Chương IX
Buổi sáng đẹp trời và có nắng. Phủ thức giấc thật sớm v́ đêm qua
chàng đă ngủ từ 10 giờ. Bên cạnh, Ngà ngủ thật ngon. Phủ mỉm cười
ngắm nh́n cái thân thể đầm ấm mà quần áo sô lệch để hở ra những tảng
da thịt trắng ngần c̣n như in hằn dấu vết những cái hôn nồn cháy. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán Ngà, rồi Phủ nhẹ nhàng bước ra khỏi
giường. Chàng rửa mặt, thay quần áo, dặn chi. Hai để nguyên cho
Ngà ngủ, đọan lững thững ra đường Tư. Do. Phủ tạt vào tiệm nước, uống một ly cà phê sữa. Ngồi trong khung kính nh́n ra cảnh phố
phường vui đông dần dẫn, Phủ cảm thấy tâm hồn nhẹ nhơm thư thái. Bỗng một tiếng gọi làm Phủ giật ḿnh quay lại. Người vừa gọi chàng
là Phạm. Hắn vui mừng chạy lại kéo ghế ngồi xuống trước mặt Phủ :
--Ngồi được không ? Ngồi một chút thôi.
--Ngồi được. Có công chuyện ǵ mà tất tả thế.
Phạm châm thuốc lá hút, ngả đầu lại gần, nháy mắt nói thầm :
--Đúng chín giờ có một trận đụng độ lớn lắm. Đánh phé. Láng hai
ngh́n. đi không ?
Phủ mỉm cười lắc đầu. Phạm hỏi:
--Sợ à ? Hồi này tu tỉnh lắm nhỉ ?
--Không hẳn thế. Nhưng không có tiền.
--Thế à !
Phạm nh́n ra ngoài hè đường Tư. Do, chốc
chốc lại nh́n đồng hồ.
--Không thấy đến ư ?
--Thế mới chết chứ ? Có ba chân th́ đánh ǵ được. Thằng khốn nạn
chắc đêm qua đi nhẩy rồi lại ngủ quên ở nhà
“em” hẳn. Này Phủ ?
--Ǵ thế ?
--Không có tiền hay không thích đánh ?
Phủ cười nghĩ đến cái không khí nồng cháy và cay sè khói thuốc lá
của một ṣng bạc đông kín, bỗng thấy kích thích bở sự ṭ ṃ muốn
gặp lại. Chàng cũng không biết đi đâu bây giờ. Chẳng một người bạn
nào gợi cho chàng cái ư muốn lại thăm viếng, ngoài Lưu. Nhưng giờ
này chắc Lưu đă ở ngoài toà. Lâu lắm không gặp lại Hiền. Phủ chợt
bâng khuâng cả tâm hồn. H́nh ảnh dịu dàng của Hiền. Đêm Hiền liều
lĩnh lên buồng chàng. Nét mặt tan nát của Hiền khi chạy xuống và
cái nh́n đầy nghi ngờ hằn học của Mỹ đuổi theo. Mỹ. Ư nghĩ đến
thăm Hiền bị cắt đứt liền. Chàng không muốn Mỹ hiểu lầm một lần nữa. Đi đâu cho hết buổi sáng bây giờ ? Vễ nhà cũng không được. Phủ
muốn để yên cho Ngà ngủ. Thế là Phủ bảo bạn :
--Không có tiền, chứ muốn đánh.
--Tốt lắm, tốt lắm, lâu lâu thử thời vận một chút xem sao chứ ? Có
sư tư? Hà Đông nào cấm đoán không ?
Phủ ph́ cười lắc đầu:
--Thế th́ anh với tôi c̣n là một người sung sướg.
Trong khi chờ bồi lại trả tiền. Phạm huyên thuyên kể cho Phủ nghe
về một người bạn mà hắn cho là “sống như thế th́ chết đi c̣n hơn”, người bạn đó Phủ cũng quen biết sơ sơ, trước học cùng trường, tên
là Giảng. Từ ngày Giảng lấy vợ, Phủ không gặp nữa. Đám cưới Giảng, Phủ có đến dự, kỷ niệm bây giờ chỉ c̣n lờ mờ trong tr'i nhơ. Giảng mặc áo gấm chữ Thọ, đội khăn xếp, đứng ở đầu cầu thanh máy
của cái tiệm ăn ở Chợ Lớn đón bạn hữu, bên cạnh một cô dâu mà Phủ
c̣n nhớ là cao lớn hơn Giảng nhiều. Chàng c̣n nhớ đượcc thêm là cô
dấy ấy nhiều tuổi hơn chú rể, già dặn hơn. Và chàng đă mỉm cười
ghé tai một người bạn nói nhỏ sau khi bắt tay chúc mừng Giảng và
được Giảng mời vào pḥng ăn : “Cô dâu trông dữ dội như bà La Sát thế
kia, ba bảy hai mười mốt ngày rồi chú rể đến xin vào đảng râu quặp
mất thôi”.
Bây giờ thấy Phạm nhắc lại một người, người đó lại là Giảng khiến
Phủ không nín được cười.
--Thằng Giảng mà khổ à ? Khổ thế nào.
--Sợ vợ một cây, chứ c̣n thế nào nữa.
--Sợ vợ là khổ, cậu nói ǵ lạ nhỉ ? Chẳng trách
không ai lấy hết.
--Không ai lấy th́ mồ côi vợ vậy, chứ như thằng Giảng th́ nhục lắm. Vợ nó chửi tôi mà nó cứ nhe răng ra cười mặc cho vợ chửi bạn th́
có mọi rợ không chứ ?
--Sao vợ nó chửi cậu được ?
--Đến rủ nó đi đánh bạc mà.
--Vợ nó không vác gậy đuổi cậu ra khỏi nhà là may. Rủ chồng người
ta đi đánh bạc, c̣n oan cái nỗi ǵ ?
Phạm chợn mắt :
--Ông Phủ, sao dạo này ngôn ngữ ông hèn thế. Ăn thua ở thằng đàn
ông chứ. Moa ấy à, trợn mắt lên th́ cứ một phép. Cho ngồi th́
ngồi. Cho đứng đước đứng,
thế mới được.
Phủ cười xoà đứng dậy. Phạm rút ví, đếm sau tờ giấy năm trăm trao
cho Phủ trước khi hai người đi ra. Phủ kêu khẽ :
--Nhiều thế.
--Ồ, ông cứ cầm lấy kẻo nó xúi quẩy đi. Nhờ giời hồi này tôi làm
ăn khá lắm. Bắt được mấy cái thuộc địa mới ở vùng Đa Kao. Tháng
tháng cứ tạt qua một lần để thu thuế.
Mọi chuyện đă có đàn em lo liệu chu tất.
Phủ đút tiền vào túi áo, hỏi :
--Được thua th́ sao đây.
--Thua th́ lẽ tất nhiên là cười xoà chứ sao. C̣n được th́ anh trả
tiền vốn cho tôi, được chưa ?
Phủ cười:
--Được mê đi chứ.
Đôi bạn đẩy cửa kính pḥng lạnh đi ra. Hơi nóng hừng hực ào vào họ, Phủ cảm thấy bỏng rát cả mặt mũi. Phạm chưa chịu gọi xe đi ngay,
c̣n kéo Phủ đi một quăng dưới mái hiên, tâm sự:
--Nói để cậu hiểu ḿnh hay cậu khinh cũng tùy cậu, ḿnh có cái
compte en banque kha khá rồi. Mươi lăm vạn ǵ đó.
Định thu vén dành dụm đủ hai mươi vạn th́ thôi.
--Tại sao lại hai mươi vạn ?
--Ḿnh tính đó là đủ để đổi một số ngoại tệ đủ sống ở Pháp cho đến
khi t́m được việc làm.
Phủ không dấu được ngạc nhiên nhưng Phạm vẫn th́ thầm kể tiếp dự
định thầm kín :
--Có một con bạc nó đă hứa rồi. Nó làm ở dưới một tàu buôn chạy
sang Âu châu. Cho nó năm vạn là đủ. Lẻn xuống tàu một buổi tối nào
đó, nằm ở một chỗ kín thằng cha ấu đă dành sẵn cho.
cho đến khi tàu rời bến, a lê hấp,. thế là Phạm này thực hiện được
giấc mộng xuất dương nó đă ôm ấp trong ḷng từ thuở nhỏ.
Phủ lắc đầu cười:
--Tôi đă liều, xem chừng cậu c̣n liều hơn tôi. Tính kỹ lại đi. Thoát th́ không nói làm ǵ. Không thoát, rũ tù đấy không phải
chuyện đùa đâu !
Nét mặt Phạm thoắt nghiêm trang hẳn. Giọng
hắn cũng tự dưng buồn bă lạ thường.
--Cậu tính xem, tôi c̣n ǵ để mất mà sợ chứ ? Liều một lần, thoát
th́ sang Tây ăn bít tất, lấy vợ đầm biết đâu cuộc đời không lên
hương, mà không thoát th́ tặc lưỡi một cái cũng xong. Ở đấ Sài G̣n
này, tôi chán ngấy đến cổ. Đi đánh bạc, mà đánh bạc bịp, lấy ngày
làm đêm, lấy đêm làm mgày, uống rượu măi cũng chán, đêm ngủ ở bin
đinh, ngày đi ăn cơm tiệm ; lắm lúc tôi đă ghê tởm tôi đến cùng cực. Xuất dương cũng là một cơ hội làm lại cuộc đời.
Tôi để dành tiền v́ thế.
Phủ và Phạm gọi xe trèo lên. Từ đầu đường Lê Lợi, Phủ cứ ngồi chịu
trận nghe Phạm thao thao bất tuyệt nói về cái thú của xê dịch, cho
tới khi chiếc xe dừng lại ở một căn nhà gần trường Phú Thọ. Phạm
trả tiền, đẩy khẽ Phủ:
--Đây rồi, xuống đi. Hôm nay chúng ḿnh đánh thật thà, tôi không cần
giở phép ra làm ǵ. Đánh thật thà cũng ăn chết. Ṃng mà.
Mê đánh lắm và chỉ có một cái nước tố ngược thôi.
o0o
Ngồi vào bàn bạc được chừng một tiếng đồng hồ, cả bọn tạm ngừng ăn
cơm, rồi lại đánh tiếp. Căn buồng thoáng mát sạch sẽ, không nồng
nặc như Phủ tưởng. Chàng vừa hút thuốc lá vừa đi tiền, rút bài, bỏ
bài một cách b́nh tĩnh. Nỗi say mê ở Phủ những năm nào đă hết, như
một cơn say đă hả, Phủ không t́m lại được nữa. Chàng vừa đánh bài
vừa nghĩ thầm không biết như thế là đáng vui hay đáng buồn. Ḷng
chàng thuở xưa luôn luôn như một ngọn lửa đỏ, tha thiết, sôi nổi, tưởng chừng một lượng sông tràn đầu luc' nào cũng cần trút thoát ra
ngoài, cơi ḷng ấy giờ Phủ tự nh́n ngắm, thấy thản nhiên và dửng
dưng, không đợi chờ, không xao xuyến. Cái chết,, cái tàn phai,
cái lững lờ xâm chiếm dần dần. Một kinh động dữ dội nào có thể xẩy
ra trong ngày tới như một mùa gió băo cuối cùng của Định Mệnh ?
Không biết. Và biêt' để làm ǵ ?
Đến 4 giờ th́ Phủ đă có ư định muốn bỏ vê `. Chàng nhớ đến Ngà. Bây
giờ chắc Ngà đă thức dậy sau giấc ngủ trưa và đang đợi chàng. Lâu
không đánh bạc, ngồi có mấy tiếng đồng hồ, đầu óc Phủ đă cảm thấy
choáng váng. Chàng đá nhẹ dưới gầm bàn ra hiệu cho Phạm. Phạm ngừng
tay hất hàm. hỏi lối hỏi trên bàn bạc.
--Ǵ thế cụ ?
Phủ làm điệu bóp trán để chứng minh cho lời nói:
--Tự nhiên thấy rức đầu quá đi. Cho tôi thôi có được không ?
Phạm nh́n đống tiền láng trước mặt Phủ, cau mặt:
--Sao thế, đánh một lát nữa đi, thua th́ thua được th́ được, cho
ngă ngũ ra sao chứ !
Đánh cùng với Phạm và Phủ là người chủ nhà, đă đứng tuổi, đầu hói,
khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào. Người kia dáng chừng là con cháu ǵ đó, trẻ hơn, mặt quắt như hai ngón tay bắt chéo, Phủ thấy ghế y hơn
người chủ nhà, v́ lối đánh của y vừa đắn đo vừa bần tiện. Cả hai
cùng có vẻ c̣n mê đánh lắm. Gă trẻ tuổi mím môi không nói ǵ, c̣n
người chủ nhà th́ kêu lên :
--Lâu quá mới được đánh. Ông Phủ, đánh một lúc nữa đă. Chiều hăy
về, bây giờ c̣n nắng thế kia, tội ǵ.
Phủ ngần ngừ rồi đành mỉm cười ngồi yên. Nhưng h́nh ảnh Ngà vẫn
thấp thoáng trong đầu Phủ. Chàng giao hẹn :
--Cũng được, nhưng xin nói trước nhé, tôi chỉ đánh thêm nhiều nhất
là nửa giờ nữa thôi đấy nhé. Rồi tôi phải về.
Phủ ngả người, đếm lại khoản tiền trước mặt. Cả thảy ba ngàn môt', bà ngàn hai ǵ đó. Chàng nghĩ lát nữa, chàng sẽ trả lại cho Phạm
ba ngàn, và không có tiền chàng vẫn hoàn toàn không có tiền.
Lăo chủ nhà dáng chừng nóng mắt, muốn ăn thua lớn.
--Nào đánh một hồi nữa rồi thôi, các cu.
