C̣n có cái món tôm rang
muối và món canh Hải Long Vương đặc chế của bác Linh nữa đó, con
đừng quên nha.
Nghe tới đây, Diễm My nghĩ ngay tới dĩa cơm rang muối mà cô đă ăn
rất nhiều lần. Những con tôm được ướp bằng thứ ǵ đó, vừa thơm, vừa
ngon, lại gịn gịn với một màu sắc rất ư là hấp dẫn, bên cạnh những
lá hành xanh cắt mỏng. Nó được đi kèm với một dĩa sauce có một không
hai và những lát ớt xanh được trộn chung với hương vị quyến rủ... Nhưng nghĩ tới phải đối diện với Thiên, Diễm cau mày:
− Nhưng... anh Thiên...
Bà Kim như hiểu ư của con gái, bà nói:
− My à, đó là câu chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi. Lúc đó
con chỉ mới 5, 6 tuổi, cái tuổi mà những đứa con nít vẫn không nhớ
ǵ... th́ tại sao con lại cứ khư khư giữ lấy những chuyện đó trong
đầu chứ ? Không phải lúc đó anh Thiên con đă xin lỗi rất là nhiều
lần lắm rồi và đă bị bác Linh phạt quỳ cho con vui đó sao ?
Ông Lộc tiếp lời vợ: Lại cũng cái chuyện xưa như trái đất đấy à, ba nghĩ con đă quên sau một thời gian dài không gặp mặt anh Thiên
rồi chứ. C̣n tưởng...
− Ba tưởng ǵ chứ ? My ngơ ngẩn
− À, không... không ǵ. Ba tưởng đâu các con mới gặp nhau nữa
chứ. Nó trông thật là bảnh trai hết nói.
My trề môi và nói : Xí hồi nhỏ anh Thiên xấu trai thấy mồ, bây
giờ th́ cũng vậy thôi. Không giống bác Lam, bác ấy đẹp trai phong
độ cao ráo... như tài tử ấy. Con nghĩ
nếu đem so sánh bác Lam với Lưu Đức Hoà hay Quách Phú Thành th́ bác
ấy vẫn hơn hẳn ḱa.
− Tại con không biết đó thôi. Anh Thiên của con bây giờ đă khác
hẳn với lúc xưa. Nó y như khuôn đúc của bác Lam ấy. Tuần rồi mẹ
mới gặp nó, nó trông lễ phép và lịch sự lắm.
Nó c̣n hỏi thăm con nữa.
− My tiếp lời : Vậy th́ sao chứ, con vẫn không muốn đi, trừ
khi...
Ông Lộc lên tiếng ngay: "Trừ khi ǵ huh?"
Diễm My chớp chớp cặp mắt rồi nghĩ tới cái buổi tiệc có cái tên
là "Prom". Diễm My chưa từng bao giờ được phép đi dự
Prom bao
giờ. Cô hằng ao ước được cùng nhỏ Thanh tới buổi tiệc này nhưng
ngày đó chưa bao giờ xảy ra. Ḍng suy nghĩ bị cắt ngang khi ông Lộc
lay cánh tay Diễm My. Trừ khi ǵ huh con ?
Diễm My chớp chớp cặp mắt như van xin: "Trừ khi con được phép di
Prom vào tháng tới, nếu không con hỗng đi đâu".
Ông Lộc như nghĩ ngợi một lát và mỉm cười xoa đầu con gái
"Được
thôi, con gái cưng, con có thể đi thay đồ được rồi".
Diễm My vừa ngạc nhiên lẫn sung sướng khi ba cô đă đồng ư, như
vẫn chưa tin, cô hỏi nhỏ "Thiệt hả ba?"
Ông Lộc gật nhẹ và mỉm cười: "Con được phép đi nhưng với điều
kiện sẽ được... chăm sóc thật đặc biệt, quy định chặt chẽ do ba
đặt ra sau đó, con có đồng ư không?”
Diễm My đáp ngay - Miễn con được đi th́ cái ǵ cũng okay hết.
Ôi hoàng thượng vạn tuế, anh Lộc... trên cả tuyệt vời
Xong cô chạy tuốt lên lầu.
Bà Kim vội nói: "Con gái lớn rồi mà y như con nít vậy. Bộ nó
tưởng nó c̣n 5 hay 6 tuổi hay sao chứ?
Diễm My vừa loay hoay vừa cố t́m cho ḿnh chiếc áo thật là xinh. Hôm nay với tâm trạng đang vui, cô chọn ngay chiếc áo đầm màu tím
lợt mà ba mẹ cô đă tặng khi cô được điểm rất cao cho môn Physic. Đứng trước gương, cô khẻ cười v́ sự xí xọn của ḿnh. Vật th́ sao
chứ, con gái phải điệu hạnh một chút mà. Hơn nữa nghe mẹ nói anh
Thiên cũng đẹp trai như bác Lam, nếu ḿnh không chăm chút sắc đẹp
một chút th́ sẽ bị người ta cười chết.
Ừ há, sẳn đó cho ảnh biết bé Mèo của năm xưa bây giờ đă lớn và sẽ
không để cho anh ta ăn hiếp nữa.
Ôn Lộc và bà Kim sẳn sàng xong và đang ngồi ở cái ghế dưới lầu. Hôm nay Diễm My đă ra tay làm một món cocktail mà mọi người đều
thích. Cô đă hảnh diện v́ chỉ có ḿnh ḿnh làm được cái món tráng
miệng này. Nó không giống như những món ở tiệm, cô đă tốn rất là
nhiều công sức đễ thu nhặt về khẩu vị của từng nơi và đă làm cho nó
trở thành có một không hai. Ngay cả bà Kim cũng không
ngờ bé My có thể làm ra được một món độc đáo như thế.
Không đầy 10 phút, xe đă tới nhà của ông Lam. Hôm nay trông ông
Lam có vẻ vui ra mặt. Vừa bước xuống xe, Diễm My khệ nệ ôm cái chậu
cocktail của ḿnh đi vào. Ông Lam vội vả đỡ cái keo cocktail từ tay
cô và nói: "Trời con hôm nay thật là đẹp nha My, ủa mà con làm chi
mà nhiều vậy bé My, bác Linh ngóng con năy giờ, bă mới vừa vô trong
đó. Thôi để bác phụ đem vô cho, con đi t́m bác Linh đi".
Diễm My mỉm cười dạ một tiếng và cô đi tuốt vào nhà. Sau khi t́m
được bà Linh, Diễm My thấy mọi người bận rộn quá và không ai cho cô
nhúng tay vào, Diễm My đi thong thả ra phía sau vườn.
Hôm nay được dịp ngắm cảnh nữa rồi, Diễm My nhủ thầm.
Khu vườn phía sau của nhà ông Lam được tốn rất nhiều công sức mới
có ngày hôm nay. Nào là dăy hồng được trồng chung quanh một ṿng
tṛn giữa sân. Cuối góc vườn là một cây hồng gịn với nhiều trái
nặng triễu trên nhánh. Đặc biệt nhất là bác Lam đă để ngay một
chiếc xích đu sát bên cây Dạ Lư Hương, ngồi ở đó có thể ngưởi được
mùi hương khi cây Dạ Lư Hương nỡ hoa về đêm.
Ngắm măi hoa cũng chán, Diễm My ngồi xuống chiếc xích đu và nhắm mắt
thả hồn theo tiếng nhạc phát ra từ trong nhà.
Lúc đó Thiên cũng vừa về tới, anh để xe phía trước và đi bộ ra
ngă sau v́ phải cất đồ vào garage. Chợt đứng lại khi phát hiện ra
trên chiếc xích đu là một người con gái với mái tóc dài phất phơ
trước gió. H́nh như cô ta đang lắc nhẹ cái đầu theo tiếng nhạc vọng
ra từ trong nhà. Một vẻ đẹp rất ư là quen thuộc, phải rồi năm
trước anh đă gặp cô ta ở trong một khu shopping và kể từ đêm đó h́nh
ảnh cô ta cứ chập chờn ẩn nhiện trong trí nhớ của Thiên. Anh sung
sướng v́ có thể diện kiến cô gái này hôm nay. Không những cô ấy vẫn
xinh mà lại càng xinh hơn gấp bội dưới ánh nắng chiều. Một khuôn
mặt thật là khả ái, ôi anh cảm thấy thật là vui và yêu đời quá.
Ước ǵ ḿnh có thể đứng gần một chút, như vậy sẽ thấy rơ ràng hơn
một chút, Thiên nhủ thầm.
Thiên vội ra hiệu cho 3 người bạn c̣n lại đừng phát ra tiếng động. 3 người đó đang khiêng những cái computer từ phía trước vào và
cũng như Thiên, bọn họ phát hiện ra có người trước mặt và bọn họ
đứng nh́n cô gái trên chiếc xích đu. Trước mặt 4 người, một cô gái
thật là xinh đẹp đang thả hồn vào tiếng nhạc từ giọng ca của Quang
Dũng. Cô gái cũng đang ca lời ca:
"Không cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
.............
Và chỉ biết đó là em "
Tiếng ông Lam vang lên: "Tụi bây nh́n ǵ mà ghê vậy?". Diễm My
quay phắt lại ông Lam và thấy ông Lam đang nh́n về phía garage. Hướng theo ánh mắt đó, cô phát hiện ra ḿnh đă và đang bị
"chiếu
tướng" dưới 8 cặp mắt cũa những người con trai lạ trước mặt. Khuôn
mặt chợt ững hồng v́ biết chắc năy giờ chắc người ta đă thấy hết
ḿnh ca và thả hồn đi rong năy giờ rồi. Hoảng hốt cô vội đứng dậy
và chạy tới bên ông Lam v́ không biết những người kia là ai.
Diễm My nói: "Thôi con vào nhà nha bác và cô vội quay đi."
Nghe x́ xầm sau lưng những câu nói: "Tiên nử
giáng phàm, ôi trái tim của tui, trời con cái nhà ai mà xinh vậy
trời...” Diễm My càng
lính quính đi vào trong. Ông Lam cười và bảo: "Thôi mau lên đi,
tụi bây c̣n đứng đó làm ǵ nữa, đợi người ta ăn xong hết rồi tụi bây
vào rửa chén phải hông ?"
Vừa vào nhà, Diễm My đă thấy ông bà nội đang ngồi trên chiếc ghế
sofa ngay pḥng khách. Sỡ dĩ có chuyện gọi ông bà nội tại v́ từ nhỏ
cô đă hay quấn quít bên ông bà mỗi khi cô tới nhà ông bà Lam. Hơn
nữa bé My rất thích bà nội kể chuyện đời xưa cho cô nghe nên rất
được cưng ch́u như Thiên. Và cũng bởi ông
bà không có đứa cháu gái nào nên Diễm My đă tự đời thưở nào trở
thành đứa cháu gái duy nhất trong gia đ́nh ông Lam.
Bà nội ngoắt tay ra hiệu cho Diễm My tới gần: "Con đói chưa hả My
?"
Vừa lúc đó cánh cửa bật mở và 4 chàng trai bước vào.
Diễm My cũng quay lại nh́n và trả lời bà: "Dạ đói lắm rồi nội ơi".
Diễm My nũng nịu kéo tay bà nội.
Cô không hề hay biết một trong 4 chàng trai đang nhíu mày v́ câu
nói của cô. "Nội ơi" sao kỳ vậy ? Một ư nghĩ thoáng qua trong đầu
của Thiên. Không lẽ đây là Diễm My, v́ chỉ có em ấy mới kêu nội
ḿnh bằng nội. Chắc là như vậy rồi.
Hèn ǵ...
Bỗng bà nội lên tiếng: "Ăn được chưa tụi con, bé My đă đói lắm
rồi và tụi nó cũng đă về tới, thôi tụi nhỏ hăy đi rửa tay và chuẩn
bị ăn cho rồi nha."
Diễm My đi vào pḥng đế rửa tay v́ năy giờ cô mắc
"chăm sóc" những đóa hoa dạ lư hương bên ngoài vườn. Sau khi trở ra, th́ mọi
người đă đâu đó ngồi vào bàn. Một chiếc bàn dài được dọn ra ngay
trong pḥng ăn. Ông nội ngồi ngay đầu bàn, tiếp theo là bà nội, bà
Linh, ba, mẹ, 2 vợ chồng chú thím Thuận, liên tiếp 3 người con trai
và chỉ c̣n lại 2 chiếc ghế. Ông Lam ngoắt
tay bảo My: "My, ngồi gần bác nha con". Diễm My bước tới theo lời
ông Lam và ngồi xuống cạnh chiếc ghế c̣n trống.
Từ trên lầu, Thiên bước vội xuống pḥng ăn một cách mau mắn. Thấy chỉ c̣n lại một cái ghế cho ḿnh và được ngồi cạnh người đẹp,
Thiên mỉm cười. Vừa ngồi xuống, bà nội đă vội nói:
"Thôi ăn được rồi bây à, bé My đă đói run cả tay rồi ḱa."
Mọi người đều cười, ông Lam lúc đó mới lên tiếng:
"Thôi để tui giới thiệu cho anh em tụi nó quen nhau cái đă".
Bốn đứa, đây là Diễm My, con gái út bác Lộc và bác Kim. Diễm My,
đây là Quân, Kha, Thịnh và Thiên. Cả 3 người con trai đều
ồ lên một tiếng, một trong những anh chàng đó hổng biết ai đă kêu
lên: "Ồ, th́ ra cô tiên lạc bước xuống cỏi phàm này tên là Diễm My,
ra là vậy, làm năy giờ thắc mắc hổng biết quư danh cô tiên..."
Tim của Diễm My đập đùng đùng v́ nghe lời nói đó, cô c̣n chưa
biết phải làm như thế nào th́ đă nghe những người con trai từ bên
phải nói vọng qua "Anh là Quân, anh là Thịnh anh là Kha..." Người
kế bên vội vă đưa tay ra phía trước cắt ngang câu nói của họ:
"Nè, đừng làm người ta sợ chứ, lo ăn đi nha, lộn xộn biết tay tao". Nói
xong, Thiên quay qua bảo Diễm My: "Em đừng có sợ, tụi nó chỉ giởn
thôi, ăn đi nha". Sau câu nói đó, lại có tiếng vang lên:
"Rồi, tôi
hết hy vọng rồi". Mọi người cùng cười và bắt
đầu ăn.
Diễm My cho tới bây giờ mới b́nh thản mả cầm đủa lên. Thầm cám
ơn người ngồi sát bên ḿnh nhưng cũng không muốn v́ cô được biết th́
ra anh ta là Thiên. Thây kệ chứ, sợ ǵ hổng coi thứ coi anh ấy ra
sao mà mẹ khen dữ dội như vậy, tại sao người ta có thể nh́n ḿnh mà
ḿnh hông có được nh́n lại chứ ? Suy nghĩ thoáng qua và Diễm My dời
cặp mắt qua người bên cạnh. Th́ ra...
anh ta cũng đẹp trai lắm chứ, y như bác Lam nhưng có điều trông thật
là... không diển tả
được tâm trạng khi đó của Diễm My. Trái tim cô tự nhiên thoáng một
phút xao động trước một người con trai với khuôn mặt thật là quyến
rũ. Bất chợt cô cụp mắt xuống khi Thiên đă phát hiện ra cô đang
nh́n trộm. Cảm giác mặt mày ḿnh nóng lên, cô lính quính cầm
đũa nhắm ngay vào dĩa rau trên bàn.
Bà Kim chợt hỏi Diễm My: "Sau hôm nay con lại
ăn rau dấp cá vậy My ?"
Diễm My giật ḿnh, bởi v́ cô lính quính quá nên đâu biết ḿnh đă
lấy ngay cái thứ rau mà ḿnh chưa từng ăn bao giờ. Hỗng muốn bị
quê, cô chợt nói: "Uh... uh... con tự nhiên muốn ăn thử".
Diễm My vẫn c̣n đang run v́ cái người bên cạnh vẫn đang
"nghía" ḿnh năy giờ. Chắc là anh ta biết tủ ḿnh rồi, Diễm My à, mi thiệt
là khùng mà, nh́n người ta chi vậy để bi giờ...
Bỗng Thiên hơi nghiêng đầu về phía cô và nói:
"Sao em hổng ăn đi
mà ngồi hoài vậy?". Thiên vừa nói xong vừ mỉm cười một cách thích
thú. Thật ra anh đă biết Diễm My lúng túng nên
"quơ" đại một thứ ǵ
đó để gắp khi thấy anh bắt gặp cái nh́n trộm của cô.
Muốn thử coi cô bé bên cạnh ra sao nên anh mới hỏi câu đó, sẳn có
dịp nh́n cô ấy giữa thanh thiên bạch nhật.
Diễm My không biết làm sao đành phải cho cọng
dấp cá vào miệng
nhai. Một cái vị vừa tanh tanh vừa chua chua lan vào trong miệng
Diễm My một cách nhanh chóng. Gương mặt cô chợt bổng chốc đỏ ửng
lên khi đang nhai cái thứ rau đó. Trời ạ ! Một cái thứ rau quái dị
này mà sao người ta có thể ăn được. Không biết phải làm thế nào,
nuốt hay nhả ra, cô nh́n sang mẹ cầu cứu. Bà Kim đang nói chuyện
với bà Linh, cô bổng quay sang Thiên. Anh ta vẫn nh́n cô
chăm chăm, bất chợt cô nuốt vào trong miệng và vội bưng lấy ly nước
ngay bên cạnh mà uống.
Sau đó, cô phát ho mấy phút đồng hồ v́ cái vị và mùi rau
dấp cá
vẫn c̣n trong miệng. Bất chợt, Thiên quay sang và nói nhỏ:
"Em đă uống cái ly của anh đó bé My à".
Diễm My như muốn sặc khi vừa nghe câu nói đó của Thiên. Cô
mở to
đôi mắt nh́n lại cái ly trên bàn. Quả thật là cô đă nhắm mắt nhắm
mũi bưng ngay cái ly của người ta và uống. Trời đất ơi, thiệt muốn
"nhai" nát cái anh Thiên này ngay bây giờ. Nhưng sợ ǵ chứ, bộ
ly có tên của anh ta sao ? Thấy ghét.
Vẫn c̣n thấy tức, cô vội bưng cái ly của Thiên uống thêm một lần
nữa và để nó xuống. Sau đó cô uống luôn cái ly nước c̣n nguyên của
cô. Hứ, đế coi ai tức cho biết, ḿnh uống cả 2 ly cho anh ta nhịn,
dám chọc quê người ta, cho anh chết.
Diễm My ngồi gắp đồ ăn và ăn ngon lành cái món tôm rang muối của
bà Linh làm. Cô vừa ăn vừa enjoy cái cảm giác làm cho người ta ngạc
nhiên tới sững người của Thiên. Anh cũng không vừa ǵ, vội vả gắp
ngay con tôm thiệt là to vào chén rồi lên tiếng:
"Cha, chậm tay chậm chân có người dành ăn hết phần của ḿnh". Anh mỉm cười nheo
mắt với bà Linh. Nhai được một chút, như muốn chọc Diễm My thêm một
lần nữa, Thiên chợt réo lên: "Trời, ǵ mà cay vậy?" và vội bưng ly
nước của ḿnh lên. Như cố t́nh chờ Diễm My nh́n vào ly nước, Thiên
cố t́nh chọn nơi mà Diễm My đă đặt cái môi xinh như hoa ấy vào miệng
lúc năy, anh xoay xoay cái ly như t́m kiếm ǵ. Anh nói: "Không,
nơi này mới phải" và uống ngay vào chỗ đó.
Diễm My đă thấy hết những ǵ đang
xảy ra trước mắt cô, tay run
run cô giận đến sôi gan cái người đang ngồi bên cạnh ḿnh. Sao lại
để cho ḿnh ngồi gần như vầy chứ, cô thầm trách người nào đă nhẩn
tâm thế này. Không thấy hứng thú nữa, cô ngồi một cách ủ rủ và cố
ăn hết phần c̣n lại trong chén của ḿnh. Cơn tức không vơi đi được,
cơn giận đến rung người. Trái tim bổng dưng quặn thắt một cách lạ
kỳ. Cô buông đũa xuống và chợt vịnh tay phải vào ngực.
Thiên đă nhận ra khuôn mặt Diễm My bỗng trỡ nên tái mét, hơi thỡ
bổng như gắp gáp hơn. Anh buông đũa và chợt chụp lấy vai Diễm My. Anh lên tiếng:
"Bé My, em có sao không?" Bà Kim phát hiện ra con
gái bỗng dưng lại tái mét, vội đứng dậy. Ông Lam hốt hoăng khi thấy
Diễm My đưa tay vịnh vào tay ông trong khi mắt nhắm lại.
Ông kêu lên: "Diễm My à, con có sao không?"
Diễm My lúc đó cố lấy hết sức thiều thào: "Con mệt quá, trái tim
con đau quá". Bà Kim bổng lên tiếng: "Thiên hăy bồng em ra sofa cho
nó nằm mau lên con, nếu không nó đau ghê lắm".
Thiên vội vă bồng lấy Diễm My ra lao ngay ra sofa. Anh thấy mắt
Diễm My nhắm nghiền và một tay ôm lấy ngực. Sau vài phút cô như đă
trở về trạng thái b́nh thường, ngạc nhiên đến run rẩy khi phát hiện
ra Thiên đang ở rất gần ḿnh. Diễm My cố ngồi dậy nhưng h́nh như
trái tim vẫn chưa cho phép cô. Cô đành nằm xuống và bảo với mọi
người hăy ăn tiếp tục. Sau đó mọi người trở lại bàn ăn. Cô nghe
tiếng bà nội: "Tội nghiệp con nhỏ, bịnh tim... ǵ
mà kỳ cục quá".
Vẫn thấy Thiên ngồi nh́n ḿnh trân trân, Diễm My liếc anh một cái
như ngầm bảo rằng tại anh cô mới ra nông nổi như vậy. Thiên tới gần
Diễm My và nói: "Xin lỗi em, anh hông biết em bị bịnh tim, thôi
đừng giận anh nha. Anh thành thật xin lỗi em, đừng
giận anh nữa nha."
Diễm My thiệt là hả hê khi thấy khuôn mặt của Thiên lúc bấy giờ. Anh Thiên à, đừng có ḥng Diễm My này bỏ qua một cách dễ dàng như
vậy. Anh chờ coi. Dám lợi dụng trong lúc người ta đau
tim lại bồng ra đây, anh ngon lắm.
