một số đồ vật đă không c̣n nằm
đúng chỗ của chúng. Cô chỉ chiếc đèn trên bàn ngủ đầu giường, nó đă
bị di chuyển đi vài phân, một chiếc chụp đèn trong pḥng khách bị xô
nghiêng. Sau khi lấy xong lời khai, các nhân viên cảnh sát chào tạm
biệt Clara và Jonathan.
- Nếu tôi ở lại đến sáng mai th́ có lẽ cô cảm thấy yên tâm hơn chứ?
Jonathan hỏi. Tôi sẽ ngủ trên ghế bành pḥng khách.
- Không, tôi lấy vài thứ đồ cần thiết rồi sẽ về trang viên.
- Tôi không thể yên tâm để cô lái xe đi lúc này, trời đă tối mà lại
c̣n mưa nữa.
- Tôi thuộc đường như ḷng bàn tay rồi, anh cứ yên tâm.Nhưng
Jonathan cảm thấy không thể yên ḷng chừng nào cô chưa về đến nơi an
toàn. Và cứ nghĩ tới việc cô sẽ ở một ḿnh trong ṭa dinh thự, anh
lại càng cảm thấy lo lắng, anh nhắc đi nhắc lại chuyện đó. Clara
nh́n anh trong lúc anh càu nhàu và khuôn mặt cô chợt sáng lên.
Anh lại chắp hai tay sau lưng, anh nhíu mày c̣n nhiều hơn cả b́nh
thường và làm ra vẻ mặt của một đứa trẻ lên 5, tôi nghĩ là anh sẽ
chẳng c̣n lựa chọn nào khác cả, anh phải đi cùng tôi thôi!
Clara đi vào pḥng ngủ, cô mở ngăn tủ quần áo và sửng sốt, cô nhấc
một chồng áo lên, rồi lại nhấc một chồng khác.
- Bọn trộm này đúng là bị loạn trí, cô kêu to gọi Jonathan đang đứng
chờ ngoài cửa.
Anh tḥ đầu vào.
- Chúng đă lấy các kết quả xét nghiệm của tôi!
- Các xét nghiệm nào cơ? Jonathan hỏi.
- Kết quả xét nghiệm công thức máu mà tôi vừa làm tuần trước. tôi
chẳng hiểu chúng lấy cái đó để làm ǵ.
- Có thể đó là câu lạc bộ những người hâm mộ cô.
- Chắc là như vậy, đám này quả thật điên rồ!
Jonathan sửa lại khóa để cánh cửa có thể tạm đóng được rồi họ đi
xuống phố, mang theo bức tranh Thiếu nữ áo đỏ. Khi xuống đến vỉa hè,
Jonathan dừng lại và nói với Clara.
- Tôi sợ rằng cả ba chúng ta sẽ không thể chui được vào chiếc Austin
của cô.
Clara không trả lời mà đưa anh ra phía sau ṭa nhà. Trong ngơ nhỏ
được lát bằng gạch trơn, một dăy chuồng ngựa cũ đă được sửa thành
những ngôi nhà xinh xắn có mặt tiền phủ đầy hoa. Clara kéo một cánh
cửa nhà xe lên và nhấn nút chiếc hộp nhỏ lấy từ trong túi. Ánh sáng
từ các ngọn đèn pha của một chiếc Land Rover nhấp nháy bừng cả nhà
xe.
- Anh có cần tôi giúp để xếp nó vào trong cốp xe không? Cô hỏi và mở
nắp thùng phía sau của chiếc xe đi được trên mọi địa h́nh.
Jonathan đă không nhầm. họ vừa rời khỏi đường cao tốc th́ mưa bắt
đầu rơi nặng hạt. mặt đường lấp loáng lên dưới bánh xe và những cần
gạt nước phải nhọc nhằn lắm để xua bớt nước trên lớp kính. Nhà trọ
sau ngă ba gần như biến mất trong bóng đêm, những rănh nước sâu xuất
hiện ngày càng nhiều dọc con đường nhỏ xuyên qua rừng. Mặt đườngmỗi
lúc một trở nên khó đi, chiếc xe địa h́nh lắc hết bên này đến bên
kia, trượt hẫng trên lớp bùn dày. Jonathan níu chặt dây nắm phía
trên cửa xe, Clara nắm chắc tay lái, cố chống lại những đợt gió mạnh
như muốn xô ngă chiếc xe. Những cơn lốc thuồn vào tận trong khoang
lái. Cuối cùng th́ những thân cây cổ thụ cũng hiện lên trước ánh đèn
pha. Cánh cửa sắt của trang viên rộng mở.
- Tôi sẽ đậu xe trong sân, Clara nói thật to. Tôi sẽ mở cửa bếp
trước và anh phải ôm bức tranh chạy thật nhanh vào bên trong.
- Đưa ch́a khóa cho tôi, Jonathan trả lời.
Không, Clara nhấn giọng, khóa cửa rất khó mở nếu như không quen, anh
đừng lo cho tôi.
Những viên sỏi nghiến vào nhau, Clara cho chiếc Land Rover dừng
bánh. Cô gần như đánh vật với cánh cửa mới có thể đẩy bật được nó ra
ngoài. Vừa mở xong cửa ra vào, cô vội quay về phía Jonathan và ra
hiệu cho anh lại chỗ cô.
Jonathan ra khỏi xe và đi về phía nhanh đuôi xe.
Nhanh, nhanh, khẩn trương lên! Clara hét to từ phía cửa ṭa lâu đài.
Máu trong người anh như ngừng chảy trong dây lát. Cúi người xuống
thùng xe, anh nh́n bàn tay ḿnh đang với lấy bức tranh bọc trong tấm
chăn xám và khi Clara hét lên một lần nữa trong bóng đêm: "Nhanh,
nhanh, khẩn trương lên",anh nhận ra giọng nói đă từng vang lên trong
cơn mê. Anh đẩy bức tranh về phía hàng ghế sau, đóng thùng xe lại và
bước chậm răi trong luồng sáng phát ra từ ngọn đèn pha. Clara sững
sờ nh́n anh, nước mưa tuôn xối xả trên mặt cô. Nh́n ánh mắt anh, cô
chợt hiểu và chạy vội về phía anh.
- Em có tin rằng người ta yêu nhau tới mức cái chết cũng không xóa
được kư ức không? Em có tin rằng t́nh cảm sẽ tồn tại vĩnh cửu và
mang lại sự sống cho con người không? Em có tin rằng thời gian có
thể măi măi tái hợp những người yêu nhau mănh liệt đến đọ không bao
giờ mất nhau? Em có tin điều đó không, Clara?
- Em tin rằng em yêu anh. Cô trả lời và ngả đầu vào vai anh.
Jonathan ôm siết cô trong ṿng tay, Clara th́ thầm vào tai anh.
- Ngay cả giữa ánh sáng và bóng tối.
Họ hôn nhau, nụ hôn đích thực trong vĩnh hằng của họ, như những cảm
xúc từ khởi đầu. cây dương già đu ḿnh trong gió, các cánh cửa chớp
của ṭa lâu đài lần lượt mở tung, và xung quanh họ, mọi vật bắt đầu
biến đổi. từ một ô cửa sổ tầng xép, bóng Vladimir mỉm cười.
Đột nhiên, những b́a sách bằng da trên bàn pḥng đọc không c̣n nứt
rạn nữa. những tấm ván đánh sáp của các bậc cầu thang sáng bóng lên
trong ánh trăng rọi qua những khung cửa sổ pḥng khách. ở tầng trên,
trong pḥng của Clara, những tấm thảm đă trở lại màu sắc ban đầu của
chúng. Chiếc váy của cô trượt xuống phía dưới chân, cô bước lại gần
Jonathan và áp sát ḿnh vào anh. Họ yêu đương cho tới tận khi trời
sáng.
° ° °
Ánh ngày lọt vào trong căn pḥng. Clara cuộn ḿnh
trong tấm chăn Jonathan phủ lên dôi vai cô. Tay cô quơ xung quanh
t́m kiếm. cô vươn vai và mở to mắt. chỗ Jonathan nằm trống trơn. Cô
chợt vùng dậy. ṭa trang viên đă lấy lại vẻ thường nhật của nó.
Clara buông rơi tấm chăn, để lộ cả thân ḿnh trong ánh sáng ban mai.
Cô bước lại gần cửa sổ và nh́n xuống dưới sân. Khi Jonathan đưa tay
vẫy, cô vội lao sang một bên giấu ḿnh sau tấm rèm che.
Jonathan mỉm cười, quay người đi vào trong bếp. Clara đi xuống với
anh, trên người khoác một chiếc áo choàng rộng. anh có vẻ bận rộn
bên bếp gas. Căn pḥng thơm lừng mùi bánh ḿ nướng. anh hớt lớp bọt
sữa nóng bằng một chiếc th́a nhỏ, rót vào cà phê và rắc bột
chocolate lên trên cùng. Anh đặt chiếc bát nóng hổi trước mặt Clara.
- Cappucino không đường.
Vẫn c̣n ngái ngủ, Clara nhô cả mũi vào trong tách và uống một ngụm
cà phê.
- Anh có nh́n thấy em bên cửa sổ không? Cô rụt rè hỏi
Hoàn toàn không thấy, Jonathan vừa trả lời vừa loay hoay với một lát
bánh ḿ bị kẹt trong máy nướng bánh, hơn nữa anh cũng sẽ chẳng cho
phép ḿnh nh́n, cho đến bây giờ vẫn không hề có chuyện ǵ xảy ra
giữa hai ta.
- Chẳng buồn cười chút nào. Cô làu bàu.
Jonathan rất muốn đặt tay lên vai cô, anh lùi lại.
- Anh biết là chẳng buồn cười chút nào, nhưng dù sao th́ chúng ta
cũng phải hiểu ǵ đă xảy đến với ḿnh.
- Anh có địa chỉ của bác sĩ chuyên khoa nào không? Em không muốn
thất vọng sớm, nhưng em sợ rằng miêu tả những triệu chứng vừa rồi,
có lẽ vị bác sĩ trong làng này sẽ nhốt cả hai ta vào nhà thương điên
mất thôi!
Jonathan ném vội vào chậu rửa lát bánh ḿ cháy đen làm bỏng tay anh
- Anh lại chắp hai tay sau lưng, và dù không nh́n thấy mặt anh song
em dám chắc anh đang nheo mắt lại, anh đang nghĩ ǵ thế? Clara hỏi:
- Trong lần hội thảo anh đă gặp một người đàn bà có lẽ sẽ giúp được
chúng ta.
- Bà ấy như thế nào?
- Một nữ giáo sư đang giảng dạy tại Yale, có lẽ anh sẽ t́m được
thông tin về bà ta. Sáng thứ sáu này anh sẽ gửi bản báo cáo tới các
thành viên trong ban quản trị của Christie’s, rồi đi ngay buổi tối.
- Anh sẽ về Mỹ phải không?
Jonathan quay đi và Clara để anh yên tĩnh một ḿnh. Những việc anh
cần thu xếp thuộc về thế giới riêng của anh. Để có được sự bắt đầu,
trước hết phải biết nói chia tay.
° ° °
Jonathan dành cả buổi sáng để ngồi với Thiếu nữ
áo đỏ. Đến trưa, anh quay về London giam ḿnh trong pḥng khách sạn,
để hoàn thành phần kết luận cho bản báo cáo của anh.
Clara đến chỗ anh khi trời bắt đầu tối. đúng vào lúc anh chuẩn bị
gởi thư điện tử cho Peter, cô trang trọng hỏi, anh đă suy nghĩ kĩ về
quyết định của ḿnh chưa. Xét nghiệm các chất màu không cho phép
thực hiện những so sánh đủsức thuyết phục, tất cả các công việc tại
pḥng thí nghiệm Louvre cũng không cho những kết quả chính xác tuyệt
đối. song Jonathan, người dành trọn cả cuộc đời để nghiên cứu
Vladimir Radskin, đă xác định được những kỹ thuật dùng để vẽ tranh,
nét bút cũng như chất liệu vải của tác phẩm. niềm tin chắc chắn cũng
đủ để anh hoàn toàn chịu trách nhiệm và chấp nhận mọi rủi ro khi
đứng ra bảo lănh. Mặc dù không có được một bằng chứng cụ thể, song
anh sẵn sàng mang uy tín că nhân của một chuyên gia để đảm bảo đây
là tác phẩm đích thực. sáng thứ sáu, anh ssẽ trao cho những đồng sự
của Peter giấy chứng nhận xác thực bức tranh Thiếu nữ áo đỏ do chính
tay anh kư. Anh nh́n Clara và nhấn một nút trên bàn phím. Chưa đấy
năm giây sau, một chiếc phong b́ nhỏ nhấp nháy trên màn h́nh của
Peter cũng như của tất cả các thành viên ban giám đốc hăng
Christie’s.
Tối hôm sau, Clara đưa Jonathan đến tận thềm pḥng chờ số 4 của sân
bay Heathrow. Anh không muốn cô phải đưa anh tới tận cửa an ninh. Họ
chia tay nhau, ḷng trĩu nặng.
° ° °
Trong khi xe của Clara lăn bánh trên con đường
quê nước Anh, chiếc máy bay vạch một vệt trắng dài trên nền trời.
cũng đêm đó các trục quay máy in bắt đầu cho ra những cột tin trên
NewYork Time, Boston Globe và Figaro:
Bức Tranh Cuối Cùng Của Danh Họa Nga Vừa Được Xác Nhận
Bị thất lạc trong gần 140 năm, bức tranh lớn của danh họa Vladimir
Radskin lại xuất hiện. được xác thực bởi chuyên gia thẩm định nổi
tiếng Jonathan Gardner, bức tranh này sẽ là một điểm nhấn trong buổi
đấu giá danh tiếng được tổ chức bởi nhà đấu giá Christie’s tại
Boston vào ngày 21 tháng 6 tới, do chuyên gia đấu giá Peter Gwel
điều hành.
Bài viết về sự kiện này của một nhà phê b́nh nghệ thuật cho tờ
Corriere delle Sera đă được in lại toàn bộ trên trang nhất của ba tờ
tạp chí nghệ thuật quốc tế. Ban biên tập của 6 mạng truyền h́nh Châu
Âu và Mỹ đă quyết định cử các nhóm phóng viên tới tận nơi.
Jonathan về đến Boston lúc chập tối. khi anh bật di động lên, hộp
thư thoại đă đầy đến mức không thể nhận thêm lời nhắn nào nữa. chiếc
taxi đưa anh về khu cảng cũ. Anh vào ngồi ở một quán cà phê ngoài
trời, nơi đă từng chung biết bao kỷ niệm với Peter, Jonathan gọi cho
bạn.
- Cậu có chắc chắn về việc ḿnh làm không? Đó không phải là một phút
bốc đồng chứ?
Jonathan áp sát điện thoại vào tai.
- Peter, giá mà cậu biết được điều ǵ đang đến với tớ.
- Cậu đ̣i hỏi tớ hơi nhiều rồi đấy! tớ có thể hiểu được t́nh cảm của
cậu, nhưng câu chuyện kỳ quặc cậu vừa kể th́ chịu! thậm chí tớ c̣n
không muốn nghe và tốt nhất cậu đừng kể cho bất cứ ai khác nữa, nhất
là Anna. Chắc cậu không muốn câu chuyện này được đồn đại khắp thành
phố để mọi người cho là cậu điên và tốt nhất là nhốt cậu vào trại,
bất kể chỉ c̣n ba buổi nữa là tới buổi đấu giá.
- Tớ chẳng quan tâm tới buổi đấu giá ấy, Peter ạ.
- Tớ cũng đoán thế, bệnh của cậu nặng rồi đấy! Tớ muốn cậu phải đi
chụp phim ngay, không chừng có một dây thần kinh nào đó của cậu bị
đứt rồi. cái đám dây thần kinh nhiều khi cũng dễ đứt lắm đấy!
- Peter, cậu có thôi đùa cợt đi không hả? Jonathan nổi cáu.
Hai người ch́m vào trong im lặng giây lát, rồi Peter xin lỗi
- Tớ không đùa nữa.
- Tớ đang rất bối rối, chỉ c̣n hai tuần nữa là đến đám cưới. tớ thậm
chí c̣n không biết nên nói thế nào với Anna.
- Nhưng cậu vẫn phải nói! Chẳng bao giờ quá muộn cả, đừng nên cưới
xin trái với ḷng ḿnh chỉ v́ thiếp mời đă được gửi đi! Nếu đúng là
cậu yêu cô người Anh như cậu nói, th́ hăy nắm lấy số phận trong tay
và hành động đi! Cậu có cảm giác mọi chuyện bế tắc, nhưng giá cậu
biết được tớ ghen tị với cậu đến mức nào. Giá cậu biết tớ cũng mong
muốn có được một t́nh yêu như của cậu biết chừng nào. Đừng nên bỏ
phí món tặng vật quư giá ấy. Tớ sẽ rút ngắn chuyến đi của ḿnh và
rời NewYork ngay ngày mai để về Boston với cậu. Trưa mai chúng ta sẽ
gặp nhau tại quán cà phê.
Jonathan lang thang dọc bến cảng. anh nhớ Clara đến quặn ḷng và
trong vài phút nữa anh sẽ về nhà để nói toàn bộ sự thật với Anna.
Khi anh về, đèn trong nhà đă tắt hết. anh gọi Anna nhưng không có ai
trả lời. anh leo lên tận xưởng vẽ của cô. Tới nơi anh nh́n thấy một
tập ảnh nằm bừa ra trên bàn làm việc của Anna. Trong một bức ảnh,
Clara và anh đang đứng nh́n nhau trên vỉa hè sân bay. Jonathan ôm
đầu và ngồi phịch xuống chiếc ghế bành của Anna.
Chương 9 Măi gần sáng cô
mới về nhà. Jonathan đă ngủ thiếp đi trên ghế salon trong pḥng
khách tầng trệt. cô đi thẳng vào trong bếp mà không nói với anh nửa
lời. Cô rót nước vào máy pha cà phê, đổ cà phê vào phin và nhấn nút.
Đặt hai tách cà phê lên bàn, cô mở tủ lạnh lấy ra một gói bánh ḿ đă
cắt lát và hai chiếc đĩa từ trong tủ để bát phía trên bồn rửa, vẫn
không thốt lên lời nào. Con dao được cô đặt lên trên chiếc hộp đựng
bơ bằng thủy tinh, chỉ có tiếng chân cô khua nhẹ trên nền nhà lát
gạch. Sau khi lại mở tủ lạnh, cô nói câu đầu tiên với Jonathan:
- Anh vẫn dùng mứt dâu trong bữa sáng chứ?
Jonathan muốn đến gần cô, nhưng cô ch́a con dao cắt bơ ra để dọa anh.
Ánh mắt của Jonathan đổ dồn vào lưỡi dao đầu tṛn rộng hai phân, cho
tới lúc cô vung con dao trước mặt anh.
- Dừng lại Anna, chúng ta cần nói chuyện với nhau.
- Không! Cô thét lên, chả có ǵ để nói cả!
- Anna, chẳng lẽ em muốn chúng ta sẽ nhận ra sai lầm của ḿnh trong
sáu tháng hay một năm nữa sao?
- Im đi, Jonathan, anh im đi.
- Anna, chúng ta đă diễn tṛ lễ cưới này từ nhiều tháng nay, anh đă
hết sức để níu kéo, chỉ v́ anh muốn chúng ta yêu nhau, anh thực sự
muốn điều đó. Song chúng ta không thể lừa dối t́nh cảm được.
- Nhưng anh lại có quyền lừa dối người đàn bà mà anh sẽ cưới phải
không? Có phải vậy không?
- Anh về đây để nói sự thật với em.
- Từ khi nào anh đă có đủ dũng cảm để thú nhận với tôi sự thật,
Jonathan?
- Hôm qua, khi anh nhận thấy cần phải như thế. Anh đă gọi điện từ
London về cho em mỗi buổi tối, Anna ạ.
Anna nóng nảy quơ lấy túi, mở phắt ra và lôi một chiếc phong b́ có
những tấm ảnh khác, ném từng chiếc một vào mặt Jonathan.