Miệng nói hắn móc túi lấy thêm ba tờ giấy năm trăm, đặt thêm vào
láng. Ván bài bắt đầu. Phủ rút được một con tây, lăo chủ nhà một
cây si. Đi tiền một trăm, Phủ nhắc tẩy lên nh́n. Chàng có thêm
một con tây nữa là một đôi tây. Lá sau Phủ rút cây đầm, lăo chủ nhà
rút cây chức. Phủ đi thêm hai trăm. Lăo chủ nhà đi theo hai trăm và
thấy Phủ đi một cách lưỡng lự, yếu ớt, tố thêm năm trăm nữa. Phủ
mỉm cười, nhấc một tờ giấy năm trăm đặt vào đống tiền giữa bàn, rồi
rất thong thả đặt thêm ba tờ năm trăm nữa. Lăo chủ nhíu mắt lại. Hắn nghĩ một chút rồi ném bài
“Tôi bỏ, đánh chết cũng đôi tây líp
rồi”. Phủ vờ tiền, lật tẩy cho người chủ nhà xem, nói ôn tồn
: “Vâng tôi đôi tây líp” Thế là từ hơn ba ngàn, láng của Phủ đă lên
tới bốn ngàn. Chàng nh́n đồng hồ. Chỉ c̣n năm phút nữa. Và lại
đến một ván bài mà Phạm và gă trẻ tuổi đều bỏ ngay từ lá đầu. Chỉ
c̣n Phủ và người chủ nhà. Ván này, Phủ lại líp đôi tây ngay, người chủ nhà th́ rút được một đôi chức kín. Tố đi tố lại đên lá
thứ ba, tiền đă lên tới hơn hai ngàn. Lá thứ tư Phủ rút được con
cẩu, chàng mỉm cười lắc đầu nh́n thấy người chủ nhà lật ngữa lên con
chức. Một đôi chức mặt, Phủ cầm chắc chàng thua ván bài, v́ biết
chắc người chủ nhà đă có bà con chức.
Nhưng đến khi y đi hết tiền láng c̣n lại của Phủ, chàng chỉ ngập
ngừng một giây rồi ném nốt ra.
Phía bàn bên kia, Phạm ngậm tẩu cười:
--A, gan nhỉ ?
Phủ cũng cười nói đùa lại :
--Tiền của anh mà, nên gan đước lắm chứ.
Người chủ nhà rút trước. Y vật lên một con tây, cười hả hê :
--Bắt mất con tây của ông rồi ông Phủ.
Ông Phủ thua tôi xẩu bài này rồi ông Phủ ơi.
Phủ gật đầu :
--Chín phần mười là thua rồi. Nhưng c̣n một phần th́ chưa. Trong
nọc c̣n nằm thu ḿnh một con tây thứ thư chứ
Miệng nói, Phủ đưa tay vào nọc bài rút phắt cây bài vật nhanh lên
mặt thảm. Nói đùa không ngờ mà đúng. Con tây thứ tư thật.
Phủ tủm tỉm vơ tiền trước những tiếng kêu trời của người chủ nhà.
o0o
Ra tới ngoài đường, đôi bạn c̣n cười măi v́ xẩu bài cuối cùng là
đánh liều lĩnh không ngờ lại được. Phạm được dịp triết lư:
--Ở đời ăn thua là ḿnh giám liều, giám chơi phải không cậu ?
--Nhưng phải có cái để mà liều với nó.
Đó là cả một vấn đề.
Phủ đưa hết tiền được ra, đ̣i chia đôi với Phạm, nhưng Phạm nhất
định không chịu lấy mà chỉ nhận lại vừa đúng ba ngàn đồng cho Phủ
mượn mà thôi. Dắt nhau trở lại đường Tư. Do uống nước xong, Phạm
bỏ đi. Phủ một ḿnh bước thủng thẳng trên hè phố. Có ngót năm ngàn
đồng tiền giời ơi trong túi, Phủ chợt nẩy ra ư định mua tặng Ngà
một cái ǵ. Ngà không thiếu, không thèm muốn một thứ đồ vật nào
hết, nhưng Phủ biết món qua tặng bất ngờ sẽ làm Ngà sung
sướng.
o0o
Phủ rẽ vào hành lang Eden. Nh́n những cửa tiệm bán các đồ xa xỉ
phẩm ngoại quốc hai bên, một câu nói cửa miệng của Phạm mỗi lần đi
qua hành lang này khiến Phủ mỉm cười :
“Hành lang này là hành lang
máy chém”. Ở một khía cạnh nào đó, nhận xét trên của Phạm rất đúng. Nơi này chính là nơi bầy vũ nữ thành thạo thường dắt những bầy đàn
ông khờ khạo tới đây. Để nàng cứ mua đồ và chàng trả tiền. Nàng cứ
việc mua và chàng cứ việc trả. Không “oong đơ” ǵ hết. Phủ là tay
chơi lăo luyện, chàng đối xử rất tử tế, nhân đạo với bọn vũ nữ nên
không cô nào nỡ dở cái thủ đọan làm tiền vặt ra như thế với chàng. Nhưng
“hành lang máy chém” cũng lưu lại trong trí nhớ của Phủ một kỷ
niệm. Hồi đó, chàng gặp một vũ nữ mới vào nghề, rất trẻ và rất
xinh đẹp. Tên cô ả là Duyên. Phủ thích Duyên v́ chàng thấy ở Duyên
sự hồn nhiên tươi mát, ngôn ngữ chưa hằn đọng những nét nghề nghiệp
dạn dày. Ấy thế mà đến Phủ cũng c̣n lầm. Một buổi chiều đưa Duyên
ở ciné Eden ra, hai người cũng khoác tay nhau đi qua hành lang này.
Và Duyên đă đưa ngay Phủ vào một tiệm vải. Phủ cứ để nguyên xem
Duyên làm ǵ. Chàng chỉ ngạc nhiên buồn rầu một chút v́ cứ nghĩ
Duyên c̣n trẻ chưa đến nỗi phải biết đến
“những mánh khoé làm tiền
vặt” ấy.
Chọn hàng xong, Duyên kêu ầm lên là bỏ quên tiền ở nhà. Phủ cười
hỏi “Em định mua mấy hàng áo” -- “Ba, anh ạ. Hàng mới về đẹp quá
không mua chỉ sợ người khác mua mất thôi”. Phủ vẫn cười, đẩy nhe.
Duyên ra : “Anh cũng quên tiền ở nhà luôn. Để hôm khác xét sau vậy” Duyên nín thinh, ngó Phủ, hơi ngượng.
Sự thực Phủ có rất nhiều tiền trong người lúc đó, nhưng chàng nhất
định không trả, cốt cho Duyên biết cái thái độ làm tiền nhỏ mọn và
vội vă như thế là không đẹp và tầm thường.
Hôm sau, Phủ trở lại tiệm vải. Chàng trả tiền mua cả ba hàng áo
Duyên đă lựa, lại c̣n mua thêm ba hàng áo khác nữa, bảo gói l.ai
thành một gói, nhờ người chủ tiệm gởi đến địa chỉ của Duyên. Từ
đó, chàng thôi không đến nhà Duyên và cũng thôi không t́m gặp Duyên
nữa. Ba tháng sau, t́nh cờ gặp Duyên đi trên hè phố, Duyên gọi Phủ
rối rít :
--Sao anh không lại nhà em ?
Phủ nói dối :
--Hồi này anh bận quá đi.
Duyên nh́n Phủ thật lâu, như đoán được thái độ của Phủ từ sau buổi
đi với chàng vào tiệm vải.
--Anh cho em mấy hàng áo, không đưa đến mà cho người đem lại, rồi
anh không thèm gặp em nữa, anh muốn tỏ ra cho em biết là anh khinh
em phải không ?
Phủ không trả lời thẳng vào câu nói. Chàng chỉ ôn tồn bảo Duyên:
--Em c̣n trẻ lắm. Chững chạc, tử tế rồi thế
nào cũng lấy được một người chồng tốt biết thương yêu ḿnh săn sóc
ḿnh.
Câu chuyện của mấy tấm áo và một đoạn tuyệt trở lại trong trí nhớ
làm Phủ mỉm cười khi đứng lại trước một tủ kính trong hành lang, Phủ nghĩ thầm, qua một đánh giá, một so sánh :
--Cái thứ đàn bà như Duyên c̣n kém Ngà xa. Ngà mới
làm đàn ông mê, Duyên chỉ làm được đàn ông muốn.
Cô thiếu nữ Trung Hoa trong cửa tiệm đi theo Phủ lững thững nh́n
ngắm đồ đạc bầy biện trong những khung kính. Cuối cùng chàng chọn
mua cho Ngà một cái ví tay kiểu mới. Chẳng đáng là bao nhưng Phủ
chưa từng mua tặng Ngà cái ǵ bao giờ. Cái ví tay sẽ là một ngạc
nhiên vui thú cho Ngà.
o0o
Chiếc cyclo đậu lại ở xế cổng. Phủ trả tiền xe, bước nhẹ lên thềm. Chàng muốn vào tới trong nhà mà Ngà cũng không hay. Cánh cửa mở hé. Tiếng đàn bà nói chuyện bên trong làm Phủ đứng lại. Chàng hơi cụt
hứng. Th́ ra Ngà đang có khách. Bỗng một giọng nói vừa nhắc đến
tên chàng. Trí ṭ ṃ bị kích thích Phủ đứng hé vào bờ tường lắng tai
nghe.
Tiếng người đàn bà chua như dấm :
--Thiên hạ người ta x́ xào dữ lắm. Tao
tử tế th́ tao đến bảo cho mày biết.
Tiếng Ngà :
--X́ xào cái ǵ ? Tao làm ǵ mà thiên hạ x́ xào ?
Tiếng người đàn bà :
--Mày đừng có vặn tao. Thiên hạ họ rất chướng tai gai mắt th́ họ
nói chứ sao ? Thế mày cho rơi anh Túy để ôm lấy chân bố Phủ rồi đấy
hả ? Con này khùng. Tao cũng lạ cho mày thật. Bộ mày muốn dở chứng
chết rồi sao, ha? Ngà ?
--Tao yêu anh Phủ.
--Thế là yêu à. Thế là điên là mù quáng. Già đời rồi mà em c̣n thơ
ngây lắm em ơi. Anh Túy anh ấy giàu, chơi bời ra ǵ, anh ấy chiều
chuộng mày đủ thứ, mua nhà mua cửa cho mày, mà mày lại đối xử tàn tệ
với anh ấy, đi ôm chân một ông công tử bột, một xu không dính túi. Mày thử nghĩ mà xem. Năm nay mày bao nhiêu tuổi ? Mười lăm mười
tám ǵ cho cam. Mày xem tao đây này. Thân tàn ma dại chẳng thằng
nào nó thèm chú ư đến nữa. Bọn đàn ông chơi bời là đểu giả khốn nạn
lắm, chẳng nhân nghĩa ǵ đâu.
Phủ mím môi chờ Ngà trả lời ra sao. Chàng thất vọng thấy Ngà lặng
im và tiếng người bạn gái nói tiếp:
--Buông nó ra đi thôi. Mày mê được cái thứ đàn ông ăn bám, cái thứ
đàn ông hèn hạ như thế hay sao ? Cái thằng ấy mặt mũi sáng sủa bảnh
bao thế mà không biết nhục th́ tao cũng phục nó thật đấy. Nằm ườn
ra, hết ngày này qua ngày khác cho đàn bà nuôi, không sợ
người ta ỉa vào mặt.
--Duyên !
Phủ ngẩn người. Th́ ra bạn của Ngà là Duyên.
Cô Duyên của vụ làm tiền, của ba hàng áo mua trong hành lang Eden.
Chẳng trách Duyên mạt sát chàng thậm tệ đến thế.
Câu chuyện của đôi bạn gái lại tiếp tục. Tiếng Duyên :
--Ừ, th́ chị bênh ông nhân t́nh của chị th́ tôi thèm hơi khuyên chị
nữa. Nhưng Ngà này, tao bảo cho mày một tin : anh Túy vừa ở
Hong Kong về.
--Thế à ! Lâu quá tao cũng chẳng gặp hắn ta. Khá không ?
--C̣n phải nói. Anh ấy vừa trúng một áp phe lớn lắm th́ phải. Triệu phú rồi. Anh ấy c̣n cay mày lắm. Nghe đâu mua cho mày một núi
qua ngoại quốc. May chưa nhận được sao ?
--Chưa, tao không muốn gặp Túy.
--Nhưng anh ấy sẽ t́m gặp mày. Anh ấy bảo tao
thế nào cũng nện cho thằng Phủ của mày một trận đ̣n.
Phủ không muốn nghe nữa. Chàng đă biết những điều chàng muốn biết. Quay gót, Phủ lặng lẽ đi ra. Nh́n cái ví trên tay, thốt nhiên Phủ
thấy nó tiều tụy thảm hại là chừng nào so với những chuỗi hạt trai,
những đồ trang sức ngoại quốc tên trùm buôn lậu sắp đem lại tặng Ngà. Phủ mím môi, giận dữ ném mạnh cái ví qua một hàng đậu. Cái vi da
rớt xuống, nằm trên bài cỏ.
Phủ cúi đầu bước đi. Tuy những lời chê bai của Duyên là do tâm địa
tiểu nhân ác độc của Duyên, nhưng mỗi lời vẫn là một gáo nước lạnh
tạt vào mặt mũi Phủ làm cho bừng tĩnh. Một lần nữa, Phủ lại thấy
cuộc chung đụng giữa Ngà và chàng đă kéo dài, và không thể kéo dài
thêm. Chàng không sợ cái miệng lưỡi rắn độc của Duyên. Chàng khinh
thường dư luận, bất chấp điều tiếng. Nhưng Duyên nói, cũng có một
phần sự thực. Tuy Ngà giữ chàng lại, tuy chàng nằng nặc đ̣i đi, nhưng chàng chẳng đang sống bám vào Ngà là ǵ ? Mày không oan đâu
Phủ. Chưa thành ma cô mày cũng sẽ đi tới chỗ đó, tới chỗ trơ trẽn
kéo dài không ngượng thẹn cuộc sống đê tiện, không thể chấp nhận
được ở một người đàn ông c̣n nhân cách và biết tự trọng. Phủ chợt
nh́n thấy tất cả sự tàn phá ghê gớm của thói quen. Thói quen gậm
nhấm năng lực rũa ṃn chí khí. Đă đến lúc không chần chừ được nữa. Phải dứt ra,
cho dẫu Ngà thật t́nh.
