Lộ Mặt   Sidney Sheldon Pages Previous  1  2  3   
Chương 17

Hắn là một gă to lớn da ngăm, với gương mặt sần đậu mùa và đôi mắt đen sâu hút. Một vết sẹo cũ chạy ngang qua cổ họng hắn. Hắn mặc bộ áo đồng phục của Mike và nó quá chật đối với hắn.
Taxi chạy đi và Judd c̣n lại một ḿnh với hắn. Ông đột ngột nổi lên cơn đau. Lạy trời không phải bây giờ. Ông nghiến răng.
- Mike đâu rồi – Ông hỏi.
- Đi nghỉ phép rồi, thưa bác sĩ.
Bác sĩ. Vậy là gă biết rơ ông là ai. C̣n Mike nghỉ phép? Vào tháng Mười Hai?
Có một cái mỉm cười hài ḷng trên mặt của hắn.
Judd ngó qua ngó lại con đường lộng gió, nhưng nó hoàn

Nguyên Tác: The Naked Face  

toàn vắng lặng. Ông có thể cố bỏ chạy ra đường. Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, không cho ông một cơ hội nào. Cơ thể của ông bị đánh đập đau đớn, nó nhói đau mỗi lần ông hít thở.
- Có vẻ như ông vừa trải qua một tai nạn – Giọng của hắn có vẻ ân cần.
Judd quay đi không trả lời, rảo bước vào hành lang của ṭa nhà. Ông có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của Eddie.
Gă đàn ông theo Judd vào hành lang. Eddie đang ở trong thang máy, lưng quay ra. Jud cất bước về phía thang máy, mỗi bước lại dấy lên một cơn đau buốt. Ông ta biết ḿnh không được vấp ngă. Việc quan trọng là không để gă kia chặn ông một ḿnh. Hắn sẽ sợ có người thấy.
- Eddie. - Judd kêu lên.
Gă đứng trong thang máy quay lại.
Ông chưa từng thấy hắn trước đây. Hắn có cùng khuôn với gă gác cửa nhưng nhỏ hơn, và không có vết sẹo. Rơ ràng hai gă là anh em với nhau.
Judd dừng lại, mắc kẹt giữa hai gă đàn ông. Không c̣n ai khác trong hành lang.
- Đi lên nào – Gă đứng trong thang máy nói. Hắn cũng có cùng nụ cười hài ḷng như gă anh em.
Thế là cuối cùng cũng đối mặt với cái chết. Judd chắc rằng không ai trong hai gă có đầu óc thông minh sau những ǵ đă xảy ra. Chúng là những sát thủ chuyên nghiệp được thuê. Chúng sẽ giết ông trong hành lang? Hay chúng thích làm điều đó trong căn hộ của ông? Trong căn hộ. Có lư lắm, điều đó cho phép chúng có nhiều thời gian để tẩu thoát trước khi thi thể của ông được t́m thấy. Judd xoay bước về phía pḥng quản lư.
- Tôi phải gặp ông Katz về việc…
Gă to hơn chặn đường ông.
- Ông Katz bận rồi bác sĩ. – hắn nói nhẹ nhàng.
Gă trong thang máy nói.
- Tôi sẽ đưa ông lên lầu.
- Không. Tôi… - Judd nói.
- Hăy làm theo lời hắn. – Giọng hắn không chút thiện cảm.
Có luồng gió lạnh bất ngờ khi cửa hành lang mở ra. Hai đàn ông và hai phụ nữ vội bước vào, cười nói huyên thuyên, quấn chặt trong áo choàng của họ.
- Thời tiết tệ hơn ở Siberia. – Một phụ nữ nói.
Người đàn ông đang khoác tay bà ta dáng mập, lùn, nói giọng miền Trung Tây.
- Đêm nay không thích hợp cho người lẫn gia súc.
Cả nhóm di chuyển về phía thang máy. Gă gác cửa và gă coi thang máy nh́n từng người một cách lặng lẽ. Người phụ nữ thứ hai lên tiếng, Bà ta nhỏ người, tóc vàng bạch kim, nói giọng miền Nam nặng.
- Thật là một buổi tối đẹp như mơ, cám ơn các ông bà rất nhiều. - Bà ta tiễn những người đàn ông ra về.
Người đàn ông thứ hai phát ra tiếng như tru, phản đối:
- Các bà sẽ không để chúng tôi ra về mà không nhấp một ly tiễn biệt, đúng không?
- Khuya phát sợ rồi George à. – Người phụ nữ ban đầu màu mè.
- Nhưng trời lạnh dưới không độ bên ngoài. Các bà phải cho chúng tôi một ít chất chống đông chứ.
- Chỉ một ly thôi rồi chúng tôi sẽ đi. – Người kia van nài.
- Thôi được…
Judd cố nén thở. Thật là mừng quá!
Bà tóc bạch kim dịu lại.
- Được, chỉ một ly thôi, các người nghe rơ rồi nhé?
Cả nhóm vừa cười vừa bước vào thang máy. Judd nhanh chóng bước theo. Gă gác cửa đứng đó lúng túng nh́n người anh em. Gă trong thang máy nhún vai, đóng cửa, đưa thang máy lên. Căn hộ của Judd ở trên tầng Năm. Nếu cả nhóm đi ra trước ông, ông sẽ gặp rắc rối. Nếu họ ra sau, ông có cơ hội tọt vào căn hộ của ḿnh, chặn cửa lại và gọi người cứu.
- Tầng mấy?
Bà tóc vàng nhỏ nhắn nói.
- Tôi không biết ông chồng tôi sẽ nói ǵ nếu thấy tôi mời hai gă lạ hoắc vào nhà. – Bà quay qua gă coi thang máy – Tầng mười.
Judd thở hắt ra. Ông ta nói nhanh.
- Tầng năm.
Gă coi thang máy ném cho ông cái nh́n nhẫn nại và ranh mănh rồi mở cửa ở tầng năm. Judd vọt ra. Cửa thang máy đóng lại.
Judd đi về phía căn hộ của ḿnh, trượt chân v́ đau. Ông ta lấy ch́a khóa, mở cửa đi vào trong, tim đập th́nh thịch. Ông có tối đa năm phút trước khi chúng tới giết ḿnh. Ông đóng cửa và kéo xích khóa chốt cửa. Nó rời ra trong tay ông. Ông nh́n thấy nó đă bị cắt đứt. Ông quăng nó đi và tiến về phía điện thoại. Một cơn choáng váng quét qua, ông đứng đó, nhắm mắt lại trong khi thời gian quí báu trôi qua. Với sự cố gắng, ông di chuyển chậm chạp về phía điện thoại lần nữa. Người duy nhất mà ông nghĩ có thể gọi đến là Angeli. Nhưng Angeli đang nghỉ bệnh ở nhà. Chưa hết, ông nói ǵ bây giờ? Chúng tôi có người gác cửa mới và người coi thang máy mới và tôi nghĩ chúng sắp giết tôi! Ông từ từ nhận ra rằng ḿnh đang cầm ống nghe trong tay, đứng đó chết lặng, quá sửng sờ để có thể làm ǵ. Trong cơn chấn động, ông nghĩ. Boyd lẽ ra đă giết ông, sau hết. Họ sẽ đi vào và t́m thấy ông như thế này – vô phương cứu giúp. Ông nhớ lại ánh mắt của gă to con. Ông phải lừa chúng, giữ thế cân bằng. Nhưng lạy Trời – phải làm sao đây?
Ông bật màn h́nh nhỏ quan sát hành lang. Hành lang vắng lặng. Cơn đau trỗi dậy, giật ngang từng cơn làm ông choáng váng. Ông cố thúc đầu óc mỏi mệt của ḿnh tập trung vào vấn đề. Ông đang trong t́nh trạng nguy ngập … Phải … rất nguy cấp. Ông phải có biện pháp cấp cứu. Phải … tầm nh́n của ông lại mờ đi. Đôi mắt ông tập trung vào chỗ điện thoại. Gọi cấp cứu … ông kéo chiếc điện thoại lại gần mắt để có thể thấy rơ số. Chậm chạp một cách đau đớn, ông quay số. Một âm thanh trả lời sau hồi chuông thứ năm. Judd nói, tiếng của ông líu nhíu, rời rạc. Mắt ông bị lôi cuốn bởi sự di chuyển của cái bóng trên màn h́nh. Hai gă đàn ông, trong đồ mặc ngoài đường, đang băng ngang hành lang và tiến về phía thang máy.
Thời gian của ông đă hết.
Hai gă đàn ông di chuyển không một tiếng động về phía căn hộ của Judd và dừng lại hai bên cửa. Gă to hơn, tên Rocky, thử lúc lắc cửa nhẹ nhàng. Nó đă bị khóa. Hắn lấy ra một cái thẻ từ và cẩn thận nhét vào ổ khóa. Hắn gật đầu với đồng bọn và cả hai rút ra những khẩu súng lục có gắn ống hăm thanh. Rocky quẹt thẻ từ để mở khóa và đẩy cửa thuận theo chiều mở, từ từ. Chúng bước vào pḥng khách, súng thủ trước ngực. chúng chạm trán với ba cánh cửa đóng. Không có dấu hiệu nào của Judd. Gă nhỏ con, tên Nick, chạm vào cửa thứ nhất. Nó bị khóa. Hắn mỉm cười với gă kia, đặt ṇng súng vào ổ khóa và bóp c̣. Cánh cửa lặng lẽ mở bung ra về phía pḥng ngủ. hai gă đàn ông bước vào, súng lia khắp pḥng. Không có ai ở bên trong. Nick kiểm tra tủ áo trong khi Rocky trở ra pḥng khách. Chúng di chuyển từ tốn, biết rằng Judd đang trốn trong căn hộ mà không có ai cứu giúp. Có sự thận trọng tối đa khi chúng di chuyển không chút vội vả mặc dù chúng đang thưởng thức giây phút trước khi giết người.
Nick thử mở cánh cửa đóng thứ hai. Nó bị khóa. Hắn bắn bể chốt cửa và tiến vào pḥng. Đó là pḥng làm việc nhỏ, trống rỗng. Chúng nhăn nhở cười với nhau và đi đến cánh cửa đóng cuối cùng. Khi chúng đi ngang màn h́nh, Rocky kéo tay người anh em của hắn lại. Trên màn h́nh họ có thể thấy ba người đàn ông đang vội vả đi vào hành lang, hai trong số họ mặc bộ đồng phục trắng dành cho tập sự, đang đẩy cáng cứu thương có bánh xe. Người thứ ba mang một túi cứu thương.
- Chuyện quái quỉ ǵ đây?
- B́nh tĩnh đi Rocky. Có ai bệnh đấy thôi. Phải có hàng trăm căn hộ trong ṭa nhà này.
Chúng quan sát màn h́nh như bị thôi miên khi hai người tập sự đẩy cáng cứu thương vào trong thang máy. Cả nhóm biến vào trong và cửa thang máy đóng lại.
- Chờ họ vài phút. – Nick lên tiếng – Có thể có tai nạn ǵ đó. Cũng có thể là cớm.
- Đồ cái lũ chết tiệt.
- Đừng lo, Steven không thể đi đâu cả.
Cửa căn hộ bật mở, vị bác sĩ và hai tập sự tiến vào đẩy cáng cứu thương ở đằng trước. Hai tên sát thủ nhanh nhẹn giấu những khẩu súng vào túi áo khoác. Vị bác sĩ ngước nh́n hai anh em.
- Ông ta chết rồi à?
- Ai?
- Nạn nhân tự sát. Ông ta c̣n sống hay chết?
Hai tên sát thủ nh́n nhau, bối rối.
- Các ông vào nhầm căn hộ rồi.
Vị bác sĩ đẩy hai tên sát thủ về phía sau và cố mở cửa pḥng ngủ.
- Nó bị khóa rồi, giúp tôi phá khóa đi.
Hai anh em đứng yên quan sát trong khi bác sĩ và hai tập sự tông cửa mở bằng vai của họ. Bác sĩ bước vào trong pḥng.
- Mang cáng lại đây.
Ông ta tiến đến cạnh giường trong khi Judd nằm trên giường.
- Ông có ổn không?
Judd ngó lên, cố tập trung đôi mắt của ḿnh.
- Bệnh viện… – Judd lẩm bẩm.
- Chúng tôi đưa ông đi ngay.
Khi hai tên sát thủ quan sát trong nỗi thất vọng, những người tập sự đẩy cáng cứu thương lại bên giường, khéo léo sàng ông ta vào cáng và phủ lên ông tấm chăn.
- Chúng ta chuồn thôi. – Rocky nói.
Bác sĩ quan sát hai gă đàn ông bỏ đi. Rồi ông ta quay qua Judd, đang nằm trên cáng, mặt trắng và phờ phạc.
- Anh có ổn không, Judd. – Giọng ông ta đầy vẻ lo lắng sâu sắc.
Judd cố mỉm cười mà không nhếch mép được.
- Hay lắm. – Ông nói mà chắc chắn không thể nghe giọng của chính ḿnh – Cám ơn Peter.
Peter nh́n xuống bạn ḿnh, rồi gật đầu với hai tập sự.
- Thôi chúng ta đi.

