- Tôi không cố ư làm Lâm giận đâu, thật đấy. Tất cả chỉ v́ tôi không
làm chủ được ḿnh - Anh lắc đầu - Lâm có biết từ bao giờ và v́ sao
tôi lại trở nên như thế không? Từ khi phát hiện ḿnh quan tâm đến
Lâm một cách không b́nh thường. Tôi biết Lâm nhận ra điều này nhưng
vờ như không thấy và cuối cùng th́ từ chối tôi.
Quỳnh Lâm chưa nín khóc, nhưng vẫn cố căi:
- Tôi không hề giả vờ, tôi cũng không nh́n thấy đều ǵ cả. Tại sao
tôi phải từ chối anh? Anh vô lư...
- Được rồi, được rồi tất cả đều là lỗi của tôi. Lâm nói đúng tôi mắc
một căn bệnh rất nặng nhưng không phải căn bệnh về thể xác v́ người
ta thường nói t́nh yêu căn bệnh tinh thần mà. Bệnh rất nặng, giờ Lâm
không chịu chữa cho tôi th́ c̣n ai vào đây nữa.
- Anh...
Nam Phong vỗ nhè nhẹ vào vai cô:
- Được rồi, tôi sẽ giải thích cho Lâm một cách thật rơ ràng. Tôi
không yêu cầu Lâm điều ǵ cả, chỉ cần Lâm đứng yên để lắng nghe
thôi, thậm chí không cần phải hiểu. Sở dĩ tôi làm những việc tai hại
ấy là bắt nguồn từ chỗ thất t́nh. Thất t́nh, Lâm hiểu không? Thật
chẳng hay ho chút nào v́ trong tôi, thất t́nh là liều thuốc nổ cực
mạnh, chắc chắn sẽ nổ tung nhưng quan trọng là sẽ nổ vào lúc nào.
Thú thật tôi cũng không biết nó nổ lúc nào nữa. Bất ngờ nhất là nó
nổ đúng vào ngày hôm nay và đáng đời cho tôi v́ khi nổ th́ những
mảnh vụn của nó nhắm ngay vào tim tôi. Nó đang rất đau. không tin
Lâm có thể kiểm tra. Đây này...
Anh cầm lấy tay Quỳnh Lâm nhưng cô rụt phắt lại. Phản ứng của cô
khiến Nam Phong hụt hẫng, anh cười buồn:
- Tôi không nói ḷng ṿng nữa. Tôi muốn Lâm biết điều này, những
ngày qua tôi không chịu nổi sự vắng mặt của Lâm. Tôi không thể trải
qua một ngày mà không nh́n thấy Lâm. Tôi cáu kỉnh giận dữ như cả thế
giới quay lưng lại với ḿnh vậy. Tôi cũng không muốn kéo dài thêm
t́nh trạng này nữa. Tôi nói thẳng ra đây và nếu Lâm có từ chối cũng
mặc. Tôi yêu Lâm.
Những lời của anh làm nước mắt rơi nhanh trên má Quỳnh Lâm. Lần này
nó không chảy từng giọt mà nối đuôi nhau thành gịng làm nḥe gương
mặt cô. Ánh mắt và gương mặt Quỳnh Lâm trong một thoáng như ch́m vào
nổi xúc động, niềm hạnh phúc và cả sự thanh thản. Trong tích tắc quư
giá ấy, Nam Phong nhận ra được câu trả lời mà anh mong đợi. Anh dùng
một tay choàng qua vai và kéo cô đến gần. Quỳnh Lâm áp mặt vào ngực
Nam Phong bật khóc tức tưởi.
- Anh yêu em.
Cô khóc rất to, khóc thành tiếng. Anh lại thấy niềm vui ùa vào tràn
ngập tâm hồn ḿnh. Nam Phong xiết chặt thân thể mềm mại của Quỳnh
Lâm mà ngỡ như ôm cả bầu trời trong ṿng tay. Cằm và mũi anh chạm
vào mái tóc óng ả, thơm thơm của cô. Mùi hương d́u dịu ấy không dịu
được ngọn lửa đang nhen nhóm trong ḷng Nam Phong. Lúc năy khi Quỳnh
Lâm vào pḥng, anh đă lên giường và vận độc chiếc quần sọoc. Nam
Phong cứ ĺ lợm giữ nguyên thế, anh muốn dùng cái mất lịch sự đến
trơ tráo này để thách thức sự chịu đựng của cô, anh muốn cô phải
chịu thua anh, v́ Nam Phong ghét vẻ mặt lúc nào cũng tự chủ của
Quỳnh Lâm. Giờ đây nó quay lại đâm anh một nhát v́ khuôn ngực trần
mà cô đang úp mặt vào đấy không chứa nổi trái tim đập th́nh thịch và
hơi thở ngày càng dồn dập của Nam Phong. Gần cô thế này không chỉ
thức tỉnh những cảm xúc về mặt tinh thần ở anh, Nam Phong thở dài
anh tách người ra rồi nâng gương mặt cô lên, ngắm nghía.
Quỳnh Lâm đă ngừng khóc và đang lấy tay chùi mắt. Nam Phong ngăn
hành động ấy lại. Anh cẩn thận cúi hôn những giọt nước làm ướt đẫm
gương mặt cô, lên vầng trán mịn màng và chiếc mũi thanh thanh. Người
anh căng ra khi chạm nhẹ vào môi Quỳnh Lâm. Lửa đă cháy bừng bừng và
Nam Phong không sao dập tắt được. Môi anh mở ra ngậm lấy môi cô. Có
một điều ǵ đó rất kỳ diệu bùng nổ như pháo hoa. Môi họ quấn quưt
nhau, hơi thở trộn vào nhau, nóng rực và mê đắm.
Tiếng chuông ngân nga của chiếc đồng hồ cổ vọng lên từ pḥng khách
khiến Quỳnh Lâm sực tỉnh, cô đẩy anh ra. Nam Phong chỉ ngẩng lên chứ
không rời khỏi cô:
- Anh hy vọng không phải là cái tát. Nụ hôn và cái tát hôm trước của
em làm anh đau đến nhừ cả người. Nếu hôm nay em vẫn không nhận lời
chắc chắn nó sẽ c̣n đau măi và trở thành vết thương không bao giờ
lành trong anh.
Sự dịu dàng trong mắt cô làm anh cảm động. Nam Phong lại cúi xuống
đặt môi ḿnh lên rèm mi dày cong cong h́nh ṿng cung và nhớ đến ngày
đầu tiên gặp Quỳnh Lâm. Dường như anh yêu cô từ lúc ấy và giờ đây
Nam Phong say đắm bởi những ǵ cảm nhận được từ cô và từ chính ḿnh.
Anh th́ thầm vào tai Quỳnh Lâm:
- Anh yêu em. Chưa bao giờ anh cảm thấy sung sướng và hạnh phúc như
lúc anh ôm em thế này.
Nụ cười yếu ớt của Quỳnh Lâm khiến anh lo lắng. Nam Phong biết với
những rào cản về mặt tâm lư, t́nh cảm giờ đây cô vẫn chưa thật sự
tiếp nhận anh:
- Thật khó khăn khi buộc em phải tin vào những thứ không dễ tin
nhưng nếu những ǵ người ta gọi là t́nh yêu c̣n hơn thế này nữa th́
em phải dạy cho anh. Anh...
Những lời dịu dàng của Nam Phong làm lửa cháy lan khắp người cô.
Quỳnh Lâm muốn mau chóng rời khỏi ṿng tay anh để thoát khỏi t́nh
trạng mất tự chủ này nhưng trái tim cô vẫn đập hoang dại trong lồng
ngực. Quỳnh Lâm trấn tĩnh bằng cách ngắt ngang lời Nam Phong:
- Anh vẫn c̣n sốt nhẹ đấy.
Nam Phong sờ lên trán ḿnh:
- Ừ nhỉ, em thấy không anh có giả vờ bệnh đâu.
- Để tôi...
Phong giữ chặt lấy tay cô, anh biết nếu để Quỳnh Lâm đi khi chưa
nhận được câu trả lời thật rơ ràng th́ xem như anh đă bỏ mất cơ hội
này.
Anh chưa bao giờ lường được diễn biến tâm lư cũng như phản ứng của
Quỳnh Lâm. Nam Phong đă có kinh nghiệm về những điều bất ngờ mà cô
mang đến. Linh cảm bảo anh phải giữ chặt lấy cô.
Sự va chạm gần gũi giữa hai người, hơi thở nồng nàn của Nam Phong
cộng thêm những phản ứng không chủ ư từ thân thể cô khiến Quỳnh Lâm
bối rối. Bằng sự nhạy cảm của ḿnh. Nam Phong đọc được điều này
không mấy khó khăn. Quỳnh Lâm lúng túng nắm bừa lấy khuỷu tay anh để
giữ khoảng cách cần thiết. Cô giật ḿnh nhận ra sự cuồng nhiệt của
cả hai trong nụ hôn vừa rồi đă làm cho chiếc áo mà cô khoát hờ ban
năy tuột khỏi vai. Trong kư ức Nam Phong, Quỳnh Lâm hiện ra không
khác đêm đầu tiên anh gặp ngoài vườn, lúc đó cô cũng đứng trước anh
ngơ ngác và yếu đuối trong chiếc áo ngủ mỏng manh. Chỉ một thoáng
liên tưởng thế mà từ vị trí thủ phạm Nam Phong biến ngay thành nạn
nhân. Quỳnh Lâm nh́n thẳng vào ngọn lửa đang nhảy múa trong đáy mắt
anh, ngọn lửa mà Nam Phong cố kiềm chế cách yếu ớt. Cô mỉm cười, nụ
cười mơ hồ nhưng anh vẫn nhận ra. Nam Phong cúi xuống chạm môi vào
bờ vai trắng ngần, "chao ôi em thơm quá". Quỳnh Lâm bàng hoàng như
có điều ǵ vừa đọng đậy trong kư ức, rất quen thuộc, rất gần gũi.
Tim cô vỡ ra.Quỳnh Lâm ṿng tay ôm lấy cổ anh, chiếc hộp cô vẫn cầm
trong tay năy giờ rơi đánh "cạch" sau lưng Nam Phong. Âm thanh ấy
trong trí Nam Phong lại được giải mă như tiếng "tách" của ổ khóa
được tra đúng ch́a và giờ đây cánh cửa đă đựợc mở toang.
Anh cúi xuống nhấc bổng cô đặt lên giường. Quỳnh Lâm nằm đấy, ánh
sáng màu hồng cam từ ngọn đèn ngủ chụp xuống gương mặt và thân h́nh
tuyệt đẹp của cô. Nam Phong say đắm hôn lên từng đường nét trên thân
thể ấy. Anh th́ thầm:
- Em đẹp quá... đẹp hơn cả trong tưởng tượng của anh.
Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ cổ không c̣n làm Quỳnh Lâm giật ḿnh
như lúc năy. Giờ đây nó thánh thót ngân xa như tiếng chuông giáo
đường văng vẳng lên trong các buỗi lễ thành hôn. Cô nhắm mắt và mỉm
cười hạnh phúc. Nam Phong cúi hôn lên nụ cười ấy. Quỳnh Lâm ngoan
ngoăn đón lấy môi anh.
Lửa đă cháy hay nước đang tràn vào như thác đổ. Chúng thiêu rụi,
cuốn trôi mọi thứ trên đường đi...
...Cảm giác tê rần làm Quỳnh Lâm thức giấc. Cô nằm nghiêng, cả
người đè lên cánh tay trái. Sau lưng cô, Nam Phong ngủ say, mặt anh
áp sát vào gáy c̣n cánh tay tay th́ choàng qua người Quỳnh Lâm. Hơi
thở đều đều của anh làm ấm bờ vai trần của cô. Quỳnh Lâm vẫn mằm
yên, mọi xúc cảm qua đi, giờ đây cô thấy đầu óc ḿnh trống rỗng một
cách bất an. Quỳnh Lâm quờ tay t́m chiếc áo. Nam Phong cựa ḿnh
nhưng cánh tay vẫn choàng qua người cô, giọng anh hoàn toàn tỉnh
táo:
- Sao vậy em?
- Tôi muốn về pḥng.
- Đừng...
- Không.
Nam Phong ngồi dậy cúi nhặt chiếc áo rồi choàng qua người cô. Quỳnh
Lâm tránh không nh́n vào anh. Cảm giác chua chát làm cô không dám
nuốt nước bọt để trôi đi vật ǵ nghèn nghẹn nơi cổ v́ chỉ mới đây
thôi người đàn ông này rất xa lạ với Quỳnh Lâm, giờ đây cô thức dậy
trên giường cùng với anh và Nam Phong đang thản nhiên mặc lại quần
áo. Quỳnh Lâm đứng lên đi về phía cửa. Anh tới giữ lấy tay cô.
- Để anh đưa em về pḥng.
Phớt lờ thái độ phản đối của Quỳnh Lâm và không giống như cô, anh
chẳng thèm liếc nh́n dăy hành lang lấy một lần. Nam Phong chậm răi
băng qua nó, bước đến mở cửa pḥng và dắt cô vào trong. Cái lạnh của
máy điều ḥa mở suốt đêm trong căn pḥng không người chụp lấy Quỳnh
Lâm khiến cô rùng ḿnh. Nam Phong đưa cô vào giường, điều chỉnh
nhiệt độ thích hợp rồi kéo chăn đắp cho Quỳnh Lâm. Anh cúi nh́n cô
trong ánh sáng mờ mờ :
- Em ngủ đi nhé. không được suy nghĩ ǵ hết. Chúng ta yêu nhau,
chúng ta không làm điều ǵ sai trái cả - Hôn phớt lên trán Quỳnh
Lâm, Nam Phong th́ thầm - Anh yêu em.
Quỳnh Lâm không nh́n theo bước nhưng lắng nghe bước chân anh trên
dăy hành lang vắng lặng. Xoay người lại, cô vùi đầu vào mặt gối lạnh
ngắt để lắng nghe bao câu hỏi trăn trở trong ḷng ḿnh. Ḿnh có yêu
Nam Phong không? Nếu không tại sao ḿnh lại để chuyện đó xảy ra? Mối
quan hệ này sẽ đi đến đâu? Nó có được mọi người chấp nhận không?
Ánh sáng của một ngày mới từ từ lướt qua khung cửa và nơi này vẫn
c̣n nguyện vẹn những câu hỏi mà suốt đêm qua cứ đau đáu trong ḷng
Quỳnh Lâm. Không có tiếng vọng, không một lời giải đáp.
o0o
Cả tuần nay không khí lạnh tràn vào thành phố cộng thêm những trận
mưa dai dẳng kéo dài hàng giờ v́ áp thấp khiến bầu trời u ám. Lạnh
lẽo và ẩm ướt luôn làm Quỳnh Lâm khó chịu. Cô nhét món quà vào túi
xách rồi tḥ đâu ra ngoài gọi lớn :
- Chị Thục ơi xong chưa?
- Chờ một chút. Sao không đợi tạnh mưa hẳn rồi đi?
Cô chắc lưỡi:
- Âm u thế này th́ bao giờ mới tạnh hẳn. Đi thôi chị, muộn rồi.
Bên ngoài có thiếng chị Thục ca cẩm:
- Giờ th́ chỉ ước về nhà với chồng con thôi. Trong khi ḿnh đi dự
tiệc thế này th́ thằng cu nhà nhớ mẹ khóc hết nước mắt. Khổ thân mẹ
con tôi.
- Hay là chị về đi để em nói hộ cho.
- Dù sao người lớn cũng đánh tiếng mời, ḿnh vắng mặt e không tiện,
không khéo lại c̣n mang tiếng xấu với lănh đạo. Em lấy xe trước đi,
chị gọi điện về nhà xem thế nào đă.
Quỳnh Lâm tần ngần một chút trước khi gấp áo mưa cho vào túi xách.
Khoác thêm chiếc áo len bên ngoài cô dùng tay che đầu chạy nhanh qua
tán cây rộng sũng nước. Hôm nay là sinh nhật Hoàng Dung. Cô bảo với
mọi người như thế, chuyện chẳng có ǵ nếu không phải đích thân ba
Hoàng Dung, một nhân vật nổi tiếng lại giữ vị trí khá quan trọng
trong ngành y tế, đứng ra tổ chức. Ông bảo đây là dịp để cảm ơn sự
giúp đỡ nhiệt t́nh mà mọi người dành cho cô con gái cưng trong thời
gian thực tập tại bệnh viện. Quỳnh Lâm ngạc nhiên v́ cô cũng được
mời trong khi Hoàng Dung không đến thực tập ở khoa Quỳnh Lâm và cả
hai cũng chẳng có mối quan hệ nào.
Nhưng dù có xét bao nhiêu lư do đi nữa th́ không một lư do nào giúp
cô có thể vắng mặt cách hợp lư, vả lại Quỳnh Lâm cũng không muốn về
nhà sớm. Cô dắt xe ra khỏi băi. Mưa lắc rắc rơi trên tóc làm tung
tóe quanh cô hằng hà sa số hạt nước. Chúng li ti như sương sớm,
nghịch ngợm bám đầy vào sợi len khiến chiếc áo của Quỳnh Lâm như
được đính chuỗi hạt cườm óng ánh. Nh́n chúng cô liên tưởng đến h́nh
ảnh "nắng thủy tinh" trong bài hát cùng tên của người nhạc sĩ tài
hoa. Sự liên tưởng này bỗng chốc trở nên buồn cười, khập khễnh đến
tội nghiệp. Quỳnh Lâm di chuyển sát mái hiên không để những hạt nước
ấy chạm vào người ḿnh nữa.
- Lâm.
Quỳnh Lâm mở to mắt, Nam Phong. Anh đứng đợi ở nhà thuốc cạnh đó và
đang bước về phía cô. Nụ cười của Nam Phong, Quỳnh Lâm ngạc nhiên
như lần đầu tiên trông thấy. Thật lạ khi nó vẫn có thể ấm áp, nồng
nàn trong ngày mưa băo thế này.
- Sao anh lại ở đây?
- Anh đến đón em.
- Đón em? Sao lại đón em?
Trong lúc bối rối, Quỳnh Lâm không nhận ra ḿnh vừa thay đổi cách
xưng hô và cũng không biết nó là nguyên nhân khiến nụ cười Nam Phong
đọng lại lâu hơn. Quỳnh Lâm hướng ra cổng, xe anh đậu ở đấy, Nam
Phong giải thích :
- Anh cho xe về trước rồi. Hôm nay chúng ta sẽ về cùng nhau.
