Mấy Nhịp Tim Yêu   Tử Y Pages Previous  1  2  3  4  Next   

Chương 7

Mở mắt ra Diễm My kinh hoàng ngồi bât dậy, nh́n thấy Thiên ở gần ḿnh, cô chụp cánh tay Thiên giọng nức nở: "Anh Thiên, em sợ quá, cứu em đi, đừng cho nó tới gần em". Diễm My ôm chầm lấy Thiên khóc ngon lành.

− Nè, nè, em đă không sao rồi bé My à. Có anh nè, đừng sợ nha. Thiên trấn an tinh thần của Diễm My. Anh thật thấy tội cho Diễm My vô cùng khi bị con quỉ râu xanh kia...

Uyên Thanh cũng nói: "Không sao, không sao, c̣n có tao nữa nè My à".
 

Bất chợt Phúc nói lớn: " Hết chuyện rồi, tôi đi đó". Hắn ta lập tức định quay bước đi nhưng Thái đă đứng chặn ngay trước cản đường Phúc. Thái khoanh tay lại nh́n Phúc nói tỉnh bơ; "Đâu có dễ dàng như vậy được, làm người ta ra nông nổi này rồi lại muốn chuồn im à? "

− Vậy bây giờ các người muốn ǵ đây ? Phúc lùi lại nh́n Thái.

− Tao bắt mày phải xin lỗi Diễm My ngay bây giờ. Thiên vừa nói vừa d́u Diễm My đứng dậy.

− Hả ? Diễm My đă không sao rồi mà. Phúc lí nhí.

− Mày có xin lỗi hay không th́ nói mau, bằng không một hồi security tới là mày ngon lắm. Có cần tao nói cho người nhà mày biết mày đă làm ǵ không ? Thái hăm doạ Phúc.

− Được được, tôi chịu, tôi chịu. Phúc hấp tấp đồng ư ngay khi nghe Thái hăm sẽ nói cho người nhà biết. Nghĩ tới viễn cảnh bị ba mắng nhiết và cúp tiền tháng, Phúc lo sợ. Bước tới gần Diễm My, Phúc lí nhí: "Diễm My tha lỗi cho anh nha, anh không nên xử tệ với em. Anh xin lỗi".

− Trời, nói hay thật. Mày phải nói bằng tiếng Anh kià. Như vậy mọi người ở đây mới hiểu mày đang nói ǵ. Uyên Thanh lớn tiếng.

− Đừng ép người quá đáng nha. Phúc nóng lên.

− Có nói hay không ? Không thôi tôi đổi ư đó. Thái như hết kiên nhẩn.

− Được được. Phúc khổ sở.

− I am sorry DiemMy, this is my fault. I should not treat you like that. I promise I will not do that again. Please forgive me. Phúc ngượng ngùng khi phải nói bằng câu tiếng Anh trước bao nhiêu cặp mắt ṭ ṃ của nhiều người.

Có vài tiếng x́ xào vang lên : " What happened to her ? Why he said something like that ? What’s wrong with him ? "

Thiên tằng hắng rồi nói : "I just want to let everybody know that this is not the good guy. For girls, if you go by yourself especially when you see him, please run. That 's all I can say for your safety. Please remember what I said ."

Diễm My kéo tay Thiên nói nhỏ: "Anh Thiên à, ḿnh đi về đi anh. Em thấy nó em sợ quá, đứng đây lâu một hồi ai cũng biết hết. Em muốn về."

− Thôi ḿnh đi đi Thái. Thiên ra dấu với Thái và Uyên Thanh. Anh như hiểu ư nghĩ của Thiên nên kéo tay Uyên Thanh đi. Uyên Thanh như chưa đồng ư với lời đề nghị của Thiên, cô lên tiếng: "Sao lại bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy chứ ?"

Thái chồm qua nói nhỏ vào tay của Uyên Thanh: "Bộ em muốn ngày mai ai cũng biết chuyện này xảy ra sao?"

Uyên Thanh sững người, trời ạ, xém chút quên mất chuyện này rồi. Đành phải tha cho cái con quỉ râu xanh đó thôi. Quay sang Phúc, Uyên Thanh tới gần nói; "May cho mày là anh Thiên không muốn làm lớn chuyện đó nha, bằng không tao sẽ nhổ bỏ cái râu xanh của mày hôm nay".

Phúc vẫn đứng đó nh́n trân trối vào Thiên và Diễm My cùng với Uyên Thanh và Thái. Thù này nhất định phải trả. Tao sẽ làm cho tụi bây không có ngày nào yên. Hôm nay sỉ nhục tao trước mặt bao nhiêu người, nhất định tụi bây sẽ hối hận. Phúc bước nhanh trước bao nhiêu cặp mắt khinh rẻ của mọi người.

Theo Thiên ra xe, tất cả mọi người đều ngồi vào xe. Thiên như c̣n tức giận v́ sự việc xảy ra vừa rồi. May là ḿnh gọi phone bác Kim trên đường về chứ nếu không th́ có chuyện xảy ra rồi. Nếu ḿnh tới hổng kịp, chắc sẽ ân hận suốt đời v́ chuyện xảy ra hôm nay. Thiệt là tức, chả làm ǵ nó được v́ Diễm My không muốn gây lớn chuyện, nếu không ít nhất cũng phải đập cho nó phù mỏ hay là đánh cho nó tơi tả một trận mới bỏ cái tật dê gái của nó.

Uyên Thanh thấy gương mặt của Thiên đằng đằng sát khi nh́n vào kiếng. Cô biết anh vẫn đang tức v́ chuyện lúc năy. Thật ra ai cũng muốn làm cho Phúc tơi tả nhưng chỉ sợ Diễm My mắc cở khi nhiều người biết đến cô bị Phúc giở tṛ sàm sở trong thư viện này. Ǵ chứ chuyện không hay th́ chỉ một đêm đă bay cả thành phố rồi, c̣n chuyện tốt th́ chả ai biết đến. Thái viết vội mảnh giấy nhỏ đưa cho Uyên Thanh đọc: "Em hăy nói ǵ cho tinh thần của Thiên và Diễm My vui lên đi". Uyên Thanh nh́n Thái gật đầu và cô bắt đầu gợi chuyện.

− My à, hồi sáng ḿnh nói là chiều nay đi coi phim phải hông ? Uyên Thanh chồm lên ghế trên hỏi Diễm My.

− Ừ, ḿnh nói sẽ đi coi phim ǵ mà action đó, My hổng có nhớ tựa.

− Vậy bây giờ ḿnh đi đâu đây ? Uyên Thanh thắc mắc.

Thái đề nghị: "Hay ḿnh đi về nhà cho Thiên cất đồ, rồi sau đó mới đi coi phim. Sẳn đó cho em thăm nội luôn nha My".

− Dạ được, em cũng muốn tới chơi với nội. Diễm My gật đầu mỉm cười vui vẻ.

− Uyên Thanh à, em coi ḱa. Phải bắt chước Diễm My đi, Diễm My nói chuyện nhỏ nhẹ ghê chưa, c̣n em chỉ biết đ́ và ăn hiếp anh thôi. Thái quay sang Uyên Thanh nheo mắt một cái.

− Anh đừng có muốn em nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy. Em đă quen ăn chanh, ăn giấm với anh rồi. Anh đừng có ḥng. Uyên Thanh trợn mắt trả lời Thái.

− Th́ lâu lâu em cho anh uống tí nước chanh pha đường đi, uống nước chanh không th́ làm sao anh chịu thấu. Anh đâu có bị tiểu đường đâu mà em ban phát đường một cách kẹo kéo như vậy với anh. Thái giả bộ buồn xo.

− Sợ anh luôn đó, anh đ̣i hỏi nhiều quá. Sao hổng thấy anh Thiên đ̣i mà anh cứ yêu sách này nọ hoài. Uyên Thanh tṛn mắt nh́n Thái.

Trên này Diễm My và Thiên lắng nghe câu chuyện giữa hai người và cười. Thiên đă thấy Diễm My chắc có lẽ quên chuyện lúc năy nên anh cũng yên tâm một chút. Tự nhiên anh cũng muốn yêu sách như Thái. Anh nói: "Đâu có đâu, anh cũng muốn yêu sách ghê lắm nhưng người ngồi kế bên anh không đồng ư. Em ấy cứ bắt nạt anh hoài và lâu lâu c̣n trừng phạt anh nữa đó. Chỉ cho anh ăn giấm, ăn chanh mà hông bao giờ cho tí đường." Thiên thành thật tự thú.

− Trời, th́ ra cũng có người cùng cảnh ngộ như tui. Thái khoái chí.

Diễm My giật ḿnh khi nghe Thiên nói. Thầm nghĩ từ đó tời giờ ḿnh cũng ăn hiếp anh ấy hơi nhiều, chỉ lâu lâu anh ta làm ḿnh tức thôi. Diễm My nhớ lại những chuyện xảy ra, cô mỉm cười cho những kỷ niệm thật là ngọt ngào nhưng cũng khônng kém phần ngoạn mục. Chợt nghe Thiên đề nghị:

− Hay là hôm nay ḿnh có một quy luật này nha. Nếu như tới birthday người nào th́ hôm đó người đó sẽ là vua. Nghĩa là muốn ǵ cũng được, nhưng phải đ̣i hỏi những chuyện làm được mà thôi. C̣n 3 người c̣n lại th́ phải hầu hạ người đó cho đến hết hôm đó mà thôi. Được hông ?

− Đồng ư, đồng ư, Thái khoái chí v́ lời đề nghị của Thiên. Anh vỗ tay.

− Em cũng đồng ư, Uyên Thanh hí hửng.

− Vậy em th́ sao hả My ? Thiên quay sang hỏi Diễm My.

Diễm My ú ớ: "Ai cũng đồng ư th́ em c̣n nói ǵ được nữa. Nhưng biểu ǵ cũng nghe hết hả?" Diễm My thắc mắc.

− Ừa, biểu ǵ cũng phải nghe hết. Thiên nheo mắt.

− Nhưng phải biểu làm được th́ mới làm à nha, nếu biểu làm mấy chuyện bậy bạ là hổng được đó. Diễm My lo xa.

− Vậy chuyện ǵ là bậy bạ em có thể thí dụ được hông ? Tới phiên Thái hỏi Diễm My.

− Em... em... làm sao thí dụ được. Diễm My lúng túng.

− Vậy coi như xong, quyết định như vậy nha. Bây giờ ai sanh ngày nào để cho "trẫm" ghi vào đầu đây. Uyên Thanh em trước nha.

− Em sanh vào ngày 2 tháng năm. Uyên Thanh đáp tỉnh.

− Vậy em lổ rồi Uyên Thanh à. Đă qua rồi, năm sau mới tính. Thái vỗ tay.

− C̣n mày sanh tháng nào hả Thiên ? Thái chồm lên hỏi Thiên.

− Tháng 12. Thiên vừa lái xe vừa đáp.

− C̣n Diễm My ?

− Em cũng tháng 12.

− Sao kỳ vậy ? Vậy ai sanh trước, ai sanh sau ? Thái ngạc nhiên.

− Tao sanh vào ngày 15 c̣n Diễm My th́ vào ngày 5. Thiên quay lại nói.

− Wow, sao 2 người trùng tháng sanh vậy. Nghe người ta nói như vậy hạp nhau ghê lắm đó. Uyên Thanh ứng khẩu nhanh chóng.

− Hạp ǵ mà hạp, hạp gây nhau th́ có. Diễm My quay lại lườm Uyên Thanh một cái.

− Th́ nghe người ta nói như vậy đó. Uyên Thanh vẩn tỉnh bơ nói tiếp.

− Vậy hả ? Thiên quay lại nh́n Uyên Thanh nheo mắt cười.

Chiếc xe êm ả lướt đi dưới buổi chiều thật là lư tưởng. Dừng xe trước nhà, cả 4 người bước vào trong. Thái và Uyên Thanh xách những túi đồ vào trong sau khi họ đă đi mua lúc trước khi tới phi trường để rước Thiên về. Diễm My được miển v́ da bàn tay đang thời kỳ lành lại. Thiên kéo chiếc vali nhỏ sánh bước cùng Diễm My đi vào nhà. Anh nói: Kỳ này anh đi, anh có mua quà cho nội nhưng hông biết nội có thích hông nữa ?

− Vậy anh đă mua cái ǵ cho nội vây ? Diễm My quay sang thắc mắc.

− Th́ anh mua cho nội cái khăn choàng cổ đó. Anh lựa màu xanh tối tối một chút, hổng biết nội có chịu hông nữa. Thấy nội cứ xài cái khăn cũ đó hoài.

− Chắc được mà.

Cả hai đă bước vào bên trong. Bà nội và ông nội đang ngồi ở bàn ăn đợi Thiên về. Anh chạy tới ngồi sát bên bà nội, nắm lấy bàn tay già nua của bà nội và nói: "Đi 2 tuần làm con nhớ nội quá à, nội có nhớ con hông?"

− Cha mày, con nhớ nội thiệt hả ? Bà nội mắng yêu.

− Thiệt mà, mỗi ngày con đều gọi điện thoại về cho nội đó mà. Nội quên rồi sao ?

− Thôi, đi tắm rửa rồi xuống ăn, nội đă nấu một nồi canh chua Hải Long Vương rồi. Bé My đi gọi phone mời ba mẹ con tới ăn luôn đi con.

− Dạ, con đi ngay. Diễm My lật đật đi gọi phone cho ba mẹ cô.

Thiên đă rinh cái vali của anh lên lầu. Diễm My, Uyên Thanh và Thái đang phụ bà Linh làm ǵ đó ở nhà dưới. Uyên Thanh muốn lên pḥng khách chơi với bà nội nên bắt Thái ở pḥng ăn cho bà Linh sai vặt. Cô kéo tay Diễm My chạy tuốt lên pḥng khách ngồi cạnh bà nội. Ông Lộc bà Kim đă tới và đang tṛ chuyện với ông nội.

Bà nội ngoắc tay ra hiệu cho Diễm My tới gần, xăm xoi cái trán của Diễm My, bà nội nói: "Da con đă lành rồi đó My, nhưng nhớ phải ráng xức nghệ nhe con".

− Dạ con biết rồi. Diễm My nhỏ nhẹ.

− Nội biết hông, hồi năy Diễm My nó bị... Uyên Thanh xí xọn định nói chuyện của Phúc.

− Uyên Thanh, sao mày nói đi làm nước chanh uống mà. Diễm My cắt ngang lời của Uyên Thanh.

Bà nội chợt quay sang Uyên Thanh, nhíu mày hỏi: "Con nói Diễm My nó bị ǵ hả?"

− Dạ... dạ... nó... con đi làm nước nha nội. Uyên Thanh muốn đứng dậy nhưng đă bị bà nội chặn lại: "Diễm My bị ǵ hả con ? Con nói cho nội biết đi."

Thiên đă xuống tới chân lầu th́ bất chợt nghe Uyên Thanh nói :

− Dạ Diễm My hồi năy nó bị Phúc dê đó nội. Thằng quỉ râu sanh nổi tiếng nhất trường của tụi con. Diễm My đă đau tim và xỉu ngay tại đó, cũng may anh Thiên tới đúng lúc và Diễm My đă không sao. Anh Thái bắt nó xin lỗi Diễm My trước mặt mọi người.

− Trời, rồi con sao hả My ? Ông Lộc nóng ruột khi nghe con gái như vậy.

Uyên Thanh tiếp tục câu chuyện: "Dạ hổng sao bác à, anh Thiên tới kịp rồi kêu tụi con vào. Diễm My cũng tỉnh lại rồi nó xin lỗi thôi".

− Vậy mai mốt rủi Diễm My gặp nó nữa rồi sao ? Bà Kim lo lắng.

− Th́ lúc nào cũng có con mà, Uyên Thanh hết mặt lên cười.

− Bác à, bác đừng lo, Diễm My chỉ c̣n một tuần nữa là hết học ở đó rồi. Em ấy sẽ đi trường khác học và ở đó có nhiều người lắm. Thiên vừa đi tới vừa nói. Trong tay anh là lỉnh kỉnh những túi ni lông nhỏ.

Uyên Thanh hí hửng: "Wow, có quà, có quà".

Thiên tới bên cạnh nội rồi đưa bà một cái giỏ: "Cái này của nội nè, con chỉ biết lựa như vầy cho nội thôi à".

Mỗi người được một món quà. Ông nội thích thú đội cái nón mới vào và nói: "Chiều nay đi qua nhà anh Tư khoe mới được". Bà Linh và bà Kim mỗi người một cuốn sách nấu ăn dày cộm. Ông Lộc và ông Lam mỗi người một cái áo thun với hàng chử New York. Thái được một cái nón nh́n thật là bụi. Uyên Thanh được một cái đồ chưng bằng crystal có hàng chử New York khắc ở phía trong. Uyên Thanh hí hửng khoe với Thái: "Anh coi nè, có đẹp hông ? Em thích ghê vậy đó."

− Thank you anh Thiên, em thích lắm. Uyên Thanh mững rỡ.

− Ủa, sao Diễm My hông có vậy ? Bà nội ngạc nhiên khi thấy Diễm My vẫn ngồi im đó.

− Úi trời, con quên mất. Chắc c̣n trên vali á. Thiên nheo mắt với nội.

− Trời, anh Thiên sao hông đem xuống cho mọi người cùng coi với. Uyên Thanh ngạc nhiên.

− Em nói ǵ vậy Uyên Thanh ? Nó phải từ từ đưa cho Diễm My chứ nếu không em phân b́ sao cô hai. Thái nh́n Uyên Thanh và giải thích dùm Thiên.

Mọi người đầu cười cái rần sau câu nói của Thái. Bà nội đứng dậy nói: "Thôi đi ăn tụi con. Để lâu một hồi canh hết ngon đó". Cả nhà quay quần bên bàn ăn rất là vui vẻ. Bà Linh và bà Kim sau khi ăn th́ bàn tính về món ăn ǵ đó trong cuốn sách Thiên mang về. Ông bà nội cùng ông Lộc và ông Lam đang ngồi uống trà sau vườn. Uyên Thanh vẫn đang chăm chú nh́n vào món quà của ḿnh. Diễm My ngẩm nghĩ Thiên đúng là biết ư người. Anh ấy mua cho bà nội chiếc khăn choàng cổ thiệt là đẹp. Vừa nhu vừa sang trọng khi bà nội quấn nó vào cổ với dáng dấp đă sang trọng vốn có của bà. Không biết anh Thiên lựa cho ḿnh món quà ǵ mà tới giờ này vẫn chưa thấy được. Thầm giận trong bụng nhưng Diễm My ngoài mặt ráng làm như không có chuyện ǵ xảy ra.

Thiên đi ra phía sau xin phép để dẫn Diễm My và Uyên Thanh đi coi phim. Cả 4 người lại leo lên chiếc xe đi enjoy một ngày cuối tuần vui vẻ. Tới rạp phim, vé đă bán hết và nếu muốn coi th́ phải đợi tới 2 tiếng nữa. Thái rủ đi ra hồ chơi. Diễm My mừng rở v́ đă lâu cô không được đi ra hồ. Ngừng lại ớ một cây xăng, Diễm My chạy tuốt vào trong mua một bịch bánh ḿ. Cô muốn được cho những con vịt no nê một bữa. Chiếc xe dừng lại ở ngoài parking lot và mọi người dán mắt nh́n vào 2 cặp nam nữ vừa mới tới. Họ vui vẻ thảy những mảnh bánh ḿ thật xa rồi những con vịt đang bu nhau rỉa thức ăn. Diễm My thấy mỏi chân nên muốn t́m chỗ nào đó ngồi trong khi Uyên Thanh và Thái đang đi tuốt ra ngoài để cho đàn vịt bên kia chút bánh ḿ. Nh́n quanh chỉ có cái ghế của ông bà cụ đang ngồi là c̣n chỗ trống. Thiên kéo tay Diễm My đi về chỗ đó.

− Họ trông thật xứng đôi ghê nơi, bà cụ ngồi trên chiếc ghế chỉ về phía Diễm My và Thiên.

− Bà ơi, bà có thể cho tụi con ngồi chung được không bà ? Thiên ngọt xớt.

− Ờ, ngồi đi tụi cháu. C̣n trống nữa cái ghế lận mà. Ông bà cụ mỉm cười.

Ngồi xuống cái ghế và nh́n ra hồ, thật là dễ chịu. Bà cụ đưa mắt nh́n Diễm My và Thiên rồi hỏi: "Tụi con có thường ra đây hay hông ?"

− Dạ, không có. Hôm nay rảnh nên mới đi chơi thôi bà ơi. Diễm My nhỏ nhẹ.

− Tụi con thật là xứng đôi ghê, bà cụ nh́n Thiên và Diễm My. Mắc cở không dám nh́n Thiên, Diễm My chỉ nh́n xuống tay ḿnh. Thiên nghe bà cụ khen khoái chí hỏi: "Thiệt hả bà ? Tụi con xứng đôi hả bà ?"

− Ừ, bà nghĩ vậy đó.

− Tụi con có cháu nào chưa ? Chắc chưa đâu há v́ cháu gái đây trông c̣n rất trẽ. Ông cụ lên tiếng.

Diễm My giật ḿnh quay sang ông cụ, đỏ mặt v́ câu nói đó, Diễm My không biết nói sao nên cầu cứu Thiên. Thiên quay sang ông cụ nói lễ phép: "Dạ, chưa đâu ông à. Cổ c̣n nhỏ lắm, chưa đâu". Vừa nói Thiên vừa cố t́nh chọc Diễm My.

Quay sang Thiên, Diễm My tức đến thiếu điều nghiến răn lên. Đôi môi cong cớn tính nói ǵ đó nhưng lại dừng lại. Diễm My nghe bà cụ tiếp :

− Chắc con của hai cháu đây sẽ đẹp ghê lắm. Giống ba hay mẹ ǵ cũng đẹp hết. Ba mẹ tụi con thiệt là khéo sanh.

− Dạ cám ơn bà. Thiên mỉm cười tủm tỉm.

− Anh Thiên à, hay ḿnh đi t́m Uyên Thanh đi, mấy người đó làm ǵ mà ở riết trong khu đó vậy ? Diễm My có ư muốn đi khỏi chỗ này sau khi ngồi đó một hồi.

− Ờ, cũng được. Thôi ḿnh đi. Quay sang ông bà cụ anh nói: "Dạ tụi con xin phép đi trước nha ông bà".

Diễm My và Thiên đứng dậy chào lễ phép rồi đi khỏi chiếc ghế. Đi được một quăng, Diễm My quay sang Thiên, cô bắt đầu nổi giận: "Anh đừng có nói bậy nữa nha".

− Ǵ chứ ? Anh đâu nói ǵ đâu ? Thiên tỉnh bơ trả lời.

− Hồi năy anh nói ǵ với bà cụ đó ? C̣n làm tỉnh nữa ?

− Th́ anh nói em c̣n nhỏ lắm, chưa có ǵ thôi. Thiên khoanh tay đứng nh́n Diễm My đang nổi sùng. Hai cặp chân mày nhíu lại, đôi môi run lên thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

− Sao anh hổng giải thích là ḿnh đâu có ǵ ?

− Vậy sao em hổng giải thích lúc năy đi ?

− Lúc đó em... em... c̣n ngạc nhiên khi nghe bà nói như vậy nên em đâu biết nói ǵ.

− Anh thấy em im nên tưởng... Thiên ngập ngừng.

− Tưởng ǵ đâu không ? Diễm My giận dỗi bỏ đi tới chỗ của Thái và Uyên Thanh đang đứng.

Trên đường đưa Thái và Uyên Thanh về, Diễm My chỉ giỡn với Uyên Thanh và Thái thôi. Không thèm nh́n Thiên, cô xí xa xí xào về buổi Prom sắp sửa đi. Uyên Thanh nói về chiếc áo để bận đi v́ năm nay là năm lớp 12 vui nhất. Cho Diễm My xem cuốn catalog mới nhất dành cho Prom, cả hai cô nhỏ chụm đầu vào bàn. Thái và Thiên im lặng ngồi trên xe nghe, lâu lâu mỉm cười v́ những câu nói ngây ngô của Diễm My và Uyên Thanh. Sau khi bỏ Thái và Uyên Thanh xuống, Thiên đi ṿng ra phía sau cốp xe làm ǵ đó. Diễm My phải lên phía trước ngồi v́ Uyên Thanh và Thái đă đi rồi. Ngồi trong xe nh́n ra ngoài đường, Diễm My nhịp nhịp mấy ngón tay theo điệu nhạc từ xe vọng ra. Thiên đưa 2 gói quà nhỏ được buộc chung lại với nhau và nói: "Đây là quà của em".