Chương 18


Pḥng trong bệnh viện khác nhau, nhưng cô y tá th́ giống. Một khối hào nhoáng chỏi nhau. Ngồi bên cạnh giường, cô y tá là điều đầu tiên Judd nh́n thấy khi ông mở mắt.
- Tốt quá, ông tỉnh rồi. – Cô ta nói một cách nghiêm nghị. – Bác sĩ Harris muốn gặp ông. Tôi sẽ báo với ông ấy là ông đă tỉnh. – Cô ta kiên quyết đứng chờ bên ngoài.
Judd ngồi dậy, cẩn thận bước đi. Tay và chân phản xạ chậm một chút, nhưng không có tổn thương. Ông tập trung nh́n vào một cái ghế khi băng qua pḥng, mỗi bước nh́n một cái. Thị lực của ông hơi bị mờ.
- Có cần hội chẩn không?
Ông nh́n lên. Bác sĩ Seymour Harris vừa bước vào pḥng.
- Tốt. – Bác sĩ Harris vui vẻ nói – Ông vừa trở thành một trong những khách hàng sộp nhất của chúng tôi. Ông có biết chỉ riêng hóa đơn tiền khâu vết thương là bao nhiêu không? Chúng tôi chắc phải cho ông mức giảm giá đặc biệt quá… Giấc ngủ của ông thế nào hả Judd? – Ông ta ngồi xuống bên cạnh giường.
- Giống như một em bé. Ông cho tôi thuốc ǵ vậy?
- Một mũi sodium luminol.
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Giữa trưa.
- Ối trời. – Judd nói – Tôi phải rời khỏi đây ngay.
Bác sĩ Harris rút tờ xét nghiệm từ xấp hồ sơ ông ta mang theo. Ông thích nói về cái ǵ trước: chấn thương năo, các vết rách, hay các chỗ bầm giập?
- Tôi thấy khỏe mà.
Bác sĩ đặt giấy xét nghiệm qua một bên. Giọng ông ta trở nên nghiêm trọng.
- Judd, cơ thể ông đă phải chịu nhiều tổn thương hơn là ông có thể cảm nhận được. nếu ông biết khôn, th́ hăy nằm đây, trên chiếc giường này trong vài ngày và nghỉ ngơi. Sau đó ông sẽ đi nghỉ dưỡng trong một tháng.
- Cám ơn, Seymour. – Judd nói.
- Ư ông là … Cám ơn, nhưng tôi không cần …
- Có vài việc tôi cần phải giải quyết.
Bác sĩ Harris thở dài.
- Ông có biết ai là bệnh nhân tệ hại nhất trên thế giới không, bác sĩ? – ông ta đổi đề tài, chấp nhận chịu thua – Peter đă ở đây suốt đêm. Rồi ông ta mỗi giờ mỗi gọi điện hỏi thăm. Ông ấy lo cho ông nhiều lắm đó. Ông ta nghĩ ai đó cố giết ông tối qua.
- Ông biết là bác sĩ th́ giàu tưởng tượng không thể tả mà.
Harris trố mắt nh́n ông một lúc, rồi nhún vai nói.
- Ông là nhà tâm lư, tôi chỉ là Ben Casey. Có lẽ ông biết ông đang làm ǵ… nhưng tôi sẽ không đặt cược vào đó dù chỉ năm xu. Ông có chắc là ông sẽ không ở lại đây vài ba ngày chứ?
- Tôi không thể.
- Được. Hùng hổ lắm. Tôi sẽ cho ông xuất viện vào ngày mai.
Judd định phản kháng, nhưng Harris ngắt ngang.
- Không căi. Hôm nay là Chủ Nhật. Mấy gă đập ông nhừ tử cũng cần nghỉ ngơi mà.
- Seymour …
- C̣n nữa, tôi ghét đóng vai bà vú em nhưng, ngày nay ông đă ăn ǵ chưa?
- Không có ǵ nhiều. – Judd nói.
- Được. Tôi đă dặn cô Bedpan vỗ béo ông trong ṿng hai mươi bốn giờ, và Judd này…
- Vâng.
- Hăy cẩn thận. Tôi ghét đánh mất khách hàng sộp như ông. - Rồi bác sĩ Harris bỏ đi.
Judd nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc. Ông nghe tiếng chén dĩa khua rổn rảng, và khi nh́n lên ông thấy một cô y tá người Ai len đang đẩy xe trên có khay chứa bữa ăn tối vào.
- Ông thức dậy rồi, bác sĩ Stevens. – Cô ta mỉm cười.
- Bây giờ là mấy giờ.
- Sáu giờ chiều.
Ông đă ngủ cả ngày.
Cô đặt đồ ăn lên khay trên giường ông và nói:
- Tối nay ông được chiêu đăi món gà tây. Mai là ngày Chúa Giáng Sinh.
- Tôi biết.
Ông không cảm thấy thèm ăn cho đến khi cắn miếng thịt đầu tiên và bỗng khám phá rằng ḿnh đang đói ngấu. Bác sĩ Harris đă ngăn tất cả các cuộc điện thoại. Ông được nằm trên giường, không ai làm phiền, phục hồi sức khỏe, sắp xếp nội lực. Ngày mai ông sẽ cần tất cả sức mạnh mà ông có thể tập hợp được.
Vào lúc mười giờ sáng hôm sau, bác sĩ Seymour Harris vội vả bước vào pḥng Judd.
- Ông ra sao rồi, bệnh nhân yêu quí của tôi. – Ông ta tươi cười – Ông đă trở lại là người rồi.
- Tôi cũng cảm thấy ḿnh lại là người.
- Ông sắp có khách đến thăm. Tôi mong ông đừng sợ ông ấy.
Peter, và có lẽ Norah nữa. Họ gần như dành hết cả thời gian gần đây để thăm nom ông trong bệnh viện.
Bác sĩ Harris đi ra.
- Đó là trung úy McGreavy.
Trái tim của Judd chùng xuống.
- Ông ta rất nôn nóng nói chuyện với ông. Ông ta đang trên đường tới đây. Ông ta muốn biết chắc là ông đă thức dậy.
Vậy là ông ta có thể bắt ḿnh. Trong khi Angeli đang nghỉ ốm, ông ta hoàn toàn tự do để chế ra bằng chứng ḥng có thể kết tội Judd. Một khi McGreavy đă nắm ḿnh trong tay hắn th́ đừng có hy vọng. Ông phải trốn đi trước khi ông ta đến.
- Ông có thể nói cô y tá gọi giùm thợ cắt tóc không? – Judd nói.- Tôi muốn cạo râu.
Giọng ông phải nghe rất kỳ quặc, bởi v́ bác sĩ Harris nh́n ông một cách ngỡ ngàng. Hoặc bởi v́ McGreavy đă kể ǵ đó về ông với Harris?
- Dĩ nhiên rồi Judd. – Ông ta bỏ đi.
Khi cửa vừa đóng, Judd ra khỏi giường và đứng lên. Hai đêm ngủ yên đă mang lại điều kỳ diệu cho ông. Ông bước hơi lảo đảo, nhưng chỉ thoáng qua. Bây giờ ông phải đi cho nhanh. Ông thay đồ mất ba phút.
Ông giật cửa mở ra, ngó quanh coi có ai có thể cản trở ḿnh không, và thẳng tiến về phía tầng dành cho nhân viên phục vụ. Khi ông bước xuống lầu, cửa thang máy mở và ông thấy McGreavy bước ra, tiến về phía căn pḥng mà ông vừa rời khỏi. Ông bước nhanh, đằng sau ông là một cảnh sát mặc quân phục và hai thám tử. Judd nhanh chóng xuống tới tầng trệt và tiến về phía cửa vào dành cho xe cấp cứu. Ra khỏi bệnh viện một dăy nhà, Judd vẫy một chiếc taxi.
McGreavy bước vào pḥng bệnh viện, ném cặp mắt vào chiếc giường không người và nhà vệ sinh trống không.
- Lục soát xung quanh. – Ông ta nói với những người kia. - Các anh vẫn c̣n có thể bắt hắn.
Ông ta nhấc điện thoại. Cô trực tổng đài nối máy cho ông ta với sở cảnh sát.
- McGreavy đây. – Ông ta nói nhanh – Tôi muốn phát một thông báo đi các nơi. Khẩn cấp… bác sĩ Judd Stevens, đàn ông, da trắng, tuổi…
Taxi dừng lại phía trước ṭa nhà văn pḥng của Judd. Tờ giờ trở đi, không có nơi nào an toàn cho ông cả. Ông không thể trở về căn hộ của ḿnh.Ông phải t́m một khách sạn nào đó. Trở về văn pḥng là nguy hiểm nhưng có một việc cần phải làm ngay.
Ông cần một số điện thoại.
Ông trả tiền taxi và bước vào hành lang. Mỗi bắp thịt trong cơ thể đau đớn khi ông đi nhanh. Ông biết ḿnh có rất ít thời gian. Không biết là họ có đợi ông trở về văn pḥng của ḿnh hay không, nhưng ông không c̣n cách nào khác. Có một câu hỏi là ai sẽ gặp ông trước. Cảnh sát hay sát thủ.
Khi đến văn pḥng, ông mở cửa và đi vào trong, khóa cửa lại. Bên trong văn pḥng dường như xa lạ và thù địch. Judd biết rằng ông không thể nào điều trị cho bệnh nhân của ḿnh ở đây nữa. Ông sẽ đặt họ vào t́nh thế nguy hiểm. Trong ḷng ông dấy lên cơn tức giận về những thứ Don Vinton đă làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ông. Ông có thể h́nh dung cảnh sẽ xảy ra khi hai anh em về báo cáo rằng họ chưa giết được ông. Nếu ông đoán được tính cách của Don Vinton một cách chính xác, th́ hắn phải ở đỉnh cao thịnh nộ. Cuộc tấn công kế tiếp sẽ đến bất kỳ lúc nào.
Judd băng ngang pḥng để lấy số điện thoại của Anne. Ông nhớ đến hai việc khi ở trong bệnh viện.
Một lần hẹn khám với Anne được xếp lịch ngay trước buổi khám cho John Hanson.
Anne và Carol đă có vài lần tán gẫu với nhau. Có lă Carol đă ngây thơ tâm sự một vài thông tin chết người cho Anne. Nếu vậy, bà ấy có thể gặp nguy hiểm.
Ông lấy cuốn sổ địa chỉ của ḿnh ra khỏi một ngăn kéo có khóa, t́m số điện thoại của Anne và gọi. Có ba tiếng chuông và một giọng đều đều vang lên.
Đó là tiếng cô điện thoại viên.
- Xin vui ḷng báo số cần gặp.
Judd đọc số. vài giây sau, tiếng cô điện thoại viên vang lên.
- Tôi xin lỗi, ông gọi nhầm số. Xin kiểm tra lại danh bạ hoặc t́m thông tin trợ giúp.
- Cám ơn – Judd gác máy.
Ông ngồi đó một lúc. Nhớ lại điều mà bên dịch vụ trả lời cuộc gọi đă báo với ông vài ngày trước. Họ đă tiếp cận tất cả bệnh nhân ngoại trừ Anne. Số điện thoại có thể đă bị đảo lộn khi lên danh bạ. Ông t́m trong danh bạ, nhưng không hề có tên bà hay chồng bà ta. Ông bỗng cảm thấy, việc ông báo cho Anne là rất quan trọng. Ông chép địa chỉ của bà ấy ra:
617 Woodside Avenue, Bayonne, New Jersey.
Mười lăm phút sau, ông đă có mặt ở hăng Avis và thuê một chiếc xe hơi. Có một khẩu hiệu ở đằng sau quầy tiếp tân. “Chúng tôi là số hai, v́ thế chúng tôi cố gắng nhiều hơn”. Judd nghĩ, vây là cùng một giuộc với ḿnh.
Vài phút sau, Judd lái xe ra khỏi garage. Ông chạy ṿng quanh khối nhà, tự hài ḷng rằng ḿnh không bị theo dơi, và thẳng tiến về phía cầu George Washington đi New Jersey.
Khi đến Bayonne, ông dừng lại ở một trạm xăng để hỏi đường.
- Đến ngă tư kế, quẹo trái, đường thứ ba.
- Cám ơn. – Judd lái đi.
Trong ư nghĩ gặp lại Anne lần nữa, tim ông ta đập rộn lên. Ḿnh sẽ phải nói ǵ với bà ấy mà không làm bà ấy giật ḿnh? Liệu chồng bà có nhà không?
Judd quẹo trái ở Đại lộ Woodside. Ông t́m số, ông đang ở dăy chín trăm. Nhà ở hai bên đường nhỏ hẹp, củ kỹ và hơi đổ nát. Ông lái đến dăy bảy trăm, những ngôi nhà dần dần theo chiều hướng c̣n nhỏ hơn và củ hơn.
Anne sống trong một biệt thự đẹp đẽ có trồng cây thành rừng. H́nh như không có cây ở đây. Khi Judd đến địa chỉ mà Anne đă cho, ông hầu như đoán được những ǵ ḿnh sẽ thấy.
617 là một lô đất trống rỗng phủ đầy cỏ dại.

