- Tao có cái hẹn, lát trưa tao vào.
Trong pḥng một ḿnh, nàng vội vàng ngồi dậy, sửa soạn và nhanh
tay trang điểm. Đứng trước cái gương, nàng không biết nên chọn
màu áo nào mà chàng ưa thích rồi lại bật cười. “Chàng có nh́n
thấy được đâu mà phải lựa chọn cho đúng màu”, nàng tự nhủ.
Bước ra ngoài, Cát Lan vội vàng hôn lên trán nội rồi đẩy xe ra
ngoài. Nàng đạp nhanh đến nhà thương. Vừa đến cửa pḥng, Cát Lan
liền nghe tiếng hét của Hoài Bảo.
Nàng vội vàng đẩy cửa bước vào,
vừa lúc nghe cô y tá giận dữ nói:
- Tôi chẳng phải là y tá của ông! đừng làm ra vẻ ra lệnh như thế!
- Cô đi ngay! Hướng Dương đâu?
Giọng hét của Hoài Bảo làm Cát Lan ngơ ngác nh́n chàng. Cô y tá
nh́n thấy Cát Lan, vừa bước ra vừa nói:
- Cô đến rồi hả! Cô mà đến trễ một lát nữa chắc chúng tôi phải
băng miệng ổng lại!
Hoài Bảo nghe tiếng chân người. Chàng đoán ngay đó là Hướng
Dương, liền nhỏ giọng hỏi:
- Hướng Dương?
Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Tại sao anh lại la lớn như thế? Nơi này là nhà thương cơ mà!
Hoài Bảo đứng cạnh giường bực bội nói:
- Tại sao cô lại đến trễ như thế? cô là y tá riêng, gia đ́nh tôi
mướn để giúp cho tôi mà cô lại làm biếng, đến pḥng tôi trễ như
thế này. Cô có biết là tôi có thể đuổi cô bất cứ lúc nào không!
Cát Lan mở tṛn đôi mắt, không nói được lời nào. Thấy nàng yên
lặng, chàng thở ra một hơi thở thật dài, ngồi xuống mép giường,
giọng mệt mỏi nói:
- Xin lỗi cô, tôi không nên quá lời như thế! Tại vừa mở mắt ra
tôi lại không thấy ǵ nên bực bội vậy thôi. Cô là y tá chắc cô
cũng thông cảm cho những người như tôi.
Nh́n nét mặt đau khổ của chàng, Cát Lan không nỡ giận. Nàng vui
vẻ lắc đầu nói:
- Tôi nào có giận ǵ đâu. Làm y tá, bổn phận của tôi là phải
chăm sóc cho anh, khi anh cần tôi lại đến trễ, anh giận là
chuyện đương nhiên. Nhưng lần sau đừng la to như thế này nhé,
không thôi tôi sẽ bị mất giob thật đó! Anh cũng đừng nên suy
nghĩ nhiều rồi bực bội. Bệnh anh từ từ sẽ hết!
Hoài Bảo lắc đầu và cười với nàng.
- Cô yên tâm, tôi xin hứa không gây rắc rối v́ cho cô đâu. Nhưng
phải hứa với tôi cô phải đến đây trước 9 giờ sáng nhé.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Anh thật là một bệnh nhân khó tánh!
-...
Không ngờ Cát Lan đă tự dưng làm cô y tá riêng cho Hoài Bảo cả
một tuần rồi. Một tuần qua, Hoài Bảo rất ít nói. Chàng cứ nằm
măi trên giường bệnh, không nói lời nào. Cát Lan cũng không dám
nói ǵ. Nàng đă lặng lẽ giúp đỡ cho chàng, cố tâm làm một cô y
tá giỏi cho chàng. Nàng thật buồn cho Hoài Bảo. Nằm ở đây cả
tuần rồi mà không một người lui đến viếng thăm. V́ thế mà nàng
lại càng quyết tâm lo lắng cho Hoài Bảo. Minh Thái, sau giờ làm
việc, chàng đến thay thế Cát Lan mà lo cho Hoài Bảo để Cát Lan
vào đài truyền thanh làm việc. Khi xong việc nàng lại trở vào
nhà thương chăm sóc cho Hoài Bảo măi đến khi chàng ngủ nàng mới
ra về. Ngày qua ngày, Cát Lan mệt mỏi với công việc nhưng nàng
vẫn ở cạnh bên an ủi và lo lắng cho Hoài Bảo. V́ nàng tận lực lo
lắng nên sức khỏe của chàng cũng đỡ phần nào.
Sáng hôm nay, Cát Lan và Minh Thái bước vào nh́n thấy nét mặt
thật buồn của Hoài Bảo, Cát Lan liền nói:
- Đêm qua tôi đă dặn anh là không nên suy nghĩ đến đôi mắt của
ḿnh quá nhiều để rồi buồn, sẽ hại đến sức khỏe anh đấy!
Hoài Bảo buồn bă lắc đầu nói:
- Thật sự là tôi đau khổ không v́ đôi mắt đă tạm thời không được
nh́n thấy mà là sự vắng mặt của một người.
Cát Lan liền hỏi
- Vắng mặt ai?
- Lâm Nhi! người yêu của tôi. Tôi thật không biết tại sao nàng
không đến thăm tôi. à, cô Dương nầy, cô giúp tôi một việc được
không?
Cát Lan không ngần ngại nói:
- Anh cứ nói đi, nếu giúp được th́ tôi nhất định sẽ làm!
- Nhờ cô đến nhà của cô Lâm Nhi, mời cổ đến đây v́ tôi thật rất
muốn gặp!
Cát Lan ấp úng
- Tôi... tôi... chắc không giúp được đâu!
- Tại sao?
Cát Lan thật sự không biết phải nói thế nào. Minh Thái nh́n vẻ
ấp úng của đứa em gái, chàng liền nhảy vào nói:
- Chúng tôi không thể giúp anh về vụ đó là v́... thứ nhất chúng
tôi không biết nhà cô ta, thứ hai, y tá không nên chen vào đời
sống riêng tư của bệnh nhân, thứ ba, nếu y tá của anh đi rồi,
lúc anh cần đến ai sẽ lo được cho anh!
Hoài Bảo nhíu mày hỏi:
- Anh là ai thế?
Minh Thái nhanh nhẹn đáp
- Là bác sĩ!
- Ồ, bác sĩ à, xin hăy giúp dùm tôi. Tôi rất cần gặp Lâm Nhi!
Tôi đă gọi điện thoại nhiều lần đến nhà Lâm Nhi như không ai trả
lời điện thoại, tôi thật lo lắng lắm. Bác sĩ cũng biết nếu lo
lắng nhiều sẽ có hại cho đôi mắt của tôi. Hy vọng bác sĩ cho
Hướng Dương giúp tôi chỉ lần nầy thôi, được không?
Cát Lan ngước nh́n gương mặt tiều tụy của Hoài Bảo mà ḷng thấy
nhói đau.
Minh Thái do dự một lát rồi nh́n Cát Lan nói:
- Thôi, hăy giúp ảnh lần này đi! đi mời Lâm Nhi đến đây đi!
Cát Lan nh́n Minh Thái lắc đầu không nói. Nh́n cử chỉ của em gái,
Minh Thái cũng biết được là em ḿnh không thích ǵ Lâm Nhi v́ từ
khi Hoài Bảo gặp tai nạn đến bây giờ, Lâm Nhi nào muốn biết đến.
Nàng đă có bạn trai mới và đâu màng ǵ đến Hoài Bảo mà t́m kiếm
làm ǵ. Minh Thái kéo tay Lan đến gần, nói thật nhỏ vào tai nàng.
- Mầy cứ đi ra, rồi một hồi trở vào giả đ̣ làm Lâm Nhi th́ nó
biết ất giáp ǵ!
- Làm sao mà giả được! Anh ta nghe được chứ bộ điếc sao mà bảo
em giả đ̣! Giọng thật nhỏ, nàng nói.
- Mầy sao kém thông minh quá. Mầy đâu cần phải nói ǵ đâu. Mầy
cứ đi mua b́nh hoa tặng cho nó, vào đây không nên nói ǵ cả cứ
để nó nói. Tao sẽ giúp mầy nói rằng con nhỏ đó v́ quá xúc động
nên không nói được! mầy cứ đứng đó một hồi rồi đi, có sao đâu!
Cát Lan cự nự:
- Làm vậy không được đâu!
- Vậy mầy muốn làm sao? Đi mời con nhỏ đó thật à? Mầy không muốn
nó đau ḷng thêm th́ chỉ c̣n cách đó, nếu nó biết sự thật th́ sẽ
ra sao?
Cát Lan liết Minh Thái một cái thật bén, nói:
- Được rồi nhưng nếu anh ta biết là ḿnh gạt ảnh th́ anh biết
tay em!
Hoài Bảo cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Minh Thái và Cát
Lan nhưng chàng không nghe được ǵ cả. Chàng liền hỏi:
- Sao, cô Dương có chịu giúp tôi không?
Minh Thái gật đầu.
- V́ lo cho đôi mắt của anh, nên chúng tôi phá lệ một lần.
Cát Lan nh́n Hoài Bảo, mỉm cười.
- Thôi được, tôi giúp anh lần nầy thôi nhé!
Hoài Bảo liền nở một nụ cười thật tươi, nói:
- Cám ơn cô thật nhiều. Cô quả là một cô y tá tốt!
Cát Lan chậm răi bước ra cửa pḥng. Nàng đạp xe đến tiệm hoa,
mua vội một tá hoa hồng đỏ và mang vào bệnh viện. Khi nàng đẩy
cửa bước vào, Minh Thái đang tṛ chuyện với Hoài Bảo. Thái nh́n
lên thấy nàng, liền nói:
- Cô y tá đă mời được cô Lâm Nhi của anh rồi ḱa.
Hoài Bảo vui vẻ, reo to:
- Thật à! Lâm Nhi, em đến thật sao?
Cát Lan nh́n Minh Thái, không nói ǵ cả. Minh Thái lấy tay ra
hiệu cho Cát Lan cứ bước vào pḥng. Nàng chậm răi bước vào, để
b́nh hoa trên bàn, cạnh chiếc giường của Hoài Bảo.
Hoài Bảo ấm giọng bảo nàng:
- Sao em không nói ǵ vậy Nhi! C̣n giận anh sao?
Cát Lan vội lắc đầu. Minh Thái nói:
- Cô ta lắc đầu lia lịa ḱa. Tôi thấy cô ta xúc động lắm, không
nói được ǵ đâu...
Hoài Bảo liền ngắt ngang lời nói của Minh Thái.
- Bác sĩ, xin cho chúng tôi vài giây phút riêng tư được không?
Minh Thái vội vàng nói:
- Được, được chứ!
Minh Thái đi về phía cửa pḥng, Cát Lan níu tay chàng lại, nói
thật nhỏ:
- Bây giờ phải tính sao đây?
Kề sát tai Cát Lan, Minh Thái vui vẻ nói:
- Tao hết cách rồi, mầy tự ḿnh lo liệu đi.
Nói xong, Minh Thái vội vàng đi ra. Để lại trong pḥng chỉ vỏn
vẹn hai người, Cát Lan và Hoài Bảo.
Hoài Bảo ngồi đó không nói ǵ. Cát Lan đứng đấy lặng yên. Bầu
không khi có vẻ rất nặng nề. Hoài Bảo lên tiếng nói.
- Lâm Nhi. Rất cám ơn em đă đến. Mấy ngày nay gọi cho em mà em
không bốc điện thoại, anh lo lắm. Nhưng hôm nay em đến rồi, anh
mừng lắm!
Cát Lan vẫn đứng yên không dám nói ǵ! Hoài Bảo lại nói:
- Sao em không nói ǵ vậy? hăy đến gần anh được không?
Cát Lan không dám bước đến. Nàng cứ đứng yên nơi đó. Hoài Bảo
gục đầu, buồn bă nói.
- Em thật vô t́nh thế sao? em không c̣n thương anh nữa phải
không? v́ thế em muốn cách xa...
Nghe những câu nói đau buồn ấy, Cát Lan liền rơi nước mắt. Nàng
đến cạnh bên chàng, đứng trước mặt chàng, vẫn yên lặng không nói.
Hoài Bảo nắm lấy tay Cát Lan, gh́ nàng ngồi xuống cạnh bên chàng.
Cát Lan liền gắng rút tay lại, nhưng nàng vẫn ngồi yên nơi đó.
Tay của Hoài Bảo rờ lên mặt nàng và đă chạm vào những giọt nước
mắt của nàng. Hoài Bảo liền ấm giọng nói:
- Anh thật không ngờ em đă v́ anh mà khóc! Anh thật bậy quá, đă
nghi oan cho em! Tha lỗi cho anh nhé Lâm Nhi!
Giọng nói thật ấm của Hoài Bảo lại làm cho nước mắt của Cát Lan
rơi xuống má. Hoài Bảo lau những giọt nước mắt nóng bổng đó rồi
hai tay ôm lấy khuôn mặt của Cát Lan, chàng th́ thầm gọi:
- Lâm Nhi!
Và môi Hoài Bảo đă chạm vào môi của Cát Lan. Đôi mắt của nàng
nhắm lại, nàng đang thưởng thức nụ hôn đầu tiên trong đời con
gái của nàng. Ôi thật dễ thương quá! Một lúc lâu, môi của chàng
đă rời môi nàng, nhưng nàng vẫn ngồi đó nhắm nhiền đôi mắt sung
sướng đến nín thở. Tay của chàng vẫn không rời khuôn mặt xinh
xắn của nàng, chàng lại ấm giọng gọi:
- Lâm Nhi...
Tiếng gọi của Hoài Bảo đă đánh vỡ tan giấc mộng xuân của Cát
Lan. Nàng nh́n thẳng vào mặt chàng, ḷng nàng đau nhói và từng
giọt từng giọt nước mắt lại rơi. Cát Lan vội đứng lên chạy thẳng
ra ngoài, mặc kệ tiếng gọi “Lâm Nhi” ơi ới của chàng...
- Lan, mầy chạy đi đâu vậy? Chuyện ǵ đă xảy ra?
Minh Thái nắm lấy cổ tay của Cát Lan chận nàng đứng lại. Câu hỏi
của Thái làm cho Cát Lan thật không biết giải thích như thế nào.
Nụ hôn của Hoài Bảo vẫn c̣n nóng hổi trên môi của nàng. Tim của
nàng vẫn c̣n đập thật mạnh, nhưng sao ḷng nào đau nhói, có phải
v́ ghen chăng? Nàng cúi đầu không trả lời.
Minh Thái nh́n Cát Lan ḍ xét.
- Bộ nó biết là chúng ta đă gạt nó hả?
Lan lắc đầu.
- Không biết.
- Vậy tại sao mặt của mầy trắng bệch vậy? Và khóc nữa hả?
Cát Lan thành thật:
- Anh vào xem ảnh ra sao đi.
Minh Thái gật gù rồi bước đi vào pḥng của Hoài Bảo.
o0o
Cát Lan ngồi bên ngoài, đôi tay của nàng rờ lên môi của ḿnh.
Lần đầu tiên trong đời, nàng có được một nụ hôn nồng ấm đến như
thế nầy. Ngày xưa c̣n đi học, cũng có lần người bạn khác phái
tặng cho nàng một nụ hôn trước khi anh ta ra trường, nhưng đó
chỉ là một nụ hôn sớt trên môi, chỉ một nụ hôn trong t́nh nghĩa
bạn bè. Nàng thật không ngờ, một nụ hôn dài của Hoài Bảo đă làm
run rẩy cơ thể nàng. “Tại sao chàng yêu Lâm Nhi mà lại chẳng
phải là ta chứ!” nàng đau ḷng tự nói với chính ḿnh.
Minh Thái từ trong pḥng đi ra, đến cạnh bên Cát Lan nói:
- Mầy đă làm ǵ mà nó xúc động như thế? tao khuyên một hồi lâu
mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi. C̣n phải hứa với nó t́m ra Lâm Nhi
để khuyên nhủ con nhỏ đó!
Cát Lan chậm răi nói:
- Ảnh đă hôn em v́ tưởng em là Lâm Nhi thật.
Minh Thái gật gù.
- Th́ phải rồi, mầy đang là người yêu của nó th́ dĩ nhiên là nó
muốn hôn mầy!
