tôi cái ǵ tôi sẽ chấp nhận cái ấy. Tôi đă
sai lầm. Đó không phải là những điều người ta nói với nhau trong
t́nh yêu. Đó là sự đổi chác tệ hại nhất.
Sự sợ hăi và bất ngờ khiến Quỳnh Lâm tê liệt mọi phản ứng cô lắp
bắp:
- Tôi... tôi xin lỗi... tôi...
Viễn cười cay đắng:
- Em có lỗi ǵ đâu v́ từ lúc khởi đầu chúng ta, hay nói chính xác là
tôi đă đặt t́nh yêu trên cơ sở một cuộc mặc cả. Em chỉ hứa cho tôi
những thứ em có thể chứ không phải những thứ tôi cần. À nhắc đến lời
hứa làm tôi nhớ, lúc năy tôi có nói, bất cứ lúc nào em có thể gọi
tôi, nhưng giờ đây tất cả đă kết thúc, em không nên t́m tôi v́ bất
cứ lư do nào. Điều này tốt cho em và cho cả tôi nữa.
Quỳnh Lâm cắn môi đến rướm máu mà chẳng thấy đau. Một cơn ác mộng
khác tuy tính chất và mức độ không giống nhau nhưng cảm giác khắc
vào cô vẫn vậy, vẫn là sự đau đớn và mất mát. Viễn nh́n sâu vào đôi
mắt cúa Quỳnh Lâm trước khi quay đi:
- Em làm tôi nhớ đến tṛ chơi thời trẻ con. Giơ bàn tay trước mặt và
thấy ḿnh che kín cả bầu trời. Đó là điều em đă làm đối với tôi, giơ
bàn tay lên và che kín cả cuộc đời tôi. Tôi sẽ không cho em sức mạnh
đó nữa đâu. Tôi nhớ có lần Mạnh nói hắn không cảm nổi những người
đàn bà của tôi. Giờ tôi nhận ra hắn rất đúng, chẳng có ngoại lệ nào
cả.
Viễn phóng xe đi, mặc Quỳnh Lâm đứng trơ lại đó. Nhưng cơn giận dữ
của anh vẫn c̣n đặc quánh bao trùm cả không gian khiến cô ngạt thở.
Đặt tay lên vùng ngực đau nhói, Quỳnh Lâm ngồi bệt xuống đất. Một
lúc lâu khi tiếng chuông đồng hồ rời rạc điểm vài tiếng cô mới bừng
tỉnh. Chung quanh không c̣n ai, Quỳnh Lâm lê từng bước vào nhà. Đang
nặng nề bước lên các bậc tam cấp th́ có bàn tay giữ cô lại. Quỳnh
Lâm nhắm mắt, sao họ không chịu để cô yên? Trong suốt câu chuyện cô
là người duy nhất chịu mất mát, thiệt tḥi vậy mà họ c̣n thay nhau
đổ trút cơn giận vào cô. Nhưng lạ thay, bàn tay lần này không c̣n
làm Quỳnh Lâm đau cả giọng nói cũng dịu dàng:
- Anh xin lỗi lẽ ra anh không nên nổi giận với em như thế, chỉ v́
anh lo cho em quá. Giờ để anh đưa về pḥng, em mệt lắm phải không?
Thà giận dữ và nặng lời như Minh Viễn lúc năy cô lại thấy dễ chịu
hơn nhiều. Sự âu yếm dịu dàng lúc này có vẻ ǵ đó như không thật
thuyết phục nên nó chỉ khơi dậy ở Quỳnh Lâm một sự phản kháng ngấm
ngầm. Ḷng gai gốc, Quỳnh Lâm im lặng rút tay về. Nam Phong vẫn đi
cạnh cô làm như không thấy nét mặt cố kiềm chế ấy, Quỳnh Lâm nện
chân trên từng bước thang một, cố phóng đại âm thanh ấy cốt trông
thấy vẻ sợ hăi, ít nhất là ngại ngùng ở Nam Phong. Cô muốn nh́n
xuyên qua gương mặt trầm tĩnh và tự chủ đến đáng sợ này nhưng không
có phản ứng nào từ anh cả. Quỳnh Lâm dừng lại đột ngột giữa các bậc
thang, Nam Phong không tránh kịp nên va vào cô từ phía sau. Cằm anh
chạm nhẹ mái tóc Quỳnh Lâm. Mùi hương dịu dịu đánh thức những cảm
giác quen thuộc ở anh. Hơi thở Nam Phong trở nên dồn dập một cách
không tự chủ. Nó làm lay động vài sợi tóc ủa cô, bất giác anh hé môi
giữ lấy chúng. Nam Phong ṿng tay ôm chiếc eo thon thả rồi kéo cô
sát vào ḿnh. Hành động vừa âu yếm vừa che chở này không c̣n làm cô
cảm động nữa, thay vào đấy là sự chán ghét. Đă quá muộn, vết thương
ḷng cô đang tấy lên đau nhức khiến Quỳnh Lâm không thể thờ ơ hoặc
giả vờ như không có nó. Từ lúc gặp anh Quỳnh Lâm luôn cư xử khác với
bản tính vốn kín đáo, chịu đựng và bây giờ cũng thế. Không lăng
tránh Nam Phong, với cử chỉ khiêu khích, Quỳnh Lâm xoay người lại
cười lớn:
- Anh không sợ người khác nh́n thấy sao?
Đáp lại cô là thái độ điềm tĩnh:
- Em biết rơ là anh không sợ mà. Chẳng phải trước giờ chỉ có em là e
ngại, sợ hăi không dám công khai mối quan hệ của chúng ta sao?
Lúc này Quỳnh Lâm để mặc cho ḷng kiêu hănh sự đố kỵ lấn át mọi t́nh
cảm trong ḷng ḿnh. Không cưỡng lại, cô đi theo sự dẫn dắt của nó.
Quỳnh Lâm rướn người nh́n sát vào mặt anh. Trong một thoáng hơi thở
nồng nàn thoảng hương rượu của Quỳnh Lâm khiến Nam Phong ngây ngất.
Chưa ai khơi dậy những cảm xúc và đánh thức mọi giác quan ở anh tài
t́nh và kỳ diệu như cô.
- Thật thú vị khi so sánh sự sợ hăi. Để xem, em phải công nhận anh
đúng, em có sợ và anh cũng thế, nhưng tính chất và mức độ sợ hăi ở
chúng ta không giống nhau. Ở em v́ không vượt qua nổi những lề lối,
định kiến, quan hệ, suy nghĩ vừa phức tạp vừa tế nhị trong mối quan
hệ gia đ́nh và vốn là người bảo thủ nên em sợ. C̣n anh, vốn sống và
lớn lên ở nước ngoài với tư tưởng phóng khoáng anh không ngại những
rắc rối trên v́ thế lư do sợ của anh đơn giản hơn nhiều. - Cô nhếch
môi - Như những người đàn ông đạo đức khác, anh có những lo sợ, bất
an khi cùng một lúc yêu hai đến hai người.
Cô ghen. Anh bật cười và thấy thú vị...
- Anh không yêu Hoài Hương cũng như em không yêu Viễn vậy. Lời nói
và thái độ của Viễn lúc năy khiến anh nhận ra ḿnh được em yêu thế
nào. Cảm ơn em.
Lúc này nếu Nam Phong thừa nhận t́nh cảm yếu đuối của ḿnh khi cùng
một lúc yêu đến hai cô gái hoặc ít ra anh im lặng, cô sẽ tôn trọn
anh hơn. Với những ǵ đă nh́n thấy và cảm nhận Quỳnh Lâm tin chắc
ḿnh không lầm v́ vậy lời khẳng định của Nam Phong khiến anh trở nên
tầm thường hèn nhát trong mắt cô. Để yêu một người như thế cô phải
sống trong khổ sở, day dứt, mặc cảm thế này đây. Thật không đáng
chút nào. Như một samurai chính hiệu, Quỳnh Lâm b́nh thản rút gươm
ra, cô nhất tâm chặt đứt mối quan hệ khiến ḿnh luôn đau đớn dằn vặt
này.
- Tôi không yêu Viễn cũng không yêu anh. Nếu lời nói thái độ vừa rồi
của Viễn hoặc bản thân tôi có làm điều ǵ khiến anh hiểu lầm th́ tất
cả đều bắt đầu từ việc tôi đă dùng anh để từ chối Viễn, thế thôi.
Anh cười cười. Thái độ tự tin như bao dung như người lớn quan sát
một đứa trẻ đang t́m cách chối quanh điều mà mọi người đều thấy rất
rơ, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:
- Không yêu anh à? Vốn là người bảo thủ, vậy em giải thích thế nào
về đêm hôm đó nhỉ?
Khác với suy nghĩ của anh, cô không ngượng ngùng, không đỏ mặt lẫn
tránh như những lần trước. Quỳnh Lâm đang nh́n thắng vào anh nói rơ
từng lời. Cô muốn khắc hành động từ chối của ḿnh vào kiêu hănh, cao
ngạo của Nam Phong bằng dấu sắt nung đỏ. Nam Phong hoàn toàn không
nhận ra chỉ v́ sự đắc thắng trong giọng nói vừa rồi của anh khiến
Quỳnh Lâm mất b́nh tĩnh. Sự đắc thắng ấy đă làm cho chính anh và cả
cô đều phải trá giá ngay lập tức.
- Không phải là người đầu tiên cũng không phải là người duy nhất nên
anh đừng tỏ ra tự tin quá. V́ mất Như Vũ đă lâu nên việc ấy có xẩy
ra với anh hay bất kỳ người đàn ông nào khác với tôi cũng không phải
là chuyện lạ lùng đến khó giải thích.
Trong lúc giận dữ, Quỳnh Lâm không kịp lắng nghe tiếng nói từ nơi sâu
thẳm tâm hồn nên cô đă thốt ra những lời không nói đúng với suy
nghĩ, t́nh cảm thật sự ấy. Cô ngơ ngác nh́n anh. Ánh mắt của Nam
Phong khiến Quỳnh Lâm nhận ra cô đă tự đóng kín các cửa để nhốt ḿnh
vào căn pḥng không lối thoát. Nam Phong không tin những lời cô nói,
nhưng t́nh yêu là t́nh cảm vị kỷ nhất nên v́ thế khi t́nh yêu thương
tổn, nó sẽ trở thành ít độ lượng nhất. Anh không bao giờ tha thứ cho
cô. Quỳnh Lâm cúi mặt chờ cơn thịnh nộ nhưng thật bất ngờ Nam Phong
không hề giận dữ, anh chỉ thốt lên bằng vẻ mệt mỏi, buông xuôi:
- Tôi hiểu rồi, em đă nói đúng, giờ tôi mới nhận thấy chúng ta rất
khác nhau, cả trong chuyện này cũng thế. Với tôi tất cả những ǵ
diễn ra đêm đó mang một giá trị rất lớn về mặt tinh thần, một dấu
ấn, một kỷ niệm sâu sắc, một biểu hiện của t́nh yêu thật sự nhưng ở
người vốn bảo thủ như em nó lại là nhu cầu xác thịt tầm thường. -
Anh ngẩng lên - Nhưng không giống hắn cuộc chơi của tôi không theo
một nguyên tắc nào cả đó cùng chính là nguyên tắc lớn nhất nên em
không cần phải e ngại, tôi sẽ không trách cứ em đă phá vỡ hay không
tôn trọng điều ǵ đó không thuộc về nguyên tắc đâu.
Lách qua người Quỳnh Lâm, Nam Phong bước tiếp các bậc thang bằng vẻ
mặt b́nh thản nhưng đôi vai đă tố cáo tâm trạng anh khi nó rủ xuống
một cách phiền muộn. Đến khúc quanh, Nam Phong dừng lại. Khoảng cách
giữa hai người chỉ vài nấc thang mà xa vời vợi. Anh ao ước giá như
có một cách nào đó khiến anh thôi yêu cô ngay lập tức chứ không day
dứt giữa yêu và hận như bây giờ. Nam Phong muốn mau chóng thoát khỏi
sức ảnh hưởng cực mạnh đang tỏa ra từ cô. Sau những chuyện vừa xẩy
ra anh không thể yêu Quỳnh Lâm được nữa.
- Em đă dùng tôi để từ chối Viễn rồi lại dùng những lời này để từ
chối tôi. Thật ra em không cần thiết phải nói những lời không phù
hợp với nhân cách của ḿnh để khẳng định em không yêu tôi, nhưng tôi
sẽ v́ sự quả cảm này mà không quấy rầy em nữa. Em đă đặt trên vai
tôi một gánh rất nặng mà tôi sẽ c̣n mang nó suốt đời - Bằng thái độ
rủ bỏ anh đặt chân lên bậc thang kế tiếp - Từ lúc yêu em, hơn một
lần tôi đă bảo ḿnh quên nhưng tôi không thể. Giờ th́ khác rồi,
không cần nhiều thời gian, tôi sẽ quên em ngay. Cảm ơn em đă cho tôi
cái quyết tâm ấy.
Nhưng không ngoái lại nh́n thêm một lần nào nữa, Nam Phong đi thẳng
về pḥng. Anh không hay sau lưng ḿnh Quỳnh Lâm đổ sụp xuống. Xét về
ư chí cô không có nghị lực và sức mạnh như một quân nhân mà đẳng cấp
của họ được khẳng định trong xă hội Nhật Bản thời phong kiến thế mà
Quỳnh Lâm lại rút dao tự đâm vào ḿnh như một samurai thực thụ v́
thế hành động tự sát ấy chăng mang ư nghĩa nào ngoài ư nghĩa đích
thực của nó. Đó là sự trốn chạy hèn nhát.
o0o
Ngôi nhà trở lại dáng vẻ trầm mặc kể từ khi Hoài Hương về Mỹ. Sự
hiện diện của Nam Phong cũng v́ thế mà thay đổi thất thường theo.