Diễm My quay lại nh́n gói quà. Trời, nó được buộc thật là xinh với chiếc nơ màu hồng lợt. Món quà được bọc lại bỡi một loại giấy có in h́nh những cây hoa hồng trông thật là đẹp mắt. Diễm My hồi hộp nh́n gói quà. Cô buộc miệng kêu lên: "Của em hết hả ?"

− Ừ, mọi người đều có rồi. Anh hy vọng em thích nó. Lúc đó Thiên đă thắng xe lại và đang nh́n Diễm My.

− Sao em có tới hai cái lận ? Em mở ra nha ?

− Ừ, bé My đặc biệt một chút nên được 2 món, em mở ra đi.

Diễm My tháo nhẹ cái nơ xinh xắn kia và tháo từng lớp từng lớp giấy ra, Diễm My hoàn toàn sửng sốt khi nh́n thấy món quà mà Thiên đă tặng cô. Chớp chớp cặp mắt xinh đẹp của ḿnh, Diễm My nh́n món quà trân trối.

Lúc đó trời đă thật là tối. Thiên đă vặn sẳn cái đèn ở trong xe. Nhưng anh chu đáo tới nỗi đă đem theo cây đèn bin và anh cầm cây đèn bin rọi vào món quà cho Diễm My. Với ánh dèn từ 2 phía, Diễm My trố mắt nh́n thật kỹ.

Trước mặt Diễm My là một miếng kiếng thật dầy h́nh ṿng cung được đặt trên một cái chân h́nh chữ nhật màu bạc. Chính giữa miếng kiếng đă được điêu khắc rất tỉ mỉ h́nh dáng của Diễm My bằng những đường nét thật là sắc sảo. Phía dưới miếng kiếng đó là hàng chử nhỏ xíu Nguyễn Diễm My. Diễm My nh́n thật lâu vào h́nh dáng của ḿnh được khắc trong miếng kiếng, cô tṛn mắt nh́n rồi mỉm cười một ḿnh.

− Em cười ǵ vậy My ? Thiên ngạc nhiên.

Diễm My quay sang Thiên trả lời ngập ngừng: "Th́ em thấy ḿnh cũng coi được ghê lắm trong cái kiếng này".

− Trời, thiệt không khiêm tốn chút nào. Thiên chắc lưỡi lắc đầu.

Diễm My cười tít mắt. Bây giờ cô vẫn đang xăm xoi bức h́nh của ḿnh. Không ngờ ḿnh lại xinh đẹp tới như vậy. Diễm My khoái chí xoay qua xoay lại nh́n, cô đưa tới phía trước rồi đưa lại thật gần, quay sang trái, quay sang phải. Nh́n nó với khuôn mặt rạng rở.

Thiên như nhắc nhở: "Nè, c̣n một món nữa ḱa".

Diễm My chợt nhớ ra c̣n một món quà mà cô chưa mở ra. Gói quà này hơi bự hơn gói quà kia một chút. Lột miếng giấy phía bên ngoài ra, Diễm My nh́n thấy một con gấu màu trắng tinh được buột bằng một sợi ribbon bóng màu tím lợt chung quanh cổ của nó. Khuôn mặt con gấu nh́n vào là muốn nựng ngay một cái vào má của nó. Diễm My lập tức nựng cái má phệ của con gấu một cái rồi nói: "dễ thương quá đi". Xong cô ôm nó vào ḷng và nắm cái bàn tay con gấu rồi ghiền như con gấu ở trên giường của cô. Hết hồn v́ Thiên đang chiếu tướng ḿnh, Diễm My giật ḿnh buông con gấu ra. Cái mặt cô trông buồn cười lắm hay sao mà Thiên cười đến chảy nước mắt.

− Nè, anh bị ǵ vậy ? Diễm My ngạc nhiên và thấy quê quê.

− Không ǵ, tại anh thấy ngạc nhiên khi có người 17, 18 tuổi rồi mà c̣n ghiền trước mặt anh không chút mắc cở. Thiên vẫn c̣n cười. Nè, bộ em vẫn như vậy khi ngủ hả My ? Thiên chọc ghẹo Diễm My.

− Th́... th́... người ta quen rồi mà.

− Em vẫn như lúc nhỏ, vẫn ghiền cái tay con gấu. Hi hi hi... thật là cute. Thiên vẫn cười như không muốn dứt.

− Nè, anh đừng có cười nữa có được không ? Người ǵ như man man vậy.

− Bây giờ mới nghĩ thấy tội cho người nào trong tương lai được em thương. Thiên lấp lửng.

− Tại sao ? Em xấu tánh lắm hả ?

− Th́ chắc chắn là tên đó khổ suốt đời rồi tại v́ ban đêm ngủ chung với em th́ tên đó chắc khỏi ngủ v́ em cứ nắm tay nó ghiền hoài. Thiên cười dữ dội hơn nữa.

− Thôi đủ rồi nha, anh man vừa vừa thôi. Mắc mớ ǵ tới anh chứ. Diễm My trề môi.

− Có chứ, mắc nhiều lắm đó. Anh khổ rồi. Thiên nghiêm lại.

− Vẫn không biết anh đang nói ǵ, anh nói rơ chút đi. Diễm My ngạc nhiên tới ngẩn ngơ.

− Không nói cho em biết. Thiên tỏ vẻ bí mật.

− Thây kệ anh đi. Nói xong một tay Diễm My ôm con gấu, tay kia sờ vào miếng kiếng và nh́n một cách thích thú.

− Nè, em vẫn chưa trả lời anh là có thích hay không đó nha.

− Thích hả ? Thích ǵ mà thích. Diễm My buông con gấu ra và thảy con gấu vào trong ḿnh cho Thiên. Diễm My giả bộ không hài ḷng.

− Thiệt hả ? Cầm con gấu lên anh nh́n sơ sơ rồi nói: "Vậy anh cho Uyên Thanh nha.

Diễm My đột nhiên chồm tới giựt lại con gấu trắng tinh đó, nhoẻn miệng cười cô nói:

Giởn với anh thôi, em thích nó lắm, cái nào vào tay của ta rồi th́ là của ta, dám phạm thượng ta cho "khanh" bay đầu bi giờ.

− Tuân lịnh nương nương, trẩm biết rồi. Thiên hí hửng cười.

− Nè, ai cho anh làm lớn hơn em vậy ?

− Chỉ có đàn ông mới được làm vua thôi My à. "Khanh" chỉ nhỏ hơn anh một chút thôi nhưng chức vị của nương nương ở trong ḷng của trẩm th́ quan trọng hơn nhiều. Thiên ngọt ngào.

Diễm My thấy chút mắc cở v́ cô biết sự quan hệ của người được gọi là trẩm và nương nương. Nhớ khi xưa, cả hai đứa đều chơi hoàng thượng và hoàng hậu. Lúc nào Thiên cũng làm hoàng thượng và anh hay cỏng hoàng hậu đi bơi. Nhớ lại kỷ niệm đẹp đó, Diễm My cười nói: "Anh Thiên nè, anh có c̣n nhớ khi xưa không ?"

Thiên ngă người ra sau ghế xe và như đang ôn lại một kỷ niệm: "Lúc xưa anh làm hoàng thượng và em th́ làm hoàng hậu. Chị Mai hay phải làm vú nuôi cho con công chúa và hoàng tử của ḿnh. Chị ấy khóc quá chừng khi bị làm vú nuôi. Chị Thanh cũng làm nử t́ cho em. Nhớ lại có một lần enh ra lịnh chém nử t́ của em, chị Thanh giận anh mấy bữa đó."

− Ừa, tại chỉ làm té công chúa của ḿnh xuống nên mới bị chém đầu chứ bộ.

− "Công chúa của ḿnh" hả ? Vậy mai mốt ḿnh có công chúa và hoàng tử nha. Thiên nh́n vào mắt Diễm My tếu tếu.

− Đúng là hôm nay anh man man mà.

− Đă qua rồi cái thời gian đó nhưng anh vẫn nhớ những kỷ niệm đẹp lúc đó. Cho tới khi em giận anh chuyện đă để lọt em ở hồ nước, ḿnh mới bắt đầu từ từ xa nhau. Có nhiều lần anh có tới thăm em nhưng bác Kim nói em đă đi chơi với chị Mai. Anh buồn ghê lắm v́ lần nào cũng hông gặp em hết. Thiên dán mắt nh́n vào Diễm My.

− Ai biểu anh quên em ở sau lưng rồi cho em uống nước làm chi. Diễm My nghe nhắc lại câu chuyện của ngày xưa th́ như muốn giận lên nữa.

− Nè My à, anh đâu cố t́nh đâu. Anh đă xin lỗi em nhiều lần lắm rồi mà.

− Anh làm từ đó tới giờ em có dám đi bơi nữa đâu. Nhiều lúc thấy Uyên Thanh rủ đi bơi, em thích ghê lắm nhưng lại sợ. Anh thiệt là ác.

− Thôi, chuyện đó đă qua lâu lắm rồi, em hăy rộng lượng tha thứ cho anh đi nha. Thiên nài nỉ Diễm My.

− Không, anh không nhắc th́ thôi, nhắc là em sẽ nhớ rồi giận tiếp.

− Vậy từ đây về sau anh không bao giờ nhắc nữa. Ḿnh quên đi nha bé My.

Diễm My không nói ǵ, cô lặng lẽ nh́n h́nh của ḿnh trong miếng kiếng kia. Mỉm cười, Thiên cho xe chạy đi. Chiếc xe dừng lại ở phía trước nhà của Diễm My, Thiên nói: "Anh đưa em vào nhà rồi anh mới về nha". Cả hai sóng bước bên nhau có hay đâu có người đang dơi mắt nh́n theo.

Diễm My mở cửa bước vào rồi quay sang Thiên nói: "Anh về được rồi. Cám ơn anh về món quà này, em thích lắm".

Thiên nheo mắt nói: "Good night "và quay trở ra.

Lên xe, anh vui vẻ huưt sáo một bài hát trong tâm trạng thật là phấn khởi. Có hay đâu sau khi chiếc xe vừa rời khỏi nhà Diễm My, một bóng người vội vả bước nhanh ra khỏi xe đi về phía cửa nhà và bấm chuông.

Vừa ngồi xuống ghế không được bao lâu, đang măi mê ngắm nh́n cái khung kiếng tṛn có h́nh ḿnh trong đó, Diễm My giật ḿnh v́ tiếng chuông cửa. Miễn cưỡng, cô đứng dậy đi mở cửa mà tay vẫn mang theo món quà đáng yêu kia.

Mở cửa ra, Diễm My ngạc nhiên khi thấy Nhật Minh đứng ngay trước mặt có vẻ nôn nóng. Vừa thấy Diễm My, Nhật Minh giương mắt nh́n cô: "Em có sao hông My ?"

− Chuyện ǵ ? Diễm My ngạc nhiên.

− Anh vừa mới nói chuyện với Uyên Thanh xong, Thanh nói em xảy ra chuyện ở library hồi năy. Anh vội chạy tới đây liền.

− Oh, em... em không sao. Diễm My quay vào trong như cố ư kêu Nhật Minh vào nhà. Đóng cửa lại, Nhật Minh ngạc nhiên khi thấy Diễm My làm thinh không nói ǵ.

− Sao em lại gặp Phúc ở đó vậy ? Nhật Minh ngồi xuống ghế trong pḥng khách.

− Em xui đó, làm em sợ muốn chết luôn.

− Uyên Thanh nói em đă xiễu có phải không ? Nhật Minh hồi hộp nh́n Diễm My.

− Ơ... em... h́nh như vậy. Tỉnh dậy thấy nhiều người xung quanh rồi... như vầy nè. Lúc đó trái tim của em nó đau quá chừng, giống như sợi dây nào sắp bị đứt dây ở trong đó. Hi hi hi...

− Vậy mà em c̣n cười được hả ? Anh lo quá hà. Vừa nói Nhật Minh vừa nắm tay của Diễm My, âu yếm nh́n vào mắt cô.

Diễm My đưa cặp mắt nh́n Nhật Minh tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô nói: Sao anh lại gọi phone cho Uyên Thanh vậy ?"Vừa nói cô vừa rút bàn tay lại.

− Th́ coi em làm ǵ ? Anh gọi tới nhà gặp bác nói là em đi thư viện để trả sách. Định tối nay rủ em đi ăn ice cream nên anh gọi luôn Uyên Thanh đi chung. Ai dè, Uyên Thanh nói cho anh biết Phúc nó như vậy ? Em thiệt không sao hả My ?

− Không, không sao mà. Diễm My đứng dậy nói: "Em đi lấy nước cho anh nha".

Nhật Minh lập tức đứng dậy đi theo Diễm My xuống pḥng ăn, anh nói: "Anh tới đây đâu phải để uống nước đâu My, à, hai bác đâu rồi em".

Diễm My vừa lấy nước vừa nói: "Hổng biết hôm bữa ai nói Uyên Thanh là hổng cho uống nước để khát cô cần cổ luôn. Ba mẹ đi đâu rồi.

− Th́ anh, th́ anh muốn đuổi khéo Uyên Thanh để nói chuyện với em mà. Nhật Minh thành thật khai.

− Trời, sợ anh luôn. Thanh nó nghe cũng đâu có ǵ.

− Th́ anh muốn quan tâm tới em một chút nhưng nhỏ Thanh nó cứ ở đó hoài nên anh mới đ̣i uống nước chứ bộ. Minh cười.

− Nè, anh uống đi. Chỉ có coke thôi nha.

− Thank you em.

Cả hai đi lên pḥng khách ngồi. Diễm My vói tay vặn cái tivi ở trước mặt, cô nói: "Tối nay có cái phim này hay lắm nè".

− My à, ở đâu có cái này đẹp vậy ? Nhật Minh bất chợt cầm món quà của cô lên coi.

− Oh, của anh Thiên cho em đó. Ảnh mới đi New York về.

− Vậy hả ? Ảnh đâu rồi ? Nhật Minh giả vờ ngạc nhiên.

− Ảnh ở nhà ảnh chứ đâu, ảnh mới chở em về. Chi vậy ?

− Th́ anh thắc mắc chút vậy mà. Em có gặp ảnh thường không ?

− Cũng thường. Sao anh hỏi thăm ảnh hoài vậy ? Diễm My tṛn mắt nh́n Nhật Minh. Đừng nói là anh chuyển hệ nha. Diễm My lí lắc.

− Chuyện vậy mà em cũng nghĩ ra được hả ? Cho em biết tay anh nè. Vừa nói Nhật Minh vừa chồm tới thọt lét Diễm My. Cô la ơi ới và nhủi nhủi đầu để tránh Nhật Minh. Lấy cái gối để trên sofa, Diễm My cố che người của ḿnh lại bằng cái gối nhỏ đó nhưng đâu thể nào thoát khỏi Nhật Minh. Anh tấn công liên tục khiến Diễm My la thật to: "đủ rồi... nhột quá... đừng mà, đừng mà..."

− Không được, ai biểu em nói anh thích anh Thiên của em chi. Em phải bị trừng phạt. Mai mốt có dám nói như vậy với anh nữa không hả My? Nhật Minh tỏ vẻ oai oai.

− Không, không, không nói nữa. Diễm My la to lên.

− Nè, anh không có thích anh Thiên của em mà chỉ thích em thôi có biết không ? Nhật Minh tự nhiên nh́n thẳng vào mắt Diễm My nói giọng nghiêm nghiêm.

− Làm ǵ dữ vậy. Diễm My giật ḿnh.

− Nè, sao em đi chơi với anh Thiên hoài vậy ? Nhật Minh có vẻ không vui.

− Sao kỳ vậy ? Em hổng nên đi hả ? C̣n có Uyên Thanh và anh Thái nữa mà.

− Th́... th́... hông biết sao anh cảm thấy bực bội khi thấy em đi chơi với họ, nhất là từ khi gặp anh Thiên của em. Ánh mắt của anh ấy nh́n em không có b́nh thường. Anh... anh... Nhật Minh không vui.

− Nè, anh không sao chứ ? Nếu anh muốn th́ em sẽ nói mấy ảnh cho anh đi chơi chung. Diễm My cúi xuống nh́n vào gương mặt Diễm My.

− Diễm My à ! Nói sao em mới chịu tin là anh đây thật ḷng thích em. Thử hỏi làm sao anh đi chung với mấy người đó được ?

− Anh Minh à ! Không phải em đă nói với anh là em coi anh như Uyên Thanh hay sao? Anh không nhớ lúc trước em cũng đă nói với anh rồi chứ đâu phải mới nói gần đây? Diễm My xụ mặt.

− Tại em busy với bài vở nên lơ là tới anh thôi. Với lại em mới có 17 tuổi th́ cũng c̣n sớm để nhận biết t́nh cảm của ḿnh. Em nói đi, mấy ngày không gặp anh th́ em có nhớ anh hông ?

− Nhớ giống như nhớ Uyên Thanh vậy đó. Diễm My tỉnh bơ trả lời.

− Hả ? Em nói nhớ anh như nhớ Uyên Thanh hả ? Nhật Minh trố mắt nh́n Diễm My.

− Ừa, sao hả ? Anh hài ḷng hông ? Diễm My như chờ đợi câu trả lời của Nhật Minh.

− Chỉ vậy thôi sao ? Nhật Minh buồn bă.

− Vậy chứ anh muốn nhớ kiểu nào ? Anh nói hoài mai mốt em hổng nhớ nữa đâu. Hơn nữa, nhớ tới anh chắc Mỹ Linh nó giết em á. Diễm My bực bội.

− Thôi, thôi, đừng có nói tới Mỹ Linh. Sợ cô bạn của em quá trời. Đúng là em gặp xui đó My à.

− Ǵ chứ ? Anh đă gặp Mỹ Linh hả ?

− Ừ, ngay sau khi từ nhà em về hôm bữa đó. Anh đă gặp Mỹ Linh tối đó. Chửi cho cô ta một trận rồi không gặp tới bây giờ. Mỹ Linh nói đă xin lỗi em rồi. Ba mẹ em cũng đă tha thứ cho Mỹ Linh. Cô ta giả vờ trông thật thấy chướng.

− Trời, anh sao lại đi nói người yêu của ḿnh như vậy ? Dứt lời Diễm My bụm miệng lại như chưa nói câu đó cho Nhật Minh nghe.

− Làm ơn đừng nói như vậy nữa My à. Mỹ Linh không phải là người yêu của anh. Em mới là người anh yêu. Nhật Minh nhíu mày giận.

− Tại nghe Mỹ Linh nói riết nên em quen thôi. Sorry anh.

− Hứa với anh, từ nay đi đâu cũng phải có Uyên Thanh nha. Nếu không có Uyên Thanh, em có thể nào đợi anh được không ? Anh không muốn em bị bất cứ chuyện ǵ, nhất là liên quan tới Mỹ Linh và Phúc. Hôm nay nghe chuyện của em, anh lo sợ cho em quá My à. Nhất định sẽ c̣n có chuyện v́ nó không bỏ qua đâu. Nhật Minh nh́n Diễm My đăm đăm.

− Anh đừng hù em nha. Diễm My bắt đầu lo sợ.

− Hy vọng anh tưởng tượng xa quá. Thôi em đừng lo, miễn là đi đâu cũng có người bên cạnh là được an toàn. Em nhớ không ?

Diễm My gật đầu.

− Nè, tuần sau là Prom rồi, em tính sao hả My ?

− Th́ đi enjoy chứ sao. Diễm My phấn khởi.

− Ba mẹ em cho đi hả ?

− Dạ, đă cho rồi.

− Vậy em có mời ai đi với em chưa ? Nhật Minh thắc mắc.

− Mời ai ? Mời ai là mời ai ?

− Th́ người đi chung với em đó.

− Em đi với Uyên Thanh.

− Trời... em lớn một chút đi My à.

− Sao vậy ?

− À, không ǵ. Bữa đó chắc anh cũng đi nữa, tại v́ anh Luyện trong ban tổ chức có ư muốn mời anh tham gia.

− Vậy hả ? Th́ ḿnh cũng gặp nhau. Bữa đó anh nhớ diện lên cho đẹp đẹp nha. Nhỏ Thúy Hằng hâm mộ anh ghê lắm Hi hi hi...

− My ! Sao em cứ đem anh cho người khác hoài vậy ?

− Th́ người ta hâm mộ anh th́ em nói cho anh biết thôi. Anh làm ǵ dữ vậy. Tối ngày anh chỉ biết ăn hiếp em thôi. Ghét quá đi. Diễm My bùng thụng ngồi yên hông nói ǵ nữa. Nhật Minh cũng ngồi im nh́n Diễm My mà không nói ǵ. Trong ḷng anh bây giờ đang cố lắm mới không nhào tới ôm Diễm My vào ḷng. Gương mặt khi cô ấy giận trông thật là ngây ngô đến phát thương. Bất chợt Diễm My nh́n lên đỏ mặt khi thấy Nhật Minh đang "chiếu tướng" ḿnh.

− Nè, anh nh́n ǵ vậy ? Diễm My bối rối.

− Em đẹp thật đó My. Nhật Minh giọng trầm ấm quyến rũ.

− Cái miệng của anh ngọt đến chết người, hèn chi...

− Anh không muốn ai chết v́ anh mà chỉ muốn em chết v́ cái ngọt đó thôi. Nhật Minh lại nắm tay của Diễm My th́ thầm.

Rụt tay lại, Diễm My lăng sang chuyện khác: "Anh Minh nè, anh coi con gấu này dễ thương không ?"

− Sao em lại chuyễn đề tài nhanh vậy My ? Nhật Minh quyết không để yên.

− Anh thấy dễ thương không ? Diễm My vẫn vô t́nh.

− Cũng được, có phải... 

− Phải... ǵ hả ?

− Anh Thiên tặng nữa phải hông ?

− Phải, nó dễ thương ghê há. Bây giờ em có cả đàn gấu luôn và con này là dễ thương nhất đó. Diễm My ôm con gấu vào ḷng vuốt ve nó trong khi Nhật Minh đang tức đến sắp hét lên.

− Diễm My ! Nhật Minh trợn mắt nh́n Diễm My trông khi cô giật ḿnh một cái thật mạnh.

Tṛn mắt nh́n Nhật Minh, Diễm My run giọng: "Dạ " mà nước mắt bắt đầu viền mi. Ngạc nhiên v́ tự nhiên lần đầu tiên Nhật Minh la ḿnh lớn như vậy và anh ấy nh́n rất là dữ, Diễm My run bắn người.

Nhật Minh đang rất tức giận v́ Diễm My đang ôm con gấu của Thiên tặng ngay trước mặt ḿnh, Nhật Minh tức điên người. Không ḱm được ḷng khi thấy Diễm My ngấn lệ, Nhật Minh x́u xuống. Tới gần Diễm My, Nhật Minh dang tay kéo Diễm My vào người và nói: "Anh xin lỗi, tại anh nóng quá, anh không làm em sợ chứ My ?"

Một giọt nước mắt rớt xuống rồi Diễm My nghẹn ngào: "Anh ăn hiếp em, tự nhiên cấy la em, em ghét anh". Cô khóc ngon lành.

− Nè, nè, đừng vậy mà My. Anh xin lỗi, tại ai biểu em ôm con gấu của anh Thiên làm chi nên anh mới nóng giận chứ bộ. Anh chịu không được khi thấy em như vậy. Minh cố năn nỉ Diễm My.

− Anh lăng nhách, tự nhiên la người ta. Diễm My xô Nhật Minh ra, cô cố nín nhưng vẫn c̣n vài tiếng hic hic phát ra.

− Anh xin lỗi rồi mà.

− Xin lỗi thôi à ? Diễm My như muốn mèo nheo Minh.

− Vậy em muốn ǵ anh cũng ch́u hết, chịu chưa ?

− Thiệt hả ? Diễm My nh́n Minh.

− Ừ, em muốn ǵ để không c̣n giận anh nữa ?

− Muốn... muốn... để em nghĩ coi. Diễm My nhắm mắt suy nghĩ.

− Sao hả ? Xong chưa ? Lâu quá anh không chịu đó.

− Chưa, bi giờ tự nhiên em chưa biết muốn ǵ. Hay ḿnh để đó chừng nào em muốn th́ em đ̣i có được không hả ?

− Em khôn quá đi My à. Okay, không cần biết em muốn ǵ anh cũng sẽ ch́u hết đó. Em biết mà.

