Lời T́nh Muộn   Trần Thị Bảo Châu Pages Previous  1  2  3  Next   
Chương 6

Uy đặt chồng sổ lên bàn bà Quỳnh, giọng dịu dàng:
− Con đă kiểm tra xong cả rồi. Chẳng có vấn đề ǵ khiến mẹ phải lo hết.
Bà Quỳnh tỏ vẻ hài ḷng:
− Khá lắm. Thế những chỗ khác, con đă kết toán cả chưa? Đừng để người ta chờ đó.
Uy trả lời :
− C̣n chỗ của d́ Hải. Nói thật, con ngại ghé cơ sở của d́ ấy lắm.
Bà Quỳnh ngạc nhiên :
− Ủa! Sao vậy?
Uy tủm tỉm:

− D́ Hải tiếp thị hai cô con gái lộ liễu quá, làm con quê.
Bà Quỳnh cười thành tiếng:
− Con của bà Hải đẹp chứ.
− Đẹp th́ có, nhưng khêu gợi quá, trông trơ quá.
− Mẹ thấy bọn nó cũng giống mấy đứa con hay chở đi lung tung chớ đâu có tệ hơn.
Dựa người ra ghế, Uy thở ra:
− Vậy mới chán.
Bà Quỳnh nói :
− Biết chán là mẹ mừng. Cứ chơi cho lắm vào, cuối năm rớt cái đùng th́ xấu mặt.
Uy tự tin:
− Con không rớt được đâu. Mẹ khỏi lo.
− Ở đó mà chủ quan. Cuối tháng rồi, con tới chỗ d́ Hải kết toán sổ sách cho rồi kẻo tội. Với lại bớt bớt đi chơi một chút cho mẹ nhờ. Bố mày vừa gọi điện hỏi về mày đấy.
Đang vui vẻ, mặt Uy chợt xụ xuống:
− Gọi điện hỏi là đă tṛn trách nhiệm làm cha rồi à?
Bà Quỳnh buồn bực:
− Sao lúc nào con cũng ác cảm với bố ḿnh?
Uy cộc cằn:
− Con không quên được việc bố đă ruồng rẫy mẹ con ḿnh như thế nào. Ngày ấy, mẹ con ḿnh nghèo đói, cực khổ, thiếu thốn đủ thứ, ông ta nhẫn tâm ngoảnh mặt, giờ lại tỏ vẻ chăm lo. Con không cần sự giả dối đó.
Bà Quỳnh kêu lên:
− Con không được hỗn.
Uy nhếch môi:
− Khổ là con đang nói thật ḷng ḿnh.
Dứt lời, anh đứng dậy:
− Con đi đây.
Bà Quỳnh hạ giọng:
− Về nhà ăn cơm nhé con.
Uy lắc đầu:
− Con tới chỗ d́ Hải chớ không về nhà. Mẹ đừng chờ cơm.
Bước ra khỏi trung tâm thương mại khá bề thế trong Chợ Lớn, Uy cho xe về quầy báo của Thiện. Ḷng nặng nề khi nghĩ tới ba ḿnh. Giờ này ông đang ở Hà Ni hay Hải Pḥng ǵ đó. Nghề nghiệp khiến ông không ở đâu lâu, nhưng nơi nào ông ghé, ông đều có một người đàn bà. Bố Uy rất mực đa t́nh, nhưng về già lại thui thủi một ḿnh v́ tất cả những người đàn bà từng sống chung đều căm hận thói bội bạc của ông. Con cái cũng thế, Uy không chấp nhận một người cha trăng hoa vô đạo đức, nên rất ghét mỗi khi nghe mẹ nhắc tới bố. Anh cũng mang tiếng "Sát thủ vô t́nh", nhưng kỳ thực, Uy chưa bao giờ vượt mức giới hạn được phép với bất cứ cô gái nào. Dù những con bé đeo theo anh luôn sẵn sàng đáp ứng. Chính sự dễ dăi đó, khiến Uy chán. Anh luôn tin t́nh yêu chân chính phải có sắc màu riêng, nhưng hương vị ấy ra sao, đó là điều Uy đang t́m kiếm. Vừa đừng xe trước quầy, Uy đă bắt gặp cái nh́n đầy ác cảm của Dao. Con bé lại ca điệp khúc cũ:
− Anh Thiện không có ở đây.
Uy ngồi lên yên xe:
− À. Anh biết mà. Nó đang uống cà phê với Tí Nị trong quán Sóng Xanh.
Nghe nhắc đến tên quán, Ca Dao liếc Uy. Hừ! Đây là quán lần trước Dao vào với Sơn rồi đụng Uy trong đó. Hắn ta muốn ngụ ư ǵ nhỉ! Uy xoa cằm:
− Sóng Xanh, cái tên nghe lăng mạn quá phải không? Thảo nào những người yêu nhau hay t́m khoảng trời riêng ở đó. Cũng may hôm ấy Ca Dao không đụng phải Thiện.
Dao chưa kịp nói ǵ, Uy đă tiếp:
− À, mà quên. Thiện bận trông quầy mà. Tội nghiệp... cu cậu cứ tưởng cô em ngoan hiền của ḿnh tới trung tâm luyện thi đại học, chớ đâu ngờ con bé đang luyện... yêu.
Ca Dao sửng lên:
− Thôi nha, anh thành bà Tám hồi nào vậy? Nhiều chuyện thấy ớn luôn.
− Từ hồi quen em ấy. Anh hỏi thật. Em kết Sơn hả?
Ca Dao gắt:
− Câu này anh hỏi một lần rồi.
Uy ĺ mặt:
− Nhưng chưa nghe trả lời, phải hỏi nữa.
Dao làm tỉnh:
− Nếu phải th́ sao?
Uy xoa tay vào nhau:
− Anh chúc mừng chớ có sao đâu. Mà này! Lư do ǵ khiến anh em ḿnh không thể tṛ chuyện thân mật hơn nhỉ?
Ca Dao khịt mũi:
− Lư do hả? Chắc tại lần đầu thấy anh em đă ghét, nên tṛ chuyện thân mật có hơi... bị khó hơn gây gổ.
Uy cười kh́ :
− Bọn con gái anh quen không ai có cách nói chuyện như em.
Ca Dao nhịp tay:
− Điều đó chứng tỏ anh em ḿnh khác rơ.
Uy chăm chú nh́n Ca Dao. Một rung động lạ thường bỗng thoáng nhanh qua hồn anh. Uy vội xua nguồn cảm xúc ấy ngay. "Anh em ḿnh khác rơ" Tự Ca Dao đă khẳng định như thế, Uy c̣n mơ tưởng ǵ đây khi anh đă có những cô gái hợp ư ḿnh. Giọng Ca Dao ṭ ṃ vang lên:
− Trông anh sướng thật. Lúc nào cũng thảnh thơi chọn phố xá làm nhà.
Uy buột miệng:
− Sướng à? Anh không bị bó buộc thời gian như Thiện. Điều đó sướng sao?
Ca Dao thắc mắc:
− Anh không phải phụ ǵ hai bác à?
Uy ngập ngừng:
− Có chớ. Nhưng không thường xuyên như em và Thiện.
Dao hỏi tới:
− Cụ thể là việc ǵ?
Uy im lặng. Một lát sau, anh nói:
− Mẹ anh cũng buôn bán, bà có một sạp vải nho nhỏ ở trong chợ vải Soái Ḱnh Lâm.
Vờ như không biết ǵ về gia đ́nh Uy. Dao lè lưỡi:
− Eo ơi! làm ăn to nhỉ. Thế anh phụ ǵ cho mẹ?
Uy nhún vai:
− Kiểm tra sổ sách, kết toán hàng tháng. Chuyện nhỏ, nhưng không thể thiếu được.
− Chỉ vậy thôi sao?
− Ngoài ra, anh c̣n tự nuôi bản thân.
Ca Dao tỏ vẻ không tin:
− Bằng cách nào?
Uy nói:
− Bằng cách kế toán hàng tháng cho một vài doanh nghiệp nhỏ quen với mẹ anh. Họ trả lương ngon lành lắm đấy.
− Th́ ra anh không đến nỗi như em từng nghĩ.
Uy nheo nheo mắt:
− Trong cái nh́n của em, chắc anh rất tệ, chỉ biết chơi, không biết làm?
Ca Dao thành thật:
− Em chỉ thấy anh quậy chớ có thấy anh làm đâu.
Uy nói:
− Anh thích bị người khác đánh giá sai, thích người khác thấy những mặt yếu kém của ḿnh. Cô nàng nào yêu anh, trước tiên phải yêu những thói hư, tật xấu của anh.
Ca Dao cong môi:
− Ngoài Phương Phi ra, đă có cô nào dại dột chưa?
Uy chép miệng:
− Biết trả lời thế nào nhỉ? Anh chả khoái quơ đũa cả nắm, nhưng con gái thời nay thường dại dột trước mọi sự hào nhoáng. Phương Phi và các cô gái khác cũng yêu đấy, nhưng chắc ǵ họ yêu anh như anh tưởng.
Ca Dao reo lên:
− Nếu thế th́ em đă hết tốn một chầu há cảo rồi. Cảm ơn sự sáng suốt trong t́nh yêu của anh.
Uy lắc đầu:
− Đúng là phụ nữ.
Dao ngạc nhiên:
− Sao cơ?
− Th́ chỉ phụ nữ mới hồn nhiên reo vui trên nỗi đau của người khác.
Ca Dao bĩu môi:
− Anh có thật t́nh với họ đâu mà đau. Nhưng đùa với t́nh yêu là điều không nên.
Uy hơi nghiêng ḿnh:
− Cám ơn lời khuyên của người đang yêu.
Mặt Ca Dao ửng đỏ lên, cô lảng đi:
− Anh nói về gia đ́nh anh đi.
Uy cười cười:
− Anh em ḿnh có thể tâm sự nhè nhẹ rồi à. Anh đang thắc mắc không hiểu sao em lại hứng thú đến thế.
Ca Dao so vai:
− Tại em đang vui.
− Nhưng gia đ́nh anh chỉ toàn chuyện buồn, kể ra sẽ làm em chán.
Ca Dao nói:
− Làm ǵ có nhiều chuyện buồn trong một gia đ́nh trung lưu cơ chứ, anh không thích th́ thôi vậy.
Dứt lời, cô cầm tờ Mực Tím lên đọc ngay trang Nhí Nhố rồi khúc khích cười một ḿnh. Cô thừa biết Uy khó mở miệng nói về gia đ́nh nếu đúng là mẹ con anh từng vong ơn bội nghĩa, phản bội mẹ Sơn, người đă dang tay đón ḿnh khi gặp hoạn nạn. Không hiểu Ca Dao đang nghĩ ǵ, Uy bèn gọi cô:
− Dao này! Nói về Sơn và em đi chứ.
Vờ như không nghe, cô cứ chúi mũi đọc. Uy cứ lặng lẽ nh́n. Anh không ganh với Sơn, nhưng trong ḷng vẫn dội lên một chút ǵ như xốn xang. Nhưng nếu so sánh th́ Sơn hơn anh mọi mặt. Anh ta đă ra đời và giữ một chức vụ có tiếng tương đối trong xă hội. Giám đốc một trung tâm tin học nghe oai lắm chớ đâu lèng èng... chức vụ sinh viên như Uy. Sơn đúng là một điểm ngắm của các cô gái khi muốn chọn một tấm chồng. Ca Dao yêu anh ta là đúng. Bất giác, Uy thở dài khi nghĩ tới những mối t́nh hờ của ḿnh. Anh nổi tiếng đào hoa, vậy mà phải ngẫm nghĩ về t́nh yêu của người khác. Chắc đă tới lúc Uy phải thay đổi cách yêu rồi. Nhưng thay đổi ra sao, anh sẽ tập tành yêu bằng cách nào đây? Uy cười thầm v́ những điều vớ vẩn trong hồn. Vừa lúc ấy, Phương Phi bước ra. Nh́n cô nàng khêu gợi trong chiếc áo thun hai dây và chiếc quần short siêu ngắn, Uy thấy xốn mắt. Anh sỗ sàng nh́n cô và nói:
− Trông hết sẩy.
Phương Phi ưỡn ngực về phía Uy:
− Làm vài cơ bi da nhé?
Uy chép miệng:
− Nh́n em, anh biết ḿnh cầm chắc phần thua.
Phi cười thích thú:
− Ai thua khỏi trả tiền.
Uy thoái thác:
− Nhưng hôm nay anh không hứng.
Phương Phi dỗi:
− Bày đặt kiếm chuyện. Đừng làm em quê đó nha.
Ca Dao ṭ ṃ nh́n hai người. Ánh mắt như ẩn nụ cười chế giễu của Dao, khiến Uy tự ái. Anh gạt chống xe lên:
− Đi th́ đi.
Phương Phi ôm anh sát rạt. Uy muốn tức thở v́ thân h́nh bốc lửa của Phi đính sát vào người ḿnh. Con bé ṿng tay siết eo anh, giọng hết sức tự nhiên:
− Anh có tập thể h́nh không mà trông sport thế?
Uy cợt nhă:
− Anh tập đủ thứ đủ kiểu.
− Thiệt hả?
− Thiệt chớ. Nếu em cần, anh sẵn sàng hướng đẫn đến khi nào đạt tới đỉnh th́ thôi.
Cấu vào hông anh, Phương Phi ré lên:
− Quỷ sứ!
Uy cười và rồ ga thật lớn. Tới bar Q, Uy để mặc Phương Phi chơi bida với mấy gă tây balô. Anh ra quầy rượu và gọi một ly. Hôm nay tiền căng phồng túi, tội ǵ không tự đăi ḿnh. Vừa nhâm nhi anh vừa đảo mắt nh́n quanh. Như một thói quen xấu, anh ṭ ṃ với những kẻ lạ xung quanh. Uy chợt nhíu mày khi nhận ra gương mặt Sơn sau cặp kính trí thức. Anh ta đang ngồi với một phụ nữ, chắc trăm phần trăm không phải là Ca Dao rồi, cô ta không thuộc tuưp trẻ trung, nhí nhảnh như Dao, Uy xác định đây là một phụ nữ đă thành đạt. Cô ta trông chững chạc, sang trọng với bộ quần áo đắt tiền. Ngồi cạnh bên Sơn bảnh bao không kém. Hai người là đồng nghiệp hay là t́nh nhân nhỉ? Lẽ ra Uy chẳng nên ṭ ṃ làm ǵ, nhưng nhớ đến Ca Dao, anh không thể lơ được. Nâng ly rượu lên, anh uống một ngụm nhỏ, mắt lim dim quan sát. Anh thấy Sơn chồm người sang phía cô gái, âu yếm vén những sợi tóc loà xoà trên trán cô ta. Chà! T́nh tứ kiểu này chắc chắn không phải đồng nghiệp thông thường rồi. Th́ ra Sơn cũng giống anh, thích chơi tṛ bắt cá nhiều tay. Hắn hơn Uy ở chỗ lúc nào cũng đeo mặt nghiêm chỉnh. Ô hô! Tội nghiệp em Ca Dao đă lầm rồi bé ơi. Nhưng sao anh lại reo lên như thế nhỉ? Anh vui chớ không buồn cho Ca Dao à? Suy cho cùng, anh là chúa nhỏ mọn. Uy nhấp nhổm trên cái ghế chân cao khi Sơn vỗ về bàn tay cô gái, mặt đắm say, tha thiết như thế gian này chỉ có hai người. Rơ ràng Sơn đang đóng kịch với đối tượng của ḿnh. Những vai thế này, Uy vẫn thường diễn nên chỉ nh́n sơ, anh cũng đánh giá được Sơn... có nghề hay không. Chắc anh ta cũng không diễn thường lắm, nên trông khá lúng túng. Nhưng Sơn cần ǵ phải làm thế nhỉ? Lúc Uy c̣n đang thắc mắc, Sơn đă đứng đậy, anh ta lịch sự d́u cô gái ra cửa. Cử chỉ của Sơn không khác hôm anh ta đi với Ca Dao là mấy. Uy khẽ thở dài. Anh uống cạn ly rượu và gọi thêm một ly nữa. Phương Phi tựa cằm lên vai Uy, cô giật ly rượu trên tay anh, giọng ṭ ṃ:
− Anh không vui à?
− Ờ.
− Sao thế?
Uy lắc đầu. Vẫn tựa sát vào anh, Phi hỏi:
− Anh không muốn giăi bày với em sao?
Uy mỉa mai:
− Anh không nghĩ em chịu khó chia sớt buồn vui với người khác.
Phi bá cổ Uy:
− Anh không phải là người khác. Em thích anh.
Uy bật cười:
− Thế à?
Phương Phi chớp mắt:
− Anh nghĩ sao?
Uy chua cay:
− Hơi bất ngờ v́ bị con gái tán tỉnh.
Phi xịu mặt:
− Em không đùa đâu.
− Anh cũng thế.
Phương Phi bưng ly rượu uống một hơi. Xong cô trở lại bàn bida. Uy lại gọi cho ḿnh ly rượu khác. Có lẽ tối nay anh nên say, nhưng v́ lư do ǵ, anh không nghĩ ra kịp.