Chiều nay Quỳnh Lâm lại ra khoảng sân nhỏ quen thuộc ấy đế chờ đợi
một điều ǵ đó rất mơ hồ. Đă nhiều ngày rồi cô không nh́n thấy anh.
Quỳnh Lâm không dám hỏi lư do v́ không thể đóng kịch để giữ cho
giọng ḿnh thản nhiên với bất kỳ ai như trước đây được nữa. Nó sẽ tố
cáo t́nh cảm của cô.
Kể từ ngày ấy, thái độ của Nam Phong hoàn toàn khác. Anh không giận
dữ, không thản nhiên, không giả vờ như chẳng nh́n thấy Quỳnh Lâm,
anh chào cô rất lịch sự. Điều này khiến cô đau đớn nhận ra đúng như
anh nói, tất cả đă kết thúc. Không biết bao nhiêu buổi chiều đă trôi
qua trên chiếc ghế đá này khi Quỳnh Lâm ngồi chờ để chỉ nhận được
cái nghiêng đầu lễ độ ấy. Cô nhớ anh da diết. Vào lúc này Quỳnh Lâm
khao khát được nói với anh không chỉ là t́nh cảm thật sự của ḿnh
c̣n cả điều thiêng liêng ấy nữa. Cô không sợ bị từ chối v́ giờ đây
với t́nh yêu dồn nét đến mănh liệt không có chỗ cho sự cao ngạo, ích
kỷ. Nhất định cô sẽ nói, Quỳnh Lâm ngồi thẳng dậy, một hành động vô
thức mà cô dùng để động viên ḿnh.
Quỳnh Lâm không hay bà Như Tùng đến gần cho đến khi bà ngồi xuống
cạnh cô. Với khoảng gần Quỳnh Lâm nhận ra ngay hạnh phúc đă ánh một
nét rạng ngời lên gương mặt phúc hậu ấy, c̣n giọng nói th́ không dấu
được niềm vui sướng đang tràn ngập trong ḷng, mà dấu làm ǵ kia chứ
khi với bà, cô luôn luôn là người lắng nghe và chia sẻ cách ân cần,
mẫn cán nhất.
- Phong vừa nói chuyện điện thoại với mẹ xong.
- Phong đang ở đâu vậy mẹ?
- Ở Huế. Chắc tuần sau nó sẽ về đến đây. Tuần trước mẹ Hoài Hương
cũng gọi điện sang xin lỗi v́ sẽ không về Việt Nam và đến thăm gia
đ́nh ta như đă hẹn từ trước. Giờ mẹ mới biết họ đă có kế hoạch khác
v́ lúc năy Phong nói với mẹ, Phong đang hoàn tất thủ tục để mời gia
đ́nh ta sang Mỹ trong thời gian tới. Con có sắp xếp được thời gian
nghỉ phép không?
Cô hồi hộp:
- Phong mời cả con hở mẹ? Sao trước đây con không nghe mẹ nói ǵ về
việc này?
Bà Như Tùng cười bí mật:
- Mẹ muốn con ngạc nhiên và h́nh như Phong cũng thế.
Cô ngơ ngẩn lập lại:
- Phong mời cả con hả mẹ?
- Nó không nói rơ nhưng tất nhiên phải thế rồi v́ đây là dịp rất
quan trọng mà - Bà cười rạng rở - Nó cưới vợ.
Có bàn tay nào bóp chặt trái tim Quỳnh Lâm đến ngạt thở và trong một
phần ngh́n giây cô muốn hét thật to, muốn đập phá, muốn hủy hoại sự
tồn tại của chính bản thân ḿnh. May mắn là chút ánh sáng lóe lên từ
lư trí giữ cô ngồi yên. Nhưng cảm giác ngạc thở khiến cô tin rằng
ḿnh không c̣n sống nữa chỉ tồn tại ở đây như một cái xác trống
rỗng, thế thôi. Không có thời gian, không có sự sống, không có sự
hiện diện của bất cứ ai, trong Quỳnh Lâm duy cảm giác chết lặng của
ngày xưa khi tiếng loa vang bang gọi cô "Mời thân nhân của phi công
Thái Như Vũ..." Quỳnh Lâm lẩm bẩm: "Hết thật rồi".
Bà Như Tùng băn khoăn:
- Chỉ trong ṿng tháng tới, liệu có thu xếp kịp không con?
Quỳnh Lâm cười nhẹ tênh:
- Con sẽ cố.
Bà Như Tùng đứng lên:
- Sắp mưa rồi đấy vào nhà đi Lâm. Chiều nay ba mẹ được mời đi dùng
cơm bên ngoài. Chị Như cũng vừa xin phép mẹ đến thăm đứa em đang ở
kư túc xá. Con ăn một ḿnh nhé.
- Dạ.
Quỳnh Lâm ngồi măi ở đấy. Anh không về cô c̣n cho đợi ǵ nữa. Bóng
tối nhập nhoạng đế gần và trời lắc rắc mưa. Ngôi nhà không c̣n là
chốn b́nh yên của Quỳnh Lâm, dường như nó cũng đang chuyển động dưới
chân cô. Mưa. Mưa có thể làm dịu cảm giác nóng hực của cái đầu đang
bốc khói và cuốn trôi mọi t́nh cảm ủy mị khiến cô trở nên yếu đuối
thế này không? Như người mộng du, Quỳnh Lâm dắt xe ra khỏi nhà và
chạy ḷng ṿng qua những con đường.
Không có mưa, cô dừng xe chờ đợi. Một cơn lốc nhỏ cuốn rác rưởi, đất
cát đưa lên cao rồi quất thẳng vào mặt Quỳnh Lâm đau điếng. Đang
phủi đi đám bụi dầy bám đầy trên mặt mũi, quần áo th́ trời đổ mưa.
Quỳnh Lâm phóng ra đường, tay cô nhích dần lên khiến xe lao về phía
trước như một mũi tên. Con đường loang loáng và mở rộng ra trước mắt
Quỳnh Lâm. Thật tuyệt thế này có tốt hơn không sao cô cứ đẩy ḿnh
vào ngơ hẹp măi thế. Ngơ hẹp ư? Cảm giác cồn nhẹ trong ḷng khiến
Quỳnh Lâm sực tỉnh. Cô giảm ga rồi từ từ dừng lại.
Giờ đây với sự tỉnh táo của ư thức Quỳnh Lâm rùng ḿnh khi nhớ tới
hành động điên rồ ban năy. Nếu việc tồi tệ xảy đến th́ đâu phải ḿnh
cô lănh hậu quả.Quỳnh Lâm vuốt mặt, nước từ tóc chảy xuống vai rồi
thấm vào da thịt. Cô ngơ ngẩn nh́n quanh, một lúc sau mới nhận ra
nơi ḿnh đang đứng. Quỳnh Lâm ṿng xe lại. C̣n một chỗ có thể mang
cho cô cảm giác b́nh an.
Dắt xe lên vào chiếc cổng hẹp, người bảo vệ già tḥ đầu qua ô cửa
nh́n cô:
- Bác sĩ Lâm lại trực à? Đêm nay không phải là phiên của cô Hồng
Ngọc sao?
Quỳnh Lâm không trả lời chỉ mỉm cười. Mưa đă tạnh, quần áo không
ướt, không khô, cứ âm ẩm và dán chặt vào người. Không vào khu nội
trú, cô đến ngồi ở băng đá cạnh lối đi. Dăy pḥng bệnh sáng đèn, cô
y tá đang đi về phía tiếng khóc oe oe của một bệnh nhi ở cuối pḥng,
cô nhớ thằng bé nhập viện hôm qua v́ tiêu chảy kéo dài. Chiếc áo
choàng màu trắng và khung cảnh tất bật nơi này làm ḷng Quỳnh Lâm
dịu lại. Cô khao khát nghe cái giọng lúc nào cũng oang oang của chị
Thục, được nh́n thấy dáng vẻ và gương mặt dễ thương xinh xắn của
Hồng Ngọc, cô bác sĩ đẹp nhất khoa.
Gió thổi mạnh làm nước đọng trên các cành cây rơi lộp độp xuống đất.
Muộn quá rồi, Quỳnh Lâm đứng lên, đi ngang qua pḥng cấp cứu, cô
trông thấy Minh Viễn đang nói chuyện với ai ngoài cửa. Ánh mắt anh
lướt qua Quỳnh Lâm cách hờ hửng rồi quay đi rất nhanh. Chỉ người
đứng cạnh anh Hoàng Dung là mau mắn:
- Giờ bác sĩ mới về ạ?
Lâm lắc đầu:
- Không tôi vừa đến.
- Bác sĩ ướt cả rồi em có mang áo mưa theo đây.
Cô khoát tay:
- Không cần đâu, cảm ơn em. Trời tạnh mưa rồi tôi cũng về thôi.
- Dạ.
Trước khi ra cổng, Quỳnh Lâm quay lại nh́n khắp một lượt. Họ vẫn c̣n
trông theo. Với nụ cười thấp thoáng trên môi mà sự mơ hồ của nó
khiến người khác e ngại. Quỳnh Lâm nói khẽ, lần này cô nói với anh:
- Tôi đi nhé.
Một thoáng biến đổi trên gương mặt rất đàn ông ấy nhưng v́ nó diễn
ra quá nhanh nên gần như không trông thấy ǵ cả. Quỳnh Lâm cười
buồn, nếu biết được kết cục này chắc anh ấy không c̣n giận cô nữa
hay sẽ hả hê hoặc chắc lưỡi thốt lời tội nghiệp. Nước mắt Quỳnh Lâm
giờ mới chịu chảy ra.
Lúc về đến nhà cô đă b́nh tĩnh trở lại và khi đứng trước pḥng bà
Như Tùng th́ gương mặt Quỳnh Lâm hoàn toàn b́nh thường. Chỉ với giác
quan người mẹ bà mới nhận thấy một thoáng buồn bả đọng trong ánh mắt
cô. Bà nghĩ với một người vốn nhạy cảm như Quỳnh Lâm, điều này hoàng
toàn b́nh thường và bà c̣n khá lạc quan khi cho rằng đây là tín hiệu
đáng mừng. V́ khi cô chạnh ḷng bởi hạnh phúc của người khác, buồn
bă, khao khát với những thứ ḿnh không có, đấy là lúc Quỳnh Lâm nhận
biết bản thân cần ǵ và mục tiêu của cô ở đâu. Bà Như Tùng mở rộng
cửa:
- Vào trong này đi con.
- Dạ thôi con đến xin phép mẹ cho con về quê thăm nhà vài hôm ạ. C̣n
chuyện sang Mỹ con thấy cần phải cân nhắc lại. Sắp tơi tổ chức UMF
sẽ gởi thư mời sang bên đấy, có thể con nằm trong danh sách được
chọn. Lúc đó con sẽ kết hợp vừa đi công tác vừa đến thăm gia đ́nh
Hoài Hương luôn.
Cô nói một mạch không nhận ra bà Như Tùng vận chiếc áo ngủ v́ rời
khỏi giường để mở cửa cho cô. Sau lưng bà, ông cũng đang lắng nghe.
Khuya lắm rồi nên cả hai đều ngạc nhiên v́ thái độ nôn nóng của
Quỳnh Lâm. Bà dịu dàng.
- Vậy bao giờ con đi?
Quỳnh Lâm ngẩn người:
- Ngày mai... ngày kia... ồ không con sẽ đi vào ngày mốt cho tiện.
Bà Như Tùng khoát thêm áo rồi khép nhẹ cánh cửa sau lưng:
- Mẹ con ḿnh ra ngoài này nói chuyện, con định đi vào ngày mốt à? -
Bà suy nghĩ - Mẹ chuẩn bị ít quà để con mang về biếu d́ dượng. Nếu
chiều nay Phong không gọi chắc mẹ sẽ đi cùng với con. Lâu rồi mẹ
không có dịp đến thăm ông bà. Bao giờ con về?
Bao giờ về? Dường như trong Quỳnh Lâm giờ đây chỉ duy nhất ư nghĩ,
để bảo vệ ḿnh cồ cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Và với ư
thức bảo vệ ấy không có chỗ cho việc quay về. Quỳnh Lâm lúng túng
đứng yên. May là mẹ không nh́n thấy, bà đang suy tính:
- Lâu quá mới về thăm chắc d́ dượng con mừng lắm. Nếu sắp xếp được
con nên ở lâu một chút cho ông bà vui. Sáng mai con vẫn đi làm hở?
Ừm...vậy th́ ngày mốt mẹ con ḿnh đi mua ít quà. Ngày kia con hăy về
nhé. Mẹ nói ba sắp xếp để anh Khải đưa con đi.
Bà không nhắc ǵ đến việc sang Mỹ theo lời đề nghị của Nam Phong,
c̣n quá sớm để thuyết phục cô. Vả lại, bà hiểu được tâm trạng lúc
này của Quỳnh Lâm. Bắt đầu từ sự trở về của Nam Phong rồi t́nh cảm,
sự quan tâm mà ông bà dành cho đứa con ở xa ấy đến việc Nam Phong
kết hôn, tất cả chuỗi sự kiện này đang vào nhau và giữ chặt họ trong
mối quan hệ ruột thịt khiến cô có cảm giác ḿnh đang đứng bên ngoài.
Không ích kỷ nhưng với bản năng Quỳnh Lâm muốn quay về nơi mà ở đó
cô cũng có người thân trong mối quan hệ gia đ́nh thật sự.
Bà âu yếm vỗ nhẹ đầu Quỳnh Lâm:
- Thôi vào ngủ đi con, khuya lắm rồi.
- Dạ.
