Một Giấc Mơ Xuân   Quỳnh Dao Pages  1  2  3  Next   
Chương 1

- Ông Nội ơi, Nội kể con nghe chuyện Công Chúa Lọ Lem đi Nội! Cát Lan đi đến ngồi bên cạnh ông Nội vui cười nói với ông.
- Đă quên, ờ tại sao lại quên? ông Nội của Cát Lan cứ lẩm bẩm câu hỏi đó.
- Mày cứ bắt nội kể hoài, ổng mất trí rồi mày quên sao? Minh Thái lên tiếng.
- Anh Hai làm ǵ dữ vậy, em chỉ muốn nói

chuyện với Nội, hy vọng một ngày gần đây nội sẽ tỉnh trí lại. Cát Lan giận dữ nói với anh của nàng.
- Mày hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà c̣n muốn nghe chuyện thần thoại! Minh Thái nh́n vào tivi rồi lại tiếp - Mà hết cái nhớ sao mày kêu ổng nhớ chuyện công chúa hoàng tử của mày.

Cát Lan biết tính anh ḿnh, lúc nào cũng trêu đùa cái tính mộng mơ của nàng nên Lan chẳng màng đến những lời nói ấy. Nàng cười vui vẻ với Minh Thái.
- Anh hăy chờ xem, sau này em sẽ t́m thấy hoàng tử của em cho anh xem.
- Hoàng tử của mày? Muốn có bồ nhà giàu hả? Minh Thái cười đùa với nàng.
- Hoàng tử của em không cần giàu sang, chỉ cần anh ta đàng hoàng, thủy chung yêu em, ăn nói cởi mở, nhẹ lời từ tốn...
- Mày đang diễn tả công chúa của tao à? Minh Thái cắt ngang lời của Cát Lan. Chàng cười hỉ hả. Cát Lan căi lại
- Ma cũng chẳng thèm anh nữa, đừng ở đó mà đợi công chúa. C̣n hoàng tử của ḷng em th́ em nhất định sẽ t́m thấy.
- Mày muốn t́m hoàng tử bị mất nước hả? Tụi ḿnh đă nghèo sơ nghèo xác mà mày muốn gánh nợ vào thân nữa sao, trời ơi trời... Nói đến đây Minh Thái lại cười ḍn dă làm Cát Lan cũng không nín được cười. Minh Thái đứng dậy đi vào pḥng. Cát Lan quay lại nh́n ông Nội và hôn lên vầng trán nhăn nheo của Nội, cười nói:
- Con đi làm nha Nội.
Nàng đứng dậy định đi th́ Minh Thái gọi nàng lại.
- Mày đến xem cái này nè, đây mới là hoàng tử thật sự!
Nàng nh́n vào b́a quyển báo Thái cầm trên tay.
- Là ai vậy?
- Tống Hoài Bảo! Hắn là con tỉ phú đó nha mày, chưa có vợ, lại đẹp trai. Thái vừa nói vừa cười.
- Có thiệt không! Hắn như vầy mà bảo là hoàng tử của ḷng em sao? không bằng một góc nào, tuy coi cũng bô trai lắm.
- Cũng bô trai? mày có biết hắn có bao nhiêu đứa bồ rồi chưa?
- Trời, khi không em biết làm ǵ? quan hệ đến em à? Em đi làm đây, c̣n phải ghé chỗ làm của bác Sáu mượn vài cuốn băng cho công ty.
- Nếu mà mày cua được nó... Minh Thái đùa giỡn với nàng.
- C̣n khuya! Cho anh biết nha... Nếu em mà gặp được cái thằng... thằng đó hả, em sẽ nói cho hắn ta biết đừng có ỷ cái mă đẹp trai rồi đi lừa gạt đàn bà con gái, thật là đàn ông con trai ai cũng sở khanh cả.
- Mày đừng gom đũa cả nắm chứ.
- Những người giàu sang như hắn...
Cát Lan nh́n vào quyển báo và thầm nghĩ: “những người giàu sang lại đẹp trai như thế này th́ rất đáng ghét, họ luôn làm ra vẻ ta đây, vái trời vái phật con sẽ không bao giờ yêu lầm lẫn thứ đó!” nàng bỗng bật cười. Gia đ́nh nghèo như thế này, ai thèm màng đâu mà van xin trời phật cứu khổ cứu nạn.
Gia Đ́nh của Cát Lan hiện giờ chỉ c̣n lại ông Nội, Anh Hai - Minh Thái, và nàng. Ba Mẹ của nàng đă mất sớm. Để lại nàng và anh hai của nàng sống chung với ông bà nội tại Quảng B́nh. Khi gia đ́nh làm ăn thất bại, ông bà của nàng đă dọn đến mảnh đất Hồng Kông sinh sống. Ở nơi đây không như Quảng B́nh, khi xưa họ có nhà có đất rộng răi, mà ngày nay họ chỉ mướn được căn trọ nhỏ hẹp ở măi tận lầu 19, chỗ này lại chẳng có thang máy nên mỗi ngày dẫn xe đạp lên xuống bao nhiêu tầng lầu kia cũng đủ làm cho nàng hao ṃn sức khỏe, huống hồ chi ông bà của nàng tuổi lại cao. Ở đây một thời gian không lâu th́ bà nội của nàng lại qua đời. Ông Nội th́ lại mất trí nhớ v́ tuổi đă cao. Ông chỉ ở nhà đi tới đi lui, rồi ngồi xem tivi. Minh Thái đi học nhưng không đủ điều kiện nên chẳng vào được đại học, anh đă nhảy ra đi làm cái nghề bán bảo hiểm nhân thọ, nhưng chẳng khi nào t́m được khách hàng khá giả như người ta. Nàng th́ đă đi làm sau khi ra trung học. Cát Lan làm tại một nhà truyền thanh. Nàng chỉ giúp việc dọn dẹp, soạn những băng nhạc mà chủ muốn dùng. Nàng chọn công việc ấy là v́ sự yêu thích âm nhạc. Khi xưa c̣n bé ở Quảng B́nh, nàng được Cha Mẹ cho học đàn dương cầm, nhưng từ ngày gia đ́nh bị nạn tai, nàng đă bỏ dở những công tŕnh ấy. Công việc hiện giờ rất nhàn nhưng nàng cũng được trả lương khá cao. Cát Lan có được công việc này là nhờ Bác sáu, bạn cùng xứ sở với ông nội của nàng. Bác sáu quen biết rất nhiều người nên đă giới thiệu nàng.
- Hồn mày lại đi đâu nữa rồi? Minh Thái kí đầu Lan một cái thật đau.
- Ui da! Trả lại quyển báo cho em ngay! Lan dựt lấy quyển báo trong tay Minh Thái, đẩy xe đạp rời khỏi nhà.
Nàng không thèm căi vă với anh hai làm chi v́ hôm nay là một ngày mới tràn đầy hy vọng cho nàng. Người nắm chương tŕnh của đài truyền thanh đă bận chuyện riêng nên phải nghỉ một buổi sáng, và nàng đă được thay vào để interview một cô ca sĩ nổi tiếng của Hồng Kông hiện naỵ Nếu làm được việc chắc chắn nàng sẽ được tăng chức hoặc tăng lương cũng đỡ khổ. Đẩy xe đạp xuống lầu, nàng đạp thật nhanh xuống phố. Công Ty này thật quá lớn, Bác Sáu làm ở nơi này đă lâu và nay đă được làm bộ trưởng của văn pḥng bảo vệ, tuy là một người bảo vệ nhưng bác rất thích âm nhạc v́ thế bác Sáu có rất nhiều điệu nhạc thời xa xưa mà hôm nay lại rất được nhiều người yêu thích. Đẩy xe đạp vào thang máy, nàng nhấn nút lên lầu 17. Cát Lan đứng không có ǵ làm nên lại mang quyển báo ấy ra xem. Nàng nh́n tấm h́nh ở trang b́a rồi cười. Anh Hai của nàng nhiều lúc cũng nói đùa quá đáng. Tống Hoài Bảo... cái tên nghe cũng hay hay... Nhưng nh́n là biết ông ta có bộ mặt sở khanh rồi. Bỗng dưng vừa đến lầu ba th́ thang máy dừng lại, cửa mở, Cát Lan không thấy ai vào liền nhấn nút “close”. Cửa vừa đóng th́ lại nghe tiếng người nói to: “làm ơn giữ cửa lại dùm!”. Nàng không kịp nghĩ suy liền để bàn tay của ḿnh vào chính giữa hai cánh cửa kia, cửa đụng vào tay nàng th́ mở to. Nàng rút tay lại kêu to:
- Ui da, chết tôi rồi!
Cát Lan biết có người chạy nhanh vào. Nh́n thấy Cát Lan đứng nh́n cái tay đau của nàng liền hỏi:
- Cô có sao không? cảm ơn cô đă giữ thang máy lại dùm.
Cát Lan nh́n lên không nói được lời nào, cũng không cử động được. Người đứng trước mặt nàng là Tống Hoài Bảo. Thật là không thể ngờ. Anh ta c̣n đẹp trai hơn là tấm h́nh trong tờ báo nữa. Nàng liền nhớ đến quyển báo đang giữ trong tay, ngoài b́a có tấm h́nh thật to của anh ta... Cát Lan nhanh nhẹn giấu ra phía sau. Rồi lắc đầu không nói ǵ.
- Cô thật không sao? tôi thấy gương mặt của cô tái xanh, có thể cho tôi xem bàn tay đau của cô, xem có giúp được ǵ không.
Giọng nói của chàng sao mà ngọt ngào quá. Sự lo lắng kia làm nàng hoảng hốt, cứ nh́n anh ta rồi lại lắc đầu. Hoài Bảo nh́n cô bé trước mặt mà buồn cười. Thật là một cô bé dại khờ, tay bị đau mà sợ người ta nh́n thấy cái đau của ḿnh. Cô bé có gương mặt trái soan, đôi mắt to tṛn, càng nh́n th́ càng thấy cái vẻ ngây thơ của cô bé. Mà cũng thật lạ, vào công ty lớn này mà cô bé cũng dắt theo chiếc xe đạp cũ kỹ kia, gương mặt không chút ǵ son phấn, quần áo gọn gàng nhưng lại rất b́nh thường và thoải mái, rất dễ thương. Cánh cửa lại mở, nhưng cô bé vẫn đứng đó không nói ǵ.
- Có phải là tầng của cô muốn đến không? Hoài Bảo hỏi.
Cát Lan nh́n lên, đúng rồi đă tới nơi sao mà ḿnh c̣n đứng đó như trời trồng vậy. Nàng vội đẩy xe đạp bước ra và đi nhanh về phía văn pḥng của bác Sáu. Khi nàng quay lại th́ cánh cửa thang máy đă đóng. Nàng tự tay kí vào đầu ḿnh rồi lẩm bẩm: “Tại sao lại câm như hến vậy!” rồi nhớ lại cái tay đau của ḿnh, nàng bỗng cười to, từ lúc năy đến giờ không thấy đau sao bây giờ lại đau như thế này. Nàng liền đẩy xe đạp vào văn pḥng của bác Sáu. Cát Lan mượn dĩa nhạc xong liền đạp xe về chỗ làm. Nàng thật muốn ra khỏi công ty đó càng sớm càng tốt v́ lại sợ gặp phải Tống Hoài Bảo một lần nữa. “không nghĩ tới hắn nữa!” Nàng tự nhủ ḷng, “đâu có cơ hội gặp người ta nữa đâu mà mộng... Lan ơi Lan, sao ngu quá!”...
Cát Lan ngồi trước bàn chậm răi sửa soạn cho cuộc nói chuyện hôm nay với nữ ca sĩ Lâm Nhi. Nàng đang lo lắng, không biết người ca sĩ này có chịu trả lời thoải mái cho những câu hỏi mà Cát Lan muốn hỏi hay không. Nàng cứ đọc đi đọc lại những câu hỏi đă viết trên giấy. Tiếng cười nói bên pḥng ngoài vọng vào, kế là tiếng gơ cửa. Cát Lan đứng dậy sửa soạn lại quần áo và bước đến mở cửa.
- Chị Lan, đây là cô Lâm Nhi.
Cát Lan nh́n cô gái trước mặt vui vẻ nói.
- Mời cô vào pḥng thu thanh. Quay sang anh bạn làm chung Lan khẽ gật đầu - Cảm ơn anh.
Bây giờ trong pḥng thu thanh c̣n lại hai người. Cô ca sĩ Lâm Nhi cứ nh́n Cát Lan măi làm nàng cảm thấy ái ngại.
- Mời cô ngồi.
Cát Lan lên tiếng để phá tan cái không khí yên lặng. Lâm Nhi ngồi xuống ghế nhưng mắt vẫn nh́n Cát Lan như để hồi tưởng lại một chuyện ǵ đó. Pḥng thu thanh lại ch́m trong yên lặng. Với cử chỉ lạnh lùng của cô ca sĩ Lâm Nhi làm Cát Lan run sợ v́ đây là lần đầu tiên nàng được giao một nhiệm vụ to lớn thế này. Có bao nhiêu là câu hỏi sao mà nàng không nhớ câu nào cả, nàng tự trách. Bỗng Lâm Nhi lên tiếng.
- Đúng rồi! Chính là mày phải không, Cát Lan?
Cát Lan nh́n Lâm Nhi kinh ngạc.
- Tôi quen biết với chị à?
Đến bây giờ Lâm Nhi mới nở nụ cười vui vẻ.
- Không nhớ tao à? Nhi Nhi... hồi c̣n ở trung học... mày đàn tao hát..
Bây giờ mới biết. Th́ ra là Nhi Nhi. Con nhỏ bạn có giọng ca hay nhất trường. Ca th́ hay nhưng môn học nào cũng lười nên bài tập của Nhi Nhi đều do Cát Lan giúp đỡ. Khi c̣n đi học, cả hai cũng có một thời thân nhau như chị em, nhưng không biết ǵ hoàn cảnh chi của Nhi Nhi. Nhi Nhi lại nghỉ học khi vừa xong lớp 11. Từ đó cả hai không c̣n quan hệ với nhau. Nhi Nhi ngày xưa có cặp kính to che khuất đi đôi mắt đẹp, c̣n Lâm Nhi ngày nay với chiếc áo đầm thật sang, tóc ngắn, gương mặt thanh, đôi mắt to, cao ngạo.
- Nhi Nhi! Không ngờ chỉ vài năm thôi mà mày thay đổi nhiều quá. Cát Lan mừng rỡ reo to - Mày đẹp hơn xưa nhiều.
Lâm Nhi nhún vai nói:
- Th́ dĩ nhiên rồi. Bây giờ tao đă nổi tiếng! C̣n mày sao lại tệ quá.
- Tao đâu có được nổi tiếng như mày.
- Tao c̣n nhớ, mày nói khi lên đại học sẽ đi vào con đường nghệ thuật, học âm nhạc kia mà. Sao giờ lại làm ở đây?
Cát Lan đỏ mặt.
- Tao đâu có may mắn như mày. C̣n mày th́ sao? tuy ca hay nhưng mày thích về kinh doanh kia mà? bây giờ lại là một ca sĩ nổi tiếng tại đất Hong Kong này.
Lâm Nhi lắc đầu:
- Chưa hẳn nổi tiếng lắm. Cái tài đàn piano của mày ra sao rồi?
- Đă bỏ từ lâu rồi. Cát Lan tảng lờ qua chuyện khác. - Bây giờ chúng ta vào đề đi chứ. Hôm nay là tao hỏi mày trả lời chứ không phải mày hỏi tao đâu nhé.
Họ nh́n nhau, rồi cùng cười. Cát Lan mở máy thâu và nghiêm trang hỏi:
- Cô Lâm Nhi, hiện giờ khán giả mọi nơi rất ưa chuộng tiếng hát của cô. Tất cả về nghệ thuật th́ họ đă được biết nên hôm nay cho chúng tôi ṭ ṃ tí xíu về đời tư của cô có được không?
- Được chứ! Lâm Nhi vui vẻ trả lời.
- Cô đă có bạn trai chưa?
- Chỉ quen sơ thôi.
- Vậy có nghĩa là đă có?
- Vâng. Nhưng chưa đến thời kỳ quan trọng. Lâm Nhi lại cười.
- Vậy cô có tính đến chuyện hôn nhân chưa?
- Sự nghiệp tôi vẫn c̣n lênh đênh lắm nên chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Nhi c̣n phải nhờ nơi các khán giả rất nhiều...
Mọi câu hỏi đă được Cát Lan hỏi một cách rất đàng hoàng. Lâm Nhi thở phào nhẹ nhơm.
- Mày cũng giỏi đấy chứ.
- Cảm ơn! nhưng tao không tin là mày chưa có bồ. Cát Lan vui vẻ nói.
- Có một người chạy theo tao cũng khá lâu rồi... Nhưng tao c̣n đang trong t́nh trạng suy nghĩ...
- Hắn đẹp trai lắm à?
- Đẹp th́ cũng có, nhưng đối với tao chỉ được có một th́ quá ít.
Cát Lan tṛn mắt.
- Trời! Tao ước mơ chỉ được một mà tới giờ vẫn c̣n chưa có... Mày có rồi mà c̣n chê là ít?
- Tao và mày có lúc nào tư tưởng giống nhau đâu.
Cát Lan cười vui vẻ.
- Đúng đó, nhưng không hiểu v́ sao tụi ḿnh cũng làm bạn được với nhau.
Lâm Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tao c̣n nhớ mày đàn dương cầm giỏi lắm phải không?
Cát Lan tảng lờ nh́n ra khung cửa sổ.
- Tao đă bỏ đàn lâu lắm rồi.
- Mày có thể làm cho tao.
Cát Lan ngạc nhiên hỏi:
- Cái ǵ?
- Tao rất cần người chỉ tao đàn. Ca hát được mà không đàn được th́ cái tiếng của tao dần dần cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Tại sao mày không đi học đàn?
- Tại v́ mọi người đều nghĩ là tao biết đàn. Đi học đàn th́ tao đưa thẹo cho họ xem rồi c̣n ǵ. Tao trả lương mày gấp đôi, chịu không?
- Tao rất thích làm ở nơi đây!
- Mày thích đàn, có cơ hội cho mày dợt lại mà không chịu à? Cách này tao có lợi, mày cũng chẳng hại chi.
- Để tao suy nghĩ lại.
- Tao tin mày là người thông minh, nhất định mày sẽ đồng ư.
- Thôi được rồi, th́ cũng để từ từ tao nói với chủ của tao đă. Khi không nói nghỉ là nghỉ được sao mày.
- Ok. Ngày mai mày đến nhà tao nhé. Làm cho tao phải làm cả ngày đó, chiều xuống tao rảnh mới có thể học đàn.
- Không thể được, tuần tới được không?
- Ok.
- Vậy th́ tao đến buổi chiều.
- Không được, họ sẽ để ư. Tao sẽ nói là mày giúp việc lặt vặt cho tao. Để họ không chú ư về sự có mặt của mày ở nhà tao mỗi ngày. Bạn trai tao cũng không thắc mắc.
- Khi năy mày nói là chưa có quan trọng ǵ...
- Với khán giả th́ không được thành thật. Tao nổi tiếng v́ nhờ cái sắc đẹp và chưa có chồng. Mày hiểu không?
Cát Lan tự nhiên lại thấy ṭ ṃ.
- Vậy bạn trai của mày là ai?
Lâm Nhi nói với vẻ cao ngạo.
- Tống Hoài Bảo. Con trai lớn của tỉ phú Tống Hoài Lục! mày nghe qua chưa?
Cát Lan giật ḿnh, nàng nh́n thẳng Lâm Nhi, tim đập mạnh.
- Tao biết là mày sẽ giật ḿnh mà. Hắn đang đeo đuổi tao đó.
- Chúc mừng mày nhé! Cát Lan gượng cười với bạn nhưng nàng nghe như tim ḿnh đau nhói lên.
- Tuần tới mày phải đến làm cho tao nhé. Lâm Nhi nhắc nhở.
Tiễn Lâm Nhi ra về, Cát Lan ngồi lại trong pḥng thu thanh. Nàng cảm thấy có một nỗi buồn vô cớ. Tại sao khi nghe Tống Hoài Bảo là bạn trai của Nhi Nhi ta lại bàng hoàng như thế. Mới gặp anh ta chỉ một lần th́ hắn ta đâu là ǵ của nàng mà để ư làm chi. Họ là một cặp th́ đâu có ǵ là không phải, một cô ca sĩ nổi tiếng, một con nhà tỉ phú, thật xứng với nhau chứ... không nghĩ đến nữa, Cát Lan tự nhủ. “hăy xem cuộc gặp gỡ giữa ta và hắn như là một giấc mơ... ”.
Đạp xe về nhà với nỗi buồn vui lẫn lộn. Nghĩ đến ngày hôm nay cũng thật là kỳ. Nhi Nhi vẫn là người bạn thân của nàng như thuở xưa. Giờ nàng rất cần tiền lo thuốc thang cho nội, nếu như dạy cho Nhi Nhi đàn được, ḿnh cũng có thể được nổi tiếng trong một ngày gần đây. C̣n Tống Hoài Bảo th́ sao? tại sao đứng trước mặt hắn ta ḿnh lại nhút nhát như thế, nếu làm cho Nhi Nhi có lẽ nàng sẽ gặp Hoài Bảo thường xuyên. Hắn ta là thớ ǵ chứ, chỉ là một công tử bột ngồi không hưởng tài sản của cha ḿnh. Chẳng xứng là một hoàng tử của ḷng nàng bao giờ, vậy nàng phải bỏ cái tên Tống Hoài Bảo qua một bên. Khi không lại ghen với Nhi Nhi, thật là kỳ cục. Có lẽ Nhi Nhi tốt số hơn ḿnh, được nổi danh và bên cạnh được một công tử bột. Cát Lan tự nhủ rồi cười vui vẻ.
- Anh Hai, hôm nay đă xảy ra hai chuyện kỳ khôi! Cát Lan nói vui vẻ.
- Mày định mua bảo hiểm của tao ư? Anh của nàng nói mà chẳng chú ư ǵ đến nàng.
Cát Lan làm ra vẻ kêu ngạo.
- Em gặp Tống Hoài Bảo!
- Hả? Con tỉ phú, thằng Tống Hoài Bảo?
- Phải, chẳng lẽ có Tống Hoài Bảo thứ hai sao? Cát Lan vui vẻ nói.
- Mày đừng nói xạo với tao. Đi đâu gặp nó?
- Em và hắn ta đi cùng một thang máy...
- Thật?
- Thật!
- Hắn có nói ǵ không?
- Bạn gái của hắn ta là cô ca sĩ Lâm Nhi!
- Nó nói với mày à? Con nhỏ ca sĩ đó thật đẹp, con nhà giàu thật khéo chọn bạn gái. C̣n tao, ma cũng chẳng thèm.
- C̣n một tin nữa... tuần tới em sẽ làm thầy dạy đàn cho Lâm Nhi!
- Mày xạo hoài. Con nhỏ đó mà cần mày...
- Tại sao lại không? anh biết Lâm Nhi là ai không? Con bạn Nhi Nhi của em ngày xưa đó.
- Thiệt? cái con nhỏ mang cặp mắt kính to tổ bố đó hả?
Cát Lan cười ha hả.
- Vậy mà bây giờ nó là ca sĩ nổi tiếng c̣n đang cập bồ với con nhà giàu nữa chứ. Chuyện đời cũng ngộ thật!
Cát Lan nói thế rồi bỏ đi vào pḥng. Nàng c̣n bao nhiêu công việc phải làm trước khi bắt đầu công việc mới với tràn đầy hy vọng cho đời nàng. Cát Lan mộng mị nh́n ra cửa sổ: “một ngày nào đó ḿnh nhất định sẽ có một t́nh yêu tuyệt vời, một tương lai chẳng thua ǵ Nhi Nhi!”
Cuộc đời của Cát Lan đă được thay đổi kể từ ngày hôm đó.


