Đẩy xe vào pḥng, giúp cho bệnh nhân leo lên giường xong, hai người
y tá dặn ḍ đôi điều rồi mới trở ra ngoài. Một tiếng kéo
màn cái "rẹt",
lập tức bên giường trong cũng phát ra một âm thanh tương tự. Hai người ngồi trên giường giương mắt nh́n nhau, người nào cũng muốn ăn
tươi nuốt sống người kia. Sau cùng, nhịn hết nổi, nam bệnh nhân hét
lên:
− Như thế này vừa ḷng cô chưa hả ? Chiếc xe tôi có bề ǵ, tôi kiện
cô sút... áo luôn đó.
Dù là đang nóng nhưng Khải Minh vẫn không quên ḿnh là người có ăn
học, nên thay v́ dùng từ "sút quần" th́ anh chợt đổi qua "áo". Anh không biết rằng đối với phụ nữ con gái, sút cái nào cũng đều... chết cả.
Nữ bệnh nhân "xí" một tiếng thật dài:
− Xí ! Mạng không lo, ở đó lo chiếc xe.
Khải Minh gân cổ căi:
− Tôi cho cô biết, đàn ông chúng tôi cưng xe c̣n hơn.... - Chợt nhớ
ra ḿnh chưa có vợ, một lần nữa, Khải Minh phải đổi từ - bạn gái nữa
đấy.
Tường Linh nhăn mặt:
− Thật vô phước cho kẻ nào lỡ làm bạn gái của
anh.
Khải Minh vênh mặt:
− Ai cũng được, miễn không có phần của cô em là được rồi.
Tường Linh trề môi:
− Cho vàng tôi cũng không thèm.
− Không thèm mà chịu theo mẹ đi gặp người ta.
Tường Linh hất mặt lên:
− Là tại mẹ của anh điện thoại đến năn nỉ mẹ tôi chứ không phải mẹ
tôi gọi qua nhà anh. Đồ luật sư chảnh !
− Tại mẹ tôi nh́n lầm người nên mới hạ ḿnh như vậy. Cho cô biết,
sau vụ tai nạn này, mẹ tôi sợ cô trăm tám luôn đó. Chưa là ǵ hết
mà cô ám tôi thí điều muốn toi mạng rồi. Sau này, bà mẹ Việt Nam
nào có con trai cũng không dám cưới cô cho con họ đâu, v́ cô có số
sát chồng mà.
Khuôn mặt Tường Linh từ tái đến chuyển qua xám ngắt. Cô nh́n Khải
Minh trừng trừng khiến anh nổi gai cả người. Rồi bất th́nh ĺnh,
Tường Linh ném cái gối qua giường Khải Minh, vừa né xong th́ nào là
mền, viết, ly, điện thoại... bay qua bên này tới tấp.
Tóm lại, vớ được cái ǵ là Tường Linh ném qua cái đó khiến Khải Minh
vừa đỡ vừa la oai oái cho đến khi có một tiếng hét vang lên:
− Enough !
Cả hai giật ḿnh, ngồi ngay ngắn lại. Kẻ đưa mắt nh́n qua cửa sổ,
người c̣n lại th́ ngó đăm đăm vào một góc tường như thể: "Em vô tội,
thưa cô !"
Người nữ y tá gom mọi thứ trên giường Khải Minh và dưới sàn nhà rồi
để y lại chỗ cũ. Trước khi bước ra ngoài, cô ta c̣n hăm dọa bằng
một câu tiếng Anh:
− Nếu anh chị không cư xử với nhau như người lớn th́ buộc ḷng tôi
sẽ cho hai người xuất viện ngay lập tức đấy.
Khải Minh len lén nh́n sang bên giường, bắt gặp đôi mắt trợn to của
Tường Linh th́ vội kéo nhanh màn trở lại. Ḷng thầm bảo, cô ta nói
ḿnh "chảnh", nhưng cổ c̣n chảnh hơn ḿnh. Nghe trù ẻo bị ế chồng
là đùng đùng nổi trận phong ba lên. Khải Minh không tưởng tượng nổi,
lỡ một mai rước cô ta về dinh, khi chọc giận nàng, dám nàng quăng
không c̣n một thứ ǵ trong nhà. Cha ơi ! Khủng khiếp
quá !
Nghe có tiếng chân trên hành lang trước pḥng, ngỡ cô y tá dử dằn
ban năy, Khải Minh vờ nhắm mắt như ngủ, khi mở mắt ra th́ anh thấy
một bóng người đang lùi dần ra cửa. Khải Minh vội vàng cất tiếng
gọi:
− Nhi ! Em đi đâu vậy ?
Hoàng Nhi chầm chậm bước về phía giường:
− Em định ra xem số pḥng.
Khải Minh ṭ ṃ:
− Chi vậy ?
Hoàng Nhi thành thật đáp:
− V́ em sợ là ḿnh đi lộn pḥng.
Phải mất một phút sau Khải Minh mới hiểu em gái muốn nói ǵ:
− Bộ trông anh... khủng khiếp lắm hả ?
Hoàng Nhi rùng ḿnh:
− Không phải vậy đâu anh, mà là... quá khủng khiếp đi.
Khải Minh nghe lạnh gáy:
− Trời ơi, tới mức vậy sao ? Em có mang theo kiếng không ? Cho anh
mượn chút, từ lúc tỉnh dậy tới giờ, anh chưa có dịp soi gương.
Hoàng Nhi vừa mở xách tay vừa tiếp tục phán:
− Cha ơi, sao mà đến nông nổi "thân tàn, ma dại" thế này hả anh Hai
? Anh nổi tiếng lái xe ngầu lắm mà, cả "chủ tŕ" c̣n phải khen, hà
cớ ǵ để xảy ra tai nạn gây thương tích tùm lum vậy ? Chuyến này anh
bị mất gía thiệt rồi.
Khải Minh nh́n kỷ khuôn mặt ḿnh trong kiếng nhỏ của Hoàng Nhi. Đầu
bên trái phía trước trán bị dán băng trắng, trán bên phải u một cục
to tướng, má bên phải có hai lằn xướt nhỏ... Trời ạ, trông anh bây
giờ giống "Na Tra" hay một người từ hành tinh nào rơi xuống quả địa
cầu, tránh sao Hoàng Nhi không tưởng ḿnh đă đi lộn pḥng cho được.
− Anh Hai à, h́nh như có cái mùi ǵ hôi ghê !
Khải Minh thấy em gái cứ hít hít mũi th́ cũng bắt chước đánh hơi
theo:
− Ừ, anh cũng cảm thấy tanh tanh.
Hoàng Nhi hơi khom người xuống, lập tức cô nhảy lùi ra sau và tay
bịt lấy mũi:
− Cha ơi, xe lật ngay vũng śnh hay gần ống cóng mà người anh thúi
ŕnh vậy ?
Nghe em gái hỏi, Khải Minh chợt nhớ lại tất cả, từ lúc bị giành
chỗ
đậu xe, quê với khách trong nhà hàng "Sam Yu", nguyên do bị đụng xe,
khuôn mặt điển trai bị đổi dạng, giờ c̣n mang theo cái mùi chua lè
th́ không khỏi tức giận trong ḷng. Chuyến này Phật c̣n nổi lửa chứ
đừng nói người phàm như anh. Khải Minh lại kéo cái
màn một cái rẹt:
− Em qua bên đó mà hỏi thủ phạm giùm
anh.
Bấy giờ Hoàng Nhi mới nhận ra trong pḥng ngoài Khải Minh và cô, c̣n
có thêm người thứ ba nữa. Thốt nhiên, cô kêu lên:
− Trời, chị Tường Linh ! Chị cũng cùng chung số phận với anh Hai em
à ?
Tường Linh không trả lời câu hỏi của hai anh em mà cô nhỏ nhẹ nói:
− Ḿnh nhờ Nhi điện thoại cho mẹ ḿnh được không ?
