Mấy Nhịp Tim Yêu   Tử Y Pages Previous  1  2  3  4  Next   

Chương 4

Sau khi nói chuyện với Diễm My, Uyên Thanh đă gọi phone ngay cho Thái. Cô thích thú khi nghe giọng của Thái bên kia :

− Hi anh !

− Thanh hả ? Xong chưa em ?

− Rồi, anh và anh Thiên mau tới nhà em đi.

− Tụi anh đang trên đường tới.

− Hả ? Sao nhanh vậy ? Người ta chưa chuẩn bị ǵ hết mà.


− Th́ bây giờ em chuẩn bị đi. Tụi anh sắp tới rồi.

− Không được, em c̣n phải tắm cái đă. Hay là em để cửa mở sẳn cho tụi anh nha.

− Cũng được, nhưng em phải lẹ lẹ lên đó.

− Em biết rồi mà. Thôi bye anh.

− Okay, lẹ nha Thanh. Thái chưa kịp nói thêm lời nào th́ Uyên Thanh đă cúp phone. Thái mỉm cười quay sang Thiên, Thái lắc đầu: "Chưa kịp nói thêm được câu nào th́ cô nàng đă bye nhanh thật đó".

− Nè, mày có cảm thấy Diễm My và Uyên Thanh thật là một cặp thật xứng đôi không ? Thiên nhướng mày hỏi Thái.

− Mày muốn nói ǵ ? Thái thắc mắc.

− Th́ tao muốn nói là 2 người đều rất là hạp tánh nhau và dễ thương nữa. Cũng giống như tao với mày rất hiểu ư nhau vậy đó. C̣n ở đó giả bộ không hiểu nữa.

Khi đó đột nhiên Thiên ra hiệu cho Thái im lặng. Bài nhạc "V́ đó là em" đang được một giọng nam trầm ấm vang lên. Thiên như đang thả hồn theo lời ca với ḍng nhạc du dương quyến rũ đến mê hồn đó, đột nhiên Thái tắt ngay bản nhạc và quay sang cười chế diễu Thiên.

− Nè, bi giờ c̣n ở đó mà V́ đó là em nữa hả ? Nói đi, bây giờ mày nghĩ ǵ ?

− Chuyện ǵ đây ? Tao đang nghe nhạc mà, để nghe hết đă. Điều tra hoài.

− Nói đi, tối nằm ngủ có thấy Diễm My hông mà lúc nào cũng thấy mày thả hồn đi nơi đâu vậy hả ? Thái vẫn không tha Thiên.

− Ơ, th́ cũng có

− Hay là tối nằm mơ cứ nói câu thần chú "I love you, I love you". Thái chồm tới nh́n Thiên.

Mỉm cười với Thái, Thiên bỗng dưng quay sang hỏi: "Vậy chứ mày có nằm mơ thấy Uyên Thanh không hả ? Mày sao th́ tao vậy đó thằng quỷ".

Chiếc xe dừng lại trước nhà của Uyên Thanh. Xuống xe, Thiên và Thái thủng thẳng bước vào. Đây là lần đầu tiên Thiên tới nhà của Uyên Thanh. Đă biết từ lâu là Thái có quen với một cô bạn tên Uyên Thanh nhưng cho đến khi gặp Uyên Thanh ở nhà Diễm My th́ Thiên mới biết được Thanh là cô bạn gái của Thái. Họ quen nhau vào dịp lễ Vu Lan ở chùa và cho đến nay th́ khoảng một năm. Măi đi ṿng quanh bụi bông ngay cửa ra vào, Thiên và Thái không hay Uyên Thanh đă xong tự bao giờ.

− Thôi vào nhà đi 2 ông anh yêu quí. Uyên Thanh ló đầu ra cửa.

− Sao em nhanh vậy Thanh ? Hỗng có tắm hả? Cha, hôm nay chắc phải ách x́ xuốt đêm rồi. Thái nhanh miệng chọc Uyên Thanh.

− Ai nói chứ ? Người ta tắm nhanh chút thôi mà. Uyên Thanh liếc Thái một cái ngon lành. Quay sang Thiên, Uyên Thanh cười và nói: "Okay 2 anh nghe nè. Hôm nay em có tin này muốn cho 2 anh biết. Diễm My đă khóc một trận sau khi vừa học xong đó."

− Hả ? Cả Thiên và Thái giật ḿnh khi nghe Uyên Thanh nói.

− Chuyện ǵ vậy Thanh ? Tại sao Diễm My lại khóc ? Thiên nóng ruột.

Thế là Uyên Thanh ngồi xuống kễ lại chuyện cho Thiên và Thái nghe. Vừa kể Uyên Thanh vừa quan sát thái độ của Thiên. Trông anh ta bồn chồn, xót ruột khi nghe Uyên Thanh kể chuyện. Nhíu mày, im lặng không nói ǵ, Thiên lắng tay nghe hết những ǵ Uyên Thanh nói.

− Bỡi vậy hôm nay My nó buồn ghê lắm, 2 anh không có được chọc giận nó hôm nay nha.

− Vậy Nhật Minh th́ sao ? Thiên hỏi tới.

− Th́ hổng được chở tụi em nữa chứ sao. Em nói anh Minh rồi và ảnh cũng đă đồng ư mà.

− Ờ, anh biết rồi, thôi ḿnh đi. Thái đứng dậy.

− Khoan, để em gọi phone cho nó biết trước. Ḿnh đă bàn với nhau là xe của anh bị hư mà anh Thái, bỡi vậy mới đi chung với anh Thiên. Thiệt t́nh, anh già quá nên quên rồi anh ơi.

Cả 3 cùng cười và đợi Uyên Thanh gọi phone cho Diễm My.

− Dạ con, Uyên Thanh nè bác. Bác ơi có My ở đó không bác.

....

− Dạ, dạ vậy thôi bác nói nó con sắp tới rồi. C̣n nữa, xe anh Thái bị hư nên anh Thiên sẽ chở đi. Bác nói nó là con chút nữa sẽ tới.

....

− Dạ, dạ... dạ, dạ bye bác.

Uyên Thanh cúp phone cười hớn hỡ. Quay sang Thiên, Uyên Thanh nói: "Anh Thiên oai ghê nha, vừa nghe nói anh Thiên tới chung là bác Kim nói okay liền. Bác Kim sợ Diễm My đi chơi với em mà hổng nhớ giờ về giống như lần trước đó".

− Con rễ tương lai mà, phải vậy chớ. Thái xen vào.

− Nè anh đừng nói bậy nha. Diễm My chưa biết ư ra sao đó. Uyên Thanh trừng mắt nh́n Thái.

Thiên chỉ mỉm cười khi nghe Uyên Thanh và Thái nói. Bây giờ anh chỉ muốn tới nhà Diễm My ngay và xem coi Diễm My như thế nào. Nóng ḷng nhưng không tiện hối thúc Uyên Thanh và Thái nên đành im lặng. Cả 3 đi ra xe và chiếc xe lăn bánh với những tiếng rít của bánh xe trên đường. Có lẽ Thiên đang cố chạy thật nhanh tới nhà Diễm My quá rồi.

Bước vào nhà Diễm My, Thiên, Thái và Uyên Thanh chào bà Kim đang đi ra từ pḥng khách. Hôm nay có lẽ bà Kim chuấn bị đi đâu đó nên trên tay đang cầm bộ quần áo. Uyên Thanh chạy đến cầm chiếc áo dài trên tay của bà Kim: "Trời, bác đi tiệc hả bác ? Cái áo dài này đẹp quá chừng hà".

− Ừ, chiều nay bác đi ăn đám cưới của người bạn. Họ gă con đó. Cũng may có con chơi với Diễm My chứ không thôi tối nay nó phải ngủ ở nhà một ḿnh. Con có thể nào ngủ lại với con My tối nay không ? Nó không dám ở nhà một ḿnh đâu.

− Bộ bác đi luôn tối nay không về hả bác ? Uyên Thanh ngạc nhiên.

− Ừ, bác trai tối chạy xe đâu có thấy đường, với lại bạn bè lâu ngày gặp nhau nên thế nào cũng tâm sự suốt đêm. Cho nên bác ở lại nhà của người ta rồi chiều mai mới về.

− Dạ được, nhưng chút tối bác gọi dùm mẹ con, nếu không mẹ con tưởng con đi với ai th́ chết con đó. Uyên Thanh le lưỡi.

− Ừ, để chút nữa bác sẽ gọi mẹ con. Thôi, mấy đứa ngồi chơi đi, chút nữa bé My xuống liền. Cũng may bác kêu nó chứ khong thôi nó ngủ quên trong pḥng tắm rồi.

− Là sao bác ? Uyên Thanh vẫn thắc mắc.

− Th́ nó ngủ quên trong bồn tắm đó. Không biết có chuyện ǵ mà nó đi học về rồi ở riết trong pḥng. Lên kiếm nó th́ mới thấy nó ngủ trong đó. Có chuyện ǵ xảy ra cho nó vậy Thanh ?

− Dạ đâu có ǵ, tụi con hôm nay học mệt quá chừng. Con cũng đừ cả người. Phải relax mới được. Uyên Thanh đáp tỉnh bơ.

Quay sang Thiên và Thái, Uyên Thanh nói: "Hai anh ngồi đây đợi em nha, em lên coi coi nó làm ǵ ở trển". Nói xong, Uyên Thanh chạy lên lầu.

Uyên Thanh chợt muốn hù Diễm My một cái cho vui nên rón rén bước nhẹ nhẹ vào pḥng của Diễm My. Không thấy Diễm My đâu cả, chỉ nghe tiếng ca nho nhỏ từ phía closet vọng ra, Uyên Thanh bước đến nh́n vào th́ thấy Diễm My đang leo lên tuốt trên cao. Diễm My đang vói tay lấy cái áo ǵ đó và đang nhón chân lên. Diễm My quay phắt lại khi phát hiện ra có bóng người đứng phía sau lưng ḿnh.

Á ! Diễm My té từ trên ghế xuống rồi tiếng ghế ngă vọng xuống lầu một cái rầm. Thiên vụt đứng phắt dậy như ngồi trên đinh. Thái c̣n đang ngơ ngác chuyện ǵ đang xảy ra trên lầu, bà Kim vội vă chạy lại chân cầu thang nói vọng lên: "Có sao không hả? Chuyện ǵ xảy ra đó bây?"

Dù đang đau đớn v́ bị té từ trên cao xuống, Diễm My cố nói thật lớn: "Dạ không có ǵ, là cái ghế ngă thôi mommy à".

Bà Kim quay đi và lắc đầu nói: "Đứng tim v́ tụi này mà".

Trên lầu, Diễm My vừa xoa chân vừa liếc Uyên Thanh: "Tại mày hù người ta mới như vầy nè, mày thiệt là ác mà, ui cha đau quá. Tao hổng biết đâu đấm bóp cho tao đi ."

Uyên Thanh thấy Diễm My xuưt xoa như vậy th́ cũng muốn đứng tim v́ cả người Diễm My rơi từ trên cao xuống một cái bịch. Cũng rêm cả người đó chứ, Uyên Thanh bèn nói: "Sorry sorry, chưa kịp hù mày th́ đă bị mày hù trước rồi. Có sao hông, đưa coi coi có bị ǵ không, nếu không tao tiêu đời với nhiều người lắm ."

− Tao có bị handicap th́ mày phải nuôi tao suốt đời đó. Diễm My cười.

Coi qua coi lại bàn chân Diễm My, Uyên Thanh mỉm cười nói: "Cũng may không sao, nếu không ở nhà bữa nay rồi. Chỉ bị trẹo chân chút thôi, xuống kia sẽ có người đấm bóp cho, thôi lẹ đi cô nương".

− Mommy busy rồi c̣n ǵ mà có thời gian đấm bóp cho tao. Okay, chờ chút nữa là xong.

Bước đi khập khểnh v́ cái chân vẫn c̣n đau, Uyên Thanh d́u Diễm My xuống cầu thang. Bà Kim thấy con gái đi cà nhắc vội chạy tới đỡ Diễm My "Con bị ǵ vậy My?"

− Dạ, nó té từ trên ghế xuống đó bác. Uyên Thanh nói.

− Hả ? Hồi năy tiếng động đó là con té đó hả ? Trời đất, ngồi xuống đưa chân mẹ coi coi. Uyên Thanh đi lấy chai dầu để ở trên kệ gần tủ lạnh cho bác đi con.

− Chèn ơi, coi đỏ chét mà nói hông sao ? Vừa nói bà vừa bóp bóp bàn chân của Diễm My. Uyên Thanh cầm chai dầu chạy tới đưa cho bà Kim. Mở nắp chai dầu bà Kim đổ dầu vào tay và chà lên chỗ đỏ đỏ trên chân Diễm My.

− Á, rát quá mẹ ơi, rát quá. Diễm My hét lên và vụt đứng dậy.

Th́ ra lúc bị té từ trên xuống, một phần da đă bị tróch ra nên bây giờ khi xoa dầu vào th́ ai mà lại không cảm giác. Bà Kim kéo Diễm My ngồi xuống và tiếp tục xoa chân con. Một lát sau, bà dán một miếng bandage vào chỗ da bị lột đó và đi rửa tay. Giờ này Thiên mới ngồi xuống v́ thấy Diễm My đă không sao. Thật là hồn vía lên mây với em ấy mà.

Ông Lộc đă về và h́nh như chuẩn bị đi với bà Kim. Không để ư tới con gái, ông lao nhanh vào pḥng thay đồ. Bà Kim đi ra ngoài trong chiếc áo dài màu xanh sẫm. Trông bà thật là sang trong chiếc áo dài đó. Diễm My nh́n mẹ thích thú: "Trời, mẹ nh́n hấp dẫn ghê nha."

− Ừ, bác hôm nay trẻ ra đó. Uyên Thanh lên tiếng phụ họa.

− Thôi đi mấy đứa này, lo đi cho lẹ đi ḱa. Thanh à chút bác sẽ gọi cho mẹ con, con cứ đi đi. Diễm My nhớ đem theo ch́a khóa đó. Hôm nay mẹ không có nấu ǵ ăn hết, hăy t́m đồ ǵ ăn đi nha My. Đi sớm về nhà nha con. Thiên à, coi chừng em đó, nó mà đi là hổng biết đường về. Bà Kim dặn.

− Dạ con biết rồi. Thiên cúi đầu đáp.

Cả 4 người kéo nhau ra xe, Diễm My ngạc nhiên khi thấy trước cửa nhà ḿnh là một chiếc Mercedes 2 cửa. Nh́n quanh mà không biết của ai, Diễm My ngạc nhiên: "Trời, xe ai vậy ta ? Đep ghê hả Thanh ?

− Ǵ ? Mày hổng biết của ai hả ? Uyên Thanh nh́n My.

− Ừ, bộ quen hả ? Xe ai vậy ?

− Của anh Thiên chứ ai ? Mày đă đi rồi mà. Uyên Thanh nhíu mày.

Giờ này Thiên mới phát hiện ra được một chuyện. Th́ ra Diễm My lần đầu tiên đi xe anh th́ em ấy đă không có để ư chuyện ǵ sau khi nh́n thấy Nhật Minh và Mỹ Linh đi chung với nhau. Trời ạ ! Gương mặt bổng dưng buồn một cách thấy rơ, Thái bổng khiều khiều Thiên và nói nhỏ: "Ủa, tao nhớ mày có chở Diễm My rồi mà ? Sao Diễm My hông nhớ ǵ ?"

− Tao đâu biết đâu. Thiên vẫn đáp cho có lệ.

Thái và Uyên Thanh như đă sắp đặt trước. Cả 2 leo ra băng sau ngồi. Diễm My ú ớ định hỏi th́ Thái đă lên tiếng: "Thấy anh lịch sự ghê hông, người bị thương được ngồi phía trước đó."

Mỉm cười, Diễm My bước vào xe và chiếc xe lướt đi êm ả. Dừng lại trước khu shopping, cả 4 người bước vào trong. Cái chân của Diễm My đă trông okay lắm rồi, 2 cô nhỏ lăng xăng đi t́m từng thứ một khiến cho Thiên và Thái đi theo cũng mệt đừ. Tới chỗ khu giày dép, hai anh mới được ngồi v́ Diễm My và Uyên Thanh phải đi coi giày. Thiệt là thoải mái khi được ngồi mà không phải mắc công ḍm ngó t́m kiếm, Thái lắc đầu nói: "Trời, bây giờ mới biết con gái thiệt là rắc rối. Cứ t́m cái này, kiếm cái kia, mệt quá mày ơi".

− Th́ con gái mà, phải vậy chứ. Cũng vui mà. Thiên cười.

− May là cái khu giày này nằm ngay giữa, dễ nh́n thấy chứ hông thôi kiếm có nước đừ người luôn. Thái phàn nàn.

Lúc đó, Diễm My và Uyên Thanh đă đi xem hết những thứ chung quanh, chợt phát hiện ra cái bụng đă không có ǵ trong đó từ chiều, 2 cô nhỏ chợt quay về phía Thiên và Thái. Uyên Thanh nói "Đói bụng quá, ḿnh kiếm ǵ ăn nha anh Thái".

− Ừ, tụi anh cũng đói quá mà hỗng dám nói năy giờ. Thái nheo mắt.

− Okay vậy ḿnh đi kiếm ǵ ăn đi.

Trên tay của Thiên và Thái là những cái giỏ đồ của Diễm My và Uyên Thanh. Diễm My như quên hết ưu phiền và chạy theo Uyên Thanh. Cả 4 người dừng lại trước cửa một hiệu ăn trong khu shopping. Ngồi xuống và trong lúc đợi chờ đồ ăn, Diễm My vói tay lấy một cuốn catalog để ở trên bàn ra xem.

− Trời, Thanh, mày coi nè, sợi dây đeo tay này đẹp quá chừng à. Diễm My kêu lên.

Uyên Thanh chồm qua xem và cặp mắt như sáng rực lên: "Wow, đẹp quá hà ."Người bồi bàn vừa đem thức ăn đến nên Uyên Thanh đành phải dẹp cuốn sách qua một bên, Diễm My vẫn nuối tiếc nh́n vào trang sách đó. Cặp mắt của Thiên lướt ngang cuốn sách, anh thắc mắc coi món ǵ đẹp đến đâu mà Diễm My và Uyên Thanh đều trầm trồ khen tới như vậy. Ráng cố nhớ xem trang mấy, Thiên ghi vào đầu.

Diễm My và Uyên Thanh đă "đá" sạch phần ăn của 2 cô. Thật ra, cũng không có ǵ nhiều cho lắm ngoài dĩa salad và vài con tôm nướng được để phía trên salad. Diễm My như đă ăn một phần ăn quá lớn, cô xuưt xoa: "Ngon thiệt, nhưng no quá à. Ngày mai phải ăn bớt lại mới được".

− Trời, em ốm như vậy mà c̣n nhịn nữa hả My ? Thiên quay sang hỏi.

− Hôm nay em ăn nhiều quá, ngày mai phải nhịn, chứ nếu không sẽ mập thù lù thấy ghê thấy mồ. Diễm My gật đầu.

− Anh Thiên coi nó đó, cứ sợ mập hoài, ăn ǵ cũng có mập được đâu. Có ăn cả ngày cũng không thấy mập mà. Uyên Thanh nói.

Diễm My tủm tỉm cười và đáp: "Thôi lẹ đi cô nương, ḿnh c̣n phải đi chỗ đó nữa ḱa. Lẹ đi".

− Hả ? Tụi em c̣n đi nữa hả ? Thái như muốn sặc khi nghe Diễm My nói.

− C̣n chứ, tụi em đi một chỗ nữa thôi rồi sẽ về. Diễm My nói.

− Okay, đi th́ đi. Tụi anh xong rồi, Thái lắc đầu nói tiếp: "Khổ cho thân con trai quá nè ông trời ơi. "

Cả đám cùng cười. Diễm My bèn nói: "Không được, tụi em muốn đi một ḿnh tới đó thôi. Hai anh ở trước cửa đi, không được vào".

− Hả ? Đi một ḿnh à ? Sao kỳ vậy ? Thiên thắc mắc.

− Ừ, tụi anh đứng ở ngoài được rồi. Diễm My lúng túng.

− Tại sao chứ ? Không được, anh muốn đi nữa. Thái cố t́nh không chịu đề nghị của Diễm My.

− Nè, anh đi th́ làm sao người ta mua được chứ. Diễm My đỏ mặt.

− Th́ em cứ mua là chuyện của em, anh đi theo nh́n thôi mà. Thái vẫn đùa dai.

− Người ta đi cái chỗ Victoria's Secret mà anh đ̣i theo làm ǵ ? Diễm My chỉ tay vào một tiệm gần đó.

− Trời, okay th́ anh nh́n thôi. Thái nheo mắt năn nỉ Uyên Thanh.

− Không, xin mời 2 anh đứng yên ngay trước cửa và chờ đợi vài phút. Tụi em sẽ ra liền. Uyên Thanh nói rồi kéo tay Diễm My đi.

Thiên và Thái lắc đầu nh́n theo 2 cô khuất vào bên trong. Trước cửa tiệm là h́nh một cô người mẫu nổi tiếng với chiếc áo ngực màu hồng và một dáng người lư tưởng. Nheo mắt nh́n Thiên, Thái thúc cùi chỏ vào anh một cái: "Lư tưởng há mậy ? "

Thiên nh́n quanh và đáp: "Coi chừng đồ giả đó".

Ha ha ha Thái cười lớn và chợt hết hồn v́ ḿnh đă cười quá to, Thái bèn đáp: "Công nhận thân h́nh tuyệt vời thật nhưng hông biết tốn mấy ngàn đế được như vậy nữa. Đầy đũ điện nước thật đó nha".

