hồi xế trưa. Anh ngồi ngay ngắn lại, đón ly nước từ tay phải của Tường Linh mà không
khỏi bật cười khi nghỉ đến t́nh cảnh của hai người. Đứa "què tay",
đứa "què chân", không buồn cười sao được.
Thấy Tường Linh định quay lưng th́ Khải Minh liền gọi:
− Linh, cô có rảnh không ?
Chứng kiến nụ cười "đười ươi" của anh ta, giờ thêm câu hỏi lăng
nhách, trong một thoáng Tường Linh quên bẵng lời của mẹ:
− Luật sư ǵ hỏi một câu nghe thừa thải hết sức. Có ai nằm bệnh
viện mà không rảnh chứ.
Biết ḿnh lỡ lời, Khải Minh vội giải thích:
− À không, tôi hỏi cho kỹ v́ tôi có chuyện muốn nói với
Linh.
Tường Linh nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên:
− Chuyện ǵ vậy ?
− Th́ Linh cứ ngồi xuống ghế trước đi.
Tường Linh kéo ghế về phía giường Khải Minh với tâm trạng đề pḥng. Đợi cô ngước mặt lên Khải Minh mới mở lời:
− Tuy không nói thẳng ra, nhưng cả tôi và Linh đều biết là hai bà mẹ
chúng ta cố ư làm mai cho tụi ḿnh. Tôi biết Linh không ưa ǵ tôi,
c̣n tôi cũng không thích bị đặt để nhưng mấy ngày nay nằm suy nghĩ
lại, không có duyên với nhau th́ cũng không nên gây gổ trước mặt
người lớn, làm cho hai bà mẹ buồn th́ chúng ta cũng chẳng vui vẻ ǵ,
đúng không ?
Tường Linh làm thinh nhưng thái độ lắng nghe đó chứng tỏ cô ta không
có muốn gây với Khải Minh, v́ vậy anh tiếp tục phân tích:
− Tôi muốn từ nay chúng ta đừng xem nhau như kẻ thù, có thể làm bạn
với nhau th́ tốt, c̣n không th́ cũng chẳng có hại ǵ. Xuất viện
xong, tôi sẽ cố lựa lời khuyên mẹ tôi bỏ ư định chọn bạn gái cho tôi
và hứa danh dự với Linh, không có lần thứ hai như vừa rồi nữa đâu.
Tường Linh hơi cúi mặt xuống:
− Tại anh kiếm chuyện trước chứ ai thèm ghét người dưng cho mỏi...
mắt.
Khải Minh nhướng mày, nhấn mạnh từng tiếng:
− Tôi kiếm chuyện trước ? Hồi nào ?
Lập tức Tường Linh kể tội ngay:
− Th́ cái vụ dành "parking" đó, là tại anh khiêu chiến chứ đâu phải
tôi tự châm ng̣i.
Khải Minh đặt ly nước xuống bàn, đính chính:
− Tôi tưởng mấy thằng láu cá nào đó, nếu tôi biết tài xế là con gái,
tôi không có khiến ḿnh bị quê như vậy đâu. Linh nhớ kỹ lại đi, có
phải lúc đó tôi gọi Linh là "anh kia" nên cô mới quay lại nh́n tôi
đăm đăm ? Nhưng xét cho cùng, coi như là lỗi tại tôi để đầu óc đi
hoang nên mới có chuyện xảy ra. Linh đừng để bụng mà thù dai tôi
nữa nhen ?
Tường Linh ngẫm nghĩ, quả thật Khải Minh không có nói sai, đúng là
anh ta đă gọi ḿnh bằng anh. Tuy nhiên cô thấy vui vui khi anh
thành thật với ḿnh như thế.
− Có thiệt tôi đă làm cho anh quê không ?
Khải Minh đưa tay găi ót:
− Sao không ! Trong đời tôi cũng có nhiều cái quê, nhưng quê với con
gái kiểu đó th́ đúng là lần đầu. May mà chỉ có Linh ngồi một ḿnh
trong xe, nếu có bác gái hay anh chị em nào của Linh đi theo, chắc
tôi c̣n quê cỡ nào nữa.
Tường Linh vờ nhăn mặt:
− Nè, anh có phóng đại không đấy. Tôi
nhớ là anh hỏi cái ǵ th́ tôi trả lời cái đó, chứ đâu có thêm bớt ǵ
hơn.
− Luật sư tra vấn oan ức cho thủ phạm rồi bị nạn nhân quật ngược trở
lại đến bí lời đứng chết trân một
chỗ mà Linh cho là phóng đại sự
việc à ? Nói thật nha, thấy dáng Linh cao ráo, thái độ b́nh tĩnh và
lời lẽ rất vững vàng nên tôi tưởng cô trạc tuổi ḿnh. Nào ngờ lúc
vào nhà hàng rồi tôi mới tin là cô chỉ mới hai ba thôi.
Tường Linh nghiêng nghiêng đầu:
− Lư do.
Khải Minh đáp tỉnh bơ:
− Cử chỉ và hành động của cô y như một đứa con nít vậy.
Tường Linh bậm môi trên lại, đánh vào chân Khải Minh một cái:
− Dám nói tôi con nít hả ?
Cô không hay ḿnh vừa đánh trúng cái chân bị trật xương của Khải
Minh làm anh ta hét lên một tiếng:
− Ui da !
Khải Minh cḥm người về phía trước, hai tay bưng lấy chân, mặt nhăn
nhún trông rất khổ sở. Phần Tường Linh nghe tiếng la th́nh ĺnh của
Khải Minh th́ cũng hoảng hồn, đứng bật dậy, không may cánh tay trái
của cô quơ trúng vào thành ghế một cái đau điếng khiến cô cũng buột
miệng la theo:
− Á !
Đang ôm chân, Khải Minh phải vội buông ra:
− Chuyện ǵ vậy Linh ?
Thấy Tường Linh không trả lời mà chỉ đứng đó với nước mắt ứa ra mi
th́ Khải Minh hối hả nghiêng người tới kéo cô sát vào giường:
− Ngồi xuống đây để tôi xem dùm cánh tay cho.
Tường Linh nghe lời Khải Minh, mắt nh́n anh với vẻ âu
lo:
− Bác sĩ bảo tôi bị nhẹ hơn anh, có thể về nhà trong hai ngày nữa,
không biết quơ trúng ghế như vậy có ảnh hưởng ǵ không.
Khải Minh vừa xem xét, vừa trấn an Tường
Linh:
− Tôi nghỉ không sao đâu, chỉ hơi đỏ một chút thôi.
Tường Linh vẫn c̣n ái ngại khi vô t́nh đập tay vào cái chân bó bột
của Khải Minh nên cô cất tiếng hỏi han:
− Chân anh hết đau rồi hả ?
− Ừ !
Tưởng anh đă cố t́nh ăn vạ với ḿnh, Tường Linh bèn bĩu môi:
− Vậy mà la to cho dữ, làm tôi sợ hết sức.
Khải Minh đáp một câu mà không hiểu v́ sao ḿnh lại nói ra câu đó
trong lúc này:
− Đau chết đi được chứ sao không ! Nhưng thấy Linh sắp khóc tự dưng
tôi quên đi cái đau của ḿnh mà chỉ chú trọng đến cái đau của Linh
thôi...
Trời ạ ! Ḿnh có ư ǵ khi nói ra những lời này ? Khải Minh bàng
hoàng nh́n Tường Linh, và cô cũng đang trố mắt nh́n anh chăm chăm.
Nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, Khải Minh lúng túng
buông tay Linh ra và cô cũng nhanh nhẹn quay về ghế ngồi. Mắt ngó
bâng quơ, cô hỏi một cách vụng về:
− Sao giờ này chưa thấy Hoàng Nhi ghé thăm anh ?
Nghe nhắc tới em gái, Khải Minh xoay mặt lại:
− Thăm tôi hay thăm cô ?
− Ngộ chưa, làm như Nhi là em gái của tôi vậy.
Khải Minh cười cười:
− Ai biểu lần nào vô đây, nó cũng chỉ hỏi tôi có một hai câu cho có
lệ rồi th́ qua bên cô ngồi suốt buổi. Đến khi rời pḥng th́ nó chỉ
nói gọn lỏn vài lời: Chúc Trần công tử ngủ ngon !
Tường Linh biện hộ cho Nhi:
− Tại anh cứ hay cáu gắt và nghiêm nghị nên cô ta sợ mà chạy qua tṛ
chuyện với tôi. Mà nói thật nha, em gái anh bộc trực và dễ thương
nữa, giá tôi có đứa em như thế, chắc chắn tôi sẽ rất cưng nó. Tiếc
là sau tôi, mẹ chỉ sinh thêm hai đứa con trai, trong khi chị Hai của
tôi khó khăn c̣n hơn bà cụ 80 tuổi nên ít khi tôi tâm sự hay tṛ
chuyện cởi mở với chị ta. Đó là lư do,
đi làm th́ thôi chứ về nhà là tôi thích giam ḿnh trong pḥng hơn là
ngồi nghe chị ấy giảng kinh Phật.