Trước khi về pḥng, bà quay lại nói thêm:
- Hăy tha thứ cho ông ấy Lâm ạ, dù sao dượng Bảo cũng là chồng của
d́ con Nếu ông không đồng ư, d́ cũng không nuôi con trong ngần ấy
thời gian được. Tha thứ sẽ làm cho con và cả ông ấy thanh thản.
Dượng Bảo già rồi, cũng như mẹ vậy, người già luôn khao khát t́nh
cảm và sự hiện diện của những người thân bên cạnh ḿnh. Nếu con tha
thứ được xem như con cải thiện một phần mối quan hệ của d́ dượng con
rồi đấy.
Quỳnh Lâm chậm chạp về pḥng. Những câu bà nói làm cô ngạc nhiên
nhưng ngạc nhiên hơn cả là bà không thuyết phục cô sang Mỹ cùng với
gia đ́nh. Dù biết ơn bà về điều này v́ trước mắt cô cũng cần có thời
gian để suy nghĩ và sắp xếp lại mọi chuyện nhưng Quỳnh Lâm vẫn cảm
thấy hụt hẫng. Với tâm trạng rối bời cô không ̣n đầu óc để nghĩ đến
việc tha thứ. Tha thứ ư? Ḿnh phải tha thứ cho những ai và liệu họ
có cần đến sự tha thứ ấy không?
o0o
Quỳnh Lâm nghiêng chiếc vại rồi dùng
giẻ ướt thấm xà pḥng tỉ mỉ chùi bên trong chiếc vại bằng sành nặng
trĩu khiến tay cô mỏi nhừ. Nh́n quanh t́m chiếc ghế con nhưng không
thấy, Quỳnh Lâm ngồi bệt xuống sàn nhà.
C̣n tuốt ngoài đường đắp chưa vào đến bờ rào mà tiếng thằng Na đà
vang khắp xóm:
- Chị Lâm ơi...
Quỳnh Lâm ngẩng lên định ơi một tiếng nhưng sợ dượng Bảo trong nhà
giật ḿnh nên cô ngồi im. Vào tới sân thằng Na điều chỉnh âm thanh
nên giọng nó trở nên ồ ồ:
- Chị Lâm ới ời !
- ....
- Chèn ơi, chị đang làm ǵ vậy?
Quỳnh Lâm gạt mồ hôi hai bên má:
- Hôm nay d́ sẽ chạo mắm trong mấy cái vại này nên hồi sáng d́ dặn
chị ở nhà chùi sạch rồi mang ra sân phơi.
Thằng Na bật cười hi hí:
- Vậy là chị không hiểu tính má em rồi. Má chỉ vờ nói với chị thôi
chứ thật ra là nói với em đấy. Đó là cách má nói mỗi khi giận em.
Quỳnh Lâm thắc mắc:
- Vậy khi không có chị hoặc người nào khác ở đây th́ d́ sẽ nói thế
nào?
Thằng Na giành lấy chiếc vại từ tay Quỳnh Lâm:
- Dễ ợt, má sẽ gọi em là "mấy người". Chị lấy nhiều xà bông như vầy
th́ rửa hết mùi đây. Để em mang nó ra ngoài sông, chỉ làm kiểu này
có mà đến... tết.
- Chị kiêng phụ em.
Thằng Na xua tay:
- Em làm ḿnh em được rồi. Chị ngồi chơi đi.
- Vậy chị đi nấu cơm, chắc d́ sắp về rồi.
Khệ nệ bưng cái chậu sành cuối cùng ra cầu ao thằng Na rủ rê:
- Ra đây em chỉ chị cái này hay lắm. Cơm cứ để đó chút nữa nấu, em
làm một loáng là xong liền hà.
- Em giỏi thật đó Na.
Nó thảy chiếc chậu ùm xuống sông rồi quay lại càm ràm:
- Em ghét cái tên Na lắm thay v́ kêu như thế chị cứ gọi trỏng giống
má cho rồi.
- Sao lại ghét? Tên Na cũng dễ thương lắm mà.
- Tên Thiên bộ không đẹp sao tự nhiên đặt thêm cái tên Cà Na làm chi
không biết. Cà Na có ǵ ngon, đă nhỏ rí lại c̣n đắng nghét.
Quỳnh Lâm ph́ cười, ghét cái tên cà na nó đâm ra ghét luôn cái thứ
trái cây tội nghiệp ấy. Thằng Na vẫn c̣n ấm ức:
- Đă vậy chị c̣n gọi em là Na nữa chứ. Nghe giống cái tên của thị
mẹt nào đó quá. Cũng là Cà sao không đặt em là Cà Nông có phải hơn
không? Nghe c̣n oai được một chút.
Nh́n Quỳnh Lâm cười chảy nước mắt, nó tiếp:
- Nhưng xem ra em vẫn c̣n hơn con nhỏ... Điên Điển ở ngoài xóm cầu.
Tội nghiệp lắm, nó kể lúc mang thai đứa con đầu tiên, này nào mẹ nó
cũng đ̣i ăn bông điên điển. Nấu canh, xào, trộn, gỏi bà đều thích
nhưng thích nhất vẫn là món bánh xèo nhân điên điển. Ba nó cứ chống
xuồng đi hái miết hà. Vậy là đặt nó tên Điên Điển luôn. Nguyễn thị
Điên Điển, chị nghe có ác không? Dù có sự tích đàng hoàng vậy đó
nhưng cái tên dễ làm người ta liên tưởng đến bệnh... tâm thần. Mỗi
lần bị ghẹo là nó khóc sướt mướt.
Thằng bé chắc lưỡi vẻ tội nghiệp và bất b́nh. Quỳnh Lâm lắc đầu:
- Sao lại khóc? Điên Điển là tên một kỷ niệm đẹp mà ba má bạn ấy
muốn ghi lại về đứa con đầu ḷng, nó chứng tỏ được t́nh yêu họ dành
cho nhau. Như vậy th́ có ǵ xấu hổ. Sao em không nói với bạn như
thế?
Mặt thằng Thiên đỏ lựng:
- Thôi kỳ lắm.
- Sao lại kỳ?
Không trả lời nó ngụp xuống nước kỳ cọ mấy cái chậu sành. Quỳnh Lâm
thắc mắc:
- Sao em không để trên cầu rồi múc nước dội có hơn không?
- Nước đang ṛng cách cầu cả thước chị múc dội có mà đến khuya, như
vầy nhanh hơn nhiều.
- Lúc chị c̣n ở nhà cái ao này chỉ là con lạch nhỏ thôi. Nó có sâu
không hả... Cà Nông?
Thản nhiên vờ như không biết đang bị trêu, nó hồ hởi giải thích:
- Bờ bị sạt v́ má chặt đi hàng dưa nước, em và ba đào thêm nên nó
mới rộng thế này. Nước ṛng nó cạn xều hà nhưng khi nước lớn th́ lút
đầu em luôn. Nước đang lớn đó chị Lâm, cỡ này chưa đi lại được nhưng
khoản mười hai giờ nó sẽ mấp mé cầu ao. Lúc đó ghe chở hàng từ ngoài
sông cái vào có thể đi ngang qua đây mà không mắc cạn.
Quỳnh Lâm giục:
- Vậy th́ lẹ lên, chị vào nấu cơm đây. Em cứ rề rà ngâm nước như thế
không khéo lại bệnh đó Thiên.
Vừa quay lưng thằng Na đă réo:
- Chị Lâm ơi...
- Ǵ?
Nó gạ gẫm:
- Chị hái mấy thứ trái đèo ngoài vườn muối chua giống hôm trước đi
chị Lâm. Chị làm món đó ngon quá.
- Ừ.
- Nhớ thêm vái trái ớt, vài tép tỏi với mấy lát gừng tươi nữa nghen
chị.
- Ừ.
Thằng Na rất thích Quỳnh Lâm, trước đây mỗi khi má nó nói "con sang
thưa với chú mười mai có xe lên huyện th́ gọi má" nó biết ngay "chị
Lâm gởi tiền về hả má?" Bà trầm ngâm rất lâu mới gật đầu. Cho đến
bây giờ thằng Na vẫn không hiểu v́ sao nhận tiền mà ná nó lại buồn
đến vậy. Nó cũng không hiểu v́ sao chị Lâm chỉ gởi tiền đều đặn mà
không về. Trong kư ức thằng Na không có h́nh ảnh nào về chị Lâm cả.
Nó để ư từ khi chị Lâm về đây má rất vui, cả nó cũng thế. Hôm trước
thằng Tía Tô ở xóm trên chẳng biết bị bệnh ǵ mà co giật dữ dội, lúc
đó thầy Sáng không có nhà, bà nội nó khóc quá chừng. Cả xóm nghe
tiếng kêu cứu ào ào chạy qua. Sực nhớ chị Lâm là bác sĩ nên thằng Na
phóng như bay về nhà gọi. Bữa đó nếu không có chị Lâm th́ kể như
thằng nhỏ gẩy đến mấy cái răng là ít, v́ trong lúc luống cuống d́ Ba
nhét vào miệng nó cái muỗng to tướng dùng để múc đường, múc muối ǵ
đó ở tiệm tạp hóa của d́. Răng thằng Tía Tô va vào đấy nghe lập cập
đến khiếp, mắt nó trợn trừng trừng. Chị Lâm bảo bệnh nó nhẹ thôi
h́nh như là viêm họng ǵ đấy nhưng v́ sốt cao nên làm kinh. Thằng
Tía Tô uống thuốc mấy ngày đă khỏe ru. Thầy Sáng sang nhà cảm ơn rối
rít, bà nội thằng Tía Tô gần bẩy chục tuổi c̣n mếu máo khóc "tui tởn
tới già không dám mang nó đi cắt lễ nữa". Kể từ hôm đó nhiều người
trong xóm đến nhờ chị Lâm khám bệnh giùm, giống như khi ba nó c̣n
xem mạch, hốt thuốc tại nhà vậy. Thằng Na ước ǵ chị Lâm ở lại đây
luôn.
Quỳnh Lâm vào nhà th́ thằng Na chạy đâu mất tiêu. Lũ chum vại sạch
bóng loáng nằm phưỡn bụng ngoài sân. Cô rửa sạch mớ rau cũ vừa hái ở
mé sau vườn. Ngôi nhà vẫn vậy nhưng khu vườn rộng hơn trước rất
nhiều. Đang loay hoay Quỳnh Lâm nghe tiếng động từ trên nhà vọng
xuống. Cô nh́n đồng hồ đến giờ uống thuốc của dượng Bảo thằng Na lại
không có ở nhà. Thường ngày rất chu đáo, dù đi đâu nhưng đến giờ
uống thuốc của dượng Bảo nó cũng về hoặc trước khi rời nhà nó đều
cẩn thận cho dượng uống thuốc trước. Quỳnh Lâm để siêu thuốc vừa vặn
hai phần chén. Chờ một lúc cho nguội cô mang lên nhà.
Cách đây nhiều năm trong một lần đi xem bệnh về dượng Bảo té mương
rồi liệt nữa người. Điều trị rồi tập luyện suốt ṛng ră mấy năm giờ
ông có thể đi quanh quẩn vài bước trong nhà nhưng mọi nhu cầu cá
nhân đều cần có người giúp. Gần đây dượng chuyển qua điều trị đông
y, tự kê toa rồi bảo d́ đi hốt thuốc. Không thích nối nghiệp cha
nhưng thằng Na rất ngoan, ngày nào nó cũng lau chùi mấy cái hộc cao
ngất dùng để đựng thuốc. Nh́n cái mặt gỗ lên nước sáng bóng, cả
những nắm đấm bằng đồng cũng thế. Quỳnh Lâm bùi ngùi nhớ đến người
đàn ông khỏe mạnh với giọng cười ha hả sảng khoái ngày nào giờ nằm
đây ốm yếu hom hem.
Từ hôm Quỳnh Lâm về tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt ông nh́n cô
rất lạ. Dượng Bảo đă thức giấc, Quỳnh Lâm mở toang các cánh cửa.
Nắng và gió náo nức lùa vào khiến mấy cái bản lề khô dầu cựa ḿnh
rít lên khe khẽ. Cô nhớ ông có thói quen bắt đầu một ngày mới bằng
cách mở tất cả cả các cánh cửa lớn nhỏ trong nhà. Đến gần ông Quỳnh
Lâm đặt chén thuốc lên chiếc kệ gỗ.
- Con đỡ dượng dậy uống thuốc nhé.
Ông lắc đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống. Căn bệnh làm ông phát ngôn lớ
ngớ và giống như những người lăng tai lâu ngày khác dượng Bảo nói
rất lớn, nhờ thế cũng dễ nghe hơn.
- Từ lúc nằm liệt giường đến giờ dượng chỉ sợ một điều là trước khi
chết không gặp lại con.
- Ḱa dượng...
- Đừng ngắt lời để dượng nói hết. Dượng rất ân hận đă đối xử không
tốt với con nhưng không phải v́ ghét ba mẹ con như mọi người nghĩ
đâu. Dầu hẹp bụng đến mấy th́ với dượng con vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng từ lúc con đến ở chung th́ d́ con đâm ra trái tính, suốt ngày
bà cứ giữ rịt lấy con, không c̣n quan tâm đến chồng nữa. Dượng biết
d́ thương và muốn bù đắp cho con nhưng bạn bè mỗi khi tán gẫu thường
xa gần chọc ghẹo rằng bà ấy phải cẩn thận đề pḥng v́ sợ dượng biến
thành con yêu râu xanh.
