Lỡ Lầm   -   Trần Thị Bảo Châu Pages Previous  1  2  3  4  Next   
Rồi ngày sinh nhật của Bích cũng tới. Chiều chủ nhật, Phúc mặc bộ đồ đầm trắng duy nhất cô có, đôi giày escapin nhọn gót màu trắng của chị Thơ, ví cầm tay cũng trắng của chị Mai trông cô lớn hẳn lên.
Mai kéo Phúc lại. Cô cẩn thận thoa cho em ḿnh tí phấn hồng, kẻ chút mắt xanh, tô môi phơn phớt rồi Mai đẩy Phúc ra trước gương. Phúc ngạc nhiên nh́n ḿnh. Cô cười nói với chị :
- Trông cũng không tệ lắm hả chị Mai?

- Ừ ! Trông được lắm. Coi chừng ông Nguyên mất hồn đẩy xe không nổi.
Phúc xụ mặt xuống :
- Thấy ghét! Đừng nói đến hắn mà chị Mai.
Mai cười :
- Trẻ con vừa thôi chứ !
Phúc giận dỗi. Cô ra sân ngồi trên chiếc ghế đá chờ Quang. Gói quà sinh nhật nho nhỏ để kế bên, cô cứ sốt ruột vuốt cái nơ cột quà… Khải và Nguyên đẩy xe về tới. Khải tủm tỉm :
- “Gỗ Mun” diện ác ta. Sẵn tài xế chưa? Ra xe ba bánh có người xung phong đẩy liền hà.
Phúc liếc anh Khải bằng cặp mắt tô xanh lóng lánh.
- Anh làm như em là thùng xà bông hay thùng mà gói vậy?…
Nguyên tỉnh bơ coi như không thấy Phúc.
Anh chẳng nói chẳng rằng cứ lầm ĺ khiêng hàng vào bếp. Phúc thấy nghèn nghẹn ở ngực… “sao mà hắn dễ ghét vậy?”
Vừa lúc Quang tới, Quang ngồi trên xe đưa tay lên chào Khải rồi bóp kèn inh ỏi. Phúc đứng dậy cười rạng rỡ. Cô vui vẻ vẫy tay với mọi người :
- Em đi à nhe !
Phúc tự tin bước những bước chân của ḿnh thoăn thoắt ra trước cổng. Cô đường hoàng ngồi lên yên sau lưng Quang. Cô không nh́n lại nên không thấy một người đứng trong bếp trông theo cô với ḷng buồn vô hạn.
Quang cho xe chạy chầm chậm. Gió buổi chiều mát thổi tung váy Phúc. Cô cứ phải đưa tay giữ lấy váy. Quang tán tỉnh :
- Phúc hôm nay dễ thương ác.
Phúc chanh chua :
- Phúc không có tiền lẻ đâu…
- Th́ cho tiền chẵn. Quang đâu quen xài tiền lẻ.
- Vậy Quang về xin má ở nhà đi…
Quang cười :
- Đùa một chút mà làm ǵ quậu vậy lớp trưởng?
Phúc làm thinh. Cô cũng không hiểu sao ḿnh quậu thế? Cô nhẹ nhàng nói với Quang :
- Quang chở Hà lên nhà Bích từ sáng hả?
Quang gật đầu. Phúc tán vào :
- Công nhận Hà khéo tay thật chớ. Nấu ăn ngon, làm bánh cũng tuyệt. Quang có lư lắm mới gặp nhỏ Hà đó.
Quang hồ hởi :
- Lớp ḿnh cũng cặp cặp nhiều hả Phúc? Cũng nhờ lớp trưởng thông cảm nên hồi đó bọn này mới có điều kiện cúp tiết đi chơi chớ…
Phúc im lặng. Hồi đó… hồi đó Phúc có để ư ǵ đến chuyện yêu đương đâu. Cô nghịch ngợm, chọc đứa này đứa nọ, chọc cho vui thôi, nào ngờ những cặp ấy vẫn c̣n là của nhau tới măi giờ.
Nhà Bích tối nay quả là nhộn nhịp. Bích trông như cô công chúa với chiếc áo đầm bằng soie phi màu hồng tươi. Chiếc áo rộng cổ để lộ chiếc ṿng đeo cổ khá đặc biệt. Đó là một chiếc ṿng bằng vàng h́nh con rắn. Con rắn nhỏ nằm ngoan trên chiếc cổ thanh thanh trắng nơn. Phúc thầm nghĩ “Con bé trang sức độc đáo đó chứ” Rồi cô cũng chợt phát hiện thêm trên cánh tay của Bích cũng có một con rắn vàng nhe răng ra như chiếc ṿng cổ. Bích có vẻ hănh diện trước cái nh́n của Phúc. Cô cười thật tươi :
- Quỷ! Sao tới trễ vậy?
- Tại thằng Quang trể chớ có phải tại tao đâu?
Bích ngắm nghía Phúc :
- Trông được đó, nhưng con nhà lành quá
- Chớ mày muốn tao con nhà rách hở?
- Ừ! Vào mà xem tụi nó rách tùm lum.
Long từ trong bước ra. Anh chàng hôm nay trông tề chỉnh ra phết. Áo chemise màu cỏ úa đúng model và chiếc cà vạt màu kemp. Long lém lỉnh :
- Báo cáo lơp trưởng, lớp đủ chỉ có lớp trưởng là trể thôi.
Tằng hắng một cái Long giả vờ ra lệnh :
- V́ lư do trễ nên lớp trưởng được đặc cách ngồi riêng. Mời theo tôi.
Phúc hăm he :
- Âm mưu ǵ đây? Vua th́ phải có quân. Cho vua ngồi riêng là không được đâu.
- Yên trí ! Yên trí ! Có người phục vụ vua mà.
Phúc bước theo Long và Bích.
Pḥng khách hôm nay trông khác hẳn với những chùm đèn sáng treo trên trần. Tiếng nhạc trầm trầm vang ra từ hai chiếc loa nghe ấm và vang. Phúc thấy nhóm bạn cũ đang tập trung ồn ào một bàn. Lũ con gái trông đứa nào cũng lạ hoắc và quyến rũ v́ ăn mặc, trang điểm. Hà khá chững chạc trong chiếc sườn xám đen thêu hai đoá hoa cúc vàng trước ngực, đôi bông ṭn ten màu đen to làm gương mặt cô vừa trẻ trung, vừa người lớn... Thanh với mái tóc xù rất bụi và chiếc Jupe bó hở vai, hở ngực màu đỏ tươi. Oanh th́ lại dịu dàng trong chiếc “xoarê” màu trắng.
Phúc hơi lúng túng một chút khi nh́n những cô gái khác… Ai cũng bạo trong ăn mặc. Phúc lấy lại tự chủ. Cô hất hàm nh́n đám bạn:
- Tụi bây đẹp thật ! Tối nay bọn con trai phải chết hết.
Hà tấn công :
- Tụi tao thuộc loại cũ rồi. Tối nay con Bích ưu tiên cho mày, và tụi tao thấy bổn phận ḿnh là phải tạo cơ hội, điều kiện để lớp trưởng được vui…
- Vừa phải thôi mày. Tại sao không chừa chỗ cho tao ở bàn này?
- Ấy ! Đó là điều kiện đầu tiên cho những cơ hội tiếp theo.
Oanh vừa nói vừa cười. Cô đẩy Phúc tới trước. Cô lắc đầu.
- Tao ngồi với tụi bây hà…
Long đi quay trở lại. Theo sau anh là một chàng tướng tá cao lớn. Long lịch sự và nói nghiêm chỉnh :
- Mời Phúc vào đây.
Phúc lưỡng lự. Nếu từ chối rơ là mất mặt Long. Cô mỉm cười bước theo hai người sau khi đă nhoé một cái vào cánh tay trần xinh xắn của Hà.
Long nói :
- Hai người làm quen với nhau nha! Đây là Hoài Phúc. Bạn học hồi phổ thông với hai đứa tôi. C̣n đây là Luân, đang học chung lớp với Long.
Quay sang Luân, Long cười :
- Nhờ Luân chăm sóc Phúc giùm tối nay.
Luân sốt sắng :
- Được mà, bạn của Long là bạn của Luân. Bây giờ mời Phúc ngồi vào bàn cái đă.
Anh chàng nhanh nhẩu kéo ghế cho Phúc ngồi rồi làm một màn giới thiệu. Phúc mỉm cười đáp lại. Đa số là bạn của Long. Các cô gái nh́n cô an tâm v́ so ra Phúc giống một số bé học sinh phổ thông hơn lá một cô tiểu thơ đi dạ hội. Phúc cảm thấy hơi lạc lơng một chút. Cô bối rối hướng mắt nh́n của ḿnh đi khắp nơi…
Luân là một tay ăn nói cũng có hạng. Anh chàng làm hoạt náo viên trong bàn và tận t́nh chăm sóc Phúc. Luân tự nhiên bỏ thức ăn vào chén Phúc. Cô ức Bích lắm. Khi không sắp cô vào một chỗ chẳng rơ ǵ cả. Hết quậy mấy đứa bạn cũ...
Luân pha tṛ :
- Sao ăn như mèo thế Phúc? Đừng để Bích rầy tôi v́ tội để Phúc đói nhe!
- Luân đừng lo, Phúc vẫn ăn tự nhiên
- Một chút xíu rượu nhé ! Rượu dâu nhẹ lắm
- Phúc không quen.
- Vậy càng nên uống. Mọi thói quen đều không tốt, nhưng người ta cần làm quen để biết thói quen là thế nào.
Phúc mỉa mai :
- Nói ḷng ṿng cũng là một thói quen.
Luân cười rất tỉnh :
- Đó là một thói quen tốt…Luân mời phúc nhấp môi một chút. Rượu làm người ta trở nên linh hoạt, sôi nổi hơn
Bích cầm đến mộ ly rượu nhỏ.
- Uống với tao Phúc !
Phúc nh́n Bích, cô cầm lấy ly rượu từ tay Bích. Màu rượu đỏ tím trông là lạ:
- Uống đi Phúc! Dâu đà lạt mẹ tao làm rượu đó. Không say đâu mà lo.
Phúc nh́n Luân. Cô uống cạn ly của Bích rồi cầm lấy ly của Luân. Cô nói :
- Ly thứ nhất, chúc Bích thêm một tuổi lớn, ly thứ hai chúc Bích và Long thêm một tuổi t́nh.
Luân cười, anh rót thêm cho Phúc một ly đầy. Phúc nh́n Luân :
- Ly thứ ba mừng gặp bạn mới.
- Phúc đă làm quen với một thói quen rồi đó Phúc.
Cô cười cười :
- Không ! Phúc gặp lại thói quen ḿnh đă bỏ. Rượu có ǵ lạ đâu.
Luân hơi ngạc nhiên… Phúc đưa ly không cho Luân. Bích nói :
- Giao Phúc cho Luân nhé !
- Bích yên trí !
Phúc cảm thấy nóng người v́ men cay. Cô nh́n Luân. Anh chàng cũng không đến nỗi xấu trai. Có điều Phúc không ưng ư v́ cô rất ghét đàn ông đeo vàng. Mà ở Luân, vàng có ở cổ, vàng ở bàn tay và h́nh như ở cả nút áo “mănsét”… Phúc chán nản đưa mắt nh́n về phía cửa sồ, cô bắt gặp một người đàn ông đứng đó có vẻ trầm tư cô độc…
- Ăn đi Phúc !
Phúc cười gượng. Cô cầm đôi đũa lên :
- Phúc muốn uống tư rượu nữa.
- Có ngay !
- Luân nè!
- Có mặt.
- Luân biết ai đứng chổ cửa sổ không?
- À ! Anh hai của Long. Có ǵ không?
Phúc hơi giận v́ câu hỏi lẽ ra không nên có ở một cô gái đối với người mới quen. Cô tảng lờ, cầm rượu lên uống tiếp… tự dưng Phúc muốn rời bàn để đến cửa sổ.
Tiếng Luân vang lên ân cần :
- Phúc uống rượu khá đấy.
- Vậy sao?
Phúc cười cợt :
- Người ta bảo “rượu ngon nhờ có bạn hiền mà”. Một ly nữa v́ t́nh bạn nhé Luân!
Cô uống cạn ly. Vừa uống, cô vừa có cảm giác nh́n trộm.
- Phúc biết nhảy chứ?
- Có thể biết mà cũng có thể không.
- Câu trả lời lư thú.
Phúc xoay người lại, người đàn ông là anh Hai của Long đă đứng sau lưng cô. Luân đưa tay ra bắt. Phúc lạnh lùng nh́n ông ta. Luân nói :
- Vừa có người thắc mắc về anh đó anh Hải.
- Chắc cô bé này phải không?
Phúc thấy nóng mặt. Cô trả lời:
- Tôi chỉ thắc mắc về một người. Một con người.
- Khổ nỗi con người ấy lại là tôi. Sao? Cô bé muốn biết ǵ?
Phúc ngượng ngùng liếc Luân. Cô khẽ khàng đúng dậy, người cô nhè nhẹ say.
- Xin lỗi Luân, Phúc muốn ra sân cho thóang một chút.
Luân nh́n người đàn ông. Ông ta cười khi Phúc bước ra…
Trời đă tối rồi. Gió làm cô khoan khoái…Cô uống hơi nhiều? Tại sao thế? Cô bực bội ǵ và giận dỗi ai?
- Cô bé chưa trả lời câu hỏi của tôi đă vội trốn ra đây.
Hải đứng nghiêng người dựa vào cột ngoài hàng hiên. Mắt anh ta sáng long lanh trong bóng tối. Anh bước lại gần Phúc. Mặt Khải giống Nguyên quá... Phúc nhắm mắt lại... Cô chỉ tưởng tượng thôi mà.
- Tôi thấy anh giống một người.
- Chắc giống người cô yêu?
Phúc bậm môi. Cô bỗng muốn có một bờ vai nào đó cho cô úp mặt vào nũng nịu, và cô cứ đớn đau với ư nghĩ kỳ quặc đó.
- Này cô bé! Tối nay cô uống nhiều rượu đấy. Có thể v́ thế mà tôi mới được hân hạnh giống anh chàng nào đó của cô.
- Không đâu ! tôi chỉ thấy h́nh như anh cô đơn giữa đám đông này.
Hải lắc đầu :
- Cô lầm rồi . Tôi không cô đơn, có điều hơi lạc lơng như cô vậy mà…
hải chăm chú nh́n Phúc :
- Cô bé đang có chuyện buồn? Người có chuyện buồn không nên đến giữa đám đông và cũng không nên uống rượu.
phúc ngạc nhiên. Sao người đàn ông này có thể nhanh chóng cảm thông với cô như vậy? Cô buột miệng :
- Anh nói tiếp nữa đi.
- Nói về tôi hay nói về ô?
Phúc nh́n lên trời :
- Nói về chúng ta những con người.
Hải cười to :
- Chỉ nên nói về một người thôi. Một cô bé đi t́m những cái không có ở nơi cô ta tưởng có.
Phúc nhíu mày. Hải chăm thuốc hút.
- Tôi nói đúng không? Lẽ ra tối nay tôi đă không có mặt ở đây, tôi cũng đang đi t́m những cái không có nơi tôi tưởng có. Tôi chợt bắt gặp cô, nơi cô có nét ǵ là lạ, mắt cô lơ đăng như kiếm t́m và cô lại uống nhiều ly quá… Chẳng nên như thế đâu cô bé.
Phúc bực bội với chính cô. Phúc ghét ai đi sâu vào đời sống riêng tư sâu kín của trái tim cô. Phúc ngạo nghễ :
- Đàn ông ai cũng quá tự tin ! Họ nói và nghĩ rằng ḿnh đúng. Anh cho là tôi đang chạy trốn cái có thật và t́m kiếm cái không có à?
Phúc chợt im. Trái tim cô nhói lên. Cô cười và đọc một cách thấm thía :
“Tháng mười đứng giữa hoang vu.
Những kẻ qua đường đều mang mặt nạ|”
Chiếc mặt nạ Phúc mang năy giờ đă bị một người lạ đánh rơi... Phúc ngơ ngác nh́n Hải. Anh ta đi vào nhà và mang ra cho cô một ly nước chanh.
- Uống đi !
Phúc ngoan ngoăn uống hết ly nước. Hải cười thương hại :
- Chưa say đâu, nhưng nhớ đừng bao giờ dại dột như thế nữa. Nếu giận người yêu th́ hăy về nhà chờ chàng ta đến xin lỗi. Nếu thất t́nh th́ cũng về nhà ôm gối ngủ, từ từ t́nh yêu mới sẽ xuất hiện…
Luân từ trong đi ra :
- Nhất định phải mời Phúc nhảy bản đầu tiên mới được. Anh Hải thấy được không?
- Được quá đi chớ. Chỉ sợ cô ta bước không vững thôi
Phúc cười :
- Đâu đến nỗi tệ vậy. Vào Luân.
Phúc để mặc Hải đứng ngoài sân. Cô vào nhà và theo Luân lên sân thượng. Lên đến nơi cô ngồi xuống ghế, từ chối nhảy với Luân. Cô t́m Bích và đ̣i về… Bích nhật định không cho và kéo cô ra một góc xỉ vả :
- Điên chưa? Sao lại về? Tao làm cho thật xôm một phần cũng v́ mày, tao muốn mày vui. Mà coi bộ mày không thích Luân hả?
Phúc lắc đầu :
- Luân. Hải ǵ tao chẳng biết, chẳng thích ai hết. Tao muốn về, mày kêu Quang chở tao về. Không tao đi xích lô à.
Bích cáu kỉnh :
- Về sớm làm quái ǵ, về ôm gối nhớ tên phu xe hả?
Phúc van lơn :
- Cho tao về đi Bích. đừng bắt tao mang mặt nạ để vui đàu nữa. Hôm này như vầy tao thấy đủ rồi, đừng để tao chán.
Bích ngần ngừ nh́n Phúc :
- Mày thất t́nh thật rồi !
Thở dài Bích nói :
- Được! Xuống nhà trước đi. tao kêu Quang đửa mày về.
Anh chàng c̣n mải mê nhảy nhót nhưng cũng sốt sắng đưa Phúc về.
- Sao không nhảy Phúc?
- Phúc mệt rồi. Chịu khó đưa Phúc về xong Quang trở lại nhé !
- Ờ !
Phúc ngây ngất với men cay. Một tay vịn yên xe! Một tay cô vuốt mái tóc ngắn. Cô xót xa nghĩ : Sao không phải là Nguyên nhỉ, nếu là Nguyên chắc cô sẽ ngă đầu vào lưng anh. Phúc bỗng xấu hổ với ư nghĩ của ḿnh.
Quang thả Phúc xuống trước cổng rồi quay lại nhà Bích.
Cửa rào chỉ khép hờ. Trong nhà chắc mọi người đang xem phim. Lúc trưa Phúc có nghe chị Thơ dụ anh Khải đi mượn đầu máy.
Phúc không muốn vào nhà. Cô thấy ḿnh cô đơn quá. Phúc lại ra ngồi trên ghế đá thân quen. Thảy cái ví nhỏ kế bên, cô tựa tay lên băng ghế rồi ghé đầu vào đó.
Đầu óc cô ngầy ngật, trong người bứt rứt, rạo rực. Không lẽ ḿnh say rượu à? Rượu trái cây cũng làm người ta say? Phải vào tắm mới được.
Phúc chống tay định ngồi dậy th́ đă thấy Nguyên từ phía nhà trên đi ra. Cô ngồi chết trân trên ghế, ḷng tủi hờn giận dỗi ghê gớm.
- Phúc, đi chơi vui không?
- Dĩ nhiên là vui !
Nguyên ngồi xuống bên cô. Phúc khó chịu nghĩ thầm “lúc nào cũng tự nhiên và tự động”.
- Phúc c̣n giận tôi lắm th́ phải?
Phúc lắc đầu. Cô cắn môi :
- Không ! Tôi không hề giận ai cả nói chi người đó là anh,
Giọng Nguyên cố làm lành :
- Không giận mà xưng tôi…
Phúc bướng bỉnh :
- Tôi lớn rồi. Tôi phải xưng hô cho đúng không th́ người ta nghĩ rằng tôi là trẻ con.
- Sao Phúc không nghĩ “người ta” yêu cái trẻ con đó?
Phúc quay người lại tựa tay sau gáy nh́n Nguyên như thách thức :
- Người ta có thể yêu cái trẻ con, người ta cũng có thể yêu cái từng trải, nhưng người ta không yêu cái lỳ và dễ ghét như tôi. Tôi chỉ làm cho người khác khó chịu thôi.
Nguyên cười mắt không rời Phúc.
- Em giận chừng nào trông đáng yêu chừng nấy.
Vừa nói Nguyên vừa chồm người sát bên cô.
Phúc chỉ nh́n thấy đôi mắt Nguyên sáng rực và rất gần mặt ḿnh. Hốt hoảng cô đưa tay đẩy Nguyên ra nhưng người cô sao mà yếu thế… Nguyên nhanh nhẹn và thô bạo choàng cánh tay trái của ḿnh khoá tay phải của Phúc và anh đưa tay phải nắm chặt khuỷu tay trái của cô. Phúc không cựa quậy được. Nguyên đè người Phúc ngă lên lưng ghế, rồi như bằng tất cả nỗi khát khao của một kẻ thích chiếm đoạt, Nguyên mạnh bạo hôn Phúc. Phúc tức giận mím chặt môi ḿnh lại, Cô vùng vẫy, nhưng người cô phải chịu nằm yên trong hai bàn tay Nguyên đang kiềm cứng. Bất chợt Nguyên đứng dậy nở một nụ cười đắc thắng.
- C̣n ngang bướng nữa không cô bé ngốc nghếch? Cảm ơn chút rượu ngọt c̣n thơm trên môi em.
Phúc rơm rớm nước mắt. Cô chống tay xuống ghế đứng dậy, tủi nhục v́ bị xúc phạm. Cô vẫn cố nén giận, mỉm cười bước đến gần Nguyên. Bất th́nh ĺnh cô dang tay tát thật mạnh vào mặt Nguyên. Cái tát như trút hết sức của ḿnh sang người khác làm Phúc mất thăng bằng. Cô hơi lảo đảo một chút, đưa tay vuốt tóc, cô hả hê nh́n Nguyên.
Nghiến răng, Phúc gằn từng tiếng khô khốc :
- Hăy cút khỏi đây. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa. Không bao giờ anh nghe chưa?
Gương mặt Nguyên tái nhợt dưới ánh đèn neon hắt ra từ bếp. Phúc hơi sợ v́ môi anh bị chảy máu. Cô lùi lại rồi vội vàng chạy vào nhà bếp rồi ṿng lên lầu. Người ră rời và ê ẩm v́ bị Nguyên xiết quá mạnh. Cô buông ḿnh xuống giường, nước mắt lăn dài trên đôi má xinh xắn.
Thế là hết một mối t́nh ngu ngốc. Cô lấy tay lau môi ḿnh. Cảm giác động lại một nụ hôn làm cô xấu hổ. Vết cắn của Nguyên c̣n rát bỏng trên môi cô.
Người ta diễn tả nụ hôn. Như một cái ǵ kỳ diệu nên thơ, cái hôn. Đó chỉ có trong xinê. C̣n cái hôn không đợi không chờ này chỉ cho cô cảm giác bị xúc phạm. Người ta đă cố t́nh xúc phạm cô. Hắn không hề yêu cô, chỉ xem cô như một tṛ đùa. Chỉ có cô ngu si đă không khiển được trái tim ngốc nghếch của ḿnh. Hắn có nói một lời yêu nào đâu. Chưa bao giờ hắn nói yêu cô cả, hắn chỉ muốn... Trời ơi !
Phúc nằm như thế không biết bao lâu. Cô chập chờn say say tỉnh tỉnh. Tíếng chị Thơ làm cô thức dậy :
- Ủa! Em về hồi nào? Sao nằm đây mà không thay đồ? Uống rượu hả? Chị mách má cho coi.
Phúc hơi gắt gỏng :
- Uống có một chút. Tại mệt nên em ngủ quên. Chị sao có tật đụng chút là mách má, mách má. Em lớn rồi chớ bộ…
- Càng lớn càng mách. Cho em hay, má cằn nhằn năy giờ tưởng em chưa về.
- Anh Khải có ở dưới không?
- Ông Nguyên rủ đi nhậu rồi.
Phúc hỏi lại :
- Nhậu à?
Thơ nh́n Phúc soi mói :
- Em với ông Nguyên sao vậy?
Phúc chối :
- Em đâu biết ông Nguyên ǵ đâu... Đi về em lên đây ngủ mà…
Thơ nhún vai như không tin lời Phúc. Cô cũng uể oải ngồi dậy lấy quần áo xuống nhà tắm. Làm sao cô có thể kể cho chị Thơ nghe được. Phúc nhắm mắt lại “T́nh yêu vô tội. Để lại cho ai… Buồn như giọt mưa, lặng lẽ nơi này”
Người ta đă cố t́nh để lại trên môi cô một vết cắn rát bỏng đau đớn như một dấu ân đóng vào trái tim non buớng bỉnh chưa biết khuất phục ai.
Phúc nắm chặt bàn tay”Gỗ Mun” sẽ không bao giờ chịu khuất phục ai. Dù người đó là người cô đă lỡ... yêu…
“Nguyên ạ! Anh không là ǵ trong em đâu, anh rồi sẽ nhanh chóng bị xoá mờ trong trái tim em…”