- Anh Hai!
Minh Thái vui cười hỏi:
- Vậy mầy có mi lại nó không? ha, ha! nh́n nét mặt bơ phờ của
mày, tao nghỉ chắc là có rồi.
Cát Lan liếc Thái.
- Anh đó nha!
Minh Thái lại trêu:
- Sao, nụ hôn của nó như thế nào? Ha ha, môi của mày bị cháy đỏ
rồi!
Cát Lan thẹn thùng nói:
- Em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Cát Lan vừa định bỏ đi th́ Minh Thái nghiêm nghị hỏi:
- Từ rày sắp đến phải tính làm sao?
Lan ngơ ngác hỏi:
- Tính ǵ?
- Nếu nó muốn găp con nhỏ đó nữa th́ ta phải nói làm sao!
- Không nói ǵ cả.
- Mầy đừng quên là mầy không phải Lâm Nhi thật của nó đâu.
Cát Lan ngồi xuống nền nhà, vựa vào vách, mệt mỏi nói:
- Em cũng không biết nói thế nào nữa. Anh nghĩ cách dùm em đi!
- Tao đâu có thời gian mà nghĩ ra cách. Tiền pḥng, nhà thương
đ̣i ḱa. Trả sạch túi rồi nhưng vẫn chưa đủ. Không biết nó c̣n
nằm đây bao lâu nữa!
- Th́ anh cứ đi t́m xem cô y tá nào lo về chuyện tiền pḥng trọ,
năn nỉ cô ta cho ḿnh thiếu vài ngày đi!
Minh Thái vui vẻ nói:
- Ờ, sao tao ngu quá há, không nghĩ ra cách đó. T́m cô y tá
trưởng rồi dụ ngọt, ḿnh sẽ không cần trả tiền.
Cát Lan liếc nh́n anh.
- Anh đừng có ham! Thiệt anh nằm mơ giữa ban ngày đó! Ai mà lại
ngu để anh dụ chứ!
- Mầy lúc nào cũng khi dể tao hết! Hăy ngồi đó mà xem anh mầy
trổ tài.
Cát Lan cười cười, lắc đầu không nói. Một cô y tá trẻ đi ngang.
Minh Thái vội vàng hỏi:
- Cô ơi, xin cho chúng tôi hỏi. Cô y tá trưởng đang ở đâu vậy cô?
Chúng tôi muốn gặp!
Cô y tá trẻ chỉ về phía trước.
- Anh muốn hỏi cô Lư hả? Cô ta đang đứng ở phía đó.
Minh Thái nh́n theo và thấy được một cô y tá rất trẻ, lại tuyệt
đẹp. Chàng vui vẻ nh́n Cát Lan nói:
- Hăy xem tài cua gái của anh mầy nè!
Minh Thái bước vội đến bên cạnh cô y tá trẻ đẹp kia, hỏi:
- Cô có phải là cô Lư không?
Cô y tá trẻ đẹp gật đầu. Minh Thái mạnh dạn nói tiếp.
- Cô là cô Lư, y tá trưởng nơi đây phải không? Không ngờ cô trẻ
mà lại đẹp nữa, thật dịu dàng trong chiếc áo trắng của y tá. Nếu
không chê bai, tôi có thể mời cô dùng với tôi một bữa cơm được
chăng?
Cô y tá trẻ đẹp ấy vui cười lắc đầu nói:
- À, th́ ra anh muốn mời mẹ tôi dùng cơm!
Minh Thái tṛn mắt ngạc nhiên.
- Hả?
Cô y tá trẻ ấy quay sang vỗ vai một cô y tá nọ nói:
- Mẹ à, có người muốn mời mẹ đi dùng cơm tối ḱa.
Cô y tá nọ quay lại nh́n họ! Bà vừa già vừa mập, nét mặt của bà
trông rất khó khăn. Minh Thái giật ḿnh không nói được lời nào.
Bà nh́n Minh Thái hỏi:
- Ông mời tôi đi dùng cơm?
Minh Thái vội vàng lắc đầu.
- Không... không phải!
Rồi chàng bỏ chạy trông thật buồn cười. Hai mẹ con của cô y tá
Lư nh́n nhau vui cười.
Chương 8
Anh Bảo, đă khỏe lại chưa?
Bảo nghe giọng nói rất quen thuộc nhưng không nhớ là giọng của
ai. Chàng ngơ ngác hỏi:
- Anh là ai?
Giọng người đàn ông lại vang lên.
- Tôi là Nhâm, nhớ chưa?
- à, là anh Nhâm đó à. Sao măi đến bây giờ mới chịu đến thăm tôi.
Giọng nói của Hoài Bảo có vẻ trách móc. Nhâm yên lặng vài giây
rồi lại nói.
- Xin anh đừng trách tôi. Tuy là bạn nhưng v́ chén cơm của gia
đ́nh nên... tôi biết anh gặp nạn mà vẫn không giúp được ǵ cho
anh.
Hoài Bảo bực bội nói:
- Tôi và anh là đôi bạn thân, và chính tôi đă giới thiệu cho anh
về làm việc với ba tôi, đến khi tôi gặp nạn th́ lại chẳng có một
người quen thân đến cho một lời thăm hỏi.
Nhâm thành thật.
- Tôi xin lỗi anh. Nếu gia đ́nh tôi không nghèo hèn th́ thật dễ
xử cho tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại và quyết định phải v́ ân nghĩa
chứ không nên v́ đồng tiền.
- Anh nói ǵ mà quá xa như thế. Tôi có bảo anh đền ơn nghĩa ǵ
đâu, chỉ có một lời thăm hỏi cũng chẳng có...
- Anh Bảo, đừng giận, có thể cho tôi kể rơ lư do không?
Hoài Bảo gật đầu.
- Được, anh cứ nói.
- Khi anh và Bác Lục được đưa vào nhà thương, tôi bận việc không
haỵ Khi biết th́ muốn đến thăm anh nhưng Nam nó đă ngăn tôi lại.
Quyền hành bây giờ đă nắm trong tay của nó. Họ cấm chúng tôi qua
lại với anh, nếu một ai trong công ty vào báo cho anh biết t́nh
h́nh ở công ty th́ người đó sẽ bị đuổi việc. Dù chẳng ai phục
nhưng v́ chén cơm bát cháo, họ phải đành nghe theo mà thôi.
Hoài Bảo nhíu mày.
- Nam, nó tệ như vậy hay sao?
Nhâm gật gù.
- Tại anh thương em trai của ḿnh, chứ nó và mẹ của nó nào có
chút t́nh cảm ǵ cho anh! khi nghe tin ba anh nằm bất tỉnh, anh
th́ bị đui mù, tài sản gia đ́nh của anh đă tạm thời do em của
anh làm chủ. Nó nói một là chúng tôi phải nghe một. Chuyện bệnh
hoạn của anh họ nào có biết đến. Tiền trong ngân khẩu đă cắt tên
của anh ra rồi. Tôi cũng rất ngạc nhiên là anh vẫn c̣n được nằm
nơi đây.
Hoài Bảo lắc đầu không tin.
- Nếu như anh nói th́ họ không lo cho sức khỏe và bệnh hoạn của
tôi, nhưng tại sao thằng Nam lại mướn y tá riêng cho tôi?
Nhâm lắc đầu.
- Tôi chẳng hiểu tại sao anh lại có y tá riêng, chứ tôi có thể
bảo đảm là thằng Nam không hề bỏ tiền ra mướn y tá cho anh. Anh
có biết căn pḥng anh đang ở là căn pḥng tệ nhất trong bệnh
viện này không? Tôi là người quản lư về vấn đề tiền bạc ra vào
mà tôi không rơ tất cả hay sao. Anh nghĩ lại đi, từ ngày anh vào
viện bấy lâu nay, có ai đến thăm anh lần nào chưa?
Hoài Bảo yên lặng suy nghĩ. Những lời Nhâm nói rất có lư. Từ xưa
đến giờ d́ ghẻ của chàng nào có t́nh cảm ǵ với chàng đâu, c̣n
đứa em trai th́ cứ mong cho chàng chết để trọn quyền nắm lấy tất
cả sản nghiệp. Cả mấy tuần nay, thật sự đâu có một người nào đến
thăm chàng, ngoài ông bác sĩ và cô y tá Hướng Dương.
- Anh Nhâm, có thể kể rơ tất cả mọi việc cho tôi biết không.
Nhâm bắt đầu kể. Nhâm đă nói tất cả về chuyện của gia đ́nh chàng
hiện nay. Tiền thuốc men thật sự Nhâm không biết v́ sao mà Bảo có
để tự lo chứ gia đ́nh anh ta không hề biết tới.
Hoài Bảo nghe xong buồn bă nói:
- Ít ra tôi c̣n có được Lâm Nhi!
Nhâm thở ra lắc đầu, nói:
- Con nhỏ đó cũng đă thay ḷng đổi dạ!
Hoài Bảo hỏi:
- Tôi không hiểu.
Nhâm lắc đầu.
- Từ khi nghe tin anh đui mù tàn tật th́ Lâm Nhi đă không c̣n
quyến luyến ǵ tới anh đâu. Nó đă đi theo Hoài Nam rồi. Chính
mắt tôi nh́n thấy họ ôm nhau hôn trong văn pḥng làm việc của
anh. Giờ đây Lâm Nhi rất thường lui tới với công ty để gặp Hoài
Nam. Họ rất t́nh tứ với nhau.
Mặt của Bảo đổi sắc, chàng có vẻ rất đau khổ.
- Thật là như vậy sao? hèn ǵ khi nàng gặp tôi, nàng không hề
nói ǵ cả. Thật là khốn nạn!
Nhâm khuyên bạn:
- Anh đừng nên buồn nữa. Tôi đă đến đây là đă quyết định dù có
mất đi công việc vẫn giúp đỡ cho anh! Ngoài t́nh bạn ra, anh c̣n
là người ân của tôi nữa. Anh hăy yên tâm nằm đây dưỡng bệnh.
Hoài Bảo gật đầu:
- Cảm ơn anh!
- À, c̣n cô y tá mà anh nói là y tá riêng ǵ đó, anh có muốn tôi
t́m hỏi không?
Hoài Bảo liền lắc đầu nói:
- Cô Hướng Dương rất tốt bụng, có thể cô ta nh́n thấy được gia
đ́nh tôi đă bỏ rơi tôi nên cố t́nh giúp đỡ. Tôi sẽ tự ḿnh nói
cho ra chuyện. à, nhờ anh một chuyện nhé. Tôi c̣n tiền ở trong
ngân khẩu tại nước Anh, nhờ anh chuyển tất cả về đây cho tôi để
tôi tự lo mà trị bệnh.
Nhâm vỗ vai bạn nói:
- Hăy yên tâm. Tôi sẽ giúp anh toàn sức lực của tôi. Mong rằng
anh chóng b́nh phục.
Nhâm đi rồi, Hoài Bảo ngồi ngớ ngẩn ra đó. Chàng thật không biết
nghĩ ǵ hoặc muốn nghĩ điều ǵ. Trong khoảnh khắc, chàng đă bị
mất tất cả, tiền tài, địa vị, t́nh yêu và cả ánh sáng của đôi
mắt.
Cát Lan bước vào, đôi tay của nàng nào là bánh ú, bánh tét, cơm
sườn, giọng nàng vui vẻ nói:
- Hôm nay tôi đi ngang chợ mua thức ăn cho anh nè. Ăn cơm của
bệnh viện hoài chắc anh ngán lắm!
Hoài Bảo gật gù:
- Cám ơn cô!
Nh́n nét mặt không vui của Hoài Bảo, nàng lo lắng hỏi:
- Sao anh có vẻ không vui vậy?
Hoài Bảo yên lặng vài giây, rồi nói:
- Tôi muốn hỏi cô một chuyện.
- Chuyện ǵ?
- Cô thật sự là y tá riêng mà gia đ́nh tôi đă mướn cho tôi?
Câu hỏi của Hoài Bảo làm Cát Lan ngạc nhiên tỏ mắt nh́n chàng.
Lời nói quá thành thật th́ làm sao mà nàng dám nói dối. Nói thật
th́ lại chẳng xong.
- Tôi... tôi...
Hoài Bảo lắc đầu nói:
- Hỏi th́ hỏi vậy thôi chứ tôi đă biết tất cả rồi và cũng đă
đoán ra phần nào của câu chuyện.
Cát Lan tṛn mắt nh́n chàng.
- Anh đă biết ǵ và đoán được ǵ?
Hoài Bảo thành thật.
- Bạn của tôi vừa rời khỏi nơi đây. Anh ta cho tôi biết rằng gia
đ́nh tôi không hề mướn y tá riêng cho tôi, một đồng xu bỏ ra mua
thuốc cũng chẳng có. Vậy cô là ai?
Cát Lan ấp úng.
- Tôi... tôi...
- Có phải cô là y tá của bệnh viện này không? Cô đă nh́n thấy và
v́ ḷng tội nghiệp mà giúp cho tôi?
- Tôi... tôi thật không ngờ anh lại biết ra sự thật sớm như vầy!
Tôi biết nói ra anh sẽ buồn lắm nên tôi không dám nói thật.
- Cám ơn cô đă tận t́nh chăm sóc cho tôi. Tôi không mấy ngạc
nhiên khi hay tin người nhà của tôi không chút ǵ lo lắng cho
tôi, cô đừng lo, không hại ǵ cho sức khỏe của tôi đâu. Tôi sẽ
gắng b́nh phục cho sớm!
Cát Lan thở phào nhẹ nhơm.
- Anh nghĩ được như thế th́ hay lắm. anh hăy ăn chút đồ rồi đi
nghỉ đi nhé.
- Tôi có thể nhờ cô làm dùm tôi chút chuyện được không?
- Là chuyện ǵ?
- Đến nhà của Lâm Nhi...
Cát Lan ngắt ngang lời Bảo nói.
- Xin lỗi, chuyện đó tôi làm không được! Tôi không muốn đi mời
cô ta đến đây đâu! v́ cô ấy đă... đă...
Hoài Bảo lắc đầu.
- Cô yên tâm đi, tôi không nhờ thế nữa đâu. Tôi đă biết Lâm Nhi
đă phụ t́nh tôi. Tôi chỉ nhờ cô nếu có dịp th́ ghé ngang nhà cổ
lấy giùm tôi cây kèn tây, món đó là của tôi. Khi nào buồn tôi sẽ
lấy ra thổi cho đỡ buồn. Mắt tôi đă không c̣n ánh sáng th́ đâu
thể chơi tṛ nào thích hợp ngoài vụ thổi kèn!
Cát Lan gật đầu đồng ư.
- Chiều về đi ngang nhà cổ, tôi sẽ lấy kèn đến đây dùm anh!
Hoài Bảo gật đầu.
- Cám ơn cô, à có phải tiền thuốc men bấy lâu nay của tôi đều do
cô lo lắng không?
- Tôi... tôi...
Hoài Bảo cười:
- Giọng ấp úng của cô tôi cũng đoán được rồi. Cám ơn cô!
- Anh đừng khách sáo như vậy! Anh cứ xem tôi là bạn, bạn bè giúp
đỡ nhau có ǵ mà ngại.
- Tôi rất hân hạnh được làm bạn với người có nghĩa t́nh như cộ
Ơn nầy tôi nhất định sẽ trả.
- Anh đừng nói câu ơn nghĩa, nói thế là anh đă phụ ḷng tôi rồi!
Hoài Bảo lắc đầu.
- Mang ơn th́ phải đáp. Cô đă v́ một người không quen biết mà
tốn tiền lại thêm tốn công nữa. Công của cô tôi không thể nào
trả cho hết được, nhưng tiền th́ nhất định phải đền trả cho cô.
Bạn tôi đă giúp tôi lấy tiền riêng trong ngân khẩu của tôi ra
rồi. Trong ṿng nay mai tôi sẽ có đủ tiền mà lo tất cả.
Cát Lan dịu dàng nói:
- Nếu vậy th́ anh đừng nên lo buồn mà suy nghĩ nhiều nữa. Mọi
chuyện để anh lành lại rồi hăy tính nhé.
- Cám ơn cô. À, chúng ta đă là bạn rồi th́ cho tôi hỏi câu này
nhé.
