hoàn
toàn thản nhiên một cách khinh khỉnh của ông hầu tước đều có tác
dụng trợ giúp cho nàng, lúc này cổ họng khô khốc, nói lí nhí
không ai nghe thấy ǵ hết. Hầu tước Ghiliac vui vẻ thuật lại mọi
t́nh tiết ông bắt gặp dọc đường làm nổi lên rất rơ tính cách của
người dân vùng này. Chốc chốc ông lại
quay sang nói với
Valderez. Nàng chỉ đáp ngắn gọn, cảm thấy hết sức lúng túng
trước tài tiếp chuyện xuất sắc của khách mà nàng linh cảm là con
người thích nhạo báng kẻ khác. Đồng thời nàng cũng bị trấn áp
bởi cặp mắt sắc và bí hiểm chốc chốc lại hướng về phía nàng.
- Valderez, trời nắng rồi đấy. Con nên đưa hầu tước Ghiliac ra
chỗ sân cao ngắm phong cảnh một chút, - đột nhiên ông Noclare
nói.
- Ông có muốn xem phong cảnh ở đây không ạ?
- Muốn lắm chứ, thưa tiểu thư!
- Ghiliac nói và lập tức đứng
lên.
Valderez trùm lên đấu chiếc mũ nhỏ bằng dạ nâu rồi dẫn Ghiliac
ra phía vườn. Trên lối đi chính, họ đi bên nhau. Valderez vẫn
chưa xua đi được nỗi rụt rè, không t́m được câu nào để nói với
chàng, vị hôn phu quá sang trọng đồng thời nhă nhặn một cách quá
b́nh thản và lạnh lùng kia. Nhưng Elie Ghiliac đâu phải loại
người chịu bối rối dù bất cứ chàng rơi vào t́nh huống nào. Chàng
hỏi Valderez về phong tục tập quán vùng này. Và Valderez trả
lời, cố gắng quên đi nỗi sợ hăi. Giọng tuy giản dị, nhưng nàng
cũng để lộ ra một khối óc thông minh, tinh tế, rất am hiểu khiến
Ghiliac không ngờ nàng có học vấn cao đến như thế. Bởi v́ đột
nhiên chàng thốt lên:
- Tôi vẫn đinh ninh tiểu thư chưa hề bao giờ đi ra khỏi nơi thôn
quê hẻo lánh này. Th́ ra tiểu thư hiểu biết rất rộng.
- Em được theo học ở Tu viện Bénédictiens bên cạnh Nhà thờ
Saint- Jean ngay gần đây cho đến năm mười sáu tuổi. Ở tu viện
chương tŕnh học rất rộng nhờ Mẹ Cả rất giỏi. Ngay về đây, lúc
rảnh em cũng đọc thêm... Nhưng về những kiến thức mới th́ ông
đừng hy vọng em hiểu biết ǵ nhiều đâu.
- nàng mỉm cười nói
thêm, một nụ cười rụt rè và hết sức duyên dáng, tạo cho vẻ mặt
nàng vẻ yêu kiều không thể tả được.
- Ồ không đâu! Tiểu thư đừng lo!
- Ghiliac vội vă đáp lại - Tôi
lại nhận xét thấy người ta đang nhồi nhét cho những cô gái tân
học đủ thứ kiến thức nhưng kết quả xem chừng lại vô cùng hạn
chế.
Hai người đă đến chân một bệ cao. Họ chậm chạp bước lên từng
bậc. Tuyết đông cứng lạo xạo dưới chân họ. Elie Ghiliac tỳ khuỷu
tay lên thành đá, ngắm rất lâu ḷng thung lũng trắng xóa, những
cánh rừng thông với tán lá phủ tuyết tinh khiết, những sườn núi
lởm chởm đá và giữa chúng là những khe sâu hoắm. Phong cảnh nơi
đây đẹp một cách hùng vĩ, dưới ánh nắng nhạt tạo thành những
khoảng lấp lánh trên mặt tuyết, và những cánh thông đỡ từng mảng
tuyết cũng ánh lên long lanh như dát bạc.
- Phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, nhưng một vẻ đẹp nghiệt ngă,
-
Elie Ghiliac nói và quay về phía Valderez. - Tiểu thư sống ở đây
chắc hơi buồn?
- Em có lúc nào rảnh mà nghĩ đến chuyện buồn hay vui? Với lại em
rất yêu vùng này. Phong cảnh thiên nhiên ở đây, ngay mùa đông em
cũng thấy rất đẹp.
- Nếu vậy th́ tiểu thư cũng sẽ mến vùng Arnelles đấy. Lâu đài
của chúng ta may mắn ở địa điểm đẹp nhất của miền Anjou. Phong
cảnh xung quanh rất đẹp. Đến đấy tiểu thư sẽ làm quen với một số
gia đ́nh rất đáng yêu. Tiểu thư có thích một cuộc sống náo nhiệt
không?
Chàng đưa ra câu hỏi đó khá đột ngột.
Valderez trả lời ngay:
- Ồ không đâu! Em rất dốt về điểm này, nhưng bằng vào những điều
em được nghe kể th́ em không thấy thích chút nào hết. Xưa nay em
chỉ thèm cuộc sống b́nh lặng, bận rộn và có ích.
Elie đưa mắt nh́n bao quát khuôn mặt nàng. Những nét thanh tú,
được ánh nắng dịu mùa Đông chiếu vào, làm đậm thêm những ánh
vàng óng trên mái tóc tuyệt đẹp được chải một cách giản dị.
Người có óc quan sát sẽ thấy ngay được vẻ chân thật tuyệt đẹp
trong cặp mắt nâu vô cùng đẹp của cô gái.
- Tiểu thư nói có lư và tôi chỉ biết tán thành những lời đầy hiểu
biết của tiểu thư, - chàng nói giọng nghiêm trang.
- Tôi thấy
trước là con bé Guillemette sẽ may mắn gặp được người giáo dục
tốt là thứ mà lâu nay nó phải chịu thiệt tḥi, có lẽ thế.
Có lẽ thế! Mấy chữ ấy khiến Valderez hơi lạ tai. Nàng rụt rè
hỏi:
- Liệu cháu có mến em không? Tính nết cháu thế nào ạ?
- Tôi xin thú thật với tiểu thư là tôi không biết rơ về cháu lắm.
Cho nên tôi không thể kể ǵ về cháu với tiểu thư được... À, phải
rồi, tôi nhớ có được nghe, do mẹ tôi kể lại, là con bé hơi ĺ x́
do sức khỏe không được tốt. Nhưng nó rất hiền.
- Ông không gặp cháu luôn ạ? - Valderez ngước mắt nh́n thẳng vào
khuôn mặt kiêu hănh đang hướng về phía nàng.
- Thỉnh thoảng thôi, khi nào tôi có công việc về Arnelles. Nhưng
việc chăm sóc cháu không phải của tôi. Mẹ tôi vẫn đảm nhiệm việc
ấy và từ nay là tiểu thư, bởi v́ tiểu thư đă làm một việc đáng
quí là chấp nhận ḍng họ của tôi.
Giọng chàng hầu tước quyết đoán và lạnh như băng, khiến Valderez
ngạc nhiên và sợ hăi trước t́nh nghĩa cha con mà nàng thấy thờ ơ
đến như vậy! Rất có thể Elie Ghiliac nhận thấy phản ứng của nàng
khi nghe chàng nói như vậy! Nhưng chàng không thèm giảm bớt thái
độ của ḿnh. Cắt đứt đề tài ấy, Elie hỏi, mắt liếc nh́n chiếc
nhẫn đính hôn hạt kim cương, trên đó đang lấp lánh, ánh ra những
tia phản chiếu rực rỡ.
- Tiểu thư thích chiếc nhẫn này không? Tôi chọn theo sở
thích của tôi, rất có thể không thích hợp với sở thích của tiểu
thư. Nếu đúng như vậy, tiểu thư cứ thành thật cho biết.
- Em cũng thích, thưa ông. Với lại em rất ít hiểu biết về các thứ
trang sức.
Nàng rất muốn nói thêm: "Chuyện này quá nhỏ so với những điều
khác đang khiến em băn khoăn!"
- Tiểu thư thích dùng trang sức chứ?
- Chưa bao giờ em nghĩ đến chuyện thích hay không thích những thứ
ấy, thú thật là như vậy.
- Tôi sẽ rất vui ḷng được tặng trang sức cho tiểu thư. Nhưng tôi
muốn biết sở thích của tiểu thư.
- Ông cứ chọn theo sở thích của ông th́ hơn.
- Cũng được, - chàng nói với giọng của một người đàn ông đưa ra
câu hỏi hoàn toàn nhă nhặn, nhưng lại được giải đáp theo cách
rất hợp lư.
Hai người rời khỏi bệ xây. Ông Noclare cùng cô con gái thứ hai
Marthe đă ra đón họ. Cả bốn người quay về lâu đài. Trước khi
vào, chàng hầu tước Ghiliac ngắm nghía kiến trúc cổ xưa của nó.
Khi đến cửa pḥng khách, Valderez xin phép lui. Bà Chrétienne
đang ốm. Nàng phải xuống giúp bà lo bữa ăn trưa, hôm nay hơi
phức tạp hơn mọi ngày.
Trong lúc nàng mặc tạp dề, bà Chrétienne đang cúi xuống bếp
than, ngẩng đầu lên nói bằng giọng trịnh trọng:
- Cô nhận lấy cái ông đẹp trai dân Paris ấy là sai lầm. Ông ta
không phải thứ người thích hợp với cô đâu.
- Bà căn cứ vào đâu, bà Chrétienne? - Valderez hỏi và gượng cười.
- Khó ǵ mà chẳng thấy? Quả ông ta có mă người và cách thức dễ
làm xiêu ḷng con gái, nhưng cô đâu thuộc loại con gái ấy? Cô
phải kiếm một cậu nào đứng đắn kia. C̣n ông này ấy à? Dù có là
hầu tước, dù có giàu đến mức không biết dùng tiền làm ǵ cho
hết, ông ta vẫn không thể đem lại hạnh phúc cho cô... Rồi cả thứ
này nữa.
Bà giúp việc già trỏ chiếc nhẫn kim cương đang lấp lánh trên
ngón tay cô chủ:
- Cũng không phù hợp với cô. Tôi sợ rồi hai người sẽ chẳng ḥa
hợp được với nhau đâu.
- Ôi sao bà vội đoán toàn điềm gở cả như thế, bà Chrétienne? Hy
vọng những điều bà tiên đoán sẽ không thành sự thật.
Bà già lắc đầu, lẩm nhẩm câu ǵ đó nghe không rơ. Bà ta nh́n vào
đâu cũng chỉ thấy toàn điềm gở, ông Noclare thường hay phàn nàn
về bà giúp việc này như vậy. Mà quả như thế. Bất cứ thấy ǵ bà
cũng đoán ngay đấy là điềm gở báo trước một chuyện chẳng lành.
Nhưng trong trường hợp này, Valderez thấy bà già đoán không phải
hoàn toàn sai. Nàng cảm thấy đằng sau vẻ ngoài nhă nhặn của hầu
tước Ghiliac, vốn quen sống trong giàu sang danh vọng, là một
trái tim băng giá khiến nàng lo lắng.
Mà quả đúng như thế. Không ai đi hỏi vợ lại b́nh thản như Elie
Ghiliac. Suốt trong bữa ăn, hầu như chàng chỉ nói chuyện với ông
Noclare về săn bắn, các rạp hát, về những môn thể thao quí phái,
toàn những thứ ông bố vợ tương lai thích thú nhưng vị hôn thê
th́ lại hoàn toàn chẳng biết ǵ hết. Hai hoặc ba lần, mặc dù
thấy cha cau mày, nàng vẫn lảng đứng dậy kiếm cớ phải làm một
công việc ǵ đó cần thiết, nhưng nàng làm với thái độ giản dị,
đáng mến và đàng hoàng khiến nàng vẫn y nguyên là một tiểu thư
quí tộc duyên dáng.
Elie Ghiliac tỏ ra như không thấy ǵ hết. Đúng là kiểu một lănh
chúa cỡ lớn, chàng rất biết cách thích ứng với mọi t́nh huống,
và lần này trong hoàn cảnh của một gia đ́nh nghèo chàng cũng giữ
được sự thoải mái không khác ǵ trong nhà chàng. Tại đó mặc dù
có cả đám đầy tớ hầu hạ, chàng vẫn rất khắt khe trong từng đ̣i
hỏi nhỏ. Và chàng ăn rất ngon miệng bữa cơm giản dị nhưng được
nấu nướng khéo léo giống như khi ăn những bữa cầu kỳ do đầu bếp
lành nghề điều khiển và chàng phải trả những khoản tiền rất lớn
cho họ.
Có một lúc Valderez đích thân thay món cho mọi người. Elie
Ghiliac đưa mắt nh́n bàn tay nhỏ nhắn, h́nh dáng rất đẹp, chỉ
hơi bị chuyển sang nâu và thô đi một chút do phải làm lụng quá
nhiều. Rồi chàng đưa mắt nh́n sang bàn tay của bản thân ḿnh,
trắng mịn, được chăm sóc tỉ mỉ như bàn tay của cô gái nhàn rỗi
và ăn diện nhất. Một nụ cười khẽ nở dưới hàng ria chàng, trong
khi một ánh mắt khó xác định thoáng hiện lên trong đôi mắt chàng
lúc chàng liếc nh́n khuôn mặt yêu kiều ửng hồng do hơi ấm trong
pḥng và trước hết là do xúc động.
Bữa ăn kết thúc, chàng hầu tước cáo từ ngay để ra ga cho kịp
chuyến tàu tối. Trước đó họ đă thỏa thuận là đám cưới sẽ tổ chức
sau đây đúng sáu tuần lễ.
- Sớm quá! - Valderez bất giác thốt lên.
Nàng đỏ mặt trước cặp mắt ngạc nhiên và hơi giễu cợt đột nhiên
quay nh́n nàng.
- Sau thời gian ấy tôi rất bận, cho nên tôi mong muốn tổ chức hôn
lễ càng sớm càng tốt, - Ghiliac nói. - Tuy nhiên, nếu tiểu thư
thấy gần quá, chúng ta có thể lùi lại theo ư tiểu thư thấy bao
giờ là thích hợp.
Nhưng Valderez đă kịp nghĩ lại. Nàng cũng hiểu rằng đă
quyết định rồi th́ không nên kéo dài. Thế là ngày tiến hành hôn
lễ được ấn định theo đúng như Elie Ghiliac đề nghị.
Chàng rể kỳ quái này không hề nói năng ǵ thêm, ngoài việc mỗi
ngày gửi đến cô dâu một lẵng hoa là thứ làm cho bà Noclare và cô
em Marthe của nàng trầm trồ thán phục.
Trong khi ấy bà giúp việc già
Chrétienne th́ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Đúng là phí tiền không đâu! Tại sao lại không chịu vác mặt đến
thăm vợ chưa cưới kia chứ, cái nhà ông bảnh trai ấy?
Riêng Valderez th́ nghĩ, chính như thế này lại hơn. Ít ra trong
những ngày cuối cùng c̣n ở nhà với bố mẹ, nàng cũng được thảnh
thơi, không bị quấy rầy, để có thể thoải mái suy nghĩ, tự củng
cố tinh thần thêm bằng cách cầu nguyện và nghe cha linh mục già
khuyên nhủ về tương lai sắp đến, cái tương lai đáng lo ngại, khi
nàng đă bị đặt dưới quyền lực của con người xa lạ kia, con người
mà nàng vừa mong muốn
hiểu rơ hơn, vừa sợ hăi sự hiểu rơ hơn ấy.
