c Nửa Đêm   Sidney Sheldon Pages Previous  1  2  3   
Chương 17
ST. MORITZ

Catherine đang bị một cơn-sốc-về tinh thần. Nàng ngồi trên đi văng trong buồng ở khách sạn, đang nghe viên Trung uư Hans Bergman, trưởng đội tuần tra trượt tuyết, nói với nàng về cái chết của Kirk. Âm thanh của tiếng nói Bergman cứ vật vờ như sóng vỗ trong đầu Catherine, và nàng không thể nghe kỹ được từng lời một. Nàng đă tê tái v́ sợ hăi. Mọi người xung quanh ta đă chết cả, nàng suy nghĩ tuyệt vọng. Cái chết của Larry, bây giờ là Kirk, và những người trước: Noelle, Napoleon Chotas, Frederick Stavros. Thật là một cơn ác mộng không kết thúc.
Qua làn sương của tuyệt vọng, nàng nghe lờ mờ tiếng nói của Hans Bergman.

Dịch giả: Nguyễn Văn Dịch    

- Thưa bà Reynolds… Bà Reynolds… - Nàng ngẩng đầu lên. - Tôi không phải là bà Reynolds, - nàng nói ră rời v́ mệt mỏi. - Tôi là Catherine Alexander. Kirk và tôi là… bạn!
- Tôi biết.
Catherine thở mạnh.
- Thế nào… sự việc xảy ra thế nào? Kirk là người trượt tuyết giỏi cơ mà.
- Tôi biết. Ông ấy đă trượt tuyết nhiều lần ở đây. - Anh ta lắc đầu. - Để nói với cô sự thật, cô Alexander, tôi cũng không biết sự việc xảy ra như thế nào. Chúng tôi thấy anh nằm ở Lagalp một dốc đă bị cấm v́ tuyết lở tuần trước. Biển báo hiệu đă bị đổ v́ gió thổi. Tôi rất có lỗi.
Lỗi. Một từ yếu làm sao, một từ ngây ngô làm sao.
- Cô muốn chúng tôi giải quyết tang lễ như thế nào, cô Alexander?
V́ chết không phải là hết. Không, cần phải giải quyết.
Quan tài và nơi chôn cất, và hoa thông báo cho những người bà con. Catherine như muốn kêu thét lên.
- Cô Alexander?
Catherine nh́n lên:
- Tôi sẽ thông báo cho gia đ́nh Kirk!
- Cám ơn cô.
Khi Catherine trở về London, nàng quá yếu không thể đi làm được. Nàng ở trong pḥng từ chối gặp hay nói chuyện với bất kỳ ai. Anna, người hầu pḥng chuẩn bị cơm nước cho nàng và mang lên buồng Catherine, nhưng khay ăn đă bị trả lại, không đụng đũa đến.
- Cô phải ăn ǵ đi chứ, cô Alexander!
Nhưng cứ nghĩ đến các món ăn là Catherine lại ốm thêm.
Ngày hôm sau, Catherine cảm thấy yếu hơn. Nàng thấy như ngực nàng chứa đầy sắt, không thở được.
- Tôi không thể tiếp tục như thế này, - Catherine nghĩ. - Tôi phải làm cái ǵ đó.
Nàng thảo luận điều đó với Evenlyn Kaye.
- Tôi tự than trách ḿnh về những ǵ đă xảy ra.
- Điều đó không đúng, Catherine ạ!
- Tôi biết, không phải thế, nhưng tôi không thể làm ǵ được hơn. Tôi thấy tôi có trách nhiệm. Tôi cần có ai đó để nói về việc đó. Có thể tôi gặp được một nhà tâm lư… - Tôi có biết một người giỏi một cách đáng khâm phục.
Evenlyn nói.
- Thực tế là ông ta vẫn thăm nom Wim luôn. Tên ông là Alan Hamilton. Tôi có một người bạn, cô ta định tự tử lúc đó bác sĩ Hamilton đă đến doạ cô, rồi cô lại b́nh thường trở lại. Cô có muốn đến gặp ông ấy không?
- Nhưng nếu ông ta bảo tôi điên? Tôi phải làm thế nào? Được, - Catherine nói miễn cưỡng.
- Tôi sẽ cố hẹn ông ấy cho cô. Ông ấy cũng rất bận.
- Cám ơn, Evenlyn. Tôi rất muốn.
Catherine đă đến văn pḥng của Wim. Anh ta muốn biết về Kirk, nàng nghĩ.
- Wim - anh có nhớ Kirk Reynolds không? Anh ta đă bị chết từ mấy hôm trước trong một tai nạn trượt tuyết.
- À! Westminster - đặc biệt - bốn - bẩy - một.
Catherine ngây người ra không hiểu.
- Cái ǵ. - Và nàng đột nhiên đă nhận ra là Wim đọc số điện thoại của Kirk. Mọi con người chỉ có nghĩa với Wim như thế thôi ư?
Một dăy số? Có phải là anh ta không có cảm xúc ǵ về mọi người? Có phải là anh ta thực không thể yêu, căm thù hay đam mê?
Có lẽ như anh ta th́ tốt hơn. Catherine suy nghĩ. Ít ra anh ta cũng có thể chia sẻ nỗi đau mà mỗi người chúng ta c̣n lại có thể cảm thấy chứ.

o0o

Evenlyn đă sắp xếp để Catherine gặp được bác sĩ Hamilton vào thứ sáu tới. Evenlyn nghĩ đến việc điện cho Constantin Denmiris báo ông những việc đă làm, nhưng cô thấy việc đó không quan trọng nên lại thôi.
Văn pḥng Alan Hamilton ở phố Wimpole. Catherine đă đến đó trong buổi hẹn đầu tiên, vừa tin vừa tức tối. Tin bởi v́ nàng sợ những điều ông có thể nói với nàng, và tức tối v́ ḿnh v́ đă ỷ lại vào một người xa lạ để giúp nàng những vấn đề nàng thấy có thể tự giải quyết được.
Người tiếp nhận ngồi sau cửa kính nói:
- Bác sĩ Hamilton sẵn sàng gặp cô. Cô Alexander.
Nhưng liệu ta có sẵn sàng gặp ông không? Catherine không biết thế nào. Nàng hăi hùng đến cao độ. Tôi đang làm việc ǵ đây? Tôi không muốn đặt ḿnh vào tay của một ông quan nào đó, mà chắc ông ta nghĩ rằng ông ta là thánh.
Catherine nói:
- Tôi đă thay đổi ư kiến. Thực ra tôi không cần bác sĩ. Tôi vẫn vui ḷng trả tiền về việc hẹn này!
- Ồ! Xin đợi cho một phút!
Nhưng…
Người tiếp nhận đă đi vào văn pḥng của bác sĩ.
Sau một lát, cửa văn pḥng mở ra và Alan Hamilton đi ra. Ông ta trạc khoảng hơn bốn mươi, cao và tóc hung, mắt xanh sáng, phong cách có vẻ dễ dăi. Ông nh́n Catherine và cười:
- Cô đă làm tôi mất một ngày, - Ông nói.
Catherine nhíu đôi lông mày.
- Cái ǵ?
- Tôi không biết tôi là bác sĩ tốt hay không tốt thế nào. Cô vừa vào pḥng đón tiếp của tôi, cô đă có cảm giác dễ chịu hơn. Đó phải là một thành công.
Catherine nói tự bảo vệ:
- Tôi xin lỗi. Tôi có khuyết điểm. Tôi không cần giúp đỡ ǵ cả.
- Tôi rất vui thích được nghe những lời như thế, - Alan Hamilton nói. - Tôi mong cho mọi bệnh nhân của tôi được thấy như thế. Chừng nào cô c̣n ở đây, cô Alexander à, sao cô không đến tôi được một lát? Chúng ta uống với nhau một ly cà phê.
- Cám ơn ông, không. Tôi không…
- Tôi tin là cô có thể uống cà phê để thức giấc.
Catherine do dự.
- Thôi được, chỉ một phút thôi.
Nàng theo ông vào văn pḥng. Đó là một pḥng rất đơn giản, được trang trí theo sở thích yên tĩnh, đồ đạc th́ giống như buồng tiếp khách hơn là một văn pḥng. Có những bức tranh nhẹ nhàng treo trên tường, trên bàn cà phê có một bức h́nh một phụ nữ xinh đẹp và một cậu con trai. Được, ông ta có một văn pḥng xinh đẹp và một gia đ́nh hấp dẫn. Điều đó nói lên điều ǵ?
- Xin mời ngồi! - Bác sĩ Hamilton nói. - Một phút nữa sẽ có cà phê.
- Tôi thực sự không muốn làm bác sĩ lăng phí thời giờ, thưa bác sĩ. Tôi là…
- Không nên nghĩ như vậy. - Ông ngồi trên ghế bành, t́m hiểu về nàng. - Cô nghĩ nhiều quá, ông nói rất t́nh cảm.
- Ông có biết điều đó không? - Catherine ngắt lời. Giọng của nàng tỏ ra giận dữ nhưng thâm tâm nàng không giận ai.
- Tôi đă nói chuyện với Evenlyn. Cô ấy đă nói với tôi sự việc ở St. Moritz. Tôi xin lỗi.
Lại cái từ Chúa phạt đó.
- Ông là…
Nếu ông là một bác sĩ tuyệt vời, có thể ông cứu được Kirk. Tất cả những nỗi buồn đau âm thầm bên trong nàng đă được dịp phát ra, tuôn ra như một ḍng thác, Catherine cho rằng nàng chỉ bị quá kích động.
- Hăy để tôi một ḿnh, - nàng kêu lên. - Hăy để tôi một ḿnh.
Alan Hamilton ngồi đó, ngắm nh́n nàng không nói ǵ.
Khi cơn thổn thức của Catherine đă dịu đi, nàng nói với vẻ mệt nhọc:
- Tôi xin lỗi hăy quên tôi đi. Tôi thực sự phải đi bây giờ, - Nàng đứng dậy và bắt đầu đi ra cửa.
- Cô Alexander, tôi không hiểu liệu tôi có thể giúp ǵ được cô nhưng tôi xin cố gắng. Tôi hứa với cô rằng dù thế nào tôi cũng không làm cô đau buồn thêm.
Catherine đứng ở cửa, do dự. Nàng quay nh́n về phía ông, mắt đẫm lệ.
- Tôi không biết t́nh trạng của tôi là thế nào. - Nàng nói nhỏ nhẹ. - Tôi cảm thấy tôi mất mát nhiều quá.
Alan Hamilton đi đến phía nàng.
- Rồi tôi sẽ cố t́m nguyên nhân v́ sao cho cô? Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó nhé. Ngồi xuống đi. Tôi đi xem cà phê thế nào.
- Ông đi ra độ năm phút, Catherine không hiểu ông nói thế nào mà nàng lại ng̣i nán lại. Ông ta tác động trấn an mọi việc. Có cái ǵ ở phong cách ông ta làm cho người ta yên ḷng. Có thể ông ta giúp được ḿnh, Catherine nghĩ.
Alan Hamilton trở lại, mang hai cốc cà phê.
- Có đường và bơ, tuỳ cô thích.
- Không, cám ơn.
- Ông ngồi xuống đối diện với cô. - Tôi hiểu bạn cô chết trong một tai nạn trượt tuyết. Thật là đau đớn khi nói về việc đó.
- Vâng. Anh ấy trượt ở một cái dốc mà người ta báo là đă đóng cửa. Gió thổi đổ mất biển báo.
- Đây có phải là lần đầu đối với cô về cái chết của một ai đó gần với cô?
Làm sao nàng có thể trả lời câu hỏi đó được? Ồ, không. Chồng tôi và cô t́nh nhân của anh ta đă bị xử tử v́ cố t́nh giết tôi. Những người xung quanh tôi đều chết.
Điều đó làm ông bị xúc động. Ông đang ngồi đó, đợi câu trả lời, tên chó đẻ buôn lậu. Được, nàng sẽ không thể để hắn thoả măn. Cuộc đời nàng không phải là đê nó buôn bán. Ta thù hắn!
Alan Hamilton đă nh́n thấy sự tức giận trong bộ mặt nàng. Ông từ tốn chuyển chủ đề nói chuyện.
- Wim thế nào? - ông hỏi.
Câu hỏi làm Catherine hoàn toàn không chút đề pḥng. - Wim - anh ta khỏe. Evenlyn nói với tôi anh ta là bệnh nhân của ông.
- Vâng! - Xin ông có thể giải thích v́ sao anh ta lại như vậy?
- Wim đến với tôi v́ anh ra muốn khỏi mất việc làm, anh ta có điều rất lạ - một kẻ yếu thế kỳ lạ. Tôi không thể hiểu được v́ sao, nhưng cơ bản, anh ấy ghét người khác, anh ấy không thể có liên hệ với người khác.
Catherine nhớ lại lời Evenlyn. Anh ta không có cảm xúc Anh ta không bao giờ gắn bó với một ai.
- Nhưng Wim lại rất kiệt xuất về toán học, - Alan Hamilton tiếp. - Anh ta hiện đang làm việc mà với việc ấy anh có thể áp dụng được kiến thức toán học!
Catherine gật đầu. - Tôi cũng chưa bao giờ được biết ai giống anh ấy.
Alan Hamilton nghiêng về phía trước ghế bành.
- Cô Alexander, - ông nói, - Sự việc cô vừa trải qua thật là đau buồn, nhưng tôi nghĩ tôi có thể làm cho cô thấy thanh thoát hơn - Tôi sẽ cố gắng.
- Tôi… tôi không biết, - Catherine nói. - Mọi việc dường như vô vọng với tôi!
- Chừng nào mà cô c̣n cảm thấy như vậy, - Alan Hamilton cười, - Th́ không có nơi đâu cô cần bằng nơi đây - Nụ cười của ông có vẻ tự phụ. - Sao ta lại không hẹn gặp một lần nữa? Nếu, cuối lần hẹn tới, cô c̣n ghét tôi, chúng tôi gọi đó là thua.
- Tôi không ghét ông, - Catherine nói vẻ xin lỗi - Vâng, có thể có một chút.
Alan Hamilton đi qua phía bên bàn làm việc và xem quyển lịch. Lịch làm việc của ông gần như kín đặc cả.
- Thứ hai, thế nào có được không? - ông hỏi. - Một giờ chiều nhé?
Một giờ chiều là giờ ăn trưa của ông, nhưng ông muốn quên đi. Catherine Alexander là một phụ nữ phải chịu một gánh nặng không kham nổi, và ông quyết định làm mọi việc có thể giúp cô.
Catherine nh́n ông một lúc lâu.
- Được ạ.
- Tốt. Tôi sẽ gặp cô lúc đó nhé. - Ông trao cho cô một tấm thiếp. Trong thời gian từ nay đến đó, nếu cô cần tới, đây là số điện thoại văn pḥng tôi và điện thoại nhà riêng tôi. Tôi ngủ rất tỉnh v́ vậy không ngần ngại ǵ cả cứ đánh thức tôi dậy!
- Cám ơn - Catherine nói. - Thứ hai, tôi sẽ đến đây.
Bác sĩ Alan Hamilton nh́n cô đi ra cửa và ông nghĩ, cô ta dễ bị tổn thương, và rất đẹp. Ta phải cẩn thận. Ông nh́n vào bức ảnh trên bàn trà. Ta không biết Angela sẽ nghĩ ǵ?

o0o

Điện thoại réo vào nửa đêm.
Constantin Denmiris lắng nghe và khi nói giọng ông tỏ rất ngạc nhiên. - Tàu Thele đắm à? Tôi không tin điều đó được!
- Đó là sự thực, ông Denmiris. Đội biên pḥng phát hiện một số mảnh con tàu đó bị phá hoại.
- Có ai sống sót không?
- Không, thưa ngài. Tôi e rằng không. Các thuỷ thủ đều mất tích cả.
- Thật là khủng khiếp. Có ai biết, sự việc ra sao không?
- Tôi e rằng chúng ta chẳng biết ǵ nữa, thưa ngài. Mọi chứng cứ đang ở đáy biển.
- Biển, - Denmiris lầu bầu, - biển quái ác.
- Chúng ta trước hết làm đơn khiếu nại hăng bảo hiểm chứ?
- Thật là khó mà lo mọi việc như vậy khi mọi người can đảm của chúng ta đă mất mạng rồi - nhưng được, trước hết phải làm đơn khiếu nại.
Ông ta muốn giữ cái lọ làm bộ sưu tầm của ḿnh.
- Bây giờ đă đến lúc phải trừng phạt cái thằng anh vợ của ḿnh!


Chương 18

Spyros Lambrous vô cùng sốt ruột, đang đợi tin tức Constantin Denmiris bị bắt. Ông mở radio phát liên tục trong pḥng làm việc, và đọc lướt tất cả các tờ báo hàng ngày t́m mọi tin tức. Ta sắp nghe được một tin ǵ đó ngay đây thôi, Lambrous nghĩ. Cảnh sát đă bắt Denmiris lúc này đây.
Khi mà Tony Rozzoli báo Spyros rằng Denmiris lên tàu Thele và sắp nhổ neo, Lambrous đă thông báo ngay cho hải quan Mỹ - một cách nặc danh, về việc đó.
Bây giờ th́ họ đă bắt được nó rồi. Sao báo chí không loan ngay chuyện này nhỉ?
Điện thoại riêng của ông nheo nhéo.
- Ông Denmiris đang đợi ông nói chuyện ở đường dây số hai.
- Có ai gọi ông Denmiris à?
- Không ạ, thưa ông Lambrous. Chính ông Denmiris đang ở đầu dây.
Câu nói đó như một ḍng nước làm ông lạnh toát cả người.
- Không thể thế được.
Như bị điện giật, Lambrous nhấc ống nghe:
- Costa?
- Spyros - Tiếng Denmiris rất vui vẻ. - Mọi việc thế nào?
- Tốt, tốt cả. Anh ở đâu đấy?
- Ở Anthens. Hôm nay ăn trưa nhé? Rỗi chứ?
Lambrous có cuộc hẹn trưa quan trọng.
- Ừ, hay đấy.
- Tốt, chúng ta sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ. Hai giờ nhé!
Lambrous đặt ống nghe xuống, tay anh đă run lên.
Nhân danh thượng đế, sự việc lại có thể đổi thay thế được ư? Thôi, ông sẽ thấy đầy đủ mọi việc đă xảy ra ngay thôi.
Constantin Denmiris làm cho Spyros phải đợi tới ba mươi phút, và cuối cùng khi đến, ông nói vội.
- Xin lỗi, tôi bị trễ!
- Không sao.
Spyros ḍ xét Denmiris cẩn thận, cố t́m xem có dấu hiệu ǵ về kinh nghiệm mà ông ta vừa phải trải qua không. Không có ǵ khác.
- Tôi đói quá. - Denmiris nói rất vui vẻ.
- Anh thế nào?
- Xem thực đơn hôm nay có cái ǵ nào. - Ông lướt nh́n một lượt tờ thực đơn. - À Stridia. Anh có muốn bắt đầu bằng món ṣ không, Spyros?
- Không tôi không thích món đó. - Ông ta chẳng c̣n thấy ǵ là ngon miệng.
Denmiris đang làm như rất vui, và Lambrous th́ có linh tính rất nhạy.
Khi họ đă đặt món ăn, Denmiris nói:
- Tôi phải cám ơn anh, Spyros ạ!
- Về cái ǵ? - Spyros nh́n có vẻ như muốn gây chuyện.
- Về cái ǵ ấy hả? V́ anh đă gửi cho tôi một ông khách hàng tốt: ông Rozzoli.
Lambrous lau mép.
- Cậu… cậu đă gặp phải hắn?
- Ồ vâng. Hắn bảo đảm với tôi rằng chúng tôi sẽ cùng làm ăn nhiều vụ trong tương lai. - Denmiris thở dài.
- Tuy vậy, tôi e rằng ông Rozzoli không có nhiều vụ trong tương lai nữa!
Giọng Constantin Denmiris như rắn lại:
- Điều tôi muốn nói là Tony Rozzoli đă chết!
- Sao? Điều ǵ đă xảy ra?
- Hắn bị một tai nạn, Spyros à! - Ông nh́n vào mắt ông anh vợ. - Đó là con đường cho thằng nào cố t́nh lừa dối tôi, là bị một tai nạn.
- Tôi… tôi không hiểu. Cậu…
- Không hiểu? Anh đă cố tiêu diệt tôi. Anh thất bại rồi. Tôi hứa với anh, nếu anh thôi không làm thế nữa, sẽ tốt hơn cho anh!
- Tôi… tôi không hiểu cậu đang nói ǵ cả?
- Anh không hiểu à, Spyros? - Constantin Denmiris cười:
- Anh sẽ hiểu ngay thôi. Nhưng trước hết, tôi sẽ tiêu diệt em gái anh.
Món ṣ mang đến.
- À, - Denmiris nói, - Trông ngon quá. Anh thích chứ?
Sau đó, Constantin Denmiris rất thoả măn về lần gặp đó, Spyros Lambrous là một con người hoàn toàn mất hết đạo lư. Denmiris biết Lambrous đă quư trọng em gái ḿnh như thế nào và Denmiris có ư định trừng phạt cả hai.
Nhưng có vài điều mà ông ta phải chú ư đến trước tiên. Catherine Alexander. Nàng đă gọi điện cho ông sau cái chết của Kirk, gần như là bị chứng hitstery.
- Thật là khủng khiếp!
- Tôi thực có lỗi, Catherine à. Tôi biết cô đă mến Kirk như thế nào. Thật là một mất mát lớn cho cả chúng ta.
Ta phải thay đổi kế hoạch, Denmiris nghĩ. Không c̣n thời gian cho việc Rafina bây giờ. Sự việc tồi quá. Chỉ có Catherine là sợi dây nối c̣n lại giữa ta và những ǵ đă xảy ra cho Noelle Page và Larry Douglas. Để nàng sống lâu quá là một sai lầm. Chừng nào mà nàng c̣n sống th́ có thể có người chứng minh được những việc Denmiris đă làm. Nhưng với cái chết của nàng, ông ta sẽ được hoàn toàn yên thân.
Nhấc điện thoại ở bàn làm việc và quay số. Khi có tiếng trả lời, Denmiris nói.
- Thứ hai này tôi sẽ ở Cửu Long. Đến đó nhé. - Và đặt ống nghe xuống không đợi lời đáp.

o0o

Hai người đă gặp lại nhau trong ngôi nhà hoang vắng, mà chủ nhân của nó là Denmiris ở thành phố nhiều bức tường này.
- Phải như một tai nạn. Anh có thể bố trí được như thế không? - Constantin Denmiris hỏi.
Đó là một điều sỉ nhục. Hắn cảm thấy tức giận sôi lên. Đó là một câu hỏi mà ông ta có thể hỏi những tên đâm thuê chém mướn bắt gặp ngoài phố. Hắn định trả lời đầy ác ư: Ồ, tôi nghĩ có thể làm được việc đó. Ông có muốn một tai nạn trong nhà? Tôi có thể bố trí cho cô ta rớt cầu thang máy găy cổ chết. Như người vũ nữ ở Marseilles. Hay, cô ấy đă quá chán và chết đuối trong bồn tắm. Như người nữ thừa kế ở Gstuad. Cô ta có thể quá liều heroin. Hắn đưa ra ba cách đó. Hay cô ta có thể chết lịm trên giường với một điếu thuốc cháy dở. Thám tử Thuỵ Điển ở khách sạn bên bờ sông ở Paris. Hoặc, có thể ông thích một kiểu ǵ đó ngoài trời? Tôi có thể bố trí một tai nạn xe cộ, một vụ máy bay rơi, hay một vụ mất tích ngoài biển.
Nhưng rồi hắn lại chẳng nói những điều đó, v́ thật sự hắn sợ người ngồi trước mặt hắn. Hắn đă nghe nói quá nhiều chuyện lạnh cả người về con người này và hắn có nhiều lư do để tin vào những chuyện đó.
Rồi hắn chỉ nói: "Vâng, thưa ông, tôi có thể bố trí một tai nạn. Không một ai biết được cả". Ngay khi hắn nói những lời đó, một ư nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: Thằng cha này hiểu rằng ta sẽ biết. Hắn đợi. Hắn c̣n nghe thấy những tiếng ồn ào ngoài phố qua cửa sổ, và cả những giọng the thé và khàn khàn bằng nhiều thứ tiếng của những dân cư của thành phố nhiều bức tường này.
Denmiris đang ḍ xét hắn với con mắt lạnh lùng và trơ như những mảnh chai vỡ.
Khi hắn đă nói xong, người đàn ông nói.
- Rất tốt. Tôi sẽ để tuỳ anh quyết định về phương pháp.
- Vâng, thưa ông. Thế đối tượng đang ở đây, ở Cửu Long này?
- London. - Tên cô ấy là Catherine. Catherine Alexander. Cô ta đang làm trong văn pḥng của tôi ở London.
- Sẽ giúp cho tôi nhiều nếu tôi được giới thiệu về cô ấy. Bằng cách theo dơi nội bộ.
Denmiris nghĩ một lúc.
- Tôi đang cho một đoàn các cán bộ điều hành đến London tuần tới. Tôi sẽ bố trí cho anh có mặt trong một bữa tiệc. - Ông dướn người về phía trước và nói nhỏ, - C̣n một điều nữa.
- Dạ vâng, thưa ông.
- Tôi không muốn một ai có thể nhận ra thân thể cô ta.