o0o

Sau buổi tối đáng nhớ ấy, Phúc không gặp Nguyên nữa. Anh có đến nhà nói chuyện với bà Thanh, trong lúc Phúc rúc tuốt lên lầu nằm ôm nỗi buồn cứ tưởng đă vơi đi. Trong nhà không ai tỏ vẻ thắc mắc v́ sao Nguyên không phụ đẩy xe nữa, cũng như không ai đá động ǵ đến tính khí thất thường của Phúc nữa.
Nhiều buổi sáng dậy sớm, cô ra sau vườn đánh như điên vào cái bao cát và đánh cả vào cái thân chuối. Cô bớt chọc phá hai bà chị và ông anh họ. Mai có đôi lần kiếm chuyện hỏi cô, nhưng bao giờ Phúc cũng bắt đầu bằng câu “không có ǵ” và chấm dứt bằng câu “đừng hỏi đến hắn, dễ ghét”.
Cô tiếp tục đẩy xe với Khải.
Một buổi chiều, hai anh em c̣ng lưng đẩy xe về. Khải hỏi :
- Phúc ! Tại sao Nguyên không phụ ḿnh nữa?
- Em không biết.
- Ba xạo!
- Sao anh không hỏi ông ta mà hỏi em?
Phúc nóng người. Cô hoang mang không biết Nguyên đă nói ǵ với Khải?
- Anh thấy tại em cố chấp chứ không phải tại người ta. rốt cuộc đứa nào cũng quậu quọ khó ưa.
- Em cố chấp à? Anh biết ǵ mà bảo tại em?
- Anh không biết cái em biết, và biết cái em không biết.
Phúc ấm ức :
- Thôi đi !Đừng đố em nữa. Em không muốn nghe một chút ǵ về con người dễ ghét đó đâu.
Hai anh em im lặng. Tới dốc cầu Phúc chợt nhớ chiều mưa giông ngày nào cô trông thấy Nguyên lần đầu. Mới đó mà đă nửa năm và cũng mới đó mà đă xa…
Anh Khải gọi :
- Phúc nè !
- Ǵ anh Khải?
- Anh hỏi thật. Em nghĩ ǵ về Nguyên?
- Qua rồi, anh hỏi làm chi nữa?
Khải giả vờ :
- Ủa! Tới hồi nào mà đă qua?
Phúc ngặm tăm. Nói chuyện với anh Khải lúc này cô hay bị bắt bí lắm,
- Bởi v́ không tới đâu nên em mới cho qua luôn.
- Nguyên gởi lời thăm em. Nó muốn gặp em lắm nhưng mà ngại đụng phải bức vách lạnh căm, kiên cố.
- Vậy sao?
Phúc cố lạnh lùng khi nghe những lời Khải nói nhưng trong ḷng cô xao động dữ dội. Cô ngước mặt lên vô t́nh nh́n qua bên kia đường. Chiếc cúp chạy ngược chiều với hai anh em cô rơ ràng là Nguyên. Hôm nay Nguyên mặc thật đẹp, chiếc áo chemise vàng nhạt thật nhă nhặn với chiếc quần xám tro. Nguyên chở một cô gái mặc đầm tóc dài. Họ đang nói với nhau điều ǵ đó rất thân mật. Đầu cô gái tựa trên vai Nguyên, tay ôm ṿng qua người anh, mái tóc xoă dài che khuất nên Phúc không nh́n rơ mặt cô ta. Phúc ngẩn ngơ nh́n theo, trái tim cô buốt như có ai đâm vào muôn ngàn mũi kim, tay cô run rẩy bám lấy ghi đông xe, mọi vật xung quanh mờ đi…
- Phúc !
Tiếng anh Khải gọi, rồi đôi mắt anh nh́n cô như người có lỗi. Chiếc xe ngừng bánh rồi...
Phúc trấn tĩnh :
- Đẩy tiếp đi anh !
Khải xót xa nh́n gương mặt Phúc tái xanh.
- Anh chẳng hiểu ǵ cả Phúc ạ!
- C̣n em, em hiểu hết anh Khải à
Nói xong Phúc khom người đẩy mạnh chiếc xe, anh Khải kéo phía trước.
Công việc này cô đă làm nhiều năm rồi sao hôm nay nó nhọc nhằn và khốn khổ đến thế?
- Phúc, đừng buồn. Anh sẽ t́m hiểu.
Phúc lắc đầu :
- Không cần đâu và để làm ǵ?
Xe đă về đến nhà, Phúc cảm thấy mức chịu đựng của ḿnh đă hết. Cô bỏ mặc và chạy lên lầu. Vùi đầu vào gối, cô khóc. Khóc như chưa bao giờ biết khóc và chưa bao giờ được khóc.

o0o

Sáng nay bà Thanh bảo Phúc ra chợ phụ Tâm để bà đi công chuyện. Bà nh́n con, ḷng đau mà không nói. Con bé mất ăn mấy ngủ v́ cái tính ngông của nó, cái tính không bị khuất phục…
Xét ra thằng Nguyên có nhiều cái được. Ngay cái làm con bé thay đổi tính t́nh cũng là một việc không đơn giản rồi. Người muốn đốn ngă “Gỗ Mun” nhà bà. Bà buồn cười khi nghĩ đến điều ấy. Bọn trẻ ngày nay lắm điều kỳ lạ, con gái bà cũng thuộc loại đặc biệt chứ không phải vừa ǵ, nó muốn tên con trai kia phải quỳ lạy nó. Nhưng nó lại gặp tay sừng sỏ. Nó phải đâu khổ th́ nó mới lớn ra, và chín chắn và vững vàng trong cuộc sống hơn.
Bà biết Nguyên có t́nh ư với con bà. Không yêu ai lại cong lưng đẩy xe ba bánh ấy…Nguyên không dứt được con bé. Tự ái đă làm nó chùn chân.
Thở dài bà Thanh với tay lấy chiếc nón lá đạp xe ra đường. Dạo này Thơ cứ đ̣i má mua một chiếc Charly. Thơ mê chiếc xe này lắm, nhất là xe màu trắng. cô thuờng trầm trồ :
- Con gái mặc áo dài chạy xe Charly dễ thương phải biết.
Hôm nay bà Thanh định hốt phần hụi sắm xe cho con. Dù sao hết năm nay nó cũng tốt nghiệp đại học, đi dạy chắc không gần nhà, có chiếc xe cũng đỡ mệt.
Rồi bà lại nghĩ tới nghĩ lui. Trong ba chị em, Thơ là đứa hay đua đ̣i, ích kỷ, ham mê vật chất. Bà đă nhiều lần rày con về cái câu tuyên bố “sẽ lấy chồng giàu” của nó, nhưng bà vẫn không an tâm. Đôi lúc bà nghĩ : “Con Thơ mà yêu ai, nó yêu bản thân nó th́ có”. T́nh yêu của Thơ phải đi đôi với vật chất. Nó sẽ chẳng bền lâu nếu một ngày nào cái chỗ dựa giàu sang kia sụp đổ.
Nếu mua xe, đố đứa nào rớ vào được với Thơ. Bà Thanh thấy ḷng ḿnh trĩu xuống chỉ v́ một chút buồn. Cha mẹ sanh con, trời sanh tánh. Bà và ông Triệu đâu có ai có cái tính bo bo ích kỷ thế đâu nhỉ?

o0o

Tâm lắc đầu nh́n Phúc :
- Làm ǵ mà như mất hồn. Thối tiền bán lộn rồi bán lộn nữa. Để đó chị bán cho, phụ coi hàng thôi.
Phúc chống tay, một lát sau cô bỗng hỏi :
- Chị Tâm nè ! H́nh như má chị không ưng anh chàng “vết chân tṛn” phải không?
Tâm không trả lời. Phúc thấy chạnh ḷng quá đỗi. Cô phụ chị khiêng thùng bột giặt dưới sạp lên.
- Chị Tâm, kể cho em nghe đi , bữa hổm chị hứa đó.
- Con nhỏ này, lâu rồi mà vẫn nhớ.
- Lâu như vậy th́ kể sẽ dài hơn, nhiều t́nh tiết hơn, hấp dẫn hơn. Kể đi. Từ đâu chị quen anh ta?
Tam chắc lưỡi . Cô trầm ngâm hồi lâu mới nói :
- Chị quen anh ấy cũng ba năm rồi chứ ít ǵ. Hôm đó chị đi học muộn nên nhờ thằng thiên chở. Cái thằng chạy xe ẩu tả hết biết.
- Đụng xe hả?
- Không phải. Nó chạy lạng qua lách lại chị ngồi phía sau làm rơi chiếc dép. Chị kêu nó ngừng xe mà nó có nghe đâu. Đến lúc ṿng trở lại chổ rớt dép th́ đă mất tiêu.
Phúc nh́n Tâm, cô háo hức chờ xem :
- Ai lấy vậy chị?
- Lúc đó chị cũng có biết ai mà nhanh dữ vậy
Chị đang đứng một chân bên lề đường muốn khóc v́ tức, th́ trong nhà sát lộ, một con bé rất dễ thương cầm dép của chị đem ra. Nó bảo tại con minô nhà nó tha vào. Thấy chị đi kiếm, chú Khanh nó bảo đem ra trả chị. Chị vừa mang dép vào vừa nh́n theo tay con bé. Chị thấy một người đứng trong nhà sau cửa sổ nh́n ra.
- Đẹp trai không?
- Run thấy mồ chị đâu thấy rơ
- Rồi sao nữa?
Mắt Tâm xa xôi như nhớ về những h́nh ảnh êm đẹp của một thời đă qua
- Mỗi ngày đi học ngang chị để ư đều thấy anh ta đứng ở khung cửa sổ. Thế là bao nhiêu thứ trong hồn chị bắt đầu lộn xộn giống như em bây giờ vậy đó.
Phúc chớp mắt nh́n Tâm :
- Em khác chị à nha….
- Một hôm thắng Thiên ôm về một chồng sách giải đề thi tốt nghiệp, rồi thi vào đại học... đủ thứ. Nó bảo anh Khương cho mượn. Chị cảm động lắm nhưng tưng tức… Anh ta không hề bước chân ra khỏi nhà, không hề nói với chị một câu, chỉ đứng một chỗ mà nh́n, chị làm sao biết được anh ấy muốn ǵ? Chị tỏ vẻ trách th́ thằng Thiên cho chị biết anh Khanh là thương binh, cụt hết một bàn chân.
Phúc im lặnh. Dù cô đă biết phong phanh chị Tâm yêu một người thương binh, nhưng khi nghe chị kể cô vẫn thấy nao ḷng.
- Từ hôm ấy chị không ngủ được. Chị khóc nữa, chị đă nói với anh ấy câu nào đâu, thậm chí chưa nh́n rơ xem mặt mũi ảnh ra sao nữa thế mà chị đau ḷng chịu không nổi . Có lẽ lâu nay chị sống trong mộng tưởng. Bây giờ mộng tan rồi chị sốc chăng???
Thở dài Tâm kể tiếp :
- Sáng hôm sau chị bảo Thiên đem trả lại chồng sách nhưng nó không chịu. Theo nó, chị làm như thế là ác lắm. Chị suy nghĩ rất nhiều. Rơ là lương tâm chị không cho phép chị xa lánh anh ấy. Thế là chị đánh bạo tới thăm anh Khanh v́ chị biết không bao giờ Khanh t́m đến chị trước. Khi đó chị hành động v́ ḷng nhân đạo, nhưng dần dần chị đă yêu anh ấy.
- Chị yêu bằng cả trái tim va lư trí phải không chị Tâm?
- Chị không biết nữa, nhưng mẹ chị bảo chị bị Khanh mê hoặc, bà không đồng ư…
- Anh ấy có làm ǵ không?
- Năm nay anh ấy thi tốt nghiệp đại hoc tổng hợp khoa Hoá thực phẩm
Phúc thở hắt ra :
- Thế th́ hay quá rồi. Hôm nào chị phải dẫn em tới thăm ảnh mới được.
Tâm cười buồn :
- Chị khổ tâm lắm Phúc à! Nhưng chị cũng quyết tâm đi theo con đường mà ḿnh đă chọn.
- Thế... má em có nói ǵ không?
- Cô Thanh hứa sẽ năn nỉ má chị, rồi phụ chị chuyện buôn bán riêng.
- Đúng là má em “hết sẩy”!
Tâm nhăn mặt :
- Nói như thế bị rầy mấy lần rồi vẫn chưa chừa.
Tinh quái nh́n Phúc Tâm trêu :
- Nè! Chị thấy anh chàng Nguyên hay hay đó chớ…
Phúc lắc đầu :
- Người ta có người yêu rồi
- Hồi nào? Ở đâu? Ai?
phúc bối rối :
- Làm ǵ chị hỏi dữ vậy?
Tâm nghiêm nét mặt :
- Đă yêu th́ không tự ái, nhất là con gái đừng bao giờ xem ḿnh quá cao, cũng đừng tự hạ ḿnh quá thấp. Chị thấy Nguyên thất điên bát đảo v́ Phúc nhiêu đó đủ rồi.
Phúc ngạc nhiên :
- Chị nói vậy nghĩa là sao? Chị biết ǵ…
- Có Phúc không biết ǵ chớ trong nhà ai cũng thấy…
Phúc nạt ngang :
- Mọi người đoán thế chớ có ǵ đâu.
Tâm cười :
- Ừ! Cho em chối. Ngoài miệng chối đây đẩy chớ trong bụng th́ cứ cầu xin “con quỳ lạy chúa trên trời, sao cho con lấy được người con yêu”
Phúc buồn bă:
- Đừng nói nữa chị Tâm. người ta coi em như tṛ đùa… Và em cũng đă quên rồi chị nhắc nữa chi…
Tâm nh́n Phúc. Gương mặt cô bé trông dễ thương và hơi đăm chiêu kỳ lạ.

o0o

Thơ buồn bực đẩy mạnh cánh cửa pḥng khách. Cả tuần nay cô không muốn gặp Dương. Cô dặn Mai và Phúc, nếu Dương có t́m phải nói là không có cô ở nhà.
Cô c̣n nhớ tối hôm ấy cô đă chuẩn bị khá đẹp để đón Dương. Ngồi chờ Dương mà cô vẫn có những toan tính trong đầu. Cô muốn Dương sẽ tiến hành cưới hỏi trong năm nay. Anh đẹp trai, con nhà giàu, thiếu ǵ người muốn gả con cho anh. Mẹ Dương lại quan hệ làm ăn rộng, con gái nhà giàu nhưng học ít đâu phải thiếu. Họ sẵn sàng tung tiền ra để mua chồng cho con. C̣n cô, gia đ́nh cô nề nếp nhưng đâu có nền vàng như thiên hạ. Mà con gái chỉ có một thời, qua rồi đâu trở lại được…
Thơ định tối nay sẽ bàn với Dương nhiều chuyện quan trọng. Thế nhưng chờ măi chẳng thấy Dương đến. Nóng ruột, cô ra ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc mận.
Bao giờ Thơ cũng thích ngồi đong đưa trên chiếc ghế này cũng như bao giờ cô cũng thích thả trôi những câu lấp lửng với đàn ông.
Mọi thứ bập bênh đều có thứ quyến rũ của nó. Trong t́nh yêu cũng thế. Câu nói lửng lơ sẽ làm bọn đàn ông sa bẫy. Nụ cười e ấp sẽ gợi cảm biết bao. Mắt liếc sẽ đa t́nh hơn mắt nh́n thẳng vào người đối diện. Cô đă nghiên cứu, đă chuẩn bị và đă thấy kết quả của những thứ đong đưa, lưng chừng, bấp bênh mà cô đă dùng như một thứ vũ khí.
Cuối cùng Dương cũng đến. Anh đi chiếc xe đạp lạ hoắc và ủ rũ như con mèo mắc mưa. Như linh cảm được một điều ǵ bất ổn. Thơ thảng thốt :
- Xe đâu mà anh đi xe đạp?
Dương ngồi yên nh́n Thơ. Anh không trả lời mà đặt câu hỏi khác :
- Em măi măi yêu anh hả Thơ?
Thơ bặm môi rồi dè dặt :
- Sao lại nh́n em như vậy? Có chuyện ǵ cho em nghe đi?
Dương châm một điếu thuốc, chậm răi phà khói lên không.
- Mất hết rồi. Mẹ anh bị vỡ hụi. Nhà cửa đồ đạc bị niêm phong. Anh bây giờ không nhà cửa, không đồ đạc ǵ hết Thơ à.
Thơ ngồi thẫn thờ trên ghế, nhưng không cảm thấy ḷng cô thương hại hay lo lắng ǵ cho Dương cả. Ngược lại cô bỗng thấy ghét anh quá sức. Anh đă phá tan cái giấc mộng lâu nay cô đang ôm ấp, phá tan không chừa chút ǵ cả.
Bàng hoàng, cô nắm chặt hai bàn tay vào nhau rồi cô khóc. Những giọt nước mắt thương thân của cô rới xuống làm Dương cảm động đến mức anh hối hả ôm cô vào ḷng. Vứt điếu thuốc, anh vuốt tóc Thơ rồi chậm nước mắt cho cô :
- Đừng khóc nữa Thơ, anh vẫn c̣n là của em. Anh vẫn c̣n làm việc. Anh vẫn tiến hành cưới hỏi trong năm nay như trước kia ḿnh đă bàn tính. Không bao giờ anh làm em khổ em biết không?
Thơ thiểu năo nh́n Dương. Anh ngây thơ quá. Anh không hiểu ǵ cô cả. Dầu sao anh cũng là mối t́nh đầu thơ mộng của cô. Cô cũng đă yêu anh với những cái anh đă có. Những thứ tiện nghi ấy giờ đă mất đi rồi.
Thơ thở dài. Cô đau khổ v́ biết ḿnh đang thất vọng ghê gớm. Dưong sẽ không là của cô nữa. Cô đau khổ với ư nghĩ của ḿnh. Nhưng cũng nhờ ư nghĩ đó cô bớt ghét Dương và cảm thấy thương hại anh.
- Em chịu khổ với anh được hả Thơ? Anh sẽ vào cơ quan ở, chúng ta sẽ bắt đầu từ hai bàn tay trắng.
Dương nâng cằm Thơ lên. Trong bóng tối cô vẫn thấy mắt anh long lanh, môi anh ấm áp. Nhưng cô cũng chợt nhận ra nụ hôn này không c̣n làm cô đắm say khao khát như những nụ hôn mà Dương từng hôn cô trước đó. Có phải tại nụ hôn này không có ǵ để đảm bảo cho những nụ hôn tiếp theo sẽ ngọt ngào nếu cô vẫn c̣n là của anh? Không ! Cô phải lấy chồng giàu kia…