Anh nhất định không cho em lư do nào để từ chối hay tránh mặt anh
nữa.
Quỳnh Lâm gượng gạo :
- Tôi làm thế bao giờ.
Nam Phong giữ lấy cổ xe :
- Em mặc áo mưa vào đi, đưa xe cho anh.
Cô vẫn đứng yên nh́n chăm chú vào vạt áo của Nam Phong. Màu đen của
trang phục khiến chuỗi thủy tinh trên đấy có vẻ óng ánh hơn, hoàng
hảo hơn. Đột nhiên Quỳnh Lâm thôi thúc bởi ư muốn được chạm vào đó
để xem nó vỡ ra thế nào. Nam Phong nh́n theo ánh mắt cô, vẫn ánh
mắt quen thuộc, nhưng xa lạ khó hiểu hơn kể từ cái đêm đáng nhớ ấy. Anh không giận chỉ xót xa v́ biết cô phải trải qua sự giằng xé, xung
đột nội tâm thế nào để có thể đi đến chỗ chấp nhận anh.
Điều này làm Nam Phong yêu cô da diết hơn, nhất là cho đến lúc này
anh vẫn không t́m được cách hữu hiệu nào để tiếp cận Quỳnh Lâm.
Cô ngẩng lên :
- Nhưng tôi chưa về bây giờ. Tối nay tôi có
buổi tiệc với các đồng nghiệp và không thể vắng mặt.
- Vậy à ?
Ư muốn của anh bày tỏ qua giọng nói và cả thái độ nhưng Quỳnh Lâm
nh́n quanh vờ như không hiểu. Cô vẫn chưa chấp nhận sự hiện diện
của Nam Phong bên cạnh ḿnh. Lư trí Quỳnh Lâm từ chối
anh và điều này đồng nghĩa với việc cô phủ nhận, từ chối luôn t́nh
cảm của bản thân cô.
Anh muốn kéo lại cổ áo cho Quỳnh Lâm, nhắc cô mặc thêm áo mưa, vén
lọn tóc ḷa x̣a trên trán, hay làm bất kỳ việc nào đó để xoa dịu
t́nh cảm đang hừng hực trong ḷng và tự an ủi rằng cô không cách xa
anh quá nhưng thái độ dè dặt của Quỳnh Lâm khiến Nam Phong lo ngại. Chưa bao giờ anh phải gượng nhẹ, phải dồn nén trước ai như trước
người phụ nữ này. Đôi khi nó làm anh bất lực và tức giận đến phát
điên. Cô đứng đấy, mảnh mai và yếu đuối nhưng với anh vẫn tiềm tàng
một sức mạnh. Sức mạnh ấy mang dáng vẻ mỏng manh nhẹ nhàng của
sương, của nắng, của mây, của mùi hương phảng phất đâu đây nhưng
không thể giữ trong tay, ôm trong ḷng được. Nếu anh cứ thúc ép, cứ bày tỏ t́nh cảm e rằng cô sẽ c̣n đẩy anh xa hơn. Không được nóng
vội, phải kiên nhẫn, phải b́nh tĩnh, Nam Phong tự nhủ ḿnh hằng
trăm lần mỗi khi đứng trước Quỳnh Lâm. Anh cười nhẹ :
- Vậy xe ra anh phải về thôi. Trời mưa đường trơn trợt thế này em
đi xe gắn máy liệu có an toàn không ?
Cô nói nhỏ :
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà, không có việc tránh mặt như anh nghĩ
đâu.
- Anh rất buồn khi sự hiện diện của anh làm em không vui. Đừng giận
nữa nhé, anh về đây. Em nhớ cẩn thận.
Nam Phong bước đến chiếc taxi vừa tấp vội vào lề đường. Người tài
xế quay lại v́ chờ măi vẫn không nghe được câu trả lời từ vị khách
sang trọng này. Ông ta đang nh́n chăm chăm vào anh chàng cao lớn
đẹp trai với chiếc môtô kềnh càng đứng cạnh cô gái trẻ. Cái kiểu
nh́n, cái ánh mắt này th́ anh không lạ, người tài xế tắc lưỡi. Cũng c̣n may - hai ông một bà, nếu giống ḿnh th́ sao nhỉ ? Hai bà,
một ông, chắc chắn người thứ ba này sẽ lao khỏi mũi tên, sau đó tha
hồ mà giằng xé mà chửi rủa mà tru tréo. Nhưng người trí thức, và
lịch sự thế này khi ghen họ sẽ làm ǵ nhỉ ? Chà, có nên thử thách
sức chịu đựng của người này thêm không khi ngoài kia mưa chỉ lấp
phất thêm vài hạt mà anh chàng đẹp trai ấy đă cuống quưt che cô gái. Thôi, cẩn tắc vô...áy náy, nghĩ thế anh vội cho xe phóng thật
nhanh. Hàng động ấy diễn ra trong tích tắc nhưng Nam Phong vẫn kịp
nghe rơ từng lời của vị bác sĩ phốp pháp có giọng nói rổn rảng hôm
nọ :
- Lâm đi chung xe với bác sĩ Viễn đi. Thằng cu nhà chị có bà trông
hộ rồi. Chị vừa nhắn ông xă ghé đây đi cùng cho đỡ phí
ngày thứ bảy.
Quỳnh Lâm không trả lời. Cô nh́n theo chiếc Taxi
ḥa vào ḍng xe tấp nập, rực rỡ bởi những chiếc áo mưa nhiều màu sắc
và thấy ḷng ḿnh chùng xuống một cảm giác buồn không thể tả.
Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức đơn giản, ấm cúng như buổi họp mặt
bạn bè. Hoàng Dung ngồi cạnh cha, trông xinh xắn, dịu dàng như một
cô công chúa nhỏ. Không cần tinh ư vẫn nhận biết Hoàng Dung yêu
thương cha và rất tự hào về ông. C̣n ở người cha ngoài t́nh cảm
nâng niu tŕu mến dành cho cô con gái cưng c̣n có cả sự hănh diện
nữa. Quỳnh Lâm ngưỡng mộ và không khỏi chạnh ḷng. Chỉ duy nhất
một hạt sạn trong buổi tiệc là thái độ của Minh Viễn. Anh rất lịch
sự, rất đúng mực nhưng thái độ lại trở nên lạnh lùng, cứng nhắc
trước vẻ vồn vă, quan tâm, ưu ái mà gia đ́nh Hoàng Dung dành cho
anh một cách không giấu giếm. Quỳnh Lâm ái ngại,
cô ḥa vào đám đông để chứng tỏ sự vô can của ḿnh.
Tan tiệc, thừa lúc ba Hoàng Dung giữ anh lại trao đổi điều ǵ đó, cô
rẽ sang hướng khác về một ḿnh. Đêm đă khuya, pḥng Nam Phong không
c̣n ánh đèn, Quỳnh Lâm rón rén từng bước. Cô kéo rèm che kín các
cửa pḥng trước khi mở ngọn đèn ngủ. Quỳnh Lâm không muốn gặp Nam
Phong vào lúc này, càng không muốn nghe tiếng bước chân anh đi lại
trước dăy hành lanh pḥng cô. Quỳnh Lâm làm mọi cách cho
ḿnh th́ cô lại không thể.
Buổi sáng, Quỳnh Lâm dậy muộn, cô chỉ ăn sáng qua loa rồi trở về
pḥng. Đọc, tra từ điển, ghi chép suốt cả giờ chỉ xong vài trang
tài liệu khiến Quỳnh Lâm sốt ruột v́ tốc độ này cô phải mất một
tháng là ít. Vùi đầu vào đấy Quỳnh Lâm không nghe tiếng bước chân,
cô chỉ giật ḿnh khi người này âu yếm đặt tay lên vai từ phía sau và
cúi người sát mặt Quỳnh Lâm.
- Em làm ǵ mà chăm chú vậy ? Suốt cả tuần mưa dầm chỉ hôm nay mới
nắng đẹp thế này, em không ra ngoài chơi thật là phí.
Đêm qua anh có việc về muộn, nghĩ lúc đó em đă ngủ ngon nên anh
không gọi.
Cô vội nh́n ra cửa, nó chỉ khép hờ, nếu ai đó đi ngang và trông
thấy... Không dám nghĩ tiếp cũng không dám ngẩng lên v́ sợ môi anh
chạm vào, Quỳnh Lâm dịch ghế về phía trước đồng thời xoay người lại
:
- Tôi đang cố dịch cho xong mớ tài liệu này, càng sớm càng tốt.
- Sao nhiều thế, có cần anh giúp không ?
Cô lắc đầu bằng vẻ lănh đạm :
- Không. Anh vào đây có việc à ?
- V́ anh muốn ở bên em và anh nghĩ em cũng vậy.
Nam Phong bước đến, Quỳnh Lâm đứng lên và nh́n ra cửa. Phản ứng
gần như lập tức này chứng tỏ ư thức đề pḥng cảnh giác anh luôn luôn
có mặt trong cô và nó ngầm nhắc Nam Phong không được tiến đến gần
hơn. Nam Phong dừng lại. Cô đứng đấy, chỉ cách một bước mà tưởng
chừng như xa anh đến vài năm ánh sáng. Nam Phong nén cơn giận, mà
không biết ḿnh đang giận ai, để nói với cô bằng giọng dịu dàng :
- Anh giúp em một tay thanh toán mớ tài liệu này nhé. Nếu em thấy
việc anh ở lại đây bất tiện th́ anh sẽ mang chúng về pḥng của ḿnh.
Chỉ cần trả công bằng cách dành cho anh một ít thời gian ở bên cạnh
em thôi.
Nam Phong dịu dàng là thế, nhẫn nại là thế nhưng việc anh đến t́m cô
hôm qua ở bệnh viện và việc anh tự nhiên đi vào pḥng thế này làm
Quỳnh Lâm khó chịu. Giống như anh xồng xộc nhảy vào cuộc đời cô vậy. Sau cái đêm ấy mọi người cử chỉ, hành động của anh đều được cô
nh́n qua một lăng kính khác mà chính cô cũng không nhận ra, nó méo
mó và phiến diện. Giờ cũng thế, Nam Phong nói bằng vẻ b́nh thường, thậm chí gượng nhẹ, nhưng với Quỳnh Lâm nó lại hàm ư chế giễu. "
Một ít thời gian bên cạnh em ", cô nóng bừng khi nhớ đến đó, lại
đêm đó... Nó có phải là lời đề nghị sỗ sàng không ?
- Lúc năy anh bảo anh muốn ở cạnh tôi, và anh nghĩ tôi cũng vậy. Tôi muốn xác nhận lại điều này. Tôi không muốn.
Tôi sẽ không gặp anh thế này nữa.
Phong kiên nhẫn :
- Được rồi, được rồi, xem như là em không muốn nhưng " thế này " có
phải là do em làm đâu. Anh đă, đang và sẽ tiếp tục làm điều này.
Em bảo không muốn gặp anh nữa th́ anh sẽ đến gặp em.
Quỳnh Lâm nài nỉ :
- Anh đừng vậy mà. Gặp gỡ thế này với tôi có cái ǵ
đó rất vụng trộm và chẳng hay ho chút nào cả.
- Điều ǵ khiến em nói rằng em không thể đến với anh ? Điều ǵ ngăn
em nhượng bộ nhất là khi ḷng em đă nhượng bộ, anh đọc được điều
này. Cha mẹ ư ? Hay là Như Vũ ? Trong cả hai trường hợp anh không
thấy bất cứ điều ân hận hay trở ngại nào. Em sợ cho ai vậy Lâm ?
Chúng ta sống cho ai đây ? Không phải cho chính bản thân và cho
người ḿnh yêu sao ?
- Tôi không tranh luận v́ hiểu biết của chúng ta về vấn đề này xem
ra cách xa nhau quá. Anh sống và lớn lên ở một đất nước mà nơi đó
cá nhân được xem là đơn vị xă hội trong khi với tôi, gia đ́nh lại
là một đơn vị, một khối thống nhất. Ở đó sự đau khổ hay hạnh phúc
của người này đều ảnh hưởng trực tiếp đến những người c̣n lại.
Tôi...
Anh xoay người lại đội ngột đến nỗi Quỳnh Lâm suưt va vào anh và ngă
ra sau. Anh vừa nói vừa nắm lấy vai cô lay mạnh :
- Em có chịu nh́n thẳng vào thực tế không Lâm ? Chúng ta yêu nhau có
ǵ sai trái đâu ? Thay v́ dẹp mọi trở ngại, những rào cản rồi vịn
vào cớ ấy trốn quanh như một kẻ hèn nhát.
Giọng của Nam Phong nghe chán nản như vừa tan đi giấc mộng. Anh đă
nhận ra điều cốt lơi chính là ở chỗ tâm hồn cô luôn luôn vượt khỏi
tầm tay anh. Nam Phong không sao hiểu nổi cách lư giải của cô và
cũng không chịu được cảm giác ḿnh bị hoài nghi biểu lộ trên nét mặt
ấy. Anh nhún vai :
- Em làm tôi thất vọng quá.
Câu nói này lại nung nóng mọi ư nghĩ trong đầu Quỳnh Lâm. Cô cười
nhạt :
- Cũng như cách nói hôm trước của anh, tôi đă không làm ǵ để anh
hy vọng v́ thế khi thất vọng cũng đừng đổ nó vào tôi.
Lúc này đây tôi rất vui ḷng nếu anh quay lưng lại và bỏ đi.
Nam Phong gật :
- Tôi sẽ đi nhưng tôi muốn nói với em điều này, phủ nhận cái ḿnh
đang có hay khẳng định điều ḿnh không hề có đều ngu ngốc như nhau.
Đó không phải là cách mà một người như em có thể áp dụng, v́ thế...
- Anh nhún vai - tôi cho rằng ḿnh đă nhầm lẫn điều ǵ đó về em.
Thái độ xấc láo của anh khiến Quỳnh Lâm không giữ được b́nh tĩnh :
- Tất cả những lời vừa rồi nghe rất hợp lư nhưng anh đă bỏ qua điều
quan trọng này, tôi không yêu anh, đó là sự thật, nhưng không thể
phủ nhận ở anh tôi có được thứ ḿnh cần. Một ít thời gian như anh
đề nghị ư ? Tôi không có nhiều dù chỉ một ít. Anh ra ngoài được rồi
chứ ? Xin vui ḷng khép của hộ và lần sau nếu muốn vào pḥng tôi
phiền anh gơ cửa. Cám ơn.
- Tôi không gơ cửa v́ nghĩ rằng nó đă mở và chỉ cần tôi kiên nhẫn
thêm một chút nữa thôi. Nhưng tôi đă lầm, ở đây tôi không nói đến
sự lầm lẫn trong t́nh cảm mà là con người. Em không xứng đáng với
t́nh yêu tôi dành cho em v́ thế kể từ hôm nay tôi sẽ không ngu ngốc
mà lăng phí nó nữa. Không, tôi nói vậy cũng không đúng, tôi yêu em
và ở tôi em có thứ ḿnh cần, đây là một sự trao đổi. Với mối quan
hê hiện nay của chúng ta, tôi vẫn có cách để nó trở nên hợp lư hơn. Khi nào cần đến tôi xin cứ gọi, đừng e ngại ǵ cả v́ em biết đấy,
thân thể tôi không khó chịu như đầu óc của tôi.
Em cũng vậy, lúc trên giường em không rạch ṛi đến thế.
Không nh́n đến gương mặt tái nhợt của Quỳnh Lâm, Nam Phong đi thẳng
ra ngoài, cánh cửa đóng sầm sau lưng anh. Quỳnh Lâm rũ xuống như
thân cây bị chặt ĺa khỏi gốc. Cô nh́n trân trân vào bức tường
trước mặt. Nó cũng trở nên chông chênh trong mắt cô. Ḿnh vừa làm
ǵ nhỉ ? Phải rồi, ḿnh đă đào một cái hố thật sâu rồi nhảy vào đó. Úp mặt vào cánh tay, Quỳnh Lâm không đủ sức để nấc lên.
Tất cả sức lực của cô đều dồn hết cho vai diễn vừa rồi.
Trời chỉ nắng có một hôm, những ngày c̣n lại đều mưa. Mưa không lớn
nhưng rả rích nhiều giờ. Quỳnh Lâm căng mắt nh́n con đường hun hút
trước mặt. Kể từ hôm ấy có lẽ v́ cô buồn nên mưa băo cũng ở lại lâu
hơn. Quỳnh Lâm về đến nhà, người thấm lạnh. Khác với mọi hôm xe
Nam Phong đậu lại trong sân. Chắc anh chuẩn bị đi
đâu đấy, tim Quỳnh Lâm đập mạnh, cô vừa mong vừa sợ nh́n thấy gương
mặt lạnh nhạt ấy.
Không giống như trong tưởng tượng của Quỳnh Lâm, lúc này đây gương
mặt ấy không hề lạnh lùng. Với nụ cười quen thuộc, nó đang sáng
bừng và tỏa ra hơi ấm. Không chỉ anh, cả ba mẹ cô cũng thế, Quỳnh
Lâm có cảm giác ḿnh như vị khách không mời đă tự ư bước vào đây,
mang theo hơi lạnh bên ngoài làm loăng bầu không khí ấm áp và khiến
cho nụ cười trên gương mặt ấy nhạt dần rồi tắt ngấm. Cô luống cuống
cởi chiếc áo đi mưa, rũ lọn tóc sũng nước ra phía sau. Dơi theo
ánh mắt Nam Phong, ba mẹ cô quay lại, vừa lúc đó lại có tiếng ai
reo to :
- A... chị Lâm.
Hoài Hương bước xuống từ phía cầu thang, cô đẹp hơn cả trong trí nhớ
của Quỳnh Lâm. Nụ cười quyến rũ, mái tóc cắt ngắn tạo
thành đường viền mềm mại ôm lấy gương mặt thanh tú, Hoài Hương lao
đến ôm chầm lấy Quỳnh Lâm và hôn vào má cô cách nồng nhiệt.
- Ôi... tôi sẽ làm em ướt mất thôi.
Hoài Hương lùi lại ngắm nghía Quỳnh Lâm :
- Chị vẫn vậy, à không, h́nh như gầy đi một chút lại hơi xanh. Chị
không được khỏe ư ?