Chương 19

Ông ngồi trong xe hơi chạy ngang lô đất trống, cố t́m logic của sự việc. Số điện thoại sai có thể là một nhầm lẫn. Hoặc địa chỉ sai cũng có thể do nhầm lẫn. Nhưng cả hai cùng sai. Anne đă chủ tâm nói dối ông. Và một khi bà ta nói dối ḿnh là ai, ḿnh sống ở đâu, th́ c̣n điều ǵ bà ta nói dối nữa? Ông tự buộc ḿnh kiểm tra một cách khách quan xem có việc ǵ ông thật sự biết về bà ấy. Hầu như là không có ǵ. Bà ta đă bước vào văn pḥng của ông không báo trước và khăng khăng đ̣i làm một bệnh nhân. Trong bốn tuần liền bà ta đến gặp ông, bà đă thận trọng không tiết lộ vấn đề của bà là chuyện ǵ. Và rồi bà th́nh ĺnh tuyên bố vấn đề của bà đă được giải quyết và bà ta bỏ đi. Sau mỗi lần khám, bà ta trả ông bằng tiền mặt để không có cách nào truy t́m tung tích của bà. Nhưng nguyên nhân nào bà ta phô ḿnh ra như một bệnh nhân và rồi biến mất. Chỉ có một câu trả lời duy nhất. Mà khi nghĩ đến Judd cảm thấy như muốn bệnh.
Nếu ai đó muốn sắp đặt một cuộc mưu sát ông - muốn biết qui luật hoạt động của ông tại văn pḥng - muốn biết nột thất văn pḥng trông ra sao – có cách nào tốt hơn là giả làm một bệnh nhân – đó là những ǵ bà ta đă làm ở văn pḥng. Don Vinton đă cài bà ta đến. Bà ta đă thu thập những điều cần biết rồi biến mất biệt vô âm tích.
Tất cả là sự lừa dối, và ông đă hớn hở lọt vào tṛng. Bà ta phải cười ngất khi trở về báo cáo với Don Vinton về thằng ngốc si t́nh người tự coi ḿnh là chuyên gia tâm lư và kẻ láo toét để làm một chuyên gia về nhân học. Ông đă bị chà đạp dưới gót chân trong t́nh yêu với một cô gái, người mà sự ưa thích duy nhất là dựng lên cái bẫy để giết ông. Làm sao mà phán xét một nhân vật? Thật là một chuyện tiếu lâm xảy ra cho Hiệp Hội Tâm thần kinh Hoa kỳ.
Nhưng sẽ đi đến đâu nếu điều đó không phải là thật? Giả sử Anne t́m đến ông với một mục đích chính đáng, dùng một tên giả v́ bà ấy sợ gây rắc rối cho ai đó. Cuối cùng vấn đề tự nó được giải quyết và bà quyết định không cần sự trợ giúp tâm lư nữa. Nhưng Judd biết rằng nghĩ vậy là quá dễ dăi. Có một ẩn số ‘x’ về Anne cần phải được khám phá. Ông có một linh cảm mạnh mẽ rằng trong cái điều chưa biết đó có thể chứa đựng câu trả lời cho những ǵ đang xảy ra. Có thể là bà ấy bị bắt buộc phải làm điều trái ngược với ư muốn của ḿnh. Nhưng mặc dù nghĩ vậy, ông biết rằng ḿnh thật xuẩn ngốc. Ông đang cố gán cho bà ấy vai tṛ một phụ nữ đang cần sự giúp đỡ của ông như một hiệp sĩ trong bộ áo giáp ngời sáng. Liệu bà ta có dựng mưu giết ông không? Bằng cách này hay cách khác, ông phải t́m ra.
Có một bà già khoác cái áo choàng củ kỷ bước ra khỏi một ngôi nhà, băng qua đường và chăm chú nh́n ông. Ông quay đầu xe và hướng về phía cầu George Washington.
Có một dăy dài xe ô tô đằng sau ông. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể theo dơi ông. Nhưng tại sao họ phải theo dơi ông? Kẻ thù của ông biết rơ ông ở đâu mà. Ông không thể ngồi một cách thụ động chờ chúng tấn công. Ông phải tấn công trước, làm cho chúng lo sợ, làm cho Don Vinton điên tiết và mắc phải sai lầm ngớ ngẩn và sẽ bị chiếu tướng. Ông phải làm điều đó trước khi McGreavy đến bắt và vô hiệu hóa ông.
Judd lái xe về phía Manhattan. Cái ch́a khóa hữu lư duy nhất cho tất cả mọi việc là Anne – và bà ta đă lặn mất tăm. Một vài ngày nữa bà ta sẽ xuất ngoại.
Judd bỗng nhận ra rằng ông có một cơ hội để t́m thấy bà ấy.
Đă vào mùa Giáng Sinh, tại văn pḥng hăng hàng không Pan-Am, hành khách tập trung đông đúc, xếp hàng chờ đợi, tranh nhau lấy chỗ lên máy bay để đi khắp thế giới.
Judd chen tới quầy bán vé, chen qua dăy người đang xếp hàng và xin gặp giám đốc. Cô gái mặc đồng phục ngồi sau quầy ném cho ông một nụ cười được mă hóa một cách chuyên nghiệp và yêu cầu ông chờ; giám đốc đang bận nói điện thoại.
Judd đứng đó và nghe một âm thanh hỗn tạp các ngôn ngữ.
- Tôi muốn đi Ấn Độ trên chuyến bay thứ năm.
- Paris có lạnh không?
- Tôi muốn xe đón tôi ở Lisbon.
Ông cảm thấy một ước muốn liều lĩnh là lên một chiếc máy bay và chạy trốn. Ông bỗng nhận thấy ḿnh đă kiệt sức ra sao cả về thể xác lẫn tinh thần. Don Vinton dường như có cả một lực lượng mà ông ta tùy nghi sử dụng, trong khi Judd chỉ có một ḿnh. Ông có cơ hội nào để chống lại hắn ta.
- Tôi giúp ǵ được cho ông?
Judd quay lại, một ngườiđàn ông cao, trông nhợt nhạt đứng sau quầy.
- Tôi là Friendly – ông ta nói, ông ta chờ khi Judd thưởng thức câu đùa. Judd mỉm cười cho có lệ. – Charles Friendly. Tôi có thể làm ǵ cho ông?
- Tôi là bác sĩ Stevens. Tôi đang t́m một bệnh nhân của ḿnh. Bà ấy đặt vé đi châu Âu vào ngày mai.
- Bà ta tên ǵ?
- Blake. Anne Blake. – Ông ngần ngại – có thể là Ông và Bà Anthony Blake.
- Bà ta bay đến thành phố nào?
- Tôi… tôi không chắc.
- Họ sẽ bay chuyến buổi sáng hay buổi chiều.
- Tôi c̣n không biết là họ có đặt vé ở hăng của ông hay không nữa – Judd nói.
Sự thân thiện biến mất khỏi mắt ông Friendly.
- Vậy th́ tôi e rằng tôi không thể giúp ông.
Judd cảm thấy thấy một cảm giác hoang mang sợ hăi bất ngờ.
- Đây là trường hợp thật sự khẩn cấp. Tôi phải gặp bà ta trước khi bà ấy đi.
- Thưa bác sĩ, hăng Pan-American có một hoặc nhiều chuyến bay mỗi ngày đi Amsterdam, Barcelona, Berlin, Brussels, Copenhagen, Dublin, Dusseldorf, Frankfurt, Hamburg, Lisbon, London, Munich, Paris, Rome, Shannon, Stuttgart, và Vienna. Cũng giống như hầu hết các hăng hàng không quốc tế khác. Ông sẽ phải tiếp xúc với từng hăng một. Và tôi không chắc là họ có thể giúp trừ khi ông cho họ điểm đến và thời điểm khởi hành.
Biểu hiện trên nét mặt ông Friendly tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
- Tôi xin lỗi… - ông ta quay bước đi.
- Khoan đă. – Judd nói. Làm sao ông có thể giải thích rằng đây là cơ hội sống sót cuối cùng của ḿnh? Đầu mối cuối cùng của ḿnh để t́m ra ai đang cố giết ông.
- Vâng. – Friendly nh́n ông chằm chằm, cố giấu nỗi bực tức.
Judd gượng nở nụ cười, tự ghét ḿnh v́ điều đó, ông hỏi:
- Ông có hệ thống máy chủ trung tâm mà? Nhờ đó ông có thể tra tên hành khách theo…
- Chỉ nếu ông biết số chuyến bay. – Nói rồi ông friendly quay lưng bỏ đi.
Judd đứng tần ngần ở quầy, cảm thấy muốn bệnh. Ông đă cùng đường, đă bị đánh bại. Không c̣n nơi nào khác để đi.
Một nhóm mục sư người Ư lăng xăng bước vào, khoác trong những bộ áo thụng đen và đội mũ đen rộng vành, trông giống như những thứ của thời Trung cổ. Lưng họ oằn xuống với những chiếc vali bằng các tông cứng rẻ tiền, những cái hộp và giỏ quà đựng đầy trái cây. Họ nói lớn bằng tiếng Ư và rơ ràng đang cḥng ghẹo thành viên trẻ nhất trong nhóm, một cậu trai trạc mười tám, mười chín tuổi đổ lại. Có lẽ họ đang trở về quê hương Rome sau một kỳ nghỉ. Judd nghĩ vậy khi ông nghe lỏm bỏm tiếng của họ. Rome… nơi Anne sẽ đi… lại là Anne.
Những mục sư đi về phía quầy.
(Tiếng Ư)
- Thật là tốt khi trở về nhà.
- Đúng vậy.
- Chúa ơi, hăy nh́n xem
- Mọi thứ đủ hết chưa?
- Có, nhưng…
- Chúa ơi, vé của tôi đâu rồi?
- Cretino, vé máy bay của ông bị mất à?
- A, chúng đây rồi.
Các mục sư đưa hết vé máy bay của họ cho người trẻ nhất, anh ta bẽn lẽn đi về phía cô gái sau quầy. Judd nh́n về phía lối ra. Một người đàn ông to lớn khoác áo choàng xám đang thơ thẩn ở gần cửa.
Viên mục sư trẻ đang nói với cô gái sau quầy.
- Dieci. Dieci. (Mười. Mười)
Cô gái nh́n ông ta ngây người ra. Viên mục sư tập trung hết vốn tiếng Anh và nói thật cẩn thận.
- Mười. Hóa đơn. Vé. – Anh ta ch́a vé về phía cô gái.
Cô gái mỉm cười vui vẻ và bắt đầu xử lư thủ tục.
Các mục sư reo lên thích thú v́ khả năng ngôn ngữ của người bạn đồng hành và vỗ vào lưng anh ta. Không có việc ǵ để lưu lại đây thêm nữa. Sớm hay muộn ông cũng phải đối mặt với thứ ǵ đó ở bên ngoài. Judd chầm chậm quay lưng và bước ngang qua đám các mục sư.
- Guarda te che ha fatto il Don Vinton (Xem ḿnh làm Don Vinton nè).
Judd dừng lại, máu chảy dồn về mặt ông. Ông quay sang vị mục sư nhỏ con béo phệ, người vừa nói câu đó, nắm lấy cánh tay ông ấy.
- Xin lỗi – Ông nói, giọng khàn và run. - Ông vừa nói “Don Vinton”?
Viên mục sư nh́n ông ngơ ngác, rồi vỗ nhẹ lên tay ông và bỏ đi.
Judd nắm chặt tay viên mục sư, nói.
- Hăy khoan.
Viên mục sư nh́n ông một cách căng thẳng. Judd cố trấn tĩnh nói.
- Don Vinton. Ông ta là ai? Hăy chỉ giùm tôi ông ấy đâu?
Tất cả mục sư bây giờ quay sang nh́n Judd chăm chăm. Viên mục sư nhỏ con nh́n các đồng sự.
- E un Americano matto. (Ông ta là một người Mỹ)
Những tràng tiếng Ư rộn lên trong nhóm. Xa ngoài tầm mắt, Judd thấy ông Friendly đang quan sát ông từ sau quầy. Friendly mở cửa quầy và tiến về phía ông. Judd cố đè nén nỗi sợ hăi. Ông thả cánh tay viên mục sư ra, cúi sát về phía ông ta và nói chậm răi, rơ ràng.
- Don Vinton.
Viên mục sư nhỏ nh́n vào mặt Judd một lúc, và rồi mặt ông ta giăn ra vui vẻ trở lại.
- Don Vinton?
Ông giám đốc tiến đến nhanh chóng, thái độ ông ta tỏ vẻ không thân thiện. Judd gật đầu cổ vũ cho viên mục sư.
Viên mục sư nhỏ con chỉ vào cậu trai.
- Don Vinton – Ông chủ lớn.
Thật bất ngờ, miếng ráp h́nh đă được đặt vào đúng chỗ.

Chương 20

- Từ từ, từ từ thôi – Angeli nói giọng khàn – Tôi không hiểu từ ông vừa nói.
- Xin lỗi – Judd nói, ông hít một hơi thở sâu – Tôi đă có câu trả lời.
Ông được an ủi rất nhiều khi nghe giọng của Angeli qua điện thoại về những điều ông đang tiết lộ.
- Tôi biết ai đang cố giết tôi. Tôi biết ai là Don Vinton.
Angeli nói giọng ngờ vực.
- Chúng tôi không thể t́m bất kỳ Don Vinton nào.
- Ông biết tai sao không? Bởi v́ đó không phải là “tên hắn” – mà nó là “ai đó”.
- Ông nói chậm một chút được không?
Giọng của Judd rung lên v́ sôi nổi.
- Don Vinton không phải là tên người. Nó là một thành ngữ bằng tiếng Ư có nghĩa là “Ông chủ lớn”. Đó là điều Moody cố báo cho tôi biết. Rằng “Ông chủ lớn” đang đứng sau vụ này.
- Tôi không hiểu đâu, bác sĩ.
- Nó không có nghĩa ǵ trong tiếng Anh. – Judd nói – Nhưng khi ông phát âm bằng tiếng Ư, nó không gợi cho ông điều ǵ à? Một tổ chức giết người đặt dưới tay “Ông chủ lớn”.
Có một phút yên lặng trong điện thoại.
- La Cosa Notra?
- Ai khác có thể thành lập tổ hợp sát thủ và vũ khí như vậy? Axít – bom – súng. Ông có nhớ tôi đă bảo gă mà chúng ta đang t́m là có thể ở Nam Âu không? Hắn là người Ư.
- Tôi chưa hiểu. Tại sao La Cosa Notra lại muốn giết ông?
- Tôi hoàn toàn không có khái niệm ǵ. Nhưng tôi đúng. Tôi biết tôi đúng. Và nó khớp với những ǵ Moody nói. Ông ta nói có một tập đoàn muốn giết tôi.
- Đó là một giả thiết điên rồ nhất mà tôi từng nghe. – Angeli nói, dừng một chút rồi tiếp. – Nhưng tôi cho rằng điều đó có thể xảy ra,
Judd rộn lên với cứu cánh bất ngờ. Nếu Angeli không muốn nghe ông, th́ ông không c̣n ai để xoay sở nữa.
- Ông có nói điều này với ai chưa?
- Không – Judd nói.
- Không là tốt. - Giọng Angeli khẩn trương. - Nếu ông đúng, mạng của ông tuỳ thuộc vào điều đó. Đừng lại gần văn pḥng hoặc căn hộ của ông nữa.
- Tôi nghe ông – Judd hứa, ông bỗng nhớ lại – Ông có biết McGreavy triển khai lệnh bắt tôi?
- Có – Angeli ngần ngại - Nếu McGreavy bắt được ông, ông sẽ không bao giờ sống sót về đến đồn cảnh sát.
Lạy Trời. Vậy là ḿnh nghĩ đúng về McGreavy, Nhưng ông không thể tin McGreavy là bộ năo đằng sau những việc này. Phải có ai đó giật dây ông ta… Don Vonton “Ông chủ lớn”.
- Ông có nghe tôi không?
- Vâng - Miệng Judd khô khốc.
Một người đàn ông mặc áo choàng xám đứng phía ngoài buồng điện thoại đang nh́n Judd. H́nh như ông đă gặp hắn ở đâu rồi…
- Angeli …
- Vâng.
- Tôi không biết những người c̣n lại là ai. Tôi không biết họ trông như thế nào. Làm thế nào tôi có thể sống sót cho đến khi họ bị bắt?
Gă đàn ông đứng phía ngoài nh́n ông ta chăm chăm.
Giọng Angeli văng vẳng qua điện thoại.
- Chúng ta liên hệ trực tiếp với FBI. Tôi có một người bạn quen. Anh ấy sẽ lo bảo vệ ông cho đến khi ông được an toàn. Được chứ? – Có một lời bảo đảm trong giọng của Angeli.
- Được lắm – Judd nói một cách hàm ơn. Đầu gối ông cảm thấy như bị đông cứng.
- Ông đang ở đâu?
- Trong một buồng điện thoại trong hành lang dưới thấp của toà nhà hăng Pan-America.
- Ở yên đó. Giữ sao cho có nhiều người ở quanh ông. Tôi sẽ đến ngay. – Có một tiếng cộp ở đầu dây bên kia khi Angeli cúp máy.

