− Ảnh dặn em cái ǵ vậy?
− Ức tỷ. Em chả nhớ hết. Mẹ em khen ảnh, mẹ bảo ai có phước mới
được ảnh yêu.
Nhấp nháy đôi mắt một mí rất duyên, Tí Nị nói:
− Trước mặt em là một người có phước đây.
Ca Dao chối:
− Làm ǵ có, chị đang xui xẻo v́ cái chân này, chớ phước đức ǵ
đâu.
Tí Nị cười đùa:
− Phước hay không người ngoài khắc biết.
Ca Dao nh́n Tí Nị:
− Chà! Dạo này em phát triển tư duy thật. Phải nhờ ông Thiện dạy
dỗ không?
Tí Nị lém lỉnh:
− Nhờ em quen với chị ấy chớ. Anh Thiện làm sao lanh bằng chị
được.
Ca Dao lại cười. Có Tí Nị đấu láo, đúng hơn là đỡ buồn. Tội
nghiệp! Nghĩ cho sâu, Uy chu đáo hơn Thiện nhiều. Từ mấy hôm
nay, anh bận rộn v́ cô quá sức. Điều đó khiến trái tim lạnh của
Dao ấm áp hơn, nhưng khoảng cách dè dặt cô dành cho Uy vẫn c̣n
rộng dài như trước đây. Chẳng qua Uy tội nghiệp con nhỏ ngốc bị
gạt, chẳng qua Uy thương hại cái chân què của cô, chớ làm sao
giữa hai người có ǵ khác hơn được.
Bà Nguyệt dắt xe đạp vào nhà. Tí Nị vội đứng bật dậy:
− Cháu chào bác ạ.
Bà Nguyệt mỉm cười:
− Tới chơi với Ca Dao à cháu?
− Vâng ạ. Để cháu phụ bác làm cơm.
Bà Nguyệt xua tay:
− Ôi dào! Mất công. Cháu ngồi với Dao là được rồi.
Ca Dao tủm tỉm cười:
− Ngoan. Cứ nghe lời mẹ đi mà.
Tí Nị liếc Dao một cái thật dài, thật sắc, rồi tiếp tục nhấm
nháp yaourt một cách hết sức tự nhiên. Tí Nị kém Dao một tuổi,
nhưng trông con bé ngây thơ hơn cô nhiều. Chính vẻ ngơ ngác, nai
tơ của Tí Nị mà ông Thiện từ bị thương tới chết.
Giọng Tí Nị vang lên ngắt ngay suy nghĩ của Dao:
− Chị Dao ơi! Có khách.
Như một phản xạ, Dao nh́n ra cửa v́ nghĩ người khách ấy là Sơn.
Quả nhiên đúng là anh. Nhưng ngoài anh c̣n có ông Hiệp nữa. Tim
Dao lại thót lên một nhịp phẫn nộ.
Quên là chân bị găy, cô đứng dậy và ré lên v́ đau. Nghe cô la bà
Nguyệt từ dưới hấp tấp chạy lên. Tới giữa nhà, bà sững lại khi
thấy ông Hiệp và Sơn ngập ngừng ngay ngưỡng cửa.
Không khí bỗng trầm xuống hết sức nặng nề, ngột ngạt. Có lẽ bà
Nguyệt đă đoán ra hai người khách ăn vận sang trọng kia là ai,
nên mặt bà biến sắc v́ xúc động.
Tí Nị hết sức linh hoạt, cô vội vàng lên tiếng:
− Dạ mời bác và anh vào nhà ạ.
Ông Hiệp vẫn cứ đứng như trời trồng ngang cửa. Mắt không rời bà
Nguyệt, ông lạc giọng hỏi:
− Xin lỗi. Phải Nguyệt không?
Bà Nguyệt như sực tỉnh v́ câu hỏi đó. Đứng thẳng người, bà bảo:
− Vâng, tôi là Nguyệt, nhưng tôi không hề quen biết ông, cũng
như chưa bao giờ gặp ông.
Sơn đặt xuống bàn một giỏ trái cây to được gói thật đẹp:
− Vâng. Bác nói đúng. Chúng ta chưa hề gặp nhau. Chúng tôi đến
đây v́ tai nạn của Ca Dao. Chúng tôi rất tiếc.
Bà Nguyệt quắt mắt lên:
− Cố t́nh gây tai nạn rồi nói rất tiếc. Sanh mạng con tôi chớ có
phải đồ chơi đâu. Hơn nữa, cậu không phải người trực tiếp gây
tai nạn, đừng có bẻm mép.
Tí Nị bưng nước lên mời khách. Ca Dao thấy ông Hiệp run run nâng
ly lên với vẻ hết sức xúc động. Cả mẹ cũng thế, bà nhíu mày đầy
căng thẳng.
Tất cả cũng v́ cô. Ca Dao với tay lấy cặp nạng. Cô đứng dậy, lê
từng bước vào pḥng trong.
Cô loáng thoáng nghe giọng ông Hiệp bảo Sơn:
− Cháu chịu khó ra xe đợi, bác muốn nói chuyện riêng với mẹ Ca
Dao. Hy vọng sẽ được thông cảm.
Dao ngồi xuống giường, cái chân tê cứng v́ bị dồn máu. Tí Nị
ngồi xuống kế bên.
Con bé th́ thào:
− Coi bộ găng lắm. Hai ông bà làm thinh, chả ai mở đầu cả.
Ca Dao nuốt tiếng thở dài. Hôm ở Đà Lạt về, mẹ đă tra đi hỏi lại
chuyện đụng xe của cô mấy lần, mẹ đă nổi sùng lên. Bà mắng Ca
Dao là ngu và bảo sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhưng mẹ sẽ làm
khó người ta cách nào, cô không biết.
Mà dường như mẹ từng quen ông Hiệp chớ không phải "chưa bao giờ
gặp" như bà đă nói. Chả lẽ mẹ ngại nhận người quen sẽ khó bắt bẻ
ông ta sao?
Tí Nị nhấp nhổm:
− Sao im lặng thế này? Để em ṭ ṃ tí xem.
Vừa nói, con bé vừa nhón chân, nghiêng ḿnh ra cửa buồng rồi
chạy trở vào, giọng ngạc nhiên:
− Bác gái đang khóc. Chả lẽ đó là cách làm khó ông ấy?
Ca Dao nóng nảy gượng đứng lên:
− Sao mẹ lại thế nhỉ? Dầu sao chị cũng găy chân rồi, đ̣n làm cho
ra nhĩ, đ̣i đền bù quái ǵ chứ?
Tí Nị liếm môi:
− Chị ra ngoài đó hả?
Mặt nhăn nhó v́ đau, Ca Dao chống nạng đứng dậy. Khi cô bước ra,
ông Hiệp và bà Nguyệt bỗng dưng hết sức bối rối.
Quay mặt, lau nhanh nước mắt, bà Nguyệt gằn từng tiếng như cố ư
cho Dao nghe:
− Ông định thế nào đây?
Ông Hiệp nhỏ nhẹ:
− Tôi biết không có ǵ đền bù được cho nỗi đau Ca Dao gánh chịu
từ thể xác đến tinh thần, nhưng xin... xin bà hiểu cho chuyện
này xảy ra hoàn toàn ngẫu nhiên, con gái tôi không hề cố ư.
Bà Nguyệt nhếch môi:
− Con gái ông, con gái ông? Cách gọi nghe ngọt ngào làm sao.
Dường như con ông có quyền hưởng hết mọi ưu đăi, c̣n con tôi
phải gánh chịu bất hạnh? Nếu hôm đó. Ca Dao không chỉ găy chân
mà bị nặng hơn th́ sao? Ông có ân hận cũng đă quá muộn.
Ca Da chen vào:
− Thôi, mẹ à. Để bác ấy về đi. Con không muốn trông thấy họ.
Dứt lời, cô mệt nhọc chống nạng vào pḥng. Những lời mẹ nói nghe
lạ tai làm sao ấy. Y như trách móc, ganh tỵ một người quen. Suy
cho cặn kẽ, ông Hiệp là người rất mực thương con. Bởi vậy, ông
ta chả lấy ǵ làm ân hận, nếu như Ca Dao bị thương nặng hơn,
thậm chí bỏ mạng. Điều đó dễ hiểu v́ Dao là đối thủ của Đan
Thanh mà.
Biết Sơn quen Ca Dao, chắc chắn ông Hiệp không hài ḷng. Bởi vậy
lần ấy ông bảo cô đừng vào trung tâm t́m Sơn v́ sợ ảnh hưởng đến
công tác của anh. Thật ra, phải nói rằng ông ta sợ ảnh hưởng tới
t́nh yêu của con gái ḿnh.
Nhắm mắt Dao cố nhớ chính xác hôm cô bị tai nạn. Nhưng cô không
thể nào nhớ được, v́ sự việc xảy ra vừa nhanh, vừa bất ngờ.
Chỉ chắc rằng Ca Dao thấy rơ ràng xe Đan Thanh cúp ngang đầu xe
ḿnh và Dao ngă sóng xoài ra đường.
Không thể nào tin Đan Thanh vô t́nh được. Có lẽ cô ta đang tiếc
sao Ca Dao c̣n sống. Sao trên đời lại có người độc ác thế. Và
Sơn nữa, nếu không gặp lại, trong ḷng Dao chắc vẫn lưu giữ ít
nhiều h́nh ảnh đẹp về anh. Đằng này, Sơn đến với tư cách người
nhà, con rể tương lai của ông Hiệp mới tệ. Chính anh cũng độc ác
không thua Đan Thanh. Vừa ác, vừa hèn hạ nữa chứ.
Niềm khinh bỉ trong Ca Dao càng lúc càng dâng cao. Thấy cô mím
môi lặng thinh, Tí Nị hỏi:
− Chị không sao chứ?
Ca Dao ngượng ngập lắc đầu:
− Không.
Bên ngoài, hai người lớn thầm th́ to nhỏ điều ǵ như rất riêng
tư bí mật. Bí mật đến mức Dao và Tí Nị dỏng tai lên vẫn chả nghe
được tí nào.
Cuối cùng, ông Hiệp cũng về. Bà Nguyệt bước vào với gương mặt vô
hồn. Đến bên giường của ḿnh, bà ngă vật xuống, xoay mặt vô
vách.
Giọng bà khó nhọc vang lên:
− Mẹ mệt quá. Để mẹ nghỉ một chút.
Dao và Tí Nị lặng lẽ nh́n nhau rồi lộc cộc khua nạng, Dao bậm
môi bước ra ngoài. Trên bàn, giỏ trái cây to vẫn nằm chễm chệ
như nhắc nhở Ca Dao những ǵ vừa xảy ra.
Chuyện ǵ thế kia? Ca Dao không hiểu nổi. Tí Nị dọn ly tách
xuống bếp và ra về. C̣n lại một ḿnh, Ca Dao nghe như mẹ đang cố
gh́m tiếng nức nở.
Chịu không được, Ca Dao hỏi khá gắt gỏng:
− Tại sao mẹ lại khóc? Ông ta đă nói ǵ với mẹ?
Bà Nguyệt vẫn im lặng, Ca Dao lại hỏi tiếp:
− Mẹ và ông Hiệp từng quen nhau phải không?
Thấy bà không ừ hử ǵ, Ca Dao giận dỗi kêu lên:
− Mẹ làm sao thế?
Bà Nguyệt sụt sùi:
− Ba con...
Ca Dao giật ḿnh, cô ấp úng:
− Mẹ nói ai cơ?
Giọng bà Nguyệt khàn đặc:
− Ông ấy là bạn ba con. Ông ấy xác nhận ba con đă chết, chớ
không phải mất tích.
Ca Dao lặng người v́ tiếng khóc của mẹ. Từ bé đến giờ, cô vẫn
nghĩ ba ḿnh đă chết, nên những lời mẹ nói giống như người ta
đang nhắc một chuyện cũ. Ca Dao không xúc động bao nhiêu, mà cô
chỉ ngạc nhiên v́ mẹ.
Không ngờ t́nh cảm của mẹ dành cho ba sâu đậm đến thế, lâu nay
mẹ vẫn hy vọng ba sẽ trở về, dầu đây là hy vọng hăo huyền, nhưng
người ta vẫn sống lạc quan, yêu đời v́ tia hy vọng mong manh ấy,
giờ th́ hết rồi. Cái tia lửa nhỏ nhoi ấm áp ấy đă bị dập tắt và
trái tim lẻ loi của mẹ như càng cô đơn hơn, lạnh giá hơn.