Diễm My cố gắng ngồi dậy và Thiên d́u cô trỡ lại bàn ăn. Thức ăn
vẫn c̣n nguyên vẹn v́ lúc Diễm My đau tim tới giờ, ai cũng đang lo
cho cô. Diễm My làm như không có chuyện ǵ xảy ra và cầm đũa lên ăn
một cách ngon lành. Cô muốn ông bà nội an ḷng nên nói:
"Con không
sao đâu nội à, lâu lâu chỉ bị đau chút thôi mà.
Bây giờ con khỏe rồi, nội đừng có lo nữa".
Thiên vẫn c̣n chăm chú nh́n Diễm My, anh lên tiếng:
"Em thiệt không sao huh bé Mèo?"
− Trời, anh biết cả cái tên bé Mèo nữa à ?
− Hồi nhỏ em hay... hổng có ǵ. Thiên mỉm
cười thích thú.
Ông Lam cười run cả người: "Bé My à,
cái tên đó là do anh Thiên đặt cho con đó". Mọi người cùng cười thật vui
vẻ trước sự im lặng
của Thiên và Diễm My. Lại cũng là anh ta, tức chết đi được.
Rồi sẽ phải trả cả vốn lẫn lời.
Sau bữa ăn chiều, món cocktail được bày trên bàn. Diễm My đang
chia đều cocktail vào từng chén cho mọi người. Cô đang lựa những
thứ thật là mềm để ông bà nội có thể ăn. Ai nấy đều có một chén
trong tay. Thiên lúc ấy vừa từ trên lầu đi xuống, anh vội vả nói:
"Bây giờ tới cocktail nữa huh?" Bà Linh ra hiệu cho
Thiên tới gần: "Mau lên hết bây giờ, Diễm My đang múc cocktail ở phía dưới, con
xuống lấy đi".
Thiên theo lời mẹ đi xuống nhà bếp, sau một lúc đứng nh́n ǵ đó
anh vội quay trở lên.
Diễm My vừa bưng những chén cocktail c̣n lại chia đều cho mọi
người, cô vừa nghe bà Linh xuưt xoa khen: "Hỗng
biết món cocktail này có bùa ǵ hông mà cứ thèm hoài, chắc bữa nào
bắt cóc đầu bếp luôn quá". Thiên tới bàn và nh́n vào ly cocktail của
ḿnh - "cha nh́n hấp dẫn nha, phải thử mới được".
− Con thử đi, mai mốt thèm nữa th́ đi rinh thợ về đây luôn cho mẹ
- bà Linh nói.
− Trời, mẹ kiếm đâu ra món này vậy ? Của bác Kim làm hay mẹ mua ở
đâu sao ngon vậy ? Chắc mai mốt phải xin ăn mỗi ngày quá, chu choa
ơi... ngon thiệt đó nhưng mà h́nh có gia vị có hơi đặc biệt nha.
Thiên tía lia, lúc ấy tia nh́n của Thiên lại dừng lại nơi Diễm My
khi cô vừa từ phía sau nhà bước ra.
− Chuyện ǵ vui vậy nội, Diễm My nắm tay bà nội.
Thịnh nói: Thiên nó đang khen cái món cocktail này ở đâu mà ngon
quá, c̣n định "rinh" luôn thợ về để có ăn mỗi ngày. Diễm
My lúng túng khi nghe Thịnh nói.
Lúc ấy bà Linh lên tiếng: "Đây là tuyệt chiêu của bé My đó Thiên
à".
Thiên nh́n Diễm My bằng cặp mắt thán phục, không biết trời xui
đất khiến hay sao Diễm My lại đứng ngay sát bên anh. Thiên bắt gặp
khuôn mặt đang từ từ chuyễn sang màu hồng, anh có thể dễ dàng nh́n
thấy những đường chỉ máu li ti trên má của Diễm My bởi v́ làn da
trắng hồng của cô. Trông cô lúc đó ôi sao mà dễ
thương đến... nao ḷng.
Diễm My bỗng nh́n Thiên và kh́u anh "Anh thấy ngon thiệt huh?"
− Ừ, rất vừa khẩu vị của anh.
Diễm My mỉm cười thích thú, cô kéo tay áo Thiên và nói "Anh ra
đây chút đi". Thiên và Diễm My vội đi về phía cuối pḥng khách.
Như không chờ đợi được khi Diễm My vẫn tủm tỉm cười, Thiên hỏi
"Sao huh, có chuyện ǵ không My?"
− Oh, không, chỉ thấy vui vui thôi. Thấy anh nói ngon nên My mắc
cười mà. Anh Thiên nè, My có bỏ chút gia vị gia truyền
vào ly của anh đó.
− Vậy hả, hèn chi có mùi ǵ đó rất đặc biệt, thơm ngon và ngọt
nữa ḱa. Anh có thể biết em đă làm cách nào để có món cocktail
tuyệt vời như thế này không ? Thiên chiếu tia nh́n về phía Diễm My.
Diễm My đáp: "Vẫn làm như lúc trước đây, trái cây
tươi, chút ít gia vị cho vào nhưng lần này hoàn toàn khác cho ly
cocktail anh đang nếm"
− Là ǵ huh ?
− Anh thiệt muốn biết huh ? Chỉ sợ sau khi anh biết, anh sẽ...
Diễm My cười rạng rỡ.
− Nói đi bé My, Thiên kéo tay Diễm My
Diễm My gật đầu: "Thứ nhất, anh không thấy mọi người ăn toàn
bằng chén mũ sao ? Như vậy vừa khỏi rửa, vừa tiện lợi. Thứ 2, chỉ
có anh là đang cầm ly ăn thôi. Như vậy phân biệt được dễ dàng.
Thứ 3, My quyết định là cho anh chút gia vị vào ly, vậy thôi."
Thiên tiếp: "Nhưng anh muốn biết là ǵ ḱa ?
Diễm My nh́nh quanh và nói tỉnh bơ: "Nước miếng"
Thiên cười lớn khiến mọi người đều quay lại nh́n.
Thiên vội nói "sorry tại con vui quá"
Thiên lúc đó ngồi sát lại Diễm My, anh nh́n chung quanh như sợ có
ai đó nghe được và tiếp: "Tại sao em lại muốn cho anh ăn nước miếng
của em vậy bé My?"
Diễm My nh́n quanh và nói: "Tại anh thấy ghét quá nên phải trừng
trị mới được". Vừa nói Diễm My vừa nh́n Thiên tỉnh bơ.
− Nè, bé My à. Thật ra khi mẹ kêu anh xuống bưng cocktail,
anh đă thấy em đang cho "gia vị gia truyền" của em vào cái ly của
anh rồi.
Tới phiên Diễm My ngạc nhiên: "Hả ? Anh nói ǵ?"
Mọi người lại chợt nh́n 2 người.
Diễm My hỏi ngay: "Vậy sao anh c̣n ăn?"
Thiên chồm tới nh́n thẳng vào mắt Diễm My. Anh cười cười nói -
My à, bộ em hỗng nghe người ta thường nói là
"Cho người nào ăn nước
miếng của ḿnh tức là ḿnh muốn người đó thương ḿnh suốt đời hay
sao. Vậy là anh biết em muốn ǵ rồi. Anh vui ḷng chấp nhận và
gia vị này rất là hạp khẩu vị của anh.
Cám ơn em" Thiên nói một hơi.
Diễm My tức muốn vỡ tim ra. Cô không ngờ tốn công muốn chơi
Thiên một vố nhưng lại bị người ta phát hiện.
Đă vậy lại c̣n nói là ḿnh muốn người ta thương suốt đời... Trời ạ ! sao lại như vầy.
Diễm My đứng dậy và liếc Thiên một cái: "Anh đúng là điên rồi".
Diễm My bỏ đi. Thiên nh́n theo và có một kế hoạch trong đầu.
Diễm My ơi, anh nhất định sẽ làm cho em có cái nh́n khác về anh, hơn
nữa chúng ta c̣n lời hứa hẹn của mười mấy năm trước... anh sẽ biến
nó thành sự thật Diễm My ơi...
Trong lúc mọi người c̣n đang vui vẻ nói về DVD Thúy Nga Paris by
night, Diễm My lặng lẽ bỏ đi ra sau vườn. Cô không hứng thú nói về
ca sĩ nào trong khi những cành hoa Dạ Lư Hương vẫn c̣n đang quyến rũ
cô một cách lạ kỳ v́ mùi hương của nó. Mở nhẹ cánh cửa, Diễm My lẻn
ra ngoài một cách êm đẹp. Cô tới ngay chiếc xích đu và hưởng thụ
ngay cái không khí về đêm bên cạnh cây bông trông rất tầm thường
nhưng không có loại hoa nào sánh nổi về đêm.
Nhắm mắt đung đưa chiếc xích đu, cô thả hồn theo tiếng nhạc vọng ra
từ nhà.
Hành động của cô không qua khỏi cặp mắt của Thiên khi cô vừa từ
từ rút lui khỏi pḥng khách. Mặc cho Thịnh, Kha và Tuấn đang loay
hoay với những chiếc máy computer vừa mới đem về, Thiên lặng lẽ tới
ngay khung cửa sổ ngó ra sau vườn. Thấy Diễm My vẫn c̣n ngồi đó,
Thiên cố gắng không gây tiếng động và từ từ
mở cửa sau đi ra vườn. Diễm My đâu hay rằng có người đang đứng nh́n cô một cách chăm chú
bỡi v́ cô vẫn đang say sưa ngân theo bài hát vọng ra từ trong nhà. Khúc nhạc êm dịu với tiếng ca của Enrique Iglesias:
You 're my number one
I kissed the moon a million times
Dance with angels in the sky
I 've seen snowfall in the summer time
Felt the healing of the powers above
I 've seen the world from the highest mountain
Tasted love from the purest fountain
I 've seen lips that spark desire
Felt the butterflies a hundred times
I 've even seen miracles
I 've felt the pain disappear
But still haven 't seen anything
That amazes me quite like you do
You bring me up when I 'm feeling down
You touch me deep you touch me right
You do the thing I 've never done
You make me wicked you make me wild
Cause baby, you're my #1
Đang thả hồn theo tiếng nhạc, bổng cái xích đu lung lay thật mạnh
và một bóng người lao xuống bên cạnh của Diễm My.
− Á ! Diễm My kêu lên.
− Thiên giật ḿnh ngơ ngác "hả, chuyện ǵ vậy ?"
− Bộ anh muốn hù người ta chết hay sao vậy ? Diễm My vừa nói vừa
đưa tay lên ngực để trấn an ḿnh.
− Đâu có, anh thấy em đang mơ mộng nơi nào nên không làm phiền em
năy giờ nhưng anh lại thấy mỏi chân nên mới ngồi xuống. Làm anh c̣n
tưởng đạp trúng chân của em nữa chứ.
Xin lỗi đă làm em giựt ḿnh.
− Diễm My đáp: "Thiệt là, đi đâu cũng gặp, sao thiếu ǵ chỗ anh
hỗng đi mà lại ra đây ?"
Thiên đáp tỉnh bơ - Tại em hỗng biết đó thôi, anh ngày nào cũng
ra đây thưởng thức cái mùi hương của cây bông này, hôm nay cũng
không ngoại lê. Em đă ngồi ngay chỗ của anh đó My à.
Cha coi bộ ḿnh... có duyên ghê há !
− Xí !
− Diễm My à ! Năy giờ anh giởn chơi với em thôi. Nè, đă biết em
cho "gia vị" vào mà anh vẫn ăn, coi như là anh xin lỗi em chuyện
mười mấy năm trước nha. Anh thành thật xin lỗi em, ḿnh huề nha My.
Vừa nói Thiên vừa ch́a tay ra.
Diễm My nh́n Thiên trân trối: "Gan thật, xin lỗi tỉnh bơ.
Đâu có dễ như vậy, anh đừng có ḥng".
Thiên vẫn không chịu thua - Vậy chứ anh phải làm sao th́ em mới
không có giận anh nữa, mười mấy năm rồi, con gái mà nhớ dai quá sẽ
mau già lắm đó.
− Kệ người ta, sao anh rảnh vậy - My đáp gọn lỏn
Tiếng bà Kim vọng ra: "My ơi..."
My đứng dậy nhưng một phần của chiếc áo vẫn c̣n bị vướng nơi xích
đu, vẫn không nhúc nhích được. Loay hoay v́ chiếc áo đầm c̣n đang
bị Thiên ngồi lên. Cô không biết làm sao để Thiên đứng
dậy, Diễm My nh́n Thiên chăm chú.
Thiên như giả vờ không biết, anh nói: "Chuyện ǵ, em c̣n lời muốn
nói với anh huh?"
Diễm My mím môi, nhất định không thèm kêu anh ta đứng dậy, ḿnh
cũng có thể kéo ra vậy. Nghĩ vậy, cô cúi xuống,
dùng hết sức kéo chiếc áo đầm ra khỏi chỗ Thiên ngồi.
Trong lúc này, Thiên hoàn toàn như rơi vào trạng thái nữa mê nữa
tỉnh. Một khoảng cách rất gần để anh có thể ngưởi được mùi thơm từ
người Diễm My phát ra. Như để trấn tỉnh ḿnh, Thiên
chụp vội cánh ta của Diễm My và nói "Sao em không kêu anh xích ra mà
phải tự kéo một ḿnh?"
Diễm My ngước lên và t́nh cờ 2 khuôn mặt quá gần nhau khiến cô
hết hồn. Theo phản xạ tự nhiên, cô ngă ra phía sau cùng lúc Thiên
chợt đứng dậy. Thiên bỗng thấy được Diễm My sắp ngă ra phía sau và
anh vội vă chụp ngay Diễm My và kéo cô thẳng về phía trước. Bỗng
mất thăng bằng, Diễm My cũng nhoài người về phía trước và một khoảng
cách quá gần và cô đang trong ṿng tay anh. Hốt hoảng My
vội vàng xô Thiên ra và nói: "Tại anh hết á" và quay vào nhà.
Thiên nói với theo: "Ḿnh có duyên thật đấy, anh tin duyên phận
rồi". Diễm My quay lại bằng cái nh́n nghẹn ngào tức giận.
o0o
Hôm nay vừa hí ha hí hửng từ trên lầu xuống, Diễm My nghe mẹ đang
nói chuyện với ai đó trên phone, giong rất vui, bà Kim đáp :
− Em cũng thấy vậy.
− Vậy hả, vậy nó gói ǵ với chị ?
− Vậy th́ được rồi, mà nói ǵ tới cả tiếng đồng hồ lận chứ ?
− Chuyện này ḿnh phải gặp nhau để tính lại mới được, nói trên
phone th́ biết khi nào mới xong.
− Em cũng mong như vậy, tụi nó cũng lớn rồi.
− Hả ? Chị nói thiệt hả ? Bác nói ra sao ?
− Ừ, để em coi coi nó nghĩ sao.
− Th́ điều tra xong sẽ cho chị biết.
− Da, bye chị.
Diễm My không hiểu mẹ đang nói chuyện ǵ với ai nhưng cô cũng
không bận tâm. Đi ngang qua sofa nơi mẹ đang ngồi, Diễm My hỏi
"Mẹ nói chuyện ǵ mà vui vậy ?"
− Với bạn thôi, sau hôm nay con dậy trễ vậy My ?
− Diễm My đáp không chút do dự :
− Không biết bị chạm sợi dây nào mà tối hôm qua nằm tới hơn 2 giờ
sáng con mới ngủ được.
Bà Kim vội hỏi "Sao vậy ? Sao ngủ hỗng vô ?"
My lắc đầu: "Con hổng biết nữa, ráng ngủ mà hỗng được "
− Chắc hôm qua đi chơi vui nên ngủ không được chứ ǵ ? Sao, con
thấy thằng Thiên giống bác Lam hông, coi được hông ?
− Th́... th́... cũng giống bác Lam, coi cũng được.
− Rồi sao nữa ? Bà Kim hỏi tới.
My đáp : Th́ có sao đâu, nh́n là thấy ghét rồi. Làm con tức muốn
chết hôm qua luôn. Đă biết con bỏ chút "gia vị" mà cũng ăn, hỏi thử
tức không ?
− Hả ? Con nói ǵ, con... con bỏ ǵ? Bà Kim trợn mắt nh́n My.
Diễm My tái mặt. Cái tật hay quên của cô lại tái phát và không
đánh mà cô đă khai. Diễm My c̣n chưa biết trả lời sau th́ bà Kim
lại hỏi nữa: "Con cho gia vị ǵ huh My?"
− Diễm My cúi mặt: "Dạ... nước miếng con vào... ly
cocktail của ảnh".
− Trời, sao con lại làm vậy hả ?
− Mommy à, th́ có sao đâu. Anh Thiên vẫn ăn đó, chẳng
những ảnh ăn mà c̣n... c̣n...
− C̣n ǵ hả ?
− Ảnh... ảnh c̣n nói là "Nếu cho người nào đó ăn nước miếng của
ḿnh là muốn người ta thương ḿnh suốt đời". Diễm My lập lại
nguyên văn câu nói của Thiên cho bà Kim nghe và kể toàn bộ câu
chuyện đă xảy tối qua.
Bà Kim nghe xong phát cười dữ dội. Rồi bà
lại nói: "Cho con biết, không phải ai cũng gạt được... hi hi hi...
Vui thiệt đó".
− My à, nó thiệt ḷng muốn xin lỗi con rồi, thôi bỏ qua đi nha
con.
Diễm My nh́n mẹ, cô nói: "Để con coi có nên tha thứ hông ?
"Thôi con đói bụng quá, phải kiếm ǵ ăn mới được.
Hay là ḿnh đi ăn Dim Sum nha mommy".
− Ừ, con đi kêu ba chuẩn bị đi.
Nữa tiếng sau Diễm My nắm tay ông Lộc bước xuống cầu thang trong
tư thế sẳn sàng cho buổi ăn sáng. Bà Kim mỉm cười ǵ đó khi thấy
con gái và chồng đang dắt tay nhau đi ra xe.
20 phút sau cả 3 đă có mặt tại nhà hàng.
Hôm nay nhà hàng thật là đông đúc. Trong lúc đang đứng đợi kiếm
chỗ đế ăn, bà Kim mỉm cười khi phát hiện ra ông bà Lam, ông bà nội
Thiên và Thiên. Th́ ra hồi năy, chẳng lẽ mẹ lại... Diễm My nghĩ
thầm...
Ông bà nội vừa trông thấy Thiên đă vội dang tay ra đón. Diễm My
chạy về phía bà nội và vội vă ôm bà. Thiên
cũng cà nanh khi thấy bà nội chỉ ôm Diễm My, anh vội nói: "Sao nội
hổng ôm con vậy ?"
− Thằng này, em nó nhỏ, chẳng lẽ con muốn nội ôm hun con ở đây ?
Người bồi bàn vừa t́m ra được chỗ cho mọi người, Diễm My d́u bà
nội tới phía trước và cô làm như không có Thiên trước măt.
Lại cũng không biết t́nh cờ hay cố t́nh sắp đặt mà Diễm My và
Thiên lại ngồi cạnh nhau. Bà nội th́ cứ khen món
ăn ở đây thật khó mà không muốn ăn.
Trong lúc mọi người đang chọn món ăn và Thiên đang đi tới cái bàn
đằng góc để chào vài người bạn. Diễm My hốt một đống đường phèn và
bỏ vào trong ly trà của Thiên. Cô nhức định phải chơi một vố tră
đũa chuyện của ngày hôm qua. Hí ha hí hửng với
ư nghĩ khi Thiên uống phải ly trà này, Diễm My tủm tỉm cười.
Nh́n những dĩa xí mại, tôm chiên, chân gà, tôm cuốn bánh ướt... mọi người đều ăn có
vẻ rất ngon. Diễm My với lấy b́nh trà cúc
để rót thêm vào cho bà nội. Bà có vẻ rất ư là hài
ḷng khi vừa ăn dim sum vừa được uống trà cúc và nhất là lại ăn vui
vẻ bên con cháu.
Thiên quay trở về sau khi đă chào hỏi một vài người bạn. Anh gắp
lấy một vài thức ăn và thưởng thức.
Cha... ngon thiệt, Thiên vừa
ăn vừa xuưt xoa khiến bà nội phải nói:
"Con phải uống trà nữa th́ mới đúng điệu ḱa".
− Dạ, con biết rồi nội. Thiên đáp
và bưng ly trà lên uống.
Gương mặt anh bỗng dưng thay đổi sau khi uống vào ngụm trà đầu
tiên. Anh như muốn sặc khi nước trà có quá nhiều lượng đường trong
khi chỉ có chút xíu trà. Anh ho vài tiếng và buông đũa xuống. Thiên như đang nghĩ ngợi ǵ đó vài giây và liếc sang Diễm My. Diễm
My mỉm cười len lén nh́n Thiên, bất chợt anh cḥm qua và nói nhỏ vào
tai Diễm My một câu: "Cám ơn nha nhưng mà em bỏ hơi mạnh
tay đó".
Bà nội vội cḥm sang hỏi: "Con có sao không, ăn
từ từ thôi chứ".
Diễm My cảm thấy thoải mái khi thấy Thiên rót thêm trà vào ly,
thế là cũng có dịp chơi anh ta một vố, thiệt thoải mái vô cùng.
Cô quay qua bà nội và gắp cho bà một miếng bánh ướt quấn tôm.
− Chị ăn xong muốn đi chợ luôn hông ? Bà Kim lên tiếng hỏi bà
Linh
− Ừ, chị cũng định hỏi, ai dè em đă nói trước rồi.
Ăn xong ḿnh đi luôn, khỏi phải về nhà.
− Mommy à, con phải đi chợ nữa hả ? Trời, mẹ đi chợ lâu thấy mồ,
làm sao con đi theo được. Hay là mẹ chở con về nhà trước rồi hăy đi
nha. Diễm My hỏi.
− Từ đây về nhà rồi phải quay trở lên lâu
lắm con à. Bác Lam mắc
đưa ông bà nội về rồi, con đành phải đi với mẹ thôi.
Uh... hay là
con theo anh Thiên đi về đi. Bà Kim đáp.
Diễm My bí xị nhưng dẫu sao cô cũng muốn về nhà, đành phải đi
chung với Thiên thôi. Nếu không phải theo mẹ cả mấy tiếng đồng
hồ th́ chỉ có nước mất trọn buổi sáng.
Sau khi ăn xong, ông Lam chở ông bà nội của Thiên về nhà. Diễm
My theo sau Thiên đi đến xe. Thiên dừng lại và đợi Diễm My.
Khi cô ngẫng đầu lên, trời ạ... đôi mắt cô dừng lại ở một nơi... có
thiệt không đây ? Diễm My cứ trân trối nh́n vào những ǵ đang xảy ra
ngay trước mắt.