Chương 2

Tống Hoài Lục ngồi trước bàn chậm răi nh́n những tờ hợp đồng mà Hoài Bảo vừa đưa cho ông.
- Tại sao con lại không muốn lănh trách nhiệm nầy?
Hoài Bảo nói với giọng rất ấm.
- Con nghĩ Hoài Nam rất muốn hoàn thành công việc ấy.
Tống Hoài Nam là em cùng cha khác mẹ với Tống Hoài Bảo. Ông Lục nghe nhắc đến Hoài Nam bỗng giận dữ.
- Cái thằng con đó, nó chẳng làm ra tích sự ǵ cả. Chỉ biết ch́a tay xin tiền. Đưa bản hợp đồng nầy cho nó kể như là bỏ rồi c̣n ǵ!
- Ba cứ cho nó một lần cơ hội nữa, biết đâu lần nầy nó sẽ thành công!
Mắt của ông Tống Hoài Lục trừng lớn:
- Không được, cái nầy rất quan trọng. Con nhất định phải hoàn thành cho ta!
Vừa lúc đó, Hoài Nam từ bên ngoài bước vào. Chàng tức giận nh́n ông Lục:
- Ba, tại sao Ba không cho bỏ thêm tiền vào ngân khẩu của con?
- Mầy nói cái ǵ? Tiền mầy phung phí cho gái, tao tuy là tỉ phú nhưng cái kiểu xài như mầy, rồi đây tao cũng phải chết đói.
Nh́n thấy ông Lục có vẻ giận dữ, Hoài Nam đành hạ giọng nói:
- Con xài tiền cũng v́ chuyện của công Ty, chứ nào có lợi cho con!
ông Lục càng giận hơn.
- Mầy nói cái ǵ? Vào vũ trương chơi bời với gái là v́ công ty hay sao? mày tưởng tao mù nên không thấy những tội trạng của mày làm?
Hoài Nam nhướng mày nói:
- Tại những người khách hàng của công ty muốn vào, con cũng v́ ch́u ư họ thôi. Ba muốn mấy hợp đồng được kư nhanh chóng th́...
ông Lục tiếp lời không để cho Hoài Nam nói tiếp.
- Mầy c̣n dám đứng đó nói bừa với tao? Tại sao anh Hai của mày không cần dẫn khách vào vũ trường mà hợp đồng vẫn được hoàn thành? Mầy phải theo anh Hai của mầy học hỏi!
Hoài Nam đỏ mặt hét:
- Không! Cái ǵ cũng phải theo ảnh hay sao? Ảnh là cái thớ ǵ mà bảo con theo ảnh!
ông Lục giận dữ hét:
- Mầy im ngay! nếu từ rày về sau mầy không theo anh mầy học hỏi th́ một xu tao cũng chẳng cho!
Mặt Hoài Nam đổi sắc.
- Ba có mắt mà không tṛng! Thà chết đói chứ con không theo cái thứ nịnh bợ như nó...
Hoài Nam biết ḿnh lỡ lời nên đă ngừng nói. Ông Lục nghe vậy càng giận hơn. Ông đi đến cạnh Hoài Nam cho Nam một tát tay vào mặt. Ông biết ḿnh v́ quá giận nên đă lỡ tay nên ông ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn c̣n giận dữ. Nam đứng đó càng tức giận nhiều hơn. Chàng cảm thấy ông Lục không công bằng với con cái. Hoài Bảo làm ǵ cũng tốt, cũng haỵ C̣n đối với chàng, ông Lục lúc nào cũng gay gắt, nóng nảy. Càng nghĩ nỗi ganh tị của chàng đối với Hoài Bảo càng sâu hơn.
Bà Lục nghe tiếng quát của ông Lục, liền chạy vào. Nh́n thấy ông Lục đánh con, bà giận dữ hét.
- Chắc nó là con riêng của tôi nên ông đánh mà không một chút đau ḷng.
ông Lục nghe nói vậy trừng mắt nh́n vợ:
- Bà cưng ch́u nó quá rồi nó hự Đă hai mươi mấy tuổi đầu mà chẳng làm ra tích sự ǵ.
Bà Lục cũng lớn tiếng:
- Ông đâu có cho nó cơ hội mà trách nó?
ông Lục không căi vă với vợ nữa, chỉ lắc đầu im lặng.
Hoài Bảo thấy vậy liền lên tiếng nói giúp cho Ba.
- D́ à, tại Nam nó lỡ lời làm cho Ba giận nên mới xảy ra chuyện. Con nghĩ ba chỉ lỡ taỵ Bây giờ đă xong rồi, d́ cũng đừng buồn.
Bà Lục trừng mắt với Bảo.
- Cậu là anh của nó mà trông thấy nó bị như vậy, không một lời nói giúp cho em, cậu là thằng anh chẳng có chút lương tâm.
- Con cũng không muốn chuyện nầy xảy ra...
- Chuyện xong rồi cậu mới lên tiếng giải ḥa à? tôi biết cậu muốn nịnh nọt Ba của cậu để tranh dành tất cả tài sản chứ ǵ!
Bảo nói nhỏ nhẹ nhưng rất lạnh lùng.
- Con không hề nghĩ qua điều đó!
- Cậu c̣n phải chối? Má của cậu chết quá sớm nên chẳng dạy được cậu... thật khốn nạn.
Ông Lục quát to.
- Đủ rồi! Hai mẹ con bà hăy rời khỏi đây ngay!
- Được! Cũng tại lỗi ở tôi, khi xưa để nó ở lại đây! Nó bây giờ lớn rồi muốn tranh dành tất cả.
Giọng nói của bà Lục lạnh tanh không một chút t́nh cảm. Ông Lục càng giận dữ.
- Tôi nói đủ rồi bà có nghe không?
Hoài Nam nh́n thấy nét mặt giận dữ của Ba, chàng nói với Mẹ:
- Thôi mẹ con ḿnh đi, ở đây coi chừng chúng ta lại bị họa!
Bà Lục tức giận:
- Tại sao tao lại phải bỏ đỉ Bà quay sang nh́n ông Lục - Ông v́ nó mà đuổi tôi? Phải mà, v́ nó là con của Thẩm Hiền c̣n thằng Nam vô phước là con của tôi!
- D́ à, ư của Ba không phải như vậy đâu. Thôi để con đi ra...
Hoài Bảo đến bây giờ mới lên tiếng. Giọng chàng vẫn ấm làm cho bà Lục càng tức giận hơn.
- Không dám để con trai trưởng của ông Tống Lục v́ chúng tôi mà phải bỏ đi. Bà nắm tay Hoài Nam quát lớn. - Chúng ta đi!
Văn pḥng của ông Lục lại ch́m trong yên lặng. Ông đi rót ly rượu, hớp một miếng rồi lại ngồi yên. Hoài Bảo an ủi Ba.
- Thôi Ba cũng đừng buồn. Tại d́ thấy Ba giận dữ với Nam nên mới ra chuyện.
Ông Lục lắc đầu.
- Bả càng ngày càng tệ, c̣n thằng Nam... Nó...
- Ba cũng đừng quá nóng tánh. Nó đă lớn rồi mà Ba bảo nó theo con học hỏi. Dĩ nhiên là nó không chịu v́ nó cũng có tự ái chứ.
- Mẹ con nó nói như vậy mà con c̣n bênh vực cho họ?
- Từ nhỏ con đă không có mẹ, con xem d́ như mẹ ruột của ḿnh. Lời mẹ nói trong lúc giận dữ th́ không có ư ǵ đâu. C̣n thằng Nam, nó là em của con, tuy không cùng mẹ nhưng vẫn là máu thịt, con bỏ qua được sao ba lại không cho nó một cơ hội nữa?
ông Lục mệt mỏi thở dài.
- Phải chi mà mẹ mầy c̣n sống... Nghĩ đến chuyện vừa rồi ông Lục tiếp: - Thôi được, con mang mấy bản hợp đồng đó đưa cho thư kư của nó đi. Nếu nó làm chuyện này không xong nữa th́ đừng có trách ba!
Hoài Bảo mang những bản hợp đồng ấy đi ra ngoài. Chàng cảm thấy tinh thần mệt mỏi. Hoài Bảo chẳng mê cái gia tài giàu sang này, mà chàng chỉ ở lại v́ Ba của ḿnHoài Bảo tự tin với học lực và khả năng của ḿnh, chàng cũng có thể tự dựng lên sự nghiệp một ḿnHoài Bảo nh́n thấy sự đối xử thậm tệ của d́ và đứa em dành cho chàng đă từ lâu. Rất nhiều lần chàng định bỏ đi nhưng nghĩ đến người cha già yếu và t́nh thương ông ta dành cho chàng nên chàng cứ phải chồn chân ở đây măi. Bảo nghĩ đến Lâm Nhi, chàng vui hẳn lên: - “Phải rồi, dù sao cũng c̣n có Lâm Nhi chia sẽ vui buồn với ḿnh!”
Bảo nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Nhi ở vũ trường. Đêm đó v́ tinh thần mệt mỏi, Bảo vào vũ trường nghe nhạc và nhảy cho thoải mái. Tiếng hát của Lâm Nhi đă làm chàng không nỡ bỏ đi. Cô gái có giọng hát thật hay. Gương mặt sáng, đôi mắt to nhưng thật buồn. Nh́n ánh mắt đó, Bảo thấy được cô gái này không phải là những cô gái tầm thường làm ở vũ trường. Cô bé vẫn c̣n trẻ mà sao lại làm ở nơi nầy? Tại sao lại chôn vùi đi cái tài ca hát của cô ta như thế? Hoài Bảo thắc mắc và chàng đă ngồi ở đó đợi đến khi Lâm Nhi hát xong, chàng đến làm quen.
Lâm Nhi đứng nh́n người đàn ông trước mặt, anh ta nh́n rất trẻ, khuôn mặt rộng, mắt to, lông mi đầy, mũi thẳng, tạo cho anh ta một dáng dấp cao ngạo. Nàng vẫn nh́n anh ta, nhỏ nhẹ nói:
- Bà chủ nói, ông muốn gặp tôi!
Hoài Bảo chăm chú nh́n Lâm Nhi.
- Thấy cô c̣n quá trẻ mà lại làm tại nơi nầy?
Lời nói của Bảo đă làm Lâm Nhi bực bội.
- Sao ông biết là tôi vẫn c̣n trẻ, nhưng chuyện tại sao làm ở nơi nầy th́ không mắc mớ ǵ tới ông cả!
Giọng nói của Bảo vang lên.
- Cô chỉ đến đây hát hay là làm...
Lâm Nhi lớn tiếng cắt ngang câu nói của Bảo.
- Ông đừng ỷ có chút đỉnh tiền là có thể ăn nói bừa băi với chúng tôi như thế!
Nghe giọng nói bực bội của Lâm Nhi, Bảo cười vui vẻ.
- Tôi rất thích giọng hát của cô, nếu mang tài năng nầy mà làm tại nơi đây th́ quá tiếc!
Lâm Nhi cười nhạt nhẽo.
- Có tài năng đến đâu nếu không có tiền th́ cũng chẳng làm nên chuyện ǵ, các ông là chủ cả con nhà giàu th́ nào biết cái túng hụt của kẻ khác!
Bảo nói với giọng khó chịu.
- Tôi muốn gặp cô v́ giọng hát của cô mà thôi, không có ư ǵ khác, sao lại vội bực ḿnh như thế?
Lâm Nhi hạ giọng nói:
- Cám ơn ông, Tôi chỉ đến đây hát để kiếm tiền mà thôi!
Bảo vui cười nói:
- Tôi đă đoán là như vậy! Cô tên là chi?
Lâm Nhi chau mày:
- Ông hỏi tên tôi để làm ǵ?
Bảo do dự một chút rồi nói:
- Tôi có thể giúp cho cô nổi tiếng.
Lâm Nhi lại cười.
- Ông định cua gái kiểu nầy sao?
Bảo lắc đầu.
- Tôi muốn cua cô khi nào? v́ giọng hát của cô rất hay, tôi chấp nhận cô c̣n rất trẻ, chỉ hai mươi mấy là cùng, nhưng không đẹp lắm...
Lâm Nhi trừng mắt
- Ông tên là ǵ?
- Tống Hoài Bảo! Chàng nói với một vẻ thật tự nhiên
- Họ Tống à? ông có bà con ǵ với ông Tống tỉ phú sao? Lâm Nhi ngạc nhiên hỏi.
Bảo nh́n thấy vẻ ngạc nhiên của cô gái bỗng cười to.
- Có thể nói là như vậy... Nào tên cô là ǵ?
- Tôi tên là Lâm Nhi Nhi... không phải v́ ông có bà con với tỉ phú tôi mới nói tên họ đâu nhé! Chỉ v́ tôi cảm thấy thích cái thẳng thắn của anh!
Bảo lại cười to, khi năy th́ cô bé gọi bằng ông, bây giờ gọi bằng anh... làm con người mà không có tiền th́ cái chi cũng thiếu, nghĩ thế chàng lại cười to hơn, Lâm Nhi đứng đó cảm thấy bị xúc phạm nên nàng bỏ đi.
Bảo chận ngang, đôi mắt có vẻ hối hận v́ hành động ban năy.
- Cô Nhi bỏ qua nhé? Lâm Nhi Nhi... Nghe qua rất dễ thương, nhưng với thế giới văn nghệ th́ không hay lắm, hay là gọi “Lâm Nhi” được không?
Lâm Nhi trố mắt nh́n Bảo
- Anh thật muốn giúp đỡ tôi sao?
- Nếu không tôi nói chuyện với cô từ năy giờ để làm ǵ? Bảo lại cười
Lâm Nhi suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu thật là vậy th́ cám ơn anh nhiều nhé, nhưng anh muốn giúp tôi bằng cách nào?
Bảo trả lời thẳng thắng.
- Có thể nói là gia đ́nh tôi có đầu tư vào cái ngành văn nghệ! Tôi muốn giúp cô v́ có lẽ chúng ta có duyên phận, nào Lâm Nhi nghĩ sao?
Lâm Nhi cười vui vẻ, và từ ngày hôm đó Bảo và Lâm Nhi đă trở thành đôi bạn thân! Chàng đă giúp Lâm Nhi trở thành một cô ca sĩ mới nổi tiếng tại Hong Kong, Lâm Nhi đạt được mơ ước của ḿnh, và Lâm Nhi đă giúp cho chàng t́m ở nơi nàng một t́nh cảm tươi trẻ! Mỗi khi chàng gặp chuyện buồn th́ có thể t́m đến nàng giải tỏa tâm sự, vậy có phải là t́nh yêu hay không, chàng cũng chẳng màng nghĩ đến.