Bỗng Phủ tránh vội vào một gốc cây. Chiếc cyclo chở Ngà và Duyên
vừa đi qua. Đôi bạn gái vẫn nói chuyện nhưng chàng không c̣n nghe
rơ họ nói ǵ. Cũng chẳng cần.
Chờ cho xe Ngà đi khuất thật xa ở cuối phố, Phủ quay gót trở lại. Trên mặt bàn ngủ, Phủ nh́n thấy một mẩu giấy với những hàng chữ của
Ngà:
“Em đi chơi với một con bạn. Anh cứ ăn cơm trước. Đừng đợi em. Ngà”
Phủ vo tṛn mẩu giấy đút vào túi quần. Chàng mở tủ lấy quần áo xếp
hết vào va ly. Đoạn chàng lấy giấy bút, ra ngồi bàn ăn và viết :
“Ngà,
Anh không thể ở lại đây với em được nữa. V́...”
Cắn bút suy nghĩ, rồi Phủ xé vụ tờ giấy, viết lại. Chàng thấy tốt
hơn là nói dối, và cũng không nên giải thích tường tận tâm trạng
chàng cho Ngà biết làm ǵ. Nàng muốn nghĩ về chàng thế nào th́ nghĩ. Đó là cái quyền của Ngà. Trong Phủ, gợn lên một thoáng phân vân. Bỏ đi trong lúc Ngà đi vắng như thế này, Phủ thấy cái hành động
của chàng khuất tất, không đẹp và như thế là phụ ḷng Ngà nhiều lắm. Phủ tắc lưỡi. Chàng không t́m được lựa chọn nào khác. Chia tay
với Ngà, rồi những giọt nước mắt, những van lơn, những cử chỉ âu
yếm nũng nịu của Ngà sẽ làm chàng mềm ḷng, rứt đi không được. Túy
đă từ Hương Cảng trở về, đang định kiếm chàng để trả thù. Bỏ đi
như thế này, rồi chúng lại bảo là chàng hèn nhát, chàng chạy trốn
đây. Mặc. Ai muốn nghĩ thế nào cũng được. Phủ biết, biết một
cách chắc chắn : nếu Túy tới gây sự, chàng sẽ giận dữ điên cuồng
đến mất tự chủ, chàng có thể đánh Túy đến bị thương nặng, đến chết. Để làm ǵ ? Để vào tù. Vào tù một lần nữa. Để lại tự ḿnh t́m
đến sự đọa đày tai tiếng trong căn buồng giam đầy đặc muỗi đói, nồng
nặc hơi người, với mùi cứt đái xông lên làm lộn mửa. Không, phải
thoát ra khỏi tất cả những cái đó. Thoát ra, nếu không mày không
bao giờ lên khỏi cái vực thẳm đang d́m chết mày. Phủ thở dài. Chàng cúi xuống,
cắm cúi viết cho xong lá thư.
“Ngà,
Anh có một việc cực kỳ khẩn cấp phải đi ngay, không thể đợi Ngà về
và cũng không thể nói rơ cho Ngà hay được. Anh rất ân hận đă bỏ đi
đột ngột như vậy. Em về, anh đă đi xa Sài G̣n rồi. Ngà đừng t́m
kiếm anh làm ǵ vô ích. Cũng không chắc ǵ anh trở lại đây. Quên
anh đi, v́ anh không thể đem lại hạnh phúc lâu bền và vĩnh viễn cho
đời em. Anh chỉ là thằng Phủ ích kỷ, chơi bời, không chịu đánh đổi
tự do của nó lấy bất cứ một cái ǵ khác. Em đối với anh thật tốt. Chưa ai tốt như thế. Anh không bao giờ quên.
Rồi em sẽ quên anh ngay. Nhiều người đàn ông xứng đáng hơn anh nhiều
và em sẽ gặp họ.
Phủ”
Chương X
Người nữ chiêu đăi viên đi đi lại lại trên lối đi giữa phi cơ, cái
áo dài màu xanh của cô nổi bật một điểm tươi mát trẻ trung giữa sự
im lặng rầu rầu chỉ c̣n có tiếng động cơ đều nhịp.
Phi cơ bay cao, bao trùm trong bầu không khí lạnh lẽo.
Phủ nằm ngă người, đắm ch́m trong mơ màng. Bên ngoài khung kính,
nền trời xanh như màu áo người chiêu đăi viên. Thỉnh thoáng ào qua, thật gần, một lớp mây trắng và mỏng như một làn khói lớn. Sự trống
vắng hoàn toàn trải đều trong Phủ. Tiếng máy nghe măi hoá thành một
điệu ru. Phủ nghiêng đầu nh́n ra ngoài trời, chợt nghĩ đến một chiều
cao thăm thẳm mở ra từ nơi dưới. H́nh ảnh một cái chết được vẽ lên,
từng nét một, trong tưởng tượng mê mẩn. Chết. Có bao giờ Phủ nghĩ
đến cái chết ? Nhiều, thật nhiều lần. Nhưng chỉ thoáng qua, rồi
chàng lại lăn ḿnh vào cuộc sống, và cái chết lại bị đánh bật ra
khỏi tâm tưởng. Lần này Phủ nghĩ đến nó.
Như một tṛ chơi lư thú đặt trước sự mệt mơi kéo dài và muốn chấm
dứt của đời chàng.
Phủ từ từ nhỏm dậy, quay nh́n lại sau lưng. Người nữ chiêu đăi
viên đứng đó, ở cuối đáy thân máy bay. Phủ nh́n cô ta và mỉm cười
tinh nghịch. Tưởng chàng cần ǵ, cái áo xanh yểu điệu tiến lại :
--Ông cần dùng ǵ ?
Vẫn nụ cười tinh nghịch trên môi, Phủ lắc đầu và lại nằm ngă xuống
trên thành ghế. Cô nữ chiêu đăi viên nghiêm ngay nét mặt lại, trở
lui về chỗ cũ. Phủ mỉm cười tinh nghịch chỉ là chàng vừa tưởng
tượng đến nét mặt kinh hoàng, tiếng rú thất thanh của cô ta, nếu
bây giờ, Phủ đứng dậy, đi về phía sau, mở cửa máy bay và ném ḿnh
ra ngoài. Chàng sẽ rơi xuống, rơi xuống. Thân thể thoắt nhẹ tênh
trong vô tận bát ngát. Chàng chỉ là một hạt bụi quay cuồng nhào lộn
trong biển gió, rồi cuối cùng là sự va chạm dữ dội không đau đớn, cái chết ào đến trong một tốc độ khủng khiếp, cái chết tàn bạo dữ
dằn, cái chết chàng đọc thấy trong những tiểu thuyết của Ernest
Hemingway.
“Đi là chết trong ḷng một ít”
Một cái chết khác, yếu đuối và tầm thường.
“Vô lư” Phủ lẩm bẩm, và chàng nghĩ đến Sài G̣n. Thành phố chói nắng bây giờ nằm ở một nơi
nào trên mặt đất thật xa dưới kia, khuất lấp khỏi tầm mắt,
xa dạt ngoài những vướng bận t́nh cảm của Phủ.
Không, chàng không hề lưu luyến Sài G̣n chàng vừa rời bỏ, cũng như
chàng không hề náo nức đợi chờ ǵ trước một thành phố Huế lát nữa sẽ
đặt chân xuống. Cả hai địa điểm chỉ là một nơi chốn ẩnh trú qua
ngày mà thôi. Ngoại cảnh không là một ràng buộc.
Chung quanh chỉ là sự tách rời nhạt nhẽo, và vô nghĩa.
Tất cả đều diễn ra, không chủ định.
Viết thư để lại cho Ngà xong, Phủ toan trở lại cái khách sạn tồi tàn
trong Chợ Lớn, nằm ở đó ít ngày rồi sẽ tính sau. Nhưng buổi trưa
đặt va ly xuống trước cửa khách sạn ấy, nghĩ thế nào Phủ lại vội vă
xách va ly lên xe. Phủ chợt nhớ ra Ngà đă đến đây rồi. Nếu nàng
định đi t́m chàng, khách sạn này thế nào cũng là nơi Ngà đến trước
nhất. T́m chàng, gặp chàng ở đây, Ngà sẽ khóc lóc, nàng sẽ ôm gh́
lấy chàng, chàng sẽ mềm yếu và rồi chàng sẽ chẳng nhẫn tâm hắt hủi
được Ngà nữa. Nghĩ thế, Phủ bảo xe
chạy ngược lên mạn Tân Định.
T́m được một nhà ngủ kín khuất trong một phố vắng, Phủ ném va li,
đóng cửa, thay quần áo, nằm nghỉ. Phải rời khỏi Sài G̣n. Nhưng đi
đâu bây giờ ? Đà lạt ? Đà Lạt với sương mù và lá rụng hiện ra trước
nhất trong tâm tưởng. Nhưng Phủ gạt đi. Đà Lạt vẫn là một nơi chốn
chàng có thể phải chạm trán với rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, là
điều mà Phủ không bao giờ muốn. Ô Cấp ? Nha Trang ? Cũng không được
nốt. Ô Cấp với những đoàn người tắm biển ồn ào với những ngày thứ
bẩy, chủ nhật đông đúc, lúc nhúc trong một thứ không khí du hư
trưởng giả phè phỡn là nơi Phủ ghét,
ít khi muốn đến.
Nha Trang th́ Phủ đă từng đi lại quá nhiều lần. Đẩy sự suy nghĩ đến
những địa điểm xa lạ hơn. Bỗng, một danh từ hiện lên : Huế. Phải, tại sao Phủ không nghĩ đến Huế nhỉ ? Phủ đă đi khắp đất nước. Từ
Nam chí Bắc. Chàng đă ở thượng du miền Bắc, cao nguyên miền Nam, chàng đă lê gót qua mọi vùng Tiền Giang Lục Tỉnh. Nhưng chỉ có Huế
là chàng chưa đặt chân tới. Những lăng tẩm cổ kính, nơi an giấc
ngàn thu của vua chúa chết, những bức tường thành hoang phế, con
sông Hương và ngọn núi Ngự, Phủ đă từng nghe thiên hạ ca tụng nhiều
về danh lam thắng cảnh của Huế, về cái đẹp dịu dàng buồn của Huế, về Huế như một thành phố lư tưởng cho ẩn náu và nghỉ ngơi. Ra Huế
ít lâu. Phủ dừng lại với quyết định này.
Lục t́m trí nhớ, cùng với Huế, một tên người hiện ra. Dụ. Dụ là
em họ của Phủ, đổi ra làm việc ở Huế đă lâu. Mấy tháng trước đây,
Phủ nhận được thư Dụ mời chàng ra chơi. Sự thật là năm nào Phủ cũng
nhận được thư của Dụ. Thư gửi thường là vào dịp trước Tết. Dụ buồn, ở Huế không giao thiệp vơi ai. Trong thư, Dụ nói đi làm về là Dụ
ở nhà cả ngày, chơi đùa với hai đứa con nhỏ.
Bây giờ Phủ ra chắc Dụ mừng lắm.
Phủ ngồi vụt dậy, mặc áo đi luôn. Chàng xuống thẳng hăng máy bay. Thế là buổi chiều trở về, trong túi áo Phủ đă có một cái vé maư bay
ra Huế. Và chàng đă đánh điện tín cho Dụ biết.
o0o
Phi cảng Phú Bài lướt thướt trong mưa phùn. Cửa phi
cơ vừa mở ra, những gịot mưa tạt nghiêng vào mặt Phủ, gây cho chàng
một cảm giác bỡ ngỡ kỳ thú. Người nữ
chiêu đăi mỉm cười nh́n Phủ nhắm mắt, đứng sững, mặc cho mưa hắt đầy
vào mặt.
--Ông mặc áo kẻo ướt.
--Cô có thấy mưa phùn là tuyệt diệu không ?
Thiếu nữ mắc áo xanh lam xem chừng đoán hiểu được sự vui thú của Phủ
:
--Ông mới ra Huế lần đầu ?
--Chính thế.
Phủ khoác áo mưa lên vai, lanh lẹn bước xuống. Một lát sau, chiếc xe
hơi của hăng đă đưa chàng rời khỏi phi trường. Tưởng như chàng đang
nh́n thấy một vùng làng xóm Bắc Ninh, Nam Định nào đó trước mắt. Những cây rơm đứng ngất ngưởng trong những mảnh vườn nhỏ,
rau đậu kín khắp, không c̣n một diện tích nhỏ xíu bỏ hoang.
Phủ cảm thấy rung động và hồi hộp lạ thường. Cũng những bụi tre um
tùm vây lấy những mái lá hiu hắt. Thời tiết tạo thành một nếp sinh
hoạt đặc biệt “Bắc Kỳ”. Phủ chợt nhớ tới quê nội chàng. Những ngày
c̣n nhỏ tuổi, cha chàng thường cho chàng về thăm quê trong dịp
Nguyên Đán hay đầu xuân. Thứ mưa đang bay ngoài khung kính xe cũng
là thứ mưa đă tạt qua ṿm trời thơ ấu của Phủ. Nhẹ như tơ. Thoang
thoáng nghi ngờ. Có mà như không có. Mưa bay nghiêng, gió cuốn
nhẹ, hất những gịot mong manh lên trơi. Mưa bay muôn chiều trong
không gian như một điệu múa dịu dàng và ky ảo. Bấy giờ Phủ c̣n nhỏ
tuổi. Chàng đi trên mặt con đê cao. Cỏ muà xuân hai bờ xanh mướt. Từ dưới chân đê, những đợt khói bay lên trên những mái rạ. Người
ta đang chọc tiết lợn ở những khoảng sân sau. Con lợn nằm tênh hênh,
phô cái bụng trắng nỏn. Người ta đang gói bánh chưng.