Hoàng Nhi xua tay:
− Khi em về nhà, nghe được tin nhắn của cảnh sát từ máy là em đă lập
tức gọi cho mẹ em rồi, chắc hai người cũng đang chạy xe đến bệnh
viện đấy.
Như để đáp lại lời nói của Hoàng Nhi là tiếng chân người lục đục đi
vào pḥng. Hai bà mẹ nh́n một lượt chung quanh rồi th́ mỗi người
một câu:
− Mô Phật ! Sao mà đứa găy chân, găy tay vậy nè ?
− Hai đứa bị ǵ thế ?
Bà Bích Liên kéo ghế và ngồi sát vào giường Khải
Minh:
− Người ta tông con hay con sơ ư tông người ta ?
Gặp mẹ, cơn nóng của Khải Minh dịu bớt đôi phần:
− Dạ con bẻ tay lái gấp quá nên chỉ bị lật xe trong lề đường chứ
không có ai tông ai cả.
Lập tức bà Bích Liên chấp hai tay trước ngực:
− Mô Phật ! Là nhờ con hay ăn chay đọc kinh nên Phật mới động ḷng
mà phù hộ cho thằng con trai duy nhất của họ Trần c̣n tồn tại trên
đời.
Phía bên kia giường, bà Tường Vân cũng đang khấn vái:
− Tạ ơn Trời, Phật ! Con gái con vẫn c̣n sống, nhan sắc vẫn c̣n
nguyên vẹn, thật không uổng công bao lâu nay con hay đưa rước các
thầy các cô.
Bà Bích Liên hỏi tiếp:
− Bộ con tránh hươu, nai hay sao mà bẻ gấp vậy con ?
Khải Minh liếc qua Tường Linh:
− Nai, hươu ǵ mẹ ! Chiếc xe con cưng con yêu, ǵn giữ hai ba năm
nay chưa hề sướt một đường, vậy mà cô ta đành ḷng ói vào xe, con
quưnh quá và thay v́ đạp thắng từ từ để dừng xe th́ con lại bẻ ẩu qua
bên phải.
Bà Bích Liên hỏi kỷ hơn:
− Cô ta mà con nói là... Tường Linh hả ?
Khải Minh hầm hầm đáp:
− C̣n ai vô đây nữa. Con gái ǵ ăn như... heo, ăn cho cố xác rồi
ói hai ba trận. Ớn lạnh chưa...
Bà Bích Liên tát nhẹ vào má Khải Minh:
− Có bác Vân ở đây, đừng có hổn nhen
con.
Bà vừa dứt lời th́ Tường Linh độp lại ngay:
− Tôi là heo th́ anh cũng là gà đó. Luật sư ǵ mà vô lương tâm, đi
dành "parking" với con gái. Coi chừng may mốt anh sanh con không có
lổ... đít đó.
Bà Tường Vân tái cả mặt. Vừa mới trùng phùng với bạn già chưa đầy
một tháng, bà thật sự không muốn chỉ v́ một câu nói lúc nóng giận
của con gái mà làm hỏng đi cái t́nh thân thiết thuở nào. Bà chỉ
biết lấm lét nh́n Bích Liên đang ngồi thừ người trên ghế chứ chưa
nghỉ ra cách nào để bào chữa cho Tường
Linh.
Trong khi đó, Hoàng Nhi đang tự hỏi mấy con gà con mà không có... th́ sẽ ra làm sao nhỉ ? Nhưng h́nh dung măi vẫn không ra trong
đầu, Hoàng Nhi bèn chuyển qua chuyện khác:
− Sao chị biết ảnh dành "parking" với con gái vậy ?
Được dịp, Tường Linh kể ngay:
− Th́ đứa con gái đó là ḿnh mà. Ảnh đến trước, đánh đèn ngồi đợi
trong xe, nhưng không biết ảnh nghỉ cái ǵ đến nỗi người ta đă de xe
ra từ lâu, sau đó ḿnh c̣n bốp kèn ba bốn lần để nhắc ảnh, vậy mà
ảnh điếc hay sao ấy. Chừng tôi cho xe vô
chỗ đậu th́ ảnh lại chạy
xuống bắt lỗi này nọ, nào là nói tôi bất lịch sự, nào là giành
"parking" ẩu, v..v... và v. v...
Khải Minh nghe mà phát nóng lên. Tuy là bị u hai cục ở đầu, nhưng
anh đâu có bị mất trí nhớ, càng không bị chạm giây thần kinh nào, v́
vậy anh nhớ rất rơ ḿnh chỉ hỏi có một hai câu mà cô ta dám bảo vân
vân và vân vân. Con gái ǵ láo phét không chịu được.
− Anh sai rồi đó nhen anh Hai. Lỗi ở anh mà anh c̣n đi bắt lỗi
người ta. Chẳng biết anh tương tư người đẹp nào mà quên trời quên
đất như vậy.
Đang bực, lại nghe em gái hùa theo Tường Linh để kết tội, Khải Minh
bèn quát to:
− Im đi ! Tất cả cũng tại em hết á !
Hoàng Nhi ngơ ngác:
− Sao khi không đổ thừa tại em ?
− Anh bận tương tư... nồi chè ỷ của em chứ người đẹp nào.
Không để cho hai anh em có cơ hội gây, Tường Linh kể lể:
− Nhi biết không, anh Hai của cô kẹo c̣n hơn kẹo kéo nữa đó. Lúc
tính tiền, ảnh chỉ móc đúng $42, c̣n phân nửa Linh phải tự móc túi
ra, và c̣n trả luôn tiền "tip" nữa.
Bà Bích Liên không khỏi lắc đầu nh́n con trai, c̣n Hoàng Nhi th́ mở
to hai con mắt ngó Khải Minh đăm đăm:
− Phải anh không đó anh Hai ? Sao khi không nổi chứng... kẹo bất tử
vậy ? Thiệt làm mất mặt ḍng họ Trần bao đời nổi tiếng rộng răi hết
trơn.
Khải Minh tức lắm mà trước mặt mẹ không thể minh oan cho ḿnh. V́
như thế chẳng khác nào tự ḿnh tố cáo cho mẹ biết lư do mấy bà mẹ
kia không c̣n dám dẫn con gái bén mảng đến nhà ḿnh nữa. Mà nói ra
lúc này, chắc ǵ ai tin là anh đă cố t́nh biến ḿnh thật xấu trong
mắt mấy cô gái do mẹ chọn lựa, không chừng c̣n cho anh là con nít
như Tường Linh, đi kể lể rồi căi vă tùm lum nữa chứ.
Nhưng Khải Minh càng nhịn th́ Tường Linh càng lấn tới:
− Chưa hết đâu nhen Nhi, anh Hai cô c̣n nhát gan như thỏ và chai như
đá nữa đó. Hai đứa da đen kia chửi như tát nước vào mặt mà anh cô
cứ ngồi im, chẳng phản ứng một lời.
Hay v́ tự ái khi Tường Linh bêu xấu anh trai một cách thẳng thừng
th́ Hoàng Nhi lại thấy thích thú mới lạ:
− Sao khi không ḷi ra hai thằng da đen vậy ?
Tường Linh đính chính:
− Một thằng và một con. Tụi nó rủ anh cô đua xe.
− Rồi ảnh có chịu đua không ?
− Thoạt đầu ảnh không có chịu, sau nhờ ḿnh đ̣i đua th́ ảnh mới chịu
phóng xe theo người ta.
Hoàng Nhi vỗ tay "bốp bốp":
− Trời ơi, chị ngầu dữ vậy đó hả? Chị hay đua xe với người ta lắm à
?
Tường Linh lắc đầu:
− Ḿnh đâu có đua xe qua bao giờ, tại lúc đó con nhỏ da đen kia nó
chửi quá nên ḿnh nổi máu anh hùng chút đỉnh thôi.
