Khi Mùa Mưa Tới   Mai Thảo Pages Previous  1  2  3  4  5  Next      

Chương II

Những tiếng x́ xào ngừng bặt khi Phủ đẩy cửa bước vào, vẻ im lặng bối rối cố làm ra tươi tĩnh thản nhiên của Mỹ, Lưu làm Phủ đoán thấy vợ chồng bạn vừa nói đến chàng. Bữa cơm chiều đă dọn. Và đă nguội. Nhưng chưa ai cầm đũa. Hiền ngước nh́n Phủ thật nhanh rồi cúi xuống. Hiền chớp mắt và mím môi lại.

Làm như không nhận thấy điều ǵ khác thường. Phủ tươi cười kéo ghế ngồi xuống.
--Chà ! Đi dạo phố quên cả bữa ăn. Xin lỗi cả nhà nhé.
Đi những đâu thế ? Lưu hỏi.
--Loanh quanh. Vào ngồi trong cái tiệm nước của chúng ḿnh ngày trước ấy. Trước vắng nhưa chùa Bà Đanh, không ngờ bây giờ đông thế. Anh chủ bụng đă phệ càng phệ dữ. Chắc có tiền triệu gởi băng rồi c̣n ǵ.
Nụ cười của Mỹ thoáng một chút riều cợt.
--Phải làm ăn như thế, chứ bộ ai cũng chơi bời như anh sao ?
Cái nh́n giận dữ của Lưu khiến Mỹ biết nàng đă nói một câu độc ác. Đang tươi cười Phủ ngừng bặt. Nhưng sự ngạc nhiên của chàng về câu nói mỉa mai của người vợ bạn chỉ biểu lộ trong một giây. Chàng lại cười được ngay, và cầm đũa :
--Nào, mời cả nhà. Cô Hiền. Ăn đi chứ. Phải ăn thật nhiều. Cho chóng lớn.

Ăn nhiều cho chóng lớn. Đó là câu nói đùa đă có từ hồic̣n ở Hà Nội, câu nói đùa lần nào cũng làm cho Hiền sung sướng mỉm cười và coi như một lời săn sóc âu yếm, nhưng lần này thi nét mặt nàng hết sức nghiêm trang. Một bầu không khí nặng nề như đe dọa phủ xuống. Lưu, nghĩ phải đánh tan ngay sự khó chiẹu sắp thành h́nh đó bằng cách đứng dậy đi lại tủ rượu kê ở góc buồng. Mỹ ngạc nhiên nh́n chồng. Nàng chưa thấy Lưu uống rượu bao giờ. Lưu mở tủ lấy chai Martell giơ lên trước ánh sáng lớn tiếng hỏi Phủ:
--Uống chứ ?
Phủ đă hiểu Lưu muốn ǵ. Nhưng chàng cũng bật cười :
--Ghê nhỉ. Nhà tu phá giới. Uống th́ uống.

Kẹp trong kẽ ngón tay hai cái ly lớn, Lưu ung dung sách chai rượu lại bàn ăn, đặt trước mặt Phủ.
--Cô Hiền ngồi ỳ đấy à. Lấy cho các anh sô đa và đá lại đây.
Hiền sợ hăi đưa mă’t nh́n Mỹ. Nhưng vẫn ngoan ngoăn và kính phục Lưu, Hiền không dám làm trái ư Lưu bao giờ. Nàng đẩy ghế đứng lên và làm theo lời Lưu. Đợi cho Lưu rót rượu xong, và định cầm ly đưa lên miệng. Mỹ mới lên tiếng gắt :
--Anh Lưu !
Lưu lờ đi như không.
--Hôm nay thi` uống. Để mừng anh Phủ được tự do.

Biết Mỹ không bằng ḷng chồng đă giận lây sang ḿnh, Phủ vẫn mỉm cười đưa ly lên ngửa cổ uống thẳng một hơi. Đoạn, chàng ngả người vào thành ghế, xoay xoay cái ly không trong tay, nh́n Lưu mơ màng. Cuộc đời chàng tới đêm nay, vừa ở tù ra, và trở lại với cái thế giới yên vui bé nhỏ là gia đ́nh bạn, đă thay đổi biết ngần nào. Khuôn mặt Lưu ở bên kia bàn phút này là sự cố kết đầm ấm cuối cùng như một ánh lửa nhỏ giữ một vùng gía lạnh và cô đơn bát ngát. Và Phủ lại thấy chàng thật gần với Lưu như hồi xưa đôi bạn cùng ngồi chung một bàn trong lớp học. Phủ nhớ một lần, vị gíao sư dạy về môn luân lư đă gọi Lưu lên. Và chỉ tay xuống chỗ Phủ ngồi, bảo Lưu:
--Một học xinh chăm chỉ và hạnh kiểm như anh không nên ở gần một tṛ xấu như Trần Hữu Phủ.

Lưu lễ phép : Da. Nhưng khi trở xuống ngồi bên cạnh bạn, Lưu đă đấm ngầm Phủ một cái và đôi bạn đă khúc khích cười với nhau.

o0o

Một khía cạnh tâm t́nh của chính Phủ, mà chàng không hiểu được : thoát ly mái gia đ́nh không thương tiếc, nhưng Phủ rất thích được đến sống cùng với gia đ́nh một người bạn, trong một vài ngày.

Phủ nhớ lại một Tết Nguyên Đán, thời ky` chàng mới 21, 22 tuổi. Dạo đó Phủ ở Hà Nội. Tuy chưa bỏ học nhưng đă nổi tiếng ăn chơi. Cái Tết thời b́nh ở Hà Nội bấy giờ hứa hẹn những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Vậy mà chàng đă bỏ Hà Nội ngay được để đạp xe về ăn Tết với một người bạn ở vùng quê Hưng Yên. Đi khỏi cầu Pau Doumer trời đă xế chiều. Muà đông lạnh, mưa phùn lất phất. Đạp xe hết thị xă Gia Lâm, con đường 39 hiện ra, hun hút dưới màn mưa bắt đầu nặng hạt. Người bạn Phủ lo ngại : “Đường xa lắm, hăy quay trở về”. Nhưng Phủ đă cười lớn : “Về th́ mai tôi sẽ không đi với cậu nữa đâu”. Rồi Phủ dục bạn đạp thật mau. Bóng tối đổ xuống. Cánh đồng mông mên. Gió dật trùng trùng. Chưa bao giờ cuộc đi chơi vất vả và mệt nhọc đến như thế. Tới đầu dốc vào cái ấp nhỏ của bạn, tay chân Phủ mỏi rời. Đêm đă khuya lắm. Nhưng rồi chàng vui vẻ và cảm thấy đầu óc thư thái thần thể nhẹ nhơm ngay sau đó, khi chàng đứng rũ mưa trong cái nhà thôn dă ấm cúng của bạn.

Bà mẹ của Thiêm -- tên người bạn chàng -- vừa buồn cười vừa mừng rỡ khi thấy hai người về nhà giữa đêm khuya như thế. Đêm 29 tháng chạp năm đó. Phủ thức tới sáng. Chàng và Thiêm rửa mặt mũi, thay quần áo, ăn cơm xong là kéo ngay xuống bếp ngồi canh nồi bánh chưng.

Bao nhiêu năm rồi trôi qua mà Phủ c̣n cảm thấy rơ rệt trong trí nhớ mùi thơm ngai ngái của cái ổ rơm ấp áp, nơi chàng và gia đ́nh bạn ngồi quây quần tṛ chuyện. Tai chàng c̣n như nghe thấy mưa đổ ào ào cùng bóng tối bên ngoài. Ánh lửa bập bùng. Những thỏi than đỏ hồng. Tiếng nước sôi réo vui tai trong thùng bánh.

Đêm đó, Phủ đă yêu cái nét đẹp đôn hậu, mộc mạc của người em gái Thêm mà bây giờ chàng đă quên tên. Thiếu nữ mặc cái áo bông ngắn, vấn tóc như me. Nàng ngồi khép nép sau bà cụ bỏm bẻm nhai trầu. Đôi mắt nàng đen láy đôi khi lại ngước nh́n không chớp người bạn trai của anh nàng mới từ Hà Nội về chơi. G̣ má nàng hồng hào ánh lửa. Mẹ Thiêm hỏi chuyện về gia đ́nh chàng.
-- Bao giờ cậu Phủ lập gia đ́nh ?
Phủ cười:
--Thưa bác c̣n lâu lắm ạ.
--Nói bậy. Các cậu bây giờ hư lắm. Có vợ có chồng như đũa có đôi. Phải lấy vợ cho các cụ nhà có cháu bế chứ.
--Lấy ai bây giờ hả bác !

Phủ nói đùa và nghịch ngợm nh́n cô em gái quê mùa của bạn, khiến thiếu nữ ngượng ngập cúi xuống. Tết năm đó là cái Tết vui ấm và cảm động nhất đời mà Phủ không bao giờ đuơợc sống lại. Chàng ở chơi với Thiêm đến ra giêng, quên hẳn cái không khí xa hoa của Hà Nội bên kia gịng sông Hồng Hà. Những ngày đầu xuân năm ấy thật đẹp. Mưa nhẹ như tơ. Cỏ xanh như thảm. Thiêm đưa Phủ đi thăm viếng tất cả những vùng lân cận. Đôi bạn đạp xe dưới những hàng nhăn chạy dài trên suốt dọc con đê cao.Phủ yêu những con đường nhỏ như những dấu chân lang thanh của đất trời. Yêu những chân đê Hưng Yên, nơi chàng nằm gối tay nh́n mây bay, thần trí sảng khoái như trôi nổi dịu dàng trong một vùng nhẹ thênh trải đi vô tận.

Buổi sáng hôm từ biệt gia đ́nh bạn ra về, bà mẹ Thiêm nắm lấy tay Phủ dặn ḍ:
--Tết năm sau con lại nhớ về chới với bác.
Phủ cảm động đáp:
--Dạ, con sẽ nhớ.

Khi Phủ dạp xe ra đến đường lớn, chàng xuống xe quay nh́n trở lại. Cái trại nhỏ đă khuất sau lùm tre, nhưng Phủ tưởng như cái bóng người ly ty đứng nh́n theo chàng là nàng thiếu nữ. Không bao giờ Phủ c̣n được trở lại ăn Tết với gia đ́nh bạn nữa. Cuộc kháng chiếng bùng nổ. Tám năm sau, nhân một chuyến công tác, tạt về vùng Kim Động thăm Thiêm. Nhưng lửa đạn cũng đă tàn nhẫn đẩy gia đ́nh bạn vào trôi dạt. Phủ lặng người đi. Chàng đeo ba lô đứng bâng khuâng trên một nền nhà trống trơn, cố nhớ lại nơi nào là căn bếp cũ, nơi chàng đă thức với gia đ́nh bạn suốt một đêm bên ánh lửa. Phủ cứ đứng như thế thật lâu. Ḷng chàng rưng rưng. Mắt chàng mờ đi. Rồi chàng lắc đầu và từ từ quay gót.

Kỷ niệm về một cái tết tuổi trẻ đầm ấm dưới mái gia đ́nh của một người bạn không bao giờ gặp lại trở về bằng những h́nh ảnh thật đẹp và thật xúc động. Nhưng chàng đă đổi khác. Chàng đă tai tiếng. Phủ bỗng thấy tiếc thương cái tuổi hai mươi của chàng vô cùng. Cái tuổi hồn nhiên. Cái tuổi yêu đời, thiết tha, chân thành, vô điều kiện.

o0o

Tiếng nói của Lưu cắt đứt gịng suy nghĩ :
--Phủ, uống đi chứ.
Phủ giật ḿnh. Chàng ngửng lên, vô cớ mỉm cười. Khuôn mặt Hiền làm Phủ chợt nhớ đến khuôn mặt hồng hào ánh lửa của người em gái Thiêm.
Phủ đẩy cái ly vào giữa bàn, tỏ ư không muốn uống nữa.
--Ở lại với anh chị ngày mai nữa. Ngày kia tôi đi.
Câu nói của Phủ làm Lưu, Mỹ, và Hiền cùng ngạc nhiên, nhưng mỗi người ngạc nhiên một cách.
Lưu cười, hỏi Phủ :
--Đùa đấy chứ ?
Mỹ:
--Anh lại có điều ǵ không bằng ḷng chúng tôi rồi phải không anh Phủ.

C̣n Hiền th́ nín thinh. Nhưng sự ngạc nhiên ở Hiền lớn nhất. Nàng ngồi sát vào thành bàn, tay nắm chặt lấy mép ghế, cố dấu xúc động. Từ buổi chiều, ḷng Hiền đă tràn đầy hối hận. Không phải là Hiền đă hết giận Phủ. Nhưng Hiền hối hận v́ cái thái độ lạnh nhạt khó chịu của ḿnh. Tại sao nàng không biết ngọt ngào an ủi Phủ, nàng không có can đảm nói với Phủ. “Em yêu anh và em tha thứ hết cho anh”. Hiền đă đọc thấy ở một cuốn tiểu thuyết nào đó lời nói này của một thiếu nữ trong truyện, thiếu nữ đó cũng hiền hậu và khuê các như nàng, và người đàn ông trong truyện đă cảm động, đă thay đổi từ lời nói ấy. Từ bao nhiêu năm, thầm yêu Phủ nhưng không bao giờ Hiền nghĩ là nàng sẽ được Phủ đáp lại. Mối t́nh lặng thầm, làm bằng những theo dơi ở xa, như một gịng sôn nhỏ trong đồn gnội b́nh yên lắng theo những dư vang của một đời biển lớn. Một ngày nào Hiền sẽ lấy một người chồng không phải là Phủ. Ngày hôn lễ tưng bừng, nàng lên xe hoa về nhà chồng, nhưng nàng vẫn không quên Phủ. Nàng sẽ đẻ một đứa con đầu ḷng. Một đứa con trai. Và Hiền mong nó sẽ có được cái đẹp đàn ông ngang tàng của Phủ. Nàng ngh́n lần, Hiền mơ mộng, Hiền tưởng tượng đến cái phần đời mai sau của nàng như thế. Mối t́nh chôn chặt trong tâm sự không bao giờ nói ra. Một h́nh ảnh vĩng viền c̣n hiện h́nh trong tâm trí. Hiền thấy mối t́nh của nàng đẹp và thơ mộng lạ lùng. Nhưng cũng vuồn và cũng đau đớn vô cùng. Nhưng nàng không thể làm ǵ khác được. Nàng không có khí giới để chinh phục, để chiếm lại Phủ ở tay những người đàn và vừa liều lĩnh vừa lộng lẫy và quyến rũ hơn.

Thế nhưng, từ buổi trưa, qua ư nghĩ rạo rực Phủ có mặt trong căn nhà này, Phủ đang nằm ngủ trên chính chiếc giường ngủ của nàng, ḷng Hiền lại chợt lóe lên một ánh lửa hy vọng. Nó yếu đuối, leo lét. Nhưng nó vẫn cứ là một ánh lửa hy vọng, chiếu soi cho Hiền nh́n thấy những ước mơ mới.