Khải Minh khịt mũi:
− Cô lầm bề ngoài của con Nhi rồi đó, nếu mà Linh biết được trong
quá khứ nó quậy tôi điêu đứng ra sao th́ cô sẽ rút lại lời khen ngay.
Tường Linh ṭ ṃ, đặt tay lên giường Khải Minh, hỏi:
− Cổ quậy sao vậy ? Kể tôi nghe với.
Thấy nét mặt hứng thú của Tường Linh, Khải Minh bèn kể một hơi từ "Lư
Vợ Miên", liên khúc miền Trung, đến cô bạn gái mẫu mực Yến Oanh,...
Nghe tới đâu Tường Linh cười vang lên tới đó, khiến vài người đang
đi ngoài hành lang cũng phải thắc mắc ló đầu nh́n vô pḥng và lần
nào th́ cô cũng đưa tay bịt miệng.
Cử chỉ trẻ con này làm Khải Minh thấy ngồ ngộ, vui vui. Càng tṛ
chuyện với Tường Linh, Khải Minh như nh́n thấy một Hoàng Nhi thứ hai. Cả hai tuy đă qua hai mươi, nhưng tánh t́nh đều giống nhau, đều
ngay thẳng, nhí nhảnh, và dễ thương. Khải Minh hơi ngạc nhiên khi
lần đầu tiên anh khen em gái ḿnh dễ thương, có lẽ là v́ Tường Linh
chăng ?
Thấy Khải Minh tự nhiên ngồi thừ người ra th́ Tường Linh giơ tay vẫy
vẫy trước mặt anh:
− Anh Minh ! Kể tiếp đi, sao khi không anh im lặng vậy ?
Khải Minh bừng tỉnh:
− Tôi đă kể xong rồi đấy chứ.
Giờ tới phiên Linh.
Tường Linh lắc đầu:
− Tôi biết ǵ đâu mà kể.
Khải Minh gợi ư:
− Th́ Linh kể chuyện nào vui vui hồi con đi học cũng được mà.
Tường Linh nghỉ ngợi một chút rồi chợt reo lên:
− À, có chuyện này hơi tếu tếu, nhưng cấm anh cười à nghen !
Khải Minh xua tay:
− Vậy thôi Linh đừng kể.
Tường Linh cụt hứng:
− Ǵ kỳ vậy ? Yêu cầu đă rồi tự dưng kêu thôi là sao ?
Khải Minh đáp bằng giọng chế giễu:
− Kể chuyện vui mà không cho người ta cười, chết c̣n sướng hơn !
Tường Linh cười như biết lỗi:
− Ừ hén ! Cho phép anh cười chút chút thôi.
− Vâng. Tôi chỉ cười mỉm chi à.
Tường Linh không hề biết Khải Minh đang chọc ḿnh, cô bắt đầu nhập
đề:
− Hồi xửa hồi xưa đó, lúc tôi mới chuyển vào trường trung học, vào
đầu năm lớp mười th́ phải. Cái hôm tối chủ nhật tôi đi chơi với bạn
bè về khuya quá rồi ngủ luôn, định sáng thứ Hai sẽ vào lớp sớm để ôn
bài lại cho tiết kiểm tra toán. Ở trường của tôi có ra cái luật lệ
như thế này nè: ngày một và ngày hai. Ngày một, hai
tiết đầu của tôi là Toán rồi mới đến Anh Văn, sang ngày hôm sau th́
Anh Văn trước, Toán sau.
Vào đến lớp nh́n quanh chỉ thấy duy nhất có một ḿnh tôi bởi v́ tôi
cố ư đi sớm mà. Được ít phút th́ có con nhỏ Cà Ri đi vào và ngồi
ngay gần bàn của tôi. Thấy tôi nh́n nó trân trân th́ nó cũng quay
mặt lại và "chiếu tướng" tôi hoài...
Khải Minh nghe như không hiểu ǵ mấy, bèn chen vào:
− Khoan ! Sao có cà ri trong đó ?
Tường Linh bịt miệng:
− Ư, quên mất. Đám bạn bè của tôi hay gọi người Ấn Độ là cà ri; da
đen là gà ác; người Hoa th́ dù bất cứ Hong Kông, Đài Loan hay
Trung Quốc đều gọi là Đại Lục; Việt Nam là hai lúa...
Bấy giờ Khải Minh mới thầm công nhận với Hoàng Nhi là Tường Linh kể
chuyện có duyên thật. Khi Tường Linh không bêu xấu Khải Minh th́
anh thấy cách dùng từ của cô nghe rất vui tai.
Chỉ mới mở đầu bằng mấy chử hồi xửa hồi xưa là anh đă thấy "mấy bà
bán dưa" ngay trong đầu rồi, có hứng thứ muốn nghe tiếp liền.
− Anh Minh, có nghe tôi kể không vậy ?
Khải Minh sực tỉnh:
− À... nghe chứ sao không. Cà ri là con nhỏ Ấn Độ, phải không ?
Tường Linh gật đầu:
− Lúc thấy nhỏ Cà Ri đi vào là Linh biết nó đi lộn pḥng rồi. Chắc
cái vụ ngày một ngày hai này mới áp dụng đầu năm nay nên rất nhiều
học sinh chưa thích nghi kịp. Và thay v́ tôi nói cho nhỏ Cà Ri biết
th́ tôi quyết đợi cho cả lớp vào đông đủ rồi nhắc cũng chưa muộn.
Tưởng tượng đến khuôn mặt đỏ bừng của nó khi phát giác ḿnh đi lộn
pḥng với tất cả mọi người th́ vui phải biết.
Thế là tôi lo chúi đầu vào sách Toán, và bên kia con bé Cà Ri cũng
mở quyển truyện ra đọc, hoàn toàn không hay có một người đang cố
t́nh soạn kế hoạch chơi độc ḿnh.
Khi chuông vang lên, cả lớp đều đồng thanh đứng dậy để chào quốc ca
Canada. Bấy giờ, tôi mới nhận ra là chẳng những con nhỏ Cà Ri lạ
hoắc mà khoảng hai mươi mấy đứa c̣n lại cũng lạ mặt vô cùng. Tôi
nghỉ trong đầu là chẳng lẽ tất cả đều đi lộn pḥng ư. Chừng thấy
ông giáo dạy Toán của ḿnh đột nhiên sáng nay lại trở thành một bà
giáo và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ḿnh th́ trời ơi, tôi biết
rằng kẻ đi lộn pḥng là tôi chứ không phải ai khác hơn. Giá mà tôi
nói sớm với con nhỏ Cà Ri, thế nào nó cũng cho tôi biết ai mới là
người nhầm lẫn ngày hai qua ngày một. Đúng là quê không thể tả.
Bài quốc ca vừa dứt tiếng, lập tức tôi gom sách vở chạy ra khỏi lớp
một mạch trong khi tiếng cười vẫn con vang dậy trong lớp ầm ầm.
Khải Minh quên mất lời hứa, cười vang cả pḥng, báo hại Tường Linh
gục mặt xuống giường:
− Biết lắm mà. Biết thế nào anh cũng cười ầm như bọn họ mà...
Tường Linh không hay cô vừa làm một cử chỉ hết sức con nít.
Khải Minh hít vào một hơi dài để nén cười:
− Linh ! Ngồi dậy đi ! Tôi không cười nữa đâu.
Tường Linh hỏi lí nhí trong miệng:
− Thiệt không ?
− Thiệt mà.
Tường Linh gồng ḿnh ngồi ngay ngắn lại, chống tay lên giường và
nh́n thẳng vào mặt Khải Minh để kiểm chứng thật hư. Đúng là Khải
Minh không c̣n cười chọc quê cô nữa, mà chỉ nh́n cô đăm đăm. Cái
nh́n gợi cho Tường Linh nhớ đến một người. Đă lâu rồi, không có
người con trai thứ hai nào nh́n cô bằng đôi mắt tŕu mến, ngưỡng mộ
và như có phần say mê như thế. Bất giác Tường Linh thấy phân vân
quá đỗi và không có đủ can đảm để tiếp thu cái ánh mắt nồng nàn của
Khải Minh, bởi v́... Tường Linh đă dối bà Tường Vân.
Cho tới giờ Tường Linh vẫn chưa quên được người t́nh đầu tiên.