o0o


Do phải thay đổi chỗ ở, rồi lo cho mẹ đang bị tạm giữ. Dương ít tới lui nhà Thơ.
Anh gầy đi thấy rơ, là con một gia đ́nh giàu, quen được nuông ch́u từ nhỏ. Bây giờ c̣n một ḿnh, Dương hụt hẫng trước cuộc sông với tất cả những thiếu thốn về vật chất và sụp đổ về tinh thần. Chỗ dựa mong manh và Duy nhất của Dương bây giờ là người cha ở Mỹ. Ông đă bỏ mẹ con Dương ra nước ngoài và đă có một đời sống mới với một gia đ́nh mới. Thỉnh thoảng ông cũng gởi tiền về cho Dương.
Dương vừa mới viết một lá thư dài kể lể mọi sự với cha, anh đang hy vọng ông sẽ gởi cho anh một số tiền kha khá. Dương sẽ nhờ người ta lo liệu trong ngoài cho mẹ anh được tại ngoại.
Thơ cứ than thở với Dương là cô sắp thi tốt nghiệp nên bận rộn bài vở quá không có thời gian cùng Dương lo chạy những việc cần thiết cho mẹ anh. Rồi dần dần cô rút ḿnh ra khỏi sự ràng buộc của cô đối với Dương. T́m Thơ vài lần nhưng không gặp. Dương có vẻ buồn buồn nhưng không nói ra.
Hôm nay đến t́m, Thơ lại không có nhà, Dương định về nhưng Mai giữ anh lại. Mai vẫn nhẹ nhàng tế nhị nhưng cô không giấu được cái bứt rứt trong khi nói chuyện với Dương.
Nhẹ nhàng đẩy ly La hán quả về phía Dương. Mai hỏi :
- Nhà anh Dương được cơ quan cấp cho đủ tiện nghi không?
Dưong lắc đầu :
- Chỉ là cái pḥng thôi Mai à! Rồi anh phải sắm sửa nhiều thứ lắm. tội nghiệp Thơ, anh không muốn Thơ cực khổ v́ thiếu thốn. Anh phải làm sao mua được những thứ tiện nghi mà hồi nào tới giờ Thơ thường ao ước. Khổ nhất là nhà cửa. Anh bây giờ không nhà không cửa Mai ạ.
Mai ngập ngừng nh́n Dương :
- Bởi vậy, nên chị Thơ cố học dữ lắm anh Dương ạ. Chỉ bảo rằng đậu khá một chút may ra xin được dạy gần nhà. Có vậy mới đỡ đần anh chút ít.
Dương trầm tư đốt thuốc :
- Thơ có nói ǵ nữa không Mai?
Bối rối cô nói trớ đi :
- À! Chỉ bảo em ráng làm việc nhà giúp chỉ. Dạo này chị Thơ đi học nhóm, rồi ra thư viện nữa nên anh ít gặp được chỉ là vậy đó.
Đắn đo một chút Mai nói :
- Bác gái độ rầy ra sao hả anh Dương?
Thở dài Dương đáp :
- Bán hết đồ đạc nhà cửa, có lẽ trả đủ nợ. Mấy hôm nay mẹ anh được tại ngoại, đang ở chung với anh.
Đột nhiên Dương đứng dậy :
- Thôi anh về! Mai nói với Thơ có học cũng ráng giữ ǵn sức khỏe.
Mai đưa Dương ra cổng. Cô trở vào và cảm thấy buồn lây cái buồn của Dương. Cô nghĩ về t́nh yêu của cô, người yêu của cô.
Không như Thơ, cô quan niệm t́nh yêu đúng đắn hơn nhiều.
Trước hết người cô yêu phải là người yêu cô nồng nhiệt và trung thành hết mực với cô. Mai là người chừng mực trong t́nh yêu, bao giờ cô cũng đ̣i hỏi sự tuyệt đối. Có lẽ Mai quá khắt khe đó, nhưng ít có ai không ích kỷ khi yêu lắm.
Mai cầm cây chổi tàu cau ra quét lá. Mấy hôm rồi Phúc lười nên ngoài sân lá vàng rụng hơi nhiều. Những chiếc lá sẫm màu queo quắt nằm úp mặt trên đất trông buồn làm sao. Tiếng chổi sột soạt vang lên cũng không gợi được ǵ ngoài một nỗi nhớ nhung xa vắng…
Tiếng Thơ từ nhà bếp vọng ra :
- Ông Dương về lâu chưa Mai?
- Chừng mười phút.
- Hú hồn ! Tư nữa là đụng ổng rồi…
Mai khó chịu trước sự thay đổi gần như trâng tráo của Thơ. Cô xẵng giọng :
- Trốn với tránh. Em thấy chị làm sao ấy?
Ngồi xuống chiếc xích đu của ḿnh, Thơ bĩu môi :
- Yêu nhau mà phải sống kiểu một gian pḥng tập thể và hai trái tim vàng đối với chị là chuyện khủng khiếp.
Chớp chớp hàng mi cong, Thơ nói tiếp :
- Một pḥng lớn chia ra thành những pḥng nhỏ bằng những tấm vách mây bồ, ván ép… Đêm nằm trở ḿnh đă làm láng giềng thức giấc làm sao người ta sống được nhỉ?
- Yêu nhau th́ sống được chớ sao không?
- Rồi c̣n con cái, bạn bè nữa. Nói như em giống như khi yêu người ta sống bằng nước lă.
- Trên đời này cũng không thiếu người sống tạm bằng nước lă để giữ ḷng thủy chung…
- Rồi sau đó đưa nhau ra toà ly dị.
Thơ nhún vai nói tiếp :
- Thà chia tay nhau trước như câu thơ : “t́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dở” thấy c̣n thú vị hơn.
Mai làm thinh. Cô không muốn tranh luận nữa. Rơ là Thơ không muốn tiếp tục cuộc t́nh một thời đắm say đầy hănh diện của ḿnh v́ chàng hoàng tử bỗng chốc đă thành kẻ tiện dân. Chuyện t́nh đầu của Thơ cũng như chuyện ngàn lẻ một đêm. Cô đă xếp mối t́nh ấy lại cùng với cuốn chuyện thần thoại đầy những phép màu biến hoá bạc vàng, đền đài huyền bí để sống thật với ḿnh, một cô gái mang tham vọng sẽ trở thành bà hoàng.
Phúc lững thững trong bếp đi ra, tay bưng một tô chè, miệng nhai nhóp nhép. Ngồi xuống xích đu, cô đưa tô cho Thơ. Múc một muỗng chè cho vào miệng, Thơ cằn nhằn:
- Lúc nào cũng bỏ nhiều nước cốt dừa, ăn vào một chút no hơi ợ toàn mùi xà bông.
Tỉnh bơ, Phúc lấy lại tô chè chuyển qua cho Mai, cô nói :
- Một là tại bụng chị xấu, hai là tại chị xấu bụng. Chớ cỡ bụng em hả? Ăn hết nước cốt dừa cũng chẳng nhằm nḥ ǵ.
Mai cười thầm trong bụng “Bà Thơ th́ chỉ có con Phúc là trị được thôi”.
Thơ nh́n Phúc :
- Cho có một muỗng chè ma mai mỉa hở con khỉ nhỏ? Đừng có lộn xộn, chị đi guốc trong bụng em nè… Làm sao em no hơi hay ợ mùi xà bông cho được, v́ “ḷng em chôn một mối t́nh, chỗ đâu mà để cho śnh, cho śnh... ”
Phúc vừa ăn thêm một muỗng chè vừa nhắc tuồng :
- “Chỗ đâu mà để cho śnh hở Dương? ”
Rồi cô và Mai phá lên cười một cách thoải mái. Phúc tấn công Thơ :
- Chị thơ, em nói rồi nhe, ngoài anh Dương ra em không chịu ai làm anh Hai em đâu à nha. Chị đừng đào huyệt chôn mối t́nh này để khai sinh mối t́nh khác.
Thơ nhíu đôi mày cong :
- Ăn với nói. Chị chưa có ư định ǵ cả, em nói vậy là sao Phúc? Nhỏ không được chen vào chuyện người lớn đâu.
Phúc gơ gơ cái muỗng lên miệng tô :
Lúc th́ bảo : Phúc, lớn rồi phải dịu dàng ư tứ, lúc lại răn đe : Phúc c̣n nhỏ không được xen vào chuyện người lớn. Vậy th́ em lớn hay nhỏ tùy theo lúc, rồi tuỳ theo quyền lợi của chị và nhiệm vụ của em phải không nào?
- Hỗn vừa thôi, đợi má về rồi…
- Thua người ta rồi đem má ra hăm doạ, lần này em sẽ mách má chuyện chị định xù đẹp anh Dương thử coi má nói sao.
- Em nói má làm chi? Chuyện chị do chị quyết định, vả lại chị với ảnh đă có ràng buộc ǵ với nhau đâu?
Phúc căi bướng :
- Vậy sao hôm đám giỗ, chị giới thiệu ảnh với mọi người? Chớ không phải tại bây giờ anh Dương không c̣n hội đủ những tiêu chuẩn của chị.
Mai nghiêm mặt gọi :
- Phúc! Không được quá quắt vậy đâu. Em không có quyền xét đoán chị Thơ, v́ em nhỏ hơn chỉ, và chuyện này th́ đúng là do hai người với nhau, em hay má cũng là người ngoài cuộc.
Thơ nh́n lên những chùm bông mận trắng như tơ, cô nhỏ nhẹ :
- Em c̣n ngây thơ lắm Phúc à ! Xét lại, chị có làm điều ǵ không phải với anh Dương đâu? Nhưng chị hiểu từ từ anh Dương và chị cũng sẽ chia tay nhau v́ anh Dương không sống cực khổ được, chị cũng thế. Hai người dở chịu cực mà sông chung trong nỗi khổ không tránh đuợc th́ trước sau ǵ cũng tan vỡ. Thôi, thà chị mang tiếng phụ ảnh cũng được.
Phúc chẳng nói chẳng rằng, cô thầm th́ với chính ḿnh : “Sao chị Thơ giả dối thế? Chỉ có thể từ bỏ t́nh yêu một cách dễ dàng vậy sao? ”
Ḷng Phúc nhói lên một chút đớn đau. Các giai điệu bài hát “the name of the game” mà Nguyên hay huưt gió lại vang lên trong hồn cô.

o0o

Phúc đang cặm cụi nạo dừa dưới bếp chợt nghe có tiếng chuông ngoài cổng leng keng. Cô định đứng dậy ra mở cửa th́ ông triệu đang ngồi uống cà phê bên bàn gần đó bảo :
- Để ba.
Ông nhanh nhẹn lên nhà trên rồi bước ra sân :
- À! Vào chơi! Lâu quá mới gặp cháu.
Phúc ṭ ṃ lắng nghe… Tiếng hắn ta. Đúng là tiếng trầm ấm của Nguyên :
- Bác về lâu chưa ạ?
- Bác về hôm qua. Sao? Độ này khoẻ không?
Phúc nghe tim ḿnh đập mạnh. Tiếng chân ông triệu trở vào rồi giọng ông vang lên :
- Phúc ơi !
Cô thót ruột ngừng tay :
- Dạ!
- Cho ba hai ly nước chanh.
Đúng là cũng lâu cô không gặp Nguyên.
Cô không muốn nghe nói ǵ về Nguyên. Anh ta gần như mất tích. Nhưng thật mâu thuẫn, Nguyên chỉ mất tích ngoài đời, c̣n trong tim phúc, anh nghiễm nhiên là một vết thương không lành.
Phúc đứng dậy. Cô làm một ly chanh tươi và một ly chanh muối. phúc thở dài. Chẳng hiểu sao cô nhớ cả sở thích của Nguyên. Vừa đập đá cô vừa ngóng cổ lên lầu kêu Mai.
Mai không xuống mà đứng ngay cầu thang hỏi vọng tới :
- Ǵ vậy Phúc!
- Bưng giùm em hai ly nước chanh cho khách của ba.
- Em bưng đi, chị đang mặc áo ngủ, mất công thay ra nữa.
Phúc để hai ly nước lên hai cái đĩa trắng rồi để cả hai vào cái khay đỏ. Cô cẩn thận để thêm một thố đường nhỏ. Cô làm nhâm nha chậm răi như cố ư chờ xem có ai đó không để cô nhờ…Cuối cùng, cô chạy đến chiếc gương trong nhà tắm nh́n gương mặt ḿnh
Cô là chuyên viên những việc vặt mà, nên bao giờ có khách cô cũng là người bưng nước. ấy vậy mà lần này cô lại khó khăn khổ sở. tiếng ông Triệu lại vang lên:
- Phúc ơi!
Cô vội bưng khay nuớc ra. Cô tránh nh́n mặt Nguyên. Cô đặt ly chanh tươi trước mặt ba ḿnh, ly chanh muối trước mặt Nguyên, Đă bưng nước ra th́ phải mời khách, nếp gia đ́nh cô là thế. Phúc nghe giọng ḿnh lạ lùng.
- Mời ba uống nước... Mời anh Nguyên uống nước.
- Cám ơn Phúc !
- Này con gái, sao lại một ly chanh tươi, một ly chanh muối thế?
Bối rối Phúc đứng làm thinh. Mắt cô chạm phải mắt Nguyên. Anh đang cười thật tươi, nửa đùa, nửa thật :
- Phúc biết cháu thích chanh muối…
Không phải đâu, tại hết chanh tươi rồi.
Phúc bướng bỉnh căi lại rồi vội vă bước vào nhà. Mai đă xuống bếp, cô đang dăi vỏ đậu xanh. Phúc cằn nhằn:
- Không chịu xuống sớm bưng nước cho ba.
- Mà khách nào vậy?
- Oan gia…
Phúc vừa vắt nước cốt dừa vừa nghe tiếng ông Triệu sang sảng ở nhà trên. Không biết hai người bàn luận vấn đề ǵ mà ông lại hứng chí đến thế?
Chị Mai cứ tủm ta tủm tỉm cười :
- Coi bộ ba hợp với oan gia của em.
Phúc bực bội :
- Sao lại của em?
- Chớ có ai phong cho hắn “chức” oan gia ngoài em ra?
Phúc không trả lời. Cô cứ lo ra măi v́ tiếng Nguyên thỉnh thoảng vang lên… H́nh như hai người đang nói về vơ thuật. Đúng “gu” của ba cô rồi. Hắn biết vơ nên mới bắt nạt cô. Đêm đó, cũng tại Phúc chủ quan… Lần sau th́ đừng ḥng. Phúc quay lại phía Mai:
- Bổn phận em nạo dừa, vắt nước cốt xong rồi, em đi à nhe!
- Đi đâu chớ?
- Lên lầu nghe nhạc…
Nói xong Phúc chạy tuốt lên lầu…
Một lát sau cô nghe tiếng Nguyên nói chuyện với chị Mai dưới bếp. Cô ngồi bó gối ở đầu cầu thang lắng nghe xem người ta nói ǵ. Nguyên hỏi thăm mọi người, trừ Phúc. Phúc buồn buồn nhưng cô hy vọng Nguyên sẽ nhờ Mai gọi cô xuống. Chắc chắn cô sẽ chạy ra ngồi kế bên anh và cô sẽ nói hết những nỗi ân hận lẫn yêu thương của ḿnh với anh.
Nhưng Nguyên về rồi mà Phúc vẫn c̣n ngồi thừ ra ở những bậc thang…
Mai đem đến cho cô một băng nhạc:
- Nguyên gởi cho em.
- Em có nghe một “chữ’ nào tên em đâu?
- Cần ǵ phải có “chữ” nào tên em. Nh́n nè! Hắn ta viết tựa bài hát độc đáo thật chứ!Nghĩa là ǵ “GỗMun”?
Phúc cầm băng nhạc trên tay. Hàng chữ cùng với những nét đưa lên bay bướm của những chữ cái làm cô xúc động: “Baby. I Love You” rồi phía mặt B cũng ghi một hàng rơ hơn mặt A nữa “Baby. I Love You”
- Rơ rồi nhé!Chị dốt anh văn lắm nhưng cũng hiểu sơ sơ. Anh chàng muốn nói: “Baby. Anh yêu em”
- Chỉ là tên một bài hát mà chị Mai.
- Mở nghe thử coi Phúc!
Phúc không giấu được xúc động. Cô lặng đi trong tiếng hát của người ca sỹ… Suốt cuộn băng chỉ độc nhất bài : “Baby. I love you”. khi th́ giọng nam, lúc th́ giọng nữ, rồi lời Việt, lời Pháp, hoà tấu, không lời…
Mai gật gù :
- Anh ta cũng có công sưu tầm nhạc đó chứ… Mà sao em giận dai vậy “Gỗ Mun”?
- Ai giận hồi nào?
- Xí! Không giận mà không bao giờ muốn thấy mặt…
Phúc nuốt cục nghẹn xuống ở cổ: “Vậy là “ông ta” kể chuyện đêm hôm ấy cho mọi người nghe rồi”. Cô nh́n Mai :
- Ai nói với chị vậy chị Mai?
Mai cười cười :
- Hỏi chi vậy? Cái quan trọng là em có giận hay không?
- Hoàn toàn không. Em không muốn khổ v́ hắn. Em thấy Nguyên coi thường em quá, em không bằng ḷng.
Mai dịu giọng :
- Khi đă chấp nhận yêu phải dẹp tự ái, phải nhường nhịn và phải không ngoan cố.
- Nhưng người ta không có yêu em.
Rồi cô kể cho Mai nghe chuyện gặp Nguyên chở người khác. Mai an ủi em ḿnh :
- Chị có nghe anh Khải nói đó là bạn của Nguyên.
Phúc bĩu môi :
- Bạn ǵ mà ngồi t́nh dữ vậy?... Lúc đầu em c̣n buồn, giờ th́ hết rồi. Người như thế có ǵ đâu mà buồn?
Mai nhịp chân theo điệu nhạc :
Thật không đó? Đôi lúc chị thấy em chanh chua quá cỡ, lúc chị thấy em ngu cũng quá cỡ. Đàn ông tên nào cũng tự ái, tự cao, tự đại cả. Và bao giờ họ cũng muốn hơn đàn bà. Phải khéo léo Phúc ạ. Chớ mới thấy người ta chở một cô gái mà đoạn tuyệt là mất luôn.
- Nhưng mà hắn ta chỉ muốn…
Phúc ngượng ngùng, cô không dám kể với Mai chuyện Nguyên đă thô bạo hôn cô…Mai vẫn vô t́nh :
- Chị thấy hôm nào Nguyên đến, em nên ra chơi. Ai đi trốn tuốt trên lầu như vậy hoài coi sao được.
Chiều đến. Phúc đưa Khải một tờ lịch vừa xé… Trong tờ lịch cô ghi vỏn vẹn tên một bài hát khác :”Thank you for the music”Cô nhờ Khải đưa cho Nguyên rồi cô âm thầm chờ đợi, nhưng Nguyên không đến… Ôi! Ai mà giải thích cho được trái tim con người ta chứa những bí ẩn ǵ?