Chương 19

Constantin Denmiris đang gọi điện thoại.
- Xin chào, Catherine. Cô thấy hôm nay thế nào?
- Tốt, cám ơn Costa?
- Cô thấy có khỏe hơn không?
- Vâng ạ.
- Tốt. Tôi rất vui mừng được biết cô khỏe hơn, tôi đă cử một đoàn các cán bộ điều hành của công ty chúng ta sang London để nghiên cứu về các hoạt động ở đấy. Tôi rất muốn cô giúp đỡ và quan tâm tới họ.
- Tôi rất sung sướng. Khi nào họ sẽ đến?
- Sáng mai.
- Tôi sẽ làm mọi việc hết khả năng của tôi.
- Tôi biết tôi có thể nhờ cậy nơi cô. Cám ơn. Catherine!
- Chúc mừng ông!
- Tạm biệt, Catherine.
Đường dây nói bị ngắt.
Thế là xong! Denmiris ngồi dựa lưng vào ghế suy nghĩ. Với việc Catherine Alexander đi nốt không c̣n đầu mối nào có thể gỡ ra được nữa. Bây giờ, ông có thể tập trung chú ư đến vợ ông và ông anh của cô.
- Tối nay, chúng ta sẽ có bữa tiệc. Một số cán bộ điều hành ở văn pḥng. Tôi muốn em làm bà chủ của bữa tiệc.
Đă lâu lắm rồi kể từ ngày nàng làm bà chủ tiệc cho chồng. Melina cảm thấy phấn khởi và hăng hái. Có lẽ đây là một biến đổi.
Bữa cơm tối đó chẳng có việc ǵ đặc biệt cả. Ba người đàn ông đến, ăn tối và về. Bữa tiệc đó chỉ là để che đậy một cái ǵ mờ ám.
Melina chỉ được giới thiệu chiếu lệ với mấy người đàn ông và ngồi đó, trong khi chồng nàng nói chuyện và nàng c̣n nhớ Costa hôm đó có sức thu hút như thế nào. Anh ta kể những chuyện vui và khen ngợi họ quá đáng, họ thích thú với những lời khen đó. Họ như được hiện diện bởi một vĩ nhân, và họ tỏ ra rằng họ biết rơ điều đó. Melina chẳng có dịp nào để nói, mỗi khi nàng nói một điều ǵ th́ Costa lại ngắt lời, sau cùng, nàng chỉ ngồi đó yên lặng.
- Sao anh ấy lại muốn ta có mặt ở đó? Melina thắc mắc.
Và cuối buổi, khi mọi người đă ra về, Denmiris nói:
- Em sẽ phải bay đi London sáng sớm ngày mai. Anh chắc chắn là em sẽ rất chu đáo với mọi việc cần phải làm ở đó.
Và họ đă đi.
Đoàn cán bộ đến London sáng hôm sau. Có ba người, tất cả đều khác nhau về quốc tịch.
Một người Mỹ, Jerry Haley, cao, thuộc loại người cơ bắp, có bộ mặt cởi mở, thân mật và đôi mắt xám màu đá. Anh ta có bàn tay rất to mà Catherine chưa bao giờ thấy ai thế. Đối với họ, nàng là người rất quyến rũ. Họ như có cuộc sống của riêng họ, trơ về cảm xúc, nhưng lại tỏ ra mềm mỏng và say sưa, do vậy họ rất hăm hở muốn làm một việc ǵ đó.
Một người Pháp, Yres Renard, tương phản hoàn toàn với Haley. Anh này lùn và mập. Nét đặc biệt của anh này là keo kiệt, và anh ta có con mắt lạnh lùng, ḍ xét như muốn nh́n thấu tim Catherine. Anh ta tỏ ra nhũn nhặn và kín đáo. Cảnh giác là từ theo Catherine nhận xét.
Nhưng cảnh giác ǵ? Catherine không hiểu.
Người thứ ba của đoàn là Dino Mattusi. Hắn là người Ư rất cởi mở, thân mật và dễ mến, sự quyến rũ của hắn ṛ rỉ ra qua từng chi tiết nhỏ nhặt.
- Ông Denmiris rất đề cao cô, - Mattusi nói.
- Đó chỉ là một điều tâng bốc!
- Ông ấy nói cô sắp quản lư chúng tôi ở London. Đây, tôi mang một quà tặng nhỏ cho cô!
Hắn đưa Catherine một hộp nhỏ có nhăn Hermès trên hộp. Bên trong là một khăn quàng bằng lụa rất đẹp.
- Cám ơn, - Catherine nói. - Cái này có lẽ anh phải bận tâm lắm! - Cô nh́n sang các người khác. Tôi xin đưa các anh thăm các pḥng làm việc.
Sau lưng họ tự nhiên có vật ǵ rơi vỡ. Cả bọn quay lại.
Một thằng bé con đứng ngây ra đó, mất hết can đảm đang nh́n vào cái hộp mà nó vừa đánh rơi. Nó đang mang ba cái vali. Thằng bé trông khoảng độ mười lăm tuổi và bé nhỏ so với tuổi của nó. Nó có bộ tóc nâu xoắn tít và đôi mắt xanh sáng, trông cu cậu mảnh khảnh.
- Lạy chúa, - Renard nói luôn. - Cẩn thận với các đồ đạc này cháu nhé?
- Cháu xin lỗi, - thằng bé nói nghiêm nghị. - Tha lỗi cho cháu. Cháu để cái vali này ở đâu ạ?
Renard nói vẻ sốt ruột, - Để đâu cũng được. Chúng tao lấy sau!
Catherine nh́n thằng bé như muốn hỏi. Evenlyn giải thích:
- Nó mới thôi việc làm ở văn pḥng Anthens. Và ở đây tôi cần nó để sai vặt.
- Tên em là ǵ? - Catherine hỏi.
- Atanas Stavich, thưa madam. - Nó nói gần như khóc.
- Được, Atanas. Có một buồng phía sau, cháu có thể để các vali ở đó. Cô muốn thấy các vali đó được trông nom cẩn thận!
Thằng bé nói rất biết ơn:
- Cám ơn, madam!
Catherine quay lại phía mấy người đàn ông.
- Ông Denmiris nói rằng các anh sẽ nghiên cứu hoạt động ở đây. Tôi sẽ giúp các anh bằng mọi cách tôi có thể làm được. Nếu có điều ǵ các anh cần, tôi sẽ cố gắng giải quyết. Bây giờ, xin quư vị đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu quư vị Wim và các cán bộ văn pḥng.
Khi họ đi xuống hành lang Catherine dừng lại để giới thiệu. Họ tới văn pḥng của Wim.
- Wim, đây là đoàn cán bộ ông Denmiris cử tới. Xin giới thiệu Yres Renard, Dino Mattusi và Jerry Haley. Các anh ấy vừa từ Hy Lạp sang.
Wim nh́n họ:
- Hy Lạp có dân số bảy triệu sáu trăm và ba mươi ngàn. - Mọi người nh́n nhau và không hiểu.
Catherine cười thầm. Họ cũng có cùng phản ứng với Wim đúng như cô khi lần đầu gặp anh ta.
- Tôi đă chuẩn bị văn pḥng làm việc của các anh. - Catherine nói với bọn đàn ông. - Xin các anh theo tôi ạ!
Khi họ ra ngoài hành lang, Jerry Haley hỏi.
- Cái thằng cha này là thế nào? Có người nói hắn ở đây rất quan trọng.
- Anh ta là Wim - Catherine trấn an Haley - Wim theo dơi vấn đề tài chính của các ngành quan trọng khác nhau.
- Tôi muốn để hắn theo dơi con mèo của tôi, - Haley nói giọng mũi.
- Có lúc nào đó, các anh sẽ hiểu anh ta hơn…
- Tôi không muốn được hiểu hơn về anh ta! - người Pháp làu bàu.
- Tôi đă sắp xếp các khách sạn cho các anh, - Catherine nói với cả nhóm. - Tôi hiểu mỗi anh muốn ở khách sạn khác nhau.
- Đúng thế, - Mattusi trả lời.
Catherine lúc đầu không định như vậy, nhưng rồi sau lại quyết định thôi. Đó không phải là công việc. Sao họ lại muốn chọn ở tại các khách sạn khác nhau.
Mattusi nh́n Catherine và suy nghĩ. Cô ta đẹp hơn là tôi tưởng. Điều đó làm cho công việc thích thú hơn. Và cô đang bị đau buồn. Tôi có thể đọc được điều đó ở trong đôi mắt cô. Tôi sẽ dạy cô ta làm sao bỏ được những nỗi buồn đau. Chúng ta sẽ vui cùng nhau. Và khi tôi đă làm xong việc với cô ấy tôi sẽ đưa cô ấy đến nơi không c̣n có đau khổ nữa. Cô ta sẽ đến Maker hay Baker. Tôi sẽ vui với điều đó. Tôi sẽ rất vui với điều đó.
Catherine chỉ cho mọi người các văn pḥng làm việc khác và khi họ đă vào các pḥng đó, cô quay lại bàn làm việc của ḿnh. Từ hành lang nàng nghe được người Pháp đang la mắng thằng bé con.
- Đây không phải là cái valy của tao, thằng ngốc ạ. Cái của tao mầu nâu cơ. Mầu nâu? Mày có hiểu tiếng Anh không?
- Dạ, thưa ngài. Tôi xin lỗi ngài. - Giọng của nó đầy sợ hăi.
Ta phải ra để giải quyết việc này, Catherine nghĩ.
Evenlyn Kaye nói:
- Nếu cô cần giúp ǵ về đoàn này, tôi sẵn sàng ở đây.
- Tôi cám ơn và chú trọng điều chị nói, Evenlyn. Tôi sẽ báo chị.
Mấy phút sau, Atanas Stavich đi qua pḥng của Catherine. Cô gọi nó vào:
- Em vào đây một lúc, vào đi.
Thằng bé nh́n cô, sợ hăi biểu hiện ra mặt.
- Thưa vâng, madam - Nó bước vào nh́n ngang, nh́n ngửa như thể sắp bị đánh.
- Đóng cửa lại đi!
- Dạ vâng, Madam!
- Ngồi đi, Atanas, tên em là Atanas, phải không?
- Dạ vâng, madam!
Cô cố gắng làm cho nó thoải mái, nhưng không được.
- Không việc ǵ mà em phải sợ hăi thế cả.
- Không ạ, madam!
Catherine ngồi đó, xem xét thằng bé, không hiểu có điều ǵ khủng khiếp đă làm cho nó sợ sệt như vậy. Cô quyết định t́m hiểu thêm về quá khứ của nó.
- Atanas, nếu có ai ở đây làm em khó chịu, hoặc có ư nói ǵ em, tôi muốn em đến với tôi. Em có hiểu không?
- Vâng, Madam! - Nó nuốt nước bọt.
Nhưng cô không hiểu liệu nó có đủ nghị lực để đến với cô hay không. Có người nào, ở đâu đă làm hỏng tinh thần của nó.
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé! - Catherine nói.
Bản tóm tắt của đoàn cho thấy họ đă làm việc ở nhiều ngành trong vương quốc rải rác của Constantin Denmiris, do vậy họ có nhiều kinh nghiệm trong phạm vi tổ chức. Có một điều làm đau đầu Catherine nhất là tay người Ư rất đáng mến Dino Mattusi. Anh hay bỏ bom Catherine bằng các câu hỏi mà anh có thể biết câu trả lời là ǵ, và anh ta tỏ ra không cần quan tâm nhiều đến việc t́m hiểu các hoạt động ở London, thực tế là anh ta chú ư đến công ty và chỉ chú ư đến đời tư của Catherine.
- Cô có chồng chưa? - Mattusi hỏi.
- Không!
- Nhưng chắc cô cũng đă kết hôn?
- Vâng!
- Đă ly dị à?
Cô muốn kết thúc câu chuyện.
- Tôi là goá phụ!
Mattusi cười cô:
- Tôi cuộc với cô đă có một người bạn trai. Cô hiểu tôi muốn nói ǵ?
- Tôi hiểu anh muốn nói ǵ, - Catherine nói cứng rắn. - Và đấy không phải là việc của các anh. Các anh đă lấy vợ chưa?
- Si si! Tôi đă có vợ và bốn bambini xinh đẹp. Chúng ít gần v́ tôi hay xa nhà.
- Ông có đi nhiều nơi không, ông Mattusi?
Anh ta thoáng có vẻ chạnh ḷng.
- Dino, Dino. Ông Mattusi là tên bố tôi. Vâng, tôi đă đi nhiều. - Anh ta cười Catherine và hạ thấp giọng. - Nhưng đôi khi đi đây đó có thể mang lại những vui thích cực kỳ. Cô biết tôi muốn nói ǵ?
Catherine lặp lại nụ cười trước.
- Không.

o0o

Trưa hôm đó vào lúc 12h15, Catherine đến theo hẹn với Bác sĩ Hamilton. Nàng rất ngạc nhiên, là rất mong được gặp Hamilton. Nàng c̣n nhớ lần trước nàng bực bội như thế nào khi đến gặp ông. Lần này, nàng bước vào văn pḥng trong ḷng tràn đầy cảm giác vui thích. Người tiếp đón đi ăn trưa và cửa pḥng bác sĩ mở. Alan Hamilton đang đợi nàng.
- Vào đi - ông chào đón nàng như vậy.
Catherine bước vào pḥng và ông chỉ một cái ghế.
- Tốt. Tuần vừa qua cô tốt chứ?
Có phải là một tuần lễ tốt không? Không thực là vậy. Nàng vẫn không thể quên được cái chết của Kirk Reynolds.
- Tuần qua ổn cả. Tôi… tôi bận quá.
- Như vậy rất có lợi. Cô đă làm cho Constantin Denmiris bao lâu nay rồi?
- Bốn tháng!
- Cô có thích công việc không?
- Công việc làm đầu óc tôi lúc nào cũng bận rộn. Tôi ơn ông Denmiris nhiều. Tôi có thể nói với ông, ông ấy đă làm nhiều việc cho tôi. - Catherine cười vẻ luyến tiếc. - Nhưng tôi cho rằng, tôi sẽ đền đáp lại, liệu tôi có làm được không?
Alan Hamilton lắc đầu.
- Cô chỉ nên nói với tôi cái ǵ cô muốn nói.
Yên lặng. Cuối cùng nàng phá tan sự yên lặng đó.
- Chồng tôi đă từng làm việc cho ông Denmiris. Anh là phi công của ông ấy. Tôi… tôi đă bị một tai nạn đắm thuyền và tôi đă mất hết trí nhớ. Khi tôi lấy lại được trí nhớ, ông Denmiris đă cho tôi việc làm.
Tôi đă hết đau buồn và sợ hăi. Có phải là ta ngượng nếu nói với ông ấy là chúng ta cố t́nh giết hại ta? Điều đó có phải là ta sợ ông ấy nghĩ rằng ta tầm thường quá!
- Không dễ dàng ǵ cho chúng ta khi nói về quá khứ của ḿnh.
Catherine nh́n ông, yên lặng.
- Cô nói cô mất trí nhớ?
- Vâng.
- Cô bị tai nạn đắm thuyền!
- Vâng.
Môi Catherine cứng lại, v́ nàng quyết định nói với ông càng ít càng tốt. Nàng bị dày ṿ bởi những mâu thuẫn khủng khiếp. Nàng muốn nói với ông mọi điều và nhờ ông giúp. Nhưng nàng cũng chẳng muốn nói với ông điều ǵ, những cái đă là cơi riêng tư của ḿnh.
Alan Hamilton xem xét nàng và hỏi:
- Cô đă ly dị chưa?
- Vâng. Bởi cuộc xử bắn - Anh ấy đă bị… chồng tôi bị chết.
- Cô Alexander… - Ông do dự. - Cô có phật ư nếu tôi gọi cô là Catherine?
- Không.
- Tôi là Alan. Catherine, cô sợ hăi điều ǵ?
Nàng ngây người ra.
- Ai bảo ông tôi sợ?
- Có phải thế không?
- Không - Lần này yên lặng kéo dài hơn.
Nàng sợ cả nói lên thành lời, sợ cả đưa sự thực ra ánh sáng.
- Những người xung quanh tôi… như là chết hết.
Nếu ông được rút lui ư kiến, ông sẽ không nói thế.
- Và cô tin rằng cô là nguyên nhân của những cái chết?
- Vâng. Không. Tôi không biết. Tôi bị… lẫn lộn cả.
- Chúng ta thường tự trách ḿnh về những điều đă xảy ra với người khác. Nếu một người chồng và một người vợ ly dị nhau, các con cái nghĩ chúng có trách nhiệm. Nếu một ai hành hạ một người và người đó chết, người đó nghĩ ḿnh là nguyên nhân cái chết đó. Cái niềm tin kiểu đó không phải là không b́nh thường. Có…
- C̣n hơn thế.
- Thế ư? - ông ngắm nh́n cô, sẵn sàng lắng nghe.
Những lời lẽ tuôn ra:
- Chồng tôi đă bị giết, và cả người t́nh của anh ấy nữa. Hai luật sư bảo vệ họ cũng bị chết. Và bây giờ… - Giọng nàng đứt quăng. - Kirk.
- Và cô nghĩ cô chịu trách nhiệm đối với cái chết đó. Đó là một gánh quá nặng đè lên vai cô, có phải thế không?
- Tôi… tôi như có một cái ǵ đó không may trong t́nh cảm. Tôi sợ có quan hệ với người đàn ông khác nữa. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể sống thế này măi nếu không có một…
- Catherine, cô có biết cô có trách nhiệm với cuộc sống của ai không? Cuộc sống của cô. Không v́ cuộc sống của ai khác. Cô không thể quản lư cuộc sống và cái chết của bất cứ ai. Cô ngây thơ quá. Cô chẳng cần phải làm ǵ với bất kỳ cái chết nào của những ngưđi đó. Cô phải hiểu điều đó.
Cô ngây thơ quá. Cô chẳng cần phải làm ǵ với bất kỳ cái chết vào của những người đó. Catherine đă ngồi đó suy nghĩ về những lời nói ấy. Nàng muốn t́m những điều ấy một cách tuyệt vọng. Những người đă chết v́ hành động của họ không phải tại cô. Và đối với Kirk, đó là một tai nạn không may. Có phải thế không?
Alan Hamilton ngắm nh́n nàng yên lặng. Catherine nh́n lên và nghĩ, ông ta là một người khiêm tốn. Một tư tưởng khác lại chợt nảy ra trong ư nghĩ nàng. Giá được gặp ông sớm hơn. Thật có tội, Catherine liếc nh́n khung ảnh vợ Áan và con trên bàn cà phê.
- Cám ơn, - Catherine nói. - Tôi… tôi sẽ cố tin những điều đó. Tôi đă quen với ư nghĩ cũ.
Alan Hamilton cười:
- Chúng ta cùng nhau quen với điều mới ấy. Cô có đến đây nữa không?
- Cái ǵ!
- Đây là một cách thủ, cô nhớ không? Cô sắp phải quyết định, liệu cô có nên tiếp tục đến đây?
Catherine không do dự:
- Có chứ, tôi sẽ quay lại, Alan.
Khi nàng đă đi. Alan Hamilton ngồi nghĩ về nàng. Ông đă điều trị nhiều bệnh nhân rất quyến rũ trong nhiều năm ông hành nghề, và một số họ đă thể hiện sự quan tâm đến t́nh dục nơi ông. Nhưng ông là một nhà tâm lư học quá tốt để không cho phép ḿnh bị cám dỗ.
Quan hệ cá nhân với bệnh nhân là một điều cấm kỵ trong nghề nghiệp của ông. Đó là một sự phản bội.
Bác sĩ Alan Hamilton có một truyền thống gia đ́nh làm thầy thuốc. Cha ông là một bác sĩ giải phẫu đă cưới một cô y tá, và ông của Alan là một nhà tim học nổi tiếng.
Khi ông c̣n là một cậu con trai bé bỏng. Alan đă biết sau anh sẽ thành bác sĩ. Một nhà giải phẫu như cha anh. Ông đă học trường y King College, và sau khi tốt nghiệp, ông đă chuyển sang nghiên cứu giải phẫu.
Ông có nhạy cảm tự nhiên về nghề nghiệp, một tay nghề không phải do ai dạy. Và rồi, ngày 1 tháng chín 1939, quân đội đế chế đệ tam hành quân qua biên giới Ba Lan, và hai ngày sau Anh và Pháp đă tuyên chiến.
Đại chiến thế giới thứ hai bắt đầu.
Alan Hamilton đầu đơn tham gia làm bác sĩ giải phẫu.
Vào ngày 22 tháng sáu năm 1940, sau khi các lực lượng trục phát xít đă chinh phục được Ba Lan, Nauy, và Hà Lan, Pháp đầu hàng, sức mạnh của quả đấm chiến tranh lại rơi xuống các quần đảo Anh.
Trước hết, một trăm máy bay trong một ngày đă bỏ bom xuống các thành phố Anh Quốc. Rồi lên đến hai trăm chiếc mỗi ngày, rồi một ngh́n chiếc. Chết chóc trên sức tưởng tượng. Đâu đâu cũng có người bị thương. Các thành phố đều bị bốc lửa. Nhưng Hitler đă đánh giá nhầm nước Anh. Các cuộc tiến công đó chỉ làm tăng thêm sự quyết tâm của họ. Họ sẵn sàng chết cho nền tự do của ḿnh.
Không có ngày hay đêm nào được nghỉ ngơi, và Alan Hamilton tự thấy phải tiếp tục không được ngủ để làm việc có khi liên tục suốt sáu mươi giờ đồng hồ. Khi bệnh viện cấp cứu ông làm việc bị bỏ bom, ông chuyển những bệnh nhân sang nhà kho. Ông đă cứu không biết bao nhiêu mạng sống, đă làm việc trong những điều kiện có nhiều rủi ro nhất.
Tháng Mười, khi ở đỉnh cao cuộc ném bom, những tiếng c̣i pḥng không rú lên, và mọi người phải chui vào những hầm trú ẩn ngầm dưới đất. Alan đang c̣n mổ dở một ca phẫu thuật và anh từ chối bỏ bệnh nhân một ḿnh.
Bom nổ gần hơn. Một bác sĩ làm cùng Alan nói:
- Hăy xa lánh ngay địa ngục.
- Đợi một phút. - Ông đă mở lồng ngực bệnh nhân và lấy ra một mảnh đạn đầy máu.
- Alan!
Nhưng ông không thể rời được. Ông tập trung vào việc đang làm, không để ư đến tiếng bom xung quanh. Ông không nghe thấy cả tiếng bom rơi vào chính ngôi nhà.
Ông bị mê man trong sáu ngày, và khi ông tỉnh, ông mới biết cùng những vết thương khác, xương của bàn tay đă bị dập nát. Các mảnh xương đă được sắp lại và trông nay b́nh thường nhưng ông không bao giờ c̣n mổ được nữa.
Phải mất đến một năm để vượt qua cơn sốc về tinh thần do tương lai ông không c̣n ǵ nữa. Ông được một nhà tâm lư học chăm sóc, một bác sĩ không thuộc loại vô tâm nói:
- Đă đến lúc anh không cảm thấy đau khổ về chính anh và anh có thể tiếp tục sống với cuộc sống của anh.
- Làm ǵ? - Alan cay đắng hỏi.
- Làm những ǵ mà anh đă làm - chỉ có theo một cách khác.
- Tôi không hiểu.
- Anh là một thầy thuốc, Alan. Anh đă cứu nhiều người. Tốt, nhưng nay anh không thể làm việc đó được nữa. Nhưng c̣n một việc rất quan trọng là cứu tâm tư con người. Anh phải làm một nhà tâm lư học tốt. Anh thông minh và hăng say. Hăy nghĩ về đó đi.
Ư kiến đó đă thành một quyết định đáng quư nhất của ông và ông đă làm được. Theo một nghĩa khác, ông c̣n cảm thấy công việc của ông nay thoả măn hơn, bệnh nhân đang sống trong tuyệt vọng trở về cuộc sống b́nh thường, c̣n có ư nghĩa hơn là quan tâm tới các lợi ích vật chất của họ. Sự nổi tiếng của ông vang xa rất nhanh, và ba năm qua, ông đă phải từ chối bệnh nhân mới. Ông đă đồng ư chỉ xem cho Catherine. Nhưng ở nàng có một cái ǵ đă tác động vào ông. Ta phải giúp cô ấy.
Khi Catherine trở về pḥng làm việc, sau buổi gặp Alan Hamilton, nàng đến thăm Wim.
- Hôm nay tôi gặp Bác sĩ Hamilton, - Catherine nói.
- Thế à? Trong việc điều chỉnh lại tâm lư xă hội, các mức thang chết vợ là 100, ly dị 73, ly thân với chồng là 65, bị bỏ tù 63, chết cùng những người thân trong gia đ́nh 63, bị thương hay ốm 53, cưới xin 50, chết cháy khi làm việc là 4…
Catherine đứng đó lắng nghe. Phải làm như thế nào, nàng tự hỏi, chỉ nghĩ về những từ toán học? Không biết người khác là một con người, không có ai thực là bạn ḿnh. Ta cảm thấy đă t́m được một người bạn mới, Catherine nghĩ vậy.
Ta không hiểu ông ta đă cưới vợ bao lâu rồi.


