Phần 1
Trời đã chạng vạng tối…
Tư Cầu mới về tới nhà lấy thêm lúa cho vịt ăn. Nói chuyện bá
láp một hồi mà trời sụp tối lúc nào không hay. Đến chừng
nghe thiếm Hai má của anh ta hỏi, anh ta mới hay:
- Ủa Cầu, mầy tính ở đây nói chuyện dần lân riết rồi không
chịu đem lúa vô trỏng hả? Bộ mầy không vô gom ba con vịt lại
hả?
- Tui có gởi con Phấn nó coi chừng dùm rồi mà!
- Ừ gởi! Để tía mày về ổng đả cho mầy một trận rồi mầy kêu
trời!
- Thì đi đây nè…
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng gì nữa hết, xốc thúng lúa lên
nách bưng đi. Anh ta ghé qua mái nước múc một gáo uống ừng
ực. Rồi như để trút nỗi bực tức, anh ta hắt tẹt nước còn dư
vào đám rau om, móc gáo vào cây đinh nghe một cái cộp, lấy
tay quẹt miệng rồi bưng thúng lúa thẳng ra bờ xẻo trước nhà.
Để thúng lúa xuống xuồng vững vàng rồi. Tư Cầu vừa nhổ cây
sào vừa đưa chơn tống xuồng ra và chống sào cho xuồng đi vèo
vèo trên mặt nước.
Mùa này nước trong xẻo Rô cũng cạn.
Đôi lúc lườn xuồng, be xuồng cọ rào rào vào những đám rau
muống, những đám lục bình, những nhánh điên điển.
Trời chỉ còn mờ mờ sáng…
Ra giữa khoảng đồng trống, gió thổi mát rượi, Tư Cầu cũng
thấy thơ thới trong lòng chớ không còn thấy bực bội như hồi
nãy nữa.
Và như cảm hứng, anh ta vừa chống vừa ca vài câu vọng cổ,
cái bài vọng cổ “văng vẳng tiếng chuông chùa…” mà anh ta
nghe ở cái máy hát của ông Xã Tám. Có mấy cái dĩa hát đi hát
lại hoài anh ta nghe riết rồi cũng thuộc lòng hết. Thuộc
lòng rồi, anh ta sang qua bắt chước cho đúng cái giọng ngân
ư… ử… của Năm Nghĩa, cái giọng mà anh ta cho là “mùi bạt
mạng”.
Trong buổi chiều tà, giọng của Tư Cầu vang lên trên đồng
vắng. Tiếng ư ử vuốt câu ca của Tư Cầu (theo điệu Năm Nghĩa)
đôi lúc bị khựng ngang mỗi lần anh ta phải chống sào để đẩy
xuồng đi tới.
Càng vô sâu trong ruộng, đường nước càng hẹp và trong cảnh
nhá nhem những đường nước ấy chỉ còn là những vệt sang sáng
ngoằn ngoèo như những lối đi mòn trên cỏ.
Chống gần tới chòi giữ vịt của Phấn, một cô gái chăn vịt ở
gần đó, Tư Cầu dừng sào lấy hơi hú:
- I i … i i i !
Phấn nghe vội chạy ra:
- Sao đợi chừng này mới vác mặt ra hả?
- Chừng này chớ chừng nào nữa?
- Nói nghe sướng hông! Gom dùm bầy vịt của anh mệt thấy mồ!
Tư Cầu cười:
- Nhờ có một chút vậy cũng rên.
- Vậy mà còn nói một chút nữa. À hồi nãy vịt của tui có một
con bị lươn rút ngất ngư, tui làm thịt nấu cháo ở trỏng, một
chút anh qua ăn nghen!
- Ừ qua thì qua, nhưng để dìa coi sóc ba con vịt đã.
- Ta nói ta gom về đủ hết rồi mà.
- Gom thì gom chớ cũng phải dìa coi lại cái đã. Còn un muỗi
cho con Sấm nữa chi!
Con Sấm là tên con trâu cồ mà tía của Tư Cầu giao cho anh ta
đem vô chòi vịt chăn luôn, vì mấy em nó còn mắc đi học. Một
công hai chuyện như vậy cũng tiện hơn.
Nói xong, Tư Cầu vội vàng chống xuồng về chòi mình, nhưng
Phấn kêu giựt ngược lại:
- Nhớ qua nghe hông. À mà anh còn chút dầu lửa nào không cho
tui muợn đỡ.
- Hết ráo rồi. Còn ba cái rọi mù-u để chút nữa tao đem qua.
- Qua mau mau nghen.
- Ừa mà!
Chòi của Tư Cầu cách đó cũng không xa. Hai bên hú qua hú lại
vẫn còn nghe tiếng. Chòi dựng sơ sài lợp rơm, vách rơm,
không lớn hơn cái miễu Thổ Thần của nhà ông Hội-đồng Hòa ở
ngoài vàm sông bao nhiêu. Tất cả giang sơn của Tư Cầu gồm có
bấy nhiêu đó, với hai cái nồi, vài cái chén và một cái nóp
để đến tối là anh ta chui tọt vô đó ngủ.
Căn chòi cất trên một cái giồng nhỏ đủ chứa một bầy vịt vài
trăm con và đủ chỗ buộc con Sấm. Tuy lúa má đã làm xong và
nhằm mùa khô, xung quanh giồng nước vẫn còn xâm xấp. Đìa,
bàu gần đó cũng nhiều. Dụng ở chỗ có nước đó, gia đình của
Tư Cầu cũng như của Phấn nuôi vịt cho có lợi hơn. Con Sấm
của Tư Cầu cũng có đủ cỏ ăn cầm chừng với rơm và Tư Cầu ở đó
vừa chăn vịt vừa giữ trâu kể cũng tiện.
Về tới nơi, Tư Cầu tay bưng thúng lúa, tay kéo mũi xuồng
rướn lên cỏ, hấp tấp xem bầy vịt, coi lại hàng đăng thấp rào
nhốt bầy vịt kẻo ban đêm chuột vô tha hết, liệng thêm rơm
cho con Sấm, rồi để thúng lúa trên cái gióng.
Xong xả, anh ta đi lại góc chòi quơ vài cây rọi mù-u phơi
khô, nhảy phóc xuống xuồng chống qua chòi của Phấn.
Tuy trời đã tối hẳn, Tư Cầu không cầm đèn đuốc gì hết và
chống xuồng ra đi “thuộc lòng” theo dòng nước giữa những đám
rau muống, rau dừa, giữa những bụi ô-rô, cóc kèn chen lẫn
vài chòm cây điên điển.
Chòi vịt của Phấn cũng gần giống như chòi của Tư Cầu, nhưng
cách sắp đặt coi bề vén khéo hơn. Dầu sao Phấn cũng là đàn
bà con gái, còn nó là đàn ông con trai nên sống xô bồ xô bộn
quen rồi.
Phấn mười sáu tuổi, Tư Cầu mười bảy tuổi, vậy mà Phấn có vẻ
khôn lanh hơn nhiều. Cách thức anh ta sống thật cũng y như
hồi còn sáu, bảy tuổi, hồi còn chơi “cất nhà chòi” bằng ống
sậy và lá chuối với Phấn…
Tư Cầu chống xuồng vừa tới nơi đã nghe tiếng Phấn hỏi vọng
từ phía sau chòi:
- Anh Tư hả anh Tư?
- Ừ, thì tao chớ còn ai nữa? Sao đèn đuốc gì không có, tối
om vậy nè?
- Vậy mà cũng hỏi! Bộ anh quên đem đèn rọi mù-u qua rồi hả?
Nhớ lại hồi nãy Phấn có hỏi mượn dầu lửa để đốt đèn, Tư Cầu
bắt tức cười vì nó quên lú đi mất để Phấn phải hỏi vặn vẹo
như vậy:
- Có chớ sao quên! Mà mầy làm gì lục đục ở đằng sau đó Phấn?
- Tắm chớ làm gì mà hỏi! Đốt rọi lên đi anh Tư… chớ bộ đứng
như trời trồng đó hả?
Tư Cầu xách một cây rọi mù-u lại bên ba ông Táo mà lửa than
còn đỏ au; phía trên ông Táo bắc một chiếc nồi nhỏ, cháo vịt
sôi ọc ạch. Nó kê miệng thổi một hơi vào mớ than cho lửa
bùng lên, rồi kề rọi vô đốt. Ánh sáng của cây rọi mù-u không
là bao nhưng cũng đủ soi cả căn chòi nhỏ xíu. Vừa lúc đó,
Phấn ở phía sau đi vào. Nó tắm dưới bàu nước sau chòi có
thay đồ thay đạc gì đâu mà chiếc quần đang mặc vẫn khô rang.
Cô ta quấn trên ngực một chiếc khăn rằn hẹp khổ, một tay giữ
chặt hai mối khăn ở sau lưng.
Cảnh tượng đó có hơi lạ mắt đối với Tư Cầu. Anh ta nhìn trân
trối khuôn ngực vun nhọn dưới tấm khăn rằn nhỏ hẹp còn ướt
nước. Mọi khi anh ta đâu thấy có như vậy. Thật tình anh ta
lấy làm lạ vì đâu biết mấy đứa con gái mới lớn lên thường
ngày hay nịt vú sát rạt.
Thấy Tư Cầu nhìn mình, Phấn đâm ra mắc cở, cô ta đứng khựng
lại, rồi chạy quơ lấy cái áo túi treo trên móc tre, lúng
túng xỏ vào, rồi một tay vừa gài nút, một tay vừa rút cái
khăn rằn ra đem phơi trên cây sào gác trước chòi. Xong Phấn
chạy vô làm tỉnh, hối Tư Cầu:
- Thôi vô sắp chén ra ăn cháo đi anh Tư! Khuya rồi nghen!
Mơi còn dậy sớm thả vịt đi ăn chớ.
Phấn cho là khuya nhưng chỉ lối tám giờ tối gì đó. Ở vườn,
khi gà lên chuồng người ta đã rục rịch đi ngủ.
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng, đi lấy chén đũa để xuống đất
gần chỗ cắm cây rọi mù-u. Trong lúc đó Phấn đi nhắc nồi cháo
bưng lại rồi đặt cái tay cầm kho lên, chụm thêm mấy nhánh
điên điển vào bếp.
Tư Cầu vừa lấy giá múc cháo ra chén, vừa hỏi:
- Mầy còn nấu nướng cái gì nữa đó Phấn?
- Kho ba miếng thịt chớ nấu cái gì nữa. Bộ anh nói có con
vịt đem ra nấu cháo hết trọi sao. Kho thịt vịt mà không có
gừng tức quá!
- Để mơi tao về kiếm đem ra cho. Mà mầy nói không có gừng
rồi ba miếng thịt vịt luộc này chấm vô nước mắm gì mà ăn bây
giờ hả?
- Có nước mắm ớt đó chấm đỡ chớ bộ chết sao! Anh sao khó quá!
Nữa rồi con cùi nó lấy anh!
Tư Cầu nổi dóa:
- Còn mầy thằng chõng chết sình nó lấy mày!
Phấn đang chặt thịt vịt nghe vậy bắt tức cười và đổi giọng:
- Hứ nói vậy mà cũng nổi cáu. Thôi nè lại ăn đi.
Hai đứa nó xáp lại bên nồi cháo. Tư Cầu làm một hơi năm chén
cháo và gắp hết nửa dĩa thịt vịt luộc. Cháo nóng lại ở trong
chòi khuất gió nên mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng mặc dầu Tư
Cầu ở trần trùi trụi. Anh ta kéo chiếc khăn ở cổ ra lau mặt
rồi đứng dậy đi lục lọi bẻ một cọng tre xỉa răng. Anh vừa
xỉa răng vừa chép miệng coi bộ no đủ lắm. Phấn còn ngồi ăn
nán ba miếng thịt vịt cho hết. Trán cô ta lấm tấm mồ hôi và
những sợi tóc lòa xòa xuống dính vào. Cô dọn dẹp xong chén
dĩa thì Tư Cầu đứng hứng mát nãy giờ ở trước chòi cũng trở
vô.
Anh ta ngồi bệt xuống đất móc cái túi nhái đựng thuốc lận
trong lưng quần vận ra. Xé một miếng giấy trong cuộn giấy
quyến, bốc một nhúm thuốc giồng để lên, lựa bỏ ra vài ba mắt
thuốc, Tư Cầu chậm rãi vấn một điếu lớn gần bằng ngón tay
trỏ. Xong anh ta để lên lòng hai bàn tay xe tròn một vòng
rồi đưa lên miệng le lưỡi liếm dán mép giấy, vặn đầu giấy ló
ra ngoài cho xoăn nhỏ lại và kê vào rồi đốt. Tư Cầu bập bập
vài cái cho cháy đỏ đầu thuốc, rồi hít một hơi dài, đoạn từ
từ nhả khói thuốc một cách rất khoái trá.
Mới từng tuổi đó mà Tư Cầu đã ghiền nặng như một số trai
tráng khác trong làng. Mấy năm về trước, nó cũng khổ sở rất
nhiều về cái nạn ghiền đó. Tía của anh ta đánh lên chưởi
xuống cấm cản đủ điều, nhưng thét rồi cũng chịu thua luôn.
Ban đầu anh ta còn ra vườn, ra sau chuồng heo, sau cầu tiêu
hút chùn hút lén, riết rồi đâm lì ra hút công khai. Bây giờ
tía anh ta phải bấm bụng chịu thêm cái khoản xài về tiền
thuốc vấn cho nó. Dẫu sao đi nữa Tư Cầu cũng đã lớn rồi và
vẫn gánh công kia việc nọ cho gia đình.
Ngồi trên chiếc nóp, Phấn lặng yên nhìn Tư Cầu hút thuốc và
tủm tỉm cười. Với điếu thuốc dính xệ xệ ở môi dưới, Tư Cầu
có vẻ người lớn, có vẻ một người đàn ông. Nghĩ đến đó, Phấn
cúi đầu lấy tay vân vê cọng đệm ló ra ngoài mép nóp rồi khẽ
thở dài.
Trong lúc đó, Tư Cầu vẫn như không và tiếp tục phì phèo hút
thuốc, Phấn nhìn trân anh một hồi và đâm ra bực mình ngang.
Chợt nhìn thấy cây rọi mù-u đã cháy tàn gần đến mấy miếng
chót, cô kêu Tư Cầu và nói chọn lỏn:
- Cây rọi tắt hết kìa, ngồi đó hút thuốc hoài đi!
Tư Cầu ngạc nhiên trước sự tức giận bất thần đó và nhìn lại
cô ta một hồi rồi khoan thai lấy cây rọi khác đốt tiếp. Anh
ta không hiểu làm sao hết và cũng chẳng cần hiểu làm gì. Anh
ta cho rằng có lẽ đàn bà con gái khác đàn ông con trai là
hay bất thường như vậy cũng nên.
Ngồi nín thinh một hồi, Phấn mới lên tiếng gợi chuyện:
- À anh Tư, anh có biết đến cuối tháng Chạp này, con Thắm nó
đi lấy chồng không anh?
- Ừ…
- Ừ!… Cái gì anh cũng ừ ừ mà không biết cái khỉ khô gì hết.
- Đừng làm bộ tài khôn hoài mầy. Tao nói ừ là ừ. Con Thắm nó
lấy thằng Năm Tôn con ông Biện Dưỡng ở trên kinh Bang Chang,
bộ tao không biết hả?
- Dữ hôn! Chắc trời mưa nên cóc mới mở miệng.
Tư Cầu hứ một tiếng rồi quăng mạnh cái tàn thuốc ra trước
sân chòi.
Phấn lấy cây rọi mù-u gạt bớt tàn để cho thêm ánh sáng và
nhích lại gần bên cạnh Tư Cầu. Cô với tay quơ một nhánh củi
điên điển vừa dập dập tàn rọi còn lên khói vừa nói:
- Hai vợ chồng con Thắm cũng bằng tuổi tụi mình đó…
Tư Cầu ngước mắt nhìn lại:
- Hứ! Người ta chưa ăn chưa ở gì hết mà mầy đã kêu là hai vợ
chồng! Sao mầy gấp quá vậy Phấn? Mà tụi nó bằng tuổi tao với
mầy rồi có sao hông?
- Còn có sao nữa? Người ta cũng như mình mà… vậy đó! Bộ anh
không biết lo sao?
- Lo cái mốc xì gì hả? Chừng nào tới rồi hãy hay, chớ tao
không lo gì ráo.
Phấn ngập ngừng một lát rồi đắm đuối nhìn Tư Cầu và giọng cô
ta trầm dịu xuống:
- Bộ anh không… không… nghĩ đến tui hả?
- Thì mầy chình ình ra đó chớ còn nghĩ ngợi gì nữa.
Cô nhích lại gần Tư Cầu thêm một chút nữa:
- Anh nầy nói kỳ quá! Bộ anh không nghĩ tụi mình cũng như…
vợ chồng con Thắm sao?
Nghe nói vậy, Tư Cầu ngồi thẳng lưng nhìn Phấn từ đầu đến
chân: một gương mặt bầu bĩnh với đôi mắt long lanh, với đôi
môi hơi dầy một chút, ướt láng bên ánh lửa rọi chập chờn,
đôi cánh tay tròn trịa ló ra khỏi chiếc áo túi cụt tay và
một thân mình chắc nịch như thân cây chuối hột…
Tư Cầu như vừa ý và thấy sao dễ chịu trong mình. Anh ta vừa
cười vừa nói với Phấn:
- Ừ, mầy coi cũng được! Ối thôi, tới đâu hay tới đó chớ tao
không nghĩ nghiếc gì hết. Còn tía má tao nữa chi?
- Nói như anh vậy hết chuyện rồi! Bộ ai cấm cản tía má anh
lo cho anh sao? Còn tụi mình ở đây làm gì hả?
- Coi ba con vịt chớ làm gì nữa!
- Hứ lãng òm! Anh sao vậy hoài… Bộ anh không thấy người ta
cũng như mình mà nên vợ, nên chồng, sung sướng tấm thân, bộ
anh không… không… muốn, không thèm hả?
- Ý cha thèm! Ừ sung sướng đâu được vài tháng như hai vợ
chồng anh Hai tao đó, rồi chưởi bới đập lộn nhau rùm trời,
rồi đẻ xòn xọt cả bầy cả lũ để lo chạy gạo cho sói đầu hả?
- Bàn ngang như anh vậy thì nói làm gì cho thêm tổn. Bộ ai
cũng vậy hả? Chớ anh không thấy vợ chồng anh Hai tui sao…
Tư Cầu cười lớn:
- Ối thôi, vợ chồng anh Hai mầy thì hết chỗ chê… Thiệt như
ếch bắt cặp!
Và Tư Cầu thấp giọng hỏi luôn:
- Ê Phấn, bộ hai ảnh chỉ tối ở nhà bị ai cản mũi cản lái gì
hay sao mà tao thấy cứ chạy tọt ra sau vườn chuối xà nẹo với
nhau hoài vậy hả?
Phấn nghe hỏi vậy mắc cở nhưng thấy thinh thích trong lòng
vì Tư Cầu đã hưởng ứng câu chuyện của nó. Cô ta làm bộ gạt
ngang:
- Bậy nà! … Mà sao anh thấy? Anh dóc tổ!
Tư Cầu hấp tấp trả lời:
- Ừ thì dóc! Tao đi bẫy cò ở mấy cái mương sau vườn chuối
nhà mầy hoài mà tao lại không thấy!
Phấn chêm thêm:
- Bộ anh thấy họ rồi họ không thấy anh chắc?
- Con này ngu quá! Bộ mầy nói tao đi ngờ ngờ đó để cho họ
thấy hả? Tao còn phải đi rình bẫy cò nữa chớ mầy quên sao?
Như vậy họ dễ gì thấy tao được?
- Rồi anh rình ếch bắt cặp luôn?
- Đâu có mậy! Thì sẵn tao ngồi núp rình bẫy cò tao cũng nín
luôn, chớ chẵng lẽ la làng lên hay sao?
Phấn nghe Tư Cầu nói vậy, cười hăng hắc:
- Anh này nói nghe ngộ quá ta!
Tư Cầu cũng bắt cười xòa theo. Phấn vẫn chưa chịu buông lơi
câu chuyện:
- Bộ anh mà dám ngó họ!
- Tao mà không dám ngó! Thì nó ngờ ngờ trước mắt tao đó mà
dám ngó hay không dám ngó gì mậy!
Phấn vẫn chưa chịu tha:
- Vậy anh thấy cái gì anh kể tui nghe coi!
Tư Cầu thấy con nhỏ cứ hỏi dần lân một cách nhí nhảnh như
vậy mới hiểu ra. Hồi nãy anh ta tưởng con Phấn muốn chọc tức
mình nên mới hỏi những câu cắc cớ như vậy. Té ra con nảy nó
muốn sanh quỷ mà! Nghĩ tới đó, Tư Cầu bỗng nhiên thấy khoái
chí trong bụng. Khoái chí vì anh ta không lù khù như con
Phấn tưởng đâu.
Tư Cầu thở khì ra một cái như đã giải quyết được điều gì,
rồi dựa lưng ra sau, hai tay chống xuống đất, hai chân vắt
chéo ngoải và một bàn chân thì nhịp nhịp… Anh ta cười ha hả
một mình, rồi liếc nửa mắt nhìn Phấn và bằng một giọng của
một người biết “ăn chắc” điều gì, anh ta ỡm ờ lên tiếng:
- Thì thôi tao không thấy cái gì hết…
Phấn vừa hơi bực mình vừa hơi thích thích. Cô thoáng cau mày
rồi cười lỏn lẻn.
Tư Cầu ngồi lặng thinh nhịp nhịp chân. Chưa bao giờ anh ta
thấy khoái trong lòng như vậy. Anh ta có cảm tưởng như bây
giờ mình mới thiệt lớn hơn Phấn. Lớn như thế nào thì không
phân tích nổi, nhưng “lớn”… gọn lỏn vậy thôi.
Sự lặng thinh của Tư Cầu làm cho Phấn hơi luống cuống. Không
biết làm gì, cô đưa tay xổ đầu tóc ra để bới lại.
Tư Cầu đã thấy Phấn xổ đầu bới tóc kể cả mấy chục bận rồi
nhưng lần này mới để ý nhìn kỹ.
Trong ánh sáng lung linh của cây rọi mù-u, Phấn đưa đôi cánh
tay tròn lẳn lên cào cào mớ tóc cho thêm suông sẻ. Một mùi
dầu bông lài nhẹ thoảng qua mũi Tư Cầu.
Phấn chậm rãi cào tóc, mắt nhìn vào vách chòi như không thèm
để ý tới Tư Cầu tuy dư biết Tư Cầu đang liếc nhìn mình. Cô
ta cứ làm bộ săm soi đến mớ tóc như không bao giờ muốn bới
lên cho xong hết. Đôi cánh tay cô đưa lên làm cho vạt chiếc
áo túi vải hột dền đen đã cụt ngủn càng rướn lên cao… Cô ưỡn
người ra dơ tay quào chải tóc suông theo xuống dưới lưng.
Khuôn ngực đã no tròn càng căng vun lên; hồi chập tối sau
khi đi tắm Phấn có bận áo nịt lại đâu…
Tư Cầu không còn liếc lén mà nhìn chăm chăm vào người Phấn.
Phấn vẫn làm như không hay biết và dình dàng thêm trong việc
chải vuốt mớ tóc…
Tư Cầu bỗng thấy hồi hộp lạ thường. Cái cảnh hai vợ chồng
mới cưới anh Hai của Phấn hú hí với nhau sau vườn chuối
thoắt đã hiện ra rõ ràng trong trí và đầu anh ta nóng hừng
hực. Anh ta bối rối và chân tay như dính chặt dưới đất. Anh
ta sực nghĩ đến việc hút một điếu thuốc. Ờ… phải rồi! Anh ta
lúng túng móc nhái thuốc lận ở lưng quần ra…
Nhưng Tư Cầu mới vừa dợm mở túi thuốc ra thì Phấn vói tay
chụp lấy túi thuốc dấu ra phía sau lưng. Tư Cầu nhoài mình
theo giật lại. Tay này, anh ta níu một tay của Phấn, tay kia
moi túi thuốc mà bàn tay Phấn giữ chặt cứng.
Hai cánh Phấn bị hai tay của Tư Cầu kềm ngoặt ra phía sau
lưng. Trong dáng điệu đó, ngực Tư Cầu dựa sát vào một bên
hông của con Phấn. Tư Cầu bỗng khựng lại tuy hai tay của
mình vẫn giữ chặt lấy hai tay của Phấn. Như con bồ câu bị
tréo cánh, ngực của Phấn phập phồng tựa biển sóng. Và Tư Cầu
có cảm giác kỳ cục như đang kề sát một cục than hừng hực…
Ban đầu Tư Cầu không dám nhìn thẳng vào mặt của Phấn, anh ta
bối rối vì không biết tấn thối như thế nào, muốn buông tay
Phấn và nhích mình ra nhưng anh ta lại cứ để nguyên như vậy.
Anh cúi gầm mặt xuống, một hồi rồi đánh bạo từ từ nhìn lên
một bên vai của Phấn, rồi lên cái ức no căng mà anh ta thấy
rõ mồn một từng hơi thở dồn dập.
Thấy Phấn chẳng nói chẳng rằng, Tư Cầu làm gan nhìn thẳng
vào mặt cô ta để dò xét… Mắt Phấn long lanh nửa như cười cợt,
nửa như thách thức. Thứ con mắt nhìn kiểu đó…!
Tư Cầu ngừng một giây cắn chặt lấy môi dưới, rồi bỗng buông
tay Phấn ra ôm choàng lấy đôi vai của cô ta. Tư Cầu đưa mũi
hôn mạnh vào má Phấn, nhưng Phấn né qua làm nó hôn trật vào
cổ… Phấn bị nhột cười hăng hắc… Tư Cầu bực mình xiết chặt
đôi vai và từ từ hôn lại đúng vào má. Phấn ngoan ngoãn ngồi
yên như người chịu thua. Và đôi tay của Tư Cầu rớt khỏi vai
của Phấn lúc nào không biết để có một cảm giác êm êm thích
thú như không có thứ gì sánh được như vậy…
Phấn gục đầu vào vai Tư Cầu một hồi lâu… Rồi cô dang Tư Cầu
ra để nằm ngửa lên trên chiếc nóp trải bên cạnh. Cái áo túi
nút bóp mở tung tự bao giờ… Phấn si mê nhìn Tư Cầu như chờ
đợi… Rồi cô đưa tay níu rị Tư Cầu xuống, chân vói đạp cho
cây rọi mù-u ngã xuống đất tắt ngúm…
Bóng tối bất thần làm cho Tư Cầu hoảng sợ. Anh ta lính quýnh
dựt ra khỏi tay của Phấn, đứng chồm dậy, chạy tọt ra ngoài
sân chòi… Phấn kêu anh ta giựt ngược làm cho anh ta hoảng
thêm, vì lần đầu tiên anh ta dám… mạo hiểm như vậy, kể cũng
đã quá lố rồi!
Phấn cũng ngồi dậy chạy theo kêu như quát tháo:
- Anh Tư! Anh Tư! Anh làm gì kỳ vậy hả?
Nghe tiếng Phấn kêu, Tư Cầu bước mau ra chỗ để xuồng nhảy
phóc xuống…
- Anh dìa thiệt sao anh Tư? Ở lợi chơi một chút nữa, bộ ai
ăn cá ăn thịt gì sao mà sợ.
Tư Cầu vừa chống xuồng ra vừa nói vói lại:
- Thôi để tao dìa bển khuya rồi!
- Hứ khuya rồi! Khuya rồi!… Sao hồi nãy anh không giỏi nói
khuya một chút coi!… Làm bộ thấy ghét!
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng chống xuồng đi thẳng.
Phấn đứng tần ngần, rồi chợt thấy mình còn cầm một cái túi
thuốc của Tư Cầu trong tay, cô bèn kêu giựt ngược Tư Cầu lại:
- Anh Tư ơi! Còn gói thuốc của anh đây nè, trở lại mà lấy!
Tư Cầu làm bộ không nghe chống riết xuồng ra dông thẳng.
Phấn bực tức vò túi thuốc trong tay, dậm chân quăng mạnh túi
thuốc xuống đất, ngoe nguẩy đi vô chòi. Đi được vài bước
không biết nghĩ sao, cô trở lộn ra cúi xuống đất tìm mò túi
thuốc lượm lên. Cô phủi túi thuốc đoạn nâng niu cầm trong
tay đi vô chòi.
Cây rọi mù-u ngả xuống đất ban nãy vẫn còn ngún khói với một
đốm than đỏ trong bóng tối như một đầu nhang đang cháy. Phấn
thở dài sườn sượt, lấy chân mò tìm chỗ chiếc nóp rồi nằm vật
xuống.
Cô quơ chiếc gối trên đầu nằm ôm riết lên ngực, kê răng cắn
nghiến vào mép áo gối nghe ken két. Rồi không hiểu vì sao cô
phát khóc tấm tức tấm tưởi…
Trong lúc đó, Tư Cầu chống xuồng đi thẳng tuốt về chòi… Gió
mát lạnh của khoảng đồng trống về đêm làm cho lòng anh ta
trở lại bình tĩnh. Anh ta nhớ lại hồi nãy mình chạy trốn
Phấn như chạy trốn ma rượt. Anh ta nhảy phóc xuống xuồng,
chống vài cái là chiếc xuồng đâm bên nọ xọt bên kia thật
cũng… giống y như mình.
Giờ đây Tư Cầu đã lấy lại sự bình tĩnh và chiếc xuồng cũng
phăng phăng lướt tới như quen đường nước cũ.
Tư Cầu mới thấy mình kỳ cục thiệt y như lời con Phấn trách
móc. Thì việc gì mà phải chạy trốn như vậy chớ? Nếu mình
không muốn tấn tới nữa thì thôi, ai có giết mình sao mà sợ?
Chung qui cũng chỉ tại cây mù-u khi không lại rớt ngã tắt
ngúm làm anh ta “sực tỉnh” và chạy hoảng! Nghĩ lại cái cảnh
Phấn nằm xải tay trên nóp, hai vạt áo túi lật tung qua một
bên… Tư Cầu chắc lưỡi liền miệng… Rồi anh ta dơ tay cú trên
đầu một cái thật nên thân. Anh ta hồi tưởng lại những cảm
giác thích thú lạ kỳ mà giờ đây nghĩ đến, bàn tay của anh
như hãy còn nóng ran.
Càng nghĩ tới, càng tưởng tượng thêm, Tư Cầu càng bực mình
bực mẩy. Anh ta lấy cây sào quất mạnh vào đám lục bình nghe
một cái xạc…
Nhưng bỗng nhiên, anh ta cười ha hả như khám phá ra một điều
gì mới mẻ và ưng ý lắm! Tư Cầu vừa nhớ trực lại: con Phấn
vẫn còn đó chớ có mất mát, hao mòn gì đâu mà tiếc hùi hụi,
mà tức anh ách? Và thiếu gì dịp khác?
Nghĩ đến đó, Tư Cầu chống xuồng đi vo vo về riết đến chòi.
Việc đầu tiên là nó quơ tỉn nước đưa lên miệng ừng ực uống
một hơi, rồi lần lại góc chòi lấy chiếc nóp mở trải ra nằm
lăn ình trên đó.
Anh bỗng thèm một điếu thuốc và khi rờ tới lưng quần mới nhớ
trực lại Phấn còn giữ túi nhái đựng thuốc.
Mặc dù khá khuya (mọi khi giờ này anh ta đã đánh một giấc
lâu rồi) mà Tư Cầu vần thấy chưa buồn ngủ.
Căn chòi tối om. Tiếng muỗi bầy kêu vo ve và Tư Cầu lấy tay
đập liên hồi trên ngực, trên đùi. Anh ta tính ngồi dậy đốt
đèn đi coi qua một lượt bầy vịt con, kẻo để sơ sẩy ba con
chuột cống vào tha hết. Nhưng cái hộp quẹt máy của anh ta
lại để trong túi thuốc bên chòi của Phấn. Và Tư Cầu mỉm cười
nói thầm:
- Ừ để mơi mà mầy hổng trả thì biết tay tao. Kỳ này tao cho
mầy giỏi dấu, ở đâu tao cũng moi hết!
Nhưng khi nghĩ đến mấy con vịt, anh ta cũng hơi lo lo. Mới
có làng chàng với Phấn một chút xíu mà Tư Cầu tưởng chừng
như đã bỏ bê hết mọi công việc. Nằm nghe bầy vịt con trong
rào đăng coi bộ ngủ yên không rục rịch chuột bọ gì hết, chỉ
thỉnh thoảng vài con kêu kí kí nho nhỏ như mớ ngủ, Tư Cầu
cũng thấy yên tâm.
Anh ta chui vào trong nóp tính ngủ vùi một giấc chứ đêm nay
nó thức khuya quá. Nhưng mắt anh vẫn mở thao láo.
Anh lật chiếc nóp đứng lên để hai mép nằm đè xuống dưới lưng
theo điệu dựng mũi tàu. Hai chân anh ta duỗi thẳng ra, hai
tay khoành ra sau ót gối đầu.
Trong dáng diệu đó, Tư Cầu nằm nghĩ
tới Phấn và thấy sung sướng trong lòng. Hai đứa nó từ nào
tới giờ ở gần nhau trong giữa đồng vắng mà không ngờ như vậy
cho đến tối hôm rồi.
Bây giờ Tư Cầu mới khám phá ra cái chỗ uổng đó… nhưng mà lo
gì Phấn vẫn còn đó. Nằm thao thức một hồi, Tư Cầu ngủ quên
đi lúc nào… Trong đêm đó, anh ta nằm chiêm bao lung tung và
khi tỉnh dậy thì trời đã sáng bét hồi nào rồi; và anh ta nằm
một nơi và cái nóp nằm một nẻo.
Lùa vịt đến chỗ thả cho ăn mọi hôm, Tư Cầu thấy Phấn đã đem
bầy vịt của cô ta cho ăn cách đó xa xa. Phấn cũng thấy nó
nên quay đầu nhìn lại.
Nhớ chuyện hồi tối, Tư Cầu đâm ra xẻn lẻn. Anh ta tính lùa
bầy vịt đi ngả khác, nhưng khi nghĩ đến Phấn còn giữ túi
thuốc hút anh ta đành chậm rãi đi xâm xâm lại. Đi đến nơi
gần Phấn, Tư Cầu lên tiếng trước và làm ra bộ tỉnh như không:
- À Phấn, hồi tối tao có… bỏ quên túi thuốc ở bển, mầy có
lượm đem theo đó không?
Tư Cầu làm bộ tỉnh như vậy chớ trong bụng nó cũng thấy hơi
đánh lô tô… Thật là kỳ như vậy! Mọi khi anh ta coi Phấn ra
gì đâu?
Phần Phấn cô cũng thấy mắc cở khi gặp lại Tư Cầu nhưng bình
tĩnh hơn nhiều. Đàn bà con gái nhiều khi hơn đàn ông con
trai trong những trường hợp lắt léo như vậy. Hơn nữa, Phấn
vốn tánh nhí nhảnh sẵn nên không xẻn lẻn ra… mặt như Tư Cầu.
Qua phút bỡ ngỡ ban đầu, Phấn đã kiếm cách ghẹo Tư Cầu chơi:
- Túi thuốc nào mà lượm? Hay hồi tối anh hấp tấp đi về làm
rớt ở đâu đó rồi cũng đổ thừa cho người ta sao?
Tư Cầu bực mình quắc mắt nhìn cô ta và trở thành thứ… Tư Cầu
như mọi khi:
- Ê bộ tao ở không đi giỡn với mầy hả Phấn? Vậy chớ hồi tối
con chó nó giựt túi thuốc của tao chắc?
Nghe vậy, Phấn không giận mà còn cười ngắt nga ngắt nghẻo:
- Ý, người ta nói vậy mà cũng giận. Sao có giỏi hồi nãy
không đòi liền đi mà còn làm bộ nói bỏ quên?
Tư Cầu nghe nói vậy đâm ra lúng túng, Phấn thấy Tư Cầu chịu
phép mới rút túi thuốc đưa ra:
- Đây nè cưng! Hồi tối người ta giựt ngược lại… để trả mà
dông tuốt rồi bây giờ lại cự nự. Anh sao khó quá, ai mà ở
với anh được. Tội nghiệp, hồi tối tới giờ thèm thuốc lắm
phải không cưng?