Buổi chiều, khi Phủ đă xuống phố, ra ngồi trước mái hiên, gịng tưởng tươ.ng lại cuốn Hiền đi. Cái thế giới ảo tưởng ấy thật diễm ảo. Hiền h́nh dung ra nhiều điều. Một đêm nào Phủ trở về. Chàng đă mỏi mệt chán chường đến cùng. Mặt mũi chàng hốc hác mí mắt nặng trĩu. Hiền sẽ đỡ lấy Phủ. Nàng sẽ d́u chàng lên cầu thanh, dưới cái nhin khoan dung và che chở của Lưu. Khi Phủ ngă vật xuống giường và thiếp đi, nàng sẽ đặt gối dưới đầu chàng, kéo chăn đắp cho chàng và ngồi ở đầu giường lặng ngắm người yêu trong giấc ngủ. Chắc là khi đó nàng sẽ khóc. V́ tủi thân. V́ sung sướng. Khi Phủ chợt tỉnh ngồi dậy, chắc nàng c̣n khóc chưa thôi. Phủ sẽ hỏi : “Làm sao em khóc”. Nàng gục đầu vào vai Phủ, nức nở : “Em khổ lắm”, khi đó Phủ sẽ hiểu. Chàng sẽ nói: “Không bao giờ anh đi đâu nữa. Anh sẽ ở lại với em.” Rồi hai người lấy nhau. Đi ở riêng. Một căn nhà yên tĩnh vùng ngoại ô. Vườn cây bao quanh. Hương hoa thơm ngát căn pḥng mỗi ban mai thức dậy. Cả một cuộc đời, nàng sẽ dành hết cho Phủ. Săn sóc chàng. Chiều chuộng chàng. Nhà cửa thật sạch sẽ, cơm nước thật ngon lành. Và trong tinh` yêu của nàng, Phủ sẽ thay đổi. Chàng ném trả những tháng ngày phóng đăng vào quá khứ, chàng không phiêu bạt, không liều lĩnh, không chơi bời nữa.

Hai người sống những ngày tháng hạnh phúc êm ả bên nhau. Thỉnh thoảng Phủ lại đưa nàng về thăm anh chị. Lúc đó nàng đă có con. Nàng mặc áo thật đẹp cho con, tắm rửa và chải đầu cho nó. Lưu sẽ bồng thằng nhỏ lên và khen : “Chà, thằng nhóc dễ thương quá”. Và người vợ, người mẹ ở nàng sẽ sung sướng. Suốt một đời, nàng chỉ yêu chồng, và, quên hết những khuôn mặt đàn bà của quăng đường gió băo cũ, Phủ cũng chỉ yêu nàng. Như thế không biết bao nhiêu năm.

H́nh ảnh cuộc đời hạnh phúc hiện ra, ngọt ngào đầm ấm, như một câu chuyện thần tiên khiến Hiền rưng rưng cả tâm hồn.

Nhưng Phủ vừa nói chàng sẽ rời khỏi căn nhà này. Hiền kinh ngạc tuy cái chuyện Phủ bỏ đi không có ǵ khiến nàng phải kinh ngạc. Phủ làm sao ở được đây ? Phủ không dừng chân được ở đâu hết. Chàng như một người khách t́nh cờ một đêm mưa gió. Tinh sương hôm sau, chàng đă nhoà đi, ở một nơi nào đó trong thành phố này, trong một thành phố khác, không ai biết được.

Tự nhiên, Hiền ngước mắt nh́n Phủ đăm đăm. Nét mặt tươi cười kia vậy mà che dấu một cuộc sống thật bí mật. Không ai biê't Phủ ở đâu. Sống với ai. Làm ǵ. Chính Lưu, thân thiết với Phủ như vậy mà cũng không biết. Hiền nhớ một lần Mỹ đă hỏi Lưu:
--Anh Phủ hồi này ở đâu, sao không thấy lại chơi chúng ḿnh.
--Không biết.
Lúc ấy Lưu đang đọc báo. Lưu trả lời Mỹ nhưng Lưu không rời mắt khỏi tờ báo. Chàng nghe thấy tiếng Mỹ gắt gỏng:
--Không biết ? Anh là bạn thân nhất của anh ấy mà anh không biết.
Lưu cười, buông tờ báo xuống:
--Mười mấy năm nay giao du với nhau anh chưa từng biết anh Phủ ở đâu bao giờ.

Buổi tối hôm đó, trong suốt nửa tiếng đồng hồ, Lưu đă ôn tồn giảng giải cho Mỹ nghe thế nào là t́nh bằng hữu giữa những người đàn ông. Thế nào t́nh bằng hữu giữa chàng và Phủ. Kỳ cục, khó tin nhưng là sự thực. Phủ đến Lưu, sống dưới mái nhà Lưu, thân mật, tự nhiên như người trong nhà, nhưng Lưu chưa từng đến chỗ ở của Phủ bao giờ. Lưu không hỏi. Phủ cũng không mời. Mọi công việc, tâm sự, những vui buồn sâu kín và riêng tư nhất, Lưu nói cho Phủ biết, hỏi ư bạn, nhờ bạn giải quyết. Phủ th́ trái lại.

Cuộc đời riêng tư của Phủ như vùng bí mật không bao giờ nh́n thấy sau một cánh cửa đóng kín, nơi Phủ đứng chấn giữ không cho một dấu chân nào, dù bè bạn, lọt vào. Càng thân, như trường hợp Lưu, sự ngăn giữ càng quyết liệt. H́nh ảnh Phủ những khi Phủ vắng mặt, Phủ ở xa, Phủ bỏ đi, Lưu nh́n thấy như h́nh ảnh một con lạc đà quay lưng đi trở về vùng băo cát mịt mùng, và nhạt nhoà dấu tích ở đó.

o0o

Căn pḥng ch́m trong yên lặng và bóng tối.

Bên cạnh Hiền, thằng Dũng, con Hương bằn bặt trong giấc ngủ trẻ thơ. Hiền đặt nhẹ bàn tay lên mái tóc êm mướt của con Hương, nàng dơi theo nhịp thở đều đều của thằng Dũng, nhưng nàng không ngủ được. Hiền trở ḿnh nhiều lần. Và thở dài luôn miệng. Nàng nhắm nghiền mắt lại, cố t́m vào giấc ngủ. Không được. Hiền lại mở bừng mắt, cố đẩy gịng ư nghĩ đến một chuyệc khác, nhưng rồi gịng ư nghĩ vẫn bướng bỉnh trở lại với một h́nh ảnh Hiền không muốn nghĩ tới. Tay chân Hiền bứt rứt. Thân thể bừng nóng, đầu óc bồn chồn.

Rồi Hiền thấy nàng ngồi dậy, thấy nàng đi vào dép, thấy nàng rón rén lần bước trong bóng tối, thấy nàng mở cửa bước ra ngoài ,

Pḥng khách mờ mờ dưới ánh đèn. Hiền đứng tựa lưng vào thành cửa, trống ngực th́nh th́nh đập mạnh. Đôi mắt Hiền sáng ngời ánh lửa sô đẩy mê đắm nhưng da mặt nàng th́ tái nhợt. Nàng bắt đầu đi. Nàng bắt đầu đi lại phía thang gác. Bàn tay Hiền đặt lên cầu thanh, nàng cảm thấy nó lạnh ngắt và như ướt đẫm mồ hôi. Mày điên. Hiền tự kêu lên trong đầu. Nhưng bước chân Hiền vẫn từ từ bước lên, như bị chi phối bởi một sức mạnh nào, và không c̣n thuộc về nàng nữa.

Như tầng dưới, từng trên cũng hoàn toàn yên tĩnh. Cái hành lang sáng iem lặng. Cửa buồng ngủ của Mỹ và Lưu đóng kín. Hiền thấy nàng rón rén đi qua. Nàng thấy nàng ! Phải. V́ Hiền không tự chủ được nữa, nàng đang sống một cảm giác chiêm bao lần thứ nhất xảy đến trong đời. Không bao giờ Hiền hiểu được cái hành động liều lĩng của nàng đêm đó.

Nhưng Hiền không lùi được nữa. Nàng đă đến trước cửa buồng Phủ.

o0o

Phủ đang nằm hút thuốc lá khi chàng nghe thấy tiếng gơ cửa. Chàng đă đọc hết hai chương trong cuốn tiểu thuyết mượn của Lưu, nhưng mắt chàng vẫn trong vắt. Phủ nhỏm dậy. Chàng đoán người gơ cửa là Lưu. Hồi Lưu chưa lập gia đ́nh, đôi bạn, những đêm không ngủ được thường t́m sang buồng nhau nói chuyện như thế.

--C̣n thức, Cứ vào đi.

Hiền bước vào. Phủ giật ḿnh. Nhưng nh́n thấy sự bối rối của Hiền. Phủ trấn tĩnh được ngay. Chàng tươi tỉnh lại gần :
--Tôi lại cứ tưởng anh Lưu. Hiền ngồi xuống đây. Chưa ngủ sao ?

Hiền không nói được một lời nào. Nh́n ngọn đèn ngủ thu nhỏ trong cái chao xanh ở thật xa, phía bên kia giường ngử, Hiền khấn thầm : “Lạy trời anh ấy đừng bật đèn sáng”. Cảm giác của Hiền giây phút đó là mọi ư tưởng thầm kín của nàng đều phơi bầy lên bề mặt, chỉ c̣n cái bóng tối nhờ nhờ kia để che dấu mà thôi. Đêm yên tĩnh lạ thường khiến tiếng Phủ vang lên. Và Hiền thi lại nghe thấy trái tim nàng đập như muốn vỡ lồng ngực.

Hiền bước hoang mang vài bước. Căn buồn ngủ này là của nàng. Đă bao năm nó là cái thế giới tha6n mật bé nhỏ của nàng, vậy mà Hiền có cảm tưởng choáng váng như vừa bvước vào nơi chốn mới lạ, và bước vào bằng những dấu chân cực kỳ liều lĩnh. Nàng bước vài bước và nàng ngă ngồi xuống thành giươn`g.

Phủ đứng yên, chăm chú theo dơi cái thái độ khó hiểu của Hiền. Bỗng vai Hiền rung lên. Nàng bặm môi, bám chặt tay vào thành giường, và bằng một cố gắng tuyệt vọng, ḱm giữ cơn xúc động muốn vỡ thành tiếng khóc :
-- Hiền ! Hiền làm sao thế.

Phủ đứng trước mặt Hiền, cúi xuống và lo lắng hỏi. Nhưng Phủ đă hiểu. Khuôn mặt Hiền đầm đ́a nước mắt. Hiền vụt dậy định chạy ra ngoài. Phủ nắm vội lâ'y tay Hiền, d́u nàng ngồi xuống và cũng ngồi xuống theo.
--Ngày mai anh đi, Hiền buồn phải không ?

Phủ đưa tay dịu dàng kéo khuôn mặt Hiền lại đối diện với chàng khi Hiền ngoảnh nh́n đi nơi khác. Chàng mỉm cười âu yếm, và lau nước mắt cho Hiền.

Thiếu nữ nhắm nghiền mắt lại. Ngón tay Phủ êm ái lướt trên g̣ má nàng c̣n đẫm lệ, và sự va chạm ngây ngất rung động Hiền như cơi ḷng nàng là một hạt sương sớm long lanh đang được ve vuốt bởi một hơi gió sớm vờn qua.

--Ngồi gần lại đây.
Theo đà tay Phủ vừa đặt lên vai nàng. Hiền ngồi xích lại.

Cái cảm giác liều lĩnh và tội lỗi ở Hiền khi từ dưới nhà đi lên cầu thang và bước vào buồng Phủ bây giờ nhường chỗ cho một ư tưởng ưng thuận đầy tin tưởng. Hiền nghĩ nếu Phủ ôm chặt la6'y nàng, hôn nàng và d́u nàng ngă xuống, nàng sẽ không cưỡng chống lại. Nàng sẽ là một người t́nh vụng về, nhưng nàng sẽ trao gửi hoàn toàn không nghĩ ngợi, như đời nàng trước sau đă thuộc về Phủ. Nhưng Hiền biết Phủ không bao giờ súc phạm đến nàng. Ư nghĩ này làm Hiền sung sướng.

--Lớn rồi, c̣n khóc. Xấu lắm.
--Em khóc xấu lắm hả anh ?
Phủ cười.
--Ừ, xấu lắm.
Phủ hỏi lại câu chàng đă hỏi :
--Mai anh đi, Hiền buồn phải không ?
Hiền gật đầu.
--Em muốn anh ở lại phải không ?
Hiền gật đầu. Nàng nghĩ Phủ sẽ trả lời : “Anh không đi nữa, anh sẽ ở lại đây”. Nhưng nàng không nghe tiếng Phủ nói ǵ nữa.

o0o

Cánh tay Phủ khoác lên vai nàng rời ra, Phủ đứng dậy. Chàng cúi đầu đi lững thững, đến đối diện với khung cửa đóng kín. Qua khe cửa, Phủ nh́n thấy một khoảng sân mờ mờ phía dưới, và cái bóng thoáng của một cánh lá vừa rụng. Bóng của cánh lá rụng trong đêm thốt làm Phủ nghĩ đến đời chàng. Một cuộc đời âm thầm nhưng gió baơ. Ồn ào nhưng buồn thảm. Liều lĩnh nhưng đầy những nếp nhăn mệt mỏi của hoài nghi. Những khuôn mặt đàn bà hiện lên, không có, không thể có cái khuôn mặt đôn hậu, tinh khiết của Hiền trong đó. Thốt nhiên trí nhớ Phủ chạy lùi thật xa vào bóng tối quá khứ. Thằng nhỏ bán báo bị xe hơi cán chết khi băng qua đường. Nhàn, người t́nh của một thời khói lửa, băng đạn bắn xuống, cái đ̣ ch́m và gịng nước cuốn đi. Chàng chỉ đem lại bất hạnh cho những người thân yêu. Cái xâu chuỗi bất hạnh đă dài lắm. Và như thế là đủ.

Phủ quay lại, ngồi xuống bên Hiền. Chàng đắn đo từng chữ v́ biết những điều chàng nói với Hiền rất quan trọng cho chàng. Và cho ca? Hiền.

--Hiền, b́nh tĩnh nghe anh nói. Anh biết Hiền... quư anh lắm (Phủ cố tránh không dùng chữ yêu ). Anh rất cảm động. Không ngờ một người chơi bời hư hỏng như anh c̣n gặp được một người như em. Có lẽ anh là bạn thân của anh Lưu, em là em gái Lưu, nên em đă nh́n anh một cách khác thường. Nhưng anh th́ anh biết rơ anh hơn Hiền nhiều. Anh tầm thường vô cùng. Anh phải ra toà, ngồi tù v́ chuyện ǵ Hiền biết rồi đấy.

Hiền cau mặt, lắc đầu:
--Em không nghe anh nữa đâu.

Phủ cương quyết. Đằng nào chàng cũng phải nói với Hiền, một lần cho xong:
--Anh không xứng đáng với em chút nào. Không biết em mến anh từ lâu, anh thật vô t́nh và thật có tội. Nhưng nếu biết, buổi sáng được tha ra, anh đă không theo anh Lưu trở về đây làm ǵ. Anh đă không bao giờ trở lại đây nữa. Mỗi đời người, quan trọng nhất là lúc bắt đầu. Đời anh, anh đă bắt đầu nó bằng một dấu chân hư hỏng, đi vào một con đường xấu. Rồi v́ yếu đuối, cứ đi măi, và không trở lại được. Em trong sạch, em hiền hậu, em xứng đáng được sống một cuộc đời sung sướng. Anh tin Hiền sẽ sung sướng. Anh coi thường, anh lừa dối và anh giả dối với rất nhiều người. Nhưng anh không ân hận. Những kẻ đó tầm thường và giả dối, anh chỉ đối xử với họ bằng một lối xử xứng đáng mà thôi. Riêng em, anh không muốn coi thường em, giả dối với em. Nếu thực em mến anh, anh xin Hiền một điều. Quên anh đi. Mai anh sẽ bỏ nơi này, và anh sẽ không trở lại làm phiền bận cuộc đời em nữa.