Chương 20
 
ANTHENS

"Anh đă cố tiêu diệt tôi. Anh thất bại rồi. Tôi hứa với anh nếu anh không làm thế nữa, sẽ tốt hơn cho anh. Nhưng trước hết, tôi sẽ tiêu diệt em gái anh".
Nhưng lời nói của Constantin Denmiris đang c̣n réo lên trong tai Lambrous. Ông không nghi ngờ Denmiris sẽ cố t́m cách thực hiện lời đe doạ của hắn. Nhân danh chúa, điều ǵ xấu xa đă đến với Rozzoli? Mọi việc đă được chuẩn bị cẩn thận đến thế cơ mà. Nhưng không c̣n đủ thời gian để xác định việc xảy ra như thế nào. Bây giờ, điều quan trọng là phải báo ngay cho em ông.
Người thư kư của Lambrous vào văn pḥng.
- Cuộc hẹn vào mười giờ đang đợi ông. Tôi có phải gửi…
- Không. Huỷ tất cả các buổi hẹn. Tôi sẽ không về, sáng nay.
Ông nhấc ống nghe và năm phút sau ông đă trên đường đến gặp Melina.

o0o

Cô đang đợi ông trong vườn của ngôi biệt thự.
- Spyros. - Anh nói trong điện thoại, em nghe thấy anh rất bực tức? Có điều ǵ xấu không anh?
- Chúng ta phải nói chuyện.
Ông dẫn cô tới một cái ghế dài ở túp lều che phủ bởi các cành nho. Ông ngồi vào đó và nh́n cô suy nghĩ cô em ông là một phụ nữ đáng yêu quá. Cô luôn mang lại hạnh phúc cho bất cứ người nào đă đi vào đời cô Cô không làm một việc ǵ để đ̣i hỏi ai.
- Anh có nói cho em nghe những ǵ xấu không?
Lambrous thở một cái thật mạnh.
- Cái điều này sẽ rất là đau đớn, em ạ.
- Anh lại bắt đầu báo động cho em.
- Anh muốn nói là cuộc sống của em bị nguy hiểm.
- Sao! Nguy hiểm do ai?
Ông cân nhắc cẩn thận từng lời.
- Anh nghĩ Costa có ư định giết em.
Melina nh́n chằm chằm vào ông, mồm há hốc.
- Anh nói đùa đấy chứ?
- Không, đúng thế đấy Melina ạ.
- Anh ạ. Costa có nhiều vấn đề lắm, nhưng anh ấy không phải là tên giết người. Anh ấy không thể…
- Em sai rồi. Trước đó nó đă giết người.
Mặt nàng chuyển sang màu nhợt nhạt.
- Anh nói ǵ thế?
- Ôi nó không làm những việc đó bằng tay không. Nó thuê người khác làm cho nó, nhưng…
- Em không tin anh!
- Em có nhớ Catherine Douglas không?
- Người đàn bà đă bị giết chết…
- Cô ta không bị chết. Cô ta c̣n sống.
Melina lắc đầu.
- Cô ấy - cô ấy không thể. Em muốn nói - người ta xử tử người giết cô ấy.
Lambrous cầm hai bàn tay cô trong hai bàn tay ḿnh.
- Melina à, Larry Douglas và Noelle Page không giết Catherine. Trong suốt thời gian xử án. Denmiris đă giấu chị ta ở chỗ khác.
Melina ngồi đó, người ngây ra, nói không ra lời, nhớ người đàn bà mà chị đă nh́n thoáng qua ở nhà.
Người phụ nữ em thấy trong pḥng lớn?
"Cô ta là một người bạn cũ một hội kinh doanh. Cô ta sắp làm việc cho Costa ở London!"
- Em đă nh́n thoáng qua cô ta. Cô ta làm em nhớ lại một người nào đó. Cô ấy làm em nhớ lại vợ viên phi công đă từng làm việc cho anh ấy. Nhưng không thể thế được. Họ đă giết cô ấy?
- Vâng, họ đă giết cô ấy.
- Em đă nh́n thấy cô ấy ở nhà, Spyros ạ. Costa nói dối em về cô ấy. Nó điên rồi. Anh muốn cô đóng đồ nhanh lên và đi khỏi nơi này.
Nàng nh́n ông và nói chậm răi:
- Không đây là nhà em?
- Melina, anh sẽ không chịu đựng được nếu có điều ǵ xảy ra cho em.
- Đừng lo. - Như có sắt thép trong giọng nói của cô - Không có ǵ xảy ra với em đâu. Costa không điên đâu. Anh ta biết nếu làm ǵ hại em, anh ta sẽ phải trả giá đắt cho việc ấy!
- Anh ấy là chồng em, nhưng anh không hiểu anh ấy.
- Em sợ anh!
- Anh có thể xử lư được với hắn, em Melina.
Ông nh́n cô và biết rằng không có cách nào ông có thể thuyết phục cô thay đổi ư định.
Nếu em không muốn đi, hăy cho anh một quyền hạn ưu tiên. Hăy hứa đi, em không được ở một ḿnh cùng với nó.
Cô vỗ vào má ông anh:
- Em hứa.
Melina không có ư định giữ lời hứa đó.
Khi Constantin Denmiris về nhà tối hôm đó, Melina đang đợi ông.
- Ông gật đầu và đi qua mặt nàng vào pḥng ngủ.
Melina theo ông.
- Em nghĩ đă đến lúc chúng ta phải nói chuyện với nhau. - Melina nói.
Denmiris nh́n vào cái đồng hồ đeo tay:
- Anh chỉ c̣n vài phút. Anh có một việc hẹn.
- Anh có việc ǵ? Anh lại định giết ai tối nay?
Ông quay lại phía cô:
- Em đang nói nhảm nhí ǵ thế?
- Sáng nay Spyros đến gặp em.
- Anh sắp phải cảnh cáo ông anh em không được bén mảng đến nhà này nữa.
- Đây cũng là nhà tôi, - Melina cự lại - Chúng tôi vừa nói một chuyện rất hay.
- Có thực không? Về cái ǵ?
- Về anh và Catherine Douglas và Noelle Page.
Nàng dă làm Denmiris chú ư.
- Đó là chuyện cũ rồi!
- Thế à? Spyros nói anh đă làm hai người vô tội bị giết, Costa.
- Spyros là một thằng điên.
- Em đă nh́n thấy cô gái ấy ở đây trong nhà này!
- Không ai tin em được. Em sẽ không được gặp lại cô ta nữa đâu. Tôi đă cử người tống khứ cô ấy đi.
Và Melina đột nhiên nhớ tới ba người đàn ông đến ăn cơm tối. "Em phải bay đi London sáng sớm. Anh chắc chắn em sẽ rất chu đáo với mọi việc cần làm ở đó".
Anh ngồi gần Melina hơn và nói nhỏ:
- Em biết, anh thực sự có đủ sức với em và anh em! - Ông cầm cánh tay vợ và bóp mạnh. - Spyros cố hại anh. Có thể anh ấy sẽ giết anh.
- Đừng nói nữa. Anh làm chạnh ḷng em.
- Người vợ yêu quư của anh, em chẳng biết đau khổ ǵ cả. Nhưng rồi em sẽ biết! - Ông để cô thoát khỏi hai cánh tay ông. - Anh đang phải đề nghị ly dị. Anh đang muốn một người phụ nữ khác. Nhưng anh lại không muốn xa em. Ô, không. Anh có một số dự định lớn cho em và ông anh thân yêu của em. Được, chúng ta đă nói chuyện với nhau một chút rồi. Nếu em thứ lỗi cho anh, anh đi vào thay đồ. Không lịch sự chút nào bắt người phụ nữ phải đợi.
Ông quay đi vào buồng thay quần áo. Melina đứng đó, tim nàng như muốn tan vỡ ra. Ta phải sống để làm ǵ?
Melina nghĩ mà cay đắng. Chồng cô đă lấy hết phẩm giá của cô và hạ cô xuống đến mức độ này. Cô nghĩ đến những lúc anh ta đă quá coi thường cô và lạm dụng cô trước mọi người. Cô đă biết cô chỉ là một đối tượng để cho các bạn bè thương hại. Không, cô từ lâu đă hiểu và ḿnh. Ta sẵn sàng chết, cô nghĩ nhưng ta không thể để anh ta làm hại Spyros. Nhưng cô có thể làm ǵ để ngăn ông?
Spyros có sức mạnh, nhưng chồng cô c̣n mạnh hơn.
Melina biết rất chắc chắn rằng nếu cô để yên, chồng cô sẽ thực hiện lời đe doạ của ông. Bằng cách nào đây ta phải ngăn anh ta lại. Những làm thế nào? Thế nào?

o0o

Đoàn cán bộ điều hành từ Anthens đến làm Catherine rất bận rộn. Nàng phải bố trí các cuộc họp với những người điều hành các công ty khác và đưa họ đi dự các hoạt động ở London. Họ khen ngợi hiệu quả công việc của nàng.
Nàng có đủ kiến thức trong từng bước của hoạt động kinh doanh, và họ đă cảm nhận được.
Các ngày làm việc của Catherine bận cứng cho cả sự giải trí khiến cho đầu óc nàng đỡ phải nghĩ về những vấn đề riêng của nàng.
Nàng đă biết nhiều hơn về những người đó.
Jelly Haley là một tên vô lại trong gia đ́nh ḿnh. Cha hắn đă từng là một nhà dầu mỏ giàu có, và ông nội hắn là một luật sư được kính nể. Khi mà Jelly Haley hai mươi mốt tuổi, hắn đă phải qua ba năm ở trung tâm cải huấn thanh niên về tội ăn cắp ô tô, bẻ khoá đột ṿm và hăm hiếp phụ nữ. Gia đ́nh hắn cuối cùng phải đưa hắn sang châu Âu để thoát nợ.
- Nhưng tôi đă thực sự thoát khỏi quá khứ. - Haley nói với Catherine một cách hănh diện. - Hoàn toàn thay đổi như lật mặt mới của tàu lá.
Yves Renard là người bị nhiều cay đắng. Catherine biết cha mẹ hắn đă từ bỏ hắn và hắn được một người bà con nuôi nấng nhưng lại lạm dụng hắn.
- Họ có trang trại gần Vichy, và họ bắt tôi làm việc như một con chó từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Tôi trốn khỏi đó khi tôi được mười lăm tuổi và đi làm ở Paris.
Tay người Ư vui tính, Dino Mattusi, sinh ra ở đảo Sicile, cha mẹ thuộc tầng lớp trung lưu.
- Khi tôi mười sáu tuổi, tôi gây ra một vụ x́-căng-đan lớn, bỏ đi với một mụ đàn bà đă có chồng, già hơn tôi mười tuổi, à, mụ ta là một killisima.
- Sau thế nào? - Catherine hỏi.
- Họ mang tôi về nhà và rồi gửi tôi đi Rome để thoát khỏi sự nổi xung của chồng cô ta. - Hắn thở dài.
Catherine cười:
- Tôi hiểu. Anh đến làm cho Công ty ông Denmiris từ khi nào?
Hắn nói lờ mờ:
- Tôi đă làm nhiều thứ trước đó. Cô biết không - cái công việc phụ. Làm mọi việc để kiếm sống.
- Và rồi anh gặp vợ anh.
Hắn nh́n vào mắt Catherine và nói:
- Vợ tôi không ở đây.
Hắn ngắm nh́n nàng, nói chuyện với nàng, lắng nghe giọng nói của nàng, ngửi mùi nước hoa của nàng. Hắn muốn biết mọi điều về nàng. Hắn thích cả cách nàng đi đứng và hắn c̣n mường tượng thân h́nh nàng như thế nào sau những bộ đồ nàng mặc. Hắn sẽ biết ngay thôi. Rất mau thôi. Hắn phải đợi một cách rất khó nhọc.
Jelly Haley vào pḥng làm việc của Catherine.
- Cô có thích đi xem hát không, Catherine?
- Sao, vâng. Tôi…
- Có một buổi ca nhạc mới. Cầu vồng Finian. Tôi rất muốn đi nghe hát tối nay.
- Tôi rất vui ḷng để có một vé cho anh.
- Đi một ḿnh th́ dở quá, phải không? Cô có rỗi không?
Catherine do dự:
- Vâng. - Nàng tự thấy như nàng phải chịu đựng đôi cánh tay to lớn và không biết mỏi mệt của hắn.
- Hay lắm! Đón tôi ở khách sạn vào bẩy giờ nhé. Đó là lệnh đấy. - Hắn quay và đi ra khỏi pḥng làm việc.
Thật là lạ, Catherine nghĩ. Hắn tỏ ra thân mật, cởi mở và…
Ta đă thực sự thoát khỏi những việc cũ. Nàng không thể nào không nghĩ đến h́nh ảnh những cánh tay hộ pháp đó.

o0o

Jelly Haley đang đợi Catherine ở đại sảnh của khách sạn Savoy và họ đi đến rạp hát trên xe limousise của công ty.
- London là một thành phố lớn, - Jelly Haley nói. - Tôi luôn luôn thích trở lại London. Cô đă ở đây lâu chưa?
- Mới có vài tháng.
- Thế cô gốc từ bang nào?
- Vâng. Chicago.
- Bây giờ, đó là một thành phố lớn. Tôi đă có nhiều thời gian đẹp ở đó.
Hăm hiếp phụ nữ (cô nghĩ thầm).
Họ đến rạp hát và hoà vào đám đông. Buổi biểu diễn rất ngoạn mục, các vai đóng rất tuyệt, nhưng Catherine không thể tập trung xem được. Jelly Haley nắm chặt những ngón tay vào thành ghế, vào đùi hắn và vào đầu gối hắn. Hắn không thể để yên đôi tay hộ pháp của hắn.
Khi vở diễn kết thúc, Haley quay sang Catherine và nói.
- Thật là một đêm đẹp. Sao ta không bỏ xe và đi bộ một chút ở công viên Hyde-Park?
- Tôi phải có mặt ở văn pḥng sáng sớm mai. - Catherine nói. - Có lẽ để khi khác.
Haley ḍ xét nàng, một cái cười khó hiểu trên mặt hắn.
- Chắc nhé, - hắn nói. - C̣n có nhiều thời gian.

o0o

Yves Renard th́ quan tâm đến bảo tàng.
- Tất nhiên - người Pháp này nói với Catherine. - Ở Paris chúng tôi có viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Cô đă đến Louvre chưa?
- Chưa, - Catherine nói. - Tôi chưa bao giờ sang Paris.
- Thật là tội nghiệp. Cô phải đến, một ngày nào đó.
Nhưng, hắn vừa nói thế, hắn lại tự nghĩ, tôi biết cô không thế đi được.
- Tôi muốn xem các bảo tàng ở London. Có lẽ vào thứ bảy này, chúng ta đến thăm một vài bảo tàng chứ?
Catherine đă có kế hoạch bắt một số bộ phận làm việc vào thứ bẩy. Nhưng Constantin Denmiris đă yêu cầu phải chú ư chăm nom các vị khác.
- Được thôi, - nàng nói. - Thứ bảy th́ hay quá.
Catherine không mong mỏi ǵ phải mất cả một ngày với ông bạn người Pháp này. Hắn bị cay đắng lắm. Hắn làm như hắn vẫn c̣n bị vận dụng quá nhiều.
Ngày hôm đó bắt đầu cũng vui. Trước hết họ đến Bảo tàng Anh Quốc, ở đó họ đi lang thang qua các gian trưng bày có nhiều báu vật. Họ nh́n thấy bản sao Tuyên bố Manga Carta, do Elizabeth I kư, và các hiệp ước trong các cuộc chiến tranh xảy ra hàng thế kỷ trước.

o0o

Yves Renard cũng làm phiền hà Catherine, nhưng phải măi đến lúc này, hắn đang ở bảo tàng gần một tiếng đồng hồ rồi, nàng mới nhận ra được.
Họ đang xem một cái tủ chứa một tài liệu chính do Đô đốc Nelson viết.
- Tôi nghĩ đây là một trong các trưng bày hay nhất ở đây - Catherine nói, - Văn bản này được Đô đốc Nelson viết trước khi đi chiến đấu. Anh thấy, ông không chắc rằng ông nắm được chính quyền… - đột nhiên nàng hiểu ra một điều là Yves Renard không lắng nghe. Một nhận định thoáng qua đầu nàng; hắn gần như không để ư đến bất cứ cái ǵ trưng bày trong bảo tàng. Hắn không quan tâm đến những cái đó. Vậy tại sao hắn bảo ta muốn xem bảo tàng? - Catherine tự hỏi.
Rồi họ lại sang bảo tàng Victoria và Albert bên cạnh và lại lặp lại như thế. Lần này, Catherine nh́n hắn rất kỹ.
Yves Renard đi từ pḥng này sang pḥng kia, chỉ nói đăi bôi về những cái hắn thấy, nhưng tâm trí hắn lẽ dĩ nhiên là để ở đâu. Khi họ đă xem xong, Catherine hỏi:
- Anh có thích xem tu viện Westminten không?
Yves Renard gật đầu.
- Có chứ, dĩ nhiên.
Họ đi bộ qua Tu viện lớn, dừng lại xem ngôi mộ của những con người vĩ đại trong lịch sử đă được chôn ở đây, cả nhà văn, các chính khách và các vị vua.
- Hăy nh́n, - Catherine nói - đây là nơi chôn Browning.
Renard lại nh́n xuống dưới:
- Browning à. - Và rồi hắn đi.
Catherine đứng đó, theo dơi hắn. Hắn t́m cái ǵ nhỉ? V́ sao hắn để mất cả một ngày?
Khi họ trên đường về khách sạn, Yves Renard nói:
- Cám ơn, cô Alexander. Tôi thích thú lắm.
Hắn nói dối. Nhưng v́ sao?
- Có một chỗ mà tôi nghe nói rất hay. Stonchenge. Tôi tin rằng, đó không phải là Đồng bằng Salis bury.
- Vâng, - Catherine nói.
- Sao ta không đến đó, có thể thứ bảy tới chứ?
Catherine cho rằng có thể hắn muốn t́m xem ở Stonchenge có cái ǵ hay hơn là cái bảo tàng.
- Sẽ hay đấy, - Catherine nói.

o0o

Dino Mattusi là một tên tham ăn. Hắn vào pḥng Catherine tay cầm một quyển hướng dẫn.
- Tôi có một danh sách các khách sạn lớn ở London đây. Hay không?
- Được, tôi...
- Tốt. Tối nay nhé, tôi sẽ đón cô đi ăn tối ở Connaught.
Catherine do dự.
- Được.
Mattusi nháy mắt:
- Bene. - Hắn nhoài người ra phía trước. - Không phải là dớ dẩn khi làm ǵ một ḿnh, có phải không?
Ư nói của hắn không phải là sai. Nhưng rơ ràng, hắn thực ra không hại ai, Catherine nghĩ vậy.
Buổi tối ở Connaught rất thú vị. Họ ăn món cá hồi hun khói Sattland, thịt ḅ rán và bánh pút đinh miền Yorkshine. Ăn xong món rau ghém Mattusi nói:
- Tôi thấy cô rất quyến rũ, Catherine ạ. Tôi yêu người phụ nữ Mỹ.
- À! Vợ anh là người Mỹ à? - Catherine hỏi giả vờ như vậy.
Mattusi nhún vai.
- Không, cô ấy là người Ư. Nhưng cô ấy rất am hiểu.
- Như vậy đối với anh tốt quá c̣n ǵ? - Catherine nói.
- Rất tốt. - hắn cười.
Không đợi đến khi ăn điểm tâm tráng miệng xong, Dino Mattusi đă nói:
- Cô có thích miền quê không? Tôi có anh bạn, anh ấy có xe con. Tôi nghĩ chúng ta có thể lái xe đi chơi vào ngày chủ nhật.
Catherine định nói không, nhưng rồi nàng lại chợt nghĩ đến Wim. Anh ấy sống quá cô đơn. Có lẽ anh ấy thích đi xe ra ngoài, ở miền đồng quê.
- Việc đó cũng nhộn đấy! - Catherine nói.
- Tôi đảm bảo với cô rất thích thú.
- Tôi không biết tôi rủ Wim đi cùng được không?
Hắn lắc đầu:
- Xe nhỏ lắm. Tôi sẽ bố trí.
Các vị khách từ Anthens yêu cầu nhiều và Catherine thấy nàng có rất ít thời gian dành cho riêng ḿnh. Haley, Renard và Mattusi đă có nhiều buổi họp mặt với Wim Vandeen, và Catherine lấy làm mừng v́ thái độ của họ đă thay đổi.
- Anh ta làm mọi việc mà không cần máy tính? - Haley khen ngợi.
- Đúng thế.
- Tôi chưa bao giờ thấy ai như vậy.
Catherine rất xúc động với Atanas Stavich. Thằng bé con này là công nhân khó nhọc nhất chưa bao giờ nàng thấy. Sáng nào nó cũng đă ở văn pḥng khi Catherine mới đến và c̣n ở lại đến khi mọi người đă về. Nó luôn tươi cười và muốn làm người khác hài ḷng. Nó làm Catherine nhớ tới một con búp bê run rẩy. Ở nơi đâu trong quá khứ của nó, đă có ai xử sự với nó tàn nhẫn. Catherine quyết định nói chuyện với Alan Hamilton và Atanas. Có một vài cách để làm cho nó tự tin, Catherine nghĩ vậy. Ta tin rằng Alan có thể giúp nó.
Một hôm Evenlyn nói:
- Cô biết, thằng bé có t́nh yêu với cô có phải không?
- Chị nói ǵ vậy?
- Atanas ấy. Cô có thấy cái nh́n ngưỡng mộ nơi đôi mắt nó? Nó theo cô khắp nơi như một con cừu lạc.
- Chị cứ tưởng tượng ra. - Catherine cười.
Trong một dịp, Catherine mời Atanas ăn trưa.
- Ở nhà hàng ạ?
- Ừ, tất nhiên rồi. - Catherine cười.
Mặt nó ngượng ngừng:
- Cháu… cháu không biết, cô Catherine.
Nó nh́n xuống bộ quần áo xộc xệch của nó. - Cô sẽ bị ngượng với mọi người khi họ thấy cháu đi với cô.
- Tôi không cần đánh giá con người qua quần áo của họ, - Catherine quả quyết. - Tôi sẽ đặt chỗ trước.
Cô đưa Atanas đi ăn trưa tại nhà hàng Lyons Corner House. Nó ngồi đối diện với cô, các người xung quanh ngạc nhiên.
- Cháu chưa bao giờ đến nổi. Đẹp quá!
Catherine xúc động:
- Cô muốn em gọi món ǵ th́ gọi.
Nó nghiên cứu thực đơn và lắc đầu.
- Món nào cũng đắt quá!
Catherine cười:
- Không nên quan tâm điều đó. Em và tôi làm việc cho một người giàu có. Tôi chắc rằng ông ta muốn chúng ta ăn một bữa trưa ngon. - Cô không nói ǵ với nó rằng cô trả tiền.
Atanas đặt một cocktail, tôm và sa-lát, một món gà quay với khoai tây rán, và kết thúc bữa trưa bằng bánh sô cô-la và kem cốc.
Catherine nh́n nó ăn mà kinh ngạc. Người nó th́ khẳng khiu - em ăn vậy th́ để thức ăn ở đâu cho hết?
Atanas nói e thẹn.
- Cháu chưa bao giờ lên cân cả.
- Em có thích London không, Atanas?
Nó gật đầu.
- Những chỗ mà cháu đă thấy cháu thích lắm.
- Ở Anthens, em cũng làm việc vặt ở văn pḥng?
Nó gật đầu.
- Cho ông Denmiris. - Có một dấu hiệu cay đắng trong giọng nói của nó.
- Thế em có thích việc đó không?
- Cho phép em - đây không phải chỗ để nói về việc đó, nhưng em không nghĩ rằng ông Denmiris là một người tốt. Em… em không thích ông ấy. - Thằng bé liếc nh́n xung quanh rất nhanh cứ như là nó bị nghe trộm. - Đừng quan tâm đến ông ta nữa.
Catherine cho rằng, tốt hơn hết không nên khơi sâu câu chuyện đó.
- V́ sao em quyết định đến London, Atanas?
Atanas nói cái ǵ nhỏ quá khiến Catherine không nghe được.
- Cô xin lỗi không nghe được.
- Cháu muốn làm một bác sĩ!
Nàng nh́n vào em, ṭ ṃ:
- Bác sĩ?
- Vâng, madam. Em biết ư đó là điên rồ. - Nó do dự rồi nói tiếp. - Gia đ́nh cháu từ Macedonia đến và suốt đời cháu, cháu nghe được toàn chuyện người Thổ vào làng của chúng cháu, giết người, tra tấn dân làng. Không có bác sĩ để giúp những người bị thương. Bây giờ, làng bị xoá sổ và gia đ́nh cháu bị đuổi đi nhưng c̣n nhiều người bị thương trên thế giới này. Cháu muốn giúp họ. - Nó nh́n xuống, bối rối. - Chắc cô nghĩ cháu mất trí.
- Không, - Catherine nói êm ái. - Cô nghĩ, thế th́ tuyệt vời Vậy em đến London để học nghề thầy thuốc?
- Vâng, madam. Sắp tới, ban ngày cháu đi làm, ban đêm cháu đi học. Cháu sẽ trở thành bác sĩ.
Trong giọng nói của nó như có tiếng chuông vang của sự quyết tâm. Catherine gật đầu.
- Cô tin em sẽ làm được. Em và cô sẽ nói chuyện này nữa nhé. Cô có một người bạn có thể giúp được em. Và cô biết một nhà hàng tuyệt vời để tuần tới chúng ta lại đến cùng ăn trưa nhé.
Vào nửa đêm, có tiếng bom nổ ở Villa của Spyros Lambrous. Mặt ngoài của ngôi nhà đă bị phá huỷ và hai người đày tớ đă bị chết. Buồng ngủ của Spyros Lambrous cũng bị tan tành và nguyên nhân ông vẫn sống sót là vào phút cuối cùng ông và vợ ông đă thay đổi kế hoạch và quyết định đi dự tiệc tối do Thị trưởng Anthens mời.
Sáng hôm sau, một tờ giấy không biết ai gửi đến văn pḥng ông, đọc được chữ "Cái chết giành cho các nhà tư bản", dưới kư "Đảng Cách mạng Hy Lạp".
- Tại sao người ta lại muốn như vậy đối với anh? - Melina hoảng hồn quá đă hỏi ông.
Spyros trả lời luôn:
- Chính là Costa.
- Anh không có chứng cứ về việc này?
- Tôi không cần chứng cứ nào hết. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết cô đă lấy phải đứa như thế nào à?
- Em - em không c̣n biết nghĩ thế nào được.
- Melina, chừng nào mà cái con người đó c̣n sống, cả hai chúng ta đều bị nguy hiểm. Nó chẳng chịu dừng lại ở cái ǵ cả.
- Anh không thể đến Sở Cảnh sát à?
- Em vừa tự nói đấy thôi. Anh chẳng có chứng cứ ǵ cả họ sẽ cười vào mặt anh. - Ông cầm tay cô trong bàn tay ông. - Anh muốn em phải ra khỏi nơi đây. Xin em đi đi. Đi càng xa chừng nào em có thể.
Cô đứng đó măi. Cuối cùng khi cô nói, như thể là cô đă đi tới một quyết định vô cùng quan trọng.
- Được, Spyros ạ. Em sẽ làm những việc em phải làm.
Ông đă ôm cô.
- Tốt. Và đừng lo ǵ cả. Chúng ta sẽ t́m cách để chấm dứt nó!
Melina ngồi một ḿnh trong buồng ngủ suốt cả buổi trưa, trí óc cô lúc nào cũng cố nghĩ việc ǵ đă xẩy ra. Chồng cô thực đúng như đă đe doạ, cố hại cô và anh cô. Cô không thể để hắn ta cứ làm như thế được. Và nếu cuộc sống của họ bị nguy hiểm như Catherine Douglas? Cô ta đă đi làm cho Costa ở London. Ta sẽ báo cho cô ấy biết, Melina nghĩ vậy.
Nhưng ta phải làm hơn thế mới được. Ta phải khử Costa. Ta phải chấm dứt Costa. Ta phải chấm dứt nó để khỏi làm hại ai khác nữa. Nhưng làm thế nào đây? Và rồi, câu trả lời đă đến với cô. Tất nhiên! Cô nghĩ. Chỉ có một cách. Sao trước đây ta không nghĩ về việc này.