- Anh cứ hỏi.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Cát Lan vui vẻ cợt đùa.
- Tôi chỉ quá 20 vài năm thôi.
Câu trả lời của Cát Lan làm cho Hoài Bảo buồn cười. Chàng nở nụ
cười thật tươi, nói:
- Vậy cô có cho phép tôi gọi cô bằng tên không? Gọi cô chẳng có
chút thâm t́nh ǵ cả.
Cát Lan cười vui vẻ.
- Anh cứ tự nhiên. Thôi đừng nói nữa, cơm tôi mang đến cho anh
đă nguội rồi ḱa. Ăn nhanh đi!
- Hướng Dương cùng ăn với anh được không?
Cát Lan cười, nụ cười thật dễ chịu.
- Thôi được, nhưng anh là người bệnh th́ phải ăn nhiều đấy nhé.
Cát Lan sớt vội phần cơm ra, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất
vui vẻ.
Cát Lan đứng trước cửa nhà của Lâm Nhi, nàng bâng khuâng không
biết có nên bấm chuông hay bỏ ra về. Nếu không v́ Hoài Bảo, Cát
Lan sẽ chẳng bao giờ bước trở vào nhà của Lâm Nhi. Tiếng chuông
cửa reo vang. Lâm Nhi mở hé cửa, nàng ló đầu ra hỏi:
- Mầy đến đây làm ǵ.
Cát Lan nói:
- Anh Bảo nhờ tao đến đây!
Lâm Nhi thở ra, lắc đầu.
- Tao đă bảo với mầy, giữa tao và Hoài Bảo hiện giờ chẳng liên
hệ ǵ đến nhau, mầy c̣n đến t́m tao làm ǵ.
Cát Lan nhíu mày.
- Nhi Nhi, mầy thật bạc t́nh quá.
- Mầy nên hiểu cho tao, một khi đă ở trong ngôi nhà sang trọng
th́ ai lại có thể trở về nằm đất cho được chứ! Thật sự tao cũng
thấy tội cho Hoài Bảo, nhưng tao không thể v́ t́nh mà bỏ sự
nghiệp!
Cát Lan nhún vai:
- Mầy nói sao cũng được. Hoài Bảo nhờ tao ghé đây lấy dùm những
món đồ của anh ta để quên trong nhà mầy!
Lâm Nhi vẫn không mở to cánh cửa, nàng vẫn tḥ đầu ra, với giọng
nói khó chịu.
- Mầy nói vậy nghĩa là ǵ? ảnh bảo mầy đến đây đ̣i của hả? bàn
ghế, giường ngủ, tivi, muốn rinh hết à? C̣n lâu! nói hắn đừng
ḥng tao trả. Con người hắn sao lại bần tiện thế!
Cát Lan lắc đầu hỏi:
- Th́ ra tất cả đồ vật trong nhà mầy đều do Hoài Bảo sắm cho. Giờ
ảnh gặp nạn tai, mầy bỏ lơ không nghĩ đến, vậy mà mầy c̣n có thể
gọi ảnh là con người “bần tiện” hay sao?
Lâm Nhi lớn tiếng nói:
- Tao nghĩ tốt nhất là mầy nên rời nơi đây ngay đi! Tao chẳng
trả lại hắn món ǵ đâu!
Cát Lan cười cười, giọng nói chua chát.
- Hoài Bảo chẳng đ̣i mầy món ǵ cả, anh ấy chỉ muốn cây kèn tây
của ảnh mà thôi. Tao nghĩ, với khả năng nghệ thuật của mầy, cần
chi đến cây kèn.
Nghe được câu nói ấy, Lâm Nhi vừa mở cửa vừa nói:
- Tưởng ǵ chứ cây kèn cũ kỹ đó, giữ chi cho chật nhà! mầy vào
trong tự lấy mang đi cho khuất mắt tao.
Cát Lan chậm răi bước vào nhà. Hoài Nam từ trong pḥng đi ra,
chàng nh́n Cát Lan với đôi mắt hiếu kỳ hỏi:
- Cô nầy là ai vậy Lâm Nhi?
Lâm Nhi vui vẻ đến cạnh Hoài Nam, vừa ngă đầu lên vai chàng vừa
nói:
- Là con ở trong nhà em lúc xưa, em đuổi việc nó đă lâu rồi. Nó
để quên vài món đồ, hôm nay trở lại lấy mang đi.
Hoài Nam nh́n Cát Lan, với giọng cười thật dễ ghét.
- Ha ha! Cô bé à, đẹp như thế nầy mà đi ở mướn cho người ta sao?
Nếu cô cần việc, có thể làm cho tôi bất cứ lúc nào.
Lâm Nhi làm ra vẻ nũng nịu.
- Anh Nam, chứ em không đẹp sao? Nếu anh cần, em sẽ làm bất cứ
chuyện ǵ cho anh!
Hoài Nam vẫn nụ cười khó ưa, nói:
- Em th́ đẹp, nhưng con nhỏ nầy hấp dẫn hơn. Ha ha...
Với ánh mắt khinh bỉ, Cát Lan liếc Hoài Nam một cái thật bén.
Nàng đi thẳng về phía cây kèn, gỡ hộp ra xem xét kỹ càng, rồi
đóng lại. Nàng liếc nhanh về phía Hoài Nam và
Lâm Nhi. Không biết
họ nói những ǵ, nhưng Cát Lan có thể đoán được là Lâm Nhi không
vui lắm v́ những lời Hoài Nam đă khen nàng.
Lâm Nhi đi đến cạnh Cát Lan, nói vội:
- Mầy t́m có rồi th́ nên rời đây ngay! Từ nay về sao đừng đến
làm phiền tao nữa. Nghèo như rác mà cứ bày đặt làm cao.
Cát Lan chẳng trả lời. Nàng ngẩng mặt cao và từng bước đi ra
khỏi nhà của Lâm Nhi. Khi nghe Hoài Nam vui vẻ nói “hẹn có ngày
gặp lại cô bé nhé!”, nàng cũng chẳng thèm nh́n đến hắn.
Vào đến nhà thương, Cát Lan gặp ngay Minh Thái đang cố công tỏ
t́nh với cô y tá trẻ. Nh́n thấy Cát Lan, Minh Thái vội vàng giới
thiệu.
- Cô Lư Mai, đây là em gái tôi, Cát Lan!
Cát Lan nh́n cô y tá trẻ trước mặt, nàng vui vẻ đưa tay ra nói:
- Rất hân hạnh được quen với chị!
Mai cười, nụ cười thật hiền. Bắt lấy tay Cát Lan, nhỏ nhẹ nói:
- Rất hân hạnh. Cô thật sự là một người tốt.
Cát Lan tṛn mắt ngạc nhiên.
- Tại sao chị lại nói thế?
Mai vui vẻ nói:
- Anh Thái đă kể cho tôi nghe tất cả rồi. Lan yên tâm đi, tôi sẽ
không nhiều chuyện đâu. Sẽ giúp cho hai người nói với mẹ tôi.
Cát Lan vội lắc đầu.
- Xin đừng tiết lộ chuyện của chúng tôi!
Mai có vẻ xúc động, nói:
- Cô yên tâm. Mai chỉ muốn nói với mẹ xóa bớt đi vài ngày của
căn pḥng 5B. V́ tin tôi anh Thái mới nói tôi nghe. Anh Thái
thật thà, tốt bụng, ảnh đă dặn ḍ tôi rất kỹ rồi v́ ảnh không
muốn cho Hoài Bảo biết rồi tự ái. Ḷng dạ một người con trai tốt
như thế thật là hiếm có trên thế gian.
Cát Lan nhíu mày.
- Anh Hai tôi là người thật thà, tốt bụng?
Minh Thái tằng hắng.
- Thôi nầy Cát Lan! đừng có chê anh mầy trước mặt người đẹp!
Cát Lan vui vẻ nói:
- Cảm ơn nhé chị Mai! C̣n phần anh Hai, ảnh mà ăn hiếp chị th́
cho em biết ngay nhé.
Mai lắc đầu.
- Không có ǵ đâu, Lan đừng ngại. Anh Thái không dám ăn hiếp chị
đâu.
Minh Thái vừa đẩy Cát Lan đi tới vừa nói:
- Mầy vào thăm nó đi, để anh mầy có chút thời gian tṛ chuyện
với cô y tá giỏi và đẹp nhất bệnh viện nầy một lát.
Cát Lan bước đi mà miệng cười khúc khích. Đến pḥng Hoài Bảo,
nàng gơ cửa rồi bước vào. Hoài Bảo nghe được tiếng chân bước nhẹ
nhàng, chàng đoán biết ngay đó là Hướng Dương, cô y tá của chàng.
Nở nụ cười thật tươi, Hoài Bảo nói:
- Hướng Dương đến rồi à? Em đă ăn cơm chưa?
Cát Lan bước tới nói:
- Anh xem em mang ǵ đến cho anh đây nè.
Hoài Bảo đứng lên. Cát Lan vội vàng đặt kèn xuống bàn và bước
nhanh đến cạnh Hoài Bảo. Nàng d́u chàng đến chiếc bàn tṛn để
trong pḥng. Cát Lan vui vẻ nói:
- Anh hăy ngồi xuống ghế nầy trước đi.
Hoài Bảo ngồi xuống. Cát Lan vui vẻ nắm tay Hoài Bảo đặt lên cây
kèn của chàng. Hoài Bảo vui vẻ reo lên.
- Ồ, em mang đến cho anh đấy à?
- Vâng, nhưng không phải là cây kèn mới, của anh đó. Em ghé nhà
Lâm Nhi, đ̣i lại dùm anh đó!
Hoài Bảo thở ra, giọng trầm buồn.
- Cô ta có làm khó dễ ǵ em không?
Cát Lan lắc đầu.
- Không có ǵ đâu. Cô ta c̣n gởi lời thăm anh nữa.
Hoài Bảo lại thở ra.
- Em đừng gạt anh nữa. Anh và cô ta chẳng c̣n lại ǵ đâu mà thăm
hỏi.
Cát Lan cố gắng bắt qua chuyện khác. Nàng vui vẻ nói:
- Bây giờ có cây kèn rồi. Anh thổi cho em nghe được không vậy?
làm y tá mà lâu lâu nghe được tiếng kèn, th́ đỡ mệt lắm đó. Và
em cũng có mang theo cái keyboard nầy, có thể đàn với anh!
- Thật à? Hướng Dương cũng biết đàn?
Cát Lan vui vẻ gật đầu.
- Chỉ biết sơ sơ, anh phải hứa không được cười đó nha.
Hoài Bảo vui vẻ gật đầu.
- Không cười đâu. Vừa là y tá, vừa là nữ nghệ sĩ, em thật có tài
đó nhé.
Cát Lan cười hiền ḥa.
- Anh đừng nói nhiều nữa, thổi kèn mau đi!
Hoài Bảo vui vẻ đưa kèn lên môi và bắt đầu thổi. Tiếng nhạc nghe
thật êm tai. Nắng từ ngoài cửa rọi vào làm cho cảnh vật trong
pḥng trở nên vui hơn.
Những ngày tiếp nối sau đó không khí trong pḥng bệnh của Hoài
Bảo hoàn toàn đổi khác. Cát Lan giờ đă trở thành một người bạn
thật thân với Hoài Bảo. Cát Lan giúp cho chàng có những lối suy
nghĩ mạnh dạn hơn. Hoài Bảo giúp cho Cát Lan t́m ra ư thích của
ḿnh.
Cát Lan vui vẻ hỏi:
- Anh có biết làm thơ không?
Hoài Bảo cười.
- Làm một thi sĩ không phải dễ dàng đâu. Anh múa th́ hay chứ thơ
th́ lú.
Cát Lan cùng cười.
- Em cũng vậy. Nhưng em rất thích học văn thơ.
Hoài Bảo ra ư.
- Vậy chúng ta cùng học hôm naỵ Em ra một câu, anh làm một câu.
Cát Lan cười nói:
- Em bắt đầu nè.
Hoài Bảo giục.
- Nhanh lên!
Cát Lan vui vẻ nói:
- Trời hôm nay nắng ấm.
Hoài Bảo nói vào:
- Em chải tóc bên ḍng.
- Có hoàng tử đến viếng.
- Cùng xây giấc mộng thơ.
Cát Lan suy nghĩ một lúc rồi tiếp:
- Lục đục đóng lục đục.
- Đinh đục đục ầm ầm.
Cát Lan cười hỉ hả.
- Làng xóm mang dao búa.
Hoài Bảo cũng cười.
- Hai đứa... dắt d́u nhau... chạy!
Cát Lan vừa vỗ tay vừa đọc lại tác phẩm của họ.
- Trời hôm nay nắng ấm.
Em chải tóc bên ḍng
Có hoàng tử đến viếng
Cùng xây giậc mộng thơ
Lục dục đóng lục đục
Đinh đục đục ầm ầm
Làng xóm mang dao búa
Hai đứa dắt d́u nhau chạy!
Hay, hay lắm đó! à mà khi nhỏ anh thích làm ǵ?
- Thích được đi cắm trại với bạn bè.
- Em cũng vậy! nhưng chưa bao giờ được đi!
Cát Lan liền ra ư kiến.
- Hay là chúng ta có thể cùng cắm trại nơi đây.
Hoài Bảo cười như trẻ thơ.
- Ở đây đâu có lều!
- Không cần chiếc lều chúng ta cũng có thể vui chơi được vậy!
Hoài Bảo không hiểu, vui cười hỏi.
- Không lều lấy ǵ mà cắm?
Cát Lan vội lấy tấm chăn, trùm phủ lên bàn tṛn. Nàng nắm lấy
tay Hoài Bảo, nhấn chàng ngồi xuống đất và đẩy chàng chui dước
gầm bàn. Nàng cười khúc khích nói:
- Theo trí tưởng tượng của em, bây giờ tối thui rồi đó, chúng ta
ló đầu ra, và tưởng tượng ḿnh đang đi cắm trại! Cứ tưởng tượng
đại đi!
Hoài Bảo làm theo y lời Cát Lan nói. Chàng vui vẻ nói:
- Bây giờ đến lúc chúng ta phải nói dự tính của ḿnh.
Cát Lan tṛn mắt.
- Tại sao?
- V́ lúc ngồi trong lều là lúc chúng ta nói ra dự tính cho cuộc
vui.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Vậy anh tính cái ǵ?
- Tính bỏ lều đi sang ŕnh các cô gái ở lều bên cạnh.
Cát Lan vui vẻ reo lên.
- Anh này qui? quái quá. Ŕnh xong rồi anh làm ǵ?
- Chạy!
- Tại sao lại chạy?
- V́ bị mấy cô rượt! nhất là bà giáo trưởng, già rồi mà cầm cây
chạy nhanh như gió thổi.
Cát Lan cười thật to như chưa bao giờ được cười vui như ngày hôm
nay.
Mọi việc bây giờ trở nên vui nhộn hơn. Lúc nào trong pḥng cũng
tràn ngập tiếng kèn của Hoài Bảo và tiếng đàn của Cát Lan. Tiếng
cười nói, sự tranh luận, đủ mọi thứ đă làm cho Hoài Bảo quên đi
niềm đau trong cơ thể. Ngày thứ bảy, Cát Lan ở đó với Hoài Bảo
cả ngày đàn hát trông thật vui vẻ.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Bây giờ anh mệt rồi, hay là chúng ta t́m cái vui khác mà làm
đi nha.
Hoài Bảo cười x̣a.
- Biết là lỗ tai của em mệt rồi. Chúng ta có thể chơi tṛ “giấc
mơ”!
Cát Lan nhíu mày không hiểu.
- Tṛ đó là tṛ ǵ?
Hoài Bảo vui cười giải thích.
- Chúng ta thay phiên nhau nói ra ước mơ của ḿnh.
Cát Lan vội vàng la lên.
- Ồ không được đâu. Mơ ước của em là cái chuyện thầm kín, ai mà
có thể đem ra nói cho được!
Hoài Bảo hỏi nàng.
- Vậy em có muốn nghe mơ ước của anh không?
Cát Lan gật đầu.
- Dĩ nhiên là muốn. Anh nói lẹ đi anh!
- Nếu muốn nghe th́ em phải tiết lộ những giấc mộng của em.