Tư Cầu ngập ngừng cầm lấy túi thuốc. Lòng anh ta mát rười
rượi. Anh ta ngước mắt lên nhìn Phấn một cách đậm đà rồi
chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi thẳng. Phần con Phấn, cô
cũng thấy vừa ý lắm. Cô đắm đuối nhìn theo Tư Cầu và đợi cho
Tư Cầu đi được mươi bước, cô vừa cười, vừa nói với theo:
- Ý lêu lêu… giận lẫy xẩy cùi!
Nghe vậy, Tư Cầu đứng lại nhổ liền một gốc rạ khô vụt lại,
rồi cắm đầu chạy thẳng đuổi theo bầy vịt…
o0o
Trời gần đứng bóng, Tư Cầu gom bầy vịt lại để chạy về chòi
lo nấu ba hột cơm.
Cơm nước xong xuôi, Tư Cầu quày quả trở ra trông chừng bầy
vịt. Anh ta dòm coi Phấn ra chưa, nhưng có lẽ cô này còn
dình dàng trong chòi. Tư Cầu cầm một nhánh cây đuổi gom mấy
con vịt tách bầy, rồi đi lên đám chưn bầu mé giồng để ngồi
nghỉ mát.
Đó là cái giồng khá lớn, cây mọc um tùm. Thường thường bọn
trẻ chăn trâu đến tụ tập nơi đấy để trửng giỡn, phá cây phá
cối hay bắn chim bắn chóc.
Mấy tháng trước, ngày nào tụi trẻ chăn trâu cũng gom về đó
cười la như họp chợ, nhưng mấy lúc sau này tụi chúng lùa
trâu qua bên cồn ngoài sông cho ăn hết nên trên giồng vắng
tanh. Trên chót giồng có cái miễu thờ Ông Tà lợp lá, dây
giác và dây cứt quạ leo phủ sùm sụp trên mái.
Tư Cầu ngồi tựa lưng vào một gốc chưn bầu lớn. Da gốc cây
chưn bầu này nhẵn nhụi vì tụi chăn trâu cọ quẹt hà rầm.
Trước mặt anh ta, cả một đám ruộng còn lấp xấp nước, mấy
chòm cây điên điển trổ bông lấm tấm vàng khè.
Gió hiu hiu thổi nên tiếng lá khua chỉ đủ nghe lào xào như
những tiếng thì thầm bất tận của đôi tình nhân lén lút.
Hai con chim trao trảo đuổi nhau trên cành kêu chí chóe, con
trống rượt con mái bay lạt xạt trên ngọn cây, con này không
chịu trốn thẳng đi mà chỉ bay loanh quanh, lộn đi lộn lại để
cuối cùng nằm mọp xuống chịu trận và kêu chiêm chiếp nửa như
đau thương, nửa như âu yếm…
Tư Cầu tháo cái khăn tắm quấn ở cổ ra che phủ lên mặt, duỗi
chân, khoanh tay lên ngực rồi lim dim ngủ. Không mấy khi anh
ta ngủ trưa nhưng đêm rồi vì thức qua khuya nên vừa mới ngả
lưng dựa vào gốc cây là mắt anh ta nhướng lên hết nổi, lại
còn thêm gió thổi hiu hiu mát, lá cây xì xào bên tai nữa.
Tư Cầu vừa mới mơ mơ màng màng thì có vật gì rớt cái ịch đập
bên cạnh làm anh ta giựt mình ngóc đầu dậy. Anh ta ngó quanh
ngó quẩn không thấy gì hết nên dựa lưng nằm ngủ lại. Chắc là
một cành cây khô rớt đâu đó chứ gì!
Anh ta vừa chợp mắt, định ngủ lại thì lần này một vật gì rớt
cái độp lên bụng. Anh ta quơ tay chụp lấy và đó là một cục
đất khô. Anh ta tốc khăn tắm phủ mặt ra ngồi nhỏm dậy và làm
bộ tỉnh, nói:
- Ê, thằng nào liệng đất đó, tao thấy bây rồi nghen! Tao
không mắc mớ ông bà ông vải gì bây! Đứa nào còn liệng nữa
tao vặn họng đa!
Nói xong, anh ta lẩm bẩm chửi vài tiếng rồi quay lưng định
dựa lưng vào gốc cây ngủ lại. Nhưng anh ta vừa xoay lưng thì
ở phía sau, một cục đất ném mạnh tới, hụt sát bên vai và rớt
trước mặt anh. Tư Cầu quay phắt lại, đoán theo hướng liệng
chạy phăng lại xục xạo lung tung nhưng… không thấy gì hết.
Anh ta nổi nóng chửi rủa om xòm:
- Bà Cố bắn, Thiên Lôi đả đứa nào liệng tao đó hả? Tao mà
bắt được bây thì Bà cứu bây nghen!
Tư Cầu vừa rủa vừa dớn dác chạy đôn chạy đáo xục xạo tìm
kiếm… Nhưng mất công toi… Bốn bề vẫn vắng tanh. Không có
tiếng động gì ngoài tiếng gió rì rào lùa qua đám chưn bầu,
tiếng trao trảo đuổi nhau, tiếng tu hú giành ăn trong bụi
đủng đỉnh.
Tức giận, Tư Cầu cúi xuống vớ mấy hòn đất liệng lung tung
càn vào các lùm cây, bụi cỏ, đám đế… Một con cò trâu hoảng
sợ kêu ré bay vụt lên một cái xạc làm Tư Cầu giật mình.
Anh ta nghĩ đến việc ma liệng đất mà người ta thường nói đến.
Ừ, kể ra cũng có lý vì Tư Cầu nhớ trực lại: tháng này tụi
chăn trâu lùa trâu qua cồn ngoài sông cho ăn hết, đâu có đứa
nào lảng vảng ở đây nữa! Còn mấy đứa nhỏ trong xóm thì giờ
giấc này trời nắng chang chang đứa nào thèm bò ra đây mà phá
với phách? Mà nó thường nổi tiếng là cộc, đố đứa nhỏ nào dám
cả gan chọc. Chọc như vậy chẳng khác gì đi chọc tổ ong!
Nghĩ như vậy, Tư Cầu cũng ơn ớn trong mình, tuy vốn không
ngán ma cỏ gì hết. Anh ta chậm rãi trở về chỗ cũ, định bụng
kỳ này sẽ rình kỹ xem coi từ phía nào liệng đất tới.
Đi ngang qua miễu Ông Tà, Tư Cầu bỗng dưng liếc mắt nhìn vào
trong. Mấy chùm dây giác bò thòng xuống mái miễu, đong đưa
theo gió nhẹ. Từ bụi tre mỡ um tùm phía sau miễu, tiếng kêu
kèn kẹt của thân tre cạ vào nhau y như những tiếng nghiến
răng kỳ lạ. Con cắc kè bông trong miễu bỗng cất tiếng kêu
cắc kè, cắc kè để chấm dứt bằng những kè kè nhỏ dần... Tư
Cầu lẩm bẩm đếm: cắc kè, một, cắc kè, hai… và con cắc kè kêu
đúng sáu tiếng! Một: may, hai: rủi; như vậy sáu tiếng tức là
rủi rồi! Tư Cầu nổi dóa chửi luôn con cắc kè mắc dịch đó:
- Kêu mồ tổ mầy vậy chớ kêu! Hôm nào tao xách cổ đập cho
chết nhăn răng.
Anh ta chưa dứt câu thì… một tiếng “hù” thật lớn ở phía sau
lưng làm anh ta nhảy nhổm. Anh ta quay phắt lại thì té ra
Phấn. Phấn thấy Tư Cầu giựt mình nên càng thích chí cười dòn
và chạy dang ra xa. Cô dư biết thế nào Tư Cầu cũng nổi dóa
rượt theo.
Quả đúng như vậy, Tư Cầu vừa đuổi theo cô ta vừa la ó om xòm:
- Ôn dịch vật mầy! Hồi nãy, tao mà biết mầy liệng đất, tao
phang cho một cây bỏ mạng!
Phấn càng cười lớn:
- Dóc tổ cha! Hồi nãy sợ xanh mặt mà còn làm bộ bảnh tỏn!
Phấn chạy quanh phía sau miễu hướng về phía bên kia bờ giồng
chỗ có nước sâu và có đám chuối, đám ổi mọc um tùm.
Chạy đến bờ giồng, cô ngồi bệt xuống gốc chuối bên cạnh
chiếc nón lá và cây roi đuổi vịt. Đúng là chỗ cô ẩn trốn hồi
nãy để liệng đất Tư Cầu.
Các tàu lá chuối xanh om ken nhau che phủ trên đầu như một
thứ mái mát rười rượi.
Cách đó vài bước, một đám sậy rậm che khuất phía sau miễu,
và muốn đi vô chỗ đó chỉ có một thứ lỗ chó vạch sẵn qua hàng
sậy mà hồi nãy Phấn chui tọt vào. Như vậy thảo nào Tư Cầu
kiếm không ra người liệng đất.
Vừa lúc đó, Tư Cầu rượt theo đến nơi. Anh ta đứng khựng lại
khi giáp mặt với Phấn.
Phấn không có vẻ sợ sệt gì hết mà ngồi yên dựa lưng vào gốc
chuối nheo mắt nhìn lại anh ta và môi hơi bĩu ra. Và Tư Cầu
bỗng nhiên thấy cơn giận sùng sục ban nãy tiêu tan đấu mất
và kỳ hơn nữa, anh ta đâm ra lúng túng.
Thật cũng tương tự như những lúc anh ta xách gà, xách vịt
theo tía anh ta đem cho nhà ông Hội-đồng Hòa, chủ điền. Đứng
trước ngôi nhà nền đúc cao tới ngực của ông Hội- đồng, anh
ta cảm thấy mình nhỏ chút xíu, chớ không như khi vểnh chân
trên mình con Sấm kình càng anh ta lại tự thấy như là một
ông trời con. Bây giờ đứng trước Phấn, một con Phấn làm chủ
tình hình trong cái ổ chó lót lá chuối khô của cô ta, Tư Cầu
lúng túng, rồi đầu anh ta như quay mòng mòng. Anh ta đứng
như trời trồng cách Phấn mấy bước, một tay níu lấy tàu cuối
ghịt mạnh xuống như để gượng cho khỏi ngã gập xuống. Tư Cầu
tần ngần đứng đó một lát. Rồi không biết làm gì, anh ta
buông tàu lá ra, giựt xuống một miếng lá chuối, tước ra từng
sợi nhỏ theo điệu làm râu hát bội mà hồi nhỏ anh ta hay chơi.
Tước hết miếng lá rồi, anh ta không biết làm gì nữa nên vo
tròn lại liệng xuống đất.
Cuối cùng, Tư Cầu tằng hắng lấy giọng rồi hỏi:
- Bộ hồi nãy mầy liệng tao đó hả Phấn?
Phấn ưỡn người vênh mặt lên vặn lại:
- Tui liệng đó rồi có sao hông?
Tư Cầu làm bộ nói cứng:
- Tao mà dè mầy liệng thì…
Phấn cắt ngang:
- … Thì sao giỏi nói thử coi?
Tư Cầu thấy cái nước làm tới của Phấn sao không đáng ghét
như mọi khi và anh ta bọc xuôi theo:
- … Thì có sao đâu! Nếu tao biết mầy liệng thì tao không tìm
kiếm làm gì cho mất công mất linh…
- Hứ!
- Tao buồn ngủ thấy mồ mà mầy phá tao chi vậy Phấn?
Thấy Tư Cầu xuống nước như vậy, Phấn cũng hả dạ nhưng chưa
chịu để yên:
- Hồi tối anh dìa bển sớm lắm mà sao còn than buồn ngủ?
Nghe Phấn nhắc lại chuyện hồi tối rồi, Tư Cầu thêm lúng túng:
- Ừ … dìa sớm nhưng không ngủ được.
- Sao mà không được?
- Vì tao không buồn ngủ.
- Sao lại không buồn ngủ?
- Con này hỏi dần lân hoài! Tao không buồn ngủ là tại tao
chưa ngủ được, chớ có gì đâu mà mầy hòi xăm hỏi xoi chớ?
Phấn càng nồ tới:
- Ý giỏi quá ta!… Hỏi có bao nhiêu đó mà trả lời lòng vòng
nghe phát ghét!
Làm bộ cự nự Tư Cầu xong xuôi đâu đó, Phấn mới hạ giọng cười
mơn:
- Chắc hồi tối, anh nhớ tui anh ngủ hỏng được phải không?
Nghe Phấn dám nói một cách bạt mạng như vậy, Tư Cầu tìm cách
chống chế:
- Xí, mầy làm gì mà nhớ mầy chớ?… Con này bữa nay ăn nói kỳ
cục quá hè!
Phấn đứng rột dậy, hai tay chống nạnh và quắc mắt nhìn anh
ta hỏi gằn từng tiếng và hỏi dồn một hơi:
- Ừ, anh bảnh mà! Tôi hỏi thiệt hồi tối anh có nghĩ đến tui
hông?… Anh có thương tui hông?… Vậy chớ hồi tối đứa nào thò
tay mặt đặt tay trái với tui bên chòi đó?… Anh giỏi anh trả
lời coi?
Tư Cầu như bị dồn vào chỗ bí, ấp úng trả lời cho xuôi:
- Thì tao có nói gì đâu mà mầy giận chớ!… Thiệt tình thì tao
cũng có nhớ… có nhớ… bỏ quên túi thuốc bên chòi của mầy…
Nói đến đó, anh ta khẽ liếc nhìn xem con Phấn có dịu mặt
chưa, nhưng thấy cô ta cau mày nên vội tiếp luôn:
- … Tao với mầy, hai đứa ở hủ hỉ nhau giữa đồng này thì tự
nhiên đứa này nghĩ đến đứa kia…
Nghe Phấn “hứ” một tiếng, Tư Cầu vội
“hạ” xuống thêm một bực nữa:
- … Nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt, tao quý mến mầy lắm.
Mầy coi hồi tối đó…
Phấn bật cười cắt ngang:
- Xí! Thứ anh nhát như thỏ đế!
Tư Cầu vội chống chế:
- Thì cái gì cũng phải để… lâu lâu rồi nó mới quen chớ! Tao
nói thiệt cho mầy biết tụi lối xóm của mình có đứa nào chơi
bền với tao hồi còn nhỏ đến bây giờ đâu. Rốt cuộc rồi cũng
chỉ còn lại tao với mầy… Tao nói vậy mầy cũng rõ bụng tao
chớ!
Nghe Tư Cầu nói một dây như vậy, Phấn cũng cảm động. Cô bước
lại gần bên Tư Cầu khẽ lấy tay vuốt qua một bên mớ tóc xù xụ
dưới trán anh ta, và bằng một giọng ngọt xớt, cô hỏi:
- Anh thương tui lắm phải không?
Tư Cầu do dự:
- … Ừ … ừ…
- Ừ cái gì?
- Ừ thì thương mầy!
Phấn chỉ đợi có bấy nhiêu đó và làm bộ xụ mặt xuống:
- Thương, thương!… Bộ anh nói vậy chớ anh mà thương với yêu
cái khỉ mốc gì?
Tư Cầu quả quyết:
- Thiệt mà, đứa nào nói dối cho Bà…
Nghe Tư Cầu định thề “Bà bắn”, Phấn lấy tay bịt miệng anh ta
lại:
- Thôi thôi đừng thề ẩu! Mà thương gì cứ mầy tao hoài hè!
- Chớ mầy biểu tao kêu bằng gì bây giờ?
- Mầy tao nữa! Anh thiệt… Anh kêu tui bằng “em” và anh xưng
“anh”, anh không thấy hai vợ chồng anh Ba tui đó sao?
Tư Cầu ngập ngừng:
- Nhưng… nhưng kỳ cục quá!
- Gì mà kỳ cục? Tui kêu anh bằng anh đó, bộ chết sao?
- Thì mầy kêu quen rồi và mầy kêu vậy từ hồi nào tới bây giờ
chớ phải.. mới mẻ gì đâu!
- Thì tui nói thí dụ như vậy…
- Mầy cũng xưng “tui” chớ có xưng “em” với tao đâu?
- Ờ phải há! Tui … ủa mà không, em quen miệng rồi!
- Thì tao cũng quen miệng như mầy vậy.
- Quen thì phải tập kêu lần đi.
- Ừ, thì cũng phải để thủng thỉnh chớ.
- Tới nơi rồi mà cứ thủng thỉnh hoài…
- Mầy kỳ quá!
Phấn xô Tư Cầu ra:
- Cũng mầy nữa, anh này thấy ghét quá!
- Thì em, em, em. Con này nó xúi chuyện ác ôn quá!
Nghe Tư Cầu nói vậy, Phấn vỗ nhẹ vào vai anh ta:
- Dữ hông! Đó anh coi dễ ợt chớ khó khăn gì đâu.
- Ừ cái gì cũng dễ! Người ta giỏi, còn tao…
- “Tao” nữa phải không ?
- … Còn tui…
- “Tui” nữa hả?
Tư Cầu dậm chân xuống đất, nửa như bực tức, nửa như cố gắng
lấy trớn để hét lên:
- Thì anh, anh!
- Hứ, nói “anh, anh” mà như nện vào lỗ tai người ta thì nói
làm gì cho mất công…
- Cái điệu này chắc không nổi quá!
- Cái gì mà không nổi. Anh sao, em… tức anh quá. Người ta
kêu “anh anh, em em “ nghe ngọt xớt như mía lùi, còn anh,
anh kêu nghe dùi đục…
Tư Cầu nghe Phấn kể lể như vậy, sốt ruột gạt ngang:
- Thôi, thôi, đừng nói nữa!
- Cấm không cho nói hả?
- Ai mà cấm cản gì đâu… Anh… anh biết cách kêu rồi mà… Thôi
buồn ngủ lắm để dìa dưới hàng chưn bầu ngả lưng một chút.
Còn phải coi chừng bầy vịt nữa chớ!
- Tội nghiệp không! Buồn ngủ lắm phải không cưng? Thôi lại
đây người ta đền cho…
Vừa nói, Phấn vừa dang nó ra để đi lại ngồi dựa vào gốc
chuối. Cô lấy tay sửa sửa mấy tàu chuối khô lót sơ sài dưới
đất. Xong xuôi, cô ta ngoắc Tư Cầu:
- Lại đây anh!
Tư Cầu tự nhiên thụt lui mấy bước và đáp một cách khó khăn:
- Thôi, để anh dìa… Từ nãy giờ bỏ bầy vịt lâu quá rồi.
- Thì để nó luôn ở đó bộ chết sao? Có mất con nào em đền cho.
Lại đây nghỉ một chút cho đỡ buồn ngủ. Hay muốn ngủ ở đây
cũng được, để em coi chừng bầy vịt cho. Lại đây mau, anh!
Dứt lời, Phấn vừa vói bứt một cây cỏ lông gà đưa cọng lên
miệng nhăn nhăn, vừa vỗ vỗ xuống đất chỗ trải lá chuối khô
bên cạnh để chỉ cho Tư Cầu đến ngồi xuống đấy.
Tư Cầu ngần ngừ:
- Thôi…
- Thôi, thôi… anh này kỳ cục quá! Thì ngồi xuống đây một
chút, ai ăn tươi nuốt sống gì anh mà sợ dữ vậy cà?
- Ai mà sợ hổng biết! Nhưng ban ngày ban mặt…
Phấn như bị “chạm nọc”, liệng cọng cỏ lông gà ra xa:
- Coi lạ hông! Anh này thiệt ăn nói hồ đồ quá mà… Em biểu
anh ngồi xuống đây chớ có biểu anh làm gì đâu mà anh la làng
như vậy chớ hả? Anh bỏ ráo hết đi, việc đâu còn có đó hơi
sức đâu nghĩ đông, nghĩ tây cho mệt chớ? Như bây giờ đây,
chỉ có tụi mình thôi, thì mình cũng chỉ biết có tụi mình,
còn người khác thây kệ họ.
- Anh… anh cũng biết như vậy.
- Cái gì mà hễ mở miệng là anh, anh như cà lăm vậy. Anh nói
tiếng “anh” một cách gọn lỏn coi được hông. Ai hớp hồn anh
sao mà anh sợ vậy!
- Biết rồi mà!
- … Ừ thì biết! Ờ hồi nãy, em nói tới đâu rồi kìa… Ờ, ở đây
chỉ có hai đứa mình thôi, người khác thấy kệ họ. Nói là nói
vậy chớ anh nghĩ coi ba bốn tháng nay, tụi mình ở biệt ngoài
này có ai dòm ai ngó, ai xăm ai xoi gì đâu… Huống hồ gì bây
giờ ba đứa chăn trâu mắc toi đó kéo qua cồn hết… Tụi mình ở
đây cu ky một mình, anh coi như vậy… anh khỏi lo gì ráo.
Tư Cầu nghe nói vậy cũng xuôi tai một phần nào. Anh ta đứng
tần ngần nhìn Phấn. Sự bình tĩnh lần lần trở lại, và anh ta
nhận thấy tự nãy giờ mình xử sự một cách vô lý quá. nếu anh
ta không muốn ở lại với Phấn thì cứ việc đi về nằm đánh một
giấc cho sướng thân. Đằng này, anh ta vẫn đứng lì ra đó mà
lại tìm cách chống chế với Phấn.
Đến bây giờ, Tư Cầu mới nhận ra rằng mình quyến luyến Phấn
một cách khác hẳn mọi khi. Gần Phấn anh ta thấy dễ chịu hơn
trước. Có một cái gì dịu dàng, êm ái, vuốt ve… Đó là những
xúc động mới mẻ đã làm cho anh ta trở nên ngượng ngập, sượng
sùng, vụng về… Anh ta nhìn trân trối Phấn, và cái hình ảnh
của một con Phấn như chưa từng thấy bao giờ dưới ánh sáng
của cây rọi mù-u làm cho anh ta thấy khô cuống họng và vụt
mừng rỡ như sắp giải quyết được việc gì ghê gớm lắm.
Con Phấn thấy Tư Cầu đứng ngần ngừ ở đó chẳng nói chẳng rằng
thì cô dư biết Tư Cầu đã chịu phép rồi. Cô dơ tay ngoắc Tư
Cầu :
- Lại đây ngồi nghỉ một chút coi cưng.
Giọng nói của cô đúng là một giọng ra lịnh, và mắt cô soi
mói nhìn Tư Cầu một cách vừa ranh mãnh, vừa trịch thượng.
Thiệt chẳng khác gì cái cảnh con mèo vờn chuột.
Tư Cầu đi lại gần cô ta, ngồi bên mép mấy tàu lá chuối khô
và không biết nói gì, anh ta khen bâng quơ:
- Cha, ở đây rậm mát quá há!
- Chỗ “động tiên” của ta mà không mát sao được.
Phấn nghiêng mình ra bờ nước để ngó chừng bầy vịt thả gần
đóù. Cô chỉ thấy thấp thoáng mấy con vịt vì trước mắt cô,
điên điển mọc dầy ken, nước sâu nên cành lá xanh um. Đầu này
có hàng điên điển, đầu kia có đám sậy và ở giữa là chuối ổi,
nhứt là chuối che tàn rợp kín. Thật là một chỗ thần tiên cho
mọi cuộc hò hẹn mà cặp mắt của người thứ ba bao giờ cũng là
quá thừa.
Thấy bầy vịt vẫn ăn loanh quanh đó, Phấn yên lòng. Cô lấy
tay vẩy vẩy nước bên cạnh bờ giồng như có dáng suy nghĩ một
điều gì. Cô vẩy mạnh cho nước văng ra xa rồi bỗng đưa tay ôm
lấy mắt, giọng hớt hơ hớt hải kêu Tư Cầu:
- Anh Tư ơi, anh Tư! Lại đây mau mau anh, hổng biết con gì
nó bay vô mắt em xót quá trời nè!
Tư Cầu xích gần lại, nghiêng đầu qua, nghiêng đầu lại để tìm
kiếm “con gì” trong mắt của Phấn. Thấy bộ điệu anh ta như
vậy, Phấn kêu ầm lên:
- Cái điệu anh xớ rớ như vậy biết tới năm nào mới lấy ra
được? Ý trời ơi, sao bây giờ nó cộm và cay xé con mắt đây nè!
Mau mau đi chớ!
Tư Cầu hốt hoảng ngồi xích lại gần sát bên Phấn và hỏi:
- Đâu đâu! Bên con mắt nào?
- Quỷ thần ơi! Bên con mắt người ta bụm lại đây chớ còn bên
nào nữa mà hỏi! Có mau mau vạch ra thổi cho em không hả?
- Thì mau đây nè!
Tư Cầu vừa nói, vừa lấy tay vạch một bên mắt Phấn ra, ngó
chăm chăm một hồi:
- Đâu tao, ủa anh… có thấy bụi bậm hay con gì ở trỏng đâu?
- Nó cộm như cục đá mà nói hổng thấy… Thôi anh thổi mạnh một
cái đi!
Cô vừa nói vừa sát lại và như để giữ cho chắc khi Tư Cầu
thổi mạnh vào mắt, hai tay cô vịn dính vào hông Tư Cầu. Tư
Cầu xăng xái vạch mắt Phấn ra. Nhưng khi anh ta vừa mới đưa
miệng vô định thổi phù một cái… thì Phấn bỏ tay ôm chầm lấy
eo ếch của anh ta ghì mạnh. Cả hai mất thăng bằng ngã lăn cù
lên mớ lá chuối khô. Tư Cầu lật đật đẩy Phấn ra ngóc đầu lên.
Anh ta nghiến răng véo mạnh lên bắp vai Phấn làm cô này la
“ái” một tiếng:
- Đồ mắc toi, mày xí gạt tao hả?
Phấn chẳng nói chẳng rằng, quơ tay ôm ghịt cổ Tư Cầu xuống
ngực mình. Tim Phấn đập dồn dập bên tai anh ta. Cô thở hổn
hển và Tư Cầu nuốt nước miếâng ừng ực từng chập như người bị
ngộp hơi. Gân cổ Phấn nổi vòng lên thoi thóp nhanh như cổ
của một con gà bị vặt lông chờ cắt tiết.
Ban đầu, Tư Cầu quá hồi hộp. Trán anh ta toát mồ hôi, chân
tay lạnh ngắt, run lẩy bẩy. Anh ta thở dốc và tưởng chừng
như có thể chết hụt hơi được… Nhưng liền theo đó, người anh
ta hừng hực, hai bàn tay anh ta bấu mạnh vào đôi vai của
Phấn. Anh ta cúi đầu xuống vồ vập hôn như muốn rứt má Phấn
ra. Rồi anh ta cắn cào cổ, vào vai khiến Phấn kêu ai ái nho
nhỏ. Tư Cầu gục đầu xuống chiếc áo túi hột dền nút bóp.
Phấn rùng mình nhắm khít mắt lại, ngoẻo đầu qua một bên và
tóc cô ta xổ tung tự hồi nào. Một tay cô níu tóc Tư Cầu, một
tay quơ quàng chụp nhằm một cây chưn vịt mọc bên cạnh và từ
từ vò nát cây vô tội ấy trong lòng bàn tay…
Bỗng có tiếng răng rắc trong đám sậy y như là có người dẫm
lên mấy ống sậy khô. Liền theo đó có tiếng cười rộ lên:
- Ê ngộ quá ta!
Tư Cầu đứng vùng dậy nhìn dớn dác. Phấn cũng vội lấy tay víu
hai vạt áo lại và ngồi lên.
Nhìn trong đám sậy, Tư Cầu thấy thấp thoáng thằng Năm Sún,
con của bác Tám Tân ở gần nhà anh ta. Thằng Năm Sún vẫn còn
đứng chàng ràng ở đó, chớ chưa chịu đi. Tư Cầu nổi dóa định
rượt nó nhưng Phấn lẹ tay níu lại và nói nhỏ:
- Thôi đi anh Tư! Anh rượt nó chạy tuốt dìa trỏng nói bậy bạ
thì chết tụi mình.
- Ông Trời cũng chẳng chạy khỏi tay tao (Tư Cầu nổi nóng nên
bỏ quên hết cách xưng hô “anh em”) nữa là thằng chết đâm đó!
- Ờ phải. Nhưng dầu cho anh có bắt được nó, bất quá anh xáng
cho nó vài bạt tai chớ chẳng lẽ anh giết nó được sao? Mà
đánh nó đau nó dìa méc thì càng chết cả chùm nữa!
Tư Cầu nghe Phấn nói vậy nó nghĩ cũng phải, nhưng vẫn ngó
thằng Năm Sún lườm luờm. Còn thằng kia thấy vậy cũng biết sơ
sơ là nó thắng thế, nên nó không thèm dợm chạy đi đâu hết mà
còn vạch sậy lững thững đi vào nữa.
Phấn khôn ngoan và mánh lới hơn Tư Cầu nên lên tiếng dò dẫm
trước:
- Đi đâu đó em Năm? Lợi đây chơi cho vui… Ờ mà hồi nãy, em
nói cái ngộ đó hả?
Thằng Năm đi được vài bước cũng đứng lại phòng xa. Bộ điệu
của nó càng làm cho Tư Cầu lộn gan. Nó lấy chân đá bên này
một cái, vớt bên kia một cái. Tay mặt nó quay quay cái nạng
dàn thung, tay trái nó phẩy phẩy cái nón lá. Mắt nó làm bộ
láo liên nhìn bên đông, bên tây nhưng vẫn ghìm cặp Tư Cầu và
Phấn.
- Lợi đây ngồi cho mát em Năm. Em thấy cái gì mà nói ngộ đó?
Thằng Năm Sún cười mũi:
- Giả mù sa mưa hoài! Thấy ếch bắt cặp chớ thấy gì mà hỏi?
- Nói bậy nà! Tao với anh Tư mới lùa vịt qua gần đây nên vô
trú nắng chớ có gì đâu…
- Ờ, không có thì thôi!
Tư Cầu nổi nóng xốc lại, những Phấn cản ra:
- Thôi đi anh Tư, việc đâu còn có đó, em Năm này tuy vậy mà
biết điều lắm. Tụi mình bồ với nhau hết mà phải không Năm?
Thằng Năm Sún coi vậy chớ cũng ngán Tư Cầu. Thấy Tư Cầu có
vẻ gầm gừ quá nó vội sụt lui mấy bước. Tư Cầu lừ lừ nhìn nó
và dơ tay ra dứ dứ:
- Ê Sún, bộ mầy thấy tao không nói rồi mầy lên nước hả mậy?
Mầy thấy cái gì thây kệ bà mầy! Đứa nào dìa trỏng hó hé điều
gì tao nghe được tao vặn họng ráo… Thứ đồ chui lỗ quần mà
cũng làm tàng.
Phấn thấy Tư Cầu nổi xung như vậy, e hư bột hư đường hết nên
vói tay níu Tư Cầu:
- Thôi mà anh Tư! Để cho em nói với nó mà.
Rồi cô day qua phía thằng Năm Sún:
- Lại đây chơi em Năm. Em đem theo nạng dàn thung đó chớ có
bắn được con nào không?
Tư Cầu chen vô:
- Phải nó bắn được thì nó xách theo rồi. Thứ nó chỉ để cho
bà Cố, bà Hồng bắn nó, chớ còn nó mà bắn cái gì?
Phấn tức quá dậm chân xuống đất:
- Anh nầy sao kỳ cục qua hổng biết! Anh làm ơn tránh qua một
bên để “người ta” nói chuyện với nó một chút coi.
Tư Cầu hứ một tiếng đoạn quay lưng đi ra phía đám ổi. Tuy
nóng tánh nhưng anh ta cũng biết nghe theo lời của Phấn, vì
thật ra anh ta cũng hiểu cái thế “yếu” của Phấn và mình hiện
thời.
Đợi Tư Cầu đi xa, Phấn ngoắc thằng Năm Sún lại. Năm Sún lấm
lét nhìn Tư Cầu và thận trọng đi bọc bọc lại gần bên Phấn.
Phấn níu nó ngồi xuống bên cạnh và thủ thỉ:
- Ngồi đây chơi để qua nói em nghe… Anh Tư ảnh tuy nóng nảy
vậy mà hiền khô em à. Em còn nhỏ, em không biết chớ qua với
anh Tư ra ngoài ngày cưới nhau đó.
Phấn tính phủ đầu trước Năm Sún, không dè thằng này cũng quá
trời:
- Mới có tính hả?
- Thì nói vậy chớ thế nào hai bác bên anh Tư cũng như bên má
của qua lại không chịu. Mà thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi.
Hồi nãy anh Tư với qua… vật lộn chơi, em có thấy gì thì để
bụng đừng nói lung tung nghen em.
Thằng Năm Sún cười ranh mãnh.
Thấy vậy con Phấn hăm:
- Em mà dìa trỏng, em học lại cho người lớn nghe thì em bị
đòn nứt đít chớ không chơi đâu!
- Sao mà bị đòn kỳ đời vậy?
- Thì em đi rình ngó bậy bạ, người lớn họ không chịu chớ sao!
- Dữ hông, bây giờ chị mới nói “bậy bạ”, chớ hồi nãy chối
leo lẻo.
Phấn nghe nó nói hỗn xược vậy tức cành hông nhưng ráng dằn
xuống và nói ngọt như thường:
- Thôi mà em Năm! Qua nói thiệt tình chớ không phải nói
quanh nói co gì đâu. Nếu em méc thì không phải chỉ qua với
anh Tư bị mà thôi đâu, em cũng không chạy khỏi cảnh ăn bánh
tét nhưn mây. Người lớn họ ghét thứ con nít rình mò xem
chùng xem lén đó lắm.
Thằng Năm Sún vẫn còn bướng:
- Thì bất quá tui ăn bốn năm roi là cùng, chớ còn…
- … Thì phải rồi! Nhưng em làm vậy có ích lợi cái gì không
hả? Em nghĩ coi từ trước tới giờ qua với em và anh Tư có ai
xích mích điều gì với em đâu. Lâu lâu em xin trứng vịt, qua
cũng cho, còn bữa hổm anh Tư ảnh bắt giùm cho em ổ chìa vôi
đó, em quên sao?
Thằng Năm Sún nghe Phấn nói vậy cũng thấm ý:
- Ừ, cái đó thì có.
Thấy thằng Năm Sún dịu dịu, Phấn châm thêm:
- Đó em coi, tụi mình là chỗ nhờ cậy qua lại. Em đi méc tụi
qua rồi có té vàng té bạc gì không, có sướng có ích gì không
hay là đứa trầy vi, đứa tróc vảy? Mà hễ em đi học chuyện này
ra tứ tung ngũ hoành thì chắc mẻm là trời cản anh Tư ảnh
cũng không buông tha em… Em biết tánh ảnh cộc lắm, tới đâu
tới chớ ảnh cũng mần thịt em trước đã…
Thấy thằng Năm Sún ngồi lặng thinh ra dáng suy nghĩ, Phấn
biết đã “ăn tiền” rồi nên đưa mắt nháy Tư Cầu. Tư Cầu đứng
dang ra đó chớ vẫn không bỏ sót một lời của Phấn và thằng
Năm Sún.
Phấn bồi thêm một đòn cuối cùng:
- Em Năm à, qua nói vậy em nghe coi phải không?
- Ừa…
- Đây, qua còn năm cắc, em cầm lấy lát nữa nước lớn, em ra
ngoài rạch đón ghe hàng ngoài vàm vô mua bánh kẹo gì đó ăn
chơi.
Vừa nói, Phấn vừa móc túi lấy ra một tờ giấy năm cắc gấp làm
tư đưa cho thằng Năm Sún. Năm Sún thấy có bổng lộc bất ngờ
như vậy mừng rơn trong bụng. Nó nhoài mình tới chụp lấy tờ
giấy năm cắc như sợ Phấn thay đổi ý kiến.
Tư Cầu liếc mắt nhìn thấy bộ điệu của nó như vậy nên tính
phá chơi:
- Ê, không dễ gì nuốt trôi năm cắc đó nghen ta!