Phủ mê cái không khí sửa soạn Tết nhất thôn dă ấy vô tả.
Buổi sáng chàng từ trên nhà thờ chạy bay xuống chỗ người ta làm lợn. Con lợn nuôi một năm để giết thịt ngày Tết, được chăm bẫm chu đáo
nên béo hú. Ngày nhỏ, Phủ yêu nhất bác Tuân. Bác là anh họ Phủ, suốt đời ở làng, trông coi phần mộ những người đă khuất, đèn nhang
trên các bàn thờ. Năm nào, bác Tuân cũng mổ lợn. Năm nào bác Tuân
cũng dành cho Phủ cái mà chàng yêu thích và chờ đón nhất : cái bong
bóng con lợn. Cái bong bóng đó rửa sạch, sát trấu, thổi căng
ph́nh, buộc vào một sợi giây, dơ cao lên khỏi đầu mà chạy, thú
không thể nào tả được. Rồi c̣n những đêm ngồi canh bánh chưng nữa. Ánh lử bập bùng tỏa rộng thành một ṿng tṛn ấm áp, trong đêm lạnh
buốt. Ngồi trên ổ rơm canh bánh trưng trong ḷ mới thấy cái đêm
giáp Tết là tất cả hạnh phúc đơn giản và thần tiên của tuổi thơ. Phủ chờ, không biết buồn ngủ là ǵ. Chàng mở thao láo mắt, chăm chú
theo dơi cái nắp ḷ bánh, và vỗ tay reo lên khi cái nắp phụt khói
trắng thơm ngát mùi gạo nếp. Vẫn bác Tuân gói riêng cho Phủ một cặp
bánh cóc. Bánh cóc là thứ bánh trưng, nhỏ hơn, gói tay, không theo
khuôn, chỉ có gạo mà không có nhân, thứ bánh gói cho trẻ
nhỏ giữ riêng để chơi hơn là để ăn trong mấy ngày Tết.
Bây giờ, con đường dài hơn mười cây số từ phi cảng Phú Bài về tới
thành phố Huế đă lần lượt đánh thức dậy tất cả những xâu chuỗi h́nh
ảnh xưa cũ và thơ ngây đó trong ḷng Phủ. Tưởng như có một giọt
nắng đang chảy trong óc, lan ra, làm sáng cả hồn. Tưởng như có một
hơi gió lùa đi, làm mát mẻ cái thế giới bên trong nhiều
chán chường ngột ngạt.
Xe vượt qua một cái cây cầu, tới địa đầu thành phố Huế. Chơ. An
Cựu. Những đường phố, những dẫy nhà thứ nhất của Huế hiện ra trước
mắt Phủ. Phủ thấy yêu lạ thường những cảnh sắc của Huế, như chàng
vẫn yêu thích tất cả những it?nh nhỏ chàng đă đi qua trong đời. Khác với những đô thị lớn như Hà Nội, Sài G̣n, Huế phảng phất cái
hơi thở, cái linh hồn đó của tỉnh lẻ, nơi ánh điện c̣n
làm bạn được với ánh trăng, nơi hè phố c̣n chưa thôi cỏ mọc, nơi
nhựa đường c̣n vương vất một cái ǵ của đất cát ruộng đồng phả tới.
Chiếc xe phóng lên cầu Tràng Tiền. Phủ tḥ đầu ra ngoài. Qua những
cột sắt loang loáng, mặt nước sông Hương hiện ra, xanh đậm như mày
cốm, rất thơ và rất muà thu. Hơi nước đưa gió lên, mát rượi. Phủ
thở ra, ḷng lâng lâng, nhẹ nhơm. Vượt hết cây cầu Tràng Tiền, chàng đă lọt hẳn vào cánh tay của Huế. Chàng đă quên được Sài G̣n
Khi chiếc xe đổ Phủ xuống hăng, chàng đă thấy Dụ, người em họ của
chàng, vợ hắn và mấy đứa con nhỏ vẫy chàng rối rít.
o0o
Ba chiếc xe cyclo đi thong dong, từ con đường Trần Hưng Đạo tiến về
phía cửa Đông Ba. Thành phố Huế lúc này mưa phùn đă tạnh và nắng đă
dấy lên. Không khí thoáng mát. Phủ ngồi với thằng Vy, đứa con
trai đầu ḷng của Dụ. Nó trợn tṛn đôi mắt đen láy :
--Sài G̣n vui không bác ?
Phủ xoa đầu nó:
--Vui lắm cháu a.
Chàng trả lời mà cũng chẳng biết vui là vui như thế nào.
--Bác ra ngoài này chơi với ba cháu hả bác ?
--Ừ. Cháu bằng ḷng như thế không ?
Thằng nhỏ gật đầu :
--Bác ở chơi chừng bao nhiêu lâu hả bác ?
--Cháu muốn bác ở chơi bao nhiêu lâu ?
--Măi. Măi măi.
Phủ cười, ôm thật chặt thằng bé vào ḷng. Trong một thoáng, chàng
nghĩ đến những người đàn bà chàng đă ôm trong ḷng. Những người đàn
bà ấy đă đem lại cho chàng sự lăng quên vùi dập trong chốc lát, chàng choáng váng mê thiếp, nhưng sau đó, tỉnh thức, đầu lưỡi lại
đắng chát dư vị chán chường, thân thể và tâm linh lại nhọc mỏi ră
rời, và cuối cùng là những trận t́nh lơi lả chỉ ghi thêm dấu vết
của một khoảng trống rỗng lớn lao không tài nào lấp đầy được.
Suốt dọc đường, đứa nhỏ bi bô kể hết chuyện này đến chuyện nọ bằng
lối nh́n ngắm cuộc đời thơ ngây giản dị của nó. Nhiều lần Phủ phải
bật cười. Chàng thấy mến thằng cháu nhỏ này vô cùng. Chàng cười
lớn :
--Cháu muốn bác ở lại măi măi hả ? Ngoan lắm. Không măi măi được
nhưng bác sẽ ở lại đến khi nào cháu không thích bác nữa th́ thôi, chịu không ?
--Chịu.
Dụ và gia đ́nh ở một căn nhà nhỏ trong Thành Nội. Đi hết cửa Đông
Ba, bầu không khí cổ cũ bao trùm lấy Phủ. Những con đường cỏ cao
và dầy. Những bức tường thành rêu phủ xanh thẫm một màu xanh của
thời gian, như đọng lắng bao nhiêu đấu tích của những triều
đại vàng son đă mất.
Nơi đây là thế giới lư tưởng của nghỉ ngơi. Không một tiếng động và
không một màu sắc rực rỡ. Tâm hồn Phủ dịu xuống. Chàng nhấc thằng
Vy khỏi xe, bồng nói trên vai, đi theo vợ chồng Dụ vào nhà.
Căn nhà có cổng, không đóng, mở vào một khoảng sân nhỏ. Thềm xi
măng sạch bóng. Những rèm cửa có hoa leo. Bóng tối và bóng mát
lưởng vưởng lẫn lộn trong một cảnh trí đơn giản sạch sẽ. Dụ đă thu
dọn sẵn cho Phủ một căn buồng nhỏ. Một cái giường sắt kiểu giường
bệnh viện. Một cái bàn viết và mấy cuốn tiểu thuyết. Phủ mỉm cười
hài ḷng. Căn buồng làm chàng nhớ lại những tuổi học tṛ thuở nào.
Sau bữa ăn, Phủ hơi mệt, vào buồng đóng cửa lại. Thời tiết thật dễ
chịu. Hơi lạnh một chút. Phủ thay quần áo nằm duỗi dài trên mặt
đệm. Tay chân buông thả, thoải mái. Chàng nh́n lên trần nhà, nghĩ
đến một nơi chốn vừa rời bỏ, một nơi chốn vừa đặt chân tới lần đầu. Cuộc đời rồi như thế nào ? Ngày mai sẽ dành cho Phủ những ǵ ?
Chàng không muốn nghĩ đến vội. Rồi sẽ hay. Bây giờ chàng muốn ngủ, muốn quên,
không muốn nghỉ ngợi ǵ.
o0o
Suốt trong mấy ngày đầu, Phủ đi thăm thúc các vùng lân cận. Vào
Thành Nội, Đại Nội, đi xem Lăng Tẩm. Dụ được nghỉ phép mấy ngày đó,
làm một hướng đạo đắc lực cho Phủ. Phủ yêu thằng Vy, đi đâu cũng cho
nó đi theo.
Một buổi chiều, Dụ mượn được xe hơi, lái Phủ ra Quảng Trị thăm cây
cầu Bến Hải. Hai anh em đứng dưới những giọt mưa phùn bay nghiêng
buổi chiều giới tuyến, cùng im lặng. Cây cầu Bến Hải xanh thẩm vắt
qua ḷng sông. Bên kia con đường trải tiếp đi, nhưng đă lài đoạn
đầu của một con đường khác của một thế giới khác.
Phủ đánh diêm châm một điếu thuốc lá, thở khói cho bay vào mưa phùn, quay sang mỉm cười hỏi Dụ :
--Bao giờ chúng ḿnh về được Hà Nội ?
--Tôi nghĩ chẳng bao giờ nữa anh ạ.
Phủ nh́n Dụ, bật cười lớn :
--Có lẽ v́ thế mà cậu đă lấy vợ, đẻ con, và sống rất b́nh yên với
Huế ?
--Có lẽ thế. Anh tin c̣n về được ư ?
--Phải tin như thế.
--Có lẽ v́ thế mà đến bây giờ anh vẫn chưa chịu lấy vợ ?
Dụ hóm hỉnh hỏi lại và hai anh em cùng cười ṛn ră. Buổi chiều đi
thăm Bến Hải trở về, Phủ bâng khuâng đến tối. Một tâm trạng bâng
khuâng thật đẹp chàng muốn ở măi với niêm` bâng khuâng đó. Ăn cơm
xong, Dụ thản nhiên thay quần áo, đóng cửa lại. Phủ nh́n đồng hồ. Mới có 9 giờ. Chàng hỏi Dụ :
--Lại một buổi tối nằm nhà ?
--Anh muốn đi đâu bây giờ ?
--Hỏi thế thôi. Chẳng muốn đi đâu hết. Bây giờ nằm nhà cũng có cái
thú của nó. Lấy rượu ra đây uống chơi,
rồi đi ngủ cho khoẻ.
Thằng Vy lon ton vào xách chai rượu trong tủ ra. Con Thu nhanh nhẩu
đi lấy hai cái ly đặt trước mặt bố nó và bạn của bố nó.
Dưới bếp, lửa hồng lên. Bóng vợ Dụ lúi húi đứng nướng mực trên than
tầu.
o0o
Những buổi sáng và những buổi chiều lặng lẽ ở Huế trôi qua trong một
nhịp b́nh thản và lắng đọng. Đôi khi, sự im lặng và những giấc dài
lê thê cũng làm Phủ trạch nhớ đến Sài G̣n, không hiểu giờ này, người
Sài G̣n đang làm ǵ ? Những pḥng trà mở cửa. Những tiệm khiêu vũ
bắt đầu có những khúc nhạc dạo đầu dóng lên. Ánh sáng đổi màu trên
các sân nhẩy. Những bước chân đan lấy nhau theo nhịp điệu d́u dặt. Phủ mơ màng với những h́nh ảnh nhàm chán chàng vừa nh́n thấy bằng
tưởng tượng. Không, chàng không tiếc thương ǵ một đô thị bỏ lạị, như không tiếc thương một quá khứ đă tách rời từ một sự đổi thay địa
điểm này. Và đêm Huế yên lặng ở chung quanh, như một bàn tay êm ái
lại d́u chàng rơi ngă vào vùng lặng lờ và bất động của nó. Nâng ly
rượu sóng sánh trên tay, Phủ chậm chậm uống từng hớp nhỏ. Chàng
muốn sống thu ḿnh vào sự xa lánh kín khuất.
Chàng muốn lăng quên và được lăng quên.
Trong bầu không khí yên vui của cái tiểu gia đ́nh người em họ trong
Thành Nội này, Phủ đă t́m thấy sự nghỉ ngơi cần thiết. Rượu ngà ngà
trong đầu, chàng đi ngủ. Đêm ở Huế, ngủ thật ngon.
Đặt nằm xuống giường là ngủ liền.
Buổi sáng, Phủ thức giấc khi thằng Vy chạy vào đánh thức
“bác Phủ”
dậy. Hai bác cháu kéo nhau ra ngồi ở đầu thềm. Phủ uống cà phê, hút thuốc lá, thảnh thơi trong buổi sáng êm mát trải đi trên một
cảnh sắc rất thôn quê. Thường thường, đến 10 giờ, Phủ mới mặc quần
áo ra khỏi nhà. Chàng đi bộ, dắt thằng Vy đi cùng, lững thững vượt
qua cổng thành ra đường Trần hưng Đạo. Hai bác cháu tản bộ trên hè
phố, đến gần mười hai giờ lại lững thững quay về.
Sáng nào chiều nào cũng thế.
Điều Phủ hài ḷng nhất là đến Huế được trên dưới một tuần lễ rồi, chàng chưa bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc nào.
Ao ước thầm kín của Phủ thế là đă được thực hiện. Chàng đă đến sống
với một thành phố hoàn toàn xa lạ, giữa những khuôn mặt hoàn toàn xa
lạ.
Nhiều buổi vợ chồng Dụ hỏi chàng :
--Thế nào, anh đă chán Huế chưa ?
Phủ cười:
--Bộ muốn đuổi trả tôi lại Sài G̣n sao ?
--Đâu dám. Các cháu nó quư anh lắm. Chỉ sợ anh không chịu ở thôi
chứ. Một người như anh mà chịu được cái buồn của Huế th́ lạ
thật đấy.