o0o
 
Ngần ngừ một chút, Ca Dao bước tới pḥng bảo vệ. Cố nén nỗi ngại ngùng, cô gọi nhỏ:
− Bác ơi!
Đang xem báo, ông Tám bỏ cặp kính lăo xuống, giọng ồm ồm:
− Có chuyện ǵ?
Ca Dao mỉm cười thật tươi:
− Cháu muốn gặp giám đốc Sơn.
Ông Tám nhíu mày:
− Để làm chi?
− Dạ có chút chuyện riêng ạ.
− Cậu ấy đang họp, không tiếp khách đâu.
Ca Dao ấp úng:
− Bao giờ mới xong ạ?
Ông Tám cụt ngủn:
− C̣n xơi! Mới bắt đầu mấy phút mà.
Ca Dao thất vọng:
− Vậy... cháu cám ơn bác.
Vừa bước trở ra, Dao đụng phải một người đàn ông đang vội vă, cô chưa kịp xin lỗi ông ta đă kêu lên đầy kinh ngạc:
− A! Cô chủ quầy báo gần công viên phải không? Cô làm ǵ ở đây thế?
Ca Dao ngỡ ngàng khi có người biết về ḿnh. Cô đứng lui lại và nhận ra đó là người Sơn từng chào hỏi ngoài quầy báo, người từng gọi Dao là "con gái". Không ngờ ông ta lại nhận ra cô ở chỗ này.
Dao gật đầu:
− Cháu chào bác ạ.
Ông khách mỉm cười:
− Cháu t́m cậu Sơn phải không? Tiếc quá. Cậu ấy đang họp. Với lại bác cần nhắc cháu một điều tế nhị. Không nên đến chỗ làm việc t́m người quen. Như vậy vô t́nh gây phiền cho anh ta mà không hay đấy.
Dứt lời, ông ta bước thẳng vào trong. Dầu rất xấu hổ v́ những lời vừa rồi, Ca Dao vẫn không nén được ṭ ṃ.
Cô đến gần ông Tám và hỏi:
− Bác ấy là ai vậy?
Ông Tám ngạc nhiên:
− Là người thành lập trung tâm này. Cô không biết ông Hiệp thật à?
Ca Dao ngơ ngác gật đầu. Thôi, chết rồi. Không khéo Sơn sẽ bị ông ta... dũa mất. Ḷng hết sức ân hận, Dao lủi thủi dắt xe về.
Hôm nay giáo viên nghỉ, Dao những tưởng sẽ được gặp Sơn. Nào ngờ, cánh cửa vào pḥng giám đốc của anh không mở chút nào.
Tâm trạng bần thần, Dao đạp xe ra quầy thay v́ về nhà. Tới nơi, cô ngạc nhiên đến mức chỉ biết đứng trợn mắt nh́n khi trong quầy là Phương Phi và Uy. H́nh như Phi đang ăn khô ḅ th́ phải.
Tự nhiên Ca Dao nổi quạu, cô đanh giọng:
− Hai người làm tṛ hề ǵ vậy? Ông Thiện đâu?
Phương Phi vừa nhai nhóp nhép, vừa bảo:
− Người ta bỏ công chùa ra trông quầy giùm c̣n bị gặng hỏi.
Kéo áo Uy, Phi nói:
− Ḿnh biến cho rồi.
Vừa nói, cô nàng vừa lấy từ hộc tủ ra cái khăn của Sơn để lau tay.
Tim Ca Dao nhói lên, cô lao đến chồm người qua quầy giật mạnh cái khăn trước cái nh́n trân trối của cả hai người.
Dao giận dữ hét lên:
− Ai cho phép chị lấy khăn của tôi.
Phương Phi ngớ người mất mấy giây rồi phản công lại:
− Xí! Chỉ là miếng ghẻ mày làm ǵ ghê gớm thế?
Ca Dao muốn khóc khi thấy cái khăn trắng dính bê bết những dấu tương ớt đỏ. Cô cố nén giận:
− Mời ông bà ra khỏi đây ngay.
Uy bối rối ra mặt, anh ngập ngừng xin lỗi, trong khi mặt Phương Phi cứ vác hất lên trời.
− Đi th́ đi. Nhưng nhớ chỗ này là nhà của tao. Sớm muộn ǵ tao cũng bứng cái quầy chết tiệt này khỏi đây. Chờ mà xem nhé.
Ca Dao ném về phía Uy cái nh́n hằn học. Đầu đuôi cũng từ anh ta cả. Nếu không có Uy, đời nào Phương Phi chui vào quầy mà cô ta từng bảo giống chuồng chó đó.
Phi kèo nèo:
− Em muốn uống vài ly.
Uy phẩy tay:
− Cứ đi mà uống.
Phi trợn mắt:
− Bảo em đi một ḿnh hả?
Uy cộc lốc:
− Ừ. Anh đang bực đây.
Mặt Phương Phi sựng lên:
− V́ con Dao sao?
Không nói lời nào Uy hầm hầm lên xe phóng mất. Phương Phi chống nạnh buông một tràng rùng rợn trước khi vào nhà.
Ca Dao nắm chặt cái khăn trong tay, cô vứt gói khô ḅ c̣n dư vào sọt rác gần đó.
Khách vắng, dầu chưa tới tám giờ tối. Hừ! Buôn bán kiểu này chẳng mấy chốc mà dẹp quầy. Càng nghĩ, Dao càng tức. Chắc lâu nay ông Thiện đă giao quầy cho Uy để đi chơi. Ca Dao phải mách mẹ mới được.
Ngồi xuống ghế, Dao mở hộc tủ, cô chả biết phải kiểm tiền bằng cách nào đây. Dao không nghi ngờ Uy, nhưng không tin tưởng Phương Phi. Cô ta đâu có lương tâm khi thấy tiền trước mặt. Cái khăn Dao bỏ trong bao thư mà Phi c̣n lôi ra được th́ c̣n chi...
Ḷng Dao lại nhói lên tức tối. Cô vuốt cái khăn cho phẳng và chua xót nh́n "vật để làm tin" bị lấm lem bẩn thỉu.
Có tiếng xe ngừng trước quầy tưởng là khách, Dao ngẩng lên mỉm cười. Nhưng ngay tức khắc cô quắt mắt khi thấy Uy.
Giọng đanh đá, cô cay cú:
− C̣n quay lại ám người ta nữa à? Không ngờ mặt anh dày tới mức lấy nơi người ta buôn bán làm nơi t́nh tứ. Ông bà định trù mạt người ta chắc.
Uy b́nh tĩnh:
− Anh có lỗi, nhưng đâu đến mức em phải nặng lời như vậy.
Ca Dao chua ngoa:
− Vậy mà nặng lời sao? C̣n anh Thiện nữa, dám giao trứng cho ác. Tui phải mách mẹ mới được.
Uy c̣n nhỏ nhẹ:
− Anh em cần thông cảm với nhau. Thiện không có thời gian nên mới phải nhờ anh để tới thăm Tí Nị một chút.
Dao vẫn giận dữ:
− Ảnh làm thế là sai.
Uy nói:
− Để tới được với người ḿnh yêu, ai cũng thấy việc ḿnh làm là đúng cả. Dao từng vào quán với Sơn trong giờ học, như thế là đúng với em, nhưng với mẹ và Thiện là sai đấy.
Ca Dao nuốt nghẹn xuống. Hắn gián tiếp bảo sẽ mách mẹ chuyện cô bỏ học đi chơi với Sơn đây mà. Đúng là... quỷ Sa Tăng.
Dao vẫn bướng bỉnh:
− Nhưng chuyện của em chả ảnh hưởng ǵ tới quầy báo cả. Anh Thiện cứ giao cho anh măi chắc tiêu luôn quá.
− Em nghĩ vậy là lầm. Anh cũng có khiếu kinh doanh lắm đó.
Ca Dao bĩu môi:
− Phương Phi cũng từng nói thế. Hai người phá sập quầy người ta th́ có.
Uy khoanh tay:
− Nếu lúc năy không có Phi trong quầy chắc thái độ của em đă khác.
Ca Dao khó chịu:
− Đương nhiên rồi. Phi làm hư khăn của Sơn mà c̣n nói thật khó nghe.
Uy bứt rứt:
− Thật t́nh anh không biết khăn đó của Sơn. Anh xin lỗi lần nữa vậy.
Ca Dao chép miệng:
− Hôm nay toàn gặp chuyện ǵ không hà.
Uy tỏ vẻ quan tâm:
− Em được nghỉ à?
− Vâng.
− Sao không đi chơi với Sơn?
Bỗng dưng Dao nổi cáu:
− Sơn bận họp hành chớ đâu ở không như anh.
Uy tỉnh bơ:
− Bởi vậy mới nói.
Ca Dao nhíu mày:
− Nói cái ǵ?
Uy xoa hai tay vào nhau:
− Yêu người chức sắc phải chịu thiệt tḥi, v́ họ không có thời gian dành cho ḿnh đâu.
Ca Dao vênh mặt lên:
− Nếu thế th́ người lông bông suốt ngày cà kê ngoài phố rất có giá?
Uy nói:
− Ư anh không phải vậy. Nhưng cái ǵ cũng có giá của nó, em à. Người lông bông dễ gần hơn người chức sắc.
Ca Dao cao giọng:
− Phải nói người lông bông giao thiệp bừa băi, chớ không lựa chọn như người đạo đức, đàng hoàng.
Uy cười khùng khục:
− Đạo đức đàng hoàng. Tiêu chuẩn của em đó sao? Cao lắm. Tốt lắm. Nhưng những tay đạo đức giả bây giờ đầy rẫy và họ thường đóng vai những người đàng hoàng, đáng kính mới chết chứ.
Ca Dao vốn nhạy cảm, cô hỏi ngay:
− Anh muốn ám chỉ điều ǵ?
Uy im lặng. Anh không thể kể với Dao những ǵ ḿnh thấy, v́ anh không phải là một bà Tám. Hơn nữa, anh và Sơn vốn xung khắc từ bé.
Mẹ anh và bà Tú Anh xưa kia từng là bạn thân, chính khi mẹ con anh bị ông bố ruồng bỏ để đi theo người đàn bà khác, bà Tú Anh đă dang tay đón về. Mẹ con Uy lúc ấy, tuy cực khổ, khó khăn, nhưng vẫn bấm bụng trả tiền ở trọ, tiền ăn uống, cùng những chi phí khác chớ dứt khoát không nhận sự giúp đỡ của gia đ́nh bà Tú Anh. Qua sự giới thiệu của bà ta, mẹ Uy đă làm thuê cho một tay trùm phân phối vải ở chợ Soài Ḱnh Lâm. Và cũng từ đó, bà nắm được mọi mánh lới làm ăn, để mười mấy năm sau cũng trở thành một trùm như chủ cũ của ḿnh.
Mâu thuẫn giữa hai người bạn cũng bắt đầu phát sinh từ lúc mẹ Uy lận lưng được ít vốn. Hùn hạp làm ăn rồi bất đồng. Hai bà mẹ trở mặt, khiến hai thằng con vốn cũng chẳng ưa nhau càng ghét nhau hơn.
Gia đ́nh Sơn bắt đầu sa sút khi cha anh ta mất. Chính sự sa sút đó, khiến Sơn mặc cảm trước sự đi lên của mẹ con Uy. Nhưng suy cho cùng, dầu đă trải qua bao nhiêu tháng năm, bà Tú Anh cũng vẫn là ân nhân của mẹ con Uy. Anh không muốn nói bất cứ điều ǵ bất lợi hay đụng chạm tới Sơn.
Nhưng c̣n Ca Dao th́ sao? Con bé tự tin và chủ quan quá. Anh có nói sự thật cũng bằng không, v́ người đang yêu có bao giờ sáng suốt.
Uy từ tốn:
− Anh có ám chỉ ǵ đâu, sao em đa nghi thế?
Một tốp học sinh tấp vào quầy, chúng t́m mua những loại sách bài giải, những tài liệu photo các đề thi học kỳ ở các trường trung học. Uy xông xáo t́m giúp. Ca Dao ngạc nhiên khi thấy anh rành rẽ chả thua anh Thiện hay bản thân cô. Như vậy chứng tỏ ngồi quầy rất thường xuyên. Nhưng điều ǵ khiến anh thích làm như thế chứ? Chắc chắn là để gần Phương Phi rồi. Vậy mà hôm trước Uy ra vẻ như bất cần, rồi lúc năy cũng thế. Bọn con trai thích làm sao để con gái đeo theo lắm th́ phải. Chuyện đó sẽ không xảy ra với Dao, v́ Sơn thuộc tuưp đặc biệt, anh không rẻ tiền như đám bạn của ông Thiện mà điển h́nh là Uy.
Nhưng tại sao khi đề cập tới Sơn. Uy luôn có những lời ỡm ờ dễ ghét thế? Trong ḷng Ca Dao lại dấy lên những cơn sóng âm ỉ khó chịu. Cô nhất định phải làm sao để Uy nói ra đôi điều về Sơn mới được.
Đợi bọn học sinh đi hết, Dao mới hỏi:
− Anh và Sơn không thích nhau à?
Uy ngập ngừng:
− Nếu phải, có ảnh hưởng ǵ đến t́nh cảm anh em ḿnh không?
Ca Dao vuốt tóc:
− Chắc phải có chút chút đấy.
Uy nhún vai:
− Vậy th́ anh chẳng hề ghét Sơn.
− Nhưng Sơn ghét anh, và điều đó vẫn ảnh hưởng tới anh em ḿnh.
− Em có uốn lưỡi bảy lần trước khi nói không đó?
Ca Dao thản nhiên:
− Sự thật là vậy, cần chi phải uốn lưỡi.
Uy chép miệng than:
− Đúng là mù quáng. Nếu thế th́ tội t́nh ǵ anh phải ưa hắn.
Ca Dao bĩu môi:
− Rơ ràng Sơn thành thật hơn anh.
Uy mỉa mai:
− Và đạo đức hơn anh nữa.
− Nhưng tại sao hai người ghét nhau?
− Điều này chắc Sơn đă nói với em rồi.
Ca Dao nhấn mạnh:
− Em muốn nghe để biết mức độ thành thật của anh.
Uy cười khẩy:
− Em sẽ không được nghe ǵ cả, v́ anh có thành thật cỡ nào cũng vô ích.
Ca Dao săm soi những móng tay ḿnh, vậy là rơ rồi. Những ǵ Sơn nói về Uy và bà mẹ anh ta là đúng, đúng đến mức Uy không thể mở miệng nói về ḿnh.
Nhớ tới những lời Sơn nói trong quán, Ca Dao quay sang nh́n Uy chăm chú. Anh đang từ tốn rít thuốc và thong thả nhả khói.
Dao chợt kêu lên:
− Hỏi thật. Anh có chơi hàng trắng không đó?
Uy gật đầu thật mạnh:
− Có.
Dao hốt hoảng:
− Thật hả?
Không trả lời Dao, Uy nhảy lên xe chạy mất. Khoảng 20 phút sau, Thiện mới về tới. Anh bối rối khi thấy bộ mặt xă hội đen của Dao.
Thiện giả lả:
− Uy đâu?
Dao lầm ĺ:
− Em có giữ ông ấy đâu mà biết.
Thiện chậc lưỡi:
− Cái thằng! Nhờ ngồi quầy một chút đă vội biến.
Ca Dao lừ mắt:
− Anh có biết Uy chơi x́ ke không?
Mặt Thiện nghệch ra, phải mất mấy chục giây anh mới như bừng tỉnh:
− Tầm bậy. Ai bảo mày thế?
Dao hiu hiu tự đắc:
− Ổng chớ ai. Có người báo cho em tin này và Uy đă xác nhận.
Thiện đưa tay vuốt mặt:
− Nó đùa ấy.
Dao trề môi:
− Không ai đùa ngu như vậy. Anh cứ giao quầy cho ổng và bà Phi đi, đến lúc hối hận không kịp đó.
Thiện bức xúc:
− Thật vô lư. Uy không đời nào dây vào ma túy. Đứa nào tung tin này vậy?
Ca Dao ấp úng:
− Một người bạn của em.
− Ai thế?
− Anh không biết đâu. Nhưng người này rất uy tín. Họ không nói sai đâu.
Thiện ngồi thừ ra trên yên xe. Lâu lắm anh mới hỏi:
− Nghỉ học à?
Dao gật đầu. Thiện nhát gừng:
− Sao không về nhà mà ra đây?
Dao mỉa mai:
− Nếu về nhà, làm sao biết anh bỏ quầy đi chơi. Em không muốn nhắc đâu, nhưng coi chừng "gần mực th́ đen" đó.
Thiện gắt:
− Anh biết chọn bạn mà.
Ca Dao nhấn mạnh:
− Em dám chắc Uy không phải người tốt.
Thiện phản ứng:
− Chỉ nghe một chiều đă vội phán đoán coi chừng hố đấy.
Dao lắc đầu:
− Em không sợ bị hố, chỉ sợ anh Uy dụ dỗ.
Thiện nổi cáu lên:
− Không cần em phải lo những chuyện vô bổ như vậy. Hơn nữa, anh bảo đảm Uy không phải dân x́ ke.
− Nhưng chính em thấy ảnh hít trong quán Sóng Xanh mà.
Mắt trợn lên ngạc nhiên, Thiện hỏi:
− Em vào đó với ai?
Ca Dao cắn môi. Tật ham nói đă khiến cô lộ tẩy. Thiện hối hả lặp lại câu hỏi.
Dao đáp bừa:
− Với đám bạn học chung.
Thiện đập mạnh tay vào chồng sách.
− Được. Anh sẽ hỏi thẳng Uy chuyện này. Nếu đúng nó hít heroin, anh dứt nó ngay.
Liếc Ca Dao, Thiện hỏi:
− Tụi bạn nào đưa em vào quán Sóng Xanh, em cũng nên liệu chừng v́ quán ấy chả tốt lành ǵ đâu.
Dao khịt mũi:
− Vậy sao anh đưa Tí Nị tới đó?
Thiện cau mày:
− Anh đưa Tí Nị tới hồi nào? Hừ! Chỉ có những thằng đểu mới đưa người yêu tới mấy chỗ đấy.
Ca Dao kêu lên:
− Sao anh lại nói vậy?
Thiện nhún vai:
− Quán toàn tập trung bọn bất hảo, đâu phải chỗ tâm t́nh.
Ca Dao nói:
− Em thấy chỗ đó vừa sang trọng, vừa ấm cúng, yên tịnh có tập trung ai bất hảo đâu.
Thiện bẻ ngay:
− Vậy sao em bảo thấy Uy hít heroin với bạn bè? Một quán cà phê có hiện tượng hút hít xảy ra trước mặt mọi người th́ em không nên vào.
Ca Dao làm thinh nhưng trong ḷng hết sức ấm ức. Nói như Thiện khác nào Sơn đă đưa cô tới nơi không nên tới. Chẳng qua anh Thiện muốn bênh vực Uy nên mới quá lời thế thôi.
Giọng ṭ ṃ, Ca Dao hỏi:
− Vậy lúc năy anh và Tí Nị đi đâu?
Thiện đáp:
− Ngồi ở nhà con bé làm gia sư bất đắc dĩ chớ đi đâu.
Rồi Thiện gật gù:
− Con gái nhà lành có khác, dễ ǵ vừa quen đă chịu vào quán với con trai.
Ca Dao thắc thỏm:
− Thí dụ Tí Nị đồng ư vào quán, anh nghĩ sao?
Thiện ngẫm nghĩ:
− Trước mắt th́ thích thật, v́ yêu cầu được đáp ứng. Nhưng khi về nhà nhớ lại chắc hơi bị thất vọng. Nàng dễ dăi với ḿnh, chắc với những gă khác cũng không ngoại lệ.
Ca Dao cắn môi:
− Trời ơi! Đàn ông các người khiếp thật. Nghĩ đi rồi nhớ lại, rồi đánh giá con gái. Cũng v́ yêu, người ta mới đáp ứng yêu cầu của ông chớ bộ.
Thiện cười khẩy:
− Yêu cầu này được đáp ứng th́ yêu cầu khác cao hơn cũng được đáp ứng. Tới lúc đó, t́nh yêu trong sáng đă chuyển giai đoạn, phần thiệt tḥi sẽ thuộc về con gái. Anh không thích, v́ yêu nhau phải biết giữ cho nhau, tôn trọng nhau, chớ không phải chỉ đ̣i hỏi chiều nhau.
− Anh lo xa quá. Điều này do anh nghĩ ra hay do quân sư Uy truyền thụ kinh nghiệm vậy.
− T́nh yêu của anh khác t́nh yêu của Uy. Hắn chả truyền kinh nghiệm ǵ cho anh cả.
Môi hơi nhếch nên, Thiện nói tiếp:
− Biết đâu chừng mai mốt Uy phải hỏi anh thế nào là một t́nh yêu chân thật.
Ca Dao bật cười:
− Chà! Chưa ǵ đă phách lối.
Thiện so vai:
− Anh nói thật đó. Sau này có quen ai, em nhớ phải biết treo giá. Con trai bọn anh quen qua đường th́ ức tỷ cô, nhưng để chọn một người bạn đời th́ khó lắm. T́m người yêu khác nào ngậm ngăi t́m trầm.
Ca Dao làm thinh, nhưng trong ḷng hoang mang khi nghĩ tới ḿnh và Sơn. Nếu nghiêng theo tư tưởng của anh Thiện th́ Dao đă quá dễ dăi với Sơn rồi.
Liệu Sơn có xem thường Dao không nhỉ? Ca Dao bứt rứt nh́n cái khăn nằm một xó trong hộc tủ. Chắc cô phải biết dằn ḷng nén t́nh cảm của ḿnh xuống, có thế Sơn mới tôn trọng cô và t́nh yêu của hai người mới có ư nghĩa hơn.


