người đă khuất thờ cúng
tổ tiên, thần thánh trong hang. Cạnh đó là cái lều chỉ gồm một
pḥng h́nh lục lăng, cửa mở về hướng đông, hướng được người bản
xứ tôn thờ.
Một cậu bé trạc 9 tuổi chạy ra khỏi lều. Nó mặc quần ḅ màu
xanh, áo đỏ thả ngoài quần, chân đi sandal làm từ da thú rừng,
tấm băng vàng đội đầu buộc gọn chỏm tóc đen nhánh của cậu bé,
nước da nó màu nâu đồng nhưng đôi mắt lại xanh biếc như trời mùa
xuân sau cơn mưa rào.
Người đàn bà trẻ đang trồng ngô nh́n lên khi nghe tiếng bước
chân lại gần. Nàng chờ đón cậu bé với nụ cười mỉm tự hào và âu
yếm. Đôi mắt nàng long lanh như than hồng tỏa ra hơi ấm và t́nh
yêu, mái tóc đen bóng mượt được buộc túm sau lưng, chiếc thắt
lưng bạc buộc chặt cái áo xanh của nàng, những tầng váy xếp nối
nhau buông dài xuống chân, thân h́nh mảnh dẻ của nàng là thân
h́nh cô gái trẻ thắt đáy lưng ong với bộ ngực nhô cao.
- Chizh kin gone yah umil – Cậu bé dừng lại bên nàng.
- Không được – Nàng lắc đầu sửa lại – Con phải nói tiếng Anh,
nếu không bố sẽ nghĩ là con nói không thạo. Con phải học v́ đó
là tiếng nói của con!
- Con đă đem gỗ vào nhà rồi – Cậu bé nhắc lại – Hôm nay bố có về
không hả mẹ?
- Có thể - Nàng nói, cây gậy chọc lỗ làm nàng nhớ tới công việc
c̣n phải làm – Con giúp mẹ trồng ngô đi – Nàng nói và đưa cho
cậu bé túi hạt giống.
Ở đây ngô không được gieo xuống thành hàng như người ta thường
thấy ở chỗ người da trắng, mà trồng thành những nhúm nhỏ. Theo
tập quán của người da đỏ th́ “bốn hạt cho quỷ thần, bốn hạt cho
gà rừng, bốn hạt cho sâu bọ và bốn hạt để mọc thành cây”.
Cậu bé ngồi xổm trên mặt đất tra nhúm hạt ngô. Cậu nhăn trán suy
nghĩ:
- Nhà ḿnh nghèo hả mẹ? – Cậu bé hỏi.
- Không con ạ, nhà ta không nghèo. Mẹ con ḿnh chẳng luôn đủ ăn,
đủ mặc hay sao? Cha con chu cấp cho mẹ con ḿnh nhiều hơn là mẹ
con ḿnh cần. Cha con rất giàu!
Mary Bông Hoa Trắng biết điều đó, v́ chỉ người đàn ông rất giàu
mới có nổi hai nhà và hai gia đ́nh. Đúng là thầy giáo trong
trường của khu di trú từng nói đàn ông không tốt mới lấy hai vợ,
nhưng Đôi Mắt Cười đă kể cho nàng nghe rằng dù vậy, những người
đàn ông da trắng vẫn làm việc ấy.
- Bố có nhiều cừu không hả mẹ? – Cậu bé hỏi. Giá trị của người
Navajos được tính bằng số cừu người ấy có.
- Bố con có nhiều, rất nhiều ḅ – Nàng trả lời, câu trả lời ấn
tượng mạnh mẽ hơn – V́ bố cần nhiều đất trồng cây làm thức ăn
hơn, và nhiều người, rất nhiều người làm việc cho bố con. Ví dụ
như chú Rawlins đă từng tới đây ấy.
- Nhà ta nên nuôi cừu, mẹ ạ - Cậu bé nói – Con đă đủ lớn để
trông cừu. Chân Cong sẽ cho phép con trông cừu khi về đó.
- C̣n đi học th́ con không thể trông cừu được – Người mẹ trả lời.
- Con không cần phải đến trường nữa – Cậu bé bướng bỉnh nói – Mẹ
dạy cho con tất cả những ǵ cần biết!
- Sao con không muốn đến trường? – Nàng hỏi.
Cậu bé chậm chạp trả lời:
- V́ chúng nó nói con không phải là người bộ tộc! – Người
Navajos tự gọi ḿnh là “người bộ tộc”.
- Ai nói thế?
- Tất cả mọi người. V́ tóc con không thẳng như tóc họ và mắt con
màu xanh chứ không phải màu nâu.
Bông Hoa Trắng ngần ngừ. Đôi mắt nàng trở nên long lanh xúc động
khi nhận ra chiếc xe tải.
- Bố con về!- Nàng nói với con trai.
Cậu bé chạy như bay về lều, Bông Hoa Trắng theo sau. Khi chiếc
xe dừng lại, cậu bé chạy tới nơi và lao vào ṿng tay của người
đàn ông bước xuống xe. Ông tung bổng nó lên cao, cách thức chào
đón vẫn luôn như thế.
Chới với ngang tầm con mắt của người đàn ông, cậu bé hiểu v́ sao
mẹ cậu gọi người đàn ông này là Đôi Mắt Cười. Hàng ngàn nếp nhăn
tí ti bao bọc xung quanh đôi mắt luôn cười của ông. Đôi mắt ông
xanh hơn đôi mắt của cậu bé một chút, nước da ông cũng kém nâu
hơn nước da của cậu bé.
Bông Hoa Trắng đứng nh́n hai cha con chào đón nhau. Ánh mắt nàng
tự hào trượt trên người đàn ông là chồng nàng. Ông thân h́nh tầm
thước, vai rộng, mặc áo trắng và quần nhung nâu, chiếc mũ phớt
thẫm màu che phủ mớ tóc nâu của ông. J.B. Faulkner là một trong
số ít người da trắng được bộ tộc chấp nhận.
Trong đêm tân hôn Bông Hoa Trắng phát hiện ra một thói quen lạ
lùng của chồng là ngủ không mặc quần áo. Người của bộ tộc ngủ
trong bộ quần áo ban ngày vẫn mặc. Thày giáo có nói cho Bông Hoa
Trắng biết người da trắng ban đêm vận quần áo khác với ban ngày,
nhưng Đôi Mắt Cười không mặc ǵ cả.
Bây giờ ông đang đứng đây. Ông ôm nàng, áp chặt má ḿnh vào má
nàng.
- Anh nhớ em lắm! Anh nghĩ ḿnh chỉ sống khi ở bên em.
Nàng cảm nhận được sự thèm khát trong tay ông và biết rồi đây
không đủ đêm để làm dịu sự thèm khát ấy. Ông ngẩng đầu, đưa tay
vuốt tóc trên trán nàng:
- Khi ra đi, anh đă lo chu cấp đủ cho em. Em khỏe không?
- Em khỏe, anh ạ - Nàng đáp lại cho ông yên ḷng và nh́n cậu bé
– Con trai nó giúp em!
- Anh rất thích nghe điều đó. Anh cũng có quà cho con đây. Con
hăy nh́n vào sau xe của cha, con trai.
Cậu bé chạy về phía ấy, đôi mắt xanh biếc của nó mở tṛn vẻ ngạc
nhiên:
- Cái yên ngựa! - Rồi nó lôi cái yên ngựa ra để chỉ cho mẹ thấy.
Món quà phải được sử dụng thử ngay, v́ thế nó dắt ngựa ra khỏi
chuồng và khoác cái yên ngựa mới lên lưng ngựa. Khi những chiếc
dây buộc ṿng bụng ngựa được thít đúng mức, cậu bé nhảy phắt lên
lưng ngựa và cưỡi ngựa đi trên băi cỏ trống lớn, nên Bông Hoa
Trắng và Đôi Mắt Cười đều có thể quan sát được nó.
- Anh mong sao Chad cũng biết cưỡi ngựa như vậy – J.B th́ thầm
và ngay lập tức hối hận nhắc tới gia đ́nh khác của ḿnh.
- Nó đă cưỡi ngựa từ khi c̣n bé tư – Bông Hoa Trắng nói, không
thốt ra tên cậu bé. Người Navajos cho rằng nói tên ai ra quá
nhiều sẽ làm người đó mai một đi. Người trong bộ tộc thường mang
nhiều tên khác nhau, ngoài cái tên riêng “Kẻ phải đi hai bước”,
cậu bé c̣n có tên tục là “Con mắt xanh”. Trong trường nó được
gọi là Jimmy Bông Hoa Trắng.
- Hôm nay nó nói với em không muốn đến trường nữa v́ người ta
nói nó không phải là người bộ tộc.
- Nó không phải là người da đỏ - Câu trả lời bật ra ngắn gọn và
nhanh, J.B tiếp lời – Anh biết rằng con lai tự nhận thấy thuộc
về ḿnh hơn là thuộc về bộ tộc. Anh muốn nó quên rằng nó có một
nửa là da trắng. Nó sẽ theo học ở trường đến cùng rồi vào đại
học, nó sẽ được nhận sự giáo dục tốt nhất mà anh có thể lo liệu
cho nó được.
Nàng gật đầu:
- Anh phải nói chuyện với nó – Nàng nói – Nó không thích khác
với mọi người.
- Nó khác, và bây giờ mới bắt đầu khác, anh sẽ nói chuyện với
con.
J.B dắt con ngựa với cậu bé trên lưng ra phía sau rào:
- Nếu cho rằng con là người da đỏ sẽ sai. Con không phải là
người da đỏ, cũng không phải là người da trắng. Con là cả hai.
Con hăy tự hào về điều đó! Con không thể là cái này hay cái kia,
suốt cuộc đời của con những người da đỏ sẽ hy vọng con hơn hẳn
người da đỏ và người da trắng sẽ mong đợi con hơn hẳn những
người da trắng. Hăy học tất cả những ǵ con học được về người da
trắng, hăy tiếp thu vào ḿnh những ǵ tốt nhất của hai giống
ṇi. Con có hiểu không?
Cậu bé rụt rè trước khi trả lời:
- Làm sao con biết được phải học cái ǵ?
- Điều đó con phải tự quyết định – J.B buồn bă mỉm cười – Cha
không thể giúp con được trong việc này, cả mẹ con cũng vậy. Chỉ
riêng con thôi, con càng lớn mọi việc càng khó khăn hơn.
Cậu bé rướn người lên.
- Nếu thế, con muốn có một cái tên mới – Nó nói- Từ giờ trở đi,
con tên là Jim Blue Hawk. Cha thích cái tên này không?
- Có, cha thấy tên đó rất hay! – J.B. Faulkner trả lời.
Chương 2
Mùa hè năm ấy có
một cuộc sống mới h́nh thành và lớn dậy trong cơ thể mẹ cậu bé.
Hawk nghĩ về nhiều điều, bắt đầu nh́n nhận xung quanh bằng con
mắt mới.
Mùa thu khi trở lại trường học, nó không c̣n tức giận mỗi lúc
những đứa trẻ khác trêu chọc nó v́ đôi mắt xanh. Hawk biết nó
khác người nên cố gắng học để tốt hơn.
Trước khi xuân sang, nó có một đứa em gái. Hawk để ư thấy cả em
nó cũng khác nhưng không như nó. Cô bé có đôi mắt màu nâu to như
mắt mẹ, nhưng tóc nâu như gốc cây thông. Nó được đặt tên là Cây
Thông Nâu.
V́ mẹ phải dành thời gian chăm sóc đứa em gái bé nhỏ nên Hawk
đảm nhận nhiều nghĩa vụ hơn trong gia đ́nh. Hàng tuần, cha nó
lui tới hai, ba lần, đem theo lương thực và quà cáp. Ông thường
lưu lại vài giờ, thỉnh thoảng có lần tới nửa đêm, có lần tới gần
sáng. Nhưng ông luôn đi khỏi trước rạng đông, v́ thế nhiều trách
nhiệm của người đàn ông trong nhà trút lên vai Hawk.
Cả khi chú nó ốm cũng vậy. Người ta quyết định “đi lên núi lớn”
để ông khỏe lại. Họ hàng gần xa phải đóng góp. Trong khi người
khác góp cừu, dê để đăi khách, Hawk quyết định kiếm củi góp cho
đốt lửa.
Tan học, nó nghĩ ngay đến việc có thể kiếm được bao nhiêu củi
cho đến khi trời tối. Tuyết có rơi chút ít cũng không ngăn cản
được nó. Nhưng tuyết rời nhiều quá, những đám mây xám dày nặng
trĩu. Tuyết đă dày hai zoll trên mặt đất, và thầy giáo da trắng
tiên đoán sẽ có băo.
Những bông tuyết dày nặng rơi xuống dồn dập khi nó xuống xe buưt
của trường cách túp lều của nó hai dặm. Trước khi nó tới nhà,
cơn băo ập đến. Không gian trở nên mù mịt, nh́n mỗi lúc một khó
hơn, nhưng Hawk phát hiện thấy bếp nhà nó không tỏa khói. Nó cho
rằng mẹ và em nó ở lại chỗ ông chú để tránh băo.
Khi đi ngang qua chuồng ngựa, con ngựa hí lên. Hawk bước vào và
chỉ thấy con ngựa tên là “Con cáo”, xe kéo ngựa không c̣n ở đó.
Nó định buộc yên cương lên lưng con ngựa, nhưng con vật không
chịu đứng yên. Nó nhảy phắt lên lưng con ngựa và giữ chặt dây
cương phi về phía túp lều của ông chú.
Đến gần túp lều, nó thấy chiếc xe bị gẫy trục. V́ ở gần nhà ông
chú hơn nên chắc mẹ nó đă tới thẳng đó. Nghĩ vậy, nó phi tiếp.
Nhưng mẹ nó không có ở đó. Những người bà con muốn giữ nó lại v́
cơn băo đang hoành hành nhưng Hawk phải t́m mẹ và em. Nó mang
trách nhiệm ấy! Nó phải làm việc lẽ ra cha nó phải làm.
Người anh họ đưa cho nó một tấm chăn khoác ấm. Nó choàng lên
người và lại phi đi. Băo mỗi lúc một mạnh hơn, nhiệt độ giảm và
tuyết rơi nhiều thêm làm thành tấm màn phủ che dày.
Đi được nửa đường về nhà, con ngựa bị trẹo chân. Hawk xuống
ngựa, thả dây cương, hy vọng nó tự t́m đường về chuồng.
Hawk náu người sau mấy bụi cây tuyết phủ dày, trùm tấm chăn
khoác lên người làm cái lều. Nhưng một người da đỏ thực thụ, nó
chấp nhận thực tại, không kêu ca phàn nàn. Nó phải nghỉ để hồi
sức.
Khi cơn băo đi quan, nó rũ chăn cho rơi tuyết bám rồi khoác lên
vai. Nó lại lên đường. Nó đă thoát khỏi cơn băo th́ chắc mẹ và
em nó cũng b́nh yên vô sự.
Đi chưa đầy 100 mét, Hawk thấy có vật ǵ màu xanh giống màu áo
của mẹ nó nhô cao trên tuyết. Nó chạy vội tới. Khi dừng lại, nó
nhận ra h́nh dáng của một con người trong tuyết. Đụn tuyết nhỏ
bên cạnh chắc phải là em gái nó.
Không có ǵ lay động. Hawk quỳ xuống gạt tuyết sang bên. Những
ḍng nước mắt đă đóng băng trên má của Cây Thông Nâu. Nó giật
ḿnh rụt lại, rồi nó lao người chạy về phía túp lều.
Một kỵ sĩ đi về phía nó, người này dắt theo con ngựa thứ hai, đó
là Con cáo.
- Hawk ơi – Tiếng của cha nó – Cha đă t́m thấy con ngựa. Mẹ con
đâu? – J.B.Faulkner nhảy xuống ngựa, chộp vai nó lắc mạnh.
- Mẹ và em đi rồi – Câu trả lời như điều khẳng định.
- Đi rồi? Con định nói ǵ? Đi rồi là đi đâu? – J.B hỏi.
- Mẹ và em đi rồi, trên con đường ai cũng chỉ đi một lần – Hawk
thản nhiên nh́n đi chỗ khác.
- Không, không được! Trời ơi, cha không muốn mẹ và em con chết –
Giọng cha nó nghẹn lại – Con hăy dẫn cha lại chỗ ấy.
- Không nên cha ạ - Cậu bé vô cùng sợ hăi từ chối, cố gắng thoát
ra khỏi bàn tay đang giữ chặt nó. Nhưng nó không c̣n cách nào
khác.
J.B.Faulkner cùng cậu bé lần theo dấu vết trở lại. Ông chạy và
kéo Hawk chạy theo sau cho tới khi nh́n thấy gương mặt đứa bé
con. Hawk ngă nhào xuống, nó sợ hăi khủng khiếp.
- Không được thế cha ơi – Nó gào lên khi thấy Đôi Mắt Cười đào
tuyết rơi moi lên cơ thể mẹ nó.
Máu đông cứng phủ trán nàng. Được gọi tên nàng, áp chặt môi ḿnh
vào đôi môi tím xanh của nàng để truyền hơi thở cuộc sống vào
người nàng. Nỗi lo sợ cho cha của Hawk c̣n lớn hơn lo cho bản
thân nó.
- Đừng thế cha ơi, xin cha đừng làm thế! Nếu cha nh́n người
chết, điều khủng khiếp sẽ xảy ra. Hồn họ sẽ chiếm đoạt cha, cha
hăy đi khỏi nơi này đi.