Nh́n cái đồng hồ, Diễm My tỏ vẻ mệt mỏi. Nhật Minh thấy vậy cũng đứng dậy nói: "Thôi em chuẩn bị đi ngủ đi, anh về nha".

− Dạ ! Hơi ơi, mệt quá ! Đi cả ngày rủ rượi hết trơn.

− Anh đi nha. Good night.

− Good night anh.

Nhật Minh ra xe đi về trong tâm trạng phấn khởi. Nghĩ tới Diễm My lúc năy, anh thấy thích thú trong ḷng. Diễm My c̣n chưa biết t́nh cảm ǵ hết, bằng chứng là Diễm My đă ôm con gấu của anh Thiên ngay trước mặt ḿnh. Nếu có t́nh cảm với anh Thiên th́ ai lại đi làm vậy bao giờ. Thôi cũng an tâm, nhưng điệu này cũng không phải là dấu hiệu tốt. Họ cứ đi với nhau hoài, thiệt là tức mà. Không biết có cách ǵ... cách ǵ... để biết coi t́nh cảm của Thiên ra sao với Diễm My, anh ta có yêu Diễm My hông ? Mà Diễm My dễ thương như vậy, đáng yêu như vậy th́ làm sao người con trai nào không yêu chứ ? Chán thiệt. Thôi th́ tới đâu hay tới đó Nhật Minh ạ. Có chí th́ nên.

Chương 8

Thế là ngày mong đợi cũng đă đến. Sáng sớm khi gặp bà Kim, Diễm My mặt mày rạng rỡ. Hôm nay phải làm sao cho mommy vui vẻ th́ ḿnh sẽ được đi chơi về trễ một chút. Chắc phải phụ mommy dọn dẹp hay lặt rau ǵ đó th́ mới mong tối nay mommy vui vẻ cho đi.

− Mommy đang làm ǵ vậy ? Diễm My dừng lại ngay bàn ăn.

− Th́ chuẩn bị đồ ăn trưa cho cả nhà, hôm nay bà nội qua đây chơi đó.

− Hả ? Chừng nào nội qua vậy mommy ? Diễm My nhíu mày. Cô đang lo nếu lỡ chiều nay th́ chắc bị bắt ở nhà rồi.

− Th́ trưa nay mẹ mời nội qua ăn phở.

Diễm My thở phào nhẹ nhỏm. Cô liền ngồi xuống và nói: "Con phụ mommy lặt rau nha".

− Sao hôm nay tốt bụng vậy ḱa ? Bà Kim ngạc nhiên v́ từ đó tới giờ Diễm My ghét nhất là lặt rau.

− Th́ con rảnh mà. Diễm My hơi quê quê.

Nói vậy chứ bà Kim cũng nhớ hôm nay Diễm My sẽ đi Prom với Uyên Thanh. Hai ba ngày trước 2 đứa nhỏ xí xa xí xọn thử hết áo này tới áo kia. Hai ngày liên tục đi shopping t́m kiếm áo đầm để cho ngày hôm nay đi Prom. Không biết Diễm My dùng chiêu ǵ mà ông Lộc đă đích thân chở 2 cô nhỏ đi miệt mài 2 ngày trời. C̣n nhớ ông Lộc đă nói với bà Kim bữa tối qua:

− Hai ngày nay anh chở tụi nó đi kiếm quần áo đến chóng mặt luôn. Ông Lộc than.

− Vậy tụi nó đă t́m được quần áo chưa anh ? Nếu chưa th́ để em dẫn tụi nó đi. Anh ở nhà đi.

− Rồi, xời ơi... đúng là con gái xí xọn đến chóng mặt luôn. Cứ thay vô thay ra, đi chỗ này chỗ kia thử... Nếu không phải muốn diện cho con gái ḿnh thật đẹp th́ anh không có chịu đi shopping với tụi nó tới 2 ngày đâu. Ông Lộc lắc đầu.

− Th́ c̣n có một đứa th́ phải coi chừng nó chứ.

− Nè, em phải công nhận Diễm My của ḿnh càng ngày càng đẹp không ?

− Ừ, bởi vậy em lo quá. Nghe mấy chuyện của con Mỹ Linh với thằng Phúc ở trong trường, em thấy sợ cho Diễm My quá.

− Bởi vậy mới nói. Mà nè, tuần rồi anh Lam mới nói về vụ tụi nó đó. Không biết tụi nó tới đâu rồi ?

− Th́ thấy cũng tốt đẹp, tụi nó cũng đi chơi chung với nhau nhưng con My nhà ḿnh c̣n chưa thấy biểu hiện t́nh cảm ǵ hết.

− Vậy hả ? Hy vọng tụi nó sau cái Prom này có chút tiến triển. Ông Lộc cười.

Đang xoay quanh chuyện đó, bà Kim giật ḿnh khi nghe Diễm My hỏi : Mommy à, chừng nào mới ăn được lận ? Con thấy đói rồi nè."

− Th́ đợi nội tới rồi mới ăn chứ. Chắc nội sắp tới rồi. Bà Kim nh́n đồng hồ. Vừa lúc đó cánh cửa chợt mở. Ông nội đang d́u bà nội bước vào. Ông Lam cùng bà Linh đang bưng ǵ đó trên tay. Thiên và Thái cùng Uyên Thanh cũng tới một lượt. Diễm My đứng lên đi tới bà Linh và nói: "Bác để con phụ cho". Cô khệ nệ khiêng dĩa trái cây và đặt nó trên bàn.

− My à, chuẩn bị xong chưa con ? Ông Lộc lên tiếng khi vừa bước ra pḥng khách.

− Xong ǵ hả daddy ? Diễm My ngạc nhiên.

− Th́ xong hết chưa đặng ăn chứ ǵ con gái.

− H́nh như mommy làm xong hết rồi. Con đâu biết đâu.

− Con gái ǵ mà hông lo coi nấu nướng ǵ hết, mai mốt lấy chồng th́ lấy ǵ ăn.

− Cái đó tới mai mốt lận ba à, bi giờ con c̣n ở đây mà. Người ta chưa học xong mà lấy ai chứ. Ba nói ǵ đâu không à. Diễm My đỏ mặt.

Ai cũng cười khi nghe Diễm My nói như vậy. Thấy vậy ông Lộc nói tiếp: "Th́ con cũng phải tập lần đi là vừa. Đâu phải đợi tới lấy chồng mới bắt đầu tập nấu ăn đâu".

− Th́ chừng nào lấy th́ trước đó một tháng con sẽ tập mà. Ba lo xa quá đi. Diễm My trề môi.

− Trời, nấu ăn mà nó chỉ học trước một tháng thôi. Khổ rồi, mai mốt chắc con ăn toàn ḿ gói không quá con gái ơi.

− Thôi ḿnh đi ăn đi nội, ba nói ǵ đâu không à. Con c̣n mới có 17 tuổi thôi mà nói chuyện lấy chồng, nghe ghê quá. Ḿnh đi đi nội. Diễm My đỡ bà nội lên và d́u bà đi.

− Th́ 17 hay 18 ǵ cũng sẽ phải đám cưới thôi con à. Con chuẩn bị tinh thần là vừa rồi. Bà nội vổ vổ bàn tay của Diễm My.

− Xời ơi, hôm nay ai cũng nói ǵ nghe phát sợ quá. Diễm My rùng ḿnh nói.

Mọi người đều ngồi vào bàn, bà Linh phụ bà Kim làm từng tô phỡ nóng. Khói bốc lên thơm phưng phức cả nhà. Dĩa rau trông thật hấp dẫn dưới bàn tay khéo léo chưng bày của Diễm My. Nào ng̣ gai cọng non nhớt vừa đúng để ăn, rau quế thật là tươi, giá, c̣n ớt khoanh được xắt lát mỏng... Thiên thắc mắc: "Cha, dĩa rau nh́n đă thiệt nha".

− Là em làm đó, lặt rau từ sáng giờ với mommy đó. Diễm My kể công.

− Giỏi vậy ? Mày ghét lặt rau lắm mà. Uyên Thanh ngạc nhiên.

− Th́ lấy điểm chứ con quỉ. Diễm My chồm tới nói nhỏ với Uyên Thanh.

Cả hai cô nhỏ cùng cười thích thú. Ăn xong Diễm My và Uyên Thanh c̣n đang nhai thêm mấy miếng trái cây trên tay. Ông Lam ngồi xuống hỏi: Chuẩn bị đi Prom xong chưa tụi con ?

− Dạ rồi. Diễm My phấn khởi trả lời nhanh miệng.

− Mấy giờ tụi con đi hả My ? Bà nội quay sang hỏi Diễm My.

− Dạ khoảng 6 hay Bẩy giờ ǵ đó nội.

− My à, hay tao đem áo đầm qua bên đây luôn để đi chung với mày nha. Uyên Thanh chợt năy ra ư kiến.

− Ừ, chiều nay daddy chở đi cho tiện. Vậy mày về lấy qua đi đi. Diễm My thúc giục.

− My à ! Chiều nay daddy hông chở con đi được rồi. Ông Lộc nh́n sang Diễm My và Uyên Thanh.

− Hả ? Sao kỳ vậy ? Ba nói là sẽ cho con đi Prom mà. Diễm My vụt đứng dậy ngơ ngác.

− Th́ con cũng đi nhưng mà ba không chở con được. Ông Lộc vừa nhai trái cây vừa nói

− Vậy... vậy... mommy cũng bận rồi. Vậy sao được ? Diễm My lính quính lên.

− Chiều nay ba mắc bận chở ông bạn ba đi phi trường rồi. Nhà ổng hổng có ai hết.

− Vậy con... con th́ sao ?

− Th́ nhờ Thái chở đi đi. Ông Lộc lên tiếng.

− Bác à, xe con bỏ sửa rồi. Thái hốt hoảng.

− Vậy... vậy thôi ở nhà đi con. Ông Lộc nói tỉnh bơ.

− Sao kỳ vậy ? Ba hứa cho con đi mà sao bây giờ kỳ vậy ?

− Thiên à, rảnh th́ chở em đi đi con. Bà nội lên tiếng.

− Con hả ? Thiên giả bộ ngạc nhiên.

− Ừ, chỉ c̣n con thôi chứ ai. Ông nội lên tiếng.

− Đúng rồi, để thằng Thiên đi chung với tụi nó tui mới yên tâm. Nếu không th́ gặp phải Mỹ Linh hay thằng Phúc ǵ đó là khổ. Bà Kim đồng ư với bà nội.

− Uh... uh ảnh đi chung với tụi con hả ? Diễm My ngớ ngẩn lên.

− Sao hả ? Con không chịu à ? Ông Lộc nhíu mày nh́n Diễm My.

− Con... con... Diễm My nh́n sang Uyên Thanh cầu cứu.

− Dạ đâu có ǵ, có anh Thiên đi chung c̣n vui nữa đó bác. Uyên Thanh nói nhanh và nháy mắt với Diễm My như ra dấu ǵ đó.

− Okay, okay đi th́ đi. Diễm My ngồi xuống.

− Vậy tao đi về đem đồ qua đây nha My.

− Ừ, chút nữa rồi hăy đi.

− My à, chiều nay con bận ǵ vậy ? Bà nội lên tiếng hỏi.

− Dạ áo đầm đó nội. Diễm My rạng rỡ lên như vừa quên hết tất cả mọi chuyện.

− Đẹp hông con ? Màu ǵ ? Đâu đem xuống cho nội coi coi.

Diễm My đứng dậy định chạy lên lầu nhưng không hiểu sao cô lại quay đầu trở lại rồi nói rằng: "Hay là nội ở đây tới chiều rồi con bận cho nội coi luôn nha". Diễm My nủng nịu.

− Ừ, cũng được. Nội ở đây tới chiều đợi tới khi con đi chơi th́ nội về.

− Thôi, tao đi lấy đồ. Xời ơi, nhỏ My này làm nôn quá à. Uyên Thanh nói với Thái: "Anh chở em đi về lấy đồ tới đây đi. Sẳn đó anh lấy đồ của anh luôn".

− Ừ, cũng được. Ḿnh đi đi. Thái đứng dậy đi cùng Uyên Thanh.

− Thưa nội con đi. Thưa 2 bác con đi. Chào xong hết mọi người, Uyên Thanh và Thái lật đật đi ra ngoài.

Thật ra Thiên đă được báo trước là sẽ tháp tùng theo Diễm My và Uyên Thanh đi Prom, anh chỉ giả vờ ngạc nhiên thôi. Nh́n gương mặt của Diễm My lúc đó thật buồn cười, ngơ ngơ ngáo ngáo... Đă vậy khi nghe bà Kim nói: "Con mà hổng chịu th́ ở nhà", Diễm My hết hồn chớp chớp cặp mắt nghẹn ngào nh́n Uyên Thanh cầu cứu. Buồn cười thật, Thiên à Thiên, mày phải làm cách nào đây ? Nhất định tối nay sẽ cho em ấy một bất ngờ lớn mới được. Thiên mỉm cười thích thú.

Năy giờ lo cuốn hết tóc tai lên để tối đi Prom, Diễm My đừ cả tay. Vừa xong tóc th́ lại tới giày, rồi c̣n đủ thứ phải làm nữa chớ. Loay hoay một hồi, cũng xong xuôi. Đang thay đồ, nhỏ Uyên Thanh nhào vô pḥng như đă trễ giờ. Cô nàng lính quính chải chuốt, tóc tai thấy phát mệt.

− Mày làm ǵ dữ vậy ? Diễm My nh́n Uyên Thanh chăm chú.

− Trễ rồi, năy giờ tao lo coi phim nên bi giờ phải nha một chút chứ.

− Cần giúp ǵ hông ? Tao xong rồi. Diễm My đă thay đồ xong, chỉ c̣n tóc là chưa cỡi ra thôi.

− Th́ make up cho tao nè. Uyên Thanh cười hí hửng.

− Sợ mày luôn.

Hai mươi phút sau, Uyên Thanh đă xong. Giờ th́ phải coi lại tóc tai nữa là có thể xuống lầu tŕnh diện với mọi người rồi. Diễm My tháo hết những ống cuốn trên đầu ra và cô kéo hết tóc lên búi lại bằng cây xỉa tóc đơn giản màu đen. Những lọn tóc cong cong được kéo lên để lộ ra một vài sợi tóc măng ngay sau cổ trông thật là xinh. Diễm My đă xong xuôi hết trong khi Uyên Thanh c̣n đang làm ǵ trong pḥng. Đi vào t́m Uyên Thanh, Diễm My hỏi: Xong chưa Thanh, đi đi. Anh Thiên với anh Thái đă tới lâu lắm rồi ḱa".

− Ờ, xong rồi. Uyên Thanh chạy ra. Đứng lại nh́n sững Diễm My, Uyên Thanh không nhúc nhích. Thấy Uyên Thanh nh́n ḿnh trân trối, Diễm My hỏi ngay: Sao hả ? Không được hả ? Hay bỏ tóc xuống nha."

− Trời, mày dễ thương đến chết người My à. Uyên Thanh xuưt xoa khen.

− Đồ điên mà, giỡn hoài nha. Thôi lẹ đi cô hai. Diễm My liếc Uyên Thanh một cái.

Cả hai cười gịn giă và chạy xuống lầu. Vừa tới chân cầu thang, bà Linh đă đứng nh́n Diễm My không chớp mắt: Diễm My à, con thiệt là đẹp.

Diễm My mỉm cười và đi về phía nội. Thiên và Thái đang kể chuyện ǵ đó cho nội nghe. Không gian lập tức im lặng khi Diễm My tới gần. Thiên nghe tim ḿnh như ngừng đập v́ trước mặt anh là một Diễm My hoàn toàn khác so với ngày thường. Cô trông thật là xinh đẹp trong chiếc áo đầm màu tím lợt với chiếc cổ tṛn khá hấp dẫn. Phần trước chiếc áo đầm th́ ngắn là dài dài xuống cho tới tận phía sau. Ngay chỗ eo th́ được may bằng loại văi ǵ đó như đế tôn lên chiếc eo nhỏ gọn xinh xắn cũa người con gái phải có. C̣n lại là thứ lụa màu tím trông rất xinh mắt. Bà nội nh́n cô không chớp mắt và ông nội th́ nói: "Trời, bé My đây hả ? Lại ông nội coi coi con".

Diễm My xoay sang ông nội, cô khom người hỏi nhỏ: "Con có coi được hông nội ?"

− Được, được ghê lắm, hôm nay con rất là đẹp My à. Ông nội gật gù tỏ vẻ đồng ư.

− Ờ, con được ghê lắm. Bà nội cũng không rời cặp mắt khỏi Diễm My.

− Vậy hả ? Diễm My vui sướng khi nghe ông bà nội khen. Quay sang Thiên, cô đỏ mặt v́ năy giờ anh ấy vẫn không nói lời nào mà chỉ nh́n từ năy tới giờ. Quơ quơ bàn tay trước mặt Thiên, Diễm My hỏi: "Nè, anh làm ǵ mà nh́n ghê vậy ?"

Giật ḿnh, Thiên thấy hơi quê quê khi mọi người đang nh́n ḿnh. Chắc ḿnh trông ngố lắm. Thiên nh́n xuống chân và nói nhỏ: "Ờ, không có ǵ".

− Chu choa ơi, bé My hôm nay nh́n không ra nha. Thái tắm tắc khen khi thấy Diễm My.

− Anh nha, nói ǵ đâu hông. Diễm My mắc cở.

− Nè, vậy là em không xinh phải hông ? Uyên Thanh giả vờ giận dổi.

− Xinh chứ, em là phải xinh rồi. Thái cười hơi quê.

− Thôi ḿnh đi chưa 2 cô nương. Thiên đứng lên.

− Nhớ coi chừng em nha con. Phải bắt nó về sớm đó nha Thiên. Bà Kim dặn ḍ kỷ lưỡng.

− Dạ con biết rồi. Bác đừng lo. Thiên gật đầu.

Ông Lộc ráng vói theo: "Nhớ coi chừng nó cẩn thận đừng cho nó đi khuya nha con, bé My nó mà thác ra đường là nó đi miệt mài hổng biết đường về luôn đó. - Ờ My à, con đem theo quần áo chưa ? Qua nhà Uyên Thanh ngủ rồi phải mượn đồ bận nữa như lần trước đó." Bà Kim hỏi thăm ḍ.

− Con có đem theo mà, nếu mà quên th́ lấy của nhỏ Thanh bận thôi.

− Đi chơi về cho sớm biết chưa My, nó mà hổng chịu về th́ con gọi phone cho bác biết nghe hông Thiên. Ba Kim hăm he lần nữa.

− Dạ, con biết rồi. Thôi tụi con đi nha bác. Thiên chào tất cả mọi người rồi cùng với Uyên Thanh, Thái và Diễm My đi ra xe. Hai anh chàng ngồi đàng trước, 2 người đẹp ngồi phía sau. "Đúng là 2 cặp thật xứng đôi" ông nội nói với bà nội.

− Nè, hay ḿnh tổ chức một chuyến đi Vietnam nha tụi con, bi giờ bé My nó đă ra trường rồi, với lại cũng là mùa hè bé My chưa đi học trở lại. Ḿnh có thể đi vacation được đó. Bà nội đề nghị.

− Con đồng ư ! Ông Lam giơ tay tán thành. Anh Lộc thấy sao hả ?

− Được chứ, đi vacation một tháng cũng không thành vấn đề. Lâu rồi không có đi đâu chơi, vacation nhiều quá nó không cho để dành nữa. Em đi được chứ hả ? Ông Lộc quay lại hỏi vợ.

− Em hả ? Em cũng đi được mà, dẩn bé My đi chơi cho nó biết Vietnam ra sao ?

− Không biết thằng Thiên có đi được hông nữa ? Bà Linh lo lắng.

− Em đừng lo, tuần rồi nghe nó nói nó có nhiều vacation từ lúc nó bắt đầu đi làm tới giờ lận đó. Lo ǵ, nghe bé My nhà này mà đi là nó chạy theo ngay. Con của ḿnh bi giờ chỉ biết bé My thôi, hết biết cha mẹ rồi. Ông Lam vừa cưới vừa nói.

− Vậy cả nhà đồng ư đi Vietnam phải hông ? Ông Minh ḍ xem ư kiến mọi người.

− Dạ, ai cũng đi được hết đó ba. Ông Lam gật đầu.

− Có rũ thằng Thái theo luôn hông ? C̣n Uyên Thanh nữa, 2 đứa nhỏ đâu muốn tách ra. Bé My nó sẽ buồn nếu không có Uyên Thanh đi chung. Bà nội lo lắng.

− Th́ ngày mai con hỏi tụi nó cho chắc ăn nha mẹ.

− Ừ, nh́n tụi nhỏ thật là vui ghê. Chỉ tiếc một điều... bà Yên rầu rĩ.

− Ǵ vậy bác ? Bác tiếc ǵ vậy ? Bà Kim ngồi xuống bên cạnh bà Yên hỏi thăm.

− Tiếc tụi nó chưa có đính hôn hay cưới nhau như ḿnh muốn. Con có biết tụi nó tới đâu rồi hông con ? Bác lo quá, thấy tụi nó càng lớn lên, bác lại càng ước ao sao tụi nó có thể thành vợ thành chồng.

− Dạ... con... con cũng hông rơ. Bà Kim quay sang chồng cầu cứu.

− Bác yên tâm đi bác, trước sao ǵ tụi nó cũng với nhau mà. Con đă hứa th́ sẽ nhất định như vậy. Con cũng hổng an tâm khi giao bé My cho người khác đâu bác à. Đợi cho bé My học ra trường th́ ḿnh sẽ làm đám cưới cho tụi nó. Từ đây đến lúc nó học xong, bác phải giữ ǵn sức khỏe cho thiệt là tốt để mai mốt làm bà cố với người ta nha bác. Tụi nó có cơ hội gặp nhau, t́m hiểu th́ sớm muộn ǵ cũng yêu thương nhau thôi mà. Ông Lộc tới gần bà Yên, nắm tay bà mà trả lời một cách thành thật.

− Con đồng ư hả Lộc ? Trời, bác vui mừng quá, ông ơi ông có nghe hông hả ?

− Nghe rồi, tôi cũng vui lắm. Bây giờ ḿnh chuẩn bị cơ hội cho cháu dâu ḿnh đi bà ơi. Hăy nghĩ xem làm cách nào tạo điều kiện cho tụi nó có thể phát triển t́nh cảm đi tụi con. Ông Minh hào hứng bàn bạc. Cả 6 người phấn khởi khi nói về chuyến đi Vietnam sắp tới. Thật là một kỳ nghỉ hè ngoạn mục trước mắt cho mọi người.

o0o

Bước vào trong, có rất nhiều bong bóng được cột vào phía trên sân khấu. Quả thật có rất nhiều người đang đứng rợp cả pḥng. Uyên Thanh kéo tay Diễm My chen vào trong cùng Thái và Thiên. Dễ dàng t́m ra nhóm bạn của lớp ḿnh, nhỏ Tố Nga, Thủy Tiên, Thái Thanh, Lệ Chi cùng với Phong, Kha, Tuấn, Hùng đang đứng thành một nhóm. Uyên Thanh chen vào nói: "Hi everybody, chúng tôi tới rồi".

− Trời, Uyên Thanh và Diễm My hôm nay biến thành người khác rồi. Tố Nga kêu lên.

− Diễm My hôm nay đẹp quá đi à, thôi chắc tôi chết quá đi. Phong giả vờ đưa tay ôm ngực lại.

− Ủa, c̣n hai anh này là ai đây Uyên Thanh ? Thủy Tiên thắc mắc năy giờ.

− Đây là anh Thiên và anh Thái, là bạn của Thanh với My đó. Uyên Thanh đưa tay chỉ từng người giới thiệu tên.

Kha giơ tay bắt tay từng người và giới thiệu. Họ đứng đó nói chuyện và thỉnh thoảng lại có những trận cười thật vui vẻ. Đột nhiên Thái Thanh ra hiệu mọi người im lặng và nói nhỏ: "Mai Siêu Phong tới rồi kià, chuẩn bị tâm thần để đối phó đi".

− Ai là Mai Siêu Phong vậy hả ? Thái ngạc nhiên nh́n quanh như t́m kiếm.

− Th́ tụi này có một lần ngồi chung với nhau đă đặt tên cho Mỹ Linh đó. Tuấn vừa nói vừa cười.

− Trời ơi, hôm nay Mai Siêu Phong diện ghê chưa, mặt đồ tới bến luôn. Muốn lấy trái tim của ai nữa đây. Hùng lắc đầu.