Những lời nói của Phủ vang trong đầu Hiền như vang trong một hành lang buốt lạnh và sâu thẳm. Hiền không muốn nghe Phủ nói nữa.
--Không bao giờ anh trở lại ? Hiền hỏi trong hơi thở.

Phủ cố gắng mỉm cười. Những lời nói quá trang nghiêm của chàng làm cho chính Phủ cũng cảm thấy khó chịu. Chàng sợ cái không khí trầm trọng đang vây quanh hai người.
--Có chứ. Khi em lấy chồng. Anh sẽ đến mừng em, khi em lấy chồng. Khi ấy...

Phủ không nói hết được. Hiền vùng đứng dậy. Nàng ôm mặt chạy thẳng ra cửa. Phủ buồn bă nh́n theo. Chàng nghe thấy tiếng chân Hiền chạy ngoài hàng lang. Tiếng chân đổ xuống cầu thang. Và tiếng một cánh cửa đóng sập lại ở tầng dưới. Phủ nằm xuống giường, mắt mở lơn', nh́n lên trần nhà.

Ḷng Phủ đầy phiền muộn. Những điều chàng vừa nói với Hiền, Phủ chẳng biết là nên hay không nên nữa. Nhưng nên hay không nên th́ vẫn là một sự thực : Chàng đă làm cho Hiền đau đớn. Có lẽ Hiền c̣n khóc dưới kia. Phủ không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Chàng với tay tắt đèn. Bóng tối phủ đầy gian buồng cùng với tiếng thở dài buồn rầu của Phủ.

o0o

Mỹ vừa mở cửa, vội vă khép lại. Nàng vừa thấy Hiền từ buồng Phủ chạy xuống cầu thang. Hiền chạy và Hiền bưng lấy mặt trong một gíang điệu đầy tội lỗi và hổ thẹn. Có thể như thế được không ? Ba giờ đêm. Em gái chồng từ trong buồng ngủ của bạn chạy ra. Phủ đă làm ǵ đê? Hiễn có thể bỏ chạy một cánh kinh hoàng và hổ thẹn như vậy ? Vốn đă có thành kiến không hay về Phủ. Mỹ không ngạc nhiên, mà chỉ ngạc nhiên em gái của chồng, đứng đắn và nhu ḿ là thế mà cũng ngă vào sức quyến rũ của Phủ. Ư nghĩ của Mỹ lúc đó là ư nghĩ của một người chủ gia đ́nh vừa nh́n thấy một tội lỗi ngang nhiên diễn ra dưới mái nhà ḿnh. Thế cho nên nàng tức giận không tả được. Phải sang đập cửa gọi Phủ dậy. Nói thẳng vào mặt cho Phủ biết là nàng đă nh́n thấy hết. Cho Phủ một bài học. Mỹ nghĩ và, bị thúc đẩy bởi cái bản năng nông nổi muôn thuở của người đàn bà, nàng xăm xăm đi lại phía buồng Phủ. Nhưng đến nữa đường. Mỹ chùn bước lại. Nàng sơ. Lưu. Lưu tất không bao giờ cho phép nàng chuyện này. Mỹ hậm hực quay trở lại.

--Anh Lưu !
Đang ngủ say, Lưu cựa ḿnh, ậm ừ rồi quay mặt vào tường.
Mỹ lay mạnh vai chồng :
--Ngủ ǵ mà ngủ như chết ấy. Anh Lưu ! thức dậy em bảo.
Lưu dụi mắt, càu nhàu ngồi dậy:
-đdể em cho anh ngủ. Em lạ nhỉ. Cái ǵ thế ?
--Cô Hiền với ông Phủ chức c̣n chuyện ǵ nữa.
Lưu giật ḿnh:
--Cái ǵ mà cô Hiền với anh Phủ ?
--Em vừa nh́n thấy cô Hiền từ buồng anh Phủ ra. Vừa nh́n thấy xong.
--Hừ, có thế mà cũng đánh thức người ta.
Lưu nằm xuống rồi Lưu vụt ngồi lên. Lưu vừa chợt nhớ ra chàng đă ngủ một giấc và bây giờ là nửa đêm.
--Sao, em nh́n thấy cái ǵ ?
--Th́ cô Hiền nhà ḿnh ở buồng anh Phủ chạy ra chứ ǵ nữa.

Phải nói người kinh ngạc hơn cả không phải là Mỹ mà là Lưu. Lưu nghĩ Phủ có thể làm tất cả những chuyện bậy bạ với mọi người con gái khác nhưng không thể với Hiền. Phủ coi thường đàn bà nhưng Phủ không đến nỗi hèn mạt coi Hiền như loại đàn bà của những cuộc vui chốc lát. Nhưng cái việc Hiền bưng mặt chạy từ buồng ngủ ra, Mỹ đă nh́n thấy rơ ràng. Đó là một sự thực không thể chối căi được.

--Anh định thế nào bây giờ ?
--Em nói sao ?
--Bộ anh chưa tỉnh ngủ hả. Cô Hiền là em gái anh chứ không phải là em gái tôi, anh nhớ như thế, Mỹ rít lên.

Mỹ tức giận đă đến nước xưng hô vô lễ với chồng.
--Em làm ǵ mà ầm ỹ lên thế. Và em cũng bỏ ngay cái thói phép xưng tôi đi. Anh không bênh vực anh Phủ. Anh ấy chẳng cần ai bênh vực hết. Để sáng mai, anh bắt Hiền nói hết sự thật xem sao. Dù sao anh Phủ cũng sắp đi khỏi đây rồi.

Mỹ nằm xuống, gối hai tay dưới gáy hậm hực :
-đdi cho là phúc. Mới đến ở nhà người ta một đêm đă muối mặt thế đấy. Ở thêm vài ngày, không biết c̣n giở tṛ ǵ ra nữa đây.

Lúc khác Lưu đă mắng Mỹ. Chàng nín thinh, v́ sợ mắng. Mỹ sẽ bù lu bù loa và có thể làm ca? Hiền và Phủ cùng biết là điều Lưu không muốn. Ḿnh sắp mất một người bạn, Lưu nghĩ thầm. Con người t́nh cảm ơ? Lưu chợt thức dậy làm Lưu đau đớn. Đă có một điạ vị, giao thiệp rộng răi, nhưng Lưu không có bạn thân ngoài đám bạn hữu ngày xưa, và trong những người bạn của một thời niên thiếu ấy, Phủ vẫn là người thân thiết nhất. Thốt nhiên, Lưu cảm thấy tâm trí buồn nản và mệt mỏi lạ thường. Lưu nghĩ đến Hiền. Vừa giận vừa thương. Nhưng thương nhiều hơn giận. Sống cùng vợ chồng chàng, nhưng gương mặt Hiền không được sung sướng. Và đó là điều quan trọng nhất. Hiền lớn rồi, Hiền đang ở cái tuổi khao khát t́nh yêu nhưng Hiền không có t́nh yêu, Hiền không được yêu, và Lưu coi sự thiếu vắng hạnh phúc ấy của em gái như một trách nhiệm mà chàng phải gánh chịu.

--Mỹ
--Ǵ thế anh ?
--Anh đă bảo em là ngày mai anh Phủ đi rồi. Vậy anh cấm em không được có một thái độ khó chịu ǵ hết. Cũng không được gây chuyện với anh Phủ.
--Tưởng ǵ. Lúc nào anh cũng qúy bạn như vàng ấy. C̣n qúy nữa hay thôi.
--Ngủ đi, đàn bà các em lắm chuyện lắm.
Bảo Mỹ thế, nhưng Lưu cũng không thể ngủ được. Họ cùng nghĩ tới Phủ, cái đời sống tai tiếng của Phủ.

o0o

Về tới buồng rồi, Hiền mới nhận thức được sự điên cuồng vô lư của ḿnh. Thôi, thế là hết. Cái hành động lố lăng, trơ trẽn của một khoảng khắc thiếu tự chủ, bây giờ Hiền hối hận th́ đă muộn. Chưa bao giờ trong đời, Hiền lại cảm thấy nàng có thể tầm thường và thiếu tự trọng như thế. Th́ ra Phủ không hề bao giờ yêu nàng. Th́ ra nàng đă lầm. Nàng đă xử xự như một đứa con nít, nàng đă làm cho Phủ coi thường. Những lời nói an ủi ngọt ngào của Phủ, Hiền chỉ nh́n thấy như những lời nói của một sự an ửi tội nghiệp, miễn cưỡng hơn là thành thật. Nhục nhă đến thế là cùn g. Ư tưởng tự huỷ, ư tưởng chạy trốn, xa lánh hết mọi người thân, xa lánh măi măi mái gia đ́nh này vụt hiện trong đầu óc Hiền như một tia chớp. Ngày mai Phủ bỏ đi rồi. Gía Phủ có ở lại, cũng không bao giờ nàng dám dàn mặt Phủ nữa. Rồi Hiền có cảm tưởng như nàng đă đổi khác, đă ô uế và từ nay Phủ cũng chỉ c̣n nh́n thấy nàng qua sự đổi khác đó mà thôi.

Chuông đồng hồ ngoài pḥng khách điểm bốn tiếng. Hiền nằm, hai tay duỗi thẳng, bất động. Rồi bỗng nhiên, nàng vùng nằm sấp xuống, úp mặt vào gối và thổn thức khóc. Hiền khóc, khóc thảm thiết. Chưa bao giờ Hiền thấy đời nàng khổ sở đến như thế. Rồi mệt quá. Hiền thiếp đi.

Chương III

Tiếng mưa đổ rào rào như một nhạc điệu trầm, thấp và lạnh.

Linh không biết là mấy giờ : chắc là nửa đêm về sáng. Nàng nằm nghiêng nh́n ra. Khung cửa tối om. Gió lùa vào từng đợt lạnh buốt làm lay động cánh màn Linh nh́n thấy mờ mờ trong bóng tối. Tiếng lá gợi lên cái âm thanh rũ rượi và lướt thướt của cây hoàng lan đầu cổng lọt vào theo cơn gió của đêm mưa thốt nhiên làm Linh rùng ḿnh. Nàng kéo vội chăn ngang cầm, thu người nhỏ lại. Nhưng hơi lạnh đă tràn khắp gian pḥng. Gío lùa đầy trên mặt Linh, thổi suốt qua chăn xuống tới chân Linh. “Muà mưa dầm đă bắt đầu” Linh nói thầm.

Năm nào cũng vậy, Linh đều có cảm tưởng như mưa dầm ở Huế đều bắt đầu vào khoảng nưả đêm về sáng. Và trận mưa liên miên khởi sự từ giấc ngủ đă đánh thức nàng dậy để bàng hoàng thấy rằng những ngày nắng ấm đă lùi sâu và đă mất hẳn trong một thời tiết đă chuyển ḿnh. Riêng đêm nay, mùa mưa tới, Linh chợt thức giấc và ngạc nhiên không hiểi tại sao trận mưa đầu muà năm nay có thể làm nàng buồn rầu như vậy.

Linh vừa ra khỏi một giấc mộng. Một giấc mộng kỳ lạ. Nàng mơ thấy nàng gặp người đàn ông lạ mặt đó. Giâc' mơ bắt đầu bằng một con đường nhỏ. Cuối con đường là một bến sông. Linh thấy nàng đi trên con đường đó. Nàng mặc một cái áo màu xanh da trời. Cái nón bài thơ đội nghiêng trên mái tóc. Trời thật đẹp. Nắng chiều rực rỡ và con sông xa nh́n thấy một khúc trong veo. Ra gần tới bờ sông Linh mới chợt nhớ ra nàng đang ở trên đường về thôn Vĩ Dạ : Chiều Thứ Bẩy. Nghỉ học. Và như mọi tuần, Linh sang thăm bà ngoại nàng. Nàng vừa đi vừa mỉm cười nghĩ tới bà ngoại. Bà thường mắng Linh : “Phá hết cây vườn của tao rồi con ranh”, những khi Linh vừa vào tới đầu ngơ đă trẹ phăng lên cây hái trái chín bỏ đầy hai túi áo. Bỗng Linh nh́n thấy người đàn ông đó. Trần Hữu Phủ. Hắn đứng từ bao giờ nàng không hay, dưới băi thấp, nh́n sang bờ sông bên kia. Linh không nh́n thấy hai bàn tay của người đàn ông. Lại gần nàng mới nhớ là người đó vẫn mang c̣ng, và chiếc c̣ng th́ óng ánh dưới nắng. Nhưng khi Linh tới gần th́ cũng là lúc người đàn ông bỏ đi. Hắn đi dọc bờ sông, men theo băi thấp về một vườn cây um tùm ở xa. Linh muốn chạy theo, muốn gọi, nhưng nàng không nói được nên lời, cổ họng nàng tắc nghẹn và trong cái cảm giác tắc nghẹn và hồi hộp ấy, trận mưa đổ lớn đă làm Linh tỉnh dậy.

Linh về Huế đă được một tuần lễ. Ba ngày ở Sài G̣n như một buổi sáng chủ nhật tưng bừng kéo dài, và Huế lại nhận nàng trở về cái thế giới êm ả thu hẹp của nó. Bà ngày ở Sài G̣n ! Trong cái nắng rực rỡ của Sài G̣n. Trong những đêm sao lóng lánh của Sài G̣n. Những cửa tiệm với từng đoàn người ra vào tấp nập. Những hè đường vui đông như hội hè đang mở. Chợ Bến Thành. Sở Thú. Chợ Lớn. Con đường Trần Hưng Đạo ban ngày dài thăm thẳm với gịng suối xe cộ bất tận, ban đêm với những ánh đèn như sao sa từ những toà buyn đinh chất ngất đổ xuống. Những pḥng trà với hàng chục khuôn mặt ca sỹ. Những vũ trường mới mở cửa lại, sàn nhảy trơn nhẫy, những cặp trai gái ôm nhau quay cuồng trong những vũ điệu Linh chưa từng nh́n thấy bao giờ. Nhưng ngạc nhiên lớn nhất của Linh không phải là cái thế giới muôn mặt của Sài G̣n mà là sự xúc động của ḷng nàng trong lần viếng Sài G̣n thứ nhất.

Nằm đây trong đêm khuya, nghe nhạc mưa rào rào trên đầu, đôi mắt Linh mở lớn trong bóng tối, và Linh h́nh dung thấy, thật rơ ràng cái cảnh tượng ấy, cái giây phút ấy. Một hàng lang toà án đầy người, chàng trẻ tuổi hiện ra, khuôn mặt rắn rỏi và cái thân h́nh cao dổng nổi bật lên giữa một đám đông chen lấn. Cái c̣ng tay. Rồi cú đấm ở sau lưng đánh ngă người đàn ông vào nàng. Sự va chạm bất ngờ và cái cảm giác kỳ thú của da thịt như một khám phá táo bạo và đầy tội lỗi. Cái ví da rơi xuống chân Linh sau đó như một sui khiến tinh quái của định mệnh. Buổi chiều gặp lại trong quán nước ở đường Catinat. Trần Hữu Phủ. Trần Hữu Phủ. Cái tên vang vang trong đầu Linh như rớt xuống một ḷng giếng sâu thẳm và ngân nga măi măi trong đó. Một người đàn ông không quen. Chỉ gặp một lần và không bao giờ gặp nữa. Hai cuộc đời xa lạ như hai ngả đường không bao giờ trùng nhau. Vậy mà tại sao đêm nay Linh nằm mê thấy. Và tại sao h́nh ảnh thoáng qua của người đàn ông chơi bời ấy lại lọt được vào tiềm thức của nàng. Tại sao giấc mộng ấy lại làm Linh bâng khuâng. “Vô lư thật” Linh mỉm cười và ngồi dậy. Đồng thời Linh cũng cảm thấy ngay là nụ cười của nàng gượng gạo, và h́nh ảnh người đàn ông bây giờ ở xa vẫn hiển hiện rơ rệt trong tâm trí mà Linh không rũ bỏ được. H́nh ảnh đó thấp thoáng trong bóng tối, lướt thướt trong tiếng mưa, chập chờn trong hơi gió.