- Để mặc cha – Câu đáp giận dữ thoát ra từ miệng cha nó, nhưng
h́nh như không phải của cha nó.
Hai người trở về lều, người cha đốt lửa rồi hâm nóng nồi soup:
- Cha không tin vào ma quỷ - Ông nói – Tại sao con lại nghĩ mẹ
con sẽ trở về và làm hại con? Con biết mẹ yêu quư con đến thế
nào kia mà.
Ông chuyển đề tài, nói:
- Giờ đă muộn rồi, ngoài kia trời đă tối. Đêm nay chúng ta ở lại
đây và sáng sớm mai sẽ khởi hành.
- Chúng ta đi khỏi đây hả cha? – Hawk hỏi – Cha cho con đến ở
với cha ở túp lều khác của cha à? Con được ở bên cha không?
- Cha đem con theo – Cha nó nói – Nhưng con không thể sống bên
cha được.
- Tại sao không hả cha? – Hawk không thể hiểu nổi – Con khỏe
mạnh, con có thể làm việc, con có thể giúp ích được nhiều điều.
- Con hăy tin cha, không thể như vậy được – Ông sốt ruột giải
thích – Khi con đủ lớn, con sẽ tự hiểu ra điều đó. Cha đưa con
đến nhà chú Rawlins, chú ấy làm việc cho cha. Con biết chú ấy
rồi, chú ấy sẽ tiếp nhận con.
- Con ở chỗ chú Chân Cong cũng được. Chú ấy cần người giúp việc
trông cừu – Hawk đưa ra một giải pháp khác.
- Không được! – J.B vội kiên quyết bác bỏ - Khi mẹ con c̣n sống,
con ở với những người của mẹ. Giờ con sẽ sống với những người
của cha. Đó là thế giới của người da trắng. Đă đến lúc con phải
làm quen với thế giới này!
Chương 3
Khi nh́n thấy
hàng loạt ngôi nhà, Hawk cứ tưởng họ đang đi vào một thành phố.
Những lối đi bẩn thỉu nối ngôi nhà gỗ này với ngôi nhà gỗ khác
như những đường thẳng màu nâu cắt xẻ ngang dọc trên tuyết. Cho
đến ngày này, nó chưa hề ra ngoài khu di trú bao giờ. Sự tiếp
xúc với người da trắng bị giới hạn ở quan hệ với thầy giáo và
mấy mà mormon kinh doanh siêu thị và với Rawlins, người thỉnh
thoảng cùng với cha nó tới túp lều. Nó không kể cha nó vào diện
này, nhưng nó cũng học được nhiều điều về người da trắng và cách
sống của họ, đặc biệt từ cha nó.
Hai người đi qua một cánh cửa lớn vào chuồng ngựa và xuống ngựa,
tháo yên cương. Lúc ấy một người đàn ông bước vào, Hawk nhận ra
ngay đó là chú Rawlins.
- Rồi anh cũng trở về - Ông ta nói – Tôi đă bắt đầu thấy lo lắng
v́ anh, J.B ạ.
- Cô ấy chết rồi, anh Tom ạ. Con bé cũng vậy – Cha nó chỉ thốt
lên được ngần ấy.
Lát sau ông kể lại những ǵ đă xảy ra.
- Cậu bé th́ sao bây giờ? – Người đàn ông kia hỏi.
- Tôi nghĩ… tôi hy vọng cô Vera và anh sẽ tiếp nhận cháu. Ngoài
ra không ai có thể tin cậy được. Anh Tom ạ, cháu nó thông minh
và sẽ không làm phiền anh đâu. – Cha nó nói.
Rawlins gật đầu và hỏi:
- Người ta sẽ hỏi nó là ai? Vậy tôi phải trả lời thế nào?
Gân mặt cha nó giật giật:
- Cô chú không thấy con chiên của Chúa có nghĩa vụ cho đứa trẻ
mồ côi một tổ ấm hay sao?
Rawlins lại gật đầu:
- Đúng, đúng thế!
Cha nó đặt tay lên vai nó và đẩy nó về phía Rawlins:
- Cháu tên là Jim Blue Hawk. Chú cứ gọi cháu nó là Hawk cho tiện.
- Chú chào cháu, Hawk! – Một nụ cười vụt qua trên môi Rawlins –
Chắc cháu c̣n nhớ chú?
Hawk gật đầu, nó đặt bàn tay ḿnh vào bàn tay người đàn ông đưa
ra và lắc mạnh.
- Chắc cháu đang đói bụng v́ đi xa vậy – Rawlins nói – Đi cháu,
giờ chúng ta đi về nhà – Và ông quay người cùng với cậu bé bước
đi.
- Chú Tom… - Giọng nói ngần ngừ của cha nó làm hai người ngừng
lại – Cám ơn chú. Tôi sẽ… hàng tháng chú sẽ nhận số tiền cần
thiết, để trang trải mọi phí tổn.
Đúng lúc này Hawk biết rằng cuộc sống của ḿnh sẽ thay đổi nhiều
hơn nó đă nghĩ, đă tưởng. Không chỉ từ lúc này nó sống với những
người lạ da trắng. Mẹ và em gái nó đă chết. Nó có cảm giác cha
nó đă thay đổi qua sự kiện đó, cho dù họ thường xuyên gặp nhau
nhưng quan hệ với ông rồi sẽ thay đổi. Lần đầu tiên, lúc này nó
cảm thấy thực sự cô đơn.
Khi Rawlins bước trên những bậc thềm để lên nhà, Hawk ngần ngừ.
- Hawk, sao thế cháu? Vào đi cháu, mọi cái đều tốt đẹp cả mà –
Người đàn ông mời nó bước vào nhà.
- Cửa không mở về hướng đông – Hawk nhận xét.
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, nụ cười biến mất:
- Người da trắng không nghĩ cần phải mở cửa về phía đông.
Hawk biết điều đó, nhưng cảm thấy không yên tâm khi phải ở trong
một nơi như vậy.
- Em Vera ơi – Rawlins gọi với vào nhà.
- Cha, cha! – Giọng trẻ con lảnh lót và một cô gái nhỏ nhào vào
ṿng tay người đàn ông. – Mẹ cho con làm bánh – Cô bé tự hào
khoe – Cha có thích ăn miếng bánh không? Cậu bé này là ai đấy hả
cha?
- Carol ạ, đây là anh Hawk – Rawlins đẩy cô gái lên – Cháu Hawk
ạ, đây là con gái chú!
- Anh Hawk, anh đi với em – Cô bé nói và kéo Hawk vào pḥng, mái
tóc vàng óng ả của nó rủ xuống tận má.
- Anh Tom, cậu bé con cái nhà ai thế? Sao anh lại đem nó về đây?
– Người đàn bà th́ thầm và Hawk quan sát bà ta. Bà ta cũng có
mái tóc màu sáng óng, mặc bộ váy hoa màu rất tươi, thắt tạp dề
bên ngoài.
- Anh J.B đem nó đến. Nó là….
Câu trả lời th́ thào của ông ta bị ngắt đoạn đột ngột:
- Anh định nói đó là cậu bé ông ấy có với t́nh nhân, phải không?
- Đúng thế. Cô ấy chết trong cơn băo. J.B đề nghị anh thay thế
ông ấy chăm lo cho cậu bé. Anh đă nhận lời.
- Sao anh lại làm việc ấy? Katheryn là bạn của em. Anh nghĩ ông
ta cho rằng cô ấy không lần ra hay sao?
- Katheryn sẽ tiếp tục làm như không biết ǵ. Em không thấy J.B
tin tưởng chúng ta thế nào à?
- Em hy vọng ông ấy biết đă đẩy chúng ta vào t́nh trạng khó xử
như thế nào – Người đàn bà đă ít tức giận hơn.
- Trong tủ lạnh c̣n thịt ḅ nướng để lạnh. Vera, em hăy làm cho
cậu bé chút ít ǵ ăn đi – Rawlins nói.
Cô bé hỏi:
- Anh muốn ăn một miếng bánh em làm không?
Nhưng cậu bé không dám nhận lời.
Rawlins cởi áo măng tô và Hawk bắt chước.
- Đúng, cháu cởi áo măng tô ra – Người đàn ông nói – Và rửa tay
đi. Ở nhà này mọi người đều rửa tay trước khi ăn.
Cả hai đi vào bồn rửa và rửa tay. Người đàn bà đem lại một lát
thịt để giữa hai lát bánh mỳ trắng. Họ vừa ăn vừa uống café
nóng. Cô bé đă leo lên ngồi vào ḷng bố.
- Bố mẹ anh đâu? – Cô bé hỏi, ngước đôi mắt xanh nh́n Hawk.
- Anh ấy mồ côi bố mẹ, Carol ạ - Người đàn ông trả lời thay cho
nó – Anh ấy không c̣n cha mẹ nữa, họ đă chết.
Lời giải thích xác định những ǵ Hawk đă lo ngại. Cha nó vẫn là
cha nó, nhưng không c̣n như trước nữa.
- Anh sống ở đâu? – Cô bé tiếp tục hỏi.
- Anh ấy sẽ sống với chúng ta – Cha cô bé giải thích.
- Được, anh Tom Rawlins ạ - Người đàn bà chen lời – Nhưng trước
hết anh sẽ thấy cậu bé cần phải được tắm rửa sạch sẽ. Em sẽ
không ngạc nhiên nếu người nó đầy chấy rận. Đồ đạc của nó ở đâu?
Em sẽ tẩy rửa, giặt sạch sẽ, kể cả quần áo nó đang mặc.
- Thế là tốt, em Vera ạ - Người đàn ông thở dài – Đồ đạc của nó
ở ngoài hiên ḱa. Nhưng sau đó nó cần đồ ấm để mặc.
- Mới đây Katheryn đem đồ cũ của Chad lại để em chuyển cho Hội
phụ nữ. Trong số ấy chắc sẽ có đồ vừa với nó.
- Tốt quá – Người đàn ông nói – Hawk, cháu theo chú. Bây giờ chú
gội đầu cho cháu, sau đó cháu sẽ đi tắm.
Nó gật đầu. Rồi họ đi vào một gian pḥng nhỏ đặt chiếc bồn trắng
có bốn chân. Cha nó đă có lần tả thứ ấy dùng để làm bồn tắm.
Rawlins vặn nước vào và nhắc nó tắm xong th́ mặc đồ để trên bàn
kê cạnh tường. Rồi ông ta để nó một ḿnh ở lại.
V́ hiếm nước nên tắm đối với Hawk luôn là một thứ xa xỉ. Nhưng ở
đây h́nh như họ dư thừa nước. Hawk thích thú thưởng thức việc
tắm rửa kỳ cọ kỹ càng. Tắm xong, nó mặc bộ đồ quá rộng đối với
nó, nhưng sạch sẽ và thơm dễ chịu.
Xong xuôi, nó giúp chú Rawlins khênh tủ ra khỏi một gian pḥng
nhỏ và kê giường. Bây giờ, đây là pḥng của nó.
Buổi tối, nó nhận được quần áo ngủ. Quá nhiều tiếng động quấy
rầy nó.
Khi mặt trời hiện ra trong khung cửa sổ, nó thức dậy mặc quần
áo. Nó t́m áo măng tô của ḿnh ở bên ngoài.
- Ai đấy? – Giọng phụ nữ hỏi và khi người đàn bà nhận ra nó, bà
tiếp lời – Cháu làm ǵ ở đây vào giờ này?
Rawlins xuất hiện ở phía sau bà:
- Cháu định đi đâu vậy Hawk? – Ông ta hỏi.
- Con ngựa của cháu sẽ chết v́ đói khát. Cháu cho nó ăn, cho nó
uống trước khi xe buưt trường tới.
- Cháu đừng lo ǵ cho ngựa. Anh Luther sẽ cho nó ăn uống cùng
với những con ngựa khác – Rawlins nói – Mà trường học đang nghỉ
cơ mà. Hơn nữa, từ nay cháu sẽ theo học ở một trường khác, ở gần
ngay đây thôi. Cháu vào bếp đi, cô Vera sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng.
Hawk ngần ngừ:
- Không việc ǵ cho cháu làm hả chú? – Nó rụt rè hỏi.
- Ư cháu là thế nào? – Rawlins ngạc nhiên.
- Nhiệm vụ của cháu là kiếm củi, xách nước giúp mẹ trên đồng
ngô. Ở đây không cần những việc ấy, v́ nước chảy ra từ ṿi, hơi
ấm tỏa ra từ các ḷ sưởi đốt bằng dầu, c̣n vườn th́ không thấy
đâu cả.
- Chú hiểu – Rawlins nói, thở vào thật sâu – Rồi cháu sẽ có việc
làm. Ăn sáng xong chú định đi đếm đàn gia súc. Cháu có thể đi
cùng.
Sáng ngày thứ ba, Rawlins cử Hawk về nhà báo tin.
- Cháu nói với cô Vera, đầu giờ chiều nay chú phải có mặt trong
thành phố. Cô ấy chuẩn bị bữa ăn trưa vào lúc 11 giờ rưỡi nhé.
Bước lên thềm nhà, nó nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ pḥng
khách. Một giọng là của cô Vera, nhưng cô ấy luôn nói rất tử tế.
Giọng nói kia nó thấy lạ, dịu dàng và trong trẻo như tiếng kêu
của con cú. Nó mở cửa và đau đáu nh́n người phụ nữ mảnh khảnh
ngồi trên sofa. Tóc bà ta màu như lông con hươu mới sinh, trải
thành những lớp sóng buông xuống vai. Bà mặc áo len trắng rộng,
và lạ lùng là mặc quần đàn ông.
- Có phải đây là cậu bé mồ côi, ḍng máu lai mà các bạn đă tiếp
nhận không?
- Đúng, chính nó đấy – Vera nói, h́nh như hơi ngượng nghịu.
- Cháu lại gần đây để cô có thể nh́n cho kỹ - Người đàn bà yêu
cầu nó.
Hawk cảm nhận hương thơm dịu thoáng của bà.
- Bà tỏa hương thơm như ngọn núi đầy hoa hồng dại – Nó ngạc
nhiên th́ thào.
- Cháu tên là ǵ? – Bà hỏi, không để ư ǵ tới lời khen của nó.
- Cháu tên là Hawk, Jim Blue Hawk.
- Cô là Katheryn Faulkner. Điền trang này là của chồng cô. C̣n
đây là con trai cô, Chad Faulkner.
Nó thấy gương mặt bà rạng rỡ và đầy tự hào khi nh́n cậu bé kia.
Và nó thầm khao khát bà cũng nh́n nó như vậy. Hawk quay đầu quan
sát người anh em cùng cha khác mẹ của ḿnh. Cậu ta hơn nó khoảng
bốn tuổi và cao hơn mấy zoll. Tóc cậu ta màu nâu, sẫm hơn màu
tóc mẹ, nhưng cậu ta có đôi mắt nâu của mẹ.
Cô bé Carol ngồi cạnh cậu ta và đang vẽ vào quyển vở vẽ đặt trên
đầu gối.
- Chào cậu – Cậu ta nói tỏ vẻ không quan tâm ǵ – Cậu làm ǵ ở
đây?
Câu hỏi này làm Hawk nhớ tới nhiệm vụ của ḿnh và nó nhắc lại
lời dặn của Rawlins.
Người vợ của cha nó nh́n vào chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ bằng vàng
và đứng dậy:
- Nếu bạn phải chuẩn bị sớm bữa trưa th́ giờ tôi phải đi đây.
Bà mặc vào chiếc áo khoác đệm mút nặng, cổ lông thú. Hawk lắng
nghe giọng nói của bà khi họ tạm biệt nhau. Hương thơm dịu mát
của người phụ nữ c̣n phảng phất đâu đó trong gian pḥng.
Chương 4
Thứ hai là ngày
đến trường đầu tiên của nó. Hawk đứng bên ngoài chờ Rawlins đưa
nó và Carol đến trường. Nh́n thấy cha nó đi ra, Hawk liền chạy
lại phía ông. J.B.Faulkner vận comple thắt tie.
- Cha đi với chúng con đến trường à? – Nó hỏi, khấp khởi mừng
thầm chờ đợi.
- Không con ạ, cha có công việc phải đi về Phoenix.
Những bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần xe. Đó là Katheryn đang
ngạc nhiên nh́n ông.
- Em tưởng anh đang vội lắm cơ mà? – bà hỏi chồng.
Ông lên xe, và bà vẫy tay theo:
- Anh đừng quên tối nay gọi điện cho em đấy nhé!
Một nỗi buồn cô đơn khôn cùng bỗng ập đến trong Hawk.
Hawk cảm thấy rất khó ḥa nhập trong trường học. Sau một kỳ kiểm
tra, người ta xếp nó vào ngồi với học sinh ít tuổi hơn nó. Nó
cũng cao lớn hơn đứa khác và thường đứng riêng rẽ. Chúng thường
thích thú v́ nước da tối màu và tên gọi của nó.
Mặc dù biết ḿnh khác người nhưng thái độ của những đứa khác làm
nó phật ḷng. Nó lao vào công việc. Nó không học để trở nên xuất
sắc hơn đứa khác, mà học v́ muốn biết tất cả.
Khoảng một tháng sau, J.B.Faulkner trở lại điền trang. Hawk đang
trên đường tới chuồng ngựa th́ thấy xe của ông. Nó quên phắt mọi
công việc và ù chạy lại phía ông.
- Cha đă về - Nó hân hoan kêu lên.
- Cha đem cho con cái này – J.B trao cho cậu bé gói quà.