Trước mặt cô, Nhật Minh đang vui vẻ cùng với Mỹ Linh từ quán ăn
bước ra, trông hai người có vẻ rất là vui. Không biết Mỹ Linh nói
ǵ đó vào tai Nhật Minh mà trông anh ta khoái chí ghê lắm.
Mỹ Linh đang để bàn tay quấn vào trong cánh tay của Nhật Minh giống
như là họ đang đi giữa chốn không người.
Vậy c̣n ǵ để nói nữa, rơ ràng là họ đang cặp kè với nhau.
Nhớ hôm nào, anh chàng Nhật Minh c̣n đem đến một bó hồng để tặng
Diễm My vào ngày Christmas kèm theo chú gấu nhồi bông thật là dễ
thương và một tấm thiệp thật khó quên. Sao lại có thể như vậy được
chứ? Diễm My chợt thấy chới với.
Trong đầu Diễm My đang diễn ra vô số những câu hỏi thật không có
cách nào trả lời. Sao lại như thế ? Diễm My vẫn đứng bất động nh́n
vào họ đang tươi cười hớn hở. Và rồi, từ lúc thấy Diễm My đứng nh́n
về một hướng, Thiên theo tầm mắt đó và cũng đoán được là cô đang
nh́n ǵ. Anh không đoán ra được khi quan sát gương mặt cô lúc bấy
giờ, nh́n vào chẳng có ǵ diễn tả được tâm trạng ngoại trừ cái nh́n
ngây người ra. Tuy nhiên vẫn muốn chờ đợi xem chuyện ǵ sẽ
xảy ra
khi họ gặp nhau v́ khoảng cách rất gần.
Cặp mắt Nhật Minh như kinh ngạc khi nhận ra Diễm My đang đứng
ngây người nh́n ḿnh. Anh ta vội vă buông tay Mỹ Linh ra và chợt để
tay vào tóc. Cử chỉ vụng về đó không qua khỏi cặp mắt của Thiên
nhưng anh vẫn chưa hiểu chuyện ǵ. Mỹ Linh như chợt nhận ra sự thay
đổi của Nhất Minh và nh́n về phía trước. À, th́ ra là Diễm My,
người mà Nhật Minh lúc nào cũng hâm mộ và đă thích My đến... phát
tức. Chợt nghĩ ra một ư nghĩ vô cùng độc đáo, Mỹ Linh phải nhân dịp
này làm cho rơ ràng câu chuyện. Mỹ Linh vội vă tới trước và mỉm
cười chào Diễm My
− Đi đâu đây My ?
− Uhhhh... mới vừa ăn xong thôi, bây giờ My đi về nhà, Diễm My
đáp và nh́n Nhật Minh.
− Sao chán vậy, hôm nay là Saturday mà. Hay ḿnh đi chung nha
My, anh Minh rủ Linh đi shopping sau đó đi coi phim nhưng Linh vẫn
chưa quyết định, đi đi nha. Mỹ Linh
nắm tay Diễm My.
− Anh Minh, sao hổng rủ Diễm My đi chung với ḿnh ? Mỹ Linh quay
sang và lay cánh tay Minh.
Nhật Minh vẫn đứng đó năy giờ và tỏ ra bối rối trước mặt Diễm My.
Vẫn chưa biết làm ǵ th́ Minh chợt thấy Thiên đi tới bên cạnh Diễm
My.
Năy giờ vẫn đứng nh́n họ nói chuyện với nhau, Thiên phần nào đoán
ra được câu chuyện. Anh biết rằng Mỹ Linh đang cố t́nh nhỏng nhẻo
trước mặt Nhật Minh cho Diễm My coi. Anh vội bước tới trước mặt mọi
người và mỉm cười với Diễm My:
"Xong chưa cô nương, anh đợi em năy giờ đó".
Diễm My như chợt tỉnh, cô mỉm cười quay sang Mỹ Linh: "Thôi, My
phải đi về, hai người đi chơi vui vẻ đi ."
Thiên ṿng sang mở cửa cho Diễm My và quay sang chào Minh và Linh. Thoáng thấy cái nh́n của Mỹ Linh có vẻ bực bội, Thiên mỉm cười gật
đầu chào mà trong ḷng vô cùng khoái chí v́ thấy điệu bộ của Mỹ Linh
lúc bấy giờ. Cô ta châu mày khi thấy Thiên và Diễm My trong khi
Nhất Minh cũng ngạc nhiên không kém trước sự hiện diện của Thiên. Thế th́ sao chứ, nh́n là không thấy có t́nh cảm với họ rồi, nhất là
Mỹ Linh đó. Con gái ǵ mà... tươm tướp đến phát sợ và h́nh như cô
ta ăn phải bột hay sao mà dẽo nhẹo đến phát ớn.
Trời, thiệt khác xa với Diễm My của anh, tuy có chút đanh đá, nhớ
dai những chuyện không nên nhớ nhưng thật là có nhiều nữ tính dễ
thương.
Khi đă ngồi vào xe, anh vẫn c̣n đang mỉm cười với những ư nghĩ
thật ngộ nghĩnh. Chiếc xe lướt ngang trong sự ngạc nhiên
của Minh và Mỹ Linh.
Nhật Minh h́nh như là đang hoang mang lo lắng khi phát hiện ra
Diễm My đă thấy anh và Mỹ Linh đang nắm tay đi dạo với nhau. Không
biết phải giải thích như thế nào để cho cô ta hiểu là anh yêu thích
cô thật sự, đây chỉ là sự t́nh cờ ngẩu nhiên mà Mỹ Linh cố t́nh làm
cho Diễm My thấy v́ trước đó họ vẫn chưa nắm tay khi bước ra ngoài
và rơ ràng là Mỹ Linh đă cố t́nh như vậy. Cơn giận chợt bốc lên khi
lại nh́n thấy Diễm My bước lên xe với một anh chàng thật là đẹp trai
và lịch sự lại trông có vẻ rất ư là giàu có trong chiếc Mercedes đời
mới 2 cửa.
Mỹ Linh năy giờ vẫn quyến luyến v́ Thiên quá ư là đẹp trai và
lịch sự trong khi Nhất Minh th́... phải nói là không có yêu cô như
cô mong muốn, lại không giàu nhưng nếu đem họ so sánh với nhau th́
quả thật là một trời một vực... hay là...
Thôi được rồi. Cứ
như vậy đi, rồi sẽ có một ngày cho anh sáng mắt. Nhất định phải làm
cho Diễm My ớn cái người có tên gọi là Mỹ Linh, không phải Mỹ Linh
này thua cho My hoài như vậy được. Diễm My đă đoạt mất trái tim của
Nhật Minh từ lâu lắm tuy rằng Diễm My không có nhận rằng ḿnh thích
Nhật Minh. Nếu hôm nay không phải v́ theo lời thua cuộc mà Mỹ
Linh đă cá trước đây với Nhật Minh th́ đừng ḥng anh theo cô ra giừa
chốn đông người như thế này.
Trong xe Diễm My vẫn im lặng nh́n ra ngoài cửa sổ, cô vẫn đang
suy nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra. Thầm cảm ơn trời đă cho cô thấy
được những ǵ nên thấy trước khi trái tim rung động một cách thật sự
trước những lời giả dối của Minh. Cô chợt mỉm cười với ư nghĩ ấy và
bất chợt nh́n sang Thiên. Anh ta cũng đang cười, h́nh
như là thích thú lắm th́ phải.
− Sao anh vui vậy ?
− Hả ? Em hỏi ǵ ?
− Sao anh vui vậy ?
− Anh đang nghĩ nếu ai gặp phải bạn của em Mỹ Linh th́ phải khổ
rồi. Thiên tủm tỉm.
− Tại sao ? Mỹ Linh cũng đẹp đáo để luôn đó nha.
− Nhưng anh thấy... h́nh như cô ta ăn phải bột hay sao mà dẽo
nhẹo đến phát ớn. Vừa nói Thiên vừa nh́n sang
Diềm My.
− Diễm My phát cười thật là vui vẻ, cô lắc đầu đáp:
"Anh chê đi,
coi chừng mai mốt anh thương luôn người ta đó.
Lúc đó anh lại khoái cái khẩu vị "Bột", muốn bỏ cũng hổng xong.
− Thôi, anh thà ở giá chứ hổng dám lựa khẩu vị như vậy đâu.
Anh chỉ muốn... chỉ muốn... Thiên ngập ngừng nh́n ra phía trước.
− Chỉ muốn ǵ huh ? Nói đi, nói đi, Diễm My lay lay cánh tay
Thiên.
− Anh chỉ muốn... chỉ muốn... khẩu vị... giống như chén
cocktail hôm qua thôi. Vừa ngọt ngào, thơm tho, vừa nữ tính, vừa dễ
thương lại độc đáo khác người, nói tóm lại là có một không hai.
Diềm My liếc Thiên một cái và cô chợt nhéo vào bên eo của Thiên.
Vừa nhéo vừa nói: "Cho anh chết, dám chọc em hả ? Đáng bị trừng trị
mà".
Thiên la ú ớ v́ cái nhéo của Diễm My, cũng may là đèn đỏ nếu
không... chắc cảnh sát stop lại v́ thấy tài xế không b́nh thường.
Vẫn không muốn bỏ qua cơ hội t́m hiểu quan hệ ḿnh mới vừa thấy,
Thiên hỏi một câu bắt đầu thật là tế nhị:
"Nhật Minh trông thật là hiền bên cạnh Mỹ Linh há My".
Diễm My gật đầu đáp "Anh cũng thấy vậy huh?"
− Ừ, chắc bị ăn hiếp dữ lắm.
Diễm My gật đầu đáp "Anh cũng thấy vậy huh?"
− Ừ, chắc bị ăn hiếp dữ lắm
Vẫn không thấy Diễm My nói ǵ sau vài phút chờ đợi, Thiên cũng
không biết nên nói ǵ. Hay là rủ Diễm My đi tới chơi với ông bà
nội, chứ bây giờ để Diễm My ở nhà một ḿnh với vẻ mặt ủ rủ như vậy
th́ chỉ có nước cô ta sẽ khóc một trận tơi bời. Thiên chợt phá tan
bầu không khí nặng triễu đó: "Hay là ḿnh đi về chơi với nội nha My,
hôm nay là Saturday, em lại không có đi học hay làm ǵ, ông bà nội
th́ bây giờ ở nhà có một ḿnh, thôi ḿnh tới chơi chút nha. Chừng
nào em muốn về th́ anh chở em về".
Diễm My lưỡng lự giây phút rồi cũng gật đầu, bây giờ mà đi về nhà
th́ cũng buồn chết. Thôi th́ tới chơi với nội cũng
đỡ, nghe nội kể chuyện cũng vui.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đă dừng ngay trước cổng nhà của Thiên. Diễm My bước xuống xe trong tâm trạng rối bời. Cô vẫn c̣n đang nghĩ
tới những chuyện vừa xảy ra. Không biết nên quên hay cho qua luôn,
thôi th́ bây giờ ḿnh cứ vui lên cái đă, chừng nào rảnh th́ hăy nghĩ
tới chuyện đó. Hôm nay là Saturday mà suy nghĩ th́ tiếc ghê lắm. Hít một hơi cho tâm hồn thoải mái, Diễm My với khuôn mặt có phần
sinh khí lẽo đẽo theo sau Thiên bước vào nhà.
Chương 2
Ông bà nội đang
loay hoay sau vườn với những cây hoa hồng ngay cạnh ngơ sau. Hôm
nay trời thật là đẹp, không lạnh lắm cũng không nóng lắm, vừa đủ để
người ta có một ngày cuối tuần dễ chịu.
Diễm My mở cửa ra sau vườn, bà nội cười tươi rói khi thấy Diễm My
xuất hiện.
− Ủa, sao con lại tới đây hả ? Hôm nay là thứ 7 mà hổng đi chơi
mà lại đây với bà nội vậy ?
− Tại con... con... con muốn nghe nội kể chuyện tiếp, đang
tới khúc hay nên con hổng có muốn ngừng. Hôm
nay th́ Tiết Đinh San sẽ làm ǵ khi mà thấy Phàn Lê Huê hả nội ? Hôm
bữa ngừng tới giờ lâu rồi và con sắp quên rồi, hay là hôm nay nội kể
tiếp đi nha.
Vuốt tóc Diễm My, bà nội đưa tay nắm lấy Diễm My. Trông bà vẫn
c̣n khỏe mạnh trong bước đi tuy có phần... Diễm My chợt thấy thương
bà vô cùng. Cô thầm trách sao không chịu bỏ thêm th́ giờ quan tâm
tới bà nội một chút. Tuy không phải ruột thịt ǵ với cô, song bà
nội đối với cô rất ư là quan tâm lo lắng.
Chứ có biết bao nhiêu cháu nội ngoại khác, bà cũng chỉ thương có
Thiên, bây giờ lại có thêm Diễm My dành phần với anh.
Đỡ bà nội ngồi xuống chiếc xích đu, Diễm My giục bà: "Kể đi nội,
Tiết Đinh San làm ǵ hả".
Bà nội với tay lấy chung trà c̣n nóng hổi trên chiếc bàn, bà hớp
từng ngụm và cười bảo Diễm My: "Từ từ con à, để nội coi coi... ". Bà như đang cố nhớ lại chuyện Tiết Đinh San và Phàn Lê
Huê mà từ lâu bà đă thuộc nằm ḷng câu chuyện đó. Thiên này giờ vẫn
theo dỏi câu chuyện giữa hai người, anh thích thú nh́n gương mặt bà
nội như đang cố nhớ về câu chuyện. Chợt nghĩ ra một ư nghĩ ǵ đó,
anh vội ngồi xà xuống chiếc xích đu và lay tay bà nội.
− Con muốn nghe nữa nội ơi.
− Nè, sao anh hay ké quá vậy ? Chuyện này của nội kể cho em nghe
mà. Anh đừng có ké à nha. Diễm My giương mắt nh́n Thiên.
− Kỳ hôn, anh nghe thôi chứ đâu có ảnh hưởng ǵ tới em, phải hông
nội. Thiên lay cánh tay bà.
− Th́ nội kế cho 2 đứa nghe luôn có sao đâu. Từ nhỏ thằng Thiên
đă được nghe nhiều lần rồi, đă vậy c̣n nghe nhiều chuyện hơn con nữa
đó My. Bây giờ nội kể nha.
Ông nội bưng ra một dĩa trái cây ra và để bên cạnh bàn. Ông nói:
"Nè, cho mấy bà cháu tẩm bổ đây. Bắt bà nôi
kể chuyện th́ tốn nhiều năng lượng lắm, bởi vậy ông phải kiếm cái ǵ
đó nạp vào cho bà nội nếu không th́..."
− "Trời, ông nội t́nh ghê nha. Sợ bà nội
tốn năng lượng... làm tụi con được ké... sướng quá trời". Thiên chọc
ông nội.
Ông nội mỉm cười nói: "Nhớ lúc c̣n nhỏ, bà nội tụi con đẹp lộng
lẫy luôn. Ông đă bị bă lấy mất trái tim từ lần gặp gỡ đầu tiên ḱa,
tụi con có tin không ?
− Vậy hả ông nội ? Rồi ông nội làm sao đế có thể lấy ḷng bà nội
vậy ? Thiên hỏi.
− Th́ bỏ công ra theo đuổi bă nhưng mà lúc đó nội gặp "Thiên Thời
Địa Lợi Nhân Ḥa" nên... sau đó bà nội đă yêu ông chứ sao nữa.
− "Thiên Thời Địa Lợi Nhân Ḥa" là ǵ vậy nội, Diễm My lên tiếng
hỏi.
− Th́ là gặp trời giúp, thời cơ tới, đúng lúc đúng chỗ và được
người ta giúp nên mọi chuyện đều suông sẻ.
Lúc đó ông bà cố con rất là thương ông nên ông mới cưới được bà nội
đó chứ.
− A, th́ ra là vậy. Rồi sao nữa nội.
− Th́ lúc đầu bà nội con cũng ghét ông lắm, nhưng rồi sau đó bă
thương ông bù lại phải hông bà. Ông vừa nói
vừa cười với bà nội.
− Nói cho tụi nhỏ nó cười cho, ông già rồi mà làm như con nít vậy
đó. Tụi con đừng nghe ổng nói bậy nha.
Diễm My chợt nắm tay ông nội lay lay, cô nói: "Hay bây giờ ông kể
chuyện hồi đó làm sao ông theo bà nội đi, con hết muốn nghe chuyện
Tiết Đinh San rồi "
Thiên cũng đồng t́nh với Diễm My, anh vỗ tay phán một câu: "Okay,
bây giờ màn một cảnh một bắt đầu mở màn, anh chàng đẹp trai Nguyễn
Quang Minh làm cách nào để đeo đuổi cô hoa khôi Nguyễn Như Yên "
Diễm My cười rạng rỡ sau khi nghe câu giới thiệu của Thiên. Cô
thầm phục tài năng nói dí dỏm của Thiên. Ông bà nội cũng cười tươi
rói khi nghe câu giới thiệu của đứa cháu ḿnh. Ông nói chậm răi:
"Thôi được, bây giờ đi vào trong nhà, ông kể cho tụi con nghe".
Diễm My d́u bà nội đi vào nhà, Thiên th́ bưng dĩa trái cây cùng
với ly trà c̣n sót lại trên bàn. Ông nội chống cây gậy lẽo đẽo theo
sau. Sau khi ai nấy đă ngồi trên ghế, ông nội nh́n bà nội rồi nói:
"Trời nghĩ lại khi xưa tôi cũng nội công thâm hậu ghê mới có được
bà, phải công nhận tui giỏi thiệt đó ."
Sau đó ông bắt đầu kể từ cái lúc 2 ông bà gặp nhau, sau khi qua
biết bao nhiêu thử thách của ông bà cố, rồi t́nh cảm dần dần nảy
sinh giửa ông bà, những lúc giận hờn vu vơ của bà nội đă làm cho ông
thất điên bát đảo... Diễm My và Thiên chăm chú nghe kể một
cách rất là say mê. Những tiếng cười gịn giả của Thiên và Diễm My
đă đem lại niềm hăng say kể chuyện của ông bà. Bà nội cũng phụ hoạ
thêm vào câu chuyện sau mấy chục năm sống bên nhau.
Diễm My thầm nghĩ đây quả thật là một mối t́nh tuyệt vời mà cô
ngưỡng mộ, thầm mơ ước ngày nào đó ḿnh cũng sẽ t́m được một người
thật ḷng thương yêu cô trọn đời trọn kiếp như ông nội đây.
Thiên cũng đang đưa ư nghĩ ḿnh đi nơi nào đó, anh cũng đang mơ
ước một ngày nào đó anh sẽ làm cho trái tim lạnh lẽo kia có những
nhịp đập ấm nồng t́nh tứ bên cạnh anh.
Nhất định sẽ có một ngày Diễm My sẽ đáp lại t́nh yêu của anh dành
cho cô.
Câu chuyện được chấm dứt th́ dĩa trái cây trên bàn cũng không c̣n
chút ǵ. Diễm My và Thiên đă "đá" sạch sẽ dĩa trái vải trên bàn. Vẫn c̣n muốn nghe ông bà kể chuyện, Diễm My tỏ
vẻ tiếc nuối, cô vội
nói: "Hay là bây giờ ḿnh tiếp chuyện Tiết Đinh San nha nội".
Thiên cũng phụ họa theo Diễm My "Được đó nội, Tiết Đinh San đi
nội"
Thế là bà cháu lại bắt đầu câu chuyện c̣n đang dỡ đang đó.
Có lẽ do ăn no quá hay sao mà sau một hồi kể chuyện, mọi người h́nh
như dần dần ch́m vào giấc ngủ. Người "ngă đài" trước tiên là ông nội,
do có lẽ nghe kể quá nhiều lần nên ông đă
ngủ ngay. Tiếp theo là Diễm My đang nằm trên chiếc sofa gần bà nội,
Thiên cũng đang cố gắng theo dơi câu chuyện cho bà nội vui ḷng mặc
dù trong đầu anh bấy giờ đă thuộc ḷng qúa độ câu chuyện. Nh́n Diễm
My đang ch́m vào giấc ngủ, anh thích thú ngắm nh́n trong khi vẫn giả
bộ như theo dơi câu chuyện.
Bà nội vẫn đang triền miên câu chuyện đang dỡ dang. Phát hiện ra
Diễm My co người lại v́ lạnh, Thiên chợt đứng dậy và đi vào trong. Anh bưng ra 2 cái mền mỏng và một cái đắp trên người cho ông nội,
một cái đắp trên người cho Diễm My.
Bà nội tủm tỉm cười khi thấy Thiên chăm sóc tỉ mỉ cho Diễm My như
vậy, bà vội ngưng ngang câu chuyện: "Thiên à, con thấy Diễm My thế
nào ?"
− Là sao hả nội ? Thiên quay sang.
− Th́ bà muốn hỏi là con thấy Diễm My thế nào, nội thấy chắc là
con thích nó phải không ?
Lúng túng khi bị bà nội phát hiện ra t́nh cảm của ḿnh, Thiên vội
găi găi đầu và không biết phải trả lời ra sao.
− Con à, nội nh́n là biết ngay con đă thích nó rồi, thôi th́ từ
từ t́m hiểu t́nh cảm của ḿnh. Nội cũng hy vọng lời hứa năm xưa trở
thành sự thật. Nội chỉ muốn Diễm My là cháu dâu của nội
thôi".
− Nếu Diễm My hổng chịu th́ sao hả nội ? H́nh như em ấy đang
thích một người tên là Minh và hôm nay chính mắt My đă nh́n thấy
Minh đi chung với một cô gái tên là Linh. Diễm My
có lẽ buồn hay sao mà khi nghe con rủ tới đây chơi với nội, em ấy
đồng ư ngay.
− Có chuyện đó nữa à ?
− Dạ, nội biết hông, hơn một năm trước đây con đă từng gặp Diễm
My lúc đi mua sắm ở chỗ kia. Từ đó đến nay, con ngày đêm mơ ước sẽ
có một ngày gặp lại cô gái mà con đă gặp và cho tới ngày hôm qua th́
con mới biết người mà con nhớ hoài lại là Diễm My. Tại suốt bao
nhiêu năm qua, em ấy không chịu gặp mặt con v́ vẫn c̣n giận chuyện
mười mấy năm trước, với lại con cũng bận học quá nên đă không có dịp
gặp nhau. Và bây giờ con cũng đă học xong và đă đi làm rồi.
Bây giờ th́ con đă biết Diễm My chính là người mà con đă yêu
nhưng... nhưng em ấy c̣n quá ngây thơ chưa hiểu được t́nh cảm của con.