Chương 21
HỒ SƠ MẬT

Ghi chép buổi gặp Catherine Douglas
Catherine: Xin lỗi tôi đến muộn, Alan. Tôi phải họp ở văn pḥng măi đến giờ.
Alan: Không sao. Đoàn cán bộ từ Anthens có c̣n ở London không?
Catherine: C̣n. Họ đang chuẩn bị đi vào cuối tuần tới.
Alan: Cô sẽ thoát nợ. Họ có khó khăn ǵ không?
Catherine: Chính xác là không khó khăn ǵ, tôi th́… có một cảm nhận lạ lùng về họ.
Alan: Lạ lùng?
Catherine: Rất khó giải thích. Tôi coi đó là việc vớ vẩn, nhưng… có cái ǵ khang khác về bọn họ.
Alan: Họ có làm điều ǵ để…
Catherine: Không. Họ chỉ làm tôi khó xử. Đêm qua, tôi lại bị một cơn ác mộng.
Alan: Mơ có ai lại cố d́m cô chứ ǵ?
Catherine: Đă có thời gian tôi không bị mơ như thế. Nhưng lần này lại khác.
Alan: Khác thế nào?
Catherine: Nó c̣n… thực hơn. Và lại không kết thúc, lần trước c̣n có kết thúc.
Alan: Cô đă vượt qua cái việc là có ai đó cố d́m chết cô?
Catherine: Vâng. Họ cố d́m chết tôi và rồi tự nhiên tôi lại được ở một nơi an toàn.
Alan: Tu viện?
Catherine: Tôi không rơ. Có thể như vậy. Đó là một cái vườn. Và có một người đàn ông đến với tôi. Tôi nghĩ là tôi đă mơ một việc ǵ đó như thế trước đây, nhưng lần này tôi nh́n thấy mặt họ.
Alan: Cô có nhận ra ai không?
Catherine: Có. Đó là Constantin Denmiris.
Alan: Như vậy, trong giấc mơ của cô…
Catherine: Alan, nó không như một giấc mơ. Nó như là một kư ức Tôi bất chợt nhớ ra là Constantin Denmiris đă cho tôi cái ghim bằng vàng tôi đang cài đây.
Alan: Cô tin là tâm trí không hoàn chỉnh của cô gợi lại cho cô một việc thực đă xảy ra? Cô chắc rằng đó không phải là…
Catherine: Tôi biết mà. Constantin Denmiris cho tôi ghim đó ở tu viện.
Alan: Cô nói cô được một số bà xơ cứu thoát từ dưới mặt hồ và mang cô đến tu viện?
Catherine: Đúng thế.
Alan: Catherine, có ai biết cô đă ở tu viện?
Catherine: Không. Tôi không nghĩ vậy.
Alan: Rồi làm sao mà Constantin Denmiris có thể biết cô ở đó?
Catherine: Tôi không rơ. Tôi chỉ biết việc đó đă xảy ra. Tôi sợ hăi bừng tỉnh. Giấc mơ như là một điềm báo. Tôi cảm thấy có cái ǵ khủng khiếp sắp xảy ra.
Alan: Các cơn ác mộng có thể có tác dụng như các kẻ thù lâu đời nhất của con người. Từ đó có trong tiếng Anh ở thời Trung Cổ "mộng" tức là "mị" và "ác" tức là "dữ". Điều mê tín thời trước cho rằng những giấc mơ đó thường xảy ra sau 4 giờ chiều.
Catherine: Tôi không cho rằng những cơn ác mộng đó có ư nghĩa thực nào đó?
Alan: Đôi khi có. Coleridge có viết "Giấc mơ không có h́nh bóng của nó, nhưng đó lại là nội dung rất thực và là tai hoạ cho cuộc sống của chúng ta".
Catherine: Có lẽ, tôi coi các giấc mơ đó quá nghiêm túc. Ngoài các giấc mơ điên loạn ấy, tôi vẫn khỏe. Bây giờ có một việc tôi muốn nói chuyện với ông, ông Alan ạ.
Alan: Thế à?
Catherine: Tên em ấy là Atanas Stavich. Em là em trai nhỏ đă đến London để học nghề thuốc. Em sống vất vả quá. Tôi nghĩ có lẽ một ngày nào đó, ông nên gặp em và giúp nó một số ư kiến.
Alan: Tôi rất mong thế. Sao cô có vẻ buồn.
Catherine: Tôi vừa chợt nhớ ra một điều.
Alan: Thế ư?
Catherine: Việc đó cũng ngớ ngẩn lắm.
Alan: Trí óc tôi bây giờ cũng không phân định được giữa ngớ ngẩn và b́nh thường.
Catherine: Trong giấc mơ, khi ông Denmiris đưa cho tôi cái ghim bằng vàng…
Alan: Thế à?
Catherine: Tôi có nghe một giọng nói. "Nó sắp giết cô".

o0o

Phải giống như một tai nạn. Tôi không muốn ai có thể nhận ra thân h́nh nàng. Có nhiều cách để giết cô ta. Hắn bắt đầu dàn dựng. Hắn nằm trên giường, nghĩ về họ và thấy rằng hắn đang phấn khích. Cái chết là một khoái lạc tột đỉnh. Cuối cùng, hắn sắp làm việc đó như thế nào. Rất đờn giản. Sẽ không c̣n lại thi thể để nhận dạng. Constantin Denmiris sẽ hài ḷng.


Chương 22

Ngôi nhà bờ biển của Constantin Denmiris cách Pireus ba dặm về hướng Bắc, trên một khu đất rộng 1 acre sát mép nước. Denmiris đến đó vào 7 giờ sáng. Và đứng ngắm ngôi nhà bờ biển.
Khi ông tới, một người ông không nhận được là ai ra mở cửa.
- Xin chào, ông Denmiris.
Denmiris đă trông thấy ngót chục cảnh sát ở bên trong nhà.
- Cái ǵ ở đây thế! Denmiris hỏi.
- Tôi là trung uư cảnh sát Theophilos. Tôi…
Denmiris đẩy hắn sang một bên và đi vào pḥng khách. Thật là một cảnh hỗn độn. Chắc chắn có một cuộc vật lộn khủng khiếp vừa xảy ra nơi đây. Ghế bàn lật nhào. Một cái áo của Melina rớt trên sàn, bị xé rách nát. Denmiris nhặt lên và xem xét.
- Vợ tôi đâu? Tôi định gặp cô ấy ở đây kia mà.
Viên trung uư cảnh sát nói.
- Bà ta không ở đây. Chúng tôi khám xét nhà và niêm phong rồi xuống cả bờ biển h́nh như ngôi nhà đă bị trộm!
- Được, Melina đâu? Bà ta có gọi điện cho anh không? Bà ta có ở đây không?
- Vâng, chúng tôi cho rằng, bà ta đang c̣n ở đây, thưa ông?
Hắn cầm một đồng hồ đeo tay của phụ nữ. Mặt đá đă bị vỡ và kim đồng hồ dừng ở 3 giờ.
- Đây là đồng hồ đeo tay của bà nhà?
- Trông cũng giống vậy.
- Mặt sau có khắc chữ "Tặng Melina, t́nh yêu của anh. Costa"
- Đúng nó rồi. Đây là quà tặng sinh nhật.
Thám tử Theophilo chỉ một số vết trên tấm thảm.
- Đó là những vết máu. - Anh nhặt con dao đang nằm ở sàn nhà lên, cẩn thận không sờ vào cán. Lưỡi dao c̣n dính đầy máu.
- Ông đă nh́n thấy cái dao này lần nào chưa, thưa ông?
Denmiris liếc nh́n con dao.
- Không. Có phải ông nói là bà ấy chết rồi?
- Chắc, có thể lắm, thưa ông. Chúng tôi thấy có những giọt máu trên cát rải ra măi tận mép nước.
- Trời ơi, - Denmiris nói.
- May mắn quá cho chúng tôi, có mấy dấu tay rất rơ trên con dao.
Denmiris ngồi xuống nặng nề.
- Rồi các anh sẽ t́m được đứa nào làm.
- Chúng tôi sẽ tra trong hồ sơ những vết vân tay. Khắp nhà đều có vân tay. Chúng ta phải chọn ra nếu ông cho phép chúng tôi lấy vân tay ông, ông Denmiris, chúng tôi có thể loại ra những cái vân tay đó rất nhanh chóng.
Denmiris do dự:
- Vâng, được thôi.
- Viên đội đang ở ngoài kia sẽ chịu trách nhiệm về việc này.
Denmiris đi ngang qua một cảnh sát mặc đồng phục có một hộp lấy dấu tay.
- Xin ngài lăn các ngón tay lên chỗ này, thưa ngài. - Một lát sau, khi xong. - Ngài hiểu cho đây chỉ là thủ tục.
- Tôi hiểu. - Thiếu uư Theophilos đưa cho Denmiris một danh thiếp nhỏ. - Ông có biết ǵ về tấm danh thiếp này, ông Denmiris?
Denmiris nh́n vào danh thiếp. Đề là "Cơ quan thám tử Katelanos - Điều tra tư".
Ông trả lại tấm danh thiếp.
- Không. Nó có nghĩa ǵ không?
- Tôi không biết. Chúng tôi sẽ cho điều tra.
- Đương nhiên, tôi muốn ông làm mọi việc ông có thể làm được để t́m ra kẻ nào có trách nhiệm. Và cho tôi biết nếu ông có tin về vợ tôi.
Trung uư Theophilos nh́n ông và gật đầu.
- Ông đừng lo, thưa ông. Chúng tôi sẽ cố gắng.
Melina. Cô gái tóc vàng, hấp dẫn, vui tươi và sáng sủa. Lúc đầu thật tuyệt vời. Và rồi nàng đă giết con trai nàng, v́ vậy điều đó không thể quên được… chỉ c̣n cái chết.
Ngày hôm sau, khoảng trưa, có điện thoại. Constantin Denmiris đang họp khi người thư kư vào báo.
- Xin lỗi, ông Denmiris…
- Tôi đă nói với anh, tôi không muốn bị anh quấy rầy.
- Dạ vâng, thưa ngài, nhưng đây là Thanh tra Lavanos đang ở đầu dây. Ông ấy nói rất khẩn. Ông cho phép tôi nói lại với ông ấy là…
- Thôi. Để tôi nói! - Denmiris quay sang mọi người đang ngồi xung quanh bàn họp. - Xin lỗi đợi cho một lát, thưa quư vị - Ông nhấc ống nghe. - Denmiris.
Một tiếng nói.
- Đây là chánh thanh tra Lavanos, ông Denmiris, Trạm trung tâm đây. Chúng tôi có một số thông tin, chúng tôi cho rằng đáng chú ư. Tôi không rơ liệu ông có thể đến Trụ sở Cảnh sát ngay được không?
- Ông có tin về vợ tôi?
- Tốt hơn hết là không nên tham luận ǵ qua điện thoại, xin ông vui ḷng.
Denmiris do dự giây lát.
- Tôi sẽ đi ngay đây.
Ông đặt ống nghe xuống và quay về mọi người.
- Có việc khẩn. Xin quư vị sang pḥng ăn và thảo luận đề nghị của tôi và tôi sẽ về nếu kịp để cùng ăn trưa có tiếng ŕ rầm, nói chung là đồng ư. Năm phút sau, Denmiris đă trên đường đến trụ sở Cảnh sát.
Đă có gần chục người đang đợi ông ở văn pḥng uỷ viên cảnh sát. Denmiris nhận ra viên cảnh sát mà ông đă gặp ở ngôi nhà bờ biển.
Delma là một người lùn, mập, lông mày rậm và thấp, mặt tṛn và đầy vẻ hoài nghi trong ánh mắt.
- Có việc ǵ thế! - Denmiris hỏi. - Các ông có tin ǵ về vợ tôi!
Chánh thanh tra nói:
- Nói hoàn toàn thẳng thắn, ông Denmiris ạ, chúng tôi đă kiểm tra một số chi tiết, sự việc chúng tôi rất khó giải quyết. Chúng tôi hy vọng ông có thể giúp chúng tôi.
- Tôi e rằng rất ít khả năng tôi có thể làm được ǵ để giúp các ông. Toàn bộ sự việc làm tôi choáng váng…
- Ông đă có hẹn gặp vợ ông ở ngôi nhà băi biển khoảng ba giờ chiều hôm qua?
- Th́ sao? Không. Bà Denmiris điện thoại cho tôi và đề nghị gặp ở đó vào bảy giờ.
Công tố viên Delma nói nhẹ nhàng.
- Bây giờ, đó là một điểm làm chúng tôi đau đầu. Một người đầy tớ gái nhà ông nói với chúng tôi rằng ông đă gọi điện cho vợ ông vào khoảng hai giờ và đề nghị bà đến ngôi nhà băi biển một ḿnh và đợi ông.
Denmiris cau mày.
- Nó nhầm rồi. Vợ tôi gọi cho tôi và đề nghị tôi gặp bà ấy ở đó vào bảy giờ tối qua!
- Tôi hiểu. Vậy th́ người đầy tớ gái nói sai.
- Đương nhiên.
- Ông có biết lư do v́ sao vợ ông đă phải đề nghị ông đến ngôi nhà băi biển?
- Tôi cho rằng bà ấy muốn nói với tôi để không ly dị bà ấy nữa.
- Ông đă bảo vợ ông, ông sắp ly dị bà?
- Vâng.
- Người đầy tớ nói cô ta đă nghe lỏm được câu chuyện qua điện thoại là bà Denmiris nói với ông bà sắp ly dị ông.
- Tôi không chê trách ǵ những điều người đầy tớ nói.
- Xin các ông nghe lời tôi về việc này. Ông Denmiris, ông có gửi phao bơi cá nhân trong ngôi nhà bờ biển không? - Chánh Thanh tra hỏi.
- Ở ngôi nhà bờ biển? Không. Tôi đă bỏ bơi ngoài biển từ nhiều năm trước. Tôi có thể bơi ở nhà trong thành phố.
Chánh Thanh tra mở ngăn kéo bàn và lấy ra hai cái phao bơi cá nhân để trong túi nhựa, đưa cho Denmiris xem.
- Đây có phải là cái phao của ông không, ông Denmiris?
- Có thể là của tôi, tôi cho là như vậy.
- Có những chữ đầu viết tắt tên ông.
- Vâng, tôi nghĩ tôi nhận ra. Cái đó là của tôi.
- Chúng tôi đă t́m thấy cái phao này sau cái tủ trong ngôi nhà bờ biển của ông.
- Thế à? Chắc là bị quên ở đó đă lâu. V́ sao…
- Cái phao đó c̣n ướt sũng nước biển. Chúng tôi đă phân tích và thấy rằng đó cũng là một loại nước ở trước ngôi nhà bờ biển của ông. Cái phao đó có vết máu!
Trong buồng rất nóng.
- Rồi có thể ai đó đă quẳng nó vào! - Denmiris nói như khẳng định.
Công tố viên đặc biệt nói:
- V́ sao lại có người làm như vậy? Đó là điều làm chúng tôi không hiểu được, ông Denmiris à?
Chánh thanh tra mở phong b́ nhỏ trên bàn và lấy một cái khuy áo ra.
- Một người của chúng tôi t́m thấy cái này dưới thảm ở nhà băi biển. Ông có nhận ra cái đó không?
- Không!
- Nó từ một vai áo của ông. Chúng tôi đă phải sử dụng quyền vi phạm tự do để cử một thám tử vào nhà ông sáng nay kiểm tra tủ áo của ông. Một trong cái áo của ông đă mất một cái khuy. Sợi chỉ hoàn toàn phù hợp. Và cái áo vừa lấy ở hiệu giặt là về một tuần trước đây.
- Tôi không…
- Ông Denmiris, ông nói với vợ rằng ông muốn ly dị và bà đă cố nói để ông thôi không ly dị nữa.
- Điều đó đúng.
Chánh thanh tra cầm một tấm danh thiếp mà người ta đă đưa cho Denmiris xem ở ngôi nhà băi biển hôm trước.
- Một người của chúng tôi đă đến cơ quan thám tử Katelanos hôm nay.
- Tôi đă nói với ông - tôi chưa bao giờ được nghe nói về họ.
- Vợ ông đă thuê họ để bảo vệ bà ta.
Tin đó như một cú sốc.
- Melina? Bảo vệ bà ta v́ cái ǵ?
- V́ ông. Theo người chủ của cơ quan này, vợ ông bị đe doạ. Ông đă bảo bà ta nếu không chịu ông sẽ giết bà. Ông Katelanos đă hỏi bà v́ sao bà không đến cơ quan cảnh sát để được bảo vệ, bà nói việc này có tính chất riêng tư. Bà không muốn nhờ một công sở!
Denmiris đứng bật dậy:
- Tôi không đến đây để ngồi nghe những lời nói láo. Không có…
Chánh thanh tra đến gần một ngăn kéo và lấy ra con dao có vết máu đă t́m thấy ở ngôi nhà băi biển.
- Ông nói với viên sĩ quan ở ngôi nhà băi biển là ông chưa bao giờ trông thấy con dao này cả?
- Đúng thế.
- Vân tay của ông lại có trên con dao.
Denmiris đang c̣n nh́n con dao.
- Vân tay - vân tay của tôi à? Thế nào cũng có nhầm lẫn ǵ đây. Không thể thế được?
Đầu óc ông quay cuồng. Ông điểm qua các chứng cứ rất đầy đủ chống lại ông: người đầy tớ nói rằng ông đă gọi vợ ông vào lúc hai giờ chiều và bảo bà ấy đến ngôi nhà băi biển một ḿnh… Hai cái phao bơi cá nhân có máu dính trên đó… Một cái khuy áo rớt ra từ cái áo vét-tông của ông… Một con dao với các vân tay…
- Các ông có thấy không, các ông là đồ ngốc hay sao? Đây là một sự sắp đặt, - Ông la lên. - Có người nào đó đă mang cái phao bơi ra ngôi nhà băi biển, quết tư máu lên cái phao, và trên cả con dao, và giật cái khuy áo vét-tông của tôi và…
Vị công tố viên đặc biệt ngắt lời:
- Ông Denmiris, ông có thể giải thích v́ sao lại có vân tay ông trên con dao này?
- Tôi không biết… Đợi một tư. Vâng. Tôi nhớ lại ngay đây. Melina bảo tôi và cắt dây mở cái hộp cho cô ấy đưa cho tôi. Đó là lư do có vân tay tôi trên con dao ấy!
- Tôi thấy. Thế có cái ǵ trong cái hộp?
- Tôi không biết!
- Ông không biết trong hộp có cái ǵ?
- Không. Tôi chỉ cắt dây buộc ṿng qua cái hộp. Vợ tôi không hề mở cái hộp đó.
- Thế ông có thể giải thích vết máu trên thảm, hay trên cát kéo dài xuống nước hay…
- Đó là điều đương nhiên, - Denmiris tấn công lại. - Việc mà Melina đă phải làm là cô tự cắt tay rồi đi bộ về phía nước để cho các ông nghĩ là tôi giết cô. Cô ta c̣n cố gắng đổ vấy cho tôi v́ tôi đă nói với cô ấy tôi sẽ ly dị cô. Đến bây giờ, cô ta đang c̣n trốn ở đâu đây, đang cười, v́ cô ấy nghĩ các ông sắp bắt tôi. Melina c̣n sống như tôi c̣n sống!
Công tố đặc biệt nói rất trịnh trọng.
- Tôi mong rằng đó là sự thực, thưa ông. Chúng tôi kéo thi thể bà ấy từ mặt nước biển sáng nay. Bà ấy bị đâm và bị d́m xuống nước. Tôi đă đưa ông vào đối tượng bị bắt, ông Denmiris à, v́ việc giết vợ!


Chương 23

Lúc đầu, Melina không biết làm thế nào để nàng đạt được mục đích đó. Nàng chỉ biết rằng chồng nàng có ư định hại anh nàng và nàng. Không thể để điều đó xảy ra. Bằng cách nào để cho Costa phải dừng tay. Đời nàng chẳng thành vấn đề ǵ. Ngày và đêm chất đầy những khổ đau và nhục nhă. Nàng nhớ lại Spyros đă cố gắng chống lại đám cưới của nàng, đă cảnh cáo nàng. Em không thể lấy Denmiris. Nó là một con quỷ. Nó sẽ huỷ hoại em. Sao mà đúng thế. Và lúc đó nàng v́ quá yêu nên không nghe. Bây giờ, chồng nàng cần phải bị trừ khử. Nhưng làm thế nào?
Và nàng đă nghĩ. Buổi sáng, nàng đă đề ra các chi tiết. Sau đó, các việc c̣n lại th́ đơn giản.
Constantin Denmiris đang ở trong pḥng làm việc khi Melina vào, nàng mang một cái hộp buộc bằng sợi dây rất dai. Nàng cầm một con dao thái thịt to trong tay.
- Costa, anh cắt giúp em để mở cái hộp này? Em không sao làm được.
Ông ngước nh́n nàng và nói tỏ vẻ sốt ruột:
- Như thế th́ làm sao được. Em không biết là không nên cầm con dao đằng lưỡi? - Ông giật lấy con dao từ tay nàng và bắt đầu cắt sợi dây. - Sao em không gọi một đứa nào giúp em hở?
Melina không trả lời.
Denmiris cắt dây xong.
- Đấy!
Ông đặt con dao xuống và Melina cẩn thận cầm con dao lên từ phía lưỡi.
Nàng nh́n ông và nói:
- Costa, chúng ta không thể cứ như thế này. Em vẫn yêu anh. Anh phải như thế nào với em chứ. Anh có nhớ những lúc tươi đẹp chúng ta cùng nhau? Anh có nhớ những đêm của tuần trăng mật khi…
- Lạy chúa, - Denmiris ngắt lời - Em có hiểu không? Tất cả đă qua rồi. Anh không c̣n ǵ với em nữa. Hăy đi khỏi đây, em làm anh mệt quá rồi.
Melina đứng đó nh́n ông. Cuối cùng, nàng nói lạnh lùng. - Thôi được. Anh cứ đi đường anh. - Nàng quay đi và cầm con dao ra khỏi pḥng.
- Em quên cái hộp này, - Denmiris kêu lên.
Nàng đă đi.
Melina đi vào buồng thay quần áo của chồng và mở các tủ Có hàng trăm bộ quần áo treo trong tủ, có một chỗ chỉ để treo quần áo thể thao. Nàng lấy một cái áo và dứt một cái khuy. Nàng bỏ cái khuy vào trong túi của ḿnh.
Tiếp đến nàng mở ngăn kéo và lấy ra hai cái phao bơi của chồng và có chữ cái đầu tên của ông trên phao. Ta đă sẵn sàng cả Melina nghĩ.