Chương 7

Ca Dao chán nản dơi mắt về phía cuối con phố. Suốt hai ba tuần nay, Dao không gặp Sơn. Anh dường như không tồn tại trên cơi đời này. Mỗi lần vào gởi xe ở trung tâm, Dao vẫn cố ư chần chừ trông ngóng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh. Có một lần cô dẹp mọi phân vân ngại ngần tới hỏi bác Tám bảo vệ. Ông ta lắc đầu rồi xua tay đuổi Dao như đuổi tà.
Ca Dao vừa buồn, vừa tức. Cô không hiểu nổi v́ lư do ǵ Sơn lại không đến với ḿnh nữa.
Chẳng lẽ v́ Sơn bị ông già hôm đó phê b́nh? Nếu thế, Ca Dao là người có lỗi rồi. Nhưng dầu thế nào, Sơn cũng nên nói với cô một lời chứ. Đằng này anh bặt tăm khiến cô không sao chịu được. Dao chỉ sợ Sơn đă quên cô th́ cô buồn chết.
Phương Phi từ trong nhà bước ra. Cái dáng kênh kiệu của cô ta làm Ca Dao xốn mắt, nhưng vốn lịch sự, Dao vẫn mỉm cười.
Phi hất hàm:
− Uy đâu, mày biết không?
Ca Dao lắc đầu:
− Không. Lâu rồi ổng không ra đây nữa.
Phương Phi cay cú:
− Chắc tại Uy chán bản mặt mày quá chớ ǵ.
Ca Dao không vừa:
− Ổng chán chị th́ có.
Phương Phi khinh khỉnh:
− Vừa phải thôi con nhóc. Mày liệu chừng tao đấy.
Dứt lời, Phương Phi bỏ vào nhà. Dạo này cô ta bớt quậy, bớt đi chơi và hay ngóng Uy. Nhưng chẳng hiểu sao cả tuần nay anh ta cũng biến. Ca Dao định hỏi Thiện nhưng lại thôi.
Sau vụ việc Dao kết án Uy chơi ma túy, nhưng Thiện khẳng định là không có và tiếp tục giao du với anh, Ca Dao rất ngại đụng tới Uy. Gặp anh, cô lơ là phớt tỉnh và Uy cũng ít tiếp xúc với Dao. Có thể anh c̣n dị ứng với nhận xét của cô không chừng.
Tất cả cũng tại Uy. Nếu hôm đó anh bảo "không" th́ cô đâu quyết rằng anh hít heroin. Đằng này anh ừ một tiếng cộc lốc và bỏ đi. Tiếng "ừ" ấy khác nào lời thách thức, Ca Dao làm sao có thể im miệng được. Dầu Uy từng bảo "thích người khác nghĩ sai về ḿnh" anh cũng không nên gây hiểu lầm như thế chứ.
Thiện trờ xe tới, anh huưt gió một bài nhạc trẻ đang nằm trong topten bằng giọng hết sức hạnh phúc khiến Ca Dao phải ganh tỵ. Anh và Tí Nị ngày càng... kết. Điều này khiến Dao nghi ngờ tính trung thực của t́nh yêu.
Rơ ràng Thiện đă chiếm được trái tim của Tí Nị bằng một màn kịch, vậy mà anh luôn ca tụng t́nh yêu chân thật, chân chính, c̣n cái màn kịch ấy chỉ là một trong nhiều cách giúp anh nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.
Đàn ông đáng sợ thật. Cỡ nào họ cũng bào chữa được.
Bất giác Ca Dao lại thở dài khi nhớ tới Sơn. Anh đang làm ǵ và ở đâu nhỉ?
Giọng Thiện vang lên:
− Chuẩn bị đi học đi.
Ca Dao đứng dậy:
− Vâng.
Ngập ngừng một chút, cô hỏi:
− Sao dạo này không thấy ông Uy. Lúc năy Phương Phi hỏi, em chả biết đâu mà trả lời.
Thiện vỗ đùi:
− Nhỏ Phi kết thằng Uy thiệt rồi.
Ca Dao nhếch môi:
− Bộ hỏi vậy là kết sao?
Thiện nói:
− Với người khác có thể là không, nhưng với nhỏ Phương Phi th́ khác. Nó chấm Uy v́ nhiều lẽ lắm đó.
Dao ṭ ṃ:
− Lẽ nào! Anh thử kể xem.
Thiện xoa cằm:
− Phương Phi là đứa lư tài, nên lư do nó chấm Uy chắc chắn phải v́ tiền.
Dao bĩu môi:
− Chủ một sạp vải, giàu hơn quầy báo nhà ḿnh thật, nhưng so với thiên hạ th́ có thấm vào đâu.
Thiện trợn mắt:
− Ai nói với em mẹ Uy là chủ sạp vải.
− Th́ ổng chứ ai.
Thiện chép miệng:
− Cái thằng đúng là thích hạ giá bản thân. Mẹ Uy là trùm phân phối vải trong chợ Soái Ḱnh Lâm đó. Bác ấy là giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn chớ không phải chủ sạp c̣ con như mẹ con ḿnh đâu.
Ca Dao cố giữ giọng dửng dưng:
− Giàu như vậy thảo nào Phương Phi đeo cứng ngắc. Một bên có tiền, một bên có sắc cũng xứng. Nhưng chả hiểu t́nh yêu của họ rồi sẽ tới đâu.
Dứt lời, cô đạp xe tới trung tâm. Giáo viên dạy văn nổi tiếng giảng hay, hấp dẫn vẫn không khiến Dao tập trung hoàn toàn như mọi khi được. Cô thắc thỏm nhớ về Sơn với vô vàn thắc mắc.
Đến giờ về, trời lại đổ mưa, cơn mưa cuối mùa lớn, dai dẳng, khiến Ca Dao không dám về v́ không mang áo mưa, v́ sợ cây ngă, v́ sợ sấm chớp.
Cùng vài ba người khác, Ca Dao đứng nép vào hàng hiên của trung tâm tin học. Vừa đợi tạnh mưa. Dao vừa hy vọng sẽ trông thấy Sơn, dầu chỉ thoáng qua thôi cho đỡ nhớ nhung.
Chờ măi, mong ước của cô cũng thành hiện thực. Từ trên lầu, Dao thấy Sơn bước xuống cạnh một cô gái có vẻ hơi cứng so với anh. Chắc hai người là đồng nghiệp, v́ họ vừa đi vừa trao đổi với nhau rất thân mật.
Như một phản xạ, Ca Dao tách khỏi đám đông, bước vội về phía Sơn. Vừa đi, cô vừa gọi tên anh thảng thốt.
Sơn và cô gái đồng quay lại. Gương mặt đang tươi vui của Sơn khẽ nhíu lại. Anh bước nhanh đến trước mặt cô, giọng vừa nghiêm vừa lạnh:
− Có chuyện ǵ không?
Ca Dao chợt lúng túng trước cái nh́n soi mói của cô gái. Cô vuốt mái tóc đẫm nước mưa và ấp úng:
− Lâu quá không gặp anh.
Sơn rành mạch:
− À! Anh rất bận. Rất... rất bận nên không ghé quầy mua báo được. Em có giữ cho anh mấy tờ Saigon Time với Kinh Tế Sài G̣n không?
Ca Dao gượng gạo gật đầu. Sơn mỉm cười:
− Vậy th́ tốt quá. Hôm nào anh sẽ ghé lấy. Thôi nhá.
Ca Dao chưa kịp nói thêm lời nào, Sơn đă quay lưng. Riêng cô gái vẫn đứng tần ngần nh́n Dao rồi mới bước theo anh.
Mưa vẫn nặng hạt, nhưng Dao vẫn nghe rơ tiếng Sơn giải thích:
− Cô bé này có quầy báo ở gần công viên. Anh và bác Hiệp vẫn hay ghé mua.
Ca Dao thẫn thờ dựa cột ở hành lang, cô mặc kệ bụi mưa phất vào mặt ướt lạnh. Với Sơn, cô chỉ là một con bé bán báo, vậy mà lâu nay Dao cứ mơ tưởng.
Nh́n ra cổng, cô thấy Sơn chở cô gái lúc năy, hai người chung một áo mưa, ngồi phía sau chắc cô ta đang ấm áp ôm lấy anh, chớ không lẻ loi, lạnh giá như Dao lúc này.
Những người trú mưa dần dà cũng đi mưa về gần hết. Người giữ xe đạp hối Dao ra nhận xe. Rùng ḿnh cô bước đại ra sân rồi lơ ngơ đạp xe đi như kẻ mất hồn.
Vừa ra tới cổng, Dao chợt nghe có người gọi ḿnh, Dao nghe tim thắt lại cô những tưởng là Sơn, nhưng khi chiếc xe tới sát bên, cô nhận ra Uy. Anh trùm áo mưa kín mít và đang gào lên:
− Mặc áo mưa vào.
Vừa nói, Uy vừa đưa áo cho Dao. Bao nhiêu giận dỗi uất ức năy giờ cô bỗng đổ trút lên Uy.
Ca Dao cộc lốc:
− Không cần.
Bỏ mặc Uy, Dao gằm đầu đạp xe đi. Nước mắt thương thân ḥa lẫn với nước mưa lạnh buốt.
Uy kè kè xe theo, anh léo nhéo:
− Bộ muốn chết hay sao mà ngu vậy?
Dao cau có:
− Mặc xác em.
Uy cười to:
− Nè! Bộ thất t́nh sao mà đày đọa ḿnh thế? Trên thế gian này đâu phải ḿnh Sơn là đàn ông.
Ca Dao vuốt mặt:
− Nói nhiều quá, coi chừng trời đánh đó.
Uy tỉnh bơ:
− Nếu đánh th́ đánh có đôi chứ đâu phải chỉ ḿnh anh.
Rồi anh gằn giọng:
− Mặc áo mưa vào đi.
Ca Dao mím môi làm thinh. Răng va vào nhau lập cập nhưng Dao vẫn ĺ.
Cô cũng không hiểu tại sao ḿnh lại làm như vậy nữa. Càng lạnh Dao càng nhận ra ḿnh đang buồn đến mức như tuyệt vọng. Tự đày đọa bản thân chỉ càng làm nỗi đau tâm hồn nhiều hơn lên.
Ca Dao tiếp tục đạp xe dưới mưa. Uy kè kè theo một bên. Nói măi cô không nghe, bực ḿnh Uy cúp đầu chiếc Su của ḿnh vào đầu xe đạp của Dao khiến dù không muốn cô cũng phải thắng xe lại.
Giữ chắc tay cầm xe của Dao. Uy lầm ĺ ra lệnh:
− Mặc áo mưa vào.
Ca Dao cũng hét lên:
− Kệ xác tôi. Ai bảo anh quan tâm.
Uy mắng:
− Đồ ngốc! Tôi v́ Thiện và v́ bác gái nên mới dầm mưa đến đây chớ không hề quan tâm đến đồ ngốc như cô. Hừ! Nếu cô là em tôi, tôi đă cho vài bạt tai rồi.
Ca Dao nghênh mặt nh́n Uy, anh nhếch môi:
− Trông cô ḱa. Xấu xí, gớm ghiếc chưa từng thấy. May là tôi chớ không phải là Sơn. Anh ta mẫu mực đàng hoàng, c̣n cô lôi thôi, lếch thếch thế này làm sao giữ chân anh ta nổi.
Thấy Dao im lặng, Uy tấn công tiếp:
− Áo quần dính sát vào người, thật xốn mắt.
Bậm môi, Dao giật cái áo dưới mưa. Dầu ướt như chuột lột, nhưng cô vẫn đỡ lạnh hơn lúc năy. Đi kế bên, Uy thôi không lách chách nữa. Dao lại thấy bực ḿnh v́ sự im lặng của anh. Cô ch́ chiết:
− Sao không lên giọng bà Tám nữa đi?
Uy cộc lốc:
− Tôi đâu có dư hơi.
Ca Dao cười khẩy:
− Cũng may là anh thiếu hơi đă thế th́ về cho rồi.
Uy mỉa mai:
− Chỉ sợ em trúng gió bất tử thôi.
Ca Dao nghiến răng:
− Đàn ông ǵ mà độc mồm.
− Đâu phải với ai tôi cũng vậy.
Tới đầu ngơ, Uy chạy chậm lại. Anh đợi Ca Dao vào tận nhà mới ṿng xe đi. Ra tới quầy, anh thấy Thiện có vẻ ngóng. Thiện hỏi ngay:
− Gặp Dao không?
Uy gật đầu rồi mắng vốn:
− Em mày vừa ĺ vừa ngang. Nó làm tao phát chán v́ cái thói đỏng đảnh.
Thiện hạ giọng:
− Nó lại móc hầu móc họng ǵ mày?
− Không. Nhưng con bé có vấn đề.
Thiện hỏi tới:
− Vấn đề ǵ?
− Dường như đang yêu mà không được suôn sẻ lắm.
− Sao mày biết?
Uy lơ lững:
− Chỉ là t́nh cờ. Tao không muốn bị nhỏ Dao bảo nhiều chuyện mà muốn mày lưu ư tới con nhỏ một chút. Đừng ch́m đắm trong hạnh phúc rồi quên mọi người xung quanh.
Thiện bật cười:
− Đúng là mồm mép của một nhà từ thiện. Nè! Mày chưa báo cáo với tao về chuyến đi cứu trợ vừa rồi đó.
Uy xua tay:
− Chuyện đó lúc khác sẽ kể, v́ nó qua rồi. Quan trọng là cái trước mắt ḱa.
Thiện nhăn nhó:
− Tao đùa vậy mà. Mày có thể bật mí một tí vấn đề của nhỏ Dao không?
Uy ngần ngừ rồi cũng kể. Cuối cùng anh kết luận:
− Chỉ sợ Sơn không thật t́nh, nhỏ Dao sẽ bị sốc. Chẳng hạn như tối nay, rơ ràng con nhỏ bị... tửng v́ t́nh.
Thiện im lặng, một lát sau, anh hỏi:
− Giờ phải làm sao đây? Mày có cách nào không quân sư?
Uy đưa hai tay lên trời:
− Tao chịu. Nhỏ Dao rủa tao coi chừng bị trời đánh tao sợ lắm.
Thiện lầu bầu:
− Nếu hắn là thằng xạo, ḿnh phải vạch mặt hắn chứ.
Uy lắc đầu:
− Vô ích thôi. Khi yêu, người ta sẽ tin người ḿnh yêu, chớ đời nào tin tao hay mày. Mà biết đâu chừng, thông tin của tao sai. Hắn vẫn thích Ca Dao th́ sao?
− Chuyện này không thể nói hàng hai được.
− Vậy th́ nói hàng một. Nhỏ Dao nắm dao đằng lưỡi rồi.
Thiện liếm môi:
− Mày chắc chứ?
Uy gật đầu:
− Chắc.
Anh nói tiếp:
− Mẹ Sơn cũng chuyên môn kinh doanh vải, nên bà quen khá nhiều người trong giới. Đợt đi cứu trợ vừa rồi, tao ngồi cạnh bạn của bà Tú Anh, mẹ Sơn. Nghe bác ấy kể, mẹ Sơn khoe hắn có bạn gái tổng giám đốc trung tâm tin học ǵ đó. Cô ta là con gái duy nhất nên hậu vận của Sơn hết sức sáng lạn. Mày cứ nghĩ đi, dầu yêu Ca Dao cỡ nào chăng nữa, hắn cũng không chọn con nhỏ.
Thiện buột miệng chửi thề:
− Mẹ nó!
Giọng Uy vẫn đều đều:
− Hiện giờ Sơn đang giữ chức giám đốc trung tâm. Một chức vụ không nhỏ, nếu không muốn nói là hơi... bị to so với dân sinh viên như bọn ḿnh. Con gái đứa nào không lóa mắt v́ danh vọng địa vị.
Thiện thở dài:
− Ôi! Đă rơi vào lưới t́nh th́ chả ai cứu ḿnh được.
Uy nhướng mày:
− Mày nghĩ vậy thật sao?
− Chẳng lẽ mày nghĩ khác?
Uy nói:
− Người ta có thể chết v́ một t́nh yêu chân thật, nhưng trong t́nh yêu, người ta cũng hay ngộ nhận. Tao hy vọng Dao đang ngộ nhận để con bé mau hết khổ.
Mưa đă tạnh đường phố loang loáng nước dưới hai hàng đèn đường. Thiện vươn vai đứng dậy:
− Thôi dẹp mày! Dẹp cả một ngày đầy phiền phức.