Con không biết phải làm sao nữa nội à.
− Sao con biết nó vẫn c̣n giận con chuyện của 10 mấy năm trước ?
− Th́ em My nói là ghét con lắm, bởi vậy mới cho con ăn nước
miếng trong ly cocktail mà em ấy làm. Con cũng vô t́nh
chọc cho My tức giận và đau tim ngay lần gặp gỡ đầu tiên, tới giờ
con vẫn c̣n thấy hối hận đó nội à. Sau đó anh đă kế hết cho bà nội
nghe những chuyện đă xảy ra ngày hôm qua.
Bà nội cười tủm tỉm khi nghe câu chuyện, bà lắc đầu nói:
"Thôi
được, để nội cố gắng t́m hiểu xem t́nh cảm của Diễm My ra sao đối
với con, c̣n con th́ nên làm chuyện ǵ th́ con tự biết đó.
Thôi nội đi nằm một chút, nội cũng mệt rồi".
Bà nội đi vào trong và Thiên cũng quay lại nh́n Diễm My ngủ. Một
nét đẹp thật là thơ ngây trong trắng, một vài sợi tóc rủ xuống khuôn
mặt đáng yêu ấy càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô lúc bấy giờ. Hàng mi
cong vút rậm rạp làm ḷng anh rung lên một nổi niềm thật không sao
diển tả được. Hơi thở đều đặn của Diễm My làm cho anh không dám
nhúc nhích cục cựa v́ sợ sẽ làm cô giựt ḿnh. Cựa ḿnh Diễm My xoay
một ṿng và gác chân lên trên đùi của anh. Nữa tấm
mền được tuột xuống đất và ngay trước mặt anh một nữa khúc chân trái
của Diềm My đang chiểm chệ gác trên chân của Thiên.
Cúi xuống kéo nửa cái mền lên và đắp ngang người cho Diễm My
xong, anh vẫn không biết phải làm sao khi nữa khúc chân trái đang
ung dung "tọa" trên đôi chân của anh. Cái mền đă được Diễm My nằm
lên một phần và không có cách nào để có thể kéo ra được. Thiên vẫn
lúng túng không biết phải xử cách nào cho phải. Một khúc đùi trắng
hồng đang ở một tầm nh́n rất gần. Không một dấu vết khó coi nào,
một đôi chân dài và thẳng. Những ngón chân được cắt tỉa gọn gàng,
gót chân hồng hào và làn da nh́n vào có thể biết là rất mềm mại. Thiên ước ǵ có thể để bàn tay vào làn da đó để coi nó mềm mại tới
đâu. Chắc Diễm My đă chăm chút cho thân thể của ḿnh dữ lắm,
Thiên chợt mỉm cười với ư nghĩ đó.
Tự nhiên hôm nay được ngồi cạnh bên ngắm nh́n Diễm My trong tư
thế này quả là một điều tuyệt dịu ngoài ư muốn.
Ước ǵ ḿnh có thể ngồi gần một chút... Thiên mỉm cười và cố xua đi ư nghĩ ư nghĩ bậy
bạ đó. Anh quay khuôn mặt lại cố không nh́n Diễm My nhưng được một
lát lại quay trở lại nh́n v́ Diễm My h́nh như đang nói ǵ nhỏ nhỏ
trong miệng. Cứ nh́n Diễm My ngủ như thế và cũng bởi không được
nhúc nhích cùng với sức nặng của chân trái My, cảm giác của bàn chân
anh bắt đầu tê tê. Sau một thời gian chịu đựng, vẫn
không nhúc nhích, anh cũng từ từ khép mắt lại.
Ông Minh sau 2 tiếng đồng hồ đă tỉnh dậy. Nh́n quanh không thấy
bà Yên đâu, ông chợt thấy Thiên và Diễm My đang ngủ trên chiếc sofa
mà hồi năy tụi nó vẫn ngồi. Không thấy bà Yên nhưng nh́n thấy 2 đứa
cháu, ông mỉm cười và chợt đứng dậy. Ông đi thật nhanh vào trong và
t́m bà Yên. Mở cửa pḥng, thấy bà Yên đang búi lọn tóc, ông dịu dàng
hỏi: "Em đă thức rồi hả ? Sao hổng ngủ thêm chút nữa cho khỏe ? "
− Thôi, ngủ nhiêu đó đủ rồi. Tụi nhỏ đâu hết rồi ?
− Ờ, quên, em ra đây anh chỉ coi cái này.
Vừa nói ông vừa kéo tay bà Yên đi ra pḥng khách.
− Em nh́n xem, tụi nó ngủ hết rồi ḱa. Đứa th́ nằm cong queo,
đứa th́ ngủ ngồi đă vậy c̣n bị gác nữa.
Trông tụi nó xứng đôi làm sao đó.
− Ờ, thằng Thiên nó nói nó đă thích bé My từ năm mấy trước lận
ḱa, chỉ là nó hổng biết đó là Diễm My cho tới hôm qua tụi nó mới
gặp nhau. Hay là ḿnh tác hợp cho tụi nhỏ nha anh, ngoài Diễm
My ra, em không chấp nhận đứa cháu nội dâu nào khác hết.
− Th́ ai mà lại không thích bé My, nhưng đế coi tụi nó có duyên
không chứ. Tuy là mười mấy năm trước có nói sơ sơ nhưng cũng
không nên ép nó.
− Ờ th́ coi tụi nó có nợ không thôi. Anh
coi con nhỏ gác như vậy từ lúc năy em đi ngủ mà bây giờ nó vẫn ngồi
yên kiểu đó, có cần kêu nó dậy không, nếu không mỏi chân ghê lắm.
− Thôi kệ nó đi, c̣n trẻ mà, không sao đâu.
Hay là ḿnh ra trước nhà chơi đi nha.
Thế là ông Minh và bà Yên đi ra phía trước nhà.
Ngồi tâm sự về 2 đứa cháu, ông Minh bàn tính chuyện tương lai của 2
đứa nhỏ.
− Nếu mai mốt tụi nó đám cưới, không biết sẽ cho tụi nó quà ǵ hả
bà ?
− Trời, phải dám hỏi trước chứ. Em sẽ cho bé My chiếc ṿng cẩm
thạch mà nó thích của má cho em đó. Trông con bé có vẻ mê chiếc
ṿng ghê lắm tại v́ nó vừa với cổ tay của Diễm My. C̣n anh ?
− Cái đó là đám hỏi thôi, c̣n đám cưới th́ chắc phải cho tụi nó
ǵ quan trọng hơn chứ... chưa nghĩ ra được.
Vừa lúc đó, chiếc xe ông Lộc trườn tới. Trên xe bước xuống bà
Linh, bà Kim, ông Lộc. Ngay sau đó, ông Lam cũng vừa đi đâu đó về
tới. Ông Lam phụ vợ xách những giỏ đồ ăn về, mỗi người một tay đi
thẳng tới chỗ của ông Minh đang ngồi. Ông Minh vội vă qươ tay cản
tất cả mọi người :
− Tụi bây đừng có ồn, tụi nó đang ngủ ở trong nhà đó.
Vô mà nh́n coi, đúng là một cặp trời sanh.
− Ờ, Linh à, con phải để bé My cho thằng Thiên đó, cả nhà này ai
cũng mê nó hết, nhất là thằng Thiên đó.
Con nhỏ ngủ rồi gác lên chân nó mấy tiếng đồng hồ rồi mà cũng chịu
trận cho tới giờ thiệt là... bà Yên chắc lưỡi.
Bà Linh quay sang bà Kim, hay là ḿnh bàn tính chuyện của tụi nhỏ
bây giờ luôn nha chị.
Thế là cả 6 người ngồi quay quần vào chiếc bàn đế phía trước sân.
Họ cười rất vui vẻ và quên cả việc bưng đồ ăn vào nhà.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa, mọi người nhất trí đồng ư theo sự sắp
đặt của ông Lam. Cả 6 người quyết định không cho Thiên và Diễm My
biết được kế hoạch mà họ đă bàn tính. Ông Minh ra lịnh:
"Thôi, đem đồ vô đi tụi con, kêu tụi nó dậy luôn để chiều nhức đầu".
Cánh cửa bật mở và cả sáu người vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thiên
đang cầm một tờ báo giơ cao lên. Không nhúc nhích cánh tay, Thiên
quay lại. Vẫn không biết Thiên đang làm ǵ, bà nội vội đến xem. Th́ ra một cảnh tượng vô cùng cảm động trước mắt mọi người.
Ánh nắng theo cửa sổ chiếu vào trong pḥng khách và Thiên đang cầm
tờ báo che ngay khuôn mặt cho Diễm My ngủ.
− Trời, con che cho nó năy giờ hả Thiên ? Bà nội lên tiếng hỏi.
− Dạ, nếu đi được th́ con đă kéo tấm màn lại rồi nội à.
Bà Linh vội vả chạy đến kéo màn cửa sổ lại cho con.
Quay lại bà nói: "Hổng biết mẹ ngủ bị nắng chiếu vào mặt th́ con có
che như vậy không con trai ? "
Mọi người cùng cười trong khi Thiên đang hổng biết phải trả lời
sau với mẹ nhưng anh cũng cố vớt một câu:
"Th́ cũng có chứ mẹ". Hời ơi, con mỏi tay quá rồi, phải đấm bóp mới được.
Vừa nói anh vừa massage cánh tay của ḿnh.
Những giỏ đồ ăn được bưng vào pḥng ăn ngay sau đó.
Mọi người định sẽ ăn tối tại đây nên họ bắt đầu nấu nướng.
Ông Lam cười thật lớn từ pḥng ăn khiến Diễm My cựa ḿnh tỉnh
giấc. Hơi mở mắt ra thấy ḿnh đang có mặt ngay pḥng khách, Diễm My
vẫn c̣n ngái ngủ và cố gắng nhắm mắt thêm chút nữa. Lại có cái mền
đắp trên người, cô vội kéo nó qua một bên và nghĩ ngay bà nội chắc
đă đắp mền cho ḿnh trước khi đi. Cô khe khẻ hát:
Không cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
Ta yêu em...
V́ chỉ biết đó là em.
Ngay trước mắt Thiên, không những một mà là hai cái chân đang
trên đùi anh. Vẫn không nói ǵ, anh quay sanh nh́n Diễm My. H́nh
như em ấy đang hát bài V́ đó là em và đang nhịp nhịp một bàn chân
của ḿnh. Thiên lên tiếng: "Em dậy đi My, chiều rồi đó".
Diễm My dụi dụi mắt và cố gắng ngồi dậy.
Chợt phát hiện ra chân của ḿnh gác ngay trên chân của Thiên mà c̣n
gần như là "chiếm" trọn cả trên chân anh ta, Diễm My ngồi bật dậy.
Cô không tưởng tượng nổi tại sao ḿnh lại nằm
ngủ trên một chiếc
sofa và lại c̣n gác chân lên người của Thiên nữa. Hốt hoảng cô ngồi
bật dậy ngay.
− Á ! Diễm My hét lên.
Lính quính làm sao do cái chân c̣n kẹt lại trong cái mền, Diễm My
té xuống bên cạnh sofa. Cái dĩa trái văi rơi tung toé
trên tấm thảm trong pḥng khách.
Mọi người chạy ra xem chuyện ǵ mà nghe tiếng la và tiếng chén
dĩa bể, trước mặt mọi người Diễm My đang ngồi ở dưới đất trong khi
Thiên đang cà nhắc cà nhắc đỡ Diễm My đứng dậy.
Ông Lam chạy tới lượm những cái giỏ đồ ăn tung toé trên thảm.
− Con có sao không My ? Bà Linh lên tiếng.
− Dạ, con... con... không sao. Con bước xuống rồi... rồi con
bị té
− Lại đây mẹ coi coi, con gái ǵ mà la um sùm.
Diễm My vẫn c̣n mắc cở v́ chuyện đă gác chân lên Thiên.
Thôi th́ biến cho lẹ trước mặt anh ta cho rồi, chớ ngồi đây mặt mũi
để đâu.
Diễm My đi lại mẹ và nói: "Con đi restroom chút nha, con không
sao rồi, chỉ hết hồn thôi mẹ à". Xong cô đi tuốt vào trong.
Tối nay, Diễm My ăn ở nhà bà nội sau khi cùng bà ra vườn trồng
cây hồng ở ngay cửa sau. Bà Linh vừa mới mua được cây bông hồng màu
tím ở đâu đó và rinh về lúc chiều. Cây bông nh́n có vẻ mập mạp và
nhất định là bông sẽ to ghê lắm. Bà
Linh đă chuấn bị xong đâu đó thức ăn và mời mọi người chuấn bị cơm
tối.
Tối nay, Diễm My rất là hiền, cô không nói tiếng nào khi ăn và ăn
một cách thầm lặng nữa là khác. Biết là Thiên vẫn lâu lâu nh́n
ḿnh, Diễm My lại càng mắc cở hơn. Hổng
biết hồi năy tướng tá ḿnh nằm chắc khó coi ghê lắm, tự nhiên gác
lên chân người ta... trời ạ ! Ăn qua loa, cô đứng dậy và đem dẹp
chén đũa đi.
− My à, sao con ăn ít vậy ? Bộ đồ ăn bác làm hổng vừa miệng hả
con ? Bà Linh hỏi.
− Dạ tại con hổng thấy đói bác ơi. Hồi trưa con ăn hết dĩa trái
văi rồi nên c̣n no. Thôi con đi ra sau vườn chơi chút mới
được, giờ này chắn nó đă nở bông rồi.
Diễm My đi vội xuống nhà bếp, lát sau cô đi ra vườn trong tay nắm
thêm một vài trái vải. Ngồi xuống chiếc xích đu, cô mới thấy ḿnh
thiệt là khùng. Thiệt là mắc cớ ghê gớm, gác chân lên người
ta... vừa nghĩ vừa mỉm cười. Bất chợt, cô nhớ tới Nhật
Minh và Mỹ
Linh. Ủa, sao ḿnh hổng có nhớ ǵ tới họ cả nguyên ngày nay cho
đến khi rảnh mới nghĩ đến. Mà ḿnh
chỉ buồn một chút thôi chứ không thấy tức giận ḱa ?Vậy ḿnh không
biết đă có thích anh Minh chưa ?
Măi mê với suy nghĩ đó, cô không hay bà nội đă bước ra tự bao giờ. Bà ngồi xuống bên cạnh Diễm My và hỏi :
− Con đang suy nghĩ ǵ mà chăm chú vậy My ?
− Nội ơi, con hỏi nội cái này được hông nội ?
− Con nói đi.
− Uhh... uhhh con... con muốn hỏi là tại sao nội... nội đắp mền
mà hổng kêu con dậy, rồi tại sao... sao con... con lại gác chân lên
người anh Thiên vậy nội ? Tướng con chắc là nằm khó coi ghê lắm.
− Đâu phải nội đắp mền cho con đâu, là thằng Thiên đó. Nó đem ra
2 cái mền, một cái cho ông nội một cái cho con. Nó thấy con lạnh
nên mới đi lấy mền đó chứ. C̣n chuyện gác chân th́ nội đâu có biết
được. Khó coi th́ nó đâu có nh́n con, khó coi th́ nó ngủ từ đời nào
chứ đâu mà ngồi che nắng. Vừa nói bà nội vừa
mỉm cười.
− Trời đất, con đâu biết con ngủ khi nào. Lúc đó nội kể tới cái
khúc Tiết Đinh San nhận lịnh xuất binh ǵ đó th́ con đâu nhớ được ǵ
nữa. hi hi hi con mắc ngủ mà nội.
− Tội nghiệp nó vừa phải che nắng cho con, vừa không được nhúch
nhích nữa ḱa. Sau khi đứng dậy c̣n đi hổng nổi v́ cái chân cứng
ngắt mà vẫn cười nói không có sao.
− Che nắng ǵ nội ?
− Th́ nắng rọi vào mặt con nên nó banh tờ báo ra che cho con hồi
chiều đó.
− Hả ? Trời đất, con... con...
− Vậy... vậy con hỏi nội chuyện khác nha.
− Con nói đi.
Diễm My vẫn làm thinh, cô không biết làm sao để
mở đầu câu chuyện
về Minh. Bà nội vội nói: "Nội có thể cố vấn cho con về chuyện t́nh
cảm v́ nội đă trăi qua cái thời gian đó rồi, con không cần phải mắc
cở với nội. Con biết nội thương con lắm hông My ?"
− Dạ, vậy con nói nha nội.
− Ờ, nội nghe đây.
− Uh, làm sao để biết là ḿnh có thích người ta hông hả nội ? Con
muốn nói là, hôm nay con gặp cái người mà nói thích con. Con thấy
ảnh đi với một cô bạn gái khác, c̣n nắm tay nửa. Cô ta luôn bám sát
theo anh ấy. Con thấy anh ấy thấy con th́ lúng túng, im lặng, lúc
đầu con cũng hông vui nhưng sau khi tới đây từ sáng tới giờ con hổng
buồn mà cũng hổng nhớ anh Minh nữa. Lúc trước ảnh nói ảnh thích
con, con th́ cũng vui vui khi thấy ảnh. Ảnh hay chở tụi con đi ăn,
dạy thêm cho tụi con học, nhỏ Thanh cũng thích anh Minh như vậy đó. Tụi con chơi với nhau rất vui. Nhưng Mỹ Linh th́ h́nh như không
thích anh Minh đi chung với con và nhỏ Thanh. Con th́ chỉ thắc mắc
tại sao trong khi ảnh nói thích con mà c̣n đi theo Mỹ Linh là sao
nội ? Vậy con đă thích anh Minh chưa nội ?
− Con chỉ coi Minh như con Thanh thôi, nếu con thích nó th́ đă
khóc tơi bời hoa lá rồi chứ đâu mà ăn uống kể chuyện vui vẻ như hôm
nay chứ. Đó chỉ là những cảm giác được ngưỡng mộ mà thôi, cái đó
không phải là cảm giác thích một người. Đến khi có một h́nh bóng
nào đó chập chờn lỡn vỡn trong trí óc của con, lúc nào cũng nghĩ đến
người ta, lúc đó mới gọi là yêu một người. Con mới có 17 tuổi thôi,
chưa yêu đâu con à. Nội biết con c̣n chưa có thích ai hết,
nếu không th́ đâu có hồn nhiên tới như vầy.
Diễm My vẫn im lặng, cô không biết nói ǵ nữa.
Trong ḷng vần c̣n thắc mắc nhưng nhưng... Chợt bà Linh mở cửa nói:
"My à, mẹ kêu về ḱa con".
− Dạ, con tới ngay.
− Nội ơi, con về nha nội. Chừng nào rảnh con kêu ba chở tới thăm
nội. Con về nha. Vừa nói Diễm My vừa ôm bà nội và hun lên mặt của
bà một cái. Bà nội đứng lên và Diễm My d́u bà vào trong nhà.
o0o
Hôm nay đă hẹn với nhỏ Thanh sẽ làm cho hết đống bài c̣n lại,
Diễm My lật đật sắp xếp lại tấc cả tập vỡ. Phải làm cho xong chứ
không thôi làm sao đi shopping chiều nay được chứ. Hôm qua đă ở nhà
bà nội cả ngày, Diễm My đâu có nh́n tới bài vở ǵ đâu. Đă vậy cô
giận Nhật Minh nên tắt luôn cái phone cầm tay của ḿnh cho tới bây
giờ mới nhớ. Loay hoay lục trong xách tay t́m cái phone, Diễm My
kinh ngạc khi nh́n thấy cả 12 cú gọi của Nhật Minh.
Lầm thầm chưởi rủa Nhật Minh, Diễm My đang nghe những message của
anh để lại từ tối qua.
− Diễm My, là anh đây, chừng nào em nghe được message này th́ gọi
cho anh nghe.
− Diễm My, bây giờ là 2 giờ trưa, em nói em
sẽ đi về nhà sao vẫn
chưa thấy em. Anh đang ở trước nhà em, gọi cho anh nha.
− Diễm My, em có thể gọi cho anh được không ?
− Diễm My, làm ơn nghe anh giải thích đi, anh có chuyện cần nói
với em.
Làu bàu trong miệng những câu: "Cho anh chết, đi chơi
mà c̣n gọi người ta, anh biến đi..." Diễm My đang xóa hết những message mà
Minh đă để lại trong phone của cô. Bất th́nh ĺnh Uyên Thanh từ đâu
nhảy ra: "Ê, tao tới rồi".
− Á ! Trời bộ mày muốn hù người ta chết hả ? Thiệt giống y như...
− Ai hả ?
− Th́ anh Thiên chứ ai. Thấy ghét.
− Anh Thiên nào vậy ? Thêm một cây si nữa hả ?
− Mày đừng có nói bậy nha, ảnh là con bác Linh đó.
− Ủa, anh Thiên về rồi hả ? Ảnh nh́n ra sao, có đẹp trai hông ?
− Th́ mai mốt gặp đi rồi mày biết, thắc mắc nhiều quá.
Nh́n là ghét rồi.
− Sao bữa nay mày khó chịu vậy ? Bộ anh Minh chọc giận hả ?
− Đừng nhắc anh Minh nha, nghe là nổi sùng rồi.
− Chuyện ǵ ? Chuyện ǵ nói nghe coi.
− Hôm qua thấy ảnh và Mỹ Linh đi chung, nó c̣n nắm tay ảnh nữa đó. H́nh như là cố ư cho tao thấy để tức hay sao á. Lúc đầu bực một
chút nhưng sao đó tao quên mất cho tới hồi năy nhớ tới cái phone th́
mới biết được ảnh gọi tới 12 lần.
Nghe message là thấy giận rồi.
− Oh, th́ ra là như vậy, dám chọc tới My nương nương, cho anh
chết. Cha này gan thật, tiểu muội có ư kiến này nè My nương
nương, hăy tử h́nh chả cho rồi My nương nương ơi.
Tiếng cười gịn giả của My và Thanh đă làm cho không khí trỡ nên
ấm cúng hơn. Diễm My và Thanh lại đem hết tập vỡ qua chiếc bàn bên
cạnh đế học bài. Một bài toán mà từ hôm Thứ sáu tới giờ cả 2 đứa
vẫn không biết làm sao giải nó. Ngồi cả 2 tiếng đồng hồ, những bài
toán c̣n lại đă giải xong nhưng chỉ duy nhất bài này giải không ra
được. Diễm My mệt mơi lăn xuống giường nằm dài. Cô la lên:
"Mệt quá đi à, hổng muốn học nữa đâu mày ơi".
− Ừ, mệt quá, tao hết vô nổi rồi.
− Nghĩ hoài không ra ǵ hết.