- Đây là anh đang ngồi tại một quán cà phê ngoài trời tại Florence,
đây là trong một chiếc taxi ở quảng trường Concord, c̣n đây, tại một
ṭa lâu đài đáng nguyền rủa ở Anh,và đây nữa, trong một nhà hàng ở
London…Anh đă làm tất cả những tṛ này chỉ trong có một ngày thôi
sao? Không phải tất cả những sự dối trá này đều đă xảy ra trước ngày
hôm qua sao?
Jonathan nh́n bức ảnh có h́nh Clara rơi dưới chân anh. Trái tim anh
thắt lại thêm một chút.
Em cho người theo dơi anh từ khi nào?
- Từ khi anh gửi cho tôi một bức điện trong đó anh gọi tôi là Clara!
Tôi đoán là tên người đàn bà ấy, có đúng không?
Jonathan không trả lời, và Anna lại hét to hơn.
- Có đúng tên cô ta là Clara không? Nói đi, tôi muốn nghe anh nói
tên người đàn bà đă làm hỏng cuộc sống của tôi! Anh có đủ can đảm để
làm điều đó không, Jonathan?
- Anna, Clara không phải là người đă phá vỡ t́nh cảm của chúng ta,
chính hai ta đă gây ra điều đó, chẳng cần sự tiếp tay của ai cả. mỗi
người đă dần xa nhau để theo đuổi cuộc sống riêng, song lại muốn kết
hợp hai con đường ấy với nhau. Đă từ lâu chúng ta chẳng c̣n chạm tới
nhau nữa.
- Chúng ta chỉ quá mệt mỏi v́ chuẩn bị cho đám cưới, Jonathan, chúng
ta có phải là những con vật đâu!
- Anna, em đă không c̣n yêu anh nữa.
C̣n anh, chắc anh yêu tôi điên cuồng chứ?
- Anh sẽ để lại căn nhà cho em, anh là người phải ra đi…
Cô ném cho anh cái nh́n nảy lửa.
- Anh sẽ chẳng để ǵ cho tôi cả, v́ anh sẽ không rời khỏi bốn bức
tường này, anh không thể bước ra khỏi cuộc đời tôi như vậy được,
Jonathan. Đám cưới sẽ được tiến hành. Ngày thứ bảy, 19 tháng 6, dù
anh có muốn hay không, th́ tôi cũng vẫn trở thành vợ chính thức của
anh cho tới khi nào cái chết chia ĺa hai chúng ta.
- Em không thể buộc anh kết hôn với em được, Anna. Dù em có muốn hay
không cũng vậy!
- Có thể đấy, Jonathan ạ, tin tôi đi, tôi có thể làm được điều đó.
Ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, Anna trở nên b́nh tĩnh hơn. hai bàn
tay cho đến giờ vẫn bấu chặt trên ngực dần dần buông xuống và mọi
nét nhăn nhó bực tức trên mặt cô từ từ giăn ra. Cô mở tờ báo ra. ảnh
của Jonathan được in trên trang b́a bên cạnh ảnh Peter.
- Mọi chuyện cứ như trong bộ phim truyền h́nh Bạn tốt của nhau vậy!
phải không, Jonathan? Tôi có một câu hỏi cho anh đây. Nếu giới báo
chí biết được rằng, nhà chuyên gia đă xác thực cho bức tranh mà có
thể sẽ phá vỡ mọi kỷ lục đấu giá trong 10 năm trở lại đây chẳng phải
ai khác mà chính là nhân t́nh của người đàn bà đă rao bán bức tranh,
th́ ai trong số hai người, Clara hay anh, sẽ vào tù trước v́ tội lừa
đảo? theo anh th́ sao, Jonathan?
Anh sững người nh́n Anna, mặt đất dưới chân anh như nứt làm đôi.
Cô nhặt tờ báo lên và bắt đầu đọc bài báo bằng giọng châm biếm.
- Được giới thiệu bởi một pḥng tranh danh tiếng, bức tranh với quá
khứ đầy bí ẩn đă được xác thực bởi chuyên gia Jonathan Gardner. Bức
tranh sẽ được nhà Christie’s đưa ra đấu giá dưới sự điều hành của
Peter Gwel…tên của bạn anh sẽc bị giới chuyên môn tẩy chay, anh ta
sẽ bị kết án treo hai năm v́ tội đồng lơa. Chính anh sẽ đánh mất
danh tiếng của ḿnh, song nhờ có tôi, anh sẽ chỉ bị kết án năm năm.
Các luật sư của tôi sẽ có nhiệm vụ thuyết phục quan ṭa rằng người
t́nh của anh mới là chủ mưu trong vụ lừa đảo.
Jonathan không muốn nghe thêm nữa. anh quay bước và đi về phía cửa.
- Khoan đă, đừng đi vội, Anna cười khẩy, hăy nghe tôi đọc thêm một
vài ḍng nữa, tất cả các bài báo này đều tôn vinh anh, anh có thể tự
đánh giá…Nhờ sự xác nhận của Jonathan Gardner, bức tranh được ước
giá khoảng hai triệu USD có thể sẽ được mua với giá gấp hai hoặc ba
lần…
Anna đuổi kịp anh tại sảnh và níu tay áo vest anh lại,buộc anh phải
nh́n thẳng vào cô.
- Với một vụ lừa đảo công khai trị giá 6 triệu USD, cô ta sẽ dễ dàng
được tặng 10 năm sau chấn song sắt vàt tin buồn cho hai người là
trong nhà tù, nam nữ không được giam chung!
Jonathan cảm thấy cơn buồn nôn trào lên. Anh bước vội ra phố và cúi
gập người xuống rănh nước. bàn tay của Anna vẫn đặt trên lưng anh.
Cứ nôn đi, anh yêu, hăy nôn hết ruột gan ra. Khi anh đă lấy lại sức
lực để có thể gọi điện và nói với cô ta rằng, anh sẽ không bao giờ
gặp lại cô ta nữa, rằng tất cả chỉ là một chuyện qua đường nực cười
và anh không hề yêu cô ta. Tôi muốn có mặt ở đó để nghe!
Anna quay gót vào trong nhà. một ông cụ dắt chó đi dạo ngang qua chỗ
Jonathan. Ông giúp anh ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào bánh một
chiếc xe đậu ngay bên lề đường.
Con chó của ông cụ có vẻ không thích thú mấy với vẻ mặt người đàn
ông đang ngồi bệt xuống đường ngang tầm với nó, đưa mơm hất bàn tay
anh và cáu kỉnh t́m cách tớp nhẹ. Ông cụ khuyên Jonathan úp mặt vào
hai bàn tay và hít thở thật sâu.
- Chỉ là một cơn co thắt dạ dày nhẹ thôi mà! Cụ nói bằng giọng trấn
an.
Và như cụ bà nói khi cụ ông trở về sau buổi đi dạo, một bác sĩ, cho
dù đă nghỉ hưu, th́ vẫn là một bác sĩ.
° ° °
Peter chờ anh đă được nửa tiếng ở quán cà phê
ngoài trời nơi họ vẫn thường hẹn nhau. Trông thấy Jonathan bước tới,
vẻ cáu bẳn của anh biến mất ngay lập tức và anh đứng lên giúp bạn
ngồi xuống ghế.
- Chuyện ǵ xảy ra thế? Anh hỏi giọng đầy lo lắng.
- Chuyện ǵ đang xảy ra với tất cả chúng ta? Jonathan nhắc lại, vẻ
tuyệt vọng
Và trong suốt một tiếng đồng hồ, anh kể cho Peter nghe những ǵ đă
khiến cuộc đời anh rẽ sang bước ngoặt chỉ trong vài ngày.
- Tớ biết cậu cần phải nói ǵ với Anna. Cậu hăy bảo cô ta biến đi
cho khuất mắt.
Peter cáu đến nỗi những người ngồi bàn bên cạnh phải ngừng câu
chuyện ngóng sang chỗ hai người.
- Bia của các người không ngon hả? Peter nóng nảy hỏi.
Bọn họ vội đưa mắt đi chỗ khác.
- Cậu không cần phải thô lỗ và gây gổ với họ, điều đó sẽ chẳng giải
quyết được ǵ Peter ạ.
- Cậu không được hủy hoại cuộc đời ḿnh như thế, cho dù bức tranh đó
có đáng giá 10 triệu đô th́ cũng vậy thôi.
- Nhưng đây không phải là chuyện cuộc đời tớ, mà là của cậu và
Clara.
- Thế nên cậu mới co ṿi, cậu nói rằng cậu nghi ngờ về sự xác thực
của bức tranh và chúng ta sẽ dừng tất cả lại.
Jonathan ném lên bàn một tờ Wall Streer Journal, rồi một tờ NewYork
Times, một tờ Boston Globe, và một tờ Washington Post. Tất cả các
báo đều đă đăng tin.
- Đó là chưa kể các tuần báo sẽ ra chiều nay cũng như các tờ nguyệt
san. Đă quá muộn để có thể lùi bước, tớ đă kư và gửi bản chứng thực
tới các đồng sự của cậu ở London. Khi Anna công bố các tấm ảnh mà cô
ấy có trong tay với báo giới, chắc chắn sẽ nổ ra một vụ tai tiếng.
nhà Christie’s sẽ đâm đơn kiện, các luật sư của Anna sẽ hỗ trợ cho
họ, và nếu như chúng ta có tránh khỏi bị kết án tù, mặc dù tớ cũng
chẳng hy vọng lắm vào điều đó, th́ cả tớ lẫn cậu đều sẽ bị xóa sổ
khỏi lĩnh vực này. C̣n Clara, cô ấy sẽ bị phá sản. sẽ chẳng c̣n ai
bước chân vào các pḥng tranh của cô ấy nữa.
- Nhưng chúng ta vô tội, trời ạ!
- Đúng vậy, song chỉ có ba chúng ta biết điều đó thôi.
- Tớ cứ nghĩ cậu là người lạc quan hơn thế cơ, Peter vừa nói vừa
xoắn hai bàn tay vào nhau.
- Tối nay tớ sẽ gọi lại cho Clara, Jonathan thở dài.
- Cậu sẽ nói cậu không c̣n yêu cô ấy nữa hả?
- Phải. chính v́ yêu cô ấy mà tớ sẽ phải nói tớ không c̣n yêu nữa.
Tớ thà mang lại nỗi buồn cho Clara c̣n hơn lôi cô ấy theo tớ trong
nỗi bất hạnh. Đó cũng là yêu, phải không?
Peter sửng sốt nh́n Jonathan.
- Thật sao! Anh đứng chống nạnh nói. Cậu vừa mới đẻ ra một giai đoạn
t́nh yêu dễ khiến cho bà tớ cũng phải bật khóc, và thậm chí kể cả tớ
cũng sẽ rơi lệ nếu cậu cứ tiếp tục như vậy. Cậu đă ăn quá nhiều bánh
pudding trong lúc ở London phải không?
- Sao cậu ngốc thế, Peter ? Jonathan nói.
- Có thể là tớ ngốc thật nhưng ít ra th́ cậu đă cười được, thôi đừng
mất công giả vờ nữa, tớ nh́n thấy cậu cười rồi. cậu thấy không, ngay
cả khi cùng quẫn nhất, tớ và cậu vẫn có thể đùa tếu được và nếu như
cái cô gái sắp trở thành vợ cũ của cậu tưởng có thể khiến cho chúng
ta không c̣n đùa được, th́ càng phải chứng tỏ cho cô ta thấy khả
năng dồi dào của hai đứa ḿnh.
- Cậu có ư tưởng ǵ đó chăng?
- Bây giờ th́ hoàn toàn không, nhưng hăy tin tớ, tớ sẽ nghĩ ra cách
ǵ đó.
Peter và Jonathan đứng lên, khoác vai nhau cuốc bộ trên lối đi lát
đá dọc khu chợ cũ. Peter chia tay bạn vào giữa buổi chiều. trên
đường lái xe về nhà, Peter nhấc điện thoại khỏi bảng điều khiển xe
và bắt đầu bấm số.
- Jenkins phải không? Peter Gwel, người ông yêu quư nhất trong khu
nhà đây, tôi rất cần sự giúp đỡ của ông, Jenkins đáng mến ạ. Ông có
thể lên căn hộ của tôi và gom hộ tôi một vài thứ đồ đạc giống như
ông chuẩn bị hành lư cho chính ḿnh được không? Ông có ch́a khóa và
tôi đoán chắc ông cũng biết tôi cất áo sơ mi ở chỗ nào, đúng không?
Hăy tha lỗi nếu như tôi có vẻ lạm dụng t́nh thân giữa hai chúng ta,
v́ trong thời gian tôi đi vắng, tôi muốn nhờ ông t́m giúp một vài
thông tin trong thành phố, tôi cũng không biết tại sao, nhưng lư trí
mách bảo tôi rằng trong con người ông có ẩn chứa chút tài năng thám
tử. khoảng một tiếng nữa tôi sẽ về tới nơi!
Peter vừa kịp gác máy khi xe của anh bắt đầu chui vào đường hầm.
Anh rời khỏi khu nhà Stapledon lúc chập tối và gửi một lời nhắn khá
dài vào điện thoại di động của Jonathan.
- Peter đây, cậu biết không, lẽ ra tớ phải căm ghét cậu, chỉ v́ một
nụ hôn mà cùng một lúc vừa làm ảnh hưởng tới buổi đấu giá của tớ,
vừa phá hoại sự nghiệp của cả hai chúng ta, chưa kể tới đám cưới của
cậu mà lẽ ra tớ sẽ là người làm chứng, song điều nghịch lư là tớ lại
không hề muốn như vậy. tớ và cậu đều đang trong ngơ cụt nhưng lâu
lắm rồi tớ không cảm thấy phấn khích như bây giờ. Tớ không ngừng tự
hỏi v́ sao, nhưng có lẽ bây giờ th́ tớ hiểu ra rồi.
Vừa tiếp tục nhắn vào hộp thư thoại của Jonathan, Peter vừa lục túi
áo vest. Mẩu giấy mà anh đă lấy trộm của bạn vẫn nằm sâu dưới đáy
túi.
- Lúc ở London, nh́n thấy cậu và cô ấy ngồi trong quán cà phê, tớ đă
hiểu chẳng phải bức tranh khiến cậu hạnh phúc đến vậy. những cái
nh́n kiểu cậu và cô ấy dành cho nhau thật lạ thường nên chẳng cần
khó khăn lắm cũng có thể đoán ra ngụ ư của chúng, v́ thế mà anh bạn
thân mến ạ, tối nay khi gọi điện cho Clara cậu muốn nói ǵ cũng
được, miễn sao cô ấy hiểu được rằng, ngay cả trong những hoàn cảnh
tuyệt vọng nhất cũng vẫn có thể t́m thấy niềm hy vọng. Và nếu như
cậu không biết nói với cô ấy như thế nào, th́ chỉ cần lấy tớ ra làm
dẫn chứng. cậu sẽ không thể liên lạc được với tớ từ giờ cho đến sáng
mai, nhưng rồi tớ sẽ gọi điện và giải thích hết cho cậu. tớ vẫn chưa
biết phải làm thế nào, song chắc chắn tớ sẽ t́m được cách giải cứu
cho chúng ta.
Anh gác máy, bị cắn rứt bởi cảm giác ngờ vực, song rất hài ḷng.
° ° °
Jonathan bước vào xưởng vẽ của Anna. Cô đang đứng
vẽ trước giá.
- Anh đầu hàng trước sự đe dọa của em, em thắng rồi, Anna ạ!
Anh quay gót bước đi vẻ cả quyết. ra tới cửa, anh nói thêm mà không
quay người lại.
- Anh sẽ gọi điện cho Clara một ḿnh. Em có thể lấy cuộc đời anh,
song em đừng hy vọng có cơ hội xâm phạm phẩm cách cô ấy!
Rồi anh bước xuống cầu thang.
° ° °
Clara chậm răi buông máy. Đứng một ḿnh bên cửa
sổ trang viên, cô không nh́n thấy cây dương già đuà với trước gió.
Những giọt nước mắt lăn tṛn từ đôi mắt nhắm nghiền của cô. Màn đêm
buông xuống cùng những tiếng khóc bật ra nức nở. trong căn pḥng làm
việc nhỏ, thiếu nữ áo đỏ dường như cúi người, dường như nỗi buồn
đang lan tỏa khắp ṭa nhà đă thấm vào tận trong lớp toan và đè nặng
lên cả đôi vai cô. Đêm đó Dorothy ở lại trong ṭa nhà. Việc cô chủ
đă không thể kiềm chế trước mặt bà chứng tỏ nỗi đau này quá lớn để
cô có thể một ḿnh chịu đựng. có những lúc sự có mặt của người khác
đủ để khiến mọi thứ trở nên êm dịu hơn, cho dù người đó không hé một
lời.
Khi trời vừa sáng, Dorothy bước vào pḥng làm việc. Bà thổi bùng lửa
trong ḷ sưởi và mang trà tới cho Clara. Bà lại gần cô, đặt chiếc
tách lên bàn, quỳ xuống và ôm cô trong ṿng tay.
- Rồi em sẽ thấy, để mọi thứ trong cuộc sống có thể đến được với em,
không bao giờ được mất ḷng tin. Bà luôn miệng th́ thầm với cô, và
Clara gục đầu vào vai bà khóc cho tới khi trời sáng hẳn.
Khi ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên người, Clara choàng mở mắt rồi
nhắm lại ngay. Có phải ánh sáng hay tiếng c̣i xe giục giă ngoài sân
đă kéo ra khỏi giấc ngủ? cô tung chăn ra và vùng dậy khỏi chiếc ghế
dài. Dorothy bước vào pḥng, và theo cung cách y hệt như thời xa
xưa, bà dơng dạc thông báo:
- Cô chủ có một người khách từ Châu Mỹ tới!
Peter đứng dậm chân trong bếp, nơi bà Blaxton lúc trước đă yêu cầu
anh vui ḷng chờ để bà đi hỏi xem cô chủ có sẵn ḷng tiếp đón anh
hay không. Theo yêu càu nghiêm khắc của Dorothy, Clara chạy lên
pḥng rửa mặt ở xứ sở của Nữ Hoàng nước Anh, một người phụ nữ không
được xuất hiện với vẻ đau khổ trước khách lạ, cho dù đă từng chạm
mặt nhau ngoài phố, Dorothy vừa theo chân cô lên gác vừa nhắc lại.
° ° °
- Tức là anh ấy yêu tôi? Clara hỏi trong lúc ngồi
đối diện với Peter bên chiếc bàn trong bếp.
- Trời ơi! Hai người thật khéo xứng đôi vừa lứa. tôi đă phải qua một
đêm dài trong máy bay, phải chạy suốt hai tiếng đồng hồ liền trong
một chiếc xe tay lái nghịch, tôi vừa giăi bày mọi chuyện với cô, vậy
mà cô lại hỏi tôi cậu ấy có yêu cô không ư? Xin thưa là có, cậu ấy
yêu cô, cô cũng như tôi, chúng ta đều yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu
tôi, tất cả chúng tôi đều yêu nhau song tất cả chúng ta đều đang kẹt
cứng trong ngơ cụt!
- Ông sẽ dùng bữa trưa ở đây chứ? Dorothy hỏi khi bước vào bếp.
- Bà chưa có gia đ́nh phải không, Dorothy?
- Ông không cần phải bận tâm tới gia cảnh của tôi, chúng ta không ở
Mỹ. Dorothy đáp.
- Như thế có nghĩa là bà chưa có gia đ́nh! Tôi muốn giới thiệu với
bà một người rất tuyệt vời. một người Mỹ gốc Chicago hiện đang sống
ở Boston và vô cùng yêu mến đất nước Anh.
° ° °
Jonathan ở lại một ḿnh trong căn nhà. Anna đă ra
khỏi nhà từ sáng sớm, phải đến chiều tối cô mới về. anh lên xưởng vẽ
để xem thư điện tử, và bật máy tính lên. Các thư mục của Anna đều có
mật khẩu bảo vệ, nhưng anh có thể vào mạng Internet. Peter vẫn chưa
viết ǵ cho anh và anh hoàn toàn không muốn trả lời những thư đề
nghị phỏng vấn được ồ ạt gửi tới hộp thư điện tử của anh. Jonathan
quyết định quay xuống pḥng khách. Trong lúc tắt màn h́nh, con mắt
nhà nghề của anh đă bị cuốn hút bởi một chi tiết nhỏ trong một bức
tranh của Anna treo trên tường. Jonathan khom người quan sát kỹ bức
tranh. Qua ngạc nhiên, anh quan sát một bức khác. Rồi anh bồn chồn
mở chiếc tủ to và lần lượt lấy ra từng bức tranh của Anna được xếp
vào đó từ bấy lâu. Trên nhiều bức tranh, Jonathan đều t́m thấy một
điểm giống nhau khiến máu trong người anh như đông cứng lại. anh vội
vă đi về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo và lấy ra chiếc kính lúp.