Ngoài này, Mỹ Linh đang cùng Phúc đan tay nhau đi vào pḥng. Hôm nay cô nàng ăn bận hết ư luôn. Chiếc áo vô cùng khiêu gợi với chiếc cổ thật rộng ôm sát người. Nó được may như cố ư ôm thật sát bộ ngực và may bằng loại văi ǵ mà mỏng tới không thể có thứ nào mỏng hơn nữa. Không biết Mỹ Linh cố ư hay vô t́nh mà hàng nút được tháo đi 2 nút như muốn đưa hết bộ ngực của cô. Một chiếc củng thật là ngắn, ngắn tới mức không c̣n có thể ngắn được nữa.

Vừa thấy Thiên đứng chung với Uyên Thanh và Diễm My, Mỹ Linh lập tức buông tay Phúc ra. Cô nàng làm như chưa từng có chuyện ǵ xảy ra, đi nhanh tới chào mọi người: "Chào các bạn, mấy bạn tới sớm ghê nha".

Quay sang nh́n Thiên, Mỹ Linh thật nhỏ nhẹ: "Chào anh".

Thiên chỉ gật đầu rồi anh làm như không có sự hiện diện của Mỹ Linh ngay trước mặt. Anh quay sang Thái nói ǵ đó mà cả hai cùng quay nh́n về hướng góc pḥng.

− Thôi ḿnh tới bàn chuẩn bị ăn ǵ đó nha mấy bạn. Lệ Chi quá chướng mắt khi thấy Mỹ Linh tới gần.

Tự nhiên cả bọn không hẹn mà cùng nhau tản ra đi lấy đồ ăn và nước uống. Uyên Thanh khoái chí khi thấy Mỹ Linh bị cô lập như vậy. Bên cạnh Diễm My, Uyên Thanh nói nhỏ: "Đă ghê, cho bỏ tật thấy ghét. Nó đi Prom mà tao tưởng nó đang bận đồ ngủ đó chứ. Không biết tối nay nó lại muốn lấy trái tim của ai đây. Oh, tao biết rồi, biết của ai rồi".

− Hả ? mày nói ai hả ? Diễm My ngạc nhiên.

− Mỹ Linh đă chấm trúng mục tiêu rồi, nó đă chọn anh đó anh Thiên.

− Em nói ǵ ? Chọn anh hả ? Em đừng làm anh sợ nha. Thiên giật ḿnh.

− Quen với Mỹ Linh mà anh c̣n chê hả ? Người ta tướng tá đẹp hết sẩy luôn đó nha anh Thiên. Uyên Thanh cố ư trêu Thiên.

− Thôi, tha dùm anh đi Thanh à. Tự nhiên nổi da gà hết trơn. Thiên cười.

Đằng này, Mỹ Linh tồi sầm nét mặt khi thấy Thiên, Thái, Uyên Thanh, và Diễm My tự động đi lấy đồ ăn và bỏ ḿnh ở lại. Nhưng không hiểu sao Mỹ Linh tự nói với ḷng rằng anh chàng đẹp trai đó phải cần tốn chút công để chinh phục. Người ta thường nói: "có công mài sắt có ngày nên kim" mà. Anh thật đáng cho Mỹ Linh này tốn hết tâm huyết để có anh. Anh không thoát khỏi tay của Mỹ Linh này đâu. Xong, cô nàng đon đả theo sau Thiên và Thái.

− My à ! Em lấy đồ ăn đi. Anh đi lấy nước luôn cho em nha. Thiên nói.

− Dạ, em muốn coke nha anh Thiên. Diễm My đồng ư.

Quay sang Thái, anh nói nhỏ: Nè, mày canh chừng 2 người nha, tao đi lấy nước luôn. Có "sát thủ" phía sau đó, cẩn thận nha thằng quỉ.

− Biết rồi, đi lẹ đi. Tao chờ mày ở góc pḥng đó nha.

Thiên tách ra khỏi đó và đi về hướng nơi để nước uống. Mỹ Linh bám gót theo Thiên, cô đi ngang với Thiên và giọng ngọt tới phát siêu ḷng: "Anh cũng tới chơi nữa hả anh Thiên?"

− Ừ, tôi đi chung với Diễm My và Uyên Thanh và Thái nữa. Giọng Thiên cứng ngắc như nói chuyện với người xa lạ.

− Một lát nữa anh có làm ǵ khác không hả anh ? Mỹ Linh sốt sắng.

− Tùy coi Diễm My với Uyên Thanh muốn đi đâu th́ đi. Thiên đưa tay rót coke vào ly cho Diễm My.

− Anh cho em một chút coke luôn đi nha. Mỹ Linh ch́a cái ly ra chờ đợi.

− Xin lỗi nha, tay tôi mắt cầm tới 4 cái ly lận. Cô tự làm một ḿnh đi, xin lỗi nha. Nói xong, Thiên bỏ Mỹ Linh ở đó và đi te te tới chỗ Thái đang đợi.

Mặt nóng bừng v́ Thiên đối xử ḿnh phủ phàng, Mỹ Linh nhếch môi tức giận tới cùng cực. Ḿnh đă xuống nước ngọt ngào với anh ta, thậm chí c̣n cố t́nh khiêu gợi anh ta bằng cách cuối xuống thật thấp để cho anh ta nh́n thấy bộ ngực hấp dẫn của ḿnh khi xin nước coke. Vậy mà anh ta không có chút phản ứng nào, chẵng lẽ ḿnh không hấp dẫn sao ? Thôi, lại cái con Diễm My này nữa rồi, nó lúc nằo cũng chống đối ḿnh. Đi bên cạnh nó th́ làm sao ḿnh hấp dẫn anh đẹp trai kia được. Phải t́m cách ǵ đó v́ đây là cơ hội duy nhất để thuần phục trái tim của anh đẹp trai hôm nay. Mỹ Linh đứng đó suy nghĩ. Cặp mắt cô lướt qua khu sân khấu, ánh mắt sáng lên khi thấy Nhật Minh đang giúp ai đó.

Đi tới gần Nhật Minh, Mỹ Linh lên tiếng: "Hi anh Minh, anh tới lâu chưa hả ?"

− Lâu rồi. Nhật Minh nói mà không nh́n lên.

− Anh Minh nè, anh thấy Diễm My chưa ?

− Chưa.

− Ở đằng kia kià. Giơ tay chỉ chỗ của Diễm My, Nhật Minh nh́n lên.

Sao lại có Thiên và Thái nữa. Em ấy nói đi một ḿnh mà. Nhật Minh nhíu mày khi thấy bên cạnh Diễm My là Thiên đang bưng nào là nước, nào là dĩa đồ ăn. Họ trông rất là vui vẻ v́ Diễm My đang cười rất là tươi.

Đằng này Diễm My cũng t́nh cờ phát hiện ra Nhật Minh đang đứng trên cao, cô giơ tay ra dấu như đă gặp anh. Nhật Minh cũng ra hiệu đă thấy cô. Họ đă bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Nhật Minh nói: "Thôi anh xong rồi, bây giờ đi t́m ǵ ăn một cái đă, khát nước quá".

− Anh uống đi, em mới lấy coke cho anh nè. Mỹ Linh đưa ly nước cho Nhật Minh.

− Thôi, anh muốn 7-up thôi. Để anh đi lấy. Em hăy đi lấy ǵ ăn đi chứ.

− Em đi lấy đồ ăn với anh nha anh Minh.

Sau khi lấy đồ ăn, Nhật Minh đi thẳng tới chỗ của Diễm My đang ngồi. Bên cạnh Diễm My vẫn c̣n chỗ trống, Nhật Minh ngồi xuống đó. Bên cạnh Diễm My là Thiên, rồi Uyên Thanh, Thái, Tố Nga, Thủy Tiên, Thái Thanh, Lệ Chi, Phong, Kha, Tuấn và Hùng. C̣n một cái ghế c̣n lại dành cho anh. Vừa ngồi xuống, Nhật Minh đă nói ngay: "Wow, hôm nay ai cũng đẹp hết nha".

− Anh muốn nói ai đẹp vậy hả anh Minh ? Nhỏ Thủy Tiên rắng mắt hỏi.

− Th́ ai cũng đẹp hết mà, Nhật Minh cười.

− Biết anh nói ai mà, c̣n làm bộ. Thấy ghét. Tố Nga liếc một cái thiệt bén.

− Bộ mày không nghe có bài hát như vầy sao: "Trong đôi mắt anh em là tất cả". Lệ Chi xí xọn ca một câu.

Cả đám cười thật là vui vẻ. Chợt Mỹ Linh tới gần và nói: "Sao hổng có chỗ cho Linh vậy hả ? Cho Linh tham gia với nha mấy bạn". Vừa nói cô nàng vừa ráng nhét thêm một chiếc ghế vào sát bên Nhật Minh và Diễm My. Thiên nhíu mày khi thấy Mỹ Linh ngồi sát Diễm My như vậy. Quay sang Thái, anh nói nhỏ: "Giờ sao đây?"

− Th́ ráng canh chừng thôi chứ sao. Thái lắc đầu.

Sau khi đă ngồi xuống, Mỹ Linh hớn hở ra mặt. Cô nàng thầm phục trí thông minh của ḿnh khi kéo ghế ngồi giữa Diễm My và Nhật Minh. Bên này Nhật Minh cũng đang tức đến nghẹn cổ khi thấy Mỹ Linh tự nhiên tách ḿnh và Diễm My ra. C̣n chưa được nói với Diễm My lời nào ngoại trừ cái gật đầu và cười với nhau. Chán cô nàng này quá, ḿnh đă nói hết những ǵ cần nói rồi mà sao vẫn bám lấy ḿnh không tha. Nhật Minh đành ngồi đó ăn uống và nói chuyện với Hùng người ngồi sát bên cạnh anh.

Diễm My đang ăn uống nói chuyện vui vẻ th́ Mỹ Linh ngồi ngay sát bên cạnh ḿnh, cô đă thất bắt đầu run lên. Nh́n Uyên Thanh như cầu cứu, Diễm My khổ sở. Uyên Thanh chợt nói lớn: "Lo ǵ, ăn đi nha".

Diễm My hết hồn, cụp mắt xuống khi nghe câu nói đó của Uyên Thanh. Cô thầm lo ngại nếu Mỹ Linh biết ḿnh cầu cứu Uyên Thanh th́ nó sẽ ra tay với cô. Cầm ly nước lên uống, Diễm My thấy lo sợ thật sự. Trong khi Mỹ Linh vẫn đang ăn uống b́nh thường như không nghe thấy ǵ. Yên tâm một chút, Diễm My trấn an tinh thần ḿnh với ư nghĩ nếu Mỹ Linh muốn làm ǵ ḿnh th́ đă làm rồi, đâu đợi ǵ nữa. Cô dần dần quên đi và tṛ chuyện với Thiên.

Năy giờ Thiên vẫn chú ư tới Diễm My và Mỹ Linh. Tuy ăn uống như vậy nhưng anh lại lo không biết Mỹ Linh sẽ làm ǵ nữa. Bây giờ mọi người đă ăn uống xong và Michael bắt đầu bước lên cầm microphone để tuyên bố ǵ đó.

− Welcome everybody. My name is Michael. Please feel free and enjoy tonight.

Mọi người vỗ tay rần lên. Sau đó là lời giới thiệu những người ra trường năm nay và tiết mục mọi người mong đợi đă đến. Một chiếc bánh được kéo ra từ pḥng bên cạnh. Nó to đến nỗi ai cũng kêu lên khi nh́n thấy. Đây là ư kiến của ban tổ chức, năm nay mọi người đồng ư làm một chiếc bánh thật to.

Những người thợ chụp h́nh đang rất bận rộn để có những tấm ảnh thật đẹp cho những người đang có mặt tại đây. Thiên kéo tay Diễm My lên sắp hàng chung với Uyên Thanh và Thái. Họ đang đợi tới phiên của ḿnh trong khi Mỹ Linh đang tṛ chuyện với Nhật Minh ǵ đó tại bàn.

Họ cuối cùng cũng có một tấm ảnh thật là đẹp đó chứ. Thiên mỉm cười khi người thợ chụp h́nh đề nghị anh choàng tay qua eo Diễm My để có một tấm h́nh như mọi người. Gương mặt Diễm My lúc đó đỏ hồng lên v́ ngượng nhưng nụ cười của cô cũng không v́ đó mà nh́n xấu đi. Hai cái đồng tiền trông thật là xinh bên cạnh cái răng thật là có duyên của anh, trông thật xứng đôi. Người chụp h́nh đă kêu lên khi thấy h́nh anh và Diễm My.

Quay trở lại bàn, lúc Diễm My ngồi xuống th́ Mỹ Linh cố ư đứng dậy. Giơ tay hất nhẹ ly nước vào ḿnh Diễm My khi thấy cô không để ư và nh́n về phía sau. Ly nước từ đâu đổ ngay vào chân của Diễm My. Diễm My giật ḿnh khi thấy chân ḿnh lạnh lạnh và rồi nước từ đâu chảy trên chân ḿnh. Thiên chụp nhanh cái ly lại và đưa nhanh tấm khăn giấy ngay vào chân của Diễm My để cho cô khỏi ướt. Anh nhíu mày nói nhanh: "Nè, cô rơ ràng là cố ư mà".

− Không đâu, em vô t́nh làm đổ mà thôi. Sorry nha Diễm My.

− Rơ ràng em cố t́nh mà, Nhật Minh lớn tiếng quát.

− Sao ai cũng ăn hiếp tôi hết vậy ? Bằng chứng đâu mà anh nói em cố t́nh chứ hả ? Mỹ Linh trợn mắt nh́n Nhật Minh.

− Thôi, không ǵ, chỉ là nước thôi. My không sao đâu anh Minh. Diễm My vừa nói vừa chậm chậm nước trên chiếc áo đầm của ḿnh.

Cũng may ly nước đó là của Diễm My chứ không phải là ly Coke của cô. Thiên đă dời ly coke đó sang bên anh, nếu không th́ cả chiếc áo đầm dơ hết. Mỹ Linh cũng tưởng đâu đó là ly coke chứ không thôi th́ c̣n sướng hơn khi thấy Diễm My bị dính coke tùm lum trên người. Uyên Thanh đứng dậy nói: "Đi My, ḿnh đi làm cho áo khô lại, ở đây không thôi một hồi có người vô t́nh làm bị ướt cả người luôn đó".

Kéo tay Diễm My đi, Uyên Thanh giúp cô hơ áo đầm cho khô bằng chiếc máy xấy tay trong pḥng vệ sinh. Lẩm bẩm một ḿnh, Uyên Thanh chửi Mỹ Linh: "Con đó sao mà nó cứ kiếm chuyện hoài mà không mệt hay sao đó".

− Thôi mà, đừng chửi hoài. Tao không sao mà.

− Nè, một hồi mày qua giữa anh Thiên và anh Thái ngồi đi, để coi coi nó có dám làm ǵ anh Thiên không. Nhớ chưa hả ?

− Ờ, biết rồi, hy vọng tao không sao, hay là nó làm đổ nước lên người anh Thiên đi há. Diễm My khoái chí cười.

Hai cô nàng ở đó chừng 15 phút đồng hồ rồi đi ra. Thiên và Thái đang ở ngoài chờ đợi hai người. Thiên đi tới nh́n Diễm My rồi nói: "Chút nữa em đừng có ngồi ở đó nha My, em hăy ngồi cạnh anh và anh Thái cho an toàn".

− Em biết rồi, Uyên Thanh mới vừa biểu như vậy đó. Diễm My gật đầu.

Mọi người trở lại bàn ngồi, ngạc nhiên khi thấy chỉ có Mỹ Linh ngồi ở đó. Uyên Thanh nh́n quanh rồi tự nói một ḿnh: "Ủa, đi đâu hết rồi?"

Mỹ Linh lên tiếng: "Mấy người đó đi lấy bánh ăn rồi, sẽ quay trở lại liền đó".

Thiên đứng dậy nói: "Anh đi lấy bánh nha My". Thái nói với theo: "C̣n cho tao và Uyên Thanh nữa nghen".

− Biết rồi, khỏi dặn mà. Thiên lườm Thái một cái.

Bưng 4 dĩa bánh tới, Thiên nói: "Cha, hôm nay ăn nhiêù như vầy hổng biết có ai nhịn ăn mấy ngày khác không nữa."

− Mày đang nói ai vậy ? Thái ngơ ngác.

− Th́ Diễm My nhà ta chớ ai, nó mà ăn một bữa là nhịn 2 bữa đó. Uyên Thanh nói.

− Thiệt hả ? Hèn chi... hèn chi em ốm vậy đó My à. Thấy Uyên Thanh hông, Thanh ăn thoải mái cũng đâu có mập ǵ lắm đâu. Thái tỉnh bơ.

− Ǵ ? Anh nói em mập hả ? Thiệt hông ? Uyên Thanh tṛn mắt nh́n Thái.

− Th́ mập hơn Diễm My nhiều nhưng như vậy okay. Mắc công khi ôm bị xương cấn đau lắm. Thái nheo mắt với Uyên Thanh.

− Anh nói ǵ đâu không à.

Mỹ Linh đứng dậy khi mọi người c̣n đang ăn bánh. Cô nàng cố ư nói lớn: " Linh đi đây chút xiếu nha qúi vị". Đá long nheo với anh chàng đẹp trai một cái, Mỹ Linh ẻo lả bước đi. Thủy Tiên nói theo: Rồi Mai Siêu Phong đi rồi, ngồi đây phập phồng măi".

Sau khi ăn xong dĩa bánh của ḿnh, Thiên nh́n quanh t́m ly coke để uống. Diễm My thấy vậy hỏi: "Anh muốn nước hả ?"

− Ờ, anh muốn coke nhưng ly của anh hết rồi.

− Nè, uống ly của em đi. Năy giờ em chưa có uống. Diễm My đẫy ly coke của cô cho Thiên.

− Vậy em uống ǵ hả My ?

− Em c̣n ly nước nè. Diễm My chỉ ly nước của ḿnh.

− Vậy anh uống ly này nha. Thiên cầm ly nước lên uống. Bổng anh ho dữ dội và nhổ ngay đống nước trong miệng ra ngoài. Đưa tay lên bụm cổ, Thiên vẫn ho dữ dội khiến mọi người trong bàn kinh ngạc. Chụp ngay nước của Diễm My, Thiên uống ừng ực rồi dừng lại để thở. Lấy hơi để d́m đi cơn tức giận của ḿnh, Thiên đưa mắt quanh quẩn t́m ai đó. Dừng cặp mắt lại phía góc pḥng,Thiên giận dữ định đứng lên. Thái hỏi ngay: "Mày sao vậy Thiên?"

Thiên vẫn c̣n đang ho và nước mắt chảy ra v́ h́nh như anh đă bị sặc. Vuốt vuốt lỗ mũi của ḿnh, Thiên nói: "Sorry, sorry everybody". Xong anh vẫn chưa b́nh thường trở lại mà vẫn ho thêm một hồi nữa.

Diễm My hốt hoảng kêu lên: "Anh có sao hông hả ? Uống chút nước nữa nha". Vừa nói cô vừa đưa tay lên đánh đánh nhẹ phía sau lưng của Thiên.

Nh́n mọi người, Thiên nuốt giận nói: "Các bạn, Thiên có một chuyện này muốn hỏi ư kiến các bạn, không biết các bạn có muốn nghe không ?"

− Anh nói đi, anh nói đi. Mọi người đều cùng nhau tán thành.

− Đây là ly nước coke của Diễm My. Trong lúc Uyên Thanh đưa Diễm My đi làm khô áo v́ Mỹ Linh cố t́nh đổ nó lên người của Diễm My, Thiên và Thái cũng như các bạn đều không có mặt tại bàn. Thiên th́ đợi Diễm My và Uyên Thanh, các bạn th́ đi lấy bánh. Không ai ở lại bàn này cả. Bây giờ khi uống ly coke của Diễm My, các bạn có biết có ǵ trong đó không hả ? Thiên nh́n quanh mọi người.

− Có ǵ vậy ? Nhật Minh là người đầu tiên hỏi.

− Ừ, có ǵ vậy anh Thiên ? Uyên Thanh tức giận.

− Trong này có rất là nhiều thứ gọp lại. Nhưng chủ yếu là ớt. Cay không thể tưởng tượng được. Đó là lư do tại sao Thiên lại ho như vậy.

− Trời, con Linh này hết nói mà. Tố Nga lắc đầu.

− Quá ghê, Hùng lên tiếng.

− Vậy ḿnh tính sao đây ? Không có bằng cớ, nó không nhận đâu. Thủy Tiên tức giận lên.

− Thôi bỏ qua đi anh Thiên. Diễm My lay cánh tay của Thiên.

− Em có biết em bỏ qua hoài th́ Mỹ Linh cứ như vậy hoài không My ? Thái như đồng t́nh với Thiên.

− Ừ, cứ tha cho nó hoài nên nó mới như vậy đó. Uyên Thanh đồng ư.

− Vậy bây giờ ḿnh tính sao đây ? Lệ Chi gỏ gỏ cái ly.

− Th́ cho nó uống lại cái nước y như vậy chớ sao. Các bạn đừng quên một hồi vẫn c̣n tiết mục dancing nữa nha. Nhảy mệt th́ nó nhất định sẽ uống nước thôi. Ḿnh cứ đem ly nước để sẳn và đừng ai lấy ly đó th́ Mỹ Linh sẽ uống nó thôi. Nhật Minh đề nghị.

− Được đó, được đó. Mọi người đều giơ tay tánh thành ư kiến của Nhật Minh.

− Vậy đi nha, bây giờ chờ dịp là ra tay ngay thôi. Thủy Tiên phấn khởi lên.

Tiếp theo đó là tiếc mục dance cho những người tham dự. Từng cặp từng cặp bước ra trông thật là ngoạn mục. Các cô nàng đang cùng bạn trai của ḿnh d́u nhau trông thật lăng mạn. Cái bàn của Diễm My và Uyên Thanh vẫn đông đúc v́ không ai muốn nhảy. Họ đă kéo nhau tới chỗ để nước để pha chế thức uống cho Mỹ Linh. Mọi người đang đợi Mỹ Linh sa vào bẫy của chính cô nàng. Rải rác vài người đứng chung quanh tṛ chuyện cười đùa với nhau.

Marie kéo tay cô bạn Judy của ḿnh tới chào. Năy giờ nh́n quanh thấy được anh chàng đẹp trai này, Marie đă chú ư từ lâu. Marie vui vẻ bắt tay Thiên và Thái một cách tự nhiên. Nheo mắt với Thiên một cái, Marie ngă ngớn: "never seen you before". Cô nàng như muốn làm quen với Thiên.

− Rùi, thêm một ma nữ đa t́nh xuất hiện nữa rồi. Uyên Thanh nói bằng tiếng Việt.

− Cho mày chết nha Thiên. Thái mỉm cười khoái chí.

− What's your name ? Marie tiếp tục câu chuyện.

− Thiên. Thiên trả lời t́nh bơ.

− Nice to meet you. My name is Marie.

− Nice to meet you too. Thiên khách sáo xă giao.

Ngoài kia ḍng nhạc mỗi lúc một nhanh hơn. Mọi người đang sống hết ḿnh cho âm nhạc. Họ đang uống éo một cách oằn oại, nhất là Mỹ Linh đang cùng Phúc nhảy cái điệu nhạc trông đến rợn người. Mọi người đều kéo vào hết để cho Phúc và Mỹ Linh cũng như một cặp nam nử khác biểu diễn. Họ nhảy trông hết sức man dại và đầy khích thích. Ôm nhau thật sát, giựt điên cuồng, phần body của Mỹ Linh và Phúc như nhập thành một. Khuôn mặt của Phúc áp sát vào phần ngực của cô trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Diễm My đỏ mặt không dám nh́n nữa. Cô lũi ra phía sau và vói tay lấy ly nước uống. Nhật Minh cũng lùi lại, tới bây giờ anh mới có dịp gần gủi Diễm My.

− Em thấy sao hả My ? Nhật Minh quan tâm.

− Oh, em không sao. Diễm My lúng túng.

Ngoài này Marie vẩn đang tấn công Thiên. V́ tiếng nhạc lớn quá, Marie có cơ hội kề vào sát tai của Thiên nói: "Do you have anything to do tonight?"

− Yes, I have to go home. Thiên cười.