− Sao mày biết ? Biết đâu "điện b́nh" rồi "nước không nguyên chất" rồi sao ? Thiên tủm tỉm.

− Bởi vậy chắc con nhỏ này cũng tốn mấy ngàn đó. Thái tỉnh bơ.

Cả hai cười ôm bụng về câu nói đó.

Diễm My và Uyên Thanh ở trong đó cũng khoảng 20 phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy ra. Thiên và Thái sốt ruột đứng đợi. Trời ạ ! Hai cô nàng cuối cùng cũng đă xuất hiện với 2 bọc đồ trên tay. Uyên Thanh xí xoa nói: "Nếu không phải sợ 2 anh đợi th́ tụi em c̣n ở trong đó nữa đó nha."

− Thiệt hả ? Mua ǵ mà lâu vậy ? Đưa anh coi coi. Thái như muốn xem thử bọc đồ của Uyên Thanh.

− No no, hổng được đâu. Đồ con gái mà coi ǵ chứ. Uyên Thanh lùi lại phía sau.

Cả 4 người vui vẻ chuẩn bị đi vào bên trong để đi ra ngoài. Họ phải đi xuống lầu mới có thể ra khỏi chỗ này. Từ xa, Uyên Thanh nhíu mày lại khi thấy Mỹ Linh và Phúc đi tới. Quay sang Diễm My, Uyên Thanh nói nhỏ "Nó lại xuất hiện nữa rồi ."

Lùng bùng lổ tai khi nghe Uyên Thanh nói. Diễm My bắt đầu hồi hộp không biết Mỹ Linh sẽ giở tṛ ǵ khi thấy ḿnh. Mỹ Linh cũng thoáng thấy Diễm My cùng Uyên Thanh bên cạnh 2 người con trai. Trời, lại cũng anh chàng đẹp trai đó. Không biết họ có quan hệ ǵ đây. Ḿnh phải làm quen mới được nhưng phải tỏ vẻ sorry Diễm My một chút th́ mới tiếp cận được anh chàng đẹp trai kia. Mỹ Linh chợt t́m kiếm kế ǵ đó để có thể giải hoà với Diễm My và Uyên Thanh. Kéo Phúc lại đứng ngay cầu thang máy, Mỹ Linh suy nghĩ. Đàng này, Diễm My, Uyên Thanh, Thái và Thiên vẫn đang tiến gần.

Quay phắt lại khi biết Diễm My và Uyên Thanh tới gần, Mỹ Linh mặt mày rạng rỡ nói như ai không cho cô ta nói: "May ghê, Linh đang định t́m Diễm My và Uyên Thanh để xin lỗi về chuyện hồi sáng. Linh thật có hơi quá đáng. Hăy bỏ qua cho Linh nha My".

Bàng hoàng khi nghe Mỹ Linh nói câu đó, Diễm My ú ớ, c̣n Uyên Thanh th́ không: "Trời, Linh có ăn lộn thuốc ǵ hông sao mà hôm nay biết xin lỗi vậy ? La hét cho lớn rồi xin lỗi dễ dàng vậy sao?"

− Thôi, đừng làm khó Linh mà Thanh. Linh thật sự xin lỗi đó.

Lúc ấy Mỹ Linh dừng cặp mắt lại trên khuôn mặt Thiên, ối trời, một khuôn mặt thật là đẹp trai với cặp mắt thật quyến rũ. Trái tim có chút rung động khi đứng trước Thiên, Mỹ Linh ngắm nh́n Thiên trơ trẽn. Thiên hoảng hốt mỉm cười với Thái rồi nh́n đi chỗ khác. Một khuôn mặt đẹp trai tới tê tái cả ḷng mà c̣n được ban thêm một cái răng khểnh thật là có duyên. My Linh như tỉnh hồn khi nghe tiếng Uyên Thanh nói: "Nè, Mỹ Linh, qua đây Thanh nói cho nghe cái này".

Diễm My và Thiên nhường bước cho Mỹ Linh tới gần Uyên Thanh. Không biết Uyên Thanh nói ǵ đó vào tai của Mỹ Linh mà cô ta trông có vẻ giận dữ lên. Như cố gh́m cơn giận, Mỹ Linh liếc ngang Diễm My một cái thật bén phía sau. Không thể nào vơi đi cơn giận này, phải làm ǵ đó mới được. Một ư nghĩ thoáng vụt qua trong đầu Mỹ Linh, cô ta mỉm cười gian trá.

Lúc đó, Diễm My đang nh́n xuống cầu thang máy và nh́n ǵ đó. Thiên cũng đang đứng gần chỉ chỉ ǵ đó cho Diễm My trong khi Thái đang khoanh tay đứng nh́n xem Uyên Thanh làm ǵ với Mỹ Linh. Mỹ Linh quay lại và giả vờ trợt té một cái. Cả thân người Mỹ Linh chồm tới về phía Diễm My đang đứng, cả thân h́nh của Thiên bị dạt qua một bên và Mỹ Linh đă theo đà đó đẩy Diễm My xuống thang máy.

− Á ! Tiếng Diễm My hét lên vang cả khu shopping khiến mọi người sửng sốt.

Sự việc nhanh quá khiến mọi người không ai có thể trở tay, nhất là Thiên. Bóng dáng Diễm My theo đà đẩy của Mỹ Linh vụt qua Thiên một cách rất nhanh. Bàng hoàng anh lao theo Diễm My mà không kịp suy nghĩ ǵ.

Đang chăm chú nh́n vào nơi Thiên đang chỉ, Diễm My tự nhiên thấy thân người bị đẩy về phía trước. Mất thăng bằng, cô không kịp chuẩn bị và cuốn đi theo đà đẩy của Mỹ Linh. Chiếc giày cao gót bên chân trái bước được vài bước tới phía trước và lọt ra khỏi chân của Diễm My. Bàn chân phải th́ do tốc độ xô quá mạnh của Mỹ Linh nên đă kéo mạnh từ trên thang máy xuống từng bậc từng bậc một. Diễm My thấy một cảm giác đau đớn đang lan ra từ phía ḷng bàn chân. Bàn tay phải ma sát thật mạnh vào những bậc thang lầu, máu ứa ra từ hai ḷng bàn tay của Diễm My.

Cố gh́m người lại nhưng không sau được v́ thân người cứ theo đà đó lao xuống, Diễm My chụp vội cái ǵ đó và đầu cô va mạnh vào khung kiếng bên cạnh cầu thang máy.

Trên này Thái bàng hoàng khi thấy Mỹ Linh cố t́nh xô Diễm My xuống thang máy và sự việc nhanh quá khiến anh rối trí lên. Với tiếng hét vang vội của Diễm My và nh́n Diễm My đang lao xuống thang máy, Thái nhào tới phía trước. Bất thần Thiên lại lao theo bóng Diễm My, Thái nhào đến và loay hoay t́m xem cái emergency stop button nằm ở đâu. Mắt sáng rực lên khi nh́n thấy cái nút đỏ nằm ngay bên cạnh chỗ Mỹ Linh đứng, Thái xô mạnh Mỹ Linh ra và đưa ngón tay nhấn vào cái nút đó. Lập tức cầu thang máy dừng lại.

Uyên Thanh hốt hoảng buông cả giỏ đồ trong tay ra và nhào về phía trước xem chuyện ǵ xảy ra. Mắt trông thấy Diễm My đang rơi từ trên xuống và có vết máu trên chân Diễm My, Uyên Thanh đă đứng không vững nữa. Thái sau khi đă stop cái emergency stop button đó và bỗng thấy Uyên Thanh té xuống đất, anh vội chạy tới xem chuyện ǵ xảy ra. Uyên Thanh hai tay run lên cầm cập và miệng th́ ú ớ ǵ đó. Đưa tay chỉ Diễm My, nước mắt tuôn ra, ai mà lại không xót xa khi thấy Diễm My trong t́nh trạng như vậy. Anh dơi mắt xuống thang máy nh́n xem coi Diễm My và Thiên ra thế nào.

Thiên sau khi lao theo Diễm My và v́ vấp phải chiếc giày của Diễm My ở ngay bậc thang đầu tiên nên anh xiểng niểng. Trợt chân vài bước, lớp da của cánh tay bị quẹt thật mạnh vào lề của từng bậc thang máy. Đưa cánh tay bấu vào thành cầu thang máy và ghị lại, anh đă đứng dậy được và chạy gấp xuống từng bậc thang tới nơi Diễm My. Chụp vội cánh tay Diễm My, Thiên mừng rỡ v́ đă nắm bàn tay Diễm My lại được. Thang máy bổng dưng ngừng nên cả hai mất thăng bằng lại bị nhào xuống thêm hai ba bậc thang nữa. Không biết sự việc xảy ra thế nào mà mỗi người lăn đi đến hơn nữa cái cầu thang máy. Trời ạ ! Một cái cầu thang máy dài thật là dài để nối cả 2 tầng lầu lại với nhau, có tới cả mấy chục bậc thang đó chứ bộ.

Không khí lúc đó thật là im lặng như diễn viên đang đóng vai tṛ của ḿnh, mọi người giương mắt nh́n chiếc thang máy. Thiên lồm cồm ngồi dậy ḅ tới nơi Diễm My đang nằm, anh lết đi nhanh tới.

− Bé My, bé My à, em có sao không ? Thiên cố sức ḅ tới hét lên.

Thái trên này không biết chuyện ǵ xảy ra cho Thiên mà sao anh ta lại ḅ một cách chậm răi như vậy. D́u Uyên Thanh đứng lên, Thái nói: "Thanh à, Thanh à, mau mau, đi xem Diễm My ra sao rồi". Uyên Thanh lúc này như tỉnh ra, cô giật ḿnh chạy tới phía trước. Ngang qua Mỹ Linh, Uyên Thanh bỗng dưng nổi giận như chưa từng được giận bao giờ và đưa tay đánh vào má Mỹ Linh một cái bốp. Cô hét lên: "Diễm My mà có chuyện ǵ, mày sẽ biết tay tao".

Thái lật đật kéo Uyên Thanh tới phía cầu thang và cả hai gấp gáp chạy nhanh xuống phía dưới.

− Bé My ơi, bé My, em sao rồi ? Thiên lay cánh tay Diễm My.

Uyên Thanh và Thái vừa xuống được dưới bậc thang mà Diễm My đang nằm. Trời ạ, Diễm My đă bất tỉnh và nằm sóng xoài ra đó. Thiên hét lên thật lớn: "Anybody call the ambulance please". Lúc đó, những người chung quanh như chợt tỉnh và ồn ào hẳn lên. Một nhân viên của quày mỷ phẩm đă điện thoại để gọi xe ambulance. Xong, cô ta chạy đến và nh́n xuống phía cầu thang máy.

Gương mặt Diễm My tái nhợt và tay chân th́ lạnh ngắt. Thiên lay lay khuôn mặt Diễm My và phát hiện trên trán có một vết đỏ chót đang từ từ sưng lên. H́nh như lớp da trên trán bị mất đi và máu đang rỉ ra rỉ ra từ từ. Điều đó chứng tỏ em ấy lúc té xuống cầu thang và trán đụng mạnh vào đâu đó. Máu tứa ra từ hai bàn tay và lớp da trên cánh tay phải bị tróc ra ngoài. Ḷng bàn chân bên phải cũng chẳng thua ǵ cánh tay. Nh́n Diễm My te tua tơi tả như vậy, nước mắt Thiên bỗng từ đâu ứa ra. Ôm Diễm My vào ḷng, Thiên cố đứng dậy và định ẳm Diễm My lên nhưng cái chân h́nh như bị ǵ mà không sao đứng vững. Uyên Thanh khóc ré lên và nhào tới Diễm My: "My à, tỉnh dậy My ơi. "

Thoáng thấy bàn tay Diễm My cục cựa trong tay ḿnh, Thiên hớn hỡ nói nhanh: "Tỉnh rồi, em ấy tỉnh rồi. My à, em thấy sao hả My ? Em nói chuyện đi, em thấy đau chỗ nào hả My ?"

Từ từ mở mắt ra thấy chung quanh ḿnh có rất là nhiều người, Diễm My kinh ngạc. Chợt thấy những giọt nước mắt từ trên khuôn mặt Thiên và Uyên Thanh, Diễm My không biết tại sao họ lại khóc như vậy nhất là Thiên ḱa.

Nằm trong ṿng tay của Thiên, Diễm My thấy đầu óc choáng váng. Cái đầu sao mà đau quá. Đưa tay lên rờ cái trán, Diễm My nhắm nghiền mắt lại và vài giọt nước mắt ứa ra.

Nhắm mắt cố nhớ đă xảy ra chuyện ǵ, Diễm My chỉ biết ḿnh bị đẩy về phía trước và lao xuống cầu thang rất nhanh. Sau đó đầu bị đập vào miếng kiếng chung quanh cầu thang và h́nh như đă chụp được ǵ đó nên đă không bị lăn xuống nữa. Rồi bỗng dưng ngừng một chút và lại rớt tiếp xuống thêm vài ba bậc thang rồi không biết ǵ nữa. Sao lại kỳ vậy ?

Thiên quay quanh t́m Thái và lính quính khi thấy Diễm My vẫn không nói ǵ, cứ ngỡ Diễm My bị sao đó nên quay sang hỏi Thái: "Tại sao tới giờ ambulance vẫn chưa tới ? Có ai gọi chưa vậy hả ? Diễm My vẫn chưa nói được ǵ, phải làm sao đây ? "

Cố ngồi dậy, Diễm My lắc nhẹ cái đầu và tỏ ư muốn đứng lên. Thiên như hiểu ư Diễm My nên d́u cô đứng dậy. Ối trời ơi, cái chân đau và rát một cách lạ thường. Diễm My quị xuống khi thấy hai bàn tay ḿnh máu me tùm lum. Đưa tay lên ôm ngực, Diễm My như muốn không thở nổi nữa khi bộ đồ đang mặc trên người dính những vết máu rải rác toàn thân. Trái tim lại đau không đúng lúc nữa rồi. Ôm chầm lấy Diễm My, không lẽ Diễm My lại đau tim. Đỡ Diễm My nằm xuống cho đầu cô gối lên đùi, anh cố để cho người của Diễm My thẳng ra v́ bà Kim đă nói mỗi khi Diễm My đau tim th́ phải nên cho nằm thẳng. Vài phút sau, Diễm My như đă đỡ đau, cô nắm lấy tay của Thiên và mếu máo nói: "Anh Thiên ơi, sao tay của em thấy ghê vầy nè ? "

− Không sao, không sao hết, em chỉ bị trầy chút thôi. Em hống sao đâu My à. Thiên an ủi Diễm My cho cô bớt sợ.

− Trán của em đau quá. Diễm My đưa tay lên chỗ trán và chợt giật ḿnh khóc ngất lên khi thấy sau khi chạm vào và thấy máu trên ngón tay: "Cái mặt của em, cái mặt của em... có ǵ không ? "Diễm My quay sang Thiên hỏi

− Em sao vậy, em sao vậy Diễm My ? Thiên quính lên

− Mặt của em... mặt của em, có phải thấy ghê lắm hông ? Diễm My rớt nước mắt.

− Mặt em không sao, trời ơi, giờ này mà c̣n lo tới cái mặt. Mặt em hổng bị ǵ, chỉ bị trầy cái trán thôi My à.

− Thiệt hả ? Diễm My hỏi một lần nữa.

− Ừ, không bị ǵ, vẫn c̣n đẹp như lúc trước. Thiên gật đầu.

Diễm My nghe nhẹ nhỏm trong ḷng, nhắm mắt lại cô thấy toàn thân đau ê ẩm. Trời ạ! Anh ta đă khóc và hồi năy c̣n kêu tên của ḿnh ḱa. Th́ ra anh ấy cũng lo cho ḿnh giống như lúc trước vậy. Nhớ lúc trước, rơ ràng anh Thiên đă mếu máo ḅ tới xem ḿnh có sao không ngay hồ bơi và khóc nữa chứ. Hôm nay cũng lại thấy anh ấy khóc, chợt ḷng dạ Diễm My thấy... có chút ǵ đó là lạ.

Uyên Thanh giờ nay mới mỉm cười khi thấy Diễm My đă tỉnh lại. Diễm My mở mắt ra và thều thào nói: "Tao không sao, đừng có khóc nữa ."

Nói về Mỹ Linh, sau khi cố t́nh giả vờ trợt té và xô Diễm My xuống cầu thang máy, Mỹ Linh lấy làm hả dạ trong bụng. Mỉm cười khoái chí, Mỹ Linh chợt thấy Thiên đẩy ḿnh qua một bên và nhào theo Diễm My, Mỹ Linh vô cùng tức tối. Gương mặt của Mỹ Linh nhíu lại khi thấy tốc độ của Diễm My té xuống thật kinh hoàng. Hoảng hốt lên, Mỹ Linh sợ án mạng sẽ xảy ra và lúc đó Mỹ Linh mới bắt đầu thấy sợ. Trời ạ ! Ḿnh chỉ đẩy nó một cái thôi, sao mà nó lại lăn xuống nhanh như vậy. C̣n đang run rẩy nh́n xem Diễm My ra sao th́ bỗng ai đó xô ngă nhào vào thành cầu thang. Quay phắt người lại th́ thấy Thái loay hoay làm ǵ đó và chiếc thang máy dừng lại. Đưa cặp mắt xuống nh́n Diễm My và Thiên, h́nh như Diễm My đă bất tỉnh. Run rẩy đứng không vững, th́ Uyên Thanh tới và tặng cho một cái tát vào mặt, Mỹ Linh vẫn ú ớ không biết nói ǵ.

Khi thấy Diễm My đă cử động, Mỹ Linh mới thở ra một chút. Bây giờ cô nàng mới lo một khi xe ambulance tới, nhất định sẽ có police và rồi tụi nó sẽ nói là ḿnh đẩy Diễm My xuống. Không được, không được, ḿnh không thể bị ǵ. Phải chạy tới giả vờ coi Diễm My có sao không, may ra c̣n khỏi tội. Nghĩ thế, Mỹ Linh vội vă chạy xuống lầu.

Mắt thấy Mỹ Linh chạy về hướng của ḿnh đang nằm, Diễm My run lên cầm cập. Đang xem xét vết thương trên đầu cho Diễm My, Thiên chợt phát hiện ra Diễm My run lên và tiếng bước chân của ai đó đang chạy đến gần. Quay người lại, thấy Mỹ Linh đang chạy xuống thang máy và bàn tay Diễm My nắm chặt tay anh. Cô nói nhỏ: "Anh Thiên ơi, Mỹ Linh tới rồi, em sợ quá". Vừa nói Diễm My vừa rút mặt vào trong người của Thiên. Ôm Diễm My trong tay, Thiên trấn an tinh thần Diễm My bằng một câu nói: "Không sao đâu, có anh nè, nó hổng dám làm ǵ em đâu, ngoan nhe, đừng sợ My à".

Mỹ Linh dừng lại ngay trước mặt của Thiên và Diễm My. Cơn giận chợt muốn lên đỉnh đầu khi thấy Diễm My đang nằm trong ṿng tay của anh chàng đẹp trai đó. Cố gh́m lại, Mỹ Linh cúi xuống và nói: "Xin lỗi, xin lỗi, Linh không có cố ư. Linh bị trợt té đó".

Thiên đến lúc này nổi nóng lên: "Cái ǵ, cô nói ǵ ? Không cố ư à, cô xém chút nữa hại chết người ta mà nói không cố ư à ? Cô nói hay thật đó. Đóng kịch thiệt là hay. Cô giỏi lắm."

Lúc đó, 4 người đang chạy nhanh vào và dạt mọi người qua một bên. Họ mang theo 2 giỏ đồ để cứu thương và chạy tới bên cạnh Diễm My. Diễm My lính quính khi thấy họ muốn kéo Thiên ra khỏi tay cô, Diễm My nh́n Thiên một cách khẩn cầu như ngầm bảo đừng buông cô ra. Thiên chờm tới nói nhỏ: "Không sao, không sao đâu bé My à. Họ chỉ coi em bị sao thôi. Không có ǵ đâu, anh ở bên cạnh em mà. Đừng lo."

Sau khi xem xét vết thương trên đầu, tay và chân của Diễm My, một trong những người đó nói là cần phải đem Diễm My đến bịnh viện để xem xét chỗ bị đụng trên đầu v́ vết thương h́nh như rất nghiêm trọng. Anh ta nói phải cần chụp h́nh coi xương trán có bị nứt ra hay không v́ vết thương quá nặng, máu chảy quá nhiều.

Diễm My quính lên míu máo: "Không em không muốn đi bịnh viện anh Thiên ơi".

− My nè, My nè, không sao hết. Anh sẽ đi với em nha. Ḿnh chỉ tới đó để người ta coi cái trán của em có bị ǵ hông, sau đó ḿnh về. Thiên nắm tay Diễm My và nói.

Quay sang người đang đo nhịp tim của Diễm My, Thiên nói: "Could I go with her please ? She's really scare right now." Anh chàng có tên Bill trên ngực áo cười và nói: "No problem".

Thiên quay sang Thái và Uyên Thanh: "Chút nữa Thanh hăy theo anh Thái tới bịnh viện okay. Anh sẽ đi với bé My đễ xem có bị ǵ không?"