Chống nạng tới bàn thờ, Ca Dao đốt cho ba ḿnh một nén nhang
trầm và ngập ngừng hỏi mẹ:
− Ông Hiệp có nói ba chết như thế nào không mẹ?
Bà Nguyệt im lặng. Dao nghe bà khịt mũi, một lát sau, bà mới
nói:
− Có. Nhưng mẹ không thể nhớ nổi v́ măi lo khóc.
Ca Dao bảo:
− Có dịp, con sẽ hỏi lại.
Bà Nguyệt gạt ngang:
− Thôi. Mẹ không muốn nghe bất cứ ai lôi ba con từ cơi chết trở
về nữa. Hăy để ông yên nghỉ.
Ca Dao rùng ḿnh v́ những lời mẹ nói. Cô linh cảm có điều ǵ đó
khuất lấp trong ḷng bà, nhưng Ca Dao không dám hỏi tiếp.
Trời nhập nḥe tối, Dao lười mở đèn, cô ngồi ĺ trong bóng tối
cho đến khi nghe tiếng xe Uy ngừng ngoài cổng.
Thấy dáng anh ở ngưỡng cửa, Dao lên tiếng:
− Anh mở hộ em cái đèn.
Uy hỏi:
− Bác gái đâu?
Dao ngập ngừng:
− Mẹ nghỉ trong pḥng.
− Anh nghe Tí Nị bảo lúc năy ông Hiệp và Sơn có ghé?
− Vâng.
Uy nh́n Dao:
− Em không sao chứ?
Ca Dao bật cười:
− Đă găy chân rồi, anh c̣n muốn em bị thêm ǵ nữa?
Uy thản nhiên:
− À! Anh sợ em lên cơn tim.
− C̣n xơi! Tim em chai rồi.
Trong pḥng, bà Nguyệt lê dép bước ra, Uy chưa kịp chào bà đă
hỏi ngay:
− Cháu biết ǵ về gia đ́nh ông Hiệp?
Uy có vẻ đắn đo, nhưng anh vẫn trả lời:
− Sau khi xảy ra tai nạn, cháu có t́m hiểu về ông ấy qua bạn bè
và những người quen của mẹ cháu.
Bà Nguyệt cao giọng:
− Ông ta là người thế nào?
Uy nói:
− Ông Hiệp là người bỏ vốn thành lập trung tâm tin học Hướng
Dương. Trong kinh doanh, ông ta là người thành đạt dầu vợ chết
đă lâu, nhưng ông ấy vẫn sống một ḿnh với cô con gái duy nhất
là Đan Thanh.
Mặt bà Nguyệt biến sắc:
− Ủa! Vợ ổng chết rồi à?
Uy gật đầu:
− Dạ. Bà ấy bị tai nạn giao thông chết cũng độ hai mươi năm nay.
Bà Nguyệt ấp úng:
− Đă lâu dữ vậy sao?
Rồi bà trách:
− Vậy mà bây giờ ông ta có vẻ dửng dưng với tai nạn giao thông
của người khác.
Uy kêu lên:
− Ông ta không nhận lỗi cũng như trách nhiệm của con gái ḿnh
sao?
Bà Nguyệt ậm ừ:
− Không hẳn là vậy.
Rồi bà lăng đi:
− Cháu c̣n biết ǵ về họ nữa.
Uy chép miệng:
− Cũng có, nhưng đó là chuyện của các bà ngồi lê, cháu chả biết
chính xác không.
Bà Nguyệt nghiêm nghị:
− Cứ kể cho bác nghe.
− Vâng.
Uy khác ngạc nhiên trước vẻ ṭ ṃ đầy háo hức của bà Nguyệt. Bác
ấy t́m hiểu những riêng tư của ông Hiệp làm chi? Những thứ này
suy cho cùng cũng đâu có liên quan ǵ tới chuyện tai nạn. Nhưng
Uy đă lỡ... lắm điều rồi, chắc đành phải... tới luôn để vừa ḷng
bà mẹ nghiêm khắc của Ca Dao thôi.
Anh ngần ngừ:
− Nghe đồn rằng, trước kia ông Hiệp là một sinh viên nghèo kiết
xác ở quê lên Sài G̣n vừa học, vừa đi làm thêm cho gia đ́nh vợ
ông ta sau này. Chính v́ muốn đổi dời, ông Hiệp đă đồng ư lấy bà
vợ lớn hơn ḿnh non chục tuổi. Nhờ gia đ́nh vợ hậu thuẫn ông ấy
mới có cơ ngơi bề thế như hôm nay.
Ca Dao nhột nhạt v́ lời Uy vừa kể. Th́ ra Sơn đang theo con
đường ông Hiệp đi trước kia.
Giọng Uy lại vang lên:
− Bà vợ ông Hiệp chết cũng thảm. Có lẽ v́ vậy nên ông ấy vẫn
không đi thêm bước nữa.
Bà Nguyệt thẫn thờ:
− Ông ta yêu vợ đến thế sao?
Uy lắc đầu:
− Nhận xét vậy chưa chắc đúng. Lấy vợ v́ tiền chớ không v́ t́nh,
nên chẳng bao lâu, ông Hiệp đă dan díu với người khác.
Ca Dao thấy mẹ biến sắc, tay run run bà bấu vào cạnh bàn, trong
khi giọng Uy vẫn vang đều:
− Hai người có với nhau một đứa con trai, mẹ của Đan Thanh mới
phát hiện ra. Bà ta đi bắt ghen, và trên đường về đă bị tai nạn.
Mặt bà Nguyệt xanh mướt không c̣n chút máu, người th́ rũ xuống
như lá non thiếu nước. Ca Dao bồn chồn nh́n và chỉ sợ bà đổ gục.
Uy nói như đang kết luận:
− Chính v́ mẹ chết tức như thế, nên Đan Thanh hay lấy chuyện này
ra để oán trách, để bắt nạt ba ḿnh. Cô ta được nuông chiều đă
quen nên tâm tính bất thường, khó chịu.
Ca Dao ngắt lời Uy:
− C̣n người đàn bà kia đâu?
− Bà ta đă bỏ đi nước ngoài từ dạo đó.
Dao châm chọc:
− Chuyện người ta mà anh rành thật. Đúng là bà Tám.
Uy thản nhiên:
− Anh kể theo yêu cầu mà.
− Hỏi thật. Anh sưu tầm ở đâu vậy?
− D́ anh là bạn của bà Hiệp. D́ ấy đă từng... tham gia trận đánh
ghen ấy.
Ca Dao dài mồm:
− Th́ ra là thế. D́ anh có bị tai nạn giao thông không?
Uy chép miệng:
− Sao lại không. May là d́ ấy chỉ bị găy xương đùi.
− Trời ơi! Cuối cùng chả hiểu ai mới thật là nạn nhân của trận
đánh ghen đó.
Uy nói:
− Dùng từ đánh ghen cho ấn tượng chớ thật ra bà Hiệp không đến
nỗi chằn như con tưởng. Hôm đó bà ấy tới nhà nhân t́nh của chồng
với mục đích là yêu cầu người này giao lại đứa nhỏ cho bà ta
nuôi. Cuộc thương lượng chưa tới đâu, kết thúc bất ngờ đă diễn
ra thật bi thảm.
Bà Nguyệt vụt đứng dậy, giọng khàn đặc:
− Cháu ngồi chơi với Ca Dao nhé.
Uy nh́n theo bà:
− Hôm nay mẹ em lạ thật đấy.
Ca Dao thở dài:
− Mẹ bị sốc.
Uy nhíu mày:
− Về vấn đề của em à?
Dao lắc đầu:
− Th́ ra ông Hiệp là bạn của ba em. Hai người đă nhận ra nhau.
Ông ấy xác nhận ba em đă chết chớ không chỉ mất tích.
Uy có vẻ ngạc nhiên:
− Ông Hiệp có vượt biên đâu mà dám xác nhận chuyện này.
Dao bẻ lại:
− Sao anh biết ổng không vượt biên?
Uy ngập ngừng:
− Không giấu ǵ em, ông Hiệp cũng là bạn khá thân của ba anh,
chỉ có điều anh không ở chung ông già, nên ông ấy không biết
anh, mà chỉ biết những đứa con chính thức của ổng. Theo anh, ông
Hiệp không hề vượt biên.
Ca Dao nói:
− Nhưng ổng vẫn có thể t́m hiểu chuyện này qua người khác.
Rồi như nhớ ra điều ǵ đó, Ca Dao thắc mắc:
− Có bao giờ ba anh cũng là bạn của ba em không?
Uy so vai:
− Dám lám chứ. Có dịp, anh sẽ hỏi ba anh thử xem.
Ca Dao nhướng mày:
− Nhưng anh và bác trai như mặt trời với mặt trăng. Tới chừng
nào anh mới hỏi chứ.
Uy đáp gọn:
− Nhật thực nghe nói cũng sắp rồi đấy.
Ca Dao chót chét:
− Dầu sao có ba vẫn sướng hơn là mồ côi. Vậy mà có người từ bỏ
ba ḿnh. Đúng là bất hiếu.
Uy nhún vai:
− Ai muốn nghĩ sao về anh cũng được hết.
Ca Dao quay đi khi thấy Uy cứ chăm chú nh́n ḿnh.
Cô gắt:
− Sao không ra quầy đi. Phương Phi đang chờ anh ḱa.
Uy nửa đùa, nửa đùa:
− Phải để Phi biết chờ đợi th́ t́nh mới nồng.
Ca Dao khịt mũi:
− Phô quá.
Uy bỗng nói:
− Em định đi học tiếp không?
− Với cái chân này ấy hở trời? Làm sao em đi được.
− Anh sẽ đưa em đi.
Dao gạt ngang:
− Mất công lắm. Hơn nữa, em thấy sợ.
Uy vẫn nhiệt t́nh:
− Không sao đâu. Anh t́nh nguyện mà.
Ca Dao nói:
− Anh Phước bảo phải khoảng từ một tháng rưỡi tới hai tháng mới
tháo bột. Thời gian đó tự ôn tập được. Chỉ tội anh Thiện phải
gồng ḿnh ôm quầy báo suốt.
Ngập ngừng một chút, Dao bảo:
− Em định ở nhà hết tuần này sẽ ra quầy trở lại. Chớ mở cửa
không liên tục như bây giờ, em sợ mất hết khách.
Uy nhíu mày:
− Làm sao em có thể xoay sở được?
Ca Dao mím môi:
− Phải được thôi. Em nghĩ khách sẽ giúp em bằng cách tự chọn
báo, tự lựa sách.
Uy chống tay dưới cằm:
− Cũng khó lắm, v́ đâu phải ai cũng là người tốt.
Ca Dao thở hắt ra:
− Đành là vậy. Nhưng người tốt vẫn nhiều hơn kẻ xấu.
Uy im lặng. Một chút sau anh bảo:
− Em ra quầy vẫn hơn ở nhà một ḿnh gặm nhấm nỗi buồn.
Ca Dao bĩu môi:
− Em không buồn nữa đâu. Sự thật đă rơ, buồn là ngốc.
Uy búng tay:
− Anh thích tính cách này của em. Rạch ṛi dứt khoát.
Ca Dao chớp mắt và nghe sống mũi cay xè. Buồn v́ một người như
Sơn đúng là ngốc. Vậy mà trước đây cô mê muội không nhận ra sự
ngốc nghếch của ḿnh, để bây giờ phải lănh hậu quả thế này.
Uy đứng dậy:
− Anh phải ra với Phương Phi kẻo cô nàng giận. Bye nhé.
Ngồi lại một ḿnh, Ca Dao chợt nhận ra căn pḥng hết sức trống
vắng và tẻ nhạt.
Uy về thật rồi. Sao anh không biết Dao rất muốn anh ở lại, và
sao cô lại mâu thuẫn với ḿnh thế này?
Chương 11
Vừa nhâm nhi bánh snack, Phương Phi vừa nói:
− Suy đi nghĩ lại, tao thấy Uy là người hợp với ḿnh nhất. Ông
ta đẹp trai, rộng răi, gia đ́nh giàu, lại là con một. Có chồng
như vậy là ngon nhất rồi. Phải không?
Ca Dao miễn cưỡng gật đầu, dù trong ḷng đang mong Phi biến cho
rồi.
Mấy hôm nay Phương Phi cứ chui vào quầy ngồi với Dao. Cô ta bảo
v́ Uy nhờ. Anh sợ Dao một ḿnh không xoay trở, bán buôn được nên
đă nhờ Phi giúp sức.