Người ta đem đồ dẫn cưới ấy. Valderez thản nhiên nh́n cha mẹ
nàng rỡ ra những tấm lụa quí, những bộ lông thú, những cuộn đăng
ten, lôi ra hai bộ trang sức, một đính kim cương, một đính ngọc
lam...
- Tất cả những thứ này đúng là vô giá!
- bà Noclare nói, giọng
nghẹn đi v́ thán phục - Ḿnh xem tấm áo khoác bằng lông thú này!
Sang trọng như trang phục của vua chúa vậy! Rồi thứ đăng ten
Alencon này nữa!
- Hừm? Ông ta thừa sức trả tiền tất cả những của này cho vợ ông
ta và c̣n trả nhiều thứ khác nữa ấy chứ!
- Ông Noclare đáp lại
vợ bằng cái giọng khi ḷng kiêu căng được thỏa măn, nhưng đồng
thời cũng kèm theo một chút ghen tị. - Con có thể tưởng tượng
cái bọc này trị giá bao nhiêu không? - Chà, nó không thèm nh́n
nữa kia ḱa! Có cô dâu nào như chị không? Chị mơ màng những ǵ
mà mặt mũi đờ đẫn thế kia?
- Thưa cha, con đang tự hỏi, ông hầu tước gửi những thứ này cho
con làm ǵ, bởi con sẽ sống ở thôn quê kia mà?
- À, ra chị nghĩ chuyện ấy? Tôi th́ bây giờ không c̣n tin vào cái
điều ông ấy nói kia nữa. Tôi tin rằng, sau khi chồng sắp cưới
của chị thấy vợ đeo trang sức lên người nổi hơn bất cứ bà mệnh
phụ nào khác, ông ấy sẽ dành cho chị một cuộc sống sang trọng
hơn là chị tưởng đấy.
- Con không mong như thế! - Valderez nói, giọng hơi hoảng hốt.
- Thôi đi! Để xem, rồi vập vào chị lại không mê mải ấy à? Chị sẽ
làm mọi người phải trầm trồ cho mà xem, cứ yên trí là như thế...
Khiếp thật. Ông ta quả là tay sành chơi. Đồ xa xỉ ông ấy thông
thạo không ai bằng! Con chịu khó học ông hầu tước rồi con sẽ trở
nên sành sỏi về nữ trang hơn bất cứ ai. Ông ấy là một bậc thầy
về ăn diện đấy, con gái ạ. Này, con thấy không, ông ấy cho toàn
những thứ rất hợp với nhan sắc của vợ chưa cưới nhé! Mấy viên
lam ngọc này sẽ rất nổi khi nằm trên mái tóc của con đấy,
Valderez ạ.
Ông Noclare ướm chiếc vương miện lên đầu con gái, c̣n Marthe th́
quàng lên vai chị tấm lụa mềm mại thêu chỉ bạc.
- Ôi con gái tôi đúng là sinh ra để mặc những thứ quí giá này,
con yêu quí của mẹ ạ! - bà Noclare kêu lên sung sướng.
Valderez lặng lẽ nhấc vương miện ra, đặt vào hộp như cũ, rồi gấp
tấm lụa diêm dúa lại. Sau đấy nàng lên nhà kho lấy số quần áo
giặt gần đây nhất.
Nàng sẽ sung sướng biết bao nếu đổi được tất cả những thứ đắt
tiền kia dù chỉ để đổi lấy một chút t́nh yêu và ḷng mến mộ nhau
giữa ông hầu tước và nàng.
Một tấm thiệp nhỏ đề tên nàng được gửi kèm theo tất cả những thứ
ấy. Lời lẽ trong mảnh giấy là cả một kiệt tác về lịch sự, tinh
tế, về giọng điệu nhă nhặn và về sự chu đáo một cách lạnh lùng.
Dù sao cũng phải thừa nhận hầu tước Ghiliac có một ưu điểm hiển
nhiên là không tự hạ ḿnh để bày tỏ những t́nh cảm mà chàng chưa
thấy có.
Valderez cảm thấy có bổn phận phải đáp lời ông ta. Xưa nay nàng
vẫn có lối viết giản dị và đáng mến, nhưng lần này nhiệm vụ vượt
quá khả năng của nàng. Trái tim nàng chưa hề rung cảm với vị hôn
phu. Thật ra nàng chưa hiểu ǵ về ông ta. Hơn nữa trí óc mỏi mệt
của nàng cũng không chịu mất công lựa chọn một vài câu phải
phép.
Nàng thấy váng đầu và hôm sau chuyển thành cơn sốt khá nặng. Do
đấy ông Noclare đành phải viết thư trả lời chàng rể tương lai
thay cho con gái đồng thời báo ông ta biết về bệnh t́nh của
Valderez.
Vẫn chu đáo như mọi khi, hầu tước Ghiliac gửi ngay bức điện hỏi
tin tức và tiếp tục gửi như thế cho đến hôm ông Noclare đánh
điện báo tin "Valderez đă hoàn toàn b́nh phục" chàng mới thôi.
Ngồi tại Hauts
Sapins, cô gái Valderez
suốt ngày phải nghe những lời ca ngợi vị hôn phu của nàng bằng
đủ mọi giọng điệu, cung
bậc. Đúng thôi, các thành viên gia đ́nh Noclare không thể có
thái độ nào khác đối với ông hầu tước, ngoài một niềm biết ơn to
lớn. Rất tế nhị, hầu tước Ghiliac gửi biếu bố vợ tương lai một
khoản lợi tức mà con số lớn đến mức không ngờ, khiến ông Noclare
mừng như được bay lên cung trăng. Cùng với bọc đồ cưới cho cô
dâu, chàng c̣n gửi cho bà Noclare và cô em vợ Marthe mỗi người
một số quà, đính theo một tấm danh thiếp với lời lẽ thân thiết.
Hiển nhiên chàng hào phóng và hào phóng ở tầm rất cao. Nhưng đấy
cũng có thể là tác phong của ḍng họ, nhân tiện chàng lại quá
giàu, điều đó có thể dùng để thay thế cho nhược điểm là tâm hồn
băng giá.
Lạy chúa! Xin hăy để cho tôi được tự do gắn bó với ông
ấy! - Valderez suốt ngày phải van xin mọi người.
- Xin hăy để
cho ông ấy trở thành người chồng tốt bụng và
chung thủy của tôi,
Và h́nh ảnh mỗi lúc hiện ra trong óc nàng đều vẫn y hệt thế: ông
hầu tước đang ngồi chuyện phiếm với cha nàng về những cách ăn
chơi hoặc ông ta đứng với nàng trên bệ cao, bộc lộ thái độ thờ ơ
đối với đứa con của chính ông ta! Vậy thật ra ông ta là người
thế nào? Điều bí mật ấy với nàng vẫn c̣n sâu lắng và đáng sợ.
Hầu tước Ghiliac đến Hauts
Sapins trước hôm tiến
hành hôn lễ ở nhà thờ hai ngày. Chàng trao cho vợ chưa cưới tấm
ảnh chụp của đứa bé Guillemette và báo tin chàng mới đến thăm
con gái ở lâu đài Arnelles. Và chàng cũng đă kiểm tra lại công
việc chuẩn bị để đón tân hầu tước phu nhân sẽ về ở đấy.
- Tôi đă báo họ biết tiểu thư sẽ đến đó,
- chàng nói thêm. - Tôi
tin rằng tiểu thư sẽ rất nhanh chóng biến đổi được cuộc sống của
đứa trẻ ấy, hiện c̣n đang non dại và những cô giáo dạy nó đă
lười biếng không chịu nghiên cứu bản chất của đứa nhỏ.
Valderez ngắm nghía khá lâu khuôn mặt non nớt, trái xoan, hơi
gầy và cặp mắt to đầy u buồn.
- Cháu không giống ông, họa chăng chỉ có mỗi đôi mắt,
- nàng nói
và ngước nh́n hầu tước Ghiliac.
- Đúng thế! Nó giống mẹ, - ông ta đáp ngắn gọn, lông mày hơi nhíu
lại.
Trong căn pḥng chỉ có hai người. Bà Noclare viện cớ hơi mệt để
tránh lên lầu. Ông Noclare th́ loay hoay t́m một tư liệu cổ mà
ông muốn đưa chàng rể tương lai xem. Cả hai ông bà đều cho rằng,
cặp cô dâu chú rể này quá ư tứ nên cần phải để họ ngồi riêng với
nhau.
Elie Ghiliac cầm chiếc cặp cời than, khom lưng để dựng lại một
khúc củi vừa đổ xuống ḷ sưởi. Chàng nói:
- Mai tiểu thư sẽ gặp mẹ tôi và chị Eléonore của tôi, cũng là tử
tước phu nhân Trollens. Cô em út Claude của tôi, c̣n gọi là phu
nhân bá tước Serbeck hiện đang ở Áo, rất tiếc không về dự được.
- Nhưng phu nhân đă gửi cho em một lá thư rất đáng yêu kèm theo
cả quà tặng rất quư nữa! Chắc phu nhân tính t́nh dễ thương lắm.
- Đúng, cô Claude này rất
hiền và rất đáng yêu, tôi tin tiểu thư sẽ mến cô ấy, hơn là chị
Eléonore nhiều. Chị Eléonore là kiểu phụ nữ tân tiến khiến tiểu
thư sẽ thấy hơi quái đản. Dù sao cũng phải thừa nhận chị
Eléonore rất thông minh và có tên tuổi trong văn đàn với tư cách
tiểu thuyết gia kiêm thi sĩ. Tiểu thư đă đọc thứ ǵ của chị ấy
chưa?
- Có, em đă được đọc vài bài thơ của tử tước phu nhân Trollens,
em có nhớ.
- Tiểu thư có thích không?
Cặp mắt nhung màu nâu của Valderez thoáng lúng túng.
- Em phải thú thật với ông rằng em không hiểu được những bài thơ
ấy, - nàng thật thà đáp.
Elie bật cười, tiếng cười trẻ
trung, không hề gợn một chút giễu cợt nào, hoàn toàn khác
tiếng cười của chàng mọi khi.
- Ôi! Đấy mới đúng là thơ tượng trưng thuần túy! Tiểu thư không
am hiểu về thứ đó... thậm chí bản thân tôi cũng vậy, cho nên
tiểu thư an tâm. Về vấn đề ấy giữa tôi và chị Eléonore đă nhiều
lần căi nhau. Thật khó mà thuyết phục nổi một phụ nữ đă cho ḿnh
là có trí tuệ cao siêu như vậy, nhất là chị ấy lại thấy ông
chồng cũng ca ngợi hết lời những sáng tác lù mù nhất của vợ! Anh
Anatole Trollens tội
nghiệp ấy đúng là ngu xuẩn không ai bằng.
Hôm nay có vẻ Elie rất vui và đă bớt lạnh lùng đi được khá
nhiều. H́nh như chàng hầu tước đang phát huy toàn bộ sức quyến
rũ không ai cưỡng nổi của chàng để chinh phục tinh thần của cô
vợ chưa cưới bé bỏng và chất phác. Chính v́ vậy buổi trưa hôm
nay chàng chăm sóc nàng nhiệt t́nh hơn mọi khi. Thỉnh thoảng cặp
mắt chàng dịu dàng hẳn lại, hướng về phía Valderez. Giọng chàng
trở nên tŕu mến. Và Valderez vừa choáng ngợp vừa bối rối thầm
nghĩ, việc phát hiện những mặt tốt của chàng và tạo sự gắn bó
giữa hai người xem chừng không đến nỗi khó khăn lắm.
- Ta vẫn c̣n chưa bàn đến chuyện du lịch trăng mật,
- lát sau
Elie nói. - Tiểu thư có muốn ta bắt đầu chuyến ngao du trăng mật
liền ngay sau khi làm xong hôn lễ hay để về nghỉ ở Arnelles vài
ngày đă?
- Em muốn được làm quen ngay với cháu Guillemette, nếu ông
không phản đối, - nàng đáp.
- Được thôi! Rồi sau đấy ta sẽ bắt đầu chuyến ngao du. Tiểu thư
muốn đi đâu? Nước nào tiểu thư thích đến thăm nhất?
- Có lẽ em thích Italia!
- Đúng là một chuyến đi theo công thức. Nhưng chính tôi cũng rất
yêu một số vùng của nước Ư tươi đẹp ấy và tôi rất vui nếu được
giới thiệu những nơi đó với tiểu thư. Dọc đường ta sẽ dừng lại ở
Menton để tôi có dịp
giới thiệu tiểu thư với những họ hàng thân thiết nhất của tôi,
công tước và công tước phu nhân Versanges, hiện đang nghỉ ở đấy.
Trên đường du lịch trở về ta có thể nghỉ ít ngày ở
Cannes, nơi đó tôi có
một biệt thự và một trại giống hoa. Ta sẽ tổ chức dạo chơi trên
chiếc du thuyền mới của tôi, hiện đang đóng và hai tháng nữa sẽ
hoàn thành. Chiếc du thuyền chắc sẽ làm tiểu thư thú vị nếu như
tiểu thư chịu được sóng biển. Sau đấy ta về Paris bởi phiên trực
của tôi ở viện Hàn lâm là vào cuối tháng Tư.
Valderez nghe, trong ḷng vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Vậy trong
suốt thời gian nàng ngao du với chồng như vậy th́ con bé
Guillemette làm thế nào? Nó không được khỏe, đang cần được chăm
sóc. Với lại ông hầu tước mới đây chẳng bảo nàng sẽ thường xuyên
sống ở lâu đài Arnelles là ǵ?
Thâm tâm nàng cũng hơi sợ sự thay đổi nơi cư trú. Tội nghiệp
Valderez, nàng chưa bao giờ đi đâu quá thành phố
Besancon. Và do không
hiểu được giá trị của bản thân ḿnh, nàng tự coi ḿnh thấp hơn
rất nhiều so với vị trí mà hầu tước Ghiliac đón đợi ở nàng.
Nàng c̣n có thêm một nguyên nhân nữa để sợ hăi: đấy là gia đ́nh
tương lai. Nữ bá tước Serbeck, em gái út của hầu tước Elie
Ghiliac, rồi công tước Versanges, ông trẻ của chàng cùng với phu
nhân với phu nhân vợ ông đă gửi quà cưới rất giá trị tặng nàng
kèm một lá thư hết sức t́nh cảm. Nhưng lá thiếp kèm theo quà của
bà hầu tước phu nhân Ghiliac, mẹ chồng tương lai của nàng, cũng
như của bà Eléonore Trollens th́ rất lạnh nhạt. Hai người này
khiến Valderez lo ngại. Nàng biết rằng họ rất kiêu ngạo, phù
phiếm. Và nàng nghĩ, hay là việc hầu tước Ghiliac chọn nàng đă
không được mẹ và chị tán thành? Tuy nhiên cả hai người ấy vẫn
chịu khó thu xếp để đến vùng núi Giuyra này giữa mùa đông lạnh
giá bất chấp bao nhiêu vất vả dọc đường cũng như tại đây, trong
thời gian lưu lại cho dù không đến nỗi dài lắm. Nếu như mẹ và
chị chồng nàng không ưng cuộc hôn nhân này th́ họ thiếu ǵ lư do
để không đến dự đám cưới?
Nàng sẽ giữ thái độ thế nào trong cách cư xử đối với họ, những
phu nhân quyền quư khác biệt với nàng? Nếu chỉ riêng nàng th́
không cần quan tâm đến thái độ của họ, nhưng bây giờ nàng lại
rất mong, một niềm mong
muốn mới mẻ, là không để xảy ra chuyện ǵ khiến Elie Ghiliac có
thể kém vui.
- Ông phải cho em biết những ǵ em cần phải làm, bởi v́ em rất
dốt về cách thức giao tiếp trong giới quyền quư, được không?
-
nàng đă hỏi vị hôn phu như thế lúc sau bữa ăn, khi chàng cáo lui
để nghỉ.