Diễm My được nằm trên một cái giường nhỏ và được đẩy ra ngoài chiếc xe ambulance đang đợi ngay trước khu shopping. Thiên theo sát bên cạnh và cùng đi chung với Diễm My. Thái và Uyên Thanh hối hả theo sau bỏ lại Mỹ Linh đứng đó lo sợ. Cảnh sát vẫn đang hỏi thăm chi tiết về sự việc vừa xảy ra. Lính quính khi thấy cảnh sát đi về phía ḿnh, Mỹ Linh như hồn tiêu phách tán. Ú ớ, Mỹ Linh nói cô vô t́nh trợt té và ôm lấy Diễm My. Người cảnh sát không nói ǵ và chỉ lấy họ tên cũng như ngày tháng năm sanh, địa chỉ nhà của Mỹ Linh. Ông ta nói sẽ liên lạc sau nếu cần tới và lập tức theo xe ambulance đến bịnh viện.

Mỹ Linh run rẩy nh́n theo cho đến khi bóng người cảnh sát khuất sau cánh cửa. Giật ḿnh khi thấy Phúc đứng bên cạnh, Mỹ Linh vẫn c̣n chưa biết làm sao khi Diễm My được đưa vào bịnh viện. Nếu nó có ǵ th́... trời ơi ḿnh sẽ có chuyện ngay. Măi miên man suy nghĩ, chợt giật ḿnh khi Phúc choàng tay ngang vai nói: "Đừng lo, anh sẽ nói là em bị trợt chân mà người đẹp".

Quay sang Mỹ Linh nhẹ cả người ra khi nghe câu nói đó, ít ra cũng có một nhân chứng cho ḿnh. Dẫu sao cũng đỡ hơn là không. Nghĩ tới đây, Mỹ Linh mỉm cười tỉnh bơ. Chờm tới kiss Phúc một cái trên mặt, Mỹ Linh nói "Thank you anh". Sau đó theo lời rủ của Phúc, Mỹ Linh đi tới nhà anh ta.

Sau khi qua một loạt chụp x-ray và đợi chờ kết quả, một bác sỉ người Vietnam có tên là Nguyễn Nam c̣n khám vết thương ngoài da cho Diễm My. Bác sỉ nói là không hề ǵ tới lớp xương bên trong đầu. Đưa cho Thiên một toa thuốc và nói: "Anh hăy đi mua những thứ thuốc này và cho cổ uống sau khi về nhà. C̣n thứ thuốc để xức lên da th́ rất cần, nếu không sẽ bị nhiểm trùng và có khi c̣n để lại thẹo nữa. Ḷng bàn tay tuyệt đối không được đụng tới nước cho tới khi lớp da khô lại. Chân th́ chắc phải phiền tới anh v́ không được đi lại nhiều. Vừa nói Nguyễn Nam vừa cười. Có ǵ cứ gọi cho tôi.

Thiên quay sang Diễm My và hỏi: "Em thấy ra sao rồi hả My ?"

− Em đỡ rồi. Diễm My chớp mắt trả lời Thiên. Sau khi được nằm nghỉ vài tiếng đồng hồ trong bịnh viện, Diễm My như đă khá hơn. Thái và Uyên Thanh vẫn đang ngồi đó đợi. Cả 2 cũng đứng ngồi không yên nhất là Uyên Thanh. Sau khi nghe thấy bác sỉ nói xong, Uyên Thanh mỉm cười nói: "Trời, bây giờ mới thấy đỡ lo đó, mày làm tao sợ quá chừng".

Sau đó Thiên bồng Diễm My ra xe v́ đă được phép về. Trời ạ ! Đă 12 giờ đêm rồi chứ chơi sao. Uyên Thanh và Thái vẫn ngồi phía sau xe và mọi người đều cảm thấy nhẹ nhỏm khi được về nhà. Hai mươi phút sau th́ chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Diễm My. Uyên Thanh loay hoay t́m kiếm ch́a khóa nhà trong giỏ của Diễm My nhưng vẫn không thấy ở đâu. Bỗng Diễm My nói: "Oh my god, hồi năy đi mà My quên đem ch́a khóa theo rồi Thanh ơi, bây giờ làm sao?"

− Hả ? Trời đất, em nói thiệt hả ? Thái hốt hoảng.

− Thiệt, mommy dặn đem theo ch́a khóa nhưng em quên mất rồi. Diễm My đáp.

− Vậy làm sao đây ? Uyên Thanh nh́n quanh.

− Hay đi về nhà anh nha My. Sẳn đó có nhiều người chăm sóc em luôn. Thiên đề nghị.

− Được đó, ư kiến hay, sẳn đó có chỗ cho ḿnh ngủ luôn. Thái mừng rở.

Thế là chiếc xe hướng về phía nhà của Thiên. Giờ này thành phố đă bắt đầu nhộn nhịp cho những cuộc đi chơi về đêm. Diễm My nhắm mắt lại v́ vết thương trên trán bây giờ nhức nhối vô cùng. Ráng không rên rỉ, Diễm My bặm môi lại chịu đau. Cử chỉ đó không qua khỏi ánh mắt của Thiên. Vừa chạy xe, vừa quay sang hỏi Diễm My: "Em thấy sao rồi, đau lắm phải không My ?"

Diễm My gật đầu nhẹ.

Uyên Thanh chờm tới trước lo lắng: "Sao hả ? Thấy sao rồi My ? Ráng chút đi nha My, sắp tới nhà anh Thiên rồi".

− Ừ, biết rồi, tao không sao mà. Thấy nhức nhức trên trán quá.

Thiên như cho xe chạy nhanh hẳn lên. Anh biết rất rơ ràng là phải cần thuốc giảm đau cho Diễm My ngay. Hơn nữa c̣n phải kiếm ǵ cho Diễm My lót bụng v́ bác sỉ đă nói những viên thuốc giảm đau không tốt cho bao tử nếu như không có ǵ lót bụng. Ngồi thẳng người lại, Thiên chăm chú lái xe.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà. Sau khi thắng xe lại, Thiên quay ra phía sau đưa chùm ch́a khóa cho Thái và nói: "Nè, mày và Uyên Thanh chạy đi mua thuốc theo cái prescription này nha, tao ẳm Diễm My vô nhà. Thấy đèn trong nhà vẫn c̣n sáng, Thiên vội vả chạy ṿng qua bên kia để mở cửa cho Diễm My. Diễm My không biết làm sao để có thể không thấy ngượng khi để Thiên ẳm vào như thế. Không biết làm cách nào, Diễm My giả vờ nhắm mắt lại để khỏi phải thấy gương mặt ḿnh đang cận kề người của Thiên. Trời ạ ! tim bổng đập rộn ràng khi Thiên nhấc bổng thân h́nh Diễm My lên, cô cảm thấy toàn thân run lên. Nghe rơ ràng tim đập đùng đùng, Diễm My bổng nghe Thiên vừa cười vừa nói: "Bé My nè, không ôm cổ anh th́ té ráng chịu nhe cưng".

Mở mắt ra, Diễm My trợn mắt nh́n Thiên. Cô vẫn không cử động ǵ cả. Thấy lời nói của ḿnh không có hiệu lực, Thiên giả vờ như sắp để Diễm My tuột xuống đất. Lơi lơi cánh tay, Diễm My bổng thấy h́nh như là thân h́nh ḿnh sắp té xuống đất nên hốt hoảng chụp lấy cổ Thiên. Khoái chí Thiên nói nhỏ: "Thấy chưa, anh đă nói mà, không ôm cổ th́ coi chừng bị té đó". Lúc này đây th́ Diễm My thật sự thấy hồi hộp vô cùng. Đây là lần đầu tiên ḿnh ở gần anh ta tới như vậy. Đă vậy c̣n ôm cổ anh ấy nữa chứ. Không biết anh ta nghĩ ǵ khi ḿnh đang... Lúc này Thiên giơ ngón tay bấm chuông cửa và đứng chờ. Bà Linh mở cửa và hốt hoảng ú ớ khi thấy Thiên và Diễm My đứng trước cửa nhà giờ này.

− Chuyện ǵ ? Chuyện ǵ xảy ra vậy con ? Bé My, con có sao hông ? Trời ơi sao toàn là máu không vậy nè ? Anh Lam ơi, ra coi tụi nó sao nè. Bà Linh vừa mở cửa vừa kêu ông Lam.

Thiên bồng Diễm My đi tới và đặt cô lên chiếc sofa trong pḥng khách. Ông nội bà nội hốt hoảng nhào tới xem chuyện ǵ xảy ra mà cả người Thiên và Diễm My đều máu me bê bết. Nhất là Diễm My, nguyên bộ đồ trông như mới vừa đánh trận dữ dội. Bà nội như muốn đứng không vững khi thấy Diễm My trong t́nh trạnh như vậy. Bà chảy nước mắt hỏi nhỏ đứa cháu trai: "Thiên à, sao nó ra nông nỗi này vậy con ?"

Vừa nói bà vừa ngồi xuống v́ cái chân lúc này đă muốn quỵ rồi. Vuốt tóc Diễm My, bà nội vẫn c̣n đang khóc. Thiên vổ vai bà nội và nói: "Bé My không sao rồi nội à, bây giờ đă an toàn rồi, nội đừng có lo nữa."

Diễm My cũng mỉm cười nói: "Đúng rồi, con không sao nội ơi, con chỉ nh́n thấy ghê vầy chứ không có sao hết đó."

− Sao bé My lại như vầy hả Thiên ? Bà Linh thắc mắc.

− Dạ... dạ... Thiên nh́n Diễm My như ngầm hỏi phải trả lời ra sao.

Chợt bà nội phát hiện ra trán của Diễm My cũng bị thương, bà vén tóc lên và thấy một miếng bông băng màu trắng. Năy giờ chỉ lo xem tay chân mà bà quên mất mặt mày Diễm My có bị sao không. Nh́n quay qua quay lại bà chợt nói với bà Linh: "Con đi lấy thau nước lên đây cho mẹ rữa tay, rữa mặt cho bé My, con nhỏ ḿnh mảy nh́n sợ quá Linh à".

− Dạ, con đi lấy ngay đây.

Lo hỏi han vết thương cho Diễm My, bà nội buộc chùm tóc của Diễm My lại. Trông cô lúc này bầm dập tả tơi đến đau ḷng .Những giọt nước mắt vẫn cứ rơi trên khuôn mặt của bà nội làm Diễm My thấy thương bà vô cùng. Biết vậy hồi năy đừng tới đây th́ nội đâu có thấy ḿnh như vầy. Cũng tại quên đem chùm ch́a khóa nên mới có chuyện. Diễm My bậm môi, tức tối trong ḷng.

Cánh cửa chợt mở, Thái và Uyên Thanh xuất hiện. Uyên Thanh và Thái đă vội vă trở về rất mau để đem thuốc cho Diễm My. Trên tay là bọc thuốc, Thiên vội vả chạy ra pḥng ăn rót nước. Uyên Thanh mở gói thuốc ra và lựa thuốc cho Diễm My, Thái cũng lăng xăng giúp bà Linh lấy khăn lấy giấy. Ông Lam vẫn c̣n đang ngạc nhiên khi thấy trên người Thiên và Diễm My có những vết thương như vậy. Ông nội th́ đi qua đi lại nóng ruột nh́n 2 đứa cháu. Không có chỗ trống để cho ông nội chen vào nên ông mới nóng ruột như vậy. Diễm My chợt nói: "Nội à, con không sao rồi. Hăy để cho Uyên Thanh giúp con mấy chuyện này. Sau khi sạch sẽ rồi th́ con sẽ để nội nh́n nha. Con muốn Thanh thay đồ và rữa tay chân cho con nha nội."

− Thôi được rồi, nhưng làm sao con đi được hả My ? Bà nội ngơ ngác.

− Nội đừng quên có thằng Thiên ḱa, đó là job của nó đó. Thái cười khúc khích.

− Thằng này, giờ này c̣n giỡn được ḱa. Ông Lam lên tiếng.

Uyên Thanh nh́n quanh rồi nói: "Vậy ḿnh làm ǵ đây hả My ?"

− Th́ giúp tao thay đồ, đừng quên tao bi giờ handicap rồi, chỉ c̣n ḿnh mày có thể làm mấy chuyện này thôi. Diễm My cười méo xẹo.

− Nhưng tao muốn nói là đồ đâu mà thay ?

− Hồi năy có mua mà, lựa coi có bộ nào bận được hông. Diễm My chỉ chỉ ngón tay vào mấy giỏ đồ.

Uyên Thanh vẫn t́m kiếm ǵ trong giỏ không biết mà đă mấy phút vẫn không t́m được ǵ. Diễm My nhón người lên xem coi Thanh đang làm ǵ. Chịu hông nổi, Diễm My lên tiếng hỏi: "Được chưa, sao lâu vậy Thanh ?".

− Th́ hổng biết lấy cái nào. Hầu hết toàn là áo bận đi ra ngoài đường thôi à.

− Vậy cái giỏ chỗ Victoria Secret đâu ? Diễm My nhắc.

− Ờ há, quên mất. Thanh vỗ đầu.

Lôi ra bộ đồ màu hồng lợt, Uyên Thanh chắc lưỡi nói: "Vừa mua, chưa kịp giặt là xài ngay, mới tinh mới tinh nè. Okay bây giờ làm sao đây anh Thiên."

− Hả ? Anh... anh... hay là lên lầu nha. Pḥng tắm trên đó rộng và có chỗ tiện hơn dưới lầu. Thiên đề nghị.

− Okay, vậy xin mời anh Thiên ra tay. Em đi lên trước, anh Thái coi dọn dẹp ở đây đi, sẳn đó kiếm ǵ ăn cho tụi em nữa. Chắc cũng đói bụng rồi há My.

Thái lắc đầu nói: Hôm nay em "đ́" anh hơi nhiều đó nha Thanh.

Thiên cúi xuống bồng Diễm My đi lên lầu theo Uyên Thanh. Lần này c̣n biết sợ té nên Diễm My ôm cổ Thiên thật cứng, đi được vài bước Thiên quay sang nói nhỏ vào tai Diễm My: "Nè, em nhẹ tay chút được hôn My ? Anh thở hổng được nè".

Diễm My lườm Thiên một cái rồi nói: "Nếu không phải tay em không cử động được, em đă bóp cổ anh rồi". Nói vậy chứ cô cũng lơi ṿng tay ra một chút cho Thiên thở đó chớ. Cảm nhận được một chút nới lỏng ngay cổ, Thiên mỉm cười tủm tỉm. Diễm My bàng hoàng nhận ra cái răng hơi ngang tàng của anh coi vậy mà cũng có duyên ghê đó chứ. Sao lúc trước ḿnh đâu thấy ǵ, c̣n chê trước mặt Uyên Thanh nữa ḱa. Bây giờ được xem gần như vầy, trông anh ấy cũng nh́n coi được lắm chứ. Diễm My giật ḿnh khi nghe Thiên nói: "Em lại phát hiện ra chuyện ǵ nữa rồi mà ở đó cười lén vậy My ?

Trời, anh ta bộ biết hết ư nghĩ của ḿnh hay sao vậy ḱa ? Ḿnh chỉ nh́n thôi, chả lẽ chữ cũng hiện lên trên mặt ? Diễm My ú ớ nói: "Đâu có đâu, em... em... thấy... "

− Thấy ǵ hả ? Thiên hỏi trong khi chân vẫn bước từng bậc thang.

− Thấy đau đó. Diễm My nói nhanh.

− Nói láo nữa ḱa nha. Đau mà em lại tủm tỉm cười hả ? Thiên không tha cho Diễm My.

− Th́ em... em... sao anh thắc mắc nhiều vậy ?

Thiên cuối cùng cũng đă để Diễm My xuống cái ghế ở ngoài đường đi. Anh nói: "Em ngồi đây một chút, anh đem cái ghế vô trong pḥng tắm đă nha."

− Okay

Bưng cái ghế vào pḥng tắm xong, Thiên lại cúi xuống bồng Diễm My vào pḥng tắm. Anh vọng xuống lầu kêu Uyên Thanh: "Thanh à, xong rồi đó".

Uyên Thanh chạy một mạch lên lầu và nói: "Anh Thiên đi thay đồ đi rồi đứng đây đợi em nha. Chừng nào em xong th́ sẽ cho anh biết."

− Okay, vậy anh đi thay đồ nha. Có ǵ kêu anh.

Uyên Thanh đi vào pḥng tắm nơi Diễm My đang ngồi. Cô nói: "Okay, màn một cảnh một nha. Diễm My thoát y đây bà con ơi ."

Cả hai cùng cười thật lớn. Thiên vẫn c̣n nghe được tiếng cười của một cô nhỏ từ pḥng tắm vọng ra. Diễm My la ú ớ khi Uyên Thanh cố t́nh làm ǵ đó trong pḥng tắm. Giờ này mà c̣n cười được, đúng là vô tư mà. Thiên đi vào pḥng t́m kiếm đồ cho Thái và cho anh.

Chương 5

Uyên Thanh giúp Diễm My thay đồ và rửa tay cũng như chùi những vệt máu. Diễm My có ư muốn được tắm một cái cho sạch sẽ những vết máu c̣n sót lại trên người. Uyên Thanh đành phải ẳm bạn lên trên bệ của cái sink rồi bưng cái ghế vào bồn tắm. Sau đó bồng Diễm My trở qua bồn tắm. 2 cái chân tḥ ra ngoài, Diễm My cười ngất khi Uyên Thanh đang tắm cho ḿnh.

Lúc này Thiên đă xong xuôi hết sau khi tắm một cái thật nhanh và thay bộ đồ vào. Chạy nhanh ra trước cửa pḥng tắm, Thiên chợt nghe tiếng Uyên Thanh.

− Bây giờ sướng thật đó Thanh à. Có người tắm cho nè, có người thay đồ nữa. Hi hi hi...

− Mày mà nói nữa th́ tao kêu anh Thiên làm hết mấy chuyện này đó My à. Uyên Thanh lườm Diễm My một cái.

Trời, th́ ra c̣n tắm rửa nữa. Bác sỉ đă dặn không được đụng tới nước mà. Thiệt t́nh. Thiên nóng ruột nhưng không biết làm ǵ.

− Bây giờ bận đồ nha. May là hồi năy mua bộ này chứ nếu không th́ không biết bận ǵ. Uyên Thanh làu bàu trong miệng.

− Nè, mày nghĩ coi bận cái này có được không hả ? Có kỳ không vậy, h́nh như thấy làm sao đó. Diễm My nh́n bộ đồ.

− Thôi đi cô nương, bộ này là đàng hoàng lắm rồi đó. Quần dài c̣n muốn ǵ nữa. Chỉ có áo th́ hơi sexy chút nếu như cúi xuống thôi. Tiếng Uyên Thanh cười rộn rả.

− Vậy mày đi kiếm cái khác đi nha.

− Trời, tao nói giởn thôi My à. Thôi bận vào đó. Thưa nương nương, đưa chân đây cho tiện thiếp mặc đồ vào cho nương nương .

− Okay, ta chuẩn tấu đó. Diễm My giỡn với Diễm My.

− Công nhận nương nương có thân h́nh tuyệt vời tới nỗi tiện thiếp c̣n phát ghen lên đó. Tao mà là con trai chắc phải yêu mày thôi My à.

− Mày nói ǵ ghê vậy ? Tao cũng mong cho mày là con trai á.

− Chi vậy ? Uyên Thanh thắc mắc.

− Th́ để yêu lại mày chứ sao quỉ. Diễm My khúc khích cười.

Lau mặt, chải đầu rồi buộc tóc cho Diễm My xong cũng mất cả 20 phút đó chớ bộ. Bỗng Diễm My muốn nh́n xem cái trán ra sao nên năn nỉ Uyên Thanh ẳm ḿnh lên cái bệ của cái sink. Cô muốn được xem vết thương trên trán ra tới nông nỗi nào. Cố hết sức ḿnh, Uyên Thanh bế Diễm My đặt lên bệ và đứng thở hổn hển.

− Trời, mày nặng quá My à. Năy giờ ẳm qua ẳm lại 3 lần rồi đó nha. Tao hết hơi rồi nhỏ ơi. Uyên Thanh thở một cách mệt nhọc.

Diễm My mỉm cười và quay lại nh́n gương mặt ḿnh. Trời, đây là Diễm My đây sao? Cái trán được băng lại bằng một miếng bông băng dầy cộm. Máu thấm qua luôn cả miếng băng. Chứng tỏ chắc nó nh́n ghê lắm. Hai bàn tay và 2 bàn chân cũng vậy. Đă vậy c̣n có thêm vài vết trầy trên đầu gối và cánh tay phải nữa chớ. Phải kiếm ǵ xức nếu không nó để thẹo lại th́ khổ. Diễm My thở dài im lặng.

− Nè, c̣n đau không hả ? Uyên Thanh hỏi.

− Đau lắm, nhất là chỗ này nè. Diễm My chỉ tay vào trán và nói tiếp: ngày mai mà tao uống sửa đó, mày nhớ coi chừng tao nha.

− Tại sao vậy ? Uyên Thanh nhíu mày.

− Th́ thay v́ uống sữa bằng cái miệng tao lại không uống mà lại đổ từ trên đầu xuống đó. Nghe nói người nào bị đụng tới đầu th́ hay man man lắm. Diễm My khúc khích cười.

− Nhỏ này, nói bậy không à. Nếu ngày mai mày hông cầm được ly th́ bảo đảm có người sẳn sàng hầu hạ.

− Vậy sao ? Ai ? Diễm My quay lại nh́n Uyên Thanh.

− Th́... th́ anh Thiên chứ ai. Uyên Thanh nháy mắt.

− Mày nói ǵ vậy ? Diễm My ngớ ngẩn.