Từng bức tranh được anh soi kỹ lại một lần nữa. nằm ở xa xa trong
nền cảnh nông thôn, những khu trang viên mà Anna vẽ trông không khác
chút nào so với ṭa dinh thự của Clara. Bức tranh mới nhất được vẽ
từ 10 năm về trước, và lúc đó Jonathan c̣n chưa hề quen biết Anna.
Anh vội vă xuống cầu thang, chạy trên vỉa hè rồi nhảy vào trong xe
lái về hướng ngoại ô. Nếu như đường không quá đông xe th́ chỉ khoảng
hai tiếng anh sẽ tới cổng trường đại học Yale.
Danh tiếng của Jonathan đă cho phép anh gặp thầy hiệu trưởng. ông
đứng đón anh trước một dăy hành lang rộng mênh mông có tường bọc gỗ,
trên đó treo những bức chân dung của các nhà văn hoặc nhà khoa học
có nét mặt buồn buồn. giáo sư William Becker mời anh vào pḥng làm
việc của ông. Ông tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị của anh, ông đă
nghĩ anh tới để trao đổi về hội họa, vậy mà giờ đây anh lại hỏi ông
những vấn đề khoa học, mà lại chẳng phải thuộc về một môn khoa học
chính thống. Becker rất lấy làm tiếc song không một giáo sư nào
trong trường giống với sự mô tả của Jonathan, kể cả các giáo sư nữ
hoặc nam, cả những người làm việc chính thức lẫn nhân viên hợp đồng,
và cũng chẳng có ai dạy môn học mà Jonathan đang đề cập. bộ phận
nghiên cứu mà Jonathan nhắc tới đúng là trước kia đă từng nằm trong
trường, song đă từ lâu nó không c̣n tồn tại nữa. nếu Jonathan muốn,
anh vẫn có thể đi thăm các nơi trong trường. ṭa nhà 625 trước kia
từng là nơi giảng dạy những môn khoa học tiên báo nhưng đă để trống
kể từ khi bộ phận nghiên cứu đóng cửa.
- Ông làm việc ở đây lâu chưa? Jonathan hỏi người đàn ông thuộc bộ
phận duy tu được giao dẫn anh đi tham quan.
- Từ lúc tôi 16 tuổi, mà lẽ ra tôi đă nghỉ hưu cách đây năm năm, v́
thế tôi nghĩ là cũng khá lâu rồi đấy. ông O’Malley trả lời.
Ông đưa tay chỉ một ṭa nhà lớn bằng gạch đỏ và dừng xe đện trước
bậc thềm.
- Đến rồi đây. Ông nói và ra hiệu cho Jonathan đi theo.
Cánh cửa lớn mở ra gian sảnh của ṭa nhà 625 rít lên trên bản lề.
- Chẳng có ai đến đây từ 40 năm nay, nh́n cái mớ lộn xộn trong này
mà xem. O Mally nói
Trong mắt Jonathan, ngoài lớp bụi phủ dày trên sàn và đồ đạc,nơi này
được ǵn giữ khá tốt. gian pḥng rộng có tới 10 chiếc bệ được lát
gạch men trắng, trên đó vẫn c̣n để đầy ống nghiệm và những dụng cụ
chưng cất.
- Có vẻ như họ nghiên cứu về những vấn đề toán học thực nghiệm, song
tôi đă nói với các thanh tra, đúng hơn là họ t́m cách phát minh ra
các công thức hóa học tại đây.
- Các thanh tra nào? Jonathan hỏi.
- Ông không biết sao? Tôi cứ nghĩ ông đến đây v́ chuyện đó. Cả vùng
ai cũng biết chuyện đă xảy ra.
Vừa đi theo dăy hành lang dẫn tới khu dành cho các giáo sư,, O Mally
vừa kể cho Jonathan nghe chuyện ǵ đă khiến người ta phải vội vă
đóng cửa bộ phận nghiên cứu các môn khoa học tiên báo, theo như tên
gọi trước kia của nơi này. Có rất ít sinh viên được nhận vào học tại
khoa. Đa số những người đăng kí học đều không qua được ḱ thi sát
hạch đầu vào.
- Không những sinh viên phải có học lực giỏi trong tất cả những môn
khoa học, mà c̣n phải là một thần đồng về triết học. Hơn nữa, trước
khi được nhận, sinh viên c̣n phải trải qua một buổi phỏng vấn với bà
giám đốc bộ phận nghiên cứu trong trạng thái thôi miên. Chính bà ta
là người lọai bỏ hầu hết các sinh viên. Chẳng ai làm bà ta hài ḷng.
Bà ấy quả là một con người ḱ lạ. bà ấy đă làm việc 10 năm trong bốn
bức tường ở đây, song trong suốt cuộc điều tra, không ai nhớ đă từng
gặp bà ấy ở trong trường này. Tất nhiên là trừ tôi ra.
- Ông vẫn chưa nói cho tôi biết người ta đến điều tra về việc ǵ?
- Cách đây 40 năm, có một sinh viên đă mất tích.
- Mất tích ở đâu?
- À, đó mới chính là vấn đề, thưa ông. Nếu như ông biết ch́a khóa
của ông bị mất ở đâu th́ đă chẳng thể bảo là bị mất, đúng không?
- Thế cảnh sát kết luận thế nào?
- Rằng cậu ta đă bỏ trốn, nhưng tôi chẳng hề tin.
- V́ sao?
- V́ tôi biết cậu ta đă biến mất trong pḥng thí nghiệm.
- Có thể anh ta đă lọt khỏi tầm nh́n của ông, dù sáo mắt của ông
cũng không thể bao quát hết được.
- Hồi đó, O Mally nói tiếp, tôi làm việc trong đội bảo vệ. thời ấy
"an toàn" vẫn là một từ vĩ đại. công việc của chúng tôi chủ yếu là
ngăn không cho các cậu sinh viên ban đêm trốn ra lảng vảng bên khu
nội trú dành cho các nữ sinh và ... ngược lại.
- Thế c̣n ban ngày?
- Giống như những người trực đêm khác, chúng tôi ngủ ban ngày; đúng
hơn là hai đồng nghiệp của tôi ngủ, c̣n tôi th́ không. Tôi không bao
giờ ngủ quá 8 tiếng, h́nh như đó là di truyền, chính v́ lư do đó mà
tôi bị vợ bỏ. V́ thế nên buổi chiều hôm ây tôi ra tỉa cỏ. C̣n cậu
sinh viên Jonas, tôi đă nh́n thấy cậu ấy đi vào trong ṭa nhà và cậu
ấy không bao giờ trở ra.
- Thế cảnh sát không tin lời ông à?
- Họ đă ḍ khắp các bức tường, đă cào khắp các vườn hoa, đă hỏi cung
mụ già, ông c̣n muốn họ làm ǵ hơn được nữa? Vả lại hồi đó tôi cũng
có uống chút rượu, mà ông biết đấy, một nhân chứng mặt đỏ gay th́
không được tin cậy lắm.
- Thế mụ già mà ông nói đến là ai vậy?
- Chính là bà giám đốc, mời ông theo tôi.
O Mally t́m một chiếc trong chùm ch́a khóa, mở cửa một pḥng làm
việc và bước vào trước Jonathan. Các mặt kính của các cửa số bé bẩn
đến nỗi ánh sáng chỉ lờ mờ lọt được vào trong pḥng. một chiếc bàn
học bằng gỗ nhỏ phủ dày một lớp mău xám bị đẩy vào sát tường. chiếc
ghế đổ bị bỏ quên trong góc pḥng bên cạnh cây mắc áo xiêu vẹo. Ở
góc đối diện, một chiếc rương lớn có ngăn kéo trông cũng không có vẻ
ǵ khá hơn.
- Tôi cũng chẳng hiểu v́ sao người ta gọi chỗ này là pḥng giáo
viên, bà ta là người duy nhất từng giảng ở đây. O Mally nói.
Ông tiến lại gần dăy giá sách đứng che kín một bức tường và lục t́m
trong chồng báo cũ đă ngả vàng.
- Đây này, chính mụ già ấy đây! Ông bảo vệ nói thêm và chỉ chi
Jonathan xem bức ảnh trên trang nhất một tờ báo.
Người đàn bà đứng giữa bốn sinh viên trẻ, trông chưa quá 30 tuổi.
- V́ sao ông lại gọi bà ta là mụ già? Jonathan vừa hỏi vừa nh́n bức
ảnh.
- V́ hồi ấy tôi mới tṛn 20 tuổi. O Mally vừa làu bàu vừa lấy chân
di di lớp bụi.
Jonathan bước lại gần cửa sổ để nh́n cho rơ tấm ảnh ố vàng. Khuôn
mặt của người phụ nữ không gợi lên điều ǵ với Jonathan nhưng bàn
tay bà ta lại thu hút sự chú ư của anh, trên ngón tay áp út của bà
ta đeo một chiếc nhẫn kim cương rất lớn.
- Đây có phải là Jonas không? Jonathan chỉ tay vào chàng trai đứng
sát mép ảnh bên phải.
- Sao ông biết được? O Mally ngạc nhiên hỏi lại.
- Tôi cũng không biết nữa.
Anh gấp tờ báo lại và nhét vào túi áo. Trên tấm ảnh, chàng trai với
hai tay chắp sau lưng đang nheo nheo có thể chỉ đơn giản là v́ ánh
đèn.
- Thế những lúc không gọi bà ta là mụ già, th́ ông gọi bà ấy như thế
nào?
- Chưa bao giờ chúng tôi gọi bà ta bằng tên khác cả.
- Khi bà ấy nói chuyện với ông, chắc ông không thể trả lời bằng cách
gọi bà ấy bằng mụ già được chứ? Jonathan cố nài.
- Chẳng bao giờ bà ta nói chuyện với chúng tôi, mà chúng tôi chẳng
có chuyện ǵ để nói với bà ta cả.
- V́ sao ông căm ghét bà ấy đến vậy, ông O Mally?
Người bảo vệ già quay lại nh́n Jonathan.
- Tại sao ông lại đến đây, ông Gardner? Tất cả những chuyện này đều
là chuyện xưa cũ và chẳng có ǵ hay ho khi khuấy động quá khứ lên
cả. tôi c̣n nhiều việc cần làm, chúng ta nên ra khỏi đây thôi.
Jonathan tóm lấy cánh tay O Mally.
- Chính v́ ông đă nói đến quá khứ. Tôi bị giam lỏng trong một thời
đại mà chính bản thân tôi không hề được biết, và tôi c̣n rất ít thời
gian để t́m hiểu chuyện ǵ đang xảy ra. Một người bạn của tôi từng
nói, chỉ cần một manh mối nhỏ xíu cũng có thể lần ra được cả tiến
tŕnh sự việc. tôi đang t́m một mẩu ghép nhỏ xíu có thể cho phép tôi
tái hiện cả bức tranh. Tôi cần ông giúp tôi, ông O Mally ạ.
Người bảo vệ nh́n Jonathan chằm chằm, rồi hít một hơi thật sâu.
- Họ đă tiến hành nhiều cuộc thí nghiệm tại đây. Chính v́ lư do đó
mà ṭa nhà này phải đóng cửa, để tránh mọi chuyện trở nên ầm ĩ sau
sự mất tích của Jonas.
- Thí nghiệm như thế nào?
- Các sinh viên đă được chọn v́ họ từng có những cơn ác mộng. tôi
biết điều đó có vẻ vô lư, song điều đó là thật.
- Ác mộng kiểu ǵ, ông O Mally?
Người đàn ông nhíu mày. Dường như việc trả lời câu hỏi đó là một
gánh nặng khủng khiếp đối với ông ta.
- Cảm giác đang sống lại những sự kiện xảy ra trong một thời đại
khác đúng không? Có đúng như vậy không?
O Mally gật đầu tỏ vẻ xác nhận.
- Bà ta thôi miên họ, bà ta nói rằng làm như thế mới có thể đạt tới
nơi sâu thẳm nhất của ư thức, một trạng thái tuyệt vời cho phép
chúng ta bước chân vào vùng kư ức tiền kiếp.
- Hồi đó, ông không hề làm việc trong đội bảo vệ, ông là một trong
những sinh viên của bà ta, phải không?
- Hồi đó, ông không hề làm việc trong đội bảo vệ, ông là một trong
những sinh viên của bà ta, phải không?
- Phải, chính là tôi từng là một trong những sinh viên của bà ta, và
kể từ khi pḥng thí nghiệm đóng cửa, cả đời tôi chẳng học thêm được
ǵ nữa.
- Chuyện ǵ đă xảy ra, ông O Mally?
- Sang năm thứ 2, bà ta cho tiêm vào người chúng tôi các loại dung
dịch, để có thể kích thích các sự kiện. sau khi bị tiêm mũi thứ 3.
cả Coralie và tôi đều nhớ ra mọi chuyện. Ông có sẵn sàng nghe một
câu chuyện rất khủng khiếp không, ông Gardner? Năm 1807, vợ chồng
tôi từng sống ở Chicago, tôi là một nhà buôn thùng thành đạt, cho
tới khi Coralie giết chết con gái của chúng tôi. Con bé chỉ mới một
tuổi khi cô ấy quấn nó chết bằng tă lót. Tôi rất yêu vợ nhưng cô ấy
mắc một căn bệnh khiến cho các tế bào năo bị phá hủy dần. Các triệu
chứng đầu tiên chỉ là những cơn cáu giận thoáng qua, nhưng rồi sau
năm năm, những ai bị mắc bệnh đó đều phát điên mà không cách nào
chữa được.Coralie bị kết án treo cổ. Ông không hiểu người ta phải
chịu đau đớn tới mức nào khi đao phủ không chịu ban ân cho tội nhân
bằng cách siết chặt nút dây làm găy các đốt sống cổ. Tôi đă phải
nh́n Coralie bị treo lủng lẳng ở đầu dây, những giọt nước mắt của cô
ấy như van xin tôi t́m cách giúp cô ấy rút ngắn nỗi đau đớn. Tôi
những muốn tự tay giết chết tất cả những kẻ hiếu kỳ đứng xem cô ấy
bị hành h́nh, vậy mà tôi lại đứng bất lực giữa đám đông. Rồi cô ấy
đă lặp lại chuyện đó năm 1843, tôi đă không nhận ra cô ấy và cả cô
ấy cũng vậy, nếu không th́ chắc chúng tôi đă chẳng yêu nhau mănh
liệt đến thế. một t́nh yêu mănh liệt như vậy không c̣n tồn tại trong
thời đại chúng ta, ông Gardner ạ. Rồi mọi chuyện lại tái diễn năm
1902, và chính mụ già đă nói với tôi rằng câu chuyện sẽ c̣n tiếp
diễn như vậy trong những lần sau. Cho dù vợ tôi có mang cái tên khác
hay khuôn mặt khác, cô ấy vẫn măi là linh hồn ấy, cùng với căn bệnh
sẽ măi măi quay lại ám ảnh chúng tôi. Cách duy nhất để nỗi đau của
chúng tôi chấm dứt hoàn toàn là một trong hai người phải chối bỏ
t́nh yêu khi c̣n đang sống. chỉ cần một trong hai chúng tôi bộc lộ
t́nh cảm với người kia, là chúng tôi sẽ sống lại kiếp trước và mọi
chuyện sẽ lại tái diễn, cùng với tất cả những nỗi đau.
- Và ông đă tin bà ta ư?
- Nếu như ông trải qua những cơn ác mộng như chúng tôi gặp phải
trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, ông Gardner ạ, th́ chính bản thân ông
cũng tin thôi.
Khi pḥng thí nghiệm bị đóng cửa, vị hôn thê của ông O Mally lên cơn
điên lần thứ ba mà không thể nào kiểm soát nổi. cô đă tự tử vào năm
23 tuổi. chàng trai O Mally đă bỏ sang Canada sinh sống.20 năm sau,
ông trở về và nộp đơn vào Yale xin làm công việc duy tu. Ông đă thay
đổi tới mức chẳng c̣n ai nhận ra được nữa.
- Và cũng không ai biết chuyện ǵ đă xảy ra với Jonas ư? Jonathan
hỏi.
- Mụ già đă giết cậu ta.
- Sao ông tin chắc như vậy?
- Cậu ta cũng từng mơ thấy điều ǵ đó. Buổi sáng hôm mất tích, cậu
ấy đă tuyên bố sẽ rời khỏi trường. Jonas vội vă chuẩn bị đi London.
- Vậy mà ông lại không nói ǵ với cảnh sát?
- Nếu như tôi kể cho họ nghe tất cả những ǵ tôi vừa kể với ông, th́
ông nghĩ họ sẽ tin tôi hay tống tôi vào nhà thương điên?
O Mally tiễn Jonathan ra tới tận chỗ anh để xe trong băi để xe của
trường. khi Jonathan hỏi v́ sao ông lại quay trở lại đây, O Mally
nhún vai.
- Đây là nơi tôi cảm thấy được ở gần cô ấy nhất.
Nơi chốn cũng có kư
ức cả đấy ông Gardner ạ.
Khi Jonathan bắt đầu khởi động máy, O Mally cúi người xuống cửa xe
và nói.
- Tên mụ già là Alice Walton!
Chương 10 Peter hoàn toàn bị
chinh phục bởi kỹ thuật của Radskin. Tia sáng phản chiếu trên nhánh
chính của cây dương trước khi xuyên qua khung cửa sổ nhỏ nằm bên
phải khung h́nh đă đạt được hiệu quả đáng kinh ngạc. Màu sáng bạc
phủ trên sàn nhà dưới chân thiếu nữ áo đỏ trông giống hệt như màu
ánh trăng tối hôm đó chiếu vào căn pḥng làm việc nhỏ. Rất nhiều lần,
Peter thích thú tắt đèn đi để có thể chiêm ngưỡng sự lột tả chân
thật tới mức làm rung động ḷng người. Anh tới sát cửa sổ, nh́n cây
cổ thụ, rồi lại ngắm bức tranh.
- Căn pḥng của Vladimir nằm ở đâu? Anh hỏi Clara.
- Ngay bên dưới, anh đă để hành lư ở đó, tối nay anh sẽ ngủ trong
giường của ông ấy.
Đêm đă khuya, Clara chào tạm biệt vị khách. Peter muốn nán lại đôi
chút bên bức tranh. Cô hỏi anh có cần thêm ǵ không và anh trấn an
cô,anh đă có phép chống lại múi giờ chênh lệch, đó là những viên
thuốc nhỏ giúp thần kinh thư giăn.
- Cám ơn anh, Peter! Clara nói khi ra tới ngưỡng cửa pḥng sách.
- Cám ơn v́ chuyện ǵ?
- V́ đă đến đây.
Khi Peter quay lại th́ Clara đă biến mất.
° ° °
Nằm dài trên giường, Peter không nén nổi bực tức
với Jenkins. Cái đồ ngốc ấy đă nhầm kháng sinh với thuốc ngủ. chẳng
c̣n dám tin vào ai được nữa! nếu như lúc này đă là 11 giờ đêm ở Anh,
th́ ở Boston mặt trời vẫn chưa lặn. Không thể dỗ ḿnh vào giấc ngủ,
Peter đành ngồi dậy, lấy tập hồ sơ trong va li và mang lên giường.
cảm thấy trong pḥng quá nóng, anh đứng ngay dậy, ra mở cửa sổ. Anh
hít một hơi bầu không khí mát rượi và say sưa nh́n tấm áo bạc mà
vầng trăng sắp tṛn phủ lên cây dương. Chợt cảm thấy đôi chút ngờ
vực, anh khoác áo choàng và quay lại pḥng làm việc. Quan sát kỹ bức
tranh, đoạn anh quay trở về bên cửa sổ trong pḥng ngủ. Nhánh chính
của cây dương bắc ngang trên đầu anh, cùng tầm với mái nhà. V́ cây
cối bao giờ cũng mọc vươn ngọn lên trời, Peter cho rằng Vladimir đă
phải vẽ bức tranh của ông từ một căn pḥng nằm trên tầng xép. Anh tự
nhủ phải nói điều này với Clara ngay sáng hôm sau. Sự nóng ḷng càng
làm cơn khó ngủ kéo dài, v́ thế ngay khi vừa nghe tiếng bước chân cô
chủ nhà vang lên ngoài cầu thang, anh vội hé cửa gọi cô
- Tôi đi lấy nước, anh có muốn uống không? Clara từ cầu thang hỏi
vọng lên.