Quỳnh Lâm chà tay lên đôi má lạnh cóng, lắc đầu :
- Tôi vẫn khỏe, có lẽ thời tiết tệ quá nên trông tôi thảm hại thế
này đây.
Bà Như Tùng đỡ chiếc áo mưa trên tay Quỳnh Lâm :
- Sao về trễ vậy con ?
- Mưa lớn quá mẹ à.
- Ừ, thay áo rồi xuống ngay nhé, cả nhà chờ con về dùng bữa đấy. Lâm này, kể từ ngày mai mẹ muốn con đi cùng xe với ba hay Phong cho
đến khi thời tiết khá hơn. Mưa thế này
đi gắn máy ngoài đường, mẹ không an tâm chút nào.
Quỳnh Lâm về pḥng, cô thay bộ đồ ướt, rửa sơ gương mặt rồi chải
mái tóc rối bù. Cô làm tuần tự trước sau như cái máy, không nh́n
vào gương dù chỉ một thoáng, để nhận ra ḿnh đang vận chiếc đầm lụa
trắng, món quà của Như Vũ tặng sau chuyến đi Pháp. Anh rất thích cô
mặc nó và chiếc áo được treo lên chỉ để ngắm kể từ ngày ấy. Khi
Quỳnh Lâm xuống nhà, mọi người đă ngôi vào bàn, guơng mặt bà Như
Tùng thoáng nét hài ḷng v́ bà vẫn ái ngại khi thấy cô xem tất cả
những ǵ liên quan đến Như Vũ đều mang một giá trị tâm linh, vượt
qua cái ngưỡng b́nh thường của nó. Với
bà, điều này mang ư nghĩ tiêu cực khi cô nhất định không cho phép
ḿnh quên đi.
Hoài Hương xuưt xoa:
- Chị Lâm mặc thế này trông đẹp quá. Hôm trước em đem cuộn phim
quay ở Việt Nam chiếu cho vài người bạn xem, chị xuất hiện thấp
thoáng có vài cảnh, lúc chúng ta đi ăn ở Chợ Lớn và trước sân nhà
ḿnh, cộng lại chỉ vài phút thôi nhưng ấn tượng lắm - Hoài Hương
nghiêng đầu ngắm nghía - Họ bảo chị rất romantic với mái tóc dài và
gương mặt đẹp dịu dàng. Em cũng thích được khen như thế, nó là ǵ
nhỉ ? - Cô quay sang Nam Phong, anh nhắc "lăng mạn" - À, lăng mạn
nhưng em không thể có được cái vẻ ấy. Bạn em rất thích chị. Nghe
em về Việt Nam, hắn đ̣i theo. Nó là dân kiểm toán, giàu và bay bướm
lắm nên em từ chối với lư do chị rất nghiêm túc không thích hợp với
hắn. Cuối cùng nó đành ấm ức bỏ cuộc nhưng gạ em giới thiệu cho ông
chú của hắn. Ông này là bác sĩ làm việc ở viện nghiên cứu.
Chẳng biết hắn nói thế nào mà ông bảo thời gian tới trong chuyến
sang Việt Nam tài trợ cho chương tŕnh nhân đạo ǵ đó ông sẽ t́m đến
chị.
"Chương tŕnh nhân đạo", mắt Quỳnh Lâm sáng lên, cô đang nghĩ đến
những trường hợp ngặt nghèo ở bệnh viện đang cần giúp đỡ. Ai cũng
nhận ra vẻ rạng rỡ trên gương mặt cô nhưng ở mỗi người lại có cách
hiểu khác nhau. Không để ư đến điều này Quỳnh Lâm hỏi dồn:
- Tôi có nghe nói chuyến viếng thăm của UMF trong thời gian tới,
không biết có phải là tổ chức mà Hoài Hương đang nói không ?
Hoài Hương đâm ra lúng túng v́ câu chuyện chuyển sang hướng khác:
- UMF...
Quỳnh Lâm vội giải thích:
- Đó là tổ chức phi chính phủ chuyên kinh doanh các dịch vụ về y tế.
UMF là tên viết tắt của United Medical Foundation.
Mặc dù không chắc chắn nhưng Hoài Hương cũng gật. Cô lái câu chuyện
trở về mục đích ban đầu bằng vẻ mặt tinh quái:
- Ông ấy sang t́m chị, em đang tưởng tượng ra cuộc gặp gỡ thú vị. Em cũng chưa từng làm việc nào quan trọng đến thế này liệu chị có
cho em cơ hội để gặt được chút ít thành tựu không nhỉ ?
Quỳnh Lâm nheo mắt:
- Trả lời "có" trước mặt nhiều người thế này tôi thấy ngượng lắm hay
là để tôi nói riêng với Hoài Hương vậy nhé.
Mọi người cười ồ. Bà Như Tùng gắp thức ăn vào chén Hoài Hương:
- Việc này bác giao cho con đấy, nếu chờ Quỳnh Lâm th́ không
biết đến bao giờ. Ăn đi con.
Quỳnh Lâm hỏi:
- Em về được bao lâu nhỉ ? Có dự định đi thăm những đâu không ?
- Em ở Việt Nam khoảng sáu tuần. Lần này em đi cùng đoàn sinh viên
Mỹ trong chương tŕnh Where there be dragons. Đây là chương tŕnh
được khởi xướng cách đây vài năm với mục đích đưa học sinh, sinh
viên Mỹ tiếp cận với nền văn hóa phương Đông. Nhóm do em phụ trách
chiều mai sẽ đến Cần Giờ, em chỉ tranh thủ được ngày hôm để thăm gia
đ́nh và anh Phong v́ hôm trước anh Phong có nói với em là trong thời
gian tới anh có kế hoạch ǵ đó rất quan trọng nên không về bên ấy
trong thời gian dài. - Cô đặt tay lên tay anh - Có thể cho em biết
nó là kế hoạch ǵ không ?
- Kế hoạch ấy không c̣n nữa và anh cũng quên rồi.
Nam Phong xoay lại, bàn tay trùm lên tay Hoài Hương. H́nh ảnh này
với Quỳnh Lâm như một ẩn dụ sinh động về sự sở hữu và ư thức bảo vệ. Bàn tay ấy đă có lần đặt lên thân thể cô cách âu yếm, Quỳnh Lâm
thấy nhói một cái nơi tim. Hăy quên đi, nó không phải là của ḿnh.
Không, nó chưa bao giờ là của ḿnh cả.
Sau bữa ăn mọi người quây quần ở pḥng khách tṛ chuyện đến khuya. Quỳnh Lâm nép ḿnh trong chiếc ghế rộng, ủ tách trà trong ḷng bàn
tay hoặc giữ hờ hững trên đùi, cô ít nói chỉ chăm chú lắng nghe và
mỉm cười. Thỉnh thoảng Quỳnh Lâm có cảm giác Nam Phong nh́n ḿnh
nhưng không phải, anh chỉ hướng về cô thôi c̣n ánh mắt không dừng
lại đó, nó lướt qua cô hờ hững đến cay nghiệt. Sao ḿnh không giống
họ nhỉ ? Bảo quên là quên ngay, với họ việc này dễ dàng như cởi bỏ
một chiếc áo. C̣n ở Quỳnh Lâm nó lại là viết thương, nếu
không c̣n đau sẽ trở thành vết sẹo và măi măi hằn sâu vào da thịt.
Đêm đó, Quỳnh Lâm không ngủ được. Cô xoay người trên chiếc giường
rộng thênh thang mà lúc này đang trở nên tù túng. Có lẽ ban năy
ḿnh uống đến hai tách trà đậm, Quỳnh Lâm nghĩ đến một viên an thần,
lâu rồi cô không đụng đến nó. Cô thường dùng cách của anh, một ly
sữa nóng. Liệu hôm nay nó có giúp ḿnh không nhỉ, Quỳnh Lâm
tần ngần cất viên thuốc vào hộp rồi xuống nhà.
Cô pha sữa mang lên pḥng. Vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng,
Quỳnh Lâm giật ḿnh và nép sát vào lan can khi trông thấy Nam Phong
bước sang căn pḥng đối diện, pḥng của Hoài Hương. Quỳnh Lâm không
trông thấy Hoài Hương, cũng không nghe bất cứ âm thanh nào nhưng
cánh cửa mở ra và khép lại cách nhanh chóng sau lưng Nam Phong. Chỉ
một ḿnh trên hành lang, Quỳnh Lâm đứng yên như hóa đá. Về đến
pḥng, Quỳnh Lâm mở tủ lấy viên thuốc ban năy. Cô nh́n bóng ḿnh
trong gương, cách này vẫn được xem là hữu hiệu nhất.
Quỳnh Lâm bỏ viên thuốc vào miệng.
Ly sữa nằm lại trên bàn, lạnh ngắt.
o0o
Không như kế hoạch đă định, Hoài Hương chỉ đến được Cần Giờ và rừng
quốc gia Nam Cát Tiên th́ quay về v́ ốm nặng. Thoạt tiên cô nghĩ
ḿnh sốt là do bị ong đốt trước đó vài ngày nhưng bác sĩ tại một
bệnh viện nhỏ, nơi đoàn dừng chân, sau khi khám đă giữ cô lại.
Hôm sau mọi người vẫn lên đường đúng theo kế hoạch th́ Hoài Hương
được Nam Phong đón về thành phố.
Một tuần nằm trên giường bệnh, giờ Hoài Hương đă khá hơn và đang
trong giai đoạn ăn trả bữa nên sáng nay Nam Phong mới an tâm trở lại
công ty làm việc. Nh́n anh lo lắng cho Hoài Hương đến rạc người,
Quỳnh Lâm thấy buồn. Cô tự nhủ, ḿnh không thể cứ
sống lặng lẽ vào ra như cái bóng thế này măi.
Nam Phong đang đứng ngoài sân, anh bước đến đón chiếc xe từ tay
Quỳnh Lâm. Cô không nói ǵ chỉ gật đầu tỏ ư cảm ơn rồi dợm vào
nhà.
- Tôi đứng đây đợi Lâm. Có việc này...
Quỳnh Lâm quay lại lo lắng:
- Hoài Hương thế nào ? Cô ấy không khỏe à ?
Nam Phong lắc đầu:
- Hoài Hương khỏi hẳn rồi, cảm ơn Lâm đă hết ḷng chăm sóc cho cô
ấy, xin lỗi v́ đă làm Lâm vất vả trong thời gian qua.
Giờ đây nếu sự hiện diện của chúng tôi có gây bất tiện ǵ cho Lâm
chúng tôi sẵn sàng đi khỏi đây.
Giọng nói gai góc của Quỳnh Lâm khiến Nam Phong sực tỉnh.
Anh không nhớ nổi trước khi gặp cô anh có định nói những lời này
không nữa.
- Chúng tôi là ai ? Tại sao lại đi khỏi đây ?
Nam Phong dịu dàng:
- Lâm hiểu tôi muốn nói ǵ mà.
Cô cộc lốc:
- Tôi không hiểu.
- Lâm có biết bây giờ trông Lâm thế nào không ? Trông buồn và gầy đi
nhiều lắm nhất là đôi mắt, đôi mắt lúc nào cũng xa xôi, cũng long
lanh như chực khóc vậy.
Quỳnh Lâm nhếch môi:
- Và anh cho rằng nó liên quan đến anh ?
Nam Phong kiên nhẫn giải thích v́ lúc này cô như đứa trẻ đang cố bảo
vệ ḿnh:
- Tôi không muốn làm Lâm phật ư v́ cách diễn đạt có phần vụng về của
ḿnh, tốt hơn là tôi nên nói thẳng những điều tôi nghĩ ra đây.
Sự hiện diện mà tôi vừa nói không như Lâm hiểu đâu, ư tôi là nó có
thể gợi Lâm nhớ đến những hồi ức không vui về ngày xưa lúc Như Vũ...
- Tôi hiểu và xin nói rơ để anh an tâm. Tôi không nhận ra ḿnh gầy,
buồn hay lúc nào cũng sẵn sàng ̣a khóc như anh nói và nếu có th́ nó
cũng không liên quan ǵ đến anh hoặc sự hiện diện của bất kỳ ai. Đừng quan tâm đến tôi theo kiểu này nữa, anh không phải chịu một
trách nhiệm nào về tôi đâu. C̣n việc...
- Lâm giận dữ đến mất b́nh tĩnh thế này có liên quan đến tôi không ?
Tôi có được phép quan tâm đến Lâm trong trường hợp này không ?
Quỳnh Lâm thở dốc:
- Có đấy, hăy quan tâm bằng cách để tôi yên.
Nam Phong vụt tới nắm lấy vai cô lắc mạnh:
- Sao Lâm không chịu nhận ḿnh đang buồn, đang giận, đang ghen, nó
có ǵ xấu đâu ? Sao lúc nào Lâm cũng phủ nhận những ǵ người khác
thấy rơ ở Lâm vậy ?
- Thấy rơ ở tôi ? Anh c̣n tưởng tượng điều ǵ hay hơn nữa không ?
Sao anh cứ cố gán cho tôi những điều mà tôi không có vậy ? Đừng làm
phiền tôi nữa, được không ? Lúc nào cần, tôi sẽ gặp anh đúng như
cách mà anh đă gợi ư hôm trước, OK ?
Quỳnh Lâm vào nhà bỏ mặc Nam Phong đứng đấy. Bữa ăn tối khá muộn
nhưng vui vẻ, đầm ấm nhờ sự có mặt của Hoài Hương. Cô đă quen với
sự chăm sóc của mọi người nên không c̣n e dè, khách sáo như trước. Kể từ khi Hoài Hương ốm nặng, hôm nay là ngày đầu tiên sau bữa ăn cả
nhà tập trung vào pḥng khách theo thói quen cũ. Nam Phong mang
tách trà đến ngồi cạnh Hoài Hương th́ điện thoại reo, anh nhấc máy
nói vài lời và trao cho Quỳnh Lâm. Giọng Minh Viễn nghe rất vui:
- Lâm đang làm ǵ vậy ? Có rỗi không ? C̣n nhớ Mạnh không nhỉ ?
- Mạnh à ? Tôi nhớ.
- Hắn đang ngồi cạnh tôi ở chỗ hôm trước, chúng tôi muốn mời em ra
đấy uống vài ly.
- Nghe hấp dẫn đấy, có chuyện ǵ vui vậy ?
- Hắn đă nhận lời đến làm việc tại bệnh viện của bác tôi. Sáng mai
bắt đầu rồi. Giữ máy nhé, Mạnh muốn nói
chuyện với em.
- Alô - Giọng trầm trầm của Mạnh làm cô nhớ đến đôi mắt tỉnh táo của
anh sau cơn say túy lúy - Tôi bỏ nghề đă lâu nên khi quyết định trở
về thế này cũng khá mạo hiểm đấy. Lâm có phần trong việc thuyết
phục tôi v́ thế đây là lúc Lâm phải gánh trách nhiệm của ḿnh.
Ra đây để tôi được thọ giáo vài chiêu đi Lâm.
Quỳnh Lâm liếc nh́n đồng hồ:
- Bây giờ quá muộn để ra khỏi nhà. Cho tôi một dịp khác vậy.
Chắc chắn tôi sẽ uống vài ly để chúc mừng anh.
- Lâm đă hứa rồi đấy nhé.
Lần này cô nghe giọng Viễn trong máy:
- Chán thật, chúng tôi ngồi đây và nghĩ nát nước mới t́m được cái cớ
hay ho đến thế vậy mà em nỡ từ chối.
Lâm cười:
- Lần sau tôi sẽ nghĩ hộ anh, được chưa ? Thôi, chúc hai người vui
vẻ nhưng đừng quên, ngày mai nhận việc mà đêm nay lại say túy lúy
th́ không phải là chuyện nên làm lắm đâu.
- Ước ǵ hắn trông thấy em những lúc lên mặt dạy đời thế này, chắc
chắn hắn sẽ vỡ mộng ngay.
Cô nghe giọng cười sảng khoái của Minh Viễn trước khi cúp máy. Bà
Như Tùng ngẩng lên:
- Viễn hả con ?
- Dạ.
- Hôm trước Viễn gọi điện thoại đến đây, mẹ có mời cậu ấy đến nhà
chơi. Viễn nhận lời rồi nhưng chắc chỉ đến khi có sự đồng ư của
con thôi.
Ông Như Tùng điềm đạm hơn:
- Viễn là người ba gặp ở bệnh viện phải không Lâm ?
- Dạ.
- Ba trông cậu ấy cũng khác. Hôm nào con mời Viễn
đến dùng cơm nhé.
Hoài Hương xen vào:
- Vậy th́ vị bác sĩ của em phải tính thế nào đây, chị Lâm ? Hay là
chờ đến khi gặp được cả hai rồi mới quyết định ? - Cô quay sang Nam
Phong đùa - Những việc thế này anh phải nói cho em biết trước chứ.
Nam Phong nh́n Quỳnh Lâm chăm chú, anh nhún vai:
- Anh không biết. Vả lại, những việc thế này chị Lâm không bao
giờ nói với anh.
Bà Như Tùng thở dài, lại bắt đầu rồi đấy. Lúc Hoài Hương ốm, v́ lo
lắng nên chúng nó có vẻ thông cảm, xích lại gần nhau nhưng Hoài
Hương vừa khỏi th́ không chậm một giây, chúng trở nên thế này ngay. Lạ một điều, Quỳnh Lâm không có vẻ giận. Cô ngồi yên. Bà đưa mắt
ra hiệu cho ông và Hoài Hương không tiếp tục vấn đề này nữa. Thật
ra bà chỉ muốn cô biết ḿnh được quan tâm thế nào và không nên ngần
ngại v́ những chuyện như vậy. Quỳnh Lâm
hiểu ư mẹ, cô không giận chỉ thấy buồn.
Sau cú điện thoại ấy, không khí trầm hẳn cho đến khi Nam Phong xin
phép đưa Hoài Hương đi nghỉ, ông bà Như Tùng nán lại tṛ chuyện với
cô thêm một lúc cũng về pḥng. Quỳnh Lâm tha thẩn ra sân. Đêm sau
lắng và b́nh yên làm ḷng cô dịu lại. Ngoài d́, người thân duy nhất
mà số lần cô về thăm kể từ lúc rời nhà đến nay chỉ đếm trên trên đầu
ngón tay th́ gia đ́nh này chính là nơi Quỳnh Lâm nhận được t́nh
thương, sự quan tâm chân thật nhất. Cô yêu quư và không muốn rời xa
họ, vấn đề ban năy dù biết xuất phát từ thiện ư của mọi người nhưng
Quỳnh Lâm vẫn thấy chạnh ḷng, tủi thân, giống như họ muốn rời khỏi
nơi này vậy. Quỳnh Lâm đưa tay chùi mắt rồi buồn bă về
pḥng.
