Chương XIII
Vấn đứng đă lâu. Hắn phải tựa lưng vào thân cây cho đỡ mơi v́ đầu
gối hắn đă bắt đầu nặng chĩu xuống và ḷng bàn chân cắn cắn như có
một đàn kiến ḅ. Vấn tựa đầu vào lớp vỏ cầu sù ś, vuốt tóc, nh́n
lên trời. Đó là một bầu trời thấp, xám ngắt, bầu trời của Huế
trong mùa mưa dầm đă bắt đầu.
Từng tảng mây nặng nề chuyển qua, chân mây đầy ắp hơi nước. Phía bên
kia con sông Hương, chân trời mịt mùng như có một trận mưa lớn đang
đổ xuống ở đó. Vấn nghĩ đă đến lúc hắn phải trở vễ, hắn không thể
chờ ŕnh măi như thế này. Mày là thằng hèn, Vấn tự nhủ thầm. Đă
hàng mấy trăm lần, hắn tự nhủ thầm như thế, nhưng rồi hắn vẫn đứng
đó, thân thể như chôn chặt xuống đất bằng một niềm tức giận bừng
bừng dồn nén đến váng vất khó chịu. Từ sau gốc cây, Vấn có thể quan
sát được toàn thể khu chùa Linh Mụ, từ
phía dưới những bực đá đi lên đến những lối đi chạy vào thật sâu
thật xa khoảng vườn rêu phong um tùm sau chùa.
Linh Mụ như mọi buổi sáng, như bao giờ, như măi măi, là một thế
giới yên tĩnh xanh ngắt và cổ kính. Cây tháp vươn lên nên trời,
chứa dấu trong nó sự lạnh lẽo vô cùng bên trên. Con đường phía dưới
chạy qua không một bóng người, một tiếng xe. Con sông Hương nh́n
lên, lạnh và thản nhiên. Tưởng như nghe thấy trên những phiến lá
trên đầu, tiếng một giọt nước vừa nhỏ xuống. Trận mưa đầy trời
nhưng chưa đổ. Và Vấn đứng ở đó, trong sự chờ ŕnh kéo dài. Mày
là một thằng hèn. Vấn lại tự nhủ thầm. Cuối cùng hắn nh́n ngó
chung quanh rồi thận trọng trong từng bước một, bước ra khỏi gốc cây. Ra tới con đường giữa, hắn bỗng bước thật nhanh,
gần như chạy, và chỉ đứng lại khi đă ẩn ḿnh vào một hàng cột. Hàng
cột này chạy dọc theo chùa, dẫn những bước chân Vấn vào khu vực sau
chùa.
o0o
Linh đứng đối diện với Phủ, nàng quay lưng lại, một nửa thân h́nh
mảnh dẻ khuất sau những tàn lá thấp thoáng. Lưng nàng tựa nhẹ vào
thân cây, một cánh tay vươn cao lên đầu víu một đầu cành thấp cho
cong xuống. Phủ nh́n Linh và chàng chợt nghĩ đến một người thiếu nữ
nào đó trong một chuyện ngắn của Thạch Lam. Người thiếu nữ đứng
trong một căn vườn muà thu, đôi mắt nàng trong suốt và thăm thẳm
như ḷng giếng, nàng là hiên thân của sự hồn hậu dịu dàng, nàng là
h́nh ảnh của cái đẹp thuần khiết, nàng là sự thơ ngây vô tội, nàng
là t́nh yêu người ta chỉ nh́n thấy, chỉ bắt gặp một lần trong đời,
t́nh yêu đó thơm mát như mưa nắng muà xuân, nó làm êm ả tâm hồn và
ngọt ngào cảm súc. T́nh yêu đó Phủ thấy bay nhẹ vào hồn chàng như
một cánh bướm mỏng, cánh bướm bay tới đâu, gió băo tắt đi, cánh
bướm bay tới đâu ánh sáng hiện h́nh, thứ ánh sáng làm cho Phủ muốn
ngủ, vừa quên đi vừa muốn nhớ lại, thứ ánh sáng làm cho người ta
rưng rưng bở cuộc đời quá đẹp và rất đỗi mong manh,
làm nghẹn ngào bởi sự hiếm qúy vô ngần gần như hoang đường hư ảo.
Phút này, Phủ chợt nghĩ đến đời ḿnh. Qua cái đẹp của Linh, chàng
muốn nâng niu trên mười ngón tay thành kính, chàng muốn đặt lên cho
ngự trong hồn, t́nh yêu đến với Phủ như một ơn thánh sủng rớt xuống
số kiếp một con người hèn mọn, t́nh yêu là sự ban phát và chàng là
kẻ chịu ơn. Phút này, thật là lạ lùng, thật là bất ngờ và khó hiểu,
nhưng Phủ đă nép ư nghĩ thật sâu vào phần đời chàng trong quá khứ, ư
nghĩ duyệt lại từng chặng đường,
chiếu sáng cho Phủ một sự thực.
Ư nghĩ đó là một sự đổi khác. Phủ bỡ ngỡ với chính con người chàng,
con người đang đứng với Linh, với
người thiếu nữ trong truyện ngắn của Thạch Lam trong vùng rêu phong
yên tĩnh của ngôi chùa Linh Mụ.
--Anh và em yêu nhau bao giờ ?
--Em không biết.
--Linh không biết thế nào ?
--Không biết anh và em yêu nhau từ bao giờ.
Phủ tủm tỉm cười. Chàng đút hai tay vào túi quần, quay lại, cúi đầu
đi mấy bước xa Linh. Đột nhiên chàng ngửng đầu, xoay người nh́n
trở lại. Hai người chợt thấy họ đứng cách xa nhau, nhưng cùng đứng
yên, v́ họ cảm thấy ở xa nhau thêm mấy bước, vẫn là thật gần và như
vậy họ c̣n được nh́n thấy nhau rơ hơn nữa. Cái nh́n chuyển vào đáy
mắt, chuyển thật sâu vào đáy mắt. H́nh ảnh yêu dấu đầy, toàn vẹn,
dễ chịu lạ thường. Như thế một lát. Linh tựa hẳn lưng vào thân cây, nàng thả tay xuống sát người, nàng đứng yên, lặng lẽ nh́n Phủ từ
từ trở lại. Linh nh́n từng bước đi chậm, khoan thai của Phủ. Người
đàn ông nàng yêu -- tiềm thức nàng nhớ thương, vô thức nàng đợi chờ, -- chàng đó, chàng là cơn băo lốc vần vụ trong đáy cùng thần trí
nàng, đang từ từ lại gần. Linh bất giác ngả người về phía sau, vỏ
cây sù ś đâm vào da thịt nàng đau nhói, nhưng nàng không hề muốn
chạy trốn, nàng không hề hoảng sợ, nàng biết Phủ sẽ hôn nàng, ngay
bây giờ, nhưng nàng không hỏang hốt đâu, cả cuộc đời thiếu nữ của
nàng, trái lại, chỉ c̣n là xự mở ngỏ kỳ thú,
sự vươn tới một rung động ngây ngất chưa từng cảm thấy bao giờ.
Phủ đặt tay vào thân cây, một chút trên vai Linh. Linh lắc đầu,
những sợi tóc loà xoà bay về sau gáy, khuôn mặt Linh hiện ra, nàng
thở dịu dàng, và nàng đợi chờ.
Nghe thấy tiếng Phủ th́ thầm bên tai :
--Linh à !
--Dạ
Linh cúi xuống, mắt nàng đậu xuống vai Phủ, tiếng cười của chàng
nhỏ, như âm thanh róc rách của một ngọn suối chảy trong kẽ đá.
--Linh à ! Chúng ḿnh yêu nhau từ bao giờ ?
--Em không biết mà anh.
--Anh biết.
--Bao giờ anh ?
--Từ lúc em ngă vào anh ở hành lang toà án. Chúng ḿnh yêu nhau từ
và bằng cái ngă em ngă vào anh. Định mệnh xô ngă em vào anh
đó.
Phủ cười khúc khích trong tóc Linh. Nàng cảm thấy hơi thở của chàng
hôn trên g̣ má :
--Lúc đó anh bị xích tay nên định mệnh xô ngă em vào anh và anh
không chạy trốn được. Bây giờ cũng thế, anh cũng bị xích tay rồi.
Em là định mệnh của anh nên em xích chặt tay anh và Huế là ṿm trời
tù đày êm ái.
Linh hơi đẩy Phủ ra một chút:
--Em không thích anh cười thế đâu.
--Tại sao ?
--Anh cười như thế là anh riễu cợt em. Em yêu anh thành thật,
anh đừng riễu cợt em.
--Anh vui th́ anh cười đó. Ít khi anh vui nên ít khi anh cười lắm. Vui lạ thường ở anh mới dồn đầy thành được một tiếng cười. Anh cũng
yêu em thành thực, anh không riễu cợt em đâu.
--Có. Cười như thế là riễu cợt.
--Nếu quả đúng là riễu cợt là anh riễu cợt đời sống, riễu cợt dư
luận. Anh muốn em và anh chúng ḿnh cùng ném vào mặt đời sống vào
mặt dư luận tiếng cười riễu cợt ấy. Cười rồi chúng ta bỏ đi, bỏ đi
thật xa, và đời sống mất chúng ta và dư luận không làm ǵ được
chúng ta nữa.
--Đi thật xa ?
--Phải. Đi thật xa. Đi thật xa vào thiên đường bé
nhỏ nhưng kiêu hănh của chúng ḿnh.
Lời nói của chàng chạy lang thang, chạy vui thú trong rừng tóc của
nàng. Lời nói như một con mănh thú hiền lành, và bằng hữu, chuyên
chở với nó ánh sáng và màu xanh qua muôn gốc cây thơm là rừng tóc
của nàng. Linh cảm thấy một đôi mắt, một sống mũi, một cặp môi và
một gịng thở thầm th́ lời nói vùi thật sâu vào rừng tóc của nàng
bằng một sự đè nặng và len lén làm nàng ngây ngất. Gịng âu yếm đó
vừa thở vừa hôn, gịng ánh sáng đó chiếu sâu vào những chân tóc, Linh cảm thấy cặp môi của Phủ, cái miệng của chàng, khuôn mặt chàng, tất cả chàng, và nàng đứng đó, sau lưng nàng là gốc cây,
phía trước nàng là hai cánh tay của Phủ, và thân thể chàng vây kín.
Bằng một cựa ḿnh liều lĩnh, Linh nghiêng mặt đi, mái tóc nàng rời
xa vùng âu yếm cho miệng nàng chợt gần, thật gần sự nàng đang liều
lĩnh t́m kiếm. Định mệnh đă xô ngă em vào anh. Vâng ạ ! Và định
mệnh cũng xô ngă anh vào em và chúng ḿnh cũng không đứng dậy được
phải không anh ? Chúng ḿnh cười lớn riễu cợt đời sống, riễu cợt dư
luận, rồi chúng ḿnh sánh vai nhau đi về thiên đường, đi về cái
thiên đường bẻ nhỏ nhưng kiêu hănh vô ngần, sống, và chết với nhau
trong thiên đường ấy...