Dao không hiểu Uy đă thuyết phục Phương Phi cách nào mà bà ta
lại vui vẻ nhập cuộc. Khổ là Phi giỏi chơi hơn giỏi việc, tay
chân lóng ngóng cứ hết làm rơi sách, tới xếp lộn xộn báo, khiến
Ca Dao phải thêm mệt v́ phải sắp lại cho đúng vị trí.
Phương Phi lại nói:
− Đợi Uy tốt nghiệp đại học, bà mẹ sẽ giao công ty lại cho ảnh.
Chà! Lúc đó Uy là giám đốc, oai thật.
Ca Dao buộc miệng:
− Biết đâu chị sẽ là giám đốc phu nhân. Oai cũng không kém.
Phương Phi bật cười:
− Quỷ! Nói tào lao, ảnh mà nghe được th́ quê lắm đó. Bộ dễ làm
giám đốc phu nhân lắm sao? Uy coi thế chớ kén chọn lắm. Làm bạn
th́ dễ chớ c̣n người yêu th́... hơi châm.
Mặt Phương Phi bỗng x́u xuống. Cô ta chợt thân thiết một cách
giả tạo:
− Tao hỏi thiệt nhé. Mày thấy Uy thế nào?
Ca Dao dè dặt:
− Chả thấy ǵ ráo. Em rất kỵ rơ với đám bạn của anh Thiện.
Phương Phi cười khẩy:
− Vậy sao? Người ta bảo dân buôn bán hiếm khi nói thật. Lời nhận
xét ấy đúng hay sai?
Ca Dao gằn giọng:
− Chị nói thế với ư ǵ?
Phương Phi trơ tráo:
− Mày... kỵ rơ với ai tao chẳng biết, nhưng chắc chắn không kỵ
rơ với Uy. Bằng chứng là mày thích Uy lo cho mày.
Môi trề ra đầy khinh bỉ, Phi nói:
− Nhưng đừng có... nghèo mà ham. Anh ấy chỉ tội nghiệp anh em
nhà mày thôi, đừng bày đặt tơ tưởng, uổng công lắm.
Ca Dao nuốt nghẹn xuống:
− Uy nói với chị thế à?
Phương Phi nhún vai:
− Đời nào. Tao liếc sơ cũng đủ hiểu ảnh nghĩ ǵ rồi. Uy và bác
gái rất hay làm việc từ thiện. Giúp đỡ mày cũng không ngoài mục
đích ấy. Cũng v́ muốn làm Uy hài ḷng, tao mới vào đứng trong...
cái chuồng này với mày.
Ca Dao nói:
− Muốn làm điểm với Uy, c̣n thiếu ǵ cách khác, em không cần chị
giúp đâu. Chị ra được rồi đó.
Mặt tỉnh như ruồi, Phương Phi đứng dậy:
− Tại mày yêu cầu nha, để không thôi, Uy lại bảo tao không có
ḷng thương người. Hừ! Làm sao tao có thể thương được đứa đang
ngấp nghé anh ấy chứ. Mày liệu đấy. Cứ lẳng lơ quyến rũ Uy, rồi
tao sẽ tông xe cho mày què nốt cái chân kia.
Ca Dao không vừa:
− Em đố chị dám đó.
Mắt Phương Phi long lên:
− Mày đừng có thách.
− Em không có thách, nhưng chị cứ đụng vào em xem phản ứng của
anh Uy thế nào.
Phương Phi hậm hực bỏ đi. Dao chợt nghe có người gọi. Ngẩng lên,
cô thấy ông Hiệp. Ông ta đang nh́n Ca Dao với cái nh́n đầy t́nh
cảm.
Tự nhiên Dao quay ngoắt đi, nỗi căm hận chưa tan chợt tăng thêm
độ mạnh, khiến cô phải nắm chặt tay lại.
Ông Hiệp dịu dàng:
− Cháu đă đỡ chưa mà ra đây rồi?
Ca Dao mím môi:
− V́ chén cơm manh áo, dù chưa đỡ cháu cũng không ngồi nhà được.
Xin lỗi, ông mua báo ǵ ạ?
Ông Hiệp gượng gạo:
− Cho bác quyển "Thế giới mới". Bác có thể đứng đây đọc những tờ
báo khác chứ?
Ca Dao chớp mắt:
− Ông cứ tự nhiên, chỉ ngại quầy báo này không xứng đáng phục vụ
ông.
Ông Hiệp có vẻ buồn:
− Dao c̣n giận bác lắm phải không?
Dao thẳng thắn:
− Cháu không muốn trả lời câu hỏi này khi chân cháu vẫn c̣n bó
bột.
Ông Hiệp im lặng, lật từng trang báo tờ Saigon Time sặc sỡ màu
sắc, giới thiệu sản phẩm mới, nhưng ông không tài nào nhận ra đó
là những món ǵ. Tất cả chỉ là những mảng màu hỗn độn đập vào
mắt ông.
Ông Hiệp thở ra thật nhẹ:
− Bao lâu nay chỉ có ba mẹ con cháu sống với nhau thôi sao?
Ca Dao gật đầu:
− Vâng.
Ông Hiệp ngập ngừng:
− Mẹ cháu đă nói như thế nào về ba cháu?
Ca Dao hơi ngạc nhiên v́ câu hỏi này. Chưa có ai hỏi cô như vậy
cả.
Mẹ đă nói ǵ về ba? H́nh như rất ít, ít đến mức trong tâm trí
cô, ông chỉ là chiếc bóng mù mờ. Với cô và anh Thiện ba chỉ là
một khái niệm.
Nh́n ông Hiệp, Dao đáp rất gọn:
− Mẹ bảo ba chết mất xác và anh em cháu chỉ biết thế.
− Cháu không khi nào thắc mắc về ba ḿnh sao?
Ca Dao đều giọng:
− Cháu không h́nh dung ba như thế nào, nên cũng không thắc mắc.
Hơn nữa, mẹ cháu không thích nghe "bất cứ ai lôi ba cháu từ cơi
chết về", nên anh em cháu ít khi hỏi về ba lắm.
Nh́n ông Hiệp, Ca Dao hỏi:
− Ngày xưa bác và ba cháu có thân không?
Ông Hiệp nhíu mày:
− Cháu bảo sao?
Dao lặp lại câu hỏi với vẻ chờ nghe trả lời. Ông Hiệp nhếch môi
chua chát:
− Chắc là thân.
Ca Dao kêu lên:
− Sao lại chắc là ạ?
Ông Hiệp chép miệng:
− Trên đời này có ǵ là tuyệt đối.
Ca Dao nhún vai:
− Ba cháu chết lâu rồi, bác đâu cần dè dặt.
Ông Hiệp xua tay:
− Không phải bác dè dặt mà bác đang trả lời theo kiểu của ba
cháu. Ông ấy là người thích đi nước đôi. Khi chọn câu trả lời,
lúc nào ba cháu cũng chọn cách nào có lợi nhất.
Ca Dao nhíu mày:
− Ư bác muốn nói ba cháu là người thủ đoạn?
Ông Hiệp nh́n cô:
− Ba cháu sớm lăn lóc vào đời, thủ đoạn để sống là tất nhiên.
Nhưng ông ấy là người tốt.
Ca Dao hạ giọng:
− Cám ơn bác đă khen. Tiếc rằng sự xuất hiện không đúng lúc của
bác đă khiến mẹ cháu bị sốc. Dường như mẹ không chịu tin ba đă
chết, dù chính bác đă xác nhận điều đó.
Mặt ông Hiệp nhăn nhó:
− Mẹ cháu không khỏe à?
− Vâng.
Ông Hiệp thở dài đầy ray rứt:
− Chắc Nguyệt không tha thứ cho bác v́ chuyện đă xảy ra với
cháu.
Ca Dao hơi khó chịu khi nghe ông Hiệp gọi tên mẹ một cách ngọt
ngào, thân mật. Cách gọi ấy có ǵ không phải đối với vợ của bạn
đă chết. Bỗng dưng Dao nhớ tới chuyện ông Hiệp từng có một đứa
con rơi và đâm ra dè dặt hơn với ông.
Cô nhấn mạnh:
− Đối với mẹ, cháu và anh Hai là tài sản vô giá.
Ông Hiệp cười méo mó:
− Bác hiểu.
Ông chưa kịp nói tiếp th́ Uy chở Thiện về tới. Cả hai khẽ gật
đầu chào ông. Cái chào v́ lịch sự đầy lạnh lùng khiến ông xót
xa.
Thiện bảo:
− Em lên Uy đưa về đi.
Ca Dao ngần ngừ rồi gật đầu, để mặc ông Hiệp đứng xớ rớ bên quầy
với Thiện. Uy cho xe chạy thật chậm.
Dạo này anh là tài xế riêng của Dao. Chở một người và đôi nạng
trên phố đông không phải dễ, nhưng có sao khi chuyện đó làm anh
vui.
Uy nghiêng đầu ra sau:
− Không hiểu ông Hiệp nghĩ ǵ mà cứ tới quầy măi.
Dao ngạc nhiên:
− Lúc anh Thiện bán, ổng có ghé à?
Uy gật đầu:
− Ghé để chuyện tṛ, mua báo chỉ là cái cớ.
− Nhưng ông ấy nói ǵ với anh Thiện?
− Đủ thứ. Ông ta mời Thiện về trung tâm làm việc khi tốt nghiệp.
Ca Dao lầu bầu:
− Vậy mà em chả nghe anh Hai kể.
Uy bật cười:
− Thiện để ngoài tai những lời ấy, nên cậu ta đâu kể làm ǵ.
Thiện không ưa ông Hiệp, cậu ấy càng khó chịu hơn khi nghĩ ông
Hiệp thương hại đám con của người bạn cũ nên mới dang tay ra vẻ
ta đây rộng ḷng hào hiệp.
Ca Dao chợt nhấn mạnh:
− Không ai chịu nổi khi nghĩ ḿnh đang bị thương hại nhất là em.
Uy khá nhạy cảm, anh nói ngay:
− Lại kiếm chuyện với anh phải không?
Ca Dao cộc lốc:
− Hừ! Anh không cần nhờ chị Phi vào quầy với em nữa. Có bà ấy
càng vướng víu.
Uy trầm giọng:
− Thêm một người như thêm một cánh tay, em không nên phụ ḷng
tốt của người khác.
Dao but miệng:
− Chị Phi tốt với em là v́ anh. Chị ấy đă nói thẳng như thế, hơn
nữa chỉ c̣n hăm he em.
Uy nhíu mày:
− Phi hăm he em cái ǵ?
− Đi mà hỏi chỉ?
− Anh thích hỏi em hơn.
Ca Dao bĩu môi:
− Em không thích nói.
Uy lơ lửng:
− Anh hiểu rồi. Em vu khống người ta nên không muốn trả lời chứ
ǵ.
Ca Dao thúc nạng vào hông Uy:
− Em mà vu khống hả? Chưa chi đă bênh vực bà Phi. Ngừng xe cho
em xuống đi.
Uy càu nhàu:
− Ối giời! Lại điệp khúc cũ. Sao anh ngán con gái chảnh chọe
quá. Nhắm em có thể vào nhà được không mà lắm lời thế?
Dao vênh mặt lên:
− Cứ thả em xuống th́ biết ngay.
Vẫn không giảm tốc độ. Uy bảo:
− Anh đâu vô lương tâm như vậy. Dầu sao anh cũng phải v́ Thiện
và bác gái chứ.
Ca Dao rấm rức:
− Phương Phi nói không ngoa. Anh đúng là nhà từ thiện vĩ đại,
lúc nào cũng mở miệng cũng v́ người này, v́ người nọ. Em không
phải là mục tiêu từ thiện của anh. Đúng là em phát ngấy lên nữa.
Uy lắc đầu:
− Sao có người thừa tự ái đến thế nhỉ? Cần nói cho rơ ràng. Anh
đúng là thích làm việc thiện, nhưng chưa bao giờ em là mục tiêu
của anh. Anh khiến em phát ngấy thật, nhưng hiện giờ em đang cần
anh giúp đỡ, cho nên dù ngấy, em cũng phải ráng chịu.
Ca Dao gân cổ lên:
− Em không muốn vây vào, Phương Phi bà ta hăm sẽ tông cho què
nốt cái chân kia của em, chả lẽ em phải ráng chịu dù đă ngấy?
Uy thảng thốt:
− Thật à? Sao lại thế nhỉ?
Ca Dao liếm môi:
− V́ ghen chớ sao nữa. Em và anh chả có ǵ, em không muốn bị què
oan uổng đâu.