Đầu óc bồn chồn và khắc khoải lạ thường, Linh biết giấc ngủ không trở lại với nàng được nữa. Nàng xỏ chân vào dép, mở cửa đi ra. Hàng hiên tối mờ mờ dẫn Linh đến cái ghế bành cũ ngó ra phía trước cửa nhà, nơi cha nàng vẫn thường ngồi để nh́n ra nhánh sông Hương Giang thẫm màu trong những hoàng hôn lặng lẽ của Huế.

Mưa đă dịu. Tiếng gió rào rào âm âm. Cây hoàng lan cũng đă thôi đập cái tiếng lá rũ rượi và lướt thướt của nó trong bóng tối. Nước sông chắc đă dâng đầy, Linh nhủ thầm, và nghĩ đến gịng sông đang chảy thao thiết ngoài kia, gịng sông đă nh́n thấy những tháng ngày trẻ dại, gịng sông đă nh́n thấy Linh lớn lên từng tuổi một, cho đến cái tuổi thiếu nữ mười chín bây giờ của nàng.

Rồi một ngày ḿnh sẽ bỏ gịng sông này và cuộc đời ḿnh sẽ thực sự bắt đầu ở một nơi khác. Ư tưởng lạ lùng thứ nhất trong đời vụt đến trong tâm trí làm Linh ngạc nhiên. Xa Huế. Bỏ Huế mà đi ? Làm ǵ có chuyện đó. Không bao giờ, không bao giờ. Linh sẽ sống, sẽ lấy chồng, sẽ đẻ con và sống măi măi trên mănh đất này, trong ḷng một thành phốt Huế cổ kính và trầm lặng. Phải, như thế. Như tất cả những thiếu nữ khuê các hiền hậu của Huế. H́nh ảnh một sự giam cầm dịu dàng và phiền muộn, nhưng sự giam cầm đó kiên cố trùng điệp như những v́ tường cao ngất của một nhà tù vô h́nh, khiến Linh đă quên đi lại hồi tưởng đến giấc mơ vừa qua. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao giấc mơ c̣n ám ảnh nàng măi ? Người lạ mặt trong giấc mơ đă đi khuất về đáy băi, Linh sống lại cảm giác khi đứng sững nh́n theo, nàng định gọi, nhưng nàng không gọi được, và cái cảm giác buồn rầu muốn khóc c̣n ở trong Linh đến tận bây giờ.

Bỗng, một tiếng mở cửa làm Linh giật ḿnh ngoảnh lại. Và nhận ra mẹ nàng.

Bà Phán Thi nghe thấy tiếng chân con gái khi Linh mở cửa buồng đi ra. Và bà đă trở ra theo. Bà nghĩ đêm nay Linh sẽ thao thức không ngủ được nên cái việc Linh ngồi một ḿnh ngoài hiên nghe mưa rơi không làm bà ngạc nhiên.

Thấy mẹ, Linh vội vă đứng dậy
--Con cứ ngồi đó.
Bà Phán Thi nói và ngồi xuống thành ghế.
--Năm nay mùa mưa tới sớm.
--Dạ.
Hai mẹ con cùng im lặng nghe mưa. Một lát rồi Linh nghe thấy mẹ hỏi :
--Con đă nghĩ kỹ về việc ấy chưa.
--Việc ǵ ạ ?
--Ô hay, c̣n việc ǵ nữa. Con quên rồi sao ? Thầy con đă nhận lời người ta rồi. Nhưng mẹ nghĩ hôn nhân là việc quan trọng nhất của đời người đàn bà, nên mẹ muốn biết ư con như thế nào, về sau con không ân hận là cha mẹ bắt buộc.

Hỏi mẹ việc ǵ, sự thực Linh thiếu thành thực. Nàng đă biết là việc ǵ. Buổi chiều, người cô ruột của Vấn đă đến thăm cha mẹ nàng, và tuy ở lỳ trong buồng và đẩy em nhỏ bưng nước ra mời khách, Linh cũng đóan được người cô Vấn đang nói chuyện ǵ với cha mẹ. Vấn là bạn học với Linh từ thuở nhỏ. Hồi gần đây, Vấn đến nhà nàng luôn luôn, thường là vào những buổi sáng chủ nhật. Vấn không nói thẳng nhưng Linh biết Vấn yêu nàng và muốn hỏi nàng làm vợ. Vấn là con trưởng một gia đ́nh gịng giơi thế phiệt nổi tiếng là giàu có ở Huế. Linh nghĩ nàng không thù ghét ǵ Vấn. Nàng sẽ được yên thân măi măi nếu sau này lấy Vấn. Nhưng Linh chỉ có cảm t́nh mà không yêu Vấn.
--Con không biết.

Bà Phán Thi chăm chú ngó con gái một vẻ lo ngại. Từ sau ngày Linh ở Sài G̣n về, bà thấy ở Linh một sự đổi khác thầm kín nào đó mà bà không đoán được. Không bao giờ bà muốn con gái đi xa. Nhất là vào Sài G̣n. Nhưng trong việc tranh chấp gia tài là một thửa đất ở Sai gon với một người chú họ. Linh là người được thừa kế một phần đất đó nên bà bắt buộc phải để cho Linh đi. Linh từ thuở nhỏ vốn nhu mỳ, ngoan ngoăn, vào Sài G̣n Linh lại đến ở nhà anh chị họ, nên bà cũng được yên tâm phần nào. Trở vễ Huế, từ một tuần nay, bà thấy Linh lúc nào cũng như mơ màng đến một chuyện ǵ, và bà nghĩ rằng con gái bà đến tuổi dậy th́, đă đến lúc bà nên cho Linh nghỉ học và gả chồng cho Linh. Thương con, bà hằn nghĩ gả con cho Vấn, con gái bà sẽ được sung sướng. Gia đ́nh bà trước kia khá giả, phong lưu, nhưng khi ông Phán về hưu, cũng là khi bắt đầu một t́nh trạng sa sút.
--Hay nhỉ ? Việc một đời của con sao con lại không biết.

Trần Hữu Phủ. Khuôn mặt rắn rỏi, dáng đi mạnh mẽ của người đàn ông chợt hiên trong tâm trí Linh và phút đó Linh như nghe thấy tiếng mẹ ở trong mơ hồ. Và thật xa, chỉ c̣n cái tiếng nói đầm ấm cửa người đàn ông ấy sau khi ngă đè vào nàng ở hành lang toà án : “Tôi xin lỗi. Cô có việc ǵ không?”

Và Linh nghe thấy nàng trả lời mẹ.
--Con c̣n đi học. Con chưa muốn lấy chồng.

Chưa muốn lấy chồng. Chưa bao giờ Linh dám trả lời mẹ, thẳng thắn và rứt khoát như thế. Nàng nghĩ nàng đă thay đổi. Bạo dạn hơn. Xa cách hơn. Tuy nàng chưa biết nàng muốn ǵ. Một điều mà Linh biết : sau mấy ngày ở Sài G̣n về Huế, nàng đă thay đổi.

--Con lớn rồi, học măi sao. Con gái lớn th́ phải lấy chồng.
Thấy Linh ngồi im, bà Phán Thi đứng dậy :
--Thôi đi ngủ đừng ngồi ngoài này. Mẹ mới ra đă thấy lạnh chết đi thế này. Để rồi mẹ liệu. Đám ấy con không bằng ḷng th́ c̣n đám nào nữa.

Bà Phán Thi đă vào buồng đóng cửa lại. Linh vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Đêm khuya, nàng không muốn căi lời mẹ. Nhưng ngay từ phút này, Linh biết sẽ chẳng bao giờ nàng lấy Vấn. Trần Hữu Phủ. Linh bâng khuâng nh́n ra đêm dài trước mặt và tự hỏi tại sao chỉ gặp một vài lần, người đàn ông xa lạ ấy lại bắt nàng phải bận tâm suy nghĩ đến thế. Tiếng mưa làm Linh thốt nhớ đến một câu nói về Huế : Mưa xứ Huế khóc người ra đi. Hôm nàng về đến Phi cảng Phú Bài, trời cũng mưa như trút nước. Nhưng mưa không khóc người đi mà mưa than cho người về. Linh c̣n nhớ măi cái cảm giác của nàng hôm đó. Phụng tiễn nàng ra Tân Sơn Nhất. Pḥng đợi của phi cảng đầy người. Đang đứng với chị, Linh bàng hoàng cả người, trái tim hồi hộp đập mạnh. Nhưng rồi nàng thẹn thùng và đỏ bừng mặt khi biết ḿnh đă nh́n lầm. Người đàn ông vừa bước từ ngoài xe vào không phải là Phủ. Cũng dáng đi ấy, mái tóc ấy nhưng không phải Phủ. Phút ấy, Linh đă giận ḿnh tại sao có thể sung sướng mong được gặp Phủ trước giờ máy bay cất cánh, một cách vô lư như thế được. Cũng may Phụng đứng cạnh nhưng không nhận thấy ǵ hết. Rồi máy bay cất cánh. Ban mai hồng rực rỡ. Trời xanh như ngọc thạch. Những tảng mây trắng nơn để lộ từng khỏng một, thành phố Sài G̣n nhỏ đi, và xa dần phía dưới.

Chiếc maư bay rời khỏi mặt đất. Linh hẫng người đi và cùng cái cảm giác rơi hẫng đó, nàng tưởng như ḷng nàng đă để lại ở Sài G̣n. Suốt hai giờ đồng hồ, Linh ngồi mơ màng. Máy bay chập chờn lên xuống trong không gian chói nắng. Những ngọn núi chập chùng. Những cánh đồng và những cánh rừng. Mây trắng nổi trôi bên ngoài những khung kính ru hồn Linh vào một trạng thái bâng khuâng lả tả. Rồi máy bay đáp xuống Phú Bài. Và nàng đă trở về với gịng đời phẳng lặng như gịng sông Hương kia.

Ba ngày ở Sai gon. Trở về Linh đă nh́n Huế bằng một con mắt khác. Một chân trời khác đă mở rộng. Những h́nh ảnh khác đă hiển hiện. Rực rỡ, vui tươi như h́nh ảnh những cửa tiệm trong hành lang Eden buổi chiều đi chơi với Phụng, với những khuôn mặt, những tiếng nói, những gặp gỡ mới. Đi trở lại những con đường của Huế, gót chân Linh c̣n như tưởng nhớ đến hè đường Lê Lợi, Tư. Do. Đêm nay ngồi nghe mưa rơi, nghĩ đến đời ḿnh, Linh chợt thấy nổi dậy trong tâm sự buồn rầu của ḿnh một mơ ước liều lĩnh.

Linh muốn rời bỏ cái chân trời phẳng lặng này. Huế như một mặt hồ trong vắt, người thiếu nữ trọn một tuổi thơ ở Linh soi bóng trên đó bây giờ đă muốn được thấy dung nhan ḿnh sao động trên một phản chiếu nào băo gió và khốc liệt hơn. Không, nàng sẽ không bao giờ nhận lời lấy Vấn. Sáng mai, cha mẹ nếu có hỏi, Linh sẽ nói thẳng ra điều đó, mặc dù ḷng kính sợ cha mẹ vẫn c̣n nguyên vẹn. Vấn chỉ có thể là một người bạn. Như Huế, Vấn không thể là một người t́nh. Như Huế. Cái cảm giác phụ bạc Huế, một ngày nào sẽ bỏ Huế mà đi, khiến Linh, ngay trong giây phút đó đă thấy nàng không c̣n là một đứa con gái hồn nhiên thơ ngây. Nàng đă là một người đàn bà. Và một người đàn bà có tâm sự.

Đứng dậy và lững thững đi trở vào pḥng ngủ, Linh bật đèn, lại đứng gần bàn học. Những ngón tay Linh lơ đăng giở từng tờ một tập vở học xêp' ngay ngắn trên bàn. Vạn vật học. Đại số học. Những phương tŕnh khô khan và những công thức rối rắm. Không hiểu sao, Linh thấy nàng hất mạnh chồng vở đó cho rơi hết xuống mặt đất. Nàng nh́n những cuốn vở đó, yên lặng. Thật lâu, nhưng cứ để nguyên, không cúi xuống nhặt lên.

Linh vào giường và nằm thao thức tới sáng.

Đêm đă tàn. Nhưng trận mưa vẫn chưa dứt.

Mùa mưa dầm ở Huế đă thực sự bắt đầu.

Chương IV

Đạp xe qua cầu Tràng Tiền, thấy chiều c̣n sớm, Linh bỗng nẩy ra ư định đến thăm Nghĩa.

Mưa dầm kéo dài liên miên đă bốn năm ngày. Mỗi buổi sớm trở dậy ,nh́n ra ngoài cổng, con đường lênh láng, nhiều chỗ ngập tới mắt cá chân, trời xám, thấp và mù mịt hơi nước càn xui khiến Linh nhớ đến cái nắng ḷa chói và những hàng cây xanh ngắt cửa phường phố Sài G̣n. Chiều nay cơn mưa bỗng bất chợt tạnh hẳn. Nước rút đi. Những ḷng đường hiện ra, và gió từ sông Hương thổi lên mát rượi. Linh nghĩ ở nhà giờ này không có công việc ǵ bận và cần thiết đợi chờ nàng. Lũ em nhỏ kéo sang Vĩ Dạ thăm bà ngoại từ sáng và chắc c̣n ở lại đến trưa mai mới về. Hôm nay Chùa Từ Đàm lại có lễ lớn. Bà Phán Thi có về tới nhà cũng phải chập choạng tối, và Linh vui mừng có một buổi chiều thật thảnh thơi.

Ngừng xe ở cạnh đường Trần Hưng Đạo, Linh tháo áo mưa, gấp lại, cất vào cặp. Đoạn nàng lái ṿng xe trở lại,, phóng thật nhanh về hướng cửa Thượng Tứ. Gia đ́nh Nghĩa ở trong thành Nội. Từ hôm ở Sai gon về đến nay Linh chưa đến thăm Nghĩa. Hôm đi, Nghĩa có nhờ nàng mua dùm mấy thước vải may áo, nhưng Linh chưa từng đến chơi bạn lần nào. Trong đám nữ sinh cùng lớp của trường Đồng Khánh hai năm trước đây, Linh và Nghĩa là đôi bạn thân nhất. Bây giờ Nghĩa đă bỏ học

Nói bỏ không hẳn đúng. Cha mẹ Nghĩa đă bắt Nghĩa ở nhà. Hôm được tin đó, Nghĩa đă đến tận nhà cho Linh hay. Nh́n thấy mắt Nghĩa đỏ hoe, Linh cũng xúc động và đôi bạn đă ôm lấy nhau mà khóc. Rồi để tránh không cho mẹ Linh biết, Nghĩa đă rủ Linh vào Đại Nội tâm sự. Đôi bạn không có chuyện ǵ dấu diếm nhau, nên cái chuyện Nghĩa phải nghỉ học ở nhà cũng không làm Linh kinh ngạc mấy:
--Lịch phải không ? Linh hỏi Nghĩa, khi đôi bạn đă ngồi xuống thành đá và cùng nh́n ra mặt hồ Tĩnh Tâm xanh biếc trước mặt.

Nghĩa gật đầu, nét mặt hiện đầy vẻ thiểu năo.
Linh nắm lấy tay bạn:
--Làm sao các cụ biết được ?
--Không hiểu. Nhưng chắc thằng Giao mách.