o0o

Hôm nay Phúc vào vơ đường hơi trễ. Cô hối hả thay vơ phục rồi ra sân khởi động…Đưa mắt rảo một ṿng, Phúc thoáng thấy thầy Phương với hai người đàn ông lạ. Ba người đang chuyện tṛ rất vui vẻ. Cô nghĩ thầm:
- Lại có người tham quan vơ đài nữa.
Rồi chẳng bận tâm, cô ráng hít đất cho đủ số lần yêu cầu của phụ tá. Thầy Phương mời khách ngồi rồi ra sân tập. tiếng ông vang lên sang sảng :
- Chuẩn bị !
Tấ cả các vơ sinh răm rắp làm theo hiệu lệnh của ông. Phúc có cảm giác nhột nhạt như có đôi mắt nào đang nh́n cô. Phúc quay đầu sang trái. Đúng như trực giác của ḿnh, cô thấy một trong hai ông khách đang chăm chú nh́n cô. Khi thấy cô nh́n lại ông ta khẽ gật đầu. Không hiểu sao cô cũng mỉm cười và gật đầu đáp lễ.
- Hoài Phúc! Chú ư nhé.
Tiếng thầy Phưong vang lên làm cô đỏ mặt. Cô hơi hất chiếc cầm bướng bỉnh lên rồi chăm chú đi bài quyền.
Đợt bệnh vừa rồi làm Phúc lỡ dịp thi lên đai, các bạn cùng sắc đai nâu cấp I đă lên được đai đen. Phúc buồn lắm, độ sau này nhiều lúc cô cũng lơ là. Nếu không có ba cô động viên chắc Phúc đă bỏ.
- Phúc! Sơn ra sân.
Phúc hơi ngạc nhiên. Cô nghĩ thầm :
- Trời đất! Ḿnh mà đấu với ông Sơn? Chắc chết: bộ bữa nay thấy “đ́” ḿnh v́ cái tội dám cười với khách sao mà? Cô b́nh tĩnh, chững chạc bước ra sân. Vơ đường có tiếng xôn xao rồi im phắc. Ai chẳng biết Sơn “ĺ”, người có tiếng ác đ̣n và háo thắng.
Thầy Phương bước đến ngồi kế hai ông khách. Anh Trí, phụ tá của thầy bước ra sân làm trọng tài.
Vừa chào nhau xong là Sơn ra đ̣n ngay. Anh ta tung đ̣n bạo thấy sợ. Từ nào đến giờ Phúc chưa song đấu với Sơn nhưng nhiều lần ngồi xem Sơn đấu với người khác. Phúc cũng đă nắm được cách đánh của anh ta. Mạnh bạo, ác nhưng cũng có nhiều điểm hở. Hôm nay điểm hở lớn nhất của anh ta là chủ quan, khinh địch. Anh ta khinh thường v́ Phúc đúng là đàn em của ḿnh, ngoài ra anh ta c̣n muốn khoe tài với khách nữa. Lớn con, Sơn cao hơn Phúc gần cái đầu. Năy giờ Phúc chỉ thủ thế và đỡ đ̣n thôi. Ai cũng lo cho cô cả v́ đây rơ là cuộc so tài không cân sức.
Sơn cười cười nh́n Phúc. Đôi mắt anh ta lộ rơ vẻ tinh nghịch. Anh ta nhấp nhấp chân phải bất ngờ đá một cú Tollyo Chagi bằng chân trái. Phúc hoảng hồn thụt ra sau. Sơn lướt nhanh người dùng chân phải đá Apcha Pusgi vào người Phúc. Cô gạt mạnh tay xuống. Sơn chỉ chờ có thế anh rút chân lại, hai tay thọc thẳng hai nắm đấm chính xác vào hai bên ngực cô. Phúc lùi lại. Cô biết Sơn cố t́nh làm thế. Đám vơ sinh cười vang. Phúc đỏ bừng cả mặt, bụng tức điên lên. “Anh ta muốn bêu xấu ḿnh đây”.
Phúc thận trọng dợm chân bước tới. Sơn quay lưng đá một cái. Cô chỉ kịp nghiêng đầu th́ gót chân anh ta đă quét trúng g̣ má cô rát bỏng. Phúc bậm môi. Sơn nh́n cô với ánh mắt trêu chọc và nụ cười khi dễ.
- Tấn công đi cô bé, thủ hoài vậy? Nếu nhường th́ anh tiếp tục nha.
Sơn lại nhấp chân phải rồi bất ngờ đá Tollyo Chagi chân trái… Anh tiếp tục ra đ̣n như lần trước… Phúc tức lắm khi thấy cái nh́n của Sơn cừ nhắm vào ngực ḿnh.
Sơn đă tính lầm, thay v́ dùng tay đỡ như lúc năy. Lần này Phúc dùng ḷng bàn chân phải đá vào dầu gối anh ta rồi cô cắn răng, đạp thẳng chân vào bụng dưới của Sơn. Anh ta ngă phịch xuống đất. Phúc hoảng hồn đứng im nh́n anh Trí đỡ Sơn ngồi dậy. Anh ta lom khom ôm bụng tái mét.
Thầy phưong đến bên Phúc :
- Đ̣n đánh rất đẹp mắt nhưng phạm luật đấu. Em đánh đ̣n ǵ vậy Hoài Phúc?
Cô b́nh tĩnh nh́n thầy :
- Dạ! Em đá đ̣n thiết tiêu cước của phái Thiếu lâm ạ.
- À! Ra thế. Học vơ này lại đấu bằng vơ nọ. Về chỗ đi.
Phúc bước vào căn tin. Thầy Phương và hai ông khách đă ngồi vào bàn.
- Ngồi đây Phúc!
Rất tự nhiên Phúc kéo ghế ngồi xuống. Mắt cô chạm phải tia nh́n của người đàn ông lúc này.
Phúc kêu thầm:
- A! Mằt nâu!
Đúng là mắt ông ta màu nâu, khi cười có cái đuôi xếch lên trông rất đa t́nh. Gương mặt vuông đẹp cương nghị với bộ râu hàm dù đă cạo kỹ vẫn c̣n thấy xanh xanh quanh má.
Thầy Phương giới thiệu:
- Đây là chú Hoài Vũ, c̣n đây là chú Phạm Hiền, hai chú là đạo diễn và cũng là bạn thầy.
Ngừng một chút, thầy Phương cười rồi tiếp:
- Chú Vũ muốn gặp con đó Phúc. Bây giờ thầy ra sân, con ngồi tiếp chuyện với hai chú nhé?
Ngồi một ḿnh với hai người lạ trong bộ vơ phục, Phúc hơi lúng túng, bên g̣ má hồi năy bị Sơn đá trúng vẫn c̣n rát. Phúc có cảm tưởng cô đang bị người khác nh́n một cách săm soi như cô là một món hàng mà người mua cần chọn kỹ. Khó chịu, cô bướng bỉnh nh́n trả lại ông Vũ. Đôi mắt ông ta hay hay thật, giống mắt của cô, mỉm cười cô tự nhủ: “có được một đôi mắt giống ḿnh cũng hiếm đấy”
- Năm nay Phúc bao nhiêu tuổi?
- Dạ Phúc được hai mươi rồi ạ!
- Phúc đang học ở đâu?
- Dạ. Năm rồi rớt đại học, Phúc ở nhà học tin học, Anh Văn và học ở đây.
Gật gù ông HIền hỏi thêm”
- Cháu không định học đại học tiếp sao?
- Cháu sẽ học tiếp nhưng cháu không biết chọn đại học nào vừa hợp với cháu vừa dễ đậu.
Ông Vũ đẩy ly ca cao về phía Phúc rồi hỏi :
- Thế có bao giờ Phúc nghĩ ḿnh là diễn viên điện ảnh chưa?
Phúc cười rất hồn nhiên :
- Chưa bao giờ v́ diễn viên phải đẹp và có tài. Đâu có ai xấu và dở như cháu?
Ông Hiền cười theo cô và ông lại đặt thêm một câu hỏi nữa :
- Họ tên cháu là ǵ?
- Lê Vũ Hoài Phúc. Tên rất con trai phải không chú?
Ông Vũ có vẻ thích thú, ông đùa :
- Vũ Hoài, Hoài Vũ, Hoài Phúc. Chúng ta có bà con đấy cô bé. Sự lặp lại lư thú đấy chứ?
Trầm ngâm nh́n Phúc, ông Vũ nói :
- Nh́n Phúc sao chú thấy quen quá. Có lẽ nào chú đă gặp Phúc rồi. Hay ít ra cũng gặp một người nào đó rất giống Phúc…
Ngập ngừng một chút, ông hỏi tiếp :
- Mẹ Phúc tên ǵ?
- Dạ! Nguyễn Thị Kiều Thanh, ba Phúc là lê Khắc Triệu, Phúc c̣n hai chị nữa.
Phúc liến thoắng :
- Chị Phúc đẹp lắm, có thể làm diễn viên được đó chú.
Ông cười :
- Không biết chị Phúc th́ sao, chớ Phúc làm diễn viên được đó.
Ông Hiền nói vào :
- Như vậy nhé ! Tụi chú đang t́m một vai nữ trẻ, ngổ ngáo, biết vơ. Chú thầy ở Phúc có được cái yếu tố chú cần. Theo cháu nghĩ thế nào?
Phúc nghịch ngợm :
- Cháu thấy thích nhưng chưa dám nghĩ ǵ cả.
- Lém lắm ! Vậy về nhà suy nghĩ đi.
- Chắc ba má cháu không dồng ư đâu.
Ông Vũ nh́n Phúc, đôi mắt nâu như khuyến khích cô :
- Th́ Phúc thuyết phục, lời thuyết phục của cô gái út luôn có giá trị cao.
Ông Hiền nh́n đồng hồ :
- Chiều mai vào giờ này hai chú sẽ trở lại đây gặp cháu. Hy vọng là cháu sẽ làm việc với chúng tôi.
Phúc đứng dậy chào hai ông. Cô ra khỏi căn tin bước vào pḥng thay đồ. Đầu óc suy nghĩ lung tung. Chuyện cũng bất ngờ và cũng vui. Đóng phim, cô biết ḿnh không thích sự hào nhoáng cũng như một ảo tưởng nào đó về tài sắc của ḿnh, nhưng nếu t́m được một việc làm đàng hoàng, phụ má chút đỉnh hay tự lo cho bản thân ḿnh cũng rất tốt. Cô nghiêm chỉnh nghĩ :
- Ḿnh sẽ thuyết phục ba, má…
Cô hối hả đạp xe về với ư nghĩ và sự háo hức chờ được người khác chấp nhận việc cô đă muốn.
Nhưng mọi việc đă không đơn giản như cô tưởng. Bà Thanh gạt ngay khi cô chưa nói dứt câu:
- Đừng bày đặt, tự nhiên đi chọn cái khó cho ḿnh.
- Có ǵ đâu mà khó má? Con lớn rồi, con cũng biết suy nghĩ chứ. Má không tin con, tức là má cũng không tin vào sự dạy dỗ của má bao nhiêu năm trời nay.
Bà Thanh khựng lại một chút. Con bé đáo để thật. Bà ôn tồn nói với con :
- Má muốn con học cho xong khóa tin học nâng cao này đi rồi anh Khải xin việc làm, công ty nó cũng đang cần người biết sử dụng máy vi tính. Chớ con định bỏ học để làm cái nghề biết có dài lâu không? Biết có làm được không? Diễn viên đâu có đơn giản, phải có khả năng.
Anh Khải bênh Phúc :
- D́ út ơi! Đạo diễn đă chấm chắc người ta đă phát hiện được năng khiếu ở “Gỗ Mun” rồi. Cứ cho nó đóng thử một phim. Nhà ḿnh có minh tinh màn bạc cũng lấy le với thiên hạ chút chút.
Thơ cũng xen vào :
- Đóng phim cũng phải lựa. Đâu phải vai nào cũng nhận. Ngang ngang, ngổ ngổ như nó không biết vai nào cho hợp….
Bà Thanh phán câu cuối cùng :
- Để chờ ba về rồi tính. Mà má biết chắc chắn bà nội con không bằng ḷng đâu. Tốt hơn là con nên từ chối ngay từ đầu cho người ta t́m người khác.
Phúc buồn thiu ngồi xuống ghế Salon. Cô chợt nhớ đến gương mặt ông Vũ và đôi mắt nâu ấm áp. Cô hơi lạ khi nghĩ rằng ḿnh sẽ rất buồn nếu không gặp lại người đàn ông này.
Một t́nh cảm ǵ không rơ mới nhen lên trong ḷng làm cô bâng khuâng. Người ta có thể một lúc nghĩ tới hai người đàn ông. Đó có phải là t́nh yêu không?
Anh Khải đă về rồi. Cô bước ra sân khóa cổng lại.
Cây ngọc lan cô mới trồng hôm nay đă có những cánh dài bé xíu toả ra mùi thơm dễ chịu…nCô bỗng nhớ là chiều nay cô không có ư trông chờ Nguyên như mọi bữa…
Điều khát khao duy nhất hiện giờ của cô là mơ ước được đóng phim... Cô buồn buồn :
- Ôi! Sao má lạc hậu thế? Má cứ khư khư nghĩ xướng ca vô loại từ ngày xa xưa nào xa lắc….
Đến bên chiếc xích đu, cô nhẹ nhàng đong đưa. Cô nhớ lại câu chuyện ban chiều. H́nh như ông ta thích gọi cô bằng tên chớ không thích gọi cô là cháu... Tự nhiên Phúc liên tưởng đến giọng rao vé số và bộ râu quặp của chú Tư thầy đời. Cô lắc đầu “Mọi sự so sánh đều khập khễnh. Vớ vẩn vừa thôi Phúc ạ !”
Cô bước lên lầu, mở cassette… Ít ra ngày mai cô cũng c̣n gặp ông lần nữa.
Hôm sau Phúc đến giảng đường. Vào căn tin cô chờ ông “đạo diễn”. Sơn “ĺ” ngồi với bạn ở phía trong gọi vọng ra :
- Phúc !
Phúc nhớ đến hôm qua, cô tức tối trong bụng nên trả lời cộc lốc :
- Ǵ?
- Anh xin lỗi. Hôm qua anh hơi mạnh tay.
Phúc kênh kênh :
- Nhằm nḥ ǵ? Phải chi tôi là con trai th́ anh mới danh dự. Đằng này đánh con gái thua đẳng cấp ḿnh rồi xin lỗi… Nhưng tôi cũng cho anh hay Người được “lăng xê” không phải là anh đâu.
Sơn cười cầu hoà :
- Giận dữ vậy Phúc? Anh biết lỗi mà... Nè Phúc, giới thiệu anh với ông Vũ đi.
Phúc đoán không lầm. dễ ǵ mà tự nhiên Sơn “ĺ” xuống nước với cô. Cô làm tỉnh :
- Chi vậy?
- Th́ c̣n chi nữa.
Phúc thẳng thừng :
- Ông ấy biết anh rồi. Anh cứ đến gặp ổng. tướng anh đóng phim chắc được
Phúc cười :
- Tôi mà là đạo diễn tôi chọn anh ngay.
Có tiếng xe ngoài sân. Phúc nh́n thấy chiếc xe du lịch mà trắng ngừng trước căn tin. ông Vũ đang thong thả bước xuống. Hôm nay ông ta diện một chiếc sơ mi xanh nahạt ngắn tay, một chiếc quần jean muối tiêu trông rất trẻ trung và có ǵ đó hơi đỏm dáng. Ông vừa tháo mắt kính mát, cho vào túi áo vừa bước đến bàn Phúc đang ngồi. Ông nh́n Phúc không chớp mắt làm cô đỏ mặt lên:
- Uống chút ǵ nhé cô bé !
Rồi không đợi ư Phúc, ông gọi hai ly cà phê sữa đá. Giọng ông thân mật:
- Cà phê sữa không làm cô bé mất ngủ đâu.
Khoanh tay trước ngực, ông nheo mắt nh́n Phúc:
- Phúc không từ chối nghề diển viên chứ?
Phúc lúc lắc mái tóc ngắn:
- Tiếc là má Phúc bảo Phúc phải gặp chú ngay để chú có thời gian t́m người khác. Má Phúc không bằng ḷng.
Ông Vữ hơi nhíu mày:
- Nhưng Phúc có thích đóng phim không?
- Dạ thích chứ ! Ít ra ḿnh cũng sẽ là một người khác chớ không phải là ḿnh, một con nhỏ đủ thứ cái dở.
Ông Vũ bật cười trước câu nói hồn nhiên của Phúc. Ông châm thuốc hút rồi nh́n ra sân như đang suy nghĩ ǵ đó:
- Về nhà rồi tôi nghĩ măi mới nhớ ra là đă gặp Phúc ở đâu.
Cô tṛn mắt ngạc nhiên nh́n ông:
- Gặp Phúc à? Gặp ở đâu hả chú?
Ông Vũ chớp mắt:
- Phúc rất giống một người bạn gái của tôi.
- Cô ấy hịên giờ ở đâu hả chú?
Ông Vũ thở dài:
- Cô ấy ở trong quá khứ của tôi… Hơn hai mươi năm rồi tôi không biết tin tức ǵ của cô ấy cả.
- Thế mà chú vẫn nhớ cô ấy?
Ông Vũ nh́n Phúc, dôi mắt xa xôi:
- Tôi nhớ tất cả những người con gái tôi đă gặp, đă có cảm t́nh…
- Chắc là thiếm phải khổ v́ chú?
- Rất may tôi vẫn là người cô đơn.
Phúc hơi ngạc nhiên nhưng cô im lặng không hỏi ǵ thêm ở ông ta nữa… Để làm ǵ? Cô buổn bă khi nghĩ đến phải chia tay với ỗng, một người lạ mà cô thấy có ǵ rất gần gũi với cô.
Ông Vũ uống thêm một ngụm cà phê:
- Uống nước đi Phúc, suy nghĩ ǵ vậy?
Phúc nh́n ông Vũ:
- Chú Vũ à! Trong vơ đường của thầy Phương có nhiều người rất giỏi, cháu chưa được một gốc các anh chị ấy.
Ông Vũ cắt ngang lời Phúc:
- Không phải giỏi vơ là được, đó là một yếu tố trong nhiều yếu tố…
Rít một hơi thuốc, ông liếc nhanh Phúc:
- Đi t́m diễn viên cho omột phim nhiều khi khó gặp lắm dù diễn viên ấy chỉ đóng một vai phụ nhỏ thôi. Phải nói là rất tiếc nếu Phúc không tham gia được.
Đột ngột ông đề nghị:
- Tôi sẽ gặp ba má Phúc vào một ngày gần đây. Phúc cho tôi địa chỉ nhé? C̣n bây giờ Phúc có bận việc ǵ không?
- Dạ Phúc rănh đến năm giờ.
- C̣n sau đó…
- Phải phụ đẩy xa ba bánh…
Ông Vũ trợn tṛn mắt:
- Đẩy thuê à?
- Dạ không phải. Phúc đẩy xe hàng từ chợ về nhà cho má.
- Á! Cô bé giỏi đấy chứ! Tôi mời cô đến phim trường chơi cho biết.
Phúc buột miệng:
- Thích thật nhưng Phúc đi xe đạp…
Có ǵ mà khó, thảy vào cốp xe của tôi. Tôi cho cả cái xe của cô vào phim trường nữa. Chịu không?
Phúc như đứa trẻ hớn hở bước theo ông Vũ. Cô thích thú lên ngồi kế bên tay lái. Ông Vũ cho xe chạy từ từ ra cổng. Phúc hơi khựng lại một chút khi cô bắt gặp gương mặt tái nhợt của Nguyên. Nguyên đứng bên cổng vơ đường với cái xe đạp không vè không thắng của anh.
Phúc ngồi chết cứng trên ghế, cô chợt liếc nhanh ông Vũ, cô càng bối rối và ngạc nhiên hơn khi thấy mặt ông ta sa sầm lại và một tiếng hừ khô khốc đă vọt ra khỏi khóe miệng đang lạnh lùng mím chặt.
Phúc xoay đầu nh́n lại, Nguyên đứng đó nh́n theo chiếc xe. Tim Phúc đập mạnh, cô muốn chạy xuống với anh nhưng ngần ngại, chút tự ái cũ và t́nh thế hiện tại làm cô chùn chân. Có phải anh ấy t́m ḿnh không? Len lén nh́n ông Vũ, cô thấy ông ta đă b́nh thản trở lại và đang chăm chú lái xe.
Cô bỗng thấy hết hứng thú đi với ông Vũ. Cô mong thời gian trôi thật nhanh để cô về nhà, biết đâu Nguyên đang chờ cô ngoài chiếc băng đá? “Nguyên, Em đă mong đợi anh biết bao?” Cô cứ thầm nghĩ đến Nguyên suốt dọc đường và chẳng buồn trả lời những câu hỏi của ông Vũ. Một chút thắc mắc dấy lên trong cô. Tại sao ông ta có vẻ bực bội khi nh́n thấy Nguyên? Ông ta có biết ǵ về mối quan hệ giữa cô và Nguyên không? Mà nếu biết th́ cũng đă sao?
Ông Vũ lịch sự đưa Phúc về đến trước cổng nhà.
Mặt ông nh́n Phúc quyến rũ :
- Chúc cô bé đêm nay có nhiều mộng đẹp…
Dắt xe vội vă vào trong sân Phúc đă thấy Nguyên và Khải đang lui cui khiêng hàng vào bếp. Ḷng Phúc rộn lên một niềm vui khó tả.
Anh Khải nh́n Phúc :
- Đi chơi dữ hén! Để anh đẩy xe một ḿnh. Khiêng hàng một ḿnh…
Phúc lườm anh rồi cười thật tươi :
- Có người phụ anh rồi mà c̣n than.
Anh Khải đứng chóng nạnh hất hàm :
- Ê nhỏ!Ai chở em về vậy?
- À! Ông đạo diễn…Ổng chở em đến phim trường xem cho biết, rồi ổng chở về nhà để biết nhà.
- Chi vậy?
- Em đâu biết…
Nguyên năy giờ lầm ĺ khiêng hàng bất chợt ngước lên nh́n Phúc. Cái nh́n như muốn nhắn nhủ và trách móc làm Phúc nao ḷng. Khải nói:
- Để cho Phúc khiêng ba cái c̣n lại. Mày và tao nghỉ được rồi đó Nguyên.
Xoay sang Phúc, Khải nheo mắt trêu:
- Làm bù đi chị Hai… Phim vidéo đang hấp dẫn trong nhà…
Rồi anh vừa cười vừa đi vào. C̣n lại hai người Phúc chẳng biết nói ǵ với Nguyên cả. Trên xe c̣n thùng xà bông sau cùng. Nguyên nhỏ nhẹ:
- Phúc để anh khiêng cho.
Lần đầu Nguyên xưng anh với ḿnh. Phúc nghe sao mà ngọt đến mềm ḷng. Cô lặng thinh chờ Nguyên khiêng thùng xà bông đi, cô đẩy chiếc xe vào nhà xe, Phúc đang lay hoay khóa cửa nhà xe th́ Nguyên ra đến. Anh giúp cô bóp ống khóa. Buông ống khóa ra, Nguyên cầm chặt tay Phúc. Anh thở dài:
- Em khóa cả trái tim anh rồi Phúc ạ!
Phúc bồi hồi, cô chẳng dám rút tay ḿnh lại, cũng không biết nói ǵ. Cô nhủ thầm: “Đừng ngang ngược nữa, đừng vờ vĩnh nữa “Gỗ Mun” ơi! Phải chịu thua thôi…”
- Sao ḿnh cứ chơi tṛ cút bắt như trẻ con thế. Em nghĩ ǵ về anh, nói cho anh biết đi Phúc?
Nguyên cảm thấy bàn tay Phúc run nhẹ trong tay anh, Nguyên tŕu mến nh́n cô. Phúc chợt thấy ḿnh yếu đuối như cánh hoa đồng thảo tim tím đang ngả nghiêng trước gió cuối sân, h́nh như cô sắp ngă vào ḷng Nguyên như lần nào đó anh đưa tay ra đỡ cô…Phúc nóng bừng đôi má, cô ngước mặt nh́n Nguyên. Đôi mắt anh sao lạ lùng, h́nh như có ngọn lửa nhỏ, rất nhỏ đang sưởi ấm trái tim cô.
Phúc ấp úng:
- Em đang nghĩ, có phải anh đang đùa với em không? Anh đang muốn cho em phải khổ v́ anh phải không?
Tay Nguyên siết chặt tay Phúc hơn, giọng anh nồng nàn gấp rút:
- Anh tệ đến như thế sao Phúc. Có thể anh quá nhiều thói hư tật xấu để chẳng xứng đáng với em. Nhưng dù em nghĩ về anh như thế nào anh cũng phải nói là anh…
Phúc cuống quưt:
- Đừng… Anh đừng nói ǵ cả. Em sợ…
Nguyên ngạc nhiên nh́n cô:
- Em sợ ǵ?
Phúc bỗng rơm rớm nước mắt, cô chẳng ngờ ḿnh có thể dễ khóc như vậy. Cô nh́n anh rưng rưng. Nguyên buông bàn tay chợt lạnh ngắt của Phúc, anh lặng lẽ cùng cô ngồi bên chiếc ghế đá giờ đă thân quen đối với cả hai người.
- Nói đi “Gỗ Mun”, em sợ ǵ?
Trái tim Phúc chợt như trĩu xuống. H́nh ảnh Nguyên và cô gái tóc dài hôm nào làm cô khổ sở. Cắn môi, Phúc dịu dàng nói.
- Em sợ lời anh sắp nói với em chẳng qua cũng là một thói quen.
- Thói quen à?
Mặt Nguyên hơi đỏ lên, nhưng anh b́nh thản lại ngay:
- Mọi lời nói về t́nh yêu đều giống nhau, đó có thể là thói quen. C̣n t́nh yêu th́ không. Dù có ai đó đă nói rằng “người ta thật sự chỉ yêu một lần duy nhất, c̣n những lần sau đó chỉ là thói quen.” Anh th́ ngược lại, anh có thói quen xấu là đă quen nhiều cô gái trước khi biết em, nhưng yêu th́ duy nhất chỉ một lần mới đây. Anh chưa hề nói một lời yêu nào cả đối với bất cứ ai. Có thể em không tin, điều đó không có nghĩa lư ǵ khi anh đă thật sự yêu.
Thở dài Nguyên cuối xuống nhặt một viên sỏi ném ra góc sân.
- Cuối cùng em cũng đă biết ḷng anh đối với em như thế nào, dù điều đó làm em sợ không muốn anh nói ra.
Đến lượt Phúc bối rối, cô không nghĩ Nguyên sẽ nói như thế với cô. Ngại ngùng cô nh́n ra xa. Rồi bỗng dưng cô rụt rè nắm lấy bàn tay Nguyên. Anh kéo đầu cô tựa vào bờ vai anh, xúc động. Lần đầu tiên trong đời cô đón nhận một cảm giác lạ lùng đang nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách cùa hồn cô. Đầu Nguyên nghiêng xuống, tóc cô chạm nhẹ vào cằm anh…
Phúc đỏ mặt, một nỗi khát khao kỳ lạ làm người cô mềm đi. Thân thể rắn chắc của người con trai cô yêu phút chốc trở nên chỗ dựa thân thiết vô cùng đối với cô.
- Hoài Phúc!
Tiếng Nguyên tha thiết vang lên rất nhỏ bên tai cô. Phúc nhắm mắt lại úp mặt vào ngực Nguyên khẽ thở dài “Gỗ Mun” ơi! Mi đă thật sự bị đốn ngă rồi…”
Nguyên nâng cằm cô lên. Miệng anh hơi mỉm cười, đôi mắt thật sáng trên gương mặt hết sức nghiêm trang. Phúc hồi hộp chờ môi Nguyên… Nhưng rồi Phúc chỉ nhận được một nụ hôn rất nhẹ lên trán. Cô ngạc nhiên… Hơi dỗi chút xíu, cô chợt xấu hổ, phụng phịu, cô trề môi cong một cách nũng nịu. Ôi! Cô yêu anh biết bao!