o0o

Cát Lan sửa soạn đi về. Nàng đă làm cho Lâm Nhi hai tuần nay, lúc mới vào làm th́ Lâm Nhi cũng hơi siêng năng học đàn, nhưng chỉ một tuần lễ là cô ta đă chán không thích học nữa! Cát Lan thấy vậy muốn xin nghỉ việc th́ Lâm Nhi lại cản:
- “Tao chỉ muốn học sơ sơ thôi, bây giờ không cần nữa, nhưng mầy có thể ở lại đây giúp việc cho tao!”.
Cát Lan đă từ chối nhưng Lâm Nhi nài nỉ.
- “Mầy xem, nếu làm cho tao mầy sẽ có cơ hội tiến thân, tài đàn của mầy một ngày nào đó sẽ được người ta khai thác... Ok, tao năn nỉ mầy mà, con nhỏ giúp việc cho tao đă nghỉ, tao rất cần người phụ tá, là bạn bè giúp tao lần nầy đi, khi nào t́m ra người khác hạp ư để mướn th́ mầy nghỉ cũng chẳng muộn!”.
Lời nói của Lâm Nhi nghe cũng chí lư, và nàng vẫn cần tiền, xin trở về làm nơi cũ biết người ta có nhận lại nàng không? nhưng nàng không thích làm cho Nhi Nhi lắm v́ cái tính nóng nảy của cô ta! khi xưa là đôi bạn thân, nhưng càng gặp mặt nhau thường th́ nàng cảm thấy tính t́nh của nàng và của Nhi Nhi thật khác xa! Nhi Nhi bây giờ có vẻ quá cao ngạo nên cũng có lúc đă mang đến cho nàng nhiều tự ái! Cát Lan nghĩ: - “Có lẽ là như vậy, ai giàu rồi cũng có thái độ như thế, hơi đâu mà trách họ làm chi, nếu làm cho Nhi Nhi vừa giúp đỡ cho Nhi Nhi trong thời gian ngắn vừa đi t́m việc làm mới, vậy cũng chẳng mất mát điều ǵ!” nên cuối cùng Cát Lan đă đồng ư ở lại giúp việc cho Lâm Nhi!
Lâm Nhi ở trong pḥng ngủ nói vọng ra:
- Mầy gom những đống đồ dơ nầy lại cho tao! Trên đường về mầy ghé bỏ ở tiệm giặt ủi cho tao!
Cát Lan giận dỗi với giọng nói ra lệnh của Lâm Nhi
- Tao chỉ hứa ở lại giúp việc sơ sơ cho mầy chứ không phải làm con ở của mầy đâu!
Nghe thấy giọng nói giận dỗi của Cát Lan, Lâm Nhi liền nhỏ giọng:
- Ok, làm ơn dùm đi mà! Ngoài mầy ra, đâu ai chịu làm cho tao
- Tại cái giọng nói ra lệnh của mầy mà người làm chán ghét đó! Cát Lan thẳng thắn nói với bạn.
Lâm Nhi liền nhỏ giọng:
- Ok, tao biết, chừng nào mầy về nhớ đống đồ của tao... tao nhớ rồi không được quyền ra lệnh với mầy...
Bỗng nghe tiếng chuông cửa, Lâm Nhi lại nói như ra lệnh:
- Đi mở cửa xem ai đó!
Cát Lan chỉ biết lắc đầu, không nói ǵ cả. Nàng đến mở cửa xem là ai. Cát Lan bỗng dưng thấy bối rối, nàng lại tự trách - “Tại sao ta lại phải rối rắm trước mặt hắn tả”
Hoài Bảo chợt nhận ra ngay cô bé kỳ lạ mà chàng đă gặp gỡ trong thang máy! Không đợi cô bé mời vào, chàng đi thẳng vào nhà, nụ cười vẫn ở trên môi.
- Cô bé giúp việc cho Lâm Nhi à?
Cát Lan cố t́m lời để nói, nhưng lại không nói được lời nào. Nàng khẽ gật đầu.
Hoài Bảo lại hỏi:
- Cô bé tên ǵ?
Cát Lan cố gắng lắm mới nói được tên ḿnh
- Hoàng Cát Lan... giọng nói rất nhỏ, Bảo thật t́nh không nghe rơ.
Bảo hỏi thêm lần nữa:
- Hoàng Cát... Cát ǵ?
- Cát Lan... Nàng nói lí nhí.
Bảo vẫn không nghe rơ, chàng đành cười vui vẻ nói đùa.
- Cô không nói rơ, tôi sẽ gọi cô là... Cát Bụi đó!
Cát Lan tức giận với lời trêu ghẹo đó! Hắn là cái thớ ǵ mà dám nghĩ nàng là cát bụi chứ! Nh́n vẻ bực bội của Cát Lan, Bảo lại cười.
- Cô thật hà tiện lời nói với tôi! Tôi biết cô bé đang giận mà cũng không muốn căi lại? tôi không hề dám cho cô bé là một hạt cát bụi đâu... thôi từ rày về sao tôi gọi cô là Tiểu Cát được không?
Cát Lan muốn chửi cho anh ta một trận mà cổ họng vẫn không nói lên được lời nào, cuối cùng nàng chỉ lắc đầu. Lâm Nhi nghe có tiếng người, nàng đi vào pḥng khách th́ thấy Hoài Bảo đang nói chuyện với Cát Lan, nàng liên đi đến ôm eo ếch của Bảo vui cười nói
- Anh đến bao giờ vậy? sao không vào pḥng t́m em?
Bảo vui vẻ nh́n Cát Lan nói:
- Anh đang tṛ chuyện với cô Tiểu Cát!
Lâm Nhi nh́n nét mặt đỏ hồng của Cát Lan, Nhi bỗng thấy ghen ghen, nàng nói:
- Mầy nói đến giờ về rồi mà, đừng quên đống quần áo của tao nhé, thôi đi đi!
Cát Lan thấy bối rối trước nụ cười của Bảo và trước lời ra lệnh của Lâm Nhi. Nàng không nói lời nào, đi đến xách túi quần áo rồi vội vă bước ra khỏi nhà của Lâm Nhi! ở bên ngoài nàng c̣n nghe được tiếng cười văng vẳng của Lâm Nhi, nàng tự nhủ ḷng: “Ta nhất định phải cố đi t́m việc làm mới... Tên của mầy mà mầy cũng không dám nói... Lan ơi là Lan.. tại sao ta lại cảm thấy run sợ trước ánh mắt của hắn như thế?”
Đó là lần thứ nh́ Cát Lan gặp Hoài Bảo.


Chương 3

Cát Lan ra ngoài hành lang đứng nh́n sao trời. Bà Nội của Cát Lan lúc c̣n sống đêm đêm thường bắc ghế ra ngoài hành lang ngồi ngắm sao trời. Vừa nh́n sao trời, bà nội vừa nói với nàng: “Ngôi sao sáng nhất là ngôi sao của con đó Cát Lan”. Thật ư? nếu là một ngôi sao sáng nhất th́ tại sao cuộc đời của nàng tại tối tăm như thế nầy? Đă hai tháng nay, nàng cố đi t́m công việc mới thích hợp với nàng hơn, nhưng t́m măi đến nay vẫn là con số không. Cát Lan làm cho Lâm Nhi, nhưng càng gần gũi th́ Lan càng có thêm nhiều tự ái, không chỉ v́ những lời nặng nhẹ của Lâm Nhi mà cả cái hạnh phúc của Lâm Nhi cũng làm cho nàng thấy tủi thân. Nàng cũng chẳng hiểu tại sao mỗi khi gặp Hoài Bảo là nàng rối lên, trái tim không ngừng đập mà lại đập thật mạnh cơ.
Dạo nầy Hoài Bảo rất thường xuyên đến với Lâm Nhi, mỗi khi nh́n thấy họ Ôm nhau t́nh tứ th́ trái tim của nàng nàng đập hỗn loạn cả lên. Măi đến hôm nay mà nàng vẫn không thể nói được một lời nào với Hoài Bảo. Anh chàng có đôi mắt thật bén nên nàng có cảm tưởng như chàng đă nh́n thấy tất cả những ǵ chất chứa tận trong trái tim của nàng, và có lẽ v́ thế mà cổ họng của nàng không thể thốt ra thành tiếng. Ngày qua ngày Cát Lan đă có nhiều thiện cảm với Hoài Bảo. Lúc xưa nàng vẫn cho rằng các bọn đàn ông giàu sang, ai cũng giống như nhau. Nhưng không, anh Hoài Bảo của Lâm Nhi lại rất giản dị và thật lăng mạn nhưng rất mực đàng hoàng. Mỗi khi Hoài Bảo đến nhà Lâm Nhi, anh chàng đều có một đóa hoa hồng nhung đỏ thắm tặng cho người yêu kèm theo một câu nói thật t́nh tứ “I love you!”. Chàng nói với Lâm Nhi chứ nào có nói với nàng đâu mà tay của nàng cứ để lên ngực như thể muốn nắm chặt con tim v́ sợ nó sẽ rơi vào tay của chàng.
Mà Hoài Bảo cũng rất kỳ khôi, đă biết nàng không thể nói được ǵ mà anh chàng cứ theo trêu nàng măi. Nàng cố tránh né, nhưng anh ta vẫn không buông tha cho nàng. Mỗi lần gặp là anh ta t́m chuyện để hỏi, để nói với Cát Lan. Nàng chỉ thể gật đầu chứ không nói được lời nào và anh ta lại dùng chín chữ như vầy “Tiểu Cát thật hà tiện lời nói với tôi” rồi lại cười vui vẻ. Giọng nói của Hoài Bảo sao mà ấm quá v́ thế nàng đă thích cái tên “Tiểu Cát” mà chàng đă đặt cho nàng rồi. Cát Lan cố gắng b́nh tĩnh để có thể tṛ chuyện với chàng một cách tự nhiên hơn, nhưng chẳng lúc nào nàng có thể nói ra thành tiếng và nàng lại tự trách ḿnh sao ngu quá.
Cũng như hồi chiều hôm nay Cát Lan đứng tựa vách tường lén nghe tiếng kèn của Hoài Bảo. Anh ta thổi kèn thật hay, điệu nhạc luôn làm cho hồn nàng lâng lâng đi vào mơ ước. C̣n Lâm Nhi th́ đang ở trong pḥng ngủ mân mê những chiếc áo mới của cô tạ Cát Lan thật không hiểu, có một người bạn trai tuyệt vời như thế mà sao Nhi Nhi không thương quư. Nếu là nàng, nàng sẽ ngồi cạnh bên chàng, tựa người vào vai chàng, lắng nghe từng điệu nhạc, mộng tưởng xa vời...
- Tiểu Cát! Tiếng gọi của Hoài Bảo làm nàng giựt ḿnh.
- Cô thích nghe tiếng kèn của tôi à? Hoài Bảo vui vẻ hỏi.
Đôi mắt của Cát Lan mở to nh́n thẳng vào mặt chàng, Cát Lan không ngờ gương mặt ấy lại gần sát vào mặt của nàng như thế làm cho đôi má của nàng bỗng dưng ửng hồng lên v́ thẹn thùng.
- Bây giờ cô không thể nào trốn tôi được nhé! Hoài Bảo vui vẻ nói đùa.
Cát Lan không dám nhúc nhích cũng không dám nói lời nào. Nàng chỉ đứng lặng thinh nơi ấy và lắc đầu. Hoài Bảo lại cười.
- Sao mà cứ lắc đầu với tôi măi vậy? Bảo ngưng một chút rồi tiếp - Tôi c̣n nhớ rất rơ từ lúc trong thang máy đến bây giờ, không khi nào nghe cô nói chuyện...
Đôi má của Cát Lan càng ửng hồng thêm ra v́ nàng không ngờ chàng vẫn nhớ cái ngày đầu tiên họ gặp gỡ, nhưng anh ta nhớ để làm ǵ? Mắc cở thật, nàng nhủ thầm. Hoài Bảo nh́n thấy càng trêu nàng:
- Tôi biết là cô biết nói v́ thường nghe cô nói chuyện với chiếc xe đạp của cô mà...
Đôi mắt của Cát Lan mở thật to nh́n chàng, gương mặt của nàng bây giờ đỏ tươi, nàng muốn hét to “Tại sao anh dám nghe lén tôi?” nhưng cổ họng không thốt ra được lời nào. Hoài Bảo nh́n cử chỉ của Cát Lan, anh chàng không nín được cười.
- Tôi không theo dơi ṭ ṃ nghe lén đâu nhé, vô t́nh thôi... Chàng lại cười rồi tiếp - Giận như thế mà Tiểu Cát vẫn hà tiện lời nói với tôi! không thích làm bạn bè với tôi sao?
Cát Lan liền xích qua một bên để không quá gần Hoài Bảo, nàng không nói ǵ chỉ im lặng lắc đầu. Hoài Bảo không bỏ qua, với nụ cười ngọt ngào, giọng thật ấm, nói:
- Tiểu Cát làm cho Lâm Nhi, bảo đảm chúng ta sẽ gặp nhau thường, vậy th́ làm bạn bè với nhau nhé?
Cát Lan chỉ có thể gật đầu. Hoài Bảo vẫn nụ cười ngọt ngào, nói:
- Nếu là bạn bè vậy Tiểu Cát nói một tiếng đi!
- Tôi...
Ngay lúc đó th́ Lâm Nhi từ trong pḥng bước ra, nh́n Hoài Bảo rồi lại nh́n Cát Lan.
- Hai người đang nói ǵ đó?
Hoài Bảo cười to:
- Thật ra là anh nói chứ Tiểu Cát không nói ǵ cả.
Lâm Nhi không thích Hoài Bảo tṛ chuyện với Cát Lan. Nàng cảm thấy Lan có thể là mối đe dọa lớn cho nàng, nên mỗi khi nh́n thấy họ vui vẻ tṛ chuyện là nàng t́m cách cho Cát Lan đi về. Nh́n Cát Lan, Lâm Nhi vui vẻ nói:
- Mày nói có chuyện muốn về sớm mà, tao cho mày nghỉ sớm hôm nay đó!
Cát Lan nh́n ánh mắt của Lâm Nhi, nàng biết là Nhi muốn đuổi khéo ḿnh nên liền gật đầu rồi bỏ đi thật nhanh. Nàng bước ra cửa vẫn c̣n nghe tiếng Hoài Bảo nói: “Chào cô bé Tiểu Cát nhé!”
Về đến nhà, ḷng nàng cứ măi bâng khuâng. Những lời nói êm ấm đó, những nụ cười ngọt lịm đó đă vào tận trong trái tim nàng. Tại sao lúc ấy không nói được lời nào? một câu như “Tôi rất hân hạnh làm bạn của anh, hay tôi thích anh nhiều lắm cơ... “á, tại sao không thể nói lời nào vậy!”, “Yêu một ḿnh”, “yêu đơn phương”, nên giờ chỉ một ḿnh đứng ngắm sao trời mà trách số phận rồi lại mộng tưởng xa vời...
- Lan, mày đứng đó mơ cái ǵ nữa?
Tiếng nói của Minh Thái làm Cát Lan trở về với hiện tại, nàng cười và trổ giọng trẻ thơ nói:
- Em đang mơ tới hoàng tử của ḿnh, anh làm cái giấc mơ của em nó chạy tán loạn rồi ḱa!
- Tao biết hoàng tử của mầy là ai rồi! Minh Thái cười to.
- Sao anh biết? Là ai nói nghe coi.
- Có phải là thằng tỉ phú Tống Hoài Bảo không?
- Á, anh dám chọc quê em?
Minh Thái cười vui vẻ và lại trêu em gái của ḿnh.
- Từ lúc nghe mầy kể về nó tao đă nghi ngờ, thôi đi mầy ơi, có con ghệ đẹp như con ca sĩ Lâm Nhi th́ ai mà để ư tới mặt mầy!
- Anh ta đâu phải là hoàng tử của em! Cát Lan giận dữ nói.
- Chưa đánh mà đă khai, thôi đừng làm dữ với tao, bỏ giấc mộng qua một bên đi cô bé.
- Em đâu có mơ ước ǵ đâu! không thèm nói với anh nữa, em vào với nội.
Nói thế nàng bỏ vào trong như thể tránh né những lời nói chân thật của anh ḿnh. Anh hai nói rất đúng, đang cặp bồ với một cô ca sĩ nổi tiếng th́ ai mà để mắt đến cô bé lọ lem như nàng, chỉ có thể xảy ra trong chuyện cổ tích mà thôi...