− Thôi đừng chậm tiêu tới như vậy. Hồi năy mày không biết đâu, anh Thiên ôm mày khóc đó. Ảnh chạy xuống thang máy ngay khi mày vừa bị con quỉ đó đẩy xuống. Vấp chiếc giày của mày làm ảnh bị té mấy bậc cầu thang. Rồi h́nh như bị trặc cẳng hay sao mà ḅ tới mày la hét um sùm kêu người ta kêu ambulance.

− Vậy hả ? Diễm My hỏi

− Ừ, ảnh khóc khi thấy mày không tỉnh dậy đó. Uyên Thanh cố khơi dậy t́nh cảm giữa Thiên và Diễm My. Nè, nói đi, thấy sao hả ?

− Là sao chứ ? Diễm My ấp úng.

− Là có cảm động chưa đó quỉ ? Uyên Thanh cười.

− Diễm My im lặng không nói ǵ. Thật ra nghe Uyên Thanh nói và nhớ lại đă thấy Thiên chảy nước mắt, Diễm My thấy cảm động khi biết Thiên vẫn lo lắng cho ḿnh như khi xưa. Nhưng không biết nói ǵ cho Uyên Thanh hiểu cảm giác của ḿnh, Diễm My đành im lặng.

− Nè, qua chuyện của ngày hôm nay, thôi đừng giận ảnh nữa nha. Người ta cuống cuồng lo lắng tới phát điên lên rồi. Lỗi lầm ǵ cũng bỏ qua hết. Được không ? Uyên Thanh chồm tới hỏi.

Gật đầu, Diễm My và Uyên Thanh cười rộn ră.

− Thôi, tao đi kiếm anh Thiên nha. Ngồi đây chờ tao.

− Khoan đă. Hăy dọn dẹp đồ rồi hăy đi kiếm ảnh. Mày muốn để cho ảnh thấy chiến trường này à.

− Ờ, tao quên mất. Đợi một cái nha.

Trong lúc Uyên Thanh dọn dẹp, Thiên ngoài này khấp khởi mừng thầm. Bây giờ em ấy hết giận ḿnh rồi nhưng h́nh như em ấy miễn cưởng th́ phải. Thôi th́ từ từ cho em ấy biết ḿnh thật ḷng. Thiên bước tới trước pḥng và chờ đợi.

Uyên Thanh mở cửa ra và đi t́m Thiên, trời anh ấy đang đứng trong pḥng nh́n ǵ đó. Uyên Thanh lên tiếng hỏi : Anh Thiên ơi, anh đang làm ǵ đó ?

Thiên quay lại mỉm cười : Đợi tụi em ở đây. Thái đă chuẩn bị đồ ăn xong và nó đang chờ dưới pḥng ăn kià.

− Tụi em xong rồi, bây giờ em đi xuống coi có ǵ ăn nha, phần c̣n lại là nhiệm vụ của anh đó. Nó năy giờ bắt em bế qua bế lại làm em hết energy rồi. Uyên Thanh phàn nàn.

− Được rồi, em đi đi. Anh sẽ bồng bé My xuống sau.

Uyên Thanh chỉ đợi Thiên nói như thế, cô chạy tuốt xuống lầu để kiếm ǵ lót dạ. Thiên ló đầu vào pḥng tắm và thấy Diễm My vẫn săm soi cái trán. H́nh như em ấy định tháo miếng băng ra th́ phải. Thiên đứng ngó Diễm My. Bất chợt Diễm My quay lại hỏi Thiên: "Em muốn tháo miếng băng này ra có được hông anh ? Không biết trong miếng băng này có thuốc không nữa ? Ḿnh lấy miếng khác thay lên cho nh́n coi được một chút nha".

− Không được đâu My ơi. Bác sĩ có nói cái miếng băng này phải tới ngày mai mới tháo ra được lận đó. Đă có thuốc để trong đó cho đừng bị infection mà em tháo ra là không được đâu. Với lại không khí không được sạch sẽ và như vậy lâu làm cho vết thương lành lắm. Ngày mai ḿnh mới thay miếng mới nha My.

− Nhưng nh́n thấy ghê quá. Diễm My vẫn đưa tay rờ rờ miếng băng trên trán.

− Hay là như vầy nha. Em ngồi yên đây đợi anh một chút. Vừa nói Thiên vừa mở cái miếng băng trên trán Diễm My. Anh cố t́nh làm như là tháo ra rồi dán miếng băng mới vào. Cắt đi phần chính giữa không có thuốc và cố t́nh cho Diễm My thấy phần đă được bỏ đi đó. Thật ra anh chỉ để thêm ở ngoài một miếng băng sạch để che đi vết máu thấm ra ngoài mà thôi. Xong xuôi anh nói: "Rồi, em nh́n coi được chưa".

Diễm My mỉm cười khi thấy miếng băng mới tinh trên trán. Cô hỏi : Anh thay miếng khác cho em đó hả ?

− ừ, anh thay một chút thôi, thuốc vẫn c̣n trong đó và anh chỉ bỏ đi phần giữa không cần thiết mà thôi. Bây giờ ḿnh đi xuống lầu nha My, Uyên Thanh đang đợi em ăn đó.

Okay, em xong rồi. Diễm My gật đầu.

Thiên bước tới, vẫn không biết phải bắt đầu ra sao khi bế Diễm My lên lần nữa. Thiên bước sang bên trái rồi lại sang bên phải tại v́ Diễm My bây giờ đang ngồi trên cái bệ của cái bồn rửa mặt. Một chiều cao ngang tầm tay của anh. Như đă t́m được đúng thế để ẵm Diễm My, anh đưa tay ra bế Diễm My lên. Trời, em ấy bận một bộ đồ trông thật là xinh. Chiếc quần dài bằng văi ǵ mà bóng bóng màu hồng nhạt, chắc có lẽ rất mát, một cái áo không có tay thật xinh với chiếc cổ tṛn được khoét sâu xuống ngay trước ngực và một sợi dây được buột ngang để che đi những đường cong trên người.

Anh nói: "Em chuẩn bị xong chưa, ḿnh xuống lầu nha".

− Đâu cần làm ǵ nửa, ḿnh đi được rồi. Diễm My đáp.

− Chưa, em quên một chuyện đó. Thiên nheo mắt.

− Ǵ nữa ? Em xong rồi.

− Là phải ôm cổ anh lại nếu không té cầu thang đó cô hai. Thiên vừa nói vùa nh́n Diễm My.

− Th́ anh đi đi rồi người ta biết phải làm ǵ mà. Diễm My cúi đầu đáp.

− Không ôm cổ th́ anh hông đi, cho em ở đây nhịn đói luôn. Thiên đùa dai.

Thấy Diễm My vẫn ngồi yên nh́n ḿnh trân trối, Thiên lật đật bế ngay Diễm My ra khỏi pḥng tắm và đi ngay xuống lầu. Ḿnh đùa dai kiểu này không khéo bé My lại giận nữa. Tuy ngày hôm nay Diễm My đối với anh không giống như t́nh cảm mà bé My đă dành cho anh Thiên như xưa, nhưng anh tin có một ngày... chân t́nh này em sẽ nhận ra.

Chợt nh́n sang Thiên thấy trên tay anh là những vết trầy, Diễm My nhíu mày. Sao anh ấy lại bị thương nhiều đến như vầy chứ ? Nghe Uyên Thanh nói bị trầy tay thôi mà, sao...

− Anh Thiên, đi lấy ǵ đưa Uyên Thanh xức lên tay đi, không thôi dể bị infection lắm đó. Diễm My chồm người tới nh́n lên trên vết thương nơi cánh tay của Thiên. Mấy ngón tay nhẹ nhàng rờ gần vết thương trên tay của Thiên.

Th́ ra em ấy vẫn quan tâm tới ḿnh, thật là hạnh phúc ghê. Một niềm vui đang nhảy nhót trong tim khi nghe Diễm My nói câu đó. Anh cười nói: "Ờ, anh biết rồi, chút nữa anh nói Uyên Thanh băng lại. Thôi ḿnh xuống lầu nha My".

Thiên vui vẻ bế Diễm My vừa đi vừa nghĩ lung tung. Xuống được dưới lầu, bà nội vẫn c̣ng đang ngồi ở trên sofa nghe Uyên Thanh kể sự việc xảy ra cho Diễm My và Thiên. Mọi người chăm chú nghe Uyên Thanh kể như chuyện một cuốn phim mới vừa đi xem về. Uyên Thanh kết thúc câu chuyện bằng một câu: "Và đây nam nử vai chính đă tới rồi, ai có thắc mắc xin trực tiếp hỏi v́ bây giờ con đă đói bụng quá rồi. Uyên Thanh đứng dậy chạy ngay tới bàn ăn. Thái chỉ biết lắc đầu v́ cô bạn gái của ḿnh.

Bà nội ngoắc tay tỏ vẻ muốn xem Diễm My một lần nữa, ông nội lại nói: "Chắc tụi nó đói rồi, hăy để tụi nó ăn xong rồi hỏi sau nha em".

− Ờ, thôi tụi con đi ăn đi. Thiên ẳm em lại ghế đi con. Chắc con cũng mỏi tay rồi hả Thiên. Bà nội đứng dậy đi lại bàn ăn.

− Dạ đâu có, bé My nhẹ hiều hà nội ơi. Ốm như vầy mà lâu lâu c̣n diet đó nội. Thiên quay sang nói với bà nội.

− Trời, thiệt hả My ? Nội giật ḿnh khi nghe Thiên nói.

Liếc ngang Thiên một cái, Diễm My nói vội: "Dạ, th́ lâu lâu con cũng phải diet chút chứ không thôi mập tù lù xấu lắm nội ơi. Như vậy mai mối ai thấy con cũng chạy hết á.

− Chạy vô hay chạy ra vậy bé My ? Thiên nheo mắt một cái với Diễm My.

− Anh... anh... lăng nhách hà.

Đặt Diễm My xuống ghế, cả 4 người ngồi vào bàn ăn. Uyên Thanh và Thái ăn thật nhanh, họ h́nh như là đói dữ lắm th́ phải. Vừa ăn vừa nói về chuyện xảy ra vừa rồi tỉnh queo. Thiên vừa ăn vừa phải canh chừng xem Diễm My muốn ăn cái món nào. Tuy có bà nội ngồi sát bên đút cho Diễm My nhưng anh cũng múc một chén soup gà cho Diễm My. Bà nội đă nấu ngay món này khi thấy Diễm My như vậy.

Chợt nội như nghĩ ra điều ǵ, bà đưa chén soup choThiên và nói: "Nè, con đút nó đi, nội đi xem cái này một chút."

Thiên bỏ đôi đủa xuống và cầm lấy cái muỗng đút cho Diễm My ăn. Mặt Diễm My chợt hồng hào lên v́ bây giờ ḿnh phải ngồi đây cho anh ấy đút ăn như lúc nhỏ vậy. Trời, sao ảnh nh́n ḿnh dữ vậy? Diễm My lúng túng khi phát hiện ra Uyên Thanh và Thái cũng đang để ư nh́n Thiên và h́nh như họ đang cười nữa th́ phải. Bộ mặt ḿnh có chữ hay sao mà nh́n ǵ quái dị vậy? Đá một chân vào chân Thiên như cố ư bảo có người đang nh́n, Thiên chợt sực tỉnh.

Gương mặt Diễm My trở nên đỏ hồng dưới ánh đèn vàng. Trời ạ, em ấy thật là xinh ghê luôn. Đang miên man chiêm ngưỡng Diễm My, bà nội đi ra trên tay là cuốn lịch. Bà đang xem ngày th́ phải.

Ngồi xuống, bà nội lật lật cuốn lịch và xem một cách chăm chú.

− Th́ ra là vậy. Bà nội kêu lên.

− Chuyện ǵ vậy nội ? Thiên quay sang hỏi ngay.

− Hôm nay là ngày mùng năm, với lại là ngày kỵ tuổi của bé My. Con coi trong sách có nói ngày này không tốt cho tuổi của em đó Thiên. Bà nội lật lật cuốn sách chỉ cho Thiên coi. Anh nh́n vài đọc ngấu nghiến trang giấy và ngước lên nh́n Diễm My. Mỉm cười, Thiên gật đầu nói: "Không ngờ, trùng tuổi của em vào ngày hôm nay đó My".

Thái và Uyên Thanh mỉm cười thích thú v́ nghe Thiên nói. Trời, năm nay là năm ǵ rồi mà bà nội lại đem sách tướng số ǵ đó coi cho Diễm My. Nhưng sao lại trùng hợp như vậy th́ thật là ngẫu nhiên.

Diễm My không muốn ăn nữa nên lắc đầu tỏ vẻ đă no rồi. Thật ra bây giờ cô chỉ muốn nắm ngủ một giấc v́ toàn thân đang rêm. Thiên cũng ngừng một lượt với Diễm My.

− Anh hăy cho em một cây bàn chải đi anh Thiên. Em muốn đánh răng cho rồi và đi nằm ngay v́ em không thể nào ngồi nửa. Cái đầu nó làm cho em thấy chóng mặt quá. Diễm My lay cánh tay Thiên.

− Okay, ḿnh đi vào pḥng đó cho em đánh răng rồi anh sẽ kêu Uyên Thanh và Thai chuẩn bị chỗ cho em ngủ nha. Đợi anh một chút để anh đi lấy cái ghế đem vào pḥng cho em ngồi. Thiên vội vă đi ngay sau câu nói đó.

− Rồi, xong rồi. Ḿnh vào đó nha My. Quay sang Uyên Thanh, Thiên nói: "Thanh à, em phải ngưng một chút cho bé My đi đánh răng đặng đi ngủ nè. Bé My không thể ngồi được nữa nè Thanh.

Uyên Thanh lập tức đứng dậy ngay khi nghe Thiên nói. Cả 3 đi vào pḥng cho Diễm My đánh răng. Hai cô nhỏ cười khúc khích trong pḥng tắm dưới lầu. Không biết làm ǵ ở trong đó cả 15 phút mới trở ra.

Bà nội quyết định cho Diễm My và Uyên Thanh ngủ ngay tại pḥng khách. Một đống mền được trải ra trên tắm thảm cho ai mà nhiều đến ngạc nhiên. Diễm My cười khi thấy nào mền nào gối để đầy trên sofa.

− Ǵ mà nhiều vậy nội ? Nội ngủ đây luôn hả nội ? Diễm My thắc mắc. - Đâu có đâu, đây là cho con với Uyên Thanh và 2 tụi nó đó chứ. Con với Uyên Thanh nằm dưới này, c̣n thằng Thái và Thiên th́ nằm sofa. Có ǵ th́ kêu anh Thiên nếu thấy cần ǵ hoặc muốn ǵ nha con. Uyên Thanh nhớ coi chừng bé My khi ngủ nha cháu. Bà nội nói.

− Dạ con biết rồi nội. Uyên Thanh gật đầu. Nói xong cô nằm xuống bên cạnh Diễm My.

− Thôi, nội đi ngủ đây. Đi ngủ đưọc rồi tụi con à. Để cho bé My ngủ sớm đi. Bà nội đứng dậy đi vào trong.

Diễm My nằm xuống bên cạnh Uyên Thanh. Bây giờ có thể khoan khoái thả lưng được rồi. Cô nhắm mắt lại và viên thuốc h́nh như đă có hiệu lực, không đầy 5 phút, Diễm My như đă ngủ mê đi.

Thiên chọn ngay cái sofa bên cạnh Diễm My. Nếu có ǵ th́ anh có thể biết được ngay. Bên kia h́nh như Thái cũng vào chỗ và đang loay hoay làm ǵ đó. Mặc kệ, hôm nay chắc là ngủ không được rồi. Tuy vậy Thiên cũng nằm xuống và cố ru ḿnh vào giấc ngủ.

Dưới ánh đèn màu mà buổi tối trước khi ngủ bà nội đă vặn lên, Thiên có thể nh́n thấy khuôn mặt Diễm My lờ mờ và hơi thở đều đặn. Th́ ra bé My ngủ cũng tốt nết ghê, không giống Uyên Thanh. Cô ấy bây giờ đá lung tung khiến Thái phải hết hồn ngồi dậy đi lấy cái gối che vào cánh cửa kiếng của giàn máy nhạc mà Uyên Thanh đang nằm gần. Thái lắc đầu nói nhỏ với Thiên: "Mai mốt chắc tao bị đá lọt giường quá mày ơi".

− Có bị lọt giường là may cho mày lắm rồi đó quỉ. Thiên khoái chí.

− Ngủ ǵ mà mê dữ vậy hông biết. Thái cố kéo cái mền đắp cho Uyên Thanh.

− Sẵn đó mày lấy cái gối để giữa Uyên Thanh với Diễm My đi Thái. Mắc công tối nay Uyên Thanh đá trúng chân Diễm My th́ khổ nữa.

− Okay, xong rồi, bây giờ có thể ngủ được rồi. Bận rộn cả ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Nghĩ tới chuyện của ngày hôm nay, tao c̣n thấy sợ đó Thiên à.

− Ừ, chỉ tội Diễm My bị như vầy thôi. Mà sao tao thắc mắc không biết Uyên Thanh nói ǵ mà Mỹ Linh giận dữ tới như vậy. Thiên thắc mắc.

− Uyên Thanh nói với Mỹ Linh là Diễm My và mày đă đính hôn rồi, đừng ở đó mà mơ mộng nữa.

− Hả ? Mơ mộng ǵ ?

− Th́ Uyên Thanh nói là Mỹ Linh hay giành với những ǵ Diễm My có lắm. Thí dụ như là chuyện của Nhật Minh đó. Một hai bắt người ta đưa về rồi đi loan truyền tùm lum là Nhật Minh là bồ của nó. Trời, con gái ǵ mà phát ớn hả mậy.

− Ừ, nh́n thấy là sợ rồi. Bận đồ như vậy kỳ quá. Thiên vừa nói vừa nằm xuống.

− Nh́n cũng mát mắt lắm nhưng giống mấy đứa bậy bạ quá mày ơi. Thái cười khúc khích.

− Thôi ngủ đi thằng quỉ, ở đó mà mát mắt, coi chừng Uyên Thanh móc mắt mày ra luôn đó.

Mười lăm phút sau, Thái đă ngái kḥ kḥ trong khi Thiên vẫn nằm đó mà không ngủ được. Nh́n Diễm My nghiêng nghiêng qua ánh đèn mờ, trông tội làm sao ấy. Vết thương trên đầu to như ǵ đó. Măi nh́n Diễm My, Thiên từ từ khép mắt lại lúc nào không hay.

Giật ḿnh tỉnh giấc v́ nghe tiếng động nhỏ nhỏ từ phía bên cạnh. Thiên ngồi bật dậy khi thấy Diễm My tay chân múa máy loạn xạ rồi bổng dưng cô nắm lấy cái mền thật chặt. Thái cũng đang ngồi lên xem chuyện ǵ xảy ra cho Diễm My. Anh cứ tưởng Uyên Thanh vô t́nh đá trúng chân của Diễm My.

− Á ! Diễm My hét lên và giật ḿnh tỉnh giấc. Ngồi bật dậy Diễm My hốt hoảng ôm đầu. Trời ơi, thiệt là sợ quá. Lại thấy tới cái cảnh bị xô xuống cầu thang. Thiệt là khủng khiếp quá. Lúc này Diễm My mới thấy bàn tay phải đau quá v́ đă nắm vào cái mền quá mạnh. Đưa tay thổi thổi vào bàn tay phải, Diễm My vừa thổi vừa lắc lắc bàn tay. Chợt phát hiện ra Thái và Thiên đang nh́n ḿnh, Diễm My nói nhỏ: "Sorry, sorry, em la lớn quá có phải không?"

− Em nằm mơ hả My ? Thiên hỏi Diễm My và bước xuống ngồi bên cạnh.

− Dạ, em thấy bị té xuống thang máy nữa. Diễm My nói nhỏ.

Cầm bàn tay Diễm My lên, Thiên phụ cô thổi thổi vào bàn tay. Trời, Diễm My đă bấu chặt tới nỗi máu lại chảy ra ướt cả lớp băng trong ḷng bàn tay. Thiên lật đật đi lấy hộp thuốc v́ anh muốn băng lại bàn tay cho Diễm My. Quay trở lại thấy Thái vẫn ngồi đó, Thiên nói nhỏ: "Mày ngủ đi, bé My chỉ nằm mơ thôi à".

Thái từ từ nằm xuống suy nghỉ. Thiệt tội quá, sợ tới nỗi nằm mơ ngủ bị giật ḿnh. Công nhận con nhỏ kia ác thiệt. Phải nghĩ cách nào để che chở cho Diễm My chứ nếu không th́ nó lại có dịp ra tay nữa. Nh́n xem Uyên Thanh có thức hay không, mỉm cười một ḿnh, Thái nói nhỏ: "Người ta la cả làng đều thức dậy mà Uyên Thanh ngủ như chết vậy ḱa".

Ngoài pḥng ăn, Thiên loay hoay mở lớp băng trong ḷng bàn tay của Diễm My ra. Em ấy bấu thật mạnh nên làm đứt đi lớp da vừa mới được kéo mặt lại. Để miếng băng dính đầy máu đó qua một bên, anh lấy thuốc xức vào và vừa thổi khi thuốc chạm vào da của Diễm My. Em ấy giật ḿnh và nhíu bàn tay lại v́ thuốc làm rát đến phát điên người. Thiên vẫn thổi thổi vào ḷng bàn tay để có thể làm dịu đi vết rát của cô. Cố lắm mới không cho nước mắt chảy ra ngoài, nhưng Thiên vẫn có thể dể dàng nh́n thấy nước mắt viền quanh mi của Diễm My. Anh nói nhỏ: "Xong rồi, hết đau rồi. Em hăy để bàn tay một bên coi chừng khi ngủ sẽ nằm lên nó đó nha My".

