnh Đốn có thể ra tay giúp chúng ta mà thôi, nếu ông ta mà không kư hợp đồng nầy th́ công ty chỉ c̣n cách phá sản thôi!
Hoài Nam vẫn giọng trách móc.
- Tại thằng Nhâm phản bội chúng ta! nếu gặp lại nó con sẽ cho nó vài quả đấm!
Bà Lục trách Nam.
- Những công ty lớn đang buôn bán với chúng ta đă rút tay ra tất cả rồi, mầy để cho thằng Bảo nó chiếm lấy phần thắng! C̣n mầy chỉ biết đi đánh lộn với thiên hạ, cũng tại mầy tất cả! mầy cứ để nhân viên tự do xem xét tất cả hợp đồng của công ty nên giờ mới tệ như thế nầy.
Hoài Nam giận dữ hét:
- Con không muốn nghe nữa! Chúng ta đi thôi.
Cả hai bước ra cửa vội vă lái xe đến công ty Thịnh Đốn. Từ ngày Hoài Bảo rời viện đă mang đến cho họ biết bao là nỗi lo âu. Bà Lục rất hiểu tính con của ḿnh. Hoài Nam chỉ biết lo ăn chơi chứ chẳng hiểu tí nào về chuyện buôn bán, kinh doanh. Hoài Nam rất cần một thời gian dài để học hỏi. Lúc xưa bà Lục cứ nghĩ Hoài Bảo v́ sợ Ông Lục thương Hoài Nam hơn nên đă cố t́nh không muốn giúp đỡ em ḿnh tiếng thân. Chẳng những thế mà bà c̣n biết được là ông Lục đă chia cho Hoài Bảo 30% khuẩu phần, Hoài Nam được 15%, bà cũng chỉ được 15%. V́ ông Lục chia cho Hoài Nam con số quá ít nên bà mới tức giận nên khi có cơ hội bà đă cùng Hoài Nam bỏ mặt Hoài Bảo và lấy hết quyền của chàng trong công tỵ Trong lúc ông Tống Lục c̣n đang nằm mê man dưỡng bệnh th́ bà Lục có quyền nắm quyền tất cả mọi thứ trong công tỵ V́ thương Hoài Nam nên bà mới để cho Hoài Nam quyết định tất cả, nào ngờ Hoài Nam chỉ biết ăn chơi và đă để công ty mang nợ quá nhiều. Ngày hôm qua Hoài Nam đă bán 15% khẩu phần của hắn cho ông Văn, tổng quản lư công ty Thanh B́nh. Hiện giờ họ rất cần ông Thịnh Đốn giúp đỡ.
Hoài Nam cùng bà Lục vừa bước vào công ty Thịnh Đốn th́ cũng cùng lúc Hoài Bảo, Nhâm, và ông Thịnh Đốn từ trong văn pḥng bước ra. Tay bắt tay với ông Thịnh Đốn, Bảo vui cười nói:
- Rất cám ơn ông đă tin tưởng chúng tôi!
ông Thịnh Đốn vui cười bắt lấy tay Bảo, nói:
- Ha ha... Bác đă nghe tên tuổi của cháu ở thương trường, một người có tài năng như cháu, công ty chúng tôi rất hân hạnh được hợp tác.
Cô thư kư của ông Thịch Đốn vội vă nói:
- Tổng Quản Lư, ông có cuộc hẹn với bà Tống Lục và ông Hoài Nam, họ đă đến!
Hoài Bảo đă bắt gặp được ánh mắt giận dữ của bà Lục nhưng chàng vẫn làm ra vẻ b́nh thản, nói:
- Ồ, Nam! em cũng đến đây để làm ăn với Bác Đốn sao?
ông Thịnh Đốn nh́n sang bà Lục, ôn tồn nói:
- Chào bà Tống! à xin lỗi bà, cái hẹn của chúng ta chắc không cần thiết v́ tôi vừa mới kư hợp đồng xong với thằng Bảo rồi!
ông Thịnh Đốn lịch sự gật đầu chào tất cả.
- Xin phép tất cả, tôi c̣n phải có cuộc hội họp cần phải đi, chào tất cả.
Nói xong, ông Thịnh Đốn bước đi, để lại gia đ́nh của họ Tống mặt đối mặt với nhau. Hoài Nam bước đến định đánh Hoài Bảo cho hả giận nhưng bà Lục vội vă nắm lấy tay hắn.
- Thôi chúng ta về đi, không có cuộc làm ăn nầy th́ c̣n dịp khác!
Bà Lục giận dữ nh́n Hoài Bảo, nói:
- Cậu đừng ỷ thế, cậu ráng nhớ nếu sự nghiệp của cha cậu bị phá sản là v́ cậu đấy nhé!
Hoài Bảo b́nh thản lắc đầu.
- D́ đừng đổ lỗi cho con. Kẻ nào làm ác th́ sẽ bị trả quả, c̣n về sự phá sản của công ty, d́ đừng nên lo lắng nhiều, chuyện đó phải để thằng Nam, con của d́ lo mới phải chứ!
Nói xong Bảo bỏ đi về phía thang máy. Nhâm vội vă bước theo chàng. Để lại bà Lục và Hoài Nam đứng nh́n trong bực tức. Hoài Nam nói nhỏ vào tai mẹ.
- Má, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Bà Lục cũng bí lối. Bà đă không c̣n tinh thần mà tranh đấu nữa.
- Chúng ta đi gặp ông Văn! Có thể tao cần phải bán nốt 50% khẩu phần để ông ta có thể lănh trách nhiệm duy tŕ công ty.
Hoài Nam nh́n mẹ, hỏi:
- Bán khẩu phần của Ba hả? nếu vậy chúng ta chẳng c̣n lại ǵ!
Bà Lục gật gù.
- Cũng đành chịu! Ba của mầy coi như đă chết rồi c̣n ǵ! khẩu phần đó coi như là của tao. Thử coi thằng Bảo nó dám đối chọi với ông Văn hay không! đừng ḥng ta chịu thua cho nó!
Hoài Nam liền nói vào,
- Vậy chúng ta đi nhanh đến đó. Con muốn nội trong ngày nay chúng ta phải lo cho xong vụ nầy để con c̣n thời gian mà đi du ngoạn với bồ chứ!
Bà Lục bực tức.
- Đến nỗi nầy mà mầy chỉ biết có đi chơi, không lo ǵ cho công ty cả!
Hoài Nam vội căi lại.
- Không lỏ Nếu con không thèm lo th́ hôm nay đâu có mặt nơi nầy để cho nó sỉ vả con như thế! khi bán nốt khẩu phần đó rồi th́ má chỉ c̣n 15% khẩu phần, tôi th́ chẳng c̣n cái ǵ nên làm nhiều chi cho mệt sức!
Bà Lục quá đỗi thất vọng về thằng con của ḿnh. Bà chỉ lắc đầu rồi bỏ đi. Nam tỏ vẻ không bằng ḷng nhưng vẫn đi theo mẹ của ḿnh.

Chương 13

Tuần lễ trôi qua, Hoài Nam bước vào công ty. Chàng thấy tất cả dường như đă được đổi mới. Nam vội vă bước vào văn pḥng của ḿnh nhưng lại bị cô thư kư ngăn lại.
- Ông Nam, nếu không có lệnh của tổng quản lư, ông không được vào!
Hoài Nam trợn mắt nh́n cô thư kư.
- Cô Hồng, có muốn tôi đuổi cô không mà dám ăn nói với tôi như thế!
Cô Hồng nhún vai, b́nh thản đáp:
- Bây giờ tôi làm việc cho ông Bảo, ông ta không cho ông vào th́ bắt buộc tôi phải làm vậy!
Hoài Nam giận dữ hét to:
- Hả! Nó dám đến đây kiếm chuyện với tao?
Hoài Nam không đợi câu trả lời của cô Hồng. Hắn giận dữ bước đến cửa pḥng, đẩy mạnh cửa và bước vào. Cô thư kư Hồng vội vă bước theo.
Hoài Bảo ngồi trên ghế b́nh thản nh́n Hoài Nam, chàng chẳng tỏ ra chút ǵ giận dữ hoặc ngạc nhiên. Nam trừng mắt nh́n Bảo. Cô Hồng vội vàng phân giải:
- Tôi đă bảo với ông Nam nhưng ông ấy vẫn đi vào!
Hoài Bảo vui vẻ lắc đầu.
- Không có chuyện ǵ đâu, cô cứ đi ra đi nhé, có việc ǵ cần tôi sẽ nói.
Cô Hồng gật đầu và lui ra khỏi pḥng.
Hoài Nam lên tiếng hét:
- Anh dám đến đây phá rối tôi? đừng nói tôi không nể t́nh anh em, tôi báo cảnh sát tóm cổ anh bây giờ đấy!
Hoài Bảo vẫn giọng nói b́nh thản.
- Nam, dù sao chúng ta vẫn là anh em, em không nên lớn tiếng như thế!
Hoài Nam ra vẻ chủ cả, to tiếng với Hoài Bảo.
- Th́ ra là cái thứ đến xin sỏ chút cháo chứ ǵ! đấu không lại ông Văn rồi t́m đến tôi cầu cạnh à! Chẳng anh em ǵ cả. Đừng ḥng tôi giúp cho anh!
Hoài Bảo vẫn b́nh thản.
- Câu đó là em nói đấy nhé! Chúng ta bây giờ chẳng c̣n chút t́nh anh em th́ anh có quyền thẳng tay với kẻ dưới quyền!
Hoài Bảo kéo ngăn tủ ra sấp giấy tờ thẩy ra trước mặt Hoài Nam.
- Anh nghĩ em nên xem rơ mọi chi tiết mới về công ty!
Hoài Nam cầm lên xem. Chàng tṛn mắt kinh ngạc.
- Tại sao tất cả những khẩu phần nầy đều thuộc về anh?
Hoài Bảo cười to:
- Dễ dàng thôi, dùng tiền mua lại! ông Văn đă bán th́ tao có quyền mua chứ!
Hoài Nam giận dữ hét:
- Th́ ra các người cùng một phe mà ám hại chúng tôi!
Hoài Bảo lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Không phải là cùng phe mà là làm ăn đúng theo thời cợ Đây là một bài học mầy nên học, trên thương trường mầy phải nhớ dùng trí chứ đừng dùng tiền phung phí!
Hoài Nam tức đến đỏ mặt:
- Anh...
Hoài Bảo cắt ngang lời của Nam.
- Tao chẳng phải là anh của mầy! mầy nên nhỏ tiếng nếu không cảnh sát sẽ tóm cổ mầy ra khỏi đây bất cứ lúc nào!
Hoài Nam biết ḿnh đă thất thế nên tỏ vẻ hối hận.
- Anh Bảo, xin lỗi! Tôi biết ḿnh không nên đối xử tệ với anh, nhưng cũng v́ anh lúc nào cũng hơn tôi nên tôi mới lấy cơ hội đó mà cai quản công ty, nhưng khả năng tôi không có đủ nên mới tệ như thế nầy! Chúng ta dù sao cũng là anh em...
Hoài Bảo nh́n Nam, thẳn thắn nói:
- Tao với mầy chẳng c̣n ǵ gọi là t́nh nghĩa anh em, mầy bây giờ ở dưới quyền tao, tao có thể đuổi việc mầy bất cứ lúc nào.
Hoài Nam xụ mặt.
- Tôi đă nói xin lỗi với anh rồi, anh c̣n đ̣i hỏi ǵ ở tôi nữa!
Đôi mắt của Hoài Bảo vẫn lạnh lùng nh́n Nam.
- Được, nếu mầy vẫn c̣n muốn làm ở công ty th́ nên vào bộ trật tự!
Hoài Nam đỏ mặt hỏi:
- Anh nói ǵ? tôi như vầy mà đi là trưởng bộ giữ trật tự cho công ty sao?
Hoài Bảo lắc đầu, cười nhẹ.
- Không, mầy đâu thể dành chức của ông Khương. Việc mầy có thể làm là làm công viên b́nh thường giữ trật tự cho chỗ đậu xe của công ty!
Hoài Nam giận dữ bước đến tóm lấy cổ áo của Hoài Bảo.
- Anh thật là quá đáng, chẳng chút t́nh người!
Hoài Bảo phủi nhẹ tay của Hoài Nam ra, lạnh lùng nói:
- Tao không chút t́nh người hay là mầy bất nghĩa đối với tao, đừng ở đó mà lên giọng với tao.
Ngay khi đó điện thoại reo lên. Hoài Bảo b́nh thản đi về phía chuông điện thoại, từ từ nhắc ống nghe lên.
- Tổng Quản Lư công Ty Tống Lục đây!
Tuy chàng biết người gọi vào là cô thư kư của chàng, nhưng chàng vẫn tự giới thiệu để làm cho Nam thấy khó chịu.
Cô Hồng nghe thế vội vă nói:
- Tổng Quản lư à, ở bệnh viện muốn gặp một trong những người nhà họ Tống v́ có chuyện liên quan đến ông Tống Lục!
Hoài Bảo nghe thế hoảng hồn, vội vàng nói:
- Cô hăy tiếp dây vào đây cho tôi, nhanh lên nhé!
- Vâng.
- Cám ơn cô.
Cô thư kư đă nói dây vào văn pḥng của Hoài Bảo. Chàng không đợi người bên kia đầu giây lên tiếng, chàng nhanh nhẹn hỏi:
- Ba của tôi có sao không? đă xảy ra chuyện ǵ?
-...
- Được, tôi sẽ đến ngay! Cám ơn cô.
Hoài Nam định bỏ đi v́ hắn biết dù có đứng đây bao lâu cũng chẳng làm cho Hoài Bảo đổi ư, nhưng nghe câu hỏi của Hoài Bảo về cha của họ nên hắn nén lại nghe. Hoài Bảo gát điện thoại xuống, nh́n Nam, nhẹ giọng nói:
- Ba đă tỉnh lại rồi. Hăy theo anh vào nhà thương ngay.