o0o

Cơ quan thám tử Katelanos ở góc phố Sofokleous, trong ngôi nhà gạch cũ đă bạc màu. Melina nhẩy vào văn pḥng ông chủ cơ quan này, ông Katelanos, một người đàn ông bé nhỏ, hói đầu và có ria mép.
- Xin chào, bà Denmiris. Tôi có thế giúp ǵ cho bà?
- Tôi cần được bảo vệ!
- Bảo vệ theo loại nào?
- V́ chồng tôi.
Katelanos cau mày. Ông ta thấy rắc rối. Việc ấy không nằm trong các trường hợp bảo vệ mà ông đă làm.
Thật rất không dễ dàng làm ǵ để mà chống lại một con người có sức mạnh như Constantin Denmiris.
- Bà không nghĩ đến nhờ cảnh sát ư? - ông Katelanos hỏi.
- Tôi không thể. Tôi không muốn công khai như vậy. Tôi muốn coi đây là việc riêng. Tôi nói với chồng tôi, tôi sắp ly dị ông ta, và ông ta đe doạ giết tôi nếu tôi cứ định làm thế. V́ vậy tôi đến nhờ ông.
- Tôi hiểu. Vậy chính xác bà yêu cầu chúng tôi làm ǵ?
- Tôi muốn ông cử cho một số người bảo vệ tôi.
Katelanos ngồi đó, đang ḍ ư nàng. Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, ông nghĩ. Tất nhiên là loạn thần kinh. Không thể hiểu được rằng chồng cô ta lại muốn hại cô ta. Chắc lại căi nhau lặt vặt ǵ đó trong gia đ́nh mấy ngày qua. Nhưng ông có thể yêu cầu cô trả lệ phí kha khá. Tuy vậy Katelanos phải tính cả những rủi ro nữa.
- Được! - ông nói. - Tôi có những nhân viên tốt có thể giúp bà. Khi nào bà muốn họ bắt đầu làm việc?
- Thứ hai này.
- Vậy th́ được. Không có ǵ là khẩn cấp.
Melina Denmiris đứng dậy.
- Tôi sẽ gọi điện cho ông.
- Ông có cái danh thiếp nào không?
- Dạ, tất nhiên!
Katelanos đưa cho nàng danh thiếp và dẫn nàng ra cửa. Cô ta là một khách tốt, ông nghĩ. Tên cô sẽ gây ấn tượng tốt cho các khách hàng của ta.
Khi Melina về nhà, nàng đă điện cho anh nàng.
- Spyros, em có một số tin này! Giọng nói của nàng đầy vẻ kích động. - Costa muốn đ́nh chiến.
- Sao? Anh không muốn tin em, Melina. Cần phải có một vài mưu mẹo. Nó…
- Không. Anh ấy có ư thế. Anh ấy nhận thấy rằng thật là ngớ ngẩn cứ chống chọi với anh măi. Anh ấy muốn hoà dịu trong gia đ́nh.
Yên lặng.
- Anh không biết!
- Ít ra cũng nên cho anh ấy một cơ hội. Anh ấy muốn anh đến gặp anh ấy ở ngôi nhà băi biển của anh ở Acro - Corinth vào ba giờ chiều nay.
- Đến đấy mất bốn tiếng đồng hồ lái xe. Sao lại không gặp nhau ở trong thành phố được?
- Anh ấy không nói! - Melina nói với anh ḿnh, - nhưng nếu đi là có ư hoà hoăn đấy nhé…
- Được Anh sẽ làm thế. Nhưng anh làm v́ em.
- V́ chúng ta chứ, - Melina nói - Chào anh, Spyros.
- Chào em.
Melina gọi điện cho Constantin ở pḥng làm việc.
Tiếng ông ta bị ngắt quăng.
- Cái ǵ thế! Anh bận lắm!
- Em vừa nhận được điện thoại anh Spyros gọi. Anh ấy muốn làm lành với anh.
Có tiếng cười ngắn, có vẻ chế nhạo.
- Anh đánh cuộc với em, anh ấy lầm đấy. Khi anh có chuyện ǵ th́ anh ấy, anh ấy lúc nào chả hoà b́nh nhưng thực ra anh ấy không muốn.
- Anh ấy nói sẽ không ganh đua ǵ với anh nữa, Costa ạ Anh ấy c̣n muốn bán cho anh đội tàu của anh ấy.
- Bán cho anh à… Em có chắc không? - Giọng của anh ta đột nhiên tỏ ra rất quan tâm.
- Vâng. Anh ấy bảo là anh có như thế là đủ.
- Được. Bảo anh ấy cử nhân viên kế toán qua văn pḥng anh, và…
- Không. Anh ấy muốn gặp anh chiều nay ở Acro - Corinth vào ba giờ.
- Nhà anh ấy à?
- Vâng. Đó là nơi kín đáo. Chỉ có hai anh thôi. Anh ấy không muốn tiếng lọt ra ngoài.
- Anh cuộc anh ấy không dám thế đâu! - Denmiris nghĩ mà hài ḷng. Khi mà tiếng lọt ra ngoài, anh ấy sẽ bị người ta cười thối mũi ra. - Được, em nói với anh ấy anh sẽ đến.
Đường đến Acro - Corinth rất xa, qua những đường gió lộng dẫn đến vùng nông thôn xinh đẹp,, thoang thoảng mùi nho, và chanh cùng mùi cỏ, Spyros Lambrous đi qua những khu nhà bị tàn phá dọc đường. Từ xa, ông đă nh́n thấy cột Eleusis đă đổ, bàn thờ tàn lụi của các vị thánh cấp vị. Anh nghĩ đến Denmiris.
Lambrous lần đầu tiên đến ngôi nhà này. Anh cho xe vào cổng và ngồi trong xe một lát, nghĩ về cuộc gặp gỡ sắp tới. Liệu Constantin có thực muốn hoà hoăn hay đó chỉ là thêm một tṛ lừa đảo? Nếu có ǵ xảy ra, ít nhất th́ Melina cũng biết nó sẽ đi đến đâu. Spyros ra khỏi xe và đi vào ngôi nhà vắng tanh.
Ngôi nhà này là một ngôi nhà gốc kiểu cổ rất nên thơ, nh́n xa xa dưới tầm mắt là Corinhrh. Khi c̣n nhỏ, Spyros Lambrous hay cùng cha nghỉ những ngày cuối tuần ở đây, hay chơi các tṛ trẻ con trên núi, bây giờ th́ ông c̣n phải chơi các tṛ lớn hơn nhiều.
Mười lăm phút sau, Constantin Denmiris đến. Ông thấy Spyros ở trong nhà, đang đợi, và điều đó làm ông thoả măn. Thế là, sau những năm dài, con người đó cuối cùng cũng phải chấp nhận hắn bị thất bại. Ông ra khỏi xe và đi vào buồng. Hai người đứng đó, nh́n nhau.
- À ông anh vợ thân mến, - Denmiris nói. - Thế là cuối cùng chúng ta cũng tới cuối đường.
- Tôi muốn chấm dứt cái tṛ điên rồ này, Costa à. Đă đi quá xa rồi.
- Tôi không thể đồng ư với anh nữa. Anh có bao nhiêu con tàu, Spyros?
Lambrous nh́n ông em rất ngạc nhiên.
- Sao?
- Anh có bao nhiêu con tàu? Tôi sẽ mua tất. Tất nhiên, có giảm giá v́ chất lượng.
Lambrous không thể tin những điều nghe được.
- Mua tàu của tôi?
- Tôi mua tất cả. Và tôi sẽ là chủ của một đội tàu lớn nhất thế giới.
- Cậu điên à? V́ sao mà cậu lại nghĩ là tôi muốn bán các con tàu của tôi?
Đến lượt Denmiris phản ứng.
- Vậy th́ sao chúng ta lại đến gặp nhau ở đây, có phải không?
- Chúng ta gặp nhau ở đây là cậu muốn hoà hoăn.
Mặt Denmiris xẫm lại.
- Tôi? Ai bảo anh vậy?
- Melina!
Sự thật lóe ra cho cả hai cùng một lúc.
- Cô ấy bảo anh, tôi muốn hoà hoăn?
- Cô ấy bảo anh, tôi muốn bán các con tàu của tôi?
- Cái con ngây ngô! - Denmiris thốt lên. - Tôi cho rằng cô ấy nghĩ vậy để làm cho chúng ta gặp nhau, chúng ta sẽ đi tới một thoả thuận nào đó. Cô ấy c̣n điên hơn cả anh, Lambrous ạ. Tôi mất cả buổi chiều v́ anh.
Constantin Denmiris quay người và chạy vù ra cổng.
Spyros Lambrous nh́n theo ông ta nghĩ không lẽ Melina lại nói dối cả hai. Cô ấy chắc biết rằng không có cách nào cho chồng cô và ta có thể đến cùng nhau. Bây giờ th́ không được. Quá muộn rồi. Điều đó đă quá muộn.
Vào khoảng một giờ ba mươi, trưa hôm đó. Melina đă lắc chuông gọi người đầy tớ gái:
- Andrea, mang cho tôi cốc trà nhé?
- Vâng ạ, thưa bà. - Người đầy tớ ra khỏi buồng và khi cô quay lại, sau mươi phút, tay bưng khay trà, chủ cô đang gọi điện thoại. Giọng chủ cô có vẻ tức giận.
- Không, Costa, em vẫn minh mẫn đấy chứ. Em định ly dị anh, em đă chuẩn bị cho việc đó rồi và càng cho mọi người biết càng tốt.
Lúng túng, Andrea đặt khay trà xuống và bắt đầu rút lui Melina vẫy tay bảo ở lại.
Melina nói vào ống nghe đă câm lặng.
- Anh cứ đe doạ em kiểu ǵ nếu anh muốn, em sẽ không thay đổi ư kiến…
- Không bao giờ… Em không cần nghe anh nói ǵ… Anh không được đánh đập em, Costa… Không… vấn đề là ǵ?
- Được. Anh sẽ gặp em ở ngôi nhà băi biển nhưng nó không làm cho anh điều ǵ tốt đâu.
- Vâng, em sẽ đến một ḿnh. Trong ṿng một giờ nữa thôi? Rất tốt!
Melina đặt ống nghe xuống từ từ, vẻ mặt đau khổ.
Nàng quay lại phía Andrea.
- Tôi sắp đến ngôi nhà băi biển để gặp chồng tôi. Nếu tôi không quay về lúc 6 giờ, tôi muốn cô gọi cảnh sát.
Andrea nuốt nước bọt.
- Bà có cần lái xe để đưa bà không?
- Không. Ông Denmiris bảo tôi đến một ḿnh.
- Vâng, thưa bà.
C̣n một việc phải làm. Tính mạng Catherine Alexander đang lâm nguy. Nàng phải báo cho cô. Có một người nào đó trong đoàn đă ăn tối hôm nọ ở nhà hàng. Em không gặp cô ta được nữa đâu. Tôi đă cử một người để khử cô ta rồi. Melina gọi điện cho văn pḥng của chồng nàng ở London.
- Catherine Alexander có làm việc ở đó không?
- Hiện giờ cô ấy chưa tới. Có thể có người khác hầu chuyện bà được không?
Melina do dự. Nếu nhắn tin khẩn cấp quá và không tin ai được. Nhưng nàng không c̣n th́ giờ để gọi lại. Nàng nhớ Costa có nói một anh Wim Vandeen nào đó, một thần đồng ở đó.
- Cho tôi nói chuyện với ông Vandeen, làm ơn?
- Xin đợi cho một lát.
Một tiếng đàn ông ở đầu dây.
- Hello.
Nàng có thể hiểu ngay là anh ta.
- Tôi muốn nhắn cho Catherine Alexander. Việc rất quan trọng. Ông sẽ thấy cô ấy hiểu điều đó, làm ơn nhắn giup nhé.
- Catherine Alexander.
- Vâng. Nói với cô ấy rằng tính mạng cô ấy đang lâm nguy. Một người nào đó đang t́m cách giết cô. Tôi cho rằng có thể là một trong các người đàn ông từ Anthens đến.
- Anthens…
- Vâng.
- Anthens có một dân số tám trăm sáu ngh́n…
Melina không làm sao cho anh ta hiểu được. Nàng đặt ống nghe xuống. Nàng đă cố gắng hết sức.
Wim ngồi ở bàn làm việc, đang nghiền ngẫm về câu chuyện qua điện thoại. Có ai đang cố t́nh giết Catherine.
- Một trăm và mười bốn tên giết người bị kết án năm nay ở Anh Quốc. Catherine sẽ làm số đó là một trăm mười lăm.
Một trong những người từ Anthens đến. Jelly Haley, Yves Renard, Dino Mattusi. Một người trong bọn họ sẽ giết Catherine. Trí óc như máy tính của Wim ngay lập tức nạp vào anh các số liệu về ba người. Tôi nghĩ tôi biết là ai trong họ.
Khi Catherine về, Wim không nói ǵ với Catherine về cuộc nói chuyện điện thoại đó.
- Anh ta ṭ ṃ để xem có đúng không.
Catherine tối nào cũng đi với các thành viên của đoàn cán bộ, và sáng khi nàng đến cơ quan làm việc, Wim ở đó, đang đợi. Anh tỏ ra không vui vẻ khi gặp nàng. Wim tự hỏi không biết khi nào cô ấy để anh làm việc đó. Có thể anh phải nói với nàng về lời nhắn qua điện thoại. Nhưng có thể đó là sự lừa đảo. Tốt hơn hết là thay đổi nội dung đi một chút cho bớt căng thẳng.


Chương 24

Lái xe đến ngôi nhà băi biển mất một giờ về thời gian, nhưng hai mươi năm kư ức của nàng đă được nhắc lại. Có nhiều việc Melina phải nghĩ đến, có nhiều việc gợi lại.
Costa, trẻ và đẹp trai, đă nói, chắc chắn em từ thiên đường xuống dạy cho chúng sinh sắc đẹp là ǵ. Sắc đẹp của em khiến mọi lời tán tỉnh sẽ trở nên vô nghĩa. Tôi không thể nói ǵ ngoài việc lấy lại công lư đối với em… Cuộc dạo chơi trên biển tuyệt vời bằng chiếc thuyền của họ và những ngày nghỉ hè lư tưởng ở Psara…
Những ngày ấy với các món quà đáng yêu bất ngờ và những đêm làm t́nh điên loạn. Rồi sẩy thai, và người t́nh liên miên của anh, rồi vụ Noelle Page. Lại cả việc đánh vợ và làm nhục vợ trước mọi người. Kiritsimon? Anh ấy đă từng nói, cô chẳng có mục đích ǵ để mà sống cả, sao cô không tự tử mà chết cho rồi? Và cuối cùng, việc đe doạ tiêu diệt Spyros.
Đó là lư do, cuối cùng, Melina không thể chịu đựng nổi.
Khi Melina đến ngôi nhà băi biển, nhà vắng tanh.
Bầu trời đầy mây, và gió lạnh ghê người từ ngoài biển thổi vào Anomen, nàng nghĩ. Nàng đi vào căn buồng tiện nghi, thân thiết và nh́n quanh lần cuối cùng.
Rồi nàng bắt đầu lật chổng ngược đồ đạc và đập nát những cái đèn. Nàng xé toạc cả áo ngoài rồi để rớt trên sàn nhà. Nàng lấy tấm danh thiếp của cơ quan thám tử và đặt trên bàn. Nàng nhấc khẽ tấm thảm và đặt cái khuy áo vào đó Tiếp đến nàng lấy đồng hồ đeo tay bằng vàng mà Costa đă tặng nàng, đập trên bàn cho vỡ.
Nàng lấy cái phao bơi của chồng và mang ra băi biển.
Nàng nhúng ướt phao xuống nước rồi lại mang vào nhà.
Cuối cùng, chỉ c̣n có một việc để làm. Đă đến giờ, nàng nghĩ. Nàng lấy hơi sâu và từ từ cầm con dao thái thịt và cởi giấy ra, cẩn thận không làm nát tờ giấy mềm bọc lưỡi.
Melina cầm dao trong tay, nh́n chằm chằm vào nó. Đây là cái việc tàn ác nhất. Nàng phải đâm vào người thật mạnh để như bị giết nhưng làm sao để c̣n đủ sức làm nốt các việc c̣n lại theo kế hoạch.
Nàng nhắm mắt và ấn con dao sâu vào bên ḿnh.
Đaụ đớn hành hạ. Máu bắt đầu tuôn ra, Melina cầm cái phao ướt áp sát bên ḿnh và khi cái phao đă phủ đầy máu, nàng đi ra kho và nhét nó vào phía sau một cái tủ.
Nàng bắt đầu thấy choáng váng. Nàng nh́n quanh xem có quên điều ǵ không, rồi nàng vấp phải cái cửa mở ra vào dẫn ra băi biển, máu dính lên cái thảm làm thành một vệt đỏ thẫm.
Nàng lê ra biển. Máu chảy ngày càng nhiều và nàng nghĩ, ta khôug làm thế th́ Costa vẫn thắng. Ta không để cho nó thắng được.
Lê chân ra biển dường như là đi măi măi. Một bước nữa, nàng nghĩ. Một bước nữa. Nàng vẫn cố đi, chiến đấu chống lại sự choáng váng ngày càng xâm chiếm nàng. Mắt bắt đầu mờ không nh́n rơ. Nàng khuỵu xuống. Ta không được dừng ở đây. Nàng cố đứng dậy và cố đi, đến khi cảm giác thấy nước lạnh đă lên đến chân ḿnh.
Khi nước muối ngấm vào vết thương của nàng, nàng la lên v́ đau không chịu nổi. Ta đang làm việc đó v́ Spyros, nàng nghĩ. Anh Spyros thân yêu.
Đằng xa kia, nàng c̣n nh́n được đám mây lơ lửng ở chân trời. Nàng bắt đầu bơi về phía đó, kéo theo một ḍng máu. Và một điều ngạc nhiên đă xảy ra. Đám mây sà xuống gần nàng, và nàng cảm thấy cái mềm mại màu trắng bọc lấy nàng và cuốt ve nàng. Đau đớn lại tấy lên, và nàng có một cảm giác kỳ lạ về yên b́nh len lỏi khắp người nàng.
Ta đang về nhà, Melina nghĩ rất nghĩ may mắn. Cuối cùng ta đang về nhà.


Chương 25
Chúng tôi bắt ông về việc giết vợ.

Sau đó, mọi việc xảy ra như một cuốn phim quay chậm. Ông đă bị giữ và lấy vân tay lần nữa. Ông phải đi chụp h́nh và bị tống vào xà lim. Không thể tin được rằng họ dám làm điều đó với ông.
- Gọi cho tôi Peter Demonides. Nói với ông ấy tôi muốn gặp ngay bây giờ!
- Ông Demonides đă nghỉ việc. Ông ấy cũng bị điều tra.
Thế đấy, không có ai có thể nhờ được. Ta phải thoát ra khỏi việc này. Ông nghĩ. Ta là Constantin Denmiris.
Ông yêu cầu được gặp công tố viên.
Delma đến nhà tù một giờ sau đó.
- Ông yêu cầu gặp tôi?
- Vâng, - Denmiris nói. - Tôi hiểu ông đă ghi thời gian cái chết của vợ tôi là ba giờ!
- Đúng thế!
- Vậy th́ trước khi để ông và sở cảnh sát khỏi phải bối rối nữa, tôi có thể chứng minh rằng vào giờ đó hôm qua tôi ở một nơi gần ngôi nhà băi biển.
- Ông có thể chứng minh điều đó?
- Dĩ nhiên. Tôi có người làm chứng!
Họ đang ngồi ở văn pḥng uỷ viên cảnh sát khi Spyros Lambrous đến. Mặt Denmiris sáng lên khi ông trông thấy Spyros.
- Spyros, nhờ Chúa. Anh đă đến đây? Những tên ngốc này nghĩ tôi đă giết Melina. Anh biết, tôi không thể làm như thế. Anh hăy nói với họ đi.
Spyros Lambrous cau mày.
- Nói với họ cái ǵ?
Melina bị giết vào ba giờ chiều hôm qua. Anh và tôi lúc ba giờ cùng ngồi ở Acro - Corinth. Tôi không thể lái xe về ngôi nhà băi biển trước bảy giờ được. Anh hăy nói với họ về cuộc gặp gỡ của anh và tôi.
Spyros Lambrous đang nh́n chăm chăm vào ông.
- Cuộc gặp anh vào tối hôm qua. Từ ngôi nhà ở Acro Corth.
- Cậu lầm lẫn rồi, Costa ạ. Tôi lái xe đi một ḿnh chiều hôm qua. Tôi không nói sai cho cậu.
Mặt Constantin Denmiris đầy giận dữ.
- Anh không thể làm như vậy được? - Ông túm lấy ve áo của Lambrous.
- Hăy nói với họ sự thật.
Spyros Lambrous đẩy ông ta ra:
- Sự thật là em tôi bị chết và mày đă giết nó.
- Đồ nói láo! - Denmiris rú lên - Đồ nói láo! - Ông lại lao về phía Lambrous và hai nhân viên cảnh sát phải giữ ông lại.
- Mày là đồ chó đẻ. Mày biết tao vô tội?
- Các quan toà sẽ quyết định. Tôi nghĩ cậu cần một luật sư tốt!
Và Constantin Denmiris nhận ra rằng chỉ có một người có thể cứu ông ta.
Napoleon Chotas.


Chương 26
HỒ SƠ MẬT

Ghi chép buổi gặp Catherine Douglas.
Catherine: Ông có tin vào linh tính không, Alan?
Alan: Điều đó chưa được chấp nhận về mặt khoa học, nhưng thực tế, tôi tin. Cô có bao giờ có linh cảm điều ǵ không?
Catherine: Có. Tôi có cảm giác có điều dữ sẽ xảy ra cho tôi.
Alan: Đó có phải là một phần giấc mơ trước của cô không?
Catherine: Không. Tôi nói với ông là ông Denmiris có cử một số người từ Anthens…
Alan: Có.
Catherine: Ông ấy yêu cầu tôi quan tâm tới họ, v́ vậy tôi đă thấy nhiều điều về họ.
Alan: Cô có thấy bị họ đe doạ không?
Catherine: Không. Chính xác không. Rất khó giải thích. Họ không làm ǵ cả, và tôi cứ tin sẽ có điều ǵ đó xảy ra. Một cái ǵ độc ác. Điều đó có gợi ư ǵ cho ông không?
Alan: Hăy nói cho tôi về những người đàn ông ấy.
Catherine: Một người Pháp, Yves Renard. Anh này cứ đ̣i tôi cho đi bảo tàng, nhưng khi đến đó, tôi thấy anh không chú ư ǵ cả. Anh ấy đ̣i tôi đưa đi Stonchenge thứ bảy này. C̣n Jelly Haley. Anh ta là người Mỹ. Anh ta tỏ ra khá vui vẻ, nhưng có cái ǵ bối rối ở anh này. Rồi đến Dino Mattusi. Anh ta được gọi là người điều hành trong công ty của ông Denmiris, nhưng anh ta hỏi một số câu mà anh ấy cũng đă biết câu trả lời rồi. Ông ấy mời tôi đi chơi bằng ô tô. Tôi muốn kéo cả Wim đi… và một điều nữa…
Alan: Vâng!
Catherine: Wim vẫn hành động kỳ lạ như vậy.
Alan: Theo kiểu ǵ?
Catherine: Buổi sáng tôi đến pḥng làm việc, Wim luôn mong đợi tôi. Trước đây không như thế. Và khi anh ta gặp tôi, cứ như là anh ta tức giận v́ tôi có mặt ở đó. Những chi tiết ấy chẳng có ư nghĩa ǵ, phải không?
Alan: Mọi việc đều có ư nghĩa khi ta có ch́a khoá mở ư nghĩa đó, Catherine ạ. Thế cô có c̣n mơ nữa không?
Catherine: Tôi có một giấc mơ về Constantin Denmiris. Nhưng rất lờ mờ.
Alan: Hăy nói cho tôi cô c̣n nhớ ǵ về giấc mơ đó không?
C. Tôi hỏi ông ta v́ sao? Ông ta tốt với tôi thế, v́ sao ông ta cho tôi làm việc ở đây và một chỗ để sống. Và v́ sao ông cho tôi cái ghim bằng vàng.
Alan: Và ông ta nói ǵ?
Catherine: Tôi không nhớ. Tôi tỉnh dậy la hét.