Hoàng Nhi thắc mắc:
− Nó chửi ǵ vậy chị ?
− Nó kêu tụi ḿnh là mũi nhỏ, da vàng, ngu ngốc, nhát như gà, làm
tôi tự ái dân tộc quá cỡ.
Hoàng Nhi giậm chân:
− Em nghe chị kể mà cũng nổi nóng theo. Cho chị biết nhen, em qua
Canada lâu chứ ḷng yêu nước của em dạt dào ghê lắm, đụng chạm với
em th́ thôi, chứ đụng tất cả thần dân Việt Nam là em chiên tụi nó
liền. Tiếc ghê, em mà có mặt ở đó, em sẽ đua cho con nhỏ đó biết
người Việt Nam ra sao.
− Nhi khỏi tiếc, v́ cuối cùng anh cô cũng chịu đua đấy chứ.
Hoàng Nhi reo to:
− Hoan hô anh Hai ! Anh Hai mà đua th́ tụi nó thua là cái chắc. Mấy
năm trước anh tôi hay trốn mẹ đi đua với mấy người bạn hoài à. Cho nên tôi chắc chắn là anh ấy kinh nghiệm đầy ḿnh.
Thấy mẹ đang nh́n anh trai bằng cái nh́n răn đe, Hoàng Nhi vội im
bặt. Cô bèn lấp liếm bằng một câu hỏi khác:
− Rồi sao nữa hả chị Linh ? Lúc bị thua, tụi nó có nói ǵ không ?
Tường Linh lắc đầu:
− Ḿnh đâu có biết, vượt qua được một đoạn ḿnh ói tùm lùm nên anh
cô tấp đại vào lề rồi th́ hai đứa... xỉu luôn.
Hoàng Nhi trách nhẹ:
− Sao chị không nói cho ảnh biết trước khi chị ói ?
− Th́ ḿnh cũng định nói cho anh Nhi biết c̣n một món ḿnh chưa ói
ra mà đâu có cơ hội để nói đâu.
Hoàng Nhi hỏi tiếp:
− Món ǵ vậy chị ?
Trời ạ ! Cứ người này kể, người kia hỏi, rồi người này giải thích,
người kia lại thắc mắc, lập đi lập lại như vậy th́ sang năm cũng
chưa dứt chuyện. Hết sức chịu đựng, Khải Minh gằn từng tiếng:
− Chín ! Mày có im cho tao nhờ không hả ?
Hoàng Nhi chau mày, không biết anh ta gọi ai nữa. Cô chỉ tay vào
ngực:
− Anh kêu em hả ?
Khải Minh gật đầu, lập tức Hoàng Nhi bước lại giường, đưa tay sờ vào
trán anh.
− Bác sĩ có bảo hai cục u trên đầu anh có ảnh hưởng đến năo không ?
Khải Minh hất tay em gái ra:
− Mày tưởng tao điên hả Chín ?
Tức th́ Hoàng Nhi chạy nhanh đến chỗ bà Bích Liên ngồi:
− Rơ ràng mẹ có nghe anh Minh gọi con là "Chín" ?
Bà Bích Liên không biết con trai giở tṛ ǵ, nhưng vẫn gật đầu xác
nhận. Hoàng Nhi há hốc miệng:
− Cha ơi ! Vậy mà không chịu nhận là điên ! Điên nặng
quá đi chứ c̣n
nghi ngờ ǵ nữa. Nhà chỉ có hai anh em, anh thứ hai th́ em thứ ba.
Sao gọi em là Chín ?
Khải Minh đáp bằng giọng mỉa mai:
− Mày biết mấy bà Tám nhiều chuyện không ? Mày c̣n hơn mấy bà đó nên
tao hào phóng cho mày thêm một điểm nữa đấy. Hiểu chưa "Chín" ?
− Ha ha ha !
Trong một thoáng, Tường Linh quên mất "mối thù" giữa ḿnh và anh
chàng luật sư Khải Minh nên cô cười vang cả pḥng, đến chừng nhận
được "điện" xẹt qua giường từ mắt Khải Minh th́ cô cũng im lặng và
xẹt điện sang bên kia ngay. Đang "xẹt' ngon trớn th́ Hoàng Nhi đứng
áng giữa cô và Khải Minh. Hóa ra cô bé đă bỏ đi sang qua bên này.
Hoàng Nhi lay vai Tường Linh:
− Kệ ảnh đi chị ! Vậy cái món cuối cùng chị ói là món ǵ vậy ?
Tường Linh th́ thầm:
− Súp bong bóng cá.
Đến lượt Hoàng Nhi cười vang:
− Ha ha ! Hèn ǵ mà người ảnh tanh như cá ! Ha ha...
Bà Bích Liên mặc kệ hai đứa con gái to nhỏ điều ǵ, bà lớn giọng rầy
Khải Minh:
− Em, nó nhỏ hơn con, c̣n háo thắng, nông nổi, đáng lẽ con nên
khuyên Tường Linh th́ đằng này con lại nghe lời em, đua xe trên
"highway". Từ rày mẹ cấm tuyệt đối vụ đua xe, nghe không Minh ?
Minh cúi đầu, dạ nhỏ một tiếng. Ở bên kia giường, hai cô bé cũng
vội im thin thít.
Bà Bích Liên tiếp tục giảng giải:
− Mẹ với bác Vân từng xem nhau như hai chị em ruột, v́ vậy có xích
mích chuyện ǵ, hai đứa cũng nên bỏ qua. Chẳng may gặp tai nạn xe,
nằm chung pḥng th́ nên giúp đỡ và t́m hiểu lẫn nhau. Biết đâu sau
này, hai đứa lại thấy mến nhau và thân thiết hơn cả hai người lớn.
Trời ạ ! Đến nông nổi này mà mẹ anh c̣n có nhả hứng tiếp tục
mai mối
khi hai đứa trẻ... đang nằm trên giường th́ thiệt là hết thuốc chữa
cho sự ham muốn con dâu Việt Nam của bà. Cố dằn ḷng, Khải Minh hạ
giọng:
− Không dám mến đâu, thưa mẹ ! Nếu mẹ biết cổ thật sự là một người
như thế nào th́ mẹ sẽ dẹp bỏ ư định nối t́nh "huynh, muội" cho con
với cô ta.
Khải Minh vẫn c̣n đủ thông minh để giả vờ hiểu sai ư mẹ bằng cách
thế "huynh, muội" cho hai chữ "vợ, chồng". Dù là hạ giọng nhưng
Tường Linh vẫn nghe được hết. Cô tiếp tục khiêu chiến:
− Như thế nào là thế nào ? Anh có ngon th́ nói thử ra nghe.
Khải Minh cười nửa miệng:
− Tôi sợ ai mà không dám nói chứ. Mẹ biết không, lúc mẹ và bác Vân
đi rồi, cổ uống hết một chai Heineken giữa quán đó mẹ.
Hoàng Nhi la lên:
− Úy trời ! Tưởng chuyện ǵ lạ lắm, có khi em c̣n uống tới hai chai
lận ḱa. Anh trưởng thành ở bên này mà sao lạc hậu ghê, tư tưởng cổ
lổ sỉ hết biết.
Bà Bích Liên góp ư:
− Thật ra lâu lâu mẹ cũng hay uống với bạn bè mỗi khi có tiệc tùng
ǵ. Sau khi ăn no bụng, uống một chút bia vào th́ nó giúp bụng mau
tiêu hơn chứ không có hại ǵ đâu con.
Chẳng những Khải Minh đang trố mắt nh́n bà Bích Liên mà Tường Linh
cũng bất ngờ không kém. Tuy cả hai ghét nhau thật, nhưng vẫn vô
t́nh sát cánh làm xấu đi cái ấn tượng tốt trong ḷng hai người mẹ,
nhưng kết quả toàn là trái với dự đoán.