o0o

Tống Hoài Bảo ngồi trong pḥng làm việc mà đầu óc cứ ở nơi đâu. Chàng nghĩ đến Lâm Nhi rồi lại nghĩ về “Tiểu Cát”. Dạo nầy chàng cảm thấy Lâm Nhi có vẻ xa cách với chàng. Lâm Nhi cứ bận rộn với công việc nên không cho chàng thời gian như xưa, nàng ra vẻ như không màng đến sự vui buồn của chàng. Chàng cảm thấy hơi chán nhưng không hiểu sao cứ thường xuyên lui tới chỗ của Lâm Nhi, có phải v́ cô bé lười nói, Tiểu Cát, hay không? Hoài Bảo lại cười. Măi đến bây giờ mà cô bé vẫn không nói rơ tên ḿnh là ǵ. Chàng có hỏi Lâm Nhi, th́ Nhi lại nói với chàng: “Em muốn giúp đỡ nó nên mang nó về làm cho em, hay cho nó là một hạt cát nhỏ th́ anh gọi vậy cũng chẳng ǵ lạ!” rồi Lâm Nhi đổi sang câu chuyện khác. Chàng biết được, con gái thường hay ghen hờn nên không hỏi về “Tiểu Cát” nữa. V́ cô bé Tiểu Cát nầy thật kỳ lạ nên chàng mới chú ư đến. Mỗi lần trông thấy chàng là cố t́nh tránh né, chẳng lẽ sợ chàng ư? Tuy chưa được nghe cô bé nói một lời nào nhưng gương mặt ngây thơ, mái tóc dài, đôi mắt lúc nào cũmg suy tư mơ mộng, đủ để lôi cuốn những người đứng cạnh bên. Có lần chàng đă vô t́nh nghe “Tiểu Cát” đứng nói chuyện với chiếc xe đạp cũ kỹ của nàng, mà chàng không thể nín cười. Tại sao đi tới nơi nào cô bé cũng dùng chiếc xe đạp ấy? Hoài Bảo đă cố t́nh làm quen nhưng Tiểu Cát vẫn không màng đến sự có mặt của chàng. Chàng cảm thấy khó chịu trong ḷng và rất hối hận. Có thể v́ chàng đă bỏ nhiều thời gian để t́m hiểu cô bé Tiểu Cát nên không chú ư đến Lâm Nhi, v́ thế mà Lâm Nhi hay dỗi hờn, và chàng lại nghĩ rằng Lâm Nhi thay đổi. Thật sự chàng mới là người đổi thay.
Hoài Bảo nhất định sẽ t́m cách đền bù cho Lâm Nhi, chàng sẽ cố gắng không chú tâm vào những có gái khác và phải dành trọn t́nh cảm cho Lâm Nhi. Bảo quyết định không nghĩ đến “Tiểu Cát” nữa, nhưng không biết rồi chàng có làm được không? Hoài Bảo bật cười to, một cô bé chưa từng tṛ chuyện với ta mà tại sao cứ nghĩ đến măi thế kia.
Nghe tiếng gơ cửa, Bảo liền lên tiếng:
- Mời vào!
Hoài Nam bước vào với vẻ mặt thật khó coi.
- Tờ hợp đồng đă kư xong, anh c̣n muốn ǵ nữa không?
Hoài Bảo biết rằng Nam không thích nói chuyện với ḿnh. Từ nhỏ Nam đă xa cách chàng, có thể v́ Ba lúc nào cũng khen Hoài Bảo, c̣n Hoài Nam th́ cứ măi bị la rầy, nên Hoài Nam không muốn gần gũi Hoài Bảo. Hoài Nam lúc nào cũng muốn tranh tài với Hoài Bảo, và lúc nào Bảo cũng nhường cho em nhưng không hiểu sao Nam vẫn không ưa thích Bảo. Gia đ́nh của Hoài Bảo tuy giàu có nhưng rất nghèo nàn t́nh thương. Tuy chàng được Ba thương nhiều, nhưng Ba của chàng luôn bận việc ở công ty, không lúc nào có thời gian với con cái. D́ ghẻ của chàng th́ cứ luôn lo sợ tài sản của cha rồi sẽ thuộc về tay chàng nên không bao giờ bà ta tỏ ra lo lắng cho chàng, bà ta luôn dành dựt quyền lợi cho Hoài Nam. Hoài Bảo luôn cảm thấy cô đơn, tiền bạc th́ dư dả nhưng trong ḷng chàng luôn cảm thấy thiếu thốn. V́ thế chàng muốn dùng đủ mọi cách để lôi kéo t́nh cảm anh em gần gũi lại với chàng.
- Nam à, ngồi đi, anh có chút chuyện muốn nói với em.
Nam bực bội hỏi.
Anh c̣n muốn ǵ nữa?
Giọng của Bảo thật ấm.
- Th́ em cứ ngồi xuống đi, rồi anh em ta từ từ nói chuyện, đă lâu rồi chúng ta không có dịp nói chuyện với nhau.
Hoài Nam nhún vai.
- Có ǵ lạ đâu?
Hoài Bảo vẫn b́nh thản nói:
- Chúng ta là anh em chứ không phải kẻ thù...
Hoài Nam nóng nảy nói:
- Không phải là kẻ thù th́ tại sao cái ǵ anh cũng muốn cướp của tôi?
Hoài Bảo ngơ ngác hỏi.
- Anh cướp ǵ của em? Mà hồi nào?
Nam nói nhanh.
- Cái gia tài nầy, cả cô ca sĩ Lâm Nhi!
Hoài Bảo nhíu mày:
- Anh không khi nào nghĩ đến chuyện cướp đoại gia tài nầy, vả lại ba vẫn c̣n sống mà chúng ta nói đến chia gia tài nghĩa là sao? c̣n Lâm Nhi, nếu em yêu thích cô ta tại sao đến bây giờ mới nói...
Hoài Nam chua chát nói:
- Anh đừng là ra vẻ quân tử, c̣n con nhỏ ca sĩ đó...
- Nam, chúng ta nên bỏ qua những chuyện không vui, dù sao ḿnh vẫn là anh em...
Hoài Nam đứng dậy, cộc lốc nói:
- Rồi một ngày nào đó anh sẽ thấy, những ǵ anh có ngày hôm nay... tất cả rồi sẽ thuộc về tôi, cả cái con nhỏ ca sĩ Lâm Nhi của anh!
Hoài Nam cười to rồi bước ra ngoài. Bảo ngồi nh́n theo và cảm thấy chán nản. Chàng muốn đến nhà của Lâm Nhi ngaỵ Chàng hy vọng gặp được Lâm Nhi và cả cô bé Tiểu Cát. Bảo đi ra dặn ḍ cô thư kư vài câu rồi bảo tài xế lái xe đưa chàng đến nhà của Lâm Nhi.
 
o0o

Cát Lan vừa tới nhà của Lâm Nhi, đừa tay lên bấm chuông, Cát Lan nghe thấy tiếng cười ḍn từ trong vọng ra. Nàng nhíu này không hiểu, mới sáng sớm mà Lâm Nhi đă có bạn đến chơi rồi sao? Thường th́ Lâm Nhi thức dậy rất trễ nên không khi nào cô ta muốn tiếp khách ban sớm. Cát Lan biết tiếng cười nói đó không phải là của Hoài Bảo v́ nàng vừa gặp Hoài Bảo ở dưới lầu, chàng đang lui hui nói chuyện với người bán hoa. Vậy tiếng nói cười kia là của ai? Cát Lan mở chiếc bóp nhỏ ra lấy ch́a khóa cửa, ch́a khóa của Lâm Nhi đă đưa cho nàng khi nàng mới vào làm việc, Lan chưa bao giờ dùng đến v́ Lan sợ nếu có chuyện ǵ không may, phần lỗi sẽ về nàng.
Bước vào nhà của Lâm Nhi, Cát Lan đưa mắt nh́n quanh, tiếng cười nói rơ là từ trong pḥng ngủ vọng ra, làm nàng giật ḿnh. Nhi Nhi phản bội Hoài Bảo ư? Nàng tự hỏi. Khi Cát Lan nh́n xuống sàn nhà th́ nàng thấy được chiếc giầy của người đàn ông nằm trơ ra đó, kế tiếp là chiếc áo, cái quần, có cả áo ngủ của Nhi Nhi. Cát Lan chau mày, thế này là thế nào?
Cát Lan gọi to:
- Nhi Nhi, mầy có ở trong pḥng không?
Lâm Nhi nghe tiếng gọi của Cát Lan, Nhi vội vàng nói:
- Mầy không được vào đây, tao ra ngay!
Cát Lan gom hết những món đồ ấy lại một chỗ. Lâm Nhi từng trong pḥng bước ra, thân nàng được bao bằng chiếc khăn tắm nhỏ. Cát Lan tṛn mắt nh́n Lâm Nhi, hỏi:
- Mầy đang làm ǵ đó?
Lâm Nhi chưa kịp trả lời th́ từ trong pḥng ngủ của nàng, bước ra một người thanh niên trẻ đẹp, anh ta hỏi:
- Lâm Nhi, chừng nào em mới trở vào pḥng?
Cát Lan đứng đấy mà cảm thấy giận Lâm Nhi vô cùng. Lâm Nhi nh́n Cát Lan ngập ngừng, quay sang chàng trai đó, nàng nói:
- Anh trở vào pḥng đi!
Cát Lan bỗng giận dữ nói:
- Mầy có biết Hoài Bảo đang ở dưới lầu hay không?
Lâm Nhi hoảng hồn:
- Thật à? Chết rồi! anh Nhân, mau t́m chỗ trốn!
Anh chàng tên Nhân đó vội vàng gom quần áo của ḿnh đi thẳng vào pḥng. Lâm Nhi vội vàng nhặt lên chiếc áo ngủ, liền mặc vào và nói với Lan
- Mầy phải t́m cách giúp cho tao!
Cát Lan giận dữ.
- Tại sao tao phải giúp mầy? tao không ngờ mầy làm chuyện như thế nầy!
- Mầy đừng quên, mầy đang làm việc cho tao.
Lan lắc đầu.
- Tao có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào!
Lâm Nhi vẫn giọng ra lệnh, nói:
- Nhưng bây giờ mầy là người làm của tao! ngồi xuống đó và bắt đầu đàn, nhanh lên!
- Tao...
Cả hai nghe tiếng chuông cửa, Lâm Nhi vội vàng đẩy Cát Lan ngồi cạnh chiếc đàn dương cầm, nài nỉ:
- Mầy làm ơn giúp tao lần nầy đi! đàn nốt tầm bậy ǵ cũng được, nhưng phải cho tiếng đàn thật to! Quay vào Pḥng, Lâm Nhi la lớn - Nhân, xong chưa?
Chàng Nhân vội vàng đi ra, đứng đó chẳng biết làm ǵ. Lâm Nhi dục.
- Lan, bắt đầu đàn đi chớ! C̣n anh, anh hăy đến làm bộ sửa lại tivi cho tôi.
Tiếng chuông cửa lại reo lên. Cát Lan bắt đầu đàn, c̣n anh chàng Nhân th́ lui hui với cái truyền h́nh. Lâm Nhi bước ra mở cửa. Hoài Bảo nhíu mày nh́n Lâm Nhi, nói:
- Tại sao để anh chờ lâu như thế?
Lâm Nhi trong chiếc áo ngủ, ôm lấy Bảo và tươi cười nói:
- Em c̣n đương ngủ mà, có lẽ tiếng đàn đă choán đi tiếng chuông cửa.
Hoài Bảo cũng đă nghe tiếng đàn, chàng nh́n về phía chiếc đàn dương cầm, thấy Tiểu Cát vẫn c̣n đang chăm chú đàn và chẳng chú ư ǵ đến sự có mặt của chàng. Bảo cười vui vẻ, hôn nhẹ lên môi Lâm Nhi và trao cho nàng cành hoa hồng, nói:
- Bà bán hoa ở dưới lầu của em thật kèo nèo, làm anh mất cả mười mấy phút không được gặp em!
Lâm Nhi cầm cành hoa, quay sang anh chàng tên Nhân, hỏi:
- Anh đă sửa tivi xong chưa?
Nhân liền gật đầu. V́ Bảo đang chú ư đến tiếng đàn của Cát Lan nên không để ư đến người khác cũng đang có mặt trong nhà, măi đến khi nghe Lâm Nhi hỏi thế, chàng mới nh́n về phía tivi, hỏi:
- Ai vậy em?
Lâm Nhi liền trả lời:
- Tại tivi bị hư nên hăng truyền h́nh cho người đến sửa.
Hoài Bảo cũng tin là như vậy nên chỉ “à” một tiếng rồi thôi. Anh chàng Nhân đó vội vàng đứng dậy xin phép ra về.
Lâm Nhi t́nh tứ nh́n Bảo, nói:
- Em c̣n phải đi tắm, anh có muốn đi cùng không?
Bảo vui vẻ lắc đầu:
- Vậy em đi tắm nhanh lên nhé, anh ở đây chờ!
Lâm Nhi vui vẻ nói:
- Nhanh lắm, nhưng bao giờ anh sẽ trở lại công ty? Trưa nay em c̣n phải đến pḥng thu thanh, anh có thể chở em đi không?
Bảo gật đầu:
- Vậy cũng được, anh cũng cần phải trở lại công ty chiều nay.
Lâm Nhi vội vàng hôn lên môi của Bảo rồi đi vào pḥng tắm. Hoài Bảo ngồi xuống ghế sa lông, lắng nghe tiếng đàn của Cát Lan. Tiếng đàn thật hay, cô bé Tiểu Cát này cũng có tài đấy chứ, Bảo khen thầm. Hoài Bảo ngồi đấy không muốn lên tiếng nói v́ để ngắm nh́n cô gái với mái tóc dài và thưởng thức tiếng đàn của cô ta.
Cát Lan cố gắng chăm chú đàn. Nàng không muốn để ư đến sự t́nh tứ giữa Lâm Nhi và Hoài Bảo, v́ nàng sợ nh́n thấy cảnh âu yếm giả dối của Lâm Nhi th́ nàng càng tức giận hơn. Không ngờ Hoài Bảo lại có thể tin tưởng Lâm Nhi như thế, mà Lâm Nhi lại không biết quư t́nh yêu đó, dám lường gạt Hoài Bảo. Cát Lan cảm thấy tức nhưng nếu nói ra sụ thật biết Hoài Bảo có tin nàng không? Hay lại nghĩ ḿnh ganh ghét nên t́m lời nói xấu chủ của ḿnh? V́ thế nên Cát Lan cứ cắm đầu đàn hết bản nhạc nầy đến bản nhạc kia. Khi nghe Lâm Nhi nói đi vào pḥng tắm, để Hoài Bảo ngồi đây chờ đợi th́ nàng càng thấy run hơn v́ pḥng khách bây giờ chỉ c̣n lại có hai người. Cát Lan sợ ngưng đàn th́ Hoài Bảo tṛ chuyện với nàng, và nàng lại không thể nói thành tiếng, lại quê một cục nữa, nhưng Cát Lan không thể đàn được nữa v́ nghĩ đến Hoài Bảo đang ngồi cạnh lắng nghe. Đôi tay của nàng bỗng run lên, nàng ngưng đàn nhưng vẫn ngồi yên nơi đó không dám quay ḿnh lại.
Bảo vẫn nh́n Cát Lan, giọng nói pha lẫn tiếng cười.
- Nếu được ngắm nh́n cô với cây đàn măi thế này th́ quá diễm phúc.
Cát Lan nghe được giọng nói trêu ghẹo của Bảo, nàng liền quên đi cái rụt rè, quay lại nh́n Bảo với ánh mắt giận dữ, nhưng nàng không thể thốt ra được lời nào. Hoài Bảo nh́n ánh mắt nóng bỏng của Cát Lan, chàng càng thêm thích thú, vẫn giọng trêu đùa:
- May là Tiểu Cát hà tiện lời nói với tôi, bằng không với ánh mắt đó chắc tôi sẽ nghe một trận rồi!
Cát Lan ấm ức lắm, vẫn ngồi đó nhưng không nói ǵ. Lâm Nhi vừa tắm xong, trở ra với chiếc áo đầm vàng, trông thật xinh đẹp. Nàng đến bên Hoài Bảo, ngồi vào ghế và tựa người vào ḷng Hoài Bảo âu yếm nói:
- Hôm nay anh có chuyện ǵ không vui nên t́m em sớm như thế nầy, phải không?
Hoài Bảo đă quên đi cuộc trêu đùa với Cát Lan, chàng nh́n Lâm Nhi, trầm giọng, nói:
- Anh và thằng Nam lại thêm một trận gây với nhau, D́ th́ cứ bênh vực cho nó. Chán thật! Anh cảm thấy trong ḷng thật trống trải.
Lâm Nhi dịu giọng, nói:
- Thôi anh đừng buồn nữa, em lúc nào cũng ở bên anh, yêu anh măi cơ mà!
Hoài Bảo nh́n Lâm Nhi, ấm giọng nói:
- Thật măi măi yêu anh? Nếu một ngày nào đó anh gặp chuyện ǵ không may, tiền tài, danh vọng điều mất, em c̣n yêu anh không?
Lâm Nhi nh́n Bảo vui vẻ nói:
- Làm ǵ có chuyện đó!
- Anh chỉ thí dụ thôi, mà nếu có th́ sao?
Lâm Nhi b́nh thản nói:
- Em lúc nào cũng ở cạnh anh, không bao giờ anh mất em đâu, đừng lo mà! Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nói cho em biết tại sao D́ của anh cứ măi gây gổ với anh như thế?
Cát Lan không c̣n chịu nổi cái cảnh ấu yếm trước mặt! Hoài Bảo quả thật là một người đàn ông ngu ngốc. Ngươi t́nh của ḿnh trộm vặt t́nh yêu với người khác mà vẫn không nh́n thấy! Nàng bỏ vào pḥng nhạc của Lâm Nhi v́ không muốn nh́n thấy họ, rồi lại tức. Cát Lan cố gắng thu xếp lại những mảnh giấy, sửa lại từng bản nhạc cho Lâm Nhi nhưng đầu óc của nàng cứ nghĩ đến Hoài Bảo. Nếu chàng biết được Lâm Nhi lén lút với người con trai khác, chàng sẽ buồn không? dĩ nhiên là chàng sẽ buồn nhưng chẳng lẽ cứ để cho Lâm Nhi làm chuyện bậy như thế hay sao? cô ta thật sự đă thay đổi tính t́nh. Ngày xưa c̣n đi học, Lâm Nhi rất mực đàng hoàng kia mà, sao bây giờ lại trở thành một cô gái như thế nầy? Thật là không công bằng cho Hoài Bảo. Anh ta tốt như vậy mà lại gặp một người con gái giả dối như thế. Nàng phải t́m cách mách bảo cho Hoài Bảo biết sự thật về Lâm Nhi.