Quỳnh Lâm bật cười ông cũng méo mó cười theo. Câu chuyện trở nên cởi
mở và thân t́nh hơn:
- Nói ra th́ xấu hổ v́ tị nạnh với con cháu trong nhà nhưng lúc đó
dượng bực lắm. Mâu thuẫn trầm trọng nhất là lúc d́ con từ chối có
con với dượng. Bà ấy bảo để lo cho con thêm thời gian nữa và chờ đến
lúc kinh tế gia đ́nh thật sự ổn định. Dượng biết đó chỉ là cái cớ
trong thâm tâm bà ấy sợ nếu có con th́ dượng sẽ hất hủi ghét bỏ cháu
bà ấy. Thay v́ chứng minh cho d́ thấy dựơng vẫn luôn yêu thương con
dù có thêm con cái th́ dượng lại chọn cách ngược lại. Dượng muốn bà
ấy phải đau khổ v́ dám từ chối ước muốn chính đáng của chồng và dù
không có thêm con cái dượng vẫn ghét bỏ không quan tâm đến ai kể cả
con là đứa cháu duy nhất của bà ấy. Dượng biết hành động này khiến
con oán hận. Đó là sai lầm lớn nhất trong đời dượng. Từ khi xẩy ra
chuyện này vợ chồng ít trao đổi và tệ hại hơn là không muốn nh́n
thấy mặt nhau dẫn đến khoảng cách ngày càng lớn, không phải dượng
không nhận ra vấn đề xuất phát từ người lớn, nhưng không hiểu sao
lúc đó dượng lại tệ đến thế. Bà ấy có cái cương quyết riêng của
ḿnh, dượng lại khăng khăng không nhượng bộ. Cũng có lúc nghĩ đến
chuyện bỏ nhau nhưng dượng chỉ thương có ḿnh bà ấy thôi.
Ông dừng lại thở dốc, Quỳnh Lâm vội ngăn:
- Dượng đừng lo cháu hiểu cả rồi. Vả lại, cháu c̣n ở lại đây rất lâu
v́ thế chúng ta có rất nhiều thời gian để thong thả nói với nhau.
Giờ dượng đang mệt, uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhé.
Ông khoát tay:
- Không, dượng muốn nói một lần cho xong cứ để măi trong ḷng thế
này dượng làm sao thanh thản cho được - Mắt ông thoắt xa xôi - Từ
khi cháu rời khỏi nơi này th́ dượng và bà ấy trở thành hai người xa
lạ sống chung một mái nhà. Không nói với dượng một lời bà ấy rút vào
vỏ ốc, sống trong yên lặng và khắc khoải. Thái độ của bà ấy như đổ
trút mọi tội lỗi lên dượng vậy.Sau một thời gian mệt mỏi chịu đựng,
dượng đâm ra buồn chán nên có những mối quan hệ t́nh cảm khác bên
ngoài chỉ cốt xem thái độ của bà ấy thế nào thôi. Lúc này dượng đă
gặp má thằng Thiên bà ấy mồ côi từ thưở nhỏ đang sống một ḿnh, hiền
lành lại yêu thương dượng hết mực. D́ cháu biết chuyện vẫn không
phản ứng, thậm chí có lần gặp dượng và má thằng Thiên đi cùng với
nhau trên đường trong khi nhiều người chờ xem thái độ của bà ấy thế
nào th́ d́ cháu lẳng lặng băng đồng về nhà. Bà ấy có nhiều cách
trừng phạt tánh tự cao của dượng lắm.
Ông cười khe khẽ như tự chế nhạo ḿnh:
- Đâu phải bà ấy không thương dượng, đàn bà có năm bảy đường ghen,
nhưng ghen mà như không kiểu d́ cháu th́ xưa nay chỉ có một. Lúc má
thằng Thiên mang thai dượng ở hẳn trên đó, không về đây nữa d́ cháu
cũng không thèm t́m. Nhưng khi nghe tin má thằng Thiên băng huyết
chết ngay khi sinh không kịp nh́n thấy mặt con trai th́ bà ấy tất tả
chạy lo tang lễ rồi bồng thằng Thiên về nhà. Cái thằng đến khó, v́
không được nuôi bằng sữa mẹ nên đau ốm quặt quẹo luôn, lúc nào nh́n
thấy th́ y như rằng nó đang khóc i ỉ như con mèo ướt đến dượng c̣n
phát chán, thế mà bà ấy cặm cụi nuôi đến bây giờ. Nói thật dượng sợ
d́ con lắm. Suốt cuộc đời này dượng măi măi là con nợ của bà ấy.
Quỳnh Lâm chớp mắt, cô chưa bao giờ hiểu d́ cả. Người đàn ông mà d́
yêu thương đang tổng kết cuộc đời ḿnh bằng sự hối tiếc. Xem ra sống
đến chừng này ông vẫn chưa hiểu hết d́. Liệu bà có yêu ông không
nhỉ? Dượng Bảo vẫn đều đều:
- Biết con thành đạt và sống hạnh phúc dượng mừng lắm. Cái mừng của
người ích kỷ biết ḿnh thoát ra khỏi sự dằn vặt của bản án treo lơ
lửng suốt từng ấy năm. Bà ấy không bao giờ nhắc đến con, trước mặt
dượng và dượng cũng vờ như không biết việc con vẫn gởi tiền về giúp
đỡ gia đ́nh này. Như dượng biết ơn con không phải chỉ v́ thế mà quan
trọng là con đă về lại đây để dượng c̣n nói được với con những lời
này. Có như vậy dượng mới thấy ḷng ḿnh thanh thản.
Quỳnh Lâm lắc đầu:
- Sở dĩ con không về là v́ con muốn tranh cho d́ những chuyện khó
xử. Con sợ sự hiện diện của ḿnh gợi lại sự không vui ngày trước.
Thật ra lúc đó con chỉ thấy buồn chứ không hề oán hận dượng, nhưng
khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống và giờ lại hiểu tường
tận mọi chuyện nên dượng đừng nghĩ ngợi ǵ hết con không c̣n buồn
nữa đâu.
- Dù biết con nói thế để an ủi nhưng dượng vẫn thấy an ḷng hơn -
ông đổi giọng vui vẻ - Con vẫn sống hạnh phúc đấy chứ? Chồng con
khoẻ không? có tốt với con không?
Không ai nói với ông về cái chết của Như Vũ, Quỳnh Lâm cúi mặt:
- Anh ấy vẫn khỏe. Anh ấy tốt với con lắm dượng đừng lo.
- Ừ, bao giờ chồng con muốn có em bé th́ nhớ đừng viện bất cứ lư do
ǵ để từ chối nhé.
Quỳnh Lâm giật thót người, cô máy móc đưa tay lên bụng, thảng thốt:
- Dạ.
- D́ con về rồi đấy. Cho dượng uống thuốc xong con ra ngoài giúp d́
một tay. Nhắc d́ con làm ít thôi, bà ấy vốn tham công tiếc việc,
quần quật cả ngày không khéo đổ bệnh th́ khổ.
- Dạ.
Dượng Bảo uống thuốc xong nhắm mắt lại thiu thiu ngủ. Quỳnh Lâm đứng
lên, tần ngần một chút cô khép nhẹ cửa ra ngoài. D́ Tuyên đang loay
hoay sau bếp.
- Ủa không có cá hở d́?
- Ờ hôm nay toàn là cá lớn. D́ chỉ mua một con về nấu canh chua
thôi. Mắm lốc phải chọn con nhỏ roi roi mà ḿnh quen gọi là cá tràu
mới ngon.
Con cá nhẩy đùng đùng tron thau khiến nước văng tung tóe. Khiến d́
phải vất vả lắm mới xoay được nó trong tay. Chỉ một cái giỏ đi chợ
của d́ mà Quỳnh Lâm soạn đầy đến mấy cái rổ. Cô kêu lên:
- Toàn đồ ăn thức uống, d́ mua chi nhiều dữ vậy.
D́ Tuyên cười hiền lành:
- Cho con bồi dưỡng. Chà, nước lớn nhanh thật mới giờ này mà đă mấp
mé cầu rồi không khéo lại tràn bờ. Để d́ kêu thằng Cà Na dời mấy cái
chậu vô trong.
Bà ra sân chụm tay làm loa gọi lớn:
- Thiên ơi ! Bớ Thiên...
Rồi tất tả quay vào làm tiếp con cá, cứ như thằng Thiên đang đứng
đâu đó sẽ về ngay vậy. Mà thật, chưa đầy năm phút sau thăng Thiên đă
có mặt ở nhà, nó h́ hục khiêng mấy cái chậu ra cái sân ciment cao
bên hông nhà dùng để phơi lúa. Quỳnh Lâm ngạc nhiên:
- Lúc năy chị ra ngoài t́m nhưng không thấy em. Em ở đâu mà về nhanh
dữ vậy?
Nó nháy mắt:
- Em có phép kinh công mà.
- Kinh công là ǵ?
- Vậy mà cũng không biết, kinh công có nghĩa là...
D́ Tuyên cười lớn:
- Hơi đâu mà tin nó. Nhà con Điên Điển đang hái dừa bên kia, nó sang
đấy làm rể đó mà. Thôi xong rồi đi đâu th́ đi phứt đi. À, ba con
uống thuốc chưa Thiên?
- Chết... con... quên.
- Lúc năy t́m không thấy em, chị mang vô pḥng và cho dượng uống
rồi.
Bà nh́n cô lo ngại:
- Ông ấy có nói ǵ không con?
- Dạ dượng nói rất nhiều nhưng d́ đừng lo toàn là chuyện vui không
hà.
- Vậy hả con?
- Dạ.
Bà cúi xuống:
- Hai đứa làm ǵ th́ làm hay đi đâu đó chơi đi, chừng nào cơm chín
má gọi.
Thằng Cà Na biết má muốn ở một ḿnh nên ranh mănh nháy mắt với Quỳnh
Lâm:
- Vậy th́ con đi làm... rể tiếp nha.
Quỳnh Lâm bật cười cô nghe ḷng tràn ngập những cảm xúc ấm áp khi
nghe d́ Tuyên mắng yêu thằng Thiên vài tiếng. Nó nán lại chọc cho d́
cười mới phóng đi. Quỳnh Lâm cũng thong thả ra vườn. Ngồi dưới hàng
sơ ri um tùm, cô tḥ tay hái một trái chín hườm ngang tầm mắt. Nh́n
trái sơ ri có ba múi bằng nhau, cô nghĩ t́nh cảm giờ đây được chia
đều đặng trong ḷng ḿnh. Không, nói đến t́nh cảm là nói đến phép
nhân. Cô nhớ đến mẫu đối thoại đă được đọc trong một chuyện ngắn nào
đó, khi hai người mẹ có con ra ngoài mặt trận cùng đi với nhau trên
một chuyến xe lửa:
- Bà có một đứa con bà giành cho nó trọn vẹn t́nh thương của bà. C̣n
tôi có hai đứa con và t́nh cảm không phải là chiếc bánh ḿ để tôi
chia mỗi đứa một nửa v́ thế đương nhiên mỗi đứa cũng nhận được t́nh
cảm trọn vẹn như nhau, bằng nhau. Nếu bà mất một đứa con bà đau đớn
một, tôi cũng vậy nếu tôi mất chúng, tôi sẽ đau đớn gấp hai lần.
T́nh cảm không phải là phép chia mà là phép nhân kỳ diệu.
Quỳnh Lâm lẩm bẩm "phép nhân kỳ diệu" cô phải nhân bao nhiêu lần để
bù đắp cho trọn vẹn đây? Nhoài người nhặt cái trứng mối bé bé ngay
trên lối đi, dường như tỏa ra hơi ấm trong bàn tay Quỳnh Lâm. Xoay
chiếc trứng bé tí, cô ngạc nhiên v́ sự sống đang lớn dần và thành
h́nh trong ấy. Sợ người khác vô ư dẫm phải, rất cẩn thận Quỳnh Lâm
đào một cái lỗ con con bỏ quả trứng bé xíu vào đấy rồi lấp lại bằng
lớp đất mỏng. Cho quả sơ ri vào túi, cô ghé mắt qua hàng rào nh́n bé
Tí Nị chơi ô quan một ḿnh v́ sáng nay anh chàng Tía Tô được nội dắt
qua cồn ăn đám cưới. Không có người căi nhau xem ra con bé cũng buồn
miệng. Nó vừa bỏ hạt keo vào từng ô vuông vừa đọc to bài đồng dao:
Chi chi chành chành
Trái chanh bỏ vỏ
Con ngựa đứt cương
Ba vương ngũ đế
Dắt dê đi t́m
Ù à ù ốc...
Quỳnh Lâm lẩm bẩm đọc theo, đây cũng là bài đồng dao cô thuộc từ
thuờ bé giờ đọc lại mới phát hiện ra những chi tiết ngộ nghĩnh,
không có yếu tô liên quan và thiếu hẳn mối quan hệ nhân quả. Như từ
trái chanh bỏ ngỏ lại tạt qua chuyện con ngựa đứt cương. Có thể v́
lưu hành theo lối truyền miệng nên đây là một dị bản chăng. Quỳnh
Lâm thử điều chỉnh theo cách mà cô cho là hợp lư. Mái tranh bỏ ngỏ -
con ngựa đứt cương - ba vương ngũ đế - dắt dế đi t́m. Thoạt nghe khá
xuôi tay nếu ngẫm nghĩ lại vẫn có điều không ổn, v́ trong một mái
nhà tranh th́ làm ǵ có sự hiện diện của ba ông vua năm ông hoàng
cho được. Cô lắc đầu thật ngớ ngẩn khi t́m sự hữu lư đôi khi lại là
sự thật và tồn tại một cách hiển nhiên.