Giao là gă con trai ở cùng phố với Nghĩa. Hắn theo đuổi Nghĩa đă mấy năm nay, nhưng Nghĩa không đáp lại v́ ḷng Nghĩa đă dành cho Lịch. ở Huế, Lịch có một “tội” lớn.
Nhà đă nghẹ lại không có bằng cấp ǵ. Linh biết Nghĩa và Lịch yêu nhau đằm thắm, nhưng đó là một mối t́nh lén lút và vụng trộm, làm bằng những ḥ hẹn âm thầm và những gặp gỡ vội vă.
Rồi nhà Nghĩa biết chuyện. Và trừng phạt thứ nhất của người cha nghiêm khắc là bắt Nghĩa ở nhà không cho đi học nữa.
--Thế bây giờ các cậu c̣n gặp đươc nhau nữa không ?

Nghĩa lắc đầu :
--Khó lắm. Đi đâu bây giờ cũng không đdược. Ban năy phải nói đến chơi Linh mới được đi đấy.
Mắt Nghĩa bỗng sáng quắc:
--Ḿnh vừa gặp Linh hôm qua. Cũng là liều và chắc là lần gặp cuối cùng.
--Nghĩa định sao bây giờ. Hay thôi đi.
--Không thôi được. Ḿnh đă thề nguyền với Lịch rồi. Hai đứa nhất định không bao giờ xa nhau. Lịch định vào Sài G̣n ở với một người bạn. Và t́m việc làm ở trong ấy. Nếu Lịch đi ḿnh sẽ trốn nhà vào Sài G̣n với Lịch.

Linh c̣n nhớ lần gặp nhau đó, nghe thấy Nghĩa bày tỏ ư định trốn vào Sài G̣n với người yêu, nàng đă thảng thốt kêu lên và ngó nh́n bạn một cách khiếp hăi. Trốn đi với người yêy ? Người con gái Huế không bao giờ được quyền nghĩ đến chuyện đó. Ở cái thành phố cổ kính và đây những dấu tích của một thời vàng son đă mất này, cha mẹ và gia đ́nh qua bao nhiêu thay đổi, vẫn là tượng trưng của một quyền uy tô;i thượng. Nh́n Nghĩa, phút ấy người con gái hiền thục chăm chỉ ngoan ngoăn ở Linh hăi hùng như nh́n thấy một hiện thân của điên cuồng và tội lỗi.

--Chết. Nghĩa điên hay sao ? Trốn đi như thế là điên.
Nghĩa chua chát :
-- Ở lại cũng điên thi gía có điên mà trốn đi cũng c̣n hơn.
Buổi chiều hôm đó, ở bờ hồ Tĩnh Tâm ra về, trời đă xế bóng. Đôi bạn dắt xe đạp lững thững đi trên con đường men theo bờ cổ thành. Con đường nhỏ như ngoan ngoăn nép ḿnh giữa hai vi tường đá ong cao vút chạy dài đến bất tận. Nắng thoi thóp xa xa, trên đỉnh Phú Văn Lâu. Cuộc đời của người thiếu nữ Huế mang h́nh ảnh của con đường nằm giữa hai bờ cổ thành kiên cố và lỗi thời. Muốn t́m đến những vùng trời mới, phải có can đảm vượt qua những dẫy cổ thành ấy.

Chuyện t́nh duyên vỡ lỡ cách đây hai năm của Nghĩa trở lại trong tâm trí Linh khi nàng cúi đầu đạp thật nhanh qua cửa Thượng Tứ vào Thành Nội.

Qua một cánh cổng thấp, Linh gác xe máy vào thành tường, đưa mắt t́m Nghĩa hàng ngày hồi c̣n đi học, nhưng mỗi lần đến t́m Nghĩa Linh đều không dám cất tiếng gọi lớn. Không khí nơi này lạnh lùng một vẻ canh giữ nghiêm khắc làm Linh e dè. Nhà nàng đă nghiêm. Nhà Nghĩa c̣n nghiêm hơn. Cánh cửa lên pḥng khách đóng kín. Chung quanh, không có một tiếng động. Những bông hồng ngoài vườn Linh nh́n thấy măn khai sau mấy ngày mưa cũng h́nh như nem nép cúi xuống.

Một tiếng người từ phía sau làm Linh giật ḿnh.
--Cô hỏi ai đó ?
--Lạy bác a.
Linh quay lại lễ phép chào bà Bảo. Bà Bảo là mẹ Nghĩa. Gầy quắt như một cái ống điếu, đôi mắt xâu hoắm, cặp môi mỏng dính, ở người đàn bà tóc đă hoa râm, và ngậm trên mép một điếu thuốc Cảm Lệ nay, không ánh lên một nét nhân hậu và hiền từ nào.
--Thưa bác, Nghĩa có nhà không ạ ?
--Cô là.. con ông bà Phán Thi phải không ?
Linh cười:
--Bác quên tên cháu rồi ư ? Cháu là Linh đây mà bác ?
--À, cô Linh. Chóng lớn quá. Có phải cô vừa vào Sài G̣n, cô mua hộ hàng áo cho con Nghĩa nhà tôi đấy không ?

--Dạ. Cháu chọn măi mới được hàng áo đấy. Nghĩa có ưng thuận bác ?
Bà Bảo bĩu môi :
--Ǵ mà nó không ưng chớ. Nhưng tôi không ưng. Loè loẹt quá. Không mặc được.
Linh nẩn người. Nàng nhớ lại hàng áo nàng đă mua cho Nghĩa. Màu hồng nhạt với những bông hoa trắng. Có ǵ là loè loẹt. Trong một giây ngắn ngủi. Linh nghĩ nếu bà Bảo vào Saig̣n, bà đi trên con đườn Tư. Do, lối phục sức trẻ trung và rực rỡ của bầy thiếu nữ Sài G̣n bây giờ không biết c̣n làm cho bà Bảo bất b́nh đến ngần nào. Nhưng Linh cũng không dám căi lại mẹ bạn :

--Cháu th́ nghĩ hàng áo ấy đẹp lắm. Bác không ưng cho Nghĩa may, cháu hoàn lại tiền Nghĩa và lấy lại hàng áo cũng được ạ.
Bà Bảo nh́n ngắm Linh bằng cặp mắt ḍ xét:
--Cô đến t́m em có việc ǵ thế ?
--Cháu đến thăm Nghĩa thôi đấy a.
--Có rủ em đi đâu không ?
--Dạ, đâu có ạ.
--Thế th́ được. Nó ở trong nhà trong ấy.
Bà Bảo đưa mắt nh́n về phía nhà sau lẩm bẩm :
--Con với cái. Đồ hư hỏng. Đồ mất dậy.
Linh cúi đầu đi nhanh về phía sau nhà để khỏi phải nghe người mẹ nghiêm khắc chửi rủa con gái bà.

Nghĩa ngồi ủ rũ một góc tường. Đôi mắt Nghĩa sáng lên khi thấy Linh đẩy cửa bước vào. Đôi bạn ôm lấy nhau. Giữa ban ngày nhưng căn buồng tiều tụy và đóng kín cửa đă như tụ đọng và lẩn quất đâu đó rất nhiều bóng tối. Buông bạn ra, Linh nh́n kỹ Nghĩa và lúc đó nàng mới thấy, như căn buồng. Nghĩa tiều tụy quá chừng. Khuôn mặt hốc hác, mái tóc bù rối, đôi mắt sưng húp và như c̣n ngấn lệ. Linh bàng hoàng cả người. Nàng đoán một chuyện ǵ ghê gớm đă xảy ra. Từ lần tâm sự hai năm trước đây trên bờ hồ Tĩnh Tâm, Nghĩa đă tỏ ư muốn trốn vào Sài G̣n với Lịch. Linh đă khuyên Nghĩa đừng nên có cái hành động dại dột ấy và Nghĩa đă nghe nàng. Lịch đi Sài G̣n, Nghĩa ở lại. Hôm cặp nhân t́nh từ biệt nhau lên đường. Linh cũng có mặt ở sân ga. Nghĩa phải rủ nàng đi cùng mới ra khỏi nhà được. Lần thứ nhất trong đời, nh́n Nghĩa và Lịch âu yếm nắm lấy tay anhu trong khi c̣i tàu đă rú lên, Nghĩa th́ đầm đ́a nước mất, c̣n Lịch th́ không nỡ rời tay Nghĩa, Linh mới khám phá thấy thế nào là khuôn mặt năo nùng của phân ly. Khoảng thời gian Lịch đi xa, Nghĩa nghe chừng cũng nguôi nguôi dần dần tâm sự buồn thảm.

Linh cũng mừng thầm cho bạn. Điều Linh không thể nh́n thấy, là cái bề ngoài thản nhiên của Nghĩa chỉ là sự che dấu một tâm trạng tuyệt vọng. Hàng tuần Nghĩa vẫn lén viết thư cho Lịch. Và Lịch trả lời Nghĩa đến một địa chỉ khác.

Bỗng hai tháng trước đây, Lịch th́nh ĺnh trở về Huế. Đêm Lịch đến trước cửa nhà người yêu, Nghĩa đang nằm thao thức bỗng nghe thấy tiếng huưt sáo quen thuộc của người yêu, nàng hồi hộp đến độ muốn ngất đi. Sáng hôm sau, cặp t́nh nhân đau khổ liều lĩnh gặp nhau tên đồi Vọng Cảnh. Nh́n thấy tất cả những nguy hiểm sẽ tới nhưng Nghĩa không muốn giữ ǵn nữa. Lịch chỉ ở lại Huế một tuần. Bảy ngày nữa, bảy ngày như một thế giới thần tiên ngắn ngủi, Lịch lại vượt qua đèo Hải Vân, và t́nh yêu sẽ chỉ c̣n là cái h́nh ảnh ngh́n trùng cách trở.
--Anh đi lần này mấy năm mới về. Em có nhớ anh không ?

Lịch nói và kéo Nghĩa vào ḷng. Người con gaí e thẹn ở Nghĩa phút đó hơi ngạc nhiên và hổ thẹn. Hai năm vào Sài G̣n, Nghĩa lạ lùng v́ nàng thấy người yêu đă đổi khác. Lịch không c̣n là chàng trẻ tuổi quê muà và nhút nhát vẫn đứng đợi chờ nàng ở bên này ṿm cửa Thượng Tứ nữa. Lịch đă bạo dạn hơn. Phục sức cũng chải chuốt hơn. Nghĩa hơi sơ. Nhưng bảy ngày ngắn quá. Nàng muốn sống thành một ngh́n ngày. Phút ân ái này quá gía quá. Nàng muốn sống như một ngh́n lần ân ái. Bảy ngày nữa, Lịch đă giả từ Huế, chàng trở lại Sài G̣n và Nghĩa không giữ được chàng ở lại. Thôi th́ dâng hiến hết cho người yêu. Nàng nói như một con chim sẻ nhỏ kêu thương:
--Chi lạ, anh làm ǵ thế anh ?

Nhưng miệng nói thế mà bị một sức mạnh thôi miên, nàng đă ngă xuống theo ṿng tay âu yếm của Lịch. Qua vai người yêu, buổi chiều hôm đó, cùng với mối tàn phá mê đắm như một cơn lốc ào ạt thổi mạnh qua cơ thể, Nghĩa nh́n thấy một khoảng trời xanh trên đầu. Một khoảng trời xanh muôn thuở của một Huế cổ kính. Gía phút ấy, Lịch ân cần mời nàng trốn đi, nàng sẽ từ ngọn đồi nàng đi ngay, giao phó tương lai hoàn toàn cho người yêu, không nghĩ ngợi. Nàng sẽ vượt đèo Hải Vân, giă từ vĩnh viễn một Huế trầm lặng để đến một Sài G̣n xa hoa như một ngày hội lớn. Nhưng Lịch không mời nàng đi cùng. Nghĩa không hiểu tại sao. Nàng cũng không dám hỏi. Chỉ linh cảm thấy là Lịch không c̣n là Lịch hai năm trước nữa.

Nghĩa đă hiến thân cho Lịch. Lịch an ủi Nghĩa “Tết năm nay anh sẽ trở về và em sẽ đi với anh” Nhưng ngay khi Lịch nói, Nghĩa đă cảm thấy Lịch không thành thật.
Nghĩa buồn rầu bảo người yêu:
--Anh không trở về, em cũng yêu anh.
Lịch sượng sùng:
--Em nói ǵ thế Nghĩa ?
--Rồi anh sẽ quên em, đứa con gái Huế sống âm thầm trong một căn anh` trong tận cùng Thành Nội. Rồi anh sẽ kiếm được nhiều tiền. Anh sẽ chạy theo những người con gái ở Sài G̣n. Anh sẽ quên em. Anh sẽ quên em. Anh sẽ không bao giờ về Huế nữa.

Lần ấy Lịch đi. Nghĩa không ra ga đưa tiễn người yêu như lần đầu. Phút tày khởi hàng nàng ra ngồi ngoài vườn, một ḿnh. Nàng h́nh dung thấy một con tàu đang ph́ phà thở khói. Rồi c̣i tàu hú lên, dội vào ḷng nàng. Một cơi ḷng tan nát, muốn chết, ở đó mọi cảm giác đau đớn chỉ c̣n là một niềm thờ ơ bâng khuâng. Rồi chuyến tày khởi hành. Nó hướng vào Sài G̣n, cái thành phố không bao giờ biết tới. Nó như một người t́nh xa lạ và đầy sức hấp dẫn quỷ quái mà nàng không bao giờ có được. Một cuộc đời mới băt đầu cho Lịch. Cuộc đời nàng th́ đă hết. Cuộc đời ấy chỉ c̣n như một cái bóng ma lang thang, trên bờ sông Hương, với đôi mắt lạc thần nh́n vào khoảng không, cơi ḷng như cái địa đầu của một ḍng sông Hương buổi chiều nơi sương mù tràn lan kín khắp mặt nước buốt lạnh, như ngọn Ngư. B́nh đứng bơ vơ giữa ṿm trời mùa đông thật buồn của Huế.
Rồi bỗng một ngày, hơn một tháng sau khi Lịch bỏ đi, Nghĩa thất sắc : Nàng biết nàng đă có mang.

o0o

Nghĩa cẩn thận đứng dậy, mở hé cửa nh́n ra ngoài. Không thấy có ai lảng vảng đến gần, Nghĩa mới yên tâm.
Linh cười:
--Làm ǵ mà kỳ thế Nghĩa ?
Nghĩa yên lặng lại ngồi xuống cạnh bạn không đáp. Linh với tay lấy tập Album để ở một cái ghế thấp gần đó, mở ra coi. Hai chị em chụm đầu trên những tấm h́nh nữ sinh của họ Đó là những h́nh ảnh của một tuổi thiên đường, vẫn c̣n với Linh nhưng đă mất với Nghĩa. Linh chỉ tay vào một tấm h́nh, cười khúc khích:
--Trong ḿnh có khác ǵ cô Lọ Lem không chứ ?
--Bậy. Linh đẹp nhất lớp th́ có.
Thốt nhiên tấm h́nh kéo Nghĩa trở lại với một sự thực. Tấm h́nh chụp buổi lên hoan cuối năm ấy không có Nghĩa. Nghĩa nhớ hôm đó nàng đă trốn học, lần đầu tiên nàng không đến trường, để đạp miết xe ra khỏi Thành Nội đến nơi hẹn ḥ bí mật thứ nhất với người yêu.