Đêm sau, Khải Minh vén màng sang một bên, thấy Tường Linh đang sắp
xếp quần áo bỏ vào giỏ th́ kiếm chuyện để hỏi:
− Sáng mai, ai đưa Linh về ?
Tường Linh ngẩng đầu lên:
− Thằng Tâm không có tiết học buổi sáng nên dành chở tôi về.
Khải Minh trêu Tường Linh:
− Sướng quá hén, có nạn "dành" chở nữa hả ?
Ai ngờ Tường Linh vênh mặt ngay:
− Chứ sao ! Anh chị em đông th́ cũng có cái hay là ở
chỗ đó đó. Lúc có chuyện, ai nấy đều phụ một tay.
− Vậy mà tôi tưởng mạnh ai nấy chạy chứ.
Tường Linh chậc lưỡi:
− Cái anh này...
Khải Minh thú nhận mà cảm thấy có chút ngượng ngập:
− Ở chung pḥng cũng đă năm ngày rồi, tự nhiên vắng một người...
thấy không quen.
Tường Linh bĩu môi:
− X́, tôi tưởng ngày mai tôi rời khỏi nơi này, anh phải mừng mới
đúng. Tại v́ năm ngày chứ hết bốn ngày anh mắng tôi đủ lời, nào là
hậu đậu, chảnh, dữ như chằng...
− Thôi mà Linh, tôi tưởng đêm qua ḿnh đă ḥa rồi mà.
Tường Linh cười cười:
− May là anh đă hạ ḿnh xuống nước với tôi, bằng không dù xuất viện
tôi cũng ráng ṃ vào trong đây ám anh cho tới khi nào xuất viện th́
thôi.
Mừng như bắt được vàng, Khải Minh vờ khêu khích:
− Th́ cô cứ ám tôi đi, xem tôi có sợ cô không cho biết.
Tường Linh nhún vai:
− Rất tiếc bác sĩ dặn là tôi vẫn chưa có thể lái xe trong ṿng một
tuần.
Khải Minh đưa tay găi ót, thấy thật khó khăn khi phải mở lời cùng
Tường Linh:
− Nói thật nhen, lúc đầu không biết Linh th́ thôi... tiếp xúc rồi
tôi mới biết một người dễ mến như Linh không thể làm cho người ta
ghét được... v́ vậy Linh xuất viện tôi thấy buồn buồn sao đó...
Tường Linh nh́n Khải Minh đăm đăm, trong ḷng cảm thấy dao động
không ít. Rồi như thấy ḿnh "chiếu tướng" anh đến nổi không chớp mắt
th́ cô vội lấp liếm bằng một cái búng tay sảng khoái:
− OK ! Tôi kết câu nói vừa rồi của anh. Tôi sẽ cố đi thăm "Trần
công tử" mỗi ngày, chịu không ?
Khải Minh thấy điều muốn nhảy cẩng lên v́ niềm vui bất ngờ, nhưng
nhớ đến cái "chân què" th́ đành ngồi im một chỗ:
− Thật à ? Nhưng chẳng phải cô vừa bảo không được lái xe là ǵ ?
Tường Linh lúc lắc đầu:
− Nhiều khi tôi thật không hiểu nổi anh ngây ngô vậy mà có thể trở
thành luật sự th́ đúng là chuyện lạ ghê.
Thưa luật sư, ở xứ này có thể đi xe buưt hay tắc xi đó.
Khải Minh nghe ḷng hạnh phúc quá đỗi:
− Linh chịu đi tắc xi đến thăm... anh à ?
Tường Linh bước lại màn, vừa kéo vừa trả lời:
− Tại sao không chứ khi anh sẽ hoàn tiền cho tôi mà.
Khải Minh bật cười:
− Được thôi, chuyện nhỏ !
Tường Linh cũng cười:
− Ngủ ngon "tử công Trần" (Trần công tử) !
Lần này Khải Minh có vẻ "sáng dạ" hơn:
− Cám ơn ! Ngủ ngon "nương cô Linh" (Linh cô nương) !
Tường Linh tắt đèn, kéo màng rồi mà vẫn c̣n nghe tiếng cười trầm ấm
của Khải Minh vang lên măi. Lần đầu tiên, cô thấy thích nụ cười
"đười ươi" của anh. Tường Linh rất muốn nán lại để tṛ chuyện với
Khải Minh nhưng tới giờ cô vẫn thấy ngượng trong ḷng với cái ư nghỉ
muốn ghé thăm anh ta sau khi xuất viện mà t́m măi chưa ra cái cớ hợp
t́nh hợp lư nào. May mà Khải Minh vô t́nh tạo cơ hội cho cô,
nếu không có cho vàng cô cũng không dám vào khi trước mặt mẹ và mẹ
con Hoàng Nhi, hai đứa đă gây biết bao nhiêu trận.
Tường Linh trăn trở măi trên giường nhưng vẫn không sao ngủ ngon như
lời chúc của Khải Minh. Mấy đêm đầu, bệnh viện gợi cho Tường Linh
nhớ đến Tùng, rồi bị tiếng ngáy của Khải Minh nên cô thấy giấc ngủ
đến với ḿnh một cách khó khăn. C̣n đêm nay, "dế" không gáy, mối
t́nh đầu cũng đă ngủ yên, thế mà cô cứ thấy nao nao trong ḷng.
Tưởng không ai có thể làm ḿnh xếp dĩ văng sang một bên nào ngờ cuối
cùng cũng có một người, một người mà cách đây chưa đầy một tuần, cô
ghét cay ghét đắng mới lạ.
Tường Linh không phải là người duy nhất c̣n thức trong pḥng, trái
lại ở giường kế bên, Khải Minh đang nh́n vào bức màn, miệng th́
thầm: "Linh ơi, chưa xa nhau mà anh đă thấy nhớ em rồi !"
Chương 7
Hoàng Nhi đẩy cửa pḥng của Khải Minh. Cô nhón chân kéo một cuốn
album h́nh trên kệ xuống, chưa kịp mang qua pḥng ḿnh cho mẹ con
Tường Linh xem tiếp th́ cô chợt thấy "chủ tŕ" đang đi vào.
Bà kéo cô ngồi xuống giường rồi nhỏ giọng hỏi:
− Có thật là thằng Minh sẽ về không mà sao lâu quá chưa thấy mặt nó
hả con ?
Hoàng Nhi gật đầu quả quyết:
− Lúc con gọi điện thoại cho ảnh, th́ ảnh đang trên đường đó mẹ.
Anh Minh c̣n bảo là sáng nay chỉ vào văn pḥng để lo một hồ sơ bảo
lănh người nhà ở Việt Nam của thân chủ thôi, lại là thứ Bảy nên đâu
có bận rộn ǵ nhiều.
Bà Bích Liên rầu rầu nét mặt:
− Chẳng biết khi thằng Minh biết mẹ gạt nó lần nữa, th́ nó sẽ phản
ứng ra sao.
Hoàng Nhi bàn ra:
− Mẹ kêu con gọi điện rủ hai má con chị Linh qua chơi rồi th́ mẹ và
bác Vân lại sắp xếp thêm một lần mai mối. Con sợ kỳ này anh Minh sẽ
nổi nóng đó mẹ ơi. Lần đầu thất bại, hai ông bà bị tai nạn xe rồi
bao phen náo động bệnh viện khiến con đây c̣n phải ớn nữa ḱa.
Anh Minh và chị Linh như nước với lửa, vậy mà má c̣n chưa bỏ cuộc,
hổng biết kỳ này xảy ra vụ ǵ xui xẻo đây.
Bà Bích Liên đánh nhẹ vào tay con gái:
− Đừng có trù ẻo bậy bạ nhen con.
Mẹ tính kỳ này mẹ nói cho anh con rơ hơn về Tường Linh, để nó cứ
tưởng là con gái nào cũng ế khi được mẹ giới thiệu cho.
Nghe nói tới Tường Linh, nét mặt Hoàng Nhi rạng rỡ hơn:
− Hôm trước con nghe mẹ kể về người bạn trai vắn số mà thấy thương
chị Linh ghê. Ngó bề ngoài của chỉ vui vẻ, sôi nổi, ai ngờ chị ấy
có trái tim chung thủy và bên trong trầm lặng dễ sợ luôn. Mấy tháng
nay làm bạn với chị Linh, có bao giờ con nghe chị ấy kể lể hay tâm
sự chi đâu. Ước ǵ con có một người chị dâu hạp rơ như
Tường Linh th́ hay biết mấy.
− Vậy sao con không chịu nói vô cho thằng Minh xóa bớt ấn tượng xấu
về người ta ?
Hoàng Nhi bĩu môi:
− X́, từ ngày ra viện tới giờ, đứng gần ảnh đă thấy khó rồi, nói ǵ
đến tṛ chuyện với ảnh. Thấy anh Minh vận đồ bảnh bao, miệng huưt
sáo liên tục, con mon men đi theo rà máy ra đa...