Chỉ có Hoàng Nhi đứng ngoài lề là vô tư nhất:
− Đấy, anh nghe mẹ nói chưa. Công nhận anh kể chuyện không có duyên
ǵ hết, thua chị Linh xa lắc. Người ta càng nói th́ em càng muốn
nghe, c̣n anh mở miệng là thấy lạc đề rồi. Tôi đề nghị anh đổi đề
tài khác đi !
Nếu cái chân Khải Minh không bị bó bột, chắc chắn anh sẽ xuống
giường, xách lổ tai Hoàng Nhi và ném nó ra khỏi pḥng ngay tức khắc. Thật sự anh không hiểu nó là em ruột anh hay là em của Tường Linh
nữa. Tức lắm, nhưng Khải Minh ráng kềm ḷng, giữ đề tài củ mà tiếp
tục tâu với "chủ tŕ":
− C̣n nữa, con chưa thấy ai hậu đậu như cô ta. Cái viên ǵ giống
món chạo tôm của người ḿnh đó mẹ, cổ xắn làm sao nó văng một phát
xuống sàn nhà hàng, báo hại người ta thi đua nh́n về phía hai đứa
ngồi, quê đến mức con muốn phi thân xuyên qua trần nhà luôn.
− Ha ha ha !
Sau một tràn cười ha hả, Hoàng Nhi quay qua Tường
Linh:
− Cha ơi ! Em tưởng trên đời này chỉ có ḿnh em thôi, ai ngờ chị
cũng là nạn nhân thứ hai hả ?
Tường Linh nhướng mắt:
− Nhi nói ǵ, ḿnh không hiểu chi cả.
Hoàng Nhi hào hứng kể:
− Mấy tháng trước, em với Robert, bạn trai của em, vào nhà hàng "Furama
House" trên đường Steele, chị biết
chỗ đó không ?
Hơi ṭ ṃ với câu chuyện có vẻ hấp dẫn của Hoàng Nhi nên Tường Linh
gật đầu ngay:
− Có ! Linh cũng hay cùng bạn bè vào nơi đó.
Hoàng Nhi vừa nói vừa cười:
− Em kêu món "Hải Ḱm", là tên tiếng Hoa đặt cho món tôm càng cua
lăn bột, không hiểu sơ ư làm sao mà em dùng muỗng xắn một cái nó
văng xuống sàn và nằm ngay cạnh chân một ông khách người da trắng.
Cha ơi, từ ngày cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chưa có lúc nào em quê ác ôn
như lúc đó. Trong lúc em c̣n đang hoang mang th́ Robert thản nhiên
đi lại chỗ ông khách đó, nhặt lên và nói là: "Sorry, this is my
first time eating Chinese food with the chopticks." Ai ngờ ông
khách đó trả lời... đại khái ổng trấn an Robert là làm rớt thức ăn
cũng chưa bằng lúc ông dùng đũa gắp ḿ làm sao mà văng vô mặt mẹ vợ
cách đây vài năm. Trời ơi, ổng làm cả nhà hàng cười ầm lên,
ngay cả người vợ Trung Quốc của ổng cũng không nhịn được cười.
Khi Robert quay về bàn, em cám ơn anh ấy không tiếc lời, tự ảnh làm
một cử chỉ ga lăng đẹp mắt quá, và chính cái tánh dễ thương đó mà em
chọn ảnh làm bạn trai, chứ mấy ông con trai Việt Nam gặp cảnh như
vậy th́ hổng chừng c̣n trách ḿnh, đừng ḥng mong họ đi "gánh tội"
để ḿnh đỡ quê với thiên hạ.
Lập tức Tường Linh liếc Khải Minh một cái và thấy hả dạ trong ḷng
vô cùng. Có điều, Tường Linh không sao ngờ được, câu chuyện mà
Hoàng Nhi vừa kể xong hệt như bạn cô đă kể cho cô nghe cách đây
không bao lâu. Như vậy bạn của Tường Linh đă có mặt trong nhà hàng
chiều hôm đó, và đúng là cô ta chỉ nói nạn nhân là anh da trắng chứ
không phải cô bạn gái da vàng. Chứng tỏ Hoàng Nhi không có nói láo.
Thốt nhiên, Tường Linh thấy mến mến Hoàng Nhi, không hiểu v́ hai
người nói chuyện hạp nhau hay là v́ Tường Linh chỉ lớn hơn Hoàng Nhi
có hai tuổi nên cảm thấy gần gũi nhau ghê.
Hoàng Nhi chấm dứt câu chuyện hài xong rồi mới chợt nhớ ra "chủ tŕ"
đang ngồi gần đấy. Hoàng Nhi không khỏi rên thầm trong bụng, mẹ đă
kêu ḿnh "nghỉ chơi" Robert vậy mà ḿnh cứ ca tụng anh ta trước mặt
bà, nhưng khi thấy mẹ chỉ nh́n bác Vân cười cười th́ cô chợt thở
phào một cái. Hoàng Nhi nào hay, hai bà mẹ đang thầm cảm ơn sự vô
tư của cô đă giúp cho t́nh h́nh trong pḥng đỡ căng thẳng một chút.
Chỉ có Khải Minh đang nh́n em gái bằng đôi mắt đe dọa như ngầm bảo:
− Kể chuyện có duyên nữa đi, Chín ! Anh mà xuất viện th́ Chín sẽ
chết với anh !
Chương 5
Sang ngày thứ tư, bà Tường Vân mang chè khoai ḿ viên vào bệnh viện
thăm con gái. Thấy Tường Linh đang ngồi đọc sách trên giường,
bà cất tiếng hỏi nho nhỏ:
− Trưa rồi sao con không bắt chước thằng Minh làm một giấc cho khỏe
hả con ?
Tường Linh gấp sách lại:
− Má nói ảnh đang ngủ ?
Bà Vân gật đầu:
− Đáng lẻ má định hỏi thăm cái chân của nó, nhưng đi ngang thấy nó
nhắm mắt nên má bỏ qua bên này.
Tường Linh lẩm bẩm:
− Thật là chuyện khó tin nhưng lại có thật.
− Con nói ǵ lộn xộn vậy ?
Tường Linh nhếch môi:
− Má không biết đâu, mấy đêm rồi con đều mất ngủ v́ tiếng ngáy muốn... banh cả pḥng của ảnh đó.
Cho nên nghe má nói luật sư ngủ mà không có tiếng "dế kêu", con lấy
làm lạ.
Nằm ở bên này, Khải Minh không khỏi xấu hổ với những ǵ vừa nghe
được. Th́ ra anh có tật xấu như vậy mà bấy lâu nay anh không hề
biết. Tự hỏi bản thân khi dế kêu th́ âm thanh ra sao nhỉ ? Hay là
con nhỏ đó chỉ phóng đại sự việc lên.
Mà hổng chừng lần này cô ta nói thật, bởi v́ anh đâu có ngủ, đă
không ngủ th́ làm ǵ có tiếng ngáy để cho cô ta tin chắc là anh đang
say giấc.
Khải Minh c̣n đang bần thần th́ chợt nghe bà Tường Vân nói tiếp:
− May mốt nó có ngáy to như vậy, con đánh thức nó rồi bảo nó nằm
nghiêng một bên. Hồi ba con c̣n sống, má cũng hay bị tiếng ngáy của
ổng đánh thức giữa đêm, nhưng khi má bắt ổng nghiêng sang một bên
th́ tiếng kêu mới không phát ra. Riết rồi sau này, chỉ
cần lay vai th́ ba con tự giác sửa tư thế nằm liền.
Tường Linh trề môi:
− Con thà mất ngủ chứ nói chuyện với loại người trọng xe hơn sinh
mạng của người ta th́ thà chết c̣n sướng hơn nhiều.
Bà Tường Vân nghiêm hẳn nét mặt:
− Con có thôi cách nói gàn dở không hả ? Sẳn đây má nhắc lại cho con
nhớ, hôm trước có bác Liên ở đây mà con dám mắng thằng Minh sanh con
không có..., con có biết đó là câu nói vô giáo dục và trái tai
vô cùng không ?