o0o

Bác sĩ Hamilton nghiên cứu bản ghi chép này rất cẩn thận, t́m ra các nét ngờ vực không có nguồn gốc, mong lần t́m đầu mối để giải thích điều ǵ làm Catherine bối rối.
Ông Hamilton khẳng định có lư do rằng những hiểu biết của ông có liên quan đến việc những người lạ từ Anthens đến, và Anthens chính là sân khấu của quá khứ đầy bí ẩn của nàng. Về phần Wim th́ Alan c̣n chưa hiểu hết. Có phải là Catherine đă tưởng tượng ra những điều đó? hay Wim đă có sẵn bản năng hiếm có ấy? Ta phải đến gặp Wim trong mấy tuần tới, Alan nghĩ. Có lẽ ta sẽ t́m cách để hẹn anh ta.
Alan ngồi đó, nghĩ về Catherine. Tuy nhiên đối với ông, như là một luật lệ, không bao giờ ông dan díu t́nh cảm với bệnh nhân của ḿnh. Catherine là một người đặc biệt. Nàng đẹp và đă bị tổn thương và… Ta đang làm ǵ? Ta không thể nghĩ kiểu đó được. Ta sẽ tập trung vào một điểm ǵ đó. Nhưng rồi suy nghĩ của ông cứ luẩn quẩn về nàng.
Catherine không thể không nghĩ về Hamilton. Đừng như một con điên, Catherine tự bảo ḿnh. Ông ta đă là người có vợ. Các bệnh nhân đều cảm thấy như vậy về người thầy phân tích tâm lư cho họ. Nhưng chẳng thể giúp ǵ được, Catherine tự nói với ḿnh. Có thể ta sẽ gặp được một người thầy tâm lư cho việc phân tích tâm lư trong ta.
Nàng lại đến gặp Alan lần nữa trong hai ngày. Có lẽ ta phải bỏ những lần hẹn gặp ông, Catherine nghĩ vậy, trước khi ta đi quá sâu. Đă muộn rồi.
Buổi sáng, nàng có cuộc hẹn gặp Alan. Catherine ăn mặc rất cẩn thận và đến hiệu làm đẩu. Chừng nào mà ta không gặp ông nữa sau lần gặp hôm nay, Catherine lư giải, th́ sẽ chẳng có ǵ là hại nếu ta trông đẹp ra hơn.
Lúc nàng đi vào văn pḥng ông, quyết định của nàng cứ mông lung: v́ sao ông ta lại có vẻ hấp dẫn như vậy? V́ sao ta không được gặp ông trước khi chưa lấy chồng? tại sao ông ta không quen ta khi ta là người con gái b́nh thường và là người khỏe mạnh? Nhưng mặt khác, nếu ta khỏe mạnh, là người b́nh thường, th́ ngay từ đầu ta cũng chẳng đến với ông làm ǵ, có phải không?
- Tôi xin ông thứ lỗi?
Catherine nhận thấy rằng nàng đă nói rất to. Bây giờ có phải lúc nói với ông rằng đây là lần gặp cuối cùng?
Nàng thở một cái thật sâu.
- Alan… - và rồi quyết định đó của nàng lại tan biến đi. Nàng nh́n lên bức h́nh trên bàn nước. - Ông đă xây dựng gia đ́nh được bao lâu rồi?
- Cưới vợ à? - ông theo dơi cái nh́n của Catherine.
- Ồ! Đó là em gái tôi và thằng con trai của nó.
Catherine thấy trong nàng có cái ǵ vui mừng thầm kín.
- Ồ hay quá nhỉ! Tôi cho là, cô ấy… cô ấy trông tuyệt lắm.
- Cô không sao đấy chứ, Catherine?
Kirk Reynolds cũng đă hỏi nàng như vậy. Tôi không phải lúc nào cũng không sao, Catherine nghĩ, nhưng tôi bây giờ không sao cả. Tôi vẫn khỏe, - Catherine nói. - ông chưa có gia đ́nh à? Ông có đi ăn tối với tôi không? Liệu ông có đưa tôi lên giường không? Liệu ông có lấy tôi không? Nếu nàng nói lên một trong các câu đó, chắc là ông sẽ nghĩ ta bị rồ. Có thể ta bị rồ thật.
Ông đang ngắm nh́n nàng, hơi cau mày.
- Catherine, tôi e rằng chúng ta sẽ không thể tiếp tục những cuộc gặp thế này măi. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.
Tim của Catherine như muốn tan nát.
- V́ sao? Tôi có làm điều ǵ…
- Không, không… không phải là cô. Trong mối quan hệ chuyên môn như thế nào, không tốt cho một bác sĩ bị xâm nhập về t́nh cảm với bệnh nhân.
Bây giờ th́ nàng lại nh́n ông chăm chú, đôi mắt nàng sáng lên khác thường.
- Ông đang nói rằng ông bị dan díu về t́nh cảm với tôi.
- Vâng. Và v́ vậy tôi e rằng…
- Ông hoàn toàn đúng, - Catherine nói rất sung sướng. - Chúng ta hăy nói chuyện đó tối nay khi đi ăn tối.
Họ ăn tối tại một nhà hàng Ư ở giữa trung tâm Soho.
Các món ăn ngon hay không ngon, không có ǵ khác nhau cả Họ hoàn toàn bị cuốn hút lẫn nhau.
- Đó là điều không hay, - Catherine nói. - Ông biết mọi chuyện về tôi. Bây giờ nói cho tôi nghe về ông đi. Ông chưa bao giờ lấy vợ à?
- Không. Tôi đă lấy vợ!
- Thế sau sao nữa?
- Đó là trong chiến tranh. Chúng tôi sống cùng nhau trong một căn hộ nhỏ. Đó là những ngày ở Blitz. Khi đó tôi đang làm việc ở bệnh viện và khi về nhà một buổi tối…
Catherine nghe thấy được sự đau khổ trong giọng nói của ông.
- Ngôi nhà bay đi. Chẳng c̣n lại ǵ hết.
Nàng đặt bàn tay nàng lên tay ông.
- Tôi xin lỗi.
- Phải mất một thời gian dài tôi mới qua được những đau khổ đó. Tôi chẳng gặp ai mà tôi muốn lấy cả. - Và đôi mắt ông như muốn nói, đến cả bây giờ.
Họ ngồi đó tới bốn giờ đồng hồ, nói với nhau về mọi chuyện: rạp hát, y học, t́nh h́nh thế giới, nhưng những câu chuyện thực th́ lại không nói. Như có một luồng điện trong con người họ. Cả hai đều cảm nhận thấy điều đó. Giữa họ, có một sự căng thẳng về t́nh dục như muốn tràn ra.
Cuối cùng, Alan trở về đề tài cũ.
- Catherine này, điều tôi nói sáng nay về mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân…
- Hăy nói điều đó với tôi khi nào về nhà ông.
Họ cùng cởi quần áo, nhanh nhẹn và đều mong muốn, và khi Catherine đă cởi hết quần áo, nàng nghĩ lúc nàng cùng Kirk Reynolds, nàng cảm thấy thế nào và bây giờ có ǵ khác. Cái khác là yêu, Catherine nghĩ. Ta mê con người này.
Nàng nằm trên giường đợi ông và khi ông đến với nàng và ṿng tay ôm nàng, mọi sự lo lắng, mọi sự sợ hăi là không bao giờ có thể có quan hệ được với đàn ông ở nàng tan biến đi. Họ đụng chạm mạnh vào thân thể của nhau, khám phá nhau, lúc đầu c̣n nhẹ nhàng rồi đến thô bạo, đến khi nhu cầu của họ trở nên man rợ và không c̣n hy vọng ǵ hơn, họ dính vào nhau, và Catherine kêu lên với tất cả hạnh phúc tràn đầy.
- Em khỏi hoàn toàn rồi, nàng nghĩ. Cám ơn anh!
Họ nằm đó, nằm đó măi, và Catherine ôm Alan thật chặt trong cánh tay nàng, không muốn cho ông đi.
Khi họ bắt đầu nói được thành lời, nàng nói với giọng xúc động.
- Anh chắc chắn biết điều trị bệnh nhân như thế nào bác sĩ ạ.


Chương 27

Từ hàng tít lớn trên các trang báo, Catherine đă được biết về việc Constantin Denmiris bị bắt v́ tội giết vợ.
Thật là một chấn động. Khi nàng đến văn pḥng, mọi việc đều như đợi chờ nghe ngóng.
- Cô có nghe thấy tin ǵ không? - Evenlyn lo lắng.
- Chúng ta sẽ làm ǵ?
- Chúng ta sẽ thực hiện chính xác tất cả cái ǵ ông ấy yêu cầu. Tôi chắc chắn là có nhầm lẫn rất lớn ǵ đó. Tôi sẽ có điện cho ông ấy.
Nhưng Constantin Denmiris là người tù quan trọng nhất mà nhà tù Trung tâm Anthens chưa bao giờ tiếp nhận. Công tố uỷ viên đă ra lệnh là không được có đối xử đặc biệt nào đối với Denmiris. Denmiris đă yêu cầu một số điều: mắc điện thoại, máy telex và trao đổi văn thư. Các yêu cầu của ông bị từ chối.
Denmiris sử dụng hầu hết thời gian để đi bộ, và cả khi nằm mơ để cố t́m ta ai đă giết Melina.
Ban đầu, Denmiris cho rằng có một tên côn đồ, vô t́nh thấy Melina khi cô đang dẹp ngôi nhà băi biển đă giết cô.
Nhưng khi cảnh sát đối chiếu hắn với những chứng cớ để kết tội, th́ Denmiris đă nhận ra ông nhầm. Câu hỏi là, do ai? Về lôgic th́ người giết cô cũng có thể là Spyros Lambrous, nhưng điểm yếu của lư giải này là Lambrous yêu em gái ḿnh hơn bất cứ ai trên thế gian này. Ông ta không bao giờ làm hại cô.
Sự nghi ngờ của Denmiris chuyển sang bọn mà Tony Rozzoli đă nhập. Có lẽ, bọn chúng biết điều ǵ xảy ra đối với Rozzoli và đó là cách trả thù. Constantin Denmiris cũng đă từ bỏ cái ư kiến đó. V́ nếu Mafia muốn trả thù, th́ đơn giản là họ phải vất bỏ hợp đồng với ông.
Ngồi một ḿnh trong xà lim, Denmiris đă điểm hết mọi việc, suy nghĩ đi, suy nghĩ lại, cố giải quyết bài toán đó. Cuối cùng, khi ông đă tính hết các khả năng, chỉ c̣n mỗi một kết luận khả dĩ là; Melina đă tự tử. Cô đă tự tử và đổ cho ông về cái chết của cô. Denmiris nghĩ về những ǵ ông đă làm đối với Noelle Page và Larry Douglas và cái hài kịch cay đắng là bây giờ ông ở trong t́nh trạng đúng như họ lúc đó. Ông đang bị xét xử về một vụ giết người mà ông không có dính líu.
Tên cai tù đang ở cửa xà lim.
- Luật sư của ông đă đến để gặp ông.
Denmiris đứng ngay dậy và theo tên cai tù đi đến một buồng hẹp nhỏ. Luật sư đang đợi ông. Tên ông là Vassiliki. Ông ta trạc ngoài năm mươi, có bộ tóc màu hung sáng và nét mặt nh́n nghiêng như tài tử điện ảnh.
Ông ta đă nổi tiếng là một luật sư ở toà h́nh sự. Như thế có đủ tŕnh độ không?
Tên cai tù nói:
- Các ông có mười lăm phút.
Y để hai người ngồi đó và đi ra.
- Được, - Denmiris hỏi luôn. - Khi nào ông làm cho tôi ra khỏi được đây? Tôi sẽ trả cho ông bao nhiêu?
- Ông Denmiris, tôi e rằng điều đó không đơn giản. Công tố viên đặc biệt từ chối…
- Công tố viên điên rồi. Họ không thể để ta như thế nào được.
- C̣n Bail thế nào? Ta sẽ đặt bao nhiêu tiền tuỳ hắn yêu cầu!
Vassiliki liếm môi, Bail đă từ chối. Tôi đă xem qua các chứng cứ mà cảnh sát đă lập để kết tội ông, ông Denmiris ạ. Rất tai hại đấy.
- Tai hại hay không - tôi không giết Melina. Tôi vô tội?
Vị luật sư nuốt nước bọt. - Vâng, dĩ nhiên, dĩ nhiên.
- Ông có suy nghĩ ai đă giết vợ ông?
- Không có ai cả. Vợ tôi tự tử.
Vị luật sư trợn mắt nh́n ông.
- Xin lỗi, ông Denmiris tôi không nghĩ rằng đó là một việc bảo vệ dễ dàng. Ông phải nghĩ một cái ǵ hơn thế kia.
Và dù trong ḷng đă tan nát. Denmiris biết ông ấy nói đúng. Không có quan toà nào trên thế giới này tin điều đó.
Sáng sớm hôm sau, vị luật sư lại đến thăm Denmiris.
- Tôi e rằng tôi có một số tin xấu.
Denmiris gần như cười to lên. Ông đang ngồi trong tù đứng trước một án tử h́nh, mà tên điên rồ này lại nói với ông hắn ta có tin tức xấu. C̣n ǵ xấu hơn là t́nh trạng hiện nay của ông.
- Vâng?
- Đó là về ông anh rể ông!
- Spyros? Ông ta thế nào?
- Tôi có một thông tin là ông ta đă đến cảnh sát và nói với họ là một người phụ nữ tên là Catherine Douglas c̣n sống. Tôi thực không hiểu hết vụ Noelle Page và Larry Douglas. Nhưng…
Constantin Denmiris vẫn phải lắng nghe. Ông chờ c̣n muốn biết điều ǵ đă xẩy ra cho ông, ông đă hoàn toàn quên Catherine. Nếu họ thấy lại nàng, và nàng nói, họ sẽ quy kết ông trong những cái chết của Noelle và Larry. Ông đă gửi người đi London để trông nom nàng nhưng bây giờ việc đó đột nhiên thành khẩn cấp.
Ông dướn người ra phía trước và đập nhẹ tay vị luật sư.
- Tôi muốn nhờ ông đánh một bức điện cho London ngay lập tức.
Ông đọc bức điện hai lần và cảm thấy bắt đầu sự thèm khát t́nh dục khuấy động, mà việc đó thường xảy ra với ông trước khi quan tâm tới một hợp đồng. Cứ như là chơi tṛ chơi với ông Trời. Trời quyết định sự sống, cái chết. Trời có được quyền hành trong tay. Nhưng có một vấn đề.
Nếu buộc phải làm ngay, th́ sẽ không có thời gian để dự thảo lại nữa. Ông phải củng cố một vài điều. Làm như một tai nạn tối nay.


Chương 28
HỒ SƠ MẬT

Ghi chép buổi gặp Wim Vandeen
Alan: Hôm nay anh thấy thế nào?
Wim: OK. Tôi đến đây bằng xe taxi. Tên người lái xe là Ronald Cherestie. Biển số xe 30271, giấy phép lái xe lưu hành số 3070. Trên đường đến đây, chúng tôi đă gặp 37 xe hiệu Rovers, một cái hiệu Bantley, mười cái hiệu Jaguars sáu cái hiệu Austins, và một cái Rolls-Royce, hai mươi bẩy xe gắn máy và sáu xe đạp.
Alan: Anh sống với mọi người ở cơ quan thế nào, Wim?
Wim: Ông biết rồi.
Alan: Nói cho tôi nghe đi.
Wim: Tôi thù ghét những người ở đó.
Alan: C̣n về Catherine Alexander th́ sao, Wim?
Wim: Ồ, cô ta ấy à. Cô ấy chẳng c̣n làm ở đó nữa đâu.
Alan: Ư anh nói thế là thế nào?
Wim: Cô ấy sẽ bị giết chết.
Alan: Sao? Sao anh lại nói vậy?
Wim: Bà ấy nói cho tôi.
Alan: Catherine nói với anh cô ấy sẽ bị ghết chết?
Wim: Người khác cơ.
Alan: Người khác là ai?
Wim: Vợ ông ấy.
Alan: Vợ ai, Wim?
Wim: Constantin Denmiris.
Alan: Ông ta nói với anh Catherine Alexander sẽ bị giết chết?
Wim: Bà Denmiris. Vợ ông ta. Bà ta gọi điện cho tôi từ Hy Lạp.
Alan: Ai sẽ giết Catherine?
Wim: Một trong các người đàn ông.
Alan: Ư anh là một trong các người đàn ông từ Anthens bay đến.
Wim: Phải.
Alan: Wim, chúng ta chấm dứt buổi gặp gỡ hôm nay ở đây Tôi phải đi.
Wim: OK.


Chương 29

Văn pḥng công ty kinh doanh Hy Lạp đóng cửa lúc 6 giờ chiều.
Mấy phút trước 6 giờ, Evenlyn và các nhân viên khác đang chuẩn bị ra về.
Evenlyn đi vào pḥng làm việc của Catherine.
- "Điều kỳ lạ ở phố ba mươi tư" đang diễn ở rạp Critirion. Vở này đă được khen nhiều lắm. Cô có thích đi xem tối nay không?
- Tôi không đi được, - Catherine nói, - Cám ơn Evenlyn.
- Tôi đă hứa với Jelly Haley, tối đi xem hát với anh ta!
- Họ làm cô bận suốt thôi, có phải thế không? Thôi vậy.
- Chúc đi vui nhé!
Catherine nghe thấy các người khác đang rục rịch ra về Cuối cùng, yên lặng. Nàng nh́n lần cuối bàn làm việc, chắc chắn là mọi thứ ngăn nắp cả, mặc thêm áo khoác, xách cái túi của nàng và đi ra hành lang. Nàng vừa tới cửa ngoài th́ điện thoại réo. Catherine lưỡng lự, đấu tranh tư tưởng không biết có nên trả lời không.
Nàng nh́n đồng hồ đeo tay; nàng sắp bị muộn. Điện thoại lại réo. Nàng chạy về buồng làm việc và nhấc ống nghe:
- Hello!
- Catherine. - Đó là tiếng Alan Hamilton. Ông vừa nói vừa thở.
- Cám ơn chúa, tôi gặp được em.
- Có ǵ hở anh?
- Em đang bị nguy hiểm lắm. Anh có tin kẻ nào đang định giết em!
Nàng kêu khẽ lên. Cơn ác mộng xấu xa nhất sắp thành sự thật. Đột nhiên nàng thấy sợ hăi.
- Ai?
- Anh không biết. Nhưng anh muốn em đang ở đâu th́ cứ ở đó. Đừng, rời văn pḥng làm việc. Không được nói với ai. Anh sẽ đến với em ngay đấy!
- Alan, em…
- Đừng lo. Anh lên đường đây. Khoá trái cửa lại. Mọi việc sẽ ổn thôi.
Đường dây nói ngắt.
Catherine từ từ bỏ ống nghe xuống.
- Ôi, Trời ơi!
Atanas xuất hiện ở đường đi ngoài cửa. Nó nh́n khuôn mặt nhợt nhạt của Catherine và chạy vội đến bên nàng.
- Có điều ǵ xấu đấy cô?
Nàng quay lại với nó.
- Có một người… nào đó cố t́nh muốn giết cô.
Nó nói lấp liếm với nàng.
- Sao? Ai… ai muốn làm thế?
- Cô không rơ!
Họ nghe thấy tiếng gơ cửa ra vào.
Atanas nh́n Catherine.
- Có lẽ cháu…
- Không, - nàng nói vội. - Không để ai vào cả. Bác sĩ Hamilton đang trên đường đến đây.
Tiếng gơ cửa lại lặp lại, to hơn.
- Cô nên trốn xuống tầng hầm, - Atanas th́ thầm. - Ở đấy an toàn hơn.
Cô gật đầu.
- Được.
Họ luồn qua phía sau hành lang, tới cửa dẫn tới tầng hầm.
- Khi bác sĩ Hamilton đến, nói với ông cô ở đấy nhé.
- Cô ở dưới đó không sợ đâu?
Atanas bật đèn, và dẫn nàng xuống cầu thang tầng hầm.
- Không ai tóm được cô ở đây, - Atanas bảo đảm với cô như vậy.
- Cô có biết ai muốn giết cô không?
Nàng nghĩ đến Constantin Denmiris và những giấc mơ của nàng.
- Ông ấy sắp giết cô. Nhưng đó chỉ là mơ.
- Cháu không chắc. - Atanas nh́n cô và th́ thầm, - Cháu nghĩ cháu biết.
Catherine nh́n chằm chằm vào nó.
- Ai?
- Cháu.
Bất ngờ trong tay nó có một lưỡi dao bật ra và đang dí vào họng nàng.
- Atanas, đây không phải là lúc đùa…
- Cô có bao giờ đọc "Cuộc hẹn ḥ ở Sainara" không hở Catherine? Được, bây giờ th́ quá muộn rồi, phải không? Có phải ai cũng muốn thoát được cái chết. Nó đến Samara và cái chết đang đợi nó ở đó! Đây là Samara của mi, Catherine!
Thật không ngờ, những tiếng khinh khủng đó lại thoát ra từ miệng một đứa bé trông rất ngây thơ.
- Atanas, cô xin. Em không thể…
Nó ép cô rất mạnh vào mặt.
- Ta không thể làm điều đó v́ ta là một thằng trẻ con, ư? Ta làm mi ngạc nhiên sao? Ta là một diễn viên tài ba. Ta đă ba mươi tuổi rồi, Catherine ạ. Mi có biết v́ sao ta trông như một thằng trẻ con? Bởi v́ khi ta nhớn lên, ta chưa bao giờ đủ ăn. Ta sống ở nơi xó xỉnh, ban đêm đi ăn trộm những đồ hộp bỏ đi.
Nó vẫn giữ chặt con dao ấn vào họng nàng, dựa lưng vào tường.
- Khi ta là thằng trẻ con, ta đă nh́n thấy những thằng lính hiếp mẹ tao và hại cha tao, tới khi cả hai đều chết, và rồi chúng đánh đập tao và để tao phải chết. - Nó ấn lưng nàng xuống sâu vào trong hầm.
- Atanas, tôi, tôi không làm điều ǵ hại em. Tôi…
Nó cười với cái cười trẻ con.
- Đây không có tư ǵ là riêng tư cả. Đây là công việc. Mi giá trị năm mươi nhăm ngàn đô la với tao khi phải chết.
Như có một bức màn hạ xuống trong mắt nàng, và nàng chỉ thấy mọi vật là một màu đỏ lờ mờ. Một phần của con người những đă ở bên kia, đang đợi những điều sắp xảy ra.
- Ta có một kế hoạch tuyệt vời cho mi. Nhưng cấp trên đang vội, ta phải làm nhanh thôi, chúng ta không muốn ư?
Catherine có cảm giác mũi con dao ấn mạnh sâu vào cổ nàng. Nó ngoáy con dao và c̣n mở áo ngực cho nàng.
- Đẹp quá, nó nói - Rất đẹp. Ta đang chuẩn bị cho ta một bữa tiệc trước đă, nhưng v́ tay bác sĩ bạn mi đang đến, ta không có thời gian, ta có làm không? Đối với mi, tội quá. Ta là một người t́nh vĩ đại.
Catherine nằm đó ngột ngạt chỉ c̣n cố thở gấp.
Atanas tay với cái áo móc ra một cái chai đo đỏ ở túi. Đó là một chất lỏng màu đỏ hồng nhàn nhạt.
- Mi có bao giờ uống rượu mạnh không. Ta sẽ uống v́ tai nạn của mi, hừ? Nó vứt con dao đi và mở cái chai, một lát, Catherine định chạy trốn.
- Đi đi, - Atanas nói nhẹ - Thử xem, xin mời!
Catherine liếm môi.
- Tôi… trả tiền cậu. Tôi sẽ…
- Cố mà thở đi. - Atanas uống một ngụm lớn và đưa cái chai cho nàng. - Uống!
- Không. Tôi không…
- Uống!
Catherine cầm cái chai và nhấp một ngụm nhỏ. Mùi cay gắt của rượu brandy làm cháy cổ nàng. Atanas lấy cái chai lại và uống một ngụm lớn nữa.
- Ai lộ cho bác sĩ của mi là có người sắp giết mi?
- Tôi không biết! - Dù sao cũng chẳng cần nữa.
Atanas chỉ vào một cái cột bằng gỗ to đỡ trần nhà:
- Ra đó đi.
Mắt Catherine liếc ra cửa vào. Nàng cảm giác thấy lưỡi dao thép lại ấn vào cổ nàng.
- Đừng để ta nói với mi nữa.
Catherine c̣n đi được tới gần cái cột gỗ.
- Một cô gái tốt đó, - Atanas nói. - Ngồi xuống. - Hắn quay đi một lát. Lúc đó, Catherine nghỉ được một chút.
Nàng bắt đầu chạy ra cầu thang, tim như muốn vỡ. Nàng phải chạy thoát thân. Tới bậc thứ nhất rồi bậc thứ hai, và, khi nàng sắp leo lên, nàng cảm thấy chân cuộc đời bị cái ǵ tóm chặt và kéo xuống. Nó khỏe quá.
- Đồ chó cái!
Nó tóm tóc nàng và kéo mặt nàng tới gần mặt nó.
- Mi lại thử nữa à, và ta sẽ bẻ nốt cả hai cẳng mi.
Nàng lại cảm thấy lưỡi dao dưới hai bả vai.
- Đi đi?
Atanas kéo lưng nàng tới cột gỗ và đẩy nàng ngồi xuống đất.
- Nằm đó!
Catherine nh́n thấy Atanas đi đến đống hộp các tông buộc bằng các sợi dây rất to. Nó cắt hai sợi dây dài và mang về chỗ nàng.
- Để hai tay quặt ra sau cái cột kia.
- Không, Atanas. Tôi…
Nó tát mạnh cả nắm tay vào một bên mặt nàng, và cái buồng tự nhiên nhoà đi trong mắt nàng. Atanas ghé lại gần và th́ thào.
- Đừng có bao giờ nói không với ta. Hăy làm cái ǵ mà ta đă bảo trước khi ta cho cổ mi đi tong đấy.
Catherine để hai tay ra đàng sau cái cột và lát sau, nàng thấy cái dây nghiêng vào cổ tay v́ Atanas đă buộc chặt hai tay nàng lại. Nàng cảm thấy rơ máu không lưu thông được.
- Xin làm ơn - nàng nói - Chặt quá.
- Tốt - nó nhe răng cười. Nó lấy sợi dây thứ hai và buộc hai chân lại với nhau ở mắt cá. Rồi nó đứng lên - Đấy thế đó! Đẹp rồi và dễ chịu nhé! - Nó uống một ngụm nữa.
- Mi có muốn uống tư nữa không?
Catherine lắc đầu.
Nó nhún vai.
- Ô kê.
Nàng nh́n thấy nó đưa chai lên môi lần nữa. Có thể nó sẽ bị say và buồn ngủ, Catherine nghĩ tuyệt vọng.
- Ta đă từng uống suốt cả buổi, - Atanas c̣n khoác lại. Nó đặt chai rỗng lên sàn xi măng. - Xong, đến giờ đi làm việc.
- Sao - mày sắp làm cái ǵ nữa?
- Ta sắp gây ra một vụ tai nạn nhỏ. Sắp đến chỗ kiệt tác.
- Ta phải bắt Denmiris trả gấp đôi tiền!
Denmiris? Thật không phải là mơ nữa. Ông ta đứng đằng sau việc này. Nhưng v́ sao?
Catherine nh́n thấy Atanas đi qua buồng tới cái nồi hơi to tướng. Nó nhấc cái mắp ngoài nh́n vào đèn báo và tám tấm dẫn nhiệt nghĩa là các tấm này đốt nóng cả cái nồi. Van an toàn gắn kín vào khung bảo vệ kim loại.
Atanas nhặt một mảnh gỗ nhỏ và nhét mảnh gỗ và khung gỗ để cho van an toàn không làm việc. Đồng hồ hiện số khống chế nhiệt độ được đặt ở 150 độ. Thấy Catherine để ư nh́n, Atanas quay đồng hồ ở mức tối đa.
Thoả măn, nó đi lại chỗ Catherine.
- Mi có biết chúng tao phải vất vả như thế nào với cái nồi hơi này không? - Atanas hỏi. - Được, ta sợ rằng cuối cùng người ta mở nồi ra. Nó xích lại gần Catherine hơn.
Khi cái đồng hồ này báo tới bốn trăm độ, nồi hơi này sẽ nổ.
Mi có biết điều ǵ sẽ xảy ra? Các ống dẫn khí sẽ bị vỡ toác ra và các tấm đốt sẽ đốt cháy tuốt. Cả toà nhà sẽ bị phá huỷ như bị một quả bom.
- Mày điên rồi à! C̣n bao nhiêu người vô tôi ở đây, họ mà…
- Không có người vô tội nào cả. Người Mỹ các người tin vào sự kết liễu hạnh phúc. - Nó lại đi xuống và thở sợi dây buộc lại tay Catherine vào cái cột. Cổ tay đă rướm máu. Sợi dây đă cứa vào da thịt nàng và cái nút rất chặt.
Atanas từ từ xoa tay lên bộ ngực nàng.
- Tệ quá, tao không có nhiều thời gian. Mi sẽ không bao giờ biết mi bị mất tích như thế nào? - Nó lại tóm tóc nàng và hôn lên môi nàng. Hơi thở của nó sặc mùi rượu.
- Chào, Catherine! - Nó đứng dậy.
- Đừng bỏ ta, - Catherine khẩn nài. - Hăy nói chuyện với ta và…
- Ta phải đi cho kịp tàu bay. Ta sẽ từ giă Anthens.
Nàng nh́n theo nó bắt đầu đi tới cầu thang.
- Ta sẽ để đèn cho mi để mi nh́n mọi việc xảy ra.
Một lát sau, Catherine nghe thấy cửa hầm đóng lại và tiếng cái chốt bên ngoài, rồi yên lặng. Nàng ngước nh́n cái đồng hồ nồi hơi. Nó chạy nhanh quá. Khi nàng thấy, nó đă 160 độ và nó quay đến 170 độ, nó c̣n tiếp tục quay. Nàng chiến đấu một cách tuyệt vọng để cởi trói hai tay, nhưng càng cố rút, dây buộc càng chặt hơn.
Nàng lại ngước nh́n lên. Đồng hồ đă chỉ tới 180 độ và đang c̣n leo lên nữa. Không có cách nào nữa rồi.