Uy chắc lưỡi:
− Chậc! Nhưng Phi này... chằn quá.
Giọng Dao thản nhiên:
− Trời thưởng cho anh một bà chằn cũng vừa lắm.
Uy mỉa mai:
− Đang gặp nạn, không nên độc mồm.
Ca Dao nín thinh cho đến khi về nhà. Bà Nguyệt như ngồi chờ hai
người ở cửa. Thấy Uy, bà đon đả mời vào.
Ca Dao đi một mạch vào pḥng, cô nằm phịch xuống và nghe mẹ với
Uy x́ xào to nhỏ điều ǵ đó thật bí mật.
Chương 12
Bà Nguyệt lạnh lùng nh́n ông Hiệp. Mặc kệ vẻ đau
khổ biểu hiện trên mặt ông, bà nhấn từng chữ:
− Tôi không có nhiều thời gian, ông muốn nói ǵ, hăy nói nhanh
cho.
Ông Hiệp thở dài:
− Em tiếc từng giây với tôi sao? Chúng ta xa nhau quá lâu, tôi
tha thiết được ngồi với em măi măi.
Bà Nguyệt nhếch môi:
− Tôi đă quá già để động ḷng trước những lời đường mật của ông.
Xin ông hăy vào đề cho.
Ông Hiệp gục mái đầu lấm tấm bạc vào tay như ngăn xúc động, một
lát sau, ông mới lên tiếng:
− Lời đầu tiên tôi xin em tha tội. Cái tội để mẹ con em khổ sở,
cực nhọc bao nhiêu năm nay.
Bà Nguyệt thản nhiên:
− Với tôi, ông đă là người thiên cổ. Chết là hết tội rồi.
Ông Hiệp khổ sở:
− Em đừng cay đắng được không? Tôi vẫn c̣n sống và đă t́m em
khắp nơi. Sau đó, tôi nghe nói em và thằng Thiện đă sang Mỹ.
Không ngờ đó không phải sự thật. Ngược lại, chính em lại bảo với
con, tôi đă mất tích khi vượt biên. Nhưng em có biết đâu, bao
nhiêu năm dằng dặc, tôi không đi thêm bước nữa là v́ hy vọng sẽ
gặp lại em.
− Chuyện đó không liên quan đến tôi.
Ông Hiệp im lặng trong nhẫn nại. Uống một ngụm nước ngọt, ông
ngập ngừng măi mới nói tiếp:
− Em không thích chuyện đă qua th́ thôi vậy. Chúng ta già cả
rồi, chỉ c̣n bọn trẻ là đáng phải nghĩ tới. Tôi không ngờ ngoài
Thiện ra, em c̣n có Ca Dao. Tôi thật khốn nạn khi bỏ mặc mẹ con
em bao lâu nay. Giờ gặp lại, tôi muốn được nhận con, được lo cho
chúng.
Bà Nguyệt cười khan:
− Dễ dàng vậy à? Tiếc rằng ông không có được quyền đó.
Ông Hiệp rắn giọng:
− Tại sao, khi tôi là cha của chúng?
Bà Nguyệt long mắt lên:
− Cha chúng đă chết lâu rồi. Ông đừng ḥng khuấy động cuộc sống
của mẹ con tôi. Bằng không, tôi sẽ liều mạng với ông.
Mắt rơm rớm, bà Nguyệt nói tiếp:
− Lâu nay, các con quen nh́n tôi như nh́n một tấm gương không
vẩn đục. Trong mắt chúng tôi là một bà vợ thủy chung với người
chồng đă chết. Tôi không muốn bỗng chốc những h́nh ảnh đẹp ấy vỡ
đi, để chúng phải đối diện với sự thật.
Môi nhếch lên, bà Nguyệt mỉa mai:
− Ba chúng, người ngày ngày được nhang khói bỗng hiện h́nh là
một gă đàn ông đểu giả, lọc lừa ham giàu sang, danh vọng. C̣n mẹ
chúng hóa ra chỉ là một phụ nữ nhẹ dạ, từng bị đời nguyền rủa
tội quyến rũ chồng người, tội phá nát gia can người khác. Và
nặng nhất là tội vô t́nh gây ra cái chết của vợ ông.
Hít vào một hơi, bà Nguyệt bảo:
− Tôi không muốn cuộc sống chúng tôi bị đảo lộn. Hơn nữa, chắc
ǵ các con chịu nhận ông. Nhất là Ca Dao, nó sẽ nghĩ sao khi
chính ông đă cố t́nh chia rẽ nó với Sơn rồi lại vun đắp cậu ta
cho Đan Thanh? Trong tim ông không hề có nó, làm sao nó chấp
nhận ông?
Ông Hiệp lấy khăn lau mồ hôi trán. Những lời bà Nguyệt nói đều
có lư, nhưng không thuyết phục được ông.
Từ hôm gặp lại bà đến nay, không đêm nào ông ngủ được. Nỗi mừng
cộng với sự ân cần làm ông ứa nước mắt vui sướng lẫn lo âu. Ông
biết không dễ ǵ bà tha thứ cho ông, nhưng thề có trời ông không
hề ruồng bỏ, tại bà đă lẳng lặng bỏ đi với đứa con thơ trên tay
và giọt máu vừa tượng h́nh trong bụng.
Ông Hiệp chép miệng:
− Nếu ngày xưa em đừng âm thầm bỏ đi, chúng ta và con đă không
đau khổ.
Bà Nguyệt cười nhạt:
− Ông trách ngược lại tôi à? Thật là trơ trẽn.
Ông Hiệp nhỏ nhẹ:
− Tôi đâu dám trách em. Tôi trách trời không cho chúng ta sum
họp, dù đă từng có cơ hội.
Hai người chợt rơi vào im lặng. Bà Nguyệt dứt khoát:
− Tóm lại, tôi yêu cầu ông hăy lánh xa bọn trẻ.
Ông Hiệp lắc đầu:
− Tôi không thể tuân theo yêu cầu ích kỷ của em. Bằng bất cứ giá
nào, tôi cũng nhận lại con và lo cho chúng sung sướng, đầy đủ
với những ǵ tôi đang có.
Bà Nguyệt hất mặt lên:
− Con tôi không cần những thứ đó đâu.
Ông Hiệp xoa cằm:
− Sao em tự tin thế? Tự tin một cách nhẫn tâm, mù quáng.
Nh́n bà Nguyệt, ông nói một hơi:
− Em không đau ḷng khi Ca Dao dù chân bó bột cũng ngồi suốt
ngày ngoài quầy sao? Em không xót xa khi thằng Thiện phải vừa đi
bỏ báo, vừa đi học sao? Hừ! Hăy dẹp cái sĩ diện hăo ấy đi. Dầu
thế nào, tôi cũng là một thằng đàn ông đểu, dầu thế nào em cũng
là một phụ nữ nhẹ dạ, phá hạnh phúc gia đ́nh người khác, và dầu
sao chăng nữa, bọn trẻ cũng là máu thịt của chúng ta. Lương tâm
cha mẹ, không thể để cho con ḿnh khổ măi.
Ngồi thừ ra trên ghế, bà Nguyệt bắt đầu hoang mang v́ những lời
ông Hiệp.
T́nh phụ tử vốn thiêng liêng, bà không thể chia cắt được. Máu
chảy về tim, lá rụng về cội. Đó là quy luật của muôn đời mà.
Ngày xưa, vợ ông Hiệp không đánh ghen kiểu tầm thường, mà bà ta
đă đưa ra điều kiện. Một để con cho bà ta nuôi rồi cao chạy xa
bay với mười cây vàng. Hai theo bà ta về sống chung trong vai
tṛ kẻ hầu trong nhà để được gần con. Bà Nguyệt đă chọn giải
pháp của riêng ḿnh. Bà đă bỏ đi v́ biết nếu ở lại nếu tiếp tục
dây dưa với ông Hiệp, bà sẽ không yên thân. Bà thu xếp và rời
nhà trọ từng là tổ chim câu nhanh đến mức không hề biết t́nh
địch của ḿnh đă gặp tai nạn trên đường về.
Suy cho cùng, bà đă gián tiếp hại chết mẹ của Đan Thanh. Trộm
nghĩ, nếu hôm đó quả báo, con bé làm chết Ca Dao th́ sao?
Tim bà Nguyệt đập thon thót, bà ấp úng:
− Oan nghiệt tiếp nối oan nghiệt, Đan Thanh không dễ dàng để ông
nhận lại bọn trẻ đâu. V́ hận mẹ nó, v́ ghen của bản thân, nó sẽ
hại con tôi.
Ông Hiệp thoáng sững sờ v́ những lời của bà Nguyệt. Những lời ấy
như những nhát roi giáng xuống ngực ông, khiến ông phải rùng
ḿnh.
Đúng là Đan Thanh dám làm như thế lắm. Nó là đứa ngang ngạnh coi
trời bằng vung. Nó ích kỷ, nhỏ mọn, nó...
Ông Hiệp ngồi rũ ra trên ghế. Đúng là oan nghiệt. Nhưng chúng nó
đều là máu thịt của ông, đâu thể để đứa th́ quá dư thừa sung
sướng, đứa lại khó khăn, túng thiếu được.
Bà Nguyệt rên rỉ:
− Tôi van ông, hăy để mẹ con tôi yên.
Ông Hiệp thở dài nh́n bà Nguyệt đang rưng rưng nước mắt. Mặc cảm
của người mang tiếng phá hạnh phúc gia đ́nh kẻ khác, rồi gián
tiếp gây ra cái chết của t́nh địch đă khiến bà luôn rơi vào bi
quan, yếm thế. Bà quên rằng cục diện bây giờ đă khác. Vợ ông đă
chết, ông và bà có quyền đến với nhau đường đường chính chính.
Tại sao bà không chịu hiểu rằng suốt bao nhiêu năm qua, ông cũng
chẳng hề sung sướng dầu chịu sống trong nhung lụa?
Giọng khàn đục, ông gào lên:
− Em nỡ nhẫn tâm đến thế à? Em nỡ dập tắt niềm hy vọng cuối đời
của tôi là mong được có em và con sao? Em ngỡ rằng khoảng đường
tôi đă qua vui sướng lắm sao? Em nghĩ rằng chỉ có ḿnh em đau
khổ thôi ư? Em nghĩ rằng nếu tôi rút lui mẹ con em sẽ được yên
ổn à? Không. Sẽ không có chuyện đó đâu. Đừng dối ḷng nữa
Nguyệt. Chúng ta phải ngồi với nhau để tính toán cho tương lai,
tính thật kỹ, thật cân nhắc. Tôi phải có em và con ở cuối đời.
Bà Nguyệt đầm đ́a nước mắt. Cuối cùng ông Hiệp cũng phá vỡ lớp
vỏ bọc tưởng như rất cứng của bà.
Hai người im lặng ngồi bên nhau thật lâu. Tiếng nói tự đáy ḷng
chợt bật lên như những cung đàn muộn, nhưng lắng sâu.
Bà Nguyệt trầm ngâm kể về cuộc sống không chồng, một nách hai
con thơ của ḿnh. Những giọt nước mắt đàn ông xót xa rơi xuống.
Ông Hiệp khóc cho người đàn bà ḿnh yêu, khóc cho bản thân ḿnh,
để cuối cùng hai người hiểu ra một điều họ vẫn c̣n nghĩ đến nhau
quá nhiều.
Ông Hiệp đưa bà Nguyệt về. Cả hai
không hứa hẹn ǵ, nhưng họ biết
sẽ c̣n rất nhiều buổi như thế này chờ đợi họ.
Thiện ra mở cửa, anh ngạc nhiên đến há hốc mồm khi thấy người
đưa mẹ ḿnh về vào lúc mười một giờ đêm là ông Hiệp.
Chẳng thèm gật đầu chào, anh hỏi to như để ông Hiệp nghe.
− Mẹ đi đâu làm tụi con lo muốn chết. Chắc không phải đi giải
quyết chuyện của Ca Dao đâu hả mẹ?
Ông Hiệp ngần ngừ một chút rồi quay gót. Thiện cáu kỉnh ngó
theo:
− Ông ấy muốn ǵ ở chúng ta vậy? Nếu là sự giúp đỡ sự bố thí con
không cần đâu.
Bà Nguyệt nhẫn nại làm thinh. Sự im lặng này khiến Thiện khó
chịu, anh lại chất vấn:
− Sao mẹ đi với ông ta khuya thế? Mẹ đừng nói là để hỏi về cái
chết của ba con nha.
Bà Nguyệt có vẻ b́nh thản:
− Mẹ không hỏi ǵ về chuyện đó hết.