o0o

Nguyên với tay tắt màn h́nh bộ nhớ. Anh khoan khoái ngă ḿnh trên chiếc giường. Căn pḥng hoàn toàn ch́m trong yên lặng. Anh chợt nhớ Phúc ghê gớm. Gần một tuần rồi anh không gặp cô. Đợt thi tốt nghiệp cuối năm và công việc ở trung tâm tin học làm anh bận rộn suốt. Dù muốn hay không hiện giờ Nguyên cũng là cánh tay đắc lực của ba anh. Từ khi phó giám đốc phụ trách về chuyên môn giă từ cơ sở của ba anh để tự đứng ra thành lập cho ḿnh một cơ sở riêng. Nguyên đă thay ông làm nhiều thứ. Từ một lập tŕnh viên anh đă nhanh chóng nắm bắt công việc của một phó giám đốc để điều hành mọi việc…

Có tiếng bà nội Nguyên ở dưới nhà:

- Nguyên à! Không ăn cơm sao? Gần một giờ rồi!

Anh nghiêng người qua rồi đáp to:

- Con xuống liền đây nội.

Miệng anh nói thế nhưng anh vẫn chưa ngồi dậy. Cho tay ra sau ót gối đầu Nguyên vẩn vơ suy nghĩ. Đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu tại sao anh lại yêu cô bé Phúc đến thế. Nguyên biết cũng có người yêu anh… Nhưng nếu anh chỉ là một người đẩy xe ba bánh để kiếm thêm tiền đi học th́ họ có yêu anh không?
Nguyên chợt thở dài. Dù sao anh cũng đă sống một cuộc sống quá phóng đăng, sa đọa. Anh đă dan díu hết người đàn bà này đến người con gái nọ. T́nh yêu nếu có th́ đối với anh cũng chỉ là thú vui thân xác, nó không mang ư nghĩa trong sáng thiêng liêng nào cả…
Lại có tiếng bà Năm gọi, Nguyên lười biếng ngồi dậy. Anh bước vội xuống lầu. Bà Năm càu nhàu:
- Làm việc cũng phải có th́ có lúc, có ăn, có ngủ. Tối ngày mày chỉ ôm ba cái máy vi tính, không th́ đi biệt tăm. Nữa có đứa nào ưng mày có cũng khùng.
Nguyên làm thinh. Anh mở lồng bàn ra rồi bới cơm vào chén. Lúc này anh mới cảm thấy đói. Anh nh́n bà nội, bà đang lui cui ǵ đó ở phía tủ lạnh. Nguyên hỏi:
- Ông nội ăn cơm chưa bà nội?
- Ôi, không đợi được mày. Ăn đi… mà công việc nhiều lắm hả Nguyên?
- Dạ! Con phải ḍ lại mấy chương tŕnh mà người ta đă lập cho an tâm.
- Mấy bữa nay sao không thấy ba con ghé?
Nguyên ngừng đũa nh́n bà Năm:
- Ba con đi Đà Lạt mà nội.
- Vậy sao? Nó có nói đâu mà tao biết. Nó đi làm chi? Đi với ai? Rồi hổm rày ḿnh con coi chỗ làm hả?
- Dạ.
Bà Năm nh́n anh thở dài xót xa:
- Mà tao cũng chẳng hiểu nổi cha con tụi bây, thằng nào cũng không biết lo. Cha bây hai thứ tóc trên đầu rồi chớ c̣n nhỏ nhít ǵ nữa. Hết cặp con đàn bà này tới con đàn bà nọ. tao thấy con Cúc đàng hoàng mà sao nó không ưng?
Nguyên làm thinh. Anh cắm cúi ăn cho xong bữa. Bà Năm lạ nói tiếp:
- Mấy tháng nay con không đi rong, đi đêm nữa nội cũng mừng. Tu tỉnh lại đi con. Tao với ông nội bây cũng gần đất xa trời rồi, ráng lo cho bây đến đâu hay đến đó.
Bà lại tủ lạnh bưng ra cho Nguyên một đĩa chôm chôm:
- Mà nè! Tao không cho mày phụ ba mày ǵ nữa hết. Nỏ ỷ có mày làm nó đi chơi suốt.
Nguyên chắt lưỡi nh́n bà:
- Không phải đâu nội, ba con đi công chuyện mà.
Bà Năm hăm he:
- Hừ! lại dấu tao. Cha con bây cá mè một lứa mà. Ăn chơi là giỏi.
Rồi chợt như thấy gương mặt Nguyên không vui. Bà nhỏ nhẹ:
- Nội nói vậy con bực ḿnh, mà phải không chứ? Mạnh cha, cha đi nhảy, mạnh con con đi nhót… Mấy con nhỏ đó yêu thương ǵ bây? Con mà hết tiền th́ cũng hết thấy nó.
Nguyên cười cười:
- Con tu rồi nội ơi! Bộ nội không thấy mấy tháng nay con đi xe đạp không sao?
Bà Năm nh́n anh lạ lung:
- Ồ, mà sao con không đi xe kia chớ?
Vừa lột trái chôm chôm anh vừa nói:
- Th́ nghe lời nội, con thử nghèo coi có ai theo không?
- Rồi sao? Có không?
- Có con theo người ta hà nội ơi!
Nh́n gương mặt giả bộ thiểu năo của Nguyên, bà Năm lắc đầu cười. Chợt bà nghiêm lại, kéo ghế ngồi đối diện với anh.
- Nguyên nè!
Nguyên ngạc nhiên, anh hơi bối rối một chút.
- Có ǵ không nội?
Bà Năm hơi ngập ngừng rồi hỏi thẳng:
- Mày với con Liên có ǵ không?
Nguyên làm thinh. Anh ngó lơ ra cửa sổ.
- Sao không nói!
Bà Năm thở dài:
- Nó là nhân t́nh của cả hai cha con bây phải không?
Bà Năm lại thở dài ngao ngán:
- Tao với ông nội mày đâu có ăn ở ác đức mà con đời con cháu đồi bại dữ vậy.
Nguyên đứng dậy. Anh bước ra cửa sổ nh́n ra sân. Anh nói như đang hứa hẹn:
- Con không có mẹ, con chỉ có nội. Từ giờ trở đi nội không bao giờ phải buồn khổ v́ con nữa.
Rồi anh pha tṛ:
- Con tu rồi mà. Bộ nội không tin à? Chắc con phải cạo đầu quá…
Bà Năm “hứ” một tiếng rồi nói:
- Mày đánh trống lảng lắm. Tao hỏi mày trả lời đi.
- Nội nghe lời thiên hạ chi cho khổ. Chuyện đó có ǵ đâu mà lạ...
Bà Năm chợt nổi giận:
- Đồ quỷ, mày đừng nói vậy với nội. Mày không t́m được đứa con gái nào khác nữa hay sao mà phải làm như vậy?
Nguyên nhíu mày, anh không muốn nghe ai nhắc đến chuyện riêng tư đầy những bong đen dơ bẩn của ḿnh. Nguyên nói nhỏ:
- Con van nội đừng nói nữa. Ai mà không có những lầm lỡ. Bản thân con đă là mọt lầm lỡ của ba má con rồi.
Anh chua chát:
- Nhiều khi con nghĩ tại sao ḿnh lại có mặt trên đời. Tại sao ḿnh có cha mẹ mà như trẻ mồ côi. Tại sao ḿnh như món nợ của mọi người.
Bà Năm giận dỗi:
- Mày ăn nói như vậy hả Nguyên?
- Con xin lỗi nội!
Nguyên đứng dậy, anh bước nhanh như chạy trốn lên lầu. Đến giường anh nằm vật xuống. Hơn bao giờ hết anh ước ao có Phúc bên cạnh. Gương mặt nghịch ngợm, hồn nhiên và bướng bỉnh của cô rực rỡ như đoá hướng dương làm Nguyên tự thấy ḿnh tối tăm tội lỗi, anh sợ Phúc biết những ngày tháng sa đọa anh đă sống qua…
- “Gỗ Mun”! Anh đang cần thứ ánh sang rực rỡ của em. Anh sẽ sống đàng hoàng hơn, v́ em trong sang quá, anh phải xứng đáng với em. Cô bé ạ!
Anh nằm suy nghĩ vẩn vơ rồi thiếp đi.

o0o

Đă ba giờ chiều… Nguyên choàng thức dậy. Anh vội vàng bước vào nhà tắm mở hết cỡ “robine” những tia nước từ gương sen ào ào rơi xuống làm anh tỉnh táo, khoan khoái. Nguyên lau đầu cho thật khô. Bước vào pḥng của ḿnh anh mở nhạc thật to. Anh quơ chiếc áo sọc carô mặc vào. Anh nhảy từng hai nấc để xuống thang. Bà Năm nh́n anh. Nguyên mỉm cười:
- Con đi một chút cho thoải mái... Chiều con về...
Rồi anh bước ra sân lấy cái xe đạp cà tàng đi. Anh biết bà nội rất lo lắng và yêu thương anh. Trước đây đă có nhiều lần giận dỗi anh bỏ nhà đi, nên lúc này nếu anh im lặng đạp xe ra bà nội sẽ rất lo rồi lại bắt chị Sáu nấu bếp đi t́m anh khắp nơi cho xem.
Khoảng sân nhà Phúc giờ này yên tịnh lạ lùng. Nguyên tḥ tay vào trong kéo quả chuông nhỏ. Tiếng lẻng kẻng vang lên nghe vui tai. Mỗi lần đến, kéo chuông, nghe tiếng lẻng kẻng của nó tim Nguyên luôn rộn rang một niềm vui khó tả. Anh h́nh dung ra gương mặt xinh xắn thông minh của cô bé mà anh trót yêu.
Chẳng phải đợi lâu, cô bé của ḷng anh đă ra tới cổng. Vẫn cái nghiêng đầu lém lỉnh và đối mắt nâu như có nắng bên trong, Phúc cười tươi như trẻ con. Cô đợi anh vào sân rồi đưa tay chốt cổng lại:
- Phúc không nghĩ là anh sẽ đến giờ này.
- Phúc đang ngủ trưa hà?
Nh́n Nguyên tŕu mến, cô th́ thầm:
- Không, em đang nghe nhạc.
- Hôm nay Phúc không ra chợ?
- Em ra lúc sáng rồi…
Hai người đến ngồi bên chiếc ghế đá. Phúc phụng phịu:
- Gần một tuần đâu mất tiêu… Thấy ghét.
Nguyên dịu dàng:
- Mấy hôm nay anh làm việc nhiều lắm. Ngồi trông màn h́nh măi mỏi mắt ghê đi. Anh mới ăn cơm xong… Nhớ em quá…
- Thật hông?
Cô nghịch ngợm:
- Anh đưa lưỡi liếm mũi đi. Nếu đúng em mói tin anh nói thật.
Nguyên bật cười, anh kéo mạnh cô vào ḷng, nhanh lẹ quét đầu lưỡi ḿnh ngay chót mũi Phúc. Rồi Nguyên gh́ chặt cô trong ṿng tay ḿnh, anh hôn cô say đắm, Phúc cảm thấy thụ động đón nhận môi Nguyên. Anh ngạc nhiên rồi sung sướng buông nhẹ cô ra. Anh không ích kỷ, nhưng c̣n ǵ hạnh phúc hơn khi ḿnh là người đầu tiên hôn lên môi người yêu của ḿnh.
Phúc bẽn lẽn giấu mặt vào ngực anh:
- Sao măi đến hôm nay anh mới hôn em?
Nguyên nâng cằm cô lên dịu dàng nói:
- V́ anh yêu em.
Phúc vẫn chưa chịu nghe, cô ấm ức:
- Thế… c̣n đêm đó… tại sao anh lại làm vậy?
Nguyên thở dài:
- Lúc đó anh là một con người khác bây giờ. Hôm đó anh không hôn em mà đúng là anh muốn làm cho em phải khóc, cho em phải chịu thua anh.
Phúc im lặng, cô nghe Nguyên nói tiếp:
- Sau đó anh về nhà trằn trọc không ngủ được. Anh nghĩ ḿnh đă lầm lỗi như một tên thô bạo, nhưng tự ái không cho phép anh trở lại xin lỗi em. Với lại anh không cho rằng ḿnh sẽ phải khổ v́ một cô gái nào cả, huống chi cô gái ấy lại là em, một con người rất bướng mà ban đầu anh chỉ có ư định đốn ngă thôi.
Phúc cười :
- Con trai cắn người ta là xấu, chắc anh không ngờ bị em tát cho một cái rướm máu? Phúc âu yếm kéo mặt anh xuống. Ngón tay trỏ cô vẽ một ṿng quanh môi Nguyên. Mặt cô chân thật:
- Em sẽ không dữ dằn như thế nữa đâu. Lần đầu tiên trong đời em đánh người khác. Mà kỳ thật, đánh người ta xong ḿnh lại khóc giống như ḿnh bị đánh.
Nguyên xúc động:
- Có khóc không?
Phúc nũng nịu:
- Có
Nguyên nhéo mũi cô:
- V́ sao mà khóc hở “Gỗ Mun”?
- Vừa ức vừa đau chớ sao nữa.
Nguyên âu yếm:
- Anh hứa sẽ không bao giờ làm em phải khóc nữa.
Phúc nói thêm:
- Và cũng không bao giờ dối em bất cứ điều ǵ chớ?
Nguyên chợt bối rối, anh cầm tay Phúc im lặng rồi anh cúi xuống tha thiết:
- Nhắm mắt lại đi "Gỗ Mun".
- Sao lại bắt em nhắm mắt?
- V́ mắt em trong sáng quá mà anh th́ tội lỗi rất ghê. Con người tội lỗi mà cứ thèm hôn…
- Nhắm mắt lại th́ tội của anh cũng vương trên môi em mà. Nên tốt nhất là tội ǵ em cũng tha hết.
- Nhưng bản thân anh không tha cho anh, nếu anh chưa nói hết với Phúc về con người thật của anh.
Phúc ngơ ngác:
- Anh dối em điều ǵ?
Nguyên nh́n lên những tàn lá trên cao:
- Anh không dối nhưng anh chưa nói với em về con người anh.
Quay sang nh́n Phúc, Nguyên âu yếm:
- Đi uống cà phê với anh.
Phúc thắc mắc:
- Sao lại phải ra quán cà phê hả anh?
- Anh muốn ḿnh sẽ ngồi nói chuyện bên hai ly cà phê đen như hai người tri kỷ thật sự. rồi sau đó…
Nguyên không nói tiếp. Ḷng Phúc bỗng dậy lên một nỗi hoang mang kỳ lạ. Cô chăm chú nh́n anh. Nguyên như đang suy nghĩ xa xôi điều ǵ. Vầng trán anh hơi nhíu lại và đôi mắt tập trung nh́n vào một nhánh sứ Thái Lan hồng thắm.
Cô ái ngại nh́n anh:
- Chờ em một chút.
Phúc bước vào nhà, trở ra cô mang cho anh một ly chanh muối.
- Uống đi anh, em vào thay quần áo.
Phúc quay vào nhưng Nguyên kéo cô lại:
- Uống với anh…
Phúc cười, uống xong ngụm nước cô đưa ly tận môi Nguyên rồi Phúc lách bước vào nhà.