--Người ta hay chịu đựng được cái trái ngược, yêu thích cái trái
ngược hoàn toàn với bản chất ḿnh.
Chính tôi cũng ngạc nhiên. Tưởng ra thăm vợ chồng cậu dăm hôm, không
ngờ xét thấy có ở được măi.
Phủ cười, nói tiếp :
--Người ta vẫn nói Huế là nơi dưỡng lăo lư tưởng cho những người già.
Không khéo tôi cũng già mất rồi c̣n ǵ.
Dụ hỏi:
--Năm nay anh bao nhiêu tuổi ?
--Bốn mươi.
Vơ. Dụ xen vào :
--Ồ, thế th́ c̣n trẻ chán. Anh đừng lo.
--Tôi có lo đâu. Có điều là già đi rồi thật đấy. Tuổi tác đâu có
làm già được người mà già là già ở tâm hồn. Sợ cái bất ngờ, lảng
tránh những sóng gió, thích yên tĩnh là già đi một phần nào ở tâm
hồn. Nhưng tôi thích thế. Cảm thấy nhẹ nhàng và đỡ
mệt hơn.
Vợ Dụ tên là Định. Thuở c̣n thiếu nữ, Định học cùng một lớp với
Dụ. Họ yêu nhau, mối t́nh đầu đời đỏ tươi màu phượng vĩ, trong cái
cảnh trí hồn nhiên thơ ngây của phấn trắng bảng đen,
t́nh yêu trong sạch của hai tâm hồn đă đi vào tuổi trẻ nhưng c̣n ở
rất xa những thực tế cuộc đời, hai tấm gương tâm hồn này c̣n trong
suốt chưa bị những thấp nặng choáng váng của đời sống d́m xuống và
làm vẩn đục.
Mối t́nh đó không có chuyện, không có thảm kịch. Nó chỉ là t́nh
yêu. Đơn giản như hơi thở. Nhẹ thoáng như không khí. Thứ t́nh yêu
không có chuyện để nói, làm bằng những thư từ đều đặn gửi cho nhau
khi họ ở xa, những buổi gặp gỡ dịu dàng khi ở gần. Cho đến khi Dụ
thi đỗ, đi làm, và gia đ́nh Dụ đến chính thức xin cưới Định cho Du.
Hạnh phúc của Định là : Về nhà chồng,
làm mẹ của hai đứa con rồi mà Định vẫn tươi vui như hồi con gái.
Đôi khi Dụ kể chuyện về Phủ cho vợ nghe. Định khiếp sợ và thán phục
lối sống của Phủ lắm. Gặp Phủ lần thứ nhất, điều làm Định ngạc nhiên
là Phủ không có vẻ ǵ một người chơi bời phóng đăng, loại đàn ông
hư hỏng trụy lạc mà Định vẫn h́nh dung từ trước đến nay. Nh́n Phủ
trầm tĩnh lúc Phủ ngồi hàng giờ với một cuốn sách, hay kín đáo ngắm
Phủ đùa cợt với thằng Vy, Định không thấy dấu hiệu ǵ chứng tỏ Phủ
chơi bời lẫy lừng ở Hà Nội thuở xưa và ở Sài G̣n bây giờ. Định đem
chuyện này ra hỏi chồng :
--Anh Phủ nhiều nhân t́nh lắm hả ḿnh ?
--Hàng tá. Đếm không xuể, nhớ không hết.
Dụ trả lời, nửa nghiêm trang ,nửa đùa cợt.
--Đàn bà nào gặp anh ấy cũng mê sao ?
--Không mê nhưng chỉ có chết lên chết xuống thôi.
--Gớm anh làm như anh Phủ là ông trời không bằng.
Dụ cười trêu Định:
--Yêu người nào th́ người đó là ông trời của ḿnh. Anh không là ông
trời của em sao ?
Định phát yêu vào tay Dụ :
--C̣n lâu. Nhưng các cô ấy mê anh Phủ v́ cớ ǵ chứ ?
--Anh ấy có tất cả những cái để cho người đàn bà dễ dàng bị mê hoặc. Sức quyến rũ ở anh Phủ đối với đàn bà là ǵ, em biết không ?
--Anh ấy quư trọng đàn bà ?
--Em lầm. Trái lại. Sức quyến rũ của anh Phủ là cái thái độ xa
cách của anh ấy, là ở chỗ anh ấy xem thường đàn bà.
Định có vẻ tức tối. Định “hừ” một cái,
giọng hờn giận.
--Coi thường đàn bà ! Như thế là vô lư hết sức.
Dụ ôn hoà giảng giải cho Định rơ :
--Không phải xem thường là khinh đâu. Với anh Phủ, xem thường đàn
bà là đặt đàn bà vào một phần đời của anh ấy mà thôi. C̣n một phần
đời một con người nữa, th́ đừng nói ǵ đàn bà, đến những bạn hữu
thân thiết nhất của anh ấy cũng không xâm phạm vào được. Mỗi người
một tính. Tính anh Phủ khác lắm.
Sau đó, Dụ căn dặn Định đừng bao giờ vô t́nh hay hữu ư nhắc nhở, hỏi han đến dĩ văng của Phủ làm ǵ. Hoặc Phủ sẽ bực ḿnh. Hoặc Phủ
sẽ nín thinh và đánh trống lăng sang truyện khác. Nhờ Dụ dặn trước, Định đă đè nén được sự ṭ ṃ thông thường của bất cứ người đàn bà
nào. Bởi vậy, mà Phủ càng thấy yêu thích những ngày chàng sống với
Huế. Ṿm trời lúc nào cũng hắt hiu của Huế đối với chàng là một
cánh cửa đóng kín, chàng ở bên trong cánh cửa, không có ai đến gơ
vào đó. Không có ai đến quấy rầy. Mọi
người thực sự đă để cho chàng được yên.
Chương XI
Sân ga ồn ào người đi lại, đầu máy ph́ phà thở khói. Những kiện
hàng, những chiếc va ly cuối cùng đă được khiêng lên toa.
Tất cả báo hiệu con tàu sắp khởi hành.
Linh và Nghĩa đứng tránh vào một chỗ khuất, quay lưng lại lối cửa
vào, cốt không cho ai nhận ra họ. Nghĩa mặc đồ đen, Linh mặc trắng. Đôi bạn giống nhau ở phục sức đơn giản của buổi tiễn đưa bịn rịn
và ngậm ngùi. Con tàu kia lát nữa sẽ vượt đèo Hải Vân, qua Nha
Trang, Phan Thiết, lăn trên đường sắt thăm thẳm, xuyên qua rừng,
lượn ṿng theo men biển, đưa Nghĩa vào Sài G̣n. Chuyến đi vừa là
một thoát ly một trốn tránh, vừa mang cái ư nghĩa bàng hoàng của
một cuộc phiên lưu. Tất cả đều do Linh. Đều do sự sắp đặt và khuyến
khích của Linh. Nhiều lần Linh tự hỏi và thấy nàng thật đă vô cùng
liều lĩnh trong việc thu xếp điều kiện cho bạn thoát ly khỏi thành
phố Huế. Thoát ly vĩnh viễn. Đi lần này là chặt cầu với gia đ́nh, đoạn tuyệt với quá khứ, chỉ có đi tới mà không có trở lại. Nghĩa
biết như vậy. Giúp Nghĩa, Linh cũng biết như vậy. Nhưng Linh
không đừng được. Có một sức mạnh nào đó thúc đẩy Linh gia nhập vào
gịng sống liều lĩnh của Nghĩa, sự liều
lĩnh bất ngờ tạo cho Linh một trạng thái tâm hồn kỳ thú chưa đến với
đời nàng bao giờ.
Nửa tháng trước ngày Nghĩa vĩnh viễn giă từ Huế và tuổi trẻ và muà
xuân để ném ḿnh vào sự va chạm tàn nhẫn với định mệnh,
đôi bạn ngày nào cũng gặp nhau.
Điều làm cho Linh ngạc nhiên với chính nàng nhất là không hiểu v́
đâu, nàng không thấy cái việc Nghĩa yêu một người đàn ông đến có
thai với người đàn ông đó là hư hỏng và xấu xa nữa. Trái lại, nhiều phút của những buổi chiều Huế phiền muộn đẩy thật xa suy nghĩ
và tưởng tưởng của nàng trôi vút vào một cuộc phiêu lưu bỡ ngỡ, Linh
lại như cảm thấy nàng thua bạn ở một điểm nào, Nghĩa đă hơn nàng ở
một điểm nào. Hơn ở chỗ Nghĩa đă có một t́nh yêu, và như vậy Nghĩa
đă có kỷ niệm và quá khứ. “Ḿnh th́ chẳng có ǵ hết. Ḿnh vẫn chỉ
là một đứa con nít”. Linh buồn rầu tự nhủ thầm. Con người thiết
tha muốn yêu muốn biết muốn sống ở Linh đă thức dậy. Kỷ niệm ấu thơ
không phải là kỷ niệm làm ch́m đắm được tâm tưởng, làm bàng hoàng
được trí nhớ. Linh muốn hơn. Muốn có những kỷ niệm dữ dội, đến có
thể mê đắm nồng nàn, đến có thể lăng quên được chung quanh, đánh
nhoà được hiện tại. Linh muốn có một quá khứ, một quá khứ trong đó
nàng không chỉ lớn lên như cây cỏ lớn theo mưa nắng, mà trong đó
nàng sống hẳn hoi, toàn vẹn một cuộc đời. Một cuộc đời có nhớ
thương và khổ đau. Có mơ mộng và có cả thất vọng. Có những phút
vui như ôm cả đất trời vào ḷng mà hát.
Có những phút buồn như tạo vật đă tan nát chung quanh, như Nghĩa đă
sống.
Nghĩ thế, cho nên, trong những phút bàn tính, người có
thái độ dứt khoát không phải là Nghĩa mà là Linh.
--Em sợ lắm chị Linh à !
--Chị sợ ǵ ?
--Bỏ đi rồi đời em không biết sẽ xoay vần ra sao ?
--Nghĩa không có lưa chọn nào khác mà.
--Em biết. Gia đ́nh thế, bà con thế th́ quả t́nh em không c̣n sự
lưa chọn nào khác thật. Nhưng em sợ. Sợ quá chừng.
Sợ đến muốn chết quách đi cho xong đời.
Nghĩa nói và Nghĩa khóc. Linh gắt :
--Bây giờ có phải là lúc chị khóc đâu. Phải
can đảm lên chứ.
Nghĩa mở lớn đôi mắt nh́n Linh. Nếu không phải là bạn thân, nếu
không hiểu bạn, Nghĩa có thể nghĩ rằng Linh ở ngoài cuộc và Linh
đang tàn ác đẩy nàng đến chỗ chết.
Nhưng thân nhau, Nghĩa không một phút nào nghi ngờ ḷng tốt của
người bạn gái duy nhất, người bạn gái đó đang t́m cho nàng một cửa
ngơ để thoát ly.
--Bây giờ Nghĩa vào thẳng Sài G̣n.
Nghĩa thở dài:
--Ḿnh cũng nghĩ thế. Trốn vào Đà Nẵng gần quá mà trốn cũng chẳng
được. C̣n tai tiếng hơn là ở lại đây nữa. Nhưng Sài G̣n xa quá. Ḿnh sợ sợ thế nào ấy. Vả lại ḿnh chẳng quen ai ở trong ấy, Linh
ạ ! Biết làm thế nào ?
Linh cắn môi suy nghĩ. Nàng chợt nghĩ đến Phụng. Chưa chắc Phụng
đă ưa Nghĩa, chưa chắc Phụng đă có đủ khoan dung để xót thương hơn
là khinh bỉ Nghĩa. Nhưng Phụng đă sống ở một thành phố lớn.
Ít nhất Phụng cũng không đến nỗi nào, nhất là lại được Linh khẩn
khoản giới thiệu và nhờ giúp.
Thế là, ngay lúc đó, ở nhà Nghĩa, Linh đă bắt Nghĩa đóng cửa buồng
lại, lấy giấy bút đem lại cho nàng. Suốt một tiếng đồng hồ, torng
một nhiệt t́nh sôi nổi, Linh đă viết cho Phụng một lá thư bốn trang, kể hết câu chuyện đă xẩy đến cho Nghĩa. Cuối thư, Linh nhờ Phụng
thu xếp cho Nghĩa chỗ ăn ở cho đến khi sanh nở, và khi Nghĩa đă mẹ
tṛn con vuông, t́m kiếm cho Nghĩa một việc làm.
Viết xong lá thư, dán phong b́, trao cho Nghĩa, Linh cười:
--Ḿnh bảo Nghĩa là bạn thân nhất. Thế nào chi. Phụng cũng giúp đỡ.
Nghĩa cứ vững tâm.
Ngẫm nghĩ rồi Linh bật cười thành tiếng :
--Chi. Phụng xem thư chắc sẽ ngạc nhiên lắm đấy.
Ồ, cho chị ấy ngạc nhiên một mẻ cũng chưa chết ai.
Ở Huế, không tiêu pha ǵ, tiền bố mẹ cho cất đi, Linh đưa hết cho
Nghĩa. Phút cầm lấy tiền của bạn. Nghĩa rưng rưng nh́n Linh và xúc
động quá, Nghĩa lại khóc.
--Em khốn nạn quá đi. Đến với Lịch chẳng suy nghĩ
ǵ, đến nông nỗi này, có đứa con gái nào ngu dại như em không chứ ?
Bây giờ phải trả giá bằng mọi ê chề đau đớn, thật đáng kiếp cho em.
--Chưa chắc Lịch đă xấu.
Nghĩa giật ḿnh đánh thót :
--Không xấu ? Bộ Linh sử sự như thế là tốt với em lắm sao ?
Linh không chịu bỏ sự nhận định của nàng về Lịch,
tuy nàng không có đủ bằng chứng để biện hộ cho Lịch.
--Ḿnh đoán Lịch cũng sợ dự luận, sợ tai tiếng như Nghĩa sợ vậy.