− Do you want to hang out with me tonight ? Vừa nói Marie vừa thở ph́ phà vào cổ của Thiên. Cô nàng đang áp sát người vào Thiên. Marie cũng ghê gớm không thua ǵ Mỹ Linh. Chiếc áo đầm ngắn cũng đang lộ nên rơ nét cặp ngực trắng toát dưới ánh đèn.

− No, I am busy.

− You smell so good. I like it. Marie th́ thầm vào tai Thiên và cô nàng lấy chiếc lưỡi quét một đường lên cánh tai trái của Thiên.

Giật ḿnh v́ sự quá tự nhiên của Marie, Thiên lùi người lại làm như không có chuyện ǵ xảy ra. Cô nàng dám như vậy dù chỉ mới gặp lần đầu tiên. Thiệt đúng là Mỹ mà. Không cần biết coi người ta ra sao cũng muốn hang out. Đúng là con gái ǵ đâu. Thiên ngẫm nghĩ.

Tiếng nhạc chấm dứt với tráng pháo tay thật lớn, Mỹ Linh nhún nhẩy đi vào. thấy Marie đang đứng bên cạnh Thiên, Mỹ Linh tối sầm mắt lại. Ǵ chứ ? Mới vừa ra nhảy thôi th́ con quỉ ma nữ này cũng giành anh đẹp trai với ḿnh. Đến sát bên cạnh Thiên, cô nhỏng nhẻo: "Anh coi chừng nhỏ này nha anh".

Marie và Mỹ Linh liếc nhau. Hai cô nàng không ai ưa ǵ ai. Bỗng Mỹ Linh nói nhanh: "Khát nước quá, kiếm ǵ uống mới được". Xong cô nàng đi về hướng đó và bưng ly nước lên. Diễm My đă thấy và lùi lại phía sau Nhật Minh giả vờ như không thấy ǵ hết. Mỹ Linh ho sùng sục khi nuốt phải ngụm nước đầu tiên. Mặt cô ả trông thật kinh dị, nước từ trong miệng chảy ra và dính lên trên bộ ngực căng đầy sức sống đó. Trời ạ ! Cô nàng ho liên tục và chảy nước mắt ra. Tức giận v́ ḿnh uống phải thứ nước này, Mỹ Linh lồng lộn lên t́m Diễm My. Thiên bước tới nói: "Sao hả ? Đă thử được thứ nước do cô pha chế rồi phải không ? Để cho cô biết tài năng của ḿnh khi pha nước này. Tôi cũng đă thử rồi và quyết định cho cô nếm thử luôn, cô hài ḷng chứ?".

Mọi người cùng cười rần lên. Có tiếng ai đó nói: "Gậy ông đập lưng ông".

Mỹ Linh phát điên lên khi nghe Thiên nói như vậy. Sầm mắt lại, Mỹ Linh đi vào pḥng vệ sinh. Diễm My vẫn đứng bất động khi thấy Mỹ Linh như vậy. Nhật Minh phải lay cánh tay Diễm My mấy lần th́ cô mới tỉnh lại. Lắc đầu, cô nói: "Rồi sẽ có chuyện nữa cho coi".

Nhật Minh nói: "Em đừng có hiền lành quá My à, như vậy chỉ có dịp cho Mỹ Linh ăn hiếp em thôi."

Mỹ Linh sau khi chùi sạch sẽ thứ nước trên người, cô nàng vẫn c̣n đang tức giận đến kinh hoàng. Đi ra ngoài định t́m Diễm My tră đủa, gặp ngay Phúc tại cửa. Anh ta tỏ vẻ quan tâm tới Mỹ Linh: "Em thấy sao hả Linh?"

− Đừng có làm phiền tui, tui đang bực đó nha. Mỹ Linh giọng bực bội.

− Nè, đừng có nóng giận, lát nữa anh nhất định sẽ ra tay cho em.

− Bằng cách nào ? Mỹ Linh sốt sắng.

− Anh có cách rồi, nhưng em phải thưởng cho anh ǵ mới được. Phúc vừa nói vừa nh́n vào bộ ngực của Mỹ Linh.

− Được, chỉ cần anh làm cho em hả dạ, tối nay em sẽ thưởng cho anh.

− Chờ tin mừng của anh đi, em sẽ toại nguyện. Nhớ xem cho sướng mắt nha cưng. Nói xong Phúc bước tới hun lên má của Mỹ Linh một cái rồi đi ra ngoài.

Ngoài này Marie cứ cố kiếm cách nói chuyện với Thiên, anh sắp phát cáu lên khi thấy Nhật Minh đang nói ǵ đó với Diễm My mà trông Diễm My lúng túng muốn đi khỏi mà không sao thoát khỏi tay anh ta. Marie cứ đứng sát như muốn ôm lấy Thiên, cô nàng muốn Thiên ra nhảy nhưng Thiên không chịu nên cứ day dưa măi. Thiên bực bội nói: "I have to go now". Nói xong, anh bỏ mặt Marie và quay lại phía Diễm My đang đứng. Cùng lúc đó Mỹ Linh đi ra từ pḥng vệ sinh.

Vừa thấy Mỹ Linh bước ra, Diễm My mặt tái mét. Đang không biết làm sao để đối phó th́ Thiên tới, Diễm My mừng rỡ kêu lên: "Anh Thiên, Mỹ Linh ra rồi ḱa, giờ ḿnh làm sao đây?"

− Không sao đâu bé My à, để đó cho anh.

− Nếu lỡ Mỹ Linh quậy lên th́ sao ? Hay ḿnh đi về đi anh. Diễm My lo lắng.

− Không, không về. Nè bé My à, em có muốn nhảy với anh hay không ? Đứng đây khó chịu quá, gặp toàn người ǵ đâu không à.

− Em... em... Diễm My ngập ngừng nh́n Thiên. Thoáng thấy Mỹ Linh tới gần, Diễm My lật đật đi tới Thiên thật nhanh.

Kéo tay Diễm My ra sân nhảy, Thiên d́u Diễm My trong điệu nhạc khá chậm. Đó là bài Love Story nổi tiếng mà ai cũng biết. Khá nhiều người cũng đang thả hồn theo bài nhạc lăng mạn đó. Uyên Thanh và Thái cũng kéo nhau ra ngoài khiêu vũ. Thấy Diễm My vẫn c̣n đang run, Thiên nói vào tai cô: "Không cần sợ, có anh đây nè, nó hổng dám làm ǵ em đâu. Chỉ cần em ở bên cạnh anh th́ nó sẽ không bao giờ có cơ hội đó". Diễm My gật đầu khi nghe Thiên nói mấy lời đó. Cô nói:

− Anh làm như anh ngon lắm vậy. Diễm My trề môi.

− Không ngon ǵ nhưng dám nói với Mỹ Linh là chính anh cho nó thử nước đó.

− Ừa, anh gan thiệt đó. Diễm My cười trừ.

Đang nhảy th́ Marie lại gần và nói với Diễm My: "Could I dance with him please ?"

Buông tay Thiên ra, Diễm My gật đầu với Marie nhưng Thiên vội nói: "No, I just want to dance with you". Kéo bàn tay Diễm My lại, Thiên tỉnh bơ như không có chuyện ǵ xảy ra. Tránh chỗ đó, Thiên d́u Diễm My sang chỗ khác và nói nhỏ: "Nè, anh đă nói là em phải ở bên cạnh anh mới an toàn mà. Bộ em hông sợ Mỹ Linh sao?" Thiên hù Diễm My.

− Sợ th́ cũng sợ nhưng người ta muốn dance với anh mà.

− Rồi em cũng okay sao ? Thiên cúi xuống nh́n vào mặt Diễm My.

− Chứ hổng lẽ nói No th́ kỳ lắm.

− Thí dụ mai mốt em có người yêu, rồi có người con gái khác thích người yêu của em và muốn dance với người yêu của em. Em cũng nhường cho người ta dance luôn hả ?

− Th́... dance thôi mà, cũng đâu có sao.

− Trời... em thiệt là rộng lượng ghê bé My à. Thiên lắc đầu.

− Chỉ được dance thôi chứ hổng được ǵ khác nữa. Nhưng cũng hổng được dance hoài đâu, rũ người ta dance hoài chắc em cho đi luôn quá. Diễm My thành thật.

− Vậy th́ c̣n nghe được một chút. Thiên mỉm cười.

Bản nhạc vừa dứt th́ mọi người đều vỗ tay, Uyên Thanh và Thái cũng kéo nhau về bàn chung với Diễm My và Thiên. Thái và Thiên cùng nhau biến đâu mất mà không ai biết ở đâu. Uyên Thanh được giao nhiệm vụ coi chừng Diễm My nên cô nàng nghiêm hết cở.

Chương 9

Sau đó là tiết mục khui champagne, mười mấy chai champagne được bưng ra để trên bàn. Phúc bưng tới 5 ly champagne tới cho Diễm My và Uyên Thanh. Phúc tỏ vẻ hiền lương hết cỡ với Uyên Thanh: "Hi Thanh, Phúc đem 5 ly champagne tới cho mọi người nè, mỗi người một ly, Phúc để đây nha".

− Champagne hả ? Nhật Minh nh́n vào 5 ly nước do Phúc mang tới.

− Trời, sao hôm nay Phúc tốt dữ vậy hả ? Uyên Thanh móc họng.

− Th́ sẵn tay Phúc lấy dùm luôn mà. Ủa, hai anh kia đâu rồi Thanh ? Phúc nh́n quanh.

− Không biết đi đâu mất hết rồi, chắc trong restroom á.

− Thôi Uyên Thanh với Diễm My uống đi. Hăy quên đi chuyện lúc trước nha My, lúc đó Phúc thiệt là có lỗi với My. Hăy tha lỗi cho Phúc nha. Phúc cạn ly trước cho Thanh với My yên tâm. Xong anh ta uống một hơi sạch ly.

Nhật Minh cũng bưng ly uống thử, thấy Nhật Minh gật đầu nhẹ, Uyên Thanh cũng an tâm. Giọng Michael vang lên trên chiếc microphone: "Cheer" thật lớn. Thấy ai nấy đều chuẩn bị cụng ly, Uyên Thanh nói với Diễm My "Uống chút đi My, champagne không có làm say đâu, nó nhẹ lắm, có Thanh ở đây nè, đừng lo".

Mỹ Linh chạy tới nắm tay Nhật Minh kéo đi đâu đó: "Đi, đi mau lên, cho anh coi cái này nè". Không để cho Nhật Minh có thời gian từ chối, Mỹ Linh lôi Nhật Minh đi thật nhanh.

Phúc vội vàng đẩy cái ly về phía Uyên Thanh, tay kia Phúc lấy một cái ly khác cho Diễm My. Thấy Uyên Thanh nói vậy, Diễm My cầm ly lên. Uyên Thanh uống một hơi là hết cái ly nhỏ đó, Diễm My thấy vậy nên cũng uống. Trời ạ, thứ nước ǵ trong trong vàng vàng mà thật là khó uống. Đây là lần đầu tiên Diễm My thử nó, ǵ mà đắng đắng mà mùi lại nồng nồng, nhất là nó đắng ngắt cổ họng.

Thấy Uyên Thanh nh́n ḿnh chăm chú, Diễm My lấy hơi ráng uống cho hết nhưng chỉ được phân nữa th́ lại phát nôn ra. Cầm cái ly c̣n 1/3 nước để trên bàn, Diễm My ho liên tục và thấy thật khó chịu. Khom người xuống, Diễm My thấy bụng ḿnh thật nóng và cảm giác được thứ nước ấy nó chạy tới từng chỗ trong bụng ḿnh. Uyên Thanh thấy vậy vội chạy đi lấy ly nước cho Diễm My và bảo Phúc coi chừng.

Thừa dịp Uyên Thanh không có ở đó, Phúc thấy vậy mỉm cười và chạy tới vỗ vỗ nhẹ vào lưng Diễm My: "Sao mà uống dỡ vậy nè?" Hắn ta khoái chí chăm sóc Diễm My như người yêu.

Diễm My ho liên tục và thấy cổ họng đắng ngét. Thứ nước kinh dị này mà làm sao người ta có thể uống được chứ ? Đắng, cay, nồng, hôi, c̣n... c̣n... nóng nữa.

Từ xa, Thiên thấy Phúc đang đứng cạnh Diễm My mà không thấy bóng Uyên Thanh. Anh hối hả chạy tới thật nhanh. Đẩy Phúc qua một bên, Thiên hốt hoảng: "My à, em thấy sao hả ? Em bị ǵ vậy?" Thái nh́n quanh và hỏi Phúc trống không: "Uyên Thanh đâu hả?"

− Đi lấy nước cho Diễm My rồi. Phúc chỉ tay về hướng Uyên Thanh. Uyên Thanh cũng đang chạy tới. Đưa ly nước cho Diễm My, Thanh nói "Nè, uống miếng đi cho đỡ".

− Thôi, Phúc đi nha Thanh. Phúc te te đi tuốt mà không chào ai.

Chụp ly nước, Diễm My uống thật nhanh. Thở phào nhẹ khi có nước vào trong bụng, Diễm My bây giờ mới tỉnh hồn trở lại.

− Sao Diễm My lại như vầy hả Uyên Thanh ? Thiên ḍ hỏi.

− Th́ chỉ uống champagne thôi, em cũng mới uống một ly mà.

− Vậy hả ? Thiên loay hoay t́m khăn giấy cho Diễm My.

− Thanh ơi, sao bụng tao nóng quá. Mày có thấy vậy hông hả ? Diễm My ôm bụng.

− Th́ có chút xíu lúc đầu nhưng không c̣n nữa. Uyên Thanh cười.

Diễm My ngồi xuống và ngạc nhiên khi thấy trên bàn có 2 bó hoa thật bự. Một cái màu hồng đỏ c̣n bó kia là hoa hồng màu tím. Chồm tới nh́n vào hai bó bông, Diễm My dứng dậy ngơ ngác hỏi: "Đẹp vậy ? Của ai đây?"

− Là của anh và Thiên. Thái trả lời nhanh.

− Vậy cái nào của em, cái nào của nhỏ My ? Uyên Thanh nh́n Thái.

− Dĩ nhiên màu đỏ của em, màu tím của bé My rồi. Thái lắc đầu.

− Thank you anh. Uyên Thanh mừng rỡ đỡ lấy bó hồng lên.

Diễm My cũng cầm lấy bó hoa màu tím lên nh́n, cô mỉm cười nh́n Thiên nói: "Thank you".

Nh́n được một chút, Diễm My thấy đầu óc ḿnh hoa lên. Tay chân bủn rủn, cô thấy chóng mặt một cách lạ lùng. Đưa tay ôm đầu ḿnh, Diễm My lắc đầu và h́nh như đứng không vững nữa.

− My à, em thấy sao rồi ? Thiên lo lắng.

− Em thấy... thấy cái bụng nóng quá.

− Sao kỳ vậy ? Uyên Thanh thắc mắc. Sao em hông thấy ǵ hết ?

− Nóng quá. Diễm My đưa tay lên rờ mặt ḿnh. Bây giờ hai má ửng đỏ lên, trông cô thật là xinh hết mức.

− Ly nào là ly hồi năy Diễm My uống đâu Thanh ? Thiên nh́n lên bàn t́m cái ly của Diễm My.

− Đây nè, Phúc hồi năy đem 5 ly tới đó. Anh Minh cũng uống thử rồi nên tụi em mới uống mà. Em đâu có sao đâu. Uyên Thanh chỉ cái ly của Diễm My cho Thiên.

− Vậy tụi em tự lấy hay nó đưa từng người ? Thiên ḍ hỏi và vẫn nh́n vào mỗi ly.

− Là nó đưa từng ly cho em và Diễm My. Uyên Thanh trả lời vẻ lo lắng.

Thiên ngưỡi ngưỡi từng ly rồi bất ngờ anh nhíu mày lại. Cầm cái ly của Diễm My trên tay anh hớp một hớp. Bỏ cái ly xuống bàn, Thiên lộ vẻ giận dữ. Anh nói nhanh: "Đă bỏ thêm thứ rượu khác vào nữa chứ không phải là champaign. Tụi em bị gạt rồi".

− Hả ? Thiệt hông ? Để tao thử coi. Thái nhào tới cầm ly rượu của Diễm My lên hớp thử.

− Đúng rồi, thứ này cũng không vừa đâu nha.

− Vậy... vậy Diễm My có sao hông ? Uyên Thanh lo lắng.

− Th́ một lát nữa sẽ say thôi chứ sao. Thiên nh́n Diễm My đang ngồi đó bàng hoàng.

Đằng kia, Mỹ Linh và Phúc đang nh́n về phía Diễm My và Uyên Thanh. Họ rất là măn nguyện khi thấy Diễm My đang ngất ngây đằng này. Cô nàng mỉm cười tinh quái khi thấy Diễm My uống gần hết ly rượu trên tay. Phúc đă t́m đâu đó cái rượu ǵ mà màu sắc y như vậy nhưng hoàn toàn khác. Nhất định sẽ làm cho người ta say li b́. Cả hai đan tay nhau đi tới nơi Diễm My và Uyên Thanh. Mỹ Linh lên tiếng :

− Trời, sao mà tội vậy ? Uống không được th́ đừng cố.

− Phúc đâu biết được Diễm My lại uống dỡ như vậy chứ. Phúc phụ họa.

− Tụi bây ngon lắm. Thiên nh́n Mỹ Linh đầy căm phẩn.

− Thử cho biết với người ta. Mỹ Linh lộ vẻ khoái chí trên mặt. Đó là kết quả hành động nông nỗi của anh đó anh đẹp trai à.

− Trời, nghe đâu mùi thúi quá hà. Uyên Thanh nh́n quanh giả vờ t́m ǵ đó.

Mỹ Linh giật ḿnh nh́n Uyên Thanh v́ cô nàng dám nói như vậy. Cứ tưởng ḿnh vẫn c̣n dính thứ nước vừa oẹ ra khi năy, Mỹ Linh vội nh́n xuống người ḿnh và thấy khó chịu. Đă thấy Diễm My như vậy là thoả mản rồi, Mỹ Linh kéo tay Phúc đi và không quên đá lông nheo với Thiên một cái kèm theo câu nói "Em về trước nha".

− Vậy ḿnh đi về đi nha. Party cũng sắp xong rồi. Diễm My đề nghị.

− Ghét con nhỏ đó quá đi à. Uyên Thanh nh́n theo đầy tức giận.

− Thôi ḿnh đi về đi. Thiên d́u Diễm My đứng dậy. Thái ôm hai bó bông trên tay và theo mọi người đi ra xe.

Uyên Thanh và Thái phải ngồi đằng sau để cho Diễm My được nằm phía trước. Cũng may chiếc xe mui trần của Thiên được tận dụng thật thỏa đáng cho buổi tối hôm nay. Diễm My nhắm nghiền mắt lại và cục cựa phía trước. Uyên Thanh vẫn đang lăi nhải về vụ Mỹ Linh và Phúc.

Nhật Minh quay lại t́m Diễm My th́ không thấy ai ngồi ở đó nữa. Rơ ràng cô nàng cố t́nh kéo anh đi để anh không gần được Diễm My mà. Loay hoay t́m kiếm, Thiên chợt thấy Thủy Tiên và Lệ Chi. Chạy tới anh hỏi: "Tiên à, em thấy Diễm My đâu không ?"

− Hồi năy thấy Diễm My và Uyên Thanh đi về rồi. H́nh như Diễm My bị say đó.

− H́nh như ǵ, là say rồi. Đi hông vững mà h́nh với như. Lệ Chi nói một cách quả quyết

− Chắc vậy đó. Tiên gật đầu.

Đỡ lo một chút, Minh cám ơn và quay đi. Thôi th́ cũng okay, dẫu sao có Uyên Thanh bên cạnh. Nhưng anh Thiên của Diễm My... cũng có mặt nữa. Nhật Minh thầm tức v́ cơ hội lo lắng cho Diễm My đă bị Mỹ Linh làm hỏng. Cầm ly rượu, anh uống nhanh và đi về.

o 0 o

Nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành tối nay, Diễm My mở mắt ra ngà ngà nh́n hai bên đường. Cô bổng hát nho nhỏ ǵ đó trong miệng, bổng chợt Diễm My ngồi thẳng lên nói: "Uyên Thanh à, có c̣n nhớ ḿnh nói là ḿnh sẽ đi ra chỗ nào có nước chơi hông hả ? Hôm nay là ngày ḿnh ra trường, hay ḿnh đi nha Thanh". Diễm My xoay quanh t́m Uyên Thanh.

− Nhưng mày không tỉnh mà đi ǵ nữa. Uyên Thanh chồm lên nh́n bạn.

− Đi đi nha, mày coi hôm nay trăng thật tṛn ḱa. Diễm My lại nằm xuống rồi chỉ tay lên mặt trăng. Tao muốn đi ngắm trăng ngay tại hồ. Diễm My nói liên tục.

− Được, được, anh chở em đi nha My. Thiên kéo cánh tay Diễm My vào trong v́ cô nàng đă đưa cánh tay ra tuốt phía ngoài.

− Nó say rồi phải không anh Thiên ?

− Chắc vậy nhưng chưa tới nỗi nào đâu. Anh nghĩ một lát nữa mới say lận. Thái tră lời thay cho Thiên.

Chiếc xe chạy thẳng ra hồ vào lúc khoảng nữa đêm. Hôm đó, rất nhiều người đi hồ v́ đó là đêm trăng tṛn. Diễm My vẫn ngồi trên xe ca cái ǵ không rơ. Thiên quay sang lay lay cánh tay của Diễm My rồi nói: "Bé My à, tới hồ rồi nè".

Diễm My nh́n Thiên rồi mỉm cười, cô nói: "Ḿnh đi ngắm trăng nha". Cô loay hoay mờ cửa xe và bước xuống. Thái lật đật chạy theo d́u Diễm My v́ tướng Diễm My loạng choạng đi một ḿnh. Thiên chạy theo nói: "Hay ḿnh đi về nha My ? Em cần phải uống ǵ cho tỉnh lại mới được."

− Không, không, hôm nay là ngày người ta ra trường mà, em chưa muốn về. Chưa về phải không Uyên Thanh ? Diễm My nh́n quanh t́m Uyên Thanh.

− Ừ, về chi sớm vậy anh Thiên. Nó c̣n chưa say đâu.

− Vậy, bây giờ ḿnh làm ǵ ? Thiên nh́n Thái như hỏi ư kiến.

Diễm My gạt Thiên qua một bên rồi chạy ngay tới chỗ cái bàn đá, cô leo lên trên bàn rồi ngồi ở đó. Cô nói với vẻ mừng rỡ: Hôm nay ḿnh phải ngắm trăng rồi coi mặt trời mọc mới được. Thiên bất ngờ khi thấy Diễm My bổng nhiên chạy đi.

− Em sao hả My ? Thiên ngồi xuống bên cạnh Diễm My.

− Người ta đang ngắm trăng mà. Đừng có ồn. Diễm My ra hiệu cho Thiên im lặng.

− Thiên à, hay mày coi chừng Diễm My nha. Tao với Uyên Thanh đi dạo một chút. Có ǵ th́ phone cho tao nha.

− Okay đi đi nhưng đừng đi đâu xa nha. Thiên đồng ư.

Uyên Thanh và Thái dẫn nhau đi đâu đó. Nơi này Diễm My vẫn đang ngước lên nh́n mặt trăng. Cô ca :

Trên trời cao có muôn v́ sao

Lung linh t́m nhau giữa... 

Em quên rồi, Diễm My lắc đầu cười. Thôi ca cho em nghe đi nha. Diễm My đề nghị.

− Anh hả ?

− Chứ ai nữa ? Diễm My hối Thiên.

− Được được, em muốn nghe bài ǵ hả ?

− Ǵ cũng được hết.

− Okay anh ca nghen.

Rồi ngày em đến nghe đời thấy bỗng reo vui
Và rồi anh biết đă yêu em sẽ yêu dài lâu
.......
Anh yêu em như nắng yêu trời
Anh yêu em không nói nên lời
Anh yêu em như gió yêu cơn mưa trong nắng hạ... 
.......
Em, ...
Tưới trên khô cằn, giọt mưa mát tim anh
Đừng hỏi v́ sao, anh đă yêu em
Đừng hỏi v́ sao anh ngu anh ngơ anh thức trắng đêm
Đừng hỏi v́ sao, anh đă yêu em
Đừng hỏi v́ sao tim anh bây giờ riêng bóng h́nh em
.......

Diễm My cười khúc khích, cô ho mấy cái rồi nh́n Thiên rồi cười tiếp. Thiên ngạc nhiên khi thấy Diễm My nh́n ḿnh, anh hỏi: "Em cười ǵ vậy bé My?"