Hoài Hương vẫn c̣n đứng ngoài hành lang, điều này không quan trọng
bằng nhân vật mà cô muốn tránh mặt cũng ở đấy. Muốn về pḥng, không
c̣n cách nào khác, cô phải đi ngang qua họ. Quỳnh Lâm nhún vai,
chẳng phải ḿnh đă dành cho họ rất nhiều thời gian sao, dù quyến
luyến hay nồng nhiệt đến mấy th́ cũng kết thúc từ lâu rồi. Nghĩ thế
nhưng Quỳnh Lâm vẫn đứng yên. Có vẻ như Nam Phong đă trông thấy cô
trong lúc Hoài Hương dằn dỗi điều ǵ đó. Nét mặt trông nghiêng của
Nam Phong rất dịu dàng, kiên nhẫn như lúc... Quỳnh Lâm lắc đầu, cô
không muốn nhớ đến. Cuối cùng họ cũng chịu chia tay nhau sau khi
Hoài Hương ṿng tay qua cổ hôn phớt lên môi anh, c̣n Nam Phong th́
một tay đặt ở eo cô, một tay đẩy rộng cửa. Trước khi nó kịp khép lại
Quỳnh Lâm đă lướt qua để về pḥng. Cô không nh́n thấy ánh mắt rất lạ
của Nam Phong, Quỳnh Lâm chỉ có một cảm giác duy nhất, cô căng cứng
như mang một chiếc mặt nạ vậy. Quỳnh Lâm uể oải lên giường, muộn quá
rồi, cô nhắm mắt để không nhớ đến màu xanh dịu mắt của viên thuốc an
thần.
- Lâm ơi.
Quỳnh Lâm ngồi bật dậy, bên ngoài vắng lặng, chỉ có tiếng gió xào
xạt thổi trên thân cây. Chắc ḿnh nghe lầm, cô khẽ khàng nằm xuống
kéo chăn phủ kín người.
- Lâm ơi.
Lần này nghe rơ hơn, đúng là giọng Nam Phong. Anh rất gần, chỉ cách
cô cánh cửa mỏng. Tim Quỳnh Lâm đập th́nh thịch.
- Anh biết em vẫn c̣n thức, mở cửa cho anh đi Lâm. Anh muốn nói
chuyện với em.
Quỳnh Lâm úp mặt vào gối. Cô chờ anh gọi chán sẽ bỏ đi. Vả lại, dù
gàn và ĺ đến mấy Nam Phong cũng không dám làm kinh động mọi người
nhất là vào giờ này. Nghĩ vậy nên Quỳnh Lâm kéo mền che kín tai nằm
yên, mồ hôi rịn ướt khắp người cô. Nhưng Quỳnh Lâm đă lầm.
- Nếu em không mở cứa anh sẽ đứng măi ngoài này.
- ....
- Hay em muốn anh gọi to để đánh thức mọi người hả Lâm?
- ....
- Anh đếm đến ba nếu em không có chọn lựa khác th́ anh sẽ làm theo
cách của anh. Một... hai...
Cửa pḥng xịch mở, Quỳnh Lâm xuất hiện với mái tóc rối bù và gương
mặt bừng bừng sắc giận. Sự ngang ngược của anh đă đẩy cơn thịnh nộ
của cô lên đến đỉnh điểm.
- Anh đang nổi cơn điên ǵ vậy? Có cút đi không?
Nam Phong dùng chân mở rộng cửa rồi chộp lấy tay Quỳnh Lâm kéo ra
ngoài.
- Đi với anh.
- Không.
Cô giằng lại nhưng bàn tay Nam Phong cứng như thép. Quỳnh Lâm líu
ríu chạy theo anh. Chân cô lướt trên các bậc thang, có lúc chúng va
vào nhau khiến cô ngă vấp về phía trước, mũi chân trần cọ sát vào
mặt đất đau điếng. Quỳnh Lâm không dám kêu. Thái độ quyết liệt của
Nam Phong khiến cô sợ hăi. Giờ đây Quỳnh Lâm sợ anh hơn cả sợ mọi
người nghe thấy. Ra đến vườn, Nam Phong buông mạnh tay, mất đà Quỳnh
Lâm té nhào xuống đất. Không c̣n đủ sức để đứng lên cô cứ ngồi bệt
như thế.
Trong một thoáng Nam Phong đờ cả người, như trước đó anh không hề
nhận ra sự thô bạo trong hành động của ḿnh vậy. Nam Phong hối hả
cuối xuống nâng Quỳnh Lâm dậy. Không quyết liệt, không giận dữ,
Quỳnh Lâm ngước lên nh́n anh. Đôi mắt cô không c̣n sắc giận như ban
năy mà giờ đây thăm thẳm một nỗi buồn đến tuyệt vọng.
- Anh điên bao nhiêu đó đủ chưa?
Nam Phong ngẩn người, sự b́nh tĩnh của cô làm anh sợ. Quỳnh Lâm tách
người ra khỏi anh, dựa vào thân bạch đàn, cô xoa xoa cổ tay đau
nhói. Với mái tóc rối tung và đôi chân trần cô đẹp một hoang dại.
Miệng Nam Phong khô đắng, khác với thái độ hùng hổ vừa rồi, anh nặng
nhọc nói:
- Anh không sao hiểu nổi từ khi yêu em đến giờ anh rất khó giữ được
b́nh tĩnh, cũng không thể tự chủ, anh như biến thành một người khác
vậy. Em đừng sợ anh, đừng sợ anh nữa nhé, anh không làm em đau đâu,
không làm em tổn thương. Anh chỉ muốn giải thích hành động ban năy.
Anh...
Quỳnh Lâm gắt:
- Tôi hiểu, như anh vừa nói sở dĩ anh hành động như vậy là do không
tự chủ được. C̣n ǵ nữa không?
- Không... à có... hành động mà anh muốn nói ở đây là lúc năy anh
và Hoài Hương... như em đă thấy...
Quỳnh Lâm cười anh như nếm được cả vị đắng trong nụ cười ấy :
- À anh đang nói đến hành động này, được rồi, anh giải thích đi.
Nam Phong nh́n chăm chú, cố phân tích vẻ mặt Quỳnh Lâm trong ánh
sáng mờ mờ v́ sự b́nh thản, chịu đựng trong giọng nói của cô làm anh
lo ngại. Chẳng thà bị cô mắng Nam Phong c̣n thấy dễ chịu hơn.
- Thật ra anh không có ǵ để giải thích cả, đúng không? Anh không
chuẩn bị cho t́nh huống này. Anh không nghĩ tôi sẽ nghe anh nói v́
thế anh không biết giải thích điều ǵ bây giờ. Tại sao anh phải làm
như vậy?
Nam Phong im lặng. Cô nhún vai quay đi :
- Rất tiếc, câu hỏi của tôi khó quá và anh cũng không có lời giải
thích nào cả. Giờ tôi đi được chưa?
Anh ôm choàng lấy cô từ phía sau. Áp mặt vào tóc Quỳnh Lâm, giọng
anh chùng xuống thật thấp :
- Em đừng đi, anh xin em, đừng đi. Anh chịu thua rồi. Không phải anh
không có lời giải thích hoặc không biết cách giải thích nhưng anh
đang nghĩ xem em sẽ chấp nhận ở mức độ nào. Anh không muốn làm em
giận. Anh không muốn mất em. Được rồi, anh sẽ giải thích đây. Anh và
Hoài Hương có vài biểu hiệu thân mật, ví dụ như lúc nảy em đă nh́n
thấy, nhưng trước khi về đây, chính xác là trước khi yêu em anh
không cho đó là vấn đề, và anh khẳng định hành động ấy cũng không
xuất phát từ t́nh yêu. Em biết đấy, tuy là người Việt Nam nhưng anh
sống ở nước ngoài rất lâu v́ thế chịu ảnh hưởng họ từ đời sống tinh
thần, văn hóa đến t́nh cảm, giao tiếp là điều không tránh khỏi.
Trong cái nh́n và suy nghĩ của anh những biểu hiện thân mật đó không
có ǵ bất thường hoặc không chấp nhận được nhưng nét mặt ban năy của
em khiến anh bàng hoàng nhận ra ḿnh đă sai. Yêu em nhưng anh không
đặt ḿnh vào vị trí của em để suy nghĩ, để t́m hiểu là lỗi của anh.
Giờ anh hiểu ra rồi, v́ em không thích nên từ nay dù chỉ là nghi
thức xă giao anh cũng sẽ không có những biểu hiện này nữa. Anh hứa.
Quỳnh Lâm quay lại:
- Nghi thức xă giao à? Vậy th́ phải chấp nhận ở mức độ nào đây? Ôm
xiết vào ḷng và hôn say đắm, cuồng nhiệt bất kể trong xe, ngoài
vườn có gọi là xă giao không?
Môi Nam Phong thấp thoáng nụ cười, đúng là cô ghen nhưng Quỳnh Lâm
vẫn chưa nói hết những điều cô ấm ức :
- Hay việc anh vào pḥng cô ấy rồi ở đó suốt đêm có được gọi là xă
giao không?
Nam Phong lúng túng:
- Anh không...
- Anh không có? Lẽ nào tôi lại không tin vào mắt ḿnh? Trả lời đi,
đó có phải là vài biểu hiện thân mật mà anh nói không? Có phải là
nghi thức xă giao không? Nếu anh đang cân nhắc xem liệu tôi sẽ chấp
nhận ở mức độ nào th́...với mức độ như vậy, anh nghĩ tôi có chấp
nhận không? Anh... Anh...
Nam Phong đứng chết trân như bị điểm huyệt nhưng không phải v́ những
lời cô nói và v́ những giọt nước mắt của Quỳnh Lâm. Nó đang chảy ràn
rụa trên gương mặt anh yêu say đắm. Tệ thật, lần nào anh cũng làm cô
khóc cả. Nam Phong cuống quưt ôm Quỳnh Lâm vào ḷng.
- Anh không làm ǵ cả, anh thề với em. Em phải tin anh mới được.
Quỳnh Lâm lắc đầu nguầy nguậy:
- Tôi không tin anh, không bao giờ. Tại sao tôi phải tin anh chứ?
- Em phải tin anh v́ anh yêu em. Anh yêu em.
Cô úp mặt vào tay, nước mắt chảy tràn xuống ngực áo. Chao ôi, sao
người yêu anh lại nhiều nước mắt thế này, Quỳnh Lâm vẫn không nh́n
anh. Nam Phong dỗ dành:
- Hăy nghe anh nói...
Cô bướng bỉnh lắc đầu. Anh kiên quyết gỡ từng ngón tay, ánh mắt
Quỳnh Lâm làm anh rung động đến đau thắt trong ḷng ngực:
- Nh́n anh này Lâm, anh yêu em. Em phải tin điều này, ngoài em ra
anh chưa hề làm chuyện đó với ai cả.
Quỳnh Lâm không đẩy anh ra nữa và nín khóc ngay lập tực. Trong bóng
tối Nam Phong như thấy màu đỏ trên gương mặt c̣n ướt nước và ánh
ngượng ngùng trong đôi mắt long lanh của cô. Anh kéo Quỳnh Lâm đến
gần để mặt cô áp vào ngực ḿnh. Nam Phong ngước lên nh́n bầu trời
vời vợi trên cao và bây giờ với anh điều kỳ diệu trong những câu
chuyện cổ tích cũng không tuyệt vời bằng giấc mơ đang biến thành
hiện thực. Nam Phong cảm giác lồng ngực rộng của anh không chứa nổi
quả tim nhỏ bé khí nó mang theo niềm hạnh phúc và ḥa nhịp cùng cô.
Vuốt mái tóc rối bù của Quỳnh Lâm, anh th́ thầm:
- Anh biết khi yêu người ta thường hay ghen nhưng ghen như thế này
th́ anh chịu.
Dụi đầu vào ngực anh, Quỳnh Lâm nói nhỏ xíu:
- Em không ghen.
Nam Phong cười khẽ, cằm anh t́ vào tóc cô:
- Anh nhớ hôm Hoài Hương đến đây và em trở về nhà sau cơn mưa. Lúc
đó trông em ngơ ngác thế nào ấy. Em đứng trước cửa cứ rũ rũ măi mái
tóc ướt nước, gương mặt tái đi v́ lạnh nh́n thương lắm. Suốt buổi
tối anh cố không nh́n em nhưng tâm trí anh th́ cứ bám chặt lấy em.
Em ngồi đó chỉ cách xa một tầm tay nhưng anh lại không thể đến gần
em, không thể ôm lấy em, điều này vượt quá sức chịu đựng của anh.
Hôm đó em ăn rất ít chỉ lắng nghe và mỉm cười. Trông em yếu đuối, cô đơn và lạc lơng nhưng vẫn rất tự chủ. Giá như em biết được mọi cử
chỉ, hành động của em đều có ư nghĩa và ảnh hưởng đến anh thế nào
nhỉ. Lúc đó anh rất tuyệt vọng v́ nghĩ rằng ḿnh đă lầm em không hề
yêu anh chút nào cả, cho đến khi...
Quỳnh Lâm cựa ḿnh trong ṿng tay anh:
- Vậy lúc này th́ sao? Em đă yêu anh đâu?
- Không yêu anh à? Điều này giờ đây chẳng có ư nghĩa ǵ và cũng
không gạt được anh nữa đâu v́ anh vẫn chưa nói hết. Sau đó anh phát
hiện ra em không tự chủ như vẻ bề ngoài và anh biết ḿnh vẫn c̣n cơ
hội khi nh́n thấy hành động ấy.
Quỳnh Lâm ngơ ngác:
- Em đă làm ǵ vậy?
Anh cười tỏ vẻ bí mật:
- Khôi hài lắm. Em có nhớ hôm đó chúng ta ăn món ǵ không?
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Em chịu nhưng nó có liên quan ǵ đến việc anh vừa nói?
Nam Phong đắc ư :
- Sao lại không? Anh nhớ rất rơ nhé, hôm đó chúng ta có món cá chiên
sốt cà ăn với rau sống và nước mắm tỏi ớt. Này nhé em gắp rau sống
rồi cẩn thận chấm vào tô canh thay v́ chén nước mắm. Anh nói cẩn
thận là không cường điệu chút nào đâu. Em làm việc này một cách chăm
chú sau đó cho vào miệng.
Quỳnh Lâm đẩy vào ngực Nam Phong:
- Anh chỉ bịa.
- Không, anh nói thật đấy. Lúc đó anh nh́n em rất lâu, em vẫn không
phát hiện ra hành động buồn cười của ḿnh.
Cô ngượng ngùng hỏi nhỏ:
- Vậy có ai phát hiện không?
Nam Phong cười lớn:
- Không có ai ngoài anh và anh dám đánh cuộc là từ lúc bỏ vào miệng
cho đến khi nhai xong cái món kỳ cục đó em vẫn không hề nhận ra mùi
vị khác lạ nào. Anh vừa buồn cười vừa thương em...thế nào nhỉ? À,
thương em đứt ruột.
Quỳnh Lâm ph́ cười v́ cách nói bắt chước ngộ nghĩnh của anh:
- Cứ xem như em đă làm cái hành động ngớ ngẩn ấy đi nhưng nó có nói
lên điều ǵ đâu?
Anh nâng gương mặt cô bằng hai tay và nói bằng giọng nghiêm túc:
- Nó ngớ ngẩn như lúc em vào pḥng anh trong chiếc áo ngủ mỏng manh,
cũng ngớ ngẩn như khi em bảo rằng đến khám bệnh cho anh nhưng không
mang theo ǵ cả. Nó khiến anh hiểu rằng đừng tin em qua dáng vẻ bề
ngoài, phải cảm nhận em bằng sự tinh tế của tâm hồn và bằng t́nh cảm
chân thật từ trái tim. Anh biết em không vô t́nh với anh. Em giận
hờn, lẩn tránh, ghen tức cũng bằng vẻ bên ngoài b́nh thản ấy. Anh đă
nhận ra tất cả rồi vậy từ nay đừng từ chối cũng đừng phủ nhận sự
hiện diện của anh trong em nữa nhé Lâm. Chẳng lẽ em không yêu anh
chút nào sao?
- Em không cố ư đâu nhưng không hiểu sao lần nào em cũng xuất hiện
trước anh với... với dáng vẻ thế này. Trông em...
- Anh hiểu. Điều này chứng tỏ từ trong tiềm thức em không hề đề
pḥng anh. Em luôn tin tưởng và yêu anh, đúng không?
- Nhưng em đă...
- Để anh nói, lúc anh phát hiện ra ḿnh quan tâm đến em nhưng không
phải bằng sự hiếu kỳ, nó vượt hơn mức b́nh thường rất nhiều anh đă
hàng ngàn lần tự lục vấn ḿnh. Thoạt tiên anh nghĩ rằng cũng như
ngày xưa những ǵ thuộc về Như Vũ anh đều ḍm ngó, so sánh rồi ganh
tỵ v́ lúc nào anh cũng muốn chứng tỏ ḿnh giỏi hơn nó, những ǵ
thuộc về ḿnh tốt hơn nó. Nhưng rồi anh mau chóng nhận ra, anh yêu
em v́ em là em, thế thôi. Mặc kệ em là của Như Vũ anh vẫn yêu. Anh
tin rằng Vũ không hề trách cứ khi anh dành t́nh cảm này cho em.
Những lúc gần đây tự nhiên anh nhớ Vũ hơn bao giờ hết, có lẽ v́
những lời Vũ nói hôm ấy lại đúng với tâm trạng lúc này của anh dù
lúc anh đi cả hai vẫn c̣n là những đứa trẻ. Lúc Đó Vũ vừa khóc vừa
năn nỉ anh ở lại. Nó bảo nó không giành bất cứ thứ ǵ với anh nữa,
nó sẽ cho anh tất cả. Những ǵ của nó sẽ là của anh.