Hầu tước Elie Ghiliac đưa mắt và bắt gặp cặp mắt lo lắng tuyệt
đẹp của Valderez.
- Rất vui ḷng, nếu như tôi thấy cần phải nhắc. Nhưng tiểu thư
được trời phú cho một bản năng tuyệt vời thừa sức giúp tiểu thư
nhanh chóng thích ứng được với mọi t́nh huống.
Valderez hơi đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy một lời
khen thốt ra từ miệng chàng. Cặp mắt Elie Ghiliac lúc này gợi
lên trong ḷng Valderez một nỗi xúc động trước đây nàng chưa hề
thấy bao giờ.
Chương 7
"Tôi viết thư này cho ḿnh trong lúc đang sửng sốt và rất
bối rối. Lúc nhận lời làm nhân chứng cho cuộc hôn nhân của đứa
con gái đỡ đầu của ḿnh, tôi không ngờ lại gặp phải nỗi sửng sốt
do chú Elie gây ra cho tôi. Ḿnh nhận xét rất đúng, Elie là loại
người khác thường. Chú ấy tuyên bố không muốn lấy vợ đẹp, vậy
mà...
"Nhưng để tôi thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện. Buổi trưa hôm ấy, đám
chúng tôi đến Hauts
Sapins bằng xe trượt
tuyết, gồm có hầu tước phu nhân Ghiliac, cô Eléonore và chồng,
chú Anatôlơ Trollens, hoàng thân Sterkine, bạn Elie và tôi. Ông
Noclare tiếp chúng tôi. Ông như người vừa lột xác, giá ḿnh gặp
cũng khó nhận ra được. Ông ta chẳng c̣n nh́n thấy ai khác ngoài
chàng rể tương lai. Chúng tôi vào pḥng khách. Elie giới thiệu
ông Noclare và cô dâu với chúng tôi. Bỗng dưng một "cú đóng
màn"(1) ! (thuật ngữ sân khấu để nói một chỗ kịch diễn biến đột
ngột gây ấn tượng rất mạnh cho khán giả). Trước mắt chúng tôi
hiện ra một sắc đẹp siêu phàm, chưa bao giờ tôi được thấy ai đẹp
như con Valderez lúc ấy. Chao ơi! Sao mà con bé biến hóa nhanh
đến như vậy. Và lại có dáng điệu cử chỉ đàng hoàng, lịch thiệp
của bậc mệnh phụ, mặc dù vẻ nhút nhát vẫn chưa hết hẳn. Ḿnh
đoán được nỗi kinh ngạc của tất cả đám khách khứa chúng tôi chứ?
Và chắc ḿnh cũng đoán được con bé Valderez gây ấn tượng mạnh mẽ
đến mức nào cho bà hầu tước đáng thương ấy. Mặc dù bà ta giữ
nhan sắc giỏi đến như thế, nhưng vẫn không thể địch nổi với con
dâu tương lai của ḿnh. Và mặc dù bà hầu tước rất giỏi xử sự
trong giới thượng lưu nhưng cũng vẫn không giấu được hết toàn bộ
nỗi tuyệt vọng của bà. Sau đấy, hoàng thân Sterkine nói nhỏ vào
tai tôi một nhận xét rất chính xác:
"- May mà bà hầu tước không tác động được đến ông con trai
và ông ấy vẫn hoàn toàn chủ động được đời tư và cũng may mà tiểu
thư kia sẽ được chồng hết sức yêu chiều chứ nếu không được như
thế th́ thật quá oan uổng cho nàng!
"Hết sức yêu chiều ấy ư? Tất nhiên sẽ phải xảy ra như thế. Nhưng
tôi buộc phải nhận xét rằng chú Elie không có vẻ một kẻ đă mê
vợ. Và điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là con bé Valderez của
ḿnh cũng lại không có vẻ đă yêu chú ấy.
Đă đành hai bên chưa hiểu rơ nhau là bao nhiêu! Nhưng chúng ta
quen thấy nhiều cô chỉ nh́n thấy chú ấy trên ảnh chụp mà đă yêu
mê yêu mệt. Cho nên tôi vẫn cứ đinh ninh rằng con bé Valderez
tất sẽ bị choáng váng ngay từ phút đầu tiên nh́n chú Elie. Thật
ra chú ấy có tỏ ra khá lạnh lùng trong thái độ với con
Valderez...Và ḿnh biết không, cho đến nay tôi vẫn tự hỏi, không
biết vợ chồng chúng ḿnh nhúng tay vào việc giới thiệu đôi này
với nhau là đúng hay sai? Nên hay không nên? Nh́n nét mặt chú rể
buổi trưa hôm nay mà tôi thấy lo. Trong lúc chú ấy giới thiệu cô
dâu với khách khứa và người thân, tôi ngắm Elie và bắt gặp trong
đôi mắt chú ấy ánh lên một chút giễu cợt, trên cặp môi chú ấy
thoáng có nét mỉa mai chua chát là thứ mà tôi rất khó chịu mỗi
khi nh́n thấy. Tất nhiên con người ăn chơi ấy có tính thích được
quan sát đủ mọi sắc độ biểu hiện khác nhau nhưng tất cả những
sắc độ ấy đều được núp kín đằng sau nỗi sửng sốt lồ lộ trên nét
mặt những người ruột thịt của chú ấy và của cả một người bạn là
Hoàng thân Sterkine. Và tất nhiên tôi cũng nằm trong sống những
họ hàng thân thích tṛn xoe mắt này. Tôi chưa biết rồi mẹ chú
ấy, hầu tước phu nhân Ghiliac liệu có phát điên lên v́ ghen tị
với cô con dâu tương lai không? Cả chị chú ấy, cô Eléonore nữa
chứ. Phải chăng chú ấy khoái trá lắm?
Mà có thật chú ấy sẽ giam vợ ở Arnelles không? Lúc lên xe trượt
tuyết để đến ṭa thị chính, hoàng thân Sterkine đă nói thầm vào
tai chú Elie:
"- Anh bạn ơi, thật là bất ngờ quá chừng! Hiển nhiên là v́ nữ
hầu tước Ghiliac trẻ tuổi kia sẽ làm chấn động tất cả những
pḥng tiếp tân của thành phố Paris mất."
"- Anh nhầm rồi, tôi không nhằm để vợ tôi tham gia vào cuộc sống
phù phiếm ngu ngốc ấy, - chú Elie đă đáp như vậy để tỏ cho ông
bạn thân gốc Slaver kia là ông ta đă đưa ra một nhận xét vớ vẩn.
" Cô con gái đỡ đầu của ḿnh quả là một cô bé tuyệt diệu, cả
nhan sắc cũng như tâm hồn. Không, dùng chữ "con bé" ở đây quả là
không c̣n đúng nữa. Nó đă thật sự là một thiếu nữ, một thiếu nữ
c̣n nguyên vẹn sự tinh khiết, nguyên vẹn sự tinh tế tâm hồn,
liệu chú Elie có đánh giá được đầy đủ cái kho vàng mà chú ấy vừa
chiếm được không? Cái con người đă no nê đến mức chán chường mọi
thứ, con người tim trơ ấy liệu c̣n có thể xúc động trước một tâm
hồn tươi trẻ, một trái tim mà tôi đoán là tha thiết được yêu
thương và vô cùng nhạy cảm đồng thời cũng rất dễ bị tổn thương
ấy không? Liệu khối óc của chú Elie có lấn át mất trái tim chú
ấy hay không?
"Ḿnh à! Tôi thú thật là tôi vẫn không gạt đi được nỗi lo ngại
của tôi về ngày mai, lúc cô dâu chú rể sẽ phải đứng thề trước
bàn thờ Chúa! Ôi, nếu như cuộc chung sống của chú ấy với
Valderez không suôn sẻ th́ tôi thề sau này sẽ không bao giờ can
thiệp vào chuyện đời tư của chú ấy nữa.
"Bây giờ tôi kể ḿnh nghe một vài t́nh tiết nhỏ xung quanh
chuyện ăn ở của chúng tôi trong hai mươi tư giờ qua. Tôi nghỉ ở
lâu đài Hauts Sapins. Hầu tước phu nhân Ghiliac và cô Eléonore
đến nghỉ tại lâu đài Viret gần đây, nơi chủ nhân cho ông Noclare
tạm thời sử dụng. Cả chú Elie và hoàng thân Sterkine cũng sang ở
bên đó.
"Họ đă sửa sang những gian pḥng trong lâu đài Hauts Sapins,
nhanh đến mức có thể, tất nhiên là phí tổn do chú Elie chịu. Ông
Noclare thú thật với tôi là ông ta đang đứng trước một sự phá
sản hoàn toàn th́ nhận được lời cầu hôn của chú Elie Ghiliac,
việc này đă cứu họ thoát khỏi tai họa khủng khiếp đang chờ đón
họ. Tôi ngờ rằng con Valderez đă chịu nhận lời chỉ v́ thấy cần
phải hy sinh cho cuộc sống của gia đ́nh.
"Hy sinh mà lấy chú Elie!
Nghe hai chữ "hy sinh" ấy chắc chắn rất nhiều cô gái sẽ thấy
chối tai, ḿnh đồng ư với tôi không? Nhất là phụ nữ như cô bá
tước Brayles th́ không sao tin được có người nghĩ như thế. Nhưng
con Valderez thuộc loại người khác hẳn. Nếu chú Elie không yêu
nó tha thiết và chân thành th́ nó sẽ rất đau khổ. Bởi tôi không
tin nó là loại phụ nữ có thể măn nguyện trước t́nh cảm hời hợt
của chồng. Con Valderez không thể yêu một cách mù quáng, bất kể
chồng tốt hay xấu, có yêu vợ thật hay không, như rất nhiều phụ
nữ khác.
"Ḿnh thấy chưa tôi vẫn chưa hết lo cho con bé. Tôi sẽ t́m cách
gặp riêng chú Elie thăm ḍ xem ư nghĩ thật của chú ấy là thế
nào. Nhưng việc ấy rất khó, thậm chí không thể thực hiện được.
"Sắp đến giờ ăn rồi. Tôi phải dừng bút, ḿnh yêu quư ạ. Cô dâu
xinh đẹp nhờ tôi chuyển tới mẹ đỡ đầu của nó mọi t́nh cảm yêu
quư và những ấn tượng đẹp nó vẫn c̣n giữ về ḿnh. Bà Noclare
cũng vậy. Tôi rất ngạc nhiên thấy cuộc hôn nhân này của con gái
không hề khiến hai ông bà Noclare băn khoăn lo lắng ǵ hết. Cả
hai vợ chồng đều bị choáng ngợp trước chú Elie. Chú ấy có một
sức quyến rũ thật ghê gớm! Ngay đến tôi, nếu không tỉnh táo cũng
bị chú ấy áp đảo rất nhanh. Nhưng dù thế nào, nếu ở vào địa vị
ông bà Noclare, tôi cũng không giao con gái cho chú ấy một cách
dễ dàng như họ.
"Con bé Marthe rất xinh". Thằng Roland em con Valderez cũng đẹp
trai và ngoan. Nó có cặp mắt trong xanh giống như chị lớn của
nó. Ông Noclare kể với tôi là nó muốn sau này sẽ làm linh mục
nhưng ông ta không chịu. V́ e không khéo nó sẽ thành kẻ chơi bời
và nhu nhược giống bố nó mất.
"Tôi sắp dừng bút đây. Hai ngày nữa tôi sẽ có mặt ở nhà và sẽ
thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra ở đây cho ḿnh nghe, kể cả
những câu nói chua chát của bà hầu tước Ghiliac. Bà ta chắc hẳn
cũng đă nghi ngờ ngay từ khi nghe con trai kể về hướng t́m vợ
của chú ấy, mặc dù hôm đi Hauts
Sapins về chú ấy đă kể
với tất cả chúng ta: Tiểu thư Noclare nhận thực hiện mọi đề nghị
của tôi và sẽ là một người mẹ kế tuyệt vời của cháu Guillemette.
"Chắc hẳn là hầu tước phu nhân phải tha thiết xem mặt cô con dâu
tương lai lắm th́ mới chịu vất vả đến tận đây giữa mùa đông lạnh
giá thế này và chịu thiếu thốn mọi thứ trong suốt hai mươi bốn
tiếng đồng hồ chứ!"
o0o
Cuộc tiếp khách buổi tối sắp tàn. Pḥng khách lớn của lâu đài
Hauts Sapins được trang hoàng vội vă nhưng rất lịch sự, với
những cành cẩu cốt và trầm cửi treo trên tường, tối nay bỗng có
một h́nh dạng khác hẳn mọi ngày. Đă từ lâu lắm rồi, nơi đây
không hề diễn ra một cuộc họp mặt kiểu này. Gian pḥng cổ kính
chắc hẳn cũng phải ngạc nhiên giống như cô dâu trẻ tuổi kia, lần
đầu tiên tiếp xúc với một số trong những nhân vật danh giá nhất
của xă hội thượng lưu, cái xă hội mà sắp tới đây cô sẽ nhập
cuộc.
Tối nay Valderez mặc tấm áo liền váy mỏng do người thợ giỏi nhất
của thành phố Besancon
may cắt. Màu hạt dẻ nhạt vô cùng ăn nhập với nước da nơn nà của
nàng. Bên cạnh bộ trang phục cực sáng và quư của hầu tước phu
nhân Ghiliac, bộ cắt may theo kiểu rất độc đáo của phu nhân
Eléonore Trollens - cả hai đều là những nữ quư tộc đặc biệt cao
sang - bộ phục sức của Valderez tuy giản dị vẫn không hề bị mờ
nhạt.
Nàng nói rất ít. Hầu tước phu nhân Ghiliac kiều diễm, dáng vẻ
sang trọng, cặp mắt lạnh giá khiến nàng khiếp sợ. Phu nhân
Eléonore Trollens trẻ tuổi, dáng điệu dứt khoát, rất điệu bộ
cũng làm nàng không ưa, đúng như chồng tương lai của nàng đă nói
trước. Ông nam tước Trollens th́ không có ǵ đặc biệt. Riêng
khuôn mặt của hoàng thân Sterkine là làm nàng thấy mến. C̣n bá
tước Essil th́ chẳng nói làm ǵ bởi nàng xưa nay vẫn kính trọng
và yêu mến.
Trong lúc tiến hành hôn lễ và trong bữa tiệc, nàng biết ḿnh
đang là đối tượng để tất cả mọi người liên tục kín đáo xem xét.
Chỉ trong thâm tâm và không để lộ ra, nàng cảm thấy không thoải
mái trước sự chú ư ấy, nhưng nàng vẫn giữ được thái độ tự nhiên
mọi khi: giản dị đáng yêu, hơi dè dặt một cách nhă nhặn mà vẫn
kiêu hănh. Do đấy sắc đẹp của nàng hôm nay có thêm một vẻ đặc
biệt.
Chú rể Elie Ghiliac tối hôm nay rất nổi. Cách ăn nói và tiếp
chuyện của chàng rơ ràng đă thu được ḷng thán phục và yêu mến
của đám khách khứa mà ông Noclare mời đến, kể cả vị linh mục
già. Nghe chàng nói, Valderez vừa mừng, vừa lo sợ. Con người kỳ
lạ kia kiến thức uyên thâm, đưa ra những lư thuyết tinh thần
không thể bác bỏ được. Nhưng đang vui vẻ nói đột nhiên một ánh
mỉa mai xuất hiện trên miệng, mắt chàng hơi nheo lại giễu cợt.
Những biểu hiện ấy không lộ liễu nhưng nàng vẫn nhận ra được
khiến nàng hoang
mang. Cô dâu tội nghiệp
này đành chỉ biết phó thác và hy vọng mà thôi.
Ngày hôm nay hai người chưa có dịp nào ngồi riêng với
nhau. Không vị khách nào nhận thấy chú rể chằm bặp cô dâu.