Ding ding ding
− H́nh như có ai tới ḱa, a, tao nghe tiếng nội ở dưới, hay ḿnh
đi xuống chơi chút rồi học sau nha Thanh.
− Ừ, ḿnh đi.
Diễm My và Thanh cùng chạy xuống lầu. Ông nội và bà nội đang từ
phía ngoài đi vào. Có cả bác Linh và bác Lam nữa. Uyên Thanh chợt
phát hiện ngoài ra c̣n có thêm một người con trai nữa. Trông anh ta
đẹp trai hết xẩy. Cao ráo, trắng trẻo, và đặc biệt cặp mắt như muốn
hớp hồn người đối diện. Đây
chắc là anh Thiên của Diễm My chắc, Uyên Thanh nghĩ.
− Nội tới chơi hả nội, nội bưng ǵ tới vậy ?
− Bà nội con làm cho món bánh tráng nướng kẹp kẹo bạch nha với dừa
mà con thích đó. Bả làm từ sáng giờ.
− Thiệt hả ông nội ? Chu choa ơi, bữa nay mày có được ké rồi
Thanh à. Nội làm món này ngon lắm.
− Thằng Thiên nó rủ đem qua đây cho con đó, con đang làm ǵ trên
lầu vậy bé My ?
− Da, con đang làm bài nhưng ngồi năy giờ hổng làm được.
Cho bài ǵ mà khó quá trời, thôi để con chơi chút rồi học sau nha
nội.
− Ờ, ăn đi tụi con.
Thiên mỉm cười gật đầu với Uyên Thanh một cái, Diễm My kéo Thanh
tới trước mặt và giới thiệu :
− Đây là anh Thiên con bác Linh, c̣n đây là Uyên Thanh, bạn em.
− Th́ ra anh là anh Thiên đó hả ? Người mà Diễm My thường nhắc
tới... vậy mà nó... nó nói anh nh́n...
− Nói sao hả Thanh ? Thiên nhíu mày.
− Nó nói anh... á.
Diễm My vội nhéo Uyên Thanh một cái và nói: "Nói là ḿnh đi
xuống ăn lẹ c̣n học nữa". Diễm My kéo tay Thanh xuống pḥng ăn
trong khi Thiên vẫn c̣n đang thắc mắc Diễm My nói cái ǵ về anh.
Đúng thiệt là...
Diễm My và Uyên Thanh nhai ráo trọi mấy cái bánh tráng kẹp kẹo
bạch nha đó, 2 đứa măi mê ăn trước mặt bà nội. Bà nội muốn nh́n coi
Diễm My ăn món này ngon tới đâu tại cô vẫn thường đ̣i ăn món này.
Ôm bụng, Diễm My xí xoa: "Ngon quá nội ơi, nội cho con ăn hoài mai
mốt con sẽ giống như con heo vậy đó".
Bà nội cười: "Con mà mập nỗi ǵ."
Uyên Thanh vừa rửa tay xong, vội lên tiếng: "Thôi, lẹ c̣n làm cái
bài đó nữa, ḿnh ăn no rồi"
− Nội ngồi chơi với mẹ nha, con đi học một chút sẽ chơi với nội
sau.
Diễm My và Uyên Thanh chạy tuốt lên lầu. Ngồi 15 phút đồng hồ
th́ Diễm My không tài nào kiên nhẩn nửa. Cô mắc bận coi bà nội làm
ǵ dưới nhà mà mọi người cười dữ dội trong khi cái cửa pḥng đă đóng
lại. Nhỏ Thanh chợt lay lay cánh tay My và nói :
− Vậy mà mày nói ghét ảnh, làm đâu tao tưởng ảnh xấu ghê lắm. Trời, nội nh́n cái răng khểnh khi ảnh cười là ăn tiền rồi.
Ờ há, bây giờ mới phát hiện ra một chuyện, một người th́ có đồng
tiền trên má, c̣n người kia th́ có răng khểnh là sao ? Giải thích
đi.
− "Khểnh" ǵ mà khểnh, cái đó gọi là cái răng mọc "ngang tàng",
cái răng mất trật tự chứ khểnh ǵ. Ngồi im học đi, lộn xộn quính bi
giờ á. Diễm My liếc Thanh.
− Công nhận ảnh đẹp trai dễ sợ, rất xứng với mày.
− Xứng ǵ mà xứng, đụng là gây rồi.
Đă biểu học đi sao mà nói hoài vậy ? Không lẽ mày đă bị ảnh hớp hồn
rồi phải không ? Diễm My cười và cuối xuống nh́n vào mắt Thanh.
− Mày đừng khùng nha, không phải mày biết tao có anh Thái rồi sao. Ảnh Thiên nghe được th́ cất cái mặt đâu nữa. Con quỷ này, mày man
man rồi hả ? Không phải mày nói lúc xưa có lời hứa ǵ đó với gia
đ́nh anh Thiên sao ?
− Th́ có nghe ba mẹ nói, nhưng mà... tao vẫn c̣n giận ghê lắm.
− Tại sao chứ ?
− Th́ c̣n giận, chưa có quên được.
Thôi học bài đi, nói hoài th́ tao dán miệng mày lại đó.
Măi lo nói chuyện hay đâu bên ngoài Thiên t́nh cờ nghe được câu
chuyện của Diễm My và Uyên Thanh. Mẹ đă đem một mớ strawberry qua
đây và mẹ đă làm 2 ly sinh tố dâu cho Diễm My và Thanh. Theo lời
mẹ, anh đem lên lầu 2 ly nước trái cây nhưng sau khi nghe xong, anh
quên mất và đem 2 cái ly đi xuống lầu. Vẫn đứng ở chân cầu thang,
anh vẫn không biết phải lấy lư do ǵ khi gỏ cửa pḥng Diễm My. Chẳng lẽ nói mẹ kêu đem lên th́ kỳ quá, như vậy hổng có thành ư chút
nào. Nhưng t́m măi th́ cũng hổng có lư do nào khác.
Uyên Thanh bổng nghĩ ra một ư kiến: "Tao nghĩ ra rồi, đợi tao
một chút nha. Khỏi mắc công suy nghĩ nữa".
− Sao mày hay vậy, bằng cách nào ?
− Th́... th́ kêu anh Thiên chỉ ḿnh đi. Ḿnh có
suy nghĩ hoài cũng hổng ra đâu, lẹ lẹ tối nay c̣n đi shopping nữa
chứ.
− Nhưng mà... nhưng...
− Nhưng ǵ nữa, tao đi kêu ảnh lên đó.
Nói xong Uyên Thanh vọt ra ngoài biến mất.
Uyên Thanh chạy xuống lầu và ngạc nhiên khi thấy Thiên đang cầm 2
ly nước dưới chân cầu thang. Cô chạy
xuống và nói: "Của tụi em đó hả anh Thiên ?"
− Ừ, mẹ anh kêu anh bưng lên cho tụi em đó.
Anh đang không biết có nên làm phiền tụi em học không đây.
− Không đâu không đâu, tụi em định nhờ anh chỉ dùm cái bài toán
kia ḱa, từ hôm thứ 6 tới giờ suy nghĩ hoài mà cũng hổng ra. Anh
rảnh hông vậy ?
− Rảnh, đâu đưa anh coi thử coi biết làm hông ?
− Vậy anh lên đây, vừa nói Uyên Thanh vừa đỡ lấy một cái ly trên
tay của Thiên và đi lên lầu. Đi được vài bước, Uyên Thanh bổng dưng
dừng lại và ngó về phía sau. Thiên vẫn chưa bước
được bước nào.
− Anh sao vậy ? Thanh ḍ hỏi ?
− Có tiện không hả ? Diễm My... em ấy...
− Không sao đâu, lên đây đi. Có em mà, nó hổng dám làm ǵ anh
đâu. Nè, nó vẫn c̣n giận chuyện mười mấy năm trước của anh đó, anh
hăy t́m cách ǵ cho nó quên đi. Có muốn em giúp đỡ anh hông ? Em
sẳn sàng giúp anh v́ ly trái cây này.
− Thiệt hả ? biết vậy anh làm cho Thanh ly lớn hơn ly này, cám ơn
em nha Thanh.
− Vậy bây giờ anh đi được chưa ?
− Ờ, Thiên đáp và bước lên thang lầu.
Cầu thang được lót bằng một tấm thảm màu hồng đậm với những tấm
tranh rất ư là nữ tính. Trên lầu được chia thành 3 ngă. Cũng một
tấm thảm màu hồng nhưng có phần lợt hơn so với tấm thảm được đặt ở
cầu thang. Trên tường là bức h́nh chân dung của Diễm My tương đối
khá lớn, cô mặc một cái áo dài màu tím lợt với một vài nhánh bông
đồng tiền vẽ ngay trước ngực áo. Thiệt là một vóc dáng cân đối, lư
tưởng cho một chiếc áo dài sang trọng như thế, Thiên thầm nghĩ. Giựt ḿnh v́ Uyên Thanh hỏi một câu:
"Đẹp há anh Thiên, nhỏ My mặc
áo dài hết xẩy luôn, tụi em Tết nào cũng đi chùa và khi mà nó bận áo
dài th́ cứ y như rằng đâu đó cũng có những trái tim đập bung dây
luôn. Em là con gái th́ c̣n phát mê th́ đừng nói là con trai, chứ
không thôi em yêu nó lâu rồi".
Thiên mỉm cười gật đầu: "Ừ, rất
là đẹp".
Uyên Thanh dừng lại trước một căn pḥng tương đối rộng, đâ có lẽ
là căn pḥng lớn nhất trên lầu. Kéo tay Thiên, Uyên Thanh nói lớn:
"Anh Thiên tới rồi nè My".
Giựt ḿnh, Diễm My ngồi bật dậy. Thiên đang đứng trước cửa pḥng
của Diễm My. Diễm My lật đật bước xuống giường và lính quính bưng
hết tập vỡ để trên bàn. Uyên Thanh kéo tay Thiên vào và chỉ cho
Thiên ngồi vào cái ghế có sẳn: "Bộ anh muốn đứng
để coi bài hay sao ? Trời, đưa nước cho nó đi chứ".
Chực nhớ, Thiên vội đưa cho Diễm My ly sinh tố dâu trên tay và
nói: "Nè, em uống đi".
− Cám ơn anh. Diễm My đỡ lấy ly trái cây.
− Bây giờ ḿnh bắt đầu nha anh Thiên, Uyên Thanh lên tiếng hỏi.
− Ừ, đưa đây anh coi thử coi anh có biết hông ?
Đón lấy cuốn tập từ trên tay Uyên Thanh, Thiên chăm chú nh́n vào
và chợt nói: "Cho anh mượn cây viết được hông ?"
Diễm My ch́a cây viết trong tay ra cho Thiên, xong cô tiếp tục
uống cái ly trái cây đó. Thật là ngạc nhiên khi không đầy 2 phút
sau Thiên đă buông cây viết ra và mỉm cười. Anh nói :
− Đâu bài của em làm tới đâu My ?
− Nè, em chỉ biết tới đây thôi rồi hổng làm ra nữa.
Nh́n vào cuốn tập của Diễm My, nét chử to to thẳng hàng màu tím
như trái lại với người của cô. Th́
ra, em ấy bắt đầu làm sai từ chỗ này, hèn chi là vậy.
− C̣n bài của Uyên Thanh đâu ?
− Nè, em th́ khác với nó một chút nhưng cũng không ra luôn.
Thiên mỉm cười khi nh́n vào cuốn tập của Thanh. Th́ ra mỗi người
một vẻ, Uyên Thanh th́ viết tùm lum và chử nhỏ nhỏ.
Mỗi người một kiểu giải bài toán và cả 2 điều sai.
− Okay, anh có kết quả rồi. Ai muốn nghe trước đây ?
− Em đi xuống lầu uống nước một chút nha, anh chỉ Diễm My trước
đi. Uyên Thanh nói xong đi tuốt ra pḥng.
Diễm My vội vă đứng dậy và nói: "Khoan chờ em chút đă, để em đi
rửa tay, ngón tay rít quá ."
Bây giờ Thiên mới có dịp nh́n căn pḥng của Diễm My. Căn pḥng
được sơn màu tím lợt với trần nhà khá cao. Khung cửa sổ với 2 tấm
màn trằng ngà được kéo qua 2 bên bằng 2 sợi dây ribbon màu tím. Diễm My c̣n trang trí thêm một cái rèm cửa từ trên xuống bằng những
hột cườm nhỏ li ti trong suốt với màu sắc cầu ṿng thật dễ nh́n mỗi
khi ánh nắng chiếu qua. Chiếc giường được đặt ngay góc pḥng và trên
giường có cả một đàn gấu lớn nhỏ đủ size. Cái bàn học được để sát
giường với một b́nh bông Daisy đủ màu trong chiếc b́nh màu tím bóng
loáng. C̣n có thêm một cái máy nghe nhạc trên một chiếc bàn nhỏ ở
góc pḥng. Th́ ra Diễm My thích màu tím, hèn ǵ thấy em ấy xài
viết cũng màu tím nữa. Thiên mỉm cười khi được một ḿnh ngắm nh́n
căn pḥng không có chủ nhân ở đây. Cũng khá
thoáng và rất ngăn nắp nữa chứ, hèn ǵ người ta nói con gái rất là
sạch sẽ. Một mùi thơm
thật là dể chịu thoang thoảng đâu đó làm Thiên phải nhắm mắt lại
thưởng thức. Đúng là pḥng con gái thật là đặc
biệt.
Nghe tiếng chân Diễm My tới gần, Thiên vội nh́n vào quyển tập của
Diễm My. Anh ngước lên khi Diễm My đă tới gần và ngồi xuống bên cạnh
anh. Diễm My nói : "Bài của em làm sai rồi hả anh Thiên ? Em biết là
kỳ kỳ nhưng hổng biết sai cái ǵ nữa ."
− Th́ em thay v́ đi đường gần hổng chịu, lại đi đường xa.
Nếu như em làm kiểu này th́ sẽ dễ hơn và gọn hơn nhiều, nè em coi
thử đi.
Diễm My cúi xuống nh́n bài toán mà Thiên đă giải sẳn lúc đầu. Cô
đang ráng coi coi tại sao lại có con số này ở đây.
Cằm cây viết lên tính toán thử, cô hí hoáy nhân chia bài toán.
Trong lúc này Thiên đang nh́n Diễm My một cách thích thú. Th́ ra
khi Diễm My suy nghĩ, khuôn mặt thiệt là ngộ nghĩnh. Lâu lâu châu
mày lại, khi th́ đầu lắc qua lắc lại. Hôm nay lại chắc là có "Thiên
Thời và Địa Lợi " nên mới được ngồi trong pḥng của Diễm My chỉ bài
cho em ấy. Thầm cám ơn Uyên Thanh đă cho anh một cơ hội tốt
như vầy bên cạnh Diễm My.
− Nè, ở đâu anh có số này vậy hả ? Viết ǵ mà ngắn ngủn như vầy
làm sao mà hiểu cho được chứ ? Diễm My nh́n lên Thiên. Bắt gặp
Thiên đang nh́n ḿnh, Diễm My lúng túng nh́n xuống trang giấy của
Thiên. Gương mặt từ từ chuyễn sang màu hồng trước cái nh́n của
Thiên, lúng túng, Diễm My hỏi nhỏ :
− Có phải em ngu lắm hôn ?
Thiên như chợt tỉnh, anh trả lời ngay: "Ờ, không có "
− Vậy sao anh... anh nh́n em dữ vậy ?
− Th́ em dễ thương quá nên anh nh́n thôi.
Diễm My ngước lên nh́n Thiên, thoáng thấy anh mỉm cười, Diễm My
tưởng đâu anh cố t́nh chọc ḿnh nên đứng dậy. Chồm tới nhéo anh một
cái, Diễm My nói: "Lại chọc em nữa, cấm anh nha".
− Nè, khoan khoan đă.
− Không khoan ǵ hết á. Anh phải bị trừng phạt.
− Nội ơi cứu con, cứu con với mẹ ơi.
− Sao anh la lớn vậy ? Không giỡn với anh nữa.
Em làm bài đây.
− Nè, đừng giận. Uh, bé My à anh nói này
cho nghe nè.
− Chuyện ǵ ?
− Hôm qua em nhéo anh chỗ eo bên phải đó. Khi chiều anh đi tắm,
mẹ nh́n thấy và hỏi anh tại sao
− Rồi anh trả lời sao ?
− Th́ nói em nhéo.
− Hả ?
− Chẳng những mẹ cười mà c̣n nói là... là sẽ cho phép em thẳng
tay với anh nữa.
− Thiệt hả ?
− Ừ
− Vậy anh đừng trách em nha. Em ra tay đây.
Anh phải ngồi yên đó.
− Thiệt hôn đây ? Em nỡ ḷng sao ?
− Sao lại hông ? Cho anh chết nè... dám chọc em...
− Á... á... đủ rồi bé My à...
Trong lúc Diễm My nhào tới muốn nhéo cho bằng được Thiên, anh né
nguời qua bên trái. Mất thăng bằng, Diễm My té nhào lên người
Thiên.
Mất thăng bằng Diễm My té nhào xuống trong khi nữa người của
Thiên né qua bên trái. Thiên quay sang coi Diễm My đang làm ǵ mà
không thọt lét anh nữa. H́nh như em ấy đang làm ǵ đó th́ phải, thôi th́ chắc giận nữa rồi.
Hay ḿnh chọc lét cho em ấy cười th́ sẽ quên hổng giận nữa.
Thiên lấy ngón tay chọt chọt vào bên trái eo của Diễm My vài cái
trong khi chỉ thấy ḿnh của Diễm My nhúc nhích một chút mà thôi. Chẵng lẽ em ấy hổng nhột sao, nhớ lúc nhỏ Diễm My sợ nhột lắm mà.
Để coi coi... Chợt thấy cánh tay Diễm My đang làm ǵ đó, Thiên
cúi xuống xem thử. Anh lay lay cánh tay trái của Diễm My và kéo ra.
Trời ạ ! Sao lại có máu trên tay Diễm My.
− Diễm My à, em có sao không vậy ? Diễm My à, em... em... đừng
làm anh sợ nha. Vừa nói Thiên vừa cố gắng kéo Diễm My dậy.
Khi Diễm My đă đàng hoàng ngồi thẳng lên, đến lúc này Thiên mới
bàng hoàng sửng sốt. Những giọt nước mắt từ từ rơi xuống liên tục
trên má Diễm My, thêm vào đó cái môi của Diễm My h́nh như đang chảy
máu th́ phải. Thiên vội quay qua quay lại t́m một miếng tissue
để có thể chậm những giọt nước mắt đang rơi rớt kia và cũng chậm
ngay chỗ vết máu kia.
Diễm My lúc này mới nhúc nhích khi thấy Thiên đang lau nướt mắt
cho ḿnh. Cũng tại ảnh né làm chi ḿnh mới như vầy nè, đau muốn
chết luôn. Diễm My nh́n Thiên đầy ấm ức nhưng vẫn không nói
được v́ vết cắn trên môi vẫn c̣n chảy máu.
Thiên vẫn đang dùng tờ giấy tissue để chậm máu đang lan ra từ
trên môi của Diễm My, anh xót xa hối hận tại v́ ḿnh mới như vầy. Phải chi ngồi yên cho Diễm My nhéo th́ đâu có chuyện ǵ, thôi rồi,
bây giờ em ấy chắc c̣n giận ḿnh hơn nữa.
Chuyện củ chưa giải quyết xong, bi giờ thêm nợ mới, Thiên à mày khó
sống rồi...
− Anh xin lổi, anh hổng cố t́nh đâu bé My à.
− Là anh, là anh hết đó.
− Thôi ḿnh đi kiếm nước đá đấp vào cho bớt đau nha My.
− Làm sao hết đau được.
− Hay em lấy chút nước lạnh rửa một chút th́ sẽ hết đau liền hà.
− Thiệt hông ?
− Ừ, chứ để lâu th́ ngày mai nó sưng lên ghê lắm đó.
Chẳng những vậy mà c̣n bầm tím... i da ghê lắm nha. Hay là anh đi lấy nước
lạnh cho em rửa nha. Thiên cố hù cho Diễm My sợ.
Diễm My gật đầu ngay v́ những lời hù dọa đó đă có tác dụng.
Thiên đứng dậy thấy thoải mái hơn v́ đă có thể dổ ngọt Diễm My. Th́ ra Diễm My sợ bị xấu đi, đúng là con gái mà.
Anh chạy nhanh xuống lầu và rót một ly nước lạnh từ cái b́nh nước ra
và đi nhanh lên lầu trong sự ngạc nhiên của Uyên Thanh.
Uyên Thanh chạy theo hỏi: "Anh đem cho My hả ? "
− Ừ, bé My bị chảy máu nên phải cần nước lạnh.
− Hả ? Nó bị sao vậy ?
− Em theo anh lên lầu th́ sẽ biết. Em ấy
khóc năy giờ đó, làm anh hối hận quá chừng luôn.
Uyên Thanh và Thiên phóng lên lầu trong sự ngạc nhiên của mọi
người dưới nhà. Nhưng cũng chẳng ai quan tâm
tới v́ nghĩ tụi nhỏ đang học trên lầu.
Thiên đưa ly nước cho Diễm My và nói: "Nè, em rửa ngay chỗ đau
đi, phải để cho nước lạnh làm tê đi chỗ đó, như vậy mới hết chảy máu
và nước lạnh cũng sẽ làm cho sạch để không bị infection.
Diễm My cầm ly nước đi vào restroom, cô ở trong đó khoảng 10
phút. Thiên năy giờ vẫn đứng ngay cửa pḥng chờ đợi. Diễm My bước
ra với cái ly trên tay. Cả 3 bước vào pḥng. Lúc này Uyên Thanh
mới lên tiếng :
− Bi giờ mày có thể cho tao biết chuyện ǵ đă
xảy ra chưa ?
− Là ảnh, là ảnh làm tao như vầy nè, xử ảnh cho tao đi.
Quay sang Thiên, Uyên Thanh nheo mắt một cái: "sao lại là anh ?
Anh đă làm ǵ nó ?"
− Anh...anh... Thiên đă biết được Uyên Thanh sẽ giúp đỡ ḿnh
nên mỉm cười khóai chí trong bụng. Vẫn không
biết trả lời ra sao nên anh ú ớ...
− Anh chứ ai, làm đau muốn chết luôn.
− Mày có muốn xử ảnh không ? Uyên Thanh hỏi.
− Muốn, muốn chứ, hay là làm cho ảnh như vầy đi cho ảnh coi coi
đau hôn. Diễm My thích thú với đề nghị đó.