Cát Lan yên lặng suy nghĩ. Nàng gật gù.
- Thôi cũng được, vậy anh nói trước đi!
- Em nhớ không được ăn gian nhé. Phải thành thật, không được nói
dối.
- Ai mà thèm nói dối.
Hoài Bảo thở ra một hơi dài, vui vẻ nói:
- Anh luôn có một mơ ước sau nầy sẽ có một mái ấm gia đ́nh. Một
vợ hai đứa con, trai hay gái không cần thiết, chỉ cần chúng biết
thương yêu lẫn nhau. Vợ anh không cần đẹp, chỉ cần nàng có thể
cho anh một t́nh yên trọn vẹn. Đến phiên em đó!
Cát Lan chống hai chỏ tay lên bàn, đôi tay để lên cằm, suy nghĩ
vài giây rồi nói với giọng nói đầy mơ mộng.
- Em mơ sau nầy sẽ có một chàng trai cỡi ngựa đến bên em, đưa em
đi đến một vùng trời hạnh phúc.
Hoài Bảo vui cười hỏi:
- Tại sao lại phải cỡi ngựa?
Cát Lan mơ màng trả lời.
- V́ là hoàng tử th́ nhất định phải biết cỡi ngựa!
Hoài Bảo cười to.
- Ồ, là hoàng tử trong câu chuyện lọ lem của em phải không?
Cát Lan nhíu mày.
- Công Chúa Lọ Lem không phải chỉ “Lọ Lem” mà thôi. Anh c̣n cười
ngạo tôi nữa, tôi sẽ không nói chuyện với anh đâu nhé.
Hoài Bảo vui vẻ nói:
- Thôi đừng giận mà cô nhỏ, anh chỉ nói đùa thôi mà. Hướng Dương
tốt bụng như thế nầy, anh bảo đảm sau nầy sẽ có hàng ngàn hoàng
tử cỡi ngựa đến nhà em, đến lúc đó em sẽ không biết chọn ai đấy
nhé. Có cần anh giúp không?
Cát Lan đỏ mặt.
- Không cần đâu. Thôi không thèm nói chuyện với anh nữa, em c̣n
rất nhiều chuyện cần phải đi làm, không ở đây nói xàm nữa.
Hoài Bảo thở dài.
- Ai cũng bận với công chuyện, chỉ có anh là...
Cát Lan đứng dậy:
- Đôi mắt của anh sẽ sáng lại trong nay mai mà thôi. Bây giờ anh
nên nằm đây nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hôm qua bác sĩ đă cho biết
vài ngày nữa th́ sẽ tiến hành giải phẫu đôi mắt cho anh đó.
- Có thể nào là đôi mắt anh sẽ mất ánh sáng măi không?
Cát Lan thật thà.
- Em tin là anh sẽ được chữa lành đôi mắt. Anh không nên mất tự
tin như thế. Anh hăy ngủ một giấc cho khỏe đi nhé. Chiều mai em
sẽ ghé qua thăm anh.
Hoài Bảo thở ra, giọng buồn buồn:
- Măi đến chiều à?
Cát Lan vui vẻ nói:
- V́ em c̣n phải đi làm đó ông Tống ạ!
Hoài Bảo cùng cười.
- Làm ở bệnh viện này th́ nếu em có đi ngang pḥng anh, làm ơn
ghé vào chơi với anh vài giây.
Cát Lan vui vẻ nói:
- Làm y tá mà anh nói như là đi dạo mát vậy! Thôi em đi về nhé.
Sẽ gặp lại anh ngày mai!
Cát Lan bước ra, Hoài Bảo vẫn c̣n nói với theo.
- Chúc Hướng Dương tối nay có một giấc mộng thật tuyệt.
Cát Lan bước đi, thầm nghĩ “nếu mộng mà có anh th́ mộng nào lại
chẳng tuyệt vời!”
Chương 9
Hoài Bảo đang ngóng trông Hướng Dương th́ cửa pḥng lại
mở. Có tiếng chân người bước vào. Bảo liền hỏi:
- Ai đó? có phải em không Hướng Dương?
Hoài Nam cười lớn:
- Giờ nầy mà c̣n có người muốn đến đây sao?
Hoài Bảo nhận ngay ra đó là giọng nói của Hoài Nam.
- Nam, là em đó à!
- Đúng, tôi đến thăm anh đây.
Hoài Bảo lắc đầu.
- Không cần thiết đâu.
Hoài Nam cười to.
- Tại sao lại không. Đến đây xem một thằng mù sống ra như thế
nào! Ha ha, c̣n tệ hơn là sức tưởng tượng của tôi nữa.
Hoài Bảo giận dữ hét.
- Nam! Em đừng nói những lời đó, em sẽ hối hận đấy!
Hoài Nam lại cười.
- Anh làm ǵ được tôi! anh c̣n nhớ không, lúc xưa tôi luôn phải
chịu dưới cơ anh, bây giờ th́ tôi đă nắm hết tất cả! Nè, muốn
tôi bố thí th́ hăy qú xuống mà xin, nếu anh nói những lời tôi
nghe vừa lỗ tai th́ tôi có thể ban bố cho anh chút cháo! Nào mau
qú xuống đi!
Hoài Bảo giận đỏ mặt.
- Mầy đi ngay! đi khỏi đây ngay!
Hoài Nam tự động ngồi xuống ghế, cười to.
- Anh hăy nghe tôi nói vài lời. Nói xong nhất định là anh sẽ
không dám đuổi tôi.
Hoài Bảo vẫn hét.
- Đi ngay!
- Tôi cho anh hay, thằng Nhâm bạn của anh đă về phe tôi. Ha ha.
Tiền trong ngân khẩu tại Anh Quốc của anh coi như đă lọt vào tay
tôi! Cả cô ca sĩ Lâm Nhi của anh nữa. Anh chẳng c̣n cọng rác nào
trên tay đâu mà ở đó la lối. Sao, c̣n dám đuổi tôi nữa không?
Hoài Bảo nóng giận, hét càng to hơn.
- Mầy đi ra khỏi nơi đây ngay! đi ngay! Y tá, y tá đâu, đuổi nó
đi ngay!
Hoài Nam tỏ vẻ thỏa măn đứng lên.
- Không cần phải hét lên như thế. Cái nơi rác rến nầy có mời tôi
cũng chẳng thèm ở.
Nam bước ra đóng ầm cửa lại. Hoài Bảo gục đầu đau khổ. Chàng
ngồi đó cảm thấy chán chường. Ngồi gục đầu trên bàn thật lâu.
Cát Lan bước vào nh́n thấy vậy, nghĩ rằng chàng đă ngủ quên.
Nàng liền bước đến bên cạnh, nhỏ nhẹ gọi:
- Anh Bảo, thức dậy qua giường nghỉ đi anh.
Nghe giọng nói dịu dàng của Cát Lan, chàng ngẩng đầu lên. Mắt
chàng đỏ ngầu gần như muốn khóc. Cát Lan kinh hoảng hỏi:
- Đă xảy ra chuyện ǵ thế?
Hoài Bảo đau khổ thuật lại tất cả cho Cát Lan nghe. Nàng an ủi:
- Thôi anh cũng đừng buồn!
Hoài Bảo đau khổ nói:
- Tôi bây giờ chẳng c̣n lại ǵ. Người thân không có, bạn bè phản
bội, người tôi yêu cũng chẳng ra chi, tiền bạc cũng không!
Cát Lan đứng vịn vai Bảo nói:
- Nhưng anh c̣n lại đôi mắt! mắt anh rồi sẽ sáng lại. Tôi tin
rằng sau nầy anh sẽ tự dựng lại cơ nghiệp của ḿnh!
Hoài Bảo lắc đầu.
- Tôi thật chán lắm! Chán lắm.
Cát Lan lại an ủi:
- Tôi tin ở ơi anh, đừng có chán nản. Anh phải ráng lên. Em của
anh cố ư đến đây để kính thích anh, để anh chán nản, để hại thêm
tâm trí anh. Đừng cho họ vui mừng chứ!
Hoài Bảo đứng dậy. Chàng cảm thấy ḿnh quá yếu đuối. Một người
đàn ông kiên cường như chàng mà cũng có ngày hôm nay. Ôm lấy Cát
Lan. Chàng ngă đầu lên vai nàng.
- Tôi thật mất tất cả rồi, đă mất tất cả!
Cát Lan đứng yên cho chàng trút hết nỗi niềm đau khổ.
- Xin lỗi Hướng Dương, tôi không nên mất thăng bằng như thế nầy.
Vừa nói Hoài Bảo vừa ngồi xuống ghế. Cát Lan bước đi rót cho
chàng ly nước lă. Vừa để ly nước vào tay của Hoài Bảo vừa nói:
- Anh uống ly nước nầy rồi b́nh tĩnh lại đi nhé. Đừng quá xúc
động sẽ hại cho đôi mắt của anh đó!
Hoài Bảo nói một cách đau khổ:
- Tôi c̣n lại ǵ đâu mà lo! bây giờ tôi chẳng c̣n lại ǵ để mà
lo cho sinh mạng của ḿnh. Cô đi đi, đừng giúp tôi chi cho phí
công cô. Có người bạn như tôi chỉ mang lại phiền hà cho cô.
Cát Lan khó chịu nói:
- Anh nói thế nghĩa là ǵ? V́ hôm nay anh không c̣n là một người
tỷ phú th́ tôi sẽ không c̣n làm bạn với anh sao? Tôi giúp anh
không phải v́ đồng tiền, chỉ v́ tôi nh́n thấy được anh cần một
người bạn! Anh nói thế là đau ḷng tôi!
Hoài Bảo đau khổ lắc đầu:
- Cô giúp tôi làm ǵ! Tôi không c̣n ǵ cả để trả lại cho cô! Đôi
mắt của tôi cũng chưa chắc sẽ có lại ánh sáng.
Cát Lan giận dữ.
- Em giúp cho anh nhưng chưa hề nghĩ rằng anh phải đền trả cho
em! Em đă xem anh là một người bạn th́ bạn bè giúp đỡ lẫn nhau
trong lúc hoạn nạn th́ là một chuyện rất b́nh thường. Em luôn
tin vào tài năng của anh, nhưng nếu như anh v́ những lời nói khó
ưa của em trai ḿnh mà nản chí, bỏ liều tất cả th́ dù cho em có
giúp bao nhiêu đi nữa cũng bằng thừa. Em rất thất vọng về anh!
Hoài Bảo cắn môi nói:
- Anh bây giờ chỉ là một thằng nghèo xơ xác. Một đồng xu không
có mà em vẫn muốn làm bạn với anh hay sao?
Cát Lan dịu giọng nói.
- Em đă xem anh là bạn, dù anh là một tỷ phú hay một người xin
ăn ngoài phố, em vẫn xem anh là một người bạn của em. Không ǵ
thay đổi. Đối với em, tiền bạc chỉ là một vật dụng để chúng ta
sinh sống chứ nó không bao giờ mang lại hạnh phúc cho ḿnh.
Không có tiền, người ta sẽ chết, nhưng có quá nhiều tiền th́ họ
sẽ rất cô đơn!
Hoài Bảo lắc đầu, thở ra.
- Em vẫn c̣n trẻ mà lại có những ư nghĩ sâu sắc như thế. Anh đă
30 rồi mà chẳng nghĩ được như em.
Cát Lan vội an ủi chàng.
- Anh nên b́nh tĩnh mà đối diện với gia đ́nh của anh! Nếu anh có
lại đôi mắt sáng th́ anh có thể bắt đầu lại từ đầu... với đôi
tay và nghị lực của anh... anh sẽ sống b́nh thường như bao nhiêu
người khác!
Hoài Bảo nghe thấy sự suy nghĩ giản dị của Cát Lan, chàng không
thể nín cười.
- Hướng Dương có biết là cách suy nghĩ của em quá đơn giản hay
không?
Cát Lan lắc đầu.
- Em không nghĩ vậy! em tin rằng cái ǵ ḿnh cho nó là đơn giản
th́ nó sẽ trở thành đơn giản. Ḿnh đừng nghĩ phức tạp để rồi rối
trí rồi lại không có cách giải quyết!
Hoài Bảo cười.
- Thật anh không thể nào căi lại em!
- Anh cười rồi đó, có phải bây giờ anh thấy dễ chịu nhiều hơn
không? thôi để em đỡ anh qua giường nghỉ nhé.
Hoài Bảo lắc đầu.
- Sao lúc nào gặp nhau em cũng bảo anh đi nghỉ vậy? Cô y tá nầy
thật là làm biếng quá.
Cát Lan giả đ̣ giận dữ.
- Anh dám nói em không siêng với công việc?
Hoài Bảo cười to.
- Ha ha! Cô nhỏ à, không làm biếng chớ sao cứ bắt bệnh nhân đi
ngủ giữa ban ngày như thế nầy!
Cát Lan che miệng cùng cười với Hoài Bảo.
- Anh nói cũng đúng! Vậy th́ anh thổi kèn cho em nghe đi nhé!
- Lại làm biếng nữa rồi! Hay là cả hai chúng ta cùng đàn hát cho
thỏa thích!
Cát Lan làm ra vẻ trẻ thơ, vui cười nói:
- Nhưng phải cho em làm một người nữ minh tinh nổi tiếng đó nha!
- Em muốn là ai?
- Mary-len Mon-rô!
Vừa nói Cát Lan vừa cười thúc thích. Hoài Bảo không hiểu hỏi:
- Cô ta là ai?
Cát Lan lại cười.
- Anh thật dở quá, là cô nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng nhất Mỹ
Quốc ấy!
Hoài Bảo cười.
- Vậy anh phải là Billy Joe đó nhé!
Cả hai lấy đàn ra vừa đàn vừa hát. Kèn thổi vang trong pḥng,
tiếng hát của Cát Lan ḥa cùng Hoài Bảo. Cả hai muốn bỏ quên tất
cả những cái buồn trong sự nô đùa ấy.
Đêm tối lại đến, Cát Lan định ra về th́ Hoài Bảo thở ra, nói:
- Em về rồi, anh thật sự cô đơn trong bóng tối!
Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Nếu anh cần, em sẽ đợi cho anh ngủ rồi em ra về!
Hoài Bảo lắc đầu.
- Không cần phải như thế. Hay là em dẫn anh ra ngoài chơi vài
tiếng, được không?
Cát Lan liền lắc đầu.
- Ồ, không được đâu! bác sĩ sẽ không cho đâu.
Hoài Bảo nài nỉ:
- Anh thật buồn lắm, nếu đêm nay không được ra ngoài cho thoải
mái th́ đầu óc anh sẽ rất căng thẳng!
Cát Lan lo lắng hỏi:
- Vậy anh muốn đi đâu?
Hoài Bảo b́nh thản nói:
- Muốn đến nhà em!
Cát Lan lắc đầu.
- Nhà của em nghèo lắm, không thích hợp cho anh đến để thoải mái
tâm trí đâu.
Hoài Bảo yên lặng vài giây, rồi thở ra, nói:
- Nghèo nhưng ít ra em c̣n có căn nhà để ở, c̣n anh hiện nay một
túp liều cũng không có th́ sao lại dám chê ngôi nhà của em! Trừ
phi em không muốn mời anh đến nhà v́ chê anh nghèo!
Cát Lan thành thật.
- Em chưa hề nghĩ vậy! Thôi được, nhưng anh hứa là không được
cười ổ chuột của em nhé!
Hoài Bảo vui vẻ nói:
- Anh xin hứa!
- Vậy mau đứng lên đi, chúng ta cùng đi!
Cát Lan bước đến đứng cạnh bên Hoài Bảo. Chàng đưa tay, và Cát
Lan rất tự nhiên nắm lấy tay chàng. Bỗng nàng sực nhớ và hết sức
thẹn thùng. Nàng muốn rút tay lại nhưng đă muộn v́ tay của Hoài
Bảo giữ chặt lấy tay nàng. Tim của nàng đập loạn xạ, và Hoài Bảo
như biết được nên càng giữ chặt tay nàng hơn.
Hoài Bảo ấm giọng nói:
- Chúng ta có thể đi được rồi! Hôm nay em là ánh sáng của cuộc
đời anh đấy nhé.
Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Anh muốn đi đến nơi mà vẫn an toàn th́ phải nghe theo mệnh
lệnh của em đấy nhé.