o0o
Qua hàng mi dài vút của nàng, tầm mắt Linh đụng vào một h́nh thể
yêu dấu ở gần. Tất cả bát ngát lớn lên. Đôi mắt Phủ cũng là đôi
mắt nàng long lanh vô bờ khoảng trũng bên sóng mũi cao của chàng như
một thung lũng ngon chạy dọc theo một triền núi đẹp, miệng nàng mở
hé, môi hồng sắc máu rung động, Linh thấy nở lên như một đài hoa
hàm răng chàng óng ánh. Rồi tất cả bặt đi và bị nuốt chửng. Linh
không nh́n thấy ǵ nữa. Cái hôn bắt đầu và nàng đă nhắm mắt. Trong
một khoảng khắc thần tiên, trời đất tối đen như đêm, nàng nồng nàn
hôn trả Phủ, hai người nồng nàn hôn nhau, mọi lời nói mọi ư nghĩ bị
ngăn chặn lại, và trong hoà hợp truyền thấm mê đắm, trong cái hôn
trao gửi khít khao kỳ diệu, Linh sống một cảm giác tột đỉnh bàng
hoàng. Những hoa sao nhẩy muá trong đầu nàng. Trong đầu nàng như
có bóng Ngự B́nh nghiêng xuống, gịng Hương Giang chảy qua, nó chảy
trong một đêm ngà ngọc, kín kín, thầm thầm, nó chảy trong cái
thiên đường bé nhỏ kiêu hănh, những lớp sóng nghiêng vươn vút tới
trời, loăng dần tới vực, những lớp sóng đỡ nàng lênh đênh thành
một ṿng hoa, những lớp sóng bao trùm nàng cho cả một rừng tóc lướt
thướt chết đuối, trong đầu nàng có sự im lặng thành kính say say lả
lả, có tiếng chim hót vui như tiếng hót ánh sáng ở một cửa rừng, có
sự thức tỉnh sáng suốt và trong vắt của cả một đời người mà cái hôn
đầu là tấm gương lớn cho nàng soi ngắm h́nh thù của rung động, lại
có sự mê thiếp sượng sần tối tăm như nàng sắp ngă, đang ngất, nàng
đang bị giết chết, giết chết bằng cái chết của men, của đường, của
mật nấu cất ngất ngư trong nắng. Từ miệng nàng tới tóc, bốc thoát
ra một ngh́n chân tóc. Từ miệng nàng tới cổ họng xuống thân thể nhẹ
bổng và tay chân hững hỡ không biết đặt vào đâu là sự truyền lan cực
kỳ mănh liệt của một cảm giác xa lạ, cảm giác đó như một trái chín
nàng vừa rướn người hái xuống, cắn đầy miệng, ngửa cổ nuốt đầy
cuống họng, nàng thở không được nữa, nàng không muốn thở mà, nàng
sống không được nữa, em muốn chết mà, cái chết nghẹt thở trong hôn
anh, em muốn nh́n niềm vui lạ thường oà sáng trong em, giữa anh và
em. Và Linh lim dim mở mắt nh́n nàng đang hôn. Cái nh́n e dè không
rơ như có mưa dầm làm mờ mờ cảnh trí hư ảo, nàng chỉ nh́n thấy
những sợi mi của nàng, những sợi mi dài đang ngây
ngất chết, đang mê mải ngắm nh́n nàng và Phủ hôn nhau.
Thân thể Linh chết sững chợt rung động vận chuyển trùng trùng điệp
điệp thành băo táp sô cuốn mải miết, cơn băo điên cuồng nâng bổng
cánh tay Linh lên, cho ôm lấy bờ vai cúi thấp và đè nặng măi xuống,
những ngón tay của Linh chạy lạc lơng thất đảm trên một đường gáy
không rời bỏ, nàng lại không nh́n thấy ǵ nữa, một thoáng trời cao
trên đầu qua một thoáng cây lá động ảnh ở gần mất hút, nàng vội vă
giam kín lạc thú trong nhắm mắt tối đen, chung quanh lại mất, cuộc
đời lại xa, cái thiên đường bé nhỏ nhưng kiêu hănh là căn buồng nàng
đă đóng kín mọi cánh cửa, đẩy lui mọi ánh sáng ṭ ṃ nh́n ngắm, cái
hôn bây giờ ḍ dẫm t́m kiếm cho nhau trong một ấn tượng chăn gối lơi
lă th́ thầm không đoán thấy vị trí. Cảm thấy, thật xa, ở dưới đất,
ở dưới chân một bước nhích và một bước nhích theo nhưng cái hôn ở
thật gần, trên này th́ miên tục, im lặng,
trùm đầy và bất động.
Huế nh́n họ hôn nhau, Huế nh́n người đàn ông từ đâu đâu lạc tới, y
đáp xuống phi trường Phú Bài, y đứng bây giờ với người thiếu nữ Huế
dưới gốc cây trong vườn chùa Linh Mụ, muà mưa dầm đă bắt đầu, Huế
của lăng tẩm ngh́n đời, của thành quách cổ cũ, của mè sửng, của nón
bài thơ, của gịng sông thơ, của ngọn núi mộng, của dư luận dỏng
tai dương mắt lảng vảng trên cầu Tràng Tiền, Huế của sự chấp nhận
trầm lặng và chối từ băo táp. Huế đó, Huế ghê gớm, Huế không tha
thứ tội lỗi bao giờ, Huế của đạo đức ṿi vọi và luân lư cao đẹp,
nhưng Huế không làm ǵ được, và Huế ngẩn ngơ, Huế đứng lại, Huế bấm
tay nhau, Huế vây quanh, và Huế không biết phải làm ǵ trước họ hôn
nhau, Linh và Phủ hôn nhau, thanh khiết, thần thánh, ưng thuận và vô
tận. Hôn một lần đầu nhưng tận cùng và toàn vẹn hôn. Hôn bỡ ngỡ, bất ngờ, nhưng trao gởi,
tin tưởng và yên tâm lạ thường.
Huế bất lực nh́n Linh yêu, Huế gỗ đá và lạnh lùng nh́n, nhưng Linh
th́ Linh ngẩn ngơ, bàng hoàng, ngây ngất nh́n nàng hôn
như sự nổi loạn đầu đời liều lĩnh và kỳ thú đối với Huế.
Với Huế sau, với chính nàng trước đă. Cái hôn đánh dấu sự nổi loạn
bản thân bằng cái dấu chàm thắm tươi rờ rỡ, đỏ hồng của va chạm dịu
dàng và rung động vũ băo. Linh hôn người nàng yêu, Linh hôn chàng
hoàng tử đời nàng từ ngàn dậm, nàng đang bị giam cầm trên lầu cao
lạnh lùng gió thổi, nàng phiền muộn trong chín tầng lănh cung âm
thầm, chợt đâu trong đêm hè cơn gió mát ấy bỗng thoảng qua như hơi
thở người t́nh cúi xuống phả vào giấc ngủ, chợt đâu trong tối đen,
gịng ánh sáng ấy bỗng chảy vào, như t́nh yêu là một đoá mặt trời.
Lửa và ánh sáng ngh́n cũ làm sống trái đất ngu ngơ câm nín bây giờ
là lửa và nụ hôn là ánh sáng làm sống lên, làm ngoi lên, làm nở ra
Linh, từng cánh run rẩy, từng đài bỡ ngỡ, Linh nở lên thành h́nh hài
mới, Linh ngoi lên thành vóc dáng mới, trước tấm gương mà Linh nh́n
ngắm nàng bằng ôm gh́, bằng nhắm mắt, bằng nhận được tận cùng và đáp
lại trọn vẹn, để thấy rằng nàng đang được đời sống đích thực thụ
thai, nàng đang được t́nh yêu đích thực khai sinh.
Linh muốn nói thật nhỏ, bằng cái tiếng nói mê sảng th́ thầm lạc
gịong : “Tôi có thực” Linh muốn thét thật lớn, cho tiếng thét đánh
vỡ tan tành những thành tŕ vô h́nh của Huế :
“Tôi đă là tôi”, Linh
muốn truyền âm thanh qua miệng chàng, tới tâm hồn chàng:
“V́ anh đó
mà em có, v́ anh đó mà em đă là em” Nhưng Linh không nói, không thét
được, v́ nàng đang hôn.
Cái hôn bất tận, kéo nàng ngă vào vùng phiên lưu quay cuồng của cảm
giác vừa tiếp nhận, vừa khám phá. Cái hôn dẫn đi. Trên những cánh
đồng cỏ muà xuân, cỏ thơm nơn như chuốt lọc ánh sáng, cỏ mềm mại
như son hồng của Linh chạy mải miết, cánh đồng muà xuân chấp chới
muôn ngàn màu sắc, của bướm, của sương đang tan của nắng đang dấy,
của suối chảy róc rách thành sông vỗ hiền hoà, của chân trời cao
mênh mông với đất dưới này đước nối liền bằng thân thể nàng vươn lên
thành chiếc cầu ṿng bẩy sắc kỳ diệu, cánh đồng muà xuân là một hội
vui vĩ đại hân hoan, Linh muốn tham lam ôm đầy tay, uống đầy hồn,
nàng chỉ có một nhưng nàng muốn muôn ngh́n, nàng đ̣i t́nh yêu cho
nàng một đôi cánh, t́nh yêu cho nàng liền, nàng đ̣i t́nh yêu đi vào
đôi chân cuống quưt của nàng đôi hài bảy dậm, t́nh yêu cũng cho
nàng liền, thế là Linh bay đi, bay tới đâu cũng gặp nàng đang ra
đời, đang lớn, đang yêu và đang sung sướng.
Cái hôn dẫn Linh đi. Trên những con đường t́nh tự. Những khoảng tối
ẩn ẩn hiện hiện có lợi cho những cặp t́nh nhân, những khoảng tối
làm cho những mái tóc được kề liền, những bờ vai được tựa vào những
bờ vai, những ngón tay bỗng đan thêm một ṿng khăng khít. Con đường
nhỏ, biệt lập với đời sống, chỉ những kẻ yêu nhau được phép đi vào,
Đất thật mềm, lá thật xanh, yên lặng thật đầy, cái đẹp lắng đọng và
lớn, Vừa đi Linh vừa biết, bằng những khám phá kỳ ảo. Biết thân
thể không phải chỉ là cái bất động của h́nh hài trống không, mà
thân thể chỉ là giới hạn chứa đựng những cảm giác phá vỡ nó như một
nhà ngục. Biết cuộc đời không phải là cái thản nhiên tháng tháng
cái dửng dưng ngày ngày, nhạt nhạt đời đời kiếp kiếp và cuộc đời làm
bằng những đỉnh ngọn núi cái vút choáng váng,
những vực thẳm hun hút ghê hồn, nhưng người ta không có quyền sợ,
người ta sống nghĩa là người ta dám.
Trong mơ màng ngây ngất, chợt một cái ǵ được dịu dàng rời xa. Linh tựa hẳn đầu vào thân cây, nàng vẫn nhắm mắt, sự kỳ thú kéo
dài, Phủ và nàng đă thôi hôn nhau, nhưng Linh không chịu mở mắt và
môi nàng c̣n là một vết thương mê mẩn chưa b́nh phục. Linh tựa đầu
vào thân cây như thế không biết bao lâu. Nàng buông thả cho cảm giác
trôi đi. Phút này, trong ư muốn kéo dài trạng thái mộng, chưa muốn
trở về với cái thực chung quanh. Linh chỉ
muốn được tựa đầu vào vai Phủ mà ngủ.
Tiếng Phủ đầm ấm :
--Em nghĩ ǵ Linh ?
Đôi môi mở hé, cặp mắt lim dim, mái tóc loà xoà, Linh lắc đầu mỉm
cười:
--Em không nghĩ ǵ, em không muốn nghĩ ǵ hết.
Phủ nắm lấy tay Linh khẽ kéo nàng đi. Theo đà tay Phủ, Linh rời
khỏi thân cây, ra khỏi vùng bóng lá. Hai người bước mấy bước bên
nhau. Những bước chân lững thững, thư thái. Những bước chân lang
thang của những người yêu nhau. Họ cùng đi sâu vào tận cuối vườn. Lá rụng đầy trên mặt đất, dệt thành một mặt thảm lạo xạo dưới bước
chân đặt lên. Gió thổi lùa trong những chùm lá nghiêng ngả. Linh để
yên bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong bàn tay cứng cáp của Phủ.
Nàng sống một cảm giác thu nhỏ và được che chở.
Đến một phiến đá nằm nghiêng trên mặt đất, Phủ và Linh cùng ngồi
xuống.
--Chúng ḿnh yêu nhau từ bao giờ ?
Linh bật cười v́ thấy Phủ hỏi câu này đă là lần thứ ba. Nhưng lần
này nàng âu yếm ngó Phủ và trả lời :
--Từ năm ngày rồi anh ạ !
--Có ai biết chúng ḿnh yêu nhau không ?
Linh ngẫm nghĩ :
--Em mong là không.
--Tại sao em lại nói thế. Tại sao em lại mong là không ?