Nước mắt chảy dài trên g̣ má Quỳnh Lâm. Nam Phong âu yếm cúi hôn
những giọt nước mặn ấm ấy, anh dỗ dành:
- Anh không buộc em quên Vũ nhưng đừng để Vũ trở thành nỗi ám ảnh
thế này. Nó bất công đôi với cả ba chúng ta. Anh hiểu tại sao nó cứ
day dứt măi trong em, v́ thời gian hạnh phúc ấy ngắn ngủi quá, em
mất Vũ đột ngột quá. Hăy để anh bù đắp cho em và anh tôn trọng sự
hiện diện của Vũ trong em. Đừng biến anh hoặc Vũ trở thành người thứ
ba trong ḷng em. Chúng tôi đều yêu em và chúng tôi không phải là
t́nh địch của nhau. Anh nghĩ Vũ sẽ không hài ḷng nếu em biến cậu ấy
thành rào chắn ngăn em, dù chỉ một bước chân, để đón nhận hạnh phúc
đang chờ đợi em.
Quỳnh Lâm hít mũi:
- Hạnh phúc? anh có chắc không? Thế c̣n Hoài Hương th́ sao? Cô ấy
không những yêu anh lại đẹp, thông minh, quyến rũ...
Nam Phong dùng tay che miệng cô:
- Nếu liệt kê những điểm đáng yêu ở Hoài Hương, chắc chắn hơn cả em
anh sẽ kể ra được rất nhiều v́ thực tế đúng như vậy nhưng vấn đề
quan trọng là sự rung động của trái tim, mà trái tim th́ có lư do
riêng của nó chẳng cần đến sự mách bảo của lư trí. Có cần anh nói
đến lần thứ nh́ là anh yêu em không? À nói đến nh́ anh nhớ ngay đến
anh chàng bác sĩ ấy. Thật nghịch lư khi ba mẹ cứ khăng khăng mời
t́nh địch của anh đến nhà chơi. Liệu chúng tôi có phải đấu súng với
nhau như những người đàn ông chân chính không nhỉ?
Quỳnh Lâm ấp úng:
- Em... em không có.
- Vậy th́ tốt rồi. C̣n vấn đề ǵ nữa?
- Nhưng Hoài Hương...
- Anh phải dùng cách của anh thôi, em cứng đầu quá, có nói đến mai
cũng không xong.
- Em...
Anh dùng môi che kín miệng cô. Thoạt tiên Nam Phong chỉ muốn chạm
khẽ vào đấy nhưng khi Quỳnh Lâm hé môi th́ anh không c̣n nhớ đến ư
định ấy nữa. Ôm siết cô vào ḷng, cúi hôn lên khuôn miệng run rẩy
với cánh môi mềm mại xinh xắn như nụ hồng, Nam Phong tự hỏi không
hiểu sao đôi môi dịu dàng, mượt mà đến vậy lại đốt cháy da thịt và
lư trí vốn rắn như thép của anh. Quỳnh Lâm không hay ḿnh rướn người
lên đáp trả. Cô lồng bàn tay vào mái tóc dày đen nhánh và giữ chúng
nằm ngoan giữa những kẽ tay đan kín. Môi họ quấn vào nhau và những
nụ hôn dài, sâu lắng, cuồng nhiệt như những ngọn lửa nhỏ thắp lên
thiêu rụi mọi rào cản, mọi vách ngăn giữa hai người. Giác quan Quỳnh
Lâm tràn ngập vị ngọt, hơi ấm, mùi hương tỏa ra từ anh. Cảm động v́
sự gần gũi quen thuộc cộng thêm dư âm của những giọt nước mắt vừa
rồi khiến Quỳnh Lâm không ngăn được tiếng nấc phát ra từ lồng ngực.
Răng cô va vào môi anh, Nam Phong ngừng lại:
- Sao vậy em?
Cô lắc đầu. Ngắm nghía gương mặt đầy nữ tính của Quỳnh Lâm. Nam
Phong mỉm cười:
- Cắn vào môi anh đau điếng mà trông em vẫn c̣n tức tưởi như đứa trẻ
bị đ̣n oan. Yêu anh lắm phải không?
Quỳnh Lâm úp mặt vào ngực anh:
- Anh vừa thắc mắc em có yêu anh không giờ lại hỏi thế này. Xem ra
anh chẳng tự tin tí nào cả.
- Ừm... từ lúc yêu em đến giờ anh chẳng c̣n giữ nổi nó. - Anh
thở dài - Chắc nó cũng chán nh́n vẻ phờ phạc v́ bị xoay như chong
chóng ở anh rồi. Hứa với anh đi, đừng v́ bất cứ điều ǵ mà đẩy anh
ra nữa nhé. Anh yêu em thế này th́ không trở ngại nào khiến anh
không thể vượt qua được. Em có tin không Lâm?
- Em tin.
Hôn lên đôi mắt khép hờ của cô, Nam Phong th́ thầm:
- Cảm ơn em.
Anh đưa cô về pḥng, họ chia tay nhau trên dăy hành lang vắng ngắt.
Không dám ôm hôn, Nam Phong chỉ siết nhẹ bàn tay cô. Chờ cho cánh
cửa khép lại sau nụ cười ngượng ngập đến dễ thương của Quỳnh Lâm,
Nam Phong mới quay về pḥng bằng những bước chân chệnh choạng v́ lúc
này cảm giác hạnh phúc như chất cường toan nhảy vào từng mạch máu
nhỏ tỏa đi khắp cơ thể khiến anh lâng lâng như người say rượu. Nam
Phong hiểu, với anh một cánh cửa khác đă được mở ra.
o0o
Quỳnh Lâm bước xuống cầu thang. Cô nôn nóng gặp Nam Phong để nói
tiếp câu chuyện hôm qua. Dưới nhà vắng hoe, chỉ ba cô ngồi đọc báo
trong pḥng khách. Nghe tiếng bước chân đến gần, ông ngẩng lên.
- Hôm nay vẫn đi sớm hở ba?
- Ừ, chắc cuối tuần mới xong việc. - Ông buông tờ báo đứng lên - Cả
tháng không tập thể dục, người ba như rệu xuống vậy. Thôi, ăn sáng
trước đi Lâm. Đêm qua mẹ con mất ngủ, chỉ chợp mắt lúc gần sáng. Ba
muốn mẹ con ngủ thêm nên không đánh thức bà ấy.
- Để con rót trà cho ba.
Ông khoát tay:
- Không, ba đi ngay đây. Sáng nay ba có hẹn với vài người bạn. Con
đóng cổng hộ ba.
Ông đi trước, dáng người thẳng, cân đối, cử động nhanh nhẹn, linh
hoạt nên nh́n bên ngoài rất khó đoán ông sắp bước sang tuổi bảy
mươi. Quỳnh Lâm thấy thương ông vô hạn. Nếu c̣n Như Vũ chắc ba anh
không vất vả thế này.
- Ba cố giữ ǵn sức khỏe. Đừng làm việc quá sức ba ạ.
- Ừ, ba già quá rồi không c̣n thích hợp với công việc này nữa. Tuy
tuổi tác cho ba nhiều kinh nghiệm nhưng trong kinh doanh kinh nghiệm
thôi vẫn chưa đủ mà cần phải có thêm sự sáng suốt, nhạy bén, quyết
đoán. Những tố chất rất cần thiết cho người hoạt động trên thương
trường để có thể nắm bắt được một phần ngày cơ hội thật sự. Ở ba
điều này không c̣n nữa v́ thời gian đă mài ṃn nó. - Ông dừng lại, cúi
nh́n Quỳnh Lân - Đă đến lúc ba phải giao công việc này lại cho ai
đó. Ba muốn được nghỉ ngơi. À, thời gian này con vẫn đi chung với
Phong đấy chứ?
- Dạ.
- Ừ, vậy th́ tốt. Ba đi nhé. Nói với mẹ tối nay ba về trễ.
Quỳnh Lâm đóng cổng rồi chậm chạp vào nhà. Những điều ông nói vẫn
lẩn quẩn trong đầu cô. Pḥng ăn vắng hoe, Quỳnh Lâm ngồi xuống bàn.
Không nh́n lên cầu thang nhưng cô vẫn chờ đợi âm thanh của những
bước chân quen thuộc. Bà Như Tùng đến ngồi cạnh Quỳnh Lâm:
- Ba con đi rồi hả Lâm?
- Dạ. Sao mẹ không ngủ thêm? Ba bảo đêm qua mẹ mất ngủ ?
- Ừ. Phong và Hoài Hương vẫn chưa xuống à?
Chị Như đặt phần ăn sáng trước mặt Quỳnh Lâm, trả lời:
- Phong dậy từ rất sớm nhưng nghe cô Hương mệt nhờ con mang giúp thức
ăn lên pḥng th́ Phong bảo để Phong mang lên.
Chị Như muốn nói thêm điều ǵ đó nhưng ngần ngừ một chút lại thôi. Bà Như Tùng ngồi xuống, vẻ mặt không ăn tâm:
- Ăn trước đi Lâm, mẹ chờ Phong. Hay là... - Bà quay sang chị Như
- Con lên ấy xem thế nào.
Chị Như nói nhỏ:
- Lúc đi ngang pḥng, con thấy Hoài Hương khóc.
Bà Như Tùng đứng lên:
- Khóc à? Chẳng biết căi nhau chuyện ǵ đây? Để mẹ lên xem... nhưng chắc không tiện đâu. - Bà ngồi xuống, lẩm bẩm - Sao
không chiều nó một tí? Nó xa nhà lại đau ốm. Hay là... con lên xem
hộ, nếu Hoài Hương nín khóc th́ nói mợ gọi Phong xuống ăn sáng.
Quỳnh Lâm không góp chuyện, cô cứ cắm cúi nhai mà chẳng nghe được
mùi vị ǵ từ món ăn cả v́ lúc này cô đang tập trung vào việc khác.
Trong suốt thời gian đó, bà Như Tùng cứ thấp thỏm cho đến khi chị
Như bước xuống:
- Cửa pḥng mở nhưng con không vào v́ Hoài Hương đă nín khóc nhưng
xem ra hai người vẫn c̣n căng thẳng lắm.
Bà Như Tùng chép miệng:
- Mẹ lên xem thế nào. Tính Phong vốn nóng nảy và cao ngạo, nó không
biết cách dỗ dành hay xin lỗi ai đâu. Tội nghiệp con bé! Mẹ đi một
ḿnh chắc không tiện hay là con đi với mẹ, Lâm.
Hoài Hương đang ngồi bó gối trên giường dáng co ro trông tội nghiệp.
Cô đă nín khóc nhưng mắt đỏ hoe, tóc hai bên má ướt đẫm dính bết vào
nhau. Nam Phong nh́n lên khi cả hai bước vào pḥng. Khác với vẻ ngần
ngại ban năy, bà Như Tùng đi thẳng đến bên Hoài Hương:
- Sao vậy con? Hai đứa lại căi nhau à? Đừng khóc nữa, có ǵ uất ức cứ
nói với bác. Bác sẽ bắt Phong xin lỗi con.
Hoài Hương úp mặt vào tay ̣a thật to. Quỳnh Lâm bối rối đứng yên.
Nam Phong đến bên cửa sổ nh́n ra ngoài. Không trông thấy mặt nhưng
Quỳnh Lâm cảm nhận được sự bối rối của anh, cũng chẳng kém cô chút
nào. Dáng đứng thẳng nhưng không c̣n vẻ cao ngạo, quai hàm bạnh ra,
cơ mặt căng cứng, Quỳnh Lâm đọc được sự đau khổ v́ chịu đựng và kếm
chế trong dáng dấp ấy. Ước ǵ cô đừng có mặt ở đây đê không nhận ra
Nam Phong rất đau ḷng khi Hoài Hương khóc và âm thanh ấy dù vô t́nh
vẫn xoáy sâu vào tim anh cách uy quyền.
- Nào nín đi con. Con khóc đến sưng mắt thế này không cần hỏi bác
cũng biết lỗi thuộc về Phong cả. Bác sẽ mắng nó.
Hoài Hương dúi đầu vào ngực bà thổn thức. Với trái tim nhạy cảm của
người mẹ, và đang rộng tay ôm cô vào ḷng. Với bà, Quỳnh Lâm chưa
bao giờ làm thế. Cô rất can đảm, rất tự chủ luôn giấu kín t́nh cảm
của ḿnh. Bà thèm được làm mẹ, thèm được ôm một đứa con yếu đuối,
cần sự chở che thế này. Nước mắt ứa ra, vỗ nhè nhẹ vào vai Hoài
Hương, bà nói miên man:
- Có mẹ ở đây, mẹ sẽ không cho phép nó ăn hiếp hay làm con khóc thế
này nữa đâu. Mẹ sẽ bắt Phong xin lỗi con.
Mẹ sẽ che chở cho con, sẽ yêu thương con.
Nam Phong quay lại. Anh không nh́n Quỳnh Lâm, ánh mắt anh hướng về
gương mặt xinh đẹp đầm đ́a nước mắt ấy. Không có chỗ cho ḿnh,
Quỳnh Lâm lùi ra và khép nhẹ cánh cửa. Một gia đ́nh, họ là một gia
đ́nh, chẳng có khoảng trống nào để cô len vào cả. Quỳnh Lâm bước
xuống cầu thang. Cô kéo phần ăn ban năy đến gần, không
để ư đến vẻ ái ngại trong ánh mắt chị Như.
- Thức ăn nguội quá, đừng dùng nó nữa Lâm, chờ một chút chị mang cho
Lâm phần khác.
- Em ăn thế này được rồi, cảm ơn chị.
- Uống thêm sữa nhé ?
Cô đẩy ghế ra xa rồi đứng lên:
- Không, em đi đây.
Chị Như thu dọn bát đĩa. Quỳnh Lâm ngăn
lại.
- Chị cứ để nguyên đấy. Trên đó ổn
cả, chắc vài phút nữa mọi người sẽ xuống và cùng ăn với nhau.
Làm như vô t́nh chị Như huyên thuyên:
- Nam nữ yêu nhau giận hờn là chuyện b́nh thường nhưng sáng nay nh́n
cô Hương khóc trong khi cậu Phong cuống cả lên chị thấy tội quá.
Nước mắt ? Quỳnh Lâm nhếch môi, với đàn ông nước mắt của người phụ
nữ luôn luôn có sức mạnh. Lẽ ra ḿnh không được khóc trước mặt
Phong. Cuống cuồng ư? Phong chắc luôn luôn thế khi người đàn bà
đứng trước anh rơi lệ. Quỳnh Lâm cắn môi đến đau điếng.
Một sự nhầm lẫn ư ? Dù thế nào từ nay ḿnh cũng không được khóc nữa.
Chị Như lờ mờ nhận ra điều bất thường ở Quỳnh Lâm và v́ yêu quư cô
nên chị xử sự theo cách của ḿnh. Thái độ của Nam Phong sáng nay
khiến chị tin rằng mặc dù có t́nh ư với Quỳnh Lâm nhưng anh sẽ không
bỏ người con gái xinh đẹp, đáng yêu ấy để chọn cô.
Chị muốn Lâm sớm nhận ra điều này trước khi quá muộn.
- Chắc sáng nay Lâm phải đi một ḿnh. Chị dắt
xe cho Lâm nhé.
Quỳnh Lâm cười gượng:
- Trời hết băo rồi, từ nay em lại đi một ḿnh.
Mỗi sáng phiền chị dắt xe hộ em.
Vừa ra đến sân cô nghe tiếng bà Như Tùng gọi sau lưng:
- Con ăn sáng xong chưa mà đi vội vậy Lâm ?
- Dạ rồi. - Liếc nh́n vào nhà rồi không kềm được, Quỳnh Lâm giả vờ
hỏi bâng quơ - Ổn cả hở mẹ ?
- Ừ, Phong đang dỗ Hoài Hương. Con bé nín rồi. Tội nghiệp, vừa xa
nhà vừa đau ốm lại bị mắng ai mà chẳng tủi thân, nhưng nghĩ cho cùng
v́ quá lo cho con bé nên nó đâm ra nóng nảy thế.
Lạt mềm buộc chặt, cuối cùng cũng có Hoài Hương...
trị được Phong. - Bà mỉm cười hài ḷng - À, với t́nh h́nh này mẹ chắc
sáng nay con phải đi một ḿnh thôi Lâm ạ. Cần thông cảm cho những
người đang yêu, đừng chờ Phong nữa, kẻo muộn đấy con. Chiều tan sở
nếu trời mưa con nhớ nhờ ba đến đón nhé Lâm.
- Dạ. - Lâm nói nhỏ như nói với chính bản thân cô - Con không chờ
Phong nữa đâu. Đi một ḿnh con chủ động và thấy yên tâm hơn. Con đă
quen rồi.
Nói thế nhưng suốt ngày hôm ấy Quỳnh Lâm vẫn thấy ḷng bứt rứt không
yên. Dù cố gắng tập trung vào công việc nhưng trong tiềm thức một
cách mơ hồ cô biết ḿnh vẫn canh cánh chờ đợi và tin vào điều ǵ đó
rất khó lư giải. Chiều xuống Quỳnh Lâm lại t́m lư do để nói với ḿnh
rằng việc cô nấn ná ở lại là hoàn toàn hợp lư.
Quỳnh Lâm ngó đồng hồ, cô chợt phát hiện ra hôm nay ḿnh đă làm việc
này có đến trăm lần. Kim đồng hồ vẫn thế, vẫn nhích từng nấc một, ồ
không làm ǵ có chuyện nhích từng nấc. Nó đang chạy rất nhanh đấy
chứ. Cô nhớ đến thơ mà ḿnh thuộc ḷng lúc c̣n tiểu học.
Tích tắc, tích tắc
Th́ giờ vun vút
Đi tựa tên bay
Tích tắc, tích tắc
Không phí một giây...
Quỳnh Lâm cười chế diễu "Không phí một giây" ư? Vậy là hôm nay cô đă
phung phí quá nhiều thời gian để chờ đợi một việc không xảy ra và
một thứ không thuộc về ḿnh. Quỳnh Lâm chải lại mái tóc rồi uể oải
cất lược vào túi xách. Chạm tay vào vỏ kim loại lạnh ngắt nhắc Quỳnh
Lâm nhớ cả ngày hôm nay chiếc điện thoại im thin thít. Cô tự dằn
vặt, trách mong khi biết ḿnh ao ước đuợc nghe giọng nói quen thuộc
"Em khỏe không? Đă ăn trưa chưa? Anh nhớ em quá, chiều nay chúng ta
đi đâu?", "Anh đang đứng bên ngoài, em xuống ngay nhé", " Gặp em
thế này, tối anh lại c̣n mơ nữa đấy". Quỳnh Lâm đẩy chiếc điện thoại
vào sâu hơn. Hành động rũ bỏ cộng thêm vẻ bực dọc khi làm điều này
khiến thái độ Quỳnh Lâm giống như một lời kết tội rằng mọi vấn đề
rắc rối của cô đều bắt nguồn từ cái vật chứng duy nhất dẫn đến kết
luận cuối cùng ở một phiên ṭa vậy.