Gió từ sông thổi lên mát rượi, mặt trời đủng đỉnh đi rong thỉnh
thoảng nghiêng đầu phóng hàng vạn tia nắng xuống mặt nước phẳng ĺ
như mặt gương. Tia mắc cạn trên bờ, tia rơi trên chóp cây, tia trèo
lên ngọn cỏ, những tia c̣n lại đến được mục tiêu th́ reo ḥ nhẩy múa
làm mặt gương phẳng ĺ ấy lấp lánh một thứ ánh sáng diệu kỳ như rắc
bạc. Quỳnh Lâm bó gối nh́n trời, nh́n đất. Từ xa tiếng quang gánh
kêu kẹt, tiếng cười nói râm rang, rồi tiếng tành tạch của những con
đ̣ vọng lại như âm thanh náo nhiệt của cuộc sống. Quỳnh Lâm nh́n
đồng hồ chợ sắp tan rồi. V́ khúc sông ở đây khá hẹp nó thắt lại như
chiếc eo thon thả, bé xíu của thiếu nữ mười tám vậy nhưng để rút
ngắn đoạn đường và tranh thủ bán thêm ít hàng hoá có thể vài chiếc
đ̣ sẽ đi qua đây. Cô ngồi chờ, vừa lúc đó có tiếng gọi vang lên từ
mặt sông và tiếng đáp vọng ra từ nhà của d́ Tuyên.
- Ơ... chị ba ơi !
- Ơi...
- Cho xin ca nước mưa uống đỡ khát, chị ba ơi...
- Ừ, ghé vào đây, lu nước trong mái hiên đó. Hay lấy quày dừa ngoài
kia uống tạm đi. Dừa xiêm đó, ngọt lắm.
Lắng nghe mẫu đối thoại cô dễ dàng nhận ra trên bờ dưới ghe đều
không biết thậm chí không nh́n thấy mặt những vẫn đối xử với nhau
bằng tấm ḷng thơm thảo, chân t́nh.
- Cám ơn chị ba nghe, gởi chị vài trái bưởi ăn chơi.
Quỳnh Lâm mhẩm lên nhưng v́ nước đang xuôi và có đến hai người chèo
nên chiếc ghe chạy băng băng, cô chỉ kịp nh́n thấy vạt áo bà ba xèo
rộng như cánh bướm màu nâu đang khoan thai khuấy nước bằng động tác
uyển chuyển nhịp nhàng tưởng như chỉ có ở những diễn viên múa chuyên
nghiệp. Chiếc đ̣ xa dần giữa trời nước mênh mông trông nó mỏng manh
như chiếc lá nhưng vẫn rẽ nước lao đi vun vút về phía trước.
Quỳnh Lâm bực bội khi quay lại nh́n những giẻ lục b́nh
đang uể oải buông ḿnh mặc cho ḍng nước cuốn đi v́ thế những cánh
hoa màu tím cô vốn thích giờ đâm ra nhạt nhẽo đến vô hồn. Một đám
lục b́nh lớn lọt vào trong khóm dừa nước um tùm, mạnh mẽ đang vịn
vào cớ đó để dùng dằng đưa đẩy chẳng chịu đi. Nơi nào có anh hùng là
có mỹ nhân, v́ thế xưa nay chẳng có anh hùng nào qua nổi ải mỹ nhân,
Quỳnh Lâm xắn quần lên cao bước đến mé sông, cô khỏa nước đẩy đám mỹ
nhân đáng ghét ấy đi nhưng vô hiệu. Nó chỉ vờ vĩnh quay đi vài ṿng
rồi lượn lờ trở lại. Nh́n quanh t́m nhánh cây khô, Quỳnh Lâm bắt gặp
chú rùa nhỏ mắc kẹt giữa một đám lục b́nh khác đang trôi gần bờ. Chú
giương đôi mắt một mí hiền lành nh́n cô. Quỳnh Lâm vươn người ra xa
nhưng không chạm được đến chú.
Một bóng đen mát trùm lên cô từ phía sau lưng. Quỳnh Lâm quay lại,
không nh́n cô chỉ khom người về trước một tí anh đă đặt chú rùa vào
tay Quỳnh Lâm. Cả người và vật bất ngờ v́ v́ sự giải thoát này.
Quỳnh Lâm nhẹ nhàng để chú rùa xuống đất. Cô ngẩng lên và ngạc nhiên
về sự b́nh tĩnh của ḿnh:
- Sao anh lại ở đây?
Thay cho câu trả lời "Anh đi t́m em" như cô mong muốn đợi th́ Nam
Phong đáp bằng vẽ giễu cợt không ác ư:
- Đặt cho người vừa vượt đọan đường dài để đến đây, câu hỏi như thế
chẳng niềm nở và mến khách chút nào. May mà anh vẫn c̣n nhớ rơ mục
đích của ḿnh. Anh muốn gặp lại em một lần trước khi về Mỹ.
Quỳnh Lâm th́ thầm như nói với chính ḿnh:
- Ra vậy.
Nam Phong không rời mắt khỏi cô:
- Em khỏe không?
Không thấy ai để ư dến chú rùa nhỏ lặng lặng bỏ đi. Chú hướng về
phía bờ sông v́ biết nước sẽ giúp ḿnh đi nhanh hơn, nhưng không
kịp. Quỳnh Lâm đă chạm vào chiếc mai nặng nề rồi tiện tay cô lật
ngửa chú lên. Nhanh như cắt chiếc đầu bé xíu và bốn cái chân ngắn
ngủn lập tức thục vào trong chỉ c̣n trơ lại khối rắn chắc khum khum
h́nh cầu ṿng xám xịt. Tin rằng không có ai làm hại được ḿnh, nó an
tâm nằm yên trong ấy. Phản ứng tự vệ này, lập tức truyền sang Quỳnh
Lâm. Cô cười nhẹ:
- Gặp một lần trước khi về Mỹ? Nó có nghĩa ǵ không?
Nam Phong lắc đầu:
- Không nó chỉ là một lời chào thuần túy.
Cơ thể đàn ông, vạm vỡ rắn chắc của anh nổi bậc lên nền phong rực rỡ
ánh mặt trời. Cô yêu anh biết bao, Quỳnh Lâm khẩn khoảng trong tâm
trí "Anh không thể nh́n em lấy một lần để nh́n ra t́nh cảm ấy sao?"
Cô không c̣n đủ sức để che dấu nó nữa và giờ đây tự vệ cũng là việc
thừa thải v́ anh không c̣n muốn nh́n thấy những thứ chỉ mang đến rắc
rối cho ḿnh. Quỳnh Lâm buồn bă ngồi yên. Nam Phong không bao giờ
tin, thậm chí nghi ngờ nếu lúc này cô bảo rằng yêu anh sau những lời
tồi tệ cô đă nói với anh hôm đó. Để bảo vệ ḷng tự trọng của ḿnh và
một điều thiêng liêng hơn thế nữa. Quỳnh Lâm chấp nhận mất Nam Phong
vĩnh viễn nhưng giá như anh đừng về đây th́ tốt hơn. Một lời chào
thuần túy th́ có giá trị ǵ đâu? Nó chỉ nhận ch́m cô vào cái hố sâu
của sự thất vọng mà thôi.
Nếu Quỳnh Lâm biết chỉ v́ sợ không kiềm chế nổi t́nh cảm của ḿnh
nên Nam Phong không dám nh́n cô chắc Quỳnh Lâm đă được an ủi hơn rất
nhiều. Lúc năy khi trông thấy cô nhoài người ra mé nước tim Nam
Phong ngừng đập. Trên đường đến đây Nam Phong hoàn toàn tinh tưởng
vào quyết tâm sắt đá của ḿnh nhưng bây giờ anh mới biết gặp Quỳnh
Lâm là một điều rất mạo hiểm. Nó đồng nghĩa với việc anh ném cái
quyết tâm nhỏ nhoi ấy vào một cuộc thử sức không cân sức. Dù Nam
Phong có khẳng định đến hàng ngàn lần sẽ không thay đổi mục đích
nhưng với anh thực hiện nó giờ đây không c̣n là việc dễ dàng nữa.
Bằng tất cả sự cố gắng Nam Phong quay lại nh́n cô:
- Em có vui không?
Không cố t́nh nhưng giọng Quỳnh Lâm vẫn đượm vẻ khô khan, ngoài ư
muốn:
- Dù không yêu nhưng em cũng không thể phủ nhận chuyện của chúng ta
có ảnh hưởng nhất định đến em. Em sẽ không nói rằng việc của em rời
nhà chỉ để thực hiện chuyến viếng thăm thuần túy thế này đâu. Thực
ra em muốn dùng khoảng cách và sự mệt nhọc của thân xác làm liều
thuốc an thần cho trí năo. Cách này hữu hiệu hơn loại thuốc em xử
dụng trước đây. Thực tế em cũng đă t́m được một ít lăng quên, như
anh đă nói em vẫn phải quên, không được níu kéo cái chết của Như Vũ
hay bất cứ điều ǵ khác.
- Nhưng ở Sài G̣n em cũng có công việc của ḿnh, đâu cần phải đi xa
thế này.
Quỳnh Lâm cười nhẹ:
- Em muốn có sự thay đổi có thể anh không tưởng tượng được cảm giác
của một người tự giải phóng ḿnh ra khỏi cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt,
tầm thường để bước vào cuộc sống hoàn toàn khác.
- Đúng là anh không thể h́nh dung, nhưng nh́n em thế này anh thấy an
tâm rồi. Anh tin rằng ḿnh đă quyết định đúng.
Quyết định đúng? Chia tay cô và kết hôn ngay là một kết luận đúng.
Phải rồi đâu cần những thứ văn hoa sáo rỗng như Quỳnh Lâm vừa nói:
khoảng cách và sự mệt nhọc của thân xác hay những thứ tương tự anh
cũng thoát ra khỏi t́nh yêu của cô.
- Anh quyết định trở về Mỹ và nhận việc ở đó. Chắc chắn anh sẽ nhớ
ba mẹ và em. Những ngày tháng ở Việt Nam có giá trị rất lớn trong
cuộc đời anh. Biết đâu anh sẽ về lại đây nhưng chắc ngày đó c̣n xa
lắm. Nó thuộc về tương lai, khi anh có thể gặp lại em bằng sự thanh
thản của tâm hồn chứ không phải như bây giờ.
Sao bao giờ đứng trước người đàn ông này cô cũng phải dùng đến sự nỗ
lực vượt bực thế nhỉ. Quỳnh Lâm tự hỏi khi đặt chú rùa sát mép nước.
Vừa lúc đó chiếc ghe nhỏ gắn máy đuôi tôm chạy qua với tốc độ lớn
làm nước dềnh lên hai bên bờ. Nước chạm vào chiếc mai cứng ngắt, chú
rùa rụt rè tḥ cái đầu bé xíu ra ngoài. Nghe ngóng một chút nó tḥ
thêm bốn cái chân ngắn ngủn nửa rồi ngọ ngoạy cả người. Quỳnh Lâm
chầm chậm buông tay chú nhanh nhẹ bơi đi không kịp nghe lời th́ thầm
mà cô gởi theo gịng nước "tạm biệt cưng hăy trở về nhà b́nh an
nhé."
Quỳnh Lâm quay lại nh́n anh, mắt cô thăm thẳm và sáng long lanh như
hai vị sao lấp lánh trên bầu trời đen:
- Em tin sẽ có ngày đó. Lúc đó anh sẽ không c̣n ngượng ngùng khi gọi
em bằng chị Lâm nữa. Cảm ơn v́ hôm nay đă đến thăm em. Bao giờ th́
anh đi?
- Tối mai, chuyến bay tám giờ.
- Hôm trước mẹ có nói ư định của anh khi muốn mời cả nhà sang bên
đó. Thấy mẹ vui và cảm động em mừng lắm. Hy vọng sự có mặt của em
trong gia đ́nh không phải là trở ngại ngăn anh quay về nhưng biết
đâu vài năm nữa em sẽ kết hôn và không c̣n ở đấy - Cô đùa - Giờ th́
chị Lâm chào Phong nhé.
Nam Phong mỉm cười đáp lại trong khi dáng vẻ của cô làm ḷng anh đau
nhói:
- Chào chị Lâm.
Cả hai nh́n nhau đăm đăm. Tiếng con bé Tí Nị lanh lảnh từ ngoài sân:
- Cô Lâm ơi !
Quỳnh Lâm sự tỉnh. V́ sợ ḿnh bật khóc, nên cô không muốn kéo dài
giây phút này nữa, Quỳnh Lâm cúi xuống đón con bé. Chạy một mạch từ
nhà sang nó vừa thở hổn hển nó vừa vung vẩy hai cái gói trong tay:
- Mẹ con bảo mang sang cho cô Lâm cái trứng...í quên, đố cô Lâm con
mang sang biếu cô cái ǵ nè?
Quỳnh Lâm nhíu mày suy nghĩ:
- Cái ǵ à? Xem nào...ừm, một trái ổi, không phải à? Trái bần, cũng
không phải, thế th́ cô chịu thua vậy.
Con bé reo lên đắc thắng:
- Một cái trứng ngỗng.
Quỳnh Lâm tṛn mắt:
- Một cái trứng ngỗng?
- Nó to lắm để con lấy cho cô xem. Í quên, đố cô Lâm con bỏ trứng
ngỗng trong gói nào đây?
Bằng vẽ láu lỉnh Tí Nị đưa hai tay trước ngực, đọc to:
Tập ṿng vong
Tay không tay có
Nhẹ nhẹ tay
Kẻo má nó hay
Đố ai biết được
Ở trong tay nào?
Nam Phong đứng yên h́nh ảnh trước mặt làm anh cảm động. Dù mới đây
Quỳnh Lâm khẳng định không yêu anh, và Nam Phong cũng tin như vậy v́
nếu có cô đă không can đảm đến mức b́nh thản thế này nhưng Nam Phong
vẫn sợ. Anh sợ trong một phút yếu ḷng anh sẽ hạ ḿnh năn nỉ cô trở
lại. Và cũng nếu v́ yếu ḷng như anh mà Quỳnh Lâm nhận lời th́ kết
quả sẽ thế nào đây. Anh sẽ khinh chính ḿnh và chán cả cô nữa. Vậy
th́ hăy giữ lại những ǵ tốt đẹp nhất cho cả hai. Không dám ngoái
nh́n lại lần nào, như ngùời kỵ sĩ kiên quyết gh́m con tuấn mă đang
cất vó lồng lên, chỉ chực lao về phía trước. Nam Phong vận dụng đến
nổ lực cuối cùng của ḷng tự trọng và quyết tâm để đi ra cổng.