- Tôi chẳng bao giờ uống nước cả. Nó làm tôi bị gỉ sét! Peter vừa
trả lời vừa bước ra hành lang.
Anh đi theo Clara và mời cô cùng vào pḥng làm việc.
- Tôi đă thuộc ḷng bức tranh đó rồi. Cô nói.
- Tôi không hề nghi ngờ điều đó, nhưng cô cứ theo tôi. Peter nhấn
mạnh
Sau khi đi nhanh qua gian bếp, Peter dẫn Clara đến tận bên cửa sổ
pḥng anh.
- Đây này, cô hăy tự ḿnh nh́n đi! Tôi cam đoan với cô là Vladimir
đă vẽ từ tầng trên.
- Không thể nào, đến gần cuối đời, Vladimir đă rất yếu, và ông phải
thu hết sức lực mới có thể đứng trước giá vẽ. Leo thang gác để lên
được tận tầng trên là một việc khá mạo hiểm ngay cả đối với người
dũng cảm. Không một người nào trong t́nh trạng sức khỏe như ông ấy
lại t́m cách lên đó làm ǵ. - Có mạo hiểm hay không chưa kể, nhưng
tôi dám chắc với cô, đây không phải là cửa sổ tôi thấy trong bức
tranh, trông ở đây nó to hơn rất nhiều, khung cảnh trông cũng không
giống và nhánh chính của cây nằm ngang tầm với mái nhà chứ không
phải ngang với cửa sổ pḥng tôi!
Clara nhắc Peter rằng sau một thế kỷ rưỡi, cây dương đă mọc cao lên
nhiều và trí tưởng tượng cũng là một trong những biệt tài của nhà
danh họa. nói xong những lời này, cô đi về phía pḥng ḿnh.
Peter quay vào giường trong cảm giác bực bội. Đến nửa đêm, anh lại
bật đèn lên, rồi ra cửa sổ. Nếu Vladimir đă có thể tái hiện một cách
tuyệt vời như vậy hiệu ứng của ánh sáng đêm trăng lên cành cây như
anh nh́n thấy từ cửa sổ pḥng ḿnh, th́ v́ lư do ǵ ông ta lại phải
di chuyển vị trí thân cây?
Anh để dành cả đêm dài mất ngủ để t́m câu trả lời. Đến tận khi trời
sáng, Peter vẫn c̣n ngồi trên giường đọc lại tập hồ sơ của buổi đấu
giá danh tiếng mà anh vẫn chưa mất hết hy vọng được điều hành sau
hai tuần nữa. Dorothy đến lúc 6h30 sáng và Peter chuồn ngay xuống
bếp dùng một tách cà phê.
Ở đây lạnh như cắt thịt. Peter vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau cạnh
ḷ sưởi bếp.
- Ṭa nhà này cổ lắm rồi. Dorothy trả lời và đưa cho anh bộ đồ ăn để
dọn bữa sáng bày trên chiếc bàn gỗ lớn.
- Bà làm việc ở đây đă lâu chưa, Dorothy?
- Khi tôi bắt đầu phục vụ bà chủ, tôi mới 16 tuổi.
- Bà chủ nào? Peter vừa nói vừa đổ đầy sữa vào bát.
- Bà ngoại của cô chủ.
- Bà ngoại của cô ấy đă từng sống ở đây ư?
- Không, bà chủ không bao giờ đến đây. Tôi ở nơi này một ḿnh.
- Thế bà không sợ các bóng ma sao? Peter trêu bà.
- Cũng giống như con người, thưa ông, họ cũng có thể là bạn đồng
hành tốt hoặc xấu theo cách của họ.
Peter vừa lắc đầu vừa phết bơ lên bánh ḿ.
- Ṭa nhà có thay đổi nhiều so với hồi đó không?
- Hồi ấy chúng tôi chưa có điện thoại, và đó gần như là thay đổi duy
nhất. Cô chủ cũng đă trang trí lại một vài căn pḥng.
Dorothy xin lỗi anh. Bà c̣n bận nhiều việc và để Peter ở lại ăn nốt
bữa sáng. Anh lật nhanh một tờ báo, để bát cũ vào bồn rửa, và quyết
định đi lên pḥng ḿnh lấy tập hồ sơ. Không khí bên ngoài hứa hẹn
một ngày đẹp trời, anh sẽ làm việc ngoài trời trong lúc chờ Clara
xuống. Trên đường đi lên pḥng, Peter dừng lại giữa cầu thang trước
một bức vẽ được đóng khung mô tả trang viên. Bức tranh được vẽ năm
1879. Anh cúi ngườixem thật kỹ bức họa. Băn khăn, anh xuống thang,
ra ngoài và băng qua sân. Anh dừng lại dưới gốc cây dương, đoạn chăm
chú nh́n lên phía mái nhà. Rồi Peter quay vào trong, lên cầu thang,
tháo bức tranh ra, ôm dưới cánh tay và đi xuống dưới.
- Clara, Clara, cô xuống đây mà xem.
Peter đứng từ giữa sân hét toáng lên. Dorothy tức giận bước trong
bếp ra.
- Cô chủ đang nghỉ ngơi, thưa ông, đừng làm như vậy, tôi xin ông!
- Đi đánh thức cô ấy dậy ngay! Nói với cô ấy là có việc rất quan
trọng!
- Tôi có thể biết ông đă t́m thấy điều ǵ quan trọng ở giữa sân đến
nỗi ông muốn tôi phải đánh thức cô chủ dậy, trong khi cô ấy đang rất
cần sự nghỉ ngơi sau nhiều đêm khủng khiếp mà cô ấy đă phải trải qua
v́ lỗi của người bạn ông.
- Bà có thể nói một mạch tất cả những điều vừa rồi mà không cần lấy
hơi sao, Dorothy? Bà khiến tôi phải ngưỡng mộ đấy. Thôi, bà đi nhanh
đi, không th́ chính tôi sẽ vào pḥng đánh thức cô ấy dậy đấy.
Dorothy vừa bỏ đi vừa giơ hai tay lên trời, miệng lẩm bẩm rằng những
người Mỹ quả chẳng có chút phong thái nào! Clara khoác trên ḿnh một
chiếc áo choàng đi ra chỗ Peter, lúc này đang sốt ruột đi đi lại lại
quanh gốc cây. Cô đưa mắt nh́n bức tranh đă được Peter dựng bên gốc
cây.
- Nếu tôi nhớ không nhầm th́ hôm qua bức tranh này không được treo ở
đây, đúng không? Cô vừa chào Peter vừa nói.
Peter ngồi xuống và chuyển bức tranh cho Clara
- Cô nh́n xem!
- Đây là ṭa dinh thự mà, Peter!
- Cô đếm được bao nhiêu cửa sổ con trên mái? Anh nôn nóng hỏi.
- Sáu, Clara trả lời.
Anh nắm lấy vai cô và xoay ngừời cô nửa ṿng.
- C̣n bây giờ cô đếm thử xem có bao nhiêu?
Năm, Clara th́ thầm.
Peter tóm lấy cánh tay cô và kéo cô trở vào nhà. Họ leo bốn bước một
lên cầu thang và Dorothy, rất không hài ḷng về cách trang phục của
cô chủ trước mặt Peter, ra khỏi bếp rồi đi theo họ lên tận tầng xép.
° ° °
Jonathan viết vội vài ḍng. Anh báo với Anna ḿnh
sẽ ở cả ngày trong viện bảo tàng và sẽ ăn tối với ông quản đốc ở đó,
sẽ trở về nhà vào khoảng 10 giờ tối. Jonathan rất ghét phải thông
báo thời gian biểu của ḿnh. Anh xé tờ giấy ra khỏi cuốn sổ và gắn
lên cửa tủ lạnh bằng viên nam châm h́nh con cánh cam. Rồi anh bước
ra đường, đi dọc vỉa hè bên phải. Anh ngồi vào sau tay lái chiếc xe
của ḿnh và kiên nhẫn chờ đợi.
Một giờ sau, Anna đi xe khỏi nhà, cô rẽ về phía bên trái. Khởi động
xe, cô đi về hướng Bắc, qua cầu Harvard, tiếp tục lái thẳng tới
Cambridge. Jonathan đậu xe ở lối rẽ vào phố Garden và dơi theo cô
cho tới khi Anna bước lên ba bậc thềm của một ṭa nhà sang trọng.
Ngay sau khi cô biến vào trong ṭa nhà, anh ra khỏi xe và đi bộ tới
tận cửa kính ra vào. Trong sảnh, tấm bảng điện tử phía rên cửa thang
máy cho thấy thang đă dừng lại ở tầng thứ 13. Anh quay trở lại trong
xe. Hai giờ đồng hồ sau Anna lại xuất hiện. Jonathan nằm nép ḿnh
xuống ghế khi chiếc Saab chạy ngang qua chỗ anh về phía đầu phố.
Ngay khi Anna vừa qua khỏi ngă tư, Jonathan ra khỏi xe và bước cả
quyết về phía căn nhà số 27 phố Garden, dừng lại lưỡng lự trước nút
chuông căn hộ 13A và 13B rồi quyết định nhấn cả hai. Tiếng chuông mở
cửa vang lên ngay lập tức.
Cánh cửa cuối hành lang vẫn c̣n hé mở. Jonathan đẩy nhẹ cửa, và một
giọng nói mà anh nhận ra ngay tức khắc vang lên:
- Con quên thứ ǵ phải không, con gái yêu?
Khi nh́n thấy anh đứng ở cửa, người đàn bà có mái tóc bạch kim khẽ
giật ḿnh song lập tức trấn tĩnh.
- Bà Walton phải không? Jonathan lạnh lùng hỏi.
° ° °
Hai tay chống lên hông, Dorothy đứng thẳng đơ
người như cái cây mọc chính giữa gian pḥng lớn trên gác xép, sẵn
sàng đối mặt với Clara.
- Dorothy hăy thề danh dự rằng bà tôi chưa bao giờ cho thay đổi bất
cứ thứ ǵ trên mái của ṭa nhà này!
Peter chăm chú nh́n bà. Giơ cao chiếc búa tạ mang từ dưới nhà kho
lên, anh nện thật mạnh vào bức tường cuối pḥng. Cả căn pḥng rung
lên.
- Tôi sẽ không thề. Bà giận dữ trả lời.
- Thế tại sao không bao giờ bà nói với tôi về chuyện này? Clara hỏi.
Peter nện thêm cú nữa và trên vách tường xuất hiện vết nứt đầu tiên.
- Chúng ta chưa bao giờ có dịp bàn tới chủ đề này!
- Thôi đi nào, Dorothy! Kiến trúc sư của gia đ́nh ta, ông Goesfield,
đă tỏ ra ngạc nhiên khi ṭa thị chính từ chối đơn xin cải tạo tầng
xép, và c̣n nhắc đi nhắ lại rằng ông ấy tin chắc căn pḥng này đă
từng bị sửa chữa.
Dorothy giật nảy người khi Peter giáng thêm một cú nữa lên tường.
- Bà đă cam đoan trước mặt tôi rằng ṭa lâu đài vẫn hoàn toàn nguyên
vẹn như trước kia! Tôi vẫn c̣n nhớ như in. Hơn nữa, bà lại tỏ ra rất
khó chịu với ông Goesfield.
Căn pḥng lại rung lên lần nữa, một làn bụi mù mịt rơi từ trên mái
xuống. Clara ngước đầu lên rồi kéo Dorothy lại gần cửa sổ.
- Bà chủ bắt tôi phải hứa! Chính bà chủ đă cho người sửa lại trang
viên.
- V́ sao? Peter hỏi vọng từ cuối pḥng.
Anh lấy chân đẩy những mảnh tường vỡ trên sàn. Hai vai anh đau nhừ.
Anh hít một hơi và tiếp tục đập.
- Tôi không biết, Dorothy làu bàu với Clara, bà của cô là ngừời đă
quyết định mọi việc nhưng bà là một người đúng đắn. Bà chủ nói cô sẽ
trở thành một nhà sinh học tài năng nhưng cô chỉ làm theo ư ḿnh.
- Bà tôi muốn tôi trở thành nhà hóa học! Và bà cũng muốn tôi phải
bán trang viên này đi, Dorothy có nhớ không? Clara cắt ngang.
- Phải, Dorothy lúng túng, quả là bà đă rất gắn bó với nơi này.
Các lớp gạch bắt đầu long ra. Peter dùng lưởi búa cạy các khe vữa.
Bức tường bắt đầu cong xuống sau cú đập tiếp theo.
- Tại sao bà lại muốn làm cho cái cửa sổ này biến khỏi tầng xép,
Dorothy?
Dorothy nh́n chằm chằm Clara, lưỡng lự không muốn trả lời. Trứớc ánh
mắt khẩn nài của cô, bà đành nhượng bộ.
- V́ điều bất hạnh đă đến với con gái bà chủ khi cô ấy muốn đục bức
tường này ra. Hăy bảo ông ấy dừng tay, tôi xin cô!
- Bà biết chuyện ǵ đă xảy ra với mẹ tôi ư? Clara run rẩy hỏi.
Peter đă gỡ ra viên gạch đầu tiên, anh tḥ tay qua lỗ hổng và khua
cánh tay. Khoảng trống phía sau bức từờng có vẻ khá sâu. Anh lại cầm
búa lên và dồn sức gấp đôi.
- Bà của cô đă t́m được tôi trong làng khi bà mới mua lại ṭa nhà.
Những cơn ác mộng của con gái bà chủ bắt đầu ngay từ kỳ nghỉ đầu
tiên khi hai mẹ con bà tới đây.
Peter lại làm bung một lớp gạch nữa, khoảng trống bây giờ đă đủ lớn
để anh có thể ngó vào trong. Phía bên kia bức tường tất cả tối như
đêm đen.
- Những cơn ác mộng kiểu ǵ? Clara hỏi.
- Cô thường hét lên những điều khủng khiếp trong giấc ngủ.
- Bà c̣n nhớ mẹ tôi thường nói ǵ không?
- Tôi vẫn mong sao có thể quên đi được! thật không thể hiểu nổi, cô
ấy vẫn thường nhắc đi nhắc lại:
Ồ Anh ấy sẽ đến... các loại thuốc do bác sĩ kê hoàn toàn không có tác dụng ǵ khiến cô giảm cơn và bà chủ
hoàn toàn tuyệt vọng khi thấy con gái ḿnh trong t́nh trạng như vậy.
Những khi cô ấy cả ngày không lục lọi từng ngóc ngách trong ṭa lâu
đài, th́ lại ngồi dưới bóng cây dương. Tôi thường ôm cô ấy trong
ṿng tay, vỗ về và cô tâm sự với tôi rằng trong giấc mơ cô vẫn
thường nói chuyện với một chàng trai mà cô đă biết từ rất lâu. Tôi
chẳng hiểu ǵ cả, cô ấy nói tên chàng trai là Jonas, rằng họ đă yêu
nhau từ trước đó. Rồi anh ta sẽ nhanh chóng tới t́m cô, anh ấy đă
biết làm thế nào để t́m được cô. Rồi đến một tuần khủng khiếp khi
nỗi buồn cướp mất cô.
- Nỗi buồn nào?
- Cô chủ không nghe thấy anh ta nữa, cô nói anh ta đă chết, người ta
đă giết anh ấy. Cô không muốn ăn uống nữa, sức lực nhanh chóng rời
bỏ cô ấy. Chúng tôi rắc tro của cô quanh gốc cây cổ thụ. Bà chủ đă
cho người xây tường bịt lại và lấp kín cửa sổ trên mái. Tôi xin cô,
hăy bảo ông Gwel dừng lại trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn.
Peter đă nện đến nhát thứ 20, và hai cánh tay anh đau nhức nhối.
Cuối cùng th́ anh cũng chui người lọt qua lỗ hổng và sang được phía
bên kia tường.
- Có phải ông ấy là bố tôi không? Cái người tên Jonas ấy.
- Ồ không! Thưa cô chủ. Cầu Chúa ban phước lành cho cô. Bà của cô đă
nhận nuôi cô sau đó một thời gian dài.
Clara tựa lưng vào khung cửa sổ.
Cô nh́n xuống dưới sân và nín thở. Nỗi buồn dâng lên ngập mắt không
cho phép cô quay lại đối diện với Dorothy.
- Bà nói dối! tôi không phải là con nuôi. Clara vừa nói vừa cố ḱm
tiếng khóc.
- Bà cô là người rất tốt! bà đă đi thăm nhiều trại trẻ mồ côi trong
vùng. Bà yêu quư cô ngay từ khi nh́n thấy cô lần đầu tiên, bà nói bà
như nh́n thấy con gái ḿnh trong đôi mắt của cô, rằng con gái bà đă
tái sinh thành cô. Đó chỉ là những câu chuyện do bà chủ nghĩ ra để
tự xoa dịu nỗi đau của ḿnh, bà chủ đă hoàn toàn thay đổi kể từ sau
cái chết của con gái. Bà cấm cô không được đến gần trang viên. Chính
bà cũng không bao giờ quay lại đây nữa. Mỗi khi bà chủ từ London tới
đây để trả tiền lương cho tôi cũng như đưa các khoản chi dùng cho
việc chăm sóc nơi này, tôi thường phải chờ bà phía sau cánh cổng
sắt. Mỗi lần gặp bà tôi đều khóc.
Peter ho sặc sụa v́ bụi. Anh đứng im cho đôi mắt quen dần với bóng
tối.
- Thế con gái của bà tôi tên là ǵ?
Đôi mắt của Dorothy Blaxton bắt đầu đẫm nước. Bà ôm cô gái trẻ vô
cùng yêu quư trong ṿng tay và nói thầm vào tai cô bằng giọng run
rẩy:
- Giống như cô, thưa cô chủ, cô ấy tên là Clara.
- Cô phải vào đây để xem tôi t́m thấy điều ǵ! Peter hét lên từ phía
bên kia bức tường.
° ° °
Jonathan bước vào pḥng khách của căn hộ quư tộc.
Anh làm ǵ ở đây? Bà Walton lạnh lùng hỏi.
- Tôi vừa từ Yale về và hôm nay tôi sẽ là người đặt câu hỏi,
Jonathan trả lời khô khốc. Anna làm ǵ ở nhà bà vậy, bà Walton?
Người đàn bà có mái tóc trắng chăm chú nh́n anh. Anh cảm thấy có
chút ǵ thương hại trong mắt bà ta.
- Anh đă bỏ sót quá nhiều thứ, Jonathan tội nghiệp ạ.
- Bà tự cho ḿnh là ai kia chứ, Jonathan nổi nóng.
- Là mẹ vợ của anh! Điều sẽ trở thành hiện thực trong vài ngày nữa.
Jonathan nh́n bà ta hồi lâu, cố t́m xem có bao nhiêu phần sự thật
trong câu nói ấy.
- Bố mẹ của Anna đều đă qua đời!
- Điều này nằm trong kế hoạch mà chúng tôi muốn anh phải tin.
- Kế hoạch nào?
- Bố trí cho anh gặp con gái tôi, kể từ buổi triển lăm đầu tiên của
nó, mà tôi đă phải tốn rất nhiều tiền để tổ chức, cho đến đám cưới
của anh với nó. Tất cả đều đă được tính trước, kể cả t́nh cảm thống
thiết không thể tránh khỏi với Clara, có phải tên mới của cô ta vẫn
là thế không?
- Chính bà là người đă theo dơi chúng tôi ở Châu Âu?
- Tôi và một vài người bạn. Nhưng điều đó th́ có quan trọng ǵ khi
kết cục vẫn là như thế? Các mối quan hệ của tôi cúng đă giúp ích cho
anh nhiều khi ở Louvre, đúng không?
- Nhưng thật ra bà muốn ǵ? Jonathan hét to.
- Trả thù, trả lại công bằng cho con gái tôi! Alice Walton gào lên.