o0o

Ông đặt điện thoại lên bàn trong pḥng họp, một cảm giác nhuốm bệnh sâu thẳm trong tim. Nhiều năm qua, ông đă trở nên quen thuộc khi tiếp xúc với những kẻ giết người, những kẻ hiếp dâm, những tội phạm đủ loại, nhờ đó, vào lúc thích hợp, một cái vỏ bảo vệ được h́nh thành, cho phép ông tiếp tục công việc với niềm tin vào những giá trị cơ bản và có tính người của một người đàn ông.
Nhưng một tên cớm đểu là một cái ǵ đó khác hẳn.
Một tên cớm thoái hoá là một sự tiêu cực chạm đến tất cả mọi người dựa trên quyền lực, điều đó vi phạm vào những lư tưởng mà những cảnh sát tử tế đă và đang chiến đấu và chết v́ nó.
Trong căn pḥng của đồn cảnh sát đầy nhóc những đôi chân qua lại và những tiếng nói chuyện ŕ rào, nhưng ông hoàn toàn không nghe thấy ǵ. Hai nhân viên an ninh mặc đồng phục băng ngang qua căn pḥng áp tải một gă say to lớn tay bị c̣ng. Một người trong số họ có con mắt bầm đen, và người c̣n lại cầm chiếc khăn tay lau lỗ mũi đang chảy máu. Ống tay áo đồng phục của ông ấy bị xé rách mất một nửa. Nhân viên an ninh phải chịu hy sinh. Họ sẵn sàng đánh đổi mạng sống của ḿnh cả ngày lẫn đêm, năm này qua năm khác. Nhưng đó không phải là sự kiện có thể giật tít trên báo. Mà tin về một cảnh sát tha hoá có thể lên trang nhất. Một cảnh sát tha hoá làm ô uế tất cả họ. Là đối tượng của chính ông.
Chán nản, ông đứng dậy đi xuống một hành lang củ kỷ dẫn đến pḥng dành cho Chỉ huy. Ông gơ cửa và bước vào.
Đằng sau một cái bàn đă ṃn vẹt, lốm đốm với vô số mẫu tàn thuốc x́ gà không biết đă ở đó bao nhiêu năm, Đại Uư Bertelli đang ngồi. Hai nhân viên FBI đang ở trong pḥng, mặc đồ vét. Đại Uư Bertelli nh́n lên khi cửa mở.
- Mời vào.
Người thám tử gật đầu:
- Tôi kiểm tra rồi, người quản kho nói hắn đến và hỏi mượn ch́a khóa của Carol Robert ra khỏi kho bằng chứng vào chiều Thứ Tư và trả lại vào khuya đêm Thứ Tư. Đó là lư do tại sao kiểm nghiệm chất sáp trên ch́a khóa lại bị âm tính.- Hắn đă vào văn pḥng của Bác sĩ Steven bằng cái ch́a khóa gốc. Người quản kho không bao giờ đặt câu hỏi v́ ông ta biết hắn được bố trí xử lư vụ này.
- Ông biết hắn bây giờ đang ở đâu không? – Người nhân viên FBI trẻ hơn hỏi.
- Không. Chúng tôi bám đuôi ông ta, nhưng bị mất dấu. Ông ta có thể ở bất kỳ nơi nào.
- Ông ta sẽ săn lùng Bác sĩ Stevens. – Người FBI c̣n lại nói.
Đại Úy Bertelli quay sang những nhân viên FBI.
- Vậy c̣n cơ hội nào cho bác sĩ Stevens sống sót?
- Nếu họ t́m thấy ông ấy trước chúng ta th́… vô phương. – Người của FBI lắc đầu.
Đại Úy Bertelli gật đầu.
- Vậy ta đi t́m ông ấy trước. – Giọng ông ta trở nên giận dữ - Tôi cũng muốn bắt Angeli về đây nữa. Tôi không cần biết ông làm cách nào – Ông quay sang người thám tử - Hăy bắt cho được hắn, McGreavy.
Các máy bộ đàm của cảnh sát bắt đầu khụt khịt những thông điệp ngắt quăng:
- Mă Mười… Mă Mười… Tất cả các xe… Đón mă Năm…
Angeli tắt bộ đàm.
- Có ai biết tôi đón ông không? –Ông ta hỏi.
- Không có ai cả - Judd cam đoan.
- Ông có bàn chuyện La Cosa Notra với ai không?
- Chỉ ḿnh ông thôi.
Angeli gật đầu, hài ḷng.
Họ đă băng qua cầu George Washington và hướng về New Jersey. Nhưng mọi việc đă thay đổi. Trước đây, ông luôn trong tâm trạng sợ hăi. Bây giờ có Angeli bên cạnh, ông không c̣n cảm giác bị săn đuổi. Ông là người đi săn. Và trong cảm nghĩ ông thấy thật là hài ḷng.
Theo yêu cầu của Angeli, Judd bỏ lại chiếc xe ông đă thuê ở Manhattan và ông đang ngồi trên chiếc xe cảnh sát không bảng số. Angeli hướng về phía Bắc đi vào xa lộ Palisades Interstate Parkway và đi ra ở Orangeburg. Họ đang đến gần khu Old Tappan.
- Bác sĩ, ông thật thông minh khi phát hiện được những ǵ đang xảy ra. – Angeli nói.
Judd lắc đầu.
- Tôi phải giải quyết vấn đề càng sớm khi tôi biết rằng có hơn một gă dính líu vào vụ này. Đó phải là một tổ chức dùng những tay sát thủ chuyên nghiệp. Tôi nghĩ Moody đă nghi ngờ sự thật khi ông ấy thấy bom trong xe của tôi. Chúng phải rành tất cả các loại vũ khí.
Và Anne, bà ấy là một phần của tổ chức, báy ấy đă lập bẫy để họ có thể giết ông. Ấy vậy mà – ông không thể ghét bà ấy. Dẫu cho bà ấy làm bất kỳ điều ǵ ông cũng không bao giờ ghét bà ấy.
Angeli đă rời khỏi xa lộ chính. Ông ta khéo léo lách xe vào con đường thứ hai dẫn về phía một khu rừng.
- Người của ông biết nơi ông sắp đến không?
- Tôi đă gọi điện rồi, ông ta đă sẵn sàng đón ông.
Bên đường xuất hiện một chỗ rẽ bất ngờ và Angeli lái xe vào đó. Ông ta lái khoảng một dặm và đạp thắng dừng lại trước một cánh cổng điện tử. Judd lưu ư một cái camera nhỏ được gắn phía trên cổng. Có một tiếng rắc và cánh cổng vụt mở ra, và đóng lại chắc nịch đằng sau lưng họ. Họ bắt đầu chạy trên con đường nội bộ dài và cong. Nh́n xuyên qua những cái cây phía trước mặt, Judd thoáng thấy một cái mái ngổn ngang của một căn nhà khổng lồ. Cao trên phía đỉnh, lấp lánh trong ánh mặt trời là con gà trống bằng đồng thau.
Cái đuôi của nó đă bị mất.

Chương 21

Trong pḥng cách âm, tại trung tâm thông tin của Tổng Hành Dinh Cảnh sát đang nhộn nhịp, một tá những viên chức cảnh sát giản dị phụ trách giàn điều khiển khổng lồ. Sáu tổng đài viên ngồi ở hai bên bảng điều khiển. Ở giữa bảng điều khiển là một thiết bị đầu cuối kỹ thuật cao dùng khí. Khi có những cuộc gọi đến, những tổng đài viên viết một thông điệp, đặt vào một máng trượt, và bắn nó lên lầu cho người điều phối, ngay tức khắc nó được chuyển tiếp đến một trạm phụ hay xe an ninh. Những cuộc gọi không bao giờ dừng, chúng tràn ngập cả ngày lẫn đêm, giống như một gịng sông bi kịch ập đến từ những công dân của trung tâm đô thị khổng lồ. Đàn ông và đàn bà, những người bị khiếp sợ … cô đơn … tuyệt vọng … say xỉn … tổn thương … sát hại … Như một bức tranh của Hogarth, được sơn màu chói lọi, những lời đau khổ thay cho màu sắc.
Hôm nay, buổi chiều ngày thứ Hai, không khí căng thẳng hơn ngày thường. Mỗi tổng đài viên xử lư công việc của ḿnh một cách chăm chú hơn. Trong pḥng c̣n có thêm những thám tử và nhân viên FBI đi đi lại lại, nhận thông tin và truyền mệnh lệnh, làm việc một hiệu quả và lặng lẽ v́ họ đang giăng ra một mạng lưới điện tử rộng khắp để ḍ t́m bác sĩ Judd Stevens và thám tử Frank Angeli. Không khí khẩn trương, ngắt quảng một cách kỳ quặc, giống như là những con rối trên sân khấu được điều khiển bởi những nghệ sĩ lên cơn nóng nảy.
Khi McGreavy bước vào, Đại úy Bertelli đang nói chuyện với Allen Sullivan, một thành viên của Ban Điều Tra Tội Phạm. McGreavy đă từng gặp Sullivan. Ông ta cứng rắn và trung thực. Đại úy Bertelli ngưng cuộc nói chuyện và quay sang thám tử, mặt ông ta vẻ ḍ hỏi.
- Công việc đang tiến triển – McGreavy nói – Chúng tôi t́m thấy một nhân chứng tận mắt, một người gác đêm làm việc trong một ṭa nhà đối diện trên con đường mà ṭa nhà văn pḥng của bác sĩ Stevens tọa lạc. Vào đêm thứ Tư, khi có ai đó phá cửa văn pḥng bác sĩ Stevens, người gác đêm vừa nhận ca trực. Ông ta nh́n thấy hai người đàn ông đi vào ṭa nhà. Cửa thông ra đường bị khóa và họ mở bằng ch́a khóa. Ông ta nghĩ là họ làm việc trong đó.
- Ông có cho nhận dạng không?
- Ông ta nhận ra ảnh của Angeli.
- Tối thứ Tư, Angeli được coi như nằm trên gường ở nhà v́ bệnh cúm.
- Đúng vậy.
- C̣n gă thứ hai?
- Người gác đêm nh́n hắn không rơ lắm.
Một tổng đài viên cắm dây vào một trong vô số các đèn đỏ nhấp nháy trên bảng điện và quay sang Đại Úy Bertelli.
- Ông có điện Bertelli, An ninh Xa lộ New Jersey.
Bertelli chụp lấy một máy nhánh.
- Đại úy Bertelli đây …- ông ta nghe một lúc – Ông có chắc không? … Tốt lắm. Báo cho tất cả các đơn vị ở gần đó. Ngăn chặn các ngă đường. Tôi muốn khu vực đó bị bao vây như bị trùm mền. Giữ liên lạc chặt chẽ. Cám ơn.
Ông ta gác máy và quay qua hai người kia.
- H́nh như chúng ta bắt được đầu mối. Một tân binh cảnh sát xa lộ ở New Jersey phát hiện xe của Angeli trên đường nhánh thứ hai gần Orangeburg. An ninh Xa lộ đang lùng sục khu vực đó.
- C̣n bác sĩ Stevens.
- Ông ta ngồi trên xe với Angeli, c̣n sống, đừng lo, chúng ta sẽ t́m ra họ.
McGreavy rút ra hai điếu x́ gà. Ông ta mời Sullivan, ông này từ chối, chuyển sang Bertelli, điếu c̣n lại ông ta ngậm giữa hai hàm răng.
- Chúng ta vừa nhận được tin mới, bác sĩ Stevens may mắn thoát chết. – Ông ta quẹt một que diêm châm cho hai điếu x́ gà – Tôi vừa nói chuyện với bạn của ông ấy, bác sĩ Peter Hadley. Ông Hadley kể với tôi, ông ấy đi đến đón bác sĩ Stevens ở văn pḥng ông ấy vài ngày trước và bắt gặp Angeli ở đó với súng trong tay. Angeli kể một câu chuyện tào lao về đón bắt một tên trộm bẻ khóa. Tôi đoán là cuộc viếng thăm của bác sĩ Hadley đă cứu mạng bác sĩ Stevens.
- Đầu tiên làm thế nào mà ông chú ư vào Angeli? – Sullivan hỏi.
- Tôi khởi đầu với vài mánh mà hắn tống tiền ở vài doanh nghiệp. – McGreavy nói – Khi tôi đi thẩm tra, họ không muốn nói. Họ bị đe dọa, nhưng tôi không t́m được lư do tại sao. Tôi không nói ǵ với Angeli. Tôi chỉ bắt đầu quan sát hắn kỹ hơn. Khi xảy ra vụ giết Hanson, Angeli đến và đề nghị cùng phụ trách vụ này với tôi. Hắn tặng cho tôi vài điều vớ vẩn về việc hắn ngưỡng mộ tôi làm sao và luôn khao khát làm đồng sự với tôi. Tôi biết hắn có ư đồ, nên theo sự cho phép của Đại Úy Baetelli, tôi hành động chung với hắn. Không có ǵ ngạc nhiên khi hắn muốn làm vụ này. Hắn có liên can từ đầu tới chân. Vào thời điểm mà tôi không chắc là bác sĩ Stevens có dính líu đến vụ giết Hanson và Carol Roberts hay không, tôi quyết định dùng ông ấy để gài bẫy Angeli. Tôi nguỵ tạo một bằng chứng chống lại Stevens và bảo Angeli rằng tôi sắp bắt bác sĩ về tôi giết người. Tôi h́nh dung rằng nếu Angeli nghĩ rằng hắn đă xong nhiệm vụ, hắn sẽ nghỉ thoải mái và không quan tâm nữa.
- Có đúng như ông nghĩ không?
- Không. Angeli ngạc nhiên trở mặt với tôi và dựng lên rào cản để giữ Stevens không bị bắt.
- Tại sao vậy? – Sullivan nh́n lên, ngạc nhiên.
- Bởi v́ hắn muốn kết liễu ông ta và hắn không thể làm vậy nếu ông ấy bị giam giữ.
- Khi McGreavy bắt đầu gia tăng áp lực – Đại úy Bertelli nói – Angeli đến gặp tôi, gạ rằng McGreavy đang cố mưu hại bác sĩ Stevens.
- Chúng tôi chắc chắn rằng ḿnh đang đi đúng hướng – McGreavy nói – Stevens thuê một thám tử tư tên là Norman Moody. Tôi đă thẩm tra Moody và biết rằng ông ta đă tung hỏa mù với Angeli trước đây khi một khách hàng của Moody bị Angeli bắt v́ tội về ma túy. Moody nói khách hàng của ḿnh bị gài. Theo những ǵ tôi biết, tôi cam đoan Moody nói đúng sự thật.
- Vậy là Moody may mắn có câu trả lời ngay từ đầu.
- Không hẳn là may đâu. Moody rất nhanh trí. Ông ta nghi Angeli có dính líu. Khi phát hiện bom trong xe bác sĩ Stevens, ông ta chuyển nó cho FBI và nhờ kiểm tra kỹ.
- Ông ta ngờ rằng nếu Angeli giữ bom, ông ta sẽ t́m cách phi tang phải không?
- Đó là suy đoán của tôi. Nhưng ai đó đă nhầm lẫn và một bản sao của báo cáo đă rơi vào tay Angeli. Hắn biết Moody đang nhắm vào hắn. Đầu mối thật sự chúng ta nhận được là khi Moody thông báo cái tên “Don Vinton”.
- Cosa Notra tức là Ông chủ lớn.
- Đúng vậy. V́ lư do ǵ đó, ai đó trong tổ chức La Cosa Nostra đă đến điều trị với bác sĩ Stevens.
- Làm sao mà ông có thể buộc Angeli với La Cosa Nostra?
- Tôi quay lại các doanh nghiệp đang bị Angeli tống tiền. Khi tôi nhắc đến La Cosa Nostra, họ rất sợ hăi. Angeli đang làm việc cho một trong những gia đ́nh La Cosa Nostra, nhưng hắn rất tham lam và đang tống tiền một vài doanh nghiệp để kiếm tiền cho riêng hắn.
- Tại sao La Cosa Nostra muốn giết bác sĩ Stevens? - Sullivan hỏi.
- Tôi không biết. Chúng tôi đang làm việc theo nhiều hướng. – Ông ta thở dài chán nản – Chúng tôi có hai thất bại đáng xấu hổ. Angeli thoát khỏi người của tôi đang bám đuôi hắn và bác sĩ Stevens chạy khỏi bệnh viện trước khi tôi có thể cảnh báo với ông ta về Angeli và bảo vệ ông ấy.
Bảng điều khiển nhấp nháy, một tổng đài viên cắm dây nhận cuộc gọi và nghe một lúc.
- Của Đại úy Bertelli.
Bertelli cầm lấy máy nhánh.
- Đại úy Bertelli đây.
Ông ta nghe, không nói ǵ, rồi chậm chạp đặt máy về vị trí cũ và quay sang McGreavy.
- Họ đă mất dấu chúng rồi.