Chương 4

Cát Lan cố gắng không nghĩ đến chuyện t́nh cảm giữa Lâm Nhi và Hoài Bảo. Chuyện của họ nào có quan hệ ǵ đến ḿnh, mà sao ḿnh cứ mang một tâm trạng buồn buồn thế nầy? Suy nghĩ làm ǵ cho bận óc nhưng sao nàng vẫn không vui.
Lâm Nhi bước vào pḥng nhạc, vui vẻ nói:
- Bảo chở tao đi đến pḥng thu thanh, mầy ở nhà soạn những thứ nầy cho ngăn nắp rồi cứ đi về, chiều nay tao không cần ǵ đâu.
Không đợi câu trả lời của Cát Lan, Lâm Nhi vội vă đi ra. Cát Lan ngồi trong pḥng dượt nhạc nghe tiếng của Hoài Bảo:
- Tôi về nhé Tiểu Cát!
Họ đă đi rồi, chỉ c̣n lại ḿnh nàng trong ngôi nhà trống vắng nầy. Cát Lan cứ nhớ măi về chuyện sáng nay, nàng quyết định ra về. Ở nhà của ḿnh dù sao cũng thoải mái hơn. Cát Lan cẩn thận khóa cửa và đạp xe thẳng về nhà.
Thái ngạc nhiên khi thấy Cát Lan về nhà quá sớm, chàng vui vẻ ghẹo nàng.
- Bị chủ đuổi rồi à? hà hà tao đă bảo theo tao bán bảo hiểm có lư hơn không?
Cát Lan liếc anh ḿnh một cái thật dài.
- C̣n khuya đó anh Hai! một ḿnh anh bán c̣n chưa xong, lôi em vào chắc cả nhà sẽ chết đói quá.
- Không chết đói đâu, mầy cứ cho tao cơ hội gặp thằng Tống Hoài Bảo đi, bán bảo hiểm cho những người trong công ty của nó là tao có thể làm giàu rồi!
Cát Lan liền hét.
- Anh mà dám dùng em để mua bán với mấy người đó th́ đừng trách em!
- Tao chỉ nói giỡn thôi, làm ǵ dữ vậy?
Cát Lan cười, nói:
- Tại anh nói chuyện không miệng lưỡi th́ làm sao mà người ta tin anh để mà mua, anh chưa bị đuổi việc là c̣n may cho anh lắm rồi đó.
- Mầy th́ tệ không thua ǵ tao. Làm cho con nhỏ ca sĩ đó bấy lâu nay mà chẳng t́m chút cháo ǵ cả!
Cát Lan nhún vai.
- Em không tham lam giống như anh đâu!
- Căi lộn với mầy chẳng lợi lộc ǵ cả, tao để giành hơi nói chuyện với khách hàng của tao.
Cát Lan cười to, nói:
- Thật có khách hàng hay không? Nếu không anh để dành hơi chi cho mệt!
- Mầy chỉ giỏi ăn hiếp tao.
Nói thế rồi Thái bỏ vào pḥng. Cát Lan ngồi xuống ghế sa lông, kế bên ông nội. Nàng ước ao ḿnh được sung sướng như nội, mỗi ngày chỉ ngồi đây xem tivi, không cần nghĩ ngợi, tranh đua ǵ với người đời. Mắt nh́n vào tivi, nàng nói một ḿnh:
- T́m cách nào bây giờ? dù một câu chào hỏi ḿnh cũng nói không ra huống chi là đi vạch trần bộ mặt giả dối của Lâm Nhi.
Cát Lan quay sang nh́n ông nội, hỏi:
- Nếu là ông, ông sẽ t́m cách cho anh Hoài Bảo biết người yêu của anh ta đă ngoại t́nh với kẻ khác không?
Ông nội của nàng không nói ǵ. Mắt ông vẫn không rời tivi. Cát Lan lắc đầu, rồi lẩm bẩm:
- Ta có thể nói bóng nói gió, hy vọng hắn thông minh một chút, để hiểu!
Nh́n sang ông nội, Cát Lan vui vẻ hôn lên vần trán của ông, nói:
- Nội ở nhà với anh hai nhé, con ra ngoài một lát sẽ về ngay.
Cát Lan đứng lên to tiếng gọi:
- Anh hai, em đi ra ngoài một chút! Anh ở nhà xem chừng ông nội đó nha, cơm chiều khi em về sẽ nấu!
Cát Lan vội vă dắt chiếc xe đạp xuống đường. Nàng đạp xe đến tiệm bán hoa. Nàng nh́n từng chậu hoa, và khi nh́n thấy cành hoa lan thật nhỏ được trồng trong cái chậu màu xanh nhạt, nàng thích ngay.
- Cô chủ ơi, bao nhiêu tiền cho chậu hoa lan nầy vậy? Cát Lan hỏi cô chủ bán hoa.
- 12 đồng!
- Nếu nhờ tiệm cô mang đến trao cho bạn tôi, th́ cô sẽ lấy bao nhiêu tiền?
Cô chủ bán hoa liền nói:
- Nếu cô mua hoa trên $50.00 th́ chúng tôi mang đi miễn phí, c̣n dưới $50.00 th́ cô phải trả thêm $20.00!
Cát Lan vui vẻ nói:
- Không sao, nhưng sẽ được trao tận tay bạn tôi không?
- Bạn cô ở đâu?
- Anh ta làm ở công ty “Tống Lục”, gần đây thôi.
Cô chủ tiệm hoa vui cười nói:
- Chúng tôi đă biết chỗ đó, cô đừng lo. Tiệm tôi vẫn thường mang hoa đến đó mà.
Cát Lan vui vẻ móc tiền ra trả cho cô chủ tiệm. Nàng viết xuống giấy:
”Tống Hoài Bảo”
Kế đó bốn câu thơ:
Người cạnh bên, đă gạt lường
Chàng nên b́nh thản, tỏ tường trắng đen
Mong chàng đừng để lệ rơi
Sống đời em sẽ sớt chia nỗi sầu.

Cô chủ tiệm đọc mảnh giấy đó và hỏi:
- Cô không đề tên cô vào à?
Cát Lan vui cười nói:
- Anh ta nhất định sẽ biết hoa nầy là do tôi tặng! Cám ơn cô nhé, à ngày mai cô có thể mang đến đó dùm không?
- Sáng sớm tôi sẽ cho người mang đi.
- Cám ơn nhiều.
Cát Lan vui vẻ bước ra ngoài. Nàng đạp xe về nhà và hy vọng sau khi nhận được chậu hoa lan nho nhỏ đó và bốn câu thơ kia, với sự thông minh của anh ta, nhất định sẽ biết hoa đó là của nàng và sẽ t́m hiểu rơ ràng gương mặt thật của Lâm Nhi.