Năm Sún lõ mắt nhìn lại và Tư Cầu chậm rãi nói tiếp theo:
- Bộ mầy tưởng tao làm hộp mày sao? Không đâu em! Tao hỏi
mầy, mầy đem năm cắc về trỏng mày xài, thiên hạ thấy hỏi rồi
mầy trả lời làm sao cho xuôi nè?… Chẳng lẽ mầy nói đó là
tiền mầy đi vạch lỗ chó rình bậy mà ra… Mà mầy nói ấp ứ
thiên hạ nghi mầy ăn cắp ở đâu đó. Thứ tiền đó đâu phải dễ
nuốt cho trôi mậy!
Nghe Tư Cầu nói vậy, Năm Sún xuống tinh thần, tay cầm tờ
giấy năm cắc khựng lại, mắt nó hướng về phía Phấn như để hỏi
han. Phấn thấy Năm Sún như vậy, vừa tức cười vừa thương hại,
nên vội gỡ rối cho nó:
- Anh Tư nói là nói phòng xa vậy chớ em cứ cầm đi, khỏi lo
gì ráo. Nếu em xài mà có ai thấy hỏi, em nói đại là tiền của
qua cho em ăn bánh. Mấy tháng nay em phụ lùa vịt lượm trứng
cho qua nên lâu lâu qua đền ơn chút đỉnh xài chơi vậy mà…
Qua nói sơ sơ vậy em có rõ không?
Nghe Phấn nói vậy, Năm Sún thấy khỏe ru nên lấp bấp trả lời:
- Rõ… rõ lắm rồi! Chị thiệt tài. Còn cái anh Tư kia sao ăn
nói đâm ngang quá!
Tư Cầu hừ một tiếng:
- Tao mà không đâm ngang thì mầy dìa trỏng xài ẩu năm cắc đó
thắt họng cả đám chớ bộ giỡn sao?
Phấn thấy cần binh Tư Cầu một chút:
- Anh Tư ảnh lo xa cũng đúng em à, chớ không phải ảnh muốn
cản lái gì đâu. Thôi trưa quá rồi, em về trỏng đi để qua còn
liệu lùa lần ba con vịt về chòi cho sớm… Nhớ nghen em, ai có
hỏi em cứ nói y như qua dặn thì trót lọt chớ không sao đâu.
Thằng Năm Sún phủi quần đứng dậy. Tư Cầu thấy cần phải an ủi
thằng Năm Sún đôi chút, không phải tại mình “ngán” Năm Sún
mà vì muốn tỏ cho Phấn rõ mình cũng biết chìu chuộng Phấn
lắm. Anh ta kêu Năm Sún lại:
- Ê mầy Năm!
Năm Sún tưởng anh ta còn kiếm chuyện gì nữa nên hỏi vội:
- Cái gì nữa hả cha nội?
- Thằng này sao kỳ quá! Tao kêu mầy lại dặn mầy chút nữa có
đi dìa nhớ ghé tạt qua chòi của tao, tao cho thêm một cái
tỉn không đem về đổi bánh bò ăn chơi. Bộ mầy hổng chịu hả?
- Sao không? Tưởng cái gì chớ.
- Vậy chớ chưa gì mầy cự nự tao?
Thằng Năm Sún ừ ào cho xuôi theo:
- Thì nói vậy chớ có sao đâu… Thôi chút nữa tui ghé qua chòi
lấy cái tỉn về. Cám ơn anh nhiều lắm nghen. Tui dìa nghen
chị Phấn. Giờ này chắc ghe hàng ngoài vàm thả vô rồi.
Nói xong, nó dông tuốt. Đợi cho thằng Năm Sún đi khỏi, Tư
Cầu cười phá lên:
- Thấy chưa Phấn! Đầu dây mối nhợ gì cũng tại em hết nghen
em…
Phấn háy nó một cái:
- Hay dữ hông? Cái gì cũng đổ thừa cho người ta hết. Chứ hồi
nãy, đứa nào…
Tư Cầu vội chận ngang:
- Đúng rồi, không biết đứa nào hồi nãy làm bộ bụi vô mắt để
xí gạt người ta…
Phấn véo nó một cái đau điếng:
- Ớ lãng òm! Thôi đừng đổ thừa cho ai hết, Nội cái việc
thằng Năm Sún nó làm khó dễ đó, cũng đủ biết anh dở ẹt.
Không có tay em trị nó thì tụi mình chỉ có nước cuốn gói
dông luôn.
Tư Cầu cà rỡn:
- Cuốn gói thì cuốn chớ sợ cái nỗi gì?
- Bộ anh nói bảnh vậy, chớ gặp chuỵện, anh nhát như thỏ đế…
Nhiều lúc thiệt tức anh muốn cành hông!
- Thì thôi, người ta dở. Mà biết người ta như vậy sao không
giỏi đi kiếm thằng khác đi?
Phấn nghe Tư Cầu nói câu ấy tức quá, nước mắt rơm rớm:
- Coi kìa! Sao anh hỏi câu đó?... Bộ anh không biết em
thương anh thiệt sao?
Nghe Phấn nói vậy, Tư Cầu vừa hối hận, vừa xót xa và cũng
vừa sung sướng trong lòng. Không biết nói gì để an ủi Phấn,
anh ta sụt sè cầm lấy tay cô ta mân mê mấy ngón tay rồi cố
gắng lắm mới nói ra lời:
- Anh biết bụng em rồi mà… Tánh anh kỳ cục như vậy, nhưng
thiệt tình anh không có gì hết… anh… anh cũng giống em như
vậy, anh cũng thương em vậy.
Phấn cảm động kéo ghịt Tư Cầu ôm vào lòng như ôm một đứa trẻ
con bé bỏng rất đáng yêu, mà cũng rất vụng về, rất cần đến
sự che chở và vun bồi của mình. Rúc đầu trên ngực và trong
vòng tay êm nóng của Phấn, Tư Cầu có cảm tưởng như được tha
thứ, được bao bọc bởi một cái gì rất đáng yên tâm, rất đáng
tin cậy mà cũng rất khôn ngoan, hiểu biết hơn anh ta nhiều…
… Nhìn thấy nắng trổ xiên xiên qua mấy tàu lá chuối, Tư Cầu
nhè nhẹ đẩy Phấn ra:
- Mới có lây quây một chút mà trời xế rồi. Thôi tụi mình
cũng liệu lùa vịt về chớ!
Phấn vùa bới đầu lại, vừa nói:
- Ừ mau quá há!
Tư Cầu nhìn cô ta mỉm cười:
- Chà, cái điệu này riết rồi bỏ bê công ăn việc làm hết.
- Anh sao cứ lo bá láp hoài. Có mần cái gì đâu mà bỏ bê? Anh
nói điệu đó đến khi tụi mình nên vợ nên chồng thì bỏ phế hết
công việc chắc?
- Thì cũng đâu đó!
- Được vậy em cũng lạy!
Tư Cầu làm bộ xụ mặt xuống:
- Chê nữa đi!
Phấn thấy vậy lấy ngón tay bêu bêu vào má anh ta:
- Ý lêu lêu mắc cở! Người ta nói một chút vậy mà cũng chầm
bầm… Giận lẫy thì có ngày xẩy cùi…
Tư Cầu để yên cho cô ta chọc, rồi bất thần há miệng cắn lấy
ngón tay của cô ta. Phấn kêu “ái” một tiếng, giựt phăng ra,
rồi cô vừa đưa ngón tay lên miệng xuýt xoa thổi. vừa lầm bầm:
- Cắn người ta đau thấy mồ. Đồ chó!
Tư Cầu thích chí cười ha hả:
- Chửi nữa đi…
- Chửi nữa rồi có sao hông?
- Thôi thôi… hỏng có sao, dầu, dên dên gì hết liệu mà đi lùa
vịt dìa chớ bộ tính ở đây nói tầm ruồng hoài hả?
- Không biết ai nói tầm ruồng!
- Thôi lạy bà! Anh dìa trước nghe cưng.
Phấn gọi nó lại:
- Bộ hổng đợi người ta nữa hả?
- Ối trời ơi, thứ đi dìa đó với đây mà chờ với đợi cái nỗi
gì hổng biết!
- Ừ thì thôi, anh đi dìa trước đi.
Tư Cầu xây lưng đi, nhưng vừa tới đám sậy, anh lại ngoái đầu
nhìn lại Phấn. Phấn cũng đứng yên nhìn anh ta một cách vô
cùng mặn nồng.
Tư Cầu bước đi vài bước rồi lần khân đứng lại. Phấn thấy vậy
lấy tay khoát khoát ra dáng xua anh ta đi:
- Dìa đi cưng! Bộ em biến mất sao mà sợ? Hồi nãy sao khăng
khăng đòi dìa mà bây giờ lại hổng đi đi!
Tư Cầu vụt chạy ù lại Phấn, hôn nhanh lên má nó rồi đâm đầu
chạy đi. Phấn kêu giựt ngược nó lại:
- Anh Tư, tối nhớ qua nghen.
- Ừ mà.
- Ừ cho chắc nghen.
- Chắc mà!
Nói xong, Tư Cầu lại chạy về phía bờ giồng. Vừa chạy, anh ta
vừa hí hửng quơ tay ngắt liệng tứ tung mấy cái đọt cây de ra
ngoài lối đi.
Trong lúc đó, Phấn mặt mày tươi rói, cúi xuống lượm cái nón
lá và cây roi lên, rồi lững thững đi ra ruộng nước lùa vịt
về…
o0o
Trời mới sập tối là Tư Cầu đã cơm nước tắm rửa đâu đó xong
xuôi.
Anh ta coi bầy vịt con một lượt, rồi đến bỏ rơm thêm và đốt
cỏ un muỗi cho con trâu Sấm. Anh ta làm gấp rút để rồi còn
qua bên Phấn. Nhưng khi nhìn con Sấm nằm nhơi cỏ, chốc chốc
lại khịt khịt mũi và quơ sừng xua muỗi, Tư Cầu bỗng thấy đôi
chút bứt rứt trong lòng. Anh ta tần ngần đứng nhìn con Sấm,
khẽ thở dài, vói tay đập đập lên mình con trâu, rồi lầm lũi
đi xuống mé nước chống xuồng qua bên chòi của Phấn.
Từ trong chòi, nghe tiếng xào xạc dưới mé ruộng nước, Phấn
đã chạy ra, lên tiếng:
- Dữ hôn, chừng này mới qua tới!
Tư Cầu đầu óc còn nặng chình chịch vì những ý nghĩ ban nãy,
nên chẳng nói chẳng rằng nhảy xuống đất, kéo mũi xuồng rướn
lên bờ cỏ. Xong xuôi, anh ta lững thững đi vô chòi. Phấn
thấy anh ta lầm lì như vậy cũng ngại lên tiếng và chỉ lẳng
lặng đi theo sau.
Trong chòi, cây rọi mù-u cháy chập chờn. Vào đến nơi, Tư Cầu
phủi chân ngồi xuống mép nóp, lật túi thuốc ra vấn hút. Phấn
trầm ngâm nhìn anh ta một hồi rồi gợi chuyện:
- Tối nay ít muỗi quá há!
- Ừ…
Phấn rụt rè hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh Tư?
Tư Cầu khẽ lắc đầu:
- Hông!… Hổng có chuyện gì hết.
- Hổng có sao mặt mày anh bí xị vậy?
Tư Cầu hít vài hơi thuốc rồi nhả khói ra từ từ, anh ta kiếm
cách trả lời sao cho xuôi để Phấn hiểu. Nhưng anh ta lúng
túng tìm không ra câu:
- Có mà cũng như… không có gì hết! Thiệt khó nói cho em hiểu
quá, Phấn à.
- Anh này sao bữa nay rắc rối quá!
Tư Cầu nghe cô ta nói vậy cũng phải tức cười:
- Cái gì mà rắc rối? Mà có rắc rối thì cũng tại bà hết.
Phấn nghe anh ta nói như vậy vội chạy đến ngồi xít một bên:
- Coi kìa sao lạ vậy! Bộ cái gì anh cũng đổ thừa cho em hết
trọi vậy sao?
- Ai mà thèm đổ thừa.
- Vậy chớ sao nói tại em?
Tư Cầu xua tay lắc đầu:
- Thôi, dẹp chuyện đó qua một bên đi. Mà anh nói tại em là
tại em thiệt chớ không phải chơi đâu…
- Nữa!
- Thì để người ta nói cho hết, chớ cứ xía ngang vô hoài. Anh
nói tại em, mà hổng phải anh đổ thừa cho em đâu. Tại em là ở
chỗ em với anh, hai đứa tụi mình… thương nhau…
Phấn chồm lên:
- Bộ tụi mình thương nhau rồi chết hả?
Tư Cầu nắm lấy hai vai cô ta giữ lại:
- Hổng phải vậy đâu! Nhưng để rồi em coi, sao anh thấy cái
yêu thương nó rắc rối quá em à. Bắt anh cày mấy công ruộng
khô, phát mấy công đất cỏ năn anh không ngán, chớ tụi mình
mới có lộn xộn với nhau chút đỉnh mà sao anh thấy… mệt quá!
Nghe Tư Cầu nói một cách vòng quanh như vậy, Phấn cũng hiểu
được đôi phần tâm trạng của anh ta. Vì vậy Phấn hơi yên tâm
để quay qua chọc chơi:
- Anh sao dở ẹt! Chưa gì mà đã kêu trời như bọng. Mà anh nói
vậy chớ bộ chỉ có “mệt” không thôi hả?
Tư Cầu sợ phật ý cô ta nên vội trả lời:
- Hổng phải vậy đâu! Anh cũng thấy… vừa ý lắm chớ, nhưng nói
thiệt với em hễ buông ra rồi anh thấy như có cái gì nó bứt
rứt, cắn rắn trong bụng mình. Không biết em có vậy hông, chớ
sao anh thấy hơi lo lo, mà thiệt tình thì cũng chẳng biết lo
cái gì nũa!
- Anh này thiệt kỳ cục! Hơi đâu mà anh đi lo bá vơ chớ? Mà
em hỏi anh chớ anh lo cái gì? Tụi mình đã… đã có cái gì chưa
mà lo hả. Hứ! Thứ mới chàng ràng một chút mà anh làm như đã
ăn nằm năm bảy mặt con rồi!… Nhiều lúc thiệt ngán anh quá…
ngán như ăn cơm nếp.
Nghe Phấn nói như vậy, Tư Cầu không thấy phật ý mà thấy buồn
buồn. Trên con đường tình ái và trên nhiều mặt khác nữa, anh
ta còn thua xa Phấn đủ mọi điều. Và nếu số phận ghép cho anh
ta với Phấn phải đi với nhau, thì thế nào anh ta cũng lúc
thúc theo sau lưng chớ không sao sánh ngang được với Phấn.
Tư Cầu khẽ thở dài. Anh ta hít một hơi thuốc chót, lấy đuôi
thuốc thấm ướt dán lên cột tre, rồi trầm ngâm nhìn ánh lửa
chờn vờn của cây rọi mù-u.
Phấn ngắm nghía bộ tịch của anh ta như vậy, khẽ lắc đầu rồi
mỉm cười. Một cái mỉm cười rộng lượng.
- Anh Tư à, em nói cái nầy, anh đừng giận nghen!
- Ừ.
- Ừ gì mà yếu xịu vậy.
- Thì ừ mạnh! Thiệt là rắc rối…
- Cái gì anh cũng than rắc rối hết. Muốn hổng có rắc rối thì
ở yên trong nhà, mắt ngơ, tai điếc, không rọ rậy gì hết…
- Cũng muốn vậy lắm.
- Cái bộ anh thì chỉ nói phách giỡn thôi. Muốn rúc ở nhà mà
cũng không buông ngoài ngõ, đàng nào anh cũng chờn vờn hết.
Thấy Tư Cầu làm thinh, Phấn bắt trớn tiếp theo:
- Anh Tư à, em thương anh lắm, em mới nói. Anh phải ráng sửa
đổi tánh nết làm sao chớ lù khù lù khờ hoài như vầy thì hổng
êm đâu anh.
- Vậy chớ phải xảo trá lanh lợi hả?
- Không phải vậy đâu! Nói thiệt với anh, em mến anh một phần
lớn cũng vì anh thiệt thà. Nhưng anh Tư à, cái chuyện tụi
mình mến thương nhau là đành rồi, tụi mình phải lo đến những
chuyện khác nữa chớ, những chuyện làm sao cho tụi mình ăn ở
đằm thắm, bền bỉ với nhau, những chuyện thiên hạ dòm ngó dị
nghị.
- Cha, rắc rối quá! Anh thú thiệt với em nhiều lúc anh cũng
lo lắm chớ phải không đâu. Nhưng lo là lo khơi khơi vậy chớ
anh không biết phải lo làm sao nữa.
Phấn cười lớn:
- Thì em biết mà! Anh thì đúng như vậy chớ có sai chạy một
ly nào đâu… Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi. Tới đâu hay
tới đó.
Tư Cầu như trút được gánh nặng, nói liền theo:
- Ừ phải rồi, tới đâu hay tới đó, lo trước làm gì cho mệt.
Phấn véo má anh ta một cái:
- Anh thì cái gì cũng sợ mệt, mà thấy cái gì cũng muốn nhào
vô hết.
- Đừng nói bậy mà.
- Ừ thì bậy! Nhưng người ta nói cho mà biết: anh cứ nhát như
thỏ đế vậy rồi có ngày tiếc hùi hụi đa anh Tư.
Tư Cầu cười mũi:
- Tiếc hùi hụi… ý trời, bộ con nầy nó nói đàn bà con gái
khác chết tiệt hết rồi sao chớ!
- Ờ, giỏi quá há! Chết tiệt hay không hổng biết, chớ không
dễ gì kiếm một đứa như con nầy nghen anh. Anh sao cứ nói cái
mửng đó hoài. Gặp con khác, cái điệu như anh vậy thì cùng
đến nước ngồi một đống mà nuốt nước miếng chớ làm gì ai được.
Hiểu anh quá mà anh Tư! Hổng có con này anh cũng co tay chớ
bảnh gì!
Thấy Phấn hăng như vậy, Tư Cầu xuống nước:
- Ừø thì giỏi! Thôi chuyện đó qua một bên đi… Hổng phải rảnh
rang, vui sướng gì qua đây để cãi lộn nghen.
- Nói đã rồi hễ người ta mở miệng ra thì nói dẹp lại. Khôn
quá há!
Tư Cầu làm bộ vái dài nó:
- Thôi, thôi, tui lạy bà, tui chịu thua rồi.
Phấn cũng cười và đưa mắt long lanh nhìn anh ta:
- Chịu thua thì phải thưởng cho người ta cái gì hả?
Tư Cầu ôm cô ta vào lòng:
- Thưởng cái gì thì cũng thưởng ráo hết!
Phấn làm bộ xô Tư Cầu ra:
- Coi chừng thằng Năm Sún nó rình kia kìa.
Tư Cầu càng ôm riết lấy cô ta:
- Muời Sún cũng hổng ngán nữa là Năm Sún.
Phấn giãy giụa trong đôi cánh tay ghịt cứng của Tư Cầu như
muốn vuột ra, nhưng rồi lại gục đầu trên vai anh ta, thân
mình né qua tránh lại… rồi cười hăng hắc:
- Buông người ta ra!… Đồ quỷ nà! Làm người ta nhột thấy bà.
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng ghì chặt lấy cô ta, rồi cả hai
cùng ngã chồng lên chiếc nóp. Tư Cầu ngấu nghiến cắn mạnh
vào má, vào cổ, vào vai người yêu… Phấn như ngây như dại,
không kêu đau một tiếng nào mà chỉ gọi Tư Cầu qua hơi thở
dồn dập:
- Tắt cây rọi đi anh Tư…
Tư Cầu chống tay nhổm phắt dậy, quay nghiêng mình thổi phù
vào cây rọi tắt ngóm… Trong bóng tối, Phấn đưa hai tay đón
anh ta ôm ghị riết xuống ngực…
Bên ngoài gió thổi lào xào vào mái chòi tranh. Bầu trời đen
sậm không có đến một vết nhỏ mây, và muôn vàn vì sao lấp
lánh như những chấm đèn dầu li ti nhấp nháy trong khoảng gió
lộng. Một đôi le le líu tíu gọi nhau bay về một góc đầm vắng
nào.
… Phấn buông xải hai tay trên trên chiếc nóp. Mười đầu ngón
tay quào sâu vào làn lát đệm. Cô rên nho nhỏ để rồi sẽ cất
tiếng kêu thảm thiết: “Anh Tư ơi!”
Cô cắn nghiến vào một bên vai tê dại của Tư Cầu rồi thút
thít khóc…
Tư Cầu bối rối hỏi:
- Có sao hông em?
Phấn không trả lời mà luồn tay lên ôm lấy lưng nó.
o0o
Tư Cầu vừa ăn cơm xong đang ngồi vấn thuốc hút thì Phấn
chống xuồng qua tới.
Tư Cầu vừa đưa điếu thuốc lên môi le lưỡi dán mép giấy vừa
hỏi:
- Chừng này qua đây làm gì đó? Bộ tính bỏ luôn bầy vịt trong
đồng giao cho mấy gốc chưn bầu giữ dùm hả?
Phấn mắc lo kéo mũi xuồng gác lên bờ cỏ nên chưa kịp trả lời
thì Tư Cầu lại hỏi luôn:
- Ủa, bộ tính ở lâu sao? Để tối người ta qua mà…
Phấn nổi xung cự nự:
- Hứ! Hổng biết mốc xì gì cũng nói càn. Bộ anh tưởng người
ta qua đây để làm cái gì chắc. Mà giả tỷ bây giờ người ta
muốn đó, anh có giỏi trốn được không? Mại hơi hoài thấy ghét.
Làm bộ vậy chớ bay giờ buông ra lại không chụp ngấu chụp
nghiến.
Tư Cầu bị Phấn dồn cho một hơi xuống nước, cười giả lả:
- Nói bậy nà… Ờ mà qua đây có chuyện gì đó, em cưng?
- Sao hồi nãy không làm ơn hỏi dùm một cái cho người ta nhờ,
lại bày đặt nói càn nói mạng…
Tư Cầu cười hề hề chạy lại nắm tay cô ta dẫn vào chòi:
- Thôi, thôi, người ta chịu thua rồi mà! Qua đây có chuyện
gì không em?
- Có chuyện mới qua chớ bộ ở không qua đây khơi khơi vậy hả?
- Thì người ta biết rồi mà!
Tư Cầu vừa nói vừa choàng một tay ôm ngang lưng cô ta kéo
sát vào mình. Phấn để yên một hồi rồi xô ra, vùng vằng nói:
- Hồi tối thấy ghét anh quá…
Nói tới đó, cô đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống, tay mân mê
mấy cái nút bóp trên áo túi. Tư Cầu nghe cô ta nói vậy hơi
hoảng vì không biết cô ta muốn gì và rụt rè hỏi:
- Sao em? … Có sao không em?
Phấn nguýt yêu nó:
- Còn hỏi có sao nữa… kỳ quá! Từ nay sắp lên em…
Cô bỏ lửng ngang câu, ôm ghì lấy Tư Cầu rồi sụt sịt khóc. Tư
Cầu vừa gỡ cô ta ra vừa hỏi:
- Coi kìa, ai làm gì mà khóc?
- Anh không biết anh làm gì hả? Mới có hồi tối đó bây giờ
lại giở giọng đó ra rồi…
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Khổ quá, ai có giở giọng gì ra đâu. Thì có cái gì nói phứt
ra coi được hông. Thiệt đàn bà con gái hễ rớ tới là hay rắc
rối tổ mẹ.
- Thì ai biểu rớ tới rồi kêu.
Nói tới đó, Phấn lấy tay quệt mạnh chùi nước mắt, nhưng rồi
lại mếu máo:
- Tui biết mà! Anh làm bộ vậy chớ có thương yêu gì tui đâu…
Bây giờ dĩ lỡ ra rồi, có sao đi nữa tui cũng phải ráng chịu.
Tư Cầu dậm chân, chắc lưỡi:
- Trời thần ơi! Thì ai có làm gì đâu mà kể lể khóc than hổng
biết. Em làm sao kỳ quá Phấn à!
- Ừ, tui kỳ…
- Em cứ vậy hoài! Có cái gì thì em cứ nói thẳng bạch tuột ra
cho anh nghe, chớ em cứ lắt léo quanh co như vậy, bà nội ai
cũng không biết đường đâu mà rờ nữa.
- Thì còn chuyện gì nữa! Thằng Năm Sún đó chớ ai!
Tư Cầu chồm dậy:
- Sao? Bộ thằng ôn hoàng dịch lệ nó đi méc hả?
Phấn kéo tay nó ngồi xuống lại:
- Hổng phải vậy đâu. Để thủng thỉnh em nói hết đầu đuôi cho
anh nghe.
- Chớ nó không đi méc… Ờ mà phải, nếu nó đi học lại trong
nhà thì tụi mình đã có chuyện lôi thôi rồi chớ đâu êm ru bà
rù như vậy!… Vậy chớ thằng Bà vật đó còn lộn xộn gì nữa đó?
- Thì yên một chút để người ta nói, chớ chưa gì anh hớt hớt
vậy rồi làm sao em nói được.
- Ừ phải.
- Thằng Năm Sún ra đòi tiền nữa đó!
Tư Cầu trợn mắt:
- Em nói thiệt hay nói chơi đó?
- Bộ giờ giấc này, người ta ở không sao mà qua đây giỡn chớ?
- Ừ … mà em có đưa tiền thêm hông?
- Hổng có sao được?
Tư Cầu tức mình đập tay mạnh xuống nóp:
- Đưa tiền cho nó chi vậy? Thiệt ngu quá mà!
- Ngu, ngu! Anh cái gì cũng nói giỏi hết! Phải hồi nãy em
chỉ nó qua anh để coi anh tính làm sao?
- Nó mà vác mặt qua đây thì Bà hú nó!
Phấn cười mỉm:
- Giỏi! … Rồi nó về nó méc thì Bà cứu tụi mình!
Tư Cầu đuối lý xuống nước:
- Vậy chớ em đưa thêm cho nó bao nhiêu nữa? Nó có đòi bao
nhiêu hông?
- Đòi thì nó không dám đòi nhưng nó chỉ xin mình cho nó mượn
đỡ thôi.
Phấn kể lại chuyện làm tiền của thằng Năm Sún cho Tư Cầu
nghe hết đầu đuôi rồi nói tiếp:
- Nó nói vậy, tuy mình cũng tức cành hông nhưng cũng đành
bóp bụng lòi tiền ra…
Tư Cầu chận hỏi:
- Bộ em cho nó đủ ba cắc hả?
- Chớ bao nhiêu bây giờ?
- Sao không bớt lại, đưa cho nó một hai cắc gì đó hổng được
sao?
- Cũng nói giỏi nữa! Làm tài khôn hoài…
- Nói vậy thằng ôn dịch đó đòi đủ ba cắc hả?
- Hổng đòi mốc xì gì hết, nhưng mình phải đưa ra cho vay đó!
Tư Cầu ngồi yên một hồi rồi hỏi:
-Vậy nó được mợi, nó đòi hoài rồi tiền đâu mà đưa cho nó?
Phấn chắc lưỡi:
- Bởi vậy nên người ta mới qua hỏi coi anh tính sao đây?
Tư Cầu lúng túng rồi gắt gỏng:
- Tính, tính cái gì nữa bây giờ?
Phấn thở dài:
- Thiệt qua bàn với anh mà anh nói ăn trét hết như vậy thì
kể cũng như không!
Tư Cầu chống chế:
- Thì cũng để thủng thẳng rồi tụi mình liệu chớ, hổng lẽ để
cho thằng trời đánh đó chơi cha vậy hoài sao!
- Hứ! Việc đến bên đít rồi mà cứ thủng thẳng hoài… Mơi mốt
nó ra nẹo tiền nữa rồi mới tính sao?… Anh cái gì cũng không
ngơ hết… cái gì cũng đợi người ta dưng tới miệng hết.
Tư Cầu tìm cách nói lảng ra:
- Ừ cái thằng vạch lỗ chó nhìn bậy một chút đã sướng con mắt
mà còn có tiền xài nữa há!
- Nói bậy nà!
Tư Cầu được trớn cười hả hả rồi với tay ôm lấy vai Phấn. Cô
ta gạt phăng anh ta ra, cự nự:
- Thôi đi, đồ quỷ nà! Hổng lo tính toán gì hết cứ lo giỡn
hoài.
Tư Cầu cụt hứng rút tay lại:
- Ừ thì tính… mà tính cái gì bây giờ hả?
- Mèng đéc ơi! Tự nãy giờ nói muốn rã hơi mà bây giờ lại hỏi
tính cái gì! Thì tính cái vụ thằng Năm Sún nẹo tiền chớ tính
cái gì nữa!
- Ờ phải! Mình phải làm sao cho nó
hết đòi tiền nữa…
Phấn gật đầu và nhìn châm bẩm vào nó:
- Phải! Rồi sao nữa.
Tư Cầu ngồi thừ người ra một hồi rồi lẩm bẩm:
- Tính làm sao… không cho tiền thì nó méc, mà cho tiền thì
nó đòi… Được rồi (đến đây nó nói lớn) để anh đón đường làm
bộ hăm he cho nó ngán, hay đập đại mẹ nó một trận thì nó tởn
đến già chứ gì!
Phấn xua tay:
- Thôi đi ông nội ơi! Ông làm vậy thì chẳng khác nào xúi cho
nó đi méc cho mau để rồi tụi mình chết cả đám hả!
Tư Cầu gãi đầu:
- Chà điệu này khó quá ta! Vậy chớ em hổng có tính cách nào
khác được sao?
- Nếu có cách khác thì người ta chẳng qua đây làm gì cho mệt
xác.
- Ờ phải… Mình phải nghĩ cách gì để cho thằng Năm Sún hết
dám hé miệng được nữa… Nó nhìn lén mình… rồi nó nẹo tiền…
Nói đến đó, Tư Cầu như chợt nghĩ ra điều gì, vỗ tay xuống
đệm một cái bốp, rồi nói lớn:
- Phen nầy chết bà thằng Năm Sún rồi!
Phấn ngạc nhiên hỏi:
- Sao mà chết! Nói ẩu hoài…
Tư Cầu lên mặt:
- Hổng biết đách gì hết cũng la người ta nói ẩu!
Phấn xích lại gần anh ta ngọt ngào hỏi:
- Vậy chớ anh tính làm sao, anh hổng nói rõ cho em nghe với!
Tư Cầu cười mũi:
- Dễ ợt! Hồi đó nó nhìn lén được tụi mình nên nó mới kiếm
chuyện làm khó dễ, bây giờ tụi mình phải kiếm cách làm cho
nó nhập phe tụi mình thì nó câm họng lại liền…
Phấn ngẫm nghĩ một hồi nhưng không hiểu Tư Cầu tính toán cái
gì, nên tức hỏi lại:
- Cái gì mà nói nhập phe, nhập bọn lung tung ở trong đó?
Tư Cầu nhìn cô ta với nửa con mắt:
- Con này sao nó hư hết chỗ nói! Đây nè, vảnh lỗ tai lên
nghe người ta nói đây: mình phải dụ khị sao cho thằng Năm
Sún làm y cái cảnh của tụi mình… Mình phải “bắt cặp” cho nó,
rồi đợi chừng nào nó “ăn câu” mình nhảy ra bắt tại trận… Như
vậy, ông cố nó sống dậy biểu méc nó cũng hết dám hó hé và
tởn đến già không dám đụng chạm gì tới hai đứa mình nữa!
Thiệt là khỏe ru.
Phấn vẫn còn hoài nghi:
- Em với anh thì bắt cặp được chớ thằng Năm còn mũi dãi lòng
thòng mà bắt cặp cái nỗi gì?… Mà bắt cặp nó với ai mới được
chớ? Với nó còn con nít trân biết khỉ khô gì?… Như vậy làm
sao nó biết “lẹo tẹo” như tụi mình được mà bắt “tại trận”!
Tư Cầu chậm rãi trả lời:
- Ậy, em đừng có lo… Cha, hôm nay không biết Ông gì ứng mà
mình nghĩ cái kế nầy hay quá trời!… Nó không có cặp thì mình
kiếm cặp cho nó, thiếu gì! … Nó không biết lẹo tẹo thì mình
chỉ bảo cho nó!… Ối cái thằng quỷ đó mà mấy hồi!
Phấn véo nó một cái lên vai:
- Bậy nà anh!… Mà bộ anh tính làm thiệt sao chớ?
- Ê, em làm ơn coi kỹ cái mặt thằng nầy có phải nói giỡn
không chớ!
Thấy bộ điệu Tư Cầu, Phấn bắt tức cười, nhưng thích chí. Cô
ta ghịt đầu Tư Cầu xuống hôn một cái “chót” lên má rồi nói:
- Cha, bảnh quá ta! Mà anh tính bắt cặp nó với ai!… Anh liệu
mà làm chớ cái vụ nầy không phải dễ nghe hông!… Anh để ạch
đụi rồi đổ bể tùm lum lên hết thì tụi mình chỉ có nước độn
thổ đa!
- Biết mà!… Bắt cặp với ai hả? Ối thiếu gì: con Bông, con
Trọn, con Lài… hằng hà sa số… con nào mà hổng được… Ừ thôi
mình lựa con Bông đi! Nó ở gần nhà em đó và cũng thường cặp
bè cặp bạn bên thằng Năm Sún lắm. Đúng rồi… Để cho hai đứa
chết luôn!
o0o
Phấn vừa lấy cái vá quơ đảo nồi chè, vừa hỏi con Bông:
- Ăn thêm một chén nữa đi em!
- Thôi, no quá chị à.
- Mới có ba chén mà no cái gì.
- Ừa, hổng thấy no, nhưng ngán lắm!
Thằng Năm Sún chen vô:
- Ai ngán để đó tui bao hết cho.
Tư Cầu buông chén xuống, cười nói:
- Tao cũng chạy luôn. Thồi mầy ráng bao chót đi Năm, chớ còn
không mấy chút mà đem đổ, tội chết.
Con Bông đứng dậy, lấy cái khăn vằn đội lên đầu:
- Thôi, tui đi dìa nghen.
Thằng Năm Sún vội vã húp sột sột cho hết chén chè rồi lúng
búng nói:
- Đợi tao với mầy! Dìa gì mà mới chừng nầy mà dìa. Ở chơi
một chút mát mát trời đi hổng được sao?
Phấn cũng xen vô:
- Ờ… ở ngoài nầy chơi một chút nũa em. Gấp gì mà gấp quá vậy
hổng biết!
Tư Cầu cũng nói thêm:
- Tụi bây ở ngoài nầy chơi, chớ trời nắng chang chang như
vầy, lội sình lội nước về tới trỏng mệt hả họng chết. Ừ, hay
tụi bây có đứa nào buồn ngủ lấy chiếc nóp dư trải ở bóng mát
sau hè mà nằm, rồi chiều sẵn, tao chống xuồng về nhà lấy
thêm lúa, tụi bây quá giang luôn.
Năm Sún hấp tấp trả lời:
- Ừ phải. Ở đây chiều về luôn Bông à! Chớ bây giờ quất một
bụng chè rồi lội dìa trỏng giữa cái nắng nầy mệt quá…
Con Bông còn ngần ngừ:
- Ừ thì cũng được. Nhưng còn ba con heo ở nhà, ai cho nó ăn?
- Ối hơi sức nào lo. Em mầy cả đàn cả lũ đó chẳng lẽ tụi nó
để cho heo chết đói hay sao mà sợ!
- Nhưng tui còn mắc xắt chuối để sẵn cho heo ăn nữa…
Năm Sún mau miệng đánh tan sự thắc mắc ấy:
- Để đó tao bao hết! Chiều dìa mầy cứ để nguyên đó cho tao.
Hai ba cây chuối gì tao cũng lãnh hết.
Rồi nó day qua Tư Cầu:
- À anh Tư, chút nữa ra thăm hầm coi có đuợc con cá lóc nào
bự bự hông. Tụi mình đem lên đắp đất nướng trui làm một bữa
no nê coi!
Tư Cầu cười:
- Được rồi!… Mà mới ăn chè còn tới cổ họng đó lại đã đòi ăn
nữa, bụng dạ đâu mà chứa cho hết hả mậy!