Bà châm một điếu thuốc. Và mặc dù đă cố tỏ ra b́nh tĩnh, bàn tay
điểm chiếc nhẫn kim cương của bà ta vẫn liên tục chà xát lên lớp vải
bọc ghế bành đang ngồi.
- Giờ th́ các viên xúc xắc đă được tung ra và số phận các người đă
được định đoạt, hăy để tôi kể nốt cho anh nghe câu chuyện buồn về
ngài Edward Langton, người đă từng là chồng của tôi.
- Chồng của bà ư? Nhưng Langton đă qua đời từ cách đây hơn một thế
kỷ rồi.
- Những cơn ác mộng không thể kể cho anh nghe hết mọi chuyện. Ngài
Edward có hai cô con gái. Ông ấy là một người hào phóng, quá hào
phóng. Ngoài việc dốc hết tài năng và gia tài của một nhà buôn tranh
cho lăo họa sĩ Radskin, ông ấy c̣n có một t́nh yêu vô bờ bến đối với
đứa con gái lớn. Ông ấy không tiếc bất cứ thứ ǵ cho nó, và anh
không thể tưởng tượng nổi đứa thứ hai đă phải khổ sở như thế nào khi
không có được t́nh cảm của người cha! Song đàn ông bao giờ cũng chỉ
hành động theo ư muốn của ḿnh, chẳng bao giờ suy nghĩ về những hậu
quả có thể xảy ra. V́ sao các người lại có thể đối xử như vậy với
chúng tôi?
- Đối xử với bà như thế nào? Tôi chẳng hiểu bà đang nói ǵ.
- Con gái lớn của ông ấy, đứa con mà Edward yêu quư nhất, đă đem
ḷng yêu một chàng trai trẻ tài giỏi, một chuyên gia trong ngành hội
họa. Họ không thể rời nhau, t́nh yêu là tất cả đối với họ. Edward đă
không thể chịu đựng được khi thấy con gái xa rời ông ấy, ông ấy đă
ghen tị, như tất cả các ông bố đều có lúc như vậy, mỗi khi con cái
bắt đầu muốn bay bằng đôi cánh của ḿnh. C̣n tôi th́ chỉ mơ đến ngày
hai đứa chúng nó ra đi. Tôi đă hy vọng cuối cùng th́ Edward cũng sẽ
dành nhiều quan tâm hồn cho Anna. Sau cái chết của Vladimir, chúng
tôi không c̣n nhiều khả năng thanh toán các khỏan nợ. Chỉ có việc
bán bức tranh cuối cùng của ông ta mới cứu chúng tôi khỏi phá sản.
Chúng tôi trông đợi một số tiền khá lớn và mong tất cả những bức
tranh chưa bán được mà chồng tôi đă chất trong nhà, sau nhiều năm
cũng sẽ trở nên giá trị. Như thế mới công bằng, Edward đă chứa chấp
và cung phụng Vladimir một cách vô lư trong quá nhiều năm và điều đó
đă làm tiêu tan cả sản nghiệp của chúng tôi!
° ° °
Đến lượt Clara chui qua lỗ hổng mà Peter đă khoét
rộng. đằng sau bức tường tất cả đều toát lên vẻ bần hàn. Đồ đạc
tuềnh toàng bao gồm một chiếc bàn gỗ nhỏ, chiếc ghế mộc, một cái
giường nhỏ trông như chiếc chơng tồi tàn thời chiến tranh. Chiếc
b́nh gốm cũ đặt trên một trong ba cái giá. Cuối pḥng, một tia sáng
trên trên trần chiếu xuyên xuống sàn tới tận chỗ để giá tranh. Peter
xông vào góc tối. Anh ngẩng lên và phát hiện những mảnh ván được
đóng sát trần nhà. anh kiễng chân kéo từng mảnh một ra. Một luồng
xám nhạt bốc lan ra chỗ giá tranh. Peter đẩy tấm cửa vừa lộ ra rồi
dùng hết sức của đôi tay để kéo nó lên.
Mái tóc phủ trắng bụi của anh nhô ra khỏi mái nhà nghiêng nghiêng.
Anh nh́n khu vườn trải rộng xung quanh và khi nh́n thấy nhánh chính
của cây dương đang đung đưa nhè nhẹ trên máng nứớc phía dưới, anh
mỉm cười, quay vào trong.
- Clara, tôi nghĩ chúng ta vừa t́m được pḥng ở thực sự của Vladimir
Radskin. Chính tại nơi này ông ấy đă vẽ bức tranh Thiếu nữ áo đỏ.
° ° °
Alice Walton xoay xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay.
Mẩu thuốc của bà ta vẫn c̣n nhả khói trong gạt tàn, bà nóng nảy dụi
tắt nó rồi lại ngay lập tức châm một điếu khác. Ngọn lửa từ que diêm
buồn bă rọi lên khuôn mặt bà ta. Sự đau khổ và giận dữ hằn sâu trên
từng nếp nhăn trên mặt bà.
- Thật không may, vào đúng ngày tổ chức buổi đấu giá, tên chuyên gia
xấu bụng đă gởi một bức thư tới cho người điều hành đấu giá, hắn ta
cho rằng bức tranh là giả! Cái gă đă cáo buộc điều đó và đẩy cả gia
đ́nh tôi vào cảnh phá sản chẳng phải ai khác, chính là kẻ đồng lơa
đang si mê đứa con gái lớn của chồng tôi. Đó là sự trả thù đối với
chồng tôi v́ đă ngăn cản đám cưới của chúng. Sau đó th́ anh biết
rồi, chúng tôi đă sang Mỹ. Chồng tôi qua đời chỉ vài tháng sau khi
chúng tôi tới đây. Ông ấy chết v́ bị mất hết danh dự.
Jonathan đứng lên và bước lại gần ô cửa kính. Chẳng có điều ǵ đáng
là sự thật trong câu chuyện trên. Song kư ức về cơn ác mộng gần đây
nhất mà cả anh và Clara cùng gặp phải vẫn c̣n ám ảnh anh. Quay lưng
về phía Alice, anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không tin.
- Đừng làm ra vẻ không biết ǵ, Jonathan! Chính anh cũng từng gặp
phải những giấc mộng. Tôi chưa bao giờ rời bỏ hai người. Nỗi căm hận
là một cảm xúc khiến cho linh hồn có được sức sống mănh liệt. Tôi đă
không ngừng nuôi dưỡng nó để có thể sống lại. Vào mỗi thời đại, tôi
đều t́m ra được các người và t́m ra cách thay đổi số phận hai người.
Tôi thật sung sướng làm sao khi anh là một trong những sinh viên của
tôi tại Yale. Các người đă tiến thật gần tới đích. Trong kiếp đó,
anh đă mang cái tên Jonas, anh đă học tại Boston và muốn đổi tên gọi
của ḿnh theo kiểu Mỹ, song điều đó chẳng có ǵ quan trọng cả. Suưt
nữa th́ anh t́m thấy Clara, trong các giấc mơ anh thấy được nó đang
ở London, song tôi đă vừa kịp chia rẽ các người.
- Bà thật điên rồ!
Jonathan bỗng thấy ṿ xé bởi ước muốn rời khỏi cái nơi đang khiến
anh ngạt thở này. Anh tiến ra cửa. Người đàn bà tóc trắng thô bạo
kéo tay anh lại.
- Tất cả các nhà phát minh lớn đều có một điểm chung là biết cách tự
ḿnh tách ra khỏi thế giới bao quanh họ, để tưởng tượng. Tôi đă
thành công trong việc khiến cho Coralie O Mally phát điên, và tôi đă
gần như làm được điều đó với Clara cái ngày mà tôi đầu độc chết
Jonas. Tôi đă nói với anh ngay lần đầu tiên gặp nhau tại Miami. Yêu
và hận chính là cách sáng tạo ra cuộc sống, thay và chiêm ngưỡng nó.
T́nh cảm không phải lúc nào cũng lụi tàn, Jonathan ạ. Và t́nh cảm
luôn khiến cho các người phải tái hợp.
Jonathan nh́n bà ta khinh bỉ, anh túm cánh tay bà ta và hất nó ra
khỏi tay anh.
- Bà đang t́m cách làm ǵ, bà Walton?
- Vắt kiệt linh hồn anh và buộc anh vĩnh viễn phải rời xa Clara.
Chính v́ thế mà trước hết tôi phải khiến cho các người t́m thấy
nhau. Tôi đă chạm tới đích. Nếu như lần này các người không thể
hưởng t́nh yêu bên nhau, th́ đây sẽ là lần cuối cùng các người được
sống. Linh hồn của các người đă gần hết năng lượng, chúng sẽ không
thể vượt qua nổi một lần chia tay nữa.
- Đó chính là mục đích của bà ư? Jonathan vừa nói vừa đứng dậy. Bà
muốn trả thù v́ một điều đă xảy ra cách đây hơn một thế kỷ phải
không? Cứ cho là mọi chuyện sẽ tuân theo suy luận của bà, bà sẵn
sàng hy sinh một trong hai cô con gái của ḿnh v́ ước muốn điên rồ
ư? Vậy mà bà vẫn cho rằng ḿnh không điên sao?
Jonathan bước thẳng ra khỏi căn hộ mà không hề ngoái lại. Khi anh
bước qua ngưỡng cửa, Alice Walton gào lên sau lưng anh.
- Clara không phải con gái ta, chỉ có Anna thôi! Và cho dù anh có
muốn hay không th́ anh cũng sẽ phải cưới con gái ta trong một vài
ngày nữa.
° ° °
- Điều duy nhất mà chúng ta có thể khẳng định
được, là Radskin chắc chắn đă không làm Ngài Edward phá sản v́ những
chi phí của ông.
Peter ho nhẹ. Không khí trong pḥng hơi hăng hắc, phảng phất mùi
tỏi.
- Ông ấy sống trong căn pḥng này ư? Clara ngơ ngác hỏi.
- Ít nhất th́ tôi cũng thấy, khó mà phủ nhận được điều đó! Peter vừa
trả lời vừa thả một viên gạch mới được dỡ ra xuống sàn.
Trong ṿng một giờ, anh đă tạo được một lỗ tường hổng đủ lớn để ánh
sáng từ bên ngoài có thể lọt vào rọi sáng căn pḥng. Peter giơ tay
chỉ lên mái lâu đài.
- Giang sơn khép kín của Vladimir trông có vẻ giống một xà lim hơn
là một pḥng dành cho khách.
Peter ṭ ṃ nh́n xuống sàn nhà, màu gỗ ở đây trông rất khác so với
phần c̣n lại của gác xép.
- Đúng là sàn chỗ này chưa từng được làm lại!
- Tất nhiên rồi! Clara tiếp lời.
Peter tiếp tục xem xét căn pḥng. Anh cúi người nh́n xuống gầm
giường.
- Anh t́m ǵ vậy? Clara hỏi.
- Bảng màu, bút vẽ và những tuưp màu của ông ấy. Một dấu vết nào đó.
- Tôi chẳng thấy ǵ trong căn pḥng này cả, cứ như ai đó đă muốn xóa
bỏ hết mọi dấu vết về cuộc sống của Radskin ở đây.
Anh trèo lên giường và đưa tay quơ lên các tầng giá treo.
- Tôi t́m thấy cái ǵ đó!
Anh nhảy cẫng lên và ch́a cho Clara xem một cuốn sổ màu đen. Cô thổi
nhẹ lên b́a sổ, một lớp bụi dày bay tung. Peter nôn nóng lấy cuốn sổ
khỏi tay cô.
- Tôi sẽ mở nó ra xem!
- Từ từ thôi! Clara ngăn anh lại.
- Tôi là chuyên gia đấu giá. Và chắc cô sẽ ngạc nhiên về điều này,
song tôi đă khá quen với việc phải nương tay khi đụng đến những di
vật cổ xưa.
Clara lấy lại cuốn sổ trong tay anh và thận trọng mở trang đầu tiên.
- Trong đó có ǵ thế? Peter năn nỉ.
- Tôi không biết, trông nó giống như một cuốn nhật kư. Nhưng h́nh
như được viết bằng ngôn ngữ Kirin
- Tiếng Nga ư?
- Th́ cũng thế cả thôi!
- Tôi cũng thừa biết là thế rồi. Peter làu bàu.
- Khoan đă, c̣n có cả một loạt kư hiệu hóa học nữa.
- Cô có chắc không? Peter hỏi bằng một giọng lộ rơ vẻ phấn khích.
- Tất nhiên! Clara hơi tự ái.
° ° °
Ngồi sau bàn giấy, Franẫois Hebrard kết thúc ngày
làm việc bằng cách đọc lại bản báo cáo mà Sylvie Leroy vừa mang tới.
Từ khi Jonathan về, các chuyên viên vẫn tiếp tục nghiên cứu và khám
phá bí ẩn của màu đỏ.
- Cô đă liên lạc được với Gardner chưa? Ông giám đốc pḥng thí
nghiệm hỏi.
- Vẫn chưa, bộ nhớ điện thoại của anh ta đă hết chỗ, chẳng có cách
nào để nhắn thêm vào đó được nữa, mà anh ta cũng chẳng trả lời
email.
- Bao giờ th́ buổi đấu giá bắt đầu? ông Hebrard hỏi.
- Ngày 21, tức là bốn hôm nữa.
- Sau tất cả những nỗ lực chúng ta đă bỏ ra, nhất định phải báo bằng
được tin này cho anh ta biết. Cô muốn làm ǵ cũng được, miễn là t́m
cho ra anh ấy cho tôi.
Sylvie Leroy bước ra khỏi pḥng và đi về phía xưởng vẽ của cô. Cô
biết một người có thể t́m được Jonathan Gardner, nhưng cô không hề
muốn gọi cho người ấy chút nào. Cô vớ lấy túi và tắt đèn trên bàn
làm việc. Trong hành lang, Sylvie gặp vài đồng nghiệp song cô bực
ḿnh tới mức chẳng buồn nghe tiếng họ chào. Cô bước qua cổng kiểm
soát và tra thẻ của ḿnh vào máy đọc. Cánh cửa lớn mở ra tức khắc.
Sylvie Leroy bước lên cầu thang dẫn ra phía ngoài. Bầu trời rực rỡ,
không khí bắt đầu có hương vị mùa hè. Cô băng qua sân bảo tàng, ngồi
xuống một băng ghế và tận hưởng vẻ đẹp của khung cảnh xung quanh.
Kim tự tháp Pei phản chiếu những tia nắng chiều đỏ rực tới tận mái
ṿm của pḥng trưng bày Richelieu. Cô nh́n hàng người dài dằng dặc
đang chờ tới lượt tham quan, trông như một dải ruy băng kéo dài
trước sân bảo tàng. Làm việc trong một không khí mang đậm nét cổ
tích như ở đây quả là giấc mơ mà cô không bao giờ muốn tỉnh dậy. Cô
nhún vai thở dài và bấm số di động.
° ° °
Dorothy đă trải khăn lên chiếc bàn nhỏ ngoài sân.
Họ ăn tối sớm để sáng mai đi London. Công nhân của hăng vận chuyển
Dalaye Moving sẽ có mặt ở pḥng tranh ngay đầu giờ sáng để chuẩn bị
mang Thiếu nữ áo đỏ đi. Peter và Clara sẽ được xếp chỗ ngồi sau
chiếc xe ḥm bọc thép và được hộ tống tới tận sân bay Heathrow. Năm
bức tranh của Vladimir sẽ được mang đi trong tầng hầm của chiếc
Boeing 747 của hang British Airways tới tận Boston. Một chiếc xe bọc
thép khác chờ sẵn tại sân bay Logan. Ngày mai khi ra đến London,
Peter sẽ chụp các trang viết tay trong cuốn sổ của Vladimir và gửi
qua thư điện tử tới một đồng nghiệp người Nga nhờ anh ta dịch giúp
ngay lập tức. Anh rót thêm một tách cà phê cho Clara, mỗi người theo
đuổi một ư nghĩ riêng và họ hầu như chuyện tṛ rất ít kể từ đầu bữa
ăn.
- Hôm nay anh nói chuyện với anh ấy chưa? Clara hỏi, phá vỡ bầu
không khí yên lặng.
- Lúc này là 7 giờ sáng ở Boston, có lẽ Jonathan vừa mới dậy thôi.
Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu ấy. Tôi hứa với cô.
Điện thoại Peter rung bần bật trên bàn.
- Cô có tin vào thần giao cách cảm không? Tôi tin chắc là cậu ta gọi
đấy. Peter vui vẻ nói.
- Peter, Sylvie Leroy đây. Tôi có thể nói chuyện với anh được không?
Peter xin lỗi Clara và đi ra chỗ khác. Nữ chuyên viên của C2RF bắt
đầu ngay một bản báo cáo chi tiết với anh.
- Chúng tôi đă phân tích thành công một số chất cấu tạo nên các hạt
màu. Thành phần chính làm từ xác rệp thường được t́m thấy trên cây
lê. Chúng tôi hoàn toàn không nghĩ tới điều này, v́ thông thường đây
là một loại màu nhuộm rất đẹp- Chúng tôi đă phân tích thành công một
số chất cấu tạo nên các hạt màu. Thành phần chính làm từ xác rệp
thường được t́m thấy trên cây lê. Chúng tôi hoàn toàn không nghĩ tới
điều này, v́ thông thường đây là một loại màu nhuộm rất đẹp nhưng
không bền, và chúng tôi vẫn chưa thể hiểu nổi nhà danh họa của anh
đă làm thế nào để nó không hề phai sau nhiều năm tháng như vậy. song
dù sao th́ những kết quả phân tích cũng vẫn khẳng định chắc chắn
điều đó. Chúng tôi cho rằng bí ẩn của bức tranh nằm ở lớp sơn phủ mà
Radskin đă sử dụng. Chúng tôi vẫn chưa thể t́m ra đó là chất ǵ,
song những tính chất của nó th́ có vẻ rất đáng chú ư. Nếu anh muốn
biết, theo ư kiến cá nhân của tôi th́ có vẻ như nó đóng vai tṛ màng
lọc, giống như một lớp phim trong suốt có tác dụng che chắn cho
những lớp màu bên dưới. Chúng tôi đă phát hiện ra những mảng tối rất
mờ trên tấm phim chụp bức tranh, mặc dù không phải tất cả những
người trong pḥng thí nghiệm đều đồng t́nh với nhau về điểm này. Bây
giờ th́ anh nghe kỹ đây, chúng tôi đă có những phát hiện rất quan
trọng. Radskin cũng đă sử dụng màu đỏ Adrinople, tôi sẽ không tŕnh
bày chi tiết với anh công thức của nó, anh chỉ cần biết màu đó được
pha chế từ thời Trung cổ. Để có được màu đỏ tươi và bền người ta
trộn màu với mỡ, nước tiểu và máu súc vật.
- Cô nghĩ rằng ông ta đă cắt cổ một con chó ư? Peter ngắt lời. Nếu
cô không phản đối, tôi sẽ tránh nói về chi tiết này trong buổi đấu
giá.
- Anh nhầm rồi, Vladimir đă không làm hại tới một con ruồi. Tôi nghĩ
Radskin đă pha chế màu đỏ của ḿnh bằng những thứ mà ông ta có sẵn,
và các kết quả DNA khẳng định điều đó, chúng tôi đă t́m thấy máu
người trong các hạt màu.
Mặc dù rất choáng váng, song trong giây lát Peter tưởng rằng cuối
cùng th́ anh cũng đă t́m được cách để xác thực bức tranh. Nếu như
nhà danh họa đă dùng chính máu ḿnh, th́ chỉ cần so sánh các xét
nghiệm DNA, song sự phấn khích vừa thoáng xuất hiện đă vội tan như
bong bóng, thân thể của Vladimir giờ đă trở thành cát bụi, chằng c̣n
bất cứ mẫu nào khả dĩ cho phép tiến hành so sánh
DNA.
- Thế c̣n phát hiện quan trọng tiếp theo là ǵ? Peter lo lắng hỏi.
- Một điều rất lạ lùng, đó là sự xuất hiện của Réalga, một màu hoàn
toàn không cần thiết và lẽ ra Vladimir chẳng bao giờ cần dùng tới
nó.
- V́ sao? Peter ngạc nhiên hỏi.
- V́ màu đỏ đó hoàn toàn bị lu mờ bởi các sắc đỏ khác và cũng v́ nó
chứa rất nhiều độc tố từ sunfuric thạch tín.