o0o

Hoài Bảo nh́n chậu hoa lan trên bàn và đọc đi đọc lại những ḍng chữ trên tấm thiệp nhỏ, chàng tự hỏi “ai đă tặng cho ta chậu hoa này và viết những lời như thế?”. Tuy lời văn không thành thạo nhưng thật cảm động vô cùng. Có thể là Lâm Nhi không? Nhưng từ xưa đến giờ Lâm Nhi đâu bao giờ nghĩ đến tṛ nầy. Đúng rồi, ngày hôm qua chàng đă kể cho Lâm Nhi nghe về chuyện của D́ và Hoài Nam, và lại gieo vào ḷng nàng câu hỏi “Thật măi măi yêu anh?” nên hôm nay nàng muốn chứng tỏ cho chàng thấy t́nh yêu của nàng dành cho chàng. Lâm Nhi, ôi Lâm Nhi dễ thương của chàng! Hoài Bảo muốn nh́n thấy Lâm Nhi ngay bây giờ. Chỉ một chậu hoa và vài câu thơ mà Hoài Bảo nâng niu như một bảo vật quí giá nhất trên đời.
Bác tài xế bước vào văn pḥng, hỏi:
- Cậu, chừng nào cậu muốn đi qua Cốc Hương hội họp?
Hoài Bảo vui vẻ nh́n bác tài xế, nói:
- Đi ngay bây giờ, tôi muốn ghé thăm Lâm Nhi!
Hoài Bảo vui vẻ bưng chậu hoa lan lên và đi ra ngoài. Bác tài xế đi theo sau.
Cát Lan đang bực ḿnh về những công việc mà Lâm Nhi giao cho nàng. Tuy Cát Lan chỉ học xong trung học, nhưng với khả năng của nàng, nàng có thể xin được công việc tốt hơn chứ, vậy tại sao lại cứ cắm đầu vào cái việc chẳng thích thú thế nẩy Bác Sáu đă nói nếu như Cát Lan muốn trở về làm với công việc cũ ở đài truyền thanh th́ bác ấy sẽ giúp cho, nhưng sao nàng lại không vui vẻ mà nhận lời? Nàng thật sự muốn tiến thân, muốn t́m một công việc thích hợp hơn, hay muốn ở lại đây làm cho Lâm Nhi. “Chỉ v́ “hắn” ta mà thôi!” Cát Lan bực dọc nói.
- Cát Lan, mầy lau cái nhà bếp năy giờ mà cũng chưa xong? Càng ngày càng chậm chạp!
Giọng nói khó chiu của Lâm Nhi càng làm cho Cát Lan nổi cáu lên:
- Tao làm cho mầy chủ ư là dạy mầy đàn, khi mầy không muốn học th́ tao đă xin nghỉ, cũng tại mầy năn nỉ tao ở lại giúp việc một thời gian trong lúc mầy t́m ra người thích hợp! Ban đầu tao đă nói, tao không phải làm con ở của mầy, để mầy sai vặt!
Lâm Nhi dịu giọng:
- Thôi được rồi! Tại tuần nay bà già đến dọn dẹp mọi hôm đă nghỉ, chứ phải lỗi của tao đâu! Hôm nay tao có thằng bạn đến chơi, mầy phải dọn cho sạch giùm tao.
Cát Lan cằn nhằn:
- Tại tính t́nh của mầy càng ngày càng nóng nảy, ai mà chịu đựng nổi! Bộ có chút tiền rồi muốn nặng nhẹ ai cũng được hay sao?
- Mầy c̣n nói nữa là tao đuổi mầy luôn bây giờ!
Nghe Lâm Nhi nói thế, Cát Lan bực bội thêm.
- Chỉ có tao mới ngu si nên vẫn c̣n giúp cho mầy! Không cần mầy đuổi, tao muốn nghỉ việc từ lâu rồi!
Lâm Nhi nh́n thấy vẻ giận dữ của Cát Lan, nàng liền nhỏ giọng nài nỉ:
- Thôi mà Lan! Trong khi tao chưa t́m ra người thế, mầy nghỉ việc rồi ai làm cho tao! mầy cũng biết tính tao nóng nảy mà, nhưng tao đâu có trả tệ cho mầy đâu!
Cát Lan lắc đầu, nói:
- Tao không cần mầy phải trả cho tao nhiều tiền, chỉ cần mầy ăn nói biết tế nhị với người làm th́ trả rẻ một chút cũng sẽ có người rất muốn làm cho mầy!
Lâm Nhi gạt lờ.
- Okay. Trong khi tao chưa mướn được người th́ mầy là bạn phải giúp đỡ tao chứ! Nè, làm xong rồi lên trang trí lại pḥng khách cho tao đi! mấy chục cái hoa nầy khán giả tặng cho tao, giờ không biết cắm vào đâu!
Cát Lan cảm thấy nói chuyện với Lâm Nhi chỉ mệt hơi thôi chứ cũng không giải quyết được ǵ nên nàng đi đến cầm lên những đoa hoa cắm vào những chiếc b́nh. Lâm Nhi th́ ngồi trên ghế sa lông xem tivị Chuông cửa reo lên, Lâm Nhi nh́n Cát Lan nói:
- Sao không ra mở cửa?
Cát Lan giận dữ:
- Làm cái ǵ tao làm chỉ một cái, mầy ngồi gần đó mà c̣n sai tao?
Lâm Nhi vừa đi mở cửa vừa lí nhí nói:
- Hôm nay bộ nó ăn trúng thuốc nổ rồi!
Người đứng trước cửa là Hoài Bảo. Lâm Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay anh đi Cốc Hương để hội họp mà?
Hoài Bảo nh́n Lâm Nhi cười vui vẻ. Bước vào nhà, một tay bưng chậu hoa lan, một tay ôm Lâm Nhi vào ḷng, Bảo trao cho nàng một nụ hôn trên môi thật nồng nàn. Khi Bảo buông Lâm Nhi ra, nàng ngạc nhiên nh́n Bảo, hỏi:
- Anh làm sao thế?
Hoài Bảo đưa chậu hoa ra trước mặt nàng, nói:
- Có phải hoa nầy em tặng anh không?
Lâm Nhi cànng ngạc nhiên hơn, nhưng không nói ǵ. Hoài Bảo rút trong túi quần ra một cánh thiệp nhỏ, lại nói:
- Và cả mảnh giấy nầy nữa phải không?
Lâm đỡ lấy tấm thiệp, nàng đọc xong, liếc nhanh về phía Cát Lan một cái thật bén, nhưng miệng lại nở nụ cười thật tươi với Hoài Bảo, nói:
- Vậy anh có thích không?
Hoài Bảo vui vẻ hôn nhẹ lên môi Lâm Nhi, giọng thật ấm, nói:
- Em thật là tuyệt vời!
Lâm Nhi cố làm ra vẻ t́nh tứ để Cát Lan nh́n thấy.
- Vậy anh có tin em không nào?
Hoài Bảo vui vẻ gật đầu:
- Anh biết lỗi rồi! anh tin em, tin em trăm phần trăm!
Lâm Nhi nắm tay Hoài Bảo, nói:
- Anh vào ngồi chơi với em một lát rồi đi!
Hoài Bảo lắc đầu:
- Anh muốn lắm, nhưng phải đi ngay. Bác Năm tài xế đang đợi anh đưới lầu! Em giữ hộ dùm anh chậu hoa lan xinh đẹp nầy v́ anh c̣n phải đi họp! anh không muốn để nó lại văn pḥng, nếu mang theo để trên xe th́ sợ nó héo.
Hoài Bảo trao chậu hoa cho Lâm Nhi, nhéo yêu Lâm Nhi một cái trên mũi nói:
- Em phải bảo vệ chậu hoa nầy dùm anh! món quà quí nhất đời anh đấy nhé!
Lâm Nhi bưng chậu hoa vui vẻ nói:
- Được rồi mà, anh đi họp đi, chiều nhớ về nhà em trước nhé!
Hoài Bảo vui vẻ hôn lên trán nàng, nói:
- Có thể đến tối anh mới về được, đợi anh nhé, tối nay anh mời em đi ăn! Anh đi nhé.
Hoài Bảo quay ra ngoài, măi đến bây giờ chàng mới để ư thấy Cát Lan đứng một bên góc nhà, tay cầm mấy đóa hoa, mắt trân trân nh́n chàng. Hoài Bảo vui cười nói:
- Chào cô bé Tiểu Cát! mai mốt chúng ta tṛ chuyện với nhau nhé! Hy vọng kỳ nầy Tiểu Cát không c̣n hà tiện lời nói với tôi nữa!
Nói thế rồi chàng bỏ đi thật nhanh v́ đă trễ giờ. Lâm Nhi nh́n Cát Lan, nàng không nói ǵ và đi đến cạnh Cát Lan. Chậu hoa lan vẫn ở trên tay Lâm Nhi. Nàng cho Cát Lan một nụ cười như ta đây là một kẻ chiến thắng, và nàng vứt chậu hoa lan ấy vào thùng rác cạnh đó. Cát Lan nh́n theo chậu hoa, mắt nàng rớm lệ.
Lâm Nhi cười thật to, nói:
- Mầy thật sự mới là kẻ phản bội, kẻ lường gạt! muốn ở sau lưng phá đám!
Cát Lan vẫn không nói ǵ. Lâm Nhi lại lớn tiếng:
- Muốn giựt người yêu của tao à? C̣n lâu mới tới phiên mầy! Một cánh hoa lan héo úa! Hứ! đáng cho vào thùng rác. C̣n khuya Hoài Bảo mới để ư đến mầy! Sao? Bị vỡ mặt nạ rồi, không dám lên tiếng à?
Cát Lan giận run lên, nói:
- Nhi Nhi, mầy dùng lời vừa phải thôi nhé! Tao chỉ muốn giúp anh ta t́m ra sự thật...
Lâm Nhi cắt ngang lời nói của Cát Lan.
- Phải, và sự thật là mày bỉ ổi, đi đâm thọt bạn ḿnh! Tao nghĩ mầy đừng bao giờ nên trở lại đây!
Cát Lan b́nh thản nói:
- Tao chỉ nói thật, chẳng đâm ai cả! Không cần mầy lên tiếng đuổi, tao đă quyết định nghỉ việc rồi!
Cát Lan buông những cành hoa đang nắm trong tay xuống bàn. Nàng đi ra cửa, tiếng của Lâm Nhi với theo:
- Tiền lương tháng này, mầy đừng ḥng tao trả!
Cát Lan không nói ǵ, nàng đi nhanh ra chỗ đậu xe. Tay dắt xe đạp, tay dụi mắt, nàng lủi thủi đi, trong ḷng chợt thấy chua xót.
Cát Lan về đến nhà, tinh thần mệt mỏi. Nàng đi đến cạnh ông nội, ngă đầu vào ḷng nội nức nở khóc.
Ông nội của nàng đưa tay vuốt tóc của nàng và bỗng dưng lên tiếng:
- Quẩn quanh chi điều phiền toái...
Cát Lan ngồi bật dậy, lấy tay lau nước mắt, nói:
- Nội nói rất đúng! Tại sao con lại phải đau khổ v́ một mối t́nh chẳng phải là của ḿnh!
Minh Thái từ trong pḥng đi ra, đứng cạnh bên Cát Lan, tay cầm ổ bánh ḿ, vui vẻ hỏi:
- Hôm nay lại bị đuổi về sớm hả?
Mắt c̣n rướm lệ, Cát Lan nh́n lên, nói:
- Không phải bị đuổi về sớm, mà là em bị đuổi việc rồi!
Minh Thái nh́n Cát Lan, lắc đầu, nói:
- Tao đă bảo bỏ việc giúp con ca sĩ đó đi, cùng vào ngành bán bảo hiểm như tao nè. hà hà... Nè, ngày mai đi làm mầy sẽ gặp thằng Tống Hoài Bảo không? Giới thiệu cho...
Cát Lan cắt ngang lời Thái
- Em đă nói là bị đuổi việc rồi, c̣n đi làm cái ǵ nữa... vả lại em cũng chẳng thèm gặp những người đó nữa! Đàn ông các anh, ai cũng ngu ngốc!
Minh Thái đùa giỡn.
- Mầy đừng vơ đũa cả nắm chứ! Tao như vầy mà mầy dám nói là ngu ngốc!
- Em không thèm tranh căi với anh! Cho em mượn tờ báo sáng nay của anh được không! để t́m việc làm mới đó!
Minh Thái ngạc nhiên hỏi:
- Bộ mầy mất việc thật à? Tại sao Nhi Nhi lại đuổi mầy, lúc xưa tụi bây là bạn học mà?
Cát Lan nhún vai:
- Ngày xưa khác, bây giờ khác... làm con người ai lại không thay đổi... anh hỏi tại sao chi cho mệt!
- Nó đuổi mầy thật à? Thằng Tống Hoài Bảo có biết không? Nghe mầy kể, tao nghĩ nó cũng có vẻ mến mầy mà!
Cát Lan nghe nhắc đến cái tên Tống Hoài Bảo, nàng liền nổi nóng với Thái:
- Anh đừng có nhắc cái tên đó trước mặt em nữa có được không! Em mà nghe anh nói đến hắn nữa, sẽ không bao giờ thèm nói chuyện với anh!
Minh Thái thấy vẻ bực bội của em gái, chàng không giận, mà vẫn vui vẻ trêu ghẹo:
- Mầy làm cái ǵ dữ vậy? chắc chuyện mầy bị đuổi việc có liên quan đến “hắn” của mầy chứ ǵ!
Cát Lan đứng dậy, vừa đi vào pḥng vừa nói:
- Anh không đưa cho em tờ báo sáng nay để đi xin việc làm mới th́ em sẽ bị thất nghiệp dài dài, xem anh có đủ tiền lo cho ông nội và em không cho biết!
Minh Thái nói với theo:
- Mầy làm như anh mầy tệ lắm vậy! Lúc nầy không hiểu tại sao cũng có người muốn mua bảo hiểm của tao bán.
Cát Lan vào pḥng, ngoái đầu ra nói:
- Chắc tại mọi người trên thế giới đang bị điên loạn đó!
- Mầy chuyên môn chê tài ăn nói của tao. Đừng lo, dạo nầy tao đủ tiền lo về ăn uống của gia đ́nh ḿnh rồi!
Cát Lan cười cười, ghẹo Thái:
- Vậy th́ khỏe rồi! em không cần t́m việc làm nữa, ở nhà ăn bám của anh cả đời!
Minh Thái cười to.
- Tao c̣n phải để dành tiền cưới vợ! Mầy làm ơn đi lấy chồng đi, tao nuôi mầy cả đời không nổi đâu!
Cát Lan bật cười thành tiếng, và nói:
- Ma nào mà ưng anh, để dành tiền cưới vợ chi cho uổng, hăy đầu tư vào việc ăn uống của em c̣n có lư hơn!
Minh Thái cố làm ra vẻ giận dữ, nói:
- Mầy dám trù ẻo tao...
Cát Lan không đợi nghe Minh Thái nói hết lời, nàng vừa đóng cửa pḥng lại vừa nói:
- Hôm nay em không tiếp khách đâu nha!
Minh Thái ngồi vào ghế sa lông, vừa ăn ổ bánh ḿ vừa lí nhí nói:
- Chắc tối nay nội và con ăn cơm nguội quá!


Chương 5

Tống Hoài Bảo cảm thấy hơi buồn khi nghe Lâm Nhi nói Tiểu Cát đă nghỉ việc. Tiểu Cát nghỉ việc đă hơn một tháng rồi. Nh́n cô bé đâu phải là người ngang ngược, lười biếng mà sao Lâm Nhi lại nói “Con nhỏ đó, làm th́ chẳng bao nhiêu, nói chuyện với bồ th́ nhiều, c̣n đ̣i tăng lương, em nhỏ nhẹ giải thích cho nó hiểu, mà nó ngang ngược đ̣i nghỉ!” Đa số các cô con gái xinh đẹp thời nay thường hay có nhiều bạn trai nên trộm thời gian làm việc đi nói chuyện với bồ th́ không có ǵ là lạ, nhưng chàng không tin Tiểu Cát là người như thế. Cũng có thể là lỗi ở Lâm Nhi! Chàng cũng biết đôi khi tính t́nh Lâm Nhi rất nóng nảy, khi mệt mỏi nàng thường có chuyện xung đột với người làm, v́ thế mà Tiểu Cát cũng như bao nhiêu người làm khác, không thích làm việc cho nàng.
Hoài Bảo lắc đầu, cười rồi thầm nói một ḿnh:
- Có thể dạo nầy, dĩa hát của cô bé bán không nhiều nên thường hay nóng nảy! Hy vọng lát nữa khi ra mắt ba, nàng hiền ḥa một tí!
ông Tống Lục bước vào văn pḥng của Bảo, hỏi:
- Bảo, tại sao giờ nầy tài xế của con vẫn chưa đưa Lâm Nhi đến đây?
Hoài Bảo nh́n lên và vui vẻ nói:
- Chắc là kẹt xe! Con đă gọi đến nhà của Lâm Nhi nhiều lần rồi, nhưng không có ai trả lời điện thoại!
ông Lục ra vẻ bực ḿnh, nói:
- Đất Hong Kong nầy càng ngày càng nhỏ, xe cộ th́ nhiều, đường xá th́ ít!
Hoài Bảo cười với Ba của chàng:
- Ba à, không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ không đến trễ đâu!
ông Lục nhíu mày:
- Đi dự tiệc mà đến trễ th́ thật là mất mặt! Con thử gọi nó một lần nữa coi! Thằng Nam nó đă đưa má nó đi rồi!
Bảo cầm ống nghe lên định gọi điện cho Lâm Nhi lần nữa th́ nàng bước vào với vẻ mặt giận dữ. Hoài Bảo buông điện thoại xuống, cười nói:
- Lâm Nhi, vào đây đi em!
Lâm Nhi bước vào, nh́n Hoài Bảo, nói:
- Có phải là trễ giờ rồi không anh?
Hoài Bảo lắc đầu, nói:
- Không sao! đây là Ba của anh. Quay sang ông Tống Lục, chàng vui vẻ nói - C̣n đây là Lâm Nhi, vị hôn thê của con đó!
Lâm Nhi nh́n ông Lục, gật đầu chào:
- Dạ chào Bác!
ông Lục nh́n nàng, lắc đầu
- Ờ! Con cái thời nay, trở thành vị hôn thê, hôn phu rồi mới chịu dẫn về nhà ra mắt cha mẹ! Thôi chúng ta đi, kẻo trễ!
Hoài Bảo vui vẻ nh́n Lâm Nhi, hỏi:
- Bác Năm đâu rồi?
Lâm Nhi thản nhiên hỏi lại:
- Anh muốn nói ông tài xế đó hả?
Hoài Bảo gật đầu.
- Đúng rồi, ông ta đang ở ngoài xe đợi chúng ta à?
Lâm Nhi liền nổi nóng, nói:
- Em cho ổng nghỉ việc rồi! Chỉ là một thằng tài xế mà dám ra lệnh với em!
Hoài Bảo ngạc nhiên nh́n Lâm Nhi, to tiếng hỏi:
- Cái ǵ! em đuổi ổng hả? tại sao?
ông Lục giận lên, quát to:
- Tụi bây làm cái tṛ ǵ vậy? đă trễ giờ mà lại c̣n đuổi ông tài xế, bây giờ ai đưa chúng ta đi!
Hoài Bảo với vẻ thất vọng, nh́n Lâm Nhi, nói:
- Em thật quá đáng rồi đó! Quay sang ông Lục, chàng nói: - Thôi tất cả ra xe đi, để con lái cho!
Hoài Bảo lái xe không nói một lời nào. Lâm Nhi ngồi cạnh bên cũng không lên tiếng. Ông Tống ngồi phía sau cứ lắc đầu rồi thở dài. Khi Hoài Bảo dừng lại v́ bị đèn đỏ, bỗng Lâm Nhi quây cửa xe xuống ngóng ra ngoài. Xe kế bên có vài thằng thanh niên cứ nh́n qua phía của Lâm Nhi măi. Nàng lớn tiếng nói:
- Đồ quỷ, ai cho đâu mà nh́n!
Bọn thanh niên ngồi trong xe cười và to tiếng lại với nàng:
- Cặp ngực nhỏ xíu, ai mà thèm nh́n!
Lâm Nhi giận dữ la lên:
- Đồ mất dạy! Có dám đua xe với tao không?
Người ngồi xe bên cạnh liền nói lại:
- Tại sao lại không!
Lâm Nhi vụt Hoài Bảo:
- Anh chạy nhanh lên! đừng để thua tụi nó!
Hoài Bảo nh́n Lâm Nhi, lắc đầu:
- Anh không muốn đua xe ǵ cả. Tại sao em lại nói chuyện với bọn nó!
ông Tống cũng hoảng hồn, nói:
- Thôi đừng có tṛ chuyện với chúng nữa. Bảo, cứ nhường cho tụi nó đi!
Đèn xanh nổi lên, Hoài Bảo vẫn không chạy. Mấy thằng ngồi xe kế bên cũng không cho xe chạy, ló đầu ra nói:
- Sao, không dám đua à?
Hoài Bảo lắc đầu không nói, chàng cho xe chạy từ từ. Thằng lái xe cạnh bên rồ ga, réo to:
- Nó dám khi dể bọn ḿnh! ép xe cho nó một trận nên thân!
Hoài Bảo nghe nói thế hoảng hồn cho xe chạy thật nhanh!
Bỗng nhiên nghe cái “Rầm” thật tọ Chiếc xe của Hoài Bảo đă đụng vào cây cột đèn, mọi người trong xe đều bị bất tỉnh.