Valderez cảm thấy chồng trở về thái độ lạnh lùng mọi khi. Th́ ra
mối chân thành buổi trưa hôm qua chỉ là ngoại lệ, giống như
nguyệt thực và trái tim nàng thắt lại.
Gần mười một giờ, những khách ở
Hauts Sapins đứng
dậy cáo lui. Valderez đứng dậy, ra khêu những ngọn đèn bằng nhựa
cây lúc này đă hơi tàn, nổ lách tách. Nàng hơi giật ḿnh, nh́n
thấy hầu tước Ghiliac đột nhiên đứng ngay bên cạnh.
- Đưa tôi làm cho. Áo em bằng vải mỏng dễ bắt lửa lắm đấy.
Chỉ vài động tác nhỏ, Elie đă khêu xong đèn. Chàng
quay
sang cô dâu:
- Em mặc bộ này rất đẹp. Em c̣n có thể xinh hơn nhiều nếu như
tối nay không bị quá mệt. Trong bữa tiệc em cũng chẳng ăn uống
ǵ được. Vào nghỉ đi, Valderez yêu quư của ta!
Chàng nói khẽ khiến giọng nghe thân t́nh khác hẳn mọi khi.
Valderez ngước cặp mắt long lanh cảm động nh́n chồng. Hàng lông
mi của chàng hơi chuyển động và một nét ǵ đó làm cặp mắt chàng
hiền dịu hẳn đi. Chàng hầu tước cúi xuống nâng bàn tay vợ lên
hôn một cách lịch sự và duyên dáng không ai bắt chước nổi. Nhưng
lần này cái hôn kéo dài lâu hơn thường lệ. Và chàng ngẩng đầu
lên, Valderez cảm thấy mặt nóng bừng và nàng nhận thấy trong ánh
mắt màu thẫm của chồng đang chăm chú nh́n ḿnh có một biểu hiện
mà nàng chưa thấy bao giờ.
Tối hôm đó, lúc một ḿnh trong pḥng riêng, Valderez cảm thấy
trên cả một tấm màn u ám đáng lo ngại bao phủ tương lai đă lóe
lên một tia sáng hạnh phúc, tuy chưa rơ rệt, mới chỉ giống như
một chút hửng sáng lúc trời đêm sắp chuyển sang buổi b́nh
minh. Nàng thấy tim đập
rộn ràng.
Chương 8
"Một cô gái ḍng họ Noclare lấy chồng đúng ngày mưa tuyết
sẽ dễ gặp bất hạnh trong cuộc sống gia đ́nh."
Bà già Chretiènne lẩm bẩm câu ca dao ấy lúc thức dậy vào sáng
sớm hôm sau là ngày cuối cùng của hôn lễ. Cuộc hôn nhân giữa hầu
tước Ghiliac với cô chủ hoàn toàn thoát ra ngoài những suy nghĩ
của bà già và bà chỉ nh́n thấy trong đó toàn những điềm gở.
Bà Noclare bước vào kiểm tra cách phục sức của con gái. Nhưng v́
mệt mỏi và cũng do quá xúc động bà lại ra ngay để về pḥng nghỉ
ngơi chút ít trước khi cùng mọi người ra nhà thờ. Marthe nán lại
để giúp chị sang sửa bộ quần áo và
trang sức.
- Hôm nay chị xinh quá, chị Valderez ạ! Chắc chắn hầu tước
Ghiliac sẽ phải...
Vừa lúc đó một tiếng gơ nhẹ ngoài cửa. Marthe ra mở cửa và thấy
bà hầu tước Ghiliac trong bộ y phục vừa lịch sự, sang trọng vừa
nhă nhặn đă được bà chọn lựa công phu để dùng trong đám cưới tại
vùng thôn quê này.
- Tôi vào gặp tiểu thư có được không?
- Được ạ, thưa phu nhân! - Valderez vội vă nói rồi bước ra đón
bà mẹ chồng tương lai.
Bà hầu tước ch́a tay.
- Ta vừa được biết mẹ con về pḥng để nghỉ ngơi chút ít, nên ta
nghĩ nên đến xem con có cần ta giúp ư kiến ǵ không trong việc
phục sức.
- Ôi, phu nhân quan tâm quá! - Vaderez nói.
Nàng rất cảm động v́ suốt ngày hôm qua lúc nào nàng cũng thấy bà
hầu tước tỏ thái độ lạnh lùng và dè dặt với nàng.
- Con rất biết ơn phu nhân, nhưng con đă xong xuôi cả rồi ạ.
- Con đúng giờ như thế là rất tốt, bởi v́ Elie rất khó chịu mỗi
khi phải chờ đợi ai.
Vừa nói bà hầu tước vừa nghiêng đầu sửa lại một chi tiết trên
mái tóc của con dâu tương lai.
Cặp môi hơi bậm lại. Trong khi đưa mắt ngắm nghía khuôn mặt
tuyệt đẹp của cô gái, bà bắt gặp luồng mắt màu nâu có ánh vàng
như được thiên nhiên tạo ra để bắt những trái tim sắt đá nhất
cũng phải mềm lại.
- Con mặc thế này là rất hợp... Chắc hẳn con thấy buồn sắp phải
rời xa gia đ́nh về ở với một gia đ́nh xa lạ chứ? ... Bởi v́ con
đă hiểu con trai ta nhiều đâu.
Bà hầu tước chăm chú nh́n khuôn mặt cô gái đang lo lắng.
- Đúng thế, thưa phu nhân, đấy chính là điều con đang lo ngại,
bởi v́ con rất muốn làm tṛn mọi bổn phận làm vợ, nhưng cho đến
nay con hầu như chưa hiểu ǵ về tính nết, sở thích của chồng
con. Con chưa hiểu hầu tước thích ǵ và không thích ǵ. Con muốn
được phu nhân cho con vài lời khuyên, kể cho con biết vài nét
tính t́nh của chồng con...
Một nét run rẩy khẽ lướt trên mặt bà hầu tước. Bà quay đi để
tránh luồng mắt tin cậy và chân thực của cô gái. Valderez ngạc
nhiên nh́n thấy vẻ thương hại hơi chua chát hiện ra trên mặt bà
Ghiliac.
- Con hỏi ta ư? Vài lời khuyên ư? Nhưng ta chỉ có thể
khuyên con đôi điều nếu như con gạt đi hết mọi ảo tưởng về con
trai của ta. À mà theo
con th́ bổn phận làm vợ của con là những ǵ?
- Thưa phu nhân... là yêu chồng, tậm tụy với chồng, tuân theo
tất cả những chỉ bảo nào đúng đắn, không trái với lương tâm của
con...
Phu nhân Ghiliac ngắt lời cô gái bằng một nụ cười ngắn.
- Tận tụy và phục tùng đúng là cần thiết. Nhưng c̣n về t́nh
yêu... th́ tốt hơn hết là con chỉ nên giữ mức vừa phải thôi, nếu
như con không muốn phải chịu đau khổ giống như vợ trước của
Elie...
- Chị ấy đă phải chịu đau khổ ạ?... Tại sao lại như thế được,
thưa phu nhân? - Valderez run rẩy hỏi.
- Bởi v́ sẽ không bao giờ con nhận được t́nh cảm đáp lại ở chồng
con đâu. Ngày Fernande c̣n sống, nó đă hiểu ra được phần nào. Nó
yêu chồng đến mức điên cuồng, nhưng để đáp lại nó chỉ gặp thái
độ lạnh nhạt khinh khỉnh, làm nguội đi mọi nhiệt t́nh của vợ.
Elie rất khó chịu khi thấy một biểu hiện nhỏ của ḷng ghen tuông
nơi vợ. Elie không hề yêu vợ. Nó lấy Fernande chỉ v́ ḍng dơi
của chị ấy ngang tầm với ḍng dơi của gia đ́nh chúng tôi và v́
chị ấy biết cách ăn mặc lịch sự và
sang trọng. Hồi ấy Elie
coi đó là điều quan trọng nhất. Nhưng ta thấy cần phải nói để
con biết, bây giờ nó không nghĩ như thế nữa. Con trai ta đă chọn
con chỉ v́ tính t́nh con giản dị, v́ con không hề biết
cung cách giao tiếp
trong xă hội thượng lưu hào hoa. Con trai ta muốn có một người
vợ đoan trang và có đủ
thông minh để không bắt
chước vợ trước của nó, chị Fernande tội nghiệp kia, cụ thể là
không cản trở chồng, để mặc cho chồng hoàn toàn tự do là thứ mà
Elie coi là quan trọng nhất trên đời. Fernande đă gây phiền cho
con trai ta thực ra chỉ v́ chị ấy quá yêu chồng. Con trai ta mắc
thói độc đoán rất nặng. Ngay từ khi c̣n nhỏ nó đă thích ǵ làm
nấy, không ai có thể lay chuyển được. Nhưng được cái nó rộng răi
hào phóng và rất quư phái. Nó chỉ mắc mỗi một cái tật là không
có khả năng yêu ai. Chính ta là mẹ nó mà cũng khổ tâm về cái
tính ấy của nó. Nó chỉ có óc mà không có tim!
Bà ấu tước Ghiliac nói giọng ôn tồn, b́nh thản, Đến câu cuối
cùng, trong giọng bà mới xen vào một nét chua chát.
Valderez lắng tai nghe mà người lạnh toát. Cặp mắt đầy lo âu
nh́n chằm chặp vào bà mẹ chồng tương lai. Bà hầu tước vẫn tiếp
tục nói:
- Tuy vậy, người phụ nữ nào thực tế, không mơ mộng và không đa
cảm vẫn có thể thấy hạnh phúc trong khi sống với con trai ta.
Nếu ai chỉ ân cần chăm sóc đôi chút, chứ không đ̣i can thiệp
vào công việc của chồng, không lo lắng mỗi khi chồng muộn hay đi
đâu xa như kiểu chị Fernande xấu số kia ngày trước. Do chăm lo
đến chồng nhiều quá, chị ta làm Elie bực bội. Nỗi bực dọc ấy mỗi
ngày mỗi tăng dần đến t́nh trạng con trai ta đă định rẩy một thứ
nước hoa phương đông có cái mùi mà Fernande rất sợ vào mọi thứ,
từ pḥng ở đến xe cộ cốt để vợ phải tránh xa. Nhưng giá Fernande
là người phụ nữ đứng đắn và biết điều th́ tránh được những dại
dột ấy. V́ vậy ta khuyên con hăy hiểu thân phận của ḿnh, biết
được rằng con trai ta mà chịu lấy vợ kế hoàn ṭan chỉ v́ hy vọng
có con trai nối dơi. Nếu đứa trẻ sinh ra lại là gái th́ nó sẽ
thất vọng hoàn toàn và không bao giờ tha thứ cho đứa trẻ ấy.
Elie không hề biết đến t́nh cảm bố con, cũng như t́nh cảm vợ
chồng. Ta nghĩ nên nói thật với con, bởi v́ con cầu xin ta kể về
tính t́nh của con trai ta. Ta thấy cũng phải nói thêm cho con
biết, Elie là loại đàn ông có kiểu tâm lư không ai bắt chước
nổi. Con trai ta nh́n vào ai cũng chỉ thấy toàn những thích thú
dở hơi, những mong muốn nhỏ nhen nực cười của họ. Nó đă nghiên
cứu khảo sát chán chê những loại phụ nữ thuộc loại phù phiếm
rồi, bây giờ nó muốn khảo sát đến loại phụ nữ non trẻ, khờ khạo,
thơ ngây. Ta đoán v́ thế nó mới cầu hôn với con. Ta tin rằng nó
muốn nghiên cứu tác động của nó vào một trái tim non trẻ để lấy
tư liệu dùng trong cuốn tiểu thuyết sắp viết. Cho nên con sẽ
phải chịu rất nhiều đau khổ nếu như con ôm hy vọng chinh phục
được trái tim của Elie. Bởi v́ rồi sẽ đến lúc con tỉnh ngộ, hiểu
ra rằng con trai ta chỉ coi con là vật để nghiên cứu khảo sát,
kiểm nghiệm. Đến khi khảo sát xong nó sẽ chán con.
Valderez mặt tái nhợt, hơi lùi lại, giọng run rẩy:
- Vậy là... Không! Con không thể lấy ông hầu tước được!... Con
không thể! Nếu t́nh h́nh đúng là như thế...
- Sao con lại nói vậy, con yêu quư của ta? Hay con có ôm ấp một
ước mơ thật? Thái độ con trai ta đă khiến con đặt hy vọng vào
thứ ǵ chăng?
Ai tinh ư có thể thấy được những âm sắc lúng túng trong giọng
nói của bà hầu tước. Nhưng đầu óc Valderez đang choáng váng
không c̣n để ư thấy ǵ khác nữa.
Đột nhiên nàng nhớ lại không khí cuộc gặp gỡ ngắn ngủi
tối hôm qua, lúc hầu tước Ghiliac giục nàng về pḥng ngủ.
Valderez c̣n nhớ giọng nói ấm áp, dịu dàng của chàng, cặp mắt
của chàng lúc đó đằm thắm làm sao, rồi cái hôn, đến giờ nàng vẫn
như c̣n thấy môi chàng đụng trên làn da môi nàng. Lúc đó nàng đă
thấy bao nỗi lo âu dường như tan biến hết.
Vậy mà bây giờ, theo như bà hầu tước, nói nàng chỉ là "vật khảo
sát", là tṛ chơi trí tuệ của chồng! Chẳng lẽ lại như thế?
Không! Không thể có chuyện ấy được!
Tuy nhiên, những điều nàng vừa nghe lại có phần trùng hợp với
những ǵ nàng linh cảm thấy trước kia, thái độ lạnh lùng, vẻ mặt
khó hiểu, nụ cười hoài nghi, cả lời thú nhận của chàng là không
có cả t́nh phụ tử đối với đứa con. Tất cả những cái đó đă từng
gợi lên niềm linh cảm nghi ngại và nỗi lo lắng của nàng đối với
Elie Ghiliac.
Đáp lại câu hỏi của bà hầu tước, Valderez chỉ nói rất khẽ:
- Con đă ôm hy vọng là t́nh cảm sẽ dần dần nảy nở giữa hai chúng
con. Nhưng vừa rồi phu nhân đă cho con biết rằng ông hầu tước sẽ
không yêu con và cũng sẽ không chấp nhận t́nh yêu của con...
Khuôn mặt cô gái lúc trước đă ửng hồng lên đôi chút bây giờ lại
tái dần. Giọng nàng như vất vả lắm mới cất lên được.
- Ư ta muốn khuyên con là t́nh yêu của con đối với Elie chỉ nên
ở mức độ vừa phải thôi và đừng gây phiền cho nó, thế là được. Ta
rất tiếc là đă làm con lo lắng, - bà hầu tước nói thêm, sau khi
thấy nét mặt Valderez biến sắc. - Ta thấy con dễ bị xúc động quá
đấy. Con nên tập cho quen cách trấn tĩnh, nếu không con sẽ luôn
đau khổ bên cạnh con trai ta. Elie rất ghét thói đa cảm. Con
hăy tin vào nhận xét của ta, Valderez, hăy cố giữ cho trái tim
luôn luôn b́nh thản, hăy bằng ḷng với một vài điều mà con có
thể được hưởng và đừng bao giờ mơ tưởng những điều không bao giờ
có. Con trai ta sẽ là người chồng tốt nếu con sống đúng đắn phục
tùng. Nó sẽ không làm phiền con nhiều bởi v́ nó sống ở
Paris là chính. Con sẽ
được hưởng một cuộc sống rất thanh b́nh, rất
sung sướng trong lâu
đài tuyệt đẹp ở Arnelles.