Peter nghĩ tới mùi tỏi mà anh đă ngửi thấy khi tḥ đầu qua lỗ hổng
trong tường. Đó quả là mùi đặc trưng của loại chất độc này.
- Chất Réalga thuộc nhóm độc dược dùng để sản xuất thuốc diệt chuột,
và nếu như hít phải nó th́ chẳng khác nào cố t́nh tự vẫn.
- Cô có thể gửi cho tôi bản cáo này tới văn pḥng của tôi ở Boston
được không?
- Tôi hứa với anh sẽ gửi ngay, với một điều kiện.
- Cô muốn ǵ cũng được!
- Anh đừng bao giờ gọi điện cho tôi nữa.
Rồi Sylvie Leroy đột ngột ngắt máy.
° ° °
Mặt trăng bắt đầu ló lên trên đỉnh những ngọn
đồi.
- Đêm nay trăng sẽ tṛn. Peter vừa nói vừa ngẩng lên nh́n trời.
Nh́n thấy vẻ mặt buồn rười rượi của Clara, anh đặt tay lên vai cô.
- Chúng ta sẽ t́m ra giải pháp, Clara ạ!
- Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta nên dừng lại,cô mơ màng nói. Tôi sẽ
ngồi tù bao lâu cũng được, nhưng sau đó tôi sẽ đi t́m anh ấy.
- Cô yêu cậu ấy đến thế ư?
- Tôi e là c̣n hơn thế nhiều. Cô nói thêm và đứng dậy.
Clara cáo lỗi v́ cảm thấy quá mệt mỏi. Anh tiễn cô ra tận cửa bếp
rồi quay trở lại bàn để tận hưởng bầu không khí êm dịu của buổi tối.
Đă gần nửa đêm, ánh đèn trong pḥng Clara đă tắt và Peter trở lại
pḥng ḿnh để chuẩn bị đồ đạc. Đến lưng chừng cầu thang anh quay lại
và đi về pḥng làm việc. Một vài giây sau, anh đi lên tầng xép, ngồi
vào chiếc ghế cũ và nhẹ nhàng đặt Thiếu nữ áo đỏ lên giá vẽ của
Vladimir Radskin.
- Thế là nàng đă trở về đúng chỗ của ḿnh. Anh th́ thầm với bức
tranh trong bóng đêm hiu quạnh.
- Đây quả là một món quà tuyệt đẹp đối với Vladimir. Hôm nay đúng là
ngày mất của ông ấy. Tiếng Clara th́ thào sau lưng anh.
- Tôi không nghe thấy tiếng chân cô. Peter nói mà không quay lại.
- Tôi biết anh sẽ lên đây.
Mặt trăng vẫn lên cao dần trên bầu trời và ánh trăng bắt đầu rọi vào
pḥng qua ô cửa sổ trên mái. Bỗng nhiên tất cả mọi vật được bao phủ
bởi một lớp sáng màu xanh ánh bạc.
Ánh trăng chiếu thẳng vào bức tranh và thấm dần vào lớp sơn phủ trên
bề mặt.
Chầm chậm, dưới ánh nh́n sửng sốt của Peter và Clara, một khuôn mặt
từ từ hiện lên dưới mái tóc dài của Thiếu nữ áo đỏ. Mặt trăng tṛn
vẫn tiếp tục lên dần trên bầu trời,trăng càng lên cao bao nhiêu, ánh
trăng càng soi tỏ bấy nhiêu h́nh ảnh trong tranh. Đến nửa đêm, khi
mặt trăng đă lên tới đỉnh, chữ kư của Vladimir dần dần hiện ra ở góc
tranh. Peter nhảy ra khỏi ghế ngồi và siết chặt Clara trong ṿng
tay.
- Nh́n ḱa! Clara nói và trỏ tay về phía bức tranh.
Khuôn mặt hiện ra rơ nét dần, thoạt tiên là đôi mắt, rồi sống mũi,
má và cuối cùng là đôi môi nhỏ xinh. Peter nín thở, anh hết nh́n
Clara rồi lại nh́n Thiếu nữ áo đỏ: các nét của họ giống nhau như
đúc. 150 năm về trước, Vladimir Radskin đă hoàn thành tác phẩm đẹp
nhất cuộc đời ông, rồi lịm dần đi trên chiếc ghế này khi đêm trở
sáng. Mặt trăng bắt đầu xuống dần và khi ánh trăng bắt đầu biến mất
trên lớp sơn phủ, khuôn mặt cũng như chữ kư của nhà danh họa cũng
ngay lập tức biến mất như bị xóa đi khỏi bức tranh. Peter và Clara
chia tay nhau sau khi đă ở gần hết một đêm dài đối diện với bức
tranh trong căn pḥng của nhà danh họa. Trời vừa sáng họ đă gặp
nhau. Sau khi chất hết hành lư lên xe và đặt bức tranh vào trong cốp
xe, Peter gọi điện cho Jonathan nhưng không được.
- Chịu thôi! Cậu ấy vẫn c̣n ngủ.
- Đến London chúng ta sẽ thử lại. Nếu vẫn không được th́ ra đến sân
bay sẽ gọi tiếp.
- Nếu cần th́ tôi sẽ chui vào tận buồng lái máy bay để gọi, Peter
nói thêm.
° ° °
Họ đến pḥng tranh lúc 9 giờ sáng. Trước khi mở
lớp cửa sắt, Clara đưa mắt liếc nhanh qua lớp kính lấp lánh ánh mặt
trời của quán cà phê. một lát sau, các nhân viên vận chuyển đóng nắp
chiếc két bảo mật chứa Thiếu nữ áo đỏ. Đến trưa, chiếc xe thùng bọc
thép của hăng Delahaye rời khỏi phố Albermarle, theo sau là một xe
cảnh sát tháp tùng. Clara ngồi ở phía trước, Peter được xếp một chỗ
gần bức tranh ở thùng xe phía sau.
- Sóng di động không lọt được vào đây. Một nhân viên vận chuyển nói
với Peter khi anh định dùng điện thoại di động. Tất cả các thành xe
đều bọc thép và chịu lửa.
- Đến ngă tư tới tôi có thể xuống xe vài phút được không? Tôi cần
gọi cho một người bạn.
- Tôi nghĩ là không được, thưa ông. Người đội trưởng mỉm cười trả
lời anh.
Xe dừng lại trên đường băng, dưới bụng chiếc Boeing 747. Peter kư
năm phiếu giao hàng. Những tờ phiếu này nghiễm nhiên biến anh, kể từ
giờ phút này cho tới buổi đấu giá, trở thành người giám hộ chính
thức cho các tác phẩm cuối cùng của Vladimir. Kể từ giờ trở đi, anh
sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về các bức tranh. Clara và anh tiến về
phía cầu thang thoát hiểm của ngăn chứa hành lư dưới bụng máy bay.
Peter ngước nh́n lên pḥng đợi nơi các hành khách của chuyến tới
đang ngồi chờ đến giờ lên máy bay.
- Dù sao th́ cũng c̣n khá hơn là bay cùng với vài đứa trẻ con!
- Chúng ta sẽ gọi cho Jonathan ngay khi đến Boston. Clara nói.
- Không, chúng ta sẽ gọi cho cậu ấy từ trên đó. Peter nói và chỉ tay
lên trời. Rồi anh bước lên thang.
° ° °
Jonathan đă ngủ rất ít. Khi ra khỏi buồng tắm,
anh nghe thấy tiếng bước chân của Anna đang đi lên xưởng vẽ.
Anh khoác một chiếc áo choàng bông và đi luôn xuống bếp. Tiếng
chuông điện thoại reo vang. Anh nhấc ống nghe trên tường và lập tức
nhận ra giọng nói của Peter.
- Cậu biến đi đâu thế? Jonathan hỏi, tớ t́m cách liên lạc với cậu
hai ngày nay mà không được!
- Thế giới này đảo lộn mất rồi. tớ đang ở độ cao 10000m trên Đại tây
dương.
- Cậu đă lên đường ra ḥn đảo hoang của cậu rồi đấy à?
- Vẫn chưa đâu, anh bạn thân mến ạ, tớ sẽ giải thích với cậu sau. Có
một tin vui lớn muốn báo với cậu, nhưng tớ sẽ chuyển máy cho cậu nói
chuyện với một người trước đă.
Peter đưa điện thoại cho Clara. Khi nghe thấy tiếng cô, Jonathan gh́
chặt ống nghe vào tai ḿnh.
- Jonathan, chúng ta có bằng chứng rồi! Em sẽ kể cho anh nghe mọi
chi tiết khi nào đến nơi, thật không thể tin được. chuyến bay của em
sẽ tới sân bay Logan vào lúc năm giờ chiều.
- Anh sẽ chờ hai người ở sân bay. Jonathan nói và bỗng cảm thấy mọi
mệt mỏi tan biến.
- Em rất muốn gặp anh ngay, nhưng đến sân bay em và Peter sẽ phải đi
cùng đội bảo vệ. Bọn em sẽ phải theo các bức tranh tới tận pḥng
chứa két an toàn của hăng Christie's. Em đă đặt một pḥng tại khách
sạn Four Seasons, anh hăy đến gặp em ở đó, em chờ anh trong sảnh vào
lúc 8 giờ tối.
- Và anh hứa sẽ đưa em đi dạo dọc bờ sông cạnh khu cảng cũ. Buổi tối
khung cảnh ở đó tuyệt đẹp. Rồi em sẽ thấy.
Clara quay ra ô cửa kính của máy bay.
- Em nhớ anh lắm Jonathan ạ!
Cô trả máy cho Peter, anh chào bạn rồi cất điện thoại vào ngăn dưới
thành ghế ngồi. Jonathan gác ống nghe lên tường, Anna cũng bỏ điện
thoại trong xưởng vẽ. Cô lấy điện thoại di động, lại gần cửa sổ và
bấm máy gọi đi Cambridge. Mười lăm phút sau, cô ra khỏi nhà.
° ° °
Cô tiếp viên bước vào khoang phát phiếu nhập cảnh
cho hành khách. - Cô không muốn Jonathan tới gặp chúng ta rồi cùng
về bằng xe an ninh ư? Peter hỏi.
- Tôi đă sẵn sàng chờ anh ấy mười năm, th́ cũng phải cố gắng vượt
qua chút thời gian ngắn ngủi chỉ để lên pḥng khách sạn một chút.
Anh trông thấy bộ dạng tôi rồi đấy.
Nhờ xe cảnh sát tháp tùng, chỉ chưa đầy 20 phút họ đă vào tới thành
phố. Khi bức tranh cuối cùng được đưa vào két, Clara lên ngay một
chiếc taxi về khách sạn. Peter gọi xe khác để về nhà cất hành lư và
lấy chiếc xe Jaguar Trước đó anh đă nhờ Jenkins cho người lái xe của
khu nhà tới sân bay lái chiếc Jaguar của anh về.
Trên đường đi anh gọi điện cho người bạn anh đă nhờ dịch giúp cuốn
sổ của Vladimir. Anh ta đă làm việc cả ngày lẫn đêm trên những trang
giấy viết tay và vừa mới gửi cho anh qua thư điện tử phần đầu tiên
của bản dịch. Phần c̣n lại, chủ yếu toàn các công thức hóa học, anh
ta sẽ cần một người hiểu biết nhiều hơn về ngành này giúp đỡ. Peter
chân thành cảm ơn bạn. Chiếc taxi đă về đến khu nhà. Anh chạy vội
qua sảnh, tảng lờ ánh mắt của người gác cổng rồi nôn nóng đứng dậm
chân trong thang máy. Vừa vào đến nhà, anh vội vă bật máy tính và in
ngay bản dịch ra giấy.
Mười phút sau anh trở xuống nhà, gần như chỉ có thời gian tắm qua
loa và thay một chiếc áo sơ mi sạch. Jenkins chờ anh trên bậc thềm.
Ông ta mở chiếc ô to che cho anh khỏi làn mưa nhẹ đang rơi trên phố.
- Tôi đă gọi người đưa xe của ông đến. Jenkins thông báo và chăm chú
nh́n phía chân trời mù mịt.
- Thời tiết thật đáng ghét phải không? Peter nói.
Cặp đèn pha tṛn của chiếc xe hộp hiệu Jaguar XK 140 ló ra khỏi cổng
nhà để xe. Peter bước lại phía xe của ḿnh, được nửa đường, anh dừng
bước và quay người ôm chầm lấy Jenkins.
- Ông đă có gia đ́nh chưa nhỉ Jenkins?
- Chưa, thưa ông, thật đáng buồn nhưng tôi vẫn c̣n độc thân.
Trên đường, Peter gọi điện cho Jonathan rồi ghé lại chiếc micro được
gắn trên tấm chắn nắng và hét lên.
- Tớ biết chắc cậu đang ở đó! Cậu không thể tưởng tượng được cái hệ
thống chặn cuộc gọi của cậu làm tớ khó chịu tới mức nào đâu. Cho dù
cậu đang làm ǵ đi nữa, th́ cậu cũng chỉ c̣n có mười phút thôi, tớ
sắp đến
Chiếc xe đậu dọc vỉa hè. Jonathan lên xe và Peter khởi động máy ngay
lập tức.
- Tớ muốn cậu kể cho tớ nghe mọi chuyện. Jonathan nói.
Peter kể cho bạn nghe câu chuyện về khám phá khó tin của anh đêm
trước. Vladimir đă dùng một thứ sơn phủ mà chỉ có một thứ ánh sáng
đặc biệt chiếu trực diện lên bức tranh mới có thể xuyên qua đó. Bố
trí mọi điều kiện cần thiết để hiện tượng đó có thể xảy ra sẽ khá
phức tạp, song với sự trợ giúp của máy tính, họ sẽ làm được.
- Khuôn mặt đó trông giống Clara lắm à? Jonathan hỏi.
- Với độ chính xác đến nhường ấy, th́ cậu hăy tin tớ, nó c̣n đáng
ngạc nhiên hơn cả sự giống nhau thông thường.
Và khi Jonathan tỏ vẻ lo lắng v́ không biết Peter có tin rằng một
lúc nào đó có thể tái hiện lại cho anh xem hiện tượng mà cậu ta may
mắn được chiêm ngưỡng đêm hôm trước, Peter liền trấn an bạn, các nhà
hóa học chắc chắn sẽ t́m ra cách để dịch những công thức của nhà
danh họa, và ngay cả nếu việc đó cần mất khá thời gian, th́ một ngày
nào đó bức tranh cũng sẽ được trả về trạng thái ban đầu của nó.
- Cậu có nghĩ rằng đó là điều ông ấy muốn không? Radskin chắc chắn
phải có lư do th́ mới t́m cách giấu chữ kư của ḿnh như vậy chứ.
- Một lư do rất chính đáng. Peter khẳng định. Đây là bản dịch cuốn
nhật kư của ông ấy. Chắc chắn cậu sẽ hài ḷng.
Peter với tập tài liệu để trên ghế sau và đưa cho bạn. Anh bạn của
Peter đă đính kèm bản chụp các trang gốc vào từng trang bản dịch.
Jonathan đưa tay rờ nhẹ nét chữ của Vladimir và bắt đầu đọc.
Clara,
Cuộc sống của cha con ḿnh đă không hề dễ dàng kể từ khi mẹ con qua
đời. Cha vẫn c̣n nhớ cuộc chạy trốn ấy, khi hai cha con ḿnh đă phải
cuốc bộ qua những vùng thảo nguyên nước Nga. Cha cơng con trên vai,
và chỉ cần cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé của con túm chặt lấy tóc ḿnh
là đủ để cha không bao giờ bỏ cuộc. Cha đă nghĩ rằng chúng ta sẽ
thoát khi đến nước Anh, song sự cùng quẫn lại dai dẳng mai phục cha
con ḿnh tại London. Những ngày lang thang trên đường phố để vẽ
người qua đường, cha đă nhờ vài bảo mẫu trông coi con. Để đổi lại,
cha trả cho họ những khoản tiền ít ỏi kiếm được nhờ thỉnh thoảng bán
một vài bức họa. Rồi cha đă tưởng Ngài Edward là vị cứu tinh của
ḿnh. Liệu một ngày nào đó con có tha thứ cho cha v́ sự nhẹ dạ đă
khiến cho cha con ḿnh bị chia rẽ ngay từ ngày đầu dọn đến đây?
Ông ấy chăm chút con như con đẻ của ḿnh, song chính v́ vậy mà ông
ấy vừa chiếm được ḷng tin của cha vừa phản bội ḷng tin ấy. Con chỉ
mới lên ba tuổi khi ông ấy tước con khỏi ṿng tay cha.
Cha vẫn c̣n nhớ măi mùi thơm con trẻ vương trên trán cha khi con hôn
cha lần cuối cùng cách đây đă rất lâu. Căn bệnh ngày càng xâm lấn
khiến cơ thể cha yếu dần.
Langton đă cho người đưa cha tới căn pḥng chật chội này, nơi cha
đang ngồi viết cho con.
Thấm thoắt đă sáu năm cha không được ra khỏi chỗ này; cũng từng ấy
thời gian cha không được ôm con trong ṿng tay, không c̣n được nh́n
thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt con. Ở trong đó cha c̣n thấy
được sức sống mănh liệt mà cha từng thấy ở mẹ con lúc sinh thời.
Để đổi lấy những bức tranh mà cha vẽ theo yêu cầu của ông ta,
Langdon đă chăm sóc, nuôi nấng và dạy dỗ con. Người đánh xe ngựa vẫn
thường đến thăm và kể cho cha nghe về con.
Đôi khi, cha và ông ấy cùng được cười với nhau, ông ấy kể cho cha
nghe những ǵ con đă làm được và nói rằng con c̣n lanh lợi hơn cả
con gái của Langton. Có những ngày con chơi ở trong sân, ông ấy đă
giúp cha đến gần ô cửa sổ nhỏ của tầng xép. Từ đây, cha có thể nghe
thấy tiếng con và mặc dù lồng ngực cha xương cốt nhức nhối, cha vẫn
cảm thấy hạnh phúc v́ được nh́n con lớn lên. Cái bóng của người đàn
ông già nua mà đôi lúc thoáng nh́n thấy dưới mái nhà làm con vô cùng
sợ hăi, chính là cha của con.
Mỗi khi ra về, người đánh xe ngựa đều phải khom ḿnh bước đi, đôi
vai ông ta oằn xuống dưới gánh nặng của sự câm lặng và xấu hổ. Mọi
can đảm đă rời bỏ ông ta kể từ ngày con ngựa yêu của ông ta chết.
Cha đă vẽ cho ông ấy một bức tranh, song bức tranh ấy cũng đă bị
Langdon chiếm đoạt mất.
Clara, cha đă kiệt sức. Người bạn đánh xe đến kể cho cha nghe một
câu chuyện mà ông ta t́nh cờ nghe được. Những tṛ cá cược đă đẩy
Langton vào cảnh túng quẫn tiền nong và bà vợ của ông ta cho rằng,
nếu cha chết đi, các bức tranh của cha sẽ có giá hơn và sẽ cứu họ
khỏi bị phá sản. Từ vài ngày nay, cha cảm thấy lồng ngực đau như xé
và cha sợ rằng ḿnh sẽ không thể tránh khỏi điều tồi tệ nhất.
Con gái bé nhỏ của cha, nếu như không có con, nếu tiếng cười của con
từ bên ngoài không vọng vào như những âm thanh trong trẻo nhất của
cuộc sống, th́ có lẽ cha đă dám đón nhận cái chết như một sự giải
thoát. Song cha không thể ra đi thanh thản trước khi biết chắc ḿnh
đă để lại cho con một kỷ vật duy nhất.
Đây là bức tranh cuối cùng của cha, một kiệt tác của đời cha, v́ đó
chính là con, người cha vẽ trong tranh. Con mới chỉ 9 tuổi, song
ngay khi c̣n bé, con đă mang các đường nét của mẹ con. Để Langton
không thể tước đoạt bức tranh này từ tay con, cha đă có cách che
khuôn mặt đi nhờ lớp sơn phủ mà chỉ có cha mới biết được công thức.
Con thấy không, những năm tháng tuổi trẻ ṃn mỏi gặm trên ghế trường
hóa học ở Saint Ờ Pétersbourg cha tự cho là buồn tẻ, cuối cùng th́
cũng giúp ích được cho cha. Người đánh xe đă hứa với cha sẽ giữ ǵn
cuốn sổ này và trao tận tay con vào ngày sinh nhật 16 tuổi của con.