o0o

Thoát cái, mà Cát Lan đă ở nhà hơn một tháng.
Cát Lan ngồi trong pḥng trang điểm. Hôm nay nàng mới cảm thấy tinh thần đầy đủ để đi làm với công việc cũ ở đài truyền thanh. Cát Lan tự nhủ với ḷng, sẽ không bao giờ mơ mộng đến những ǵ mà nàng không thể với tới! Cuộc sống của nàng từ hôm nay trở di phải trở lại b́nh thản như xưa.
Cát Lan vừa đeo bông tai vừa nghe Minh Thái cằn nhằn với ông nội:
- Ông à, đổi lại đài kia đi! giờ nầy mà nội c̣n coi đá bóng, con đương xem tin tức mà ông!
- Ông không coi, nằm xuống đây, tao đánh đ̣n mầy bây giờ.
Cát Lan nh́n ra cửa sổ vui cười. Thật ra hạnh phúc đang ở cạnh nàng cơ mà, tại sao nàng cứ măi mộng mơ xa vời. Ông nội tuy không nhớ ǵ nhiều nhưng t́nh thương vẫn tràn đầy cho Minh Thái và nàng. Anh của nàng, tuy không ngọt ngào lời nói như bao nhiêu người anh trai khác, nhưng anh hai của nàng là một người tốt, không nói ra nhưng nàng vẫn biết anh của nàng luôn lo lắng và bảo vệ nàng. Thế mà nàng cũng có lúc cảm thấy cô đơn, có lẽ v́ thiếu người tâm sự, hoặc thiếu cái ǵ đó... t́nh yêu đôi lứa chăng?
”Tống Hoài Bảo”... Cát Lan giận dữ, “Tại sao lại nghĩ đến hắn ta trong lúc nầy, một anh chàng thật ngu si khờ dại, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa v́ thế giới nghèo nàn của ḿnh sao có cơ hội ḥa chung với thế giới cao sang kia!”
- Lan! mầy ra đây mau, nhanh lên!
Tiếng gọi của Minh Thái làm Cát Lan giựt ḿnh, nàng vẫn ngồi yên, nói to
- Không ra, em đang bận trang điểm!
Minh Thái la lớn
- Mầy ra đây nhanh lên, tin tức về vụ xe hơi bị đụng
Cát Lan cằn nhằn:
- Ở đất Hong Kong nầy, xe hơi bị đụng là thường, có ǵ mà coi! Theo em, an toàn nhất là chạy xe đạp!
Tiếng Minh Thái lại hối thúc Cát Lan:
- Nhanh lên, có liên quan đến thằng Tống Hoài Bảo của mầy đó!
Cát Lan nghe đến tên Hoài Bảo, nàng đứng bật dậy, chạy ra pḥng khách. Cát Lan vừa kịp nghe
”Trên xe có ba người! ông Tống Hoài Lục, Tống Hoài Bảo, và cả cô ca sĩ Lâm Nhi! Họ đă được mang vào bệnh viện xxx, chúng tôi vẫn không biết t́nh trạng ba người đó thế nào!”
Cát Lan vội vàng trở vào pḥng riêng, vội lấy cái bóp nhỏ bỏ vào túi quần rồi chạy trở ra đi về phía chiếc xe đạp của nàng. Minh Thái nh́n theo hỏi:
- Mầy định đi đâu đó?
Cát Lan nói nhanh:
- Đi vào nhà thương chứ đâu!
Minh Thái lắc đầu, nói:
- Người ta đuổi việc mầy, bây giờ lại đi thăm họ!
- Nhi Nhi không c̣n bà con ǵ ở đây cả, em cần phải đến đó với nó, hy vọng họ sẽ không sao!
Minh Thái đứng dậy, nói:
- Mầy thiệt nhiều ḷng từ thiện! giờ nầy mà c̣n lôi chiếc xe đạp nầy, đi taxi đi mầy ơi!
Cát Lan nh́n Thái cười
- Ờ, thôi em đi nha...
Minh Thái đi theo.
- Tao cũng đi, nếu con nhỏ đó lại ăn hiếp mầy tao sẽ cho nó một trận nên thân!
Quay đầu lại nh́n ông nội, Minh Thái nói thật lớn.
- Tụi con đi một chút, ông không được đi đâu đó. Ở nhà xem đá bóng đi!
ông nội của họ lẩm bẩm:
- Tao già chứ tao đâu có điếc!
Cát Lan nh́n ông cười nhẹ và hôn lên trán nội, nói:
- Tụi con đi chút về ngay nha ông!
Nói xong nàng nắm lấy cổ tay của Minh Thái, vừa lôi chàng đi vừa nói:
- Trời ơi, giờ nầy mà anh c̣n coi đá bóng!
Minh Thái nói:
- Tại sao tao phải gấp? có chết th́ cũng đă chết rồi, thấy không, phải nó mua bảo hiểm nhân thọ của tao th́...
Cát Lan giận dữ nói:
- Ông ơi là ông, sao nói toàn chuyện không hên! bây giờ anh đi hay không?
Cả hai chạy xuống lầu, ra ngoài đón taxi và đi thẳng vào nhà thương.
Cát Lan vội vàng đến bàn hướng dẫn hỏi cô y tá:
- Cô ơi, có biết cô ca sĩ Lâm Nhi có sao không cô?
Cô y tá xem hồ sơ, nói:
- Cô Lâm Nhi th́ không sao, nhưng tội nghiệp cho người đi chung xe với cô ta.
Cát Lan hoảng hốt:
- Hả, trời ơi! Họ chết rồi sao?
Cô y tá lắc đầu:
- Chết th́ không đến nỗi, ông Tống Lục th́ đă bị mê man bất tỉnh, ông Tống Bảo th́...
Cô y tá chưa dứt lời th́ Lâm Nhi từ trong pḥng khám bệnh đi ra, nh́n thấy Cát Lan, Lâm Nhi hỏi:
- Ủa, sao mầy lại ở đây?
Cát Lan mừng rỡ nh́n Lâm Nhi, hỏi:
- Mầy có sao không? Tao nghe tin xe mầy bị đụng nên vội vàng đến đây!
Lâm Nhi vui cười lắc đầu:
- Tao không sao, rất may mắn là cánh tay bị gẫy nhẹ thôi! bác sĩ đă băng bột lại cho tao nè!
Cát Lan nh́n cánh tay của Lâm Nhi, rồi lại hỏi:
- Vậy anh Hoài Bảo của mầy có sao không? bị thương nặng lắm à?
Lâm Nhi lắc đầu:
- Hắn không phải là của tao! Ai mà biết, nghe nói bị tàn tật ǵ đó!
Cát Lan tṛn mắt, hỏi:
- Mầy nói cái ǵ? tàn tật? tụi bây ră rồi à?
Lâm Nhi nhún vai, nói:
- Hắn vẫn chưa biết! Tao chỉ nghe vậy thôi, không biết ǵ thêm!
- Mầy không vào thăm Hoài Bảo sao?
- Tại sao tao phải thăm hắn? nếu tao bây giờ mà vớ vô người tàn tật th́ suốt đời tao sẽ không cất mặt lên nổi, mầy biết không!
Cát Lan giận dữ nói:
- Mầy có thể thốt ra những lời nói đó sao Nhi Nhi! anh Hoài Bảo yêu thương mầy như vậy, mà...
Lâm Nhi nhíu mày, nói:
- Mầy đến đây thăm tao hay dạy đời tao? Nếu mầy thích hắn, tao nhường lại cho mầy đó!
Nói thế là Lâm Nhi bỏ đi. Cát Lan và Minh Thái đứng nh́n theo. Lâm Nhi vừa đi mấy bước th́ có một chàng trai đến bên cạnh nắm tay cô ta d́u đi.
Minh Thái nh́n Cát Lan, nói:
- Bây giờ phải làm sao?
- Em đâu biết, ḿnh phải hỏi thăm xem pḥng Tống Hoài Bảo ở đâu!
Thái níu cô y tá đương đi ngang, hỏi:
- Cô có biết ông Tống Hoài Bảo đang nằm pḥng nào không?
Cô y tá nh́n Minh Thái và Cát Lan, hỏi lại:
- Tôi là y tá tạm thời của ông Tống Hoài Bảo, các người là ai mà hỏi thăm ông Tống?
Minh Thái chỉ vào Cát Lan, nói:
- Nó là vợ sắp cưới của ông Tống Hoài Bảo, tôi là anh của con nhỏ nầy.
Cát Lan nh́n anh, tỏ vẻ không bằng ḷng:
- Anh hai!
Cô y tá liền nói:
- Vậy th́ hay quá, bác sĩ có thể nói chuyện với cô về t́nh trạng của ông Tống Hoài Bảo được rồi! Chúng tôi muốn nói chuyện với bà Tống Lục, nhưng bà ta và ông Tống Nam nói rằng không muốn biết đến! gia đ́nh ông Tống Lục đă nói rằng chuyện bệnh hoạn thuốc men của ông Hoài Bảo sẽ không liên quan ǵ đến họ! Họ chỉ biết có ông Tống Hoài Lục! ông Lục vẫn c̣n đang hôn mê!
Cát Lan tṛn mắt ngạc nhiên, hỏi:
- Cô nói vậy là sao?
Cô y tá thở dài nói:
- Có nghĩa là họ không trả tiền thuốc men ǵ cho ông Tống Hoài Bảo cả! nếu vậy ông Tống Hoài Bảo có thể sẽ bị tàn tật cả đời! Chúng tôi đành bó tay! Bác sĩ rất cần nói chuyện với cô... cô hăy theo tôi!
Cát Lan thấy chân tay ḿnh run lên. Nàng đau ḷng nh́n cô tá, gật đầu:
- Vâng.
Minh Thái và Cát Lan đi theo cô y tá đến văn pḥng bác sĩ.