Thực ra, cô không nghi ngờ t́nh cảm của Nam Phong nhưng Hoài Hương
xinh đẹp, yếu đuối lại yêu anh đến thế làm sao Nam Phong không cảm
động cho được, trong khi muốn đến với cô anh phải vượt qua rất nhiều
rào cản: t́nh cảm và những kỷ niệm với Hoài Hương sẽ buộc chặt lấy
Nam Phong rồi c̣n quan hệ gia đ́nh, định kiến xă hội. Cô đă mạo
hiểm khi chiều theo t́nh cảm yếu đuối của ḿnh để dấn sâu vào mối
quan hệ này. Quỳnh Lâm cúi đầu, t́nh cảm là được và mất v́ thế cô
không thể đánh mất cái ḿnh không có trong tay. Ừ nhỉ, làm sao cô có
thể mất Nam Phong khi chưa bao giờ cô có anh cả.
Vậy khái niệm được và mất trong t́nh yêu có đồng nghĩa với cái thắng
và thua không? Không, Quỳnh Lâm lẩm bẩm, nó lại càng không khi cô
chỉ là kẻ ăn trộm hạnh phúc của người khác torng khi Nam Phong cũng
không lừa dối hay hứa hẹn ǵ với cô cả. Quỳnh Lâm tin rằng anh đă
thành thật khi nói yêu cô nhưng sáng nay lúc đối diện với hai người
phụ nữ th́ ngọn lửa nồng nhiệt mà cô thường thấy ấy không c̣n trong
mắt Nam Phong. Quỳnh Lâm đưa tay vuốt mặt khi nhớ lại. Trong ánh mắt
ấy chỉ duy vẻ chịu đựng, yêu thương, hối lỗi, giằng xé của người đàn
ông trót làm tổn thương người ḿnh yêu. Ánh mắt ấy không dành cho
cô.
Đi một ṿng rồi trở về đúng nơi xuất phát nhưng thành tŕ, khiên
chắn, những thứ cô dùng bảo vệ ḿnh đă vỡ tan, Quỳnh Lâm thấy trơ
trọi quá v́ chung quanh cô chẳng c̣n ai, giờ đây chỉ việc nghĩ đến
Như Vũ cô cũng không dám. Quỳnh Lâm sợ nh́n thấy anh trong cả giấc
mơ của ḿnh. "Vũ không phải là rào chắn ngăn em đi đến hạnh phúc"
nhưng chỉ v́ hạnh phúc đánh cắp được từ người khác mà cô đă phá tan
thành tŕ ấy. Vũ không bao giờ tha thứ cho cô, Quỳnh Lâm cũng không
tha thứ cho chính ḿnh. Cô sẽ c̣n dằn vặt bao lâu cho lỗi lầm này
nữa?
Quỳnh Lâm trở về nhà trong tâm trạng u uất. Chờ cô cũng chỉ có hai
người ấy, hai người mà trách nhiệm lo lắng, yêu thương, bảo vệ cô
luôn đè nặng trên vai họ. Họ đă làm hết sức ḿnh để thay Như Vũ
mang đến hạnh phúc và nụ cười cho cô. Gánh nặng ấy, trách nhiệm ấy
với tấm ḷng bao dung, nhân ái của bậc làm cha mẹ sẽ theo họ đến
suốt cuộc đời. Họ đă mất mát quá nhiều rồi. Cô không được phép làm
họ buồn hay thất vọng thêm. Quỳnh Lâm nhắm mắt lại, có nỗi đau nào
nghiến chật trái tim cô.
Khác với thường này, ông Như Tùng ồn ào khi cả ba ngồi vào bàn:
- Nếu ba biết con đi một ḿnh chiều nay ba đă rủ con đi cùng. Con c̣n
nhớ bác Phương không? Ba không nhớ rơ là vào dịp nào nhưng đă có lần
ba giới thiệu con với bác ấy?
- Con nhớ, vào năm ngoái trong buổi lễ tổng kết của Công Ty.
- Ừ, con trai bác Phương con cũng gặp vài lần rồi. Hải Đăng, con có
nhớ không?
- Dạ.
Không để ư đế vẻ dè dặt, đề pḥng trong giọng nói Quỳnh Lâm, ông nói
tiếp đầy phấn khích:
- Suốt bữa ăn, Đăng cứ nhắc con luôn. Không gặp được con trông cậu
ấy buồn hẳn. Chiều nay ba mới phát hiện ra từ lâu bác Phương đă có ư
kết thân với nhà ta. Thảo nào, lần trước khi hẹn gặp nhau bác có
nhắc đến con lúc đó ba lại không để ư, thật tệ quá. Cậu Đăng ấy
trông rất khá. Con biết không...
Vốn là người tinh tế nhưng hôm nay tiếng tằng hắng khác thường của
vợ cũng không là ông chú ư v́ lúc này h́nh ảnh người bạn tâm giao,
rượu, cộng thêm ư định mới mẻ chợt đến chiều nay khiến ông trở nên
hào hứng:
- ... Cậu ấy cũng không giấu được sự quan tâm dành cho con. Ba nghĩ... v́ vậy em? - Ông ngơ ngác khi bà ra hiệu bằng cách đá nhẹ vào
chân ông - À... ừm... thôi bỏ đi con. Ba ăn nói lung tung quá.
Thật ra bạ... chà, tệ thiệt...
Quỳnh Lâm ngẩng lên. Cô mỉm cười nhưng đôi mắt th́ trái ngược. Nó
ươn ướt, van lơn, buồn thảm đến tội nghiệp Bà Như Tùng nói át:
- Anh nói thế không sợ con buồn à? - Quay sang Quỳnh Lâm bà nói như
dỗ dành - Đừng nghĩ ngợi ǵ hết, hôm nay ba con uống chút rượu nên
vui miệng nói thế v́ ba mẹ lúc nào cũng muốn con...
Cắt ngang lời bà, lần này ông nói bằng giọng nghiêm túc:
- Vấn đề ba vừa nói không phải là quá sớm, quá nghiêm trọng hoặc quá
nhạy cảm khiến chúng ta cứ lẩn tránh măi. Ba mẹ nghĩ đến hạnh phúc
của con hay nói chính xác hơn là muốn con kết hôn một lần nữa th́ có
ǵ sai. Chẳng lẽ con...
Tâm trạng u uất nặng nề suốt buổi chiều khiến Quỳnh Lâm thốt lên
những lời không đúng với suy nghĩ của ḿnh:
- Con không muốn thế trừ phi ba mẹ không c̣n thương hoặc không muốn
con ở lại đây nữa.
Gương mặt bừng sắc giận nhưng khi nh́n thấy nước mắt Quỳnh Lâm chảy
ra th́ ḷng ông mềm lại. Bà cũng đang ra hiệu cho ông không nói tiếp
câu chuyện này nữa. Cả hai nh́n nhau bối rối. Cuối cùng Quỳnh Lâm
lên tiếng:
- Con xin lỗi ba mẹ. Thật t́nh con không nghĩ thế nhưng con...
Bà dịu dàng:
- Được rồi, không cần nói nữa ba mẹ hiểu ư con.
Bà lái câu chuyện sang hướng khác mà không biết làm thế lại c̣n tệ
hại hơn:
- Trưa nay mẹ Hoài Hương gọi điện sang. Bà ấy dự định về Việt Nam
trong thời gian tới và ngỏ ư muốn đến thăm gia đ́nh ta tất nhiên mẹ
đă có lời mời chính thức. Hoài Hương vui lắm cả Phong cũng thế. Hai
đứa bàn bạc điều ǵ đấy rồi dắt nhau đi. Lúc năy Phong điện thoại
bảo là không về dùng cơm chiều.
- Khi nào bà ấy sang Việt Nam nhớ dặn Nam Phong thông báo trước để
ḿnh c̣n chuẩn bị đón tiếp. Là đàng trai lẽ ra chúng ta phải chủ
động nhưng vấn đề tế nhị quá rất khó đề cập. Vả lại, cũng chẳng biết
t́nh ư thằng Phong thế nào. - Ông chắc lưỡi - Rơ ràng thế này có phải
dễ xử sự hơn không.
Sự việc diễn tiến không khác với dự đoán của Quỳnh Lâm nhưng khác
biệt ở chỗ cô chỉ b́nh tĩnh phân tích, suy nghĩ, cần nhắc khi nó là
dự đoán c̣n giờ đây cô thấy sợ hăi thật sự. Đêm đó Quỳnh Lâm không
ngủ được v́ hốt hoảng, cuống cuồng trước viễn ảnh sẽ mất anh vĩnh
viễn. Cô không đủ sức phân tích được mất, thắng thua trong t́nh yêu
nữa. Bất chấp những ǵ thuộc về lư trí, hơn bao giờ hết Quỳnh Lâm
muốn anh là của cô. Nhưng nếu Nam Phong từ chối, cô sẽ thế nào đây?
Chọn cho ḿnh một thái độ thích hợp, Quỳnh Lâm xoa vầng trán nặng
trĩu, nhất định không van xin, không níu kéo. Cô sẽ quên.
Không đâu, Quỳnh Lâm xoay người, Nam Phong yêu ḿnh, anh ấy sẽ giải
thích về sự nhầm lẫn nào đó. Cô không thể mất anh. Quỳnh Lâm khao
khát nói với Nam Phong điều này. Nhất định cô sẽ nói với anh. Anh về
đi, Phong ơi! Suốt đêm Quỳnh Lâm thao thức chờ tiếng bước chân,
tiếng gơ cửa khe khẽ. Bất kỳ một âm thanh dù nhỏ nào cũng làm cô
nhao nhác, bất an.
Không để ư đến Quỳnh Lâm, đêm vẫn trôi qua cách lặng lẽ.
Quỳnh Lâm ṃn mỏi thiếp vào giấc ngủ nặng nề trong cô chỉ duy nhất
một ư nghĩ, ḿnh sẽ gặp anh ấy vào ngày mai, nhất định thế. Dù sao
Nam Phong cũng đă hẹn rất chắc chắn, anh ấy sẽ không sai hẹn đâu.
Trái với suy nghĩ của Quỳnh Lâm, buổi sáng lúc cô đi làm cửa pḥng
Nam Phong đóng im ỉm. Điện thoại cả ngày vẫn không reo. Chiều về
trước khi rẽ vào nhà, Quỳnh Lâm nh́n thấy hai người trên chiếc xe do
Nam Phong lái. Họ đi về hướng ngược lại và không trong thấy cô.
Chiếc xe lao vút qua nhưng Quỳnh Lâm vẫn kịp nh́n thấy Hoài Hương
đang nghiêng người nói với anh điều ǵ đó rồi họ cười với nhau.
Trong tay cô, chiếc xe chao đi. Quỳnh Lâm rũ ra như người ốm nặng.
Dừng lại một phút để định thần nên khi bước vào nhà Quỳnh Lâm đă
b́nh tĩnh trở lại. Cô không hay mặt ḿnh vẫn c̣n xanh lướt.
- Sao về sớm vậy con?
Cô b́nh thản:
- Dạ, chiều nay con có việc ra ngoài cùng với Phong nhưng vừa về đến
con trông thấy Phong rời khỏi nhà.
Dù ngạc nhiên nhưng bà không để lộ ra:
- Vậy à? Lúc năy Phong chỉ nói sẽ về trễ.
- Mẹ không nghe nhắc đến cuộc hẹn này. Hay là Phong quên, con gọi
điện cho nó thử xem?
Quỳnh Lâm lắc đầu. Bà ḍ hỏi:
- Có quan trọng lắm không con? Để đến mai được không? Tối Phong về
mẹ sẽ nhắc nó hộ con.
- Dạ, hôm trước Phong có hứa với tư cách cá nhân Phong sẽ hỗ trợ
phần chi phí c̣n lại cho ca mổ tim dự định tiến hành vào tuần sau.
C̣n hôm nay, Phong nhờ con sắp xếp một cuộc họp mặt không chính thức
với những người có trách nhiệm ở bệnh viện để xem xét vài yếu tố
quan trọng trước khi công ty của Phong quyết định lâu dài cho chương
tŕnh này. Phong cũng nhờ con hẹn với bệnh nhân anh ấy sẽ đến thăm
gia đ́nh họ chiều nay nữa.
Bà Như Tùng chắc lưỡi:
- Chắc bận chuyện quan trọng ǵ đấy nên Phong quên hay là con hẹn
lại hôm khác được không? Nó thế này cũng khó xử cho con thật.
Quỳnh Lâm lắc đầu:
- Không sao đâu mẹ, con sẽ thu xếp ổn cả thôi.
- Ừ.
Bà gọi khi Quỳnh Lâm quay đi:
- Lâm này.
- Dạ?
- Phần hỗ trợ với tư cách cá nhân của Phong nếu gặp trở ngại ǵ đó
không thể tiếp tục con nói cho mẹ biết nhé. Có thể ba mẹ giúp con
được đấy.
- Dạ.
Khác với những nặng nề lo âu, thắc thỏm đêm qua giờ đây Lâm thấy
ḷng ḿnh b́nh thản đến lạ lùng. Mất anh? Không đáng sợ như cô nghĩ.
Không có anh, cô vẫn tiếp tục công việc của ḿnh. Có ǵ thay đổi
đâu, Quỳnh Lâm lấy vài thứ cần thiết cho vào túi xách rồi nhấc điện
thoại. Phía bên kia giọng nói trầm ấm vang lên gần như lập tức:
- Alô.
- Lâm đây anh Viễn. Chúng ta gặp nhau một chút được không? Lâm có
việc cần anh giúp đỡ đây.
- H́nh như mọi việc may đều đến với tôi trong những lúc không ngờ
nhất. Hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở chỗ cũ.
- Không, Lâm sẽ chờ anh trước cửa nhà.
- OK.
- Anh không hỏi tại sao ư?
Viễn càu nhàu:
- Rắt rối quá, tôi phải đặt câu hỏi tại sao cho điều ǵ đây? V́ em
nhờ tôi giúp đỡ hay là hôm nay tôi được phép đến đón tận nhà? Tôi
chẳng có thắc mắc nào v́ trong những trường hợp như thế này tôi đều
suy đoán theo chiều hướng có lợi cho bản thân tôi.
Quỳnh Lâm bật cười:
- Tôi đến thăm bệnh nhân mổ tim vào tuần tới tiện trao đổi với giáo
sư Quyền vài thay đổi nhỏ về vấn đề tài trợ. Nếu thấy bất tiện anh
có quyền nói "không".
- Giáo sư Quyền là bố của Hoàng Dung, Lâm muốn lưu ư tôi điều này
phải không? Tôi chẳng có vấn đề ǵ.
- Vậy th́ tốt.
- Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, nếu vấn đề không nằm ở chỗ tôi th́
thường nó nằm ở chỗ em.
Quỳnh Lâm cười nho nhỏ trước khi cúp máy:
- Anh chỉ c̣n mười lăm phút thôi đấy.
Bà Như Tùng tỏ vẻ ái ngại khi Quỳnh Lâm xin phép ra ngoài. Thành
thật mà nói bà thấy lo cho mối quan hệ giữa cô và Nam Phong, sau sự
việc này hơn là những điều Quỳnh Lâm vừa nói v́ trong bất cứ trường
hợp nào bà luôn tin vào khả năng ứng xoay xở của cô.
- Có rắc rối ǵ không con? Ừ ráng thu xếp hộ nó. Đừng trách Phong,
từ hôm làm Hoài Hương giận đến giờ và sau khi nhận điện thoại bà ấy
nó không rời con bé lấy một bước. Điều này khiến mẹ an tâm hơn. Cái
kiểu sống lư trí trước kia của nó không b́nh thường tí nào và làm mẹ
thấy lo lo thế nào ấy. - Bà cười ư nhị - Rốt cuộc có anh hùng nào ra
khỏi ải mỹ nhân đâu.
- Dạ.
Không để ư tới ve mặt ngớ ngẩn của Quỳnh Lâm, bà nói tiếp:
- Thôi đi đi con, hẹn th́ phải đến đừng để bệnh nhân họ chờ, tội
nghiệp.
Đang loay hoay khép cánh cổng th́ giọng nói sát bên tai làm Quỳnh
Lâm giật ḿnh quay lại. Ngọc Châu. Bất giác cô nh́n vào nhà rồi chợt
nhớ Nam Phong không có mặt ở đấy. Ngọc Châu lễ phép:
- Chào chị, em đến t́m anh Phong. Anh ấy đă về chưa ạ?
- Phong đi khỏi rồi nhưng nếu muốn em có thể vào nhà ngồi đợi chắc
anh ấy cũng sắp về rồi đấy.
- Dạ cảm ơn chị.
Quỳnh Lâm mở rộng cửa rồi nép sang một bên nhường chỗ cho Ngọc Châu.
Nh́n theo dáng đi uyển chuyển ấy, Quỳnh Lâm tự hỏi ḿnh có ác quá
không? Liệu một cô gái trẻ vừa trưởng thành có đủ bản lĩnh đối phó
với thứ t́nh cảm rối rắm, cḥng chéo thế này không. Quỳnh Lâm lắc
đầu. Mặc kệ họ. Mặc kệ cái mớ ḅng bong này. Vừa lúc ấy Minh Viễn
đến. Không để cô kịp mở lời, anh đă giải thích:
- Lúc đang nhận điện thoại của em, tôi đang ở sân tennis. V́ không
muốn làm mất thời gian của em nên tôi đến thẳng đây. Đến nhà tôi
nhé, tôi thay quần áo rồi chúng ta cùng đi.
Quỳnh Lâm không trả lời cô lẳng lặng đến ngồi sau lưng anh. Minh
Viễn thấy thú vị, anh nói nhỏ trước khi lao vút đi:
- Hôm nay trông em hơi lạ đấy.
- Tôi không nhận thấy điều ǵ cả. Có lẽ lần này vấn đề lại nằm ở chỗ
anh.
Nhà Minh Viễn ở trung tâm thành phố nhưng khá yên tĩnh. Anh bấm
chuông rồi quay sang Quỳnh Lâm:
- Tôi sống ở đây cùng mẹ và em gái. Thật không may hôm nay mẹ tôi
lại đi vắng. Nếu gặp bà chắc chắn em sẽ thích và biết đâu tôi lại có
thêm lợi thế nào đó.