Bao nhiêu gío băo tâm hồn đă nổi dậy từ lần gặp gỡ đó. Lịch đứng chờ nàng sau một bụi cây. Trời nắng vừa. Muà thu dăi thơ trên Huế. Muà thu trải mộng trong ḷng nàng. Nàng xuống xe, đi vào con đường nhỏ. Chung quanh không có một bóng người. Những cánh bướm chập chờn bay lượn trong nắng. Cảnh vật b́nh yên mà ḷng Nghĩa th́ hồi hộp đến cực điểm. Suốt đêm trước, nàng không ngủ. Và gối đầu lên cánh tay, nàng đă tưởng tượng đến phút này. Bỗng một bàn tay tḥ ra nắm lấy tay nàn g. Nghĩa giật ḿnh suưt kêu lên.
-- Anh làm em hết hồn.
Lịch cười kéo Nghĩa vào khuất sau bụi cây
--Em cũng làm anh hết hồn.

Lần gặp gỡ thứ nhất đó là kỷ niệm đẹp thơm và tinh khiết nhất của mối t́nh thứ nhất : Họ nh́n nhau mà không nói. Nh́n nhau âu yếm. Nh́n nhau đắm đuối và ngượng ngập. Rưng rưng và yên lặng nh́n nhau. Những ngón tay đă buông nhau ra, muốn t́m nhau lại nhưng không dám. Ngồi xích lại chút nữa, họ cùng thầm nhủ nhưng không ai gíam làm cái cử chỉ lại gần. Huế ở chung quanh họ. Nhưng Huế ở thật xa, như con sông Hương không nh́n thấy, như dư luận chưa bắt gặp, như gia đ́nh chưa khám phá thấy họ đă âm thầm yêu nhau đă gặp được nhau ở chốn này. Bây giờ mọi sự đă thay đổi. Lịch đă đi xa. Chàng đă ở Saig̣n. Chàng đă xa Huế và chắc là chàng đă quên nàng. Quên rằng mối t́nh tan vỡ đă kết tinh thành niềm lo sợ âm thầm trong Nghĩa.

Nghĩa đóng tập Album lại. Nước mắt Nghĩa dàn dụa. Nàng không dám khóc, chỉ sợ mẹ thấy. Nhưng nàng không ḱm giữ được. Nghĩa gục đầu vào vai bạn, khóc nức nở.
--Đừng Nghĩa, Nghĩa khóc làm ḿnh cũng muốn khóc theo đây này. Có chuyện ǵ thế ?
Tiếng Nghĩa nghẹn ngào, đứt quăng trong thổn thức :
--Linh nên khóc cho ḿnh. Ḿnh đă có mang rồi. Linh ơi.
--Có mang ?
Linh đẩy bạn ra, nh́n trừng trừng.
--Nghĩa có mang với ai ?
--Với Lịch chứ với ai nữa.
--Không được. Thế th́ chết.

Trong một phút thảng thốt, Linh đă quên an ủi bạn mà chỉ nói ra điều nàng nghĩ. Ba ngày ở Sài G̣n, nàng đă được Phụng kể cho biết về một vài vụ tai tiếng của những người đàn bà liều lĩng trong t́nh yêu, nàng không thấy chuyện đó xấu xa và ghê gớm lắm, nhưng trở về Huế, sống trở lại với cái xă hội chật hẹp và đầy những thành kiến nghiêm khắc của Huế, cái việc Nghĩa có mang với Lịch là một điều nàng không thể nào tưởng tượng được. Ở Huế, đó là một lầm lẫn không thể cứu vớt, một tội lỗi không thể tha thứ, một liều lĩnh không bao giờ được chấp thuận. Linh có cảm tưởng khi Nghĩa tiết lộ cho nàng sự bí mật đó, Nghĩa cũng không c̣n là bạn nàng nữa. Một ư tưởng khinh ghét nổi lên trong Linh, đẩy Linh ngồi xa hẳn Nghĩa ra. Nhưng rồi Linh hối hận ngay. Nàng xích vội lại, ân cần nắm chặt lấy tay người bạn gái đáng thương.

--Các cụ biết chưa ?
Nghĩa buồn bă lắc đầu :
--Chưa, nhưng thế nào cũng biết. Và khi đó ḿnh chỉ c̣n nước chết.
--Đừng nói dại, Nghĩa. Linh gắt.
Đứng dậy, đi đi lại lại rồi Linh quay lại ngó Nghĩa :
--Sao không viết thư cho Lịch biết ?
Nghĩa lắc đầu ngao ngán. Lịch đi không cho nàng biết địa chỉ ở Sài G̣n. Nếu Lịch có biết và trở về, mọi sự cũng không thay đổi. Chuyện tai tiếng động trời vẫn nổ tung như một trái bom trong cái thế giới lặng lờ thu nhở của Huế. Và Nghĩa vẫn cứ là nạn nhân của một trừng phạt khốc liệt. Lịch cũng biết như thế. Tương lai của Nghĩa nàng nh́n thấy nó tối đen. Cuộc đời của Nghĩa, nàng thấy nó đă hoàn toàn tan vỡ. Linh muốn cứu bạn, làm một cái ǵ cho bạn, nhưng nàng không biết giúp Nghĩa bằng cách nào.

Cùng với những ư tưởng u uất tràn đầu tâm hồn đôi bạn lúc đó, hoàng hông phủ dần xuống cảnh vật bên ngoài. Linh mở cửa sổ nh́n ra. Trời chỉ quang đăng được một lúc, mưa đă lại dấy lên. Gió lạnh từ phía hồ Tĩnh Tăm thổi tới làm Linh rùng ḿnh. đă đến giờ nàng phải về nhà. Các em nàng, mẹ nàng chắc cũng đă về rồi. Con gái Huế giờ này không được quyền ở ngoài đường nữa. Hàng phố sẽ dị nghị. Và dư luận sẽ đặt những câu hỏi.
--Nghĩa à, ḿnh phải về.
--Ừ, tối rồi, Linh về đi.
Linh an ủi bạn:
--Nghĩa đừng buồn, kẻo nhà nghi th́ khốn đấy. Bây giờ Nghĩa định sao ?
--Trốn đi.
Linh chép miệng:
--Trốn đi đâu ? Chúng ḿnh th́ trốn đi đâu được. Thôi, để ḿnh nghĩ xem có cách nào hộ Nghĩa được không. Ngày mai ở nhà có giỗ, chắc không đến được đâu. Ngày mốt đi học về ḿnh sẽ tạt qua.

Nghĩa cúi đầu xuống không nói, và đưa tiễn bạn ra ngoài cổng. Đôi bạn nép vào nhau, đi nhanh trên lối đi ẩm ướt. Mưa đậu trên khóe mắt Nghĩa như những giọt nước mắt. Khi Linh mặc áo mưa và dắt xe đạp định quay ra, Nghĩa nắm chặt lấy tay bạn:
--Giữ kín nhé Linh.
Linh gật đầu. Đôi bạn nh́n nhau yên lặng không nói. Một lát sau rồi Linh gỡ tay Nghĩa ra:
--Thôi ḿnh về đây.
Gió thổi ngược khiến Linh có cảm tưởng đang đạp trên một con đường dốc. Tà áo mưa đập lạt xạt vào thành xe gây cho Linh một cảm giác lạnh lẽo. Không quay lai, nhưng Linh biết Nghĩa c̣n đứng đó và vẫn nh́n theo nàng trong mưa.

o0o

Ra đến đường Trần Hưng Đạo, bóng tối đă chập choạng. Con sông Hương lênh láng một vệt dài. Bờ bên kia đă mờ mờ không thấy rơ trong mưa bụi trắng xoá. Bỗng một tiếng c̣i xe hơi và tiếng một người gọi tên ḿnh làm Linh lái vội xe vào bờ hè thắng lại. Nàng để một chân xuống hè, kéo cao cổ áo mưa, nh́n chiếc xe Simca mới tinh đang từ từ đậu theo trước mặt. Vấn ngồi trong chiếc xe đó và tḥ tay ra vẫy nàng lại.

Thái độ thiếu lịch sự ấy làm Linh tức giận. Nàng nghĩ thầm trong bụng : “Vô duyên, tưởng đi xe hơi là vẫy người ta đến chắc”.
Nàng ngồi yên trên xe nh́n Vấn, v́ không thấy Linh đến đành phải đẩy xe bước xuống. Vấn chải đầu bóng mượt, và mặc một bộ âu phục tím mới tinh. Trong Vấn đối với những thanh niên Huế, cũng khá bảnh bao. Nhưng Linh vẫn thấy Vấn hơi quê muà và có vẻ “con nhà giầu thế nào” với chiếc cà vạt đỏ chói lại có thêu một bộng hoa trắng chính giữ nền vải.

Thấy Linh nh́n chiếc xe mới của ḿnh, Vấn không dấu được hănh diên..
--Anh Vấn hồi này ăn chơi quá nhỉ ? Mới mua xe bao giờ thế. Hôm nào phải đưa xe lại chở tôi đi xem lăng chứ ?
--Mới mua. Đẹp không ?
--Đẹp lắm. Đẹp như anh chiều nay vậy. Anh đi đâu mà diện thế.
Linh ngạc nhiên thấy nàng dùng một giọng nói đùa cợt và chế riễu đối với Vấn. Trước đây, nàng vẫn đối xử thân mật với Vấn nhưng chưa bao giờ lại có cái thái độ riễu cợt Vấn như vậy.
--Định đến thăm Linh đây, và định rủ Linh đến Câu Lạc Bộ Thể Thao dùng cơm.
Linh mỉm cười:
--Câu Lạc Bộ Thê? Thao ở đâu nhỉ ? Tôi ở Huế mà không biết đấy.
--Thế th́ c̣n đợi ǵ không dến cho biết.
Linh vẫn cười:
--Anh là người Huế. Anh không biết con gái Huế không được đi chơi, đi ăn cơm tiệm với đàn ông bao giờ à. Mang tiếng chết.
Bấy giờ, Vấn h́nh như mới nhận thấy giọng nói mỉa mai và nụ cười chế riễu của Linh. Vấn nh́n Linh đăm đăm:
--Linh ở Sài G̣n về xem chừng có vẻ khác trước rồi đấy nhé. Sài G̣n vui lắm hả.
--Cố nhiên là vui rồi. Tôi thi chẳng thay đổi gi. Anh thấy tôi thay đổi lắm sao ?
Linh nắm lấy guiđdông xe tỏ ư định đi.
--Tôi cám ơn anh, tôi không đi được đâu. Hôm nào có rảnh anh lại chơi, bây giờ tôi phải về. Anh cũng đi chứ. Đứng thế ướt hết bộ quần áo đẹp.

Đạp được một quăng, Linh mới nhận thấy nàng vừa tàn nhẫn với Vấn. Nhưng cái ư tưởng riễu cợt Vấn vẫn nguyên vẹn trong đầu óc nàng. Một so sánh bất chợt nổi lên. Trần Hưũ Phủ. Cái trán thấp, nét mặt hiện đầu vẻ thơa măn tầm thường của Vấn sui nàng, đă muốn quên lại phải nhớ tới cái đẹp ngang tàng xa cách, rất đàn ông của người đàn ông đă gặp ở Sài G̣n, đêm nào đă trở lại với nàng trong một giấc mơ lạ lùng và kỳ thú. Nếu nàng gặp lại người đàn ông xa lạ ấy, ở đây, không biết cảm giác nàng sẽ ra sao ? Nếu người đàn ông xa lạ ấy cũng xuống xe và cũng mời nàng đi ăn, liệu nàng có từ chối như nàng đă từ chối Vấn ?

Linh vừ đạp xe vừ loay hoay với câu hỏi ngạc nhiên vụt đến một cách bất ngờ như vậy. Nàng cũng sẽ từ chối. Phải, chắc chắn như vậy. ở Huế, chuyện đi ở ngoài đường với một người bạn trai, dù là quen biết đă lâu như Vấn c̣n không được, nữ là với một người lạ mặt từ xa đến Huế. Nhưng nàng từ chối mà chặc nàng sẽ hối tiếc đă từ chối nhừ vậy. Ḿnh nghĩ đến cái người đó nhiều quá, không được. Linh vừ tự nhủ vừa cười thầm.

Mấy đứa em nhỏ đứng lố nhố ngoài hiên đều reo lên một lượt khi thấy Linh đạp thẳng xe qua cổng và dừng lại trước mặt chúng nó. Linh nhấc xe lên hiên. Nàng quay lại xoa đầu thằng Dư, đứa em trai út mà nàng yêu nhất.
--Sang bà ngoại có vui không Dư ?
--Vui. Bà bảo sao chị không sang.
Linh cười:
--Tuần sau chị sang thăm bà. Bây giờ để chị đi dọn cơm đă không mẹ mắng chết.
Tiếng bà Phán Thi mắng yêu con gái ở sau lưng:
--Chờ được cô về th́ vừa. Tôi dọn xong rồi. Các em nó đợi đấy. Vào ăn đi.
--Thầy con đâu ?
--Đi nghỉ rồi. Thầy hơi rức đầu. Năm nào cũng thế, cứ muà mưa tới là thấy lạnh không chịu được. Con đi đâu mà về muộn thế ?
--Con vào trong Thành Nội thăm Nghĩa.
Bà Phán Thi cau mặt:
--Nghĩa nào, bạn học con vẫn đến đây ngày trước ấy à.
--Dạ
--Mẹ nghe thấy người ta đồn nó dạo này hư hỏng lắm. Lăng nhăng với thằng nào đó đến nỗi bố mẹ bắt phải ở nhà không cho đi học. Con lớn rồi. Liệu chọn bạn mà chơi, kẻo lại mang tiếng lây.
Linh giật ḿnh không ngờ mẹ cũng nghe thấy những lời đồn đại về mối t́nh đâu khổ của Nghĩa.
Ngồi vào bàn ăn Linh nghĩ thầm : “Huế nhỏ thật” và bỗng thấy lo ngại cho Nghĩa vô cùng. Nghĩa làm thế nào dấu diếm măi được. Trốn đi. Nghĩa chỉ có cách ấy.

Chương V

Sau ngày ở nhà Lưu ra đi, Phủ t́m về chỗ trọ cũ. Điều chàng đoán trước đă là sự thực Thấy chàng vào tù, người chủ nhà đă cho người khác thuê căn buồng từ hơn một tháng.
--Trời ơi ! Ông Phủ, ông được tha rồi ư ? Thế mà tôi cứ tưởng...
Phủ nh́n bà chủ nhà gầy quắt như hai ngón tay bắt chéo vừa thảng thốt kêu lên khi mở cửa và thấy chàng.
--Cứ tưởng tôi rồi chết rục xương trong khám Chí Hoà, phải không thưa bà ?
Bà Luân, tên người chủ nhà, không dấu được bối rối khi thấy Phủ nói trúng ư nghĩ của ḿnh.
--Ấy chết, tôi đâu dám nghĩ thế. Nhưng báo chí họ nói về ông ghê quá ông ơi ! Mời ông ngồi xuống đây đă. Gớm bị giữ mấy tháng mà ông béo khoẻ ra đấy ông Phủ nhé !
Phủ mỉm cười chua chát, nhớ đến những bầy muỗi đói, cái căn buồng nghẹn ngào và nồng nặc mùi nước tiểu trong khám. Cùng là những đêm thao thức vật vă tới sáng. Cùng là sự giam cầm đánh vào thần kinh căng thẳng nhiều phen làm chàng muốn phát điên lên.
--Vâng, cái khí hậu trong tù tốt lành hơn ở ngoài nhiều mà.