Chương 22

Anthony DeMarco có một sức mạnh bí ẩn.
Judd có thể cảm thấy một năng lượng thiêu đốt trong cá tính của ông ta xuyên qua căn pḥng, đập từng đợt như những làn sóng mang sức mạnh vô h́nh. Khi Anne nói chồng bà ta đẹp trai, bà đă không chút phóng đại.
DeMarco có khuôn mặt kiểu La Mă cổ với tiểu sử được khắc họa hoàn hảo, đôi mắt đen như than, và những vệt xám trên nền tóc đen rất hấp dẫn. Ông ta ở tuổi bốn mươi, cao và có bắp thịt rắn chắc, bước đi uyển chuyển như thú săn mồi. Giọng ông ta sâu và có sức quyến rủ.
- Uống chút ǵ nhé, bác sĩ?
Judd lắc đầu, bị thôi miên bởi nam tính của ông ta. Bất kỳ ai cũng sẽ thề rằng, DeMarco là một người đàn ông đẹp trai hoàn hảo và là một ông chủ tử tế chào đón người khách danh dự.
Có năm người cùng có mặt trong thư pḥng được chia từng ngăn sang trọng Judd, DeMarco, thám tử Angeli và hai gă đàn ông kẻ mưu sát Judd ở căn hộ của ông Rocky và Nick Vaccaro. Họ tạo thành một ṿng vây chung quanh Judd. Ông đang nh́n vào những khuôn mặt kẻ thù, và nh́n thấy vẻ thích thú tàn nhẫn trong đó. Cuối cùng ông cũng biết được ai là người ông đang chiến đấu. Nếu “chiến đấu” là từ thích hợp. Ông đă bước vào cái bẫy của Angeli. Thật tồi tệ. Ông đă gọi điện cho Angeli và mời hắn đến để bắt ḿnh. Angeli, kẻ phản bội Judas người đă dẫn ông tới đây để bị tàn sát.
DeMarco đang soi mói ông ta với niềm thích thú sâu sắc, cặp mắt đen của hắn đang ḍ xét.
- Tôi đă nghe một chuyện lớn về ông. – hắn nói.
Judd không lên tiếng.
- Hăy tha lỗi cho tôi đă mang ông tới đây trong bộ dạng như vầy, nhưng tôi cần hỏi ông một vài câu. – Hắn mỉm cười, sôi nổi biện hộ.
Judd biết những ǵ đang xảy đến, trong đầu ông đang diễn tiến nhanh chóng.
- Ông và vợ tôi đă nói với nhau những ǵ hả bác sĩ Stevens.
- Vợ ông à? Tôi không biết vợ ông. – Giọng Judd ánh lên vẻ ngạc nhiên.
DeMarco lắc đầu vẻ trách móc.
- Bà ấy đă đến văn pḥng của ông hai lần một tuần trong ba tuần liền.
Judd nhíu mày suy nghĩ.
- Tôi không có bệnh nhân nào tên là DeMarco.
DeMarco gật đầu ra vẻ hiểu biết.
- Có lẽ bà ấy dùng tên khác. Có lẽ là tên thời con gái. Blake - Anne Blake.
Judd cẩn thận ngạc nhiên có chủ ư.
- Anne Blake à?
Hai tên Vaccaro tiến đến gần hơn.
- Đừng. – DeMarco nói cứng rắn. Rồi quay sang Judd, thái độ lịch thiệp biến mất – Bác sĩ, nếu ông muốn đùa với tôi, tôi sẽ ban cho ông những điều mà ông không tưởng nổi.
Judd nh́n vào mắt hắn và tin là hắn sẽ dám làm. Ông biết rằng mạng sống của ḿnh như chỉ mành treo chuông. Giọng ông chứa đựng sự căm phẩn.
- Ông có thể làm ǵ tùy thích. Cho tới lúc này, tôi chưa từng có khái niệm rằng Anne Blake là vợ ông.
- Điều đó có thể đúng – Angeli nói – Ông ta…
DeMarco không đếm xỉa ǵ tời Angeli.
- Ông và vợ tôi đă nói với nhau những ǵ trong ṿng ba tuần?
Họ đă đi đến giây phút của sự thật. Vào khoảnh khắc Judd nh́n thấy con gà trống bằng đồng với cái đuôi cụt trên mái nhà, những mảnh cuối cùng của tṛ chơi ghép h́nh đă rơi vào đúng chỗ. Anne không đưa ông vào cái bẫy chết người. Bà ấy cũng là nạn nhân giống như ông. Bà đă kết hôn với Anthony DeMarco, một ông chủ thành công của một công ty xây dựng lớn, mà không hề biết rằng ông ta thật sự là ai. Rồi những việc phải xảy đến đă làm cho bà ấy nghi ngờ rằng không phải là người mà ông ta trưng ra vẻ bề ngoài, mà ông ta dính líu đến những việc đen tối và khủng khiếp. Không có ai để tâm sự, bà ấy t́m đến bác sĩ tâm lư, một người xa lạ, người mà bà có thể giải bày tâm sự. Nhưng trong văn pḥng của Judd, bản chất trung thành với chồng đă ngăn bà ấy nói lên nỗi sợ hăi của ḿnh.
- Chúng tôi không nói ǵ nhiều. – Judd nói công bằng – Vợ ông không nói cho tôi biết vấn đề của bà ấy là ǵ cả.
Cặp mắt đen của DeMarco chiếu vào Judd không chớp, ḍ xét, cân nhắc.
- Ông sẽ phải nói lên cái ǵ đó rơ ràng hơn.
Sao mà DeMarco phải lo sợ khi ông ta biết rằng vợ ḿnh đi điều trị ở bác sĩ tâm lư - người vợ của một thủ lĩnh của La Cosa Nostra. Sẽ không ngạc nhiên rằng DeMarco đă giết người và cố chiếm đoạt hồ sơ của Anne.
- Tất cả những ǵ bà ấy nói là bà ấy không cảm thấy hạnh phúc về cái ǵ đó, nhưng lại không thể thổ lộ về điều đó.
- Nói vậy chỉ mất mười giây – DeMarco nói – Tôi đă cho ghi lại từng phút bà ấy ở văn pḥng của ông. Bà ấy đă nói ǵ trong thời gian c̣n lại của ba tuần. Bà ấy chắc hẳn đă kể cho ông rằng tôi là ai.
- Bà ấy nói ông là chủ một công ty xây dựng.
DeMarco soi mói ông một cách lạnh lùng. Judd có thể nh́n thấy nhựng giọt mồ hôi tụ lại trên trán của hắn.
- Tôi đang đọc lên những cuộc phân tích đó bác sĩ. Bệnh nhân nói về mọi việc có trong tâm trí họ.
- Đó là một phần của việc trị liệu. – Judd nói một cách hùng hồn – Đó cũng là lư do mà tôi chẳng đi tới đâu với ca của bà Blake, … à bà DeMarco. Tôi dự định không coi bà ấy là bệnh nhân nữa.
- Nhưng ông đă không làm vậy.
- Tôi không cần phải làm vậy. Khi bà ấy đến gặp tôi vào thứ Sáu, bà ấy bảo rằng bà sẽ đi Châu Âu.
- Annie đă đổi ư. Bà ấy không muốn đi châu Âu với tôi. Ông có biết tại sao không?
Judd nh́n hắn, thật ḷng bối rối.
- Không.
- V́ ông đó, bác sĩ à.
Tim của Judd đập lộn nhịp. Ông thận trọng giữ cảm xúc của ḿnh không lộ qua giọng nói.
- Tôi không hiểu.
- Chắc chắn ông biết. Annie và tôi đă nói chuyện rất nhiều vào đêm qua. Bà ấy nghĩ ḿnh đă sai lầm khi kết hôn với tôi. Bà ấy không c̣n hạnh phúc với tôi nữa. V́ bà ấy nghĩ bà đến đó là v́ ông.
Khi DeMarco nói, dường như là tiếng th́ thầm của người bị thôi miên.
- Tôi muốn ông kể hết cho tôi về những ǵ đă xảy ra khi chỉ có hai người ở trong văn pḥng của ông và bà ấy nằm ở đi văng.
Judd tự kiên tŕ chống lại những xúc cảm lẫn lộn đang chạy dồn dập trong ḷng. Bà ấy thận trọng. Nhưng ông nên làm ǵ để đạt được kết quả tốt nhất cho họ? DeMarco đang nh́n ông chờ câu trả lời.
- Không có chuyện ǵ cả. Nếu ông đọc kết quả phân tích, ông sẽ biết rằng mọi bệnh nhân nữ đều trải qua những biến đổi cảm xúc. Vào lúc này hay lúc khác, họ đều nghĩ họ yêu bác sĩ của ḿnh. Đó chỉ là niềm xúc động thoáng qua.
DeMarco quan sát ông một cách chăm chú, đôi mắt đen ḍ xét thái độ của Judd.
- Làm sao ông biết bà ấy đến để gặp tôi? – Judd chỉ hỏi câu thường lệ.
DeMarco nh́n Judd một lúc, rồi tiến đến cái bàn làm việc lớn và cầm lên một cái dao rọc giấy bén như dao cạo trong cái giá để dao.
- Người của tôi thấy bà ấy đi vào ṭa nhà của ông. Có nhiều bác sĩ nhi đồng ở đó và họ h́nh dung có lẽ Annie đang dành một ngạc nhiên nhỏ cho tôi. Họ đă theo dơi bà ấy đến tận văn pḥng của ông. – hắn quay sang Judd. – Ngạc nhiên làm sao, họ thấy bà ấy đang đến gặp một bác sĩ tâm thần. Vợ của Anthony DeMarco tiết lộ công việc cá nhân của tôi cho một kẻ nắn đầu người ta.
- Tôi đă bảo ông là bà ấy không…
Giọng của DeMarco trở nên nhẹ nhàng.
- Hội đồng đă họp xong, họ đă bỏ phiếu để tôi giết bà ấy, như là chúng tôi giết một kẻ phản bội.
Hắn đang lấn dần từng bước, nhắc nhở Judd về một con thú nguy hiểm bị nhốt trong lồng.
- Nhưng họ không thể phát lệnh cho tôi giống như một tên lính chân đất. Tôi là Anthony DeMarco, một thủ lĩnh. Tôi hứa với họ rằng nếu bà ấy tiết lộ bất kỳ thông tin ǵ về công việc của chúng tôi, tôi sẽ giết gă đă nghe bà ấy đă kể chuyện, với đôi bàn tay này. – Hắn co hai tay lại thành nắm đấm, một bên nắm lưỡi dao bén nhọn. – Là ông đó bác sĩ.
DeMarco vừa nói vừa bước ṿng tṛn chung quanh Judd. Và mỗi ṿng DeMarco bước đến sau lưng Judd, ông lại tự nhiên gồng ḿnh lên một cách vô thức.
- Ông đang mắc sai lầm nếu… - Judd lên tiếng.
- Không phải. Ông biết ai mắc sai lầm không? Chính là Annie. – Ông ta nh́n Judd từ đầu tới chân. Nói gằn từng tiếng một cách chân thật – Làm thế nào mà bà ấy lại có thể nghĩ rằng gă đàn ông như ông lại tốt hơn tôi chứ?
Anh em Vaccaro cười khúc khích.
- Ông không là ǵ cả. Một gă láu cá chuyên lui tới văn pḥng mỗi ngày và kiếm được… bao nhiêu? Ba mươi ngàn Đô la một năm? Năm mươi ngàn? Một trăm ngàn? Tôi kiếm nhiều hơn số đó trong một tuần.
Chiếc mặt nạ lịch sự của DeMarco rơi rụng dần ngày một nhanh, dần dần mất đi dưới áp lục của cảm xúc. Ông ta bắt đầu nói cộc lốc, bùng lên sự kích động, một vẻ xấu xa làm méo mó đặc trưng đẹp trai của ông ta. Anne chỉ nh́n ông ta đằng sau mă ngoài này. Judd đang nh́n vào bên trong vẻ mặt trần trụi của kẻ giết người hoang tưởng.
- Mày và con điếm nhỏ đó xoắn lấy nhau.
- Chúng tôi không xoắn lấy nhau. – Judd nói.
DeMarco nh́n ông trừng trừng, mắt long lên.
- Con đó không có ư nghĩa ǵ với mày à?
- Tôi nói với ông rồi. Bà ấy chỉ là một bệnh nhân thôi.
- Được lắm. – Cuối cùng DeMarco nói - Mày hăy nói với cô ta đi.
- Nói với bà ấy cái ǵ?
- Rằng ông không đưa ra lời kết tội bà ấy. Tôi đang cho gọi bà ấy tới đây. Tôi muốn ông nói chuyện với bà ấy một ḿnh.
Nhịp tim của Judd bắt đầu đập mạnh. Ông sẽ được cho cơ hội để tự cứu ḿnh và Anne.
DeMarco búng tay và những gă đàn ông rút lui vào hành lang. DeMarco quay sang Judd. Cặp mắt đen sâu thẳm của hắn nhíu lại. Hắn mỉm cười lịch sự, cái mặt nạ được treo lên lại.
- Miễn là Annie không biết bất kỳ điều ǵ, bà ấy sẽ sống. Ông nên thuyết phục bà ấy chịu đi châu Âu với tôi.
Judd bỗng cảm thấy miệng ḿnh khô khốc. Có một vẻ chiến thắng loé lên trong mắt DeMarco. Judd biết tại sao. Hắn đă đánh giá thấp đối thủ của ḿnh.
Thật chết người.
DeMarco không phải là một kỳ thủ cờ vua, và hắn cũng chưa đủ láu cá để biết rằng hắn có một con tốt đen có thể chiếu bí Judd. Là Anne. Dù cho Judd đi nước cờ nào th́ bà ấy cũng gặp nguy hiểm. Nếu ông khuyên bà ấy đi châu Âu với DeMarco, ông chắc chắn rằng tính mạng bà ấy cũng bị lâm nguy. Ông không tin rằng DeMarco sẽ để cho bà ấy sống sót. La Cosa Nostra sẽ biết chuyện. Ở châu Âu, DeMarco có thể bố trí một “tai nạn”. Nhưng nếu Judd bảo bà ấy đừng đi, nếu bà ấy phát hiện ra điều ǵ đang xảy đến với ông, bà sẽ cố can thiệp, và đó cũng có nghĩa là cái chết tức th́ dành cho bà ấy. Hoàn toàn không có lối thoát, chỉ có một sự lựa chọn giữa hai cái bẫy.