Những lời lẽ vừa rồi vẫn lẩn quẩn bên tai Valderez. Phải chăng
nàng đang ngủ và đây là giấc mơ đau đớn? Nhưng không! Bà hầu
tước đang đứng trước mặt nàng, vẻ mặt rất
trang nghiêm và chân
thành nữa. Bà đă dè chừng trước cho con dâu, chỉ do xuất phát từ
ḷng tốt, do thương nàng thơ dại, đồng thời bà có kinh nghiệm về
lần kết hôn trước của con trai bà rồi. Vả lại có ai hiểu Elie
bằng mẹ chàng?
Bà hầu tước đặt bàn tay lên vai Valderez.
- Cái đầu xinh xắn này có ôm ấp đôi ba mộng tưởng hăo huyền chứ
ǵ? - bà khẽ nói, - cũng dễ hiểu thôi! Con không mơ tưởng ta mới
lạ. Bởi v́ nếu vậy con sẽ là người phụ nữ đầu tiên không hề mê
con trai ta chút nào. Ta khuyên con đừng bắt chước Fernande. Chị
ta đă phải chịu quá nhiều đau khổ. Con hăy gh́m t́nh cảm lại.
đừng yêu con trai ta, bởi v́ nó sẽ không bao giờ yêu con đâu.
Tiếng Marthe hỏi bên ngoài:
- Chị xong chưa, chị Valderez?
- Chúng tôi xuống ngay bây gờ đây, - bà hầu tước Ghiliac đáp.
Rồi cầm bàn tay cô gái đang lạnh giá bên trong chiếc găng, bà
nói thêm, rất khẽ:
- Con đừng giận ta là đă hủy hoại một vài mơ ước của con. Chỉ do
con đề nghị, ta mới nói để con biết thực chất của con trai ta.
Một vài ước mơ! Than ôi! Những ảo tưởng bé nhỏ thảm hại ấy,
những niềm hy vọng thơ dại ấy nay đâu rồi?
- Không đâu, thưa phu nhân. - Valderez vội vă trả lời. Giọng
nàng run rẩy. - Con phải biết ơn phu nhân chứ. Phu nhân đă giúp
con thấy rơ hơn vai tṛ mà con là vợ có bổn phận thực hiện bên
cạnh ông hầu tước. Con thú nhận là khi nhận lời cầu hôn, con
không biết như thế. Nếu con biết th́...
Nàng không nói hết câu, vậy mà môi nàng đă run lên bần bật.
Hầu tước phu nhân Ghiliac không nói ǵ thêm. Bà mở cửa, bước ra.
Valderez theo sau. Khi
hai người vào đến pḥng khách, tiếng x́ xào thán phục một cách
kín đáo lan nhanh trong tất cả những người có mặt. Hầu tước
Ghiliac ngừng ngay cuộc tṛ chuyện với hoàng thân Sterkine và
cậu bé Roland,
quay ra nh́n cô dâu rất
lâu. Valderez đẹp lộng lẫy trong tấm áo cưới đuôi dài lê thê
quét trên sàn, làm dáng đi của nàng càng thêm vẻ cao quư. Tấm
mạng làm khuôn mặt nàng thêm nét lư tưởng. Sau đấy Elie Ghiliac
bước đến nâng tay nàng lên hôn...
- Tiểu thư làm sao thế này? Người lạnh toát!
- Chàng lo lắng
hỏi. - Tiểu thư có thấy trong người khó chịu không?
- Không đâu, cảm ơn hầu tước... em chỉ hơi mệt thôi,
- nàng đáp,
cố giữ giọng b́nh thản và đưa mắt sang nơi khác.
Nàng bước sang
chào phu nhân Trollens. Lát sau, nàng đă ngồi cùng với cha nàng
trong cỗ xe trượt tuyết phủ nêm xa tanh trắng và lưng ghế bọc
lông thú sang trọng mới được đưa tới Haust
Sapins ngày hôm qua.
Suốt dọc đường ông Noclare không để con gái lúc nào được rảnh
rang suy nghĩ, sắp xếp lại những nỗi băn khoăn. Do quá vui mừng
và hănh diện, ông đâm thành lắm lời, không ngớt miệng ca ngợi
chàng rể cùng ḍng họ danh giá của chàng. Valderez được cha đỡ
tay, bước như người mộng du vào ngôi nhà thờ nhỏ cổ kính chất
đầy hoa đem từ vùng biển Địa
Trung Hải lên. Trước đây hai ngày, hầu tước Ghiliac đă
báo cho ông Noclare biết hôm sau sẽ có hai người trồng hoa ở
trại hoa của chàng tại Cannes
đem tới toàn bộ số hoa cần thiết cho việc
trang hoàng nhà thờ.
Đấy là xa xỉ duy nhất trong nghi lễ này. Những dây hoa cánh
trắng, mỏng manh và thơm mát che lấp bức tường nham nhở bao
quanh nhà thờ, phủ trên bàn thờ Chúa, trang hoàng ngăn dành cho
dàn đồng ca và kéo dài đến tận chỗ cô dâu chú rể quỳ gối làm
phép cưới.
Nhưng Valderez không c̣n nh́n thấy ǵ hết. Hai tay ôm đầu nàng
thầm gào lên với Chúa nỗi lo lắng của tâm hồn nàng chất đầy băn
khoăn. Biết làm sao được? Nếu như sự thật là như vậy? Nếu như kẻ
mà nàng kết hôn chỉ là một thứ người ăn chơi, có trái tim lạnh
giá, một người chồng và người cha tồi tệ như bà hầu tước Ghiliac
đă kể sự thật ra với nàng?
Mà chắc bà nói đúng. Một mệnh phụ cao quư và rơ ràng là rất hiểu
biết kia đời nào thèm hạ ḿnh đi đặt điều cho ai, nhất là cho con
trai của bà! Hơn nữa tất cả những điều bà kể đều có lư. Ngay từ
buổi đầu mới gặp mặt hầu tước Elie, nàng đă linh cảm thấy ông ta
là người như thế rồi. Hôm đính hôn, thái độ ông ta mới lạnh nhạt
làm sao. Chắc hẳn ông ta làm thế để ngăn chặn nàng khỏi đi vào
vết xe của người vợ trước và đừng quá gắn bó với ông.
Nàng giật ḿnh khi ngẩng đầu lên, thấy chú rể đứng ngay bên
nàng, hai tay khoanh lại.
Vị linh mục già bước ra, theo sau là dàn đồng ca trẻ em. Ngồi
trước cây dằn đại phong cầm là cô con gái ông kiểm chứng viên
thị trấn Saint Savinien đang đàn bản nhạc dạo. Những âm thanh
trầm như rên rỉ rất ăn khớp với tâm trạng lo âu của Valderez.
Mùi thơm có phần quá đậm của những bông hoa kia tỏa khắp ngôi
nhà thờ nhỏ. Đầu óc Valderez quay cuồng và trước mắt nàng như
hiện lên một con đường tối tăm mà nàng đang phải ḍ dẫm đi vào.
- Lạy Chúa! Lạy Chúa! Con phải làm ǵ đây?
- nàng thốt lên lời
cầu nguyện từ trong đáy trái tim.
Vị linh mục bắt đầu nói lời răn dạy. Valderez nghe như đang
trong giấc mộng. Nhưng nàng cũng cố t́m trong những câu chữ văng
vẳng ấy xem có câu nào giúp được nàng trong cách thức xử sự sau
này...
"Ông có bổn phận phải yêu quư hôn thê như Chúa Jesus đă yêu Giáo
Hội của Chúa. Thế nghĩa là sao? Phải chăng Chúa đă yêu Giáo Hội,
hôn thê (trong ngữ pháp tiếng Pháp, từ "giáo hội" thuộc giống
cái) của Người đến mức hy sinh tất cả cho Giáo Hội. Phải chăng
Chúa đă hằng ngày chăm sóc Giáo Hội một cách tŕu mến? Phải
chăng Chúa đă coi Giáo Hội quư hơn mọi của cải, đẹp hơn mọi kỳ
quan trên Thiên Đường cũng như dưới thế gian do đấng Thánh Cha
tạo nên? Ông cần phải yêu quư người sắp trở thành hôn thê của
ông trước sự giám sát của Chúa..."
Bất giác Valderez ngước mắt lên nh́n chồng, hầu tước Ghiliac hơi
nghển cổ chăm chú nh́n vị linh mục, nét kiêu hănh không biểu lộ
một cảm xúc nào. Rất có thể lúc này nhà tiểu thuyết gia đang
nghiên cứu một kiểu linh mục thôn quê và trong bụng đang cười
thầm sự ngây thơ của con người chất phác kia, con người đang cố
khuyên ông hầu tước hăy yêu vợ, yêu một cách tận tụy quên ḿnh,
yêu hơn mọi thứ trên đời, noi theo gương đức Chúa.
"C̣n bà, bổn phận của bà c̣n là ǵ khác nữa ngoài việc gắp bó
với hôn phu của bà giống như Giáo hội gắn bó với vị thủ lĩnh
thiêng liêng?... Bà có bổn phận
chung thuỷ với hôn phu
của bà trong lúc sung sướng cũng như lúc gian khổ. Bà có bổn
phận yêu hôn phu tha thiết, sẵn sàng hy sinh mọi thứ v́ hôn phu,
phải chăng chỉ trừ mỗi một trường hợp là khi bà cần cứu rỗi linh
hồn của bản thân bà?"
Yêu ông ta ư?
Nhưng lúc này đây, nàng đâu dám yêu? Nỗi sợ biến thành kẻ bị mắc
lỡm, sợ thấy ḿnh biến thành vật khảo sát phục vụ cho óc hiếu kỳ
của nhà tâm lư gia, cho sự tiêu khiển của một kẻ quen thói chơi
bời... nỗi sợ ấy khiến thâm tâm nàng luôn luôn nghi hoặc. Ôi tại
sao bà hầu tước Ghiliac đem nói tất cả những chuyện đó ra với
ḿnh nhỉ? Valderez trước đó đă cố gắng dùng cầu nguyện dùng nghị
lực để buộc ḿnh phải sẵn sàng làm tṛn bổn phận mới, buộc ḿnh
phải gắn bó một cách nhẫn nại với người chồng chưa quen thuộc
kia! Vậy mà bây giờ nàng không c̣n biết ḿnh phải làm ǵ nữa.
Giá như bà hầu tước không nói ra th́ nàng vẫn cứ ngây thơ trao
trái tim ḿnh một cách đơn giản và tin cậy...
"Tin vào cái ǵ đây? Ôi, ta biết tin vào cái ǵ bây giờ?"
Nàng đă hoang mang tột độ.
- Ḱa, Valderez !
Hầu tước Ghiliac hơi nghiêng ḿnh, nói rất khẽ, giọng ngạc
nhiên. Valderez sực tỉnh, nhận thấy đă đến lúc phải bước lên gần
ban thờ Chúa. Nàng đưa chân như cái máy tiến lên vài bước, đứng
vào bên cạnh chú rể. Mắt nàng mờ đi. Vô vàn bông hoa dường như
nhảy nhót loạn xạ trước mắt nàng.
Tiếng hầu tước Ghiliac trả lời ngắn gọn và rất rành rọt "có" đáp
lại câu hỏi của vị linh mục làm nàng tỉnh hẳn. Vị linh mục hỏi
tiếp:
- Bà Valderez , bà có bằng ḷng chấp nhận ông Elie Ghiliac là
hôn phu chính thức, hợp pháp không?
Ngôi nhà thời hoàn toàn lặng lẽ. Valderez nghe rơ tiếng tim đập
rất mạnh trong lồng ngực ḿnh. Một nỗi lo sợ xoáy vào sâu thẳm
trong ḷng khiến nàng run lẩy bẩy. Nàng ngước mắt nh́n vị linh
mục. Ông cụ già phúc hậu ấy đă nhận ra câu nàng muốn hỏi. Con
chiên nhỏ tội nghiệp này đang cần ông cứu giúp. Nhưng có chuyện
ǵ vậy? Valderez cảm thấy luồng mắt của hầu tước Ghiliac hướng
thẳng vào ḿnh. Xung quanh nàng, mọi người đều căng thẳng chờ
đợi.
Người ta bắt đầu nhận thấy một nỗi ngập ngừng khó hiểu trong
ḷng cô dâu...
Giọng rất khẽ, hơi nghẹn, nàng bật lên cái tiếng nói sẽ buộc
nàng vào chung số phận với hầu tước Ghiliac
Thế là xong. Nàng đă trở thành vợ ông ta! Chàng hầu tước nâng
bàn tay vợ để lồng nhẫn cưới. Nhưng bàn tay Valderez run rẩy quá
khiến chàng phải hai lần giữ lại mới lồng được chiếc nhẫn vào
ngón tay cho nàng.
Mọi người dự lễ đều nh́n thấy mặt cô dâu méo xệch. Và khi nàng
tựa vào cánh tay chú rể bước trên lối đi hẹp, tiếng th́ thào lan
ra trong số khách dự: "Đẹp đôi quá!" Rồi " Nhưng sao mặt cố dâu
nhợt nhạt thế kia?"
Hầu tước Ghiliac đỡ vợ lên xe, đắp tấm lông thú lên người nàng
rồi ngồi xuống bên cạnh. Suốt chặng đường ngắn thôi, từ nhà thờ
đến lâu đài Haust Sapins, hai người không nói với nhau một lời.
Valderez hơi quay đầu đi để tránh cặp mắt mà nàng biết đang nh́n
ḿnh với vẻ ngạc nhiên, ḍ hỏi. Bỗng tim nàng đập loạn xạ. Chắc
hẳn suốt đời Valderez không bao giờ quên cái bữa tiệc cưới hôm
ấy. Trong lúc ḷng dạ mỗi lúc một tan nát thêm, v́ lo âu giằng
xé th́ nàng vẫn cứ phải tṛ chuyện, cười nói và làm mục tiêu cho
mọi người ngắm nh́n, ḍ xét. Lúc bữa tiệc kết thúc th́ cũng là
lúc nàng tuởng như không c̣n đủ sức chịu đựng thêm được nữa. Mọi
nguời đứng dậy rời khỏi pḥng ăn.
Chồng nàng cúi xuống bảo nàng:
- Đă đến lúc em phải chuẩn bị lên đường rồi đấy, Valderez .
-
chàng nói rất khẽ.
Cổ họng nghẹn lại, nàng không sao nói ra được thành tiếng, đành
chỉ gật đầu. Nàng lén ra khỏi pḥng ăn, rẽ vào một căn pḥng
nhỏ.
Ôi lúc này nàng mới được ngồi một ḿnh, cách xa tất cả mọi
người, nhất là xa "ông ta" là người lúc nào nàng cũng thấy đang
chăm chú nh́n nàng trong suốt thời gian bữa tiệc. Nàng cần ngồi
một ḿnh để được suy nghĩ, được tự nhủ rằng ḿnh đă phạm tội,
một tội tày đ́nh.
Đúng là tội lỗi, bởi v́ nàng nói tiếng "có" trong lúc nỗi lo sợ
đă xâm chiếm toàn bộ con người nàng, trong lúc h́nh ảnh hố sâu
tinh thần ngăn cách hầu tước Ghiliac và nàng đă ngự trị trong
trái tim nàng. Nàng đă nhượng bộ trước nỗi phấn khởi của tất cả
những nguời lúc đó có mặt tại nhà thờ, sợ nếu nàng trả lời
"không" th́ sẽ gây nên cơn thịnh nộ của cha nàng và sau đấy nàng
sẽ nh́n thấy biết bao hậu quả khủng khiếp khác nữa.
Valderez đă nói "có" và như thế mặc nhiên nàng đă hứa hẹn yêu
chồng. Và nàng sẽ phải thực hiện lời hứa bất cứ hoàn cảnh nào,
bất cứ chồng nàng đối xử với nàng ra sao. Nhưng bây giờ làm sao
nàng yêu được, khi mà nỗi nghi hoặc, lo sợ trong đáy ḷng nàng
vẫn tồn tại?