Thiếu can đảm th́ đành rồi. Nhưng đểu giả vô lương tâm đến tận cùng
th́ ḿnh tin Lịch chưa đến nỗi như thế đâu. Nhưng thôi, hăy gác
chuyện Lịch lại. Việc xảy ra đă xẩy ra rồi, than van lắm cũng vô ích. Hăy nghĩ đến Nghĩa. Đến đứa con sau này của Nghĩa.
Rồi sau hẵng hay.
Linh không quên dặn Nghĩa phải t́m cách báo tin cho nàng sự thể thế
nào, ngay khi Nghĩa vào tới Sài G̣n. Mọi việc thế là tạm coi như
xong xuôi. Nghĩa bỏ nhà trốn đi cũng dễ dàng. Bố me. Nghĩa chỉ
tính đến việc ngăn cản Nghĩa không được
“theo trai” ở Huế,
mà không thể nào nghĩ rằng Nghĩa có đủ can đảm bỏ nhà trốn đi.
Thế là, họ đă đứng đó với nhau trên cái điểm khởi hành của một
chuyến đi quyết liệt. Hai chị em nắm chặt lấy
tay nhau, cùng nước mắt chạy quanh. Phút tiễn đưa nay, t́nh bằng hữa
sáng loà trong tâm hồn họ như một báu vật cực kỳ thiêng liêng và cao
qúy.
Nghĩa nghẹn ngào ôm chặt lấy Linh, nói qua nước mắt :
--Linh tốt với ḿnh quá. Ḿnh không biết nói thế nào...
Linh cố cầm nước mắt mỉm cười:
--Em phải là mẹ đỡ đầu đứa nhỏ đấy nhé !
--Nhất định thế rồi. Liệu chúng ḿnh có hy vọng gặp nhau ở trong ấy
không ?
--Em sẽ cố t́m cách vào chơi trong ấy ít lâu.
Tiếng c̣i tàu hú lên, báo hiệu khởi hành. Mặt Nghĩa nhợt nhạt. Nghĩa nh́n lùi trở lại như muốn thu lấy h́nh ảnh thành phố Huế một
lần cuối cùng. Nghĩa cắn chặt vành môi đến chảy máu. Nàng sắp oà
khóc, Linh ghé vội vào tai Nghĩa nói thầm :
--Chết đừng khóc, người ta nh́n thấy th́ nguy.
Miệng nói, Linh d́u Nghĩa lại cửa toa. Nàng trao chiếc kính dâm
trong tay cho Nghĩa. Hiểu ư Linh muốn cho ḿnh khỏi bị ai nhận ra,
Nghĩa đeo ngay cái kính lên mắt. Con tàu chuyển động.
Những ṿng sắt quay từ từ. Đôi bạn ôm lấy nhau thật chặt.
Chương XII
Từ nhà ga đi ra, Linh lững thững đi bộ dưới bóng cây. Nàng đi trở
lại với thành phố Huế, nhưng tâm tưởng nàng th́ đang theo dơi con
tầu đang chở Nghĩa, con tầu đó mồi phút một
đưa Nghĩa xa Huế thêm măi.
“Con tầu là h́nh ảnh một đời người” Linh tự nhủ thầm và thấy yêu
thích sự so sánh nàng vừa khám phá thấy. Những đoạn đường bỏ lại
như tháng năm trôi ngược về sau lưng. Mỗi đoạn đường đều có những
bấ t ngờ kỳ thú của nó. Nghĩa đang ở đầu phút đó này ? Trên một
đỉnh đẹ cheo leo, con tầu như một con rắn đen thở khói uốn khúc
giữa vùng xanh lam mênh mông của rừng, dưới thấp là biển, biển muôn
trùng với những gợn sóng trắng xoá ? Con tầu đang đưa Nghĩa qua một
thôn xóm, hay một thị trấn ? Nghĩa đang làm ǵ ? Linh tưởng tượng ra
khuôn mặt người bạn, một tưởng tượng đầy thương yêu cảm động : Nghĩa
ngồi sát cửa toa, nh́n ra ngoài, Nghĩa đă thôi khóc nhưng khuôn mặt
đă lau nước mắt ấy c̣n phảng phất những ngấn buồn thầm, đôi mắt
Nghĩa mơ màng, Nghĩa nghĩ đến cái bào thai trong bụng, Nghĩa trốn
đi là để sửa soạn đời sống sau này cho đứa nhỏ,
cho nên ḷng Nghĩa tối tăm nỗi đau của người t́nh bị hắt hủi c̣n
sáng bừng niềm kiêu hănh của người mẹ tương lai.
Tự nhiên, cái ư tưởng thua Nghĩa ở một điểm nào đó lại trở về với
Linh, nàng thấy là vô lư, nhưng nàng không rũ bỏ được. Nghĩa đă
sống. Một đời sống có quá khứ và kỷ niệm co' t́nh yêu và đau khổ. Có những phút thiên đường. Có những giờ địa ngục. Có những cái thấp
nặng choáng váng lẫn những cái cao vút phơi phới.
Như thế mới là sống.
Linh đưa mắt nh́n ra chung quanh. Thành phố Huế thiêm thiếp trong
nghỉ ngơi và bất động. Không khí lắng đọng, bao trùm lên những con
đường này, những mái nhà, những hàng cây này. Huế yên tĩnh có phải
là Huế thư thái hay đó chỉ là một trạng thái nghẹn ngào chứa dấu
những vùng vẫy âm thầm chưa có dịp bùng lên ? Tuổi nhỏ rồi tuổi
thiếu nữ. H́nh ảnh một đời người chỉ là muà nắng này qua muà mưa kia
tới, những buổi sáng tiếp đến những buổi chiều măi măi ? Sự trống
vắng trải đầy trong tâm hồn Linh, một sự trống vắng thảm thương như
muốn kêu thét lên trong đầu óc. Thốt nhiên, cái nh́n của Linh nhoà
đi. Mắt nàng, đôi mắt thật đẹp thật buồn đă nhoà lệ.
Linh cũng không biết nàng khóc cho đời nàng buồn bă đă chán ngấy sự
lưu đầy êm ái hay nàng khóc thương cho Nghĩa đang vật vă trong tấn
thảm kịch lớn nhất của người đàn bà.
Sự suy nghĩ đưa những bước chân Linh đi, Linh vượt qua cầu Trường
Tiền về tới đường Trần Hưng Đạo lúc nào không hay.
--Linh.
Tiếng một người bạn gái gọi giật giọng ở sau lưng khiến Linh giật
ḿnh quay lại. Người vừa gọi nàng là Hồng.
Hồng con nhà giầu, học cùng lớp với Linh.
--Đi đâu thế ?
--Đưa tiễn một người bạn. Tiễn...
Một suưt nữa Linh nói đến tên Nghĩa. Thật may nàng giữ lại kịp. Linh đưa tya lên bưng lấy miệng,
sợ hăi.
--Tiễn ai ?
--À, một người... một bạn trai, Hồng
không biết đâu.
Muốn đánh lạc sự ngờ vực của Hồng. Linh vội vă đổi
“người bạn gái”
định nói thành “người bạn trai” khiến Hồng tṛn mắt, ngắm Linh bằng
một cái nh́n ḍ xét :
--A, ghê nhỉ ? Thế mà ḿnh không biết Linh có bạn trai đấy nhế. Bạn
ǵ. Người yêu phải không ? Người mới đưa tiễn chứ.
Thảo nào trông mặt Linh buồn như đưa đám.
Hồng nắm chặt lấy tay Linh, thân mật :
--Kể cho ḿnh nghe đi.
Linh trót nói dối, nói dối một cách cực kỳ nguy hiểm và có hại cho
nàng, nhưng không hiểu sao, nàng nh́n Hồng ngạc nhiên và nàng lại
cảm thấy thích thú về sự bịa đặt ấy. Hồng được tiếng là người nhiều
chuyện nhất trong lớp. Thích đặt điều, thích dèm
pha, nói xấu và lên mặt luân lư đạo đức nhất.
--Bí mật. Kể thế nào được. Thôi ḿnh có việc phải đi,
để lúc khác gặp nhau nhé.
Linh bỏ Hồng đứng sững, bước nhanh sang hè đường bên kia. Đi một
quăng rồi Linh mới chậm bước lại. Nàng vừa nghĩ, vừa hơi lo lại vừa
buồn cười. Chỉ một lời nói dối, Linh đă bị Hồng liệt nàng vào loại
con gái nào rồi, Linh biết chắc chắn như vậy. Chẳng cần phải chờ
đợi lâu làm ǵ, chỉ lát nữa, chỉ ngày mai thôi, Hồng sẽ đi kể
chuyện cùng khắp là Linh có nhân t́nh, và Hồng sẽ thêu dệt đủ điều
bằng thứ tưởng tượng ác độc và xấu xa của Hồng. Rồi bạn hữu nàng, và những người quen thuộc của nàng ở Huế sẽ v́ lời đồn đại từ Hồng
phóng đi mà nh́n nàng bằng một con mắt khác.
Một con mắt riễu cợt và xem thường.
Điều làm cho Linh ngạc nhiên là ư tưởng đó về dư luận trước đây làm
cho nàng khiếp sợ, bây giờ với sự thoát ly của Nghĩa,
chỉ c̣n làm cho nàng e dè băn khoăn đôi chút mà thôi.
Qua rạp chiếu bóng Tân Tân, Linh đưa mắt nh́n lên. Tấm h́nh quảng
cáo vẽ một cặp t́nh nhân đang đắm đuối hôn nhau. Cái hôn nồng nàn
như không c̣n biết trời đất, chung quanh
xă hội, là ǵ nữa. “Những người yêu nhau chỉ có ḿnh họ ở trên đời”. Câu văn này Linh
đọc thấy ở đâu không nhớ nữa, nhưng tấm h́nh quảng cáo trước mắt
làm nàng chợt nhớ đến một cuốn phim đă xem. Xem với Phụng ở Sài G̣n. Chuyện kể một người đàn ông đứng tuổi, yêu mê người nữ thư kư
riêng của ḿnh. Kim Novak, cô đào mà Linh yêu thích nhất --Linh có
một tấm h́nh Kim Novak treo ở đầu giường --thủ vai người nữ thư kư
kiều diễm ấy. Ông chủ đạo mạo, đă đứng tuổi, sợ điều tiếng và dư
luận nên chỉ dám yêu vụng trộm, với những buổi hẹn ḥ trong bóng
tối, luôn luôn phải đánh lạc đường theo dơi của kẻ khác bằng những
địa điểm t́nh tự khác nhau. Lối yêu vụng trộm, ngó trước nh́n sau
ấy thật là thảm thương. Đau đớn nhiều
hơn là sung sướng.
Nhưng rồi người đàn ông đứng tuổi ấy chợt thấy ḿnh lầm khi nghe
thấy một lời nói của một người bạn cùng tuổi :
--Anh yêu ư ! Th́ yêu đi, đừng đắn đo, đừng sợ hăi và hăy gạt ra
ngoài dư luận. Xem gương tôi đây này. Có vợ, có con, nhưng tôi
không có t́nh yêu và tôi là người đàn ông đáng thương nhất trái đất. Tàn cuộc đời rồi, tôi mới chợt khám phá thấy tôi chẳng sống được
ǵ. Sống cũng như chết. Sống chỉ là chết mà thôi.
Anh hăy coi đời tôi như một lầm lẫn lớn và đừng nên lầm như tôi đă
lầm.
Cảnh tượng vui ấm cuối cùng của cuốn phim là nửa đêm người đàn ông
đă ném dư luận vào sọt rác và đường hoàng đến với người yêu. Họ ôm
lấy nhau, và tự đó, họ dám sống đời họ, hông bao giờ phải chạy trốn,
phải lén lút và phải khiếp hăi nữa.
Câu chuyện trên màn ảnh Linh vừa nhớ lại và nàng lắc đầu mỉm cười
buồn bă. Ṿm trời cổ kính của Huế, dư
luận vẫn ngự trị như một bức thành kiên cố.
Dư luận đó là một tấm lưới vô h́nh buông kín xuống đời nàng là h́nh
ảnh của một ṿm trời Huế Linh vừa ngẩng đầu lên để thấy nó thấp, nặng và u uất lạ thường. Nàng sống trong cái lưới vô h́nh đó. Cảm
giác về một lưu đày êm ái nàng yên ổn chấp nhận từ tuổi thơ trở lại
với Linh. Nhưng lần này lưu đày không êm ái nữa.
Và ḷng nàng cũng không c̣n là sự chấp nhận yên ổn vô điều kiện như
trước đây.
Bỗng mưa bất chợt đổ xuống. Hè đường Trần Hưng Đạo trắng xoá. Những bóng người lướt thướt t́m ẩn trú dưới trận mưa bất chợt. Linh
bước vội lên một bờ thềm. Nàng gạt những hạt nước mưa đọng trên
mái tóc, yên lặng nh́n quanh.
Và, nàng trông thấy người đàn ông, người đàn ông đă ngă đè vào
người nàng ở hàng lang toà án Sài G̣n. Cái cảm giác ở Linh lúc đó, sau này nhớ lại, nàng không phân biệt được là sự ngạc nhiên hay niềm
vui mừng nữa. Chỉ biết rằng nếu ngạc nhiên th́ ngạc nhiên đến cực
điểm, nếu vui mừng th́ vui mừng đến hoảng hốt. Linh ngây dại cả
người. Phản ứng bất thần ở nàng là lùi lại một bước như muốn lánh
mặt, muốn chạy trốn, rồi lại bước tới một bước như muốn đội
mưa chạy tới người đàn ông lững thững đi dưới màn mưa kia.