o0o

Từ cửa sổ pḥng ngủ của ḿnh ở tầng hai, Anne đă nh́n thấy Angeli và Judd khi họ đến. Trong một thoáng hân hoan, Anne đă tin rằng Judd đang đến để đưa bà đi khỏi đây, cứu bà thoát khỏi t́nh huống hiểm nghèo này. Nhưng rồi bà thấy Angeli rút súng ra và thúc Judd đi vào ngôi nhà.
Bà mới vừa biết sự thật về chồng ḿnh trong ṿng bốn mưới tám giờ qua. Trước đó nó chỉ là một nghi vấn mờ nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện, bởi vậy thật khó tin khi bà đă cố gạt chúng sang một bên. Có một lần mấy tháng trước đây, bà buồn chán khi đi xem kịch ở Manhattan và bất ngờ trở về nhà sớm hơn dự định. Diễn viên ngôi sao th́ say xỉn, và tấm phông sân khấu rớt xuống giữa màn hai. Anthony kể rằng ông ta đang có một cuộc họp bàn công việc tại nhà và nó sẽ kết thúc trước khi bà về tới. Nhưng khi bà về, cuộc họp vẫn c̣n đang tiếp tục, khi bà ngạc nhiên rằng sao chồng bà không đóng cửa pḥng th́ bà nghe ai đó la lên một cách giận dữ: “ Tôi đă bỏ phiếu cho việc đánh sập nhà máy tối nay và chăm sóc cho lũ con hoang một lần là xong hết”. Cách diễn đạt, sự nhẫn tâm của những kẻ xa lạ trong căn pḥng, và sự bối rối của Anthony khi trông thấy bà đă trộn lại làm cho bà hoang mang. Bà đă để cho những lời giải thích huyên thuyên của ông ấy thuyết phục, v́ bà muốn vậy một cách liều lĩnh. Trong sáu tháng sau hôn nhân, ông ấy là một ông chồng chu đáo và tế nhị. Bà cũng đôi lúc nhận ra những thoáng chốc nóng nảy cuồng nộ, nhưng ông ta luôn nhanh chóng kiềm chế lại.
Một vài tuần sau vụ sự cố ở nhà hát, bà bốc lấy điện thoại và nghe lỏm được tiếng nói của Anthony ở máy phụ: “Chúng ta đang đón một chuyến hàng từ Toronto đến vào tối nay. Ông phải bố trí ai đó quản tên bảo vệ, hắn không phải người của ta”. Bà bỏ điện thoại xuống, lắc đầu “Đón một chuyến hàng…”, “quản tên bảo vệ…” nghe như có điềm xấu, nhưng cũng có thể là những từ ngữ công việc b́nh thường. Bằng sự thận trọng và ra vẻ b́nh thường, bà cố hỏi Anthony về hoạt động buôn bán của ông ta. Nó như có một bức tường thép bao phủ. Bà như phải đương đầu với một kẻ xa lạ nóng tính, hắn bảo bà phải chăm sóc ngôi nhà của hắn và tránh xa công việc của hắn. Họ đă căi nhau một trận quyết liệt và buổi tối hôm sau, ông ta tặng bà một xâu chuỗi ngọc đắt khủng khiếp kèm theo một lời xin lỗi dịu dàng.
Một tháng sau, sự cố thứ ba xảy ra. Anne bị đánh thức lúc bốn giờ sáng bởi tiếng đóng sầm của cánh cửa. Bà khóac vội cái áo choàng mỏng và đi xuống lầu để xem xét. Bà nghe tiếng nói vọng ra từ pḥng đọc sách, đó là một cuộc tranh căi. Bà đi về phía cửa nhưng chợt dừng lại khi thấy Anthony trong pḥng đang nói với năm, sáu người lạ mặt. Sợ rằng ông ấy sẽ rất giận dữ khi bà chen vào, bà lặng lẽ trở lên lầu và vào giường. Trong bữa điểm tâm sáng hôm sau, bà hỏi ông ngủ thế nào.
- Rất ngon giấc. Anh chợp mắt vào lúc mười giờ và đánh một giấc tới sáng.
Anne biết rằng ḿnh đang gặp rắc rối. Bà không có ư niệm nào về việc đây là rắc rối ǵ và nó nghiêm trọng ra sao. Bà chỉ biết rằng chồng ḿnh nói dối ḿnh v́ những nguyên nhân mà bà không thể hiểu được. Cái kiểu kinh doanh ǵ mà ông ta đang dính vào, buộc phải hội họp một cách bí mật vào lúc nửa đêm, với những gă trông như côn đồ. Bà sợ ḿnh dây vào một vấn đề chống lại Anthony. Một nỗi sợ hăi bắt đầu dày ṿ bà. Không có ai để bà thổ lộ tâm sự.
Vài hôm sau, trong một bữa dạ hội tại một câu lạc bộ đồng quê mà họ là hội viên, ai đó đă nhắc đếm một bác sĩ tâm lư tên là Judd Stevens, và ca ngợi ông ta thật là tài hoa.” Ông ấy là chuyên gia của những chuyên gia phân tích, bồ có hiểu ư tôi không. Ông ấy cực kỳ hấp dẫn, nhưng chưa hết đâu – ông ấy là người tận tụy nhất trong nghề nghiệp của ḿnh”.
Anne đă cẩn thận ghi lại cái tên và sang tuần sau đă đến gặp ông bác sĩ.
Cuộc gặp đầu tiên với Judd đă làm đảo lộn cuộc sống của bà. Bà cảm thấy ḿnh bị cuốn vào cơn lốc mà bà cam chịu bị nhồi lắc. Trong cơn bối rối, bà cảm thấy khó nói chuyện với ông ấy, bà có cảm giác như thời c̣n là một nữ sinh, bà tự hứa rằng sẽ không quay lại khám. Nhưng rồi bà đă quay lại để tự chứng minh rằng những điều xảy ra là một cú ngă trượt, một tai nạn. Phản ứng của bà ở lần thứ hai c̣n mạnh hơn,. Bà luôn luôn kiêu hănh rằng ḿnh nhạy cảm và có óc thực tế, nhưng lần này bà hành động như một cô gái trẻ ở tuổi mười bảy đang yêu lần đầu. Bà tự biết rằng ḿnh không thể kể về chồng ḿnh với Judd, v́ vậy họ nói chuyện về những việc khác. Sau mỗi phiên khám bệnh, Anne lại tự cảm thấy ḿnh yêu nhiều hơn cái kẻ xa lạ nhạy cảm và nồng nhiệt này.
Bà biết rằng đó là t́nh yêu vô vọng v́ bà sẽ không bao giờ ly dị Anthony. Bà cảm thấy sẽ là một vết nhơ khủng khiếp trong ḷng khi bà kết hôn với một người đàn ông và sáu tháng sau phải ḷng một người đàn ông khác. Bà quyết định rằng tốt nhất là không bao giờ gặp lại Judd nữa.
Rồi hằng loạt những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Carol Robert bị giết, và Judd bị tông bởi một kẻ đụng xe bỏ chạy. Bà đọc báo thấy rằng Judd đă có mặt khi thi thể Moody được t́m thấy ở nhà kho Công Ty Năm Sao. Bà đă từng thấy tên Công ty này trước đó.
Trên một tiêu đề của một hóa đơn trên bàn làm việc của Anthony.
Một nghi vấn tệ hại bắt đầu h́nh thành trong đầu của bà.
Dường như không thể tin được là Anthony lại có thể dính líu đến bất kỳ việc xấu xa tồi tệ nào đă xảy ra, nhưng mà … Bà cảm thấy ḿnh bị rơi vào bẫy trong cơn ác mộng khủng khiếp và không có lối thoát. Bà không thể bàn bạc nỗi sợ hăi của ḿnh với Judd. Và lại càng sợ phải nói về điều đó với Anthony. Bà tự nhủ rằng nghi vấn của ḿnh là vô căn cứ. Anthony không hề biết sự tồn tại của Judd. Rồi bốn mươi tám giờ trước, Anthony đến bên giường của bà và bắt đầu hỏi bà về những cuộc viếng thăm Judd. Phản ứng đầu tiên của bà là giận dữ về việc ông ta đă dọ thám bà, nhưng rồi nó nhanh chóng tan biến thay vào đó là nỗi sợ hăi đang dày ṿ bà. Khi bà nh́n vào gương mặt nhăn nhó, điên tiết của chồng, bà biết rằng chồng bà có khả năng làm ra mọi việc.
Kể cả giết người.
Trong suốt cuộc thẩm vấn, bà đă mắc phải một sai lầm kinh khủng. Bà đă để ông ta biết bà nghĩ sao về Judd. Đôi mắt của Anthony trở nên sâu hun hút và ông ta đă lắc đầu như tránh một đ̣n nốc ao.
Khi c̣n lại một ḿnh, bà chợt nhận ra rằng Judd đang gặp nguy hiểm biết bao, và như thế bà không thể rời Judd. Bà bảoAnthony rằng, bà không thể đi châu Âu với ông ta.
Và bây giờ Judd đang ở đây, trong ngôi nhà này, mạng sống của ông ấy đang bị đe dọa, chính là v́ bà.
Cửa pḥng ngủ mở ra và Anthony bước vào. Ông ta đứng nh́n bà trong một lúc.
- Em có khách đến thăm này. – Ông ta nói.
Bà đi đến pḥng đọc sách trong một chiếc vày màu vàng và xanh ngọc, mái tóc đen thả lỏng xuống đôi bờ vai. Bộ mặt của bà mệt mỏi và u ám, nhưng có một vẻ tĩnh lặng bao bọc bà ấy. Judd đang ở trong pḥng một ḿnh.
- Xin chào bác sĩ, Anthony nói ông đang ở đây.
Judd cảm thấy rùng ḿnh như thể họ đang đóng kịch một cách vô nghĩa v́ lợi ích của một khán giả hắc ám, vô h́nh. Bằng trực giác, ông biết rằng Anne đă nắm được t́nh h́nh và đang đặt bản thân bà ấy trong tay ông, chờ thực hiện theo bất kỳ điều ǵ mà ông khởi xướng.
Và ông không thể làm ǵ khác hơn là cố kéo dài cuộc sống của bà ấy thêm một chút nào hay chút nấy. Nếu Anne từ chối đi châu Âu, dĩ nhiên DeMarco sẽ không để bà yên ổn ở đây.
Ông e ngại, chọn lời nói một cách thận trọng. Mỗi từ có thể nguy hiểm như quả bom cài trong xe.
- Bà DeMarco, chồng bà thất vọng v́ bà đổi ư không đi châu Âu với ông ta.
Anne chờ đợi, lắng nghe, cân nhắc.
- Tôi rất tiếc. – bà nói.
- Tôi cũng vậy, tôi nghĩ bà nên đi. – Judd nói, nhấn mạnh thêm.
Anne quan sát mặt ông, đọc trong mắt ông.
- Nếu tôi từ chối th́ sao? Điều ǵ sẽ xảy ra nếu tôi chỉ bước ra khỏi nhà?
Judd bất ngờ báo động.
- Bà không được làm vậy.
Bà sẽ không bao giờ ra khỏi ngôi nhà này mà sống sót.
- Bà DeMarco, - Ông nói có chủ ư – Chồng bà đang có ấn tượng sai lầm rằng bà đang yêu tôi.
Bà hé môi định nói, nhưng ông c̣n nhanh hơn, nói tiếp.
- Tôi giải thích với ông ta rằng, đó là giai đoạn b́nh thường của cuộc điều trị tâm lư – một sự chuyển đổi t́nh cảm mà tất cả bệnh nhân đều phải trải qua.
Bà bắt nhịp theo sự dẫn dắt của ông.
- Tôi biết mà. Tôi e rằng tôi thật là ngu ngốc khi đến gặp ông lần đầu. Lẽ ra tôi nên tự giải quyết vấn đề của ḿnh. – Đôi mắt của bà ấy nói lên bao nhiêu điều, nói lên sự hối tiếc khi bà đặt ông vào ṿng vây nguy hiểm. – Tôi đang suy nghĩ lại. Có lẽ một kỳ nghỉ ở châu Âu sẽ tốt cho tôi.
Ông thở ra một hơi ngắn trút đi nỗi lo. Bà ấy đă hiểu.
Nhưng không có cách nào ông có thể cảnh báo bà về mối nguy hiểm thật sự. Hay là bà đă biết rồi. Và kể cả khi bà ấy đă biết, bà có thể làm được ǵ để chống lại nó? Ông nh́n ra đằng sau Anne, về phía khung cửa sổ pḥng đọc sách, những cây cao bao lấy khu rừng. bà đă từng kể rằng bà đi bộ thật lâu trong đó. Có thể có cách, bà có lẽ đă quen thuộc với những lối đi trong rừng. nếu họ có thể trốn vào trong rừng… Ông hạ thấp giọng, khẩn trương.
- Anne…
- Ông tṛ chuyện xong chưa?
Judd nhũn người ra. DeMarco đă lặng lẽ bước vào pḥng. Đằng sau ông ta là Angeli và anh em Vaccaro.
Anne quay sang chồng ḿnh.
- Vâng, bác sĩ nghĩ rằng em nên đi châu Âu với anh. Em sẽ nghe theo lời khuyên của ông ấy.
DeMarco mỉm cười nh́n Judd.
- Tôi biết tôi có thể trông cậy ở ông đó bác sĩ.
Hắn đang tỏa ra vẻ say mê, rạng lên sự hài ḷng của gă đàn ông đang đạt đến thắng lợi hoàn toàn. Như là có một năng lực không thể tưởng, thổi ngang qua DeMarco có thể làm thay đổi ư chí, chuyển từ một bóng ma u ám thành một kẻ nhiệt t́nh hấp dẫn, biết kiềm chế. Không ngạc nhiên là Anne bị phĩnh ngay. Ngay cả Judd cũng thật khó tin là h́nh ảnh lúc này của vị thần Adonis khả ái, tế nhị lại là một kẻ giết người hoang tưởng có máu lạnh.
DeMarco quay sang Anne.
- Chúng ta sẽ đi vào sáng sớm ngày mai, em yêu. Sao em không lên lầu và chuẩn bị hành lư đi?
Anne ngần ngại, bà không muốn để Judd một ḿnh với những gă này.
- Em … - bà nh́n Judd một các vô vọng. Ông gật đầu nhẹ như không thể thấy được.
- Được rồi. Tạm biệt bác sĩ Stevens. – Anne đưa tay ra.
Judd nắm lấy tay bà.
- Tạm biệt.
Và đây là lúc chia tay. Judd không có cách nào nh́n theo khi bà ấy quay lại, gật đầu chào những người khác và đi ra khỏi pḥng.
DeMarco nh́n theo bà ấy.
- Bà ấy không đẹp à? – Có một biểu lộ kỳ quặc trên mặt của hắn. T́nh yêu, chiếm hữu, và c̣n cái ǵ khác nữa? Hối tiếc? Có phải về những ǵ hắn dự định sẽ làm với Anne?
- Bà ấy không biết ǵ cả về những việc này. – Judd nói. – Sao ông không giữ bà ấy tránh khỏi những việc này? Để bà ấy trốn đi?
Ông quan sát những biến chuyển bên trong DeMarco, và hầu như nó lộ ra ngoài. Vẻ đẹp biến mất, thay vào đó sự thù ghét tràn ngập căn pḥng, ḍng chảy từ DeMarco sang Judd và không liên quan đến bất kỳ ai khác. Có một vẻ ngây ngất hoan lạc trên mặt DeMarco.
- Đi thôi bác sĩ.
Judd nh́n quanh pḥng, ước lượng khả năng trốn thoát. Chắc chắn DeMarco sẽ không thích giết ông trong nhà hắn. Vậy th́ ngay bây giờ hoặc không bao giờ. Anh em Vaccaro nh́n ông một cách thèm khát, hy vọng ông bỏ chạy. Angeli đứng gần cửa sổ, tay để hờ trên bao súng.
- Tôi sẽ không đánh cược. – DeMarco nói nhẹ nhàng – Ông chết chắc… nhưng chúng tôi sẽ làm điều đó theo cách của tôi.
Hắn đẩy Judd về phía cửa. Những tên khác cặp theo chung quanh. Chúng dẫn ông về phía tiền sảnh.
Khi Anne đi lên đến hành lang trên lầu, bà nấp vào đầu cầu thang, nh́n xuống dưới sảnh. Bà hít vào một hơi dài khi thấy Judd và những người khác đi về phía cửa trước. Bà vội chạy về pḥng ngủ và trông qua cửa sổ. Họ đẩy Judd vào trong xe của Angeli. Nhanh chóng, Anne bốc điện thoại và gọi tổng đài, thời gian dường như đọng lại vô tận cho đến khi có tiếng trả lời.
- Tổng đài, nối máy cho tôi tới cảnh sát, nhanh lên… có trường hợp khẩn cấp.
Một gă đàn ông đến phía trước bà và giằng ống nghe xuống. Anne hét lên và xoay người lại.
Nick Vaccaro đứng đó, nhe răng cười.