Trong căn pḥng bên cạnh, cửa vẫn để ngỏ và một tiếng chân tự
tin và mềm mại đang giẫm lên sàn. Valderez rùng ḿnh sợ hăi khi
thấy một bóng đàn ông tiến về phía nàng. Theo bản năng, nàng lùi
sâu vào tận trong góc.
Hầu tước Ghiliac đứng lại một lúc. Nét mặt chàng hơi cau lại.
Rồi chàng tiến về phía vợ, nói bằng một giọng thản nhiên kèm
chút giễu cợt:
- H́nh như tôi làm em nghĩ tôi là con ngáo ộp ư? Valderez ? Em
có thể cho tôi biết nguyên nhân được không?
Vẻ nhợt nhạt trên mặt Valderez bây giờ chuyển sang thành đỏ rực.
Cả một khối lẫn lộn sợ hăi và nghi ngờ khiến nàng như phát điên.
Nàng bỗng thấy cần phải nói thật. Giọng nàng run run:
- Em đă phạm một tội lỗi... Em đă phạm tội là tuân theo
sức ép của cha mẹ, bởi v́ đối với ông, em chỉ thấy sợ chứ không
thấy có một t́nh cảm nào khác. Mới vừa rồi đây, lúc nghe cha
linh mục kể ra những bổn phận của nguời vợ tín đồ đạo Thiên
Chúa, em cảm thấy không bao giờ em có thể... đối với ông...
Valderez không dám nh́n thẳng vào mặt chồng, như nàng dám dũng
cảm nói lên tất cả những ǵ nàng thấy có bổn phận phải nói, một
cách hoàn toàn thẳng thắn để chồng hiểu rơ t́nh cảm thật của
nàng.
- Ôi, th́ ra những thứ vặt vănh của một cô gái ngoan đạo làm cho
phu nhân băn khoăn?... Bởi v́ ông già linh mục kia bảo với phu
nhân rằng vợ có bổn phận phải yêu chồng nhưng phu nhân lại thấy
không thể làm tṛn cái bổn phận ấy đuợc chứ ǵ? Phu nhân yên
tâm, tôi không khắt khe như ông già ấy đâu. Và nếu phu nhân
không ban cho tôi t́nh cảm th́ tôi cũng sẽ bỏ qua chuyện ấy. Tôi
không coi đó là một tội, phu nhân hăy tin là như thế.
Chàng nói bằng cái giọng lạnh lùng châm biếm, càng làm nổi bật
thái độ thung dung và
hài hước của lời tuyên bố trên. Valderez rùng ḿnh. Ngước mắt
lên nàng bắt gặp một cái nh́n vừa kiêu kỳ, vừa nhạo báng, vừa
bực dọc rất khó xác định.
- Ông hiểu việc hôn nhân theo cách đúng là kỳ quái!
- Valderez
nói và cố giữ cho giọng được b́nh tĩnh.
- Xin lỗi, nhưng đây không phải là tại tôi! Chính phu nhân vừa
thú nhận với tôi một điều không lấy ǵ làm êm tai cho tôi. Vậy
ra là tôi đă gây cho phu nhân một cảm giác khiến phu nhân muốn
tránh xa tôi. Và như thế ḷng tự trọng buộc tôi phải trả lời phu
nhân cái câu vừa rồi. H́nh như khi nói phu nhân không hề nghĩ
đến là điều nói ra sẽ đẩy tôi đến tâm trạng tuyệt vọng chắc?
Ôi, nàng đâu có nghĩ đến chuyến ấy. tội nghiệp Valderez . Nhưng
nàng cũng không ngờ chồng đáp lại với giọng lạnh lùng và giễu
cợt đến như vậy, sau khi đă nói và nh́n nàng một cách đầm ấm như
tối hôm qua.
... C̣n về quan niệm của tôi về hôn nhân th́ tôi không rơ tôi có
đánh giá nó thấp hơn quan
niệm của một cô gái nỡ để người khác nắm chặt lấy tay bắt ép lấy
một người mà cô ta có thể sẽ gây cho anh ta nỗi đau khổ, để rồi
sau khi nhận phép cưới xong xuôi mới bộc lộ ra cho chồng biết
t́nh cảm thật của ḿnh.
- Ông hầu tước!
Mặt Eli Ghiliac hơi ửng đỏ.
-
Tôi xin phu nhân tha lỗi nếu như lời tôi nói có xúc phạm đến phu
nhân. Nhưng chính phu nhân là người đầu tiên thú nhận với tôi...
- Là em đă quá vâng lời cha mẹ. Lúc ấy em hy vọng t́nh cảm sẽ
nảy nở giữa hai vợ chồng và em đă quyết định sẽ làm tṛn mọi bổn
phận của người vợ. Ông hăy tin em không nói sai. Nhưng mới vừa
rồi em mới được hiểu rằng em đă lầm, rằng em sẽ không bao giờ có
thể...
- Th́ đă muộn chứ ǵ? Chuyện đă xong rồi không thể làm lại được,
trừ phi phu nhân yêu cầu huỷ bỏ cuộc kết hôn này với lư do là đă
bị ép buộc.
- Ôi đúng thế, đúng thế!
Lời kêu lên ấy là bột phát. Một vẻ giễu cợt làm nhếch cặp môi
của hầu tước Ghiliac
- Liệu phu nhân có đủ dũng khí để nh́n vào cuộc sống của phu
nhân nơi đây sau một việc đứt đoạn như thế không?
Valderez rên rỉ hạ cặp lông mi dài và vàng óng xuống như khỏi để
ai nh́n thấy cặp mắt đau khổ của nàng.
- Ôi, ông không biết rằng em sẵn sàng chịu đựng mọi nỗi khổ chỉ
cốt khỏi phải nói cái tiếng đă gắn kết em vào với ông suốt đời!
Hầu tước Ghiliac hơi lùi lại. Mặt chàng đanh lại và cặp mắt tối
sầm xuống, gần như thành đen.
- Đứng trước một nỗi ghét bỏ được nói toạc ra như thế, bổn phận
nguời quư tộc buộc tôi phải khuất phục,
- chàng nói giọng lạnh
như băng. - Nhưng tôi hoàn toàn không muốn việc huỷ hôn này diễn
ra quá ầm ĩ. Trước mắt mọi người phu nhân vẫn là nữ hầu tước
Ghiliac. Nhưng thực ra phu nhân và tôi sẽ sống riêng biệt, mỗi
người đều giữ độc lập của ḿnh. Tôi xin được hân hạnh đưa phu
nhân đến Arnelles, và tôi hy vọng phu nhân sẽ theo đúng điều cam
kết, nghĩa là trông nom bé Guillemette. Bây giờ xin phu nhân cho
phép tôi báo tin , chúng ta chỉ c̣n mười lăm phút nữa là phải
rời khỏi Haust Sapins.
- Cho em ở lại đây... như thế hợp lư hơn nhiều,
- Valderez nói
giọng lạc hẳn đi.
- Hay tôi phải nhắc phu nhân để phu nhân nhớ lại lời răn: "Vợ
phải theo chồng!" Tôi
xin không yêu cầu phu nhân bất cứ điều ǵ ngoài một điều duy
nhất ấy.
Nàng chắp tay tiến về phía chồng, Valderez van vỉ:
- Em van ông, cho em ở lại đây!
- Hầu tước Ghiliac đưa mắt đi chỗ khác, lạnh lùng đáp:
- Về điểm này quyết định của tôi là không thể lay chuyển. Phu
nhân thay quần áo. Tôi
đợi phu nhân ngoài pḥng khách.
Eli Ghiliac mở cửa trước mặt Valderez . Nàng đờ đẫn bước ra, đi
về phía cầu thang gác. Nhưng đến chân cầu thang nàng phải đứng
lại v́ hai chân tê bại như bằng gỗ.
Một bàn tay khẽ đặt lên vai nàng. Tiếng Roland th́ thầm:
- Chị làm sao thế, chị Valderez ?
- Chị hơi mệt. Không sao đâu, em đừng lo.
- Bao giờ th́ chị về chơi, chị Valderez ? Liệu ông hầu tước có
cho chị được về thăm nhà luôn không?
- Cậu bé nh́n chị tŕu mến.
Trong đàn em, Valderez quư Roland nhất v́ cả hai chị em đều tế
nhị và thẳng thắn cho nên bao giờ cũng hợp ư nhau.
Valderez cúi xuống cầm bàn tay đứa em trai.
- Em hăy luôn cầu Chúa cho chị,
Roland ạ, - nàng th́
thầm.
Nàng quay đi rồi vội vă
bước lên thang gác để gh́m đi khỏi oà khóc. Vả lại nàng rất
không muốn "họ" nh́n thấy nàng đau khổ, tất cả những người mà v́
họ nàng chấp nhận sự hy sinh.
Bây giờ th́ nàng hiểu được, ít nhất th́ bà hầu tước Ghiliac cũng
nói đúng một điểm: Eli chỉ là kẻ ích kỷ, lạnh lùng, không có
tim.
Và nàng không c̣n hồ nghi ǵ nữa, ông ta đă nói toạc ra, ông ta
không cần quan tâm đến vợ có yêu ông ta hay không.
Ôi, giá như ông ta quát tháo, chửi rủa, nàng c̣n thích hơn nhiều
so với kiểu nói nhỏ nhẹ nhưng đầy mỉa mai chua chát ấy.
Chỉ cần một tiếng thôi, một tiếng nói ra phúc hậu và rộng lượng
đối với côi gái trẻ kia, vừa mới thật thà tự buộc tội ḿnh, có
phải đă đánh tan được nỗi nghi ngờ, nỗi sợ hăi trong ḷng cô
không?
Nhưng bây giờ?
Valderez thay quần áo
một cách hờ hững, rồi nàng đưa mắt ngắm căn pḥng rộng cũ kỹ chỉ
có vừa đủ những đồ đạc hết sức cần thiết, nhưng nghèo nàn. Nơi
đây nàng đă lo lắng bao nhiêu công việc gia đ́nh nhưng nàng
không phải chịu nỗi đau khổ kiểu như hiện nay. Valderez quỳ
xuống trước cây thánh giá treo
trên đầu giường, chắp tay cầu nguyện:
- Lạy Chúa! Nếu như con đă phạm tội lỗi, cầu Chúa hăy thương
xót, hăy hiểu cho rằng chỉ v́ con ngu dốt! Và cầu Chúa nâng đỡ
con trên con đường mà con sắp phải bước vào.
- Chị Valderez , chị xong chưa? Hầu tước Ghiliac nhắn chị là đă
đến giờ lên đường rồi đấy,
- tiếng cô em gái Marthe bên ngoài.
- Chị ra đây.
Ôi, giây phút lên đường! Mới tối hôm qua nàng c̣n chưa thấy sợ
nó, vậy mà hôm nay!...
o0o
Valderez chào tất cả những người ruột thịt, trong ḷng đau đớn.
Nàng hứa sẽ viết thư về luôn, viết luôn...
- Con sẽ có dịp về thăm cha mẹ với các em chứ, Valderez ?...
Eli, anh cho phép em nó về chơi chứ? - Bà Noclare hỏi, thấy mặt
con gái tái nhợt cũng hơi thương.
- Valderez muốn về lúc nào cũng được! Phu nhân được quyền hoàn
toàn thoải mái đi bất cứ đâu! - Hầu tước Ghiliac đáp, cúi đầu
chào mẹ vợ.
Trong lúc chàng chia tay với gia đ́nh bên vợ th́ Valderez đi ra
ngoài cửa. Lúc này nàng cảm thấy muốn rời cho nhanh khỏi
Haust Sapins.
- Tôi sẽ cầu Đức Mẹ Đồng trinh phù hộ cho cô, cô Valderez ạ, tôi
tin rằng cô sẽ c̣n phải chịu đựng nhiều nỗi khổ tâm.
Đấy là bà cụ Chrétiènne đứng bên cạnh cửa nói những lời như thể
tiên tri.
Valderez cúi xuống hôn vào hai má nhăn nhúm của bà cụ.
- Chào bà Chrétiénne. Phải rồi, bà hăy cầu nguyện cho Valderez
này nhé.
Nói xong nàng vội vă ra sân, bởi v́ nước mắt trào ra làm cổ họng
nàng tắc lại.
Sau mười lăm phút, cỗ xe trượt tuyết chở hầu tước Ghiliac và
nàng ra đến ga xe lửa. Cùng đi với hai vợ chồng là bà hầu tước
đi Cannes, hai vợ chồng Trollens, bá tước Essil và hoàng thân
Sterkine về Paris.
Hầu tước Eli Ghiliac xếp vợ vào ngăn toa xe lửa chàng đă dành
chỗ trước, rồi hỏi nàng có cần ǵ không, sau đó giở xấp thư từ
người hầu pḥng của chàng vừa chuyển đến. Thế là Valderez có thể
khóc tấm tức, trán áp vào cửa kính, nh́n bóng h́nh đồi núi, h́nh
ảnh thời quá khứ con gái tuy khắc nghiệt nhưng ấm áp do t́nh
thương mến của đàn em. Mọi thứ đó đang lùi dần về phía sau.
Bây giờ số phận nàng nằm trong bàn tay của người đàn ông mà nàng
chỉ vẫn coi là người xa lạ.
Chương 9
Xe ô tô của chàng hầu tước Ghiliac lăn bánh trên con
đường rộng và được chăm sóc chu đáo chạy từ ga xe lửa Vrinières
đến lâu đài Arnelles. Valderez hơi mệt mỏi, hờ hững ngắm phong
cảnh bên ngoài rất đẹp. Chàng hầu tước ngồi bên cạnh, chỉ cho
nàng thấy vài điểm cần biết. Bầu trời hôm nay sáng sủa và mát
dịu. Gió lạnh bên ngoài lọt qua khe cửa kính mà Elie đă hạ xuống
theo đề nghị của nàng. Mùi nước hoa là lạ tỏa ra bên trong xe.
Hầu tước Ghiliac tỏ ra đúng đắn đến mức không thể chê trách
được. Chàng không sao nhăng chút nào trong công việc chăm sóc
theo cách lịch sự của người quư tộc có giáo dục đối với phụ nữ.
Dọc đường đi, chàng sai mang
đến cho nàng báo chí để đọc, tṛ chuyện với nàng về những xứ sở
chàng đă đi qua. Đến Paris,
nơi họ phải nghỉ lại một ngày trước khi lên đường đi Arnelles,
chàng hỏi Valderez xem có muốn nán lại lâu hơn không, tất cả mọi
việc ấy đều được thực hiện bằng một thái độ hoàn toàn lạnh lùng,
chứng tỏ mối quan hệ giữa họ từ nay sẽ tiếp tục như vậy.
Valderez từ chối lời mời của chồng. Nàng ở lại Paris lâu
hơn để làm ǵ? Nàng mong đến Arnelles cho sớm, để chóng chấm dứt
nỗi vất vả của hầu tước Ghiliac bấy lâu nay, để được sống một
ḿnh trong hoàn cảnh mới và làm cái bổn phận giúp nàng được
thanh thản là chăm sóc một đứa trẻ có lẽ lúc này cũng đang mong
chờ nàng.
Nỗi mệt mỏi về tinh thần nặng nề hơn về thể xác. Tại biệt thự ở
Paris của gia đ́nh Ghiliac, nàng nghỉ trong gian pḥng đă từng
được dành cho người vợ trước của chàng. Mặc dù thời gian chuẩn
bị cưới ngắn ngủi, hầu tước Ghiliac đă kịp biến đổi hoàn toàn bộ
mặt của gian pḥng, tuy vẫn giữ dáng vẻ quư phái, vừa giản dị
vừa sang trọng đúng với thẩm mỹ của nàng. Valderez vốn quen với
đất Hauts Sapins, nhà cửa của các bạn nàng ở đó đều xoàng xĩnh,
lúc này hơi ngỡ ngàng lúng túng trước những vật dụng quá sang
trọng và cách hầu hạ quá chu đáo của cả một đám gia nhân phục
sức tuyệt đẹp.