Năm Sún cười hề hề:
- Thì người ta nói một chút nữa chớ bộ liền bây giờ sao! À
bữa nào có gài được quốc cho tui một con nghen anh Tư!
- Được rồi… Thiệt tao cũng chạy mầy luôn! Thôi tao đi ngả
lưng một chút đây. Ăn chè no rồi gặp thứ gió hiu hiu nầy
thiệt nhướng mắt hết nổi!
- Tui cũng vậy!
Rồi nó kêu con Bông:
- Ở lợi chơi nghen Bông! Chiềâu mình quá giang anh Tư đây
dìa luôn phải khỏe ru hông!
Phấn nghe vậy cũng chêm thêm:
- Lâu lâu ra chơi một bữa thì gấp gì mà dìa vậy!
Con Bông do dự một hồi rồi lột khăn đội trên đầu xuống.
- Ừ… thôi kệ ở chơi đợi xế xế trời dìa trỏng cũng đuợc… Cha,
tui dìa trễ chắc bà già ở nhà chửi tắt bếp!
Thằng Năm Sún chen vô pha trò:
- Ối mình không có trỏng bả chửi mình có nghe đâu mà lo! Mà
bả chửi mỏi miệng rồi bả cũng nín chớ gì!
Con Bông háy dài một cái:
- Hứ, nói như vậy hết chuyện!
Đến đây, Phấn thấy cần phải chen vô:
- Thôi đi hai đứa bây!… Năm à, em đi lấy chiếc đệm dư bó
dựng trong góc kìa, rồi đem ra trải phía bóng mát sau hè.
Hai đứa bây ra trấn ở đó đi.
Thằng Năm Sún vừa dợm đi lấy đệm bỗng đứng sựng lại hỏi vặn:
- Đuổi tụi tui ra sau hè để chỗ nầy cho hai ông bà hú hí với
nhau chắc?
Phấn chưa kịp mở miệng trả lời thì Tư Cầu đã vọt nói:
- Vậy chớ sao mậy! Cái đó chú em mầy biết dư mà!
Năm Sún gục gặc đầu:
- Cha, nói nghe ngon lành quá ta!
Tư Cầu cười nói tiếp:
-Thì tụi tao ở trong nầy, hai đứa bây ở ngoãi, đứa nào cặp
nấy còn kêu trời kêu đất gì nữa mậy?
Tư Cầu vừa nói vừa liếc Phấn. Cô này đứng im mủm mỉm cười.
Năm Sún nghe Tư Cầu nói vậy, kêu con Bông :
- Ê Bông! Mầy nghe anh Tư nói không? Ảnh bắt cặp tao với mầy
đó.
Con Bông mắc cở nạt ngang:
- Đồ quỷ nà! Nói tầm bậy tầm bạ vậy mà nghe được.
Tư Cầu lại xía vô:
- Tầm phải chớ tầm bậy gì! Làm bộ mại hơi hoài! À Bông, năm
nay mầy mấy tuổi hả?
- Hổng biết!
Thằng Năm Sún nghe vậy trả lời:
- Tết nầy, nó mười bốn tuổi chớ phải ít ỏi gì sao!
Tư Cầu nhìn con Bông từ đầu đến chân:
- Hèn chi coi lớn xộn! … Cái cỡ nầy muốn chồng hồi nào hỏng
biết đa!
Con Bông đỏ mặt chạy lại thụi liên hồi vào lưng anh ta:
- Ôn dịch vật anh nầy!… Lớn đầu mà nói bậy hoài hủy hè!
- Ý con nầy, bộ nó nói giỡn với nó sao chớ! Đây nè Bông,
sang năm tao với chị Phấn cũng tính lấy nhau đó. Mầy với
thằng Năm lo trước đi thì vừa.
- Thôi đi anh! Nói bá láp bá xàm hoài! Anh nói vậy, tui
không thèm ra với thằng Sún đâu.
Tư Cầu làm bộ xuống nước:
- Thôi mà mắc cở gì hổng biết, ra ngoãi đi em. Thì cũng như
mình chơi cất nhà chòi rồi chia đứa làm vợ, đứa làm chồng
vậy mà. Nhưng tao với chị Phấn, vợ chồng thiệt, còn hai đứa
bây vợ chồng giả…
Thăng Năm Sún lại xía vô:
- Cha khôn quá há! Anh thứ thiệt còn tui thứ giả há!
Tư Cầu nháy nháy nó và cười rộ.
Từ nãy giờ ngồi im trên nóp, Phấn đợi lúc nầy mới lên tiếng:
- Thôi Năm ơi, hơi sức đâu mà nghe ảnh hổng biết… Đem đệm ra
hè trải đi em.
Rồi day qua con Bông, Phấn nói xuôi:
- Thằng Năm nó trải sẵn đệm đó, em ra ngoãi nghỉ lưng một
chút chớ tội tình gì mà cứ đứng như trời trồng hoài vậy… Qua
cũng nằm ngủ một chút đây. Ra ngoãi đi em.
Thằng Năm Sún vừa xách đệm đi ra sau hè vừa ngoắc con Bông:
- Ra đây Bông! Để hai ông bà ở trỏng người ta tù-ti tú-ti
với nhau… Bộ mầy tính ở đây phá đám sao chớ!
Con Bông ngần ngừ… rồi bước theo sau:
- Ừa để tui ra ngoãi ngồi chơi cho mát, cho có bạn với anh.
Xế xế một chút dìa nghen!
- Ừ phải đa.
Đoạn hai đứa nó kéo nhau ra sau hè chòi…
o0o
… Tư Cầu đến ngồi bên cạnh Phấn:
- Thì xong xuôi y như kế tụi mình bàn nhưng chưa biết màn
sau thế nào…
Phấn cười nói:
- Thiệt hồi nãy nghe lỏm anh nói phách với thằng Năm Sún tức
cười muốn bể bụng!
Tư Cầu xẻn lẻn:
- Ậy, thì người ta cũng học mót ở sách của em đó.
- Học cái khiû gió chớ học gì kỳ vậy! Anh thiệt còn hơn quỷ…
Tư Cầu xích lại ôm siết lấy cô ta:
- Thôi chớ bộ tính ngồi nói chuyện khan hoài sao!… Tụi mình
phải đi trước chớ!
Phấn xô anh ta ra:
- Đồ mắc dịch nà! Kỳ quá!
- Đó coi lạ không! Con nầy thiệt rắc rồi, sao hồi trước hổng
làm ơn “kỳ” dùm một chút cho người ta nhờ.
Phấn véo bắp vế Tư Cầu một cái làm anh ta nhảy nhổm. Anh ta
như tức giận chồm tới lấy hai tay xốc nách Phấn kềm ghịt
xuống dưới nóp, kê miệng cắn một bên mép áo của cô ta rồi
lắc đầu giựt mạnh hàng nút bóp…
Ở phía sau hè chòi thằng Năm Sún nghe rột rẹt ở bên trong
vội lom khom đi lại bên vách rơm. Một lát nó lại lom khom
trở ra thì thầm với con Bông đang ngồi dựa ngửa trên đệm:
- Ê, hai ổng bả ở trỏng cụp lạc dữ lắm nghen!
Con Bông nhướng mắt:
- Cụp lạc cái gì mà dữ!
- Thì mầy vô trỏng ngó coi thì biết… Mà đi nhè nhẹ cho khéo
hông thôi động ổ hết nghen!
Con Bông ngần ngừ một hồi, ngó quanh ngó quất thấy đồng
trống quạnh hiu, trời trưa nắng đứng gió gây gây nóng, mùi
cỏ rơm bốc dậy hơi hăng nồng… Nó lấy tay nắm hai vạt áo quạt
quạt vài cái rồi thủng thỉnh đứng lên đi lại chỗ thằng Năm
Sún chỉ ban nãy. Con Bông nhìn một hồi rồi ngoe nguẩy bỏ
chạy ra đến ngồi phịch xuống đệm và cúi gầm mặt xuống. Nó
lại cầm lấy hai vạt áo quạt lia một hồi.
Thằng Năm Sún ngồi xích lại và lấy tay lắc vai nó hỏi:
- Mùi quá Bông há!
Con Bông hất tay nó xuống:
- Hứ, kỳ thấy mồ!
Nói xong, nó lại cúi gằm mặt xuống, một tay vói nhổ mấy cọng
cỏ cú mọc sát dưới nền đất dẽ khô… Năm Sún đưa tay chụp lấy
bàn tay đó… mấy cọng cỏ từ từ được buông rơi xuống đất…
… Tư Cầu đã lẻn ra phía sau hè tự bao giờ. Anh ta mủm mỉm
cười rồi làm bộ mặt nghiêm tằng hắng lên một tiếng thật to…
Con Bông và Năm Sún vội buông nhau ra… Tư Cầu đứng chống
nạnh cười đắc ý, rồi gật gù nói trỏng:
- Cha, mùi tận mạng há!
Con Bông mắc cở, đỏ mặt tía tai đứng loay hoay một hồi rồi
chạy vụt vô phía trong chòi, chỉ còn thằng Năm Sún đứng xớ
rớ ở đó. Nó lên tiếng để đánh trống lảng:
-Thiệt anh làm người ta hết hồn… (rồi rụt rè tiếp theo)… mà
anh làm gì ra… còn phá đám tui vậy anh Tư! Thiệt anh hết chỗ
chơi rồi, chửi cha tui không giận chớ anh làm mửng đó… kẹt
quá mà!
Tư Cầu cười mũi:
- Vậy hả? Bây giờ mầy mới biết tức hả? Vậy chớ hôm trước
thằng nào đi phá đám tao đó chớ!
- Thì giỡn chơi một chút chớ phá đám cái gì mà anh nói.
Tư Cầu bước lại gần nó:
- Bây giờ mầy nói nghe ngon ơ hà! Phải bữa hổm mầy làm giang
làm phước mở miệng như vậy cho tao nhờ. Còn bày đặt đi méc,
rồi ra nẹo tiền con Phấn nữa…
Năm Sún thấy Tư Cầu đi cái nước đó biết anh ta muốn trả đũa,
nên bỏ nhỏ:
- Thôi mà, chuyện cũ rích đó nhắc làm gì không biết. Mà ai
đi méc chớ. Bà bắn thằng nào đi méc đó! Còn tui có đi nẹo
tiền, nẹo bạc gì đâu mà anh đổ thừa. Chị Phấn chỉ thương tui,
chỉ cho chớ tui có đòi hỏi hồi nào đâu!
- Thôi, thôi, mầy có đòi hay không thì mầy biết. Nhưng
chuyến nầy hết rồi nghen bồ… (Nói đến đây, Tư Cầu nhìn thẳng
vào mặt Năm Sún gằn từng tiếng). Từ rày sắp lên mà mầy còn
làng chàng nữa tao về trỏng tao méc với tía mầy thì mầy thắt
họng đa.
Thằng Năm Sún đâm tức:
- Cha, tính khôn quá tổ mẹ người ta há! Xúi biểu đã rồi bây
giờ hăm méc người ta hả?… Mới có một chút xíu đó chớ phải
nhiều nhỏi gì đâu…
- Một chút đó cũng đủ nứt đít rồi em à! Không phải một mình
mầy thôi, mà còn con Bông nữa.
Đến đây, Tư Cầu thấy cần phải an ủi nó đôi chút:
- Nhưng tao nói vậy chớ cái thứ tao đâu có thèm chơi điệu đó
mậy! Thôi bây giờ tao với mầy có bồ có bịch hết, tụi mình
một phe, hổng có thằng nào được lộn xộn xỉa ra thọc vô
chuyện của thằng khác nữa nghen mậy!
Năm Sún trả lời yếu xịu:
- Ừa… vậy cũng được. Mà anh chơi cái điệu nầy gác tui quá!
- Thôi bỏ qua hết… trời cũng hơi xế rồi, mầy với con Bông có
dìa trỏng không, xuống xuồng tao đưa dìa luôn thể.
Thằng Năm Sún “ừa” buông xụi một tiếng rồi ngoái cổ kêu con
Bông :
- Đi dìa luôn đi Bông.
Con Bông chẳng nói chẳng rằng cúi đầu đi một mạch xuống mé
giồng, bước xuống xuồng ngồi trước.
Phấn chạy theo nói với:
- Bữa nào rảnh ra chơi nghen Bông!
- Ờ…
Con Bông trả lời trong họng như vậy rồi không biết làm gì,
nó lấy tay khuấy khuấy nước bên be xuồng. Tư Cầu và Năm Sún
nối bước nhau nhảy xuống, rồi đứa mũi đứa lái cầm sào chống
xuồng đi…
o0o
Trời sập tối, Tư Cầu ở trong nhà ra tới. Anh ta tấp xuồng
ghé lại chòi Phấn rồi hối hả đi lên. Phấn đang nằm tréo chân
trên nóp nghe động ngoái cổ nhìn ra phía cửa chòi :
- Ủa sao ra sớm vậy anh Tư?
Tư Cầu cười đáp:
- Ừ, hổng biết sao bây giờ anh muốn ở riết trong nầy…
- Thôi đừng nói dóc tía non!
Tuy nói vậy, chớ Phấn cũng thấy sung sướng trong lòng. Tư
Cầu nhìn ngọn đèn rồi hỏi:
- Ủa bữa nay có dầu đốt rồi hả?
- Ờ, mới dìa lấy hồi sáng, rồi tiện thể mua đường nấu chè ăn
hồi trưa đó mà.
Nhìn cây đèn chưn vịt, Tư Cầu bắt nhớ đến cây rọi mù-u đêm
nào, và tự nhiên anh ta mỉm cười…
Phấn chợt hỏi:
- Sao cái chuyện hồi trưa có ăn thua gì không ?
Tư Cầu cười hả hê:
- Đừng có lo! Từ rày sắp lên mình nắm chắc nó rồi, ông nội
nó bây giờ cũng không dám hó hé một lời nữa.
Phấn ngồi suy nghĩ một chập rồi nói:
-Kể như vậy cũng êm một bề rồi, nhưng chuyện của hai đứa
mình còn chông chênh quá anh Tư à!
Tư Cầu ngạc nhiên hỏi:
- Sao!… Cái gì nữa đó? Êm rồi mà!
Phấn xì một tiếng:
- Êm, êm! Không có thằng Năm Sún nầy thì rồi còn thằng Năm
Sún khác. Lâu ngày chầy tháng thế nào mà không có thằng khác,
con khác biết được. Anh thiệt không biết lo xa cái gì hết
ráo!
Tư Cầu bị Phấn “xạc” một hơi nên ngồi lặng thinh. Phấn nói
tiếp:
- Mà đâu phải chỉ có cái chuyện Năm Sún, Năm Sún không thôi
đâu… hai đứa mình gần gũi nhau tháng này qua tháng nọ thế
nào cũng có bận … có chuyện.
Tư Cầu nhướng mắt hỏi:
- Chuyện gì nữa?… Hổng biết sao hễ mở miệng ra là có chuyện,
có chuyện hoài hủy vậy hả?
- Hổng biết cái gì hết thì để cho người ta nói. Làm bộ tài
khôn xía vô hoài! Còn chuyện gì nữa, tụi mình lẹo tẹo với
nhau riết rồi cũng có ngày dính chớ bộ chơi sao!
Tư Cầu quay đầu lại:
- Dính cái gì?
Phấn thở dài chán nản:
- Còn dính cái gì nữa… Người ta nói vậy mà cũng hổng biết.
Thiệt nhiều lúc thấy rầu anh quá! Bộ anh không lo có ngày…
không lo em… mang bụng hả?
Tư Cầu nhẩy nhổm:
- Mang bụng gì?
- Còn mang bụng gì nữa? Rủi em… có chửa rồi làm sao?
Tư Cầu hỏi dồn:
- Bộ có rồi hả? Bậy nà, mới có chút… mà có gì ngang xương
vậy?
Phấn bắt tức cười:
- Còn một chút xíu gì nữa! Tới chừng nó có, nửa chút bây giờ
cũng có chớ đừng nói thứ… làm hà rầm như tụi mình.
Tư Cầu vẫn không yên tâm:
- Sao? Thì nói phứt ra coi có hay không, chớ cái gì mà lăng
nhăng ai hiểu nổi.
Phấn làm bộ xẵng giọng:
- Chưa có, chưa có! Cha, như vậy chắc anh chịu lắm à! Chưa
có, chớ không phải hổng có nghen!
Tư Cầu thở “khì” ra một tiếng:
- Vậy mà làm người ta hết hồn hết vía.
- Khoan mừng đã! Em nói chưa có vì hổng biết… nó đã có hay
chưa. Có, tới… kỳ rồi mới biết… Mà em hỏi dò người lớn, họ
nói em lo quá anh à!
Tư Cầu làm bộ tỉnh:
- Lo cái gì mà lo hổng biết!
- Nói như anh vậy hết chuyện! Rủi nó có bất tử rồi thì có
nước độn thổ. Về trong xóm nghe nói có gà gáy tối, chắc có
đứa chửa hoang quá anh à!
- Ối hơi sức đâu mà đi tin mấy con gà! Mà nếu gà gáy tối con
gái có chửa hoang, thì chắc là đứa nào đó, chớ bộ em sao?
- Hay dữ hôn! Cả xóm chỉ có tụi mình lộn xộn đây chớ còn đứa
nào nữa!
Tư Cầu ngồi làm thinh một hồi rồi ngậïp ngừng lên tiếng:
- Ối, hơi sức nào em lo bá vơ vậy! Đâu có chắc gì… dính đâu
mà sợ.
Phấn nói lẫy:
- Ừ thì hổng lo, hổng lo! Để đến chừng cái bụng thè lè ra
rồi mới lo hả?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Chớ bây giờ tính cái gì nè?
Phấn chỉ cười nhạt. Tư Cầu nhăn nhó:
- Thì em tính làm sao, em nói cho anh nghe coi.
Phấn ngồi tẩn mẩn bẻ từ lóng tay kêu răng rắc như không có
việc gì xảy ra hết. Tư Cầu bực bội, vò đầu bứt tóc, nện gót
chân thình thịch dưới đất rồi đứng dậy bỏ ra về. Nhưng đi
được vài bước, không biết nghĩ sao, anh ta quay trở lại đến
ngồi gần bên Phấn năn nỉ:
- Thôi mà, có cái gì thì em nói chớ cứ nín thinh như vậy ai
biết đâu mà rờ!
Một hồi lâu, Phấn mới hé miệng buông xõng một câu:
- Sao hổng giỏi dìa đi, còn vác cái mặt trở lại làm gì đó!
- Người ta chịu thua rồi mà cứ làm tới hoài! Em còn tính gì
hả em?
- Anh có thèm nghe đâu mà tính với toán!
Tư Cầu kề lỗ tai nhủi nhủi vào miệng nó, rồi nói:
- Thì nghe, nghe đây! Làm ơn nói dùm một cái coi Bà Cố, Bà
Hồng!
Phấn hết giận, mỉm cười gạt Tư Cầu ra:
- Giỏi lí lắc hoài!… Đây, anh nghe em nói nè: rủi mai mốt gì
đây em có nghén rồi làm sao?
Tuy nãy giờ xẩu mình xẩu mẩy vì vấn đề “thai nghén” đó, mà
nghe Phấn hỏi lại như vậy, Tư Cầu cũng đâm bực:
- Thì em định thế nào anh theo thế nấy mà!
- Coi nói vậy sao được! Cái việc nầy là cái việc thành vợ
thành chồng luôn cả hai đứa mình mà một mình em lo làm sao
được.
Tư Cầu sửng sốt:
- Ủa cái gì mà thành vợ thành chồng vô đó nữa! Mới nói
chuyện bầu bụng đây chưa xong, bây giờ còn xen thêm chuyện
vợ chồng nữa. Cha, sao nôn quá vậy Phấn?
Phấn chồm tới nói:
- Cũng cái giọng đó nữa hả? Chớ bộ anh tính hai đứa cứ ôm
nhau ngủ đồng ngủ bụi, ngủ lén, ngủ lút như vầy hoài phải
không?… Rồi tới chừng tui có bụng, tui kiếm kẹt hốc nào đó
để chui vô đẻ như chó như heo vậy phải không? Còn anh, đến
chừng đó anh tính phủi đít đi chắc? Thiệt mà, cái thứ đàn
ông bạc tình lắm mà!
Nói tới đó, Phấn sụt sịt khóc. Tư Cầu lính quýnh nắm lấy tay
cô ta vỗ về:
- Cái gì đâu mà em khóc! Thì chuyện đâu còn đó, bây giờ em
biểu sao anh cũng nghe hết. Thiệt em nghĩ oan cho anh quá mà!
Phấn kéo vạt áo lên lau nước mắt:
- Tánh anh thì cứ vậy hoài! Phải nói hết hơi hết sức rồi anh
mới chịu nghe.
Tư Cầu cười mỉm:
- Thì em cũng biết rõ tánh anh kỳ cục như vậy, hơi sức đâu
em giận!… Sao em tính cái việc của tụi mình như thế nào?
Phấn xịt mũi xong, rồi đáp:
- Bây giờ mình phải phòng xa, anh Tư à! Cái việc phá đám của
thằng Năm Sún thiệt ra đâu có ăn nhằm gì; ở đời, mình còn
gặp bao nhiêu chuyện rắc rối hơn đó nhiều nữa. Bởi vậy, mình
phải lo trước và lo gộp luôn một cái cho nó êm hoài đi.
Tư Cầu cũng đưa hơi theo:
- Ư,Ø phải đa!
- Vì vậy em tính nói với anh tốt hơn hết là anh về nói với
hai bác trong nhà qua hỏi cưới em cho anh đi là xong chuyện…
Tư Cầu nhích người, lạc giọng hỏi:
- Cưới hả?
- Thì thương yêu nhau rồi đi tới chỗ cưới nhau cho thành vợ
thành chồng, chớ bộ anh tính tụi mình cứ mèo chuột bậy bạ
với nhau như vầy cả đời được sao?
Tư Cầu gượng chống chế:
- Nhưng để… thủng thỉnh mình cưới hổng được sao em?
Phấn hơi bực trong mình, nhưng cũng ráng nói dịu:
- Nếu hai đứa mình chỉ thương yêu nhau trơn khơi khơi vậy
thôi, thì để thủng thẳng đến năm nào cũng được, đằng nầy tụi
mình đã tằng tịu với nhau rồi thì để lâu… kẹt lắm anh à!
Tư Cầu ngần ngừ:
- Ờ, tính như vậy cũng phải, nhưng ngặt tía anh, ổng khó dàn
trời mây, hổng biết ổng chịu hông!
- Thì có ông nào mà dễ! Nhưng mình cũng phải nói càn đi chớ!…
Hay anh sợ bác không cho thì anh cứ nói đại là anh đã… ở với
em có bầu rồi…
Tư Cầu giẫy nẩy:
- Ý hổng được đâu! Nói điệu đó ổng dám mần thịt lắm chớ
không phải chơi đa!
- Bất quá ổng chửi mắng hay nện sơ sơ vậy, chớ hổng lẽ ổng
neo nước sao mà anh sợ!
- Em đừng nói vậy hổng nên! Anh dư biết tánh ổng mà!
Phấn cau mặt:
- Cái gì cũng không được hết, bộ anh tính buông xuôi nữa
phải hông?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Hổng phải vậy đâu mà! Thế nào rồi đây để hưỡn hưỡn anh sẽ
nói với ổng.
- Chuyện gấp như trời mà anh cứ hưỡn hưỡn hoài hủy như vầy
rồi tính làm sao cho được đây nè!
Tư Cầu hấp tấp nói:
- Được rồi để anh nói liền với ổng. Còn phần má anh thì dễ
lắm…
- Vậy coi phải được hông!
Tư Cầu lắc đầu:
- Được hay không gì để sau này rồi biết, chớ anh tính hổng
êm em à!
- Cái gì đó nữa hả?
- Còn có nhiều cái khó nữa chớ phải trơn tru như em tưởng
sao?
Phấn buông thõng:
- Có chuyện hoài! Vây chớ cái gì đó nữa?
- Anh Ba anh, ảnh lớn chồng ngồng đó mà chưa có vợ, còn anh
là phận em của ảnh, anh lấy vợ trước coi sao được?
- Cái gì mà hổng được. Trong làng mình thiếu gì người cưới
vợ lấy chồng trước anh, trước chị của họ.
Tư Cầu ngập ngừng nói:
- Đã đành vậy rồi, nhưng… ông già anh ổng khó lắm, chớ không
phải như người ta đâu?… Cái gì đối với người ta cũng dễ ợt
hết, còn đối với mình thì… khó nuốt trôi lắm em à!
Phấn cự nự:
- Cái gì mà dễ với khó! Dễ hay khó cũng do anh tuốt hết. Anh
mà cứ lôi thôi riết rồi cái gì cũng ăn trớt hết. Em nói vậy
để rồi coi trúng hết chớ không sai đâu?
Tư Cầu chống chế:
- Thì để rồi anh cũng ráng nói với ông già… Nhưng còn nhiều
cái kẹt nữa chớ phải hết sao…
- Còn cái gì nữa hả?
- Còn cái chuyện tiền bạc nữa.
- Cái gì mà có tiền bạc xen vô nữa đó?
- Khó lắm em à, nhà anh mấy năm nay túng lắm. Ông già ổng
tính cưới vợ cho anh Ba hổng nổi tiền nữa. Đó em coi, như
vậy thì tụi mình cũng chịu chết luôn… mà còn cái nầy nữa
cũng kẹt lắm anh nói ra thì em đừng có phiềân nghen!
Phấn sốt ruột:
- Thì cái gì anh nói tuốt luốt ra hết coi có được hông!
Tư Cầu do dự:
- … Bên anh thì nghèo mạt rệp, còn bên em thì bề gì cũng khá
giả hơn… Bác gái ở bển cũng hơi… khó khó, bác chỉ có em là
con gái, thế nào bác hổng làm eo làm sách này nọ… Như vậy
bên anh chắc theo hổng kịp đâu.
Phấn cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Kể ra cái đó cũng hơi khó thiệt. Nhưng anh đừng có lo, em
đã có cách lo liệu làm sao yên về mặt đó cho anh thì thôi.
Còn anh, anh phải ráng lo phần bên anh đa nghen!
Tư Cầu quả quyết một cách… yếu xịu:
- Thì… ráng lo mà! Nhưng anh cũng nói trước rằng ông già anh
ổng khó lắm, anh nhiều lúc xẩu mình, xẩu mẩy với ổng chớ
phải chơi đâu… Huống hồ gì chuyện “động trời” nay… chắc ổng
làm thịt anh quá!
o0o
Nội cái chuyện “cưới xin” đó, Tư Cầu phải mất ăn mất ngủ đến
ba ngày, mà vẫn chưa dám đi về trong nhà để thưa rõ đầu đuôi
tự sự với tía nó… Phấn cũng phải hờn lẫy, ngắt véo, làm tình
làm tội anh ta đủ điều và đến nước, anh ta mới đánh liều bò
về trong nhà…
Buổi chiều hôm đó, về đến nơi, Tư Cầu thấy tía anh ta còn
ngồi bên mâm cơm. Anh ta tính đánh liều đến nói đại hết đầu
đuôi câu chuyện của Phấn và mình, rồi có ra sao thì ra, chớ
cứ nhấp nhứ như vầy hoài thật… khó chịu. Anh ta xúc lúa xong
đem để dưới xuồng rồi cứ cà rà đi lên đi xuống từ dưới bếp
lên nhà trên mà mắt cứ lấm lét nhìn về phía tía anh ta như
rình cơ hội thuận tiện để thưa chuyện.
Má anh ta thấy vậy hỏi:
- Sao mầy lấy đủ lúa thóc gì chưa mà đứng xớ rớ ở đó hoài
vậy hà?
Tư Cầu trả lời buông thõng:
- Lấy đủ rồi!
- Coi kìa, lấy rồi sao không chịu về sớm trông nom ở trỏng,
chớ bộ mầy tính bỏ phế hết hả?
Tư Cầu ngập ngừng:
- Bữa nay con lo cho ba con vịt xong xuôi hết rồi nên ở
trong nầy chơi lâu lâu một chút…
Má anh ta gạt ngang:
- Thôi đi mầy ! Tao chắc mầy có chuyện gì đây chớ chẳng
không. Chuyện gì đó hả?
Tư Cầu dợm bỏ đi lên nhà trên:
- Đâu, có chuyện gì đâu má!
Má anh ta kêu lại :
- Tao đẻ ra mầy mà tao hổng biết sao ! Tao đi guốc trong
bụng mầy nữa… Chuyện gì đó mậy?
Tư Cầu lúng túng trả lời:
- Hổng có thiệt mà… mà có thì phần má cũng dễ…
Má anh ta ngạc nhiên hỏi lại:
- Phần tao cái gì mà dễ với khó đó hả?
Tư Cầu thở dài :
- Dạ bị rắc rối đó là con lo muốn chết đây nè…
- Đó, mầy coi tao nói đâu là có đó vậy hồi nãy mầy cứ chối
leo lẻo … Chuyện gì đó hả?
Tư Cầu do dự một lát rồi nói :
- … Dạ chuyện nầy là chuyện riêng, con tính nói với tía…
- Ý trời, sao dại quá vậy ! Mầy nói với tao trước để tao coi
ra sao, chớ theo cái bộ điệu mầy nãy giờ tao dư biết là mầy…
ngán ổng lắm. Vậy mà còn làm bộ dấu quanh hoài!
Tư Cầu gãi đầu gãi tai :
- Dạ, cái chuyện nầy khó nói quá!
Má anh ta nói lẫy :
- Ờ nếu mầy cứ nói «khó» thì thôi… Mầy giỏi lên nói thẳng
với ổng đi!
- Dạ, bị nó kẹt… quá mà !
- Quỷ thần thiên địa ơi ! Thì mầy cứ nói huỵch tẹt ra cho
tao nghe coi có được không ? Nếu mầy sợ ổng thì để tao còn
liệu mà nói lợi với ổng. Mầy cũng lớn đại rồi chớ bộ nhỏ
nhít gì đâu mà để tao phải năn nỉ hoài với mầy vậy hả?
Rồi thím Hai như nói một mình:
- Cái nầy thì kỳ quá… Hổng biết thằng nầy nó muốn cái gì… Ờ,
chắc phải rồi… ( đến đây thím Hai kêu Tư Cầu )… có phải mầy
mèo chuột với con nào phải không? Cái điệu bộ mầy như vậy là
đúng y như vậy chớ không sai chạy đi đâu nữa.
Tư Cầu ngạc nhiên hỏi lại :
- Ủa, mà sao má biết tài vậy?
Thím Hai cười mũi:
- Hứ, tao đẻ ra mầy mà tao hổng biết sao chớ! Vậy mầy mèo
chuột với con nào đó hả?
Tư Cầu do dự một hồi rồi nói :
- Chuyện dĩ lỡ rồi, má cũng biết vậy, má đừng rầy con làm gì
cho thêm mệt…
- Vậy tao hỏi mầy mèo chuột với ai hả?
- Dạ, phải mèo chuột không thôi thì con không lo…
Thím Hai hỏi sẵng:
- Mà với con nào đó hả ?
- Dạ, với con… con nầy thì má cũng biết rồi…
- Coi kìa, con nào mà tao biết rồi hả thằng chúa ôn kia?
- Dạ… con Phấn bên bác Bảy đó, má hổng biết sao.
Thím Hai dội ngược người ra:
- Ý trời, bộ mầy hết chuyện chơi rồi sao chớ? Con nhà người
ta như vậy mà sao mầy dám rớ tới hả?
- Thì nó cũng như mình chớ bộ con rồng con phụng, con quan
con quyền gì mà mình rớ tới hổng được má!
- Hứ, đến nước nầy mà mầy còn nói giỏi cái lỗ miệng. Con
người ta là con nhà có gia thế, bề gì cũng thóc lúa đầy bồ,
quần áo phủ phê, tiền bạc rủng rỉnh, chớ bộ như nhà mình vậy
sao?
Tư Cầu còn ráng cãi bướng:
- Thì nó cũng đi chăn vịt trong đồng như con vậy chớ bộ hơn
gì sao?
- Mầy sao ngu quá, hổng biết thì hỏi tao nói cho mà nghe:
con Phấn nó chăn vịt là để kiếm thêm vốn riêng vốn tư của nó.
Chớ mầy không thấy nó có tiền riêng để cho bạc lúa góp đó
sao?
Tư Cầu chưa chịu thua:
- Con cũng biết vậy chớ sao không. Con có nói với nó như vậy
rồi chớ! Nhưng đâu có sao má… Tụi con thương nhau thiệt mà!
Nghe con trai nói vậy, thím Hai như sực nhớ điều gì, hấp tấp
hỏi:
- Mà hai đứa bây có… gì chưa? Tao chắc là chỉ mới… đá bóng
đá gió vậy thôi phải không hả Cầu?
Tư Cầu ấp úng:
- Dạ… thì cũng có…
Thím Hai hỏi dồn tới:
- Có, mà có cái gì?
- Dạ, tụi con thương nhau thiệt…
Thím Hai nổi dóa:
- Mầy thương hay không, thiệt hay giả thì thây kệ thằng cha
mầy… Tao hỏi tụi bây đã… lẹo tẹo gì với nhau chưa? Mầy làm
ơn làm phước nói cho tao nghe coi Cầu.
Tư Cầu vặn mình, vặn mẩy một hồi rồi trả lời:
- Dạ, thì cũng có… chút đỉnh…
Thím Hai châm bẩm:
- Chút đỉnh… là làm sao hả?
Tư Cầu trả lời vòng vo:
- Dạ, thì má cũng biết, tụi con thương yêu nhau cũng mới
ràng ràng đây nè… Tụi con thương yêu nhau như vợ với chồng
thì cái việc… tằng tịu ăn nằm với nhau… má nghĩ lại mà coi…
làm sao tránh khỏi. Bởi vậy…
Thím Hai chận ngang:
- Nghĩ cái thằng tía mầy ở trên kìa chớ nghĩ ! Mà… có rồi hả?
Tư Cầu thở dài, thú nhận:
- Dạ… có rồi, dạ thiệt…
Thím Hai « hứ » một tiếng rồi rên rỉ:
- Trời đất, thánh thần ngó xuống mà coi đây nè ! Con cái gì
nuôi cho nó lớn chần dần như vậy rồi nó không kể gì đến cha
mẹ hết nè Trời ! Ờ thì thôi, tao hổng dám nói nữa, mầy muốn
tự tung tự hoành gì đó thì làm đi!
Tư Cầu năn nỉ:
- Má giận má nói vậy chớ tự nãy giờ con còn nán lợi đây là
để cho tía má hay, chớ bộ con dám dấu êm sao…
- Hứ, còn dấu với diếm gì nữa… Mầy làm tầy quầy ra rồi mầy
mới cho thằng cha già với con mẹ già nầy hay hả? Sao mầy
không đợi…
Nói đến đó, thím Hai như chợt nghĩ đến điềâu gì, thím nhìn
chăm chăm vào mặt Tư Cầu hỏi:
- Bộ nó có nghén rồi hả?
Tư Cầu lắc đầu lia lịa:
- Dạ không, chưa đâu…
- Sao mầy biết là không?
- Dạ thì nó nói vậy mình hay vậy… Nhưng nó nói thế nào rồi
cũng có.
- Ý ù trời, sao lại thế nào rồi cũng có?
- Thì nó nói với con vậy, con biết vậy, chớ thiệt tình con
cũng không rành lắm… Và cũng vì vậy mà nó hối thúc con dìa
trong nầy để nói với tía má tính cho rồi cái chuyện vợ chồng
của tụi con, chớ sợ để lâu ngày chầy tháng nó… tùm lum lên
thì nguy lắm má à!
Thím Hai nhổ mạnh bã trầu:
- Đó, mầy thấy không, ai biểu mầy làm ẩu rồi tía mầy hay
được thế nào ổng cũng cho mầy nát xương!
Tư Cầu đành hạ giọng năn nỉ:
- Thôi bề gì cũng lỡ rồi má à! Trời xui khiến cho con và con
Phấn thương nhau thì bây giờ phải tính sao cho êm thắm… chắc
má coi con Phấn cũng được chớ hả má?
Thím Hai hơi dịu giọng:
- Ừ, con nhỏ coi cũng được!
Tư Cầu bọc theo:
- Con biết thế nào má cũng ưng ý mà!