o0o
 
Hoài Bảo vội vă bước đi, Hoài Nam lót tót theo sau không dám nói lời nào.
Thời gian đă một tháng rồi mà Hoài Bảo vẫn không t́m ra tin tức của Hướng Dương. Hoài Bảo ngồi ngục đầu trong căn pḥng vắng lạnh. Mọi chuyện đă trở lại b́nh thường như xưa. Hoài Nam đă bị phạt không đến nỗi phải làm trong nội bộ giữ ǵn trật tự nhưng hắn chỉ có thể làm chủ trong văn pḥng in giấy mà thôi, một nội bộ kém quan trọng nhất của công tỵ Ba của Hoài Bảo đă phục hồi sức khỏe, ông đă nhường tất cả quyền hành cho Hoài Bảo. Ông Tống Lục giận dữ đ̣i ly dị nên bà Tống Lục đă vội bán nốt khẩu phần của bà cho Hoài Bảo, bà chỉ ở nhà như một con cá bị nhốt trong ao, bà có thể tự do bơi lội nhưng chỉ trong ṿng nội khu của nhà họ Tống.
Bao nhiêu là công việc cần đến Hoài Bảo, nhưng chàng cảm thấy rất chán nản v́ mất Hướng Dương là chàng đă bị mất tất cả rồi. Hoài Bảo cố gắng làm việc chỉ v́ không muốn làm cha thất vọng. Nhâm bước vào thấy Hoài Bảo gục đầu trên bàn, chàng cảm động vô cùng.
- Thật không ngờ anh vẫn chưa quên cô ta!
Hoài Bảo nh́n lên, đôi mắt thật buồn, nói:
- Tôi nhất định không bỏ cuộc đâu! Hăy t́m cách giúp tôi!
Nhâm lắc đầu, buồn bă.
- Thật là hết cách rồi. Tôi đă hỏi từng người một trong nhà thương, cả y tá, bệnh nhân, bác sĩ... tất cả chẳng ai rơ cô nàng tên Hướng Dương là ai cả! anh th́ lại không biết cô ta dạng h́nh ra sao, nên càng khó t́m kiếm hơn. Có lẽ cô ta cố t́nh tránh mặt, vậy th́ cũng đành chịu thôi, anh nên quên cô ta đi!
Hoài Bảo lắc đầu, cương quyết.
- Tôi nhất định t́m ra phương cách!
Nhâm ngồi xuống suy nghĩ, nhưng chẳng t́m được cách nào. Hoài Bảo bỗng đứng lên nói:
- Tôi đă có cách! Nhâm, hăy giúp tôi đăng tin t́m người!
Nhâm tṛn mắt kinh ngạc.
- Nhưng anh chẳng biết mặt mũi cô ta ra sao th́ làm sao đăng tin t́m người?
Hoài Bảo vui vẻ nói:
- Chỉ cần đăng như thế nầy: Nếu là Hướng Dương, xin đến gặp Tống Hoài Bảo để được đền ơn. C̣n ai biết được tin tức của cô gái có tên Hướng Dương, nếu đúng người muốn t́m, sẽ được thưởng 20 triệu!
Nhâm càng ngạc nhiên hơn.
- Hả? rồi làm sao mà anh biết ai là Hướng Dương thật và ai là Hướng Dương giả?
Hoài Bảo có vẻ tự tin, nói:
- Anh đừng lo, tôi có cách biết được người con gái đó là giả hay thật! Không cần biết là bao nhiêu tiền, anh phải lo dùm tôi vụ nầy cho xong. Phải đăng trên báo, lên tivi, đặt tin tất cả mọi nơi, phóng lên bản bự, in lên tất cả xe bus... không cần biết phải tốn hao bao nhiêu tiền, anh nhất định phải làm giúp cho tôi. Cứ việc dùng tiền tôi để làm tṛn nhiệm vụ. Anh nên giúp tôi đi lo việc nầy ngay đi nhé!
Nhâm đứng lên, nh́n Hoài Bảo, chàng chỉ biết lắc đầu rồi bước ra khỏi pḥng làm việc của Hoài Bảo. Nhâm nghĩ thầm “Không ngờ một người đàn ông cứng rắn mà lại có thể si t́nh thế nầy!”
Một tháng, Hai tháng, rồi Ba tháng trôi qua, vẫn chẳng t́m ra được Hướng Dương thật sự. Rất nhiều người t́m đến để nói láo kiếm tiền, nhưng Hoài Bảo điều biết là họ không phải là Hướng Dương thật sự của chàng. Hoài Bảo vô cùng thất vọng, chàng rên rỉ:
- Hướng Dương ơi, anh đă có tội t́nh ǵ mà em quyết ḷng không muốn gặp lại anh.
Cô thư kư Hồng gơ cửa rồi tự đẩy cửa bước vào.
- Anh Bảo, có cô tên gọi Lâm Nhi muốn gặp anh!
Hoài Bảo ngẩn lên nh́n Hồng, gật đầu.
- Cứ cho cô ta vào đi!
Lâm Nhi bước vào với chiếc áo đầm thật lộng lẫy. Nàng cố t́nh đưa ra bộ ngực thật hấp dẫn để Khiêu gợi Hoài Bảo. Chàng chẳng chú ư ǵ về lối ăn mặc của Lâm Nhi, b́nh thản hỏi:
- Cô đến t́m tôi để làm ǵ? thằng Nam bên bộ in giấy chứ chẳng có ở đây!
Lâm Nhi vui vẻ bước đến cạnh bên Hoài Bảo, nhỏ nhẹ nói:
- Em đến t́m anh, chúng ta vẫn c̣n là bạn chứ?
Hoài Bảo lắc đầu, b́nh thản nói:
- Khi tôi c̣n trong bệnh viện, sao chẳng thấy ai đến kết bạn vậy ḱa! Tôi không hứng thú kết bạn bè với ai đâu, cô đừng mất công.
Lâm Nhi tha thiết nh́n Hoài Bảo.
- Anh Bảo, chẳng lẽ nào anh không c̣n nhớ ǵ tới em sao anh? chúng ta cũng có một thời chăn chiếu với nhau, anh đă thốt tiếng yêu em, anh hăy xem đây chiếc nhẫn anh trao em, cầu hôn hôm nào vẫn c̣n đây nè!
Lâm Nhi đưa tay lên cho Hoài Bảo xem chiếc nhẫn đính hôn mà chàng đă tặng cho nàng trước khi gặp tai nạn. Nước mắt ướt mi, nàng tiếp:
- Em biết ḿnh có lỗi với anh, nhưng xin anh tha thứ cho em! em kết bạn với Hoài Nam là chỉ thể dụ hắn mà t́m cách giúp cho anh, nhưng em chỉ là một cô gái ngu xuẩn nên chẳng làm được tṛ ǵ mà c̣n bị hắn gạt lừa! anh Bảo, em xin anh thông cảm và đừng xa em! em biết ḿnh chẳng tư cách nào trở về làm vợ anh nhưng em chỉ xin được làm một người t́nh bên cạnh anh, để những lúc buồn anh có thể làm một người cho anh trút hết nỗi niềm tâm sự, em t́nh nguyện làm thế để đền bù ơn nghĩa với anh!
Hoài Bảo nh́n Lâm Nhi một lúc thật lâu, chàng vẫn giọng b́nh thản, hỏi:
- C̣n thằng Nam th́ sao?
Lâm Nhi nh́n Hoài Bảo tha thiết.
- Em đă nói với anh rồi, hắn chẳng là cái ǵ của em cả! em và hắn không liên hệ ǵ với nhau cả anh à!
Hoài Bảo lắc đầu, cười nhẹ, nói:
- Nó bây giờ chẳng c̣n lại ǵ nên em bỏ nó phải không?
Lâm Nhi vội vàng phân trần:
- Không phải vậy, v́ hắn chỉ biết ăn chơi, là một con người đốn mạt, mất dạy! em thà không có t́nh yêu chứ không thèm theo hắn đâu! anh Bảo, xin anh hiểu dùm cho em... xin cho em một lời tha thứ và cùng em trở về với cuộc sống vui vẻ như xưa nhé!
Hoài Bảo gật gù.
- Em nói cũng có lư lắm chứ! Thôi được, anh không chấp nhứt chuyện đă qua! ngày mai anh có một cuộc họp vào buổi trưa, em hăy đến đây trước 10 giờ sáng, chúng ta sẽ ôn lại chuyện cũ, rồi tính tiếp nhé! bây giờ em về đi, anh c̣n rất nhiều việc cần phải làm.
Lâm Nhi gật đầu, nói:
- Vâng, em đi đây! ngày mai em sẽ đến thật sớm! anh thật là một người tốt vô cùng, làm em nhớ lại ngày đầu tiên chúng ḿnh gặp gỡ. Chào anh nhé, ngày mai gặp.
Hoài Bảo khẽ gật đầu. Lâm vui vẻ bước ra ngoài và khép cửa lại. Nàng nh́n cô thư kư với nụ cười chiến thắng. Không ngờ Hoài Bảo lại tin những giọt nước mắt dư thừa nầy của nàng. Hiện giờ nàng đă bị khán giả mọi nơi chê bai nên cần phải dựa vào một người giàu sang để sống. Hoài Nam đă bị bỏ vào sọt rác rồi th́ phải nên t́m Hoài Bảo để nối lại t́nh cũ. Nàng biết được Hoài Bảo rất trọng t́nh nghĩa và rất biết thương người. Chỉ cần nàng làm ra vẻ hối hận th́ chắc chắn Hoài Bảo sẽ thương hại mà trở về với nàng.

o0o

Cát Lan ngồi trong pḥng, mở rộng cửa sổ nh́n lên trời. Trời đă về đêm, nhiều ngôi sao ngự trên bầu trời, nhiều như những giấc mộng chẳng thành của nàng. Mộng th́ nhiều nhưng vẫn măi quá xa tầm tay với của nàng. Bên ngoài tiếng nhạc buồn vọng vào y như những lời tâm sự của nàng.
Duyên hay nợ biết làm sao nói được
Ngay buổi đầu ḷng đă thấy mê say
Em tưởng như bao nỗi niềm từ trước
Chỉ sinh ra chờ đợi phút gặp nhau
Mưa ngăn lối, gió trăng xây cách biệt
Nỗi nghẹn ngào anh có biết cho đâu
T́nh lẳng lặng đi về luôn lẻ chiếc
Chỉ yêu anh, em nhớ, với em sầu...