− Vậy mẹ và ổng nói chuyện ǵ?
− Chuyện về các con.
Thiện cười nhạt:
− Ông Hiệp lại đề nghị giúp đỡ tụi con à? Hừ! Chả ai cần hạng
đạo đức giả ấy giúp đâu.
Bà Nguyệt tỏ vẻ không hài ḷng:
− Sao con lại nặng lời như vậy? Dầu sao ông Hiệp cũng đáng là
cha chú, lại chưa bao giờ làm ǵ quấy với con.
Thiện vẫn hằn học:
− Chỉ cần nghe kể về cuộc đời, rồi nh́n cách ông ta dùng tiền
tài, danh lợi cưới chồng cho con gái th́ đủ biết bản chất của
ông ta rồi, cần ǵ đợi ổng sái quấy với con. Thú thật, con thà
mồ côi cha, chớ lỡ có cha như ổng nhục lắm.
Nh́n gương mặt biến sắc của bà Nguyệt, Thiện nói tiếp:
− Bởi vậy con không thích mẹ giao du với ổng, dầu chỉ đơn thuần
v́ phép lịch sự.
Tim nhói lên v́ đau, nhưng bà Nguyệt vẫn cố giữ vẻ tự nhiên:
− Ai cũng có hoàn cảnh riêng, con chưa biết nhiều về người khác
th́ không nên vội vàng đánh giá.
Thiện vẫn chủ quan:
− Con t́m hiểu và nghe cũng kha khá về ổng, nên con đánh giá
không sai đâu.
Bà Nguyệt chùi mồ hôi rịn ra trên trán. Đúng là nghiệp chướng.
Con căm ghét, khinh rẻ cha ruột chỉ v́ cách sống tầm thường xem
nặng vật chất của ông ấy.
Bà mừng v́ con ḿnh sống có lư tưởng rồi bà lại buồn tủi khi
ngày xưa đă yếu đuối, mù quáng yêu một người tham bả vinh hoa.
Hồi sinh viên, bà đă quen ông Hiệp trong nhà sách Khai Trí. Hai
người yêu nhau chưa bao lâu th́ ông ta nói lời chia tay với lư
do chữ hiếu phải vâng lời mẹ cha cưới vợ.
Lúc đó, bà Nguyệt tưởng ḿnh không sống nổi. Bị thất t́nh nên
việc học cũng dở dang, bà đành xin làm một chân thủ thư ở một
thư viện nhỏ. Cuộc sống buồn tẻ ngày tám tiếng đối diện với sách
vở và những bức tường khiến bà trở nên nhút nhát hơn với đàn
ông. Với họ, cánh cửa mở vào tim bà đă đóng kín.
Sau bảy tám năm dài bặt tin, một ngày đẹp trời kia bà gặp lại
mối t́nh đầu của ḿnh.
Vẫn đôi mắt sáng trên gương mặt linh động thông minh, vẫn cái
miệng rộng quyến rũ, ông Hiệp đă chững chạc hơn nhiều so với
thời sinh viên lôm côm trước kia. Chính vẻ chững chạc đầy tự tin
của một người thành đạt lần nữa đă đốn ngă bà.
Ông ta than thở không hạnh phúc với người vợ chênh lệch về mọi
mặt. Ông ta quỳ xuống chân bà xin được yêu. Rồi việc ǵ tới phải
tới, bà bất chấp gia đ́nh sống vụng trộm với người ḿnh yêu với
lời hứa hẹn sẽ li dị vợ của ông ta. Rồi thằng nhóc Thiện ra đời,
ông Hiệp mừng khôn xiết v́ đă có con trai nối dơi.
Nắm được yếu điểm của vợ ông Hiệp là không khả năng sanh tiếp
đứa con thứ hai bà Nguyệt nuôi hy vọng ông sẽ nhanh chóng ly dị
vợ để về với ḿnh. Nhưng bà càng đợi ông càng khất. Đến một ngày
kia bà chợt hiểu ra, sẽ không đời nào ông Hiệp bỏ bà vợ giàu có
để cưới bà, một người nghèo khổ.
Nếu yêu ông, suốt đời bà sẽ làm bé... và bà đă cam phận cho tới
khi vợ ông xuất hiện.
Rùng ḿnh, bà Nguyệt cố xua đi h́nh bóng của quá khứ, v́ bây giờ
bà có quyền nh́n về tương lai, một tương lai không bị ám ảnh bởi
búa ŕu dư luận như ngày xưa bà luôn ẩn tránh.
Ngước nh́n vẻ mặt đăm chiêu của Thiện. Bà Nguyệt khẽ nuốt tiếng
thở dài.
Khó nhất là làm sao để các con bà chấp nhận, thương yêu và kính
trọng cha ruột chúng. Muốn được như thế, bà cần phải có thời
gian. Khác với ngày xưa, bà tin ngày nay thời gian sẽ ủng hộ bà.
Chương 13
Đẩy hộp nho khô về phía Ca Dao, Uy trống không:
− Ăn đi!
Dao bặm môi:
− Em không thích ăn vặt như Phương Phi. Anh để dành mà... bồi
dưỡng cho bà ấy.
Uy nhún vai:
− Phương Phi có phần riêng. Em không phải lo.
Ca Dao chợt xót xa v́ những lời Uy nói. Sao anh không nghĩ những
lời đó làm Dao buồn nhỉ?
Nhưng tại sao Dao lại buồn trước t́nh yêu của người khác, trong
khi vết thương ḷng của cô vẫn c̣n đau buốt mỗi khi nhớ tới Sơn?
Trái tim khờ khạo của Dao đúng là lắm chuyện, nó nên ngủ yên một
thời gian cho quên mọi thứ đi th́ hơn.
Giọng Uy quyền hành vang lên:
− X̣e tay ra!
Ca Dao ngơ ngác nh́n anh rồi không hiểu sao cô ngập ngừng x̣e
tay. Uy đổ nho khô vào ḷng bàn tay Dao.
− Phải chịu khó ăn vặt cho mập một tí. Em gầy lắm biết không?
Dao rút tay lại:
− Kệ em! Đi mà lo cho bà Phi....
Uy nheo mắt:
− Sao cứ nhắc tới Phương Phi hoài vậy? Không lẽ em ganh tỵ với
cô ấy?
Mặt nóng lên, Dao phản ứng khá mạnh:
− Nói bậy. Em mà... thèm ganh tỵ với chị Phi.
Uy dài giọng:
− Chuyện đó có trời biết. Con gái là chúa ích kỷ. Chỉ thấy người
khác hạnh phúc hơn ḿnh cũng đủ ganh ghét rồi.
Ca Dao nuốt nghẹn làm thinh. Nh́n những hạt nho khô nâu tím
trong tầm tay, Dao bỗng ấm ức đến mức cứ muốn vứt chúng đi.
Nhưng nếu Dao làm thế, chắc chắn Uy sẽ được dịp trêu chọc, vậy
th́ tội t́nh ǵ... chậm chạp đầy cố ư, Ca Dao cho từng hạt, từng
hạt nho khô vào miệng, ngồi kế bên Uy thong thả nói:
− Ùm... ùm.
Ca Dao thản nhiên ăn hết số nho khô trong tay, mặc kệ Uy...
ùm... ùm...
Uy thích thú:
− Th́ ra em thuộc tuưp khi bị chọc tức ăn mới ngon. Nếu vậy anh
sẵn sàng chọc em giận chọc đến bao giờ em mập ra mới thôi.
Ca Dao hỏi:
− Tại sao anh phải làm thế?
− Tại anh thích.
− Thích chọc người khác ấy hả?
Uy điềm đạm:
− Anh thích em...
Ca Dao nóng mặt:
− Vớ vẩn.
Mặt Uy chợt nghiêm lại:
− Anh nói thật đó. Lẽ nào em không cảm nhận được điều này?
Ca Dao khô khan:
− Không. Em không cảm nhận ǵ hết. Anh đừng trêu em nữa.
Uy đứng dậy. Anh ra khỏi quầy và đốt thuốc. Nh́n dáng Uy ngồi
trên yên xe phà khói mù mịt, Dao chợt nao ḷng.
Nhưng Uy là một... diễn viên xuất sắc. Cô tin chắc chắn anh
chàng đang diễn tṛ cho ḿnh xem. Uy tưởng cô... khờ như Tí Nị
hay sao ấy. Anh Thiện yêu thật nên mới được Tí Nị đáp lại, chớ
Uy chỉ giỏi trêu chọc, ai có thể tin anh ta chứ.
Với tay lấy hộp nho khô, Ca Dao mất thăng bằng đổ người sang một
bên, cái chân găy va vào ghế khiến cô đau buốt tận óc. Gượng
không nổi, Ca Dao té nhào vào quầy đánh rầm. Cái kệ nhựa đổ
xuống, sách báo rơi vào người Dao tung tóe.
Vứt vội điếu thuốc, Uy hoảng hốt chui vào quầy và thấy Dao đang
ôm cái chân đau, mặt tái ngắt.
Uy nhăn nhó:
− Trời ơi! Sao lại thế này?
Ca Dao kêu lên:
− Đau quá. Đau quá.
Đẩy sách báo qua một bên, Uy đỡ Dao ngồi dựa vào vách, mồm liên
tục bảo "không sao" nhưng trong ḷng nóng hơn lửa.
Thật cẩn thận anh đặt chân Dao xuôi theo vách quầy rồi loay hoay
dọn dẹp mọi thứ trong quầy báo chật chội, bề bộn. Ca Dao chẳng
biết làm sao đứng lên được, cô đành ngồi nh́n Uy.
Giọng anh dài ra nửa đùa nửa thật:
− Em không thể thiếu anh được đâu, nhóc ạ.
Ca Dao chống tay nhưng không sao đứng dậy được, cú trợt ngă vừa
rồi khiến cô nhát hơn b́nh thường, Dao không dám đứng lên nếu
không ai đỡ.
Ca Dao mím môi làm thinh. Bên ngoài có người mua báo. Uy nhanh
nhẹn bán cho khách, trong lúc Dao vẫn ngồi trên sàn gỗ trong
quầy với vẻ giận dỗi.
Ngồi xuống kế bên cô, Uy nói nhỏ:
− Như thế này ấm cúng thật.
Dao lầm bầm:
− Em đang... nóng th́ có. Hừ! Người có tấm ḷng bác ái như anh
h́nh như lại thích cười trên nỗi đau của kẻ khác th́ phải.
Uy xa xôi:
− Anh đang cười trên nỗi đau của anh đấy chớ.
Im lặng một chút, anh nói:
− Em vẫn bảo anh là một diễn viên trong ngoặc kép, một diễn viên
đă đạo diễn cho Thiện một màn kịch, nhờ thế hắn có được trái tim
Tí Nị c̣n anh có được sự ghét bỏ của em. Anh biết trong thâm tâm
em, anh không có chỗ đứng v́ anh là một kẻ dối trá. Cũng đáng
đời anh lắm anh chàng dối trá ạ.
Lật một quyển thơ trên kệ, Uy trầm giọng đọc:
"T́nh yêu cuối cùng đă chết
cuộc sống hạ màn
thằng hề chùi mặt
quy nguyên vẻ đời
ánh đèn lơ láo
ai người ngó chơi?
hí trường sâu rộng
từng trận khóc cười
hạ màn vắng lặng
ghế nào lẻ oi?"
− Em xem anh hiện giờ có giống thằng hề trong bài thơ này không?
Ca Dao chớp mắt:
− Em không hiểu ǵ về anh hết.
Uy dịu dàng:
− Nhưng em sẽ t́m hiểu chứ?
Ca Dao ấp úng:
− Em mệt mỏi lắm rồi, em không muốn gặp rắc rối nữa đâu. Mẹ đă
dặn: "Đừng vội tin lời đàn ông" em từng nh́n ḿnh u tối trong
gương, em sợ bị mắng là đồ ngốc nữa lắm. Em nói thật đó.
Uy ngập ngừng:
− Có lẽ anh đă quá vội vă. Nhưng anh sẽ chờ, chờ đến lúc em...
khôn hồn tỉnh vía ra nhận ra dầu mang tiếng giả dối, nhưng t́nh
yêu anh dành cho em là chân thật.
Ca Dao nóng bừng cả người. Đây là lời tỏ t́nh rơ ràng, đầy đủ và
nồng nàn nhất mà lần đầu cô được nghe.