Thím Hai thở dài:
- Tao thì đối với con cái đứa nào cũng vậy, tao cũng muốn
cho tụi bây sớm nên vợ nên chồng hết thảy… Nhưng ngặt nỗi,
nhà mình mấy năm nay chật vật lắm nên đành bóp bụng chịu. Đó
mầy coi, riêng cho anh Ba mầy, tía mầy với tao cũng chấm sẵn
mấy đám rồi nhưng rốt cuộc rồi cũng để trớt luôn… mình không
làm sao đủ tiền để cho đồ cho đạc đàng gái và làm đám cưới
được… ý là toàn những chỗ quen biết nhiều nên người ta cũng
hiểu tình cảnh nhà mình và chỉ đòi cho đủ lễ một chút thôi,
vậy mà tao với tía mầy cũng để cho trôi luôn…
Nghe thím Hai nói một thôi một hồi như vậy, Tư Cầu rầu rầu
nét mặt:
- Vậy mình còn bày đặt đám cưới, đám hỏi làm gì cho nó thêm
rắc rối vậy hả má?
- Cái thằng nầy nói như vậy mà nó nghe được chớ! Cái gì cũng
phải có lễ có nghi của nó! Chớ bộ mầy nói hễ trai gái thương
nhau rồi cứ dắt càn dắt đại dìa nhà như chó tháng Bảy vậy hả?…
Mầy nói cái điệu đó tía mầy ổng nghe được ổng chửi cho thụt
sình đa!
Với lại tía mầy cũng ngặt lắm, đã nghèo mạt rệp mà cái gì
ổng cũng không muốn chịu thua ai hết. Bị vậy mà mấy lần hỏi
vợ cho anh Ba mầy cũng đều ăn trét hết, bây giờ lại tới
chuyện của mầy nữa, thiệt tao hết biết tính làm sao!
Tư Cầu thở than:
- Nếu vậy thì chuyện của con với con Phấn cũng ăn trớt luôn
sao hả má!
Thím Hai khuyên lơn:
- Thôi Cầu à, mầy cũng còn nhỏ chớ bộ già xòm gì mà phải sợ
ế vợ… không được con nầy thì để thủng thẳng má chấm chỗ khác
cho… thiếu gì chớ hết đâu mà sợ.
- Nhưng con với con Phấn thương nhau mà má! Nó có nói với
con: bên nhà mình đừng lo gì cái khoản đám cưới đám hỏi hết.
Chỉ làm cho lấy có vậy thôi…
Thím Hai chận ngang:
- Nó nói vậy sao mà mầy tin đựơc hổng biết… Mà làm lấy có
sao được, tía của mầy ổng đâu có chịu vậy. Còn có bà con bên
nội bên ngoại, hàng xóm láng giềng nữa chớ!
- Sao kỳ vậy má! Cưới vợ là cưới vợ cho con chớ bộ cưới cho
cô bác, bà con hàng xóm sao mà mình phải lo như vậy.
Thím Hai « xì » một tiếng:
- Nói như mầy vậy thì hết chuyện rồi… Bộ mầy ở một mình mầy
được chớ hổng cần bà con lối xóm gì hết sao?… Mầy mà nói cái
điệu đó thì già đời mầy chăn vịt ở giữa đồng đó mầy à!
- Con đâu có ngán cái chuyện đó má! Nhưng kẹt một cái là con
lỡ thương con Phấn thiệt rồi…
- Thì nếu «lỡ thương» thì mầy phải ráng lo… Mà bày đặt
thương với yêu gì hổng biết… Thiệt đời bây giờ con nít thành
tinh thành quỷ hết… mầy coi tao với tía mầy hồi đó có thương
yêu nhau gì đâu mà cũng ở với nhau hai ba chục năm trời nay…
Nói tới đó, thím Hai có vẻ cảm động. Thấy vậy, Tư Cầu «tấn
công» thêm:
- Làm sao má cũng ráng lo dùm con cho sơm sớm chớ để lâu
ngày rủi con Phấn có xảy ra điều gì thì khó lòng lắm má à!
Má lên nói liền bây giờ được không má! Chớ con Phấn nó hối
thúc con mấy bữa rày thiếu điều ê mình ê mẩy hết!
- Thì mầy muốn gấp, mầy vô trỏng nói đại với nó là mầy đã
nói với tía mầy rồi và ổng hổng chịu…
Tư Cầu dẫy nẩy:
- Ý hổng được đâu, con nầy nó khôn lắm. Con dấu với nó hổng
nổi đâu!
Thím Hai thấy bộ điệu Tư Cầu như vậy cũng bắt phì cười:
- Cái mửng nầy thì Trời cản bây giờ mầy cũng bị cỏn xỏ mũi.
Để tao nói rồi mầy coi có hông!
Tư Cầu chống chế:
- Má nói vậy chớ con đâu có nỗi tệ quá.
- Thế để rồi coi, tao lớn từng tuổi nầy mà tao hổng biết sao
mầy! Thôi mầy về trỏng đi, có cái gì tao kêu em mầy nó vô
cho hay sau…
Thím Hai khẽ thở dài nhìn Tư Cầu lẻn đi ra cửa sau để lấy
xuồng…
… Tư Cầu nhổ sào chống xuồng đi chầm chậm về trong chòi.
Bầy đom đóm nhấp nháy trên hàng bần dọc theo mé rạch như
những chòm sao bị vướng trên cành cây. Ánh sáng của những
con đom đóm đó lập lòe trong đêm như những tia hy vọng sáng
lên rồi lại tắt, và cứ thế mà sáng, tắt trong màn tối đen
dày đặc của cuộc đời…
Tư Cầu tằng hắng mấy tiếng định bụng sẽ ca chơi vài câu vọng
cổ « ruột » của mình. Nhưng sao hôm nay, giọng tiếng gì cũng
đâm hơi hết làm anh ta không xuống tới nổi chữ «xề». Anh ta
nghĩ tới Phấn và bỗng nhiên thấy mất hứng thú không muốn về
gấp trong chòi như mọi khi. Anh ta ước gì con rạch nầy kéo
dài vô tận để không bao giờ mình chống xuồng vào tới trong
ngọn hết.
Về đến ngang chòi của Phấn, Tư Cầu tính đi êm luôn chớ không
dám ghé lại, nhưng vô ích. Phấn ý chừng cũng nóng lòng về
kết quả chuyến đi ban chiều của Tư Cầu nên khi nghe tiếng
xuồng cọ rào rào vào mấy đám lục bình khi Tư Cầu chống lướt
qua, vội vã chạy khỏi chòi hỏi lớn:
- Anh Tư mới dìa hả?
Biết không thoát được, Tư Cầu đành lên tiếng :
- Ừ.
Phấn hỏi dồn tới:
- Sao câu chuyện mình tính đó ra thế nào ?
Tư Cầu do dự một lát rồi đáp:
- Cũng… xập xụi vậy… Thôi để anh dìa bển chớ khuya rồi…
Phấn gắt lên:
- Anh ghé lại đây nói rõ đầu đuôi câu chuyện lại cho em nghe
coi. Chớ cái gì mà lừng khừng như vậy, ông nội ai mà hiểu
nổi!
Biết không thể tránh được, Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng chống
xuồng ghé vào.
Đến bờ, anh ta nhảy phóc lên rồi lủi thủi đi vào trong chòi,
còn Phấn thì lúc thúc theo sau. Đến nơi, Tư Cầu ngồi phịch
xuống chiếc nóp, thở dài sườn sượt.
Phấn ngồi xuống theo và hỏi liền:
- Bộ không êm hay sao mà em thấy anh buồn xo vậy?
Tư Cầu uể oải lắc đầu:
- Êm thì cũng chưa êm, mà không thì cũng không phải là không…
Thì như anh nói hồi nãy đó, việc gì nó cũng lừng khừng ở đó…
Thiệt thấy ghét quá!
- Gì mà ghét hả cưng?
Tư Cầu lại lắc đầu:
- Nội có má anh không thôi mà còn muốn chết đây nè…
Phấn sốt ruột:
- Sao? Anh mới nói với bác gái không thôi hả?
- Ừa.
- Còn bác trai đâu? Sao anh hổng nói luôn một thể coi ra sao?
Tư Cầu dẫy nẩy:
- Ý trời, nói luôn với ổng để ổng ăn thịt luôn anh chắc? Anh
đoán đâu có đó mà bữa hổm em chịu tin… Ý là anh chưa nói với
tía anh đó đa! Má anh cũng ngại bên má em lắm!
Phấn cúi đầu mím môi có vẻ suy nghĩ, đoạn nói:
- Thiệt tình thì cũng hơi khó đó, nhưng để em phải dìa trỏng
dọ ý bà già xem sao.
- Ừ thì em cũng phải lo… dọn đường bên em đi, để xem coi nó
có ăn khớp phần nào bên anh không… Sao anh lo hai bên tréo
ngoe với nhau hết em à!
Phấn làm thinh. Thấy vậy, Tư Cầu nói tiếp theo:
- Đã vậy bên anh còn kẹt cái chuyện anh Ba của anh chưa cưới
vợ nữa. Tía anh ổng gắt về cái chuyện nầy lắm. Thiệt ông già
ổng khó dàn trời mây, cái gì ổng cũng bắt phải răng rắc theo
ổng hết, mà lại phải theo đúng y bon mới chết một cửa tứ chớ!
Phấn nắm lấy tay Tư Cầu kéo để trong lòng mình rồi âu yếm
nói:
- Thiệt em làm cho anh lo lăng xăng xéo véo chớ phải chơi
đâu… Hổng phải em vui sướng gì mà muốn vậy nghen anh!
- Biết rồi mà!
- Nhưng hổng lo như vậy hổng được anh à, anh hiểu bụng em
chớ?
Tư Cầu cười và ôm lấy Phấn vuốt ve đôi vai tròn lẳn:
- Nếu hổng hiểu làm sao thương mình được. Nhưng em cũng phải
ráng dìa nói trước với bác gái đi em… Nếu bác gái mà sẵn
lòng đôi chút thì tụi mình cũng đỡ khổ lắm, vì chẳng lẽ bên
đàng gái người ta dễ mà ba anh ổng đành làm khó sao. Ổng
ngán cái chuyện nghèo giàu đó mà, chắc em cũng biết chớ!
- Nghèo giàu cái con khỉ gì hổng biết.
- Đã đành rằng vậy, nhưng bề gì bên em cũng dư dả, còn bên
anh mấy năm nay ạch đụi quá em à… Mần ăn thất bại hoài nên
ông già ổng hay nổi khùng lắm! Em nhớ về nói với bác gái
nghen ! (và Tư Cầu cười nói tiếp theo) Bây giờ đến phiên anh
hối em đó!
Phấn nhỏng nhảnh ngả đầu lên vai anh ta rồi nói:
- Cha, giỏi quá há! Anh hổng hối bây giờ người ta cũng phải
lo, chớ bộ như anh…
- Bộ như anh là sao?
-… Bộ như anh thấy ghét quá!
Vừa nói, Phấn vừa cắn vào vai Tư Cầu và ôm riết lấy anh ta…
Tư Cầu khẽ xô cô ta dang ra và làm mặt nghiêm:
- Để yên mình còn bàn tính chớ! Chờ công việc xong xuôi rồi
em muốn lu bù gì thì anh cũng chịu, chớ bây giờ còn… đăng
đăng đê đê như vậy mà vui sướng gì nổi… Em làm cái gì mà nôn
quá vậy!
Phấn mắc cở vì lỡ bộ nên nhào xô tới véo nó một cái đau
điếng rồi nhiếc «yêu»:
- Ôn dịch vật anh !… Đồ quỷ đồ ma gì nói chuyện nghe phát
ghét…
Rồi cô lên giọng… hăm he:
- Ờ… anh hổng muốn hén! Được rồi để nữa đứa nào chàng ràng
vào tui thì tui đạp ra à nghen!
Tư Cầu cười lớn:
- Ờ để coi hổng biết đứa nào đạp đứa nào đa!
Phấn ưỡn ngực ngồi chống hai tay ra phía sau lưng nhìn Tư
Cầu bằng một cặp mắt vô cùng khiêu khích, rồi cô gục gặc đầu
hỏi Tư Cầu qua kẽ răng:
- Thiệt như vậy hả?
Đoạn không đợi Tư Cầu trả lời, cô ngồi xổm dậy vói tay bưng
cây đèn ống khói trứng vịt… và vừa nhìn xéo Tư Cầu vừa kê
miệng vào gần đầu ống khói thổi nhè nhẹ…
Ngọn đèn nhỏ chao đi chao lại mấy cái rồi tắt phụt…
o0o
Sáng hôm sau, sau khi lùa vịt cho ăn xong xả, Phấn lấy xuồng
đi về trong nhà.
Phấn về tới nơi thì thấy bác Bảy má của cô ta nằm trên bộ
ván trong, đắp mền trùm kín mít.
Cô đến gần khẽ giở một bên mép mền lên và hỏi:
- Bữa nay má có thấy trong mình có bớt chút nào hông má!
Bác Bảy cựa mình mở mắt ra hỏi:
- Mày về đó hả Phấn?
- Dạ… Má có uống thêm thuốc của ông thầy Năm hông má?
Bác Bảy thở dài:
- Tự hổm nay uống hà rầm đó mà chẳng thấy ăn thua gì hết… Cả
đêm con mắt cứ mở trao tráo… mấy ngày rày tao có nuốt được
miếng cơm miếng cháo nào đâu!
- Sao má hổng nói với chị Hai mua một hộp sữa con chim về
uống hả má!
- Nó có mua rồi đó, nhưng tao cũng ráng uống chút chút thôi,
mầy coi tự thuở giờ tao có quen uống thứ đó đâu.
- Má cũng ráng uống chớ má bỏ cơm bỏ hết thì chịu sao nổi…
Má à, hay con biểu thằng Tư (em của Phấn) ra ngoải coi chừng
vịt đỡ ít bữa để con ở nhà trong này chăm lo săn sóc cho má,
chớ lóng rày chị Hai mang bầu lớn xộn rồi, để chỉ nghỉ ngơi
chút đỉnh chớ!
Bác Bẩy “xì” một tiếng:
- Mày nói cái đó mới dốt đa! Thứ đẻ con so mà không chịu
nhúc nhích cục cựa cứ ăn rồi ngủ tới chừng đẻ mới rặn đứt
ruột!… Mà mầy coi ở trong này, ngày chí tối nó cũng chỉ lạo
xạo ba cái cơm nước chớ có giã gạo, xay lúa gì đâu mà sợ
nặng nhọc. Sẵn đây tao mới nói luôn, anh Hai của mầy cứ đội
nó lên hoài cho nên nó được mợi làm tới, nhỏng nha nhỏng
nhảnh suốt ngày.
- Má nói vậy chứ con thấy đâu đến nỗi quá tệ. Nhà mình cũng
có kẻ ăn người làm đăng đăng đê đê ra đó thì chị Hai chỉ
cũng… rảnh rang đôi chút thiệt…
- Rảnh rang thì rảnh rang chớ nó cũng phải biết cái gì nó
cũng không ngơ hết! Cái gì cũng phải có tao ngó, tao dòm ráo
trọi, hể tao xểnh ra một chút thì nó bỏ mứa hết… Còn mầy nữa…
năm nay mầy cũng lớn chồng ngồng đó mà tao coi cũng không ra
tích sự gì hết… Chẳng lẽ tao sống đời để lo cho tụi bây sao!
- Chớ má biểu con làm gì nữa bây giờ? Nội cái chuyện theo ba
con vịt cũng đủ hụt hơi rồi… má coi những đứa cỡ như con và
khá giả như nhà mình, có đứa nào ở biệt suốt tháng ngoài
đồng. Đừng nói gì đến chuyện giăng nắng dầm mưa chi cho mắc
công, má coi có đứa nào mần cái gì động đến ngón tay hông?
- Vậy nên tụi nó mới hư thúi cả lũ!… Mà tao có bắt mày phơi
nắng phơi mưa hồi nào không mà mầy nói cái giọng đó hả? Mầy
ham kiếm thêm tiền để riêng thì mầy ráng chịu, chớ tao có
dính tới đồng bạc cắc nào không chớ?
Nghe mẹ nói như vậy, Phấn nín thinh.
Một hồi lâu sau, Phấn mới tìm cách nói lảng ra:
- Má à, má để con ở vài ba bữa trong này coi sóc cho má.
Thằng Tư vô trỏng thế con trông nom ba con vịt cũng được chứ
hổng sao má à!
- Nó mắc đi học chớ có rảnh rang gì đâu?
- Hổng có má à, mai mốt gì đây bãi trường, Tết tới rồi…
- Vậy hả?
- Dạ phải…
Bỗng bác Bảy thở dài nhìn con gái:
- Năm nay mầy cũng lớn rồi, tao cũng tính lo kiếm chỗ nào tử
tế để cho mầy được yên nơi yên phận… nhưng khổ quá, hồi
trong năm tới giờ tao cứ bị đau ốm rề rề hoài… Cứ nằm một
chỗ hoài như vầy có đi tới đâu được mà lo cho mầy…
Nghe mẹ nói vậy, Phấn bồn chồn trong lòng, cô tính xen vô
nói chuyện của mình và Tư Cầu nhưng lại sợ bị cự nự, nên
đành chêm vô một câu để đợi dịp thuận tiện:
- Má đau thì má nằm nghỉ cho khỏe. Còn cái chuyện đó thì để
thủng thỉnh rồi má lo sau cũng được…
- Phấn à, má biết rõ trong mình má lắm… Bịnh già này thì dẫu
cho có thuốc tiên đi nữa cũng không ăn thua gì. Bởi vậy, hôm
trước tao có mời bác Năm mầy qua, tao có nói đầu đuôi câu
chuyện lại hết cho bác; nếu tao có bề gì thì nhờ bác lo liệu
cho mầy… Ba mầy mất thì còn bác Năm mầy là người lớn trong
họ trong hàng, mình nhờ bác đứng ra lo thì cũng phải…
- Má sao cứ lo bao đồng hoài, bộ ai đau rồi cũng chết hết
sao!
Bác Bảy không thèm chú ý đến câu nói của con mà lại nói tiếp:
- … Tao nghĩ thôi chấm đại cái đám dưới Rạch Chiếc, cái
thằng Tường con anh Hương Thân ở dưới coi bộ cũng hiền lành,
nhà người ta cũng khá giả và lại được cái cũng gần gũi đây
nữa… Mầy được chỗ đó thì không phải cực khổ làm dâu làm con
gì, mà ở dưới họ đã cho mai mối lên thúc hối liền mấy bận
rồi. Bác Năm mầy bác cũng chịu đám đó lắm. Tao để kỳ này họ
lên tao nhận lời phứt cho rồi.
Phấn sốt ruột nói đại:
- Má để thủng thỉnh rồi tính chớ làm gì gấp vậy… Với lại con
hổng chịu cái đám dưới Rạch Chiếc đâu!
Bác Bảy ráng lồm cồm ngồi dậy dựa vào vách:
- Sao mầy hổng chịu? Bộ mày chê hả? Mầy là bà chúa bà hoàng
gì mà chê người ta hả?
Phấn cúi đầu ngập ngừng nói:
- Hổng phải con chê người ta…. nhưng con thấy hổng hợp má à!
Bác Bảy đập mạnh tay lên mặt chiếu:
- Trời thần ơi! Mầy biết người ta ra sao hay không mà mầy
nói hợp hay không hợp?… Mà hợp hay không hợp có ăn nhằm gì
hả? Hồi đó tao với ông già mầy lấy nhau có ai nói hợp hay
hổng hợp gì đâu, sao bây giờ mầy lại rắc rối như vậy chớ!
- Nhưng con hổng thương người ta được…
Bác Bẩy nhổm người tới:
- Sao mầy biết mầy hổng thương người ta được? Hổng thương
rồi cưới về ăn ở với nhau rồi thương sau chớ gì!… Tụi bây
bây giờ bị ba cái tiểu thuyết nó làm cho lậm quá mà!… Nói
cho nghe bảnh cái lỗ miệng, chớ về ăn ở với nhau rồi ông nội
ai cũng không cạy rứt ra được! Mầy đừng nói cái điệu đó tao
nghe không thông đâu!
Phấn xuống giọng năn nỉ:
- Con nói thiệt mà má! Má làm phước xét dùm con chớ con hổng
ở với đám dưới Rạch Chiếc đâu má à…
- Sao lạ vậy cà! Ai cấm ai cản gì mầy hả? Mầy có thân thì
mầy ráng lo, chớ không phải con mẹ già này sống đời mà lo
cho mầy hoài nghen mậy!
Phấn do dự rồi nói:
- Con cũng biết vậy… nhưng con thưa với má có chỗ này người
ta cũng thiệt thà làm ăn và ở gần khít bên mình…
- Ý trời, bây giờ để cho mầy chọn mầy lựa hả? Bộ mày nói mầy
khôn hơn tao, hơn bác Năm mầy nữa phải hông?
Rồi bác Bẩy lại nói lẫy:
- Được, mầy muốn tự tung tự hoành gì đó thì mầy làm, rồi
đừng ngó đến mặt con già này nữa?
Phấn vội bào chữa:
- Con đâu dám nói vậy má… Vì vậy con mới đem… bàn với má để
coi má tính ra sao.
- Bàn với tao cái gì mới được chớ! Tao đã lo đã liệu hụt hơi
hết sức tìm cho có chỗ ăn ở biết điều để mầy được yên thân,
mà mới nói ra là mầy gạt ngang rồi…
Đó công nuôi dưỡng cho mầy nên hình nên vóc rồi mầy trả ơn
như vậy đó!
Thấy mẹ giận, mệt ngồi thở dốc, Phấn cũng bất nhẫn trong
lòng. Cô đi rót một chén nước trà mang lại cho mẹ:
- Má uống một miếng cho khỏe trong mình má!
- Mầy đem thuốc độc cho tao uống đó chớ nước nôi gì!
Tuy nói lẫy nhu thế, bác Bảy cũng lấy chén nước uống vài hớp.
Phấn đỡ lấy chén đặt xuống ván ngựa:
- Thôi má nằm nghỉ cho khỏe chớ hơi sức đâu mà ngồi hoài.
- Phải mầy muốn tao nghỉ khỏe thì mầy không bất hiếu bất mục
như vậy… Mầy muốn tao nghỉ thở sớm thì có!
Phấn kéo gối đặt lại cho ngay ngắn, rồi đỡ bác Bảy nằm xuống:
- Má sao kỳ quá, con đã nói cái gì đâu mà má giận hổng biết!
- Vậy mà nó còn chối leo lẻo nữa chớ!
Phấn lấy mền đắp lại cho mẹ và nói:
- Có cái gì đâu mà con chối! Thì tại con muốn thưa thiệt với
má, chớ đáng lẽ con mần thinh dấu luôn cũng được chớ phải
không sao!
Bác Bảy nhỏm đầu dậy;
- Cái gì nữa đó? Mầy nói thiệt là nói cái gì, còn dấu cái gì
hử con kia?
Phấn tìm cách nói quanh:
- Con nói thiệt là hồi nãy con nói với má, con hổng chịu cái
đám dưới Rạch Chiếc đó mà…
- Rồi sao nữa?
Phấn ấp úng nói:
- Thì có sao đâu má!… Con nói với má để má rõ trước vậy mà…
Để có cái gì má liệu má nói với người ta.
- Cho tao biết trước hả! Cái điệu này mầy là bà nội tao chớ
đâu phải là con!
- Má sao cứ vậy hoài! Thì má để cho con nói hết đầu đuôi,
chớ hồi nãy con mới đụng tới là má gạt phứt đi thì làm sao
con nói rõ…
Bác Bảy thở hắt ra rồi nói:
- Thì mày nói đại đi để tao nghe rồi tao chết cho vừa bụng
mày!
- Thôi con hổng nói đâu!
- Mà tao biểu mày nói!
- Nói cái gì mà cứ mở miệng ra má cứ… cản hoài.
Bác Bảy thở dài, hạ thấp giọng:
- Thôi mầy làm ơn làm phước có cái gì nói phứt cho tao nghe
đi rồi còn để tao nằm nghỉ một chút, chớ cứ nói cù cưa với
mầy hoài thì có lúc đàm chận họng tao chết tốt!
Phấn lấy ngón tay cào cào mấy cọng lát màu xanh đỏ trên
chiếc chiếu bông và khẽ lên tiếng:
- Con đã nói với má là con không chịu cái đám dưới Rạch
Chiếc… má à, gần mình đây cũng có chỗ người ta thiệt thà làm
ăn… mà người ta cũng quý trọng mình lắm! Phải má chịu chỗ đó
thì… tiện quá.
- Hừ, lấy chồng là lựa cho phải nơi phải lứa chớ cái gì mà
tiện với hổng tiện ở trỏng hả? Mầy có để cho tao lo cho hay
không thì nói, chớ đừng làm bộ tài khôn tài khéo với tao!
- Má để con nói hết coi chớ!… Con nói tiện là vì… là vì…
thiệt ra… con cũng có … quen biết với người ta.
Bác Bảy ngoái đầu lại:
- Thì đầu trên xóm dưới chỗ nào mà nhà mình hổng quen biết…
Mà mầy nói quen biết làm sao hả?
Phấn cúi gầm mặt xuống ấp úng nói:
- Con nói quen biết là tại… thiệt ra là vì con…
- Mầy làm sao hả?
- … Con thương người ta…
Bác Bảy tốc mền tung ra, ngồi phắt dậy:
- Sao? Mầy nói cái gì mầy nói lợi coi?
Phấn đáp một hơi:
- Con nói con thương người ta mà người ta cũng thương con
nữa… con ưng cái chỗ này đến chết, con hổng lấy con ông
Hương Thân dưới Rạch Chiếc đâu!
Bác Bảy rên rỉ:
- Trời cao đất thấp gì ngó xuốngđây mà coi nè! (Rồi bác ngó
về phía bàn thờ bác Bảy trai) - Ông ơi, có giỏi ông có linh
thiêng ông dìa coi con gái cưng của ông đây nè!… Phấn à ba
mày có nghe mầy nói như vậy ổng cũng phải đội mồ mà sống dậy
nữa… Còn tao, mầy muốn giết tao sao Phấn!… Mầy làm ơn xuống
bếp lấy con dao phay lên thọc cổ cho tao chết, tao còn mát
thân, còn sung sướng hơn Phấn à!… Phải rồi mày lựa lúc tao
đang đau ốm rề rề như vầy để mày trù ẻo cho tao chết sớm để
mầy rảnh tay muốn lấy ai thì lấy cho vừa ý mầy mà!
Nghe bác Bảy nói giận nói hờn như vậy Phấn cũng đâm ra lính
quýnh.
Cô vừa tội nghiệp cho mẹ mà cũng vừa lo sợ cho công việc dự
tính bất thành.
Nước mắt rưng rưng, Phấn nhìn mẹ van vỉ:
- Má có chửi mắng gì con thì con cũng chịu nhưng cái chuyện
này của con thì nó đã… dĩ lỡ ra rồi…
Bác Bảy hỏi dồn :
- Mầy nói sao?
Phấn vặn vẹo mấy ngón tay rồi ngập ngừng nói:
- Dạ… con đã lỡ thương người ta rồi…
Bác Bảy thở dài dựa lưng vào vách, nói trống không bằng một
giọng vô cùng chán nản:
- Tao biết mà, thứ con gái lớn lên thả cho nó đi lu ầm như
vậy hèn chi nó hư cũng phải… Chuyện này thiệt tao có chết
cũng không nhắm mắt đựơc!
Rồi bác lại hỏi:
-Mà mầy đã lỡ thương thằng nào hả? Xung quanh đây tao thấy
có thằng nào sạch nước cản đâu mà mê người ta nhạy quá vậy?
- Dạ cũng gần đây má à…! Chắc má biết anh Tư con bác Hai…
- Mầy nói thằng Tư Cầu đó hả? Chèn đét ơi, cái thằng lù khù
như rắn mùng Năm đó mà mầy mê nó sao! Bộ thằng ôn dịch đó có
bùa mê thuốc lú gì sao mà!
Phấn sốt sắng binh vực Tư Cầu:
- Má nói vậy chớ ảnh cũng… khôn ngoan lịch thiệp, giỏi lắm
chớ! Bề ngoài coi như vậy chớ anh tốt bụng lắm! Con biết rõ
lắm má à!
- Hừ, vậy mà mày còn dám mở miệng binh nó nữa!… Thì mầy biết
rõ lắm! Biết rõ cho nên mới tác tệ như vậy! Tao hỏi mầy: mọi
khi mầy khôn ngoan như bà nội người ta vậy, sao bây giờ mầy
u mê ám chướng gì mà lại mê cái thằng mắc toi đó hả?
- Má nói vậy chớ ảnh đâu có đến nỗi tệ gì…
- Ừ phải nó không tệ! Mầy có muốn cho con mẹ già mầy lọt
tròng té nổ không; thấy nó khôn, nó giỏi… thì mầy nói phứt
cho rồi!… Mà nếu nó khôn nó ngoan thì nó là một thằng điếm
thúi quyến rũ mầy mà mầy cứ đâm đầu vô… Thứ đồ con gái đứng
đường!
Phấn bị mẹ làm cho một hồi đâm ra tức, nhất là khi nghe má
mình kêu Tư Cầu là “thằng điếm thúi”:
- Má nói như vậy là má không biết xét người chút nào! Mới
hồi nãy mà má kêu người ta lù khù, bây giờ má nhiếc người ta
là điếm thúi… Anh Tư, thiệt ảnh… không rủ rê con gì hết, tại
con thương ảnh nên ảnh mới… thương lại con chớ bộ ảnh rù
quến gì con sao mà má nói oan cho người ta như vậy!
Bác Bảy cười khẩy:
- Ờ mầy nói vậy tao mới biết! Bị mầy nập nợn quá mà! Cái nầy
cũng tại tao hết, tao thả lỏng mầy quá… Thứ con cái như mầy
thiệt là con ranh con lộn gì đầu thai lên báo đời tao. Đẻ
mầy ra để đẻ trứng gà, trứng vịt gì bán còn có lợi hơn. Tao
phải dè như vầy, hồi đó tao bóp mũi mầy chết phứt đi cho
rảnh! Thứ đồ oan gia tương báo gì đâu hổng biết.
Phấn làm thinh.
Thấy con không trả lời, bác Bảy càng nổi dóa thêm:
- Sao bây giờ mầy á khẩu ngồi đó. Mầy giỏi binh nó cái gì
nữa thì nói đại đi!… Mầy coi con mẹ già nầy đâu có trượng
bằng nó! Mầy giỏi thì mầy cuốn gói theo nó luôn đi chớ bày
đặt nói với tao làm gì cho mắc công.
- Đâu phải con binh ảnh má!… Con chỉ nói thiệt hết ra cho má
rõ vậy thôi… Má coi con có dám dấu diếm cái gì đâu! Cái gì
con cũng thưa lại với má để coi má tính sao…
- Tao hổng tính cái gì hết trọi! Phải mầy kể đến tao thì mầy
không bêu xấu tao như vậy!
Phấn nhỏ nhẹ cự nự:
- Con làm gì mà má nói bêu xấu?
- Hứ, mầy không có làm gì hết! Chớ mầy tính đi theo thằng
chết dầm đó không đủ xấu tông môn họ hàng sao hả?
- Má nói vậy sao được… người ta cũng là người làm ăn chớ bộ
ăn trộm ăn cướp hay cùi phong què quặt gì mà má nói xấu!
Bác Bảy cười lạt:
- Đến nước này mà nó còn binh chớ!… Mầy thử coi thằng Tư Cầu
đó có tới mắt cá thằng con anh Hương Thân dưới Rạch Chiếc
không chớ?
- Má so sánh như vậy sao được! Anh Tư ảnh nghèo thiệt, nhưng
chắc má cũng nhận thấy từ trước tới giờ ảnh có tai tiếng gì
trong bà con lối xóm đâu!… Người ta nghèo nhưng người ta là
người thiệt thà làm ăn, như vậy cũng… quý rồi… Chớ má hạ
nhục ảnh như vậy thì cũng tội nghiệp.
- Hừ tội nghiệp! Tội nghiệp thì mầy rước người ta về mà thờ
chớ nói với tao làm gì!
- Má cũng nói vậy hoài… Má nói má lo việc cưới hỏi cho con
thì sẵn đó con nói luôn… Con lỡ thương anh Tư rồi, vậy má
xét lại dùm con…
Bác Bảy nói lẫy:
- Sao mầy hổng đợi mang cái bụng chè lè ra rồi hẵng nói với
tao…
Rồi như nhớ sực lại điều gì, bac Bảy vội hỏi, giọng hốt
hoảng:
- Mà mầy chỉ mới… thương nó vậy thôi chớ?
Phấn ngơ ngác:
- Dạ, thì con đã nói với má… con thương ảnh.
- Thì tao biết rồi! Nhưng nó có… thương… gì với mầy không?
- Dạ… con thương ảnh, ảnh thương lại con… Hai đứa con thương
nhau, nên con mới thưa lại với má…
Bác Bảy chắc lưỡi:
- Hai đứa bây thương nhau gì đó thì thây kệ tụi bây! Tao hỏi
là tao hỏi tụi bây có lộn xộn gì chưa? Thằng mắc ôn đó làm
gì mầy chưa? Mầy làm ơn mầy trả lời giùm tao coi!
- Dạ ảnh hiền khô đâu dám bắt ép gì con. Nhưng sở dĩ con nói
với má là vì con quá thương ảnh, thương thiệt tình má à!
- Thôi đi bà nội! Mầy đừng có giả mù sa mưa với tao… Tụi bây
đừng tưởng lọt qua mắt con già này? Tao hỏi mầy một lần chót:
chớ tụi bây đã có… ăn ngủ gì với nhau chưa? Có hay không mày
cứ nói phứt với tao một tiếng.
Nghe mẹ hỏi gắt như vậy, Phấn cúi đầu vân vê mép chiếu và ấp
úng nói:
- Thì con đã nói với má, tụi con thương nhau cũng đã khá lâu
rồi…
- Ý trời, sao mầy hổng đợi vài ba năm nữa rồi mầy hẵng nói!…
Cai điệu này thì hư hết rồi còn gì đâu! Vậy mà mầy còn ráng
vác cái mặt về đây nói bảnh với tao nữa chớ! Thứ đồ hư thân
mất nết. Tao có dạy mày đứng đường như vậy không chớ!
Phấn còn ráng chống chế:
- Phải con hư thì con đâu có dìa nói lại với má đàng hoàng
như vầy!
- Coi, nó nói vậy nghe sướng hông! Bộ mầy nói mầy ngủ với
trai đã rồi mầy dìa học cho tao hay là mầy nết na lắm hả?…
Đàng hoàng cái thằng cha mầy chớ đàng hoàng!… Sao mầy không
đợi vác cái bụng như cái trống chầu rồi dìa đây cho tao hay
một thể? Mầy nói như vầy cũng còn sớm lắm con à!
- Thiệt má nói sao kỳ quá… Bộ con đi theo tào kê làm đĩ làm
điếm gì sao mà má kêu là hư là thúi! Con mới thương người ta…
có chút đỉnh mà thiếu điều má muốn la làng lên! Nói như má
hễ thương yêu nhau là hư, thì thiên hạ là đồ bỏ hết chắc?
Con biết má giận má nói vậy chớ thế nào má hổng xét lại…
Bác Bảy cướp lời:
- Thôi mầy đừng có ngựa nữa! Tao biết mầy khôn lắm mà! Thứ
đồ đội quần người ta mà hổng biết mắc cở…
Rồi bác lại than thở:
- Thiệt nó sanh chứng như vầy, tui còn mặt mũi nào nói
chuyện với bên đằng trai ở dưới Rạch Chiếc chớ!
Nghe vậy, Phấn lại cự nự:
- Sao má hay lo bá vơ quá hổng biết! Chưa gì hết mà má kêu
đằng trai đằng gái rùm beng lên… Người ta hỏi mình hổng chịu
thì thôi chớ ăn thịt mình được sao mà má sợ! Bị má cứ lo cái
mửng đó hoài mà má đau thêm…
- Bộ bây giờ mầy tính rủa cho tao mau chết để mầy theo trai
cho gấp, hả Phấn?