Tường Linh gục mặt xuống:
− Có nghiêm trọng dữ vậy không má ?
− Con c̣n muốn nói làm sao th́ mới cho là nghiêm trọng.
Tuy thiếu cha, nhưng con c̣n có má và anh chị chỉ bảo, lại có ăn học
hẳn ḥi, con không nên phát ngôn bừa băi để bị đánh giá là phường
mất dạy và vô văn hóa.
Tường Linh rụt vai:
− Mắng anh ta có một câu mà bị má giảng kinh hết năm câu. Má chỉ
biết nói con mà không chịu nói người ta. Cái
ông thần thừ nằm ngủ bên kia đó, cũng có mẹ, học cao c̣n hơn con, mà
lại chửi con gái là heo, so với ổng, con có giáo dục hơn nhiều.
Phải ráng lắm Khải Minh mới không cười ra tiếng.
− Tai nạn này là v́ con mà ra. Nếu con không khích bác, nổi máu anh
hùng rơm th́ nó đâu có ch́u ư con, bằng chứng con đă kể là lúc đầu
nó từ chối đua xe, đúng không ?
"Đúng quá đi chớ c̣n ǵ nữa !" Nghĩ vậy nhưng Khải Minh vẫn lặng
thinh, ráng vểnh tai xem Tường Linh trả lời như thế nào.
Nhưng anh chỉ nghe giọng bà Vân vang lên đều đều:
− Xe bị hư, chân bị bó bột, mặt mày trầy trụa tùm lum, thằng Minh có
tức giận nói bậy, vẫn c̣n thông cảm được v́ dù sao nó cũng là con
trai. C̣n con, con gái đẹp người như vậy mà ăn nói không có thơm tho
ǵ cả, coi chừng ế chồng đó nha con.
Ế quá đi chứ c̣n ǵ nữa. Hai mươi ba tuổi vẫn c̣n so lo một ḿnh,
không có một mảnh t́nh vắt vai, trong khi bằng tuổi Tường Linh ngày
trước, Khải Minh đă trải qua ba mối t́nh rồi c̣n ǵ.
Nghe bà Vân rầy con gái mà Khải Minh thích chí vô cùng.
− C̣n nữa, má nói điều này cho con nghe. Ngày c̣n ở Việt Nam, gia
đ́nh ḿnh không có khá vả như nhà của bác Liên. Mỗi lần ghé chơi,
bác Liên đều cho quà cho cáp, thậm chí lúc sinh con ra, chính bác
Liên đă may mấy miếng tả bằng vải để lót cho con nằm đó. Dù không
phải ơn nghĩa lớn lao ǵ, nhưng lúc hoạn nạn mới thấy ai là bạn tốt
ai là bạn xấu không khinh khi lúc ḿnh nghèo khó. Thành thử, con
đừng làm điều ǵ để má phải xấu hổ với bạn. Đối với Khải Minh, con
không ưa th́ cũng đừng ghét ra mặt. Tại con biết một chứ không biết
mười, thằng Minh có nhiều con gái theo lắm đó con, bác Liên v́ nghỉ
t́nh thân thiết lâu năm nên rất muốn được làm sui gia với gia đ́nh
ḿnh, mới chịu khó tạo cơ hội cho con và nó gặp nhau...
Tường Linh cắt ngang lời bà Vân:
− A, cuối cùng rồi má cũng chịu nhận là má đang hợp tác với bác Liên
làm mai cho con với ảnh. Nhưng có bao giờ má nghỉ như thế này không,
nếu ảnh đắt giá đến nổi có nhiều cô gái yêu mến, vậy cớ sao tới bây
giờ vẫn chưa có bạn gái để bác Liên phải nhọc ḷng t́m bạn gái dùm.
Phải là có vấn đề chi đây, đúng không ?
Nghe con gái nhận xét mà bà Vân không khỏi lắc đầu một cái:
− Bởi vậy mới nói là con chỉ biết một mà không biết mười, đúng là có
vấn đề, nhưng không phải như con tưởng tượng trong đầu đâu. Thằng
Minh toàn quen gái Miên, gái Lào, gái Thái..., gần đây nhất là gái
Ư và gái Tây Ban Nha...
Tường Linh lẩm bẩm:
− Chảnh dữ vậy à, nhất định không chơi với... gái Việt sao ?
Bà Tường Vân trừng mắt:
− Con có muốn nghe má nói tiếp không ?
Tường Linh xua tay:
− Vâng, vâng ! Má cứ kể, con làm thinh nè.
− Trong số mấy người yêu của thằng Minh, cũng có một đứa là Việt
Nam, nhưng nó than với em gái là con bé này màu mè quá, giả dối và
đoan trang quá, trong khi nó lại thích loại con gái năng động, tâm
hồn trẻ trung, tư tưởng phóng khoáng, v́ vậy mà nó chỉ thích cặp kè
với gái "Tây". Nhưng thằng Minh cũng như con, chỉ nh́n một chiều
chứ không nh́n hai chiều, con gái Việt Nam hay con gái nước nào cũng
có đứa này đứa khác, đâu phải ai ai cũng như con bạn gái Việt của nó
lúc trước đâu. Nghe bác Liên con nói, nếu hai đứa tụi nó đừng có
chia tay, th́ bây giờ chồng là luật sư trong khi vợ cũng là nha sĩ
chứ không phải bở như con tưởng.
Và măi tới bây giờ, bác Liên con vẫn c̣n thấy tiếc con dâu hụt của
ḿnh.
Nghe bà Vân kể đến đoạn này, Khải Minh thật sự muốn bay về nhà ngay
tức khắc để bằm con bé Hoàng Nhi ra từng khúc một. Th́ ra bao lâu
nay anh khốn đốn v́ những vụ mai mối của mẹ là do một tay nó cả.
Nhận biết bao nhiêu quà cáp từ Khải Minh, ăn uống đến nổi cháy túi
anh, nó mới chịu làm thinh để anh có thể đến với người yêu mà không
bị mẹ phát giác. Khi đă nhận hối lộ xong th́ ở sau lưng anh, nó lại
đi thèo lẽo với mẹ rằng anh đang cặp với mấy cô tóc vàng da trắng.
Hèn ǵ mà gần đây, bà không tấn công anh lia lịa sao được. Đúng là
loại rắn hai đầu, là con dao hai lưỡi.
Biết vậy lúc trước anh đừng có chia tay với Yến Oanh, để cho cô ta
thay anh nhổ hết mấy cái răng của Hoàng Nhi cho chừa tật nhiều
chuyện và hay ca hát bậy bạ.
Trong khi Khải Minh đang mắng thầm em gái, phía bên kia, giọng bà
Vân càng lúc càng trầm:
− Làm con làm cái như chúng bây không bao giờ hiểu được nổi khổ tâm
của những bà mẹ. Xem bác Liên con bề ngoài vui vẻ như vậy, nhưng
thật ra lúc nào bác ấy cũng canh cánh trong ḷng khi chỉ có hai đứa
con mà hết thằng con trai quen gái ngoại quốc giờ đến đứa con gái
cũng nối gót theo anh. Bác gái sợ tuổi già về sau, con dâu con rể
không nói chuyện bằng tiếng Việt với bà đă đành, mà ngay cả cháu Nội,
cháu Ngoại cũng không hiểu bà nói ǵ. Đấy là lư do v́ sao bác Liên
luôn kiếm cách tạo cơ hội cho thằng Minh quen bạn gái cùng ngôn ngữ.
Nhưng nói là để nói vậy thôi, chứ bác Liên con có bảo với má, bà
tiếp tục làm mai cho đến khi nào thằng Minh thật sự muốn tiến tới
hôn nhân với người con gái nào đó, th́ dù gái Miên, Lào hay Canada,
bà cũng sẽ hy sinh nổi buồn của ḿnh mà chấp thuận cho con cái vui
ḷng.