Bà Bích Liên giục con gái:
− Lấy được tin ǵ không con ? Nói đi rồi muốn mua ǵ mẹ cho tiền
ngay.
Hoàng Nhi xụ mặt:
− Ảnh hết mắng con là rắn hai đầu, dao hai lưỡi, đến đặt tên con là
Chín, Tám ǵ đó, làm sao mà moi tin cho được.
Nhưng kỳ này con thấy ảnh sao đâu á.
Bà Liên ṭ ṃ:
− Sao hả con ?
− Con nghi kỳ này đối tượng nặng kư ghê lắm nên ảnh mới giấu kỷ với
con như vậy. Hễ đang cười tủm tỉm trước điện thoại, thấy con sáp
lại là ảnh cúp máy ngay. Có khi nào bị đụng xe rồi ảnh đổi khẩu vị
bạn gái không mẹ ?
Bà Liên càng thắc mắc hơn:
− Khẩu vị ǵ ?
Hoàng Nhi gật gật đầu:
− Con nghi ảnh đang cặp con gái "Trâu, Máy, Cày" đó mẹ ?
Bà Liên khựng người:
− Nó quen con gái nhà nông hay sao mà có trâu, ḅ, cấy cày ?
Hoàng Nhi bật cười:
− Là Jamaica ! Dân Châu Phi đó mẹ.
Bà Bích Liên há hốc miệng:
− Trời !
Hoàng Nhi bắt đầu lư luận:
− Mẹ xét lại coi, con gái Á đông th́ bị mẹ phản đối, dân tóc vàng da
trắng cũng bị mẹ chê, chuyến này chỉ có mấy con gà
ác như chị Linh
thường gọi người da đen, nên ảnh mới thần bí như vậy. Có khi nào
anh Minh bị đụng xe xong th́ đầu óc... man man không mẹ ?
Bà Liên vă nhẹ vào mặt con gái:
− Nói bậy ! Phun nước miếng nói lại, mau lên !
Hoàng Nhi găi đầu:
− Thiệt phải... phun hả mẹ ?
Bà Liên toan gơ vào đầu Hoàng Nhi một cái th́ cô đă nhanh nhẹn lách
ḿnh sang bên phải:
− Con giỡn mà mẹ.
Nghe có tiếng mở khóa, tiếng đẩy cửa dưới lầu, bà Bích Liên vội đứng
dậy:
− Để mẹ xuống giảng giải cho anh trai con hiểu trước về cảnh ngộ của
Tường Linh cho nó nghĩ khác đi một chút, mong là lần thứ hai này có
thể thành công.
Hoàng Nhi mang quyển album về pḥng mà miệng lẩm bẩm:
− Đúng là "chủ tŕ" của phái thiếu lâm !
Dưới lầu, Khải Minh vừa khép cửa xong th́ chợt phát hiện có thêm vài
đôi giầy phụ nữ trên tấm thảm th́ bắt đầu suy đoán trong đầu. Thốt
nhiên, anh rên thầm trong bụng: "Cha ơi, lại cái vụ
mai mối ǵ nữa
đây rồi !"
Bà Bích Liên chưa kịp kêu con ngồi xuống ghế sô pha th́ Khải Minh
cũng đang nhanh nhẹn tiến về phía bà:
− Bốn tháng trước, mẹ đă hứa với con như thế nào mà bây giờ lịch sử
lại tái diễn nữa là sao ?
Thấy con trai cưng nổi cáu th́ bà Liên đâm ra khớp miệng:
− Lịch sử... ǵ đâu...
Khải Minh thảy chùm ch́a khóa lên bàn trước mặt:
− Con hỏi mẹ, phải trong nhà ḿnh đang có khách ?
− À... con đoán hay quá !
− Khách của mẹ là một già một trẻ ?
− Trời, con trai của mẹ lại đoán... đúng nữa rồi ?
Thấy mẹ giả lả, Khải Minh càng thấy bực:
− Con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, mấy người con gái mà mẹ chọn lựa
đều có vấn đề hết đó. Con như vầy mà đi quen với họ hay sao chứ ?
Bà Bích Liên ngó lên lầu:
− Nhỏ nhỏ thôi con.
Nhưng Khải Minh c̣n hét to cho khách khứa cùng nghe mới hả dạ.
Chuyến này anh phải làm lớn chuyện cho mấy bà mẹ vào chùa đồn ầm lên
hay truyền tai nhau về đứa con trai phách lối, ngang tàng cho họ tự
ái mà hết đến nhà anh, dù chỉ là một lần.
Nghĩ xong, Khải Minh bước lại gần cầu thang:
− Con thật sự không hiểu tại sao ở trên đời có những người con gái,
đẹp đẽ, học giỏi, tự cho ḿnh ngon lành, lại chịu theo cha mẹ đến
nhà người ta t́m bạn trai. Đúng là không biết mắc cỡ chi hết. Nếu
ḿnh có giá như vậy, tại sao không tự ngồi im cho con trai họ đi
chinh phục. Con gái mà, sợ ǵ bị ế chồng chứ....
Đang phát ngôn hăng say, Khải Minh thấy miệng ḿnh bị mẹ cḥm lên
bịt lại.
− Trời đất ơi, đụng xe rồi con điên phải không ? Người ta đâu có ế
như con tưởng, tại em nó có hiếu, nó nghe lời mẹ cha theo qua bên
này, và nó có quá khứ đáng thương lắm đó con.
Khải Minh đẩy tay bà Liên ra:
− Ḿnh không muốn th́ ai ép ḿnh nổi chứ. Bày đặt đổ thừa hoàn cảnh
tùm lum, coi bộ nghe danh luật sư th́ muốn làm bà luật sư, phải
không ?
Quay qua bà Bích Liên, Khải Minh tiếp tục to tiếng:
− Con nói cho mẹ biết, thà lấy gái ngoại quốc chứ con không bao giờ
cưới mấy cô gái do mẹ chọn đâu. Đồ con gái Việt Nam ế, con gái ham
hư danh, con gái mặt dày mà mẹ lại cho là xứng đáng với con....
Tiếng đẩy cửa thật mạnh từ pḥng Hoàng Nhi phát ra một cái "ầm".
Khải Minh bàng hoàng khi thấy Hoàng Nhi đang ôm ngang hông Tường
Linh.
− Chị Linh ơi, chị đừng có nóng.
Ổng bị đụng xe nên điên nặng rồi đó.
Tường Linh cố gỡ tay Hoàng Nhi:
− Buông Linh ra đi Nhi ! Nếu Nhi là con gái Việt Nam th́ phải cho
tôi xuống dưới, nếu không, thề là không làm bạn với Nhi nữa.
Nghe dọa, Hoàng Nhi tiu nghỉu bỏ tay ra, mắt nh́n anh trai đầy vẻ
bất b́nh.
Tường Linh nện chân trần từng bước, khi đứng trước mặt Khải Minh, cô
vung tay ra tát một cái "chát" vào mặt người đối diện:
− Cái bạt tay này tôi thay mặt tất cả những người con gái Việt Nam
đánh cho anh chừa cái thói khinh khi mọi người. Cho anh biết, có
hiếu không phải là một cái tội đâu, và ḷng hiếu thảo, tôn kính
người lớn, con gái ngoại quốc chắc ǵ đă mang ḍng máu đó đâu. Giá
mà tôi lường trước sự việc, làm vui ḷng mẹ để bị anh chà đạp như
vậy th́ có lót vàng dưới gạch, tôi cũng không hề đặt chân vào nhà
của anh. Tôi tưởng bốn tháng nay, anh đă thôi quen với mấy cô mắt
xanh da trắng, giờ mới rơ, trước mặt th́ anh có bạn gái Việt, nhưng
sau lưng lại mang ư tưởng lấy vợ "Tây". Sao anh không nói sớm từ
đầu ? Sao anh để người ta hy vọng vậy chứ ? Bốn năm nay, tôi chưa hề
biết ăn cháo là ǵ, vậy mà gần đây khi nh́n nó tôi không c̣n thấy sợ
th́ anh lại....
Tường Linh nghẹn cả lời, nước mặt rớt từng giọt.
Cô vừa xoay lưng th́ bị Khải Minh kéo tay:
− Linh, nghe anh nói đă.
Tường Linh gạt tay Khải Minh ra, mới bước tới giữa pḥng khách đă bị
anh ta từ phía sau lưng ṿng tay ra phía trước giữ chặt người cô.
Qua phút sững sờ v́ cái tát th́nh ĺnh của Tường Linh, bà Bích Liên,
bà Tường Vân và Hoàng Nhi, cũng đang vây quanh cô.