Trước đây, Sơn không bao giờ nói thế, lời của anh thường bóng
bẩy, xa xôi, lan man, người nghe tưởng ḿnh là người duy nhất
được anh yêu, nhưng khi nằm nhớ lại mới thấy đó chỉ là những từ
rỗng không, chẳng mang ư nghĩa cụ thể nào hết. Bởi vậy nếu gặp
lại Sơn, Ca Dao không thể trách anh phụ t́nh, v́ anh có tỏ t́nh
với cô bao giờ đâu.
Yêu là phải thành thật rơ ràng, cụ thể. Đó phải là kinh nghiệm
của bản thân Dao không?
Cô len lén nh́n Uy. Hai người rơi vào im lặng. Thứ im lặng ngập
tràn sắc màu lăng mạn mà với Sơn, Ca Dao chưa bao giờ có được.
Măi đến khi nghe giọng Phương Phi ngoa ngoắt vang lên, cả hai
mới như bừng tỉnh. Uy đứng bật dậy và hứng trọn ánh mắt rực lửa
của Phương Phi.
Cô gần như rít lên:
− Làm ǵ mà thậm thụt dưới đó vậy?
Uy vuốt mặt:
− Ca Dao bị đau chân không đứng được.
Phương Phi bĩu môi:
− Có anh là nó vẽ chuyện chớ đau đớn ǵ khi đă bó bột cứng như
đá.
Uy hất mặt:
− Sao em biết không đau?
Không trả lời Uy, Phương Phi bắt bẻ:
− Sao anh biết đau?
Uy trả lời:
− V́ anh cùng chia sẻ với Dao.
Phi cười khẩy:
− T́nh tứ nhỉ? Từ bao giờ vậy? Từ hồi nó què đúng không?
Uy xoa cằm:
− Ḿnh đi uống nước đi.
− Từ chiều tới giờ mưa, em không khát.
− Nhưng anh khát.
Phương Phi nhún vai:
− Vậy th́ đi.
Quỳ một gối kế bên Ca Dao, Uy bảo:
− Anh đỡ em dậy.
Ca Dao bám vào vai Uy trước cặp mắt khó chịu của Phương Phi. Hai
người chở nhau đi mất. Dao ngồi một ḿnh nhâm nhi nho khô và
nhâm nhi cả những lời Uy nói lúc năy.
Tại sao vừa tỏ t́nh với cô xong, anh lại quay sang đi uống nước
với Phương Phi? Anh đùa dai với cô đến mức độ thế nào? Ca Dao
nhếch môi cười buồn.
Thiện dừng xe trước quầy, trên môi anh nụ cười hạnh phúc vẫn c̣n
nguyên.
Anh hỏi:
− Uy đâu?
Ca Dao đều giọng:
− Đi với Phương Phi rồi.
Thiện chép miệng:
− Cái thằng lộn xộn quá.
Dao ṭ ṃ:
− Anh nói vậy là sao?
Thiện nhún vai:
− Không. Không sao cả.
Ca Dao bỗng muốn khóc.
− Em muốn về. Anh gọi xích lô đi.
Thiện ngập ngừng:
− Đợi một chút Uy chở em về.
Dao nghe giọng ḿnh vỡ ra:
− Người ta đi với bồ, biết đâu mà đợi.
Thiện làm thinh ra ngoắc xích lô. Về tới nhà, Dao ngạc nhiên khi
thấy cửa khóa ngoài. Vậy là mẹ lại đi đâu rồi.
Thất vọng, chán nản, Ca Dao lê vào sân và ngồi trên chiếc ghế
dài dưới gốc mận. Nếu biết thế này thà ở lại quầy c̣n hơn.
Nhưng mẹ đi đâu nhỉ? Dạo này mẹ có nhiều biểu hiện rất lạ. Bà
hay bồn chồn, trông ngóng và rất hay thở dài. Rơ ràng cuộc sống
nội tâm của bà đang bị xáo trộn. Chẳng lẽ v́ mẹ biết chắc chắn
ba không c̣n tồn tại trên đời nữa nên đă bị sốc?
Ca Dao xót xa. T́nh yêu khiến người ta lao đao, lận đận dù ở
tuổi xế chiều.
Có tiếng xe ngừng ở cổng. Ca Dao nhấp nhổm nh́n và sững sờ khi
nhận ra Sơn. Bỗng dưng Dao co người lại như để trốn tránh. Nhưng
anh đă thấy cô, Sơn dựng xe, bước vào sân. Ca Dao nghe từng nhịp
tim ḿnh đập theo từng bước chân Sơn.
Đứng trước mặt cô, Sơn hỏi một cách máy móc:
− Em khỏe không?
Ca Dao nhếch môi:
− Em bị găy chân chớ có bệnh hoạn ǵ đâu.
Thật tự nhiên, Sơn ngồi xuống cạnh cô, giọng trơn tuột:
− Anh rất tiếc.
Ca Dao thong thả hỏi:
− Về chuyện ǵ?
Sơn ngập ngừng:
− Chuyện của chúng ta... Anh là con trai duy nhất, anh không thể
bất hiếu với mẹ....
Ca Dao cười nhạt:
− Và anh cũng không thể quay lưng trước tiền tài, danh vọng. Đó
là lẽ tất nhiên. Nếu anh bỏ tất cả để tới với em mới là bất
thường.
Hơi nghiêng đầu, Ca Dao nói:
− Trông anh đâu có ǵ bất thường nên anh chọn cách sống tầm
thường là đúng.
Sơn nh́n cô:
− Em cứ mỉa mai, nếu điều đó làm em vui.
Ca Dao nhếch môi:
− Anh tới đây đâu phải để nói như thế. Thật ra anh cần ǵ?
Sơn đáp:
− Anh t́m bác Hiệp.
Ca Dao kêu lên:
− T́m ở nhà em? Thật buồn cười. Ông Hiệp tới đây làm chi?
Sơn lơ lửng:
− Dĩ nhiên bác ấy có mục đích...
− Mục đích ǵ, anh nói ra đi? Chớ cứ úp mở hoài khó chịu lắm.
Sơn vẫn ṿng vo:
− Điều này em phải biết hơn anh chứ.
Ca Dao nhíu mày. Cô suy nghĩ măi vẫn không ra... ông Hiệp là bạn
ba, ông ấy muốn giúp đỡ vợ góa con côi của bạn cũ. Anh Thiện đă
từ chối nên ông ta gặp mẹ để tŕnh bày thiện ư của ḿnh.
Giọng Sơn chợt vang lên:
− Bác Hiệp góa vợ đă lâu, bác ấy đang là mục tiêu rất nhiều phụ
nữ, từ trẻ tuổi tới trung niên, bác ấy chưa quan tâm đến ai,
nhưng thời gian gần đây lại chạnh ḷng trước hoàn cảnh của mẹ
em. Hai người vẫn có những cuộc gặp gỡ khá bí mật.
Mặt Dao nóng bừng, cô gằn:
− Anh nên cẩn thận lời ăn tiếng nói anh không được xúc phạm đến
mẹ em.
Sơn vẫn b́nh tĩnh:
− Em dễ bị kích động quá, tiếc rằng những ǵ anh vừa nói lại là
sự thật. Tối nay anh tới là để đánh động với Thiện và em. Bác
gái đang vắng nhà, đúng không?
Ca Dao ú ớ:
− Nhưng đâu có nghĩa mẹ em đang gặp ông Hiệp.
Sơn xoa cằm:
− Anh dám cá là đúng thế. Hai người có vẻ rất tâm đầu ư hợp, và
dĩ nhiên Đan Thanh không đời nào chấp nhận chuyện trời ơi này.
Cô ta mà nóng lên th́ người thiệt tḥi cũng lại là bác gái.
Ca Dao căm phẫn:
− Anh im đi! Đâu phải chỉ ḿnh Đan Thanh có quyền nóng. Nếu ông
Hiệp quyến rũ mẹ tôi, anh Thiện sẽ không để ông ta yên đâu. Mời
anh đi ngay cho.
Vừa lúc đó, Uy thắng xe ngay cửa. Anh hớt hải chạy vào khi nhận
ra Sơn đang đứng bên Ca Dao.
Hai người đàn ông hằn học nh́n nhau, Sơn nhún vai và bỏ đi. Ca
Dao ngồi thừ ra trên ghế, Uy thắc thỏm:
− Sơn t́m em à?
Ca Dao lắc đầu:
− Anh ấy t́m ông Hiệp.
Uy nhíu mày:
− Sao lại t́m ở đây?
Ca Dao ngập ngừng:
− Sơn bảo... bảo mẹ em và ông Hiệp vẫn có những cuộc gặp gỡ
riêng. Em không biết nên tin không nhưng rơ ràng là mẹ đang vắng
nhà.
Uy thở hắt ra:
− Vừa rồi anh và Phi có gặp lại bác.
Dao thảng thốt:
− Mẹ có thấy anh không?
Uy lắc đầu:
− Anh không biết, v́ hai người có vẻ mải mê lắm, chắc chả để ư
tới bọn trẻ đâu.
Ca Dao bồn chồn:
− Có chuyện ǵ thế nhỉ? Em và anh Thiện không thích mẹ quan hệ
với ông ta, lẽ ra mẹ phải ư thức được điều này chứ! Lỡ anh Thiện
biết th́ phiền lắm.
Uy trầm giọng:
− Thiện biết rồi. Xin lỗi, anh không kịp bịt mồm Phương Phi.
Ca Dao nói:
− Phương Phi có quyền tự do. Sao lại xin lỗi em? Em rất sợ nghe
những lời đại loại như xin lỗi, rất tiếc...
Uy nh́n cô:
− Anh sẽ không bao giờ nói rất tiếc v́ thâm tâm anh cũng rất
sợ... Sao không đợi anh mà đi xích lô về vậy?
Dao bắt bẻ:
− Anh có bảo em đợi đâu?
− Nếu có, em đợi anh không?
Ca Dao giận dỗi:
− Đó là sự tra tấn chớ không phải chờ đợi. Thật độc ác khi bắt
em phải chờ như thế.
Uy phân bua:
− Anh hiểu, nhưng v́ giữa anh và Phi cần làm sáng tỏ vài ba vấn
đề, nên anh đành để em lại quầy một ḿnh, mà trong ḷng thấp
thỏm không yên... anh sợ nước mắt vắn dài của em lắm.
Ca Dao chớp mi v́ những lời Uy nói. Cô vẫn hiểu "mật ngọt chết
ruồi" nhưng khổ sao ḷng cô vẫn thơi thới khi nghe những lời
ngọt lịm của anh.
Uy ngồi xuống bên Ca Dao, anh siết nhẹ tay cô, giọng th́ thầm:
− Em đang nghĩ ǵ vậy?
Dao cong môi:
− Dĩ nhiên là... không thèm nghĩ về anh rồi...
Uy cười nhẹ. Anh say sưa nh́n gương mặt bướng bỉnh của Dao. Dưới
ánh sáng mù mờ của đêm, gương mặt ấy mới đáng yêu làm sao.
Ca Dao ranh mănh trêu Uy bằng cách lặp lại câu hỏi của anh:
− Anh đang nghĩ ǵ vậy?
Anh trả lời:
− Dĩ nhiên là nghĩ về em rồi.
− Nghĩ xấu hay nghĩ tốt nhỉ?
Uy nghiêng đầu nh́n sâu vào mắt Dao:
− Anh nghĩ không hiểu sao anh phải khổ v́ một con nhóc như em,
trong khi đó biết bao nhiêu người phải khóc v́ anh.
Ca Dao che miệng cười:
− Điều đó gọi là quả báo đấy! Anh sẽ phải khổ dài v́ em không
bao giờ yêu ai nữa. Trái tim em bị... xơ rồi.
Uy nhấn mạnh:
− Em sẽ không yêu ai nữa ngoài anh.
Ca Dao phụng phịu:
− Không dám đâu.
Uy mỉm cười, ḷng rộn lên nỗi vui sâu lắng. Hai người im lặng
ngồi bên nhau, Uy nhẹ nhàng nắm lấy tay Dao. Cô để mặc tay ḿnh
trong tay anh. Với Dao, Uy hiện giờ là một điểm tựa vững chắc.
Tuy chưa khi nào cô nói lên t́nh cảm của ḿnh đối với Uy nhưng
trong tim cô anh đă có một vị trí độc tôn nhưng đó phải t́nh yêu
không, Ca Dao chưa dám khẳng định, cô vẫn c̣n rất sợ khi nghĩ
tới vết thương đầu đời.
Thiện xồng xộc dắt xe vào, giọng anh gay gắt:
− Mẹ vẫn chưa về à?
Không nghe ai trả lời, Thiện hỏi Uy:
− Lúc năy mày ngồi quán nào? Tao muốn tới đó.