− Ờ, em biết rồi. Thanh you anh.

Thái nằm đó nghe và thấy hết những ǵ Diễm My và Thiên nói. Anh thật cảm động trước những ǵ mà Thiên đang làm. Một cử chỉ đến rung động con tim như thế mà chẳng lẽ Diễm My lại không thấy ǵ. Đối với Uyên Thanh, anh c̣n chưa có tỉ mỉ đến như vậy. Nh́n Thiên loay hoay nhẹ nhẹ lúc gở miếng băng ra mà c̣n sợ Diễm My sẽ đau, trông thật cảm động. Nhắm mắt giả vờ ngủ say, Thái thấy Thiên bế Diễm My trở lại chỗ nằm.

− Nè, em ngủ đi nha My. Thiên nói nhỏ.

− Dạ, em biết rồi. Diễm My ngoan ngoản.

Nằm chừng 20 phút đồng hồ mà vẫn chưa chợp mắt được, Diễm My lăn qua lăn lại. Thiên vẩn biết Diễm My sẽ không dỗ giấc ngủ lại được nữa. Anh giả vờ nhắm mắt và len lén nh́n xem Diễm My làm ǵ. Cứ xoay ḿnh bên này rồi lại bên kia, Diễm My không sao ngủ được. Lồm cồm ngồi dậy, Diễm My ḅ tới chỗ của Thiên. Ráng nh́n xem anh đă ngủ chưa, Diễm My chồm người tới nh́n Thiên. Bất chợt Thiên mở mắt ra làm cô giật ḿnh xém chút đă la lên.

− Em sao vậy My ? Ngủ không được hả ? Thiên ngồi bật dậy.

− Anh làm hết hồn à, em muốn coi anh ngủ chưa thôi. Anh buồn ngủ không ?

− Ngủ không được. Thiên giơ cánh tay lên khiến xương kêu lốp cốp.

− Hay ḿnh đi ra ngoài vườn coi bông dạ lư hương nha anh Thiên. Bây giờ mà ra ngoài chắc thơm ghê lắm. Em hông muốn ngủ nữa.

Nh́n Diễm My một chút Thiên đáp : Tuân lịnh nữ hoàng. Ḿnh đi nha. Thiên đứng dậy.

Đặt Diễm My xuống chiếc xích đu bên ngoài, Thiên trở vào và đem ra một cái mền mỏng và choàng lên người cho Diễm My.

Nh́n thấy Thiên bế Diễm My ra ngoài để thưởng thức cây Dạ Lư Hương đang nở hoa về đêm, Thái mỉm cười khoan khoái. Th́ ra thằng bạn của anh đă yêu Diễm My sâu sắc đến như vậy. Thật là ngưỡng mộ quá. Mỉm cười, anh nhắm mắt ngủ sau đó.

Bây giờ đang thưởng thức hương thơm của cây bông, Diễm My không c̣n nhớ ǵ nữa. Nhắm mắt hít thở cái không khí trong lành về đêm tuyệt vời này, Diễm My quay sang hỏi Thiên: "Ngày mai mommy về, chắc sẽ sợ lắm khi thấy em như vầy. Em phải nói sao đây anh Thiên ?"

− Th́ có sao nói vậy thôi.

− Nhưng... nhưng như vậy mommy sẽ sợ lắm, mai mốt không cho em đi học một ḿnh nữa.

− Chuyện đó ngày mai tính nha. Anh đă suy nghĩ ra được một chiêu rồi. Bảo đảm bác Kim sẽ đồng ư ngay, em vừa đi học an toàn và em khỏi phải sợ Mỹ Linh nữa.

− Là ǵ ? Ǵ hả ? Diễm My hỏi gấp.

− Em muốn nghe hả ? Chỉ sợ em không đồng ư đó thôi.

− Là ǵ ? Là ǵ hả ?

− Thiên cơ bất khả lộ, ngày mai em sẽ biết.

Ngồi đó khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Diễm My lại muốn vào ngủ. Thiên vội bế Diễm My vào và lần này th́ Diễm My ngủ một giấc tới sáng. Cả hai ngủ ngon lành mà không biết trời đất ǵ nữa cả. Có ai hay rằng bà Linh trông thấy con trai chăm sóc cho Diễm My giữa đêm hôm như vậy, hạnh phúc dâng lên trong ḷng người mẹ khi thấy con ḿnh thật là tỉ mỉ và chu đáo. Bà mỉm cười măn nguyện.

Sáng sớm lúc mới 7 giờ, bà nội đă nhẹ nhẹ đi ra xem coi tụi nhỏ ngủ như thế nào. Uyên Thanh không c̣n cái mền trên người ǵ cả, cái gối ôm đă được cố t́nh chặn ngay cánh cửa kiếng. Thái th́ một chân trên sofa, một chân rớt dưới đất. Thiên th́ không có cái gối để lót đầu. Cái gối của Thiên bây giờ đang nằm dưới chân của Diễm My. Diễm My nằm ngay thẳng ngủ ngon lành. Bà nội đi tới xem đứa cháu gái như thế nào. Rờ xem trán của Diễm My, bà giật ḿnh. Sao nóng thế này ? Diễm My giật ḿnh mở mắt ra.

− Ủa, nội dậy rồi huh nội ? Diễm My giương ḿnh.

− Ờ, con thấy trong người ra sao rồi My ? Bà nội vẫn rờ xem trán của Diễm My.

Diễm My lắc đầu ngồi dậy một cách khó khăn. Cô ôm đầu: "Con chỉ thấy nhức đầu chút thôi, nội à".

Lúc đó Thiên và Thái cũng đều thức dậy. Ngồi bật dậy Thiên nh́n ngay Diễm My xem có chuyện ǵ xảy ra. Thấy 2 tay Diễm My đang ôm đầu, Thiên xà xuống ngay và hỏi: "Bé My em có sao hông hả?"

− Em nó bị sốt rồi con à. Nè, để nội đi nấu chút cháo cho nó. Con canh chừng nó đi nha Thiên. Coi em có cần đánh răng, ẳm nó vào pḥng tắm rửa mặt ǵ đi nha con.

Thái lật đật kêu Uyên Thanh dậy. Trời, cô nàng ngủ từ nguyên đêm qua tới giờ vẫn chưa thức. Thái ngồi xuống lay lay vai của Uyên Thanh "Thanh nè, dậy đi em. Diễm My cần đi đánh răng đó, Thanh à, Thanh ơi..."

mở mắt ra, Uyên Thanh nh́n sang Diễm My. Thấy Diễm My đang ngồi đó, Uyên Thanh bật dậy hỏi : My à, thấy sao rồi huh ? Có khỏe hông ?

− cũng okay nhưng có hơi nhức đầu. Diễm My lắc lắc nhẹ cái đầu.

− Okay, anh ẳm em vào pḥng đánh răng và Uyên Thanh giúp My nha Thanh. Thiên đứng dậy.

Nữa tiếng sau, Thiên đă bế Diễm My ra đặt trên chiếc ghế trong pḥng ăn. Bà nội vẫn c̣n đang nấu cháo cho Diễm My. Bà Linh bước tới bên cạnh Diễm My hỏi: "Con thấy sao rồi My? C̣n đau không con?"

− Dạ con bớt rồi, chỉ thấy chóng mặt chút thôi bác à.

Rờ trán Diễm My một cái, bà Linh quay sang bảo Thiên: "Đi lấy cho em cái áo bận vào, nó bị sốt rồi con à".

− Hả ? Trời. Thiên chạy đi ngay và sau đó đem cái áo lạnh của Diễm My đem theo lúc đi shopping chiều tối hôm qua. Chắc là hôm qua bé My tắm nên mới vầy, đă vậy đêm khuya c̣n ngồi phơi sương nữa. Thiệt t́nh, sao ḿnh quên mấy chuyện này vậy chứ ?

Lát sau, bà nội bưng lên chén cháo gà vừa mới nấu xong. Nh́n chén cháo bốc khói, Diễm My nuốt nước miếng. Thật ra tối qua cô có ăn được ǵ đâu. Diễm My lần đầu tiên thấy ăn cháo một cách ngon lành như vậy. Ăn xong một chén cháo, Diễm My cảm thấy bi giờ nóng nực một cách kỳ lạ. Giơ tay cởi chiếc áo khoát ra, Diễm My thấy nhẹ nhỏm. Ngồi đó xem Uyên Thanh, Thái và Thiên cùng ăn cháo, Diễm My cười khi thấy Thái giành ăn với Uyên Thanh.

Điện thoại reng, bà Linh bước tới cầm phone lên: Hello

− Ờ, tụi nó ngủ ở đây nà.

− Vậy hả ? Okay, chị sẽ nói lại cho bé My biết.

− Okay, bye em.

Quay sang Diễm My, bà Linh nói: "Là mẹ con gọi phone tới, chỉ nói có thể chiều mới về nhà tại v́ anh Lộc c̣n phải tiếp đăi mấy người bạn học chung lâu ngày.

− Dạ con biết rồi. Bây giờ con cũng đâu có key đâu mà về được.

Bà nội vào trong kêu bà Linh chở đi mua mấy thứ cần dùng để nấu đồ ăn cho Diễm My, sau đó hai người lật đật đi ra ngoài. Bà nội muốn chính tay lựa đồ ăn để nấu cho ngon thật là ngon cho bé My thưởng thức. Uyên Thanh hối Thái chở về nhà lấy thêm đồ cần dùng. Hai người cũng đi sau khi ăn.

Ngồi một ḿnh ở pḥng khách, Diễm My xem tivi. Thiên đă lên lầu làm ǵ đó. Diễm My chợt cảm thấy lạnh vô cùng. Cô phát run người lên và vội ḅ tới cái mền bên cạnh. Ráng chui vào cái mền nằm, Diễm My run lẩy bẩy trong cái mền mỏng lét kia.

Thiên đang đi xuống lầu, chợt nh́n thấy Diễm My như vậy, anh nhào tới xem chuyện ǵ. Thấy hai cái môi Diễm My run lên, hai hàm răng kêu lạch cạch v́ lạnh, Thiên đứng dậy lấy thêm cái mền dưới chỗ Diễm My ngủ và đắp thêm vào người cô. Trời, chắc em ấy bị sốt dữ dội lắm th́ phải, sao lúc nóng lúc lạnh là thế nào. Thiên hồi hộp ngồi nh́n Diễm My.

Đưa tay xem trán của Diễm My như thế nào, Thiên bổng giật ḿnh v́ bây giờ lạnh ngắt. Bàn tay của Diễm My run lên lẩy bẩy, sao kỳ vậy nè. Hốt hoảng Thiên chạy đi t́m ông nội ra. Ông nội rờ trán và nói ngay: "Bây giờ bé My nó bị lạnh rồi, nội nghĩ chắc là sẽ có lúc nóng có lúc lạnh đó". Để nội chạy qua nhà bác tư xin mấy cái lá về để cho em xông một cái là hết ngay. Con ở nhà canh chừng nó nha, đừng để cho nó lạnh đó biết không ? "

Ông nội vội vả vào trong khoát thêm chiếc áo trên người rồi đi bộ ra ngoài trước nhà. Thiên nói với theo: "Nội đi cẩn thận nha nội".

Quay lại nh́n Diễm My nhắm nghiền đôi mắt, Thiên bối rối không biết làm sao. Đă đắp nhiều mền như vầy sao vẩn c̣n lạnh chứ. Đi lấy cái heater nhỏ xíu ra và đặt ngay trước người Diễm My, Thiên bật máy lên. Hơi nóng phà vào người Diễm My liên tục nhưng đôi môi vẫn run cầm cập. Diễm My nói nho nhỏ: "lạnh quá, lạnh quá". Thiên lính quính không biết phải làm thế nào vội kéo cái mền ra ngồi vào trong đó và kéo Diễm My vào ḷng.

− Nè, em hổng sao đâu My à. Thiên mở rộng ṿng tay ôm Diễm My.

Nằm trong ṿng tay của Thiên, Diễm My vẫn c̣n đang run lẩy bẩy. Cố trườn người ra khỏi cánh tay của Thiên, nhưng Diễm My không đủ sức. Chợt nghe Thiên nói: "Nè, đừng có như vậy, em đang lạnh lắm. Hăy để cho anh chia bớt cái lạnh của em rồi sau đó anh sẽ xích ra nha". Thiên vừa nói vừa nh́n Diễm My một cách buồn bă.

− Em không sao, anh buông em ra đi. Diễm My vẫn cố nhúc nhích.

− Không, bây giờ em đang bị bịnh, nè, đừng có giận anh nữa nha. Bây giờ hống được giận nữa, em hăy relax chút đi rồi chừng nào khỏe hăy giận anh tiếp được hông ?

Không c̣n sức đâu mà căi với Thiên, với lại lạnh quá nên Diễm My chỉ biết rúc vào người của Thiên. Cô nhắm cặp mắt lại và thiếp đi trong tay anh.

Nh́n Diễm My ngủ trong ṿng tay của ḿnh, Thiên chợt nghe bồi hồi một cách kỳ lạ. Vui mừng có, sung sướng có, buồn có, trong anh bây giờ lẩn lộn đủ thứ t́nh cảm. Ước ao một ngày nào đó được ôm cô trong ṿng tay một cách khỏe mạnh chứ không giống bây giờ. Nh́n em ấy ngủ mê mệt, chắc có lẽ đau ghê gớm lắm. Cái trán vẫn c̣n sưng lên một cục, tay chân vẩn chưa lành ǵ hết. Ngay giờ phút này Thiên thấy thương Diễm My vô bờ bến. Anh ước ao sao có thể thay cô chịu mọi đau đớn này.

Để cho Diễm My ngủ như vậy cả 30 phút, khi thấy Diễm My đă không c̣n lạnh nữa, Thiên với tay tắt cái heat rồi đỡ Diễm My nằm xuống trên sofa. Em ấy ngủ say v́ đă uống một viên thuốc giảm đau lúc vừa ăn cháo xong. Để tấm mền chung quanh người Diễm My, Thiên ngồi bên cạnh canh chừng.

Ông nội đă trở về trên tay là một bó lá ǵ xanh xanh. Gặp ngay bà Yên ở cửa, ông nói ngay: "Bé My nó lúc nóng lúc lạnh, bà đi đâu mà lâu vậy ?"

− Đi mua đồ nấu cho nó ăn chứ ǵ ? Nó sao rồi anh ?

− Tui đâu biết, có thằng Thiên coi chừng nó rồi.

Cửa mở, Thiên quay sang nh́n ông bà nội. Trước mặt mọi người, đầu cổ Thiên ướt nhem như vừa mới tắm. Bà Linh hỏi ngay: "Trời, con làm ǵ mà nhà nóng dữ vậy Thiên?"

− Bé My lạnh quá nên con vặn heat lên cho đỡ lạnh đó mẹ.

− Bé My sao rồi con ? Bà nội bước tới rờ trán Diễm My. Bà nói: Cũng may bớt nóng rồi, làm nội lo quá hà.

− Tại bà hông biết chứ hồi năy nó lạnh run cầm cập luôn đó. Ông Minh xen vào.

− Dạ đúng rồi đó nội, làm con sợ quá chừng.

− Rồi con làm sao hả ?

− Th́ con lấy mền đắp cho bé My rồi thấy c̣n lạnh hoài nên con ôm bé My cho em ấy hết lạnh chứ sao nội. Vừa nói Thiên vừa đưa tay vuốt tóc trên đầu. Nội coi, ḿnh mẩy con ướt hết trơn nè.

Lúc đó Uyên Thanh và Thai cũng vừa về tới, nghe câu chuyện của Thiên kể, cả hai bật cười.

Nói về Mỹ Linh, sau khi đi với Phúc, Mỹ Linh vẫn không an tâm về vụ của Diễm My nên một hai đ̣i Phúc chạy tới nhà của Diễm My. Không dám đậu xe trước nhà nên Mỹ Linh bảo Phúc đậu xe từ đầu đường. Mới đầu cả hai đi coi phim, sau đó Phúc rủ Mỹ Linh đi về nhà hắn ta nhưng v́ lo sợ không biết Diễm My như thế nào nên Mỹ Linh rủ rê Phúc tới nhà Diễm My xem sao. Ngồi trong xe cả mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Diễm My về, Mỹ Linh trong ḷng lo sợ hồi hộp.

Phúc vẫn ngồi bên cạnh nắm tay Mỹ Linh. Hắn ta biết cô nàng đang lo sợ hồi hợp về vụ vừa rồi. Hết nắm tay rồi lại ôm hôn Mỹ Linh, hắn ta cứ ngồi đó hưởng của trời cho mà trong ḷng khoái chí. Tuy không phải nhu ḿ duyên dáng như Diễm My, ít ra Mỹ Linh cũng có chút nét mà người con gái nên có. Thôi th́ bỏ th́ phí của trời, cứ tận hưởng cho thoả thích cái đă.

− Nè, anh stop lại dùm cái coi. Mỹ Linh quạu lên.

− Em sao vậy ? Không phải ḿnh vẫn đang ngồi chờ Diễm My về nhà sao ? Phúc ngạc nhiên.

− Giờ này nó vẫn chưa về mà c̣n ở đó lợi dụng tui hả. Mỹ Linh giận dữ.

− Trời, em nói sao khó nghe vậy ? Người đẹp như em th́ phải để cho anh thưởng thức chứ. Mấy thằng kia tụi nó đui hết trơn rồi nên mới hông thấy em thôi. Phúc vẫn vuốt ve vùng vai của Mỹ Linh.

− Đưa cho em mượn cái phone mau, Mỹ Linh ch́a tay ra.

Bấm số hand phone của Nhật Minh, Mỹ Linh lên tiếng ngay: "Hello anh Minh hả ?

− Ừ, có biết giờ này mấy giờ rồi không mà phá người ta. Giọng Nhật Minh gắt lên.

− Uh, em muốn hỏi Uyên Thanh và Diễm My có gọi phone cho anh hông ?

− Không có, giờ này gọi làm ǵ. Nhật Minh vẫn bực bội.

− Vậy hả ? Ơ, vậy thôi, anh ngủ tiếp đi. Mỹ Linh cúp máy.

Cúp phone, Mỹ Linh càng quính quáng hơn khi nghe Nhật Minh nói không ai gọi. Sao giờ này cũng chưa thấy về, trời ơi, không biết Diễm My bị cái ǵ rồi. Đầu óc Mỹ Linh sắp sửa điên lên khi không thấy không nghe tin tức ǵ.

Phúc vẫn vuốt ve an ủi Mỹ Linh bằng những cái hôn đầy kích thích. Hắn ta nói: "Hay ḿnh đi một ṿng rồi quẹo lại đây, biết đâu khi ḿnh quay lại th́ tụi nó đă về.

Thấy có lư, Mỹ Linh gật đầu. C̣n hơn phải ngồi đây chờ trong nỗi lo sợ.

Hai người chạy ra phía bờ hồ, giờ này trời khuya lơ khuya lắt nên không c̣n ai xuất hiện nơi này. Chỉ một vài cặp t́nh nhân c̣n ở nơi đây t́nh tự. Phúc ngừng xe lại nơi một chỗ khá là tối, chả có ai có thể thấy họ. Mỉm cười khi kiếm được một chỗ đầy lư tưởng, Phúc quay sang Mỹ Linh hỏi: "Em xem chỗ này được không người đẹp?"

− Cũng tạm, Mỹ Linh đáp.

Chồm tới, ôm Mỹ Linh hôn mạnh bạo, Phúc như kẻ điên lên khi có Mỹ Linh trong tay. Hắn ta ôm lấy đầu Mỹ Linh, đưa cái môi tham lam ấy lướt đầy thân thể Diễm My. Mỹ Linh nhắm mắt tận hưởng cảm giác từ Phúc truyền sang. Thà bây giờ kiếm chút cảm giác c̣n hơn là ngồi đó lo với sợ. Đời người có bao nhiêu vui thú chứ. Mỹ Linh lao vào cuộc vui cùng với Phúc. Hắn ta lần lần cởi từng thứ từng thứ một trên người Mỹ Linh. Ṿng ngực cũng lư tưởng chớ bộ chơi sao, chiếc eo thon thả duy chỉ có khuôn mặt là không được bắt mắt lắm nếu đem so sánh với Diễm My. Lần đầu tiên khám phá ra những thứ trên người Mỹ Linh, Phúc mỉm cười gian trá. "Điện nước" cũng đầy đủ lắm, phát hiện ra Mỹ Linh không c̣n trong trắng nữa, Phúc tức cành hông nhưng vẫn không muốn chối từ. Quan trọng là bây giờ "hưởng" trước cái đă. Tôi chỉ vui chơi qua đường thôi Mỹ Linh à, chứ tôi mà lấy người như cô th́ chỉ có nước chết. Khoái chí với ư nghĩ đen tối trong đầu, Phúc vẫn âu yếm hôn khắp người Mỹ Linh.

Cả hai cùng lao vào cuộc phiêu lưu đầy lạc thú... 

Nằm trong ṿng tay của Phúc, Mỹ Linh ngóc đầu dậy bảo: "Nè, ḿnh đi coi Diễm My nó về chưa nha, chắc giờ này phải về rồi chứ"

− Okay, nằm chút nữa đi người đẹp, anh muốn yêu em lần nữa. Phúc đưa tay thám hiểm khắp người Mỹ Linh.

− Mới hồi năy mà, sao anh tham lam vậy ? Mỹ Linh ngồi dậy.