Mỗi người một câu:
− Linh, đừng có nóng con.
− Phải đó, con ở lại rồi từ từ bác xử nó cho.
− Nghỉ chơi với ảnh chứ đừng nghỉ chơi với em nha, chị Linh !
Thấy Tường Linh mạnh mẽ quá mà trước mặt người lớn Khải Minh không
thể thẳng tay nên anh mở lời van vỉ:
− Con xin mọi người lên lầu để tụi con nói chuyện được không vậy ?
Bà Bích Liên dù không hiểu đầu đuôi ǵ cả, nhưng nghe tiếng nói của
Khải Minh như một mệnh lệnh th́ cũng đoán ra được là ḿnh đă làm con
điên đầu với tṛ mai mối này nhiều rồi. Thề với Phật, đây là lần
cuối con ép con trai ḿnh như vậy. Th́ thầm với
Phật xong, bà nắm tay bạn già trở lên lầu.
Khải Minh thấy em gái cứ cúi mặt xuống nh́n vào mặt Tường Linh th́
đâm ra nổi nóng:
− Sao em c̣n đứng ở đây ?
Hoàng Nhi xụ mặt:
− Em là người gọi điện rủ bác gái và chị
Linh đến nhà mà. Anh chọc giận người ta như vậy, kẻ đi là
anh mới đúng đó.
Nếu mà không bận ôm Tường Linh, dám anh cũng quay qua nhéo lổ tai
Hoàng Nhi vài cái. Bực ḿnh, Khải Minh quát lên:
− Sao bất cứ vụ ǵ cũng có em nhúng tay vào hết vậy ? Em đúng là một
bà Tám chính hiệu nhất trên đời này đó.
Nghe anh trai gọi ḿnh là "Tám", Hoàng Nhi giậm chân đùng đùng trên
từng bậc thang:
− Ngày, tối, hết Chín rồi Tám, hết Tám rồi Chín. Riết rồi nằm mơ
cũng c̣n nghe anh gọi em là Chín. Chín đi cho vừa ḷng
Tám nè.
Khải Minh nghiêng đầu về phía cầu thang cho tới khi thấy em gái đă
đóng cửa pḥng lại th́ mới thật sự yên tâm. Anh không hay cái
nghiêng người vừa rồi xém một chút là "sẩy" mất Tường Linh. Cô đang
cố ra sức để thoát khỏi th́ Khải Minh vội xiết chặt hơn.
Tay trái ṿng ngang bụng Tường Linh, tay phải ṿng trước ngực cô,
Khải Minh gục cằm lên vai nàng:
− Linh, đừng giận anh nghen em ! Anh không cố ư nói vậy đâu.
Tường Linh như không muốn nghe những lời phân trần của người yêu:
− Anh buông tôi ra, không buông tôi... cắn đó.
Khải Minh áp mặt và má Tường Linh:
− Có giết anh, anh cũng không buông em ra đâu.
Tường Linh nổi giận, cắn vào cánh tay Khải Minh thật. Anh chỉ kêu
khẽ lên một tiếng "á" rồi th́ trân ḿnh chịu đựng. Không thấy Khải
Minh nói ǵ, Tường Linh mới nhả.... tay anh ra. Thấy dấu răng rướm
máu của ḿnh in rơ trên da của Khải Minh th́ Tường Linh có hơi hối
hận một chút khi biết ḿnh mạnh... răng quá.
Nhưng nhớ đến những từ ngữ diễn tả của Khải Minh, cô chợt mũi ḷng,
tức không chịu được, nước mắt lại ứa ra.
Khải Minh xoay lưng người yêu lại, vẫn ôm chầm lấy cô, giọng anh th́
thầm:
− Anh xin lỗi em, nghen Linh ! Anh không có ư bôi bác ǵ con gái
Việt Nam. Lúc bước vào nhà, anh tưởng mẹ lại làm
mai anh cho người
khác nữa, nên anh cố t́nh nói bừa nói ẩu, nhằm khiến người ta tự ái,
bị xúc phạm mà không thèm đến nhà anh nữa. Anh nói cho em biết,
không phải chỉ có em dị ứng với món cháo, mà từ lúc chia tay với Yến
Oanh rồi, anh rất sợ món "bún mắm".
Vậy mà khi yêu em, anh thấy "bún mắm" cũng ngon chi lạ.
Tường Linh giấu mặt trong ḷng Khải Minh:
− Anh khôn lắm đó ! Đang lúc cao điểm th́ kể chuyện tếu cho người ta
nghe.
Khải Minh thấy người yêu hết giận mau như vậy th́ mừng rỡ vô cùng:
− Nếu anh sớm nhận ra, trong số những người mẹ chọn mặt gởi vàng sẽ
có một người con gái đáng yêu như em th́ anh đă chịu khó đi t́m hiểu
thêm mấy cô con gái Việt Nam khác lâu rồi.
Tường Linh nhéo vào hông Khải Minh:
− Phải rồi, anh t́m hiểu gái Việt nhưng cưới gái Tây, đúng không ?
Anh tính quen... qua đường với em phải không ?
Đáng lẽ vào những lúc khác th́ Khải Minh sẽ cười v́ lời lẽ đượm vẻ
con nít của Tường Linh, nhưng ngay phút giây này, anh thấy thương cô
quá.
− Đă bảo là cố t́nh xúc phạm nên anh dựng chuyện nói bậy nói bạ, vậy
mà em cũng tin. Hết giận anh chưa Linh ?
Tường Linh bỏ lại ghế sô pha ngồi.
Cô hất mặt bảo:
− Hết giận, nhưng vẫn c̣n ghét.
Khải Minh bật cười. Anh ngồi sát vào cô:
− Giáng người ta một bạt tay như trời đánh, cắn thấy điều sứt da, mà
c̣n chưa hả dạ nữa sao Linh ?
Tường Linh chạnh ḷng:
− Ai biểu anh làm em tức quá chi. Đây là lần đầu tiên em biết đánh
người đó. Chuyến này thế nào về nhà em cũng bị chị
Hai và má đọc kinh suốt ngày luôn cho coi.
− Em c̣n đỡ hơn anh nhiều. Mẹ sẽ đọc đủ
cho anh nghe ba mươi ngày chứ chẳng phải một ngày như em.
Cả hai cùng cười. Khải Minh kéo Tường Linh vào ḷng:
− Anh tính chiều nay qua rước em về nhà là để công khai với mọi
người, giấu họ bốn tháng cũng đủ rồi.
C̣n mắc cở và xấu hổ nữa th́ có ngày mất vợ như chơi.
Tường Linh có vẻ bất ngờ, ngồi ngay lại:
− Anh nói thật hả ?
Khải Minh quả quyết:
− Chứ sao ! Lát nữa mẹ anh và mẹ em xuống, anh cho hai bà biết hết.
Tường Linh vui vui kể:
− Mấy lần đi chơi với Nhi, nó kêu em vào nhà hoài mà em đâu có dám
v́ thấy xe anh đậu ở ngoài sân.
Khải Minh kêu lên:
− Cha ơi ! Biết anh ở trong nhà mà sao em không vô ?
Tường Linh ngượng ngùng, cúi mặt xuống:
− Thôi đi... vào nhà mà phải đóng mặt lạ mặt ngầu như lúc nhập viện
với người ḿnh thương ḿnh nhớ... chịu sao thấu...
Khải Minh bàng hoàng v́ những ǵ vừa nghe được từ miệng người yêu,
và thốt nhiên anh tin lời cô nói ngay. Bởi v́ Tường Linh chính là
người trong mộng anh đă cố công t́m kiếm bấy lâu nay. Một người con
gái không quá màu mè, giả dối, ghét hay thương cô đều thành thật
trải ḷng cho người đối diện được nh́n rơ chân t́nh của ḿnh. Không
phải Khải Minh chỉ vừa nhận ra hôm nay mà từ lâu rồi.
Phải kể từ cái buổi trưa anh t́nh cờ nghe Tường Linh bảo với mẹ:
"Con phóng khoáng chứ không phải phóng túng và bừa băi !", th́ anh
đă chợt nhủ với ḷng, người con gái có một nửa tâm hồn Việt Nam và
một nửa tâm hồn Canada là đây.
Ngắm khuôn mặt "đa hệ" của Tường Linh mà Khải Minh thấy ḷng ḿnh
rung động quá, hạnh phúc quá. Bất giác Khải Minh nâng mặt người yêu
lên và từ từ cúi xuống. Đúng lúc Tường Linh vừa khép hờ mắt lại,
chỉ c̣n vài milimet là hai người có thể t́m đến nhau th́ "ầm", nơi
cầu thang có một bóng người đổ nhào xuống.