o0o

Hai người đến quán cà phê cũ. Nguyên cũng chọn bàn dưới gốc sơri. Kéo ghé cho Phúc ngồi xong anh hỏi:
- Uống ǵ đây "Gỗ Mun".
Phúc nh́n anh nhơng nhẽo:
- Anh uống ǵ, em uống cái đó.
- Thế th́ hai ly cà phê sữa nhé.
Nguyên ngồi chống cằm nh́n Phúc. Hôm nay trông cô rất dễ yêu với chiếc áo thun cổ lọ ngắn tay màu trắng và chiếc quần jean xanh bó kéo dây kéo ở hai ống chân. Trông cô vừa trẻ con vừa gợi cảm một cách dễ thương kỳ lạ. Anh vẫn thích nh́n vào mắt cô, cái ánh mắt nâu luôn sưởi ấm ḷng anh. Hôm nay ánh mắt ấy trông bồn chồn thế nào.
- Anh Nguyên? Sao không nói ǵ với em hết vậy?
- Anh đang chuẩn bị nói đây.
Phúc vuốt mái tóc ngắn của ḿnh:
- Anh làm Phúc lo, không biết chuyện ǵ quan trọng đến nỗi nói chuyện với Phúc mà phải chuẩn bị
Nguyên trầm giọng:
- Anh rất yêu em. Điều này nói ra đă cũ, nhưng anh muốn anh phải được nói với em. Lời nói ấy chưa bao giờ là thói quen của anh cả. Anh đă tự vấn ḷng ḿnh và hiểu rằng ngoài em ra anh chưa hề yêu ai... Đừng nh́n anh như thế Phúc. Có thể em sẽ xa lánh anh khi đă nghe anh nói về anh. Điều đó sẽ làm anh khổ sở nhưng anh không muốn giấu em điều ǵ cả.
Phúc bỡ ngỡ nh́n Nguyên. Cô không đoán ra điều Nguyên sắp nói là chuyện ǵ nhưng nh́n anh cô thấy nao nao. Gương mặt anh nghiêm chỉnh, mắt anh long lanh và môi anh luôn mím lại. một chút ǵ vừa chịu đựng vừa đầy vẻ chua cay chán ngán cũng hiện ra trong mắt anh.
- Anh không bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh. Mọi người khi sanh ra đều có một số phận riêng. Số phận cho anh được chào đời trong gia đ́nh khá giả. Lúc nhỏ anh đă quen cách sống muốn ǵ được nấy. Anh đúng là một ông chủ nhỏ của tất cả mọi người. Gia đ́nh bề ngoài nh́n vào ai cũng trầm trồ khen là hạnh phúc. Hồi trẻ, ba anh được ăn học tới nơi tới chốn, khi hu học nước ngoài về ông cưới mẹ anh.
Mắt Nguyên chớp chớp, anh ngừng lại một chút rồi chợt nói:
- Mẹ anh đẹp lắm Phúc ạ! Hồi c̣n bé, anh yêu mẹ và hầu như xem người là tất cả, người có uy quyền bậc nhất, xinh đẹp bậc nhất trong các chuyện cổ tích. Anh đă thả trí tưởng tưọng của ḿnh theo những con người chỉ có trong thần thoại. Anh không bao giờ muốn thấy mẹ phải buồn v́ ḿnh. Anh đă tôn thờ h́nh ảnh đẹp đẽ ấy cho đến năm mười bốn tuổi. Cái tuổi mà một thằng con trai dù khù khờ đến mấy cũng bắt đầu có những suy nghĩ, phán đoán riêng. Có lẽ, anh khổ v́ ḿnh đă quá nhạy cảm hơn những đứa bạn cùng trang lứa? Anh không biết nữa. nhưng khi ấy anh cảm thấy h́nh như mẹ anh có nhiều thay đổi. Ba anh th́ không có ǵ để nói v́ ông bao giờ cũng say mê mọi thứ khác hơn là say mê mẹ anh. Suốt ngày đi làm, tối ông lại chạy áp phe như lời ông nói. Ở nhà bao giờ cũng chỉ có hai mẹ con thui thủi.
Phúc chợt ngắt lời Nguyên, cô dịu dàng:
- Anh uống cà phê đi.
Phúc vớt bọt nước đá ra khổi ly cà phê sữa rồi đưa cho Nguyên. Anh âu yếm nh́n cô:
- Em có thích nghe anh kể tiếp không?
Cô nghịch ngợm trêu anh:
- Sao lại hỏi em như vậy? Anh có kể em mới hiểu là... anh đẩy xe ba bánh cho nhà em v́ lư do khác chớ không phải anh là một sinh viên nghèo rớt mồng tơi như chị Thơ, chị Mai và em lầm tưởng lâu nay.
- Trách anh th́ anh chịu, nhưng tại ai mà anh phải làm phu xe bất đắc dĩ vậy ḱa?
- Em không biết à nhen… Thiếu ǵ mưu kế. Ai bảo anh chọn “khổ nhục kế” làm chi, bây giờ đổ tội cho em.
- Thế… có thương anh không?
- Câu hỏi đó… để hạ hồi phân giải. Bây giờ em muốn nghe anh “tự sự” hà.
- Hồi nhỏ, đi đâu mẹ anh cũng chở anh theo. Tối th́ đi cine, nghe nhạc, ban ngày th́ đi mua sắm, thăm bạn bè. Nhưng những dịp gần gũi ấy càng lúc càng thưa, vả lại ở cái tuổi đó anh cũng không mấy thích thú ǵ khi được chung với mẹ đến chỗ này, chỗ nọ để bà cô này bẹo má, bà dị nọ xoa đầu khen ngoan. Anh học không đến nỗi tệ. So với những thằng bạn khách anh có vẻ chăm ngoan và công tử bột hơn nhiều, nhưng khổ nỗi đối với con gái th́ lại rụt rè, nhút nhát…
Thấy Phúc cười, Nguyên cũng người theo, rồi anh hỏi:
- Sao em cười?
- Em không tưởng tượng ra anh nhút nhát như thế nào… Chớ lần đầu trông thấy anh đứng chống tay bên chiếc xe ba bánh em thấy hết hồn.
- Lần đó anh gờm em th́ có…
Phúc liếc anh:
- Sao lại gờm em?
- Nói gờm th́ không đúng mà phải nói anh bị em mê hoặc từ cái nh́n đầu tiên.
- Ừ! Anh làm như em là phù thủy.
Nguyên thành thật:
- Thật đấy! Anh ngạc nhiên thật sự thích cái bướng của em. Lúc ấy anh thấy thích ngay con bé gan cóc tía kia... Đă vậy tự nhiên cô ta lại ngă vào ḷng anh nữa chớ.
Phúc phụng phịu:
- Thật là dễ ghét, kể cho em nghe tiếp đi, xem anh nhát như thế nào.
Nguyên nh́n Phúc
- "Gỗ Mun" nè! Giá như mà anh được hút một điếu thuốc nhỉ? Lạt miệng quá anh kề đâu hấp dẫn.
Phúc trợn mắt, giả vờ ngu ngơ:
- Anh đừng lo lạt miệng. Lúc nào trong túi xách của em cũng có sẵn ô mai và kẹo bạc hà. Bây giờ anh có quyền chọn một trong hai thứ.
Nguyên ṿi vĩnh:
- Anh chọn cái thứ ba được không?
- Không được. Bữa trước anh đă hứa với em rồi cơ mà?
Rồi Phúc nghi ngờ:
- Vậy chắc thế nào ở nhà anh cũng có hút thuốc…
Nguyên chối:
- Làm ǵ có. Không tin anh sao? Lúc năy anh cho em kiểm tra rồi. Anh đâu có hút. Phúc ngơ ngác:
- Em kiểm tra lúc nào đâu?
Mặt Nguyên tỉnh bơ:
- Lúc anh “mi” em đó. Có nghe mùi thuốc lá không nào?
Phúc đỏ mặt. Cô lườm anh rồi cúi xuống khuấy khuấy ly sữa, miệng tủm tỉm cười. Chợt cô đứng dậy đến bên quầy mua cho anh một điếu thuốc. Cô âu yếm gắn thuốc lên môi anh. Nguyên lấy nó xuống bẻ làm đôi, rồi anh cầm lấy tay Phúc:
- Anh chọn cái thứ ba là t́nh yêu của em. Cái đó thật mà anh nắm được trong tay chớ anh không chọn cái phù du để tan biến như những làn khói thuốc.
Nghĩ ngợi một chút, Nguyên nói tiếp:
- Em biết không? Cái đáng sợ nhất của con người là sống trong ảo tưởng mà không biết đến khi biết ra th́ mọi cái hoàn toàn đổ vỡ. Mẹ anh trước kia tốt nghiệp Quốc gia âm nhạc, rồi bà dạy đàn dương cầm, lần đầu gặp mẹ anh, ba anh đă mê ngay cái dáng mềm mại, dịu dàng và cao sang của bà. Từ khi lấy cha anh, bà gần như bỏ nghề hẳn, thỉnh thoảng bà đàn một ḿnh trong nhà, rồi dạy anh, mà anh th́ không thích và cũng không có khiếu… không hiểu v́ động cơ ǵ mà mẹ anh đ̣i đi dạy lại, rồi đ̣i đi tŕnh diễn trong các buổi ḥa nhạc thỉnh thoảng, họa hoằn lắm mới được tổ chức. Ba anh lúc đầu không bằng ḷng. Mẹ anh cho rằng ông đă làm mai một khả năng của bà, ông đă giam bà suốt mười mấy năm thế là quá đủ, bây giờ bà cần tự do để phô trương tài năng. Ba anh có vẻ diễu cợt cái tài năng mà mẹ anh vốn tự hào. Ông đồng ư cho mẹ anh đi dạy trở lại, tự do giữa hai người h́nh như có khoảng cách, cái khoảng cách đó ngày càng rộng, đi đôi với nó là sự im lặng kiểu cách và giả dối.
Nguyên buồn buồn nh́n Phúc:
- Mẹ anh cũng bớt quan tâm đến anh. Bà thường cho anh tiền, gợi ư cho anh đi chơi một ḿnh, thoạt tiên anh nghĩ mẹ anh cần yên tĩnh để soạn bài, để tập dợt, anh vui v́ mẹ anh có vẻ trẻ trung yêu đời hơn trước kia.
Phúc nói:
- Thế th́ có ǵ để anh phải nghĩ rằng ḿnh đă sống trong ảo tưởng?
- Anh không nghĩ mà thật sự là như thế. Cuộc sống riêng của bà, mẹ và anh kéo dài như vậy chẳng bao lâu… mẹ anh bỗng trở nên cau có với cả anh trong khi ba anh th́ bắt đầu bỏ nhà đi đêm, đi suốt đêm này qua đêm nọ. Ông đă có một nguồn vui mới. C̣n mẹ anh bà ngồi suốt trước cây đàn, bà tập liên tục, nhiều khi anh thấy h́nh như mẹ khóc.
Nguyên thở dầi:
- Lắm lúc anh nghĩ: “Phải chi bà có thêm một đứa con gái th́ hay biết mấy”. Con trai không thể nào là người để mẹ ḿnh có thể bộc bạch, tâm sự.
Một lần trong bữa cơm chiều. Cha anh vừa chậm răi nhấm nháp một ly rượu nhỏ vừa nói một cách giễu cợt:
- Làm ǵ có thiên tài xuất hiện ở lứa tuổi ngoài ba mươi. Em nghỉ ngơi, vui chơi c̣n tốt hơn là cứ tra tấn mọi người bằng những âm thanh do em tạo ra.
Mẹ anh đùng đùng nổi giận. Bà cho rằng v́ phải làm vợ của ông nên đă bỏ lỡ những cơ hội mà lẽ ra nhờ nó bà đă trở nên nổi tiếng.
Ba anh điềm tĩnh lắc đầu, ông cười cái cười khinh khỉnh rồi buông một câu tuy nhẹ nhàng nhưng thách thức:
- Thế th́ em cứ bắt đầu tạo lại những cơ hội mà em đă bỏ lỡ. Vẫn c̣n kịp chán, chỉ sợ em nhiều ảo tưởng quá đó thôi.
Như đă có một quy ước ngầm. cả hai người bắt đầu có những tính toán riêng trong cuộc sống chung. Cha anh hầu như vắng mặt suốt. Giờ, mẹ anh cũng vậy. Lúc này anh mới chợt hiểu ra mười mấy năm nay hai người sống chung mà không hề yêu nhau. Cuộc t́nh duyên đó chẳng qua chỉ là sự mua bán. Đầu tiên ba anh có bị sắc đẹp của mẹ anh quyến rũ nhưng thật ra ông cũng cần thế lực của gia đ́nh vợ để củng cố thêm chỗ đứng vốn đă vững của ḿnh. C̣n mẹ anh cũng muốn có một tấm chồng học vị cao. Rốt cuộc bản than anh là sản phẩm của sự trao đổi ấy.
Nguyên cười chua chat:
- nghe có vẻ giống cải lương quá hở Phúc. Chỉ khác là ở đời thường người ta diễn quá đạt vai của ḿnh... lâu ngày anh cũng dần dần nhập vai của riêng anh.
Phúc chống cằm nh́n Nguyên:
- Anh có bao giờ đóng kịch với em không Nguyên?
Nguyên gượng gạo:
- Có. Anh không chối điều ǵ. Ở những lần gặp gỡ đầu tiên người ta thường là diễn viên.
- Anh diễn vai phu xe hay thật.
Nguyên chỉ im lặng nh́n Phúc. Cô chợt thấy ḿnh quá lố:
- Đừng giận. Em chỉ đùa thôi mà.
- Anh không giận v́ em nói thật. Anh chỉ sợ khi biết quá rơ về con người anh, em sẽ không c̣n yêu anh nữa…
- Làm ǵ có chuyện đó, kể cho em nghe nữa đi.
Nguyên ngần ngừ:
- Người ta sẽ làm ǵ khi trong tay có nhiều tiền mà tiền đó là tiền được vung ra như một sự mua chuộc? Gặp ba th́ ông cũng một cái câu hỏi han chiếu lệ rồi như nghĩ rằng phảm làm như thế mới là quan tâm, ông móc túi ra cho anh tiền.
Phúc hỏi anh:
- C̣n mẹ anh th́ sao, bà có thành công không?
- Mẹ anh ngày càng có vẻ xa cách kỳ lạ. Bà bảo rằng càng lớn anh càng giống cha. Phải chi anh măi là đứa bé con để bà nũng nịu cưng ch́u, anh càng lớn, bà càng già. Mà bà th́ rất sợ già. Nghe mẹ anh nói anh cứ nghĩ là bà nói đùa. V́ trên đời này có ba mẹ nào mong con ḿnh đừng lớn? Thế mà mẹ anh lại mong như vậy. Anh đâm ra chán nản, nghi ngờ và xem lại những ǵ anh đang có. Điều bất hạnh là anh đă biết cầm đồng tiền quá sớm, biết dùng nó để mua mọi thứ quá sớm.
Ba mẹ anh ngày càng xa cách. Giữa hai người gần như không một lần to tiếng căi vă, mỗi người có một thứ vui riêng của ḿnh. Chỉ gặp nhau ở bữa cơm. Cứ thể thời gian xoay ṿng. Cuối cùng mẹ anh đề nghị li dị. Ba anh bằng ḷng, thế là xong.
Phúc ngạc nhiên và như không tin, cô hỏi lại:
- Không gây gổ, căi vă mà đi đến li dị à?
- Đó là giải pháp tốt đẹp nhất. Hai người coi nhau như bạn và có vẻ cởi mở khi gặp nhau hơn cả lúc c̣n là vợ chồng. Chỉ có anh là hụt hẫng, dù anh biết sớm muộn ǵ mẹ và ba anh cũng sẽ chia tay. Anh về sống với mẹ v́ theo anh lúc đó, th́ ba anh là người duy nhất có lỗi trong cuộc chia tay này. Anh bắt đầu xuống dốc thật sự và bắt đầu hư hỏng tự do.
- Anh cứ nói thế. Em có thấy anh hư hỏng ǵ đâu? Sao lúc nào anh cũng nói rất tệ về ḿnh thế?
- Em cứ nghĩ tốt về anh rồi ngày nào em sẽ thất vọng.
- Khi đă chấp nhận yêu. Người ta phải rộng lượng chớ anh.
Nguyên cười:
- Em nói theo sách vở hay theo trái tim em vậy? Em trong sáng quá khi nghĩ như thế. Bên em, lúc nào anh cũng thấy thanh thản và yêu đời.
- Yêu đời chớ không yêu em hả?
- Em chính là cuộc đời rồi.
Phúc bắt bẻ:
- Người ta có thể làm lại cuộc đời nhiều lần.
- Anh chỉ có một cuộc đời duy nhất và măi măi một là có, hai là mất.
Phúc liếc Nguyên:
- Em chịu thua anh đó.
- Thế th́ ngồi ngoan nghe anh kể tiếp.
Phúc phụng phịu ngồi chống cằm nh́n Nguyên. Anh buồn cười trước vái trẻ con của cô nhưng anh vẫn nói:
- Anh bắt đầu đi chơi đêm. Khiêu vũ là món anh thích nhất. Hầu như đêm nào anh cũng đi nhảy. Cái tính nhút nhát của anh đă mất cung với cái hồn nhiên trẻ thơ nơi anh, và con gái có ǵ đâu là lạ… Anh xin lỗi! Nhưng thật sự là vậy. Dù lúc này anh vẫn c̣n trong sáng lắm Phúc ạ! Anh chưa biết thế nào là đàn bà đâu…
Thấy Phúc đỏ mặt, Nguyên im lặng. Anh thở dài rồi tiếp:
- Anh c̣n nhớ rất rơ hôm ấy là sang chúa nhật. Anh nói với mẹ là đi Vũng Tàu chơi sáng thứ hai về. Mẹ anh vui vẻ đồng ư. Bà cho anh một số tiền tương đối nhiều. Anh đi mà ḷng chán nản kỳ lạ. Ra tới biển anh mới thực hiện được nửa chương tŕnh của một ngày như bọn anh thường nói, th́ anh đ̣i về mặc lũ bạn níu kéo và mặc cho chương tŕnh ban đêm chắc chắn có nhiều màn hấp dẫn.
Phúc chớp chớp mắt, cô như muốn hỏi điều ǵ đó nhưng cô dằn lại, Nguyên chậm răi:
- Anh phóng xe hết cỡ, về đến nhà chắc cũng tám, chin giờ rồi. Anh lên lầu, ngang pḥng mẹ anh... có tiếng đàn ông trong đó Phúc ạ!
Phúc nh́n anh. Tim cô thắt lại. Đôi mắt anh sao khổ sở đến năo ḷng. Cô lặng im chia sẻ nỗi đau mà hẳn đến giờ này vẫn c̣n quá nặng nề đối với Nguyên.
- Anh ngạc nhiên đến mức độ mất b́nh tĩnh. Anh đạp tung cửa pḥng, sẵn cái xách tay anh ném mạnh về phía giường. Nhân t́n của mẹ anh không ai xa lạ chính là thằng nhóc học tṛ mà bà thường đến nhà riêng nó để dạy đàn, lớn hơn anh đâu chừng vài tuổi.
Anh như điên nhào đến nện hắn tới tấp. Hắn cũng chẳng nhịn, thế là mặc mẹ anh kêu khóc van xin hai người cứ lao vào nhau sống chết. Cuối cùng hắn ta với được chai dầu thơm mẹ anh để trên bàn ngủ. Hắn đập mạnh và đầu anh.
Mặt Phúc bất chợt nhăn lại. Cô đau như chính ḿnh vừa bị đánh. Nguyên vẫn kể giọng đều đều
- Máu ở đâu mà nhiều thế, lần đầu tiên trong đời anh nh́n thấy máu, mà lại là máu của chính ḿnh. Anh choáng váng, ră rời và đau đớn dù vết thương chẳng sâu lắm đâu. Mẹ anh chạy đến ôm anh, bà khóc rất dữ, máu của anh dính cả và mắt bà… Cho đến bây giờ anh vẫn c̣n như thấy đôi mắt của mẹ anh lúc đó, và cho đến bây giờ anh vẫn không sao tha thứ cho mẹ anh được. Anh không sao tha thứ được Phúc ạ!
Nguyên đưa tay bóp vụn điếu thuốc đă găy đôi nằm trên bàn:
- Tối ấy anh không ở nhà. Sẵn tiền anh vào quán uống rượu, thứ rượu ở quán nghèo cay và nặng lắm Phúc phải biết. Anh nghĩ ngợi rồi khổ sở, mẹ anh là như thế, sống trong ảo tưởng và sống cho riêng ḿnh, anh bắt đầu lục lại trí nhớ của ḿnh, h́nh ảnh của bà hiện ra nhưng tất cả đều mang màu sắc và ư nghĩa khác… Rời quán rượu anh lang thang ngoài công viên. Anh như con thú nhỏ bị thương không nơi nương náu. Một người con gái đến bên anh trên ghế đá… Chẳng cần phải mời mọc, anh đi theo cô ta vào con hẻm sâu hun hút và tối tăm.
Phúc nghe như có vật ǵ nghẹn ngang cổ. Cô nuốt nghẹn xuống gượng gạo hỏi:
- Rồi sau đó…
Nguyên né tránh đôi mắt nâu ấm áp của Phúc, anh tránh cả câu hỏi lo âu vừa thoát khỏi đôi môi xinh xắn của cô.
- Anh hư lắm Phúc ạ! Tuổi thơ của anh đi qua như thế đó, có thể anh sướng hơn nhiều người về vật chất, nhưng tâm hồn đứa con trai có cha mẹ chỉ lo sống cho bản thân, cho sở thích của riêng họ th́ quả là thê thảm.
Sau đó anh về nhà ở với ba anh. Hai người đàn ông trong ngôi nhà trống, hai người đàn ông chưa hề có một lần thông cảm nhau dù đó là hai cha con. Ba anh không phải là mẫu người khó khắn, khó tính, ngược lại ông rất cởi mở với mọi người, đối với phụ nữ th́ ông nổi tiếng ga lăng. Phúc biết ba anh mà?
Phúc ngỡ ngàng, cô như đang nhớ xem trong những người đàn ông mà cô đă biết, ai là ba Nguyên.
- Em biết à! Ai nhỉ?
Nguyên cười bí ẩn:
- Em đoán xem. Người ta bảo anh giống cha ở cái miệng cười khinh mạn.
Ngẫm nghĩ một lúc, Phúc đành chịu thua:
- Ai vậy anh? Em không tài nào đoán ra.
- Anh cho em tiếp tục lục soát lại trí nhớ và trí tưởng tượng của ḿnh. Bao giờ tuyên bố thua th́ sẽ bị phạt.
- Rồi sao anh lại về ở với ông bà nội.
- Khi anh nói sẽ về ở chung. Ba anh chỉ cười, ông không hỏi và anh cũng không nói tại sao. Cái cười của ba anh là cái cười của người như lâu nay chịu đựng một nỗi oan ức nay đă có người cảm thông. Ông nói với anh: “nhà này là nhà của con. mẹ con là người có nhiều tham vọng và sống bằng ảo tưởng, ngay cả trong t́nh yêu cũng thế, bà thích chinh phục và thích sự hào nhoáng. Rồi mẹ con sẽ khổ. Lúc đó anh im lặng... đâu phải ḿnh mẹ anh khờ, anh và ba anh có ai sung sướng đâu?
Ba anh có rất nhiều nhân t́nh. Ông bảo không lấy vợ nữa, sống như ông hiện sống thích hơn nhiều, khỏi rang buộc hay trách nhiệm với một người nào cả. Ông lo cho anh tương đối đầy đủ về vật chất. Sau khi tốt nghiệp phổ thông anh chẳng chịu học tiếp cứ ở nhà lao vào các cuộc chơi thỏa thích. Ngôi nhà của ba rất rộng và đầy đủ tiện nghi. Ông thường về khuya và ít khi nào về một ḿnh. Anh cũng có những thú tiêu khiển riêng của anh.
Nguyên ngừng lại nh́n Phúc, anh hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Anh thường uống rượu lạ…
Nguyên nh́n Phúc, khó khăn lắm anh mới nói tiếp:
- Anh không biết phải nói sao cho em hiểu, v́ em c̣n ngây thơ quá, em khó thông cảm và khó có thể tưởng tượng ra anh như thế nào v́ em là con gái nữa…
Phúc cố b́nh thản dù trong ḷng cô đang xung đột dữ dội v́ những lời Nguyên kể. Cô nh́n anh buồn buồn:
- Em đang nghe để hiểu anh hơn mà...
- Em buồn v́ em nghĩ khi đến với em, anh đă là một người quá tệ?
Phúc lắc đầu khổ sở:
- Đừng nói anh... Hăy kể tiếp đi dù có thể chuyện của anh làm em khóc v́… v́…
- V́ thương thân?
Phúc im lặng. Nguyên thở hắt ra:
- Anh nghĩ em sẽ ngồi nghe hết để có một phán đoán về anh. Em sẽ không khóc đâu phải không "Gỗ Mun"?
Ngày tháng cứ thể lại trôi qua. Anh càng lao vào những ham hố tầm thường anh càng thấy bế tắc, anh luôn mang một mặc cảm kỳ lạ với bản thân với mọi người. Anh thấy ḿnh lạc lơng giữa đám đông v́ cái mặc cảm của ḿnh. Mỗi lần nhận tiền từ tay ba, anh luôn nghĩ như được bố thí từ tay một người dư giả. Anh không bao giờ thoải mái như lúc sống với mẹ anh. Cũng có thể người đàn ông chỉ cảm thấy ḿnh măi măi là một đứa con nít trước người mẹ. C̣n đối với người cha họ lại tự cho rằng họ cũng là một người đàn ông. Mà người đàn ông này phải nhận bố thí từ tay một người đàn ông khác th́ thật là khó coi, dù người ấy là cha của ḿnh.
Phúc bất b́nh:
- Sao anh lại tự ái lạ thế. Cha mẹ phải có bổn phận và trách nhiệm.
Nguyên mỉa mai:
- Trách nhiệm đối với bản than ḿnh cha mẹ anh c̣n lăng quên th́ nói chi đến anh.
Phúc nhăn mặt:
- Nguyên! Anh lại quá khích! Em không thích nghe anh nói về ba mẹ ḿnh như vậy đâu.
Nguyên cố chấp:
- Mà sự thật là như vậy "Gỗ Mun" à! Em hạnh phúc được lớn lên trong một gia đ́nh mà cha mẹ em thật tuyệt vời. Anh đến phụ Khải một phần cũng tại anh thích cái không khí gia đ́nh ấm cúng đó. Em đâu hiểu được nỗi giày ṿ khổ sở khi h́nh ảnh đẹp đẽ của mẹ ḿnh bỗng chốc tan vỡ ra sao? Đó là sự mất mất mà suốt đời không ǵ bù đắp được.
Phúc nhỏ nhẹ:
- Ai cũng có những lần vấp ngă. Ḿnh là con đâu có quyền phán đoán cha mẹ.
Nguyên lắc đầu:
- Em khuyên những lời của người đang hạnh phúc tự cho ḿnh là suy nghĩ đúng trước cái bất hạnh mà em chưa bao giờ biết tới.
Phúc cảm thấy tự ái, cô nghĩ “có lẽ ḿnh chưa hiểu chút ǵ về Nguyên như anh thường nói. Nguyên có bao giờ ngụy biện không?” Cô buồn bă nh́n những trái sơri đo đỏ trên cành đong đưa…
- Em c̣n thích nghe anh nói tiếp không Phúc?
Cô bừng tỉnh:
- Có chứ! Anh kể đi.
- Phúc này! Em phải hiểu rằng anh bao giờ cũng dành cho cha mẹ ḿnh một t́nh cảm, nhưng chắc chắn t́nh yêu thương đó không thể nào trọn vẹn như em. Anh nói về gia đ́nh ḿnh để em hiểu và để em tự suy nghĩ.
Mắt Nguyên buồn buồn:
- Biết đầu rồi em sẽ thấy không c̣n hợp với anh nữa.
Phúc im lặng buồn bă nghe Nguyên nói:
- Một lần nọ, cha anh nói một câu ngắn khi ông đưa cho anh một xấp tiền khá dày: “Muốn sung sướng và muốn ngẩng cao đầu với mọi người không phải chỉ có tiền là đủ. Ḍng họ này không có những thằng đàn ông thất học”. Lúc đầu anh rất bực bội, nhưng nghĩ lại anh thấy ông nói đúng. Ông ăn chơi, bê tha và đa t́nh nhưng ông là người học giỏi, có tài, mọi người ít ai dám coi thường ông. Ngay bản thân anh, anh cũng có chút e dè khi đứng trước ông. Phải đó là mặc cảm tự ti không nhỉ? Hay đó là đặc điểm cố hữu của hai cha con anh. Tự cao, không muốn thua ai.
Bắt đầu từ đó anh lặng lẽ t́m đến các trung tâm luyện thi đại học, mua sách về học lại. Anh bỏ học cũng gấn hai năm, anh nhất định phải đậu vào một trường đại học nào đó. Chuyện đó cũng chẳng khó khi anh đă quyết. Cha anh lúc này tỏ vẻ rất mừng. Ông bỗng trở nên gần gũi với anh hơn. Việc anh thi đậu vào Bách khoa là nguồn vui lớn đối với ông.
Cơ sở tin học của ba anh ngày một phát triển. Ông có nhiều phụ tá và nhân viên.
Nguyên chợt cười:
- Em học tin học ngay trung tâm của ba anh dạy.
Phúc trợn tṛn mắt:
- Ủa! Sao em không biết ba anh.
- Nhất định em phải biết…
- Không! Em chỉ biết cô thơ kư của giám đốc. C̣n giám đốc quả thật chưa biết…
Nguyên bỗng bối rối, anh tiếp tục:
- Ở với ba anh một thời gian, anh bắt đầu thấy không được, quanh ông có nhiều phụ nữ quá, và những người này bận rộn làm anh bực bội, anh thấy tốt nhất là ở với ông bà nội, hai người già sống có một ḿnh.
Phúc thắc mắc rất trẻ con:
- Bộ... các bà d́ ghẻ ức hiếp anh hở?
Nguyên lắc đầu ngượng ngùng:
- Không phải, có điều, anh thấy ḿnh không tự nhiên khí có mặt các bà ấy.
Trực giác của phái nữ cho Phúc một nhận xét. H́nh như ở phần này có điều ǵ đó Nguyên chưa nói rơ hết với cô, nhưng cô không hỏi tới nữa. Cô nh́n Nguyên ḷng nặng một mối lo âu. Người yêu cô không đơn giản như cô tưởng. Anh ấy có cá tính riêng và đời sống tinh thần khá phức tạp, ngoài ra Nguyên cũng đă qua một thời bê tha mà Phúc chưa bao giờ nghĩ rằng ḿnh sẽ quen, sẽ kết bạn với người như thế chớ đừng nói chi là cô sẽ yêu…
Phúc nh́n Nguyên:
- H́nh như có thời gian anh ở kư túc xá mà?
- Thỉnh thoảng anh vào chơi với tụi bạn chớ anh không ở trong ấy.
Phúc rụt rè:
- C̣n mẹ anh, bác sống ra sao hở Nguyên?
- Mẹ anh bây giờ là một phụ nữ tự do, nói theo kiểu nào đó. Bà vẫn đi dạy nhạc, đệm nhạc cho các hang phim. Bà cũng quen rất nhiều người, bà vẫn c̣n đẹp, có điều không c̣n trẻ nữa. Bà vẫn gởi tiền, quà, sách, báo băng nhạc... đủ thứ cho anh, và bà cũng c̣n đang sống trong ảo tưởng.
- Anh không đến thăm mẹ…
- Không!
- Sao anh giận mẹ dai vậy?
Nguyên nh́n Phúc, không trả lời, không gian im ắng lạ lùng, Phúc nghe tiếng nhạc buồn buồn vang ra từ chiếc loa thùng đặt ở góc cột đối diện bàn cô và Nguyên ngồi. Không lẽ anh biểu diễn đă là một người khác? Phúc nhè nhẹ lắc đầu. Nguyên đâu có ǵ thay đổi, chỉ có cái nh́n, cái nghĩ của cô về anh đổi thay thôi.
- Em đă thất vọng về con người thật của anh?
Phúc chẳng biết trả lời sao. Cô sợ rồi ḿnh sẽ khổ v́ anh, một con người không dễ ǵ cô khuất phục được, một con người luôn có vẻ cao ngạo và h́nh như có cả chút ǵ cố chấp.
- Phúc! Sao không nh́n anh?
- Em lo. Em…
Phúc nói xong, bỗng nhiên nước mắt cô ứa ra. Nguyên chồm người qua bên nắm bàn tay cô siết chặt, mắt anh đăm đăm nh́n cô tha thiết.
- Anh biết. Dù sao em cũng c̣n là cô bé con với nhiều mộng tưởng. Nhưng Phúc à, em hăy tin anh, anh đă từ bỏ cái quá khứ đen tối đó để sống xứng đáng với t́nh yêu của em.
Phúc bứt rứt, cô khổ sở:
- Nguyên! tại sao anh có thể... với nhiều người mà anh bảo là anh không yêu? Em không hiểu nổi và không chịu được. Anh đă từng yêu người khác mà phải không?
- Hăy nghe anh, "Gỗ Mun". Đừng trẻ con như vậy. Anh yêu em. Có thể em sẽ xa lánh anh. Đó là cái giá anh phải trả cho lối sống phóng túng, sa ngă trước kia của anh. Nhưng anh phải nói cho em biết về anh, sau đó em nghĩ sao anh cũng chịu.
Nguyên nh́n đồng hồ:
- Năm giờ rồi Phúc. Chiều nay em nghỉ đi, để anh đẩy xe phụ Khải một bữa.
Phúc ngó ra khoảng sân trống:
- Anh có điều ǵ chưa nói hết với em phải không?
Nguyên ngần ngừ:
- Từ từ rồi em sẽ hiểu anh hơn, nếu em thật yêu anh... c̣n điều anh chưa nói với em mà, anh sẽ nói ngay là “nếu em thấy ḷng không vui, không hạnh phúc v́ lỡ nói yêu anh th́ anh sẽ là người rút lui trước”.
Hai người bỗng im lặng. Phúc nh́n chú chim sâu nhỏ xíu trên nhành lá. Nó nhảy nhót một ḿnh thảnh thơi sung sướng không như cô đă trói ḿnh vào ṿng luẩn quẩn yêu thương.
Phúc quay lại bắt gặp ánh mắt Nguyên đăm đăm. Cô buồn bă đứng dậy:
- Chiều rôi! Ḿnh phải chia tay thôi anh.