Chương 8

Sơn dằn tập hồ sơ xuống bàn, giọng hậm hực:
− Anh phải giải thích thế nào em mới chịu hiểu đây? Anh và con bé ấy chỉ có quan hệ khách hàng kẻ mua người bán thôi.
Đan Thanh tấm tức:
− Rơ ràng nó là con nhỏ anh đă từng chở trước đây mà anh vờ như không phải.
Sơn ngớ ra mất mấy giây mới nói tiếp:
− Rồi th́ sao? Chẳng lẽ ngoài em ra, anh không được chở ai, không có người quen nào? Chúng ta đă hơn một lần gây nhau v́ chuyện này và chúng ta đă thỏa thuận xong, bây giờ em lại lôi ra nhằn nh́. Anh không đủ nhẫn nại đâu.
Đan Thanh đanh đá:
− Em không nhằn nh́ mà chỉ muốn cho anh biết đừng ḥng qua mặt em.
Sơn sa sầm mặt:
− Anh đă làm ǵ mà em nói thế?
Đan Thanh rít lên:
− Anh lập lờ cứ như đó là hai con bé khác nhau và chẳng có con nào thân thiết với anh.
Sơn xua tay:
− Anh không hề như em nghĩ.
− Đừng có chối. Dầu thế nào, em cũng già đời hơn anh để có thể đọc thấu tim đen của anh.
Sơn nổi khùng lên:
− C̣n thế nữa à? Hừm! Anh cần một người yêu chớ đâu cần một quản gia hay một bảo mẫu già đời.
Đan Thanh xô ghế đứng lên:
− Vậy th́ chia tay.
Sơn cười nhạt:
− Anh rất sẵn ḷng.
Đan Thanh long mắt lên:
− Được. Rồi anh sẽ hối hận.
Sửa lại gọng kính, Sơn đá mạnh cửa bước ra ngoài. Thế đấy, Đan Thanh c̣n hơn cả Hoạn Thư. Anh không sao chịu nổi tật ghen tuông của cô.
Lâu rồi, anh đă vứt Ca Dao ra khỏi tâm trí, một ḷng một dạ với Thanh. Cô vẫn ghen bóng, ghen gió, hoạch họe anh đủ điều, khiến anh phải phát ngấy lên. Tật lớn này chắc Đan Thanh không bỏ được, khi đă là vợ chồng chắc Sơn sẽ là tù nhân của cô.
Nghĩ tới đó, Sơn bực bội hết sức. Anh ngồi phịch xuống ghế, mắt dán vào màn h́nh máy tính nhưng chỉ được vài phút, anh đứng dậy. Nhớ tới những lời chua ngoa của Thanh, Sơn lại tức anh ách.
Anh dắt xe ra chạy ḷng ṿng trên phố. Chạy một hồi xe, anh lại dừng trước quầy sách báo. Hôm nay ngày lẻ Ca Dao không đi học. Cô đang ngồi chống tay trong quầy và tâm hồn như đang trôi về đâu.
Dựng xe sát lề, Sơn bước đến bên quầy giọng thật nhẹ:
− Báo của anh đâu?
Ca Dao ngước lên, mắt mở to như muốn nh́n thật lâu, thật kỹ xem phải Sơn không?
Anh mỉm cười:
− Làm ǵ nh́n anh dữ vậy?
Ca Dao bối rối vén tóc sang một bên vai, cô hít vào một hơi dài và hỏi lại anh:
− Em vẫn giữ cho anh những số báo cũ. Anh có lấy không?
Sơn gật đầu:
− Có chứ.
Ca Dao lặng lẽ cho báo vào bịch đưa cho Sơn và máy móc tính tiền.
Anh nghiêng đầu:
− Sao hôm nay em nghiêm thế? Không có ǵ nói với anh sao?
Ca Dao lắc đầu.
Sơn ḍ dẫm:
− Ca Dao giận anh à?
Cô nhếch môi:
− Không. Em chỉ ngại làm mất thời gian quư giá của anh.
Sơn hết sức vô tư:
− Hôm nay anh hoàn toàn rảnh rỗi. Chúng ta tha hồ tṛ chuyện.
Dao lạnh nhạt:
− Rất tiếc em lại bận. Rất rất bận.
Sơn bật cười khi nghe Dao nhắc lại điệp khúc của ḿnh. Anh ỡm ờ:
− Bận tới đâu, anh cũng chờ.
− Giờ này trung tâm vẫn c̣n mở cửa. Anh không sợ tổng giám đốc vào đồng nghiệp phê b́nh sao?
Thuận tay lật tờ An Ninh Thế Giới, Sơn nhỏ nhẹ:
− Họ chỉ có quyền phê b́nh góp ư anh trong công việc, chớ chuyện t́nh cảm riêng tư th́ làm sao họ đám xen vào.
Ca Dao khịt mũi:
− Giữa chúng ta làm ǵ có t́nh cảm riêng tư. Bất quá em là một con nhỏ bán báo c̣n anh là người mua. Nặng hơn nữa, anh là người giúp em cầm máu bị banh rơi vào đầu.
Sơn ngắt lời Dao:
− Đừng chua chát nữa. Nói thế, anh đau ḷng lắm, em biết không?
Ca Dao chịu không nổi ánh mắt tha thiết của Sơn, cô khẽ nuốt tiếng thở dài.
Anh đă xuất hiện rồi đấy. Sự xuất hiện này đă đánh đổi những nghi ngờ trong ḷng Ca Dao. Nhưng cô phải làm sao để treo giá ngọc như lời anh Thiện đă căn dặn chớ không thể dễ dăi với Sơn như trước đây được.
Mặt lạnh lùng băng giá, Ca Dao nói:
− Em đâu chịu trách nhiệm ǵ việc đau ḷng xót dạ của anh.
Sơn tủm tỉm cười, ḷng thích thú kiểu hờn mát trẻ con của Ca Dao. So với Đan Thanh, Dao khác xa. Hai người đúng là một trời một vực. Khó gă đàn ông nào cầm ḷng trước đôi môi phụng phịu của Ca Dao. Cô trẻ trung, tươi tắn đến mức Sơn phải nôn nao. Sau này không biết sẽ ra sao nhưng hiện tại, Sơn bỗng khao khát chiếm bằng được trái tim Ca Dao. Đàn ông luôn thích chinh phục, với Đan Thanh, anh chưa kịp làm điều này, cô đă vội lấp đầy trái tim tham vọng của Sơn bằng quyền lực. Anh không yêu Thanh, nhưng cũng không can đảm rời xa cô.
Sơn che miệng húng hắng ho. Ca Dao nhíu mày nh́n anh:
− Vẫn c̣n ho à?
− Không anh chỉ ngứa cổ một tí. Em không phải lo.
Dao trề môi:
− Hổng đám đâu. Anh có viêm họng măn tính v́ ngồi suốt ngày trong pḥng máy lạnh em cũng mặc kệ, nói chi chỉ mới ngứa cổ một tí.
Sơn bỗng chuyển đề tài:
− Đừng gởi xe trong trung tâm nữa.
Ca Dao tṛn mắt:
− Sao thế?
Sơn nhún vai:
− Đàn bà rất hay ngồi lê. Trung tâm của anh lại vô số các bà đă qua hàng ba và vẫn chưa chồng. Họ rất thích chơ mũi vào chuyện yêu đương của người khác. Anh không thích chúng ta trở thành đề tài của họ.
Ca Dao kêu lên:
− Quái! Em và anh đâu có ǵ.
Sơn cười tinh quái:
− Ờ! Th́ đâu có ǵ.
Dao hạ giọng:
− Nè! Chị hôm trước là ai thế?
Sơn lấp lửng:
− Một trong những người ngoài ba mươi của trung tâm đấy.
Dao le lưỡi:
− Chị ấy nh́n em mới ghê chứ.
Sơn thản nhiên:
− Th́ ghen mà.
Dao ngạc nhiên:
− Ghen? Sao lại ghen chứ?
Sơn hư hư thật thật:
− Yêu th́ phải ghen chớ sao nữa.
− Chị đó yêu anh hả? Trời đất !
Sơn cười:
− Sao lại kêu trời?
Ca Dao liếm môi:
− Anh nhỏ tuổi hơn nhiều mà. Em hỏi thật nhe. Anh nghĩ thế nào?
Mắt nh́n Dao say đắm, Sơn ngọt ngào:
− Anh yêu một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn trẻ trung nhưng cô ấy bảo không có ǵ với anh.
Thở dài thảm thiết Sơn hạ giọng:
− Nếu đúng thế, chắc anh phải yêu người ngoài ba mươi ấy quá.
Ca Dao xoa gương mặt đỏ bừng:
− Vớ vẩn.
− Em nghĩ thế nào?
− Chả sao cả. Anh yêu được ai th́ yêu, không liên quan ǵ tới em hết.
Sơn xịu mặt:
− Thât vậy hả?
Dao không trả lời. Cô bán tờ Tiếp Thị cho khách. Một đám học tṛ lóc chóc trờ tới vây quanh. Chúng mượn Nữ Sinh, Bạn Ngọc rồi tới Mực Tím, Áo Trắng đoc tại chỗ khiến hai người không nói chuyện tiếp theo.
Sơn bâng quơ:
− Lần nào tới đây cũng gặp Uy, hôm nay hắn tàng h́nh đâu rồi nhỉ?
Ca Dao nhún vai:
− Em chả quan tâm, có ông ấy càng bực ḿnh.
Sơn sửa gọng kính:
− Nói thật ḷng đấy à?
Ca Dao thản nhiên:
− Uy thường ghé quầy v́ cô chủ nhà cho em thuê chỗ này nè. Tối nay, chắc hai người đi chơi rồi. Sự thật là thế, có ǵ để em phải đối chứ.
Sơn nói :
− Anh cảm giác Uy v́ em nên mới lảng vảng quanh đây ấy.
Dao chắc chắn:
− Bảo đảm cảm giác của anh sai. Nếu không tin em th́ nh́n ḱa.
Sơn quay ra đường đúng lúc Uy dừng xe lại. Ngồi phía sau anh là Phương Phi. Cô nàng ăn mặc khá mát mẻ đang ôm siết lấy Uy chớ không leo xuống dầu đă tới nhà.
Hai người nói chuyện với nhau một lát sau Phi ngoe nguẩy vào nhà. Uy tới quầy, mặt tỉnh queo như không hề thấy Sơn.
Uy nói :
− Nhờ Dao nhắn với anh Thiện anh nghỉ học năm ngày. Hắn nhớ chép bài thật kỹ rồi photo cho anh.
Ca Dao hỏi:
− Lại... cúp nữa à?
Uy nhấn mạnh:
− Nghỉ học có lư do chính đáng, chớ không phải cúp. Từ "cúp" là đành cho những ai trốn học đi chơi đấy.
Dứt lời, anh nghênh ngang phóng xe đi, Sơn khó chịu:
− Cứ y như thứ côn đồ.
Ca Dao chép miệng:
− Anh bận tâm làm ǵ khi mỗi người có lối sống khác nhau.
− Nhưng anh không chịu nổi cách của Uy.
− Uy cũng chả chịu được cách sống nghiêm túc của anh.
Sơn nhíu mày:
− Em có vẻ bênh vực hắn?
Ca Dao phản ứng:
− Anh nhạy cảm quá. Em chỉ nói lên suy nghĩ của ḿnh.
Sơn nhấn mạnh:
− Anh chỉ muốn em nói về anh thôi.
Bọn học tṛ rúc rích cười làm Ca Dao đỏ mặt. Cô không ngờ Sơn bạo mồm bạo miệng đến thế.
Sơn cũng hơi quê khi bị cười. Anh bẹo tai một đứa:
− Đọc th́ lo đọc đi. Cười cái ǵ?
Một đứa bẻm mép:
− Em cười anh Cỏ Cú mà.
Sơn ngơ ngác:
− Anh Cỏ Cú là ai vậy?
Câu hỏi của Sơn khiến bọn nhóc lại cười rộ lên Ca Dao hỏi:
− Anh không biết anh Cỏ Cú thật à?
Sơn lắc đầu, Ca Dao bèn giải thích:
− Anh Cỏ Cú, anh Bồ Câu, Anh Duy Chương... v..v. phụ trách mục gỡ rối ở các tờ báo ấy mà.
Sơn dè bĩu:
− Ối dào! anh chả có thời gian đâu để đọc những mục vô bổ ấy.
Ca Dao phản đối:
− Em thấy mục ấy cũng hay chớ.
− Em đă bao giờ nhờ "các anh" gỡ rối chưa?
Dao thản nhiên:
− Chưa. Ḷng em thơ thới chẳng có ǵ rối để phải gỡ hết.
Sơn nheo mắt:
− Thật vậy sao?
Ca Dao bắt bẻ:
− Anh hỏi câu này hơi nhiều đó.
Sơn hơi ngượng:
− Anh quen miệng khi hỏi đố học tṛ.
Ca Dao cười cười:
− Em giống học tṛ anh lắm sao?
Sơn lắc đầu:
− Không. Em không giống ai mà anh đă từng quen cả. Em là người đặc biệt nhất.
Ca Dao chớp mắt v́ câu nói có phần tán tỉnh của Sơn. Bối rối vuốt tóc, cô nh́n ra đường và thảng thốt:
− Ông... ông .. chủ của anh ḱa.
Sơn vụt quay lại đúng lúc ông Hiệp bước đến quầy.
Mặt nghiêm nghị ông hỏi:
− Trung tâm có vấn đề, nhân viên t́m măi chả biết giám đốc ở đâu. Cũng may tôi c̣n nhớ quầy báo này.
Sơn nhíu mày:
− Thưa có vấn đề ǵ ạ?
Ông Hiệp lạnh lùng:
− Có một số máy bị nhiễm vi rút, cậu về mà xử lư đi.
Sơn vội đáp:
− Vâng.
Nh́n Ca Dao, anh nói nhanh:
− Anh đi nhe.
Không đợi ông Hiệp, Sơn vội vàng chạy xe đi. Tới trung tâm, Sơn thấy mọi sinh hoạt vẫn b́nh thường chả hề có vấn đề, sự cố ǵ xảy ra như ông Hiệp nói hết.
Đập tay xuống bàn, Sơn chửi đổng. Chắc chắn Đan Thanh lại làm trận làm thượng và ông bố lại đặt tay vào dàn xếp.
Nghe tiếng gơ cửa, Sơn nói:
− Xin mời vào.
Ông Hiệp tằng hắng:
− Không phiền v́ bác đă nói dối chứ.
Sơn nhỏ nhẹ:
− Biết sao hơn khi chuyện ấy đă xảy ra rồi. Cháu rất ngại khi bác cứ phải bận bịu v́ cháu và Đan Thanh.
Ông Hiệp khoanh tay nh́n Sơn:
− Bác mong cháu một ḷng một dạ với Đan Thanh.
Sơn nói :
− Điều này một ḿnh cháu không làm được, nhất là Thanh luôn nghi ngờ cháu.
Ông Hiệp ca cẩm:
− Thấy Thanh khóc, bác rất xót. Bác nghĩ nên cưới càng sớm càng tốt. Con gái chỉ có lứa có th́.
Sơn ngắt lời ông:
− Vừa rồi Đan Thanh tuyên bố chia tay chớ không phải cháu.
Ông Hiệp im lặng, nhưng ḷng thầm bảo: "đây là lần cuối ông can thiệp vào chuyện này" Nó không thuộc chuyên môn của ông. Khổ nỗi ông lại quá thương con. Bây giờ ông chỉ c̣n mỗi ḿnh Đan Thanh, ông phải lo cho con bé tới nơi tới chốn. Nói thế không có nghĩa ông cứ phải để Sơn lên mặt. Suy cho cùng nó cần con gái ông hơn Đan Thanh cần nó chứ. Tiếc rằng con nhỏ không sử dụng lợi thế của ḿnh mà lại để Sơn làm t́nh làm tội.
Nh́n thẳng vào đôi mắt Sơn, ông đánh đ̣n quyết định:
− Nếu thế tùy hai đứa, bác mệt mỏi lắm rồi.
Dứt lời, ông đứng dậy. C̣n lại một ḿnh trong pḥng, Sơn nhịp nhịp tay lên bàn theo vô thức.
Hừ! Anh cũng mệt mỏi lắm rồi. Cứ mặc xác Đan Thanh, anh sẽ làm lơ và cô nàng sẽ lại làm lành trước.