Chương 23

Angeli bật đèn pha. Mới có bốn giờ chiều, nhưng mặt trời đă khuất đâu đó trong những đám mây tầng chạy thẳng qua đầu, kéo theo những luồng gió lạnh buốt.
Họ đă chạy xe đi hơn một giờ.
Angeli cầm lái, Rocky Vaccaro ngồi kế, Judd ngồi ở băng sau với Anthony DeMarco.
Lúc ban đầu Judd trông chờ một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua, hy vọng rằng biết đâu ông có thể làm một cú liều lĩnh ra dấu cho họ chú ư. Nhưng Angeli đang lái xuyên qua một con đường ṃn nhỏ, nơi hầu như không có xe cộ qua lại. Họ chạy quanh ŕa của Morristown, bắt vào đường 206 và thẳng tiến về phía Nam, đến những cánh đồng hoang vắng lơ thơ ở trung tâm New Jersey. Đám mây xám nổi lên và bắt đầu trút xuống: những làn bông tuyết lạnh cóng đập vào kính chắn gió giống như những cái trống nhỏ điên cuồng.
- Chậm lại đi – DeMarco ra lệnh – Chúng ta không muốn có một tai nạn.
Angeli tuân lệnh, giảm nhẹ chân trên cần ga.
DeMarco quay sang Judd.
- Đó là điểm mà hầu hết con người ta mắc sai lầm. Họ không lập kế hoach cụ thể như tôi.
Judd nh́n vào DeMarco, nghiên cứu hắn như như bệnh nhân lâm sàng. Gă đàn ông đang mắc chứng hoang tưởng tự đại, trên cả mọi nguyên nhân hay luận lư. Không có cách nào để điều trị cho hắn. Có vài quan niệm đạo đức mà hắn thiếu vắng làm cho hắn giết người mà không chút hối tiếc. bây giờ Judd đă biết gần hết những câu trả lời.
DeMarco đă nhận nhiệm vụ giết người bằng chính bàn tay của ḿnh bởi yếu tố danh dự - kẻ báo thù của người Sicil, để xóa đi vết nhơ mà hắn nghĩ vợ hắn đă bôi nhọ vào hắn và gia đ́nh Cosa Nostra của hắn. Hắn đă nhầm lẫn khi giết John Hanson. Khi Angeli báo cáo với hắn về những việc vừa xảy ra, DeMarco trở lại Văn pḥng và gặp Carol. Tội nghiệp Carol. Cô ấy đă không thể giao cho hắn cuộn băng của bà DeMarco, bởi v́ cô ấy không biết Anne qua cái tên đó. Nếu DeMarco kiên nhẫn một chút, hắn đă có thể giúp Carol nhận ra hắn đang nói về ai. Nhưng đó chính là một biểu hiện của căn bệnh, rằng hắn không thể dung tha cho sự thất bại, và rơi vào cơn thịnh nộ điên cuồng. Carol đă chết. Thật là khủng khiếp. Đó là DeMarco, người đă truy đuổi Judd đến cùng, và sau đó đă đến văn pḥng cùng với Angeli để giết ông. Judd đă bị bối rối bởi sự thật là chúng không phá cửa vào và bắn ông. Nhưng bây giờ ông nhận ra rằng, từ khi McGreavy khẳng định rằng ông là kẻ phạm tội, chúng đă quyết định làm cho cái chết của ông trông giống như một vụ tự sát, kết quả của sự ăn năn. Điều này sẽ làm chấm dứt mọi điều tra sâu hơn của cảnh sát.
Và Moody… Ôi, Moody tội nghiệp. Khi Judd báo cho ông ấy tên của hai người thám tử phụ trách vụ này, ông nghĩ ông đang chống lại McGreavy, trong khi đó lại là Angeli. Moody đă biết Angeli có liên quan đến Cosa Nostra, và khi ông ấy theo dơi bọn chúng…
Ông nh́n sang DeMarco.
- Điều ǵ đang xảy đến với Anne?
- Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc bà ấy. - DeMarco nói.
Angeli mỉm cười.
- Đúng vậy.
Judd cảm thấy một cơn giận dữ vô ích quét ngang ḿnh.
- Tôi đă sai lầm khi kết hôn với một người ở ngoài gia đ́nh. – DeMarco nghiền ngẫm. - Người ngoài không bao giờ hiểu bản chất của nó được. Không bao giờ.
Họ đang chạy ngang một vùng đất khô cằn nhất. Một cái nhà máy điểm trên nền tuyết mờ xa tít tận chân trời.
- Chúng ta gần đến nơi rồi – Angeli thông báo.
- Anh làm tốt lắm – DeMarco nói – Chúng ta sẽ giấu anh vào nơi nào đó cho đến khi t́nh h́nh lắng dịu. Anh muốn đi đâu?
- Tôi thích Florida.
DeMarco gật đầu chấp thuận.
- Không thành vấn đề. Anh sẽ ở trong một gia đ́nh.
- Tôi biết vài con điếm bự ở đó. – Angeli mỉm cười.
DeMarco mỉm cười lại với hắn trong gương.
- Anh sẽ trở về như một con lừa bị lột da.
- Tôi hy vọng rằng đó là tất cả gia tài khi tôi trở về.
Rocky Vaccaro cười ngặt nghẽo.
Từ phía xa về bên phải, Judd nh́n thấy những ṭa nhà của một nhà máy vươn lên đang nhả khói vào bầu trời. Họ đến một đường ṃn nhỏ dẫn vào nhà máy. Angeli rẽ vào đó và chạy đến một bức tường cao. Cổng đóng. Angeli nhấn kèn. Một gă đàn ông mặc áo mưa đội mũ xuất hiện đằng sau cánh cổng. Khi nh́n thấy DeMarco, gắn gật đầu, mở khóa và kéo cổng ra. Angeli lái xe vào trong. Cổng đóng lại sau lưng họ. Họ đă đến nơi.
Ở Đồn cảnh sát số 19, Trung úy McGreavy ngồi trong văn pḥng, đang xem xét một danh sách cùng ba thám tử, Đại úy Bertelli và hai nhân viên FBI.
- Đây là danh sách gia đ́nh Cosa Nostra ở phía Đông. Tất cả Phó thủ lĩnh và các thành viên lănh đạo. Vấn đề là chúng ta không biết Angeli đang câu kết với ai?
- Mất bao lâu để kiểm tra tất cả họ? – Đại úy Bertelli hỏi.
Một nhân viên FBI nói.
- Có hơn sáu mươi cái tên ở đây. Chúng ta sẽ mất ít nhất hai mươi bốn giờ, nhưng… - Ông ta dừng lại.
McGreavy nói tiếp câu nói của ông kia.
- Nhưng bác sĩ Stevens sẽ không chống nổi đến hai mươi bốn giờ kể từ lúc này.
Một cảnh sát trẻ mặc đồng phục vội vàng mở cửa. Ông ta ngập ngừng khi thấy cả nhóm đàn ông.
- Có chuyện ǵ vậy?- McGreavy hỏi.
- New Jersey không biết điều này có quan trọng hay không, thưa Trung úy, nhưng ông yêu cầu họ báo cáo tất cả những ǵ bất thường. Một tổng đài viên nhận một cuộc gọi từ một phụ nữ xin gặp Tổng hành Dinh cảnh sát. Bà nói có trường hợp khẩn cấp và rồi máy bị ngắt. Tổng đài viên chờ đợi nhưng không ai gọi lại.
- Cuộc gọi xuất phát từ đâu?
- Một thị trấn gọi là Old Tappan.
- Họ có biết số máy gọi không?
- Không, cuộc gọi kết thúc quá nhanh.
- Hay lắm. – McGreavy nói một cách chua xót.
- Quên chuyện đó đi. – Bertelli nói – Có lẽ bà già nào tŕnh báo con mèo đi lạc.
Điện thoại của McGreavy reo lên một hồi chuông kéo dài inh ỏi. Ông ta chộp lấy điện thoại.
- Trung úy McGreavy. - Những người khác trong pḥng nh́n thấy mặt ông ấy đang căng lên – Được, bảo họ ở yên đó cho đến khi tôi tới. Tôi đi ngay đây.
Ông ta dập ống nghe xuống.
- An ninh Xa lộ vừa phát hiện xe của Angeli đi về phía nam trên đường 206, vùng ngoại vi Millstone.
- Họ đang bám đuôi chúng à? – Một nhân viên FBI hỏi.
- Xe an ninh đang đi từ hướng ngược lại, khi họ quay đầu xe, chúng đă mất hút. Tôi biết vùng này. Không có ǵ ngoài một vài nhà máy.
Ông ta quay sang nhân viên FBI.
- Ông có thể ḍ nhanh cho tôi, tên của những nhà máy ở vùng đó và ai sở hữu chúng?.
- Tôi làm ngay. – và ông ta đi đến máy điện thoại.
- Tôi đi đến hiện trường ngay đây. – McGreavy nói – Gọi ngay cho tôi khi ông có kết quả. – Rồi quay sang những người kia – Chúng ta đi thôi.
Ông ta bước ra khỏi cửa đầu tiên, ba thám tử và hai nhân viên FBI theo sát gót.

o0o

Angeli lái xe qua chốt gác ở gần cổng và đi tiếp đến một cụm kiến trúc kỳ quặc chỉa thẳng vào bầu trời. Có những cái ống khói bằng gạch cao ngất và những cái máng khổng lồ, những cái mái h́nh ṿm của chúng ngóc thẳng vào đám mưa phùn xám xịt, giống như những con quái vật thời tiền sử trong những bức tranh phong cảnh cổ xưa vô tận.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh một giàn ống lớn ngoằn ngoèo và những dải băng chuyền dẫn tới một điểm dừng. Angeli và Vaccaro ra khỏi xe, Vaccaro bước đến mở cửa sau phía Judd ngồi, súng trong tay.
- Bước ra đi bác sĩ.
Judd chậm chạp bước ra, theo sau là DeMarco. Một tiếng sấm khủng khiếp và gió bao trùm lấy họ. Phía trước họ, cách khoảng tám mét, là một đường ống khổng lồ, thoát ra tiếng gầm thét, gió rít, hút vào trong tất cả mọi thứ ở gần cái miệng háu ăn đang mở của nó.
- Đây là một trong những đường ống lớn nhất quốc gia. – DeMarco khoe khoang, lên giọng để chính ông ta nghe thấy – Ông muốn xem nó hoạt động ra sao không?
Judd nh́n hắn một cách ngờ vực. DeMarco lại đang hành xử như một ông chủ hoàn hảo đang đón tiếp khách quí. Không – Đừng đóng kịch. Ông hiểu rằng: đó là điều đáng sợ nhất. DeMarco sắp giết ông, và đó chỉ là một công việc thường ngày, một việc mà hắn ta phải làm, như là quẳng đi một phụ tùng hư hỏng, nhưng trước hết, hắn muốn gây ấn tượng với ông.
- Lại đây bác sĩ, thú vị lắm đấy.
Họ di chuyển về phía đường ống. Angeli đi trước. DeMarco kẹp bên hông Judd và Rocky Vaccaro khóa đuôi.
- Nhà máy này mang lại năm triệu đô la lợi nhuận một năm. – DeMarco nói một cách tự hào. – Mọi hoạt động tự động hoàn toàn.
Họ tới gần đường ống hơn, tiếng gầm rú gia tăng, độ ồn hầu như không thể chịu nổi. Cách chín mươi mét từ ngơ vào buồng hút chân không, một cái băng chuyền lớn chở những khúc gỗ xẻ tới một cái máy bào dài sáu mét, cao một mét rưởi, với sáu cái đầu mang dao bào sắc bén. Những khúc gỗ bào xong được đưa tới một cái trục quay trông giống như một con nhím dữ tợn, mà lông của nó là những con dao cong. Không khí chứa đầy dăm bào trộn lẫn nước mưa bị hút vào đường ống.
- Bất kể khúc gỗ lớn cỡ nào – DeMarco khoe khoang – cái máy sẽ cắt chúng xuống đúng bằng kích thước chín tấc của đường ống.
DeMarco rút ra khẩu Colt 38 ṇng dẹt ra khỏi cái túi lớn và gọi:
- Angeli.
Angeli quay lại.
- Đi chơi vui vẻ ở Florida nhé.
DeMarco bóp c̣, một cái lỗ màu đỏ nổ ra phía trước áo sơ mi của Angeli. Angeli nh́n xoáy vào DeMarco với nụ cười méo xệch và bối rối trên mặt, chờ câu trả lời cho điều bí ẩn mà hắn vừa mới biết. DeMarco bóp c̣ lần nữa, Angeli ngă gục xuống đất. DeMarco gật đầu với Rocky Vaccaro, và gă to cao xốc cái xác của Angeli lên, quẳng lên ngang vai, và đi về phía đường ống.
DeMarco quay sang Judd.
- Angeli quá ngu xuẩn, cảnh sát cả nước đang truy nă hắn. Nếu họ bắt được hắn, họ sẽ truy ra tôi.
Vụ sát hại Angeli một cách lạnh lùng đă quá sốc, nhưng cái điều tiếp theo c̣n tồi tệ hơn. Judd nh́n theo, kinh tởm thay, khi Vaccaro mang xác của Angeli đến cái họng của đường ống khổng lồ. Áp lục khủng khiếp đă hút lấy cái xác, và nuốt chửng vào trong. Vaccaro phải nắm chặt lấy cái tay cầm bằng kim loại lớn ở phía miệng đường ống để tự kéo ḿnh ra khỏi cái máy hút khí chết người. Judd nh́n thoáng thấy lần cuối, cái xác của Angeli bị xoáy tít trong đường ống cùng với cơn lốc dăm bào và gỗ vụn, rồi chúng biến mất. Vaccaro bước đến cái van nắm kế miệng ống và xoay một cái. Một miếng che trượt ngang miệng đường ống, chắn ngang ḍng xoáy không khí. Sự yên lặng đột ngột đến.
DeMarco quay sang Judd và giơ súng lên. Có một biểu lộ bí ẩn, cung kính trên mặt của hắn. Judd nhận ra rằng kẻ giết người dường như có ḷng ngưỡng mộ ông. Nó đă được luyện cho tinh khiết. Judd biết rằng khoảnh khắc tử thần của ḿnh đă đến. Ông cảm thấy b́nh tĩnh, không chút lo sợ cho bản thân, nhưng ông bị nung nấu bởi cơn giận dữ rằng, gă này sẽ c̣n tiếp tục sống, để giết chết Anne, để tiêu diệt những người tử tế, vô tội khác. Ông nghe một tiếng lẩm bẩm, một tiếng rên phẩn nộ và tuyệt vọng, và nhận ra nó phát ra từ môi ḿnh. Ông giống như con thú mắc bẫy, bị ám ảnh bởi tham vọng giết kẻ đi săn.
DeMarco mỉm cười với ông và đọc suy nghĩ của ông.
- Tôi sẽ thưởng cho sự gan dạ của ông, bác sĩ à. Ông sẽ có thêm một chút thời gian, nhưng ông sẽ sẽ lo lắng nhiều hơn về những ǵ đang xảy ra với Annie.
Có một hy vọng, một hy vọng mong manh.
- Ai đó nên tiếc về bà ấy. – Judd nói – Bà ấy chưa hề có một người đàn ông.
DeMarco nh́n ông ngơ ngác.
Judd la lên, đấu tranh để thu hút sự chú ư của DeMarco.
- Ông có biết t́nh dục của ông như thế nào không? Đó là cây súng trong tay ông. Không có súng hay dao, ông chỉ là một mụ đàn bà.
Ông nh́n vào mặt DeMarco đang từ từ trào lên cơn giận dữ.
- Ông không có bi, DeMarco à. Không có súng, ông chỉ là tṛ đùa.
Một tấm màn đỏ rực đang phủ lên đôi mắt của DeMarco, như đang cảnh báo một dấu hiệu của tử thần. Vaccaro tiến lên một bước. DeMarco vẫy hắn lui lại.
- Tôi sẽ giết ông với đôi tay trần này. – DeMarco nói khi hắn quẳng khẩu súng xuống đất. – Chỉ với đôi tay này. – Từ từ như một con thú đầy sức mạnh, hắn nh́n chăm vào Judd.
Judd bước lui ra khỏi tầm với. Ông biết ḿnh không có cơ hội chống lại sức mạnh của DeMarco. Ông chỉ hy vọng thắng được tâm hồn bệnh hoạn của hắn, làm cho nó mất điều khiển. Ông phải tấn công vào vùng dễ bị tổn thương của DeMarco. Niềm kiêu hănh của gă đàn ông trong hắn.
- Ông là kẻ đồng tính hả DeMarco.
DeMarco cười và đấm vào ông. Judd bước lui để tránh.
Vaccaro nhặt khẩu súng ở dưới đất.
- Sếp, để tôi kết liễu hắn cho.
- Tránh ra chỗ khác. – DeMarco gầm lên.
Hai người đàn ông xoay ṿng, vờn nhau. Chân của Judd trượt lên một miếng dăm bào ẩm ướt, DeMarco nhào vào ông ta như một con ḅ điên. Cú đấm trời giáng của hắn trúng khóe miệng Judd, đẩy ông ngă về phía sau. Judd ngồi dậy và quất vào mặt DeMarco. DeMarco đá lại, đấm về đằng trước và tung một đ̣n vào bụng của Judd. Ba cú đ̣n mạnh mẽ làm Judd thở không ra hơi. Ông cố nói để chế nhạo DeMarco, nhưng ông chỉ hổn hển th́ thào. DeMarco vờn ông như một con chim săn mồi.
- Thấm đ̣n chưa bác sĩ? – hắn cười – Tôi là vơ sĩ quyền anh. Tôi sẽ dạy cho ông một bài học. Tôi sẽ làm việc trên quả thận của ông trước, rồi sẽ đến đầu và đôi mắt. Tôi sẽ móc mắt ông ra đó bác sĩ. Trước khi tôi kết thúc, ông sẽ lạy tôi để cho ông một viên đạn.
Judd tin hắn nói thật. Trong ánh sáng u ám lóe lên từ bầu trời đen, DeMarco trông giống như con thú điên cuồng. Hắn lại nhào vào Judd và đấm vào g̣ má, rạch một đường bằng chiếc nhẫn có gắn viên đá quí lớn. Judd quất trả vào DeMarco, đập vào mặt hắn bằng cả hai tay. DeMarco không chút nao núng.
DeMarco bắt đầu đấm vào thận của Judd, tay hắn làm việc như những cái pít tông lên xuống. Judd lùi ra, thân thể đau nhừ.
- Ông không mệt phải không bác sĩ?
Hắn bắt đầu tiến lại gần. Judd biết rằng cơ thể ḿnh không thể chịu thêm đ̣n trả thù. Ông phải nói liên tục. Đó là cơ hội duy nhất.
- DeMarco… - Ông thở gấp.
DeMarco đứng vờn và Judd vung tay vào hắn. DeMarco cúi xuống, cười và tung cú đấm vào giữa hai chân của Judd. Judd gập người xuống, toàn thân đau không thể tả và ngă vật ra đất. DeMarco ngồi lên ḿnh Judd, tay nắm cổ họng ông.
- Đôi tay của tao – DeMarco gầm lên – Tao sẽ móc đôi mắt mày ra bằng đôi tay của tao.
Hắn móc hai bàn tay khổng lồ vào đôi mắt Judd.