Hawk ngồi phệt xuống đất và mở gói quà. Trong gói là cái áo
những người cao bồi thường mặc. Nó tự hào giơ áo lên cao.
- Cha nghĩ cái áo có thể làm con thích thú – Cha nó nói.
- Anh đi phân phát quà à, anh J.B? – Câu hỏi thách thức vang lên
từ người vợ thứ nhất của ông đang đi quanh xe tiến lại. Đi bên
cạnh bà là đứa con trai. Người anh cùng cha khác mẹ của nó không
học ở cùng trường. Hawk nghe nói cậu ta học ở trường riêng.
Không ai để ư đến cậu ta.
- Chào em Katheryn, chào con trai Chad – Cha nó quay lại để chào
họ - Cha rất vui là cuối tuần này con ở đây, Chad ạ.
- Anh đem ǵ về cho Chad không? – Katheryn nhắc lại câu hỏi của
ḿnh.
Ông ngần ngừ:
- Không có ǵ cả. Chad đă có tất cả mọi thứ gấp hai, gấp ba lần
rồi.
- Có nghĩa là anh mua quà cho cậu bé da đỏ này c̣n không mua ǵ
cho con trai của chúng ḿnh, phải không?
Cha nó thở dài khó khăn:
- Đúng như thế. Chúng ta nên tiếp tục câu chuyện vào một thời
điểm khác. Anh đi đường xa và đang rất mệt.
Người đàn bà mất ngay thái độ cáu giận:
- Tất nhiên rồi. Chad, con vào chuẩn bị cho cha con một cốc
whisky.
Hawk trông theo ba người đi khuất vào trong nhà.
Chẳng bao lâu sau khi cha nó trở về, Hawk nhận thêm công việc
ngoài những việc làm buổi tối của ḿnh, đó là những bài tập về
nhà trước khi đi ngủ.
V́ Carol mới bảy tuổi nên cô bé phải đi ngủ sớm hơn nó. Cô bé
hôn cha mẹ và chúc cha mẹ ngủ ngon. Tối hôm ấy cô bé đứng lại
bên bàn ăn, nơi Hawk vẫn thường ngồi làm bài tập về nhà và hôn
lên má cậu:
- Chúc anh Hawk ngủ ngon – Cô bé vui vẻ nói và chạy lên nhà trên.
Hawk sợ hăi thật sự. Theo phong tục của người Navajos, mọi tiếp
xúc với thành viên khác phái tính trong gia đ́nh bị cấm đoán
nghiêm khắc. Nó nh́n chú Rawlins xem người cha có tức giận v́
con gái hay không, nhưng người đàn ông chỉ mỉm cười.
- Thưa chú, em Carol được phép làm vậy không? – Hawk hỏi, vẫn
không tin.
- Tất nhiên rồi! – Rawlins cười.
Từ câu trả lời này, Hawk chỉ rút ra một kết luận: dù sống trong
nhà Rawlins nhưng nó không được tiếp nhận vào gia đ́nh. Nó cô
đơn!
Suốt mùa đông dài sang tới cả mùa xuân, Hawk ít khi gặp cha. Cha
nó thường xuyên đi Phoenix. Lần nào ông cũng đem quà về cho nó.
Lần th́ con dao díp mới, lần th́ cái thắt lưng da. Hawk không
biết Chad có nhận được ǵ không?
Khi trường học đóng cửa nghỉ hè, nó đă học được nghĩa của các từ
“kẻ vô lại”, “người t́nh” và “con hoang”. Nghe những người chăn
ḅ nói chuyện, nó nhận thấy sự khinh bỉ của họ đối với người da
đỏ.
Dần dần nó cảm thấy cha nó xấu hổ v́ nó là đứa con hoang và v́
mẹ nó là người da đỏ. V́ thế không bao giờ nó gặp riêng cha nó.
Tuần đầu tháng Sáu, Chad về nhà. Những ngày đầu tiên, Hawk ít
gặp cậu ta.
Một buổi chiều tà khi nó vừa dọn xong hai chuồng ngựa, Chad đến.
- Mày có thấy bố tao đâu không? – Chad đi theo Hawk ra tới tận
bể nước.
- Không! – Hawk cúi người khoan khoái uống mấy ngụm nước mát rồi
đổ xô nước cho ngựa.
Chad hỏi:
- Mẹ mày đúng là người Navajos à?
- Đúng thế! – Hawk thấy không có sự khinh thường trên gương mặt
người anh cùng cha khác mẹ.
- Mày có lần nào dự lễ của họ không?
- Có.
- Jess Hanks, cậu bạn học của tao, nói miệng họ ngậm rắn hổ
mang?
- Họ làm việc ấy trong vũ điệu rắn – Hawk giải thích.
- Họ không bị cắn à?
- Thỉnh thoảng – Hawk nhún vai chứng tỏ điều ấy không quan trọng.
Chad chấp nhận và bàng quang nh́n xung quanh.
- Mẹ mày là một con đĩ phải không? Mẹ mày ngủ với bất kỳ ai nếu
bố tao muốn, phải không?
- Mẹ tao là vợ thứ hai của ông ấy. Bà chỉ ngủ với ông ấy!
Chad ph́ cười:
- Vợ thứ hai của ông ấy? Cùng một lúc người đàn ông chỉ có thể
có một vợ. Ông ấy là vợ chồng với mẹ ta. Nếu mẹ mày ngủ với bố
tao th́ mẹ mày là một con đĩ!
Giận dữ làm Hawk quên hết mọi sự thận trọng. Chad to lớn hơn,
lớn tuổi hơn và khỏe hơn, hơn nữa là anh cùng cha khác mẹ với
nó. Nó lao vào cậu ta. Cuộc tấn công bất ngờ làm Chad ngă nhào
xuống đất. Hai đứa vật lộn trong bụi rác bẩn thỉu. Nhưng Chad
nhanh chóng giành được ưu thế. Cậu ta bẻ ngoặt tay Hawk ra sau
lưng, ngồi lên lưng nó và ấn đầu nó xuống đất rác bẩn thỉu.
- Mày chịu thua chưa? – Chad nín thở hỏi. Khi không nhận được
câu trả lời, nó ấn mạnh cánh tay bị giữ chặt sau lưng của Hawk –
Mày chịu hàng chưa?
Hawk mím chặt môi, nghiến răng chịu đựng, không hé ra nửa lời.
- Chuyện ǵ vậy? – Giọng nói sẵng của J.B nới lỏng tay giữ của
Chad.
Chad đứng dậy ngay lập tức và Hawk được giải thoát. Một đôi tay
to lớn giúp nó đứng lên, rồi người cha lau vết bẩn trên mặt con
trai.
- Cháu có làm sao không?
Hawk cụp mắt nh́n xuống, lắc đầu.
- Chad, con vào nhà đi – Bố nó ra lệnh.
- Con không gây sự, chính nó khởi sự - Chad chỉ tay về phía Hawk
tố cáo.
- Bố không cần biết ai đă gây sự. Bố muốn con đi vào nhà.
Chad tuân lệnh.
- V́ sao các con đánh lộn nhau? – Cha nó hỏi khi Chad đă đi khỏi.
Hawk ngẩng đầu nh́n cha nó với đôi mắt xanh lạnh lùng:
- Cha mẹ đă lấy nhau rồi, phải không?
Nỗi đau khổ làm gương mặt cha nó tối sầm lại:
- Phải, con ạ. Theo phong tục của bộ tộc th́ cha mẹ đă lấy nhau.
- Nhưng đối với người da trắng th́ không phải như thế, đúng
không cha?
- Đúng thế!
- Tại sao cha làm vậy?
- V́ cha yêu mẹ con, chính v́ thế, cha tôn trọng và chấp nhận
cách sống của mẹ con. Trong trái tim cha, Bông Hoa Trắng là vợ
cha – Cha nó quả quyết.
- Sao cha đă không cưới mẹ như thông lệ ở chỗ người da trắng? –
Hawk chưa chịu thôi.
- Con hăy xem, Hawk ạ. Nếu ở đây mẹ con sẽ không hạnh phúc. Nếu
cha lấy mẹ th́ đây sẽ là nhà của mẹ con.
Nó hiểu được những lời chân thật của cha nó.
- Con là con trai của cha, tại sao con không sống trong nhà của
cha?
- Không được con ạ! – Cha nó giải thích, lắc đầu tuyệt vọng –
Nếu sống trong nhà của cha, mọi cái sẽ không hay hơn nữa đối với
con.
- V́ họ sẽ gọi con là “kẻ vô lại” hay sao? – Hawk phỏng đoán. Nó
nói ra từ này mà không có cảm giác ǵ.
- Đúng thế! Giờ con hiểu v́ sao cha không muốn con phải đau khổ
thêm.
- Cha có lo ngại việc họ nghĩ về con hay nghĩ về cha như thế nào
không? – Nó tiếp tục hỏi.
Cảm giác có lỗi làm cha nó tái nhợt:
- Hawk, con hăy hiểu cha. Chuyện này c̣n liên quan đến nhiều
người chứ không chỉ có con và cha. Cha phải lưu tâm tới cô
Katheryn và Chad. Con có chỗ ở tốt, con nhận được sự giáo dục
tốt nhất. Rồi sẽ đến lúc con có thể tham dự vào công chuyện của
cha.
Hawk nh́n cha nó với con mắt xanh mất hết cái hồ hởi, vui mừng.
Nó phát hiện ra phần mềm yếu trong tính cách của cha nó. Nó
không ảo tưởng nhưng cũng không thấy cay đắng. Nó chậm chạp quay
người bước đi, một ḿnh cô đơn.
Chương 5
Khi Hawk học năm
cuối cùng trung học, cha anh nói với anh rằng mùa thu anh sẽ học
Đại học ở một trường đại học miền Đông đất nước.
Cha anh quyết định lựa chọn. Đến lúc ấy anh đi, không phản đối
ǵ. Chỉ Carol, bây giờ đă trở thành cô thiếu nữ mảnh khảnh, mắt
ngấn lệ khi anh ra đi.
Dù lần nào về Hawk cũng gặp cha, nhưng quan hệ giữa họ giờ rất
lỏng lẻo. Những khi bên nhau, hai người thường nói về điền
trang, về trường học, hoặc về công chuyện làm ăn của cha anh ở
Phoenix.
Về hoạt động của J.B lưu truyền nhiều tin đồn khó h́nh dung
được. H́nh như ông sử dụng thời gian vào việc mua những vùng đất
đai rộng lớn, một phần trong đó lại bán đi với lời lăi cao, phần
khác cho thuê, cho xây các công tŕnh. Ông kinh doanh với những
đồn điền trồng chanh, mua cổ phần của các mỏ đồng. Người ta nói,
cả Arizona sẽ thuộc về J.B.Faulkner trước khi ông về hầu Chúa.
Học ở trường đại học tổng hợp, mùa hè nào Hawk cũng về điền
trang để làm việc. V́ không nề hà bất cứ việc ǵ và làm tất cả
những công việc bẩn thỉu, anh dần được những người chăn ḅ nể
trọng. Nhưng vẫn c̣n một chướng ngại vật không vượt qua được:
anh là đứa con vô lại, đứa con hoang của một nhà đại triệu phú.
Những người chăn ḅ không bao giờ quên điều ấy. Anh chơi được
với nhiều người trong số họ, nhưng không t́m thấy một người bạn
thật sự.
Cha anh cho phép anh mùa hè được ở hai tuần với họ hàng thân
thích của mẹ anh. Suốt thời gian này, anh sống hoàn toàn theo
những phong tục bộ tộc, tôn trọng những lời khuyên và sự kiêng
kỵ của họ. Anh ngồi cùng với đám thanh niên của bộ tộc trong nhà
hầm nóng bức, cùng họ hát ca những bài hát cổ xưa và lắng nghe
những câu chuyện của họ bên bếp lửa tối tối đă đốt lên.
Sáng hôm ấy, anh tạm biệt gia đ́nh mẹ ḿnh. Mặt trời tháng Tám
thiêu đốt tới tận chiều tối. Mây đêm đă phủ buông khi xe anh về
tới điền trang. Trong nhà chính đang ồn ào nhộn nhịp. Chad trở
về, người ta tổ chức hội hè chào đón con trai và là kẻ thừa kế
của Faulkner.
Hawk tắm rửa, thay quần áo. Nửa giờ sau anh cũng tới dự tiệc.
- Con đă về! – Cha anh chào đón anh.
- Vâng – Hawk gật đầu và uống một ngụm bia – Chú Chân Cong gửi
lời hỏi thăm cha – Ánh mắt của anh hướng về phía người anh cùng
cha khác mẹ - Rơ ràng Chad rất thích thú việc trở về đây – Anh
nhận xét.
- Hôm nay ăn mừng nó. Cha đă nói với nó rằng nó sẽ đảm nhận công
ty kinh doanh bất động sản ở Phoenix.
Tin này không ngạc nhiên đối với Hawk. Anh cũng biết một ngày
nào đó, Chad sẽ tham gia vào công việc kinh doanh của bố.
- Sang năm con sẽ tốt nghiệp – Cha anh nói – Hiện nay đang có xu
hướng người của các dân tộc thiểu số làm việc trong chính phủ.
Cha sẽ lo liệu cho con một địa vị cao trong bộ máy nhà nước.
Hawk nghe thấy sự hài ḷng trong giọng nói của cha. Dự định này
mang lại hai khía cạnh thực tiễn. Cha anh mua cho anh ảnh hưởng
của một địa vị cao trong chính phủ, và như vậy sẽ che phủ được
nguồn gốc không minh bạch của anh. Đồng thời ông sẽ có thành
viên trong gia đ́nh ở địa vị với nhiều ảnh hưởng.
Hawk ngửi thấy mùi hương hoa hồng dại. Katheryn và Chad hiện ra.
- Đây là một bữa tiệc, anh J.B ạ - Bà nói – Anh không nên tách
ḿnh ra như thế.
Katheryn cho phép Hawk tồn tại bên ŕa gia đ́nh bà, nhưng ghen
tuông ngăn cản mọi sự xích gần lại nhau.
- Chào anh Chad, chúc mừng anh, J.B vừa cho em biết tin mới ấy!
- Anh đưa tay ra cho người anh cùng cha khác mẹ.
- Cảm ơn em – Chad nói và quay về phía bố ḿnh.
Hawk bị loại trừ ra khỏi mọi cuộc nói chuyện. Anh quay người đặt
cốc bia xuống. Tiếng vải sột xoạt bên anh và anh thấy Carol ở
ngay bên cạnh. Bộ váy trắng đoan trang tạo thành nét đối lập lạ
kỳ với cái nh́n quyến rũ từ đôi mắt xanh của cô. Hai tuần sống
biệt lập thức dậy trong Hawk những khao khát, h́nh ảnh Carol lúc
này làm anh thèm muốn.
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, mệt mỏi:
- Đă khuya thế rồi, em không nghĩ anh sẽ tới.
- Anh vừa về đến đây – Anh giải thích về việc đến muộn, nhưng
không xin lỗi ǵ cả - Thực ra em không nhớ và t́m anh khi anh
Chad đáng yêu của em đang ở đây – Hawk trêu chọc.
- Anh Chad cho rằng em rất đẹp – Cô đáp lại.
Về điểm này anh nhất trí với người anh cùng cha khác mẹ. Mùa hè
năm ngoái, Carol từ một cô bé đă trở thành thiếu nữ. Cái mũm mĩm
của đứa trẻ con biến mất để dành cho bộ ngực no tṛn, eo lưng
hẹp và đôi mông lượn sóng. Mùa hè năm nay lại khác, trong ánh
mắt của cô, trong nụ cười mỉm của cô chứa đựng lời mời mọc. Giá
không phải là người đầu tiên th́ anh cũng chẳng bận tâm ǵ.
Người Navajos không đánh giá cái trinh tiết nghiêm khắc như
những người da trắng.
- Anh không thấy em đẹp sao? – Cô thách thức anh.
- Em biết em đẹp lắm cơ mà – Anh nhẹ nhàng trả lời.
- Nhưng anh vẫn có thể nói với em được điều đó – Cô nói, giả vờ
bị tự ái và bỏ đi khỏi để dành toàn bộ sự quan tâm cho Chad suốt
từ lúc ấy đến khi bữa tiệc tàn.
Hai ngày sau, Hawk ở ngoài cánh đồng. Anh cưỡi ngựa tới một cái
cối xay gió, xuống ngựa và kiểm tra máy bơm. Máy bơm hoạt động
tốt, anh nghỉ chốc lát và ngắm cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp xung
quanh. Đất trời như tṛ chuyện với anh, và anh cảm nhận những bí
mật của nó.
Lúc này ánh mặt trời như đổ lửa từ trên cao, anh thấy có ǵ
chuyển động từ xa. Một kỵ sĩ đang đi lại phía anh. Đó là Carol.
Mái tóc màu nâu sáng dài của cô buông phủ xuống lưng. Mười tám
tuổi, cô đă thành người phụ nữ phát triển hoàn thiện, biết cách
gây băo tố trong ḍng máu của người đàn ông.
- Cuối cùng em đă t́m thấy anh – Cô nói, thở hổn hển.
- Anh mất đi đâu à? – Anh châm chọc.
Cô nhăn cái mũi nhỏ xinh:
- Mẹ bảo em nhắc anh nhớ rằng hôm nay chúng ta được mời tới ăn
tối tại ngôi nhà chính. Anh phải về nhà cho sớm.
- Anh không quên đâu – Anh nói và vuốt ve con ngựa.