- Mẹ con nói trứng ngỗng ăn rất tốt cho cô. Cô phải ăn đến năm sáu
trứng lận đó.
- Tí Nị ơi...
Có tiếng gọi vang lên phía bên kia bờ rào.
- Dạ.
Đút cái gói to vào tay Quỳnh Lâm, nó th́ thào:
- Ngủ dậy con sẽ sang nói cho cô Lâm nghe một chuyện rất bí mật. Anh
Tía Tô...
- Tí Nị ơi ! Con về ăn trưa, trưa trời trưa trật rồi để cô Lâm nghĩ
ngơi chứ.
- Dạ.
Nó chạy vụt qua Nam Phong, Quỳnh Lâm nói với theo:
- Nhớ đi ṿng qua mương nghe Tí Nị con không được phóng qua mương
như hôm trước nữa đâu.
Tí Nị chạy chầm chậm rồi dừng hẳn lại, ở vị trí này nó đứng đối diện
với Nam Phong. Nhưng h́nh như anh cũng chẳng gợi được sự chú ư nào
từ nó cả. Mọi t́nh cảm nó đều tập trung vào Quỳnh Lâm và hiện lồ lộ
ra ngoài tựa như nếu không phải là bây giờ th́ nó không c̣n cơ hội
nào bày tỏ với cô vậy:
- Mẹ con dặn không được đ̣i cô Lâm dẫn ra cồn cát chơi. Cô không c̣n
trèo cồn cát được nữa, nguy hiểm lắm. Vậy ngày mai ḿnh chơi nhà
cḥi há cô. Con không đóng vai vợ chồng với anh Tía Tô đâu. Mấy đứa
xóm trên gặp con là ghẹo "cô dâu chú rể, làm bể b́nh bông" hoài hà.
Ḿnh chơi đóng vai mẹ con, há cô Lâm? Cô Lâm là mẹ nè, Tí Nị và anh
Tía Tô làm con. Í quên, cả em bé Như Phong trong bụng cô nữa chứ.
Vậy cô Lâm có tất cả ba đứa con nhé.
Máu trong người Nam Phong đông cứng lại. Không biết bằng cách nào
anh quay lại nh́n thẳng vào cô. Quỳnh Lâm ngồi đó với gương mặt tái
nhạt, trông cô yếu đuối nhỏ bé, cô đơn như một người vừa bị tước mất
khả năng tự vệ. Bằng sự nhạy cảm của một đứa trẻ, Tí Nị đến cạnh
ṿng tay ôm lấy Quỳnh Lâm, như những lần bị té đau nó luôn được mẹ
dỗ dành như thế. Nhưng ánh mắt của Nam Phong làm nó khiếp sợ. Quay
lại nh́n cô Lâm, h́nh như cô cũng đang sợ như nó. Con bé ngồi xuống
giật giật tay Quỳnh Lâm:
- Cô Lâm ơi, chú này...
Cô Lâm vẫn ngồi yên, nó lấm lét nh́n quanh rồi ̣a lên khóc. Quỳnh
Lâm sực tĩnh cô ôm lấy con bé dỗ dành:
- Đừng khóc, ngoan nào...
Tí Nị chỉ tay vào Nam Phong. Lúc này không có bóng râm nào che khuất
anh, dưới anh nắng mặt trời rực rỡ, Nam Phong sừng sững như một bức
tượng đồng, gương mặt hoàn hảo đang nh́n cô và trong lúc bối rối
Quỳnh Lâm không đọc được bất kỳ thông điệp nào trên đó cả.
- Nhưng chú đó, chú đó làm con sợ.
Quỳnh Lâm cúi xuống:
- Con đừng sợ, chú Phong là người tốt, là bạn của cô Lâm. Chú đến
đây để thăm cô giống như hôm trước con bị bệnh anh Tía Tô sang thăm
vậy đó. Chú không làm hại con đâu. Nín đi nào.
Tí Nị chùi mắt. Có hai lư do khiến nó an tâm dù chú không giống anh
Tía Tô chút nào cả. Thứ nhất, đối với nó cái tên Phong rất quen
thuộc và thứ hai chú lại là bạn của cô Lâm, nó bước lại Nam Phong
rụt rè ngước mắt nh́n anh:
- Chú là bạn của cô Lâm hả? Chú đến thăm cô Lâm à? Nhưng cô Lâm có
bị bệnh ǵ đâu.
Nam Phong ngồi xuống để tầm mắt anh ngang vơi khuôn mặt con bé.
Ánh
mắt trẻ thơ trong trẻo đang nh́n anh.
- Chú cũng tên là Phong hả chú? Có phải là tên như Phong giống em bé
của cô Lâm không?
Nam Phong lắc đầu:
- Không, chú tên là Nam Phong. Nhưng em bé Như Phong là của chú.
Con bé ngơ ngác:
- Em bé của chú à? Không phải của cô Lâm sao?
- Tí Nị ơi...
- Dạ.
Chạy vài bước nó quay lại:
- Con biết rồi giống như con vậy đó, em bé cũng có hai người, ba và
mẹ, phải không chú? Vậy ngày mai chú có muốn chơi nhà cḥi không?
Con sẽ phân công chú làm ba.
Nam Phong gật đầu:
- Chú sẽ làm ba. Cám ơn con.
Thái độ nghiêm túc của Nam Phong làm con bé thích thú, nó thấy ḿnh
quan trọng hẳn lên. Dù không hiểu v́ sao chú Phong lại cám ơn ḿnh
nhưng rất trịnh trong nó gật đầu.
- Dạ.
Tí Nị chạy vụt về nhà. Thoáng một cái đă nghe tiếng con bé ríu rít
bên kia rào.
Nam Phong ngồi trên gót và quỳ một gối cạnh Quỳnh Lâm giữ cho mắt cô
nh́n thẳng vào ḿnh. Hàng mi dầy cong cong h́nh ṿng cung cụp xuống
nhưng không dấu nổi sự đau đớn và bất lực đang ánh lên trong ấy.
Cũng chính v́ sự đau đớn và bất lực này khiến con ngươi trong mắt cô
thẫm lại một màu nâu tuyệt vọng.
- Em muốn giết anh hả Lâm?
Quỳnh Lâm ngồi yên. Xúc động làm giọng Nam Phong lạc đi:
- Em trả lời anh đi Lâm. Tại tao em lại đối xử với anh như vậy?
Cô nhè nhẹ lắc đầu. Nam Phong không b́nh tĩnh được nữa, anh siết tay
cô đến đau điếng:
- Tại sao em dám làm điều này hả Lâm? Em có quyền ǵ mà đối với anh
như vậy? Anh là người thế nào trong mắt em đây?
Quỳnh Lâm cúi xuống:
- Em không muốn giữ anh bằng cách này. Em c̣n ḷng tự trọng của ḿnh
nữa chứ. Em không buộc anh vào một trách nhiệm nào cả.
Quỳnh Lâm muốn đứng lên nhưng bàn tay cứng như thép đặt trên vai giữ
cô lại:
- Giờ mà em c̣n nói đến trách nhiệm hả Lâm? Không có một thứ trách
nhiệm nào buộc được anh cả nhưng sợi dây t́nh cảm này th́ anh vĩnh
viễn không bao giờ thoát ra được. Nó làm cho anh đau anh hận nhưng
không có nó cuộc đời anh chẳng c̣n ư nghĩa ǵ cả. Anh yêu em, em
biết anh yêu em mà Lâm.
Quỳnh Lâm úp mặt vào ḷng bàn tay để tránh ánh mắt của anh. Cô lắc
đầy quầy quậy:
- Em không biết, không biết.
Anh gỡ từng ngón tay cô, dỗ dành:
- Anh sẽ nói cho em biết, được không em?
Nước mắt chảy qua kẽ tay Quỳnh Lâm, chưa ai làm cho anh đau đớn thế
này cả, Nam Phong ôm choàng lấy cô:
- Em đừng khóc, anh xin em.
Quỳnh Lâm khóc nghẹn nhưng vẫn đẩy anh ra.
- Em không muốn khóc đâu, em ghét như thế này lắm. Anh đừng an ủi
đừng lo lắng cho em. Có con đâu có phải là sự mất mát hay thua thiệt
ǵ. Em sung sướng đón nhận và biết ơn anh. Em không sao cả anh cứ
tiếp tục những dự định của ḿnh đi. Trở về Mỹ nhận lấy công việc và
kết hôn.
Nam Phong ôm gh́ lấy cô và vỗ nhẹ nhẹ vào lưng:
- Anh chưa hề có ư định kết hôn với bất cứ người nào khác, ngoài em.
Anh cũng sẽ không tưởng tượng được sẽ gắn bó cuộc đời ḿnh với một
người nào đó, nếu không phải là em.
- Nhưng anh kết hôn với em chỉ v́ muốn cưới mẹ của con anh chứ không
phải lấy một người mà anh yêu.
- Hai người đó trong anh chỉ là một mà thôi. Em phải tin anh.
Quỳnh Lâm lắc đầu:
- Anh đến đây không phải v́ điều này, anh đến đây để tạm biệt em, để
gặp em lần cuối trước khi về Mỹ và anh đă nói rằng không chắc ḿnh
sẽ trở lại đây. Giờ...
- V́ anh không biết em yêu anh đến thế này. Có lần em bảo anh rất
giống Như Vũ anh ghen tuông khi nghĩ em đến với anh chỉ v́ thế. Anh
không thể ở lại đây khi trở thành xa lạ với em, khi đứng cạnh em,
trông thấy em nhưng không thể yêu em. Nó sẽ giết chết anh.
Anh lau nước mắc Quỳnh Lâm bằng những ngón tay của ḿnh. Gương mặt
cô dịu dàng quá. Nam Phong nhớ ḿnh đă dằn vặt, phân vân như thế nào
khi quyết định đến đây t́m cô. Anh không đến hay chỉ cần đi nhanh
một chút th́ sự thật này... Không dám nghĩ thêm Nam Phong xiết chặt
Quỳnh Lâm trong ṿng tay mạnh mẽ của ḿnh. Suưt nữa anh đă để mất
cô. Mất Quỳnh Lâm, dù đă được ôm cô vào ḷng thế này nhưng ư nghĩ ấy
vẫn là cơn ác mộng trong anh. Không muốn thừa nhận sức mạnh tỏa ra
từ nó. Nam Phong buột miệng thốt lên:
- Nếu anh không đến đây t́m em, nếu anh không trở về Việt Nam nữa,
em có nói điều này với anh không Lâm?
Quỳnh Lâm lắc đầu:
- Không, lúc mẹ nói với em anh sẽ quay về Mỹ để kết hôn là lúc em
biết ḿnh có thai nên ngay từ đầu em đă không có ư định đó. Em không
nói với anh hay bất cứ người nào khác về cha của con em. Em sẽ giữ
nó như một bí mật của riêng ḿnh v́ thế em dự định ở lại đây cho đến
khi anh rời khỏi Việt Nam. Lúc đó em quay về nhà nhưng không lưu lại
đó nữa. D́ khuyên em về ở với d́. Em vẫn chưa quyết định. Nếu không
ở đây em sẽ đi đến một nơi khác.
- Em làm anh sợ quá Lâm ơi. Em đừng đi đâu nữa nghe, hăy để anh chăm
sóc, yêu thương, bảo vệ em. Đừng từ chối anh nữa. Em có nghe lời anh
không Lâm?
Quỳnh Lâm tách người ra nh́n Nam Phong. Anh để yên khi cô chạm tay
vào giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt đỏ hoe của ḿnh. Giọt nước ấy có
một sức mạnh kỳ diệu, nó cuốn trôi mọi thành tŕ cô dựng lên để từ
chối anh.
- Được rồi em sẽ không đi đâu hết. Em sẽ buộc anh lại. Bắt anh chịu
trách nhiệm với em. Anh chỉ được phép yêu ḿnh em thôi. Anh phải
quay đi khi người khác khóc v́ anh. Anh không được dỗ dành cũng
không được đau ḷng v́ bất cứ ai. Khó như vậy anh có làm được không?
Từ lúc yêu cô Nam Phong không có cảm xúc lơ lừng kiểu nửa vời. Yêu,
buồn, hạnh phúc đau khổ mà Quỳnh Lâm mang đến cho anh đều mănh liệt
như nhau. Nam Phong cố giữ thăng bằng khi chuyển từ thái cực này
sang thái cực khác. Và bây giờ cũng thế. Niềm hạnh phúc đang vỡ ̣a
trong anh.
- Được chắc chắn anh làm được. Nhưng với điều kiện bắt đầu từ hôm
nay em phải trao cho anh quyền làm chồng làm cha. Phải tuân theo
anh, nhắm mắt mà tuân theo, thậm chí tuân theo một cách mù quáng
cũng được. Anh chỉ có duy nhất một mệnh lệnh mà thôi. Hăy để anh yêu
em, đừng đề pḥng đừng từ chối anh nữa. Được không Lâm?
Úp mặt vào ṿm ngực rộng và rắn chắc của anh. Quỳnh Lâm cảm động gật
đầu:
- Vậy anh hăy yêu em ngay bây giờ đi.
Say đắm với những ǵ cảm nhận trong ṿng tay ḿnh, Nam Phong ngước
mắt lên cao. Chân trời xa tít khiến bầu trời rộng thênh thang, cao
lồng lộng và nhuộm xanh ánh mắt của anh. Nam Phong cười nhỏ vào tai
cô:
- Yêu ngay bây giờ hả em? Vậy mà anh nghĩ phải chờ vài hôm nữa cho
đến khi em cảm nhận được anh bằng tất cả những giác quan tỉnh táo và
khỏe mạnh của em.