− Okay, anh Thiên nghe rồi chưa ? Lại đây mau lên anh anh Thiên. Uyên Thanh lại quay sang nháy mắt mỉm cười tinh quái với Thiên. Cô
chớp mắt như ra hiệu với Thiên là hăy làm theo những ǵ cô nói.
Thiên như đă đoán được tín hiệu tốt từ Uyên Thanh nên anh vội vă tới
gần.
− Okay, để mày ra tay đó. Ảnh "ra tay" với mày ra sao th́ mày cứ
"ra tay" kiểu đó. Tao đi nha. Uyên Thanh mỉm
cười đứng dậy định đi ra ngoài.
− Nè, mày đi đâu vậy ? C̣n ảnh th́ sao ?
− Th́ phải đi cho mày ra tay chứ tao ở đây sao được. Hổng mắc cở
sao ?
− Tại sao lại mắc cở chứ ?
− Th́ bây giờ mày có thể "cắn" ảnh lại đó, không phải mày muốn
tao "xử" ảnh cho mày sao ?
− Hả, mày nói... mày nói... tao... ảnh... Gương mặt Diễm My đỏ
bừng lên v́ mắc cở.
Thiên mỉm cười khoái chí khi thấy Uyên Thanh thật là lí lắc không
thua kém Diễm My, đúng là đôi bạn tánh t́nh thật là vui vẻ. Như
được dịp tốt, Thiên tiến tới sát bên Diễm My và nói : "Okay, em xử
anh đi, là lỗi của anh, anh xin lỗi em".
Diễm My quay lại khi thấy Thiên đă tới sát bên ḿnh từ lúc nào. Thụt lùi về phía sau giường, Diễm My hét lên:
"Anh làm cái ǵ vậy ?
Anh đừng nghe nhỏ Thanh nói bậy nha."
− Xử cũng mày, không xử cũng mày My à.
Không muốn cắn lại th́ thôi, đừng nói là tao hông giúp mày nha.
− Mày điên rồi, lúa năy tao nhéo ảnh và ảnh né nên tao té xuống
rồi cắn vào môi mới bị chảy máu chớ bộ... cắn ǵ ở đây.
Đầu óc mày ǵ đâu không à.
− Uả, vậy chứ hổng phải ảnh... ảnh cắn mày hả ? hi hi hi...
ai biểu nói hông rơ. Thôi bây giờ là huề nha, là accident nên hổng
phải lỗi nơi ai. Bi giờ ḿnh học được chưa quí vị, chiều
nay c̣n đi shopping nữa đó.
Liếc Thiên một cái, Diễm My nói nhanh: "May cho anh, có Uyên
Thanh ở đây, bằng không anh sẽ biết tay em. Thêm một món nợ nữa,
mai mốt em sẽ đ̣i cả vốn lẫn lời".
− Là sao nữa đây, mày vẩn định cắn lại ảnh hả ? Sao hổng làm
liền bi giờ để mai mốt quên đó mày ơi.
Uyên Thanh chờm qua nh́n Diễm My.
− Nè, học đi, đừng nói bậy nữa tao zip cái miệng mày lại bi giờ.
Diễm My liếc Uyên Thanh một cái.
− Okay, anh chỉ cho lẹ nha. Hai đứa em phải làm như vầy nè, Thiên vừa nói vừa cầm cây viết lên bắt đầu gỉải bài toán.
Chương 3
Hồi năy anh làm vắn tắt quá
nên Diễm My không hiểu, bi giờ anh giải lại từ đầu nha. Tụi em coi
rồi có ǵ không hiểu th́ stop anh lại. Thiên vừa nói vừa viết trong
khi Diễm My và Uyên Thanh chụm đầu lại để nh́n. 10 phút sau bài
toán đă giải xong, Diễm My và Uyên Thanh khuôn mặt như rạng rở lên
cười mản nguyện. 2 đứa măi mê lo cặm cụi viết vào giấy trong lúc
Thiên như đang suy nghĩ chuyện ǵ hệ trọng lắm. Trời ạ ! Diễm My
lại có cả 2 cái đồng tiền lún sâu trên khuôn mặt nữa chớ. Sao lúc
nhỏ 2 cái đồng tiền đó đâu có đẹp như bây giờ. Lúc nhỏ em ấy th́
cũng dễ thương nhưng sau bây giờ khác xa quá.
Không biết em ấy có c̣n nhớ cái thưở xa xưa khi mà 2 đứa... Ḍng suy
nghĩ bị cắt đứt khi Thiên trông thấy Diễm My và Uyên Thanh cất tập
vỡ vào giỏ.
− Đi xuống chơi với nội, năy giờ chắc nội hổng có ai chơi hết á.
Mau lẹ đi Thanh.
− Ừ, tao xong rồi. Cám ơn anh Thiên nha.
Mai mốt em có bài không hiểu th́ em kiếm anh nha anh Thiên.
− Ừ, lúc nào cũng được. Thiên
quay sang Uyên Thanh gật đầu một cái.
− Anh c̣n nợ em nên anh hổng có ơn ǵ với em hết.
− Th́ đă nói cho cắn lại mà mày hổng chịu, thiệt t́nh há anh
Thiên.
− Mày sẽ biết tay tao, con quỷ. Đứng lại đó... đừng chạy nha. Diễm My chạy theo Uyên Thanh xuống lầu. Thiên theo sau, anh ngó
lại căn pḥng như cố ghi lại cái h́nh ảnh căn pḥng của Diễm My. Để
làm ǵ anh không rơ nhưng biết chắc rằng anh sẽ c̣n được bước chân
tới nữa. Mỉm cười, anh quay đi xuống lầu trong nổi vui
mừng đang nhảy nhót trong tim.
Hôm nay vừa vào tới lớp đă thấy Mỹ Linh đứng đó từ bao giờ. Diễm
My giả bộ như không thấy và đi thẳng vào lớp. Vừa mới ngồi xuống đă
thấy Mỹ Linh đứng ngay trước mặt.
Cô ta h́nh như là không được vui cho lắm, vậy th́ sao chứ, ḿnh đâu
có làm ǵ nó đâu mà phải sợ.
− Nè, 2 ngày qua My ở đây vậy ?
− Có chuyện ǵ hông ?
− Th́ Linh muốn biết My đă làm ǵ 2 ngày qua thôi.
− Busy lắm, đi chơi và mắc ăn.
Vẻ mặt của Mỹ Linh quạu lên trông thấy
rơ. Đúng là con nhỏ này
muốn chọc tức ḿnh mà. Trong khi khó khăn lắm mới rủ được Nhất Minh
ra ngoài th́ lại gặp ngay nó và ảnh v́ chuyện đó nên đă bỏ về. Bi
giờ lại nghe nó nói nó đi chơi. Chă lẽ cái
người đẹp trai kia lại là một cây si mới ? Phải điều tra mới được.
− My nè, anh Minh kiếm My cả ngày Thứ 7 đó, sao hông tră lời
phone ảnh vậy ?
− Vậy sao ?
− Ừ, làm đi chơi với Linh mà ảnh cứ gọi phone coi My về nhà chưa.
H́nh như ảnh sợ cái anh chàng kia rủ My đi chơi hay sao đó.
− Diễm My mỉm cười, oh th́ ra có người đang thắc mắc chuyện của
ḿnh. Hổng biết nên im lặng hay nói đây.
Vừa lúc đó Uyên Thanh vội vă đi vào. Uyên Thanh ngồi xà xuống
bên cạnh Diễm My. Biết có chuyện nên Thanh đi vội vă tới, hy vọng
Mỹ Linh chưa kịp làm ǵ Diễm My.
− Sao có chuyện ǵ vui đây, kể nghe với coi My.
− Mỹ Linh đang thắc mắc tao làm ǵ 2 ngày qua mà anh Minh gọi
phone hoài không được đó.
− Vậy thôi hả ? Uyên Thanh hỏi Mỹ Linh.
Miễn cưởng Mỹ Linh gật đầu và nói: "Anh Minh gọi phone hoài hổng
được nên ảnh giận lắm, gọi hoài vẫn không thấy Diễm My về nhà, sợ
người ta đưa đi luôn nên ảnh mới giận."
− Ủa, chuyện đó th́ có mắc mớ ǵ tới Linh đâu.
− Th́... th́... Linh lo cho ảnh thôi.
Uyên Thanh khoái chí trong bụng v́ thấy Mỹ Linh ấp úng như vậy. Con gái v́ mà kỳ, giành giật với người ta thấy mà phát ghét. Mà
Diễm My nào có nói yêu ai bao giờ đâu mà con nhỏ Mỹ Linh này cứ rêu
rao trong lớp là Nhật Minh là người yêu của nó, anh ta đang học năm
thứ 4 và sắp ra trường. Hể thấy ai tán tỉnh Diễm My th́ Mỹ Linh sẽ
cố gắng giành ngay. Nhật Minh là một điển h́nh rồi. Chă lẽ... nó
lại để mắt tới anh Thiên ? Trời ạ, ḿnh phải ra tay trước với con
này. Thôi được rồi, cho con nhỏ này tức chơi. Uyên Thanh gật gừ :
− Trời, anh Minh cần ǵ phải lo chi xa, Diễm My được anh Thiên
chăm sóc vô cùng chu đáo ḱa. Lo là lo cho Mỹ Linh hổng chịu. Ai
đời đi chơi với người hâm mộ ḿnh lại gọi phone cho bạn gái.
Anh Minh này thiệt kỳ ghê, bữa nào phải xài xể mới được.
Đỏ mặt v́ câu nói của Uyên Thanh, Mỹ Linh giận run người nhưng
vẫn cố gắng muốn điều tra thêm chuyện có liên quan tới anh chàng đẹp
trai kia. Mỹ Linh vuốt tóc :
− Nếu biết vậy anh Minh đâu cần phải lo.
Thiệt đúng là dư hơi.
− Tụi này chơi vui quá trời 2 bữa nay, phải có anh Minh th́ càng
vui nữa, tiếc là ảnh bận mắc trả nợ "người ta"
v́ đă hứa...
− Thôi chuẩn bị đi, sắp tới giờ rồi ḱa Thanh. Diễm My kêu lên. Diễm My sợ Thanh nói càng ngày càng làm cho Mỹ Linh nổi điên lên. Đă quá chán với cái cảnh Mỹ Linh ỏng ẹo mỗi khi Nhật Minh tới đón
Diễm My và Uyên Thanh. Thật ra Mỹ Linh đâu có học chung lớp với My
và Thanh, nhưng không biết từ lúc nào, cô ấy bỗng lại nói chuyện và
muốn kết bạn với My và Thanh. Th́ ra cuối cùng là v́ Nhật Minh.
Cô ta rêu rao với mọi người rằng Nhật Minh thầm để ư cô ấy, làm ai
cũng cười v́ chuyện đó.
Thường th́ chiều thứ hai, tư, sáu th́ Nhật Minh tới đón Diễm My
và Uyên Thanh. Từ lúc có Mỹ Linh xuất hiện, cô ta năn nỉ Nhất Minh
chở cả cô ta về tuy rằng không tiện đường.
Coi bộ ḿnh phải không nên đi xe chung với Nhật Minh rồi, thật là
chán.
Sau giờ học, Diễm My và Uyên Thanh sắp sửa ra về. Diễm My kéo
tay Uyên Thanh lại và nói: "Nè, tao biết anh Minh sẽ chờ ở ngoài
cổng, hay là mày đi ra nếu có gặp ảnh th́ hăy nói là tao về trước
rồi. Chừng nào ảnh đi xong th́ tao sẽ ra rồi đi về sau.
Tao hông muốn Mỹ Linh chứng tỏ với tao mỗi ngày rằng tao đang giành
giựt Nhật Minh với nó".
− C̣n mày làm sao mà về, Uyên Thanh đáp.
− Th́ tao gọi điện cho mẹ tao hay là bác Linh thử coi có nhà
không, mày đừng lo, không có th́ tao sẽ t́m cách.
− Diễm My, em nói cái ǵ vậy ? Nhật Minh lên tiếng.
Quay phắt lại, Diễm My và Uyên Thanh giật phắt người khi thấy
Nhật Minh đứng ngay trước cửa. Lúng túng khi thấy Nhật Minhinh nghe
hết câu chuyện, Diễm My và Uyên Thanh im lặng. Nhật Minh đi vào và
nói: "Hôm nay anh nhất định làm rơ ràng câu chuyện hiểu lầm này,
anh không phải là người yêu của Mỹ Linh. Diễm My, em phải biết là
từ lâu lắm rồi anh thích em mà Diễm My. Uyên
Thanh cũng biết th́ tại sao lại tin lời Mỹ Linh chứ.
− Th́ người ta nói sao em tin vậy thôi anh Minh à.
Uyên Thanh tỉnh bơ.
− Anh không phải. Mỹ Linh nói bậy đó.
− Bậy mà anh lại đi chung với nó ngày hôm qua, bậy mà để cho nó
quàng tay anh đi giữa ban ngày hả ? Như vậy không gọi là người yêu
th́ gọi là ǵ ? Uyên Thanh nổi giận lên.
− Anh đă chấp nhận đăi Mỹ Linh đi ăn bún riêu hôm đó. Ăn xong,
th́ đi ra cửa, lúc đó cổ đi b́nh thường lắm. Tự nhiên cổ kéo anh
sát lại và quàng tay lên tay anh và nói cái ǵ nhỏ nhỏ. Anh quay
lên th́ thấy Diễm My đang nh́n anh. Cổ cố t́nh mà. Em cũng biết là
anh đă thua Mỹ Linh một lần sau vụ cá ăn bánh bèo lúc trước sao
Thanh? Hôm đó cô ta để một muổng ớt cay vào trong nước mắm cho dù
không biết ăn cay và Mỹ Linh đă ăn hết. Em đừng nói là quên rồi nha. Saturday Mỹ Linh đă đ̣i lại món nợ đó, nói là muốn anh dẫn đi ăn.
Chỉ vậy thôi, anh vô tội đó Diễm My à.
− Thôi, tới giờ về rồi, ḿnh đi Uyên Thanh. Diễm My vừa nói vừa
kéo tay Uyên Thanh đi. Minh chạy theo năn nỉ: "Anh nói thiệt mà
em vẫn giận anh sao?"
− Ai rảnh đâu mà giận anh ? Chuyện của anh không mắc mớ ǵ tới
em, anh giải thích làm ǵ ?
− Nhưng mà anh đă để lại biết bao nhiêu message, tại sao em hông
gọi cho anh chứ, hông giận th́ như vậy là ǵ ?
− Em off phone th́ làm sao biết được, em mắc... Diễm My ú ớ.
− Mắc đi chơi với anh chàng đó phải không ? Hèn chi anh chờ trước
cửa mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy em về.
Em đi đâu mà lâu dữ vậy chứ ? Minh nhíu mày lại.
− Th́ em, em ghé nhà bà nội chơi và chơi tới tối mới về. Em có
làm ǵ đâu. Ai biết anh có chuyện muốn nói chứ ? Diễm My đáp
tỉnh.
− Th́ ra là vậy, làm anh đứng chờ phập phồng mấy tiếng đồng hồ,
em thiệt là ác mà.
− Sao anh hông đi với Mỹ Linh mà kiếm em làm ǵ, em đâu có là
người yêu của anh đâu mà anh kiếm. Em không muốn từ nay anh rước nữa. Mỹ Linh sẽ không vui khi anh đi bên cạnh em và Uyên Thanh. Anh đi
chung với nó đi. Tụi em sẽ đi xe bus về, cũng gần hết lớp
12 rồi, anh khỏi phải lo cho tụi em nữa.
− Em nói cái ǵ vậy My ? Không được, anh nhất định trước ra sao
th́ bây giờ như vậy. Anh sẽ nói chuyện rơ ràng với Mỹ Linh là từ
nay anh sẽ không chở cô ta nữa. Anh không có muốn
phiền phức nữa.
− Mắc mớ ǵ tới em, đó là chuyện của người yêu anh mà.
Diễm My cố chọc tức Nhật Minh.
Chờm tới, Nhật Minh nắm tay Diễm My hét lên: "Mỹ Linh không phải
là người anh thương nên không có được gọi là người yêu, anh thương
em chứ không phải là Mỹ Linh, em có nghe rơ chưa ?"
− Đau, đau quá buông tay em ra. Diễm My buông cuốn sách trong
tay ra, cũng may Uyên Thanh đứng bên cạnh chụp được cuốn sách của My. Minh hết hồn v́ đă vô t́nh lớn tiếng như vậy. Buông tay, anh cúi
đầu lí nhí: "Xin lỗi em, anh không cố ư".
Dấu tay của Nhật Minh đă để lại một dấu đỏ trên tay của Diễm My,
cả 3 vẫn im lặng đứng đó. Uyên Thanh như không muốn kéo dài t́nh
trạng này nên nắm tay Diễm My nói: "Okay, thôi đi
về, ngày mai th́ ngày mai tính, hôm nay ḿnh vẫn đi xe chung với anh
Minh".
Diễm My đành phải đi theo Uyên Thanh thôi, rất bực tức nhưng vẫn
phải đi v́ school bus giờ này cũng đă về từ đời thuở nào rồi. Nhật
Minh vẫn đi theo sát bên Diễm My. Hôm nay không biết sao Mỹ Linh
không có đợi chờ Nhật Minh đưa về như thường lệ.
Cũng may, nếu không chắc bị con nhỏ này chọc tức Diễm My chết, Uyên
Thanh mỉm cười.
Nhật Minh chở Uyên Thanh về trước v́ nhà của Uyên Thanh phải đi
qua rồi mới tới nhà của Diễm My. Bước xuống xe, Uyên Thanh vẫn nói
câu nói của mỗi ngày: "Cám ơn anh Minh đă chở em về, bye
everybody". Minh gật đầu mỉm cười nói:
"Bye Thanh".
C̣n lại một ḿnh trong xe, Diễm My thầm mong sau cho Minh lại mau
tới. Vái trời cho ảnh đừng hỏi, đừng nói ǵ về Mỹ Linh nữa, nếu
không ḿnh sẽ điên lên mất. Như hiểu được ư nghĩ của Diễm My, Minh
vặn nhạc lên, cũng là bài hát "V́ đó là em" với tiếng hát Quang Dũng. Thả hồn theo bài nhạc, Diễm My như quên đi chuyện ǵ vừa
xảy ra. Bài nhạc vừa hết th́ Minh cũng vội vă tắt ngay.
Quay sang Minh, Diễm My ngạc nhiên hỏi: "Ủa, anh Minh hông muốn nghe
nhạc nữa hả ?"
− Anh có chuyện muốn nói với em.
Nhật Minh cho xe dừng lại rồi quay sang Diễm My, anh hỏi: "Em có
biết tại sao lúc nào lên xe này em cũng nghe toàn bài này không ?"
− Th́ anh thích nó.
− Không phải, em có nhớ 3 năm trước, khi em nghe bài này ở nhà
Uyên Thanh, em đă rất là thích và kêu Uyên Thanh vặn đi vặn lại bài
hát này. Từ đó, anh đi t́m và collect tất cả bài hát và hể mỗi lần
em lên xe th́ điều là những bài nhạc mà em thích.
Diễm My như thụ động trước lời nói của Nhật Minh. Cô không biết
phải nói ǵ trước lời lẽ chân thành mà cảm động đó. Thôi th́ hăy
nói cảm giác của ḿnh ra cho anh ấy biết. Hít một hơi sâu, Diễm My
quay sang Minh và chậm răi nói :
− Anh Minh nè, trước đây có nhiều lúc em cũng nghĩ là em có thích
anh. Nhưng cho tới khi hôm qua khi thấy anh th́ em mới biết là em
không có phải có t́nh cảm của trai gái với nhau. Nếu như khi thấu
anh quàng tay đi chơi với Mỹ Linh, em sẽ buồn ghê lắm. Nhưng em chỉ
ngạc nhiên tới bất ngờ thôi. Sau đó th́ em ăn ,chơi, ngủ b́nh
thường và không nhớ tới chuyện đó.
Nội nói đó là cảm giác b́nh thường, không phải gọi là yêu đương
được.
− Em đă đi suốt ngày Thứ 7 với anh ta hả ? Anh ấy là ai vậy My ?
− Anh ấy tên Thiên, là con bác Linh và bác Lam, cũng là cháu của
nội. No, no, là cháu ruột chứ hổng phải như em.
− Hả ? Là anh ấy ? Vậy em... em... em có... với ảnh không ? Nhất
Minh cuống cuồng nắm tay Diễm My.
− Mommy nói là hổng có ép em mà. Anh đừng có hù em nha. Nói tới
ảnh là em thấy ớn rồi, nếu không phải ảnh th́ cái môi của em...
− Môi em sao hả ?
− Uh... em...
Nh́n vài cái môi của Diễm My lúc bấy giờ, Minh vẫn thấy một
chỗ
bầm bầm đỏ đỏ, anh cố nh́n cho kỷ rồi gắt lên:
− Ảnh làm ǵ em rồi My ?
− Không ǵ, không ǵ, tại em nhéo ảnh, rồi em té nên cắn vào môi
thôi.
− Hai người thân tới vậy à ?
− Em... em... th́ cũng có Uyên Thanh nữa mà. Em
đâu có làm ǵ.
Chợt quay khuôn mặt Diễm My lại, Minh nh́n vào mắt Diễm My và nói:
"Anh không thể nào mất em được My à, bây giờ tại em mắc bận học
nên chưa nghĩ tới anh nhiều. Anh tin vào cảm giác của anh mà, không
sai đâu. Nội của em chưa chắc đă nói trúng. T́nh cảm của anh đă
trao ra cho em hơn 3 năm rồi, chẳng lẽ em không có chút cảm động nào
sao My ?
− Em... em đâu có biết tại sao em lại như vậy.
Diễm My lí nhí.
Tự nhiên cái bụng của Diễm My lại kêu éo éo lên, đưa tay ôm bụng,
Diễm My thầm cảm ơn đồng minh này v́ nếu có ngồi đây th́ cũng không
biết nói ǵ với anh Minh. Quay sang Minh, Diễm My nhẹ giọng:
"Em đói quá rồi, ḿnh về đi anh Minh".
Nhật Minh miển cưởng kết thúc cầu chuyện, mỉm cười, anh cho xe
lướt đi. Chiếc xe dừng lại ở trước cửa nhà, Diễm My mừng rở. Chưa
kịp xách tập vỡ bước ra th́ Nhất Minh chồm tới nắm lấy bày tay Diễm
My. Âu yếm, anh nói nhẹ nhàng: "Anh sẽ vẫn chở tụi em đi học vào
Monday, Wednesday and Friday, không có thay đổi ǵ hết. Anh sẽ nói
chuyện với Mỹ Linh và cái quyền muốn chở ai là của anh, Mỹ Linh
không có chọn lựa được. Xin em đừng có coi anh như là người yêu của
Mỹ Linh v́ anh không phải, em nhớ không ? Thôi em đi vào nhà đi, tối
nay anh gọi phone cho em. Bye em".