Không những chỉ có Khải Minh nằm bên kia rưng rưng nước mắt mà Tường
Linh cũng nghe mũi ḷng vô cùng. Cô nắm lấy bàn tay gầy
gầy của mẹ:
− Má à, nhà bác Liên đơn chiếc, nên bác ấy tha thiết có một con dâu
nói tiếng Việt để bầu bạn, c̣n nhà ḿnh, chị Hai và anh Ba đều lập
gia đ́nh với người ḿnh, má đâu có cần phải dẫn con tới nhà người
này người nọ để cố t́nh làm mai con cho con trai người ta. Và má
cũng thấy đó, chị Hai lấy chồng lúc 25 tuổi c̣n anh Ba cũng mới cưới
vợ năm rồi, trong khi con chỉ 23 tuổi thôi, đâu có gấp gáp ǵ mà má
lo xa như thế. Mấy lần trước th́ con giả nai, nhưng lần
tai nạn xe hơi này, con nghỉ cũng là lúc hai má con ḿnh nên nói rơ
một lần, để tránh những điều không hay sẽ tiếp diễn về sau.
Lập tức bà Tường Vân xiết nhẹ tay con gái:
− Mô Phật ! Con cũng biết nói là con chỉ 23 tuổi thôi à ? Vậy mà gần
đây con sống như một nữ tu, không đi làm th́ theo má lên chùa, về
nhà th́ ở miết trong pḥng dọc máy vi tính. Sao vậy con ?
Tường Linh cười cười:
− Th́ nghề nghiệp của con toàn sử dụng "computer", con không dọc máy
th́ biết dọc cái ǵ ? Mà đáng lẽ con ngoan như vậy th́ má phải yên
tâm, không sợ con hư hỏng như ngày trước. Nhiều lúc con thật không
hiểu nổi, con "quậy" th́ ở nhà thay phiên giảng kinh suốt ngày, bây
giờ con ngoan ngoăn tu thân th́ lại tự rước cái phiền khác. Đó, má
nói đi, con phải làm sao cho má và cả nhà vừa ḷng ?
Bà Tường Vân không hề buồn phiền v́ lời nói vô t́nh của Tường Linh,
trái lại bà thấy thương con gái hơn:
− Nếu muốn nói quá khứ th́ để má nói cho con nghe. Lúc con được 15,
16 tuổi, con quan hệ với bạn bè rộng răi tới mức cuối tuần nào cũng
có người này người nọ điện tới nhà liên tục, cuối cùng anh Ba con
chịu không nổi phải gắn thêm một đường dây thứ hai cho khỏi kẹt điện
thoại. Chưa qua khỏi trung học mà con đi chơi hơn 12 giờ khuya mới
về nhà, đến nổi chị Hai con phải ra lệnh giới nghiêm là 11 giờ, nếu
về trễ th́ nằm ngoài đường mà ngủ.
Vậy mà con đâu có sợ, có đêm con đi hơn hai giờ sáng, đêm đó má khóc
lóc với chị Hai con, hết lời năn nỉ nào là ngoài trời tuyết lạnh hơn
mười độ âm, lạnh chết em con, rồi lúc th́ bảo để em gái đi tới nhà
bạn bè ngủ th́ xấu hổ với cha mẹ người ta, rằng con gái mới bây lớn
đi ngủ đêm bậy bạ, đó rốt cuộc chị Hai con mới để con vào nhà.
Chưa hết, một hôm con về nhà với cái đầu vàng khè, thằng Trung nổi
nóng lấy kéo dọa là nếu con không nhuộm trở lại màu đen th́ nó sẽ
xểnh tóc con ngay, vậy mà con ngồi ĺ trên ghế, đến chừng nó đ̣i cạo
đầu th́ con mới thật sự sợ. Sau khi con đi trở ra tiệm cắt tóc rồi,
thằng Trung nó giải thích với má là, đâu phải nó lạc hậu đến nổi
không biết mô đen của lớp trẻ là hay đổi màu tóc, nhưng nhuộm màu
nâu, hoặc màu vàng lợt th́ xem c̣n đẹp mắt, đằng này con chọn màu ǵ
chói cả mắt, đến nổi nó bảo là con mà để nguyên đầu tóc như vậy,
người ta nh́n vào tưởng là gái... đứng đường
đó con.
Thấy con gái chịu lắng nghe, bà Tường Vân tiếp tục kể lể:
− Cho tới giờ má vẫn nhớ rơ cái lần con uống rượu say tới mức ngủ ở
nhà bạn đă làm cả nhà điêu đứng như thế nào. Đêm đó, má và chị Hai
con thay phiên gọi cho bạn bè của con, cuối cùng một đứa bảo là con
không biết uống rượu nên uống một hồi th́ ói mửa, báo hại con bé cạo
gió, sứt dầu rồi để con ngủ ở đó luôn. Chừng con quen với thằng
Tùng, cả nhà mới thấy nhẹ nhơm đôi phần. Con bắt đầu học hành tiến
bộ hơn, thi đậu đại học và thành tích năm đầu cũng rất khá.
Cả nhà ai ai cũng thấy vui, định khi con ra trường th́ cho hai đứa
cưới nhau.
Nào ngờ, thằng Tùng bị ung thư máu, cái chết của nó như kéo theo
luôn sinh mạng của con. Hai tháng trời, má chứng kiến đứa con gái
má thương yêu và lo lắng nhất, từ một đứa có da có thịt lại trở
thành một thân xác gầy c̣m không có sức sống chi cả. Cuối cùng, má
dọa chết th́ con mới chịu ăn uống và tiếp tục với con đường học vấn. Gần bốn năm rồi, má không thấy con có bạn trai nào khác, một năm
mười hai tháng con cũng chỉ đi chơi với bạn bè chừng vài lần, c̣n
bao nhiêu thời gian, con chỉ đi học, học xong th́ đi làm, về nhà th́
không c̣n ồn ào như lúc trước, và hễ má đi chùa th́ cứ một hai đ̣i
đi theo. Thật t́nh là con biết cách làm cho cả nhà lo lắng lắm đó
Linh. Giá mà con quậy như xưa, chắc má c̣n thấy đỡ sợ hơn như lúc
bấy giờ.
Sao vậy con ? Thằng Tùng mất cũng gần bốn năm rồi, bộ con tính chung
thủy với một người chết suốt đời hả con ?
Khải Minh mở mắt, nh́n bức màn ngăn đôi giường mà không khỏi thấy
gờn gợn trong ḷng. Tự hỏi không biết "chủ tŕ" có rơ quá khứ tunh
hoành ngang dọc của Tường Linh chăng ? Nếu đă am tường tất cả mà vẫn
muốn làm sui gia với người ta th́ thật là Khải Minh hết ư kiến cho
mẹ của ḿnh. Khải Minh có tư tưởng phóng khoáng, chứ không phải
phóng túng và bừa băi. Cặp kè để t́m hiểu th́ không sao, nhưng
một khi đi đến quyết định chung sống với người nào trọn đời, th́
người đó phải biết lo cho gia đ́nh, tôn trọng người lớn, thương yêu
chồng con và nhất là phải cùng tư tưởng, hạp ư với anh.
T́nh cờ nghe được đời từ của Tường Linh, Khải Minh chợt hiểu v́ sao
mấy ngày trước có cảnh gối bay, mền bay qua bên này, hóa ra là v́
anh đă vô t́nh bảo cô có số sát chồng. Khải
Minh nghe như có tiếng khóc sụt sịt của bà Vân và sau đó là giọng
nói khe khẽ của Tường Linh vang lên:
− Má à, con thật không ngờ ḿnh đă làm cho cả nhà khốn đốn như vậy.