--Không th́ hơn. Hơn cho em. Anh không cần, nhưng với em, giữ kín
đáo vẫn là hơn. Em đă nói chuyện cho anh nghe những lần trước rồi. Anh c̣n lạ ǵ dư luận ở đây nữa. Người con gái yêu một người đàn
ông dù là t́nh yêu ấy trong sạch và chân thành đến đâu cũng bị coi
là hư hỏng, phóng đăng. T́nh yêu giữa một người con
gái và người con trai ở Huế chỉ được dư luận chấp nhận khi đă được
gia đ́nh ưng thuận.
Phủ hỏi :
--Nếu gia đ́nh không ưng thuận ?
--Th́ t́nh yêu đó không thành được.
--Khó thật đấy nhỉ.
--Vâng, khó lắm anh ạ !
Câu chuyện về dư luận ngừng lại ở đó. Phủ và Linh cùng muốn đẩy
ngay gịng ư nghĩ sang một hướng khác, phút này họ không muốn mất
vui đi. Năm ngày quen nhau. Năm ngày từ buổi sáng mưa phùn t́nh cờ
gặp nhau trên hè đường Trần Hưng Đạo đến buổi tự t́nh này và cái hôn
thứ nhất, Linh đă đi thật xa vào cái thế giới kỳ lạ. Với
nàng biết là ngần nào của t́nh yêu.
Nàng linh cảm t́nh yêu đó như một con đường chạy men theo một bờ vực
thẳm, một con đường đầy những nguy hiểm đang đợi chờ nàng, nhưng
chính sự hiểm nguy đó có một cái ǵ thật quyến rũ khiến nàng dấn
thân vào không đắn đo suy nghĩ.
--Anh liều thật.
--Liều ?
--Lại c̣n không liều ? Em cho anh địa chỉ,
chứ em chưa bảo anh đến chơi thế mà hôm sau anh đến ngay.
--Tại v́ anh muốn đến. Như thế là liều sao ? Đến thăm em có ǵ bậy
bạ đâu mà không dám làm. Anh như thế đó. Định làm ǵ, muốn làm ǵ,
là phải làm bằng được.
--Có bao giờ anh muốn làm ǵ mà không làm không ?
--Có. Trước kia. Nhưng anh đă tự thề nguyền với ḿnh là không bao
giờ rơi ngă vào lầm lẫn ấy nữa. Linh biết không, muốn làm một điều
ǵ, nhất là điều đó vô hại và không xấu xa mà không dám làm, như thế
là lầm lỗi lớn lao nhất của đời người. Không dám sống rồi người ta
sẽ hối hận măi măi, về sự hèn nhát của ḿnh. Anh nói hèn nhát. V́
anh coi đó là sự hèn nhát …
Linh cắt ngang lời Phủ :
--Anh à ! Thế mà có bao nhiêu điều em muốn mà em không dám làm đấy.
Em hèn nhát quá phải không anh.
Phủ gật đầu. Chàng nghiêm trang và thẳng thắn nói:
--Phải. Như thế là hèn nhát với chính ḿnh.
Linh tựa đầu vào vai Phủ :
--Em sẽ cố gắng không bao giờ hèn nhát nữa. Nhưng em sợ, em sợ lắm. Em chỉ là một người đàn bà. Bây giờ, có anh ở bên cạnh em không
sợ, nhưng lúc không có anh, sự sợ hăi lại xâm chiếm lấy em, em vui
lắm, nhưng đêm hôm qua, em đă khóc đấy, anh có biết không ?
Phủ cúi xuống, hôn nhẹ vào khoảng trũng của ánh mắt mơ màng buồn.
--Anh cũng sợ. Cuộc đời có nhiều đe doạ, nhiều trở lực làm chúng
ta thất đảm, muốn đầu hàng, muốn chạy trốn. Sức mạnh kỳ diệu nhất
để chống trả lại sự khiếp đảm ấy là t́nh yêu. Một người, đứng lẻ
loi một ḿnh, yếu đuối và mong manh biết chừng nào. Nhưng hai
người, nếu cùng nhận chia xẻ định mệnh và số kiếp nhau và trung
thành với sự cam kết ấy th́ hai người đó và t́nh yêu của họ tạo
thành một thế giới không có ǵ lay chuyển và phá vỡ được. Anh yêu
em, em đừng sợ. Phải cố gắng khắc phục mọi thứ sợ hăi tước đoạt của
chúng ta cái quyền được sống được làm chủ đời ḿnh. Linh, có nghe
thấy anh nói ǵ không ?
--Dạ
--Anh có cảm tưởng ṿm trời này, xă hội này, cái chung quanh này,
cả đến đất trời thơ mộng này, h́nh như đă từ bao lâu là những mắt
lưới vô h́nh đan lấy nhau, úp chụp xuống đời sống của em không cho
vùng quẫy, không cho lên tiếng. Phải nhớ định mệnh trong đầu óc, em
không làm điều ǵ bậy bạ và tội lỗi hết.
T́nh yêu là hiện tượng cao qúy nhất của tâm hồn người.
--Dạ
Phủ mỉm cười nh́n người yêu, nghĩ thầm:
“Cái tiếng dạ của người thiếu nữ Huế sao mà dễ thương lạ lùng”. Chàng thấy ḷng lắng dịu xuống. Chàng có cảm tưởng Linh và chàng
đang ở một nơi nào thật xa nơi chốn chàng muốn quên,
chàng đang dẫn Linh vào một cuộc phiêu lưu và chàng muốn cả hai cũng
không bao giờ bận tâm nữa đến chuyện trở về.
Trên đầu họ, ṿm trời Huế thấp dần, thấp dần. Những giải mây
không chuyển đi nữa mà đọng lại, hoà vào nhau thành một nền trời
sám ngắt. Trận mưa chưa đổ nhưng đă treo nặng trên đầu họ.
--Mưa đến nơi anh ạ ! Linh nh́n lên, và nắm chặt lấy tay Phủ.
--Anh đưa em về.
Hai người nắm chặt lấy nhau, d́u nhau đứng dậy. Phủ ôm chặt lấy
Linh. Cái hôn tạm biệt ngắn ngủi vội vă nhưng nồng nàng không kém
ǵ cái hôn trước. Linh gục đầu vào vai Phủ, nói nhỏ :
--Em không muốn về. Em chỉ muốn ở đây măi với anh.
--Chúng ḿnh sẽ gặp lại nhau.
--Vâng. Chúng ḿnh sẽ gặp lại nhau.
Phủ lấy áo mưa khoác lên người cho Linh. Nàng khép chặt hai tà áo
vào người, cảm thấy ấm áp lạ thường. Họ nh́n lại nơi chốn t́nh tự
một lần nữa. Linh Mụ vẫn vắng ngắt. Căn chùa yên tĩnh trong một
vùng lá rụng và rêu phủ. Linh yên tâm, ngẩng đầu lên
cười với Phủ.
--Chưa một cặp mắt thù oán nào nh́n thấy chúng ḿnh đấy chứ ?
--Anh sợ có người nh́n sao ?
Phủ bật cười lớn :
--Sợ ?
Chàng trầm giọng :
--Anh sợ là sợ cho em. anh muốn giữ cho em, giữ riêng lúc này. Sẽ
đến một lúc nào em không phải sợ, và
anh cũng không phải giữ cho em nữa.
Lời nói mơ hồ, không rơ ư nghĩa nhưng cũng làm Linh sung sướng. Nàng không biết Phủ định ǵ về t́nh yêu của nàng và Phủ trong ngày
tới, nàng không biết được những ǵ đang đợi chờ nàng, nhưng phút
này, có người yêu bên cạnh, được yêu, được che chở và Linh sống
toàn vẹn với hạnh phúc. Nàng không muốn đ̣i hỏi ǵ
khác.
Họ đặt trở lại những bước chân trên con đường xanh thẫm màu rêu óng
mướt. Cái tháp cao ngất bỏ lại, rồi những v́ tường rồi những thềm
đá. Con sông dưới kia hiện ra, con sông Hương lững lờ lượn đi bằng
một nhịp chuyển vần thầm lặng và mềm mại. Con sông Hương đẹp. Như
ḷng Linh tươi sáng. Bàn tay nàng vẫn nằm gọn trong tay Phủ. Em
không sợ nữa đâu anh ! Em yêu anh. Và mặc Huế,
nếu Huế thù ghét t́nh yêu của chúng ta.
Chờ cho Linh và Phủ đi khuất xuống những bực đá. Vấn mới từ từ ra
khỏi chỗ ẩn nấp. Hắn đứng ngẩn người, nh́n ra phía cửa chùa. Trong
Vấn là sự kinh ngạc vô bờ bến. Hắn đă nh́n thấy Linh và Phủ hôn
nhau, Linh và Phủ ngồi với nhau dưới gốc cây. Hắn đă nghe thấy
tiếng cười khúc khích của hai người dưới bóng lá. Hắn lại c̣n tưởng
như nghe thấy cái hôn đắm đuối đến bất tận của họ. Hắn kinh ngạc v́
hắn vừa khám phá thấy con người mới ở Linh mà trước đây hăn không
ngờ tới bao giờ. Chính sự bất ngờ này làm hắn căm tức nhất. Bởi v́
con người đó – con người đam mê, cuồng nhiệt, t́nh tứ -- hắn chưa
từng sống với lần nào. Vấn lẩm bẩm:
--Hừ, thế mà cứ tưởng nó đứng đắn lắm.
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, khi Vấn từ chuà Linh Mụ đi ra. Hắn t́m
chỗ trú nhưng không kịp đành để mặc cho mưa đổ suống đầu xuống cổ. Một thoáng, tóc tai mặt mũi hắn đă ướt sũng. Hắn đội mưa, lầm lũi
bước đi, trong đầu óc bừng bừng một ư định trả thù hèn mạt. Phải
phá vỡ mối t́nh giữa Linh và Phủ. Nhưng bằng cách nào ? Đó là tất
cả vấn đễ mà Vấn loay hoay t́m kiếm.
Cuối cùng hắn cũng không t́m được cách nào hơn là nói toang cho dư
luận biết về mối t́nh bí mật của Linh.
Chương XIV
Bà Phán Thi đứng quay lưng lại, nói với Linh đứng ở sau lưng:
--Con về gặp bà, nhớ thưa với bà tuần sau thầy mẹ sẽ về thăm bà.
Con đi ngay đi kẻo muộn.
Linh đi tới đặt tay lên vai mẹ, cười:
--Từ sáng đến giờ, mẹ gịuc con mấy lần rồi. C̣n sớm quá mà.
Lát nữa con đi cũng được.
Bà Phán Thi quay lại, nói như gắt:
--Ô hay ! Mẹ bảo con đi ngay, sao cứ để phải giục như thế !
Trước đôi mắt mở lớn v́ ngạc nhiên của Linh, bà Phán Thi dịu giọng
xuống, cho con gái khỏi nghi ngờ :
--Bà đau, chắc đang mong thầy mẹ hay các con về thăm lắm. Đi sớm
về sớm có hơn không ? Về chiều, dễ gặp
mưa ở dọc đường lắm.
--Con đi ngay bây giờ đây.
Trở vào buồng, ngồi trước gương, vừa chải đầu Linh vừa suy nghĩ. Nàng thấy thái độ của mẹ có một cái ǵ khác thường. Cái việc bà
Phán đột ngột bảo nàng về thăm bà ngoại bên thôn Vĩ Dạ, h́nh như có
một dụng ư nào đó mà nàng không đoán được. Bà ngoại nàng đau thật,
nhưng theo như đứa em gái sang cho biết, bà ngoại đă khỏi được mấy
ngày nay rồi mà ! Tại sao c̣n phải về thăm ? Và tại sao phải về thăm
ngay như thế ?
Từ thuở nhỏ, không bao giờ Linh dám trái lời mẹ. Nàng hiền hậu,
nàng là một đứa con hiêú thảo và ngoan ngoăn,
hai mẹ con thương yêu nhau và điều làm Linh sợ hăi nhất là ở đời
nàng làm một điều ǵ có thể làm mẹ đau buồn.