Hoàng Nhi nằm dài trên sàn nhà, ráng chống tay ngồi dậy, nh́n lên
phía trên mà rủa:
− Đồ cầu thang mắc dịch ! Có năm bậc thôi mà cũng làm tàng. Đang
tới khúc ngon lành th́ cho người ta đo ván. Có tin tao san bằng tụi
bây hết không hả ? Cha mẹ ơi, sao mà đau quá vậy nè....
Khải Minh và Tường Linh, mỗi người d́u Hoàng Nhi một bên.
Được quan tâm và hộ vệ như vậy, Hoàng Nhi động ḷng, vừa đi cà nhắc
vừa mếu máo:
− Anh Hai ơi, chuyến này người bị bó bột chân là em rồi đó. Em ghét
nhất là phải ngồi hay nằm một chỗ suốt ngày... hu hu... hu...
Đợi Hoàng Nhi ngồi xuống ghế sô pha xong, Khải Minh mới hỏi:
− Đau ở chân nào ?
− Chân phải đó... hu hu....
Khải Minh ngồi cḥm hỏm dưới ghế, nâng bàn chân em gái để trên đùi
ḿnh:
− Anh tưởng em ở trong pḥng mà. Sao khi không bị té xuống cầu
thang vậy ?
Nghe anh hỏi, Hoàng Nhi nín ngay. Cô lấm lét nh́n anh:
− Th́ em ṭ ṃ nên mới quay trở ra.
Khải Minh lườm em gái:
− Bởi vậy anh gọi em là "Chín", đâu có oan ức ǵ. Đúng là Chín
nhiều chuyện mà.
Hoàng Nhi dùng tay chùi nước mắt:
− Anh cũng biết gọi người ta là "Chín nhiều chuyện", mà đă nhiều
chuyện th́ chuyện này hấp dẫn như vậy em đâu có bỏ qua được.
Xui ghê, tại thấy anh sắp mi chị Linh, em ráng cḥm tới xem cho rơ,
ai ngờ hụt chân té nhào xuống, tiếc dễ sợ luôn.
Thấy Tường Linh ngồi bên cạnh Hoàng Nhi đỏ cả mặt th́ Khải Minh nháy
mắt yêu với cô một cái. Sau đó anh chọc em gái:
− Hấp dẫn dữ không ?
Hoàng Nhi trách anh trai:
− Anh đó nha, nhà chỉ có hai anh em, vụ ǵ anh cũng kể cho em nghe,
vậy mà tới cái vụ cặp kè với chị Linh ở sau lưng mẹ, th́ không chịu
tâm sự với người ta ǵ hết.
Khải Minh vừa nắn bóp bàn chân của Hoàng Nhi, vừa bảo:
− Cha ơi, em làm anh bao phen mất bạn gái, ngu sao đi kể cho em nghe
nữa chứ.
Hoàng Nhi xí một tiếng:
− X́, tự mấy người đó đến nhà toàn muốn lấy ḷng mẹ, không thèm đếm
xỉa chi đến em, có đi nữa th́ cũng toàn là nổ với em không hà.
Trong khi chị Linh th́ khác, đến nhà lần đầu là chỉ theo bắt chuyện
với em. Giá mà anh cho em biết sớm, em c̣n giúp hai người mà chẳng
thèm lấy thù lao. Bởi vậy anh có phước mà không biết hưởng ǵ
hết trơn.
Khải Minh kêu lên:
− Thôi thôi, cho anh xin đi. Ai mà dám hưởng phước của em
kia chứ.
Bất chợt thấy mấy dấu tay đỏ trên mặt Khải Minh, lại thấy anh chịu
khó "o bế" bàn chân cho ḿnh, Hoàng Nhi bèn quay qua Tường Linh:
− Chị Linh, thật ra cái ǵ chị cũng vượt xa mấy người bạn gái trước
của ảnh, chỉ mỗi cái khoảng chị đánh anh Hai là Nhi không chịu đâu.
Mẹ em chưa bao giờ đánh hai anh em em cả, nay chị tát ảnh như vậy,
em thấy cũng bất ngờ lắm.
Đang nghe hai anh em đối đáp ngon lành, chợt mục tiêu chuyển qua
ḿnh, mà c̣n là đích nhắm để cho người khác vạch tội, trong một
thoáng Tường Linh lúng túng, cố phân trần:
− À... Linh đâu có cố ư... hồi năy chính Nhi ở trong pḥng cũng tự
ái dân tộc mà đúng không ? Chẳng phải Nhi đă từng bảo với Linh trong
bệnh viện là đụng chạm với Nhi th́ thôi, chứ đụng tới thần dân Việt
Nam là cô chiên họ liền, nhớ chưa ?
Thấy anh trai nắn bóp hơi mạnh, Hoàng Nhi lại ứa nước mắt v́ đau,
nhưng cũng ráng trả lời:
− Rồi, em nhớ rồi !
Tường Linh tiếp tục biện hộ:
− Ở đây ḿnh đâu có "chiên" ảnh...
chỉ có "tát" thôi mà.
Hoàng Nhi đề nghị bằng giọng thật mùi:
− Nhưng lần sau chị cũng đừng đánh ảnh như vậy nữa nha ?
Tường Linh gật đầu:
− Ừ, không có lần thứ hai nữa đâu.
Yêu sách vừa mới đưa ra đă được đáp lại mau như vậy, Hoàng Nhi reo
lên bằng giọng ngọng ngọng v́ nghẹt mũi:
− I love you, chị Linh !
Tường Linh không hiểu ǵ, tự nhiên có người nói "thương" th́ cũng
đáp lại như cái máy:
− Ừa ! I love you, too !
Đột nhiên, Hoàng Nhi hét lên một tiếng:
− Úi da !
Th́ ra Khải Minh chịu hết nổi, buông chân em gái rơi xuống sàn cái "phịch",
rồi ôm bụng, ngồi bẹp luôn dưới nhà:
− Trời ơi là trời ! Nhà có một đứa con nít rồi, may mốt rước thêm
một đứa con nít khác vào nhà, chắc ngày nào cũng có hội chợ Xuân.
Bấy giờ Tường Linh và Hoàng Nhi mới đưa mắt nh́n nhau, thầm công
nhận là hai đứa nói chuyện hơi khùng khùng điên điên.
Thế là hai cô cũng cười gịn giă.
Tiếng cười chưa kịp bay đi xa th́ ở trên lầu, lại có tiếng đẩy cửa
cái rầm, và bà Tường Vân đang hùng hổ bước xuống thang:
− Linh đâu, về mau ! Con nói đúng, lót vàng cũng không vào nhà này.
Tưởng con trai mấy người ngon lành và trí thức lắm hả ? Chuyến này
không có bạn bè hay sui gia ǵ với mấy người nữa.
Bà Bích Liên cũng đang nối gót theo sau:
− Luật sư mà không ngon lành à ? Hơn khối người chứ chẳng phải bở
như chị tưởng.
Tường Linh hối hả đi về phía bà Tường Vân:
− Chuyện ǵ vậy má ?
Bà Tường Vân nắm tay con gái:
− Đi, lẹ lên ! Má vẫn c̣n giữ liên lạc với những người đă làm
mai cho con. Toàn là dân kỹ sư, giám đốc, và có đứa là ông chủ nữa.
Hơn chứ không thua con trai của họ đâu con.
Tường Linh ghị tay lại, chưa kịp nói ǵ th́ bà Bích Liên khiêu khích
thêm:
− Trời ơi, nói mà không biết mắc cở.
Con gái mấy người có giá đến nổi phải điện thoại cầu xin người ta.
Khải Minh xanh cả mặt, chọc giận Tường Linh th́ anh c̣n có thể dỗ
ngọt cô được, đụng chạm người lớn th́ rắc rối trăm bề.
Anh lay tay mẹ:
− Mẹ ơi, sao khi không mẹ lại gây với bác Vân vậy ? Lúc nào mẹ cũng
làm khổ con hết.
Và đúng như Khải Minh dự đoán, bà Tường Vân giận sôi gan:
− Tôi cho bà biết, mấy tháng nay mẹ con người ta gọi điện kêu tôi
dẫn con Linh qua nhà họ chơi, v́ lỡ hứa với con gái trong bệnh viện
nên tôi đă từ chối nhiều lần. Cuối cùng
con trai họ tới thẳng nhà t́m con Linh và ba bốn đứa chứ không phải
chỉ có một đâu.
Khải Minh nghe mà phát ghen:
− Linh ! Sao anh không nghe em kể ǵ hết vậy ?
Tường Linh đưa cánh tay c̣n lại xua lia lịa trước mặt anh:
− Tại v́ em đâu có đi chơi với họ mà kể với anh.
− Nhưng em có tiếp mấy anh chàng đó không ?