− Chưa đủ đâu em à. Phúc kéo Mỹ Linh nằm trở xuống và bắt đầu cuộc hoan lạc thứ hai.

o0o

Chiếc xe dừng lại trước nhà Diễm My, trong nhà vẫn không có tiếng động. Ít ra cũng phải thấy ǵ chứ. Thường th́ ít nhất phải có ngọn đèn từ pḥng Diễm My nhưng sao hôm nay không có thấy ǵ. Nhất định là có chuyện rồi. Mỹ Linh run lên và t́m cái phone của Phúc. Bấm số của Nhật Minh lần nữa, giọng Mỹ Linh lủng cũng :

− Anh Minh hả ? Anh ngủ chưa ?

− Bộ phá người ta th́ cô mới vui hay sao vậy ? Nhật Minh hét lên.

− Em muốn hỏi anh coi Uyên Thanh có gọi phone cho anh ông ? Mỹ Linh run giọng.

− Biết giờ này mấy giờ không hả Mỹ Linh ? Tại sao Diễm My phải gọi phone hai ba giờ sáng như vầy ? Diễm My xảy ra chuyện hả ? Nhật Minh giọng tỉnh táo lên.

− Ờ, không, không, em chỉ thắc mắc thôi. Thôi anh ngủ đi. Mỹ Linh lập tức cúp máy.

− Thôi, hổng sao đâu người đẹp à. Ngày mai thế nào cũng biết được tin thôi. Bây giờ ḿnh đi về nhà anh nha. Anh vẫn c̣n muốn được yêu em thêm nữa người đẹp à. Phúc rủ rê.

Thế là chiếc xe phóng đi để lại tiếng rít bánh xe trên mặt đường.

Nhật Minh bối rối sau 2 cú phone của Mỹ Linh. Không lẽ Diễm My có chuyện thật sao ? Sao không thấy Uyên Thanh gọi cho ḿnh ? Rất muốn gọi phone cho Uyên Thanh và Diễm My nhưng anh sợ phá giấc ngủ của hai cô nàng. Nhưng nhất định có chuyện xảy ra nên Mỹ Linh mới gọi phone 2 lần như vầy vào giữa đêm. Ngồi bật dậy, Nhật Minh lập tức thay đồ. Cầm cây viết lên viết vội vài chử để lại cho ba mẹ, anh cầm ch́a khóa lên và rời Austin để trở về Dallas.

Chiếc xe phóng đi với tốc độ khá nhanh 90 mph. Cũng may không có cảnh sát chứ nếu không th́ Nhật Minh có chuyện rồi. Dừng xe trước nhà Diễm My, Nhật Minh ngồi trong xe nh́n lên pḥng của Diễm My. Không biết Diễm My có sao không nữa ? Hồi hộp Nhật Minh không dám đến bấm chuông v́ chỉ mới 7 giờ sáng mà thôi. Tự an ủi ḿnh là Diễm My không có chuyện, Nhật Minh lái xe đi t́m chút cafe uống v́ anh đă lái xe một chập từ Austin về Dallas và c̣n bị Mỹ Linh phá từ đầu hôm tới giờ.

Bây giờ đă là 9 giờ sáng rồi, hông biết điện thoại cho Diễm My có được chưa ? Cầm cái handphone trong tay, Nhật Minh liều ḿnh bấm đại số phone nhà của Diễm My. Tiếng chuông điện thoại đă reo lâu lắm rồi mà vẫn không có ai bắt phone, Nhật Minh sốt ruột. Gọi phone tới nhà Uyên Thanh th́ cũng vậy, không ai có ở nhà. Nhật Minh lập tức nghĩ ngay tới Mỹ Linh, gọi cho Mỹ Linh cũng không được. Mẹ của Mỹ Linh nói nó đi đâu từ hôm trước tới giờ vẫn chưa thấy về. Không biết chuyện ǵ xảy ra nữa, Nhật Minh cuống cuồng rời khỏi quán cafe. Hay là về nhà, có khi Uyên Thanh sẽ gọi phone nhà cũng không chừng. Anh vội vă quay về nhà coi có message nào nhắn lại trên phone không ?

Ngạc nhiên tới sững người khi toàn là message của Mỹ Linh với lời nhắn: "Anh Minh gọi cho em gấp". Nhật Minh khổ sở không biết chuyện ǵ xảy ra.

Diễm My tỉnh lại khi bà nội lay lay cánh tay cô. Đă thấy khoan khoái trong người một chút, Diễm My như tỉnh lại rất nhiều. Bà nội đút cho cô một chén soup thật là đặc biệt. Ăn xong, lại uống thuốc và Diễm My đ̣i về nhà. Cô nói: "Một lát chắc phiền anh Thái hay anh Thiên leo lên lầu v́ cửa sổ trên pḥng của em không có khóa. Như vậy sẽ vào nhà được."

− Hả ? Em nói anh phải leo lên lầu hả ? Trời. Thái lo sợ.

− Không sao đâu, không cao lắm đâu. Diễm My mỉm cười.

− Anh leo là đúng rồi, chẳng lẽ anh để em leo sao. Uyên Thanh tỉnh bơ.

− Mấy người này ăn hiếp tui quá đi. Thái lắc đầu.

Hai tiếng sau đó, Thiên bồng Diễm My ra xe về nhà. Uyên Thanh và Thái cũng theo cùng với Thiên. Chiếc xe dừng lại và Thái phải làm nhiệm vụ Diễm My giao. Hai cái chân run run khi đi trên mái nhà, thật là khủng khiếp. Cuối cùng cũng mở được cái cửa sổ và chui vào pḥng của Diễm My. Thái phát hiện th́ ra pḥng con gái có khác. Ngăn nắp và đặc biệt rất là thơm. Trời, Uyên Thanh mà biết ḿnh nh́n lén pḥng của Diễm My, chắc cô ấy nhéo tới bầm tím ḿnh mảy luôn quá. Mỉm cười, Thái vội chạy xuống lầu và mở cửa.

Đặt Diễm My ngồi trên cái sofa dưới lầu, Thiên đi rót miếng sửa cho Diễm My. Thấy Diễm My có vẻ mệt, Thiên đi lấy cái gối cho Diễm My nằm. Bỡi đă có chuyện làm nên Thiên và Thái đành phải đi một lát. Uyên Thanh vẫn ở đó coi chừng Diễm My. Trước khi đi, Thiên dặn đi dặn lại: "Thanh nhớ đừng đi đâu xa nha em, nếu lỡ Diễm My có cần ǵ th́ c̣n có em ở bên cạnh".

− Em biết rồi mà. Anh Thiên đi đi. Uyên Thanh mỉm cười.

− Đợi tụi anh về mới được rời khỏi đây nha Thanh. Thái nheo mắt.

Cả hai hối hả đi ra xe.

Dừng xe trước nhà Diễm My, Nhật Minh không biết phải làm sao để t́m Uyên Thanh và Diễm My. Gọi phone th́ không được, thôi thử thời vận một lần nữa. Reng... reng ...

− Hello, Uyên Thanh chạy tới bắt phone. Nghe tiếng Uyên Thanh, Nhật Minh cúp phone và vội vă chạy vào nhà Diễm My.

Có tiếng chuông, Uyên Thanh chạy ra mở cửa.

− Ủa anh Minh hả ? Uyên Thanh nhíu mày khi nh́n thấy Nhật Minh.

− Diễm My có nhà không Thanh ? Nhật Minh gấp rút hỏi.

− Có, anh vào đi.

Đứng sững người nh́n Diễm My đang nằm trên cái sofa, Nhật Minh thấy chân run lẩy bẩy. Trời ạ, chuyện ǵ đă xảy ra ?

Diễm My đang nằm trên sofa với hai bàn chân được băng kín lại. Trên trán là một miếng băng trắng, tí máu đỏ đỏ được thấm qua miếng băng keo giấy mỏng. Đưa tay đỡ Diễm My ngồi dậy, Nhật Minh mắt vẩn không rời Diễm My. Chuyện ǵ đă xảy ra mà sao Diễm My lại ra nông nỗi này ?

− Em thấy sao hả My ?

− Đă đỡ rồi anh Minh à. Diễm My đưa tay rờ cái trán.

− Sao tay và ḿnh mẩy của em lại như vầy ? Nhật Minh nhíu mày.

− Kiệt tác của người yêu của anh đó. Uyên Thanh đứng khoanh tay lại nh́n Nhật Minh.

− Em nói ǵ vậy Thanh ? Nhật Minh tỏ vẻ bực bội.

− Em nói là cô người yêu của anh đă xô Diễm My từ trên cầu thang máy xuống đó. Anh thấy sao hả ?

− Cổ không phải là người yêu của anh mà Thanh. Trời ơi, tại sao lại như vậy ? Nhật Minh quay lại nh́n Diễm My.

− Uyên Thanh, đừng có nói bậy nữa. Diễm My lắc đầu.

− Chứ ǵ nữa, con quỉ đó thiệt là ác mà giờ này c̣n binh nó. Em không biết đâu, anh phải đi "xử đẹp" con nhỏ đó cho em. Nếu không th́ phải làm cái ǵ đó cho em hả dạ mới được. Uyên Thanh tỉnh bơ.

− Chuyện là sao vậy Thanh ? Anh muốn biết.

Uyên Thanh kể đầu đuôi câu chuyện xảy ra cho Nhật Minh nghe. Nghe xong, Nhật Minh giận tới nỗi bóp bàn tay lại thật chặt. Anh nói: "Hèn ǵ, Mỹ Linh gọi anh mấy lần vào giữa khuya. Có lẽ sợ Diễm My xảy ra chuyện ǵ nên Mỹ Linh mới gọi anh để biết thêm tin tức".

− Cho nó sợ như vậy mới được. Uyên Thanh hả hê.

− Ủa, mà tụi em đi đâu tới giờ này mới về ?

− Tụi em ở nhà nội. Diễm My lên tiếng.

− Tụi em... tụi em... sao không về đây ngủ ?

− Diễm My quên đem ch́a khóa với lại nó bị tơi tả như vậy cần người chăm sóc chứ.

− Vậy làm sao em đi đứng được hả My ?

− Th́ có anh Thiên đó, em cũng rinh nó mấy lần muốn đứt hơi luôn. Ảnh phải bồng nó chứ ai mà bồng nổi. Uyên Thanh lí lắc.

Gương mặt Nhật Minh bỗng cau lại. Có lẽ anh ấy đang bực bội khi nghe nói anh Thiên của Diễm My chăm sóc. Sao hôm qua Diễm My nói hổng cho anh theo v́ phải đi shopping mà, con trai đi theo đâu có mua được. Sao kỳ vậy ? Sao hổng cho ḿnh đi mà lại cho 2 người kia đi chứ ?

− Anh Minh nè, em mới có một ư kiến này. Anh phải hợp tác với em mới được. Uyên Thanh ngồi xuống bên cạnh Nhật Minh.

− Ǵ hả ?

− Ḿnh hợp tác hù con nhỏ kia cho nó sợ chết luôn. Anh thấy sao hả ?

− Hù Mỹ Linh hả ? Uh... hù bằng cách nào ?

− Không phải anh nói nó gọi anh từ hôm qua tới giờ sao ? Th́ anh giả bộ hét lên với nó. Anh phải nói: "Nếu Diễm My có ǵ anh sẽ cho nó biết tay". Như vậy nó sẽ lo lắng sợ sệt tới te tua luôn. Rồi mai mốt nó hổng dám nữa.

− Nhưng nếu Mỹ Linh hỏi Diễm My th́ anh nói sao ?

− Th́ anh cứ nói Diễm My nằm đó, trán chảy máu, rồi chưa tỉnh lại... rồi anh cứ phịa ra như là không xong rồi. Lúc đó em sẽ nói thêm vào... và nó sẽ run tới xỉu luôn. Anh thấy sao hả ?

Mỉm cười, Nhật Minh nói: "Cũng được, vậy chừng nào gọi Mỹ Linh đây?"

− Bây giờ.

− Okay, hôm qua Mỹ Linh dùng cái số phone này gọi anh nè. Để anh thử coi coi.

− Nè, hai người đừng có giởn ác như vậy. Diễm My tỏ vẻ không đồng ư.

− Kệ nó đi anh Minh, ḿnh phải hù con nhỏ đó mới được.

Reng... Reng... Reng...

− Please leave your message after the tone. Beep.

− Mỹ Linh, là anh Minh đây. Gọi lại cho anh liền nha.

Cả hai cười hớn hở sau cú phone đó. 5 phút sau, hand phone của Nhật Minh reng lên. Mở phone, Nhật Minh nghiêm giọng: Hello

− Anh Minh hả ? Tiếng Mỹ Linh vang lên bên kia đầu dây.

− Bây giờ th́ anh biết tại sao Mỹ Linh gọi phone cho anh mấy lần rồi. Uyên Thanh khóc lóc gọi phone cho anh từ sáng lận ḱa. Mỹ Linh thiệt là độc ác mà.

− Diễm My có sao không anh Minh ? Tiếng Mỹ Linh hồi hộp.

− Biết sợ nữa hả ? Giờ này c̣n hỏi Diễm My có sao hông ? Sao lúc cô đẩy người ta xuống cô hông nghĩ tới coi người ta có sao hông ? Cô thiệt là ác mà. Nhật Minh gắt lên.

− Vậy bây giờ Diễm My đâu rồi ? Mỹ Linh run sợ.

− C̣n nằm đó chứ đâu nữa. Diễm My mà có chuyện ǵ, Mỹ Linh sẽ hối hận v́ việc làm của ḿnh.

Ngay lúc đó Uyên Thanh giựt lấy cái phone trên tay Nhật Minh, Uyên Thanh hét lên: "Mỹ Linh mày nghe cho rơ đây, Diễm My mà có chuyện ǵ, tao sẽ làm cho mày hối hận suốt đời".

− Diễm My ra sao rồi Thanh ? Mỹ Linh hốt hoảng thấy rơ.

− Th́ nằm đó chưa tỉnh chứ sao ? Đă kêu ba mẹ nó về rồi, phen này mày ngon rồi. Ở đó chuẩn bị tinh thần đi. Không ai thấy con ḿnh như vậy mà bỏ qua đâu. Bye.

Cả hai phá lên cười đắc ư khi mới vừa cho Mỹ Linh một vố.

− Thanh à, tao muốn... muốn đi restroom được hôn. Diễm My nói nhỏ.

− Hả ? Mày kêu tao bế mày hả ? Hông nổi đâu, xa như vậy ai rinh cho nổi, hay anh Minh nha. Uyên Thanh lắc đầu le lưỡi.

− Để anh. Nói xong Nhật Minh bỏ cái phone xuống và cúi xuống bế Diễm My lên.

Lần đầu tiên được bế Diễm My trong tay, Nhật Minh bối rối thấy rơ. Gương mặt Diễm My chợt chuyển sang màu hồng. Anh ấy vẫn chưa đi được bước nào. Cụp mắt xuống, Diễm My không dám nh́n Nhật Minh. Sao anh ấy lại nh́n ḿnh ghê vậy chứ ? Diễm My trông cho Nhật Minh đi mau tới restroom để khỏi phải thấy ánh mắt của Nhật Minh.

Chương 6

Đặt Diễm My ngồi xuống cái ghế của Uyên Thanh để sẳn phía ngoài restroom, Nhật Minh nói: "Có ǵ kêu anh". Uyên Thanh cố sức bế Diễm My vào trong restroom một ḿnh.

− Nè, tao thấy kỳ quá à, hay một chút mày rinh tao ra nha. Diễm My mắc cở nói.

− Trời, mày biết là mày nặng lắm không My ? Tao rinh đâu nổi.

− Ráng chút đi. Mai mốt tao cơng mày lại bù nha. Diễm My nài nỉ.

− Okay, ráng một lần thôi đó. Uyên Thanh gật đầu.

10 phút sau Uyên Thanh ló đầu ra ngoài nh́n và quay lưng lại cơng Diễm My ra. Nh́n tướng tá 2 người trông tội làm sao. H́ hục cơng Diễm My, Uyên Thanh loạng choạng đi không vững. Nhật Minh kinh hoàng khi nh́n thấy Uyên Thanh sắp té tới nơi, chạy tới anh vịnh vai Uyên Thanh lại: "Sao không kêu anh chứ ? Em làm vậy rủi té rồi sao ?

− Mau mau, em hổng chịu nổi nữa rồi. Uyên Thanh ré lên.

Giơ tay, Nhật Minh hứng lấy người của Diễm My từ trên tuột xuống lưng của Uyên Thanh. Nh́n thấy khuôn mặt của Diễm My bây giờ, Nhật Minh cũng im re không nói tiếng nào. Làn da hồng lên thấy rơ, chắc Diễm My bối rối ghê lắm. Đi tới cái sofa trong pḥng khách, Nhật Minh đặt Diễm My xuống.

Uyên Thanh bưng ra 2 trái cam và một trái apple. Cầm con dao, Uyên Thanh gọt gọt. Nhật Minh vẫn chăm chú nh́n Diễm My. Đưa cho Nhật Minh miếng cam, Uyên Thanh nói: "Nè của anh đó".

Lột lột miếng vỏ cam bên ngoài, Nhật Minh nói: "Nè, em ăn nha".

Miếng cam đă ngay trước miệng nên Diễm My không c̣n cách nào phải ăn thôi. Thầm trách Uyên Thanh tại sao lại muốn ăn trái cây giờ này. Diễm My giả vờ muốn nằm xuống để Nhật Minh khỏi đút cho ḿnh ăn. Nhật Minh đỡ Diễm My nằm xuống và anh nói: "Ờ, em nằm đi cho khỏe".

Mừng thầm v́ thoát khỏi cảnh ngượng ngùng đó, Diễm My nhắm mắt lại giả vờ muốn ngủ. Chợt cánh cửa mở ra, Thái và Thiên bước vào.

Thoáng thấy Nhật Minh đang ngồi cạnh Diễm My, Thiên quay lại đóng cánh cửa và nhíu mày lại. Tại sao anh ta lại có mặt ở đây ? Đă vậy c̣n ngồi gần tới như vậy nữa ḱa. Ḿnh mới đi có chút thôi mà, sao Nhật Minh lại biết Diễm My đă về nhà ?

Theo chân Thái, Thiên bước theo. Cả 3 người cũng gật đầu chào xả giao và ngồi xuống. Thiên đi tới bên cạnh Diễm My, mỉm cười anh hỏi nhỏ: "Em thấy sao rồi My?"

− Em okay, tụi anh đă đi mua đồ ăn về hả ? Em thấy có chút đói bụng đó. Diễm My nói nhỏ.

− Đợi anh một chút, để anh lấy đồ cho em ăn nha bé My. Thiên đỡ Diễm My ngồi dậy và lấy cái gối cho Diễm My dựa lưng vào.

Bưng tới vài miếng chicken và một ít cole slaw, Thiên lấy con dao cắt miếng chicken ra và đút cho Diễm My. Nhật Minh thấy Thiên chăm sóc Diễm My như vậy chợt thấy giận trong ḷng. Sao Diễm My lại để cho anh Thiên của em ấy đối xử như vậy chứ ? Ráng không nh́n về phía Diễm My, Nhật Minh nh́n xuống đất. Uyên Thanh thấy được vẻ mặt buồn buồn của Nhật Minh, cô vội lấy thức ăn và đưa tới tay Nhật Minh.

− Nè, anh ăn chút nha anh Minh. Uyên Thanh nói

− Ờ, thank you Thanh.

Ngồi đó ráng nhai mà Nhật Minh tưởng chừng như đồ ăn nghẹn cổ. Tuy nói không nh́n Thiên và Diễm My nhưng lâu lâu anh lại liếc xem Diễm My như thế nào. Uyên Thanh vừa ăn vừa kể cho Thái và Thiên nghe cô và Nhật Minh mới vừa hù Mỹ Linh ra sao. Thái cười thật lớn tỏ vẻ khoái chí vô cùng.

− Anh coi nó làm như vậy được hông ? Diễm My như cố t́m đồng minh.

− Được. Thiên cười.

− Hả ? Anh nói được hả ? Diễm My mở to mắt.

− Cô nhỏ à, phải hù người ta để mai mốt em không bị ǵ nữa My à. Thiên nheo mắt.

− Trời, sợ mấy người luôn. Diễm My thất vọng v́ không t́m được người nào về phe ḿnh.

Cả 5 người đang ngồi trong pḥng khách ăn th́ cửa mở. Bà Kim chạy nhanh vào nh́n Diễm My, đưa tay ôm ngực, bà Kim ú ớ: "Con thấy sao rồi My ?"

− Dạ, con đỡ rồi mommy à. Sao mommy nói chiều mới về mà.

− Mẹ gọi phone muốn nhắc con tự kiếm ǵ ăn với Uyên Thanh. Bà nội kể cho mẹ nghe nên mẹ nhờ người chở về, ba th́ chiều mới về và ổng chưa biết ǵ hết.

− Con không sao mà mommy.

− Em uống thuốc ǵ chưa con ? Bà Kim quay sang hỏi Thiên.

− Dạ rồi, hồi sáng con cho bé My uống rồi bác à. Để ăn xong, chắc con thay miếng băng trên trán cho rồi. Bé My hổng chịu miếng này nữa tại v́ máu thấm qua hết rồi.

Uyên Thanh bưng lại dĩa đồ ăn cho bà Kim và nói: "Bác ăn chút đi bác".

− Con để đó đi Thanh, giờ này mà ăn ǵ vô nữa chứ. Bà Kim lắc đầu nh́n Diễm My.

Thiên vội nói: "Xin lỗi bác, hôm qua tại con hổng coi chừng bé My cẩn thận nên mới như vậy".

− Con đâu có lỗi ǵ. Tại con nhỏ kia mà. Bác với mẹ nó cũng chỗ quen biết, hông biết từ nay tính sao đây ?