Phủ bước trên vỉa hè, cổ áo mưa kéo cao, ngẩng cao nh́n trời như
chàng đang mải miết xem mưa từ trên cao bay xuống. Chàng đút hai
tay vào túi áo, khói thuốc ở trên miệng chàng lay tạt trong hơi mưa,
khuôn mặt mờ thoáng ẩn hiện nhưng Linh trông thấy, rơ ràng từng nét
và nàng nhận được ra chàng tức khắc, như nàng thầm mong đợi được
gặp chàng. Thực ra, Phủ rất dễ nhận thấy. Chàng đi dưới mưa như
không một người đàn ông Huế nào đi dưới mưa như thế. Chàng đút hai
tay vào túi quần như không một người đàn ông Huế nào đút hai tay vào
túi quần như thế. Chàng cao và gầy khác hẳn đám thanh niên Huế nhỏ
nhắn, ở chàng sự ngạo nghễ của dáng điệu,
sự cách biệt con người chàng đi trên hè đường vừa có một cái ǵ thật
đáng ghét lại có một cái ǵ thật dễ thương.
Phủ có nhận ra ḿnh ? Tại sao chàng ở đây ? Những câu hỏi cuống quưt
dồn đổ trong đầu Linh trong khoảng khắc ngắn ngủi Phủ đi tới. Linh
tê liệt toàn thân khi Phủ chỉ c̣n cách nàng một thước. Miệng hơi
mỉm cười, cái nh́n lơ đăng chạm nhẹ vào khuôn mặt nóng bừng của
Linh, Phủ đi ngang, rồi Phủ đi qua.
Đi được bốn năm bước ǵ đó, Phủ chợt đứng lại. Chàng cúi đầu xuống. Như ngẫm nghĩ. Như đang lục t́m trí nhớ. Phải, Phủ đáng lục t́m
trí nhớ. Người thiếu nữ mắc đồ trắng đơn giản, đứng trú mưa trên
vỉa hè, vừa gợi cho chàng nhớ đến một khuôn mặt nào quen quen. Phút giấy này thật hết sức ngộ nghĩnh. Phủ đứng lại, ngập ngừng,
cúi đầu, Linh nh́n theo không biết nàng phải làm ǵ, mưa phùn vẫn
bay giữa họ, và Huế thản nhiên ở chung quanh. Tuy mơ hồ chưa nhận
được ra ai, Phủ cũng trở gót quay lại. Chàng đă đến trước mặt Linh. Đuôi mắt nhíu lại,
cái nh́n thăm thẳm soi chiếu làm Linh rùng ḿnh.
Bỗng, ngay trong giây phút đó, một đoàn trẻ nhỏ từ phía sau lưng
Phủ đội mưa chạy tới. Chúng vừa cười vừa sô chen nhau mà chạy tới. Một đứa nhỏ sô mạnh vào Phủ đẩy chàng sang một bên. Phủ vấp vào bực
thềm, ngă luôn vào Linh, kéo nàng cùng ngă ngồi xuống. “Một cặp
mắt mở lớn ở gần, thật gần, long lanh. Một hàng mi dài khẽ chớp v́
kinh ngạc. Một mùi hương phảng phất toát ra từ mái tóc một mùi
hương tinh khiết lạ thường”. Cái ngă bất thần đă làm Phủ nhận ra
Linh. Chàng vội vă đỡ Linh đứng dậy. Hai người bối rối nh́n nhau
rồi Phủ bật cười lớn làm Linh cũng mỉm cười theo. Trong khi họ ngă,
một vệt nước bẩn đă làm hoen ố một bên tà áo của Linh. Phủ rút vội
khăn mù xoa ra lau sạch chỗ bẩn đó, và Linh liều lĩnh đứng im trước
cái cử chỉ âu yếm, thân mật. Bàn tay Phủ chạm nhẹ vào đùi nàng. Linh ngây ngất nhắm mắt lại. Nàng không c̣n nghĩ nàng đang đứng
trên con đường Trần Hưng Đạo của Huế nữa, nàng không c̣n sợ những
cặp mắt đang ṭ ṃ ngắm nh́n nàng và người đàn ông lạ mắt đến Huế, nàng sống hoàn toàn với cảm giác đó,
cảm giác đă đến với nàng ở hành lang toà án Sài G̣n một buổi sáng
nào mà nàng chưa quên.
Tiếng nói của Phủ làm Linh mở mắt. Chàng nói lẫn trong tiếng cười
đầm ấm, nghịch ngợm:
--Tôi đă nhận ra cô.
Linh mỉm cười hỏi bằng một giọng nghịch ngợm :
--Tôi là ai ?
--Người thiếu nữ tôi đă làm ngă đến hai lần.
--Có lẽ rồi lần sau, ông gặp tôi, ông cũng làm tôi ngă như thế.
Phủ cười, nh́n thẳng vào mắt Linh:
--Có lẽ. Nhưng tôi không cố t́nh. Lần trước tôi đă xin lỗi. Cô có
vui ḷng tha lỗi cho tôi lần này nữa không ?
--Không.
--Tại sao ?
--Để ông lại cứ xô tôi ngă hoài hay sao ? Ngă đau lắm, ông có biết
không ?
Phủ gật đầu:
--Biết. Và tôi đă thành thực xin lỗi. Tôi
cũng bị xô ngă nhiều lần, nhưng không được ai xin lỗi bao giờ.
--Ông mạnh khỏe thế kia, ai xô vào ông, ai có thể
làm ông ngă được.
--Chính tôi xô tôi ngă.
--Chính ông ?
--Suốt đời, tôi thường như thế. Tự ḿnh xô đẩy ḿnh ngă xuống và
v́
thế người đời tàn ác đă xô thêm cho tôi ngă xuống đau hơn. Lần tôi
gặp cô ở toà án, hai tay mang c̣ng như một thằng ăn trộm là lần tôi
tự đẩy tôi ngă xuống đó. Tôi ngă liên miên, tôi ngă không ngừng, cô biết không ?
Linh gật đầu :
--Không, nhưng tôi có nghe người ta nói.
--Người đời không tha tôi, tôi tầm thường vô cùng nhưng người ta vẫn
nói đến tôi nhiều quá. Thật là một khổ tâm.
--Ông nổi tiếng quá mà.
--Xấu xa, tai tiếng, mà cô cũng gọi là nổi tiếng ư ?
Linh nh́n Phủ, khuôn mặt nàng dịu dàng tươi vui. Nàng nói thành
thực :
--Tôi không dám nghĩ như ông nghĩ. Tôi không dám phán
đoán ông, tôi không dám phán đoán ai bao giờ.
Câu nói của Linh đem lại cho Phủ một ngạc nhiên vui thú. Chàng nh́n
người thiếu nữ Huế và thấy nàng có những điểm khác người. Rồi Phủ
chợt nhớ ra là trời đang mưa, và chàng
với Linh đang đứng trên một hè đường ở Huế.
--Chết tôi thật vô ư quá, bắt cô phải đứng nói chuyện dưới trời mưa
như thế này. Cô làm ơn chỉ cho tôi một tiệm nước yên tĩnh và kín
đáo nào ở gần đây và nếu cô vui ḷng cho phép tôi được mời cô tới đó
?
Linh chớp mắt mỉm cười :
--Ông mời tôi đến một tiệm nước không sợ làm tôi mang tiếng hay sao
?
--Chỉ có thế mà đă mang tiếng ?
--Chưa đến thế mà đă mang tiếng rồi.
Ông nhớ Huế không phải là Sài G̣n.
--Nếu thế th́ đứng đây c̣n dễ mang tiếng hơn nữa.
Phủ hất hàm về những cặp mắt đang ngó họ ở chung quanh :
--Hàng ngh́n cặp mắt đang nh́n cô và tôi như họ đang xem một tấn
kịch. Tôi muốn nói chuyện với cô nhiều hơn nữa, xin lỗi cô nhiều
hơn nữa. Chúng ta đi đi thôi.
Linh cắn môi suy nghĩ một giây. Nàng chỉ suy nghĩ một giây thôi. Sự liều lĩnh ở thái độ của nàng nếu có một lư do nào giải thích được
th́ chỉ là nàng chợt nẩy ra cái ư muốn trêu ghẹo, thách thức những
cặp mắt đang ngó nh́n nàng và Phủ, những cặp
mắt đó biểu lộ hết sự nhỏ nhen tầm thường của dư luận.
« Rồi người ta sẽ đồn ầm lên đây. Rồi chứ c̣n sẽ ǵ nữa. Nhưng
ḿnh không cần, ḿnh không cần » Linh nhủ thầm, và nàng thấy
nàng lắc đầu như xua đuổi một thoáng do dự cuối cùng, và nói với
Phủ :
--Ở đầu phố có một tiệm nước nh́n ra sông Hương.
Yên tĩnh lắm.
--Thế th́ tuyệt.
Hai người sánh vai nhau đi trên hè phố.
Nh́n thấy mái tóc Linh vương đầu những hạt mưa trời, Phủ định ngợi
khen là những hạt nước mưa đậu trên tóc Linh đẹp như những hạt kim
cương, nhưng chàng thấy lời ngợi khen tầm thường này đă dùng cho
quá nhiều người nên lại thôi. Phủ làm một cử chỉ thân mật khác. Chàng tháo vội chiếc áo mưa đang mặt trên người âu yếm khoác lên vai
Linh.
--Cô mặc kẻo ướt.
Hơi ấm của chiếc áo, phảng phất như có cả hơi người, hơi thở của
Phủ trùm lên thân thể Linh như một sự xâm chiếm, nồng nàn và trọn
vẹn. Nàng đỏ bừng mặt. Nhưng Linh để nguyên chiếc áo trên người
không trả lại. Sự liều lĩnh bắt đầu.
o0o
Quán nước là một căn buồng chạy dài tới sát chân quầy cuối
dăy, nơi có một cánh cửa mở vào khoảng sân bên trong. Một người con gái
sau quầy đang cắm cúi xem tiểu thuyết. Cô ta ngửng lên và vội vă
cất cuốn sách vào ngăn quầy khi thấy Linh và Phủ bước vào. Người
con gái ngoái cổ vào nhà trong gọi. Một người bồi bàn đă đứng tuổi, chậm chạp đi ra. Quán lạnh lẽo. Lũ bàn ghế chỏng chơ,
chứng tỏ sự tiêu điều của một nơi chốn ít người lui tới.
Phủ nhắc chiếc áo mưa trên vai Linh, treo lên cái gía gỗ và quay
lại, chàng kéo ghế cho Linh ngồi xuống. Phủ ngồi trên ghế đối diện,
nh́n qua vai Linh ra gịng sông Hương xa xa.
Như làm cho sự cách biệt với chung quanh của hai người được hoàn
toàn hơn, mưa bất chợt ào ào đổ xuống. Thấy Phủ nh́n đăm đăm qua bờ
vai nàng ra phía ngoài cửa hàng, Linh quay trở lại. Hai người cùng
ngắm nh́n mưa bay trắng xoá. Mặt đường Trần Hưng Đạo lúc đó chỉ c̣n
là một vùng âm thanh rào rào không dứt. Cây cầu Tràng Tiền lướt
thướt. Gịng sông Hương hai bờ mù mịt. Phủ nói nhỏ :
--Muà mưa dầm bắt đầu.
Linh quay trở lại. Nàng mỉm cười :
--Vâng, muà mưa dầm ở Huế đă bắt đầu.
--Cô dùng ǵ ?
Phủ hỏi và gọi nước cho hai người. Người bồi bàn đứng tuổi quay vào
nhà trong. Cô gái sau quầy lại cắm cuối xem tiểu thuyết. Phủ nh́n
Linh, nh́n cặp môi nàng mở hé cho thấy hàm răng trắng bóng, nh́n
những sợi tóc loà x̣a trên g̣ má để trần không trang điểm, chợt
nhớ đến cái dáng ngồi khép nép của Linh,
với đôi mắt khiếp hăi mở lớn khi chàng bị đánh trộm vào gáy ngă xấp
vào nàng ở hành lang toà án.
--Tôi làm ngă cô đă hai lần mà điều kỳ cục là tôi vẫn chưa được biết
cô là ai ?
--Ông biết tôi rồi đó. Một thiếu nữ Huế luôn luôn
bị người ta xô ngă.
--Tôi không chỉ muốn biết có thế. Tôi c̣n muốn biết nhiều hơn nữa. Bạn hữu của cô gọi cô bằng ǵ ?
--Linh.
--Linh. Một cái tên thật đẹp.
--Tôi biết bạn hữa ông kêu ông ǵ rồi. Phủ.
Một cái tên chưa có người nào có bao giờ.
Cả hai cùng mỉm cười :
--Lúc tôi nh́n thấy cô đứng một ḿnh trên thềm cửa tiệm, cô có biết
là tôi đă vận dụng hết trí nhớ để cố đoán ra cô là ai mà không được
không ?
--Sao ông đi thẳng c̣n quay lại.
--Tôi cũng không biết nữa. Nhiều khi người ta làm những cử chỉ tự
nhiên như thế. Cũng may có em nhỏ xô tôi ngă vào cô mới chợt làm
tôi nhớ lại. Mai tôi phải đi t́m chú nhỏ ấy để cám ơn
mới được.
--Tôi th́ phải đi kiếm em nhỏ ấy để hỏi tội mới được.
Thốt nhiên, nét mặt đang tươi cười của Linh nghiêm trang hẳn lại. Sự gặp gỡ bất ngờ trên hè phố, sự nhận ra nhau c̣n bất ngờ hơn v́
cái xô ngă ngộ nghĩnh, tất cả gây cho Linh một cảm giác vui thú liều
lĩnh khiến nàng đi theo Phủ không nghĩ ngợi và c̣n muốn « biễu diễn
» cho mọi người chung quanh biết nữa.
Và Linh sợ.
--Chết. Tôi phải về.
Như đoán thấy được tâm trạng biến chuyển dồn dập trong Linh, Phủ dịu
dàng hỏi :
--Dư luận ở đây ghê gớm lắm phải không.
Tôi xin lỗi nhé.
Linh gượng cười, nói đùa :
--Anh xin lỗi rồi mà !
Trong lúc bối rối, Linh buộc miệng gọi Phủ bằng anh.
Nàng đưa tay lên miệng như muốn giữ tiếng « anh » thân mật đó lại.