Cát Lan cảm thấy đau nhói ở tim. Trong suốt bao nhiêu ngày qua, nàng cứ ngồi nhà với bao nhiêu nỗi niềm tâm sự. Cát Lan cũng đă cố gắng t́m đến bạn bè để rong chơi, tṛ chuyện nhưng h́nh ảnh của Hoài Bảo chẳng thể xa rời nàng. Cũng có vài người bạn của anh nàng mời nàng đi xem phim, ca nhạc nhưng nàng điều từ chối và chẳng hiểu v́ sao. Nàng rất cảm động mỗi khi xem tivi hoặc xuống đường phố, v́ lúc nào nàng cũng thấy những mảnh giấy được treo lên “Nếu là Hướng Dương, xin đến gặp Tống Hoài Bảo để được đền ơn. C̣n ai biết được tin tức của cô gái có tên Hướng Dương, nếu đúng người muốn t́m, sẽ được thưởng 20 triệu!” mỗi khi đọc những vần chữ ấy những giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn trào. Cát Lan rên rỉ:
- Hoài Bảo ơi, phải chi em thật sự là một cô Hướng Dương hoàn hảo như anh đă nghĩ th́ em sẽ không bao giờ xa cách anh! đằng này em chỉ là một cô gái nghèo hèn Tiểu Cát th́ làm sao xứng với anh đây. Chỉ là một hạt cát nhỏ trong khung trời rộng th́ sao sánh nổi với một Hoàng Tử sang trọng như anh! Có lẽ giờ nầy anh đang trách em sao lại bạc t́nh như thế, hay anh đă tỉnh giấc để trở về với hiện tại và đă quên một cô Hướng Dương giống như anh đă quên hẳn đi cô bé Tiểu Cát ngày nào rồi.
Từ cái đêm rời khỏi bệnh viện cho đến hôm nay, Cát Lan ḷng đă dặn ḷng không t́m đến gặp Hoài Bảo nữa. Nàng muốn tỉnh giấc để sống trong hiện thực, nàng muốn có lại một cuộc sống b́nh thản, ngây thơ như xưa. Nhưng không hiểu sao trong ḷng nàng lúc nào cũng vô cùng trống trải và cô đơn. Lư Mai cứ vào ra trong bệnh viện để đưa tin tức cho nàng. Mỗi khi nghe Mai nói lại Hoài Bảo vẫn thường xuyên đến đó để t́m tung tích của nàng, tim nàng lại nhói đau. Minh Thái thường cằn nhằn sao nàng lại không cho Hoài Bảo biết được sự thật. Anh của nàng nào biết được ḷng tự trọng, tự ti của nàng là một bước tường ngăn cản t́nh yêu của họ. Ngoài trời một màng đêm đang phủ, nàng trông thấy một ngôi sao đang lấp lánh trong bóng tối nhưng thật quá xa vời.
- Cát Lan, Cát Lan ơi, cưng ra ngoài nầy cứu chị đi, anh của cưng ăn hiếp chị nè!
Giọng nói vui vẻ của Mai đă réo gọi nàng về với cuộc sống hiện naỵ Minh Thái và Mai đă trở thành một đôi bạn thật vui vẻ, họ luôn sống trong hạnh phúc, không một chút buồn phiền. Mai là một cô y tá trẻ rất dễ thương và vui vẻ, không hiểu sao lại để mắt đến anh hai của Cát Lan. ít ra trong cuộc sống hiện nay, nàng vẫn hưởng lây được cái hạnh phúc của anh của nàng.
- Em sẽ ra ngay.
Cát Lan đóng cửa sổ lại và chậm răi bước ra.
- Chị Mai nè, bộ chị thật t́nh muốn vu qui hả chị?
Cát Lan vui vẻ hỏi. Mai nh́n đứa em chồng tương lai mà đôi má ửng hồng. Mai vui cười nói:
- Muốn là một chuyện, nhưng biết có được không đó em ơi!
Cát Lan ngồi xuống cạnh bên Mai và Thái.
- Chị yên tâm đi, nếu anh Hai không cưới chị kịp thời th́ em sẽ mai mối cho chị một người c̣n tốt hơn...
Minh Thái vội vàng cướp lời của Cát Lan:
- Mầy chuyên môn muốn báo hại anh mầy. Quay sang nh́n Mai, Thái ưỡn ngực ra nói - Mai, em đừng có nghe lời nó, chẳng có ai tốt hơn anh đâu!
Cát Lan tinh nghịch:
- Xí, anh làm như anh là người tốt nhất vậy đó! Chị Mai à, để em kể hết thói hư tật xấu của ảnh cho chị biết rồi chị hăy liệu mà tính tiếp nha...
Minh Thái vội vàng bịt miệng của Cát Lan.
- Bộ mầy không muốn có chị dâu hay sao mà khai báo rơ thế kia!
Cát Lan hất tay của Minh Thái ra, gật gù.
- Ờ há, chị Mai nè, em từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có chị dâu thật sự, nhưng chỉ có vài cô gái mà anh hai thường dẫn về bảo em gọi...
Minh Thái cằn nhằn:
- Con nhỏ nầy muốn báo hại anh mầy thật à?
Mai ngồi đấy nhéo Thái một cái thật đau.
- Anh hăy mau khai rơ tất cả, anh dă lường gạt bao nhiêu cô gái rồi hả?
Minh Thái vội vàng la to:
- Ui da, sao em lại nghe lời nó, nó thêm dầu thêm lửa muốn thêu chết anh đó mà!
Cát Lan vui cười nói:
- Anh Hai à, nếu là vàng thật th́ ai lại sợ lửa! Chị Mai nè, em nghĩ là chị nên gật đầu để làm lễ cưới cho sớm đi, sau khi chị về đây ở chung rồi th́ chị có thể thay giúp các cô gái thuở xưa của anh hai trả thù, chị cứ tha hồ mà hành hạ ảnh!
Mai vui vẻ gật đầu.
- Em nói rất đúng, sau nầy chúng ta cùng hành tiêu tỏi ớt cho anh Thái không dám bước ra ngoài mà bay bướm nữa!
Minh Thái ra bộ đưa mắt lên trần nhà kêu trời.
- Trời ơi, sao khi không khi khổng rước vào nhà một bà phủ thủy, một quỷ...
Mai đưa tay định nhéo vào hông chàng một cái nữa, nhưng Thái đă nhanh nhẹn đứng lên chạy. Mai vừa cười vừa rượt theo chàng ṿng quanh trong pḥng khách. Ông Nội của họ nghe tiếng ồn ào, ông ra khỏi pḥng ngủ, đi thẳng đến cái tivi và tự nhiên mở lên rồi đứng tại đó xem. Cát Lan đứng lên đi đến cạnh bên ông vui vẻ nói:
- Ông Nội ơi, nội ngồi xuống ghế đi nội!
Cát Lan d́u ông ngồi xuống ghế. Mắt của ông không rời tivị Nàng thật buồn cười, ông nội đă già, trí nhớ chẳng c̣n minh mẩn mà lại thích xem tivi đến như thế. Cát Lan nh́n lên, tim nàng bỗng dưng như muốn ngừng đập. Trên màn ảnh hiện rơ khuôn mặt của Hoài Bảo. Chàng đang ngồi nói chuyện với một cô phóng viên. Họ đang phỏng vấn Tống Hoài Bảo. Minh Thái và Mai cũng dừng chân đứng nh́n.
Cô phóng viên vui vẻ nói:
- Anh Bảo à, nghe anh nói về những điều luật ở thương trường, thật là lưu loát! anh có biết là mọi người ai ai cũng đều khen ngợi anh tuổi trẻ mà tài cao không?
Hoài Bảo lắc đầu.
- Cô đừng nói phóng như thế, tôi chỉ là một người b́nh thường mà thôi, sự suy nghĩ của tôi cũng như bao nhà thương gia khác.
- Chuyện trên thương trường th́ xin tạm gát qua, tôi thật có vài cái thắc mắc của riêng ḿnh, và biết có rất nhiều cô gái cũng có thắc mắc như tôi, không biết anh có thể trả lời những thắc mắc đó không?
Hoài Bảo cười to:
- Cô phải cho biết là thắc mắc điều ǵ mới được chứ!
- Mọi người điều muốn biết trên “t́nh trường” anh đă chiến thắng chưa? anh đă có đối tượng chưa? và nếu có rồi chừng nào anh kết hôn? c̣n nếu chưa có, th́ một cô gái anh chọn sẽ như thế nào?
Cát Lan như nín thở chờ đợi câu trả lời của Hoài Bảo, đă bao tháng liên tiếp rồi, có lẽ bên chàng đă có người con gái khác.
Hoài Bảo yên lặng một lúc lâu rồi đưa đôi mắt buồn lơ đăng nh́n về phía trước. Giọng nói thật buồn vang lên.
- Có thể nó là có và cũng có thể gọi là chưa!
Cô phóng viên nh́n Bảo ngạc nhiên.
- Anh có thể nói rơ một chút được không?
Hoài Bảo nh́n cô gái trước mặt, cười nhẹ:
- Tôi đă t́m thấy cho ḿnh một đối tượng rồi nhưng đến nay nàng vẫn chưa đồng ư cùng tôi nên duyên nợ!
Cô phóng viên như hiểu ư Hoài Bảo.
- À, tôi nhớ ra rồi, có phải là cô gái tên Hướng Dương hay không? anh đă tốn hơn ba triệu để t́m tin tức của nàng, nơi nào đi đến tôi cũng nh́n thấy được mẫu tin t́m người ấy! Cô ta thật quá diễm phúc, mà anh đă t́m ra tin tức của cô gái đó chưa vậy?
Hoài Bảo buồn bă đáp lời.
- Chưa, nhưng tôi tin rằng một ngày gần đây chúng tôi sẽ được gặp lại nhau. Tôi muốn gặp nàng không chỉ v́ t́nh riêng mà c̣n cả sự ơn nghĩa...
Cát Lan không đợi nghe hết cuộc phỏng vấn, nàng bỏ vào pḥng đóng cửa lại. Nàng đang trốn lánh những đôi mắt của người thân đang nh́n nàng ḍ xét. Trốn lánh đôi mắt buồn của Hoài Bảo. Không phải nàng là một kẽ lạnh lùng không có t́nh cảm mà v́ t́nh cảm có quá nhiều nên đă làm cho nàng rụt rè không dám đối diện với sự thât.
- Lan ơi, cho chị vào được không?
Nghe tiếng gơ cửa và giọng nói của Mai, Cát Lan buồn bă nói:
- Vào đi chị!
Mai mở cửa bước vào. Nàng ngồi xuống cạnh bên Cát Lan, nhỏ nhẹ nói:
- Em thật muốn lánh mặt anh ta măi sao?
Cát Lan gật đầu:
- Vâng, em không muốn khi ảnh nh́n thấy em rồi sẽ thất vọng, em không muốn đối diện với ánh mắt đó!
- Nhưng nếu em không giáp mặt th́ em sẽ không bao giờ quên được h́nh bóng của anh ta!
- Em biết chứ, nhưng thà như vậy chứ em không muốn anh ta ban cho em một niềm thất vọng chị à! Thà như thế nầy chúng em sẽ măi giữ được một giấc mộng đẹp!
- Nhưng em làm vậy th́ quá bất công, quá ích kỷ! v́ em muốn giữ măi một giấc mộng mà để cho Hoài Bảo phải dùng biết bao nhiêu công sức để t́m kiếm em.
Cát Lan yên lặng nh́n Mai. Những lời thành thật của Mai rất đúng lư, tại sao ḿnh lại ích kỷ như thế? nhưng làm sao nàng sống nổi nếu Hoài Bảo buông lời như “À, th́ ra người tôi muốn t́m, một cô Hướng Dương tuyệt hảo lại là cô sao? là một Tiểu Cát tầm thường như thế nầy sao!”
Mai lại nhỏ giọng nói:
- Lan à, em nên suy nghĩ cho kỹ đi, nếu là chị th́ chị sẽ đối diện để cho đau một lần c̣n hơn cứ vầy ṿ tâm trí của ḿnh măi thế nầy. Chị tin là anh ta sẽ không bỏ cuộc đâu.
Cát Lan lắc đầu.
- Chị không nghe rơ sao? bây giờ ảnh chỉ muốn t́m em để đền ơn nghĩa, những thứ đó em không cần thiết đâu.
Mai nói:
- Em đừng nghĩ như thế, chị không tin là Hoài Bảo chỉ muốn t́m em để trả ơn. Khi em bỏ vào pḥng rồi, em đâu có nghe Hoài Bảo nói thêm ǵ...
Cát Lan nh́n Mai, hỏi:
- Ảnh nói ǵ hả chị?
- “Dù t́m cả một đời vẫn không t́m ra được cô ta, tôi vẫn cứ t́m. Nếu ḿnh không kiếm t́m th́ làm sao ḿnh t́m có hạnh phúc. Cái hạnh phúc của tôi hiện giờ là mỗi khi nghĩ đến mặt đối mặt với Hướng Dương, để được nh́n, được nghe giọng nói tiếng cười của nàng”. Em thấy không, hắn vẫn c̣n thương em nhiều lắm đó chứ!
Cát Lan ấp úng:
- Em... em thật không biết phải nên làm thế nào...
- Hăy tin chị đi, dù sao cũng nên nh́n thấy sự thật, đừng cứ ở hoài trong mộng em à! Nếu hắn nh́n thấy em rồi và chê bai em, th́ em có thể gạt bỏ hắn qua một bên để đi t́m hạnh phúc khác, chứ c̣n bây giờ em nữa tin nữa ngờ, sẽ chẳng bao giờ em có hạnh phúc đâu.
Cát Lan gật đầu:
- Thôi được rồi, anh chị để em suy nghĩ lại nhé! Chị hứa với em nhé, đừng bao giờ để cho anh Hai nói rơ tung tích của em cho Hoài Bảo biết nếu không có sự đồng ư của em nhé!
Mai đứng lên vừa bước ra ngoai vừa dịu giọng nói:
- Em cứ yên tâm suy nghĩ cho kỹ nhé! nếu em muốn đối mặt th́ anh chị sẽ sắp xếp cho em có được cuộc gặp gỡ với Hoài Bảo.
Mai đóng cửa lại. Cát Lan ngă người xuống giường suy tư.

Chương 14

Hoài Bảo đứng bên cửa sổ hướng ra ngoài, với đôi mắt buồn nh́n ra bầu trời xanh lơ đăng. Hoài Bảo cảm thấy làm người thật khó, chàng nào muốn trở thành một người giàu có nhất tại Hong Kong đâu? V́ càng giàu sang th́ lại càng cô đơn trống trải. Hướng Dương cũng có thể v́ cái giàu ấy mà đă xa lánh chàng chăng? chàng nhẹ thở ra, bỗng ngâm lên mấy vần thơ:
Em gần gũi, em xa xôi
Sao em như thể chân trời trước anh?
Đưa tay tưởng với được t́nh
Bước đi tới măi mà ḿnh vẫn xa...