Diễm My vội rút tay lại th́ Nhật Minh đă chụp lại lần nữa, anh
nheo mắt hỏi Diễm My một câu: "Bây giờ không c̣n giận anh chứ My ? "
− Em đói bụng quá, em đi nha. Vừa nói Diễm My vừa rút bàn tay
thật nhanh ra khỏi tay Minh. Lính quính cuốn sách lại rớt ngay bên
bệ cỏ trước sân nhà. Cúi xuống lượm, Diễm My
đi thẳng mà không ngoái đầu nh́n Nhật Minh.
Đợi cho Diễm My khuất sau cánh cửa, Nhất Minh cho xe lướt đi. Anh thầm nghĩ phải kiếm Mỹ Linh để nói
rơ chuyện này. Cô ấy không
thể đi rêu rao rằng ḿnh là bồ của cổ được. Hèn chi Diễm My rất sợ
khi phải dối diện với cô ấy. Chắc là do cổ nên Diễm My mới không có
tiến tới với ḿnh, trời ơi, không thể nào được. Đă khó khăn biết
bao khi gặp Mỹ Linh phá hoại, bây giờ lại lù lù xuất hiện anh chàng
tên Thiên. Trời ạ ! hy vọng ḿnh lo xa quá nhưng quả thật là anh ta
nh́n đúng là một địch thủ đáng gờm. Vừa đẹp trai lại rất quyến rũ,
có khi nào Diễm My lại... cũng may Diễm My c̣n ghét anh ấy v́
chuyện lúc nhỏ. Nhưng cái kiểu anh ta nh́n Diễm My có vấn đề thật
mà. Ḿnh phải mau mau dàn xếp chuyện Mỹ Linh chứ nếu không, t́nh
cảm của ḿnh bị tiêu hết trong tay của Mỹ Linh và Thiên.
Hít một hơi thật sâu cho khoan khoái, Nhật Minh lao đi trên xa lộ
đông người.
o0o
Hôm nay đă là Thursday rồi, phải c̣n tới một ngày nữa th́ mới có
thể gặp Diễm My, sao mà lâu quá. Hổng biết mấy ngày nay em ấy ra
sao ? Có bao giờ nghĩ tới ḿnh không ? Hông biết có bài vở ǵ cần
hỏi không ? Đang suy nghĩ về Diễm My th́ Thái
mở cửa bước vào. Vẫn không biết có người đang nh́n ḿnh, Thiên vẫn đang suy tư về
chuyện của Diễm My. Gương mặt anh lúc nhíu mày, lúc nheo mắt, lúc
mỉm mỉm làm cho Thái không thể nào đoán ra tâm trạng của Thiên lúc
bấy giờ. Thái chợt hỏi: "Nè, nè, đang nghĩ ǵ mà mày
chăm chú vậy ? "
Giật ḿnh, Thiên ngước lên và thấy Thái đă đứng trước mặt tự bao
giờ. Bị bắt quả tang, Thiên mỉm cười buông cây viết trong tay ra và
thảy trên bàn. Vuốt tóc một cái, anh nói: "Th́ chỉ có nghĩ tới
Diễm My tao mới nh́n man man như vầy nè, mày kiếm tao có chuyện ǵ
không ?"
− Th́ định rủ mày Friday night đi chơi thôi.
Uyên Thanh nói sẽ rủ cả Diễm My nữa.
− Thiệt hả ? Vậy th́ đi liền, hỏi thiệt dư thừa.
Như chợt nhớ ra chuyện ǵ, Thiên nhướng mày hỏi Thái:
"Nè, hổm
rày mày có chỉ bài cho Uyên Thanh không ? Không biết có bài ǵ cần
hỏi hay không mà không thấy Diễm My hay Uyên Thanh
kiếm tao".
− Trời đất, mày đă từ bao giờ lo lắng tới chuyện của Uyên Thanh
vậy ?
− Tao muốn hỏi Diễm My ḱa, Uyên Thanh th́ để mày lo lắng đi, một
ḿnh Diễm My là tao đă chết dỡ sống dỡ rồi, nhưng mà cái kiểu sống
chết thật là thú vị và quyến rũ. Thiên
nheo mắt.
− Th́ một ngày trước tao có chỉ bài cho 2 người. Mày sao lo xa
quá, vậy chứ lúc trước đây mày không có ở đây th́ tao vẫn chỉ bài
cho Diễm My và Uyên Thanh đó. Làm như không có mày th́ Diễm My sẽ
hổng có chỗ dựa vậy. Oh, tao chợt có ư kiến này
hay nha.
− Ǵ hả ? Thiên chồm lên bàn.
− Tao mới suy nghĩ ra một chuyện, từ đây về sau nếu Diễm My có
hỏi chuyện bài vỡ, tao sẽ nói là tao bận hay nói có project phải sắp
nộp lên. Tao sẽ kêu Diễm My hỏi bài mày tại mày rảnh hay là tao
phone cho mày và mày kiếm cách ǵ đó tới nhà Diễm My. C̣n Uyên
Thanh th́... cũng là do tao chỉ bài chứ hổng phải là mày, nếu cần
sẽ kêu Uyên Thanh ở nhà và mày có thể chỉ bài Diễm My một ḿnh. Uyên Thanh tới đó th́ chướng mắt lắm. Mày thấy sao Thiên ?
Vổ tay một cái thật lớn, Thiên như muốn nhăy lên v́ nghe được lời
đề nghị đó. Thiên mỉm cười thật tươi và nói :
"Great, I love that decision, thank you mày nha".
− Mà chuyện của mày và Diễm My sao rồi ? Nghe Uyên Thanh nói Diễm
My vẫn c̣n giận mày phải hông ?
− Ừ, hông hiểu sao em ấy giận dai đến như vậy.
Lúc đó tao đâu cố t́nh, tao cũng đă bị một trận mà.
− Đâu mày thử kể lại cho tao nghe coi chuyện ǵ đă
xảy ra lúc
nhỏ, biết đâu ḿnh ngồi ḿnh suy nghĩ sẽ ra.
2 cái đầu tuyệt vời như 2 đứa ḿnh chẳng lẽ hông biết câu tră lời
sao.
Thái ngồi xuống chiếc ghế trước bàn của Thiên như chờ đợi.
Thiên cũng ngồi xuống và quá khứ như hiện về.
Ngày ấy, bác Lộc cùng với bác Kim dẫn chị Diễm Mai, Diễm Thanh và
Diễm My đi qua nhà ăn đám giỗ của ông bà ngoại của Thiên. Bà nội và
ông nội lúc đó đang nh́n mấy đứa cháu và mỉm cười. Chợt bà nội nắm
tay Thiên và hỏi một câu khiến cho cả ông Lộc, bà Kim, ông Lam và bà
Linh đều bàng hoàng: "Thiên nè, mai mốt con lớn lên con có muốn
cưới vợ không hả Thiên."
− Chi vậy nội ? Con hông cưới vợ đâu.
− Ai cũng phải cưới vợ cả, như vậy mới có người lo và thương yêu
ḿnh. Con cũng phải cưới vợ thôi con à. Con phải lo cho vợ con nữa.
− Thôi, con mắc lo cho bé My rồi nội ơi.
Con chỉ muốn bé My thôi à.
− Bé My nè, nếu sau này hổng gặp anh Thiên nữa th́ con có buồn
hông ? Bà Linh lên tiếng hỏi.
− Thôi con muốn gặp ảnh mỗi ngày hà bác Linh ơi. Con sẽ buồn lắm
khi mà hổng có anh Thiên. Diễm My míu máo sắp khóc.
− Vậy mai mốt anh Thiên lớn lên, phải cưới vợ và vợ của anh Thiên
hổng có muốn con chơi với anh Thiên th́ sao ?
− Con hổng chịu đâu. Anh Thiên hông được cưới vợ. Anh Thiên phải
chơi với con mỗi ngày, phải ở chung với con.
Diễm My rơi nước mắt tỉnh bơ.
− Được được, mai mốt anh Thiên sẽ chơi với con mỗi ngày, sẽ đưa
con đi bơi, hổng được cưới vợ. Vậy mai mốt bé My đám cưới th́ làm
sao anh Thiên chơi với con nữa được, con phải có chồng rồi anh Thiên
phải có vợ. Vậy sao 2 đứa gặp nhau được nữa ? Bà Kim hỏi
Diễm My.
Diễm My quay sang Thiên, Thiên lúc đó cũng nh́n Diễm My và nói:
"Không con không cưới vợ, con muôn chơi với bé My mỗi ngày, con chỉ
muốn ở chung với bé My thôi mẹ à. Bé My hổng được ở chung với ai
hết đó. Con hông chịu, con hông chịu đâu."
Tất cả mọi người đều cười khi thấy 2 đứa nhỏ quấn quít với nhau
như vậy. Ông Lam lúc đó quay sang ông Lộc và nói:
"Coi bộ chắc mai
mốt ḿnh phải làm xui với nhau quá anh Lộc à. Tụi nó kià, anh nh́n
xem, không đứa nào chịu xa đứa nào. Hay là ḿnh hăy làm lễ ǵ hứa
hôn cho tụi nó giống như mấy chuyện xưa đó. Hăy cho tụi nó hứa hẹn
với nhau, rồi khi lớn lên sẽ cưới nhau. Nếu chúng nó lớn lên không
mà một trong 2 đứa không thể yêu nhau được th́ thôi. Hoàn toàn
không có chuyện ép uổng tụi nó, cái quan trọng là t́nh cảm thân
thiết của 2 gia đ́nh trong suốt bao nhiêu năm qua.
Anh thấy thế nào".
Gật đầu, ông Lộc đáp: "Để xem ư tụi nó cái đă, rồi hăy quyết
định cũng chưa muộn. Anh đợi một chút để tui coi ư tụi nó như thế
nào."
− Nè bé My, con có muốn mai mốt khi lớn lên
sẽ đám cưới với anh
Thiên không ?
Diễm My tṛn xoe cặp mắt nh́n ông Lộc, quay sang Thiên, Thiên mỉm
cười hỏi Diễm My một câu: "Bé My có muốn ở chung với anh Thiên khi
em lớn không kià ? Nếu không em không có thấy anh Thiên được nữa."
− Con muốn, con muốn anh Thiên thôi à ba ơi.
Diễm My đáp một cách ngây thơ v́ sợ không thấy anh Thiên nữa.
− Vậy Thiên có muốn ở chung với Diễm My mỗi ngày khi con lớn
không hả ?
− Dạ muốn, dạ muốn chứ bác Lộc.
Tất cả mọi người đều cười rần lên. Ông Lam chợt đứng dậy một
cách trịnh trọng, sửa lại áo quần, ông tới trước ba mẹ nói:
"Ba à,
hay là hôm nay ḿnh cho tụi nhỏ làm cái lễ ǵ đó để gọi là đính ước
nha ba, ba xem tụi nhỏ thích nhau như vậy mà gia đ́nh chúng ta với
lại anh Lộc quá khắn khít như vầy. Hăy
cho t́nh cảm 2 bên được suốt đời bền chặt, ba thấy thế nào?"
− Được lắm, được lắm. Ư kiến hay, ba đồng ư ngay nhưng không
biết cháu Lộc có ư kiến ǵ về chuyện này không ?
− Dạ con đồng ư, tụi nhỏ cũng đă đồng ư rồi mà bác.
Vậy chi bằng hôm nay cho tụi nhỏ đính ước với nhau luôn là được
nhất.
− Nhưng nghe người ta nói khi đính ước th́ phải có cái ǵ đó trao
đổi giữa 2 đứa nhỏ. Vậy ḿnh phải
làm ǵ đây ? Tiếng bà Kim xen vào.
− Nhưng tụi nhỏ đâu có ǵ trên người để mà trao đổi.
Bà Linh lại lên tiếng.
− Đây, đây rồi. Mẹ có 2 cái mặt dây chuyền của bà bây để lại.
Hăy cho mỗi đứa một miếng, tụi con hăy xem có được không ? bà Yên
bưng ra một hộp nữ trang.
Mọi người bèn nh́n vào trên tay bà Như Yên, quả thật là một cặp
ngọc xanh biếc sắc sảo có một không hai. Hai miếng ngọc h́nh như là
được cắt đôi ra rất khéo mà không một vết nứt nào. Nh́n vào là có
thể biết ngay đây là một cặp ngọc được mài dũa một cách tinh tế. Nh́n những đường xanh biếc trên miếng ngọc cũng đủ biết giá trị đến
dường nào. Hai miếng ngọc được chia ra cho Thiên và Diễm My
mỗi đứa
một miếng. Khi đeo vào cho Diễm My và Thiên, ông bà nội mỗi người
một sợi, vuốt đầu 2 đứa cháu và bà Yên nói:
"Mai mốt khi các con
lớn, hăy thương yêu nhau và hăy để cho t́nh cảm của 2 gia đ́nh trở
nên bền chặt hơn nghe các cháu. Ông bà nội rất mong muốn sau này
ḿnh sẽ là người một nhà. Nếu như một trong các con lỡ không thể
yêu nhau, ông bà nội cũng như ba mẹ sẽ không ép các con v́ t́nh cảm
thiệt là khó nói. Thôi, từ đây về sau hăy giữ kỹ món kỷ vật này nha
2 con. Phải giữ thật kỹ món quà này của ông bà nội nhe con".
Diễm My thích thú khi có thêm được món quà của nội cho, cô bé cứ
như là ăn phải ǵ mà tủm tỉm cười híp mắt lại. C̣n Thiên th́ cũng
măi nh́n miếng ngọc mà không hiểu tại sao ông bà nội lại cho ḿnh. Bà nội dùng 2 sợi dây màu đỏ để đeo vào trên cổ cho 2 đứa cháu. V́
gấp quá nên không có ǵ để đeo nên Thiên cứ thắc mắc tại sao trên cổ
lại là dây đỏ. Nhưng mản nguyện v́ tự nhiên có quà
của nội cho, Thiên cũng cười tít mắt.
Sau khi ăn uống xong, ông Lộc quyết định đưa cả nhà đi đến hồ bơi. Trên xe, Diễm My đă kéo tay anh Thiên và nói:
"Lát nữa anh đưa em
ra ngoài bơi với em nha, chị Mai hay nhấn nước em lắm. Em hổng muốn
chơi với chị Mai và chị Thanh đâu, mấy chỉ hay la tại v́ em hổng có
bơi được. Anh dẫn em bơi há anh Thiên".
− Ừ, anh sẽ dẫn em đi chơi. Sẽ cho em ngồi trên cái phao rồi đưa
em ra ngoài chơi một ḿnh, hổng cho chị Mai theo chịu hông My ?
− Dạ được. Đi ḿnh đi anh Thiên.
Trước khi đi, Diễm My c̣n nh́n thấy chị Mai và chị Thanh vẫn đang
thay áo trong pḥng. Hôm đó Diễm My bận một cái bơi màu hồng với
những đoá hoa màu sắc trông thật rực rỡ. Thiên cũng đang lúi cúi
t́m chiếc phao nào vừa cho Diễm My. Cuối cùng 2
đứa cũng leo xuống hồ bơi.
Mọi người lúc ấy đang vui vẻ tṛ chuyện cùng nhau. Bà Linh và bà
Kim đang nép vào một góc hồ để nói chuyện ǵ đó trong thật vui, ông
Lam và ông Lộc th́ đang ở tít xa ngoài kia. Diễm Mai và Diễm Thanh
đang vịnh bờ hồ và rượt đuổi nhau. Thiên th́ đang kéo Diễm My ra
giửa hồ. Mọi người đều an tâm v́ Thiên bơi rất giỏi và
Diễm My luôn luôn có chiếc phao bên cạnh.
Lúc đó, Thiên đang cơng Diễm My trong tiếng la hét om ṣm của Mai
và Thanh. Bất chợt Thiên buông Diễm My ra và Diễm My qườ quạng chụp
lung tung khi từ từ ch́m xuống. Nguyên nhân chính là v́ tự nhiên
lúc đó chiếc dây đeo cổ của bà nội cho bổng dưng tuột ra và Thiên đă
nh́n thấy. Lúc đó quên mất Diễm My đang đeo theo phía sau, Thiên đă
với tay theo chụp lấy sợi dây khi nó đang theo đà ch́m xuống thật
nhanh. Diễm My giăy dụa lung tung và lúc đó đă buông cổ anh Thiên
ra. Sau khi chụp được sợi dây đỏ trên cổ cho Diễm My th́ Thiên trồi
lên. Hoảng sợ v́ không thấy Diễm My, Thiên vội la hét lên thật lớn:
"Diễm My, Diễm My, em đâu rồi, Diễm My ơi, Diễm My".
Bà Linh nghe được tiếng kêu của Thiên, vội lập tức đứng dậy chạy
ngay đến bên hồ. Bà hét lên: "Diễm My đâu rồi
Thiên?"
Bà Kim cũng hốt hoảng nhào tới: "Diễm My
ơi, Diễm My à?"
Thiên hét lên: "Bé My trên vai con, bây giờ đâu mất rồi mẹ ơi,
hic hic hic hic Thiên sợ hăi khóc rống lên.
Tiếng ồn như vụt tắt khi bà Kim và bà Linh nhào tới. Diễm Mai và
Diễm Thanh đột nhiên im lặng v́ thấy Thiên khóc rống lên. Thiên vẫn
đang chui lên chui xuống t́m Diễm My và đột nhiên không thấy trồi
lên nữa. Bà Linh lúc này như phát điên lên khi tự nhiên nh́n thầy
mất đi 2 đứa nhỏ. Bà hét lên: "Anh Lam,
anh Lam ơi, bé My và thằng Thiên mất tiêu rồi, anh Lam, anh
Lam.......".
Từ đằng xa đă nghe tiếng của vợ hét lên, ông Lộc và ông Lam đang
hết sức ḿnh bơi vào bờ. Tới ngay chỗ bà Linh vừa chỉ, 2 ông lạn
thật sâu và vài giây sao ông Lam đă ẵm Diễm My trong tay. Vội vă
bơi vào bờ, mọi người chạy tới xem Diễm My.
Bà Linh hốt hoăng: "Bé My à, con có sao hông, con đừng làm bác sợ
nha, tỉnh lại bé My ơi"
Ông Lộc vẫn đang t́m Thiên dưới nước nên nào hay biết chuyện ǵ.
Loay hoay cuối cùng cũng t́m được Thiên, trồi lên mặt nước, ông Lộc
hét lên: "T́m được rồi, t́m được rồi". Sau đó ông bơi vào bờ và lúc
đó Thiên cũng nằm bất động.
Ông Lam và ông Lộc đang hô hấp nhân tạo cho 2 đứa trẽ trong sự lo
sợ của mọi người. Thiên được tỉnh trước và ngơ ngác nh́n quanh. Bàng hoàng khi thấy bé My vẫn nằm yên, Thiên vụt phắc người lên và
nhào tới hét lên: "Bé My, bé My em có sao không ? Bé My à, bé My
tỉnh dậy đi".
Thiên khóc ré lên, nhào tới Diễm My đỡ Diễm My ngồi dậy và lắc
lắc người Diễm My mà khóc. May thay sao, ḍng nước từ trong miệng
Diễm My bổng dưng vọt ra ngoài. Năy giờ ông Lộc đang cố hút hết
nước cho Diễm My nhưng vẫn không dược bao nhiêu. Quơ tay, Diễm My
chợt tỉnh, mở mắt ra, Diễm My khóc ré lên: "Mẹ ơi, anh Thiên nhấn
nước con, anh Thiên cho con uống nước như chị Mai đó mẹ ơi".
Hic hic hic...
Bà Linh quay sang Thiên tức giận: "Sao con nhấn nước em hả Thiên
? Con biết nó không biết bơi mà, tại sao con làm
vậy?"
− Mẹ ơi, con thấy sợi dây đeo cổ của Diễm My tuột xuống hồ nên
con chụp nó mà quên mất là Diễm My c̣n trên vai con.
Khi con chụp được sợi dây và trồi lên mặt nước th́ Diễm My đâ mất
tiêu rồi, mẹ ơi con hông có cố t́nh nhấn nước em My đâu. Vừa nói
Thiên vừa khóc dữ dội.
− Vậy sợi dây của bé My đâu và tại sao con lại mất tiêu và ch́m
xuống nước, bà Linh lại hỏi.
− Lúc đó con muốn t́m Diễm My nên cứ lặn lên lặn xuống và tự
nhiên cái chân của con nó cứng ngắt làm cho con hổng có nhúch nhích
được nữa. Con thấy vậy nên bỏ sợi dây vào quần và loay hoay rồi... rồi con từ từ ch́m xuống và con tỉnh dậy th́ thấy nằm ở đây. Mẹ
ơi, con hông có cố t́nh cho bé My uống nước đâu mẹ ơi.
Thiên vẫn đang chảy nước mắt.
Ông Lộc lúc này mới lên tiếng: "Con có nghe chưa Diễm My, là
anh Thiên lượm cho con sợi dây đeo cổ nên mới quên con thôi. Anh
Thiên v́ kiếm con nên đă bị uống nước năy giờ đầy bụng rồi, thôi hết
chuyện rồi. Ḿnh cũng nên đi về cho rồi".
Bà Kim dẫn Diễm My đi vào pḥng tắm để tắm lại cho sạch và đến
giờ này Diễm My vẫn c̣n run cầm cập. Bà Linh đă ôm Diễm My vào ḷng
dổ dành hứa sẽ bắt anh Thiên quỳ gối khi về nhà.
Diễm My đă nín khóc và nguôi ngoai đi.
Vừa về đến nhà, Thiên đă bị quỳ gối v́ như vậy mới cho Diễm My
nín khóc. Thế nhưng từ đó, em ấy hay giận Thiên v́ đă nghĩ Thiên
cố t́nh nhấn nước Diễm My. Rồi do v́ công việc của ông Lam nên 2
gia đ́nh đă xa cách hơn 5 năm. Sau đó họ lại ở gần nhau và 2 đứa
nhỏ cũng đă lăng quên lời hứa năm xưa. Thiên th́ đă theo học ở một
trường private school và cũng chăm chú học nên quên đi bé My của
ḿnh. Diễm My th́ cũng có chị Mai và chị Thanh nên cũng phần nào
quên đi Thiên. Tuy rằng Diễm My hay thường nằm mơ kêu tên anh Thiên
của nó nhưng đó chỉ là hồi ức của một thời. Nhưng thỉnh thoảng anh
Thiên có tới thăm Diễm My nhưng lại là lúc Diễm My đi chơi với chị
Mai nên không gặp được. Bây giờ sau bao năm
gặp lại, mọi chuyện như chợt hiện về như mới xảy ra.