Nhưng sáng nay, trời đẹp quá, giữa mùa mưa dầm mà có được một buổi
sáng đẹp trời như thế này, gặp Phủ, đi chơi với chàng, vui thích
biết bao nhiêu. “Ác thật” Linh nhủ thầm, và nh́n khuôn mặt nàng
trong bóng gương. Mấy tuần lễ đến với Linh như một đảo lộn lớn lao
trong tâm hồn, và h́nh dáng nàng dường như cũng có một đổi thay kỳ
diệu. Lần thứ nhất, tự nh́n ngắm, Linh thấy ḿnh xinh đẹp. Nàng
chưa từng bận tâm đến nhan sắc của ḿnh, bây giờ nàng chợt khám phá
thấy con người ḿnh, khám phá thấy luôn nàng đẹp,
nàng khả ái và dễ thương.
Chợt nhớ lại câu nói của Phủ:
--Tấm gương làm cho người đàn bà nh́n thấy ḿnh đẹp hơn cả là đôi
mắt của người yêu.
Linh đă nh́n vào đôi mắt Phủ. Nàng yêu tất cả ở chàng. Mái tóc
chàng như có mưa gió và sương nắng thôỉ lùa, đẹp một vẻ đẹp hoang vu
và gió băo. Vầng trán của chàng, một vầng trán phẳng và rộng, trên
đó những nét năn như những dấu vết cuộc sống mà chàng tiếp nhận
thoải mái và coi thường. Cái miệng chàng, vành môi hơi trễ như lúc
nào cũng thấp thoáng một nụ cười riễu cợt. Linh yêu, yêu tất cả. Nhưng nàng yêu nhất là đôi mắt. Nàng cảm thấy đôi mắt ấy là cả một
thế giới. Nhiều lúc thản nhiên đến độc ác, lạnh lùng đến rùng ḿnh
và cách biệt đến sợ hăi. Nhưng khi đôi mắt yêu dấu ấy đậu xuống
nàng, đó là cái nh́n của nắng muà xuân vờn trên một đài hoa làm run
rẩy, của nắng muà hè làm cho mê thiếp, của nắng mùa thu làm say
người như men, như rượu, của nắng muà đông khi vừa hiển hiện, chợt tưởng như muà xuân đă đâu đó trở về. Đôi mắt Phủ sâu, u uẩn
buồn, phảng phất tâm hồn chàng trong đó, Linh thấy đẹp vô cùng,
một nét đẹp mà nàng không tài nào diễn tả được nhưng lúc nào cũng
bắt nàng phải nghĩ tới và nhớ đến.
“Thế mà hôm nay, mẹ ḿnh bắt ḿnh về Vĩ Dạ thăm bà ngoại, và ḿnh
không được nh́n thấy đôi mắt ấy”. Linh nghĩ,
và nàng chải vội tóc đứng lên.
Giây phút đó, Linh không ngờ một thử thách ghê gớm sắp đến với nàng,
đẩy nàng phải đứng trước một lưa chọn quyết liệt.
o0o
Bà Phán Thi nh́n đồng hồ, thấy Linh đă đi được chừng nửa giờ đồng hồ. Căn nhà yên tĩnh.
Tiếng chuông thong thả buông từng giọt, gió chạy trên thảm cỏ ngoài
vườn, nắng rất đẹp nhưng là thứ nắng mong manh cho đoán thấy trận
mưa đă rập ŕnh đâu đó.
Bà Phán Thi nh́n ra cổng, và bà đợi chờ, Chàng trẻ tuổi có dám đến
gặp bà ? Có hiểu bà cho mời đến để làm ǵ ? Y có dám đến ? Bấy nhiêu
câu hỏi được đặt ra trong đầu óc người mẹ, nhưng bà Phán Thi không
có thời giờ suy nghĩ nữa. Bà nghiêm mặt ngồi
thẳng người lên.
Một chiếc xe xích lô vừa đậu lại ngoài đường. Một chàng trẻ tuổi từ
trên xe bước xuống. Hắn đó. Hắn là gă đàn ông đă quyến rũ con gái
bà, gă đàn ông lạ mặt một buổi nào đă đến giữa cái thành phố trầm
lặng này, gă đàn ông từng làm không biết bao nhiêu điều xấu xa và
tai tiếng. Không thể để gă tai tiếng cho gia đ́nh bà được. Không
thể để gă quyến rũ con gái bà như thế được.
Phải có một thái độ quyết liệt.
Trả tiền xe xong, Phủ rút lửa, châm một điếu thuốc. Những lúc bối
rối hay phân vân, Phủ thường có thói quen châm một điếu thuốc như
thế, cử chỉ đốt thuốc đối với chàng là một khoảng khắc định thần
qúy báu, hút một hơi thuốc thật dài, cúi đầu xuống, khi ngửng lên
thở khói ra, ở nhiều trường hợp, chỉ trong một hơi thuốc mà chàng đă
t́m thấy lối thoát, lối giải quyết cho hơn một vấn đề
khó khăn.
Nhưng lần này, không hiểu sao, vừa đốt cháy xong điếu thuốc, chàng
cau mặt vất ngay nó xuống mặt cỏ. Phủ không thấy có lư do ǵ phải
bối rối, phải hoảng hốt cả. Chàng b́nh tĩnh bước qua một thềm cổng
và khoan thai đi lên hàng hiên. Thấy mẹ Linh ngồi đó, Phủ cúi đầu
chào cùng một lúc bà Phán Thi lên tiếng:
--Mời ông vào.
Thấy Phủ bước vào nhưng vẫn đứng yên, bà Phán Thi chỉ tay:
--Ông ngồi chơi, ông ngồi xuống đó.
Yên lặng một lát. Bà Phán Thi ngắm nh́n Phủ từ đầu đến
chân.
Phủ ngồi yên để mặc cho cái nh́n của người mẹ đo lường nhân cách. Chàng đưa mắt t́m kiếm. Không thấy Linh đâu, Phủ mới yên tâm.
Chàng thành thực không muốn Linh biết chàng đến.
--Ông đă nhận được thư tôi ?
--Dạ, đă nhận được.
--Cám ơn ông đă tới.
Lại yên lặng một lát. Phủ đánh diêm châm thuốc lá. Lần này, không
phải để trấn tĩnh. Mà chỉ v́ chàng muốn hút thuốc là và không biết
nói ǵ hơn là đợi chờ bà Phán Thi muốn nói với chàng những điều ǵ. Tất nhiên là không tốt đẹp ǵ. Phủ cũng không ngạc nhiên khi nhận
được thư ngắn ngủi của bà Phán, chiều qua khi chàng đưa mấy đứa cháu
đi chơi vừa về đến nhà. Lá thư do
Dụ giao cho chàng.
--Ông có biết tôi mời ông đến đây làm ǵ không ?
Phủ nh́n thẳng vào mặt người mẹ,
chàng b́nh tĩnh chịu đựng cái nh́n nghiêm khắc không lảng tránh.
--Cháu cũng hơi đoán được ư định của cụ. Nhưng xin cụ cho biết
thẳng. Lời nói thẳng vẫn là lời nói đáng nghe nhất.
Bà Phán Thi giật ḿnh. Bà không ngờ người đàn ông lại có thể trả
lời bà một cách đường hoàng và dơng dạc như thế. Hơi bối rối một
chút bà Phán Thi đằng hắng nói tiếp :
--Ông vừa nói : lời nói thẳng vẫn là lời nói đáng nghe nhất. Đúng
lắm. Vậy tôi xin hỏi thẳng. Ông có quen biết cháu … Linh, con gái
tôi ?
--Dạ, có.
--Quen từ khi con gái tôi vào thăm chị nó ở Sài G̣n ?
Sự gợi lại của bà Phán Thi làm Phủ mỉm cười vui thú. Chàng vừa nhớ
lại, thêm một lần nữa, trường hợp ngộ nghĩnh đă ném chàng ngă
vào Linh ở hành lang toà án.
--Cũng không hẳn như thế ! Cụ có thể coi như cháu chỉ quen Linh ở
Huế.
--Coi như thế cũng được. Bây giờ tôi
yêu cầu ông một điều.
--Xin cụ cứ nói.
--Đừng bao giờ ông t́m gặp con gái tôi nữa.
Xin ông để cho con gái tôi yên.
Phủ trừng mắt nh́n người đàn bà ngồi trước mặt mà lời nói thiếu lễ
độ đă làm chàng tức giận. Bằng cách nghĩ thầm : Đây là một người mẹ,
và người mẹ nào cũng có quyền được vô lư và bất công nếu vô lư và
bất công ấy được đọc bởi t́nh yêu con.
--Nhận được thư cụ, và trước khi đến đây, cháu đă đoán trước được
đôi phần những điều cụ định nói. Không ngờ cụ nói thẳng và rơ như
thế. Có lẽ …
--Có lẽ thế nào ? Bà Phán Thi cướp lời.
--Có lẽ cụ hiểu lầm cháu là hạng người không đứng đắn.
Bà Phán Thi bật lên một tiếng mai mỉa :
--Ở Huế chúng tôi cũng có báo đọc, và chúng tôi đọc báo rất kỹ.
Ông nhớ cho như thế.
Phủ đă biết bà Phán Thi định ám chỉ đă biết rơ những vụ tai tiếng
xấu xa ở Sài G̣n của chàng trước đây qua những bài báo.
Chàng thấy ḿnh nhỏ nhen nhưng không đừng được mà không trả đũa lại.
--Điều này cháu biết lắm. Ở Huế, nhiều người rỗi răi quá không
biết làm ǵ nên đọc báo cả ngày và biết nhiều chuyện lắm. Ư cụ muốn
nói cháu cho một quá khứ hư hỏng, và cháu không có quyền quen biết
những thiếu nữ con nhà gia giáo ?
Đă nói th́ không lú được nữa, bà Phán Thi gật đầu:
--Phải.
Phút này, Phủ có hàng trăm điều muốn nói cho người mẹ đeo nặng hàng
mớ thành kiến lỗi thời này hiểu thế nào là qúa khứ của một đời
người, quá khứ không thể là phản chiếu của hiện tại, và xét đoán
con người qua quá khứ của họ là một xét đoán cạn hẹp, thiếu độ
lượng và dễ đưa đến những lầm lẫn đáng tiếc. Ấy thế mà Phủ cúi đầu
xuống và ngồi yên. Chàng chợt cảm thấy mỏi mệt lạ thường. Trước xă
hội, trước kẻ khác, là mẹ người yêu lúc đó. Lại nôỉ giận trong tâm
hồn Phủ cái ư muốn xa lánh, quay mặt đi, như chàng đă xa lánh Sài
G̣n để t́m ẩn náu ở Huế. Biết đâu bà Phán Thi không có lư, như tất
cả những người mẹ bao giờ cũng có lư ? Chàng nghĩ chàng đă đem lại
cho Linh một t́nh yêu cao qúy, nhưng t́nh yêu bây giờ có đưa
đến hạnh phúc mai sau ? Câu hỏi được đặt ra như một sự thực bàng
hoàng mà Linh và chàng đều chưa bao giờ nghĩ tới.
Phủ thong thả đứng dậy đi mấy bước vô định trên nền đá hoa. Cuối
cùng chàng dừng lại trước khung cửa nh́n xuống khu vườn nhỏ. Thiếu
Linh tất cả đều trở nên xa lạ đối với chàng. Người đàn bà hẹp lượng
ngồi sau lưng mà Phủ cảm thấy như cái nh́n soi mói vẫn không thôi
lặng lẽ theo dơi, lũ đồ đạc xếp đặt ngăn nắp chung quanh thảm cỏ và
những hàng cây dưới kia, những bức tường trần trụi
cửa căn buồng này, tất cả thuộc vào một thế giới tĩnh tại và sự hiện
hữu của chàng chỉ là một khuấy động vô lư.
Anh không đem lại cho em điều người ta phải đem lại cho người yêu là
hạnh phúc. Không có hạnh phúc, t́nh yêu không phải là t́nh yêu. Đó
chỉ là một trận t́nh như một buổi nắng, một cơn mưa, thứ thời tiết
thất thường của một đời người, cuộc phiên lưu chốc lát của một đời
người, anh không thể đẩy em vào cuộc phiên lưu đó, bởi v́ em sẽ
mất nhiều hơn là nhận được, bởi v́ em sẽ đi và không thể trở về,
khi đó t́nh yêu chỉ c̣n là một tấm thảm kịch nhiều màn của tan vỡ và
hối hận, của nụ cười em hôm nay thành gịot lệ ngày mai, của cái đẹp
biến thành tội lỗi, xă hội nay không có chỗ cho những người chúng
ta yêu nhau. Chúng ta không có đủ vũ khí để đánh thắng cái xă hội
này, nơi hàng ngh́n sự thật đă dựng thành trở lực, nơi thành kiến,
dư luận măi măi là những kẻ thù không tha thứ cho kẻ nào dám coi
thường nó. Anh coi thường nó, nhưng em không thể coi thường.