- Anh Hawk, những khi anh dùng rất nhiều thời gian cưỡi ngựa một
ḿnh. Em không biết cái ǵ ngoài này đă giữ anh lại? – Carol th́
thầm.
- Em hăy nh́n xung quanh xem, Carol ạ - Anh trả lời – Đây là quê
hương anh, là vùng đất đă sản sinh ra anh. Hai tuần nữa anh lại
phải về phương Đông, nhưng đó sẽ là lần cuối cùng. Mùa xuân tới,
khi anh trở về, anh sẽ ở đây vĩnh viễn.
- Thế c̣n thi tốt nghiệp của anh th́ sao?
Nghe cô hỏi, anh quay người ngắm cô, máu trong người nóng rực v́
khao khát.
- Anh biết J.B sẽ kiếm cho anh chỗ làm việc rồi chứ ǵ. Anh Chad
đă được nhận lănh đạo công ty liên doanh bất động sản. Anh….
Hawk nhấc cô khỏi yên ngựa. Tay anh trượt dọc người cô khi đặt
cô xuống đất. Anh thấy mắt cô rực sáng long lanh.
- Anh có nghĩ J.B sẽ giao điền trang này cho anh không?
- Tại sao ông ấy lại làm thế? Bố em quản lư điền trang rất tuyệt
cơ mà!?
- Em phải về - Đột nhiên cô nói – Em đến đây chỉ là chuyển lời
mẹ nhắc anh.
Một nụ cuời mỉm thoáng qua trên gương mặt anh:
- Đấy là lư do duy nhất của em đến đây hay sao?
Cô dùng loại nước hoa giống của Katheryn. Hương hoa hồng dại phủ
trùm lên người anh.
- Tất nhiên rồi – Cô đáp lại.
Anh cúi người xuống cô. Cô hé môi như theo bản năng và hướng về
anh. Anh tḥ tay vào túi yên ngựa của cô.
- Nếu lư do duy nhất là chuyển lời nhắn của mẹ em cho anh, th́
tại sao em lại cởi áo lót ra?
Cô quay phắt đầu lại khi nh́n thấy cái áo lót trắng trong tay
anh. Hawk kích thích cô gái với nhận thức cô cũng khao khát ḿnh
như ḿnh khao khát cô.
- Anh xấu lắm, anh Hawk ạ - Cô tức giận mắng anh và giật cái áo
lót khỏi tay anh.
Cô xô vào đánh anh nhưng anh đón bắt tay cô trước khi bị đập
trúng. Anh kéo cô về phía ḿnh và hôn cô. Ngay lập tức, anh nhận
được sự đáp lại hoang dại, đói khát cho cái hôn của ḿnh.
Cô ép sát người người vào anh. Sự đam mê cuộn sóng nóng bỏng và
bất kham trong hai người. Cái nóng bỏng lan truyền khắp người
Hawk, nhưng anh không vội vàng. Anh sẽ chiếm đoạt cô theo cách
của ḿnh và không để Carol bị kích động. Anh cảm thấy không có
tội. T́nh dục và cơm thèm khát được ân ái là những việc tự
nhiên, tự nhiên như cuộc sống và cái chết. V́ thế anh không được
làm cho cô thất vọng!
Tay cô vuốt ve mặt anh, chải vào mái tóc dày của anh trong khi
cô hôn dồn dập vào má, cằm và trán anh. Hawk kiên tŕ cởi từng
cúc áo cô.
- Ở đây trống trải quá – Cô th́ thầm khi tay anh tuột áo khỏi
vai cô – Nếu ai nh́n thấy chúng ta th́ sao?
Hawk không trả lời mà cởi hẳn áo cô và trải nó xuống đất. Rồi
anh đứng dậy, cởi áo ḿnh trải xuống cạnh áo cô. Như thế hai
người đă có một cái giường trên nền cỏ đá, gai góc. Anh nằm
xuống cạnh cô.
- Anh có thấy cơ thể em tuyệt vời không? – Cô hỏi khi thấy anh
ngắm nh́n hồi lâu, tiếng cô hổn hển v́ bị kích thích.
Anh nằm dài bên cạnh cô:
- Có em ạ! – Tay anh vuốt làn bụng phẳng của cô ngược lên một
bên ngực – Anh h́nh dung ngực em to và đầy nặng sữa, rồi có đứa
trẻ con ngậm vào đó bú – Ngón tay cái của anh ấn đầu vú cô và
xoa cho tới khi nó cứng lại. Rồi tay anh cài vào tóc cô – Tóc em
bóng mượt và lấp lánh như ánh sao trời – Anh nói – Sờ vào như
chạm vào lụa. Mắt em có màu đá Sie….
- Đá Sie… thế nào? – Carol th́ thầm, khoan khoái thưởng thức lời
khen của anh.
- Người Navajos cho rằng mọi thứ đều có đôi, giống đực và giống
cái – Anh hôn lên cổ cô, tay thám hiểm cơ thể cô – Có hai màu
xanh. Mày xanh đậm là đá Er, màu xanh nhạt là đá Sie. Mắt em
long lanh màu ấy!
Tay anh khéo léo tháo thắt lưng cô và kéo khóa xuống. Anh thấy
cô đang bị kích thích cao độ, anh nằm phủ lên cô.
- Em cũng như những đứa khác phải không? Em đă bị kích thích rồi
khi nghĩ sẽ được ngủ với một kẻ “hoang dại cao thượng”?
Cô không để ư đến sự đùa bỡn của anh, mà chỉ cảm thấy thích thú
về việc ấy. Anh đưa tay cô quá đầu trên mặt đất và cô run rẩy
dưới cơ thể anh, mắt cô long lanh.
Carol không trả lời. Đôi mắt ướt của cô nói với anh tất cả và
anh muốn uống hút nó. Thân thể cô nở bừng chào đón anh, những
tiếng kêu thèm khát khẽ thoát từ họng cô.
Hawk ư thức được sự khác biệt giữa làn da như lụa trắng của cô
và cơ thể sẫm màu của ḿnh, nhưng rồi anh quên bẵng ngay bởi
những nhịp đẩy lắc của mông cô. Anh chờ cô đạt đến điểm thỏa măn
cực độ khi móng tay cô như khoan vào lưng anh. Lúc một tiếng kêu
bật ra từ miệng cô, anh cảm thấy cơn rùng ḿnh thỏa măn lan
truyền khắp người.
Anh nằm im một lúc rồi lăn người xuống bên cạnh cô. Trống ngực
anh nện th́nh thịch và hơi thở đứt quăng. Carol áp sát người vào
anh, tay cô đặt lên ngực anh như thể để chiếm giữ.
- Anh Hawk, anh nói yêu em đi! – Cô nói, giọng khàn khàn.
Môi cô c̣n mọng v́ những cái hôn của anh, thân thể cô c̣n nóng
bởi cái nóng trong cơ thể anh.
- T́nh yêu là ǵ? – Anh mỉm cười đùa bỡn – Người Navajos không
tin vào t́nh yêu lăng mạn như những người da trắng.
- Vậy người Navajos chọn vợ như thế nào? – Carol cười.
- Bằng cách anh ta xem xét người vợ tương lai có những khả năng
anh ta cần hay không? Tất nhiên người vợ phải biết nấu ăn và tổ
chức nội trợ trong gia đ́nh. Người chồng phải có sự thích thú về
t́nh dục với người vợ. Người vợ phải khỏe mạnh để có thể làm
việc được với chồng và nuôi dạy con khôn lớn.
Tất cả những cái này anh thấy có trong Carol, nhưng giờ không
phải lúc lấy cô làm vợ. Sang năm sau khi tốt nghiệp, anh sẵn
sàng cưới cô.
- Đàn ông ai cũng thế - Cô chống đối –Nấu nướng quét dọn và sinh
con, đó không phải là tất cả những ǵ em chờ đợi ở cuộc sống
này.
Anh đọc trong mắt cô và biết cô nghĩ tới Katheryn Faulkner,
người mẹ của công ty Phoenix, thân ḿnh mảnh dẻ nhưng trí tuệ
hơn người.
- Đàn ông ai cũng thế? Người Navajos mang h́nh thái xă hội mẫu
hệ. Ngoài quần áo và yên cương, người chồng không có ǵ cả. Tất
cả những thứ khác: đất đai, nhà cửa và gia súc thuộc về người vợ
- Hawk giải thích, khẽ mỉm cười.
- Nghe đă khá hơn đấy – Cô nói.
Anh bật dậy, vơ vội quần áo:
- Mặc quần áo vào đi em, có người đến đấy.
Đó là một mệnh lệnh!
- Ối trời ơi – Carol kêu lên, vội mặc quần áo.
Trước khi mấy người cưỡi ngựa tiến lại gần, Hawk đă nhận ra họ.
Chương 6
Hai người đàn
ông là công nhân trong điền trang, Bill Short và Luuther Wilcox.
C̣n người ngồi thẳng đuỗn trên lưng ngựa là Chad Faulkner, anh
ta đi ngựa bên cạnh Tom Rawlins. Hawk nhận ra nói dối hoặc thanh
minh với Tom Rawlins chẳng có ích ǵ, chắc chắn chú ấy đă nh́n
thấy quá đủ rồi. Nếu Rawlins có điểm yếu th́ đó là con gái của
ông ta. Dưới con mắt của ông ta, cô gái không thể làm được điều
ǵ xấu. Hawk biết rằng chuyện này sẽ đảo lộn hoàn toàn kế hoạch
của ḿnh. Ngay trong mùa hè này anh phải cưới Carol. Hawk kính
nể người đàn ông đă tiếp nhận anh, dạy cho anh tất cả những hiểu
biết về gia súc và điền trang.
Nhưng lúc này gương mặt lạnh lùng, tức giận của người đàn ông
không biểu lộ sự b́nh thản lắng nghe mọi lời giải thích.
- Chuyện ǵ ở đây thế này? – Rawlins gầm lên – Mày đă làm ǵ với
đứa con gái bé bỏng của tao?
Hawk đă chuẩn bị đối phó với những cơn tức giận như vậy, làm như
không để ư tới:
- Chú Tom ạ, cháu… - Anh không có cơ hội nói ra hết.
- Bố ơi, con không muốn! – Carol ̣a lên nức nở - Anh ấy cưỡng
hiếp con. Anh ấy làm con đau quá!
Hawk như bị sét đánh, lặng người nh́n cô. Nước mắt chảy tràn hai
bên má cô, cô đỏ mặt v́ xấu hổ, dây choàng áo lót trắng của cô
buông lỏng khỏi vai, cô cố giữ dây lại và giấu trong áo sơmi.
Hawk cảm thấy rất khó chịu khi bị lừa dối.
- Tao đă đối xử với mày như đối với đứa con đẻ, đồ khốn nạn! –
Rawlins nghiến răng, gần như nghẹt thở v́ tức giận – Và mày đă
trả ơn bằng cách cưỡng hiếp con gái tao.
Hawk lùi lại nhưng không c̣n cơ hội để nói thêm một lời. Một quả
đấm thép đánh trúng bụng, hất bổng anh lên không. Miếng đ̣n thứ
hai đánh trúng cằm và giáng anh xuống đất. Đầu anh đau như bị
xuyên thủng.
Khi Hawk quỳ gượng dậy được, anh thấy Carol chạy về phía Chad.
Một quả đấm mới đẩy anh ngă dúi xuống, mũi ủng đá tới tấp vào
sườn anh, hất anh lăn đi lăn lại. Nhưng anh c̣n gượng quỳ dậy
được lần nữa. Rồi t́nh h́nh c̣n xấu hơn trước. Anh cảm giác như
bị hai người đàn ông giữ chặt, và Rawlins đấm đá tới tấp vào
người anh. Quả đấm của ông ta như búa tạ đập vào mặt anh, cổ
anh, trúng khắp mọi nơi. Hawk không nh́n thấy ǵ nữa, anh thấy
bất lực, mọi sức lực mất dần. Những miếng đ̣n khác tiếp tục
giáng vào anh, dây thừng quất xoắn vào người anh.
- Nó xỉu rồi, sếp ạ - Luther Wilcox nói.
- Dựng nó dậy! – Rawlins vẫn sôi sục v́ căm giận, nhăn mặt nói.
- Ông không được giết nó, thưa sếp. Trời ơi, nó là… - Ánh mắt
anh hướng về Chad. Anh lựa lời để nói, v́ không muốn là người
đầu tiên lưu ư về mối liên hệ máu mủ này.
Bill cũng cho rằng Rawlins không được phép quá tay đối với Hawk.
Anh đă nhiều lần nh́n thấy cô con gái của Rawlins cùng cưỡi ngựa
với Hawk. Nếu Hawk tận dụng cơ hội tốt th́ rất có thể v́ cô gái
đă thúc đẩy anh. Anh không tin Hawk là người đàn ông duy nhất
trong đời cô gái. Hơn hết mọi cái, phải tính đến phản ứng của
J.B nếu Hawk bị giết chết.
Họ để Hawk ngă nhào xuống, thân thể anh lăn lộn trong bụi.
Rawlins đưa mắt nh́n con gái. Với sự giúp đỡ của Chad, cô đă mặc
áo. Tay Chad choàng ôm lấy cô, tạo cho cô sự bảo vệ, che chở và
chỗ dựa. Cô giấu mặt ḿnh trong áo anh ta, ngón tay cô bấu chặt
lấy anh ta.
- Giữ chặt lấy em, anh Chad! – Cô th́ thầm.
- Em đợi ở đây – Chad dịu dàng bảo – Anh chỉ đi t́m lại thật
nhanh con ngựa của em.
Con ngựa nâu Hawk cưỡi nhếch mơm hí khi năm người cưỡi ngựa
phóng đi. Không ai ngoái đầu nh́n lại.
Khi Hawk tỉnh lại, màn đêm đă buông xuống từ lâu. Không gian
lạnh lẽo lấp lánh đầy ánh sao. Mọi cái chao đảo, mờ nḥe. Lúc
đầu anh không hiểu ḿnh nằm ở đâu và v́ sao lại nằm trên mặt
đất. Rồi anh gượng đứng dậy, cái đau như dao sắc xén vào người
anh. Anh nhận ra xương sườn bị gẫy. Anh lảo đảo đứng dậy, đầu
đau như búa bổ. Mặt anh sưng tấy, da toác tứa máu. Mũi cũng bị
dập. Mí mắt sưng phồng, chỉ hé mở được tư chút. Chỗ nào trên
người cũng đau ê ẩm, miệng anh khô rang. Hawk thử liếm môi, anh
thấy có bụi bẩn, máu và mồ hôi mặn chát. Hawk thấy con ngựa của
ḿnh ở cách đó mấy bước. Anh khật khưỡng đi lại phía nó.
Anh nắm yên cương, con ngựa bước lùi lại v́ mùi máu tanh toát ra
từ người anh. Hawk vỗ về, vuốt ve con ngựa rồi nói với nó bằng
ngôn ngữ của người Navajos. Phải dùng hết sức lực anh mới trèo
lên được lưng ngựa. Tay nắm chặt chuôi yên ngựa, anh để mặc nó
tự t́m đường trở về.
Lúc con ngựa dừng lại, anh biết cả hai đă về tới chuồng. Anh t́m
cách xuống ngựa sao cho đỡ đau nhất.
- Hawk! – Ai đó gọi, phải lát sau anh mới nhận ra giọng nói của
cha anh – Cha nghe nói có ẩu đả và đang định đi t́m con. Ối trời
ơi, con bị sao thế này? Chúng ta đưa con đến bác sĩ th́ hơn.
Frank Petro đâu, đến đây giúp tôi – Ông kêu lên.
- Không! – Hawk phản đối – Bác sĩ cũng không giúp được ǵ trong
trường hợp bị dập mũi và găy xương sườn – Ngoài những thứ ấy ra,
anh không bị ǵ nữa cả.
- Cha sẽ nói chuyện với chú Tom để giải quyết ổn thỏa việc này –
J.B nói.
Hawk nh́n cha cầu khẩn:
- Cách đây rất lâu, cha đă nói với con rằng con phải tự giải
quyết mọi việc liên quan đến ḿnh. Con không cần sự giúp đỡ của
cha. Tự con sẽ giải quyết xong với chú Rawlins.
- Trong t́nh h́nh hiện nay, tốt nhất là con trở về trường ngay –
Cha anh nói, mặt ông tái nhợt.
Hawk gượng mỉm cười, miệng anh rất đau:
- Đi khỏi đây ư? Người Navajos làm việc ấy sao, thưa cha? Con
dám đánh cuộc là cả cha, chú Tom và Carol đều muốn như vậy. Có
thể cha không thích con trở lại hơn, con sẽ làm cho mọi người dễ
dàng hơn, phải không cha? Nhưng con không đi đâu hết! – Hawk nói
chắc như vậy – Từ nay trở đi con sẽ làm những ǵ con muốn. Nếu
cha không thích, không chấp nhận th́ mặc kệ cha!
Hawk lần bước đi. Tiếng ŕ rầm bàn tán của những người chăn ḅ
bám theo anh, c̣n người cha im lặng.
Cửa sổ nhà Rawlins vẫn sáng ánh đèn. Mười một năm qua đây đă là
quê hương của anh. Bước vào sân sau, anh nh́n thấy mặt ḿnh
trong gương ở bồn rửa mặt. Da mặt tím bầm, sưng tấy và rách khá
nhiều chỗ, giống như mặt của một con quỷ với bộ tóc đen nhánh.
Tom Rawlins ngồi bên bàn ăn, nh́n anh chằm chặp.