Khí hậu trong tù tốt lành hơn ở ngoài nhiều mà ! Câu nói châm biếm ngờ đâu, nghĩ kỹ lại chẳng châm biếm chút nào hết. Ít nhất trong tù, đă không c̣n cái dư luận rắn độc ấy, thứ miệng lưỡi nhỏ nhen ấy, những cặp mắt cú vọ nh́n soi mói vào đời tư ấy. Ít nhất, tuy là một kỷ niệm ê chề, và khổ cực chắc chẳng bao giờ chàng xóa nḥa được trong tâm trí hờn oán, hai tháng ở tù đă là khoảng thời gian duy nhất chàng được tương đối yên thân, trong mấy năm gần đây. Đời Phủ, chàng có cảm tưởng không bao giờ được yên thân. Chàng như một con mồi chạy trốn trong cánh rừng hun dữ, đằng sau là dư luận hung dữ mở cuộc truy kích đến cùng.

--Cũng tại ông cơ.
--Tại tôi làm sao ?
Bà Luân, rót nước đưa cho chàng. Phủ thấy chàng chua chát với người chủ nhà là vô lư. Bà Luân, tiếng thế, c̣n tử tế với chàng nhiêu lắm. Ở đây, chàng đi về tự do đêm ngày. Những tháng chàng thua bạc hết nhẵn tiền bà Luân đều vui ḷng cho chàng chịu tiền nhà.
--Ông chơi bời quá. Ông chơi bời như thế suốt đời sao ông Phủ ?
--Tôi không biết. Tôi không thể sống khác được.
--Trăng nào đến rằm rồi trăng cũng tṛn. Sao ông không lấy vợ đi ông Phủ ?
Phủ cười :
--Bà làm mối cho tôi nhé.
Bà Luân cũng cười theo.
--Ông mà phải làm mối. Nghe tôi, lấy vợ đi ông. Có vợ có chồng như đũa có đôi, các cụ ta dậy chẳng sai chút nào đâu. Năm nay ông bao nhiêu tuổi ?
--Ba mươi chín.
--Trời đất ơi ! Ba mươi chín mà cứ sống phây phây ra chẳng chịu lập gia đ́nh ư. Cha già con cộc, khổ lắm. Ông lấy vợ đi cho cụ nhà có cháu bế chứ !

Thốt nhiên nét mặt Phủ buồn hẳn lại. Chàng vừa nhớ đến mẹ chàng. Người mẹ hiền hậu, ḷng bao dung như biển, suốt một đời chỉ biết sống cho chồng cho con, mà mỗi lần Phủ nhớ đến ḷng chàng lại nghẹn ngào xúc động, người mẹ hiều hậu ấy bây giờ không c̣n nữa. Điều làm Phủ ân hận, chàng coi đó như một tội lớn với mẹ là mẹ chàng đă không được nh́n thấy chàng trong lúc bà lâm chung. Mùa đông năm đó, chàng vắng nhà, chàng đang chạy theo một người đàn bà. Đó là một goá phụ. Mất một năm trời theo đuổi cực kỳ kiên nhẫn, chàng mới chiếm được trái tim người đàn bà lăo luyện ấy. Và khi người đàn bà sang Lào buôn bán, chàng không ngần ngại bỏ nhà đi theo liền. Mẹ chàng tạ thế trong thời kỳ chàng sống mải me điên cuồng với người goá phụ ở một khách sạn giữa thành phố Vạn Tượng. Được tin, Phủ từ Lào đi ngày đi đêm về nhà. Nhưng về đến nơi, đám tang đă cử hành được ba hôm. Cha chàng lớn tiếng chửi mắng chàng là đứa con bất hiếu. Trường hợp khác, Phủ đă căi lại hay ít nhất cũng hậm hực trong ḷng. Lần đó, chàng cúi đầu đứng im, nhận những lời mắng chửi của cha, ḷng tràn ngập hối hận. Chàng ra thăm mộ mẹ, môt buổi chiều. Thắp hương, cúi đầu xuống, h́nh ảnh mẹ hiện ra, và không ḱm giữ được Phủ đă dàn dụa nước mắt. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời. Phủ khóc. Chàng nghĩ rồi đây không một ai làm cho chàng nể nang và sợ hăi nữa. Chàng chỉ sợ, chỉ nể có mẹ chàng. Và mẹ chàng đă chết. Những giọt nước mắt buổi chiều đứng khóc trước mộ mẹ, Phủ coi như sự ràng buộc cuối cùng với gia đ́nh, với những người thân yêu. Thăm mộ mẹ song, Phủ bỏ đi. Từ đó, chàng chỉ trở về mái gia đ́nh như một cái bóng thoáng, hoạ hoằn một hai năm một lần, thường là vào những ngày giỗ mẹ

Câu chuyện đang vui với bà chủ nhà bị cắt đứt v́ một h́nh ảnh và những kỹ niệm buồn thảm. Phủ hỏi sang chuyện khác :
--Tôi c̣n về ở đây được không bà Luân ?
--Ấy chả là...
--Chả là ǵ nữa. Tôi đi tù bà cho người khác thuê mất rồi chứ ǵ. Cũng được. Bà cho tôi lên lấy đồ.
Người thuê mới là chủ một gia đ́nh công chức ba con. Cô con gái trưởng đă lớn. Khi Phủ xin lỗi bước vào sau khi bà chủ nhà đă giới thiệu chàng là ai. Phủ thấy mấy cô con gái nh́n chàng, rồi chụm đầu bàn tán một tiếng nói nhỏ : “Trần Hữu Phủ đấy”. Phủ lặng thinh xếp mấy cuốn sách vào va ly, nghĩ thầm trong bụng “Ḿnh nổi tiếng như cồn rồi c̣n ǵ nữa. Đi đâu thiên hạ cũng nhẵn mặt, đi đâu thiên hạ cũng x́ xào Trần Hữu Phủ. C̣n trả nợ đến bao giờ đây”.

Ở nhà trọ cũ xách va ly đi, Phủ đêm nhẩm lại khoản tiền chàng lấy của Lưu trước khi đi. Hai ngàn đồng. Nh́n nét mặt không vui của Mỹ ngó chồng kín đáo đưa tiền cho bạn. Phủ muốn từ chối. Nhưng chàng không c̣n một xu dính túi, và nghĩ rằng, ở tù ra, nếu có ai c̣n tử tế với chàng cũng chỉ là Lưu mà thôi, nên đành nhận. “Cô Hiền đâu nhỉ” Phủ hỏi khi sắp từ giă Lưu. Mỹ cướp lời chồng : “Em nó mệt trong buồng” Phủ nhíu mắt, ngẫm nghĩ. Hiền mệt. H́nh ảnh của Hiền ba giờ sáng đêm qua đột ngột xuật hiện trước cửa buồng chàng, những giọt nước mắt Hiền, mối t́nh thầm kín của Hiền mà chàng chối từ, tất cả trở lại trong đầu óc Phủ và làm chàng vẩn vơ lo lắng.

Phủ đă đặt va ly xuống định vào buồng chào Hiền trước khi đi, phút ấy chàng có linh cảm c̣n lâu lắm chàng mới trở lại nhà Lưu. Nhưng nh́n nét mặt lạnh lùng của Mỹ, chàng đoán Mỹ đă có những ư định không hay về chàng, nên chàng lại thôi.
--Tôi gửi lời chào cô Hiền.
Phủ nghiêm trang nói với Mỹ. Chàng xoa đầu thằng Dũng, và đi thẳng ra cửa. Lưu đưa chàng ra đường. Trong khi chờ xe tắc xi, Phủ cười hỏi bạn :
--Này, xem chừng Mỹ có điều ǵ không bằng ḷng tôi. Chuyện ǵ thế.
Lưu ngập ngừng rồi gạt đi:
--Không, chẳng có chuyện ǵ đâu. Thôi, cậu đi. Có cần ǵ th́ cứ trở lại đây.
Phủ cười:
--Chắc là không.
Thế là đôi bạn chia tay nhau.

o0o

Ở chỗ trọ cũ đi ra, Phủ gọi xe vào thẳng Chợ Lớn. Mất một nữa giờ, chàng mới t́m được một khách sạn b́nh dân. Một căn nhà ba tầng kiểu cổ, ở lẫn vào một khu phố đông đúc, giữa những đám người Tàu sinh hoạt ồn ào. Những lúc muốn trốn tránh bạn hữu và những khuôn mặt quá quen thuộc của hè đường Catinat, không muốn cho ai biết chàng đi đâu,, làm gi, Phủ lại lên ở trong cái trại hẻo lánh của một người em họ ở vùng Lái Thiêu., hoặc xách va ly vào ở một khách sạn b́nh dân của người Tàu trong Chợ Lớn. Chàng yêu cái không khí vắng khuất, tĩnh mịch gần như bỏ hoang của trại người em họ đó. Hắn đi thầu ở vùng Kontom, Banmethuot có khi hàng mấy tháng mới về, và cả một trang trại yên tĩnh hoàn toàn thuộc quyền của Phủ. Từ sự yên tĩnh của cái trang trại bên ngoài thành phố đó, đến cái ồn ào náo nhiệt của một khách sạn b́nh dân cuối đăy Chợ Lớn, ở Phủ, vẫn chỉ là sự thực hiện một ư muốn, cái ư muốn xa lánh, vẫn chỉ là muốn sống giữa những cuốc đời, những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, dù chỉ một ngày.

Định ở lại cái khách sạn này, một tuần lễ, Phủ xuống nhà trả tiền buồng ngay. Chỉ có một ngh́n bạc trong túi, nhưng Phủ cũng không lo ngại lắm. Suốt đời, chàng hệ lụy v́ t́nh cảm, nhưng không bao giờ chịu quan tâm về vấn đề tiền. Kiểm điểm lại những đồ dùng của chàng, Phủ thấy c̣n nhiều thứ có thể cầm bán được ra tiền. Đôi khuy măng sét vàng nạm ngọc thạch chàng mua lần sang chơi Đông Kinh cách đây ba năm. Sáu bộ âu phục đắt tiền, chàng mặc rất giữ ǵn nên c̣n nguyên như mới. C̣n nhiều đồ dùng khác nữa. Đem cầm, cũng có thể lấy được một khoản tiền đủ tiêu trong một tháng.

Ra đầu phố ngồi ăn rất ngon lành một bát mỳ, rồi Phủ trở về buồng đóng cửa lại. Chàng cởi quần áo nằm duỗi dài trên mặt đệm, nhắm mắt lại, cố xua đuổi mọi ư nghĩ vướng bận ra khỏi đầu óc. Phút này, Phủ sống một cảm giác thật thoải mái, dễ chịu. Sống giữa những người xa lạ, không biết chàng là ai. Rồi liệu sau. Phủ chỉ mong có thế. Sự thảnh thơi đến với đời chàng rất hiếm hoi, và chàng muốn tận hưởng những giờ phút thảnh thơi trong cô độc và khép kín này.

Mắt nhắm lại, tay vắt lên trán, Phủ mơ mơ màng màng sắp ch́m vào giấc ngủ, th́ nghe tiếng gơ cửa buồng. Phủ choàng mắt. Chàng lẩm bẩm chửi thề, đă định cứ nằm im, nhưng tiếng gơ của lại nổi lên. Nghĩ là người bồi tàu đ̣i vào buồng dọn dẹp, Phủ vừa mở cửa vừa gắt:
--Lúc khác. Để cho người ta ngủ chứ !
Nhưng chàng sững người. Không phải là người bồi tàu mà là Ngà. Phủ đứng im, lạnh lùng nh́n Ngà, nh́n người đàn bà dâm dục, hèn nhát đă gây tai họa cho chàng. Không hiểu sao Ngà có thể biết chàng ở đây.
--Cô đến đây làm ǵ. Cô muốn tôi vào tù lần nữa sao ?
Theo cái nh́n của Ngà, Phủ biết Ngà c̣n đi với một người nữa. Một thiếu nữ. Cô ta đứng ở xa, đầu cầu thang đi lên, quay đi chỗ khác nên Phủ không nh́n thấy rơ mặt.
--Em muốn nói chuyện với anh.
--Tôi không muống nói chuyện với cô.
--Anh Phủ. Cho em vào. Em chỉ xin ở lại mười phút.
--Một phút cũng không được. Sao đàn bà các cô lạ thế, các cô cứ muốn đẩy người ta đến chỗ vô lễ khốn nạn, các cô mới bằng ḷng sao ?
--Em đă trót lên đây rồi. Lần sau không bao giờ em dám t́m gặp anh nữa.
--Thế th́ may cho tôi lắm. Nhưng làm sao cô biết tôi ở đây mới được chứ ? Không ai có thể biết được tôi ở đây. Nhất là cô.
Ngà mỉm cười, cố gây cảm t́nh với Phủ :
--Thế mà em biết. Có tài không ? Khó ǵ đâu. Ban năy em trông thấy anh ăn mỳ ở đầu phố. Anh ăn ngon lành quá, anh chẳng nh́n thấy em, nhưng em th́ em nh́n thấy anh ngay và lẳng lặng theo anh lên đây.
Ngà lớn tiếng gọi người thiếu nữ đang ở đầu cầu thanh.
Thiếu nữ nghe thấy tiếng gọi, từ từ đi lại. Ngà giới thiệu :
--Huyên à, đây là anh Phủ mà chị vẫn nói chuyện.
--Lậy anh ạ.

Phủ nh́n người thiếu nữ. Cô ta không đẹp nhưng có một cái miệng rất tươi, và rất khiêu gợi. Cặp môi đầy, thoa một lượt son mỏng, màu hồng, ướt nhẫy, màu môi phù hợp với màu da rám nắng, gợi nhớ đến băi biển Ô cấp, và chiếc bikini mỏng dính phơi bày một thân thể nẩy lửa nào đó nằm dưới ánh mặt trời. Nhưng phút này, nhan sắc lộng lẫy của một hoa hậu thế giới cũng không thể làm Phủ rung động. Chàng ném cho thiếu nữ một cái nh́n lạnh nhạt, đọan chàng bĩu môi nh́n Ngà và quay trở vào. Ngà nháy mắt ra hiệu cho thiếu nữ theo vào.

Ngà ngắm nh́n căn buồng tiều tụy, cái giường rẻ tiền, cái mùng vàng uá và lũ chăn gối sờn rách, nh́n Phủ ái ngại:
--Sao anh lại chịu ở đây.
--Tôi ở đâu mặc tôi có được không ?
Phủ đă mặc quần dài. Chàng chợt thấy ḿnh vô lễ với người thiếu nữ lạ mặt đang đứng ngó chàng chăm chăm. Nhưng muốn đuổi Ngà đi ngay, chàng thấy cần phải tỏ ra thiếu lễ độ đến cùng, nên thản nhiên đứng quay lưng lại nh́n Ngà, coi như không có thiếu nữ đứng đó.
--Cô nói ǵ th́ nói đi. Gần hết mười phút rồi đó.
Ngà ngập ngừng, loay hoay với cái sắc trên tay.
--Em chỉ xin anh tha lỗi cho em.
--Cô không có lỗi ǵ. Tôi cũng không giận ai hết. Tôi chỉ muốn xin mọi người quên tôi đi, để cho tôi được yên thân.
Ngà nói với bạn:
--Huyên à, v́ ḿnh mà anh Phủ...
Phủ vung tay gạt đi.
--thôi xin miễn nhắc lại chuyện cũ. Đó là một bài học qúy báu và đích đáng cho tôi.
--Không hiểu tại sao hôm ở sở cảnh sát và hôm ra ṭa, em lại có thể khốn nạn và hèn hạ đến thế. Mấy tháng anh ở trong tù, em xấu hổ không dám vác mặt đi đâu cả. Chỉ có Huyên là nó thương em, nó bảo em phải t́m anh để xin lỗi anh. Em bỏ chồng em rồi.
--Không ăn thua ǵ đến tôi cái chuyện cô bỏ chồng hay lấy chồng hết. Đàn bà các cô khốn nạn như nhau cả. Tại sao bây giờ tôi mới biết là như thế chứ.
--Thôi chi. Ngà, em đi về.
Phủ quay lại để thấy thiếu nữ thản nhiên quay gót đi ra phía cửa
Phủ cười nhạt và quay lại bảo Ngà:
--Cô c̣n ngồi ăn vạ tôi đấy à ! Tôi chỉ say rượu có một đêm, chỉ gặp phải một người như cô mà đă phải trả gía bằng hai tháng nằm trong khám cùng bao nhiêu tiếng xấu, như thế chưa đủ sao ?
--Anh c̣n giận em, em cũng phải chịu. Em thật có tội, có tội thật to đối với anh. Vâng, em xin đi về để cho anh ngủ. Nhưng anh hứa với em là anh sẽ lại chơi với em nhé. Bây giờ em hoàn toàn tự do rồi.