Ông ấy sẽ đưa con tới gặp những người bạn Nga của cha, họ sẽ giúp
con dịch những ḍng chữ này. Chỉ cần áp dụng những công thức mà cha
chép trong những trang sau đây là con sẽ biết cách phá đi lớp sơn
phủ mà cha đă quét trên bề mặt bức tranh, làm hiện ra bức tranh, và
với cuốn sổ này, con sẽ chứng minh được bức tranh này là của con.
Đó là gia tài duy nhất mà cha có thể để lại cho con, con gái bé nhỏ
của cha, đó cũng là di vật của người cha vừa ở rất gần vừa rất xa
con, nhưng lúc nào cũng yêu con vô cùng. Người ta nói rằng những
t́nh cảm chân thật sẽ không bao giờ chết, và cha vẫn măi yêu con
ngay cả khi không c̣n trên cơi đời này nữa.
Cha rất muốn được nh́n thấy con trưởng thành, được nh́n thấy con trở
thành một người phụ nữ. Nếu như có quyền ước một điều, th́ khát vọng
duy nhất của cha là cuộc sống của con sẽ cho phép con đi đến tận
cùng những ước mơ. Hăy thực hiện những ước mơ của ḿnh, Clara, và
đừng bao giờ sợ hăi t́nh yêu.
Cha yêu con như cha đă từng yêu mẹ của con và cha sẽ c̣n măi măi yêu
mẹ của con cho tới hơi thở cuối cùng.
Bức tranh này là của con, v́ con,
Clara của cha, con gái yêu của cha.
Vladimir Radskin, 18 tháng 6, năm 1867.
Jonathan gấp tập giấy lại. anh không thể thốt lên nổi lời nào với
bạn.
° ° °
Clara bước ra khỏi bồn tắm và quấn một chiếc khăn
bông quanh người. Cô ngắm nh́n khuôn mặt ḿnh trong tấm gương treo
trên bồn rửa và nhăn mặt.
Chiếc va li của cô mở tung trên giường và đồ đạc nằm rải rác tới tận
tràng kỷ.
Tất cả những thứ nào trông giống một chiếc váy dài đều đă được ném
lên những mắc treo lủng lẳng hoặc chiếc chụp đèn chân cao, trên đỉnh
ống thông khói móc vào nắm tủ tường. Gần cửa sổ, một vài bộ trang
phục khác bị vo tṛn vất dưới chân ghế bành. Có thể cô sẽ mặc quần
Jean, với điều kiện chiếc áo sơ mi nam kèm phải dài trùm qua hông.
Cô rời khỏi căn pḥng bừa băi, đóng cửa và mắc lên nắm đấm tấm biển
nhỏ ghi ḍng chữ " Xin đừng quấy rầyỢ. Cửa thang máy mở ra sảnh,
Clara nh́n đồng hồ, mới 8 giờ kém 10. Trong khi chờ đợi Jonathan, cô
muốn uống chút ǵ cho đỡ khát. Một ly rượu vang sẽ làm cô cảm thấy
thoải mái. Cô bước vào quán rượu của khách sạn và đến ngồi ở quầy
bar.
° ° °
Chiếc xe Jaguar cũ tiến về phía trung tâm thành
phố. Khi họ tới cửa khách sạn nơi Clara ở, Jonathan quay về phía
Peter.
- Cô ấy đă đọc bức thư đó chưa?
- Chưa, bản dịch vừa mới được gửi đến cho tớ, ngay trước khi tớ đến
đón cậu.
- Peter, tớ muốn đề nghị cậu một điều là.
- Tớ biết, Jonathan, chúng ta sẽ rút bức tranh ra khỏi danh sách đấu
giá.
Jonathan đặt bàn tay lên vai Peter đầy vẻ biết ơn. Khi anh xuống xe,
Peter mở cửa kính và nói với theo:
- Thế nào cậu cũng sẽ ra đảo hoang thăm tớ chứ?
Jonathan đưa tay vẫy bạn.
Chương 11
Jonathan bước vào khách sạn Four Seasons. Tim anh
đập rộn ràng v́ hồi hộp. anh t́m Clara và bước tới quầy lễ tân.
Người trực ban gọi lên pḥng nhưng không thấy ai trả lời. một
đám
đông đang xúm xít trước cửa quầy rượu. Jonathan tưởng trận
đấu bóng
chày có lẽ đă thu hút nhiều người hơn sức chứa của gian bên trong.
Bỗng anh nghe có tiếng c̣i hú phía sau lưng. Một chiếc xe cấp cứu
đang chạy tới. anh tiến về phía đám đông và t́m cách chen vào. Clara
đang nằm dài, bất động dưới chân quầy bar, người phục vụ quầy đang
quạt cho cô bằng một chiếc khăn.
- Tôi không biết cô ấy bị sao! Anh ta hốt hoảng nhắc đi nhắc lại.
Clara vừa uống một ly rượu vang, rồi chỉ vài phút sau, cô ngă gục
xuống.
Jonathan quỳ xuống và ấp bàn tay cô trong tay anh. Mái tóc dài của
cô rũ xuống hai bên khuôn mặt. Đôi mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt nhợt
nhạt, một ḍng máu đỏ chảy ra từ khóe miệng. Rượu vang đổ lênh láng
từ ly rượu vang ḥa lẫn với máu của Clara, chảy trên sàn nhà lát đá
thành ḍng đỏ thẫm.
Các bác sĩ đă chạy tới từ cửa khách sạn, kéo theo một chiếc cáng cứu
thương. một người đàn bà tóc trắng bước ra từ sau chiếc cột, nhă
nhặn nhường đường cho họ.
Jonathan bước lên xe cấp cứu. Đèn hiệu của xe phản chiếu loang loáng
qua dăy kính của các cửa hàng dọc hai bên con đường hẹp. Người lái
xe hy vọng họ có thể tới bệnh viện trong ṿng chưa
đầy 10 phút,
Clara vẫn chưa tỉnh.
- Huyết áp đang tụt dần. Một bác sĩ cấp cứu nói.
Jonathan cúi xuống người cô.
- Anh xin em. Đừng đối xử với anh như vậy! Anh th́ thầm và ôm chặt
cô trong tay.
Bác sĩ đẩy anh ra để đặt một kim truyền vào tay Clara. Dung dịch
nước biển chuyển dần vào mạch máu, nó sẽ
được đẩy về tim để tiếp sức
cho mạch đập. kế áp nhích lên vài bậc. Hài ḷng, bác sĩ hồi sức đặt
một tay lên vai Jonathan tỏ ư an ủi anh. Lúc bấy giờ, anh vẫn chưa
biết dung dịch đó mang theo ḍng chảy của ḿnh hàng ngàn phân tử lạ,
cho chúng cơ hội xâm chiếm và tấn công các tế bào cơ thể. Jonathan
âu yếm vuốt ve khuôn mặt Clara; khi ngón tay anh lướt trên má cô,
dường như cô mỉm cười với anh. Khi xe vừa dừng lại trước cửa cấp
cứu, các nhân viên đặt Clara lên một chiếc giường có bánh xe. Rồi họ
vội vă đẩy chiếc xe như bay trên hành lang.những ánh đèn nê- ông
lướt qua trên đầu khiến đôi mắt cô như hơi động
đậy. Jonathan nắm
tay cô cho tới tận cửa pḥng khám. Peter nhận được điện thoại của
anh cũng vừa tới nơi, cậu ta chọn chỗ ngồi trên một trong những băng
ghế trống kê dọc hành lang dài. Jonathan đang nóng ruột đi đi lại
lại.
- Cậu đừng quá lo lắng như vậy, cô ấy chỉ bị ngất đi chốc lát thôi.
Mệt mỏi v́ chuyến đi, quá xúc động v́ những chuyện vừa qua, niềm vui
v́ được gặp lại cậu. Giá mà cậu nh́n thấy cô ấy khi bọn tớ về đến
sân bay. Nếu không có tớ ngăn lại, đễ cô ấy đă tự xông ra mở cửa
trong khi máy bay chưa dừng hẳn! đấy, cậu thấy không, cậu
đă cười
rồi đấy! cậu nên gặp tớ thường xuyên hơn. Chỉ có tớ mới biết cách
làm cho cậu thư giăn. Tớ nghĩ thiếu chút nữa cô ấy đă giật cuốn hộ
chiếu khỏi tay nhân viên hải quan, khi anh ta hỏi cô ấy định ở lại
trong bao lâu.
Song Jonathan, lúc này vẫn không ngừng đi đi lại lại dọc hành lang,
có thể cảm nhận sự lo lắng của bạn ḿnh đang tăng dần theo từng lời.
hai giờ sau, một bác sĩ đến gặp họ. Giáo sư Alfred Moore, mà Peter
đă nhờ gọi giúp, cũng không thể nào hiểu nổi trường hợp của bệnh
nhân được gửi đến chỗ ông. Các báo cáo xét nghiệm mà ông
đă đọc
chẳng tuân theo bất cứ một logic nào. Cơ thể của Clara
đột nhiên sản
sinh ra cả một đội quân kháng thể rồi tấn công các tế bào máu của
chính cô. Bạch cầu đang hủy diệt các tế bào hồng cầu với một tốc độ
đáng kinh ngạc. Nếu cứ tiếp tục chẳng mấy chốc các thành mạch máu
của Clara sẽ vỡ tung.
- Chúng ta có bao nhiêu thời gian để cứu cô ấy? Jonathan hỏi.
Moore tỏ ra bi quan. một vài nơi đă có dấu hiệu xuất huyết dưới da,
các bộ phận cơ thể cô có lẽ cũng sắp bị xuất huyết. chậm nhất là
ngày mai, các động mạch, tĩnh mạch của cô sẽ bị lần lượt bị vỡ.
- Nhưng cũng phải có một cách nào đó để điều trị chứ! Bao giờ cũng
phải có một cách điều trị. Trời ạ! Chúng ta
đang ở thế kỉ 21, y học
không c̣n bất lực như trước kia nữa. Peter nổi cáu.
Moore nh́n anh vẻ áy náy.
- Hăy đến t́m chúng tôi sau hai hay ba thế kỉ nữa, có thể lúc đó
điều anh nói sẽ là sự thật. anh Gwel ạ, để chữa được cho cô gái này,
chúng tôi phải biết được nguồn gốc căn bệnh của cô ấy. Điều duy nhất
tôi có thể làm lúc này là truyền cho cô ấy chất gây đông máu để ḱm
hăm tiến tŕnh đó lại, nhưng không được quá 24 giờ.
Moore thành thật cáo lỗi và quay bước. Jonathan đuổi kịp ông trong
hành lang. anh hỏi ông liệu có khả năng Clara bị
đầu độc không.
- Anh có nghi ngờ ai không? Moore thận trọng hỏi.
- Hăy trả lời câu hỏi của tôi đă. Jonathan nhắc lại.
- Các xét nghiệm t́m kiếm chất độc đều chưa mang lại kết quả ǵ. Tôi
có thể cho xét nghiệm sâu hơn nếu như anh có lư do để tin vào giả
thuyết ấy.
Giáo sư Moore tỏ vẻ hoài nghi. Ông giải thích cho Jonathan rằng, nếu
quả thực có chất độc, chúng sẽ làm biến
đổi các bạch cầu trong máu
Clara khiến chúng coi các hồng cầu và tiểu cầu như những cá thể lạ.
- Chỉ trong trường hợp ấy, hệ thống tự vệ của cơ thể mới bắt
đầu quá
tŕnh tự hủy hoại như chúng ta đă thấy. Ông kết luận.
- Nhưng về mặt chuyên môn, liệu điều đó có thể xảy ra không?
Jonathan hỏi.
- Nói đúng ra th́ điều đó không phải là không thể xảy ra. Nhưng
trong trường hợp đó chúng ta đă gặp phải một loại chất độc được sản
xuất đúng theo công thức máu. Để chế tạo thành công loại độc dược
như vậy cần phải biết chính xác công thức máu của nạn nhân.
- Vậy ta có thể lọc máu hay thay máu cho cô ấy không? Jonathan nài
nỉ.
Giáo sư Moore buồn bă.
- Muốn làm vậy th́ cần một lượng máu vô cùng lớn…
Jonathan ngắt lời ông, đề nghị lấy máu của anh. Rồi nói thêm anh
thuộc nhóm máu A dương tính.
- Cô ấy có máu âm tính và thuộc một nhóm máu khác. Nếu một trong hai
người truyền máu cho nhau th́ người kia sẽ chết ngay tức khắc.
Moore chân thành nói thêm rằng ông rất thông cảm nhưng
điều Jonathan
vừa nói là không thể thực hiện được. Ông hứa sẽ liên lạc với pḥng
huyết thanh để t́m hiểu thêm nhằm t́m ra chất độc trong máu nếu có.
- Thú thật với anh, đó sẽ là hi vọng duy nhất của chúng ta, một số
chất độc có thể t́m ra thuốc giải.
Ông không dám nói thêm rằng ông đă chuẩn bị cho t́nh huống xấu nhất.
Thời gian không đứng về phía họ. Jonathan cảm ơn ông. Anh chạy về
gặp Peter. Anh xin bạn đừng hỏi anh bất kỳ điều ǵ và bắt bạn hứa
phải túc trực bên Clara.Anh sẽ quay về sau vài giờ đồng hồ. Nếu t́nh
trạng Clara trở nên tồi tệ th́ Peter phải gọi vào di động cho anh
biết.
Anh qua cầu và vượt đèn đỏ ở tất cả các ngă tư trên
đại lộ Camden.
Anh đậu xe sát vỉa hè và vội vă bước tới ngôi nhà số 27. Một người
đàn ông từ trong nhà đi ra cùng với con chó. Jonathan liền tận dụng
cơ hội, anh lao ngay vào sảnh và vội vă vào thang máy. Anh đấm th́nh
thịch vào cánh cửa nằm cuối hành lang. Khi Alice ra mở cửa, anh tóm
lấy cổ mụ và đẩy mụ tới tận cuối pḥng khách. Mụ già tóc trắng loạng
choạng ngă vào chiếc bàn một chân kéo Jonathan ngă chúi theo. Mặc dù
đă gắng dùng hết sức chống cự nhưng mụ vẫn không thể thoát khỏi hai
bàn tay của Jonathan đang siết chặt. Mụ chới với khua tay trên không
rồi một tấm màn màu đỏ bắt đầu hiện ra che khuất tầm nh́n của mụ.
Cảm thấy ḿnh sắp ngất đi, mụ hầu như chỉ c̣n đủ sức th́ thào rằng
mụ có thuốc giải độc. Ṿng siết được nới lỏng dần và không khí bắt
đầu vào tới phổi mụ già.
- Ở đâu? Jonathan hét lên trong khi vẫn gh́ chặt mụ xuống sàn.
- Tôi chẳng hề sợ chết, và anh biết rất rơ nguyên do. Thế nên nếu
anh muốn cứu Clara của anh, th́ anh phải thay đổi thái độ.
Jonathan đọc thấy trong mắt mụ rằng lần này th́ mụ không hề nói dối.
Anh buông tay.
- Tôi biết là anh sẽ đến. nhưng không nghĩ là sớm như vậy. Mụ vừa
nói vừa đứng dậy.
- V́ sao bà làm thế?
- Bởi tôi là người bướng bỉnh! Alice vừa nói vừa xoa khuỷu tay.
Clara phải trả giá về những ǵ nó gây ra.
- Bà đă nói dối. Clara không phải là con gái lớn của Langton.
- Đúng vậy. Chính v́ thế mà đối với tôi tội nó c̣n lớn hơn nữa. Sau
cái chết của cha nó, chồng tôi đă chính thức nhận nó làm con nuôi.
Ông ấy yêu thương nó như con đẻ của ḿnh, ông ấy là người bảo trợ
của nó, vậy mà nó đă phản bội ông ấy và lấy trộm bức tranh.
- Langton đă sát hại Vladimir! Jonathan thét lên.
- Không, không phải ông ấy! Alice Walton nói, giọng tự măn. Chồng
tôi chỉ là một người nợ đầm đ́a v́ thua cá cược, song cần phải có ai
đó sửa chữa các yếu điểm và sai lầm của ông ấy, cứu chúng tôi thoát
khỏi cảnh phá sản. Sáng kiến đó là của tôi, ông ấy hoàn toàn không
hay biết ǵ.
- Nhưng Clara th́ biết, cô ấy đă t́m thấy nhật kư của Vladimir. Cô
ấy đă không hề phản bội chồng bà, thậm chí cô ấy c̣n không thèm trả
thù, cô ấy chỉ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của người cha. Chúng
tôi chỉ ngăn cản không cho các người bán bức tranh mà các người cướp
đoạt của cô ấy.
- Anh muốn nói sao cũng được nhưng lúc này người có thuốc giải là
tôi.
Alice lấy từ trong túi áo khoác ra một lọ nhỏ bên trong
đựng thứ
dung dịch màu hổ phách. Mụ nói các bác sĩ sẽ không thể nào t́m ra
dấu vết loại độc dược mà mụ đă rót vào ly rượu của Clara, bất kể cô
c̣n sống hay đă chết. anh chẳng c̣n cách nào khác để cứu cô ngoài
việc tuyệt đối tuân thủ mọi yêu cầu của mụ. Đám cưới con gái mụ ngày
mai sẽ tập hợp đông đủ giới thượng lưu ở Boston. Đương nhiên hai mẹ
con mụ không muốn phải đương đầu với một lời hủy hôn ước vào phút
cuối. anh và Clara đă phá hoại danh dự của chồng mụ, Alice sẽ không
thể chấp nhận nếu họ lặp lại điều đó với con gái mụ. Đúng giờ trưa,
Jonathan ssẽ thành hôn với Anna. Sau lễ cưới, mụ sẽ tới thăm Clara
và cho cô uống thuốc giải độc.
- Tại sao tôi phải tin bà? Jonathan hỏi.
- V́ thời gian c̣n lại không cho phép anh có sự lựa chọn nào khác!
Giờ th́ hăy ra khỏi nhà tôi. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà
thờ!
° ° °
Pḥng bệnh ch́m trong thứ ánh sáng đục như sữa.
Peter ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giường. một nữ y tá bước vào chuẩn
bị lấy máu thêm lần nữa. cô rút đường truyền và lấy 6 ống nghiệm
thủy tinh hứng vào chót kim cắm trên cánh tay Clara. Từng ống một
được đong đầy thứ dung dịch càng lúc càng loăng và màu đỏ cũng nhạt
dần đi. Mỗi lần được một ống nghiệm đầy, cô đóng nút lại, lắc ống
thật mạnh trước khi để chúng lên chiếc khay. Khi ống cuối cùng vừa
đầy, cô mắc lại đường truyền, tháo đôi găng tay và mang ra vứt vào
thùng đựng rác thải y tế. trong khi cô vẫn c̣n quay lưng lại, Peter
nhón lấy một ống và nhét sâu vào trong túi áo vest.
° ° °
Sau khi Jonathan bực tức bỏ đi, Anna bước ra khỏi
chỗ nấp. Cô ngồi vào ghế bành và chăm chú nh́n mẹ.
- Tất cả những điều đó c̣n có nghĩa lư ǵ nữa hả mẹ? Rồi anh ấy sẽ
ly dị ngay thôi.
- Con gái đáng thương của mẹ, Alice trả lời, mẹ c̣n rất nhiều điều
phải dạy cho con! Ngày mai nó sẽ kết hôn với con, người ta không thể
ly dị nhau trước sự chứng giám của Chúa. Nó sẽ trả lời
đồng ư kết
hôn với con trong khi con bé Clara đang chết dần, nó sẽ bội lại lời
thề ước đă gắn kết chúng trong quá khứ. Lần này th́ chúng sẽ phải xa
nhau măi măi.
Alice mở nắp chiếc lọ nhỏ và rẩy thứ nước bên trong vào ḷng bàn
tay. Mụ đưa tay xoa lên gáy.
- Đây là nước hoa của mẹ! Mụ nói bằng giọng vui sướng. mẹ
đă nói dối
nó!
Anna đứng lên, không nói một lời nào, cô cầm lấy túi và đi về phía
cửa. cô nh́n mẹ, hơi ưu tư, rồi đóng cửa lại.