Cuối cùng là chúng ta chỉ được đến với nhau trong cái trạm gặp gỡ
chốc lát của hai ngă đường riêng biệt.
Khi Phủ quay trở lại đứng trước mặt bà Phán Thi chàng cũng không
hiểu sự ưng thuận của chàng là một thái độ can đảm hay hèn nhát. Mà
chỉ thấy như thế là hay hơn. Không thể
khác. Cho cả chàng và Linh.
--Cụ đă được toại nguyện.
--Nghĩa là …
--Không bao giờ cháu t́m gặp Linh nữa.
Phủ cười:
--Thành phố Huế nhỏ quá, không t́m rồi cũng gặp. Vậy cháu sẽ đi
khỏi nơi này, như thế cho cụ được hoàn toàn yên tâm.
Trước khi đi ra. Phủ hỏi người mẹ:
--Cụ có cho Linh biết chuyện này không ?
--Không, tôi không muốn cho nó biết.
Phủ ngẫm nghĩ và gật đầu:
--Như thế là hơn.
Phủ cúi đầu chào bà Phán Thi, đi nhanh ra ngoài.
o0o
Chương XV
Phủ chọn lúc uống cà phê sau bữa cơm để bảo cho Dụ biết ư định chàng
là sẽ đáp xe lửa trở về Sài G̣n ngày mai. Hai vợ chồng Dụ đưa mắt
nh́n nhau, cả hai đều không dấu được ngạc nhiên, v́ trước đó họ
không hề thấy Phủ đá động đến chuyện từ giă Huế. Dụ mỉm cười:
--Thế mà cứ tưởng anh sẽ ăn đời ở kiếp với Huế.
Phủ cũng cười:
--Tôi không ăn đời ở kiếp được với ai hết.
Với Huế cũng vậy.
Rồi Phủ lảng sang chuyện khác. Ăn cơm xong, Phủ định sang ngay
buồng riêng nhưng không được. Thằng Vy, nghe thấy bác Phủ của nó
sắp về Sài G̣n không ở Huế với nó, cứ bíu chặt lấy Phủ, bố mẹ nó
mắng, dọa thế nào cũng không chịu buông. Phủ ôm thằng nhỏ lên ḷng. Chàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của nó và chàng cũng thấy cảm
động. Phủ chợt nhớ đến lời những bạn chàng ở Sài G̣n nói về chàng, những người bạn thân thiết lâu ngày nhất, tự hào là hiểu chàng hơn
hết, ai nấy đều cho Phủ là một con người lạnh lùng, hạn chế t́nh
cảm không cho biểu lộ ra ngoài, rồi chính sự hạn chế đó lâu dần
thành một hủy diệt vô h́nh không cho t́nh cảm nẩy nở b́nh thường và
tốt đẹp nữa. Nhưng họ đều lầm, Phủ biết chắc chắn như vậy. Chàng
cho là t́nh cảm phải có đối tượng thích ứng mới phát hiện ra được. Những nỗi niềm vui buồn, hờn giận ở chàng khác người khác là ở chỗ
kín đáo, trang trọng mà không bất chợt, không ồn ào, chứ không
phải là không có.
Mấy tuần lễ ở Huế, giữa Phủ và đứa con nhỏ của bạn đă là sợi giây
t́nh cảm càng ngày càng thắm thiết bền chặt. Chàng không thể rời
đứa nhỏ. Như chàng không nỡ rời Linh mà phải rời. Ôm thằng Vy
trong ḷng, Phủ chợt nhớ đến hiện tượng đó. Ḿnh không được quyền
sống theo ư ḿnh nữa. Đă đến lúc quá khứ bắt hiện tại phải trả nợ
rồi. Một vốn thành bao nhiêu lời đây ? Câu hỏi gieo một nỗi buồn vô
cùng tận vào đáy cùng tâm tư phiền muộn của Phủ. Chàng nghĩ cuộc
đời đă ở xa. Đâu đó. Lăng đăng. Thấp thoáng. H́nh ảnh cuộc đời
ấy chỉ c̣n là một mặt phẳng lặng lờ và phiền muộn như giấc ngủ,
trên đó Phủ buông thân thể trôi theo gịng tháng ngày.
--Bác về Sài G̣n cháu có nhớ bác không ?
--Nhớ
--Cháu nhớ viết thư cho bác nghe !
--Nhớ
--Nhớ không được bắt nạt em và tối phải đi ngủ sớm nghe không ?
Thằng Vy vùi đầu vào ngực Phủ, gật đầu lia lịa và nói một tràng dài
“Nhớ. Nhớ “ khiến Phủ bật cười. Chàng biết chàng sẽ chẳng bao giờ
trở lại Huế hoặc có trở lại cũng c̣n lâu lắm, nhưng không hiểu tại
sao chàng vẫn c̣n muốn nói dối thằng Vy:
--Bác về rồi bác sẽ lại ra Huế ngay với Vy.
Thằng nhỏ mừng rỡ vùng đứng lên. Nó quỳ gối ngon lành trên đùi Phủ,
hỏi sốt sắng:
--Thật nghe bác.
--Thật
--Bác đừng nói dối cháu nghe bác.
--Nghe.
Dụ gắt con:
--Vy, không được hỗn với bác. Anh chiều nó quá.
Cháu sinh hư th́ nguy lắm đấy.
--Không, cháu ngoan lắm.
Đôi mắt Phủ mơ màng. Nói chuyện với thằng Vy mà Phủ có cảm tưởng
chàng đang nói chuyện với Linh, những lời nói của chàng đều gửi cho
Linh. Phủ cúi xuống hôn lên mái tóc thằng nhỏ, để th́ thầm với
người yêu trong tưởng tượng : Anh đang nói với em đó. Vĩnh biệt, em yêu dấu !
--Thôi, cháu cho bác đi thu xếp va ly.
Phủ đẩy nhẹ thằng Vy ra, cúi đầu đi
sang buồng riêng.
o0o
Đêm xuống dần. Một đêm của Huế, lướt thướt, ướt át trong mùa mưa
dầm. Phủ đầu trần đi bộ một ḿnh dưới trời mưa. Chàng kéo cao cổ
áo cho chùm kín gáy hai tay thọc sâu vào túi áo đi mưa,
chàng cúi đầu xuống và chàng chậm chạp bước đi trên lề đường.
Hai bên, những dẫy nhà hoặc tối om hoặc chỉ le lói một thứ ánh sáng
mong manh và khuya khoắt. Đêm xuống, đời sống khép kín của Huế rút
lui thật sâu và thật xa sau những cánh cổng, những khoảng vườn và
những cánh cửa đă cài then kia. Điểm lửa của điếu thuốc lá trên môi
Phủ vừa bị mưa làm cho tắt ngấm. Điếu thuốc ướt đẫm, như mặt mũi,
như mái tóc chàng.
Phủ nhổ điếu thuốc, và bước lên cầu Tràng Tiền. Từ bên khu Thành
Nội, chàng đang vượt qua con sông Hương để sang phía bên kia
của thành phố Huế ch́m đắm trong mưa bay và bóng tối.
Mặt sông tối hút không nh́n thấy. Những gịng mưa
bay qua vùng ánh sáng vàng đục của cây cầu trắng toát rơi xuống ḷng
sông như rơi xuống một vực thẳm không cùng.
Lần gặp nhau hai hôm trước, Linh đă tả cho chàng nghe cái đẹp huyền
ảo của gịng sông Hương giữa mùa trăng sáng. Trăng dát vàng trên
mặt nước xanh, tự đó bay lên tiếng ḥ mái đẩy, trên đó là những
bóng thuyền dài vút như lời than, bóng thuyền trên sông Hương,
tiếng hát trên sông Hương dưới ánh trăng là tất cả cái đẹp buồn dịu
dàng và ngây ngất nhớ của Huế.
Khi đó, nghe người yêu kể chuyện trăng sáng trên sông Hương, Phủ đă
mỉm cười bảo Linh:
--Cứ nghe em tả đă thấy đẹp. Tiếc
rằng anh đến Huế đúng vào mùa mưa dầm nên chưa được nh́n thấy tận
mắt cái đẹp đó.
--Hết mùa mưa rồi anh sẽ thấy.
--Ừ, hết muà mưa rồi anh sẽ thấy.
Phủ bật cười thành tiếng và nói tiếp:
--Hết mùa mưa. Chúng ḿnh nói chuyện với nhau cứ y như là
anh sẽ vĩnh viễn ở lại với Huế không bằng.
Linh, chân thực và thơ ngây:
--Chẳng đúng như thế sao ? Anh sẽ c̣n ở lại đây lâu với em chứ ?
--Lẽ cố nhiên là anh muốn ở lại. Nhưng
ai biết trước được những bất ngờ xẩy đến trong ngày mai. Người ta
không bao giờ có thể biết được ngày mai như thế nào.
Phủ nh́n Linh, tưởng tượng đến khuôn mặt người yêu dưới ánh trăng. Khuôn mặt đẹp dịu dàng hẳn là c̣n đẹp muôn phân dưới ánh trăng xanh
dịu dàng. Phủ bảo Linh như thế và nàng đă đỏ mặt v́ sung sướng. Rồi chợt nghĩ đến câu nói của nàng về tương lai là hiện tượng của
đời sống không ai đoán trước được như thế nào. Phủ đă hỏi Linh :
--Em à ?
--Dạ
--Nếu ngày mai, v́ một chuyện bất ngờ nào đó anh bỏ Huế, bỏ đi
không bao giờ trở lại, em sẽ có thái độ ǵ ?
Linh cười:
--Anh bắt em trả lời ?
--Không bắt. Nhưng muốn.
--Được. Nhưng em hỏi lại anh đă. Anh bỏ đi có cho em biết trước
không ?
--Nếu anh cho em biết ?
Linh nũng nịu nắm lấy tay Phủ:
--Em sẽ khóc. Nước mắt em sẽ nhiều hơn là nước của suốt một mùa mưa
dầm ở Huế, em sẽ cầu xin anh đừng bỏ em tội nghiệp,
anh phải ở lại với em, và anh sẽ không thể đi được nữa.
Phủ thở dài gật đầu:
--Anh không thể đi được thật. Nhưng nếu anh lặng lẽ bỏ đi xa mà
không cho biết ?
Phủ giật ḿnh khi thấy Linh thản nhiên trả lời không nghĩ ngơị :
--Th́ ngày nào em biết em sẽ tự tử ngay trong ngày hôm đó.
--Em nói đùa hay em nói thật đấy ?
Linh cười ṛn ră :
--Em nói đùa. Nhưng anh cứ thử bỏ đi như thế xem rồi anh sẽ
biết là đùa hay thật.
Mẩu đối thoại hai ngày trước trở lại trong đầu óc Phủ và chàng đă đi
qua hết cầu Tràng Tiền lúc nào không hay. Mưa không lớn nhưng vẫn
âm thầm rả rích trong bóng tối. Con đường thẳng tắp dưới bóng cây
hiện ra, và Phủ thấy chàng đang đi về phía nhà Linh. Chàng đứng
lại, tự hỏi chàng đă hứa với người mẹ là không bao giờ gặp Linh nữa, vậy chàng c̣n đi vào con đường này làm ǵ ? Nghĩ thế mà rồi chân
chàng lại đều nhịp bước. Phủ muốn nh́n thấy Linh. Nh́n thấy,
một lần cuối cùng.