Cuộc t́nh giữa chàng và Hướng Dương rồi sẽ về đâu? Bao giờ chàng mới được gặp lại, hưởng lại những phút giây hạnh phúc kia. Chàng nào muốn giàu sang để phải mất đi một người con gái tuyệt hảo. Cũng như chàng nào muốn gây hận thù với đứa em trai của chàng, nhưng bây giờ họ lại trở thành hai kẻ thù nghịch. Hoài Bảo nghĩ, “Thôi th́ ta cứ làm công việc của ta mặt kệ tất cả, nhưng làm người thật quá khó, sự sống của con người luôn thắt chặt với t́nh cảm của những người thân cận... ”.
- Anh Bảo, cô Lâm Nhi đă đến, anh có muốn tôi mời cô ta vào không?
Giọng nói của cô thư kư đă làm ngưng những sợi dây suy tư trong đầu Hoài Bảo. Chàng chậm chạp bước đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế, nói:
- Cô hăy giúp tôi đưa cô Lâm Nhi đến căn pḥng kế bên, một lát tôi sẽ đến đấy gặp cô ta.
Cô thư kư gật đầu, kép cửa lại và bước ra ngoại Hoài Bảo ngồi đấy suy nghĩ vài phút rồi cũng đứng lên bước ra khỏi pḥng làm việc.
Hoài Bảo vừa bước vào văn pḥng cạnh bên th́ lại gặp Lâm Nhi ngồi đấy soi gương. Chàng thầm nghĩ “Gương mặt dù có thoa bao nhiêu là phấn son cũng chẳng hề che dấu được bản chất của ḿnh”. Chàng nhẹ lắc đầu, nói:
- Lâm Nhi, em chờ anh có lâu không?
Lâm Nhi ngước lên với đôi mắt t́nh tứ nh́n Hoài Bảo, nàng chậm răi cất đi tấm gương nhỏ vào túi sách.
- Sao anh để em đợi anh lâu thế? nhưng không sao, em không bao giờ thấy phiền muộn đâu v́ chờ đợi người ḿnh yêu th́ bao giờ cũng là điều sung sướng nhất!
Hoài Bảo vui vẻ hỏi:
- Người em yêu là ai? em trai của anh hay là anh em nên rơ ràng một tí nhé.
Lâm Nhi nũng nịu
- Anh cứ trêu em hoài, sao anh lại đi ghen với một kẻ chẳng ra chi như là em trai của anh chứ! em đă nói với anh rồi, trái tim em lúc nào cũng hướng về anh, v́ trong lúc khó khăn nên em mới lợi dụng hắn để t́m cách giúp đỡ cho anh...
Hoài Bảo cười nhẹ và ngắt ngang lời nói của Lâm Nhi.
- Vậy mà thằng Nam nó dám nói với anh là đă từng trao t́nh và ngủ với em!
Lâm Nhi giận dữ đứng lên nói:
- Hắn dám vu oan cho em à? em chưa một ngày ăn ở với hắn! anh đừng tin con người chó má ấy! đồ cái thứ mất dạy, một thằng bận tiện vô lương tâm...
Hoài Bảo trừng mắt nh́n Lâm Nhi, nhẹ giọng nói:
- Em nên cẩn thận lời nói nhé, dù sao nó cũng là em trai của anh đấy!
Lâm Nhi vội ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói:
- Tại nghe những lời dối trá ấy nên em tức giận. Cái thằng em của anh thật khốn nạn lắm, chẳng có chút lương tâm ǵ cả khi em nài nỉ hắn cho anh chút tiền lo chuyện thuốc men...
Hoài Nam bước vào, đôi mắt đỏ hoe v́ giận dữ, hét to:
- Cô mới là một kẻ bất lương, một con người phản bội! Đồ thứ con gái chẳng biết một chút nào vinh nhục.
Hoài Bảo yên lặng nh́n hai người ḍ xét. Chính chàng đă bảo Hoài Nam đứng bên ngoài nghe cuộc tṛ chuyện giữa Lâm Nhi và chàng.
Lâm Nhi bực tức không thua ǵ Hoài Nam, nàng cũng to tiếng hét lại:
- Anh chẳng bần thua ǵ tôi đâu! anh trai của ḿnh mà ḿnh c̣n ám hại th́ c̣n tồi hơn là chó nữa!
Hoài Nam giận quá định xông đến đánh Lâm Nhi, Hoài Bảo nhanh chân đến giữa hai người, nắm Hoài Nam lại, nhấn Nam ngồi xuống ghế, giọng b́nh thản nói:
- Giận mất khôn, chỗ nầy là văn pḥng làm việc tôi không muốn xảy ra việc rắc rối ǵ cả!
Hoài Nam giận run người lên, nói to:
- Anh không biết đâu, chính con nhỏ nầy đă đeo đuổi em và khi được rồi th́ chính nó bảo em diệt th́ phải diệt cho tận nơi, phải nên t́m cách lấy hết tiền trong ngân khẩu của anh để anh không thể chữa lành đôi mắt, như thế em mới có thể làm chủ tất cả và cũng chính nó đă dạy em cánh nào để kích thích anh làm cho tinh thần anh rối loạn để...
Lâm Nhi liền hét lên, cắt ngang lời nói của Nam.
- Đồ khốn nạn, làm rồi lại đi vu oan kẻ khác! ngươi là người có đầu óc suy nghĩ chứ đâu phải là thú vật mà sai đâu làm đó! anh Bảo, đừng tin lời của nó! đồ thằng chó chết!
Hoài Bảo nhíu mày nh́n Hoài Nam rồi nh́n qua Lâm Nhi. Cả hai chăm chú nh́n Hoài Bảo xem chàng tỏ ra tin tưởng ở người nào. Hoài Bảo vẫn giọng b́nh thản nói:
- Tôi chẳng hỏi mà các người lại tự khai ra rồi! Tôi đă bảo giận quá sẽ mất khôn! Hai người nên suy nghĩ lại, nếu đặt hai người vào chỗ của tôi th́ cả hai sẽ tin tưởng nơi ai? Một người t́nh phản bội hay một đứa em không t́nh nghĩa?
Hoài Bảo ngưng lại nh́n sang Hoài Nam, ôn tồn nói:
- Nam, em đă thấy rơ ḷng người hay chưa? Đối với anh, em lúc nào cũng là đứa em nhỏ dại, dù cho em có tệ bạc với anh hơn thế nữa, em vẫn là em của anh, chúng ta vẫn mang một gịng máu của Ba! anh chưa bao giờ có ư tranh dành tài sản ǵ của gia đ́nh cả, và cũng chưa bao giờ đè đầu em xuống không cho cất lên, em c̣n trẻ lắm cần có nhiều thời gian để học hỏi, chỉ thế thôi! anh đă từng cùng ba trải qua bao nhiêu là cực khổ mới có được ngày hôm nay. Anh không trách cứ ǵ em đâu, anh chỉ muốn cho em một bài học để em trưởng thành hơn mà thôi! anh để em vào một nội bộ kém quan trọng nhất trong công ty là v́ muốn em tự ḿnh từ từ vươn lên, từ từ học hỏi, và khi vươn lên rồi em sẽ cảm thấy tự hào cho chính bản thân ḿnh.
Hoài Nam gục đầu, nhỏ giọng nói:
- Em đă thật sự hiểu rồi, ba đă nói cho em nghe tất cả chuyện của ngày xưa. Em biết ḿnh đă đi sai đường... em hứa sẽ cố gắng với công việc hiện nay của ḿnh.
Hoài Bảo liền nói:
- Vậy th́ tốt lắm, anh hy vọng chúng ta cũng đừng v́ một người đàn bà chẳng ra chi mà bỏ đi t́nh nghĩa anh em của chúng ta.
Hoài Nam đứng lên nói:
- Anh yên tâm đi, con nhỏ nầy quỳ lạy cho tôi, tôi cũng chẳng thèm! Từ giờ trở đi tôi không để t́nh cảm yêu đương chận bước đường công danh của tôi nữa... Hoài Nam ngưng lại rồi nh́n qua Lâm Nhi nói tiếp - C̣n anh, có muốn nó nữa không?
Hoài Bảo đứng lên cười to lắc đầu.
- Những người đàn bà như thế nầy, anh em chúng ta nên tránh xa một chút! Thôi chúng ta đi. Anh cần về văn pḥng soạn lại vài tờ hợp đồng để chuẩn bị cho cuộc họp hôm nay, anh muốn em cũng có mặt!
Quay sang Lâm Nhi, Hoài Bảo nghiêm mặt nói:
- Hy vọng đây cũng là một bài học đích đáng cho cộ Làm người không nên chỉ nghĩ đến tiền bạc, cô nên bỏ ra thời gian chút ít để nghĩ đến t́nh nghĩa. Cô muốn ngồi lại đây giây lát hay ra về tùy cô.
Hai anh em bước ra ngoài. Lâm Nhi ngồi đấy ngơ ngác nh́n. Nàng thật sự đă mất tất cả rồi. Từ một cô gái nghèo hèn đă được ngoi lên, và bây giờ lại bị đè xuống thấp. Ngày xưa, tuy nghèo khổ nhưng chẳng có ai khinh rẻ nàng, biệt thị nàng, nhưng ngày hôm nay lại nhiều kẻ khinh khi biệt thị cái tư cách làm người của nàng. “Không, tôi không thể để họ cho tôi những lời nói như thế được, nhất định phải ngoi lên, phải ráng chịu thiệt tḥi!” Lâm Nhi thầm nghĩ và xách bóp ra khỏi pḥng. Đi đến văn pḥng của Hoài Bảo, nh́n không thấy bóng của cô thư kư, nàng vội vàng gơ cửa.
- Vào đi. Tiếng nói của Hoài Bảo. Nàng vui mừng v́ biết Bảo vẫn chưa đi hội họp.
Nhi bước vào, nhỏ giọng nói:
- Anh Bảo, cho em nói chuyện riêng với anh thêm vài giây phút nữa được không?
Hoài Bảo nh́n Lâm Nhi ḍ xét, rồi nói:
- Được, tôi cũng chưa đến giờ đi họp! Cô c̣n muốn nói ǵ?
Lâm Nhi nh́n xuốn đấp, nhẹ giọng nói:
- Em muốn nói lời xin lỗi! anh nói rất đúng, t́nh nghĩa phải nên quan trọng hơn tiền của. V́ lúc xưa em quá nghèo, đă được anh giúp đỡ cho có tiếng tăm, có tiền bạc và khi con người được đưa lên cao rồi họ trở ra tàn nhẫn, vô đạo đức chỉ v́ cố giữ đồng tiền cố giữ danh lợi. Hôm nay em đă hiểu, dù có cố gắng giữ ǵn nó cách nào, khi mất nó cũng sẽ biến mất tất cả và em sẽ chẳng c̣n lại ǵ ngoài những lời sĩ vă của mọi người. Em đến đây chỉ nói bấy nhiêu thôi!
Hoài Bảo thật cảm động qua những lời lẽ biết hối hận của Lâm Nhi. Chàng tự nghĩ “làm người ai lại không có lúc làm sai, có thể Lâm Nhi đă biết lỗi rồi ḿnh c̣n dè vặt với cô ta làm ǵ!” Hoài Bảo ôn tồn nói:
- Em biết nghĩ như vậy th́ anh rất mừng cho em!
Lâm Nhi ngước mắt nh́n Bảo:
- Anh tha lỗi cho em rồi phải không? em không mong mỏi ǵ, chỉ hy vọng anh nghĩ đến t́nh nghĩa khi xưa của đôi ta mà vẫn c̣n làm bạn với em, chỉ thế thôi!
Hoài Bảo cười, nói:
- Được lắm, chúng ta sẽ măi là bạn!
Lâm Nhi muốn cố gắng thêm tí nữa:
- Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ t́m được hạnh phúc. Em hứa sẽ chuộc lại lỗi lầm, làm bạn cạnh bên anh măi và anh muốn ǵ ở em, em cũng sẵn sàng cho anh tất cả!
Hoài Bảo lắc đầu, thật t́nh nói:
- Em yên tâm đi, anh chẳng muốn ǵ ở em cả! Hiện nay anh chỉ mong mỏi gặp lại Hướng Dương, một người có t́nh có nghĩa thật sự!
Lâm Nhi nh́n Hoài Bảo ḍ xét.
- Là cô gái mà đă giúp đỡ anh trong lúc anh nằm dưỡng bệnh ở nhà thương à?
Hoài Bảo gật đầu.
- Đúng vậy! nhưng bây giờ nàng lại không ra mặt để gặp lại anh, một cô gái thật sự làm anh rất kính nể! và cũng là một người hết sức bí mật...
Lâm Nhi ngồi nh́n Hoài Bảo yên lặng suy nghĩ: “Th́ ra là con nhỏ Cát Lan. Nó chính là Hướng Dương chứ chẳng ai khác. Hoài Bảo, em không tin anh sẽ măi chung t́nh với một người mà anh chưa từng thấy mặt, rồi anh sẽ là của em thôi!”
Hoài Bảo nh́n Lâm Nhi, hỏi:
- Em đang nghĩ ǵ thế? Có phải em biết cô ta là ai không?
Lâm Nhi vội vàng lắc đầu.
- Em thật sự không biết, nhưng anh à, nếu anh măi không t́m ra được cô ta th́ anh sẽ thế nào?
Hoài Bảo cười buồn.
- Như anh đă nói, ngoài Hướng Dương ra anh chẳng yêu được người con gái nào khác!
Hoài Bảo đứng lên, nói tiếp:
- Thôi đă đến giờ anh phải đi họp rồi, khi khác gặp lại!
Lâm Nhi cũng đứng lên vui vẻ gật đầu. Nàng bước ra ngoài thầm nghĩ: “Chỉ có ta mới thật sự biết con nhỏ Hướng Dương đó là ai! Cát Lan, mầy khôn lắm, nhưng khôn chẳng bằng tao đâu. Tao biết mầy là con người có rất nhiều tự ti mặc cảm... rồi tao sẽ có cách phá vỡ... mầy sẽ không bao giờ hơn được tao và sẽ không chiếm được những ǵ ta muốn đâu cô bạn học thuở bé ạ!”.