Nàng chỉ thấy mặt chồng vào bữa ăn, khi hai người ngồi riêng với
nhau. Giá như không phải Ghiliac mà là người khác th́ những lúc
này nàng phải thấy g̣ bó lắm. Nhưng chàng hầu tước có biệt tài
giải tỏa những t́nh huống cực kỳ căng thẳng bằng cách tṛ chuyện
hấp dẫn mặc dù vẫn giữ thái độ lịch sự, nhă nhặn nhưng lạnh
lùng. Chàng không hề nhắc hoặc ám chỉ đến câu chuyện hôm trước
giữa hai người. Hiển nhiên là vấn đề đă được chàng chôn vùi
xuống ba thước đất rồi.
... Xe tô tô rời khỏi đường lớn, rẽ vào một lối đi tuyệt đẹp
giữa hai hàng cây cổ thụ. Đột nhiên chàng hầu tước nói:
- Arnelles ḱa rồi, phu nhân Valderez!
Bên kia băi hoàn toàn trống là một cánh cổng sắt được đúc rất
đẹp có h́nh gia huy Roveyre. Đi ngang qua một cái sân rất rộng,
Valderez nh́n thấy ṭa lâu đài xây theo kiểu thời phục hưng hai
bên là thềm rộng dẫn ra hồ nước trong xanh.
- Phu nhân có thấy mến nơi này không? - chàng hầu tước hỏi và
kín đáo quan sát nàng.
- Tuyệt vời! So với những điều ông đă kể em nghe th́ sự thật c̣n
hơn rất nhiều.
- Cũng may! Nếu như làm phu nhân thất vọng th́ tôi sẽ rất ân
hận, - chàng nói, giọng nửa nghiêm chỉnh nửa như giễu cợt khiến
người nghe bao giờ cũng vậy, không thể xác định được t́nh cảm
thật của chàng.
Hai người đi theo nhau bước lên bậc tới một thềm cao, nơi hai
đầy tớ mặc theo lối gia nhân của ḍng họ quư tộc Ghiliac đă từng
thẳng người đón họ. Hai vị chủ lâu đài bước vào gian pḥng
ngoài. Cách thức trang hoàng lộng lẫy như kiểu cung điện vua
chúa khiến Valderez lóa mắt và phải nhắm lại. Nàng sẽ làm ǵ
trong cái ṭa nhà vương giả này? Ôi, lúc này nàng thấy Hauts
Sapins mới xa xôi làm sao khiến nàng tiêng tiếc. Cả những công
việc nặng nhọc thường ngày, những bổn phận vất vả chăm sóc mẹ và
đàn em ở đó nữa!
- Antoine! Báo cho tiểu thư Guillemette biết chúng tôi đợi ở
pḥng khách trắng. Và bảo dọn một bữa trà,
- hầu tước Ghiliac ra
lệnh.
Chàng dẫn Valderez đi ngang qua hết pḥng khách này đến pḥng
khách khác, khiến mỗi lúc nàng một hoa mắt thêm, chỉ thấy lờ mờ
những công tŕnh nghệ thuật tuyệt mỹ hiện ra tiếp nối nhau. Cuối
cùng hầu tước đưa nàng vào một gian nhỏ hơn, chăng rèm lụa trắng
muốt thêu hoa màu nhă, với những đồ gỗ tuyệt đẹp, đồ mỹ nghệ
tinh xảo đến mức Valderez cảm thấy có mơ cũng không thể gặp
được.
- Nếu phu nhân thích pḥng này, phu nhân có thể dùng làm nơi
tiếp khách riêng của ḿnh, - hầu tước Ghiliac vừa giúp nàng cởi
áo ngoài vừa nói. - Mặc dù gian pḥng này là một trong những
pḥng tôi mến nhất của ṭa lâu đài, nhưng cho đến ngày hôm nay
nó vẫn phải chịu số phận hẩm hiu. Cả mẹ tôi lẫn Fernande ngày
trước đều ghét nó, bảo những bức rèm lụa màu trắng kia làm nước
da của hai người giảm hẳn giá trị. Nhưng có lẽ phu nhân th́
không bị mắc những thói khắt khe kiểu ấy?
Valderez đáp với giọng lạnh lùng b́nh thản:
- Đúng thế. Chưa bao giờ em có thời giờ để băn khoăn những
chuyện như thế.
- Tôi rất quư cách suy nghĩ đầy hiểu biết của phu nhân. Nhưng
liệu ở đây phu nhân có sợ nữ công tước Claude hiện hồn không?
- Nữ công tước Claude là ai vậy? - Valderez vừa hỏi vừa bước tới
gần ḷ sưởi để hơ bàn tay lên gần ngọn lửa đang cháy rừng rực,
mặc dù ḷ sưởi điện đă tỏa hơi ấm ra khắp gian pḥng.
- Một trong những tổ tiên của tôi, xưa kia đă từng là nữ chủ
nhân của ṭa lâu đài Arnelles này. Rất xinh đẹp, thông minh,
giàu nghị lực đồng thời lại rất tế nhị. Nữ công tước Claude bấy
giờ là linh hồn của Đảng Liên minh thần thánh mà đức Công tước
chồng bà là thủ lĩnh. Công tước tên là Elie. Tên tôi được đặt
chính là để kỉ niệm tên của Ngài, một trong những tổ tiên vinh
quang của gia tộc chúng tôi. Tại lâu đài này thời bấy giờ đă
diễn ra nhiều đêm hội huy hoàng mà nữ công tước Claude bao giờ
cũng được suy tôn là hoa hậu. Trong số khách được mời có một
tiểu thư xấu xí, hơi có tật, bao giờ cũng phục sức lố lăng và
lại là chị họ của bà Nữ công tước. Bà tiểu thư này tên là
Francoise d'Etigny, không hiểu do khờ khạo thế nào lại ôm lấy hy
vọng làm vợ công tước Elie, bấy giờ nổi tiếng là nhà quư tộc
điển trai nhất nước Pháp.
"Nhưng công tước đă có vợ rồi và vợ Ngài lại quá xinh
đẹp, đức hạnh và tài hoa. Thế là nỗi ghen tị nảy sinh trong trái
tim hèn hạ của tiểu thư Francoise d'Etigny kia. Bà ta ngấm ngầm
căm ghét nữ công tước Claude và che giấu rất khéo.
Nhưng đến một hôm, nữ công tước Claude đột nhiên biến đâu mất
tăm. Mọi người chia nhau t́m kiếm rất lâu. Chồng bà quá đau đớn
đă hứa thưởng một số tiền lớn cho ai biết được số phận của vợ
Ngài hiện ra sao. Nhưng lạ một điều là không ai nh́n thấy bà
Claude ra khỏi ṭa lâu đài. Đám sĩ quan canh pḥng thề rằng
không hề lơi lỏng một phút. Với lại một nữ quư tộc trẻ, đẹp đến
như thế, lại đang sống hạnh phúc, được chồng yêu say đắm, một
con chiên ngoan đạo của Chúa, một người tận tụy với bổn phận làm
vợ, làm mẹ đời nào lại tự ư bỏ trốn khỏi lâu đài? Công tước Elie
cho người ṃ dưới hồ, sục sạo tất cả những ngóc ngách lâu không
ai ngó đến trong các pháo đài và tường thành của ṭa lâu đài.
Nơi nào cũng được kiểm tra, cũng được lật mở ra. Nhưng vẫn không
thấy nữ công tước phu nhân Claude đâu.
Công tước Elie Versanges phát điên lên v́ tuyệt vọng, đành lui
về ẩn dật trong pḥng riêng. Đầu óc Ngài mỗi lúc một rối trí
thêm. Ngài quả quyết rằng vợ Ngài vẫn ở trong lâu đài này và
hiện rên rỉ trong một góc tăm tối nào đó, đang kêu gào chồng đến
cứu. Mặt khác một cô hầu pḥng lại cho biết có nh́n thấy bà chủ
hiện ra lúc đêm khuya vẫn mặc tấm áo thêu bằng sợi bạc như lúc
bà mất tích. Bà hiện h́nh ngay trong pḥng này là gian pḥng
ngày trước bà nữ công tước thích nhất. Và đă có lần trong pḥng
hành lang ngay gần chỗ này..."
Hầu tước đứng dậy mở một cánh cửa. Valderez bước đến, kêu lên
thán phục.
- Pḥng hành lang này ngày xưa đă từng là một trong những kỳ
quan của thời Phục hưng v́ chứa đựng cả một bộ sưu tập vô giá
những tác phẩm nghệ thuật. Chính Ngài Đại công tước Francoise
Versanges đă đích thân ra lệnh trang hoàng nó. Ngài hoàn tất
công việc của cha Ngài đă khởi đầu. Đại công tước Francoise tính
cứng rắn, nghiệt ngă và nghe đồn c̣n biết pháp thuật nữa. Điều
rơ ràng là Ngài rất biết cách thủ tiêu những ai gây trở ngại cho
Ngài và sau đấy không ai biết được những con người ấy số phận ra
sao nữa.
Valderez bước vào phía ngoài của pḥng hành lang. Ánh sáng nhợt
nhạt lọt vào qua những ô kính màu tuyệt đẹp. Nàng dừng lại trước
bức chân dung một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, mặc dù bộ áo quần
cầu kỳ nặng nề kiểu thế kỷ mười sáu, đeo đủ thứ trang sức quư
giá. Bên cạnh, trên cái nền tối sẫm là h́nh một vị lănh chúa trẻ
tuổi, vẻ mặt kiêu hănh, có nét ǵ đó hao hao giống hầu tước
Ghiliac.
- Nữ công tước Claude và công tước Elie,
- chàng hầu tước trỏ
nói.
- Sau đấy t́nh trạng Ngài công tước ra sao ạ?
- Valderez hỏi.
Hầu tước Ghiliac nhếch nụ cười mỉa mai.
- Chao ôi! Con người đau khổ tưởng không ǵ an ủi nổi ấy rút
cuộc đă lấy bà Francoise d'Etigny do cảm động. Bà ta cùng than
khóc với ông em rể, và cùng với người con gái do bà Claude bất
hạnh kia để lại, chăm sóc ông quá tận tụy. Vài tháng sau người
con trai trưởng của nữ công tước Claude bị đầu độc. Không may
lần này bà công tước phu nhân mới lên này đă làm không khéo và
bị một phụ nữ mà bà tâm sự tố cáo. Liền ngay sau đó, người ta
buộc tội bà, không phải không có lư do, là đă phạm tội gây ra vụ
mất tích kỳ quái của nữ công tước Claude. Thấy bị vạch mặt, bà
Francoise xấu xí và độc ác kia nhảy ngay xuống hồ tự tử, cho nên
đến giờ vẫn không ai biết số phận của nữ công tước Claude thật
sự ra sao. C̣n Ngài công tước Elie th́ sau đấy mất trí hoàn
toàn, đập đầu vào ḷ sưởi bằng đá hoa cương chết. Phu nhân thấy
ṭa lâu đài Arnelles này đă qua nhiều kỷ niệm bi thương đấy chứ?
Liệu phu nhân có sợ bà nữ công tước Claude kiều diễm và bà
Francoise hiểm ác kia hiện hồn không? Nghe đâu đến nay bà ta
thỉnh thoảng vẫn c̣n hiện h́nh trên mặt hồ.
- Ồ, không! Ở Hauts Sapins chúng em cũng lắm chuyện đồn
đại c̣n khủng khiếp hơn nhiều. Nhưng em không thấy sợ bao giờ.
- Như thế chứng tỏ thần kinh phu nhân rất vững. Càng hay thôi!
-
chàng hầu tước nói bằng giọng đơn giản.
Hai người quay ra pḥng khách. Một em bé gái xanh xao, gầy g̣,
tóc xoăn vàng óng đứng giữa nhà. Khuôn mặt bệnh hoạn của em lại
có được cặp mắt to rất đẹp nhưng rụt rè và buồn bă.
- A! Con đấy à, Guillemette? - hầu tước Ghiliac nói ngắn gọn.
-
Lại đây chào mẹ của con đi.
Nhưng Valderez đă bước nhanh tới, bồng em lên hôn vào trán.
- Bé Guillemette yêu quư! Mẹ rất vui được làm quen với con! Hôn
mẹ đi, con yêu quư!
Cặp mắt mở to của em nh́n nàng một lúc lâu, vừa ngạc nhiên vừa
sợ hăi. Rồi em áp cặp môi nhợt nhạt một cách dè dặt lên má nàng.
Trái tim của Valderez đang khép lại lúc này được mở ra đôi chút.
Nàng thấy trước công việc chăm sóc một đứa trẻ mồ côi mẹ sẽ làm
nàng thích thú. Nàng đặt đứa bé xuống đất, cầm tay em dắt đến
gần hầu tước lúc này đang đứng bên ḷ sưởi.
- Con gái ông xinh xắn và em sẽ yêu nó lắm đấy. Nhưng con nói ǵ
với cha đi chứ, Guillemette?
Em bé ngước mắt nh́n cha và Valderez nhận thấy thái độ của đứa
trẻ vừa sợ hăi vừa tŕu mến khiến nàng cảm động.
- Chào cha! - em nói rất khẽ.
Hầu tước Ghiliac lạnh lùng đưa bàn tay xoa những ṿng tóc vàng,
nói:
- Chào con, Guillemette! Con phải luôn luôn ngoan ngoăn với mẹ
đấy... Bây giờ con có thể về pḥng học với cô giáo được rồi.
Viên đầu bếp bưng khay lên. Valderez rụt rè hỏi:
- Hầu tước cho phép bé Guillemette ngồi lại đây một lúc được
không ạ?
- Tùy phu nhân! - chàng thản nhiên đáp.
Trong lúc Valderez tháo găng tay, chàng hầu tước ra hiệu cho
viên đầu bếp lui rồi hỏi:
- Phu nhân có mệt lắm không? Có thể pha trà được chứ?
Nàng gật đầu. Không mệt về thể xác, nhưng về thần kinh th́ nàng
ră rời. Không khí ṭa nhà này gây cho nàng một ấn tượng hết sức
nặng nề. Và nàng rất thèm được tránh xa con người quư tộc lạnh
lùng kia. Thái độ lịch sự quá đáng của chàng hầu tước khiến nàng
cảm thấy như một sự mỉa mai độc địa.
Valderez pha trà, mời mọc rồi gợi chuyện bé Guillemette. Nhưng
không kết quả, đứa trẻ quá ít nói.
Hầu tước Ghiliac ngồi đối diện với nàng đưa mắt hờ hững, lúc
hướng về phía nàng, lúc về phía đứa trẻ.
- Phu nhân mặc nó, cái con bé đần độn ấy!
- đột nhiên chàng nói
giọng bực dọc. - Có tôi ở đây nó sẽ không chịu mở miệng đâu, dù
phu nhân cố gắng mấy đi nữa. Đúng là một đứa trẻ không được dạy
dỗ.
Vừa nói chàng vừa đứng dậy, sau khi đặt tách trà xuống.
- Bây giờ tôi dẫn phu nhân vào nh́n qua căn pḥng dành cho phu
nhân. Bởi v́ sau đấy tôi c̣n một vài công việc mà hôm nay mới
làm cũng đă bắt đầu muộn rồi.