Hoài Bảo đùa.
- Th́ anh đă giao cuộc đời nầy của anh cho em tạm thời làm chủ
rồi mà!
Nghe những lời nói đó, Cát Lan cảm động vô cùng. Nàng tự chủ
xiết chặt tay của Hoài Bảo và cả hai cùng bước ra khỏi cửa bệnh
viện. Bên ngoài trời đă tối, Cát Lan dẫn bước chàng đi.
Đi được chừng năm bước, Hoài Bảo hỏi:
- Chúng ta đang ở đâu thế?
Cát Lan b́nh thản trả lời.
- Trước cửa bệnh viện. Chúng ta phải đi chừng 20 bước th́ sẽ gặp
một trạm xe bus đầu tiên và ḿnh sẽ ở đó đợi...
Hoài Bảo liền ngắt ngang lời của Cát Lan.
- Sao lại không gọi taxi mà đi xe bus!
Cát Lan vui vẻ trả lời.
- Đi taxi th́ hành tŕnh của chúng ta sẽ bị thu ngắn thời gian,
vả lại c̣n bị tốn tiền nữa... anh không thấy như vầy là thoải
mái hơn sao?
Hoài Bảo gật gù.
- Đúng! Thôi anh không thắc mắc nữa... anh rất tin ở nơi em.
Cát Lan cười.
- Là anh nói đấy nhé. Em sẽ cho anh biết từng chi tiết của
chuyến du lịch nầy nhé! Đến trạm xe bus đầu tiên, và chúng ta sẽ
xuống xe khi xe bus ghé vào trạm thứ bạ Sau đó chúng ḿnh sẽ
dùng xe điện đi đến nhà em.
Khi họ xuống xe bus th́ Cát Lan vừa nắm tay dẫn Hoài Bảo vừa nói:
- Chúng ta hăy đếm xem là mấy bước nữa chúng ta sẽ đến trạm xe
điện!
Hoài Bảo bắt đầu đếm to.
- 1, 2, 3... 10... 20
Cát Lan dẫn chàng xuống trạm xe điện. Nàng mua hai vé xe và cùng
lên xe. Khi xe đến trạm thứ nhất th́ Cát Lan lại lui cui dẫn
chàng xuống xe. Hoài Bảo cứ đinh ninh rằng đă tới nhưng nàng bảo:
- Chúng ta phải quẹo trái và đi bộ thẳng một đoạn đường mới đến
nhà em.
Hoài Bảo thắc mắc.
- C̣n bao xa vậy?
Cát Lan lắc đầu.
- Em cũng không rành, v́ ngày thường th́ em dùng xe đạp, đạp về
nhà. Em rất ít khi cuốc bộ thế nầy!
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cát Lan mang chuyện
thời bé thơ kể cho Hoài Bảo nghe. Nàng luôn cố gắng kể những
chuyện vui cho tâm hồn chàng khuây khỏa. Hoài Bảo th́ lại kể
những chuyện vui lẫn chuyện buồn trong đời chàng cho nàng hiểu.
Cả hai như có một nỗi niềm thông cảm cho nhau. Hoài Bảo bỗng
dưng thấy ḷng ḿnh rung động trước một người con gái mà chàng
chưa hề thấy mặt. Tuy không nh́n thấy được Cát Lan nhưng đối với
chàng, nàng là một người con gái vô cùng tốt đẹp. Nếu ngay bây
giờ chàng có lại tất cả tiền tài danh vọng như xưa th́ chàng sẽ
qú dưới chân nàng mà cầu hôn, xin được làm một người bạn đời và
cùng nàng đi t́m hạnh phúc. Nhưng thật tiếc thay, hiện nay chàng
chẳng c̣n lại ǵ với một h́nh thể vô dụng.
Hoài Bảo đang trong cơn say mê, bỗng “ầm” một tiếng, Hoài Bảo
đứng lại v́ trán của chàng đă đụng vào một miếng ván nào đó.
Cát Lan vừa xoa xoa vầng trán của chàng vừa vui cười nói:
- Xin lỗi nhé! em quên báo trước cho anh biết là có tấm bảng
treo nơi nầy. Ông chủ nhà nầy treo cái bảng đó là cố ư để người
ta đụng vào rồi bảo thời vận xấu, hăy vào nhà ông ta mà xem bói
tướng.
Hoài Bảo bước đi.
- Chắc là vận mạng anh xấu thật rồi!
Cát Lan cười.
- Không đâu, anh đừng có tin ba cái điều bói toán đó! Qua cái
đau anh vừa chạm th́ là khu nhà của em ở. Nhà em ở măi tận trên
cao!
Cát Lan nắm lấy tay Hoài Bảo dắt chàng bước lên nhất thang đầu.
Hoài Bảo ngừng lại hỏi:
- Ở đây không dùng thang máy hả?
Cát Lan lắc đầu.
- Em đă nói chỗ em ở nghèo lắm, không có thang máy để dùng đâu.
- Vậy em ở lầu mấy?
- Bí mật, không thể cho anh biết! anh cứ hát một bản nhạc “T́nh
trong Giấc Mộng”, khi hát hết bản nhạc th́ anh sẽ đứng trên từng
lầu mà em ở đấy!
Hoài Bảo vui vẻ nói:
- Vậy anh bắt đầu hát đây, để xem lời em nói có đúng không!
Hoài Bảo bắt đầu hát. Giọng hát của chàng như lời ru ngọt ngào
đưa Cát Lan vào mộng mị! Hôm nay thật là ngày đầu tiên nàng bước
lên những nấc thang nầy mà không cảm thấy chút nào mệt mỏi. T́nh
yêu thật là một liều thuốc nhiệm màu, đă làm cho ta quên đi tất
cả. Bỗng nàng giật ḿnh, “Ta yêu Hoài Bảo tự bao giờ?” Một câu
hỏi không cần câu trả lời, nàng thật sự đă yêu Hoài Bảo và yêu
say đắm nhưng chẳng dám nói ra.
Vừa dứt bản nhạc th́ cả hai đă đứng trước cửa nhà nàng. Cát Lan
mở cửa mời Hoài Bảo vào. Nàng không hề do dự khi diễn tả cho
chàng biết cái đơn sơ của nhà nàng. Cát Lan để Hoài Bảo ngồi vào
ghế sa lông và nàng lặng lẽ vào trong pḥng của nội, hôn lên vần
trán của ông vào nói thật nhỏ:
- Nội ơi, con đă t́m được hoàng tử của ḷng con rồi nội ơi.
Ông của nàng vẫn c̣n đang trong giấc ngủ thật say sưa. Cát Lan
bước vội ra sau bếp và mang cho Hoài Bảo ly nước lă, nàng vui vẻ
nói:
- Anh uống nước cho đỡ mệt đi!
Hoài Bảo đỡ ly nước trong tay nàng.
- Cám ơn em, nhưng anh thật sự không thấy mệt! Ngồi đây, anh
thật sự cảm thấy rất thoải mái!
Họ đă ngồi đó tṛ chuyện măi đến khuya. Cát Lan đưa Hoài Bảo trở
về bệnh viện. Sau khi chàng ngủ yên, nàng vội vă ra về. Cũng
bước đi trên con đường ban năy, và dưới ánh trăng mông lung, Cát
Lan lại bỏ ḿnh rơi vào một giấc mộng xuân tuyệt vời. Nàng rất
mong có một ngày Hoài Bảo sẽ nói câu yêu thương với nàng. Giàu
hay nghèo nàng không cần thiết, chỉ cần một câu nói “anh yêu em”
của Hoài Bảo th́ nàng sẽ trao cho chàng tất cả sự yêu thương và
sẽ cùng chàng xây một mái ấm gia đ́nh. Dẫu cho mắt của chàng sẽ
không bao giờ có lại ánh sáng, Cát Lan vẫn măi ở cạnh Hoài Bảo
để yêu thương và lo lắng cho chàng.
Chương 10
- Anh Thái, anh c̣n dám đứng đây ngắm các cô y tá nữa sao?
Muốn gợi t́nh với họ hả?
Vừa nói Mai vừa nhéo vào cánh tay của Minh Thái một cái thật đau.
Thái hoảng hồn.
- A... đau quá! đă có em rồi anh đâu dám gợi t́nh với ai nữa.
- Nếu là thật sao mấy ngày nay anh cố t́nh tránh né em?
Minh Thái băn khoăn.
- Th́ tại v́... cũng tại con nhỏ em gái của anh đó.
Mai nh́n Minh Thái ḍ xét.
- Bộ Lan không thích em sao?
Minh Thái lắc đầu.
- Không phải vậy! Cũng tại nó v́ t́nh mà không thương anh hai
của nó.
Mai lắc đầu không hiểu.
- Anh có thể nói rơ một tí được không? theo em thấy th́ Lan là
một cô gái thật tốt bụng. Yêu âm thầm và cũng âm thầm hy sinh
cho người ḿnh yêu. Một ḿnh lo lắng tất cả, vừa chạy đôn chạy
đáo kiếm tiền thuốc men vừa phải t́m thời gian mà chăm sóc và
tṛ chuyện với ổng.
Minh Thái cao hứng chọc ghẹo:
- Không phải tốt bụng mà là lụy t́nh! Các cô gái như chúng em
đều sẽ bị người ta cám dỗ. Chưa chắc khi nó sáng mắt rồi, nó sẽ
trả ơn cho con Lan!
Mai nghiêm nghị nói.
- Sau nầy mà ông Tống sáng mắt rồi, ổng không thương lại Cát Lan
th́ em sẽ t́m đánh cho hắn một trận tơi bời cho hả dạ!
Minh Thái vui cười.
- Trời ơi! Tôi yêu nhằm bà la sát rồi, chết đời con trai tôi rồi
c̣n ǵ.
Mai lém lỉnh nói:
- Cho anh biết đó nha, em không có hiền mà để cho anh ăn hiếp
đâu nhé. Tại sao vẫn chưa cho em biết, sao dám trốn em mấy ngày
nay?
Minh Thái gật gù.
- Cô y tá của anh ơi! Anh biết rồi, mạng của anh bây giờ đang
nằm trong tay của em đó mà. Anh không phải cố t́nh trốn em mà là
trốn má của em!
Mai tṛn mắt ngạc nhiên.
- Sao lại trốn má em?
- Hễ thấy mặt anh là bả đ̣i tiền pḥng của thằng Bảo. Nh́n thấy
anh là bả ghét.
Mai mỉm cười.
- Tại các người không có bảo hiểm nên chúng tôi mới bắt nằm
dưỡng bệnh ngày nào phải trả tiền ngày đó, má em làm theo nguyên
tắc chứ đâu có cố t́nh đ̣i nợ anh măi.
- Trời! Thằng bạn của con Lan nằm ở đây chứ đâu phải anh đâu.
C̣n em nữa, không giúp ǵ cho anh hết, nói với má em xóa dùm vài
ngày cũng không xong.
Mai cằn nhằn.
- Ai nói với anh là không có? Nhưng xóa nhiều quá người khác sẽ
để ư rồi má và em bị đuổi việc làm sao?
Minh Thái nghiêm nghị với giọng kẻ cả:
- Khi nào bị đuổi th́ anh sẽ nuôi má và em!
Mai nói ngay.
- Xí, anh nuôi anh c̣n chưa nổi nói ǵ đến nuôi người khác. Cho
anh biết đó nha, má em không thích cho em qua lại với anh đâu.
Minh Thái nhíu mày.
- Tại sao?
- Tại v́ anh c̣n tính trẻ con quá, không chịu lo làm ăn ǵ cả.
Minh Thái vui vẻ nói.
- Tại thời công việc làm ăn của anh chưa tới chứ bộ! Cho em biết
đấy nhé, bây giờ người ở đất ta chưa hiểu rành về bảo hiểm nhân
thọ, khi hiểu rơ rồi th́ bảo đảm với em họ sẽ xếp hàng đôi hàng
dọc mà muạ Bây giờ cho anh cưới em đi, không thôi tới chừng đó
anh không chịu cưới là em hối hận đó nha.
Mai nghiêm nghị nói.
- Má cấm em không được qua lại với anh! má đang t́m anh đó.
Minh Thái nghe vậy hoảng hồn.
- Hả? không cho em cặp kè với anh vậy bả t́m anh làm ǵ?
Mai nói tỉnh.
- Để giết anh chứ để làm ǵ!
Minh Thái càng hoảng lên.
- Tại sao?
Mai nhún vai.
- Có ǵ đâu mà anh lo! Tại v́ em nói với má là em đă mang thai
với anh rồi!
Minh Thái hét lớn.
- Hả? em nói đùa hay nói giỡn! Chỉ kiss có vài ba cái với em mà
em bị mang bầu hả? kỳ nầy em hại anh thiệt rồi.
Mai nhỏ nhẹ nói:
- Anh đừng hét to như thế có được không? bộ anh muốn cho thiên
hạ cười chê em hả?
Minh Thái nhỏ giọng.
- Làm sao mà em lại có thai được chứ!
Mai ôm bụng cười to.
- Anh sao mà khờ quá! Nếu em nói thế má mới chịu cho em gặp anh!
Minh Thái nhăn mặt.
- Hết chuyện em mang ra hù bả hay sao mà lại đem cái chuyện nầy
ra dọa bả!
Bà y tá trưởng họ Lư trên tay cầm một cái cây gỗ to đi nhanh về
phía Minh Thái và Mai. Chàng nh́n thấy hoảng lên. Chàng định bỏ
chạy th́ Mai nắm lấy tay chàng giữ lại.
- Anh phải ở đây ứng phó.
Minh Thái than thở.
- Kỳ nầy tôi chết chắc rồi!
Bà y tá trưởng bước đến chỉ vào mặt Thái, hỏi:
- Mai! Phải thằng nầy không?
Mai nài nỉ.
- Má, anh Thái là người tốt mà má!
Bà Lư giận dữ.
- Là người tốt sao lại dám để con gái tao mang bầu! Tao phải
giết chết nó cho hả dạ!
Minh Thái bỗng cà lăm.
- Tôi... con... tụi con đâu có cố t́nh.
Bà Lư vẫn to tiếng.
- Tôi không cần biết. Mầy đă đụng vào người con gái tao th́ tao
phải giết mầy.
Mai nài nỉ.
- Má, ở đây là nhà thương, má đừng có to tiếng nữa.
Bà Lư đánh vào mông của Mai một cái thật đau, nói:
- Con gái ǵ mà ngu si quá. Đồ con gái hư, con gái mất nết!
Minh Thái nh́n thấy Bà Lư la rầy Mai, chàng dằn ḷng không nổi,
lớn tiếng hét.
- Dù cho bác có giết chết Mai đi nữa, chuyện cũng đă lỡ rồi, lúc
đó bác sẽ hối hận! C̣n như giết chết con th́ cháu ngoại của bác
sẽ không có cha, nó sẽ hận bác suốt đời. Chuyện đă lỡ như thế
nầy, bác chỉ có thể để cho cháu thành hôn với Mai mà thôi!
Bà Lư trố nh́n Thái một hồi cũng bật cười.
- Coi vậy mà mầy cũng biết lo tṛn bổn phận, không tránh né
trách nhiệm của ḿnh. Thôi được, ngày mai bảo cha mẹ mầy đến nhà
tôi mà cưới con Mai.
Minh Thái nghe vậy đâm hoảng sợ:
- Ngày mai? phải cưới liền hả?
Bà Lư nắm chặt cây gỗ, giận dữ nói.
- Bây giờ cậu định trốn trách nhiệm hay sao?
Minh Thái lắc đầu lia lịa.
- Không phải vậy... không phải vậy... xin bác để từ từ rồi chúng
con sẽ tính! Chỉ e rằng khi bác biết rơ hoàn cảnh gia đ́nh con,
bác sẽ không cho Mai lấy con đâu. Gia đ́nh con chỉ c̣n lại có
ông nội mà ông nội th́ đă mất trí nhớ và đứa em gái, gia đ́nh
c̣n nghèo lắm, thằng em rể th́ lại bệnh nằm trong nầy không tiền
để trả. Con đang ráng làm để dành dụm tiền lo giúp cho nó và c̣n
lo cưới vợ, xin bác cho con chút thời gian...
Bà Lư nghe vậy, gật gù thông cảm.