Chương 6

Vào đến văn pḥng bác sĩ, cô y tá điềm đạm nói:
- Bác sĩ Trương, đây là vợ tương lai của ông Tống Hoài Bảo và anh của cô ta.
Bác sĩ Trương nh́n Cát Lan, nở một nụ cười, nói:
- Mời cô, cậu ngồi.
Cát Lan và Minh Thái ngồi vào ghế. Cô y tá trở ra ngoài. Bác sĩ từ từ nói:
- Bà Tống à,
Cát Lan e dè nói:
- Xin bác sĩ đừng gọi tôi như thế. T́nh trạng của Hoài Bảo thế nào rồi bác sĩ?
Bác sĩ Trương cười hề hà, tiếp lời:
- Không đến nỗi nào. Chúng tôi chỉ có vài cái khó khăn về vấn đề tiền bạc. Nhưng hôm nay cô đă đến th́ rất tốt.
Cát Lan lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu...
Bác sĩ Trương thở ra một hơi thở dài, với vẻ chán nản, nói:
- Chúng tôi đă nhiều lần muốn thương lượng về bệnh trạng của ông Hoài Bảo, nhưng người nhà của ông ta không ai muốn dính líu vào vụ nầy. Ông ta không đến nỗi nào, nhưng cô cũng biết, với chứng bệnh nào cũng cần có tiền mới có thể chữa trị!
Bác sĩ Trương chăm chú nh́n Cát Lan ḍ xét vài giây rồi tiếp:
- Tôi không phải là chủ của dưỡng đường nầy, nên không thể giúp miễn phí cho ông ta.
Cát Lan nhíu mày, nói:
- Nhưng tôi muốn biết t́nh trạng của anh ta thế nào!
Bác sĩ Trương gật đầu, nói:
- Tôi hiểu. Nhưng nếu ông Bảo không có ai giúp đỡ lo về tiền thuốc men th́ chúng tôi đành bó tay.
Cát Lan gật đầu như hiểu ư ông tạ Bác sĩ Trương chăm chú nh́n Cát Lan rồi nói tiếp:
- Chiếc xe hơi của ông Bảo đă bị đụng quá nặng nên ông ta đă bị chấn thương bộ năo. Rất may mắn là ông ta không đến nỗi mất trí, nhưng đă ảnh hưởng đến đôi mắt...
Cát Lan tái mặt.
- Có nghĩa là anh ấy sẽ măi măi bị đui mù hả bác sĩ?
Bác sĩ Trương vội lắc đầu, nói:
- Với t́nh trạng hiện nay, chúng tôi không thể nào đoán được! ông Bảo cần phải nằm đây dưỡng bệnh thêm mời thời gian, khi tinh thần của ông ta yên ổn th́ chúng tôi mới có thể cho chữa đến đôi mắt của ông tạ Những ǵ liên hệ đến sợi dây năo th́ rất nguy hiểm, nếu muốn một cuộc giải phẫu để cho mắt sáng lại th́ cần phải có thời gian. Nhưng nếu không chữa trị kịp thời, có thể đôi mắt sẽ măi không có ánh sáng.
Cát Lan liền gật đầu.
- Tôi hiểu! mà bác sĩ đă nói chuyện với anh ta chưa?
Bác sĩ Trương lắc đầu:
- Nội địa của bệnh nhân vẫn đang bị chấn thương, tôi không dám nói rơ ràng về chẩn bệnh và chuyện tiền bạc với ông ta vào lúc nầy, v́ không muốn bệnh nhân quá xúc động rồi làm ra chuyện không nên. Vậy cô nghĩ thế nào? Cô có thể giúp bệnh nhân về vấn đề tiền bạc hay không? nằm dưỡng bệnh nơi nầy th́ cần phải có tiền, và cả tiền thuốc men nữa...
Cát Lan vội vàng nói:
- Bác sĩ cứ yên tâm về vấn đề tiền bạc! Chỉ nhờ bác sĩ tận lực giúp cho anh Hoài Bảo mau được trở lại b́nh thường!
Minh Thái từ khi bước vào pḥng bác sĩ cho đến bây giờ mới lên tiếng. Thái lắc đầu.
- Chúng ḿnh làm ǵ có tiền mà giúp cho hắn!
Cát Lan bực bội nói.
- Anh Hai!
Minh Thái tỏ vẻ không bằng ḷng, nói:
- Mày có biết nằm ở đây c̣n mắc tiền hơn là ở khách sạn sang trọng không? c̣n cả tiền thuốc men ǵ đó nữa. Gia đ́nh họ Tống không lo th́ thôi, tại sao mày lại muốn chạy vào gánh vác!
Cát Lan nh́n Thái rồi lại nh́n bác sĩ nói:
- Xin bác sĩ cho chúng tôi vài giây bàn luận được không? bác sĩ cứ yên tâm, chuyện tiền pḥng, tiền thuốc sẽ có tôi lo.
Bác sĩ Trương gật đầu, cười hiền ḥa với Cát Lan.
- Vậy th́ tốt lắm. hai người cứ tự nhiên ngồi đây bàn thảo. Tôi phải đi thăm bệnh nhân rồi. Ông Hoài Bảo rất may mắn có được một vị hôn thê tốt như cô vậy! Tôi sẽ cố gắng hết sức ḿnh để chữa trị cho bệnh nhân!
Bác sĩ Trương vừa bước ra cửa th́ Cát Lan nói to:
- Bác sĩ ơi, c̣n một chuyện tôi xin nhờ bác sĩ...
Bác sĩ Trương dừng lại nh́n Cát Lan chờ đợi. Nàng rụt rè nói:
- Bác sĩ cũng biết, Hoài Bảo sẽ không chịu nổi nếu biết ra sự thật là gia đ́nh ảnh không ai chịu chăm lo cho ảnh. Mong bác sĩ giữ kín chuyện này dùm tôi!
Bác sĩ Trương gật đầu:
- Cô yên tâm, tôi sẽ không nói ǵ cả. Chúng tôi sẽ thường xuyên báo cáo về t́nh trạng của ông Bảo cho cô, c̣n về phần ông Bảo th́ nhờ ở nơi cô vậy! Dù nghe được tin xấu nơi người ḿnh thương th́ cũng tốt hơn nghe từ một người xa lạ! à, cô có cần mướn y tá riêng cho bệnh nhân không?
Cát Lan vội lắc đầu:
- Tiền pḥng chúng tôi c̣n không biết có đủ trả không! Mướn y tá riêng? Chúng tôi không lo nổi đâu, mong bác sĩ hiểu cho! Tôi sẽ tự ḿnh chăm sóc cho ảnh.
Bác sĩ Trương nh́n vẻ bối rối của Cát Lan, ông thật không hiểu. Là một vị hôn thê của con trai trưởng ông Tống Hoài Lục mà sao lại ra vẻ nghèo nàn thế này, thật tội nghiệp! Là một gia đ́nh tỷ phú mà keo kiệt như thế, không giúp đỡ người thân trong lúc ngặt nghèo mà bỏ lơ cho một cô gái chưa được mang họ Tống vào gánh vác! ông định nói những ư nghĩ của ông nhưng ông chỉ khẽ gật đầu.
- Vậy cũng được! Thôi chào cô, cậu.
Cát Lan e thẹn gật đầu
- Cám ơn bác sĩ!
Bác sĩ Trương đă ra khỏi pḥng.
Minh Thái trừng mắt.
- Mày khi không nhảy vào lo chuyện bá vơ! Tiền đâu mà lo cho nó chứ!
Cát Lan dịu giọng nói:
- Anh không nghe bác sĩ nói hay sao? Nếu không chữa trị anh ta có thể bị đui mù cả đời!
- Vậy th́ có mắc mớ ǵ đến chúng ta đâu? Nó không phải bà con của chúng ta, chẳng phải người t́nh hay hôn phu ǵ của mày cả.
- Ai biểu anh nói em là vị hôn thê của ảnh chi!
Minh Thái đứng dậy, tức giận nói:
- Tại tao nói đại như thế để họ cho mày được gặp nó, ai dè mày tưởng là thiệt hả!
Cát Lan nài nỉ Thái:
- Anh làm ơn giúp dùm người ta trong lúc gặp nạn tai đi anh!
- Nếu người bị thương đó là mày, dù tao đi ăn xin cũng phải lo đủ tiền chữa trị cho mày, nhưng nó chẳng liên hệ ǵ đến chúng ta cả! vả lại tao đâu có tiền!
Cát Lan liền hỏi:
- Tiền anh để dành trong ngân khẩu, được bao nhiêu rồi?
Minh Thái to mắt nh́n Cát Lan.
- Mày nói đùa hay nói giỡn. Tiền đó tao để dành cưới vợ đó, c̣n lâu mới rút ra lo cho nó!
Cát Lan cằn nhằn.
- Chưa có ai thương mà cứ lo nghĩ đến chuyện vợ với con!
Minh Thái vừa bước đi vừa nói:
- Tao không nói chuyện với mày nữa!
Cát Lan vội nắm tay Minh Thái kéo lại. Nàng thật không biết nói sao để Thái có thể giúp cho Hoài Bảo. Nàng biết, một ḿnh nàng th́ làm sao lo nổi v́ nàng đâu có bao nhiêu tiền. Cát Lan bèn nghĩ ra một cách nói thật haỵ Nàng nhướng mày nói:
- Vậy mà anh cũng cho ḿnh là người buôn bán giỏi!
Minh Thái nhíu mày nói:
- Chuyện này có ǵ liên quan đến việc buôn bán bảo hiểm của tao!
Cát Lan ngồi lại xuống ghế, b́nh tĩnh nói:
- Anh hăy nhớ lại xem, anh thường nói với em Hoài Bảo là một thanh niên có tài. Chỉ v́ hôm nay anh ta xảy ra tai nạn, ba của ảnh bị hôn mê nên bà vợ Ổng mới có thể nắm quyền tất cả! v́ thế bà ta không thèm lo cho anh Hoài Bảo! Anh c̣n nhớ không, em thường kể cho anh nghe là anh Hoài Bảo thường than van với Nhi Nhi rằng anh ta và người d́ ghẻ cùng đứa em trai không hạp với nhau nên bây giờ có cơ hội chắc chắn họ chỉ muốn anh ta chết thôi!
Minh Thái cười h́ hà, nói:
- Mày có thể nói những chuyện tao chưa biết hay không? chuyện đó nào có quan hệ với việc làm của tao!
Cát Lan nhăn nhó nói:
- Anh thiệt khờ quá! anh Hoài Bảo có tài cơ mà! nếu anh ta b́nh phục lại th́ em bảo đảm với anh, ảnh sẽ dựng lại cơ nghiệp của ḿnh. Nếu anh là người ơn của ảnh, em tin rằng ảnh sẽ toàn lực giúp cho anh! người ta mà nghe gia đ́nh tỷ phú họ Tống mua bảo hiểm của anh, tiếng tăm sẽ thế nào?
Minh Thái nghe Cát Lan nói thế, đôi mắt sáng lên v́ nghĩ đến chuyện có lợi mai sau. Chàng vui vẻ nói một hơi:
- Mày thật thông minh! đúng là đàn bà con gái th́ luôn tỉ mỉ hơn bọn đàn ông! Tao giúp nó th́ nó phải giúp lại tao! Chỉ cần nó mua bảo hiểm của tao th́ mọi người sẽ càng tin tao hơn! Ha ha... có lư lắm! được tao sẽ giúp cho nó! mau đi đến coi nó như thế nào rồi!
Cát Lan nh́n Minh Thái mà không nín cười được! Cuối cùng nàng đă dụ được anh của ḿnh. Nàng bẽn lẽn đi sau lưng Minh Thái.
Minh Thái rất tự nhiên đẩy cửa pḥng bệnh của Hoài Bảo và bước vào. Hoài Bảo đang ngồi trên giường bệnh, với vẻ mặt xanh xao, đôi mắt chẳng nh́n thấy được ǵ, nhưng chàng vẫn c̣n nghe được tiếng chân người bước vào căn pḥng của ḿnh. Chàng liền lớn tiếng hỏi:
- Có phải bác sĩ đó không?
Minh Thái liền “ờ” một tiếng cho xong.
Hoài Bảo có vẻ đau khổ, nói:
- Cô y tá ban năy đă nói cho tôi biết ba của tôi vẫn chưa tỉnh lại được, c̣n bệnh t́nh của tôi ra sao? đôi mắt tôi... sẽ bị mất ánh sáng măi sao?
Minh Thái vội vàng nói:
- Không đâu! không đâu! ở đây chữa trị một thời gian, khi đúng lúc sẽ được giải phẫu, mắt anh sẽ sáng lại!
Hoài Bảo buồn bă gật đầu. Cát Lan len lén đứng phía ngoài nh́n Hoài Bảo. Tuy lúc này sắc mặt của chàng rất xanh xao, tiều tụy., nhưng dáng h́nh của chàng, với giọng nói đó vẫn làm cho nàng rụt rè làm sao đó.
Hoài Bảo bỗng nhớ ra điều ǵ, lại hỏi:
- Họ đă cho tôi biết, cô Lâm Nhi rất may mắn không bị thương tích chi nhiều, vậy cô ta c̣n nằm ở đây không vậy bác sĩ? tôi có thể gặp cô Lâm Nhi không?
Minh Thái thật không biết trả lời sao, chàng vội nh́n Cát Lan. Nàng đưa tay ra dấu cho Minh Thái hăy im lặng. Cử chỉ của nàng làm cho Hoài Bảo nghe được, cạnh bên chàng không chỉ có bác sĩ mà c̣n có một người khác. Chàng liền hỏi:
- Ai đó?
Cát Lan không dám lên tiếng. Minh Thái thấy vậy liền nói:
- Là cô Lâm Nhi mà anh vừa mới nhắc đó!
Cát Lan nh́n Minh Thái, đôi má đỏ lên v́ giận. Minh Thái nhún vai không nói. Hoài Bảo nghe Minh Thái nói thế liền nở một nụ cười rất sung sướng, nói:
- Lâm Nhi, em đến bao giờ mà không lên tiếng vậy! anh biết là em sẽ đến!
Cát Lan rụt rè bước vào, vẫn không dám nói lời nào.
Hoài Bảo lại giục nàng.
- Nói chuyện với anh đi em! đến đây cho anh ôm em vào ḷng được không? Anh thật nhớ và lo cho em lắm, khi biết được em không bị ǵ, anh vui lắm! Anh xin lỗi v́ lái xe không cẩn thận nên mới xảy ra chuyện! khi sáng mắt lại rồi anh nhất định sẽ mang hết sự yêu thương đền bù cho em!
Bỗng dưng nước mắt từng giọt rơi xuống mi của Cát Lan. Nàng thật quá cảm động qua những lời nói đó. Xá ǵ nàng thật là Lâm Nhi th́ hạnh phúc biết mấy. Cát Lan không cầm ḷng nổi, nàng vụt chạy ra khỏi pḥng. Hoài Bảo nghe tiếng chân nàng bỏ chạy, chàng ngơ ngác gọi:
- Lâm Nhi! sao em lại bỏ đi!
Minh Thái vội nói:
- Có lẽ nh́n thấy anh thế này nên quá xúc động, cô ta khóc và chạy ra rồi!
Hoài Bảo buồn bă nói:
- Tội nghiệp cho Lâm Nhi! bác sĩ hăy giúp tôi khuyên nhủ cô ta!
Minh Thái vừa nói vừa bước đi.
- Anh nên ở đây tịnh dưỡng, tôi sẽ giúp anh an ủi cô Lâm Nhi!
Minh Thái bước ra khỏi pḥng bệnh, đóng cửa pḥng lại. Chàng nh́n thấy Cát Lan ngồi dựa vách tường với đôi mắt mờ lệ. Chàng lắc đầu nói:
- Mày như vầy th́ làm sao lo cho nó!
Cát Lan đưa tay dụi mắt nói:
- Tại ảnh nhắc đến Lâm Nhi! em cảm động quá và thấy tức dùm cho ảnh! Nhưng anh không nên nói cho ảnh biết là Lâm Nhi đă...
- Tao biết! không nên nói cho nó biết con nhỏ Lâm Nhi của nó đă phản bội nó rồi chứ ǵ!
Cát Lan nhíu mày hỏi:
- Em chỉ sợ anh ấy nghe rồi chán nản, sẽ bỏ liều tất cả, không ai giúp nổi!
- Mày nói toàn chuyện ǵ đâu! bọn con trai tụi tao không yếu ớt như đàn bà con gái tụi bây đâu!
Cát Lan giục anh.
- Anh hứa với em đi, có được không! và cũng không được nói cho ảnh biết chúng ta là ai!
Minh Thái thở dài, lắc đầu, nói:
- Khi không khi khổng bắt tao âm thầm làm anh hùng! giúp cho thiên hạ mà không được cho họ biết ḿnh là ai!
- Anh Hai! Cát Lan nũng nịu.
- Thôi được rồi! mai mốt mà nó không giúp lại cho tao, mày sẽ biết tay tao! bây giờ tao về lo việc cơm nước cho nội, trời đă tối, ổng không thấy tụi ḿnh lại la làng lên! mày ở đây canh chừng nó! đừng có mướn y tá đó, không có tiền mà trả đâu! kỳ này chắc tao phải đi t́m việc để kiếm thêm tiền! Trong ngân khẩu của tao đâu có được bao nhiêu, mày cũng phải đi làm nữa!
- Em biết rồi mà! Cát Lan vội vàng nói - Vậy anh về với nội đi, để em ở lại đây!
Minh Thái đi ra khỏi nhà thương. Cát Lan lại rụt rè mở cửa pḥng của Hoài Bảo. Nàng nh́n thấy Hoài Bảo nằm trên giường bệnh không nói ǵ. Cát Lan cứ ngỡ rằng Hoài Bảo đă ngủ nên định đóng cửa pḥng lại th́ tiếng Hoài Bảo vang lên:
- Cô là y tá phải không?
Cát Lan không dám nói ǵ, liền gật đầu. Bỗng nàng thấy rất buồn cười. Anh ta không nh́n thấy mà ḿnh gật đầu th́ cũng như không. Nàng vội vàng lên tiếng.
- Phải đó!
Hoài Bảo lại hỏi:
- Có phải cô là y tá riêng, gia đ́nh tôi mướn đến lo cho tôi không?
Cát Lan im lặng một lúc rồi nói:
- Đúng rồi! Anh vẫn c̣n yếu lắm! Thôi anh cứ nghỉ đi, ngày mai tôi trở lại!
Hoài Bảo liền lắc đầu nói:
- Tôi không thích đối diện với bóng tối. Cô có thể nán lại ngồi đây nói chuyện với tôi không?
Cát Lan nh́n gương mặt xanh xao của Hoài Bảo, nàng thấy tội nghiệp cho chàng vô cùng. Nàng lặng lẽ đi vào, ngồi xuống chiếc ghế để cạnh bên giường bệnh. Hoài Bảo, giọng nói mệt mỏi, hỏi:
- Cô tên ǵ?
Cát Lan thấy bối rối, nàng không biết phải nói thế nào. Nàng nh́n chung quanh căn pḥng. Thấy cành hoa hướng dương được cắm trong b́nh, nàng chậm răi nói:
- Hướng Dương!
Hoài Bảo cười nói:
- Cô có thể nói rơ một tí được không?
Cát Lan đỏ mặt ấp úng:
- Tên tôi là... là Hướng Dương.
Hoài Bảo lại cười.
- à, Hướng Dương! một loài hoa Hướng Dương phải không? Cách nói chuyện của cô làm tôi nhớ đến một người bạn!
Nh́n thấy nụ cười của Bảo. Cát Lan không c̣n ấp úng như những lần trước. Nàng thầm nghĩ, “Anh ta nào có nh́n thấy ḿnh đâu và vai vế của ḿnh hiện nay chỉ là một cô y tá th́ làm ǵ phải sợ khi đối diện với chàng”.
Cát Lan liền vui vẻ hỏi:
- Bạn của anh là ai?
- Là một cô gái rất ít thích nói chuyện với tôi.
- Cô ta tên ǵ? hỏi xong Cát Lan bỗng thấy ḿnh sao quá ṭ ṃ, nàng liền nói - xin lỗi anh, tại tính tôi hiếu kỳ nên mới hỏi thế.
Hoài Bảo cười.
- Không có chi đâu. Cô là y tá của tôi mà, sao lại khách sáo thế. Tôi không nhớ tên cô ấy.
Nói xong chàng thở ra một hơi dài, tỏ vẻ rất mệt mỏi. Cát Lan bỗng cảm thấy thất vọng nhưng vẫn niềm nở nói:
- Anh mệt rồi, tôi sẽ ra ngoài cho anh nghỉ ngơi nhé.
Hoài Bảo liền hỏi:
- Rồi cô sẽ trở lại đây chứ?
Cát Lan cười.
- Dĩ nhiên rồi, đó là bổn phận của tôi nhưng mà trừ khi anh không muốn một cô y tá xấu xí như tôi.
Hoài Bảo cũng cười.
- Tôi đâu có nh́n thấy được mà cần xấu với đẹp.
Cát Lan đứng lên định cáo từ th́ Bảo lại nói:
- Cô có thể nán lại đây thêm vài phút không?
Cát Lan tṛn mắt ngạc nhiên.
- Tại sao?
- V́ tôi không thích nằm đây một ḿnh rồi suy nghĩ đến đôi mắt đui mù của tôi.
Cát Lan an ủi.
- Anh đừng nói thế, bác sĩ đă nói sẽ tận lực chữa trị cho anh. Anh nhất định sẽ có đôi mắt lại như xưa.
Hoài Bảo lắc đầu.
- Thôi đừng bàn đến chuyện đó nữa nhé cô Dương. Hay là cô kể chuyện cho tôi nghe đi, có thể câu chuyện của cô sẽ dẫn tôi vào giấc mộng!
Cát Lan ngơ ngác nói:
- Tôi đâu có biết chuyện ǵ mà kể.
Hoài Bảo trêu nàng.
- Chuyện ǵ cũng được mà, chẳng lẽ một chuyện thần thoại cũng không có? lúc c̣n nhỏ cô không có lần nghe sao? các cô gái cô nào cũng thích nghe chuyện thần thoại kia mà.
Cát Lan thật t́nh nói:
- Ồ, tôi chỉ thích nghe chứ không biết kể chuyện.
- Cô có thể thử một lần mà, làm chuyện ǵ th́ ai cũng phải trải qua lần đầu tiên cả.
Hoài Bảo lại cười. Nụ cười của chàng thật ấm làm cho trái tim của Lan run động.
Nàng chậm răi nói:
- Tôi chỉ có một câu chuyện nhưng tin rằng anh sẽ không thích đâu.
- Th́ cô cứ thử đi nhé. Tôi thật t́nh nài nỉ mà.
Hoài Bảo lại cười. Nh́n nét mặt buồn bă và mệt mỏi của chàng, Cát Lan cảm thấy xót xạ Nàng chậm răi nói:
- Đó là một câu chuyện thần thoại mang tên Công Chúa Lọ Lem. Anh đă nghe qua chưa?
- Cô thử kể tôi nghe.
Cát Lan nh́n về phía cửa sổ và bắt đầu kể:
- Ngày xưa, xa xưa lắm, có một cô bé nhà nghèo, cha mẹ chết sớm, nàng ở chung với người d́ ghẻ và hai người chị chẳng có chút t́nh với nàng. Mỗi ngày nàng phải nấu cơm chẻ củi, làm đủ mọi việc cho họ để xin được đôi chút t́nh thương, nhưng họ nào có thương xót chi nàng, chỉ muốn nàng ở đó làm công mà không cần phải trả tiền. Khi nàng tṛn 18 tuổi, ngày hội hoa lại đến. Ở cung điện, nhà vua có một cuộc hội vui mời tất cả các cô thiếu nữ đến dự tiệc để ra mắt hoàng tử. Đó là lần đầu tiên cô bé lọ lem kia được gặp hoàng tử của ḷng ḿnh...
Cát Lan ngưng lại câu chuyện, nh́n xuống Hoài Bảo. Chàng đă ngủ từ lúc nào không haỵ Cát Lan nhẹ nhàng đắp chăn lại cho chàng. Nàng đứng lặng yên nơi đó ngắm nh́n người đàn ông trước mặt. “Chàng đúng là một vị hoàng tử trong chuyện cô bé lọ lem, nhưng chàng chẳng bao giờ sẽ là của ḿnh!” Cát Lan nhủ thầm rồi lặng lẽ đi ra.



o0o

 

Pages  1  2  3  Next