Phấn nhăn nhó:
- Thôi con lạy má! Má có muốn con nằm cúi xuống cho má đánh
mấy trăm roi gì đó cho đã nư thì má nói một tiếng, thiệt con
không dám cãi… Chớ má cứ nói hờn nói lẫy, nói xiên nói xéo
hoài thì biết đâu mà tính nữa!
- Sướng hông! Bây giờ nó lại dạy khôn tui nữa chớ!… Mầy là
má tao mới phải! Chắc hồi đó ông Trời ổng sanh lộn mà!… Ai
coi nó theo trai cho đã rồi mà hễ nói động tới là nó nói lại
xoi xói trên đầu trên cổ… Đây tao nói cho mầy nghe: mầy phải
bỏ liền tức khắc cái thằng ôn dịch vật đó, chớ hông thôi thì
hổng còn mẹ con gì nữa! Tao nói có ông bà làm chứng: mầy mà
còn đeo theo cái thằng chết đói đó nữa, thì một là tao giết
mầy, hai là tao cắn lưỡi tao chết để mầy muốn theo ông bà
ông vãi gì mầy đó thì theo. Đó, chỉ có như vậy thôi để mầy
liệu!
Phấn dịu giọng năn nỉ:
- Má nói như vậy thì ngặt cho con quá. Con đã lỡ thương
người ta rồi má cũng châm chế phần nào với con chớ nếu má cứ
thẳng băng như vậy thì con chỉ có nước đâm đầu xuống sông
chết phứt cho rồi…
Bác Bảy cười lạt:
- Bộ bây giờ mầy tính dọa tao hay sao thì mầy nói! Tao nói
thiệt: cái thứ như mầy có chết nằm xấp đống đó tao cũng
không màng.
Phấn còn ráng van nài:
- Má có giận con thì cũng giận một ngày hay đôi ba bữa gì
thôi chớ hổng lẽ má giận hoài. Con xin má bằng lòng gả con
cho anh Tư đi rồi sau này có cực khổ đói rách gì con cũng
cắn răng chịu chớ không dám quấy rầy má nữa đâu.
-Phấn à, bộ mầy nói tao còn con nít hay sao mà mầy dễ gạt…
tao già từng tuổi này tao đâu có ngu hơn mầy được.
- Con đâu có dám nói như vậy! Cái gì má cũng nói hết …
Bác Bảy ngồi xích lại gần con và hạ giọng vỗ về:
- Con nên nghĩ lại cho chín Phấn à! Con còn nhỏ dại nên con
hay hấp tấp – đứa con gái nào lớn lên mà hổng vậy – chớ má
đây già rồi má biết con à! Đâu phải hễ thương nhau là bắt
buộc phải cưới nhau đâu!… Mà cũng hổng phải hễ cưới nhau
trơn, không có tằng tịu với nhau trước là không thể sống đời
với nhau được!… Thì tao với ba mầy hồi đó chỉ thấy dạng xa
xa chớ có nói với nhau một lời, một tiếng nào đâu mà cũng ăn
đời ở kiếp với nhau vậy. Tụi bây bây giờ bày đặt theo tân
thời, theo tiểu thuyết, chớ ông già bà cả lúc trước cho đến
thời của tao với ba mầy đâu có nói cái ngữ đó được!… Mà tao
nghĩ: hễ cưới gả nhau rồi tới chừng đó yêu nhau mấy hồi! Tao
nói đây để nữa mầy nghiệm coi có đúng không…
Bác Bảy ngừng lại để thở, rồi lại tiếp:
- Phấn à, má lo đây là lo hậu cho con, chớ má già rồi lại
đau yếu biết chết nay, chết mai gì đây! Bởi vậy má muốn lựa
chỗ tử tế, gia đình có bề thế một chút để sau nầy con có chỗ
mà nương tựa an nhàn, khỏi phải cực khổ và mở mày mở mặt với
họ hàng lối xóm người ta… Má nói ra đây chắc con cũng dư
biết: nhà mình tuy không giàu có cho lắm nhưng cũng không
phải túng thiếu đồng tiền chén gạo, bởi vậy má đâu còn ham
muốn gì nữa mà gả ép con để té vàng té bạc thêm! Má mà chọn
cái đám dưới Rạch Chiếc là vì má thấy ở dưới người ta đàng
hoàng, ăn ở từ nào tới giờ có âm đức. Hai vợ chồng anh Hương
Thân thương con thì phải quý dâu. Con mà dìa dưới làm dâu
thì khỏe ru; trong nhà người ta kẻ ăn người ở đăng đăng đê
đê, con khỏi phải làm gì động tới móng tay hết… Má nói thiệt:
thiếu gì đám đem con gái gả cho thằng con anh Hương Thân
nhưng ở dưới hai vợ chồng ảnh và thêm thằng con trai nữa
không chịu đám nào hết. Họ chỉ ưng có nhà mình thôi. Đó con
coi, mấy tháng nay họ cho mai mối lên liền liền mà má cũng
mới có ừ hữ để đó chớ cũng chưa nhứt quyết gì hết. Má muốn
đợi cho hết đau hết ốm rồi hãy tính, với má thấy con cũng
còn nhỏ tuổi, mà cũng không xấu xa gì thì đâu có sợ ế chồng
mà phải hấp tấp! Đó coi, con nghĩ má tính như vậy có phải
không hả Phấn?
Phấn miễn cưỡng trả lời:
- Má nóivậy thì cũng phải nếu con… chưa lỡ thương anh Tư…
Bác Bảy hơi bực mình nhưng ráng nói ngọt:
- Cái gì mà… cũng phải? Phải hết ráo trơn ráo trọi chớ hổng
có nếu gì hết! Má nói con còn trẻ người non dạ, còn lóc chóc
lắm chớ chưa biết nghĩ suy như người trọng tuổi… Con để má
nói hết cho mà nghe… Đâu phải má muốn gả ép con để té ra lợi
lộc gì đâu? Má đã nói với con: hổng biết má chết nay chết
mai gì đây, như vậy má còn ham giàu sang gì nữa! Má lo là lo
cho con, cho đời con sau này… Anh Hai con đã yên phận chồng
vợ rồi, giờ đến phiên con, má cũng phải ráng lo cho xong rồi
mới nhắm mắt buông tay được con à?
Nghe nói đến chuyện vợ chồng của anh Hai mình, Phấn mỉm cười
nói chen vô:
- Đó má nói má lo chuyện vợ chồng cho anh Hai, vậy mà má cứ
chê chị Hai rậm rề hoài…
- Coi, mầy nói vậy sao được! Tao kén chọn chỗ tử tế đàng
hoàng cho nó, ai biểu nó hổng biết dạy vợ nó thì nó ráng
chịu, chớ tao phải làm sao bây giờ? Ối thôi cũng tại anh Hai
mầy nó u mê ám chướng quá nên con vợ nó mới sanh tệ vậy, chớ
phải nó biết nghe lời tao thì đâu có đến đỗi!
- Má nói cái gì nghe cũng xuôi hết?
Bác Bảy sượng lại rồi nói tiếp:
- Để nữa mầy có con cái lớn lên rồi mầy sẽ biết: phận má là
phận làm cha mẹ thì phải lo đầy đủ cho con cái, rồi nó tới
đâu hay tới đó, chớ để buông xụi hết sao nên! Về phần của
con cũng vậy Phấn à!…
Với một giọng tha thiết, bác Bảy tiếp:
- Má nói thiệt với con hổng phải má khinh khi chê bai gì
thằng Tư đâu! Má cũng biết nó là người thiệt thà chơn chất
làm ăn từ nào tới giờ… Nhưng ở đời đâu phải có ấy nhiêu đó
là đủ. Má lớn rồi, má từng trải nhiều má biết. Hơn nữa má đẻ
con má hổng biết rõ tánh của con sao: con thương thằng Tư đó
thì con nằng nặc đòi cưới, chớ để tụi bây ở chung vài ngày
thì cũng rã đám sớm. Mà con nên nhớ rằng chuyện vợ chồng là
chuyện ăn đời ở kiếp chớ đâu phải chuyện một ngày một bữa gì
mà mình hấp tấp cho được. Bây giờ còn mới, tụi bây còn ham
mê nhau, nhưng đến chừng dìa ở chung nhau rồi, tụi bây hổng
chỏi nhau như mặt trời mặt trăng thì đừng kể tao là con
người.
Phấn chen vô:
- Má nói bộ ai cũng như vậy hết sao? Mà sau nầy có cái gì
thì con cắn răng chịu hết má khỏi lo!
Bác Bảy cười lạt:
- Thì mầy chịu chớ chẳng lẽ tao đưa cái thân già nầy vô đó
mà hứng lấy cho mầy!… Con nầy nó nói sao dễ nghe quá!… Bây
giờ thì nói cái gì mà mầy hổng chịu, mầy chịu bừa chịu càn
hết để nữa có xảy ra chuyện gì cứ nhè con mẹ già này mà kêu
mà réo! Cái sách đó xưa quá mà đừng đem ra xài với tao chi
cho mất công!
Phấn quả quyết đáp:
- Không, con nói thiệt mà má! Con… thương anh Tư mà con hổng
hiểu tánh nết của ảnh sao! Nhưng cái gì cũng có qua có lại…
con nghĩ con chịu đựng được ảnh mặt này thì ảnh cũng chịu
đựng lại con mặt khác. Con đâu phải vẹn toàn gì! Bởi vậy sau
nầy nếu có chuyện gì lộn xộn thì con xin ráng chịu, chớ hổng
dám đổ thừa, đổ bù gì đâu mà má lo.
Nghe con cứ nhắc câu “thương anh Tư”
hoài, bác Bảy như thấy gai trước mắt:
- Hứ, mầy cứ nói cái giọng như bà nội người ta! Tao biết cái
thứ mầy lì lợm lắm mà!
Nhưng rồi bác Bảy lại dịu giọng:
- Phấn à, tao nói đây hổng phải lợi ích gì cho tao hay tao
can mầy để tao mừng, tao sướng gì! Hổng có đâu con à! Con
nên nhớ rằng cái chuyện vợ chồng hổng phải ăn ở với nhau một
ngày một bữa gì mà mình tính sao cũng được… Con nói con
thương thằng Tư thì má cũng nghe vậy đi. Nhưng đâu phải chỉ
mình thằng Tư không thôi. Nó còn ông già bà già nữa. Mà chắc
con cũng biết ông già nó khó dàn trời chứ chẳng phải dễ dàng
gì như người ta đâu! Má sống ở đây mấy chục năm nay má hổng
biết sao! Ông già của thằng Tư tánh tình hay câu mâu kỳ cục
lắm! Tuy ổng không làm gì ai nhưng đầu trên xóm dưới ai ai
cũng chạy mặt ổng hết. Để rồi con coi, không dễ gì ổng cho
thằng Tư lấy con. Má nói với con không tin thì bữa nào con
thử xúi thằng Tư dìa nói với ổng coi!
- Dạ con cũng có biểu ảnh rồi…
- Vậy thì mầy giỏi động trời rồi! Cái điệu nầy thì mầy lo
lấy một mình chớ còn bày đặt vô đây nói với tao làm gì nữa…
Thấy con làm thinh, bác Bảy lại xuống giọng vỗ về:
- Sao con khờ quá vậy Phấn? Má đã hết lời nói với con: đâu
phải thương nhau là lấy nhau được. Còn ông già nó chi!… Rồi
còn công việc mần ăn sau nầy nữa… Chẳng lẽ ngày tới tối, tụi
bây cứ ôm lấy nhau mà sống đời hay cạp đất mà no bụng được!
Má thử hỏi con: nếu tụi bây ăn ở với nhau thì vợ chồng bây
lấy cái gì mà sống? Cái thằng Tư nó không có miếng đất cắm
dùi, từ hồi nào tới giờ nó làm phụ cho gia đình nó vậy mà nó
cũng đầu tắt mặt tối quanh năm. Bây giờ con thêm cái miệng
ăn của con vô đó nữa, thì má thử hỏi nó xoay trở bằng cách
nào?… Má cũng biết con có chút đỉnh vốn liếng, nhưng bất quá
cũng chỉ để xây xài trong đôi ba năm là cùng chớ buôn bán
mần ăn gì khác được. Hổng lẽ tụi bây ra ở riêng rồi thiếu
cái gì cũng về đây mà nẹt tao! Rồi nữa mầy sanh con đẻ cái
cả bầy cả lũ, lấy gì mà nuôi tụi nó hả? Hay lại để rách rưới,
trần truồng bò lê bò lết như cái đám con của anh Hai thằng
Tư đó!… Cái gương sờ sờ trước mắt mầy hổng thấy sao mà còn
tính đút đầu vô đó nữa hả? Tới chừng đó hổng cắn rứt nhau ra
từng miếng thịt, chớ đừng nói chảnh rảnh là thương là yêu
nhau! Phấn à, má có qua cái cảnh đó, má có thấy nhiều người
qua cái cảnh đó rồi nên má biết rõ lắm con à… con nên nghe
má, sau nầy con yên phần gia thất rồi, con sẽ thấy lời má
nói đây là đúng, là má thiệt thương con, thiệt lo cho con
nên má mới tính như vậy…
Phấn ngập ngừng đáp:
- Thì con cũng biết má thương, má lo cho con lắm chớ phải
không đâu! Nhưng ngặt nỗi con lỡ thương anh Tư rồi…
Bác Bảy nổi nóng đập tay xuống ván ngựa:
- Lỡ thương! Lỡ thương ông bà ông vải mầy chớ lỡ thương hoài
à!… Tao nói ngon nói ngọt, mầy hổng chịu nghe, thì bây giờ
tao biểu mầy: một cũng phải bỏ, hai cũng phải bỏ cái thằng
đó. Mầy còn nói “lỡ thương” nữa thì chổi chà tao quơ thấy mụ
nội mầy đa nghe!
Thấy mẹ nổi giận, Phấn không dám nói xía vô nữa mà chỉ ngồi
làm thinh.
Bác Bảy phần giận, phần la hét nhiều nên cũng nín lại để
nghỉ mệt.
Rồi một lát, không biết nghĩ sao hay nhớ trực tới điều gì,
bác vội kêu con hỏi ngang:
- Mà mầy làm gì mà nhứt quyết phải lấy cái thằng mắc toi đó
chớ hả? Hay là… Cái điệu nầy tao nghi quá! Phấn, tao hỏi mầy:
bộ mầy lỡ mang bầu với nó rồi hả?
Bác Bảy hỏi câu đó với một giọng run run và bác nhìn thẳng
vào mặt con hồi hộp mong chờ câu trả lời…
Phấn muốn vọt miệng nói là “có” để cho mẹ bắt buộc phải gả
gấp cho Tư Cầu hầu che lấp tiếng xấu, nhưng nhớ đến cảnh đau
ốm cùng thấy dáng điệu thiểu não của mẹ, cô đâm ra bất nhẫn
và không đành tâm dùng đến chước “sự đã rồi” như đã dự tính
trước đây.
Còn bác Bảy thấy con làm thinh, lại càng nghi thêm:
- Sao, mầy có cái gì thì nói thiệt để tao lo liền cho mới
kịp, nếu không thì tao chỉ có cái nước đội quần người ta chớ
tao còn mặt mũi nào dòm ngó ai nữa! Hèn chi, hổm rày tao
thấy mầy cứ nhè ba cái chùm ruột, khế chua mầy ních hoài…
Và bằng một giọng cố giữ vẻ thản nhiên, bác Bảy chậm rãi hỏi
thòng một câu:
- Có phải vậy không Phấn?
Phấn vội chồm tới nắm lấy hai bàn tay gầy gộc của mẹ và hấp
tấp đáp:
- … Không, không có như vậy đâu má…
Và cô khóc òa lên.
Bác Bảy thở dài một hơi, vừa như trút một mối lo âu và cũng
vừa như xót thương ái ngại cho tình cảnh con mình… Một hồi
lâu, bác Bảy mới gỡ tay con ra và dịu dàng nói :
- Thôi nín đi, hổng có thì thôi chớ cái gì đâu mà khóc… Đó
con coi, đâu phải má ác nghiệt với con cái. Nếu con lỡ dại
làm tùm lum lên thì má cũng phải ngậm miệng ráng lo sao cho
êm thắm mọi bề. Còn nếu như con chỉ mới có… phải lòng thằng
Tư thì… chẳng có sao hết. Hổng phải má chê bai ai, nhưng
người nào cũng có phận nấy. Má để con khuây khỏa một thời
gian rồi thế nào con cũng nghĩ lại và con sẽ thấy lời má nói
đây là đúng. Má nói cái nầy con chịu khó nghe: thằng Tư nó
không lấy được con, nó đâu có chết mà còn mập cùi cụi như
thường. Chớ còn con, con rủi làm bậy bạ, con sẽ khổ suốt một
đời con à!
Phấn không biết nói gì thêm, chỉ ngồi cúi đầu làm thinh,
thỉnh thoảng lấy vạt áo chùi nước mắt hoặc xịt mũi.
Bác Bảy lại ôn tồn nói tiếp:
- Hồi nãy, con nói con muốn ở trong nầy thì cũng được… Ờ,
con nên ở luôn trong nầy thì tiện hơn, chớ nếu không có gì
hết mà con cứ qua lại với thằng Tư hoài thế nào hổng có ngày
thiên hạ họ xầm xì bàn tán bậy bạ… Để lát nữa má biểu thằng
Năm vô trỏng coi sóc mọi việc thế cho con. Con có cái gì thì
dặn lợi nó. Thôi, con sửa gối lại để má nằm nghỉ một chút…
À, con xuống bếp nhắc chị Hai con canh chừng siêu thuốc chớ
không thôi nó để cạn khô hết… Thiệt cái con hư hết cỡ, hôm
trước nó sắc thuốc làm sao mà để cạn quánh, rồi tống đại
nước thêm vào để cho tao uống ba cái nước dảo. Như vậy có
thuốc tiên, thuốc thánh cũng không ăn thua gì chớ đừng nói
đến cái thứ thuốc mình hốt ở đây…
Phấn thẫn thờ buông một tiếng “dà” nho nhỏ rồi vói tay lấy
chiếc mền đắp lên cho bác Bảy. Xong xuôi, cô lững thững đi
xuống nhà dưới lòng buồn chán như chưa từng có như thế bao
giờ.
Trời chuyển mây đen kịt và mưa lác đác đổ hột…
Tư Cầu ngạc nhiên vì cơn mưa bất thường ở cuối mùa nầy, anh
ta vội xua bầy vịt về. Và cũng may khi về tới chòi là cơn
mưa lớn đã ào tới. Bầy vịt được thêm nước mưa tha hồ rỉa
lông rỉa cánh, nô giỡn vang rân…
Tư Cầu rút khăn tắm lau lia lịa cùng mình, lấy áo xỏ vào rồi
ngồi bệt xuống nóp vấn thuốc hút.
Mưa rơi rào rào trên mái tranh để rồi chảy ton tỏn xuống mặt
đất càng làm tăng thêm vẻ cô tịch của căn chòi bơ vơ trong
đồng trống.
Tư Cầu nhốm lên kéo chiếc nóp xê vô trong để tránh mưa vào.
Đoạn anh ta ngồi bó gối trầm ngâm phì phèo hút thuốc… Bỗng
ngoài sân có tiếng bầy vịt kêu dớn dác. Tư Cầu ngó ra thì
thấy Phấn, tay giữ nón lá, tay xăn hai ống quần hấp tấp chạy
vô. Tư Cầu vội đứng phắt dậy. Anh ta muốn nhảy tửng lên reo
mừng nhưng lại lựng khựng đứng đó, rồi miệng bập bập điếu
thuốc vấn đã tắt queo từ hồi nào…
Phấn chạy ào vô trong chòi, đứng lại mỉm cười nhìn anh ta
rồi thở khì một cái. Tư Cầu cũng cười cười theo rồi lên
tiếng:
- Dữ hông! Sao hổm rày mất biệt vậy?
- Ờ, mất biệt thì anh vừa lòng lắm hả?
- Trời ơi, mình đợi người ta muốn chết mà ra đây nói cái ngữ
đó nữa chớ!
Phấn lột nón lá xuống rảy cho ráo nước rồi dựng bên vách
chòi. Đoạn cô vo quần lên đưa chân ra ngoài giọt nước mưa để
rửa cho sạch bùn. Xong xả, cô lột chiếc khăn rằn buộc chéo
trên đầu xuống để lau mặt và vuốt cho quần áo bớt ướt.
Tư Cầu chăm chú nhìn Phấn: cái thân hình tròn trịa, chắc
nịch dính sát vào lần quần áo ướt đẫm kia, đối với anh ta
quá quen thuộc mà cũng quá… mới mẻ sau non một tuần lễ cách
biệt. Phấn liếc lên bắt gặp cái nhìn đó nên đâm ra mắc cở và
làm bộ hối Tư Cầu:
- Hay dữ hông! Người ta lạnh muốn chết mà anh đứng như trời
trồng ở đó hả?… Đưa cái khăn tắm đây cho em mượn lau đỡ một
chút coi!
Tư Cầu lúng túng rút chiếc khăn tắm đưa ra:
- Thì đây nè, ai biểu hổng hỏi!
- Hứ, có vậy mà cũng phải hỏi!… Mà anh còn bộ quần áo khô
nào hông cho em muợn bận đỡ coi!
- Ủa, bộ hổng dìa liền sao?
- Muốn vậy lắm hả?
Thấy Phấn dợm đi, Tư Cầu hấp tấp kêu lên:
- Hổng… hổng có đâu! Thì anh hỏi chơi vậy mà. Để tạnh rồi
hãy dìa chớ bây giờ mưa gió ầm ầm như vầy mà đi đâu! Đây anh
còn bộ quần áo máng trên cột kia, em lấy thay đi.
Phấn háy xéo anh ta rồi mới chịu bước lại lấy bộ đồ xuống,
đoạn vùng vằng hỏi:
- Cái chòi của anh lớn bằng… cái lỗ mũi của người ta và
trống hốc như vầy rồi thay đồ ở chỗ nào bây giờ hả?
Tư Cầu “xì” một tiếng rồi nói:
- Ý trời ơi… thì “bà” thay đại ở đó hổng được sao! Làm như
người ta hổng biết… Thôi đây nè, lấy cái xà-rông đó tròng vô
thay đỡ đi…
Phấn xẻn lẻn đáp:
- Ừ thì đưa đây!
Thay xong, Phấn nắm hai vạt áo chéo lại cho bó sát vào người
rồi nói:
- Quần áo gì rộng thùng thình, kỳ quá!
Tư Cầu bắt tức cười:
- Áo của người ta chớ phải của mình đâu mà chê hổng biết!…
Thôi lại gần đây, anh hỏi một chút coi!
Phấn ngoan ngoãn đến ngồi ép mình bên cạnh anh ta.
Tư Cầu nhìn người yêu, chậm rãi hỏi:
- Sao tự hổm nay mất tăm mất dạng ngoài nầy vậy?… Bộ chuyện
em tính nói với bác Bảy đó hổng… êm rồi hả?
Phấn đang tươi rói nghe hỏi thế xụ mặt xuống. Cô không lên
tiếng trả lời mà chỉ sẽ gật đầu rồi thở dài não ruột.
Tư Cầu nhăn nhó hỏi thêm:
- Bộ bác Bảy hổng chịu hả? Đầu đuôi như thế nào em kể lại
cho anh nghe coi!
Phấn xẵng giọng đáp:
- Thì hổng chịu chớ còn “bộ” gì nữa! Bà già bả hổng chịu… là
hổng chịu chớ anh bắt kể cái gì nữa chớ!
Rồi như thấy mình giận dỗi một cách vô lý, Phấn chép miệng
nói tiếp:
- Bà già bả nhứt định hổng cho tụi mình lấy nhau anh à! Em
cũng đã lựa lời nói vô hết sức, năn nỉ ỉ ôi hết lời mà cũng
ăn trớt luôn…
- Sao hôm trước, em nói em có cách gì đó?
Phấn thở dài:
- Thì có chớ chẳng không, em tính bắt nọn bà già rằng em đã…
mang bầu với anh…
Tư Cầu dẫy nẩy:
- Ý trời, em dám nói vậy hả?… Nói vậy hổng nên đa em!
Thấy bộ điệu Tư Cầu như thế, Phấn dầu buồn thiu cũng nhếch
mép cười:
- Anh làm gì nhảy tưng tưng như bị ong vò vẽ chích vậy?
Người ta chỉ mới tính nói chớ có nói đâu! Mà chỉ “nói” thôi
chớ bộ có thiệt đâu mà anh hoảng kinh như vậy!
Tư Cầu làm mặt bảnh:
- Sợ cái gì mà sợ! Anh hỏi cho biết sự thể ra sao vậy mà!
Nhưng tại sao em tính nói mà rồi nín êm luôn vậy!
Phấn lại thở ra:
- Thì anh coi má em đau rề rề, em thấy vậy cũng không đành
tâm nói tới chuyện đó.
Tư Cầu biết phần mình nói với người nhà cũng không xong như
phần của Phấn, nên bọc xuôi theo:
- Em nghĩ như vậy là phải lắm rồi. Mấy năm nay, anh thấy bác
Bảy đau lên đau xuống hoài… thiệt tội nghiệp quá! Em hổng
nói cái chuyện đó ra là… nên lắm!
Phấn làm thinh. Tư Cầu dụ dự một hồi rồi hỏi:
- Bộ… hổng êm rồi bác Bảy giữ riết ở trỏng hổng cho ra ngoài
nầy nữa hả?
Phấn gật đầu. Tư Cầu cũng thở ra:
- Hèn chi hổm rày em mất tiêu hổng thấy ló dạng ra ngoài nầy
nữa!
- Thì bà già bả sợ em xáp lại anh nữa nên bả canh riết lắm,
hổng đi đâu được hết. Bữa nay nhờ trời mưa, em làm bộ đi cầu
rồi dông luôn ra đây. Trời nầy thì biệt sợ ai nom theo mình
nên vững bụng lắm!
Rồi Phấn lại hỏi Tư Cầu, giọng hờn mát:
- Còn anh, anh hổng thấy em ra rồi cũng ở biệt luôn ngoài
nầy chớ hổng thèm vô thăm nom gì hết hả?
Tư Cầu cự nự:
-Hứ, hổng biết cái mốc xì gì hết mà cũng nói! Anh có vô
trỏng mấy lần, đi qua đi lợi trước nhà em mấy bận mà có thấy
em ló mặt ra để hỏi thăm, hỏi lom!
- Vậy hả?
- Có bữa, anh tính vô đại, nhưng rồi cũng đứng xớ rớ đằng
truớc một hồi, kế thấy anh Hai của em đi ra, anh hoảng kinh
đi luôn một hơi…
- Ừ phải, chớ anh đi vô càn, rủi bà già bả gặp được, bả chửi
cho thụt sình.
- Bác Bảy có chửi thì mình cũng ráng vảnh lỗ tai nghe chớ
ngán cái nước bác đem méc tía anh thì thấy bà! Ổng đã mần
anh một trận quá xá!
Phấn tò mò hỏi:
- Ủa, bộ bác trai ở bển hay hết công chuyện của mình rồi hả?
- Chớ sao! Má anh có nói chuyện với ổng rồi, cho nên bữa hổm,
ổng kêu anh dìa cạo sát ván. Ổng nói từ rày sắp lên hễ anh
mà còn làng chàng với em nữa, ổng gặp đâu ổng giết đó!
Phấn cười bảo:
- Ối, ổng hăm he vậy, chớ hổng lẽ làm thiệt sao mà sợ!
- Ý, em hổng biết tánh ổng! Ổng nhậu vô ba ngù rồi ổng dám
“rang” mình thiệt chớ hổng phải chơi đâu!
Phấn khoanh tay gác lên đầu gối, rồi vừa đong đưa thân mình,
vừa nhịp nhịp đôi bàn chân, mắt nhìn vào những giọt mưa nối
tiếp nhau từ trên mái lá rơi xuống…
Tư Cầu thấy cô có dáng suy nghĩ nên không dám nói thêm nữa.
Một hồi lâu Phấn mới lên tiếng :
- Phen nầy tụi mình ắt phải tính đến cái kế đã bàn hôm trước…
Tư Cầu ngồi ngay lại:
- Kế gì đó?
- Kế… cuốn gói chớ còn kế nào nữa!
- Bộ em tính trốn thiệt hả?
Phấn nhìn anh ta hỏi lẫy:
- Chớ còn thứ nào trốn “chơi” nữa, anh làm ơn nói thử nghe
coi!
Tư Cầu ấp úng đáp:
- Thì em nói… thình lình quá nên anh hỏi vậy mà!
- Xí!… Bàn tính lại cả trăm, cả ngàn lần rồi mà còn thình
lình cái nỗi gì nữa!
Tư Cầu không biết trả lời làm sao đành nín thinh giơ tay gãi
đầu… Phấn nhìn anh ta không vừa lòng chút nào, rồi bực dọc
nói tiếp:
- Cũng vì chuyện đó mà bữa nay em dầm mưa ra cho anh hay để
anh sửa soạn trước đó!
Tư Cầu hỏi liền:
- Ủa, bộ tính gấp lắm sao?
- Hổng biết gấp hay trễ gì hết, hễ có dịp thì mình dông liền;
bởi vậy nên anh phải lo đâu đó cho sẵn đi, chớ đến chừng đó
anh cự nự nầy nọ hay đổ thừa bị tại thì hổng được đâu nghen!
Cái gì em cũng nói trước hết, anh có ưng thì theo, không thì
thôi chớ đừng để lâm chuyện rồi sanh chướng bất tử cho sọc
dưa hết thì đừng trách sao em nầy nọ đa!
Nghe Phấn buộc ngặt như vậy, Tư Cầu không biết nói làm sao
đành ừ hử xuôi theo:
- Ừ mà!
Phấn vẫn chưa chịu:
- Cái gì anh cũng ừ càng, ừ mạng hết! Để nữa rồi anh bỏ xuội
lơ hết thì anh biết!
Tư Cầu lớn tiếng:
- Thì người ta nói “ừ” rồi hổng chịu nữa sao? Biết cái gì
nữa chớ hả? Có vậy mà cằn nhằn cửi nhửi hoài như chó cạp
miểng vùa!
Phấn bĩu môi:
- Cha, giỏi quá há! Muốn biết cái gì thì để nữa rồi hay, chớ
bây giờ đừng có giỏi câu mâu…
- Bà xẹt đứa nào câu mâu tự nầy giờ đó!
Phấn nghe Tư Cầu thề ngang như vậy hết giận, cười xòa:
- Thôi đừng thề ẩu!… Bà có xẹt anh thì em ở với ai hả cưng?
Tư Cầu được nư nên vẫn ngồi xụ mặt xuống đó. Phấn nhích lại
gần, dơ tay vuốt ngực anh ta và nhõng nhẽo nói:
- Thôi vuốt giận đi cưng!… Để rồi em thưởng cho! Bộ em dầm
mưa lội vô đây để ngồi cãi lộn hay nói dần lân khan vậy thôi
hả?
Thấy Tư Cầu mặt mày vẫn còn chù ụ, Phấn làm bộ xô nó ra:
- Vắng mặt người ta cả tuần nay, bộ anh hổng nhớ, hổng
thương, hổng… thèm hả?
Nói đến đó, cô ôm ghịt lấy Tư Cầu, mắt long lanh, giọng lẳng
lơ hỏi dồn thêm:
- … Bộ anh hổng thèm em hay sao, anh Tư?
Một cơn gió lùa qua làm hắt mưa lên rìa nóp. Phấn rùng mình
ghì sát vào lưng Tư Cầu:
- Ý, lạnh quá anh Tư! Anh ngồi xê vô trong nầy một chút chớ
quay mặt ra ngoãi ướt hết còn gì!
Tư Cầu giận hết nổi. Đến chừng đó, anh ta mới cảm thấy mưa
lạnh ngoài trời và làn da nóng hổi phía sau lưng… Anh ta
quay phắt lại, choàng tay ghịt lấy cổ Phấn.
Cả tuần nay, Phấn “cấm cung” trong nhà nên nước da mặt, da
cổ nhả nắng hết và vì lạnh nên trắng xanh.
Mấy sợi tóc ướt dính sát trên trán, trên má của Phấn. Tư Cầu
khẽ lấy đầu ngón tay khều ra và vuốt lại cho xuôi theo mái
tóc của người yêu; đến bữa nay anh ta mới để ý tới những sợi
lông măng muớt rượt dính sát theo vành tai hồng hồng của
Phấn.
Mới cách nhau có một tuần lễ mà sao Tư Cầu thấy Phấn mới mẻ
vô cùng: Một con Phấn xinh đẹp hơn, nồng nàn hơn, tình tứ
hơn!
Cũng đôi mắt, cũng đôi má, cũng đôi môi, cũng thân hình ấy
mà anh ta tưởng chừng như quá quen thuộc, thì bữa nay, bỗng
nhiên lại quá khác và như… mới tinh!
Tư Cầu hồi hộp lạ lùng, hồi hộp y như lần đầu tiên đêm nào
Phấn đưa chân đạp ngã cây rọi mù-u! Hồi hộp nhưng hết còn
nhát sợ nữa!
Bên ngoài, trời mưa mỗi lúc một thêm to.
Tư Cầu cúi xuống hôn rất lâu lên má của Phấn… rồi chậm rãi
hôn lại một cái nữa. Xong anh ta ngửng đầu lên, mỉm cười nói:
- Ừ, bữa nay thơm mùi xà-bông Cô Ba quá, chớ hết… khét nắng
như mọi khi!
Phấn giơ hai tay quàng lấy cổ Tư Cầu rồi buông người nằm ngã
xuống kéo anh ta theo. Mở mắt he hé, Phấn hỏi nhỏ lại:
- Như vậy, anh có chịu hông?
Tư Cầu vừa gật đầu, vừa úp mặt xuống vai người yêu… Phấn
khúc khích cười rồi lấy tay nâng mặt Tư Cầu lên bảo:
- Anh chịu khó ra xập tấm cà-rèm xuống hông thôi mưa tạt ướt
hết… Rồi mau vô đây với em nghen!
Tư Cầu cằn nhằn:
- Thây kệ nó mà! Tạt đâu mà tạt hổng biết nữa!
Phấn xô nhẹ anh ta ra:
- Giỏi đi cưng… Mau đi rồi vô đây em mắc đền cho!… Bộ mất
mát gì sao mà sợ hổng biết…
Tư Cầu vùng vằng đứng lên, bước nhanh lại lấy tay hất cái
cây chống tấm cà-rèm xập xuống nghe một cái rầm, rồi chạy ào
vô.
Phấn nằm trên nóp giơ tay đón anh ta và nói:
- Dữ hông!… Đó, bây giờ có giỏi làm gì thì làm đi, ai cản…
Không có lần nào hai đứa nó yêu nhau một cách vừa cuồng
nhiệt, vừa đậm đà như vậy. Có lẽ một phần để đền bù cả tuần
xa cách và một phần để gắn bó nhau trong quyết định “bỏ trốn”
mà hai người đã bàn nhau ban nãy…
… Phấn sẽ rút tay ra, nâng đầu Tư Cầu đặt
xuống đệm và hốt
hoảng kêu lên:
- Ý trời, tạnh mưa hồi nào mà hổng ai hay hết!
Tư Cầu nhướng mắt lên:
- Tạnh đâu mà tạnh! Còn mưa lắc rắc đó bộ em hổng nghe sao?
Phấn hấp tấp đứng dậy vói tay quơ lấy bộ quần áo bị ướt mưa
đem phơi gió đỡ hồi nãy. Tư Cầu níu cô kéo xuống:
- Làm gì mà gấp dữ vậy? Để cho bộ đồ nó ráo một chút và chờ
cho mưa dứt hột rồi hãy dìa… Vô đây nằm ủ một chút chớ đứng
vậy lạnh chết đa nghen!
Phấn vừa thay quần áo vừa cười ngạo Tư Cầu:
- Cha, tốt bụng quá há!… Bộ bấy nhiêu đó chưa… đã thèm sao
hả cưng?
Rồi cô chạy lại lấy ngón tay xỉa vào trán Tư Cầu nhiếc yêu:
- Anh coi vậy mà dữ lắm nghen!