- Cháu về lấy mấy thứ đồ - Hawk nói.
- Lấy rồi cút đi – Tom gầm gừ.
- Chú biết cháu, chú Tom ạ. Chú biết cháu không bao giờ dùng vũ
lực với con gái chú cả. Đúng là chú nuôi dạy cháu như đứa con
trai của chú, nhưng chú không hề muốn cháu là con rể. Cái ǵ đă
làm chú tức giận như vậy hả chú Tom? Hay là v́ ư nghĩ con gái
chú lấy một kẻ nửa da trắng, nửa da đỏ, hay lấy đứa con hoang
của J.B? – Giọng Hawk như thách thức.
Vera Rawlins xuất hiện và rụt lại ngay khi thấy Hawk, nhưng anh
đă nói tiếp:
- Vả lại, cháu không phải là người đầu tiên của con gái cô chú.
Mặc dầu phải công nhận rằng nếu cô ấy c̣n trinh tiết th́ điều đó
cũng không ngăn cản cháu.
Anh đi về gian pḥng nhỏ của ḿnh và trải tấm chăn đệm lên
giường. Đó là tấm chăn đệm anh mang theo cách đây mười một năm.
Tiếng động khẽ bên ngoài làm cho anh dừng lại nghe ngóng. Cánh
cửa khẽ mở, chỉ có một người muốn gặp anh mà không muốn ai để ư
thấy: Carol.
- Anh Hawk, em rất lấy làm tiếc – Cô th́ thầm xin lỗi anh – Em
không hiểu v́ sao đă nói vậy. Em… em sợ hăi quá! Anh phải tin
em, bố mẹ em sẽ giết chết em nếu thấy em ở đây.
Anh từ từ quay người nh́n cô. Mắt cô tṛn xoe v́ sợ hăi.
- Trông anh đẹp lắm phải không?
- Xin anh tha lỗi cho em! – Cô lẩm bẩm, không dám nh́n anh một
lần nữa.
Đối với anh, đoạn đường đến khu nhà ở của công nhân rất dài.
Chân anh nặng như ch́. Khi anh bước vào, mọi câu chuyện tắt
ngấm. Hawk quá mệt mỏi và quá đau đớn nên không nhận ra những
ánh mắt đang dán vào ḿnh. Con mắt sưng tấy của anh nhận ra một
chỗ nghỉ c̣n để trống và anh nằm xuống, để túi đồ xuống đất.
Anh ngủ li b́ 36 tiếng liền, lấy lại sức khỏe trong giấc ngủ.
Khi anh tỉnh dậy, những vết máu đă được lau sạch, suờn đă được
băng bó và một cái cốc bốc khói để bên cạnh. Anh nhận ra gương
mặt của Luther Wilcox.
- Cái ǵ đây, thuốc độc à? – Giọng Hawk khàn khàn, cơ bắp cứng
lại khi anh thử cử động.
- Cậu có định ở tạm chỗ các anh không? – Luther hỏi.
- Tôi cuốn gói đi th́ hơn.
- Không cần phải thế - Luther làm anh yên ḷng – Carol đă xa
rồi. Cô ấy sống một thời gian với nhà Faulkner ở Phoenix.
Ba ngày sau, Hawk buộc yên ngựa đi vào núi. Anh sống một tháng
với họ hàng thân thích của ḿnh. Khi trở về, anh lại đến ở trong
lán của những người công nhân. Sáng sáng anh cưỡi ngựa đi với
họ, làm công việc của họ và sống với họ. Rawlins không bao giờ
ra lệnh cho anh, và không hề để ư đến công việc Hawk làm, nhưng
con mắt ông bùng cháy lửa căm giận mỗi khi họ gặp nhau.
Hai tháng sau ngày bị đánh đập như vậy, Hawk nghe tin Chad và
Carol cưới nhau. Tin đó chẳng có ư nghĩa ǵ với anh.
Bảy tháng sau, cô đem lại cuộc sống cho một cậu bé. Đứa bé được
đặt tên là John Buchanan Faulkner, theo tên ông nó.
Chương 7
Bầu trời thành
phố Phoenix đầy mây đen, mưa như trút nước. Giao thông trên
đường phố lúc 6 giờ tối tắc nghẽn. Cái gạt nước chiếc xe
Volkswagen không quét sạch nổi ḍng nước đang tuôn xuống.
Sau tay lái, Lana Marshall tập trung cao độ vào giao thông trên
đường. Cô nghĩ người bản xứ nói mưa giông đột ngột có thể gây
ngập úng. Nhưng cô không tin. Tất cả khô cằn và bụi bặm tới mức
không thể tưởng tượng được nổi có thể có mưa lớn đến vậy. Bây
giờ th́ cô biết rơ hơn.
Nếu kéo kính cửa sổ xuống th́ nước mưa sẽ xối vào. Đây không
phải là lần đầu tiên cô muốn có hệ thống điều ḥa trong xe. Ở
thành phố Denver trang bị như vậy thật là xa xỉ, nhưng ở đây, ở
Arizona cô đă thấy nhiều cái cần thiết đến đơn giản. Cô cởi bớt
hai cái nút áo trên của bộ y phục trắng và bật quạt máy. C̣n năm
dặm nữa mới tới lối rẽ. Sau đó cô c̣n phải đi vài dặm nữa mới về
tới nhà.
Trên đường, phía tay phải cô nhấp nháy đèn báo hiệu tai nạn của
một chiếc xe đỗ ở đó. Giây lát sau, đèn pha ô tô của cô chiếu
sáng một chiếc xe tải màu vàng đỗ bên lề đường. Khi cô chuẩn bị
vượt lên, người lái xe chiếc xe vàng bước xuống xe. Lana nh́n ra
đó là một người đàn ông vạm vỡ, vai rộng, mặc áo khoác nâu, tóc
bạc uốn cong nhô ra dưới chiếc mũ cao bồi. Bên thành xe tải ghi
ḍng chữ Falcon Constructions và dấu hiệu của công ty là h́nh
một con chim. Người đàn ông đi ngược chiều mưa.
Lana ngần ngừ chốc lát. Khi đi ngang tới ông, cô dừng lại quay
kính cửa sổ xuống và hỏi:
- Bác có cần tôi cho đi cùng không?
Người đàn ông ngạc nhiên dừng lại, cúi xuống cửa xe, nước mưa
chảy xuống từ mũ ông. Dưới đôi mi xám cô nhận ra đôi mắt xanh
biếc. Thời gian và năm tháng đă để lại trên gương mặt sạm nắng
mặt trời của ông những nếp nhăn nhỏ sâu.
- Bác lên xe đi – Cô vui vẻ mỉm cười mời ông.
Ông ngần ngừ trong chốc lát và mở cửa xe bước lên.
- Cảm ơn cô – Giọng nói lịch sự hoàn toàn trái ngược với vẻ
ngoài của ông.
- Ở ngoài mưa to lắm, bác bị ướt thấm tận da c̣n ǵ – Lana nói.
Có cái ǵ ở người đàn ông này làm cô nghĩ tới ông già Noel tốt
bụng.
Ông quay về phía cô:
- Bố mẹ cô không dạy cô đừng cho ai đi nhờ dọc đường à? Đó là
điều nguy hiểm đối với một cô gái trẻ.
Lana cười:
- Có chứ, bố mẹ cháu bảo đề pḥng những người xin đi nhờ và đàn
ông lạ - Cô nói – Nhưng cũng kể cho cháu nghe câu chuyện về
những cứu nhân tốt bụng. Cháu thích câu chuyện đó hơn. Xe bác
làm sao vậy?
- Bác nghĩ bugi bị ướt.
Lana nh́n đèn đường màu xanh báo hiệu lối rẽ tới:
- Cháu không biết ở đây có trạm xăng không, nhưng ở lối rẽ th́
có – Đó là lối rẽ về nhà nên cô biết rơ – Cháu đưa bác tới đó, ở
đó người ta sẽ giúp bác.
Ông nh́n đồng hồ:
- Gần đây có một văn pḥng xây dựng. Cô có thể đưa tôi tới đó
được không? Ở đấy tôi sẽ t́m được người xem giúp chiếc xe.
- Có phải công tŕnh đang được xây dựng là trung tâm y học mới
phải không bác? – Lana hỏi.
- Đúng thế - Ông gật đầu.
- Cháu đưa bác tới đó, đằng nào cháu cũng qua đó về nhà.
Cô liếc nh́n ông. Áo quần, tuổi tác và việc sau giờ làm c̣n phải
đến công trường xây dựng khiến cô tin rằng ông là người gác đêm.
- Nếu trời cứ mưa thế này, đêm nay bác chẳng phải làm ǵ đâu.
- Cô nói ǵ cơ? – Ông nhăn trán hỏi lại.
- Thời tiết như thế này mọi người đều ở nhà, không ai đi lấy
trộm vật liệu ở một công trường xây dựng, do đó bác sẽ không vất
vả.
Ông quay đi, một nụ cười thích thú thoáng trên môi khi ông hiểu
ra cô gái tưởng ḿnh là người gác đêm.
- Đúng thế, đúng thế! – Ông nói.
- Bao giờ công tŕnh xây dựng xong hả bác?
- Vào ngày một tháng mười, nếu không ǵ trở ngại và không bị tŕ
hoăn nữa.
- Ước ǵ cháu được nhận vào làm việc ở đó, như vậy cháu không
cần phải đi làm xa như thế này nữa – Lana thở dài.
- Cô làm việc ở một pḥng khám bệnh à? – Đôi mắt xanh của ông
quan sát bộ y phục của cô.
- Vâng, trong pḥng khám bệnh trẻ em của bác sĩ Faichild – Cô
trả lời – Tùy thuộc vào thời tiết và giao thông, cháu thường
phải đi xe 30 đến 40 phút mới về tới nhà.
- Cô có gia đ́nh chưa? – Ánh mắt ông nh́n xuống bàn tay cô gái.
Nhưng cô gái không hề đeo đồ trang sức.
- Chưa bác ạ, cháu chưa lấy chồng – Cô gái nói giọng buồn buồn –
Cháu chưa có ư định kết hôn với ai.
- Như vậy đă sao đâu. Đấy chưa phải là quyết định cuối cùng
trong việc này – Ông đáp lại, làm như không nhận thấy ǵ – Khối
đàn ông xếp hàng quanh một người phụ nữ xinh đẹp như cô.
- Trong suốt 25 năm đến nay của cháu, cháu đă nhận được vô số
lời cầu hôn nhưng không có lời cầu hôn nào nghiêm chỉnh – Cô thú
nhận, giọng hơi châm biếm – Có cái ǵ đấy ở cháu hấp dẫn những
anh chàng chỉ thích trăng gió.
- Nghe cô nói tôi có cảm giác như nghe người vừa tan một giấc
mộng – Người đàn ông mỉm cười – Điều đó thường nghĩa là một cuộc
t́nh vừa mới chấm dứt.
Cô gái cười, ngạc nhiên thấy ông để ư chính xác tới âm điệu
trong giọng nói của ḿnh.
- Chuyện ǵ vậy cô gái? – Ông hỏi – Anh ta bỏ rơi cô v́ người
đàn bà khác hay sao?
- Có thể coi như vậy được bác ạ! – Lana công nhận – Nhưng người
đàn bà kia là vợ anh ấy. Cháu đă đợi anh ấy ly hôn hai năm và
cuối cùng cháu hiểu ra anh ta chẳng hề muốn ly hôn. Tại sao phải
ly hôn khi có thể được cả hai?
Người đàn ông trông có vẻ buồn rầu.
- Cháu đă nói điều ǵ sai chăng? – Cô gái nhíu mày hỏi.
- Sao cơ? – Ông hỏi, như không hiểu ư cô gái – Không đâu! – Ông
tiếp lời – Lối rẽ đây rồi.
Ông lái câu chuyện sang đề tài khác:
- Cách đây vài năm ở đây chỉ toàn cỏ dại và xương rồng. Bây giờ
cô hăy nh́n xung quanh mà xem.
Lana hỏi:
- Bác sinh trưởng ở Phoenix à?
- Không, tôi sinh ra ở miền bắc Arizona. Thế c̣n cô?
- Cháu quê ở Colorado, thành phố Denver – Cô lượn chiếc xe vào
lối rẽ.
- Cô ở đây lâu chưa? Tên cô là ǵ?
Cô gái ngập ngừng, nhưng sau tất cả những ǵ cô đă kể cho ông
nghe th́ cô cũng có thể cho ông biết tên cô:
- Tên cháu là Lana Marshall. Cháu đă ở đây sáu tháng rồi.
- Cô thích ở đây không?
- Ở đây nóng bức lắm – Lana thở dài thừa nhận.
- Nóng bức gần bằng trong địa ngục – Người đàn ông cười.
- Cháu nhớ núi đồi, tuyết và rừng cây – Cô thú nhận khi nghĩ về
việc này.
- Cô đă t́m được bạn bè chưa?
- Có mấy người bác ạ - Thực ra không được bao, nhưng Lana không
muốn nói về việc này. Bạn thường cô làm quen rất nhanh, nhưng ở
thành phố này cô chưa ở đủ lâu để làm quen với nhiều người khác.
Công trường xây dựng hiện ra phía bên phải. Lana đi xe chậm lại.
- Cô cho tôi xuống cạnh túp lều kia.
Ánh sáng chiếu hắt qua cửa sổ. Dưới ḍng chữ “văn pḥng” lại
hiện ra ḍng chữ Falcon Construction Company với dấu hiệu con
chim. Hai chiếc xe màu vàng và một xe Cadillac đen đậu ở đó.
Lana dừng lại bên cạnh văn pḥng công trường.
- Chúng ta đến nơi rồi – Cô gái mỉm cười với người đàn ông.
Tay ông đặt vào chốt mở cửa, ông đáp lại nụ cười của cô gái và
nỗi buồn biến mất khỏi đôi mắt ông:
- Cảm ơn cô đă cho đi cùng, nhưng lần sau để cho người khác đóng
vai kẻ cứu nhân tốt bụng nhé!
- Cháu sẽ cố nhớ điều đó! – Cô gái hứa – Bác không đem áo mưa à?
Bác sẽ ướt hết lúc đi tuần canh pḥng đêm nay.
Ông khẽ cười:
- Nếu bị cảm lạnh, tôi biết có người sẽ chăm sóc tôi b́nh phục –
Rồi ông xuống xe – Cô đi cẩn thận nhé – Ông nói lúc đóng sập cửa
xe lại.
Lana đợi tới khi ông mở cửa văn pḥng công trường và biến mất
sau cánh cửa.
Chương 8
Lana đặt sọt đồ
vừa giặt xuống sàn, lục t́m ch́a khóa vào nhà. Thứ Bảy là ngày
giặt giũ của cô. Cô mở cửa và bước vào nhà.
Căn hộ của cô nhỏ, trưng bày ít đồ gỗ. Hiện tại cô không đủ khả
năng để mua sắm thêm. Lần đầu tiên cô sống một ḿnh. Từ trước
tới nay, cô ở cùng với một cô gái khác. Cô thấy sung sướng khi
không phải lưu ư đến người nào khác.
Đang xếp những cái khăn mặt sạch vào trong tủ buồng tắm, cô nghe
tiếng chuông cửa rung. Cô cài xích bảo hiểm và mở cửa.
- Chào bác – Cô vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, thận trọng khi thấy
người gác đêm đang đứng ngoài.
- Bác rất mừng thấy ít nhất có xích bảo hiểm cài cửa – ông nói,
cười thích thú.
- Bác làm ǵ ở đây? Cháu nói… cháu rất mừng gặp lại bác… nhưng
bác để quên thứ ǵ trên xe cháu à? – Cô không t́m ra lời giải
thích hợp để che giấu sự ngạc nhiên bối rối của ḿnh.
Lần này, ông vận áo trắng, quần kaki, giày đánh bóng lộn, thắt
lưng dây khóa bạc. Ông giấu vật ǵ đó sau lưng. Cô gái tṛn xoe
đôi mắt khi ông đưa ra bó hoa hồng.
- Bác muốn cảm ơn cháu – Ông nói.
- Hoa hồng đẹp quá. Nhưng sao bác có địa chỉ nhà cháu?
- Trong danh bạ điện thoại chỉ có một Lana Marshall – Ông giải
thích.
Lời giải thích đơn giản tới mức Lana ph́ cười. Cô gái vẫn chưa
biết nói ǵ.
- Cháu vẫn chưa biết tên bác.
Ông ngập ngừng giây lát. Sau này Lana nghĩ rằng ḿnh tưởng tượng
như thế.
- Tên bác là John Buchanan.
Cô gái vẫn c̣n ngần ngừ không mở cửa.
- Bác John Buchanan, cháu có thể làm được ǵ cho bác?
- Bác nghĩ, bác muốn mời cháu đi ăn trưa với bác. Cháu có thích
các món ăn Mexico không? – J.B nói tiếp luôn – Cách đây không xa
có một quán ăn nhỏ, trông bề ngoài không sang trọng lắm nhưng
các món ăn rất tuyệt.
Ông nhận ra sự ngần ngại của cô và mỉm cười:
- Nếu muốn và để cảm thấy an toàn hơn, cháu có thể đi xe của
cháu.
Nỗi lo ngại của cô gái biến mất, cô mỉm cười:
- Okie, bác chờ cháu 10 phút thay quần áo.
- C̣n bó hoa th́ sao bây giờ? Cháu cắm nó vào một cái b́nh nào
đó được không? – Ông nh́n bó hoa trên tay ḿnh,.