- Thôi được! Cậu ráng mà tính chuyện cưới hỏi con gái tôi. C̣n
chuyện của thằng em rể cậu th́ để đó tôi lo giúp chọ Không nên
phí tiền nữa mà phải dành dụm lo cho cái đám cưới.
Minh Thái mừng quưnh lên.
- Hả? bác thật đồng ư hả? Có nghĩa là không cần phải trả tiền
pḥng, tiền thuốc men ǵ cả?
Bà Lư gật gù.
- Tôi đă nói cậu để đó tôi lo giúp chọ Thương con gái tôi th́
phải ráng lo cho nó, c̣n cậu mà ăn hiếp nó th́ cậu sẽ chết dưới
tay tôi!
Nói xong bà Lư bỏ đi. Minh Thái cứ ngỡ là ḿnh đang nằm mộng.
Chàng ôm Mai vào ḷng, hôn lên môi nàng thật t́nh tứ và bế nàng
lên quay một ṿng. Chàng cảm thấy ḿnh là người hạnh phúc nhất
trên đời.
Khi buông nàng ra, Minh Thái vui vẻ nói:
- Không ngờ em dám gạt má để được gần anh! Mai, em thật tốt với
anh quá! Anh sẽ không bao giờ phụ bạc em đâu!
Mai vui vẻ nói:
- Anh mà dám bỏ em th́ anh không những chết dưới tay má em mà
c̣n phải chết dưới tay em nữa đó.
Minh Thái lắc đầu lia lịa.
- Không dám! không dám đâu!
Mai mỉm cười nh́n Thái. Nàng nắm lấy tay chàng vừa bước đi vừa
nói.
- Thôi, bây giờ chuyện của chúng ta coi như là xong. Chúng ta
phải đi t́m em gái của anh. Em vừa nghe bác sĩ nói nội trong
tuần nầy sẽ giải phẫu đôi mắt của ông Tống. Họ cần bàn thảo về
vấn đề tiền bạc. Má của em đă hứa giúp cho nhà anh th́ má sẽ làm
được! Chúng ta nên đi cho Lan hay để nàng mừng. Để Lan yên tâm
mà lo chăm sóc cho ông Tống.
Minh Thái vui cười đi theo Mai. Chàng cảm thấy trên thế gian nầy
có lẽ chàng là người đang vui thú nhất.
Cát Lan đang ngồi trong pḥng tṛ chuyện với Hoài Bảo. Nàng cắt
những trái cam, những trái bom đưa tận tay chàng. Hoài Bảo rất
cảm động v́ Cát Lan quá tận tâm lo lắng cho chàng. Lan vui vẻ
nói:
- Nè anh, ăn cam đi anh!
Hoài Bảo liền chụp tay của Lan. Chàng nắm thật chặt bàn tay của
Cát Lan vào tay của chàng, ấm giọng nói:
- Hướng Dương, em thật tốt với anh quá. Anh mang ơn em rất nhiều!
Gương mặt của Cát Lan đỏ bừng. Nàng e thẹn nói:
- Anh đừng nói thế! em đâu tính ơn nghĩa với anh.
Hoài Bảo đưa tay của Cát Lan lên môi, hôn lên tay nàng, ôn tồn
nói:
- Anh biết ngay lúc nầy anh không nên tỏ t́nh cảm với em, v́ anh
chẳng c̣n lại ǵ! Tiền, tài, địa vị, và lại là kẻ tàn tật đui mù...
anh không xứng đáng ǵ với em nhưng nếu anh không nói thật ḷng
ḿnh th́ anh sợ sẽ không có cơ hội nói với em những lời chân
thật nhất đời anh!
Cát Lan ngước mặt lên nh́n Hoài Bảo. nàng e dè hỏi:
- Anh muốn nói ǵ?
- Anh rất sợ mất đi em! anh không thể nào sống thiếu em Hướng
Dương ơi! Em thật là một người con gái tốt đẹp, em thật tuyệt
vời! Không có ai trên đời so sánh nổi với em!
Cát Lan nghe những lời đó, nàng thẹn thùng nói:
- Anh đừng nên khen em như thế, em không tốt như thế đâu! Sau
nầy anh nh́n thấy em rồi, anh sẽ không nghĩ thế đâu.
Hoài Bảo vẫn nắm lấy tay Cát Lan. Chàng nghiêm chỉnh ấm giọng
nói:
- Hương Dương, em là một cô gái hoàn toàn tốt đẹp trong ḷng anh!
Cát Lan nghe thế vui mừng lẫn lộn. Nàng nh́n Hoài Bảo tha thiết.
Đôi mắt mở to sung sướng với niềm hạnh phúc. Hai tay của nàng đă
nằm trọn trong đôi bàn tay của Hoài Bảo, tâm trí nàng hoang mang.
Nàng không nói thêm ǵ chỉ âm thầm mơ ước.
Cát Lan đứng bên ngoài nh́n vào pḥng của ông Tống Lục mà thương
hại cho hai cha con của họ. Hoài Bảo ngồi cạnh bên nắm tay cha
của chàng. Tuy ông già vẫn nằm đó bất tỉnh, nhưng Hoài Bảo hàng
ngày vẫn bỏ ra vài tiếng đồng hồ để đến cạnh bên tṛ chuyện với
cha của chàng. Cát Lan đau ḷng, lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Hoài Bảo giữ chặt lấy tay cha, gục đầu đau khổ.
- Trời ơi! sao không cho tôi chết thay cha của ḿnh. Tại sao lại
để cho tôi c̣n sống đây mà cha tôi lại phải nằm đây mà bất tỉnh!
Ba ơi, con đă hại ba rồi! Tại con tất cả.
Hoài Bảo giống như một kẻ chết đuối đang cố bám víu vào thanh gỗ
mục để lấy lại hơi thở. Chàng tâm sự với cha một cách đau khổ:
- Ba, hăy trở về với con! Con chỉ là một kẻ lăo luyện trong
thương thường, c̣n với t́nh trường, với gia đ́nh, con như một
người binh nh́ mới nhập chiến! Ba, chúng con rất cần có ba!
- Anh Bảo!
Hoài Bảo nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên hỏi:
- Ai đó?
- Tôi đây! Nhâm...
Hoài Bảo nghe đến tên Nhâm, chàng nổi cáu.
- Mày đi khỏi nơi nầy cho tao! Tao không có người bạn bất nhân
bất nghĩa như mày!
Nhâm với vẻ b́nh tĩnh nói:
- Anh nên bớt nóng giận! Chúng ta nên t́m một nơi nào đó để nói
chuyện cho rơ ràng! anh đừng giận quá rồi mất khôn, anh Bảo ạ!
Hoài Bảo thở dài.
- Anh c̣n muốn ǵ ở tôi? tôi và anh chẳng c̣n ǵ để nói! Tốt hơn
anh nên rời khỏi nơi đây!
Nhâm nói, giọng rất ôn tồn:
- Chúng tôi đều là những người bị em của anh lợi dụng! Nếu như
tôi không làm theo lời của hắn th́ kế hoạch của chúng ta sẽ thất
bại! Tôi chưa hề phải bội anh! Hăy cho tôi chút thời gian nói rơ
mọi chuyện!
Hoài Bảo đứng yên lặng suy nghĩ một lúc lâu. Chàng chẳng phải là
một kẻ ngu si mà để cho Nhâm gạt gẫm. Hoài Bảo có rất nhiều
người bạn trên thương trường, nhưng bạn như thế th́ đâu phải là
bạn! Họ chỉ thích ḿnh và kính nể ḿnh chỉ v́ đồng tiền mà thôi.
Từ ngày Hoài Bảo nằm nhà thương cho đến hôm nay, đâu có một
người bạn trong ngành buôn bán đến viếng thăm chàng! Nếu Nhâm là
kẻ thù th́ chàng nên giả vờ tin tưởng để t́m cách đối phó, c̣n
như Nhâm thật là một người bạn có thâm t́nh, th́ chàng không nên
để mất bạn! Rất có thể Nhâm sẽ là một vị cứu tinh cho chàng.
Hoài Bảo gật gù.
- Được! xem như tôi tin anh lần nữa! Chúng ta nên ra ngoài nói
chuyện để ba tôi được nằm yên tĩnh nơi đây!
Cả hai bước ra sân bệnh viện. Khu vườn cũng khá rộng, họ ngồi
trên bục ghế ngoài tṛ chuyện. Nhâm nh́n Hoài Bảo, hỏi:
- Đôi mắt của anh lúc nầy thế nào rồi?
Bảo trả lời ngắn gọn:
- Chẳng sao cả, vài hôm nữa tôi sẽ được sáng mắt! Sao, anh nói
ǵ th́ cứ việc nói!
Nhâm nhẹ nhàng kể rơ mọi chuyện:
- Khẩu phần công ty, tuy ba anh có 50% và anh vẫn c̣n 30%, nhưng
v́ anh c̣n đang dưỡng bệnh, ba anh nằm bất tỉnh, không thể nào
làm việc cho công ty nên nó đă thay ba anh và anh nắm quyền tất
cả! Lần đầu tiên tôi đến thăm anh, thật sự v́ nghe theo lệnh của
nó! Nó đă bày tôi phải dùng t́nh cảm mà dọa xét xem anh c̣n bao
nhiêu tiền ở nước ngoài! nhưng nếu tôi không làm vậy th́ tôi
không thể nào đến thăm anh mà không bị mất đi chén cơm cho gia
đ́nh tôi! nó muốn tôi dùng t́nh cảm để gạt lừa anh v́ bọn họ
biết rằng có rất nhiều khẩu phần của anh ở ngân hàng của Anh
Quốc mà họ không thể nào đụng đến được! Tôi xin thề với anh là
khi về đến công ty, tôi chẳng kể rơ cho thằng Nam biết những chi
tiết của chúng ta! Tôi chỉ nói sơ là anh đă nhờ tôi nếu được,
chuyển dùm số tiền ở ngân hàng Anh Quốc về nước cho anh, để anh
trị bệnh! Nó có hỏi tôi là bao nhiêu th́ tôi có trả lời là vài
triệu! Nó đă tin tưởng tôi và bảo tôi khi anh chuyển tiền về
nước th́ tôi phải bằng mọi cách chuyển ngay số tiền đó vào ngân
khẩu của nó! Tôi đă gật đầu hứa đại, nhưng tôi đă không làm theo
lời của nó!
Nhâm ngưng một lát, thở ra rồi tiếp:
- Nó tuy nắm quyền hành trong công ty nhưng chẳng chút nào thông
minh! Bọn làm dưới tay của nó bên ngoài th́ vâng vâng dạ dạ,
nhưng chúng đă ăn ḅn ăn lén, chẳng nể nang ǵ nó! Tất cả người
làm đang chờ anh b́nh phục để trở về điều chỉnh lại công ty! Tối
qua tôi đă mở một hội họp với họ! Tất cả mọi người điều đồng ư,
nếu anh trở về th́ họ sẽ theo anh làm việc! Công ty bây giờ đang
trên đường đi xuống v́ thằng Nam chỉ biết lo ăn chơi chứ về việc
buôn bán chẳng có chút ǵ thông minh! Tôi đă âm thầm mang chữ kư
của anh gởi qua cho người bạn ở Anh Quốc, chuyển hết số tiền đó
về nước, số tiền nầy đang nằm tại ngân hàng Đại Nam!
Nhâm móc trong túi ra vài tờ giấy, tiếp tục nói:
- Đây là tất cả giấy tờ chứng minh rằng 15 tỷ bạc vẫn c̣n là của
anh! Tôi đă bàn sơ với người phụ trách về thương măi, ông ta nói
khi nào anh b́nh phục trở ra ngoài nầy, ông ta sẵn ḷng giúp anh!
ông ta quen biết rất nhiều người, nếu ổng giúp cho anh th́ tôi
tin chắc là anh sẽ thành công! Anh hăy cất giữ những giấy tờ nầy,
anh cần rút tiền ra khi nào cũng được, chỉ cần anh gọi đến và
đưa họ số mật mả 947CT3 và nói cho họ biết anh cần bao nhiêu th́
ngân hàng sẽ có người mang đến tận tay trao cho anh! Chiều hôm
qua tôi đă nói chuyện với bác sĩ về đôi mắt của anh! Thứ sáu nầy
anh sẽ được đưa vào pḥng giải phẫu, tôi đă nói bất cứ giá nào
cũng phải cứu lại đôi mắt cho anh! không cần lo về vấn đề tiền
bạc, chỉ cần một ông bác sĩ giỏi, chữa lành đôi mắt của anh th́
có tốn bao nhiêu, chúng ta cũng đủ cách để trả! Tôi tin là mắt
anh rồi sẽ sáng lại!
Hoài Bảo ngồi yên lặng. Chàng cứ ngỡ ḿnh đang nằm mộng chứ đây
chẳng phải là sự thật! Trên đời nầy thật sự vẫn c̣n người tốt,
không phải ai cũng xấu xa như chàng đă nghĩ! Ḷng chàng cảm kích
vô cùng! Bao nhiêu năm làm việc chiếu theo t́nh theo nghĩa, bây
giờ chàng mới thấy rơ “làm ơn th́ được phước, ở hiền gặp lành!”
Mắt chàng đỏ, giọng ấm áp nói:
- Tôi thật không biết nói lời nào cho phải, không biết cảm ơn
anh như thế nào mới đúng! Tôi đă nghi oan cho anh, tôi thật áy
náy trong ḷng vô cùng! Thật ra th́ hiện nay tôi chẳng quan
trọng lắm chuyện của cải và tiền bạc! Tôi đă thấy rất rơ ràng,
con người khi có quá nhiều tiền th́ họ sẽ xem t́nh nghĩa chẳng
ra chi! Họ xem trọng tôi chỉ v́ đồng tiền, khi dể tôi cũng chỉ
v́ đồng tiền! Trong lúc tôi mất đi tất cả th́ trời lại ban tặng
cho tôi một t́nh yêu cao đẹp! Tôi đang rất hạnh phúc v́ tôi đă
t́m cho ḿnh cái quí nhất trong cuộc sống rồi, dù có nghèo khổ
đến đâu, tôi có t́nh yêu trong tay th́ tôi nhất định sẽ có nghị
lực tiến thân!
Nhâm vội lắc đầu.
- Anh đừng nói thế! v́ tôi chỉ có thể giúp anh bấy nhiêu thôi!
bao nhiêu năm nay, anh lúc nào cũng giúp đỡ cho tôi và gia đ́nh
của tôi, giờ có cơ hội giúp lại cho anh, tôi rất hân hạnh! Tôi
biết được là Nam có đến sỉ vả anh một lần, tôi thấy nó có vẻ
t́nh nghi là tôi phản bội nên không dám đến gặp anh liền để phân
giải trắng đen! lúc nầy nó đă không pḥng ngừa ǵ cả nên tôi mới
dám vào đây báo rơ tất cả cho anh hay! Anh nên cố gắng chữa cho
đôi mắt lành lặn lại để rồi c̣n giúp sức cho ba của anh! Cơ
nghiệp của ba anh, ông ta đă cực khổ lắm mới tạo dựng được như
thế nầy, anh đừng để cho thằng em anh phá hoại! Nếu anh làm ngơ
th́ khi ba anh tỉnh lại, anh ăn nói thế nào với ba của anh?
Hoài Bảo như người tỉnh mộng, chàng cảm thấy yêu lại cuộc sống!
Chàng cứ ngỡ ḿnh đă mất hết tất cả, nhưng hôm nay chợt nhiên
tất cả lại trở về và chàng và có cả một t́nh yêu chân thật của
Hướng Dương! Hạnh phúc chợt nhiên đă đến với chàng!
Hoài Bảo gật gù.
- Tôi nhất định phải chữa lành đôi mắt! bên ngoài c̣n rất nhiều
chuyện cần đến tôi! Cơ nghiệp của ba tôi cần người cứu văn, và
tôi sẽ có cơ hội đền bù lại cho Hướng Dương!