o0o

Cát Lan ngồi chải tóc, cảm thấy bồi hồi phân vân. Không biết khi giáp mặt của Hoài Bảo, chàng sẽ nh́n nàng bằng ánh mắt như thế nào, chàng sẽ nói ǵ đây? vài câu cám ơn hay cho nàng cái nh́n thất vọng?
- Cát Lan à, sửa soạn xong chưa em?
Mai vừa bước vào pḥng ngủ của Cát Lan vừa hỏi. Cát Lan nh́n Mai, lo lắng hỏi:
- Em thật không biết có nên...
Mai liền ngắn ngang lời của Cát Lan.
- Anh chị đă chuẩn bị đâu vào đó rồi. Một lát nữa anh Thái sẽ đưa em đến đó, mặt đối mặt với Tống Hoài Bảo! Trên tờ báo sáng hôm qua có in rơ là: lần cuối cùng đăng tin t́m người, nếu cô Hướng Dương đổi ư muốn gặp Tống Hoài Bảo, xin mời đến hội trường Viễn An gặp mặt. Xin mang theo một cành hoa hướng dương để dễ dàng nh́n nhận.
- Nhưng em thật không an tâm chút nào, khi không lại...
- Em đừng nên lo lắng quá nhiều! Hăy gặp mặt người ta một lần xem sao. Chị không thể cùng đi với em được v́ chị có buổi trực ngày hôm naỵ Anh Thái sẽ cùng em đi đến đó, nếu em không thích lối nh́n của hắn th́ có thể kêu anh Hai em đưa về nhà, có ǵ đâu mà lo chứ!
Mai vừa nói vừa ngắm Cát Lan. Cô bé mặc chiếc áo đầm dạ hội màu đen tuyệt đẹp. Đôi mắt to đen, khuôn mặt bầu bĩnh trông thật xinh xắn. Mai liền phụ Cát Lan quấn lại mái tóc, khi tóc đă cài gọn, Cát Lan trông thật giống một thiếu nữ sang trọng, đài trang. Mai tấm tắc khen:
- Em đẹp như thế nầy mà hắn c̣n chê em th́ đôi mắt của hắn thật sự chưa có lại ánh sáng đó!
Cát Lan vui cười nói:
- Chỉ có chị là khen em mà thôi! em mà là con trai hả, em cưới chị liền đó!
Minh Thái ló đầu vào nói:
- Xong chưa hai tiểu thư! lâu quá trời rồi đó, ngồi mục đít rồi đây!
Mai cằn nhằn.
- Anh ăn nói thật vô duyên. Là con gái phải cần nhiều thời gian trang điểm đàng hoàng chứ!
Cát Lan nheo mắt nh́n Thái.
- Chị Mai à, em không hiểu sao chị thương nổi ảnh...
Minh Thái vui vẻ nói:
- Đố mầy t́m được người thứ hai như tao! Chị Mai của mầy thấy là yêu tao ngay!
Mai vui vẻ đùa.
- Xí, ai mà thèm yêu cái mặt mốc x́ của anh! Chuyện của Cát Lan giao cho anh đó, làm không xong th́ đừng mang mặt về xin cưới em làm vợ đó nha!
Minh Thái vừa lui ra khỏi pḥng vừa than thở:
- Sao năm nay tôi xui thế nầy, toàn phải lo chuyện của thiên ha...
Mai và Cát Lan vui vẻ bước ra pḥng khách. Minh Thái nh́n lên và không khỏi ngạc nhiên.
- Lan, là mầy đó hả? Cái mặt lọ lem của mầy bây giờ sáng sủa ghê nơi!
Cát Lan không trả lời câu hỏi của Thái. Nàng đi thẳng đến ngồi cạnh bên ông Nội, vui vẻ nói:
- Nội ở nhà xem tivi nhé. Con và anh hai cần phải ra ngoài một lát!
ông nội nh́n nàng, rồi bỗng thốt ra hai câu:
-
Ở trên c̣n có ḷng thương
  Đời là cô đảo, trùng dương là t́nh.

Rồi ông lại nh́n vào tivi, không để ư ǵ cả. Cát Lan, Mai và Thái nh́n ông ngạc nhiên. Thái lắc đầu, nói:
- Thôi, chúng ta đi thôi!
Mai cũng vội bước đi theo Cát Lan và Thái.
- Em cũng phải về bệnh viện ngay, nếu trễ giờ trực má lại rầy em!
Cả ba cùng bước ra khỏi nhà. Mai đón xe bus trở về bệnh viện. Minh Thái gọi taxi đi đến hội trường. Cát Lan ngồi trong xe mà ḷng không khỏi hồi hộp lo âu. Khi xe dừng tại trước cổng hội trường, cả hai bước xuống nh́n về phía trước. Bên lề đường cạnh hội trường có cả mấy chục người con gái tay cầm nhánh hoa hướng dương đang đứng xếp hàng chờ đợi, nàng ngơ ngác không hiểu. Minh Thái vừa kéo tay của Cát Lan đi vừa nói:
- Chẳng có ǵ là ngạc nhiên, ai cũng muốn cho ḿnh là Hướng Dương của nhà tỷ phú đó mà! mầy nên làm theo cách hướng dẫn của tao.
Cát Lan gật gù bước theo Thái. Trong ḷng vẫn cảm thấy bấn ổn vô cùng. Minh Thái bước đến cạnh bên người bảo vệ trật tự, vừa chỉ vào Cát Lan vừa nói:
- Ông anh, đây mới phải là cô Hướng Dương thật sự!
Người bảo vệ nói:
- Nếu thật là cô Hướng Dương th́ xin xếp hàng vào! Ha ha, ai cũng bảo là ḿnh thật sự là cô Hướng Dương cả, hai người cứ vào xếp hàng đi, khi ông Tống hội họp xong tôi sẽ đưa từng người một vào gặp ông ta.
Cát Lan nh́n ra phía sau, một dăy người đang đướng xếp hàng chờ đợi, nàng nói nhỏ với Minh Thái:
- Anh hai, vậy phải làm sao đây? phải đứng đây xếp hàng chờ đợi à?
Minh Thái đứng yên suy nghĩ. Bỗng chàng nảy ra một ư. Chàng lôi Cát Lan đi nhanh ra phía sau hội trường.
- Mầy đi theo tao, nếu ở đây đợi th́ phải đợi đến chừng nào? bây giờ chúng ta nên t́m cách trốn vào đó!
Cát Lan tṛn mắt hỏi:
- Làm sao trốn vào được?
Minh Thái vui vẻ nói:
- Chỗ nầy tao đă từng ra vào bán bảo hiểm, mầy yên chí đi, tao sẽ có cách cho mầy lọt vào đó. Khi vào được rồi mầy phải đi nhanh t́m đến căn pḥng của Hoài Bảo đang hội họp và cho anh ta biết mày là ai nghe chưa!
Cát Lan gật gù.
- Hăy vào được trong rồi tính!
Cát Lan đi theo Minh Thái không dám làm ra tiếng động nào cả. Đến cánh cửa sổ, Minh Thái nói:
- Mày hăy leo lên lưng của tao rồi ḅ qua cánh cửa sổ nầy! mày vào đó rồi th́ tao sẽ leo vộ Nhớ là t́m cho ra nó!
Cát Lan trèo lên vai Thái và cố gắn leo vào trong. Cố gắng lắm nàng mới được lọt vào bên trong. Đôi má bị cạ vào tường làm dơ bẩn cả. Tay của nàng cố gắng níu lấy thành đá cũng bị rớm máu. Chiếc áo đầm cũng bị lấm dơ bẩn. Cát Lan đứng nh́n quanh quẩn, chỗ này thật to lớn, biết bao nhiêu là pḥng, vậy th́ nàng phải bắt đầu từ đâu? Cát Lan nh́n lên bức tường treo tấm kính, vội nh́n lại ḿnh để sửa lại mái tóc. Nàng thở dài, đă lọ lem như thế nầy rồi, sửa lại sao cho được nữa. áo th́ lấm lem bụi, mặt th́ cũng dính đầy bụi cát. Nàng chẳng cần suy nghĩ ǵ khác, cứ đi đẩy hé cửa từ pḥng nầy đến pḥng khác, t́m kiếm.
Hoài Bảo đang ngồi dự buổi tiệc nhưng ḷng chàng cứ nôn nao cho buổi tiệc mau tàn. Hôm nay hy vọng rằng sẽ được gặp Hướng Dương. Chàng cũng biết hy vọng càng nhiều th́ khi bị thất vọng sẽ càng đau, nhưng từ khi sáng mắt cho đến hôm nay, không ngày nào mà chàng không mỏi ṃn trông chờ có cơ hội gặp lại nàng. Trên khán đường, một chủ trương tŕnh nói to:
- Xin mời ông Tống Hoài Lục và ông Tống Hoài Bảo lên nhận phần thưởng! Hai tấm bảng vàng nầy xin hân hạnh được trao cho hai người có địa vị nhất hiện nay!
Mọi người cùng vỗ taỵ Ông Lục và Hoài Bảo đứng lên để bước lên khán đài. Vừa bước lên quay mặt lại nh́n mọi người th́ cánh cửa hé mở, mọi người không khỏi ngạc nhiên quay lại nh́n. Hoài Bảo chăm chú nh́n cô gái đứng sau cánh cửa. Chàng không khỏi ngạc nhiên, “Tiểu Cát?”.
Cát Lan đưa mắt nh́n mọi người, rồi nh́n lên trên thấy Hoài Bảo dương to đôi mắt nh́n nàng. Cát Lan khẽ rùng ḿnh. Bây giờ phải tính sao đây? Cành hoa hướng dương v́ trèo tường đă bị rớt lại bên ngoài, bây giờ phải tính sao đây?
Cát Lan hoảng hốt đọc lại vần thơ cũ:
Trời hôm nay nắng ấm
Em chải tóc bên ḍng
Có hoàng tử đến viếng
Cùng xây giấc mộng thơ
Lục dục đóng lục đục
Đinh đục đục ầm ầm
Làng xóm mang dao búa
Hai đứa d́u nhau chạy!

Ánh mắt của nàng không rời khỏi Hoài Bảo. Chàng nh́n nàng càng ngạc nhiên hơn. Giọng nói đó, bài thơ đó, chàng không thể nào quên. Hoài Bảo chăm chú nh́n Cát Lan rồi th́ thầm:
- Hướng Dương là Tiểu Cát? Tiểu Cát là Hướng Dương?
Hoài Bảo liền vội bước xuống để đến cạnh Cát Lan th́ ba của chàng nắm lấy cánh tay chàng kéo lại nói:
- Chuyện riêng của con th́ để từ từ rồi tính! không thể để mất mặt ta như thế.
Hoài Bảo đành miễn cưỡng đứng lại nơi đó, đôi mắt kinh ngạc của chàng vẫn không rời khỏi Cát Lan. Nàng thật không hiểu chàng đang nghĩ ǵ. Lâm Nhi ngồi đấy vội vă bước ra nắm tay Cát Lan đẩy ra ngoài. Cả hai cùng bước ra, Lâm Nhi liền khép cửa lại.