Cô bé ra mở cửa khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Cầm sâu ch́a khoá to
tướng trong tay, vừa đi cô vừa rung cho nó reo leng keng. Âm thanh
ấy chỉ ngừng lại khi cô nh́n thấy Quỳnh Lâm. Với đôi mắt mở to đầy
vẻ thích thú đến ngạc nhiên, cô tra ch́a vào ổ khoá. Dù không nh́n
nhưng Quỳnh Lâm biết mọi hành động của ḿnh đều nằm trong tầm mắt
tinh quái ấy.
- Để tôi giới thiệu đây là Gia Yên em gái tôi. C̣n đây là...
Cô reo lên khe khẽ:
- Em biết rồi, chị là Hoàng Dung, đúng không?
Quỳnh Lâm bật cười:
- Trật lất, tôi không phải là Hoàng Dung.
Gia Yên lè lưỡi, rụt cổ lại tránh bàn tay chực cốc vào đầu ḿnh.
Minh Viễn nhanh chóng chuyển bàn tay đang lơ lửng trên không trung
ấy sang Quỳnh Lâm. Anh kéo cô vào nhà:
- Vào đây đi em, mặc kệ cái con bé dở hơi này.
Gia Yên cuống quưt chạy theo:
- Chị ơi, có thật chị không phải là Hoàng Dung không? Tại v́... tại
v́ chị ấy hay gọi đến đây nên em tưởng. Em nói như vậy chị có giận
anh Viễn không?
- Sao lại giận nhỉ, làm Quách Tỉnh th́ có ǵ là không tốt?
Con bé thích chí reo to:
- Bây giờ em mới tin chắc chị không phải là Hoàng Dung v́ hôm trước
em cũng gọi đùa như thế - nhưng chị Dung không biết nhân vật Quách
Tỉnh này.
Minh Viễn lắc đầu:
- Pha hộ anh ly nước mời chị Lâm đi Yên - Quay sang Quỳnh Lâm, anh
nói bằng vẻ ngán ngẩm - Chờ tôi một chút nhé Lâm, đành giao em cho
con bé này thôi nhưng nhớ chỉ nên tin 50% những ǵ được nghe v́ Gia
Yên nổi tiếng ba hoa đấy.
- Năm chục phần trăm là quá nhiều v́ em sắp nói một chuyện rất quan
trọng đấy. Chị Lâm, em nhớ rồi có phải là Quỳnh Lâm không? Chắc lần
này không nhầm lẫn nữa đâu v́ hôm trước trong lúc say rượu anh đă
gọi Quỳnh Lâm, Quỳnh Lâm liên miệng. Chà, trong trường hợp này không
biết anh có khuyên chị Lâm chỉ nên tin nữa hay không đây?
Quỳnh Lâm nhướng mày không trả lời. Vẻ ranh mănh của Gia Yên làm cô
thấy vui vui. Niềm vui cỏn con ấy theo cô suốt khoảng đường đi.
Nhưng nó không kéo dài cũng không che được nỗi buồn lúc Quỳnh Lâm
rời khỏi bệnh viện. Minh Viễn an ủi:
- Vốn là người cẩn thận nên giáo sư tỏ ra dè dặt thế thôi. Tính ông
ấy xưa nay vẫn vậy mà. Theo tôi thấy t́nh h́nh vẫn c̣n rất khả quan.
Em không nên lo lắng, thật ra tôi cũng đă nghĩ đến vấn đề này rồi.
Em c̣n nhớ đến ông bác mà tôi nói với em không? Ông ấy mở bệnh viện
tư nơi tay Mạnh đang làm việc ấy. Về nguyên lư bác tôi đă đồng ư tài
trợ toàn bộ cho một ca mổ tim. Bệnh nhân do chúng ta chọn và ca mổ
thực hiện tại bệnh viện của ông ấy. Em thấy có vấn đề ǵ không?
- Sao anh không nói với tôi từ trước?
- V́ tôi thích nh́n gương mặt em rạng rỡ lúc này hơn. Vốn là người
mưu mẹo tôi luôn luôn tận dụng mọi cơ hội có lợi cho ḿnh mà.
Quỳnh Lâm lắc đầu:
- Không hiểu sao anh lại thích nói về ḿnh như thế, thật ra tôi thấy
anh tốt hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Sao anh lại cố t́nh tỏ ra thế
nhỉ? Anh không muốn người khác hiểu đúng hay anh thích cảm giác đề
pḥng hoặc dè dặt mà họ dành cho anh.
Viễn dắt xe:
- Tôi không thích vẻ đề pḥng hay dè dặt của người khác. Dù không
phải lúc nào cũng cố t́nh như em nói nhưng tôi lại thích nh́n thấy
vẻ tiếc nuối như ân hận của ai đó khi họ nhận ra đă hiểu sai về tôi
hơn. Giờ chúng ta đi đâu đây.
Quỳnh Lâm nhướng mày:
- Sau khi nghe được tin tốt lành thế này, anh nghĩ chúng ta sẽ đi
đâu nếu không đến chỗ nào đấy uống vài ly để chúc mừng nhau nhỉ?
Minh Viễn búng tay:
- Em thật tuyệt. Tôi vừa phát hiện một chỗ rất hay.
Anh đưa cô đến là một quán bar mới khai trương nằm trên con đường
vừa giải tỏa, cách xa trung tâm thành phố. Nh́n bên ngoài có vẻ
khiêm tốn hơn quán rượu hôm trước nhưng bên trong thiết kế sang
trọng và ấm cúng hơn.
Khách thưa thớt nhưng vẫn là không khí vẫn nhộn nhịp v́ nhạc mở khá
lớn. Trên kia là bộ phim không tiếng "Ánh sáng đô thị" của danh hài
Charlie Chaplin dù đă chiếu rất nhiều lần trên TV vẫn thu hút được
sự quan tâm của khá nhiều người. Lâu lâu tiếng cười lại rộ lên.
Quỳnh Lâm chọn thức uống rồi nh́n quanh vẻ thú vị. Thái độ và tư thế
rất thoải mái của cô khiến Minh Viễn nghĩ Quỳnh Lâm có ư định ngồi
thế này suốt đêm.
- Anh không tưởng tượng được đâu hôm trước tôi...
Chuông điện thoại reo. Quỳnh Lâm dừng lại liếc nh́n màn h́nh cách hờ
hững. Môi nhếch lên thấp thoáng một nụ cười mơ hồ, cô tắt máy. Chưa
đầy một giây sau, điện thoại lại reo. Minh Viễn tự ư đứng lên:
- Tôi ra ngoài một tí.
Quỳnh Lâm ngăn lại:
- Nếu chỉ v́ nó th́ anh ngồi lại đi.
Điện thoại vẫn reo cách kiên nhẫn. Viễn nhăn mặt:
- Em thử thách sức chịu đựng của ai vậy?
Cô cười cười:
- Anh nghĩ sao nếu tôi nói rằng đang thử thách sức chịu đựng của
chính ḿnh.
- Nhưng âm thanh léo nhéo của nó chen giữa chúng ta như người thứ ba
vậy và điều này làm tôi căng thẳng.
Quỳnh Lâm cười gượng gạo. Cô liếc nh́n màn h́nh một lần nữa rồi tắt
máy và trao nó cho anh:
- Phiền anh giữ hộ tôi, lần này nó sẽ không reo nữa đâu.
Minh Viễn nhướng mày trước khi bỏ điện thoại vào túi:
- Giờ tôi lại muốn nó reo đấy chứ.
- Phải rồi, bây giờ nó reo th́ thế nào nhỉ?
Quỳnh Lâm lẩn thẩn nghĩ. Để đánh lừa ḿnh cô lảng sang chuyện khác:
- Hôm trước anh và anh Mạnh cũng đến đây à?
- Ừ, hôm đó dự định uống suốt đêm nhưng chẳng biết Lâm nói điều ǵ
mà hắn nằng nặc đ̣i về sớm đấy chứ.
- Công việc của anh ấy thế nào rồi? Cả cô người yêu cũ nữa, chị ấy
đă trở về với Mạnh chưa?
Minh Viễn nhún vai:
- Công việc không có vấn đề ǵ v́ hắn vốn rất giỏi mà. Ông bác tôi
vốn không khen ai mà cũng phải công nhận như thế. C̣n người yêu th́
tôi không rơ v́ những chuyện như thế hắn chỉ tâm sự lúc say, khổ nổi
thời gian gần đây hắn tỉnh như sáo vậy.
Quỳnh Lâm mỉm cười Minh Viễn nâng nhẹ ly rượu chạm khẽ vào ly Quỳnh
Lâm. Nụ cười t́nh tứ của anh khiến cảm giác tự tin quay về với cô v́
thế buổi tối trở nên thi vị hơn. Quỳnh Lâm giữ ngụm đầu tiên trong
miệng một lúc lâu trước khi uống cạn cả ly. Lần này cô không cảm
thấy nóng và cay đến xé lưỡi nữa, thay vào đó là cảm giác dễ chịu
khi chất lỏng thơm ngát, mịn như nhung này xoa dịu ngọn lửa ghen
tuông, mơn trớn ḷng kiêu ngạo và lần lượt cuốn trôi mọi giận hờn,
uất ức của cô. Thoát một cái tâm hồn bỗng trở nên nhẹ hẫng, Quỳnh
Lâm thấy ḿnh bay lên. Chưa bao giờ cô uống rượu với tâm trạng vui
sướng và hả hê đến vậy. Quỳnh Lâm không c̣n đủ sáng suốt, b́nh tỉnh
để nhận ra thay v́ chế ngự nó cô lại thỏa măn nó.
Điện thoại reo. Quỳnh Lâm giật nảy ḿnh và theo quán tính cô quơ tay
t́m túi xách. Trông thấy hành động ấy, Minh Viễn cười to:
- Không ngờ em nhát gan đến thế. Đừng lo, lần này là của tôi.
Quỳnh Lâm cười theo. Nụ cười gường gượng như chế giễu hành động ngớ
ngẩn vừa rồi mà không biết bản thân nó cũng mang một vẻ ǵ đó rất
ngớ ngẩn. Minh Viễn nh́n màn h́nh không trả lời vội anh quay sang
Quỳnh Lâm nháy mắt:
- Mạnh.
Cô không hưởng ứng chỉ lơ đăng gật đầu v́ lúc này Quỳnh Lâm đang
hướng sự chú ư bàn tay Minh Viễn nó đang trùm kín và xoa nhẹ bàn tay
cô. Bàn tay đàn ông, ấm nóng, mạnh mẽ và rất đẹp. Trong một thoáng
Quỳnh Lâm muốn đáp lại hành động ấy, nhưng cô kịp ngăn ḿnh lại v́
Quỳnh Lâm vẫn c̣n đủ tỉnh táo để nhận biết không thể giải quyết vấn
đề đang tồn tại bằng cách mở ra một vấn đề khác tương tự. Nghĩ thế
nên Quỳnh Lâm nhè nhẹ rút tay về. Nhưng Minh Viễn dù câu chuyện đang
nói rất hào hứng vẫn không đặt cả sự chú ư vào đó, anh giữ chặt lấy
tay cô. Quỳnh Lâm thử ngọ ngoạy các ngón tay, cuối cùng cô đành sử
dụng bàn tay c̣n lại để nâng chiếc ly.
Minh Viễn liếc nh́n ly rược cạn queo của Quỳnh Lâm rồi nh́n cô.
Quỳnh Lâm đáp lại cái nh́n ấy không một chút nao núng. Băng thái độ
thách thứ cô đang chờ câu hỏi của anh nhưng Minh Viễn thừa khôn
ngoan để không tḥ tay qua song sắt vuốt đuôi một con cọp. Anh đă có
kinh nghiệm về những cơn trái tính của đàn bà. Minh Viễn muốn cô
khuây khỏa nhưng theo cách của anh.
- Mạnh đoán tôi ngồi với em. Hắn thính mũi thật nhưng để xem hắn có
t́m ra được chúng ta không.
Cô lơ đăng hỏi:
- Anh nghĩ sao?
- Có thể.
- Và mang theo một bất ngờ nào đó?
Minh Viễn nhăn mặt:
- Phụ nữ thường thích những bất ngờ.
- C̣n anh th́ không? Bất ngờ làm cuộc sống nhiều màu sắc hơn, sao
anh lại không thích nó nhỉ?
- V́ nó mang cho tôi cảm giác không an toàn và tôi không có khiếu xử
trí những t́nh huống bất ngờ. Những lúc đó tôi thường tỏ ra ngớ
ngẩn.
- Vậy anh cảm nhận cuộc sống này thế nào? Tôi muốn nói đến những bất
ngờ mà dù muốn hay không anh cũng phải chấp nhận nó.
Minh Viễn lẩm bẩm:
- Câu hỏi khá bất ngờ, tôi hy vọng ḿnh không tỏ ra ngớ ngẩn nhưng
giá như nó được đính kèm một nụ cười th́ tốt biết mấy.
Chờ cho Quỳnh Lâm mỉm cười anh mới nói tiếp bằng thái độ vừa nghiêm
túc vừa khôi hài:
- Thật ra trong đời người không thiếu những điều bất ngờ nhưng tôi
thích gọi và xem đó là những thăng trầm như cuộc sống vốn phải có.
Lúc thắng tôi xem là lúc những cố gắng, nổ lực của ḿnh được đền đáp
và lúc trầm là lúc bản thân chịu thử thách, tôi cần phải phấn đấu
chứ không thể buông trôi.
- Phấn đấu à?
- Có thể em không tin, cũng đúng thôi v́ thoạt nghe giống như hô
khẩu hiệu vậy nhưng sự thật tôi đă làm thế.
Quỳnh Lâm xua tay:
- Tôi tin chứ chỉ v́ tôi đang nghĩ xem ḿnh phải phấn đấu thế nào
nhưng xem ra nó không thể áp dụng cho trường hợp của tôi.
- Nói tôi nghe xem vấn đề của em là ǵ?
Nét mặt Quỳnh Lâm chợt thay đổi v́ chút tinh quái, láu lỉnh pha vào
trong nụ cười ấy.
- Tôi e rằng anh không c̣n đủ thời gian để lắng nghe v́ phải đối
diện với một bất ngờ khác, ồ không, theo cách nói vừa rồi, tôi phải
gọi đây là thăng trầm mới đúng nhưng c̣n chờ thái độ của anh đế kết
luận nó là thăng hay trầm đây.
Theo ánh mắt Quỳnh Lâm anh trông thấy Mạnh đang đến gần và chao ôi,
quỷ tha ma bắt hắn đi, sau lưng hắn thấp thoáng một cô gái. Trước
khi nh́n thấy mặt Minh Viễn đă mau chóng nhận ra người này: Hoàng
Dung. Vẻ mặt ngờ nghệch v́ bất ngờ của anh khiến Quỳnh Lâm không
nhịn được cười:
- Không thăng cũng không trầm phải không? Lần này nó là một bất ngờ
thuần túy nhé.
Nụ cười này xoá đi mọi nghi ngờ trước đó, thật khó lư giải nhưng voi
sự nhạy cảm của ḿnh Hoàng Dung tin chắc hai người không phải là
t́nh nhân hay ít ra nếu giữa họ có cái gọi là t́nh yêu th́ chỉ bắt
nguồn từ một phía. Điều này khiến cô an tâm và thấy nhẹ nhơm.
Rất tự nhiên Mạnh chen vào giữa hai người, Hoàng Dung ngồi cạnh Minh
Viễn. Mạnh nói nhỏ vào tai Quỳnh Lâm nưng cố ư để mọi người cùng
nghe:
- Dù ở Đức hay Việt Nam, với người phụ nữ tóc vàng hay mắt đen th́
tôi cũng chỉ làm một công việc giống nhau thôi...
Quỳnh Lâm suỵt nhỏ, cô quay sang Hoàng Dung. Hoàng Dung vẫn cười, nụ
cười rụt rè bối rối trông dễ thương đến tồi tội. Quỳnh Lâm bắt
chuyện:
- Hai người quen nhau à?
- Dạ, anh Mạnh là học tṛ của ba em - Cô nói thêm như đế giải thích
với Viễn - Lúc năy em đến nhà t́m anh Viễn th́ gặp anh Mạnh ở đó.
Anh Mạnh rủ em đến đây. Mọi người thường họp mặt thế này sao?
Mạnh dợm nói điều ǵ đó nhưng Quỳnh Lâm cắt ngang:
- Chiều nay chúng tôi có đến giáo sư sau đó th́ đến đây uống vài ly
để chúc cho công việc sắp tới gặp nhiều thuận lợi. Giờ có thêm hai
người lại càng vui nhưng chắc phải t́m một địa điểm khác v́ xem ra
em không thích hợp với không khí ở đây.
Viễn ân cần:
- Để xem em uống được ǵ nào? Thầy cô có biết em đi cùng với Mạnh
đến nơi này không?
- Dạ không? Nhưng có việc ǵ ạ?
Viễn đắc ư:
- Nếu họ biết em không được ra ngoài thế này đâu. Dù ưu ái học tṛ
cũ đến mấy nhưng anh dám chắc ba em cũng không đủ can đảm phá đi lời
nguyện ấy - Anh nhướng mày - Mọi người chưa biết à? Hắn bị một lời
nguyền rất nặng. Đó là hắn không thể cưới bất kỳ một người vợ nào
cho đến khi có ai dám giao con gái ḿnh cho hắn. Không phải giao về
làm vợ đâu nhé, chỉ giao cho hắn dắt đi loanh quanh đâu đó thôi, hay
đơn giản như dắt đi t́m một người khác chẳng hạn.
Quen với lối nói khiêu khích này nên Mạnh vẫn ngồi yên. Quỳnh Lâm
cúi xuống nh́n những ngón tay nhưng không dấu được vẻ thích thú. Chỉ
Hoàng Dung là ngọ ngoạy không yên, cô chuyển ánh mắt từ người này
sang người khác. Không quen với lối nói đùa của Minh Viễn nên cô
thấy ngại v́ Mạnh rất tốt. Anh đă sốt sắng đưa cô đến đây. Hoàng
Dung phân trần:
- Sao anh lại nói thế? Dù có biết ba mẹ em cũng không nghĩ thế đâu
v́ lúc nào nhắc tới thành tích của học tṛ ḿnh, bao giờ ba em cũng
khen anh Mạnh đầu tiên đấy. Chiều nay em xin phép đến nhà anh rồi
t́nh cờ gặp anh Mạnh - Cô ngẫm nghĩ - Trước khi đến đây em và anh
Mạnh cùng ghé vài nơi, thảo nào trên đường đi, anh ấy nhắc em măi,
nếu ai có hỏi th́ cứ bảo là đi với anh Viễn.