--Xin lỗi lần này không phải v́ xô Linh ngă mà v́ đă làm Linh sợ. Tôi thân mật và tự nhiên quá. Tôi cứ tưởng tôi đang ở Sài G̣n, Huế
không phải là Sài G̣n. Linh có thể về được,
tôi không dám giữ đâu, tôi không bao giờ muốn Linh phải mang tiếng.
Linh cắn môi, đưa mắt nh́n Phủ. Lời nói của Phủ tuy ôn tồn mà Linh
cảm thấy như ẩn dấu một riễu cợt thầm kín. Nàng đă muốn đứng dậy ra
về thế rồi nàng lại quyết định ở lại. Trời đất như cũng muốn Linh
đừng bỏ đi. Mưa bất chợt lớn. Tiếng mưa ào ạt vây bọc Linh và Phủ
trong trận mưa dữ dội chưa từng thấy. Những khung cửa trắng xoá. Trên đầu hai người, bát ngát một gịng âm thanh dồn đổ không ngừng.
Phủ và Linh cùng im lặng một lát. Và cùng lắng nhe theo tiếng mưa
rơi. Sự im lặng này là một cơ hội cho Phủ được ngắm Linh kỹ hơn. Trong ḷng Phủ là một sự ngạc nhiên kỳ thú. Lần trước ở toà án Sài
G̣n, ở quán nước đường Tự do, nhan sắc thùy mị và kín đáo của Linh
như lạc lơng giữa những màu sắc và h́nh thể chói loà của Sài G̣n,
chính Phủ cũng không chú ư lắm đến những nét đẹp đơn giản đó của
người thiếu nữ trầm lặng. Nhưng bây giờ người thiếu nữ ngồi trước
mặt chàng, sau nàng là một nền mưa đổ nhoà nhạt và Phủ thấy
Linh đẹp lạ thường.
Phủ đặt tay lên bàn. Chàng nh́n thẳng vào mặt Linh. Cái nh́n thẳng
thắn không dấu diếm. Đôi mắt chàng như một ve vuốt vô h́nh êm ái đi
từ mái tóc dịu dàng thả xuống bờ vai, đóng khung lấy khuôn mặt ở đó
là một vầng phẳng và sáng như nh́n thấu được vùng tâm hồn thuần
khiết bên trong, ở đó là một g̣ mũi thẳng, cánh mũi xinh nhỏ, là
một cái miệng kín đáo, vành môi trầm lặng mà đam mê, ở đó là một
đôi mắt Phủ muốn uống như một gịng suối, một hàng mi dài nhu những
cánh bướm xao động chấp chới. Rồi cái nh́n của Phủ chuyển dần xuống
mặt đường cằm nhọn, một làn da cổ che dấu nửa vời trong tóc,
Phủ đoán thấy ấm và thơm.
Cái nh́n của Phủ không vô lễ, không sỗ sàng, nhưng nồng nàn vô cùng
tận. Linh thẹn, nóng bừng cả mặt. Nhưng nàng ngồi yên không quay
đi, chịu đựng cái nh́n của Phủ như một nụ hôn bao trùm kín khắp mặt
mũi nàng, cái nh́n vừa như tảng nắng ấm áp vừa như một bóng rợp dịu
mát mà nàng muốn được tắm gội trong đó thật lâu,
thật lâu.
--Đẹp.
Tiếng nói của Phủ, tiếng ngợi khen ngắn, vang lên,
âm thanh dội vào hồn Linh bát ngát.
Linh mở mắt thật lớn, mà có cảm tưởng như mắt nàng chừng lim dim
khép kín lại. Thần trí nàng tỉnh táo vô cùng mà ḷng nàng chừng như
ngây ngất, muốn buông trôi, muốn ngủ thiếp, muốn được cuộn tṛn
trong một che chở thương yêu nào đó là hai cánh tay kia của Phủ đặt
trên mặt bàn. Bàn tay Phủ cứng cáp, cương quyết, cái ấn tượng cùng
của một bản chất vững vàng. Linh tưởng tượng cánh tay ấy ṿng lấy
lưng nàng, những ngón tay ấy lùa vào mái tóc nàng, Phủ sẽ ôm chặt
lấy nàng, ngay trong quán nước này, ngay trước mặt cô nữ thu ngân
kia, chàng sẽ hôn nàng trong tiếng mưa dào dạt, và khi đó nàng sẽ
phản ứng như thế nào ? Chắc chắn nàng sẽ cưỡng chống lại. Nhưng sự
cưỡng chống chỉ là một phản ứng tự nhiên của người thiếu nữ khi bị
t́nh yêu đột ngột chiếm đoạt. Sự cưỡng chống sẽ ngắn ngủi. Linh sẽ
nhắm mắt và nàng sẽ hông Phủ, đáp lại cái hôn của chàng. Nàng sẽ
không biết ǵ nữa ,chung quanh chỉ c̣n là một khoảng trống, chẳng
c̣n là ǵ. Không, Huế không c̣n nữa, bà con thân thuộc, những cặp
mắ kẻ khác, thứ dự luận rắn độc, những lời nhỏ to x́ xào, tất cả
đều tan biến, đều không có, chỉ c̣n nàng và Phủ, chỉ c̣n hai người
hôn nhau đắm đuối trong mưa bay, mưa hát, mưa tạo thành sự cách biệt
thần tiên, mưa vây nàng và Phủ trong cái thế giới mịt mùng trắng
xoá, chung quanh mưa dềnh lên thành đại dương, chỗ nàng đứng với Phủ
sẽ chỉ là một ḥn đảo thiên đường,
chỉ c̣n là t́nh yêu, chỉ có t́nh yêu và hai người trong cuộc phiên
lưu liều lĩnh.
Linh rùng ḿnh. Trong tưởng tượng của nàng. Phủ đă hôn nàng xong,
nàng đáp lại cái hôn của Phủ cũng đă xong, và hai người vừa rời nhau
ra.
Bên kia bàn, Phủ vẫn ngồi yên trong dáng điệu cũ. Nụ cười vẫn ở đó
trong đáy cùng ṿng mắt trầm lặng của chàng :
--Anh ra Huế từ bao giờ ?
--Mới được ít ngày.
Linh ngẫm nghĩ :
--Anh định ở chơi đây lâu không ?
--Tôi định ở đây măi măi.
Phủ cười thành tiếng v́ câu nói đùa bất chợt. Linh cũng cười. Nàng
không c̣n nghĩ đến chuyện phải ra khỏi cửa tiệm để tránh tai tiếng
nữa. Phút này nàng không sợ, không sợ tai tiếng. Nàng chỉ muốn ở
lại để nói chuyện với Phủ, ngồi ở
cái bàn này, với Phủ.
--Huế buồn chết.
Phủ nh́n mưa đổ bên ngoài :
--Có lẽ thế. Nhưng vui, Huế không c̣n là Huế nữa.
Chàng im lặng một lát như t́m kiếm một h́nh ảnh diễn tả một khám phá
mới về Huế :
--Thiếu cái đẹp dịu dàng buồn phủ lên đất trời Huế như một màn sương
mỏng, Huế chỉ c̣n là sự trơ trẽn tầm thường.
Linh chớp mắt. Nàng nghĩ thầm : đầu óc Phủ thật khác người,
và nàng yêu sự khác người đó.
--Huế có nhiều cái đẹp lắm, cô có biết không ?
--Nhiều người nói như vậy nhưng tôi chẳng thấy Huế đẹp ở đâu hết.
--Nhiều chứ. Lăng tẩm chẳng hạn. Tôi yêu cái đẹp hoà đối và cổ
kính của lăng Tự Đức. Những bức tường đá cũ, những con đường phơi
dăi dưới bao nhiêu mùa mưa nắng, ở đó sự sạch sẽ và yên tĩnh chính
là sự lắng đọng cao qúy và kiêu hănh của thời gian bất tận trước cái
hữu hạn của đời người. Đứng trong vùng lăng tẩm cô tịch ấy, người
ta bắt gặp những sự thực lớn và sâu về cuộc đời, về sự sống, về
cái chết. Đẹp ở chỗ đó, ở chỗ từ cái đẹp của kiến trúc đă
phảng phất cái không khí ngh́n đời nó làm cho người ta bâng khuâng.
--Anh c̣n yêu thích vẻ đẹp nào của Huế nữa không ?
--Có. Linh Mụ chẳng hạn. Không có ǵ vĩ đại, đồ sộ làm kinh ngạc, nhưng ngôi chùa đứng đó trong một địa h́nh thật đẹp. Không có cái
đẹp riêng biệt nào. Nhưng con sông phía dưới, con đường lượn ṿng
ở lưng chừng, cái bến đá, cái tháp đóng kín, và những con đường
rêu, những thửa vườn lá rụng, tất cả đă tạo được cho Linh Mụ một vẻ
đẹp riêng. Đến lăng Tự Đức hay đến viếng Linh Mụ, người ta đang ồn
ào thoắt muốn yên lặng, đang bận tâm chợt thấy ḷng thư thái hơn. Tôi cho đó chính là linh hồn của Huế.
Linh hồn của một nơi chốn lư tưởng cho suy nghĩ và nghỉ ngơi.
Linh cười tinh quái:
--Anh nói chuyện làm như là Huế đă đổi thay được con người anh rồi
vậy.
Phủ nghiêm trang gật đầu :
--Cô nói có một phần sự thực trong đó. Mệt mơi, chán nản, tôi muốn
t́m một chỗ trú ẩn vào đó trong một thời gian. Cho ḿnh quên được
thiên hạ, thiên hạ bỏ quên được ḿnh. Tôi nghĩ tôi đă t́m được
vùng ẩn trú ở đây. Tâm hồn tôi những ngày mới đây, đến Huế, chợt
lắng dịu lại, và sự lắng dịu này là tốt và câ`n thiết cho tôi lắm. Người ta được thả buông vào sự lười biếng rất thú vị. Mỗi buổi sáng
thức dậy để thấy ḿnh có cả một thời gian dài rộng trước mặt, muốn
dùng làm ǵ cũng được, đó là một trạng thái tâm
hồn tôi không sao t́m được với buổi sáng thức dậy ở Sài G̣n.
Con mắt Phủ mơ màng nh́n ra trời mưa. Chàng cảm thấy mát mẻ tâm hồn,
như đang đứng tắm gội dưới trời mưa lớn.
Linh và Phủ cùng ngó nên hai cái nh́n bắt gặp nhau. Phủ nói liền :
--Nhưng Huế c̣n nhiều cái đẹp khác nữa.
Không đợi Linh hỏi là cái đẹp ǵ, Phủ nói ngay :
--Tôi muốn nói đến người Huế. Người Huế đẹp lắm. Như cô chẳng hạn.
Cô rất đẹp.
Chỉ là một câu khen ngợi tầm thường, đối với Linh không mới lạ, nàng đă nghe nhiều người khen nàng như vậy, nhưng không hiểu sao
chỉ khi Phủ khen, nàng mới có cảm giác là nàng đẹp thực sự, nàng
đẹp bởi nàng vừa được một người đàn ông như Phủ khen đẹp,
nàng chỉ đẹp từ câu khen của Phủ mà thôi.
Linh muốn ra về trong cảm giác cực kỳ sướng đó. Ngồi như thế này với
Phủ là liều lĩnh quá rồi. Vả lại, nh́n ra ngoài, mưa cũng đă ngớt.
Tiếng mưa dịu hẳn cho những kèn xe, tiếng bánh xe lắn trên mặt đường
nghe thấy rơ hơn.
--Cô đi đâu bây giờ ?
--Tôi về nhà.
--Nhà cô ở đâu ?
--Dạ, bên kia cầu Gia Hội.
--Tôi đưa cô về nếu cô cho phép.
Phủ nói và đẩy ghế đứng lên. Linh ngăn lại :
--Thôi, anh để cho Linh về một ḿnh. Không
phải là Linh không muốn đâu, nhưng anh để Linh về một ḿnh là hơn.
Linh nói mau câu nói liều lĩnh mà nàng ngượng thẹn :
--Thiếu ǵ dịp khác gặp anh.
--Tùy cô. Nhưng cô cho tôi được biết địa chỉ để lúc nào c̣n lại thăm
cô chứ.
Linh đắn đo, ngập ngừng. Để Phủ lại thăm nàng ở nhà riêng, rồi
thầy me, các em và hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ sao ? Như hiểu ngay
được sự bối rối của Linh Phủ mỉm cười :
--Tôi hỏi điạ chỉ không phải là sẽ lại thăm cô ngay đâu, cô đừng
ngại. Tôi chỉ đến nếu cô cho phép.
Linh thấy nàng –và nàng không hiểu sao nàng lại làm như vậy, thành
thực không hiểu – cho Phủ điạ chỉ và nói với Phủ :
--Anh có rảnh mời anh cứ lại chơi. Chỉ
sợ anh chê nhà Linh nghèo thôi.
Phủ ngồi xuống để cho Linh đi ra. Ra đến cửa Linh quay lại. Nàng
đứng nghiêng nghiêng trên thềm, nh́n trở lại Phủ
mỉm cười và khẽ gật đầu chào.
Phủ mỉm cười đáp lại. Chàng nh́n theo Linh cúi đầu bước ra ngoài
vùng mưa lác đác. Rồi tà áo Linh mất đi. Phủ ngồi yên. Chàng gơ
gơ tay làm nhịp trên mặt bàn, ngước mắt nh́n lên, mơ màng. Chàng
nghĩ đến Linh. Trái với những trường hợp gặp gỡ về trước, những lần
đó trong đầu óc Phủ bao giờ cũng thành h́nh tức khắc một kế hoạch
chinh phục, lần này Phủ chỉ thấy đến với chàng một cảm giác
ngọt ngào.
Một lát sau, Phủ trả tiền, đứng dậy đi ra. Mặt đường quang đăng. Ṿm trời Huế vẫn đầy đặc hơi nước. Nhưng mưa đă tạnh hẳn,
trong chốc lát.
o0o
|