Chương 3

Buổi tối Phúc ngồi bó gối trên lầu một ḿnh. Cô đă trông chờ thêm suốt cả ngày mà Nguyên vẫn không đến. Phúc buồn bă “Nguyên ơi! V́ sao anh lại biến đâu mất thế kia? Anh ác quá từ ngoài đời anh lại biến vào trái tim em làm nó đau đớn như thế này. Anh ác qua. vừa gieo vào ḷng em chút hạnh phúc cỏn con, em chưa kịp ấp ủ, nâng niu anh đă nỡ để em va vào sự thật lạnh tanh và khốn khổ của đời anh.
Tại sao lại như thể hở Nguyên? Em ích kỷ không khi ḷng em cứ đau đớn bởi ghen tuông. Tim em cứ khổ sở v́ tự ái. Sao lúc nào bên em anh cũng xa xôi nghĩ ngợi. Anh đang nghĩ về than phận anh hay đang nhó về một người con gái nào đó trước em. Anh ác lắm. Em yêu anh với nguyên vẹn t́nh em trong trắng thế sao anh lại đến với em bằng một con người quá chán chường mọi thứ. Anh đang làm ǵ? Anh đang nghĩ ǵ? Có nhớ đến "Gỗ Mun" không?
Phúc đá mạnh chiếc gối ôm vào tường. Cô xuống giường đến ngồi bên bàn học. Cô chậm chạp mở quyển Anh văn ra. Phúc lẩm nhẩm đọc:
- True as I Stand here: sự thật hiển nhiên. True to: trung thành với. True love never grow: t́nh yêu chân thật không bao giờ phai nhạt.
- True love never grow – t́nh yêu chân thật…
- Phúc ơi! Có khách.
Phúc vội vàng bước xuống thang. Trái tim cô đập mạnh.
Em đang ghét anh biết bao và cũng đang yêu anh hơn bao giờ hết. Làm sao anh không đến cho được v́ dù thế nào th́ t́nh yêu cảu hai đứa cũng là “true as I stand here” - một sự thật hiển nhiên phải không a?
Nhưng người đến t́m cô lại là Bích. Phúc muốn hét lên cho khỏi tức. Bích vô t́nh cứ tíu tít, cô đang nói chuyện rất vui với chị Thơ. Thấy Phúc bước ra Bích nheo mắt.
- Trốn kỹ dữ hén? Từ bữa sinh nhật đến nay đâu mất tiêu luôn. Tao lo không biết mày có biết khổ v́ thất t́nh không nên đến thăm. Sao rồi anh chàng…
Phúc lừ mắt nh́n Thơ. Bích hiểu ư nín thinh. Thơ tế nhị đứng dậy:
- Ngồi chơi nghe Bích. Chị đi học bài. Gàn thi tốt nghiệp rồi. Mệt lắm!
Đợi Thơ đi khuất, Phúc cự:
- Con nhỏ này, ăn với nói. Mày đi đâu giờ này vậy?
- Ngoài tiệm may về... Tuần sau tao khai trương. nửa tháng nay tụi tao chạy lo mua sắm trang trí tiệm dữ luôn.
Phúc cười:
- Có lư quá ta! Vậy là tao có chỗ may đỡ khỏi tốn tiền rồi…
Bích hănh diện:
- Khỏe thôi! Tướng mày làm người mẫu được đó. Chừng nào có thi thời trang, tao nhờ mày làm người mẫu giới thiệu sản phẩm của nhà may Bích Châu.
Phúc lém lỉnh trêu Bích:
- Bao giờ mày may quần cho ông Ḷng nhà mày mặc, mà không thấy đường cong tuyệt mỹ của bộ gị ṿng kiềng th́ coi như mày là tay thợ may số một thành phố. Lúc đấy không cần phải nhờ tao làm người mẫu.
Bích lườm Phúc:
- Chuyên môn kê bạn…
Rồi cô lư lắc hỏi Phúc:
- Nghe tao hỏi. Mày với tên phu xe tới đâu rồi?
Phúc làm thinh nh́n Bích cười cười. Bích ranh mănh:
- A…! Nụ cười thú nhận. Sao? Đă nghe “lời tỏ t́nh của mùa xuân” rồi phải không?
Phúc nh́n Bích:
- Đồ quỷ! Tao đang rối trí đây. Đúng như mày nói. Ông Nguyên không phải mẫu người đơn giản. Tao sợ tao không chịu đựng tinh khí của ông ấy.
Bích nói:
- Làm ǵ mà bi quan dữ vậy? Thế hắn đă nói những ǵ với mày để mày phải rối trí.
Phúc ngập ngừng:
- Ảnh kể chuyện gia đ́nh, chuyện con người của anh ấy.
Bích an ủi:
- Như vậy là hắn hay đó. Hắn muốn mày hiểu rơ, và nếu yêu th́ phải chấp nhận gia đ́nh và con người của hắn.
Phúc thở dài:
- Tao lo...
- Theo tao điều quan trọng nhất giữa hai người yêu nhau là sự chân thật, sự thông minh và tôn trọng lẫn nhau. Nếu mày đă thật sự yêu th́ mày phải có sự cảm thông và ít nhất phải chịu đựng thôi.
Nh́n Phúc, Bích nói tiếp:
- Như mày đă biết, tao và Long quen từ lớp mười một, đến giờ cũng gần bốn năm rồi. Bên ngoài ai cũng bảo tao là miệng mồm có quai nhưng thật sự bao giờ Long cũng nắm quyền mày ạ! Đương nhiên con trai lúc nào cũng có sự nhượng bộ khi giận hờn, nhưng mày phải nhớ đó chỉ là sự nhượng bộ nhất thời thôi. C̣n nếu có những cái hơn là giận hờn như sự bất đồng về quan điểm sống, sự dằn vặt riêng tư trong tâm hồn mỗi đứa th́ ḿnh phải là người nhượng bộ, nếu không là chia tay vĩnh viễn đó.
Bích lại cười tủm tỉm:
- Mày có bộ vó ngang ngược thôi, chớ tao dám cá mày luôn là người nhượng bộ.
Phúc trề môi:
- Đừng suy bụng ta ra bụng người. Tao c̣n lâu mới nhượng bộ.
- Mà bộ có giận hờn ǵ rồi hả?
- Làm ǵ có.
- Vậy bao giờ dắt hắn ra tŕnh làng.
Phúc cười, bất chợt Bích hất hàm:
- Ồ, ông Hải gởi lời hỏi thăm mày.
Phúc ngớ ra, rồi như chợt nhớ, cô ngạc nhiên:
- Vậy sao?
Bích nghiêm chỉnh:
- Mày quen với ông đạo diễn Hoài Vũ:
- Sao mày biết?
Không trả lời Phúc, Bích nói tiếp:
- Ông ta là con cáo già đó. Giao thiệp với ổng th́ coi chừng thỏ con ạ!
Phúc cho hai chân lên salon:
- Quen biết với giao thiệp th́ sao. Ổng t́m diễn viên nữ biết vơ. Ổng vào vơ đường, gặp tao, ổng thấy thế nào ai biết mà ổng lại chọn. Mà ở nhà tao đâu cho đóng phim... Mày nói làm như tao ngon lành lắm. Ḿnh là con nít, ông ta là người lớn, mà là người nổi tiểng nữa. Làm sao dám giao thiệp với ổng cho được… Mà sao mày biết tao quen?
Bích nhún vai:
- Anh Hải làm nghề quay phim. Đâu lạ ǵ mấy ông đạo diễn.
- Ảnh nói với mày về ông Vũ?
- Không hẳn ảnh nói như vậy, nhưng qua lời của ảnh, tao nghĩ là như thế.
Cười cười Bích nói tiếp:
- H́nh như ông anh Hải của Long có vẻ quan tâm đến mày.
Phúc đỏ mặt:
- Lại phịa chuyện nữa...
- Ừ! Coi như tao phịa. Nhưng ví dụ đó là thật th́ sao?
Phúc pha tṛ:
- Th́ cứ về nói với ổng. Tao cũng rất quan tâm đến vẻ sầu đời của ổng trong đêm sinh nhật của mày.
Bích hăm he:
- Phải nhớ ḿnh đă nói ǵ nghe không? Ông Hải đ̣i tới đây mà tao chưa cho địa chỉ
Phúc cười tủm tỉm:
- Có ǵ đâu… mày cứ nói tao mời ổng tới chơi…Chỉ lo ổng sợ thôi.
Bích tṛn mắt:
- Mày đừng trách. Tao nói là ổng tới liền đó. Rồi cố đứng đó th́ ráng mà chịu nhen.
Phúc im lặng. Cô bỗng h́nh dung ra giọng nói và gương mặt của Hải. Ḷng cô chợt ấm lại một chút, những tinh cảm ấy không có nghĩa ǵ cả so với sự nhớ nhung mong đợi của cô đối với Nguyên.
Phúc buồn buồn nh́n ra cổng. Sao anh không đến hở Nguyên?