Khung cửa sổ như cái khung của một tấm h́nh mà Phủ đang chụp, đang
thu vào kỷ niệm chàng. Phủ đứng nép ḿnh sau một gốc cây, lặng lẽ
nh́n sang. Chàng chờ đợi dễ đến mười phút mới thấy Linh hiện ra
trong khung cửa ấy. Linh hiện ra rồi mất đi. Phủ lại chờ. Linh
lại đi qua khung cửa rồi lại đi mất đi. Hai ba lần như thế. Cuối
cùng Phủ vui mừng thấy Linh ngồi xuống ghế. Nàng ngồi hướng ra
đường, trên tay cầm một cuốn sách và chăm chú đọc. “Em đọc sách,
tối nào em cũng đọc sách trước khi đi ngủ. Nhưng từ giờ, em đọc
sách chỉ là để được nghĩ đến anh“. Thêm một câu nói của người yêu
vừa nhớ lại và Phủ thấy hồi hộp trong ḷng v́ mến thương và cảm động
lẫn lộn. Tối nay Linh mặc một cái áo ngủ màu thẫm, bên
ngoài là một chiếc áo len trắng làm nổi bật maí tóc thả dài xuống
hai vai.
Phủ yên lặng ngắm Linh từ sau gốc cây bên này đường. Chàng muốn
vượt con đường đi sang. Chàng muốn gơ thật mạnh, gơ liên hồi, gơ
cuống quưt vào cánh cửa đóng kín kia. Chàng muốn vừa gơ vừa gọi tên
Linh, gọi thật lớn cho nàng nghe thấy, cho cả thành phố Huế nghe
thấy, chàng muốn rũ bỏ lời chàng đă hứa với người mẹ. Sự ước muốn
của chàng bừng bừng mănh liệt. Chàng bước một bước ra khỏi gốc cây. Nhưng rồi chàng lùi trở lại, lùi trở lại chỗ cũ. Một sức mạnh thứ
hai, mănh liệt hơn ước muốn của chàng đă ḱm chân Phủ đứng lại. Quá khứ lại hiện ra.
Một quá khứ đầy tai tiếng xấu xa, đầy những điều mà dư luận nơi
người yêu đang sống và gia đ́nh của người yêu không thể chấp nhận và
tha thứ.
Khung cửa sổ có ánh đèn sáng dịu dàng và bên trong, Linh ngồi đọc
sách, phút này Phủ nh́n thấy như h́nh ảnh của một thế giới khác
biệt ở rất xa cái thế giới đầy bất trắc và gió băo là cuộc đời chàng. Chàng đứng ở ngoài. Chung quanh chàng là bóng tối, mưa bay, sự
giăi dầu của gió và sương mù, sự lạnh lẽo của đêm, sự sào sạc của lá, âm thầm của cỏ, heo hút của con đường, mênh mông của ṿm trời,
thế giới đời chàng trước sau là cái ấn tượng đó của một cuộc hành
tŕnh không dừng chân, ở ngoài mọi trạm nghỉ. Linh không thể có
mặt trong vùng gió băo ấy. Nàng ngồi kia, nàng ngồi ở trong kia, ở
thật xa chàng, lùi khuất sau những cánh cửa, nơi Phủ không bao giờ
ḥa ḿnh vào được, và phút này Phủ mới khám phá thấy
là chàng tuy ở gần mà kỳ thực là giữa chàng và Linh, cái hố cách
biệt vẫn thăm thẳm và những trở lực th́ trùng trùng điệp điệp.
Phủ soay người lại tựa lưng vào một gốc cây “Vĩnh biệt. Vĩnh biệt
em yêu dấu”. Phủ th́ thầm rất nhẹ trong bóng tối. Tiếng nói thoảng
như hơi sương của chàng lan đi, lẫn vào tiếng thở dài của một đêm
Huế lạnh và buồn. Vậy là chàng lại bỏ đi, cái bóng tối âm thầm
vĩnh viễn là bạn của những hè đường có ánh đèn khuya khoắt soi
nghiêng, những dấu chân lẻ loi lại vang động trong im lặng, bỏ đi
như trước, như đă bao nhiêu lần bỏ đi như sẽ đến rồi
sẽ bỏ đi măi măi.
Trong Phủ là một cảm giác ngậm ngùi và nhẫn nhục. Chàng tưởng, với
Linh, đă nổ lên một va chạm dữ dội và bàng hoàng làm đảo lộn được
gịng chảy của định mệnh. Nhưng chàng đă tưởng lầm. Chợt nhớ lại
câu hát của một bài hát nào:
“Cuộc đời như mưa băo
T́nh người như tơ liễu”
T́nh yêu : Một cái b́nh pha lê mong manh trong ḷng tay tàn bạo của
cuộc đời, cái b́nh rơi vỡ làm tan tành từ va chạm thứ nhất. Phủ
biết rằng thân thế chàng và quá khứ chàng không thể là những bảo đảm
ngăn chặn và che chở được cho t́nh chàng và Linh.
Thôi thế cũng xong.
Một cái ǵ vừa rơi bỏ Phủ khiến chàng có cảm tưởng về một mất mát to
lớn đang diễn ra trong tâm thể. Phủ thở dài, đi ra khỏi gốc cây
quay đầu nh́n trở lại. Căn nhà bây giờ hoàn toàn im lặng và tối tăm. Ánh đèn đă tắt, khung cửa đă đóng. Linh không c̣n ở đó, khuôn
mặt nàng như một ngọn hải đăng, mà con tầu say là Phủ nh́n thấy
thật ở xa trong mù sương, ngọn hải đăng bây
giờ đă biến mất trong sương mù.
Phủ đút hai tay vào túi quần, đi trở lại con phố nhỏ. Thấp thoáng
trong bóng tối những bờ cỏ ướt đẫm,
Phả lên một thứ hương đêm lạnh buốt.
Ánh đèn vàng đục như những con mắt bệnh, nh́n xuống Phủ bằng cái
nh́n của Huế đối với người lạ mặt, một cái nh́n nghi ngờ, và dửng
dưng. Phủ đứng lại rất lâu trên cây cầu vắt qua ḷng sông nhỏ.
Chàng nghiêng người nh́n xuống ḷng nước âm thầm phía dưới, con sông
đêm nay là con đường của một biên giới ngăn chia chàng và cái thế
giới vừa bỏ lại như một thiên đường nhỏ, trong đó sống một người
thiếu nữ, mà định mệnh không thể hoà hợp làm một với định mệnh của
chàng.
o0o
Tiếng gơ cửa rất nhẹ, cũng làm Dụ thức giấc ngay. Thực ra, Dụ chỉ
nằm nhắm mắt trong bóng tối mà không ngủ. Dụ chờ Phủ về. Phủ báo
tin sáng mai trở về Sài G̣n, và báo tin một cách đột ngột, thái độ
khác thường ở Phủ đă kích thích trí ṭ ṃ của Dụ. Buổi tối khi Phủ
đi. Dụ cũng ra phố. Gặp một vài người bạn, gợi chuyện và t́m hiểu. Dụ đă t́m ra được tên một người thiếu nữ : Linh
Ở Huế đă nhiều năm, tuy đă có vợ con và sống một cuộc sống cách biệt, đứng đắn, nhưng v́ Huế nhỏ chật, dư luận đồn đại và phóng lớn bất
cứ một câu chuyện ǵ, nên chuyện Linh đi chơi với một người đàn ông, Dụ cũng được nghe bạn hữu kể lại và dễ dàng đoán ra người lạ mặt
đó không phải là ai xa lạ mà là Phủ. Về nhà, Dụ cười, bảo vợ,
trước khi đi ngủ :
--Anh Phủ đúng là có số đào hoa. Đi đến đâu có
chuyện với đàn bà đến đó.
--Ai thế anh ? Vợ Dụ hỏi
--Cô Linh
--Cô Linh con bà Phán Thi ?
Vợ Dụ kêu lên:
--Thật ư ? Sao anh biết ?
--Huế nhỏ như cái miệng chén. Chuyện ǵ mà
không biết.
Dụ ngẫm nghĩ:
--Anh Phủ tự nhiên trở về Sài G̣n, anh đang t́m hiểu tại sao,
bây giờ anh nghĩ anh đă biết được tại sao rồi.
Vợ Dụ nói:
--Ở măi đây buồn chết. Một người như anh Phủ ở măi Huế sao được.
Anh ấy chán Huế th́ anh ấy về chứ c̣n tại sao nữa.
Dụ cười, lắc đầu:
--Không phải. Thôi em đi ngủ đi. Để lát nữa nh hỏi anh Phủ xem anh
đoán có đúng không ?
o0o
Phủ đánh diêm châm một điếu thuốc, thở khói ra, mơ màng, và quay lại
Dụ, chàng mỉm cười buồn bă :
--Câu chuyện như thế đó. Người ta có thể nh́n nó bằng hai khía
cạnh. Coi như một chuyện tầm thường, vụn vặn, không có ǵ đáng quan
tâm cũng được. Và coi đó là một chuyện quan trọng cho một đời người
cũng được. Cái đó tùy thuộc ở một quan niệm sống, về người khác,
về t́nh yêu.
Dụ nh́n Phủ chăm chú, cố đoán tâm trạng thầm kín
của Phủ qua nét mặt Phủ tranh tối tranh sáng dưới ánh đèn.
--Anh coi như thế nào ?
Phủ nh́n lên:
--Coi cái ǵ ?
--Chuyện đó. Chuyện giữa anh và Linh.
--Tôi không biết. Thành thực như thế. Lắm lúc, tôi không hiểu tôi
muốn ǵ nữa. Nghĩa là phải sống như thế nào. Nữa đời người, càng
sống càng thấy như bóng tối dầy đặc hơn trước mặt, hoang mang nhiều
hơn trong hồn, mệt mơi nhiều hơn trong máu trong tim. Mọi giá trị, mọi nguyên tắc đều như nhất loạt sụp đổ, đưa con người tôi vào xâu
một tâm trạng thỏa hiệp và chịu thua vô điều kiện. Tôi nghĩ Linh
dẫu sao cũng chỉ là một người đàn bà. Một người đàn bà Huế, sống
trong cái xă hội đầy thành kiến của Huế, nơi dư luận và một thực
trạng không bao giờ có thể xem thường và vượt qua. Cho nên sớm muộn
rồi tôi và Linh cũng phải xa nhau. Thà bỏ đi lúc t́nh c̣n đẹp.
Chẳng c̣n ǵ nhưng cũng c̣n được với nhau ít nhiều kỷ niệm đáng ghi
nhớ.
Dụ cau mặt:
--Một người như anh mà chịu bằng ḷng với những kỷ niệm ư ?
--Không bằng ḷng cũng không được. T́nh yêu chỉ có thể đứng vững
nếu ở hai phía đều có sự quyết tâm đến tận cùng. Quyết tâm dù là
thế nào. Quyết tâm vô điều kiện.
--Nghĩa là ?
--Nghĩa là người ta phải tuyệt đối tin tưởng ở nhau, đương đầu với
du luận, với chung quanh, không xao xuyến và không lay chuyển.
--Anh bỏ đi v́ anh nghĩ sự quyết tâm đó không thể có được ở cả hai
phía.
--Không hẳn thế. Nhưng cũng có thể cho là như thế.
--Vậy anh không quyết tâm hay Linh ?
--Không biết, và tôi cũng không muốn biết. Nhưng tôi đă hứa với
người mẹ. Ngày mai tôi về Sài G̣n rồi.
Thôi, cũng cho là xong đi.
Dụ lắc đầu:
--Như thế không được.
--Nếu Dụ là tôi, Dụ cũng sẽ bỏ đi như thế.
Phủ như chợt nhớ ra điều ǵ:
--Tôi có một việc muốn nhờ Dụ. Tôi đă định im lặng bỏ đi. Nhưng
nghĩ như thế cũng không được. Tôi muốn viết cho Linh một lá thư. Cắt nghĩa cho Linh hiểu.
Nếu Dụ có thể chuyển giao dùm tôi lá thư ấy.
--Được chứ ! anh viết đi. Tôi sẽ
chuyển đến tận tay cô Linh.
Phủ nh́n Dụ, nghiêm trang :
--Nhưng Dụ phải hứa với tôi một điều. Là không được chuyển thư ngay
ngày mai. Mai tôi đi rồi ! Hăy để tôi đi được một vài ngày Dụ hăy
chuyển.
--Tại sao lại như thế ?
--Tôi muốn thế. Viết thư cho Linh để nàng khỏi hiểu lẫm, chứ không
phải để Linh giữ tôi ở lại, Dụ làm đúng hộ như tôi yêu cầu. Khi
nào tôi đă lên tàu, thư mới được đến tay Linh, nhớ chứ !