Mạnh cố nín cười nhưng người anh cứ rung rung. Cuối cùng không nhịn
được nữa Mạnh phá lên cười thật to. Âm thanh ấy lan sang người bên
cạnh. Quỳnh Lâm vừ cười vừa vuốt má Hoàng Dung:
- Em dễ thương lắm. Tôi thấy tiếc cho người đàn ông nào đó không
biết cách giữ em cho riêng ḿnh.
Không nh́n thấy thoáng bến đổi trên gương mặt Minh Viễn và cái nhún
vai ư nhị của Mạnh, lúc này Hoàng Dung cảm động khi nhận ra bao
nhiêu đố kỵ ghen tức của ḿnh trước kia thật trẻ con và vô lư. Thái
độ vừa rồi của Quỳnh Lâm rất tự nhiên, không kẻ cả, khoa trương và
cũng không có chút ẩn ư nào. Thật buồn cười khi cô tự đặt ḿnh vào
vị trí đối thủ của Quỳnh Lâm.
- Em chưa đến những chỗ này lần nào nhưng em thích không khí này lắm
ạ. Cho em ngồi chơi với nhé.
Quỳnh Lâm vươn người chạm tay vào Hoàng Dung:
- Em chỉ rời khỏi đây khi nào em muốn. C̣n bây giờ th́ hăy chọn thức
uống ǵ đó để chúng ta chạm ly với nhau. Em vẫn chưa biết biết sao
chúng tôi đến đây phải không? Anh Viễn sẽ nói cho em nghe.
Vẫn biết mọi chuyện so sánh đều khập khyểng nhưng kể từ lúc ấy Minh
Viễn không sao rời ánh mắt khỏi Quỳnh Lâm để nhận ra cô gái bên cạnh
anh trẻ trung, duyên dáng và sắc đẹp ấy không ít lần làm cho anh xao
xuyến nhưng tất cả những điều này vẫn không che được người phụ nữ
anh yêu. Ở cô có những nét riêng không lẫn vào đâu, nó sâu lắng, thi
vị, vừa cao quư vừa đời thường.
Lúc này đây Quỳnh Lâm đang lắng nghe tên Mạnh ba hoa điều ǵ đấy. Cô
nhấp ngụm rượu rồi mỉm cười, người hơi ngả ra sau trong một tư thế
vừa cởi mở phóng khoáng vừa e dè bối rối. Trong một thoáng Viễn bắp
gặp ánh mắt của Mạnh. Chỉ cần một phần mười tín hiệu trong ấy anh
cũng dễ dàng nhận ra sự thán phục của hắn. Khỉ thật, Viễn nhớ rất rơ
trước đây anh và hắn tuy thân thiết nhưng sở thích hoàn toàn khác
nhau và không ít lần anh cay cú khi hắn kênh kiệu phán tớ không sao
cảm nổi những người đẹp của cậu, nhất là người đẹp tóc vàng ấy...
Viễn đánh cuộc là giờ đây hắn đang rất khoái chí v́ đă thuyết phục
được Hoàng Dung đến nơi này. Hắn muốn dùng cô bé để tách anh ra khỏi
Quỳnh Lâm. Bên cạnh Viễn. Hoàng Dung vẫn ngồi thù lù. Cảm giác
thương hại, tội nghiệp cồn lên trong ḷng khiến giọng anh trở nên
dịu dàng mà ngay cả người bạn thân ngồi cạnh cũng không tin nổi bởi
sự mềm mại không ngờ này.
- Em lạnh à? Có muốn uống thêm ǵ không?
Hoàng Dung so vai:
- Dạ không.
- Chiều nay em đến t́m anh có việc ǵ?
Cô cười khẽ như tự chế giễu ḿnh:
- Em cũng nghĩ ra vài lư do khi đế đấy nhưng gặp anh thế này rồi
chắc không cần nêu ra những lư do buồn cười ấy nữa đâu.
Sự thẳng thắng của cô làm Viễn thú vị. Anh cũng vờ đáp lại bằng sự
thẳng thắn tương tự:
- Em yêu anh hả?
Hoàng Dung nh́n anh không chút bối rối:
- Bây giờ là thế mặc dù bây giờ em đang ghi ngờ t́nh cảm này nên có
thể nói đây là lúc em lắng nghe, t́m hiểu để đánh giá mức độ chính
xác của nó. Biết đâu v́ mang tính tạm thời, nó sẽ qua đi mà chẳng để
lại dấu ấn nào th́ sao.
Viễn ỡm ờ:
- C̣n nếu không?
Hoàng Dung nh́n sang Mạnh:
- Th́ em sẽ phấn đấu, sẽ tranh giành chớ không ngồi yên như anh bây
giờ mặc cho anh Mạnh dựng em lên như tấm b́nh phong rồi tha sức tán
hưu tán vượn thế đâu.
Nụ cười cứng lại trên môi Viễn, ngay lúc ấy cảm giác tội nghiệp
thương hại lúc năy bay biến thay vào đó là cảm giác đề pḥng. Bất
giác Minh Viễn ngồi thẳng lên và vờ như không nghe thấy khi Mạnh ghé
vào tai nói nhỏ:
- Có cần tớ giúp ǵ không?
Minh Viễn hắng giọng:
- Anh sẽ chứng minh cho em và cả hắn trông thấy với anh em không
phải là tấm b́nh phong. Nào, đến đây cô bé.
Dù biết Viễn chống chế nhưng Hoàng Dung vẫn thấy vui vui và trong
ṿng tay anh cô nhận diện được hạnh phúc. Quỳnh Lâm vẫn đang ngồi
đấy nhưng với ánh mắt và nụ cười khuyến khích khiến Hoàng Dung hiểu
vấn đề của cô không phải là người này, nhưng không phải v́ thế mà
vấn đề trở nên đơn giản hơn, Hoàng Dung nhủ thầm, ḿnh phải kiên
nhẫn, thật kiên nhẫn.
Bốn người lần lượt khiêu vũ với nhau. V́ lơ đăng nên Quỳnh Lâm suưt
té mấy lần. Minh Viễn lo lắng:
- Chắc chắn em có điều ǵ không ổn? - Anh nhăn mặt - Lại là nó, nếu
em không muốn nghe tôi tắt điện thoại đi nhé. Reo măi thế này chắc
tôi đau tim quá.
Quỳnh Lâm cười hờ hững:
- Tôi không có ư kiến ǵ. Đă giao cho anh rồi th́ anh có toàn quyền
xử lư.
Minh Viễn nhún vai:
- Thật ra giống như em, tôi cũng muốn thử thách sự kiên nhẫn, sức
chịu đựng mà tôi đoán là của một tên đáng ghét nào đó. Em nói đúng.
Mặc kệ hắn.
Minh Viễn đưa Hoàng Dung về nhà rồi trở lại quán rượu th́ đă quá
khuya. Bên ngoài bảo vệ vừa năn nỉ vừa từ chối các cô cậu choai
choai vừa chạy dạt từ vũ trường khác sang. Bên trong các dăy bàn
thưa thớt hẳn. Quỳnh Lâm đang nói với Mạnh điều ǵ đó rất hào hứng,
Viễn đến gần:
- ....Sở dĩ tôi uống nhiều thế ày là do được tập luyện từ bé đấy.
Mạnh trợn mắt:
- Tập luyện từ bé?
Cô thản nhiên:
- V́ quê tôi là làng chài mà. Mỗi khi đi biển những người ở đấy đều
uống nước mắm hoặc rượu để chống lạnh. Cách này rất hữu hiệu dù nhà
không làm nghề biển nhưng tôi cũng phải ra đấy từ rất sớm để đón
ghe, nặt cá rồi mang bán ở chợ cách nhà vài cây số. Xứ biển nhiều
tôm cá nhưng nước mắm mắc hơn rượu nhiều nên tôi đành phải chọn thứ
rẻ tiền hơn. Ngày nào cũng uống một ly con con thế là từ từ tửu
lượng nâng lên lúc nào không hay. Cũng may là sau đó tôi về sống với
d́ thôi không làm công việc này nữa nếu không tôi đă thành con sâu
rượu từ lâu rồi. Giờ anh đă hết thắc mắc chưa?
Dù biết rằng vô lư nhưng sự thân mật của hai người làm Minh Viễn
thấy bực, anh cười chế giễu:
- Giờ em cũng đang dùng cách này để chống lạnh đấy hả? Nh́n em thế
này đâu có vẻ ǵ phải cần đến nó nhỉ.
Quỳnh Lâm quay lại, cô không giận chỉ cười:
- Chẳng phải ban năy anh đă về rồi sao?
Minh Viễn lầm ĺ:
- Tôi mang em đến đây th́ tôi sẽ đưa em về. Hay là em có đề nghị nào
khác?
Quỳnh Lâm ngẫm nghĩ:
- Đề nghị khác à? - Cô lắc đầu - Tôi không có v́ cuối cùng cũng phải
về nhà thôi, giờ chắc đă tàn cuộc rồi.
Mạnh khá say, hắn thích thú nh́n vẻ giận dữ của Viễn. Không giận
hắn, không giận Lâm nhưng anh thấy ḷng ḿnh gay góc một cách vô lư
thế nào ấy. Không thèm chào Mạnh, anh kéo tay Quỳnh Lâm ra cửa. Cô
im lặng suốt đọan đường về nhà mặc kệ anh v́ sợ cô ngủ gật nên tṛ
chuyện huyên thuyên và vất vả choàng tay ra sau giữ cho Quỳnh Lâm
khỏi ngă. Xe dừng lại trước cổng. Quỳnh Lâm chậm chạp bước xuống, cô
chưa vào nhà vội:
- Tôi nghĩ cần phải nói điều này với anh. Đi thăm bệnh nhân chỉ là
cái cớ để chúng ta gặp nhau và... ǵ nhỉ? À phải cám ơn anh rất
nhiều v́ biết rơ như vậy như vẫn đi cùng tôi. Chúc mừng cũng là cái
cớ để tôi rủ anh đi uống rượu. Tóm lại đó là những cái cớ đáng ghét
tôi đă nghĩ ra v́ một lư do duy nhất mà...
mà...
- .... Mà em không thể nói ra. Cứ an tâm tôi sẽ không buộc em giải
thích điều ǵ đâu. Mai tôi nghĩ phép và có kế hoạch rời thành phố
trong ṿng một tuần nhưng em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Giờ
th́ vào nhà ngủ một giấc đi.
Quỳnh Lâm hít mũi, trời lạnh hay v́ cô say quá nên nó trở chứng thế
này nhỉ:
- Anh về nhé.
Minh Viễn tiếc nuối buông tay:
- Ừ vào đi.
Cánh cổng mở ra đột ngột khiến cô giật ḿnh và loạng choạng mấy
bước. Quỳnh Lâm nhớ ḿnh chỉ mới đặt nhẹ tay vào đấy thôi mà. Chưa
kịp hoàn hồn, cũng chưa kịp nh́n thấy người đă nghe giọng nói vang
lên như sấm. Âm thanh ấy gơ vào cái đầu không c̣n tỉnh táo của cô
như những nhát búa tạ. Đau quá Quỳnh Lâm nhăn mặt.
- Em đă về rồi à? Nếu em về chậm một giây nữa thôi anh đă gọi cảnh
sát.
Quỳnh Lâm bật cười:
- Gọi cảnh sát à? Tại sao phải làm thế? Trong trường hợp này cảnh
sát giúp ǵ được cho em nhỉ? Anh thấy đấy em có sao đâu?
- Em đi cả đêm điện thoại cũng không thèm trả lời. Em có biết anh
gọi em bao nhiêu lần không? Lại phải chạy t́m em khắp nơi?
Quỳnh Lâm lắc đầu người cô ngă nghiêng:
- Lạ quá trước sau ǵ em chỉ đứng có một chỗ, thế mà anh lại bảo t́m
em khắp nơi. Vậy anh thử nghĩ lại xem anh có rời khỏi vị trí không?
Nam Phong nh́n cô đăm đăm, anh nói rơ từng tiếng:
- Anh không hiểu em nói như vậy là có ư ǵ?
- Có ư ǵ à? Trong trường hợp này người có ư ǵ không phải là em
nhưng được rồi, anh nổi giận v́ không biết em đi đâu chứ ǵ? Em đi
uống rượu đấy được chưa?
Anh thở dài ngao ngán:
- Lại uống rượu. Em có biết điều này đối với một người phụ nữ có ư
nghĩa ǵ không Lâm?
Quỳnh Lâm cười nhạt. H́nh ảnh cô trông thấy chiều nay đang hiện mồn
một trong đầu. Vậy mà họ c̣n trách móc cô:
- Có ư nghĩa ǵ à? Thật đáng tiếc khi làm anh khó chịu thế này,
nhưng đâu phải anh không biết sở thích của em. Anh đă thấy bộ sưu
tập rượu ở pḥng khách rồi phải không? Như Vũ đă bỏ nhiều công sức
sưu tầm để thỏa măn cái sở thích quái gở của em đấy. Nếu có ai đó
bất b́nh th́ vẫn chưa đến lượt anh đâu.
Nam Phong chộp lấy vai cô lắc mạnh:
- Em làm anh lo lắng suốt từ chiều, giờ em lại nói với anh như vậy
hở Lâm?
Suốt buổi chiều? Quỳnh Lâm cười bằng cái nhếch môi nhạt thếch. Vậy
cô đă trông thấy ai nhỉ? Giọng nói phẫn nộ chẳng có vẻ kịch chút nào
chứng tỏ Nam Phong đang giận thật sự. Vậy là sao? Quỳnh Lâm xoa trán. Hay là người đàn ông này có thể xẻ sự quan tâm, t́nh yêu và trái
tim ḿnh thành hai nửa tách bạch nhau? Quỳnh Lâm lắ đầu lùi lại.
Hành động ấy như một lời từ chối v́ lúc này cô có cảm giác những thứ
ḿnh vừa nghĩ đến đang bày ra trước mặt vậy. Nam Phong hiểu sai ư
nghĩa của hành động này. Với anh nó là biểu hiệu của sự đầu hàng,
nhượng bộ và thừa nhận ḿnh sai v́ thế giọng anh dịu hẳn. Nhưng với
cô sự dịu dàng ấy lại mang tâm điệu kẻ cả, trịch thượng của một
người lớn đang chán nản, bực dọc cái tṛ ngúng nguẩy nhằm thu hút sự
chú ư ở một đứa trẻ không ngoan.
- Nếu không yêu em anh đă chẳng lo lắng đến vậy. Từ nay nếu không
hài ḷng hay giận dỗi điều ǵ cứ trao đổi thẳng thắn với anh. Anh
không muốn em bỏ đi uống rượu như thế này nữa nhé Lâm.
Cô khoa tay:
- Anh vừa nói đến t́nh yêu? Nó có giống như việc em uống một ly rượu
không nhỉ? Rượu làm em say thế này đây nhưng khoảnh khắc dài ngắn
thế nào rồi em cũng sẽ tỉnh và lúc đó câu chuyện chấm dứt, ồ không,
phải gọi là t́nh yêu mới đúng chứ, đó là lúc chấm dứt một cuộc t́nh.
T́nh yêu - Cô lập lại vụng về vuốt mái tóc rối bời - T́nh yêu và
rượu có ǵ khác nhau đâu. Nồng say đấy nhưng sẽ tỉnh thôi.
Nam Phong lầm ĺ siết chặt cánh tay Quỳnh Lâm:
- Tôi cấm em dùng cái lối vô trách nhiệm để xúc phạm t́nh cảm của
tôi. Uống một ly rượu à? Vậy em đang say hay tỉnh khi thốt lên những
lời như thế? Nhưng xem ra với những ǵ vừa tận mắt chứng kiến em say
sưa thế này có phải v́ tôi đâu - Anh gằn mạnh từng tiếng - Tôi muốn
biết tôi có bao nhiêu t́nh địch đây? Em nói xem, người đàn ông ban
năy hay là người đă chết?
Quỳnh Lâm nghiến răng giằng mạnh tay:
- Buông ra!
- Không.
Họ nh́n nhau, trong ánh mắt chẳng nh́n thấy bóng dáng của t́nh yêu,
chỉ ngọn lửa đang cháy bùng bùng là reo ḥ đắc thắng v́ trong phút
chốc thiêu rụi được lư trí, t́nh cảm của hai người đang yêu. Họ cứ
đứng như thế, không nhận ra nhau và không nhận ra trước đó vài giây
đă có sự hiện diện của người thứ ba.
Viễn hắng giọng:
- Ra thế. Đây có phải là lư do em không thể nói và nó đă làm em ngơ
ngẩn, buồn rầu cả đêm phải không Lâm?
Quỳnh Lâm mở to mắt:
- Sao anh lại... sao lại...
- Sao tôi lại ở đây chứ ǵ? Nói thật nhé tôi cũng không thích những
pha kịch tính thế này đâu. Tôi trở lại đây để gởi em cái này.- Anh
chắc lưỡi - Nó quấy rầy chúng ta suốt đêm. Tôi hiểu rồi này anh bạn,
những cú điện thoại đó là của anh phải không? V́ giận anh nên cô ấy
không thèm nghe và giao nó lại cho tôi. À những rắc rối trong t́nh
yêu đây mà. Vậy suốt câu chuyện này tôi đóng vai ǵ nhỉ? - Viễn nhíu
mày rồi cười lớn - Một cái bung xung. Đúng rồi, dù bất ngờ nhưng tôi
cũng thừa nhận ḿnh là một bung xung vô duyên nhất.
Quay sang Nam Phong, Viễn hất hàm:
- Từ lâu tôi đă ngờ ngợ sự hiện diện của anh. Giờ biết rơ vị trí vai
tṛ của ḿnh rồi nên tôi sẽ không tranh giành với anh nữa, chỉ cần
nhường cô ấy cho tôi, không lâu đâu, vài phút thôi. Nói xong tôi sẽ
đi ngay. Ồ không cần tránh mặt chỉ buông tay cô ấy ra là đủ.
o0o
|