Tường Linh hơi cúi đầu xuống khi đột nhiên Khải Minh giận như vậy:
− Người ta đến tận nhà t́m ḿnh, không tiếp chả lẻ bỏ trốn trong
pḥng, coi sao được.
Khải Minh càng to tiếng hơn:
− Được cái ǵ ? Em phải ở trong pḥng là đúng rồi.
Mấy cô bạn da trắng lên tận văn pḥng, nhưng đều bị người phụ tá của
anh bảo thẳng là anh không tiếp họ đấy, cả điện thoại anh cũng không
trả lời nữa ḱa.
Thấy Khải Minh tấn công con gái, bà Tường Vân càng tức hơn:
− Nè, bộ cậu điên hay sao mà tự dưng mắng con gái tôi vậy ?
− Sao bà bảo con tôi điên...
Đến nước này, Hoàng Nhi nhảy c̣ c̣ tới phía mọi người, Khải Minh
phải dang tay ra đỡ em gái. Cô đứng một chân bên
cạnh bà Bích Liên, nói nho nhỏ:
− Mẹ ơi đánh bao nhiêu trận mới thắng được trận cuối cùng. Thay v́
ḿnh ăn mừng th́ mẹ lại gây ầm ĩ với bác Vân là sao ?
Bà Bích Liên đang nóng nên mắng cả con gái:
− Im đi ! Nói năng lộn xộn chả vào đâu. Bộ cả con cũng muốn chọc
tức mẹ hả ?
Hoàng Nhi nh́n trân trân vào mặt mẹ, không hiểu sao bà lại giận như
vậy, trong khi đó bà Bích Liên quay qua con trai, nói tiếp:
− Minh ! Bây giờ con muốn lấy vợ Miên, vợ Lào hay "Trâu, Máy, Cày"
ǵ mà cũng chấp nhận hết.
Khải Minh nhăn mặt:
− Con chỉ cưới vợ Việt Nam chứ không cưới ai hết.
Lập tức bà Tường Vân kêu lên:
− Ba hồi chê gái Việt Nam, bốn hồi đ̣i cưới người ta.
Xem ra con trai của bà man nặng rồi đó.
Rồi bà lại kéo tay con gái, cố lôi cô ra ngoài cửa:
− Về con ! Ở đây một lát dám má con ḿnh cũng bị điên theo. Về, má
giới thiệu người này cho con quen, thằng bé trông mặt mày sáng sủa,
bảnh trai và việc làm lương cao lắm con....
Tường Linh vốn mau nước mắt, chưa hiểu chuyện ǵ mà mẹ lại gây gỗ
với bạn, rồi tới lượt Khải Minh ghen ẩu với ḿnh nên cô gạt tay mẹ
ra, vừa khóc lóc vừa đi về phía sô pha:
− Không biết đâu, má làm mai cho con tùm lum, giờ con chịu rồi th́
má lại không chịu. Ngoài anh Minh ra, con không thương ai hết. Lỡ
cô đơn bốn năm rồi, con cô đơn tiếp, chừng đó má đừng có hỏi này nọ
nha... hu hu hu.... có ai khổ như tôi không... hu hu...
Khải Minh bàng hoàng v́ những ǵ vừa nghe được.
Anh buông tay Hoàng Nhi ra làm cô chới với suưt tí nữa ngă ra sau,
may mà bà Bích Liên đứng gần nhanh nhẹn chụp lấy tay con gái.
Khải Minh quỳ một chân dưới nhà, ngước mặt nh́n Tường Linh:
− Linh, em nói thật hả ? Ngoài anh ra, em không ưng người nào hết
sao ? Em thương anh đến mức như thế à ?
Tường Linh gật đầu:
− C̣n anh, anh có nghe lời bác gái mà cưới vợ... Miên không ?
Khải Minh ngồi lên sô pha:
− Khờ quá ! Anh chưa bao giờ yêu ai như yêu em. Em có biết, từ ngày
em xuất viện, không có lúc nào mà anh không nghĩ đến em, cho nên
không bao giờ có chuyện anh bỏ rơi em đâu. Tin anh không, Linh ?
Tường Linh sung sướng, ngă vào ḷng Khải Minh:
− Sao không, khi em cũng vậy mà.
Hai người ôm chầm lấy nhau. Qua phút kinh
ngạc, bà Tường Vân đi trở lại chỗ cũ, lay tay bạn già:
− Chuyện ǵ mà tôi không hiểu ǵ hết vậy nè ? Bộ tụi nó đang đóng
cải lương hả ? Sao mà con gái tôi nói năng chi lạ ? Liên biết nó
đang nói ǵ không ?
Bà Bích Liên cũng bất ngờ không kém:
− Chị làm má nó, c̣n không hiểu, th́ làm sao tôi hiểu cho được.
− Thế chị hiểu thằng Minh, nó nói ǵ không ?
Bà Bích Liên lắc đầu:
− Có hiểu ǵ đâu.
Rồi bà quay sang con gái:
− Nhi, con biết ǵ không ?
Hoàng Nhi đáp tỉnh bơ:
− Sao không !
Bà Bích Liên la lên:
− Biết, sao năy giờ con không nói ?
− Có ai hỏi con đâu ?
Bà Bích Liên thấy điều muốn kêu "trời" với con gái:
− Mẹ mệt với con quá. Rồi, mẹ hỏi đó, con nói đi !
Hoàng Nhi cười cười:
− Th́ hai ông bà này gây riết rồi thương nhau luôn. Nhưng v́ xấu hổ
và mắc cở với mọi người là đă lỡ phản đối vụ
mai mối này nọ nên anh
Minh và chị Linh không có cho ai biết. Và họ đă cặp kè
sau lưng ḿnh có tới bốn tháng rồi đó mẹ.
Bà Bích Liên im lặng vài giây rồi buông tay con gái ra, chắp hai tay
trước ngực:
− Mô Phật ! Cuối cùng rồi Phật cũng thông suốt điều con khấn vái bấy
lâu nay.
Một lần nữa, Hoàng Nhi chới với quơ hai tay lên không gian, phải
ráng nhảy vài bước sang bên phải để vịn tường cho khỏi ngă.
Bà Tường Vân cũng mừng rỡ không kém:
− Chắc là ông nhà tôi đă hiển linh giúp cho vụ mai mối này thành
công.
Bà Bích Liên nắm tay bạn:
− Chị chở tôi lên chùa ngay, tôi phải mua trái cây, thắp nhang tạ ơn
trời phật mới được.
Bà Tường Vân vui ra mặt:
− Sẵn dịp ḿnh hỏi thầy xem ngày lành tháng tốt cho tụi nó cưới nhau
cho rồi. Thú thật, mấy đứa nhỏ làm bọn già ḿnh khổ quá đi
thôi.
Cả Hoàng Nhi, Khải Minh và Tường Linh đều mở to mắt nh́n hai bà mẹ.
Hoàng Nhi là người đầu tiên nhịn không được:
− Mẹ à, hai người mới quát tháo tùm lum, giờ làm lành mau vậy ?
Bà Tường Vân cười cười:
− Năn nỉ, nói ngon ngọt, tụi nó không chịu nghe nên bác với mẹ con
bày ra cái vụ chiến tranh là để tụi nó thương mẹ mà chịu khó t́m
hiểu lẫn nhau.
Bà Bích Liên tiếp lời:
− Cho con biết nha, trận này là trận cuối, mẹ quyết... đánh thẳng
tay. Ai mà ngờ tụi nó ở sau lưng yêu nhau đến nổi rứt không ra, phải
biết sớm th́ hai bà già này đâu có bày mưu lập kế như thế.
Rồi bà quay qua kéo tay bạn:
− Thôi đi lẹ chị Vân !
Đi ngang qua con gái, bà Vân dừng lại:
− Linh, má mượn xe con nhen, lát nữa kêu anh Minh chở con về.
Bà Bích Liên đẩy vai bà Vân:
− Trời ơi, chị không mượn th́ thằng con của tôi cũng năn nỉ chị mang
chiếc xe đi giùm. Hôm nay khác xa với ngày hôm qua rồi.
Bỗng Hoàng Nhi la lên:
− Mẹ ơi, anh Hai quen chị Linh, vậy mẹ có c̣n cấm con qua lại với
anh Robert nữa không ?
Bà Bích Liên ngoáy đầu lại:
− Nếu chị Hai tương lai của con là chị Linh, đừng nói một Rô Be,
mười Rô Be đứng trước mặt mà cũng gă con cho người ta tuốt luốt !
Hoàng Nhi mừng quá, nhảy cẫng lên một cái rồi chạy ào về phía bà
Bích Liên:
− Mẹ nói thật hả mẹ ?
Bà Bích Liên đáp gọn lỏn:
− Ừ !