Chương 9

Tiễn ông Hiệp về rồi, bà Tú Anh bần thần ngồi một ḿnh trong pḥng khách. Tại sao Sơn lại đi quen một con nhỏ buôn bán nào đó nhỉ chẳng lẽ nó u mê đến mức quên béng đi rằng cơ ngơi Đan Thanh mới là chỗ dựa của nó sao?
Bà Tú Anh chợt tức thở. Có lẽ bà phải chặn ngay chuyện này mới được. Đan Thanh vẫn chưa biết cái quầy sách đó. Mà cũng không nên để Thanh chạm trán với con hàng sách rẻ tiền ấy, v́ dầu sao Thanh cũng là người có địa vị. Chính bà phải giải quyết vấn đề này một cách âm thầm mới được.
Nh́n đồng hồ, bà gọi người giúp việc, dặn ḍ đôi ba câu rồi bước ra đường ngoắc xích lô.
T́m quầy sách ấy cũng không khó, đầu quầy tên báo Tuổi Trẻ như nhiều quầy khác trong thành phố, ông Hiệp đă chỉ chỗ, đă cho bà biết tên con bé, nhất định bà sẽ t́m ra thôi.
Tới công viên bà bảo bác xích lô chạy chậm lại và dừng hẳn trước một quầy báo.
Không vội vàng chi, bà Tú Anh chậm chạp tới gần và chăm chú nh́n cô hàng sách. Con bé đang giải thích ǵ đó với một lũ con nít.
Thấy bà, Ca Dao ngẩng lên mỉm cười. Bà Tú Anh lạnh tanh. Hừ! Xinh lắm so với Đan Thanh, thảo nào Sơn không thích cho được.
Ca Dao lễ phép:
− Mời bác xem báo ạ.
Bà Tú Anh cầm tờ "Sức khỏe đời sống" lật từng trang. Mắt bà nh́n vào báo, nhưng tai nghe không sót lời nào.
Con bé đang nói huyên thuyên chuyện tranh Subasa ǵ ǵ đó bằng giọng trong veo, và lũ trẻ cứ há mồm mà nghe.
Chà! Nó khéo dụ con nít lẫn con trai bằng cái giọng điệu này đây. Nếu nó léo nhéo như vầy hoài, làm sao bà có thể nói chuyện riêng với nó được.
Mà bà sẽ nói ǵ nhỉ? Mỗi khi xem phim bộ, bà ghét nhất những cảnh đại loại như vầy. Thế mà bây giờ bà phải đóng vai một bà mẹ độc ác nỡ chia cắt t́nh cảm của con ḿnh với người nó yêu.
Nhưng chắc ǵ Sơn yêu. Thằng bé đang bị con nhỏ nghèo xơ xác này mồi chài. Hừ! Dầu sao con trai cưng của bà cũng là giám đốc mà. Bà phải cứu con ḿnh khỏi bẫy t́nh này.
Xếp tờ báo lại một cách dứt khoát, bà Tú Anh ngắt ngang lời con bé:
− Phải cháu là Ca Dao không?
Hết sức kinh ngạc, Dao ấp úng:
− Vâng. Có chuyện chi không ạ?
Bà Tú Anh dơng dạc:
− Tôi muốn nói riêng với cháu một đôi điều. Nhưng cứ như cái chợ thế này th́ chả làm sao mở miệng.
Ca Dao vội vàng giải tán đám trẻ trong trạng thái hoang mang. Cô không biết bà khách này là ai, gặp cô để làm ǵ.
Lẽ nào bà ấy lại là mẹ Tí Nị? Nếu đúng thế th́ tàn đời ông Thiện rồi. Nhưng cũng không phải. Thiện đến nhà Tí Nị hà rầm hà ŕ, mẹ con bé tới làm chi? Hơn nữa, bà khác t́m cô mà.
Như đoán được nỗi hoang mang của cô, bà Tú Anh tự giới thiệu:
− Tôi là mẹ của giám đốc Sơn.
Ca Dao hơi choáng v́ câu giới thiệu đầy ấn tượng này. Cô lắp bắp:
− Cháu chào bác ạ.
Bà Tú Anh vụt hỏi:
− Sơn quen cháu ở quầy báo này hả?
Ca Dao gật đầu đại. Bà Tú Anh ngạo nghễ:
− Lăng mạn quá nhỉ? Nhưng sẽ chẳng đi tới đâu đâu. Sơn sắp cưới vợ, cháu đừng bám theo nó nữa. Tội lắm.
Mặt Ca Dao tái xanh như không c̣n chút máu, cô ráng nói từng tiếng:
− Bác quá lời rồi, cháu không hề bám theo anh Sơn.
Bà Tú Anh điềm tĩnh:
− Cứ cho là như vậy. Tôi chỉ yêu cầu cháu hăy cắt đứt quan hệ với Sơn. Hai tuần nay, đêm nào Sơn cũng kè kè theo cháu về tận nhà. A! Vậy là Sơn bám theo cháu. Nhưng v́ sao, cháu biết không?
Ca Dao c̣n đứng chết lặng, bà Tú Anh đă bồi tiếp:
− V́ Sơn giận cô vợ sắp cưới, nên mới chơi tṛ cút bắt với cháu cho hả. Chớ nó chẳng có t́nh ư ǵ hết. Tôi nghĩ ḿnh có bổn phận cho cháu rơ vấn đề để tránh cho cháu khỏi khổ đau về sau. Con vợ nó ghen lắm đấy. Nó sẵn sàng làm rùm lên, lúc ấy, cháu chẳng bán buôn ǵ được nữa đâu.
Ca Dao phải bám vào kệ sách để đứng cho vững, nhưng đất vẫn nghiêng ngă dưới chân. Không gian như bồng bềnh quanh đầu. Dao nghe như ai đang bóp nát tim ḿnh. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt ráo khô. Đành phải đứng yên để nghe những lời khác nào sỉ nhục.
Măi đến khi nghe giọng Uy vang lên, Ca Dao mới tỉnh hồn tỉnh vía.
Uy đứng trước mặt bà Tú Anh và cười thật tươi:
− D́ Anh đi mua báo cho anh Sơn à?
Bà Tú Anh hơi hẫng v́ sự xuất hiện đột ngột của Uy.
Quái! Sao nó lại có mặt ở đây nhỉ? Nh́n Uy bà lại nghĩ tới Diễm Quỳnh, đứa phản bạn, mẹ của nó.
B́nh tâm lại, bà trả lời:
− Không. D́ không mua báo d́ t́m Ca Dao có chút chuyện.
Uy gằn giọng:
− Cháu cũng đoán thế. Ca Dao là bạn cháu. Xin d́ đừng làm phiền con bé v́ những lời vô bổ vừa rồi mà nên về nhắn lại với Sơn rằng gia đ́nh Ca Dao không muốn anh ta tới mua báo, rồi cà kê tán tỉnh con người ta cả buổi trời cũng như không muốn Sơn kè kè theo Ca Dao những lúc cô bé đi học về.
Mặt bà Tú Anh đanh lại:
− Mày thích chen vào chuyện người khác lắm hả con, Sơn không ưa mày đâu.
Uy thản nhiên:
− Cháu cũng có thích ǵ ảnh. Bởi vậy d́ bảo ảnh hăy coi chừng. Người đạo đức như Sơn không ḱnh nổi dân côn đồ như cháu đâu.
Bà Tú Anh giẫy nẩy:
− Tao không nói chuyện với mày.
Chỉ vào gương mặt thất thần của Ca Dao, bà đe:
− Hăy nhớ những ǵ tôi vừa nói đó.
Nh́n bà Tú Anh te te bước lên xích lô, Uy lắc đầu:
− D́ Tú Anh là người tốt, nhưng dễ bị kích động và lôi kéo.
Ca Dao ngồi phịch xuống ghế. Cô đă hoàn toàn trở lại. Người đầu tiên cô trút bực là Uy.
− Ai bảo anh nhiều chuyện.
Uy dang tay phân bua:
− Lương tâm anh phải nói thế. Bà Tú Anh không có quyền nhục mạ em.
Dao rên rỉ:
− Nhưng Sơn th́ sao? Anh ta sẽ nghĩ ǵ khi nghe những lời của anh. Ảnh sẽ giận em mất.
Nh́n Dao bằng ánh mắt thương hại, Uy hạ giọng:
− Tới giờ phút này em vẫn chưa hiểu ra vấn đề sao?
Ca Dao ngơ ngác:
− Vấn đề ǵ?
− Rằng Sơn không thật t́nh với em. Rằng những lời bà Tú Anh vừa nói là sự thật.
Ca Dao thừ người trên ghế, hai tay máy móc sắp xếp lại các loại báo trên quầy.
Xếp tới xếp lui một hồi, Dao mới lên tiếng:
− Anh biết ǵ về Sơn mà dám nói thế?
Uy xoa hai tay vào nhau:
− Không nhiều lắm. Nhưng phải nhiều hơn cái sơ biết của em. Mà t́m hiểu hắn làm chi nữa. Những lời bà Tú Anh hoàn toàn chính xác đó.
Ca Dao lắc đầu:
− Em không tin. Sơn từng kể với em rằng mẹ ảnh thích có con dâu nhà giàu, nên hay gán ghép ảnh cho những đám bác ấy ưng ư. Nhưng Sơn chỉ thích cưới người ḿnh yêu.
Ngừng để thở xong, Ca Dao nói tiếp:
− Bà Tú Anh xuất hiện là việc ngoài sự tưởng tượng của em, nhưng những lời bác ấy nó, em đều lường được cả.
− Theo em th́ d́ Tú Anh đă dựng lên việc Sơn sắp cưới vợ để làm em chùn bước chớ chuyện đó không có thật à?
− Vâng. Dù những ǵ bác Anh nói có làm em sốc. May mắn sao đó chỉ là giả thuyết.
Uy chép miệng:
− Em đúng là mù quáng.
Ca Dao thản nhiên:
− Em đă nói rồi. Sơn thành thật hơn anh, làm sao em tin anh được.
− Nhưng nên tin d́ Anh.
Ca Dao im lặng, cả Uy cũng thế. Lâu lắm cô mới lên tiếng:
− Làm ơn đừng xen vào chuyện của em nếu v́ anh ghét Sơn.
Uy sững người ra một lúc mới nói:
− Vâng.
Uy chưa kịp đi th́ Sơn tấp xe vào. Thấy anh, mắt Ca Dao sáng ngời hạnh phúc, cảm thấy ḿnh đứng đây là thừa, Uy vào nhà Phương Phi hát karaoke với đám bạn của cô.
Măi tới khi nghe Thiện gọi, anh mới bước ra.
Hất mặt về phía Sơn, Thiện hỏi:
− Thằng đó phải không?
Uy gật đầu:
− Ca Dao không giới thiệu với mày à?
Thiện chép miệng:
− Tao chưa vào quầy, giờ tính sao đây?
Uy nhún vai:
− Tùy mày, tao là người ngoài mà.
Thiện đá cái lon pepsi không vào góc sân rồi hùng hổ bước ra, giọng trống không:
− Tối nay dẹp quầy sớm nha.
Ca Dao liếc vội Sơn rồi nh́n Thiện:
− Sao vậy anh Hai?
Thiện cộc lốc:
− V́ anh không thích cảnh này.
Quay sang phía Sơn, Thiện nhếch môi:
− Xin lỗi anh bạn, chắc anh hiểu những ǵ tôi vừa nói chứ. Tôi chính thức yêu cầu anh đừng đùa với Ca Dao nữa. Anh không phải là đối tượng của con bé.
Sơn bất ngờ v́ những lời Thiện nói, nhưng anh vẫn điềm đạm:
− Tôi luôn tôn trọng Ca Dao và muốn làm bạn với cô bé. Tôi không đùa.....
Thiện nheo nheo mắt:
− Anh không cần giải thích. Tôi đă nói rồi. Ca Dao không thể có bạn như anh.
− Tại sao chứ?
− Câu hỏi quá thừa. Tôi không muốn lật tẩy anh tại đây. Nhưng nếu anh tiếp tục đeo theo Ca Dao tôi không nể nang đâu.
Ca Dao kêu lên:
− Anh Hai? Sao anh lại nói vậy?
Thiện gằn giọng:
− Em nghe đây. Ba mặt một lời. Em và anh ta không được giao du quan hệ với nhau. Nhớ đó.
Thô bạo đẩy mạnh Sơn ra, Thiện hất hàm:
− Mời anh đi cho chúng tôi dẹp quầy.
Sơn mím môi sửa lại mắt kính rồi bước nhanh trong tiếng gọi thất thanh của Ca Dao. Cô mở cửa quầy chạy vụt theo, nhưng Thiện đă kéo tay cô lại.
Ca Dao khóc nấc lên:
− Uy đă to nhỏ ǵ để anh làm thế chứ?
Thiện nghiêm mặt:
− Uy không nói ǵ cả. Đây là chuyện của ḿnh, anh không muốn em bị lừa.
Ca Dao chanh chua:
− Anh lừa được Tí Nị nên tưởng ai cũng quen dối trá như ḿnh. Sơn khác hẳn anh và Uy.
Thiện gật đầu:
− Đúng. Hắn khác xa bọn anh. Hắn độc ác và tinh tế hơn trong việc lừa con gái v́ mục đích nào đó chớ không phải v́ yêu.
Ca Dao ngang ngạnh:
− Em nghèo cũng chẳng đẹp, em chả có ǵ Sơn lừa em cả.
Thiện nói:
− Nghĩ vậy là lầm. Anh biết chắc một điều hắn không thật t́nh. Hăy tránh xa hắn ra.
Ca Dao ôm đầu. Cô nhớ những lời của bà Tú Anh. Những lời th́ thầm ngọt ngào vừa rồi của Sơn, rồi không biết nghe ai.
Ca Dao không dám cho Sơn biết mẹ anh đă gặp cô. Năy giờ hai người chỉ trao đổi những chuyện vu vơ. Chưa được bao lâu, Thiện đă xuất hiện. Anh đúng là vơ biền thô bạo. Chẳng cần giải thích hành động của ḿnh mà chỉ chứng tỏ quyền huynh thế phụ một cách thô thiển trước một người trí thức, có tầm cỡ như Sơn. Bị Thiện sỉ nhục, chắc chắn anh sẽ giận lây cả Dao, thật là khổ.
Đang thắc thỏm bực bội và cả đau khổ, thấy Uy từ nhà Phương Phi bước ra, Ca Dao hầm hừ:
− Đúng là tiểu nhân.
Mặt đanh lại, Uy gằn giọng:
− Em vừa nói ai vậy?
Dao thách thức:
− Nói anh. Chính anh xúi anh Thiện đuổi Sơn đi và cấm Sơn giao du với tôi chứ ǵ? Thú thật, tôi khinh bỉ hạng như anh.
Giữ chặt vai Dao đến mức cô phải kêu lên v́ đau, Uy nhấn mạnh từng chữ:
− Nè! Em đă lớn nói phải biết suy nghĩ nhé.
Buông Dao ra, anh nói với Thiện:
− Nếu con bé không phải em mày, tao đă bạt tai vài cái cho bỏ tật bộp chộp.
Ca Dao lại rộng mồm:
− Cứ thử xem. Đây là lần thứ hai anh hăm tôi rồi đó.
Thiện quát:
− Im ngay. Đă sai c̣n ong óng. Xin lỗi Uy đi.
Dao bĩu môi:
− Có chuyện đó nữa à? Anh cứ mắng em v́ bạn hiền đi, rồi sẽ tới lúc ân hận v́ không biết chọn bạn mà chơi.
Dứt lời, Ca Dao bó gối thút thít khóc. Nước mắt phụ nữ làm hai gă con trai ngớ mặt nh́n nhau.
Thiện nhăn nhó:
− Stop cái phông-tên nước ấy giùm tao. Chỗ buôn bán mà khóc, coi sao được.
− Cứ mặc xác em. Anh đuổi khách cả rồi, c̣n buôn với bán ǵ nữa.
Uy đốt thuốc và rít liên tục mấy hơi. Vừa rồi Thiện đúng là nóng vội, cộc cằn. Anh làm thế khiến Ca Dao vừa khó phục vừa oán. Chắc chắn cô bé sẽ rời Sơn, mặc dù Thiện đă "ba mặt một lời". Đă vậy, Uy cũng bị giận oan. Anh biết rất khó để Dao tin ḿnh không dính líu vào hành động của Thiện, dù thâm tâm anh vẫn khoái thấy cậu ta... ra tay với Sơn. Khổ là Thiện ra tay hơi... bị dở. C̣n Dao lại không sợ ông anh của ḿnh chỉ v́ cái tội giả vờ găy tay trước kia.
Uy thở dài. Tṛ đùa tai hại do Uy đạo diễn đă khiến Thiện mất uy với em gái. Đó là 1 kinh nghiệm Uy phải nhớ đời, v́ trong mắt nh́n của Dao, Uy chỉ là 1 tên tiểu nhân, đáng khinh bỉ.
Thiện chậm chạp dẹp những kệ sách báo treo quanh nhà, Ca Dao vẫn ti tỉ khóc và ngồi làm... cục nhân ở giữa.
Uy bước tới phụ Thiện và chợt nhận ra h́nh như ḿnh mắc nợ anh em Ca Dao từ đời kiếp nào.