Quỳnh Lâm cựa người trong ṿng tay anh. Nam Phong dịu dàng:
- Sao vậy em? Em không hài ḷng v́ những điều anh nói hay không hài
ḷng v́ cảm xúc của anh?
Màu đỏ hiện lên trên gương mặt Quỳnh Lâm nhưng may quá lần này thay
v́ đẩy ra cô lại nép sát vào anh hơn. Nam Phong hôn thật lâu lên mái
tóc mềm mại, óng mượt tận hưởng mùi hương quen thuộc mà khi cô đi
rồi nó vẫn c̣n lưu lại rất lâu trong pḥng anh. Chếnh choáng như
người say Nam Phong cúi xuống:
- Từ giờ không được rời xa anh nữa nhé. Anh chưa từng yêu ai như yêu
em vậy v́ thế mất em là bi kịch lớn nhất trong đời anh. Xưa nay anh
luôn tự hào không có điều ǵ làm anh sợ. Nhưng hôm ấy khi trở về nhà
mà không trông thấy em th́ nỗi lo sợ luôn lẩn quẩn bên anh. Bây giờ
cũng thế, chỉ cần nghĩ đến việc nếu anh không thắng nổi bản thân
ḿnh để về đây gặp em th́ anh sẽ mất em vĩnh viễn và điều thiêng
liêng ấy cũng không thuộc về anh, anh thấy lạnh toát cả người v́ sợ
Lâm ơi. Anh không biết nỗi sợ hăi này sẽ c̣n đeo đẳng anh đến bao
giờ nữa. Sao em lại đối với anh như thế? Em có yêu anh không Lâm?
- Em xin lỗi đă làm anh đau ḷng đến thế nhưng em có lư do để làm
như vậy. Với em niềm tin là một phần rất lớn trong t́nh yêu, anh
nghĩ xem nếu em nói ra sự thật vào lúc ấy, liệu anh có tin rằng em
làm điều này v́ yêu anh không hay chỉ là một cách trói anh vào trách
nhiệm. Và sự nghi ngờ ấy sẽ giết chết t́nh yêu của chúng ta. Em
không muốn có một kết cục như vậy.
- Tất cả là lỗi của anh. Lẽ ra ngoài việc tỏ bày t́nh cảm của ḿnh
anh c̣n phải chứng ḿnh trong mọi trường hợp anh đều tin em. Có thể
em cho rằng anh đang ngụy biện nhưng tất cả những ghen tuông hờn
giận, hiểu lầm đều xuất phát từ t́nh yêu chứ không phải v́ sự nghi
ngờ. Sau những chuyện này anh cũng phải chịu sự trừng phạt. Em biết
không, giờ anh yêu em tăng lên những hai lần v́ thế t́nh cảm này đủ
dùng cho cả hai mà không phải chờ đến lượt em đóng góp.
- Thật không?
Nam Phong ậm ự:
- Thật.
Mặc dù nói thế nhưng nh́n vào mắt Nam Phong. Quỳnh Lâm cảm động v́
biết anh vẫn chờ nghe câu trả lời của cô.
- Để chứng tỏ ḿnh không thua kém em sẽ đóng góp bằng phần của anh -
Cô kéo tay Nam Phong đặt vào bụng ḿnh - Và cả phần này nữa nhưng
anh nhớ đừng có huênh hoang đấy nhé.
- Ôi, ngay cả khi tỏ ra tuyệt vời đến một lần thế này th́ em giống
như một chú nhím - Anh nh́n vào môi cô - Ồ không, giống như một nụ
hồng th́ đúng hơn. Êm ái mượt mà đến thế nhưng chạm vào chỗ nào anh
cùng bị gai đâm cả, nó làm anh đau thấu đến tim.
Quỳnh Lâm mỉm cười. Nụ cười làm anh xao xuyến, Nam Phong cúi xuống:
- Em phải đền cho anh.
Đêm đó thằng Thiên thao thức măi, nó dơng tai nghe ngóng tiếng xù x́
của ba người từ chiếc bàn kê cạnh lối đi, nơi mà hằng đêm má nó vẫn
ngồi trầm ngâm hàng giờ trước khi đi ngủ. Chỉ cách bộ ván mà thằng
Thiên không nghe được ǵ cả ngoài tiếng khóc sụt sùi của má. Nó kéo
chăn trùm kín đầu. Âm thanh này là thứ duy nhất có uy lực đối với
một thằng cứng đầu như nó. Chán thật, chuyện vui mà má cũng khóc.
Ba người ŕ rầm đến khuya lơ khuya lắc, ŕnh nghe măi cũng chán,
thằng Thiên ngủ thiếp đi. Đêm đó nó trở ḿnh hai ba lần ǵ đấy. Lần
nào nó cũng thấy anh Phong c̣n thức. Áy náy v́ cái nết ngủ của ḿnh,
nó lăn ra xa rồi lào khào hỏi:
- Bộ em đạp trúng anh hả?
- Không, em ngủ đi.
Dù ngái ngủ nhưng thằng Thiên cũng cố vớt vát:
- Anh ngủ đi, ở đây không có ăn trộm nên anh không cần chống mắt cả
đêm như thế. Mà nếu có ăn trộm, nó cũng chẳng thèm lấy cắp bà bầu
của anh làm ǵ.
Anh Phong cốc vào đầu nó:
- Ừ, ngủ đi.
Buổi sáng đến thằng Tía Tô ngạc nhiên. Từ lâu nó đă chán chơi nhà
cḥi với bé Tí Nị v́ quanh đi quẩn lại chỉ có tṛ hái lá làm tiền
rồi mua bán mấy thứ hoa cỏ trong vườn, đă vậy mấy đứa trong xóm hễ
gặp là trêu nó. Nhưng hôm nay tṛ chơi trẻ nên thú vị hơn v́ từ
trước đến nay chẳng có người lớn nào chịu chơi với chúng, mà lại
chơi nhiệt t́nh đến thế. Bé Tí Nị cứ tíu tít khoe măi làm cho thằng
Tía Tô phát bực, phải chi hôm qua nó đừng sang cồn ăn đám cưới th́
nó cũng làm quen với "ba" rồi. "Ba" nghĩ ra nhiều tṛ chơi rất vui.
Khi đi qua cái mương nhỏ "ba" gồng người cho mỗi đứa đeo cứng một
bên tay. Thường ngày cô Lâm dắt chúng nó qua nhưng hôm nay v́ có
"ba" nên cô biến thành "má" và dĩ nhiên "má" cũng đứng bên này chờ
"ba" sang đón.
Trời chập choạng tối th́ nhà thằng Thiên lại đón hai vị khách từ Sài
G̣n xuống. Bước chân vào nhà vừa nghe chị Lâm gọi "Mẹ" là vị khách
này ̣a lên khóc nức nở. Thằng Thiên lấy làm lạ v́ người lớn chỉ khóc
sụt sùi như má hay lặng lẽ như chị Lâm hoặc bệu bạo như bà nội thằng
Tía Tô chứ khóc lớn như con bé Tí Nị thế này th́ nó mới thấy lần
đầu. Thằng Thiên nhớ tới những lần má càu nhàu ba "ǵ mà giống con
nít" chắc đúng với người này quá. Má nó cũng khóc. Thường ngày bà
rất ghét cái thói hóng chuyện của nó nhưng hôm nay bà không xua nó
đi. Thằng Thiên ngồi thu lu một góc lắng nghe. Nó lờ mờ đóan ra mọi
việc khi mẹ của chị Lâm vừa khóc vừa nói:
- Sao con dại dột quá vậy Lâm. Lẽ ra con phải nói với mẹ chứ? Con
nghĩ thế nào mà hành động như vậy? Con không xem chúng ta là ba mẹ
và không xem gia đ́nh này là của con nữa sao?
Quỳnh Lâm nghèn nghẹn:
- Dạ không. Con xin lỗi ba mẹ.
- Nghe Phong nói trong điện thoại mà ba mẹ run cả người v́ sợ. Mẹ cứ
tưởng ḿnh đang mơ. Mẹ trách ḿnh sao vô t́nh quá nhưng các con biết
không đây là một trong những điều tốt đẹp nhất, một sự kết hợp lư
tưởng nhất mà ba mẹ không dám nghĩ đến. Ba mẹ không trách các con
chỉ thấy giận v́ trong câu chuyện này ba mẹ bị đặt ra ngoài một cách
oan uổng quá. - Quay sang má nó, bà nấc lên - Chúng tôi chỉ c̣n biết
xin chị thứ lỗi cho chúng tôi.
Chị Lâm khóc lớn:
- Là lỗi của con. Con biết ba mẹ luôn luôn yêu quư và mong muốn con
được hạnh phúc nhưng thế này quả thật con không dám tin. Con...
Không ai để ư tiến ho vọng ra từ pḥng trong, chắc là cha đă thức
giấc, thằng Thiên nhón chân đi vào. Rót cho ông Bảo ly nước. Thằng
Thiên ngồi xuống giường. Uống hết ly nước cha nó hỏi:
- Bộ nhà ḿnh có khách hả con?
Thằng Thiên th́ thào:
- Dạ, đàng trai đến đón chị Lâm về.
- Đàng trai nào? - Ông nhíu mày nghĩ ngợi - À, họ lại đến à? Họ
không muốn Quỳnh Lâm về đây đâu. Họ sợ chúng ta không tốt với nó.
Thằng Thiên đỡ ông Bảo nằm xuống:
- Không phải vậy đâu ba, đây là chuyện vui mà.
- Chuyện vui hả con?
Thằng Thiên mơ màng:
- Biết đâu nhà ḿnh lại có một đám cưới.
Ông Bảo cười khà khà:
- Thôi đi con, ông Năm Khả là bạn vọng niên của ba, ổng nổi tiếng là
khó tính, đời nào ông ấy gả con gái cho một thằng vắt mũi chưa sạch
như con.
Thằng Thiên trố mắt nh́n cha, nó đang nói chuyện gần xịt mà ông lại
nghĩ đến chuyện xa ngái đâu đâu. Nhưng công nhận cha cũng ác thật,
nằm một chỗ mà chuyện ǵ cha cũng biết.
Sau bữa tối Quỳnh Lâm thơ thẩn ra sân. Cha mẹ cô và d́ Tuyên vẫn c̣n
tṛ chuyện trong nhà. Xoa nhẹ lên mí mắt bùm bụp của ḿnh, Quỳnh Lâm
uể oải vương vai. Nam Phong đỡ nhẹ cô từ phía sau. Không ngoái lại,
Quỳnh Lâm lười biếng ngả vào anh.
- Mệt hở em?
- V́ h́nh như tất cả những việc bất ngờ nhất trong đời em đều diễn
ra trong ngày hôm nay cả.
- Vẫn chưa bằng bất ngờ mà em mang đến cho anh. - Nam Phong áp tay
ḿnh lên bụng cô, cảm nhận được sự biến đổi nho nhỏ trên thân thể
ấy. Anh thốt ra ư nghĩ trong đầu - Thật kỳ diệu. Em đă mang đến cho
anh toàn những đều bất ngờ kỳ diệu.
Quỳnh Lâm đặt tay ḿnh lên tay Nam Phong:
- Từ lúc anh trở về nhà mẹ hay kể em những mẫu chuyện ngày xưa thuở
anh c̣n bé tí ấy. - Cô mơ màng - Em thích h́nh ảnh một chú nhóc
thông minh, hiếu động bám theo chân mẹ và nhảy nhót quanh nhà.
Đặt cằm vào chỗ trủng trên vai cô. Nam Phong lắc đầu khe khẽ:
- Anh chịu, không nhớ nổi. À v́ thích một chú nhóc nên em có kế
hoạch, ăn trộm rồi lẳng lặng bỏ đi thế này phải không? Ít ra em phải
bàn bạc trước với anh chứ, em thật là...
- Anh...
Giữ tay cô lại anh cười vang vẻ thích thú. Điện thoại reo. Điện
thoại của Quỳnh Lâm, đă lâu không nghe nên âm thanh ấy giờ trở nên
lạ lùng với cô. Nam Phong trao nó cho Quỳnh Lâm:
- Chưa hết đâu, vẫn c̣n một bất ngờ khác chờ anh đấy.
Dè dặt, cô áp điện thoại vào tai:
- Alô.
- Lâm hở?
- Dạ, anh Viễn.
Có tiếng thở phào trong máy:
- May mà em c̣n nhận ra tôi. Em làm tôi một phen hoảng vía. Em đang
ở đâu vậy?
Quỳnh Lâm ngập ngừng:
- Em xin lỗi, em đang...
- À chắc không cần phải biết em đang ở nơi nào, làm ǵ, với ai đâu
nhỉ? Chỉ cần chắc chắn em b́nh an là được rồi. Từ ngày quen biết em,
tôi thấy phiền phức quá Lâm. Tôi quyết định rồi kể từ bây giờ em
sống thế nào, có yêu ai cũng mặc tôi không quan tâm đến. Nhưng nếu
có bỏ đi đột ngột lần nữa th́ nhớ báo cho tôi một tiếng để tôi c̣n
biết cách ăn nói với thầy Quyền.
- Tại v́ em...
- Tôi biết rồi, vốn là người cứng cỏi và rất lư trí nên việc em bỏ
nhà, bỏ công việc, bỏ bệnh nhân mà đi như thế chắc là chuyện rất
nghiêm trọng không chỉ v́ vài lời hôm trước của tôi. Bao giờ giận
hờn xong th́ trở về nhé. Tôi hứa không làm khó dễ em nữa đâu.
- Anh... anh vẫn khỏe chứ ạ?