Tư Cầu với tay định nắm giữ Phấn lại, nhưng cô ta đã chạy
vọt ra phía cửa quơ lấy cái nón lá rồi xô hé tấm cà-rèm để
đủ chui lọt người ra ngoài. Tư Cầu lồm cồm ngồi dậy kêu giựt
ngược lại:
- Khoan dìa đã Phấn!
Phấn ngừng lại:
- Gì nữa đó tía non?
Tư Cầu chạy đến hỏi:
- Bữa nào ra đây nữa hả em?
Phấn cười đáp:
- Anh hỏi vậy, ông nội ai trả lời cũng hổng được! Bà già bả
giữ riết lắm, tiện lúc nào em vọt ra lúc nấy chớ có biết đâu
mà nói trước được… Mà cũng hổng chắc gì ra thường đâu, em
nói trước để anh khỏi mong. Năm thuở mười thì mới có một đám
mưa lớn như vầy, chớ bộ ngày nào ông Trời ổng cũng… mưa cho
tụi mình một đám như vầy sao?
Tư Cầu sa sầm mặt xuống :
- Cha, lâu quá ai đợi nổi!
Phấn đưa tay vuốt má anh ta:
- Thì đó, em cũng nghĩ như vậy nên mới tính kỳ nầy nếu hổng
êm thì hai đứa mình... dông luôn. Thôi em dìa nghen! Chớ để
trễ quá bà già bả sanh nghi sai anh Hai ảnh bò ra đây kiếm
thì chết dính chùm hết hai đứa.
Đi được vài bước, cô còn đứng lại nói với với Tư Cầu:
- Ở ngoài nầy, hễ anh có nhảy mũi tức là em nhắc lầm thầm
anh đó nghen!
Tư Cầu mỉm cuời gật đầu rồi cũng ráng dặn thêm:
- Nếu có ra được thì ra liềân nghen em!
Phấn “ừa” một tiếng lớn rồi phăng phăng chạy đi lội xuống
ruộng…
Tư Cầu thở dài nhìn theo.
Một luồng gió tạt qua hắt nước mưa vào thân mình trần trụi
của Tư Cầu làm anh ta ớn lạnh.
Anh ta vội so vai rút cổ chạy thụt vào trong. Tư Cầu thờ
thẫn nhìn chiếc nóp xiên xẹo trong góc chòi. Chưa bao giờ
anh ta thấy căn nhà trống trải một cách… chán chường như vậy…
o0o
… Trưa hôm đó, trong lúc Tư Cầu ngồi vót lạt tre thì thằng
Năm em nó hớt hơ hớt hải chạy ra. Chưa tới nơi, nó đã réo
hồi một:
- Anh Tư ơi anh Tư! Sửa soạn mau đi rồi dìa trỏng.
Tư Cầu vội bỏ cái mác xuống chạy ra hỏi:
- Chuyện gì đó hả?… Thì cái gì mầy nói cho tao nghe coi, chớ
chưa chi đã kêu dìa là dìa làm sao?
Thằng Năm đứng thở dốc một hồi rồi lập cập đáp:
- Má chị Phấn chết rồi…
Tư Cầu sửng sốt nắm lấy vai của em nó lắc đi lắc lại và hỏi
lại:
- Mầy nói sao? Má con Phấn chết rồi hả?
- Ừ, má chỉ chết rồi anh Tư à!
- Mà bác Bảy chết hồi nào mà bây giờ mầy ra cho tao hay vậy?
- Nghe đâu mới hồi tưng bửng sáng nầy.
Tư Cầu lẩm bẩm một mình:
- Thiệt mau quá… mới đây con Phấn nó nói bà già đau nặng, mà
bây giờ lại chết rồi…
Thằng Năm làm tài khôn:
- Ối, bịnh già như… ngọn đèn trước gió, tắt nay tắt mai gì
hổng được!
Tư Cầu lườm nó:
- Mầy biết cái mốc xì gì mà cũng xía vô hổng biết!
Rồi anh ta hỏi luôn thằng Năm:
- Mà ai kêu mầy cho tao hay vậy hả Năm?
- Tía chớ ai!
Tư Cầu thò lỏ con mắt hỏi:
- Tía hả? Mà sao ổng lại biểu mầy ra đây cho tao hay cà?
- Hổng phải cho anh hay không đâu mà còn kêu anh dìa gấp ở
trỏng nữa!
- Tao dìa làm cái gì mới được chớ! Mầy có nghe tía nói sao
không?
- Thì tía sai tui ra đây mà hổng “nói” sao được! Tía biểu
anh dìa để qua phụ giúp dọn dẹp bên đám ma đó!… Ở trỏng chòm
xóm lại phụ rần rần. Mới đây mà họ đã chặt tàu dừa dựng rạp
trước nhà rồi đó… Nghe nói đám ma nầy làm xôm lắm anh Tư à!
Tư Cầu nhăn mặt:
- Làm chi hổng biết! Chết rồi thì không đi chôn phứt cho rồi
còn bày đặt chi cho rắc rối thêm hổng biết! Mà ai đứng lo
cái đám ma nầy mầy có biết hông?
- Có ông bác gì của chị Phấn lên lo đó mà!
- Ờ nếu vậy thì phải rồi… Mà người ta đã mần xong đâu đó hết
rồi, tao còn vác cái mặt vô đó làm gì nữa.
Thằng Năm nhún vai đáp:
- Ai biết đâu! Tía biểu kêu anh thì tui kêu anh…
Ngẫm nghĩ một hồi, nó nói tiếp:
- Chắc tía kêu anh qua phụ mần gà, mần vịt chớ gì… Người ta
đến ì ì ở bển thì cũng phải đãi đằng chớ!
Tư Cầu gật đầu:
- Mầy nói cũng có lý… À, mà từ hồi sáng tới giờ, mầy có thấy
con Phấn không hả?
Thằng Năm mau mắn đáp:
- Ý chút nữa tui quên khuấy đi mất!… Ối thôi anh ôi, chị
Phấn chỉ khóc bù lu bù loa. Chỉ có biểu kiếm cách nhắn vô
cho anh rằng chỉ cũng muốn gặp anh gấp lắm… Hổng biết chuyện
gì vậy anh?
Tư Cầu hỏi lấp:
- Sao mầy không hỏi nó mà đi hỏi tao? Cái thằng nầy kỳ cục
quá!
Thằng Năm sượng lại và tìm cách nói lảng:
- Thôi tui dìa trước nghen! Anh nhớ
vô gấp nghe anh Tư! Tía biểu tui nói với anh vậy đó!
- Thì mầy chờ tao một chút để tao coi sơ qua ba con vịt rồi
dìa luôn một lượt hổng được sao!
- Anh mần cái gì thì mần xăng lên đi, tui đợi cũng được… chớ
có dìa trước một mình ông già ổng hỏi bất tử… ngầy ngà lắm!
o0o
Về đến nhà, Tư Cầu đi thay một bộ đồ bà ba đen vải ú lành
lặn để sang bên nhà bác Bảy.
Thằng Năm lúc thúc đi theo sau để qua coi như bao đứa trẻ
khác trong xóm đã chộn rộn bên ấy từ sáng, nhứt là bọn chúng
đã chầu chực ở dưới nhà sau để chờ làm heo giành xin bong
bóng mang về thổi phơi khô đá banh chơi…
Đến nơi, Tư Cầu ngó quanh quất tìm xem Phấn ở đâu. Anh ta
thấy Phấn mắc lo tiếp họ hàng bà con ở nhà trên nên không
tiện nói năng chi hết.
Tư Cầu làm bộ đi xớ rớ lên để Phấn trông thấy. Anh ta vừa
trờ lên là Phấn biết ngay, sẽ gật đầu như… chào khách:
- Anh Tư mới qua…
- Dạ, tui mới hay nên vội vã qua liền đây.
Phấn liếc nhìn anh ta lấy mắt ra hiệu rồi thản nhiên nói:
- Chắc chiều nay sau khi phát tang xong, tui sẽ nhờ anh Tư
coi dùm cho việc mần thêm gà vịt để đãi bà con tới đi đám…
Tư Cầu khẽ gật đầu:
- Dà được! Cô Ba để tui lo việc đó cho, có cái gì cần thì cô
Ba cứ biểu… đừng ngại gì hết…
- Thiệt cám ơn anh Tư nhiều lắm.
- Dạ hổng có chi… chòm xóm láng giềng nhau thì chỉ nhờ nhỏi
trong mấy cái lúc nầy, bởi vậy người ta thường nói: nhứt cận
thân, nhì cận lân… (Tư Cầu nhớ đến câu nầy trong bài vọng cổ
vô dĩa: “Mẹ khuyên con về nhà chồng” nên đem ra xài luôn)
Tư Cầu nói xong là quay đi qua gian nhà bên để cho Phấn còn
tiếp khách đến thăm viếng và chạy lên chạy xuống trông nom
việc nước nôi trà lá, hoặc chi tiền để mua sắm thêm món này
món nọ cần thiết trong lúc ma chay.
Vừa quay đi, Tư Cầu suýt bật cười lớn lên khi nó nghĩ rằng:
sao bữa nay nó ăn nói… chững chạc quá đỗi! Có lẽ khi người
ta có một chủ đích gì rõ rệt thì trong bụng cũng hết đánh…
lô tô!
Đến gian nhà bên, Tư Cầu thấy mấy người trọng tuổi đang lo
tẩm liệm bác Bảy. Một đống bông gòn vấn kèn trong giấy súc
chất bên cạnh chiếc hòm sơn đen dở sẵn nắp…
o0o
Tư Cầu đang ngồi làm vịt trên cây cầu dừa dưới mé sông thì
đã nghe kèn trống nổi lên trong nhà. Chắc là lễ phát tang
bắt đầu…
Tư Cầu vừa lấy dao cạo mề vịt vừa suy nghĩ đến lời nói “nhắn
xéo” của Phấn hồi trưa nầy: không biết Phấn muốn gặp riêng
để nói chuyện gì…
À, hay là Phấn sắp bàn với nó là chuyến này khỏi phải đi đâu
hết. Bác Bảy nhắm mắt rồi thì còn ai cản mũi cản lái gì nữa
mà sợ! Nếu được như vậy thì êm… quá!
Tư Cầu lo nghĩ miên man như vậy và để bầy cá lòng tong rỉa
rút mất chùm ruột non của con vịt hồi nào mà không hay. Anh
ta dơ con dao yếm chém mấy cái xuống mặt nước làm bầy cá
lòng tong nhảy tứ tung, nhưng rồi cũng bu lại để kiếm mồi
hoặc ăn móng đầy rật ở xung quanh đó.
Tư Cầu bỏ con vịt vừa làm xong vào rổ xúc, rồi quơ lấy con
vịt khác nhổ lông.
Vừa lúc đó, Phấn ở trên nhà đi xuống dưới mé sông.
Tư Cầu nhìn sững Phấn trong bộ đồ vải sô trắng rộng thùng
thình, đầu vấn khăn tang… Trong bộ đồ ấy, Phấn có vẻ gầy ốm,
bệ rạc hơn hồi còn ở ngoài đồng nhiều.
Đôi mắt cô đỏ hoe và khi nhìn thấy Tư Cầu, miệng cô méo xệch
và sụt sịt khóc…
Tư Cầu thấy thương hại vô cùng. Tay cầm con dao, tay xách cổ
vịt, nó đứng sững dậy để đón Phấn.
Anh ta định tìm một vài lời gì an ủi người yêu nhưng lại
lúng túng, để rồi nhăn nhó nhìn trân Phấn với một vẻ mặt vô
cùng xót cảm.
Phấn cũng vẫn đứng gục đầu xuống khóc thút thít.
Một hồi lâu, Tư Cầu mới lên tiếng:
- Thôi nín đi em, người ta ai già thì cũng phải…
Anh ta chưa nói dứt lới thì Phấn khóc rống lên. Tư Cầu nhìn
cô ta van lơn:
- Thôi mà em… em làm quá thiên hạ họ nghe họ bu lại thì… mệt
lắm! Mà em tính gặp anh để nói chuyện gì đó?
Nghe nói vậy, Phấn cũng ráng nín lại và lấy vạt áo đưa lên
lau nước mắt rồi hỉ mũi. Xong cô ta nhìn Tư Cầu:
- Anh Tư à, má em mãn phần rồi đó… như vậy đã đến lúc tụi
mình phải lo toan cái chuyện đã bàn với nhau hôm trước…
Tư Cầu ái ngại:
- Sao em hổng để thủng thỉnh rồi mình tính sau việc đó, chớ
bây giờ ma chay còn ề ề ra đó mà mình nghĩ vậy cũng… không
phải đạo cho lắm em à!
Phấn rầu rầu đáp:
- Em cũng bíêt vậy lắm chớ phải không đâu. Nhưng đằng nào em
cũng có tội bất hiếu lớn lắm đối với má em, dầu mình có đợi
thêm năm bảy tháng hay cho đến mãn tang đi nữa thì cũng vậy
thôi anh à… Má em qua đời rồi thì sau này chuyện gì cũng
phải qua tay bác Năm em hết. Bác là người đằng cựu nên gắt
gao với con cháu lắm… Thôi thì trốn sau cũng mang tiếng là
trốn, mà trốn trước cũng không khác gì, bởi vậy em tính chờ
ba bữa mở cửa mả cho má em rồi tụi mình liệu đường đi luôn
anh à!
Tư Cầu để con vịt đang làm lông và con dao vô rổ, khoát nước
rửa tay rồi đi lên chỗ Phấn đứng. Anh ta lắc đầu nói với
người yêu:
- Em tính như vậy thì cũng… phải, nhưng mình làm nôn quá
trong lúc này thiên hạ họ cười chê thúi óc em à!
- Thì phải chịu vậy chớ biết sao! Mà họ có chê cười thì chê
cười em đây hư thân mất nết chớ còn anh thì lo gì!
- Đã đành như vậy rồi nhưng em đâu mà anh đâu? Có gì thì hai
đứa mình lãnh đủ hết chớ phải riêng một ai sao! Em nên nghĩ
kỹ lại đi em… Tụi mình đi thì cũng có ngày trở về đây chớ bộ
bỏ xứ sở biệt dạng hay sao?
- Ối, anh hơi sức đâu mà lo xa quá vậy hổng biết! Em nói
thiệt, nếu bà già còn sống thì em còn nấn ná ở đây, chớ bây
giờ bả qua đời rồi thì đâu có cái gì buộc chân buộc cẳng em
nữa được. Nếu mình hổng nhơn cái dịp nầy mà tông đi, lần
khân lâu ngày chầy tháng đâu đó yên hết, thì chưa chắc hai
đứa mình có đi mà trốn thoát được.
- Sao vậy em?
- Vậy mà cũng hỏi! Thì đến chừng yên việc ma chay rồi họ
canh riết mình thì em hỏi anh bộ dễ kiếm dịp trốn lắm hả? Mà
có trốn được thì bất quá năm ba ngày hay một tuầøn lễ gì đó
họ cũng đi theo chốp cổ dìa hết!
- Ờ phải…
- Thì bị kẹt ở chỗ đó, nên em mới bàn gấp với anh, chớ nếu
không thì tội gì mà để cho mang tai mang tiếng thêm cho ngập
đầu ngậïp cổ nữa hả anh!
Tư Cầu không biết nói sao nên đành nín thinh. Thấy vậy, Phấn
nói tiếp:
- Khi nào dìa nhà, anh nhớ lo sửa soạn đâu đó cho sẵn sàng
đi, quần áo đồ đạc gì đó tom góp cho gọn đem dấu lần ở ngoài
chòi trước đi, để đến giờ mình đi thiên hạ không ai để ý.
Tư Cầu mau mắn đáp:
- Cái đó thì em khỏi lo rồi! Anh chỉ có bộ đồ nầy là lành
lặn đôi chút chớ ba cái kia thì… cá rô rỉa hết. Hễ có đi là
anh xách cái thân đi liền chớ khỏi phải sửa soạn gì hết.
Nghe Tư Cầu nói vậy, tuy buồn đứt ruột, Phấn cũng phải mỉm
cười:
- Như vậy thì tiện lắm… Nhưng anh cũng chẳng cần gì mang
theo ba cái đồ rách chi cho nó kình càng thêm. Để khi ra tới
chợ rồi, em lo sắm quần áo khác cho anh, chớ chẳng lẽ lên
Sàigòn mà anh cứ vác ba cái bộ đồ phèn ở ruộng lên đi ngờ
ngờ coi sao được. Ăn bận như vậy đi lên phố xá thị thành,
thiên hạ họ để ý xăm xoi đến mình lắm anh à!
- Vậy hả! Cha, cái điệu đó thì ở chợ họ cũng… rắc rối dữ há!
Nếu em nói vậy thì mình may sẵn đồ mới ở đây trước đi cho nó
tiện.
- Em lo là lo cho phần anh, chớ quần áo của em thì thiếu gì…
Mà cắt trước cho anh ở đây sao được! Anh mà lo le đi may
quần áo mới ở đây thì càng chết nữa! Em nói để em bao hết
cho mà! Tới chừng ra đến chợ rồi, quần áo họ may sẵn bán
thiếu gì!
Tư Cầu do dự một hồi rồi nói:
- Em tính vậy thì tươm tất lắm rồi, nhưng phải chi em đợi
làm tuần xong cho bác Bảy rồi hãy đi cho nó cách hơi… xa xa
một chút hả em?
Phấn ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Nếu anh muốn vậy thì… cũng được, chớ phần em thì em muốn
đi liền. Chớ ba ngày hay bảy ngày thì cũng vậy.
Tư Cầu không biết an ủi Phấn ra sao, chỉ đứng lựng khựng ở
đó, rồi lắp bắp nói:
- Em nói vậy cũng phải. Bây giờ bác Bảy nằm xuống rồi chắc
bác cũng hỉ xả cho tụi mình… Anh thường nghe người ta nói:
hễ nhắm mắt buông tay là hết, là bỏ qua hết thảy… Em có
thương nhớ má em thì em thương nhớ để trong bụng, chớ bộ
phải ở miết lại đây mới thiệt là thương, là nhớ đâu!
Phấn nghe nói vậy xúc cảm khóc mùi rồi mếu máo nói:
- Thiệt em chỉ làm khổ cho má em thôi. Như anh có đi, thì
mai sau nầy có làm ăn khá giả còn trở về đền ơn báo nghĩa
với hai bác ở nhà được, chớ còn em… em thiệt bạc phước hơn
nhiều, làm sao mà má em sống dậy nữa được….
- Thôi đừng khóc nữa em… người ta ai cũng có số mạng hết.
Ông trời bắt sao thì mình chịu vậy…
Vừa lúc ấy, kèn trống lại nổi lên trong nhà. Phấn lấy vạt áo
lau nứơc mắt rồi nói:
- Chắc có ai đến đi cúng vậy để em chạy vô mới được, chớ tự
nãy giờ em ra ngoài nầy lâu quá!
Tư Cầu gật đầu.
o0o
Lật bật mà đã tới ngày làm tuần đầu cho bác Bảy.
Nhơn dịp nầy Tư Cầu cũng qua xớ rớ bên nhà Phấn để phụ giúp
công việc dọn dẹp, đãi đằng và cố nhiên cũng là để nghe
ngóng… tình hình.
Tư Cầu không dám qua sớm sợ đụng đầu với tía anh ta, mà chỉ
sang đúng vào lúc cúng chiều. Anh ta lần mò lên nhà trên và
xen vô đứng gần đám cúng.
Trên bàn thờ đèn nến sáng trưng, khói hương mịt mù, trái cây
đồ ăn bày đăng đăng đê đê…
Phấn quỳ trên chiếu với chị dâu, sau lưng anh Hai cô đang
đội sớ, trong lúc ông thầy ê a xướng lễ…
Tư Cầu cố ý đứng dình dàng ra để cho Phấn trông thấy.
Quả nhiên cô này liếc lên bắt gặp anh ta liền, nhưng rồi lại
cúi gầm mặt xuống như không để ý đến.
Lễ tất, đốt sớ, đốt vàng bạc, nhà minh khí, quần áo giấy….
Nhìn ngọn lửa bừng bừng cháy đưa từng bựng khói đen trên
khoảng không, Phấn bỗng nhiên khóc thút thít. Cô khóc vì
cảnh tử biệt của má mình thì ít, mà chính là khóc vì sắp
phải cáo biệt người chết để ra đi thì nhiều…
Hôm nay đã đến kỳ hẹn của cô ta với Tư Cầu về việc ra đi.
Một kỳ hẹn mà Phấn đã có lúc muốn cho sớm hơn nữa, nhưng đến
khi tới, cô không khỏi thấy đau xót trong lòng, đau xót hơn
cả lần cô cầm từng khối đất sét ướt buông cho rơi xuống nắp
quan tài của mẹ đã đặt yên dưới huyệt sâu…
Đống tiền vàng bạc, nhà minh khí, đồ mả… chỉ còn là mớ tro
lấm tấm chút lửa tàn. Anh Hai của Phấn chạy lên bàn thờ lấy
nhạo rượu đem xuống chế lên mớ tro tàn ấy cho nó tắt ngóm…
Xong xuôi đâu đấy, người lớn mời nhau, trẻ nít rủ nhau xuống
nhà dưới ăn chè đậu, cơm nếp lót dạ…
Thừa lúc mọi người chộn rộn dưới nhà sau, Phấn khều Tư Cầu
rồi đi luôn ra sau hè. Tư Cầu liếc mắt thấy không ai để ý
bèn rảo bước theo.
Trời đã tối hẳn tự lúc nào…
Tư Cầu đang dáo dác tìm Phấn thì nghe cô ta gọi nho nhỏ:
- Em đây nè anh Tư!
Tư Cầu đi ngay lại bụi chuối hột, tàu lá um tùm khiến cho
chỗ Phấn đứng đã tối lại càng tối thêm.
Đứng bên Phấn, Tư Cầu hồi hộp hỏi liền:
- Sao, chuyện gì đó em?
- Bộ anh quên ngày hôm nay là ngày gì rồi sao?
- Cái gì mà quên! Hôm nay đã đến kỳ mà mình bàn tính hôm
trước chớ gì!
- Anh còn nhớ như vậy cũng khá! Em tưởng anh quên tuốt luốt
rồi chớ !
- Ý trời, cái chuyện gắt mấu như vậy mà quên nỗi gì! Sao em,
em đã định như thế nào chưa?
- Còn định cái gì nữa! Bữa hổm anh nói để qua đám tuần hẳn
đi, thì bây giờ cúng quảy xong rồi đó, mình chỉ có nước là
dông gấp. Mà sao anh hỏi vậy, bộ tính dây dưa lần hồi nữa
sao hả?
Tư Cầu chắc lưỡi:
- Thì ai nói gì đâu, đi thì đi chớ bàn tán gì nữa. Mà em
định chừng nào mình khởi sự đây?
- Sáng sớm ngày mơi chớ còn đợi ngày nào nữa?
Tư Cầu hỏi lại:
- Sáng sớm mơi nầy hả? Cha, cận quá há!
- Đọ coi… bộ tính bàn ra cho ăn trét nữa hay sao chớ? Em nói
thiệt, anh không đi thì thây kệ anh chớ em đã nhứt quyết rồi.
Chuyến này thì khỏi có ai níu kéo hay năn nỉ ỉ ôi gì nữa
được nghen!
- Muốn mơi đi thì đi chớ ai nói gì đâu mà em nói hành nói
tỏi hổng biết.
Phấn bình tĩnh nói thêm:
- Đi gì mà nghe anh nói cái giọng xuội lơ thiệt hết ham. Đây
nè, anh suy nghĩ kỹ lần chót đi, chớ để nữa rồi nói là bị
một bắt ép hổng được đâu nghen! Hai đứa mình bề gì cũng
người lớn rồi, chớ hổng phải mỏ ác còn dính cứt trâu đâu mà
nữa rồi đổ thừa đổ bồi nầy nọ…
Tư Cầu xẩu mình ngắt ngang:
- Thôi, thôi… người ta đã nói “đi” mà sao em kiếm chuyện cằn
nhằn hoài vậy cà!
- Nói vậy mà cằn nhằn hả? Mà thôi sáng mơi đi sớm đó nghen!
- Ừ đi sớm. Mà anh vô đây chờ em hay em lội ra ngoải kêu anh
hả?
- Vô đây làm cái gì! Anh cứ sửa soạn sẵn ở trỏng đi, lối gà
gáy canh tư hay sớm hơn nữa thì có em vô rồi mình đi luôn.
Mà anh có giấy tờ gì lận lưng không?
- Có ba tờ giấy quyến vấn thuốc đây chớ hổng có khỉ khô gì
khác nữa…
Rồi anh ta đâm lo hỏi thêm:
- Nghe nói đi đường thì lính quận, còn lên Sàigòn thì lính
mã-tà hay xét bắt giấy thuế thân lắm phải không em?… Cha,
cái điệu nầy bị mấy ổng chận lại thộp cổ đóng trăn hay bắt
đi làm xâu thì nguy quá. Hồi nào tới giờ anh chưa lấy giấy
thuế thân, ông già ổng nói chưa đủ tuổi với lại tiền bạc
hổng có, vác đem đi đóng một lần mấy đồng bạc thì kẹt quá!…
Mà thuở giờ mình cứ ru rú ở xó ruộng xó rẫy chớ có thò mặt
đi đâu mà giấy với tờ!
Phấn “trấn an” nó:
- Em hỏi là hỏi vậy chớ hổng sao đâu. Rủi có ai hỏi thì bất
quá mình cứ nói đại là chưa đủ tuổi chớ lo gì!
Tư Cầu còn thắc mắc:
- Nhưng rủi họ hổng tin rồi làm sao?
- Ối, sao anh cứ lo bao đồng hoài! Thì họ nhìn cái mặt mình
còn non xoẹt thì họ cũng phải biết chớ. Mà cái việc nầy dễ
ợt, rồi đây thế nào em cũng lo đóng phứt cái thuế thân cho
anh.
- À, mà hồi nãy, em nói để em vô chớ anh khỏi ra ngoài này.
Sao kỳ vậy? Anh tưởng đi thì mình ra ngoài sông cái đón tàu
Phước Châu dưới Cầu Kè lên giấc khuya để đi thẳng lên Cần
Thơ luôn rồi tính đi đâu nữa thì đi, chớ em tính lội trở vô
trong đồng tréo đường hết rồi làm sao?
Phấn “xì” một tiếng rồi đáp:
- Lâu lâu anh chịu khó “tính” một cái mà cũng chẳng ăn nhằm
gì ráo! Bộ em điên khùng gì mà hổng biết ra đón tàu dưới Cầu
Kè lên để đi cho tiện hay sao? Nhưng nếu tiện cho mình thì
cũng tiện cho thiên hạ. Mình mà xớ rớ ra ngoài vàm đón tàu
thì chém chết cũng có đứa đi vô học lại, mà người nhà có đi
kiếm thì cũng dễ hỏi phăng ra để theo kịp lôi cổ mình dìa.
Mình mà có đi rồi thì thế nào họ cũng cho là mình xuống tàu
Phước Châu chớ không có trợt đi đâu hết! Anh nghĩ coi em nói
như vậy có đúng hông?
Tư Cầu mau mắn đáp:
- Ừ phải rồi đa! Nhưng nếu vậy thì mình đi bằng cách nào bây
giờ?
- Còn có cách khác chớ! Bởi vậy nên em mới kêu anh chờ sẵn ở
trỏng để em vô rồi hai đứa mình cùng đi…
- Nhưng nếu mình hổng đi đường tàu để lên Cần Thơ thì tính
đi đâu?
- Thì trước hết mình cũng phải lên Cần Thơ rồi mới lên
Sàigòn sau. Theo em tính thì hai đứa mình phải đi sao cho
ngoắt ngoéo để rủi có ai đi kiếm cũng hổng mò cho ra được.
Sáng mơi em vô trong anh sớm rồi mình lội băng đồng qua mé
La Ghi đón xe đò đi về Trà Ôn. Sau đó, từ Trà Ôn mình quá
giang xe đi luôn Cần Thơ. Chừng tới trển rồi mình sẽ liệu
tính sau… Anh coi em tính như vậy có được không?
- Chà, em tính cái gì rắc rối quá… mà thôi như thế cũng được!
Có rắc rối như vậy thiên hạ mới hổng biết đâu mà lần.
Tư Cầu do dự một hồi rồi hỏi thêm Phấn :
- À, mà em có cụ bị sẵn chút đỉnh tiền nong gì theo không?
Chớ anh nói thiệt, phần anh, anh chỉ vác cái mình không đi
thôi đa nghen!
Phấn gượng cười:
- Ối, tưởng cái gì chớ việc đó anh khỏi phải nhắc. Em có tom
góp theo được ba mớ tiền để dành riêng của em: tiền cho bạc
lúa, cho heo nuôi rẽ đó mà! Cha, còn còn kẹt bầy vịt của em
giao cho thằng Tư coi ở trỏng nữa. Bị gấp quá chớ phải để
thủng thỉnh em tìm mối bán phứt đi thì mình cũng thêm được
số tiền khá bộn nữa!
Tư Cầu nói đưa hơi theo:
- Ừ, nội bao nhiêu đó cũng đủ xài rồi!
- Biết sao đủ sao thiếu! Bộ anh nói mình đi năm ba bữa, một
tuần gì sao mà tính được chuyện thiếu đủ. Mình phải nghĩ
phòng xa đến mấy tháng mình ăn dầm nằm dề ở trên Sàigòn nữa
chớ! Đâu chắc lên trển là mình có công ăn việc mần liền… Bởi
vậy nên ngoài số tiền riêng em còn gói đem theo một mớ vàng
vòng cũng kha khá anh à…
Tư Cầu nói giựt ngược:
- Ý, làm vậy hổng nên đa em! Tiền riêng của em thì em đem
theo gì đó thì đem, chớ vàng bạc ở nhà em tóm luôn nữa thì…
kỳ lắm! Cái đó là mình có ý… tham gian quá cỡ rồi, và nếu
sau nầy cái chuyện tụi mình trốn đổ bể ra, anh Hai em hay
bác của em đem thưa kiện thì hổng dễ dúng gì đâu em!
Phấn gạt ngang:
- Ối thôi, đến cái nước nầy mà anh còn e sợ như vậy thì hết
chỗ nói! Mình túng thế thì phải liều chớ bộ như không mà ai
muốn vậy hay sao? … Mà anh nói kỳ là “kỳ” cái nỗi gì? Nội
cái chuyện mình bỏ trốn đây bộ hổng “kỳ” hay sao! Đàng nào
cũng lỡ rồi thì cho nó lỡ luôn, chớ cứ cà xịch cà lụi như
anh vậy hoài rồi chết chùm cả đám hết cho coi!
Tư Cầu không biết trả lời làm sao nên đành nói xuôi theo:
- Thôi em tính gì đó thì tính… miễn xong xuôi thì thôi. Mà
chắc sáng mơi đi thiệt phải hông?
Nghe Tư Cầu hỏi lại như thế, Phấn tức lặng người một hồi,
rồi nói sẵng:
- Anh thiệt hết chỗ chê! Người ta đã căn dặn năm lần bảy
lượt là sáng sớm mơi đi, mà anh còn hỏi đi thiệt hay đi giả
nữa! Hay anh hổng muốn đi thì anh ở lợi chớ hổng ai ép! Bộ
anh nói con nầy hổng có giò có cẳng sao chớ!
Tư Cầu vội năn nỉ:
- Thì anh hỏi là hỏi… để lo liệu sắp đặt trước công việc ở
trỏng vậy mà… Em đi thì anh cũng đi chớ hổng có em thì anh ở
lại đây làm cái gì!
Rồi anh ta than thở:
- Cha, hổng biết mơi anh đi rồi, con trâu và bầy vịt để đó
ai biết mà ra trông nom cho nó ăn uống đây!
- Sao mà hổng biết! Anh thiệt khéo lo! Em mà mất dạng trong
nhà thế nào họ cũng tủa xua vô trỏng tìm kiếm. Và khi vô tới
trỏng rồi mà lại hổng thấy anh nữa thì họ biết tụi mình… làm
sao rồi! Chừng đó, thế nào mấy bác ở bển hổng sai thằng Năm
ra thế anh để chăn trâu, chăn vịt… anh có lo thì lo tụi mình
ra đi phen nầy có… chết đói hay không chớ anh lo gì thứ ba
con vịt, con trâu sợ hổng có ăn! Mà thử thời anh bỏ phế nó
hai ba ngày cũng hỏng sao hết. Nước, cỏ, cua, còng… ê hề đó,
lo gì!
Tư Cầu thở dài làm thinh.
Phấn ngóng nhìn vô nhà rồi nói:
- Thôi em vô đây! Anh nhớ dìa trỏng lo sắp đặt cho sẵn sàng
đi nghen!… Mà anh có ghé qua nhà nhớ làm tỉnh chớ đừng chộn
rộn cái gì để cho ở bển sanh nghi nghen anh!… Em dặn hờ như
vậy chớ chắc hổng ai để ý đâu… cái chuyện của tụi mình bất
ngờ quá mà!
Tư Cầu thẫn thờ đáp:
- Ừ thôi em vô đi… mơi có vô thì vô sớm nghen em, chớ để
sáng bửng rồi mình đi ngờ ngờ vậy hổng tiện.
- Em biết mà!
Rồi nắm chặt lấy tay Tư Cầu, Phấn nói tiếp:
- Anh coi từ trước tới giờ cái gì em cũng ăn ở tận tình với
anh hết vậy anh ráng cho em chuyến này nữa thì tụi mình khỏi
lo gì nữa hết!… Anh chắc dư biết, đâu phải em muốn chi cái
chuyện trốn tránh nầy nhưng ngặt nỗi… hai đứa mình thương
yêu nhau thì phải tính sao cho vuông tròn. Với lại em cũng
ngán ngẩm cái đời sống ở đây quá. Thôi thì hai đứa mình liều
một chuyến cho nở mày nở mặt với người ta…
Tư Cầu cướp lời:
- Hay là cho chết dính chùm với nhau thì cũng vậy!
Phấn siết mạnh tay anh ta:
- Chết dính chùm với nhau cũng được, cũng mát ruột!
Tư Cầu vội giựt tay bịt lấy miệng Phấn:
- Ý đừng nói vậy không nên chớ em! Nói bậy như vậy xui xẻo
lắm nghen!
Phấn sẽ gỡ tay nó ra:
- Hứ, anh sao hay tin bá láp hoài!
Vừa lúc đó, có tiếng kẹt cửa và có người lần mò bước xuống
bậc thềm nhà để ra sau hè, Phấn kề sát vào tai Tư Cầu nói
nhỏ:
- Thôi để em vô… chớ để ai ra ngoài nầy đụng đầu với tụi
mình thì đổ bể công chuyện hết. Anh ở lại đi dìa sau nghe
anh Tư! Và nhớ cái em dặn dò đó nghen!
Dứt lời Phấn vội chạy tuốt vô.
Tư Cầu đứng lặng yên bên bụi chuối. Như thế, một hồi lâu anh
ta mới hay bị muỗi cắn tới tấp nên vội đưa tay đập túi bụi
vào khắp mình mẩy từ trước ra sau, từ trên xuống dưới.
Nhưng đến chừng nghe tiếng đập bôm bốp của đôi bàn tay, anh
ta hoảng kinh ngó dáo dác về phía trong nhà. Thấy đâu đó vẫn
êm ru, Tư Cầu vội nhón chân đi lủi trở về nhà…
Qua khỏi rào nhà Phấn rồi, Tư Cầu mới chậm bước lại. Anh
thẫn thờ đưa mắt nhìn cảnh vật bao quanh lờ mờ như bóng đêm
như muốn gởi lại những lời từ biệt.
Trong đêm tối mà sao anh ta như thấy rõ ràng cảnh vật ấy.
Anh ta có thể chỉ được chỗ nào có cái mô đất nhô lên trên
đường, chỗ nào có cái bộng cây khô, chỗ nào trên bờ rạch có
nhiều hang cá thòi lòi… và khi vừa đặt chân lên chiếc cầu
tre bắc qua cái xẻo nhỏ, anh ta liền nhớ ngay đến cái tay
vịn gãy cả tháng nay mà không có ai buộc lại.