o0o

Chống tay dưới cằm, Ca Dao thẫn thờ nh́n ra đường. Con phố nhỏ đông vui dạo này bỗng trở nên buồn vắng trong mắt cô. Điều đó cũng dễ hiểu v́ người buồn cảnh có vui đâu bao giờ? Buồn hơn hết là không ai để Dao trút cạn nỗi niềm. Đứa bạn gái quí nhất của cô đă theo gia đ́nh xuất cảnh. Từ đó, cô khó thân với ai, nhất là với đám bạn chung lớp luyện thi đại học.
Lật tờ Mực Tím, Ca Dao t́m trang Nhí Nhố đọc để cười, nhưng cô không cười nổi khi nhớ tới Sơn.
Có lẽ Ca Dao đă mất anh thật rồi. Tự ái của một người đàn ông thành đạt không cho phép Sơn t́m đến với cô. Ca Dao không thể trách anh, Sơn chẳng có lỗi ǵ cả. Người có lỗi hạng nhất trong truyện này là Uy.
Nghĩ đến hắn, Dao muốn nổi điên. Hừ! Chính hắn thỏ thẻ với Thiện, nên anh mới sỉ nhục Sơn của cô như vậy. Mắng hắn là "tiểu nhân" vẫn c̣n quá nhẹ. Nhưng để... nặng hơn, Dao chưa kịp nghĩ ra.
Dạo này Uy lủi đâu mất xác. Chắc anh chàng ngại đụng mặt Dao. Hừ! Xem ra Uy cũng biết quê. Nhưng hắn quê cỡ nào cũng không đau bằng cô.
Ngực Dao lại nhoi nhói v́ Sơn.
Có bao giờ tại Dao nói: "Không có ǵ với anh mà Sơn phải yêu người đàn bà ấy" không?
Có bao giờ v́ áp lực của mẹ, cộng thêm những lời hăm he của anh Thiện mà Sơn sẽ chấp nhận cưới vợ giàu cho vừa ḷng bà không?
Có bao giờ Sơn là người giả dối, xem cô khác nào một tṛ đùa, như anh Thiện đă buộc tội không?
Có bao giờ... có bao giờ... Những nghi ngờ âu lo cứ rối nùi trong ḷng Ca Dao. Những bối rối này, cả anh Cỏ Cú, anh Bồ Câu, chị Thanh Tâm cũng chưa chắc gỡ cho Dao được. Tự cô phải tháo dần dần thôi. Nhưng biết đầu mối nằm đâu để tháo cơ chứ.
Ca Dao bán cho khách tờ Thanh Niên thứ ba rồi lại ngồi xuống chống cằm chờ Thiện. Sắp đến giờ cô đi học mà anh vẫn chưa xuất hiện.
Lại tới nhà Tí Nị làm... công quả chứ ǵ? Trong ḷng Dao lại âm ỉ ganh tỵ với anh ḿnh. Thiện đang hạnh phúc, vậy mà chẳng biết thương yêu, thông cảm với em gái. Anh chia cách Dao với Sơn và có vẻ tự hào với việc làm của ḿnh mới... ác chứ.
Dạo này hai anh em ít tṛ chuyện cùng nhau. Ca Dao giận Thiện là đương nhiên. Trong lúc đó, Thiện cứ lải nhải măi câu:
− Anh chỉ muốn tốt cho em.
Tốt đâu không thấy, chỉ thấy Ca Dao thất t́nh.
Vừa thấy Thiện tấp xe vào, Ca Dao đă mở cửa quầy bước ra ngay. Cô lầm ĺ dắt xe ra.
Thiện dặn với theo:
− Nhớ đem theo áo mưa đây.
Ca Dao không trả lời, cô về nhà, ăn cơm một ḿnh, buồn bă một ḿnh thêm vài ba phút mới đạp xe đi học.
Mấy hôm nay, mẹ đi Đà Lạt với cơ quan. Nhà đă vắng càng vắng hơn. Dao không hiểu anh Thiện có mách ǵ với mẹ về chuyện của cô và Sơn không, mà hôm trước khi đi, bóng gió lên lớp cô cả buổi tối về đàn ông, khiến Dao đang buồn phải cộng thêm ngao ngán.
Trong mắt bà h́nh như chả có người đàn ông nào tốt, kể cả người cha quá cố của cô. May là Dao vẫn giấu chuyện vờ găy tay của Thiện, nếu không, người duy nhất tốt trong thiểu số đàn ông tốt đă bị mẹ mắng te tua rồi.
Ca Dao và Thiện vẫn không sao hiểu nổi v́ lư do nào mẹ lại ác cảm với đàn ông đến thế. Chẳng lẽ bà từng là nạn nhân của họ.
Đă hơn một lần Thiện lén đặt câu hỏi đó với Dao và hai anh em che miệng cười khúc khích thật vô tâm.
Tới trường, ngần ngừ một chút, Ca Dao quyết định gởi xe bên trung tâm tin học v́ cô vẫn hy vọng được gặp Sơn để nói lời xin lỗi với anh.
Nh́n đồng hồ, Dao thấy vẫn c̣n sớm nên thay v́ về lớp, cô chạy lên hành lang t́m pḥng giám đốc, mà chẳng... ngu dại ǵ đến xin phép ông bảo vệ hắc ám.
Pḥng của Sơn cũng chả khó t́m. Dao vừa đứng trước cửa pḥng th́ nghe tiếng tằng hắng sau lưng.
Quay lại, cô gặp ngay đôi mắt soi mói lạnh lùng của người đàn bà ngoài ba mươi mà cô từng gặp đi cạnh Sơn.
Cô ta nhếch môi đầy ngạo nghễ:
− Lại có thứ... cột đi t́m trâu sao ḱa? Đúng là trơ trẽn.
Vờ như không nghe những lời ám chỉ đầy chua ngoa của cô ta, Ca Dao lịch sự:
− Thưa chị, cho em gặp giám đốc Sơn.
Mặt hất lên, cô gái hỏi:
− Chi vậy?
Cao Dao đổ bướng, cô cộc lốc:
− Có việc riêng.
Môi cô gái mím lại:
− Việc riêng ǵ? Tôi là Đan Thanh, vợ sắp cưới của giám đốc Sơn đây. Em có thể nói với tôi cũng được.
Ca Dao đờ người ra v́ những lời sấm sét vừa nghe. Chống tay vào tường ấp úng:
− Chị nói láo.
Đan Thanh cười nhạt:
− Sao cơ? Tôi láo à? Để làm chi cơ chứ? Lần trước em đă t́m Sơn một lần, lần này lại muốn làm phiền ảnh nữa. Một giám đốc trung tâm tin học lớn, chả lẽ có dư thời gian để tiếp em? Thú thật, Sơn không giấu tôi bất kỳ chuyện lớn nhỏ nào. Do đó, dầu hơi ác, tôi vẫn phải nói cho em biết Sơn đùa với em như một cách thư giăn sau những giờ làm việc căng thẳng bên máy tính mà thôi.
Hít một hơi dài để dằn cảm xúc xuống, Đan Thanh nói tiếp:
− Bây giờ trở đi sẽ không c̣n những tṛ đùa đó nữa đâu. Chúng tôi sắp cưới nhau và Sơn không thể lông bông v́ như vậy sẽ mất uy tín vợ ḿnh.
Ca Dao lắc đầu:
− Em không tin Sơn lấy một người lớn tuổi hơn ḿnh làm vợ.
Mặt Đan Thanh dúm dó v́ bị đánh vào chỗ đau, cô gần như gầm lên:
− Tin hay không mặc xác em. Nhưng nếu đến gần chồng tôi th́ đừng có trách. Bây giờ cút khỏi đây ngay, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đó.
Ca Dao vụt bỏ chạy như một kẻ chiến bại. Cô vào lớp ngồi thu ḿnh trong góc, mặt ngơ ngác như bị ai cướp mất phần hồn. Ráng ngồi hết một tiết, Ca Dao không chịu nổi sóng gió đang diễn ra trong hồn, nên cô xách cặp về.
Vào trung tâm lấy xe, cô vẫn cố nh́n về phía pḥng giám đốc, nhưng pḥng không bật đèn. Vậy là Sơn đă về rồi, hoặc giả anh không tới.
Những lời hăm dọa đầy căm tức, ghen tuông của Đan Thanh chợt vang lên làm Ca Dao rùng ḿnh.
Có lẽ nào... có lẽ nào... Những câu hỏi không đầu không đuôi cứ lộn xộn nối tiếp nhau xuất hiện trong tâm trí Dao làm cô đă mệt càng mệt hơn. Cô thua rồi. Cô sắp chết v́ vỡ tim rồi. Sơn biết điều đó không?
Mắt cay xè, Ca Dao cứ đạp xe theo quán tính. Tới ngă tư, đèn đỏ cô ngừng xe sát lề. Vô t́nh liếc sang trái. Dao thấy Đan Thanh kênh kiệu ngồi thẳng lưng trên chiếc Spacy đời mới nhất. Cô ta nh́n Dao bằng nửa con mắt và cười với nụ cười nửa miệng đầy khinh rẻ.
Đèn vừa lóe xanh, Dao vội đạp mạnh pêđan. Cô căm ghét cái gương mặt phù thủy kia tận xương tủy. Cô không muốn nh́n thấy Đan Thanh, nhưng h́nh như Thanh muốn trêu ngươi Dao. Cô ta cứ tà tà chạy ép một bên Ca Dao. Vừa lúc ấy, một chiếc Su Crystal từ bên kia đường băng qua ngược chiều sát đầu xe của Đan Thanh, cô hoảng hồn lạc tay lái, chiếc Spacy cúp ngang đầu xe đạp của Ca Dao, khiến nó đổ lăn kềnh ra đường. Ca Dao văng ra khỏi xe, lăn sóng soài trên đường.
Đan Thanh xiểng niểng mém té. May nhờ hôm nay cô mang giày đế thấp nên chống chân được, nếu không, chắc xe cô cũng đổ ra đường.
Chẳng cần biết... con quỷ nhỏ ấy ra sao, Đan Thanh rồ ga chạy tiếp, nhưng những người đi đường đă nhanh nhẹn chận cô lại.
Đám đông mau chóng vây thành ṿng tṛn quanh hai người. Ca Dao vẫn c̣n nửa nằm nửa ngồi dưới đất, mặt nhăn nhó, đau đớn. Cô không tài nào đứng dậy được.
Đan Thanh bước tới:
− Nè! Định ăn vạ sao hả?
Ca Dao mếu máo:
− Tôi không đứng dậy được.
Đám đông lao nhao:
− Chắc găy chân rồi. Mau đưa con bé vào bệnh viện đi.
Vẫn vẻ mặt chủ quan khó ưa, Đan Thanh cười khẩy:
− Làm ǵ mà găy chân, nó muốn ṿi tiền thôi.
Móc trong ví ra một nhúm giấy 50 ngàn, Thanh x̣e ngay mặt Ca Dao, đúng lúc có hai người đàn ông đỡ cô dậy.
− Lấy tiền sửa xe, coi như huề.
Người đàn ông lái taxi gạt tay Thanh ra:
− Cô nói vậy mà nghe được sao? Chân con nhỏ sưng tấy lên rồi ḱa.
Nghe nói vậy, Ca Dao giật ḿnh nh́n xuống. Bàn chân, cổ chân cô trầy trụa và bắt đầu sưng to.
Ca Dao bật khóc:
− Chị ác lắm nên mới cố t́nh hại tôi như vậy.
Người ta nhấc Dao lên xích lô, xe đưa cô tới trung tâm chấn thương chỉnh h́nh.