Ngà đứng dậy, ra đến cửa Ngà dừng lại, nh́n căn buồng tiều tụy và nhớp nhúa một lần nữa, rồi nàng ném một cái nh́n chứa chan ư nghĩa thầm kín cho Phủ:
--Nếu anh không khinh em, và đă hết giận em, anh có thể lại ở cùng em ít lâu. Lần này, em cam đoan không có chuyện ǵ xảy ra cho anh đâu.
Phủ lẳng lặng tiến đến trước mặt Ngà. Chàng đứng thắng, chỉ tay vào mặt, nói chậm răi từng tiếng :
--Cô xem tôi phải là cái hạng người đi ở nhờ đàn bà không ? Tôi không sợ tai tiếng đâu. Tai tiếng rồi mà, c̣n sợ ǵ nữa. Nhưng tôi ở đây và tôi bằng ḷng lắm rồi. Cám ơn. Về đi. Kẻo bạn cô đợi.
--Có phải thế đâu, anh...
Phủ không chịu nghe nữa. Chàng đóng sầm cánh cửa lại.

Chương VI

Ngày tháng trôi qua.Những ngày tươi vui cho những kẻ này, buồn thảm cho những kẻ khác. Ngoài gịng sống lúc lặng lẽ khi sôi nổi to sự biến chuyển của t́nh thế, Sài G̣n tiếp tục sống một đời sống khác của nó, đời sống của những con người đứng trước những thảm kịch t́nh cảm của ḿnh.

Dưới mái gia đ́nh êm ả của Lưu, từ ngày Phủ bỏ đi, những buổi sáng và những buổi chiều trở lại cái thư thái phẳng lặng cố hữu, như một thế giới thu nhỏ đă thôi mở toà về, nh́n Hiền thản nhiên dọn bàn ăn, săn sóc con Hương, thằng Dũng, nét mặt thuần hậu, điệu dáng khoan thai, Lưu mừng thầm cho em gái đă quên được vết thương ḷng gây ra bởi một mối t́nh âm thầm không được người đàn ông đáp lại.

Rồi mọi chuyện đều lắng đọng vào quá khứ, đều tan chùm vào lăng quên, Lưu nhủ thầm. Chàng cảm thấy hối hận đă đê? Mỹ tra khảo Hiền hôm đó, ngay sau khi chàng tiễn P ra khỏi nhà, Hiền khóc sướt mướt chứ không chịu nói ǵ thêm. Mỹ tức giận bỏ lên buồng riêng rồi, Lưu mới nói chuyện với em gái. Chàng ôn tồn :

--Cô Hiền, thôi đừng khóc nữa. Làm ầm ỹ lên hàng xóm người ta lại tưởng có chuyện ǵ.
Hiền ní khóc, nhưng vẫn c̣n thổn thức. Nàng nghe tiếng Lưu đều đều bên tai.
--Cô đă lớn, đă đến tuổi trưởng thành, đă đến lúc quyết định được đời ḿnh, anh biết như thế và bao giờ cũng muốn để cô được quyết định về tương lai của cô như vậy. Nhưng mọi chuyện có liên hệ đến hạnh phúc và tương lai đời cô, chị Mỹ và anh không thể không lưu tâm đến. Cô đừng oán chị Mỹ.
--Em không oán hận ai hết. Nhưng...
--Cô nói thế là không thành thật. Khi người ta có chuyện riêng đau đớn trong ḷng, người ta thường thù ghét tất cả những người chung quanh. Nhưng oán hận là một thứ mầm hạt thất xấu. Nó nẩy nở trong đầu óc ḿnh rồi th́ nó làm cho cái tâm địa của ḿnh cũng xấu xa theo.
Lưu ngừng nói nh́n em gái:
--Tôi hỏi thật, cô yêu anh Phủ lắm phải không ?
--Em không biết. Đừng bao giờ anh nên hỏi em câu đó.
--Lưu buồn rầu :
--Cô nói đúng. Không bao giờ tôi nên hỏi cô câu đó. Hỏi để làm ǵ. Phủ đă đi rồi. Anh ấy là người có tâm điạ thật tốt. Nhưng anh ấy không thể sống măi măi cái lối sống của anh ấy như bây giờ. Cô nên quên anh ấy đi. Anh Phủ không phải là thứ đàn ông đem lại hạnh phúc lâu dài cho người đàn bà.

Từ lần nói chuyện đó với em gái. Lưu nghĩ rằng Hiền đă quên được Phủ. Chàng mừng thầm. Chàng nghĩ đă đến lúc phải lo cho Hiễn tính đến chuyện gả chồng cho Hiền. Kiểm điểm những chỗ quen biết, chàng ngạc nhiên thấy rằng, tuy Phủ chơi bời phóng đăng nhưng thật không có một gă trẻ tuổi nào chàng quen, hơn được Phủ, cho em. Nhưng Hiền c̣n trẻ. Chưa có ǵ đáng lo. Chưa có vấn đề ǵ cần giải quyết gấp. Và, Lưu đă nghĩ lầm. Hiền không hề bao giờ quên được Phủ. Từ ngày Phủ bỏ đi, t́nh yêu ở Hiền đă hết là những rung động, những ước muốn, những tưởng tượng. Nó đà kết tinh thành thảm kịch trong tâm hồn người thiếu nữ tuy bề ngoài lặng lẽ, nhưng đa cảm vô cùng.

V́ kiêu hănh Hiền cố dấu không cho anh chị nh́n thấy nàng măi măi đau đớn và măi măi nhớ thương. Khi càng trở lại mănh liệt và nung nấu bấy nhiêu. Ban ngày nh́n thấy sự cố gắng ghê gớm của Hiền trong vai tṛ thản nhiên b́nh tĩnh mà nàng đóng, đóng một cách bướng bỉnh trước mặt anh ruột và chị dâu. Một vai tṛ lạnh lùng. Không một tiếng thở dài. Không một giọt nước mắt.

Nhưng ban đêm ! Trời ơi ! Những đêm hăi hùng, những đêm địa ngục. Cửa buồng khép lại. Yên lặng phủ xuống và ngọn đèn ngủ như một con mắt did.nh mệnh nh́n thấu suốt vào tâm hồn Hiền không c̣n dấu che và trốn chạy được nữa. Hàng vạn người con gái thất t́nh ở Sài G̣n này, có ai đau đớn như ḿnh đau đớn không, Hiền vẫn tự hỏi trong một so sánh năo nề đầm đià nước mắt. Hiền không nhớ đă đọc thấy ở đâu hai câu thơ :
“Rất nhiều con mắt ráo hoảnh mở trong hồn.
Như lân tinh trong búi cỏ về đêm”
Hai câu thơ hơi tối nghĩa với tâm hồn giản đơn của Hiền, nhưng nàng cảm thấy mang máng nó thật đúng với tâm trạng thao thức trong im sững, vật vă trong cô đơn của nàng.

Một đêm, Hiền đă ngồi đến hai giờ sáng, để viết một lá thơ cho Phủ. Một lá thư không bao giờ gửi đi, nàng gấp lại cẩn thận, dấu xuống dưới gối, như gói kín mối t́nh đầu dưới mái tóc, làm người bạn đêm đêm :

“Anh Phủ yêu dấu ,

Em viết cho anh một lá thư, em không biết anh ở đâu, anh không bao giờ trở lại, chúng ḿnh không bao giờ gặp nhau nữa, nên em có quyền nói hết, mà không ngượng ngùng, những điều em chỉ dám nghĩ, một ḿnh, không bao giờ nói ra được với ai, nhất là với anh. Đây là lá thư của những đêm dài không ngủ, những trằn trọc không cùng, những đớn đau thầm lặng. Anh Lưu và chị Mỹ mà đọc lá thư này, chắc anh chị ấy sẽ bảo nhau : “Cô Hiền cô ấy điên”. Anh đọc chắc anh cũng bảo thế. Em điên, điên thật, anh yêu dấu. Điên v́ em đă yêu anh. Điên v́ anh đă ruồng rẫy em. Điên v́ em yêu một t́nh yêu không có lối thoát, như bóng tối của một đêm không biết tới ánh sáng bao giờ. Em hằng nghĩ em hiện là đứa con gái đáng thương nhất trên trái đất này.

Nhớt một cái Tết Nguyên Đán nào, em và chị Mỹ đi coi một cuốn phim. Phim La femme aux deux visages. Em nhớ là Greta Garbo đóng th́ phải. Bộ phi, cũ, mờ ờ tỏ tỏ, xem thật chán. Vậy mà, bây giờ, em cứ luôn luôn nghĩ đến người đàn bà hai mặt trong cuốn phim đó. Hai khuôn mặt. Hai cuộc đời. Một khuôn mặt lặng lẽ như mặt hồ muà thu. Một khuôn mặt xao động như một đại dương nổi sóng. Một cuộc đời âm thầm như một cái bóng. Một cuộc đời khác tan nát trong đau khổ, đầy những đam mê và ham muốn dồn nén, nó che kín với bên ngoài nên nó tàn phá ở bên trong. Hai khuôn mặt, hai cuộc đời trong một con người. Điều khủng khiếp là hai khuôn mặt ấy không bao giờ nh́n thấy nhau, hai cuộc đời ấy không bao giờ được quyền nhập thành làm một.

Đọc đến đây chắc anh mỉm cười ngờ vực. Và chắc anh đă nghĩ : “Cái cô Hiền ngoan ngoăn nhu ḿ em gái của anh Lưu đọc tiểu thuyết nhiều nên viết thư như tiểu thuyết vậy”. Hoặc là anh sẽ nhún vai : “Cô Hiền thức thế và giản dị làm ǵ mà lăng mạn và t́nh cảm như thế được”. Vâng. Em cũng nghĩ như thế. Em không hiểu. Em không hiểu được em. Trong em, có một đứa con gái lạ mặt vừa xuất hiện, một khuôn mặt, không phải là cái khuôn mặt em nh́n thấy mỗi buổi sáng trong gương, khuôn mặt ấy em nh́n thấy không rời, rơ rệt, những đêm không ngủ.

Em cũng là một thứ Greta Garbo, một thứ đàn bà hai mặt rồi đó, hỡi anh yêu dấu. Em muốn sống, muốn yêu. Nhưng em, em không biết sống, biết yêu như thế nào. Sự dồn nén đưa em đến những ư tưởng và những ước muốn thật táo bạo và liều lĩnh. Đêm, em hằng mơ có anh nằm bên cạnh. Anh ôm lấy em. Những cản giác mê đắm về xác thịt mà em thấy dấy lên trong em, tuy chỉ là tưởng tượng, nhưng em nghĩ cũng chỉ mănh liệt được đến thế là cùng. Ra khỏi vùng tưởng tượng mê mẩn, người em ướt đầm mồ hôi, tay chân lạnh ngắt, đầu óc th́ nóng bỏng như một ḷ lửa.

Con Hiền ngoan ngoăn, con Hiền nhu mỳ mà tội lỗi và ham muốn như thế đấy, anh có thể ngờ được không. Những đêm không ngủ, tưởng tượng anh đang ôm trong tay một người đàn bà khác, em muốn phát điên lên. Thật là ghê tởm. Thật là xấu hổ. Con người khác, con người bên trong, con người yêu anh, con người của những đêm không ngủ ở em như thế đó.

Thôi, em không dám viết nữa. Em sợ em quá thể là sơ. Em sợ những ư tưởng của em. Lá thư này không bao giờ gửi đi. Không bao giờ anh được đọc. Em dấu nó dưới gối, dùng ư tưởng ḿnh làm bạn cho ḿnh bởi cô đơn. Em sợ, em sợ, hỡi anh yêu dấu”.

Tuy vậy thái độ thản nhiên của Hiều nếu có đánh lừa được Lưu, thực ra không hoàn toàn đánh lừa được Mỹ. Đàn bà với đàn bà, sự nhận xét tinh tế hơn nhiều. Mỹ cảm thấy một sự đổi thay nào đó đă xảy đến cho cô em chồng. Con mắt Mỹ như một ống kính hiển vi vẫn từ từ thoe rơi và chụp bắt ở Hiền những triệu chứng tố cáo sự thay đổi ấy.

Không thể rộng lượng và khoan dung như Lưu, sự ngờ vực ở Mỹ rất giản dị và cũng rất tầm thường. Mỹ cho rằng Hiền đă thất tiết với Phủ. “Hừ, c̣n làm bộ khóc lóc”. Mỹ hậm hực trong ḷng, tuy sợ chồng, Mỹ không dám hỏi thẳng Hiền, bắt Hiền thú nhận công khai sự nhơ nhuốc.

Đang đêm, ở trong buồng của người đàn ông. Người đàn ông đó lại là Phủ. Con hổ đói tước mặt con nai hiền hậu và dại khờ. Tránh sao cho thoát được Mỹ tin chế như thế. Giá Hiền thú thực với Mỹ, tâm sự với Mỹ, chắc Mỹ sẽ động tâm và sẽ xót thương Hiền vô cùng. Mỹ vẫn đợi chờ để đóng vai tṛ người chị dâu che chở bao bọc cho đứa em chồng tội lỗi. Vai tṛ này sẽ làm Mỹ kiêu hănh và sung sướng. Nhưng sự nín thinh của Hiền làm Mỹ cụt hứng.
--Này anh, cô Hiền dạo này làm sao ấy.
--Sao. Em thấy cô ấy làm sao?
--Anh không nhận thấy ǵ ư ?
--Không.
Mỹ bĩu môi :
--Anh th́ c̣n nhận thấy ǵ nữa.
Luôn luôn, Mỹ đặt ra cho chồng những câu hỏi lững lờ ư nghĩa bóng gió như thế về Hiền.
Với Hiền thỉnh thoảng Mỹ lại hỏi :
--Cô Hiền dại này xanh yếu lắm đấy nhé.
Hiền giật ḿnh nh́n chị dâu:
--Thế ạ ! Em vẫn như thường mà.

Hiền lo ngại nh́n Mỹ, lầm tưởng Mỹ đă đoán được cái tâm trạng đau đớn thầm kín của ḿnh. Nh́n vẻ lo ngại của Hiền, Mỹ càng đinh ninh là dự đoán của nàng đúng với sự thực. Cái hố ngăn cách hai chị em mở ra từ đó.

Mỹ cười mỗi khi Hiền trả lời chị nàng vẫn “như thường”. Nụ cười thoáng một chút riễu cợt độc ác làm Hiền lặng người đi. Sự hiểu lầm độc ác càng kéo dài, cái hố ngăn cách càng mở rộng. Và cái bóng dáng vô h́nh của Phủ v́ thế mà lúc nào cũng như thấp thoáng đâu đó.

o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  5  Next