Valderez gật đầu ngay, rồi cầm tay Guillemette, dắt em cùng đi
theo hầu tước Ghiliac bước lên thang gác. Nếu như đầu óc nàng
không rối bời, chắc nàng đă thán phục cầu thang, một trong những
công tŕnh tinh xảo nhất của ṭa lâu đài này. Gian pḥng dành
riêng cho nàng cũng là gian pḥng đẹp nhất ở đây, có bao lơn
nh́n ra phong cảnh tuyệt diệu bên ngoài và được trang hoàng một
cách rất lịch sự và trang nhă.
- Đây chính là pḥng riêng của nữ công tước Claude xinh đẹp ngày
xưa, - hầu tước Ghiliac nói. - Tiểu thư để ư trên các bàn, tủ,
trên trần đều có hai chữ C quấn vào nhau. Đấy là để nhắc đến câu
châm ngôn của nữ công tước: "Candidior candidis".
- Tinh khiết hơn cả những ǵ tinh khiết nhất. Đấy cũng là châm
ngôn của vị Hoàng hậu Claude nổi tiếng dịu dàng của nước Pháp,
là mẹ đỡ đầu của mẹ bà nữ công tước ở đây. Nếu thích phu nhân có
thể thay đổi cách kê dọn, thậm chí chọn pḥng khác. Đừng quên
rằng bây giờ phu nhân đă là bà chủ của ṭa lâu đài này.
Hầu tước ra rồi, Valderez tiếp tục gợi chuyện đứa trẻ. Lúc này
em đă đỡ sợ sệt. Hầu tước nói đúng, có mặt cha, em sợ hăi không
dám nói ǵ hết.
- Tại sao con không chịu nói ǵ với cha? - Valderez hỏi.
Cặp môi Guillemette run rẩy:
- Cha không yêu con! - em khẽ đáp.
Valderez sửng sốt và xót xa. Nàng đặt đứa trẻ lên đầu gối và
quàng tay ôm nó.
- Ai bảo con thế?
- Con biết chứ! Cả cô Frida cũng nói thế.
- Frida là ai?
- Cô coi trẻ người Áo trông nom con.
- Thế con có yêu cha không?
Đứa trẻ không trả lời, gục đầu vào vai Valderez khóc thổn thức.
Chương 10
Hầu tước Ghiliac nán lại lâu đài Arnelles tám ngày. Trong
thời gian ấy chàng dẫn Valderez đi khắp lâu đài, giới thiệu và
dặn ḍ mọi thứ, đồng thời cũng giới thiệu nàng với một số gia
đ́nh quư tộc trong vùng.
C̣n lại một ḿnh, việc đầu tiên của nàng là thay cô giáo người
Anh hiện giờ mà nàng rất không ưa. Sau đấy nàng viết thư cho bà
Nhất ở tu viện xưa kia nàng đă học. Vài hôm sau, một cô giáo
người Anh đến. Cô này trẻ, đứng đắn, nghiêm túc và lập tức được
nàng mến ngay. Em bé Guillemette cũng vậy. Nàng đă biết tiếng
Anh, bây giờ nàng học thêm tiếng Đức để kiểm tra đầy đủ hơn cách
đối xử của Frida, cô quản gia, với đứa trẻ. Thế là nàng lại có
thêm công việc để quên đi nỗi phiền muộn.
Sáng sáng nàng đến nhà thờ cầu nguyện rồi thăm một gia
đ́nh bất hạnh nào đó do cha linh mục mách cho, đem đến giúp họ
một chút vật chất, một lời an ủi và đôi lời khuyên chân t́nh.
Nàng không muốn mở rộng giao tiếp. Vài ba gia đ́nh mà hầu tước
Ghiliac dẫn nàng đến thăm và giới thiệu, sau đó họ có đến đáp
lễ. Họ làm việc đó một cách vồn vă, chứng tỏ danh hiệu của nàng
bây giờ đă có giá. Nhưng mặc dù họ tha thiết mời mọc, nhất là
gia đ́nh Oubignies, nàng cũng không đến thăm họ thêm lần nào tuy
không hề ác cảm ǵ với họ.
Thời gian càng trôi, Valderez càng nhận thấy sự vắng mặt của hầu
tước Ghiliac và cách sống của nàng ở đây như kẻ lưu đày khiến
xung quanh bắt đầu dị nghị. Vốn nhạy cảm, Valderez lại
mang trong ḷng thêm
một nỗi chua chát nữa. Nàng càng muốn sống ẩn dật hơn, cố tránh
cặp mắt ṭ ṃ của những người xa lạ.
Hầu tước Ghiliac không hề cho nàng biết ǵ về cuộc sống của
chàng mà chỉ gửi sách báo đều đặn đến Arnelles. Chính nhờ những
sách báo này mà nàng đoán được đầy đủ hơn về cuộc sống của
chồng. Báo chí văn chương luôn nhắc đến tên tuổi Elie Ghiliac
một cách trang trọng
nhất. Trên báo chí nàng được đọc một tác phẩm mới của chồng. Hầu
tước vừa đi thăm Tây Ban Nha và được Vua nước ấy cho bệ kiến.
Hiện giờ chàng đang ở Paris.
Bây giờ th́ Valderez biết chồng nàng cưỡi ngựa giỏi, say mê chơi
bóng nước và săn thỏ rừng. Giở trang khác nàng thấy một bức ảnh
chụp chàng giữa ngày hội do một nhân vật danh tiếng người Nga tổ
chức tại Biarritz.
Nếu như trước đây Valderez chưa thấy được hố sâu cách biệt hai
người th́ tất cả những thứ trên cũng buộc nàng phải thấy. Một
bên là cô gái miền núi Giuyra đơn giản, chất phác và một bên là
xă hội thượng lưu náo nhiệt nơi kinh thành với những thú vui mà
hầu tước Ghiliac thường xuyên tham dự. Valderez càng thấy buồn
và để quên đi, nàng tăng cường những chuyến thăm hỏi từ thiện,
phân phối hết khoản tiền to lớn để sẵn trong ngăn bàn mà chồng
nàng dành cho vợ tiêu dùng cá nhân. Riêng nàng vẫn giữ lối sống
giản dị và ăn mặc đơn sơ. Nỗi buồn mỗi lúc một day dứt hơn. Đă
có lúc nàng oán hầu tước Ghiliac lôi nàng ra khỏi
Hauts
Sapins để làm ǵ? Để
trông nom đứa con của ông ta chăng? Chắc không phải, v́ ông ta
có tha thiết ǵ đến đứa bé đâu. Hay để trả thù nàng là người phụ
nữ đă không say mê ông?
Một tháng trôi qua, nàng không nhận được tin tức ǵ trực tiếp
của chồng. Một buổi chiều, người đưa thư trao cho nàng lá thư
của ông Noclare. Thư chứa lời lẽ ca tụng chàng rể hào phóng đă
giúp lâu đài Hauts Sapins lập lại được vẻ khang trang ngày xưa:
"Nhưng cha không hiểu tại sao con lại không cùng với chồng con
đi Paris. Con ngại cái ǵ? Bởi v́ chắc chắn là ông hầu tước rất
mong đưa vợ ḥa nhập
vào xă hội thượng lưu. Hay là con vẫn c̣n ôm ấp hy vọng cải tạo
chồng theo hướng tư tưởng của con? Đấy là một sai lầm nguy hiểm,
và cha mong con đừng cố làm cái chuyện ấy nếu như con không định
làm cho chồng con phát điên".
Gấp lá thư, Valderez mỉm cười chua chát. Trong thư gửi về cho
cha mẹ, nàng không hề nói ǵ về cuộc sống của nàng tại đây. Và
họ vẫn tưởng nàng sung sướng lắm, vẫn tưởng nàng đang cố biến
chồng nàng thành một thứ đàn ông ru rú xó nhà!
Một đầy tớ bưng vào bữa ăn thêm của Guillemette v́ đứa trẻ thích
được cùng ngồi ăn bữa đệm này với mẹ yêu quư, như cách bây giờ
em thường gọi Valderez.
- Ngài hầu tước vừa gọi điện báo sáng mai sẽ về đây trên chuyến
tàu hỏa mười giờ sáng và dặn báo tin để phu nhân biết.
Tin này khiến Valderez khá bối rối. Một mặt nàng không muốn gặp
chồng, nhưng mặt khác việc chồng nàng về lại khiến mọi người
thôi không nghĩ nàng bị chồng bỏ rơi nữa. Dù sao th́ đêm hôm đó
nàng cũng trằn trọc không ngủ được. Sáng sớm nàng vẫn dậy và ra
nhà thờ làm lễ như thường lệ. Nàng vẫn đi bộ như mọi khi, bởi
nàng không bao giờ có ư nghĩ sai đóng xe ngựa. Trên đường về
nàng ghé thăm vài gia đ́nh nghèo khổ và dừng lại lâu hơn một
chút ở nhà một ông già bị liệt không sống được bao lâu nữa. Lúc
ra khỏi túp lều rách nát nàng bắt gặp một trận mưa rào. Nàng đi
nhanh về lâu đài nhưng áo khoác ngoài vẫn bị ướt sũng. Vừa bước
vào tiền sảnh, nàng đă thấy hầu tước Ghiliac ngồi ở đó, vừa được
ô tô chở từ ga xe lửa về.
Chàng khẽ kêu lên:
- Ḱa, phu nhân đi đâu thế?
- Em vào làng. Về hơi bị chậm...
- Vào làng? Mà lại đi bộ giữa lúc thời tiết như thế này? Đúng là
tôi...
Chàng vội ngưng câu nói giữa chừng v́ nhớ ra có một số đầy tớ
đang đứng gần đấy.
- Lên thay quần áo khô mau lên, Valderez!
- Em gặp mưa là chuyện thường, hồi ở Hauts Sapins ấy! Với lại
cái áo choàng này che mưa khá tốt.
Do cảm động và bối rối khi nh́n thấy chồng, nàng quên cả đưa tay
ra. Chính chàng hầu tước tự bước đến, nâng tay vợ lên hôn.
- Lên thay mau... Lát nữa tôi sẽ hỏi phu nhân về những tin tức
đằng nhà và tin tức riêng của phu nhân, - chàng nói.
Valderez lên thay quần áo và nán lại một lúc trong pḥng riêng.
Nàng muốn càng chậm gặp chồng càng hay. Cho đến lúc chuông đồng
hồ điểm mười một rưỡi, nàng mới quyết định xuống nhà và vào ngay
pḥng đọc sách là nơi nàng thường ngồi đó làm việc. Pḥng này
trang hoàng rất đẹp theo mỹ thuật thời phục hưng, với những tủ
đựng rất nhiều sách hiếm và tất cả những tác phẩm chủ yếu về văn
chương, nơi nàng rất thích vào. Những cửa sổ lớn trông ra hồ với
những vườn cây trên bờ đang trổ lá xanh mướt sau mùa Đông lạnh
giá.
Valderez ngồi bên ḷ sưởi cao, lầy kim chỉ ra khâu một thứ cho
người nghèo. Thời gian hàng ngày của nàng được phân chia cho
việc kim chỉ, dạo chơi với Guillemette, thăm viếng từ thiện và
đọc những tác phẩm giá trị sẵn có trong tủ sách. Nàng đă tiếp
tục đàn piano, trở lại với thú vui mà nàng bỏ dở từ ngày rời
khỏi tu viện, do ở Hauts Sapins quá bận rộn. May mà trong pḥng
riêng của nàng có đàn. Nàng không dám dùng cây đàn kê ngoài
pḥng khách vào những ngày hầu tước có mặt ở lâu đài. Bởi v́ hôm
đến thăm gia đ́nh Oubignies, Valderez nghe thấy chồng nàng bảo
không chịu nổi nghe ai đó đàn tồi. Nàng tự nghĩ nàng đàn chẳng
giỏi giang ǵ, trong khi hầu tước Ghiliac lại rất sành âm nhạc.
Chiếc kim đang đưa trên bàn tay nhanh nhẹn cả nàng đột nhiên
dừng lại. Hầu tước Ghiliac bước vào, theo sau là bé Guillemette.
- Con nó vừa mách tôi nơi phu nhân ẩn náu. Phu nhân phải là
người có sở thích nghiêm túc lắm mới thích được căn pḥng này
hơn bao nhiêu gian pḥng khác trang hoàng sang trọng hơn rất
nhiều.
Chàng kéo ghế bành, ngồi xuống đối diện với vợ, trong khi
Guillemette ngoan ngoăn ngả đầu lên đầu gối nàng.
- Phu nhân thấy ở đây thế nào? Có c̣n tiếc không khí trong lành
ở Hauts Sapins lắm nữa không? - Chàng hỏi bằng giọng lịch sự và
ân cần.
- Em không để ư nữa, kể cho đến ngày hôm nay. Khí hậu ở đây cũng
dễ chịu lắm.
- Tôi đă nghe nhiều người cũng nói thế. Nhưng cũng không nên v́
vậy mà suồng să. Tôi chưa hiểu tại sao phu nhân Ghiliac lại đi
bộ trên đường lầy lội trong khi được toàn quyền sự dụng các
phương tiện sẵn có trong lâu đài: ôtô, xe ngựa.
- Thú thật là em chưa bao giờ tán thành những ai tuổi c̣n non,
sức c̣n khỏe mà hễ đi một bước là dùng xe cộ.
- Phu nhân nghĩ thế cũng được, nhưng đấy là lúc thời tiết tốt,
c̣n hôm nay... Tính giản dị và khiêm nhường là đáng quư nhưng
tôi e phu nhân để chúng lên cao quá mức đấy.
- Em đă quen với cách sống đơn giản và có phần nghiệt ngă rồi
cho nên nhiều thứ người khác coi là vất vả đối với em lại b́nh
thường. - Nàng đáp giọng lạnh lùng, hơi quay đi để tránh cặp mắt
lúc nào cũng như giễu cợt của chồng.
- Đành là thế. Nhưng rồi sẽ đến lúc phu nhân nhiễm rất nhanh
những cách thức của một kiểu sống khác và khi ấy phu nhân phải
lấy làm lạ sao ngày trước có thể chịu đựng nổi cách sống ở Hauts
Sapins.
- Ồ, không đâu! Không bao giờ! Sẽ không thứ ǵ làm em có thể quư
hơn thời quá khứ của em cũng như mảnh đất Hauts Sapins mà bây
giờ em vẫn rất thích thèm được trở lại.
Câu nói đó nàng buột ra miệng một cách không suy nghĩ. Nhưng vừa
nói ra, mặt nàng đỏ bừng v́ nhận thấy là nói lỡ lời. Hầu tước
Ghiliac cau mày, môi mím chặt trong một lúc. Sau đấy chàng tỳ
khuỷu tay lên thành ghế, điềm tĩnh nói:
- T́nh h́nh gia đ́nh trên đó vẫn yên ổn cả chứ?
Cố giữ cho giọng nói khỏi run rẩy, Valderez kể về sức khỏe của
mẹ nàng hồi này đă khá hơn, về cha nàng gần đây trẻ ra. Marthe
viết thư kể như thế và nói thêm rằng đám em không chịu vâng lời
nó. Sau đấy nàng hỏi thăm tin tức về hầu tước phu nhân, mẹ chồng
nàng, về gia đ́nh bá tước Essil, về những chị và em gái của
chồng. Nỗi ngượng ngập giữa đôi bên giảm dần rồi tan biến. Chàng
hầu tước thấy không nên chấp nhặt những câu vợ nói. Điều ấy
chứng tỏ chàng không có thói quen để bụng, ít nhất th́ cũng lúc
này.
Valderez khâu tiếp. Hầu tước Ghiliac đọc báo. Đôi vợ
chồng cả hai đều điển trai đẹp gái cùng với đứa con gái xinh xắn
ngoan ngoăn nép ḿnh bên Valderez tạo nên bức tranh tuyệt diệu
về hạnh phúc gia đ́nh, nhất là trong khung cảnh
trang trí của căn pḥng
vô cùng duyên dáng này.
o0o
|