Những người tốt bụng bắt Đan Thanh phải đi theo tới lúc này, cô không thể chối bỏ trách nhiệm của ḿnh nữa, nhưng cũng không v́ thế mà Thanh bớt hợm hĩnh, ngông nghênh.
Mặc cho Ca Dao ngồi xe lăn vào pḥng cấp cứu, Thanh ra quầy điện thoại gọi về cho ông Hiệp, nhưng không gọi Sơn. Cô đâu ngu dại ǵ để anh chứng kiến cảnh con bé v́ cô mà què.
Trong lúc đó, Ca Dao mừng quưnh khi gặp Phước, ông bạn quư của anh Thiện vẫn đang thực tập ở đây.
Thấy Dao, anh chàng kêu lên:
− Trời ơi! Thật hay đùa đây?
Ca Dao sụt sùi:
− Em không biết. Nhưng đau lắm, không đi đứng ǵ được.
− Ở nhà đâu cả rồi, sao có ḿnh em vậy?
− Em đi học về mà.
Mặt Phước ngớ ra:
− Ờ há.
Nhiệt t́nh, nhanh nhẩu, Phước đẩy Ca Dao đi chụp h́nh chân rồi lẹ làng gọi điện thoại cho Uy để anh ta nhắn Thiện. Riêng Đan Thanh cứ ngồi tréo ngoảy chân trên ghế chờ ba ḿnh tới mà trong ḷng hả hê chớ không mảy may ân hận hay xúc động v́ tai nạn ḿnh vừa vô t́nh gây ra.
Mà sao con quỷ nhỏ ấy không bị nặng hơn nhỉ? Hừ! Nó dám bảo cô già so với Sơn. Nó đă đâm vào tim cô, nó phải trả giá. Chỉ găy gị, quả là c̣n nhẹ so với nỗi đau cô phải gánh chịu suốt thời gian qua. Cái thời gian dài đăng đẳng có tuyên bố "chia tay" với Sơn, làm anh có cớ để đeo theo con... hàng báo kiết xác này đâu có ngắn.
Dù cho bây giờ Sơn đă giải thích hơn... trăm lần rằng anh làm thế để chọc tức Thanh, cô vẫn không thể an tâm để Ca Dao lượn lờ trước mặt anh.
Vậy sao không nhân cơ hội này cô bảo ba ḿnh dùng tiền hay một thủ đoạn kế sách nào đó vứt hẳn con nhỏ này khỏi tâm trí Sơn. Trong khi cô đă dùng danh vọng, quyền lực để lôi kéo anh về với ḿnh, th́ tại sao Thanh không dùng chính những thứ đó tống khứ đối thủ cho khuất mắt chứ.
Thời buổi này có ǵ qua khỏi được đồng tiền. Đan Thanh chợt mỉm cười khi thấy ông Hiệp hấp tấp đi vào với vẻ kiếm t́m.
Thấy con gái, ông hỏi ngay:
− Con có sao không?
Đan Thanh lắc đầu:
− Nhưng đúng là xui.
Ông Hiệp thở dài:
− Xui xẻo ǵ cũng mặc, miễn con b́nh an là hên rồi. Làm ba điện gọi cả thằng Sơn.
Đan Thanh giậm chân:
− Để làm ǵ? Mất công anh ấy quá.
Không để ư lời con gái, ông Hiệp nh́n quanh:
− Người bị con đụng đâu?
− Đang chụp h́nh chân. Chắc bị găy xương.
− Già hay trẻ?
Đan Thanh nhếch môi:
− Là một con bé. Cũng không ai xa lạ, ba nh́n xem phải oan gia ngơ hẹp không?
Ông Hiệp bất ngờ khi thấy Ca Dao ngồi trên xe lăn. Mặt con bé tái mét, nhưng mắt lại đỏ hoe v́ khóc, trông mới tội làm sao.
Tim ông chợt nhói lên một nhịp bất thường khi nghĩ Đan Thanh đă mang đến cho con bé ấy cả nỗi đau tinh thần lẫn thể xác.
Ông Hiệp vội vàng bước tới gần Ca Dao, giọng xúc động:
− Cháu thấy trong người thế nào?
Ngước lên nh́n ông, Ca Dao mệt mỏi:
− Dạ, chỗ nào cũng ê ẩm hết cả ạ.
Dao chưa kịp thắc mắc tại sao ông Hiệp lại có mặt th́ Phước đă đẩy cái xe lăn chở cô vào pḥng bó bột.
Đứng bên ngoài cửa sổ nh́n vào, bỗng dưng ông Hiệp cứ sốt ruột như chính Đan Thanh là người bị nạn, trong lúc đó cô lại ngồi ngáp dài trên ghế đá kề gần đấy.
Dường như con gái ông chẳng có một cảm xúc nào khi đă gây ra tai nạn cho người khác. Mặt Thanh cứ trơ ra. Hay v́ tại Ca Dao là t́nh địch của nó? Bỗng dưng ông thoáng rùng ḿnh.
Hai thanh niên hớt hải chạy tới. Họ đẩy cửa pḥng bó bột và đến ngay chỗ Dao đang nằm chờ. Chắc là anh của con bé. Ông Hiệp nóng ḷng đi tới đi lui. Đến chỗ Đan Thanh ngồi, ông hỏi:
− Năy giờ con đă nói lời phải quấy với người ta chưa?
Thanh vắn tắt kể lại tai nạn và kết luận:
− Đúng ra người phạm lỗi không phải là con. Tại xui con mới quẹt phải nó.
Ông Hiệp xua tay:
− Bây giờ không nó tới vấn đề hên xui nữa, chúng ta phải có trách nhiệm với con bé.
Cửa pḥng bật mở, Thiện bước ra. Ông Hiệp đi tới bên cạnh, giọng trầm xuống:
− Cậu là người nhà của Ca Dao?
Thiện gật đầu:
− Dạ vâng.
Ông Hiệp liền nói:
− Chúng tôi rất tiếc đă để xảy ra vụ va quẹt làm cháu ấy bị thương. Chúng tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí thuốc men.
Thiện nh́n ông trân trối:
− Bác đụng phải em cháu à?
Ông Hiệp ngập ngừng nh́n về phía Đan Thanh:
− Con gái tôi đă làm ngă Ca Dao.
Ông ta vừa dứt lời cũng là lúc Sơn vào tới. Anh ta hối hả đến bên Đan Thanh, giọng đầy lo lắng:
− Em không sao chứ? Nghe ba gọi điện, tim anh muốn rớt ra ngoài v́ sợ em có ǵ...
Nghe cách nói của Sơn, bỗng dưng Thiện nổi điên lên, anh chửi đổng:
− Mẹ kiếp!
Rồi quay trở vào pḥng v́ nghe Ca Dao la thất thanh bên trong. Ông Hiệp cũng vội đến nh́n qua ô cửa sổ.
Các bác sĩ, y tá đang đắp bột vào chân Dao, họ vừa làm vừa giữ chân cô nên Dao hét lên v́ đau.
Sơn sững sờ, anh không ngờ người bị nạn lại là Ca Dao. Nghe cô nức nở, trán Sơn túa cả mồ hôi.
Giọng Đan Thanh cay như gừng vang bên tai Sơn:
− Hừ! Xót quá nhỉ?
Sơn giả lả:
− Anh ngại nh́n nỗi đau của người khác lắm.
Đan Thanh châm chọc:
− Nhưng lại thích nh́n nỗi đau của em, phải không?
Sơn nhăn mặt:
− Trời ơi! Đây là bệnh viện mà Thanh.
− Đúng vậy, và anh không có bổn phận trách nhiệm ǵ ở đây hết, anh về đi.
Ông Hiệp nghiêm giọng:
− Con vừa phải thôi. Sơn tới đây là v́ con mà.
Đan Thanh rú lên:
− V́ con hay v́ con nhỏ nằm trong đó?
Sơn phân bua:
− Bác làm chứng cho cháu nhé. Cứ thế này măi, cháu không chịu nổi đâu.
Ông Hiệp nh́n anh:
− Hay cháu đưa Đan Thanh về đi. Bác ở lại dàn xếp chuyện này được mà.
Đan Thanh tán thành ngay:
− Ba nói phải đó. Em muốn về cho rồi. Ở lại đây, vừa mệt vừa bực. Cái không khí bệnh viện ớn quá.
Sơn nhếch môi:
− Cũng may người bị nạn không phải là em.
Đan Thanh sa sầm mặt:
− Anh nói vậy với ngụ ư ǵ?
Sơn quay đi, không trả lời. Đan Thanh tức tối bước theo anh.
Cửa pḥng lại mở, người bước ra là Uy. Thấy Sơn và Đan Thanh đi về hướng cửa, anh hấp tấp chạy theo nắm theo vai Sơn kéo lại:
− Nè! Chuyện chưa ngă ngũ đâu. Anh định đưa bà chị này chuồn mất hả?
Hất mạnh tay Uy ra, Sơn chỉ vào mặt anh:
− Nói năng cho đàng hoàng nghe... đồ lưu manh.
Uy định tống cho Sơn 1 đấm th́ ông Hiệp đă chen vào giữa:
− Xin cháu đừng nóng. Chúng tôi biết trách nhiệm của ḿnh mà.
Uy hất mặt:
− Bác biết nói trách nhiệm, sao lại để chị ấy đi về. Đâu phải chúng tôi cần tiền bồi thường là đủ. Chúng tôi muốn làm rơ vấn đề này hơn.
Sơn gằn giọng:
− Đủ rồi Uy. Đừng v́ ghét tao mà gây khó dễ cho Đan Thanh. Cô ấy chẳng muốn chuyện này xảy ra. Hơn nữa, mày cũng đâu liên quan ǵ tới Ca Dao. Đừng xen vào chuyện không phải của ḿnh.
Uy cười nhạt:
− Dân lưu manh như tôi thấy chuyện bất b́nh là không bỏ qua được. Anh nói chị ta chẳng muốn chuyện này xảy ra à? Hừ! Đúng là dối trá. Năy giờ Ca Dao vừa khóc, vừa cho biết Đan Thanh cố t́nh ép xe cho con bé té. Hừ! Khi lên cơn ghen, thiên hạ có thể giết người, quả không sai.
Đan Thanh cứng họng v́ những lời buộc tội của Uy. Miệng mồm vốn đanh đá không thua ai, vậy mà nghe Uy nói thế, Thanh chỉ biết ú ớ thanh minh.
− Tôi không hề có ác ư như thế. Đừng đổ oan cho tôi.
Uy mím môi:
− Vậy tại sao chị cứ kè sát Ca Dao cả một đoạn đường dài?
− Tại trùng đường.
Uy nhấn mạnh:
− Chị chạy chiếc Spacy cáu cạnh, c̣n Ca Dao đi xe đạp. Chẳng lẽ xe của Dao có cánh nên mới bay kịp xe chị? Nói thật, gia đ́nh Ca Dao không để yên chuyện này đâu.
Ông Hiệp và Sơn im lặng nh́n nhau, ông Hiệp lên tiếng trước:
− Không có chuyện Đan Thanh cố t́nh đâu cháu. Bác không bênh vực con ḿnh, nhưng bác dám đem danh dự của ḿnh ra bảo đảm như thế?
Cửa pḥng mở, Thiện đẩy xe chở Ca Dao ra.
Sấn tới trước mặt Sơn. Thiện quát:
− Tất cả cũng tại mày. Đồ đểu!
Ca Dao đầm đ́a nước mắt:
− Em muốn về nhà ngay bây giờ.
Phước vội lên tiếng:
− Cũng khuya rồi. Mọi người giải tán đi. Chuyện đâu c̣n có đó. Ca Dao cũng mệt, con bé cần được nghỉ ngơi.
Dứt lời, anh đẩy chiếc xe lăn ra cổng. Ngồi trên xe, nước mắt Dao xóa mờ tất cả. Bây giờ cô chỉ muốn được ngủ một giấc. Nhưng cô biết chắc đêm nay giấc ngủ b́nh thường cũng sẽ không đến với ḿnh.