Nhưng nếu ngày xưa, chị Hai, anh Ba, và má chịu lắng nghe lời con
phân giải, hoặc bỏ chút thời gian t́m hiểu giới trẻ tụi con th́
không đến nổi phải lo âu những chuyện chẳng đáng chi cả. Đành rằng
người Việt ở đây không có thiếu, nhưng để học cùng trường, cùng quen
biết với nhau th́ rất hiếm. Con đă may mắn quen được vài người bạn,
lui tới nhà vài lần th́ quen luôn anh chị hoặc bà con của tụi nó, từ
đó thấy hạp rồi hay đi chơi với nhau. Tụi con đi ra ngoài th́ ít
nhưng tụ tập ở trong nhà, nấu nướng, nhảy đầm, đánh bài hoặc tṛ
chuyện th́ nhiều. Mấy lần đang chơi vui vẻ mà con cứ đ̣i
về hoài làm họ mất hứng nên con chiều bạn bè.
Cái lần bị say là v́ con đánh bài bị thua, bốc trúng mảnh giấy yêu
cầu uống hết một ly rượu nhỏ, thoạt đầu có một anh bạn đ̣i uống giùm
con nhưng con cứ tưởng uống nhiều mới say chứ nhiêu đó nhằm nḥ ǵ.
Ai ngờ lát sau bạn con khui sâm banh, con quên nên uống thêm hai ba
ly ǵ đó, cuối cùng là ói ra tùm lum, hơi nhức đầu chứ không đến nổi
xỉn đến quên trời quên đất. Con không muốn về nhà là v́ sợ chị Hai
nghe được mùi rượu, nhưng vẫn không tránh được phiền phức.
Thề với má, đó là lần duy nhất con uống rượu, hoàn toàn không có lần
thứ hai.
C̣n nữa, về trễ, ngủ tại nhà ai, không có nghĩa là đă "hư thân" như
chị Hai và anh Ba một mực gán ghép cho con. Con không biết những
người trẻ cùng trang lứa nghĩ sao, nhưng đối với con, con có tư
tưởng phóng khoáng, tự do, chứ không phải là phóng túng và bừa băi.
Nếu như con thật sự yêu một người nào đó đến nỗi muốn thuộc về nhau
hoàn toàn th́ có lẽ con sẽ không hối hận chi cả. Nhưng từ trước tới
giờ, con chỉ có một người t́nh duy nhất là anh Tùng, bọn con chưa bao
giờ vượt qua ṿng lễ giáo một lần th́ anh ấy chẳng may vắn số.
V́ vậy má có thể yên tâm là con gái của má vốn không có bừa băi như
anh Ba và chị Hai đánh gía trên sự đi đứng về khuya của con.
Ngược lại, em gái của chị Ba đó, ngày xưa anh Ba cứ đem Tracy ra so
sánh với con, nào là hai đứa bằng tuổi với nhau, nhưng em gái người
ta th́ ngoan ngoăn, chỉ biết đến sách vỡ và tương lai sẽ là một bác
sĩ hứa hẹn thật nhiều, c̣n em ḿnh chỉ biết đi khuya về muộn. Vậy
mà hai năm trước, trong khi con chuẩn bị thi tốt nghiệp đại học th́
cô ấy phải bỏ dỡ ba năm đại học v́ có thai với người nào đó mà gia
đ́nh chị Ba chưa hề biết mặt qua. Rồi đùng một cái, bạn trai của
Tracy đưa gia đ́nh qua dạm hỏi, làm đám cưới gấp, sau khi sanh con
xong, Tracy phải bỏ luôn việc học hành v́ đứa bé quá khó, bệnh hoạn
liên tục nên không có ai mà giữ nổi. Bác sĩ tương
lai đâu không thấy, chỉ thấy trước mặt là Tracy hay tâm sự với con
những điều khổ tâm mà gia đ́nh chị Ba không sao hiểu hết.
Đó, má thấy không, ngoan ngoăn, hiền thục, gia đ́nh nề nếp, có đạo
Công Giáo như Tracy mà đùng một cái làm mọi người trong nhà choáng
váng cả mặt mày. Từ ngày anh Ba có bạn gái theo đạo thiên chúa, mỗi
lần con, thằng Tâm, thằng Thành, làm cái ǵ sai trái một chút th́
hết chị Hai đem kinh Phật ra giảng giải, đến phiên anh Ba đem kinh
Chúa ra đọc cho tụi con nghe, riết rồi cả ba chị em con nổi bướng
càng vắng nhà thường là vậy. Sao anh chị không chịu suy nghỉ rằng,
tôn giáo, học thức cao hay thấp, đi chơi khuya hay đi chơi ban ngày,... mấy điều đó đâu có thể đánh giá được phẩm chất của một con người.
May là sau khi lập gia đ́nh, anh chị Ba ra ngoài sống riêng, nên hai
thằng con trai c̣n lại của má mới dể thở một chút.
Bà Tường Vân ngẫm nghỉ vài giây rồi mới vỗ nhẹ lên tay Tường Linh:
− Cứ cho là anh chị và má đă hiểu sai về con, nhưng mấy đứa phải nên
biết, có gay gắt, kềm kẹp, rầy la th́ đó cũng là xuất phát từ ḷng
thương yêu em út, muốn tụi con sống một cuộc sống đàng hoàng và có ư
nghĩa hơn thôi. Nhưng chuyện đă qua, má con ḿnh cũng không nên
phân tích xem ai đúng ai sai, mà ở đây má chỉ muốn nói đến thằng
Tùng. Bộ cái chết của nó vẫn c̣n ám ảnh con cho tới ngày hôm nay à
? Con thật sự không nghỉ đến chuyện cặp kè trai gái nữa sao con ?
Tường Linh thở dài:
− Má c̣n nhớ có một thời con chơi rất thân với Hảo không má ?
Bà Tường Vân cố lục lọi trong trí nhớ v́ số bạn bè đến nhà rủ rê
Tường Linh hồi con gái c̣n học trung học rất là nhiều.
Cuối cùng bà cũng nhớ ra:
− Phải con bé tóc màu nâu mà hôm đám tang của thằng Tùng, nó có tới
thắp nhang không con ?
Tường Linh gật đầu:
− Hảo thương thầm anh Tùng cũng đâu một năm rồi, sau khi anh ta gia
nhập với nhóm bạn bè của tụi con th́ Hảo bắt đầu tỏ thái độ công
khai hơn. Thấy anh Tùng cứ hay tṛ chuyện với con th́ Hảo đi nói
với bạn bè là con tự nhiên quá mức khiến con trai dễ hiểu lầm. Đến
khi ảnh đến trường thường xuyên rủ bạn bè đi ăn sau giờ học, tiếng
xấu do Hảo loan ra mới càng nhiều. Nghe bạn bè mách lại, Hảo bảo
con là bạn tồi, cố t́nh quyến rủ người nó thương. Thế là từ bị oan,
con biến nó thành sự thật. Dù không yêu anh Tùng,
nhưng suốt một năm cuối trung học, con cố t́nh tạo cơ hội cho ảnh
chăm sóc, đưa đón con mỗi ngày để cho Hảo thấy sự nổi loạn của con.
Cho tới một đêm đông bảo tuyết phủ đầy đường, lúc nói chuyện điện
thoại với Tùng th́ con có vô t́nh bảo là ước ǵ trời lạnh mà được ăn
cháo đồ biển mua ở nhà hàng Tàu "Congee Wong" th́ hay biết mấy. Sau
khi cúp máy, khoảng một tiếng đồng hồ Tùng gọi điện kêu con ra mở
cửa cho ảnh vào. Má à, ti vi và đài radio cũng khuyên mọi người nên
ở nhà trong lúc này và có thể trường học sẽ đóng cửa v́ trận tuyết
không hề dứt, thế mà ảnh chạy xe trong khuya khoắc chỉ để hoàn thành
cái ư thích bất tử của con. Lúc ảnh đặt chén cháo ngay trước mặt,
con cảm động lắm má ạ. Con nghỉ một năm nay ḿnh cứ gieo hy vọng
cho ảnh hoài, bắt ảnh đi đông đi tây v́ ḿnh hoài th́ thật là bất
công quá. Thế là con nói thật cho ảnh hiểu cái tánh bốc đồng ương
bướng của con, nhưng ảnh chỉ bảo là con chưa yêu chứ không phải là
sẽ không yêu. Anh sẽ đeo đuổi cho tới khi nào con có bạn trai
và thật sự không muốn bị ảnh quấy rầy th́ ảnh mới thôi xuất hiện
trước mặt con.