Rồi hai bà mẹ cười vang, bước ra ngoài sân mà ở trong nhà vẫn c̣n
nghe tiếng cười của họ.
Khải Minh bước lại gần em gái:
− Ê nhỏ ! Hết c̣ c̣ rồi hả ?
Qua phút kinh ngạc, Hoàng Nhi đu lên người Khải Minh, hôn một cái "chóc"
vào mặt anh trai:
− Hoan hô anh Hai ! Nhờ anh mà mẹ mới rút lại lệnh cấm vận với em !
Khải Minh gỡ tay em gái ra khỏi cổ, th́ thầm:
− Vậy em biết điều một chút đi.
Hoàng Nhi ngây thơ hỏi lại:
− Mười chút cũng được chứ đừng nói một chút. Mà chuyện ǵ vậy, anh
Hai ?
Khải Minh nói nhỏ vào tai em gái:
− Biến lên lầu lẹ dùm đi... Chín ?
− Chi vậy ?
Khải Minh nhéo nhẹ vào tai Hoàng Nhi:
− Có phải em muốn phá đám hoài không ?
Hoàng Nhi sực tỉnh, thốt nhiên cô reo lên:
− À, anh muốn hôn chị Linh...
Khải Minh hoảng hồn bịt miệng em gái lại:
− Cha ơi, có cần mày la to vậy không ? Bây giờ im lặng và lên lầu.
Chưa có lệnh của anh là không được xuống nghe không ? Cấm tuyệt đối
cái vụ ŕnh ṃ đó, biết chưa ?
V́ bị bịt miệng nên Hoàng Nhi chỉ biết gật đầu lia lịa.
Cô quay trở ngược ra sau, mới tới bậc thang đầu, cô đă gân cổ lên
hát:
− Tôi tính năm này tôi cưới luôn cho thằng lớn. Vân tính cho rồi,
Liên với Vân đây làm sui. Ôi vui quá xá là vui ! Ôi vui
quá bà con
ơi ! Ôi vui quá anh Rô Be ơi !...
Khải Minh lắc đầu trở về ghế ngồi.
Tường Linh hỏi ngay:
− Hai anh em to nhỏ với nhau chuyện ǵ thế ?
Khải Minh cười cười:
− Anh bảo nó lên lầu đó.
− Chi vậy ?
Khải Minh nhướng mày:
− Em hỏi y hệt như Hoàng Nhi đă hỏi anh. Chắc kiếp trước hai người
vốn là chị em ruột với nhau ?
Tường Linh ngây ngô lập lại:
− Em hỏi thiệt mà, sao không để Nhi ở lại đây nói chuyện cho vui,
kêu cổ lên lầu làm ǵ ?
Khải Minh nheo mắt:
− Muốn biết lư do th́ xích gần đây anh nói cho nghe.
Tường Linh ngoan ngoăn cḥm đầu tới:
− Bộ quan trọng lắm à ?
Khải Minh ghé vào tai Tường Linh:
− Em nghĩ xem, hôn em có quan trọng không ?
Hiểu ra, Tường Linh đấm vào ngực Khải Minh một cái, nhưng anh đă
nhanh nhẹn giữ tay cô lại và cúi xuống môi cô...
Ở trên này, Hoàng Nhi không khỏi há hốc miệng, bụng thầm bảo:
"Cha ơi, anh Hai mi chị Hai ǵ mà lâu khiếp !" Như để kiểm chứng suy
đoán của ḿnh, Hoàng Nhi vén tay áo lên xem đồng hồ, cô không hay
ḿnh vừa buông tay trên thành bậc thang, tức th́ cả thân người chúi
xuống lầu một lần nữa:
− Úi da ! Cha mẹ ơi... chết con rồi...
Khải Minh và Tường Linh cùng chạy về phía Hoàng Nhi. Thấy em gái
không khóc như lần đầu nhưng nét mặt nhăn nhó trông rất...
khủng khiếp, Khải Ḿnh bèn hỏi:
− Lại gẫy chân phải không ?
Hoàng Nhi bệu bạo:
− Kỳ này... gẫy tay đó. Chu choa ơi, chị đừng có
nắm chặt tay em quá, đau quá đi nè chị Linh ơi.
Tường Linh liền buông tay trái của Nhi ra. Cô để một ḿnh Khải Minh
d́u em gái tới sô pha. Phần cô cũng ngồi xuống theo Hoàng Nhi.
Khải Minh tức lắm, rầy em gái:
− Đă bảo chưa có lệnh của anh không được ló mặt ra, vậy mà em đâu có
chịu nghe lời anh. Bị như vầy là tự em chuốc lấy, c̣n
than van ǵ nữa.
Bị la, Hoàng Nhi đánh trống lăng:
− May mốt mua nhà, em sẽ bảo Robert chọn căn không có một bậc thang
nào hết. Đồ cầu thang mắc dịch !
Khải Minh cằn nhằn:
− Từ đây tới ngày đó c̣n xa lắm.
Ngày nào thằng Rô Be chưa rước em đi, anh sẽ c̣n khổ dài dài với em.
Tường Linh vén tóc trên mặt Hoàng Nhi, nhưng miệng th́ cố t́nh nói
cho Khải Minh nghe:
− Ngày tháng c̣n lại độc thân của Nhi, anh nên thương em gái nhiều
hơn mới đúng.
Khải Minh đứng đó mà phát bực với người yêu:
− Em lại bênh nó. Mai mốt cưới nhau rồi, chắc là ở trong
nhà em chỉ biết có Hoàng Nhi chứ đâu ngó ngàng ǵ tới chồng.
Tường Linh mỉm cười:
− Anh cứ hay bảo tụi em là con nít, nhưng anh c̣n con nít hơn nhiều. Chúng ḿnh nên duyên chồng vợ là nhờ vào...
sợi tơ hồng này đây.
Khải Minh nh́n theo ánh mắt của Tường Linh.
Hoàng Nhi ngơ ngác, không hiểu v́ sao chị ta gọi ḿnh là "Sợi Tơ
Hồng".
Hoàng Nhi không hiểu nhưng Khải Minh th́ đă thông suốt lời của người
yêu. Đúng là mẹ anh đă cố công mở dịch vụ
mai mối biết bao nhiêu
lần, nhưng Hoàng Nhi chỉ ra tay có một lần mà đă... ăn đứt mẹ.
Không có Hoàng Nhi ngồi giảng "kinh t́nh yêu", chắc chắn Khải Minh
đă không xuống phố Tàu để có một cuộc gặp gỡ đầy ấn tượng với Tường
Linh. Bỗng nhiên, anh thấy thương em gái quá.
Tuy từ trước tới giờ, bề ngoài th́ Khải Minh hay quở mắng Hoàng Nhi,
nhưng trong ḷng lúc nào cũng cưng yêu nó, nhưng sau chuyện này,
đúng là anh thấy ḿnh may mắn đă có một người em gái dễ thương như
Hoàng Nhi. Nếu cô bé không phá đám, chắc ǵ anh vẫn c̣n độc thân để
có một người bạn đời như Tường Linh.
Nghĩ vậy, Khải Minh bèn quay qua em gái:
− Em nhắm đi được th́ theo anh chị xuống phố Tàu, em muốn mua quà ăn
vặt ǵ, anh cũng mua hết cho em. C̣n nếu đau tay
đau chân quá, anh chị sẽ mua về cho em vậy.
Lập tức Hoàng Nhi reo lên:
− Anh nói thật hả ?
Khải Minh cười với em gái:
− Thật chứ sao không.
Chỉ đợi có thế, Hoàng Nhi đứng phắt dậy, phóng lên lưng Khải Minh,
hai tay ôm dính cổ anh thấy điều Khải Minh muốn... tắt thở. Anh ráng
th́ thào trong hơi thở:
− Cha ơi, vậy mà nó bảo là bị găy tay.
Nếu tay lành lặn, chắc con chết v́ nghẹt thở với nó.
Hoàng Nhi cười kh́ kh́:
− Tại sợ bị anh nhéo tai như mấy lần trước nên em mới gạt hai người.
Khải Minh nháy mắt với Tường Linh:
− Bây giờ em c̣n bênh nó nữa thôi ?
Tường Linh bật cười, vui lây với niềm vui của hai anh em nhà họ Trần. Tưởng tượng lúc chính thức đặt chân vào căn nhà này, ngày nào cũng
tràn ngập những nụ cười xuân th́ cô thấy cuộc đời đúng là đáng yêu
quá. Có nằm mơ, Tường Linh cũng không sao ngờ là ḿnh c̣n có thể yêu
được lần thứ hai, và c̣n yêu say đắm hơn cả lần đầu.
Thế mới biết, ở trên đời có điều ǵ lại không có thể xảy ra.
Hết
|