Dụ cười:
--Nhớ. Anh viết thư đi.
--Tốt lắm.
Phủ đứng dậy, đi vào buồng riêng. Chàng đóng cửa lại, thay quần
áo, đến ngồi trước bàn viết. Trong ban đêm yên tĩnh của Huế, trong tiếng mưa lào rào dịu nhẹ như một cung đàn trầm, trong ngậm
ngùi dịu dàng của tâm hồn, và bâng khuâng lả lả của trí nhớ, trước
h́nh ảnh Linh và chàng thấy như đang lùi dần vào quá khứ, h́nh ảnh
bây giờ chập chờn trên một biển sương mù, Phủ nói chuyện với Linh,
bằng những hàng chữ, một lần cuối cùng,
trọn đêm cuối cùng của chàng ở Huế.
Phủ xin lỗi v́ sự bỏ đi đột ngột. Chàng giữ đúng lời hứa với bà
Phán Thi, là không đem chuyện mẹ nàng yêu cầu chàng như thế nào kể
lại cho Linh biết. Cuối thư, Phủ chỉ giải thích vói Linh mơ hồ như
thế này :
“Nếu có một lúc nào đó, anh buồn rầu khám phá thấy anh và em, chúng
ta không thể ăn đời ở kiếp được với nhau, mỗi chúng đi một con đường
riêng, loại đàn ông như anh không thể yêu một người thiếu nữ như em
được, chúng ḿnh lầm tưởng một chuyện là thật, là đứng đắn nhưng
chuyện đó kỳ thực chỉ là một tṛ đùa, anh không yêu em đâu và em
cũng chẳng yêu anh, chúng ḿnh cùng đóng kịch với t́nh cảm của
chính ḿnh, th́ lúc đó là đêm nay, khi anh ngồi viết cho em những
gịng chữ này, trước khi anh trở về Sài G̣n và không bao giờ gặp em
nữa. Hăy coi những lần gặp gỡ, những cử chỉ ân ái, những lời anh
nói với em, là của một tấn kịch, và đă đến lúc tấn kịch hạ màn rồi. Anh không yêu cầu em quên anh làm ǵ, v́ chúng ḿnh chẳng có ǵ
với nhau đáng nhớ và đáng giữ. Ngay bây giờ, anh đă và anh đang
quên em rồi đó. Anh đă nghĩ đến những người đàn bà khác.
Huế và em chỉ c̣n là một kỷ niệm. Không hơn không kém. Huế và em
chỉ là những trạm nghỉ của một cuộc phiên lưu. Sự thực là như vậy
đó. Em thất vọng và anh khốn nạn lắm phải không ? Anh đi rồi, anh
không cần em nghĩ về anh như thế nào nữa nên anh nói ra ở đây cho
em, ít nhất cũnh một lần về con người thật của anh, dẫu sự thực có
làm cho em đau đớn. Đau đớn. Nhưng em không chết đâu. Em sẽ quên
anh, em sẽ quên anh, em sẽ lấy chồng đẻ con như hàng trăm ngh́n
người đàn bà khác, sống một cuộc đời b́nh thản và hợp lư. Không ai
chết cả. T́nh yêu b́nh thường. Chúng ḿnh cũng vậy. Vĩnh biệt
Linh. Khi em nhận được thư này, anh đă đi xa, anh đă ở thật xa
ngoài cuộc đời em. Vĩnh biệt”
Phủ gấp lá thư cho vào phong b́, dán lại. Khi chàng đề tên Linh
trên mặt phong b́, thốt nhiên tay chàng run run, như
ng̣i bút không phải đang viết trên mặt giấy và đang rạch sâu vào
trái tim chàng và làm cho đau đớn.
Phủ thở dài ngả người trên thành ghế. Chàng nh́n ngó trân trân vào
chiếc phong b́ sáng sớm mai chàng sẽ trao cho Dụ và phút này chàng
mới thấy mất Linh là một mất mát thật đau đớn. Lần đầu tiên trong
đời, Phủ không được sống theo ư muốn của ḿnh. Và điều kỳ là : lúc
chàng cảm thấy cuộc đời đáng sống nhất là lúc chàng không được sống
ấy. Phủ gục đầu xuống. Thốt nhiên không ḱm giữ được, vai Phủ
rung lên. Chàng bàng hoàng cả người. Ánh đèn trước mặt chàng nhoà
đi. Và trong ḷng chàng, cùng với trận mưa đêm tầm tă bên ngoài,
cũng vừa có một trận mưa buồn đổ xuống.
Chương cuối cùng
Trời im sững, đầy vẻ dọa nạt, rồi mưa ào ạt đổ xuống như một gịng
thác giận dữ.
Từ chiếc xe cyclo kín bưng, Phủ xách va ly hấp tấp bước ra. Chàng
cúi đầu chạy mấy bước thật nhanh. Vậy mà, ẩn được vào mái hiên nhà
ga, mái tóc Phủ đă ướt đẫm. Phủ rút mù xoa lau mặt, nghiêng đầu
nh́n lên ṿm trời Huế trắng xoá mưa bay. Phủ không muốn nghĩ ngợi
ǵ thêm nữa về Huế ngoài một ghi nhớ : Chàng đến Huế khi muà mưa dầm, chàng giă từ Huế, mùa mưa dầm vẫn chưa dứt. Phủ thở dài, ném
theo tiếng thở dài ấy nỗi vương vấn cuối cùng về Huế c̣n giữ trong
rung động, ném nó vào một vùng đất trời gió mưa mịt mùng chàng bỏ
lại, đoạn, Phủ xốc cao cổ áo choàng,
cúi xuống xách va ly, nhanh nhẹn đi vào sân ga.
Trên đường sắt, con tàu nằm dài như một thân thể phiền muộn. Đầu
máy rung rung thở ra những hơi khói trắng. Phủ nh́n đồng hồ. C̣n
nữa giờ nữa tàu mới khởi hàng. Chàng t́m một chỗ khuất, đặt va ly
xuống, ngồi lên, châm một điếu thuốc hút, và chàng chờ đợi. Điếu
thuốc đốt lên phút lên đường. Trận mưa đổ xuống. Con tàu kia trên
con đường sắt, ấn tượng của chuyển dịch dai thẳm. Và hồn Phủ bay đi. Hồn chàng đang theo mưa bay đi, bay thật sâu vào quăng đời cũ,
bay thật hết về qua những chuyến đi miên man, bất tận của một phần
đời lang thang phiêu bạt vừa hiện về trong trí nhớ chàng như một cơn
chiêm bao kéo dài ở một triền thung lũng quá khứ, bên kia, bên kia
sương mù, và mưa phùn, bên kia những chân trời, bên kia đêm dài và
bên kia bóng tối. Phần đời cũ là tuổi trẻ của Phủ đó, tuổi trẻ với
những hành động điên cuồng, và liều lĩnh, với những đam mê không
đắn đo cân nhắc, những cuộc t́nh mê đắm thần trí và sượng sần thân
thể, tất cả nhịp sống hốt hoảng như để trả lời cho một khát khao
siêu h́nh không bao giờ thỏa măn, và Phủ lăn ḿnh vào một cơn lốc
cuốn hút chàng đi, ở chàng không có những thắc mắc về mai sau, về
đời người, chỉ là một bản năng mở ngỏ đến tận cùng cảm giác. Bao
nhiêu năm chàng sống như thế, tuổi trẻ là hành lư. Bao nhiêu năm
chàng đi như thế, đi theo sức sô đẩy ma quái của tâm hồn. Nhiều
lần, vào những thời kỳ phiền muộn và mệt mơi, chàng muốn ngừng lại. Hạ cánh buồm phiên lưu, ghé vào một bến đậu. Xây dựng bên trên mái
đầu gió băo một mái nhà ấm, trải rộng dưới chân giang hồ một cái ǵ,
bất cứ một cái ǵ ḱm giữ được chàng lại, để chàng thôi đi, thôi
sống nhịp sống cũ, ra khỏi vùng gió băo,
t́m vào một nơi chốn b́nh yên và đứng lại.
Mỗi lần cố gắng, là một lần thất bại. Không có một yếu tố mới mẻ
nào đến với chàng, tại sao lại thấy cần thiết t́m đến một đổi thay
? Nhớ lại lần đi theo một người đàn bà đẹp sang tận đất Lào, khi trở
về, mẹ chàng đă tạ thế, sự hối hận dầy ṿ tâm trí Phủ, chàng thôi
đi được ít lâu. Nhưng chỉ được một ít lâu mà thôi. Sau đó, cái
chết cuả mẹ thoạt đầu là một sự hối hận, về sau lại như một sức
mạnh đẩy chàng ngă sâu thêm nữa vào chuyển dịch. Riêng lần này, Phủ
thầm hy vọng chàng đổi thay được cuộc đời. Thay đổi được cuộc đời
chàng, chỉ có t́nh yêu, mối t́nh yêu lớn, thứ t́nh yêu đảo lộn
định mệnh, cháy bùng như một ngọn lửa hoá thân. Phủ tưởng chàng đă
bắt gặp được t́nh yêu ấy, nhờ đó, chàng sẽ thôi sống cho chàng, để
sống cho một người. Hy vọng cuối cùng tưởng
đă nằm trong tầm tay, hy vọng cuối cùng chỉ là một ảo tưởng qua
những ngón tay thoát đi như một cánh khói.
Phủ ném mạnh điếu thuốc lá, đứng dậy. Phút này tâm trí chàng đă
thấp thoáng những h́nh ảnh cũ. Những đêm của hộp đêm, hè đường,
trong cơn say, màu rượu sóng sánh trong đáy ly chuếnh choáng, những chiếc cầu thang lượn ṿng dẫn lên những nơi có đàn bà, âm nhạc
và những chuỗi cười thê lương vang động trong đêm khuya rạc rời và
chán chường. Bước từng bước một trên sân ga mưa bay mà Phủ cứ cảm
tưởng như đang bước dần về,
bước trở lại với những ngày tháng cũ.
Năm phút sau, chàng đă ngồi yên trong một đáy toa. Mưa chợt ngớt
đi, rồi mưa lại ào ào. Mưa như một điệu ca trầm và buồn trên những
mái toa tầu, mưa vây lấy Phủ, mưa đưa chàng lên đường. Nh́n xuống,
sân ga Huế đă thưa vắng dần dần. Phủ nghĩ chắc chàng là người cuối
cùng lên tàu, và chắc tàu cũng sắp chạy. Phủ đặt va ly ở bên cạnh
ty tay lên, chàng ngả đầu vào thành ghế, khép kín cổ áo và nhắm mắt
lại.
Tiếng c̣i hú lên một hồi dài, nhiều hồi dài. Phủ vẫn nhắm nghiền
mắt Ḷng chàng thoáng một chút vương vương ngậm ngùi.
Chàng nói thầm trong đầu : Vĩnh biệt Huế.
Bỗng một tiếng người kêu lớn ở dưới sân ga : “Cô kia đi đâu” làm Phủ
mở mắt.
Nếu có những lúc người ta tưởng sự thật là chiêm bao, lẫn chiêm bao
cùng sự thật, con mắt nh́n thấy những h́nh ảnh cụ thể mà tưởng là ảo
giác mong manh, và sự bàng hoàng bởi không chờ đợi và không hy vọng
làm tê liệt mọi phản ứng, làm sửng sờ mọi cử chỉ, th́ cái trạng
thái ngẩn ngơ lạ lùng này đă đến với Phủ. Bằng cái chàng vừa thoáng
thấy ngoài khung kính mờ hơi nước đọng,
dưới sân ga.
o0o
Linh không nghe thấy tiếng người kêu nàng đứng lại, nàng không nghe
thấy ǵ hết, ngoài tiếng c̣i kêu dài, báo hiệu con tàu sắp lăn bánh,
ngoài tiếng trái tim nàng đập mạnh trong ngực như muốn vỡ tung ra v́
hồi hộp.