Lần đầu tiên con ăn cháo có nước mắt ḿnh trong đó. Sau chuyện này,
con bắt đầu trân trọng và chú ư đến t́nh cảm của anh Tùng hơn. Khi
nh́n người ta ở khía cạnh khác th́ con thấy Tùng có nhiều điểm rất
là đáng yêu, thế là chúng con có những ngày tháng vui vẻ biết bao.
Hai đứa hẹn ḥ đi chơi riêng và đám bạn bè cũng lần lượt tẻ ra để có
không gian riêng biệt với người ḿnh yêu. Đúng lúc con thấy cuộc
đời này tươi đẹp quá khi có một người bạn trai lư tưởng như Tùng
luôn ở bên cạnh th́ trời ạ, ảnh bị ung thư máu. Điều đáng quư ở
Tùng là khi phát giác ḿnh có bệnh, ảnh c̣n đ̣i chia tay với con,
nhưng sau đó con vô t́nh biết được lư do th́ con c̣n yêu ảnh hơn xưa. Trong đời con, chưa bao giờ con van xin điều ǵ, thế mà từ khi
biết ảnh như vậy, đêm nào trước khi ngủ con cũng thầm vái trời vái
phật độ cho người yêu được b́nh an, thế mà phật trời ngủ quên rồi má
ạ.....
Tường Linh đưa bàn tay lành lặn lên để lau nước mắt:
− Lúc ở nhà quàn, Hảo cố t́nh đến là để nói với con một câu: "Ông
trời cũng công b́nh quá đi chớ. Nếu không có mày nhảy vô phá đám,
giờ kẻ ngồi đây xơ xác là tao chứ không phải mày đâu !" Con không hề
thấy tức giận về những lời nói của Hảo hay tiếc ǵ một t́nh bạn ngày
nào, mà con thấy buồn v́ ḿnh đă bỏ phí một năm trời vui vẻ bên cạnh
Tùng. Nhớ lại những ngày ảnh đến trường, có lúc con cố ư không cho
ảnh rước về để chứng minh với Hảo là ảnh quỳ lụy ḿnh tới mức nào.
Nhưng khi con thấy cần ảnh th́ ông trời biết cách trừng phạt con lắm. Mỗi lần nghỉ về Tùng, chẳng những con thấy đau buồn về cái chết
của ảnh mà trong đó c̣n có nổi ân hận sâu sắc nữa má ạ.
Đó là lư do đă quật ngă con mau chóng trong hai tháng trời.
Rồi khi má dọa chết, con lại nhớ đến lời trăn trối của anh Tùng.
Ảnh bảo con hăy quư trọng người thân, cố sống một cuộc sống ư nghĩa,
lành mạnh và nhất là đừng để cho người nhà buồn phiền v́ ḿnh. Có
thể nói nhờ vào t́nh thương bao la của má mà con thấy lời nói của
ảnh là liều thuốc hồi sinh tốt nhất. Con bắt đầu đi hoc. trở lại,
không căi lời anh chị nữa, có đi chơi th́ cũng về đúng giờ và nhất
là không dẫn bừa bạn bè về nhà. Hơn nữa qua rồi tuổi học tṛ trung
học ngày nào, ai nấy cũng bận học, bận việc làm, rồi c̣n thời giờ
cho cặp kè nữa, đâu có c̣n vô tư tự do như hồi c̣n thanh thiếu niên.
V́ vậy cho tới ngày hôm nay, con không bao giờ hối tiếc cho những
ngày tháng rong chơi thoải mái của ḿnh v́ thời gian nó không chờ
đợi một ai.
C̣n chuyện trai gái, tại con chưa gặp được người có thể làm trái tim
ḿnh rung động một lần nữa chứ không phải là con chung thủy với
người đă chết. Nhưng rút kinh nghiệm từ t́nh bạn sứt mẻ giữa con và
Hảo, con muốn mọi chuyện xuôi theo tự nhiên má ạ. Đừng nên cưỡng
cầu điều ǵ cả, cho nên má đừng làm mai con cho ai khác, con hứa với
má khi nào con t́m được người hạp nhăn th́ con sẽ dẫn về ra mắt với
má liền, được không má ?
Bà Tường Vân thở phào một cái:
− Có lẽ má quên là con không c̣n nhỏ nữa. Đă tốt nghiệp và đi làm
th́ không thể tiếp tục coi con là con nít được rồi.
Má nghe xong những lời này của con, má thấy yên ḷng lắm.
Không muốn con gái đau buồn thêm, bà đứng lên rồi bảo:
− Thôi để má múc chè cho con ăn, kẻo nguội mất.
Lát nữa thằng Minh có thức, con nhớ mang qua cho nó ăn nhen con.
Nghe nhắc tới Khải Minh, Tường Linh hết buồn ngay:
− Xí ! Để dành ăn chứ hơi đâu mang qua cho ảnh.
Bà Tường Vân cười cười:
− Sao ghét nó dữ vậy con ?
Tường Linh đáp hơi to tiếng:
− Tại má không biết chứ con chúa ghét đàn ông keo kiệt.
Bà Vân lại cười:
− Má cho con biết, tết nào thằng Minh cũng quyên tiền cho chùa. Năm
nào ở Việt Nam bị lũ lụt, nó cũng gởi tiền cho Hội Người Việt để
giúp đồng bào gặp thiên tai. Hôm phái đoàn ở bệnh viện nhi đồng
Toronto về Đà Nẵng chữa bệnh tật cho trẻ em nó cũng kư ngân phiếu
gởi thẳng tới bệnh viện. C̣n nữa, mấy
đứa nhỏ gơ cửa bán kẹo quyên góp cho qũy từ thiện nào đó, nó đều mở
cửa mua hết, gặp hôm nào trời lạnh quá, nó mua sạch cả túi của đứa
bé báo hại con em Hoàng Nhi ăn nổi mụn đầy mặt.
Tường Linh tỏ vẻ không tin:
− Có thiệt không má ? Có khi nào bác Liên ca tụng con trai quá mức
chăng ? Chứ nếu ảnh rộng răi như vậy th́ sao tính kỹ tiền bạc khi đi
ăn chung với bạn bè lâu năm của mẹ ḿnh.
Bà Vân đặt chén chè vào tay con gái, chuẩn bị đút cho cô ăn:
− Có lúc má thấy con con nít thật. Con biết làm
cho nó dị ứng, bộ nó không biết gài số cho con de nó ra à ? Quen
biết một người con gái có vẻ hậu đậu như con, ai mà không kiếm cách
bỏ chạy cơ chứ.
Tường Linh trố mắt:
− Sao má biết là con cố t́nh... hậu đậu ?
Bà gỏ nhẹ lên đầu con gái:
− Má đẻ ra con mà, sao lại không biết cho được.
Lúc con gọi một hơi sáu món là má thấy nghi nghi rồi, chỉ không ngờ
là sau khi bỏ đi, con ở lại nhà hàng làm thằng Minh mất mặt như vậy.
Tường Linh bật cười thích thú. Bây giờ cô mới công nhận là ḿnh con
nít thật và lần đầu tiên, cô thấy Khải Minh cũng không đến nổi đáng
ghét lắm. Thế mà bốn ngày nay, cô không ngừng "xẹt điện" qua
giường anh ta.
o0o
|