− Anh ca hay lắm. Diễm My nhắm nghiền mắt lại. Cô h́nh như đă say hay sao mà ngồi không vững nữa. Ngă vào vai của Thiên, Diễm My nói: anh ca hay lắm, anh ca hay lắm. Nhớ lúc nhỏ anh ca thấy ghê.

− Em chê anh hả ? Lúc nhỏ anh hay ca ru em ngủ mà My ?

− Hồi đó anh ca dỡ lắm. Diễm My bổng đưa tay ôm cánh tay Thiên.

− Sao em hổng chê anh lúc đó ?

− Tại em thích nghe mà.

− Vậy hả ? Vậy bây giờ có thích hông ?

− Thích, hay lắm. Hay anh kể chuyện đi nha. Diễm My nắm lấy bàn tay Thiên như lúc cô c̣n lúc nhỏ. Mỗi lần muốn Thiên kể chuyện là Diễm My nắm tay lay lay và nũng nịu.

− Được, anh kể nha.

− Hồi xưa, có 2 đứa nhỏ chơi với nhau rất thân. Cô bé đó rất thích chơi với anh của nó... Sau một lần vô ư cho cô bé đó bị uống nước dưới hồ, cô bé đó giận luôn đứa bé trai kia... 

− Anh Thiên cho con uống nước như chị Mai ḱa mẹ ơi. Diễm My thúc thích, cô nói như đang mơ.

− Diễm My à, em sao rồi ? Thiên đỡ Diễm My dậy.

− Em ghét anh, em ghét anh. Anh hết thương em rồi. Diễm My chảy nước mắt nh́n Thiên.

− Bé My à, bé My à, anh thương em, anh thương em. Đừng giận anh nữa nha My. Anh hối hận khi đă để cho em bị như vậy. Thiên kéo Diễm My vào ḷng.

− Anh cho em uống nước hồi năy ḱa. Hic hic hic

− Bé My nè, ngoan nha. Đừng giận nữa.

− Bụng của em khó chịu quá à. Diễm My nhỏng nhẻo.

− Okay, okay ḿnh đi về nhà rồi anh cho em uống nước chanh nha.

− Không, không về đâu. Diễm My định chạy đi nhưng đă bị Thiên kéo lại. Ôm cô thật chặt, Diễm My không sao nhúc nhích và cô đă nói ǵ nho nhỏ rồi im lặng luôn.

Nằm im một hồi, Diễm My ngủ thật ngon trong ṿng tay của anh. Bế Diễm My ra xe, Thiên đặt cô nằm xuống băng ghế trước và ngồi đó nh́n Diễm My ngủ. Hai hàng mi cong vút đang nhắm nghiền lại dưới ánh trăng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô. Thiên sững sờ ngắm Diễm My ngủ thật lâu, anh lấy phone và gọi Thái trở về. Cả 4 người về tới nhà Uyên Thanh cũng gần 3 giờ sáng. Thật là một ngày đáng nhớ cho cả mọi người.

Bế Diễm My vào trong nhà của Uyên Thanh, Thiên đặt Diễm My xuống ngay chiếc ghế trong pḥng khách. Anh hỏi Uyên Thanh: "Bây giờ ḿnh để Diễm My ngủ ở đâu hả Thanh ?"

− Anh ẳm nó vào pḥng của em đi, có ǵ tối em coi chừng nó luôn.

− Ờ, được đó. Thái đồng ư.

− Nhưng phải pha chút nước chanh cho bé My uống cái đă. Thiên nói nhanh.

− Để tao làm cho, mày lo ở đây đi.

Thiên vội bế Diễm My vào và đặt cô lên giường của Uyên Thanh. Diễm My chợt mở mắt ra, cô như được nghĩ ngơi sau một lúc ngủ trong xe của Thiên năy giờ. Ngồi bật dậy, Diễm My ôm đầu và dường như muốn ǵ đó. Uyên Thanh chạy tới hỏi: "Thấy sao hả My ?"

− Khó chịu quá, khó chịu quá. Diễm My gập người xuống như muốn phun hết ra ǵ đó trong miệng.

− Nè, em uống chút nước chanh đi My. Thái bưng vào ly nước vừa mới pha cho Diễm My.

Diễm My vẫn ngồi không vững và Uyên Thanh phải kéo Diễm My vào dựa trên vai ḿnh. Ép Diễm My uống được nữa ly nước chanh, Diễm My lắc đầu ngầy nguậy và ôm bụng. Thiên đề nghị đem Diễm My vào pḥng vệ sinh v́ lát nữa đây anh biết rằng Diễm My sẽ phải ói ra những chất kinh dị kia. Ngồi đó vỗ vỗ lưng Diễm My, không lâu lắm Diễm My đă ói tùm lum khiến Uyên Thanh phải bận rộn cả tay chân. Thiên đă ra ngoài v́ Uyên Thanh muốn thay áo cho Diễm My, mặc đồ vào cho bạn thật không phải dễ. Cô nàng xoay qua xoay lại và nói cười tùm lum. Được cái, Diễm My không la hét như người say. Cô chỉ kể những chuyện đă xảy ra với Uyên Thanh khi 2 người đi học chung.

Uyên Thanh chỉ phụ họa theo rồi thay đồ rữa mặt cho Diễm My. Đụng vào nước, Diễm My la ơi ới và không muốn cho Uyên Thanh tới gần nữa. Tự nhảy xuống cái kệ để rữa mặt, Diễm My té đùng sau khi Uyên Thanh đă thay đồ cho cô. Uyên Thanh nói: "Anh Thiên ơi, xong rồi, anh ẳm nó ra đi".

Thiên mở cửa bước vào và thấy Diễm My đang ngồi dưới đất, d́u Diễm My đứng lên Thiên nói nhỏ: "Đi, ḿnh đi nha bé My".

− Đi đâu, đi đâu vậy ?

− Anh dẫn em vào pḥng Uyên Thanh. Thiên kéo Diễm My đi nhưng cô nàng không chịu đi.

− Đi mà, bây giờ đi ngủ đi nha. Em cần phải ngủ đó.

− Em không muốn, em không muốn. Uyên Thanh ơi... Diễm My nh́n quanh t́m Uyên Thanh nhưng không thấy, Uyên Thanh vẫn c̣n đang ở pḥng tắm dọn dẹp.

− Em muốn ǵ hả bé My ?

− Muốn... muốn ngủ. Diễm My ngồi xuống đất như không muốn đi nữa.

− Được, được, đi ngủ nha. Thiên dỗ dành.

Chợt thấy bó bông đỏ để trên bàn, Diễm My cố đi tới nh́n xem. Cầm bó bông đỏ lên nh́n, cô nói: "Em đă nói với anh là đừng tặng bông hồng cho em mà anh Minh, anh đi tặng bạn gái của anh đi. Em không lấy đâu, không lấy đâu".

Nói xong, Diễm My lấy nguyên bó bông đập lung tung vào ghế làm cho những cánh hoa hồng đỏ rơi rớt đầy trên thảm. Thiên vội chạy tới kéo Diễm My ra v́ sợ cô sẽ đạp lên những cánh hoa hồng đó.

− Nè, sao em không thích hoa hồng đỏ vậy My ?

− Em không thích, không thích mà. Nghe người ta nói cái đó chỉ cho người yêu tặng thôi.

− Vậy ḿnh bỏ nha. Bỏ nó đi okay My. Bây giờ ḿnh đi nha.

Dẫn được bé My vào pḥng, Thiên mừng quính. Diễm My nằm xuống và nói: "Nội ơi con muốn nghe chuyện, nội ơi".

− Nội đâu có ở đây đâu bé My.

− Em muốn nội, em muốn nội.

− Anh kể chuyện thay cho nội nha. Em muốn nghe chuyện ǵ hả My ?

− Muốn chuyện... ǵ mà 2 người đó đánh nhau đó.

− Anh đâu biết kể chuyện đó, hay anh kể chuyện khác nha.

− Kể mau đi mà. Diễm My nắm lấy cánh tay áo Thiên và ghiền ghiền. Thiên mỉm cười và anh bắt đầu câu chuyện. Ngày xưa lâu lắm rồi có một thằng bé... từ đó 2 đứa nhỏ không gặp nhau nữa.

− Em ghét anh, em ghét anh.

Diễm My cựa quậy một hồi nữa mới chịu ngủ yên trên giường của Uyên Thanh. Trời ạ, mệt cả đêm chớ chơi sao. Đúng là người không có tửu lượng th́ sẽ không chịu nổi cái ly rượu đó. Thiên và Thái đă nếm qua và biết được nó như thế nào.

Diễm My đă nằm im năy giờ khoảng 15 phút, thấy Diễm My đă ngủ, Thiên vội nói với Uyên Thanh: "Thôi em cũng đi ngủ đi Thanh, anh và Thái ở ngoài pḥng khách, có ǵ kêu tụi anh nha".

− Em biết rồi.

Uyên Thanh đang thiu thiu ngủ bổng Diễm My hét thật lớn: "Á..." Cô ngồi bật đậy nh́n xem coi Diễm My làm ǵ. Diễm My đang qươ tay lên trên không và miệng không ngừng kêu lên: "Đừng có tới đây, đừng có tới đây, buông ra, buông ra, Uyên Thanh ơi, Phúc tới ḱa, Uyên Thanh ơi".

Cánh cửa chợt mở ra, Thái và Thiên ngơ ngác không biết chuyện ǵ đă xảy ra. Thiên chạy tới dỗ Diễm My: "Bé My nè, anh Thiên đây. Đă không sao rồi, tụi anh đây nè, em ngủ đi nha".

Diễm My chụp ngay cánh tay Thiên và cắn vào đó không buông ra.

Á... Thiên hét lên nhưng vẫn không rút ra.

Nhăy lên giường, Uyên Thanh ôm Diễm My thật chặt, cô nói nhanh: "Tao đây, tao đây, không sao đâu, tao ở đây nè, đừng sợ nha, đừng sợ nha". Vừa thấy Thiên, Diễm My khóc dữ dội hơn, cô nghẹn ngào nói: "Tại anh mà nhỏ Linh xô em xuống đó". Hic hic hic

Uyên Thanh thấy Diễm My cắn vào cánh tay của Thiên. Uyên Thanh kéo Diễm My ra và hỏi: "Sao anh không rút ra chứ ? Bộ muốn nó cắn chết hay sao ?"

Kéo được Diễm My ra khỏi Thiên, hai hàm răng của Diễm My được in sang tay Thiên kèm theo dấu máu đang rươm rướp túa ra. Nh́n sơ dấu máu, Thiên cười nói: "Không sao, anh hy vọng sau khi thấy vết răng của ḿnh, em ấy không c̣n ghét anh nữa".

− Trời, sợ anh luôn. Ngày mai em nói cho nó biết nó đă làm ǵ.

Kéo Diễm My nằm xuống gối, Thiên dỗ ngọt: "Okay, tại anh, tại anh hết, bé My ngủ đi nha, tối rồi đó".

− Không, không nó đang canh chừng em đó, hổng ngủ được đâu. Diễm My nh́n quanh

− Vậy anh coi chừng cho em ngủ nha. Thiên ngồi xuống bên cạnh Diễm My.

Diễm My không nói ǵ, cô gật đầu tỏ vẻ đồng ư. Ôm cánh tay Thiên thật chặt, Diễm My nhắm mắt lại. Thái lắc đầu nói: "Trời, nằm mơ cũng thấy tụi quỉ kia nữa, thiệt là tội".

− Thôi anh đi ngủ đi. Uyên Thanh cười với Thái. Nhỏ này làm hết ngủ đêm nay rồi, hay ḿnh coi tivi nha.

− Trời, sao mà romantic vậy ? Tao nhấn nút biến đây. Thái nheo mắt với Thiên "cũng được, ḿnh ra ngoài coi tivi đi Thanh". Thái đồng ư.

Cánh cửa được đóng lại và Thiên vẫn ngồi đó với Diễm My. Cô nàng nói ǵ đó trong miệng rồi mỉm cười. Có lẽ tưởng Thiên là cái gối ôm của cô hay sao mà Diễm My kéo Thiên vào ôm tỉnh bơ. Mở lớn mắt nh́n Diễm My, anh lắc đầu cười. Cánh tay trái của Diễm My bây giờ đang choàng qua cổ của Thiên và bàn tay phải th́ đang ghiền chiếc áo anh đang mặc trên người. Vùi mặt vào ḷng ngực của Thiên, Diễm My dần dần ch́m vào giấc ngủ.

Đối với Thiên đây là lần đầu tiên anh được kề cận với Diễm My trong một thời gian dài như vậy. Người yêu của anh đang nằm ngủ rơ ràng trong cánh tay mà anh cứ ngỡ như mơ, một giấc mơ chắc c̣n lâu lắm mới có thể trở thành sự thật. Mùi hương con gái từ người Diễm My quyện lấy Thiên khiến cho anh ngất ngây say đắm. Nhắm mắt lại Thiên mỉm cười với ư nghĩ nếu như được đặt vào đôi môi Diễm My một nụ hôn, như vậy anh đă măn nguyện lắm rồi. Nhưng gương mặt Diễm My lại áp sát vào ḷng ngực anh nên khó ḷng nh́n thấy được Diễm My. Nh́n hơi thở đều đặn của Diễm My, Thiên chợt thấy lâng lâng khó tả, một cảm xúc thật mănh liệt đang không ngừng thôi thúc anh. Cố xua đi ư nghĩ đó, anh lắc đầu và nhắm mắt lại. Thấy Diễm My co người lại có lẽ v́ lạnh, Thiên vội kéo cái mền đắp lên người cho Diễm My. Lúc đó Diễm My lại càng bám chặt vào Thiên hơn nữa và anh cứ tư thế đó mà mơi mệt ch́m vào giấc ngủ.

Mấy tiếng sau, Thiên gỡ nhẹ tay Diễm My ra và đặt cô trở về tư thế thoải mái hơn. Anh bước xuống giường và nằm ngay xuống thảm v́ đă quá mệt mơi. Giấc ngủ đến với anh thật nhanh.

Đă 11 giờ sáng, Diễm My tỉnh dậy thấy ḿnh đang ở trên giường của Uyên Thanh. Ngồi dậy, cô thấy nhức đầu vô cùng. Ráng lê bước đi vào bathroom, Diễm My hoàn toàn không thấy Thiên đang nằm dưới chân giường ngủ say. Diễm My lục lọi t́m được chiếc áo đầm của Uyên Thanh và đi vào bathroom. Giờ này cô chỉ muốn đi tắm một cái cho tỉnh táo lại.

Ngâm ḿnh dưới ṿi nước nóng, Diễm My vẫn không hiểu tại sao ḿnh lại có thể về được nhà và đă xảy ra chuyện ǵ hôm qua sau khi cô uống ly rượu đó. Thôi kệ, có ǵ hỏi Uyên Thanh th́ sẽ biết ngay chứ ǵ. Nữa tiếng sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Diễm My bước ra tỉnh táo. Cô trở lại pḥng ngủ của Uyên Thanh và chợt phát hiện ra Thiên đang nằm co ro dưới chân giường. Đứng nh́n Thiên ngủ, Diễm My lắc đầu nói nhỏ: "Ngủ ǵ mà co người như vầy, đă vậy mền đá đâu rồi, thiệt t́nh".

Thấy trên giường có tới 2 cái mền, chẵng lẽ Thiên đă đắp cho cô ? Thoáng cảm động với ư nghĩ đó, Diễm My vói tay lấy một cái đắp cho Thiên. Cô làm rất nhẹ nhưng Thiên vẫn giựt ḿnh tỉnh dậy.

− Em tỉnh rồi hả My ? Thiên ngồi dậy

− Sao anh nằm đây vậy ? Sao hông ngủ trên giường hay sofa chứ ?

− Th́ hết chỗ rồi nên anh ngủ ở đây thôi.

− Vậy Uyên Thanh và anh Thái đâu ?

− Hai người đó nằm trên sofa coi tivi rồi ngủ ở đó rồi.

− Vậy anh th́ sao ? Diễm My ngơ ngác nh́n Thiên.

− Anh ngủ ở đây canh chừng em. Thiên cười tỉnh.

− Họ đang ngủ ở ngoài kia hả ?

− Ừ, chắc chưa dậy đâu. Thôi để anh đi đánh răng. Thiên đứng dậy và đi khỏi pḥng.

Diễm My đi ra ngoài pḥng khách xem coi Uyên Thanh ngủ ở đâu. Trời ạ, cô nàng đang ngủ trên sofa một chân gác phía trên một chân tḥng xuống phía dưới. Thái cũng đang nằm cùng một sofa nhưng là đầu ngược lại. Diễm My đi xuống tủ lạnh rót lấy một ly sữa. Cầm ly sửa trong tay, Diễm My đi lên cái bàn trong pḥng ăn. Thiên đă có mặt tự bao giờ. Uyên Thanh và Thái cũng đang nói ǵ đó, có lẽ Thiên đă đánh thức 2 người. Chợt thấy cánh tay Thiên có dấu vết bị trầy, Diễm My nói nhanh:

− Tay anh bị ǵ vậy anh Thiên ?

Chưa kịp trả lời th́ Uyên Thanh đă ngồi bật dậy nói ngay: "Th́ là do mày chứ ai nữa".

− Tao hả ? Tao sao vậy ? Diễm My ngạc nhiên

− Th́ mày cắn ảnh chứ ai vào đây.

− Thiệt hả ? Diễm My đứng dậy đi tới nh́n vết cắn trên tay của Thiên. Thật vậy vết răng rất giống răng của ḿnh. Diễm My lúng túng không hiểu v́ sao. Kéo bàn tay của Thiên lên nh́n rồi bất chợt chạy đi, một lát sau cô đem ra cái hộp nho nhỏ và kéo Thiên lại ghế ngồi. Diễm My nói :

− Đưa tay đây em băng lại cho, sao anh không chịu xức thuốc lên vậy ? Vừa nói Diễm My vừa lấy thuốc xức vào vết thương trên cánh tay của Thiên.

Nh́n Diễm My đang xức thuốc cho ḿnh, Thiên rất lấy làm cảm động. Uyên Thanh đă đi đến bên cạnh và nói: "Mày nha, cả 3 người busy chết được v́ mày đó".

− Thiệt hả ? Diễm My mắc cở nh́n xuống đất.

− Chứ c̣n ǵ, hôm qua quậy anh Thiên quá chừng luôn. Uyên Thanh kể một hơi cho Diễm My nghe và cô đỏ mặt. Hèn ǵ thấy bông hồng sao rơi tả tơi dưới đất mà chưa ai dọn hết. C̣n bó bông màu tím đă được ai đó cắm vào b́nh rồi.

− Sorry anh Thái, anh Thiên và Uyên Thanh nha. Hôm qua đă làm phiền mọi người, em cũng đâu muốn vậy và cũng đâu biết ǵ.

− Được rồi, hông sao đâu em. Mà nè, hôm qua em thấy ly nước chanh ngon hông hả? Thái cười tươi rói.

− Nước ǵ ? Em đâu biết.

− My à, ảnh đang kể công đó. Uyên Thanh liếc Thái một cái.

− Nè, có ai đói bụng chưa hả ? Thiên nh́n mọi người như gợi ư v́ anh đă nghe được tiếng kêu phát ra từ bụng của Diễm My.

− Ờ, nhắc mới nhớ, để đi thay đồ rồi kiếm ǵ ăn mới được. Uyên Thanh chạy tuốt vào pḥng. Thái cũng đi thay đồ.

− Em chuẩn bị đi, ḿnh đi về nha. Thiên ngọt ngào nh́n Diễm My.

− Dạ. Diễm My đứng lên và đi vào pḥng Uyên Thanh.

Chiếc xe phóng nhanh về nhà Thiên với bao nhiêu là chuyện cười mà Diễm My đă làm hôm qua. Uyên Thanh c̣n bịa thêm chút vào khiến Diễm My đỏ cả mặt. Hôm đó trời thật đẹp, gió thôi tung những đám mây và nhường lại bầu trời trong xanh tuyệt vời cho mọi người.

o0o

Dẫn tay bà nội bước đi từng bậc trong chiếc máy bay, Diễm My vẫn c̣n đang bực bội về vụ vé lúc năy. Ông bà nội được ngồi first class th́ đỡ rồi nhưng không biết ông Lộc làm thế nào mà Diễm My, Uyên Thanh, Thái và Thiên phải ngồi tách ra. Năn nỉ lắm th́ Thái mới chịu đổi chỗ cho cô. Ông Lam, bà Linh, ông Lộc bà Kim th́ ngồi liên tục với nhau. Cô cuối cùng được ngồi xuống chiếc ghế. Từ đêm qua tới giờ có ngủ được ǵ đâu.

Sau khi được biết cả nhà sẽ đi Vietnam, có cả 2 tuần để mọi người chuẩn bị. Vậy mà vẫn không đủ để cho Uyên Thanh và Diễm My đi mua sắm. Ngay buổi tối trước khi đi, Diễm My c̣n phải chạy đi mua đủ thứ đồ xịt muỗi mà cô đă quên mua lúc Thiên chở đi hôm qua. Đă vậy tối qua cô và Uyên Thanh c̣n thức coi bộ phim cho hết để c̣n đem đi trả trong khi tất cả người lớn điều đă đi ngủ tự bao giờ.

Chương 10

Diễm My và Uyên Thanh mệt đừ người từ sáng nay tới giờ. Nghe nói chuyến bay từ Dallas đi thẳng tới Korea phải mất mười mấy tiếng đồng hồ. Nghĩ tới đây, Diễm My chợt thấy oải cả người. Cũng may chiếc ghế bên cạnh không có người ngồi, nếu không th́ khổ. Diễm My ngồi khoảng 15 phút th́ cô đă thấy bù ngủ rồi. Quay sang Uyên Thanh, Diễm My nói: "Tao ngủ trước nha, chịu hết nổi rồi".

− Okay, ngủ đi.

− Mày hổng ngủ hả ?

− Chưa, để ngồi coi báo chút đă.

− Tao ngủ nha. Nói rồi, Diễm My nằm xuống và nhắm mắt lại.

Chiếc máy bay đang từ từ rời xa thành phố Dallas và tiến thẳng về Korea bỏ lại một người đang buồn bă chia tay với người ḿnh yêu. Mọi người h́nh như đă ngủ, chỉ c̣n vài người đang đọc báo. Diễm My lồm cồm ngồi dậy v́ cánh tay phải của cô đă tê cứng tự bao giờ. Uyên Thanh vẫn c̣n đang đọc báo mà cô đă đem theo. Dụi mắt, Diễm My thấy Thái và Thiên đi tới chỗ ḿnh đang ngồi.

Thái lên tiếng trước: "Sao hả ? Năy giờ tụi em làm ǵ ?"

− Em th́ đọc báo, c̣n nó th́ ngủ.

− Nè, bắt 2 thằng con trai ngồi chung với nhau năy giờ làm cái bà bên cạnh nh́n tụi anh quá chừng. Đă vậy tụi anh c̣n cười nói dữ quá cho nên bă nh́n tụi anh như người từ hành tinh khác tới vậy đó. Hay đổi chỗ nha. Thái đề nghị.

− Là sao hả ?

− Th́ trả Uyên Thanh lại cho anh. Thái nheo mắt.

− Vậy... vậy... Diễm My ấp úng.

− Th́ nó ngồi chung với em. Thái kéo tay Uyên Thanh đứng dậy và đẩy Thiên ngồi xuống.

− Vậy sao em ngủ được ? Có tới mười mấy tiếng đồng hồ lận đó nha anh Thái. Diễm My cuống lên.

− Th́ em muốn ngủ th́ cứ ngủ đi. Làm ơn đi nha My, cho anh tâm sự chút với Uyên Thanh rồi sẽ trả lại cho em sau đó. Thái cúi xuống nói nhỏ vào tai của Diễm My.

− Được rồi, sợ anh luôn. Diễm My cười méo xẹo.

Thái kéo tay Uyên Thanh đi khỏi và Diễm My mệt mơi vựa người vào thành ghế. Xoay người lại và mặt hướng ra cửa sổ của máy bay, cô nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Thật là khó khi mà phải ngủ ngồi như vầy, Diễm My vô cùng mệt mơi. Quay lại Thiên, cô nói: "Em nằm xuống ngủ chút nha anh Thiên, em bù ngủ quá à nhưng em ngồi ngủ hông có được".