- Tất nhiên là được bác ạ! – Lana đóng cửa, tháo xích an toàn
rồi mở rộng cửa ra để nhận hoa – Bác vào trong này đợi cháu một
lát.
- Cháu nhẹ dạ quá đấy, dám mời đàn ông lạ vào nhà ḿnh – Ông lắc
đầu với vẻ sợ hăi rất hề - Cháu không bao giờ học hết được, cô
Lana ạ. Bác đợi cháu ở dưới nhà.
Lana có cảm t́nh ngay với ông do cách cư xử này.
- Cháu không cần nhiều thời gian đâu – Cô nói và đóng cửa lại.
Quán ăn nhỏ không đông người mặc dù lúc này gần mộthai giờ. John
dẫn cô tới một bàn ở góc pḥng, ngồi quay lưng ra cửa. Đúng như
ông đă nói, các món ăn ở đây tuyệt vời.
Cô phục vụ dọn đĩa ăn của họ sang bên và đem cafe lại. Lana ngả
người ra sau:
- Bác kể cho cháu nghe về ḿnh đi bác John – Cô nói – Cuộc đời
cháu bác đă biết rồi.
- Cháu muốn biết ǵ? – Ông mỉm cười, nhưng h́nh như ông muốn
tháo lui sau nụ cười.
- Bác có gia đ́nh không? Bác được mấy con?
- Con trong hay ngoài giá thú? – Ông phản công lại.
- Bác đừng đùa nữa và trả lời cháu đi – Cô đề nghị.
- Được thôi. Bác đă có vợ, hai đứa con trai và một đứa cháu. Nó
tuyệt lắm! – Ông rút một tấm ảnh từ ví ra – Không ai tin rằng
thằng bé mới hai tuổi.
Lana nhận ra ngay nét giống nhau giữa ông và cháu, vẫn đôi mắt
xanh ấy.
- Bác không có cháu gái à?
- Bác có một đứa con gái – Ông nh́n đăm chiêu và hơi thẫn thờ -
Nó đă chết khi c̣n bé tư. Nếu c̣n sống, mùa hè này nó 23 tuổi,
gần bằng tuổi cháu. Tóc nó cũng màu nâu như cháu. Có lẽ cháu làm
bác nhớ tới nó – Miệng ông nhếch lên thành một nụ cười châm biếm
– Nhưng cháu đừng nói bác làm cháu nhớ tới cha cháu nhé.
- Không như vậy đâu bác ạ, ít nhất về ngoại h́nh. Cha cháu không
to lớn như bác, đầu không có nhiều tóc như bác.
- Chắc cũng không bằng tuổi bác – Ông tiếp lời – Cháu kể cho bác
nghe về cha mẹ cháu đi. Họ sống thế nào?
- Me cháu mất năm cháu 11 tuổi. Cha cháu lại lấy vợ và hiện sống
ở Calorado Spring.
- Và cháu có mụ d́ ghẻ, phải không? – Ông hỏi.
- Không bác ạ - Lana lắc đầu – D́ Ann là một người phụ nữ tuyệt
vời. Lần nào về cháu cũng được tiếp đón tử tế. D́ ấy cũng làm
cho cha cháu rất hạnh phúc.
- Nhưng gia đ́nh cháu ít khi gặp nhau phải không?
- Họ có cuộc sống của riêng ḿnh. D́ Ann có ba con. Điều đó có
nghĩa là học hành, thể thao và đủ thứ việc khác liên quan đến
trẻ em đang lớn. Cha cháu vẫn yêu quư cháu như trước nhưng giờ
mang trách nhiệm khác.
- Bác hiểu – John nói, tỏ ra thông cảm.
- Bác kể cho cháu nghe về vợ bác đi – Cô gái đề nghị và cô h́nh
dung ra người đàn bà đă cưới người đàn ông này.
- Katheryn và bác sống cùng nhà. Ngoài ra không c̣n ǵ để kể cả.
Ông nhún vai và Lana tự hỏi, không biết có phải đó là lư do cho
biểu hiện buồn rầu mà cô nhận thấy ở ông hay không?
- Bà ấy có mối quan tâm của bà ấy, hội hè phụ nữ với nhau… C̣n
bác có mối quan tâm của bác.
- Cháu hiểu – Lana nói, hối hận v́ đă hỏi ông điều đó.
- Không, bác không tin – John cười khẽ, buồn rầu tư lự - Đó
không phải là cuộc hôn nhân b́nh thường. Nhưng Katheryn và bác
có được những cái ǵ ḿnh cần. Bà ấy đối với bác là một người
ngoan ngoăn và một người mẹ tốt.
Lana hiểu ra, ông không nói ǵ chứng tỏ yêu vợ ḿnh. Cô nhấp một
ngụm cafe:
- Vợ bác có lẽ là một người phụ nữ đặc biệt. Hy vọng cháu có dịp
gặp bà ấy.
- Bác không nghĩ đấy là một ư hay – John nói, giọng châm biếm –
Chỉ cần liếc nh́n cháu, Katheryn đă có thể nghĩ không hay. Phải
công nhận rằng trong quá khứ bác đă từng gây ra nguyên cớ để cho
bà ấy nghĩ như thế. Bác không bao giờ nghĩ ḿnh là thánh cả. Có
người nói bác là kẻ khốn nạn. Nhưng ai biết được, biết đâu họ có
lư.
H́nh như ông không quan tâm người khác nghĩ ǵ về ông.
Họ uống hết café rồi về nhà Lana. Cô gái mời ông vào nhà nhưng
ông từ chối.
- Cháu cảm ơn bác về lời mời ăn trưa và tặng hoa – Lana nói –
Cháu rất vui.
- Bác cũng vậy. Bác rất muốn gặp cháu Lana ạ. – Ông già nói.
- Cháu cũng rất muốn gặp lại bác, bác John ạ - Cô gái nói thật
ḷng.
Lana nghĩ cuối cùng đă t́m được người bạn giữa đại dương của sự
xa lạ này.
- Bác không có nhiều người để tṛ chuyện được như với cháu. Bác
sẽ gọi điện cho cháu – Ông hứa.
Chương 9
T́nh bạn bền
chặt thêm mỗi buổi John đến thăm Lana. Hai lần trong tuần ông
đến thăm cô và họ ăn tối với nhau trước khi ông trở về chỗ làm
việc của ḿnh trong trung tâm xây dựng. Thỉnh thoảng họ đi ăn ở
tiệm, trong một quán ăn không đắt lắm. Nhưng cô gái nấu cho cả 2
là chính v́ ông để cô trả tiền mỗi khi đi ăn ở ngoài. Thỉnh
thoảng ông cũng đến vào thứ Bảy, những buổi ấy họ đi vào thành
phố xem triển lăm hoặc vào rạp xem phim.
Trong những tháng mùa hè này, Lana dần quen có ông. Công việc
của cô trong pḥng khám bệnh của một bác sĩ hầu như không tạo
cho cô cơ hội gặp gỡ những người đàn ông chưa lập gia đ́nh. T́nh
bạn của John giúp cô chống chọi lại nỗi cô đơn.
Hôm thứ Bảy cuối cùng trong tháng Tám, John đề nghị đi xem viện
bảo tàng Heard. Ở đó đang trưng bày triển lăm về người da đỏ Mỹ,
đặc biệt về những bộ tộc da đỏ ở miền Tây Nam.
Khi ra khỏi viện bảo tàng và đi về phía băi để xe, họ c̣n trao
đổi với nhau về những ǵ đă xem th́ một bàn tay chạm vào cánh
tay Lana. Cô nh́n xung quanh và ngạc nhiên thấy một gương mặt
với đôi mắt tô đỏ rực. Người đàn ông bốc mùi rượu, một mớ lông
đỏ cắm vào mớ tóc rối bù. Ông ta khoác ngang lưng tấm chăn bẩn
thỉu.
- Chuỗi Ngọc Thông – Ông ta nói, giọng nghe không rơ ràng và
chào mời John mua chuỗi hạt – Ông hăy mua cho bà. Giá một đôla
thôi!
Người da đỏ này bốc mùi mồ hôi và rượu, John thương cảm nh́n ông
ta:
- Không, cám ơn ông – Ông từ chối.
- Rẻ thôi mà, có 50 cents – Người da đỏ bám riết và đưa chuỗi
hạt lại gần John hơn – Chuỗi hạt đeo cổ của người da đỏ thực sự.
- Không! – John trả lời.
Người da đỏ bước sang bên:
- Ta biết ông – Ông ta nói.
- Tôi cũng biết ông, ông Bobby Con Chó Sủa ạ - John công nhận và
mỉm cười buồn bă.
Tri thức như trở lại trên khuôn mặt người da đỏ:
- Đôi Mắt Cười – Ông ta nói – Chồng của Mary Bông Hoa Trắng!
Rồi ông ta nói bằng thứ tiếng lạ. John trả lời bằng thứ tiếng
ấy. Họ nói chuyện với nhau tới mấy phút.
- Ông nên trở về nhà đi – John nói.
Người da đỏ dàn dụa nước mắt:
- Nhà tôi ở đâu?
- Ông hăy cẩn thận giữ ḿnh – John nói và bắt tay người da đỏ.
Lana nh́n thấy một miếng giấy xanh gập lại và biến mất trong đó.
John cho ông ta tiền.
Bàn tay ông nắm cùi tay cô:
- Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện như vậy. Ai đó nói về người bản
xứ cao thượng, thế là xuất hiện ngay một người da đỏ say rượu
bán những chuỗi hạt rẻ tiền.
- Cháu hiểu bác định nói ǵ. Nếu quen biết họ th́ sẽ chẳng thấy
thú vị ǵ – Cô thở dài.
- Đúng thế. Bobby Con Chó Sủa là một trường hợp đặc biệt, nhưng
ông ấy cũng đặc trưng cho tất cả các vấn đề của người da đỏ.
Cách đây 30 năm, Bobby đă đóng phim ở Hollywood. Giới làm phim
đều công nhận ông ta có gương mặt của người da đỏ lư tưởng.
Bobby luôn có việc làm và tiền trong túi, và cũng có nhiều bạn
bè người da trắng. Không may ông ta mắc phải sai lầm là trở nên
già nua. Đến một ngày nào đó không c̣n ai muốn thuê ông ta làm
phim nữa, và Bobby không t́m thấy con đường quay trở về.
Họ đi ra xe. Lana hỏi:
- Có phải Bông Hoa Trắng là cái tên người da đỏ đặt cho vợ bác
không?
Những giọt mồ hôi đă tụ trên trán ông, trông ông tái nhợt đi
dưới lớp da sạm nắng. Ông cảnh giác nh́n cô gái:
- Đúng thế! – Câu trả lời ngắn gọn. Tay ông run rẩy khi mở cửa
xe.
- Bác John, bác làm sao vậy? – Cô gái hỏi.
Cô gái nh́n theo ông nặng nề đi về phía bên kia xe và ngồi
xuống. Giờ ông không c̣n toát nhiều mồ hôi hơn lúc trước. Ông
lấy từ túi áo một hộp thuốc nhỏ và uống thuốc.
- Bác bị bệnh tim à? – Cô gái lo lắng hỏi.
- Ổn lại rồi cháu ạ! – John ngả người ra xe, mắt nhắm nghiền.
Theo bản năng, cô gái nắm tay ông xem mạch:
- Mạch hơi chậm – Cô kết luận như một nhà chuyên môn.
- Bác rất yêu cô ấy! – Giọng nói của ông do nỗi khổ đau gần như
không nghe thấy được.
- Cháu hiểu – Cô gái nhất trí với ông, ngạc nhiên về lời công
nhận này. Cô đă có ấn tượng là ông không yêu vợ lắm.
- Cháu đă từng yêu thật sự lần nào chưa, Lana?
Con mắt xanh dưới đôi lông mày xám của ông như nh́n xuyên thấu
cô gái.
- Bác John, bác đừng nói nữa, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi.
- Trước đây bác chưa bao giờ có được niềm vui vô bờ bến như vậy
– Ông thều thào – Bác đă thường chỉ luôn nghĩ đến ḿnh, Lana ạ.
- Cháu không tin điều đó – Lana căi lại.
- Nhưng đúng thế - Ông nh́n cô gái mỉm cười, và sức sống trở lại
trên gương mặt ông – Bác đă luôn làm việc nhẹ nhàng nhất, đi con
đường bằng phẳng nhất. Bác đă luôn chờ đợi người khác giải quyết
những vấn đề của ḿnh. Rồi sau đấy bác lại ngạc nhiên về những
chuyện xảy ra.
- Nếu bác đă tự lên án bác xong, th́ cháu đề nghị bác dịch lại
kia để cháu lái xe – Lana cố làm ông quên đi.
- Cháu không hiểu mọi điều bác đă nói, phải không? – Ông lo lắng
hỏi.
- Cháu chẳng hiểu ǵ! – Cô bước xuống xe và ṿng ra sau – Bác
dịch qua kia, cháu lái xe.
- Được thôi! – Ông cho phép cô gái lái xe – Cháu lái đi. Nhưng
mọi cái ổn thỏa rồi, thuốc đă có tác dụng.
Khi về đến nhà cô gái, ông lại ngồi vào ghế lái xe:
- Nếu thứ ba cháu không có dự định ǵ đặc biệt, ta sẽ gặp lại
nhau.
- Thứ ba rất thích hợp. Cháu rất vui nếu bác tới!
***.
Hôm đó, Lana chuẩn bị bữa ăn tối tại nhà ḿnh:
- Bác muốn uống trà hay café?
Ông hỏi ngay:
- Trà ǵ vậy?
- Trà hoa quả. Loại trà này rất tuyệt, nó giúp hệ thống tuần
hoàn trong cơ thể hoạt động tốt.
- Nếu vậy, bác không uống trà – John nói và lại cắm đầu vào tờ
báo.
Trở lại pḥng, cô thoáng đọc được ḍng chữ lớn trên báo. Cô đứng
sau lưng ông đọc cùng.
- Cháu t́m thấy cái ǵ đó thú vị, phải không? – John hỏi.
- Có bài báo này về Faulkner và vụ tranh chấp tới bệnh viện.
Cháu nghe bác sĩ Faichild hôm nay nói trong điện thoại về việc
ấy. Bác John ạ, bác làm việc cho công ty về J.B.Faulkner phải
không ạ?
- Chính thế - Ông gật đầu.
- Theo cháu nghe được, khắp nơi trong thành phố này đều có bàn
tay của Faulkner!
John quay người trên ghế bành, thích thú nh́n cô gái:
- Cháu không ưa người giàu à?
- Không phải thế. Nhưng cháu nghĩ ông ta làm hơi quá. Cháu cảm
giác gă J.B này hơi bất chấp thủ đoạn.
- Ồ - Ông quan sát cô gái với nụ cười rộng lượng – Cháu vừa mới
tới thành phố sao lại biết nhiều về người đàn ông này thế?
- Ông ta là một huyền thoại của Phoenix, có nhiều câu chuyện về
ông ta lắm. Như ông ta mua đất rẻ như bèo rồi bán đi với giá gấp
trăm lần, ông ta lừa lấy của những chủ đất hàng đống tiền.
John ngă người cười phá lên:
- Ông ấy không lừa ai đâu, ông ấy trả giá theo họ đ̣i. Sau đó
ông ấy có thể bán đất thu lợi nhuận. Người đàn ông này tiên đoán
thành phố sẽ lớn rộng thêm. Ông ta chấp nhận rủi ro và thắng
cuộc. Đó không phải là tội lỗi!
- Cháu nghĩ có người sinh ra để gặp may. J.B. Faulkner chắc phải
là một người như vậy !
- Bác không rơ điều đó - John công nhận - Có thể về phương diện
nay đó ông ấy hạnh phúc. Bác... bác nghe nói ông ấy là một người
cô đơn. Dùng tiền có thể mua được quyền lực và ảnh hưởng, nhưng
không mua được bạn bè. Cả t́nh yêu và sự tôn trọng trong gia
đ́nh người ta cũng không mua được.
- Đúng thế - cô gái nói - Nhưng ông ấy sẽ hạnh phúc.
Ông nh́n quanh pḥng và thấy quyển mẫu giấy dán tường trên sàn
nhà:
- Cái ǵ đấy? Cháu muốn dán lại tường à?
- Vâng, cháu phải dán lại tường pḥng tắm. Cháu định tự tặng
ḿnh nhân sinh nhật. Bác thấy thế nào?
- Đẹp lắm. Bao giờ sinh nhật cháu? Cháu không hề đả động ǵ đến
sinh nhật cả.
- Thứ sáu tuần sau bác ạ. Nhưng cháu thấy nên quên đi th́ hơn.
Cháu sẽ 26 tuổi, đấy là lúc nên ngừng không đếm nữa
!
- Đến tuổi bác th́ cháu mới có thể không đếm nữa - ông trả lời
thẳng - Cháu định tổ chức sinh nhật như thế nào?
- Cháu rất muốn nghe ư kiến của bác. Bác đến ăn tối nhé.
- Bác có sáng kiến hay hơn. Bác sẽ dẫn cháu đi ăn tối đàng hoàng.
- Hay đấy bác ạ - Lana gật đầu đồng ư.
Chương 10
Khăn bàn trắng,
nến, champagne, toàn những thứ cháu không hề nghĩ đến bác John
ạ! - Ngọn lửa chập chờn làm mái tóc nâu của cô óng mượt và cái
cặp tóc màu vàng lóng lánh. Cô nâng cốc champagne vừa được người
hầu bàn rót đầy và hướng về người đàn ông lớn tuổi cùng đi với
cô hôm nay - Cám ơn bác!