o0o
 
Nghe tiếng động vang lên ngoài pḥng khách, Ca Dao vội hỏi:
− Ai vậy?
− Uy đây. Anh mua phở cho em ăn sáng nhé.
Ca Dao làm thinh. Cô nhấc cái chân nặng chịch đang kê trên một chồng gối cao xuống thấp, nhưng không được.
Nước mắt thương thân lại ứa ra, cô sụt sùi một lúc mới trả lời:
− Em không ăn đâu.
− Sao thế? Lại khóc nữa rồi à?
Im lặng một chút, Dao lại nghe giọng Uy ngập ngừng:
− Anh vào nhé.
Cô thở dài:
− Vâng.
Uy leo lên mở chiếc mùng chính tay anh và Thiện mắc hồi tối. Ngồi xuống bên mép giường, anh chăm chú nh́n cái chân bó bột của Dao và hỏi:
− Cử động thử những ngón chân xem?
Dao làm theo anh. Uy lại hỏi:
− Có bị tê không?
Cô lắc đầu. Uy gật gù phán:
− Không sưng, không bầm, vậy là tốt.
Ca Dao nhăn nhó:
− Nhưng nhức lắm.
Uy trợn mắt:
− Dĩ nhiên. Găy chân chớ bộ đùa sao.
Rồi anh hạ giọng:
− Hỏi thật, em đừng ngại ǵ hết nhé. Em cần làm vệ sinh cá nhân không?
Câu hỏi quá thực tế của Uy làm Ca Dao sượng cứng cả người v́ đúng là cô đang rất cần.
Phải gần sáng Dao mới chợp mắt được. Khi giật ḿnh dậy Thiện đă ra quầy. Không có mẹ ở nhà, đúng là khó. Khổ nhất là những vấn đề cá nhân này.
Uy lại ân cần:
− Để anh đỡ em dậy.
Thật nhẹ nhàng Uy nâng chân Dao lên và đặt nhẹ xuống giường. Trán nhíu lại, như suy nghĩ ǵ đó, anh bảo:
− Chờ một tí.
Uy ra ngoài và bước vào với một bao nilon và một mớ dây thun. Anh tṛng bao vào chân Dao, cột dây thun lại và giải thích:
− Cần phải giữ sạch, giữ kỹ cái chân này. Cũng may em bị găy phần gần cổ chân, nên dù bó bột vẫn c̣n cử động ngay đầu gối được. Vài hôm nữa bột khô, chân em sẽ không nặng nề như bây giờ, em sẽ dễ xoay trở hơn.
Uy ngần ngừ lựa tư thế đỡ Dao dậy. Trông cô mềm nhũn như con chi chi. Cũng phải thôi. Dao vừa trải qua một cú sốc tinh thần lẫn thể xác, bảo sao không phờ phạc.
Ca Dao đă đứng dậy bằng chân phải, nhưng cô không nhấc ḿnh lên được dù đă bám vào vai Uy.
Anh chép miệng:
− Ṿng tay ôm cổ anh vậy.
Ca Dao cúi xuống nh́n chân ḿnh. Bỗng dưng cô buột miệng:
− Em căm thù họ...
Uy dịu dàng:
− Điều đó không quan trọng bằng việc phải thương thân ḿnh. Chuyện ǵ rồi cũng qua, rồi cũng quen và rồi cũng quên.
Vừa nói, Uy vừa ṿng tay ngang eo Ca Dao, tay c̣n lại anh nâng đùi bên chân bó bột và từ từ d́u cô đi.
Cả người Ca Dao như được Uy bế trong tay. Cô xấu hổ, ngượng ngùng nhưng chưa biết phải làm cách nào khác để có thể tự di chuyển ngay lúc này, nên đành nhắm mắt ôm anh mà trống ngực đập th́nh thịch.
Đưa Dao tới nhà vệ sinh xong. Uy vào bếp lấy cái cà mèn đi mua phở.
Tối hôm qua, anh ngủ với Thiện trên gác. Sáng sớm anh phụ Thiện giao báo rồi mới trở về. Lo cho Ca Dao xong, Uy sẽ đến lớp.
Bỗng dưng Uy nhớ lời Phước nói hồi tối:
− Mày đúng là mắc nợ anh em thằng Thiện từ kiếp trước.
Không hiểu có đúng như vậy không, nhưng Uy vẫn thích trả nợ Ca Dao. Con bé vừa ĺ vừa bướng ấy làm anh xốn xang trong ḷng quá.
Về nhà, Uy nhanh nhẹn bế Dao vào giường. Vừa sớt phở ra tô, anh vừa bảo:
− Phải t́m một đôi nạng, để em tự xoay sở.
Ca Dao nh́n Uy, giọng trầm xuống:
− Cám ơn anh đă quan tâm đến em.
Uy nhún vai:
− Chuyện nhỏ.
Đặt chai nước chín, ly, thuốc lên bàn kế bên giường, Uy bảo:
− Anh đi học đây. Trưa, anh sẽ mua cơm hộp về cho em và Thiện.
Ca Dao gật đầu. Ngoài Uy ra, chả ai giúp cô vào lúc này cả. Dao thấy như ḿnh ch́m trong đống mền gối Thiện chất xung quanh cô hồi tối, và cô cũng muốn ḿnh bị chôn vùi như thế. Cô muốn chết cho rồi v́ những ǵ vừa xảy ra.
Nhăn mặt, kê chân lên cao, Ca Dao không muốn những h́nh ảnh Sơn và Đan Thanh vẫn hiển hiện trong tâm trí cô. Anh đúng là dối trá, vậy mà Ca Dao đă tin tưởng, đă tôn sùng anh như một thần tượng.
Ca Dao nhức nhối trong hồn. Nỗi đau bị lừa dối càng lúc càng đè nặng lên ngực cô. Tuy thế, nhưng Dao vẫn ngóng trông anh. Cô hy vọng Sơn sẽ t́m đến thăm ḿnh và giải thích phân bua ǵ đó với cô.
Nhưng c̣n giải thích phân bua ǵ nữa cơ chứ? Tổng hợp lại những chuyện liên tiếp xảy ra th́ rơ ràng những lời mẹ Sơn nói là đúng. Đan Thanh là vợ sắp cưới của anh, cô ta là con gái người thành lập trung tâm tin học bề thế, mà Sơn đang giữ chức giám đốc.
Sơn chấp nhận vợ lớn tuổi hơn ḿnh v́ anh cần địa vị, danh vọng. Những thứ đó, Ca Dao làm sao có được.
Bỗng dưng cô nhếch môi, chua chát. Với Sơn, t́nh không là ǵ so với tiền tài danh vọng. T́nh yêu chỉ là lời đầu môi chót lưỡi mà Sơn nói cho Ca Dao nghe nhằm giải tỏa cơn ức chế khi anh và Đan Thanh giận nhau.
Rơ ràng cô chỉ là một tṛ đùa không hơn không kém. Khi Ca Dao nhận ra bề trái sự việc th́ tất cả đă muộn. Ḷng cô hằn vết thương sâu, có lẽ c̣n rất lâu mới lành.
Ca Dao lấy gối đắp lên mặt ḿnh và nghe tiếng tíc tắc đều đặn của đồng hồ.
Ngày dài ghê gớm. Ca Dao cựa quậy trong thời gian chết dằng dặc.
Dù rất căm hận Sơn, nhưng cô vẫn nhắm mắt chờ với hy vọng anh sẽ đến
.


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next