Đó là câu chuyện của 13 năm trước, vậy mà tới bây giờ Diễm My vẫn
c̣n giận tao đó. Lúc đó tao chỉ mới 12 tuổi và Diễm My th́ khoảng 4
tuổi. Thiệt hổng biết làm cách ǵ để có thể cho Diễm My quên
đi chuyện đó, tao thiệt là phiền hết sức.
− Trời, một câu chuyện t́nh cảm động ghê nha Thiên.
Thái cố t́nh chọc Thiên khi nh́n thấy vẻ mặt rầu rỉ của Thiên.
− Lại chọc tao nữa hả ? Mày th́ vui rồi, Uyên Thanh th́ dễ chịu
lại hông có giận lâu, chỉ có tao mới khổ nè.
− Thôi được rồi, để cuối tuần này 3 đứa ḿnh bàn bạc coi làm sao
để Diễm My không nhớ chuyện đó nữa. Mày đừng quên Uyên Thanh đă
đứng về phe của ḿnh nha. Kỳ rồi Thanh nói là sẽ điều tra dùm mày
coi Diễm My nghĩ ra sao về chuyện đó. Chắc cũng sắp có kết quả rồi. Đợi tin vui đi.
Hăy chuẩn bị tinh thần cho ngày mai đi.
− Ngày mai tính làm ǵ ? Mày kêu tao theo rồi Diễm My lại nổi
sùng nữa.
− Đừng lo, đă sắp xết bàn bạc đâu đó hết rồi. Cứ thay đồ và sẳn
sàng đợi phone tao, bảo đăm với mày Diễm My sẽ đón tiếp mày vui vẻ
chứ không có quạo đâu men. Thái nháy mắt.
− Thôi, bây giờ tới giờ về rồi. Ḿnh chuẩn bị về đi. Hôm nay
không làm ǵ được, cứ lo chuyện của Diễm My làm cái project phải dẹp
sang một bên. Cũng may ông Bill không có tới chứ nếu không ổng sẽ
biết tao chả làm ǵ hôm nay. Tao th́ giao hết mấy chuyện c̣n lại
cho mấy người kia làm dùm và nói cần phải xong sáng mai. Bởi vậy
cũng đỡ chứ nếu không vừa làm vừa suy nghĩ th́ đâu có làm được ǵ. Thiên vừa nói vừa lắc đầu.
− Cũng may mày là manager chứ không thôi là bị dũa dài dài rồi.
Đi làm mà lo nghĩ tới người yêu dấu không à.
− Cũng may có mày luôn bên cạnh tao chứ không thôi tao cũng khó
sống. Okay, xong rồi, ḿnh đi đi.
Hai người bước ra cầu thang máy và đứng đợi. Một ngày
nữa thôi
sẽ gặp Diễm My và Uyên Thanh. Chỉ nghĩ tới đó thôi, Thái và Thiên
mỉm cười măn nguyện.
Sau khi hết lớp Chemistry xong, Diễm My hối hả dọn hết sách vỡ và
gom hết những tờ report lại cho gọn gàng. Cái môn học này thật là
thú vị nhưng cũng đầy sợ hăi. Khi đă dọn dẹp xong, Uyên Thanh cùng
Diễm My bước ra khỏi lớp. Hôm nay, Nhật Minh đă đón Diễm My và Uyên
Thanh tận cửa lớp với khuôn mặt hớn hở.
Mỹ Linh từ đâu đi tới, trông cô ta có vẻ yêu đời ghê lắm.
Diễm My vai khóat chiếc backpack, tay cầm cuốn Chemistry dày cộm
cùng với cái áo khoát hối hả đi ra ngoài cùng Uyên Thanh. Bắt gặp
Mỹ Linh ngay trước cửa lớp, Uyên Thanh vội nói nhỏ:
"Rồi, sắp
chướng mắt nữa rồi". Vừa thấy Nhật Minh, Mỹ Linh vội vă chạy tới và
nủng nịu ngay: "Ủa, anh tới rồi hả?" Cô ta vừa nói vừa đứng sát
vào Nhật Minh như thể muốn ôm cả Nhật Minh. Diễm My và Uyên Thanh
mắc cở và cúi đầu cố nh́n vào chỗ khác. Nhật Minh đứng lách người
ra và trả lời: "Anh tới rước Diễm My và Uyên Thanh về,
xin lỗi em anh phải đi rồi".
− Nè, anh đành ḷng chỉ chở 2 người kia thôi sao ? Mỹ Linh la lớn
lên khiến cho một vài người đi ngang quay lại nh́n. Nhật Minh gườm
Mỹ Linh và nói: "Anh đă nói là không tiện đường chở em về mà,
tại sao em cứ nhất định phải đi xe chung với anh chứ".
− Nhưng em vẫn muốn đi chung với anh.
Bộ chớ em về th́ anh tốn nhiều xăng lắm hả ? Hay là có người không
muốn cho em đi chung, anh nói đi". Vừa nói, Mỹ Linh vừa liếc ngang
Diễm My với cái nh́n như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhật Minh phát nóng lên: "Anh đă nói chuyện với em hôm bứa Thứ 2
rồi, anh nói là anh không muốn chở em đi học về nữa.
Em cũng có xe sao không tự lái về mà phải đ̣i đi chung với tụi anh
trong khi đường về ngược nhau như vậy?"
− Em không biết, em chỉ muốn đi chung với anh.
Mỹ Linh la to lên.
− Anh không muốn, em tự mà về một ḿnh đi. Nói xong, Nhật Minh
lập tức bỏ mặt Mỹ Linh đứng đó và đi tới
chỗ của Diễm My và Uyên
Thanh đang đứng. Lúc này, Diễm My đă run lên khi thấy Mỹ Linh tự
dưng la to như vậy. Hối hả bước đi, Diễm My kéo tay
Uyên Thanh.
− Đứng lại đó. Mỹ Linh dùng hết sức
hét lên.
− Đứng lại đó. Mỹ Linh dùng hết sức
hét lên.
Diễm My cũng như Uyên Thanh quay lại nh́n Mỹ Linh, gương mặt Mỹ
Linh lúc này dường như là bộ mặt thật của cô ta. Chân mày châu lại,
cặp mắt xếch lên. Tướng tá thật là hung dữ và cô ta đang bước về
phía 3 người. Nhật Minh quay phắt người lại, anh nổi giận thật sự:
"Em la cái ǵ chứ ? Có phải không hiểu lời nói của anh phải không ?
Nói cho em nghe thêm một lần nữa cho rơ ràng là không chở em về lần
nào nữa hết, em nghe rơ chưa?".
Chỉ vào Diễm My, Mỹ Linh hét lên: "Tại sao mày lại không cho ảnh
chở tao chứ ? Rơ ràng là mày biết anh Minh là bạn trai của tao mà,
sao mày c̣n giành giựt ảnh chứ ? Thật là không biết xấu hổ mà."
− Nè, Mỹ Linh ăn nói cho cẩn thận nhe, không biết ai giành với ai
à. Là tụi này quen anh Minh trước và Mỹ Linh quen sao mà. C̣n một
chuyện quan trọng nữa đó là anh Nhật Minh thích Diễm My chứ hông
phải thích Mỹ Linh mà đứng đó la rùm lên. Úi trời, thấy mắc
cở quá,
tự nhiên đi đồn rùm beng lên người ta là bạn trai của ḿnh. Uyên
Thanh đứng ngay trước mặt Mỹ Linh vừa nói vừa đưa một miếng gum cho
Diễm My. Uyên Thanh biết rất rơ là bây giờ bạn ḿnh chắc có lẽ run
lên cầm cập v́ nghe những lời nói đó của Mỹ Linh. Để trấn an bạn,
Uyên Thanh đă cố t́nh đứng ra ḥ hét với Mỹ Linh cho Diễm My bớt sợ.
Quả thật Diễm My đưa tay đón lấy miếng gum trong tay mà vẫn không mở
ra được một cách tự nhiên.
Cuốn sách trên tay như muốn rớt xuống đất khiến cho Nhật Minh vừa
đau ḷng vừa tức giận. Đau ḷng v́ thấy v́ ḿnh mà Diễm My phải bị
đứng đây nghe Mỹ Linh ḥ hét ầm ỉ, tức giận v́ Mỹ Linh thật là quá
đáng. Giơ tay hứng lấy quyễn sách từ trên tay Diễm My rơi
xuống, Nhật Minh giận run lên, phải làm ǵ đó thôi, chứ nếu không Mỹ
Linh sẽ c̣n điên tới đâu nữa.
− Nè, Mỹ Linh có biết Mỹ Linh đang nói ǵ không ? Anh không phải
là bạn trai của em, xin đừng có nói những lời như thế. C̣n chuyện
anh muốn chở ai về đó là chuyện của anh. Từ nay về sau, đừng bao
giờ cho anh nghe những lời nói đó, bằng không em đừng có trách anh. Quay sang Diễm My và Uyên Thanh, Nhật Minh nói:
"Chúng ta đi thôi".
Mỹ Linh nh́n theo vô cùng tức giận. Sỡ dĩ Mỹ Linh không quậy nữa
là tại v́ có một đám người Vietnam đang đứng gần đó và nghe được câu
chuyện nên Mỹ Linh đành im. Lủi thủi đi ra khỏi trường, Mỹ Linh vẫn
nghiến răng trèo trẹo "Nhất định không để cho mày yên được, tha cho
mày lần này, lần sau biết tay tao". Lẽo đẽo theo sau Mỹ Linh là
Phúc, một cây si nổi tiếng trong cái trường này mà người Vietnam nào
cũng biết. Phúc không bao giờ tha bất cứ người con gái đẹp nào mà
hắn thấy. Đương nhiên Diễm My và Uyên Thanh không ngoại lệ.
Cho tới bây giờ, Phúc vần lâu lâu tán tỉnh Diễm My và Uyên Thanh mỗi
khi bắt gặp 2 cô nhỏ đi học về những khi không có Nhật Minh.
− Ǵ mà giận vậy người đẹp ? Con gái mà giận th́ mau già lắm đó
nhe. Phúc đeo theo Mỹ Linh tán tỉnh.
− Tránh ra đi, tui đang bực ḿnh, đừng có phá nha.
Mỹ Linh quát lên.
− Có ǵ đâu mà em giận cho mệt, không có thằng đó th́ c̣n có anh
nè, anh chở em về mỗi ngày chịu không ?
Quay sang Phúc, Mỹ Linh giật ḿnh: "Ờ, Phúc cũng giàu có lắm
chứ, đi chiếc BMW 2 cửa đời mới đi học, chỉ tội cái nước không có
đẹp trai lắm thôi. Hôm nay hăy ban bố chút t́nh yêu
cho Phúc cũng như có người chở về nhà cho đỡ tức cũng được".
− Anh chở về hả ? Mỹ Linh nói vẻ dịu lại.
− Ừ, anh chở em về nha. Phúc vui vẻ.
− Okay đi th́ đi.
Thật ra trong đầu Phúc cũng đâu tới nổi ngu ngốc ǵ mà không biết
Mỹ Linh chỉ đang muốn kiếm người trút giận cũng như cho đỡ tự ái v́
sự việc vừa rồi. Hắn ta đứng ngay trên thang lầu nên có lẽ mọi
người không nh́n thấy. Mỹ Linh đi với hắn chỉ v́ đang tự ái ghê gớm
và bị mất mặt trước bao nhiêu người thôi. Rồi sẽ đâu vào đó thôi Mỹ
Linh à, cô tưởng đâu cô ngon lắm hả ? Một ngày nào đó sẽ biết thằng
Phúc này không phải cho cô dễ dàng qua mặt đâu.
Đợi đó đi Mỹ Linh.
Ngồi vào trong xe, Phúc mỉm cười hỏi:
"Nè, em muốn đi về hay đi
đâu đó chơi một chút cho thoải mái tinh thần.
Hôm nay là Thứ 6 đó cưng à". Vừa nói Phúc vừa đưa tay nựng càm Mỹ
Linh.
− Ừ, đi đâu cũng được, miễn là đừng về nhà.
− Okay, hay là tới nhà anh chơi nha. Ba mẹ anh đi vacation hết
rồi, hổng có ai ở nhà hết. Tha hồ ḿnh quậy, khỏi sợ ai hết.
Phúc rủ rê Mỹ Linh.
− Cũng được. Đi th́ đi.
Chiếc xe lướt cái vù trước sự hoảng sợ của mọi người.
Tốc độ trong trường học chỉ là 20 miles mà h́nh như là Phúc đă chạy
rất nhanh như thể năm sáu chục miles khiến tất cả mọi chiếc xe đều
dừng lại trước sự kinh ngạc của mọi người.
Trên xe, Diễm My ngồi im lặng không nói tiếng nào. Từ lúc theo
Nhật Minh ra xe, Diễm My vội chen với Uyên Thanh và giành nhau ngồi
băng ghế dưới. Hiểu ư bạn, Uyên Thanh cũng tỉnh bơ như không có
chuyện ǵ xảy ra. Nhật Minh không thể nào tập trung lái xe khi biết
rơ ràng là Diễm My đang rất giận. Anh chỉnh cái kiếng xe để có thể
nh́n thấy Diễm My đang làm ǵ. Một khuôn mặt im ĺm không nói
chuyện mà chỉ nh́n ra đường trong khi anh ḷng dạ Nhật Minh đang rối
bời. Liếc xem Uyên Thanh đang làm ǵ, Nhật Minh cố t́nh kêu Uyên
Thanh bằng ánh mắt nhưng Uyên Thanh cứ giả vờ nh́n ra đường. Chịu
hông nổi, anh rút miếng tissue trong xe và viết vội vài chử:
"Giúp
đỡ anh đi Thanh, Diễm My giận rồi". Tờ giấy rơi ngay trên ḿnh Uyên
Thanh, mỉm cười Thanh nháy mắt ra hiệu như là cô đồng ư. Suy nghĩ
vài giây, Uyên Thanh lên tiếng: "Công nhận nhỏ Linh bậy thiệt
đó, khi không tự nhiên la oải oải lên há My".
Vẫn không thấy Diễm My tră lời, Uyên Thanh quay ra phía sau coi
bạn đang làm ǵ. Bắt gặp ngay khuôn mặt đang nh́n ra cửa của Diễm
My với cả một đống nước mắt viền quanh mi, Uyên Thanh hoảng hốt leo
ngay ra phía băng sau: "My à, My à, sao vậy ? Đừng mà, không có
chuyện ǵ nữa hết, đă xong rồi, đừng sợ nữa, có tao nè, nín đi. Tao bảo đăm sẽ không có những chuyện như vậy nữa.
Nó sẽ biết tay tao nếu dám ăn hiếp mày".
Bàn tay Diễm My vẫn c̣n đang run lên và lạnh ngắt, phải công nhận
Mỹ Linh dữ chưa từng có. Biết làm sao để trấn an bạn của ḿnh, Uyên
Thanh tức ḿnh hét lên: "Anh Minh ngừng xe ngay cho em mau
lên".
Đạp thắng khi nghe Uyên Thanh hét, Nhật Minh dừng xe lại ngay vài
giây sau. Quay ra phía sau thấy từng giọt nước mắt đang rơi trên
khuôn mặt của Diễm My, Nhật Minh lính quính ấp a ấp úng không thành
lời: "Diễm My à, cho anh xin lỗi, anh... anh... không biết chuyện
xảy ra như vậy mà ."
− Em có ư kiến này nè anh Minh, anh có chịu hay không th́ tụi em
vẫn phải như vậy.
− Ǵ hả ? Nhật Minh hỏi Uyên Thanh.
− Từ đây về sau anh đừng tới rước tụi em nữa, nhất định Mỹ Linh
sẽ không có dịp nào đễ ḥ hét tụi em. Hơn nữa, tụi em chỉ c̣n một
hai tuần nữa là học xong rồi, lúc đó cũng chẳng cần anh tới rước để
cho có chuyện. Bắt đầu ngày mai, em và Diễm My sẽ đi school bus hay
là nhờ ai đó chở về. Uyên Thanh nói nhanh.
− Em... em... Nhật Minh buồn bă
− Phải như vậy thôi anh Minh à, chẳng lẽ anh muốn ngày nào Mỹ
Linh cũng la hét như vậy với Diễm My sao ? Cho dù anh không muốn,
tụi em vẫn phải như vậy. Thôi coi như quyết định vậy đi nhe.
Quay sang Diễm My, Uyên Thanh hỏi nhỏ: "Vậy được chưa nhỏ ?"
Diễm My gật đầu nhoẻn miệng cười tuy rằng nước mắt vẫn đang
chảy
trên má. Kế đó, Nhật Minh cũng không biết nói ǵ, anh quay người
lại và cho xe chạy đi. Vẫn là Uyên Thanh về nhà trước với câu nói
muôn thưỡ: "thank you anh Minh". Uyên Thanh quay đi trong sự lúng
túng của Diễm My. Diễm My đang rất sợ phải đối diện một ḿnh với
Nhật Minh. Không biết lần này anh ấy có nói ǵ nữa không. Cầu trời
cho anh Minh chạy thẳng tới nhà. Biết vậy hồi năy
xuống xe với nhỏ Thanh cho rồi, Diễm My hối hận.
Chợt chiếc xe dừng lại khiến Diễm My ngă chúi về phía trước. Ngẫng lên xem chuyện ǵ
xảy ra cũng là lúc phát hiện ra Nhật Minh
đang quay người về phía sau nh́n ḿnh. Diễm My
cụp mi xuống không dám nh́n Minh.
− Em c̣n giận anh không hả My ? Nhật Minh nhẹ giọng
Diễm My lắc đầu đáp: "Không có, em đâu có giận anh."
− Vậy sao em lại khóc và hổng nói chuyện với anh như mọi khi ?
− Tại em sợ quá khi thấy nhỏ Linh la hét lên, rồi có vài người
Vietnam đứng nh́n nên em sợ quá. Nếu hồi năy nhỏ Thanh không kéo em
đi chắc em cũng hổng đi nổi nữa. Cho tới khi ngồi vào chiếc xe chạy
đi rồi th́ em mới biết không cần sợ nữa.
Diễm My vẫn đang thúc thích.
− Anh cũng không biết tại sao Mỹ Linh lại trỡ nên như vậy nữa. Nhưng có một chuyện anh muốn em hiểu rơ ràng rằng Mỹ Linh đang ghen
với những ǵ em có. Hăy cố gắng cẩn thận chăm sóc cho ḿnh. Chỉ
c̣n vài tuần nữa thôi là sẽ không gặp Mỹ Linh nữa, hăy rũ Uyên Thanh
đi cùng mỗi khi em cần đi đâu đó. Em có nhớ không hả My ?
− Em biết rồi, nè anh đừng có hù em nha.
Anh nói thấy ghê quá.
− Chỉ cần em nhớ như vậy là được rồi, nhớ phải có Uyên Thanh đi
bên cạnh có biết không ?
Diễm My gật đầu, mọi chuyện như dịu lại đi sau câu nói đó. Nhật
Minh dừng xe lại ở một cây xăng và chạy vào trong. Lát sau, anh
chạy ra trên tay là 2 chai nước. Vốn biết Diễm My thích uống loại
Pina Colada mà trong đó có pineapple và coconut trộn chung, anh lựa
ngay 2 chai. Đón lấy chai nước, Diễm My mừng rỡ
"I da, đă thiệt,
em khát quá chừng. Cô đón lấy và uống một hơi đến 1/3 chai.
Nhật Minh cũng cảm thấy thoải mái hơn khi thấy Diễm My đă quên đi
chuyện lúc năy. Nhật Minh chợt nghĩ ra một ư kiến và anh nh́n Diễm
My một cách như van xin: "My à, tối nay rủ Uyên Thanh đi
chơi nha".
− Không được, em đă hẹn với nó đi shopping tối nay rồi.
− Vậy cho anh đi với nha. Hôm nay là
Friday mà.
− Không được, con gái đi shopping mà anh đi theo th́ làm sao
người ta mua được.
− Vậy anh đi không được sao ? Uhh... Okay, vậy thôi. Anh không
đi, có lẽ anh chạy về thăm ba mẹ anh ở Austin. Nè, em chắc là không
giận anh chứ ?
− Không mà.
Chiếc xe dừng lại ở trước nhà Diễm My, Diễm My
mở cửa và bước ra. Nhật Minh nh́n theo cho tới khi
bóng dáng Diễm My khuất sau cánh cửa.
Bước vào nhà, Diễm My thiệt mệt mơi sau chuyện chiều hôm nay. Không biết tháng này xui ǵ đó, gặp toàn chuyện ǵ đâu không. Phải
đi làm ǵ đó cho đỡ buồn chứ nếu không lại nằm chờ nhỏ Thanh tới th́
buồn chết. Đi lên lầu, Diễm My lật đật cầm phone lên và
gọi sang Uyên Thanh.
− Ê, My đây. Lẹ lẹ đi qua đây nha.
− Ừa, để tao tắm một cái rồi sẽ đi liền. Hôm nay ba đi đâu mất
rồi mà giờ này chưa về, chắc phải gọi anh Thái chở tao qua nhà mày
quá. Tiếng Uyên Thanh vang lên từ bên kia chiếc phone.
− Vậy th́ gọi lẹ đi, nếu không ảnh đi đâu th́ làm sao mà chở mày
tới đây.
− Biết rồi, thôi tao chuẩn bị rồi qua mày nha.
− Okay bye.
Buông cái phone ra, Diễm My đứng dậy và chuẩn bị đi tắm. Phải
tắm một cái cho bớt xui và enjoy chút đă. Mở ṿi nước vào bồn tắm,
Diễm My đổ một ít buble bath vào. Thật vô cùng thoải mái khi được
ngâm ḿnh trong bồn tắm, nằm đó Diễm My như chợt quên đi hết những
muộn phiền vừa mới xảy ra. Thích thú từ cái mùi thơm của loại buble
bath mới mà cô đă mua, Diễm My cười tủm tỉm. Trời, nó thiệt là
thơm đến có thể nổ tung cả cái mũi, không gắt mà cũng không nồng,
một mùi thơm thật ngọt. Nếu như không hẹn Uyên Thanh đi shopping,
có lẽ Diễm My sẽ nằm thưởng thức cái thú vị đó.
o0o
|