Chương 15

Đứng bên ngoài, Lâm Nhi cằn nhằn.
- Cát Lan, sao mầy vô ư vô tứ như thế, tại sao không đợi đến cuối cuộc tiệc rồi hăy vào!
Cát Lan chăm chú nh́n Lâm Nhi, với vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao mầy có mặt nơi nầy?
Lâm Nhi vui cười nói:
- Tao không tự tiện như mầy đâu, là anh Hoài Bảo mời tao đến đấy! Chúng tao đă làm lành với nhau rồi.
Cát Lan lắc đầu, giọng yếu ớt nói:
- Tao không tin, không tin đâu!
Lâm Nhi làm ra vẻ thật b́nh tĩnh nói:
- Tại sao mầy lại không thể tin? à, có phải v́ chúng tao đă bỏ ra nhiều thời gian t́m kiếm mầy hay không? chấp nhận rằng lúc trước anh Bảo đă thật t́nh t́m kiếm mầy nhưng một thời gian sau đă chán, bây giờ chỉ muốn t́m mầy để đền ơn thôi. Bây giờ chúng tao đang tính đến chuyện kết hôn!
Cát Lan nh́n thẳng vào đôi mắt của Lâm Nhi, nàng quả quyết.
- Tao không bao giờ tin mầy đâu. Tao nhất định ở đây đợi Hoài Bảo ra nói rơ sự thật!
Lâm Nhi liền nhỏ giọng:
- Lan, dù sao mầy cũng là bạn của tao, tao thật không muốn mầy phải đối diện với sự thật một cách đau ḷng như thế nầy, v́ vậy tao mới kéo mầy ra đây để nói rơ tất cả, không muốn mầy trở thành tṛ cười cho thiên hạ! Mầy xem mầy ḱa, quần áo dơ bẩn, mặt cũng lọ lem. Mầy nghĩ lại xem, anh Bảo có tiếng tăm và địa vị như thế nầy mà ảnh dám cưới một đứa con gái chẳng ra chi như mầy sao? chữ nghĩa th́ không có bao nhiêu, sự nghiệp th́ cũng chẳng ra chi c̣n là một đứa con gái nhà nghèo nữa. Mầy nên mang theo tấm gương mà soi lại cho kỹ đi, mầy thật không thể nào xứng đáng với ảnh đâu! V́ thế khi đoán ra mầy là cô y tá Hướng Dương mà ảnh đang t́m, tao v́ nghĩ đến danh dự của mầy, sự tự ti của mầy nên đă cố giấu dùm tung tích dùm cho mầy. Nhưng sau khi chúng tao đính hôn th́ tao cảm thấy chúng tao cũng nên t́m cách đễ trả ơn cho mầy, nên cùng với anh Bảo đăng lên báo t́m kiếm mầy. Chúng tao đợi sau khi xong buổi tiệc sẽ ra gặp mầy để trả lại mầy số tiền mà chúng tao đă vay.
Cát Lan cứ lắc đầu với câu nói:
- Tao không tin! Tao không tin mầy đâu...
Lâm Nhi ra vẻ tức giận, nói:
- V́ t́nh bạn, tao mới bỏ thời gian giải thích nhiều như thế nầy, mầy không tin th́ thôi!
Cát Lan vẫn lắc đầu, nói:
- Tao không tin đâu, nếu những ǵ mầy nói là sự thật th́ tại sao khi nh́n thấy tao, anh ta lại tỏ vẻ ngạc nhiên...
Lâm Nhi nhún vai.
- Dĩ nhiên là kinh ngạc rồi! đang lúc anh ta được mọi người sùng bái th́ mầy bước vào, xém chút mầy đă làm mất mặt anh ta rồi, có biết không! mầy nghĩ kỹ lại đi, nếu những lời tao nói không phải là sự thật, nếu anh Bảo có thương mầy th́ tại sao ảnh lại để mầy cùng ra ngoài với tao như thế mà không chạy theo ngăn mầy lại?
Những lời của Lâm Nhi nói thật hợp t́nh hợp lư. Nếu Hoài Bảo c̣n chút t́nh th́ sao chàng lại không bỏ tất cả để ra đây gặp nàng? tại sao chàng lại để cho Lâm Nhi vội vă kéo nàng ra như thế? Có phải là v́ Lâm Nhi đă thật sự là vị hôn thê của chàng rồi chăng? và họ chỉ muốn t́m nàng để bàn trả ơn nghĩa? không, không phải đâu, Hoài Bảo không phải là một hạng người ngu si đến như thế, chàng không thể nào có thể trở về với một người con gái đă từng bỏ rơi chàng! Nhưng t́nh cảm nào ai có biết được, khi yêu thương nhau rồi th́ họ có thể bỏ qua và tha thứ tất cả lỗi lầm cho nhau. Nước mắt của Cát Lan từ từ rơi xuống đôi má. Nàng âm thầm rên rỉ “Hoài Bảo ơi, nếu đây là sự thật th́ anh thật quá tàn nhẫn với em rồi. Tại sao lại phải cố t́m tung tích của em, để em mơ mộng, rồi lại để vị hôn thê của anh cho em một sự thật đau ḷng như thế nầy”.
Lâm Nhi đă thấy những lời nói của ḿnh đă có hiệu quả, nàng càng hào hứng nói tiếp:
- Đây, nếu mầy vẫn không tin lời tao nói th́ mầy hăy nh́n xem nè! Chiếc nhẫn đính hôn của chúng tao đây nầy!
Lâm Nhi đưa bàn tay trái ra trước mặt của Cát Lan. Nàng cứ nh́n măi chiếc nhẫn mang trên ngón tay của Lâm Nhi. Nàng vẫn lắc đầu.
- Đây không phải là sự thật đâu!
Lâm Nhi bực ḿnh, tháo chiếc nhẫn ra, để vào bàn tay của Cát Lan, nói:
- Mầy nên nh́n cho kỹ đi! bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ HB, và trái tim bé nhỏ cùng với chữ LN! Cái hột xoàn to như thế nầy th́ tao làm ǵ có nhiều tiền mà mua cho chính ḿnh, c̣n như nếu là người khác mua cho tao th́ khắc tên Hoài Bảo làm ǵ!
Cát Lan chăm chú nh́n chiếc nhẫn đính hôn, rồi lại nh́n những hàng chữ bên trong, tim nàng đau nhói. Phải rồi, đúng rồi, tất cả điều là sự thật! Một sự thật đau khổ xé nát tim gan., nàng không muốn khóc cũng không được. Cát Lan vừa trả lại chiếc nhẫn cho Lâm Nhi vừa thút thít:
- Trả lại mầy đây. Mầy hăy yên tâm đi, từ nay về sau tao sẽ không bao giờ quấy rầy đời sống hạnh phúc của mầy cùng Hoài Bảo đâu! Các người cũng chẳng nợ tôi ǵ cả!
Cát Lan quay đầu bỏ đi. Lâm Nhi níu áo của Cát Lan lại nói:
- Khoan vội đi Lan ạ, xin lỗi mầy nhé!
Cát Lan lắc đầu, giọng buồn bă:
- Có ǵ đâu mà lỗi với phải!
Lâm Nhi móc trong túi ra một xấp tiền, nói:
- À, c̣n đây là một số tiền, anh Bảo nói sau khi buổi tiệc, hễ gặp mầy th́ đưa cho mầy coi như là nợ nần giữa mầy và ảnh đă trả xong đâu vào đó!
Lâm Nhi nhét số tiền đó vào tay của Cát Lan. Nàng nh́n số tiền ấy cảm thấy nóng giận vô cùng. Không ngờ Hoài Bảo lại khinh khi nàng như thế. Dù cho nàng nghèo đến nỗi phải đi ăn xin vẫn chẳng thèm cái số tiền đó đâu! Cát Lan hất tiền xuống đất và vội vă chạy thẳng về phía trước. Nàng muốn bỏ chạy để không phải chạm lấy ánh mắt khinh thị của Lâm Nhi, chạy như thể để trốn tránh sự thật. Minh Thái vừa vào được bên trong th́ lại thấy Cát Lan đang chạy thẳng ra ngoài. Chàng vội chạy theo, to tiếng hỏi:
- Lan, mầy đă gặp nó chưa, sao lại chạy ra ngoài?
Cát Lan vừa chạy vừa khóc:
- Chúng ta hăy về thôi anh à! ḿnh không cần những đồng tiền dơ bẩn ấy đâu anh!
Minh Thái vẫn chạy theo sau.
- Mầy làm ơn đừng có khóc nữa được không? vừa khóc vừa nói, tao chẳng hiểu ǵ cả! Tại sao mầy lại nói cái ǵ tiền dơ bẩn hả?
Cát Lan không chú ư đến lời nói của Minh Thái. Nàng chạy ra phía ngoài, gọi liền chiếc taxi và ngồi vào bên trong. Minh Thái cũng nhanh nhẹn chui vào ngồi cạnh nàng, bực dọc nói:
- Mầy làm ơn nói rơ mọi chuyện có được không? đă gặp nó chưa?
Cát Lan liền gật đầu, nước mắt vẫn tuôn chảy. Nàng yếu ớt nói:
- Làm ơn chở tôi đến khu Tong Lon...
Nói địa chỉ xong với bác tài xế th́ Cát Lan lại ngồi thừ ra đó ôm lấy đầu khóc nức nở. Minh Thái lại cố gắng hỏi:
- Mầy nín lại một vài phút nói cho tao biết rơ rồi khóc có được không? con gái hở ra là khóc, bực thật!
Cát Lan thút thít:
- Họ đă đính hôn rồi!
Minh Thái không hiểu, hỏi:
- Ai?
Cát Lan ngước mặt lên gằn từng chữ:
- Tống Hoài Bảo và Lâm Nhi! anh nghe rơ chưa? họ t́m em chỉ muốn dùng tiền mà đền ơn thôi! anh c̣n ǵ không hiểu chứ!
Minh Thái lắc đầu.
- Mầy làm ơn kể rơ, tao thật sự không hiểu đâu! Tại sao nó lại đi lấy con nhỏ đă từng phản nó! Tao là đàn ông con trai, tao mà không rành cái lối suy nghĩ của mấy thằng con trai hay sao.
Cát Lan buồn bă lắc đầu. Nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Phải chi nàng đừng nghe lời Mai và Minh Thái t́m đến để đối mặt với Hoài Bảo th́ bây giờ nàng nào phải đau khổ như thế nầy. Cát Lan cố gắng thuật lại cho Minh Thái hiểu rơ tất cả.
Minh Thái bực dọc nói:
- Nếu cho tao gặp lại nó, tao sẽ đánh vỡ mặt nó ra cho mầy xem!
Xe đă đến chỗ, Cát Lan vừa bước xuống vừa đau khổ nói:
- Anh đánh họ làm ǵ, chúng ḿnh là những người nghèo th́ làm ǵ mà gặp được họ để đánh với đập! Thôi anh đừng ở đó mà suy nghĩ viễn vông nữa!
Minh Thái và Cát Lan đi vào nhà. Cát Lan thẫn thờ từng bước, từng bước một lên thang lầu. Nàng ḷng bảo ḷng không nên rơi nước mắt cho con người tàn nhẫn như Tống Hoài Bảo nữa. Nàng đă nói khi xưa, những hoàng tử con nhà giàu thường là những người chẳng có t́nh yêu, không xứng đáng với nàng đâu. Tại sao nàng lại phải phung phí nước mắt cho hắn chứ. Cát Lan lau đi những giọt nước mắt và cố gắng b́nh tĩnh đi vào nhà. Nh́n thấy vẻ mặt đau khổ của Cát Lan, Minh Thái không dám bỏ đi, chàng sợ nếu không có mặt ở nhà canh chừng, Cát Lan đau ḷng quá sẽ làm nên chuyện dại dột. Chàng muốn khuyên nhủ em ḿnh, nhưng lại không biết nói lời nào.
Cát Lan đi thẳng vào pḥng, thay ra bộ áo ngủ rồi nằm yên lặng trên giường nh́n lên trần nhà. Bao nhiêu ngày sống trong mộng ảo, giờ nàng mới thật sự đă tỉnh, mọi chuyện đă được chấm dứt rồi. Bấy lâu nay nàng sống trong mơ mơ ảo ảo, cứ luôn bảo đó là một giấc mộng đẹp, nhưng ḷng vẫn ao ước xa vời. Bây giờ th́ nàng không c̣n ǵ để mơ ước nữa, hạnh phúc không thuộc về nàng, dù có đau khổ rả rời con tim, cái hạnh phúc kia cuối cùng cũng là của Nhi Nhi mà thôi.
Cát Lan vừa chạy ra khỏi Hội Trường th́ Hoài Bảo vừa bước ra đối mặt với Lâm Nhi. Ở bên trong pḥng tiệc, ḷng của chàng nóng như lửa đốt, không biết Tiểu Cát có ở bên ngoài đợi chờ hay đă bỏ đi rồi. V́ ba của chàng chưa hẳn hồi phục lại sức khỏe nên chàng đă không dám làm phật ḷng cha, v́ thế mới nán lại lâu như thế nầy. Tiểu Cát, một cô bé có khuôn mặt dễ thương, ngây thơ, lại là một cô nhỏ Hướng Dương thật thà, hồn nhiên, và tốt bụng. Chàng có nằm mơ cũng không dám mơ rằng Tiểu Cát là Hướng Dương. Nhưng đó là sự thật, Tiểu Cát đă đọc những câu thơ nghịch đùa mà họ đă cùng nhau ḥa hợp thành lời. Với giọng nói đó, chàng không c̣n ǵ để nghi ngờ nữa. Tiểu Cát chính là Hướng Dương rồi. Tiểu Cát thật dễ thương quá, tuy gương mặt bơ phờ nhưng ánh mắt của nàng vẫn thật sáng và mơ mộng như ngày nào. Cô bé Tiểu Cát hạ tiện lời nói với chàng là Hướng Dương hiền lành, tinh nghịch đấy mà.
Khi được mọi người không c̣n bu quanh chàng nữa, Hoài Bảo mới có thể thoát ra bên ngoài. Nhưng đă trễ mất rồi. Đứng nơi đó chỉ một ḿnh Lâm Nhi. Hoài Bảo nh́n chung quanh t́m kiếm.
Lâm Nhi nghiêng nghiêng đầu, vui vẻ nói:
- Anh có t́m cũng chẳng gặp đâu! Cô ta bỏ đi từ lâu rồi!
Hoài Bảo nhíu mày.
- Tiểu Cát cố t́nh đến đây, tại sao lại bỏ đi!
Lâm Nhi nhún vai:
- Tiểu Cát của anh v́ thấy thân phận thấp hèn nên đă bỏ đi, có ǵ là lạ!
Hoài Bảo chăm chú nh́n Lâm Nhi.
- Lâm Nhi, em đă nói ǵ với Tiểu Cát?
Lâm Nhi ra vẻ b́nh thản nói:
- Có ǵ để nói đâu!
Hoài Bảo lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Anh không tin! Lâm Nhi, anh nghĩ là em đă biết Tiểu Cát chính là Hướng Dương mà anh đang muốn t́m, nhưng em một mực không cho anh biết, tại sao? Bây giờ anh hỏi em, Tiểu Cát tên thật là ǵ? nhà ở đâu?
Lâm Nhi cảm thấy rất buồn cười. Nàng hừ một tiếng rồi nói:
- Tại sao em lại phải nói cho anh biết?
Hoài Bảo vẫn nghiêm nghị nói:
- V́ em đă nợ của anh!
Lâm Nhi giận dữ nói to:
- Nợ của anh? anh Bảo, anh nên nhớ kỹ, chúng ta chẳng ai nợ ai cả! anh giúp đỡ cho tôi khi xưa th́ tôi cũng đă dùng thể xác của ḿnh giúp lại cho anh trong những lúc anh buồn bă về chuyện gia đ́nh của anh. Bây giờ anh nói câu “em đă nợ của anh” nghe sao thật buồn cười quá. Anh tưởng anh giàu có là hay lắm sao? Bây giờ tôi chẳng cần dựa vào anh để mà sống nữa đâu. Anh đă ba lần bảy lượt sỉ vả tôi nhưng v́ nghĩ đến đồng tiền nên tôi đă gục đầu chịu thua! nhưng bây giờ tôi biết là ḿnh đă chẳng c̣n lại ǵ cả, th́ nhịn nhục để làm ǵ nữa. Tống Hoài Bảo, tôi cho anh biết, những thứ ǵ mà Lâm Nhi tôi không được th́ không ai có thể lấy được! Anh đừng ḥng tôi nói ra tung tích Tiểu Cát của anh! Thật là buồn cười, cả tên thật của người ta anh cũng không biết mà lại nói lên hai chữ “yêu thương”!
Lâm Nhi bỏ đi. Hoài Bảo lắc đầu, tự nói với ḿnh:
- Có thể là lỗi tại ta, ta đă vô t́nh biến đổi một Nhi Nhi hiền lành, trong trắng thành một Lâm Nhi quá nhiều tham vọng.
Khi mất bóng của Lâm Nhi, Hoài Bảo cương quyết nói:
- Lâm Nhi, những ǵ mà Tống Hoài Bảo nầy muốn t́m, hắn nhất định sẽ t́m ra!
Nhâm bước ra ngoài nh́n Hoài Bảo, nhỏ giọng hỏi:
- Chuyện đă thế nào rồi?
Hoài Bảo buồn bă lắc đầu.
- Tôi đă muộn một bước. Tiểu Cát chính là Hướng Dương. Khi tôi ra được ngoài nầy th́ nàng đă bỏ đi rồi, có thể v́ Lâm Nhi đă nói những lời không đẹp nên nàng đă bỏ đi mất rồi.
Nhâm liền bảo:
- Sao anh lại không chạy theo t́m kiếm, đến nhà cô ta nói rơ sự việc!
Hoài Bảo cảm thấy thất vọng vô cùng, chàng cúi đầu.
- Cả tên thật của nàng tôi c̣n không biết nói chi là chỗ ở!
Nhâm tỏ vẻ không hiểu:
- Vậy cái tên Tiểu Cát không phải là thật sao?
Hoài Bảo thở ra, vừa lê bước đi vừa buồn bă nói:
- Chỉ là cái tên do chính tôi đặt cho nàng. Một cô bé Tiểu Cát ngây thơ mang tâm hồn cao đẹp như một cành hoa Hướng Dương rực rỡ.