o0o

Họ đang băng nhanh qua đường Bedminster vào đầu phía Nam của đường 206, trong khi cuộc gọi đến nổi lên qua sóng vô tuyến.
- Mă số Ba… Mă số Ba… Tất cả các xe ngưng chờ lệnh… New York đơn vị số Hai Mươi Bảy… New York đơn vị số Hai Mươi Bảy…
McGreavy chộp lấy máy bộ đàm.
- New York đơn vị số Hai Mươi Bảy đây… tiếp đi!
Giọng của Đại Úy Bertelli phấn chấn qua sóng bộ đàm:
- Chúng ta ḍ ra rồi Mac. Có một công ty đường ống ở New Jersey, cách ba cây số về phía Nam của Millstone. Đó là sở hữu của Công Ty Năm Sao, cùng công ty sở hữu nhà máy thịt hộp. Nó là một trong những b́nh phong của Tony DeMarco.
- Tốt quá – McGreavy nói – Chúng tôi tới đó liền.
- Anh cách đó bao xa?
- Mười sáu cây số.
- Chúc may mắn.
- Vâng.
McGreavy tắt bộ đàm, bấm c̣i hụ và tăng ga về phía những cánh đồng.

o0o

Bầu trời xoay tṛn những bông tuyết ẩm ướt và đôi khi quất vào mặt ông, như xé ông ra từng mảnh. Ông cố nh́n, nhưng cả hai con mắt đóng kín sưng húp. Một cú đánh làm găy xương sườn, ông cảm thấy cơn đau như các khớp xương vỡ vụn. Ông cảm thấy hơi thở nóng của DeMarco phả trên mặt ḿnh, nhanh gấp và kích động. Ông cố nh́n hắn nhưng trước mắt ông chỉ là màn tối đen. Ông mở miệng cố tuôn ra những tiếng nói qua cái lưỡi dầy sưng húp.
- Ông… thấy… - Judd th́ thào – Tôi… nói… đ.. đúng… kh.. không. Ông.. chỉ… ông… chỉ… có thể… đánh một… gă… đàn… ông khi… hắn… ngă… xuống.
Hơi thở trên mặt ông dừng lại. Ông cảm thấy hai bàn tay nắm lấy ông và kéo ông ngồi dậy.
- Ông chết rồi bác sĩ, và tôi làm điều đó với đôi tay trần của ḿnh.
Giọng Judd xa xăm.
- Ông là một… một con thú. - Ông nói trong hơi thở gấp gáp – Một kẻ rối loạn nhân cách… Ông phải bị… giam trong… trại an dưỡng… tâm thần.
Giọng của DeMarco đầy giận dữ.
- Mày là kẻ nói dối.
- Đó là… sự… thật. – Judd nói, đứng dậy – Trí năo của ông… bệnh hoạn, tâm thần… sắp… suy sụp, và ông sẽ… giống như… đứa bé khờ khạo. – Judd lùi lại, không thể thấy nơi ông đang đứng. Ông nghe sau lưng tiếng hú âm ỉ của đường ống đóng kín, giống như gă khổng lồ đang ngủ.
DeMarco xông vào Judd, đôi tay to tướng của hắn chộp lấy cổ họng Judd.
- Tao sẽ bẻ cổ mày.
Những ngón tay mập mạp nắm lấy khí quản Judd siết lại.
Judd cảm thấy đầu ḿnh bắt đầu bơi. Đây là cơ hội cuối cùng của ḿnh. Mọi bản năng trong ông gào thét phải nắm lấy tay của DeMarco và gỡ ra khỏi cổ họng để ông thở được. Nhưng ông không làm vậy, bằng nổ lục cuối cùng của ư chí, ông tḥ tay ra sau lưng hắn ṃ mẫm t́m cái van đường ống. Ông tự cảm thấy ḿnh bắt đầu rơi vào t́nh trạng vô thức, ngay trong khoảnh khắc đó, tay ông chạm vào cái van. Bằng sự gắng sức liều lĩnh cuối cùng, ông xoay cần gạt và xoay người đi để cho DeMarco đứng gần miệng ống hơn. Một luồng khí khổng lồ bất thần tạt vào họ, cố kéo họ vào trong ṿng xoáy của đường ống. Judd điên cuồng bám lấy cái van bằng cả hai tay, chống lại luồng khí xoáy ác liệt. Ông cảm thấy những ngón tay của DeMarco cắm sâu vào cổ họng khi hắn bị lôi về phía đường ống. DeMarco có thể tự cứu ḿnh, nhưng trong cơn thịnh nộ điên cuồng mất kiểm soát, hắn không muốn bỏ chạy. Judd không thể nh́n thấy mặt của DeMarco, nhưng giọng nói là tiếng thét của con thú điên cuồng, từng lời lạc mất trong tiếng gầm của gió. Những ngón tay của Judd bắt đầu mở hết van. Ông sẽ bị kéo vào đường ống cùng với DeMarco. Ông lên tiếng cầu nguyện lần cuối, vào khoảnh khắc đó, ông cảm thấy bàn tay của DeMarco trượt khỏi cổ họng ḿnh. Có một tiếng thét lớn vọng lại, và rồi chỉ c̣n tiếng gầm của đường ống. DeMarco đă biến mất.
Judd đứng đó, xương cốt mỏi nhừ, không thể di chuyển, chờ một tiếng súng từ Vaccaro.
Một lúc sau, súng vang lên.
Ông đứng đó, ngạc nhiên rằng tại sao Vaccaro biến mất. Qua sự choáng váng mờ mịt đau đớn, ông nghe thêm nhiều tiếng súng, và tiếng chân chạy, và ai đó gọi tên ông.
Rồi một bàn tay của ai đó choàng qua ông và giọng McGreavy vang lên.
- Trời đất ơi! Nh́n mặt ông ấy ḱa.
Những bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cánh tay ông và kéo ông ra khỏi những cơn giật gầm rú khủng khiếp của đường ống. Cái ǵ đó ẩm ướt đang chảy xuống đôi má ông, ông không biết rằng đó là máu, nước mưa, hay nước mắt, ông bất cần.
Việc đă xong.
Ông cố nhướng một mắt mở lên và thông qua một khe hẹp nhuộm đầy máu, ông có thể lờ mờ trông thấy McGreavy.
- Anne đang ở nhà. – Judd nói – Vợ của DeMarco. Chúng ta hăy đi cứu bà ấy.
McGreavy nh́n ông một cách kỳ quặc, không động đậy, và Judd nhận ra rằng ông không nói ra lời nào. Ông ghé miệng vào tai của McGreavy và nói chậm răi, giọng khản đặc, lỏm bỏm từng tiếng.
- Anne DeMarco… bà ấy đang… ở nhà... cứu…
McGreavy bước tới xe cảnh sát, cầm lấy máy bộ đàm và ra lệnh. Judd đứng đó, loạng choạng, vẫn c̣n đau âm ỉ từ những cú đánh của DeMarco, để cho những luồng gió lạnh buốt quét qua người. Phía trước, ông nh́n thấy một cái xác nằm dưới đất và biết rằng đó là Rocky Vaccaro.
Chúng ta đă thắng. Ông nghĩ, chúng ta đă thắng. Ông nói câu đó lặp đi lặp lại trong đầu. và khi ông nói vậy, ông biết rằng chúng vô nghĩa. Đó là loại chiến thắng ǵ? Ông nghĩ về ḿnh, là một thường dân tử tế - một bác sĩ, một người chữa bệnh – và ông đă biến thành một con thú hoang dại đầy tham vọng giết người. Ông đă đưa một gă đàn ông bệnh hoạn đến cái lỗ điên khùng và giết hắn. Đó là một gánh nặng mà có lẽ ông phải sống với nó măi măi. Bởi v́ mặc dù ông có thể tự nhủ rằng đó là hành vi tự vệ - Chúa đă giúp ông – ông biết rằng ông đă thích thú làm điều đó. Cho nên ông có thể không bao giờ tự tha thứ. Ông không tốt lành ǵ hơn DeMarco, hay anh em Vaccaro, hay bất kỳ ai khác. Sự văn minh là vẻ ngoài thanh lịch mỏng manh dễ vỡ một cách nguy hiểm. Và khi nó bị phá hỏng, con người có thể lại trở thành một con thú hung dữ, rơi vào thứ bùn nhơ bẩn của vực sâu nguyên thuỷ mà hắn đă tự hào trèo lên thoát khỏi đó.
Judd quá mệt mỏi ră rời để nghĩ thêm về điều đó. Bây giờ ông chỉ muốn biết về sự an toàn của Anne.
McGreavy đang đứng đó, thái độ ông ta lịch sự một cách kỳ quặc.
- Có một xe cảnh sát đang trên đường tới nhà bà ấy. Được rồi chứ bác sĩ Stevens?
Judd gật đầu ra vẻ cảm ơn.
McGreavy nắm lấy tay ông và d́u ông lại xe hơi. Khi ông di chuyển một cách chậm chạp và đau đớn băng qua sân, ông nhận ra trời đă tạnh mưa. Ở phía chân trời xa, những cơn sấm sét đă bị quét sạch bởi cơn gió tháng Mười Hai, và bầu trời trở lại quang đăng. Ở phía Tây, một tia sáng nhỏ xuất hiện khi mặt trời bắt đầu giành lấy chức năng của nó, ngày càng sáng hơn.
Đó sẽ là một mùa Giáng sinh tươi đẹp.


Vài ḍng về tác giả:
Ở tuổi hai mươi bốn, Sidney Sheldon có ba vở nhạc kịch biểu diễn đồng thời ở Broadway. Là một nhà sản xuất kiêm tác giả kịch bản và đạo diễn truyền h́nh trong lănh vực điện ảnh và kịch nghệ, Ông Sheldon đă nhận được một giải Oscar về kịch bản phim “The Bachelor and the Bobby Soxer”, Giải thưởng của Hội Kịch Tác Gia Điện Ảnh cho “Annie Get Your Gun” và “Easter Parade” và giải Tony cho kịch trên sấn khấu Broadway “Redhead”. Những tiểu thuyết khác của ông là “The Other Side of Midnight, A Stranger in the Mirror, Bloodline and Rage of Angels,...” Ông sống ở Los Angeles với vợ, nữ diễn viên Jorja Curtright, và con gái Mary của họ.

Hết


 

Pages Previous  1  2  3