- Hôm nay chúng ta liên hoan sinh nhật cháu mà! - Ông trả lời.
Lana chăm chú nh́n cái chân cốc mỏng manh. Rượu champagne trong
cốc sáng hơn bộ váy của cô chút ít, lớp vải váy bó sát thân h́nh
cô.
- Cháu cảm giác như cốc champagne này, lấp lánh với cái nóng rạo
rực. Đúng đây là lễ sinh nhật đẹp hơn hẳn so với nhiều người.
Sao bác biết quán ăn tuyệt vời này? Vị trí này chứa đựng trong
đó tất cả: bầu không khí, lịch thiệp và riêng tư.
- Cháu biết tại sao bác chọn nơi này không? Bác mời tất cả các
bạn gái của bác tới đây - Ông vui vẻ thú nhận - Những người đàn
ông trong pḥng này đều ghen tỵ với bác. Ai cũng tự hỏi cháu là
cháu gái hay là người t́nh của bác.
- Cháu nghĩ phụ nữ rất thích quen thân với người đàn ông bề
ngoài hấp dẫn như vậy - cô gái đáp lại.
Tóc bạc của ông cũng lấp lánh trong ánh nến. Trong bộ complet
sẫm màu với chiếc caravat sang trọng, trông ông to mập, bệ vệ.
- Bác trông rất lịch sự trong bộ comple này. Bác biết không,
cháu chưa hề nh́n thấy bác như vậy!
- Không phải suốt đời bác là người gác đêm. Nhưng chúng ta phải
đặt món ăn đă.
- Cháu không muốn bác đi làm muộn - Lana vội nói và cúi xuống
đọc thực đơn.
- Bác chưa nói với cháu hôm nay bác được nghỉ làm hay sao? -
John ngả người trong ghế - Chúng ta không phải vội vàng ǵ.
- Nếu tối thứ sáu được nghỉ, người đàn ông nên về với gia đ́nh -
Cô gái chê trách.
Ông chưa hề nói chuyện với cô về các vấn đề gia đ́nh của ông,
nhưng cô biết có ǵ đó trục trặc.
- Vợ bác không có mặt trong thành phố, bà đi phương Bắc thăm con
dâu và cháu. C̣n con trai bác th́ có cuộc ḥ hẹn khác. Nếu ở nhà
bác sẽ cô đơn. Bữa ăn tối với cháu không hề ảnh hưởng ǵ tới gia
đ́nh bác.
- Nếu vậy th́ cháu rất mừng - Đa số những người cùng lứa tuổi
ông thường hay kể về con cháu ḿnh. C̣n ông không hề đả động tới
họ - Bác không hợp với mấy anh con trai à? Bác chẳng bao giờ nói
tới họ. Thậm chí cháu không biết cả tên họ là ǵ. Các anh ấy
sinh ở Phoenix hả bác ?
- Cậu con cả của bác sống ở đây - Ông ngừng lời trong chốc lát -
Rất khó tả những đứa con của chính ḿnh. Cậu thứ hai rất thông
minh nhưng không chí thú. Bố con không hợp nhau lắm. Bác cho
rằng cậu con cả của bác giống bác chút ít - Ông ngẩng lên nh́n,
trong đôi mắt có ánh lấp lánh đặc biệt - Bác chưa hề có người
bạn gái nào như cháu, hay nói đúng hơn là chưa có người bạn nào
là phụ nữ - Ông cười chữa lại.
- Đây là một lời khen đối với cháu - Lana nói - Trước đây cháu
chưa bao giờ có mối quan hệ tinh thần với một người đàn ông.
Thời gian bạn bè với bác là thời gian cháu thấy hạnh phúc nhất
từ nhiều năm nay. Cháu phải nói với bác điều đó - Mắt cô gái ứa
lệ.
- Thôi mềm yếu thế là đủ rồi. Đêm nay bác cháu ta ăn uống và vui
vẻ với nhau.
* * *
Khi xe dừng lại trước cửa nhà, Lana hỏi ông, vẻ hài ḷng và hơi
phấn chấn:
- Bác vào nhà uống cốc cafe nhé?
Ông ngần ngừ rồi gật đầu:
- Được thôi!
Nhưng Lana nghe ra vẻ mệt mỏi trong giọng nói của ông.
- Bác mệt à? - cô lo lắng hỏi.
- Bác đă quá già cho những hoạt động như tối nay - Ông đùa bỡn
và xuống xe.
Chân Lana không tuân lệnh cô khi ông giúp cô xuống xe.
- Cháu cần nhiều thứ hơn là một cốc cafe.
- Bác có phương thuốc tuyệt vời chống chuột rút. Sáng mai bác sẽ
cho gởi đến cháu - Ông nh́n cô gái với vẻ nghịch ngợm.
- Cháu chưa hề bị chuột rút bao giờ. Nhưng cháu cũng chưa bao
giờ uống nhiều champagne như hôm nay! - Cô gái t́m ch́a khoá
trong túi xách tay.
- Để bác mở khoá cho - John đề nghị khi cô gái cô gắng mà không
đút được ch́a khoá vào lỗ khoá.
Vào nhà, ông đi ngang pḥng và nặng nhọc ngồi xuống chiếc ghế
bành tay dựa bọc chrome bên bàn của cô gái.
- Đừng để phải đợi cafe lâu cháu nhé. Bộ xương già của bác cần
phải làm cho khoẻ lại.
Lana biến vào nhà bếp. Cô cởi đôi giày cao gót. Cái lạnh trên
sàn nhà làm cô thích thú, khoan khoái. Cô đổ nước vào ấm và đặt
lên bếp. Suưt chút nữa cô bật nhầm bếp.
- Cháu kể bác nghe việc đă đặt giấy dán tường chưa nhỉ? - cô hỏi
với ra ngoài lúc mở tủ lấy ra hai cái chén - Tuần tới người ta
sẽ đem tới đây. Thứ bảy bác có thể giúp cháu dán tường nhà tắm
được không?
Có cái ǵ đổ rầm xuống sàn nhà.
- Bác John? - Lana nh́n vào pḥng.
Chiếc ghế bành nơi John vừa ngồi giờ trống rỗng. Rồi cô thấy
thân h́nh ông đổ dài trên sàn. Cô tỉnh lại ngay lập tức.
- Ối trời ơi - cô th́ thào.
Kinh nghiệm của một y sĩ giúp cô không hốt hoảng. Cô chạy vội
lại với ông, đặt ông nằm ngay ngắn lại, nới caravat và cởi mấy
cúc áo ra. Rồi cô kê đầu ông lên cái gối mềm. Cô xem mạch, thấy
mạch ông đập rất chậm. Cô bàng hoàng thấy hộp thuốc mở đổ bên
cạnh, những viên thuốc lăn văi lung tung trên sàn nhà.
Cô chạy vội ra chỗ để điện thoại và gọi điện thoại cấp cứu.
Giọng cô rơ ràng dứt khoát khi nói tên và địa chỉ của ḿnh khi
xin xe cấp cứu.
Cô cảm giác phải chờ lâu đến vĩnh cửu mới nghe thấy tiếng xe cấp
cứu rú. Cô biết thực ra chỉ có mấy phút nhưng lại cảm thấy lâu
hơn rất nhiều.
Cửa bật mở và mấy người cấp cứu lao vào.
Một người đàn ông hỏi cô:
- Chị họ hàng thân thích với ông ấy phải không?
- Không. Chúng tôi là bạn - cô mệt mỏi dựa vào bàn, thấy ḿnh
đang run lẩy bẩy.
- Tên ông ấy là ǵ?
- John Buchanan.
- Ông ấy bao nhiêu tuổi?
- Sáu mươi ba!
- Chị biết ông ấy mắc bịnh tim không? Ông ấy có dùng thuốc
không?
- Có, thuốc của bác ấy rơi văi ra sàn.
- Chị thấy ông ấy uống thuốc không?
- Không, lúc ấy tôi đang ở pḥng bên. Tôi nghe tiếng bác ấy ngă
xuống.
Người cấp cứu thứ hai đứng dậy:
- Chúng ta có thể mang ông ấy đi được rồi.
- Xin cho tôi đi cùng được không?
- Được chứ - hai người đàn ông khiêng cáng ông đi.
Lana chạy vào bếp, đi giày, tắt bếp và vơ vội túi xách. Những
người cấp cứu cáng ông ra xe đi ngang qua bà Morgan, hàng xóm ở
căn hộ đối diện trong hành lang đang tṛn mắt đứng nh́n.
Lana trèo lên xe cứu thương. Cửa xe đóng ập lại và chiếc xe rú
c̣i phóng đi.
Cảnh cấp cứu đến bệnh viện rất quen thuộc đối với Lana. Nhưng
chính v́ thế, mọi cái không thật đối với cô. Cô cảm thấy tất cả
những ǵ xảy ra đều như trong cơn ác mộng. Cô y tá tiếp nhận
bệnh nhân giữ chân cô lại khi họ khiêng John đi.
- Chúng tôi cần biết vài điều, thưa cô - một bàn tay bám vào
cánh tay cô.
Cô đi theo y tá vào một văn pḥng nhỏ, ngồi xuống cái ghế có tựa
lưng cao. Những ngón tay cô co cứng lại để trên đùi lúc cô nhắc
lại những ǵ đă kể cho những người đến cấp cứu nghe.
- Chị biết ông Buchanan ở đâu không? Địa chỉ của ông ấy ở đâu?
- Bác ấy sống ở Phoenix, địa chỉ cụ thể tôi không biết.
- Chị biết số điện thoại của ông ấy không?
- Không!
- Ông ấy có gia đ́nh không? có ai đó để chúng tôi liên hệ không?
- Giọng nói lạnh lùng, không biểu thị sự đồng cảm hay thương xót.
- Vợ bác ấy tên là Katheryn - Cô nhớ lại và nhận thấy cô y tá
liếc nh́n ḿnh - Bác ấy có nói vợ đang đi xa, cùng với con dâu
và cháu trai.
- C̣n con trai ông ấy? có thể chị biết anh ấy ở đâu bây giờ?
- Không. Bác John nói tối nay anh ấy có cuộc hẹn. Tôi không giúp
chị được nhiều, đúng không? - Lana thở dài. Rồi cô quay đầu lại
- Khoan đă, tôi nhớ lại rồi. Bác John làm việc cho công ty
Falcon Construction, một công ty xây dựng ở Phoenix. Bác ấy làm
gác đêm ở đó, tại công trường xây dựng trung tâm y học.
- Có thế chứ. Chị đă giúp tôi đấy - cô y tá nói với một nụ cười
khích lệ.
Một cô y tá khác bước vào pḥng, đưa ra những đồ đạc cá nhân của
John:
- Làm ăn như thế này đây - cô ta hốt hoảng kêu lên - Chị hăy nói
với những người cấp cứu lần sau phải ghi đầy đủ tên họ của bệnh
nhân. Chúng ta vừa đón John Buchanan Faulkner vào viện.
Cái tên này làm Lana ngạc nhiên:
- Chắc có sự hiểu lầm rồi. Bác ấy là John Buchanan. Bác ấy làm
nghề gác đêm. Sao chị lại nghĩ...
- Ví của ông ấy đây, chị Marshall ạ. Khi t́m xem trong đó có đơn
thuốc nào không, tôi t́m thấy chứng minh thư của ông ấy. Ông ấy
là John Buchanan Faulkner - Ánh mắt cô ta trượt qua mặt Lana và
bộ váy áo lịch sự của cô - Tôi cho rằng chị có lư do để dấu tên
thật của ông ấy.
Lana đỏ mặt v́ bị nghi ngờ. Nhưng cô can đảm đáp lại:
- Chị nhầm rồi, chị y tá ạ. Tôi chỉ biết bác ấy là John
Buchanan. V́ thế tôi nói ra cho chị cái tên ông ấy.
Cô y tá tiếp nhận bệnh nhân tỏ ra thông cảm với Lana.
- Chị ra pḥng chờ và ngồi lại đó. Tôi sẽ thông báo cho chị hay
khi được biết về t́nh trạng sức khoẻ của ông ấy.
- Cảm ơn chị! - Lana khẽ thốt lên và đi ra ngoài.
Chương 11
Lana ngồi co
người trên chiếc ghế nhựa xanh. Bàn tay cô cầm chặt cốc cafe
lạnh từ một giờ nay mà chưa hề uống ngụm nào. Cô đưa tay gạt tóc
trước mặt. Ánh mắt cô câm lặng t́m kiếm ḍ hỏi cô ư tá ngồi bên
bàn sau khung cửa sổ. Người phụ nữ kia lắc đầu. Bệnh t́nh John
không thay đổi.
John tức J.B. Faulkner! Toàn bộ ư nghĩa sự việc này dần khắc sau
vào tâm trí cô. John hay John B. Faulkner. Điều cô quan tâm chỉ
là người bạn cô đang nằm ở đây, bất kể tên tuổi là ǵ. Điện
thoại đổ chuông. Cô nín thở lắng nghe câu chuyện.
- Đúng thế, thưa bác sĩ. Cách đây hai giờ, chúng tôi đă gọi điện
được cho bà Faulkner tại điền trang của bà ở miền Bắc Arizona -
Cô y tá nói - Bà ấy sẽ đi máy bay riêng đến đây ngay lập tức.
- C̣n con trai ông ấy?
- Không, chị quản gia nói, tối nay anh ấy bận. Không ở nhà và
không biết anh ấy ở đâu cả. Chúng tôi đă nhắn tin lại cho anh ấy
gọi đến ngay cho bệnh viện khi trở về.
- Chị vừa nói chuyện với bác sĩ phải không? - Lana sợ hăi hỏi -
Sức khoẻ bác John thế nào? Bác sĩ nói ǵ hả chị?
- Xin lỗi chị, chị Marshall. T́nh trạng ông ấy vẫn nguy kịch.
Ngoài ra tôi cũng không biết nói với chị ǵ hơn.
- Nhưng chắc chị biết cụ thể. Bác ấy có tỉnh không. Chị có...
- Chị phải hiểu, chị Marshall ạ. - Cô y tá thẳng thừng cắt lời -
Chúng tôi không được nói cụ thể cho tới khi gia đ́nh ông
Faulkner được thông báo. Chị đi về nhà th́ tốt hơn. Ở đây chị
không làm được ǵ cả.
- Không! - Lana bác bỏ - Tôi sẽ đợi!
Là y sĩ cô biết giờ phút này là giai đoạn quyết định số phận của
bệnh nhân.
* * *
Hai người bước vào làm cô chú ư đến sự khác biệt lạ lùng giữa
người đàn ông và người đàn bà. Sự khác biệt không chỉ về tuổi
tác, mà c̣n là cái ǵ đấy rất đặc biệt, rất lạ lùng ở họ.
Không thể nh́n mặt đoán được tuổi người phụ nữ. Thân h́nh trẻ
trung được giấu trong cái váy ngắn màu xanh nhạt, áo sơ mi lụa
điểm hoa trang nhă và áo khoác ghile hợp kiểu. Bộ váy áo này làm
bà trông đậm người hơn thực tế. Bà đi dép cao gót, mái tóc màu
nâu sáng được cặp uốn đơn giản. Trông bà rất quư phái.
Trái với bà, người đàn ông giản dị. Anh đi nhẹ nhàng bên cạnh,
cao hơn bà hẳn cái đầu. Áo quần anh mặt không cầu kỳ. Chiếc quần
nâu và áo phai màu che đậy vụng về cơ thể cường tráng được luyện
tập của anh. Anh mang vóc dáng đàn ông thực thụ, da sạm nắng,
tóc đen nhánh, xoà h́nh sóng xuống trán.
Người đàn bà dừng lại bên bàn viết của cô y tá:
- Tôi là Katheryn Faulkner. Tôi muốn gặp chồng tôi - Giọng nói
bà biểu lộ sự quen ra lệnh người khác. Hawk đứng phía sau, quan
sát toàn cảnh.
- Xin bà chờ một lát - cô y tá nhấc điện thoại và nói chuyện với
ai đó - Bác sĩ Sanderson sẽ đến ngay lập tức. Mời bà ngồi xuống
ghế.
Thở dài và quay lại nh́n quanh, Katheryn không biểu lộ cảm xúc
ǵ. Người đàn ông đang nằm ở đây hoàn toàn có thể là người lạ
cũng được. Nhưng trong suốt chuyến bay đến Phoenix. Hawk để ư
thấy bà gặm móng tay. Anh ngạc nhiên thấy bà c̣n t́nh cảm với
người đàn ông đă cưới bà. Có những thời kỳ anh phải khâm phục sự
trung thành của bà đối với cha ḿnh.
Năm tháng trôi qua, sức hấp dẫn của Katheryn đối với Hawk giảm
đi. Nhưng sự căm thù của bà đối với Hawk vẫn không hề thay đổi.
Anh chính là bằng chứng sống về sự vô thuỷ chung của ông đối với
bà. Qua anh, bà luôn phải nhớ tới việc bà kết hôn với một người
đàn ông chẳng coi bà ra ǵ. Bà đề nghị Hawk cùng đi với bà đến
bên giường bệnh của J.B.. Bà muốn trong cơn khủng hoảng này anh
ở gần bên cha ḿnh mặc dù bà biết không nên để anh tới chỗ J.B..
Chỉ thân nhân gia đ́nh mới được làm việc ấy, và chưa bao giờ
J.B. công nhận anh là đứa con hợp pháp. Không có lư do ǵ để cho
rằng trên giường bệnh, dưới lưỡi hái của thần chết, ông ấy sẽ
thay đổi quan điểm.