Chương
kết


Hoài Bảo thở dài, không biết làm thế nào để t́m ra được chỗ ở của Hướng Dương. Sau khi biết được Tiểu Cát là Hướng Dương th́ ḷng chàng càng cương quyết phải t́m cho ra chỗ ở của nàng. Chàng không muốn đánh mất đi hạnh phúc một lần nữa. Đầu óc bối rối, “phải làm sao đây, t́m bằng cách nào?” Chỉ có Lâm Nhi là người có thể biết được Tiểu Cát là ai, nhà ở nơi nào nhưng dễ ǵ Lâm Nhi chịu nói rơ cho chàng biết. Hoài Bảo lại lắc đầu, thở dài. Cùng lắm th́ đi đến cầu khẩn Lâm Nhi, cần bao nhiêu tiền chàng cũng bỏ ra, chỉ cần Lâm Nhi cho chàng biết Tiểu Cát là ai, nhà ở nơi nào là đủ rồi.
Nhâm nh́n người bạn của ḿnh cứ thở dài măi, chàng lắc đầu, nói:
- Anh có thở ra măi cũng chẳng làm được ǵ. Chúng ta đă rời hội trường rồi, bây giờ anh định đi đâu t́m? Theo tôi nghĩ chúng ta nên đi về nhà, ngày mai cứ đăng tin t́m người tiếp tục. Tôi nghĩ cô Tiểu Cát, Hướng Dương ǵ đó sẽ nhẹ ḷng mà thôi. Tôi cũng có thể giúp cho anh đi đến bệnh viện hỏi thăm...
Hoài Bảo bỗng nh́n lên với gương mặt đầy vẻ hy vọng. Chàng cắt ngang lời nói của Nhâm.
- Đúng, chúng ta nên đi đến bệnh viện ngay!
Nhâm tṛn mắt ngạc nhiên.
- Để là ǵ? đêm tối như thế nầy không ai chịu nói chuyện với anh đâu, để ngày mai...
Hoài Bảo lắc đầu.
- Tôi không thể chờ đến ngày mai. Anh đừng nên hỏi nhiều, muốn th́ cứ theo tôi.
Hoài Bảo liền gọi taxi và leo vào trong, Nhâm cũng vội vă leo vào ngồi cạnh Hoài Bảo. Chàng cho xe chạy đến bệnh viện. Nhâm chỉ biết lắc đầu. Vừa đến cửa bệnh viện, Hoài Bảo không vào mà nhắm hướng đi thẳng đến trạm xe bus. Nhâm càng ngạc nhiên hơn, nhưng vẫn yên lặng.
Hoài Bảo nhớ rất rơ từng lời nói của Hướng Dương, “Em sẽ cho anh biết từng chi tiếc của chuyến du lịch nầy nhé! Đến trạm xe bus đầu tiên, và chúng ta sẽ xuống xe khi xe bus ghé vào trạm thứ ba. Sau đó chúng ḿnh sẽ dùng xe điện đi đến nhà em”.
Hoài Bảo lí nhí nói:
- Đúng rồi, trạm xe bus đầu, ghé trạm thứ ba.
Nhâm thắc mắc.
- Anh nói cái ǵ thế?
Hoài Bảo không nh́n Nhâm, vừa đi vừa nói:
- Tôi biết đường đi đến nhà của Hướng Dương!
Nhâm càng kinh ngạc hơn.
- Tại sao anh biết được?
- Cô ta đă từng dẫn tôi đến đó!
Nhâm như hiểu ra.
- À, nhưng lúc đó mắt anh vẫn chưa nh́n thấy...
Hoài Bảo quả quyết.
- Nh́n không thấy nhưng tôi vẫn nhớ rất rơ!
Nhâm vui cười nói:
- Vậy không gọi mau taxi, c̣n đi bộ làm ǵ!
Hoài Bảo lắc đầu:
- Không! phải đi bộ, chúng ta c̣n phải lên xe bus, xe điện, đi bộ!
Nhâm lắc đầu.
- Anh nói ǵ mà tôi chẳng hiểu! Đi taxi có phải là nhanh hơn...
Hoài Bảo liền nhớ lại những lời Hướng Dương đă nói với chàng. Hoài Bảo vui cười nói với Nhâm:
- Anh nghĩ cũng giống như tôi, nhưng Hướng Dương, à không phải, Tiểu Cát th́ lại không nghĩ vậy. Cô ta nghĩ đi như thế nầy th́ mới vui hơn. Thôi nhanh lên, chúng ta c̣n phải tốn một đoạn đường đi bộ rất dài.
Nhâm vừa đi vừa cười, nói:
- T́m người yêu kiểu nầy chỉ có ông tỷ phú Tống Hoài Bảo dám làm mà thôi.
Khi cả hai bước xuống trạm xe bus th́ Hoài Bảo lại bắt đầu đếm:
- 1, 2, 3, 4, 5...
Nhâm nh́n Hoài Bảo như nh́n một người điên đi trên đường phố.
- Anh lại làm cái tṛ ǵ đây?
Hoài Bảo không để ư lời nói của Nhâm, chàng cứ tiếp tục đếm.
-... 19, 20, đúng là trạm xe điện nầy rồi!
Hoài Bảo vội vàng đi vào, mua hai vé xe và cùng Nhâm bước lên xe điện. Mới vừa đến trạm thứ nhất th́ Hoài Bảo lại xuống xe, chàng liền quẹo trái và cứ thế mà đi. Nhâm đuổi theo, nói:
- Tôi cứ tưởng là đă tới, bây giờ c̣n phải đi bao xa nữa?
Hoài Bảo lắc đầu:
- Tôi cũng chẳng biết, lúc đó tôi mù anh quên sao?
Nhâm liền kêu trời:
- Trời đất ơi, anh nói thật hay đùa với tôi đây? Cô ta không từng nói với anh là c̣n phải đi bao xa nữa à?
Hoài Bảo lắc đầu.
- Tôi có hỏi nhưng cô ta nói rằng không rành lắm v́ rất ít khi cô ta đi bộ như thế nầy!
Nhâm than thở.
- Cái cô Tiểu Cát nầy cố t́nh hại đôi chân của tôi mà. Anh Bảo nầy, phải đi măi như thế nầy hay sao? Tại sao không vào hỏi mấy người gần đây...
Hoài Bảo cằn nhằn.
- Sao anh lôi thôi quá, tôi không biết tên thật của cô ta th́ làm sao mà hỏi. Nếu anh không thích th́ cứ việc đi về.
Nhâm lắc đầu.
- Tôi thật chịu thua! Tại sao ta lại không mua hoặc mướn xe đạp...
Hoài Bảo liền nói:
- Đă khuya rồi, ai mà dám cho anh mua hay mướn xe đạp chứ. Thôi, chúng ta cứ tiếp tục đi bộ như thế nầy, tôi tin là sẽ t́m ra được chỗ của nàng.
Có vài chiếc taxi chạy ngang, Nhâm định đưa tay ngoắc vào nhưng Hoài Bảo lại không cho.
- Anh Nhâm! Chúng ta cần phải đi bộ, nếu không làm sao tôi nhớ lại cho được!
Nhâm nhíu mày, cằn nhằn.
- Anh v́ t́nh nên cuốc bộ không mỏi chân. Tôi bỏ vợ bỏ con ở nhà cốc bộ theo anh, thấy đau bộ gị th́ đâu có ǵ là lạ, tôi nghĩ chúng ta nên quay trở về...
Nhâm vừa đi vừa cằn nhằn măi. Chàng mang cả chuyện ngày xưa c̣n đi học cằn nhằn với Hoài Bảo. Chàng cứ nói rằng chuyến đi t́m người nầy sẽ không bao giờ có kết quả tốt v́ đi trong đêm tối th́ không bao giờ t́m thấy mục tiêu.
- Anh Bảo à, tôi nói hao nước miếng năy giờ mà anh có nghe không vậy? đi t́m cái kiểu nầy chẳng khác ǵ bảo người mù đi t́m chiếc xe...
Hoài Bảo vừa đi vừa buồn cười.
- Bảo người mù đi t́m xe làm ǵ?
Nhâm cũng cười cho lời nói của ḿnh.
- Tôi cũng chẳng biết. Nhưng nói tóm lại anh t́m cái kiểu nầy, đi hết con đường cũng chằng t́m ra, trừ khi cô ta đứng bên ngoài chờ đợi, khi gặp anh th́ cô ta gọi to... Tống Hoài Bảo, anh muốn t́m tôi hả?
Hoài Bảo lắc đầu:
- Anh đừng có cằn nhằn nữa được không? càng nói th́ tôi càng cảm thấy ḿnh đă đi lạc đường rồi, chắc phải đi trở lại rồi bắt đầu lại từ...
Nhâm hoảng hồn.
- Cái ǵ? đi trở lại từ đầu hả? không nói chơi chứ? anh muốn th́ cứ đi, tôi về ngủ với vợ với... Ui da! đầu của tôi bể nát rồi.
Nhâm đă đụng vào một miếng ván, chàng ôm đầu la thật to. Hoài Bảo chăm chú nh́n Nhâm. Chàng nh́n Hoài Bảo tức giận nói:
- Cũng tại anh thôi! bạn với bè. Xem dùm tôi coi cái đầu có sưng nhiều không...
Hoài Bảo bỗng cười to, nói:
- Đă đến rồi, đến rồi!
Chàng nhớ lại lời của Hướng Dương nói: “Xin lỗi nhé! em quên báo trước cho anh biết là có tấm bảng treo nơi nầy. Ông ta chủ nhà nầy treo cái bảng đó là cố ư để người ta đụng vào rồi bảo thời vận xấu, hăy vào nhà ông ta mà xem bói tướng. Qua cái đau anh vừa chạm th́ là khu nhà của em ở. Nhà em ở măi tận trên cao!”
Nhâm không tin được những ǵ đă nghe. Chàng hỏi:
- Anh Bảo, có thật hay chơi? Sao anh biết là đă đến?
Hoài Bảo vui cười, nói:
- Tôi chắc với anh trăm phần trăm là chúng ta đă đến rồi. Anh Nhâm, hăy giúp tôi một việc nữa nhé. Bây giờ anh hăy gọi taxi đi về, xuống phố t́m mướn cho tôi một chiếc xe ngựa nhé, nếu mướn không được th́ cứ mua dùm cho tôi, nhớ phải lựa một chiếc thật đẹp đấy nhé. Nhớ bảo người lái xe ngựa đến nơi đây ngay!
Nhâm nhíu mày.
- Nhưng anh phải cho tôi biết v́ sao...
Hoài Bảo vui vẻ vỗ vai bạn.
- Sau nầy tôi sẽ kể cho anh biết rơ mọi chuyện. Bây giờ thời gian rất quan trọng với tôi, đừng thắc mắc nữa, hăy đi làm giúp tôi nhanh lên. Hy vọng là tôi sẽ thuyết phục được nàng.
Nhâm vẫn không đi, đứng đó nói:
- Tôi thấy th́...
Hoài Bảo vội vă nói.
- Đừng có thấy hay nghĩ ǵ cả, bộ anh không muốn về ngủ với vợ hay sao? hăy nhanh tay giúp tôi xong đâu vào đó rồi anh sẽ tự do đi về ngủ...
Nhâm vui cười cắt ngang lời của Hoài Bảo.
- Cái thằng bạn nầy! Thôi được rồi. Anh cứ lên tán tỉnh người yêu của anh, tôi sẽ giúp anh mọi chuyện. Hy vọng cô ta thật sự ở chỗ này, lần sau anh mà đi t́m người yêu cái kiểu nầy nữa th́ chẳng có mặt tôi...
Hoài Bảo nóng ḷng nói:
- Anh đi nhanh lên đi!
Khi Nhâm gọi taxi và đă vào trong xe th́ Hoài Bảo bắc đầu bước vào khu nhà của Cát Lan. Chàng nhớ đến lời nàng nói, “Em đă nói chỗ em ở nghèo lắm, không có thang máy để dùng đâu. Anh cứ hát một bản nhạc “T́nh trong Giấc Mộng”, khi hát hết bản nhạc th́ anh sẽ đứng trên từng lầu mà em ở đấy!” Hoài Bảo bắc đầu hát.
Trong một giấc mộng t́nh
Em là cơn gió mát lừng
Thổi rung tất cả lá rừng
Em là ḍng nước trữ t́nh
Soi trong tất cả cánh đồng đời anh
Yêu em anh trao cả tâm hồn
Không em, anh chẳng biết t́nh yêu
Không ngày hôm ấy đời thành ra sao
Anh mơ thấy cảnh thần tiên trước mặt
Hai chúng ta cùng bước dưới hàng cây...