Linh chạy dọc theo con tàu, mái tóc nàng bay ngược theo chiều gió
thổi mạnh, tà áo lụa trắng phần phật cuốn lấy bước chân Linh cuống
quưt, khuôn mặt nàng căng thẳng sự sống để trần dưới mưa, nước mắt
Linh ràn rụa cùng với nước mưa trời, Linh chạy trong ḍng đau đớn
muôn hàng lướt thướt, Linh chạy trong miệng son hé mở, đôi mắt kinh
hoàng, thần kinh bốc cháy. Ḷng nàng như tê đi, nàng sống một trạng
thái tuyệt vọng cực điểm đến kêu thét lên thành tiếng. Nhưng khi
đến cửa ga, c̣n nh́n thấy con tầu đứng đó, dưới màn mưa ào ào nặng
hạt, Linh biết cuộc đời nàng c̣n hy vọng, nhưng hy vọng đó chỉ c̣n
thu vào một số giây phút quyết liệt và ngắn ngủi vô ngần.
Qua khung cửa kính một toa tầu, đôi mắt mở lớn đến đứt kẽ v́ t́m
kiếm của Linh chợt nh́n thấy một khuôn mặt nghiêng nghiêng, đang
cúi xuống như ngủ. Phủ, Phủ kià. Chàng ngồi đó. Chàng, ánh sáng của
đời nàng, đóa mặt trời chiếu soi vào cuộc sống tối tăm phiền muộn
của nàng, người yêu dấu đời đời kiếp kiếp của nàng, c̣n ngồi đó. Sự
vui mừng thảng thốt của Linh thật là vô bờ bến. Linh quay phắt lại, chạy bay lên cửa toa. Giá lúc đó có rừng dài cản lối, có núi cao
án ngữ, có gịng sông băng qua thành sự cách trở đôi bờ, có mặt biển
dàn ra thành sự chia ĺa bốn hướng, những bước chân có t́nh yêu sô
đẩy của Linh cũng vượt băng qua. Thoang thoáng chung quanh Linh,
suốt hai bên hành lang con tầu, là những con mắt kinh ngạc. Nhưng
Linh không thèm chú ư tới, nàng bước qua những tiếng càu nhàu, những lời bực tức. Nàng chen lấn tất cả,
xô ngă tất cả mà bước đi.
Đến trước cửa toa, Linh đứng lại. Phủ ngồi đó, chàng nh́n nàng
ngạc nhiên và chưa kịp đứng dậy Linh đă chạy xô vào. Một người ngồi
ở cửa toa duỗi chân chắn lối mà Linh không hay. Nàng thấy dưới chân
bỗng có sự chắn vướng mạnh mẽ. Nhưng Linh không gượng được. Đà
chạy ném bắn người nàng về phía trước. Linh kêu lên một tiếng khẽ
trong cổ họng và thấy nàng ngă lao vào Phủ vừa đứng lên, đà ngă kéo
luôn Phủ ngă xuống.
“Một đôi mắt yêu dấu mở lớn, ở gần thật gần ; nh́n thấy mênh mông
như một ṿm trời long lanh và sâu thẳm. Tôi không thể bỏ được ṿm
trời ấy, đó là quê hương đời tôi, nơi tôi là người và t́m thấy ḿnh
trong t́nh yêu đón đợi. Một mái tóc loà xoà, ở gần, thật gần, nh́n
thấy như một cánh rừng yêu dấu : Tôi không thể đánh mất được cánh
rừng này, nơi hạnh phúc sẽ giam cầm tôi, nhưng tôi ưng thuận bằng
tất cả sức mạnh sự giam cầm ấy. Một hơi thở, tôi đă từng uống bằng
những cái hôn dài, một ṿng tay tôi đă từng được ôm chặt, để thấy
ḿnh được nhỏ lại trong che chở và yêu thương, cảm tạ Trời Phật, cảm tạ Thượng Đế cho con tàu chưa chạy, cho tôi đến kịp, cho chàng
c̣n đó, cho tôi nắm giữ được, khi tưởng rằng đă mất,
hy vọng đầu tiên và cuối cùng của đời tôi”.
Linh ngă xuống và thấy nàng nằm gọn như thế, trong cánh tay Phủ. Tiếng chàng đẫm ấm rót thành một gịng mật vào tai, rất nhỏ, rất
thầm, như một tiếng cười dịu dàng:
--Em lại ngă vào anh, thấy chưa ?
Linh vùi đầu vào vai Phủ. Nàng gật và nàng dàn dụa nước mắt.
--Em ngă vào anh lần này là lần thứ ba, nhớ không Linh ?
Linh vùi đầu vào vai Phủ sâu hơn. Nàng gật và nàng nức nở khóc.
--Lần đầu ở một hàng lang Toà án. Lần thứ nh́n ở một hè đường. Lần
thứ ba trên một toa tàu sắp khởi hành. Ba lần ngă vào nhau như thế
này, người ta cười cho đấy, biết không ?
Linh cảm thấy một bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc nàng. Và tiếng chàng:
--Nh́n xem, người ta đang cười chúng ḿnh.
Nhưng Linh lắc đầu, nàng vẫn khóc, nàng muốn được khóc nức nở như
thế này măi trên vai chàng, ai cười cũng mặc, nàng không cần, không sợ nữa. Không bao giờ nữa đâu, chắc chắn như thế, em không
bao giờ chịu để cho anh đi, em không hiểu tại sao anh lại viết thư
cho em những gịng vĩnh biệt, nhưng em sẽ đi theo anh đến cuối đời,
và anh không bao giờ bỏ đi được nữa.
--Đừng khóc nữa, em.
Nhưng Linh khóc. Nàng sung sướng và nàng phải khóc, phải khóc.
Linh nằm im để cho Phủ từ từ d́u nàng ngồi thẳng dậy.
Bỗng nhiên, trong tiếng mưa ào ào dội vào khung kính một hồi c̣i
vang lên, hồi c̣i bay lên thật cao trong mưa. Linh nín khóc,
lắng nghe c̣i tàu và tiếng bánh khởi sự lăn đi, chậm chạp từng ṿng
trên đường sắt.
--Tàu đi rồi.
Những bánh sắt dưới chân lăn mau hơn. Con tàu bắt đầu lắc lư cái
nhịp điệu của đường trườntg. Linh soay người, nằm nghiêng, mái tóc
nàng loà xoà trên vai Phủ, và nàng nh́n ra thành phố Huế. Vĩnh biệt
tuổi nhỏ. Vĩnh biệt quá khứ. Linh không muốn nh́n thấy Huế nữa. Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, để cho những giọt lệ cuối cùng lặng
lẽ trào ra. Nàng cảm thấy sự rung chuyển dữ dội của con tàu đang
gia tăng tốc lực, nàng ôm lấy Phủ. Thật chặt. Như cầu cứu, như ẩn
trốn, và trong khoảng khắc đó, tất cả Huế đă
bị ném trả típ tắp về phía sau của con tàu lao đi trong mưa.
--Đến đâu rồi anh ?
--Chân đèo Hải Vân
--Bây giờ đến đâu rồi anh ?
--Qua đèo Hải Vân.
--Đừng bao giờ anh viết cho em những lá thư như thế nữa,
nghe anh.
Phủ cúi xuống. Chàng kéo áo choàng đắp lên vai cho người yêu, và
Linh ấm áp cựa ḿnh dưới làn vải áo.
--Em có lạnh không ?
--Lạnh, nhưng anh đắp áo lên cho em, anh ôm lấy em, và em
không lạnh nữa.
--V́ yêu em mà anh bỏ đi như thế đấy, em có biết không ?
--Không biết.
Phủ cười:
--Em trốn đi theo một người đầy những tai tiếng xấu xa như anh thế
này, em không sợ dư luận sao !
--Không sợ. Sợ. Nhưng em không sợ nữa.
--Không sợ gia đ́nh ?
--Có. Nhưng sợ mất anh hơn. Anh ơi !
--Ǵ thế em ?
--Nói cho em biết đi. Nói ngay cho em biết.
--Nói ǵ ?
--Nói anh không coi em như một tṛ đùa. Nói anh sẽ
không bao giờ tàn nhẫn với em, đừng tàn nhẫn với em tội nghiệp.
Phủ cúi xuống gần hơn. Chàng không trả lời mà hôn Linh. Cái hôn
dài, nồng nàn, bằn bặt không biết qua bao nhiêu dặm đường. Bên
ngoài, vùng trời mưa dầm của Huế đă bỏ lại thật xa, sau lưng đèo
Hải Vân, và con tàu lao xuống một vùng đồng bằng phẳng tắp.
--Ngày mai, chúng ḿnh ở Sài G̣n.
--Dạ. Linh nói thầm như hơi thở.
Nàng ngước mắt lên nh́n khuôn mặt người yêu. Hàng mi dài và cong
vút động đậy như một cánh bướm mỏng. C̣n tàu lao đi. Linh nằm thật
yên. Tay nàng t́m kiếm tay Phủ dưới làn áo. Và nắm chặt lấy.
Trời sáng trong và con tàu lao đi.
o0o
Sáu tháng sau ngày Linh bỏ nhà trốn đi với người yêu vào Sài G̣n, một buổi chiều đi làm về, Dụ nhận được một lá thư của Phủ. Chàng
vừa đọc vừa tủm tỉm cười:
“Tôi để tội cho cậu đấy nhé. Ai cho phép cậu được trao cái thư sớm
hơn 24 giờ đồng hồ ? Ai cho cậu cái quyền được can thiệp vào cuộc
đời người khác ? Cậu có biết rằng đời tôi đă thay đổi lớn lao và ghê
gớm như thế nào về cái hành động tự ư của cậu không ? Ngày nào ra
Huế rồi biết tay tôi. Sẽ ném cậu xuống sông Hương cho xác nổi lên
dưới chân núi Ngự”
Dụ cười thành tiếng khi đọc đến một đoạn khác, ở cuối trang nét chữ
mềm mại, không phải nét chữ của Phủ :
“Anh Dụ,
Cảm tạ anh đă không giữ lại cái thư cho đến lúc một chuyến tàu chở
một người đi rồi mới trao lại cho em. Cảm tạ anh đă không nghe lời
anh Phủ dặn. Anh ấy dọa ném anh xuống sông Hương ư ? Sông Hương nhỏ
hẹp lắm, không chết đuối được đâu anh đừng sợ. Anh là ân nhân của
em đó, anh Dụ. Em đă đọc thư. Bây giờ th́ anh thấy rồi, em đă
nghe theo lời khuyên của anh và không bao giờ hối hận.”
Dụ gập lá thư cất vào túi áo, nh́n ra Huế vàng thẫm dưới nắng chiều. Chàng nghĩ đến Linh, đến Phủ, đến những người yêu nhau, đến dư
luận, đến sự màu nhiệm cuối cùng sáng loá của một t́nh yêu, và
chàng nói :
--Muà mưa dầm đă hết.
Sài G̣n tháng 6-1964
Hết
Lời nhà xuất bản Xuân Thu:
“Nhà văn Mai Thảo không xa lạ ǵ đối với độc giả Việt Nam. Tập
truyện đầu tay của ông, ‘Đêm giă từ Hà Nội’, đă gây tiếng vang lớn
ngay khi vừa phát hành. Ông trước bạ tên ông trên tạp chí Sáng Tạo
và nhà xuất bản Sáng Tạo, mở ra một phong trào văn học nghệ thuật
mới sau hiệp định Genève 1954. Chính ông đă khám phá và giới thiệu
những khuôn mặt văn nghệ lẫy lừng như Thanh Tâm Tuyền, Doăn Quốc
Sĩ, Dương Nghiễm Mậu, Duy Thanh, Ngọc Dũng … Mai Thảo, Duyên Anh và
Nhă Ca là ba nhà văn viết nhanh nhất, có nhiều sách xuất bản nhất
trước 1975. Ở tiểu thuyết của ông, Mai Thảo không thích truy nă
thân phận con người, không ham gào thét cô đơn, không động ḷng về
những trắc ẩn của đời sống hoặc ưu tư về những vấn đễ nước non. Xuyên suốt tiểu thuyết của ông, Mai Thảo chỉ muốn t́m cái lăng quên
của những kiếp người lỡ trớn đời, những người thèm “Sống chỉ một
lần,” để “Cũng đũ lăng quên đời” và “Để tưởng nhớ một mùi hương …”
Muốn thẩm định chính xác văn chương của Mai Thảo, có một cách duy
nhất là đọc ông.”
|