o0o

Phúc bồn chồn ngồi trong pḥng máy. Giờ thực hành hôm nay sao cô cứ lo ra. Suốt mấy tiếng đồng hồ nhập tin, cô mới phát hiện ra là ḿnh chưa cài đĩa. Thế là cô coi như công toi phải nhập lại từ đầu.
Chị Tuyết ngồi ở máy kế bên trêu:
- Làm ǵ mà mơ mộng tận đâu đâu vậy nhỏ? Không ghi vào lỡ cúp điện bất tử là cho em “đi” lại từ đầu nữa.
Phúc vươn vai:
- Mỏi mắt quá!
Chị Tuyết cười:
- Nghỉ một chút đi!
Phúc hỏi:
- Chị Tuyết nè, chị biết ông giám đốc Trung tâm không?
- Biết, mà có chi không?
- Ai vậy chị?
Chị Tuyết tṛn mắt:
- Em có học Anh văn ở đây mà không biết ông B́nh John Lennon hả?
Phúc chưng hửng:
- Trời đất, Ông B́nh à?
Lúc này Phúc mới chợt nhớ ra… Thảo nào đă có lần nh́n nụ cười nhếch mép của thầy B́nh cô cứ thấy quen quen. À, ra là thế. Đúng là ông Nguyên có ông cha c̣n hào hoa phong nhă quá.
Cô bối rối nói với chị Tuyết:
- Thầy B́nh tinh toán giỏi thật chớ. Ổng mướn một mặt bằng vừa làm trung tâm tin học vừa làm trung tâm sinh ngữ.
- Như thế mới thừa tiền ném qua cửa sổ. Phúc không biết chớ ông B́nh xài rộng lắm. Làm việc từ thiện cũng nhiều mà chơ cũng có cỡ. Con gái theo ông thiếu ǵ.
Phúc thấy ḷng ḿnh trĩu xuống. Cô vờ vĩnh hỏi:
- Thế thầy B́nh không có vợ con à chị?
- Ổng li dị vợ lâu rồi. Con trai ở với ông bà nội. Ờ, thằng con ổng làm ở tổ phần mềm đây chớ đâu… Dạo sau này sao ít thấy nó.
Chị Tuyết cười:
- Con ổng đẹp trai hơn ổng nhiều. Con nhỏ thư kư ở đây đeo nó cứng ngắc.
Phúc cố gắng b́nh tĩnh. Cô gượng cười và cô đă nhớ ra gương mặt và mái tóc dài của cô thư kư…
Chị Tuyết vẫn vô tinh:
- Con nhỏ Liên đó mà yêu ai. Nó chỉ cần tiền thôi.
Phúc gượng gạo:
- Sao chị biết?
Chị Tuyết trề môi:
- Nhà nó gần sát nhà chị chứ đâu. Nó đeo một lúc hai cha con ông B́nh!
- Thật sao?
- Có ǵ đâu mà em phải ngạc nhiên dữ vậy? Thứ con gái như nó thiếu ǵ... Đàn ông cũng không lỗ lă ǵ. Đă vậy cái mặt lúc nào cũng vác hất lên trời trông dở không chịu được. Mà đẹp đẽ ǵ cho cam, chẳng qua nhờ có bộ ngực và cái mông.
Phúc xấu hổ nh́n đi nơi khác, chị Tuyết ph́ cười:
- Làm tiếp nhé! Tật chị hay nói tào lao.
- Chị Tuyết nè… Thế bà Liên đó bây giờ c̣n bồ với hai cha con người đó không?
Tuyết vừa đưa tay che miệng ngáp vừa trả lời:
- Chị cũng chẳng quan tâm. Mà chắc ǵ nó buông. Đào trúng mỏ rồi c̣n ǵ…
Phúc thấy ră rời cả chân tay. Phải là cô đang ghen không sao trái tim cô đau buốt đến thế này? Giờ Phúc đă rơ tại sao cô ta vào lớp hỏi tên Phúc, cô ta đă biết… Và muốn xem mặt Phúc. Sao cô căm ghé con mụ đàn bà có gương mặt đẹp v́ son phấn và than h́nh đẹp v́ gợi tinh kia đến thế?
Lại bấm lộn nữa rồi. Phúc bực bội với ḿnh. Đưa tay tắt màn h́n, cô thở ra rồi ngả người vào lưng ghế. Chị Tuyết cười:
- Làm ǵ hôm nay “format” dữ vậy?
Phúc gượng gạo cười theo. Đúng là hôm nay cô bất b́nh thường như chị Tuyết vừa nói. Phúc quyết định đứng dậy đi ra ngoài ṿng lên văn pḥng. Cô bước tới bàn của thơ kư:
- Xin lỗi. Hôm nay anh Nguyên có vào không ạ?
Một cái nh́n khó chịu và có một chút ǵ thách thức ngầm ngắm về hướng cô. Rồi một giọng nói ngọt ngào trả lời:
- Anh ấy không có ở đây. Có chuyện chi không cô bé?
Phúc hơi hăng. Cô bậm môi nói dối:
- À anh Nguyên hứa sẽ hướng dẫn trước cho tôi một số hiệu lệnh mới của chương tŕnh Foxpro…
- Tiếc quá. Anh ấy đang bận lắm không có thời gian, và tánh ảnh lại hay quên nữa… Cô bé cảm phiền vậy. Chiều nay chị sẽ chuyển lời của em tới anh Nguyên.
- Cám ơn chị.
Phúc tức muốn khóc. Người ta nói về Nguyên của cô với một vẻ than mật và âu yếm ghê chưa. “Đúng là thơ kư riêng chớ c̣n ǵ nữa. Trả lời thay rồi đó”. Phúc đứng nghẹn người ở ngoài hành lang, cô đợi ḿnh nguôi ngoai một chút mới bước vào pḥng máy. Với tay lấy túi xách, cô nói:
- Nhức đầu quá. Em về trước nhe chị Tuyết.

o0o

Hôm nay nữa là hai tuần rồi Nguyên không ghé Phúc. Chiều nay vừa dọn hàng Phúc vừa hỏi Khải về Nguyên. Anh trả lời lấp lửng làm cô ức lắm.
- Chắc Nguyên bệnh. Anh có thấy hắn vào trường đâu.
Phúc nh́n Khải:
- Thế anh không đi thăm à?
Khải cười:
- Anh thăm đâu có tác dụng ǵ?
Khải hất hàm:
- Sao em không đi, bộ giận dỗi ǵ hả?
Phúc cay đắng làm thinh. Nguyên có đau bệnh ǵ đâu, hằng ngày có người đẹp chăm sóc sức khoẻ mà… Anh cần ǵ con bé ngốc nghếch này.
Phúc ngập ngừng:
- Anh Khải đến thăm giùm em đi.
Khải ngạc nhiên:
- Sao lại thăm giùm?
- Em đến kỳ lắm.
- Sao mà kỳ?
Khải nheo mắt:
- Em đă từng bảo yêu th́ phải liều mạng mà… Bà nội Nguyên đâu có khó như bà nội Thúy. Tối nay đi với anh…
Phúc đắn đo. Đến đó mà lỡ gặp một người con gái nào khác th́ chắc cô vỡ tim ra. Phúc lại nh́n Khải:
- Người ta không mời đến kỳ lắm anh Khải à!
Khải cười:
- Sợ kỳ th́… ráng mà chịu… Ờ! Sao dạo này “Gỗ Mun” giữ kẽ dữ vậy? Hai đứa giận nhau hả? Kể cho anh nghe coi.
Phúc bối rối:
- Không phải giận, nhưng có thể ảnh hiểu lầm, cũng có thể anh Nguyên không thấy thích em nữa.
Khải ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy? Có hiểu lầm th́ em phải giải thích, c̣n yêu nhau đâu phải chuyện thích hay không thích nhau. Nguyên nó không nói đùa với em đâu.
Phúc nói:
- Cho anh chọc, em không quê đâu. Hỏi để biết vậy thôi… Chớ ai bệnh hoạn, ốm đau ǵ kệ họ...
Khải lắc đầu:
- Người bạc bẽo, khi ḿnh bệnh người ta hang ngày hỏi thăm, tự nguyện đẩy xe giùm, tự nguyện cho mượn bao nhiêu băng nhạc, tự nguyện đem tới bao nhiêu gói ô mai và tự nguyện đủ thứ...
- Nhưng anh ấy không có bệnh.
Khải khoanh tay:
- Sao em biết.
Phúc ấm ức, cô trả lời bừa:
- Có làm ǵ đâu mà bệnh.
Khải cười to:
- Bắt đầu quạu rồi nói càn, nói như vậy cũng nói. Chắc bệnh hoạn chỉ dành cho những người nhơng nhẽo như em vậy đó.
Rồi anh nghiêm túc:
- Tối anh đến chở em đi thăm Nguyên… Sao? Đắn đo ǵ vậy? Có ông anh hết ư vậy c̣n muốn ǵ nữa?
Phúc im lặng. Cô thầm cảm ơn anh Khải. Dù ǵ đi với anh Khải cũng hay hơn là đi một ḿnh… Nhưng biết Nguyên có mong cô không? T́nh yêu ơi, tương phản và quyến rũ.

Chương 4

Tiếng chuông leng keng ngoài cổng làm Phúc vội vàng chạy ra. Không phải là Nguyên. Cô ấm ức hơi hất cái cằm bướng bỉnh lên hỏi trống không:
- Kiếm ai?
- Xin lỗi cô bé. Có phải nhà Diệp Thơ không?
Phúc hơi bất ngờ trước cái giọng nam ngọt ngào đó… À! Bà Thơ hay thật… Cô mở rộng cánh cửa sắt ra.
- Anh kiếm chị hai tui có chuyện ǵ không?
Phúc vừa buông cái nh́n hơi thách thức về phía người đối diện vừa ṭ ṃ xem tướng. Một anh chàng xem cũng trên mức trung b́nh về mọi mặt, chỉ tiếc có một nổt ruồi khá to bên mép đang nở một nụ cười cầu tài hết cỡ với cô.
- À! Diệp Thơ hẹn anh tối nay tới cho... biết nhà… bé là Mai hay Phúc vậy?
Phúc “hừ” một tiếng trong miệng. “Chà? Nắm lư lịch nhà bà Thơ khá kỹ đó. Nhưng hôm nay anh chàng có nốt ruồi Thiện Sĩ này quên coi ngày nên ngày đầu tiên đến nhà người đẹp đă đụng phải bà cô rồi”… Phúc chẳng buồn mời anh ta vào nhà cũng chẳng buồn trả lời. Cô cất cao giọng:
- Ủa, hồi nào đến giờ, bạn chị Thơ đâu có ai… như anh?
Cái giọng ngọt ngào lại pha them chút nịnh đầm.
- Anh mới hân hạnh quen Thơ... Nếu anh đoán không lầm chắc bé là Phúc “Gỗ Mun” phải không?
Phúc trố mắt. Bà Thơ này quá quắt, chưa chi đă nói lắm điều… cô cong môi:
- Thế anh là ai? Tên ǵ? Nghề nghiệp?
- Chà đi thi hùng biện không ngán bằng thi tài ăn nói với mấy cô “choai choai”. Muốn anh khai lí lịch ít ra cô bé cũng cho anh vào nhà đă chớ.
Phúc bướng bỉnh trêu tới: - Không được. Nhập gia tùy tục. Không thành thật khai báo th́ không những không được vào nhà mà c̣n không được gặp chị Hai tui nữa… Vừa lúc Diệp Thơ trong nhà bước ra. Mặt cô tươi như hoa, đôi mắt lung linh trong thật đáng yêu. Cô vừa nhỏ nhẹ vừa ngọt ngào:
- Anh mới tới!
Anh chàng… nốt ruồi cười t́nh tứ:
- Anh tới được chừng hai phút. Gặp cô bé này…
Thơ mỉm cười:
- Em út của Thơ đó. Nó nghịch lắm. Chắc năy giờ đă phá anh rồi.
- Đâu có ǵ đâu. Anh, em nói chuyện vui mà…
Phúc liếc xéo anh ta. Cái miệng xảo thật! Cô khẽ nhếch môi cười rồi lửng thửng bước ra sau vườn. Ôi! Tội nghiệp anh Dương, người hùng lở vận của chị Thơ. Mà không, chị Thơ đă đổi thay ḷng rồi… Tên nốt ruồi này trong bề ngoài cũng xịn, cúp bóng loáng, quần áo, tóc tai chải chuốt… Phúc nhún vai ngao ngán. Vẫn có những người thích đặt t́nh yêu lên trên nền tầng bạc tiền, danh vọng. Chị Thơ là người như thế. Phúc thở dài. Cô không bao giờ muốn nhưng chẳng hiểu sao ư nghĩ nên để cho chị Thơ vỡ mộng phù du cứ lởn vởn trong đầu Phúc”. Nếu giàu sẽ có hạnh phúc th́ sao ba mẹ Nguyên lại chia tay nhau và Nguyên nữa, sao anh luôn bị dằn vặt bởi mặc cảm. Phúc không hiểu nổi…
Phúc bắt đầu trông Khải. Gần tám giờ rồi… Không lẽ anh Khải hứa cuội? Phúc thở than đi ra đi vào ngoài sân, cô vừa đến ngồi bên băng đá th́ lại có tiếng leng keng ngoài cổng…
Phúc nhổm dậy – Không phải là anh Khài v́ nếu là Khải th́ anh đă mở cổng vào rồi. Cô bước vội ra trước ḷng đầy hi vọng…
- Có Mai ở nhà không Phúc?
Cô gượng gạo cười như mếu:
- Dạ có! Anh Trường vào nhà chơi. Để em đi gọi chị Mai…
Ṿng ra ngă sau, cô vào bếp rồi lên lầu:
- Chị Mai ơi! Anh Trường tới…
Mắt không rời quyển sách Mai hỏi lại:
- Thật không đó nhỏ?
Phúc buồn thiu thầm nghĩ: “Hạnh phúc vô cùng cho những người tưởng rằng “Gỗ Mun” đùa lúc nảy”. Cô phụng phịu:
- Thật mà! Ai ở không đâu đi nói đùa, có điều trong pḥng khách chị Thơ cũng đang có bạn… Chắc anh Trường ngồi ngoài xích đu chờ chị đó.
Mai vội vàng vụt quyển sách lên bàn. Cô bước nhanh xuống cầu thang. Phúc nh́n theo chị với chút nỗi niềm riêng tư…
Chỉ có Phúc là cô đơn và đang thèm khóc quá sức. Cô xuống lầu vào pḥng bà Thanh. Má cô đang ngồi tính toán sổ sách. Bổng dưng cô sà xuống bên mẹ dỗi hờn như ngày xưa khi cô bị hai chị nghĩ ra không cho giỡn chung:
- Má? Không ai thèm chơi với con hết ḱa!
Bà Thanh ph́ cười:
- Hồi nhỏ, má c̣n phân xử được. Giờ lớn rồi phải tự kiếm bạn chớ… Mà nè! Hôm rầy sao không thấy thằng Nguyên ghé?
Phúc bối rối, cô ôm gối lăn một ṿng trên giường mắt nh́n lên trần nhà, Phúc vờ nói trở sang chuyện khác.
- Ba đánh cờ ở nhà bác Diệp hả má?
Bà Thanh gật đầu, bà nh́n con cười cười:
- Không ai chơi th́ ở không cộng sổ giùm má coi…
Phúc ngồi dậy:
- Máy tính má để đâu?
- Trong học bàn đó.
Phúc cắm cúi tính sổ. Bà Thanh ra sau lúi cúi ǵ đó dưới bếp.
Chín giờ mười lăm… Phúc buồn bă đứng dậy bước ra pḥng khách. Nh́n vào ti vi cô cắn môi:
- Ḿnh sẽ ghi ǵ vào nhật kư đêm nay? Không lẽ phải ghi thêm một chữ buồn to tướng như hôm qua, hôm kia, hôm nào đó đă ghi.
- Phúc!
Tiếng chị Thơ vang lên làm cô giật ḿnh. Phúc vội vă bỏ hai chân đang để trên ghế salon xuống… Dù đang mơ mộng cô vẫn sợ bị la về cái tội ngồi đâu gác đó. Có lẽ thao tác của cô nhanh và điêu luyện lắm hay sao mà chị Thơ phá ra cười:
- Có ai rầy đâu mà bỏ chân xuống nhanh dữ vậy? Người ta kiếm đang chờ ngoài sân ḱa.
Phúc nh́n chị Thơ ngờ vực. Cô sợ bị đánh cú “thất vọng"vào phút chót lắm. Có thể chị Thơ nói dối để trả đũa v́ tội cô dám chất vấn anh chàng Thiên Sĩ của chỉ… Phúc ngồi làm thinh, tiếp tục xem ti vi...
Thơ trợn mắt:
- Ô hay! Bộ chị nói giỡn sao chớ? Ông Nguyên đợi em…
Thơ chưa nói dứt câu Phúc đă đứng bật dậy. Rồi như chợt thấy ḿnh hơi vội vă, cô ngượng ngùng từ từ xỏ chân vào dép và chậm răi bước ra sân. Tim cô đập mạnh… Người đâu mà ác đến thế kia chớ…
Phúc thấy Nguyên đang ngồi chờ trên ghế đá. Niềm hạnh phúc, nỗi nhớ mong và ḷng giận dỗi làm cô muốn khóc. Phúc ngồi xuống bên Nguyên, cô không nh́n anh mà lại nh́n vào khoảng tối của những cành lá trong sân. Nhất định không thèm nói trước, cô vừa nhũ ḷng vừa ấm ức nghe mùi hoa dạ lư thơm nồng đến muốn choáng váng…
Dĩ nhiên người thua cuộc phải là Nguyên rồi. Rơ là đàn ông lúc nào cũng phải có những nhượng bộ nhất thời như con bé Bích nói. Nguyên thừa biết cô hờn dỗi chờ nhưng anh vẫn b́nh thản như không. Hai người ngồi im nghe hương đêm ngọt ngào… Cuối cùng Nguyên nhẹ nhàng kéo cô vào ḷng âu yếm:
- Trẻ con vừa thôi. Xa nhau hai tuần không làm em người lớn ra chút nào sao “Gỗ Mun”?
Phúc không trả lời, cô tức tưởi:
- Tại sao anh ác với Phúc vậy? Khi không bỏ em suốt hai tuần để em phải khổ sở, lo âu đủ thử.
- Anh muốn em và anh có thời gian để suy nghĩ kỹ v́ khi chúng ta nói yêu nhau th́ mới là bắt đầu những thử thách thôi Phúc ạ!
Phúc hờn dỗi:
- Anh làm như thế để làm ǵ khi chúng ta đă yêu? Vậy anh đă nghĩ ǵ trong nữa tháng trời đó?
Nguyên nh́n Phúc cười:
- Anh nghĩ đến em nhưng lại không t́m đến em. Cuối cùng chịu hết nỗi anh đến nhà Khải rồi đến đây. Anh làm thế để em xem sức chịu đựng của anh khi không có em nó sẽ đến cỡ nào… Anh thua rồi… Nghĩ lại anh thấy ḿnh ngốc v́ đă để thời gian trôi một cách vô ích trong khi hai đứa nhớ nhau muốn điên…
Phúc giả vờ ngồi xa ra:
- Anh có biết trong hai tuần lễ đó em đă suy nghĩ và rút ra quyết định ǵ không?
Nguyên lại kéo Phúc sát vào người ḿnh:
- Quyết định ǵ? Nói mau đi “Gỗ Mun”!
- Em quyết định không yêu anh nữa.
- Thật không?
- Sao lại không? Rơ ràng em đâu thèm nhắc nhở, hỏi thăm xem anh ra sao đâu?
- Thế th́ anh phải bắt em yêu anh mới được.
Phúc thách thức:
- Không dễ đâu. Bằng cách nào?
- Bằng cách này nè!…
Nguyên nâng cằm Phúc lên đắm đuối hôn cô. Phúc ṿng tay ra sau lưng Nguyên cô ngất ngây v́ nụ hôn kéo dài đầy mê hoặc của anh, bất chợt cô xô mạnh Nguyên ra rồi khổ sở gục vào lưng ghế:
- Nguyên ơi! Em ghen, em không chịu được khi nghĩ rằng anh… anh… Môi anh đă từng hôn người ta.
Nguyên thở dài:
- Phúc! Suốt nửa tháng trời anh đă nghĩ rất sâu. Khi đă thật sự yêu, anh phải suy tư và lo cho tương lai nhiều hơn là nhớ về quá khứ. Nói như vậy không có nghĩa là anh bảo em hăy quên hết những dĩ văng đời anh. Điều day rứt anh là anh sẽ làm khổ em. Anh đă ngỡ rằng cùng với t́nh yêu trong trắng của em, tất cả cuộc đời anh sẽ đổi thay. Anh ngỡ rằng anh sẽ bắt đầu đi lại từ đầu tất cả mọi cái đều hướng về tương lai cho đẹp hơn. Nhưng không được Phúc ạ! Người ta khó ḷng tha thứ cho bản thân ḿnh khi đă sống qua những tháng ngày như anh đă sống. Anh đă định không đến với em nữa. Nhưng khổ nổi, anh đă bị em bắt mất hồn vía rồi. Điều mơ ước duy nhất của anh hiện nay là t́nh yêu của em. Bản thân em là tất cả những ǵ tốt đẹp mà anh cần có… Em bây giờ là một phần đời của anh. Em đừng ghen với những con nguời không xứng đáng để em phải khổ sở. Em nghĩ rằng anh yêu họ? Không đâu Phúc ạ! Họ không là ǵ trong anh cả.
Nguyên lại kéo Phúc vào ḷng, anh dịu dàng:
- Phúc có biết là anh đă xúc động như thế nào khi hôn em buổi chiều hôm ấy không? Anh sung sướng v́ biết ḿnh là người đầu tiên mà em yêu, th́ anh cũng hiểu được ḷng hờn ghen của em ra sao khi nghĩ rằng anh đă từng hôn những người con gái khác như đă hôn em.
Bóp nhẹ bàn tay Phúc, Nguyên nói:
- Hứa với anh đi. Đừng bao giờ phải khổ v́ những chuyện ấy nữa. Hăy nghĩ rằng anh rất yêu em. Cô bé của trái tim anh.
Phúc nằm ngoan trong ṿng tay Nguyên. Trái tim bướng bỉnh dễ thương của cô được ru bằng những lời thầm th́ của người cô yêu. Nguyên lại hôn cô, Phúc nhắm mắt đón nhận môi anh nồng nàn, quyến rũ. Cô th́ thầm bên tai Nguyên:
- Dù anh như thế nào em cũng yêu anh măi măi.
Nguyên siết cô thật mạnh:
- Anh phải về, khuya rồi, má Phúc rày th́ kỳ lắm…
Phúc hái vội chùm dạ lư bỏ vào túi áo Nguyên, cô chớp chớp nũng nịu:
- Đêm về để trên gối… Và nằm mơ chỉ được quyền thấy ḿnh em thôi.
Nguyên cười, anh hôn phớt lên trán Phúc. Khép cánh cửa lại cô bâng khuâng bước lên lầu. Phúc mở quyển nhật kư nhỏ ra. Cô đặt bút nắn nót những câu thơ từ đầu vừa dấu lại với tấm hồn hay mơ mộng và dể xúc cảm của cô. Khi yêu Phúc cũng có thể làm được bao điều kỳ diệu như mọi người…
Mổi lần anh đến
Phập pḥng tim em
Lá khô dưới thềm
Xào xạc trêu chọc
Gió đùa tóc ngắn
Trăng vờn lá cây
Dạ lư v́ ai
Xoè đôi cánh trắng
Mùi hoa nồng gắt
Choáng váng cả dầu
Đôi môi t́m nhau
Âm thầm bóng tối
Thời gian- Khỗ nỗi
Vô t́nh cứ trôi
Anh về Nhỏ ơi
Vội hôn lần nữa
Em ra khép cửa
Gió lùa qua tim...
Phúc cất quyển sổ vào học bàn. Cô ra ban công đứng nh́n xuống sân. H́nh như lúc năy anh quên chúc em ngủ ngon… Nhưng đêm nay chúng ḿnh sẽ ngủ thật ngon phải không anh yêu dấu… Vừa mới bên nhau mà em lại nhớ anh nữa rồi… T́nh yêu thật là lạ phải không anh.


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  Next