− Ừ, em ngủ đi nhưng khoan đợi chút đă. Vừa nói Thiên vừa đứng lên lấy thêm mấy cái gối nhỏ và 2 cái mền nữa đă được để sẳn trên kệ.

− Sao anh lấy nhiều vậy ? Diễm My ngơ ngác nh́n Thiên.

− Th́ lót cho em nằm đó. Thiên đặt 2 cái gối vào khoảng giữa của 2 cái ghế và trải lên đó một cái mền mỏng. Trông thật giống như cái nệm nhỏ bấy giờ. Rồi đó, em nằm đi My.

− Thank you. Diễm My định nằm xuống và đắp mền lại nhưng cô vẫn chưa biết nên quay đầu lại đưa cái chân về phía Thiên hay là để cái đầu ở đây và quay chưng về cửa sổ.

− Nằm ngủ đi, em c̣n muốn ǵ hả My ?

− Em... em... okay. Diễm My quyết định để cái đầu nằm cạnh Thiên và duỗi chân về phía cửa sổ. Như vậy lịch sự hơn.

Mười lăm phút sau, Diễm My đă ngủ say sưa. Cô co người lại có lẽ v́ lạnh và Thiên đă lấy thêm mền đắp cho Diễm My. Anh cũng ch́m vào giấc ngủ có lẽ v́ không có người tṛ chuyện. Đang mơ màng th́ Thiên cảm thấy có vật ǵ nặng nặng đang ở trên đùi ḿnh, h́nh như c̣n ươn ướt nữa. Anh dụi dụi cặp mắt và kinh ngạc nh́n những ǵ đang xảy ra trước mặt ḿnh.

Diễm My đang chảy nước mắt trên đùi của Thiên, có lẽ cô đang mơ ǵ đó mà đang nghẹn ngào. Bấu chặt vào quần Thiên, Diễm My níu kéo một cách tội nghiệp. Chồm xuống nh́n xem Diễm My ra sao, Thiên đang nghĩ xem Diễm My đang mơ chuyện ǵ mà gương mặt cô trông giống như gặp việc ǵ khủng khiếp lắm. Lay lay cánh tay của Diễm My, Thiên gọi Diễm My: "Bé My à, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi em".

Mở mắt ra, Diễm My ngơ ngác nh́n Thiên rồi mới biết th́ ra đó chỉ là một cơn mơ. Thở phào nhẹ nhỏm, Diễm My uể oải ngồi dậy rồi lắc nhẹ đầu: " Em nằm mơ đó".

− Vậy em đă thấy ǵ ?

− Lại cũng thấy Phúc nữa. Diễm My nhắm mắt lại như cố xua đi cơn mơ vừa rồi.

− Không sao đâu, một thời gian nữa thôi th́ em sẽ quên mà. Nó không có cơ hội để tới gần em được đâu.

− Em khát nước quá hà. Diễm My nh́n quanh.

Thiên chợt rời khỏi chỗ ngồi và đi thẳng về phía trước. Lát sau anh trở lại đưa cho Diễm My hai chai nước, một chai là nước apple, chai c̣n lại là nước lạnh. Diễm My nhoẻn miệng cười rồi nói: "Thank you".

Uống nước xong, Diễm My ngả người ra ghế, đă 5 tiếng đồng hồ rồi mà cô chợt thấy như là lâu lắm. Quay sang Thiên, anh vẫn ngồi yên đó nh́n cô.

− Sao hả? Bộ mặt em có dính ǵ phải hông? Diễm My đưa tay lên xoa xoa mặt ḿnh.

− Oh, không, chắc tại em nằm ngủ năy giờ nên đă đói bụng rồi há.

− Th́ cũng đói nhưng em không ăn đâu.

− Tại sao vậy ? Em không đói sao ?

− Th́ bi giờ nhịn ăn để khi tới VN ăn cho ngon. Nghe nội nói đồ ăn VN ngon dữ dội lắm đó. Bi giờ nhịn trước chứ nếu không mai mốt mập thù lù. Mommy nói mập th́ hông ai chịu cưới hết đó.

− Không ai chịu th́ anh chịu cho. Thiên cúi đầu nh́n xuống gương mặt Diễm My.

− Cho anh chết nè, chọc em hả ? Diễm My đưa tay nhéo vào eo của Thiên.

Chụp bàn tay của Diễm My lại, Thiên nghiêm mặt nói: "Anh nói thiệt mà, hông giỡn đâu đó. Cho dù em mập ốm xấu đẹp hay ǵ đi nữa, anh cũng cưới hết đó".

Cụp mắt xuống, Diễm My không dám nh́n Thiên, trong ḷng cô đang nghĩ coi Thiên đă ăn trúng cái ǵ mà nói năng gan dạ tới như vậy ? Đưa tay nâng gương mặt Diễm My lên cho cô nh́n thẳng vào mắt ḿnh, Thiên dịu giọng: "Em sao hả ? Có nghe anh nói hông My?"

Diễm My gật đầu và định quay đi nhưng Thiên vẫn giữ gương mặt ḿnh lại. Diễm My lúng túng không biết làm ǵ và không dám nh́n Thiên. Tim cô bây giờ đang đập loạn xạ v́ câu nói của Thiên lúc năy.

− Nghe sao em hông trả lời anh ? Thiên hồi hộp chờ đợi Diễm My trả lời.

− Em... em phải nói ǵ bây giờ ? Diễm My quính lên.

− Th́ cho anh biết em nghĩ ǵ khi nghe anh nói như vậy. Thiên tỉnh bơ.

− Th́ thấy run and... and... thấy mắc cười. Diễm My thành thật

− Trời... anh bái phục em rồi đó cô nương. Thiên buông tay ra khỏi gương mặt Diễm My, anh ngầm nghĩ rằng chắc Diễm My chưa chuẩn bị tinh thần để nghe những chuyện này trong hoàn cảnh này.

− Anh Thiên nè, hông biết Uyên Thanh đang làm ǵ ở đó hả ?

− Th́ chắc người ta đang tâm sự mà. Thiên cười nữa miệng.

− Sao anh biết ?

− Th́ hai người đang yêu nhau đó, người ta phải tâm sự chứ. Đừng nói là em muốn ngồi chung với Uyên Thanh nha.

− Đúng rồi, anh thông minh ghê. Diễm My định đứng lên.

− Nè, em hông định phá đám người ta chứ ?

− Em... em... muốn nói chuyện với Uyên Thanh một chút.

− Trời, tha cho Uyên Thanh và cho anh Thái nhờ chút đi bé My à. Người ta đang tâm sự hoặc là ngủ rồi, về VN anh trả Uyên Thanh lại cho em okay.

Ngồi xuống, Diễm My buồn thiu. Cô chợt nghĩ ra một ư kiến, khiều tay Thiên, Diễm My nhỏ nhẹ: "Anh Thiên nè, hay ḿnh đi coi nội đang làm ǵ trên đó nha anh".

Nh́n cặp mắt Diễm My lúc này, anh không thể nào mở miệng nói không cho được. Một cặp mắt như van xin đến xiêu ḷng. Gật đầu, anh đứng dậy đi với Diễm My lên phía khu dành cho những hành khách có vé first class.

Người tiếp viên giơ tay cản Thiên và Diễm My ngay tại cửa, cô nói: "Xin lỗi, đây là khu dành cho những người có vé first class".

Thiên vội nói: "Chúng tôi chỉ muốn xem ông bà nội có khỏe không thôi, chúng tôi đem thuốc tới và sẽ đi ngay".

− Xin tự nhiên, người tiếp viên xinh đẹp gật đầu biết lỗi.

Diễm My và Thiên đi nhanh tới phiá trước t́m ông bà nội. Nh́n ông bà ngủ say, Thiên và Diễm My đành đi về ghế ngồi của ḿnh. Thiên không quên căn dặn ngựi tiếp viên đó chăm sóc kỹ cho bà nội của anh v́ ông bà không biết nói tiếng Anh ǵ cả. Có ǵ cần th́ có thể đến t́m anh ở khu phía sau.

Đi ngang qua chỗ của Uyên Thanh, Diễm My thấy Uyên Thanh đă ngủ say bên cạnh Thái. Họ trông thật là xứng đôi bên nhau. Diễm My hí hửng nói khi cô ngồi xuống: "Anh coi Uyên Thanh và anh Thái xứng đôi ghê hông?"

− Ờ, xứng lắm. Thiên gật đầu.

Câu chuyện được chấm dứt sau đó và Diễm My lại ngủ tiếp. Thiên cũng muốn ngủ chút v́ vẫn phải ngồi trên máy bay mấy giờ nữa. Bà Linh và bà Kim cũng có ghé ngang coi 2 đứa nhỏ như thế nào. Nét vui mừng hiện trên khuôn mặt của bà Linh khi nh́n thấy Diễm My đang dựa vào Thiên mà ngủ. Bả vai phải của Thiên đă trở thành nơi lư tưởng cho Diễm My trong suốt đọan đường dài này, chỉ tội Thiên phải chịu trận mà không dám than van. Thỉnh thoảng nh́n Diễm My ngả vào vai ḿnh ngủ như vậy, anh nghe ḷng thật hạnh phúc. Một hạnh phúc thật đơn sơ nhưng rất ngọt ngào.

Cuối cùng mọi người cũng đă đến được cái nơi gọi là Vietnam đầy thích thú mà những người trẻ tuổi chưa từng được biết tới. Bước ra khỏi máy bay, Diễm My hoàn toàn ngạc nhiên v́ khí hậu nơi này. Nó ẩm, nóng và rít một cách lạ lùng. Chùn chân lại giây lát, một luồng gió nóng rát thổi thẳng vào mặt cô. Nhắm mắt lại, Diễm My hít thở không khí và theo chân mọi người bước ra khỏi máy bay để đi xuống cầu thang và vào một chiếc xe ǵ đó.

Được vào tới bên trong, Diễm My và Uyên Thanh thở phào nhẹ nhỏm. Ư là Diễm My và Uyên Thanh chỉ xách những chiếc túi riêng của ḿnh và kéo theo một cái vali nhỏ khi lên máy bay. Tất cả nhũng đồ c̣n lại được Thái cũng như Thiên phụ trách. Nh́n gương mặt Diễm My bấy giờ, Thiên thấy cô càng đáng yêu làm sao. Hai cái má đang hồng hồng như những đứa trẽ nhỏ trên làn da trắng hồng. Cô nàng đang nh́n những người ở đây bằng con mắt vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ.

Mọi người được chia thành 5 nhóm để chia nhau làm giấy tờ cho nhanh. Vẫn là Diễm My được đi theo Thiên qua cổng số 5. Người thanh niên ngồi ở đó nh́n Diễm My không chớp mắt. Anh ta nói: "Nguyễn Diễm My hả ? Tên Diễm My thật là đẹp nha, em mới về Vietnam lần đầu tiên hả ?"

− Dạ phải. Diễm My gật đầu

− Em đi một ḿnh hay đi với ai ?

− Dạ với anh Thiên.

− Là anh trai hả ? Giống lắm. Chào anh Thiên.

− Chào anh, Thiên gật đầu và quay người cười khó chịu.

− Chắc nóng lắm phải hông ? Người thanh niên có tên Thanh vẫn hỏi cô.

− Cũng nóng nóng. Diễm My nh́n quanh t́m xem Uyên Thanh đang ở đâu.

− Nh́n là biết ngay, mặt của em hồng lên hết trơn rồi kià. Thanh cười tươi đoạn anh ta nói: "Xong rồi, hai anh em có thể đi qua được rồi".

Vừa qua khỏi nơi đó, Thiên kéo tay Diễm My đi thẳng tới bà nội đang ngồi trên ghế. Người tên Thanh vẫn đang nghiêng người nh́n Diễm My bằng con mắt không mấy thân thiện cho lắm. Ông nội lắc đầu nói: "Tụi này hối lộ trắng trợn luôn há bà, tui nghe mà hết hồn đó".

− Nội nói ǵ vậy nội ? Diễm My ngạc nhiên.

− Th́ mấy người đó đ̣i tiền nội đó.

− Sao kỳ vậy ? Diễm My ngớ ngẩn.

− Th́ muốn kiếm chút ít vậy mà, thôi kệ đi. Ông nội cười.

− Sao ḿnh phải đưa tiền cho người ta vậy nội ?

− Th́ để người ta làm lẹ lẹ rồi cho ḿnh qua đó con. Bà Kim đả tới cùng bà Linh và ông Lam.

− Trời, thiệt đúng là kỳ quá. Thiên lắc đầu. Hèn chi con nghe tụi bạn nói đi về Vietnam phải có chuẩn bị sẳn $5 hoặc là $10 ǵ đó. Th́ ra là như vậy. Vietnam như vầy làm sao mà khá được.

− Thôi ḿnh đi tụi con. Đi lẹ chớ ở đây hoài sao. Ông nội đứng dậy.

Hơn hai tiếng đồng hồ làm thủ tục và t́m vali đầy đủ, họ cũng bước ra khỏi sân bay. Phiá trước là lố nhố bao nhiêu người đang đứng tại cổng để chờ thân nhân về nước. Những cặp mắt liên tiếp nhau chiêm ngưỡng 4 người trẻ từ Mỷ mới về Vietnam lần đầu tiên. Họ bận những áo quần thật khác người. Hai chàng trai th́ hai cái áo thun, một xanh, một trắng. Hai cô gái th́ hai chiếc áo đầm ngắn ngắn tay, một vàng một tím. Nhất là cô gái bận áo tím trông thật là xinh bên cạnh anh chàng bận chiếc áo thun trắng. Gương mặt đỏ hồng v́ cái nắng gió rát mặt, tay phải đang kéo cái vali nhỏ, tay trái đeo chiếc túi thật xinh.

− Trời, con nhà ai mà đẹp vậy nè trời ? Anh chàng nào đó la toáng lên.

− Ờ, cô áo tím ơi, cô đẹp quá đi thôi.

− Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc, áo nàng tím anh yêu hoa pansé. Cả đám cười rần lên khi ai đó cất giọng thật ngộ nghĩnh.

− Anh kia cũng đẹp trai quá đi à. Giọng một cô gái vang lên.

− Chắc tui xin chữ kư quá. Nhiều giọng la toáng lên khiến cho Diễm My, Uyên Thanh lúng túng.

Ông Lam tiến về phiá trước dạt mọi người ra và kéo tay Diễm My đi khỏi đám đông đó. Xung quanh là biết bao nhiêu âm thanh hổn loạn khi đoàn người bước qua cổng của sân bay. Một vài người nào ái mộ chạy theo xin chữ kư và đ̣i chụp h́nh chung nữa cơ chứ. Diễm My và Uyên Thanh nắm tay nhau, chạy thật nhanh vào chiếc xe đă chờ sẳn ở ngoài. Ngồi vào xe, Diễm My vẫn c̣n bàng hoàng v́ cảnh tượng vừa rồi trong khi Thiên cười ngặt nghẽo v́ có cô nào đó đă nhét mảnh giấy vào tay anh. Trong lúc đợi chờ chuyển hết tất cả vali vào trong xe, một cô gái đă chạy tới nhét mảnh giấy vào trong tay Thiên khiến anh hết hồn. Trên mảnh giấy là hàng chữ: "You are so handsome" kèm theo số phone.

Đây là chuyến du lịch đầy thú vị dành cho Diễm My và Uyên Thanh. Đă nghe bà nội kể về Vietnam đă nhiều lần, bây giờ mới được diện kiến thành phố Sài G̣n, điều này khiến cho Diễm My như được mở rộng tầm mắt. Sau khi chiếc xe du lịch chạy thẳng tới nhà của người mà Diễm My gọi là d́ bảy, cả 10 người bước vào một ngôi nhà tương đối khá rộng. D́ bảy tên là Ngọc, Diễm My biết được điều này v́ nghe bà Linh gọi thế. D́ bảy không cho ai đi đâu hết v́ đă lâu lắm rồi bà Kim và bà Linh mới về thăm Vietnam. Khi biết được Diễm My là con gái út của chị hai ḿnh, d́ bảy nh́n Diễm My trân trối.

Cầm tay bà Yên trong tay, d́ Ngọc hỏi thăm: "Bác lúc này cũng khỏe hả bác?"

− Cũng được con à. Bà Yên tủm tỉm cười.

− Bé My đây hả ? Con thật khác với trong h́nh đó nha. Lại đây d́ coi con coi. D́ Bẩy nắm tay Diễm My và ôm cô thật lâu. Sau một hồi nh́n ngắm cháu gái ḿnh, bà Ngọc dời cặp mắt sang Thiên và khám phá ra cậu trai trước mặt rất giống như ông Lam. Nhướng mày nh́n ông Lam, bà Ngọc hỏi: "Anh Lam, đây là con trai của anh phải không?"

− Ừ, anh chỉ có một thằng này thôi. Ông Lam cười.

− Con là Thiên phải không con ? Bà Ngọc nh́n Thiên ḍ hỏi.

− Dạ, là con đây. Thiên ngượng ngùng.

− Trời, nó giống anh ghê nha anh Lam.

− Thôi, tụi con đem vali dọn dẹp cho gọn lại đi, bày quá không có chỗ đi nè. Chút nữa rồi nói chuyện tiếp bây ơi. Bà nội khoát tay bảo Thái và Thiên dọn dẹp đồ.

− Vậy đem mấy cái này đi đâu hả mẹ ? Thiên loay hoay nh́n đống vali. Có tới ít nhất là 14 cái vali bự và 10 cái vali nhỏ kéo tay đó chứ bộ.

− Đừng lo, đừng lo, chắc là tầng lầu 2 ở trên dành cho anh chị Linh và anh chị Kim. Tầng lầu thứ 3 chắc phải để cho tụi nhỏ, c̣n phía dưới cùng th́ dành cho 2 bác đây cho tiện. Con sắp xếp như vậy có được không bác ? Bà Ngọc ḍ hỏi ư bà Yên.

− Được, vậy được đó con. Nhưng chắc để soạn đồ ra bớt cho nhẹ một chút rồi hăy khiên lên lầu hả Linh ? Con thấy sao ?

− Dạ, chắc phải dọn bớt cho nhẹ đó mẹ. Mấy đứa nhỏ không có ǵ trong vali th́ cứ rinh lên lầu đi tụi con. Để mấy cái vali của nội và ba mẹ lại đây đế cho mẹ soạn đồ. Bà Linh đứng dậy ra tay chỉ về hướng mấy cái vali.

Ngoài cổng có vô số người đang bu lại nh́n vào nhà bà Ngọc. Diễm My thắc mắc không biết tại sao mà có vô số đứa nhỏ khoảng 9 hay 10 tuổi ǵ đó và một vài người lớn đi qua đi lại trước cổng. Đi tới gần d́ 7, Diễm My ngồi xuống nói nhỏ: "D́ ơi, sao có nhiều người ở đàng trước nhà ḿnh vậy d́?"

Mỉm cười, d́ bảy vuốt tóc Diễm My và nói: "họ nh́n con đó, tại chưa thấy nhà này có nhiều người tới như vậy nên họ nh́n thôi".

− Oh, vậy hả ? Diễm My vẫn nh́n ra ngoài.

− My nè, con đem bọc kẹo này ra chia cho mấy đứa nhỏ ngoài kia đi. Bà Linh đưa bọc M & M cho Diễm My.

− Dạ, Diễm My đứng dậy và rủ Uyên Thanh đi ra ngoài. Ra tới sân, Diễm My đi thẳng tới cánh cửa và nói nhỏ nhỏ: "Chào mấy em, chị tên là Diễm My, chị này là Uyên Thanh. Bây giờ chị phát kẹo cho mấy em nha".

Đám nhỏ reo lên thật lớn, tụi nó chen nhau giành phần. Diễm My ra hiệu cho tụi nhỏ im lặng. Đợi đám nhỏ im, Diễm My nói: "Bây giờ để cho công b́nh, chị đề nghị tụi em sắp hàng đi. Người nào lùn nhất th́ được đứng đầu tiên. Mau lên nha, các em chỉ có 2 phút chuẩn bị thôi".

Thế là đám con nít cứ đo coi ḿnh cao bao nhiêu và sau đó th́ tụi nó đă sắp thành một hàng. Ở trong này, Thiên cười tít mắt v́ ư nghĩ của Diễm My. Uyên Thanh đang giúp Diễm My chia kẹo cho tụi nhỏ và 2 cô nàng nhí nha nhí nhảnh cười nói luôn miệng. Sau một hồi đứng dưới ánh nắng mặt rời, Diễm My thấy choáng cả người. Một vài viên kẹo rơi xuống đất và một đứa nhỏ reo lên: "Chị ơi, chị làm đổ kẹo ḱa". Diễm My đưa tay vịnh lấy vách tường và cô thấy thật ngộp thở. Uyên Thanh chạy đến hỏi: "My à, mày sao rồi ? Sao mặt mày kỳ vậy?" Quay vào nhà thấy Thái và Thiên đang nói ǵ đó, Uyên Thanh kêu lớn: "Anh Thiên, ra đây mau lên".

Đang măi mê bàn coi tối nay sẽ đi đâu, Thiên nghe Uyên Thanh réo ḿnh. Chạy đến, Thiên thấy Diễm My đứng vựa vào tường thở hổn hển. Mồ hôi đang nhỏ từng giọt từ trên trán xuống tới 2 bên má của Diễm My. Đỡ Diễm My vào nhà, bà nội hết hồn thấy mặt mày Diễm My đỏ chét. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, hai má của Diễm My đỏ hồng thật là xinh.

− Con sao hả bé My ? Bà nội đứng dậy đi tới gần.

− Dạ, con... con thấy chóng mặt quá.

− Nè, ngồi xuống cây quạt chút đi cho khỏe nha em. Thiên kéo cây quạt tới gần Diễm My.

Đưa hết khuôn mặt của ḿnh vào cây quạt, Diễm My nhắm mắt thưởng thức khí lạnh phát ra từ một cái thùng màu đen. Ai đó bỏ nước đá vào phía trên và khi cây quạt được ghim điện, nó phát ra một luồn khí mát lạnh. Diễm My khoái tít nên dần dần thấy đỡ hơn. Ngoài kia, Thái đang phụ Uyên Thanh chia hết phần kẹo c̣n lại và tụi nhỏ từ từ giải tán.

Bước vào, Uyên Thanh chạy tới bên Diễm My, thở hổn hển. Uyên Thanh nói: "Trời, mệt quá, sắp tẩu hỏa nhập ma rồi My ơi".

− Nè, ngồi đây cho mát chút đi. Diễm My kéo Uyên Thanh và Thái tới gần cây quạt và cô nhích người qua một bên.

− Con thấy sao rồi My ? Bà Kim tới gần Diễm My. Đưa tay lên trán xem con gái thế nào, bà Kim lắc đầu.

− Con okay rồi mommy. Diễm My cười cười.

− Thôi đi tắm rửa thay đồ ǵ đi con. Bà Kim quay sang Thiên và nói: "Con đem đồ em lên lầu đi Thiên, mấy đứa lên lầu 3 nha".

Cả 4 người đi lên lầu trong khi mọi người vẫn đang cười nói rất vui vẻ phía dưới. Uyên Thanh và Diễm My chọn căn pḥng phía ngoài v́ nơi đó c̣n có cả một cái bancon. Tối tối có thế nh́n xuống đường được nữa, nơi đây đúng là một nơi lư tưởng về đêm.

Hai cô nhỏ tắm cả nữa tiếng đồng hồ, có lẽ v́ nước mát quá nên chả ai chịu vô hết. Thái phải đập cửa nhà tắm mấy lần nên 2 cô nhỏ mới đành vô. Khoan khoái trong người nên Diễm My bắt đầu dọn đồ của ḿnh. Trong lúc chờ đợi mọi người, không biết làm ǵ, cô nằm trên đống quần áo và ngủ thiếp đi. Uyên Thanh cũng nằm đó ngủ ngon lành, có lẽ v́ giờ giấc không trùng nhau giữa Mỹ và Vietnam nên mới vậy. Khi Thái và Thiên tắm xong th́ hai anh ngạc nhiên khi thấy Diễm My và Uyên Thanh đă ngủ tự bao giờ. Thái nói: "Đành về pḥng và thả hồn vào mộng rồi Thiên ơi".

Cả 4 người ngủ cho tới 6 giờ chiều. Thiên giật ḿnh tỉnh dậy v́ thấy ngoài trời đă nhen nhém tối. Đánh thức Thái dậy, Thiên nói: "Sao ḿnh ngủ dữ vậy ḱa ? Thôi đi kêu Diễm My với Uyên Thanh dậy mày ơi, đói bụng rồi đó".