- Em muốn nhận được câu trả lời thế nào đây? Câu trả lời để lương
tâm an ổn phải không? Vốn là người ích kỷ và một người đáng nhận một
h́nh phạt như em, tôi sẽ không cho điều đó đâu. V́ thế câu trả lời
sẽ là, tôi đang thất t́nh, dĩ nhiên là không được khỏe. Nếu em muốn
biết thực hư thế nào th́ trở về đi.
- ...
- Gởi lời cảm ơn của tôi đến người đang đứng cạnh em. Hắn sẽ may mắn
hay bất hạnh hơn tôi chỉ có thượng đế mới biết nhưng thật ḷng mà
nói tôi thấy ghét hắn quá. Giờ tôi đi t́m tay Mạnh uống vài ly đây.
Tội nghiệp, tay này cứ một mực khăng khăng việc em bỏ đi thế này là
v́ tôi. Tôi làm ǵ có được cái diễm phúc đó. Hôm nay tôi sẽ chứng
minh cho hắn thấy tôi vô can thế nào.
Điện thoại đột ngột cắt ngang, tần ngần, Quỳnh Lâm đưa nó ra xa rồi
lại áp vào tai. Viễn bỏ máy rồi, chỉ có âm thanh tít tít đáp lời cô.
Nam Phong nói nhỏ:
- Viễn yêu em lắm. Hôm anh t́m được điện thoại của em trong pḥng
mới biết suốt thời gian đó Viễn gọi và nhắn cho em không biết bao
nhiêu lần. Không thấy em trả lời, Viễn hoảng sợ rồi làm anh rối cả
lên. Anh bảo là em về quê thăm nhà nhưng Viễn không tin. Anh ấy bảo
đêm trước em vào bệnh viện, thái độ và ánh mắt em rất lạ, chắc chắn
có điều ǵ đó không b́nh thường. Chỉ có t́nh yêu thật sự người ta
mới có những cảm nhận chính xác như thế. Nếu anh đối xử không tốt
với em th́ người đầu tiên hỏi tội anh chắc chắn là người này.
Quỳnh Lâm đứng yên. Bóng tối không gia giảm liều lượng nên chẳng bao
lâu nó đặc sánh lại và bao phủ cả không gian rộng lớn. Cô không
trông thấy ǵ ngay cả gương mặt rất gần, nhưng Quỳnh Lâm cảm nhận
được cuộc sống quanh cô vẫn chuyển động không ngừng. Gió vẫn thổi
xào xạt trên những ngọn cây, nước vẫn rót rách chảy đúng theo quy
luật tuần hoàn của nó. Đâu đây có tiếng tắt lưỡi đập đuôi của chú
thằn lằn cần mẫn. Tiếng tắc lưỡi như sự tiếc nuối một quá khứ không
bao giờ trở lại để trả chú về thành gă phú hộ ngày xưa. Cuộc sống là
như thế.
Nam Phong đang nắm chặt tay cô. Lần đầu tiên kể từ khi yêu anh trái
tim Quỳnh Lâm vượt qua sự chuyên chế đè nén của lư trí để mở rộng ra
đón nhận. Bằng sự tinh tế của mọi giác quan luôn hướng về cô Nam
Phong đọc được sự thay đổi ấy, anh dịu dàng đưa tay Quỳnh Lâm lên
môi rồi th́ thầm khi hôn lên từng ngón "Cảm ơn em".
o0o
Quỳnh Lâm tựa người vào chồng, theo quán tính uể oải cô đặt chân lên
từng nấc thang một. Buồn ngủ quá chưa bao giờ cô thèm được ngủ như
bây giờ. Cạnh cô, gương mặt Nam Phong cũng đượm vẻ mệt mỏi. Vừa che
miệng ngáp Quỳnh Lâm vừa mơ màng hỏi:
- Anh có muốn em pha một tách cà phê cho anh không?
Nam Phong bật cười:
- Thôi đi Lâm, em có chắc là ḿnh có c̣n thức khi về đến pḥng không
đấy?
Hai mắt nhắm kín, Quỳnh Lâm th́ thầm như người đang ngái ngủ:
- Ừ nhỉ, em cũng không chắc lắm. Bây giờ em chỉ muốn ngủ một giấc
thật dài thôi.
- Mệt lắm hở em? Thôi ngủ đi để anh trông con cho.
- Dạ.
Nam Phong thay xong drap giường, áo gối. Quay lại, Quỳnh Lâm vẫn
không buồn nhúc nhích, cô đứng tựa vào tường tranh thủ ngủ thêm một
chút. Tội nghiệp, Nam Phong hôn nhẹ lên trán vợ. Cả tháng rồi cô vẫn
chưa quen với sự thay đổi này. Chỉ một thằng nhóc bé tí mà nếp sinh
hoạt trong gia đ́nh đảo lộn cả lên. Nam Phong t́m chiếc áo mỏng tự
tay thay cho Quỳnh Lâm.
Một lúc sau hơi thở cô mới đều đặn trở lại. Cả trong giấc ngủ Quỳnh
Lâm cũng có vẻ vội vă, uể oải vừa tội nghiệp, vừa đáng yêu. Nam
Phong nằm ghé xuống, ṿng tay ôm lấy vợ. Như sợ bị bố mẹ bỏ quên,
vừa lúc đó có tiếng thằng bé khóc vang vang ở pḥng bên cạnh. Quỳnh
Lâm lồm cồm ngồi dậy. Nam Phong ngăn lại:
- Để anh sang xem con thế nào.
- Không anh bế con vào đây cho em. Chắc cu cậu đói rồi đấy.
Chưa rời khỏi giường đă nghe bà Như Tùng nựng cháu đớt đát ngoài
cửa:
- Mở cửa cho bà cháu tôi nào, bú xong cháu lại sang chơi với bà cho
mẹ nghỉ ngơi nhé.
Quỳnh Lâm vừa giơ tay đón, thằng nhóc nó đă rúc ngay vào ngực cô. Há
chiếc miệng bé tí ngoạm lấy núm vú mẹ, cu cậu nút lấy nút để. Sữa
xuống nhiều quá nó nuốt không kịp nên chảy tràn hai bên mép. Nhả ra,
thằng bé cáu kỉnh khóc oe oe. Bà Như Tùng đặt tay c̣n lại của Quỳnh
Lâm lên bầu ngực căng tṛn:
- Để sữa không xuống nhiều quá, con để tay thế này rồi từ từ buông
ra. Xuống nhiều nó bị sặc, nhưng không xuống nó sẽ chán không thèm
bú nữa. - Quay sang thằng bé bà mắng yêu - Cha mày, thật xấu chứng
đói - Vừa vuốt tóc cháu bà vừa hỏi Quỳnh Lâm - Vết mổ ổn hả con? C̣n
đau nữa không?
- Hầu như đă b́nh thường rồi mẹ ạ.
- Lần này sang mổ lần sau con phải mổ nữa thôi. Các con cố chờ vài
năm nữa cho thật an toàn nhé.
Quỳnh Lâm ngước nh́n Nam Phong. Anh đang cười tủm tỉm. Trừng mắt
cảnh cáo nụ cười đầy ngụ ư ấy, cô quay sang nói với mẹ:
- Chúng con đặt tên cháu là Như Phong đấy mẹ.
Bà Như Tùng ngẩn người. Cái tên nhắc bà nhớ lại ngày xưa. Lúc Nam
Phong về với bà nó cũng nhỏ xíu thế này. Sự hiện diện của đứa trẻ
như ngọn gió mát thổi vào tâm hồn bà. Như Phong bà đặt cho nó cái
tên này là v́ thế. Giờ làm bố, nó lại dùng cái tên ấy đặt cho con.
Đoạn hồi ức nhắc về khoảng thời gian ấy như khúc phim chiếu chậm làm
cho mắt bà cay xè. Để che giấu cảm xúc này bà nói to:
- Như Phong, Như Vũ, mẹ sợ rồi lại sống gió bảo táp thôi. Sao không
là Như Tùng, Như Bách cho vững chăi hả con?
Tiếng ông Như Tùng ngoài cửa:
- Lại nhắc ǵ đến ông nội đấy.
Thằng bé bú chán nói chép chép cái miệng bé xíu. Ông đón lấy cháu,
cúi nh́n gương mặt bầu bỉnh đáng yêu. Nó cũng giương đôi mắt đen
nhánh nh́n ông. Mái tóc loăn xoăn và chiếc mũi cao là bản sao từ ông
và Như Vũ. Các nhà khoa học lư giải đó là gen lặn, gen trội, thế hệ
F1, F2 ǵ đó nhưng với ông nó có ư nghĩa rất lớn về mặt tâm linh.
Ông như nh́n thấy h́nh ảnh con trai ḿnh thuở xa xưa mỗi khi trở về
nhà sau ngày làm việc bà lại đặt nó vào tay ông.
- Thằng bé tên Như Phong đấy ḿnh.
- Vậy à.
Nó là chiếc cầu nổi, một chiếc cầu nổi hoàn chỉnh nối liền những thế
hệ, những người có mặt trong hiện tại và những người chỉ hiện diện
trong kư ức. Ông nhắm mắt khẽ gọi: "Vũ ơi".
Sự xúc động của ông không qua được mắt bà. Bà đỡ lấy thằng bé từ tay
ông.
- Các con nghĩ ngơi đi. Để ba mẹ trông cháu cho.
Như phản đối lời đề nghị này thằng bé nhăn mặt khóc oe oe. Nam Phong
bật cười nghe bà mắng yêu cháu. Anh đón lấy con, đặt vào ḷng Quỳnh
Lâm rồi đưa ba mẹ ra cửa.
Thằng bé đă no nhưng ghiền vú mẹ nên bú nhẩn nha. Nam Phong cúi nh́n
anh không phân biệt đâu là màu hồng của môi con, đâu là màu hồng của
chiếc núm xinh xắn trên bầu ngực căng tṛn của vợ.
Ánh mắt của chồng làm Quỳnh Lâm chú ư, cô lơ đăng hỏi:
- Ǵ vậy anh?
- Con bú thế này trông giống anh quá Lâm.
Dù không có ai trong pḥng những Quỳnh Lâm vẫn đỏ mặt tía tai, cô
nh́n quanh rồi quát khẽ:
- Anh ăn nói như vậy đó hả?
Nam Phong ngẩn người sau đó phá lên cười thật to. Chỉ tay vào má
thằng bé, anh nói trong tiếng cười đứt quăng:
- Em nh́n xem khi con bú lúm đồng tiên hiện lên rơ trên g̣ má nên
trông rất giống anh. Ư anh chỉ có vậy. Bộ em tưởng...
tưởng anh nói... chuyện đó hả?
Ngượng quá, Quỳnh Lâm liếc anh một cái:
- Con ngủ rồi. Anh kéo chiếc nôi lại đây hộ em với. Từ giờ em phải
để ư đến cách diễn đạt của anh mới được. Không được ăn nói lung tung
như vậy nữa nhé.
Nam Phong cố nín cười gật đầu. Thằng bé Như Phong rời tay mẹ ngủ
ngoan trong chiếc nôi bé xíu. Quỳnh Lâm mệt mỏi nằm chùi xuống
giường. Khép mắt lại, cô dặn hờ anh:
- Em ngủ đây, bao giờ con thức giấc, anh gọi em. - Nhích vào trong
cô vỗ nhẹ xuống khoảng trống trước mặt - Hay anh tranh thủ ngă lưng
một chút đi. Đêm qua anh cũng thức suốt c̣n ǵ.
Nam Phong cởi chiếc áo ngoài vắt trên ghế rồi nằm xuống cạnh vợ. Hơi
ấm và mùi hương quen thuộc tỏa ra từ anh làm Quỳnh Lâm díp lại. Cô
gối đầu trên tay chồng rồi ngủ thiếp đi. Nam Phong nằm đến tê cứng
người nhưng không dám đổi tư thế sợ Quỳnh Lâm thức giấc. Trong nôi
thằng bé cựa người rồi ậm ự. Vợ con đề huề thế này về mặt lư thuyết
th́ hạnh phúc thật đấy nhưng lại đến khổ với t́nh cảnh vợ một bên và
con một bên. Nam Phong nằm yên hy vọng thằng bé sẽ ngủ lại nhưng nó
nhất định không chịu thua, tiếng ậm ự ngày càng lớn hơn. Nam Phong
khẽ rút tay về rồi nhổm dậy vỗ nhè nhẹ vào mông thằng bé.
Ngày xưa mẹ vẫn hát ru anh ngủ nhưng lúc này Nam Phong không nhớ
được chút ǵ từ kư ức xa xôi ấy. Tệ thật, ḿnh chẳng thuộc được một
bài hát nào để ru con. Như thông cảm nổi niềm của bố, thằng cu Phong
vẫn nằm yên, dơng tai nghe khi bố nó khe khẽ hát một bài lạ hoắc...
"When I was just a little child. I asked my mother what will I be ?..."
Điệp khúc ngân lên vài lần th́ thằng bé ngủ say. Quỳnh Lâm lẩm bẩm
trong giấc mơ "Lần sau em sẽ dạy anh hát ru." Nam Phong vén lọn tóc
ḷa x̣a che khuất gương mặt Quỳnh Lâm rồi th́ thầm vào tai vợ "Không
cần thế đâu cưng, chỉ thêm vài đứa nữa hoặc tệ lắm là sang đứa thứ
hai chắc chắn anh đă trở thành ông bố lư tưởng nhất thế giới rồi."
Quỳnh Lâm cựa ḿnh "Để xem."
Nam Phong cười đắc ư. Anh tưởng tượng căn nhà ầm ĩ tiếng trẻ con. Ừ,
để rồi xem. Cô chẳng đă hứa với anh là ǵ?
Sài G̣n 19, 2002
Hết
|