− Thôi để bác đi nấu ǵ cho con My một chút ăn. Tụi con ngồi đây chơi nha.

− Mommy à, đừng nấu ǵ hết, nội nói sẽ đem đồ qua cho con đó.

− Đúng rồi bác à, nội nói lát nữa nội qua coi bé My đó. Từ sáng nội đă biểu mẹ con chở đi chợ để mua ǵ đó cho bé My. Chắc nội cũng sắp tới rồi. Thiên nh́n bà Kim.

− Vậy cũng được. Thôi để bác đi thay đồ, coi chừng em nha con.

− Dạ. Thiên gật đầu.

Tụi con ngồi chơi nha mấy đứa. Bà Kim đứng dậy.

− Rồi, xong xuôi rồi. Em đợi anh một chút. Thiên đứng dậy và đi rửa tay. Quay trở lại, Thiên mang ra gói giấy nhỏ và bắt đầu thay miếng băng trên trán cho Diễm My. Miếng băng được gở ra một cách chậm răi. Nhật Minh đứng dậy đi lại phía sau lưng Thiên. Uyên Thanh và Thái cũng tới gần. Mọi người hồi hộp nh́n vào vết thương trên trán của Diễm My. Trời ạ, chung quanh bầm tím và một chút da đă được kéo lại trên trán. Vết thương đă kéo được một lớp da mỏng nhưng vẫn c̣n sưng đỏ. Thiên đă lấy thuốc ǵ đó bôi vào chỗ bị thương và Diễm My hét lên: "Ai da, rát quá, rát quá".

Thiên chồm tới thổi thổi vào trán của Diễm My liên tục. Diễm My vẫn nhúc nhích như ngồi trên đinh. Từng giọt nước mắt rớt ra liên tục trên gương mặt của Diễm My. Nhật Minh bối rối khi thấy Diễm My đang cố chịu đựng cơn rát đang hành hạ. Chụp ngay miếng báo trên bàn, anh quạt quạt tờ báo vào mặt Diễm My hầu để giảm cơn đau. Một lát sau, như đă đỡ rát, Diễm My nh́n lên hỏi Thiên một câu: "Có phải khi thay băng mấy chỗ c̣n lại cũng đau như vầy phải không anh Thiên?"

− Chắc không đâu em. Thiên ngập ngừng.

− Hay ḿnh để ngày mai hăy thay mấy chỗ kia nha anh. Nó rát ghê lắm. Diễm My năn nỉ.

− Ừ, ngày mai anh mới thay băng mấy chỗ kia. Thiên gật đầu.

Nhật Minh quay mặt đi ra cánh cửa sổ, mím môi anh thấy hụt hẩng trong ḷng. Cảm giác buồn buồn khó tả đang len lén vào hồn. Chợt cánh cứa chợt mở và bà nội bước vào. Thấy ḿnh hơi dư thừa lúc này khi nhà có quá nhiều khách đến, Nhật Minh nói nhỏ với Diễm My: "Thôi anh về nha My, anh sẽ đến thăm em sau".

− Okay, bye anh. Diễm My nh́n Nhật Minh, thấy gương mặt Nhật Minh không được vui khi quay đi, Diễm My cũng không biết phải nói ǵ. Nh́n Uyên Thanh hỏi ḍ, Uyên Thanh đưa Nhật Minh ra tận cửa: "Anh nhớ hù cho Mỹ Linh nó sợ nha anh Minh".

− Ừ, anh biết rồi. Nhật Minh buồn bă quay đi.

Bà nội lăng xăng lo lắng đủ thứ đồ ăn cho Diễm My. Được dịp nhỏng nhẻo, Diễm My sướng ngất ngây v́ có bà nội cưng chiều. Đây là dịp để cho cô "đ́" Thiên. Hứ, ai biểu dám ôm người ta như vậy chứ. C̣n biểu đừng có giận, khi nào hết bịnh mới giận tiếp. Bây giờ cho anh chết, phải đài ải anh cho đă mới được. Cứ chút xíu là Diễm My đ̣i uống nước, chút xíu là muốn ăn. Chỉ đ̣i Thiên đi lấy đồ ăn thôi nhưng muốn bà nội đút ăn th́ mới được. Nhờ vậy Uyên Thanh cũng được hưởng nhờ nơi cô.

Hai cô nhỏ cứ cười tủm tỉm khi thấy Thiên bận rộn khi nội sai làm ǵ đó. Buổi trưa, khi Diễm My và Uyên Thanh nằm ngủ trên ghế, Thiên ngồi xuống phụ nội cắt đậu hoe để luột cho Diễm My ăn.

Mặc dù biết Diễm My đang cố t́nh đày ḿnh, Thiên lấy làm vui vẻ. Anh huưt sáo tỉnh bơ.

− Sao con vui vậy Thiên ? Bà nội hỏi.

− Dạ đâu có ǵ nội.

− Nội nh́n là biết ngay, sao hả ? Kể nội nghe với coi.

− Vui ǵ mà vui, con thấy b́nh thường mà. Thiên chối.

− Nh́n mặt con là nội biết ngay. C̣n dấu hả ? Bà nội buông con dao ra nh́n Thiên.

− Trời, con sợ nội luôn á. Nội muốn biết chuyện ǵ ?

− Con thấy Nhật Minh như thế nào ?

Thiên nhíu mày lại khi nghe câu hỏi của bà nội. Ngẫm nghĩ rồi nhướng mắt nh́n nội, anh nói: "Đối thủ "của con đó nội.

Bà nội cười dữ dội - Giờ này c̣n ở đó mà nói đối thủ. Con thấy sao ?

− Th́ Nhật Minh cũng thích Diễm My ghê gớm lắm. Không biết bé My thế nào. Hồi năy con vừa mới về th́ thấy Nhật Minh đang ngồi cạnh Diễm My đó. Hổng biết lúc đó sao mà con cảm thấy bực ghê gớm luôn đó nội. Uyên Thanh cho con biết Nhật Minh c̣n bế Diễm My nữa đó. Con thấy bực một chút. cũng như lúc con tháo miếng băng trên trán cho bé My đó, Nhật Minh nóng ḷng cũng chụp ngay tờ báo và quạt cho bé My. Coi bộ Nhật Minh cũng thương Diễm My ghê gớm lắm. Gương mặt Thiên hơi có chút buồn.

− Cái đó gọi là "Ghen" đó con à. Bà nội nh́n Thiên.

− Hả ? Ghen hả ? Chỉ có đàn bà mới ghen thôi mà nội. Thiên ngỡ ngàng trước câu nói của bà nội.

− Đàn nào cũng biết ghen hết con à. Một khi đă ghen rồi th́ chứng tỏ ḿnh đă yêu người ta dữ dội lắm rồi. Nhất là con đó. Nghe mẹ con kể lại tối qua con thay băng trên trán cho bé My rồi bế nó ra ngoài xem bông th́ nội đă biết rồi. Con đă lớn rồi Thiên à.

Thiên ú ớ khi nghe bà nội và mẹ biết được t́nh cảm của ḿnh dành cho Diễm My. Bất chợt anh hỏi: "Vậy mẹ con th́ sao nội ? Có bằng ḷng không ?"

− Mẹ con lúc nào cũng thương bé My hết ḷng. Nó lúc nào cũng mong con và bé My mai mốt có thể cưới nhau.

− Vậy hả nội ? Trời, con mừng quá. Nhưng bé My chỉ mới học có lớp 12 thôi à nội. C̣n lâu ghê lắm. Thiên nói tỉnh queo.

− Trời, nội đâu có nói là phải đám cưới liền đâu. Chỉ là con hăy bỏ công lên người Diễm My đi. Nội chỉ có thể chấp nhận Diễm My là cháu dâu của nội thôi. Bây giờ nó vẫn đi học và nội đă bàn với bác Kim là từ nay về sau sẽ do con chở bé My đi học. An toàn của nó giao về tay con đó. C̣n chuyện của Mỹ Linh th́ hăy bỏ qua. Dẫu sao cũng quen với má nó nên bác Kim định bỏ qua.

− Con cũng tính nói với bác Kim là để con chở Diễm My đi học mỗi ngày. Công việc của con th́ đi tới đi lui không có vấn đề ǵ hết. Như vậy đỡ quá, nhưng không biết Diễm My có đồng ư hông nội ? Thiên vẫn lo lắng.

− Chuyện đó con đừng lo, để đó cho nội. Nội đă nghĩ tới rồi, con cứ an tâm chuẩn bị làm tài xế cho nó đi.

− Cũng may là bây giờ Diễm My không cần phải tới trường v́ đă final xong hết rồi. Chỉ cần tuần sau tới cho có mặt rồi cuối tháng ra trường thôi. Ngày mai con sẽ tới xin phép cho em ấy nghỉ tới tuần sau. Ờ, nội ơi, phải cho Diễm My xức cái ǵ để đừng có để lại thẹo trên trán hả nội ? Bé My lo sợ sẽ có thẹo trên trán đó. Hồi năy tháo miếng băng ra để thay miếng sạch rồi xức thuốc mà bé My chảy nước mắt đó, con chịu hông nổi khi thấy vậy nội ơi. Thiên thành thật tâm sự.

− Nội đă chuẩn bị rồi. Con xem đồ nội cũng đă mua sẳn rồi đó. Đợi 2 ngày nữa cho có lớp da th́ là tới lúc phải xức thuốc rồi. Bảo đảm không bao giờ đế thẹo lại, hơn nữa da bé My hiền lắm. Nó đâu có cái thẹo nào trên người đâu.

− Vậy hả nội ? Sao nội biết ? Thiên tủm tỉm cười.

− Thằng này hỏi ǵ đâu không à. Cho con biết, con mà chọn Diễm My là con tu cả mười kiếp rồi đó. Tánh t́nh, cứ chỉ, khuôn mặt, h́nh dáng... cái nào cũng đủ điểm cả. Nó thật đáng giá lắm, mai mốt khi con cưới bé My rồi th́ con sẽ hiểu nội nói ǵ. Bà nội lắc đầu.

− Nội sao khen người ta mà không khen cháu ruột của ḿnh vậy nội, con cũng đâu tệ đâu. cũng coi được lắm mà nội. Biết bao nhiêu người ngưỡng mộ con mà hông hiểu sao con không có chút t́nh cảm nào. Cho tới khi gặp bé My một năm trước đây th́ con vẫn nhớ tới giờ. Nội coi có lạ không ? Thiên cười tít mắt.

− Th́ coi cũng được, tụi con là một cặp kim đồng ngọc nữ. Rất xứng đôi.

Thiên khoái chí cười, bây giờ tâm trạng anh vui vẻ phấn khởi tới nỗi quên hết tất cả.

o0o

Hôm nay đă là Friday rồi, Uyên Thanh à, ḿnh có tính làm ǵ hông ?

− Chân cẳng như vậy mà đi đâu được chứ ? Uyên Thanh ngạc nhiên.

− Th́ hông đi được mới boring nè, kiếm ǵ làm đi, ở nhà cả tuần buồn muốn chết luôn nè. Diễm My năn nỉ.

− Hay chiều nay ḿnh mua kem về ăn nha. Uyên Thanh gợi ư.

− Mua về th́ chảy hết c̣n ǵ, nhưng tao cũng thèm ghê lắm.

− Th́ ḿnh đi ăn. Rủ luôn "bế chuyên gia" theo th́ đi đâu hổng được chứ. Uyên Thanh cười.

− Mày đó nha, được dịp là coi bộ mày kêu ảnh ngay. Để ảnh bồng hoài kỳ thấy mồ luôn vậy đó. Mày hổng tưởng tượng nỗi cảm giác khi người ta bồng mày đâu con quỉ à. Nh́n cũng hổng dám nh́n chứ đừng nói...

− Tao đâu thấy ǵ, chỉ thấy phê quá trời khi có người bế đi đây đi đó thôi. Uyên Thanh tủm tỉm.

− Đồ điên mà.

− Nè, My à, hôm bữa cái mặt của nhỏ Mỹ Linh đă quá trời. Lúc bác Hoàng kêu nó xin lỗi mày, cái mặt của nó thấy phát mê. Ấp a ấp úng, đă quá trời.

− Nghĩ tới chuyện đó tao c̣n thấy sợ nè, Mỹ Linh nó h́nh như tức ghê lắm. Mày với anh Minh làm cái ǵ đâu không à. Bỏ qua được th́ bỏ qua đi. Lúc đó mày biểu tao nằm xuống giả bộ đau đớn ghê gớm... làm tao thấy sợ quá chừng.

− Th́ bởi vậy bác Hoàng mới bắt nó tới để xin lỗi đó. Bác Hoàng nói là Mỹ Linh nó đi về nói cho bác ấy biết là lỡ làm mày té cầu thang. Tới đây gặp tao th́ bác ấy mới biết là nó cố t́nh và bác năn nỉ bác Kim quá chừng. Tội nghiệp bác Hoàng lúc đó sợ mày có chuyện ǵ nên khóc quá chừng. Hy vọng qua lần này sẽ làm cho nhỏ Mỹ Linh bớt gian ác đi.

− Bây giờ chắc mày với anh Minh hài ḷng ghê lắm chứ ǵ ? Diễm My liếc Uyên Thanh.

− Đâu phải có tao với anh Minh không đâu, anh Thiên và anh Thái cũng hài ḷng ghê lắm ḱa. Ê, hôm bữa anh Minh với anh Thiên gặp nhau đó, anh Minh có gọi phone cho mày sau đó không ? Ảnh nói ǵ hả ?

− Th́ ảnh hỏi anh Thiên có thường tới hay không ? Rồi, ảnh im lặng không nói ǵ khi nghe tao nói là anh Thiên tới nhà mỗi ngày. Rồi, ảnh ảnh...

− Ảnh sao hả ? Uyên Thanh điệu bộ thắc mắc như muống nghe tiếp.

− Th́ anh Minh ảnh cũng tới mỗi trưa chứ sao. Mày cũng gặp mấy lần mà thắc mắc ǵ nữa chứ. Xí xọn quá đi à. Diễm My bẹo má Uyên Thanh.

− Th́ tao muốn biết coi anh Minh ra sao rồi mà. Coi bộ 2 đối thủ đang gờm nhau hi hi hi...

− Là sao ? Mày nói ǵ vậy ?

− Th́ anh Thiên và anh Minh đang cố lấy ḷng người đẹp chứ sao. Nhỏ Mỹ Linh chắc tức chết luôn. Nè, hỏi thiệt mày nha, mày thích anh Minh hay anh Thiên vậy My ?

− Sao mày thắc mắc chuyện ǵ kỳ vậy Thanh? Diễm My chăm chú nh́n Uyên Thanh.

− Nói đi, rồi tao giúp mày. Bảo đảm chỉ có lợi chứ không có hại. Uyên Thanh tṛn mắt đợi câu trả lời của Diễm My.

− Tao... tao... tao thích... Diễm My nh́n Uyên Thanh ấp úng.

− Thích ai hả ? Diễm My hồi hộp.

− Tao... tao... tao thích mày thôi quỉ à. Diễm My cười híp mắt.

− Tao hỏi thiệt đó, trả lời ǵ không à. Uyên Thanh bùng thụng.

− Th́ tao cũng nói thiệt mà. Tao hổng thích ai hết.

− Chán mày ghê, đợi nhỏ Mỹ Linh giành mất rồi ngồi đó mới biết ḿnh đă...

− Nói chuyện khác đi mày ơi. Hey, sắp tới Prom rồi. Mày đă có cái dress nào chưa vậy Thanh ?

− H́nh như chưa. Tao hông biết nữa.

− Hông biết tới lúc đó cái trán của tao có okay chưa hả ? Bà nội nói bảo đảm sẽ trở về b́nh thường mà không có để thẹo lại.

− Th́ đúng rồi, da mày công nhận hiền ghê. Nhưng cũng nhờ thuốc tốt và công cán dữ lắm mới có kết quả như vậy nha.

− Là sao ?

− Th́ nhờ toa thuốc gia truyền của nội với lại nếu không nhờ có người thay thuốc mỗi ngày th́ chắc có người thẹo đầy ḿnh quá. Mỗi ngày tới đây đăm nghệ rồi bế bồng rồi chăm sóc ăn uống... hi hi hi... điệu này chỉ có thể lấy thân đền đáp thôi à.

− Nè, mày có được anh Thiên hối lộ ǵ hông mà sao mày binh dữ vậy ? Hay mày thay tao lấy thân đền đáp đi.

− Không có, hoàn toàn không. Tao theo sự thật mà nói thôi. Anh Thái nói cả tuần khi anh Thiên đi làm th́ hông có tập trung ǵ hết. Cứ coi đồng hồ canh giờ về. Nghe cảm động ghê luôn đó. Mày đúng là có trái tim bằng đá mà, lạnh lùng vô t́nh và tàn nhẩn. Uyên Thanh nói tỉnh bơ.

− Không hiểu sao tao vẫn chưa quên được cái chuyện xưa kia, nếu không chắc có tí cảm động mà. Diễm My cúi đầu nói nhỏ.

− Trời à, lâu lắm rồi đó. Quên đi cho nhẹ nhàng My ơi. Ảnh đâu cố t́nh đâu. Hăy nghĩ tới ảnh đă chăm sóc mày từ lúc mày té tới giờ mà quên đi lỗi lầm của ảnh khi xưa. Nè, nếu không phải ảnh lượm được cái miếng ngọc đó th́ lấy đâu mày đeo trên cổ bây giờ. Vừa nói Uyên Thanh vừa cầm miếng ngọc trên người Diễm My lên coi.

− Được rồi, được rồi, để tao ráng quên mà. Diễm My bịt tai lại như không muốn nghe nữa.

Cánh cửa chợt mở, Thái và Thiên bước vào. Cặp mắt của Uyên Thanh sáng lên khi thấy trên tay Thiên là 2 hộp strawberry đỏ chót. Chạy lại bưng cái hộp trên tay Thiên, Uyên Thanh xuưt xoa: "Ui chu choa, sao mà ngon vầy nè, để em đem đi rữa rồi để tủ lạnh cho lạnh ăn mới ngon".

− Ừ, rửa dùm anh đi. Một hộp để tủ lạnh cho lạnh để ăn c̣n hộp kia sau khi rữa xong th́ phải làm sinh tố uống đó. Thiên vừa nói vừa đưa 2 hộp strawberry cho Uyên Thanh.

− Hả ? Sao lại làm sinh tố uổng vậy anh Thiên ? Uyên Thanh ngơ ngác.

− Xay sinh tố cho bé My uống, nội nói là phải cần uống cái này cho nhiều mới tốt cho da. Thiên nheo mắt với Uyên Thanh.

− Trời, anh với nội lo xa quá. Da của nó đẹp như vậy mà c̣n chăm sóc thêm, thiệt là... chu đáo mà. Nhưng... anh được extra credit khi có ḷng như vậy. Công lao của anh sẽ được ghi vào sổ bộ. Đế quân sư này ghi công cho anh nha. Uyên Thanh nói nhỏ vào tai Thiên.

Uyên Thanh đi tuốt vào pḥng ăn với 2 hộp strawberry trên tay. Thái chạy theo nói: "Nè, anh phải canh em mới được, nếu không một hồi bị lưng đi mất".

Thiên đi lại chỗ Diễm My đang ngồi, ngồi xuống anh hỏi: "Em đói bụng chưa My?"

− Cũng hơi hơi đói nhưng hôm nay mommy nói là hông có ǵ ăn hết tại Friday mà.

− Vậy hả ? Thiên nh́n quanh pḥng ăn. Vậy chừng nào mẹ em mới về ?

− Chắc sắp tới rồi đó, Diễm My vừa nói vừa nh́n ra ngoài.

− Ừa, bây giờ cũng 7 giờ rồi. Em đợi chút đi, ờ để anh thay thuốc trên trán nha. Thay xong chắc là kịp giờ đi ăn luôn đó. Thiên đứng dậy đi lấy cái cối đâm nghệ ra và bắt đầu đâm nghệ.

Bà Kim, ông Lộc, bà Linh, ông Lam và cả ông bà nội đều bước vào một lượt. Diễm My không hiểu tại sao dạo này hay có sự trùng hợp tới như vậy. Bưng cối nghệ vừa mới đâm xong, Thiên bắt đầu thay thuốc cho Diễm My. Bà nội mỉm cười khi thấy Thiên và Diễm My có chút tiến triển như vậy.

− Coi bộ lớp da trên trán lành mau hơn tay em đó My. Thiên vừa nói vừa thay lớp băng trên trán.

− Vậy hả ? Vậy không biết mai mốt có để lại vết ǵ không hả anh Thiên ?

− Nội nói không đâu. Với lại cái mặt của vết thương đă bắt đầu khô lại và sắp tróc ra rồi, chỉ việc xức thuốc đều là okay thôi.

Đem cái cối đi rửa, Thiên bắt đầu quay sinh tố cho Diễm My. Anh chia ra một ly nhỏ và đưa cho Diễm My. Để cái ống hút trong cái ly, anh nói: "Nè, em uống trước để dằn bụng đi, đợi đi ăn c̣n lâu lắm đó". Đợi cho Diễm My hút hết sinh tố trong ly, anh quay sang bà nội, Thiên đưa cho bà một ly nhỏ và nói: "Phần này của nội nà, chỉ có người bịnh với lại nội mới có thôi đó. Nội thấy con thương nội ghê chưa ?"

− Là 2 người lận đó con à. Nội muốn một ḿnh nội được thương thôi. Nội là người uống thứ nh́ mà, đâu phải được con chăm sóc trước tiên đâu. Bà nội lấy ngón tay xỉ lên trên trán Thiên một cách yêu thương.