o0o

Alan Hamilton phóng xe xuống phố Wimpole như một thằng điên, vượt ngang và chạy qua mũi mọi xe khác, không để ư tiếng la hét và tiếng c̣i rú của các lái xe khác. Đường phía trước lại bị nghẽn. Ông quay xe về bên trái và lao về quảng trường Portland nhắm hướng rạp xiếc Oxford.
Xe cộ đông nghịt ở đây làm chậm xe ông.
Trong hầm ngôi nhà số 217 phố Bond, kim trên nồi hơi đă lên tới 200 độ. Căn pḥng càng nóng hơn.
Xe cộ gần như đứng một chỗ, Người th́ về nhà, người th́ đi ăn tối hay đi xem hát. Alan Hamilton ngồi đàng sau vô lăng xe, đầu óc rối bời. Ta có nên gọi cảnh sát? Nhưng làm thế có tốt không? Một bệnh nhân tâm thần của tôi nghĩ rằng có kẻ nào đó sắp giết cô ấy? Cảnh sát họ sẽ cười. Không, ta phải đến gặp nàng ngay. Xe bắt đầu chuyển banh được rồi.
Trong căn hầm, kim đồng hồ đă chỉ tới 300. Hầm nóng không chịu nổi. Nàng lại cố cởi trói tay lần nữa và hai cố tay lại bị cọ xát mạnh nhưng dây vẫn xiết chặt mạnh.
Ông quay vào phố Oxford, tăng tốc độ vượt qua đường đi bộ khi đó có hai người phụ nữ đang qua đường. Đằng sau ông, ông nghe thấy một tiếng c̣i cảnh sát trong giây lát ông định dừng lại và đề nghị cảnh sát giúp. Nhưng không c̣n thời gian để giải thích. Ông lại lao xe đi.
Ở ngă tư giao nhau một xe tải lớn lao ra, chắn hết cả đường. Alan Hamilton rú c̣i rất sốt ruột. Ông ló đầu ra cửa sổ.
- Đi đi chứ!
Người lái xe nh́n ông.
- Thế này là thế nào, ông bạn, ông đi chữa cháy hay sao đấy?
Đường đi lại chật cứng các xe con, Alan Hamilton phóng thẳng về phố Bond. Đoạn đường thường chỉ đi trong mười phút bây giờ mất gần nửa giờ.
Ở căn hầm, kim đă leo tới 400 độ.
Cuối cùng, nhờ chúa phù hộ, ngôi nhà đă ở trước mặt rồi.
Alan Hamilton cho xe vượt qua đường cong góc phố và phanh khi ông bắt đầu chạy lên ngôi nhà, ông dừng lại sợ hăi. Đất rung lên v́ toàn bộ ngôi nhà nổ tung như một quả bom, khổng lồ, khói và các mảnh vỡ bay tung lên không.
Và chết chóc.


Chương 30

Atanas Stavich có cảm giác phấn khích ghê rợn. Một hợp đồng nào thực hiện cũng làm nó như vậy. Như một thông lệ nó quan hệ giới tính với các nạn nhân của nó, cho dù là đàn ông hay đàn bà, trước khi nó giết họ và nó luôn luôn cảm thấy thích thú. Bây giờ, nó vẫn bứt rứt v́ nó không có đủ thời gian để hành hạ Catherine hay làm t́nh với nàng. Atanas nh́n vào đồng hồ trên tay. C̣n sớm chán. Máy bay đến mười một giờ tối nay vẫn chưa cất cánh đâu. Nó đáp taxi đến Shephend Market. Trả tiền taxi và lang thang vào những ngơ hẻm của phố xá. Có đến nửa tá gái đang đứng ở góc phố gọi các khách đàn ông đi qua.
- Hello, anh yêu, anh có thích một bài học tiếng Pháp tối nay không?
- Thế nào vui tư nhé?
- Anh có quan tâm đến Hy Lạp không?
Chẳng có đứa nào đến gần Atanas cả. Nó đi đến gần một con bé tóc hung cao, mặc một cái váy da ngắn và một áo khoác, đi giầy cao gót kiểu bút máy.
- Xin chào, - Atanas nói rất lịch sự.
Cô gái điếm nh́n xuống người hắn, nói vui.
- Hello, em bé. Mẹ em có biết em đi chơi không đấy?
Atanas cười ngượng ngập.
- Vâng, madam. Tôi nghĩ nếu bà không có việc bận…
Cô gái điếm cười.
- Làm bây giờ hả? Và cậu sẽ làm được ǵ nếu tôi không bận? Cậu đă bao giờ làm t́nh với con gái chưa đấy?
- Có một lần, - Atanas nói nhẹ nhàng. - Tôi thích lắm đấy.
- Cậu cỡ mini thôi! - cô gái cười. - Tôi thường đẩy các cậu khách bé nhỏ ra không tiếp, nhưng tối nay ế quá. Cậu có mười tờ chứ?
- Vâng, madam!
- Được người yêu. Đi lên cầu thang đi!
Cô ta dẫn Atanas đi qua một hành lang và leo lên hai đoạn cầu thang tới một căn hộ có buồng nhỏ.
Atanas đưa cô ta tiền.
- Được, hăy nh́n đây xem anh có biết làm sao với nó th́ làm, người yêu. Cô cởi hết tất cả quần.
Mọi việc đă trôi chảy hoàn hảo. Nó sẽ lấy được năm mươi ngh́n đô la và sẽ gửi vào một trong các tài khoản của nó ở ngân hàng Thuỵ Sĩ. Và rồi phải đi nghỉ một chút. Có thể là Riveva, hay Rio. Nó thích các đĩ đực ở Rio.
Atanas đi vào pḥng, dừng lại, nh́n mọi vật xung quanh.
Mặt nó tự nhiên tái nhợt.
- Mày chết rồi! Mày đă chết?
"Tao đă giết mi?" - Đó là một tiếng kêu.
Atanas c̣n kêu khi họ dẫn nó ra khỏi buồng và vào xe cảnh sát. Họ nh́n theo hắn đi, và Alan Hamíton lúc đó đang cúi xuống Catherine.
- Thế là hết rồi, em ơi. Thôi thế là hết.


Chương 31

Trong tầng hầm, mấy giờ trước, Catherine đă cố gắng một cách tuyệt vọng để tự cởi trói. Nhưng nàng càng cố bao nhiêu, th́ sợi dây càng xiết chặt vào bấy nhiêu. Những ngón tay nàng đă bị sưng vù lên. Nàng vẫn c̣n nh́n lên được cái đồng hồ gắn trên nồi hơi. Kim đă chỉ 250 độ. Khi kim chỉ đến 400 độ, nồi hơi sẽ nổ. Phải có cách thoát khỏi cảnh này, Catherine nghĩ. Phải có cách? Mắt nàng chợt nh́n thấy chai Brandy mà thằng Atanas đă vứt trên nền nhà.
Nàng nh́n cái chai và tim nàng bắt đầu đập dữ dội.
Có một cơ may? Chỉ có điều liệu nàng có làm được không…
Catherine Alexander trượt xuống dọc theo cột và duỗi thẳng hai chân ra phía cái chai. Vẫn không tới được. Nàng lại cố trượt xuống thấp hơn, những dằm gỗ của thân cột cắm vào lưng nàng, cái chai chỉ c̣n cách độ một inch thôi. Đôi mắt nàng ứa đầy nước mắt. Thử cố tư nữa xem, nàng nghĩ.
Một lần nữa. Nàng lại trượt xuống thấp hơn nữa, lưng nàng bị xước thêm v́ những cái dằm, và nàng lại cố nhoài người nữa ra, gắng hết sức lực. Một chân đă đụng vào chai. Cẩn thận. Không được đẩy nó ra xa. Từ từ, từ từ, nàng đă vớt được cái cổ chai và phía trong cái dây buộc qua mắt cá. Cuối cùng cái chai đă ở bên người nàng.
Nàng nh́n lên mặt đồng hồ. Kim đă leo lên 280 độ.
Nàng đang chiến đấu với sự sợ hăi. Chầm chậm, nàng đă đưa cái chai sát gần sau nàng bằng hai chân.
Các ngón tay nàng đă đụng cái chai nhưng v́ sưng quá to nên không nắm được chai, và những ngón tay đă ứ máu ở cổ tay chảy ra, chỗ bị sợi dây cứa vào.
Tầng hầm càng nóng hơn. Nàng lại cố. Cái chai lại trượt đi, Catherine liếc nh́n mặt đồng hồ.
Bây giờ đă 300 độ, và mặt số như là chạy thi với nhiệt độ Hơi nước đă bắt đầu phụt ra khỏi nồi hơi.
Nàng lại cố nắm cái chai.
Đây rồi? Nàng đă nắm được cái chai trong hai bàn tay vẫn bị trói giữ chai thật chặt, nàng cố giơ tay lên và dọc theo cột, trượt xuống cho chai đạp vào nền xi măng, không có ǵ xảy ra cả. Nàng kêu to lên vẻ bối rối.
Nàng lại cố lần nữa. Không vỡ. Mặt đồng hồ không c̣n được quan tâm, đă leo lên 350 độ.
Catherine thở thật sâu và đập cái chai xuống hết sức lực của ḿnh. Nàng nghe thấy tiếng chai vỡ. Lạy Chúa!
- Làm càng nhanh chừng nào càng tốt chừng đó, Catherine tóm chặt cổ chai vào một bên tay và bắt đầu cứa cái dây trói bằng tay kia. Thuỷ tinh cứa cả vào cổ tay nàng nhưng nàng không thấy đau. Nàng đă làm đứt được một ṿng rồi ṿng dây thứ hai. Và đột nhiên một tay tự do. Nàng cố cởi sợi dây ở tay bên kia và cởi luôn cả sợi dây buộc nơi những mắt các chân. Mặt số đồng hồ đă chỉ 350. Một tia hơi rất mạnh đă x́ ra khỏi ḷ, Catherine cố cựa đôi chân, Atanas đă chốt cửa tầng hầm. Sẽ không đủ thời gian để trốn khỏi ngôi nhà trước khi nổ.
Catherine nh́n khắp xung quanh và thấy một khúc gỗ chèn vào van an toàn. Đă nhảy lên 400.
Nàng chỉ c̣n một phân giây để quyết định. Nàng chạy ra phía cửa bên kia dẫn sang hầm tránh bom đẩy cửa ra và vội chui vào. Nàng lại đẩy cánh cửa nặng nề đó đóng lại.
Nàng nằm lăn ra nền xi măng của cái lô cốt vĩ đại này, thở gấp và khoảng 5 phút sau, một tiếng nổ vang trời và toàn bộ lô cốt như vỡ tan ra. Nàng nằm trong bóng tối, gắng sức mới thở được, lắng nghe ngoài cửa ngọn lửa đang phùn phụt bốc lên. Nàng đă an toàn. Thế là xong. Không, không xong, Catherine nghĩ. C̣n có nhiều việc phải làm.
Khi lính cứu hoả t́m thấy nàng một giờ sau đó, và đưa nàng ra ngoài, Alan Hamilton đă ở đó. Catherine chạy sà vào ṿng tay ông và ôm chặt ông.
- Catherine, em yêu quư. Anh sợ quá! Sao em lại…
- Để sau hăy, - Catherine nói - Chúng ta phải bắt ngay Atanas Stavich.


Chương 32

Họ đă làm lễ cưới tại nhà thờ trang trại của cô em Alan ở Sussex theo nghi lễ riêng. Cô em của Alan là một người phụ nữ vui vẻ, đúng như bức ảnh mà Catherine đă nh́n thấy ở pḥng làm việc của Alan. Cậu con trai của cô đi học vắng. Catherine và Alan đă sống một tuần lễ yên tĩnh ở trang trại và rồi lại bay về Vơ-ni-dơ để hưởng nốt tuần trăng mật.
Vơ-ni-dơ là một trang sử oanh liệt và rực rỡ của lịch sử thời Trung Cổ, một thành phố nổi kỳ lạ, với những con sông đào và một trăm hai mươi đảo nhỏ, nối với nhau chằng chịt bởi bốn trăm cái cầu. Alan và Catherine Hamilton đă đáp xuống sân bay Vơ-ni-dơ Masco Polo, gần Mestre, đi tiếp một đoạn xe tới ga tầu điện Piazza San Marco và thuê buồng khách sạn Royal Danieli, một khách sạn kiểu cổ, rất đẹp gần Quảng trường Doges.
Buồng ngủ đặc biệt của họ thật tuyệt diệu, rất nhiều đồ đạc cổ kính, đáng yêu và nh́n thẳng ra sông Đào lớn.
- Em muốn làm ǵ trước nào? Alan hỏi.
Catherine đi đến ông và ṿng cánh tay của nàng ôm ông.
- Anh đoán thử đi.
Sau đó, họ cởi quần áo.
Vơ-ni-dơ là một thang thuốc lành bệnh một thứ dầu thơm làm cho Catherine quên đi những cơn ác mộng và những khinh hoàng đă qua, Nàng và Alan đi nghiên cứu các di tích. Quảng trường St. Mark về khoảng cách chỉ cách khách sạn của họ mấy trăm yards nhưng đă tồn tại hàng trăm thế kỷ nay về thời gian. Nhà thờ St. Mark là cả một pḥng trưng bày nghệ thuật và là một nhà thờ mà các bức tường và trần nhà nối với nhau bằng các bức tranh vẽ trên kính và trên tường lộng lẫy.
Họ đi vào trong Cung điện Doges có nhiều buồng thời xưa giàu có, và rồi đứng trên cầu than thở, mà ở đây, hàng trăm thế kỷ trước các tù nhân đă bị buộc vào cây thánh giá treo cho đến chết.
Họ đến thăm các bảo tàng, các nhà thờ và một số đảo lân cận họ dừng chân tại Murano để xem người ta thổi thuỷ tinh, và tại cả Burano xem những người đàn bà làm ṿng đeo cổ. Họ đi xuồng máy tới Torcello ăn tối ở Loeanda Cipram trong vườn đầy hoa xinh đẹp.
Catherine lại nhớ lại vườn ở tu viện, và nàng c̣n nhớ lại lúc đó nàng mất trí như thế nào. Nàng nh́n Alan ngồi bên kia bàn và nghĩ. Cám ơn người, thượng đế.
Mercene là phố buôn bán chính, và họ đă thấy những cửa hàng lớn: Rubelh bán vải sợi, Casella bán giấy, và Giocondo Cassini bán đồ cổ. Họ đi ăn tối tại nhà hàng Quadri và Algvaspodeva và Harvy s Bav. Họ dạo chơi trên cả con thuyền Gondolas và những con thuyền nhỏ Sandoli.
Hôm thứ sáu, gần đến ngày về, ở đây đột nhiên có một cơn giông điện rất mạnh.
Catherine và Alan phải chạy vội về trú tại khách sạn.
Họ nh́n qua cửa sổ trong cơn giông.
- Xin lỗi bà Hamilton v́ trời mưa, - Alan nói. - Đó là niềm hứa hẹn mặt trời chiếu sáng.
Catherine cười.
- Mưa ǵ cơ? Em hạnh phúc lắm, anh yêu ạ!
Những vệt sáng lóe trên bầu trời và những tiếng nổ khác c̣n đang vang vọng trong tâm trí nàng: tiếng nổ của nồi hơi.
Nàng quay sang Alan.
- Hôm nay có phải là ngày mà toà án buộc tội?
- Ông do dự.
- Ừ. Anh không nhớ lắm ư… -
Em c̣n nhớ. Em muốn biết.
Ông nh́n vẻ mặt nàng lúc này, rồi gật đầu.
- Phải!
Catherine nh́n theo khi Alan đi đến máy thu thanh ở góc buồng và mở nghe. Ông điều chỉnh máy đến khi nghe được đài BBC đang truyền chương tŕnh tin tức.
"…và thủ tướng trước khi từ chức vẫn điều hành công việc hôm nay. Thủ tướng nỗ lực thành lập một chính phủ mới". Đài thu th́ loẹt xoẹt và tiếng nói th́ lúc to lúc nhỏ.
- Có phải đó là v́ cơn giông chết tiệt đó không em! - Alan nói.
Âm lại nghe rơ được.
"Ở Anthens, vụ xử Constantin Denmiris cuối cùng đă kết thúc và toà án đă phán quyết kết tội mấy phút trước đây. Trước sự sửng sốt của mọi người, tội…"
Máy thu lại tịt.
Catherine quay lại Alan:
- Sao, anh cho rằng lời buộc tội cuối cùng là thế nào?
Ông ôm nàng.
- Điều đó phụ thuộc vào em có trí và sự kết thúc hạnh phúc hay không.


Chương kết


Năm ngày trước khi vụ án xử Constantin Denmiris bắt đầu, viên coi tù đă mở cửa xà lim giam ông.
- Ông có khách!
Constantin Denmiris nh́n lên. Trừ luật sư của ông, đến nay ông không được tiếp xúc với khách. Ông từ chối sự ṭ ṃ của bất cứ ai. Người ở đây đối xử với ông chỉ như một thường phạm h́nh sự. Nhưng ông không muốn họ hài ḷng qua bất kỳ biển hiện xúc cảm nào của ông. Họ theo đuôi viên coi tù từ đại sảnh tới pḥng họp để thu tin về ông.
- Trong đó đấy.
Denmiris bước vào và dừng lại. Một ông già dúm dó đang ngồi trong xe lăn. Tóc ông đă bạc trắng. Mặt ông là cả một công tŕnh nham nhở các tế bào màu đỏ và trắng.
Môi ông đông cứng lại ở phía trên như luôn cười nụ cười đáng sợ. Phải một lát sau, Denmiris mới nhận ra người khách là ai. Mặt Denmiris tự nhiên xám như tro.
- Trời ơi!
- Tôi không phải quỷ sứ chứ?, - Napoleon Chotas nói. Tiếng nói của ông khô khan. - Vào đây, Costa.
Denmiris nghe được tiếng nói của ông:
- Đám cháy… - Tôi đă nhảy qua cửa sổ và bị găy sống lưng. Người hầu pḥng của tôi đă đưa tôi đi trước khi lính cứu hoả tới.
- Tôi không muốn anh biết tôi c̣n sống. Tôi quá mệt nhọc để đấu tranh măi với anh?
- Nhưng… họ đă t́m được một cái xác cơ mà.
Denmiris ngă phịch xuống ghế.
- Tôi… tôi rất vui mừng ông c̣n sống, - Ông nói run run.
- Anh phải… Tôi sẽ cứu anh sống.
Denmiris ḍ xét ông.
- Ông đang…
- Vâng. Tôi sẽ là luật sư bảo vệ cho anh.
Denmiris cười phá lên.
- Thật ư, Leon. Sau bao nhiêu năm rồi, ông có cho tôi là điên không? V́ sao ông lại nghĩ rằng tôi sẽ giao tính mạng của tôi cho ông?
- V́ tôi là người duy nhất có thể cứu anh, Costa ạ.
Constantin Denmiris đứng phắt dậy.
- Không, cám ơn. Ông đi ra cửa.
- Tôi đă nói chuyện với Spyros Lambrous. Tôi đă thuyết phục anh ta để chứng minh rằng vào lúc em anh ta bị chết Denmiris đang ở chỗ anh ta!
Denmiris dừng và quay lại.
- V́ sao ông lại làm như vậy?
Chotas ngồi trên ghế lăn dướn người ra phía trước.
- Bởi v́ tôi đă thuyết phục anh ấy lấy lại tài sản của anh để trả thù một cách nhẹ nhàng hơn là lấy mạng anh.
- Tôi không hiểu.
- Tôi đă bảo đảm với Lambrous rằng nếu anh ấy làm chứng cho anh, anh sẽ giao toàn bộ gia tài cho anh ấy. Các con tàu của anh, các công ty của anh mọi thứ anh có.
- Ông điên à?
- Tôi điên ư? Hăy nghĩ đi, Costa. Lời làm chứng của anh ấy có thể cứu mạng anh. Liệu gia tài của anh giá trị hơn hay mạng sống của anh đối với anh giá trị hơn?
Im lặng hồi lâu, Denmiris lại ngồi xuống.
- Lambrous đang muốn làm chứng rằng tôi đang ở chỗ anh ấy th́ Melina bị giết?
- Đúng thế.
- Và để đáp lại anh ấy muốn.
- Mọi thứ anh đương có.
Denmiris lắc đầu.
- Tôi phải giữ…
- Mọi thứ. Mọi thứ anh ấy muốn chuyển sang đầy đủ.
- Anh xem, đó là sự trả thừ.
Có một việc làm Denmiris phải bối rối.
- Và ông sẽ được ǵ trong các tài sản đó, Leon? - ông ḍ xét Chotas.
Môi Chotas mấp máy như muốn cười.
- Tôi sẽ được tất.
- Tôi không hiểu nổi nữa?
- Trước khi anh chuyển Tổng công ty kinh doanh Hy Lạp sang cho Lambrous, th́ anh sẽ chuyển tất cả các tài sản đó về một công ty mới. Một công ty thuộc về tôi.
Denmiris trố mắt nh́n ông.
- Thế, Lambrous không được ǵ cả?
Chotas nhún vai:
- Có kẻ thắng, phải có người bại chứ.
- Thế Lambrous có nghi ngờ điều ǵ không?
- Không phải như vậy, tôi sẽ giải quyết việc đó.
Denmiris nói:
- Nếu ông lừa dối Lambrous, làm sao tôi biết được ông không lừa dối tôi?
- Điều đó rất đơn giản. Costa thân mến ạ. Anh được bảo vệ. Chúng ta sẽ kư một thoả thuận là công ty mới sẽ thuộc về tôi chỉ với điều kiện là anh được vô tội. Nếu người ta c̣n thấy anh có tội, tôi chẳng được ǵ cả!
Lần đầu tiên, Constantin Denmiris tự thấy ḿnh phải chú ư đến sự việc này. Ông ngồi đó, ḍ xét người luật sư dúm dó. Liệu ông ta cố ư thu trong vụ án và mất hàng trăm triệu đô la chỉ để trả thù tôi? Không làm sao, không phải điên rồ như vậy.
- Được - Denmiris chậm răi nói. - Tôi đồng ư.
Chotas nói:
- Tốt. Anh làm như vậy đă cứu được mạng anh. Costa ạ.
Tôi c̣n cứu được hơn thế. Denmiris nghĩ một cách đắc thắng. Ta có hàng trăm triệu đô la đă giấu đi nơi mà không một ai t́m thấy được.
Cuộc gặp gỡ của Chotas và Spyros Lambrous rất khó khăn. Ông gần như không muốn tiếp Chotas, muốn tống Chotas ra khỏi cửa.
- Ông muốn tôi chứng nhận để cứu mạng tên quái vật đó à? Hăy tống cái địa ngục đi ra khỏi đây.
- Anh muốn trả thù, phải không? - Chotas đă hỏi.
- Vâng. Và tôi đang trả thù đây!
- Anh đang trả thù ư? Anh biết Costa, của cải của nó đối với nó có ư nghĩa hơn là mạng sống của nó. Nếu người ta xử tử nó, nó chỉ đau khổ vào phút đó nhưng nếu anh bẻ gẫy được nó và lấy mọi thứ của nó, bắt phải sống suốt đời không có tiền, anh sẽ trừng phạt được nó, một sự trừng phạt lớn nhất.
Trong những lời nói của ông luật sư này có điều thật. Denmiris là một con người tham lam nhất mà anh biết từ trước đến nay.
- Ông nói rằng nó muốn kư chuyển mọi thứ sang cho tôi?
- Mọi thứ. Đội tàu, công việc kinh doanh, các công ty nó có.
- Thật là một ư đồ quá lớn. Để tôi nghĩ một tư hăy.
Lambrous nh́n ông luật sư tự lăn xe lăn của ông đi ra ngoài pḥng. Lăo già chết tiệt, ông nghĩ. Lăo sống để làm ǵ không biết?
Vào nửa đêm, Spyros Lambrous gọi điện cho Napoleon Chotas.
- Tôi đă nhất quyết rồi. Chúng ta thoả thuận nhé.