Ca Dao vội nói:
− Em thấy không nên.
− Nhưng giờ này quá khuya rồi, làm sao yên tâm để mẹ một ḿnh.
− Em nghĩ ông ấy không để mẹ một ḿnh đâu.
− Sao em biết.
Ca Dao không trả lời, Thiện nh́n ra cửa và thấy bà Nguyệt đang
bước vào với ông Hiệp.
Mặt Thiện sa sầm xuống. Anh chưa biết phải làm sao để tỏ thái
độ, bà Nguyệt đă lên tiếng:
− Mẹ có chuyện quan trọng cần nói với các con.
Uy đứng dậy:
− Cháu xin phép về...
Thiện mở cửa, ông Hiệp chững chạc bước vào như đây chính là nhà
ḿnh. Khác với gương mặt lầm ĺ của Thiện, ông ta trông vừa vui
vừa xúc động lạ kỳ.
Bà Nguyệt bảo:
− Các con ngồi xuống đi.
Nhưng không nghe lời bà, Thiện bước tới bàn thờ ba ḿnh đốt
nhang với thái độ thách thức.
Ca Dao nghe giọng mẹ run run:
− Từ giờ trở đi con không phải làm việc ấy nữa...
Thiện nh́n bà trân trối:
− Mẹ nói ǵ vậy?
Bà Nguyệt nghẹn ngào:
− Ba vẫn c̣n sống, ba của các con vẫn c̣n sống...
Thiện lắp bắp:
− Vậy ba con đâu?
Đặt tay lên vai ông Hiệp bà rưng rưng:
− Ông ấy đây này.
Nước mắt lăn dài trên g̣ má ông Hiệp thay cho nụ cười đoàn tụ
ông nói:
− Ba thật không phải với các con.
Anh em Ca Dao đứng chết trân với những ǵ vừa được nghe. Những
lời đó đă giải thích những thay đổi gần đây của mẹ, nhưng nó
cũng là những lời sấm sét khiến Dao ù tai.
Cô lạc giọng:
− Thà ba con chết như lâu nay vẫn hơn... Con không muốn có chung
ba với Đan Thanh.
Thiện b́nh tĩnh hơn, anh hỏi:
− Tại sao tới bây giờ mẹ mới nói sự thật?
Bà Nguyệt lau nước mắt:
− V́ bây giờ mẹ mới gặp lại ba, v́ các con đă lớn để có thể hiểu
cuộc đời và thông cảm cho cha mẹ.
Thiện và Ca Dao im lặng nh́n nhau rồi nh́n ông Hiệp. Với hai
người, ông vẫn là kẻ xa lạ. Dao chẳng chút cảm xúc nào khi nghe
ông nói:
− Từ giờ trở đi, ba sẽ lo cho mẹ và các con.
Thiện cười khẩy, anh thảy chiếc ch́a khóa xe lên cao và bảo:
− Tối nay con không ngủ ở nhà?
Rồi mặc bà Nguyệt gọi ḿnh, Thiện lên xe đi mất. Ca Dao chống
nạng đứng lên trong giọng khẩn khoản của ông Hiệp:
− Hăy để ba chăm sóc con...
Ca Dao dằn chiếc nạng thật mạnh. Tiếng gỗ chạm vào gạch vang lên
một âm thanh nhói buốt nhắc nhở cô đến cái tai nạn ḿnh vừa nhận
lănh không lâu.
Giọng lạnh lùng, Ca Dao nhấn mạnh:
− Ông về chăm sóc Đan Thanh, cháu đă quen không có cha từ lúc
mới lọt ḷng nên tự lo cho ḿnh được.
Hả hê, Ca Dao nhấc chân, vừa bước được vài ba bước, cô đă nghe
bà Nguyệt kêu lên hoảng hốt.
Quay lại, Dao thấy ông Hiệp đổ gục trên bàn, cạnh đó mẹ cô đang
lay gọi ông trong thảng thốt. Vừa khóc, bà Nguyệt vừa nói:
− Chúng bây đă giết chết ba ḿnh rồi ...
Chương
Kết
Một năm sau...
Vừa xếp những trang quảng cáo vào trong tờ tuổi trẻ, Tí Nị vừa
nói:
− Phải công nhận một điều quầy báo vắng anh Uy là mất bảy phần
hồn, tám phần xác. Vừa buồn vừa thiếu khí thế làm việc.
Ca Dao bĩu môi:
− Em nói thế cho ông ta hất mặt lên trời. Không có Uy, càng
khỏe.
Tí Nị nheo mắt:
− Chị nói th́ nhớ nha.
Ca Dao thản nhiên:
− Có ǵ đâu không nhớ. Ông ta là cục nợ đời, vắng nợ ngày nào đỡ
ngày nấy.
Tí Nị gật gù:
− Chị ví von hay thật. Thế anh Uy là nợ t́nh gần hay nợ t́nh xa
vậy?
Ca Dao tủm tỉm cười thay câu trả lời. Buổi chiều xuống thật b́nh
yên. Ngoài công viên có nhiều cặp vợ chồng già đang nắm tay nhau
đi dạo trông thật hạnh phúc.
Bất giác Ca Dao chợt chạnh ḷng khi nhớ tới ba ḿnh.
Sau đêm nghiệt ngă ấy, ba cô đă bị bán thân bất toại, chứng tai
biến năo khiến ông dở sống dở chết cả năm trời. Nếu không có mẹ
tận t́nh chăm sóc, chắc ông vẫn c̣n nằm một chỗ sống cuộc sống
thực vật, lúc mơ lúc tỉnh.
Uy bảo chính nhờ t́nh yêu của mẹ, t́nh phụ tử thiêng liêng trói
buộc Thiện, Ca Dao và ông nên ba mới hồi phục bất ngờ đến thế.
Bây giờ ba phải ngồi xe lăn nhưng hy vọng trong tương lai ông có
thể đi đứng được.
Ca Dao nuốt tiếng thở dài, sự ân hận vẫn bóp nghẹn tim cô mỗi
khi trông thấy ba và mẹ bên nhau.
Lẽ ra cô đă có một gia đ́nh hạnh phúc, lẽ ra mẹ được hưởng trọn
vẹn niềm vui ở bên chồng ở tuổi về chiều. Khổ sao, chính cô và
Thiện đă phá hỏng mọi thứ chỉ v́ sự ích kỷ của ḿnh...
Tí Nị bấu vào tay Dao:
− Chị có khách đặc biệt. Thôi em biến đây.
Ca Dao chớp mắt khi thấy Sơn. Dạo này anh lại ghé quầy mua báo.
Cô máy móc lấy tờ Saigon Time đưa cho Sơn.
Anh ngập ngừng:
− Bác Hiệp thế nào rồi?
Ca Dao nói:
− Đă đỡ hơn trước nhiều, nhưng vẫn chưa đi được.
Sơn sửa gọng kính và lặp lại câu cũ rích:
− Đáng tiếc thật.
Ca Dao mỉa mai:
− Đúng là đáng tiếc, nhưng em không hiểu anh tiếc cái ǵ, tiếc
cái chức giám đốc bị cho rơi, hay tiếc cuộc hôn nhân chưa thành
đă bại giữa anh với Đan Thanh.
Sơn cười nhạt:
− Đỏng đảnh là tính cách của Thanh, cô ta giận rồi lại van xin
năn nỉ được anh yêu. Nhưng sự đời "Nhất quá tam ba bận". Anh sẽ
mặc kệ Đan Thanh và cuộc hôn nhân không bao giờ thành của cô ta.
Tha thiết nh́n Ca Dao, Sơn bỗng đổi giọng ngọt ngào:
− Anh vẫn luôn nghĩ tới em, ray rứt v́ em. Anh tin em vẫn chưa
quên anh.
Ca Dao gật đầu:
− Vâng. Làm sao em có thể quên anh được.
Sơn vội vă nói tiếp:
− Anh đă trằn trọc nhiều đêm và ngộ ra rằng người anh cần là em
chớ không phải Đan Thanh.
Ca Dao khẽ cười:
− Anh phải trằn trọc cả năm trời mới nhận ra điều đó sao?
Cuộn tṛn quyển báo trong tay, Sơn bẻm mép:
− Anh đă trưởng thành để đằm tính trong t́nh yêu. Hăy cho anh cơ
hội đi lại từ đầu nhé Ca Dao.
Suưt nữa Ca Dao ph́ cười v́ giọng điệu như phim bộ Hồng Kông của
Sơn.
Cô nghiêm mặt:
− Cơ hội ấy đă qua lâu rồi.
Sơn nói:
− Anh không tuyệt vọng. Nhất định anh sẽ chinh phục được em như
ngày nào.
Ca Dao nh́n thẳng vào mặt Sơn:
− Anh không ngại khi cứ quanh quẩn hết bên cô chị lại tới cô em
sao?
Sơn trơn tuột:
− T́nh yêu có lư lẽ của nó. Anh chỉ đau khổ khi không được em
yêu thôi.
Ca Dao chớp mắt:
− Anh làm em muốn khóc quá. Nhưng nếu em không phải con gái của
ông Hiệp chắc chắn anh sẽ không "Nhất định chinh phục" em đâu.
Nói thật nhé. Em chẳng được hưởng ǵ trong cơ nghiệp của ông
Hiệp. Nhắm vào em là trật rồi. Anh đă đầu tư t́nh yêu th́ nên
chọn đúng chỗ, nếu không dễ phá sản lắm.
Mặt đỏ lên như bị bắt quả tang ăn cắp, Sơn sửa gọng kính giọng
bi thiết:
− Em hiểu lầm anh rồi.
Ca Dao nhỏ nhẹ:
− Ai khác th́ em có thể lầm, chớ anh th́ không. Bởi vậy, em cần
rạch ṛi với anh. Giữa chúng ta nếu có được t́nh bạn th́ tốt,
bằng không chỉ là quan hệ giữa kẻ bán người mua. Em không muốn
v́ anh mà bất ḥa măi với chị Đan Thanh.
Sơn chưa kịp phân bua th́ có khách mua báo. Ca Dao đon đả chào
mời. Cô tṛ chuyện với khách và xem như không có Sơn hiện diện.
Khi c̣n lại hai người, Ca Dao lại chăm chú sắp xếp những kệ
sách, cô không muốn tiếp anh nữa. Đứng tần ngần một hồi, Sơn
nói:
− Với anh, em bao giờ cũng là một h́nh ảnh đẹp.
Ca Dao hơi nghiêng người:
− Cám ơn anh. Nhưng em không thích hợp với anh. Anh nên quay lại
với chị Đan Thanh đi. Rồi đâu sẽ vào đó cả thôi.
Sơn gượng gạo cười. Anh đi rồi mà Ca Dao vẫn c̣n suy nghĩ lan
man về t́nh yêu về cách sống của từng người. Sơn là như thế, anh
sẽ yêu như cách anh sống, tính toán, thủ đoạn để đạt mục đích
của đời ḿnh. Dẫu chút t́nh thơ dại ngày nào Dao trân trọng dành
cho anh đă rơi rớt mất, anh vẫn mong t́m được hạnh phúc.
Nh́n đồng hồ, Ca Dao sốt ruột. Lẽ ra giờ này Thiện phải tới
quầy. Anh lại lẩn ở đâu rồi ḱa. Gần một năm nay, hầu như Ca Dao
bám trụ quầy sách này, v́ Thiện đă đi làm. Anh chỉ xuất hiện ở
đây buổi tối khi đă xong công việc ở công ty. Năm rồi, Ca Dao
lại thi hỏng, con đường vào đại học của cô càng chông gai hơn.
Cô không có thời gian lẫn điều kiện như những người đồng trang
lứa. Muốn học Dao chỉ có thể vào các lớp tại chức ban đêm. Như
vậy quả là thiệt tḥi, nhưng Dao không t́m ra cách nào khác
ngoài cách đồng ư dẹp quầy sách báo này và nhận sự chăm sóc về
vật chất của ba ḿnh.
Ca Dao cười buồn. Cha mẹ lo cho con là lẽ tự nhiên, nhưng trường
hợp anh em Dao lại khác. Ḷng tự trọng đă không cho phép anh em
cô nhận bất cứ ǵ ở ông Hiệp ngoại trừ t́nh cha con. Ca Dao
không muốn bị Đan Thanh khinh bỉ khi cô ta khẳng định rằng anh
em Dao nhận ông Hiệp là cha chẳng qua v́ tài sản, cơ nghiệp của
mẹ cô ta để lại.