Vừa chấm dứt bản nhạc, Hoài Bảo liền dừng lại. Chàng nh́n một dẫy nhà trước mặt. Trống ngực đập dồn dập. Đúng rồi, nhất định đây là từng của nàng rồi, nhưng căn nào mới là của nàng đây? Giờ đă khuya rồi, cứ gơ cửa như vầy, quấy rầy người ta, nếu không phải căn trọ của nàng th́ họ sẽ gọi cảnh sát bắt chàng không? mặc kệ, đến đâu th́ đến, chàng chỉ muốn được nh́n Hướng Dương, cô bé Tiểu Cát của chàng ngay bây giờ mà thôi. Hoài Bảo gơ căn đầu tiên và hội họp đứng chờ.
Cát Lan nằm trong pḥng muốn được yên lặng. Nàng muốn ngủ một giấc rồi sáng mai thức dậy, nàng sẽ trở về với cuộc sống đơn độc của ḿnh. Nàng sẽ cố tỉnh mộng và sống một cuộc sống không t́nh yêu không buồn phiền. Tiếng gơ cửa làm nàng giận dữ nói:
- Giờ nầy mà vẫn c̣n người đến quấy rầy ta! C̣n anh Hai nữa, mới nói với ḿnh là ở nhà mà sao chẳng chịu ra mở cửa!
Tiếng gơ cửa lại vang lên. Cát Lan bước xuống giường, đôi mắt vẫn c̣n đỏ v́ một trận khóc vừa qua. Nàng bước ra pḥng khách, nh́n vào pḥng Minh Thái, thấy chàng ngủ say sưa. Cát Lan bỗng buồn cười, nói:
- Vậy mà bảo ở nhà canh chừng ḿnh. Ngủ say như chết, tiếng gơ cửa to như vầy mà không nghe nói ǵ tới cái tự tử của ḿnh, chẳng lẽ vừa la làng vừa cầm dao tự tử hay sao?
Cát Lan vẫn nụ cười trên môi bước đến mở cửa. Nàng không thể tin tưởng vào đôi mắt của ḿnh. Cánh cửa mở rộng và đứng trước mặt nàng là một Tống Hoài Bảo bằng xương bằng thịt đây mà. Cát Lan nhắm đôi mắt lại rồi lại mở ra to tṛn nh́n Hoài Bảo. Mọi sự kinh ngạc đều hiện rơ trên khuôn mặt ngây thơ của nàng. Hoài Bảo nh́n Cát Lan say sưa nói:
- Tiểu Cát, Hướng Dương, em không thể nào tránh né anh cả đời được đâu nhé.
Nói xong chàng vội ôm nàng vào ḷng cúi xuống. Cát Lan vẫn c̣n ngạc nhiên, v́ Hoài Bảo quá nhanh nhẹn nên nàng không thể nào làm ǵ khác hơn là ngă người vào ḷng Hoài Bảo. Toàn thân của nàng như tê cứng. Hoài Bảo ngẩng đầu lên nói:
- Em thật sự bỏ quên anh rồi sao? Anh cứ tưởng em đă yêu anh như anh cũng đă yêu em.
Cát Lan lùi ra sau vài bước, lí nhí nói:
- Anh t́m đến đây là ǵ? Cả hai người... các người c̣n muốn ǵ nữa... tôi đă nói không cần trả ơn trả...
Hoài Bảo nhào tới nắm chặt đôi tay của Cát Lan, ấm giọng nói:
- Không cần biết Lâm Nhi đă nói xấu điều ǵ về t́nh cảm của chúng ta với em! Em đừng tin cô ta, anh vẫn nhớ và thương quư em vô cùng.
Cát Lan lắc đầu, đôi mắt nḥa lệ, nàng run giọng nói:
- Vậy c̣n chuyện đính hôn của anh và Lâm Nhi th́ sao? chiếc nhẫn kia cũng là giả hay sao?
Hoài Bảo liền lắc đầu, tay vẫn giữ chặt lấy Cát Lan.
- Anh và cô ta chỉ là bạn mà thôi. Chỉ có thằng điên mới trở về với một mối t́nh chẳng gọi là t́nh như thế. Hiện giờ ở trong anh, chỉ dạt dào t́nh yêu anh dành cho em mà thôi, Tiểu Cát ạ!
Cát Lan bỗng cảm thấy ḿnh thật sự đang trong giấc mộng. Nàng sợ khi tỉnh mộng rồi, Hoài Bảo sẽ biến mất và chỉ c̣n lại ḿnh nàng nằm cô đơn trong gian pḥng trống trải. Nhưng đôi mắt sáng ấy, khuôn mặt đáng yêu kia đang rơ ràng trước mặt nàng. Đây đúng là sự thật chứ chẳng phải chiêm bao, mộng tưởng. Cát Lan yếu ớt hỏi:
- Thật không?
Ḷng của Hoài Bảo như reo vui. Chàng ôn tồn nói:
- Thật mà, em không biết là anh phải cực khổ thế nào mới t́m ra em đấy nhé. Anh không để cho em trốn anh nữa.
Cát Lan vui buồn lẫn lộn, nàng thỏ thẻ:
- Em nào có muốn trốn anh đâu, v́ là một cô gái nghèo hèn th́ làm sao xứng với...
Hoài Bảo, giọng vẫn ôn tồn nói:
- Anh yêu em trước khi nh́n thấy được là em đẹp xấu thế nào. Trong ḷng anh, em là cô gái giàu nhất thế gian. Em đă mang đến cho anh biết bao nhiêu là hạnh phúc. Nói rơ hơn là em đă cho anh một t́nh yêu trọn vẹn, lần yêu là một lần giàu. Em có yêu anh không?
Cát Lan nh́n lên đôi mắt trong sáng của Hoài Bảo. ánh mắt đó đă bao lần làm nàng cảm thấy như thấu cả tim gan của nàng. Hôm nay đứng trước căn nhà của nàng, đôi mắt trong sáng ấy chưa chan bao nhiêu là t́nh cảm, hiện rơ cái nh́n hạnh phúc mà chàng đă nói. Nàng bỗng cảm thấy ḿnh là người giàu nhất thế. Cát Lan ra vẻ nũng nịu nói:
- Anh đừng gạt em nữa, cả cái tên của em anh c̣n không biết th́ anh làm sao biết được có yêu em thật hay...
Hoài Bảo vội vàng đưa tay che miệng nàng lại, vui vẻ nói:
- Anh c̣n chưa trách em, sao em lại dám trách anh! Cô bé nói yêu anh mà cả tên họ địa chỉ nhà cũng giấu kín. Bây giờ cho anh biết rơ tên được không?
Cát Lan vui vẻ nói:
- Là Cát Lan!
Hoài Bảo giả vờ không nghe, hỏi lại:
- Cát ǵ.. Cát ǵ hả?
Cát Lan ra vẻ giận hờn, nói to:
- Cát Lan, là Cát Lan... anh nghe rơ chưa hả?
Hoài Bảo vui cười nói:
- Th́ ra là Cát Lan, tên đẹp như thế mà sao khi anh hỏi đến em lại không dám nói? Cát Lan, Cát Lan... đẹp lắm!
Cát Lan tay vẫn nằm trong tay của Hoài Bảo, vui đùa
- Anh khen tên hay khen người vậy?
Hoài Bảo vui vẻ nói:
- Cả hai! Cát Lan, tên nầy đẹp nhất trong hết các tên mà em đă có.
Cát Lan lắc đầu.
- Nhưng em lại thích cái tên “Tiểu Cát” mà anh đă gọi.
Hoài Bảo kéo Cát Lan vào ḷng thủ thỉ:
- Tiểu Cát, em là cô gái rất đặt biệt, có biết là anh nhớ em mỗi ngày hay không? Trong giấc mộng chỉ mơ có ngày gặp lại em, ôm em trong ṿng tay của anh như thế nầy.
Hoài Bảo nh́n Cát Lan, rồi lại cúi xuống, cả hai trao nhau một nụ hôn thắm thiết và để hồn bay bổng quyện vào nhau. Một lúc sau, bất giác Hoài Bảo nh́n lên, vui vẻ nói:
- Em có thể ra ngoài với anh một lát được không?
Cát Lan nh́n chàng ngạc nhiên.
- Đă khuya rồi, anh c̣n định đi đâu?
Hoài Bảo nheo mắt hỏi:
- Em tin anh không?
Cát Lan liền gật đầu. Đôi mắt chứa đựng thật nhiều niềm vui, nói:
- Em tin anh! đi đến đâu em cũng bằng ḷng, miễn có anh bên cạnh.
Hoài Bảo liền hối thúc:
- Vậy chúng ta nhanh lên.
Cát Lan quay lại đóng cánh cửa. Cửa vừa đóng kính, Hoài Bảo liền bế nàng lên, vui vẻ nói:
- Em phải ôm cho thật chặt đấy nhé, nếu không chúng ta té đau là tại v́ em đấy.
Cát Lan vui cười yên lặng. Nàng thả ḿnh nằm trọn trong ṿng tay của Hoài Bảo như thật tin tưởng đôi tay rắn chắc của chàng. Vừa đứng dưới đường phố, Cát Lan nh́n lên thấy phía bên kia đường một chiếc xe ngựa thật xinh đẹp, nàng đưa mắt nh́n Hoài Bảo, vẻ thắc mắc. Chàng như hiểu được sự thắc mắc của nàng nên ôn tồn nói:
- Để anh kể cho em nghe câu chuyện cô công chúa lọ lem nhé. Nhưng anh th́ giỏi hơn em, vừa kể vừa cho em nh́n thấy trước mắt.
Đôi mắt của Cát Lan nhạt nḥa nước mắt. Hạnh phúc thật sự đang ở cạnh bên nàng đây mà. Hoài Bảo đă nhớ rất rơ những mơ ước của nàng. Hoài Bảo nh́n vào đôi mắt của người yêu, chàng thấy rơ nỗi niềm hạnh phúc. Hoài Bảo bế người yêu lên xe, vui vẻ nói:
- Cô công chúa đẹp nhất của ḷng anh!
Phía trên lầu, ông nội của Cát Lan đứng nh́n ra cửa sổ. Cát Lan ngước lên bắt gặp nội đang nh́n ḿnh. Nàng vui vẻ nói thật to:
- Nội vào trong nghỉ đi, con đi lát sẽ về. Nàng vui vẻ quay sang Hoài Bảo, nhỏ nhẹ nói: - Ông nội của em đó, em c̣n có anh hai nữa.
Hoài Bảo nh́n về phía trên lầu, vui vẻ gật đầu chào ông của nàng, nói to:
- Con xin chào ông, xin cho phép con mời Lan đi dạo phố ạ!
Ông nội của Cát Lan bỗng nói:
- Một câu chuyện thần thoại... Một t́nh yêu trọn vẹn...
Cát Lan vui vẻ nói thật to:
- Ông ơi, con đă t́m được hoàng tử của ḿnh rồi. Ông yên tâm vào nghỉ đi, lát con sẽ về.
Hoài Bảo vui vẻ ôm Cát Lan vào ḷng. Chàng cúi xuống trao nàng một nụ hôn nóng bỏng. Chàng măi sẽ không bao giờ quên được phút giây nầy. Cát Lan mơ màng dựa vào ḷng của Hoài Bảo, mắt nh́n phía trước, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng khung trời rộng. Nàng không cần biết đây là mộng hay thật, nàng chỉ biết ḿnh là người hạnh phúc nhất trên cơi đời nầy. Mùa xuân! ôi một mùa xuân thật ấm, giấc mộng thật tuyệt vời.
 

Hết


 

Pages Previous  1  2  3