Nhưng Hawk đến đây không phải v́ cha, mà v́ Katheryn. Có thể bà
cần sự giúp đỡ của anh.
Một người đàn ông to lớn, vận áo choàng trắng bước ra từ thang
máy.
- Bà có phải là bà Faulkner không? tôi là bác sĩ Sanderson. Tôi
rất mừng bà đă đến đây!
- Ông ấy thế nào? - Katheryn lau mấy giọt nước mắt nh́n bác sĩ.
- Tôi xin đảm bảo với bà rằng, chúng tôi đă làm tất cả những ǵ
chúng tôi có thể làm được - Bác sĩ tránh câu trả lời trực tiếp -
Trung tâm chữa bệnh tim của chúng tôi là một trong những trung
tâm tốt nhất của đất nước này.
- Tôi muốn gặp ông ấy! - bà nói giọng quả quyết.
- Ông Faulkner đang bất tỉnh nhân sự, nhưng tất nhiên bà có thể
gặp ông ấy trong vài phút.
Hawk thấy người phụ nữ trước đó anh đă để ư tiến lại gần bác sĩ.
- Thưa bác sĩ - giọng cô nhẹ nhàng, khẽ và tự chủ.
- Cô y tá đâu? - bác sĩ quay về phía một phụ nữ mặc y phục trắng
- Cô hăy đưa bà Faulkner đến pḥng cấp cứu hồi sức. Tôi sẽ đến
đó ngay!
Hai người phụ nữ biến vào thang máy.
- Thưa bác sĩ, sức khoẻ ông ấy ra sao? Ông Faulkner? - cô gái
hỏi làm Hawk ngạc nhiên. - Cô ta quan tâm tới J.B làm ǵ?
- Tôi cũng là y tá, tôi muốn biết tất cả về bệnh t́nh của ông ấy.
- Ông ấy khó ḷng qua khỏi, chị Marshall ạ - bác sĩ trả lời cộc
lốc - Ông ấy đă hai lần bị nhồi máu cơ tim. Nếu c̣n bị lần thứ
ba mà qua khỏi th́ đó là điều kỳ diệu.
Người phụ nữ tái nhợt. Mắt cô tṛn xoe v́ sợ hăi. Cô đứng ngây,
miệng hơi hé nhưng không nói nổi lời nào.
Hawk bước lên:
- Chị này là ai vậy?
- Chị Marshall đă ở bên ông Faulkner khi ông ấy bị đau tim - bác
sĩ Sanderson giải thích.
- Ở đâu? - anh hỏi cộc lốc.
- Trong nhà tôi - cô trả lời.
Hawk quay sang bác sĩ:
- Báo chí đă biết chưa?
- Theo tôi biết th́ chỉ một vài tờ báo hay tin này - bác sĩ trả
lời - Bệnh viện rất thận trọng và không thông báo ǵ về ông
Faulkner.
- Tôi muốn biết rơ những ai đă biết việc này. Bệnh viện không có
quyền đưa ra bất cứ tin ǵ về ông Faulkner. Mọi phát biểu trước
báo chí phải do một thành viên gia đ́nh. Bác sĩ, ông hiểu chứ?
- Rất hiểu! - sự tức giận được che dấu nhưng rất vụng về trong
giọng nói của bác sĩ - Y tá Burroughs sẽ cung cấp danh sách
những người này cho anh.
- Tốt. Trong khi ấy, chị Marshall có thể đến nơi nào đó ít người
qua lại được không? - Anh nh́n cô gái tóc nâu.
- Chị ấy có thể ngồi đợi trong pḥng y tá, ở đó cũng có cafe -
bác sĩ nói và chỉ vào một cửa pḥng.
- Cảm ơn bác sĩ - Hawk nói, tay nắm cùi tay người phụ nữ.
Khi đi qua bàn y tá, anh nghe cô y tá nói với bác sĩ:
- Con trai ông Faulkner vừa gọi điện thoại báo sẽ tới đây ngay.
Hawk hài ḷng khi nhận tin này. Lúc này có nhiều việc phải làm
và đó là việc của Chad, v́ anh ta mang họ Faulkner.
Anh giữ cửa pḥng y tá cho Lana đi vào. Khi ấy hai người ở gần
nhau tới mức anh nhận cảm được hương nước hoa mùi gỗ thơm của
cô. Nhưng anh cũng ngửi thấy mùi rượu phảng phất. Anh bỗng giận
người phụ nữ trẻ. Rơ ràng, cô ta đă liên hoan chè chén với cha
anh khi tai nạn xảy ra.
Pḥng vắng tanh. Hawk lấy cafe cho cả hai:
- Chị quen biết J.B bao lâu rồi?
- Từ tháng sáu - cô áp chặt một bàn tay vào trán - Thế mà tôi có
cảm giác lâu hơn ba tháng rất nhiều!
- Chị là y tá phải không? Chị quen ông ấy trong trường hợp nào?
- Vào một buổi tối giông băo trên đường tôi về nhà. Xe của ông
ấy nằm lại bên đường xa lộ. Tôi cho ông ấy đi cùng. Anh hăy tin
tôi, cho tới tận tối nay tôi không biết ông ấy là ai. Ông nói
tên là John Buchanan, và là người gác đêm. Tôi tin ông ấy, vả
lại chẳng có lư do ǵ để nghi ngờ lời ông ấy nói.
- Tên ông ấy là John Buchanan Faulkner - Hawk chỉnh lại.
Càng nghe câu chuyện anh càng ít ngạc nhiên về việc cha anh giấu
tên và thân phận ḿnh. Ông thường không để lộ thân phận mỗi khi
làm quen với các cô gái.
- Cô y tá t́m thấy chứng minh thư của ông ấy. Sao ông ấy giấu
tôi ḿnh là ai? - cô bối rối hỏi Hawk - Giá như lúc đầu th́ tôi
có thể hiểu được, nhưng sau này… Hay ông ấy cho rằng tôi sẽ cư
xử khác nếu biết ông thực sự là ai?
Hawk muốn biết cụ thể hơn:
- Tôi muốn biết chi tiết chính xác sự việc xảy ra tối nay như
thế nào? Cái ǵ đă dẫn tới cơn đau tim của ông ấy?
- Hôm nay tôi có sinh nhật. Ông John mời tôi đi ăn tối, có
champagne, ánh nến rất tuyệt.
Hawk h́nh dung dễ dàng bức ảnh này, cha anh cười nói thích thú
bên bàn với người phụ nữ trẻ đẹp này.
- Ông ấy không hề đă động việc ḿnh không được không được khoẻ.
Tôi cho rằng ông ấy không muốn làm hỏng tối vui. Tôi thực sự
không để ư ǵ. Sau đó, khi chúng tôi về nhà tôi và tôi đang pha
cafe...
- Vào lúc nào chị Marshall? tôi không biết những ǵ thuộc về
sinh lư đă diễn ra giữa chị va ông Faulkner. Tôi chỉ muốn biết
ông ấy có mặc quần áo không khi xe cứu thương đến và ông ấy c̣n
nằm trên giường không?
- Ông ấy mặc nguyên quần áo, và không ở trên giường - cô gái bực
tức trả lời - Ông John và tôi là bạn với nhau. Tôi không hề quan
hệ yêu đương với ông ấy. Đó hoàn toàn là t́nh bạn ở cả hai phía.
Điều này khó tin phải không? - cô gái quay người, thở dài.
Hawk không trả lời thái độ của cô gái rất thật. Được, anh đă
hiểu nhầm. Vậy càng tốt hơn. Nhưng anh không t́m được câu xin
lỗi. Anh ra khỏi pḥng, đi lấy danh sách những người đă hỏi ở
chỗ y tá. Hawk vừa định cầm lên đọc th́ Chad bước vào.
Bộ comple màu vàng lông lạc đà che đậy vụng về cái thực tế anh
ta béo mập ra nhiều bởi vô số cuộc tiệc tùng. Anh ta vẫn đi
thẳng người như thường lệ. Tóc chẻ đường ngôi đàng hoàng. Trông
anh ta rất lịch sự. Khi nh́n Hawk, ánh mắt anh ta trở nên hết
sức lạnh lùng:
- Em đến đây làm ǵ?
- Em đưa bà Katheryn đến đây theo yêu cầu của bà!
- Carol và Johnny đâu? Cũng ở đây à? - Chad nh́n quanh t́m kiếm.
- Không. Sáng mai cha mẹ cô ấy sẽ đưa cô ấy đến đây bằng xe ô
tô.
- J.B bị sao vậy? Liệu ông ấy có qua khỏi được không?
- Ông ấy c̣n sống. Nhưng triển vọng rất tồi tệ. - Hawk nói
thẳng. Qua con mắt hé mở, anh quan sát thái độ của Chad. Anh ta
không biểu lộ phản ứng ǵ.
- Ông ấy ở đâu? Anh phải tới chỗ bố. Chắc mẹ cần đến anh - Chad
nói.
- Lúc này anh phải ở đây trước đă - Hawk quả quyết - Chúng ta có
một vấn đề.
- Chuyện ǵ vậy? - Chad muốn biết ngay.
Hawk nhếch môi châm biếm:
- Khi bị đau tim, J.B đang ở trong pḥng của bạn gái.
Chad đỏ mặt v́ tức giận:
- Đồ dê già đĩ thoả - Anh ta nghiến răng rít lên - Đến lúc chết
rồi mà ông ấy vẫn bôi bẩn chúng ta.
- Đây là danh sách những người biết chuyện đó - Hawk đưa cho anh
ta tờ giấy - Có thể báo chí chưa biết hết tất cả. Nhưng đó chỉ
là vấn đề thời gian.
- Trời ơi, phải làm ǵ bây giờ? - Chad đưa tay lên ṿ tóc -
Chúng ta phải làm ǵ bây giờ?
Đột nhiên anh ta nói "chúng ta ".
- Anh hăy gọi điện ngay cho luật sư Garvey, ông ấy là bạn của
J.B. Nhà ông ấy ở gần căn hộ của người phụ nữ này và trong khu
vực trách nhiệm của chiếc xe cấp cứu ấy. Em tin rằng anh sẽ
thuyết phục được ông Garvey nhận nói rằng J.B. ở chỗ ông ấy khi
bị lên cơn đau tim. Anh mang theo bao nhiêu tiền? Sau đó điều
quan trọng nhất là chi phối tất cả những người trong danh sách
này. Một vấn đề nữa là mấy người cấp cứu tiếp nhận bệnh nhân. Em
c̣n tiền vừa đánh bài thắng cuộc đây. Cộng lại chắc sẽ đủ.
Chad bàng hoàng gật đầu:
- C̣n người phụ nữ kia?
- Chúng ta sẽ bàn sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Garvey sẵn sàng ngay lập tức đứng ra bảo vệ thanh danh bạn bè và
Chad cần hơn nửa tiếng để giải quyết ổn thoả mọi các việc khác.
Hai người gặp lại nhau trong pḥng đợi vẫn vắng như trước.
- Giờ chỉ c̣n người phụ nữ này - Hawk nói - Cô ấy ở đây!
- Ở đây? Trong bệnh viện à? - Chad ngạc nhiên.
- Vâng! cô ấy đi cùng xe cứu thương với J.B.
- Bây giờ cô ấy ở đâu? Trời ơi, hy vọng cô ấy không ở bên bố.
Nếu không sẽ khủng khiếp với mẹ như thế nào? - Chad lo ngại.
- Katheryn chưa hề biết ǵ về người phụ nữ này. Cô ấy ở trong
pḥng y tá.
- Phải đuổi cô ấy đi ngay lập tức - Chad nói như ra lệnh.
- H́nh như cô ấy quyết định ở lại cho tới khi biết rơ hơn về
bịnh trạng của J.B. Hơn nữa cô ấy quả quyết họ chỉ là bạn bè với
nhau.
- Bạn bè? - Chad nhíu mày hỏi - J.B chỉ có một mục đích đối với
phụ nữ.
- Kệ vậy - Hawk nhún vai - Em có cảm tưởng không mua nổi cô gái
này và h́nh như cô ấy yêu quư J.B thực sự.
- Anh sẽ nói chuyện với cô ấy. Phải đưa cô ta ra khỏi đây ngay.
Em chỉ cho anh biết giờ này cô ta ở đâu? - Chad nói.
Khi họ bước vào pḥng y tá, Lana đang đứng bên cửa sổ, lặng nh́n
vô vọng vào màn đêm. Chad th́ thầm thốt lên:
- Ít nhất J.B. cũng biết lựa chọn!
Mắt Hawk đầy giận dữ.
Lúc đầu Lana tưởng ai đó trong bệnh viện đến báo tin cho cô về
t́nh trạng sức khoẻ của John. Người đàn ông trông lịch thiệp, ăn
bận bộ comple đắt tiền, trông cường tráng. Lúc anh ta bước về
phía Lana, cô thấy trong ánh mắt anh ta thoáng nụ cười tỏ ư lấy
làm tiếc:
- Tôi là Chad Faulkner, con trai của J.B. - người đàn ông nói.
Điều đó giải thích tất cả. Đúng, anh ta cũng có nét giống J.B. -
Tôi đă tới đây nhanh chóng như có thể được. Cảm ơn chị đă ở bên
ông ấy cho tới khi gia đ́nh tới. Chị..... - anh ta đợi cô tự
giới thiệu.
- Tôi là Lana Marshall - khi anh ta đón bàn tay cô vào giữa hai
bàn tay ḿnh và bắt tay đồng cảm, cô ứa nước mắt - T́nh trạng
ông ấy thế nào? Từ một giờ nay tôi chẳng biết được ǵ cả.
- Chắc ông ấy sẽ qua khỏi - anh ta mỉm cười với cô để khích lệ -
Chị biết ông ấy khoẻ mạnh như thế nào. Ông ấy khoẻ mạnh như một
đấu sĩ.
- Đúng thế! - ánh mắt cô trượt sang bên người đàn ông khác đợi ở
góc pḥng. Cô nhận thấy nét châm biếm trong con mắt anh - Ông
John và tôi là bạn bè - cô nói nhanh để Chad không có nghĩ không
hay về ḿnh.
- Tôi biết. Tôi nghe nói chị ở bên ông ấy khi xảy ra sự việc.
Chắc việc ấy thật khủng khiếp đối với chị - Anh ta nói giọng cảm
thông.
Giá như có thể được, Lana đă gục đầu vào vai người đàn ông này.
Anh ta rất hiểu cảm xúc của cô.
- Lana! tôi được phép gọi chị như vậy không? - Chad nghiêng đầu
sang một bên - tôi phải xin chị một điều, nhưng không muốn chị
hiểu lầm.
- Điều ǵ vậy?
- Tôi muốn không ai biết cha tôi tối nay đă ở chỗ chị. Dù t́nh
bạn của chị hết sức b́nh thường, nhưng các báo chí nếu biết sẽ
bới móc và thêu dệt thêm. Tôi không muốn gia đ́nh tôi bị tổn
thương và thanh danh của chị bị ảnh hưởng bởi những ǵ báo chí
bịa đặt ra - Anh ta giải thích.
- Tôi phải làm ǵ để giúp anh trong việc này? - Sự lo lắng của
anh ta cho gia đ́nh Faulkner làm cô xúc động và tước bỏ hoàn
toàn vũ khí của cô.
- Tôi muốn đề nghị chị đi về nhà. Hawk sẽ đưa chị về - Khi cô từ
chối, anh tiếp lời - và tôi hứa sẽ gọi điện ngay cho chị khi
bệnh t́nh của cha tôi thay đổi. Phóng viên báo đài sẽ tới đây.
Để giữ cho tên chị không xuất hiện trên báo chí, đài, radio th́
tốt nhất là chị không ở đây. Xin lỗi, tôi phải đề nghị chị như
vậy, nhưng thế sẽ tốt hơn.
- Đúng, đúng, tôi hiểu - Lana ngập ngừng đồng ư.
- Cám ơn, Lana - Nụ cười mỉm của anh ta sưởi ấm trái tim cô gái
- Tôi hứa với chị là tên chị sẽ không bị đưa lên báo chí. Tôi
biết cha tôi cũng mong muốn như thế. - không c̣n nghi ngờ ǵ
nữa, John là một người quân tử, và h́nh như con trai ông cũng
vậy. Cô cảm thấy an tâm, rất an tâm.
- Anh Faulkner ạ, anh rất lịch thiệp - cô th́ thầm.
- Chị hăy gọi tôi là Chad - Anh ta yêu cầu cô - Rất tiếc tôi
không ở đây lâu hơn được, nhưng chắc chị hiểu được là mẹ tôi giờ
đang cần đến tôi. Hawk sẽ lo liệu đưa chị về tới nhà an toàn. Và
tôi sẽ gọi điện cho chị mỗi khi có tin ǵ mới.
- Cám ơn anh!
Chad nói chuyện với người đàn ông mà anh ta gọi là Hawk. Cô
không hiểu được họ nói với nhau những ǵ. Rồi anh ta đi ra.
Lana thấy hơi lo sợ khi ở lại một ḿnh với người đàn ông mắt
xanh.
- Tôi đi taxi cũng được - chị nói.
Anh trả lời giọng châm biếm:
- Xin chị đừng làm phá dự định của Chad. Anh ấy sẽ rất buồn. Chị
cũng không muốn vậy có phải không?
- Đúng! - Lana có cảm giác như anh đang đùa bỡn với ḿnh.
o0o
|