Tiếng cót két của thân tre trên cầu vang ra khi anh ta lần
bước đi qua làm cho anh ta vừa lo âu, vừa bực bội mà cũng
vừa xót xa trong lòng…
o0o
Tư Cầu lấy chiếc đũa bếp xơ lại nồi cơm, rồi đặt chén mắm
chưng trở lại trên mặt lớp cơm, xong xuôi, nó lấy nắp vung
đậy lại.
Đôi mắt của anh ta cay xè: hôm qua anh ta mắc vô trong nhà
để qua bên con Phấn nên bỏ phế ba mớ củi phơi sương suốt đêm,
đến chừng sáng nay đem vô chụm khói bay mịt mù…
Với lại suốt trong đêm rồi, sau khi bàn tính với con Phấn
một lần chót về chuyện trốn đi vào ngày hôm nay, Tư Cầu về
thao thức suốt đêm cho tới khi nghe con gà nòi điều phạch
phạch vỗ cánh gáy vang rân ở sau chái hè…
… Tư Cầu lấy một nhánh củi cào bớt than ra...
Vừa lúc đó, anh ta nghe tiếng sột soạt phía ngoài sân và
liền theo đó là tiếng Phấn hỏi dồn tới:
- Anh Tư, anh thức chưa anh?
Tư Cầu vội chạy ra:
- Dữ hông, sao đến chừng nầy mới lội ra hả?
- Hổng có trễ đâu mà anh lo!… Sao sẵn sàng hết rồi chớ?
- Cái gì đâu mà sẵn sàng! Còn em, mọi việc ở trỏng êm ru hết
hả?
- Nếu có trục trặc thì đã hổng ra đây được!
Nói đoạn, cô ta cầm tay Tư Cầu dắt vô chòi.
Vào đến nơi, Tư Cầu đứng nhìn Phấn không nháy mắt: hôm nay,
Phấn mặc quần lãnh đen, áo bà ba vải bông và vắt trên cổ một
chiếc khăn bàn lông màu hường lợt mới tinh… Mới đây mà Phấn
coi khác hẳn, và khác nhiều cái thời kỳ còn chăn vịt trong
chòi.
Đoạn Tư Cầu nhìn đến cái bao giấy nhựt trình mà con Phấn ôm
nơi tay. Thấy thế, Phấn nói:
- Gói quần áo đó! Em chỉ đem theo vài bộ mới thôi chớ lấy
hết theo kình càng lắm! Còn anh có xách theo cái gì hông?
Tư Cầu chỉ vào một “cuộn” quần áo lớn bằng đầu gối bó chặt
bằng dây lạt dừa:
- Có nội bấy nhiêu đó!
- Anh gói gì mà đen một cục đó hả?
- Bộ quần áo vẫn thường mặc trong nầy đó mà.
- Ối thôi, anh liệng mẹ nó đi cho rồi! Lên trển đâu có xài
thứ đó được. Nội bộ đồ phèn anh đang mặc cũng tệ mạt rệp rồi.
Tư Cầu tiếc rẻ:
- Thì mình cũng đem theo hờ hờ nó vậy, để rồi sau nầy chừng
nào mình muốn quăng đi thì quăng chớ có khó gì!
Phấn gạt ngang:
- Thôi đi anh ơi, anh làm ơn bỏ nó lợi cho em. Em tính lên
đến chợ còn kiếm mua một vài bộ quần áo khác cho anh nữa,
chớ bộ anh đang bận cũng bạc thích bạc thếch, vác nó lên
Sàigòn thiên hạ họ cười cho thúi óc!
Tư Cầu chép miệng:
- Cái điệu nầy ở trển cái gì cũng tốn hao quá cỡ! Chớ phải ở
dưới nầy, bộ đồ đó xài ít ra cũng được bảy tám tháng nữa chớ
chẳng phải chơi. Mà anh nghe nói ở trển người ta ít bận đồ
đen lắm phải không em?
Nghe Tư Cầu muốn hỏi tầm ruồng, Phấn sốt ruột hối anh ta:
- Thôi đi, để lên trển rồi hãy biết.
Anh thổi tắt đèn đi rồi mình dông cho sớm chớ!
Tư Cầu hấp tấp níu Phấn lại:
- Khoan đã! Để chờ anh dỡ cơm đem theo ăn dọc đường, chớ
hông thôi chết đói còn gì!
Phấn bực mình, dậm chân chắc lưỡi:
- Ối thôi đi, từ đây lội qua lộ xe có xa xôi gì mà những
phải bọc cơm theo như là đi ăn cấy vậy.
- Nhưng còn lên Trà Ôn hay đi xe dọc đường thì sao?
- Thôi đi ông nội! Anh thiệt nhà quê nhà vườn dốt mít đặc…
lên trển tiệm cơm, tiệm cháo thiếu gì, hay là mình mua bậy
một ổ bánh mì với năm cắc đường cát ăn đỡ cũng được, mà lại
gọn bân.
- Nhưng anh lỡ nấu cơm hồi khuya rồi, bỏ lợi tội chết. Với
có món mắm chưng nữa. Em nán đợi anh một chút để anh dỡ mang
theo chớ bỏ uổng lắm… Nghe nói lên trên Sàigòn, người ta ăn
đồ Tây đồ Tàu không hè. Như vậy biết chừng nào mình mới nếm
lại được món mắm chưng nầy nữa.
Nghe Tư Cầu than thở như vậy, Phấn cũng không nỡ làm gắt:
- Thôi cũng được! Anh vô gói mau mau đi, mà cái món mắm
chưng đó, anh liệu làm sao cho vén khéo chớ để nó đổ ra dính
quần áo hôi rình đó nghen!
Tư Cầu vội vã chạy vô bếp dỡ cơm ra gói trong tấm lá chuối
xanh, đoạn để vào trong một cái mo cau cùng với chén mắm.
Xong xuôi, anh ta xách chạy ra.
Phấn tay ôm gói quần áo chực sẵn ngoài sân chòi:
- Sao, xong hết rồi hén!
Tư Cầu dợm trả lời nhưng rồi lại nín thinh, đứng khựng lại.
Phấn cau mày hỏi lớn:
- Cái gì đó nữa hả?
Tư Cầu lắp bắp nói:
- Anh tính để đi thăm qua bầy vịt và con trâu rồi hãy đi…
- Trời đất quỷ thần ơi! Vịt trâu gì cũng thây kẹ mẹ nó, anh
cứ cà rà hoài thì đến trưa mới đi được. Vậy mà hồi nãy làm
bộ kêu là ra trễ, ra muộn.
Thấy Tư Cầu cứ dùng dằng không chịu đi, Phấn nhún vai lắc
đầu thở dài:
- Thôi, anh muốn đi thăm cái gì đó thì làm ơn đi cho mau đi!
Anh thiệt hết nước… Bị lỡ tính trốn với anh nên phải ráng
chịu, chớ anh cứ cái mửng đó hoài thì có ngày cũng sọc dưa
ráo trọi…
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng, dựng mo cơm bên cột chòi rồi
chạy đi thăm sơ qua bầy vịt.
Thấy anh ta tới, bầy vịt tưởng đâu được cho ăn nên kêu cạc
cạc vang rân. Tư Cầu lính quýnh ngó tới ngó lui một hồi rồi
bỏ chạy qua bên con trâu Sấm.
Thấy con trâu vừa khịt khịt mũi vừa ve vẩy đôi tai, Tư Cầu
quặn đau trong ruột. Anh ta chạy đến mở niệt buộc con Sấm ra,
rồi vừa vỗ vào cổ con trâu, vừa nghẹn ngào than thở:
- Thôi mầy ở lại nghen Sấm! Tao mở hết dây buộc mầy ra đó,
mơi sáng mầy có đói bụng thì liệu mà lội đi kiếm ăn…
Hai đứa nó vừa bước chân lên bờ mẫu để băng qua đồng hướng
về phía lộ xe dưới La Ghi lên thì nghe có tiếng ai chống
xuồng ào ào phía bàu nước.
Phấn vội níu tay Tư Cầu ngồi thụp xuống và kề tai anh ta hỏi
nhỏ:
- Anh coi ai chống xuồng ra đó! Cái điệu nầy sợ ở trỏng hay
rượt theo tụi mình thì kể như… lúa hết cả đám.
Tư Cầu hồi hộp nghển cổ lên nhìn về phía người chống xuồng
và nó thở phào một cái rồi vui vẻ nói:
- Hổng sao đâu em ơi, cái thằng cha Sáu Già nó đi gỡ câu đó
mà.
- Vậy hả? Thiệt hú hồn hú vía. Nhưng mình cũng để cho nó mất
dạng rồi hãy đứng dậy đi, chớ để nó thấy được thì phen nầy
chỉ có nước… cạo đầu đi tu.
Tư Cầu lặng thinh ngoái cổ canh chừng cho xuồng câu đi khuất
rồi khều Phấn :
- Bây giờ đi được rồi em à.
Hai đứa nó lại đứng dậy tiếp tục đi. Phấn ôm gói đồ dẫn
trước, còn Tư Cầu xách mo cơm lúc thúc theo sau… Và hai đứa
nó cứ cắm đầu cắm cổ rảo bước không trò chuyện gì hết, tuy
mỗi người đều theo đuổi trong đầu những ý nghĩ riêng tư…
Đến chừng thấy ló dạng hàng cây còng dọc theo hai bên bờ lộ
xe thì trời đã sáng bét.
Tư Cầu chỉ về phía cây rơm chất bên bìa vườn cau ở trước mặt
rồi bảo Phấn:
- Hay mình vô đó lật cơm ra ăn lót dạ, rồi hãy ra lộ đón xe
nghen em!
Phấn định không nghe theo, nhưng khi nhìn đến mo cơm tòn ten
dưới tay Tư Cầu, cô ta bèn đổi ý gật đầu:
- Anh tính vậy cũng được. Phải rồi, mình ăn phứt rồi liệng
mo cơm nầy cho rồi chớ đem nó theo lên xe coi hổng được.
Tư Cầu muốn mở miệng hỏi lại Phấn tại vì sao “coi hổng được”
nhưng lại thôi nhưng lại thôi, rồi rảo bước về phía cây rơm.
Đến nơi, Tư Cầu chọn chỗ khuất ánh nắng chiếu, ngồi xuống mở
banh mo cơm ra, lấy chén mắm lóc chưng đặt ra một bên. Đoạn
anh ta chạy đi bẻ một nhánh tre nhỏ để làm hai đôi đũa tạm.
Xong xuôi anh ta phủi tay và mời Phấn :
- Em ngồi xuống ăn bậy ba hột chớ hông thôi lát nữa đói chết!
Thấy Phấn còn đứng xớ rớ như muốn tìm chỗ ngồi, anh ta lại
chạy đi bẻ một ngọn lá chuối trải
xuống cỏ rồi bảo:
- Em ngồi xuống đó hông thôi lấm quần áo hết.
Phấn thò tay rút xuống một chiếc guốc sơn mài dắt kèm sau
sợi dây buộc gói đồ đem đặt trên tàu lá rồi rón rén ngồi
xuống. Cô ta nhìn mo cơm, chén mắm rồi nói:
- Thôi anh ăn một mình đi, em hổng đói.
- Coi, em phải ráng ăn dằn bụng ba hột chớ mình đi xe thì
còn lâu mới tới chợ, như vậy đói rã ruột chớ phải chơi sao.
Ở dưới nầy, mình quen ăn cơm đi mần sớm, em nhịn, chịu sao
được!
Thấy Tư Cầu nài ép như vậy, Phấn cũng tội nghiệp nên nói:
- Thôi được, để em ăn với anh cho có bạn.
Tư Cầu vội lấy hai cọng tre đưa cho Phấn:
- Em cầm đỡ cái nầy để gắp mắm ăn.
Phấn miễn cưỡng cầm lấy gắp chút xíu mắm chưng, đưa tay nhón
lấy chút cơm bỏ vô miệng nhai chậm rãi.
Trong lúc đó, Tư Cầu vừa bốc cơm vừa gắp mắm ăn ngon lành.
Thỉnh thoảng, anh ta ngước lên lên dục Phấn ăn thêm, cô chỉ
gật đầu mỉm cười và ăn cầm chừng vậy thôi.
Tư Cầu buông đôi cọng tre xuống, lấy tay quẹt miệng, rồi vừa
xô mo cơm lại gần bên Phấn vừa bảo:
- Còn một chút, em vét hết đi kẻo tội!
Phấn lắc đầu:
- Em nuốt hết vô, thôi anh ráng ăn cho hết đi, nếu không thì
bỏ đại lợi đó chớ gì!
Tư Cầu tiếc rẻ nhìn mo cơm, chén mắm rồi tẩn mẩn đi gói lại
đem nhét vô đống rơm
Phấn thấy vậy lên tiếng hỏi:
- Anh mần gì vậy hả anh Tư?
- Ờ… anh đem nhét vô đây để có ai qua… muốn ăn thì lấy ăn.
- Ối, sao anh lo chuyện bá vơ hoài, ai đâu mà đi ăn dọc
đường dọc xá hổng biết!
- Ậy, mình ăn hổng hết thì để cho người khác họ ăn… Thiệt từ
cha sanh mẹ đẻ tới bây giờ, hổng có lần nào anh đem đi quăng
gần một chén mắm chưng ngon lành như thế nầy!
Phấn xì một tiếng đứng lên, nhét chiếc guốc vô chỗ cũ rồi
hối nó:
- Thôi mình đi lên lộ để đón xe, chớ cà rà mãi ở đây để nó
chạy huốt đợi chuyến sau lâu lắm!
Tư Cầu bẻ một cọng tre xỉa răng rồi vừa vuôn vai, vừa nói:
- Bây giờ no bụng rồi… muốn đi đâu thì đi.
Rồi anh ta ngó quanh ngó quất:
- Cha, hổng có chỗ nào có nước làm bậy vài ngụm thì đã quá!
Phấn chạy lại lôi anh ta đi:
- Thôi đi tía, để chút nữa lên trển rồi tía muốn
uống năm
ba tô nước trà huế gì đó uống! Đi mau đi hông thôi trễ hết
bây giờ.
… Hai đứa nó vừa ra gần tới lộ cái thì chiếc xe đò dưới La-Ghi
lên cũng vừa chạy trờ tới. Anh lơ trên xe thấy có người ôm
gói nên dơ tay kêu lớn:
- Đi Trà Ôn hông cô Hai ?
Tư Cầu thấy xe chạy ầm ầm tới rồi có người chỉ tay về phía
anh ta la hét nên vội ngồi thụp xuống dưới bên bờ mẫu.
Phấn tức mình vừa lôi nó lên vừa đưa tay ngoắc xe lại.
Chiếc xe còn lê xa độ mười thước rồi mới ngừng hẳn. Phấn vừa
rảo bước vừa cằn nhằn Tư Cầu :
- Anh mần gì kỳ cục vậy! Xe đò nó mời khách chớ bộ nó ăn
thịt ăn cá gì anh sao anh lại trốn hả?
Tư Cầu xẻn lẻn đáp:
- Vậy hả! Thuở giờ anh có đi xe đi cộ gì đâu mà biết. Vậy mà
anh tưởng nó chỉ chỗ tính bắt tụi mình chớ!
- Hổng biết thì coi theo em mà bắt chước, chớ anh làm cái
điệu đó thiên hạ họ càng sanh nghi thêm.
Tư Cầu vừa bước lẹ lẹ, vừa cúi mình với tay gỡ đám cỏ may
mắc dính trên ống quần từ đầu gối trở xuống mà ban nãy vì
ngồi thụp xuống một bên bờ mẫu nên không để ý.
Phấn liếc mắt thấy vậy véo nó một cái đau điếng:
- Để chút nữa lên xe rồi gỡ hổng được sao!
Tư Cầu giựt mình bỏ vội ống quần xuống rồi chạy lúp xúp theo
Phấn.
Đến nơi, anh lơ đã mở sẵn cửa xe ở hàng băng thứ nhì và đứng
đợi một bên:
- Cô Hai đi Trà Ôn hả cô Hai? Đây có chỗ ở trước nầy tốt lắm!
Cô có hành lý gì hông cô Hai?
Phấn vừa xăng xái bước lên xe vừa đáp:
- Tui chỉ có gói nầy đem theo mình đây thôi.
Cô ta vừa bước lên xe thì anh lơ đã đóng cửa xe lại cái rầm
rồi hô “chạy”. Phấn vội lêu giựt ngược:
- Khoan đã! Còn một người đi nữa nghen!
Anh lơ lại vội hô lớn lên “tốp tốp” rồi anh ta quay qua hỏi
Phấn :
- Bộ cái anh đứng lớ ngớ đó cũng có đi nữa sao?
Phấn quắc mắt nhìn nó:
- Bộ anh hổng cho đi sao?
- Đâu phải vậy… nhưng ảnh chẳng nói năng gì hết ai biết…
Anh lơ nói xuôi theo vừa nhảy xuống ngoắc Tư Cầu lại.
Tư Cầu chạy tới đứng thở hổn hển lóng ngóng nhìn lên xe kiếm
Phấn.
Anh lơ vừa chạy lại mở cửa phía băng sau và kêu Tư Cầu:
- Lại đây nè anh.
Anh lơ vội chạy lại vừa nhìn bộ quần áo mốc thếch của Tư Cầu
vừa nói:
- Cô Hai để ảnh ngồi băng sau với tui hổng được sao cô Hai?
Phấn sẵng giọng đáp:
- Để ảnh ngồi đây với tui. Anh tui đó mà!
- Vậy hả… cô hổng nói trước ai biết đâu!
Anh lơ vói tay mở cửa băng trước cho Tư Cầu leo lên, nhưng
vẫn ngó chăm bẳm anh ta với đôi mắt đầy hoài nghi. Rồi anh
ta nhún vai, đóng rầm cửa lại và vừa đeo tòn ten bên hông xe
vừa hướng về phía sớp-phơ la lớn “chạy”.
Chiếc xe đò lại cà rịch cà tàng tiếp tục cuộc hành trình.
Hành khách ngồi trên xe chứng kiến cảnh “lộn xộn” ban nãy
nên đều ngoái cổ nhìn cặp Tư Cầu.
Phấn thì ngồi thản nhiên như không, ngó thẳng về phía trước,
còn Tư Cầu mắc cở lúng túng cúi gằm mặt
xuống gỡ đám cỏ may
còn dính cứng trên hai ống quần…
Chiếc xe được trớn mỗi lúc càng chạy mau thêm.
Đây là lần đầu tiên Tư Cầu mới được đi xe hơi.
Gió tạt ù ù làm cho nó lùng bùng hai lỗ tai. Nhưng xe chạy
được mươi cây số thì tiếng gió ù ù ấy hòa lẫn với tiếng máy
xe nổ đều đều làm cho anh ta thấy buồn ngủ, nhướng mắt hết
nổi và phải gục lên gục xuống mấy lần.
Và mỗi lần anh ta sắp sửa ngoẻo cổ qua một bên là Phấn lấy
cùi chỏ thúc vô hông anh ta một cái làm anh ta giựt mình mở
choàng mắt ra.
o0o
Lối gần 11 giờ thì xe lên đến chợ Trà Ôn.
Như đã sắp đặt sẵn đâu ở trên xe, liền khi bước xuống đất là
Phấn dẫn Tư Cầu đến thẳng tiệm hớt tóc.
Hồi nào tới giờ Tư Cầu quen hớt tóc theo lối vườn ở trần
trụi ngồi trên ghế đẩu để hớt với cái tông-đơ lụt nhách, với
con dao cạo cùn mằn và ít lắm là ba tháng mới hớt một lần
nên tóc thường phủ ót dày bịt.
Phấn nhét vào tay anh ta cái giấy năm đồng:
- Đây nè, anh cầm tiền vô hớt tóc đi để em qua chợ lo sắm
sửa một vài bộ quần áo cho anh.
Tư Cầu lựng khựng đứng lại hỏi:
- Em đi nhớ trở lại đây mau mau nghen!
- Ừ mà nếu anh có rồi trước cũng ngồi đó đợi chớ đừng có đi
đâu bậy bạ nghen!
- Ừ… mà hổng biết ở đây họ hớt cái đầu ăn bao nhiêu tiền hả
em?
- Ối, ai biết đâu mà anh hỏi! Thì chút nữa hớt rồi hỏi người
ta… mà thế nào cũng mắc hơn ở dưới mình đó nghen. Thôi đi vô
hớt cho mau đi!
Tư Cầu xớ rớ đi vô tiệm. Một anh thợ đã chực sẵn, thấy khách
vô vội lấy tấm khăn choàng phủi phạch phạch lên trên chiếc
ghế trống và nói:
- Ngồi đây cậu Hai.
Tư Cầu ấp úng:
- Dạ, tui… hớt tóc.
Anh thợ nhìn cái đầu chùm bum của anh ta, mỉm cười giơ tay
chỉ lên ghế:
- Mời cậu Hai ngồi vô!
Tư Cầu rón rén ngồi lên mép cái ghế có nệm êm, có lưng dựa
và tay dựa đàng hoàng và ngồi cứng đơ giữ lưng thẳng băng.
Anh thợ sẽ kéo nó xích vô và choàng khăn vào:
- Cậu Hai hớt kiểu nào: đờ-mi cua, ma-ninh, hay ca-rê?
Tư Cầu lúng túng không biết trả lời làm sao nên đành nói đại:
- Chú hớt như kiểu cũ.
- Dạ, bị đầu cậu tóc ra bùm xùm quá mất hết cái chớn cũ nên
tôi hổng phân biệt nó ra kiểu nào hết.
- Vậy hả! À, mà hớt chải cũng được đó chú!
- Được rồi, hớt chải… nhưng cao hay thấp?
Tư Cầu nghĩ bụng ở trên nầy sao hớt tóc mà cũng rắc rối quá,
ở dưới vườn hễ leo lên ghế là anh thợ rút tông-đơ đẩy liền.
Không biết phải hớt cao hay thấp như thế nào nên Tư Cầu trả
lời phóng chừng:
- Chú hớt cho… vừa vừa cũng được…
Anh thợ đoán sơ cũng hiểu được người khách hàng mình mới ở
dưới vườn lên nên không hỏi thêm nữa và bắt tay vào việc.
Tư Cầu ngồi ngó chăm bẳm vô tấm kiếng lớn đằng trước mặt để
coi anh thợ hớt tóc làm gì.
Anh thợ lấy bông phấn chậm chậm nơi mặt và xung quanh rìa
tóc làm cho Tư Cầu thấy nhột nhột và mùi phấn bay thơm phức.
Anh ta nghĩ bụng: cái điệu nầy mà lau không sạch, lát nữa ra
đường mặt mày quằnq quện hết. Rồi cái tông-đơ hớt tóc êm rơ
chớ không phải vừa kêu két két vừa giựt tóc như thứ xài ở
dưới vườn…
Chưa gì mà một đống tóc đen nghịt, lớp mắc trên khăn choàng,
lớp rơi đầy dưới đất.
Đến chừng tỉa tóc, anh thợ lại hỏi:
- Có để ngọn hông cậu Hai?
Tư Cầu lắp bắp nói:
- … Sao cũng được.
Anh thợ đưa kéo xởn luôn xuống một mớ tóc ngọn nữa.
Đến chừng cạo, Tư Cầu ngạc nhiên và thích thú khi nhận thấy
con dao cạo trên nầy sao bén lẻm và đến lúc anh thợ kéo cho
anh ta nằm ngửa ra ghế để cạo mặt, anh ta càng lấy làm lạ: ở
vườn quen ngồi khom lưng trên ghế đẩu chớ đâu có được dựa
bật ngửa một cách… êm ru như thế nầy… Và anh thợ cạo mặt,
cạo vành lỗ tai thật khoái khiến Tư Cầu lim dim ngủ…
… Anh thợ vừa đỡ anh ta lên vừa hạ cái miếng dựa cổ xuống
nghe cái “rẹt” làm anh ta giựt mình mở choàng mắt ra, và
tưởng là hớt xong nên nhỏm người đứng dậy. Anh thợ nhẹ tay
giữ anh ta lại và vò chút xíu dầu thơm trên tóc rồi lấy bình
nước thơm xịt tứ tung lên tóc, lên mặt Tư Cầu làm anh ta
thấy nhột nhột… Mùi dầu thơm rẻ tiền bay hăng hăng và Tư Cầu
nghĩ thầm: chắc thứ nầy mình nghe thiên hạ thường kêu là
“nước đái xẩm” đây mà. Và tự nhiên anh ta mỉm cười…
- Chải bảy ba hay năm năm hả cậu Hai?
Nghe anh thợ hớt tóc hỏi bất tử như vậy, Tư Cầu giựt mình và
không biết phải trả lời làm sao. Túng quá, anh ta nói đại:
-Thì chú liệu chải làm sao coi… cho được đó thì chải!
Từ hồi nào tới giờ, nghĩa là từ hồi còn cạo trọc để chỏm mỏ
ác, qua thời kỳ hớt ca-rê cho đến khi để chải, anh ta cũng
chẳng để ý chải bảy ba, năm năm gì đâu mà biết để trả lời
cho anh thợ hớt tóc. Hồi còn ở nhà mỗi lần nhảy xuống rạch
tắm xong là anh ta chỉ ngửa đầu xuống nước để “xước lông gà”,
rồi lấy hai tay vuốt vuốt tóc cho ráo… thế là xong, chớ có
rờ mó tới cây lược hay săm soi trước mặt kiếng để lấy
“đường”trên tóc đâu.
Phần anh thợ hớt tóc nghe anh ta nói vậy mỉm cười rồi chải
bảy ba đại.
Xong xuôi, anh thợ lấy bàn chải quào quào vài cái trên cổ,
trên mép tai của Tư Cầu rồi tháo khăn choàng ra phủi phành
phạch lên trên quần áo anh ta và nói:
- Xong rồi đó cậu! Cậu coi tui o bế cái đầu cậu kỳ này bảnh
tỏn lắm đa nghen!
Nghe nói vậy, Tư Cầu ngó lên mặt kiếng ngoẻo đầu qua lại để
ngắm nghía rồi nói:
- Ừ… coi bộ cao ráo và nhẹ nhõm lắm! Chú lấy bao nhiêu vậy
chú?
- Dạ, có ba đồng thôi cậu à!
Tư Cầu chưng hửng:
- Ý, lấy gì mà lấy cao vậy chú! Dưới tui người ta ăn có đồng
rưỡi hè!
Anh thợ vẫn cười ngọt ngào nói:
- Hổng ai ăn mắc đâu cậu à! Trên nầy tụi tui hớt đàøng hoàng
và xài toàn đồ tốt nên hớt êm rơ… đó cậu coi!
Tư Cầu nghe anh thợ nói vậy cũng xuôi tai nên móc tờ giấy
năm đồng của Phấn trao cho hồi nãy đưa ra:
- Đây, chú thối lại tui hai đồng đi!
Lấy hai đồng bạc bỏ vô túi rồi, Tư Cầu bèn đi ra đằng trước
tiệm đứng chờ Phấn trở lại.
Thấy anh ta đứng lóng ngóng, anh thợ hớt tóc bèn lên tiếng:
- Cậu có đợi ai thì vô trong nầy ngồi nghỉ chưn chớ hơi sức
đâu mà đứng hoài vậy!
Tư Cầu lủi thủi đi vô. Anh thợ hớt tóc chỉ mấy cái ghế đặt
dựa theo vách rồi nói:
- Cậu ngồi đó chơi! Có tờ nhựt trình mới cậu cầm đọc cho đỡ
buồn...À mà có cái tin “ăn cắp năm lượng vàng cuốn gói theo
trai” ở dưới Giá Rai- Bạc Liêu đó hay quá cậu à!
Tư Cầu giựt mình quơ lấy tờ báo miệng hỏi dồn:
- Đâu? Cái tin đó ở chỗ nào chớ?
Anh thợ ghé đầu vào và lấy ngón tay chỉ trên tờ báo:
- Đây nè! Cái tin đăng lớn bằng chiếc chiếu bông đó bộ cậu
hổng thấy sao!
Rồi anh lại chép miệng than:
- Thiệt con gái đời nay quá sức! Mà cái thằng nào quơ được
con đó kể cũng giỏi chớ phải chơi đâu! Giỏi vậy chớ cũng bị
ông cò Bạc Liêu chốp óc rồi, phen nầy chắc nó ở tù rục xương!
Tư Cầu nghe anh thợ nói một hơi nên càng… rối ruột. Anh ta
vội nắm chặt lấy tờ báo, gục sát đầu xuống mặt giấy và lầm
thầm đánh vần cái tin… giựt gân ấy.
Tư Cầu đọc còn độ mười hàng nữa thì Phấn đã đến và đứng ở
ngoài cửa tiệm kêu vọng vô:
- Anh Tư!
Tư Cầu nghe tiếng Phấn kêu vội ngoái cổ ra đường:
- Đứng đó đợi một chút để anh coi hết cái nầy rồi ra liền!
Phấn tức mình nói lớn:
- Coi sướng hông! Đứng đây đợi anh để rồi trễ nãi hết, rồi
làm sao lên Cần Thơ cho kịp trước tối hả?
Nghe Phấn nói vậy, Tư Cầu hoảng hốt buông tờ báo xuống, rồi
vừa lấm lét liếc xéo anh thợ hớt tóc vừa lấy tay khoát khoát
ra hiệu bảo Phấn im.
Phấn ngạc nhiên vì thấy sao bỗng nhiên anh ta sanh chứng như
vậy, đứng chống nạnh chăm bẳm trước cửa để chờ anh ta ra…
Phấn đã chực sẵn:
- Anh mê cái gì ở trỏng mà tui kêu năm lần bảy lượt anh hổng
chịu ra chớ hả?
Tư Cầu níu nó đi cho khuất cửa tiệm mới đứng lại ngó dáo dác
bốn phía rồi hạ giọng nói:
- Coi chừng nguy tới nơi rồi đa em!
Phấn ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh nói cái gì mà nguy tới nơi?
- Anh mới coi trong nhựt trình trong tiệm hớt tóc đây nè… ở
trỏng người ta đăng cái vụ cuốn gói theo trai đó!
Phấn cau mày:
- Ủa lạ vậy cà! Sao mới đây họ lại biết mình đi trốn mà đăng
tin liền. Anh nói sao chớ nhựt trình hai ba ngày nó mới gởi
xuống tới dưới nầy mà!
Tư Cầu vội giảng giải:
- Ậy, hổng phải vậy đâu! Anh nói em nghe chưa có kịp. Vụ
cuốn gói theo trai là ở dưới Giá Rai đó mà!
Phấn thở phào ra:
- Hèn chi! Cái chuyện xảy ra tít mù ở dưới ăn nhập gì với
mình mà anh cũng nói làm em hồn vía lên mây.
Tư Cầu sực nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của mình nên đâm ra lo
ngang:
- Thiệt anh đọc xong cái tin đó rồi tứ chi bủn rủn hết trọi…
Không khéo mình vướng cái cảnh đó thì nguy. Em coi chừng cho
kỹ nghen, chớ để hai đứa mình mới ló mặt lên Cần Thơ kế bị
nắm chóp thì kể như chết một cửa tứ đa em!
Phấn gạt ngang:
- Ối, sao anh cứ lo tầm xàm hoài. Năm thuở mười thì mới có
xảy ra một chuyện như vậy chớ bộ ai cũng vậy hết sao?
Tư Cầu nhăn nhó nói:
- Biết đâu mình gặp cái giờ xui xẻo thì sao! Mà anh ngán quá
em à… Hồi đó, anh đã cản em đừng lấy vòng vàng theo mà một
hai gì em cũng hổng chịu nghe hết! Cái chuyện đó ở tù thắt
họng chớ bộ giỡn sao!
Phấn bực mình:
- Cái anh nầy kỳ quá ! Bộ bây giờ tính đổ thừa hả? Người ta
đã nói hổng sao mà cứ theo cằn nhằn cửi nhửi hoài hè!
… Mãi đến bây giờ Phấn mới để ý đến cái đầu mới cúp của Tư
Cầu nên đứng khựng lại, ngắm nghía một hồi rồi gật gù khen:
- Ừ họ cúp đầu cho anh coi được ớn! Phải bây giờ tóc tai cao
ráo, mặt mày sáng láng hơn không! Chớ hồi trước anh để sao u
trệ quá mà!
Tư Cầu xẻn lẻn đưa tay vuốt vuốt phía sau ót rồi cười xòa…
Phấn vui vẻ đưa tay níu nó:
- Thôi đi chớ!
- Ừ… mà đi đâu đây hả em?
- Em dẫn anh xuống mé sông cho anh tắm cái đã!
Tư Cầu ngần ngại:
- Nhưng ở dưới ghe xuồng rần rần rồi tắm chỗ nào được hả em?
- Ối thiếu gì chỗ! Anh xuống mấy chỗ bực thạch tắm sướng lắm!
- Ừ cũng được, chớ hớt tóc rồi hông tắm xót trong mình ghê!
Rồi Tư Cầu nhìn thấy một cái gói mới nữa dưới tay Phấn nên
nó lấy làm lạ hỏi thêm:
- Mới đây mà em mua cái gì ôm thêm kè kè đó!
- À, chút nữa em quên khuấy đi! Em mới mua cho anh hai bộ
quần áo mới đó mà!
- Cha, chưa gì mà em sắm chi tới hai bộ cho tốn hao quá vậy!
Bộ quần áo anh đang bận và thêm một bộ mới nữa cũng dư quá
rồi.
- Phải rồi, ở dưới vườn mình quanh năm tứ mùa tám tiết gì
quết một bộ đồ cũng được nhưng bây giờ mình đi lên trên nầy
thì phải có cái thay đổi mới được. Em mua cho anh một bộ bi-ra-ma
sọc và một bộ bà ba trắng đó anh à!
Tư Cầu nhăn nhó chắc lưỡi:
- Trời ơi, cha sanh mẹ đẻ tới bây giờ có lần nào anh bận bi-ra-ma
đâu mà em mua hổng biết! Mà em mua chi đồ trắng bận mau dơ
lắm! Phải chi em mua cho anh một bộ bà ba vải ú đen thì còn
được hơn…
Phấn vỗ về nó:
- Anh sao kỳ quá… con trai mới lớn đứa nào cũng ham ăn diện
se sua, còn anh cái gì anh cũng bác ra hết! Màø ở trển có
lội ruộng lội đồng gì đâu mà anh sợ mặc đồ trắng mau dơ chớ!
Tư Cầu buồn bã đáp:
-Thì cũng biết vậy rồi… nhưng bị hồi nào tới giờ mình quen
bận quần cụt ở trần trùi trụi, ngồi đâu chà lết đó được, chớ
bây giờ dến vô một bộ đồ trắng tinh… bứt rứt lắm em à!
- Riết rồi nó cũng quen chớ gì mà anh lo!
Tư Cầu làm thinh vừa đi vừa ngoái cổ nhìn kẻ mua người bán
trong nhà lồng chợ…
… Phấn vói tay kéo kéo vạt áo và ống quần của Tư Cầu lại cho
ngay ngắn, suông sẻ, đoạn nó hỏi:
- Anh bận có vừa hông? Em mua độ chừng vậy mà coi bộ cũng
hổng rộng lắm.
- Rộng thùng thình đây chớ hổng rộng!
- Vừa chớ rộng gì mà rộng, kiểu áo bi-ra-ma thì nó phải vậy
coi mới được.
- Vậy hả?
- Ý quên nữa… đây nè, em mới chạy đi mua cho anh một đôi
guốc nữa đó. Xuống rửa chưn lại rồi mang vô đi.
Vừa nói, Phấn vừa đưa cho nó một đôi guốc vông buộc tòn ten
bằng một sợi dây lác. Tư Cầu miễn cưỡng cầm lấy đôi guốc và
cằn nhằn nói:
- Em bày đặt mua chi nữa hổng biết!
- Coi! Ăn bận vậy rồi đi chưn đất cho ma nó coi hả?
Tư Cầu tháo dây buộc đôi guốc ra rồi lủi thủi đi xuống mé
nước rửa chân. Xong xuôi anh ta lách cách đi lên. Đến trước
mặt Phấn, anh ta thở phào một cái, rồi hỏi xụi lơ:
- Bây giờ đi đâu nữa đây?
Phấn thấy bộ điệu của anh ta như vậy không vừa ý, nhưng thản
nhiên đáp:
- Đi kiếm ba hột cơm ăn chớ đi đâu nữa bây giờ!
o0o
|