Nhâm ngạc nhiên hỏi:
- Hướng Dương? là ai vậy?
o0o
Cát Lan khi trở về pḥng ông Tống Lục để đưa Hoài Bảo trở về
pḥng riêng, nh́n không thấy Hoài Bảo, nàng rối lên! nhưng khi
cô y tá cho biết Hoài Bảo đă cùng một người đi ra khu vườn của
bệnh viện tṛ chuyện! Nàng lang thang đi t́m và cuối cùng, nàng
đă nh́n thấy chàng đang ngồi tṛ chuyện với một người đàn ông lạ
mặt! Nàng đi đến gần, định ra mặt bảo Hoài Bảo nên trở về pḥng,
nhưng suy nghĩ một lúc, nàng lại không dám cho bạn của Hoài Bảo
trông thấy mặt của nàng. Cát Lan đă núp vào một bên lắng nghe!
Nàng rất vui mừng cho Hoài Bảo, cuối cùng chàng đă được đền bù,
chàng đă được trở lại với cuộc sống như xưa! Khi Cát Lan nghe
Hoài Bảo nhắc đến tên “Hướng Dương” nàng nín thở chờ đợi!
Hoài Bảo nghe Nhâm nhắc lại cái tên dễ thương ấy, ḷng chàng ấm
lại. Hoài Bảo ấm giọng nói:
- Cô ấy là một cô y tá tốt bụng! Cô ta đă bỏ công bỏ tiền ra lo
cho tôi trong lúc tôi gặp nạn! Là người mà tôi yêu tha thiết!
Sau nầy sáng mắt lại, tôi nhất định sẽ bày tỏ ḷng ḿnh, tôi sẽ
lo chuyện công ty xong, sẽ xin cưới nàng một cách đàng hoàng!
Nhưng không biết là nàng sẽ đồng ư không! v́ tôi biết đối với
nàng chỉ có t́nh yêu là quan trọng, tiền bạc chẳng cần thiết!
Tôi yêu nàng là yêu cái trong trắng thật thà, hiền lành như thế
đó!
Cát Lan nghe thế ḷng bỗng nhiên thấy ấm lại! Nàng thật vui
sướng với hạnh phúc! Nếu lúc đó không có ông bạn ngồi kế bên
Hoài Bảo, nàng đă nhào vào ḷng của Hoài Bảo mà nói: “Em bằng
ḷng, em bằng ḷng làm vợ của anh! dù anh là một người nghèo khổ
hay anh là một nhà vua tỷ phú, em vẫn sẵn sàng ở cạnh anh suốt
kiếp, trọn đời, v́ chỉ có anh là người có thể mang đến giấc mộng
cho em!”
Nhâm vui vẻ nói:
- Tôi mừng cho anh! Cuối cùng rồi anh cũng đă t́m ra một niềm
hạnh phúc thật sự! à, c̣n cô bé Cát Cát... ǵ đó của anh th́ sao?
Hoài Bảo nhíu mày suy nghĩ:
- Cát Cát... Nào mà lại là của tôi?
Nhâm nh́n Hoài Bảo mỉm cười:
- Có một thời gian anh bảo với tôi là có cô bé Cát... Cát ǵ đó,
cô bé hà tiện lời nói với anh nhưng đă làm ḷng anh thắc mắc về
t́nh cảm giữa anh và Lâm Nhi! C̣n nhớ không ông bạn?
Hoài Bảo bỗng như nhớ lại điều ǵ, nói:
- À, cô bé Tiểu Cát ấy mà! Cô ta không sánh nổi với Hướng Dương
của tôi đâu. Tiểu Cát chỉ là một cô bé nhà nghèo, theo làm công
cho Lâm Nhi mà thôi. Hướng Dương là một cô y tá hiền lành, trong
sáng, cao thượng, dễ thương, không ai có thể so sánh với nàng
đâu. Tiểu Cát làm sao b́ với Hướng Dương.
Nhâm đứng dậy vui cười lắc đầu:
- Nếu cô Hướng Dương đó cao đẹp như anh vừa nói th́ thật sự là
anh may mắn rồi. Thôi, tôi xin phép phải về, v́ tôi c̣n có rất
nhiều chuyện để lo liệu cho xong.
Hoài Bảo cũng đứng lên.
- Cám ơn anh thật nhiều, anh bây giờ như cánh tay phải của tôi
rồi. Mọi việc đợi tôi lành đôi mắt rồi bàn tính sau.
Nhâm dắt Hoài Bảo trở lại căn pḥng.
Cát Lan ngồi xuống dựa người vào thân cây. Nàng cắn chặt môi,
những câu nói của Hoài Bảo về “Tiểu Cát” làm nàng ngây người ra
không thể ngờ rằng trong mắt của Hoài Bảo “Tiểu Cát” chỉ là “một
cô bé nhà nghèo, theo làm công cho Lâm Nhi mà thôi”.
Nước mắt chảy quanh má, giọng yếu ớt, tự nói với ḿnh:
- Trời ơi! nếu chàng biết được Tiểu Cát là Hướng Dương, Hướng
Dương là Tiểu Cát th́ chàng nhất định sẽ thất vọng vô cùng!
Không, tôi không thể nào cho chàng biết được Hướng Dương, một
người mà chàng nghĩ là hiền lành, trong sáng, cao thượng, dễ
thương, th́ lại là một cô bé nhà nghèo, làm công cho Lâm Nhi.
Cát Lan ngồi đấy rất lâu, suy nghĩ vẫn vơ rồi nàng đứng lên,
thẫn thờ bước đi. Bước đến trước pḥng của Hoài Bảo, nàng nhẹ
nhàng đẩy cửa đi vào. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, Hoài
Bảo biết ngay đó là Hướng Dương của chàng vui vẻ nói:
- Hướng Dương, đến đây em! anh đang trông chờ em đến. anh có hai
chuyện mừng muốn kể cho em nghe.
Cát Lan đi đến cạnh Hoài Bảo, nói:
- Chuyện ǵ thế anh?
Hoài Bảo nắm tay Cát Lan tươi cười:
- Anh tin rằng sau khi em biết rồi, em sẽ rất vui mừng cho anh!
Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Mà là chuyện ǵ, anh nói đi!
- Bác sĩ vừa cho anh biết, sáng ngày mai sẽ giẩu phẫu đôi mắt
cho anh! và nếu tất cả được suông sẽ th́ trong ṿng hai tuần sẽ
tháo băng cho anh! ông ta cho biết là chín mươi lăm phần trăm
anh sẽ thành công!
Cát Lan niềm nở nói:
- Em rất vui mừng cho anh...
Hoài Bảo vui vẻ cắt ngang lời nàng.
- C̣n thêm một tin nữa! em c̣n nhớ thằng bạn tên Nhâm của anh
không? anh đă nghĩ nó phản bội anh, nhưng không ngờ nó đă đứng
về phía anh! đợi khi đôi mắt anh lành lại rồi, anh sẽ lấy lại
tất cả những ǵ của anh. Anh vẫn c̣n tiền trong ngân khẩu để lo
liệu tất cả.
Cát Lan nhẹ nhàng nói:
- Em mừng cho anh! Thôi, anh hăy nằm nghỉ cho khỏe đi, sáng ngày
mai anh c̣n phải chuẩn bị cho việc giải phẫu đó anh ạ! bây giờ
em c̣n phải trở về với công việc.
Hoài Bảo vui quá độ nên không nghe được giọng nói u buồn của Cát
Lan. Nàng thật sự rất vui mừng cho Hoài Bảo, chàng là một người
tốt th́ phải gặp điều tốt chứ, nhưng sao ḷng nàng cứ mơ ước
rằng chàng sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây, đừng bao giờ trị
lành đôi mắt. Những ư nghĩ ấy đă làm cho nàng khinh rẻ bản thân
ḿnh. Tại sao nàng lại là một con người ích kỷ như thế, nàng
phải vui cho những sự tốt đẹp đang đi đến với Hoài Bảo chứ!
Hoài Bảo nằm xuống giường, tay vẫn nắm chặt bàn tay của Cát Lan,
vui vẻ nói:
- Ngày mai em sẽ đến với anh phải không? Có em th́ chuyện ǵ anh
cũng có thể yên tâm!
Cát Lan, rút tay lại, gật đầu.
- Vâng, sáng mai em sẽ đến! anh nghỉ sớm đi nhé!
Hoài Bảo, giọng thật ấm nói:
- Hướng Dương, em có biết là em dễ thương và tuyệt vời lắm không?
Em biến mơ ước của anh thành sự thật!
Cát Lan dịu dàng nói:
- Đừng cứ măi khen em, anh nằm nghỉ đi nhé.
Cát Lan nhẹ nhàng bước ra ngoài. Giấc mơ nào rồi cũng phải tàn,
con người rồi cũng sẽ tỉnh giấc. Làm sao ai giữ hoài giữ măi
được một giấc mở “Hoài Bảo ơi, em thật không biết một khi anh
nh́n thấy được cái cô Hướng Dương hoàn toàn tốt đẹp của anh lại
là cô bé Tiểu Cát nghèo nàn, th́ anh sẽ nghĩ ǵ, tính ǵ? anh có
c̣n thương em không? có c̣n muốn cưới em không? hay là anh sẽ
chê em quê mùa nghèo nàn, không xứng với anh? em thật sự không
dám nghĩ đến ngày đó!” Cát Lan thẫn thờ đau khổ.
Chỉ c̣n hai tuần lễ nữa là Hoài Bảo sẽ trở lại một Hoài Bảo của
ngày xưa, như vậy th́ Cát Lan chỉ c̣n được sống trong mộng với
người ḿnh yêu hai tuần nữa mà thôi. “Phải”, Cát Lan th́ thầm
“Chỉ là một giấc mơ th́ ḿnh phải cùng chàng vui vẻ, hạnh phúc,
để khi tỉnh mộng rồi... ḿnh sẽ được giữ măi giấc mơ đẹp ấy
trong hồn!”
Chương 11
- Bác sĩ, có thể chờ thêm lát nữa không?
Hoài Bảo nài nỉ. Chàng không muốn vào pḥng mổ trước khi gặp
được Cát Lan. Nàng nói rằng nàng sẽ đến, nhưng đă chín giờ rồi
mà nàng vẫn chưa đến. Hoài Bảo đợi chờ trong bi thương.
Ông bác sĩ già cằn nhằn.
- Nếu cậu muốn mọi chuyện hoàn thành tốt đẹp th́ không nên hoăn
lại thời gian của chúng tôi. Chúng tôi cần phải đưa cậu vào
pḥng kính rồi c̣n phải chích thuốc mê cho cậu nữa...
Hoài Bảo bực bội cắt ngang lời của bác sĩ.
- Tôi không cần biết, nếu không có Hướng Dương tôi chẳng đi đâu
cả! không giải phẫu hôm nay th́ để ngay mai vậy!
Bác sĩ lắc đầu.
- Chúng tôi c̣n không biết là bao nhiêu bệnh nhân đang cần chữa
trị, ông đừng nên tiêu phí thời gian của chúng tôi như vầy!
Hoài Bảo bực bội nói to:
- Vậy th́ tôi chẳng cần các người chữa cho tôi!
Cát Lan bước vào pḥng, nàng thở một hơi dài v́ quá mệt. Hoài
Bảo biết đó chính là Hướng Dương của chàng, ḷng mừng rỡ.
- Anh cứ tưởng là em không đến!
Cát Lan đến cạnh bên Hoài Bảo, giọng nhỏ nhẹ nói:
- Xin lỗi anh, hôm nay xảy ra một vụ đụng xe, đường phố bị kẹt
xe thật là lâu lắm! em cứ nghĩ rằng đi taxi sẽ lẹ hơn nhưng ai
dè lại đến trễ như thế nầy!
Hoài Bảo vui vẻ lắc đầu:
- Không sao đâu! em đến là anh an dạ rồi!
Cát Lan nắm lấy tay của Hoài Bảo, dịu dàng nói:
- Anh đừng lo sợ nhé! em tin rằng việc giải phẫu sẽ thành công...
c̣n anh, anh tin không?
Hoài Bảo nắm chặt tay của Cát Lan, ấm giọng nói:
- V́ muốn nh́n thấy được em, anh tin là anh sẽ sáng mắt!
Ông bác sĩ đứng cạnh bên vui vẻ nói:
- Như vậy th́ chúng tôi có thể tiến hành rồi chứ?
Hoài Bảo ôn tồn nói:
- Xin lỗi bác sĩ v́ ban năy tôi đă hơi nóng tính. Bây giờ tôi đă
đầy đủ tinh thần rồi. Hướng Dương, em sẽ đợi anh chứ?
Cát Lan gật đầu:
- Vâng, em sẽ ở ngoài đợi anh, dù bao lâu em vẫn đợi, sẽ đợi đến
khi nào anh tỉnh lại mới thôi!
Hoài Bảo xiết chặt tay của Cát Lan hơn, chàng vô cùng cảm động.
- Em quả thật là một cô gái đáng yêu vô cùng! Cám ơn em... có em
bên ngoài đợi anh, chuyện ǵ anh cũng có thể vượt qua!
Bác sĩ lại lên tiếng.
- Y tá Trang, hăy đẩy ông Tống vào pḥng giải phẫu.
Cát Lan nh́n theo Hoài Bảo, nàng âm thầm cầu nguyện cho chàng sẽ
được b́nh yên. Hy vọng cuộc giải phẫu chẳng ǵ trắc trở. Ngồi
bên ngoài, nàng cứ măi hồi hộp. Tuy bác sĩ đă nói chín mươi lăm
phần trăm sẽ thành công, nhưng c̣n năm phần trăm kia th́ sao?
Cát Lan th́ thầm “Hoài Bảo ơi, anh đừng chết nha... em không
muốn mất anh, Hoài Bảo ơi!”
- Cát Lan, thằng Bảo sao rồi?
Cát Lan hoảng hồn nh́n lên. Thái đang đứng trước mặt với vẻ lo
âu. Nàng cằn nhằn.
- Tại sao măi đến bây giờ anh mới đến!
Minh Thái vui vẻ nói:
- Trời! Bồ của mầy chứ phải của tao đâu mà đến sớm!
À, mầy có
tính toán ǵ chưa, khi nó sáng mắt rồi mầy định liệu thế nào?
Cát Lan nhíu mày suy nghĩ. Nàng đă không dám nghĩ đến ngày Hoài
Bảo nh́n thấy trở lại. Nàng cũng không biết phải tính như thế
nào nữa. Nước mắt lưng tṛng, nàng thỏ thẻ:
- Em cũng không biết nữa, bây giờ em chỉ mong cho cuộc giải phẫu
được thành công, chuyện sau nầy th́ để sau nầy mà lo! à, chuyện
anh và chị Mai thế nào rồi?
Nàng muốn hỏi để trong ḷng bớt đi sự lo lắng về Hoài Bảo. Minh
Thái vui cười nói:
- Hôm nay tao định t́m chỗ để cầu hôn với nàng!
Cát Lan lém lỉnh hỏi:
- Anh định cầu hôn ở nơi nào? một nơi t́nh tứ lăng mạn hay tại
một nhà hàng sang trọng?
- Làm sao tao biết được! Hứng lúc nào th́ cầu lúc đó!
Cát Lan trợn mắt.
- Trời! anh cầu hôn chứ nào phải cầu hồn đâu mà hứng lúc nào cầu
lúc đó!
Minh Thái lắc đầu.
- Mầy chẳng có chút ǵ hiểu biết về t́nh yêu cả! đâu cần phải
sang trọng hay chỗ t́nh tứ... đến những chỗ đó chưa chắc ǵ họ
sẽ nói “yes”! Yên tâm đi, trước sau ǵ mầy cũng sẽ có một chị
dâu mà.
Cát Lan lắc đầu không nói. Minh Thái nh́n ánh mắt u buồn của Cát
Lan, chàng vô cùng cảm động.
- Tao nghĩ thằng Bảo sẽ không sao đâu! C̣n mầy, h́nh như mầy đă
yêu nó thật sự rồi phải không? Mầy đă chuẩn bị tinh thần chưa?
Nếu nó biết được mầy là “Tiểu Cát” th́ sao?
Cát Lan vội lắc đầu:
- Không thể được! em không thể để ảnh biết em là Tiểu Cát!
- Vậy mầy tính thế nào?
Cát Lan bực bội nói:
- Anh hỏi để làm ǵ! Anh giúp cho người ta, giờ anh định đ̣i
công à?