o0o

Báo chí được một dịp tha hồ thu tin. Không những chỉ là việc Constantin Denmiris bị ra toà v́ giết vợ, mà c̣n được bảo vệ bởi một người từ cơi chết trở về, một luật sư xuất sắc toà h́nh sự tưởng đă bị chết trong một vụ hoả hoạn ghê gớm.
Phiên toà được tổ chức trong cùng pḥng đă xử Noelle và Larry Douglas. Constantin Denmiris ngồi ở bàn bị cáo, vẻ mặt như là không muốn nh́n ai. Napoleon Chotas ngồi bên, trong xe lăn của ông. Đại diện nhà nước là uỷ viên công tố đặc trách Delma.
Delma khai mạc phiên toà.
- Constantin Denmiris là một trong những người có quyền lực lớn nhất trên thế giới. Của cải giàu sang đă tạo cho ông ta nhiều đặc quyền, nhưng có một đặc quyền, người ta không cho ông. Đó là quyền được giết người một cách thản nhiên. Không ai được quyền đó.
Ông quay lại nh́n Denmiris. Nhà nước sẽ chứng minh không c̣n nghi ngờ ǵ nữa là Constantin Denmiris phạm tội đă giết người vợ hết mực yêu quư anh ta.
- Khi quư vị đă nghe hết các chứng cứ, tôi chắc chắn rằng chỉ có một lời buộc tội cho anh ta. Tội giết người ở mức độ cao nhất.
Ông đi về chỗ ngồi.
Viên chánh án nói:
- Napoleon Chotas. Luật sư bào chữa bảo vệ đă sẵn sàng để phát biểu mở đầu chưa?
- Có tôi, thưa quư vị! - Chotas tự lăn xe ra trước các vị quan toà. Ông đă thấy cái nh́n thương hại trên vẻ mặt của mọi người khi họ cố tránh nh́n thẳng vào cái mặt to tướng và thân h́nh dúm dó của ông. - Constantin Denmiris đáng lẽ không bị đưa ra xử bởi v́ ông ta giàu có và có quyền lực. Hay, có lẽ là ông ta đă bị kéo vào đây trong pḥng xử án này, người yếu luôn luôn muốn kéo áo người mạnh xuống, có phải thế không? Ông Denmiris có thể có tội v́ ông giàu có và có thế lực nhưng có một điểm tôi sẽ chứng tỏ với sự chắc chắn tuyệt đối: ông ta không có tội giết vợ ông.
Phiên toà đă bắt đầu.
Công tố uỷ viên Delma hỏi Trung uư Cảnh sát Theophilos đang đứng ở bục.
- Xin ông mô tả những ǵ ông đă nh́n thấy khi ông vào ngôi nhà băi biển của Denmiris, thưa thiếu uư?
- Các ghế dựa và bàn đều bị lật ngược. Mọi thứ đều lộn xộn.
- Trông cứ như là ở đó đă xảy ra một cuộc ẩu đả khủng khiếp? Vâng, thưa ngài. Trông như ngôi nhà đă bị cướp phá.
- Ông t́m thấymột con dao đẫm máu ngay tại hiện trường của tội ác, phải không?
- Dạ thưa ngài, phải.
- Và c̣n những vết vân tay trên con dao?
- Đúng thế ạ!
- Vân tay đó thuộc về ai?
- Constantin Denmiris.
Các con mắt của quan toà đổ dồn về Denmiris.
- Khi các ông lục soát ngôi nhà, các ông đă t́m thấy những cái ǵ?
- Đàng sau nhà kho, chúng tôi đă t́m thấy một đôi phao bơi có vết máu, và có chữ viết tắt tên ông Denmiris trên phao.
- Như vậy, có thể rằng ông ấy đă ở trong ngôi nhà từ lâu rồi hay không?
- Không thưa ngài. Cái phao bơi đó c̣n ướt nước biển.
- Cám ơn!
Đến lượt Napoleon Chotas.
- Thám tử Thesphilos, ông đă có dịp nói chuyện với bị cáo với tư cách cá nhân, có phải không?
- Dạ, vâng, thưa ngài.
- Ông có thể mô tả h́nh dáng ông ấy được không?
- Được. Viên thám tử nh́n qua nơi Denmiris đang ngồi. - Tôi muốn nói ông ta là người to béo.
- Trông ông ta có khỏe không? Tôi muốn nói khỏe về h́nh dáng bên ngoài?
- Có ạ.
- Không phải là loại người có thể phải chạy quanh buồng mới giết được vợ!
Delma đứng dậy:
- Phản đối. Ổn định lại đi. Luật sư bảo vệ không được lái ư của người làm chứng.
- Tôi xin lỗi, quan toà đáng kính. - Chotas quay sang viên thám tử.
- Trong câu chuyện của ông với ông Denmiris, ông có đánh giá ông ta là con người thông minh không?
- Vâng, thưa ngài. Tôi nghĩ ông không thể giầu có như ông ta nếu ông không khôn ngoan.
- Tôi không thể đồng ư với ông nữa đâu, ông trung uư ạ. Và điều đó đưa chúng ta đến một câu hỏi rất hay. Làm sao mà một người như Constantin Denmiris lại ngây ngô đến thế để bị kết tội giết người và lại để lại hiện trường tội ác con dao và cả dấu vân tay trên đó, phao bơi có vết máu có phải rằng như vậy không thông minh chút nào không?
- Vâng, đôi khi trong cơn nóng nảy phạm tội ác, con người ta thường làm những việc khác thường.
- Cảnh sát c̣n t́m thấy một cái cúc áo màu vàng từ vét-tông của Denmiris được giả thiết là đang mặc lúc đó.
Điều đó có đúng không.
- Vâng, thưa ngài.
- Và đây là một phần quan trọng của các chứng cứ buộc tội ông Denmiris. Lư lẽ của cảnh sát là vợ ông ta đă làm đứt cúc trong cuộc vật lộn khi ông ta cố giết bà ta?
- Đúng thế ạ!
- Vậy th́, chúng ta có một người thường ăn mặc rất chỉnh tề. Một cái cúc đứt khỏi tà trước áo vét tông mà không biết.
Ông ta mặc cái áo đó về nhà và vẫn không nhận ra.
Rồi ông cởi áo và treo trên mắc áo trong tủ mà vẫn không hay biết ǵ. Như vậy th́ bị cáo không phải là ngây ngô mà là mù nữa.
Ông Katelanos đang ở trên bục. Chủ nhân cơ quan thám tử đang hết sức lợi dụng lúc này để ra mắt trước mặt trời.
Delma đang hỏi ông ta.
- Ông là chủ cơ quan thám tử tư!
- Vâng, thưa ngài!
- Và mấy ngày trước khi bà Denmiris bị giết, bà ấy đă đến gặp ông?
- Phải thế ạ! - Thế bà ấy muốn ǵ?
- Được bảo vệ, bà ấy nói bà ấy sắp ly dị chồng và ông ta đă doạ giết bà.
Từ các khán giả có nhiều tiếng x́ xào.
- Vậy bà Denmiris rất tức giận chứ?
- Ồ vâng, thưa ngài. Chắc chắn như vậy.
- Và bà ấy đă đề nghị cơ quan ông bảo vệ, bà ta sợ bị chồng hại!
- Vâng, thưa ngài.
- Thôi, được rồi, cám ơn, - Delma quay sang Chotas.
- Người làm chứng của ông.
Chotas lại quay xe lăn ra phía bục đứng của người làm chứng.
- Ông Katerlanos, ông đă hoạt động nghề thám tử này bao lâu rồi?
- Gần mười lăm năm.
Chotas tỏ rất hiểu.
- Vậy, lâu đấy. Chắc là ông rất hiểu những ǵ ông làm!
- Tôi cho rằng như vậy, - Katerlanos nói khiêm tốn.
- Vậy ông ta đă có nhiều kinh nghiệm giải quyết khi có người nào gặp khó khăn bối rối.
- Chính v́ vậy bà ấy đă đến chỗ chúng tôi, - Katelanos nói ra giọng buôn bán.
- Và khi bà Denmiris đến ông, bà ấy có tỏ vẻ ǵ bực dọc không, hay…
- Ồ không ạ. Ba ta rất bực ḿnh. Phải nói là sợ hăi!
- Tôi hiểu. Bởi v́ bà ta sợ chồng có thể giết bà ta.
- Phải ạ.
- Vậy khi bà rời văn pḥng, ông đă cử bao nhiêu nhân viên ngoại tuyến của ông theo bà, một người, hai người?
- Dạ, không. Tôi không cử ai theo bà ấy cả.
Chotas cau mày.
- Tôi không hiểu. V́ sao không?
- Vâng, bà ấy nói bà ấy không muốn chúng tôi bắt đầu công việc ngay mà bắt đầu từ thứ hai.
Chotas nh́n ông ta, bị chệch hướng.
- Tôi e rằng ông hiểu nhầm ư tôi, ông Katerlanos. Người phụ nữ này, đă đến văn pḥng ông, sợ hăi v́ chồng bà sắp giết bà, rồi lại đi ra và nói là bà ấy không cần bảo vệ đến tận thứ hai?
- Vâng, thế đấy ạ!
Napoleon Chotas nói, chủ yếu nói cho chính ông nghe:
- Điều đó làm cho ông không hiểu có thực là bà Denmiris bị đe doạ hay không, có phải thế không?
Người đầy tớ gái nhà Denmiris đă đứng trên bục.
- Lúc bấy giờ, cô đă nghe được câu chuyện hội thoại giữa bà Denmiris và chồng bà qua điện thoại?
- Vâng, thưa ngài.
- Xin cho chúng tôi biết về cuộc nói chuyện đó thế nào?
- Vâng, bà Denmiris nói với chồng bà là bà muốn ly dị ông và ông nói ông không đồng ư cho bà làm như vậy!
Delma liếc nh́n các vị quan toà.
- Tôi hiểu. - Ông quay lại người làm chứng. - Thế cô c̣n nghe thấy ǵ nữa?
- Ông ấy đề nghị bà đến ngôi nhà băi biển để gặp ông vào ba giờ chiều, và đi một ḿnh.
- Ông ta nói rằng bà phải đến đó một ḿnh?
- Vâng, thưa ngài. Và bà nói nếu bà mà không về vào khoảng sáu giờ, tôi phải gọi điện đến cảnh sát.
Có những phản ứng bằng mắt từ trên bục các quan toà. Họ quay sang nh́n Denmiris.
- Không, không có câu hỏi nữa.
Delma quay sang Chotas.
- Người làm chứng của ông.
Napoleon Chotas lăn bánh xe tới gần bục người làm chứng.
- Tên cô là Andrea, phải không?
- Vâng, thưa ngài. - Cô cố gắng không nh́n vào bộ mặt đầy sẹo, và méo mó của ông.
- Cô Andrea, cô nói là cô đă nghe thấy bà Denmiris nói với chồng rằng bà sắp ly dị ông và cô cũng nghe thấy ông Denmiris nói rằng ông không muốn ly dị bà, và ông ấy đă bảo bà đến ngôi nhà băi biển vào ba giờ và đi một ḿnh. Nhưng điều đó thật không?
- Vâng, thưa ngài.
- Cô đă thề, cô Andrea. Đó có phải là tất cả nhưng điều cô đă nghe được.
- Vâng, đúng thế, thưa ngài.
- Khi có cuộc trao đổi trong buồng, cô bao nhiêu lần gọi điện thoại.
- Sao ạ, chỉ có một.
Napoleon Chotas lăn xe lăn lại gần hơn.
- Thế, cô không nghe được cuộc đàm thoại ở máy điện thoại khác?
- Không thưa ngài. Tôi không bao giờ dám làm như vậy.
- Như vậy, sự thật là, cô chỉ nghe được những điều bà Denmiris nói. V́ cô không nghe được những điều chồng bà ấy nói.
- Ồ! Vâng ạ, tôi cho rằng…
- Nói một cách khác, cô không nghe được ông Denmiris đe doạ vợ hay yêu cầu bà đến ngôi nhà băi biển hay, điều ǵ khác. Cô tưởng tượng ra những điều đó theo những điều bà Denmiris đă nói!
Andrea bị bối rối:
- Vâng ạ, tôi cho rằng ông cũng có thể đặt ra những điều ấy như vậy.
- Tôi đang đặt ra điều như thế nào. V́ sao cô lại ở trong buồng bà Denmiris đang nói điện thoại.
- Bà ấy gọi tôi mang trà lên.
- Và cô đă mang trà lên?
- Vâng, thưa ngài!
- Cô đặt trà lên bàn à?
- Vâng, thưa ngài.
- Sau đó sao cô không ra khỏi buồng?
- Bà Denmiris ra hiệu cho tôi ở lại!
- Bà ta muốn cô được nghe cuộc đàm thoại hoặc là những điều coi là cuộc đàm thoại?
- Tôi… tôi cũng cho là như vậy.
Lời nói của ông Chosta như thắt nút lại. Vậy cô không biết hoặc là bà ấy đang nói chuyện với chồng qua điện thoại hay thực tế là bà ấy đang nói chuyện với một người nào đó. - Chosta lại lăn xe lăn của ông gần hơn. - Cô có thấy một điều lạ là giữa chừng câu chuyện đàm thoại cá nhân, bà Denmiris lại đề nghị cô ở lại đó và nghe? Tôi biết rằng ở nhà tôi nếu tôi đang thảo luận việc cá nhân tôi yêu cầu người nào trong nhà nghe trộm không? Tôi cuộc với cô rằng cuộc đàm thoại đó không có. Bà Denmiris không nói với ai cả. Bà ấy đă sắp đặt cho chồng bà sao cho ngày hôm nay, trong pḥng xử án này, ông ta sẽ bị kết án với cả tính mạng của ông. Nhưng Constantin Denmiris không giết vợ ḿnh.
Các chứng cứ buộc tộc ông đă được dựng ra rất cẩn thận. Dàn dựng quá cẩn thận. Không có một người thông minh nào lại muốn để lại hàng loạt các dấu vết rơ rệt nhắm vào chính ḿnh. Và dù sao đi chăng nữa th́ ông ta, Constantin Denmiris cũng là một người thông minh.
Phiên toà c̣n tiếp tục hơn mười ngày nữa với những lời buộc tội và những lời phản bác lại việc buộc tội, và những dẫn chứng của các chuyên gia bên cảnh sát và nhân viên cảnh sát tư pháp. Dư luận quần chúng đều nhất trí là chắc chắn Constantin Denmiris có tội.
Napoleon Chotas tiết kiệm cú thả bom của ông ta tới phút chót. Ông ta đưa Spyros Lambrous lên bục người làm chứng. Trước khi phiên toà bắt đầu, Denmiris đă kư một hợp đồng đă được sở trước bạ thừa nhận, là giao tổng công ty kinh doanh Hy Lạp và các tài sản cho Spyros Lambrous.
Một ngày trước đó, các tài sản này đă được chuyển bí mật cho Napoleon Chotas với một điều khoản là nó chỉ có giá trị nếu Constantin Denmiris được tha bổng trong vụ án của ông.
- Ông Lambrous. Ông và ông em rể ông Constantin Denmiris không được hoà thuận với nhau lắm, có phải không ông?
- Không, chúng tôi không thể!
- Thực tế là, có thể nói thẳng ra rằng các ông ghét nhau?
Lambrous nh́n qua Constantin Denmiris. "Phải có một tuyên bố ngầm ư".
- Vào hôm cô em ông biến mất, Constantin Denmiris nói với cảnh sát rằng ông ta đang ở một nơi nào đó gần ngôi nhà băi biển; và thực tế lúc ba giờ, thời gian cho rằng đó là lúc cô em ông chết, ông ta có gặp ông ở Acro Corinth. Khi cảnh sát hỏi ông về cuộc gặp gỡ đó, ông đă chối.
- Vâng, tôi đă chối!
- V́ sao?
Lambrous ngồi yên một lúc lâu. Giọng nói của ông chứa đầy giận dữ.
- Denmiris đă đối xử với em tôi rất đáng hổ thẹn. Nó c̣n thường xuyên lạm dụng và khinh rẻ cô ấy. Tôi muốn trừng phạt nó. Nó cần tôi v́ một thủ đoạn. Tôi không muốn để nó đạt được điều nó muốn.
- Và bây giờ?
- Tôi không thể nói dối măi được. Tôi thấy tôi phải nói lên sự thật.
- Có phải là ông và Constantin Denmiris gặp nhau ở Acro Corinth trưa hôm đó?
- Vâng, sự thật là chúng tôi đă gặp nhau như vậy.
Có tiếng ồ rộ lên trong pḥng xử án. Delma đứng phắt dậy, mặt ông nhợt hẳn đi:
- Thưa ngài đáng kính. Tôi phản đối!
- Phản đối, đă nói dối.
Delma ngồi phịch xuống ghế. Constantin Denmiris nghênh người về phía trước, mắt ông sáng lên.
- Hăy nói cho chúng tôi biết về cuộc gặp gỡ đó. Đó có phải là do ư anh không?
- Không. Đó là ư do Melina đề nghị. Cô ấy lừa cả hai chúng tôi.
- Lừa ông, lừa thế nào?
- Melina gọi điện cho tôi và nói rằng chồng cô muốn gặp tôi tại ngôi nhà của tôi đă thảo luận việc kinh doanh. Rồi cô ấy gọi cho Denmiris và bảo cậu ấy rằng tôi đă đề nghị gặp tại đó. Khi chúng tôi đến, chúng tôi thấy chẳng có ǵ để nói với nhau cả.
- Và cuộc gặp gỡ lại vào chiều theo thời gian định sẵn của cái chết của bà Denmiris?
- Đúng là như vậy.
- Phải mất bốn tiếng đồng hồ mới đi được bằng ô tô từ Acro Corinth đến ngôi nhà băi biển. Tôi đă theo dơi giờ khi đến đó.
Napoleon Chotas đang nh́n các quan toà.
- Vậy không có cách nào khác để cho Constantin Denmiris có thể có mặt ở Acro Corinth vào ba giờ chiều lại trở về Anthens được vào bảy giờ.
Chotas quay lại Spyros Lambrous.
- Ông đă thề, ông Lambrous. Có phải ông đă nói sự thật đó với toà không?
- Vâng. Thượng đế đă giúp tôi làm như vậy.
Napoleon Chotas quay cái xe lăn của ông về phía các quan toà.
- Thưa quư bà và quư ông, ông dằn từng tiếng, - chỉ có một lời buộc tội các vị có thể kết luận. Mọi người dướn người lên để nge từng lời của luật sư.
- Vô tội! Nếu nhà nước cho rằng bị can đă thuê một người nào đó để giết vợ anh ta th́ c̣n đôi chút nghi hoặc. Nhưng, ở đây trái lại, tất cả sự việc dựa trên những cái gọi là chứng cứ là bị can đă ở trong buồng đó, là anh ta giết vợ ḿnh. Các sách về tư pháp đă dạy cho chúng ta rằng trong xử án có hai yếu tố chính cần được chứng minh: động cơ và cơ hội. Không phải là động cơ hay cơ hội, mà là động cơ và cơ hội. Trong luật, đó là hai từ sinh đôi - không tách rời được.
Thưa quư bà và quư ông, nhưng những người làm chứng đă chứng minh trên cái h́nh bóng của sự ngờ vực rằng bị can ở đâu đó gần hiện trường tội ác khi tội ác xảy ra.

o0o

Các quan toà phải ra ngoài trong bốn giờ. Constantin Denmiris thấy họ tất cả đi vào trong pḥng xử án. Ông trông xanh xao và lo lắng. Chotas th́ không nh́n vào các quan toà. Ông đang nh́n vào mặt Constantin Denmiris.
Cái vẻ vững chắc và ngạo nghễ của Denmiris đă không c̣n nữa. Ông ta là một con người đang đứng trước cái chết.
Chánh án hỏi:
- Các bồi thẩm đă thống nhất lời buộc tội chưa?
- Chúng tôi đă, thưa ngài đáng kính. - Viên chánh bồi thẩm đưa lên một mẩu giấy.
- Mơ toà đâu đưa giấy đây.
Mơ toà đi vào qua đoàn bổi thẩm, cầm mẩu giấy và đưa cho quan toà. Ông mở mẩu giấy và nh́n vào.
"Đoàn bổi thẩm thấy bị can không có tội!"
Trong pḥng xử hỗn loạn. Có người đứng dậy, có người vỗ tay hoan hô, một vài người rít lên như ngựa hí.
Trên nét mặt của Denmiris biểu lộ sự thư giăn. Ông thở sâu, đứng dậy và đi đến chỗ Napoleon Chotas.
- Ông đă làm được rồi, - Ông nói. - Tôi nợ ông nhiều.
Chotas nh́n vào mặt Denmiris - Không cần ǵ nữa. Tôi hiện rất giàu có và anh bây giờ rất nghèo. Hăy tiến lên.
- Chúng tôi sẽ tổ chức ăn mừng.
Constantin Denmiris đẩy xe lăn của Chotas qua đám đông chen nhau như nêm, qua các phóng viên báo chí, tới chỗ để xe. Chotas chỉ vào chiếc xe sedan đậu gần lối vào.
- Xe tôi kia ḱa.
Denmiris đẩy xe ông ra phía cửa.
- Ông có tài xế riêng không?
- Tôi không cần ai cả. Chiếc xe tôi được lắp ráp đặc biệt để tôi có thể lái lấy. Giúp tôi lên xe.
Denmiris mở cửa và nâng Chotas vào chỗ ngồi lái xe.
- Ông gập xe lăn lại và để vào ghế sau. Denmiris lên xe ngồi gần Chotas.
- Ông vẫn là một luật sư vĩ đại nhất thế giới! - Constantin Denmiris cười!
- Vâng, - Napoleon Chotas gài số và bắt đầu lái. - Bây giờ, anh định sẽ làm ǵ, Costa?
Denmiris nói rất thận trọng:
- À, tôi sẽ xoay sở để làm một việc ǵ đó! Với một trăm triệu đô la, tôi có thể xây vương quốc của tôi một lần nữa. Denmiris cười thầm.
- Spyros sẽ rất bực ḿnh khi nó nhận ra ông đă lừa nó như thế nào.
- Nó không thể làm ǵ được. - Chotas bảo đảm với Denmiris.
- Hợp đồng đă kư sẽ cho nó một công ty, chẳng có ǵ giá trị ǵ.
Họ đang nhắm hướng núi, Denmiris nh́n khi Chotas kéo cần điều khiển chân ga và phanh hăm. Ông sử dụng những bộ phận này rất thành thạo.
- Anh phải học làm cái ǵ anh phải làm, - Chotas nói.
Họ đang leo lên một con đường núi hẹp.
- Chúng ta đang đi đâu thế này?
- Tôi có ngôi nhà nhỏ ở trên kia, chúng ta sẽ uống với nhau một cốc sâm banh và tôi sẽ có taxi đưa anh về thành phố. Anh biết đấy, Costa, tôi đă nghĩ. Mọi việc đă xảy ra…
Cái chết của Noelle và cái chết của Larry Douglas và cả Stavros khốn khổ. Không có cái chết nào v́ tiền cả, có phải không? - Ông quay lại nh́n vào Denmiris. - Đều do thù ghét. Hận thù và t́nh yêu. Anh yêu Noelle?
- Vâng, - Denmiris nói - Tôi yêu Noelle.
- Tôi cũng yêu cô ta - Chotas nói, - Anh không biết điều đó, phải không.
Denmiris nh́n ông sửng sốt:
- Không biết!
- Và rồi tôi lại giúp anh giết cô ấy. Tôi không bao giờ tha thứ cho tôi về điều dó. Anh có tha thứ cho anh không. Costa?
- Cô ấy đáng được những ǵ cô ấy đă làm.
- Tôi nghĩ cuối cùng chúng ta cũng đáng được những ǵ chúng ta đă làm. Có một số việc mà tôi phải nói với anh Costa ạ. Đó là đám cháy - ngay từ cái đêm cháy đó, tôi đă bị đau đớn cực độ. Các bác sĩ cố gắng làm cho tôi trở lại như cũ nhưng thực tế họ không làm nổi. Tôi bị dúm dó quá tồi tệ.
- Ông đẩy cái cần tăng tốc độ xe. Họ đă bắt đầu đi nhanh vào con đường cong có những cây thông, leo cao dần lên. Biển Aegean hiện ra dưới chân họ.
- Thực tế là, - Chotas nói khàn khàn, - tôi bị đau đớn quá đến nỗi đời tôi thực chẳng có giá trị ǵ để sống nữa.
- Ông lại đẩy cái cần lên nữa và xe lại chạy nhanh hơn.
- Chạy chậm lại, - Denmiris nói. - Ông sắp…
- Tôi đă sống được lâu như vậy v́ anh. Tôi đă quyết định là anh và tôi sẽ cùng nhau kết thúc.
Denmiris quay lại nh́n ông, khiếp sợ.
- Ông nói ǵ thế?
- Đi chậm lại, ông ơi. Ông sẽ giết cả hai chúng ta mất thôi.
- Phải đấy, - Chotas nói. Ông lại kéo cần số lên nữa.
Xe lao về phía trước.
- Ông điên sao đấy? - Denmiris nói. - Ông giàu có, ông không muốn chết.
Đôi môi đầy vết sẹo của Chotas chuyển thành một dạng cười trông khiếp sợ.
- Không, tôi không giàu có. Anh biết ai giàu? Bạn anh, Xơ Theresa. Tôi đă đưa tất cả tiền của anh cúng vào tu viện ở Ioamna!
Họ phóng xe như chạy đua theo một đường cong rơ rệt trên sườn núi dốc.
- Dừng xe lại!
Denmiris hét lên. Anh cố vặn bánh lái khỏi tay Chotas nhưng không được.
- Tôi sẽ cho ông tất cả cái ǵ ông muốn, - Denmiris mặc cả.
- Dừng lại!
Chotas nói:
- Tôi đă có mọi thứ tôi muốn.
Chỉ một giây phút sau họ đang bay qua dốc đá dựng đứng, lao xuống vực, xe quay ngược lại theo một ṿng tử thần, cuối cùng đến đáy vực và tan tành trên mặt biển.
Một tiếng nổ kinh hoàng và rồi sự yên lặng sâu thẳm của cơi vĩnh hằng.
 

Hết

 

Dịch xong ngày 6-2-92
Nguyễn Văn Dịch


 

Pages Previous  1  2  3