Diễm My thấy ngượng ngùng sau khi nghe câu nói đó của bà nội. Quay sang pḥng ăn, cô làm bộ như không nghe nội nói ǵ. Cũng may lúc đó chuông điện thoại reo, Thiên chạy đến bắt phone.

− Hello

....

− Minh đợi chút nha, Diễm My đang ngồi đằng kia.

Cầm chiếc phone trong tay, Thiên đi lại phía Diễm My. Áp sát cái phone vào lỗ tai Diễm My, Thiên nói: "Nhật Minh kiếm em". Xong anh quay sang bà nội như tỏ vẻ sẽ không nghe câu chuyện của Diễm My với Nhật Minh.

− Hello

....

− Yes

....

− Chưa đâu.

....

− Hổng được đâu.

− ....

− Em nói là không được mà. Diễm My nói hơi lớn khiến Thiên quay lại nh́n.

Biết ḿnh nói khá lớn, Diễm My dịu giọng lại và nói: "Em phải đi với ở nhà mà, anh đi một ḿnh đi nha."

....  

− Okay, em biết rồi.

....

− Em biết rồi mà.

− ....

− Mới vừa thay xong đó.

− ....

− Chứ tay em như vầy sao mà làm được.

....

− Hello...

− ....

− Tưởng bị disconnect mà, ai biểu anh im re làm chi.

....

− Em biết rồi, vậy cũng được.

− .....

− Bye anh.

Diễm My khiều Thiên một cái như chứng tỏ ḿnh đă nói chuyện xong, Thiên quay sang off cái phone và nghe Diễm My nói thank you anh một cách vô cùng khách sáo.

Bà nội lên tiếng hỏi lớn: "Xong chưa tụi con, tối rồi đó, ḿnh đi được chưa hả?"

− Dạ, được rồi. Ông Lộc lên tiếng. Thiên à, con bồng em ra xe trước đi, để bác đi coi coi bác Kim con làm ǵ mà ở trỏng hoài. Ḿnh sẽ đi ăn buffet nha, con chở em tới đó trước đi. Nói xong ông đi vào trong t́m bà Kim.

− Dạ, con biết rồi.

− Vậy con bế bé My ra trước xe nha nội. Thiên hỏi ư kiến nội.

− Ờ, con đi đi. Bà nội gật đầu. Thái à, con đi mở cửa cho thằng Thiên đi con. Nó mắc bế bé My rồi.

− Dạ, con đi ngay. Thái đứng dậy chạy ra ngoài.

Đứng trước Diễm My như muốn cho cô biết là anh sẽ phải bế cô ra ngoài xe. Cúi xuống Thiên nheo mắt hỏi nhỏ :

− Em ready chưa My ?

− Rồi, em đâu có cần ǵ nữa.

− Vậy ḿnh đi nha. Thiên cúi xuống bồng Diễm My lên và bước đi trước cặp mắt vui vẻ của ông bà nội. Ra khỏi nhà, Thiên nói: "Lại phải nhắc nhở em hoài, em muốn té phải không ? Ui, nặng quá đi thôi. Vừa nói anh vừa nheo mắt và hạ cánh tay xuống như sắp để Diễm My tuột. Quính quáng, Diễm My giang 2 cánh tay chụp ngay cổ của Thiên.

Thái từ xa mỉm cười khi thấy Thiên hù Diễm My như vậy. Tằng hắng giọng, Thái nói nhỏ vừa đủ nghe: "Thiện tai, thiện tai, bần đạo không thấy ǵ hết nha". Xong anh chạy vào nhà để lại sự ngượng ngùng cho Diễm My.

Ngồi vào xe, mặt Diễm My vẫn c̣n đỏ. Anh ta thiệt là thấy ghét mà. Lợi dụng ḿnh không đi được rồi cứ kêu ôm cổ hoài. Mặt bùng thụng, Diễm My ngồi im re không nói tiếng nào.

Thiên bước vào xe thấy Diễm My làm mặt h́nh sự th́ cũng ớn ớn trong ḷng. Ḿnh chỉ giỡn chút xíu chả lẽ lại giận? Phải kiếm cách ǵ làm hoà trước khi tới chỗ ăn nếu không th́ phiền lắm. Nghĩ vậy Thiên quay sang hỏi nhỏ: "Em sao vậy? Giận anh hả My?"

− Ai rảnh đâu mà đi giận người dưng, Diễm My liếc Thiên một cái thiệt bén.

− Thiệt hông ? Sao thấy em hông vui vậy ?

− Hổng lẽ tối ngày phải nhe răng cười hoài sao ?

− Th́ cười cho vui vẻ trẻ trung mà. Con gái mà giận hoài mau có nếp nhăn lắm đó. Oh, h́nh như em bắt đầu có đường nhăn chỗ đó rồi ḱa. Thiên giơ tay chỉ chỉ.

− Thiệt hả ? Ở đâu vậy ? Diễm My quính lên, kéo nhẹ cái kiếng trước mặt, cô chồm tới xem khuôn mặt của ḿnh.

Thiên híp mắt cười và nói: "Em c̣n nhỏ như vậy làm ǵ có đường nhăn chứ My. Đúng là con gái mà". Vừa nói Thiên vừa lắc đầu.

− Lăng nhách. Cho anh chết nè. Diễm My đưa mấy ngón tay ra cố nhéo vào eo của Thiên.

− Ui, ui da đau quá. Nội ơi cứu con. Thiên giả vờ la lên.

− Nội ở đâu mà anh la, đừng tưởng có nội là anh ngon nha. Nội thương em hơn thương anh đó, anh đừng có dựa dẫm nội. Để coi anh c̣n dám ăn hiếp em nữa hông. Diễm My vẫn không tha cho Thiên và cố nhéo vào eo bên tay phải của Thiên.

− Không dám, không dám nữa. Anh có lỗi, anh có lỗi. Tha cho anh đi nha. Thiên chụp lấy cánh tay của Diễm My và giả vờ đầu hàng. Thật ra Diễm My nhéo Thiên đâu có đau. Những ngón tay xi cà que của cô cứ làm Thiên nhột gần chết chứ đau đớn ǵ.

− Vậy mới được chứ, tha cho anh đó. Làm mệt muốn chết luôn hà. Diễm My thở ph́ phào.

− Em hết giận rồi phải không My ? Vậy một hồi đừng làm mặt ngầu nữa nha, nh́n em ngầu như vậy anh đâu dám ăn chứ.

Diễm My chỉ cười tủm tỉm mà không trả lời. Cô phát hiện ra càng ngày ḿnh không giận anh ta được lâu nữa.

Ngồi gần mẹ và Thiên, Diễm My chả phải làm ǵ. Bà Kim và Thiên thay nhau đút đồ cho cô ăn. Nh́n những con tôm trong dĩa của Uyên Thanh, Diễm My nuốt nước miếng. Cố không nh́n những con tôm đó, Diễm My cố găng không nghĩ tới. Bà nội nói cô không được ăn đồ biển hay rau muống. Mấy món mà cô thích đều phải nhịn hết. Sợ Diễm My thèm nên Thiên cũng không dám lấy tôm hay cua ǵ cả. Anh chỉ ăn rau và thịt. Bà Kim thấy vậy nói: "Con đi lấy tôm ăn đi Thiên, để Diễm My bác đút nó ăn. Chừng nào hết rồi ăn cũng kịp mà."

Cũng đi lấy đồ ăn nhưng Thiên lại không lấy tôm cua như bà Kim nói. Anh đi lấy thêm dĩa trái cây mà Diễm My dặn. Thái đứng sau lưng Thiên và nói: "Tội mày quá, thôi ráng đi. Để tao ăn dùm mày nha".

Sau bữa ăn, cả nhà trở về nhà bằng chiếc xe do ông Lam lái. Uyên Thanh, Diễm My, Thái và Thiên rủ nhau đi ăn ice cream. Thái và Uyên Thanh đi một chiếc xe v́ Thái nói hông muốn ngồi đằng sau xe của Thiên.

Cả 4 người cùng ăn ice cream và kể ra họ cũng có những kỷ niệm đáng nhớ đó chứ.

o0o

− Hello

− ....

− Em đây

− ....

− Anh về rồi hả ?

....

− Em tính đi thư viện gần nhà trả mấy cuốn sách.

....

− Em đi được rồi

....

− Th́ đi chậm một chút.

....

− Uyên Thanh hổng có ở nhà.

....

− Không được, đợi anh về th́ lâu lắm. Em đi bộ được rồi.

....

− Th́ chút nữa anh ghé cũng được vậy.

....

− Okay, vậy bây giờ em đi nha.

− ....

− Th́ để coi coi anh có tới kịp không.

− ....

− Okay, em đi nha.

Bỏ phone xuống, Diễm My gom mấy cuốn sách cho vào chiếc túi nhỏ rồi đi. Bà Kim gọi lại: "Nè, ai vậy con ?"

− Dạ anh Thiên đó.

− Nó nói ǵ ?

− Ảnh nói ảnh về rồi. Ảnh sắp tới đây rồi.

− Sao con hổng đợi nó rồi đi luôn.

− Thôi, con đi cho rồi. Đợi ảnh biết chừng nào. Con đi nha mommy.

Diễm My đeo cái giỏ rồi đi ra ngoài. Vừa đi vừa ngẫm nghỉ. Mới đó mà đă thêm 2 tuần nữa rồi. Từ bữa anh Thiên đi tới giờ cũng nhanh thật. Sao ảnh về sớm vậy ḱa. Không phải ảnh nói là tới 3 bữa nữa th́ mới được về mà. Thây kệ đi, bây giờ ḿnh đi trả mấy cuốn sách này cái đă. Diễm My hôm nay muốn thả bộ tới thư viện gần nhà. Sách đă mượn lâu rồi và hôm nay là ngày chót phải trả. Hí hửng Diễm My bước vào thư viện. Đang loay hoay t́m xem có cuốn sách nào hay ở trên kệ hay không th́ bổng có tiếng con trai vang lên: "Ủa, đi đâu đây người đẹp?"

Quay phắt lại, thấy Phúc đứng trước mặt. Diễm My trả lời cụt ngủn: "Trả sách chứ đi đâu".

− Bodyguard của My đâu rồi ? Vừa nói Phúc vừa nh́n quanh như t́m ai.

− Lăng nhách, Diễm My nói nhỏ và tiếp tục t́m.

− Anh biết rồi, em chỉ đi một ḿnh thôi phải hông nè ? Phúc vẫn không tha.

− Nè, nói chuyện hoài làm sao mà người ta t́m sách được. Diễm My có chút bực bội.

− Th́ em cứ t́m đi, anh đợi khi nào xong th́ anh nói tiếp. Phúc khoanh tay đứng nh́n Diễm My đang lui cui lựa sách.

Diễm My nghĩ thầm trong bụng, vô duyên ghê. Đúng là oan gia gặp nhau mà, hễ ra đường th́ cứ gặp ngay Mỹ Linh và Phúc. Hôm nay coi bộ bực ḿnh rồi. Ghét ghê, cứ tưởng hôm nay thong thả khi trốn Nhật Minh vào đây kiếm sách, ai dè gặp cái con dê sồm này. Xui thật, ḿnh đứng lựa sách hoài để coi hắn c̣n kiên nhẫn đứng đợi hay không cho biết. Diễm My mỉm cười đắc ư.

Đứng nh́n Diễm My trong chiếc áo đầm cao lên đầu gối, Phúc đưa mắt quan sát khắp người của Diễm My. Cô ta trông thiệt là đẹp, mái tóc được buộc lên cao đưa chiếc cổ nh́n muốn hôn vào một cái. 2 lúm đồng tiền thật sâu khi cô ấy bậm môi lại hay là thở ra. Dáng người hot... tới nỗi đứng đó mà đầu óc Phúc muốn tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy làm sao Mỹ Linh không ghen lên khi đối diện với Diễm My mỗi ngày.

Thấy khó chịu khi có người nh́n ḿnh như vậy, Diễm My quay lại tức giận: "Nè, bộ rảnh lắm hay sao mà đứng đó nh́n hoài vậy ? Tới thư viện là để nh́n người ta hay sao vậy?"

− Ơ, em kỳ chưa. Đây là thư viện công cộng mà. Với lại quyền muốn nh́n ai là quyền của anh. Phúc tỉnh bơ.

− Đă nói đừng có xưng bằng anh mà có nghe không vậy ?

− Em nhỏ hơn anh tới một tuổi lận đó My à. Cho dù có lớn hơn th́ cũng vẫn gọi là em thôi người đẹp à.

Tức cành hông v́ lời nói của Phúc, Diễm My cố gh́m cơn giận lại và quay lưng vào t́m sách tiếp tục. Nh́n lại đồng hồ trên tường đă gần 8 giờ rưỡi rồi, Diễm My thấy Phúc vẫn c̣n đứng đó đợi ḿnh. Chung quanh chả c̣n ai, trời ạ. Cái khu mà Diễm My đang ở là tần dưới của thư viện và ít có người lui tới. C̣n không mau đi cho lẹ, nếu không chỉ có nước te tua với con quỉ râu xanh này. Diễm My cầm mấy cuốn sách lên và bước đi chậm chậm lên thang lầu.

Phúc chạy theo và tỏ vẻ muốn đỡ Diễm My. Đi sát bên Diễm My, Phúc giơ tay ôm ngay cái eo của Diễm My và nói: "Anh d́u em đi nha My".

− Nè, buông ra nha. Diễm My quạu lên.

− Anh d́u em đi mà, chân của em chưa có lành lắm đâu. Phúc vẫn không buông tay ra khỏi chiếc eo nhỏ xíu kia của Diễm My.

− Tôi nói là anh buông tay ra có nghe không ? Tui tự ḿnh đi được. Diễm My quay lại trợn mắt nh́n Phúc.

− Em giận lên càng đẹp đó nha. Rất hấp dẫn anh. Phúc nheo mắt.

Xô Phúc ra, Diễm My lạng choạng muốn té. Mấy cuốn sách rơi xuống đất và Diễm My lảo đảo. Phúc thừa thế vội đỡ Diễm My, cố t́nh ôm Diễm My thật chặt, Phúc nói: "Đă nói rồi mà, em cần anh d́u mà không nghe". Ôm lấy Diễm My, từ trên chiếc cổ trắng mỹ miều ấy Phúc nghe được mùi thơm thật là quyến rũ. Vùi gương mặt ḿnh vào cổ của Diễm My, Phúc hít thật mạnh và ôm Diễm My thật chặt. Em thiệt là thơm Diễm My à, Phúc vùi mặt vào chiếc gáy của Diễm My hôn lấy hôn để.

− Buông tui ra, tui la lên đó. Diễm My cố chống chọi lại Phúc.

− Em cứ la đi, giờ này có ai ở đây đâu. Phải lên tới trên lầu mới có người lận ḱa. Phúc tỉnh bơ.

− Nè, tui mét Mỹ Linh cho coi. Diễm My t́m cách lăng sang chuyện khác.

− Em nói đi, anh c̣n cám ơn em nữa đó. Phúc vẫn ôm chặt Diễm My.

− Nè, buông tui ra mà. Buông ra. Diễm My cố sức đẩy Phúc ra.

− Từ khi chuyển trường sang đây gặp em, anh ngày đêm mơ ước được một lần ôm em trong tay như vầy. Nhưng lúc nào cũng có Uyên Thanh bên cạnh em và mấy bodyguard của em cứ bám sát. Cho tới nay mới có cơ hội. Phúc ôm Diễm My chặt hơn nữa.

− Đúng là điên mà. Lấy hết sức của ḿnh đang có, Diễm My hét lên: "Help, help..."

Phúc hoảng hốt, đưa tay bụm miệng Diễm My lại.

Nước mắt chảy trên mặt, Diễm My không làm sao thoát khỏi tay Phúc. Anh ta đă kéo cô tới tận góc của cái pḥng và Diễm My như điếng người khi cặp mắt của Phúc chiếu ngay ngực của ḿnh. Đưa tay che ngực lại, Diễm My hét lên: "Buông tui ra, buông tui ra đi."

Người của Diễm My bất chợt qụy xuống, trái tim co bóp một cách vô cùng tội nghiệp. Phúc vẩn c̣n đang âu yếm ôm Diễm My một cách suồng sả. Bất chợt thấy Diễm My qụy xuống và đưa tay ôm trái tim, Phúc mỉm cười nói: Nè, đừng có hù anh nha người đẹp, anh không dễ dàng mắc mưu em đâu”.

Diễm My lắc đầu nói nhỏ - Đau quá, đau quá, làm ơn cho My nằm xuống một chút có được không ? Hơi thở cô mỗi lúc một gấp gáp hơn.

− Em đừng có gạt anh, anh không dễ dàng ǵ để cho em qua mặt như vầy đâu cưng à. Vừa nói Phúc vừa cúi xuống vùi mặt vào trong cổ của Diễm My.

Nước mắt vẫn rơi rớt đều đều trên má, Diễm My thấy tuyệt vọng v́ không ai cứu được ḿnh nữa rồi. Đă vậy trái tim lại c̣n lên cơn đau giữa lúc này. Tâm trí không c̣n có thể chịu đựng được nữa, Diễm My cố nói bằng hết sức lực c̣n lại của ḿnh: “Help, help me please, buông ra buông ra mà, tui ghét anh”.

Đưa tay gỡ cánh tay Phúc ra khỏi cổ ḿnh, Diễm My chống chọi một cách tội nghiệp. Cô hét lên: “Help, help help…”

− Buông Diễm My ra mau lên. Tiếng Thiên vang lên khắp cả tầng lầu dưới của thư viện. Nhanh chân anh chạy tới chỗ của Diễm My đang nằm bằng tất cả sức lực của ḿnh.

Phúc ngỡ ngàng v́ bất chợt có người đến làm kỳ đà cản mũi trong lúc này, quay phắt người lại thấy Thiên. Anh ta chợt đứng phắt dậy và buông Diễm My ra. Diễm My ngả người xuống ngay dưới đất và mơ hồ thấy anh Thiên của ḿnh đang chạy về phía cô. Một giọt nước mắt nữa rơi xuống và cô nhắm đôi mắt lại rồi không biết ǵ nữa.

Gương mặt tái mét khi thấy Thiên đang lao về phía ḿnh, Phúc cảm thấy đôi chân không c̣n đứng vững nữa. Thiên nhào tới nh́n Diễm My xem coi chuyện ǵ đă xảy ra cho Diễm My. Tay chân lạnh ngắt, Thiên hốt hoảng đặt Diễm My nằm thật thẳng ra trên nền thảm trong thư viện. Đôi mi vẫn nhắm nghiền và vẫn c̣n ướt.

Run run cầm cái phone bấm số liên tục, Thiên chợt hét lên: “Vào thư viện mau lên, Diễm My có chuyện. Chỉ nói bao nhiêu đó rồi Thiên cúp phone và lập tức bế Diễm My chạy ào lên tầng trên của thư viện.

Chạy ngang Phúc, Thiên dời cặp mắt căm hờn của ḿnh nh́n Phúc và nói một cách giận dữ: “Mày sẽ biết tay tao. Anh bế Diễm My chạy như điên lên thang lầu, Phúc cũng sợ hải lao theo Thiên v́ Diễm My năy giờ vẫn bất tỉnh không nhúc nhích chứng tỏ là cô nàng đau tim thiệt chứ không phải giỡn chơi hù anh ta. Nghĩ tới nếu Diễm My chết đi v́ ḿnh, trán Phúc rịn mồ hôi.

Ngoài này, Thái lập tức kéo tay Uyên Thanh ào ào chạy vào thư viện. Anh nói : “Diễm My xảy ra chuyện rồi, ḿnh đi mau lên em.

Bế Diễm My chạy lên tới tầng lầu trên, Thiên kiệt sức dưới ngay bậc thang cuối cùng. Cánh cửa thư viện mở ra một cách vội vă, Thái và Uyên Thanh hối hả chạy vào. Nh́n quanh xem Diễm My và Thiên ở đâu, cả hai bắt gặp một nhóm người đang bu vào nh́n ǵ đó. Chen chúc vào đám đông, Uyên Thanh và Thái sững người khi thấy Diễm My đang nằm ở đó. Ngồi xuống thật nhanh bên cạnh Diễm My, Uyên Thanh chụp lấy cánh tay của bạn và quính quáng hỏi: “Chuyện ǵ xảy ra vậy anh Thiên, Diễm My ra sao rồi ?”

Thiên nh́n Diễm My rồi đảo cặp mắt căm hờn nh́n sang Phúc nói nhanh: “Con quỉ râu xanh này làm cho Diễm My ra nông nỗi này nè, Diễm My xin nó cho em ấy được nằm xuống thở một chút nhưng nó lại cứ mất hết tánh người... đối xử với Diễm My... trong khi em ấy không chút sức lực.

Uyên Thanh dồn hết căm giận và đứng dậy nhào tới thụi liên tiếp vào người của Phúc. Cô hét lên: “Mày đúng là con quỉ râu xanh mà, dám ăn hiếp Diễm My khi không có mặt tao. Mày thật là đáng chết, cho mày chết, cho mày chết…”. Thở hổn hển, Uyên Thanh dừng tay khi không c̣n sức lực nào để đánh Phúc nữa. Phúc vẫn đứng đó chịu đ̣n v́ Diễm My vẫn chưa nhúc nhích cục kịch ǵ. Chợt thấy mấy ngón tay Diễm My động đậy trong bàn tay ḿnh, Thiên mừng rở nói lớn: “Diễm My tỉnh rồi, Diễm My tỉnh rồi. Uyên Thanh lập tức dừng tay lại và chạy lại phía Diễm My đang nằm.


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  Next