Minh Thái tỏ vẻ không bằng ḷng về những câu trả lời của Cát
Lan, chàng tức giận nói:
- Ban đầu th́ tao c̣n nghĩ như thế, nhưng khi biết mầy yêu nó
thật sự rồi th́ tao chả cần ǵ ở nó! Tao chỉ muốn nó thật dạ yêu
thương lại em của tao mà thôi! Mầy đừng luôn cho rằng tao là một
kẻ tham lam vô đạo đức!
Cát Lan biết ḿnh đă lỡ lời, vội vàng phân trần:
- Anh hai, xin lỗi nha! Tại ḷng em vừa lo lắng cho anh Bảo vừa
bối rối chuyện ḷng của em... em không bao giờ có ư nghĩ rằng
anh là một người vô lương tâm đâu! Em đă suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ
có cách làm cho Hoài Bảo không bao giờ biết được em là Hướng
Dương!
Minh Thái lắc đầu không hiểu.
- Tao thật sự không thể nào hiểu nổi! Mầy làm cách nào mà nó sẽ
không biết mầy là con bé Tiểu Cát đă có lần làm việc cho con nhỏ
Lâm Nhỉ nhưng tại sao lại không muốn cho nó biết? Mầy đă chăm
sóc cho nó quá nhiều, nó cần phải trả ơn lại cho mầy chứ!
Cát Lan buồn bă lắc đầu:
- Anh không hiểu đâu! em chưa hề nghĩ đến chuyện muốn ảnh sẽ đền
ơn cho em! C̣n về việc em không muốn ảnh biết em chính là Tiểu
Cát là v́ em không muốn đánh mất đi một h́nh ảnh đẹp về Hướng
Dương trong ḷng ảnh! Thôi ḿnh đừng nói chuyện nầy nữa nhé!
Minh Thái tức giận nói:
- Không được! Hướng Dương là mầy, mầy là Hướng Dương! Có ǵ đâu
mà không đẹp? ngày xưa hắn đă từng chê mầy à? Nếu nó là một
người tài th́ chắc chắn nó sẽ yêu thích mầy ngay! Mầy có chỗ nào
đáng chê đâu?
Cát Lan đau khổ nói:
- Anh ấy chưa bao giờ chê em, nhưng chính em tự thấy rằng ḿnh
không xứng với ảnh!
Minh Thái cười to.
- Tao thấy nó mới là người không xứng với mầy! khi mọi chuyện
yên ổn rồi, mầy không cho nó biết, tao cũng sẽ nói ra tất cả!
Cát Lan đưa mắt van xin nh́n Minh Thái.
- Anh hai, nếu thương em th́ xin anh đừng chen vào chuyện t́nh
cảm nầy của em! để cho em tự quyết định được không? xin anh hứa
không được tiết lộ cho ảnh biết em thật sự là ai! Nếu không em
sẽ tủi nhục mà chết đó anh à!
Nh́n nét mặt đau khổ của Cát Lan, chàng lắc đầu.
- Tao thật không hiểu! Thôi được, mầy tính sau cũng được! Tao
cũng chẳng đ̣i nợ nó đâu! Nhưng nếu cuộc giải phẫu không thành,
mầy tính sao nếu nó trọn đời không nh́n thấy?
Cát Lan trả lời thành thật:
- Th́ em sẽ ở măi bên anh ấy! sẽ trọn đời giúp ảnh t́m lại hạnh
phúc, sẽ giúp ảnh ḥa ḿnh với nếp sống mới! Nhưng em tin chắc
là ảnh sẽ được có lại ánh sáng!
Vừa lúc đó, bác sĩ từ trong pḥng giải phẫu bước ra. Kế tiếp là
Hoài Bảo đă được và người phụ tá đẩy ra. Chàng nằm đó bất động,
mắt nhắm nghiền. Cát Lan liền nh́n nét mặt mệt mỏi của bác sĩ,
nàng kinh hoàng vội vàng đến cạnh bên bác sĩ hỏi:
- Ảnh có sao không bác sĩ?
Bác sĩ vui vẻ lắc đầu:
- Không sao cả! Cuộc giải phẫu đă thành công. Trong ṿng 24
tiếng đồng hồ nếu anh ta không lên cơn sốt th́ mọi chuyện tốt
đẹp! Nhưng phải đợi đến cả tuần mới có thể tháo băng!
Cát Lan thở phào nhẹ nhơm.
- Tôi có thể vào pḥng của ảnh được không?
Bác sĩ nh́n Cát Lan khá lâu. Ông chậm răi nói:
- Tôi không biết cô có quan hệ ǵ với ông Tống, nhưng tôi thấy
được ông ta rất quan trọng về sự hiện diện của cô! Cô có thể vào
với ông ta, có thể cô sẽ làm thuyên giảm đi sự nguy hiểm cho ông
ấy!
Cát Lan vội gật đầu.
- Cám ơn bác sĩ.
Minh Thái cùng Cát Lan bước đến pḥng của Hoài Bảo. Minh Thái vỗ
vai em.
- Mầy vào với nó đi! Tao về với nội, cho ổng biết là đêm nay mầy
không thể về nhà, để ổng đừng lo!
Cát Lan gật đầu. Nàng không nói lời nào, nhẹ nhàng bước vào
pḥng riêng của Hoài Bảo. Minh Thái nh́n ánh mắt cám ơn của Cát
Lan, ḷng chàng cảm thấy thương đứa em gái của ḿnh vô cùng.
Không ngờ t́nh yêu của nó thật quá sâu đậm với Hoài Bảo. Chàng
hy vọng rồi Cát Lan sẽ được hạnh phúc như chàng và Lư Mai. Nghĩ
đến Lư Mai, chàng vui vẻ bước đi.
Từ ngày có Mai đến với chàng, chàng đă không c̣n tính trẻ con
như xưa nữa. Cách nh́n đời của Minh Thái hôm nay đă khác hẳn với
Minh Thái thuở nào. Chàng đă bắt đầu biết suy nghĩ dùm cho người
khác. Chàng đă không c̣n xem tiền bạc là cao hơn tất cả, con
người cần phải có cả hai: Tiền và T́nh. T́nh nhiều mà tiền ít
th́ c̣n sống nổi, chứ tiền nhiều mà không có chút t́nh th́ cuộc
đời rất cô đơn vô vị.
Mai đứng dựa cánh cửa lớn của bệnh viện, chăm chú nh́n Minh Thái.
Chàng làm ra vẻ không để ư đến sự hiện diện của nàng. Mai tức
lắm, gọi to:
- Anh dám làm ngơ em hả?
Minh Thái làm ra vẻ không quen:
- Tôi có quen với cô sao?
Mai nhéo chàng một cái thật đau.
- Cho anh chết nè, dám làm bộ không quen em!
Minh Thái vui cười.
- Trời ơi đau quá! Tôi yêu nhằm bà phù thủy rồi, ai bảo trên đời
nầy y tá là người hiền ḥa nhất vậy?
Mai cười tinh nghịch.
- Ai biểu anh nghe lầm làm chi! y tá mà không dữ th́ làm sao mà
“trị” bệnh nhân!
- Ai da, chắc kỳ nầy tôi phải suy nghĩ lại quá!
Mai thắc mắc.
- Suy nghĩ chuyện ǵ?
Minh Thái lấy tay găi găi đầu.
- Th́... th́ là cái chuyện má em giao phó cho anh đó!
Mai lém lỉnh nói:
- Xí, ai mà thèm anh đâu, đừng ở đó mà nói phải suy đi nghĩ lại!
Cho anh biết nhé, dù anh có đứng đây mà la làng, em cũng chẳng
nhận lời đâu!
Minh Thái vui vẻ hỏi:
- Thật à?
Mai nghiêm nghị gật đầu. Minh Thái liền qú xuống, móc ra trong
túi một chiếc nhẫn nho nhỏ. Chàng lấy hết sức để hét thật to:
- Cô Y Tá Lư Mai ơi! Làm vợ của anh nhé em!
Mai tṛn mắt ngạc nhiên. Mọi người chung quanh nghe tiếng hét
của Minh Thái vội dừng chân đứng nh́n. Mai e thẹn đỏ mặt, nàng
vội vàng nói:
- Trời! anh làm ơn đứng lên đi! Bộ định làm thiệt hả?
Minh Thái vẫn nói thật to:
- Nếu em không nhận lời, anh sẽ qú măi nơi đây! Các anh chị bà
con cô bác, làm nhân chứng dùm tôi nhé!
Tất cả nh́n cử chỉ của Minh Thái họ đều cười rồ lên.
Mai liếc nh́n Minh Thái, vừa tức cười vừa giận. Nàng thật không
hiểu sao Minh Thái không bao giờ lăng mạng t́nh tứ như bao nhiêu
người con trai khác mà nàng đă quen. Tính t́nh của Thái lúc nào
cũng như trẻ con, nhưng lại mang đến cho nàng một cuộc sống đầy
những nụ cười vui vẻ.
Mai vội gật đầu.
- Thôi được rồi, anh đứng lên đi chứ!
Minh Thái đứng lên ôm chầm lấy Mai, vui cười nói:
- Từ nay sắp tới không được nhéo chồng nữa nghe chưa!
Mai liếc yêu Thái.
- C̣n khuya!
o0o
Hai tuần lễ đă trôi qua. Minh Thái và Mai luôn bận rộn lo về việc
đám cưới của họ. Cát Lan th́ ngày nào cũng cạnh bên tṛ chuyện
cùng Hoài Bảo. Những lúc Hoài Bảo buồn nàng thường hay t́m
chuyện vui để kể chàng nghe. Những lúc Hoài Bảo vui th́ cả hai
cùng đàn ca xướng họa. Những khúc sáo chàng thổi, những tiếng
đàn nàng đàn đều là những vần hạnh phúc. Cũng có những lúc họ
chỉ chuyện tṛ chuyện, tâm sự và thông cảm cho nhau. Chỉ trong
ṿng hai tuần mà t́nh cảm của họ đă tăng lên gấp bội.
Đêm nay Cát Lan yên lặng ngồi nh́n Hoài Bảo. Nàng nh́n như thể
đây là lần cuối cùng nàng có thể được nh́n thấy chàng. Đôi mắt
của chàng vẫn được băng kín. Sáng ngày mai chàng sẽ được tháo
băng. Nàng thật không biết, khi được tháo băng rồi chàng sẽ muốn
nh́n thấy ǵ và sẽ như thế nào? Có lẽ nàng sẽ không được dịp
nh́n thấy.
Hoài Bảo phá đi sự yên lặng, chàng vui vẻ hỏi:
- Em đang nghĩ ǵ đó Hướng Dương?
Cát Lan nhẹ nhàng đáp:
- Em đang nghĩ đến ngày mai! khi anh nh́n thấy được rồi th́ anh
sẽ thích nh́n thấy những ǵ!
Hoài Bảo tươi cười nói:
- Dĩ nhiên là người anh muốn nh́n thấy là em rồi! Đêm nay em
nhất định phải ngủ lại đây v́ anh sợ ngày mai em lại đến trễ rồi
anh lại không thể trông thấy em!
Cát Lan tṛn mắt.
- Ngủ ở đây à?
Hoài Bảo vẫn tươi cười nói:
- Th́ đúng rồi! anh đă trả tiền cho căn pḥng kế bên rồi! em cứ
ngủ ở đó, sáng mai khi anh thức dậy anh sẽ gọi tên em thật to để
đánh thức em dậy!
Cát Lan nghe Hoài Bảo nói mà không nín cười nổi.
- Coi chừng người ta đuổi anh ra khỏi bệnh viện đó!
Hoài Bảo lắc đầu.
- Anh không sợ! sáng mắt rồi không đuổi anh cũng đi! ăn cơm bệnh
viện ngán quá rồi!
Cát Lan vui cười:
- Anh ngủ sớm đi, chuẩn bị cho ngày mai!
Một ngày mới đó anh ạ!
Hoài Bảo gật đầu:
- Anh xin vâng lời em! nhưng em phải đến đây, ngồi cạnh bên anh,
c̣n phải cho anh một cái “goodnight kiss” nữa chứ!
Cát Lan nhẹ nhàng bước đến cạnh Hoài Bảo. Nàng ngồi xuống bên
giường, cạnh Hoài Bảo. Chàng đưa tay lên rờ mặt nàng, bỗng nhiên
chàng hoảng hồn la lên:
- Hướng Dương, sao em lại khóc?
Cát Lan vội đưa tay lau nước mắt, nói:
- Tại em vui đó thôi! em cảm thấy ḿnh hạnh phúc lắm!
Hoài Bảo tươi cười:
- Anh mới là người thật hạnh phúc! nhờ một chuyến tai nạn nầy để
được có em! anh thật không hối hận chút nào! em thật là một
người con gái thật thà, đáng yêu vô cùng!
Cát Lan buồn bă lắc đầu:
- Sợ khi anh nh́n thấy em rồi, anh sẽ không nghĩ vậy!
Hoài Bảo ấm giọng nói:
- Không có đâu! anh không yêu em v́ những cái bên ngoài, mà anh
yêu em v́ tấm ḷng của em ḱa, th́ làm sao mà anh thay ḷng được
chứ!
Cát Lan cố gắng ra vẻ vui đùa:
- Anh hăy đợi đến ngày mai rồi sẽ tính!
Hoài Bảo hai tay ôm lấy khuôn mặt của Cát Lan, giọng th́ thầm:
- Hướng Dương, có biết rằng anh yêu em nhiều lắm không?
Nước mắt bỗng trào ra mi, với giọng thật yếu đuối, Cát Lan ấp
úng nói:
- Em... em cũng rất yêu anh.
Cát Lan ôm chặt lấy Hoài Bảo. Chàng đặt nụ hôn lên mặt Cát Lan
và môi chàng cuối cùng đọng lại trên đôi môi xinh xắn của nàng.
Cát Lan nhắm đôi mắt lại và tận hưởng hạnh phúc tuyệt vời nầy!
Chỉ c̣n lại đêm nay, Cát Lan muốn trao chàng tất cả những t́nh
yêu chân thật qua nụ hôn nầy. Một lúc lâu, Hoài Bảo buông nàng
ra, chàng th́ thầm:
- Anh yêu em lắm! sau nầy chúng ḿnh sẽ có thật nhiều cơ hội bên
nhau! anh nhất định sẽ bằng mọi cách mang hạnh phúc đến cho em!
Cát Lan lắc đầu, pha tṛ:
- Anh đừng nghĩ chuyện xa vời nữa! anh đă mệt rồi, nghỉ sớm đi
anh! anh cần đầy đủ tinh thần để nh́n thấy em!
Hoài Bảo cười to.
- Vậy th́ anh phải tuân lệnh mà đi ngủ đây! em sẽ ở đây hay về
pḥng cạnh bên?
Cát Lan vui vẻ nói:
- Em sẽ ngồi cạnh đây, đến khi anh ngủ rồi th́ em sẽ đi về chỗ
của ḿnh!
Hoài Bảo nằm đấy nhắm mắt, gật đầu đồng ư. Không bao lâu th́
chàng đă đi vào giấc mộng. Cát Lan đưa tay rờ nhẹ lên mắt chàng,
mũi chàng, và đôi môi của chàng. Nghĩ lại nụ hôn ban năy, nàng
thấy ḿnh yếu đuối vô cùng.
Lệ đẫm ướt đôi má, Cát Lan th́ thầm:
- Bảo ơi, anh có biết rằng em yêu anh nhiều lắm không? v́ yêu
nhiều quá nên em không dám đối diện với ngày mai! em không dám
nh́n tia mắt đầy vẻ thất vọng của anh! em không dám đâu anh!
Thôi th́ chúng ta hăy tỉnh mộng đi anh nhé! rồi anh sẽ quên em
và hăy coi như đây là một giấc mơ xuân nhé anh! mùa xuân là một
mùa thật đẹp và mộng của chúng ta cũng thật tuyệt vời! em xin
cầu chúc cho anh măi thành công trên bước đường t́nh sau nầy.
Cát Lan nhẹ nhàng bước ra cửa, nàng quay lại nh́n Hoài Bảo lần
cuối cùng. Đôi mắt vẫn nhạt nḥa nước mắt, nàng khẽ nói:
- Tóc mai sợi ngắn sợi dài, lấy nhau chẳng đặng, thương hoài
ngàn năm! Vĩnh biệt anh, Tống Hoài Bảo!
o0o
|