- Mẹ cũng đă nói dối cả con. Anna nói và buồn bă bỏ đi.
° ° °
Jonathan bước vào pḥng và Peter đi ra để họ ở
lại với nhau.
Anh ngồi lên giường và đặt môi lên trán Clara.
- Em thấy không, anh hôn em và chúng ta vẫn ở lại cùng hiện tại, anh
th́ thầm và thấy cổ họng nghẹn lại.
Đôi mắt Clara hé mở, rồi nở nụ cười nhợt nhạt, cô gắng sức nói vài
lời.
- Phải nói rằng em cũng chẳng c̣n nhiều sức lực nữa, anh biết không.
Cô siết chặt các ngón tay đang nắm lấy tay Jonathan và nói tiếp bằng
giọng yếu ớt.
- Mĩnh vẫn chưa cũng nhau đi dạo trên bờ sông dọc khu cảng cũ của
anh.
- Anh sẽ đưa em đến đó, anh hứa với em.
Em phải kể cho anh nghe câu chuyện của chúng ta, t́nh yêu của em,
bây giờ th́ em biết v́ em đă mơ thấy đêm qua.
- Anh xin em, Clara, hăy giữ sức!
- Anh có biết chúng ta đă làm ǵ sau khi Langton trốn khỏi lâu đài
không? Chúng ta đă yêu nhau, và cho tới tận giây phút cuối cùng của
cuộc đời, chúng ta đă không ngừng yêu nhau.
Cô nhắm mắt và khuôn mặt cô hiện rơ nét đau đớn đang ṿ xé thân
ḿnh.
- Khi nhận em làm con nuôi, Langton đă biến em thành người thừa kế
của ông ta. Nhờ ham làm, gắng sức trong công việc, cuối cùng chúng
ta có thể trả hết nợ nần và có thể giữ lại trang viên. Chúng ta đă
sống ở đó trong t́nh yêu, Jonathan ạ, cho tới tận ngày cuối cùng của
cuộc đời. khi anh qua đời, em đă đặt anh dưới cây cổ thụ. Em đă giấu
bức tranh trên tầng xép và tới nằm bên anh, cho đến khi sự sống. Và
chính trong cái đêm duy nhất không có anh ở bên ấy, em đă thề sẽ yêu
anh ngay cả khi chết đi và sẽ t́m lại anh cho dù anh có ở bất cứ nơi
đâu. Anh thấy không, em đă giữ lời và anh cũng thế.
Nghẹt thở v́ đau đớn, Jonathan ôm Clara trong ṿng tay và tựa đầu cô
lên vai anh.
- Đừng nói ǵ nữa, anh xin em! Hăy nghỉ ngơi
đi, t́nh yêu của anh.
- Giá như anh biết em yêu anh đến nhường nào, Jonathan. Mỗi giây
phút không có anh đều không đáng để em phải sống. hăy nghe em, em
biết ḿnh c̣n rất ít thời gian. Những tuần vừa qua là quăng thời
gian đẹp nhất trong đời em, không ǵ có thể sánh được với niềm hạnh
phúc mà anh đă mang lại cho em. Giờ th́ anh phải hứa với em rằng anh
cũng sẽ sống hạnh phúc. Em muốn anh sống tiếp, Jonathan. Đừng chối
bỏ hạnh phúc,có biết bao điều ḱ diệu sâu thẳm trong mắt anh. Rồi
chúng ta sẽ c̣n gặp lại nhau. Có thể là vẫn c̣n kiếp sau.
Đôi mắt Jonathan ầng ậng nước. Thu hết sức lực c̣n lại, Clara đưa
tay vuốt má anh.
- Hăy ôm em chặt thêm một chút, Jonathan của em. Em thấy lạnh quá.
Đó là những lời cuối cùng của cô. Đôi mắt Clara khép lại và khuôn
mặt cô b́nh lặng trở lại. tim cô đập rất nhẹ. Jonathan thức trông cô
suốt đêm. Anh ôm cô vào ḷng và âu yếm ru cô. Hơi thở anh ḥa với
nhịp sống mong manh của Clara. B́nh minh ló rạng, mỗi giờ trôi qua,
thể trạng cô lại đuối dần. Jonathan đặt một chiếc hôn dài lên môi cô
rồi đứng dậy. Trước khi rời khỏi pḥng, anh quay lại th́ thầm.
- Anh sẽ không để em ra đi, Clara ạ.
Khi cánh cửa khép lại, một ḍng máu chảy ra từ cơ thể của Clara
nhuốm màu đỏ lên tấm khăn đắp trên ḿnh cô. Mái tóc dài của cô ôm
lấy khuôn mặt thanh thản. Ánh sáng chiếu vào căn pḥng đă hoàn thành
nốt một bức tranh Thiếu nữ áo đỏ.
° ° °
Peter hiện ra ở đầu hành lang, anh nắm lấy vai
Jonathan và kéo bạn về phái máy bán nước tự động. Anh nhét một
đồng
xu vào khe và ấn nút cà phê đặc.
- Cậu sẽ cần và tớ cũng thế. Anh vừa nói vừa
đưa chiếc cốc cho
Jonathan.
- Tớ có cảm giác đang sống một cơn ác mộng giữa ban ngày. Jonathan
nói.
- Hy vọng ḿnh gặp nhau trong đó v́ chính tớ cũng thấy như vậy.
Peter thở dài. Tớ đă gọi điện cho một người bạn ở pḥng h́nh sự. Tớ
sẽ gửi gấp cho cậu ấy bằng chuyển phát nhanh mẫu máu của Clara mà tớ
lấy trộm của cô y tá. Cậu ấy sẽ cho những kỹ thuật viên h́nh sự giỏi
nhất phụ trách vụ này, tớ thề với cậu là chúng ta sẽ lột da cái đồ
rác rưởi đă gây nên sự thể này.
- Thế cậu kể ǵ cho anh bạn cảnh sát của cậu? Jonathan hỏi.
- Toàn bộ câu chuyện. Thậm chí tớ c̣n hứa sẽ gửi cho cậu ấy toàn bộ
ghi chép của hai đứa ḿnh cùng với cuốn sổ của Vladimir.
- Thế cậu ấy không muốn tống ngay cậu vào trại tâm thần sao?
- Đừng lo, Pilguez là chuyên gia về các hồ sơ kỳ lạ. Cách
đây vài
năm cậu ấy đă kể cho tớ nghe một trong các vụ án của cậu ấy ở San
Francisco, mà so với vụ ấy th́ chuyện của chúng ta chỉ coi như
chuyện thường ngày.
Jonathan nhún vai và tiến về phía cửa. trong lúc anh đi xa dần,
Peter gọi với theo.
- Lát nữa tớ sẽ đi với cậu, đừng có quên đấy, và cho dù câu chuyện
của hai người có thể khiến tớ bị coi là
điên, th́ sau khi đă cứu
sống được Clara, tớ sẽ là người làm chứng
đấy.
° ° °
Tất cả các ghế trong nhà thờ Saint Stephen đều đẫ
chật kín. Giới thượng lưu Boston dường như đang hẹn nhau ở đâu đó
dọc lối đi chính. hai chiếc xe cảnh sát đậu chắn lối vào phố Clark
trong suốt thời gian cử hành hôn lễ. Peter đă ngồi vào chỗ bên phải
Jonathan, vẻ mặt u ám. Nhạc lễ cử hành và toàn bộ cử tọa lặng lẽ
quay lại. Anna kéo đuôi váy lướt thướt đi về phía gian giữa của nhà
thờ trong ṿng tay mẹ cô và cũng là người làm chứng cho cô. Hôn lễ
sẽ bắt đầu vào lúc 11 giờ sáng. Ngồi xuống bên trái con ḿnh, Alíce
nở nụ cười với Peter, trông mụ thật hớn hở.
° ° °
Giáo sư Moore bước vào pḥng của Clara. Ông đến
bên giường và đặt tay lên trán cô. Nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Ông ngồi ghé xuống giường và thở dài buồn bă. Giáo sư với một chiếc
khăn giấy trên bàn và lau ḍng máu đang rỉ ra từ mũi cô. Ông đứng
lên chỉnh lại tốc độ của dịch truyền. Đôi vai trĩu xuống, giáo sư
bước ra khỏi pḥng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sau lưng. Clara mở
mắt, cô rên lên khe khẽ rồi lại ch́m vào cơn mê.
° ° °
Hôn lễ đă bắt đầu được nửa giờ và vị linh mục
chuẩn bị yêu cầu cô dâu chú rể đọc lời nguyện ước của ḿnh. Ông cúi
về phía Anna và nở nụ cười độ lượng. nhưng cô không nh́n ông. Đôi
mắt giàn giụa nước, cô nh́n chăm chăm vào mặt mẹ ḿnh.
- Hăy tha lỗi cho con, cô th́ thầm.
Cô hướng ánh mắt về phía Jonathan và nắm lấy tay anh.
- Anh sẽ không thể làm được ǵ cho cô ấy nữa, Jonathan, nhưng anh
c̣n có thể làm được một điều cho cả hai người.
- Em nói ǵ vậy?
- Anh hiểu rất rơ mà, hăy rời khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên
quá muộn. Anh không thể cứu được cô ấy nữa nhưng anh vẫn có thể quay
về bên cô ấy, hăy đi đi.
Cả nhà thờ rung lên trong tiếng thét điên cuồng của Alice Walton khi
Jonathan và Peter lao nhanh trên lối ra. Vị linh mục đứng sững
người, hai cánh tay đung đưa, cả gian pḥng bật dậy khi hai người
chạy qua những cánh cửa lớn. Từ bậc thềm cửa, Peter gọi viên cảnh
sát đang đứng dựa lưng vào thành xe.
- Tôi đang thực hiện công vụ bí mật theo lệnh của thanh tra Pilguez
ở pḥng h́nh sự San Francisco, anh có thể kiểm tra điều này trên
đường đi, đây là chuyện liên quan tới sự sống chết, hăy đưa ngay
chúng tôi tới bệnh viện Memorial Boston.
Hai người bạn không nói với nhau một lời nào suốt dọc đường. Tiếng
c̣i xe cảnh sát như dẹp lối cho con đường mở ra trước mắt họ.
Jonathan tựa đầu vào kính xe, đôi mắt nḥa mờ, anh nh́n những chiếc
cần cẩu trên bến cảng đang trôi về phía xa xa. Peter choàng tay qua
vai bạn siết chặt.
Khi họ tới trước cửa pḥng Clara, Jonathan quay nh́n người bạn thân
nhất của ḿnh hồi lâu.
- Cậu có thể hứa với tớ một điều không, Peter?
- Bất cứ điều ǵ cậu muốn!
- Cho dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa th́ cậu cũng phải trả lại
công bằng cho Vladimir. Hăy thề với tớ rằng cho dù có xảy ra điều
ǵ, cậu sẽ đi đến cùng, đó cũng là điều Clara mong muốn.
- Tớ thề với cậu! chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó. Tớ sẽ không bao
giờ bỏ cuộc.
- Cậu sẽ phải thực hiện điều đó một ḿnh, anh bạn thân mến ạ. Tớ
không thể làm được nữa rồi.
Jonathan nhẹ nhàng mở cửa pḥng. Trong bóng tối, Clara thở rất yếu
ớt.
- Cậu muốn rời khỏi Boston ư? Peter hỏi.
- Có thể nói như vậy.
- Thế cậu định đi đâu?
Jonathan ôm choàng bạn trong ṿng tay.
- Tớ cũng vậy, tớ cũng có một lời hứa, cậu biết không? Tớ sẽ đưa
Clara đi dạo dọc bờ sông...trong kiếp sau.
Anh bước vào pḥng và đóng cửa lại. Peter nghe thấy tiếng ch́a khóa
quay trong ổ.
- Jonathan cậu làm ǵ vậy? Peter lo lắng hỏi.
Anh đập dồn dập vào cửa, nhưng bạn anh không hề trả lời.
Jonathan ngồi xuống giường bên Clara. Anh cởi áo vest và kéo ống tay
áo sơ mi lên cao. Anh rút kim ra khỏi túi dịch truyền rồi chọc nó
vào cánh tay ḿnh, nối hai cơ thể họ lại với nhau. Khi anh nằm xuống
bên cạnh cô, máu Clara đă bắt đầu chảy vào các tĩnh mạch của anh.
Anh vuốt g̣ má nhợt nhạt của Clara và ghé miệng vào gần tai cô.
- Anh yêu em, anh không biết làm thế nào để hết yêu em. Anh chẳng
biết v́ sao và để làm ǵ. Anh yêu em như vậy v́ anh chẳng biết được
điều ǵ khác. Nơi nào không có em, nơi đó cũng chẳng có anh.
Jonathan đặt đôi môi ḿnh lên môi Clara và lần cuối cùng trong đời,
tất cả mọi thứ như quay cuồng trong mắt anh.
° ° °
Trời vừa mới chớm thu. Peter thả bộ một ḿnh trên
con đường lát gạch trong khu chợ không mái che. Chuông di động của
anh vang lên.
- Tớ đây, một giọng nói vang lên, tóm được nó rồi. tớ hứa với cậu
t́m các chuyên gia giỏi nhất nước và tớ đă giữ lời. họ đă t́m ra
chất độc. tớ đă có lời khai của người phục vụ quầy, anh ta
đă nhận
ra mụ Walton. Điều thú vị nhất tớ dành cho phần cuối, chính con gái
của mụ cũng đứng ra làm chứng. mụ ta sẽ không bao giờ được ra khỏi
nhà tù. Cậu sẽ tới San Francisco trong một ngày gần đây chứ? Natalia
rất vui mừng được gặp cậu, Pilguez nói thêm.
- Tớ hứa, trước Noel nhé.
- Cậu định làm ǵ với các bức tranh?
- Tớ cũng sẽ thực hiện một lời hứa!
- Dù sao th́ tớ cũng phải nói với cậu một điều, nhưng tớ thề là tớ
sẽ không bao giờ nói cho ai khác biết nữa. theo đúng yêu cầu của cậu,
tớ đă so sánh mẫu phân tích DNA trong hồ sơ cậu gửi với
DNA của cô
gái bị đầu độc.
Peter dừng bước, anh nín thở.
- Pḥng thí nghiệm cam đoan hai mẫu máu có mối liên hệ trực tiếp với
nhau. Nói cách khác, máu trên bức tranh là máu của cha cô gái. Nhưng
cậu thấy đấy, với những mốc thời gian mà cậu cung cấp cho tớ,
điều
này là không thể.
Peter tắt điện thoại. Hai mắt giàn giụa nước, anh ngước lên trời và
bật tiếng khóc vui sướng.
- Tớ nhớ cậu quá, Jonathan. Tớ nhớ cả hai người.
Rồi anh đút hai tay vào túi và tiếp tục bước. vừa
đi dọc theo bờ
sông anh vừa mỉm cười.
Về đến nhà, Peter gặp Jenkins đang chờ anh dưới mái hiên với hai
chiếc va li đặt dưới chân.
- Mọi chuyện ổn cả chứ, Jenkins? Peter hỏi.
- Tôi không biết làm ǵ để cảm ơn ông đă tặng chuyến du lịch này cho
tôi. Suốt đời tôi chỉ mơ có ngày được đến London. Đây là món quà
tuyệt vời nhất tôi từng được nhận.
- Thế ông đă cất kỹ địa chỉ và số điện thoại mà tôi đưa chưa?
Jenkins gật đầu.
- Vậy th́ hăy lên đường đi, Jenkins thân mến!
Rồi Peter vừa mỉm cười vừa bước vào ṭa nhà Stapledon trong khi
Jenkins đưa tay vẫy chào anh và bước lên chiếc taxi
đưa ông tới sân
bay.
Chương 12
Saint Pétersbourg rất nhiều năm sau…
Một ngày sắp kết thúc, trong vài phút nữa bảo tàng Ermitage sẽ đóng
cửa. những khách tham quan trong gian pḥng "Vladimir Radskin" tiến
dần về phía lối ra. Một người bảo vệ kín đáo ra hiệu cho đồng nghiệp.
Hai người đàn ông mặc đồng phục khẽ khàng tiến về phía một đôi nam
nữ đang chuẩn bị rời khỏi căn pḥng. Khi thấy hoàn cảnh khá thích
hợp, họ áp sát hai bên chàng trai và cô gái và yêu cầu hai người đi
theo họ và đừng hỏi han ǵ. Trước sự thuyết phục rất nhă nhặn của
các nhân viên an ninh, hai người khách du lịch, mặc dù không hiểu
người ta muốn ǵ ở ḿnh, vẫn đồng ư đi theo họ. Hai người được đưa
vào một dăy hành lang dài và đi qua cánh cửa đóng kín. Sau khi đi
lên cầu thang phụ và buộc phải t́m cách che giấu nỗi lo ngại mỗi lúc
một tăng dần, họ đă vào rất sâu bên trong ṭa nhà và được đưa đến
một pḥng làm việc khá rộng. đôi bạn được mời ngồi quanh một chiếc
bàn họp. Có người sẽ đến gặp họ ngay. Một người đàn ông khoảng chừng
50 tuổi mặc comple sang trọng bước vào và ngồi đối diện với họ. Ông
ta đặt một bộ hồ sơ trước mặt và vừa lật bộ hồ sơ xem nhiều lần vừa
đưa mắt nh́n cặp thanh niên.
- Tôi phải thú thật là tôi vô cùng sửng sốt. ông nói tiếng Anh bằng
giọng lơ lớ.
- Tôi có thể biết các ông đang muốn ǵ được không? Chàng trai hỏi.
- Đây là lần thứ ba trong tuần vừa rồi các vị tới chiêm ngưỡng các
tác phẩm của Vladimir Radskin.
- Chúng tôi rất ngưỡng mộ danh họa này. Cô gái trả lời.
Youri Egorov tự giới thiệu về ḿnh. Ông là quản đốc trưởng của bảo
tàng Ermitage và ông rất hân hạnh được đón tiếp hai người tới thăm
bảo tàng.
- Bức tranh mà anh chị đă ngắm cả buổi chiều hôm nay được đặt tên là
Thiếu nữ áo đỏ. Bức tranh này đă được trở về nguyên trạng nhờ công
việc phục chế rất vất vả do một chuyên gia đấu giá người Mỹ đảm
trách. Chính ông ta là người đă tặng cho bảo tàng này năm bức tranh
của Radskin hiên vẫn đang được trưng bày tại đây. Bộ sưu tập ấy có
thể nói là vô giá và lẽ ra sẽ không bao giờ chúng tôi có thể sở hữu
một báu vật lớn như vậy. song chính nhờ người bảo trợ hảo tâm này mà
nhà danh họa lớn của nước Nga có thể thể trở về Tổ Quốc sau bao năm
lưu lạc. Để đổi lại món quà lớn này cho đất nước chúng tôi, bảo tàng
Ermitage đă cam kết với nhà bảo trợ thực hiện một lời hứa đặc biệt.
người tiền nhiệm của tôi trước khi nghỉ hưu cách đây vài năm đă giao
lại cho tôi trọng trách thi hành nhiệm vụ này.
- Nhiệm vụ ǵ vậy? Đôi trai gái đồng thanh hỏi.
Ông quản đốc khẽ ho vào ḷng bàn tay trước khi tiếp tục.
Ngài Peter Gwel đă bắt chúng tôi phải hứa nếu như một ngày nào đó có
một phụ nữ có khuôn mặt giống một cách kỳ lạ khuôn mặt Thiếu nữ áo
đỏ tới xem tranh, th́ chúng tôi có bổn phận trao cho người đàn ông
đi cùng cô ta một lá thư do chính tay ngài viết. Chúng tôi đă quan
sát cô rất lâu, thưa cô, và tôi nghĩ rằng đă đến lúc chúng tôi phải
thực hiện lời hứa của ḿnh.
Ông quản đốc mở tập hồ sơ và trao một phong b́ cho đôi thanh niên.
Chàng trai mở phong b́ ra. Vừa đọc bức thư lấy ra từ bên trong, anh
vừa đứng lên đi đi lại lại trong căn pḥng. Đọc xong bức thư, anh
gấp tờ giấy lại và lặng lẽ cất nó vào trong túi áo vest. Rồi anh
chắp tay sau lưng, nheo đôi mắt và mỉm cười…từ đó trở đi, nụ cười
không bao giờ tắt trên môi anh…
Hết
|