Thói đời ai lại không nghĩ thế, Ca Dao không trách cách nghĩ của
Thanh mà chỉ trách cách đối xử của cô ta với ta, người sống cảnh
gà trống nuôi con bao nhiêu năm dài.
Thanh đă bỏ mặc ba lúc bệnh ngặt nghèo. Cô dựa vào lư do ông
theo người đàn bà khác để oán trách, giận dỗi và để lảng cả việc
phải chăm sóc ông. Chính lúc ấy, mẹ Dao đă lo tṛn trách nhiệm
làm vợ với người đàn ông từng làm bả lỡ dở cả một đời. Mẹ đến
với ba bằng cả tấm ḷng, bà không thở than, oán trách số phận mà
chỉ tự trách ngày xưa đă không biết kiềm chế bản thân, đă lén
lút với người có vợ để gây nên nghiệp chướng tận bây giờ.
Chính mẹ là cầu nối giúp anh em Dao vượt qua tự ti mặc cảm để
đến với ba ḿnh.
Ca Dao thở phào nhẹ nhơm khi nhớ lại thời gian vừa qua. Cầu mong
sao ở tháng ngày sắp tới, ba sẽ đi đứng một ḿnh được để mẹ bớt
cực.
Thiện bước tới quầy với gương mặt mệt mỏi pha chút trầm ngâm.
Không cười, không nói như mọi ngày, anh ngồi xuống cái ghế gần
đó.
Ca Dao hỏi ngay:
- Sao anh về trễ vậy?
Thiện vuốt ngược tóc:
− Bận nói chuyện với bà Đan Thanh.
Ca Dao ngạc nhiên:
− Bà ta lại kiếm chuyện nữa à?
Thiện lắc đầu:
− Không. Bà ta chủ động gặp anh với nhiều thiện chí.
Ca Dao nheo nheo mắt:
− Em nghĩ măi vẫn không ra những thiện chí ấy.
Thiện nói:
− Chị Thanh muốn anh về trung tâm Hướng Dương phụ chị ấy điều
hành công việc.
Ca Dao hỏi tới:
− Ư anh thế nào?
Thiện nhếch môi:
− Trước sau như một chớ c̣n thế nào nữa? Anh không bao giờ muốn
động vào tiền bạc, cơ nghiệp ǵ ǵ đó của ba và bà Thanh. Anh đă
trả lời thật dứt khoát dù bà ta có vẻ chân t́nh lắm.
Ca Dao thắc mắc:
− Điều ǵ khiến bà Thanh làm như thế nhỉ? Chị ta thật ḷng hay
giả vờ để thử anh?
Thiện nhún vai:
− Thử với mục đích ǵ? Anh nghĩ là bà ấy thật ḷng. Nhưng cuộc
đời bao giờ cũng có những quy luật của nó. Đă nói là luật th́
rất nghiệt ngă, vô t́nh. Biết thế tốt hơn là tránh, đừng nhập
cuộc chơi.
Ca Dao chất vấn:
− Nhưng lỡ đây là ư ba th́ sao?
Thiện thản nhiên:
− Chả sao hết. Ba mẹ đâu làm chủ cuộc đời của con cái. Mà sao em
lại hỏi anh những câu đầy thách thức vậy? Không lẽ em đang nghĩ
khác?
Ca Dao lắc đầu:
− Đâu có.
Thiện ngập ngừng:
− Anh nghĩ chị Thanh thừa biết anh sẽ từ chối.
− Nếu thế bà ta đặt vấn đề làm chi?
− Là người thông minh, em tự trả lời được mà.
Ca Dao nhíu mày:
− Bà ấy muốn nhận chị em à? Chắc không có đâu, v́ Đan Thanh rất
cao ngạo.
Thiện cười:
− Em cũng đâu có thua kém. Dầu sao một giọt máu đào vẫn hơn ao
nước lă. Biết đâu chừng bà Thanh đă nhận ra có anh em, cha mẹ
hơn thui thủi một ḿnh.
Rồi anh kết luận:
− Nhưng dù v́ động cơ nào, anh cũng rất vui khi thấy từ giờ trở
đi, chúng ta có thể nói chuyện thoải mái với Đan Thanh. Cuộc
chiến tranh lạnh xem như kết thúc rồi.
Ca Dao đứng dậy:
− Em cũng mong được vậy. Bây giờ em về đây. Thế nào Tí Nị cũng
ra với anh. Ráng chờ nhé.
Thiện nheo nheo mắt:
− Không biết ai ráng chờ ai à nghen.
Ca Dao vờ như không nghe câu trêu ghẹo của Thiện, cô thong thả
đạp xe dưới hàng cây dầu cao vút.
Về nhà, Ca Dao loay hoay mở cửa một ḿnh, vào ngồi dưới gốc cây
mận một ḿnh. Vắng Uy, mọi thứ đối với cô bỗng vô hồn, vô nghĩa.
Úp mặt vào tay, Dao thổn thức nhớ mong.
Gần nửa tháng nay, Uy tất bật với việc cứu trợ băo lụt ở miền
Trung. Anh như con thoi đi về đi về liên tục. Những chuyện công
tác xă hội tự nguyện này khiến Ca Dao hiểu hơn về Uy. Cô đă
không thể từ chối t́nh yêu anh dành cho ḿnh, ngược lại Dao phải
chấp nhận sự thật là cô không thể thiếu Uy. Anh đă nghiễm nhiên
trở thành một phần tất yếu của cuộc đời Ca Dao. Vắng anh, cô
thường ra ngẩn vào ngơ, làm việc quên đầu, quên đuôi. Chính v́
thế, Dao thường bị Tí Nị và Thiện trêu, c̣n Phước th́ hay lặp đi
lặp lại câu tuyên bố trước kia của cô với một vài chữ được sửa
cho phù hợp.
Động đất khó có thể xảy ra ở Việt Nam nhưng chuyện Dao nhớ Uy là
chuyện thường ngày ở quầy báo.
Bỗng dưng Dao giận dỗi vô cớ. Biết người ta nhớ, người ta lo mà
không thèm điện thoại về dẫu chỉ một lần. Người ǵ mà ác thế,
lúc nào cũng khiến Dao phải ghét khi nhớ tới.
Vừa lúc đó, Dao có cảm giác ai ôm ḿnh. Hốt hoảng cô ngước lên
và bắt gặp gương mặt khó ưa của Uy. Cô chưa kịp nói lời nào th́
Uy đă hối hả cúi xuống, môi anh như nuốt lấy môi Dao. Nụ hôn nhớ
nhung kéo dài như bất tận Ca Dao mềm người trong ṿng tay Uy.
Anh là thế đấy. Có lúc nghịch ngợm phá phách như trẻ con, lúc
lại nghiêm nghị lạnh lùng như một ông cụ khó tánh. Rồi những lúc
như thế này, anh nồng nàn, dữ dội đến mức Dao phải ngẩn ngơ mỗi
khi xa nhau. Buông cô ra, anh th́ thào:
− Nhớ em muốn điên được.
Nâng niu mặt Dao trong đôi tay, anh nhướng mày:
− Xem em coi có ǵ khác không? Ôi chao! H́nh như môi vừa khô vừa
thiếu màu hồng chắc là vừa nhớ vừa thèm môi anh rồi.
Ca Dao cấu vào vai anh, cô chưa kịp lên tiếng đă bị Uy chận lời
bằng nụ hôn nữa.
Giọng Uy êm như ru:
− Nhớ anh không?
Ca Dao phụng phịu:
− Không.
Uy cười:
− Anh ngốc thật, biết chắc em sẽ trả lời như vậy, nhưng anh vẫn
hỏi.
Ca Dao cong môi lên:
− Ư là không nhớ anh mà c̣n sụt cân đây.
Uy vuốt nhẹ mũi Dao:
− Ôm em, anh thấy vẫn thế nhóc ạ.
Dao già mồm:
− Sụt cân phần hồn chớ đâu phần xác. Anh cứ biệt vô âm tín chừng
nửa tháng nữa th́ biết.
Uy ngạc nhiên:
− Biết cái ǵ?
Ca Dao nói:
− Chừng một tháng nữa anh về th́ em đă tiêu hao mất phần hồn,
lúc đó chỉ c̣n phần xác thôi. Xác em sẽ khô queo như xác ve ấy.
Bịt miệng Dao lại, Uy hốt hoảng:
− Trời ơi! Em nói ǵ ghê vậy Dao? Anh không thích em nói thế
đâu. Lỡ nó vận vào thật th́ sao?
Ca Dao cười:
− Em đùa mà.
Siết chặt cô vào ḷng, Uy hối hả:
− Không được đùa như vậy nghe chưa. Với anh, em là lẽ sống là
thứ quư nhất anh có được. Mất em, cuộc đời này sẽ trở nên vô
nghĩa.
Ca Dao nghênh mặt lên:
− Thật không? Nói nghe cảm động lắm. Nhưng ra khỏi nhà là quên
em ngay. Anh ham vui chớ đâu có hiền từ ǵ.
Uy chép miệng:
− Lại định nhắc tới Phương Phi phải không? Tới bây giờ em vẫn
chưa chịu tin anh và Phương Phi có ǵ sao?
Ca Dao nói:
− Tin th́ ấm ức lắm. Ngày nào hai người cũng lượn lờ trước mặt
người ta.
Uy nh́n cô:
− Nhưng lúc đó em đâu để ư tới anh. Thậm chí là rất ghét anh nữa
ḱa.
− Tại anh thấy ghét chớ bộ.
Uy hạ giọng:
− Thôi quên chuyện cũ đi, dầu sao Phương Phi cũng có chồng rồi.
Ca Dao nheo nheo mắt:
− Nhưng Sơn vẫn chưa vợ đấy.
Uy tỉnh queo:
− Anh ta đang quay lại tán tỉnh em chớ ǵ? Em có biết tại sao
không?
Ca Dao gật đầu:
− Biết chớ. Và em cũng đă khuyên Sơn nên chịu khó làm lành với
Đan Thanh. Dầu sao th́ chị ấy cũng là mục tiêu sáng giá nhất.
Uy thản nhiên:
− Bây giờ em... sáng đâu thua Đan Thanh. Trên mặt pháp luật, con
ngoài giá thú vẫn có đầy đủ quyền lợi như con hợp pháp. Chịu khó
làm lành với em vẫn dễ chịu hơn với bà chị quá đát kia.
Ca Dao ngă đầu vào vai Uy:
− Anh không sợ em sẽ xiêu ḷng sao?
Uy lim dim mắt:
− Nói không là nói dối. Nhưng nếu em xiêu ḷng v́ một người như
Sơn, anh cũng chẳng c̣n ǵ để tiếc. Dầu sao em vẫn chưa bao giờ
nhận là yêu anh. Em có quyền lựa chọn mà.
Ca Dao kêu lên:
− Phách lối nhỉ?
Uy khoanh tay:
− Anh tự trọng chớ không phải phách lối như em nghĩ.
Ca Dao lặng lẽ nh́n Uy. Ở góc độ nghiêng, gương mặt anh thật
điềm tĩnh. Uy từng nói, anh thích người ta hiểu sai về con người
ḿnh. Trước kia v́ nông nổi. Dao đă có cái nh́n lệch lạc về Uy,
nhưng càng gần gũi anh, Ca Dao càng nhận ra những điểm sâu sắc
của Uy. Anh là người cô vừa yêu, vừa quư trọng thế nhưng chưa
bao giờ Dao nói lời yêu anh. Với Uy, Dao lúc nào cũng ngông
nghênh, ngơ ngác.
Ca Dao chớp mắt. Có lẽ đă tới lúc cô phải nghiêm chỉnh nói những
lời thiêng liêng nhất đời rồi đấy.
Nhưng lời yêu sao khó nói thế.
Dao áp mặt vào ngực anh về phía trái tim và nghe tiếng đập đều
đặn nhẹ nhàng như tiếng đập cánh của một loài chim quư.
Ngập ngừng măi, Dao mới gọi anh. Uy cúi xuống mắt lấp lánh trong
ánh nh́n.
Ca Dao th́ thào và nghe giọng ḿnh run rẩy:
− Em yêu anh và cần có anh.
Uy vuốt tóc cô:
− Anh đợi nghe em nói lời này đến cháy bỏng cả ḷng. Em biết
không?
Ca Dao phụng phịu:
− Tại rất khó nói chớ đâu phải tại em không muốn nói.
Uy chỉ tủm tỉm cười. Ca Dao tin cậy áp mặt vào ngực anh và hạnh
phúc cũng len vào. Rất nhẹ.
Hết
|