− Ờ, xời ơi, tao ngủ ngon quá. Cho nằm chút nữa đi nha. Thái vẫn nằm đó.

− Thôi dậy đi, đói bụng quá rồi nè. Thiên ngồi dậy xếp lại đống quần áo.

− Sợ mày luôn. Thôi được, Thái bổng ngồi bật dậy. Anh lôi ra cái bọc nhỏ và lấy cây lược ra chải lại tóc của ḿnh.

Cả hai đi qua pḥng nơi Diễm My và Uyên Thanh đang ngủ. Trời ạ ! Mỗi người một nơi, Diễm My th́ nằm trên đống đồ của ḿnh trong khi Uyên Thanh bị bao nhiêu là quần áo đè trên người. Lôi hết quần áo ra, Thái vực Uyên Thanh dậy.

− Thanh nà, dậy đi em. Sao đồ tùm lum vậy nè ?

− Uyên Thanh ngồi bật dậy: "Hồi năy em tỉnh dậy rồi, thấy tối thui nên hổng dám đi đâu hết. Em hổng dám kêu Diễm My dậy nữa, bóng cây cứ lắc qua lắc lại hoài làm sợ muốn chết. Bởi vậy em lấy quần áo trùm kín người lại."

− Sao em hổng kêu anh ? Thái cười sặc sụa.

− Em đâu dám nhúc nhích th́ làm sao kêu anh được. Sợ quá à. Uyên Thanh liếc nh́n ra ngoài.

Diễm My năy giờ ngủ ngon lành nên nào biết bạn ḿnh gặp ǵ. Bây giờ nghe Uyên Thanh nói, cô mới thấy hoảng lên. Vậy tối nay làm sao mà ngủ đây ? Cô ngồi im thin thít nh́n Uyên Thanh mà trong ḷng cũng đang đánh trống.

− Thôi, ḿnh đi xuống lầu coi coi có ǵ ăn hông ? Thiên đề nghị.

− Ờ há, em đói bụng quá rồi. Diễm My đứng lên định đi nhưng không hiểu sao cô quay lại nh́n đống đồ của ḿnh. Ngồi xuống, cô gom nó lại và nhét hết vào vali. Xong xuôi cả 4 người xuống lầu t́m mọi người. Thái hù Uyên Thanh: "Ai đi lâu th́ có con ma chạy theo nắm chân lại. Á, thôi anh chạy trước".

− Á, anh nói ǵ ghê vậy ? Uyên Thanh dạt Thái qua một bên và chạy đi thật nhanh

− Á, anh này dă man, sao tối nay em ngủ được ? Diễm My xô Thái qua và cũng chạy nhanh xuống lầu.

Đứng khoanh tay nh́n Thiên, Thái cười tinh quái: "Coi bộ tối nay vui rồi nha".

− Ǵ nữa đây ? Thiên cười ranh mảnh.

− Th́ mày không nghe nói câu này sao ? Người ta nói trong thế giới có 100 người phụ nữ th́ đă có 99 người là sợ ma rồi".

− Sợ, mày luôn, mày biết chọn thời cơ ghê. Thiên lắc đầu cười.

− Có lợi cho cả hai mà. Thái nheo mắt.

− Lợi chưa thấy mà thấy 2 cô nàng la muốn điếc tai rồi nè.

− Tưởng tượng tối nay tôi sẽ là người hùng... thiệt là đă. Thái chắc chắc lưỡi.

− Thôi đi lẹ mày ơi.

Cả hai phóng xuống lầu t́m mọi người. Dưới nhà thật im lặng và không thấy Diễm My và Uyên Thanh đâu cả. Không nghe tiếng động ǵ, không thấy ai, đèn đuốc ǵ mà không thấy chỉ thấy bóng cây xào xạt bên ngoài. Thái hốt hoảng kêu lên: "Ủa, Uyên Thanh và Diễm My đâu rồi ?"

− Sao kỳ vậy ? Thiên ngó dáo dát t́m kiếm.

Bước xuống thêm vài bậc thang nữa, cả hai người đang lần t́m xem coi ổ điện nằm ở đâu. Thái bổng đá trúng vật ǵ mà anh loạng choạng muốn té, tiếng Uyên Thanh rú lên: "Ai da, cái ngón chân đau quá".

Thái mừng rỡ khi nghe tiếng kêu của Uyên Thanh, anh lần ṃ trong bóng đêm và đụng ngay Uyên Thanh. Anh hớn hỡ: "Nè, sao hồi năy em im lặng vậy?"

− Th́ muốn hù anh chứ ǵ. Uyên Thanh gắt lên v́ chân vẫn c̣n đau.

− Làm anh sợ thấy mồ hà. Nhưng sao tối om vầy ?

− Sao em biết được, xuống tới là thấy như vầy rồi. Uyên Thanh càu nhàu.

− Vậy bé My đâu ? Thiên lên tiếng.

− Em đây nè, Diễm My quờ quạng đứng dậy. Thiên theo hướng nơi phát ra tiếng của Diễm My và lần tới. Chụp được cánh tay của Thiên, Diễm My bấu vào. Ḿnh kiếm đèn vặn lên đi anh, thấy ghê quá.

− Có ma, ai ai chụp chân tui vậy ? Thái giả vờ hét lên.

Á, á, Diễm My và Uyên Thanh không hẹn mà cùng hét lên rồi Diễm My ôm Thiên cứng ngắt. Uyên Thanh th́ nhảy vào ḷng Thái mà tay th́ lạnh ngắt. Thái khoái chí cười thật lớn rồi nói: "Anh giỡn thôi mà, thôi hết chuyện rồi, đừng sợ nữa nha".

Uyên Thanh hét lên: "Em ghét anh".

− Thôi đừng giận mà, anh giỡn thôi. Thái năn nỉ.

− Anh tránh ra, tránh ra. Uyên Thanh đẩy Thái ra.

− Nè, em làm dữ th́ tối nay ai canh chừng cho em ngủ, em đừng quên nhà này của người ta đó nha. Ngoài kia lá cây xào xạt thấy ớn đó. Thái đe dọa.

Diễm My rúc người lại và cô bắt đầu run lên cầm cập. Nói nhỏ nhỏ với Thiên: "Anh Thiên ơi, em sợ quá". Sau câu nói đó, Diễm My úp mặt vào bàn tay ḿnh và run lên. Bên kia, Uyên Thanh đă khóc rống lên và ôm lấy Thái: "Anh thiệt là ác mà, nhát ma em, Diễm My ơi mày ở đâu rồi. Tao sợ quá nè hic hic hic hic."

− Tao đây nè, Diễm My cũng qươ qươ bàn tay t́m Uyên Thanh và cô chụp trúng được. Uyên Thanh nhào tới bên cạnh Diễm My, ôm lấy bạn, Uyên Thanh khóc ngon lành.

Thái lúng túng khi thấy tự nhiên Uyên Thanh lại sợ ma tới như vậy. Anh chồm tới xin lỗi thật ngọt : "Thanh nè, anh đâu biết em sợ tới như vậy, nếu biết anh đă không dám. Anh giỡn thôi, trên đời này làm ǵ có ma chứ. Đừng sợ, đừng sợ nha Thanh".

− Có, có mà, em nghe kể là có ma đó. Uyên Thanh vẫn ấm ức.

− Không có đâu, nè đừng sợ mà, ma chỉ xuất hiện khi có một người thôi, c̣n có nhiều người th́ nó hông có bao giờ xuất hiện hết đó. Nó khoái số lẽ lắm, ḿnh có tới 4 người lận mà phải không ? Thái vẫn t́m cách năn nĩ Uyên Thanh.

− Thiệt hông ?

− Ừ, ngoại anh nói như vậy đó. Thái tiếp tục.

Uyên Thanh như nguôi ngoai đi và cô nín khóc. Thấy ḿnh có tới 4 người, Uyên Thanh cảm thấy an tâm lên. Thiên đă bật được công tắt điện ở trên vách tường và không thấy ai ở nhà cả. Lẩm bẩm trong miệng, Thiên nói: "Hổng biết nội và mẹ đi đâu hết rồi nữa, c̣n cho ḿnh nhịn đói ḱa".

− Th́ ḿnh thay đồ ra ngoài ăn thôi. Thái đề nghị.

− Em đói bụng và khát nước quá à, Diễm My đưa tay xoa bụng ḿnh.

− Thôi ḿnh đi thay đồ rồi đi ra ngoài ăn nha My. Uyên Thanh đứng dậy kéo Diễm My đi lên lầu. Quay lại kéo luôn Thiên theo, Uyên Thanh nói: "Anh phải đi chung với tụi em mới được".

− Nè, như vậy là số lẽ đó. Thái khoanh tay đứng nh́n Uyên Thanh.

− Anh c̣n không mau lên, Uyên Thanh chuẩn bị nổi nóng.

− Được được, anh đi ngay. Thái phóng theo lên lầu.

Mười lăm phút sau, cả 4 người xuống lầu chuẩn bị đi ăn. Thiên hốt hoảng nói: "Thôi chết rồi, ḿnh chưa đổi tiền th́ làm sao đi ăn được hả ?"

− Trời đất, xém chút quên rồi. Thái vỗ đầu.

− Vậy làm sao đây ? Người ta đâu xài tiền này ở đây and... ḿnh hông biết chỗ nào để đổi hết.

Thế là cả 4 người đành ngồi ở pḥng khách xem tivi, Diễm My và Uyên Thanh đói tới run người chớ bộ. Thiên đi t́m được 4 chai nước suối ở trong tủ lạnh, v́ thế mà họ không bị chết khát. Lúc đó cửa mở và mọi người đi vào. Bà nội vào trước, nh́n thấy mấy đứa cháu tiu ngỉu ngồi ở pḥng khách, bà ngạc nhiên.

− Sao ngồi đây hết vậy con ? Chắc đói bụng rồi phải không ?

− Dạ, con đói bụng qua nội ơi. Diễm My gật đầu.

− Lại ăn đồ ăn nội mới đi mua về cho tụi con nè, c̣n nóng đó nha.

Thế là cả 4 người nhào tới chiếc bàn nhỏ và nhai ngấu nghiến. Bà nội đă mua về 4 tô hủ tiếu c̣n nóng hổi ở ngay đầu đường. Nước lèo thiệt thơm phưng phức khiến mọi người húp sạch. Diễm My ăn gần hết một tô, chỉ chừa lại nữa tô nước mà thôi. Ôm bụng ḿnh, Diễm My cười ngặt nghẽo. Sau đó, d́ bảy c̣n cho mỗi đứa một trái dừa xiêm mát lạnh nữa chứ. Diễm My khoái cái thứ nước này ghê gớm v́ nghe nói uống vào rất mát và tốt cho da.

Thái lên tiếng: "Nội ơi, con no quá, cám ơn nội".

− Nữa hông con ? bà nội trêu anh.

− Dạ thôi, con để dành bụng nữa đó. Thái cười.

− Thôi ḿnh đi dạo chút nha. Thiên đề nghị.

− Ờ được đó, bi giờ no quá nà, đi cho xuống bớt chút. Diễm My đứng dậy

− Con quên nữa, d́ ơi d́ đổi tiền dùm cho con hay chỉ chỗ nào cho tụi con đổi tiền chớ không thôi tụi con đâu xài được cái này ở đây. Thiên ch́a một xấp tiền ra đưa cho d́ bảy.

− Ba mẹ đă đi đổi hồi năy cho tụi con rồi kià. D́ bảy cười.

− Nè, đem theo coi có mua ǵ hông đi con. Ông Lam đưa cho anh một xấp giấy bạc mới tinh.

− Trời, ba đưa chi dữ vậy. Cả triệu đó, bé My em coi nè, thấy anh giàu ghê chưa hả ? Thiên ch́a ra cho Diễm My xem những tờ giấy bạc mới tinh.

− Wow, sao ngộ vậy ? Diễm My cầm những tờ giấy bạc lên xem một cách thích thú.

− Nè, con đừng đem tiền theo, đưa đây cho mẹ giữ cho.

− Dạ, Thiên móc bóp đưa cho bà Linh.

− Thôi ḿnh đi nha Uyên Thanh. Diễm My nắm tay Uyên Thanh đi ra ngoài sau khi thưa mọi người trong nhà.

Bốn người dạo ṿng quanh khu vực gần nhà. Thành phố về đêm thật là sống động, biết bao nhiêu người ra đường vào giờ này. Diễm My và Thiên dừng lại ngay một chỗ làm bánh trên đường đi. Một ông già đang làm bánh tiêu và chà quảy. Diễm My say sưa đứng nh́n với cặp mắt thán phục. Cô bước tới gần và nói với ông già rằng: "Ông ơi, ông bán ở đây lâu chưa vậy ông?"

− Ông bán ở đây mười mấy năm rồi cháu à. Ông già mỉm cười.

− Ông bán một ḿnh hay có ai giúp ông không vậy ? Diễm My vẫn nh́n ông già chăm chăm.

− Lâu lâu vài bữa th́ có con nhỏ cháu ra ǵúp ông, b́nh thường th́ ông bán một ḿnh. Hôm nay ông phải bán một ḿnh đó cháu, nó xin ông đi chơi với bạn hôm nay rồi đó.

Một vài ngựi khách ghé tới và mua một số bánh của ông làm. Ông gói không kịp tay nên chiếc đủa đang cầm rớt vào chảo dầu và văng lên bàn tay ông. Diễm My hốt hoảng chạy tới kéo ông già ra và thổi thổ́ vào bàn tay ông. Cô nói nhanh: "Ông ơi, ông có sao không hả?"

− Ông không sao, đau chút thôi cháu à. Ông già thổi thổi bàn tay.

− Con giúp ông bán nha. Bán bao nhiêu tiền một cái vậy ông ? Diễm My ḍ hỏi.

− Con làm được không ? Thôi để ông bán cho. Ông già đứng dậy nhưng bàn tay vẫn c̣n đỏ chót. Ông thổi thổi vào bàn tay.

− Dạ được, dạ được. Ông coi con nè, con thấy ông năy giờ bán rồi, con phụ ông nha. Quay sang người mua, Diễm My hỏi nhỏ : "Chú ơi, chú muốn bao nhiêu cái vậy chú ?"

− Hả ? Chú hả ? Tôi già lắm sao ? Người đàn ông mỉm cười nh́n Diễm My,

− Vậy... vậy... Diễm My lúng túng quay sang ông già cầu cứu.

− Cho tôi 4 cái bánh tiêu và 4 cái chà quảy. Với lại thêm 4 cái bánh ḅ để ăn chung với bánh tiêu nha. Người đàn ông nói một hơi.

− Khoan, khoan, bánh tiêu là bánh nào hả ? Phải chỉ cho rơ th́ My mới biết được cái nào chứ.

− Trời, người đàn ông ôm bụng cười ngất. Sau 2 phút đồng hồ ôm bụng cười, người đàn ông cở 30 tuổi đó chỉ vào bánh tiêu nói: "Cái này 4 cái, cái kia 4 cái và 4 cái bánh trắng đằng kia kià".

− Okay, wait for me. Diễm My cười rạng rỡ và cô gói tất cả vào giấy và cho vào bao ni lông. Quay sang ông già, cô hỏi: "Ông ơi, bao nhiêu tiền vậy ông?"

− Thôi khỏi đi, của ông hết đó. Ông có được người giúp việc thật dễ thương. Cám ơn My nha.

− Hả ? Sao chú biết tên My vậy ? Diễm My tṛn mắt nh́n người đàn ông.

− Bé à, bé thiệt là tiếu. Hy vọng gặp lại. Chào nha. Người đàn ông đề máy xe và đi mất. Cầm tờ tiền trong tay, Diễm My quay sang ông già. Đưa tiền cho ông già, Diễm My nói: "Ông thấy con bán được hông? Ông cất tiền đi nha."

− Cám ơn con nha. Không có con th́ hôm nay ông không biết phải làm sao nữa.

− Không có sao đâu ông, hôm nay con rảnh lắm. Nheo mắt với Thiên một cái, Diễm My nhỏ nhẹ : "Anh Thiên nè, hôm nay ḿnh rảnh, hay ḿnh phụ ông nha anh ".

− Anh đồng ư, anh sẽ phụ em. Con sẽ chiên bánh cho ông nha ông.

− Con làm được hông ? Coi chừng văng dầu đó. Ông già đứng dậy.

− Nè, ông ngồi đó coi tụi con kiếm tiền hôm nay đây. Thiên d́u ông già ngồi xuống và anh bắt đầu lấy bột bỏ vào chảo dầu.

Uyên Thanh và Thái cũng đă trở về và tham gia vào cuộc buôn bán đầy thú vị đó. Người ta bu lại xem rất đông v́ những người bán là những người c̣n rất trẽ. Đặc biệt là những người bán hàng và đầu bếp là những người vui vẻ và dễ thương vô cùng. Họ mua rất là nhiều làm cho Thiên và Thái không kịp nhồi bột và chiên. Đống bột của ông tư nhồi đă bán hết và Thiên và Thái phải nhồi thêm. Hôm đó có lẽ là ngày đầu tiên ông tư bán được nhiều tiền như vậy.

Gói mấy cái bánh do chính tay ḿnh nhồi bột và chiên, Thiên mỉm cười mản nguyện. Nếu sau này anh có bị thất nghiệp th́ đây là cái nghề tay trái mà anh có thể nghĩ tới. Diễm My cười thật to khi nghe Thiên nói như vậy.

Sau khi tắt lữa và dọn dẹp xong, ông già cám ơn rối rít. Cả 4 người c̣n tặng cho ông thuốc và đồ để băng bàn tay lại. Tối đó cô cháu của ông tư ghé sang và cám ơn rối rít những người bạn mới quen của ông tư. Diễm My giă từ ông già và cũng đă tới giờ đi về. Ông tư nh́n theo mà ḷng cảm thấy thật hạnh phúc khi gặp phải những người trẽ này.

Cho tới hôm nay Thiên lại phát hiện ra thêm một điều là Diễm My rất có ḷng cho dù với người không quen. Cô lăng xăng phụ ông tư hết ḷng cho dù không quen biết ǵ cả. Anh thầm kiêu hảnh v́ bé My của ngày hôm nay. Một ngày đă trôi qua và mọi người đă làm được một việc mà họ cho là vui nhất. Bà nội nghe xong câu chuyện th́ ôm Diễm My vào hun chụt chụt. Bà nói: "Nghe con như vậy, nội vui quá đi My à, con làm nội sung sướng quá".

− C̣n có con nữa đó nội. Thiên cà nanh.

− C̣n con nữa, con nữa. Uyên Thanh và Thái cũng nhao nhao lên.

− Ừ, tụi con giỏi lắm. Nội vui ghê v́ tụi con biết nghĩ tới người già, biết nghĩ tới người nghèo khổ, biết giúp đỡ người ta. Nội vui lắm.

Ông Lộc đang ngồi gần Diễm My, kéo con gái lại gần, ông hít hít mũi rồi nói: "Thôi, mấy đứa đi tắm rữa đi, nghe toàn mùi dầu không à ."

− Dạ, tụi con đi đây. Nội ăn thử bánh của tụi con làm đi nội. Mai mốt con thất nghiệp th́ con đi bán bánh nuôi nội nha. Thiên hun thật lớn vào má bà nội một cái.

Nghĩ tới lúc đi ngủ, Diễm My v à Uyên Thanh le lưỡi nh́n nhau. Tối nay phải bắt Thiên và Thái canh chừng mới được. Hai cô đă đồng ư với quyết định này.

Tối nay trong lúc mọi người đă bắt đầu chuẩn bị đi ngủ th́ cả 4 người trẽ lại chuẩn bị cho một cuộc đi chơi ngoạn mục vào ngày mai. Thái đă bàn tính với Thiên là sẽ đưa ông bà nội cùng tất cả mọi người đi chợ Bến Thành ǵ đó. Nghe nói là ở đó có rất là nhiều thứ để mà mở rộng tầm mắt cũng như thành phố giờ này đă hoàn toàn thay đổi. Nhân tiện, bà nội muốn đi thăm ai đó. Măi lo nghe Uyên Thanh và Thái "đấu khẩu" với nhau, cây kim đồng hồ đă chỉ tới số 3 rùi. Nghĩa là đă 3 giờ sáng mà họ vẫn ngồi đó nói chuyện tỉnh bơ. Diễm My uể oải mệt mơi, thấy vậy Thiên nói: "Em đi ngủ đi My, ngồi năy giờ rồi đó, c̣n hai người kia, ngày mai mới tiếp nha".

− Nhưng... nhưng… sao mà ngủ được. Diễm My nh́n vào căn pḥng.

− Là sao hả ? Em ngủ không quen hả ? Thiên ḍ hỏi.

− Ngủ th́ cũng okay nhưng mà... nhưng… em sợ quá.

− Đúng rồi, em cũng sợ nên mới ngồi đây đấu khẩu với anh Thái năy giờ đó chứ bộ. Uyên Thanh lấp lững.

− Là sao đây ? Thái ngạc nhiên.

− My à, hay là ḿnh kê hai cái giường của ḿnh lại cho gần với nhau nha My. Tao sợ quá à, chỉ nội nh́n thấy bóng lá cây nhúc nhích, rồi gió thổi là tự nhiên nổi da gà liền hà.

Diễm My gật đâu ngay khi nghe Uyên Thanh nói như vậy, nhưng cô vẫn chưa yên tâm v́ đề nghị đó. Vẫn cũng chỉ có hai người mà thôi. Bổng Diễm My rùng ḿnh khi biết ḿnh sắp phải đi ngủ.

− Hay là hai anh dọn cái giường qua đây ngủ luôn đi nha. Cái pḥng vẫn c̣n rộng khi có thêm hai cái giường nữa. Uyên Thanh chợt đề nghị như vậy.

− Hả ? Dọn giường qua đây ngủ chung hả ? Thái ngạc nhiên lẫn thích thú.

− Ừ, sẳn đó coi chừng ma cho tụi em luôn. Uyên Thanh tṛn mắt đợi câu trả lời.

− Mày nghĩ sao hả Thiên ?

− Th́ sao cũng được. Tối nay thế nào cũng không ngủ được tại v́ cũng không đúng giờ ngủ bên kia mà.

− Okay, vậy quyết định vậy đi. Tạm thời, anh sẽ kéo hai cái giường của tụi em lại với nhau, ngày mai anh sẽ dọn hai cái giường kia qua đây. Tối nay tụi anh sẽ gác cửa cho tụi em ngủ được chưa. Thái tỏ vẻ ḿnh đang là "người hùng" trước mặt Uyên Thanh và Diễm My.

Thiên và Thái kéo hai cái giường nhỏ lại với nhau, vẫn c̣n một góc pḥng trống nếu có thêm 2 cái giường như thế này nữa. Thích thú khi biết ḿnh sẽ ở chung pḥng với con gái, Thái cười tủm tỉm.

Sau đó họ chuẩn bị đi ngủ. Cứ xoay ḿnh qua lại hoài mà khó có thể dỗ giấc ngủ, Diễm My lồm cồm ngồi dậy nh́n xem Uyên Thanh đang làm ǵ. Cô nàng đă ngủ từ đời thưỡ nào rồi đó chớ. Diễm My nằm xuống và cố ru ḿnh ngủ, chiếc máy nhạc nhỏ xíu cứ êm ả phát những bài hát vào tai của Diễm My. Thỉnh thoảng cô c̣n hát nho nhỏ nữa chứ, cô có hay đâu Thiên vẫn đang dơi mắt nh́n ḿnh. Anh mỉm cười nh́n Diễm My đang hoạt động về đêm như thế này. Chiếc máy điều ḥa không khí cũng đang làm việc không ngừng nghỉ với thời tiết không mấy dễ chịu như bên ngoài. Sau đó tiếng Diễm My im bặt rồi cũng như Diễm My, Thiên đă ngủ tự bao giờ.

Bà Kim và bà Linh đă lên tới lầu 3 để xem tụi nhỏ ngủ như thế nào. Ngạc nhiên khi không thấy Thái và Thiên, hai người lật đật chạy qua pḥng Diễm My và Uyên Thanh th́ thấy Thiên và Thái đang nằm dưới đất trên đống quấn áo. Uyên Thanh th́ đang nằm giữa hai cái giường, Diễm My th́ đâu mất không thấy trong pḥng. Nh́n quanh không thấy Diễm My, bà Linh chạy tới lay lay vai của Thiên và nói nhanh: "Con à, dậy mau, Diễm My đâu rồi hả ?"


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  Next